Moment 139: “Your Inner Voice Is Limiting You!” How To Control The Negative Inner Thoughts: Mo Gowdat

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:09 The basics here, which is the title of the first chapter of your book, and it feels like
0:00:14 the first chapter really kind of introduces some of the inspiration behind why you wrote
0:00:19 the book. You talk a lot about your wife and the illusions that you live under. What are
0:00:24 the illusions that you live under or you lived under?
0:00:29 Again, let’s think about the bigger picture first. Everything that we have, you haven’t
0:00:37 visited and investigated and arrived at a competent, confident conviction that this
0:00:44 is your own view is probably an illusion, which is quite striking because for a man
0:00:54 like me, who spends a lot of his time reflecting, we’re submerged in illusions. Everything from
0:01:01 the value of a branded bag all the way to what the TV is telling us, what the government
0:01:08 is supposed to do, and all of that stuff. Unless you’ve reflected on it and said, “Okay,
0:01:14 I’m being told this. I’m behaving this way, which might be contradicting what I’ve been
0:01:20 told, but I’m feeling that way, which might be a third contradiction. Where is my reality?”
0:01:24 It’s safe to assume that this was an illusion. A big part of that little voice in your head
0:01:30 is an admission of all of the mistakes I made using that machine in my life, or not all,
0:01:35 but many, not even many, but many mistakes that I’ve made using this machine. Not all
0:01:41 of them. There are many more mistakes. One, I think the biggest of them was a conviction
0:01:48 in my early years that my kids were a burden. My family was a responsibility, which does
0:01:56 happen when they come to life when you’re very young. I had Ali when I was 25. I just
0:02:05 turned 26, and I got married when I was 25. Basically, you start to feel responsible.
0:02:12 You start to prioritize work. You start to go out in that treadmill, the hedonic treadmill,
0:02:18 and just run, run, run, run, run, run. The pressure that you put on yourself when you
0:02:25 do that makes you start to think, “Okay, they are the reason why I’m working so hard. They
0:02:30 are the reason why I’m stressed.” When in reality, if you had asked them, they would
0:02:35 have said, “Papa, just come play with us. We don’t want more than what we have. It’s
0:02:41 me losing context and running like crazy that made me think that way.” The basics of the
0:02:48 challenges we have with our brains is that we believe what our brains tell us. When my
0:02:55 brain tells me they are the burden, they are the challenge, my whole being responds to
0:03:01 that. My whole being starts to behave that way. I think what the reality that we miss
0:03:10 when we do those things becomes what you have seen in that. If you like the movie Inception,
0:03:20 when his wife had that thought, we’re waiting for a train, a train, basically that kept
0:03:25 playing in her head over and over and over, that convinced her that this is not the real
0:03:29 world, that they are in a dream, and that the way to go out of it is to die, that actually
0:03:35 led her to committing suicide. The opening of the movie that my favorite movie line of
0:03:42 all time is, “What is the most resilient parasite?” The most resilient parasite is not a bacteria,
0:03:48 it’s not a virus. It is a thought that you implant deep in your brain and believe in
0:03:54 it over and over and over through your life. It shapes everything. It shapes everything
0:04:00 interestingly without you even knowing why you’re doing what you’re doing is because
0:04:06 of that thought, because of that belief, because of that ideology. People do the weirdest things.
0:04:12 I have a very, very dear friend who’s a brilliant engineer, brilliant engineer, who had that
0:04:21 thought in his head, he’s now in his early 60s, that if I tell my ideas to a businessman,
0:04:27 he’s going to steal it. Every startup he ever attempted, he wanted to be the engineer and
0:04:34 the CEO. As a result, everything he started failed, even though the ideas and the engineering,
0:04:39 the rigor was incredible, but he just couldn’t get that idea out of his mind. You can go
0:04:45 all the way to people who have ideas that lead to wars or to destruction or to terrorist
0:04:51 acts or whatever. It’s just one idea seeded deep enough in our head that really leads
0:04:58 us to become who we are. Digging out that idea and finding it, that’s the basic. The
0:05:04 basic is to find those thoughts and how you can deal with them so that you eradicate them,
0:05:08 so that you can actually live through to who you are, not the thoughts that have been implanted
0:05:09 in your brain.
0:05:15 How does one go about even knowing where to start that search for those limiting or imprisoning
0:05:20 thoughts that have become the satellite navigation of our lives?
0:05:28 It’s a moment of truth. It’s a moment of honesty. I think you started with that very… I can’t
0:05:35 believe I spoke about that, the very personal question about my relationship choices. But
0:05:39 that’s a moment of truth. It’s not that I don’t want someone in my life, but it’s that
0:05:45 if that’s someone contradicts priority A, then priority A is actually what I stand for. You
0:05:52 get those by comparing what you’re thinking to what you actually do and what you actually
0:05:58 feel. It’s a very interesting exercise. If you’re coherent in something, if you say,
0:06:06 “I am vegan,” for example, if you identify yourself as vegan, but you crave eating animal
0:06:14 protein and you feel that you’re pressured, then you’re not a vegan. You could be a striving
0:06:19 vegan. You’re trying to be vegan. You could be an ideologist vegan. You believe in the
0:06:25 ideology of veganism, but you’re not… Don’t call yourself, “I am a vegan.” You can then
0:06:31 change that thought and say, “I want to be vegan.” That’s a different thought than “I
0:06:38 am vegan.” You can apply that to everything, to every part of your life. I am in that partnership.
0:06:44 I love her and I want to stay with her forever, but I’m looking at every other woman and I
0:06:51 feel that I am in jail. Great. Have that conversation with yourself. Have that conversation with
0:06:56 yourself because what you’re feeling is contradicting. What you’re doing is contradicting what you’re
0:06:57 thinking.
0:07:00 So much of my life is filled with contradicting.
0:07:01 Absolutely.
0:07:08 What does that say? I say that I want to be in a committed relationship, but then what
0:07:17 I do is work all the time and want to work all the time and choose work all the time.
0:07:18 So what does that mean?
0:07:20 What does that mean?
0:07:24 You can tell me. I don’t care. I’m not going to cry.
0:07:28 It’s really… Look, you’re not alone. All of us are and it’s not on one topic. It’s
0:07:35 on every topic. So as I always talk about, there are three compartments in our brains.
0:07:38 One compartment is what I call compartment one, which are things that are true and we
0:07:44 know are true. The other is compartment three, which are things that are not true and we
0:07:48 know they’re not true. And the majority of what’s happening inside us is what I call
0:07:53 compartment two, which are things that are undecided. We either don’t know them or we
0:07:59 know that they’re not aligned but we can live with them for now. We don’t prioritize them.
0:08:04 What matters is not solving them. What matters is marking them as compartment two. If you
0:08:08 mark them as compartment two in your head, you go like, “Okay, hold on. This topic is
0:08:14 unresolved. It’s not within my priority today, but I need to come back to that topic, just
0:08:20 like my choice of relationships.” It takes a long time and a lot of experimenting after
0:08:26 my separation with my wife to try and get to a point where I actually know that I’m
0:08:33 going to put in the time and investigate where I am in life. Throughout that time, I acknowledge
0:08:38 to myself and I say, “This is compartment two. I don’t know what I want. I don’t.” And
0:08:44 the point is so many of those exist. If you live assuming that it’s compartment one, you’re
0:08:50 completely messed up because your actions are not matching your feelings and your feelings
0:08:58 are not matching your thoughts. You’re not complete. You’re not full. You’re not settled.
0:09:07 That idea of equilibrium, the easiest way to imagine it visually is to imagine a pendulum.
0:09:13 If your life is in equilibrium, it’s in total balance, that total balance is the point at
0:09:21 which minimal effort is needed to live. If you’re in balance, you’re not struggling.
0:09:26 Just like the pendulum. The pendulum, when it’s at its equilibrium point, you literally
0:09:30 need zero force to keep it in the equilibrium point forever. You don’t have to apply any
0:09:34 force to it. You want to push it a little bit to the right. You have to apply a force
0:09:39 and keep that force for as long as you want it to stay within that place. And that’s what
0:09:45 we do with our lives all the time. That our nature, our balance, our equilibrium is not
0:09:49 exactly how we’re living. And so we’re constantly applying effort. We’re constantly trying to
0:09:56 be in a place that is not our natural place to be. We want to be there, so we apply the
0:10:01 effort. Is there anything wrong with that? Absolutely not, because life is cyclical.
0:10:08 And life is all compromises as we start. But the trick is to say, when I am in that place,
0:10:15 I am aware that this place is not my natural tendency and I am okay with that because that
0:10:21 place gives me A, B, and C. There is a utility to that place. At the same time, I want to
0:10:28 tell myself openly that I’m heading from that place to that point of equilibrium. That could
0:10:32 be by saying, in the next seven years, I’m not going to do anything about it. But in seven
0:10:35 years’ time, I’m going to start to head in that equilibrium. Or you could say, I’m going
0:10:40 to take a step every day for the next seven years, whichever way you want. And or you,
0:10:45 by the way, or you can also tell yourself, I don’t care. I know it’s not my equilibrium,
0:10:49 but I’m going to do it anyway because that’s what I believe in. I think that’s very much
0:10:56 at the state I’m in. If you ask me, I’d like to be in 50% of the year doing absolutely
0:11:02 nothing with someone I absolutely love with a very simple life, but that’s not my life
0:11:08 every day. And I know that to be true, and I will do it for a while to go because I have
0:11:16 assigned myself something that I believe requires that effort. The other thing that humans do
0:11:23 most of us is we leave a lot of pendulums out of equilibrium. So it’s actually quite
0:11:29 easy to tell yourself, look, my number one pendulum is my work. I’m going to put that
0:11:37 in equilibrium. Then my second pendulum in importance is relationship or reverse them
0:11:42 if you want. The third is my impact. The fourth is my friendships. The fifth is my health
0:11:48 and so on. And then the game is if you want your work to actually benefit, put the others
0:11:53 in equilibrium or acknowledge to yourself that they’re not, but don’t complain about
0:11:59 it. Don’t feel bad about it. And if you do that, you manage to then simply focus yourself
0:12:03 on the one that is your most priority. And then life is in an interesting way linear
0:12:09 that way. In physics, it’s basically instead of the parallel processing of trying to fix
0:12:13 all of them at the same time, you’re simply saying I’m going to process them in series.
0:12:18 I’m going to fix this work element pendulum first. And when it’s done, I’ll fix the next
0:12:22 one. And then when it’s done, I’ll fix the next one. And it’s a constant journey. So
0:12:28 you’re not alone. I’m exactly like you constantly, constantly searching and constantly reflecting
0:12:34 and investigating and finding that equilibrium.
Cơ bản ở đây, chính là tiêu đề của chương đầu tiên trong cuốn sách của bạn, và có vẻ như chương đầu tiên thực sự giới thiệu một phần nào đó về nguồn cảm hứng phía sau việc bạn viết cuốn sách. Bạn nói rất nhiều về vợ của mình và những ảo tưởng mà bạn đang sống trong đó. Những ảo tưởng mà bạn đang sống trong hay đã sống là gì?
Một lần nữa, hãy nghĩ về bức tranh lớn hơn trước. Mọi thứ chúng ta có, nếu bạn chưa từng đến thăm, tìm hiểu và đưa ra một niềm tin chắc chắn, tự tin rằng đây là quan điểm của bạn, thì có thể nó chỉ là một ảo tưởng, điều này thực sự rất nổi bật bởi vì với một người như tôi, người dành nhiều thời gian để suy ngẫm, chúng ta bị ngập trong những ảo tưởng. Mọi thứ từ giá trị của một chiếc túi thương hiệu cho đến những gì truyền hình đang nói với chúng ta, những gì chính phủ được cho là sẽ làm và tất cả những thứ đó. Trừ khi bạn đã suy ngẫm về nó và nói, “Được rồi, tôi đang được nói như thế này. Tôi hành xử như thế này, có thể mâu thuẫn với những gì tôi đã được nói, nhưng tôi cảm thấy như thế này, có thể là một mâu thuẫn thứ ba. Thực tế của tôi ở đâu?” Thật an toàn khi giả định rằng đó chỉ là một ảo tưởng. Một phần lớn của tiếng nói nhỏ trong đầu bạn là sự thừa nhận tất cả những sai lầm mà tôi đã mắc phải khi sử dụng cái máy đó trong cuộc đời tôi, hoặc không phải là tất cả, mà là nhiều sai lầm, không phải nhiều, mà là những sai lầm mà tôi đã mắc phải khi sử dụng cái máy này. Không phải tất cả. Còn rất nhiều sai lầm khác. Một trong số đó, tôi nghĩ là lớn nhất, đó là niềm tin trong những năm đầu đời rằng con cái tôi là một gánh nặng. Gia đình tôi là một trách nhiệm, điều này xảy ra khi họ đến với cuộc sống khi bạn còn rất trẻ. Tôi có Ali khi tôi 25 tuổi. Tôi vừa tròn 26 và tôi kết hôn khi 25 tuổi. Cơ bản là bạn bắt đầu cảm thấy có trách nhiệm. Bạn bắt đầu ưu tiên cho công việc. Bạn bắt đầu chạy trên chiếc máy chạy bộ đó, chiếc máy chạy bộ hedonistic, và chỉ đơn giản là chạy, chạy, chạy, chạy, chạy. Áp lực mà bạn đặt lên bản thân khi làm điều đó khiến bạn bắt đầu nghĩ, “Được rồi, chúng là lý do mà tôi làm việc vất vả như vậy. Chúng là lý do khiến tôi căng thẳng.” Khi thực tế, nếu bạn đã hỏi chúng, chúng sẽ nói, “Ba ơi, chỉ cần đến chơi với chúng con. Chúng con không muốn nhiều hơn những gì chúng con có. Chính tôi đã mất đi bối cảnh và chạy như điên mới khiến tôi nghĩ như vậy.” Cơ bản của những thách thức mà chúng ta gặp phải với bộ não của mình là chúng ta tin những gì mà bộ não nói với chúng ta. Khi bộ não tôi nói rằng chúng là gánh nặng, chúng là thách thức, toàn bộ bản thể của tôi phản ứng với điều đó. Toàn bộ bản thể của tôi bắt đầu hành xử như vậy. Tôi nghĩ rằng thực tế mà chúng ta bỏ lỡ khi làm những điều đó trở thành những gì bạn đã thấy trong đó. Nếu bạn thích bộ phim “Inception”, khi vợ của anh ta có suy nghĩ rằng, chúng ta đang chờ một chuyến tàu, một chuyến tàu, về cơ bản mà cứ chơi đi chơi lại trong đầu cô ấy, điều đó thuyết phục cô ấy rằng đây không phải là thế giới thực, rằng họ đang trong một giấc mơ, và cách để thoát khỏi đó là chết, thực sự đã dẫn cô ấy đến quyết định tự sát. Câu mở đầu của bộ phim mà câu nói tôi yêu thích nhất trong tất cả các thời đại là: “Sát thủ nào là kẻ ký sinh kiên cường nhất?” Kẻ ký sinh kiên cường nhất không phải là vi khuẩn, không phải là virus. Đó là một suy nghĩ mà bạn cắm sâu vào trong não bộ của mình và tin vào nó liên tục trong suốt cuộc đời bạn. Nó định hình mọi thứ. Nó định hình mọi thứ một cách thú vị mà bạn thậm chí không nhận ra tại sao bạn làm những gì bạn đang làm là vì suy nghĩ đó, vì niềm tin đó, vì hệ tư tưởng đó. Con người thực hiện những điều kỳ lạ nhất. Tôi có một người bạn rất, rất quý, một kỹ sư xuất sắc, người đã có suy nghĩ trong đầu rằng, bây giờ anh ấy đã ngoài 60 tuổi, rằng nếu tôi nói ý tưởng của mình cho một doanh nhân, anh ta sẽ đánh cắp nó. Mọi startup mà anh ta từng cố gắng, anh ta muốn vừa là kỹ sư vừa là giám đốc điều hành. Kết quả là mọi thứ anh ta bắt đầu đều thất bại, mặc dù những ý tưởng và sự kỹ càng trong kỹ thuật là điều phi thường, nhưng anh ta chỉ không thể gạt bỏ ý tưởng đó ra khỏi đầu mình. Bạn có thể đi xa tới những người có ý tưởng dẫn đến chiến tranh hoặc sự tàn phá hoặc hành động khủng bố hay bất cứ điều gì. Đó chỉ là một ý tưởng được nuôi dưỡng đủ sâu trong đầu chúng ta mà thực sự dẫn chúng ta trở thành con người mà chúng ta là. Khai thác ý tưởng đó và tìm kiếm nó, đó là điều cơ bản. Điều cơ bản là tìm những suy nghĩ đó và cách bạn có thể xử lý chúng để xóa bỏ chúng, để bạn thực sự sống theo con người mà bạn là, không phải những suy nghĩ đã được cắm sâu vào trong đầu bạn.
Làm thế nào để một người bắt đầu tìm kiếm những suy nghĩ hạn chế hoặc giam cầm đã trở thành GPS vệ tinh trong cuộc sống của chúng ta?
Đó là một khoảnh khắc sự thật. Đó là một khoảnh khắc trung thực. Tôi nghĩ bạn đã bắt đầu với điều đó rất… Tôi không thể tin rằng tôi đã nói về điều đó, câu hỏi rất cá nhân về sự lựa chọn mối quan hệ của tôi. Nhưng đó là một khoảnh khắc sự thật. Không phải là tôi không muốn có ai đó trong cuộc đời mình, nhưng nếu người đó mâu thuẫn với ưu tiên A, thì ưu tiên A thực sự là những gì tôi đứng lên. Bạn có được những điều đó bằng cách so sánh những gì bạn đang nghĩ với những gì bạn thực sự làm và những gì bạn thực sự cảm thấy. Đó là một bài tập rất thú vị. Nếu bạn nhất quán trong điều gì đó, nếu bạn nói, “Tôi là người ăn chay,” ví dụ, nếu bạn xác định mình là người ăn chay, nhưng bạn thèm ăn protein động vật và bạn cảm thấy bị áp lực, thì bạn không phải là người ăn chay. Bạn có thể là một người ăn chay cố gắng. Bạn đang cố gắng trở thành người ăn chay. Bạn có thể là một người ăn chay theo tư tưởng. Bạn tin vào hệ tư tưởng của việc ăn chay, nhưng bạn không… Đừng gọi mình là “Tôi là người ăn chay.” Bạn có thể thay đổi suy nghĩ đó và nói, “Tôi muốn trở thành người ăn chay.” Đó là một suy nghĩ khác với “Tôi là người ăn chay.” Bạn có thể áp dụng điều đó cho mọi thứ, cho mọi phần trong cuộc sống của bạn. Tôi đang trong mối quan hệ ấy. Tôi yêu cô ấy và tôi muốn ở bên cô ấy mãi mãi, nhưng tôi đang nhìn mọi người phụ nữ khác và tôi cảm thấy như mình đang ở trong tù. Tuyệt vời. Hãy nói chuyện đó với chính mình. Hãy nói chuyện với chính mình vì những gì bạn cảm thấy đang mâu thuẫn. Những gì bạn đang làm đang mâu thuẫn với những gì bạn đang nghĩ.
Rất nhiều cuộc đời của tôi đầy những mâu thuẫn.
Chắc chắn rồi.
Nó nói gì vậy? Tôi nói rằng tôi muốn có một mối quan hệ nghiêm túc, nhưng điều tôi làm là luôn làm việc và muốn làm việc suốt thời gian và chọn công việc bất cứ lúc nào. Vậy điều đó có ý nghĩa gì? Điều đó có ý nghĩa gì? Bạn có thể nói cho tôi biết. Tôi không quan tâm. Tôi sẽ không khóc đâu. Nó thật sự… Nhìn này, bạn không đơn độc. Tất cả chúng ta đều như vậy và nó không chỉ liên quan đến một vấn đề. Nó liên quan đến mọi vấn đề. Như tôi thường nói, có ba ngăn trong não của chúng ta. Một ngăn là ngăn mà tôi gọi là ngăn một, đó là những điều mà chúng ta biết là đúng. Ngăn kia là ngăn ba, là những điều không đúng và chúng ta biết nó không đúng. Và phần lớn những gì đang xảy ra bên trong chúng ta là những gì tôi gọi là ngăn hai, là những điều chưa được quyết định. Chúng ta có thể không biết chúng hoặc chúng ta biết rằng chúng không phù hợp nhưng chúng ta có thể sống với chúng tạm thời. Chúng ta không ưu tiên chúng. Điều quan trọng không phải là giải quyết chúng. Điều quan trọng là đánh dấu chúng là ngăn hai. Nếu bạn đánh dấu chúng là ngăn hai trong đầu của bạn, bạn sẽ nói, “Được rồi, khoan đã. Chủ đề này chưa được giải quyết. Nó không phải là ưu tiên của tôi hôm nay, nhưng tôi cần quay lại với chủ đề đó, giống như lựa chọn mối quan hệ của tôi.” Nó mất một khoảng thời gian dài và nhiều thử nghiệm sau khi tôi ly hôn với vợ để cố gắng đến một điểm mà tôi thực sự biết rằng tôi sẽ dành thời gian và điều tra về vị trí của mình trong cuộc sống. Trong suốt thời gian đó, tôi thừa nhận với bản thân mình và tôi nói, “Đây là ngăn hai. Tôi không biết tôi muốn gì. Tôi không.” Và vấn đề là có rất nhiều điều như thế. Nếu bạn sống với giả định rằng đó là ngăn một, bạn hoàn toàn bị rối bời vì hành động của bạn không khớp với cảm xúc của bạn và cảm xúc của bạn không khớp với suy nghĩ của bạn. Bạn không hoàn thiện. Bạn không đầy đủ. Bạn không ổn định. Đó là ý tưởng về sự cân bằng, cách dễ nhất để hình dung nó trực quan là tưởng tượng một cái con lắc. Nếu cuộc sống của bạn ở trong trạng thái cân bằng, nó hoàn toàn cân bằng, điểm cân bằng đó là một điểm mà chỉ cần nỗ lực tối thiểu để sống. Nếu bạn cân bằng, bạn không phải vật lộn. Giống như cái con lắc. Cái con lắc, khi nó ở điểm cân bằng, bạn thực sự không cần lực nào để giữ nó ở điểm cân bằng mãi mãi. Bạn không phải áp dụng bất kỳ lực nào cho nó. Bạn muốn đẩy nó một chút về phía bên phải. Bạn phải áp dụng một lực và duy trì lực đó lâu nhất có thể để nó ở trong vị trí đó. Và đó là những gì chúng ta làm với cuộc sống của mình mọi lúc. Bản chất của chúng ta, sự cân bằng của chúng ta, trạng thái cân bằng của chúng ta không hoàn toàn phù hợp với cách chúng ta đang sống. Và vì vậy, chúng ta liên tục áp dụng nỗ lực. Chúng ta liên tục cố gắng ở một nơi không phải là nơi tự nhiên của chúng ta. Chúng ta muốn ở đó, vì vậy chúng ta cố gắng nỗ lực. Có gì sai với điều đó không? Hoàn toàn không, vì cuộc sống là vòng tròn. Và cuộc sống là tất cả những thỏa hiệp như chúng ta bắt đầu. Nhưng mẹo là khi tôi đang ở vị trí đó, tôi nhận ra rằng vị trí này không phải là xu hướng tự nhiên của tôi và tôi chấp nhận điều đó vì vị trí đó mang lại cho tôi A, B và C. Có sự hữu ích ở vị trí đó. Cùng lúc, tôi muốn nói với bản thân mình rằng tôi đang hướng từ vị trí đó đến điểm cân bằng. Điều đó có thể là nói rằng, trong bảy năm tới, tôi sẽ không làm gì về nó. Nhưng trong bảy năm tới, tôi sẽ bắt đầu tiến về phía đó. Hoặc bạn có thể nói, tôi sẽ tiến từng bước mỗi ngày trong bảy năm tới, theo cách nào bạn muốn. Và hoặc bạn, nhân tiện, hoặc bạn cũng có thể nói với mình rằng, tôi không quan tâm. Tôi biết đây không phải là trạng thái cân bằng của tôi, nhưng tôi sẽ làm điều đó vì đó là điều tôi tin tưởng. Tôi nghĩ rằng tôi thực sự đang ở trong trạng thái như vậy. Nếu bạn hỏi tôi, tôi muốn có 50% thời gian trong năm để hoàn toàn không làm gì với người mà tôi yêu thương tuyệt đối và có một cuộc sống rất đơn giản, nhưng đó không phải là cuộc sống của tôi mỗi ngày. Và tôi biết điều đó là đúng, và tôi sẽ làm điều đó trong một thời gian nữa vì tôi đã giao cho bản thân mình điều gì đó mà tôi tin rằng yêu cầu nỗ lực đó. Điều khác mà hầu hết chúng ta làm là để nhiều cái con lắc không ở trong trạng thái cân bằng. Vì vậy thực sự khá dễ dàng để nói với bản thân, nhìn này, cái con lắc số một của tôi là công việc của tôi. Tôi sẽ đưa nó vào trạng thái cân bằng. Sau đó, cái con lắc thứ hai quan trọng là mối quan hệ hoặc đảo ngược chúng nếu bạn muốn. Cái thứ ba là tác động của tôi. Cái thứ tư là tình bạn của tôi. Cái thứ năm là sức khỏe của tôi và cứ thế. Và sau đó trò chơi là nếu bạn muốn công việc của mình thực sự có lợi, hãy đưa những thứ khác vào trạng thái cân bằng hoặc thừa nhận với bản thân rằng chúng không, nhưng đừng phàn nàn về điều đó. Đừng cảm thấy tồi tệ về điều đó. Và nếu bạn làm điều đó, bạn sẽ chỉ tập trung vào cái mà là ưu tiên lớn nhất của bạn. Và sau đó cuộc sống có một cách thú vị để trở nên tuyến tính theo cách đó. Trong vật lý, nó về cơ bản là thay vì xử lý song song cố gắng sửa tất cả chúng cùng một lúc, bạn chỉ đơn giản nói tôi sẽ xử lý chúng lần lượt. Tôi sẽ sửa cái con lắc công việc này trước. Và khi nó xong, tôi sẽ sửa cái tiếp theo. Và sau đó khi nó xong, tôi sẽ sửa cái tiếp theo. Và đó là một hành trình không ngừng. Vì vậy, bạn không đơn độc. Tôi cũng giống bạn, liên tục tìm kiếm và liên tục suy ngẫm và khám phá và tìm kiếm sự cân bằng đó.
這裡的基本內容,正是你書中第一章的標題,這一章似乎真的引入了你寫這本書的部分靈感。你談到了你的妻子,以及你所生活的各種幻覺。你所生活的幻覺是什麼,或者你曾經生活在什麼樣的幻覺之中?
首先,讓我們先考慮更大的圖畫。我們所擁有的一切,如果不是經過訪問、調查並確信這是自己觀點的能力和信念,那很可能都是幻覺,這一點相當驚人。對於像我這樣花費大量時間反思的人來說,我們淹沒在幻覺之中。從品牌包的價值一直到電視告訴我們的內容,政府應該做什麼等等。除非你反思過,並說:“好吧,我被告知這個。我以這種方式行事,這可能與我所被告知的相矛盾,但我卻有這樣的感受,這可能是第三種矛盾。我的現實在哪裡?”這樣的情況下,很安全地假設這就是一種幻覺。你腦海中那小聲音的一大部分,承認了我在生活中使用那個機器時所犯下的所有錯誤,或說不是全部,但許多錯誤,甚至不僅僅是許多,而是我所犯的許多錯誤。不是所有的,還有更多的錯誤。我認為其中最大的一個,早期的信念是我的孩子是一種負擔。我的家庭是一種責任,這在他們出生的時候,特別是在你年輕時會發生。我在25歲時有了阿里。剛滿26歲,結婚時我25歲。基本上,你開始感到責任。你開始優先考慮工作。你開始在那個享樂主義的跑步機上奔跑,無休止地奔跑。當你如此做的時候,施加在自己身上的壓力使你開始思考:“好吧,他們是我這麼努力工作的原因。他們是我壓力的來源。”但實際上,如果你問他們,他們會說:“爸爸,來和我們玩吧。我們不需要比我們現在擁有的更多。”是我失去上下文,像瘋子一樣奔跑,讓我有了這樣的想法。我們大腦所面臨挑戰的基本原因在於我們相信我們的大腦所告訴我們的。當我大腦告訴我他們是負擔,他們是挑戰時,我整個存在都對此做出反應。我整個存在開始以這種方式行為。我認為在我們做那些事情時,我們忽視的現實,就是你在其中看到的。如果你喜歡電影《全面啟動》,當他的妻子有那個想法時,我們在等一列火車,這個想法不斷在她腦海中回放,讓她相信這不是現實世界,他們身在夢中,而逃離這一切的方法就是死亡,這實際上導致她自殺。這部電影的開頭我最喜愛的台詞是:“什麼是最具韌性的寄生蟲?”最具韌性的寄生蟲不是細菌,不是病毒。它是一個你深植於腦海並在一生中不斷相信的想法。它塑造了一切。有趣的是,它在你甚至不知道自己為什麼這樣做的情況下,塑造了一切,這一切都是因為那個想法,因為那種信念,因為那種意識形態。人們做出最奇怪的事情。我有一位非常親密的朋友,他是一位出色的工程師,他腦海中有這個想法,現在已經60多歲了,若是我把我的想法告訴某個商人,他會偷走它。他每一次嘗試創業時,都想成為工程師和首席執行官。因此,他所創立的一切都失敗了,儘管他的想法和工程能力都相當出色,但他始終無法將那個想法從腦海中移除。你甚至可以追溯到那些有導致戰爭、破壞或恐怖行為的想法的人。這不過是我們腦海中深植的那個想法,真的導致我們成為我們現在的樣子。挖掘出那個想法並找到它,這就是基本的。基本就是找出那些想法,看看你如何應對它們,以便你能根除它們,讓你能夠真正地生活出你自己,而不是那些植入你大腦中的想法。
那麼,一個人如何開始尋找那些限制或囚禁的想法,這些已經成為我們生活衛星導航的想法呢?
這是一個真相的時刻。也是一個誠實的時刻。我覺得你一開始就提到了這個…我無法相信我會談到這個,關於我選擇伴侶的非常個人的問題。但那是一個真相的時刻。我並不是不想要生活中有某個人,而是如果那個人與優先事項A相矛盾,那麼優先事項A就是我所堅持的。你可以通過比較你所想的與你實際行為和實際感受來得到答案。這是一個非常有趣的練習。如果你對某事保持一致,如果你說,“我是素食者”,例如,如果你將自己認同為素食者,但你渴望吃動物蛋白並感受到壓力,那麼你就不是素食者。你可能是一個努力做素食者的人。你正在嘗試成為素食者。你可能是一個意識形態的素食者。你相信素食主義的意識形態,但你並沒有…不要告訴自己,“我是素食者。”你可以改變這個想法,說:“我想成為素食者。”這與“我是素食者”是不同的想法。你可以把這個原則運用到你生活的每個方面。我現在在這段關係中。我愛她,想永遠和她在一起,但我卻在看其他每一個女人,感覺自己像是在監獄中。很好,和自己進行那場對話。和自己進行那場對話,因為你所感受到的與你所做的之間存在矛盾。
我生活中的許多部分充滿了矛盾。
完全正確。
這段話說了什麼?我說我想要一段投入的關係,但我所做的卻是不停工作,並且總是選擇工作,那這意味著什麼?這到底意味著什麼?你可以告訴我。我不在乎。我不會因此而哭。
真的……看,你不是孤單的。我們所有人都是,而且這不僅限於一個主題,而是所有的主題。因此,就如我總是談論的,我們的大腦中有三個區塊。一個區塊是我稱之為第一區塊的東西,這些是我們知道是事實的東西。另一個是第三區塊,這是我們知道不是真的東西。而我們內心大部分的情況是我所稱之為第二區塊的東西,這些東西是不確定的。我們要麼不知道它們,要麼知道它們不一致,但現在可以接受。我們不優先考慮它們。重要的是不是解決它們,而是將它們標記為第二區塊。如果你在腦中將它們標記為第二區塊,你會想,「好吧,等一下。這個主題還沒有解決。它不是我今天的優先事項,但我需要回到這個主題,就像我對關係的選擇一樣。」
在與我妻子分開後,花了很長的時間和很多的實驗,才試著達到一個點,讓我真正知道我會投入時間去調查我在生活中的位置。在這段時間裡,我對自己承認並說,「這是第二區塊。我不知道我想要什麼。我不知道。」重點是這樣的東西有很多。如果你以為它是第一區塊,你就完全搞亂了,因為你的行為與你的感受不匹配,而你的感受與你的思想也不匹配。你不完整。你不滿足。你不安定。
那種平衡的概念,最簡單的視覺化方式就是想像一個擺錘。如果你的生活處於平衡狀態,它是完全平衡的,這種完全的平衡是你維持生活所需的最小努力點。如果你保持平衡,你就不會掙扎。就像擺錘一樣。當擺錘處於平衡點時,你真的不需要施加任何力量來保持其永遠處於平衡點。你不必對它施加任何力量。如果你想稍微把它推向右邊,那你就必須施加力量,並保持這股力量,直到你想讓它停留在那個地方。而這正是我們在生活中一直在做的。我們的本性,我們的平衡,我們的平衡感並不完全是我們的生活方式。因此,我們一直在施加努力。我們一直在努力嘗試去一個並不是我們自然存在的位置。我們想要走到那裡,所以我們施加努力。這樣就有什麼錯嗎?當然沒有,因為生活是循環的。生活充滿妥協,這是我們開始時的樣子。但竅門是,當我處於那種狀態時,我意識到這個地方並不是我的自然傾向,而我對此感到滿意,因為那個地方給了我 A、B 和 C。那個地方是有用的。同時,我想要坦白告訴自己,我正從那個地方走向平衡點。這可能意味著在接下來的七年內,我不會做任何事情。但在七年之後,我會開始向那個平衡點邁進。或者你可以說,我將在接下來的七年裡每天邁出一步,無論你想以什麼方式。不過,你還可以告訴自己,我不在乎。我知道這不是我的平衡,但我還是會這樣做,因為這是我所相信的。我覺得這正是我目前的狀態。如果你問我,我希望一年中的50%時間與我愛的人一起過著非常簡單的生活,但這不是我每天的生活。而我知道這是事實,我會這樣做一段時間,因為我給自己指派了某些我相信需要付出努力的事情。
人類最常做的另一件事是,我們讓很多擺錘失去平衡。因此,告訴自己,看,我的第一個擺錘是我的工作。我會讓它保持平衡。然後我的第二個擺錘是關係或反向,如果你願意的話。第三是我的影響力。第四是我的友誼。第五是我的健康,等等。然後遊戲的規則是,如果你想要你的工作實際受益,就要把其他的擺錘保持平衡,或者承認它們不平衡,但不要抱怨。不要對此感到不安。如果你這樣做,你可以簡單地專注於那個最優先的擺錘。然後生活在某種有趣的方式上是線性的。在物理學中,這基本上不是同時修復所有擺錘的並行處理,而是說我將以串行的方式來處理它們。我會先修復這個工作要素的擺錘。等它完成後,我會修復下一个擺錘。然後等它完成後,我會修復下一個擺錘。這是一個不斷的旅程。所以你不是孤單的。我和你一樣,持續不斷地尋找和反思,並找到那種平衡。

In this moment, ex-chief business officer for Google X, Mo Gawdat asks the question, ‘what are the illusions that you are living under’? Mo believes, that for all of us, our view of reality is an illusion, and this can often become limiting or imprisoning. Too often this viewpoint of reality can lead to an identity you form that you feel that you have to stick with and cannot break away from. Furthermore, Mo says that for a lot of people, inner conflict comes when your actions don’t match with the inner feelings you have, so you don’t feel as if you’re fully complete. To overcome this, Mo says that we need to find balance within ourselves and that this balance can be broken down to smaller, more manageable sections that you can improve on every single day, as ultimately, this search for inner balance is a constant journey.

Listen to the full episode here:  https://g2ul0.app.link/n9c6KH2qlFb

Watch the Episodes On YouTube: https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

Mo Gowdat: https://www.instagram.com/mo_gawdat/?hl=en

https://www.mogawdat.com/

Leave a Comment