Arianna Huffington: I Was Lying In A Little Pool Of Blood! The Huffington Post, A $1 Billion ‘Flop’!

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:04 The biggest success of the Huffington Post happened after I collapsed and hit my head
0:00:10 on my desk, broke my cheekbone and came to, in a little pool of blood, that was the beginning
0:00:14 of a journey to find out what was wrong with me.
0:00:18 Ariana Huffington is one of the world’s most powerful business leaders in media.
0:00:21 And the co-founder of the Huffington Post, which under her innovative leadership became
0:00:27 the second most popular news site in the world before being sold for $315 million.
0:00:30 One of the most important things I should be thinking about to be successful.
0:00:35 One is when you overcome that fear of rejection, that fear of failure, we are much more likely
0:00:36 to take bold moves.
0:00:37 I mean, that’s the story of your life.
0:00:38 You got into Cambridge.
0:00:42 When only three colleges accepted women, you become the president of Cambridge Union and
0:00:45 the third woman ever to lead the debating society.
0:00:49 And also, coming to New York and launching the Huffington Post, that happened because
0:00:51 the men would marry me.
0:00:52 Good to remember that.
0:01:09 I want to talk to you about mistakes that you made.
0:01:13 I had bought into this delusion that in order to be super-founder and super-mom, I didn’t
0:01:16 have the luxury to take care of myself.
0:01:18 And then I was literally diagnosed with burnout.
0:01:24 It was a necessary suffering, but as I talked to a lot of scientists, it became very clear
0:01:29 that there are five daily behaviors that makes everything you are doing even more successful.
0:01:32 And the first is…
0:01:36 This is a sentence I never thought I’d say in my life.
0:01:38 We’ve just hit seven million subscribers on YouTube.
0:01:42 And I want to say a huge thank you to all of you that show up here every Monday and Thursday
0:01:47 to watch our conversations from the bottom of my heart, but also on behalf of my team
0:01:48 who you don’t always get to meet.
0:01:53 There’s almost 50 people now behind the Diary of a CEO that work to put this together.
0:01:55 So from all of us, thank you so much.
0:01:59 We did a raffle last month and we gave away prizes for people that subscribed to the show
0:02:01 up until seven million subscribers.
0:02:04 And you guys loved that raffle so much that we’re going to continue it.
0:02:08 So every single month, we’re giving away Money Can’t Buy prizes, including Meetings With
0:02:13 Me invites to our events and a thousand pound gift vouchers to anyone that subscribes to
0:02:14 the Diary of a CEO.
0:02:15 There’s now more than seven million of you.
0:02:19 So if you make the decision to subscribe today, you can be one of those lucky people.
0:02:21 Thank you from the bottom of my heart.
0:02:22 Let’s get to the conversation.
0:02:33 Ariana, what do I need to know about you and your earliest years to understand the woman
0:02:34 that sat in front of me today?
0:02:40 What was those formative early experiences that shaped you most profoundly?
0:02:45 The most important formative experience was my mother.
0:02:54 And so we lived my mother, my sister and I in a one bedroom apartment in Athens, Greece.
0:03:04 We had very little money, but she always made us feel abandoned, partly by cooking.
0:03:05 She was constantly cooking.
0:03:09 I think she really believed that if you didn’t eat every 20 minutes, something terrible would
0:03:11 happen to you.
0:03:16 And she created that sense of life as an adventure.
0:03:24 And one story that kind of captures her is I was walking home from school one day and
0:03:30 I saw a magazine that had a picture of Cambridge University on the cover.
0:03:36 Something immediately connected with me and I got home and threw the magazine on the kitchen
0:03:39 table and I said, I want to go there.
0:03:43 And my mother said, oh, let’s see how we can go visit.
0:03:47 I said, no, no, no, I want to go study there.
0:03:51 And everybody else I said that to said, don’t be ridiculous.
0:03:57 You don’t speak English, who have no money and it’s hard for English girls to get into
0:03:58 Cambridge.
0:04:01 My mother said, let’s find out how you can go there.
0:04:06 And the most amazing thing that sums her up and defines so much about my life is that
0:04:09 she never made it seem honoured.
0:04:14 She never made it seem like you must get there.
0:04:17 This is something that absolutely has to happen.
0:04:19 It was more like this is an adventure.
0:04:22 We are going to give it a hundred percent.
0:04:26 But if you don’t get in, there’s going to be another adventure.
0:04:31 And I’m not going to love you any less because at the heart of everything was this unconditional
0:04:38 loving that made us feel, my sister and I, that we could aim for the stars.
0:04:42 But if we failed, it was fine.
0:04:44 Were you ambitious at that age?
0:04:51 Yes, I was ambitious, but also I was willing to fail because she used to say failure is
0:04:53 not the opposite of success.
0:04:55 It’s a stepping stone to success.
0:05:03 So I was never afraid of failing and I think so often people are reluctant to try something,
0:05:10 to risk something because anything really ambitious, anything really important you want
0:05:15 to achieve, there are no guarantees.
0:05:21 So if failure seems something overwhelming, you are less likely to try it.
0:05:26 I mean, that’s the story of your life in many respects taking quite audacious leaps forward
0:05:27 into the unknown.
0:05:32 I mean, as I went through your career, you ended up getting into Cambridge, which is pretty
0:05:37 incredible because it’s not only difficult to get into Cambridge, but back then, sort
0:05:44 of pre 1970s, only three colleges at Cambridge actually accepted women and you got into one
0:05:45 of those colleges.
0:05:49 So from a very early age, you were kind of breaking the rules.
0:05:52 It was the most amazing thing.
0:05:58 Like if you if you look back on your life, I’m sure there’s an event, something that
0:06:03 happened that led to a lot of other good things happening.
0:06:07 And for me, if there was one thing it was getting into Cambridge.
0:06:15 Because then I became president of the Cambridge Union, which led to my being offered a contract
0:06:19 to write a book when I had no intention of being a writer.
0:06:26 So there was a cascade of positive events in my life and my career that happened because
0:06:28 I got into Cambridge.
0:06:32 It’s quite remarkable to me that you got into Cambridge because you know, back in Greece,
0:06:35 I think it was that was just after the Civil War.
0:06:36 You didn’t have money.
0:06:38 You’re in a one bedroom apartment.
0:06:42 Your father had left and you set your sights on Cambridge because you saw it in a magazine.
0:06:43 You then get into Cambridge.
0:06:48 You become the president of the Student Union, Cambridge Union Union.
0:06:49 How?
0:06:50 You become the president of the Union.
0:06:56 So the thing that I loved from the beginning, you know, there are so many clubs and places
0:06:59 you can get involved in at Cambridge.
0:07:04 I immediately gravitated to the debating society, which is what the Cambridge Union is.
0:07:13 I just was fascinated by the spectacle of people’s hearts and minds being moved by words.
0:07:19 And I had a few obstacles to overcome.
0:07:20 I spoke with a heavy accent.
0:07:26 I still speak with a heavy accent, but at the time it mattered more.
0:07:34 And there was a lot of snobbery at Cambridge about accents and there was a lot of ridicule.
0:07:41 And it was super hard because on top of everything else, I had this voice in my head that I now
0:07:49 call the obnoxious roommate living in my head that would put me down, judge me, the kind
0:07:52 of negative self-talk.
0:07:57 So it wasn’t just that I wasn’t successful as a speaker when I started.
0:08:03 It was also that my own inner monologue was kind of devastating.
0:08:09 But something made me persevere and learn and keep learning and learning and seeing some
0:08:13 of the best speakers in the world speaking there.
0:08:15 Your own inner monologue was devastating.
0:08:16 Yes.
0:08:18 I suppose I’m a ruminator.
0:08:21 I’ve worked on it and I’ve dealt with it.
0:08:26 But when I started in my career, being a ruminator was super hard.
0:08:33 Like anytime I would make a mistake, I would ruminate on it and overthink it and beat myself
0:08:35 about it.
0:08:46 Now it’s so much better because that voice, the obnoxious roommate only makes guest appearances.
0:08:54 Most of the time I’m really good about making mistakes, learning from them and moving on.
0:08:58 And you overcame the skill of public speaking, which is pretty important skill to overcome
0:08:59 for anybody.
0:09:04 But that also is something that I think really shines through your career, is that you learned
0:09:06 very early how to stand up and speak.
0:09:08 And that I loved it.
0:09:14 I mean, I’ve written a lot of books, but I love nothing as much as speaking because there’s
0:09:20 that connection, that direct connection with an audience and being able to see their eyes
0:09:24 and being able to respond in the moment.
0:09:32 And I found this picture that you might recognize of you with all of these men.
0:09:35 I believe that might be … Do you know that picture?
0:09:36 Yes.
0:09:41 This is what they call like the standing committee of the union.
0:09:49 So that was before each debate, there would be a picture and at the time Rajiv here was
0:09:57 the president and the treasurer, the secretary and then behind there were members of the
0:09:58 standing committee.
0:10:03 And that’s how I started.
0:10:08 You go up the ladder, standing committee, secretary, treasurer, president, if you’re
0:10:09 lucky.
0:10:12 It’s striking because you’re the only woman in the image.
0:10:19 And for much of your career, you walked through doors that mainly men walked through.
0:10:24 And becoming the president of the debating society is a role that very few women had
0:10:25 ever occupied.
0:10:26 I was the third.
0:10:27 You were the third ever.
0:10:33 What was it about you at that age that was already showing early signs of being able to
0:10:34 break through doors?
0:10:37 That weren’t supposed to be meant for women in particular at that time.
0:10:41 Like getting into Cambridge University when there was only one college, three colleges
0:10:46 that would accept it or becoming the third woman ever to lead the debating society.
0:10:54 Stephen, I really think it goes back to being willing to fail.
0:11:02 There was absolutely no guarantee at all that I would get elected.
0:11:07 But I was willing to fail and there was no guarantee that I would get into Cambridge.
0:11:14 So I like repeating that because often I have two daughters.
0:11:20 And part of the thing that I’ve tried to impress on my daughters is that they can go for their
0:11:21 dreams.
0:11:26 And if they fail, there will be another dream.
0:11:30 One of your first, I guess, dreams, but one of your first aspirations was in writing because
0:11:38 you met someone who, a guy called Reg Davis, a pointer, I had not met him actually.
0:11:45 He was the publisher of Germaine Greer’s, who had written a book called The Female Unic.
0:11:51 And he happened to see the debate which was televised that I participated in when I was
0:12:00 president of the union on the topic of women’s rights and the changes in women’s rights.
0:12:08 And he sent me a letter and asked if I would write a book on the views I’d expressed in
0:12:10 the debate.
0:12:15 What was the message, the central message that you were trying to communicate in this book?
0:12:22 The central message was that you had to remember what life was like at the time.
0:12:29 It was that women had to have a career to be respected, that was the movement.
0:12:36 It was a reaction to women not having careers and being stuck at home.
0:12:42 So my message was really what’s pretty much accepted now, but was pretty radical at the
0:12:50 time, which is, yes, if you want to have a career, fantastic, everything should be open
0:12:51 to you.
0:12:54 Equal opportunities, equal pay, everything.
0:13:05 But if you want to bring up your children and you can afford to do it on one salary,
0:13:10 that should also be given equal respect.
0:13:14 The world has changed a lot and it’s funny because the world has kind of come back, especially
0:13:21 in the last couple of years, it seems that there’s been a real counter-movement towards
0:13:26 people thinking more deeply about the trade-offs.
0:13:27 Yes.
0:13:33 I think that’s the best way to say it, the trade-offs of pursuing a really, really intense
0:13:38 career for 40 years, then deciding in your early 40s that you want to start thinking
0:13:39 about children.
0:13:42 It’s funny because I was reading some stats around things like IVF.
0:13:46 IVF is exploding now, lots of the conversations I have on my podcast are about the fertility
0:13:50 issues people are facing because we’re waiting later and later and later and later to have
0:13:53 kids because I think we kind of think we can have it all.
0:13:54 Yes.
0:14:00 So where do you sit now on these issues of feminism, but also this idea of can you have
0:14:01 it all?
0:14:07 I believe you can have it all, but maybe not at the same time.
0:14:14 And I believe that there isn’t one right way to do it, like you may want to focus on your
0:14:20 career and then have children later, or you may want to have your children and then focus
0:14:21 on your career.
0:14:28 That’s really what’s changing, that there isn’t one way to find fulfillment and contribute.
0:14:30 How do you know which way is right for you though?
0:14:37 Because with so much noise outside, it’s hard, isn’t it, to really sometimes listen to that
0:14:39 voice inside you that’s telling you what you want?
0:14:49 Well, that’s why it’s so important to build that pathway to your heart, to your own knowing
0:14:50 yourself.
0:14:56 I mean, in your book, you write about these four pillars and you start with a self, and
0:15:04 you quote Leonardo da Vinci and so many of the wise men and women we admire talk about
0:15:07 that, you know, know thyself.
0:15:09 The unexamined life is not worth living.
0:15:18 These are all ways of reminding us that if we are not connected with our own center,
0:15:28 then we’re at the mercy of every new fad and whatever is in social media that we’re affected
0:15:30 by.
0:15:39 If we build that connection and strengthen that trust, then everything changes.
0:15:44 What did you want to be in terms of, you know, your career and your profession at that age
0:15:48 when you met that young man and he asked you to write this, but what were your career
0:15:50 aspirations?
0:16:00 I wanted to be a journalist and I had studied economics and I think of everything I was
0:16:07 taught in my economics degree, the thing that has still stayed with me is the concept
0:16:14 of the opportunity cost, that anytime you do something, you are forgoing doing something
0:16:15 else.
0:16:16 Interesting.
0:16:20 I know that my investment fund use a lot, but I’ve never heard anybody really use it
0:16:21 in the context of life.
0:16:22 Yeah.
0:16:30 And it’s so important in the context of life, like friendships, relationships, obviously
0:16:37 career choices, therefore, there are choices about what you’re not doing while you’re
0:16:39 choosing to do this.
0:16:42 And I mean, that’s what makes them also special, right?
0:16:45 Because they come at the expense of something else that you could have done.
0:16:46 Absolutely.
0:16:54 And you can’t keep all your options open forever because then you have too many plans.
0:17:00 I mean, I love what you said in your book about go all in to plan A. Don’t kind of keep
0:17:03 a back door open for plan B.
0:17:08 You talked a second ago about how life is about choices, you know, relationships, everything
0:17:09 is about choices.
0:17:14 And one of the choices that you made was, I guess it wasn’t a choice, but was to be
0:17:22 in a relationship in your early twenties with a guy called Bernard Levin.
0:17:25 He is a special character in your life, your life story, isn’t he?
0:17:27 For many, many reasons.
0:17:28 Yes.
0:17:30 I fell in love with him before I met him.
0:17:36 He was, he was a famous columnist for the London Times.
0:17:42 And I used to cut his columns and literally underlined them, read them by heart because
0:17:44 he was a phenomenal writer.
0:17:46 He really taught me how to write.
0:17:49 I mean, even before he knew me.
0:17:57 And he was twice my age and half my size, but love is blind.
0:18:02 And then there was a show on the BBC called Face the Music.
0:18:07 And when I was elected president of the Cambridge Union, I was invited to take part.
0:18:11 I was a classical music buff, so was he.
0:18:14 And that’s where we met.
0:18:20 And he invited me to dinner two weeks later and I prepped for dinner.
0:18:26 Like, I read everything he was writing about Northern Ireland and the Soviet Union, trust
0:18:30 me, we didn’t talk about any of that, but I had done all my prep and we were together
0:18:33 for seven years.
0:18:39 And I definitely wanted to marry him and have children with him.
0:18:41 He wanted to have cats.
0:18:42 He had no interest.
0:18:43 He didn’t want to get married.
0:18:48 He would have been happy to stay with me for the rest of his life, but I really wanted
0:18:51 to have children and he didn’t.
0:18:53 How do you do that?
0:18:55 How do you leave the situation where you’re in love with someone?
0:18:57 So you were with him from 23 to 30.
0:18:58 Yes.
0:19:01 And at 30, you leave him because he doesn’t want to have children with you.
0:19:04 I was very clear that I wanted to have children.
0:19:09 I have a lot of great friends who don’t want to have children and they’re perfectly happy.
0:19:16 Not everybody wants or should have children, but I knew I wanted to have children.
0:19:20 I knew that this was part of a fulfilling life for me.
0:19:22 Did you try and persuade him?
0:19:23 I did.
0:19:24 Failed.
0:19:27 What was his reason?
0:19:34 He just didn’t want to have children.
0:19:44 He was very stuck on his life, writing, opera, travel, a lot of things we love doing together.
0:19:51 So I took the decision and because I didn’t trust myself to stay in London, I knew I wouldn’t
0:19:56 stay away, I literally left London and moved to New York to get away from him.
0:19:59 To get away from him.
0:20:09 And again, you know how sometimes something in life that goes wrong leads to a lot of
0:20:12 amazing things that go spectacularly right.
0:20:15 And that’s never what happened with me.
0:20:18 I mean, obviously, it was incredibly hard and painful.
0:20:20 I’m not minimizing it.
0:20:26 But coming to New York led to meeting my husband, having my children, launching the
0:20:35 Huffington Post, launching Thrive, so basically so much that happened to me.
0:20:41 So many great things that happened in my life happened because a man wouldn’t marry me.
0:20:44 Good to remember that.
0:20:48 Were you kind of grieving the relationship when you came to New York?
0:20:50 Yes, definitely.
0:20:59 He passed away of Alzheimer’s, which is a particularly evil disease.
0:21:00 Yes.
0:21:11 The last time I saw him when I was in London, I arranged to see him and it’s a terrible
0:21:23 disease because no matter what I said, there was absolutely no recognition.
0:21:29 He didn’t recognize you.
0:21:32 How does that feel?
0:21:40 You know, it has gotten me extremely interested in any form of cognitive decline and learning
0:21:47 a lot about it because millions of people are suffering from it and it’s affecting everybody
0:21:51 they love and who loves them.
0:22:00 And what is so interesting is to see the impact that how we live has on cognitive decline.
0:22:07 Obviously, there are genetic factors, but behaviors, how we live, how we sleep, the
0:22:16 stress levels in our lives, what we eat also have a huge impact on dementia, Alzheimer’s,
0:22:19 any form of decline.
0:22:25 Michael Huffington, he’s the man you met when you went to New York that became the father
0:22:27 of your two wonderful daughters?
0:22:28 Yes.
0:22:33 And our marriage lasted for 11 years.
0:22:40 Laura Ephron, who was this wonderful writer, who was also an editor at the Huffington Post,
0:22:46 she used to say, “Marriage comes and goes, but divorce is forever.”
0:22:51 And what she meant by that is that if you have children, the relationship never ends
0:22:55 because you’re still parenting together.
0:23:01 And our marriage didn’t work, but we have a great divorce.
0:23:10 Like we go on vacation together, we are really good friends, we are close as a family.
0:23:18 So I think this is kind of really important given that 50% of marriages end in divorce.
0:23:24 And the hardest thing is what happens to the children.
0:23:34 And so anything we can do to give up our grudges and resentments, because obviously if there
0:23:39 were no grudges and resentments and problems, we would still be married.
0:23:45 It’s so interesting, Stephen, to look at the science of forgiveness.
0:23:48 When we forgive, our stress levels go down.
0:23:51 Can you believe our cholesterol levels go down?
0:23:58 The connection between forgiveness and our physical and mental health is enormous.
0:24:05 And that’s why I am so much against cancel culture, because it’s a culture that gives
0:24:11 up on forgiveness, on redemption, on giving people a chance to learn from mistakes and
0:24:16 evolve and grow, which is after all what life is about.
0:24:24 While you were in New York, before you discovered and started leveraging the internet with that
0:24:28 website, which I think your first website was resignation.com, what were you doing in
0:24:29 New York?
0:24:30 What was your job?
0:24:31 I was writing books.
0:24:33 I’ve written 15 books all together.
0:24:34 I mean, I’ve got a few.
0:24:38 I think 10 of them here or something, but yeah, three of them on the table and seven
0:24:40 of them with me on the floor here.
0:24:44 What was, you know, you’re a writer, you’re writing physical books.
0:24:49 And at the time I think you’re 55 years old.
0:24:54 And the internet is this fairly kind of new thing that’s starting to take off.
0:24:59 It just seems to me to be slightly unusual for someone who’s writing physical books to
0:25:03 make the decision to investigate this new technology called the internet, because most
0:25:06 people are scared of new technologies.
0:25:07 They run away from it.
0:25:08 They criticise it.
0:25:09 They say, “I’ll never work.”
0:25:13 They attack it and they bury their head in the sand.
0:25:16 So for some reason you leaned in.
0:25:21 Because all my life I’ve been fascinated by what we call the zeitgeist, like the spirit
0:25:23 of the times.
0:25:31 And I could see that everything was moving online and that conversations were moving
0:25:34 online and yet people were making fun of it.
0:25:41 You remember it was the early days when people were joking about people who couldn’t get
0:25:46 a job blogging from their parents’ basements.
0:25:52 And I wanted to bring my friends, people who were writing physical books who could be published
0:25:57 by the New York Times or the Lontown Times, I want to bring them online.
0:26:07 And so I actually wrote an email to 500 friends, close and not so close, and invited them to
0:26:10 write a blog on The Huffington Post.
0:26:15 And I said, “On any thought you have, any idea you have, you wake up and you want to
0:26:21 react to the news of the day, you can just publish it on The Huffington Post.
0:26:25 And we promise that we’re going to treat it with respect.
0:26:31 We had moderators from the beginning so that people couldn’t just trash each other.
0:26:35 What happened with the internet down the road.
0:26:43 And so when we launched day one, we had Larry David and Ellen DeGeneres and Nora Efron and
0:26:50 Walter Cronkite, who had like an incredible lineup of people on the news of the day, on
0:26:53 things they cared about.
0:27:02 And also on the same day we had a review, which was so devastating, I learned it by heart.
0:27:06 It said, “The Huffington Post is an unsurvivable failure.
0:27:12 It is the movie equivalent of Gilly, E-Star and Heaven’s Gate rolled into one.”
0:27:17 I don’t know if you know any of these movies, but they were all flops.
0:27:23 So that was kind of the opening review.
0:27:29 A year later, the writer of this review emailed me and said, “I was wrong.
0:27:35 The Huffington Post changed how we consume news and I would like to write for you.”
0:27:42 And again, going back to no grudges, no resentments, I said, “We would love you too.”
0:27:46 When they wrote that review, how did it feel when you read it?
0:27:47 Here’s the thing.
0:27:52 It felt bad.
0:27:58 And it felt really bad, but I think it’s okay to feel bad.
0:28:03 Again, going back to your book, we want to be comfortable all the time.
0:28:07 So what’s wrong with feeling bad occasionally?
0:28:12 I love the way children are.
0:28:14 Do you notice how a child is upset about something?
0:28:22 It could be as important as not being allowed to have this ice cream cone or as equally important
0:28:25 as falling, whatever.
0:28:32 They cry, they rage, and two minutes later, you look at them and it’s over.
0:28:37 I don’t believe in growing a thick skin.
0:28:40 I want to be permeable.
0:28:45 Something bad happens, something upsetting happens, experience it, feel it.
0:28:48 Don’t do what I call a spiritual bypass.
0:28:56 People who consider themselves spiritual, as I do, often act as though nothing is bothering
0:28:57 them.
0:28:58 And that’s not true.
0:29:00 That’s not human.
0:29:05 So experiencing it, feeling it, and moving on.
0:29:08 You know, Roger Federer gave a comment, so it’s recent.
0:29:09 I don’t know if you saw it, which is amazing.
0:29:12 I saw it on your LinkedIn.
0:29:21 Because he talked about how he only made half the shots, half the points, you know, and
0:29:24 with his great tennis player.
0:29:25 And you’re not going to get them all right.
0:29:31 He said the most important thing is to be 100% focused on the point.
0:29:35 And then the next point, not to carry it with you.
0:29:38 It was so powerful that actually saved it.
0:29:39 Yes.
0:29:40 It’s really powerful.
0:29:48 It’s really powerful when it comes from a master, somebody who’s so incredibly successful
0:29:51 at his game.
0:29:56 It was shocking to me because he says he won 80% of the matches he played in tennis, but
0:29:59 only 54% of the points.
0:30:01 And I found that really, really interesting.
0:30:03 My brain almost like struggled with the numbers there.
0:30:06 You’re winning 80% of the matches, but you’re only winning 54% of the points, which means
0:30:09 you’re only, you’re basically still winning half of the points.
0:30:11 But you win the match.
0:30:15 But you win the match because you just, now that’s mindset.
0:30:21 You win the match because you don’t carry the points you missed with you to the next
0:30:23 point you are playing.
0:30:32 And a lot of the best athletes, I’m, we have a lot of athletes who are investors in Thrive
0:30:38 because I believe athletes are a great role model for what we are teaching, which is that
0:30:43 recovery is part of peak performance.
0:30:51 And like Andrea Goodala, who is an investor, he talks about the same thing that Roger Federer
0:30:52 talks about.
0:30:58 It’s very important when he makes a mistake, when he misses something, not to ruminate about
0:31:00 it.
0:31:06 Because when you ruminate about it, then you are not fully present for the next opportunity.
0:31:10 So you’re more likely to miss it.
0:31:15 Huffington Post, was that the first, your first big foray into business?
0:31:16 Yes.
0:31:19 I think, I think this is one of the things that, you know, from speaking to a lot of
0:31:25 people in my life that they find exceptionally inspiring about you was typically, and this
0:31:29 is being very intentionally stereotypical, people that build tech companies, which is
0:31:30 what you did.
0:31:31 Do it in their 20s.
0:31:32 And their men.
0:31:37 Their young men in their 20s, typically, especially at that time, you know, it’s changing a little
0:31:44 bit now, which is great, but especially at that time, which was 2005, it was very atypical
0:31:48 for a 55 year old woman to build a tech company.
0:31:49 Yes.
0:31:54 Did you see that as, did you feel that resistance at all?
0:31:57 I didn’t actually.
0:32:06 I think what happened is that we made it work, we showed it worked very quickly, despite
0:32:12 that bad review, and we kept experimenting.
0:32:17 I think the mistake often is you build something successful and you stay there, and we never
0:32:26 stayed there, like we launched with politics and news, but very quickly, we had a dozen
0:32:31 other verticals, including sleep.
0:32:32 We had a vertical on sleep.
0:32:37 We had lifestyle verticals with sports verticals with gay vertical.
0:32:42 So we, we kept expanding.
0:32:47 And then we built our journalism operation.
0:32:48 We won a Pulitzer.
0:32:50 We launched in 18 countries.
0:32:54 So it was a constant expansion.
0:33:00 And what happened is that again, you know the Clay Christensen book, The Innovator’s
0:33:01 Dilemma.
0:33:02 Yes.
0:33:03 One of my favorite books.
0:33:04 It’s amazing.
0:33:09 So, you know, if the New York Times had done then what it’s doing now so successfully,
0:33:13 you know, having a great digital presence, there would have been no room for the Huffington
0:33:16 Post.
0:33:24 So basically that’s the Innovator’s Dilemma, super successful incumbents miss the moment
0:33:26 because they’re super successful incumbents.
0:33:27 Yeah.
0:33:28 And you were young.
0:33:29 You were scrappy as a company.
0:33:35 So you could, you weren’t encumbered by an old way of doing things, an old revenue models.
0:33:40 You could come into the market with a fresh new idea and off it went and it went so far,
0:33:47 went to the UK and I was 18 years old when I applied to write on the Huffington Post.
0:33:48 Yes.
0:33:49 That’s amazing.
0:33:55 I got accepted and I submitted how many articles, maybe four or five articles that got published
0:33:56 on there.
0:33:57 But I want to talk about business.
0:34:03 I want to talk about building a business and what you learned about building a business
0:34:06 from the rise of the Huffington Post.
0:34:09 What are the most important, if I was one of your daughters and I came to you and I said
0:34:14 I want to build a business and I want it to be even bigger than the Huffington Post grew
0:34:15 to be.
0:34:18 What are the most important things I should be thinking about to be successful?
0:34:31 So I would now start with the founder or the CEO, which is put your own oxygen mask on
0:34:33 first.
0:34:40 Very often you’re a founder, you think I need to stay up, Stephen, is that you?
0:34:41 No.
0:34:42 We’re talking about it, aren’t we?
0:34:43 Yeah.
0:34:44 I get to sleep every day.
0:34:48 I need to stay up all day and night, sleep with my phone in case something happens in
0:34:51 the middle of the night.
0:34:58 And all the science now makes it very clear that when we are depleted, we are going to
0:35:00 make bad decisions.
0:35:07 It’s so funny because one night I was at a dinner and Jeff Bezos, that was when I was
0:35:12 writing my book on sleep and so I was asking everybody about their sleep habits.
0:35:17 So I asked him about his sleep habits and he said, “I sleep eight hours a night.”
0:35:18 I said, “You do?
0:35:19 Tell me about it.
0:35:20 Why?”
0:35:27 He said, “Because I’m judged by the quality of my decisions, not the quantity of my decisions.
0:35:32 And I have noticed the difference because he’s very data-driven.
0:35:37 When I have six hours of sleep, my decisions are not as good.”
0:35:47 So I said to him, “You must write about it,” which I used to say to everybody who knows.
0:35:48 And he said, “No, no, no.
0:35:50 Instead I’m a private man, I don’t need to write about it.”
0:35:52 I said, “Please write about it.
0:35:53 It’s not for you.
0:35:59 It’s going to help so many people who want to be you to realize that they don’t need
0:36:02 to be sleep deprived and exhausted.”
0:36:07 So I literally bugged him, texted him for like three months, until finally he wrote
0:36:10 about it, I think to get me off his back.
0:36:11 And it was amazing.
0:36:15 He wrote about it on Thrive, that we had just launched Thrive.
0:36:18 It was everywhere, CNBC, the Wall Street Journal.
0:36:27 He was one of the first CEOs to write about sleep as a performance multiplier, a productivity
0:36:29 multiplier.
0:36:32 Since then, Satya Natala has written about it.
0:36:35 A lot of CEOs have written about it.
0:36:41 A lot of founders in Silicon Valley now, people have gone from bragging about how sleep deprived
0:36:42 they are.
0:36:43 I’m wearing my order ring.
0:36:46 You’re wearing your hoop and you’re an investor.
0:36:47 A love book.
0:36:51 It’s fantastic.
0:36:54 Everything has changed, but it’s changed very fast.
0:37:02 2016, when I wrote the book, people were still bragging about sleep deprivation.
0:37:04 You know sleep deprivation well.
0:37:05 I do.
0:37:11 I mean, I collapsed, but from sleep deprivation and from buying into this collective delusion
0:37:15 that in order to succeed, it was two years into building the Huffington Post, I was the
0:37:21 divorced mother of two little girls, and I had bought into this delusion that in order
0:37:29 to be super founder and super mom, I didn’t have the luxury to take care of myself.
0:37:31 Take me into that moment.
0:37:36 If I was a fly on the wall, what would I have seen in that moment?
0:37:45 I literally woke up that morning, went to CNN to do a news hit, came back and sat at
0:37:56 my desk, felt cold, got up to go get a sweater and collapsed and hit my head on my desk,
0:38:07 broke my cheekbone and came to in a little pool of blood, and that was the beginning
0:38:17 of a journey of going from doctor to doctor, from echocardiogram to MRI to find out what
0:38:25 was wrong with me, because literally people thought that she had a heart defect, a brain
0:38:26 tumor.
0:38:31 It just collapsed, and then I was literally diagnosed with burnout.
0:38:41 Now, 2007, burnout was not a term much in use, but it turned out to be an incredible
0:38:51 gift because I decided that I really now wanted to make this part of my life, help the world
0:38:57 see that this epidemic of burnout that I started seeing was everywhere was completely
0:39:05 unnecessary, it was unnecessary suffering that we didn’t need to bind to this collective
0:39:07 delusion in order to succeed.
0:39:11 Could you have become successful without that high intensity work?
0:39:12 Absolutely.
0:39:17 I think the biggest success of the Huffington Post actually happened after that, and let
0:39:24 me just make that very clear, Stephen, taking care of yourself doesn’t mean you don’t work
0:39:26 with intensity.
0:39:33 In fact, when we launched Thrive and we’re interviewing people to hire, we realized early
0:39:38 on that there are people who thought, “Oh, they could go work for Thrive and it would
0:39:41 be like chilling under the mango tree.”
0:39:47 So we had to explain to them, “No, no, we’re a very ambitious, high-charging company, and
0:39:52 if you want to chill under the mango tree, that’s not a good place to be.”
0:39:58 And we tell everybody there will be times when you have to deliver a product or meet
0:40:04 a deadline and you may have to work late or work a weekend, but what we do then, we give
0:40:07 people Thrive time immediately after.
0:40:17 Like if you’ve worked extra hard to meet a deadline, then take Thrive time to recharge.
0:40:21 And you know, Stephen, that’s actually good for the business because very often people
0:40:28 get sick or make their biggest mistakes when they are completely depleted.
0:40:32 So it’s not about lack of intensity.
0:40:40 It’s about taking time to refuel, recharge and be at your best.
0:40:45 Do you think this collective delusion that you described, which I’m defining as this
0:40:50 notion that you have to sacrifice your well-being to be successful, who is it letting down more
0:40:53 men or women?
0:41:00 Okay, obviously there are more men who’ve succeeded and therefore there are numerically
0:41:05 more men who believe and practice that.
0:41:11 But I think a lot of women too, who want to make sure they’re not seen as being on the
0:41:17 mommy track or not being as passionate or intense about their work, have bought into
0:41:18 the delusion.
0:41:28 But what I found very interesting is to try and see what was the beginning of that delusion.
0:41:36 And I trace it back to the first industrial revolution when people started revering machines
0:41:39 and after machines software.
0:41:47 And what is basically the essence of machines and software?
0:41:48 No downtime.
0:41:58 You have sales force bringing out a new piece of software and saying 99.99999% uptime.
0:42:01 Well the human operating system is different.
0:42:08 For the human operating system, downtime is a feature, not a bug.
0:42:12 And the science is so clear and unequivocal about it.
0:42:19 Is that why you came up with this notion called the Third Women’s Revolution?
0:42:22 What is the Third Women’s Revolution?
0:42:28 The first women’s revolution was about giving us the vote.
0:42:33 The second women’s revolution was about equal pay and equal opportunities.
0:42:42 The third women’s revolution was about making it clear that we can succeed without burning
0:42:51 out, that we don’t have to sacrifice our well-being, our relationships on the altar of success.
0:42:57 And I believe that as we are doing it now, we’re in the middle of it and a lot of men
0:43:00 are a big part of it.
0:43:02 That it’s good for everybody.
0:43:11 I mean, look at the number of men who end up with heart attacks, high cholesterol, high
0:43:18 hypertension, all because they think that’s the only way to succeed.
0:43:22 The traditional models don’t work for women because women burn out faster than men.
0:43:23 Is that true?
0:43:26 I don’t think women burn out faster than men.
0:43:35 Swim and first of all, steal and do the bulk of work at home in terms of children and child.
0:43:45 We theoretically believe that men are equally engaged, but the data doesn’t bear that out.
0:43:52 But what I was saying in Thrive, I see you’re holding the Thrive book, is really about that
0:43:54 third metric of success.
0:43:58 I obviously like thirds.
0:44:06 If you think of the first two metrics of success, money and power, slush status, and most people
0:44:09 think that’s life, well, it’s not.
0:44:13 It’s like trying to sit on a two-legged stool.
0:44:15 Sooner or later, you fall off.
0:44:18 The third leg of the stool is everything else.
0:44:21 It’s our health and well-being.
0:44:25 It’s our capacity to connect with ourselves and our wisdom.
0:44:30 It’s our capacity for a sense of wonder and the mystery of life and the small joys of
0:44:32 life and then giving.
0:44:39 These four other areas are what make a complete and whole life.
0:44:42 In Thrive, there’s a stat which stood out to me.
0:44:47 It says women in stressful jobs have a 40% increased risk of heart disease and a 60% greater
0:44:54 risk of diabetes, which is a pretty shocking stat, and it begs the question why.
0:44:59 One of the reasons is that women internalize mistakes more.
0:45:03 What I said about myself is true about many successful women.
0:45:05 We are ruminators.
0:45:14 We tend to go over and over in our minds, any mistake we made.
0:45:18 And men have a much easier time just moving on.
0:45:23 They have a much easier time being Roger Federer.
0:45:25 So that’s a big problem.
0:45:36 The other is this perfectionism and the fact that they still have a larger percentage of
0:45:44 work at home, and even if they get a lot of help from their partner, the mind share, they
0:45:49 still are thinking, “Oh, my partner is picking up the child for the doctor’s appointment,
0:45:51 but I still think about it.”
0:45:57 You’re still holding that burden, whereas maybe men don’t always hold it in such a way.
0:46:01 It’s interesting that you reference giving as being one of the most important elements
0:46:04 of the third metric.
0:46:10 I read a study in the book that says, “2013 study by the University of Wisconsin found
0:46:16 that employees who give back to society, for example, through volunteering, are less likely
0:46:22 to quit their job,” which I thought was really interesting as an employer, as a way to drive
0:46:23 retention in the team.
0:46:26 But I also pondered why that might be.
0:46:30 Why is it that when people give, they’re more likely to stay in their job?
0:46:37 Well, if you think of what makes a fulfilling life, what gives you meaning and purpose and
0:46:44 all the things that make it more likely that the company culture will succeed.
0:46:50 If you’re in a company culture that encourages giving, I mean, at Thrive we have giving days,
0:46:57 we match donations, and this creates a kind of giving culture which makes it more likely
0:47:05 that people working in that company are going to feel fulfilled because fulfillment is not
0:47:10 just a function of your job, it’s a function of everything around it.
0:47:11 Yeah.
0:47:14 And so if you feel fulfilled, you’ll just be happier in your life and you’ll be less
0:47:15 likely to want to change things.
0:47:16 Exactly.
0:47:22 Because very often, if you are unhappy in your life, changing the job might be the easiest
0:47:25 thing that you think may change outcomes.
0:47:31 When you had your burnout diagnosis, did that change anything for you?
0:47:32 Everything.
0:47:33 How quickly did it change?
0:47:34 So quickly.
0:47:35 Really?
0:47:40 You know, it’s pretty dramatic when you break your cheekbone, and it’s equally dramatic
0:47:47 when you spend a lot of time in doctors’ waiting rooms wondering what’s wrong with you.
0:47:52 So yes, it changed a lot of things.
0:47:57 The keystone habit that it changed was sleep.
0:48:07 And then, as I started the phenomenon of burnout and talked to a lot of scientists and wrote
0:48:18 a sleep book, it became very clear that there are five critical behaviors, five daily behaviors
0:48:25 that affect our health, both physical health and mental health, sleep, food, what we eat.
0:48:28 You know, again, just keeping it simple.
0:48:31 Can we reduce ultra-processed foods?
0:48:41 Can we reduce sugar, movement, exercise, stress management, and connection, connection
0:48:45 to ourselves, connection with each other.
0:48:55 So these five behaviors now, Steve and I, are more critical to our health and our longevity
0:49:00 than genes and medical care.
0:49:06 Genes, you know, there’s nothing we can do about it.
0:49:14 Medical care, obviously, is imperative when we’re really sick, but health is really what
0:49:17 happens between doctor visits.
0:49:19 Like what we do every day, because just think of it.
0:49:25 The idea that you have your annual physical and that’s your health care, what are you
0:49:28 doing every day?
0:49:29 Are you stressed out?
0:49:32 Are you sleep deprived?
0:49:35 Are you eating junk?
0:49:42 It’s interesting because you’re speaking from a place of someone who was wildly successful
0:49:46 in a monetary sense as well, because you have that sort of breaking point.
0:49:50 I think it was in April 2007 when you collapsed.
0:49:56 And then the Huffington Post continues to grow and continues to become successful all over
0:49:57 the world.
0:49:59 It expands across the world.
0:50:04 I think in the year when you collapsed on the desk, you had 3.5 million users accessing
0:50:06 the website, roughly around that time.
0:50:08 It expands around the world.
0:50:12 It’s ranked as the most powerful blog in the world in 2008.
0:50:16 By 2009, Huffington Post integrated into Facebook.
0:50:23 And by 2011, you sold Huffington Post to AWOL for $300 million.
0:50:24 $315 million.
0:50:32 Oh, and the rest, and the rest, $315 million and became president and editor-in-chief of
0:50:34 the newly formed Huffington Post media group.
0:50:38 Now, at that point, that’s a lot of money, right?
0:50:42 However much money you made from the deal, that’s a lot of money.
0:50:46 And you get the forbidden fruits that many people in their lives right now think they’re
0:50:47 chasing.
0:50:50 You get that big financial freedom windfall.
0:50:55 What does it change?
0:51:01 Nothing really, because my books have been very successful.
0:51:07 And I feel there’s a certain amount of money that changes your life.
0:51:11 And after that, there isn’t really much change.
0:51:18 I mean, I remember that the first time I felt rich was when I could go into a bookstore
0:51:25 and buy a book without looking at the price.
0:51:29 You know, when you would go to a bookstore and, oh, you know, I’ll wait for you to come
0:51:32 out and pay for the book.
0:51:36 And there are different levels like that.
0:51:39 But are you happier now than you were then in that bookstore when you didn’t have to
0:51:40 look at the price?
0:51:42 Oh, I’m definitely happier, not because of money.
0:51:48 I’m happier because I’m much more connected to myself because I’m constantly growing as
0:51:50 a human being.
0:51:57 And that’s for me the key, you know, that sense of evolution and growth is ultimately
0:51:59 what defines my life.
0:52:01 It’s not my work.
0:52:06 I think that’s so kissy, and because so many people stay in jobs they no longer love because
0:52:10 they are big jobs, they have a big title.
0:52:13 And they feel, if I give up that job, who am I going to be?
0:52:21 I mean, listen, when I left the Huffington Post, I left a very successful multimedia company
0:52:32 all around the world with 850 journalists to start again, literally, to raise money,
0:52:33 hire people.
0:52:42 But I was so clear that what I wanted to do is to help people lead healthier lives.
0:52:43 What age were you when you left Huffington Post?
0:52:54 I launched, as you said, Huffington Post at 55, and I launched Thrive Global at 66.
0:53:06 And now, I’m now 74, we launched a new company with some ultimate and open AI, that is Thrive
0:53:15 AI Health, to help democratize everything we’ve brought to Thrive, you know, about these five
0:53:19 behaviors, because that’s kind of the ultimate inequality.
0:53:27 Like as you kind of were alluding, people with resources know about these five behaviors.
0:53:35 They may not know all the science behind it, but now we see it, we see people prioritizing
0:53:41 their sleep, what they’re eating, exercise, stress management, listening to Peter Atia
0:53:52 and Andrew Huberman, and we need to democratize this knowledge and also help people adopt
0:53:55 these healthier habits.
0:54:03 Over the last seven years that I’ve been building Thrive, working with a great group
0:54:09 of scientists, I really believe we’ve cracked the code on behavior change.
0:54:14 You know, behavior change is supposed to be very hard, right?
0:54:20 But the way to make it achievable is through what we call microsteps.
0:54:25 And interestingly enough, you write in your book about making everything small.
0:54:29 The progress principle, and yeah, yeah, and the one-per-cents, yeah.
0:54:31 Kind of small little improvements.
0:54:38 If you think of it, behavior change in our culture was seen as New Year resolutions.
0:54:41 I’m going to go to the gym an hour a day.
0:54:49 I’m going to give up all sugar, two to three weeks later, these resolutions are abandoned.
0:54:51 People have a sense of failure.
0:54:54 They feel shame.
0:55:02 So the alternative is what we’re doing, which is microsteps, too small to fail.
0:55:08 We’ll never tell people meditate for 20 minutes in the morning, no.
0:55:13 We say, when you wake up in the morning, can you take 60 seconds before you go to your
0:55:20 phone to breathe consciously, or to remind yourself what you are grateful for, or to
0:55:23 set your intention for the day?
0:55:29 The point is, can you break it down into the smallest possible component?
0:55:30 And what happens?
0:55:34 People build a sense of success.
0:55:39 And we see that working with Walmart, Walmart is one of our customers.
0:55:46 They have 1.6 million associates as they call their employees in the United States alone.
0:55:50 And we work with them.
0:55:56 And they actually give us also a million dollars a year to spend in financial rewards to help
0:56:02 people have another incentive, because incentives are superpowers.
0:56:08 And we’ve had people who reverse diabetes, reverse hypertension, but it was all one
0:56:12 little microstep at a time.
0:56:17 It’s remarkable how small steps done continuously can really change your life, but nobody believes
0:56:21 in them because you don’t see huge rewards from a microstep in life.
0:56:22 Cumulatively, you do.
0:56:25 Yeah, yeah, which requires faith.
0:56:31 Faith, but also what helps is when you see other people having achieved it.
0:56:34 So part of it is the storytelling.
0:56:39 So we take all the stories and all the companies we work with and publicize them.
0:56:41 We put them on the platform.
0:56:49 So if you see that somebody who has a similar job to you can do it, you feel more optimistic
0:56:53 that you can do it, and also removing judgments.
0:56:58 You know, often self-judgements get in the way of behavior change.
0:57:05 And if we say this is a judgment-free zone, you’re going to fall off the wagon, you’re
0:57:12 going to make mistakes, but one little step at a time, BJ Fogg, who is the chair of our
0:57:18 scientific board from Stanford, he wrote a book called Tiny Habits.
0:57:27 And it’s the same idea, tiny habits, microsteps, making small progress that becomes cumulatively
0:57:29 healthier habits.
0:57:33 I want to talk to you about mistakes.
0:57:38 The Huffington Post becomes, I think, at its peak, and correct me if I’m wrong here, the
0:57:42 second biggest news website on the earth.
0:57:43 Is that correct?
0:57:46 I don’t know, it sounds good.
0:57:51 I read in 2014, when you were 64 years old, The Huffington Post became the second most
0:57:52 popular news site in the world.
0:57:58 That was an article written by The Guardian that it said that in, but it sounds great.
0:58:02 But I’m sure along the way, you said you talked about failure earlier, there was a lot of
0:58:04 mistakes made in that journey.
0:58:09 Now, as a person in business, and I’m 31, so I’m in my…
0:58:12 I think what you’re going to build by the time you’re 66.
0:58:15 If I’m still alive, if I start putting that phone away.
0:58:18 What are the mistakes that you made in that business?
0:58:23 I don’t think there are bigger mistakes for a founder than hiring mistakes.
0:58:32 So I’ve kind of created a little rulebook about hiring.
0:58:39 Like number one, never interview when you’re tired.
0:58:46 I find that when I interview and I’m tired, I just really want to say yes.
0:58:51 I want to just kind of cross one more thing of my to-do list.
0:58:53 I don’t want to go interview one more person.
0:58:55 So that’s subconscious.
0:58:57 It’s not that you are consciously thinking that.
0:59:07 But so increasing the chances of not making hiring mistakes is huge.
0:59:20 Also there were times when I kind of knew instinctively that there was something wrong
0:59:21 at this hire.
0:59:25 But mentally, I could not give myself reasons.
0:59:31 You know that time when you feel it’s not quite right, but the resume is amazing.
0:59:33 The references are incredible.
0:59:36 My board likes them.
0:59:43 But something in me, no, follow that.
0:59:49 Because it’s so much more important not to hire the wrong person than to miss someone.
0:59:50 Yeah.
0:59:51 Yeah.
0:59:52 Yeah.
0:59:53 Yeah.
0:59:57 I mean, there’s the phrase, isn’t there, that a bad apple spoils the barrel or something?
0:59:58 Yes.
1:00:02 And that’s certainly the case in business, that one bad apple can really ruin a great
1:00:04 culture of people.
1:00:05 Yes.
1:00:13 And listen, when I was on the board of Uber during the height of the bad culture problems,
1:00:20 I saw how a culture is really the company’s immune system.
1:00:24 You know, there are always going to be bad apples, you know, it’s humanity.
1:00:32 But if you have a good thriving culture, the bad apples can be removed without infecting
1:00:33 the culture.
1:00:37 If the culture is not strong, it’s the other way around.
1:00:42 Are there any other decisions that if you could go back in time with Huffington Post,
1:00:49 you would have made differently outside of just purely who you hired?
1:00:57 I would say that you’re hesitating.
1:01:06 No, I’m hesitating because what came to me is an amazing decision that everybody thought
1:01:12 I was wrong on and I don’t want to say that because it’s also something else that’s very
1:01:19 important I think for anyone starting a business, which is my incredible belief in partnerships.
1:01:27 You know, very often when you are building a company, you think that you have to do everything.
1:01:29 But speed is incredibly important.
1:01:32 Being a first mover is incredibly important.
1:01:39 And it’s very hard to do that if you want to do everything yourself, yourself as a company.
1:01:47 So when the Huffington Post was bought by AOL, the CFO, the board, everybody wanted
1:01:53 us to go internationally alone.
1:01:56 And I wanted to do it with partners.
1:02:02 I felt that we’re going to be able to move so much faster.
1:02:10 If we go as we did to France in partnership with Le Monde, that means we don’t have to
1:02:12 learn about French labor laws.
1:02:17 We don’t have to find an office space.
1:02:22 We kind of, there’s so much the partner would bring, plus of course the reputation.
1:02:35 So I prevailed, which was touch and go, and within just over a year we’re in 18 countries.
1:02:37 That would never have happened.
1:02:42 Everybody who wanted to do it after us, BuzzFeed, Business Insider, it was too late.
1:02:47 We had already established ourselves in these countries.
1:02:51 Did you sell the Huffington Post at the right time?
1:02:52 Absolutely.
1:02:53 Absolutely.
1:02:57 Look at what’s happening now.
1:03:03 I would say that I sold too soon, but I’m a big believer in selling too soon rather than
1:03:04 too late.
1:03:10 If you’re going to pick something, sell too soon.
1:03:13 And also, I’m a big believer in good acquisitions.
1:03:16 A lot of acquisitions fail.
1:03:22 The acquisition by AOL was a huge success because we suddenly had all these resources
1:03:28 to grow a lot faster.
1:03:31 What have you come to learn that the point of life is?
1:03:33 Because you’ve lived such a varied life.
1:03:34 You’ve traveled all over the world.
1:03:37 You’ve climbed many, many mountains.
1:03:42 And I wonder now, as you sit here, what is the thing that you know that I don’t know?
1:03:43 I’m 31.
1:03:47 And there’s clearly some things that you really, really know well that I’m going to unfortunately
1:03:54 have to find out through pain for failure that maybe I can avoid if you tell me.
1:03:56 Okay.
1:03:57 Just a few things.
1:03:58 Okay.
1:04:01 I’m going to write them down so I don’t forget.
1:04:07 But one is not to look over our shoulder for approval.
1:04:13 Not to indulge in unnecessary worries and negative fantasies.
1:04:17 When I look back at my journals, you know, I like to journal a lot.
1:04:24 And when I look back at my journals, so many of my worries were truly negative fantasies.
1:04:25 Negative fantasies.
1:04:30 Meaning imagining the worst about the future.
1:04:37 And one other little saying I have on my desk is by the French philosopher, Montaigne,
1:04:45 who said there were many terrible things in my life, but most of them never happened.
1:04:52 So that’s just as depleting, believe it or not, as things, really bad things that do
1:04:58 happen because that’s how we process information.
1:05:10 And so trust, one of the things that my mother totally instilled in my sister and me was
1:05:14 the sense that we’re living in a benevolent universe.
1:05:15 What does that mean?
1:05:19 It means that life is on our side.
1:05:24 You know, there are people who go through life and think that at best we’re living in
1:05:31 an indifferent universe, that the higher power or God or whatever you want to call it, you
1:05:38 know, the order of the universe doesn’t care.
1:05:41 There are people who think it’s a hostile universe.
1:05:46 I believe profoundly that it’s a benevolent universe.
1:05:53 I trust that whatever happens has a reason and a purpose.
1:05:59 And that’s the roomy quote, “Leave life as if everything is rigged in your favor.”
1:06:03 Now that doesn’t mean only good things happened, absolutely not.
1:06:11 A lot of bad things happened in my life, starting with losing my first child that was born stillborn.
1:06:20 You know, so it’s not like bad things didn’t happen, but it’s like, why is it teaching
1:06:21 us?
1:06:27 Like life is a schoolroom and we’re constantly learning.
1:06:38 And that’s for me, in the end, that sense of evolution and growth that in one of the
1:06:44 books I wrote, I called “The Fourth Instinct,” you know, the first three instincts being
1:06:49 survival, sex, and status/power.
1:06:57 The fourth instinct being an instinct for meaning, purpose, transcendence.
1:07:07 And that’s something which, when it’s integrated in our lives, gives life so much more depth
1:07:10 and richness.
1:07:17 That first moment of struggle you cited there when your child was born still, how old were
1:07:18 you?
1:07:19 Thirty-six.
1:07:20 Thirty-six.
1:07:23 How does one process that?
1:07:33 Well, it’s enormous pain and grief and staying with it and living with it.
1:07:40 And also, thirty-six, I didn’t know if I could have a child, you know, nobody quite knew
1:07:45 why I lost that child.
1:07:56 But also, that trust again, underneath the grief, there was that sense that I would have
1:08:06 a child, that I would move beyond this pain, that the pain would not define me.
1:08:13 Is it hard to have that faith and that perspective in the moment?
1:08:24 Well, the people that I most admire, you know, the writers that I learn so much from are
1:08:29 writers who have that faith, I mean, look at Holocaust survivors.
1:08:33 Wasn’t your father?
1:08:41 My father was in a concentration camp because he was publishing an underground newspaper
1:08:48 during the German occupation of Greece and he was arrested and spent the war in a concentration
1:08:52 camp in Germany.
1:09:01 My mother was in the Red Cross hiding Jewish girls during that occupation.
1:09:10 So they both had this kind of extraordinary life and faith, you know, that kept them going
1:09:16 in the middle of incredible horror.
1:09:22 Your mother?
1:09:24 Yes.
1:09:27 She’s beautiful.
1:09:29 And strong.
1:09:35 She definitely brought us up with this fearlessness, but she would always say, “Fearlessness
1:09:38 is not an absence of fear.
1:09:45 It’s like going ahead and doing what you think you should do even while you’re afraid.
1:09:50 It’s like a muscle that you exercise.”
1:09:53 She passed away before the success of the Huffington Post.
1:09:54 Before it existed, yes.
1:09:58 She passed away in 2000.
1:10:05 “There’s not a single day that I don’t feel my mother’s presence with me,” you wrote
1:10:07 on to the Huffington Post.
1:10:11 What do you think she would have thought of the Huffington Post had she been able to see
1:10:14 the success that it became?
1:10:16 You know what is interesting, Stephen?
1:10:20 When people would say to her, “Are you proud of your daughter?”
1:10:23 She would always say, “I don’t use that term.
1:10:25 I’m not proud.
1:10:29 I just love what she’s doing and contributing.”
1:10:33 You know, she didn’t see it as a pride.
1:10:37 She saw it more as that journey.
1:10:43 And that’s kind of really important to understand what I learned from her, that it isn’t just
1:10:45 about achieving.
1:10:48 It’s about joy while you’re achieving.
1:10:51 And now that’s kind of my barometer.
1:10:58 Like it’s not just about being productive, kind of I prove to myself that I can be productive.
1:11:09 But if I don’t feel that joy, it means there’s something off that I need to recalibrate.
1:11:13 It’s interesting because that’s kind of what the mission of Thrive is about from what I
1:11:16 was reading when I was on the website.
1:11:21 It’s not the idea of becoming unproductive, which is sometimes associated with well-being.
1:11:25 Sometimes thought that if you focus on your well-being, you become an unproductive person.
1:11:26 Which is completely false.
1:11:29 I mean, scientifically false.
1:11:35 And that’s what I’m so passionate about convincing more and more people about.
1:11:44 And that’s why I love using examples of athletes who prioritize their well-being because it
1:11:45 improves their performance.
1:11:53 So if we see well-being as a productivity multiplier, if we see what we’re doing now, for example,
1:11:58 is optimizing the health of executives and companies.
1:12:05 We talk about longevity and we talk about health span.
1:12:14 If these are optimized within a company, productivity is going to increase.
1:12:18 She was a very interesting woman, your mother, from everything that I read and researched
1:12:19 about her.
1:12:23 On the day that she died, she demanded that you leave the hospital to go to a food market
1:12:26 to prepare lunch for the family.
1:12:30 I read that she fell over in the evening, but didn’t let anyone call an ambulance.
1:12:41 Yes, in the evening, after she had prepared this feast for everybody, she fell.
1:12:48 And she said, “Let’s all gather around with her on the floor.”
1:12:57 And she said to me, “With this incredible authority, do not call the paramedics.”
1:13:00 And she said it was such authority that I didn’t.
1:13:05 I called the nurse who had taken care of her at home.
1:13:09 And we sat around and she said, “Let’s open a bottle of wine.”
1:13:12 And we opened a bottle of wine and we sat there and talked and my two daughters were
1:13:19 scootering around inside the house.
1:13:22 And then she killed over and died.
1:13:28 She had told her housekeeper earlier that she knew the time had come and she wanted
1:13:33 to die at home, surrounded by her family.
1:13:37 How did she know?
1:13:39 I believe we know.
1:13:49 I believe when we are connected with our own truth, we know.
1:13:51 So she fell.
1:13:55 She told you not to call the paramedics and the ambulance.
1:14:00 She asked all of you to gather around and to bring some champagne or wine, some red
1:14:02 wine.
1:14:05 And she passed away shortly after they were on the floor.
1:14:07 Yes.
1:14:13 And the way she said to me, “Do not call the ambulance,” made me not call the ambulance.
1:14:19 You know, there was so much authority behind it that that’s what she wanted.
1:14:24 And of course, I didn’t know she would die.
1:14:26 Had you have known, would you have called the ambulance?
1:14:27 I would.
1:14:29 Even though she told you not to?
1:14:30 Yeah.
1:14:34 It’s hard not to.
1:14:36 How did that change things for you?
1:14:43 What’s the aftermath of the loss of a woman that meant so much to you like?
1:14:50 It was incredibly painful because she really was the foundation of my life.
1:14:52 And you know, she lived with me.
1:14:55 She helped me bring up my children.
1:15:05 She was an integral part of everything in my life and my sister’s life.
1:15:07 But what you just read is true.
1:15:11 I mean, I do feel her presence so much.
1:15:22 And I really feel that when we integrate death in our lives, it enriches our lives.
1:15:29 You know, the Socrates said, “Practice death daily,” not in a morbid sense, but in the
1:15:38 sense that the Romans would carve mm, memento mori, remember death on statues, on trees.
1:15:47 Not in order to be obsessed with death, but in order to put life in perspective.
1:15:50 So often we just worry about trivial things.
1:15:54 We get upset about minor things.
1:16:02 And if we kind of remember that life is a terminal condition and that death is the
1:16:10 one certainty, it just changes how we perceive what happens in our lives.
1:16:11 What else then for me?
1:16:15 So you gave me two pieces of advice there for my life.
1:16:19 I think you’re going to be a great dad, Stephen.
1:16:22 I really do.
1:16:28 And I think having children also puts everything in perspective because there’s something
1:16:37 magical about these little beings and the continuity of life.
1:16:50 And I mean, you are so creative and constantly launching new projects, which is fantastic.
1:17:00 But learning also to disconnect from that and fully connect with yourself, your loved
1:17:09 ones, your children when you have them, I think is game-changing.
1:17:17 And I believe it also makes us better at our jobs because it gives us that perspective.
1:17:27 You have these moments, these flashes of intuition and new ideas that are so much easier when
1:17:32 we are recharged and not running on empty.
1:17:37 In terms of those different seasons of life that we go through, how have you had to show
1:17:40 up differently in the different seasons of your life?
1:17:45 And I’ve been thinking a lot about this lately because someone said to me when they likened
1:17:51 it to doing a triathlon, they said in a triathlon what you want to do because there’s 400 people
1:17:55 jumping in the water for the initial part, is you want to swim like crazy at the start
1:17:59 to just get ahead and then you can calm down a little bit once you’ve got away from the
1:18:00 crowd.
1:18:03 And he was making the analogy that this is very much like life in your early 20s, you
1:18:06 want to go for a little bit, say yes to a lot of things.
1:18:09 And then as you go through these different seasons of life, you play a slightly different
1:18:10 game.
1:18:12 I don’t know if you can relate to any of that.
1:18:20 Maybe at the heart of what I want to know is, it’s atypical for a, when did you launch
1:18:21 your most recent company?
1:18:24 You mean the Thrive AI Health?
1:18:26 Thrive AI Health was like this week, wasn’t it?
1:18:27 I saw it online.
1:18:28 Yeah, like two weeks ago.
1:18:29 Two weeks ago, right?
1:18:33 So you’re launching an AI company at 74 years old.
1:18:36 I was 73 at the time.
1:18:37 73.
1:18:38 Big difference.
1:18:39 Which is atypical, right?
1:18:44 And this is what I want to get to, is you’re in a different season of life.
1:18:45 Yes.
1:18:51 But in whatever season of life, you can keep creating.
1:18:57 And that’s partly what I’d love people to look at.
1:19:03 There is definitely something in our culture that makes us think that we have to achieve
1:19:09 everything before we are 30 or maybe before we are 40.
1:19:14 You have the 30 under 30s and the 20 under 20s, and soon we are going to have the five
1:19:17 under fives.
1:19:23 And the fact is that if you take care of yourself, and that’s the big if, you know, if you focus
1:19:32 on these five behaviors and your health is sustained and you feel vital, then you can
1:19:37 keep creating until the end.
1:19:48 I cannot imagine retiring because I love what I’m doing and because I love building.
1:19:55 And there’s no end to when you build.
1:19:59 So the one thing that I don’t think I’ve convinced you about, but I want to have one
1:20:09 more go is that you really think that taking care of yourself is kind of a luxury for later
1:20:10 in life.
1:20:20 It’s like a little bit of a luxury for when you’re not like launching new companies and
1:20:24 being all in swimming really fast.
1:20:31 And what I want to at least take on trust for a minute, but explore it is that that’s
1:20:33 not true.
1:20:42 That I a thousand percent believe that when you prioritize these five behaviors, not in
1:20:50 any dogmatic way, we’re all works in progress.
1:20:54 I mean, I talk about it all the time and am I doing it perfectly?
1:20:55 Of course not.
1:20:56 Nobody is.
1:21:02 But if you really prioritize these five behaviors, how you sleep and what you eat and how you
1:21:09 exercise and how you manage your stress and how you stay connected with yourself and your
1:21:17 loved ones, I promise you that everything you’re doing will be even more successful.
1:21:20 That is an absolute guarantee.
1:21:25 It doesn’t mean that you wouldn’t be successful the other way.
1:21:32 Of course, I mean, they’re in large number of burnt out people who have succeeded.
1:21:41 But they what else could they have done if they were more connected with their creativity,
1:21:47 their intuition, if they didn’t spend as much time ruminating over mistakes or making bad
1:21:54 hiring decisions as I did or making bad decisions generally or refusing to delegate.
1:21:57 That’s another issue.
1:22:03 And definitely when you ask me about mistakes, I think it took me a long time to learn to
1:22:06 delegate.
1:22:10 And that’s partly because we feel nobody can do it as well.
1:22:12 And maybe that’s true.
1:22:17 But then there was one day when I realized, you know, if somebody does it 60% as well,
1:22:22 and I can be freed up to do higher order things, fantastic.
1:22:30 Let them do it 60% as well and learn two more things on the business side.
1:22:37 If you are going to build this culture that I know you believe in that can be game changing
1:22:40 for the success of a company.
1:22:51 One thing that we recommend is any the first day of somebody’s new job in your company,
1:22:56 have the manager conduct an entry interview, an entry interview.
1:22:59 We conduct exit interviews.
1:23:02 But what about entry interviews?
1:23:03 And it doesn’t have to be long.
1:23:06 It can be 15 minutes.
1:23:12 And the first question of the entry interview, Steven, welcome.
1:23:15 What’s important to you outside of work?
1:23:17 And how can I support you?
1:23:22 Suddenly, you hear about what matters to them.
1:23:27 They feel if what matters to them is to take their kid to school at eight in the morning
1:23:32 or they have an elderly parent they’re taking care of or whatever it is, or they have a
1:23:40 flute lesson than they want to go to at seven on a Thursday, then they don’t have to hide.
1:23:43 It can be baked into the job.
1:23:48 The manager knows it creates more intimacy, it creates more connection, especially since
1:23:54 so many of us are in hybrid environments.
1:24:02 And the other thing is compassionate directness is our number one value at Thrive, which means
1:24:07 encouraging people to speak up when they’re not happy, when something is a problem.
1:24:12 So often people sit on that and it fosters.
1:24:19 And if they have permission to express it, to express dissatisfaction, to express something
1:24:24 that’s not working, it’s so much easier to solve the problem.
1:24:27 Amen, amen.
1:24:31 You’re an icon for many, many people.
1:24:35 And specifically when I spoke to some of the people in my company that you were coming
1:24:40 and I was going to speak to you today, there was a lot of excitement from everybody, but
1:24:51 particularly a faction of women who are high performing business women and are doing exceptionally
1:24:53 well in their careers.
1:24:57 And I spoke to one of those women and she said that she really looked up to you because
1:25:05 you were able to achieve so much in spite of prejudice, prejudice that is inevitably
1:25:06 there.
1:25:08 It’s funny, interesting that you say you didn’t really think about it or notice it like in
1:25:13 that way, but a prejudice towards women in business that is still prevalent today, but
1:25:18 was certainly more prevalent when you launched the Huffington Post.
1:25:22 Is there anything at all that we should be thinking about whether it’s because I’m a,
1:25:27 I was a young black kid or whether it’s because I’m a woman that’s building a technology company.
1:25:29 What relationship should we have with our prejudice?
1:25:39 Well, there is no question that even though none of that stopped me, the language used
1:25:44 towards me or towards some of the women I’m sure that you are talking to who are building
1:25:47 successful businesses is different.
1:25:54 Like a man is much more likely to be called bald or audacious when a woman is going to
1:26:09 be called pushy or aggressive or bossy and these are definite prejudices in our culture.
1:26:15 The question is, are we going to let them stop us while we are trying to change the
1:26:26 culture for everybody and how can we move on and not let these things derail us.
1:26:30 You don’t stroke me as a person that spends much time caring about things that might stand
1:26:31 in your way.
1:26:38 Well, that’s what I said earlier about not looking over our shoulder for approval.
1:26:47 You know, it’s been very easy historically for women to be liked and admired if they
1:27:00 didn’t try to build something, if they were kind of pretty and well dressed and didn’t
1:27:03 break with conventions.
1:27:07 But is that something that we want to do?
1:27:13 I think I don’t really know any young women who want to be in that place now.
1:27:15 What kind of leader are you in business?
1:27:18 If I asked your team members, if I said what is she like, because I’ve got some of them
1:27:21 in the back there, we’re actually interviewing them as we speak, so we’re going to get their
1:27:23 answers then we’re going to play it against your answers.
1:27:24 Okay.
1:27:25 Okay, so they’re being interviewed right now.
1:27:29 What do you think they’re saying in there?
1:27:39 I feel that we’re a bit of a family, which means that I’m going to express what I’m going
1:27:40 through.
1:27:43 They will express what they’re going through.
1:27:45 We work hard.
1:27:47 We celebrate small victories.
1:27:49 I think that’s really important.
1:27:53 We don’t wait for just the big breakthroughs.
1:28:04 And because everybody’s so much younger than me, I do have that maternal sense for the
1:28:06 people I’m working with.
1:28:12 And a lot of the people I’m working with have been with me since the Huffington Post.
1:28:20 Our chief brand officer joined me as an intern from Princeton at the Huffington Post, helped
1:28:23 me build the Huffington Post, came with me to thrive.
1:28:27 So these are sort of very long relationships.
1:28:28 You said family.
1:28:39 I can confirm in my earpiece they’ve likened it to Guantanamo Bay, but they love it, right?
1:28:45 Guantanamo Bay, but great food.
1:28:50 Was there luck in your journey, was there moments of luck that you look back on and
1:28:53 say that was truly outside of my control.
1:28:58 But if that hadn’t have happened, I wouldn’t have been the success that I am.
1:28:59 Oh my God, so much luck.
1:29:00 So much luck.
1:29:04 What is the piece of luck that comes to mind?
1:29:11 So after my first book, which I wrote when I was 23 and was a big success, I wrote a
1:29:18 book on leadership.
1:29:28 I was 27, I took a lot of time writing it, and I ran out of money, all the money I had
1:29:32 made from the female woman, my first book.
1:29:35 But I was determined not to write another book on women.
1:29:39 After that first book, everybody wanted me to keep writing on women and trust me, I had
1:29:46 said everything I needed to say, everything I knew and beyond on women.
1:29:47 And I wanted to move on.
1:29:52 As you can see from the topics of my books, I like to move on because I learn through
1:29:55 writing a book, and that’s very important to me.
1:30:03 So I ran out of money, and so I remember being really depressed, walking down St. James’s
1:30:08 Street in London and thinking, well, you know, maybe my first book was a fluke.
1:30:12 This book has been rejected by 37 publishers.
1:30:14 So 37 publishers rejected your book.
1:30:18 Yes, rejection after rejection after rejection.
1:30:19 Why don’t you give up?
1:30:26 I said, maybe it’s time to give up and go get a real job.
1:30:33 And I went, I was going by Barclays Bank in the corner of St. James’s Street.
1:30:35 I don’t know if it’s still there.
1:30:41 And something made me get into the bank and ask to see the bank manager.
1:30:47 And the bank manager whose name was Ian Bell came and I told him my story and I asked for
1:30:48 an overdraft.
1:30:53 I had no assets, and he gave it to me.
1:30:56 Now that’s luck, right?
1:31:01 He had no earthly banking reason to give me that overdraft.
1:31:04 I still sent him a holiday card every year.
1:31:10 And it reminded me of fairy tales, you know, when the hero or the heroine is stuck in
1:31:16 a dark forest and then these helpful animals come out to guide them out of the forest.
1:31:18 Well, that’s back to trust.
1:31:20 I believe in life.
1:31:26 There are these helpful animals in the form of a bank manager or whatever.
1:31:28 And you can call it luck.
1:31:33 But I also call it part of the benevolent universe we live in, Stephen.
1:31:35 Can you influence the benevolent universe?
1:31:39 Because you point at these moments and say, luck.
1:31:41 But in there, I see so much intention.
1:31:45 And I see also see someone who I imagine from meeting you today and there we’ve spent two
1:31:52 hours together has an ability to win people over.
1:31:55 I want to know how you can influence the benevolent universe.
1:31:56 Absolutely.
1:32:00 You influence the benevolent universe by taking action.
1:32:01 Like I took action.
1:32:05 I went to the bank.
1:32:06 The bank didn’t come to you.
1:32:09 The bank didn’t come to me.
1:32:13 But beyond that, it was out of my hands.
1:32:18 And very often people don’t go to the bank because they’re afraid of rejection.
1:32:23 So when we’ve overcome that fear of rejection, that fear of failure, we are much more likely
1:32:26 to take bold moves.
1:32:31 And also, if you look at your life, and if I look at mine, there are so many so-called
1:32:38 coincidences, serendipity, somebody you meet.
1:32:44 I mean, I loved your conversation with Whitney.
1:32:49 She was at a dinner and they offered her a job.
1:32:50 Sure.
1:32:52 She called them to follow up on the job.
1:32:58 But that, you could say, was just a coincidence that she met that person at a dinner.
1:33:04 And I call coincidences the miracles that God performs anonymously.
1:33:10 And if you don’t like using the term God, it doesn’t matter.
1:33:14 Whatever term you use, it’s basically that benevolent universe.
1:33:21 There is a phrase, there is a verse in the Bible that I love, which is not a spiral false,
1:33:23 but God is behind it.
1:33:26 Like nothing happens.
1:33:28 Nothing happens, however trivial.
1:33:33 That doesn’t have some divine purpose behind it.
1:33:35 Do you believe that?
1:33:37 I do.
1:33:38 Actually, Stephen, I don’t believe.
1:33:42 I know.
1:33:45 How can you be so sure?
1:33:48 I bet there are many things you’re sure of.
1:33:59 Aren’t you sure of the impact you are having with your work that we modest?
1:34:00 Am I sure of the impact?
1:34:02 No, I don’t think it’s possible to be.
1:34:05 I know that we’re doing good work for sure, for sure, because people come up and tell
1:34:06 me.
1:34:08 Well, isn’t that impact?
1:34:09 Yeah.
1:34:10 Yeah.
1:34:11 Yeah.
1:34:12 I’m sure.
1:34:13 Yeah.
1:34:16 I’m sure that that’s a positive force for sure.
1:34:19 But that’s because someone’s come up and told me.
1:34:20 Right.
1:34:24 But nobody’s come up to me and told me that there’s divinity, there’s something divine
1:34:25 in everything that happens.
1:34:28 Because the minute you say that, I think of all the bad things that happen, I’m just
1:34:29 going to be honest.
1:34:32 One of the first things that I thought about was what happened in Nazi Germany.
1:34:33 Of course.
1:34:34 I thought about the suffering.
1:34:35 Absolutely.
1:34:42 There is an enormous amount of suffering, but the question is, do you trust that it’s
1:34:49 not because there is an indifferent or malevolent force in the universe, but because so much
1:34:55 of what happens is beyond our understanding that we cannot comprehend the mystery of the
1:35:00 universe just through our minds alone.
1:35:02 I do trust that.
1:35:08 And so the more we can connect with our spirit, our soul, the more we can be in touch with
1:35:11 meaning and purpose.
1:35:17 But if we try to comprehend everything through our minds, they’re so limited.
1:35:23 What was the advice that you wish you’d got when you were that young woman who wrote her
1:35:27 first, around the age, in your early twenties, when you wrote your first book?
1:35:32 What is the advice that you wish someone had given you that you weren’t given?
1:35:38 Definitely, definitely not to worry so much.
1:35:41 Is that really the sort of pain of your own?
1:35:50 Because so many of my worries were so unnecessary and so depleting.
1:35:53 It seems that you took a lot of action in spite of your worries, though.
1:35:54 I did.
1:35:58 Kind of comes back to your mother’s advice, fail in spite of fear.
1:36:11 They would have been more joy if I had worried less, acted as I did, but the rumination that
1:36:19 I mentioned and the negative fantasies about the future, these are the things that most
1:36:22 depleted me when I was young.
1:36:26 When you’re trying to build something, the problem that we all face is we need talent
1:36:32 and skills that we don’t have ourselves and we can waste so much time trying to learn
1:36:37 a new skill when really what we should be doing is using a platform like Fiverr.com
1:36:44 where you have global access to reviewed, tried and tested world-class talent at your
1:36:48 fingertips that you can access in a flexible and affordable way.
1:36:51 Fiverr for me when I was starting out in business was a real unlock.
1:36:56 It was a bit of a hack because I used to think that the only way for me to add skills to
1:37:01 my project was by hiring full-time staff and bringing them into the office.
1:37:05 Fiverr.com changes that and if you’re in that position now where there’s a skill you’re
1:37:08 missing for a project that matters to you, here’s what you have to do.
1:37:11 Visit Fiverr.com/diary to learn more.
1:37:12 And here’s the great thing.
1:37:16 If it doesn’t go well, Fiverr offer a pretty amazing money-back guarantee.
1:37:20 So what are you waiting for?
1:37:24 Thrive.io has just launched in partnership with OpenAI and you’ve worked closely with
1:37:27 the CEO of OpenAI, Sam Altman on this, so I highly recommend everybody goes and checks
1:37:28 it out.
1:37:31 I was rummaging around the website earlier on and I found it to be truly, truly fascinating.
1:37:36 It is an AI-powered health app that encourages people to make healthy habits across the five
1:37:39 areas that you talked about, from connection to sleep distress management and food and
1:37:40 so on.
1:37:43 A really, really interesting application of AI.
1:37:48 There’s so much negativity around AI, so it’s so wonderful to see people doing positive
1:37:51 things with the technology, a technology that does down the chance of really changing
1:37:52 our lives.
1:37:58 Ariana, what is the most important thing that we haven’t talked about, that we should
1:38:01 have talked about?
1:38:11 The one thing we haven’t talked about is what you alluded to right now, which is we have
1:38:16 the opportunity now to use technology for our good.
1:38:23 You know, technology, so much of technology through algorithms and the early, more primitive
1:38:29 forms of AI has led to bringing the worst out in us.
1:38:32 Well, I actually have this, which I found.
1:38:34 Do you know what this is?
1:38:41 It’s from the— It’s the Cambridge Union Society seventh debate on Tuesday, the 12th
1:38:47 of May, 1978, PM, it’s a little flyer, and it says, the quotas, “This house believes
1:38:55 that technological advance threatens the individuality of man and is becoming his master.”
1:39:04 And I believe, if I’m not mistaken, there you are, proposed by Ariana Stasinopoulos.
1:39:06 Very good, Stephen.
1:39:07 Thank you so much.
1:39:16 A leaflet from the 1970s where you were proposing that technological advancements threatens
1:39:18 individuality of man and is becoming his master.
1:39:19 Yes.
1:39:20 That was your proposal.
1:39:21 I’ve changed my mind.
1:39:22 You changed your mind.
1:39:24 You’re building an AI company.
1:39:26 50 years later, you’re building—
1:39:34 But isn’t it funny that you had Prince Charles speaking from the cross benches, meaning neither
1:39:39 side, because that was the royal prerogative.
1:39:43 His Royal Highness, the Prince of Wales, will be in attendance.
1:39:44 He actually spoke.
1:39:46 Oh, wow.
1:39:51 But because he was at King’s College at the time when I was there.
1:39:58 But I actually believe that we now have the opportunity to use what AI makes possible,
1:40:03 which above all, in terms of health, is hyper-personalization.
1:40:11 Like it can have what they call a context window of billions and billions of data points.
1:40:14 So it can know everything about Stephen.
1:40:19 Not just your biometric data, your lab data, your medical data, but your preferences, what
1:40:24 foods you like, how you like to sleep with your phone, and how are we going to change
1:40:27 that.
1:40:29 But also, what poems do you like?
1:40:31 Are there any sacred texts that you like?
1:40:35 Is there any music that you love, any nature?
1:40:41 And at the right moment, give you the right nudges and recommendations to move you towards
1:40:44 the best version of yourself.
1:40:50 And one of the things I’m focusing a lot now at Thrive, this company I founded after
1:40:57 Huffington Post, was how to help people make that connection.
1:41:04 And one of the ways we are doing it is through the 60-second resets.
1:41:08 60-second resets.
1:41:11 Stress is an unavoidable part of life.
1:41:15 Like there is nobody who doesn’t have stress in their lives.
1:41:20 But cumulative stress is avoidable.
1:41:28 And the way to avoid cumulative stress is to read the neuroscience that tells us that
1:41:35 in 60 to 90 seconds, we can go from the sympathetic to the parasympathetic nervous system.
1:41:38 The sympathetic is fire of light.
1:41:41 In 60 to 90 seconds, Stephen, that is kind of amazing.
1:41:48 And the reason that is true is because we all have that place in us.
1:41:51 You don’t have to invent it or create it.
1:41:56 And our breathing is a superpower.
1:41:59 You know, most of us forget that we breathe all the time.
1:42:02 So how do we breathe consciously?
1:42:10 So we now have hundreds of resets on our platform that focus on conscious breathing, gratitude,
1:42:11 images.
1:42:16 But my favorite thing is creating our personalized reset.
1:42:26 Well, as you say that, I actually found your personal reset, and I have it here on my iPad,
1:42:30 which is a video that I guess, which is this video here, I can put it up on the screen
1:42:31 for anybody that doesn’t have it.
1:42:32 Yes.
1:42:33 This is the video, right?
1:42:34 And it’s 60 seconds.
1:42:35 Exactly.
1:42:36 60 seconds long.
1:42:37 Yes.
1:42:38 Did you make this video yourself?
1:42:39 Yes.
1:42:40 We can make it very easily on our platform.
1:42:46 It takes five minutes because everybody has pictures they love stored together, music
1:42:47 they love.
1:42:52 And we also offer different quotes if you want to use quotes.
1:42:54 So I’m going to put this video on the screen so everybody can see it.
1:42:55 Yes.
1:42:56 That’s what I’m on video.
1:42:59 But this video, could you explain it to me then?
1:43:00 What is it?
1:43:07 So basically, it has pictures of my children at different ages, my dog.
1:43:13 It has favorite quotes, like be willing to be a beginner every single morning.
1:43:15 That means something to me.
1:43:19 It has music that I love.
1:43:28 And it ends with my absolute favorite quote, which is, “Rumi, live life as if everything
1:43:30 is rigged in your favor.”
1:43:32 Love that quote.
1:43:36 And how many times have you watched this video?
1:43:41 I would say hundreds and hundreds, it could be a thousand times.
1:43:44 And it never fails to have that impact on me.
1:43:52 Now a lot of people create multiple videos, different music, different moods.
1:43:59 But the point is bringing together things you are grateful for and based on the science
1:44:04 that gratitude and stress and anxiety cannot coexist.
1:44:05 Interesting.
1:44:14 So what I love about this is that it may sound like a warm and fuzzy thing, but it’s based
1:44:17 on hardcore science.
1:44:22 And that’s very important to me because if we are going to help people adopt these healthier
1:44:30 habits, we need to convince them that they’re based on rigor and data, and they are not
1:44:35 just random things that we came up with.
1:44:38 We have a closing tradition where the last guest leaves a question for the next guest,
1:44:40 not knowing who they’re going to be leaving it for.
1:44:45 And the question left for you is, “When was the last time you were so proud of yourself
1:44:48 that you could have thrown a parade?”
1:44:56 What an amazing question.
1:45:08 I think actually very recently, and we talked about it, but I was proud that we were addressing
1:45:17 a big, hairy problem, which is healthcare.
1:45:29 But so often this problem seems so intractable that we shy away from looking at solutions.
1:45:36 And so the fact that we brought together a great team, the fact that we found a great
1:45:42 CEO and that we convinced him to leave Google to run this project, that he’s building an
1:45:48 amazing Rockstar team, and that we may be able to have a real impact on the lives of
1:45:58 people who don’t have their resources to actually take care of themselves in a way that so many
1:46:04 people with resources are already doing, I’m just really excited about it.
1:46:08 I don’t know if my mother would like me to use the word proud because she didn’t like
1:46:15 that word, but I’m really excited and I want to devote the rest of my life to that.
1:46:21 I’m so excited to watch that journey play out, and for you to be the spearhead of such
1:46:25 an exciting project along with people is the most incredible thing.
1:46:32 And I want everybody listening and watching to realize how much time guys you have left
1:46:34 and how much you can do during this time.
1:46:39 You don’t think people realize that?
1:46:46 I think a lot of people feel that there are deadlines that I have to achieve X by 30 and
1:46:52 Y by 40, and that creates a certain pressure.
1:46:58 And I know you say pressure is okay, and pressure is okay, but not when it comes with a lot
1:47:05 of stress and not when it drops us of joy.
1:47:09 I’m going to ask you to finish on your favorite quote of all the quotes that you’ve, because
1:47:13 you’re a fan of quotes, I can tell, but you can’t use any that you’ve used thus far.
1:47:17 It can’t be the one about life being rigged in your favor by Rumi has to be a different
1:47:18 one.
1:47:19 What is your favorite quote?
1:47:20 We’ll end there.
1:47:22 So it can’t be Rumi and it can’t be Montaigne.
1:47:28 So it’s got to be be a beginner every single morning.
1:47:33 The fact that we can start every morning fresh.
1:47:39 So you know, every day is a mixture of good things and bad things.
1:47:44 And often we wake up in the morning and we carry the burden of the bad things that happened
1:47:46 the day before.
1:47:57 So if we can wake up every morning and have that sense of new beginnings, you know, like
1:48:02 the first morning of creation, whatever term you want to use fresh.
1:48:05 Arianna, thank you.
1:48:08 Thank you for being such an inspiration to me and so many other people.
1:48:13 Thank you for your wisdom and thank you for your unrelenting energy towards solving some
1:48:15 of society’s biggest issues.
1:48:19 And maybe society’s biggest issues, which is our health and happiness, which is exactly
1:48:22 what you’re doing through the work you’ve done with Thrive and continue to do with Thrive
1:48:23 AI now.
1:48:28 And it’s a service to humanity that is very much needed at this particular time as we
1:48:29 find ourselves in society.
1:48:30 So thank you so much, Arianna.
1:48:34 You’re an absolute wonderful force in the world and I’m so honored to have met you today.
1:48:35 Thank you so much, Stephen.
1:48:43 And thank you for all you are doing to have this remarkable impact.
1:48:47 Every single time you eat, you have an opportunity to improve your health.
1:48:52 And that’s why I love Zoe because Zoe helps me to make the smartest food choices for me
1:48:53 and my body.
1:48:57 And as you guys will know by now, Zoe is the sponsor of this podcast and I’m an investor
1:48:58 in the company.
1:49:02 And if you haven’t tried Zoe, I highly recommend you do because Zoe combines my health data
1:49:08 with Zoe’s world-class science and using those two things, Zoe guides me to better
1:49:12 health every single time I make a food choice and eat, which means that I have more energy,
1:49:15 better sleep, better mood, and I’m less hungry.
1:49:17 And the most important thing is Zoe actually works.
1:49:21 It’s backed by their recent clinical trial, something called the method study, which is
1:49:24 the gold standard of scientific research.
1:49:29 I started Zoe just over a year ago now and I’ve been able to track my progress week after
1:49:32 week so I can learn how to be even smarter the following week.
1:49:36 And if you haven’t joined Zoe yet, I’m giving you 10% off when you join Zoe now.
1:50:01 Just use the code “CEO10” and check out.
1:50:04 (upbeat music)
Thành công lớn nhất của Huffington Post xảy ra sau khi tôi ngã và đập đầu vào bàn, gãy xương gò má và tỉnh lại trong một vũng máu, đó là khởi đầu cho một hành trình tìm hiểu xem điều gì đang sai với tôi. Ariana Huffington là một trong những nhà lãnh đạo doanh nghiệp quyền lực nhất thế giới trong lĩnh vực truyền thông. Cô là đồng sáng lập của Huffington Post, dưới sự lãnh đạo đổi mới của cô, đã trở thành trang tin tức phổ biến thứ hai trên thế giới trước khi được bán với giá 315 triệu đô la. Một trong những điều quan trọng nhất mà tôi nên suy nghĩ để thành công. Một điều là khi bạn vượt qua nỗi sợ bị từ chối, nỗi sợ thất bại, chúng ta có khả năng cao hơn để thực hiện những bước đi táo bạo. Ý tôi là, đó là câu chuyện của cuộc đời bạn. Bạn đã vào được Cambridge. Khi chỉ có ba trường đại học chấp nhận phụ nữ, bạn trở thành chủ tịch của Cambridge Union và là người phụ nữ thứ ba từng lãnh đạo hội tranh luận. Và cũng như việc đến New York và ra mắt Huffington Post, điều đó xảy ra vì các chàng trai muốn kết hôn với tôi. Thật tốt khi nhớ điều đó. Tôi muốn nói với bạn về những sai lầm mà bạn đã mắc phải. Tôi đã bị cuốn vào ảo tưởng rằng để trở thành một người sáng lập siêu phàm và một người mẹ siêu phàm, tôi không có thời gian để chăm sóc bản thân. Và sau đó, tôi thực sự được chẩn đoán là bị kiệt sức. Đó là một nỗi khổ cần thiết, nhưng khi tôi nói chuyện với nhiều nhà khoa học, điều đó trở nên rất rõ ràng rằng có năm hành vi hàng ngày khiến mọi thứ bạn đang làm trở nên thành công hơn. Và điều đầu tiên là… Đây là một câu mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói trong đời. Chúng tôi vừa đạt bảy triệu người đăng ký trên YouTube. Và tôi muốn gửi lời cảm ơn lớn đến tất cả các bạn đã đến đây mỗi thứ Hai và thứ Năm để xem các cuộc trò chuyện của chúng tôi từ đáy lòng mình, nhưng cũng thay mặt cho đội ngũ của tôi, những người mà bạn không phải lúc nào cũng gặp. Hiện tại có gần 50 người đứng sau Diary of a CEO làm việc để thực hiện điều này. Vì vậy, từ tất cả chúng tôi, xin cảm ơn rất nhiều.
Chúng tôi đã tổ chức một buổi xổ số vào tháng trước và đã tặng thưởng cho những người đăng ký theo dõi chương trình cho đến khi đạt bảy triệu người đăng ký. Và các bạn đã yêu thích buổi xổ số đó đến mức chúng tôi sẽ tiếp tục tổ chức. Vì vậy, mỗi tháng, chúng tôi sẽ tặng những phần thưởng mà tiền không thể mua được, bao gồm cả những buổi gặp gỡ với tôi, lời mời tham dự các sự kiện của chúng tôi và những phiếu quà tặng trị giá một nghìn bảng cho bất kỳ ai đăng ký theo dõi “Nhật ký của một Giám đốc điều hành”. Hiện tại có hơn bảy triệu bạn. Vì vậy, nếu bạn quyết định đăng ký hôm nay, bạn có thể là một trong những người may mắn đó. Cảm ơn bạn từ đáy lòng tôi. Hãy bắt đầu cuộc trò chuyện. Ariana, tôi cần biết gì về bạn và những năm tháng đầu đời của bạn để hiểu về người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi hôm nay? Những trải nghiệm đầu đời nào đã hình thành bạn một cách sâu sắc nhất? Trải nghiệm hình thành quan trọng nhất là mẹ tôi. Chúng tôi sống cùng nhau, mẹ tôi, chị gái tôi và tôi trong một căn hộ một phòng ngủ ở Athens, Hy Lạp. Chúng tôi có rất ít tiền, nhưng mẹ tôi luôn khiến chúng tôi cảm thấy được yêu thương, một phần nhờ vào việc nấu ăn. Bà luôn luôn nấu ăn. Tôi nghĩ bà thực sự tin rằng nếu bạn không ăn mỗi 20 phút, điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra với bạn. Và bà đã tạo ra cảm giác cuộc sống như một cuộc phiêu lưu. Một câu chuyện mà có thể tóm gọn về bà là một ngày tôi đang đi bộ về nhà từ trường và tôi thấy một tạp chí có hình ảnh của Đại học Cambridge trên bìa. Có điều gì đó ngay lập tức kết nối với tôi và khi về đến nhà, tôi đã ném tạp chí lên bàn bếp và nói, tôi muốn đến đó. Mẹ tôi nói, ôi, hãy xem chúng ta có thể đến thăm như thế nào. Tôi nói, không, không, không, tôi muốn đến đó để học. Và mọi người khác mà tôi nói điều đó đều nói, đừng ngớ ngẩn. Bạn không nói tiếng Anh, chúng ta không có tiền và việc vào được Cambridge là rất khó đối với các cô gái người Anh. Mẹ tôi nói, hãy tìm cách để bạn có thể đến đó. Và điều tuyệt vời nhất tóm gọn về bà và định nghĩa rất nhiều về cuộc sống của tôi là bà chưa bao giờ khiến điều đó trở nên không thể.
Cô ấy không bao giờ làm cho nó có vẻ như bạn phải đến đó. Đây là điều mà chắc chắn phải xảy ra. Nó giống như một cuộc phiêu lưu. Chúng tôi sẽ cống hiến hết mình. Nhưng nếu bạn không vào được, sẽ có một cuộc phiêu lưu khác. Và tôi sẽ không yêu bạn ít hơn vì ở trung tâm của mọi thứ là tình yêu vô điều kiện khiến tôi và chị gái cảm thấy rằng chúng tôi có thể nhắm tới những vì sao. Nhưng nếu chúng tôi thất bại, cũng không sao cả. Bạn có tham vọng ở độ tuổi đó không? Có, tôi đã có tham vọng, nhưng tôi cũng sẵn sàng thất bại vì cô ấy thường nói rằng thất bại không phải là điều trái ngược với thành công. Nó là một bước đệm để đạt được thành công. Vì vậy, tôi không bao giờ sợ thất bại và tôi nghĩ rằng thường thì mọi người ngần ngại thử một điều gì đó, mạo hiểm với điều gì đó vì bất cứ điều gì thực sự tham vọng, bất cứ điều gì thực sự quan trọng mà bạn muốn đạt được, đều không có đảm bảo. Vì vậy, nếu thất bại có vẻ như một điều gì đó quá sức, bạn sẽ ít có khả năng thử nghiệm nó. Ý tôi là, đó là câu chuyện của cuộc đời bạn ở nhiều khía cạnh, thực hiện những bước nhảy táo bạo vào những điều chưa biết. Ý tôi là, khi tôi xem qua sự nghiệp của bạn, bạn đã vào được Cambridge, điều này thật đáng kinh ngạc vì không chỉ khó để vào Cambridge, mà vào thời điểm đó, trước những năm 1970, chỉ có ba trường cao đẳng ở Cambridge thực sự chấp nhận phụ nữ và bạn đã vào một trong những trường đó. Vì vậy, từ rất sớm, bạn đã phá vỡ những quy tắc. Đó là điều tuyệt vời nhất. Nếu bạn nhìn lại cuộc đời mình, tôi chắc chắn có một sự kiện, một điều gì đó đã xảy ra dẫn đến nhiều điều tốt đẹp khác xảy ra. Và đối với tôi, nếu có một điều, đó chính là việc vào được Cambridge. Bởi vì sau đó tôi trở thành chủ tịch của Cambridge Union, điều này dẫn đến việc tôi được đề nghị một hợp đồng viết sách khi tôi không có ý định trở thành một nhà văn. Vì vậy, đã có một chuỗi các sự kiện tích cực trong cuộc sống và sự nghiệp của tôi xảy ra vì tôi đã vào được Cambridge.
Thật đáng kinh ngạc đối với tôi khi bạn vào được Cambridge, vì bạn biết đấy, ở Hy Lạp, tôi nghĩ đó là sau cuộc Nội chiến. Bạn không có tiền. Bạn sống trong một căn hộ một phòng ngủ. Cha bạn đã rời bỏ và bạn đã đặt mục tiêu vào Cambridge vì bạn đã thấy nó trên một tạp chí. Sau đó, bạn vào được Cambridge. Bạn trở thành chủ tịch của Liên minh Sinh viên, Liên minh Cambridge. Làm thế nào? Bạn trở thành chủ tịch của Liên minh. Điều mà tôi yêu thích từ đầu, bạn biết đấy, có rất nhiều câu lạc bộ và nơi để bạn tham gia ở Cambridge. Tôi ngay lập tức bị cuốn hút vào hội tranh luận, đó chính là Liên minh Cambridge. Tôi chỉ bị mê hoặc bởi cảnh tượng trái tim và tâm trí của mọi người được lay động bởi những lời nói. Và tôi đã phải vượt qua một vài trở ngại. Tôi nói với một giọng nặng. Tôi vẫn nói với giọng nặng, nhưng vào thời điểm đó, điều đó quan trọng hơn. Và có rất nhiều sự kiêu ngạo ở Cambridge về giọng nói và có rất nhiều sự chế nhạo. Và thật khó khăn vì bên cạnh tất cả những điều khác, tôi có một giọng nói trong đầu mà bây giờ tôi gọi là người bạn cùng phòng khó chịu sống trong đầu tôi, người luôn chê bai tôi, đánh giá tôi, kiểu như những suy nghĩ tiêu cực về bản thân. Vì vậy, không chỉ là tôi không thành công như một diễn giả khi tôi bắt đầu. Mà còn là cuộc độc thoại nội tâm của chính tôi cũng khá tàn phá. Nhưng có điều gì đó đã khiến tôi kiên trì và học hỏi và tiếp tục học hỏi và thấy một số diễn giả giỏi nhất thế giới nói ở đó. Cuộc độc thoại nội tâm của bạn thật tàn phá. Vâng. Tôi nghĩ tôi là một người hay suy nghĩ. Tôi đã làm việc với điều đó và tôi đã đối phó với nó. Nhưng khi tôi bắt đầu sự nghiệp của mình, việc là một người hay suy nghĩ thật sự rất khó. Mỗi khi tôi mắc sai lầm, tôi sẽ suy nghĩ về nó và suy diễn quá nhiều và tự trách bản thân về điều đó. Bây giờ thì tốt hơn rất nhiều vì giọng nói đó, người bạn cùng phòng khó chịu chỉ xuất hiện thỉnh thoảng. Hầu hết thời gian, tôi thực sự tốt trong việc mắc sai lầm, học hỏi từ chúng và tiếp tục tiến về phía trước.
Và bạn đã vượt qua kỹ năng nói trước công chúng, một kỹ năng khá quan trọng mà ai cũng cần phải vượt qua. Nhưng điều đó cũng là điều mà tôi nghĩ thực sự tỏa sáng trong sự nghiệp của bạn, đó là bạn đã học cách đứng lên và nói từ rất sớm. Và tôi rất thích điều đó. Tôi có nghĩa là, tôi đã viết rất nhiều sách, nhưng tôi không yêu thích điều gì bằng việc nói chuyện vì có sự kết nối đó, sự kết nối trực tiếp với khán giả và có thể nhìn thấy ánh mắt của họ và phản ứng ngay tại chỗ.
Và tôi đã tìm thấy bức hình này mà bạn có thể nhận ra, bạn đứng cùng với tất cả những người đàn ông này. Tôi tin rằng đó có thể là… Bạn có biết bức hình đó không? Vâng. Đây là cái mà họ gọi là ủy ban thường trực của liên hiệp. Vì vậy, trước mỗi cuộc tranh luận, sẽ có một bức hình và vào thời điểm đó, Rajiv ở đây là chủ tịch và thủ quỹ, thư ký và sau đó là các thành viên của ủy ban thường trực. Và đó là cách tôi bắt đầu. Bạn leo lên từng bậc thang, ủy ban thường trực, thư ký, thủ quỹ, chủ tịch, nếu bạn may mắn.
Thật nổi bật vì bạn là người phụ nữ duy nhất trong bức ảnh. Và trong phần lớn sự nghiệp của bạn, bạn đã bước qua những cánh cửa mà chủ yếu là đàn ông đi qua. Và việc trở thành chủ tịch của hội tranh luận là một vai trò mà rất ít phụ nữ từng đảm nhiệm. Tôi là người thứ ba. Bạn là người thứ ba từng làm điều đó. Điều gì ở bạn vào độ tuổi đó đã thể hiện những dấu hiệu sớm của việc có thể phá vỡ những cánh cửa? Những cánh cửa không được dành riêng cho phụ nữ vào thời điểm đó. Như việc vào Đại học Cambridge khi chỉ có một trường, ba trường chấp nhận hoặc trở thành người phụ nữ thứ ba từng lãnh đạo hội tranh luận.
Stephen, tôi thực sự nghĩ rằng điều đó quay trở lại với việc sẵn sàng thất bại. Không có bất kỳ đảm bảo nào rằng tôi sẽ được bầu. Nhưng tôi đã sẵn sàng thất bại và không có đảm bảo rằng tôi sẽ vào được Cambridge. Vì vậy, tôi thích nhắc lại điều đó vì tôi thường có hai cô con gái.
Và một phần điều mà tôi đã cố gắng truyền đạt cho các con gái của mình là chúng có thể theo đuổi ước mơ của mình. Và nếu chúng thất bại, sẽ có một ước mơ khác. Một trong những ước mơ đầu tiên của bạn, tôi đoán vậy, nhưng một trong những khát vọng đầu tiên của bạn là viết lách vì bạn đã gặp một người, một chàng trai tên là Reg Davis, một người chỉ dẫn, tôi thực sự chưa gặp anh ấy. Anh ấy là nhà xuất bản của Germaine Greer, người đã viết một cuốn sách có tên là The Female Unic. Và anh ấy tình cờ xem cuộc tranh luận được truyền hình mà tôi tham gia khi tôi là chủ tịch của hiệp hội về chủ đề quyền phụ nữ và những thay đổi trong quyền phụ nữ. Và anh ấy đã gửi cho tôi một bức thư và hỏi liệu tôi có muốn viết một cuốn sách về những quan điểm mà tôi đã bày tỏ trong cuộc tranh luận hay không. Thông điệp chính, thông điệp trung tâm mà bạn đang cố gắng truyền đạt trong cuốn sách này là gì? Thông điệp trung tâm là bạn phải nhớ cuộc sống lúc đó như thế nào. Đó là phụ nữ phải có sự nghiệp để được tôn trọng, đó là phong trào. Đó là một phản ứng đối với việc phụ nữ không có sự nghiệp và bị kẹt ở nhà. Vì vậy, thông điệp của tôi thực sự là điều mà bây giờ hầu như ai cũng chấp nhận, nhưng vào thời điểm đó thì khá cấp tiến, đó là, vâng, nếu bạn muốn có một sự nghiệp, thật tuyệt, mọi thứ nên mở ra cho bạn. Cơ hội bình đẳng, lương bình đẳng, mọi thứ. Nhưng nếu bạn muốn nuôi dạy con cái và bạn có thể đủ khả năng làm điều đó với một mức lương, điều đó cũng nên được tôn trọng ngang nhau. Thế giới đã thay đổi rất nhiều và thật buồn cười vì thế giới dường như đã quay trở lại, đặc biệt là trong vài năm qua, có vẻ như đã có một phong trào phản kháng thực sự hướng tới việc mọi người suy nghĩ sâu sắc hơn về những đánh đổi. Vâng. Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để nói, những đánh đổi khi theo đuổi một sự nghiệp thực sự, thực sự căng thẳng trong 40 năm, rồi quyết định vào đầu tuổi 40 rằng bạn muốn bắt đầu suy nghĩ về con cái. Thật buồn cười vì tôi đã đọc một số thống kê về những thứ như IVF. IVF đang bùng nổ hiện nay, nhiều cuộc trò chuyện mà tôi có trên podcast của mình là về khả năng sinh sản.
Những vấn đề mà mọi người đang phải đối mặt vì chúng ta đang chờ đợi ngày càng lâu hơn để có con, bởi vì tôi nghĩ rằng chúng ta nghĩ rằng mình có thể có tất cả.
Đúng vậy.
Vậy bạn hiện đang đứng ở đâu về những vấn đề này của chủ nghĩa nữ quyền, nhưng cũng là ý tưởng liệu bạn có thể có tất cả không?
Tôi tin rằng bạn có thể có tất cả, nhưng có thể không phải cùng một lúc.
Và tôi tin rằng không có một cách đúng duy nhất để làm điều đó, như bạn có thể muốn tập trung vào sự nghiệp của mình và sau đó có con, hoặc bạn có thể muốn có con trước và sau đó tập trung vào sự nghiệp.
Đó thực sự là điều đang thay đổi, rằng không có một cách nào để tìm kiếm sự thỏa mãn và đóng góp.
Làm thế nào bạn biết cách nào là đúng cho bạn?
Bởi vì với quá nhiều tiếng ồn bên ngoài, thật khó khăn, phải không, để thực sự đôi khi lắng nghe tiếng nói bên trong bạn đang nói cho bạn biết bạn muốn gì?
Chà, đó là lý do tại sao việc xây dựng con đường đến trái tim của bạn, đến việc tự nhận thức bản thân là rất quan trọng.
Ý tôi là, trong cuốn sách của bạn, bạn viết về bốn trụ cột này và bạn bắt đầu với bản thân, và bạn trích dẫn Leonardo da Vinci và rất nhiều người đàn ông và phụ nữ khôn ngoan mà chúng ta ngưỡng mộ nói về điều đó, bạn biết đấy, hãy biết chính mình.
Cuộc sống không được kiểm nghiệm thì không đáng sống.
Tất cả những điều này đều là cách nhắc nhở chúng ta rằng nếu chúng ta không kết nối với trung tâm của chính mình, thì chúng ta sẽ bị ảnh hưởng bởi mọi xu hướng mới và bất cứ điều gì trên mạng xã hội mà chúng ta bị tác động.
Nếu chúng ta xây dựng được sự kết nối đó và củng cố niềm tin đó, thì mọi thứ sẽ thay đổi.
Bạn muốn trở thành gì về mặt sự nghiệp và nghề nghiệp của mình ở độ tuổi đó khi bạn gặp người đàn ông trẻ tuổi và anh ấy đã yêu cầu bạn viết điều này, nhưng những khát vọng nghề nghiệp của bạn là gì?
Tôi muốn trở thành một nhà báo và tôi đã học kinh tế, và tôi nghĩ rằng trong tất cả những gì tôi đã được dạy trong bằng kinh tế của mình, điều mà tôi vẫn nhớ đến là khái niệm chi phí cơ hội, rằng bất cứ khi nào bạn làm điều gì đó, bạn đang từ bỏ việc làm điều gì khác.
Thú vị.
Tôi biết rằng quỹ đầu tư của tôi sử dụng điều này rất nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ nghe ai thực sự sử dụng nó.
trong bối cảnh của cuộc sống.
Vâng.
Và điều đó rất quan trọng trong bối cảnh của cuộc sống, như tình bạn, các mối quan hệ, rõ ràng là
các lựa chọn nghề nghiệp, do đó, có những lựa chọn về những gì bạn không làm trong khi bạn
chọn làm điều này.
Và ý tôi là, đó cũng là điều làm cho chúng trở nên đặc biệt, đúng không?
Bởi vì chúng đến với cái giá của một điều gì đó khác mà bạn có thể đã làm.
Chắc chắn rồi.
Và bạn không thể giữ tất cả các lựa chọn của mình mở mãi mãi vì như vậy bạn sẽ có quá nhiều kế hoạch.
Ý tôi là, tôi thích những gì bạn đã nói trong cuốn sách của bạn về việc dồn hết vào kế hoạch A. Đừng để mở một cửa sau cho kế hoạch B.
Bạn đã nói một chút trước đó về việc cuộc sống là về những lựa chọn, bạn biết đấy, các mối quan hệ, mọi thứ đều là về những lựa chọn.
Và một trong những lựa chọn mà bạn đã đưa ra là, tôi đoán đó không phải là một lựa chọn, mà là ở trong một mối quan hệ vào đầu tuổi hai mươi với một chàng trai tên là Bernard Levin.
Ông ấy là một nhân vật đặc biệt trong cuộc sống của bạn, câu chuyện cuộc đời của bạn, phải không?
Vì nhiều lý do.
Vâng.
Tôi đã yêu ông ấy trước khi tôi gặp ông ấy.
Ông ấy là một nhà báo nổi tiếng của London Times.
Và tôi đã cắt bài viết của ông ấy và thực sự gạch dưới chúng, đọc thuộc lòng vì ông ấy là một nhà văn phi thường.
Ông ấy thực sự đã dạy tôi cách viết.
Ý tôi là, ngay cả trước khi ông ấy biết tôi.
Và ông ấy lớn hơn tôi gấp đôi tuổi và nhỏ hơn tôi một nửa kích thước, nhưng tình yêu thì mù quáng.
Và sau đó có một chương trình trên BBC gọi là Face the Music.
Và khi tôi được bầu làm chủ tịch của Cambridge Union, tôi đã được mời tham gia.
Tôi là một người yêu thích nhạc cổ điển, ông ấy cũng vậy.
Và đó là nơi chúng tôi gặp nhau.
Ông ấy đã mời tôi đi ăn tối hai tuần sau đó và tôi đã chuẩn bị cho bữa tối.
Như, tôi đã đọc mọi thứ ông ấy viết về Bắc Ireland và Liên Xô, tin tôi đi, chúng tôi không nói về bất kỳ điều gì trong số đó, nhưng tôi đã chuẩn bị tất cả và chúng tôi đã bên nhau trong bảy năm.
Và tôi chắc chắn muốn kết hôn với ông ấy và có con với ông ấy.
Ông ấy muốn nuôi mèo.
Ông ấy không có hứng thú.
Ông ấy không muốn kết hôn.
Anh ấy đã rất hạnh phúc khi ở bên tôi suốt phần đời còn lại, nhưng tôi thực sự muốn có con còn anh ấy thì không.
Làm thế nào để bạn làm điều đó?
Làm thế nào để bạn rời khỏi tình huống mà bạn đang yêu một ai đó?
Vậy là bạn đã ở bên anh ấy từ 23 đến 30 tuổi.
Đúng vậy.
Và ở tuổi 30, bạn rời bỏ anh ấy vì anh ấy không muốn có con với bạn.
Tôi đã rất rõ ràng rằng tôi muốn có con.
Tôi có rất nhiều người bạn tuyệt vời không muốn có con và họ hoàn toàn hạnh phúc.
Không phải ai cũng muốn hoặc nên có con, nhưng tôi biết tôi muốn có con.
Tôi biết rằng đây là một phần của cuộc sống viên mãn đối với tôi.
Bạn đã cố gắng thuyết phục anh ấy chưa?
Tôi đã cố gắng.
Thất bại.
Lý do của anh ấy là gì?
Anh ấy chỉ không muốn có con.
Anh ấy rất gắn bó với cuộc sống của mình, viết lách, opera, du lịch, rất nhiều điều mà chúng tôi thích làm cùng nhau.
Vì vậy, tôi đã đưa ra quyết định và vì tôi không tin tưởng vào bản thân mình để ở lại London, tôi biết mình sẽ không ở lại, tôi đã thực sự rời London và chuyển đến New York để tránh xa anh ấy.
Để tránh xa anh ấy.
Và một lần nữa, bạn biết đấy, đôi khi những điều sai lầm trong cuộc sống dẫn đến rất nhiều điều tuyệt vời diễn ra một cách ngoạn mục.
Và điều đó chưa bao giờ xảy ra với tôi.
Ý tôi là, rõ ràng, điều đó rất khó khăn và đau đớn.
Tôi không giảm nhẹ điều đó.
Nhưng việc đến New York đã dẫn đến việc gặp chồng tôi, có con, ra mắt Huffington Post, ra mắt Thrive, vì vậy về cơ bản là rất nhiều điều đã xảy ra với tôi.
Rất nhiều điều tuyệt vời đã xảy ra trong cuộc đời tôi xảy ra vì một người đàn ông không muốn cưới tôi.
Thật tốt khi nhớ điều đó.
Bạn có cảm thấy như đang đau buồn về mối quan hệ khi bạn đến New York không?
Có, chắc chắn rồi.
Anh ấy đã qua đời vì bệnh Alzheimer, một căn bệnh đặc biệt ác độc.
Đúng vậy.
Lần cuối cùng tôi gặp anh ấy khi tôi ở London, tôi đã sắp xếp để gặp anh ấy và đó là một căn bệnh khủng khiếp vì bất kể tôi nói gì, hoàn toàn không có sự nhận ra.
Anh ấy không nhận ra bạn.
Cảm giác đó như thế nào?
Bạn biết không, điều này đã khiến tôi rất quan tâm đến bất kỳ hình thức suy giảm nhận thức nào và học hỏi rất nhiều về nó vì hàng triệu người đang phải chịu đựng điều này và nó ảnh hưởng đến tất cả những người họ yêu thương và những người yêu thương họ.
Và điều thú vị là thấy tác động của cách chúng ta sống đến suy giảm nhận thức. Rõ ràng, có những yếu tố di truyền, nhưng hành vi, cách chúng ta sống, cách chúng ta ngủ, mức độ căng thẳng trong cuộc sống của chúng ta, những gì chúng ta ăn cũng có tác động lớn đến chứng mất trí, Alzheimer, bất kỳ hình thức suy giảm nào.
Michael Huffington, ông ấy là người mà bạn đã gặp khi bạn đến New York, người đã trở thành cha của hai cô con gái tuyệt vời của bạn?
Đúng vậy.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi kéo dài 11 năm. Laura Ephron, người là một nhà văn tuyệt vời, cũng là một biên tập viên tại Huffington Post, bà ấy thường nói: “Hôn nhân đến rồi đi, nhưng ly hôn thì mãi mãi.”
Và ý bà ấy là nếu bạn có con cái, mối quan hệ sẽ không bao giờ kết thúc vì bạn vẫn đang cùng nhau nuôi dạy con cái.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi không thành công, nhưng chúng tôi có một cuộc ly hôn tuyệt vời. Chúng tôi đi nghỉ cùng nhau, chúng tôi là những người bạn thực sự tốt, chúng tôi gần gũi như một gia đình.
Vì vậy, tôi nghĩ điều này thực sự quan trọng khi mà 50% các cuộc hôn nhân kết thúc bằng ly hôn.
Và điều khó khăn nhất là những gì xảy ra với trẻ em.
Vì vậy, bất cứ điều gì chúng tôi có thể làm để từ bỏ những hận thù và oán giận, vì rõ ràng nếu không có hận thù và oán giận và vấn đề, chúng tôi vẫn sẽ kết hôn.
Thật thú vị, Stephen, khi nhìn vào khoa học của sự tha thứ. Khi chúng ta tha thứ, mức độ căng thẳng của chúng ta giảm xuống.
Bạn có thể tin được rằng mức cholesterol của chúng ta cũng giảm xuống không?
Mối liên hệ giữa sự tha thứ và sức khỏe thể chất cũng như tinh thần của chúng ta là rất lớn.
Và đó là lý do tại sao tôi rất phản đối văn hóa hủy bỏ, vì đó là một văn hóa từ bỏ sự tha thứ, sự chuộc lỗi, việc cho mọi người một cơ hội để học hỏi từ những sai lầm và phát triển, điều mà cuối cùng là ý nghĩa của cuộc sống.
Trong thời gian bạn ở New York, trước khi bạn phát hiện ra và bắt đầu tận dụng Internet với trang web đó, mà tôi nghĩ trang web đầu tiên của bạn là resignation.com, bạn đã làm gì ở New York? Công việc của bạn là gì?
Tôi đã viết sách. Tôi đã viết tổng cộng 15 cuốn sách. Ý tôi là, tôi có một vài cuốn. Tôi nghĩ có khoảng 10 cuốn ở đây hoặc gì đó, nhưng vâng, có ba cuốn trên bàn và bảy cuốn với tôi trên sàn ở đây.
Bạn biết đấy, bạn là một nhà văn, bạn đang viết sách vật lý. Và vào thời điểm đó, tôi nghĩ bạn 55 tuổi. Và Internet là một thứ khá mới mẻ đang bắt đầu phát triển. Dường như có điều gì đó hơi bất thường khi một người đang viết sách vật lý lại quyết định tìm hiểu công nghệ mới này gọi là Internet, vì hầu hết mọi người đều sợ công nghệ mới. Họ chạy trốn khỏi nó. Họ chỉ trích nó. Họ nói, “Tôi sẽ không bao giờ làm được.” Họ tấn công nó và chôn đầu trong cát.
Vì lý do nào đó, bạn đã quyết định tìm hiểu. Bởi vì suốt cuộc đời mình, tôi đã bị cuốn hút bởi cái mà chúng ta gọi là zeitgeist, như là tinh thần của thời đại. Và tôi có thể thấy rằng mọi thứ đang chuyển mình sang trực tuyến và các cuộc trò chuyện đang diễn ra trực tuyến, trong khi mọi người lại chế giễu điều đó. Bạn còn nhớ những ngày đầu khi mọi người chế nhạo những người không thể tìm được việc làm viết blog từ tầng hầm của cha mẹ họ không?
Và tôi muốn đưa bạn bè của mình, những người đang viết sách vật lý có thể được xuất bản bởi New York Times hoặc Lontown Times, lên mạng. Vì vậy, tôi thực sự đã viết một email cho 500 người bạn, cả gần gũi và không gần gũi, và mời họ viết blog trên The Huffington Post. Tôi đã nói, “Về bất kỳ suy nghĩ nào bạn có, bất kỳ ý tưởng nào bạn có, bạn thức dậy và muốn phản ứng với tin tức trong ngày, bạn chỉ cần xuất bản nó trên The Huffington Post. Và chúng tôi hứa rằng chúng tôi sẽ đối xử với nó bằng sự tôn trọng. Chúng tôi đã có các biên tập viên từ đầu để mọi người không thể chỉ trích lẫn nhau.”
Chuyện gì đã xảy ra với internet trong tương lai.
Và khi chúng tôi ra mắt vào ngày đầu tiên, chúng tôi đã có Larry David, Ellen DeGeneres, Nora Efron và Walter Cronkite, với một dàn khách mời tuyệt vời trong tin tức của ngày hôm đó, về những điều mà họ quan tâm.
Và cũng vào cùng ngày đó, chúng tôi nhận được một bài đánh giá, mà thật sự rất tàn khốc, tôi đã thuộc lòng nó.
Nó nói, “The Huffington Post là một thất bại không thể sống sót.
Nó giống như phiên bản điện ảnh của Gilly, E-Star và Heaven’s Gate gộp lại thành một.”
Tôi không biết bạn có biết bất kỳ bộ phim nào trong số này không, nhưng tất cả đều là những bộ phim thất bại.
Vì vậy, đó là bài đánh giá mở đầu.
Một năm sau, tác giả của bài đánh giá này đã gửi email cho tôi và nói, “Tôi đã sai.
The Huffington Post đã thay đổi cách chúng ta tiêu thụ tin tức và tôi muốn viết cho bạn.”
Và một lần nữa, quay lại với việc không có hận thù, không có sự oán giận, tôi đã nói, “Chúng tôi cũng rất muốn bạn.”
Khi họ viết bài đánh giá đó, cảm giác của bạn khi đọc nó như thế nào?
Đây là điều mà tôi muốn nói.
Cảm giác thật tồi tệ.
Và cảm giác thật sự tồi tệ, nhưng tôi nghĩ rằng cảm thấy tồi tệ cũng không sao cả.
Một lần nữa, quay lại với cuốn sách của bạn, chúng ta muốn cảm thấy thoải mái mọi lúc.
Vậy thì có gì sai khi thỉnh thoảng cảm thấy tồi tệ?
Tôi yêu cách mà trẻ con cảm nhận.
Bạn có nhận thấy khi một đứa trẻ buồn bã về điều gì không?
Nó có thể quan trọng như việc không được phép ăn một cây kem hoặc cũng quan trọng như việc bị ngã, bất kể điều gì.
Chúng khóc, chúng nổi giận, và hai phút sau, bạn nhìn chúng và mọi chuyện đã qua.
Tôi không tin vào việc phát triển một lớp da dày.
Tôi muốn mình có thể thấm hút.
Khi có điều gì xấu xảy ra, khi có điều gì làm phiền, hãy trải nghiệm nó, cảm nhận nó.
Đừng làm những gì tôi gọi là “tránh né tinh thần.”
Những người coi mình là người tâm linh, như tôi, thường hành động như thể không có gì làm phiền họ.
Và điều đó không đúng.
Điều đó không phải là con người.
Vì vậy, hãy trải nghiệm nó, cảm nhận nó, và tiếp tục.
Bạn biết không, Roger Federer đã có một bình luận, nên đó là gần đây.
Tôi không biết bạn có thấy không, điều đó thật tuyệt vời.
Tôi đã thấy nó trên LinkedIn của bạn.
Bởi vì anh ấy đã nói về việc anh chỉ ghi được một nửa số cú đánh, một nửa số điểm, bạn biết đấy, và với tư cách là một tay vợt xuất sắc. Và bạn sẽ không thể làm đúng mọi thứ. Anh ấy nói điều quan trọng nhất là phải tập trung 100% vào điểm số. Và sau đó là điểm tiếp theo, không mang theo những điểm đã bỏ lỡ. Điều đó thật sự mạnh mẽ đến mức đã cứu vãn tình hình. Vâng. Thật sự mạnh mẽ. Thật sự mạnh mẽ khi điều đó đến từ một bậc thầy, một người thành công đến mức đáng kinh ngạc trong trò chơi của mình. Điều đó khiến tôi sốc vì anh ấy nói rằng anh đã thắng 80% số trận đấu mà anh tham gia trong môn quần vợt, nhưng chỉ thắng 54% số điểm. Và tôi thấy điều đó thật sự thú vị. Bộ não của tôi gần như đã vật lộn với những con số đó. Bạn thắng 80% số trận đấu, nhưng bạn chỉ thắng 54% số điểm, điều đó có nghĩa là bạn chỉ, về cơ bản bạn vẫn chỉ thắng một nửa số điểm. Nhưng bạn thắng trận đấu. Nhưng bạn thắng trận đấu vì bạn chỉ, giờ đó là tư duy. Bạn thắng trận đấu vì bạn không mang theo những điểm bạn đã bỏ lỡ đến điểm tiếp theo mà bạn đang chơi. Và rất nhiều vận động viên xuất sắc nhất, tôi, chúng tôi có rất nhiều vận động viên là nhà đầu tư vào Thrive vì tôi tin rằng vận động viên là hình mẫu tuyệt vời cho những gì chúng tôi đang dạy, đó là phục hồi là một phần của hiệu suất cao nhất. Và như Andrea Goodala, một nhà đầu tư, anh ấy nói về cùng một điều mà Roger Federer nói. Điều rất quan trọng khi anh ấy mắc sai lầm, khi anh ấy bỏ lỡ điều gì đó, không nên suy nghĩ quá nhiều về nó. Bởi vì khi bạn suy nghĩ quá nhiều về nó, thì bạn sẽ không hoàn toàn có mặt cho cơ hội tiếp theo. Vì vậy, bạn có khả năng cao hơn để bỏ lỡ nó. Huffington Post, đó có phải là bước đi lớn đầu tiên của bạn vào kinh doanh không? Vâng. Tôi nghĩ, tôi nghĩ đây là một trong những điều mà, bạn biết đấy, từ việc nói chuyện với rất nhiều người trong cuộc đời tôi, họ thấy điều gì đó rất truyền cảm hứng về bạn, đó là thường thì, và điều này đang rất cố ý theo kiểu khuôn mẫu, những người xây dựng công ty công nghệ, điều mà bạn đã làm. Họ thường làm điều đó ở độ tuổi 20. Và họ là đàn ông.
Những người đàn ông trẻ tuổi trong độ tuổi 20, thường thì, đặc biệt là vào thời điểm đó, bạn biết đấy, bây giờ có chút thay đổi, điều đó thật tuyệt, nhưng đặc biệt vào thời điểm đó, năm 2005, thì rất không điển hình cho một người phụ nữ 55 tuổi xây dựng một công ty công nghệ.
Đúng vậy.
Bạn có cảm thấy sự kháng cự nào không?
Thực ra thì tôi không cảm thấy.
Tôi nghĩ điều đã xảy ra là chúng tôi đã làm cho nó hoạt động, chúng tôi đã chứng minh rằng nó hoạt động rất nhanh chóng, bất chấp những đánh giá xấu đó, và chúng tôi tiếp tục thử nghiệm.
Tôi nghĩ rằng sai lầm thường gặp là bạn xây dựng một cái gì đó thành công và bạn ở lại đó, và chúng tôi chưa bao giờ ở lại đó, như chúng tôi đã ra mắt với chính trị và tin tức, nhưng rất nhanh chóng, chúng tôi đã có một tá các lĩnh vực khác, bao gồm cả giấc ngủ.
Chúng tôi có một lĩnh vực về giấc ngủ.
Chúng tôi có các lĩnh vực về lối sống, thể thao, và cả lĩnh vực dành cho người đồng tính.
Vì vậy, chúng tôi đã tiếp tục mở rộng.
Và sau đó chúng tôi đã xây dựng hoạt động báo chí của mình.
Chúng tôi đã giành được giải Pulitzer.
Chúng tôi đã ra mắt ở 18 quốc gia.
Vì vậy, đó là một sự mở rộng liên tục.
Và điều đã xảy ra là, bạn biết cuốn sách của Clay Christensen, “Nỗi Dilemma của Người Đổi Mới”.
Đúng vậy.
Một trong những cuốn sách yêu thích của tôi.
Thật tuyệt vời.
Vì vậy, bạn biết đấy, nếu như New York Times đã làm những gì họ đang làm bây giờ một cách thành công vào thời điểm đó, bạn biết đấy, có một sự hiện diện kỹ thuật số tuyệt vời, thì sẽ không có chỗ cho Huffington Post.
Vì vậy, về cơ bản đó là Nỗi Dilemma của Người Đổi Mới, những người đang thành công vượt trội thường bỏ lỡ thời điểm vì họ là những người đang thành công vượt trội.
Đúng vậy.
Và bạn còn trẻ.
Bạn đã rất năng động như một công ty.
Vì vậy, bạn không bị ràng buộc bởi cách làm cũ, các mô hình doanh thu cũ.
Bạn có thể bước vào thị trường với một ý tưởng mới mẻ và nó đã đi rất xa, đã đến Vương quốc Anh và tôi đã 18 tuổi khi tôi nộp đơn viết cho Huffington Post.
Đúng vậy.
Thật tuyệt vời.
Tôi đã được chấp nhận và tôi đã nộp bao nhiêu bài viết, có thể bốn hoặc năm bài viết đã được xuất bản ở đó.
Nhưng tôi muốn nói về kinh doanh.
Tôi muốn nói về việc xây dựng một doanh nghiệp và những gì bạn đã học được về việc xây dựng một doanh nghiệp.
từ sự phát triển của Huffington Post.
Những điều quan trọng nhất là gì, nếu tôi là một trong những cô con gái của bạn và tôi đến gặp bạn và nói
Tôi muốn xây dựng một doanh nghiệp và tôi muốn nó lớn hơn cả Huffington Post đã phát triển.
Những điều quan trọng nhất mà tôi nên suy nghĩ để thành công là gì?
Vì vậy, tôi sẽ bắt đầu với người sáng lập hoặc CEO, đó là hãy đeo mặt nạ oxy của riêng bạn trước.
Rất thường thì bạn là một người sáng lập, bạn nghĩ rằng tôi cần phải thức, Stephen, có phải bạn không?
Không.
Chúng ta đang nói về điều đó, phải không?
Đúng vậy.
Tôi có thể ngủ mỗi ngày.
Tôi cần phải thức cả ngày lẫn đêm, ngủ với điện thoại bên cạnh phòng khi có điều gì xảy ra giữa đêm.
Và tất cả các nghiên cứu hiện nay đã chỉ ra rằng khi chúng ta kiệt sức, chúng ta sẽ đưa ra những quyết định tồi tệ.
Thật buồn cười vì một đêm nọ tôi đã tham dự một bữa tối và Jeff Bezos, đó là khi tôi đang viết cuốn sách về giấc ngủ của mình và tôi đã hỏi mọi người về thói quen ngủ của họ.
Vì vậy, tôi đã hỏi anh ấy về thói quen ngủ của anh ấy và anh ấy nói, “Tôi ngủ tám giờ mỗi đêm.”
Tôi nói, “Thật sao?
Kể cho tôi nghe về điều đó.
Tại sao?”
Anh ấy nói, “Bởi vì tôi được đánh giá bởi chất lượng quyết định của tôi, không phải số lượng quyết định của tôi.
Và tôi đã nhận thấy sự khác biệt vì anh ấy rất dựa trên dữ liệu.
Khi tôi ngủ sáu giờ, quyết định của tôi không tốt như vậy.”
Vì vậy, tôi đã nói với anh ấy, “Bạn nhất định phải viết về điều đó,” mà tôi thường nói với mọi người mà tôi biết.
Và anh ấy nói, “Không, không, không.
Thay vào đó, tôi là một người kín đáo, tôi không cần phải viết về điều đó.”
Tôi nói, “Xin hãy viết về điều đó.
Nó không phải dành cho bạn.
Nó sẽ giúp rất nhiều người muốn trở thành bạn nhận ra rằng họ không cần phải thiếu ngủ và kiệt sức.”
Vì vậy, tôi đã thực sự làm phiền anh ấy, nhắn tin cho anh ấy trong khoảng ba tháng, cho đến khi cuối cùng anh ấy viết về điều đó, tôi nghĩ để cho tôi khỏi làm phiền anh ấy.
Và thật tuyệt vời.
Anh ấy đã viết về điều đó trên Thrive, nơi chúng tôi vừa mới ra mắt Thrive.
Nó đã xuất hiện ở khắp nơi, CNBC, Wall Street Journal.
Ông là một trong những CEO đầu tiên viết về giấc ngủ như một yếu tố gia tăng hiệu suất, một yếu tố gia tăng năng suất. Kể từ đó, Satya Natala đã viết về điều này. Nhiều CEO đã viết về nó. Nhiều người sáng lập ở Silicon Valley bây giờ đã từ bỏ việc khoe khoang về việc họ thiếu ngủ như thế nào. Tôi đang đeo nhẫn Oura của mình. Bạn đang đeo vòng và bạn là một nhà đầu tư. Một cuốn sách tình yêu. Thật tuyệt vời. Mọi thứ đã thay đổi, nhưng đã thay đổi rất nhanh. Năm 2016, khi tôi viết cuốn sách, mọi người vẫn còn khoe khoang về việc thiếu ngủ. Bạn biết rõ về việc thiếu ngủ. Tôi thì có. Ý tôi là, tôi đã ngã quỵ, nhưng vì thiếu ngủ và vì đã tin vào ảo tưởng tập thể này rằng để thành công, tôi đã mất hai năm xây dựng Huffington Post, tôi là một người mẹ đã ly hôn của hai cô con gái nhỏ, và tôi đã tin vào ảo tưởng này rằng để trở thành một người sáng lập vĩ đại và một người mẹ tuyệt vời, tôi không có thời gian để chăm sóc bản thân. Hãy đưa tôi vào khoảnh khắc đó. Nếu tôi là một con ruồi trên tường, tôi sẽ thấy gì trong khoảnh khắc đó? Tôi thực sự đã tỉnh dậy vào sáng hôm đó, đi đến CNN để làm một bản tin, trở về và ngồi ở bàn làm việc, cảm thấy lạnh, đứng dậy để lấy một chiếc áo len và ngã quỵ, đập đầu vào bàn làm việc, gãy xương gò má và tỉnh dậy trong một vũng máu nhỏ, và đó là khởi đầu của một hành trình đi từ bác sĩ này sang bác sĩ khác, từ siêu âm tim đến MRI để tìm ra điều gì sai với tôi, vì thực sự mọi người nghĩ rằng tôi có một khiếm khuyết tim, một khối u não. Tôi đã ngã quỵ, và sau đó tôi thực sự được chẩn đoán là kiệt sức. Bây giờ, vào năm 2007, kiệt sức không phải là một thuật ngữ được sử dụng nhiều, nhưng hóa ra đó lại là một món quà tuyệt vời vì tôi đã quyết định rằng tôi thực sự muốn biến điều này thành một phần trong cuộc sống của mình, giúp thế giới nhận ra rằng dịch bệnh kiệt sức mà tôi bắt đầu thấy ở khắp mọi nơi là hoàn toàn không cần thiết, đó là sự đau khổ không cần thiết mà chúng ta không cần phải chấp nhận để thành công.
Bạn có thể trở nên thành công mà không cần làm việc với cường độ cao như vậy không?
Chắc chắn rồi.
Tôi nghĩ thành công lớn nhất của Huffington Post thực sự xảy ra sau đó, và để tôi làm rõ điều này, Stephen, việc chăm sóc bản thân không có nghĩa là bạn không làm việc với cường độ cao.
Thực tế, khi chúng tôi ra mắt Thrive và phỏng vấn người để tuyển dụng, chúng tôi nhận ra sớm rằng có những người nghĩ rằng “Ôi, họ có thể làm việc cho Thrive và nó sẽ giống như thư giãn dưới cây xoài.”
Vì vậy, chúng tôi phải giải thích cho họ, “Không, không, chúng tôi là một công ty rất tham vọng, đầy năng lượng, và nếu bạn muốn thư giãn dưới cây xoài, thì đó không phải là nơi tốt.”
Và chúng tôi nói với mọi người rằng sẽ có những lúc bạn phải giao một sản phẩm hoặc đáp ứng một thời hạn và bạn có thể phải làm việc muộn hoặc làm việc vào cuối tuần, nhưng điều chúng tôi làm là cho mọi người thời gian Thrive ngay sau đó.
Chẳng hạn, nếu bạn đã làm việc chăm chỉ để đáp ứng một thời hạn, thì hãy dành thời gian Thrive để nạp lại năng lượng.
Và bạn biết đấy, Stephen, điều đó thực sự tốt cho doanh nghiệp vì rất thường xuyên, mọi người bị ốm hoặc mắc phải những sai lầm lớn nhất khi họ hoàn toàn kiệt sức.
Vì vậy, vấn đề không phải là thiếu cường độ.
Vấn đề là dành thời gian để nạp lại năng lượng, phục hồi và đạt được trạng thái tốt nhất của bạn.
Bạn có nghĩ rằng ảo tưởng tập thể mà bạn đã mô tả, mà tôi định nghĩa là khái niệm rằng bạn phải hy sinh sức khỏe của mình để thành công, thì ai là người bị thất vọng nhiều hơn, nam hay nữ?
Rõ ràng là có nhiều nam giới đã thành công hơn và do đó có nhiều nam giới tin tưởng và thực hành điều đó hơn.
Nhưng tôi nghĩ cũng có rất nhiều phụ nữ, những người muốn đảm bảo rằng họ không bị coi là đang đi theo con đường của mẹ hoặc không đam mê hoặc cường độ làm việc như nam giới, cũng đã mua vào ảo tưởng đó.
Nhưng điều tôi thấy rất thú vị là cố gắng tìm hiểu nguồn gốc của ảo tưởng đó.
Và tôi truy ngược lại thời kỳ cách mạng công nghiệp đầu tiên khi mọi người bắt đầu tôn sùng máy móc và sau đó là phần mềm.
Và bản chất cơ bản của máy móc và phần mềm là gì?
Không có thời gian chết.
Bạn có đội ngũ bán hàng giới thiệu một phần mềm mới và nói rằng nó có thời gian hoạt động 99.99999%.
Chà, hệ điều hành của con người thì khác.
Đối với hệ điều hành của con người, thời gian chết là một tính năng, không phải là một lỗi.
Và khoa học rất rõ ràng và không thể chối cãi về điều đó.
Có phải đó là lý do bạn đưa ra khái niệm gọi là Cuộc Cách Mạng Phụ Nữ Thứ Ba?
Cuộc Cách Mạng Phụ Nữ Thứ Ba là gì?
Cuộc cách mạng phụ nữ đầu tiên là về việc cho chúng ta quyền bầu cử.
Cuộc cách mạng phụ nữ thứ hai là về lương bình đẳng và cơ hội bình đẳng.
Cuộc cách mạng phụ nữ thứ ba là về việc làm rõ rằng chúng ta có thể thành công mà không cần phải kiệt sức, rằng chúng ta không phải hy sinh sức khỏe, các mối quan hệ của mình trên bàn thờ của thành công.
Và tôi tin rằng khi chúng ta đang làm điều đó bây giờ, chúng ta đang ở giữa nó và rất nhiều đàn ông là một phần lớn của nó.
Điều đó tốt cho tất cả mọi người.
Ý tôi là, hãy nhìn vào số lượng đàn ông kết thúc với các cơn đau tim, cholesterol cao, huyết áp cao, tất cả chỉ vì họ nghĩ rằng đó là cách duy nhất để thành công.
Các mô hình truyền thống không hiệu quả với phụ nữ vì phụ nữ kiệt sức nhanh hơn đàn ông.
Điều đó có đúng không?
Tôi không nghĩ rằng phụ nữ kiệt sức nhanh hơn đàn ông.
Bơi và trước hết, ăn cắp và làm phần lớn công việc ở nhà liên quan đến trẻ em và con cái.
Chúng ta lý thuyết cho rằng đàn ông tham gia tương đương, nhưng dữ liệu không chứng minh điều đó.
Nhưng điều tôi đã nói trong Thrive, tôi thấy bạn đang cầm cuốn sách Thrive, thực sự là về chỉ số thành công thứ ba.
Rõ ràng tôi thích số ba.
Nếu bạn nghĩ về hai chỉ số thành công đầu tiên, tiền bạc và quyền lực, địa vị, và hầu hết mọi người nghĩ đó là cuộc sống, thì không phải vậy.
Nó giống như cố gắng ngồi trên một cái ghế có hai chân.
Sớm hay muộn, bạn sẽ ngã xuống.
Chân thứ ba của cái ghế là mọi thứ khác.
Đó là sức khỏe và sự hạnh phúc của chúng ta.
Đó là khả năng kết nối với chính mình và trí tuệ của chúng ta.
Đó là khả năng cảm nhận sự kỳ diệu và bí ẩn của cuộc sống và những niềm vui nhỏ bé của cuộc sống.
cuộc sống và sau đó là sự cho đi.
Bốn lĩnh vực khác này là những gì tạo nên một cuộc sống hoàn chỉnh và trọn vẹn.
Trong cuốn sách Thrive, có một thống kê khiến tôi chú ý.
Nó nói rằng phụ nữ trong những công việc căng thẳng có nguy cơ mắc bệnh tim cao hơn 40% và nguy cơ mắc tiểu đường cao hơn 60%, đó là một thống kê khá sốc, và điều này đặt ra câu hỏi tại sao.
Một trong những lý do là phụ nữ thường nội tâm hóa những sai lầm nhiều hơn.
Những gì tôi nói về bản thân mình cũng đúng với nhiều phụ nữ thành công khác.
Chúng tôi là những người suy nghĩ nhiều.
Chúng tôi có xu hướng lặp đi lặp lại trong tâm trí về bất kỳ sai lầm nào mà chúng tôi đã mắc phải.
Còn đàn ông thì dễ dàng hơn nhiều trong việc tiếp tục.
Họ dễ dàng hơn nhiều trong việc trở thành Roger Federer.
Vì vậy, đó là một vấn đề lớn.
Một vấn đề khác là sự hoàn hảo và thực tế là họ vẫn phải đảm nhận một tỷ lệ công việc lớn hơn ở nhà, và ngay cả khi họ nhận được nhiều sự giúp đỡ từ đối tác, thì trong tâm trí, họ vẫn nghĩ, “Ôi, đối tác của tôi đang đón con cho cuộc hẹn bác sĩ, nhưng tôi vẫn phải nghĩ về điều đó.”
Bạn vẫn đang mang gánh nặng đó, trong khi có thể đàn ông không luôn giữ nó theo cách như vậy.
Thật thú vị khi bạn đề cập đến việc cho đi như là một trong những yếu tố quan trọng nhất của chỉ số thứ ba.
Tôi đã đọc một nghiên cứu trong cuốn sách nói rằng, “Nghiên cứu năm 2013 của Đại học Wisconsin cho thấy rằng những nhân viên cho lại xã hội, ví dụ, thông qua việc tình nguyện, ít có khả năng nghỉ việc hơn,” điều này khiến tôi thấy rất thú vị với tư cách là một nhà tuyển dụng, như một cách để thúc đẩy sự giữ chân trong đội ngũ.
Nhưng tôi cũng tự hỏi tại sao điều đó lại như vậy.
Tại sao khi mọi người cho đi, họ có khả năng ở lại công việc của mình nhiều hơn?
Nếu bạn nghĩ về những gì tạo nên một cuộc sống viên mãn, những gì mang lại cho bạn ý nghĩa và mục đích và tất cả những điều làm cho văn hóa công ty có khả năng thành công hơn.
Nếu bạn ở trong một văn hóa công ty khuyến khích việc cho đi, ý tôi là, tại Thrive chúng tôi có những ngày cho đi, chúng tôi khớp các khoản quyên góp, và điều này tạo ra một loại văn hóa cho đi khiến nó trở nên khả thi hơn.
Những người làm việc trong công ty đó sẽ cảm thấy thỏa mãn vì sự thỏa mãn không chỉ là chức năng của công việc của bạn, mà còn là chức năng của mọi thứ xung quanh nó.
Đúng vậy.
Và nếu bạn cảm thấy thỏa mãn, bạn sẽ hạnh phúc hơn trong cuộc sống và ít có khả năng muốn thay đổi mọi thứ hơn.
Chính xác.
Bởi vì rất thường, nếu bạn không hạnh phúc trong cuộc sống, việc thay đổi công việc có thể là điều dễ dàng nhất mà bạn nghĩ có thể thay đổi kết quả.
Khi bạn nhận được chẩn đoán kiệt sức, điều đó có thay đổi gì cho bạn không?
Mọi thứ.
Nó thay đổi nhanh như thế nào?
Rất nhanh.
Thật sao?
Bạn biết đấy, thật là kịch tính khi bạn bị gãy xương gò má, và cũng kịch tính không kém khi bạn dành nhiều thời gian trong phòng chờ của bác sĩ tự hỏi điều gì đang sai với bạn.
Vì vậy, đúng, nó đã thay đổi rất nhiều điều.
Thói quen then chốt mà nó đã thay đổi là giấc ngủ.
Và sau đó, khi tôi bắt đầu hiện tượng kiệt sức và nói chuyện với nhiều nhà khoa học và viết một cuốn sách về giấc ngủ, tôi nhận ra rất rõ rằng có năm hành vi quan trọng, năm hành vi hàng ngày ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta, cả sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần, đó là giấc ngủ, thực phẩm, những gì chúng ta ăn.
Bạn biết đấy, một lần nữa, chỉ cần giữ cho mọi thứ đơn giản.
Chúng ta có thể giảm thực phẩm chế biến siêu tinh chế không?
Chúng ta có thể giảm đường, vận động, tập thể dục, quản lý căng thẳng và kết nối, kết nối với bản thân, kết nối với nhau không?
Vì vậy, năm hành vi này bây giờ, Steve và tôi, quan trọng hơn đối với sức khỏe và tuổi thọ của chúng tôi so với gen và chăm sóc y tế.
Gen, bạn biết đấy, không có gì chúng ta có thể làm về nó.
Chăm sóc y tế, rõ ràng là rất cần thiết khi chúng ta thực sự ốm, nhưng sức khỏe thực sự là những gì xảy ra giữa các lần khám bác sĩ.
Như những gì chúng ta làm mỗi ngày, vì vậy hãy nghĩ về điều đó.
Ý tưởng rằng bạn có cuộc kiểm tra sức khỏe hàng năm và đó là chăm sóc sức khỏe của bạn, bạn đang làm gì mỗi ngày?
Bạn có bị căng thẳng không?
Bạn có thiếu ngủ không?
Bạn có ăn đồ ăn vặt không?
Thật thú vị vì bạn đang nói từ góc độ của một người đã rất thành công.
về mặt tài chính cũng vậy, vì bạn có một điểm bùng phát như vậy.
Tôi nghĩ đó là vào tháng 4 năm 2007 khi bạn sụp đổ.
Và sau đó, Huffington Post tiếp tục phát triển và trở nên thành công trên toàn thế giới.
Nó mở rộng ra khắp nơi trên thế giới.
Tôi nghĩ rằng trong năm mà bạn sụp đổ trên bàn làm việc, bạn đã có khoảng 3,5 triệu người dùng truy cập vào trang web, khoảng thời gian đó.
Nó mở rộng ra toàn cầu.
Nó được xếp hạng là blog mạnh mẽ nhất thế giới vào năm 2008.
Đến năm 2009, Huffington Post đã tích hợp vào Facebook.
Và đến năm 2011, bạn đã bán Huffington Post cho AWOL với giá 300 triệu đô la.
315 triệu đô la.
Ôi, và phần còn lại, và phần còn lại, 315 triệu đô la và trở thành tổng thống và tổng biên tập của nhóm truyền thông Huffington Post mới thành lập.
Bây giờ, vào thời điểm đó, đó là một số tiền lớn, đúng không?
Dù bạn kiếm được bao nhiêu tiền từ thỏa thuận, đó là một số tiền lớn.
Và bạn có những trái cấm mà nhiều người trong cuộc sống hiện tại nghĩ rằng họ đang theo đuổi.
Bạn có được sự tự do tài chính lớn lao đó.
Nó thay đổi điều gì?
Thực sự không có gì thay đổi, vì sách của tôi đã rất thành công.
Và tôi cảm thấy có một số tiền nhất định có thể thay đổi cuộc sống của bạn.
Và sau đó, thực sự không có nhiều thay đổi.
Ý tôi là, tôi nhớ lần đầu tiên tôi cảm thấy giàu có là khi tôi có thể vào một hiệu sách và mua một cuốn sách mà không cần nhìn giá.
Bạn biết đấy, khi bạn vào một hiệu sách và, ôi, bạn biết đấy, tôi sẽ đợi bạn ra ngoài và trả tiền cho cuốn sách.
Và có những cấp độ khác nhau như vậy.
Nhưng bạn có hạnh phúc hơn bây giờ so với khi bạn ở trong hiệu sách đó mà không cần nhìn giá không?
Ôi, tôi chắc chắn hạnh phúc hơn, không phải vì tiền.
Tôi hạnh phúc hơn vì tôi kết nối nhiều hơn với bản thân mình vì tôi đang không ngừng phát triển như một con người.
Và đó là chìa khóa đối với tôi, bạn biết đấy, cảm giác tiến hóa và phát triển cuối cùng định nghĩa cuộc sống của tôi.
Nó không phải là công việc của tôi.
Tôi nghĩ điều đó thật ngọt ngào, và vì rất nhiều người ở lại những công việc mà họ không còn yêu thích nữa vì…
Đó là những công việc lớn, chúng có một chức danh lớn. Và họ cảm thấy, nếu tôi từ bỏ công việc đó, tôi sẽ trở thành ai? Ý tôi là, hãy lắng nghe, khi tôi rời khỏi Huffington Post, tôi đã rời bỏ một công ty đa phương tiện rất thành công trên toàn thế giới với 850 nhà báo để bắt đầu lại, thực sự, để gây quỹ, thuê người. Nhưng tôi rất rõ ràng rằng điều tôi muốn làm là giúp mọi người sống một cuộc sống khỏe mạnh hơn. Bạn bao nhiêu tuổi khi rời khỏi Huffington Post? Như bạn đã nói, tôi đã ra mắt Huffington Post khi 55 tuổi, và tôi đã ra mắt Thrive Global khi 66 tuổi. Và bây giờ, tôi 74 tuổi, chúng tôi đã ra mắt một công ty mới với một số công nghệ AI tiên tiến và mở, đó là Thrive AI Health, để giúp dân chủ hóa mọi thứ mà chúng tôi đã mang đến cho Thrive, bạn biết đấy, về năm hành vi này, vì đó là sự bất bình đẳng tối thượng. Như bạn đã ám chỉ, những người có nguồn lực biết về năm hành vi này. Họ có thể không biết tất cả các khoa học đứng sau nó, nhưng bây giờ chúng ta thấy, chúng ta thấy mọi người ưu tiên giấc ngủ của họ, những gì họ ăn, tập thể dục, quản lý căng thẳng, lắng nghe Peter Atia và Andrew Huberman, và chúng ta cần dân chủ hóa kiến thức này và cũng giúp mọi người áp dụng những thói quen lành mạnh hơn. Trong bảy năm qua, khi tôi xây dựng Thrive, làm việc với một nhóm các nhà khoa học tuyệt vời, tôi thực sự tin rằng chúng tôi đã tìm ra bí quyết về thay đổi hành vi. Bạn biết đấy, thay đổi hành vi được cho là rất khó, đúng không? Nhưng cách để làm cho nó khả thi là thông qua những gì chúng tôi gọi là microsteps (bước nhỏ). Và thú vị thay, bạn viết trong cuốn sách của mình về việc làm mọi thứ trở nên nhỏ. Nguyên tắc tiến bộ, và vâng, và những phần trăm một phần, vâng. Những cải tiến nhỏ nhỏ. Nếu bạn nghĩ về nó, thay đổi hành vi trong văn hóa của chúng ta được coi là những quyết tâm năm mới. Tôi sẽ đến phòng tập gym một giờ mỗi ngày. Tôi sẽ từ bỏ tất cả đường, hai đến ba tuần sau, những quyết tâm này bị bỏ rơi. Mọi người có cảm giác thất bại. Họ cảm thấy xấu hổ. Vì vậy, phương án thay thế là những gì chúng tôi đang làm, đó là microsteps, quá nhỏ để thất bại.
Chúng tôi sẽ không bao giờ nói với mọi người rằng hãy thiền 20 phút vào buổi sáng, không. Chúng tôi nói rằng, khi bạn thức dậy vào buổi sáng, bạn có thể dành 60 giây trước khi bạn lấy điện thoại để thở một cách có ý thức, hoặc để nhắc nhở bản thân về những điều bạn biết ơn, hoặc để đặt ra ý định cho ngày hôm đó không? Điểm quan trọng là, bạn có thể chia nhỏ nó thành những thành phần nhỏ nhất có thể không? Và điều gì sẽ xảy ra? Mọi người xây dựng được cảm giác thành công. Và chúng tôi thấy rằng làm việc với Walmart, Walmart là một trong những khách hàng của chúng tôi. Họ có 1,6 triệu nhân viên, như họ gọi là cộng sự, chỉ riêng ở Hoa Kỳ. Và chúng tôi làm việc với họ. Họ thực sự cũng cho chúng tôi một triệu đô la mỗi năm để chi cho các phần thưởng tài chính nhằm giúp mọi người có thêm động lực, vì động lực là siêu năng lực. Và chúng tôi đã có những người đảo ngược bệnh tiểu đường, đảo ngược huyết áp cao, nhưng tất cả đều là từng bước nhỏ một. Thật đáng kinh ngạc khi những bước nhỏ được thực hiện liên tục có thể thực sự thay đổi cuộc sống của bạn, nhưng không ai tin vào chúng vì bạn không thấy phần thưởng lớn từ một bước nhỏ trong cuộc sống. Tích lũy lại, bạn sẽ thấy. Vâng, vâng, điều đó đòi hỏi niềm tin. Niềm tin, nhưng điều cũng giúp là khi bạn thấy những người khác đã đạt được điều đó. Vì vậy, một phần của nó là kể chuyện. Chúng tôi lấy tất cả các câu chuyện và tất cả các công ty mà chúng tôi làm việc cùng và công bố chúng. Chúng tôi đưa chúng lên nền tảng. Vì vậy, nếu bạn thấy rằng ai đó có công việc tương tự như bạn có thể làm được, bạn sẽ cảm thấy lạc quan hơn rằng bạn cũng có thể làm được, và cũng loại bỏ những phán xét. Bạn biết đấy, thường thì những phán xét bản thân cản trở sự thay đổi hành vi. Và nếu chúng tôi nói đây là khu vực không có phán xét, bạn sẽ gặp khó khăn, bạn sẽ mắc sai lầm, nhưng từng bước nhỏ một, BJ Fogg, người đứng đầu hội đồng khoa học của chúng tôi từ Stanford, ông ấy đã viết một cuốn sách có tên là Thói Quen Nhỏ. Và đó là cùng một ý tưởng, thói quen nhỏ, bước nhỏ, tạo ra những tiến bộ nhỏ mà tích lũy lại trở thành những thói quen lành mạnh hơn. Tôi muốn nói với bạn về những sai lầm.
Huffington Post trở thành, tôi nghĩ, ở đỉnh cao của nó, và hãy sửa nếu tôi sai ở đây, trang web tin tức lớn thứ hai trên trái đất. Có đúng không? Tôi không biết, nghe có vẻ tốt. Tôi đọc vào năm 2014, khi bạn 64 tuổi, Huffington Post đã trở thành trang tin tức phổ biến thứ hai trên thế giới. Đó là một bài viết của The Guardian đã nói như vậy, nhưng nghe thật tuyệt. Nhưng tôi chắc chắn rằng trong suốt hành trình đó, bạn đã nói về thất bại trước đó, đã có rất nhiều sai lầm xảy ra. Bây giờ, với tư cách là một người trong kinh doanh, và tôi 31 tuổi, vì vậy tôi đang ở trong… Tôi nghĩ những gì bạn sẽ xây dựng khi bạn 66 tuổi. Nếu tôi vẫn còn sống, nếu tôi bắt đầu bỏ điện thoại xuống. Những sai lầm nào mà bạn đã mắc phải trong doanh nghiệp đó? Tôi không nghĩ có sai lầm nào lớn hơn cho một người sáng lập hơn là sai lầm trong việc tuyển dụng. Vì vậy, tôi đã tạo ra một quy tắc nhỏ về việc tuyển dụng. Như số một, không bao giờ phỏng vấn khi bạn mệt mỏi. Tôi thấy rằng khi tôi phỏng vấn và tôi mệt, tôi chỉ thực sự muốn nói có. Tôi chỉ muốn đánh dấu thêm một việc nữa trong danh sách việc cần làm của mình. Tôi không muốn phỏng vấn thêm một người nữa. Vì vậy, điều đó là vô thức. Không phải bạn đang suy nghĩ một cách có ý thức về điều đó. Nhưng việc tăng cường khả năng không mắc sai lầm trong tuyển dụng là rất quan trọng. Cũng có những lúc tôi biết một cách bản năng rằng có điều gì đó không ổn với việc tuyển dụng này. Nhưng về mặt tinh thần, tôi không thể tự đưa ra lý do. Bạn biết đấy, có những lúc bạn cảm thấy không đúng lắm, nhưng hồ sơ xin việc thì tuyệt vời. Các tài liệu tham khảo thì không thể tin được. Ban giám đốc của tôi thích họ. Nhưng có điều gì đó trong tôi, không, hãy làm theo điều đó. Bởi vì việc không tuyển dụng sai người quan trọng hơn rất nhiều so với việc bỏ lỡ một ai đó. Vâng. Vâng. Vâng. Vâng. Ý tôi là, có câu nói, phải không, rằng một quả táo xấu làm hỏng cả thùng hay gì đó? Vâng. Và điều đó chắc chắn đúng trong kinh doanh, rằng một quả táo xấu có thể thực sự làm hỏng một văn hóa tuyệt vời của mọi người. Vâng.
Và nghe này, khi tôi còn là thành viên hội đồng quản trị của Uber trong thời kỳ đỉnh điểm của những vấn đề văn hóa xấu,
tôi đã thấy rằng văn hóa thực sự là hệ miễn dịch của công ty.
Bạn biết đấy, luôn có những quả táo xấu, đó là bản chất của con người.
Nhưng nếu bạn có một văn hóa tốt và phát triển, những quả táo xấu có thể được loại bỏ mà không làm lây nhiễm
văn hóa.
Nếu văn hóa không mạnh, thì lại ngược lại.
Có quyết định nào khác mà nếu bạn có thể quay ngược thời gian với Huffington Post,
bạn sẽ làm khác đi ngoài việc chỉ là ai bạn đã thuê không?
Tôi sẽ nói rằng bạn đang do dự.
Không, tôi đang do dự vì điều đến với tôi là một quyết định tuyệt vời mà mọi người đều nghĩ
tôi đã sai và tôi không muốn nói điều đó vì đó cũng là một điều khác rất
quan trọng mà tôi nghĩ cho bất kỳ ai bắt đầu một doanh nghiệp, đó là niềm tin tuyệt vời của tôi vào các mối quan hệ đối tác.
Bạn biết đấy, rất thường khi bạn đang xây dựng một công ty, bạn nghĩ rằng bạn phải làm mọi thứ.
Nhưng tốc độ là vô cùng quan trọng.
Việc là người tiên phong là vô cùng quan trọng.
Và rất khó để làm điều đó nếu bạn muốn tự mình làm mọi thứ, tự mình như một công ty.
Vì vậy, khi Huffington Post được AOL mua lại, CFO, hội đồng quản trị, mọi người đều muốn
chúng tôi đi quốc tế một mình.
Và tôi muốn làm điều đó với các đối tác.
Tôi cảm thấy rằng chúng tôi sẽ có thể di chuyển nhanh hơn rất nhiều.
Nếu chúng tôi đi như chúng tôi đã làm ở Pháp trong quan hệ đối tác với Le Monde, điều đó có nghĩa là chúng tôi không phải
tìm hiểu về luật lao động của Pháp.
Chúng tôi không phải tìm một không gian văn phòng.
Chúng tôi kiểu như, có rất nhiều điều mà đối tác sẽ mang lại, cộng với tất nhiên là danh tiếng.
Vì vậy, tôi đã thắng, điều này rất khó khăn, và chỉ trong hơn một năm chúng tôi đã có mặt ở 18 quốc gia.
Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Mọi người muốn làm điều đó sau chúng tôi, BuzzFeed, Business Insider, đã quá muộn.
Chúng tôi đã thiết lập được vị thế của mình ở những quốc gia này.
Bạn có bán Huffington Post vào thời điểm đúng không?
Chắc chắn rồi.
Chắc chắn rồi.
Hãy nhìn xem điều gì đang xảy ra bây giờ.
Tôi sẽ nói rằng tôi đã bán quá sớm, nhưng tôi là người tin tưởng mạnh mẽ vào việc bán quá sớm hơn là quá muộn. Nếu bạn định chọn một thứ gì đó, hãy bán quá sớm. Và cũng vậy, tôi tin tưởng mạnh mẽ vào việc mua sắm tốt. Nhiều thương vụ mua lại thất bại. Thương vụ mua lại của AOL là một thành công lớn vì chúng tôi bỗng nhiên có tất cả những nguồn lực này để phát triển nhanh hơn rất nhiều.
Bạn đã học được gì về ý nghĩa của cuộc sống? Vì bạn đã sống một cuộc đời rất đa dạng. Bạn đã đi khắp nơi trên thế giới. Bạn đã leo rất nhiều ngọn núi. Và tôi tự hỏi bây giờ, khi bạn ngồi đây, điều gì mà bạn biết mà tôi không biết? Tôi 31 tuổi. Và rõ ràng có những điều mà bạn thực sự, thực sự biết rõ mà tôi sẽ phải tìm hiểu một cách đau đớn qua những thất bại mà có thể tôi có thể tránh nếu bạn nói cho tôi biết.
Được rồi. Chỉ một vài điều. Được rồi. Tôi sẽ viết chúng xuống để không quên. Nhưng một điều là không nhìn lại phía sau để tìm kiếm sự chấp thuận. Không chìm đắm trong những lo lắng không cần thiết và những tưởng tượng tiêu cực. Khi tôi nhìn lại những cuốn nhật ký của mình, bạn biết đấy, tôi thích viết nhật ký rất nhiều. Và khi tôi nhìn lại những cuốn nhật ký của mình, rất nhiều lo lắng của tôi thực sự là những tưởng tượng tiêu cực. Tưởng tượng tiêu cực. Có nghĩa là tưởng tượng điều tồi tệ nhất về tương lai. Và một câu nói nhỏ khác mà tôi có trên bàn làm việc của mình là của triết gia Pháp, Montaigne, người đã nói rằng có nhiều điều khủng khiếp trong cuộc đời tôi, nhưng hầu hết chúng chưa bao giờ xảy ra. Vì vậy, điều đó cũng tốn kém như những điều thực sự tồi tệ xảy ra, bởi vì đó là cách chúng ta xử lý thông tin.
Và vì vậy, niềm tin, một trong những điều mà mẹ tôi hoàn toàn truyền đạt cho chị gái và tôi là cảm giác rằng chúng tôi đang sống trong một vũ trụ nhân từ. Điều đó có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là cuộc sống đứng về phía chúng ta. Bạn biết đấy, có những người trải qua cuộc sống và nghĩ rằng tốt nhất chúng ta đang sống trong một vũ trụ thờ ơ, rằng sức mạnh cao hơn hoặc Chúa hoặc bất cứ điều gì bạn muốn gọi, bạn biết đấy, trật tự của vũ trụ không quan tâm.
Có những người nghĩ rằng vũ trụ này là thù địch.
Tôi tin tưởng sâu sắc rằng vũ trụ này là nhân từ.
Tôi tin rằng bất cứ điều gì xảy ra đều có lý do và mục đích.
Và đó là câu nói của Rumi: “Hãy sống như thể mọi thứ đều được sắp xếp có lợi cho bạn.”
Điều đó không có nghĩa là chỉ có những điều tốt đẹp xảy ra, tuyệt đối không.
Nhiều điều xấu đã xảy ra trong cuộc đời tôi, bắt đầu từ việc mất đứa con đầu lòng của tôi, đứa trẻ sinh ra đã chết.
Bạn biết đấy, không phải là những điều xấu không xảy ra, nhưng câu hỏi là, nó đang dạy chúng ta điều gì?
Như cuộc sống là một lớp học và chúng ta liên tục học hỏi.
Và đối với tôi, cuối cùng, đó là cảm giác tiến hóa và phát triển mà trong một trong những cuốn sách tôi viết, tôi gọi là “Bản Năng Thứ Tư”, bạn biết đấy, ba bản năng đầu tiên là sinh tồn, tình dục và địa vị/quyền lực.
Bản năng thứ tư là bản năng tìm kiếm ý nghĩa, mục đích, sự vượt lên.
Và đó là điều mà khi được tích hợp vào cuộc sống của chúng ta, mang lại cho cuộc sống nhiều chiều sâu và sự phong phú hơn.
Khoảnh khắc đầu tiên của sự đấu tranh mà bạn đã đề cập khi đứa con của bạn được sinh ra đã chết, bạn bao nhiêu tuổi?
Ba mươi sáu.
Ba mươi sáu.
Một người xử lý điều đó như thế nào?
Chà, đó là nỗi đau và nỗi buồn khổng lồ, và sống cùng với nó.
Và cũng ở tuổi ba mươi sáu, tôi không biết liệu tôi có thể có con hay không, bạn biết đấy, không ai thực sự biết tại sao tôi lại mất đứa trẻ đó.
Nhưng cũng có niềm tin đó, bên dưới nỗi buồn, có cảm giác rằng tôi sẽ có một đứa con, rằng tôi sẽ vượt qua nỗi đau này, rằng nỗi đau sẽ không định nghĩa tôi.
Có khó để có niềm tin và quan điểm đó trong khoảnh khắc đó không?
Chà, những người mà tôi ngưỡng mộ nhất, bạn biết đấy, những nhà văn mà tôi học hỏi rất nhiều từ họ là những nhà văn có niềm tin đó, ý tôi là, hãy nhìn vào những người sống sót sau Holocaust.
Cha bạn không phải là một trong số đó sao?
Cha tôi đã ở trong một trại tập trung vì ông ấy đã xuất bản một tờ báo ngầm trong thời kỳ chiếm đóng của Đức ở Hy Lạp và ông ấy đã bị bắt và trải qua chiến tranh trong một trại tập trung ở Đức.
Mẹ tôi đã ở trong Hội Chữ thập đỏ, ẩn náu cho những cô gái Do Thái trong thời gian chiếm đóng đó.
Vì vậy, cả hai bà đều có một cuộc sống và đức tin phi thường, bạn biết đấy, điều đó đã giúp họ vượt qua những kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi.
Mẹ bạn?
Vâng.
Bà ấy thật đẹp.
Và mạnh mẽ.
Bà ấy chắc chắn đã nuôi dạy chúng tôi với sự không sợ hãi, nhưng bà luôn nói: “Sự không sợ hãi không phải là sự vắng mặt của nỗi sợ hãi.
Nó giống như việc tiến lên và làm những gì bạn nghĩ bạn nên làm ngay cả khi bạn đang sợ hãi.
Nó giống như một cơ bắp mà bạn tập luyện.”
Bà đã qua đời trước khi Huffington Post thành công.
Trước khi nó tồn tại, đúng vậy.
Bà đã qua đời vào năm 2000.
“Có một ngày nào đó tôi không cảm thấy sự hiện diện của mẹ tôi bên mình,” bạn đã viết trên Huffington Post.
Bạn nghĩ bà ấy sẽ nghĩ gì về Huffington Post nếu bà có thể thấy thành công mà nó đạt được?
Bạn biết điều gì thú vị không, Stephen?
Khi mọi người hỏi bà, “Bà có tự hào về con gái của mình không?”
Bà luôn nói: “Tôi không dùng từ đó.
Tôi không tự hào.
Tôi chỉ yêu những gì cô ấy đang làm và đóng góp.”
Bạn biết đấy, bà không xem đó là niềm tự hào.
Bà xem đó như một hành trình.
Và điều đó thực sự quan trọng để hiểu những gì tôi đã học được từ bà, rằng nó không chỉ là về việc đạt được.
Nó là về niềm vui trong khi bạn đang đạt được.
Và bây giờ đó là thước đo của tôi.
Nó không chỉ là về việc sản xuất, kiểu như tôi chứng minh cho bản thân rằng tôi có thể sản xuất.
Nhưng nếu tôi không cảm thấy niềm vui đó, điều đó có nghĩa là có điều gì đó không ổn mà tôi cần điều chỉnh lại.
Thật thú vị vì đó cũng là điều mà sứ mệnh của Thrive đang hướng tới từ những gì tôi đã đọc khi tôi ở trên trang web.
Đó không phải là ý tưởng trở nên không hiệu quả, điều mà đôi khi được liên kết với sức khỏe.
Đôi khi người ta nghĩ rằng nếu bạn tập trung vào sức khỏe của mình, bạn sẽ trở thành một người không hiệu quả.
Điều đó hoàn toàn sai.
Ý tôi là, về mặt khoa học, đó là sai.
Và đó là điều mà tôi rất đam mê thuyết phục ngày càng nhiều người hơn.
Và đó là lý do tại sao tôi thích sử dụng ví dụ về những vận động viên ưu tiên sức khỏe của họ vì điều đó cải thiện hiệu suất của họ.
Vì vậy, nếu chúng ta coi sức khỏe là một yếu tố gia tăng năng suất, nếu chúng ta nhìn vào những gì chúng ta đang làm bây giờ, ví dụ, là tối ưu hóa sức khỏe của các giám đốc điều hành và các công ty.
Chúng ta nói về tuổi thọ và chúng ta nói về khoảng thời gian khỏe mạnh.
Nếu những điều này được tối ưu hóa trong một công ty, năng suất sẽ tăng lên.
Bà ấy là một người phụ nữ rất thú vị, mẹ của bạn, từ tất cả những gì tôi đã đọc và nghiên cứu về bà.
Vào ngày bà qua đời, bà yêu cầu bạn rời bệnh viện để đi đến một chợ thực phẩm để chuẩn bị bữa trưa cho gia đình.
Tôi đã đọc rằng bà ngã vào buổi tối, nhưng không cho phép ai gọi xe cứu thương.
Vâng, vào buổi tối, sau khi bà đã chuẩn bị bữa tiệc này cho mọi người, bà đã ngã.
Và bà nói, “Hãy tất cả quây quần quanh bà trên sàn.”
Và bà nói với tôi, “Với quyền lực tuyệt vời này, đừng gọi xe cứu thương.”
Và bà nói với một quyền lực đến mức tôi đã không gọi.
Tôi đã gọi y tá đã chăm sóc bà ở nhà.
Và chúng tôi đã ngồi quanh và bà nói, “Hãy mở một chai rượu vang.”
Và chúng tôi đã mở một chai rượu vang và ngồi đó nói chuyện trong khi hai cô con gái của tôi đang đi xe scooter quanh trong nhà.
Và sau đó bà đã ngã xuống và qua đời.
Bà đã nói với người giúp việc rằng bà biết thời điểm đã đến và bà muốn chết ở nhà, bên cạnh gia đình.
Làm thế nào bà biết?
Tôi tin rằng chúng ta biết.
Tôi tin rằng khi chúng ta kết nối với sự thật của chính mình, chúng ta biết.
Vì vậy, bà đã ngã.
Bà đã bảo bạn không gọi xe cứu thương và xe cứu thương.
Bà đã yêu cầu tất cả các bạn quây quần lại và mang một ít champagne hoặc rượu vang, một ít rượu vang đỏ.
Và bà đã qua đời ngay sau khi họ quây quần trên sàn.
Vâng.
Và cách bà nói với tôi, “Đừng gọi xe cứu thương,” đã khiến tôi không gọi xe cứu thương.
Bạn biết đấy, có quá nhiều quyền lực đứng sau điều đó đến mức đó là điều bà muốn.
Và tất nhiên, tôi không biết bà sẽ chết.
Nếu bạn biết trước, bạn có gọi xe cứu thương không?
Tôi sẽ gọi.
Dù cô ấy đã bảo bạn không gọi?
Đúng vậy.
Thật khó để không làm vậy.
Điều đó đã thay đổi mọi thứ như thế nào đối với bạn?
Hậu quả của việc mất đi một người phụ nữ có ý nghĩa lớn lao với bạn như thế nào?
Nó thật sự đau đớn vì cô ấy thực sự là nền tảng của cuộc sống tôi.
Và bạn biết đấy, cô ấy sống cùng tôi.
Cô ấy đã giúp tôi nuôi dạy con cái.
Cô ấy là một phần không thể thiếu trong mọi thứ trong cuộc sống của tôi và cuộc sống của chị gái tôi.
Nhưng những gì bạn vừa đọc là đúng.
Ý tôi là, tôi cảm nhận sự hiện diện của cô ấy rất nhiều.
Và tôi thực sự cảm thấy rằng khi chúng ta tích hợp cái chết vào cuộc sống của mình, nó làm phong phú thêm cuộc sống của chúng ta.
Bạn biết đấy, Socrates đã nói, “Thực hành cái chết hàng ngày,” không theo nghĩa u ám, mà theo nghĩa mà người La Mã khắc mm, memento mori, nhớ cái chết trên các bức tượng, trên cây cối.
Không phải để ám ảnh với cái chết, mà để đặt cuộc sống vào đúng bối cảnh.
Thường thì chúng ta chỉ lo lắng về những điều tầm thường.
Chúng ta cảm thấy khó chịu về những điều nhỏ nhặt.
Và nếu chúng ta nhớ rằng cuộc sống là một tình trạng cuối cùng và cái chết là điều chắc chắn duy nhất, nó sẽ thay đổi cách chúng ta nhìn nhận những gì xảy ra trong cuộc sống của mình.
Còn gì nữa cho tôi?
Vậy bạn đã cho tôi hai lời khuyên cho cuộc sống của tôi.
Tôi nghĩ bạn sẽ là một người cha tuyệt vời, Stephen.
Tôi thực sự nghĩ vậy.
Và tôi nghĩ việc có con cũng giúp mọi thứ trở nên rõ ràng hơn vì có điều gì đó kỳ diệu về những sinh linh nhỏ bé này và sự liên tục của cuộc sống.
Ý tôi là, bạn rất sáng tạo và liên tục khởi động các dự án mới, điều đó thật tuyệt vời.
Nhưng học cách ngắt kết nối khỏi điều đó và kết nối hoàn toàn với bản thân, những người thân yêu, con cái của bạn khi bạn có chúng, tôi nghĩ là một bước ngoặt.
Và tôi tin rằng điều đó cũng giúp chúng ta làm tốt hơn trong công việc của mình vì nó mang lại cho chúng ta cái nhìn sâu sắc.
Bạn có những khoảnh khắc, những tia chớp trực giác và ý tưởng mới mà dễ dàng hơn rất nhiều khi chúng ta được nạp lại năng lượng và không chạy trên đà cạn kiệt.
Về những mùa khác nhau trong cuộc sống mà chúng ta trải qua, bạn đã phải thể hiện như thế nào?
Bạn có cảm thấy cuộc sống diễn ra khác nhau trong những mùa khác nhau của cuộc đời không?
Gần đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này vì có người đã nói với tôi rằng việc này giống như tham gia một cuộc thi ba môn phối hợp. Họ nói rằng trong một cuộc thi ba môn phối hợp, điều bạn muốn làm vì có 400 người nhảy xuống nước ở phần khởi đầu, là bạn muốn bơi thật nhanh ngay từ đầu để vượt lên phía trước, và sau đó bạn có thể bình tĩnh lại một chút khi đã thoát khỏi đám đông.
Họ đã đưa ra phép ẩn dụ rằng điều này rất giống với cuộc sống trong những năm đầu 20 tuổi của bạn, bạn muốn cố gắng một chút, nói “có” với nhiều thứ.
Và khi bạn trải qua những mùa khác nhau của cuộc sống, bạn chơi một trò chơi hơi khác một chút.
Tôi không biết bạn có thể liên hệ với điều đó không.
Có lẽ điều tôi muốn biết là, điều này không điển hình cho một người, khi nào bạn ra mắt công ty gần đây nhất của mình?
Bạn có ý nói đến Thrive AI Health không?
Thrive AI Health ra mắt vào tuần này, đúng không?
Tôi đã thấy nó trực tuyến.
Vâng, khoảng hai tuần trước.
Hai tuần trước, đúng không?
Vậy là bạn đang ra mắt một công ty AI ở tuổi 74.
Tôi 73 tuổi vào thời điểm đó.
73.
Có sự khác biệt lớn.
Điều này không điển hình, đúng không?
Và đây là điều tôi muốn nói đến, là bạn đang ở một mùa khác của cuộc sống.
Vâng.
Nhưng trong bất kỳ mùa nào của cuộc sống, bạn vẫn có thể tiếp tục sáng tạo.
Và đó là một phần điều tôi muốn mọi người nhìn nhận.
Chắc chắn có điều gì đó trong văn hóa của chúng ta khiến chúng ta nghĩ rằng chúng ta phải đạt được mọi thứ trước khi 30 tuổi hoặc có thể trước khi 40 tuổi.
Bạn có những danh sách 30 dưới 30 và 20 dưới 20, và sớm thôi chúng ta sẽ có danh sách 5 dưới 5.
Và sự thật là nếu bạn chăm sóc bản thân, và đó là điều lớn, bạn biết đấy, nếu bạn tập trung vào năm hành vi này và sức khỏe của bạn được duy trì và bạn cảm thấy tràn đầy sức sống, thì bạn có thể tiếp tục sáng tạo cho đến cuối đời.
Tôi không thể tưởng tượng được việc nghỉ hưu vì tôi yêu những gì tôi đang làm và vì tôi yêu việc xây dựng.
Và không có giới hạn nào cho việc bạn xây dựng.
Vì vậy, điều duy nhất mà tôi không nghĩ tôi đã thuyết phục được bạn, nhưng tôi muốn có một…
Nhiều người nghĩ rằng việc chăm sóc bản thân là một loại xa xỉ cho sau này trong cuộc sống. Nó giống như một chút xa xỉ cho khi bạn không phải ra mắt những công ty mới và không phải bận rộn làm việc quá nhanh. Và điều tôi muốn ít nhất là bạn hãy tin tưởng trong một phút, nhưng hãy khám phá điều đó là không đúng. Tôi hoàn toàn tin rằng khi bạn ưu tiên năm hành vi này, không theo cách giáo điều nào, chúng ta đều đang trong quá trình hoàn thiện. Ý tôi là, tôi thường nói về điều này và liệu tôi có làm điều đó một cách hoàn hảo không? Tất nhiên là không. Không ai là như vậy. Nhưng nếu bạn thực sự ưu tiên năm hành vi này, cách bạn ngủ, những gì bạn ăn, cách bạn tập thể dục, cách bạn quản lý căng thẳng và cách bạn giữ kết nối với bản thân và những người thân yêu, tôi hứa với bạn rằng mọi thứ bạn đang làm sẽ thành công hơn nữa. Đó là một đảm bảo tuyệt đối. Điều đó không có nghĩa là bạn sẽ không thành công theo cách khác. Tất nhiên, có rất nhiều người đã thành công nhưng đã bị kiệt sức. Nhưng họ có thể đã làm gì khác nếu họ kết nối hơn với sự sáng tạo, trực giác của mình, nếu họ không dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ về những sai lầm hoặc đưa ra những quyết định tuyển dụng tồi tệ như tôi đã làm hoặc đưa ra những quyết định tồi tệ nói chung hoặc từ chối ủy quyền. Đó là một vấn đề khác. Và chắc chắn khi bạn hỏi tôi về những sai lầm, tôi nghĩ tôi đã mất một thời gian dài để học cách ủy quyền. Và một phần là vì chúng ta cảm thấy không ai có thể làm tốt như vậy. Và có thể điều đó là đúng. Nhưng rồi có một ngày tôi nhận ra, bạn biết không, nếu ai đó làm được 60% như vậy, và tôi có thể được tự do để làm những việc quan trọng hơn, thật tuyệt vời. Hãy để họ làm được 60% như vậy và học thêm hai điều nữa về mặt kinh doanh. Nếu bạn muốn xây dựng văn hóa mà tôi biết bạn tin tưởng, điều đó có thể thay đổi cuộc chơi cho sự thành công của một công ty. Một điều mà chúng tôi khuyên là vào ngày đầu tiên của một người mới trong công ty của bạn, hãy để người quản lý tiến hành một cuộc phỏng vấn đầu vào.
Chúng tôi tiến hành phỏng vấn khi nhân viên rời khỏi công ty.
Nhưng còn phỏng vấn khi nhân viên mới vào thì sao?
Và nó không cần phải dài.
Nó có thể chỉ 15 phút.
Câu hỏi đầu tiên trong phỏng vấn khi nhân viên mới vào, Steven, chào mừng.
Điều gì quan trọng với bạn ngoài công việc?
Và tôi có thể hỗ trợ bạn như thế nào?
Đột nhiên, bạn nghe được những điều quan trọng đối với họ.
Họ cảm thấy nếu điều quan trọng với họ là đưa con đi học lúc tám giờ sáng,
hoặc họ có một người cha mẹ già mà họ đang chăm sóc, hoặc bất cứ điều gì khác, hoặc họ có một
buổi học sáo mà họ muốn tham gia vào lúc bảy giờ vào thứ Năm, thì họ không cần phải giấu diếm.
Nó có thể được tích hợp vào công việc.
Người quản lý biết rằng điều này tạo ra sự gần gũi hơn, tạo ra nhiều kết nối hơn, đặc biệt là khi
nhiều người trong chúng ta đang làm việc trong môi trường kết hợp.
Và điều khác là sự thẳng thắn đầy lòng trắc ẩn là giá trị số một của chúng tôi tại Thrive, điều này có nghĩa là
khuyến khích mọi người lên tiếng khi họ không hài lòng, khi có điều gì đó là vấn đề.
Thường thì mọi người giữ im lặng về điều đó và nó tích tụ.
Và nếu họ có quyền bày tỏ, để bày tỏ sự không hài lòng, để bày tỏ điều gì đó không hoạt động, thì việc giải quyết vấn đề dễ dàng hơn rất nhiều.
Amen, amen.
Bạn là biểu tượng cho rất nhiều, rất nhiều người.
Cụ thể, khi tôi nói chuyện với một số người trong công ty của tôi rằng bạn sẽ đến
và tôi sẽ nói chuyện với bạn hôm nay, có rất nhiều sự phấn khích từ mọi người, nhưng
đặc biệt là một nhóm phụ nữ là những doanh nhân xuất sắc và đang làm rất tốt trong sự nghiệp của họ.
Tôi đã nói chuyện với một trong những người phụ nữ đó và cô ấy nói rằng cô ấy thực sự ngưỡng mộ bạn vì
bạn đã có thể đạt được rất nhiều bất chấp những định kiến, những định kiến mà chắc chắn
vẫn tồn tại.
Thật thú vị khi bạn nói rằng bạn không thực sự nghĩ về điều đó hoặc không nhận thấy nó theo cách đó, nhưng có một định kiến đối với phụ nữ trong kinh doanh vẫn còn phổ biến ngày nay, nhưng
chắc chắn đã phổ biến hơn khi bạn ra mắt Huffington Post.
Có điều gì mà chúng ta nên suy nghĩ về, dù là vì tôi là một,
Tôi là một đứa trẻ da đen trẻ tuổi hoặc có thể là vì tôi là một người phụ nữ đang xây dựng một công ty công nghệ. Mối quan hệ mà chúng ta nên có với những định kiến của mình là gì? Chắc chắn rằng mặc dù không điều gì trong số đó ngăn cản tôi, nhưng ngôn ngữ được sử dụng đối với tôi hoặc đối với một số phụ nữ mà tôi chắc chắn bạn đang nói đến, những người đang xây dựng những doanh nghiệp thành công, thì khác biệt. Một người đàn ông có khả năng cao hơn nhiều sẽ bị gọi là hói hoặc táo bạo, trong khi một người phụ nữ sẽ bị gọi là ép buộc, hung hăng hoặc chỉ huy, và đây là những định kiến rõ ràng trong văn hóa của chúng ta. Câu hỏi là, chúng ta có để những điều đó ngăn cản chúng ta trong khi chúng ta đang cố gắng thay đổi văn hóa cho mọi người hay không và làm thế nào chúng ta có thể tiến lên mà không để những điều này làm chệch hướng chúng ta. Bạn không có vẻ là một người dành nhiều thời gian để quan tâm đến những điều có thể cản trở bạn. Vâng, đó là điều tôi đã nói trước đó về việc không nhìn lại để tìm sự chấp thuận. Bạn biết đấy, trong lịch sử, rất dễ dàng để phụ nữ được yêu thích và ngưỡng mộ nếu họ không cố gắng xây dựng một cái gì đó, nếu họ có vẻ đẹp và ăn mặc đẹp và không phá vỡ các quy tắc. Nhưng đó có phải là điều mà chúng ta muốn làm không? Tôi nghĩ rằng tôi không thực sự biết bất kỳ người phụ nữ trẻ nào muốn ở trong vị trí đó bây giờ. Bạn là loại lãnh đạo nào trong kinh doanh? Nếu tôi hỏi các thành viên trong nhóm của bạn, nếu tôi hỏi họ cô ấy như thế nào, vì tôi có một số người trong số họ ở phía sau, chúng tôi thực sự đang phỏng vấn họ ngay bây giờ, vì vậy chúng tôi sẽ nhận được câu trả lời của họ và sau đó chúng tôi sẽ so sánh với câu trả lời của bạn. Được rồi. Được rồi, vì vậy họ đang được phỏng vấn ngay bây giờ. Bạn nghĩ họ đang nói gì ở đó? Tôi cảm thấy rằng chúng tôi là một gia đình, điều đó có nghĩa là tôi sẽ thể hiện những gì tôi đang trải qua. Họ sẽ thể hiện những gì họ đang trải qua. Chúng tôi làm việc chăm chỉ. Chúng tôi ăn mừng những chiến thắng nhỏ. Tôi nghĩ điều đó thực sự quan trọng. Chúng tôi không chờ đợi chỉ những đột phá lớn. Và vì mọi người đều trẻ hơn tôi rất nhiều, tôi có cảm giác như một người mẹ đối với những người mà tôi đang làm việc cùng.
Và rất nhiều người tôi làm việc cùng đã ở bên tôi từ thời Huffington Post. Giám đốc thương hiệu của chúng tôi đã gia nhập tôi với tư cách là thực tập sinh từ Princeton tại Huffington Post, đã giúp tôi xây dựng Huffington Post, và đã cùng tôi phát triển. Vì vậy, đây là những mối quan hệ rất lâu dài. Bạn đã nói về gia đình. Tôi có thể xác nhận qua tai nghe rằng họ đã so sánh nó với Guantanamo Bay, nhưng họ yêu thích điều đó, đúng không? Guantanamo Bay, nhưng có đồ ăn tuyệt vời. Có sự may mắn nào trong hành trình của bạn không, có những khoảnh khắc may mắn mà bạn nhìn lại và nói rằng đó thực sự nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Nhưng nếu điều đó không xảy ra, tôi sẽ không thành công như bây giờ. Ôi Chúa ơi, có rất nhiều may mắn. Rất nhiều may mắn. Mảnh ghép may mắn nào hiện lên trong tâm trí bạn? Sau cuốn sách đầu tiên của tôi, mà tôi viết khi tôi 23 tuổi và đã rất thành công, tôi đã viết một cuốn sách về lãnh đạo. Tôi 27 tuổi, tôi đã dành rất nhiều thời gian để viết nó, và tôi đã hết tiền, tất cả số tiền tôi đã kiếm được từ cuốn sách đầu tay về phụ nữ. Nhưng tôi đã quyết tâm không viết thêm một cuốn sách nào về phụ nữ nữa. Sau cuốn sách đầu tiên, mọi người đều muốn tôi tiếp tục viết về phụ nữ và tin tôi đi, tôi đã nói tất cả những gì tôi cần nói, tất cả những gì tôi biết và hơn thế nữa về phụ nữ. Và tôi muốn tiến lên. Như bạn có thể thấy từ các chủ đề của những cuốn sách của tôi, tôi thích tiến lên vì tôi học hỏi qua việc viết một cuốn sách, và điều đó rất quan trọng đối với tôi. Vì vậy, tôi đã hết tiền, và tôi nhớ mình đã rất chán nản, đi bộ xuống phố St. James ở London và nghĩ, ừ, có lẽ cuốn sách đầu tiên của tôi chỉ là một sự tình cờ. Cuốn sách này đã bị từ chối bởi 37 nhà xuất bản. Vậy là 37 nhà xuất bản đã từ chối cuốn sách của bạn. Đúng vậy, từ chối sau từ chối sau từ chối. Tại sao bạn không bỏ cuộc? Tôi đã nói, có lẽ đã đến lúc bỏ cuộc và đi tìm một công việc thực sự. Và tôi đã đi, tôi đã đi qua ngân hàng Barclays ở góc phố St. James. Tôi không biết nó có còn ở đó không. Và một điều gì đó đã khiến tôi vào ngân hàng và yêu cầu gặp giám đốc ngân hàng.
Và người quản lý ngân hàng có tên là Ian Bell đã đến và tôi đã kể cho ông ấy câu chuyện của mình và tôi đã xin một khoản thấu chi. Tôi không có tài sản nào, và ông ấy đã cho tôi. Giờ thì đó là may mắn, đúng không? Ông ấy không có lý do nào từ ngân hàng để cho tôi khoản thấu chi đó. Tôi vẫn gửi cho ông ấy một tấm thiệp nghỉ lễ mỗi năm. Và điều đó khiến tôi nhớ đến những câu chuyện cổ tích, bạn biết đấy, khi mà nhân vật chính bị mắc kẹt trong một khu rừng tối tăm và rồi những con vật hữu ích xuất hiện để dẫn họ ra khỏi rừng. Vâng, điều đó quay trở lại với lòng tin. Tôi tin rằng trong cuộc sống có những con vật hữu ích dưới hình thức một người quản lý ngân hàng hoặc bất cứ điều gì khác. Bạn có thể gọi đó là may mắn. Nhưng tôi cũng gọi đó là một phần của vũ trụ nhân từ mà chúng ta đang sống, Stephen. Bạn có thể ảnh hưởng đến vũ trụ nhân từ không? Bởi vì bạn chỉ ra những khoảnh khắc này và nói, may mắn. Nhưng trong đó, tôi thấy rất nhiều ý định. Và tôi cũng thấy ai đó mà tôi tưởng tượng từ việc gặp bạn hôm nay và chúng ta đã dành hai giờ bên nhau có khả năng thu phục lòng người. Tôi muốn biết bạn có thể ảnh hưởng đến vũ trụ nhân từ như thế nào. Chắc chắn rồi. Bạn ảnh hưởng đến vũ trụ nhân từ bằng cách hành động. Giống như tôi đã hành động. Tôi đã đến ngân hàng. Ngân hàng không đến với bạn. Ngân hàng không đến với tôi. Nhưng ngoài điều đó, mọi thứ nằm ngoài tầm tay của tôi. Và rất thường thì mọi người không đến ngân hàng vì họ sợ bị từ chối. Vì vậy, khi chúng ta vượt qua nỗi sợ bị từ chối, nỗi sợ thất bại, chúng ta có khả năng thực hiện những bước đi táo bạo cao hơn. Và nếu bạn nhìn vào cuộc sống của mình, và nếu tôi nhìn vào cuộc sống của tôi, có rất nhiều sự trùng hợp được gọi là, sự tình cờ, ai đó mà bạn gặp. Ý tôi là, tôi rất thích cuộc trò chuyện của bạn với Whitney. Cô ấy đã ở một bữa tiệc và họ đã đề nghị cô ấy một công việc. Chắc chắn rồi. Cô ấy đã gọi cho họ để theo dõi về công việc. Nhưng điều đó, bạn có thể nói, chỉ là một sự trùng hợp mà cô ấy đã gặp người đó tại một bữa tiệc. Và tôi gọi những sự trùng hợp là những phép màu mà Chúa thực hiện một cách vô danh. Và nếu bạn không thích sử dụng thuật ngữ Chúa, điều đó không quan trọng. Bất kỳ thuật ngữ nào bạn sử dụng, nó cơ bản là vũ trụ nhân từ đó.
Có một câu nói, một câu trong Kinh Thánh mà tôi rất thích, không phải là một sự giả dối, mà là Chúa đứng sau nó. Như thể không có gì xảy ra. Không có gì xảy ra, dù là điều nhỏ nhặt. Điều đó không có một mục đích thiêng liêng nào đứng sau nó. Bạn có tin điều đó không? Tôi thì có. Thực ra, Stephen, tôi không tin. Tôi biết. Làm thế nào bạn có thể chắc chắn như vậy? Tôi cá là có nhiều điều mà bạn chắc chắn. Bạn có chắc chắn về tác động mà bạn đang tạo ra với công việc của mình không? Tôi có chắc chắn về tác động không? Không, tôi không nghĩ là có thể. Tôi biết rằng chúng tôi đang làm công việc tốt, chắc chắn, chắc chắn, vì mọi người đến và nói với tôi. Vậy đó không phải là tác động sao? Vâng. Vâng. Vâng. Tôi chắc chắn. Vâng. Tôi chắc chắn rằng đó là một lực lượng tích cực. Nhưng đó là vì có ai đó đã đến và nói với tôi. Đúng. Nhưng không ai đến và nói với tôi rằng có sự thiêng liêng, có điều gì đó thiêng liêng trong mọi thứ xảy ra. Bởi vì ngay khi bạn nói điều đó, tôi nghĩ đến tất cả những điều xấu xảy ra, tôi chỉ muốn thành thật. Một trong những điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến là những gì đã xảy ra ở Đức Quốc xã. Tất nhiên. Tôi nghĩ về nỗi khổ. Hoàn toàn đúng. Có một lượng lớn nỗi khổ, nhưng câu hỏi là, bạn có tin rằng điều đó không phải vì có một lực lượng thờ ơ hoặc ác độc trong vũ trụ, mà vì rất nhiều điều xảy ra nằm ngoài sự hiểu biết của chúng ta đến nỗi chúng ta không thể hiểu được bí ẩn của vũ trụ chỉ qua tâm trí của chúng ta. Tôi tin điều đó. Và vì vậy, càng kết nối với tinh thần, linh hồn của chúng ta, chúng ta càng có thể chạm đến ý nghĩa và mục đích. Nhưng nếu chúng ta cố gắng hiểu mọi thứ chỉ qua tâm trí của mình, chúng rất hạn chế. Lời khuyên nào mà bạn ước mình đã nhận được khi bạn còn là một người phụ nữ trẻ, khi bạn viết cuốn sách đầu tiên, vào độ tuổi đầu hai mươi? Lời khuyên nào mà bạn ước có ai đó đã cho bạn mà bạn không được nhận? Chắc chắn, chắc chắn là đừng lo lắng quá nhiều.
Đó có thật sự là nỗi đau của riêng bạn không?
Bởi vì rất nhiều lo lắng của tôi là không cần thiết và làm tôi kiệt sức.
Có vẻ như bạn đã hành động rất nhiều bất chấp những lo lắng của mình.
Tôi đã làm vậy.
Điều này quay trở lại lời khuyên của mẹ bạn, thất bại bất chấp nỗi sợ hãi.
Sẽ có nhiều niềm vui hơn nếu tôi lo lắng ít hơn, hành động như tôi đã làm, nhưng những suy nghĩ lặp đi lặp lại mà tôi đã đề cập và những tưởng tượng tiêu cực về tương lai, đó là những điều đã làm tôi kiệt sức nhất khi tôi còn trẻ.
Khi bạn cố gắng xây dựng một cái gì đó, vấn đề mà tất cả chúng ta đều gặp phải là chúng ta cần tài năng và kỹ năng mà chúng ta không có, và chúng ta có thể lãng phí rất nhiều thời gian để cố gắng học một kỹ năng mới khi thực sự điều chúng ta nên làm là sử dụng một nền tảng như Fiverr.com, nơi bạn có quyền truy cập toàn cầu vào những tài năng hàng đầu đã được đánh giá, thử nghiệm và kiểm chứng ngay trong tầm tay của bạn mà bạn có thể tiếp cận một cách linh hoạt và hợp lý.
Fiverr đối với tôi khi tôi bắt đầu kinh doanh là một bước đột phá thực sự.
Đó là một chút mẹo vì tôi từng nghĩ rằng cách duy nhất để tôi thêm kỹ năng vào dự án của mình là thuê nhân viên toàn thời gian và đưa họ vào văn phòng.
Fiverr.com đã thay đổi điều đó và nếu bạn đang ở trong tình huống mà bạn thiếu một kỹ năng cho một dự án quan trọng với bạn, đây là những gì bạn cần làm.
Truy cập Fiverr.com/diary để tìm hiểu thêm.
Và đây là điều tuyệt vời.
Nếu mọi thứ không diễn ra tốt đẹp, Fiverr cung cấp một chính sách hoàn tiền khá tuyệt vời.
Vậy bạn còn chờ gì nữa?
Thrive.io vừa ra mắt hợp tác với OpenAI và bạn đã làm việc chặt chẽ với Giám đốc điều hành của OpenAI, Sam Altman về điều này, vì vậy tôi rất khuyến khích mọi người hãy kiểm tra nó.
Tôi đã lục lọi quanh trang web trước đó và thấy nó thật sự, thật sự thú vị.
Đó là một ứng dụng sức khỏe sử dụng AI khuyến khích mọi người tạo ra những thói quen lành mạnh trong năm lĩnh vực mà bạn đã đề cập, từ kết nối đến quản lý căng thẳng giấc ngủ và thực phẩm, và nhiều hơn nữa.
Một ứng dụng rất, rất thú vị của AI.
Có rất nhiều điều tiêu cực xung quanh AI, vì vậy thật tuyệt vời khi thấy mọi người đang làm những điều tích cực với công nghệ, một công nghệ có khả năng thực sự thay đổi cuộc sống của chúng ta. Ariana, điều quan trọng nhất mà chúng ta chưa nói đến, mà lẽ ra chúng ta nên nói đến là gì? Điều mà chúng ta chưa đề cập đến là điều bạn vừa nhắc đến, đó là chúng ta có cơ hội sử dụng công nghệ để phục vụ cho lợi ích của chúng ta. Bạn biết đấy, công nghệ, rất nhiều công nghệ thông qua các thuật toán và những hình thức AI sơ khai hơn đã dẫn đến việc mang ra những điều tồi tệ nhất trong chúng ta. Thực ra, tôi có cái này, mà tôi đã tìm thấy. Bạn có biết đây là gì không? Đây là từ— Đây là cuộc tranh luận thứ bảy của Hiệp hội Cambridge vào thứ Ba, ngày 12 tháng 5 năm 1978, PM, đây là một tờ rơi nhỏ, và nó nói rằng, “Ngôi nhà này tin rằng sự tiến bộ công nghệ đe dọa tính cá nhân của con người và đang trở thành ông chủ của anh ta.” Và tôi tin rằng, nếu tôi không nhầm, bạn đã đề xuất điều đó, Ariana Stasinopoulos. Rất tốt, Stephen. Cảm ơn bạn rất nhiều. Một tờ rơi từ những năm 1970 nơi bạn đã đề xuất rằng sự tiến bộ công nghệ đe dọa tính cá nhân của con người và đang trở thành ông chủ của anh ta. Vâng. Đó là đề xuất của bạn. Tôi đã thay đổi ý kiến. Bạn đã thay đổi ý kiến. Bạn đang xây dựng một công ty AI. 50 năm sau, bạn đang xây dựng— Nhưng thật buồn cười khi bạn có Hoàng tử Charles phát biểu từ ghế chéo, nghĩa là không bên nào, vì đó là đặc quyền của hoàng gia. Ngài Hoàng tử xứ Wales sẽ có mặt. Ông thực sự đã phát biểu. Ôi, thật tuyệt. Nhưng vì ông ấy đang ở King’s College vào thời điểm tôi ở đó. Nhưng tôi thực sự tin rằng bây giờ chúng ta có cơ hội để sử dụng những gì AI có thể làm, mà trên hết, về mặt sức khỏe, đó là sự cá nhân hóa siêu. Nó có thể có cái mà họ gọi là cửa sổ ngữ cảnh với hàng tỷ và hàng tỷ điểm dữ liệu. Vì vậy, nó có thể biết mọi thứ về Stephen.
Không chỉ dữ liệu sinh trắc học của bạn, dữ liệu từ phòng thí nghiệm, dữ liệu y tế của bạn, mà còn cả sở thích của bạn, những món ăn bạn thích, cách bạn thích ngủ với điện thoại của mình, và chúng ta sẽ thay đổi điều đó như thế nào. Nhưng cũng có những bài thơ nào bạn thích? Có văn bản thiêng liêng nào bạn yêu thích không? Có bản nhạc nào bạn yêu thích, có thiên nhiên nào không? Và vào thời điểm thích hợp, chúng tôi sẽ đưa ra những gợi ý và khuyến nghị đúng đắn để giúp bạn hướng tới phiên bản tốt nhất của chính mình. Một trong những điều tôi đang tập trung rất nhiều tại Thrive, công ty mà tôi thành lập sau Huffington Post, là làm thế nào để giúp mọi người kết nối điều đó. Và một trong những cách chúng tôi thực hiện điều đó là thông qua các bài reset 60 giây. Các bài reset 60 giây. Căng thẳng là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống. Không ai là không có căng thẳng trong cuộc sống của họ. Nhưng căng thẳng tích lũy là có thể tránh được. Và cách để tránh căng thẳng tích lũy là đọc các nghiên cứu thần kinh cho chúng ta biết rằng trong 60 đến 90 giây, chúng ta có thể chuyển từ hệ thần kinh giao cảm sang hệ thần kinh đối giao cảm. Hệ thần kinh giao cảm là ngọn lửa ánh sáng. Trong 60 đến 90 giây, Stephen, điều đó thật tuyệt vời. Và lý do điều đó là đúng là vì tất cả chúng ta đều có nơi đó trong chúng ta. Bạn không cần phải phát minh hay tạo ra nó. Và việc thở của chúng ta là một siêu năng lực. Bạn biết đấy, hầu hết chúng ta quên rằng chúng ta thở mọi lúc. Vậy làm thế nào để chúng ta thở một cách có ý thức? Hiện tại, chúng tôi có hàng trăm bài reset trên nền tảng của mình tập trung vào việc thở có ý thức, lòng biết ơn, hình ảnh. Nhưng điều tôi thích nhất là tạo ra bài reset cá nhân hóa của chúng tôi. Vâng, khi bạn nói điều đó, tôi thực sự đã tìm thấy bài reset cá nhân của bạn, và tôi có nó ở đây trên iPad của mình, đó là một video mà tôi đoán, video này đây, tôi có thể đưa lên màn hình cho bất kỳ ai không có nó. Vâng. Đây là video, đúng không? Và nó dài 60 giây. Chính xác. Dài 60 giây. Vâng. Bạn có tự làm video này không? Vâng. Chúng tôi có thể dễ dàng tạo ra nó trên nền tảng của mình. Nó mất năm phút vì mọi người đều có những bức ảnh họ yêu thích được lưu trữ cùng nhau, những bản nhạc họ yêu thích.
Và chúng tôi cũng cung cấp những câu trích dẫn khác nhau nếu bạn muốn sử dụng trích dẫn.
Vì vậy, tôi sẽ đưa video này lên màn hình để mọi người có thể xem.
Đúng vậy.
Đó là lý do tôi có mặt trong video.
Nhưng video này, bạn có thể giải thích cho tôi không?
Nó là gì?
Về cơ bản, nó có hình ảnh của các con tôi ở những độ tuổi khác nhau, con chó của tôi.
Nó có những câu trích dẫn yêu thích, như là hãy sẵn sàng để bắt đầu lại mỗi buổi sáng.
Điều đó có ý nghĩa với tôi.
Nó có những bản nhạc mà tôi yêu thích.
Và nó kết thúc với câu trích dẫn yêu thích nhất của tôi, đó là, “Rumi, hãy sống cuộc sống như thể mọi thứ đều được sắp đặt có lợi cho bạn.”
Tôi rất thích câu trích dẫn đó.
Và bạn đã xem video này bao nhiêu lần?
Tôi sẽ nói là hàng trăm lần, có thể lên đến cả ngàn lần.
Và nó không bao giờ thất bại để lại ấn tượng với tôi.
Bây giờ, nhiều người tạo ra nhiều video khác nhau, nhạc khác nhau, tâm trạng khác nhau.
Nhưng điểm mấu chốt là kết hợp những điều mà bạn cảm thấy biết ơn và dựa trên khoa học rằng lòng biết ơn và căng thẳng, lo âu không thể tồn tại song song.
Thú vị quá.
Vì vậy, điều tôi thích về điều này là nó có thể nghe có vẻ như một điều ấm áp và dễ chịu, nhưng nó dựa trên khoa học cứng rắn.
Và điều đó rất quan trọng với tôi vì nếu chúng ta muốn giúp mọi người áp dụng những thói quen lành mạnh hơn, chúng ta cần thuyết phục họ rằng chúng dựa trên sự nghiêm ngặt và dữ liệu, và không chỉ là những điều ngẫu nhiên mà chúng tôi nghĩ ra.
Chúng tôi có một truyền thống kết thúc, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ sẽ để lại cho ai.
Và câu hỏi được để lại cho bạn là, “Lần cuối cùng bạn tự hào về bản thân đến mức bạn có thể tổ chức một cuộc diễu hành là khi nào?”
Thật là một câu hỏi tuyệt vời.
Tôi nghĩ thực sự rất gần đây, và chúng tôi đã nói về điều đó, nhưng tôi tự hào rằng chúng tôi đang giải quyết một vấn đề lớn, khó khăn, đó là chăm sóc sức khỏe.
Nhưng thường thì vấn đề này dường như quá khó giải quyết đến nỗi chúng tôi ngại nhìn vào các giải pháp.
Và vì vậy, thực tế là chúng tôi đã tập hợp một đội ngũ tuyệt vời, thực tế là chúng tôi đã tìm ra một giải pháp tuyệt vời.
Giám đốc điều hành và chúng tôi đã thuyết phục anh ấy rời Google để điều hành dự án này, anh ấy đang xây dựng một đội ngũ tuyệt vời như một ngôi sao rock, và chúng tôi có thể tạo ra ảnh hưởng thực sự đến cuộc sống của những người không có đủ nguồn lực để chăm sóc bản thân theo cách mà rất nhiều người có nguồn lực đã làm, tôi thực sự rất hào hứng về điều đó.
Tôi không biết mẹ tôi có muốn tôi sử dụng từ “tự hào” hay không vì bà không thích từ đó, nhưng tôi thực sự rất hào hứng và tôi muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình cho điều đó.
Tôi rất háo hức để theo dõi hành trình đó diễn ra, và việc bạn là người đứng đầu một dự án thú vị như vậy cùng với những người khác là điều tuyệt vời nhất.
Và tôi muốn mọi người đang nghe và xem nhận ra rằng các bạn còn bao nhiêu thời gian và các bạn có thể làm được bao nhiêu điều trong khoảng thời gian này.
Bạn không nghĩ mọi người nhận ra điều đó sao?
Tôi nghĩ nhiều người cảm thấy rằng có những thời hạn mà họ phải đạt được X trước 30 tuổi và Y trước 40 tuổi, và điều đó tạo ra một áp lực nhất định.
Và tôi biết bạn nói áp lực là điều bình thường, và áp lực là điều bình thường, nhưng không khi nó đi kèm với nhiều căng thẳng và không khi nó lấy đi niềm vui của chúng ta.
Tôi sẽ hỏi bạn kết thúc bằng câu trích dẫn yêu thích của bạn trong tất cả những câu trích dẫn mà bạn đã có, vì bạn là một người yêu thích các câu trích dẫn, tôi có thể thấy, nhưng bạn không thể sử dụng bất kỳ câu nào mà bạn đã sử dụng cho đến nay.
Nó không thể là câu nói về cuộc sống được sắp đặt theo lợi ích của bạn của Rumi, phải là một câu khác.
Câu trích dẫn yêu thích của bạn là gì?
Chúng ta sẽ kết thúc ở đó.
Vì vậy, nó không thể là Rumi và nó không thể là Montaigne.
Vì vậy, nó phải là hãy là một người mới bắt đầu mỗi buổi sáng.
Thực tế là chúng ta có thể bắt đầu mỗi buổi sáng một cách mới mẻ.
Bạn biết đấy, mỗi ngày là sự pha trộn giữa những điều tốt và xấu.
Cảm ơn bạn đã là nguồn cảm hứng cho tôi và rất nhiều người khác.
Cảm ơn bạn vì sự khôn ngoan của bạn và cảm ơn bạn vì năng lượng không ngừng nghỉ của bạn trong việc giải quyết một số vấn đề lớn nhất của xã hội.
Và có thể những vấn đề lớn nhất của xã hội chính là sức khỏe và hạnh phúc của chúng ta, điều mà bạn đang làm thông qua công việc bạn đã thực hiện với Thrive và tiếp tục làm với Thrive AI bây giờ.
Đó là một dịch vụ cho nhân loại rất cần thiết vào thời điểm này khi chúng ta đang sống trong xã hội.
Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều, Arianna.
Bạn là một lực lượng tuyệt vời trong thế giới này và tôi rất vinh dự được gặp bạn hôm nay.
Cảm ơn bạn rất nhiều, Stephen.
Và cảm ơn bạn vì tất cả những gì bạn đang làm để tạo ra ảnh hưởng đáng chú ý này.
Mỗi lần bạn ăn, bạn có cơ hội để cải thiện sức khỏe của mình.
Và đó là lý do tại sao tôi yêu thích Zoe, vì Zoe giúp tôi đưa ra những lựa chọn thực phẩm thông minh nhất cho tôi và cơ thể của tôi.
Và như các bạn đã biết, Zoe là nhà tài trợ của podcast này và tôi là một nhà đầu tư trong công ty.
Nếu bạn chưa thử Zoe, tôi rất khuyên bạn nên thử vì Zoe kết hợp dữ liệu sức khỏe của tôi với khoa học hàng đầu thế giới của Zoe và sử dụng hai điều đó, Zoe hướng dẫn tôi đến sức khỏe tốt hơn mỗi lần tôi đưa ra lựa chọn thực phẩm và ăn, điều đó có nghĩa là tôi có nhiều năng lượng hơn, ngủ ngon hơn, tâm trạng tốt hơn và tôi ít cảm thấy đói hơn.
Và điều quan trọng nhất là Zoe thực sự hiệu quả.
Nó được hỗ trợ bởi thử nghiệm lâm sàng gần đây của họ, một cái gì đó gọi là nghiên cứu phương pháp, điều này là tiêu chuẩn vàng của nghiên cứu khoa học.
Tôi bắt đầu sử dụng Zoe cách đây hơn một năm và tôi đã có thể theo dõi tiến trình của mình tuần này qua tuần khác để tôi có thể học cách thông minh hơn trong tuần tiếp theo.
Và nếu bạn chưa tham gia Zoe, tôi sẽ tặng bạn 10% khi bạn tham gia Zoe ngay bây giờ.
Chỉ cần sử dụng mã “CEO10” và thanh toán.
(Âm nhạc nền)
赫芬頓郵報最大的成功發生在我晕倒、頭撞上桌子、骨折了我的顴骨,然後醒來時躺在一小灘血泊裡。這是我尋找自己有什麼問題的旅程的開始。阿里安娜·赫芬頓是全球媒體中最強大的商業領袖之一,也是赫芬頓郵報的聯合創始人。在她的創新領導下,赫芬頓郵報成為全球第二受歡迎的新聞網站,隨後以3.15億美元的價格出售。我應該考慮的最重要的事情之一是:當你克服對拒絕的恐懼和對失敗的恐懼時,我們更有可能採取大膽的行動。我是說,這就是你人生的故事。你進入劍橋大學。在當時只有三所大學接受女性的情況下,你成為劍橋聯盟的主席,並且是歷上第三位擔任辯論社領導的女性。而且,來到紐約並推出赫芬頓郵報,這一切都發生在男人會向我求婚的時候。記住這一點是好的。我想和你談談你犯下的錯誤。我曾經相信,為了成為超級創始人和超級媽媽,我沒有奢侈的時間照顧自己。然後我實際上被診斷出工作倦怠。這是一種必要的痛苦,但我與許多科學家交談後,變得非常清楚,有五種每日行為能使你所做的一切更加成功。第一是……這是我一生中從未想過會說出來的一句話。 我們的YouTube訂閱者達到了七百萬。我想從我的內心深處以及我團隊的代表向每一位每週一和週四來這裡觀看我們對話的你們致以誠摯的感謝,因為你們不一定會見到我團隊中的其他人。現在《首席執行官的日記》幕後有將近50人一起努力將這一切組織起來。因此,我們由衷地感謝你們。我們上個月舉辦了一次抽獎,並獎勵了所有訂閱到七百萬的觀眾。我們的觀眾對這次抽獎如此熱衷,以至於我們將繼續這個活動。所以每個月,我們將給予不能用金錢購買的獎品,包括與我見面的邀請和一千英鎊的禮品券,送給任何訂閱《首席執行官的日記》的觀眾。現在你們已經超過七百萬了。所以如果你今天決定訂閱,你可以成為那些幸運的人之一。衷心感謝你們。現在讓我們進入對話。阿里安娜,我需要了解你以及你早期的生活經歷,才能理解今天坐在我面前的這位女性?那些最具形成性的早期經歷是什麼,最深刻地塑造了你?最重要的形成性經歷是我的母親。我和我的母親、妹妹住在希臘雅典的一間一室公寓裡。我們錢不多,但她總是讓我們感到被重視,部分原因是通過烹飪。她不斷地做飯。我認為她真的相信,如果你每20分鐘不吃東西,就會發生可怕的事情。她打造了生活是一場冒險的感受。其中一個故事捕捉到了她的本質:有一天,我從學校回家的路上,看見一本雜誌封面上有劍橋大學的圖片,立刻吸引了我,回到家後把雜誌扔到廚房桌子上,我說我想去那裡。我的母親說,哦,我們來看看怎麼去訪問。 我說,不,不,不,我想去那裡學習。我對其他我這樣說的人,都說不要太天真。你不會說英語,沒有錢,而且英國女孩進劍橋都很難。我的母親說,讓我們找辦法讓你去那裡。而讓我感到驚訝的是,她從來沒有讓這件事顯得是種榮譽。她從未讓這件事看起來是必須的。這絕對必須發生的事情。這更像是一場冒險。我們會全力以赴。但如果你沒有進入,那就會有另一次冒險。而我不會因為你沒有進入而少愛你。因為在所有事情的核心是這種無條件的愛,使我和我的妹妹感到我們可以追逐星星。如果我們失敗,這也沒關係。你那時候有抱負嗎?是的,我充滿抱負,但我也願意接受失敗,因為她曾經說過,失敗不是成功的對立面。這是通向成功的墊腳石。因此,我從來不害怕失敗,而我認為很多人通常不敢嘗試某些事情,冒險去做某些事情,因為任何真正抱負的事,任何你想要實現的真正重要的事,都是沒有保證的。所以如果失敗似乎是壓倒性的,你就不太可能去嘗試。我是說,這在很多方面是你生命中故事的真實寫照,向未知做出相當大膽的嘗試。當我回顧你的職業生涯時,你能進入劍橋,這真的很了不起,因為進入劍橋不是一件容易的事,而在1970年前,劍橋只有三所大學實際上接受女性,而你進入了其中一所大學。所以從很小的年紀起,你就開始打破規則。這是一件最令人驚奇的事情。如果你回顧你的生活,我相信有一個事件,某件事情發生,導致了許多其他好事情的發生。對我來說,如果有一件事,那就是進入劍橋。因為那時我成為了劍橋聯盟的主席,這導致我獲得了一份寫書的合約,當時我並不打算成為作家。因此,因為我進入劍橋,我的生活和職業中發生了一連串積極的事件。對我來說,你能進入劍橋真是了不起,因為你知道,在希臘,那段時間是在內戰之後。你沒有錢。
你住在一個一室公寓裡。你的父親已經離開,而你把目光投向劍橋,因為你在一本雜誌上看到過它。然後你進入了劍橋。你成為了劍橋學生會的會長,劍橋學生會大聯盟。怎麼做到的?你成為了這個聯盟的會長。
所以我從一開始就很喜歡的一點是,劍橋有很多俱樂部和地方可以參與。我立刻被辯論社吸引,這正是劍橋學生會的所在。我對人們的心靈和思想被言辭所動的壯觀深感著迷。當時我有一些障礙需要克服。我講著濃重的口音。我至今仍然講著濃重的口音,但那時這點影響更大。在劍橋,對口音的清高態度非常普遍,很多人會嘲笑。
這一切都很難,因為在其他挑戰之上,我腦海中有一個我現在稱之為“住在我腦中的討厭室友”的聲音,總是貶低我、評判我,這種負面的自我對話。所以在我剛開始的時候,我不僅僅是作為演講者不成功。我的內在獨白也讓我感到崩潰。但有些東西讓我堅持下去,學習,不斷學習,並看到一些世界上最優秀的演講者在那裡發言。
你的內心獨白讓你感到崩潰。是的。我想我是一個反覆思考者。我努力克服這一點,也應對著它。但在我職業生涯剛開始的時候,作為一個反覆思考者是非常困難的。每當我犯錯時,我都會反復琢磨、過度思考、責備自己。而現在好多了,因為那個聲音,討厭的室友只偶爾出現。大多數時候,我在犯錯、從中學習並繼續前進方面做得真的很好。
你克服了公共演講這項對每個人來說都很重要的技能。但這也是我認為在你的職業生涯中真正閃耀的地方,就是你很早就學會了如何站起來並發言。這是我喜愛的。我寫了很多書,但我最愛的還是演講,因為這是與觀眾之間的那種直接聯繫,能看到他們的眼睛,並能在當下做出反應。
我找到了一張你和這些男性的圖片,你可能會認出來。我相信那張圖片是……你知道那張圖片嗎?是的。這被稱為聯盟的常設委員會。在每場辯論之前,都會有這樣一張照片,而這時的拉吉夫是主席,還有財務主管、秘書,然後在後面是常設委員會的成員。這就是我開始的方式。你在階梯上向上爬,常設委員會、秘書、財務、主席,如果你走運的話。
很顯著的是,在這張圖片中你是唯一的女性。在你職業生涯的很長一段時間裡,你走進的門大多都是男性所走過的。成為辯論社會長是非常少數女性曾經擔任的角色。我是第三位。你是第三位。
在那時候,關於你什麼樣的特質已經顯示出能夠突破原本不該是為女性所設的門檻的早期跡象?例如進入劍橋大學,當時只有一所大學、三所大學會接受女性,或者成為第三位女性領導辯論社。史蒂芬,我真的認為這歸結於願意失敗。根本沒有任何保證我會當選。但我願意接受失敗,也沒有任何保證我能進入劍橋。所以我經常重複這一點,因為我有兩個女兒。我試著讓我的女兒們明白,她們可以追求自己的夢想。如果失敗了,還會有其他夢想。
你的第一個夢想之一,我猜,是寫作,因為你遇到了一個人,他叫雷吉·戴維斯(Reg Davis),我實際上並未見過他。他是杰曼·格里爾(Germaine Greer)寫的《女性獨角獸》(The Female Unic)的出版商。他碰巧看到了那場我在擔任學生會會長時參與的辯論,辯題是女性權利及女性權利變化的問題,這場辯論還被電視轉播了。他給我寫了封信,問我是否願意寫一本關於我在辯論中所表達的觀點的書。
你在這本書中試圖傳達的核心信息是什麼?核心信息是你必須記住當時的生活是什麼樣的。那時女性必須有一份事業才能獲得尊重,這是運動的核心。這是對女性不再擁有事業而被困在家的反應。所以我的信息,現在基本上被接受了,但當時非常激進,就是,如果你想要有一份事業,那太好了,一切都應該向你打開。平等的機會、平等的薪水,一切。然而,如果你想養育孩子,並且能夠在單一的工資下承擔,那也應該受到同樣的尊重。
這個世界變化很大,尤其在過去幾年,似乎出現了一種反動,讓人們開始更深入思考折衷。是的。我認為這是最好的說法,追求一項非常強烈的職業40年,然後在40歲出頭的時候開始思考孩子,這樣的折衷。很有趣的是,我看到一些有關 IVF(體外受精)的統計數據。IVF 現在正在快速增長,我在播客上討論的許多話題都是有關人們面臨的生育問題,因為我們越來越晚才決定要孩子,因為我認為我們有時候認為我們可以擁有一切。是的。
所以你現在對於這些女性主義的議題,以及“是否能擁有一切”的想法有什麼看法呢?
我相信你可以擁有一切,但可能不會是在同一時間。
我認為沒有一種正確的方式去實現這一點,你可以選擇先專注於你的職業,然後再有孩子;或者你也可以先有孩子,然後再專注於你的職業。
這正是事物的變化所在,沒有一種方式能找到滿足感和貢獻。
但你怎麼知道哪一種方式對你來說是正確的呢?
因為外界的噪音這麼多,有時候真的很難去聆聽內心告訴你想要什麼聲音,是嗎?
這就是為什麼建立通往你心靈的道路,去認識自己是如此重要。
我是說,在你的書中,你提到了這四個支柱,你從自我開始,並且引用了達文西的話,還有許多我們崇拜的智慧男女人士都提到過,認識自己。
未經檢視的生活是不值得活的。
這些都是在提醒我們,如果我們與自己的中心沒有聯繫,那麼我們就會受到每一個新潮流和社交媒體影響的支配。
如果我們建立了這種聯繫並加強了這種信任,那麼一切都會改變。
你在遇到那位年輕男子、他要求你寫這篇文章時,你那個年紀時對於職業和專業有什麼想法?
我想成為一名記者,我學的是經濟學,我想到了我在經濟學學位課程中所學到的一切,其中一個概念至今仍與我同在,那就是選擇的機會成本,無論何時你做某件事時,你都在放棄做其他事情。
有趣。
我知道我的投資基金常常使用這個概念,但我從未聽過有人在生活的背景下真正使用它。
是的。
在生活的背景下這是非常重要的,比如友誼、關係,顯然還有職業選擇,因此在你選擇做這件事的同時,也有關於你沒有做的事情的選擇。
我的意思是,這也讓它們變得特別,對吧?
因為它們是以你本可以做的其他事情為代價而來的。
完全正確。
而且你不能永遠保持所有選擇的開放,因為那樣你就會有太多的計劃。
我喜歡你在書中提到的,對於計劃A要全心全意,不要為計劃B留一條後路。
你剛才談到了生活中的選擇,關係,所有事情都是關於選擇。
而你所做的一個選擇,我想這不是一個選擇,而是你在二十出頭的年紀與一位名叫伯納德·萊文的男子建立關係。
他在你的生命故事中是一個特別的角色,不是嗎?
有很多原因。
是的。
我在遇見他之前就愛上了他。
他是《倫敦泰晤士報》的著名專欄作家。
我常常剪下他的專欄,甚至為了強調而劃線,背誦他的文章,因為他是一位卓越的作家。
他真的教會了我如何寫作。
我的意思是,即使在他還不知道我的時候。
而且他比我大兩倍,身材卻只有我的一半,但愛情是盲目的。
然後有一個節目叫做《面對音樂》在BBC播放。
當我被選為劍橋聯合會的會長時,我被邀請參加。
我是一個古典音樂愛好者,他也是。
我們就是在那裡認識的。
兩週後他邀請我共進晚餐,我為晚餐做了準備。
我看了他寫的所有關於北愛爾蘭和蘇聯的文章,相信我,我們沒有談任何那些話題,但我完全做好了準備,我們在一起七年。
我確實想嫁給他,和他生孩子。
他想養貓。
他對婚姻沒有興趣。
他會很樂意和我在一起直到生命的結束,但我真的想要有孩子,而他不想。
你怎麼辦?
你怎麼能離開一段你愛著對方的關係?
所以你從23歲到30歲都和他在一起。
是的。
然後在30歲時,你離開了他,因為他不想和你生孩子。
我非常明確我想要孩子。
我有很多好朋友不想要孩子,他們非常快樂。
並不是每個人都想或應該有孩子,但我知道我想要孩子。
我知道這是我充實生活的一部分。
你試著說服他嗎?
我試過。
失敗了。
他的理由是什麼?
他只是根本不想要孩子。
他對自己的生活、寫作、歌劇、旅行非常固執,這些都是我們一起喜愛的事物。
所以我做出了決定,因為我不相信自己能在倫敦待下去,我知道我不會遠離他,我真的離開了倫敦,搬到了紐約以遠離他。
為了遠離他。
而且你知道,有時候生活中發生的挫折卻會導致許多美好的事情發生。
而這絕不是我的故事。
我的意思是,顯然這是非常艱難和痛苦的。
我並不想淡化它。
但來到紐約讓我認識了我的丈夫,擁有了我的孩子,創辦了《赫芬頓郵報》,啟動了《繁榮》,基本上發生了這麼多事情。
我人生中發生的許多美好事情都是因為一個男人不願意娶我。
這點值得記住。
你來到紐約的時候是否有一種失去關係的悲傷感?
是的,絕對有。
他死於阿茲海默症,這是一種特別兇惡的疾病。
是的。
我最後一次在倫敦見到他時,我約好要見他,這是一種可怕的疾病,因為無論我說什麼,他完全沒有任何認知。
他不認識你。
那種感覺怎樣?
你知道,這讓我對任何形式的認知衰退變得非常感興趣,並學到了很多知識,因為有數百萬人正在遭受著這種痛苦,這影響著他們愛的每一個人以及愛他們的人。
而且最有趣的是,看到我們的生活方式對認知衰退的影響。
顯然,遺傳因素是存在的,但行為、我們的生活方式、睡眠質量、生活中的壓力水平以及我們的飲食也對癡呆症、阿茲海默症及任何形式的衰退有著巨大的影響。
邁克爾·哈芬登,你在紐約遇見的那位,成為你兩個可愛女兒的父親嗎?
沒錯。
我們的婚姻持續了11年。
羅拉·埃夫隆,這位出色的作家,也是《哈芬登郵報》的編輯,她常說:“婚姻來來去去,但離婚是永恆的。”
她的意思是,如果有孩子,這段關係就永遠不會結束,因為你們仍在一起為人父母。
我們的婚姻並沒有成功,但我們擁有一段偉大的離婚。
我們會一起度假,我們是非常好的朋友,作為一家人關係非常緊密。
所以,考慮到50%的婚姻以離婚告終,我認為這點是非常重要的。
最困難的事情是孩子會面臨什麼。
所以,無論我們能做什麼來放下怨恨和不滿,顯然如果沒有怨恨和不滿,也沒有問題,我們依然會結婚。
斯蒂芬,反思原諒的科學是如此有趣。
當我們原諒時,我們的壓力水平會下降。
你能相信我們的膽固醇水平也會下降嗎?
原諒與我們的身心健康之間的聯繫是巨大的。
這就是為什麼我如此反對「取消文化」,因為這種文化放棄了原諒、救贖和給予人們從錯誤中學習、進化和成長的機會,而這終究就是生活的意義。
你在紐約的時候,發現並開始利用互聯網之前,你在紐約做什麼工作?
我在寫書。
我總共寫了15本書。
我的一些書在這裡,我想有10本在這裡,大約三本在桌子上,七本在我這裡的地板上。
你是一位作家,寫實體書。當時的你我想是55歲,互聯網則是一個正在逐漸崛起的新事物。
對於一位專注於寫實體書的人來說,去調查這項叫做互聯網的新技術似乎是有些不尋常,因為大多數人對新技術抱有恐懼。
他們會逃跑,批評它,說“這絕不會成功。”
他們會攻擊它,將頭埋在沙裡。
所以不知何故,你選擇了迎接它。
因為我一生都對我們所稱的時代精神充滿興趣。
我能意識到一切都在向線上移動,對話也在向線上移動,但人們卻在嘲笑這一切。
你還記得早期人們嘲笑那些無法在父母地下室裡找到工作而撰寫博客的人。
我想把我的朋友們,那些寫實體書的作家、可以被《纽约时报》或《伦敦时报》出版的人,帶到線上。
所以我實際上寫了一封電子郵件給500位朋友,無論是親近的還是不那麼近的,邀請他們在《哈芬登郵報》上寫博客。
我說:“你任何想法、任何主意,只要你醒來想對當天的新聞做出反應,就可以在《哈芬登郵報》上發表。”
我們承諾會尊重它。
我們從一開始就有審核者,讓大家無法互相抨擊。
之後互聯網發展的情況就是這樣。
所以在我們的一號推出日,我們邀請了拉里·大衛、艾倫·德詹尼絲、諾拉·埃夫隆和華特·克朗凱特等人,這是一個令人難以置信的名人陣容,報導當天的新聞和他們所關心的事情。
同一天,我們卻收到了如此毀滅性的評論,我已背誦下來。
它寫道:“《哈芬登郵報》是一個無法生存的失敗。它是《吉莉》、《E星》和《天堂之門》的電影等同體。”
我不知道你是否知道這些電影,但它們都是失敗之作。
這就是開場評論的內容。
一年後,這篇評論的作者發送電子郵件給我,說:“我錯了。《哈芬登郵報》改變了我們消費新聞的方式,我想為你撰寫文章。”
再一次,回到沒有怨恨、沒有不滿。我說:“我們也很樂意你這麼做。”
當他們寫下那篇評論時,你讀到它的感覺如何?
事情是這樣的。
那感覺很糟糕。
而且感覺真的很糟,但我認為感覺到糟糕沒關係。
再次回到你的書,我們希望自己始終感到舒適。
那麼偶爾感覺糟糕有什麼不好呢?
我很喜歡孩子的表現。
你注意到孩子為某件事情不高興嗎?
那可能是因為不被允許吃這個冰淇淋蛋筒,或同樣重要的,如摔倒等等。
他們哭泣,憤怒,兩分鐘後,你看著他們,一切就結束了。
我不相信要讓自己變得麻木。我希望自己是有彈性的。
如果發生糟糕的事情,令人不安的事情,體驗它,感受它。
不要做我所稱之為的靈性繞過。
自稱靈性的人,像我一樣,常常表現得好像沒有任何事情在困擾他們。
但這並不是真的。
這不人道。
所以,體驗它,感受它,然後繼續前行。
你知道,羅傑·費德勒最近發表的一條評論,我不知道你是否看到,這太驚人了。
我在你的LinkedIn上看到了。
因為他談到他只達到了所有擊球中的一半得分,你知道的,作為一位偉大的網球選手。
而且你不可能總是做對。
他說,最重要的事情是百分之百專注於當前的那一點。
然後是下一個點,不要把它帶著走。
這是如此強大,實際上保存了這一點。
是的,這真的很強大。
當它來自一位在他的比賽中如此成功的高手時,尤其強大。
這讓我感到震驚,因為他說他在網球比賽中贏得了80%的比賽,但只有54%的分數。我覺得這真的非常有趣。我的大腦幾乎在那個數字上掙扎著。你贏得80%的比賽,但你只贏得54%的分數,這意味著你其實基本上只贏了一半的分數。但你贏得了比賽。這是因為你的心態。你贏得比賽是因為你不會把錯過的分數帶到下一個你要打的分數上。很多最優秀的運動員,我們有很多運動員是Thrive的投資者,因為我相信運動員是我們所教授的內容的良好榜樣,那就是恢復是頂級表現的一部分。像安德烈·古達拉,他是一位投資者,他談到的和羅傑·費德勒所說的一樣。當他犯錯或錯過某些事情時,不去反思這一點是非常重要的。因為當你沉溺於反思中時,你在下一個機會面前就無法全神貫注,因此你更可能會錯過它。Huffington Post,那是你第一次大規模進入商業嗎?是的。我認為這是我人生中與很多人交談後,他們對你感到特別鼓舞的一個方面,通常,這是一種有意識的刻板印象,創建科技公司的絕大多數都是20多歲的男性,尤其是在2005年那個時候,創建科技公司的55歲女性顯得非常不典型。是的。你有感受到那種抵觸嗎?其實沒有。我認為發生的事情是我們讓它運行起來,儘管有那個不好的評價,我們迅速證明了它的可行性,並不斷嘗試。我覺得常見的錯誤是你建立了一個成功的東西卻停留在那裡,而我們從未停留在那裡。雖然我們最初是以政治和新聞作為起點,但很快,我們就有了十幾個其他領域,包括睡眠。我們有一個關於睡眠的領域。我們還有與運動相關的生活類別,甚至還有同性戀議題。於是我們不斷擴展。然後我們建立了我們的新聞業務。我們贏得了一個普利策獎。我們在18個國家推出。所以這是一次不斷的擴張。而發生的事情又是,你知道Clay Christensen的書《創新者的困境》。是的。我最喜歡的書之一。太棒了。所以,如果《紐約時報》在那時做到現在如此成功的事,擁有出色的數位存在,那Huffington Post就沒有生存的空間。所以基本上這就是創新者的困境,超成功的在位者因為超成功而錯過了時機。是的。而且你年輕。作為一家公司你們非常有魄力。因此你沒有受限於舊的方法或舊的營收模型。你可以以一個新鮮的創意進入市場,然後一切就開始蓬勃發展,直到英國,我18歲時就申請在Huffington Post撰寫文章。是的。太神奇了。我被錄取了,提交了四五篇在那裡發表的文章。但我想談談商業。我想談談建立一個商業以及你從Huffington Post的崛起中學到了什麼。如果我是你的女兒之一,來對你說我想創建一家比Huffington Post還要大的公司,我應該考慮哪些最重要的事項來取得成功?所以我現在會從創始人或CEO開始,也就是先給自己戴上氧氣面具。很多時候,你是一個創始人,就會想我得熬夜,這是你嗎?不。我們在談論這個,不是嗎?是的。我每天都能睡覺。我得整天和整夜不睡,睡覺時把手機放在身邊,以防半夜發生什麼事情。所有的科學都很清楚地表明,當我們精疲力竭時,我們會做出糟糕的決策。這非常有趣,因為有一晚我在晚宴上,杰夫·貝索斯,那是我在寫一本關於睡眠的書的時候,所以我詢問每個人的睡眠習慣。我問他他的睡眠習慣,他說:“我每晚睡八小時。”我說:“你真的?告訴我,為什麼?”他說:“因為我的評價標準是我決策的質量,而不是數量。我發現了這種差異,因為他非常依賴數據。當我睡六小時的時候,我的決策就不那麼好。”所以我對他說,“你一定要寫下來,”這是我對所有人都會說的。他說:“不,不,不。我是一個私密的人,我不需要寫出來。”我說:“請寫下來。這不是為你,而是會幫助很多希望成為你的人,讓他們意識到他們不需要缺少睡眠和疲憊。”所以我真的煩了他,給他發了三個月的簡訊,直到最後他寫下來,我想是為了讓我不再煩他。這真是太神奇了。他在Thrive上寫了這篇文章,我們剛剛啟動了Thrive。它到處都是,CNBC,華爾街日報。他是第一批寫關於睡眠作為表現乘數和生產力乘數的CEO之一。從那之後,薩蒂亞·納德拉也寫過,很多CEO也寫過。很多矽谷的創始人們,現在人們不再以缺乏睡眠為榮。我正在佩戴我的計算環。你在佩戴耳環,而你是一位投資者。一個值得一讀的好書。一切都改變了,但又變化得很快。2016年,當我寫這本書時,人們仍然在為缺乏睡眠而自豪。
你對睡眠不足很熟悉。
我知道。
我的意思是,我出現了崩潰,但這是因為睡眠不足以及我陷入了這種集體錯覺,認為為了成功,我必須這樣做。當時我已經建立了《赫芬頓郵報》兩年,我是一位離婚的母親,有兩個小女孩。我相信,要成為超級創始人和超級媽媽,我沒有奢侈的時間來照顧自己。
帶我進入那一刻。
如果我是一隻壁虎,當時我會看到什麼?
我那天早上真的醒來,去CNN做了一個新聞報導,然後回到我的桌子前,覺得很冷,起身去拿毛衣,結果倒下來,頭撞到桌子,打破了面頰骨,醒來時發現自己躺在一小攤血裡,這是我從一位醫生到另一位醫生之間的旅程的開始,從心臟超音波到核磁共振,以找出我出現了什麼問題,因為人們字面上認為我有心臟缺陷或腦腫瘤。一切都崩潰了,然後我被診斷為倦怠症。
現在2007年,倦怠這個詞並不常見,但這成為了一個難以置信的禮物,因為我決定我真的想把這變成我生活的一部分,幫助世界看到我開始看到的這種倦怠流行,隨處可見,這完全是沒有必要的,是我們不需要成為成功者而承受的集體錯覺。
如果沒有那麼高強度的工作,你能變得成功嗎?
當然可以。
我認為《赫芬頓郵報》的最大成功實際上是在那之後發生的,讓我非常清楚地說,斯蒂芬,照顧自己並不意味著你不會全力以赴地工作。
事實上,當我們推出Thrive並在面試雇員時,我們一開始就意識到有些人認為“哦,他們可以為Thrive工作,就像在芒果樹下放鬆一樣”。
所以我們不得不向他們解釋,“不,不,我們是一家非常雄心勃勃、充滿活力的公司,如果你想在芒果樹下放鬆,那裡就不是一個好的去處。”
我們告訴每個人,會有時候你需要交付一個產品或趕上截止日期,你可能需要加班或週末工作,但我們會在那個時候給予人們Thrive時間,以便隨後充電。
就像如果你為了趕上截止日期而額外努力工作,那麼就拿Thrive時間來再充電。
你知道,斯蒂芬,這對商業而言真的很好,因為人們常常在完全耗盡的時候生病或犯最大的錯誤。
所以這並不是缺少強度。
而是花時間加油、充電,並達到你的最佳狀態。
你認為這種集體錯覺——我所定義為必須犧牲你的幸福感才能成功的想法——對男性或女性的傷害更大?
好吧,顯然成功的男性較多,因此相信和實踐這一點的男性數量也更多。
但我認為許多女性也有這種想法,她們希望確保不會被認為是在“媽媽路徑”上,或對她們的工作不夠熱情或專注,於是她們被這種錯覺所迷惑。
但我發現非常有趣的是,試著看看這種錯覺的起源。我追溯到第一次工業革命,當時人們開始崇拜機器,之後是軟體。
那麼機器和軟體的本質是什麼呢?
沒有休息時間。
你有銷售團隊推出新的軟體,並說99.99999%的上線時間。
而人類操作系統則不同。
對於人類操作系統,休息時間是一種特性,而不是錯誤。
科學對此非常清楚且確鑿。
這就是你提出“第三次女性革命”這個概念的原因嗎?
第三次女性革命是什麼?
第一次女性革命是我們獲得投票權。
第二次女性革命是關於同工同酬和平等機會。
第三次女性革命是明確指出,我們可以在不倦怠的情況下取得成功,我們不需要在成功的祭壇上犧牲我們的幸福感和人際關係。
我相信,如今我們正在做到這一點,我們身處其中,許多男性也是其中的重要一部分。
這對每個人都很好。
我的意思是,看看那些因為認為這是唯一成功方式而最終心臟病發作、高膽固醇、高血壓的男性數量。
傳統模式對女性不適用,因為女性比男性更容易感到倦怠。
這是真的嗎?
我不認為女性比男性更容易倦怠。
首先,女性在家庭中負擔著大部分的工作,包括孩子和養育。我們理論上相信男性同樣投入,但數據並不支持這一點。
但我在Thrive中所說的,正是關於成功的第三個指標。
顯然我喜歡三個指標。
如果你想想前兩個成功指標,即金錢和權力,多數人認為這就是生活,但其實不是。
這就像試圖坐在一個兩條腿的凳子上。
遲早你會掉下來。
凳子的第三條腿是所有其他方面。
這是我們的健康和幸福。
這是我們與自己及智慧連結的能力。
這是我們對生命奧秘和生活小樂趣的好奇心,然後是付出。
這四個領域構成了一個完整而圓滿的生活。
在《Thrive》中,有一個統計數據引起了我的注意。
它說,在壓力較大的工作中,女性患心臟病的風險高出40%,患糖尿病的風險高出60%,這是一個非常驚人的統計數據,這不禁讓人質疑原因。
其中一個原因是女性更容易內化錯誤。
我對自己所說的話也適用於許多成功的女性。
我們是沉思者。
我們傾向於在腦海中一遍又一遍地思考我們所犯的錯誤。
而男性則更容易向前看。
他們更容易像羅傑·費德勒那樣前進。
所以這是一個很大的問題。
另一個問題是完美主義,還有他們在家中工作的比例仍然較高,即使他們從伴侶那裡獲得了很多幫助,他們的心思仍然會想著,「哦,我的伴侶正在接孩子去看醫生,但我還是會想到這個問題。」
你仍然承擔著這種負擔,而男性也許不一定以這種方式去承擔。
有趣的是,你提到奉獻是一個第三個指標中最重要的元素之一。
我在書中讀到一項研究,該研究指出「2013年,威斯康辛大學的研究發現,通過志願服務等方式回饋社會的員工,辭職的可能性較低」,我作為雇主覺得這非常有趣,這是一種提高團隊留任率的方法。
但我也思考了為何會這樣。
為什麼當人們付出時,他們更有可能留在工作中?
如果你想想什麼是充實的生活,什麼賦予你意義和目的,以及所有讓公司文化更容易成功的因素。
如果你所在的公司文化鼓勵奉獻,我的意思是,在 Thrive 我們有奉獻日,我們會匹配捐款,這創造了一種奉獻文化,讓在這家公司工作的人更可能感到充實,因為充實感不僅僅是工作的一個功能,而是所有環境的功能。
是的。
所以如果你感到充實,你會更快樂,因此更不可能想改變現狀。
沒錯。
因為如果你在生活中不快樂,改變工作可能是你認為會改變結果的最容易之事。
當你被診斷出職業倦怠時,這對你有什麼改變?
一切。
這改變得有多快?
非常快。
真的嗎?
你知道,當你打破頰骨時,這是非常戲劇性的,同樣當你在醫生的候診室裡待了很長時間,懷疑自己出了什麼問題時,這也是相當戲劇性的。所以是的,它改變了許多事情。
它改變的關鍵習慣是睡眠。
然後,隨著我開始了解職業倦怠現象並與許多科學家交談,還寫了本睡眠書,變得非常明確的是,有五個關鍵行為,五個日常行為影響著我們的健康,包括身體健康和心理健康,這包括睡眠、飲食和我們吃什麼,你知道,再簡單不過了。
我們能否減少超加工食品的攝入?
我們能否減少糖分、運動、鍛鍊、壓力管理和聯繫,與自己、彼此的聯繫。
所以這五種行為現在,對史蒂夫和我來說,比基因和醫療保健對我們的健康和壽命更為重要。
基因,你知道,這是我們無法改變的。
醫療保健,顯然當我們真的生病時是非常必要的,但健康實際上是發生在醫生約診之間的事情。
就像我們每天所做的,因為想想看。
你每年去一次體檢,這樣就是你的健康保健,然而你每天都在做什麼?
你是否感到壓力重重?
你是否失眠?
你是否吃垃圾食品?
有趣的是,你從一個在貨幣上大獲成功的人的角度在發言,因為你有那種破裂點。
我記得是在2007年4月,你倒下了。
然後《赫芬頓郵報》繼續增長,並在全世界繼續取得成功。
它在全世界擴展。
我記得在你倒下的那一年,你的網站有350萬用戶,大約就是那個時候。
它在全世界擴展。
在2008年,它被評為全球最有影響力的博客。
到2009年,《赫芬頓郵報》與Facebook整合。
到2011年,你以3億1500萬美元的價格將《赫芬頓郵報》出售給AWOL。
3億1500萬美元。
哦,還有剩下的,還有剩下的,3億1500萬美元,並成為新成立的赫芬頓郵報媒體集團的總裁和主編。
那時候,這是很多錢,對吧?
無論你從那筆交易中賺到多少錢,這都是一筆數目。
而且你得到許多人現在在人生中認為他們追求的禁果。
你獲得那種巨大的財務自由的意外收穫。
這改變了什麼?
其實並沒有什麼真正的改變,因為我的書非常成功。
我覺得有一筆金錢可以改變你的生活。在那之後,並沒有什麼太大的變化。
我記得第一次感到富有是當我可以走進書店,不看價格就買書的時候。
你知道,那時候你去書店時,哦,你知道,我會等著你出來,然後我會給書付錢。
有那種不同的層面。
但你現在比那時候在書店不必看價格的時候更快樂嗎?
哦,我肯定更快樂,不是因為錢。
我更快樂是因為我更連接自己,因為我不斷地作為一個人類在成長。
對我來說,這是關鍵,你知道,那種進化和成長的感覺最終定義了我的生活。
這不是我的工作。
我覺得這是非常感人的,因為很多人留在他們不再熱愛的工作中,是因為這些工作很大,他們擁有很大的頭銜。
他們感覺,如果我放棄那份工作,我會成為誰?
我想聽聽,當我離開《赫芬頓郵報》時,我離開的是一家全球範圍內非常成功的多媒體公司,擁有850位記者,然後重新開始,字面上說是籌集資金,招聘。
但我非常清楚我想做的是幫助人們過上更健康的生活。
你離開《赫芬頓郵報》的時候多大年紀?
如你所說,我在55歲時推出了《赫芬頓郵報》,在66歲時推出了《Thrive Global》。
現在,我74歲了,我們與一些最先進和開放的人工智慧技術共同創辦了一家新公司,名為 Thrive AI Health,旨在幫助讓我們在 Thrive 中所帶來的所有東西民主化,這些是有關這五種行為的知識,因為這些行為正是最根本的不平等。正如你所暗示的,有資源的人知道這五種行為。他們可能不完全了解其背後的科學,但我們現在看到了,我們看到人們優先考慮他們的睡眠、飲食、運動、壓力管理,還有聆聽彼得·阿提亞和安德魯·霍伯曼的建議。我們需要將這些知識民主化,並幫助人們養成更健康的習慣。
在過去七年中,我一直在建立 Thrive,與一群優秀的科學家合作,我真的相信我們破解了行為改變的密碼。眾所周知,行為改變應該是非常困難的,對吧?但讓其變得可實現的方式是透過我們所稱的微步。我覺得有趣的是,你在你的書中寫到一切都要小。進展原則,以及是的,是的,一點一滴,是的,這些小小的改進。
如果你想一想,我們文化中的行為改變被看作是新年決心。我打算每天去健身房一個小時。我打算戒掉所有的糖,但兩到三週後,這些決心就放棄了。人們會感到失敗,感到羞愧。因此替代的方法就是我們正在做的微步,太小而不會失敗。我們絕對不會告訴人們早上冥想20分鐘,不。我們說,當你早上醒來時,在你拿起手機之前,能否花60秒有意識地呼吸,或提醒自己你感恩的事物,或為你的一天設定意圖?關鍵是,你能否將其拆解為最小的組成部分?而結果是什麼?人們會建立起成功感。我們和沃爾瑪合作,沃爾瑪是我們的客戶之一。僅在美國,他們就有160萬名員工,他們這樣稱呼他們。我們與他們合作。他們每年也給我們一百萬美元,用於財務獎勵,以幫助人們獲得另一種激勵,因為激勵是超能力。我們看到有人逆轉糖尿病,逆轉高血壓,但這一切都是依靠一個又一個的小微步。
相當令人驚訝的是,持續進行的小步驟真的能徹底改變你的生活,但沒有人相信它們,因為你從生活中的微步中看不到巨大的獎勵。總體而言,你會看得到。是的,這需要信念。信念,但是當你看到其他人取得成功時,也會有所幫助。因此,部分工作的重點在於講故事。我們把所有的故事和我們合作的公司公佈出來。我們把它們放在平臺上。所以如果你看到某個和你職位相似的人能做到,你會感到更加樂觀,也會消除評價。你知道,自我評價往往會妨礙行為改變。如果我們說這裡是無評價區域,你會脫離正軌,你會犯錯,但一步一小步,BJ·福格,他是我們史丹福科學委員會的主席,他寫了一本叫做《微習慣》的書。這是同樣的理念,小習慣、微步,讓小進展累積起來形成更健康的習慣。
我想和你談談錯誤。當《赫芬頓郵報》在其巔峰時期,我想,如果我沒有記錯的話,成為地球上第二大新聞網站。是這樣嗎?我不知道,聽起來不錯。我在2014年看到,當你64歲時,《赫芬頓郵報》成為世界上第二受歡迎的新聞網站。這是一篇由《衛報》撰寫的文章,我確定它是這樣說的,但聽起來不錯。但我相信在這個過程中,你說過你提到過失敗,這段旅程中出現了許多錯誤。那麼,作為一名商業人士,我31歲,所以我在我的……我想你到66歲時會建立起什麼。如果我還活著,如果我開始把手機放下。那麼,你在那個業務中犯下的錯誤是什麼?
我不認為對於創始人來說,還有比雇用錯誤的人更大的錯誤。因此,我大致上制定了招聘的小規則。例如,第一个原则是,永遠不要在累的時候面試。我發現當我在面試時感到疲憊,我真的很想說「是」。我想在待辦事項清單上再劃掉一件事情。我不想再去面試另一個人。所以這是潛意識的。並不是說你有意識地在這樣想。因此,提高不犯招聘錯誤的機會是巨大的。
還有一些時候我直覺地知道這次招聘有問題。但在心理上,我無法給自己理由。你知道那種感覺,當你覺得不太對勁時,而簡歷卻令人驚訝,推薦信也無可挑剔。我董事會喜歡他們。但我內心的某個地方說不,遵循那個感覺。因為不招聘錯的人比錯過某個人更重要。對。
對。對。對。對。我是說,有一句話不是嗎,壞蘋果會壞掉整個桶什麼的?是的。這在商業中確實是這樣的,一個壞的蘋果真的會毀掉一個很好的文化。是的。聽著,當我在優步的董事會上,正值壞文化問題最嚴重的時候,我看到了文化確實是公司免疫系統的本質。你知道,總會有壞蘋果,這就是人性。但如果你有一個良好的蓬勃發展的文化,壞蘋果就可以在不感染文化的情況下被清除。如果文化不強大,正好則相反。
還有其他的決策,如果能回到過去,你會想在《赫芬頓郵報》中做得不同的事情,除了純粹的人事雇用以外嗎?我會說你是猶豫不決的。
不,我猶豫的原因是,對我來說出現了一個驚人的決定,大家都認為我錯了,我不想說出來,因為這對於任何創業的人來說也非常重要,那就是我對夥伴關係的絕對信念。你知道,當你在建立一家公司時,你經常會認為必須自己做所有事情。但速度是極其重要的。成為首個進入市場者也極其重要。如果你想自己一個人做所有的事情,那是非常困難的。因此,當《赫芬頓郵報》被AOL收購時,CFO、董事會,每個人都希望我們單獨進軍國際市場,而我則希望和夥伴們一起進行。我感覺與夥伴一起發展會快得多。如果我們像與《世界報》在法國的合作那樣合作,那就意味著我們不需要了解法國的勞動法。我們不需要尋找辦公空間。夥伴會帶來許多資源,當然還有聲譽。所以我堅持下來了,這是一場艱難的鬥爭,而在短短一年多的時間裡,我們已經進入了18個國家。這是不可能發生的。在我們之後,想要做這件事的每一個人,像BuzzFeed和Business Insider,已經太遲了。我們已經在這些國家建立了自己的地位。你認為你在對的時間賣掉《赫芬頓郵報》了嗎?絕對是的。絕對是的。看看現在發生的事。我會說我賣得太早,但我堅信寧願賣得太早也不願賣得太晚。如果你要選擇些什麼,賣得太早也好。而且,我也堅信良好的收購。很多收購都是失敗的。AOL的收購是一個巨大的成功,因為我們突然獲得了所有這些資源,使我們能夠快速成長。你學到的生命的意義是什麼?因為你生活了如此多樣的生活。你在世界各地旅行過。你爬過許多高山。我現在想知道,當你坐在這裡時,你知道的我不知道的事情是什麼?我31歲。顯然有些事情是你非常了解的,而不幸的是,我會通過失敗的痛苦來發現,也許如果你告訴我,我可以避免。好的。幾件事。好的。我會寫下來,以免忘記。但一個就是不要回首尋求認可。不要沉迷於不必要的擔憂和消極的幻想。當我回顧我的日記時,你知道,我喜歡寫日記。而當我回顧我的日記時,我的許多擔憂實際上都是消極的幻想。消極的幻想。意思是想像未來最壞的一面。我桌上還有一句我喜歡的話,是法國哲學家蒙田所說,他說我生活中有許多可怕的事情,但大多數事情從未發生過。所以,信不信由你,這跟實際上發生的非常糟糕的事情一樣令人耗竭,因為這就是我們處理信息的方式。因此,相信,對我母親來說,她完全在我和我的妹妹心中灌輸的就是,我們生活在一個仁慈的宇宙中。這意味著什麼?這意味著生活站在我們這一邊。你知道,有些人一生都在艱難度日,他們認為我們的宇宙在最好情況下是漠不關心的,更高的力量或上帝,或者你想稱之為任何名稱,宇宙的秩序是不在乎的。有些人認為這是一個敵意的宇宙。我深信這是一個仁慈的宇宙。我相信無論發生什麼都有它的原因和目的。這就是陸明的名句,「生活就像一切都是在偏向你的一樣」。這並不意味著只有好事發生,絕對不是。我的生活中發生了許多壞事,從失去我第一個死產的孩子開始。你知道,壞事是發生的,但這是要教會我們什麼?生命是一個學校,我們持續在學習。對我來說,最終就是這種演變和成長的感覺,我在我寫的一本書中稱為《第四本能》,你知道,前三種本能是生存、性和地位/權力。第四種本能是尋求意義、目的和超越。這是一種在我們的生活中整合之後,給生活增添了更深的深度和豐富性。你提到的那一刻的掙扎,當你的孩子死產時,你當時幾歲?36歲。36歲。人們如何處理這種事情?那是巨大的痛苦和悲傷,與之共度並生活下去。而且,當時36歲,我不知道我是否能有孩子,你知道,沒有人真正知道我為什麼失去了那個孩子。但在悲痛之下,還有那種信任感,那就是我會有一個孩子,我會超越這種痛苦,這種痛苦不會定義我。在那一刻,保持這種信念和觀點難嗎?我最崇拜的人,你知道,我從他們身上學到很多的作家,都是那些擁有那種信念的人。看看大屠殺的倖存者。你父親不是嗎?我父親曾在集中營中,因為他在德國佔領希臘期間發行地下報紙而被逮捕,並在戰爭期間在德國的集中營中度過。我的母親在那個時期在紅十字會藏匿猶太女孩。因此,他們都經歷了這種非凡的生活和信仰,你知道,在驚人的恐怖中繼續生活。你的母親呢?是的。她非常漂亮。很堅強。她肯定以這種無畏的精神來撫養我們,但她總是會說:「無畏並不意味著沒有恐懼。這就像是在害怕的同時,依然勇敢地去做你認為應該做的事情。就像一個你需要鍛煉的肌肉。」她在《赫芬頓郵報》成功之前就去世了。在它出現之前,是的。她在2000年去世。
「我每天都能感受到母親在我身邊的存在。」你寫道,發表在《哈芬登郵報》上。
如果她能看到《哈芬登郵報》的成功,你認為她會怎麼想呢?
你知道嗎,斯蒂芬?
當人們問她:「你為你的女兒感到驕傲嗎?」
她總是會說:「我不使用那個詞。我不驕傲。我只是愛她正在做的事情和她的貢獻。」
你知道,她並不把這看作驕傲,她更看作是一段旅程。
這一點非常重要,讓我明白我從她那裡學到的,不只是關於成就的事,而是關於在追求成就過程中的快樂。
而這現在也成為了我的標準。
這不僅僅是關於效率,我告訴自己我能夠高效,但如果我沒有感受到快樂,那就意味著有什麼不對勁,我需要重新調整。
這其實很有趣,因為這就是我在網站上閱讀到的 Thrive 的使命。
它不是關於變得無效能,這有時與幸福感聯繫在一起。有時人們認為如果你專注於你的幸福感,就會變成一個無效能的人,但這完全是錯誤的。
這在科學上是錯誤的。
這正是我如此熱衷於說服越來越多人的原因。
這也是為什麼我喜歡舉例提到那些優先考慮自身幸福感的運動員,因為這樣會提升他們的表現。
所以如果我們將幸福感視為一種生產力的倍增器,如果我們現在所做的,舉例來說,優化高管和公司的健康。我們談論的是長壽和健康壽命。如果這些在一家公司內得到優化,生產力將會提高。
你的母親是一位非常有趣的女性,從我所讀到的和研究的她的事跡中可以得知。在她去世的那天,她要求你離開醫院去市場買食材為家人準備午餐。我讀到她在晚上摔倒了,但不讓任何人叫救護車。
是的,在她為所有人準備了這頓豐盛的晚餐後,她摔倒了。
她說:「我們都圍在她的身邊。」
然後她對我說:「以這種不可思議的權威,不要叫救護車。」
她用的語氣如此堅定以至於我沒有打電話。我打了照顧她的護理人員的電話。
我們圍坐在這裡,她說:「我們開一瓶酒。」
於是我們開了一瓶酒,坐在那裡聊天,而我的兩個女兒在家裡騎著滑板車。
然後她就倒下來了,走了。
她在之前告訴她的女管家,她知道時機到了,她希望能在家中,跟家人一起安然離世。
她是怎麼知道的呢?
我相信我們都是能感知的。我相信當我們與自己的真實相連時,我們就會知道。
所以她摔倒了,她告訴你不要叫救護車。
她要求大家圍過來,帶點香檳或紅酒,然後她在大家環繞著她的時候安詳地去世了。
是的。
她告訴我「不要叫救護車」的那種方式讓我決定不去叫。
你知道,那背後有如此多的權威,那是她想要的。
當然,我不知道她會去世。如果你知道的話,會叫救護車嗎?
我會的。即使她告訴你不要這樣做?
是的。
這很難做到。
那對你而言改變了什麼?
失去一個如此重要的女性的後果是什麼樣的?
這非常痛苦,因為她確實是我生活的基礎。
而且你知道,她與我同住,幫助我撫養孩子。
她在我和我姐姐生活中的一切中都是不可或缺的部分。但你剛才讀的都是真的。
我真的感受到她的存在。
我非常相信,當我們將死亡融入生活中,它能在我們的生活中帶來豐富的意義。
你知道,蘇格拉底曾經說過,「每天練習面對死亡」,不是以病態的方式,而是羅馬人會在雕像和樹上刻上 memento mori,記住死亡。
這不是為了 obses 恐懼死亡,而是為了將生活放置於正確的視角。
我們經常只是擔心瑣碎的小事,對小事感到不安。而如果我們記住生活是一種終極的狀態,而死亡是唯一的確定,那麼它就會改變我們看待生活中發生的事情的方式。
那麼對我來說還有什麼呢?
所以你給了我兩個人生建議。
我真的認為你將會是一個偉大的爸爸,斯蒂芬。
我真的這麼認為。
而且我相信有孩子會讓一切更具視角,因為這些小生命和生活的延續有一種魔力。
而且,我的意思是,你是如此有創意,總是在推出新項目,這是很棒的。
但是同時學會從中斷開,並完全與自己、你所愛的、還有將來的孩子充分連接,我覺得這會改變遊戲規則。
而我相信這也會讓我們在工作中變得更好,因為這樣能給我們新的視角。
你會有這些瞬間,這些直覺的火花和新的想法,當我們充滿能量而不是空虛的時候,那會變得更加容易。
在我們經歷的各種生命階段中,你是如何在不同的生命階段中以不同的方式出現的?
我最近對此思考良多,因為有人跟我比喻說,這就像參加一場三項全能比賽,在比賽的開始,有400人跳入水中,因此你需要拼命游泳以便搶先,然後你可以在遠離人群後稍微冷靜下來。
他做了這個比喻,這非常像你20多歲的生活,想要稍微沖刺一下,對很多事情說「是」。
隨著你進入不同的人生階段,你會以稍微不同的方式來面對這一切。
我不知道你是否能和這些產生共鳴。
也許我想知道的核心問題是,這對於一位在74歲時成立新公司的創業者來說並不典型。
你是指「Thrive AI Health」嗎?
「Thrive AI Health」就是在這一週推出的,對嗎?
我在網上看到了。
對,差不多是在兩個星期前。
對吧,是兩個星期前。
所以你在74歲的時候啟動了一家人工智慧公司。
那時我73歲。
73歲。
大不相同。
這的確是不典型的,對吧?
我想說的是,你正處於人生的不同階段。
是的。
但無論身處何種人生階段,你都可以持續創造。
這也是我希望大家能夠關注的一部分。
在我們的文化中,的確有一種觀念讓我們認為必須在30歲之前,或許是在40歲之前就達成一切。
有30位30歲以下的青年和20位20歲以下的青年,與此同時,我們不久將會有5位5歲以下的小朋友。
事實上,如果你好好照顧自己,而這是一個很大的前提,也就是說如果你專注於這五種行為,保持健康並感到有活力,那麼你可以一直創造到生命的最後一刻。
我無法想像退休,因為我熱愛我正在做的事情,也因為我熱愛創造。
對於建設來說,並沒有結束的時刻。
所以我想要再次嘗試說服你的一件事是,你真的認為照顧自己是一種僅供人生後期享受的奢侈。
這就像是一點奢侈,專門給那些不再全力以赴、迅速創新的時候享用。
而我想至少暫時相信並探討的是,這並不是真的。
我千真萬確地相信,當你優先考慮這五種行為時,並不是以任何教條的方式,我們都在進行中。
我的意思是,我一直在談論這些,那我是否做得完美?當然不是。
沒有人能做到。
但是如果你真的優先考慮這五種行為,你的睡眠、飲食、運動、壓力管理以及與自己和摯愛的保持聯繫,我向你保證,無論你在做什麼,將會更加成功。
這是一個絕對的保證。
這並不意味著你會在其他情況下不成功。
當然,我的意思是,有很多倦怠的人也取得了成功。
但是如果他們能與自己的創造力和直覺更緊密聯繫,如果他們不像我那樣花那麼多時間在為過失反思或作出糟糕的招聘決定,或普遍地做出錯誤的決策,或拒絕委派,那麼他們還能做些什麼呢?
這是另一個問題。
當你問我有關錯誤的事時,我想我花了很長時間才學會如何委派工作。
部分原因是我們感覺沒有人能做得像我們一樣好。
也許這是真的。
但是有一天我意識到,如果有人可以以60%的能力做到這一點,而我能夠從中解放出來去做更高層次的事情,那就太好了。
讓他們以60%的能力來做,並學習商業方面的兩件事情。
如果你想要建立這種我知道你認同的文化,這對公司的成功可能具有改變遊戲規則的意義。
有一件事我們推薦的是,對於在你公司新工作的人,讓經理在第一天進行入職面試,入職面試。
我們會進行離職面試。
但是入職面試呢?
這不必很長。
可以是15分鐘。
入職面試的第一個問題是,史蒂芬,歡迎你。
工作之外,對你來說,什麼是重要的?
我該如何支持你?
突然之間,你會聽到他們認為重要的事情。
如果他們認為重要的是在早上八點送孩子上學,或他們有一位年邁的父母需要照顧,或他們想在星期四晚上七點去上長笛課,那麼他們就不必隱藏這些事情。
這可以融入到工作中。
經理知道這會創造更多的親密感,增進更多的聯繫,特別是在我們大多數人都處於混合工作環境中。
另一件事是,同情的直接性是「Thrive」的首要價值,這意味著鼓勵人們在不快樂或遇到問題時勇於表達。
人們經常會按捺這種感受,這只會導致問題加劇。
如果他們有表達的不滿、表達不妥的權利,那麼解決問題就會變得容易得多。
阿門,阿門。
你對許多人來說都是偶像。
當我與我公司的一些人談到你即將來臨並且今天會和你交談時,大家都感到非常興奮,特別是一些高效能的女性商業領袖,她們的事業表現得非常出色。
我和其中一位女性交談時,她提到她非常仰慕你,因為你能夠在文化偏見仍然存在的情況下取得如此多的成就。
有趣的是你說過你並未特別思考或注意這樣的偏見,這是一種對女性商業人士的偏見,這在今天依然普遍存在,但在你創立《哈芬登郵報》時更為明顯。
我們是否應該考慮任何事情,無論是因為我是一名年輕的黑人孩子,還是因為我是正在建立一家科技公司的女性?我們應該與我們的偏見建立什麼樣的關係?
毫無疑問,即使這些都沒有阻止我,對我或我确信你所提到的一些正在建立成功企業的女性而言,使用的語言是不同的。
比如,一個男人更可能被稱為秃頭或大膽,而一個女人則可能被稱為強勢或好強,或者霸道,而這些都是我們文化中明確存在的偏見。
問題是,我們是否要讓這些偏見阻止我們在試圖改變整體文化的同時,且我們該如何繼續前進而不讓這些問題干擾我們的進程。
你看起來不像是那種會花很多時間在意可能會妨礙你的人。
嗯,我之前說過的就是不要在背後尋求認可。
你知道,歷史上對於女性來說,如果她們不嘗試建立一些東西,而又是挺漂亮、衣著得體且不違背傳統,那麼她們就很容易被喜愛和欣賞。
但這是我們想要做的事情嗎?
我想我真正不認識任何現在想要這樣做的年輕女性。
在商業上,你是一位怎樣的領導者?
如果我問你的團隊成員,說她是什麼樣的人,因為我在後面有一些人,我們其實正在對他們進行面試,所以我們會得到他們的答案,然後把它與你的答案進行對比。
好的。
好的,所以他們現在正在接受面試。
你覺得他們在裡面會說些什麼?
我覺得我們有點像一家人,這意味著我會表達我正在經歷的事情。
他們也會表達他們在經歷的事情。
我們努力工作。
我們慶祝小的勝利。
我覺得這非常重要。
我們不僅僅等待偉大的突破。
而且由於大家都比我年輕得多,我確實對我合作的人有一種母性的關懷。
而且和我合作的許多人從《赫芬頓郵報》時期就一直陪伴我。我們的首席品牌官是從普林斯頓的實習生加入我,幫助我建立《赫芬頓郵報》,然後跟我一起來到這裡。
所以這些都是非常長期的關係。
你說到家庭。我可以在我的耳機裡確認,他們把這裡比喻為關塔那摩灣,但他們喜歡這裡,對吧?
關塔那摩灣,但飯菜很好。
在你的旅程中有運氣嗎?有讓你回想起來覺得那完全不在你控制之內的運氣時刻嗎?
但如果那沒有發生,我就不會是今天的成功。
哦,我的天,太多運氣了。
太多運氣了。
讓你想到的那個運氣的瞬間是什麼?
在我23歲時寫的第一本書取得了巨大的成功之後,我在27歲時寫了一本關於領導的書。我花了很多時間寫這本書,結果把我所有從《女性月刊》這本書中賺來的錢都用光了。
但我堅持不想再寫一本關於女性的書。
在第一本書之後,每個人都希望我繼續寫關於女性的書,相信我,我已經說完了我需要說的,所有我知道的,甚至更多關於女性的事情。
我想要繼續前進。
如你所見,我的書籍主題,我喜歡前進,因為我會通過寫書來學習,這對我來說非常重要。
所以我用光了所有的錢,我還記得那時真的很沮喪,走在倫敦的聖詹姆斯街上,心想,嗯,你知道,也許我第一本書只是偶然成功。
這本書被37家出版社拒絕了。
所以37家出版社拒絕了你的書。
是的,拒絕接著拒絕。
為什麼你不放棄?
我說,也許是時候該放棄,去找一份真正的工作。
我當時路過聖詹姆斯街的巴克萊銀行。我不知道它現在是否還在。
然後有什麼東西促使我進了銀行,要求見銀行經理。
叫伊恩·貝爾的銀行經理來了,我告訴他我的故事,並要求透支。
我沒有資產,但他給了我。
這就是運氣,對吧?
他沒有任何現實的銀行理由給我那個透支。
我每年仍然會寄一張賀卡給他。
這讓我想起童話故事,你知道,當英雄或女英雄困在黑暗的森林中,然後這些幫助的動物出來指引他們走出森林。
這又回到了信任。我相信在生活中,這些幫助的動物以銀行經理或其他形式存在。
你可以稱之為運氣。
但我也將其稱之為我們所生活的仁慈宇宙的一部分,斯蒂芬。
你能影響這個仁慈的宇宙嗎?
因為你指出這些時刻並稱之為運氣。
但在這裡,我看到了如此多的意圖。
我也看到你是這樣的人,我從今天與你見面中了解到我們一起度過了兩個小時,你有能力贏得人心。
我想知道你如何能影響這個仁慈的宇宙。
絕對可以。
你透過行動來影響這個仁慈的宇宙。
就像我採取了行動。我去了銀行。
銀行並沒有主動來找你。
銀行沒有主動來找我。
但除此之外,這超出了我的控制。
而且人們常常不去銀行,因為他們害怕被拒絕。
所以當我們克服了那種拒絕的恐懼,失敗的恐懼時,我們更有可能採取大膽的行動。
而且,如果你看看你的生活,如果我看看我的生活,有很多所謂的巧合、偶然性,某個你遇到的人。
我的意思是,我非常喜歡你和惠特妮的對話。她在一個晚宴上,然後他們給了她一份工作。
當然。
她打電話跟進那份工作。
但是你可以說,那只是她在晚宴上遇到那個人的一個巧合。
我稱巧合為上帝神秘執行的奇蹟。
如果你不喜歡使用上帝這個詞,那也無所謂。
無論你使用什麼詞,基本上都是那個仁慈的宇宙。
有一句話,有一節我愛的經文,不是螺旋假象,但上帝在其背後。
就像沒有任何事情會發生。
沒有任何事情會發生,無論多微不足道。
不會有某種神聖目的在背後。
你相信嗎?
我相信。
其實,斯蒂芬,我不相信。
我知道。
你怎麼能這麼確定?
我敢打賭有很多事情你是確信的。
你難道不確信你在工作中所產生的影響,使我們謙遜嗎?
我對影響有確信嗎?
不,我認為這不可能。
我知道我們正在做好的工作,當然,因為人們會來告訴我。
那不就是影響嗎?
是啊。
是啊。
是的。
我確信那是一股積極的力量,當然。
但那是因為有人來告訴我。
對。
但沒有人走上前來告訴我,所有發生的事情都存在著一種神性,或有某種神聖的存在。因為你一旦這麼說,我就會想到所有發生的壞事,我只會誠實地說。 我首先想到的事情之一就是納粹德國所發生的事情,當然了。我想到的是痛苦,絕對如此。 確實有巨大的痛苦,但問題是,你是否相信這並不是因為宇宙中存在一種冷漠或惡意的力量,而是因為發生的事情中有太多超出了我們的理解,我們無法僅僅通過思想就理解宇宙的奧秘。我相信這一點。因此,我們越能與我們的精神、靈魂連結,我們就越能觸及到意義和目的。但如果我們試圖通過思想去理解一切,那麼思想是如此有限。你希望在你年輕的時候、在二十多歲寫第一本書時,得到什麼建議?你希望別人給你的建議是什麼,而你卻沒有得到?絕對,絕對不要如此擔心。這真的與你自己的痛苦相關嗎?因為我有很多的擔心都是如此不必要,並且耗盡精力。 不過,看起來你在擔心的時候,也付出了很多行動。我確實如此。這回到了你母親的建議,儘管害怕也要嘗試失敗。如果我少擔心一點,這會有更多的快樂,雖然我仍然照常行動,但我提到的反思和對未來的消極幻想,這些是年輕時最讓我感到疲憊的事。當你試圖建立某樣東西時,我們面對的問題是我們需要的才能和技能,往往我們自己並不具備,而我們可以浪費大量的時間去學習新的技能,而我們真正應該做的,是利用像 Fiverr.com 這樣的平台,你可以靈活且以合理的價格,獲得全球評價良好的世界級人才。對我而言,在創業之初,Fiverr 是一個真正的解鎖工具。這有點像一種應變策略,因為我曾經認為我只能通過僱用全職員工並將其引入辦公室來為我的項目增添技能。 Fiverr.com 改變了這一點,如果你現在正面臨著在某個對你有意義的項目上缺少某項技能的情況,你需要做的就是。訪問 Fiverr.com/diary 了解更多。 而且這裡有一個很棒的事情。如果事情不如預期,Fiverr 提供了一個非常驚人的退款保證。那麼你在等什麼呢?Thrive.io 剛剛在與 OpenAI 合作的情況下推出,你與 OpenAI 的 CEO Sam Altman 密切合作,因此我強烈建議每個人去看看。我早些時候在網站上搜尋,發現它真的是非常迷人。這是一個由 AI 驅動的健康應用程序,鼓勵人們在你提到的五個領域中養成健康的習慣,從連接到睡眠壓力管理、飲食等等。這是一個非常有趣的 AI 應用。 對於 AI 來說,存在著如此多的負面情緒,因此能夠看到人們用這項技術做出積極的事情,是如此美好,這項技術真的有可能改變我們的生活。阿莉安娜,我們還沒有談論的、但應該談論的最重要的事情是什麼? 我們未談論的其中一件事情就是你剛才提到的,我們現在有機會利用科技為我們的利益服務。你知道,通過算法以及早期的、更原始的 AI 形式,科技在很大程度上讓我們的最糟糕的一面顯露出來。其實,我有這個,我找到的。你知道這是什麼嗎?這是來自劍橋聯合社的第七次辯論,時間是1978年5月12日,下午,這是一張小傳單,上面寫著,名額政策:「本院相信技術進步威脅著人類的個性,並且正在成為他的大師。」如果我沒記錯的話,是由阿莉安娜·斯塔西諾普洛斯提議的。非常好,史蒂芬。非常感謝你。這是一張來自1970年代的傳單,你提議技術進步威脅著人類的個性,並且正在成為他的大師。 是的,那是你的提議。我已經改變了主意。你改變了主意。你正在建立一家 AI 公司。50年後,你正在建立—— 但有趣的是,你曾讓查爾斯王子從交叉座上發言,這意味著不屬於任何一方,因為這是皇室的特權。他威爾斯王子殿下將出席。他真的發言了。哇!因為他當時在劍橋大學的時候,我在那裡。但我其實相信,我們現在有機會利用 AI 所使可能的,最重要的是,在健康方面,是超個性化。像是它能有啟動窗口的數十億個數據點。因此它 可以知道有關史蒂芬的一切。不僅僅是你的生物數據、實驗室數據、醫療數據,還有你的偏好、你喜歡的食物、你喜歡怎麼睡覺,還有我們該如何改變這些。但同時,你喜歡哪些詩?有沒有你喜歡的神聖文本?有沒有你愛的音樂、任何自然?並在合適的時刻,給你正確的提示和建議,幫助你朝著最佳的自我邁進。我現在在 Thrive 中專注的事情之一,就是怎樣幫助人們建立這種連結。 我們所做的一個方式就是通過60秒的重置。 60秒的重置。壓力在生活中是不可避免的一部分。就沒有人會沒有壓力。但是,累積的壓力是可以避免的。
以下是文本的繁體中文翻譯:
要避免累積壓力的方法是閱讀神經科學的知識,它告訴我們,在60到90秒內,我們可以從交感神經系統轉變到副交感神經系統。交感神經系統是一種光明的火焰。在60到90秒內,斯蒂芬,這真是令人驚訝。而這一切之所以成立,是因為我們每個人內心都有這個地方。你不必去發明或創造它。我們的呼吸是一種超能力。你知道,大多數人都會忘記我們一直在呼吸。那么,我們要如何有意識地呼吸呢?現在我們的平台上有數百個重置程序,專注於有意識的呼吸、感恩和影像。但我最喜歡的事情是創造我們個性化的重置。當你這麼說時,我實際上找到了你的個人重置,我把它放在我的iPad上,這是一段視頻,我想這就是這個視頻,我可以把它放在屏幕上,供沒有看到的人查看。是的,這是視頻,對吧?而且它長60秒。沒錯,正好60秒。是的,你自己做的這段視頻嗎?是的。我們可以在我們的平台上非常容易地製作它。這只需要五分鐘,因為每個人都有自己喜愛的圖片、音樂。而且如果你想使用名言,我們也提供不同的名言。所以我要把這段視頻放在屏幕上,讓每個人都能看到。是的,那就是我在視頻中。不過這段視頻,你能向我解釋一下嗎?它是什麼?基本上,它有我孩子不同年齡的照片,有我的狗。它包含一些我喜歡的名言,比如每天早晨都要做初學者。這句話對我意義重大。它還有我喜歡的音樂。最後是我最喜愛的一句話:“魯米,活著就像一切都在偏向你。”我喜歡這句話。你看過這段視頻多少次了?我想說有幾百次,也許上千次。而它從來不會讓我失望。現在很多人創建多個視頻,配不同的音樂,展現不同的情緒。但關鍵是將你感激的事物聚集在一起,根據科學,感激和壓力、焦慮是無法共存的。很有趣。所以我喜歡這一點,雖然聽起來可能很溫暖和模糊,但這是基於嚴格的科學。這對我來說非常重要,因為如果我們要幫助人們養成這些更健康的習慣,我們需要說服他們這是基於嚴謹和數據,而不是隨意的發明。我們有一個結束傳統,最後一位嘉賓留下下一位嘉賓的問題,不知道他們將留給誰。留給你的問題是:“你最後一次對自己感到如此驕傲,以至於想要舉行一場遊行是在什麼時候?”多麼驚人的問題。我想,實際上是最近,我們討論過這個問題,但我為我們解決一個重大困難的問題而感到驕傲,那就是醫療保健。然而,這個問題似乎常常無法解決,以至於我們不敢尋找解決方案。因此,我們聚集了一個出色的團隊,我們找到了出色的首席執行官,並說服他從谷歌離開來負責這個項目,他正在建立一個令人驚嘆的搖滾明星團隊,或許我們能對那些沒有資源、自我照顧能力的人們的生活產生真正的影響,我對此感到非常興奮。我不知道我母親是否想我用驕傲這個詞,因為她不喜歡這個詞,但我真的很興奮,我想把我餘下的生命都投入其中。我非常期待看到這段旅程的進行,而你能成為這樣一個令人興奮的項目的先鋒,這是最不可思議的事情。我希望所有收聽和觀看的人都能意識到你們還剩下多少時間,還能在這段時間內做多少事情。你不覺得人們意識不到這一點嗎?我想很多人會覺得有截止期限,我必須在30歲之前達到X,在40歲之前達到Y,這會產生一定的壓力。我知道你說壓力是可以的,壓力是可以的,但這不是在承受大量壓力的情況下,並且在使我們失去快樂的情況下。我要請你結尾時講出你最喜歡的名言,所有你喜歡的名言中,因為我可以看出你是名言的粉絲,但你不能使用到目前為止提到過的任何一句。不能是魯米那句有關人生是偏向你的,必須是不同的名言。你最喜歡的名言是什麼?我們就此結尾。所以不能是魯米,也不能是蒙田。那必須是每天早晨都要做初學者。事實上,我們可以在每個清晨全新開始。每一天都是好事和壞事的結合。通常我們早上醒來時承擔了前一天發生的壞事的負擔。因此,如果我們能夠在每個早晨醒來,擁有新開始的感覺,像創造的第一個早晨,無論你用什麼術語,都能感受到新鮮感。阿里安娜,謝謝你。謝謝你對我和其他許多人如此鼓舞。感謝你的智慧,感謝你對解決一些社會最大問題所展現的不懈精力。或許社會最大問題,就是我們的健康和幸福,而這正是你通過與Thrive的合作所做的,現在又通過Thrive AI所做的。這是人類非常需要的一項服務,尤其是在我們當前所處的社會中。因此,非常感謝你,阿里安娜。你在世界上是一股絕對美好的力量,我今天認識你感到非常榮幸。非常感謝你,斯蒂芬。感謝你所做的一切,以產生這樣卓越的影響。每一次你用餐時,你都有機會改善你的健康。這就是我為什麼喜歡Zoe,因為Zoe幫助我做出最聰明的飲食選擇,對我和我的身體來說。
如你們現在所知道的,Zoe 是這個播客的贊助商,而我是一位投資者。
如果你還沒有嘗試過 Zoe,我強烈建議你去試試,因為 Zoe 將我的健康數據與世界級的科學結合,也正是利用這兩者,Zoe 每次在我做出食物選擇和進食時,都能指導我達到更好的健康,這意味著我能獲得更多的能量、更好的睡眠、更好的情緒,並且不那麼容易感到飢餓。
最重要的是,Zoe 確實有效。
這是由他們最近的臨床試驗支持的,這項研究被稱為方法研究,是科學研究的黃金標準。
我大約在一年前開始使用 Zoe,並能夠每週跟踪我的進展,讓我學會如何在接下來的一週變得更聰明。
如果你還沒有加入 Zoe,現在加入可以享受 10% 的折扣。
只需使用代碼「CEO10」即可結帳。
(背景音樂)

3 world-leading companies, 30 years of never-ending evolution: there is only one Arianna Huffington 

 Arianna Huffington is the founder of The Huffington Post, Thrive Global, and Thrive AI Health. She is also the author of 15 books such as, ‘Thrive: The Third Metric to Redefining Success’ and ‘The Sleep Revolution’. 

In this conversation, Arianna and Steven discuss topics such as, Arianna’s burnout breakdown, why she sold The Huffington Post, the benefits of redefining success, and the dangers of social media and phones. 

(00:00) Intro

(00:03) Childhood Experiences That Shaped My Success

(02:18) Having Ambition From A Young Age

(04:04) My Journey To Becoming Cambridge’s 3rd Female Student Union President

(05:49) Overcoming Overthinking

(06:42) Breaking Gender Norms Without Fear Of Failure

(09:46) The Core Message Of ‘The Female Woman’

(10:45) Balancing Career And Family: Is It Possible?

(12:06) The Power Of Listening To Your Inner Self

(13:15) My Early Career Aspirations And Dreams

(14:40) How Bernard Levin Influenced My Career

(18:31) Bernard’s Death

(19:55) The Impact Of Michael Huffington On My Life

(21:15) The Transformative Power Of Forgiveness

(21:57) The Story Behind The Huffington Post’s Creation

(24:51) How The Huffington Post Overcame Terrible Initial Reviews

(26:46) Lessons From Roger Federer’s Commencement Speech

(28:44) Launching A Tech Company In My Fifties

(31:03) Business Mistakes To Avoid As A Startup Founder

(34:38) The Serious Health Risks Of Sleep Deprivation

(36:44) The Importance Of Self-Care While Working Intensely

(38:17) Is Sacrificing Your Wellbeing Worse For Men Or Women?

(39:49) The 3rd Women’s Revolution

(40:54) Do Women Experience Burnout Faster Than Men?

(42:16) The Health Impact Of Stressful Jobs

(43:28) Why Volunteering Reduces The Likelihood Of Job Quitting

(45:01) How My Life Changed After A Burnout Diagnosis

(47:11) How A Large Financial Windfall Changed My Life

(50:18) How Small Improvements Lead To Big Positive Changes

(55:06) The Biggest Mistakes I’ve Made In Business

(58:15) The Most Important Lessons From My Career

(01:01:02) What’s The True Meaning Of Life?

(01:04:47) Coping With The Loss Of My First Child

(01:05:44) How To Keep Faith During Tough Times

(01:06:52) My Partner’s Heroic Endeavors During World War II

(01:07:35) What My Mother Would Have Thought Of The Huffington Post

(01:08:45) How Increasing Wellbeing Boosts Business Productivity

(01:09:50) The Day My Mother Passed Away

(01:12:00) Life After My Mother’s Death

(01:13:45) The Most Important Life Lessons I’d Share With You

(01:20:03) The Importance Of Entry Interviews In Hiring

(01:21:59) How To Address And Overcome Your Own Prejudices

(01:24:50) Key Leadership Qualities That Drive Success

(01:26:03) The Role Of Luck In Achieving Success

(01:29:09) Is It Luck, Hard Work, Or Intentionality That Drives Success?

(01:32:55) The Best Advice I Wish I Had Received

(01:34:56) Using Technology And AI For Positive Change

(01:40:39) The Final Question Every Guest Must Answer

Follow Arianna:

Instagram – https://g2ul0.app.link/gpSw6nEYeMb 

Twitter – https://g2ul0.app.link/lNli1BXofMb 

LinkedIn – https://g2ul0.app.link/dYovh7bYeMb 

Thrive Global – https://g2ul0.app.link/s7OL4QIYeMb 

You can buy Arianna’s book, ‘Thrive: The Third Metric to Redefining Success’, here: https://g2ul0.app.link/jIsyETRYeMb 

Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes 

My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook 

You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb 

Follow me:

https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb 

Sponsors:

Fiverr: https://www.fiverr.com/diary

ZOE: http://joinzoe.com with an exclusive code CEO2024 for 10% off

Colgate – https://www.colgate.com/en-gb/colgate-total

Leave a Comment