Ari Wallach: Create Your Ideal Future Using Science-Based Protocols

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
0:00:06 for everyday life.
0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:15 School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Ari Wallach.
0:00:22 Ari Wallach is an adjunct associate professor at Columbia University School of International
0:00:24 and Public Affairs.
0:00:28 He is also the host of a new TV series, A Brief History of the Future.
0:00:33 Today’s discussion focuses on perhaps one of the most important questions that any and
0:00:38 all of us have to ask ourselves at some point, which is how is it that we are preparing this
0:00:44 planet for the future, not just for our children, if we happen to have children or want children,
0:00:46 but for all people.
0:00:51 The human brain, as we know, is capable of orienting its thoughts and its memories to
0:00:54 the past, to the present, or to the future.
0:00:59 But few people actually take the time to think about the future that they are creating on
0:01:04 this planet and in culture, within our families, etc., for the next generation and generations
0:01:06 that follow them.
0:01:10 Ari Wallach is an expert in this topic, and he has centered his work around what he calls
0:01:16 Long Path Labs, which is a focus on long-term thinking and coordinated behavior at the individual,
0:01:22 organizational, and societal level in order to best ensure the thriving of our species.
0:01:28 And while that may sound a bit aspirational, it is both aspirational and grounded in specific
0:01:30 actions and logic.
0:01:35 So during today’s episode, Ari Wallach spells out for us not just the aspirations, not just
0:01:40 what we want, but how to actually create that positive future and legacy for ourselves,
0:01:43 for our families, and for society at large.
0:01:48 It’s an extremely interesting take on how to live now in a way that is positively building
0:01:49 toward the future.
0:01:53 So by the end of today’s episode, you will have a unique perspective on how your brain
0:01:58 works, how you frame time perception, and indeed how you frame your entire life.
0:02:02 Before you begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:02:04 and research roles at Stanford.
0:02:08 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
0:02:11 about science and science-related tools to the general public.
0:02:15 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
0:02:17 Our first sponsor is David.
0:02:19 David makes a protein bar unlike any other.
0:02:25 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
0:02:30 That’s right, 28 grams of protein, and 75% of its calories come from protein.
0:02:33 This is 50% higher than the next closest protein bar.
0:02:36 These bars from David also taste incredible.
0:02:40 My favorite bar is the cake-flavored one, but then again, I also like the chocolate-flavored
0:02:42 one, and I like the berry-flavored one.
0:02:43 Basically, I like all the flavors.
0:02:45 They’re all incredibly delicious.
0:02:49 Now for me personally, I try to get most of my calories from Whole Foods.
0:02:52 However, when I’m in a rush, or I’m away from home, or I’m just looking for a quick
0:02:57 afternoon snack, I often find that I’m looking for a high-quality protein source.
0:03:02 With David, I’m able to get 28 grams of high-quality protein with the calories of a snack, which
0:03:07 makes it very easy to hit my protein goals of 1 gram of protein per pound of body weight,
0:03:10 and allows me to do so without taking on an excess of calories.
0:03:12 As I mentioned before, they are incredibly delicious.
0:03:14 In fact, they’re surprisingly delicious.
0:03:15 Even the consistency is great.
0:03:19 It’s more like a cookie consistency, kind of a chewy cookie consistency, which is unlike
0:03:21 other bars, which I tend to kind of saturate on.
0:03:25 I was never a big fan of bars until I discovered David bars.
0:03:27 If you give them a try, you’ll know what I mean.
0:03:32 So if you’d like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
0:03:36 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
0:03:39 Today’s episode is also brought to us by Helix Sleep.
0:03:43 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are customized to your unique sleep needs.
0:03:47 I’ve spoken many times before on this and other podcasts about the fact that getting
0:03:51 a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical health, and performance.
0:03:55 Now the mattress we sleep on makes an enormous difference in terms of the quality of sleep
0:03:56 that we get each night.
0:04:01 We need a mattress that is matched to our unique sleep needs, one that is neither too
0:04:06 soft nor too hard for you, one that breathes well and that won’t be too warm or too cold
0:04:07 for you.
0:04:11 If you go to the Helix website, you can take a brief two-minute quiz and it asks you questions
0:04:13 such as, “Do you sleep on your back, your side, or your stomach?
0:04:15 Do you tend to run hot or cold during the night?”
0:04:17 Things of that sort.
0:04:18 Maybe you know the answers to those questions.
0:04:19 Maybe you don’t.
0:04:22 Either way, Helix will match you to the ideal mattress for you.
0:04:25 For me, that turned out to be the Dusk mattress, D-U-S-K.
0:04:30 I’ve been sleeping on a Dusk mattress for, gosh, no, more than four years and the sleep
0:04:33 that I’ve been getting is absolutely phenomenal.
0:04:37 So if you’d like to try Helix, you can go to helixsleep.com/huberman.
0:04:41 Take that two-minute sleep quiz and Helix will match you to a mattress that’s customized
0:04:43 for your unique sleep needs.
0:04:47 Right now, Helix is giving up to 25% off all mattress orders.
0:04:52 Again, that’s helixsleep.com/huberman to get up to 25% off.
0:04:55 Today’s episode is also brought to us by Roka.
0:04:59 Roka makes eyeglasses and sunglasses that are the absolute highest quality.
0:05:03 I’ve spent a lifetime working on the biology of the visual system, and I can tell you that
0:05:06 your visual system has to contend with an enormous number of different challenges in
0:05:10 order for you to be able to see clearly from moment to moment.
0:05:14 Roka understands all of that and has designed all of their eyeglasses and sunglasses with
0:05:17 the biology of the visual system in mind.
0:05:20 Roka eyeglasses and sunglasses were first designed for use in sport, in particular for
0:05:22 things like running and cycling.
0:05:26 And as a consequence, Roka frames are extremely lightweight, so much so that most of the time
0:05:28 you don’t even remember that you’re wearing them.
0:05:32 And they’re also designed so that they don’t slip off, even if you get sweaty.
0:05:35 Now even though Roka eyeglasses and sunglasses were initially designed for sport, they now
0:05:39 have many different frames and styles, all of which can be used not just for sport, but
0:05:44 also for wearing out to dinner or to work, essentially any time and any setting.
0:05:48 I wear Roka readers at night, or Roka eyeglasses if I’m driving at night.
0:05:51 And I wear Roka sunglasses in the middle of the day, anytime it’s too bright for me to
0:05:52 see clearly.
0:05:54 My eyes are somewhat sensitive, so I need that.
0:06:00 I particularly like the Hunter 2.0 frames, which I have as eyeglasses and now as sunglasses
0:06:01 too.
0:06:06 If you’d like to try Roka, you can go to Roka.com/huberman to get 20% off your purchase.
0:06:10 Again, that’s Roka.com/huberman to get 20% off.
0:06:13 And now for my discussion with Ari Wallach.
0:06:14 Ari Wallach, welcome.
0:06:16 Andrew Huberman, thank you for having me.
0:06:19 You and I go way back.
0:06:21 And I think that’s a good way to frame today’s conversation.
0:06:28 Not by talking about our history by any stretch, but because really what I want to understand
0:06:32 is about time and time perception.
0:06:38 So without going into a long dialogue, the human brain is capable of this amazing thing
0:06:42 of being able to think about the past, the present, or the future, or some combination
0:06:44 of the three.
0:06:49 If other animals and insects do that, I wouldn’t be surprised, but we do that.
0:06:55 And we do it pretty well, provided all our mental faculties are intact.
0:07:01 One of the key aspects to brain function, however, is to use that ability to try and
0:07:05 set goals, reach goals, and that’s a neurochemical process.
0:07:14 And I would say these days, more than ever, we operate on short time frame reward schedules,
0:07:18 meaning we want something.
0:07:22 We generally have ways of getting it pretty quickly, or at least the information about
0:07:27 how we might get it pretty quickly, and we either get it or we don’t.
0:07:31 And of course, it involves dopamine and a bunch of other things as well.
0:07:36 A lot of your work is focused on linking our perception of what we’re doing in the present
0:07:43 with knowledge about the past, and trying to project our current decision making into
0:07:48 the future to try and create a better future.
0:07:53 And that’s some pretty heavy mental gymnastics, especially when many, perhaps most, but certainly
0:08:00 many, many people worldwide are just trying to get through their day without feeling overly
0:08:05 anxious, without letting their health get out of control, or I should say their illness
0:08:08 get out of control, and on and on.
0:08:15 So to kick the ball out, I’ve got this long-winded question, and it is indeed a question, which
0:08:24 is how do we navigate this conundrum, like if we really care about the future, what do
0:08:29 we want to do, where do we want to place our mental frame, and how do we start going about
0:08:30 doing that?
0:08:34 It’s a great question or a great series of questions.
0:08:39 One of the things that Homo sapiens do extremely well is what we call mental time travel.
0:08:45 We’re able to actually take ourselves in the current moment and project out.
0:08:52 In fact, Marty Seligman, the father of positive psychology, put forth this idea in this great
0:08:56 book called Homo Prospectus, that what separates us out from almost every other species, as
0:09:01 far as we know, the ones we can talk to, mostly us, is that we do two things extremely well.
0:09:04 We can do mental time travel towards the future.
0:09:11 We can think about different possible outcomes, different possible scenarios, and we can collaborate
0:09:15 to make the ones that we want to see manifest manifest.
0:09:19 That involves language, that involves social interaction, a whole bunch of other things.
0:09:25 But at the end of the day, what we do extremely well, as far as we know, we’re the only ones
0:09:28 who do it, and I think this is part of the reasons why we’re so good at what we do as
0:09:33 a dominant species on this planet, is to project out into futures that we want.
0:09:36 We know where this comes from, mostly.
0:09:38 It’s coming from the hippocampus, right?
0:09:43 Which one thing about the hippocampus that’s amazing is that it’s almost atemporal.
0:09:45 It doesn’t actually have a time stamp.
0:09:51 What it does is it takes snapshots of episodic memories that have happened in the past, reassembles
0:09:56 them so that we can mentally time travel and then figure out these different future scenarios
0:09:57 of what might happen.
0:10:01 If we take Aryan Andy 150,000 years ago.
0:10:02 He calls me Andy, folks.
0:10:03 Sorry, okay.
0:10:04 That’s Andrew.
0:10:05 No, it’s okay.
0:10:06 Just stick with Andy.
0:10:07 I’m going to stick with Andy.
0:10:08 I’m giving you permission for at least the duration of this episode.
0:10:10 The duration of this episode.
0:10:14 So, Andrew, now, Andy, look, here’s the thing.
0:10:20 If Aryan Andy are out on the Serengeti 150,000 years ago, right, Homo sapiens about 200,000
0:10:24 years ago, about 150,000 years ago, we’re kind of starting to spread out of the Rift Valley
0:10:31 into Africa and we’re now at a point where we’re no longer singular, but we’re within
0:10:33 a kind of a small tribal structure.
0:10:35 We want to start hunting larger and larger game.
0:10:36 We’re no longer reactive.
0:10:39 So, we want to go after that game.
0:10:43 It’s not a foregone conclusion that when we go after something, it’s going to do what
0:10:44 we want it to do.
0:10:48 We have to start thinking about different scenarios, so that first kind of mental time travel
0:10:54 is really coming from our desire for more protein to exist and to grow the group and
0:10:59 really to feed the super energy-intensive thing called the human brain.
0:11:03 That’s where mental time travel starts and hippocampus takes different memories of different
0:11:07 ways we’ve hunted and been successful in the past or not successful and starts to put
0:11:09 together scenarios.
0:11:13 Now, fast-forward, so that’s a very long time ago.
0:11:22 You take us through the Middle East, into Europe, into Asia, 20,000 years ago, our ancestors
0:11:27 cross Beringio, which is now the Bering Strait, and we’re in North America.
0:11:34 Fast-forward to right now, on my way in here, I get a notification on my phone, and I immediately
0:11:38 pick up the phone to see, and you’ve covered this before, what’s that new information?
0:11:40 What is it that I have to react to?
0:11:46 So, we’re working on two, 300,000-year-old hardware, at the same time we have a cultural
0:11:54 substrate that is, for lack of better words, has hacked into that older part of us to make
0:12:03 us, A, want that immediate gratification, and B, force us to now react in a way where
0:12:07 that mental time travel has closed that temporal horizon.
0:12:11 We’re now training ourselves no longer to think about the far future, but to actually
0:12:16 think about the immediate present, and I don’t mean present in a Buddhist way.
0:12:18 I mean presentism as in a hall of mirrors.
0:12:23 There is no past, there is no future, there’s only this moment, and so it’s becoming extremely
0:12:29 difficult for us as individuals, as societies, as a civilization to think about the long-term
0:12:34 in the way that you and I may have done 150,000 years ago, because winter was coming, and we
0:12:37 would start thinking, “Where are we going to move our family, and our tribe, or our clan,
0:12:39 and we would go to warmer climates?”
0:12:41 We don’t even do that anymore, right?
0:12:45 We’re so in this moment that it’s becoming extremely difficult for us to break out of
0:12:47 this presentist moment.
0:12:51 I really appreciate your answer for a couple of reasons.
0:13:00 Through the ’90s and early 2000s, and maybe even until 2020, there was a growing movement
0:13:07 within science, but also outside of science towards encouraging people to be mindful,
0:13:09 this whole notion of being present, right?
0:13:16 But what you’re describing is actually too much being present, what you’re calling presentism.
0:13:22 Of course, it depends on what’s happening in the present, but in the ’80s, in the ’90s,
0:13:28 in the 2000s, up to about 2020, because of course we’re still in the 2000s, there was
0:13:30 this notion of future tripping.
0:13:31 People are future tripping.
0:13:34 They’re spending too much time worrying about the future, too much time worrying about
0:13:35 the future.
0:13:42 I feel like the horizon on our cognition has really come closer in now, and as you said,
0:13:47 we’re in this hall of mirrors where it’s constant stimulus and response, and I don’t
0:13:48 want today’s discussion to be doom and gloom.
0:13:51 We’re going to talk about solutions.
0:13:55 I think between what you’re saying and what Jonathan Haidt, who is on this podcast, author
0:14:00 of Anxious Generation, Coddling in the American Mind, Professor at NYU, et cetera, has said,
0:14:07 “I’m starting to really believe that, yes, the human brain can focus on past, present,
0:14:13 or future, or some combination, but that something about the architecture of our technologies
0:14:16 and our human interactions,” because those are so closely interwoven, “that’s taking
0:14:23 place now has us really locked in the present in stimulus response,” and I’m going to just
0:14:26 briefly reference a previous episode of the podcast I did.
0:14:32 It’s one of my favorite conversations ever on or off microphone, which was, excuse me,
0:14:37 with Dr. James Hollis, an 84-year-old Jungian psychoanalyst, where he had many important
0:14:44 messages there, but one of them was, “We absolutely need to take five to 10 minutes each day to
0:14:48 exit stimulus response mode,” typically by closing one’s eyes and just looking inward.
0:14:53 It doesn’t even have to be called meditation, “in order to understand what our greater wishes
0:15:00 are,” how to link our current thinking and behavior to the future and to the past, and
0:15:06 I think he’s qualified to say this because he’s an analyst, that process actually is
0:15:09 a reflection of the unconscious mind.
0:15:14 To link these concepts in a more coherent way, is it possible that we are just overwhelmed
0:15:21 with notifications, either the traditional type of notifications on your phone, but that
0:15:26 we’re basically just living in stimulus response all the time now, and if so, what direction
0:15:34 is that taking ourselves as individuals, as families, as communities, and as a species?
0:15:38 I’m basically validating what you just said, even though you don’t need my validation,
0:15:43 and just asking how bad is it to just be focused on managing the day-to-day, or maybe that’s
0:15:45 a better way to go about life.
0:15:47 You need to manage the day-to-day.
0:15:50 There are people like me who are full-time futurists.
0:15:54 We tend to be very anxious, because what we tend to do is think more in the future and
0:15:55 aren’t as present as we should be.
0:16:03 That being said, if 90% of your day is going about your day, dealing with what’s to write
0:16:05 in front of you, that’s great.
0:16:11 What I’m advocating for is what I call kind of transgenerational empathy.
0:16:12 It’s a mouthful.
0:16:16 We know empathy, you’ve had guests on that.
0:16:22 Transgenerational empathy, first and foremost, starts with empathy and compassion for yourself.
0:16:27 Then we move into empathy for those who came before, which then allows us to build empathy
0:16:33 for the future, future Ari, future Andy, but then future generations, and we can get into
0:16:34 how to do that.
0:16:37 Maybe we could just parse each of those one by one.
0:16:40 How do you define empathy for self?
0:16:43 Empathy for yourself is in many ways, it’s almost self-compassion.
0:16:47 It’s recognizing you’re doing the best you can with what you have.
0:16:56 Part of the issue is we surround ourselves, and I’m guilty of this, of images and quotes
0:17:03 and books of how to live your best life, how to be amazing, and anything below that metric
0:17:05 of perfection, you start to feel terrible.
0:17:10 You start to kind of ruminate over what you lie in bed at night and you think, “How could
0:17:11 I have done that?
0:17:13 How could I have done that?”
0:17:20 You forget that you’re only able to handle what you can at that time and you can’t hold
0:17:22 yourself up to this idealized yardstick.
0:17:24 Look, I dealt with this for a long time.
0:17:30 We learned my father had stage 4 cancer when I was 18 years old, and from when he learned
0:17:39 to when he passed away was only four months, and for a lot of that time, I was kind of
0:17:40 in denial.
0:17:45 I wasn’t actually there with him as much as I should have been.
0:17:49 In fact, and we won’t go into this, I was actually with you that summer.
0:17:53 We were working together that summer at a summer camp.
0:17:55 For years, I beat myself up.
0:17:56 How could I have done that?
0:17:57 I should have been home with him.
0:18:00 It was only going to be four months.
0:18:06 Then I realized, and this is a self-compassion, 18-year-old Ari was only at a place emotionally
0:18:10 and psychologically to be able to do what I did.
0:18:15 It wasn’t the older 30 or 40-year-old Ari of now being like of having these regrets.
0:18:19 Empathy for yourself really, really centers, it doesn’t mean you let yourself off the
0:18:20 hook.
0:18:23 It doesn’t mean you can go willy-nilly and treat people terribly.
0:18:29 It means you recognize that who you were even yesterday is in many ways different than
0:18:34 who you are today and what you’ve learned.
0:18:36 Personal empathy has to start with yourself.
0:18:42 It has to start with being able to look in the mirror and say, “I’m not perfect.
0:18:52 I was born into this world, into a family, into my birth family or family that you choose.”
0:18:54 They were born into something.
0:18:58 You work with what you have, but you have to start there because so many times I work
0:19:03 with people and I talk to people and say, “Oh, I want to have empathy for the past and for
0:19:04 the future.”
0:19:05 They don’t have it for themselves.
0:19:11 If you don’t start there, it becomes very, very difficult to spread out first obviously
0:19:16 going backwards and then ultimately the goal of my work is to get you to spread that out
0:19:17 into the future.
0:19:21 I love this concept of empathy for self because I’ve heard it before in other contexts, but
0:19:25 I haven’t heard it operationalized the way that you describe it.
0:19:30 I think there’s two phrases that come to mind.
0:19:37 There’s a book called A Fighter’s Heart by Sam Sheridan and it’s a pretty interesting
0:19:41 account of all the different forms of martial arts and fighting.
0:19:46 There’s an interesting part of the book where he says, “You can’t have your 20th birthday
0:19:52 until you’re 19,” which is a big giant duh, but it’s actually a pretty profound statement.
0:19:53 By the way, he went to Harvard.
0:19:54 He’s a smart kid.
0:19:56 His father was in the SEAL teams.
0:19:58 He has an interesting lineage in his own right.
0:20:06 I think at Harvard, he claims he just painted and smoked cigarettes, so it’s a bit of an
0:20:07 iconoclast.
0:20:12 In any case, I think that statement, “You can’t have your 20th birthday until you’re
0:20:16 19,” is something that we forget because of the immense amount of attention that we
0:20:21 pay to trying to be like others and satisfy external metrics.
0:20:25 I like to think he was in agreement with you, if I may.
0:20:31 The other thing that happened to me recently that comes to mind is that I, like many people,
0:20:35 peruse Instagram, I teach on Instagram, et cetera.
0:20:39 There are a lot of these “accounts,” like life inspiration accounts.
0:20:44 I would argue that the half-life of any one of those posts is pretty short, but some are
0:20:48 pretty interesting and there’s a guy, I’ll put it in the show note captions.
0:20:50 I don’t remember off the top of my head.
0:20:52 Not a huge account, not a small account.
0:20:56 I think he lives in Austin.
0:21:01 He goes through this long discourse about the challenges of the human mind for a lot
0:21:05 of the reasons that we’re talking about, its ability to flip from past to present to future,
0:21:06 et cetera.
0:21:14 Then he says it basically distills down to one actionable step per day or per morning,
0:21:20 which is at some point, if you want to grow and be more functional, you have to ask yourself,
0:21:26 what am I going to do today to make my day better?
0:21:30 Not to be better than I was yesterday, which is also a fine statement, but that one never
0:21:34 really resonated for me because yesterday could have been an amazing day.
0:21:36 You might not be as good as yesterday.
0:21:41 Every day is its own unique unit and our biology really does function on these circadian biology
0:21:43 units of 24 hours.
0:21:45 There’s no negotiating that.
0:21:50 I like this concept of what can I do today to make my life and hopefully the lives of
0:21:55 others better, because it implies a verb and action step and it’s really focused on the
0:21:58 unit of the day, which is really what we’ve got.
0:21:59 That resonated.
0:22:03 According to your definition, empathy for self starts with understanding that we’re always
0:22:08 doing the best we can with what we’ve got, but that there’s a striving woven into that
0:22:11 statement, that there is a need for striving.
0:22:15 At what point do we start to develop empathy for others and what does that look like?
0:22:19 Is empathy for somebody else feeling what they feel?
0:22:21 That’s a traditional definition.
0:22:27 Look, we start off with cognitive intellectual empathy, so you can think it.
0:22:34 Where you really want to be able to be is at a place where their feelings are feelings
0:22:40 that you can feel and if they’re feeling bad, you want to bring some resolution to that.
0:22:42 If they’re feeling good, you can be there with them.
0:22:48 At a fundamental level, this is mirror neurons and I’m connecting with you and you are connecting
0:22:52 with me and there’s a genetic adaptive fitness for that.
0:22:56 We all want to be in sync because the tribe that works together, flourishes together and
0:22:57 thrives together.
0:23:05 It makes sense at that level, but when I’m feeling empathy for another, their state of
0:23:10 being can be as important as my own state of being.
0:23:15 It can be taxing, don’t get me wrong, but ultimately, that is what self-compassion can
0:23:20 give you because it can give you a state of being where those around you are no longer
0:23:22 fundamentally disconnected.
0:23:28 I think one of the great errors of where we have taken this civilization over the past
0:23:31 several decades, if not centuries, is disconnection.
0:23:36 Disconnection from ourselves, disconnection from each other, and disconnection from nature
0:23:37 and the planet.
0:23:43 So, anything we can do to further that connection is going to benefit us today in the current
0:23:44 moment.
0:23:53 So, if we were to break that down into the requirements for empathy and connection, one
0:23:57 it seems like presence, like we need to be present, like if we’re going to appreciate
0:24:04 a fern, a beautiful fern or a dog or a significant other or another human being that we happen
0:24:08 to encounter, we have to be present.
0:24:11 If we’re going to have empathy, our mind can’t be someplace else.
0:24:12 Can’t be wandering.
0:24:16 Being in the past can’t be in the future, or we’re not going to be able to really touch
0:24:19 into the details of the experience.
0:24:23 So, that seems like requirement number one.
0:24:31 The second is that we need to be able to leave whatever pressures are on us to tend to other
0:24:32 things, right?
0:24:35 Like every neural circuit we know has a push and a pull, like in order to get A, you need
0:24:40 to suppress B, and this is the way neural circuits work generally, flexors and extensors
0:24:46 in the muscles are a good analogy for, which by the way, like if you’re going to flex your
0:24:53 bicep, your tricep is essentially relaxing in vice versa in so many words.
0:24:56 The PTs are going to dive all over me for that one, but that’s sort of how neural circuits
0:24:57 in the brain work.
0:25:02 We can actually see all around us by virtue of neurons that respond to either increments
0:25:06 or decrements in light, and their difference is actually what allows us to see boundaries,
0:25:08 borders, visually.
0:25:12 So, we need to suppress like our thoughts about where we need to be that day or other
0:25:17 things that are going on for us, and then we need to be able to return to our own self-attention
0:25:20 in order to be functional.
0:25:25 And I think that, I think this is where the challenge is and where the next question arises,
0:25:33 which is on the one hand, I could imagine that, okay, we’ve got so many pressures upon
0:25:38 us every day, all day, that it’s getting much harder to be present, to be empathic, and
0:25:43 to build this idealized future or better future.
0:25:47 But on the other hand, I hear you and other people saying, well, things are so much better
0:25:52 than they were even 50 years ago in terms of health outcomes, believe it or not, in terms
0:25:57 of status of people having shelter, et cetera.
0:25:58 And this is a shock to a lot of people.
0:26:01 They’re like, wait a second, I didn’t see homeless people on the street when I was a
0:26:02 kid.
0:26:08 Well, they were people suffering where else where you didn’t perhaps didn’t see them.
0:26:14 So there are a couple of levels of question here, but the first one is perhaps, are we
0:26:16 much better off?
0:26:23 But we are worse off in the sense that there’s so much incoming that we miss the fact that
0:26:24 we’re better off.
0:26:28 Like, you know, is it like notifications preventing us from seeing that we actually have so much
0:26:34 that we’re 100 times better off than we were as a species 50 years ago?
0:26:39 Because I feel like a lot of the debates that I see online about climate change, about health,
0:26:43 about longevity, it’s like, it’s overwhelming because I feel like people aren’t agreeing
0:26:45 on the first principles.
0:26:47 So let’s start with this.
0:26:53 Are human beings better off in terms of health and longevity than we were?
0:26:55 Let’s go short scale, 50 years ago.
0:27:01 So look, in aggregate, because we can find peaks and valleys, right, when we zoom in.
0:27:05 If we pull back, there’s no better time to be alive as a homo sapien on planet earth
0:27:06 than right now.
0:27:09 Now, someone’s going to argue right now and they’re going to say, no, no, no, no, no.
0:27:14 I mean, according to what metrics like happiness, health, infant mortality, even, even as we
0:27:20 backslide in this country, being a woman, education, the kind of the calories that we
0:27:25 get across the book, if you and I go outside and you stepped on a rusty nail 100 years
0:27:27 ago, good chance you would die.
0:27:31 Right now, we just go to the, you know, to the drugstore and put something on it.
0:27:33 Or we even know that we don’t even have to put anything on it.
0:27:37 We can just put it underneath high pressure water for 30 seconds and that’ll clean out
0:27:39 because we now know germ theory, right?
0:27:43 So net net, this is the best time to be alive.
0:27:48 All the markers, you can go to GapMinder if you want and you can see that we are doing
0:27:49 better.
0:27:50 We are progressing.
0:27:57 The issue is that we are now at an inflection point because the things that we do or do
0:28:04 not do across the major issues of our day and how we deal with them, climate change, artificial
0:28:12 intelligence, synthetic biology, what we do or do not do will dictate not only the next
0:28:16 several years and several decades, potentially the next several centuries.
0:28:17 So you’ve hit it.
0:28:20 We’re being bombarded by information.
0:28:24 Most of the information we’re attracted to is the negative, negativity bias.
0:28:28 You and I on this, we’re going to go back to R and Andy 150,000 years ago.
0:28:34 If we saw this beautiful tree aesthetically and we saw maybe a tree over here that was
0:28:35 on fire.
0:28:39 You and I would zoom in on the tree on fire and focus on the negative because negative
0:28:41 things hurt and kill us.
0:28:46 That being said, if you and I run a major media company, you and I both know that the
0:28:50 more negative stories that we put out, the more hits we’re going to get, not this media
0:28:51 company.
0:28:52 Not this media company.
0:28:53 I’m not kidding.
0:28:58 But all the other way, I would argue some of your success comes from the fact that you
0:29:03 don’t wallow in the negativity and there’s a real thirst and a hunger and desire to learn
0:29:07 more about who we are and how we can make ourselves better.
0:29:09 But that negativity bias is still part of us.
0:29:16 I think one of the issues that we have to confront as a society is that there are parts
0:29:21 of us, the prefrontal cortex parts of us that are amazing, that build microphones, that
0:29:23 have conversations, that stream across the internet.
0:29:25 And then there are parts of us.
0:29:27 This is Jonathan’s elephant in the rider.
0:29:31 There are parts of us that happen below the surface that have hundreds of thousands, if
0:29:33 not millions of years of legacy.
0:29:37 We often want to either be up here and say, “Oh, we’re so smart.
0:29:38 We’re so great.”
0:29:41 We want to wallow in the death and despair and the horrific things that we can do to
0:29:42 one another.
0:29:47 You know, my personal past on my father’s side is, I think, some of the darkest moments
0:29:52 in homo sapien behavior, and that was not that long ago.
0:29:59 So if we want to move into a place that allows us to ask what I think is the fundamental
0:30:04 question of our time, which is, how do we become the great ancestors the future needs
0:30:05 us to be?
0:30:10 We need to find a way to both tap into the elephant in the rider, which you’ll do a
0:30:12 better job of me in explaining than I will.
0:30:13 No, I love this idea.
0:30:16 I mean, we could map it to neural circuits, but I love this idea of high-level concepts
0:30:22 and then neural circuits that are very what Dr. Paul Conti was on this podcast.
0:30:28 Psychiatrist, brilliant psychiatrist, said, “You know, the limbic system, the emotional
0:30:32 system doesn’t know or care about the clock or the calendar.
0:30:34 It just elicits feeling.
0:30:37 It doesn’t care about whether or not that feeling is relevant to the past, the present
0:30:38 or the future.
0:30:42 It just has a job, which is just to bring out a particular feeling.”
0:30:46 You’re jumping ahead a little bit, but that’s OK, because what you’re jumping into is when
0:30:53 we ask and we want to have an empathic connection, we want to have empathy with future generations.
0:30:55 We don’t want it to just be cognitive.
0:30:57 We don’t want it just to be intellectual.
0:30:59 We actually want it to be emotional.
0:31:04 So if I ask someone, what do you want the future to be like for your great-grandkids
0:31:06 in the 2080s?
0:31:09 And they give me a list of kind of bullet points, but they’re usually externalized bullet
0:31:10 points.
0:31:11 Shelter, healthcare.
0:31:12 Yeah.
0:31:16 And then I follow up, and we’ve done this in other people, much smarter than you have done
0:31:17 this study.
0:31:20 We say, “Yakov Tropic NYU” is the one who taught me this.
0:31:23 How do you want them to feel?
0:31:24 That’s different, right?
0:31:31 There’s DeMastio’s, this is somatic markers hypothesis theory, right, where if you really
0:31:35 want something to happen, it’s not just about visualizing it.
0:31:40 It’s about visualizing it and connecting it to the emotional, amygdala sense of what that
0:31:44 is to actually move towards the actions and change the behaviors that you want.
0:31:47 Madison Avenue understands this, marketing understands this.
0:31:51 But the general public tends not to, sorry to keep in touch to you, but also it was the
0:31:52 kids say, “Sorry, not sorry.”
0:31:57 In the sense that I want to make sure that I highlight something, Martha Beck is somebody
0:32:02 who I think has done some really brilliant work creating practices where when one is
0:32:07 not feeling what they want to feel, there’s this kind of question, like, are you supposed
0:32:08 to feel your feelings?
0:32:11 Are you supposed to create new feelings in place of them, especially if they’re unpleasant?
0:32:16 And it’s like, there’s no clear answer to that because it’s complicated, infinite number
0:32:17 of variables.
0:32:23 But she does have this interesting practice whereby it’s a bit like a meditation where
0:32:26 if you’re struggling with something, like maybe you’re struggling with boredom or not
0:32:31 knowing where to go with your life or you’re not happy or you just feel some underlying
0:32:37 anxiety to think back to a time when you felt particularly blank, like a time when you felt
0:32:41 particularly empowered or particularly curious.
0:32:48 It can be very specific, particularly amused because, and the idea is that in anchoring
0:32:54 to the emotion state first, you call to mind a bunch of potential action steps.
0:33:00 And the reason I like this approach is that that is at least one way that, quote unquote,
0:33:05 the brain works, which is that the emotion states are linked to a bunch of action step
0:33:06 possibilities.
0:33:11 Kind of like a magic library where if you go into the room called sadness, there are
0:33:14 a bunch of action steps associated with the go beyond crying.
0:33:16 It’s like curling up in the fetal position, et cetera.
0:33:21 You go into the room that’s called excitement and there’s all this idea about getting in
0:33:24 vehicles and going places and things of that sort.
0:33:34 So what you’re talking about is, I believe, thinking about the emotional states of others
0:33:39 and then from there, I think this is where you’re going to go, cultivating some action
0:33:45 steps that you can take to ensure that that future generation can access those emotions.
0:33:49 Yes, but with a slight correction, because it’s not about thinking about their future
0:33:52 emotional states, it’s actually feeling them.
0:33:53 I see.
0:33:55 So it’s not saying, I want my kids to be happy.
0:33:58 I want them to feel, I want them to have no trauma.
0:34:04 It’s feeling what it would be to have to be happy, no trauma.
0:34:05 Yes.
0:34:06 Right.
0:34:07 Okay.
0:34:08 Because that becomes an anchor.
0:34:09 Right?
0:34:10 She’s 100% correct.
0:34:12 What it does is, but it places it, it’s like a kej anchor.
0:34:16 So if you and I were sailors, which we’re not, there’s a thing called a kej anchor.
0:34:22 And a kej anchor is this anchor that you throw 30, 40 meters off to the side, it hits the
0:34:27 bottom and you use the rope to pull yourself there.
0:34:29 Things will pull us towards those futures.
0:34:31 It will alter the behaviors.
0:34:37 So time and time again, when we intellectualize and we become overly cognitive in terms of
0:34:43 futures that we want to see happen for ourselves, future Ari, or future Wallach family or future
0:34:49 society or future global planetary civilization, if we think about it, that’s one thing.
0:34:54 But to actually execute on those goals, we have to actually connect the emotional state
0:34:56 that we want to be in to drive that function.
0:34:59 Remember, look, this is one of the things that Marty Seligman says that the Freud got
0:35:00 it wrong.
0:35:06 Freud felt, as Marty says, that emotions were these things that we, that happened in the
0:35:10 past that we would use to dwell on and that was in the row season, anxiety and depression.
0:35:12 No, no, no, no.
0:35:16 Emotions are there to help us make better decisions for the future.
0:35:21 We are future oriented mammals and species.
0:35:25 So what emotions do, it’s not meant to be like, oh, you know, I, I had this like terrible
0:35:26 breakup.
0:35:27 I feel so terrible.
0:35:30 Uh, and then I’m going to go to my therapist.
0:35:32 I’m going to talk about all that stuff that happened in the past.
0:35:33 That’s one way of looking at it.
0:35:39 The other way is your body is telling you in a very, very visceral way, whatever you just
0:35:43 did to that had you in that situation, don’t do it again, because if you do, you’re going
0:35:44 to feel a certain way.
0:35:49 You know, they did the study where they, at a college campus, they found people who had
0:35:54 just been in a kind of a quasi longterm relationship that I’d gone through a breakup.
0:35:55 quasi longterm.
0:35:56 Six months.
0:35:57 Six months.
0:35:59 What I’ve learned in life is it’s important to define the relationship.
0:36:00 Yes.
0:36:01 About six months.
0:36:02 Okay.
0:36:06 And people who had gone through the breakup, they, they gave, they gave, you know, one group
0:36:10 of placebo and another group actually just got a acetaminophen, got Tylenol.
0:36:14 And the group that got the acetaminophen actually felt better.
0:36:15 Why?
0:36:17 Because those, because we actually feel emotions.
0:36:22 We actually feel pain at some of the same circuits are being tripped.
0:36:27 And so that says to me that emotions are there to guide future action.
0:36:34 So if we can have prosocial emotions, awe and empathy and compassion and this, this one
0:36:38 we call love as what we’re connected to the future generations that we want to see how
0:36:40 we want to see them flourish.
0:36:45 We are much more likely to see that happen than if we just have a vision of what tomorrow
0:36:50 will look like at an intellectual kind of two dimensional level.
0:36:54 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor AG1.
0:36:57 By now, many of you have heard me say that if I could take just one supplement, that
0:36:59 supplement would be AG1.
0:37:03 The reason for that is AG1 is the highest quality and most complete of the foundational
0:37:05 nutritional supplements available.
0:37:09 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics,
0:37:15 prebiotics and adaptogens to cover any gaps you may have in your diet and provide support
0:37:16 for a demanding life.
0:37:19 For me, even if I eat mostly whole foods and minimally processed foods, which I do for
0:37:24 most of my food intake, it’s very difficult for me to get enough fruits and vegetables,
0:37:28 vitamins and minerals, micronutrients and adaptogens from food alone.
0:37:33 For that reason, I’ve been taking AG1 daily since 2012 and often twice a day, once in
0:37:36 the morning or mid morning and again in the afternoon or evening.
0:37:41 When I do that, it clearly bolsters my energy, my immune system and my gut microbiome.
0:37:45 These are all critical to brain function, mood, physical performance and much more.
0:37:52 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim their special offer.
0:37:55 Right now, they’re giving away five free travel packs plus a year’s supply of Vitamin
0:37:56 D3K2.
0:38:02 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
0:38:07 I really like this because it gets to so many themes that have been discussed on this podcast
0:38:14 previously and that exist in the neuroscience literature of, yes, emotions don’t know the
0:38:18 clock or the calendar and that sounds like a bad thing and oftentimes it’s discussed
0:38:23 as a bad thing like, “Oh, when you’re feeling stressed, you’re not able to access the parts
0:38:25 of your brain that can make better decisions.”
0:38:29 We know that’s true except in light of what’s immediately pressing.
0:38:34 I would say that stress in the short term makes us much better thinkers and movers for
0:38:38 sake of survival.
0:38:45 In the long term, it’s problematic, but the way that you’re describing emotions as a
0:38:47 kej anchor, is that what it’s called?
0:38:48 Kej with a K?
0:38:49 Yep.
0:38:51 Kej anchor, interesting.
0:38:56 As a kej anchor, to pull us forward, also leverages the fact that emotions don’t know
0:39:03 about the clock or the calendar and that the order of operations here seems to be emotions
0:39:11 first, then action steps born out of those emotions and then future state hopefully arrived
0:39:16 at if it’s a set along the right path.
0:39:23 I like that a lot and again, it maps to some of the work that has largely existed, at least
0:39:27 to my knowledge, in popular psychology or whatever you want to call it, self-help.
0:39:32 Again, I’m a big Martha Beck fan in part because of an exercise that she’s included
0:39:39 in several, if not all, her books of this perfect day exercise here, done this exercise.
0:39:41 It’s a very interesting exercise.
0:39:47 You first sit with your eyes closed and you imagine really terrible stuff and you experience
0:39:51 it in your body and you experience it in your mind and you just pay attention to how it
0:39:54 feels and it sucks, it doesn’t feel good.
0:39:57 Most people don’t have too much trouble doing that exercise.
0:40:00 Then you shift over, I think you’re supposed to take a little break or maybe move around
0:40:06 a little bit and then you do a perfect day exercise where no rules.
0:40:12 You lie down or sit down, close your eyes and you can imagine your date includes anything
0:40:13 you want.
0:40:15 You can be anywhere you want.
0:40:20 The room can morph from one country to the next, it doesn’t matter and you also experience
0:40:28 the sensations in your body and in that second exercise, it’s remarkable, I’ve done it several
0:40:29 times now.
0:40:34 There are little seeds of things kind of pop out where you go, “Oh, I didn’t realize
0:40:40 that would be part of my perfect day,” and they’re not outside the bounds of reality.
0:40:47 Those are things that then you write down and that, at least in my life, have all borne
0:40:48 out.
0:40:50 This is something of an exercise you do routinely.
0:40:55 When I first heard about this, I was like, “Okay, this seems like weird, self-hypnosis,
0:41:01 healthy, woo stuff, I’m not like, come on, I’m like, at that time I’m like, I’m a neuroscience
0:41:07 professor, you got to be kidding me,” and it’s a remarkable exercise.
0:41:13 The reason I bring it up now in discussion with you is I think you and Martha arrived
0:41:17 at a similar place or a similar avenue, but in your case, you’re talking about specifically
0:41:22 toward building a future that’s not necessarily for you to live in, but for someone else to
0:41:23 live in.
0:41:33 Oh, look, the core of my philosophy is in a story that I heard a very long time ago.
0:41:34 It comes from the Talmud.
0:41:40 That being said, this story exists in many cultures, and so there’s a man named Honey
0:41:45 walking, and he comes across a much older man who’s planting a carob tree, and he says
0:41:49 to the older man, “Why are you planting a carob tree?
0:41:53 How long will it be until this carob tree bears fruit or even has shade?”
0:41:57 And he goes, “Oh, it’ll be at least 40 years,” and he goes, “Well, why plant it?
0:41:59 You won’t be around for that.”
0:42:04 And the old man says, “When I was young, I played in the shade of a carob tree.
0:42:11 I ate from the carob tree, so it’s my job to plant this carob tree now.”
0:42:13 This is how societies move forward.
0:42:20 This is how we become great is by planting carob trees whose shade we will never know.
0:42:24 And look, I can give you a bunch of– the Panama Canal, right?
0:42:28 That was a great– another way that we think about this, we call this cathedral thinking.
0:42:34 So now, when we’re in California, they’ll put up a home in three or four days.
0:42:37 But back in the day, it took a really long time to build great things, so you go back
0:42:42 to 300 years ago even further.
0:42:47 And oftentimes, the architect and the original stone mason who would plant the keystone would
0:42:51 not be alive to see this cathedral or mosque fully built.
0:42:52 That’s cathedral thinking.
0:43:00 It’s doing things whose fruits you will not be around to take advantage of, to reap and
0:43:04 to have as part of your life.
0:43:05 And I love it.
0:43:10 And I love the notion of cathedral thinking, just the visual there or mosque thinking.
0:43:12 I went to the blue mosque.
0:43:13 And you should go?
0:43:14 Yeah.
0:43:15 Yeah.
0:43:16 I mean, I’ve seen some amazing architecture.
0:43:17 I love architecture.
0:43:19 And I was like, “OK, it’ll be a beautiful building.”
0:43:21 And I was like, “Whoa.”
0:43:22 But that–
0:43:27 That world that you felt is what we call awe.
0:43:34 And that sense of awe at what they built is what I am advocating for us to build.
0:44:00 And I think what I realize is that I don’t know who built the blue mosque specifically.
0:44:02 I don’t know who the architect was.
0:44:03 I should.
0:44:06 And even earlier this year, we were in Sydney.
0:44:08 I went to Sydney Opera House.
0:44:09 We did a live there.
0:44:10 It’s a beautiful building.
0:44:11 I learned that it had been built over a very long period of time.
0:44:15 I can tell you that the architect was Danish, but I can’t remember his name.
0:44:23 So part of what we’re talking about here is giving up our need for attribution.
0:44:26 Giving up our need for credit.
0:44:30 And gosh, this is the opposite of social media.
0:44:31 Right.
0:44:34 In social media, it’s all about getting credit.
0:44:39 And yet in science, where people care a lot about credit while they’re alive, and my
0:44:42 scientist colleagues hate this, but they know it deeply, too.
0:44:45 It’s also a business model of academic science right now.
0:44:53 Right, which is that with the exception of Einstein and a few others, most people will
0:44:59 not be associated with their incredible discoveries, even the textbook discoveries, 20 years out.
0:45:02 And I know this because my dad’s a scientist, and I know a lot about the scientists that
0:45:04 were ahead of him.
0:45:08 And he taught me this early on, he just said, you know, with rare exception, you know, the
0:45:14 discoveries are not, you know, no one’s going to say, oh, that’s the discovery of so-and-so.
0:45:15 Talk about the discovery.
0:45:16 People will build on it.
0:45:19 So you’re part of a process for which you won’t get credit in the long run.
0:45:21 You will get credit in the short run.
0:45:25 And that brings me around to perhaps a point that’s more relevant to everybody, not just
0:45:27 scientists, which is it.
0:45:34 We are all trained to work on these short-term contingencies, reward schedules, where, you
0:45:36 know, we achieve something, we get credit.
0:45:38 You get an A, you get a B, you get a trophy.
0:45:41 We just came from the Olympic track and field trials in Oregon.
0:45:48 It’s like, you know, podium, you know, bronze, silver, gold, and so yes, you’re part of a
0:45:49 larger legacy.
0:45:52 You’re building toward a larger legacy in the examples that you give.
0:45:56 But part of it is understanding that you’re not going to get credit.
0:45:59 You’re not going to have your name huge on the side of the building.
0:46:02 I mean, I don’t want to give too many examples, but I work at a university for which there’s
0:46:08 an endowment the size of a country, right, we’re very blessed to have that endowment.
0:46:10 The buildings have names on the side of them.
0:46:15 The reason they have names on the side of them is because people gave money, typically
0:46:20 gave money to the university to have their name on the side of the building to be immortalized.
0:46:25 What’s interesting for many reasons, both sociopolitical but also other reasons, those
0:46:26 names change over time.
0:46:32 So if people knew that they, if they gave half their wealth and their name might be
0:46:36 scraped off a building in 200 years, they might feel differently about it.
0:46:38 So short-term contingencies are important.
0:46:41 Then again, we call it Rockefeller Plaza, right?
0:46:49 It’s Lincoln Center named after a Lincoln, you know, and so on and so forth.
0:46:57 So like if people, how do we get the everyday person, and I consider myself an everyday
0:47:03 person, how do we get ourselves working on short-term contingencies for a future that
0:47:08 we can visualize as better for the next generation and let go of our need for credit?
0:47:10 Great series of points and questions brought up.
0:47:13 So part of what you’re talking about is egoic legacy, right?
0:47:17 So you mentioned a building, we won’t, it can be at any building at any major university,
0:47:19 the name is put there in marble.
0:47:20 You said 200 years.
0:47:21 You went to Berkeley.
0:47:22 I went to Berkeley.
0:47:26 You went to a bunch of places, but he bounced around folks, proof that you can bounce around
0:47:29 and still be successful, but maybe you should eventually finish.
0:47:30 We’ll talk about that later.
0:47:31 But Sproul Plaza.
0:47:32 Yes.
0:47:37 Sproul Plaza, a seat of the free speech movement, although now you could argue not so free speech
0:47:38 movement.
0:47:39 That’s my, I said that.
0:47:40 Yes, I said that.
0:47:41 Sproul Plaza.
0:47:42 I can’t tell you who Sproul was.
0:47:44 Do you know who Sproul was?
0:47:45 No.
0:47:46 Exactly.
0:47:47 I can tell you the arches.
0:47:48 I can tell you that it was a free speech movement.
0:47:49 I can tell you that I saw certain bands play there.
0:47:54 I can tell you that it’s supposed to be a place where you can say anything and be exempt
0:48:00 from being put in jail, basically anything.
0:48:01 Maybe that’s still true, but I don’t think it is.
0:48:04 But I can’t tell you who Sproul is.
0:48:05 The question of legacy is very important.
0:48:12 So Sproul Plaza, let’s say 250 years from now, that name will probably, it may or may
0:48:19 not be there, the Plaza, but the name, maybe it was renamed by someone else.
0:48:22 So for titans of industry that can put down several million dollars and put their name
0:48:26 on the side of a building, that’s one form of legacy.
0:48:29 That is not every person.
0:48:33 That being said, if, you know, I have three children.
0:48:39 So let’s say they continue on at 2.2 children or whatever, you know, my descendants.
0:48:44 In 250 years, Sproul Plaza may or may not still be called that.
0:48:49 But in 250 years, I will have roughly 50,000 descendants.
0:48:51 That’s a scary.
0:48:52 From my wife.
0:48:53 I know.
0:48:54 It’s an exciting thought.
0:48:55 It’s exciting.
0:48:56 It’s a scary thought.
0:48:57 So what is going to impact the future?
0:49:00 And by the way, if you want to keep giving money to put your name on the side of buildings,
0:49:01 please do so.
0:49:02 Yeah.
0:49:03 No, please do that.
0:49:04 Please do so.
0:49:05 Please.
0:49:06 I should just be very clear.
0:49:07 Philanthropy at universities and elsewhere.
0:49:13 People think it was like, oh, people, egoic legacy, sure, also pays for hundreds of thousands
0:49:14 of scholarships.
0:49:15 The opportunity for people to do it.
0:49:16 And research.
0:49:17 And you need to do it.
0:49:18 100%.
0:49:19 It’s vital.
0:49:20 It’s vital.
0:49:26 But for the everyday person like you or me, if I, if, if, if I want to impact the future,
0:49:31 which I do, because I’m not the kind of futures where I’m going to, I don’t, I don’t predict
0:49:32 the future.
0:49:38 My job at this point in time, as I’ve manifested in this biological entity called Ari Wallach,
0:49:40 is not to predict the future.
0:49:46 It’s to help folks make better decisions today so that we have better futures in the, in
0:49:49 the near term, the medium term, in the far off tomorrows.
0:49:56 So what’s going to impact those 50,000 Wallach descendants is not going to be anything that
0:50:00 I did egoically in terms of getting a recognition.
0:50:01 It’s going to impact them.
0:50:07 And we know this in many ways from across multiple disciplines, what’s going to impact
0:50:15 them is going to be how I am with my children and my wife and my partner and the behaviors
0:50:20 that I model, because those become, those become the memes, right?
0:50:22 We like, Susan Blackmore has meme theory, right?
0:50:26 Not internet memes where, you know, I watch a lot of those, but true memes, these cultural
0:50:33 units that we hand off both laterally and, and, and, and forward, you know, to, longitudinally,
0:50:36 to other generations, especially those closest to us.
0:50:39 If you want to impact the future, there’s a bunch of things you can do, right?
0:50:42 Reduce your carbon footprint, give money, vote this.
0:50:46 I want all of those to happen in a positive way.
0:50:49 But at the end of the day, it’s monkey see monkey do.
0:50:54 How you and I interact right now will obviously impact our relationship.
0:50:57 Everyone who’s listening or viewing, but that everyone who’s listening or viewing how they
0:51:03 are with the person who hands them the coffee, the barista, or they are with their partner,
0:51:09 how they model those behaviors is going to impact the future in a greater way, I will
0:51:13 argue, than most of the ways we egoically think about having a legacy.
0:51:14 I totally agree.
0:51:21 And I, I think, um, you know, I’m old enough and frankly, I’m excited to be old enough
0:51:25 that I can make statements about being old enough to know that, like, I believe that
0:51:28 our species is for the most part benevolent.
0:51:38 I feel like most, most people, if raised in a, um, low trauma environment, um, with adequate
0:51:40 resources will behave really well.
0:51:45 There are exceptions and there may be sociopaths that are born with really disrupted neural
0:51:50 circuitry that they just have to do evil or feel, you know, but I think, um, it’s clear
0:51:59 that trauma, um, and challenge can, can rewire behavior and certainly the brain, um, to create,
0:52:01 you know, what we see as evil, right?
0:52:04 So, but I think most people are good.
0:52:05 Yeah.
0:52:07 Uh, most people are, are of genuine goodness.
0:52:10 Um, and I do think that we model behavior.
0:52:16 I think that etiquette is something that I guess as a 49 year old person, I guess, does
0:52:17 that make me middle age?
0:52:18 I’m of middle age.
0:52:22 I’ll probably live, hopefully to be about a hundred, but we’ll see.
0:52:23 Bullet Buster Cancer.
0:52:24 I’m going to give it, give it away.
0:52:27 It depends on whether or not you read your book fully, right?
0:52:31 Uh, that, that, there’s a response to that, um, that could go either way.
0:52:36 Um, the, I like to think that reading the book fully will extend life as opposed to
0:52:37 shortened life.
0:52:38 Yes.
0:52:40 But, um, if nothing else, maybe it’ll cure insomnia.
0:52:49 The, um, the, the idea here is that if we’re going to invest in, in being our best selves,
0:52:52 one would hope that other people will respond to that the way that you said, you know, that,
0:52:54 that will kind of mirror each other.
0:52:56 Good behavior breeds, good behavior.
0:53:02 In my lifetime, I’ve seen a real, um, increase in the number of rules and regulations and
0:53:06 a decrease in etiquette, like, and what I would call, and I don’t, this isn’t a real
0:53:07 term.
0:53:10 I don’t think, but like spontaneous etiquette or genuine etiquette.
0:53:14 Like people being kind just to be kind, not because they’re afraid of a consequence.
0:53:19 Um, and I have a theory, um, and I’ll go through this quickly.
0:53:24 I saw a documentary recently about the history of game shows where I learned that the first
0:53:28 commercial was during the world series where when DiMaggio was making a run on the home
0:53:29 run record.
0:53:34 So they used a sports game that was televised and on the radio to have a first commercial.
0:53:37 Then they had game shows, which were basically commercials for the products.
0:53:38 That’s what they were.
0:53:42 They used human interaction as a way to make it more interesting between the contestants
0:53:43 and the host.
0:53:46 And then came reality TV shows.
0:53:52 And then now I would argue that social media is the reality TV show and we’re all able
0:53:54 to opt in and cast ourselves in it.
0:53:59 And that the way that people get more, um, let’s just say presence on the show is to
0:54:03 do things that are more hyperbolic.
0:54:04 Yeah.
0:54:05 More alienish.
0:54:06 Right.
0:54:07 Like the, like it’s very hard.
0:54:10 Um, tried and I think managed to some extent to do so too.
0:54:16 It’s very hard to create a very, very popular social media channel in this reality TV show
0:54:22 that we are all in on social media by just being super nice to everybody.
0:54:29 Um, and being, you can, but it’s much harder than if you’re, you’re a high friction player
0:54:30 because it’s less interesting.
0:54:31 There’s less drama.
0:54:35 Um, it takes more attention, but I do think that there are pockets of that.
0:54:39 So Lex Friedman used to talk about this, like, is there a social media platform where people
0:54:45 are rewarded for being benevolent, for modeling good etiquette, because they genuinely like
0:54:46 that.
0:54:50 And, um, I say social media because I think so much of life now is taking place there.
0:54:56 And that’s the opportunity to reach people across continents and far away, um, in time
0:54:59 as well, right, to time stamp down things.
0:55:00 So here’s my question.
0:55:06 Is there a version of social media that is not just on the half life of like 12 hours,
0:55:08 what was tweeted, et cetera, what was retweeted?
0:55:16 Cause I would argue that, and even the highest, uh, virality social media posts have a half
0:55:19 life of about six months to a year.
0:55:23 It maybe not even that there are a few memes, like the guy looking at the other girl walking
0:55:27 the other way, those kinds of memes that seem to persist, but most of them don’t.
0:55:35 Um, so is there a time capsule sort of, uh, version of social media?
0:55:41 Because I look on the internet, like on YouTube and I would say there are probably three or
0:55:47 four YouTube videos, namely the Steve Jobs Commencement speech at Stanford in 2015.
0:55:52 Maybe last lecture by a Randy Poush before he died of pancreatic cancer, maybe Binay Brown’s
0:55:54 TED Talk on vulnerability.
0:55:58 I’m thinking mainly in the self-help space, personal development space here.
0:56:06 And frankly, aside from that, and, um, most things as popular as they may seem, 100 million
0:56:13 views, 200 million views, compared to literature, compared to music, compared to poetry, compared
0:56:17 to visual arts, it’s going to be gone.
0:56:18 Right.
0:56:21 I like to think that these podcast episodes are going to project forward 30, 40 years
0:56:22 into the future.
0:56:27 But if we look at the history of what’s on YouTube and we look at the half-life of any
0:56:30 social media post, it may not be the case.
0:56:33 In fact, it’s very likely it’s not the case.
0:56:37 One would hope that they morph into something that lasts, but the question here is, is there
0:56:42 a version of social media that acts as a time capsule to teach the sorts of principles that
0:56:43 you’re talking about?
0:56:47 In the show that I just did, A Brief History of the Future, one of the, one of the places
0:56:54 I visit are these caves in the south of Spain, 300 feet below the surface, that are extremely
0:57:00 rare because what these caves have in them side by side are both kind of hand paintings
0:57:03 done by both Neanderthals and Homo sapiens.
0:57:06 It’s one of the few places where they exist side by side.
0:57:11 So before we talk about social media, we have to talk about the, the, the, what that really
0:57:13 is, is storytelling.
0:57:16 And we’re trying to, in social media, as we know it right now, we’re trying to tell
0:57:19 the world a story about who we are and what I stand for.
0:57:23 Why am I here and why do I matter and notice me?
0:57:26 My life meant something.
0:57:29 But when we go back to that cave that I stood in where those drawings were from, you know,
0:57:34 40, 50,000 years ago, it was, these are the animals that are here.
0:57:35 Here’s when they come by.
0:57:37 This is going back to the very beginning of our conversation.
0:57:42 This is a time of year you should expect to see these animals in this area, right?
0:57:47 And it was what Nancy Bardecchi calls horticultural time versus mechanical time.
0:57:52 So when you, because that’s the way we used to think from, from 40,000 years to the agricultural
0:57:57 revolution, 12,000, 10, 12,000 years ago to probably up until a couple of hundred years
0:58:03 ago, we didn’t remember the minute hand only existed on the analog clock starting about
0:58:04 200 years ago.
0:58:06 We just, yeah, we didn’t, we didn’t think in minutes.
0:58:11 We barely thought, look the, the clock as we know it, the mechanical clock as we know
0:58:15 it only comes about during the industrial revolution and especially when we start to
0:58:16 have trains.
0:58:17 Remember the transcontinental rail.
0:58:18 Is it all sundial then?
0:58:21 It was, it was stone hedge, it was sundial, it was seasons, right?
0:58:24 The way we would think about the future, right?
0:58:28 When people say, oh, Ari, you’re, you’re a futurist, like this is people like you have
0:58:29 always existed.
0:58:36 No, the idea of the future that is this thing out there that’s going to royal over us is
0:58:41 relatively new because up until a couple hundred years ago, Ari and Andy, we did exactly
0:58:45 what our, probably what our fathers did and our kids would do exactly what we did.
0:58:50 There was no kind of evolution in social structure, but at the advent, as we, as we,
0:58:53 I guess it could be argued I’ve done a lot of things that my father did.
0:58:56 He was a scientist and there are other domains of life, but yeah.
0:58:57 This goes back to modeling behavior, right?
0:58:58 Right.
0:59:01 The, the, the number one predictor, if someone’s going to read the newspapers, if their parents
0:59:02 read the newspapers.
0:59:06 Yeah, so I might doubt who’d say you’d open the paper and poke it from behind when I wanted
0:59:07 his attention.
0:59:11 We can talk about that in a second, the, the, the attention part.
0:59:16 And so when I look, when I look at the, when I start answering your question about social
0:59:20 media, I look at it as an anthropologist from Mars.
0:59:21 That’s how I go into every situation.
0:59:24 I want to say, why is it that we’re doing what we’re doing?
0:59:25 How did that come about?
0:59:29 And how might we learn from that so that we can potentially go in a different direction
0:59:37 if we choose all of storytelling is really a way of doing cultural transmission of memes
0:59:43 of ideas, of ways of being so that we can flourish and move forward as a species.
0:59:50 So then if you take that at its, at its, at its truth, what is social media right now,
0:59:53 but nothing but a kind of a hall of mirrors of our culture right now.
0:59:58 What will they say 200 years from now when they look at these posts with, with the likes
1:00:04 and things that, um, the metrics that we use to judge ourselves individually and say, what,
1:00:06 what happened to the species?
1:00:10 I’d like to take a brief break to thank one of our sponsors, Element.
1:00:13 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
1:00:19 That means the electrolytes, sodium, magnesium and potassium in the correct ratios, but no
1:00:20 sugar.
1:00:23 Now, I and others on the podcast have talked a lot about the critical importance of hydration
1:00:26 for proper brain and bodily function.
1:00:30 Research shows that even a slight degree of dehydration can really diminish cognitive and
1:00:31 physical performance.
1:00:35 It’s also important that you get adequate electrolytes in order for your body and brain
1:00:36 to function at their best.
1:00:41 The electrolytes, sodium, magnesium and potassium are critical for the functioning of all the
1:00:43 cells in your body, especially your neurons or nerve cells.
1:00:47 To make sure that I’m getting proper amounts of hydration and electrolytes, I dissolve
1:00:51 one packet of element in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning and
1:00:53 I drink that basically first thing in the morning.
1:00:57 I also drink element dissolved in water during any kind of physical exercise I’m doing,
1:01:02 especially on hot days if I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
1:01:09 If you’d like to try element, you can go to drinkelement.com/huberman spelled drinklmnt.com/huberman
1:01:13 to claim a free element sample pack with the purchase of any element drink mix.
1:01:18 Again, that’s drinkelement.com/huberman to claim a free sample pack.
1:01:24 I mean, one of the reasons I fell in love with biology is that, yes, we are evolving
1:01:31 as a species, but I would argue slowly enough that any fundamental knowledge about biology
1:01:39 of the human body is a core truth about us way back when and now and very likely into
1:01:40 the future.
1:01:44 Of course, technologies will modify that, medicine will modify our biology, et cetera,
1:01:50 but I get great peace from that and most of the so-called protocols that I describe on
1:01:54 the podcast about viewing sunlight, et cetera, circadian rhythmicity, et cetera, has been
1:02:01 core to our biology and our well-being 100,000 years ago and very likely it will be core
1:02:04 to our biology 100,000 years from now.
1:02:17 I therefore worry about any technology that shortens up our timescale of motivation and
1:02:22 reward, and I use social media, so I am not anti-social media by any stretch.
1:02:29 In fact, I’m quite pro provided it’s kept in check, I’ll let Jonathan Heights ideas,
1:02:35 I really like those, but let me put it this way, if I go to Las Vegas, which I do enjoy
1:02:38 doing from time to time, I’m not a gambling addict, I guess if I say that enough times
1:02:41 people are going to say I’m a gambling addict, but I enjoy playing a little bit of roulette
1:02:47 or the slots, I play all the low level stuff that doesn’t require any thinking, and I often
1:02:54 do pretty well for whatever reason because I know when to leave probably, but Vegas is
1:02:58 all about short-term thinking and short-term reward contingency.
1:03:02 It’s actually designed in every respect to get you to forget that there are these other
1:03:03 longer timescales.
1:03:05 That’s why there’s no natural light in most casinos.
1:03:11 There’s no lights, there’s no clocks in many of them.
1:03:15 The intermittent, random intermittent reward schedule that’s there is designed to keep
1:03:19 you playing, and I would argue that a lot of social media is like that.
1:03:22 Not all of it, but a lot of it is like that.
1:03:26 Likes and responses in some cases fighting is what people want, they want to fight because
1:03:28 they like that emotion.
1:03:35 The algorithms figure you out so that they shorten up your temporal window.
1:03:37 When people say we’re walking around with a little slot machine in our pocket all day
1:03:40 long with our smartphone, I actually think that’s right.
1:03:41 I think it’s right.
1:03:46 It’s more like a casino, however, where that casino harbors all sorts of different games
1:03:48 and they’re going to find the one that you like.
1:03:51 Some people like playing roulette, I happen to like playing roulette.
1:03:53 Some people like craps, some people like poker.
1:03:56 Some people like to bet on a game where you get to sit the whole game with the possibility
1:03:57 of winning.
1:04:00 A friend of mine who’s actually an addiction counselor, he said, “The gambling addiction
1:04:03 is the absolute worst of all the addictions.”
1:04:04 Why?
1:04:08 Because the next time really could change everything, unlike alcoholism or drug addiction
1:04:12 or other forms of addiction, where the next time is just going to take you further down.
1:04:17 In gambling, there is the realistic possibility that the next time could change everything,
1:04:20 and that destroys lives.
1:04:26 If we are walking around with a casino in our pocket, how do we get out of that mindset
1:04:32 much less use that tool in order to get into these longer-term investments for the future?
1:04:33 This is what I want to know.
1:04:38 How do we get into the metaphorical cave painting scenario?
1:04:42 What it means is that the stories that I’m seeing on social media today probably are
1:04:47 meaningless toward my future, probably.
1:04:48 More than likely, yes.
1:04:51 I need to be informed, but I saw the debates.
1:04:56 How much more do I need to hear about what was happening at the debates from other people?
1:04:57 Probably zero.
1:04:59 There’s no new information there.
1:05:04 The only thing that can happen is I can get caught in the little eddy of the tide pool
1:05:11 that is the debate about the debate, or the debate about the debate about the debate.
1:05:21 It takes a strong mind to divorce oneself from all of that, much less get into this longer-term
1:05:22 thinking.
1:05:26 Maybe this is why David Goggins is always out running and hates social media so much,
1:05:34 even though he’s used it to good end to share his message.
1:05:41 What is it that we can do to disengage from that short-term contingency reward mindset
1:05:42 and behaviors?
1:05:45 What in the world can we do instead?
1:05:49 Is it go paint on the side of a cave?
1:05:52 Is it write a book?
1:05:53 How do we do that?
1:05:55 Let’s check off the box of we need to tend our kids.
1:05:56 We need to tend our health.
1:05:57 We need to get our sleep.
1:06:02 Let’s just assume that we’re taking care of the fundamentals of health and well-being,
1:06:06 which doesn’t leave a whole lot of time afterwards anyway.
1:06:08 What do we do?
1:06:11 Where should the stories go?
1:06:14 Where do we put them?
1:06:20 I feel really impassioned by this because I devote my life to this, and I teach biology
1:06:24 because I believe it’s fundamental and transcends time.
1:06:32 I care about the future, and I am well aware that in 30 years, the idea that there was a
1:06:36 guy on the internet talking about the importance of getting morning sunlight, sure that might
1:06:41 happen, but probably no one will care, just like I realized about halfway through my scientific
1:06:46 career that sure I was tenured at Stanford, won some awards, enjoyed the research, enjoyed
1:06:51 the day-to-day, but I realized, okay, I feel good about the research contributions we made,
1:06:58 but that I knew that people weren’t going to be like, oh, Huberman discovered this because
1:07:05 I had already forgotten the people 32 years ahead, and I know the literature really well.
1:07:12 So how do you square these different mental frames?
1:07:13 It’s a conundrum.
1:07:19 Well, this is a fundamental question of our time, is what is the purpose of our species
1:07:21 being here on Earth?
1:07:25 And for thousands of years, that was answered by religion.
1:07:33 The idea about who we are and why we are here more often than not was answered in the afterlife,
1:07:41 but that along came our friend, rationality and logic and the renaissance and the enlightenment,
1:07:45 and as Nietzsche said, I’ll give you the full quote, “God is dead, and now we’re basically
1:07:46 screwed.”
1:07:47 But I don’t believe that.
1:07:49 I mean, I believe in God.
1:07:53 I’ve gone on record saying that before, and there are many people who believe in God in
1:07:54 the afterlife.
1:07:56 But it’s still as difficult to navigate the day to day.
1:08:01 Well, because I want to separate out what scientific rationality and the scientific
1:08:02 method did.
1:08:08 If it didn’t actually kill God, what it actually did was it killed the structures that arose
1:08:13 to intermediate between us and God, a.k.a. the church, and this is not a conversation
1:08:14 about theology.
1:08:18 This is a conversation about structures and about power.
1:08:20 So science destroyed religion?
1:08:21 100%.
1:08:27 It destroyed the stories that religion told us about our larger purpose.
1:08:34 Because what ended up happening, look, oftentimes folks will say, “Well, science destroyed God
1:08:37 and destroyed religion because it told us where we came from.
1:08:41 We’re not coming from seven days where God spun the earth and created the heavens in
1:08:42 seven days.”
1:08:46 I think we’re at a point now where we’re starting to realize that science actually
1:08:51 tells us, going back 13.7 billion years ago to the Big Bang, we can quibble with that
1:08:52 number.
1:08:57 Up to today, science is telling us how we got to this point.
1:09:03 What science cannot do and what technology cannot do is tell us where we should be going.
1:09:09 And so what I’m not saying God should be telling us, or spirituality.
1:09:10 What I’m saying is–
1:09:14 You’re not going to argue you can tell God what to tell us.
1:09:15 No.
1:09:16 I’m not going to argue.
1:09:21 But the term you just said, that science and technology cannot tell us where we need to
1:09:22 go.
1:09:23 No.
1:09:29 Look, here– we started off by– we started off– the work that I do, this mindset that
1:09:32 I’m advocating for, I call long path.
1:09:34 Long path sits on three pillars.
1:09:40 These are the kind of– to use your nomenclature, there are three protocols.
1:09:41 One, transgenerational empathy.
1:09:45 Empathy with yourself, empathy with the past, and then empathy with the future.
1:09:47 You need those three.
1:09:49 The second pillar is futures thinking.
1:09:53 You’ll notice it’s future with an S, as opposed to the singular future.
1:09:56 Because we often think of the future as a noun, this thing that’s out there, as opposed
1:09:58 to what the future really is, which is a verb.
1:10:00 It’s something that we do.
1:10:05 Then the final pillar, the one that is the most difficult for us to wrap our head around,
1:10:08 is this idea of telos, ultimate aim, ultimate goal.
1:10:10 What are we here for?
1:10:13 So we all suffer from what I call a lifespan bias.
1:10:20 Where the most important unit of time to Andrew Huberman is from your birth to your death.
1:10:21 We’re all wired that way.
1:10:25 Because that’s the literature, the science that I grew up with.
1:10:27 I grew up and I want to be a geneticist.
1:10:29 That’s where I started.
1:10:35 What the literature tells us as a biological entity is that the most important unit of
1:10:37 time is from my birth to my death.
1:10:42 What the reality is for our species, and it has been going back hundreds of thousands
1:10:46 of years, is that these things actually overlap.
1:10:50 I come from my parents, then I am here, and now my children.
1:10:52 These are not distinct units.
1:10:57 There’s massive overlaps in terms of the culture, the emotional, the psychology of what I got
1:11:00 from them, what I’m giving to my kids.
1:11:04 But what ends up happening in a lifespan bias society, the one that we exist in right now,
1:11:06 is we have lost the telos.
1:11:13 We have lost the ultimate aim or goal or purpose for our species, for our civilization on this
1:11:14 planet.
1:11:15 I’m not going to tell you what that is.
1:11:18 What I am going to say is, when you don’t have that, because God is no longer in the
1:11:23 picture, religion is no longer in the picture, we flounder about and we’re looking for metrics
1:11:24 to judge.
1:11:26 Am I doing the right thing?
1:11:27 Do I matter?
1:11:31 Will people know who I am 200 years from now?
1:11:37 Is my sense of purpose connected to anything larger, and without these larger religious
1:11:41 structures that we had for thousands of years, the answer is no.
1:11:45 But there are still many people on the planet who believe in God and are religious.
1:11:46 Yes.
1:11:48 More than there are religious.
1:11:51 So does that mean that they’re immune from this confusion?
1:11:55 Well, no, because there’s other confusions that come from it.
1:11:59 There’s other religion as its practice in majority parts of the world, and this is where
1:12:05 I’m going to get a lot of hate mail, is mostly about power and coercion and control.
1:12:06 Not in its essence.
1:12:07 Not in its essence.
1:12:08 And I would say that for every major religion.
1:12:09 Yes.
1:12:13 I would say for every religion, the essence of it is about love.
1:12:19 The essence is about love and emancipation from the human condition to connect to something
1:12:21 larger, to connect to the divine.
1:12:24 The problem is when the business models get in the way, right?
1:12:25 Right.
1:12:26 Like with anything.
1:12:27 Like with anything.
1:12:30 But that’s true of science too.
1:12:32 I mean, I know a lot about the business models of science.
1:12:33 You referenced it earlier, right?
1:12:37 Science, it’s no longer like, you know, pure Medici type of science where you’re doing
1:12:38 these things.
1:12:39 It’s published.
1:12:40 It’s perished.
1:12:41 There’s business models.
1:12:46 Can we take it from the lab to the, can we do 100% and that is part of where we are.
1:12:51 What I’m asking for when we have a conversation about our tells is to rise up out of this
1:12:58 current moment and say most mammals kind of have about a million years that they exist
1:12:59 on earth.
1:13:01 Be from front kind of when they rise up to when they go extinct.
1:13:05 We’re in the first third of this ballgame, right?
1:13:06 That’s reassuring.
1:13:07 Yeah.
1:13:08 We’re in that.
1:13:09 Because I keep hearing about, you know, the fact that we’re almost there.
1:13:10 So we’re about a third of the way through.
1:13:11 We’re in the bottom.
1:13:12 We’re in the bottom of the third end.
1:13:13 Oh goodness.
1:13:14 All right.
1:13:15 Well, you finally said something that gives me, I’m just kidding.
1:13:16 No, there are like.
1:13:20 Lots of things that you’ve said give me confidence in our future, most notably that you’re talking
1:13:21 about this.
1:13:23 Sorry to interrupt, but I’m going to compliment you.
1:13:24 So maybe it’s.
1:13:27 I’ll stop talking now.
1:13:36 That most notably that, you know, I think you’re the first person outside of the subbranch
1:13:41 of neuroscience, which is a very small subbranch, people that study time perception to really
1:13:52 call to people’s consciousness that the human brain can expand or contract its time perception.
1:14:00 And we do this all day long and high salience, high stress, high excitement, life and thinking
1:14:02 shrinks the aperture, right?
1:14:07 It contracts the aperture and makes us very good at dealing with things in the present,
1:14:11 get to the next day or the next hour, collapse, go and continue.
1:14:12 Repeat, repeat, repeat.
1:14:17 It’s, it’s the opposite of what the Buddhists traditionally said, which was to be present
1:14:23 in order to see the timelessness is why I’m a big fan of the, I forget the name.
1:14:29 It’s a, we’ll have to add this in the, the Asatoma prayer, which talks about release
1:14:34 me from the time bound nature of consciousness to timelessness sounds very mystical.
1:14:36 But what they’re really talking about is get me out of the mode of stress into the mode
1:14:41 of relaxation that allows me to see how the now links with the past and relates to the
1:14:46 future impossible to do when we’re under stress trying to figure out like how we’re going
1:14:50 to get someplace in traffic to pick up the kids so they’re not waiting outside the school
1:14:51 alone.
1:14:52 Impossible.
1:14:57 You, you, you just can’t, the two deep breaths and the long exhale, like it works to bring
1:15:02 your level of autonomic arousal down, make you navigate that situation better.
1:15:08 But it is the hyper rare individual who thinks, well, look, you know, this is linked to some
1:15:13 larger timescale like when we are stressed, the horizon gets right up close.
1:15:19 So you’re one of the first people talk about this dynamic relationship with that horizon.
1:15:30 Is there a way that we can leverage the immediacy of our experience, that fact to actually create
1:15:31 useful tools for the future?
1:15:34 Like, so for instance, before we started recording, we were talking about the notion
1:15:35 of time capsules.
1:15:38 I’ve been keeping a time capsule for a long time.
1:15:41 The first idea for this came when I was a kid, we used to build skateboard ramps in
1:15:45 the backyard and I’ll never forget that right before we put down the first layer of plywood,
1:15:46 we put a time capsule in there.
1:15:51 We all like wrote little notes and did things, I think, um, someone put some candy in there
1:15:52 or something.
1:15:53 It’s kind of a cool concept, right?
1:15:58 But social media to me does not seem like a time capsule.
1:16:01 I feel like it’s just going to get turned over, turned over, turned over.
1:16:03 What are the real time capsules of human experience?
1:16:09 So you said religion, religious doctrine, Bible, Koran, Torah, being the big three.
1:16:10 And there are others, of course.
1:16:15 But those are the big three, Bible, Koran, Torah, those are big three time capsules.
1:16:26 Then we’ve got literature, music, poetry, visual art, so paintings, drawings, and sculpture.
1:16:27 What else do we have?
1:16:35 So let’s bring this down to the individual, like what one of my practices is, or I’ll
1:16:38 go through a couple of them.
1:16:42 So one of them, if you come to my home, which hopefully, you know, you’ll come over.
1:16:43 You’ll be here home.
1:16:44 Yeah, but, you know.
1:16:45 It’s been a while.
1:16:46 It’s been a while.
1:16:47 That was a complaint.
1:16:48 That was, you know.
1:16:51 I don’t know, if I haven’t invited you, we’ll talk about it afterwards.
1:16:54 Whenever I make it to Manhattan, I have a hard time getting out of Manhattan.
1:16:56 That’s true.
1:17:01 So we have a shelf with a bunch of family photos.
1:17:08 And you know, there’s photos of my grandparents, my parents, myself, my kids.
1:17:11 And then to the right of that, there’s actually, and people are always like, why didn’t you,
1:17:13 you know, take care of this?
1:17:15 There’s always, there’s a blank photo frame.
1:17:16 Just blank.
1:17:23 Those, you know, I have three kids, they’re young, but that blank photo frame represents
1:17:25 my grandkids or future generations.
1:17:29 It’s just something that I can immediately see what I think about the decisions.
1:17:30 That’s what I said.
1:17:31 Long path is a mindset.
1:17:34 So there’s all these complicated things and it’s also a mantra.
1:17:38 So when I get into an argument with my wife or where I have a conversation with you or
1:17:42 anything like that and I, and I immediately have this stimulus arousal response where
1:17:47 I want to act in the short term, but I actually want to see the bigger picture.
1:17:49 And again, this is highly self-referential.
1:17:50 I understand that.
1:17:51 I’ll just say long path.
1:17:53 I’ll say like, what, what are we really trying to do here?
1:17:55 What is this actually all about?
1:17:59 And that, because I’ve been doing this long enough, brings me back.
1:18:05 So when I see that third empty picture frame, it always reminds me that I’m here for this
1:18:06 one segment.
1:18:08 There was a segment before and there’s a segment coming after me.
1:18:13 And so how I am in my daily interactions is going to impact that.
1:18:14 How far?
1:18:16 So just a few questions more specifically about you, because I think what you’re doing
1:18:22 here is you’re concretizing a process, a protocol, if you will, that anyone can use.
1:18:27 And I would argue that the shift from printed photos, largely from printed photos to electronic
1:18:29 photos has made this problematic.
1:18:32 You know, I mean, it’s made certain things simpler.
1:18:36 Like if you change relationships, you can just delete a folder as opposed to having to actually
1:18:39 take photographs from a previous relationship and make sure they’re not around in case your
1:18:42 next relationship would understandably take issue with that.
1:18:45 I’m not speaking from experience here.
1:18:48 But how far back do your photos go?
1:18:50 It’s interesting.
1:18:56 The photos of my grandparents, who both perished in the Holocaust, were saved by my father,
1:18:59 who was in World War II, fought with the Jewish underground, made his way through Europe to
1:19:03 Cuba to Mexico, where he eventually met my mom and I was born.
1:19:08 The photos that we have, he had kept in his wallet for several decades and he had them
1:19:10 kind of reconstructed and turned in.
1:19:12 That’s as far back as we go.
1:19:13 So grandparents.
1:19:14 Yeah.
1:19:15 Okay.
1:19:21 You have three kids and then you have this empty photo frame.
1:19:25 And your same age as me, you’re 50 or you’re 49?
1:19:26 49.
1:19:27 49.
1:19:28 Thank you.
1:19:29 But you seem to be in good health.
1:19:30 Yes.
1:19:31 And seemingly young, right?
1:19:32 Yeah.
1:19:33 You have energy.
1:19:34 You’ve always had a lot of energy.
1:19:35 Yeah.
1:19:36 You used to call yourself Ari Ferrari.
1:19:37 You said you’re like a Ferrari.
1:19:38 That’s why they named you Ari.
1:19:39 I don’t think this was a name.
1:19:42 Ari and I have known each other since we were little kids.
1:19:44 He’s always had a ton of energy.
1:19:48 He heard himself when he was younger and he was in full traction, like cast of his whole
1:19:52 lower body and he would dance on the floor on his arms, kind of like David Goggins will
1:19:56 tread mill on his hands even when he can’t move his legs.
1:19:57 Okay.
1:19:58 So chances are you’ll meet your grandkids.
1:19:59 Hopefully.
1:20:00 Yeah.
1:20:04 God willing, you’ll meet your grandkids.
1:20:06 But probably not your great grandkids.
1:20:07 Probably not.
1:20:08 Okay.
1:20:09 Well, I have a different tool.
1:20:10 But let me say something.
1:20:11 Yeah.
1:20:18 Probably meet them biologically, like in the sense that this big lump of cells will probably
1:20:22 not meet my great grandchildren, but we’ll meet them.
1:20:30 I’m a hundred percent sure of is the way that I have modeled being in the world to partners,
1:20:37 be they my wife, my children, business, colleagues, that modeling, my kids will be in the room
1:20:39 sometimes when I’m on work calls, right?
1:20:42 You know, nothing confidential and they’re, you know, they’ll hear, they’ll hear in the
1:20:43 background.
1:20:49 They’ll hear how I interact, how I am in the current human moment.
1:20:52 They are learning, they are receiving.
1:20:54 That is how I’m going to meet my great grandkids.
1:20:55 That’s how I will be in the room with them.
1:21:02 How I have been is going to impact 30 or 40 generations out that that 50,000 descendants
1:21:05 that I talked about earlier, 250 years from now, I will meet them.
1:21:06 I will be with them.
1:21:13 They may not know my name, who I am, but hopefully the way they treat a stranger or they interact
1:21:18 with their partners comes about how I did it, that model of behavior, that transmission.
1:21:25 Yeah, I get it and it’s interesting because I think that, well, and you’re on the internet,
1:21:31 so people will see you on the internet probably at least, you know, I think 30, 50 years out
1:21:35 if you Google your name or whatever it’s called at that point, Google, you know, I get in
1:21:38 trouble whenever I say Googling, people go, “Why don’t you talk about a difference?”
1:21:42 Because that’s the one everyone uses unless you use DuckDuckGo because you’re afraid of
1:21:48 what people might, so when someone comes up with a truly better one, maybe you’ll get
1:21:53 replaced, but meanwhile, Google, so they’ll get to, your great grandkids could possibly
1:21:54 know you there.
1:21:56 They could hear this conversation, this very conversation.
1:22:00 I think that’s part of the reason why people go on social media, not just to be consumers,
1:22:02 but they want to leave something.
1:22:05 They’re probably not thinking about it consciously, but they want to leave something for the
1:22:06 future.
1:22:10 I use a tool that I learned from a friend.
1:22:17 He has this, your life in, your life in weeks, I think it’s called, and it’s this, you know,
1:22:22 you fill in chart where you put your birthday, you put your predicted lifespan.
1:22:24 So for me, I put 100, it feels good to me.
1:22:28 I’m not interested in living much past 100 unless there’s some technology that would
1:22:30 allow me to do that with a lot of vigor and my friends would be around.
1:22:35 So, and you mark off the, the, that you fill in these little squares.
1:22:39 And I did this morning, actually, and, you know, I’m not quite halfway through, but I’m
1:22:41 about halfway through.
1:22:44 And it’s, it’s an interesting thing to see your life in that representation.
1:22:50 You go, oh, wow, it can inspire better decision making because we can lose track of where we
1:22:52 are in time.
1:22:55 And some of us, including me, are not very good at tracking time.
1:22:59 People have ever waited for me on an appointment, know this, I don’t, I track, I’m very oriented
1:23:02 in space, not well oriented in time.
1:23:11 So, the problem with these charts is that, or photos on the shelf, I would argue, is
1:23:12 they have great utility.
1:23:18 But the problem is that they’re not in the forefront of our consciousness throughout
1:23:19 the day.
1:23:20 Right?
1:23:21 Like I filled out that chart.
1:23:23 I didn’t even think about it again until now.
1:23:28 And when we are pressed with a decision, in some cases, we have the opportunity to step
1:23:31 back and say, okay, look, in the bigger arc of things, I got to go left here, even though
1:23:33 I want to go right.
1:23:36 This is the right thing for my bigger, the bigger, the bigger picture, the bigger picture,
1:23:37 the bigger picture.
1:23:38 Long path.
1:23:39 Yes.
1:23:44 So, you know, is there a way, is there maybe a technology that actually serves us to anchor
1:23:52 us to best decision making for a given best time bin, we would call it in neuroscience,
1:23:55 best time binning, mode of time binning for a given decision.
1:23:57 I think you asked yourself a question.
1:24:02 When you’re facing a, you know, not should I have turkey or chicken for lunch, but maybe
1:24:08 a slightly, or maybe that question too, just ask yourself, am I being a great ancestor?
1:24:10 What will allow me to be a great ancestor?
1:24:13 How will descendants look back on this decision, go left or right?
1:24:14 That’s going to elevate you.
1:24:18 Look, I talked about, you talked about, you know, deleting photos and stuff like that.
1:24:19 So, I’ll tell you about the work.
1:24:25 One of my, on my advisory board is a guy named Hal Hirschfields, smart, great guy to
1:24:26 UCLA.
1:24:28 He does a lot of future U work.
1:24:32 And so what he did was, and I’ll do the short version of this, it’s like a bunch of people
1:24:37 into a, an fMRI, functional MRI to see who kind of where the flow is.
1:24:42 And he asked them, he did a series of questions where it’s like, think about yourself right
1:24:44 now in one part of your brain lit up.
1:24:48 And then he goes, okay, I want you to think about this celebrity.
1:24:52 I think he used Matt Damon and Natalie Portman and another part of their brain lit up.
1:24:55 And he said, I want you to think about yourself 10 years from now.
1:24:56 And guess what?
1:25:00 The part of the brain that lit up for the celebrities, Natalie and Matt, was the same
1:25:03 part that lit up when thinking about you 10 years from now.
1:25:09 So you got a vague idea of who future RA was, but you weren’t totally connected to them.
1:25:10 Right?
1:25:11 It was like a stranger to you.
1:25:12 Pulled them out.
1:25:13 One group did nothing.
1:25:19 Another group, he took a photo of them and he, you know, took a photo, ages them and
1:25:22 then puts them into a 3D, you know, virtual reality.
1:25:25 And you’re in a room and at one point, and you don’t know this is going to happen.
1:25:28 As you walk across the room, you see a mirror and you look at yourself in the mirror and
1:25:31 it’s a photo of you, but age 10 years.
1:25:33 So you’re seeing an older version of you.
1:25:34 Yikes.
1:25:35 I mean, and cool.
1:25:36 Very cool.
1:25:41 Does this intervention, pulls them out, brings them back, I think two weeks later and he has
1:25:43 them hypothetically put money away for savings account.
1:25:45 You know exactly what happens.
1:25:50 The people who saw version of their age self put more money away for a future retirement
1:25:51 account than the folks that didn’t.
1:25:58 So the question is, not only are we disconnected from the future, my, you know, my future descendants,
1:26:02 I’m disconnected from my future self.
1:26:06 So what I’ve done, and you’ll see this in the show, it’s scary because I look just like
1:26:11 my dad and you’ll always look like your dad when you do this, is even though we’ve been
1:26:16 bagging on social media, you can go on snap or other places where they’ll age you, right?
1:26:19 It’ll make you look 10, 15 years older and you can send it to your partner.
1:26:20 Everybody laughs.
1:26:24 So I, I, I took a screenshot and I put laughs as opposed to saying you look great.
1:26:25 No, no, no.
1:26:26 Everyone’s like, oh my God.
1:26:33 And so, so I, I, once I read about this house research many years ago, I printed that out,
1:26:37 you know, my little home printer, cut it out and it’s on my bathroom mirror.
1:26:43 And every day I spend two or three seconds staring at future older Ari in his seventies.
1:26:45 That’s how I make better decisions today.
1:26:48 And those better decisions aren’t just about putting money for retirement.
1:26:52 It’s about also how do I take care, you know, do I floss or not?
1:26:55 You know, you get it at the end of the night, you want to just brush your teeth and go to
1:26:56 bed hot.
1:26:57 No, you need to floss at night.
1:26:58 You need to floss at night.
1:26:59 We did an episode on oral health.
1:27:00 Yeah, I know.
1:27:01 And I learned from the, from the dentist.
1:27:04 So the most important, the most important way to take care of future self is flossing,
1:27:06 by the way, just to be clear, I’ve learned this from many people.
1:27:08 He’s actually true.
1:27:09 Oh, it’s true.
1:27:10 It’s so key for brain and body health.
1:27:11 It’s unbelievably key.
1:27:12 The dentists are going to thank you.
1:27:14 But we don’t do it.
1:27:17 But if you look at your mouth 20 years from now, staring at you as you’re smiling with
1:27:20 the older version of Andy with you, you know, a little bit less hair, a little bit more
1:27:22 wrinkles, you’re going to do it.
1:27:24 This is what housework has showed.
1:27:28 So that’s another thing that I’ve done is just look at that, look at that image of
1:27:32 future you and connect with it.
1:27:33 That’s about having compassion for yourself.
1:27:37 Part of this kind of transgenerational empathy component.
1:27:41 The one thing I want to circle back on because we could, we could quickly fly past it is
1:27:46 this idea of futures thinking versus the, the singular future.
1:27:47 Yeah.
1:27:48 I definitely want to touch on that.
1:27:50 Can I just ask you a question real quickly before her?
1:27:51 Of course.
1:27:57 This notion of, of, um, let’s say a protocol for imagining future self or actually visualizing
1:28:01 future self, not as a way to scare yourself into better health habits, although if it
1:28:07 works great, but as a way to, um, you know, really get your mind into the reality that
1:28:14 if you survive, you’re going to get older by definition and that person needs care and
1:28:18 in an environment and your kids are going to grow up too.
1:28:19 We know this.
1:28:20 Okay.
1:28:21 So that’s all obvious.
1:28:28 Um, I feel like barring accident or injury or disease, most people have a kind of intuitive
1:28:31 sense of how long they’re going to live.
1:28:34 And the reason I say this is, um, you know, I remember when Steve Jobs was alive cause
1:28:39 I was a postdoc in Palo Alto then and would see him occasionally around Palo Alto.
1:28:44 Um, there, and then, you know, read the Walter Isaacson biography about him and it seemed
1:28:49 like he had a very clear sense that someday he would die and he lived his life essentially
1:28:55 according to that principle and in some sense may have justified being a little bit outrageous
1:29:00 at times and a little bit, you know, high friction at times, um, through the sense of
1:29:03 urgency, like it was important to get things done and get them done right.
1:29:07 And to discard with a lot of kind of like popular convention and he’s kind of celebrated
1:29:08 for it.
1:29:09 I’m sure a few people dislike him.
1:29:11 I think most people celebrate him for it.
1:29:15 Um, I guess he had some sense of how long he was going to live.
1:29:20 And then one point maybe that sense was inflated and then boom, your dad died when you were
1:29:21 very young.
1:29:28 Do you think that that gave you a perspective that, you know, at any moment you could be
1:29:31 four months out, you get the four months notice that you’re going to be dead in four
1:29:32 months.
1:29:35 Like, like, did it shape your thinking about the, about the future?
1:29:39 I mean, my dad’s now, I’m not saying this as a, I mean, no, it’s, it’s interesting that
1:29:43 there may have been a distinct advantage, of course, not to his dying, of course, but
1:29:48 to the idea that it, it really creates this sense of urgency about not just the present
1:29:49 but the future.
1:29:50 I remember we were very young.
1:29:51 You’re like, I want to have kids.
1:29:56 I’m going on a family like, I think first among all of us really early.
1:30:02 And for those whose parents, you know, are still alive and, and, you know, it seemed
1:30:05 to be vigorous, maybe they feel less of a sense of urgency, right?
1:30:11 Which sounds wonderful, parents are alive, vigorous, okay, that’s a blessing, but if
1:30:15 it prevents you from living your life in a way that’s really linked to your, your futures,
1:30:16 that’s not good.
1:30:21 So do you think that we have an intuitive sense or an unconscious sense of how long
1:30:23 we are likely to live like a kind of a range?
1:30:27 Because Steve kind of argued that in some of his writings and speaking.
1:30:31 So let’s talk about death.
1:30:37 So it’s my contention that one of the things that keeps us from thinking about the far future
1:30:42 and acting and behaving in a way that will, will alter it for the better is the fact that
1:30:48 to truly think and feel yourself into the far future means that you’re going to have
1:30:51 to think about a moment where you no longer exist.
1:30:55 In 1972, Ernest Becker wrote a book, which you’ll know all about the book based on the
1:30:59 title called The Denial of Death, he won the Pillar of Surprise for it.
1:31:06 And Becker’s contention was that we are the only species that at a very early age recognizes
1:31:10 that we are only here for a short period of time, but more than anything at one point
1:31:13 in time we will die, we will cease to exist.
1:31:20 And it was Becker’s contention further that everything, religion, culture, laptops, convertibles,
1:31:25 everything that we create is our way of pushing back the very understanding that at one point
1:31:28 we will cease to exist and it horrifies us.
1:31:33 I could not agree more and I’m so, so grateful that you mentioned this book and this idea
1:31:39 from Becker because I would argue that every addiction, every single addiction is based
1:31:44 in a fear of death and an attempt to shorten the timescale of thinking, shorten the timescale
1:31:49 of reward, shorten the timescale of everything to avoid that reality.
1:31:54 And it’s a reality that we learn of at a very early age intuitively because we see death
1:31:55 around us.
1:32:00 More and more now in America, especially in the Western world, we push back from death,
1:32:07 we do everything we can to avoid even just even old people that, you know, we put them
1:32:12 in old age homes, they used to be, we lived together, right, in these multi-generational
1:32:17 homes because older people, I would argue, remind us of death, remind us of our own mortality.
1:32:22 And so until we can reconcile ourselves truly at an individual, maybe even at a collective
1:32:27 level, that we will cease to exist, it becomes extremely and is extremely difficult to future,
1:32:31 to future properly, to future in the way that I’m advocating for, which is about being
1:32:36 a great ancestor to future descendants and generations.
1:32:41 And so in the work that I’ve done and in the show that I did, I did something, people were
1:32:45 very confused, like, you know, the show about the future, beef history of the future, everyone’s
1:32:49 like, oh, you’re going to go see all this cool technology, blah, blah, blah, that’s part
1:32:50 of what we do.
1:32:56 But in the middle of the show in episode four, I go to the high mountain desert and travel
1:33:00 all over the world, but we, I go to the high mountain desert outside of Tucson and I sit
1:33:03 with the Lua Arthur, a death doula.
1:33:06 And what she does, you know, you know, mostly time when we think of a doula, we think of
1:33:10 someone helping birth a child into the world.
1:33:15 What a death doula does is help us and help our loved ones exit this world.
1:33:20 And she does something extraordinary, other cultures, some religions have this, she does
1:33:25 something called a death meditation and in the show, I do it and you can find these online,
1:33:31 where you literally go through a guided meditation, where you go from breathing to cessation of
1:33:34 breath to literally just becoming one with the soil.
1:33:41 It’s a very intense thing to go through, but I went through a version of the death meditation
1:33:45 as you’ve alluded to when I was 18 years old, because I literally am the one who picked
1:33:50 up the phone from the hospital at two in the morning, I was home from college and I picked
1:33:51 it up.
1:33:52 I didn’t even, I didn’t even say hello.
1:33:55 I picked up the phone and I said, this is his son, because who else was calling at two
1:33:56 in the morning.
1:33:59 And it was a charge nurse and she goes, I want to bring you up to speed.
1:34:01 It’s a really late stage of cancer.
1:34:02 Your father is not responding.
1:34:03 We’ve been doing CPR.
1:34:05 There are no orders on what to do.
1:34:06 What do you want us to do?
1:34:11 So I made that call, because it was obvious of where it was going.
1:34:20 That was my way of confronting the salience of my, of his mortality and my own mortality
1:34:22 very, very abruptly.
1:34:24 Other people have their own early brushes with death.
1:34:29 I would argue that there is a certain level and you touched on this of emancipation when
1:34:30 you’ve come close.
1:34:34 You don’t, you don’t want to wish it on anyone, but when you’ve come close to seeing what
1:34:39 that looks and feels like, you all of a sudden become free from the burdens that society
1:34:44 places on you in the, in the earnest, backcaring way of trying to push back mortality because
1:34:49 you no longer give a shit because you’ve now, you now know where it’s all going to
1:34:52 go and you’ve seen it.
1:34:57 As a society in the West, in America, we do the exact opposite of that.
1:35:01 We inject things into our body and into our, everything we can to push it back because
1:35:07 we want more quantity, but we don’t think about the quality of the life that we want.
1:35:14 Now, that being said, you go to Japan, 90% of the companies that are over a thousand
1:35:16 years old on planet earth right now are in Japan.
1:35:20 So part of it is our culture, part of it is different cultures of how they think and
1:35:22 respect elders and death.
1:35:27 And they understand that we don’t need to exist within this own lifespan bias, but we’re
1:35:33 actually part of a chain, a great chain of being those who came before the pros and cons
1:35:35 of that, the baggage of that.
1:35:39 And then it’s my role to decide what I want to keep and what I want to let go.
1:35:45 And then what I want to transmit to the next generation, that larger purpose, that larger
1:35:50 telos is what’s missing right now, that I think we need back in Western society, not
1:35:55 just so that we’re grounded and happy, that’s yes, and more content, but because we need
1:36:00 to be able to do that as we confront what we do or do not do about climate change, what
1:36:05 we do or do not do about synthetic biology, what we do or do not do about artificial intelligence.
1:36:09 Because right now, especially on the last two, the technology is telling us what to do.
1:36:13 And we don’t need more smartness, we need more wisdom.
1:36:18 And part of that wisdom is going to come about by us integrating the fact that you alluded
1:36:21 to that at one point we won’t be here.
1:36:22 How do we do this?
1:36:25 I mean, like we can do it conceptually, like you want to set the stage for that whoever
1:36:32 ends up in that empty frame to have a better life.
1:36:37 But it’s hard to do, like I think most people assume once it’s lights out, who knows what
1:36:42 happens next, but it’s very hard to get them working for something that they don’t have
1:36:45 the ability to imagine and the people that they don’t even know.
1:36:49 So in other words, if we have a hard enough time imagining ourselves in the future, you
1:36:52 gave us a tool, look at the aged version of yourself.
1:36:53 I love that.
1:36:56 And if there’s a website that will do that, we can put a link to it and show them captions.
1:37:01 Put a reminder that you will get older, you are getting older in this very moment and try
1:37:07 and live for the well-being of that person and the people around them and look at it.
1:37:11 So that creates a protocol for the self.
1:37:20 How do we protocol the future setting, the futures approach, the verbing of the future
1:37:25 or into the future for people around us and for people that we don’t even really know
1:37:27 and that we probably will never even meet?
1:37:30 Great question.
1:37:34 Before we go on to that, let’s double-click on the individual incentive.
1:37:37 So we talked about the aging photo that you can do.
1:37:39 There’s also another thing you can do that’s very powerful.
1:37:45 You touched on this earlier, which is writing a letter to your future self.
1:37:47 You can do this at longpath.org.
1:37:50 You can find future me website.
1:37:51 You have a–
1:37:52 Yeah, yeah.
1:37:53 It’s the number one tool that we use.
1:37:59 So when I give talks, I give shockingly people having me come and talk to large groups.
1:38:03 What I say to them is we’ll kind of go through a version of a different conversation like
1:38:04 this.
1:38:07 I’ll say, now, what I want you to do is I want you to write a letter to your future
1:38:08 self.
1:38:11 I’m 35 years from now.
1:38:15 And I thought this was a common practice because I’ve been doing it from a very early
1:38:16 age.
1:38:18 But apparently, it’s not to write a letter to your future self.
1:38:19 Yeah, I can’t.
1:38:20 I mean, maybe once or twice.
1:38:21 We did it.
1:38:26 And so I’ll let you in a little secret.
1:38:31 The change occurs not when you receive the letter, but when you actually write it because
1:38:36 you’re actually thinking in a way about future you in a way that you normally don’t, which
1:38:38 is, who’s going to receive this letter?
1:38:41 Where do I want them to be?
1:38:46 And what I find more often than not is people come up to me afterwards and I go, to write,
1:38:49 I’d never even thought, who do I want to be in five or 10 years?
1:38:52 What’s that arc of what I want to kind of connect to?
1:38:54 What am I optimizing for?
1:38:55 How do I make myself better in that way?
1:38:59 So I want to make sure people understand that if you can’t look at a photo of yourself
1:39:02 age, the very least write a letter to your future self.
1:39:04 And what does the letter include?
1:39:11 Dear Andy, dear Ari, and then whatever you want to put in, right?
1:39:14 This is a one-to-one private conversation with your future self.
1:39:15 What are your hopes?
1:39:16 What are your dreams?
1:39:17 What are your desires?
1:39:18 What are you afraid of?
1:39:19 What do you want to see happen?
1:39:26 Because until you put out there, you can’t be it if you can’t see it, right?
1:39:31 You have to actually visualize what that is and putting in not the negative, but what
1:39:37 you really want to see aspirationally in that letter now starts creating a road map
1:39:38 to getting there.
1:39:43 Because at the very bottom of the pyramid of what that road map is, is visualizing what
1:39:45 that success looks like, right?
1:39:50 So in high school, I ran track.
1:39:56 And I started off by doing the 100, very kind of an individual sport.
1:40:00 And then eventually, as I went forward, I started running the 4×100, which is a relay
1:40:01 race.
1:40:07 And what I learned from my coach, coach Ted Tillian, was that the 4×100, it’s very important
1:40:10 that all four runners run very, very fast, obviously.
1:40:16 But where that race is won or lost is in the transition zone, is in the passing of the
1:40:17 baton.
1:40:22 And so when you write a letter to your future self, yes, you’re connecting to your future,
1:40:29 but what it’s really also helping you do is realize that life is not a 100-yard dash.
1:40:30 It’s actually a relay.
1:40:34 And you’re carrying a baton that was handed to you that you are now going to hand off.
1:40:39 And I’m arguing that we right now, what I call we’re in this intertidal moment between
1:40:43 kind of what was and what will be as a planetary civilization.
1:40:45 We are in this transition zone.
1:40:50 And what we do or do not do in this intertidal, in this transition zone with the baton that
1:40:58 is homo sapien, planetary, flourishing, culture, is going to matter much more than we think
1:41:01 it does in the current moment of social media pains.
1:41:03 So that’s touching on the individual.
1:41:07 Let’s go up to that collective.
1:41:12 We have to decide, as individuals, which some of these protocols will help you do, but we
1:41:19 have to decide as a society that we want to actually tackle the question of to what end.
1:41:24 Because in the erasure of God, in the erasure of the afterlife, in what was given to us
1:41:29 by religion for hundreds, thousands of years, some sort of guarantee that we would go on
1:41:33 to heaven or hell, now that that is no longer there for a lot of people, for some it still
1:41:38 is, and it still helps them make better decisions, I would argue, in the day to day.
1:41:43 But for those who no longer have that, we have to decide that, and this can be from
1:41:48 an egoic level, that the decisions that we make or do not make are either going to hook
1:41:53 up in a great way future generations or not.
1:41:54 We can be in those three categories.
1:41:55 We can be one or two.
1:41:56 It doesn’t matter who cares.
1:41:59 I’m just going to, you know, like YOLO.
1:42:03 Or we can say we want to be part of a much larger project.
1:42:08 I talk about this a lot, like the kind of, you can tell, but my bias here, like I don’t
1:42:13 say human, like the homo sapien project, I think, like I said, we’re kind of at the bottom
1:42:14 or the top of the third.
1:42:17 We have at least several hundred thousand more years to go.
1:42:21 I am not as focused as to whether or not we leave Earth and we go to Mars and we become
1:42:22 an endless stellar species.
1:42:31 I’m more focused on who we are, because I’ve met, like you, I’ve met great hearts and minds,
1:42:37 and I think that as a society, if we take care of everyone’s basic needs, if we look
1:42:41 at kind of the best of humanity, the best of the humans that we’ve met, we can all
1:42:42 rise to that level.
1:42:47 So, instead of there being like a hundred great heroes in the world who are just so
1:42:51 heartfelt, you know, like the Dalai Lama or Mother Teresa or even Einstein, that that
1:42:52 could actually be…
1:42:55 Are those three still intact or they’ve been canceled yet?
1:42:56 No, they’re still, they’re still with us.
1:42:57 They’re still with me.
1:43:00 But look, even when you get into their, look, you asked one of the ways, how do you build
1:43:03 transgenerational empathy with the past?
1:43:07 Read people’s biographies, especially autobiographies, and you see they had it really tough and they’re
1:43:09 not as perfect and as saintly as we think they are.
1:43:13 And those, right, and the autobiographies are, of course, through their own lives, right?
1:43:14 Through their own lives.
1:43:15 So, the biographies give you…
1:43:17 Or you read their letters to their lovers or to their partners and you’re like, “Yeah,
1:43:19 there’s kind of an asshole, right?”
1:43:26 Like, but at the end of the day, if we as a society want to find ourselves where more
1:43:32 of us than less of us are at this heightened sense of kind of intellectual and spiritual
1:43:37 and emotional activation, that’s not going to happen overnight.
1:43:44 But if we say that’s the goal that we want, we want to see, people will argue, nine billion,
1:43:48 seven billion, three billion, whatever the population of homo sapiens is on planet over
1:43:54 the next several centuries or millennia, we want to see them flourishing in a way that’s
1:43:58 beyond what science fiction has ever even showed us.
1:44:02 If we make that decision that your life, what Andrew Huberman is doing in his work, what
1:44:08 Ari Walkers is contributing to that, that gives you a sense of purpose that I think
1:44:15 religion used to give us, that we are now sorely lacking in a social media world of
1:44:18 instant buying of crap that we don’t need on the internet.
1:44:19 Yeah.
1:44:23 Or that we do need and it’s just a shorter time scale reward thing.
1:44:27 I don’t believe that everything that happens on social media that we buy or the pleasure
1:44:31 that we get in our lifespan or day is bad.
1:44:33 I don’t think I’m a capitalist too.
1:44:39 What I think is that it’s just one, it is but one time window of kind of operations.
1:44:41 I just think it’s good to have flexibility.
1:44:45 It’s sort of like in nutrition, they talk about metabolic flexibility.
1:44:46 Yeah.
1:44:48 It’s not about balance about harmony.
1:44:50 How are we in harmony with the future?
1:44:52 That is what I’m advocating for.
1:44:59 I love it and I also know that a lot of people love it even if they don’t know they love
1:45:04 it, meaning they perhaps haven’t heard it framed the way that you describe it in your
1:45:10 book, on your show and today, but I think a lot of people just are hoping that these
1:45:18 super high achievers, the Steve Jobs’s, the Elon’s, I don’t know how people feel about
1:45:23 politicians nowadays, but the people building technologies who seem to really care about
1:45:24 the future.
1:45:27 Say what you want about Elon, but the guy is building stuff for the now and for the
1:45:28 future.
1:45:36 I mean, he’s doing it, that they will take care of it for next generations.
1:45:44 Just like there were those, the Edison’s and the Einstein’s and the, you have to be careful
1:45:47 with names these days because almost everyone has something associated with them where you’re
1:45:53 going to trigger someone, but I’ll just be relaxed about and say, I would even say like
1:45:58 a Jane Goodall, like the appreciation of our relationship with animals and what they
1:46:03 have to contribute to our own understanding of ourselves and our planet, that kind of
1:46:05 thing.
1:46:14 Those people ushered in the life that I’ve had and I feel pretty great about that.
1:46:20 Many people are probably saying, okay, makes sense for my family, but what do I have to
1:46:22 contribute?
1:46:27 You give the example of the fact that children are always observing, they carry forward the
1:46:33 patterns and the traits and certainly the responses that they observe in their parents.
1:46:34 What’s okay?
1:46:35 What’s not okay?
1:46:39 Starting in the 80s and in the 90s in this country, there were many more divorces and
1:46:44 fractured homes than there were previously.
1:46:51 As a consequence, there’s also been a fracturing of the kind of collective celebration of holidays.
1:46:56 The things that have anchored us through time are happening less frequently now.
1:47:00 Many of these have become commercialized, but that was always the case.
1:47:06 People were getting Christmas presents one way or another.
1:47:10 Do you think that the kind of fracturing of the family unit has contributed to some of
1:47:17 this lack of let’s just call it longer path thinking and decision making?
1:47:23 Look, I think it’s the fracturing of the institutions that have been with us for the
1:47:30 past several hundred years that is leading to an exponential rise in short-term behavior.
1:47:34 You mentioned religion, maybe for a moment we could just talk about universities.
1:47:38 These days, in part because of the distrust of science and in part because of the distrust
1:47:45 in government and in part because of the distrust in traditional media, there’s more and more
1:47:53 ideas being kicked around that formal education is not as valuable as it used to be.
1:47:58 People always cite the examples of the Mark Zuckerbergs and others who didn’t finish college,
1:48:00 but I would argue they got in and chose to leave.
1:48:05 They took leave of absence, they didn’t drop out, and they are rare individuals.
1:48:10 Ryan Holiday said it best, “If you are struggling in college, you’re absolutely the kind of
1:48:14 person that needs to stay in college with rare exception unless there’s a mental health
1:48:18 issue or some physical health issue that needs to be tended to because nowhere else in life
1:48:23 except perhaps the military is there such a clear designate set of steps that can take
1:48:30 you from point A to point B with a credential that you can leverage in the real world for
1:48:31 builds.”
1:48:39 I completely agree with that, but I would also argue that academic institutions and financial
1:48:45 institutions have changed, political institutions have changed, and there’s a deep distrust.
1:48:49 We are having a harder time relying on them to make good decisions.
1:48:55 You saw a lot of presidents of major universities fired recently, including Stanford, there
1:49:02 I said it happened, but also Harvard and other places for different reasons, and fired might
1:49:06 be not the correct term, they decided to resign, whatever it was, they’re no longer there,
1:49:12 they have new ones in, and so there’s a lot of distrust.
1:49:14 What can we rely on?
1:49:18 If people are having less faith in religion, less faith in academic institutions, less
1:49:21 faith in, what do we got?
1:49:25 We got really good in academia, at least on the social sciences side of saying what was
1:49:30 wrong with the systems, but not about what the systems we wanted them to be because going
1:49:34 back several hundred years ago, coming through the Enlightenment, especially well, renaissance
1:49:39 into the Enlightenment, the Enlightenment gave us back this idea of a new meta narrative
1:49:45 based on rationality and logos, and the ability to kind of understand the world by breaking
1:49:52 it down into its component parts, that science, fast forward several hundred years, and we’re
1:49:57 at the point now where we’re really good at saying what doesn’t work, but very, very bad
1:50:02 about saying what does work and what we do want, because by saying what we do want means
1:50:07 that we have to put forth some sort of meta narrative, some thread, some official future
1:50:09 that we can hang ourselves on.
1:50:12 It tells us a lot about, it’s sort of like declaration of values.
1:50:17 It’s one thing to say, which is scary for a lot of people, because it’s one thing to
1:50:19 say that doesn’t work, that’s no good, that’s no good.
1:50:21 It’s easy to be a critic.
1:50:26 What you’re describing has incredible parallels to health, like when I started the podcast
1:50:30 and even before when I was posting on social media was during the lockdowns, and it was
1:50:34 like all this fear about everything, and I said, “Listen, I can’t solve this larger
1:50:40 issue related to what may or may not be going on, but what’s obvious?
1:50:41 People are stressed.
1:50:43 Stress is bad when it’s chronic.
1:50:44 People aren’t sleeping.
1:50:47 That’s bad, especially when it’s chronic.”
1:50:51 I’ve got some potential solutions, some tools, some zero cost tools.
1:50:56 So a lot of the backbone of the Human Lab podcast is about the things you do more so
1:50:58 than the things you don’t do.
1:51:02 So what you’re describing is essentially a field that consists of breaking things down
1:51:03 but isn’t offering solutions.
1:51:07 So it sounds very similar, and I think that people love potential solutions.
1:51:13 Even if one acknowledges, “Look, this might not solve every sleep issue,” it very well
1:51:18 could make positive ground towards some of it or make it 50% better, 20% better, in some
1:51:19 case 100% better.
1:51:25 And of course, those for whom the tools don’t work and they need to go to more extreme measures.
1:51:32 But I hear you saying that religion provided the solutions, not just pointing to problems.
1:51:35 People are not looking at that as much anymore.
1:51:41 The big institutions like academic institutions, political institutions, let’s face it, regardless
1:51:46 of where one sits on one side of the aisle or the other, they’re constantly fighting.
1:51:49 It’s like a 12-hour news cycle designed to just point fingers so that nobody actually
1:51:53 has to say what they really believe in a clear, tangible way.
1:51:57 There are those that do that a bit more than others, but it’s a mess.
1:52:00 And then in terms of the family unit, this is what I was alluding to before.
1:52:05 I feel like family units and values and structures are becoming more rare, at least in the traditional
1:52:07 view of the family.
1:52:14 Two parents, kids, et cetera, which is by no means a requirement to call something a family.
1:52:18 So are you saying that we all have to look at, like it obviously starts with the individual,
1:52:25 but that part of the work of being a human being now and going forward is to learn this
1:52:27 futures approach?
1:52:31 We have to be future conscious, but again, this goes back to the transgenerational component.
1:52:36 We have to critically assess where we came from and why we’re at this point.
1:52:39 So let’s talk about the nuclear family.
1:52:44 The idea that your children would be “sleep trained” and put into another room is relatively
1:52:49 new, that’s from the Victorian era, where you would put your kids in another room, because
1:52:53 if you go back to most indigenous cultures, everyone slept together.
1:52:55 And this happened for thousands of years, and the kids did-
1:52:56 In a big pile?
1:53:00 Yeah, or in one big room or in a long house.
1:53:01 Like piglets?
1:53:02 Like piglets.
1:53:06 I don’t know if they’re like piglets, but they definitely all slept together.
1:53:11 And look, I’m going to say this in a non-judgmental way, but it’s going to sound very judgmental.
1:53:18 I walk down the street sometimes and I see kids in strollers being pushed by a seemingly
1:53:19 healthy adult.
1:53:24 The kid is detached and they’re in this kind of this buggy, which comes from 17th, 18th
1:53:25 century England.
1:53:29 But if you look at most cultures around the world for thousands of years, what they did
1:53:34 was they wore their babies for what we call the fourth trimester.
1:53:37 Usually the mother, so a bunch of patriarchal reasons for that, but they literally would
1:53:41 have a wrap on and the baby would be wrapped and be held very close to them.
1:53:42 Like the baby-be-orn thing?
1:53:45 No, the baby-be-orn, you put the baby on front of you, but it’s facing out.
1:53:50 When you really wrap them with like a 20-yard wrap, it’s skin-to-skin.
1:53:56 And look, and there’s a reason, like everything, there’s a reason for everything.
1:54:02 For a human baby to come out of the mother as cognitively, intellectually, and physically
1:54:08 ready as a baby chimpanzee would take 18 months of gestation, but we only do nine.
1:54:09 You know why.
1:54:10 Right?
1:54:15 That’s why we do it, because our brains got so big because of all that protein, because
1:54:19 of Ari and Andy were hunting together using our perception earlier on this story, that
1:54:23 the baby has to come out at nine months, because when we went from walking out on all fours
1:54:28 to being bipedal, the female pelvis closes, and there’s only so much room for that baby
1:54:29 to come out.
1:54:30 So they come out early.
1:54:31 Yeah.
1:54:32 The brain had completed development internally.
1:54:33 You’d have only stillborn.
1:54:40 I mean, presumably there was a branch of our earlier version of species that many mothers
1:54:46 and babies died in childbirth because of this, they were de-selected, but that’s not the
1:54:47 proper term.
1:54:49 And so we found the optimal balance of nine months, roughly, right?
1:54:53 But what that means is the baby has to be attached and close to the mother because it’s
1:54:55 totally helpless.
1:55:00 The point is that so much of what we do, we don’t critically examine.
1:55:02 So you’re talking about the breakdown of the family structure.
1:55:04 I would argue that breakdown isn’t happening now.
1:55:10 That breakdown happened when we started to move from tribes and clans of raising children
1:55:16 and move into a Victorian-area mindset where we take the grand– there’s very few species
1:55:21 on planet Earth that after the female goes through menopause, they still live.
1:55:24 Basically, elephants, whales, and humans, right?
1:55:25 Why?
1:55:30 Because those are the species where you need elders to help care for the young because of
1:55:33 the aforementioned early birthing.
1:55:39 So maybe it’s also the propagation of story, as you said earlier, that can inform better
1:55:40 decisions.
1:55:41 So we need new stories.
1:55:45 I mean, wisdom is like spoken cave paintings, basically.
1:55:50 And so those stories about what does it mean to have a proper family structure as– whether
1:55:55 it’s a nuclear family of four or five or 20 of aunts and uncles and around, look, we did
1:55:59 pretty well for the first couple of 100,000 years, and then there was all these things
1:56:02 that religion disrupted, right, taking the children away from the mom.
1:56:04 These all come from periodanical beliefs.
1:56:08 Now we’re at this point in this intertidal moment where if they critically examine, why
1:56:11 is it we do what we do?
1:56:14 What are the things that we want to keep?
1:56:17 And what are the things we want to let go of and how do we move forward?
1:56:20 And your question was, well, why do they want to do that?
1:56:21 What is it?
1:56:22 What is it?
1:56:23 What’s the incentive structure?
1:56:29 And I’m arguing that the incentive structure for us to do that because we actually care
1:56:36 about where we take our species, where we move forward in the universe, given the fact
1:56:39 that so much had to go right to get us to this point.
1:56:46 Right, I’m often asked this question, you know, God, how do we get so messed up?
1:56:47 And what is it going to look like?
1:56:51 Wait, are we so messed up because you said we’re about a third of the way through our–
1:56:52 Things are better than ever.
1:56:55 Yeah, so I get the question, like, how is it that we messed up?
1:56:57 And I always say we didn’t mess up.
1:56:58 We’re actually doing much better.
1:57:02 Look, I walk into my daughter’s room and I look at their bookshelf, 15-year-old twin
1:57:04 daughters.
1:57:09 And every piece of fiction that takes place somewhat in the future is dystopian.
1:57:16 All the futures they know are the Hunger Games, are the Hundred, are the Maze Runner, a world
1:57:18 that has gone bad.
1:57:21 I understand the– we talked about this earlier, there’s the negativity bias.
1:57:24 People are going to be attracted to reading about those things.
1:57:25 Kids read that stuff now.
1:57:26 Right, those are the best sellers.
1:57:30 The best sellers are all these dystopian– there’s always a love interest and a teenage thing,
1:57:34 but it’s always– the backdrop is always dystopia.
1:57:38 And we’re attracted to that in the same way we’re attracted to a dumpster fire because
1:57:41 we want to see the things that– dystopias can act as a–
1:57:42 So sad.
1:57:45 Dystopian stories can act as an early warning system.
1:57:49 If you keep doing this one thing that you’re doing and extrapolate out a few decades, it’ll
1:57:51 look like this.
1:57:55 What we’re missing, and you just hit the nail on the head, are the stories about what if
1:57:58 we get it right, what we call protopia.
1:58:03 So utopia is this perfect world that always collapses on itself, it’s really dystopian
1:58:04 as size.
1:58:06 Dystopia we talked about is a terrible, terrible world.
1:58:11 A protopia, this idea put forth by Kevin Kelly, is a better tomorrow.
1:58:13 Not perfect, but one we’re making progress.
1:58:17 So it’s unbelievably important, and this is how I’m answering your question from a few
1:58:23 minutes ago, that we start setting stories in protopias in better tomorrows.
1:58:27 In tomorrows, where not everything is perfect, but where we have made significant progress.
1:58:28 Now it won’t be perfect.
1:58:31 There’ll still be divorces and maybe murders in mayhem.
1:58:37 But if we start backdroping our future visions in worlds that are better than they are today,
1:58:43 I would argue that will be the stories that start acting as a cage to help pull us through
1:58:48 this narrow moment of flux and chaos that is this intertidal.
1:58:50 How do we do it at scale?
1:58:53 Because I think a lot of people listening to this will say, “Okay, that all sounds great.”
1:59:01 Like I, for one, say that the shift from the notion of building a better future through
1:59:08 self-sacrifice, rather you can make it almost like pro-self and others endeavor, the way
1:59:09 you’ve described it.
1:59:11 Empathy for self, empathy for others.
1:59:18 Having some control over the contraction and dilation of your time window.
1:59:23 Making sure that you take good care of yourself, but you take care of the future generations
1:59:24 as well.
1:59:27 Like for that empty frame, the now empty frame.
1:59:30 And then moving from dystopia to protopia, that all sounds great.
1:59:36 But I think a lot of people might think, “Okay, well, at best, I could do that for myself
1:59:39 and the people that I know.
1:59:43 It’s going to be hard to do that as a greater good for the greater good.”
1:59:45 And you could say, “Well, that does contribute to the greater good.”
1:59:50 This is actually very similar to what we tell graduate students when they get their first
1:59:51 round of data.
1:59:57 You go, “Okay, well, the data oftentimes, not always, but oftentimes you say, “Well,
1:59:58 the data are cool.
2:00:01 Like if it continues this way, that’d be an interesting story.”
2:00:04 And they get the sense and you already have the sense because you have the experience
2:00:13 to know the best case scenario is a nice, solid paper that your three reviewers and
2:00:16 maybe 20 other people will read.
2:00:19 And you’re going to spend the next five years of your life on this thing.
2:00:21 Maybe three, but probably five years of your life.
2:00:22 And you’ll get your PhD.
2:00:25 And there’s always this question, like, “Do you ditch that project and go for something
2:00:27 else or do you stay with that project?”
2:00:31 In other words, what you’re saying is you get to put your brick on the wall, but it’s
2:00:38 a brick, whereas there are other projects and you go, “Whoa, that’s like one wing of
2:00:39 the cathedral.”
2:00:44 And it’s a rare instance where that happens and a lot of its lock and it doesn’t always
2:00:46 work out anyway.
2:00:53 But what we’re saying here is how hard people are willing to work is often related to what
2:00:55 they feel the potential payoff will be.
2:00:58 If they can sense the payoff, and by the way, I love the protocols that you offered, the
2:01:04 empty frame, the journaling to future self, this notion of time-capsuling, your present
2:01:09 thinking into the future, the aging of self, these are very actionable things.
2:01:12 I plan to do them and I think they’re very valuable.
2:01:20 But if I understand correctly, you are interested in creating a movement of sorts where many,
2:01:25 if not everybody, is thinking this way because the other model is, “Okay, well, the Elon’s
2:01:32 will take care of it for us,” or the system is so broken, there’s nothing I can do, I’m
2:01:34 just trying to make ends meet.
2:01:43 So how does one create a reward system or a social media platform?
2:01:48 How does one join up with other people who are trying to do this?
2:01:58 So the question you’re getting at is, in a lot of the work that I’ve read and listened
2:02:04 to on this podcast, oftentimes it’s about how do we, obviously, how do we optimize
2:02:05 the self?
2:02:08 And I mean that in a good way, not in a selfish way.
2:02:09 How do we make ourselves better?
2:02:12 That’s where we have to start.
2:02:16 I’m advocating for how do we optimize society?
2:02:18 How do we optimize civilization?
2:02:25 And this is a clear case where, unlike when we think of scale being, make more widgets
2:02:30 at a cheaper price, this is really a one plus one plus one plus one at infinity.
2:02:37 So at infinity, if we think about, just for example, how many listeners and viewers are
2:02:40 of this podcast, millions, right?
2:02:46 And how many people they interact with within their closest sphere and you go out, right?
2:02:52 So right now, your listeners have the potential to live and act long pathion in this way,
2:02:56 where they’re doing something for a greater, they’re thinking about their purpose in the
2:03:03 world as nested within the larger purpose of our species to allow for more mass flourishing
2:03:07 in the future for generations to come.
2:03:11 If you think about your listeners and how they interact and how they model behavior,
2:03:16 their potential and their spheres, you’re at 30, 40, 50 million people, right?
2:03:21 That’s a very, very large number.
2:03:26 And what we know about social and emotional contagion is that these things are contagious.
2:03:27 They are memes.
2:03:31 This is Susan Blackmore’s work.
2:03:32 That’s how it scales.
2:03:40 It actually is one of those things where you’re not going to just add powder and it all of
2:03:45 a sudden will create this optimal future for everyone because only one person, we all have
2:03:47 a role to play in it.
2:03:51 What I would want is anyone who’s listening or watching this, when they’re done doing
2:03:57 it, to take a few minutes and think about what kind of futures do I want for myself,
2:04:02 for my family, for the generations to come and what is my role in that great play?
2:04:03 What do I have to do?
2:04:06 And yes, you need the protocols to kind of bring you back into there, right?
2:04:07 For me, it’s easy because I wrote the book.
2:04:08 I did the show.
2:04:10 I think long path, I can do it.
2:04:13 For others, this is going to be the first time they’re thinking about this or maybe thinking
2:04:14 about it for years.
2:04:19 Even in the smallest interactions, they start doing it and this gets into kind of the Santa
2:04:21 Fe Institute and complexity theory.
2:04:24 This stuff starts to actually reverberate.
2:04:26 That’s how we do it.
2:04:30 We don’t need to march for long termism, right?
2:04:31 We don’t need bumper stickers.
2:04:32 Thank you.
2:04:33 There will be no bumper stickers.
2:04:34 There will be no bumper stickers.
2:04:37 There will be no bumper stickers.
2:04:44 It’s about placing our very essence and our actions within the realm of possibility for
2:04:47 the futures that we want and our role in that and then the purpose.
2:04:52 I don’t care if you’re a barista, if you’re a surfing instructor, if you’re a brilliant
2:04:59 podcaster, whatever it is that you do, do it with the intention and recognition that
2:05:04 you are modeling a way of being in the world that has ramifications and reverberations beyond
2:05:05 this current moment.
2:05:09 You said earlier, well, who knows if anyone will listen to your podcast?
2:05:13 What I can tell you with certainty because I’m sure it’s probably already happened is
2:05:20 a large language model, an LLM, something we call AI right now, is already or will at
2:05:23 some point ingest the Huberman Lab podcast?
2:05:24 We have one.
2:05:25 We have a Huberman Lab AI.
2:05:26 There you go.
2:05:27 We haven’t advertised it very heavily, but it’s there.
2:05:29 You can ask me questions.
2:05:30 It’s pretty good.
2:05:31 It sounds a bit like me.
2:05:34 The jokes are dry and not funny.
2:05:40 I’m going to say it mostly funny, but I’ll give you some more, but eventually that will
2:05:41 percolate out.
2:05:45 So at the speed of things are going three or four years from now, this very conversation,
2:05:51 how we’re modeling, what I learned in school, discourse ethics, how we talk to one another,
2:05:56 that is teaching these machines how to think and act and who and what we are and how to
2:05:59 become the best of or the worst of ourselves.
2:06:03 What we put out there, the kind of the public facing content is going to become what these
2:06:10 machines think of as how they should be, and we’re modeling it for them.
2:06:13 Going back to the higher education example for a second, I think higher education, like
2:06:21 many institutions as AI, what we call that, fully comes online is going to radically, radically
2:06:29 change and it will be a Cambridge or an Oxford tutor in everyone’s ear and higher education,
2:06:34 this idea that you kind of come together to receive information will start to dissipate
2:06:37 from higher education, but what higher education will start to do and I think we’ll need to
2:06:43 focus on is not just the intellectual and the cognitive, but also the psychological
2:06:48 and the emotional core of who you are and helping you develop that.
2:06:49 Well, amen to that.
2:06:55 There was a former guest on this podcast, or there was a guest on this podcast previously
2:07:02 Dr. Wendy Suzuki’s, Professor at NYU, now she’s the Dean of Arts and Sciences, I think
2:07:07 is the correct title, and she’s trying to bring some of her laboratories data on the
2:07:13 value of even very brief meditations to stress management in college, first to help students
2:07:19 manage the stress that is college and being in your early twenties, but I think there’s
2:07:25 a larger theme there, which is to try and teach emotional development, to teach self-regulation,
2:07:33 because many people don’t get that, or they get it, but then there are big gaps.
2:07:40 I love the way that you’re describing this, basically it’s a lens, if I may, it’s a lens
2:07:48 into human experience that’s very dynamic and is really in concert with the fact that
2:07:52 the human brain has the capacity for this dynamic representation of time, like focus
2:07:56 on, like solve for the now, there will be parts of your day, no doubt today where you
2:08:00 just have to solve for the now, you’re not thinking about the greater good, and then
2:08:06 the ability to dilate your consciousness in the temporal sense and to solve for things
2:08:11 that are more long term, make these investments towards the future.
2:08:19 I wonder though, how can we incentivize people to be good, to do good, and how can we incentivize
2:08:25 people to do this on a backdrop of a lot of short-term carrots and short-term horizons.
2:08:30 I think you’ve given us some answers, and they’re very powerful ones, such as the aging
2:08:38 self-image exercise, I’m journaling into the future, writing to future self, the empty
2:08:44 frame exercise, linking up with our ancestors and thinking about where we’re at now and
2:08:45 where we want to go.
2:08:52 Is there anything else that you want to add, meaning is there anything that we should all
2:08:53 be doing?
2:08:56 Should we all be reading more biography?
2:09:01 If I look back through history, it’s both dark and light.
2:09:07 Is there anything else that you really encourage people to do to be the best version of themselves
2:09:11 for this life and the ones that come next?
2:09:20 I’ve touched on this, we need to examine in ourselves why is it we do and are the way
2:09:21 that we are.
2:09:23 Do you know why in this country we vote on Tuesday?
2:09:25 I don’t have any idea.
2:09:30 So most advanced democracies vote over the weekend or a couple of weekends.
2:09:39 In America, we vote on Tuesday because that was the time that was necessary for someone
2:09:45 to leave church on Sunday, ride on horseback into the big city, vote on Tuesday and ride
2:09:48 back before market day on Wednesday.
2:09:52 So glad you’re going to tell me it’s not because then people can still watch Monday
2:09:53 night football.
2:09:56 No, this is long before Monday night football.
2:10:03 And so I think why we vote on Tuesday, it’s a metaphor for so much of who we are and have
2:10:06 become as individuals and as a society.
2:10:09 I’m a big fan of cognitive behavioral therapy of CBT.
2:10:13 I think partially because what it does is it has this look at what are those negative
2:10:15 stories that we tell ourselves.
2:10:18 But then because you can’t just say stop doing something, you can’t just extinguish a behavior,
2:10:22 you have to add and put in a positive story.
2:10:26 What I’ve tried to do with some of our time here today and what I want people to partially
2:10:34 take away, more than partially to really take away and bring in is examine the why Tuesdays.
2:10:38 What are those stories that you’ve inherited?
2:10:41 Some of them are going to be macro social.
2:10:46 You are defined by the society by what you own, by the badge on your car that says how
2:10:47 successful you are.
2:10:48 That’s a story.
2:10:50 It’s a story that’s been fed to us.
2:10:52 There are other stories that are very personal.
2:10:58 These are stories that can sort of be very private and go back generations within a family.
2:11:01 And then to understand some of those stories serve us, some of those stories don’t serve
2:11:03 us.
2:11:07 But after discerning that, we then have to write a new story.
2:11:09 We have to write a new story for ourselves.
2:11:10 Who am I?
2:11:11 Why am I here?
2:11:19 Isn’t going to be answered by a religion or a God or a book or a podcast or a futurist.
2:11:28 It’s going to be answered by looking and searching inside of yourself about how does you got here?
2:11:36 What really matters and where you want to contribute and help move us forward as a species on spaceship
2:11:45 earth, not as a passenger, but as crew on this vessel and how we’re going to move forward.
2:11:50 The stories have served us well and they have not served us well.
2:11:57 To move forward, it’s okay now to say I’m going to write these stories that serve me.
2:12:01 I’m going to see the future, not as a noun, not as this thing that I’m heading towards
2:12:04 or that’s going to tumble over me, but that I’m going to create.
2:12:11 And those stories may be very intrapersonal, they may be intrapersonal, they may be political,
2:12:15 they may be business, they may be what you buy, what you consume, but you have to have
2:12:17 agency.
2:12:22 You have to instill a sense of hope into your own life and a sense of awe and a sense of
2:12:29 really just empathy for who you are and where we are if we want to collectively move forward
2:12:34 into the futures that will allow our descendants to look back on us and say they were great
2:12:35 ancestors.
2:12:45 I love it and I also just want to highlight the importance of record keeping of putting
2:12:50 things down on paper or maybe an electronic form, creating time capsules for the future
2:12:56 generations because I think a lot of what people probably are thinking or worried about
2:13:00 a little bit is like, okay, I can do all this stuff to try and make things better and even
2:13:07 give up the desire for any kind of credit, but not feeling like it will be of any significance.
2:13:11 But what I’ve learned from you today is that it starts with the self and then it radiates
2:13:19 out to the people we know and that maybe we cohabitate with.
2:13:24 But even if we don’t cohabitate with anybody, it radiates out from us and that it is important
2:13:31 to get a sort of time capsule going so that people can feel like they have some significance
2:13:36 in the future that they may not ever have immediate experience of, but to really send
2:13:41 those ripples forward and get the sense that those ripples are moving forward.
2:13:47 For that reason and especially given the nature of this podcast, for the reason that you gave
2:13:54 these very concrete protocols, if you will, that we’ve highlighted in the timestamps,
2:14:00 of course, as tools, as protocols, I really want to thank you because oftentimes discussions
2:14:07 about past, present and future can get a bit abstract and a bit vague for people and you’ve
2:14:11 done us all a great service by making them very concrete and actionable.
2:14:13 That’s so much of what this podcast is about.
2:14:16 It’s one part information, one part option for action.
2:14:19 We don’t tell people what to do, but we give them the option for action.
2:14:22 I’m certainly going to adopt some of these protocols.
2:14:28 And also for taking the time to come to talk with us today, share your wisdom and share
2:14:29 what you’re doing in many ways.
2:14:32 Well, it is not in many ways.
2:14:39 It is absolutely part of what you’re describing, which is putting your best self toward how
2:14:41 things can be better now and in the future.
2:14:48 It’s also a great pleasure to sit down with somebody I’ve known for so many years and
2:14:49 learn from you.
2:14:54 So, it’s a real honor and a privilege and I know everyone else listening to and watching
2:14:55 this feels the same way.
2:14:57 So, thank you so much.
2:14:59 Thank you for having me.
2:15:02 Thank you for joining me for today’s discussion with Ari Wallach.
2:15:07 To find links to his book, to his television show and other resources related to Long Path,
2:15:09 please see the show note captions.
2:15:13 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
2:15:15 That’s a terrific zero-cost way to support us.
2:15:20 In addition, please subscribe to the podcast on both Spotify and Apple, and on both Spotify
2:15:23 and Apple, you can leave us up to a five-star review.
2:15:27 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:15:29 That’s the best way to support this podcast.
2:15:33 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d
2:15:37 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section
2:15:38 on YouTube.
2:15:39 We do read all the comments.
2:15:42 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
2:15:43 It’s my very first book.
2:15:47 It’s entitled, “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
2:15:50 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based
2:15:53 on more than 30 years of research and experience.
2:15:59 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control protocols
2:16:01 related to focus and motivation.
2:16:06 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
2:16:10 The book is now available by presale@protocolsbook.com.
2:16:12 There you can find links to various vendors.
2:16:14 You can pick the one that you like best.
2:16:19 Again, the book is called “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
2:16:23 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
2:16:24 platforms.
2:16:28 So that’s Instagram, X formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn.
2:16:33 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
2:16:36 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
2:16:38 on the Huberman Lab podcast.
2:16:41 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
2:16:45 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network
2:16:49 newsletter is a zero cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as
2:16:53 protocols in the form of brief one to three page PDFs.
2:16:59 Those protocol PDFs are on things like neuroplasticity and learning, optimizing dopamine, improving
2:17:02 your sleep, deliberate cold exposure, deliberate heat exposure.
2:17:06 We have a foundational fitness protocol that describes a template routine that includes
2:17:11 cardiovascular training and resistance training with sets and reps all backed by science,
2:17:13 and all of which again is completely zero cost.
2:17:16 To subscribe, simply go to HubermanLab.com.
2:17:20 Go to the menu tab up in the upper right corner, scroll down a newsletter and provide your
2:17:21 email.
2:17:24 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
2:17:28 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Ari Wallach.
2:17:32 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
2:17:34 (upbeat music)
2:17:37 (upbeat music)
Chào mừng đến với Huberman Lab Podcast, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hằng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư ngành sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y Stanford. Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Poppy Crum. Tiến sĩ Poppy Crum là nhà khoa học thần kinh, là giáo sư tại Stanford và từng là nhà khoa học trưởng tại Dolby Laboratories. Công việc của cô tập trung vào việc công nghệ có thể thúc đẩy tính dẻo thần kinh (neuroplasticity) trong việc học như thế nào và nói chung làm phong phú trải nghiệm sống của chúng ta ra sao.
Chắc hẳn bạn đã từng nghe về và có thể đang dùng các thiết bị đeo (wearables) và công nghệ giấc ngủ có thể theo dõi giấc ngủ của bạn, cho bạn biết bạn có bao nhiêu giấc ngủ sóng chậm, bao nhiêu giấc ngủ REM, và các công nghệ có thể kiểm soát nhiệt độ môi trường ngủ và căn phòng của bạn. Sắp tới, bạn có thể mong đợi các thiết bị đeo và công nghệ “hearable” sẽ là một phần trong cuộc sống của bạn. Công nghệ “hearable”, như tên gọi, là những công nghệ có thể nghe giọng nói của bạn và của người khác và suy luận điều gì sẽ tốt nhất cho sức khỏe tức thời và trạng thái tinh thần của bạn. Tin hay không thì tùy, những công nghệ này sẽ hiểu được trạng thái não của bạn, mục tiêu của bạn, và sẽ thực hiện các thay đổi trong nhà, nơi làm việc và các môi trường khác để bạn có thể tập trung tốt hơn, thư giãn sâu hơn và kết nối với người khác ở mức độ sâu sắc hơn. Như Poppy giải thích, tất cả những điều này có vẻ như thuộc về kỷ nguyên tương lai và có thể bây giờ còn hơi khó chịu hoặc khiến người ta thấy đáng sợ, nhưng cô giải thích cách nó sẽ cải thiện cuộc sống rất nhiều cho cả trẻ em và người lớn, và thực sự tăng cường sự đồng cảm giữa người với người.
Trong tập hôm nay, bạn sẽ nhận ra Poppy là một nhà tư duy và nhà khoa học thực sự phá cách. Cô có một câu chuyện rất độc đáo. Cô phát hiện mình có thính âm tuyệt đối khi còn nhỏ. Cô giải thích đó là gì và điều đó đã hình thành thế giới quan và công việc của cô ra sao. Poppy cũng đã hào phóng xây dựng một quy trình từng bước miễn phí cho tất cả các bạn. Nó cho phép bạn tạo một công cụ AI tùy chỉnh để cải thiện bất kỳ kỹ năng nào bạn muốn và để xây dựng các giao thức sức khỏe và thói quen tốt hơn. Tôi nên nói rõ rằng bạn không cần biết lập trình để sử dụng công cụ mà cô ấy đã xây dựng. Bất kỳ ai cũng có thể sử dụng, và như bạn sẽ thấy, nó cực kỳ hữu ích. Chúng tôi cung cấp đường liên kết tới nó trong phần ghi chú/chú thích chương trình.
Cuộc trò chuyện hôm nay khác với bất kỳ cuộc trò chuyện nào chúng tôi từng có trên podcast trước đây. Đó là một cái nhìn thật sự về tương lai, và nó cũng chỉ cho bạn những công cụ mới mà bạn có thể dùng ngay bây giờ để cải thiện cuộc sống. Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi nhằm đưa thông tin miễn phí tới người tiêu dùng về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học đến công chúng. Phù hợp với chủ đề đó, tập hôm nay có nhà tài trợ. Và bây giờ là cuộc trò chuyện của tôi với Tiến sĩ Poppy Crum.
Tiến sĩ Poppy Crum, chào mừng.
Cảm ơn, Andy. Rất vui được ở đây.
Rất vui được gặp lại cô. Chúng ta nên để mọi người biết ngay — chúng ta từng là nghiên cứu sinh cùng nhau, nhưng không phải vì điều đó mà cô có mặt ở đây. Cô ở đây vì cô làm công việc vô cùng độc đáo. Cô đã làm việc trong rất nhiều lĩnh vực khác nhau của công nghệ, khoa học thần kinh, v.v. Hôm nay, tôi muốn nói về nhiều thứ, nhưng tôi muốn bắt đầu bằng việc nói về tính dẻo thần kinh, khả năng đáng kinh ngạc của hệ thần kinh chúng ta để thay đổi đáp ứng với trải nghiệm. Tôi biết cách tôi nghĩ về tính dẻo thần kinh, nhưng tôi muốn biết cách cô nghĩ. Cụ thể, cô có nghĩ não chúng ta dẻo hơn nhiều so với những gì hầu hết chúng ta tin không? Chúng ta có thể thay đổi nhiều hơn những gì ta nghĩ và chỉ là ta chưa tìm được cách làm thôi? Hay cô nghĩ não chúng ta khá cố định, và để tiến bộ như một loài, chúng ta sẽ phải, tôi không biết, tạo ra robot hay thứ gì đó để làm công việc mà chúng ta không thể làm vì não ta cố định? Hãy bắt đầu bằng việc cho tôi biết quan điểm của cô về tính dẻo thần kinh là gì và giới hạn của nó ra sao.
Tôi nghĩ chúng ta dẻo hơn nhiều so với những gì ta thường nói hoặc nhận ra trong đời sống hàng ngày. Và đúng như ông nói về việc tạo ra robot, khi càng nhiều robot được tạo ra, cũng sẽ có tính dẻo thần kinh kèm theo khi con người sử dụng robot—khi chúng ta dùng chúng trong mối quan hệ đối tác hoặc như những công cụ để tăng tốc khả năng của mình. Về mặt định nghĩa, điều tôi đồng cảm nhất chính là cố gắng hiểu—và đó là điều tôi đã làm nhiều trong sự nghiệp—là nghĩ về việc xây dựng và phát triển công nghệ nhưng luôn hiểu được cách chúng định hình bộ não của chúng ta. Mọi thứ chúng ta tương tác trong đời sống hằng ngày, cho dù đó là đặc trưng của môi trường và bối cảnh của chúng ta hay các công nghệ ta dùng hàng ngày, đều đang định hình bộ não của chúng ta theo những cách thông qua tính dẻo thần kinh. Một số tác động mạnh hơn những tác động khác; một vài thay đổi, như chúng ta biết khi già đi, phụ thuộc rất nhiều vào mức độ chú ý và tham gia chủ động của chúng ta, thay vì chỉ tiêu thụ một cách thụ động. Nhưng chúng ta đang ở một giai đoạn mà tôi tin là mọi người cần suy nghĩ nhiều hơn về cách các công nghệ họ dùng, đặc biệt trong thời đại AI và các công nghệ nhập vai, đang định hình hay kiến trúc hóa bộ não của chúng ta trong tương lai.
Nếu bạn mở bất kỳ sách giáo trình Neuroscience 101 ở trường y, bạn sẽ thấy vài trang về một thứ gọi là homunculus. Homunculus là gì? Đó là một biểu diễn dữ liệu, nhưng khi nhìn nó bạn sẽ thấy một sinh vật trông khá kỳ lạ. Nhưng bức hình của cái người biến dạng đó thực ra chỉ là biểu diễn dữ liệu của có bao nhiêu tế bào trong não bạn đang mã hóa và đại diện cho thông tin cho cảm giác chạm của bạn, đúng không? Và hình ảnh đó—và đây là chỗ mọi thứ trở nên hơi thú vị—hình ảnh đó xuất phát từ nghiên cứu của Wilder Penfield vào những năm 40. Ông đã ghi lại hoạt động của các tế bào somatosensory của bệnh nhân ngay trước khi họ được mổ vì động kinh và những ca tương tự.
Và vì chúng ta không có thụ thể đau ở vỏ não, ông ta có thể để người đó tỉnh táo và chạm vào những phần khác nhau của não họ rồi hỏi họ báo lại cảm giác họ thấy ở cơ thể. Và vì vậy ông đã lập bản đồ phần vỏ não đó. Và đó là cách chúng ta có bản đồ homunculus. Bạn sẽ thấy, biết đấy, nó có môi to hơn. Nó có, bạn biết đấy, phần lưng nhỏ hơn và những vùng mà bạn không có cùng độ nhạy giống nhau. Chuyển nhanh đến ngày nay. Khi bạn nhìn vào bản đồ homunculus đó, một trong những điều tôi luôn yêu cầu mọi người nghĩ tới là, bạn biết đấy, có gì sai với hình ảnh này không? Đây là một hình ảnh từ những năm 1940 mà vẫn có trong mọi sách giáo khoa. Và bất kỳ sinh viên nào ở Stanford nhìn vào nó sẽ lập tức nói, à, ngón cái lẽ ra phải to hơn vì chúng ta làm việc đó cả ngày. Và tôi có nhiều cảm giác hơn ở các ngón tay vì tôi luôn gõ trên thiết bị di động của mình, điều đó hoàn toàn đúng. Hoặc có thể họ sẽ nói, à, mắt cá chân cùng kích thước và bây giờ chúng ta lái xe nhiều hơn so với thập niên 40. Hoặc có thể nếu tôi sống ở phần khác của thế giới, tôi lái xe bên này hay bên kia. Và trong vài năm nữa, biết đấy, có thể chúng ta sẽ không còn lái xe nữa. Và những nguồn lực đó được tối ưu hóa ở chỗ khác.
Vậy homunculus là gì: đó là một biểu diễn cách bộ não chúng ta phân bổ nguồn lực để giúp chúng ta thành công. Và những nguồn lực đó là những tế bào hạn chế mà chúng ta có, hỗ trợ bất cứ điều gì chúng ta cần để phát triển trong thế giới. Và điều đẹp là khi bạn phát triển chuyên môn, bạn phát triển thêm hỗ trợ, thêm nguồn lực, để giúp bạn làm việc đó, nhưng chúng cũng trở nên đặc thù hơn. Chúng phát triển tính đặc hiệu hơn, nên, bạn biết đấy, tôi có thể đột nhiên có nhiều tế bào hơn trong não dành cho việc giúp tôi — ví dụ tôi là nghệ sĩ vĩ cầm và bàn tay trái của tôi, khu vực tương ứng ở bán cầu phải — tức vỏ não cảm giác thân thể của tôi — sẽ có nhiều tế bào hơn giúp tôi cảm nhận các ngón tay và đầu ngón để tôi có thể chơi một cách uyển chuyển và trình diễn hơn. Nhưng điều đó có nghĩa là tôi có nhiều tế bào hơn, nhưng chúng được chuyên biệt hơn. Chúng cho tôi độ nhạy cao hơn. Chúng cho tôi dữ liệu được phân biệt hơn. Và đó là những gì não tôi cần, và đó là cách não tôi phản ứng. Và vì vậy khi chúng ta nghĩ về điều đó, bạn biết đấy, việc tôi luyện tập như một nhạc sĩ so với việc luyện tập chơi trò chơi điện tử, tất cả những việc này ảnh hưởng đến não chúng ta và ảnh hưởng đến tính dẻo của não.
Bây giờ, điều làm tôi thấy thú vị và hơi ám ảnh ở phía đó là mỗi lần chúng ta tương tác với một công nghệ, nó sẽ định hình não chúng ta, đúng không? Đó vừa là môi trường của chúng ta, nhưng môi trường của chúng ta đang thay đổi. Những thứ đó định hình con người chúng ta. Tôi nghĩ bạn có thể nhìn vào ngưỡng nghe của mọi người và dự đoán họ sống ở thành phố nào. Thật sao? Hoàn toàn có thể, vâng. Bạn có thể giải thích ngắn gọn về ngưỡng nghe và tại sao lại như vậy không? Ý tôi là, vài năm trước tôi đến thăm thành phố Chicago. Thành phố đẹp, đồ ăn tuyệt vời, thích người dân ở đó. Thành phố rất ồn, những con đường trung tâm rộng, không nhiều cây như tôi đã quen. Và tôi đã nghĩ, ôi, nơi này thật ồn. Tôi lớn lên ở ngoại ô và ra khỏi đó càng sớm càng tốt. Tôi không thích ngoại ô, xin lỗi. Những ai sống ở ngoại ô, không phải gu của tôi. Tôi thích hoang dã và tôi cũng thích thành phố. Nhưng anh đang nói rằng anh thực sự có thể dự đoán ngưỡng nghe của mọi người đối với độ ồn chỉ dựa trên nơi họ lớn lên hoặc nơi họ đang sống hiện tại. Một phần có thể là cả hai, đúng không? Bởi vì các thành phố có những dấu ấn âm thanh, các loại tiếng ồn, những thứ rất, bạn biết đấy, rất ồn, nhưng cũng là thứ tạo ra tiếng ồn đó, đúng không? Thường thì các nguồn vào đó là độc đáo: loại phương tiện, mật độ người và thậm chí công trình xây dựng trong những môi trường đó. Những thứ đó thay đổi tiếng ồn tồn tại. Điều đó định hình ngưỡng nghe của mọi người.
Ở mức thấp nhất, nó cũng định hình độ nhạy của họ. Nếu bạn quen nghe một số loài động vật trong môi trường và chúng xuất hiện kèm theo — bạn sẽ được nâng cao phản ứng với điều đó — bạn sẽ phát triển độ nhạy tăng lên với điều đó, đúng không? Trong khi nếu điều đó thật bất thường, bạn biết đấy, tôi nghe gà. Tôi có một hàng xóm nuôi gà trong thành phố. Có cả gà trống không? Có. Tôi lớn lên gần một con gà trống. Tôi vẫn còn nghe tiếng con gà trống đó. Những âm thanh đó ăn sâu vào trí nhớ tôi. Có ngữ nghĩa (bối cảnh) và rồi chỉ là quang phổ, đúng không? Và cường độ của quang phổ đó, ý tôi là khi tôi nói quang phổ, tôi muốn nói những tần số khác nhau, biên độ và sự định hình đó như thế nào. Âm cao, âm thấp. Và điều đó ảnh hưởng đến cách hệ thần kinh của bạn thay đổi, ngay cả ở mức thấp nhất của cái mà, bạn biết đấy, tai bạn — não bạn, ốc tai của bạn — đang tiếp xúc, nhưng rồi còn có những khu vực cao hơn giúp bạn biết rằng những tần số này quan trọng hơn trong bối cảnh của bạn, trong môi trường của bạn.
Có một chuyện hài hước, kiểu như khá buồn cười. Có một bộ phim, tôi nghĩ tên là The Sound of Silence, và diễn viên chính, tôi thích Peter Sarsgaard. Anh ấy là một trong những diễn viên trong phim. Và phim đó có hơi mang tính tưởng tượng một chút — hay nói đúng hơn là có ý tưởng kỳ ảo — có phải là từ đúng không? Nhưng thực ra, đối với tôi, các nhà làm phim đã nói chuyện với tôi nhiều để thông tin hóa nhân vật chính và cách anh ta cư xử vì tôi có thính giác tuyệt đối và có một số điều họ cố gắng bắt chước trong phim. Cuối cùng anh ta trở thành người điều chỉnh cuộc sống của mọi người.
Anh ấy sẽ bước vào môi trường của họ
và kiểu như, ồ, bạn biết đấy,
mọi thứ đang diễn ra tệ ở chỗ làm
hoặc trong các mối quan hệ của bạn
bởi vì bạn, bạn biết đấy,
bạn có cái tritone này,
hoặc bình nóng lạnh của bạn phát ra
một tông như thế,
và ấm trà của bạn ở tông này.
Ôi trời, cái này ở LA sẽ thành công lắm.
Mọi người sẽ trả hàng triệu đô ở Los Angeles.
Thật buồn cười.
Bạn có làm điều này cho người ta không?
Không, nhưng tôi sẽ nói với bạn,
tôi sẽ bước vào phòng khách sạn
và ngay lập tức nếu tôi nghe thấy gì đó,
tôi đã chuyển phòng.
Và vì thế, bạn biết đấy, đó là…
Bởi vì bạn có thính giác tuyệt đối.
Bạn có thể định nghĩa thính giác tuyệt đối không?
Điều đó có nghĩa là bạn luôn
hát đúng một nốt bằng giọng mình không?
Không có cái gọi là “perfect pitch”.
Có “absolute pitch” — thính giác tuyệt đối.
Và tôi nghĩ chỉ vì ý tưởng là,
à, đó sẽ là A bằng 440 hertz, đúng không?
Nhưng đó là tiêu chuẩn mà chúng ta dùng trong thời hiện đại.
Và, bạn biết đấy, cái A là gì thực sự đã thay đổi
trong suốt cuộc đời chúng ta theo thẩm mỹ,
theo thứ mọi người thích,
theo công cụ chúng ta dùng để tạo nhạc.
Và, bạn biết đấy, ở thời Baroque,
A là 415 hertz.
Bạn có thể đạt được tông đó không?
À!
Tuyệt.
Và dù sao đi nữa,
đó là lý do nó gọi là tuyệt đối
bởi vì, bạn biết đấy, đoán xem?
Khi màng đáy của tôi trở nên cứng hơn
khi tôi già đi
hoặc khi xử lý thời gian của tôi chậm lại,
bộ não tôi vẫn sẽ nghĩ tôi đang,
bạn biết đấy, tôi đang hát 440 hertz,
nhưng có thể không phải vậy.
Màng đáy là một phần của tai trong
chuyển các sóng âm
thành tín hiệu điện, đúng không?
Ừ.
Được rồi, công bằng mà nói.
Về mặt cơ học,
nó liên quan đến các tế bào lông giúp việc đó.
Tôi dạy về sinh lý thính giác,
nhưng tôi chỉ muốn chắc chắn
vì tôi đang ngồi đối diện một chuyên gia.
Tôi muốn nghỉ nhanh
và cảm ơn một trong các nhà tài trợ của chúng ta, David.
David làm một thanh protein khác biệt hoàn toàn.
Nó có 28 gram protein,
chỉ 150 calo,
và 0 gram đường.
Đúng vậy.
28 gram protein
và 75% lượng calo của nó đến từ protein.
Đây cao hơn 50%
so với thanh protein gần nhất.
Thanh protein David cũng rất ngon.
Ngay cả kết cấu cũng tuyệt.
Thanh tôi thích nhất là chocolate chip cookie dough,
nhưng mà,
tôi cũng thích hương chocolate bơ đậu phộng mới
và hương chocolate brownie.
Về cơ bản, tôi rất thích tất cả các hương.
Chúng đều vô cùng ngon.
Thật ra, thử thách khó nhất
là biết nên ăn loại nào vào ngày nào
và ăn bao nhiêu lần một ngày.
Tôi tự giới hạn hai thanh một ngày,
nhưng tôi hoàn toàn mê chúng.
Với David,
tôi có thể lấy 28 gram protein
trong lượng calo của một món ăn vặt,
giúp tôi dễ đạt mục tiêu protein
một gram protein cho mỗi pound
cân nặng mỗi ngày.
Và điều đó cho phép tôi làm được
mà không nạp quá nhiều calo.
Tôi ăn một thanh protein David
hầu hết các buổi chiều như món ăn vặt.
Và tôi luôn mang theo một cái
khi ra ngoài nhà hoặc đi du lịch.
Chúng cực kỳ ngon.
Và vì chúng có 28 gram protein,
nên rất thỏa mãn
với chỉ 150 calo.
Nếu bạn muốn thử David,
bạn có thể vào davidprotein.com/Huberman.
Lặp lại, đó là davidprotein.com/Huberman.
Tập hôm nay cũng được tài trợ
bởi Helix Sleep.
Helix Sleep làm nệm và gối
được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ riêng của bạn.
Tôi đã nói nhiều lần trước đây
trên podcast này và các podcast khác
rằng ngủ ngon là nền tảng của sức khỏe tinh thần,
sức khỏe thể chất và hiệu suất.
Nệm bạn ngủ lên
ảnh hưởng rất lớn
đến chất lượng giấc ngủ mỗi đêm.
Nó mềm hay cứng
đều ảnh hưởng tới sự thoải mái
và cần được điều chỉnh
cho nhu cầu ngủ riêng của bạn.
Nếu bạn vào trang Helix,
bạn có thể làm một bài trắc nghiệm ngắn hai phút
và nó sẽ hỏi bạn các câu như bạn ngủ ngửa,
nghiêng hay sấp?
Bạn có thường nóng hay lạnh trong đêm không?
Những thứ như vậy.
Có thể bạn biết câu trả lời.
Có thể bạn không.
Dù sao đi nữa,
Helix sẽ ghép bạn
với chiếc nệm lý tưởng cho bạn.
Với tôi,
chiếc nệm phù hợp là nệm Dusk.
Tôi bắt đầu ngủ trên nệm Dusk
khoảng ba năm rưỡi trước
và đó là giấc ngủ tốt nhất tôi từng có.
Nếu bạn muốn thử Helix Sleep,
bạn có thể vào helixsleep.com/Huberman,
làm bài trắc nghiệm ngủ hai phút đó
và Helix sẽ ghép bạn
với một chiếc nệm được tùy chỉnh cho bạn.
Ngay bây giờ,
Helix đang giảm tới 27% cho
tất cả đơn đặt nệm.
Một lần nữa,
đó là helixsleep.com/Huberman
để được giảm tới 27%.
Được rồi.
Vậy là não chúng ta được tùy chỉnh
theo trải nghiệm của chúng ta.
Ừ.
đặc biệt là trải nghiệm thời thơ ấu
nhưng cũng là trải nghiệm trưởng thành.
Phải.
Bạn đã nhắc tới homunculus,
mô tả bề mặt cơ thể
và bạn nói một điều
mà tôi phải bắt lấy
và hỏi thêm một vài câu,
là sinh viên giả tưởng Stanford này,
có thể là bất kỳ sinh viên ở đâu,
nói,
đợi đã,
ngày nay chúng ta dành nhiều thời gian
viết bằng ngón cái
và suy nghĩ khi chúng ta gõ bằng ngón cái
và bộc lộ cảm xúc, đúng chứ?
Ý tôi là,
khi chúng ta nhắn tin bằng ngón cái,
chúng ta đôi khi tham gia
vào một cuộc trao đổi cảm xúc.
Ừ.
Câu hỏi của tôi là thế này.
15 năm trở lại đây hay sao đó
đã là thời điểm chưa từng có
về việc tích hợp công nghệ mới,
phải không?
Ý tôi là,
smartphone,
nhắn tin.
Và khi tôi nhắn tin,
tôi nhận ra
rằng tôi nghe một giọng trong đầu mình
khi tôi nhắn,
đó là giọng của tôi
bởi vì nếu tôi nhắn ra ngoài,
tôi đang gửi một tin.
Nhưng rồi tôi cũng nội tâm hóa
giọng của người viết cho tôi
nếu tôi biết họ.
Ừ.
Nhưng nó đến dưới dạng đã được lọc
bởi bộ não tôi, đúng không?
Vì vậy giống như,
tôi không cố gắng mổ xẻ quá mức vì mục đích mổ xẻ,
nhưng cuộc trò chuyện
mà chúng ta có qua tin nhắn,
tất cả đều diễn ra
trong đầu chúng ta.
Nhưng có hai người chơi hoặc hơn,
tin nhắn nhóm,
điều đó phức tạp quá
để xem xét ngay bây giờ.
Nhưng sự biến đổi đó thực ra là về điều gì?
Trước đây, tôi sẽ viết cho bạn một bức thư, tôi sẽ gửi cho bạn một bức thư. Tôi sẽ viết cho bạn một email, tôi sẽ gửi cho bạn một email. Vì vậy quá trình đó thực sự chậm. Bây giờ bạn có thể ở trong một cuộc trò chuyện với ai đó nhanh thật sự, qua lại rất nhanh, đúng không? Một số người gõ phím nhanh, họ gửi email nhanh, nhưng chẳng gì bằng những gì bạn có thể làm với tin nhắn văn bản, đúng không? Tôi thậm chí có thể biết khi bạn đang suy nghĩ vì có dấu ba chấm…, hoặc bạn đang viết, đúng không?
Vậy có khả năng nào là chúng ta đã nay phân bổ hẳn một vùng của homunculus hoặc một vùng vỏ não nào đó cho việc trò chuyện — điều mà trước khoảng năm 2010 chẳng mấy khi não tham gia vào các cuộc trò chuyện theo cách đó? Nói cách khác, giờ chúng ta có sự tích hợp của việc viết bằng ngón cái (việc gõ bằng ngón cái), điều đó là mới; nghe chính giọng mình; nghe “giọng giả định” của người kia ở đầu dây bên kia và làm tất cả điều đó với tốc độ cao. Chúng ta đang nói về một vùng não mới hay là đang dùng các vùng não cũ và chỉ cố gắng tìm và đẩy phần giao nhau trong biểu đồ Venn?
Bởi vì tôi nhớ tất cả chuyện này xảy ra rất nhanh và rất liền mạch. Tôi nhớ như việc nhắn tin hiện lên và lúc đầu thì hơi chậm, hơi vụng về. Chẳng mấy chốc thì có tự hoàn thành. Chẳng mấy chốc nó bắt đầu học chúng ta. Giờ thì chúng ta có nhận diện giọng nói và mọi người nắm bắt điều này rất nhanh. Vấn đề là, liệu chúng ta có đang lấy các vùng não cũ và kết hợp chúng theo cách mới? Hay có khả năng là chúng ta thực sự đang thay đổi cách bộ não hoạt động một cách cơ bản để có thể thực hiện một việc mà ngày nay có vẻ tầm thường nhưng lại cơ bản trong đời sống hàng ngày như nhắn tin?
Chuyện gì đang diễn ra trong não ta? Chúng ta không phát triển nguồn lực mới. Chúng ta có cùng những tế bào, ý tôi là, tất nhiên có sinh tế bào thần kinh mới (neurogenesis), nhưng vấn đề là cách những tế bào đó được phân bổ. Và, chỉ một lời bình nhanh từ những gì ta đã nói trước về homunculus. Homunculus là một ví dụ về một bản đồ trong não, một bản đồ vỏ não. Và các bản đồ quan trọng trong não vì chúng cho phép những tế bào cần tương tác ở gần nhau để mang lại tính đặc hiệu, làm cho chúng ta nhanh, có thời gian phản ứng chặt chẽ hơn, vì quãng đường ngắn hơn và những thứ thuộc về nhau được đặt gần nhau. Ngoài ra, còn có nhiều tính linh hoạt về việc những tế bào đó phản ứng với cái gì, có thể phụ thuộc vào đầu vào của chúng ta.
Vì vậy homunculus có thể là một bản đồ, nhưng có bản đồ khắp não chúng ta. Và những bản đồ đó vẫn có rất nhiều tín hiệu giao thoa. Vậy điều bạn đang nói là, liệu có những vùng mà trước đây ta không phân bổ và phân biệt rõ chức năng của các tế bào — mà bây giờ lại liên quan nhiều đến những cách khác nhau mà não tôi phải giải mã một tin nhắn văn bản. Và sự tinh tế, sự khác biệt nhỏ nhặt đó, giờ tôi xử lý nhanh hơn, thời gian phản ứng nhanh hơn, tôi cũng giải nghĩa nhanh hơn. Vậy liệu tôi có đang phân bổ những tế bào trước đây làm việc khác để cho phép tôi có những điều đó không? Có lẽ là có.
Nhưng tôi cũng đang xây dựng — nghĩ về tôi như một đối tượng đa giác quan, tôi phải tích hợp thông tin qua thị giác, thính giác, khứu giác để tạo thành một trải nghiệm toàn diện về đối tượng. Cùng kiểu tích hợp và mô hình đó đang xảy ra bây giờ khi chúng ta giao tiếp theo những cách mà trước đây không có. Vậy điều đó có nghĩa gì? Nó có nghĩa là có nhiều tính lặp lại hơn, khớp mẫu nhanh hơn, tích hợp nhiều hơn — tất cả những thứ đó cho phép chúng ta nhanh hơn.
Tôi hoàn toàn đồng ý. Tôi cảm thấy có một thế hệ toàn bộ lớn lên với điện thoại thông minh mà điều đó đơn giản là một phần của cuộc sống. Tôi nghĩ một trong những câu nói có ảnh hưởng nhất mà tôi từng nghe trong lĩnh vực này là khi tôi có một buổi nói chuyện ở Đại học Santa Clara vào một buổi tối với vài sinh viên và tôi có nói về việc đặt điện thoại sang một bên và dễ tập trung hơn thế nào khi bạn để điện thoại xuống và cuộc sống tốt hơn ra sao khi bạn tạo khoảng cách với điện thoại thông minh của mình. Và sau buổi nói, có một chàng trai trẻ tiến đến — có lẽ anh ấy khoảng đầu 20 — và anh ấy nói với tôi: “Nghe này, anh chẳng hiểu gì cả.” Tôi hỏi: “Ý anh là gì?” Anh trả lời: “Anh đã đưa công nghệ này vào đời sống của anh sau khi não anh đã phát triển xong.” Khi anh ấy nói về bản thân, anh ấy nói: “Khi điện thoại tôi hết pin, tôi cảm thấy sự sống rút ra khỏi cơ thể mình và điều đó không thể chịu nổi hoặc gần như không thể chịu nổi cho đến khi điện thoại bật lại và rồi tôi cảm thấy sự sống trở lại cơ thể mình, bởi vì tôi có thể giao tiếp với bạn bè nữa. Tôi không cảm thấy cô đơn. Tôi không cảm thấy bị ngắt kết nối khỏi phần còn lại của thế giới.”
Tôi đã tự nghĩ trong đầu: wow, những lời nói của anh ấy thực sự ám ảnh tôi vì tôi nhận ra rằng bộ não của anh ấy, như anh ấy đang chỉ ra, thực sự khác một cách cơ bản so với bộ não của tôi về bối cảnh xã hội, giao tiếp, cảm giác an toàn và còn nhiều thứ khác nữa — và tôi không nghĩ anh ấy là trường hợp duy nhất. Có thể với một số người chuyện đó không đến mức cực đoan như vậy, nhưng với nhiều người trong chúng ta, việc nhìn thấy dấu ba chấm giữa một cuộc trò chuyện mà ta thực sự muốn có câu trả lời hoặc khi cuộc trò chuyện đầy cảm xúc có thể là một trải nghiệm con người rất mãnh liệt.
Thật thú vị.
Vậy là chúng ta đã tăng tốc
tốc độ truyền thông tin
giữa mọi người với nhau,
nhưng ngay cả về những chuyện vụn vặt
thì cũng không nhất thiết
phải là một cuộc tranh cãi
hoặc như là
đó có phải ung thư giai đoạn bốn
hay là lành tính không,
phải không?
Đó là những trường hợp cực đoan,
phải không?
Họ còn sống hay đã chết?
Họ có tìm thấy anh ấy
hay cô ấy
hay là không?
Đó là những trường hợp cực đoan
nhưng còn đời sống hàng ngày thì khác.
Và tôi nhận thấy điều này,
ví dụ khi tôi lên dọc bờ biển đôi khi
hoặc tôi đi Big Sur
và tôi cố tình dành
thời gian xa điện thoại,
cần khoảng
một hai tiếng
hoặc có khi nửa ngày
để thực sự hòa nhập
vào môi trường địa phương,
nơi bạn không
tìm kiếm kích thích
từ chiếc smartphone,
và tôi cũng không nghĩ
mình là người lạ thường
ở khoản đó.
Vậy tôi đoán
câu hỏi là
bạn nghĩ công nghệ
là tốt,
xấu,
trung tính
hay bạn giữ quan điểm trung lập
về việc công nghệ đang
tác động lên bộ não chúng ta như thế nào?
Nó đi theo nhiều
hướng khác nhau.
Có một điều tôi muốn nói
về smartphone
cụ thể
và nói chung mọi thứ
trong lĩnh vực âm thanh:
khả năng của chúng ta
để mang theo
cả đời nhạc và nội dung
lạc theo mình
là nhờ vào
những tiến bộ lớn
trong 25, 30 năm qua
và có thể hơi lâu hơn
về các thuật toán nén
đã cho phép
chúng ta có
những thứ mà chúng ta gọi là
nén theo cảm nhận rất hiệu quả —
các thuật toán nén mất mát theo cảm nhận
và những thứ như MP3
và công việc trước đây của tôi với
các công ty như Bilby.
Nhưng bất cứ khi nào
bạn nói về mục tiêu
của các thuật toán nén nội dung,
thì đó là dịch lại
toàn bộ trải nghiệm,
toàn bộ một tín hiệu
với nhiều thông tin
bị loại bỏ đi, đúng;
nhưng theo những cách thông minh.
khi bạn nhìn
vào cách
một ai đó
giao tiếp
bằng chữ viết tắt
và cách viết tắt
mà các
thế hệ sau
dùng để
giao tiếp
thì đó là một
giao tiếp thật
sự phong phú
mặc dù
họ có thể
chỉ nói
LOL
ý tôi là
như là
hoặc họ có thể
bạn biết đấy
thực ra
đó là
một dạng
nén có mất mát
(nén lossy)
kích hoạt
một trải nghiệm
nhận thức
rất lớn
đúng không
bạn có thể
giải thích
“lossy”
cho những người
có thể
không quen
với nó không
“lossy” có nghĩa là
trong quá trình
mã hóa và giải mã
thông tin
thực sự có
những thông tin
bị mất
khi bạn
giải mã nó
nhưng hy vọng
những thông tin đó
không ảnh hưởng
đến trải nghiệm
cảm nhận
hãy tưởng tượng
tôi có
một bài hát
và tôi
muốn biểu diễn
bài hát đó
để làm cho
file của tôi
nhỏ hơn
tôi có thể
bỏ đi
mỗi 500
mili giây
và nó
sẽ nghe
rất tệ
hoặc tôi có thể
thông minh hơn
và thay vào đó
nói chung
nếu bạn nhìn
vào các mô hình
lúc đầu như
MP3
chúng giống như
những mô hình
tính toán
của não
chúng dừng lại
ở, bạn biết đấy,
như dây thần kinh thính giác
nhưng chúng cố gắng
đưa ra mô hình
về cách
bộ não chúng ta
xử lý âm thanh
chúng ta sẽ nghe
những gì
và sẽ không nghe
những gì
nếu âm thanh này
có mặt
và nó xuất hiện
cùng lúc với
âm thanh kia
thì âm kia
sẽ không được nghe
còn âm này
sẽ được nghe
vì vậy
chúng ta không cần
phải dùng
các bit
để mã hóa
âm thanh đó
thay vào đó
chỉ cần mã hóa
âm thanh này thôi
và vậy
đó là một cách
thông minh
cho mô hình
và thuật toán
quyết định
thông tin nào
cần được
biểu diễn
và thông tin nào
không cần
để tạo ra
trải nghiệm
cảm nhận giống
như trước
tức là trải nghiệm
cảm giác mà
chúng ta có thể
mang về nhà
tôi nghĩ
một trong những
điều quan trọng
là vì sao tôi
khi trước từng
phải dạy
về ý nghĩa
của việc biểu diễn
một trải nghiệm
phong phú
bằng dữ liệu ít ỏi
bạn nghĩ
bằng thông tin tối thiểu
một số
chữ viết tắt
xuất hiện
trong tin nhắn
di động
đã có
một đời sống
nội bộ
rất phong phú
ừ, những cái đó
đơn giản thôi
nhưng tôi nghĩ
bây giờ người ta
có thể có
những kiểu giao tiếp
mà chúng ta
không thể
hiểu hoàn toàn
có phải vì
bạn có một
con gái mười tuổi
cô bé có
cách giao tiếp
bằng chữ viết tắt
mà với bạn
đôi khi là
bí ẩn không
thỉnh thoảng
nhưng tôi
phải tự mò
ra rồi
nhưng đúng
ý là
đó là ví dụ
về một thuật toán
nén mất mát
mà thực ra
mang lại
trải nghiệm
cảm nhận
phong phú hơn nhiều
và nó thường
cần bối cảnh
nhưng vẫn
bạn biết đấy
bạn đang dùng
vài bit
thông tin
để cố gắng
biểu diễn
một cảm xúc
phong phú hơn
trong một trạng thái
phong phú hơn
và bạn biết đấy
nếu bạn nhìn
vào những người khác nhau
họ sẽ có
những trải nghiệm
sinh lý/ cảm giác
lớn hơn hay nhỏ hơn
tùy theo
họ lớn lên
với bối cảnh
như thế nào
nghe có vẻ
đúng đấy
tôi không muốn
đưa cảm tính ở đây
nhưng với tôi
có vẻ như
bạn thấy
cơ hội lớn
của việc nén dữ liệu
ví dụ cứ lấy
việc dùng chữ viết tắt
trong tin nhắn
là một
nén dữ liệu
khổng lồ
so với kiểu
trao đổi lời nói
và trực tiếp
mà mọi người
tham gia cách đây
30 năm
vì vậy giờ đây
ít dữ liệu
đang được trao đổi
nhưng trải nghiệm
vẫn phong phú
không thì còn phong phú hơn
điều bạn đang nói là vậy
điều đó ngụ ý
với tôi rằng
bạn nhìn nhận nó
về cơ bản
trung lập hay có lợi
nó tốt
chỉ là khác
tôi sắp
50 tuổi
vài tháng nữa
và đối với ai đó
nói “khi tôi trẻ
chúng tôi viết thư
cho bạn trai
hay bạn gái”
bạn biết đấy
tôi thực sự
sẽ viết
một tấm thiệp
sinh nhật
tôi sẽ
thực sự viết
một lá thư
bạn sẽ có
một cuộc trò chuyện
trực tiếp
và bạn có
thế hệ trẻ
nói “ừ kệ”
bạn biết đấy
đây giống như
những gì chúng ta
đã nghe về
“trước đây tôi phải
lội tuyết đến trường”
kiểu như vậy
nhưng bây giờ
chúng ta có
xe buýt học đường
có sưởi ấm
và có ôtô
không người lái
vì vậy tôi nghĩ
điều này quan trọng
và hữu ích
cho mọi lứa tuổi
khi nghe rằng
sự phong phú
của một trải nghiệm
vẫn có thể
được giữ lại
mặc dù
có dữ liệu
hoặc một số yếu tố
của cuộc trao đổi
bị loại bỏ hoàn toàn
chắc chắn rồi
nhưng nó được
duy trì
vì những kết nối
thần kinh
được xây dựng
trong những cá nhân đó
đúng không
và thế hệ đó
tôi luôn nghĩ
về điều đó
hệ thần kinh
thích mã hóa
theo một
liên tục
nhưng như là
thích hay không thích
hoặc “xem sao”
bạn có nghĩ
một công nghệ
về cơ bản là
trung lập không
kiểu “ừ bạn mất
một vài thứ
bạn được vài thứ”
hay bạn nghĩ
“điều này xấu”
những ngày này
chúng ta nghe
rất nhiều
nỗi sợ về AI
chúng ta sẽ
nói về điều đó
hoặc bạn cũng nghe
những người
rất phấn khích
về những gì
AI có thể làm
những gì
điện thoại thông minh
có thể làm
ý tôi là
một số người
như chị tôi
và con gái chị ấy
yêu thích điện thoại
vì họ có thể
giao tiếp
nó tạo cảm giác
an toàn ở khoảng
cách—như liên lạc
nhanh thì dễ hơn
khó để ngồi xuống
và viết một bức thư
con bé chuẩn bị
vào đại học
vậy câu hỏi là
bạn sẽ liên lạc
bao lâu một lần
nó làm dấy lên
kỳ vọng về
tần suất
nhưng nó lại
giảm kỳ vọng
về chiều sâu
bởi vì bạn có thể
nhắn như
“này hôm nay
tôi đã nghĩ về bạn”
và điều đó
có thể khiến người ta
cảm thấy nhiều lắm
nhưng nếu tôi
gửi một lá thư
về nhà trong thời gian
đi học đại học
tôi viết “này hôm nay
tôi đã nghĩ về bạn
yêu thương, Andrew”
tôi sẽ nghĩ
“ừ được rồi”
không biết nó sẽ ra sao
họ sẽ kiểu
“ồ điều đó đâu
mất nhiều thời gian”
đúng không
vì vậy tôi nghĩ
nó giống như
một cái bập bênh
bạn biết đấy
bạn có được
tần suất nhiều hơn
và rồi
nó đi kèm với
các mức độ
kỳ vọng khác nhau
về những điều đó
con gái tôi đang
ở trại ngay bây giờ
và chúng tôi
chỉ được phép
viết thư trong hai tuần
thư viết tay
thư viết tay
thư viết tay
như thế nào…
Có chuyện đó xảy ra — ý tôi là, tôi đã mất nhà của họ trong một trận lụt mấy năm trước, và một trong số ít thứ tôi cứu được ra khỏi trận lụt — đó là những thứ này — là những lá thư mà tôi mang về vì tôi mua chúng cho em trai tôi. Đó là những bức thư trao đổi giữa một trong những tổ tiên của tôi, bạn biết đấy, vào thời Nội chiến; họ đang tán tỉnh nhau và tất cả những lá thư ấy được giữ lại — những lá thư qua lại giữa những người phụ nữ — và, bạn biết không, những lá thư ấy, làm trên giấy da, có lẽ từ khoảng năm 1865. Tôi có chúng, tôi để chúng trong túi máy tính cho đến khi tôi bay lên đây, và dù chúng trải qua một trận lụt thì mực không bị nhòe, chúng vẫn còn nguyên. Đó là một thời đại giao tiếp rất khác, và thật tuyệt khi có những thứ đó được lưu giữ, bởi vì nếu không có những tư liệu lịch sử như vậy thì nhiều điều sẽ không được truyền tải đúng.
Dù sao thì tôi là người rất ủng hộ việc tích hợp công nghệ, nhưng đối với tôi, thế giới là dữ liệu — và tôi nghĩ theo cách đó. Tôi nhìn cách con gái tôi cư xử và tự hỏi: dữ liệu nào đang được đưa vào và tại sao cô bé phản ứng như vậy? Có một ví dụ tôi có thể đưa ra — chúng ta đang nói về tính dẻo của não (neuroplasticity) — chúng ta là những sinh vật chịu ảnh hưởng của ba thứ. Thứ nhất là hệ cảm giác của chúng ta và cách nó tiến hóa, có thể bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn nội sinh làm suy giảm các thụ thể cảm giác, hoặc những áp lực từ bên ngoài. Nếu tôi ở trong một môi trường rất ồn, não tôi sẽ chỉ có quyền truy cập vào khoảng cùng lượng thông tin như người bị khiếm thính; tức là bạn đã làm suy giảm dữ liệu mà tôi có thể tiếp nhận.
Thứ hai là những tiền nghiệm được thiết lập từ trải nghiệm của chúng ta — những “priors”. Nếu bạn nghĩ về não như một mô hình Bayes, mọi thứ không luôn luôn mang tính quyết định như với một số sinh vật khác; não chúng ta phải lấy dữ liệu, đưa ra quyết định và phản ứng dựa trên đó. Để giải thích nhanh cho mọi người: “quyết định tất định” (deterministic) là đầu vào A dẫn đến đầu ra B. Còn mô hình Bayes thì tuỳ thuộc vào thống kê của những gì đang xảy ra bên ngoài và bên trong — đó là những mô hình xác suất: có một khả năng A dẫn tới B, nhưng cũng có xác suất A dẫn tới C, D hay F. Suy luận xác suất (probabilistic inference) là một chỉ báo tuyệt vời về mức thành công trong một môi trường, dù đó là môi trường làm việc hay chỉ là khi đi trên phố; khả năng ta xử lý nhanh và hiệu quả những tình huống mang tính xác suất ấy rất quan trọng.
Kèm theo đó là các kỳ vọng, bối cảnh đã hình thành chúng ta đến vị trí hiện tại. Có một câu chuyện vui: khi con gái tôi hai tuổi rưỡi, chúng tôi ở planetarium ở Smithsonian và xem một phim mà bạn thường thấy ở planetarium — bắt đầu từ Los Angeles rồi zoom ra tới Mặt Trời. Chúng tôi đi qua cái hình tiêu biểu mà NASA hay dùng về Trái Đất — tối đen và im lặng — con gái tôi hét to nhất có thể: “Minions!” Tôi nghĩ: ô, tất nhiên rồi — tiền nghiệm (prior) được thiết lập từ trải nghiệm của cô bé với logo Universal; cô bé liên tưởng ngay đến chữ “Universal”. Điều đó hoàn toàn hợp lý. Đó là một phần trung thực của trải nghiệm làm người: mỗi chúng ta có những trải nghiệm rất khác nhau của cùng một thông tin vật lý, và ta cần công nhận điều đó. Những khác biệt này được dẫn dắt bởi phơi nhiễm, priors và hệ cảm giác — như một bộ ba — cùng với kỳ vọng về khoảnh khắc đó.
Khi bạn bóc tách những yếu tố ấy, bạn bắt đầu hiểu và đánh giá được tầm ảnh hưởng của công nghệ. Tôi rất ủng hộ công nghệ giúp con người tốt hơn và cải thiện dữ liệu mà chúng ta có để đưa ra quyết định tốt hơn, cũng như những hiểu biết thúc đẩy chúng ta. Nhưng đôi khi chúng ta lại quá keo kiệt theo kiểu “ăn sổi”, tức là ham lợi ích trước mắt mà thiệt hại lâu dài: những công cụ nhanh chóng làm chúng ta thao tác nhanh hơn nhưng cũng có thể lấy đi hoặc làm suy giảm năng lực nhận thức. Những người quá lệ thuộc vào công nghệ có thể rơi vào tình trạng: họ cứ viết bài (hoặc làm việc) suốt ngày nhờ công nghệ, nhưng nếu thiếu công nghệ đó họ sẽ bị suy yếu khi cố làm mọi thứ mà không có nó; việc học và nắm thông tin của họ cũng bị ảnh hưởng. Kết quả là sự khác biệt về năng lực nhận thức có thể càng lớn, tuỳ thuộc vào cách bạn sử dụng một công cụ hay một công nghệ để làm bạn tốt hơn hay chỉ làm bạn nhanh hơn.
Một trong những việc tôi luôn làm là dạy ở Stanford — hóa ra chúng ta cũng có điểm chung đó, tôi cần phải đi dự một buổi giảng của bạn — lớp của tôi ở đó có tên là “neuroplasticity and video gaming”. Tôi là một nhà thần kinh sinh lý học nhưng thực ra tôi là một người công nghệ; tôi thích xây dựng, tôi thích đổi mới ở nhiều lĩnh vực. Dù lớp học nói về video game, thực ra nó nói nhiều hơn về cách các trò chơi điện tử tác động vì chúng tạo ra một môi trường vòng lặp kín: bạn đưa phản hồi, bạn nhận dữ liệu về hiệu suất của mình…
trình diễn
nhưng
bạn
được
quyền
kiểm soát
điều
đó

biết
bạn
ngẫu nhiên hóa
như thế nào
bạn
xây dựng

mục tiêu
của
chúng tôi
trong
lớp
đó

xây dựng
công nghệ

trò chơi
với
sự hiểu biết
về
các
mạch
thần kinh
mà bạn
đang
ảnh hưởng

bạn
muốn
huấn luyện
điều

Tôi sẽ có
sinh viên

nhạc sĩ
Tôi sẽ có
sinh viên

nhà
khoa học
máy tính
Tôi sẽ có
sinh viên

một số
vận động viên
hàng đầu
của Stanford
Tôi đã
có một
số
vận động viên
hàng đầu
của họ
tham gia
khóa học
của tôi


luôn
tập trung
vào
điều
này

một
khía cạnh
nào đó
của
hiệu suất
con người
mà tôi
muốn
mổ xẻ

tôi
muốn
thực sự
khuếch đại
độ nhạy
hoặc
khả năng
tiếp cận
với
loại
hình học
học
đó
theo
một
vòng
phản hồi
khép kín
chỉ
dành cho
bất kỳ ai
chưa
quen
với
vai trò
lịch sử
của
trò chơi
trong
lĩnh vực
khoa học
thần kinh
bạn biết đấy
đã có
một số
bài báo
tuyệt vời
trong
quá khứ
lấy
một
người chơi
gamer
so với
một
người
không phải
gamer
chỉ
để
bắt
đầu
với
ai đó
tự nhận
mình

gamer
tiêu biểu
thực ra

những gì
chúng ta
gọi là
nhạy cảm hơn

đây

lãnh vực
của
bạn
vậy nên
bạn
có thể
phản bác
tôi
về
điều
này
nhưng
hàm
độ
nhạy
tương
phản

một
hàm
độ
nhạy
tương
phản

khả năng
của bạn
để
nhìn
thấy
các
cạnh

sự
phân biệt
trong
một
bối cảnh
thị
giác
ok
họ

thể
nhìn
nhanh hơn

bạn biết
đấy
họ
nhạy hơn
với
loại
sự
phân biệt
đó
vậy thì
một
người
nói
tôi
không
phải
người
chơi
video
hoặc
tự nhận
mình
như
thế

họ
đã
huấn luyện
kỹ năng
đó
như
một
trò
chơi
bắn
góc
nhìn
thứ
nhất

tôi
đã
chơi
thỉnh thoảng

một
tiệm
game
hoặc
cái

đó
tôi
không
chơi
nhiều
trò
chơi
điện
tử
khi
lớn lên
hiện
tại
cũng
không
nhưng
vâng
rất
nhiều
điều
đó
dựa
trên
độ
nhạy
tương
phản
biết
đó

bạn

hay
kẻ
thù
bạn

nên
bắn
họ
hay
không
bạn
phải
ra
những
quyết
định
này
rất
nhanh
như
ngay
trên
ngưỡng
của
những

bạn
sẽ
gọi

phản xạ
như
không
suy
nghĩ
nhưng
chỉ

lặp
nhanh

ra
quyết
định

rồi
luật
sẽ
đổi
đúng
không
như
đột
nhiên
bạn
phải
biến
điều
khác
thành
mục
tiêu

điều
khác
thành
bạn

bạn
nói
rất
chính xác
bởi vì
sau
đó
bạn
lấy
một
người
tự nhận
mình
không
phải
gamer
bắt
họ
chơi
40
giờ
Call of Duty

bây giờ
độ
nhạy
tương
phản
của
họ
trông
giống
như
một
người
chơi
video


kéo
dài
hãy
quay
lại
đo
họ
một
năm
sau
nhưng
bạn biết
đấy
40
giờ
chơi
Call of Duty

tôi
nhìn
thế
giới
khác
không
chỉ
trong
trò
chơi
điện
tử
tôi
thực sự

những
thay đổi
căn
bản
trong
cách
tôi
trải
nghiệm
thế
giới

cho
tôi
độ
nhạy
cao
hơn
về
nhận
thức
tình
huống
của
mình
trí
thông minh
tình
huống
trong
đời
thực
vâng
vâng
bởi vì
đó

một
khả năng
xử lý
cấp
thấp

tôi
rất
thích
khi
giao
thoa
những
thứ
đó
khi
bạn
có thể
nhưng
điều
thậm
chí
tôi
nghĩ
thú
vị
hơn

bạn
cũng

đây

một
nghiên
cứu
tuyệt
vời
của
Alex Puget

Daphne DeBerrier
nơi

không
chỉ

các
quyết
định
dựa
trên
tương
phản

khi
mọi
thứ
không
tính
tuyệt
đối

đối
với
một
người
chơi
video

tôi

thể
huấn luyện
điều
này
họ
sẽ
ra
những
quyết
định
giống
như
một
người
không
chơi
video
trong
những
tình
huống
suy
luận
mang
tính
xác
suất
nhưng
họ
sẽ
làm
nhanh
hơn
rất
nhiều

vậy
cái
lợi
thế
khả
năng
để
tiếp
cận
thông
tin
đó

tuyệt
vời
tôi
nghĩ

khi
bạn

thể
khai
thác
điều
đó

trở
thành
một
thứ
rất
mạnh
vậy
nên
suy
luận
xác suất
tăng
lên
khi
tôi
chơi
40
giờ
Call of Duty
nhưng
sau
đó
điều

tôi
thích
làm

lấy


nói
ok
đây

một
môi
trường
huấn
luyện
Tôi

một
vài
vận
động viên
bóng
đá
hàng
đầu
của
Stanford
trong
khóa
học
của
tôi
năm
nay

mục
tiêu
của
chúng
tôi

ok
bạn
thiếu
dữ
liệu


làm
thế
nào
chúng
ta

thể
xây
một
môi
trường
vòng
phản
hồi
khép
kín

làm

thành
một
điều
để
bạn
đang
cải
thiện
khả
năng
tiếp
cận
thần
kinh
đến
hiệu
suất
của
mình
dựa
trên
dữ
liệu
như
gia
tốc
của
tôi
vận
tốc
của
tôi
không
phải
vào
cuối
buổi
tập
hai
tiếng


theo
thời
gian
thực

nhận
phản
hồi
thanh
thanh
âm
để
tôi
thực
sự
khai
thác
nhiều
hơn
việc
huấn
luyện
thần
kinh

vậy
chúng
tôi

các
cảm
biến
cảm
biến

bắp
bắp
chân
của
họ
đang
đo
gia
tốc
vận
tốc


thể
cho
chúng
tôi
phản
hồi
theo
thời
gian
thực
khi
họ
đang
thực
hiện
một
loại
huấn
luyện
hơi
hướng
trò
chơi
Tôi
không
muốn
dùng
từ
gamified

bị
dùng
quá
nhiều
nhưng
hãy
nói
rằng
cảm
giác
như
một
môi
trường
vui
nhưng

cũng
dựa
trên
tính
toán
từ
dữ
liệu
gia
tốc
đó

mục
tiêu
của
họ

đang
cung
cấp
cho
họ
những
tín
hiệu
âm
khác
nhau
để
họ
xây
dựng
độ
phân
giải
đó
khi
tôi
nói
độ
phân
giải
ý
tôi

đặc
biệt

với
một
người
mới
tôi
không
thể
phân
biệt
được
liệu
tôi
đã
tăng
tốc
thành
công
hay
chưa
nhưng
nếu
bạn
cho
tôi
nhiều
độ
nh gradation
trong
phản hồi

tôi
nhận
được
với
loại
hành
vi
vòng
phản
hồi
khép
kín
đó
tôi
bắt
đầu
để

tả
thể
hiện
thần
kinh
của
mình
sẽ
bắt
đầu
phân
biệt
nhiều
hơn

vậy
với
điều
đó
đó


do
phản
hồi
âm
nên
họ
nhận
được
điều
đó
theo
thời
gian
thực

bạn
xây
dựng
một
loại
môi
trường
vòng
phản
hồi
khép
kín
như
vậy
giúp
xây
dựng
điều
đó
bạn
biết
đấy
tạo
ra
độ
phân
giải
lớn
hơn
trong
bộ
não

độ
nhạy
cao
hơn
với
sự
phân
biệt
Tôi
rất
muốn
bạn
kể
câu
chuyện
về
con
gái
bạn
cải
thiện
kỹ
thuật
bơi
của

ấy
đúng
không
bởi


ấy
chưa
phải

vận
động
viên
D1

thể
một
ngày
sẽ
trở
thành
nhưng
hiện
tại

ấy

một
vận
động
viên
bơi

trong
quá
khứ
nếu
bạn
muốn
giỏi
hơn
về
bơi
bạn
cần
một
huấn
luyện
viên
bơi

nếu
bạn
muốn
rất
giỏi
về
bơi
bạn
sẽ
phải
tìm
một
huấn
luyện
viên
bơi
rất
giỏi

làm
việc
với
họ
lặp
đi
lặp
lại
bạn
đã
làm
một
việc
hơi
khác
hướng
điều đó
thực sự
cho thấy
công nghệ
này
có thể
lợi ích

rẻ
như thế nào
hoặc
tương đối
rẻ
trước hết
tôi sẽ nói
điều số một

cần có
huấn luyện viên
bơi giỏi
chắc chắn
tôi không
muốn
thay thế
huấn luyện viên bơi
những phụ huynh
thiên về dữ liệu

thực sự
thích
xây dựng
công nghệ
đôi khi
có thể

những thứ
gây xao nhãng
nhưng
hy vọng
không phải vậy
được rồi
ừ thì
đó
là một trong số đó
hãy giữ cho
các huấn luyện viên
vui vẻ
ví dụ
bạn đi
tập với
vận động viên
đẳng cấp

nếu bạn
đến
nhiều trại bơi
nơi bạn đang
tập theo
chương trình
thì
luôn luôn
là về
làm việc với
máy quay

những gì họ
ghi lại về bạn
họ đang đánh giá
kiểu bơi của bạn
nhưng
ý là
bạn có thể sử dụng

tôi đã làm việc này
biết được
những thứ mà
các huấn luyện viên
hoặc thành thật mà nói
bạn có thể
lên mạng

học một số
những điều đó
những điều quan trọng
với các kiểu bơi khác nhau
bạn có thể dùng
Perplexity Labs
dùng một số
nguồn trực tuyến này
vâng
vâng
và bạn
có thể
xây dựng nhanh chóng
một ứng dụng thị giác máy tính

cung cấp
phân tích dữ liệu
về các cú bơi của bạn

theo thời gian thực
vậy
nó hoạt động thế nào
bạn cầm
điện thoại
dưới nước
phân tích
cú bơi
trong trường hợp này
tôi dùng
điện thoại di động
vì vậy
tôi làm mọi thứ
ở trên
bạn biết mà
được rồi
vì vậy
bạn đang
quay phim
nếu bạn
có thể
dẫn chúng tôi qua
điều này
bạn quay
con gái bạn
bơi tự do
đúng không
hay bơi ếch
hay bướm
có rất nhiều
điểm cốt lõi

có lẽ
bạn muốn
quan tâm
bơi ngửa
và bơi tự do
có gì
bạn biết đấy
và tôi thì
không phải
trước kia
chúng tôi từng
chạy
— tôi biết
bạn là người chạy tốt
nhưng tôi chạy
tôi leo núi đá
ít bơi hơn
nhưng bạn biết đấy
những thứ như độ lật
hoặc
độ cao
mức đầu
lên khỏi mặt nước
vận tốc của bạn
khi
bạn biết đấy
bạn có thể
thực sự trở nên
rất tinh vi
một khi bạn có
dữ liệu
đúng không
và bạn biết
vận tốc khi nhập nước của bạn là bao nhiêu
bao xa
trước đầu
cánh tay bạn
vung vào
cách bạn biết
còn có thể
có những điều
rõ ràng
mà bạn muốn biết
mức độ nhất quán
các cú bơi của bạn
và nhịp độ
trong suốt
đường bể
vậy là bạn không chỉ có
tốc độ
bạn đột nhiên
có quyền truy cập
vào cái mà
tôi sẽ gọi
và bạn sẽ
nghe tôi dùng từ này nhiều
độ phân giải tốt hơn
nhưng cũng
nhiều
phân tích hơn
có thể
cho bạn
cái nhìn sâu sắc
điều quan trọng ở đây là
con gái tôi 10 tuổi
sẽ không — tôi sẽ không
nói với con bé
rằng con phải thay đổi
vận tốc
khi
đầu hoặc cú bơi này
nhưng nó
cho tôi
thông tin
mà tôi ít nhất
có thể hiểu được
và giúp
con biết
cái gì đang xảy ra
và con có
độ nhất quán
như thế nào
về những điều
mà huấn luyện viên
đã dạy con làm
và điều tôi thích
về ý tưởng này là nhìn này
đây không chỉ
để tiện lợi
trong việc có
quyền truy cập vào
loại
dữ liệu và thông tin
mà trước đây
và ý tôi là
tôi có viết mã
ở nhiều lĩnh vực
nhưng bạn không
cần phải làm điều đó nữa
để xây dựng
những ứng dụng này
thực tế bạn không nên
bạn nên tận dụng
AI để
phát triển
những loại
công cụ này
bạn bảo
AI viết mã
để
phân tích
quỹ đạo
khi nhảy xuống hồ bơi
làm sao
cái đó
có thể được cải thiện
nếu mục tiêu

bơi nhanh hơn
bạn sẽ
dùng AI
để xây dựng
một ứng dụng
cho phép bạn làm điều đó
để bạn
có thể
truy cập
vào
bất cứ
dữ liệu
nào
mà bạn
muốn
vâng
vì vậy trong
trường hợp đó
bạn cố gắng
làm cho
phân tích cú bơi tốt hơn

hiểu những điều
khi bạn
tiến bộ
bạn có thể
làm
tương tự
cho chạy bộ
cho dáng chạy
cho
môi trường làm việc
bạn có thể
hiểu
nhiều hơn rất nhiều
về nơi
dễ bị tổn thương
nơi
yếu kém

hai
phạm vi
mà tôi thấy
sự tăng tốc
và xây dựng công cụ
kiểu này
thực sự
tạo
tác động lớn
một là
dân chủ hóa
phân tích dữ liệu
và thông tin
thường chỉ
dành cho
những người
tinh hoa
thành tất cả mọi người
quan tâm
và điều đó
rất hữu ích
trong việc
hiểu và học hỏi
nó cũng
có ứng dụng
khi bạn
ở trong
một môi trường làm việc
và bạn cố gắng
hiểu
thành công
trong môi trường đó
trong một
quy trình
hoặc kỹ năng
mà bạn đang làm
bạn có thể

những phân tích
khác
so với
những gì bạn
có thể có
theo những cách
trở nên
thành công hơn nhiều
nhưng cũng
cho bạn
dữ liệu mới
để
suy nghĩ về
về cái mà
tôi sẽ gọi là
một bản sao số
và khi
tôi dùng
từ bản sao số
mục tiêu
của bản sao số
không phải
là số hóa

biểu diễn
một hệ thống vật lý
một cách đầy đủ
mà là
dùng
những bộ dữ liệu
khác nhau
tương tác được
từ
những nguồn khác nhau
để có
các hiểu biết
dữ liệu được số hóa
về một hệ thống vật lý
hoặc một môi trường vật lý
hoặc thế giới vật lý
dù là
một bệnh viện
máy bay
cơ thể tôi
hay bể cá của tôi
để cho tôi
những hiểu biết
liên tục
và theo thời gian thực
mà tôi
không thể
truy cập được
trước đây
chúng ta đã biết
từ lâu rằng
có những thứ
chúng ta có thể làm
để cải thiện
giấc ngủ của mình

điều đó bao gồm
những thứ
mà chúng ta có thể dùng
như
magnesium threonate
theanine
chiết xuất hoa cúc
và glycine
cùng với
những thứ ít được biết hơn
như nghệ tây
và rễ valerian
đây đều là
những thành phần
được hỗ trợ lâm sàng
có thể
giúp bạn
ngủ dễ hơn
ngủ sâu hơn
và thức dậy
cảm thấy
tươi tỉnh hơn
tôi rất hào hứng
khi chia sẻ
rằng nhà tài trợ
lâu năm của chúng tôi
AG1
vừa tạo ra
một sản phẩm mới
gọi là
AGZ
một thức uống
buổi tối
được thiết kế…
để giúp
bạn ngủ
tốt hơn
và để bạn thức
dậy cảm thấy
rất
sảng khoái
trong vài
năm gần
đây tôi
đã làm việc
với đội
ngũ tại
AG1
để giúp
tạo ra
công thức
AGZ mới
này — nó
có những
hợp chất
hỗ trợ giấc
ngủ tốt
nhất với
tỷ lệ chính
xác trong
một hỗn
hợp dễ
uống
điều này
loại bỏ
mọi sự
phức tạp
khi cố gắng
làm rõ
mê cung
khổng lồ của
các loại
thực phẩm
bổ sung
tập trung vào
giấc ngủ
và tìm
ra liều lượng
phù hợp
và nên
uống loại
nào cho
bạn
theo những
kiến thức
của tôi
AGZ là
thực phẩm
bổ sung
giấc ngủ
toàn diện
nhất trên
thị trường
tôi uống
nó 30
đến 60
phút trước
khi ngủ
nhân tiện
nó rất
ngon
dưới góc
nhìn chủ quan
về giấc
ngủ của tôi
và vì
tôi theo
dõi giấc
ngủ của mình
tôi rất
háo hức
muốn mọi
người thử
công thức
AGZ mới
này và
tận hưởng
những lợi
ích của
giấc ngủ
tốt hơn
AGZ có
các hương:
sô-cô-la,
sô-cô-la bạc
hà và
hương quả
mọng hỗn
hợp — như
tôi đã
nói trước
đó tất
cả đều
rất ngon
yêu thích
của tôi
trong ba
có lẽ
là sô-cô-la
bạc hà
nhưng tôi
thực sự
thích tất
cả
nếu bạn
muốn thử
AGZ hãy
truy cập
drinkAGZ.com/Huberman
để nhận
một ưu
đãi đặc
biệt — một
lần nữa:
đó là
drinkAGZ.com/Rora
Rora
sản xuất
những gì
theo tôi
là các
bộ lọc
nước tốt
nhất trên
thị trường
đây là
một thực
tế đáng
buồn nhưng
nước máy
thường chứa
các chất
ô nhiễm
ảnh hưởng
xấu tới
sức khỏe
của chúng ta
trong thực
tế một
nghiên cứu
năm 2020
của Nhóm
Công tác
Môi trường
ước tính
hơn 200
triệu người
Mỹ phơi
nhiễm các
hóa chất
PFAS, còn
được biết
là các
“hóa chất
vĩnh cửu”,
qua việc
uống nước
máy những
hóa chất
vĩnh cửu
này có
liên quan
đến các
vấn đề
sức khỏe
nghiêm trọng
như rối
loạn nội
tiết, rối
loạn hệ
vi sinh
ruột, vấn
đề sinh
sản và
nhiều vấn
đề sức
khỏe khác
Nhóm Công
tác Môi
trường cũng
chứng minh
rằng hơn
122 triệu
người Mỹ
uống nước
máy có
mức độ
cao các
hóa chất
biết là
gây ung
thư
chình vì
tất cả
những lý
do đó tôi
rất vui
khi có
Rora là
nhà tài
trợ cho
podcast này
Rora
làm ra
những bộ
lọc nước
mà tôi
tin là
tốt nhất
trên thị
trường
tôi đã
sử dụng
hệ thống
đặt trên
quầy của
Rora gần
một năm
nay công
nghệ lọc
của Rora
loại bỏ
các chất
có hại
bao gồm
các chất
gây rối
loạn nội
tiết và
sản phẩm
phụ từ
quá trình
khử trùng
trong khi
vẫn giữ
lại các
khoáng chất
có lợi như
magie và
canxi
nó không
cần lắp
đặt hay
điện nước
nó được
làm từ
thép không
gỉ đạt
tiêu chuẩn
y tế và
thiết kế
thanh lịch
nên rất
hợp với
bàn bếp
thực ra
tôi coi
nó là
một bổ
sung đáng
hoan nghênh
cho nhà
bếp của
mình nó
trông rất
đẹp và
nước thì
rất ngon
nếu bạn
muốn thử
Rora bạn
có thể
truy cập
rora.
Vào rora (r-o-r-r-a).com/Huberman để nhận ưu đãi độc quyền. Lại nhắc lại: Rora — r-o-r-r-a.com/Huberman.
Chúng ta sẽ chắc chắn nói nhiều hơn về “bản sao kỹ thuật số” (digital twins), nhưng điều tôi nghe được là chúng thường rất — nói theo cách của mấy người mê công nghệ — chuyên biệt theo từng lĩnh vực. Ý tôi là, ví dụ thấp nhất mà tôi nghĩ tới, và thực sự sẽ rất hữu ích cho tôi, là một bản sao kỹ thuật số cho tủ lạnh của tôi: nó sẽ tự đặt hàng những thứ tôi cần, không đặt những thứ tôi không cần, loại bỏ nhu cầu phải có danh sách mua sắm. Nó chỉ âm thầm theo dõi: “này, bạn thường hết dâu tây vào ngày này và ngày kia,” rồi tự động theo dõi ở nền, đồ sẽ đến và có sẵn, và loại bỏ cảm giác “ồ, đi chợ cũng vui mà.” Hôm nay tôi đi bộ đến cửa hàng góc, mua vài loại rau quả — tiện, dễ tiếp cận bây giờ vì công nghệ.
Có một vài lĩnh vực như khi nói đến sinh viên học kiến thức: chúng ta đã nghe nói về AI, thường bị nhìn như thứ gì đó xấu — “ôi, bọn trẻ sẽ dùng AI để viết bài luận” — nhưng AI cũng có ứng dụng cho việc học. Tôi biết điều này vì tôi vẫn đang học; tôi dạy và học suốt thời gian cho podcast. Tôi đã dùng AI để lấy khối lượng lớn văn bản nguyên văn từ các bài báo — không phải là AI đang bịa đặt; tôi đã đọc những bài báo đó, in ra, ghi chú, v.v. — rồi dùng AI để thiết kế đề kiểm tra cho tôi về nội dung trong các bài báo đó.
Tôi học được cách đây khoảng tám tháng khi nghiên cứu cho một tập podcast về cách học tốt nhất: dữ liệu chỉ ra rằng khi chúng ta tự kiểm tra xa tài liệu — tức là khi chúng ta phải suy nghĩ, “ồ đúng rồi, chuỗi hormone nào điều khiển vòng phản hồi âm tính của cortisol?” và mình phải nghĩ về điều đó trong lúc đi bộ thay vì chỉ tra cứu — thì chính việc tự kiểm tra đó có tác động lớn nhất lên trí nhớ. Vì phần lớn trí nhớ là để chống lãng quên; đó là một cách nghĩ về chuyện này.
Vậy nên tôi để AI tạo đề kiểm tra và hỏi tôi những câu như: “tín hiệu giữa tuyến yên và tuyến thượng thận nào thúc đẩy việc giải phóng cortisol?” và “cortisol được tiết ra từ lớp nào của tuyến thượng thận?” Tôi tin rằng thông tin AI trích ra là chính xác, ít nhất theo hiểu biết hiện tại của y học và khoa học, và nó chỉ đang kiểm tra tôi, rồi nó học. Đó là điều kỳ diệu của AI. Tôi không tự nhận mình quá cực đoan trong việc dùng công nghệ AI; AI đang học nơi tôi yếu và nơi tôi mạnh về khả năng nhớ, vì tôi hỏi: tôi yếu chỗ nào, tôi mạnh chỗ nào? Và nó sẽ nói: “ồ, những liên kết khái niệm bậc ba ở đây cần cải thiện một chút.” Thật kinh ngạc khi công nghệ có thể làm được điều đó, và tôi không hề đang xây dựng ứng dụng AI hay gì cả — nhưng có những công cụ giúp tối ưu hóa nhận thức, tìm ra điểm yếu của bạn, cho bạn phản hồi về hiệu suất và tăng tốc việc học, và điều đó là mục tiêu.
Nhưng bạn vẫn phải bỏ công sức để học. Tôi nghĩ ngay cả những cách tôi dùng AI cho thị giác máy tính trên thiết bị di động — AI là một cơ hội và công cụ lớn khi dùng camera và dữ liệu bạn thu thập được để làm cho đầu vào tinh vi hơn — đều rất quan trọng. Ở cả hai trường hợp đó, bạn đang định hình nhận thức; bạn đang dùng dữ liệu để làm phong phú thêm những gì bạn có thể biết, và AI thật sự rất mạnh và là cơ hội lớn trong các lĩnh vực này.
Nơi tôi nghĩ AI có thể gây tác động khác thì tôi tạm chia ra thành hai loại — có lẽ hơi đơn giản — đó là: tôi dùng công cụ/điều này (và điều này đúng với mọi công cụ, không chỉ AI) để làm cho mình thông minh hơn, có thêm thông tin và hiệu quả hơn về mặt nhận thức, hay tôi dùng nó để thay thế một kỹ năng nhận thức mình từng làm trước đây để chỉ đơn giản là nhanh hơn? Điều đó không có nghĩa là bạn không nên làm những thứ thay thế — ví dụ GPS trong ôtô là ví dụ hoàn hảo của việc chúng ta thay thế một công cụ nhận thức để làm mình nhanh hơn và hiệu quả hơn. Thành thật mà nói, nếu bạn lấy mất GPS trong một thành phố, bạn sẽ lái loanh quanh và không giỏi lắm. Tôi còn nhớ bản đồ giấy — những nghiên cứu đầu tiên về hồi hải mã dựa trên các bác tài taxi London, những người có “bản đồ tinh thần” của thành phố. Thực sự là, trước GPS, những bản đồ tinh thần đó cần thiết; họ có nhiều chất xám hơn ở hồi hải mã, và ta biết điều đó. Bây giờ nhìn họ ngày nay thì họ không cần sở hữu những bản đồ tinh thần đó nữa, bởi người ngồi ghế sau có nhiều dữ liệu hơn, có “mắt từ trên trời” — dữ liệu vệ tinh.
Dữ liệu đó sẽ đóng vai trò lớn trong thành công tương lai của chúng ta và có thể dự đoán những điều mà bạn ở địa phương không thể; vì vậy nó đã thay thế khả năng cũ. Nhưng điều đó có nghĩa là khi bạn mất nguồn dữ liệu ấy, đừng mong mình vẫn có khả năng điều hướng không gian trong môi trường đó như trước.
không có nó, đúng rồi. Tôi thích hai giả thuyết của bạn: hoặc bạn dùng nó để làm mình tốt hơn về mặt nhận thức, hoặc bạn dùng nó để tăng tốc. Nhưng cần lưu ý ở đây: về mặt nhận thức hay thể chất, bạn vẫn đang cố gắng thu thập hiểu biết, dữ liệu và thông tin — những thứ làm cho tôi trở thành một con người hiệu quả hơn — và tôi nghĩ chúng ta lấp đầy thời gian hoặc không gian tinh thần dư thừa đó bằng những thứ từ trung tính đến có hại. Nó giống như nói: “Được, tôi có thể lấy tất cả các chất dinh dưỡng tôi cần từ một đồ uống 8 ounce” — điều đó không đúng — nhưng câu hỏi là làm thế nào để tôi bù đắp phần calo còn lại, đúng không? Tôi đang bù bằng thức ăn cũng bổ dưỡng chứ? Giả sử điều đó giữ cho tôi ở trạng thái sức khỏe trung tính, hoặc là tôi ăn thứ gì đó chỉ vì cần calo, và mặc dù tôi không nhất thiết tăng cân nhưng tôi lại hấp thụ cả đống thứ xấu cùng với những calo đó.
Trong phiên bản tinh thần của điều này, mọi thứ được đẩy nhanh nhưng người ta lấp đầy không gian bằng những thứ khiến họ trở nên ngu dốt hơn. Trong một số trường hợp có một bài báo gần đây từ MIT mà thực ra rất khớp với những gì tôi dành nhiều thời gian để nói và suy nghĩ. Bạn có thể mô tả nghiên cứu đó được không? Kết luận chính của bài báo đầu tiên là: khi người ta dùng các mô hình ngôn ngữ lớn (LLMs) để viết bài, có rất ít quá trình tư duy hay xử lý nhận thức hơn diễn ra ở họ, và họ không có khả năng chuyển giao kiến thức tương tự, họ cũng không thực sự học thông tin đó — điều này không gây ngạc nhiên.
Để mô tả ngắn gọn nghiên cứu (mặc dù nó đã được báo chí phổ thông đưa nhiều), đó là các sinh viên MIT viết bài bằng AI so với viết theo cách truyền thống, tức là tự nghĩ và tự viết. Có ba loại điều kiện: một là chỉ dùng bộ não của họ để viết (trường hợp 1); hai là được dùng công cụ tìm kiếm, như một trạng thái trung gian (chỉ là các hạng mục sơ bộ); và ba là họ dùng LLM để viết bài. Họ xem xét kiểu chuyển giao nào xảy ra. Họ đo phản ứng thần kinh, dùng EEG để quan sát các mẫu thần kinh trên não nhằm hiểu mức độ tham gia thần kinh diễn ra trong quá trình viết bài và suốt cả quá trình, và xem với kiến thức đó họ có thể làm gì về sau. Đó là một bài báo rất hay, nên tôi không muốn tóm tắt quá đơn giản làm giảm giá trị nó, nhưng tôi nghĩ một kết luận rất quan trọng của bài báo — và cách mọi người nói về nó mà tôi thích — là họ nói nhiều về tải nhận thức (cognitive load).
Bạn có thể đo tải nhận thức bằng đường kính đồng tử, tư thế cơ thể và cách mọi người suy nghĩ; nói chung là mức độ bộ não đang làm việc chăm chỉ thế nào để giải quyết vấn đề trong bối cảnh đó. Có nhiều tín hiệu khác nhau mà chúng ta tiết lộ với tư cách con người báo hiệu khi chúng ta đang ở trong trạng thái quá tải nhận thức, dù chúng ta có nhận ra hay không. Có một thứ gọi là lý thuyết tải nhận thức (cognitive load theory) phân tích những gì xảy ra khi não bộ chịu các dạng tải, và tải đó có thể là:
– tải nhận thức nội tại (intrinsic cognitive load): từ độ khó của tài liệu mình đang cố gắng hiểu — một số thứ dễ học, một số thứ khó hơn;
– tải nhận thức ngoại sinh/dư thừa (extraneous cognitive load): đến từ cách thông tin được trình bày — nó có được dạy tốt, tổ chức tốt không, hoặc từ môi trường (ví dụ bạn cố học theo nghe mà xung quanh ồn ào) — đó không phải là thông tin tự thân mà là mọi thứ khác đang xảy ra với dữ liệu;
– và thứ ba là tải nhận thức hữu ích (germane cognitive load): chính là phần tải được dùng trong não để xây dựng các sơ đồ nhận thức, tổ chức thông tin để thực sự phát triển một biểu diễn về thông tin mà bạn đang tiếp nhận — và đó là công việc thực sự. Nếu bạn không có tải nhận thức hữu ích, bạn thực sự không có việc học sâu.
Những gì họ phát hiện là tải nhận thức hữu ích chính là thứ bị ảnh hưởng nhiều nhất khi dùng LLMs — nghĩa là rõ ràng bạn không tham gia ở mức cao của tải nhận thức hữu ích khi dùng LLMs. Bạn không bỏ ra nỗ lực tinh thần để xây dựng sơ đồ nhận thức, để xây dựng mô hình thần kinh hay biểu diễn tinh thần của thông tin mà bạn có thể tương tác sau này; và điều này rất quan trọng vì nếu không có nó, bạn sẽ không thông minh bằng về chủ đề đó về lâu dài, điều đó là chắc chắn.
Để tôi đưa hai ví dụ: tôi có một bác sĩ — tôi có hệ thống tổng hợp dữ liệu bệnh nhân — và một trường hợp khác là lịch sử các hồ sơ bệnh án; đó là cái “GPS” diễn ra trong những không gian đó. Và bởi vì đó là những công cụ được áp dụng nhanh, khi bạn có ai đó có thể đến từ một lĩnh vực khác, đã học thông tin đó, đã đi và làm việc với dữ liệu theo một cách khác, cách họ xây dựng biểu diễn thông tin sẽ tốt hơn trong việc ngoại suy — nó sẽ… (đoạn gốc kết thúc ở đây).
sẽ giỏi hơn về khả năng khái quát hóa — nó sẽ tốt hơn trong việc nhìn ra những mẫu sẽ tồn tại. Não bộ mà mọi thứ đều xử lý qua các mô hình ngôn ngữ lớn (LLM) sẽ ở vị trí mà họ sẽ nhận được câu trả lời cho nhiệm vụ liên quan hoặc dùng các công cụ họ có, nhưng bạn sẽ không có cùng mức độ phong phú và chiều sâu thông tin, hay khả năng khái quát hóa và ngoại suy về những chủ đề đó như người đã trải nghiệm nhiều hơn. Có một khác biệt thế hệ trong sự hiểu biết — không phải vì họ không có cùng thông tin, mà là có sự thừa nhận rằng tồn tại một khoảng trống mặc dù cuối cùng chúng ta đều đến cùng một điểm nhanh chóng, và đó là nhờ vào quá trình học tập đã diễn ra.
Gánh nặng nhận thức liên quan (germane cognitive load) — chính xác — gánh nặng nhận thức: bạn phải làm việc, bộ não của bạn phải làm việc. Và điều đẹp trong mô tả của bạn, Andy, là khi bạn nói về cách bạn đã dùng nó: tôi thích việc tự kiểm tra bản thân, tìm ra điểm yếu của mình. Thực ra trong một bài báo ở MIT — mà tôi nghĩ đây đều là những điều khá hiển nhiên nhưng chúng ta cần bàn tới nhiều hơn — những người có năng lực cao hơn về một chủ đề dùng công cụ theo cách vẫn kích hoạt gánh nặng nhận thức liên quan nhiều hơn, nhưng lại giúp tăng tốc học tập của họ.
Vậy lỗ hổng lớn nhất ở đâu? Là khi, đặc biệt, ở những lĩnh vực và chủ đề mà bạn đang cố học một miền mới nhanh chóng, hoặc bạn đang chịu áp lực và bạn không bỏ công sức nhận thức liên quan, hoặc bạn không dùng các công cụ mà AI có thể cung cấp để khuếch đại lợi ích nhận thức của bạn; thay vào đó bạn dùng chúng để hoàn thành việc gì đó nhanh hơn, tức thời hơn, rồi bỏ đi.
Tôi sẽ cố trình bày hai kịch bản song song để đi sâu hơn vào câu hỏi làm thế nào dùng AI vì lợi thế tốt nhất của chúng ta — để làm giàu bộ não của chúng ta thay vì làm suy giảm nó. Tôi có thể tưởng tượng một thế giới — bởi vì chúng ta đã sống trong nó — nơi có khái niệm “thức ăn chậm” (slow food): bạn tự nấu, bạn lấy nguyên liệu tốt ở chợ nông sản — như một quả đào mà thực sự có vị đào — bạn tự làm, nấu và nếm, và nó thật ngon. Tôi cũng có thể tưởng tượng một thế giới nơi bạn đặt mua một chiếc bánh đào online, nó đến, bạn cắt một miếng ăn, và xong.
Bạn có thể lấy hai thế hệ khác nhau — có thể là những người bây giờ 50 tuổi trở lên và những người 15 tuổi trở xuống — và thế hệ lớn tuổi sẽ nói: ôi, chẳng phải chiếc bánh đào bạn làm ngon hơn nhiều sao? Những quả đào này thật tuyệt. Tôi có thể tưởng tượng một kịch bản thực tế nơi người trẻ hơn, khoảng 15–30 tuổi chẳng hạn, sẽ nói: tôi không biết, tôi thực sự thích chiếc bánh kia, tôi thấy nó ngon y như vậy. Thế hệ lớn hơn sẽ bối rối: bạn đang nói gì vậy? Ở góc nhìn này rất có thể cả hai đều thấy vị giống nhau, chỉ khác nhau dựa trên kinh nghiệm của họ — nghĩa là người trẻ không nói dối, không phải rằng họ “không tinh tế” về vị; mà là các neuron của họ đã quen với những mức độ ngọt, sự tương phản giữa ngọt và mặn, và cái vị của một quả đào ra sao, vì họ đã có — cách nói của chúng ta — mức đầu vào cảm giác thấp hơn hoặc bị giảm. Nhưng điều đó phụ thuộc nhiều vào những mạch thần kinh mà họ đã được “nuôi dưỡng” trên đó.
Một vài nhận xét: tôi thích ví dụ bánh đào. Làm bánh mì là một ví dụ khác. Ở những năm 90, mọi người tôi biết khi tốt nghiệp trung học đều được tặng một chiếc máy làm bánh mì hình hộp, tạo ra chiếc bánh mì có một trục lớn xuyên qua — đó là quà tốt nghiệp trong nhiều năm, nhưng bây giờ bạn ít thấy những thứ đó. Và nếu nhìn vào chuyện của thế hệ millennials trong 5 năm gần đây, đặc biệt trong đại dịch, đột nhiên việc làm bánh mì bằng sourdough trở nên thịnh hành. Khác biệt là gì? Bạn có bánh mì làm bằng máy — nó ấm, tươi — nhưng nó không được mong muốn như bánh mì cần cả quá trình lâu dài, có tính xúc giác trong quá trình làm, và rõ ràng quá trình ấy vất vả hơn nhiều so với cách kia trong công đoạn phát triển.
Tôi nghĩ điểm then chốt là sự trân trọng cái bánh — quá trình là một phần của nó — và cái quá trình đó là phát triển kiến thức liên quan, là cam kết và kết nối với tính nhân bản của sự phát triển, nhưng cũng là cam kết về mặt xúc giác; công sức bỏ ra được đánh giá cao. Tương tự, chiếc bánh đào đi kèm với toàn bộ chuỗi dữ liệu thời gian: không chỉ vị giác mà còn mùi, cảm giác vật lý, thị giác, và đã thấy quá trình tiến triển — điều đó tạo ra một “prior” khác khi bước vào trải nghiệm đó. Và tôi nghĩ đó là một phần của sự phong phú trong trải nghiệm con người.
Liệu điều đó có là một phần của sự phong phú trong cách con người tương tác với AI? Chắc chắn rồi. Hoặc tương tác với robot? Chắc chắn rồi. Vậy các mối quan hệ chúng ta đang xây dựng là gì, và chúng được tích hợp vào tồn tại của ta đến mức nào — những công cụ, những bạn đồng hành này sẽ định hình chúng ta theo những cách khác nhau. Điều mà tôi đặc biệt lạc quan và hào hứng là con robot tối ưu hóa sức khỏe của tôi, sự thoải mái của tôi, sự… (đoạn gốc kết thúc ở đây).
lều — trong môi trường của tôi, cho dù là trong cabin của một chiếc ô tô hay trong các phòng, các không gian của tôi — vậy điều đó trông sẽ như thế nào nếu bạn có thể làm được? Bạn có thể cho tôi một ví dụ ở mức thấp nhất không? Ví dụ đó sẽ là một trợ lý giúp bạn di chuyển hôm nay khi bạn quay về Vùng Vịnh chăng? Nó sẽ là gì — cái robot phi vật lý này? Tôi nghĩ chúng ta đã có một vài cái như vậy rồi. Đó là lúc hệ thống HVAC trở nên hấp dẫn — không phải “gợi cảm” theo nghĩa kia, nhưng thật sự rất thú vị vì chúng là trái tim của hệ thống sưởi, thông gió và điều hòa không khí. Nghĩ về một bộ điều nhiệt: một bộ điều nhiệt AI hiện nay tối ưu hóa theo hành vi của tôi, cố gắng tiết kiệm tài nguyên, tiết kiệm tiền cho tôi, nhưng nó không biết tôi đang nóng hay lạnh, nó không biết — theo ý của bạn — ý định của tôi, tôi đang cố gắng làm gì vào thời điểm đó, ở đâu. Điều này liên quan đến nhiều thứ bạn đã nghiên cứu trước đây: nó không biết trạng thái tối ưu của tôi cho mục tiêu tại khoảnh khắc đó.
Nhưng nó hoàn toàn có thể, thẳng thắn mà nói, nói chuyện với tôi; nó cũng có thể biết trạng thái cơ thể tôi ngay bây giờ và đang xảy ra gì. Nếu là 1 giờ sáng và tôi thật sự cần làm một bài báo, nhà tôi không nên lạnh; nhưng đồng thời với tôi nó nên…, với tôi thì không nên… Tôi biết với một số người thì nên. Ví dụ nệm Eight Sleep của tôi — tôi rất rất rất thích, và vâng họ là nhà tài trợ podcast, nhưng tôi sẽ dùng bất kỳ nệm tương tự nào — nó biết cần điều chỉnh nhiệt độ như thế nào suốt đêm. Tôi đặt những gì tôi nghĩ là tốt nhất, nhưng giờ nó cập nhật liên tục vì có các cảm biến cập nhật động. Tôi đang đạt gần hai giờ REM một đêm, điều đó thật sự tốt một cách đáng kinh ngạc với tôi, nhiều giấc ngủ sâu hơn — và đó là một vi-môi trường nhỏ mà bạn đang nói tới. Khi tích hợp vào toàn bộ môi trường nhà ở hoặc phương tiện, thì có — vì hệ thống cần đối xử với tôi như một chuỗi thời gian động; cần hiểu bối cảnh của mọi thứ đang điều khiển trạng thái bên trong của tôi, mọi thứ đang ảnh hưởng đến trạng thái của tôi trong môi trường cục bộ (tức nhà hoặc xe của tôi), và rồi còn những gì tác động từ môi trường bên ngoài. Hiện chúng hiếm khi được xử lý và tương tác cùng nhau để tối ưu hóa và điều chỉnh động, nhưng chúng ta có thể biết những thứ đó; chúng ta có thể biết rất nhiều về trạng thái con người từ các cảm biến không tiếp xúc. Và chúng ta đang ở điểm mà các cảm biến có thể bắt đầu cung cấp thông tin cho AI để có thể thực hiện — một ví dụ ở mức thấp hơn nữa sẽ là nệm làm mát hay làm ấm động.
Qua AI tôi phát hiện ra nệm của mình đang áp dụng điều đó, và tôi được nói rằng làm ấm môi trường ngủ về cuối đêm làm tăng REM một cách đáng kể, trong khi làm mát vào… (điều này) rất phù hợp với tôi vì tôi rất thích ngủ nhưng tôi không muốn phải ngủ quá nhiều để cảm thấy tuyệt. Bạn muốn có lựa chọn của riêng về cách bạn ngủ tùy theo ngày; nó giúp bạn có điều đó — có lúc tôi ngủ sáu tiếng, có lúc tám tiếng. Đó là kiểu điều chỉnh như vậy.
Đây là chỗ tôi vướng và tôi đã mong muốn có điều này từ lâu, nên tôi cảm thấy khoảnh khắc này là khoảnh khắc tôi chờ đợi rất lâu: tôi hy vọng bạn có thể giải quyết điều này cho tất cả chúng ta. Chúng ta đang nói về giấc ngủ và chúng ta biết nhiều về giấc ngủ: có giấc ngủ sóng chậm/giấc ngủ sâu, sự phóng thích hormone tăng trưởng vào đầu đêm khi nhu cầu trao đổi chất thấp hơn, rồi có REM, nhiều thứ cần tối ưu cho các trạng thái đã biết chiếm lấy cái gọi là giấc ngủ. AI và công nghệ, theo tôi, đang làm rất tốt việc này; dược lý cũng vậy, cố gắng cải thiện giấc ngủ. Giấc ngủ đang tốt hơn mặc dù có nhiều lực có thể gây gián đoạn như smartphone, tiếng ồn thành phố, v.v.
Vấn đề lớn theo tôi là chúng ta rất ít hiểu biết, thậm chí không có tên cho các trạng thái tỉnh táo khác nhau. Chúng ta có tên cho mục tiêu như “tôi muốn có thể làm việc” — vậy “làm việc” là gì? Loại công việc nào? Tôi muốn viết một chương sách — loại sách nào? Một cuốn phi hư cấu, dựa trên cái gì? Chúng ta nói về sóng alpha, beta, theta, nhưng tôi cảm thấy với tư cách là các nhà thần kinh học chúng ta đã làm khá tệ trong việc định nghĩa các trạng thái khác nhau của sự tỉnh táo, nên công nghệ, AI và các công nghệ khác thực ra không biết phải nhắm vào cái gì, không biết phải giúp chúng ta tối ưu hóa điều gì. Trong khi với giấc ngủ sóng chậm và REM thì chúng ta đã có tiêu chuẩn. Tôi tự hỏi liên tục liệu não tôi và những gì nó cần trong ba giờ đầu của ngày có giống gì với những gì nó cần trong ba giờ cuối của ngày không, nếu tôi muốn làm việc trong từng khoảng ba giờ đó. Tôi nghĩ chúng ta thực sự không hiểu phải cố gắng điều chỉnh theo gì.
Vậy câu hỏi của tôi là: bạn có nghĩ AI có thể giúp chúng ta hiểu các trạng thái khác nhau mà não và cơ thể chúng ta trải qua vào ban ngày không, cho chúng ta một vài hiểu biết về chúng xét về mặt cơ thể?
nhiệt độ
tập trung
khả năng
v.v.

giúp
chúng
ta
tối ưu
cho
những
việc
đó
cùng
một
cách

chúng
ta
tối ưu
cho
giấc
ngủ,
bởi


đó

một
cuộc
trò
chuyện
với
nhà
tâm
lý,


một
podcast,


chơi
với
con
cái,


xem
Netflix

thư
giãn,
bất
kể

gì,
mục
tiêu

những
thứ

người
ta
đã
dành
rất
nhiều
thời
gian,
năng
lượng,
tiền
bạc,
v.v.
cho,

họ

uống
rượu,
caffein,
uống
Ritalin
hay
Adderall,
chạy
bộ
hay

đó,
con
người
đã
dành
cả
sự
tồn
tại
để
xây
dựng
các
công
nghệ
giúp
mình
làm
tốt
hơn
những
việc
cần
làm.
Vậy

chúng
ta
vẫn
chưa
thực
sự
hiểu

các
trạng
thái
tỉnh
táo.
Vậy
AI

thể
dạy
chúng
ta
điều
đó
không?
AI

thể
dạy
chúng
ta
một
mục
tiêu

chúng
ta
còn
không
biết
mình

không?
AI

thể
dạy
điều
đó
không?
Tôi
sẽ
nói
AI

một
phần
của
câu
chuyện,
nhưng
trước
khi

AI
chúng
ta
cần
dữ
liệu
tốt
hơn,
nhiều
hơn,
không
chỉ
mỗi
mình
tôi.

thể
bây
giờ
tôi
rất
tập
trung,
nhưng
không

niềm
tin
của
tôi —

đây

góc
nhìn
của
tôi —
hãy
tưởng
tượng
tôi
rất
tập
trung
lúc
này,
tôi
cần
biết
ngữ
cảnh
của
môi
trường
đang
khiến
tôi
như
vậy:
những
thứ


trong
môi
trường
đó?
Đó

sự
tập
trung
nội
tại
hay
những
yếu
tố
bên
ngoài
đang
khiến
tôi
đạt
được
mức
đó?

vậy,
việc
hiểu
trạng
thái
tỉnh
táo
của
tôi
rất
phụ
thuộc
vào
dữ
liệu

những
tương
tác
xảy
ra
từ
các
môi
trường
khác
nhau.
Để
tôi
lấy

dụ:
nếu
tôi

nhà
hoặc

dụ

trong
một
phương
tiện,

bạn
đang
đo
thông
tin
về
tôi,

bạn
biết
tôi
đang
trải
qua
niềm
vui
hoặc
tăng
cường
chú
ý
lúc
này,
một
số
trạng
thái
khác
nhau,
bạn

thể
muốn
cho
hệ
thống

nhà
hay
hệ
thống
trên
xe
phản
ứng
để
giảm
thiểu
vấn
đề.

dụ,
nếu
bạn
buồn
ngủ
trong
một
xe
thông
minh,

sẽ

thể
thực
hiện
điều
chỉnh,

khả
năng


sẽ
thay
đổi
nhưng
không
nhất
thiết

điều
đúng
với
bạn.
Đó

một
phần
quan
trọng:
tối
ưu
hóa
cho

nhân
hóa

cách
một
hệ
thống
phản
ứng.


thể
điều
chỉnh
bất
kỳ
điều

— một
hệ
thống
HVAC

nhà
hoặc
trạng
thái
nội
tại
của
xe
sẽ
điều
chỉnh
âm
thanh,
âm
thanh
nền,
âm
nhạc,

sẽ
điều
chỉnh
bất
cứ
gì,
cho


phản
hồi
rung,
nhiệt
độ,
chiếu
sáng,
vị
trí
ghế,
động
lực
của
những


trong
không
gian
của
bạn.
Tất
cả
những
hệ
thống
khác
nhau
trong
nhà
tôi
hoặc
trong
xe
của
tôi
hoặc
hệ
thống
khác
nếu


thể
phản
ứng.
Nhưng
điều
quan
trọng

cách
bạn
phản
ứng
sẽ
thay
đổi
tôi,

mục
tiêu
không
chỉ

đo
lường
tôi


thực
sự
giao
cắt
với
trạng
thái
của
tôi

điều
khiển

theo
một
hướng
nào
đó.
Tôi
luôn
nghĩ
các
thiết
bị
thích
hợp
với
đo
lường
hoặc
thay
đổi.
Đo
lường
hoặc
thay
đổi.
Đo
lường

rất
quan
trọng,

đúng
như
vậy,
nhưng
đo
lường
không
chỉ
về
bản
thân
tôi

còn
về
môi
trường
của
tôi

việc
hiểu
biết
môi
trường
bên
ngoài.
Đây

lúc

những
thứ
như
quan
sát
Trái
Đất

việc
hiểu
biết
bắt
đầu
đóng
vai
trò:
chúng
ta
đang
đi
đến
một
điểm

chất
lượng
hình
ảnh
rất
tốt
từ
các
vệ
tinh
đang
lên
trời

khoảng
cách
gần
hơn,

vậy
bây
giờ
bạn

thời
gian
phản
ứng
nhanh
hơn
giữa
các
công
nghệ

thông
tin

chúng

để
hiểu

tương
tác
động
mạch
với
chúng.
Bạn

thể
cho

dụ
nơi
điều
đó
ảnh
hưởng
đời
sống
hằng
ngày?
Chúng
ta
đang
nói
về
phân
tích
thời
tiết
chăng?
Chắc
rồi —
dự
báo
thời
tiết,
môi
trường
xe,
những
việc
đang
diễn
ra.
Còn
giao
thông
thì
sao?
Tại
sao
họ
chưa
giải
quyết
giao
thông
đã
tốt
hơn,
với
tất
cả
kiến
thức
về
luồng
vật
thể

cách
tối
ưu
cho
luồng
vật
thể?
Chúng
ta
đã

vệ
tinh

thể

bản
nhìn
vào
giao
thông

mở
ra
đường
một
cách
động
— thay
đổi
số
làn
hoặc
những
cách

không
liên
quan
đến
phía
con
người
của
vấn
đề
đang
được
giải
quyết.
Thực
sự
có,

dụ
xe
tự
hành,
bạn

lẽ
sẽ
không
gặp
giao
thông
như
bây
giờ,


do

việc
tiêm
vào
từ
hệ
thống
con
người

thứ
làm
gián
đoạn
tất
cả
các

hình.
Tôi
nghĩ
thế
giới
bây
giờ
chúng
ta
nghĩ
nhiều
về
thiết
bị
đeo.
Thiết
bị
đeo
theo
dõi
chúng
ta,
bạn

nệm
thông
minh,
rất
tuyệt
vời
để
hiểu
biết,
bạn
học
được
rất
nhiều
từ
một
chiếc
nệm
thông
minh,

cách
vừa
đo
lường
vừa
can
thiệp
để
tối
ưu
giấc
ngủ
của
bạn,
đó

điểm
đẹp


một
thời
kỳ
tuyệt
vời

bạn

thể
đo
rất
nhiều
thứ.
Nhưng
trong
nhà
mình,
tôi
dùng

dụ
về
bộ
điều
hòa
nhiệt
(thermostat),
thật
thật

ngu
ngốc
khi
xét
về
mục
tiêu
của
tôi
hay
những

tôi
đang
cố
gắng
làm
tại
thời
điểm
đó.
Nhưng

không
phải
lúc
nào
cũng
phải
như
vậy,


một
công
ty
gọi

Passive
Logic
tôi
rất
thích
họ,
họ
thực
sự

một
số
hệ
thống
HVAC
bản
sao
số
(digital
twin)
thông
minh
nhất,
nhưng
các
cảm
biến
của
họ
đo
những
thứ
như
âm
thanh,
họ
đo
carbon
dioxide
— mức
CO2
của
bạn —
khi
chúng
ta
thở
ra
chúng
ta
thải
ra
CO2,

vậy
hãy
tưởng
tượng

một
hỗn
hợp
động
của
acetone,
isoprene

carbon
dioxide
luôn
luôn
trao
đổi
trong
luồng
khí
thở
của
tôi,
khi
tôi
căng
thẳng
hoặc
khi
tôi
cảm
thấy
hạnh
phúc
hoặc
hồi
hộp
trong
trạng
thái
của
mình,
hỗn
hợp
cocktail
động
đó
trong
hơi
thở
vừa

một
chỉ
số
về
trạng
thái
của
tôi,
nhưng

cũng

một
thứ

không
phải
mọi
thứ
chỉ

trong

thể:
không
gian
xung
quanh
tôi

nhiều
thông
tin
để
đóng
góp
về
cách
tôi
cảm

cũng

thể

một
phần
giải
pháp,
theo
những
cách

tôi
không
phải
mang
đồ
trên

thể.

vậy
tôi

các
cảm
biến…
Giờ khi chúng ta đã có thể đo CO2, bạn có thể xem bài TED Talk của tôi — tôi đã đưa ra ví dụ: chúng tôi mời mọi người tới khi tôi còn làm ở Dolby và cho họ xem phim Free Solo, bạn biết đấy, phim về Alex Honnold leo El Capitan — rất căng thẳng. CO2 nặng hơn không khí, nên chúng tôi có thể đo CO2 từ các ống đặt trên mặt đất và thu được khác biệt thời gian thực về CO2. Từ đó có thể biết liệu họ có sợ hay không trong suốt bộ phim. Tôi thích nói rằng chúng ta phát ra tín hiệu về cảm xúc của mình ở khắp nơi, và ở ví dụ này bạn có thể nhìn vào chuỗi thời gian của mức CO2 để biết chuyện gì đang xảy ra trong phim mà không cần phải gắn nhãn từng cảnh: bạn có thể biết nơi anh ấy lên tới đỉnh, nơi anh ấy phải bỏ dở cuộc leo, nơi anh ấy làm đau mắt cá — hoàn toàn có thể.
Có một nghiên cứu khác — tôi quên tên tác giả — họ cho các khán giả khác nhau xem The Hunger Games vào những ngày khác nhau, với những người khác nhau, và họ có thể xác định chính xác cảnh chiếc váy của Katniss bốc cháy. Thật ra chúng ta đúng là tạo ra kiểu “dấu vết số” (digital exhaust) về cảm xúc của mình. Chúng ta tỏa ra các tín hiệu nhiệt và những gì mình cảm thấy.
Tôi rất lạc quan về khả năng của đôi mắt — cụ thể là kích thước đồng tử — trong việc biểu thị tải nhận thức và các yếu tố gây căng thẳng. Khi tôi còn là nhà sinh lý học, tôi đã làm việc với nhiều loài để hiểu xử lý thông tin ở cấp tế bào nội bộ, và tôi thường sử dụng đo đồng tử (pupillometry) như một chỉ báo về mức độ tương tác nhận thức và trải nghiệm: đồng tử to hơn thường đồng nghĩa kích thích cao hơn, mức cảnh giác cao hơn — tức là tăng kích thích, tăng tải nhận thức (tất nhiên còn có thể bị ảnh hưởng bởi thay đổi ánh sáng).
Điểm khác so với 15–20 năm trước là việc theo dõi với độ phân giải và dữ liệu như vậy từng rất đắt. Những phản ứng tự chủ đó là mang tính xác định, không phải ngẫu nhiên — cơ thể phản ứng ngay cả khi não không nói gì. Nhưng ngày nay chúng ta có thể làm điều đó với phần mềm mã nguồn mở trên laptop hoặc thiết bị di động, và mọi kính thông minh sẽ theo dõi thông tin này khi chúng ta đeo chúng. Đó sẽ trở thành một kênh dữ liệu.
Dấu hiệu ấy có thể mơ hồ, nhưng hoàn toàn có thể điều chỉnh. Ví dụ, nếu bạn đo kích thước đồng tử bằng kính có cảm biến, kính đó có thể đồng thời đo mức chiếu sáng tại tầm mắt của bạn, đo tính biến thiên của ánh sáng, rồi lấy giá trị đó làm mẫu số trong một tỉ số; biến đổi đồng tử làm tử số. Như vậy khi bạn đi từ vùng tối sang vùng sáng, đồng tử thay đổi, nhưng bạn có thể chuẩn hóa cho thay đổi ánh sáng và thu được một chỉ số kích thích/ánh hưởng thực sự — điều này thật tuyệt. Bạn cũng có thể dùng chỉ số chiếu sáng như một thước đo hữu ích: bạn có đang nhận đủ ánh sáng so với nhu cầu vitamin D hay yêu cầu photon trong ngày không — không chỉ đo bước chân nữa. Tất cả những thứ này đều có thể làm được bây giờ. Tôi chỉ không hiểu sao chúng chưa được tích hợp nhanh hơn vào các thiết bị đơn lẻ.
Bạn sẽ muốn biết cả đường huyết của người đó mà không cần chích máu, không cần đem mẫu xuống phòng xét nghiệm, đặc biệt ở tình huống như khi bác sĩ nội trú làm việc suốt 13 giờ — vì đó là tiêu chuẩn hiện tại và họ có thể mắc lỗi trên sổ theo dõi. Tôi nghĩ cuối cùng chúng ta sẽ bắt kịp tốc độ đổi mới, nhưng việc đưa sản phẩm qua FDA và các thủ tục quản lý khác rất tốn kém và chậm, nên nhiều năm trôi qua mới thấy công nghệ lẽ ra đã có thể dùng ở bệnh viện. Thiết bị tiêu dùng để theo dõi các quá trình sinh học của chúng ta hiện tương đương và trong nhiều trường hợp vượt trội so với thiết bị y tế chuyên dụng, vì họ có lợi thế về quy mô và tốc độ phát triển. Tuy nhiên, các công ty phải mô tả những gì họ làm và những gì họ theo dõi theo cách không đưa ra tuyên bố y tế, để có thể tiếp tục phát triển trong lĩnh vực đó. Không còn nghi ngờ gì, đó là một phần lớn nguyên nhân cản trở khả năng tiếp cận của nhiều thiết bị và tính năng này.
Giờ tôi xin dành một chút để cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi — Function. Năm ngoái tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm phương pháp toàn diện nhất cho xét nghiệm máu. Function cung cấp hơn 100 xét nghiệm chuyên sâu, mang lại cái nhìn tổng quan về cơ thể bạn: sức khỏe tim mạch, cân bằng hormone, chức năng miễn dịch, mức độ dinh dưỡng và nhiều thứ khác nữa — họ…
Chúng tôi cũng mới bổ sung các xét nghiệm cho độc tố như tiếp xúc BPA từ nhựa độc hại và các xét nghiệm cho PFAS hay còn gọi là “hóa chất vĩnh cửu”. Function không chỉ cung cấp việc xét nghiệm hơn 100 chỉ số sinh học quan trọng đối với sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn, mà họ còn phân tích các kết quả đó và đưa ra những nhận định từ các bác sĩ đầu ngành chuyên về các lĩnh vực liên quan. Ví dụ, trong một lần xét nghiệm tôi thấy mức thủy ngân của mình, hướng xử lý bao gồm giảm ăn cá ngừ, đồng thời cố gắng ăn nhiều rau lá hơn và bổ sung NAC (N‑acetylcysteine) và acetylcysteine — cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và quá trình giải độc — và tôi nên nói rằng bằng cách làm một xét nghiệm Function thứ hai thì cách tiếp cận đó đã hiệu quả. Xét nghiệm máu toàn diện là cực kỳ quan trọng; có rất nhiều thứ liên quan đến sức khỏe tinh thần và thể chất của bạn chỉ có thể được phát hiện qua các xét nghiệm ở mức độ này. Chi phí rất hợp lý, và vì thế tôi đã quyết định tham gia ban cố vấn khoa học của họ và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast. Nếu bạn muốn thử Function, bạn có thể vào functionhealth.com/Huberman. Hiện Function đang có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe podcast Huberman — một lần nữa, đó là functionhealth.com/Huberman để nhận quyền truy cập sớm vào Function.
Được rồi, tôi đồng ý rằng chúng ta cần nhiều dữ liệu hơn và có rất nhiều loại cảm biến khác nhau có thể đo glucose trong máu, giấc ngủ, nhiệt độ, hơi thở, đủ thứ, điều đó đặt ra câu hỏi là liệu chúng ta có cần vô số cảm biến không? Ý tôi là liệu chúng ta sẽ bị quấn kín trong cảm biến như quần áo, liệu chúng ta sẽ đeo 12 chiếc đồng hồ, chuyện này sẽ trông như thế nào? Tôi ủng hộ việc ít thiết bị trên người hơn — không cần mang hết đống thứ trên cơ thể. Có rất nhiều thứ ta có thể thu được từ phía thị giác máy tính, từ các camera trong không gian của chúng ta và cách chúng hỗ trợ chúng ta trong phòng, từ các cảm biến trong hệ thống điều hòa không khí mà tôi đã nhắc tới trước đó. Khi đó bạn về cơ bản có một bản sao số và các cảm biến đang theo dõi tỷ lệ chuyển hoá của tôi ngay trong không gian của tôi; chúng theo dõi CO2, theo dõi âm thanh — bạn có được ngữ cảnh nhờ đó, bạn có được trí tuệ, và bây giờ bạn có thể bắt đầu có nhiều thông tin hơn từ những gì đang xảy ra trong môi trường của tôi. Điều tương tự cũng đúng trong xe của tôi: bạn có thể biết liệu tôi đang căng thẳng hay cảm thấy thế nào chỉ qua tư thế ngồi trong xe. Bạn cần AI — đây là sự diễn giải dữ liệu bằng AI — nhưng cái gì đang dẫn tới tư thế đó có thể đến từ sự hiểu biết về những gì khác đang diễn ra trong môi trường đó. Vì vậy đột nhiên có một hiểu biết do AI điều khiển với trí tuệ bối cảnh về những gì đang xảy ra trong không gian đó, và điều đó quyết định trạng thái của bạn. Tôi cứ nghiêng sang một bên bởi vì tôi nghĩ cách tôi di chuyển và ngồi là một đại diện (proxy) cho những gì thực sự đang xảy ra bên trong tôi, và rồi bạn cũng có dữ liệu xung quanh tôi đến từ môi trường — chuyện gì xảy ra khi tôi lái xe, hoặc chuyện gì đang diễn ra trong nhà tôi, thời tiết ra sao — và không chỉ các mối đe doạ có thể ở ngoài kia hay tiếng ồn xảy ra trong không gian, mà là những thứ cung cấp bối cảnh để các hệ thống của chúng ta có thêm trí tuệ. Vì vậy tôi cực kỳ tin tưởng rằng chúng ta chưa đi tới đâu nếu chưa có sự tích hợp của các hệ thống đó giữa cơ thể, môi trường cục bộ và môi trường bên ngoài, và cuối cùng chúng ta đã ở điểm mà AI có thể giúp bắt đầu tích hợp các dữ liệu đó.
Về mặt thiết bị đeo, rõ ràng một số công ty lớn đã có các đồng hồ đeo tay chứa rất nhiều thông tin liên quan đến cơ thể chúng ta. Các thiết bị chúng ta đặt vào tai — bạn có thể không nhận ra — nhưng một miếng dán nhỏ cỡ đồng xu ở vành tai (concha) có thể cho biết nhịp tim, nồng độ oxy trong máu vì tín hiệu điện mà mắt bạn tạo ra khi di chuyển qua lại; ta có thể biết bạn đang nhìn vào đâu chỉ bằng việc đo một dạng tín hiệu, đo điện đồ vận nhãn (electrooculogram, EOG) trong tai. Chúng ta cũng có thể đo điện não đồ (EEG); từ EEG bạn cũng có thể khai thác chuyển động mắt, và bạn có thể biết mức độ chú ý — biết người ta đang chú ý tới gì — dựa trên các chữ ký tín hiệu trong tai. Vì vậy tai nghe trở thành một cửa sổ vào trạng thái của chúng ta, và hiện có một số công ty đang phát triển điều đó. Vậy liệu chúng ta có cần đeo nhiều loại cảm biến khác nhau không? Không. Liệu chúng ta cần các cảm biến và dữ liệu này, dù là trên cơ thể hay ở môi trường, có thể hoạt động cùng nhau và không bị độc quyền chỉ bởi một công ty mà có thể tích hợp với các công ty khác? Điều đó trở nên thực sự quan trọng. Bạn cần hệ thống tích hợp để dữ liệu họ có thể tương tác với các hệ thống bao quanh bạn — hoặc bao quanh không gian của tôi, hoặc tấm nệm tôi ngủ trên — bởi vì có rất nhiều thiết kế chuyên dụng đến từ các nhà phát triển khác nhau và điều đó phần nào là sản phẩm của FDA và các lộ trình quy định; vì chi phí phát triển, các công ty có xu hướng đi theo hướng chuyên môn hóa trừ khi họ rất lớn. Nhưng nơi chúng ta đang ở hôm nay là chúng ta đang tới một điểm nơi bạn sẽ bắt đầu thấy rất nhiều dữ liệu này được tích hợp.
Tôi nghĩ, bằng mọi giá hy vọng chúng ta sẽ không phải mang quá nhiều thứ trên người — tôi thì chắc chắn sẽ không. Càng mang nhiều thứ trên cơ thể thì cách đi của chúng ta bị ảnh hưởng, và điều đó có hệ quả theo nhiều cách khác nhau. Khi tôi đến đây, tôi đã nói chuyện với một vài người làm việc với anh/chị và họ hỏi: “Vậy anh/chị đeo thiết bị đeo gì?” Thực ra tôi gần như không đeo nhiều thứ. Tôi có từng đeo nhẫn, nhưng càng để ít thứ trên cơ thể càng tốt khi nói về thiết bị đeo được.
Một công ty thú vị mà tôi nghĩ đáng nhắc đến là Psyon. Họ có một dạng thiết kế gần giống đồng hồ Timex — có thể họ hợp tác với Timex — nhưng họ đo lường cái gọi là “psychomotor vigilance”, tức cố gắng hiểu về sự cảnh giác tâm-vận; đó là một dạng điều biến điện-thần kinh (electroneural modulation) và họ cố gắng đánh giá mệt mỏi cùng độ tập trung thần kinh theo cách liên tục và hữu dụng cho những hoạt động rủi ro cao hoặc huấn luyện, ví dụ trong thể thao. Điều tôi thích là họ thực sự cố gắng suy ra trạng thái nhận thức cấp cao từ các chỉ số sinh học mà họ đo được, và điều đó với tôi là một hướng đi rất thú vị — khi bạn thực sự làm được điều gì đó để dựa vào dữ liệu đó mà đưa ra quyết định về cách tôi tham gia công việc, huấn luyện hay cuộc sống của mình. Khi liên kết dữ liệu nhận thức đó với các dữ liệu khác để có quyết định và hiểu biết tốt hơn vào một thời điểm nhất định — đó thực sự là “bản sao số” của bạn.
Thật thú vị là trước đó anh/chị nói anh/chị không thích từ “trò chơi hóa” (gamification), nhưng một điều mà tôi nghĩ đã thực sự hiệu quả trong lĩnh vực giấc ngủ là khái niệm “chỉ số giấc ngủ”, nơi mọi người cố gắng đạt điểm giấc ngủ cao. Nếu họ không đạt, họ không xem đó là sự hạ thấp giá trị bản thân, mà thấy mình cần điều chỉnh hành vi. Thành ra không phải là “tôi ngủ tệ và sẽ mãi ngủ tệ”, mà là có điều để phấn đấu từng đêm, và tôi thấy điều đó khá hiệu quả. Khi tôi nói “trò chơi hóa” tôi không nhất thiết có ý cạnh tranh với người khác, mà là khích lệ chính mình. Tôi có thể tưởng tượng điều này xuất hiện ở các lĩnh vực khác cho trạng thái tỉnh táo — ví dụ tôi có vài đợt làm việc tập trung, mỗi đợt khoảng một giờ, và những đợt đó khiến tôi thấy ngày hôm đó là một ngày đáng giá, dù tôi không hoàn toàn hoàn thành mọi thứ mình muốn; tôi đã làm một vài công việc thực sự tốt. Hiện giờ mọi thứ còn rất chủ quan, nhưng chúng ta biết trò chơi hóa bước đi rất hiệu quả trong truyền thông công chúng: “10.000 bước một ngày”. Giờ ta biết ngưỡng hợp lý là vượt 7.000 bước, nhưng nếu nghĩ kỹ thì ta hoàn toàn có thể nói “hãy đi bộ ở tốc độ hợp lý cho bạn trong 30 phút mỗi ngày”. Tuy nhiên, việc đếm bước lại hiệu quả hơn vì những người không cuồng về tập luyện vẫn nói với tôi “tôi đảm bảo mình đạt 11.000 bước mỗi ngày”. Mọi người nói điều này tạo ra trạng thái khát khao đạt được, nên tôi nghĩ đó có thể là dữ liệu rất hữu dụng. Hiểu rõ việc định lượng mà bạn đang hướng tới là rất quan trọng — những con số tóm tắt đó có thể là mục tiêu tốt ở một mức độ nào đó nếu điều đó khiến mọi người vận động nhiều hơn; tôi hoàn toàn ủng hộ. Nếu trước kia tôi ít vận động hơn và không dậy đi lại, và giờ điều này khiến tôi làm điều đó, thì thật tuyệt.
Nhưng cũng hay khi bây giờ, thông qua ứng dụng thị giác máy tính, có nhiều sắc thái hơn để đạt được mục tiêu mà tôi nhắm tới — và đó chính là điều tôi quan tâm từ góc nhìn về tính dẻo thần kinh: làm sao để tôi đạt mục tiêu đó. Nên tôi không thích từ “trò chơi hóa”; tôi tin mọi thứ nên vui vẻ — mọi hình thức huấn luyện có thể vui và được trò chơi hóa theo cách nào đó. Cuộc đời tôi chủ yếu là ở ngành công nghiệp, nhưng tôi luôn yêu thích giảng dạy và luôn ở Stanford để thực sự xem làm sao dùng công nghệ kết hợp với hệ thống con người theo cách giúp tối ưu hóa học tập và huấn luyện, từ một quan điểm ưu tiên mạch thần kinh: chúng ta nghĩ về hệ thần kinh như thế nào và dùng mục tiêu dễ hiểu, thú vị này để tương tác với nó.
Một trong những ví dụ tôi thích là khoảng 2018 đến 2020, vào thời điểm dịch bệnh, tôi nhận thấy sinh viên có nhiều dự án hơn và phần lớn các dự án cuối kỳ họ có thể xây bất cứ thứ gì họ muốn — họ phải làm dự án về giao diện não-máy (brain-computer interfaces), về VR (thực tế ảo), AR (thực tế tăng cường), hoặc các dự án sử dụng các thiết bị đầu vào cảm biến khác nhau. Khoảng 2018–2020 tôi bắt đầu thấy hầu như mọi dự án đều có yếu tố chăm sóc sức khỏe/tinh thần (wellness) — điều đó làm tôi rất thích và là một thay đổi rõ rệt trong sinh viên, có lẽ anh/chị cũng thấy vậy. Một trong những trò chơi yêu thích của tôi ngày nay là một trò VR nơi tôi ở trong một nhà xác, tôi…
Thức dậy — tôi phải giải một phòng thoát hiểm. Có xác sống đang chui ra khỏi người tôi, chúng leo ra từ nhà xác, chúng đang tiến lại gần, có người thở sát sau gáy tôi đủ thứ — và đó là một ứng dụng chăm sóc sức khỏe, tự nhiên thôi. Đó là ý tưởng của họ về “đây là cảm giác của tôi”, bởi tôi cũng đang đo nhịp thở và nhịp tim, và tôi phải giữ những dấu ấn sinh học đó — mọi thứ về cách những con xác sống trong trò giải phòng thoát hiểm của tôi vận hành; chúng sẽ tiến lại gần hơn nếu nhịp thở tôi tăng, nếu nhịp tim tôi tăng. Tôi phải giữ ổn định. Vấn đề là kiểm soát căng thẳng — chính xác — nhưng nó ở trong bối cảnh ấy và nó cho họ thấy cảm giác của họ ra sao. À, bạn có thể làm điều đó theo nhiều cách đơn giản hơn, nhưng ít nhất tôi rất hâm mộ cách sử dụng định lượng đúng để phát triển thói quen đúng, kỹ năng đúng, độ nhạy hay độ phân giải thích hợp cần học để hiểu sự tinh vi khác nhau ấy.
Với tôi rõ ràng là trong lĩnh vực sức khỏe, việc cung cấp thông tin khiến người ta sợ hãi thì tốt để khiến họ ngừng làm một vài thứ, nhưng rất khó để dọa người ta tới mức khiến họ làm những điều đúng. Bạn cần khuyến khích họ làm điều đúng bằng cách khiến nó hấp dẫn, vui vẻ và có thể định lượng được. Và vâng, tôi thích ví dụ về trò chơi xác sống đó.
May mắn là sau này chúng ta sẽ không phải đeo hàng chục cảm biến; chúng sẽ được tích hợp hơn theo thời gian. Tôi sẵn sàng đi qua một tờ hướng dẫn nhanh sau này về cách xây dựng một ứng dụng thị giác máy tính nếu bạn muốn định lượng một số thứ cá nhân hóa, liên quan tới lĩnh vực mà mọi người có thể muốn làm — điều đó sẽ tuyệt vời. Và rồi chúng ta có thể đăng liên kết lên phần chú thích chương trình, vì tôi nghĩ ví dụ bạn đưa ra về việc tạo một ứng dụng có thể phân tích hiệu suất bơi, dáng chạy, các khoảng làm việc tập trung… tôi nghĩ điều đó thật sự hấp dẫn nhiều người. Nhưng ít nhất với tôi có một khoảng cách giữa việc nghe về nó, nghĩ rằng nó thật sự hay, và biết cách triển khai. Vì vậy tôi rất trân trọng nếu bạn làm được; tôi biết khán giả cũng sẽ vậy. Thật rộng lượng quá, cảm ơn bạn.
Vâng, hoàn toàn. Và bạn biết đấy, chúng ta đang ở trong thời đại mà mọi người chỉ nghe về AI và các công cụ AI, và có những công cụ thực sự tăng tốc khả năng của chúng ta như con người. Nhưng chúng ta đã đưa ra ví dụ về một vài mô hình ngôn ngữ lớn — tôi ngồi cạnh vài sinh viên khi đi đến Cal, tôi ngồi cạnh họ ở buổi ra mắt phim, và họ là sinh viên Berkeley, là sinh viên khoa học máy tính, học hai chuyên ngành kỹ thuật; một người trong số họ khi biết tôi quan tâm tới cái gì thì nói với tôi: “Tôi thực sự lo lắng nhóm bạn cùng lớp của tôi — bạn bè tôi — không thể bắt đầu viết một bài báo mà không có ChatGPT.” Và đó là sự thật, nhưng cũng là một mối lo. Họ hiểu được những hệ quả của những gì đang xảy ra.
Ở một mức độ, chúng ta đang trong kỷ nguyên của các tác nhân (agents) ở khắp nơi. Tôi nghĩ Reid có nói rằng có nhiều người đã nói: chúng ta sẽ dùng các tác nhân AI cho mọi thứ ở nơi làm việc trong vòng năm năm tới. Một số việc chúng ta cần dùng tác nhân sẽ tăng tốc khả năng, tăng doanh thu ngắn hạn, nhưng chúng cũng sẽ làm suy giảm năng lực lực lượng lao động về kỹ năng nhận thức. Là một người sử dụng tác nhân trong bất kỳ môi trường nào — là chủ sở hữu công ty sử dụng các tác nhân — bạn phải suy nghĩ kỹ về hệ quả ngắn hạn và dài hạn. Điều đó không có nghĩa là bạn không dùng tác nhân nơi cần dùng, nhưng bạn phải cân nhắc gánh nặng nhận thức thích hợp; có một kiểu phụ thuộc khác xuất hiện mà bạn phải tính tới trong tương lai. Đồng thời bạn phải nghĩ xem làm sao để duy trì năng lực đúng đắn ở con người — để những người làm việc với bạn tiếp tục phát triển kỹ năng nhận thức và các khuôn mẫu tư duy cần thiết để hỗ trợ hệ thống của bạn sau này.
Vậy hãy nói thêm về “digital twins” — tôi không nghĩ khái niệm này đã thực sự định hình rõ trong đầu mọi người như một thứ cụ thể. Khi người ta nghe “AI” họ phần nào biết AI là gì; khi họ nghe “smartphone” họ rõ ràng biết đó là gì vì ai cũng dùng rồi. Nhưng “digital twin” là gì? Tôi nghĩ khi người ta nghe chữ “twin” họ nghĩ đó là một bản sao y hệt của chúng ta — không nhất thiết vậy. Nó có thể là công cụ hữu ích cho một khía cạnh nào đó của cuộc sống chúng ta, nhưng nó không phải là bản sao nguyên vẹn của chúng ta — đúng vậy, không hề — theo những cách tôi nghĩ là liên quan nhất. Có thể có vài trường hợp ngoại lệ nhưng nói chung không phải vậy.
Có hai điều tôi thường nói khi trình bày về digital twin với các công ty: tôi thích đóng khung nó dựa trên cách nó được sử dụng và tính tức thời của dữ liệu từ bản sao số đó. Hãy quay lại 50 năm trước: một ví dụ về digital twin mà chúng ta vẫn dùng là kiểm soát không lưu. Khi một kiểm soát viên không lưu ngồi xuống và nhìn vào màn hình, họ không nhìn vào một bảng tính; họ đang nhìn vào một số hóa thông tin về những vật thể vật lý — và đó là ý nghĩa của digital twin.
để
cho
họ
thời
gian
phản
ứng
nhanh
làm
cho
họ
hiểu
bức
tranh
một
cách
hiệu
quả
nhất

thể
chúng
tôi
gọi
đó

nhận
thức
tình
huống
Tôi
phải
tiếp
nhận
dữ
liệu
về
môi
trường
xung
quanh

phải

khả
năng
hành
động
trên

sở
đó
một
cách
nhanh
nhất,
càng
nhanh
càng
tốt,
để
đưa
ra
những
quyết
định
đúng
giúp
giảm
thiểu
bất
kỳ
điều

được
xác
định

vấn
đề
hoặc
rủi
ro,
đúng
không?

đó

những

bạn
cố
gắng
khi
tương
tác
với
một
hệ
thống

con
người
tham
gia.
Việc
trực
quan
hóa
dữ
liệu
đó

quan
trọng,
hoặc
cũng
không
nhất
thiết
phải

trực
quan
hóa —


việc
giải
thích
nó.
Vấn
đề
không
phải

dữ
liệu
thô,


cách
dữ
liệu
được
biểu
diễn.
Bạn
muốn
thông
tin
chìa
khóa
được
trình
bày
theo
cách

những
thông
tin
nổi
bật

quan
trọng
nhất
— trong
trường
hợp
này
về
các
máy
bay —

thể
bị
tác
động
bởi
con
người
hoặc
thậm
chí
bởi
hệ
thống
tự
động.
Bạn

thể
cho
tôi
một

dụ
không,

một
môi
trường
gia
đình
điển
hình?
Chúng
tôi
đều
thích
nuôi
rạn
san
hô,

tôi
đã
xây
một
rạn
nuôi
trong
nhà
bếp
một
phần

tôi

một
đứa
con

tôi
muốn
con

hiểu
— tôi
cũng
rất
thích
việc
này,
đừng
hiểu
sai —
không
phải
chỉ

vậy

làm,


để
hiểu
độ
mong
manh
của
những
hệ
sinh
thái
xảy
ra
trong
đại
dương

những
điều
chúng
ta
cần
phải
lo
lắng,
quan
tâm.
Ban
đầu,
khi
tôi
bắt
đầu
— có
thể
đây
không
phải

điều
bạn
đã
gặp
nhưng —
khi
bạn
xây
một
rạn
hoặc
một
bể
rạn
nuôi
nước
mặn,
bạn
phải
làm
vài
việc.
Bạn
thường
phải
đo
các
chỉ
số
hóa
học
bằng
tay,
thường

hàng
tuần
hoặc
hai
tuần
một
lần.

khoảng
mười
loại
hóa
chất
khác
nhau

bạn
phải
đo,

tôi
đã
cho
con
gái
mình
làm
việc
đó
để

làm
phần
nghiên
cứu
khoa
học.
Bạn
cố
gắng
biết
các
phạm
vi,
độ
dung
lượng
cho
phép,

bạn
cũng
quan
sát
hệ
sinh
thái

tìm
vấn
đề.
Nhưng
đến
khi
bạn
thấy
một
vấn
đề,
bạn
đang
phản
ứng
với
vấn
đề
đó,

tôi

thể
nói
rằng

rất
ít
khi
thành
công.

nhiều
lỗi

nhiễu

các
phép
đo
do
con
người
thực
hiện,
bạn
không

độ
phân
giải
đúng
mức
cần
thiết.
Đo
cách
ngày
hay
mấy
ngày
một
lần
không
đủ
để
theo
dõi
một
vấn
đề.
Bạn
còn
bị
vấn
đề

tính
phản
ứng:
thay

chủ
động,
bạn
chỉ
cảm
biến
những
điều
khi
chúng
đã
hiện
lên,

khi
điều
đó
hiện
lên
với
mắt
thấy,

khả
năng

đã
quá
muộn
để
làm

được.

vậy,
nếu
bạn
nhìn
vào
bể
của
tôi
hiện
nay,
tôi

một
số
cảm
biến
kỹ
thuật
số
trong
đó.
Tôi

những
bảng
điều
khiển
(dashboard)
tôi

thể
theo
dõi
một
loạt
phân
tích
hóa
học
lớn
được
giám
sát
theo
thời
gian
thực,

vậy
tôi

thể
quay
lại
xem
dữ
liệu,
tôi

thể
hiểu,
tôi

thể
thấy
ồ,
đã

một
thay
đổi
lượng
nước

đây
hoặc

bể
lọc
RO,
tôi

thể
biết
đang
xảy
ra

bằng
cách
xem
dữ
liệu.
Bạn
cũng
biết
đấy,
phổ
ánh
sáng
của
đèn
chạy
theo
một
chu
kỳ

phỏng
những
hiệu
ứng

hệ
thống
của
họ
đang
tìm
kiếm.

vậy
bạn
đã
xây
lên
một
hệ
sinh
thái

khi
tôi
nhìn
vào
các
bảng
điều
khiển,
tôi

một
bản
sao
kỹ
thuật
số
(các
digital
twin)
của
hệ
thống
đó,

bể
của
tôi
rất
ổn
định.
Bể
biết
được
điều

đang
bị
sai,
đang
xảy
ra
gì.
Tôi

thể
nhìn
vào
dữ
liệu

hiểu
rằng
đã
xảy
ra
một
sự
kiện

một
chỗ
nào
đó

lẽ
ra

thể
được
hạ
thiểu,
hoặc
tôi

thể
nhận
ra
rằng


đó
không
ổn
một
cách
nhanh
chóng
trước
khi

kịp
xuất
hiện
bằng
mắt.
Thật
tuyệt
vời.
Ý
tôi
là,
đối
với
những
người
không
chơi
nuôi
rạn,
bạn

thể
hỏi,

dụ,
tôi
biết
những
người
trong
cuộc
sống
tôi
sắp
sửa

con,
hầu
như
ai
cũng
bây
giờ
đều

một
camera
trong
khu
vực
ngủ
của
đứa
trẻ,
để
nếu
con

thức
dậy
giữa
đêm,
họ

thể
nhìn

nghe.

vậy
camera

microphone —
bạn

nghĩ
chúng
ta
đa
số
hoặc
sắp
sửa

những
công
cụ
AI
sẽ
giúp
chúng
ta
hiểu
tốt
hơn
tình
trạng
sức
khỏe
của
trẻ

sinh
không?
Cha
mẹ
học
một
cách
bản
năng
theo
thời
gian
dựa
vào
thay
tã,
dựa
vào
nhiều
dấu
hiệu
khác,
tiếng
khóc,
tần
suất
bệnh
tật,
v.v.,

cách
con
họ
phát
triển
trước
khi
con

thể
tự
thông
báo.
Bạn

nghĩ
AI

thể
giúp
cha
mẹ
trở
nên
tốt
hơn
bằng
việc
cung
cấp
phản
hồi
thời
gian
thực
về
thông
tin
sức
khỏe
của
con
họ,
không
chỉ

con
đang
thức
hay
ngủ
hay

gặp
nguy
hiểm
gì,

thực
sự
giúp
chúng
ta
điều
chỉnh
việc
chăm
sóc
trẻ,
bởi
rồi

quan
trọng
hơn
cho
loài
chúng
ta
nếu
không

hỗ
trợ
sự
phát
triển
của
thế
hệ
kế
tiếp?
Hoàn
toàn
đúng.
Nhưng
tôi
muốn
nói
thêm
về
mặt
sinh
học:
hãy
nghĩ
về
các
bản
sao
kỹ
thuật
số.
Tôi
sẽ
nói
đến
trẻ
em
sau,
nhưng
nếu
bạn
đã
từng
mua
một

máy
bay
— điều

hầu
như
tất
cả
chúng
ta
đều
làm
ngày
nay —
đó

một
bản
sao
kỹ
thuật
số
rất
tinh
vi.
Không
phải
ý

những
kiểm
soát
không
lưu
không
khí
(the
air
traffic
controllers)
nhìn
vào
máy
bay,


những

hình
định
giá

những
dữ
liệu
đầu
vào
đang
điều
khiển
giá
đó
theo
thời
gian
thực.
Bạn

thể
đang
cố
mua
một
vé,

bạn
quay
lại
một
giờ
sau
hoặc
nửa
giờ
sau,
giá
bỗng
tăng
gấp
đôi
hoặc
cao
hơn;
đó


hệ
thống
đang
dùng
dữ
liệu
liên
tục
từ
môi
trường,
những
việc
xảy
ra
trong
thế
giới,
các
vấn
đề
địa
chính
trị,

những
biến
động
trên
thị
trường
để
điều
chỉnh
giá.
Đó

ràng

một
bản
sao
kỹ
thuật
số
do
AI
điều
khiển,
làm
thay
đổi
giá
trị
của
vé.

vậy

những
nơi

chúng
ta
sử
dụng
bản
sao
kỹ
thuật
số.

sau
đó
hãy
nghĩ
về
một

dụ
khác,
nơi
bạn

một
môi
trường
thử
nghiệm
(toàn
bộ)…
(đoạn
nói
bị
cắt)
Mô hình là NFL có thể có một bản sao kỹ thuật số của từng cầu thủ đang ở trong NFL, đúng vậy họ biết dữ liệu họ đang theo dõi, những thông tin đó, họ biết cách mọi người sẽ thi đấu nhiều lần, họ quan tâm đến điều gì? Họ muốn dự đoán ai đó có nguy cơ cao bị chấn thương để có thể giảm thiểu nó. Bởi vì khi mọi người nghe từ “bản sao” họ nghĩ đó là một bản sao giống hệt bạn. Vâng, tôi cảm thấy như thế — thật ra đó là một bản sao của những dữ liệu và thông tin liên quan về bạn, nhưng không phải là cố gắng mô phỏng toàn bộ bản thân bạn; mục đích là mô phỏng những yếu tố chính.
Hãy tưởng tượng tôi như một hệ thống vật lý, tôi sẽ số hóa một số dữ liệu của hệ thống đó, và với bất kỳ dữ liệu nào tôi có, đó là cách tôi tương tác với dữ liệu đó để tạo ra những hiểu biết thông minh và các vòng phản hồi trong môi trường số về cách hệ thống vật lý đó sẽ hành xử. Vậy nên đó là một đại diện số hơn là một “bản sao kỹ thuật số” theo nghĩa chia nhỏ thành nhiều bản sao kỹ thuật số; tôi không cố gắng tách nó ra thành nhiều bản sao kỹ thuật số. Dù gọi tên thế nào thì cái mà tôi nghĩ thế giới sẽ gọi là “bản sao kỹ thuật số”, nhưng tôi thích gọi là “đại diện số” — và nó đang thông tin cho một khía cạnh nào đó của việc ra quyết định, và có nhiều vòng phản hồi.
Vì vậy tôi đang số hóa những thứ khác nhau. Trong mô hình nhận thức tình huống, tôi có thể đưa ra một ví dụ nhanh: tôi có thể số hóa một môi trường, tôi có thể số hóa không gian mà ta đang ở ngay bây giờ — vậy đó có phải là một bản sao kỹ thuật số không? Trước hết, trong nhận thức tình huống có trạng thái của cái đang xảy ra: thế thì cảm biến có những giới hạn gì, độ nhạy/độ chính xác của dữ liệu mà tôi thực sự thu được là thế nào? Đó là phần nhận thức (perception), giống như hệ thống cảm giác của chúng ta. Rồi có phần hiểu biết (comprehension): hiểu là đó là một cái bàn, đó là một cái ghế, đó là một người — bây giờ tôi ở trong những đơn vị ngữ nghĩa liên quan mà việc số hóa tạo ra. Sau đó là phần suy luận/hiểu biết sâu hơn (insight): cái đang diễn ra trong môi trường đó là gì, tôi làm gì với thông tin đó — và đó là điểm thú vị, là nơi mà tương lai của các sản phẩm AI sẽ nằm, bởi vì rồi đó là các vòng phản hồi từ những gì đang xảy ra với các đầu vào và dữ liệu đó.
Nó trở nên thú vị và quan trọng khi bạn bắt đầu có nhiều lớp dữ liệu liên quan tương tác với nhau, có thể cho bạn những hiểu biết đúng đắn về cái đang xảy ra, việc gì cần dự đoán, và trong không gian đó — nhưng tất cả là về nơi mà những công nghệ này có thể đưa chúng ta tới. Tôi nghĩ với công chúng nói chung bây giờ AI rất đáng sợ vì ta nghe nhiều về AI phát triển dạng trí tuệ riêng mà sẽ quay lại chống lại chúng ta. Tôi nghĩ mọi người dần dần đang chấp nhận ý tưởng rằng AI có thể rất hữu ích; chúng ta đã có những đại diện số ngoài kia cho mình trong những lĩnh vực khác nhau. Tôi nghĩ điều làm tôi hào hứng nhất là có thể tùy chỉnh chúng cho những thách thức và mục tiêu riêng của từng người.
Tôi thích điều đó, vì ý tôi là những gì tôi đang cố diễn đạt chính xác là điều bạn đã nói: chúng đã tồn tại ngoài kia và về cơ bản đó là những bản sao kỹ thuật số. Mỗi công ty mà bạn tương tác — mạng xã hội chẳng hạn — đều có một bản sao kỹ thuật số của bạn ở đâu đó; không phải để mô phỏng cơ thể bạn, mà là để sử dụng công cụ có bản sao kỹ thuật số cho những việc bạn làm trong đời sống hàng ngày. Vấn đề là làm thế nào chúng ta khai thác điều đó cho thành công của chính chúng ta, cho thành công cá nhân, để hiểu được khả năng tác động mà điều đó có thể mang lại cho bạn.
Nếu NFL dùng nó cho một cầu thủ, bạn cũng có thể dùng nó như một vận động viên — nghĩa là với tư cách một vận động viên ở bất cứ cấp độ nào — và chính việc số hóa thông tin đó có thể cung cấp cho bạn, ví dụ với đứa con của tôi, bạn có thể hiểu rõ hơn rất nhiều về lý do tại sao chúng thành công hay điều gì không hiệu quả với chúng. Tôi không muốn nói rằng mọi đứa trẻ luôn luôn hoàn toàn “thành công”, nhưng có thể có những điều không vận hành tốt với chúng. Tôi có khuynh hướng nói rằng những nơi thú vị nhất với bản sao kỹ thuật số xuất hiện khi bạn bắt đầu tích hợp dữ liệu từ những nơi khác nhau để nói với chúng ta về thành công của hệ thống, và những điều đó dựa trên những thành công thực tế.
Tôi nghĩ bạn đã dùng ví dụ về nệm và giấc ngủ, hoặc ví dụ tôi thích là: tôi có ba phiên làm việc rất tập trung — bạn có thể dùng từ khác, Andy — nhưng ý là bạn đã có những phiên như thế. Khi bạn có thể tương quan nó với các hệ thống khác và các kết quả khác, nó trở nên mạnh mẽ. Đó là cách một đại diện số hay bản sao kỹ thuật số trở nên hữu ích hơn: nghĩ về không chỉ độ phân giải của dữ liệu hay nguồn dữ liệu đến từ đâu — liệu đó là dữ liệu sinh trắc học, dữ liệu môi trường, hay bối cảnh trạng thái có gì khác đã xảy ra trong những phiên làm việc đó — và làm sao điều đó là thứ tôi không cần phải tự suy nghĩ nhưng AI có thể giúp tôi hiểu nơi tôi thành công và những gì khác đã dẫn đến thành công đó, hay thứ đã tạo ra trạng thái ấy. Bởi vì không chỉ là thành công của tôi, đó là trí tuệ — tôi thích gọi đó là “trí tuệ tình huống” — là mục tiêu tổng quát mà chúng ta muốn có, và điều đó bao gồm cơ thể và các hệ thống của tôi có nhận thức tình huống, nhưng trên thực tế là một sự tích hợp lớn của dữ liệu mà AI rất mạnh trong việc xử lý.
suy nghĩ về cách nó tối ưu hóa và cho chúng ta những hiểu biết — nó không chỉ khiến các hệ thống hoạt động mà còn có thể cho chúng ta biết chúng ta hành động hiệu quả đến đâu trong những môi trường đó. Ừ, tôi nghĩ AI đang có khả năng nhìn thấy những gì chúng ta không thấy. Ví dụ, nếu tôi có một đại diện AI nào đó mà, bạn biết đấy, để ý đến môi trường làm việc của tôi và khả năng tập trung của tôi khi tôi đang làm việc cần tập trung, và hóa ra — rõ ràng tôi đang bịa chuyện — nhưng hóa ra mỗi khi máy lạnh của tôi chuyển từ chế độ im lặng sang bật trở lại thì điều đó sẽ làm gián đoạn sự tập trung của tôi trong 10 phút tiếp theo, và tôi không hề biết điều đó. À này, với những người đang nghe, điều này hoàn toàn có thể xảy ra vì rất nhiều trạng thái tâm trí của chúng ta bị kích hoạt bởi những tín hiệu mà chúng ta về cơ bản không nhận ra.
Hoặc là luôn đến phút thứ 35 mắt tôi bắt đầu phải đọc lại từ hoặc dòng vì bằng cách nào đó sự chú ý của tôi bắt đầu trôi đi, hoặc là vấn đề xảy ra với những đoạn văn dài hơn một độ dài nhất định — đó là một không gian gần như vô hạn để chúng ta tự khám phá, nhưng đối với AI thì việc khám phá những thứ đó khá thẳng thắn, và nó có thể nhìn xuyên qua những điểm mù nhận thức và điểm mù chức năng của chúng ta.
Tôi nghĩ về việc mọi người đang trả nhiều tiền ngay bây giờ để có được thông tin, để làm giảm điểm mù của họ — những thứ như khi bạn bị đau và không biết là gì thì bạn đi đến cái gọi là bác sĩ; hoặc khi bạn gặp vấn đề và không biết giải quyết thế nào thì bạn có thể nói chuyện với nhà trị liệu. Mọi người trả rất nhiều tiền cho những thứ đó. Có những thời điểm bạn cảm thấy mệt mỏi và lý tưởng là, giống như bể cá, bạn không muốn phản ứng theo kiểu thụ động mà muốn chủ động, muốn giảm nhẹ hoặc dừng lại — hoặc thiết bị của bạn có thể tích hợp dữ liệu và phản ứng để cho bạn phản hồi khi độ minh mẫn tinh thần, sự cảnh giác hoặc hiệu quả của bạn đã giảm sút.
Nhưng cũng ở mức độ sức khỏe thì chúng ta biết AI rất quan trọng trong việc nhận diện rất nhiều bệnh lý khác nhau từ dữ liệu mà con người chúng ta không giỏi trong việc phân biệt. Trong 10 năm qua, chúng ta đã nhận thức rõ hơn nhiều về các bệnh lý khác nhau có thể được phát hiện từ đánh giá bằng AI đối với lời nói của chúng ta — không phải những gì chúng ta nói mà là cách chúng ta nói. Ừ, có một phòng thí nghiệm ở Đại học Washington — tôi nghĩ là phòng thí nghiệm của Sam Golden — đang làm việc trên một số thuật toán rất ấn tượng để phân tích mô hình lời nói như một cách dự đoán xu hướng tự tử, và rất thành công, nơi mà người ta không nhận ra họ đang trôi dần theo hướng đó. Điện thoại có thể tiềm năng cảnh báo mọi người, cảnh báo chính họ rằng họ đang trôi theo một hướng nhất định. Những người có chu kỳ trầm cảm hoặc hưng cảm có thể biết liệu họ có đang trôi vào trạng thái đó hay không — điều đó có thể cực kỳ hữu ích. Họ có thể phân biệt ai khác được phép nhận thông tin đó, tôi nghĩ vậy, và nó dựa trên tông giọng vào các thời điểm khác nhau trong ngày — những thứ mà ngay cả trong một mối quan hệ thân thiết với một nhà trị liệu trong nhiều năm họ có thể cũng không phát hiện được nếu người đó trở nên thu mình hoặc gì đó.
Suy thoái thần kinh thì hoàn toàn hiện lên — qua đánh giá ngắn về cách người ta nói người ta đã chắc chắn cho thấy khả năng tiềm năng của rối loạn tâm thần, và đó là với việc hoàn thành cú pháp và cách mọi người đọc đoạn văn. Suy thoái thần kinh, những thứ như Alzheimer, xuất hiện trong lời nói vì các dấu hiệu ngôn ngữ có thể biểu hiện, nhưng đôi khi xuất hiện tới 10 năm trước khi một triệu chứng lâm sàng điển hình được phát hiện. Và điều tôi nghĩ quan trọng để mọi người nhận ra là không phải là ai đó nói “tôi không nhớ”, không hề giống như thế; không phải những manh mối mà bạn nghĩ là quan trọng. Thường là một cá nhân nói điều gì đó — như việc tôi vừa làm khi tôi cố tình lắp bắp, tôi bắt đầu lại một từ — và đó là điều mà chúng ta có thể gọi là lắp bắp khi nói. Đôi khi là thời lượng khoảng trống giữa khi bắt đầu câu này đến câu tiếp theo — đó là những thứ mà chúng ta, với tư cách con người, đã thích nghi để không nhận ra vì nếu nhận ra thì làm cho giao tiếp của chúng ta kém hiệu quả, nhưng một thuật toán thì có thể làm rất tốt việc phát hiện đó.
Tiểu đường và bệnh tim cả hai đều bộc lộ trên giọng nói. Tiểu đường bộc lộ vì bạn có thể phát hiện mất nước trong giọng nói. Tôi vốn là người rất quan tâm đến âm thanh, và nếu bạn nhìn vào phổ âm bạn sẽ thấy những thay đổi xuất hiện — đó là những đặc điểm rất nhất quán trong giọng nói liên quan đến mất nước, thể hiện trong độ nổi bật trên phổ tần, cũng như với bệnh tim bạn sẽ gặp các vấn đề tim mạch nhưng bạn sẽ thấy chúng như những dao động điều biến ở một số băng tần nhất định. Và một lần nữa, chúng ta không đi quanh nhà như một đối tác, vợ/chồng hay con cái chăm sóc cha mẹ mà nghe xem có điều biến ở 4 kilohertz hay không, nhưng một thuật toán thì có thể. Tất cả những điểm này là nơi bạn có thể xác định điều gì đó có tiềm năng và giảm thiểu nó một cách chủ động trước khi có vấn đề xảy ra.
Và đặc biệt với suy thoái thần kinh, chúng ta thực sự đang tiến đến giai đoạn có các cơ hội dược lý để làm chậm lại một thứ gì đó, và bạn muốn tìm ra điều đó càng sớm càng tốt. Vậy bạn muốn có dữ liệu đầu vào đó ở đâu…
nếu
bạn

thể
làm

đó
về
vấn
đề
này
bạn
đã
hỏi
tôi
về
những
đứa

bạn
biết
đấy
như
trước
đây
những
loại
ho

chúng
ta

nói
rất
nhiều
về
các
bệnh

khác
nhau

vậy
đối
với
một
em

chúng
khóc
chúng
bật
lên
bạn
biết
đấy
nếu
tôi
nghĩ
về
việc
bạn
hỏi
tôi
về
một
cái

đó
kỹ
thuật
số
(như
một

sách
kỹ
thuật
số)
thì
tôi
sẽ
quan
tâm
nhất
sử
dụng
thông
tin
đó

đâu
nếu
tại
điểm
tiếp
xúc
thấp
nhất


nhiều

hội
nhất
thì
đó

xác
định
những
bệnh

tiềm
ẩn
hoặc
vấn
đề
sớm
dựa
trên
những
âm
thanh
tự
nhiên

những
tiếng
phát
tự
nhiên

những
tiếng
kêu
đang
xảy
ra
để
hiểu
rằng
nếu

vấn
đề
thì

cách
nào
đó

thể
giúp
được
không

thể
bạn
biết
đấy
bạn

thể
chủ
động
làm

đó
để
cải
thiện
tình
hình
nhiều
hơn
bây
giờ
hãy
nói
về
bạn
ôi
chao

làm
thế
nào

bạn
bước
vào
tất
cả
những
chuyện
này
bởi

bạn
rất
khác
biệt
trong
lĩnh
vực
khoa
học
thần
kinh
tôi
nhớ
lúc
chúng
ta

sinh
viên
cao
học
khi
bạn
làm
việc
về
nhận
thức
thính
giác

sinh


rồi
nhiều
năm
sau
bây
giờ
bạn
tham
gia
vào
AI,
tính
dẻo
thần
kinh
bạn
từng
làm
tại
Dolby
đối
với
bạn
câu
hỏi
thú
vị
nhất
đang
điều
khiển
tất
cả
những
việc
này


những

hướng
dẫn
bạn
khi
quyết
định
làm
việc

giao
điểm
giữa
con
người,
công
nghệ

nhận
thức

cốt
lõi
của
tôi
tôi
nói
về
nhận
thức
nhưng
thế
giới

dữ
liệu

cách
bộ
não
chúng
ta
tiếp
nhận
những
dữ
liệu

chúng
ta
tiêu
thụ
để
tối
ưu
hóa
cách
chúng
ta
trải
nghiệm
thế
giới

điều
tôi
quan
tâm
trong
mọi
việc

tôi
đã
dành
thời
gian
làm

đối
với
tôi
công
nghệ

một
phần
rất
lớn
trong
đó
nên
bạn
biết
đấy
tôi
thích
đổi
mới
tôi
thích
xây
dựng
những
thứ
nhưng
tôi
cũng
thích
nghĩ
về
làm
thế
nào
chúng
ta
cải
thiện
hiệu
suất
con
người
cốt
lõi
của
việc
cải
thiện
hiệu
suất
con
người

phải
hiểu
chúng
ta
khác
nhau
như
thế
nào
không
chỉ
hiểu
chúng
ta
giống
nhau

còn
những
sắc
thái
nhỏ
nhặt
về
cách
bộ
não
chúng
ta
được
định
hình

bị
ảnh
hưởng

đó


do
tôi
quan
tâm
tôi
đã
dành
rất
nhiều
thời
gian
nghiên
cứu
về
tính
dẻo
thần
kinh



giao
điểm
của
mọi
thứ:
chúng
ta
đang
thay
đổi
như
thế
nào

làm
sao
chúng
ta
khai
thác
điều
đó
làm
sao
để
chúng
ta

quyền
chủ
động
với



từ
những
công
nghệ
chúng
ta
xây
dựng

đổi
mới
cho
đến
mức
tôi
muốn
cảm
thấy
tốt
hơn
muốn
thành
công
tôi
không
muốn
những
điều
đó

những
điều
bị
bất
ngờ
đối
với
tôi
đúng
không
vậy
bạn
hỏi
tôi
làm
sao
để
đến
được
đó
một
điều

tôi
từng

nghệ

violin
trước
đây
tôi
vẫn
chơi
violin

âm
nhạc

một
phần
cuộc
sống
của
tôi
nhưng
khi

sinh
viên
đại
học
tôi
học
về
âm
nhạc

kỹ
thuật

tôi
nghĩ
chúng
ta
đã
nhắc
đến
việc
tôi

thính
giác
tuyệt
đối

cho
những
ai
không
biết
thính
giác
tuyệt
đối
không
phải
nghĩa

tôi
luôn
hát
đúng
âm

nghĩa

tôi
nghe
thế
giới
như
tôi
nghe
âm
thanh
giống
như
người
ta
nhìn
màu
sắc

tôi
không
thể
tắt

thật
sự
tôi

thể
phần
nào
đó
đẩy

lui
lại
khoan
đợi
xin
lỗi
chẳng
phải
chúng
ta
ai
cũng
nghe
âm
như
nhìn
hay
chứ
ý
tôi

tôi
nghe
âm

tôi
thấy
màu
bạn

thể
làm

ý
bạn
khi
bạn
nói
không
vậy
khi
bạn
đi
trên
phố
bộ
não
của
bạn
sẽ
nói
đó

đỏ
đó

đen
đó

xanh
dương
đó

xanh

bộ
não
tôi
lại
nói
đó

nốt
La
đó

nốt
Si
đó

nốt
Sol
đó

nốt
Fa
đúng
không
bạn
đang
phân
loại

một
nhận
thức
dạng
phân
loại
về
điều
đó


bản
chất
của
việc
tôi
nghĩ
việc
tiếp
xúc
với
âm
thanh
trong
đời
tôi
cũng
khiến
tôi
biết


tần
số
bao
nhiêu
bạn
biết
đấy
nên
tôi

thể
nói
được
đó

350
Hz
hoặc
400
Hz
hoặc
442
Hz

mỗi
một
ứng
dụng
khác
nhau
ý
tôi

tôi

thể
phiên
âm
một
đoạn
solo
jazz
khi
tôi
nghe
đó

một
món
khoe

bữa
tiệc
nhưng
điều
đó
không

nghĩa
rằng

chắc
chắn

tốt
cho
một
nhạc
công
bạn
biết
đấy
như
tôi
cũng
biết
rằng
nhận
thức
phân
loại
mỗi
người
chúng
ta

hình
thức
khác
nhau
thường

cho
ngôn
ngữ

lời
nói
như
đơn
vị
của
nguyên
âm
hoặc
những
đơn
vị
âm
vị
đặc
biệt
nhất

nguyên
âm
bạn

thể
nghe
nhiều
phiên
bản
khác
nhau
của
âm
“E”

vẫn
nghe

như
một
âm
“E”

đó



chúng
ta
gọi

nhận
thức
phân
loại

bộ
não
tôi
làm
y
hệt
cho
một
tập
hợp
tần
số
nhất
định
để
nghe

như
một
nốt
La

điều
đó

thể
tốt
vào
những
lúc
nhưng
khi
bạn
thực
sự

một
nhạc
công

rất
nhiều
điều
tinh
vi
hơn
liên
quan
đến
cách
bạn
chơi
với
người
khác
bạn
chơi

điều
mình
đang

tông

hoặc
những
chi
tiết
như
nếu
bạn
yêu
cầu
tôi
hát
“Happy
Birthday”
tôi
luôn
sẽ
hát


tông
Sol
nếu
tôi
được
tự
do

tôi
sẽ
dẫn
bạn
đến
đó
bằng
cách
nào
đó
nếu
chúng
ta
bắt
đầu

nơi
khác
vậy
điều
đã
xảy
ra
với
tôi
khi
tôi
học
âm
nhạc
khi
tôi
học

nhạc
viện

cũng

trường
kỹ
thuật

tôi
phải
làm
hai
việc
xảy
ra
tôi
biết
rằng
tôi
phải
ghi
đè
lên
bộ
não
mình
bởi


không
cho
tôi
độ
tinh
vi

tôi
muốn
để
chơi
Shostakovich
hoặc
chơi
nhạc
phòng
theo
những
cách

tôi
phải
làm
việc
quá
nhiều
để
ghi
đè
lên
những
dạng
phân
loại
âm

tôi
đang
nghe
nên
tôi
bắt
đầu
chơi
âm
nhạc
cổ
xưa
âm
nhạc
Baroque
cho
bất
kỳ
ai
tôi
nghĩ
tôi
đã
nói
trước
đó
rằng
nốt
La

một
quy
ước

hội
ngày
nay
chúng
ta
thường
đặt
La

440
Hz
nếu
quay
về
những
năm
1700
thì
La

415
Hz

thời
Baroque

415
Hz
về

bản

một
nốt
Sol
thăng
(Nhạc
hệ
G#)
nên


sự
khác
biệt
giữa
một
điều

một
điều
khác

khi
tôi
cố
gắng
ghi
đè
lên
điều
này
tôi
đang
chơi
trong
một
ban
nhạc
âm
nhạc
cổ
tôi
lên
dây
violin

thấy
nốt
La
trên
bản
nhạc
nhưng
trong
đầu
tôi
lại
nghe
thành
nốt
Sol
thăng

điều
đó
hoàn
toàn
làm
tôi
tệ
tôi
luôn
khó
để
bộ
não
ghi
đè
lên

ý
tôi

những
người
thổi
kèn

nhạc
cụ
thổi
gió
làm
việc
này
suốt
họ
thường
chuyển
giọng

điều
chỉnh
theo
tông

họ
đang

bộ
não
họ
đã
tiến
hóa
qua
việc
được
huấn
luyện

tính
dẻo
thần
kinh
để

thể…
để không
có cùng kiểu
trải nghiệm
mà tôi đã

dù sao
nói dài
tóm lại
tôi
cũng đang
học một
môn thần kinh học
trong khóa
thần kinh học này
chúng tôi đọc
các bài báo
về
việc
tạo bản đồ
và tính dẻo thần kinh
và tôi đọc
một bài báo
của một giáo sư
ở Stanford
tên Eric Knudsen
và Eric Knudsen
đã làm
những việc
tuyệt vời
ừ thì ông ấy đã
làm rất nhiều
công trình nền tảng
giúp chúng ta
hiểu về
đường dẫn thính giác
cũng như
cách chúng ta
hình thành
các đối tượng
đa giác quan
và cách
bộ não
tích hợp
dữ liệu
từ các
thống thức cảm giác
như thị giác
và thính giác
nhưng
trong bài báo này
ông ấy
đã
xác định được
những tế bào
trong não
đáp ứng tối ưu —
trường tiếp nhận của chúng —
ý là
trong tất cả
tập dữ liệu khổng lồ
của thế giới,
đó là
tập dữ liệu
khi trình bày
làm cho tế bào đó
đáp ứng tối ưu
và đối với
những tế bào này
chúng
quan tâm tới
một vị trí
đặc thù
trong không gian
thính giác và
thị giác

chúng ta
có thể di chuyển
mắt qua lại
trong hốc mắt
không giống
như cú
và ông ấy
nghiên cứu
cú, và cú thì
có một
bản đồ
không dây nối
rất cố định
về không gian
thính giác-thị giác
mặt khác,
nếu tôi
nghe một tiếng
tạch bên phải
tôi
quay đầu về
phía phải, bạn
quay đầu, nó
kích hoạt một
phản xạ tiền đình – nhãn cầu
mà di chuyển tất cả những thứ đó
vâng
nhưng
trong trường hợp này
ông ấy có
những bản đồ
cố định rất đẹp
về không gian
thính giác-thị giác
và rồi
ông ấy nuôi lớn
những con cú này
đeo kính lăng kính
làm dịch chuyển
hệ thị giác của chúng
khoảng 15 độ
và sau đó
ông ấy đặt chúng —
chìa khóa để phát triển
tính dẻo thần kinh —
ông ấy đặt chúng
vào những
tình huống quan trọng,
không phải căng thẳng quá mức
nhưng ví dụ
những tình huống
mà chúng phải làm
một việc
quyết định
cho sự sống còn
hoặc cho
sự sinh tồn, phúc lợi của chúng
vì vậy
chúng săn mồi,
chúng kiếm ăn
và làm những việc
như vậy
trong khi
bị dịch chuyển 15 độ đó
và kết quả là
ông ấy thấy
các tế bào
các nơron thính giác —
ông ấy thấy
dendrit của chúng
tái sắp xếp
để phù hợp
với những tế bào
bị dịch chuyển thị giác
15 độ
và sự nhận ra đó
rằng
chúng phát triển
một bản đồ thứ cấp
bây giờ được căn chỉnh
với dịch chuyển
15 độ của kính lăng kính
cũng như
bản đồ ban đầu
của chúng nữa
rất thú vị
để hiểu
cách bộ não
tích hợp dữ liệu
và cơ chế phản hồi
và tính dẻo thần kinh
vì vậy
tôi quay lại
với cây violin Baroque
của mình — tôi luôn
không đúng chuẩn
và tôi đang chỉnh
lên chỉnh lên
cây violin Baroque
và tôi
nhận ra
mình đã phát triển
thính âm tuyệt đối
ở A415
vì vậy tôi
phát triển
một bản đồ
thính âm tuyệt đối thứ cấp
và rồi
tôi lại đi
chơi Shostakovich
ngay sau đó
ở A440
và tôi
có bản đồ đó
và chẳng có
gì ở giữa
nhưng tôi
có thể chuyển đổi
giữa hai cái đó
và đó là
lúc tôi nói
tôi nghĩ
bộ não mình
hơi kỳ
và tôi
vừa làm điều gì đó
mà tôi cần
phải xem xét
thật kỹ
phòng thí nghiệm của chúng tôi
ở cạnh nhà ông ấy,
bây giờ ông ấy đã nghỉ hưu
nhưng ông ấy biết
tôi đã kể chuyện đó cho ông
ông ấy thật tuyệt
tôi nghĩ
một trong những
điều tôi yêu thích
về những nghiên cứu đó
mà mọi người sẽ thấy
thú vị
là nếu
một con vật —
con người hay cú —
có một
sự dịch chuyển
trong thế giới,
có gì đó khác đi,
có gì đó thay đổi
và bạn
cần phải
thích ứng với nó,
đó có thể là
thông tin mới
đến với bạn
mà bạn
cần học
để có thể
thi đấu đúng,
hoặc để
học tốt ở lớp,
hoặc là một
tình huống cảm xúc
thách thức
mà bạn phải
điều chỉnh lại
tất cả những điều đó
đều có thể xảy ra
nhưng
nó xảy ra
nhanh hơn rất nhiều
nếu
cuộc sống của bạn
phụ thuộc vào điều đó
và chúng ta
phần nào
trực giác biết điều này
nhưng một trong
những điều tôi thích
về công trình của ông ấy
là ông ấy nói
okay
ừ thì những con cú này
có thể
thích nghi với
sự dịch kính lăng kính đó,
bản đồ trong não
có thể thay đổi
nhưng
chắc chắn chúng thay đổi
nhanh hơn nhiều
nếu bạn nói
này,
để ăn,
nói cách khác,
để sinh tồn,
những bản đồ này
phải thay đổi
và tôi
rất thích
nghiên cứu đó
bởi vì
bạn biết đấy
người ta vẫn hay nghe
rằng
phải mất 29 ngày
để
hình thành thói quen mới
hoặc gì đó
thực ra
bạn có thể
hình thành thói quen
mới nhanh tới mức
cần thiết
để hình thành
thói quen đó
và vì vậy
giới hạn
về tính dẻo thần kinh
thực sự
được đặt bởi
mức độ
quan trọng của nó
vâng
và bạn biết đấy
tất nhiên
nếu bây giờ
có ai đó
bắt tôi phải
lập bản đồ lại
thế giới thính giác của mình
bằng súng dí vào đầu tôi
thì
cũng có giới hạn
ở phía kia
ý tôi là
tôi không thể
làm được
điều đó quá nhanh
nhưng
tôi nghĩ
nó là một lời nhắc
với tôi
dù sao
và cảm ơn bạn
đã nhắc tới
công trình của Eric
nó là một lời nhắc
với tôi rằng
tính dẻo thần kinh
luôn trong tầm với
nếu động lực
đủ cao
chúng ta có thể làm được
và vì vậy
tôi nghĩ
với AI
sẽ rất
thú vị
hoặc với
công nghệ
nói chung
bạn biết đấy
khả năng của chúng ta
để tạo
những bản đồ
trải nghiệm mới
ít nhất là
với điện thoại thông minh
đã khá
dần dần
tôi thực sự
xem 2010
như khởi đầu
của điện thoại thông minh
và rồi
bây giờ
đến 2025
chúng ta đang ở
một nơi
mà hầu hết mọi người
trẻ già
đều đã
tích hợp
công nghệ mới này
tôi nghĩ
AI đang đến
rất nhanh về phía chúng ta
và không rõ
dưới dạng nào
nó sẽ đến
ở đâu
và như bạn
đã nói
nó đã ở đây rồi
và tôi nghĩ
chúng ta sẽ
thích nghi chắc chắn
chúng ta sẽ hình thành
những bản đồ cần thiết
tôi nghĩ
việc rất ý thức
về những bản đồ
nào đang thay đổi
là điều rất
quan trọng
ý tôi là
tôi nghĩ
chúng ta vẫn đang
dọn dẹp
những tác hại
của điện thoại thông minh,
ánh sáng bước sóng ngắn
vào đêm muộn,
bạn biết đấy,
liên lạc với
quá nhiều người
suốt thời gian,
có lẽ
không tốt lắm
ý tôi là
điều làm mọi người
sợ hãi,
chắc chắn
là tôi,
là id
ừm, bạn biết đấy, chúng ta sẽ phải sửa rất nhiều lỗi trong 30 năm tới vì công nghệ đang tiến quá nhanh, vì các “bản đồ” có thể thay đổi rất rất nhanh — thực tế là chúng thay đổi. Sam Altman đã nói vậy và thực ra đó là một mô tả rất hay: giống như Gen X — có một nhóm đang dùng AI như một công cụ, một thứ khá mới mẻ và thú vị. Rồi có một nhóm khác — thế hệ millennials — đang dùng nó như một thuật toán tìm kiếm, và có thể điều đó cũng đúng với một số người Gen X nhưng tích hợp sâu hơn. Rồi nếu quay lại các thế hệ trẻ hơn thì nó đã là một hệ điều hành, và thực tế nó đã là như vậy, và điều đó gây ra những thay đổi lớn trong cấu trúc thần kinh — không chỉ những “bản đồ” mà còn cả các quá trình thần kinh liên quan đến cách chúng ta xử lý thông tin, cách chúng ta học. Ý tưởng rằng chúng ta rất dẻo dai khi chịu áp lực — hoàn toàn đúng — và đó là chỗ thú vị khi nói về các loài khác nữa. Ý tôi là, chúng ta đang nói về cú mèo, và đó là dưới áp lực, nhưng bạn biết không, hiệu suất thành công của con người trong huấn luyện và tất cả những thứ đó là biến những tình huống xác suất thành mang tính quyết định hơn. Đúng — đó là khi bạn, nếu bạn đang huấn luyện như một vận động viên, thật sự cố gắng để không phải suy nghĩ mà có phản ứng nhanh nhất cho những hành vi phức tạp nhất trước các kích thích, các tình huống và ngữ cảnh phức tạp. Nhưng bạn biết đấy, nhận thức tình huống hay hành vi thể chất trong những môi trường đó, bạn muốn có nó càng nhanh càng tốt với càng ít gánh nặng nhận thức càng tốt, và bạn biết đấy, việc thực thi đó là then chốt.
Bạn thích xem xét các loài khác — tôi cũng vậy — và tìm những cách mà bạn biết là bộ não đang thay đổi, hoặc bạn có một loài có thể làm điều gì đó hoàn toàn không như bạn dự đoán, hoặc nó thật kinh ngạc — và cách nó có thể né tránh kẻ săn mồi, cách nó tìm mục tiêu, tìm bạn tình — và bạn biết đấy nó làm những việc rất quan trọng cho việc tồn tại của nó. Như bạn đã nói, nếu tôi biến điều gì đó thành hoàn toàn cần thiết cho sự thành công, nó sẽ làm được. Một trong những ví dụ tôi thích là một loài bướm đêm mà dơi săn bằng cách phát sóng phản xạ âm thanh — và thành thật mà nói, dơi phát hiện bằng sóng âm là một trong những loài săn mồi được “kỹ nghệ hóa” tuyệt vời của thiên nhiên. Khi nhìn vào não của chúng, thật đáng kinh ngạc — chúng có một lượng lớn não chỉ chuyên tâm cho phần gọi là tần số không đổi (constant frequency, CF) và dạng quét điều chế tần số (frequency modulated sweep, FM). Một số loài dơi phát ra tiếng kêu rất cao nên chúng ta không nghe được. Điều đó mang lại hai thứ: phần tần số không đổi cho phép chúng theo dõi hiệu ứng Doppler của một vật chuyển động, vì vậy — và chúng thậm chí — thật là tinh vi — chúng không thay đổi nhiều, mà thay đổi một cách tinh tế tần số họ phát ra để tiếng vọng luôn quay về cùng một dải tần vì đó là nơi họ có độ nhạy cao nhất. Vì vậy, họ điều chỉnh dây thanh để đảm bảo tiếng gọi vọng lại trong cùng dải đó, rồi họ theo dõi họ đã phải điều chỉnh bao nhiêu — họ theo dõi các delta — và đó là thứ cho họ biết tốc độ. Phần tần số không đổi giống rất nhiều với tiếng còi xe cứu thương đang chạy qua — đó là nén sóng âm mà bạn nghe thành tiếng “whoo” khi vật cầm chuyển động nhanh qua bạn — đó là hiệu ứng Doppler. Và còn có phần quét FM rất nhanh, cho phép họ lấy một “dấu ấn” âm thanh; một phần nói cho họ biết tốc độ, phần khác cho họ biết cấu trúc bề mặt trông thế nào — phần quét FM cho họ một bản in âm thanh của những gì ở đó, nên họ có thể biết địa hình, họ có thể biết có con bướm đậu trên bề mặt cứng hay không.
Cái đẹp ở các loài khác là bạn có một con bướm nhỏ và bạn có một kỳ quan săn mồi của thiên nhiên, và khoảng 80% thời gian con bướm đó thoát được. Làm thế nào? Nhiều yếu tố — tôi gọi đó gần như là một cuộc chạy đua vũ khí âm thanh giữa hai bên, và có rất nhiều chiến thuật lừa âm thanh giữa con bướm và dơi, nhưng cũng có những phản ứng xác định tuyệt đẹp mà chúng có. Và vì vậy, trước hết, những hành vi quyết định — dù là một vận động viên, dù là hiệu quả — việc nhanh chóng đưa ra quyết định đúng để có đáp án đúng luôn luôn quan trọng. Con bướm chỉ có vài nơ-ron; khi con dơi phát hiện và bay tới một điểm nhất định, khi các nơ-ron đó bắt đầu hoạt động, nó sẽ bắt đầu bay theo một mô hình ngẫu nhiên hơn. Bạn sẽ thấy điều tương tự với hải cẩu khi có cá mập trắng lớn quanh — đúng — điều đó làm giảm xác suất mà, bạn biết, việc bị…
r
chúng sẽ tiếp tục
theo dõi bạn
nên chúng bay
theo một
mô hình ngẫu nhiên
và rồi khi
nơ-ron của chúng
bị bão hòa —
khi những tiếng gọi ấy
đến đủ gần
con bướm đêm
sẽ rơi
xuống đất
với ý nghĩ rằng,
giả sử chúng ta không sống
trong thành phố
mà sống trong tự nhiên,
mặt đất là,
bạn biết đấy,
cỏ lúa mì —
đó là một môi trường
khó cho con dơi
định vị bằng hồi âm
để tìm ra bạn,
phải không?
Vì vậy đó chỉ là một
hành vi định trước
sẽ xảy ra
dù sao đi nữa.
Nhưng phần thú vị
là cơ thể chúng
phản xạ, về cơ bản
như những bộ phản xạ bổ sung,
nên con dơi
có thể phát ra
tiếng gọi của nó
và năng lượng của tiếng gọi
bị lệch đi
khỏi cơ thể con bướm,
vì vậy bạn
làm lệch nó
ra khỏi
các vùng quan trọng.
Tất cả điều này
đang diễn ra,
và những thay đổi
về thể chất
rất thú vị,
nhưng rồi còn
sự khác biệt về hành vi —
chúng thực sự
là then chốt,
phải không?
Con bướm
phản ứng nhanh thế nào?
nếu nó phải
băn khoăn,
bạn biết đấy,
hoặc nếu nó
phản ứng có nhận thức
thay vì hành xử
một cách định trước,
thì nó sẽ không thoát được,
nhưng nó đã thoát đi.
Ừ,
tôi chưa từng
nghĩ về
dơi và
bướm đêm.
Tôi chưa từng
hiểu về
côn trùng —
tôi sắp nói
tôi chưa từng
bị “mắc bệnh” côn trùng
(không có ý chơi chữ),
tôi chưa từng
quan tâm đến côn trùng
bởi vì
tôi không nghĩ
về mọi thứ
trong miền thính giác,
tôi nghĩ
về mọi thứ
trong miền thị giác,
và một số
côn trùng
rất dựa vào thị giác.
Nhưng thật tốt cho tôi
khi nghĩ về điều này:
một trong những người
tôi yêu mến nhất,
mặc dù chưa từng gặp
ông ấy,
là Oliver Sacks,
bác sĩ thần kinh
và nhà văn,
và ông ấy
tự nhận đã dành
rất nhiều thời gian
ngồi trên ghế
và cố tưởng tượng
cuộc sống
sống như một con dơi,
như một cách
để nâng cao
khả năng lâm sàng của ông
khi làm việc với bệnh nhân
mắc các rối loạn
thần kinh khác nhau.
Vì vậy khi ông
giao tiếp với ai đó
bị Parkinson
hoặc tự kỷ nặng
hoặc hội chứng Lockton
hay bất kỳ
một loạt
các khiếm khuyết
của hệ thần kinh,
ông cảm thấy
rằng ông
có thể vào
trong tâm trí họ
một chút để hiểu
trải nghiệm của họ là gì,
ông có thể đồng cảm
với họ
và điều đó
làm ông hiệu quả hơn
khi điều trị cho họ.
Và chắc chắn
ông rất giỏi
trong việc
khắc họa trải nghiệm
của họ theo cách
mang lại nhiều
lòng trắc ẩn
và sự thấu hiểu —
ông không bao giờ
trình bày
một tình trạng thần kinh
theo cách
khiến bạn thương hại
người đó;
luôn luôn ngược lại.
Và tôi nên nói rõ,
không cố gắng
để politi cally correct ở đây,
nhưng khi tôi nói
“tự kỷ” —
những bệnh nhân
mà ông làm việc cùng
là những người
bị tự kỷ nghiêm trọng,
đến mức,
bạn biết đấy,
không bao giờ
tự chăm sóc bản thân được;
chúng ta không
nói về dải phổ chung chung,
mà là nói về
phần xa của phổ,
những người cần
hỗ trợ sinh hoạt
cả đời,
và về mặt cảm giác
rất nhạy cảm,
không thể ra ngoài công cộng —
loại tự kỷ như vậy.
Có vẻ như
việc nghĩ
trong miền thính giác
đã hữu ích
với ông ấy,
vì vậy có lẽ
tôi cũng nên làm như vậy.
Tôi có
một câu hỏi cuối
cho bạn,
thực ra là hai câu hỏi.
Câu hỏi thứ nhất:
tại sao bạn
hát cho nhện nghe?
Và thứ hai:
điều đó cho
chúng ta biết gì
về tơ nhện?
Bởi vì tôi thừa nhận
tôi biết
câu trả lời
cho những câu hỏi này,
nhưng tôi hoàn toàn
kinh ngạc
khi biết được
tơ nhện thực ra
dùng để làm gì,
và việc bạn hát
cho nhện nghe
tiết lộ mục đích của chúng.
Vậy tại sao
bạn hát cho nhện nghe?
Hai lý do.
Bạn có thể
xem tôi hát
cho một con nhện
trên bài nói TED
mà tôi đã thuyết trình
cách đây vài năm;
chúng tôi sẽ để
một đường link
đến nó, được chứ?
Có lẽ quay lại
vấn đề là
tôi có
khả năng nhận diện
cao độ tuyệt đối,
nên tôi biết
mình đang hát
những tần số nào.
Nhưng tôi cũng nhận ra
với khả năng đó
rằng bộ não tôi
khá khác một chút.
Một lần nữa,
khi bạn hỏi tôi
“những sợi tơ nào
khiến tôi bị thôi thúc”,
từ trước đến nay luôn là:
chúng ta trải nghiệm
thế giới khác nhau,
và tôi tin rằng
thành công của chúng ta —
thành công của mọi người
và sự phát triển
của nhân loại —
phần nào phụ thuộc
vào cách chúng ta
sử dụng công nghệ
để giúp cải thiện
và tối ưu hóa
mỗi cá nhân
với các biến số
khác nhau mà ta cần.
Vì vậy,
những loài khác nhau
phản ứng với âm thanh
như thế nào
là điều rất thú vị với tôi.
Và cũng như bạn,
Andy, bạn xem
các loài khác nhau
phản ứng với màu sắc
và thông tin trong thế giới —
dù là mực nang
hay các loài khác;
tôi cũng có sứa,
và tôi thấy
tần số co bóp
của chúng thay đổi
tùy theo các thụ thể quang học
khi bị chiếu
bằng các màu sáng khác nhau.
Rõ ràng là
một số màu
làm cho chúng
ở trạng thái căng thẳng
còn màu khác
làm cho chúng
bình tĩnh hơn.
Vì vậy
hiểu được các kích thích
trong thế giới
hình thành chúng ta —
những thay đổi đó
là một phần lớn
của việc làm người,
theo quan điểm của tôi.
Trong trường hợp này
loài nhện
tôi đang nói tới
là một loại
nhện giăng lưới tròn (orb spider),
con nhện mà
tôi hát cho nó nghe,
và khi tôi chạm
khoảng 880 hertz,
bạn sẽ thấy
con nhện kiểu như
nhảy múa.
Nhưng loài này —
không phải tất cả
các loài nhện —
bị săn bởi
dơi định vị bằng hồi âm
và chim,
điều này hợp lý,
nên nó điều chỉnh
tấm lưới của mình
cho cộng hưởng,
và các nhện giăng lưới tròn
có khắp California;
chúng thường xuất hiện
nhiều vào khoảng
tháng Mười, tháng Mười Một —
nếu bạn ở
bờ Tây nước Mỹ.
Chúng không phải
là những con nhện
bạn cần
phải diệt,
chúng hoàn toàn
là những con nhện
hòa bình.
Có một vài loài
mà có lẽ
bạn nên lo hơn,
dù sao thì
chúng điều chỉnh
lưới của mình
để cộng hưởng như
một cây vĩ cầm,
và khi bạn thấy
tôi chạm vào
một tần số nhất định,
nó thực tế
báo hiệu cho tôi
rời đi,
và đó là một phản ứng
khá thú vị,
mang tính định trước.
có những con côn trùng khác làm những điều khác nhau. Một chuyện hơi buồn cười là khi con gái tôi, tôi nghĩ lúc đó nó khoảng hai rưỡi hoặc ba tuổi, nó bắt đầu hỏi tôi khi nào chúng tôi sẽ gặp nhện — liệu đó có phải loại mà chúng ta nên hát cho nó nghe hay loại không nên chạm vào. Đó là hai loại trong đầu nó.
Vì vậy, nếu tôi hiểu đúng, những con nhện giăng lưới dạng tròn (orb-weavers) sử dụng tơ của chúng, đúng hơn là coi tơ như một dụng cụ để phát hiện các tần số âm thanh nhất định trong môi trường, để từ đó phản ứng cho phù hợp — hoặc nhấc chân lên để tự bảo vệ, hoặc tấn công, hay hành vi nào đó. Lưới của nhện là một thứ hữu dụng, không chỉ để bắt con mồi mà còn là một thiết bị phát hiện. Chúng ta biết điều đó vì khi con mồi sa lưới thì nó quẫy, rồi nhện chạy tới, cuộn lại và ăn. Nhưng ý tưởng là lưới được điều chỉnh nhạy với những tần số cụ thể thì thật sự kinh ngạc — không phải chỉ với bất kỳ rung động nào mà thôi. Bạn biết đấy, có ý tưởng rằng với bất kỳ rung động nào thì nhện sẽ nghĩ “ôi mình có thức ăn ở đâu đó, nên tới chỗ ấy”, nhưng thay vào đó là một cái gì đó mà nếu gặp mối đe dọa hoặc điều gì đó, nó sẽ hành xử theo một cách chọn lọc hơn — tức tôi đã tinh chỉnh nó để phản ứng như vậy. Thật thú vị vì có thứ gì đó như một vật thể tới gần — tối dần lại — phản ứng lập tức của chúng ta là đóng băng hoặc chạy trốn; đó là phản ứng trước vật thể tới gần (looming response), một trong những phản ứng cơ bản nhất trong lĩnh vực thị giác. Vì thế việc có các dấu hiệu nghe được (auditory cues) mà kích hoạt những phản ứng gần như định sẵn như vậy có vẻ rất có thật.
Tôi thấy tiếng rên đau đớn của ai đó có thể gợi lên một phản ứng nhất định. Hôm qua có rất nhiều tiếng ồn ngoài cửa sổ nhà tôi vào ban đêm, có lúc tôi không biết đó là tiếng reo mừng hay tiếng hét sợ hãi, và tôi nghe có một cái gì đó như tiếng rung lách tách cao vút xuất hiện sau tiếng hét. Rồi tôi nhận ra đó là bọn trẻ đang chơi trong ngõ sau nhà tôi; tôi ra xem thì đúng là chúng đang chơi, nhưng tôi đã biết trước khi ra nhìn dựa trên âm rung sau tiếng thét — cái âm thanh đó, tôi không thể bắt chước được ở tần số quá cao như thế. Vì vậy ý tưởng rằng điều này đúng mọi lúc thì rất thú vị. Chúng ta thường không tập trung nhiều vào thính giác trừ khi, dĩ nhiên, ai đó bị mù, trong trường hợp đó họ phải dựa nhiều vào thính giác hơn.
Ví dụ, dế có những nơ-ron có hai đỉnh đáp ứng ở hai dải tần khác nhau — cùng một nơ-ron nhưng có hai dải tần mà mỗi dải sẽ gây ra hành vi hoàn toàn khác nhau. Ví dụ có đỉnh ở 6 kHz và đỉnh ở 40 kHz; nghe 6 kHz có thể khiến chúng chạy lại (vì nghĩ đó là mồi hay đối tượng cần tiếp cận), còn nghe 40 kHz khiến chúng bỏ chạy (vì đó có thể là tiếng của dơi săn mồi). Hành vi rất dự đoán được như vậy.
Tôi từng dành khá nhiều thời gian làm việc với loài linh trưởng không phải người — khỉ marmoset. Marmoset rất thú vị: khi hệ thần kinh phức tạp hơn, chúng cực kỳ xã hội, và điều đó quan trọng với hạnh phúc của chúng. Nếu bạn thấy một con marmoset đơn độc trong sở thú thì đó là một con rất bất hạnh. Chúng có nguồn gốc ở Amazon, là khỉ Tân Thế giới ở Brazil, sống trên cây (đời sống trên cây) và rất xã hội. Điều đó tạo ra xung đột vì chúng sống trong tán lá dày nhưng vẫn cần liên lạc với nhau, nên chúng tiến hóa các hệ thống rất thú vị để đạt được điều đó. Nếu bạn từng thấy marmoset, chúng trông rất điềm tĩnh, khác với khỉ macaque thường biểu lộ cảm xúc nhiều; marmoset nhìn lúc nào cũng na ná nhau, nhưng tiếng kêu của chúng gần như là tiếng chim hót, rất phong phú về thông tin. Chúng cũng có hệ pheromone: bạn có thể có một con cái thống trị trong đàn — điều đó có thể ảnh hưởng đến sinh học, ví dụ ức chế rụng trứng của các con cái khác. Thậm chí một con cái chỉ đặt gần nhưng thuộc một nhóm khác cũng có thể làm thay đổi sinh lý của cô ấy. Tác động pheromone rất mạnh vì đó là thứ có thể lan truyền ngay cả khi tôi không nhìn thấy bạn.
Một chuyện nữa là khi tôi khảo sát — tôi thích viết về thú nuôi hơn là xuất bản nhiều bài báo — nhưng những hiện tượng này là có thật: khi tôi nghiên cứu pupillometry (đo đồng tử) và hiểu được sức mạnh của các cử động mắt nhanh (saccades), tôi có thể biết chúng đang nghe gì dựa trên chuyển động mắt của chúng. Nếu tôi phát âm, một số tiếng gọi của marmoset mang tính đối đáp (antiphonal) — như để hỏi “này, có ai ở đó không? Mình có đơn độc không? Ai đang ở gần?” — đôi khi là tín hiệu nhẹ nhàng, đôi khi là cảnh báo “cẩn thận, có ai đó quanh đây, phải để ý, có thể là báo trên mặt đất” — và đôi khi lại là kiểu “mày ở trước mặt tao — cút ngay ra khỏi đây.”
đúng rồi — và những thứ đó là ba điều khác nhau, và tôi có thể phát cho bạn nghe điều đó và tôi có thể nói với bạn mà không cần nghe trực tiếp, và tôi biết những gì đang được nghe. Trong trường hợp đối đáp theo kiểu “này, có ai ở đó không?”, bạn thấy mắt sẽ bắt đầu quét qua lại, vì đó là chuyển động phải mà tôi đang tìm kiếm: âm thanh phù hợp được ghép với chuyển động mắt sang phải. Còn trong trường hợp “nhìn kìa” — có điều gì đó đe dọa — bạn sẽ thấy đồng tử giãn và cũng có vài chuyển động quét, nhưng không chậm, mà nhanh hơn nhiều, vì có một mối đe dọa với tôi; hệ thần kinh tự chủ và hệ nhận thức của tôi phản ứng khác nhau. Và trong trường hợp “mày đứng ngay trước mặt tao”, thậm chí không cần nhìn thấy người đó, nếu tôi nghe một âm thanh mang tính hung hăng, tôi sẽ phản ứng — tôi sẽ không quét khắp nơi nữa nhưng đồng tử sẽ giãn nhanh và tôi cũng sẽ tỉnh táo, tập trung hơn rất nhiều. Chúng ta cũng làm điều này với tư cách con người, và đôi khi những tín hiệu tinh vi này không bị che giấu hoàn toàn — chúng ta vẫn bộc lộ chúng dù có nghĩ rằng mình che giấu hay không. Khi nhìn vào các loài như vậy, có rất nhiều sự tinh vi đáng chú ý, và thật thú vị khi suy nghĩ về điều đó so với hành vi con người của chính chúng ta và những gì chúng ta đang tối ưu hóa, đặc biệt khi tất cả các công nghệ này đang xuất hiện và chắc chắn sẽ còn xuất hiện nhanh hơn nữa.
Poppy, cảm ơn chị rất nhiều vì đã đến đây hôm nay để giáo dục chúng tôi về những gì chị đã làm, những gì đang có hiện nay và những gì sẽ tới. Chúng ta đã đi qua nhiều chủ đề khác nhau và tôi rất vui vì điều đó, bởi chị có chuyên môn ở nhiều lĩnh vực, và tôi thích là chị luôn suy nghĩ về sự phát triển công nghệ. Tôi đã vẽ một sơ đồ nhỏ cho bản thân mà tôi sẽ mô tả cho mọi người, vì nếu tôi hiểu đúng thì một trong những lý do khiến chị bước vào thần kinh học và nghiên cứu là về giao diện giữa các đầu vào và con người chúng ta — và ở giữa hai thứ đó có một tính năng đáng kinh ngạc của hệ thần kinh chúng ta, đó là tính dẻo thần kinh (neuroplasticity), hay điều mà đôi khi tôi thích gọi là “tính dẻo có định hướng bởi bản thân”, bởi vì khác với các loài khác, chúng ta có thể quyết định mình muốn thay đổi gì và nỗ lực để nhận một bản đồ thứ hai của thế giới thính giác hoặc thị giác, hoặc tiếp nhận một bộ kiến thức mới trong bất kỳ lĩnh vực nào — và chúng ta có thể làm được nếu đặt tâm trí vào đó, nếu động lực đủ cao. Đồng thời, tính dẻo thần kinh luôn xảy ra dựa trên những gì chúng ta bị bủa vây bởi công nghệ mới, vì vậy chúng ta phải nhận thức được cách mình đang thay đổi và thỉnh thoảng can thiệp để tận dụng những thay đổi đó cho sức khỏe của mình. Vậy nên cảm ơn chị rất nhiều vì đã làm công việc này, cảm ơn chị đã đến đây để giáo dục chúng tôi về các vấn đề đó, và hãy cập nhật cho chúng tôi nhé — chúng tôi sẽ cung cấp đường dẫn đến việc chị hát cho nhện nghe và tất cả những thứ khác — tôi thật sự bị kinh ngạc. Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn, Ed — rất vui được ở đây. Cảm ơn bạn đã tham gia buổi trao đổi hôm nay với Tiến sĩ Poppy Crum. Để tìm hiểu thêm về công trình của bà ấy và để tìm các đường dẫn tới những nguồn tài nguyên chúng ta đã bàn, vui lòng xem phần mô tả chương trình. Nếu bạn đang học hỏi từ hoặc thưởng thức podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi, để lại đánh giá 5 sao và bây giờ bạn có thể để lại bình luận trên cả Spotify và Apple. Xin hãy xem qua các nhà tài trợ được nhắc đến ở phần đầu và xuyên suốt tập hôm nay — đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc nhận xét về podcast, khách mời hoặc chủ đề mà bạn muốn tôi cân nhắc cho Huberman Lab Podcast, vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube — tôi đọc tất cả bình luận.
Cho những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp ra — đó là cuốn sách đầu tiên của tôi, tựa đề: Protocols: An Operating Manual for the Human Body (Protocols: Một cuốn sổ hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người). Đây là cuốn sách tôi đã làm trong hơn năm năm, dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm, và nó trình bày các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục, kiểm soát căng thẳng, các giao thức liên quan đến tập trung và động lực, và tất nhiên tôi cung cấp cơ sở khoa học cho những giao thức được đưa ra. Cuốn sách hiện đã có đặt trước tại protocolsbook.com — ở đó bạn có thể tìm các đường dẫn đến nhiều nhà cung cấp khác nhau và chọn nơi bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên Protocols: An Operating Manual for the Human Body.
Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng: Instagram, X, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả những nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học — một phần có trùng lặp với nội dung của Huberman Lab Podcast, nhưng nhiều phần khác thì khác biệt. Ngoài ra, chúng tôi cung cấp các “protocols” dưới dạng các tệp PDF 1–3 trang, bao phủ mọi thứ từ cách tối ưu hóa giấc ngủ, tối ưu hóa dopamine, phơi nhiễm lạnh có chủ đích, cho đến một giao thức nền tảng về thể lực bao gồm tập tim mạch và tập sức mạnh. Tất cả đều hoàn toàn miễn phí — bạn chỉ cần truy cập Huberman Lab.
com — hãy vào thẻ Menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống phần Bản tin (Newsletter) và nhập email của bạn. Tôi xin nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai. Một lần nữa cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong buổi thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Poppy Crum, và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Ari Wallach. Ari Wallach là giáo sư phụ tá tại Trường Quan hệ Quốc tế và Công cộng của Đại học Columbia. Ông cũng là người dẫn chương trình cho một series truyền hình mới, “Lịch sử ngắn gọn về tương lai”.
Cuộc thảo luận hôm nay tập trung vào một trong những câu hỏi quan trọng nhất mà bất kỳ ai trong chúng ta cũng phải tự hỏi mình vào một thời điểm nào đó, đó là làm thế nào chúng ta đang chuẩn bị cho hành tinh này cho tương lai, không chỉ cho con cái của chúng ta, nếu chúng ta có con hoặc muốn có con, mà cho tất cả mọi người.
Như chúng ta đã biết, bộ não con người có khả năng định hướng suy nghĩ và ký ức của mình về quá khứ, hiện tại hoặc tương lai. Nhưng ít người thực sự dành thời gian để suy nghĩ về tương lai mà họ đang tạo ra trên hành tinh này và trong văn hóa, trong các gia đình của chúng ta, v.v., cho thế hệ tiếp theo và các thế hệ tiếp theo sau đó.
Ari Wallach là một chuyên gia trong lĩnh vực này, và ông đã tập trung công việc của mình vào cái mà ông gọi là Long Path Labs, tập trung vào tư duy dài hạn và hành vi phối hợp ở cấp độ cá nhân, tổ chức và xã hội nhằm đảm bảo sự phát triển thịnh vượng của loài người chúng ta.
Và trong khi điều đó có thể nghe có vẻ hơi lý tưởng, nó vừa mang tính lý tưởng vừa được dựa trên các hành động và logic cụ thể.
Vì vậy, trong tập hôm nay, Ari Wallach sẽ giải thích cho chúng ta không chỉ về những khát vọng, không chỉ về những gì chúng ta muốn, mà còn về cách thực sự tạo ra tương lai tích cực và di sản cho chính chúng ta, cho gia đình chúng ta và cho xã hội nói chung.
Đây là một cái nhìn cực kỳ thú vị về cách sống ngay bây giờ theo cách tích cực xây dựng hướng tới tương lai.
Vì vậy, vào cuối tập hôm nay, bạn sẽ có một góc nhìn độc đáo về cách bộ não của bạn hoạt động, cách bạn định hình nhận thức về thời gian và thực sự là cách bạn định hình toàn bộ cuộc sống của mình.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học với chi phí bằng không cho công chúng. Để giữ đúng với chủ đề này, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là David. David sản xuất một loại thanh protein khác biệt với bất kỳ loại nào khác. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và không có đường. Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% calo của nó đến từ protein. Điều này cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất tiếp theo. Những thanh này của David cũng có hương vị tuyệt vời. Thanh yêu thích của tôi là loại có hương vị bánh, nhưng tôi cũng thích loại có hương vị sô cô la và loại có hương vị quả mọng. Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị. Tất cả đều cực kỳ ngon miệng. Đối với tôi cá nhân, tôi cố gắng lấy hầu hết calo từ thực phẩm nguyên chất. Tuy nhiên, khi tôi vội vàng, hoặc khi tôi xa nhà, hoặc khi tôi chỉ tìm kiếm một món ăn nhẹ nhanh vào buổi chiều, tôi thường thấy mình đang tìm kiếm một nguồn protein chất lượng cao. Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein chất lượng cao với lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein là 1 gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể, và cho phép tôi làm điều đó mà không phải tiêu thụ quá nhiều calo. Như tôi đã đề cập trước đó, chúng cực kỳ ngon miệng. Thực tế, chúng ngon đến bất ngờ. Ngay cả độ đồng nhất cũng tuyệt vời. Nó giống như độ đồng nhất của bánh quy, kiểu như độ dẻo của bánh quy, điều này khác với các thanh khác mà tôi thường cảm thấy ngán. Tôi chưa bao giờ là một fan lớn của các thanh cho đến khi tôi phát hiện ra thanh David. Nếu bạn thử chúng, bạn sẽ hiểu tôi đang nói gì. Vì vậy, nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman. Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Helix Sleep.
Helix Sleep sản xuất đệm và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này và các podcast khác về việc có được một giấc ngủ ngon là nền tảng của sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Chiếc đệm mà chúng ta ngủ trên đó có sự khác biệt lớn về chất lượng giấc ngủ mà chúng ta nhận được mỗi đêm. Chúng ta cần một chiếc đệm phù hợp với nhu cầu ngủ độc đáo của mình, một chiếc đệm không quá mềm cũng không quá cứng, một chiếc đệm thông thoáng và không quá ấm cũng không quá lạnh. Nếu bạn truy cập vào trang web của Helix, bạn có thể làm một bài kiểm tra ngắn hai phút và nó sẽ hỏi bạn những câu hỏi như: “Bạn ngủ ở tư thế nào, nằm ngửa, nằm nghiêng hay nằm sấp? Bạn có thường cảm thấy nóng hay lạnh vào ban đêm không?” Những câu hỏi như vậy. Có thể bạn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó. Có thể bạn không biết. Dù sao đi nữa, Helix sẽ tìm cho bạn chiếc đệm lý tưởng. Đối với tôi, chiếc đệm lý tưởng đó là đệm Dusk, D-U-S-K. Tôi đã ngủ trên một chiếc đệm Dusk được hơn bốn năm và giấc ngủ mà tôi có được thật sự tuyệt vời. Vì vậy, nếu bạn muốn thử Helix, bạn có thể truy cập helixsleep.com/huberman. Làm bài kiểm tra giấc ngủ hai phút đó và Helix sẽ tìm cho bạn một chiếc đệm được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Hiện tại, Helix đang giảm giá lên đến 25% cho tất cả các đơn hàng đệm. Một lần nữa, đó là helixsleep.com/huberman để nhận giảm giá lên đến 25%. Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Roka. Roka sản xuất kính mắt và kính râm có chất lượng cao nhất. Tôi đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu sinh học của hệ thống thị giác, và tôi có thể nói với bạn rằng hệ thống thị giác của bạn phải đối mặt với một số lượng lớn các thách thức khác nhau để bạn có thể nhìn rõ ràng từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác. Roka hiểu tất cả điều đó và đã thiết kế tất cả kính mắt và kính râm của họ với sinh học của hệ thống thị giác trong tâm trí.
Kính Roka và kính râm Roka được thiết kế đầu tiên để sử dụng trong thể thao, đặc biệt là cho các hoạt động như chạy bộ và đạp xe. Do đó, khung kính Roka rất nhẹ, đến nỗi hầu hết thời gian bạn không nhớ rằng mình đang đeo chúng. Chúng cũng được thiết kế để không bị trượt xuống, ngay cả khi bạn ra mồ hôi. Mặc dù kính Roka và kính râm Roka ban đầu được thiết kế cho thể thao, nhưng hiện nay chúng có nhiều kiểu dáng và mẫu mã khác nhau, tất cả đều có thể được sử dụng không chỉ cho thể thao mà còn để đi ăn tối hoặc đi làm, về cơ bản là bất kỳ lúc nào và trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi đeo kính Roka vào ban đêm, hoặc kính Roka nếu tôi lái xe vào ban đêm. Và tôi đeo kính râm Roka vào giữa trưa, bất cứ khi nào trời quá sáng khiến tôi không thể nhìn rõ. Mắt tôi hơi nhạy cảm, vì vậy tôi cần điều đó. Tôi đặc biệt thích khung kính Hunter 2.0, mà tôi có cả kính mắt và giờ đây cũng có kính râm. Nếu bạn muốn thử Roka, bạn có thể truy cập Roka.com/huberman để nhận 20% giảm giá cho đơn hàng của mình. Một lần nữa, đó là Roka.com/huberman để nhận 20% giảm giá. Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Ari Wallach. Ari Wallach, chào mừng bạn. Andrew Huberman, cảm ơn bạn đã mời tôi. Bạn và tôi đã quen biết nhau từ lâu. Và tôi nghĩ đó là một cách tốt để định hình cuộc trò chuyện hôm nay. Không phải bằng cách nói về lịch sử của chúng ta theo bất kỳ cách nào, mà bởi vì thực sự điều tôi muốn hiểu là về thời gian và nhận thức về thời gian. Vì vậy, không đi vào một cuộc đối thoại dài dòng, bộ não con người có khả năng làm một điều tuyệt vời là có thể suy nghĩ về quá khứ, hiện tại hoặc tương lai, hoặc một sự kết hợp nào đó của ba điều này. Nếu các loài động vật và côn trùng khác cũng làm được điều đó, tôi sẽ không ngạc nhiên, nhưng chúng ta thì có. Và chúng ta làm điều đó khá tốt, miễn là tất cả các khả năng tinh thần của chúng ta còn nguyên vẹn. Một trong những khía cạnh chính của chức năng não bộ, tuy nhiên, là sử dụng khả năng đó để cố gắng đặt ra mục tiêu, đạt được mục tiêu, và đó là một quá trình hóa học thần kinh. Và tôi sẽ nói rằng ngày nay, hơn bao giờ hết, chúng ta hoạt động theo các lịch trình thưởng ngắn hạn.
có khả năng thực hiện điều này, đó là du hành thời gian tâm lý. Chúng ta có khả năng đưa bản thân mình vào khoảnh khắc hiện tại và dự đoán về tương lai. Thực tế, Marty Seligman, cha đẻ của tâm lý học tích cực, đã đưa ra ý tưởng này trong cuốn sách tuyệt vời có tên là Homo Prospectus, rằng điều gì tách biệt chúng ta ra khỏi hầu hết các loài khác, theo như chúng ta biết, những loài mà chúng ta có thể giao tiếp, chủ yếu là chúng ta, là chúng ta làm hai điều cực kỳ tốt. Chúng ta có thể du hành thời gian tâm lý về phía tương lai. Chúng ta có thể nghĩ về những kết quả khác nhau có thể xảy ra, những kịch bản khác nhau có thể xảy ra, và chúng ta có thể hợp tác để biến những điều mà chúng ta muốn thấy trở thành hiện thực. Điều này liên quan đến ngôn ngữ, đến tương tác xã hội, và rất nhiều thứ khác. Nhưng vào cuối ngày, điều mà chúng ta làm cực kỳ tốt, theo như chúng ta biết, là chúng ta là những người duy nhất có khả năng này.
Ai làm điều đó, và tôi nghĩ đây là một phần lý do tại sao chúng ta lại giỏi như vậy trong những gì chúng ta làm như một loài thống trị trên hành tinh này, là để dự đoán những tương lai mà chúng ta mong muốn. Chúng ta biết điều này đến từ đâu, chủ yếu là từ hồi hải mã, đúng không? Một điều tuyệt vời về hồi hải mã là nó gần như không có thời gian. Nó thực sự không có dấu thời gian. Những gì nó làm là chụp lại những khoảnh khắc của những ký ức theo kiểu sự kiện đã xảy ra trong quá khứ, tái cấu trúc chúng để chúng ta có thể du hành thời gian trong tâm trí và sau đó tìm ra những kịch bản tương lai khác nhau về những gì có thể xảy ra. Nếu chúng ta lấy Aryan Andy 150.000 năm trước. Anh ấy gọi tôi là Andy, mọi người. Xin lỗi, được rồi. Đó là Andrew. Không, không sao. Chỉ cần gọi tôi là Andy. Tôi sẽ giữ tên Andy. Tôi cho bạn phép gọi tôi như vậy ít nhất trong suốt tập này. Trong suốt tập này. Vậy, Andrew, bây giờ, Andy, nhìn này, đây là vấn đề. Nếu Aryan Andy đang ở trên Serengeti 150.000 năm trước, đúng không, Homo sapiens khoảng 200.000 năm trước, khoảng 150.000 năm trước, chúng ta bắt đầu lan rộng ra khỏi Thung lũng Rift vào châu Phi và giờ chúng ta đang ở một thời điểm mà chúng ta không còn đơn lẻ, mà chúng ta đang ở trong một cấu trúc bộ lạc nhỏ. Chúng ta muốn bắt đầu săn những con mồi lớn hơn và lớn hơn. Chúng ta không còn phản ứng nữa. Vì vậy, chúng ta muốn theo đuổi con mồi đó. Không có gì đảm bảo rằng khi chúng ta theo đuổi một cái gì đó, nó sẽ làm những gì chúng ta muốn. Chúng ta phải bắt đầu suy nghĩ về những kịch bản khác nhau, vì vậy loại du hành thời gian trong tâm trí đầu tiên thực sự đến từ mong muốn của chúng ta về nhiều protein hơn để tồn tại và phát triển nhóm và thực sự để nuôi dưỡng cái gọi là não người, một thứ tiêu tốn năng lượng rất lớn. Đó là nơi mà du hành thời gian trong tâm trí bắt đầu và hồi hải mã lấy những ký ức khác nhau về những cách mà chúng ta đã săn bắn và thành công trong quá khứ hoặc không thành công và bắt đầu ghép lại các kịch bản. Bây giờ, nhanh chóng tiến về phía trước, đó là một thời gian rất dài trước đây.
Bạn dẫn chúng tôi qua Trung Đông, vào châu Âu, vào châu Á, 20.000 năm trước, tổ tiên của chúng ta đã vượt qua Beringio, giờ đây là eo biển Bering, và chúng ta có mặt ở Bắc Mỹ.
Nhanh chóng đến hiện tại, trên đường vào đây, tôi nhận được thông báo trên điện thoại, và tôi ngay lập tức cầm điện thoại lên để xem, và bạn đã đề cập đến điều này trước đây, thông tin mới đó là gì? Điều gì mà tôi cần phải phản ứng?
Vì vậy, chúng ta đang làm việc với phần cứng 200.000 – 300.000 năm tuổi, trong khi cùng lúc đó chúng ta có một nền văn hóa mà, không có từ nào tốt hơn, đã xâm nhập vào phần cũ hơn của chúng ta để khiến chúng ta, A, muốn sự thỏa mãn ngay lập tức, và B, buộc chúng ta phải phản ứng theo cách mà cuộc du hành thời gian tâm trí đã đóng lại chân trời tạm thời.
Chúng ta đang tự đào tạo bản thân không còn nghĩ về tương lai xa, mà thực sự nghĩ về hiện tại ngay lập tức, và tôi không có ý nói hiện tại theo cách của Phật giáo. Tôi muốn nói đến chủ nghĩa hiện tại như một hành lang gương.
Không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có khoảnh khắc này, và vì vậy điều này trở nên cực kỳ khó khăn cho chúng ta như những cá nhân, như những xã hội, như một nền văn minh để nghĩ về dài hạn theo cách mà bạn và tôi có thể đã làm 150.000 năm trước, vì mùa đông đang đến, và chúng ta sẽ bắt đầu nghĩ, “Chúng ta sẽ di chuyển gia đình, bộ lạc hoặc dòng tộc của mình đến đâu, và chúng ta sẽ đến những vùng khí hậu ấm áp hơn?”
Chúng ta thậm chí không làm điều đó nữa, đúng không? Chúng ta quá chú tâm vào khoảnh khắc này đến mức trở nên cực kỳ khó khăn để thoát ra khỏi khoảnh khắc hiện tại này.
Tôi thực sự đánh giá cao câu trả lời của bạn vì một vài lý do. Trong suốt những năm 90 và đầu những năm 2000, và có thể thậm chí cho đến năm 2020, đã có một phong trào ngày càng tăng trong khoa học, nhưng cũng bên ngoài khoa học nhằm khuyến khích mọi người chú ý, toàn bộ khái niệm về việc hiện diện, đúng không?
Nhưng điều bạn đang mô tả thực sự là quá nhiều sự hiện diện, điều mà bạn gọi là chủ nghĩa hiện tại. Tất nhiên, điều này phụ thuộc vào những gì đang xảy ra trong hiện tại, nhưng trong những năm 80, trong những năm 90,
Trong những năm 2000, cho đến khoảng năm 2020, vì tất nhiên chúng ta vẫn còn trong những năm 2000, đã có khái niệm về việc lo lắng cho tương lai. Mọi người đang lo lắng cho tương lai. Họ dành quá nhiều thời gian để lo lắng về tương lai, quá nhiều thời gian để lo lắng về tương lai. Tôi cảm thấy như chân trời trong nhận thức của chúng ta thực sự đã gần lại, và như bạn đã nói, chúng ta đang ở trong một hành lang gương nơi mà có sự kích thích và phản ứng liên tục, và tôi không muốn cuộc thảo luận hôm nay trở nên u ám. Chúng ta sẽ nói về các giải pháp. Tôi nghĩ giữa những gì bạn đang nói và những gì Jonathan Haidt, người đã tham gia podcast này, tác giả của “Anxious Generation”, “Coddling in the American Mind”, Giáo sư tại NYU, v.v., đã nói, “Tôi bắt đầu thực sự tin rằng, đúng vậy, bộ não con người có thể tập trung vào quá khứ, hiện tại hoặc tương lai, hoặc một sự kết hợp nào đó, nhưng có điều gì đó về kiến trúc của công nghệ và các tương tác của con người của chúng ta,” vì chúng được kết nối chặt chẽ với nhau, “đang diễn ra bây giờ đã khiến chúng ta thực sự bị khóa trong hiện tại trong phản ứng kích thích,” và tôi sẽ chỉ đề cập ngắn gọn đến một tập trước của podcast mà tôi đã thực hiện. Đó là một trong những cuộc trò chuyện yêu thích của tôi, cả trên mic lẫn ngoài mic, mà tôi đã có, xin lỗi, với Tiến sĩ James Hollis, một nhà phân tâm học Jung 84 tuổi, nơi ông đã có nhiều thông điệp quan trọng, nhưng một trong số đó là, “Chúng ta hoàn toàn cần dành từ năm đến mười phút mỗi ngày để thoát khỏi chế độ phản ứng kích thích,” thường là bằng cách nhắm mắt lại và chỉ nhìn vào bên trong. Nó thậm chí không cần phải được gọi là thiền, “để hiểu những mong muốn lớn lao hơn của chúng ta,” cách liên kết suy nghĩ và hành vi hiện tại của chúng ta với tương lai và quá khứ, và tôi nghĩ ông ấy đủ điều kiện để nói điều này vì ông là một nhà phân tích, rằng quá trình đó thực sự là một phản ánh của tâm trí vô thức. Để liên kết những khái niệm này một cách mạch lạc hơn, có phải chúng ta đang bị choáng ngợp bởi các thông báo, hoặc là loại thông báo truyền thống trên điện thoại của bạn, nhưng mà…
Chúng ta cơ bản đang sống trong trạng thái phản ứng với kích thích mọi lúc, và nếu vậy, điều đó đang dẫn dắt chúng ta như những cá nhân, như những gia đình, như những cộng đồng và như một loài sinh vật theo hướng nào? Tôi đang xác nhận những gì bạn vừa nói, mặc dù bạn không cần sự xác nhận của tôi, và chỉ đang hỏi rằng liệu việc chỉ tập trung vào việc quản lý từng ngày có tệ đến mức nào, hoặc có thể đó là một cách tốt hơn để sống cuộc sống. Bạn cần phải quản lý từng ngày. Có những người như tôi là những nhà tương lai học toàn thời gian. Chúng tôi có xu hướng rất lo lắng, vì những gì chúng tôi thường làm là suy nghĩ nhiều về tương lai và không hiện diện như chúng tôi nên có. Nói như vậy, nếu 90% thời gian của bạn là dành cho việc xử lý những gì đang diễn ra trước mắt bạn, thì điều đó thật tuyệt. Những gì tôi đang ủng hộ là cái mà tôi gọi là sự đồng cảm xuyên thế hệ. Nghe có vẻ phức tạp. Chúng ta biết về sự đồng cảm, bạn đã có khách mời nói về điều đó. Sự đồng cảm xuyên thế hệ, trước hết, bắt đầu từ sự đồng cảm và lòng từ bi với chính bản thân mình. Sau đó, chúng ta chuyển sang sự đồng cảm với những người đã sống trước, điều này cho phép chúng ta xây dựng sự đồng cảm cho tương lai, cho Ari tương lai, cho Andy tương lai, nhưng sau đó là cho các thế hệ tương lai, và chúng ta có thể tìm hiểu cách thực hiện điều đó. Có thể chúng ta có thể phân tích từng điều một. Bạn định nghĩa sự đồng cảm với bản thân như thế nào? Sự đồng cảm với bản thân theo nhiều cách, gần như là lòng từ bi với chính mình. Đó là nhận ra rằng bạn đang làm tốt nhất có thể với những gì bạn có. Một phần của vấn đề là chúng ta bao quanh mình bằng hình ảnh, trích dẫn và sách vở về cách sống cuộc sống tốt nhất, cách trở nên tuyệt vời, và bất cứ điều gì dưới thước đo hoàn hảo đó, bạn bắt đầu cảm thấy tồi tệ. Bạn bắt đầu suy nghĩ về những gì bạn nằm trên giường vào ban đêm và nghĩ, “Tại sao tôi lại làm như vậy? Tại sao tôi lại làm như vậy?” Bạn quên rằng bạn chỉ có thể xử lý những gì bạn có vào thời điểm đó và bạn không thể đặt mình lên thước đo lý tưởng này. Nhìn xem, tôi đã phải đối mặt với điều này trong một thời gian dài.
Chúng tôi biết rằng cha tôi bị ung thư giai đoạn 4 khi tôi 18 tuổi, và từ khi ông biết cho đến khi ông qua đời chỉ có bốn tháng, và trong suốt khoảng thời gian đó, tôi đã ở trong trạng thái phủ nhận. Tôi thực sự không ở bên ông nhiều như tôi nên có. Thực ra, và chúng ta sẽ không đi sâu vào điều này, tôi đã ở cùng bạn vào mùa hè đó. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau tại một trại hè. Trong nhiều năm, tôi đã tự trách bản thân. Làm sao tôi có thể làm như vậy? Tôi lẽ ra phải ở nhà với ông. Chỉ còn bốn tháng thôi. Rồi tôi nhận ra, và đây là lòng tự bi, Ari 18 tuổi chỉ ở một nơi về mặt cảm xúc và tâm lý để có thể làm những gì tôi đã làm. Không phải là Ari 30 hay 40 tuổi bây giờ với những sự hối tiếc. Lòng đồng cảm với bản thân thực sự, thực sự là trung tâm, không có nghĩa là bạn được miễn trách nhiệm. Nó không có nghĩa là bạn có thể hành xử tùy tiện và đối xử tệ với mọi người. Nó có nghĩa là bạn nhận ra rằng người mà bạn đã là, thậm chí là ngày hôm qua, theo nhiều cách khác nhau so với người mà bạn là hôm nay và những gì bạn đã học được. Lòng đồng cảm cá nhân phải bắt đầu từ chính bạn. Nó phải bắt đầu từ việc có thể nhìn vào gương và nói, “Tôi không hoàn hảo. Tôi được sinh ra trong thế giới này, trong một gia đình, trong gia đình mà tôi được sinh ra hoặc gia đình mà bạn chọn.” Họ đã được sinh ra trong một điều gì đó. Bạn làm việc với những gì bạn có, nhưng bạn phải bắt đầu từ đó vì rất nhiều lần tôi làm việc với mọi người và tôi nói chuyện với mọi người và nói, “Ôi, tôi muốn có lòng đồng cảm cho quá khứ và cho tương lai.” Họ không có lòng đồng cảm với chính họ. Nếu bạn không bắt đầu từ đó, thì sẽ rất, rất khó để mở rộng ra, trước tiên rõ ràng là quay ngược lại và cuối cùng, mục tiêu của công việc của tôi là giúp bạn mở rộng điều đó vào tương lai. Tôi yêu thích khái niệm về lòng đồng cảm với bản thân vì tôi đã nghe nó trước đây trong các bối cảnh khác, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nó được thực hiện theo cách mà bạn mô tả. Tôi nghĩ có hai cụm từ hiện lên trong tâm trí tôi.
Có một cuốn sách mang tên “A Fighter’s Heart” của Sam Sheridan và đó là một câu chuyện khá thú vị về tất cả các hình thức võ thuật và chiến đấu khác nhau. Có một phần thú vị trong cuốn sách khi anh ấy nói: “Bạn không thể có sinh nhật thứ 20 cho đến khi bạn 19 tuổi,” điều này nghe có vẻ hiển nhiên nhưng thực sự là một tuyên bố sâu sắc. Nhân tiện, anh ấy đã học ở Harvard. Anh ấy là một người thông minh. Cha của anh ấy từng ở trong đội SEAL. Anh ấy có một dòng dõi thú vị theo cách riêng của mình. Tôi nghĩ ở Harvard, anh ấy nói rằng mình chỉ vẽ tranh và hút thuốc lá, nên anh ấy có phần nổi loạn. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ rằng câu nói “Bạn không thể có sinh nhật thứ 20 cho đến khi bạn 19 tuổi” là điều mà chúng ta thường quên vì sự chú ý khổng lồ mà chúng ta dành cho việc cố gắng giống như người khác và thỏa mãn các tiêu chí bên ngoài. Tôi thích nghĩ rằng anh ấy đồng ý với bạn, nếu tôi có thể.
Một điều khác xảy ra với tôi gần đây mà tôi nhớ đến là tôi, giống như nhiều người khác, thường lướt Instagram, tôi dạy trên Instagram, v.v. Có rất nhiều “tài khoản” như tài khoản truyền cảm hứng cho cuộc sống. Tôi sẽ lập luận rằng thời gian tồn tại của bất kỳ bài đăng nào trong số đó là khá ngắn, nhưng một số thì khá thú vị và có một người, tôi sẽ để tên trong phần ghi chú của chương trình. Tôi không nhớ rõ ngay lập tức. Không phải là một tài khoản lớn, cũng không phải là một tài khoản nhỏ. Tôi nghĩ anh ấy sống ở Austin. Anh ấy có một bài diễn thuyết dài về những thách thức của tâm trí con người vì nhiều lý do mà chúng ta đang nói đến, khả năng chuyển từ quá khứ sang hiện tại và tương lai, v.v. Sau đó, anh ấy nói rằng điều đó cơ bản được tinh gọn lại thành một bước hành động mỗi ngày hoặc mỗi buổi sáng, đó là vào một thời điểm nào đó, nếu bạn muốn phát triển và trở nên chức năng hơn, bạn phải tự hỏi mình, “Hôm nay tôi sẽ làm gì để làm cho ngày của mình tốt hơn?” Không phải để tốt hơn so với ngày hôm qua, điều đó cũng là một tuyên bố hay, nhưng điều đó chưa bao giờ thực sự vang vọng với tôi vì ngày hôm qua có thể là một ngày tuyệt vời. Bạn có thể không tốt bằng ngày hôm qua.
Mỗi ngày đều là một đơn vị độc đáo và sinh học của chúng ta thực sự hoạt động theo những đơn vị sinh học nhịp sinh học 24 giờ. Không có gì để thương lượng về điều đó. Tôi thích khái niệm “Hôm nay tôi có thể làm gì để cải thiện cuộc sống của mình và hy vọng là cuộc sống của người khác”, vì nó ngụ ý một động từ và một bước hành động, và nó thực sự tập trung vào đơn vị của ngày, đó chính là những gì chúng ta có. Điều đó đã vang vọng trong tôi.
Theo định nghĩa của bạn, sự đồng cảm với bản thân bắt đầu từ việc hiểu rằng chúng ta luôn làm tốt nhất có thể với những gì mình có, nhưng trong đó có một sự cố gắng được dệt vào câu nói đó, rằng có một nhu cầu về sự cố gắng. Tại thời điểm nào chúng ta bắt đầu phát triển sự đồng cảm với người khác và điều đó trông như thế nào? Sự đồng cảm với người khác có phải là cảm nhận những gì họ cảm thấy không? Đó là một định nghĩa truyền thống.
Hãy nhìn xem, chúng ta bắt đầu với sự đồng cảm trí tuệ nhận thức, vì vậy bạn có thể nghĩ về nó. Nơi mà bạn thực sự muốn đến là ở một nơi mà cảm xúc của họ là những cảm xúc mà bạn có thể cảm nhận, và nếu họ cảm thấy tồi tệ, bạn muốn mang lại một giải pháp cho điều đó. Nếu họ cảm thấy tốt, bạn có thể ở đó cùng họ. Ở một cấp độ cơ bản, đây là các nơ-ron phản chiếu và tôi đang kết nối với bạn và bạn đang kết nối với tôi, và có một sự thích nghi di truyền cho điều đó. Tất cả chúng ta đều muốn hòa hợp với nhau vì bộ lạc làm việc cùng nhau, phát triển cùng nhau và thịnh vượng cùng nhau. Điều đó có lý ở cấp độ đó, nhưng khi tôi cảm thấy sự đồng cảm với người khác, trạng thái tồn tại của họ có thể quan trọng như trạng thái tồn tại của chính tôi.
Điều đó có thể gây căng thẳng, đừng hiểu sai ý tôi, nhưng cuối cùng, đó là điều mà lòng tự bi có thể mang lại cho bạn vì nó có thể mang lại cho bạn một trạng thái tồn tại mà những người xung quanh bạn không còn bị ngắt kết nối một cách cơ bản. Tôi nghĩ một trong những sai lầm lớn của nơi mà chúng ta đã đưa nền văn minh này trong vài thập kỷ qua, nếu không nói là hàng thế kỷ, là sự ngắt kết nối. Sự ngắt kết nối với bản thân, sự ngắt kết nối với nhau, và sự ngắt kết nối với thiên nhiên và hành tinh.
Vì vậy, bất cứ điều gì chúng ta có thể làm để tăng cường kết nối đó sẽ mang lại lợi ích cho chúng ta trong hiện tại.
Nếu chúng ta phân tích điều đó thành các yêu cầu cho sự đồng cảm và kết nối, một điều dường như là sự hiện diện, như chúng ta cần phải có mặt, nếu chúng ta muốn trân trọng một cây dương xỉ, một chú chó, một người bạn đời hoặc một con người khác mà chúng ta tình cờ gặp, chúng ta phải có mặt.
Nếu chúng ta muốn có sự đồng cảm, tâm trí của chúng ta không thể ở nơi khác. Không thể lang thang. Không thể ở trong quá khứ, không thể ở trong tương lai, nếu không chúng ta sẽ không thể thực sự chạm vào những chi tiết của trải nghiệm.
Vì vậy, điều đó có vẻ như là yêu cầu số một. Yêu cầu thứ hai là chúng ta cần có khả năng rời bỏ những áp lực đang đè nặng lên chúng ta để chăm sóc cho những điều khác, đúng không?
Như mọi mạch thần kinh mà chúng ta biết đều có sự đẩy và kéo, như để có được A, bạn cần phải kiềm chế B, và đây là cách mà các mạch thần kinh hoạt động nói chung, các cơ co và cơ duỗi là một phép ẩn dụ tốt cho điều này, mà nhân tiện, nếu bạn muốn co cơ bắp tay, cơ tam đầu của bạn thực sự đang thư giãn và ngược lại.
Các chuyên gia vật lý trị liệu sẽ chỉ trích tôi vì điều đó, nhưng đó là cách mà các mạch thần kinh trong não hoạt động.
Chúng ta thực sự có thể nhìn thấy xung quanh mình nhờ vào các nơ-ron phản ứng với sự gia tăng hoặc giảm đi của ánh sáng, và sự khác biệt của chúng thực sự cho phép chúng ta nhìn thấy các ranh giới, biên giới, một cách trực quan.
Vì vậy, chúng ta cần phải kiềm chế những suy nghĩ về nơi mà chúng ta cần phải ở trong ngày hôm đó hoặc những điều khác đang diễn ra với chúng ta, và sau đó chúng ta cần có khả năng quay lại với sự chú ý vào bản thân để có thể hoạt động hiệu quả.
Và tôi nghĩ rằng, tôi nghĩ đây là nơi thách thức nằm và nơi câu hỏi tiếp theo phát sinh, đó là một mặt, tôi có thể tưởng tượng rằng, được rồi, chúng ta có quá nhiều áp lực đè nặng lên chúng ta mỗi ngày, suốt cả ngày, khiến cho việc hiện diện, đồng cảm và xây dựng một tương lai lý tưởng hoặc tương lai tốt đẹp hơn trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Nhưng mặt khác, tôi nghe bạn và những người khác nói rằng, mọi thứ hiện nay tốt hơn rất nhiều so với 50 năm trước đây về mặt kết quả sức khỏe, dù bạn có tin hay không, về tình trạng của những người có chỗ ở, v.v. Và điều này khiến nhiều người cảm thấy sốc. Họ như kiểu, khoan đã, tôi không thấy người vô gia cư trên đường phố khi tôi còn nhỏ. Thực ra, họ là những người đang chịu đựng ở nơi khác mà bạn có thể không nhìn thấy.
Vậy có một vài cấp độ câu hỏi ở đây, nhưng câu hỏi đầu tiên có lẽ là, chúng ta có thực sự tốt hơn không? Nhưng chúng ta cũng tệ hơn ở chỗ có quá nhiều thông tin đến nỗi chúng ta bỏ lỡ thực tế rằng chúng ta đang tốt hơn. Giống như, bạn biết đấy, có phải giống như những thông báo khiến chúng ta không thấy rằng thực ra chúng ta có rất nhiều thứ, rằng chúng ta tốt hơn gấp 100 lần so với chúng ta cách đây 50 năm? Bởi vì tôi cảm thấy rằng nhiều cuộc tranh luận mà tôi thấy trực tuyến về biến đổi khí hậu, về sức khỏe, về tuổi thọ, thật sự áp đảo vì tôi cảm thấy mọi người không đồng ý về những nguyên tắc cơ bản.
Vậy hãy bắt đầu với điều này. Con người có tốt hơn về mặt sức khỏe và tuổi thọ so với trước đây không? Hãy xem xét trong khoảng thời gian ngắn, 50 năm trước. Nhìn chung, vì chúng ta có thể tìm thấy những đỉnh cao và thung lũng, đúng không, khi chúng ta phóng to. Nếu chúng ta nhìn xa hơn, không có thời điểm nào tốt hơn để sống như một loài người trên hành tinh này so với ngay bây giờ. Bây giờ, sẽ có người tranh luận ngay bây giờ và họ sẽ nói, không, không, không, không. Ý tôi là, theo những tiêu chí nào như hạnh phúc, sức khỏe, tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh, ngay cả khi chúng ta đang lùi lại ở đất nước này, việc làm phụ nữ, giáo dục, loại calo mà chúng ta nhận được. Nếu bạn và tôi ra ngoài và bạn dẫm phải một chiếc đinh gỉ 100 năm trước, có khả năng cao bạn sẽ chết. Bây giờ, chúng ta chỉ cần đến hiệu thuốc và bôi một cái gì đó lên. Hoặc thậm chí chúng ta biết rằng chúng ta không cần phải bôi gì cả.
Chúng ta chỉ cần đặt nó dưới nước áp lực cao trong 30 giây và điều đó sẽ làm sạch nó, vì bây giờ chúng ta đã biết về lý thuyết vi trùng, đúng không? Vậy thì, tóm lại, đây là thời điểm tốt nhất để sống. Tất cả các chỉ số, bạn có thể vào GapMinder nếu bạn muốn và bạn có thể thấy rằng chúng ta đang tiến bộ. Chúng ta đang phát triển. Vấn đề là chúng ta hiện đang ở một điểm chuyển giao vì những gì chúng ta làm hoặc không làm về các vấn đề lớn của thời đại chúng ta và cách chúng ta xử lý chúng, như biến đổi khí hậu, trí tuệ nhân tạo, sinh học tổng hợp, những gì chúng ta làm hoặc không làm sẽ quyết định không chỉ cho những năm tới và vài thập kỷ tới, mà có thể là cho vài thế kỷ tới.
Vậy là bạn đã nhận ra. Chúng ta đang bị tấn công bởi thông tin. Hầu hết thông tin mà chúng ta bị thu hút là tiêu cực, thiên lệch tiêu cực. Bạn và tôi trong vấn đề này, chúng ta sẽ quay trở lại với R và Andy 150.000 năm trước. Nếu chúng ta thấy một cái cây đẹp về mặt thẩm mỹ và chúng ta thấy có thể một cái cây ở đây đang bốc cháy. Bạn và tôi sẽ tập trung vào cái cây đang cháy và chú ý đến điều tiêu cực vì những điều tiêu cực gây tổn thương và giết chết chúng ta.
Nói như vậy, nếu bạn và tôi điều hành một công ty truyền thông lớn, bạn và tôi đều biết rằng càng nhiều câu chuyện tiêu cực mà chúng ta phát hành, chúng ta sẽ nhận được càng nhiều lượt xem, không phải công ty truyền thông này. Không phải công ty truyền thông này. Tôi không đùa đâu. Nhưng tất cả những công ty khác, tôi sẽ lập luận rằng một phần thành công của bạn đến từ việc bạn không chìm đắm trong sự tiêu cực và có một cơn khát thực sự, một khao khát và mong muốn tìm hiểu thêm về chúng ta là ai và làm thế nào chúng ta có thể cải thiện bản thân. Nhưng thiên lệch tiêu cực đó vẫn là một phần của chúng ta.
Tôi nghĩ một trong những vấn đề mà chúng ta phải đối mặt với tư cách là một xã hội là có những phần của chúng ta, những phần vỏ não trước trán của chúng ta thật tuyệt vời, xây dựng micro, có những cuộc trò chuyện, phát trực tiếp qua internet. Và sau đó có những phần của chúng ta. Đây là con voi của Jonathan trong người cưỡi. Có những phần của chúng ta diễn ra dưới bề mặt có hàng trăm nghìn, nếu…
không phải hàng triệu năm di sản.
Chúng ta thường muốn đứng ở đây và nói, “Ôi, chúng ta thật thông minh.
Chúng ta thật tuyệt vời.”
Chúng ta muốn đắm chìm trong cái chết, sự tuyệt vọng và những điều kinh khủng mà chúng ta có thể làm với nhau.
Bạn biết đấy, quá khứ cá nhân của tôi từ phía cha tôi là, tôi nghĩ, một trong những khoảnh khắc tối tăm nhất trong hành vi của loài người, và điều đó không phải là quá lâu trước đây.
Vì vậy, nếu chúng ta muốn tiến vào một nơi cho phép chúng ta đặt ra câu hỏi mà tôi nghĩ là câu hỏi cơ bản của thời đại chúng ta, đó là, làm thế nào để chúng ta trở thành những tổ tiên vĩ đại mà tương lai cần chúng ta?
Chúng ta cần tìm một cách để vừa khai thác con voi trong người cưỡi, mà bạn sẽ làm tốt hơn tôi trong việc giải thích điều đó.
Không, tôi thích ý tưởng này.
Ý tôi là, chúng ta có thể liên kết nó với các mạch thần kinh, nhưng tôi thích ý tưởng về các khái niệm cấp cao và sau đó là các mạch thần kinh rất giống như những gì Tiến sĩ Paul Conti đã nói trong podcast này.
Bác sĩ tâm thần, bác sĩ tâm thần xuất sắc, đã nói, “Bạn biết đấy, hệ limbic, hệ thống cảm xúc không biết hoặc không quan tâm đến đồng hồ hay lịch.
Nó chỉ kích thích cảm giác.
Nó không quan tâm đến việc cảm giác đó có liên quan đến quá khứ, hiện tại hay tương lai hay không.
Nó chỉ có một nhiệm vụ, đó là mang lại một cảm giác cụ thể.”
Bạn đang nhảy trước một chút, nhưng không sao, vì điều bạn đang nhảy vào là khi chúng ta hỏi và chúng ta muốn có một kết nối đồng cảm, chúng ta muốn có sự đồng cảm với các thế hệ tương lai.
Chúng ta không muốn nó chỉ là nhận thức.
Chúng ta không muốn nó chỉ là trí tuệ.
Chúng ta thực sự muốn nó là cảm xúc.
Vì vậy, nếu tôi hỏi ai đó, bạn muốn tương lai sẽ như thế nào cho các cháu chắt của bạn vào những năm 2080?
Và họ cho tôi một danh sách các điểm, nhưng thường thì đó là những điểm bên ngoài.
Chỗ ở, chăm sóc sức khỏe.
Vâng.
Và sau đó tôi tiếp tục, và chúng tôi đã làm điều này với những người khác, những người thông minh hơn bạn đã thực hiện nghiên cứu này.
Chúng tôi nói, “Yakov Tropic NYU” là người đã dạy tôi điều này.
Bạn muốn họ cảm thấy như thế nào?
Điều đó khác biệt, đúng không?
Có DeMastio’s, đây là lý thuyết về giả thuyết dấu hiệu thân thể, đúng không, nơi mà nếu bạn thực sự muốn điều gì đó xảy ra, không chỉ đơn thuần là hình dung nó. Mà còn là hình dung nó và kết nối nó với cảm xúc, cảm giác amygdala về điều đó để thực sự tiến tới các hành động và thay đổi những hành vi mà bạn mong muốn. Đại lộ Madison hiểu điều này, marketing hiểu điều này. Nhưng công chúng nói chung thường không hiểu, xin lỗi vì đã làm phiền bạn, nhưng cũng như trẻ con nói, “Xin lỗi, không xin lỗi.”
Theo nghĩa là tôi muốn chắc chắn rằng tôi làm nổi bật một điều gì đó, Martha Beck là một người mà tôi nghĩ đã làm một công việc thực sự xuất sắc trong việc tạo ra các thực hành mà khi một người không cảm thấy những gì họ muốn cảm nhận, có một câu hỏi như, bạn có nên cảm nhận cảm xúc của mình không? Bạn có nên tạo ra những cảm xúc mới thay thế cho chúng, đặc biệt nếu chúng không dễ chịu? Và không có câu trả lời rõ ràng cho điều đó vì nó phức tạp, với vô số biến số. Nhưng cô ấy có một thực hành thú vị mà nó giống như một kiểu thiền, nơi nếu bạn đang vật lộn với điều gì đó, như có thể bạn đang vật lộn với sự nhàm chán hoặc không biết đi đâu với cuộc sống của mình hoặc bạn không hạnh phúc hoặc bạn chỉ cảm thấy một nỗi lo lắng tiềm ẩn nào đó, hãy nghĩ lại một thời điểm khi bạn cảm thấy đặc biệt trống rỗng, như một thời điểm khi bạn cảm thấy đặc biệt mạnh mẽ hoặc đặc biệt tò mò. Nó có thể rất cụ thể, đặc biệt là cảm thấy vui vẻ, vì vậy ý tưởng là trong việc neo giữ vào trạng thái cảm xúc trước tiên, bạn gọi nhớ một loạt các bước hành động tiềm năng. Và lý do tôi thích cách tiếp cận này là đó ít nhất là một cách mà, “trong ngoặc kép”, bộ não hoạt động, đó là các trạng thái cảm xúc liên kết với một loạt các khả năng bước hành động. Giống như một thư viện ma thuật, nơi nếu bạn vào phòng gọi là nỗi buồn, có một loạt các bước hành động liên quan đến việc vượt qua việc khóc. Nó giống như cuộn tròn trong tư thế thai nhi, v.v.
Bạn bước vào căn phòng được gọi là sự phấn khích và có tất cả những ý tưởng về việc lên xe và đi đến những nơi khác nhau và những thứ tương tự. Vậy điều bạn đang nói đến, tôi tin rằng, là suy nghĩ về trạng thái cảm xúc của người khác và từ đó, tôi nghĩ đây là nơi bạn sẽ đi, nuôi dưỡng một số bước hành động mà bạn có thể thực hiện để đảm bảo rằng thế hệ tương lai có thể tiếp cận những cảm xúc đó.
Vâng, nhưng với một sự chỉnh sửa nhỏ, vì không phải là suy nghĩ về trạng thái cảm xúc tương lai của họ, mà thực sự là cảm nhận chúng.
Tôi hiểu.
Vậy không phải là nói, tôi muốn con tôi hạnh phúc. Tôi muốn chúng cảm nhận, tôi muốn chúng không có chấn thương. Mà là cảm nhận điều gì sẽ xảy ra khi phải hạnh phúc, không có chấn thương.
Vâng.
Đúng rồi.
Bởi vì điều đó trở thành một cái neo. Đúng không? Cô ấy hoàn toàn đúng. Điều đó làm gì là, nhưng nó đặt nó, giống như một cái neo kej. Nếu bạn và tôi là những người đi biển, mà chúng tôi không phải, có một thứ gọi là cái neo kej. Và một cái neo kej là cái neo mà bạn ném ra cách 30, 40 mét sang một bên, nó chạm đáy và bạn sử dụng dây để kéo bản thân đến đó. Những điều sẽ kéo chúng ta về phía những tương lai đó. Nó sẽ thay đổi hành vi.
Vì vậy, nhiều lần, khi chúng ta trí thức hóa và trở nên quá nhận thức về những tương lai mà chúng ta muốn thấy xảy ra cho chính mình, tương lai của Ari, hoặc gia đình Wallach trong tương lai, hoặc xã hội tương lai, hoặc nền văn minh toàn cầu trong tương lai, nếu chúng ta nghĩ về nó, đó là một điều. Nhưng để thực sự thực hiện những mục tiêu đó, chúng ta phải thực sự kết nối trạng thái cảm xúc mà chúng ta muốn ở trong đó để thúc đẩy chức năng đó.
Hãy nhớ, nhìn này, đây là một trong những điều mà Marty Seligman nói rằng Freud đã sai. Freud cảm thấy, như Marty nói, rằng cảm xúc là những thứ đã xảy ra trong quá khứ mà chúng ta sẽ sử dụng để đắm chìm và đó là trong mùa lo âu và trầm cảm. Không, không, không, không. Cảm xúc ở đó để giúp chúng ta đưa ra những quyết định tốt hơn cho tương lai. Chúng ta là loài động vật và loài sinh vật hướng tới tương lai.
Vậy cảm xúc có tác dụng gì? Nó không có nghĩa là, ôi, bạn biết đấy, tôi vừa trải qua một cuộc chia tay tồi tệ. Tôi cảm thấy thật tệ. Rồi tôi sẽ đến gặp nhà trị liệu của mình và nói về tất cả những điều đã xảy ra trong quá khứ. Đó là một cách nhìn nhận. Cách nhìn nhận khác là cơ thể bạn đang nói với bạn theo một cách rất, rất sâu sắc rằng, bất cứ điều gì bạn vừa làm khiến bạn rơi vào tình huống đó, đừng làm lại, vì nếu bạn làm, bạn sẽ cảm thấy một cách nhất định. Bạn biết đấy, họ đã thực hiện một nghiên cứu tại một khuôn viên trường đại học, họ tìm thấy những người vừa trải qua một mối quan hệ bán lâu dài và đã trải qua một cuộc chia tay. Bán lâu dài. Sáu tháng. Sáu tháng. Điều tôi học được trong cuộc sống là việc xác định mối quan hệ là rất quan trọng. Vâng. Khoảng sáu tháng. Được rồi. Và những người đã trải qua cuộc chia tay, họ đã được chia thành hai nhóm: một nhóm nhận được giả dược và một nhóm khác thực sự nhận được acetaminophen, thuốc Tylenol. Và nhóm nhận acetaminophen thực sự cảm thấy tốt hơn. Tại sao? Bởi vì chúng ta thực sự cảm nhận được cảm xúc. Chúng ta thực sự cảm thấy đau đớn ở một số mạch thần kinh giống nhau. Và điều đó nói với tôi rằng cảm xúc có mặt để hướng dẫn hành động trong tương lai. Vì vậy, nếu chúng ta có những cảm xúc tích cực, sự kính trọng, đồng cảm và lòng từ bi, và cái này mà chúng ta gọi là tình yêu, như một kết nối với các thế hệ tương lai mà chúng ta muốn thấy họ phát triển như thế nào. Chúng ta có khả năng cao hơn nhiều để thấy điều đó xảy ra hơn là nếu chúng ta chỉ có một tầm nhìn về ngày mai sẽ trông như thế nào ở một cấp độ trí tuệ hai chiều. Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. Đến giờ, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi chỉ có thể dùng một loại thực phẩm chức năng, thì đó sẽ là AG1. Lý do là AG1 là loại thực phẩm chức năng có chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất trong số các loại thực phẩm chức năng cơ bản hiện có. Điều đó có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn có cả probiotics,
prebiotics và adaptogens để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào trong chế độ ăn uống của bạn và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống đầy thách thức. Đối với tôi, ngay cả khi tôi ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, điều mà tôi thực hiện cho phần lớn lượng thức ăn của mình, thật khó khăn để tôi có thể nhận đủ trái cây và rau củ, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ thực phẩm. Vì lý do đó, tôi đã sử dụng AG1 hàng ngày kể từ năm 2012 và thường là hai lần một ngày, một lần vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng và một lần nữa vào buổi chiều hoặc buổi tối. Khi tôi làm như vậy, nó rõ ràng tăng cường năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi. Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều điều khác. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt của họ. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí cộng với một năm cung cấp Vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó. Tôi thực sự thích điều này vì nó liên quan đến rất nhiều chủ đề đã được thảo luận trong podcast này trước đây và tồn tại trong tài liệu khoa học thần kinh, rằng, đúng, cảm xúc không biết đến đồng hồ hay lịch và điều đó nghe có vẻ không tốt và thường được thảo luận như một điều xấu, như “Ôi, khi bạn cảm thấy căng thẳng, bạn không thể truy cập vào những phần của não bộ có thể đưa ra quyết định tốt hơn.” Chúng ta biết điều đó là đúng ngoại trừ trong bối cảnh những gì đang cấp bách ngay lập tức. Tôi sẽ nói rằng căng thẳng trong ngắn hạn làm cho chúng ta trở thành những người suy nghĩ và di chuyển tốt hơn vì sự sống còn. Trong dài hạn, điều đó có vấn đề, nhưng cách mà bạn mô tả cảm xúc như một điểm neo kej, có phải vậy không? Kej với chữ K? Đúng rồi. Điểm neo kej, thú vị. Như một điểm neo kej, để kéo chúng ta tiến về phía trước, cũng tận dụng thực tế rằng cảm xúc không biết về đồng hồ hay lịch và thứ tự hoạt động ở đây dường như là cảm xúc trước, sau đó là các bước hành động phát sinh từ những cảm xúc đó và sau đó là trạng thái tương lai hy vọng sẽ đạt được.
Nếu đó là một bộ phận trên con đường đúng đắn.
Tôi rất thích điều đó và một lần nữa, nó liên quan đến một số công việc đã tồn tại phần lớn, ít nhất là theo kiến thức của tôi, trong tâm lý học phổ biến hoặc bất cứ điều gì bạn muốn gọi là, tự giúp đỡ.
Một lần nữa, tôi là một fan lớn của Martha Beck, một phần vì một bài tập mà cô ấy đã đưa vào một số, nếu không muốn nói là tất cả, các cuốn sách của cô ấy, bài tập về ngày hoàn hảo này, tôi đã thực hiện bài tập này.
Đó là một bài tập rất thú vị.
Bạn đầu tiên ngồi với đôi mắt nhắm lại và bạn tưởng tượng những điều thật tồi tệ và bạn trải nghiệm nó trong cơ thể và trong tâm trí của bạn, và bạn chỉ chú ý đến cảm giác của nó và nó thật tệ, không hề dễ chịu.
Hầu hết mọi người không gặp quá nhiều khó khăn khi thực hiện bài tập đó.
Sau đó, bạn chuyển sang, tôi nghĩ bạn nên nghỉ một chút hoặc có thể di chuyển một chút và sau đó bạn thực hiện bài tập về ngày hoàn hảo, nơi không có quy tắc.
Bạn nằm xuống hoặc ngồi xuống, nhắm mắt lại và bạn có thể tưởng tượng ngày của bạn bao gồm bất cứ điều gì bạn muốn.
Bạn có thể ở bất kỳ đâu bạn muốn.
Căn phòng có thể biến đổi từ quốc gia này sang quốc gia khác, không quan trọng và bạn cũng trải nghiệm cảm giác trong cơ thể của bạn và trong bài tập thứ hai đó, thật đáng chú ý, tôi đã thực hiện nó vài lần rồi.
Có những hạt giống nhỏ của những điều xuất hiện nơi bạn nói, “Ôi, tôi không nhận ra rằng điều đó sẽ là một phần trong ngày hoàn hảo của tôi,” và chúng không vượt ra ngoài giới hạn của thực tế.
Đó là những điều mà sau đó bạn viết xuống và, ít nhất trong cuộc sống của tôi, tất cả đều đã xảy ra.
Đây là một bài tập mà bạn thực hiện thường xuyên.
Khi tôi lần đầu tiên nghe về điều này, tôi đã nghĩ, “Được rồi, điều này có vẻ kỳ quặc, tự thôi miên, những thứ lành mạnh, tôi không giống như vậy, nào, tôi như, vào thời điểm đó tôi là một giáo sư thần kinh học, bạn phải đùa tôi,” và đó là một bài tập đáng chú ý.
Lý do tôi đề cập đến điều này bây giờ trong cuộc thảo luận với bạn là tôi nghĩ bạn và Martha đã đến một nơi tương tự hoặc một con đường tương tự, nhưng trong trường hợp của bạn, bạn đang nói về một cách cụ thể.
Hướng tới việc xây dựng một tương lai không nhất thiết để bạn sống trong đó, mà để người khác sống trong đó.
Ồ, nhìn xem, cốt lõi của triết lý của tôi nằm trong một câu chuyện mà tôi đã nghe từ rất lâu. Nó đến từ Talmud.
Nói như vậy, câu chuyện này tồn tại trong nhiều nền văn hóa, và có một người đàn ông tên là Honey đang đi bộ, và anh ta gặp một người đàn ông lớn tuổi hơn đang trồng một cây carob, và anh ta hỏi người đàn ông lớn tuổi, “Tại sao ông lại trồng một cây carob? Sẽ mất bao lâu để cây carob này ra trái hoặc thậm chí có bóng mát?”
Và ông ấy trả lời, “Ồ, ít nhất sẽ mất 40 năm,” và anh ta nói, “Vậy tại sao lại trồng nó? Ông sẽ không còn ở đây để thấy điều đó.”
Người đàn ông già nói, “Khi tôi còn trẻ, tôi đã chơi dưới bóng mát của một cây carob. Tôi đã ăn từ cây carob, vì vậy bây giờ là nhiệm vụ của tôi để trồng cây carob này.”
Đây là cách mà các xã hội tiến lên. Đây là cách chúng ta trở nên vĩ đại, đó là trồng những cây carob mà bóng mát của chúng ta sẽ không bao giờ biết đến.
Và nhìn xem, tôi có thể cho bạn một loạt ví dụ – Kênh đào Panama, đúng không? Đó là một ví dụ tuyệt vời – một cách khác mà chúng ta nghĩ về điều này, chúng ta gọi đó là tư duy nhà thờ.
Bây giờ, khi chúng ta ở California, họ có thể xây dựng một ngôi nhà trong ba hoặc bốn ngày. Nhưng ngày xưa, việc xây dựng những điều vĩ đại mất rất nhiều thời gian, vì vậy bạn hãy quay ngược lại 300 năm trước, thậm chí còn xa hơn.
Và thường thì, kiến trúc sư và người thợ xây đá ban đầu, người sẽ đặt viên đá chính, sẽ không còn sống để thấy nhà thờ hoặc nhà thờ Hồi giáo này được xây dựng hoàn chỉnh. Đó là tư duy nhà thờ.
Đó là làm những điều mà bạn sẽ không còn ở đó để tận hưởng, để thu hoạch và để có trong cuộc sống của bạn.
Và tôi yêu điều đó. Tôi yêu khái niệm tư duy nhà thờ, chỉ hình ảnh đó hay tư duy nhà thờ Hồi giáo. Tôi đã đến thăm nhà thờ Hồi giáo xanh.
Và bạn nên đi không?
Có.
Tôi có nghĩa là, tôi đã thấy một số kiến trúc tuyệt vời. Tôi yêu kiến trúc. Và tôi đã nghĩ, “Được rồi, đó sẽ là một tòa nhà đẹp.” Và tôi đã nghĩ, “Wow.”
Nhưng thế giới mà bạn cảm nhận được là điều mà chúng tôi gọi là sự kinh ngạc.
Và cảm giác kinh ngạc trước những gì họ đã xây dựng chính là điều tôi đang kêu gọi chúng ta xây dựng. Và tôi nghĩ điều tôi nhận ra là tôi không biết ai đã xây dựng nhà thờ Hồi giáo xanh cụ thể. Tôi không biết kiến trúc sư là ai. Tôi nên biết. Và ngay cả đầu năm nay, chúng tôi đã ở Sydney. Tôi đã đến Nhà hát Opera Sydney. Chúng tôi đã có một buổi trực tiếp ở đó. Đó là một tòa nhà đẹp. Tôi đã học được rằng nó đã được xây dựng trong một khoảng thời gian rất dài. Tôi có thể nói với bạn rằng kiến trúc sư là người Đan Mạch, nhưng tôi không thể nhớ tên ông ấy. Vì vậy, một phần của những gì chúng ta đang nói ở đây là từ bỏ nhu cầu được ghi nhận. Từ bỏ nhu cầu được công nhận. Và ôi, điều này hoàn toàn trái ngược với mạng xã hội. Đúng vậy. Trong mạng xã hội, mọi thứ đều xoay quanh việc nhận được công nhận. Và trong khoa học, nơi mà mọi người rất quan tâm đến việc được ghi nhận trong khi họ còn sống, và các đồng nghiệp khoa học của tôi ghét điều này, nhưng họ cũng hiểu điều đó rất sâu sắc. Đây cũng là một mô hình kinh doanh của khoa học học thuật hiện nay. Đúng vậy, ngoại trừ Einstein và một vài người khác, hầu hết mọi người sẽ không được liên kết với những phát hiện đáng kinh ngạc của họ, ngay cả những phát hiện được đưa vào sách giáo khoa, sau 20 năm. Và tôi biết điều này vì cha tôi là một nhà khoa học, và tôi biết rất nhiều về những nhà khoa học đã đi trước ông ấy. Ông đã dạy tôi điều này từ sớm, ông chỉ nói, bạn biết đấy, với những trường hợp hiếm hoi, những phát hiện không phải là, bạn biết đấy, không ai sẽ nói, ôi, đó là phát hiện của ai đó. Hãy nói về phát hiện đó. Mọi người sẽ xây dựng dựa trên nó. Vì vậy, bạn là một phần của một quá trình mà bạn sẽ không nhận được công nhận trong dài hạn. Bạn sẽ nhận được công nhận trong ngắn hạn. Và điều đó đưa tôi đến một điểm có lẽ liên quan hơn đến mọi người, không chỉ riêng các nhà khoa học, đó là. Chúng ta đều được đào tạo để làm việc trên những tình huống ngắn hạn này, các lịch trình thưởng, nơi mà, bạn biết đấy, chúng ta đạt được điều gì đó, chúng ta được công nhận. Bạn nhận được điểm A, bạn nhận được điểm B, bạn nhận được một chiếc cúp. Chúng tôi vừa mới trở về từ các cuộc thi điền kinh Olympic ở Oregon.
Nó giống như, bạn biết đấy, bục podium, bạn biết đấy, đồng, bạc, vàng, và vâng, bạn là một phần của một di sản lớn hơn. Bạn đang xây dựng hướng tới một di sản lớn hơn trong những ví dụ mà bạn đưa ra. Nhưng một phần của điều đó là hiểu rằng bạn sẽ không nhận được tín dụng. Bạn sẽ không có tên của mình lớn trên bên hông của tòa nhà. Ý tôi là, tôi không muốn đưa ra quá nhiều ví dụ, nhưng tôi làm việc tại một trường đại học mà có một quỹ tài trợ lớn như một quốc gia, đúng không, chúng tôi rất may mắn khi có quỹ tài trợ đó. Các tòa nhà có tên trên bên hông của chúng. Lý do chúng có tên trên bên hông là vì mọi người đã quyên góp tiền, thường là quyên góp tiền cho trường đại học để có tên của họ trên bên hông tòa nhà để được ghi nhớ. Điều thú vị là vì nhiều lý do, cả lý do xã hội chính trị nhưng cũng vì những lý do khác, những cái tên đó thay đổi theo thời gian. Vì vậy, nếu mọi người biết rằng nếu họ quyên góp một nửa tài sản của mình và tên của họ có thể bị xóa khỏi một tòa nhà trong 200 năm, họ có thể cảm thấy khác đi về điều đó. Vì vậy, các tình huống ngắn hạn là quan trọng. Nhưng một lần nữa, chúng ta gọi đó là Rockefeller Plaza, đúng không? Đó là Lincoln Center được đặt theo tên của một người tên Lincoln, bạn biết đấy, và cứ thế tiếp tục. Vì vậy, nếu mọi người, làm thế nào để chúng ta có thể khiến người bình thường, và tôi coi mình là một người bình thường, làm thế nào để chúng ta làm việc với các tình huống ngắn hạn cho một tương lai mà chúng ta có thể hình dung là tốt hơn cho thế hệ tiếp theo và buông bỏ nhu cầu nhận tín dụng của mình? Một loạt các điểm và câu hỏi tuyệt vời đã được đưa ra. Vì vậy, một phần những gì bạn đang nói đến là di sản ego, đúng không? Bạn đã đề cập đến một tòa nhà, chúng ta sẽ không, nó có thể là bất kỳ tòa nhà nào tại bất kỳ trường đại học lớn nào, tên được khắc bằng đá cẩm thạch. Bạn đã nói 200 năm. Bạn đã đến Berkeley. Tôi đã đến Berkeley. Bạn đã đến nhiều nơi, nhưng anh ấy đã đi vòng quanh, chứng minh rằng bạn có thể đi vòng quanh và vẫn thành công, nhưng có thể bạn nên hoàn thành vào một lúc nào đó. Chúng ta sẽ nói về điều đó sau. Nhưng Sproul Plaza. Vâng.
Sproul Plaza, một nơi của phong trào tự do ngôn luận, mặc dù bây giờ bạn có thể lập luận rằng phong trào này không còn tự do như trước. Đó là điều tôi đã nói. Vâng, tôi đã nói như vậy. Sproul Plaza. Tôi không thể nói cho bạn biết Sproul là ai. Bạn có biết Sproul là ai không? Không. Chính xác. Tôi có thể nói cho bạn về những cánh cung. Tôi có thể nói rằng đó là một phong trào tự do ngôn luận. Tôi có thể nói rằng tôi đã thấy một số ban nhạc biểu diễn ở đó. Tôi có thể nói rằng đây là nơi mà bạn có thể nói bất cứ điều gì và được miễn khỏi việc bị bỏ tù, về cơ bản là bất cứ điều gì. Có thể điều đó vẫn đúng, nhưng tôi không nghĩ vậy. Nhưng tôi không thể nói cho bạn biết Sproul là ai. Câu hỏi về di sản rất quan trọng. Vì vậy, Sproul Plaza, hãy nói 250 năm nữa, cái tên đó có thể, có thể không còn ở đó, quảng trường có thể, nhưng cái tên, có thể nó đã được đổi tên bởi người khác. Vì vậy, đối với những ông trùm công nghiệp có thể bỏ ra vài triệu đô la và đặt tên của họ lên tòa nhà, đó là một hình thức di sản. Điều đó không phải là của mọi người. Nói như vậy, nếu, bạn biết đấy, tôi có ba đứa con. Vậy hãy nói rằng chúng tiếp tục có 2.2 đứa con hoặc gì đó, bạn biết đấy, hậu duệ của tôi. Trong 250 năm, Sproul Plaza có thể vẫn được gọi như vậy hoặc không. Nhưng trong 250 năm, tôi sẽ có khoảng 50.000 hậu duệ. Điều đó thật đáng sợ. Từ vợ tôi. Tôi biết. Đó là một suy nghĩ thú vị. Nó thật thú vị. Đó là một suy nghĩ đáng sợ. Vậy điều gì sẽ ảnh hưởng đến tương lai? Và nhân tiện, nếu bạn muốn tiếp tục cho tiền để đặt tên của bạn lên tòa nhà, xin hãy làm như vậy. Vâng. Không, xin hãy làm điều đó. Xin hãy làm như vậy. Xin hãy. Tôi nên nói rất rõ ràng. Hoạt động từ thiện tại các trường đại học và nơi khác. Mọi người nghĩ rằng đó là, ôi, di sản cá nhân, chắc chắn, cũng trả cho hàng trăm ngàn học bổng. Cơ hội cho mọi người để làm điều đó. Và nghiên cứu. Và bạn cần phải làm điều đó. 100%. Nó rất quan trọng. Nó rất quan trọng. Nhưng đối với người bình thường như bạn hoặc tôi, nếu tôi, nếu, nếu, nếu tôi muốn ảnh hưởng đến tương lai,
Tôi làm như vậy, bởi vì tôi không phải là kiểu người dự đoán tương lai. Công việc của tôi vào thời điểm này, như tôi đã thể hiện trong thực thể sinh học này gọi là Ari Wallach, không phải là để dự đoán tương lai. Mục tiêu của tôi là giúp mọi người đưa ra quyết định tốt hơn hôm nay để chúng ta có những tương lai tốt hơn trong ngắn hạn, trung hạn và những ngày xa xôi sau này.
Vậy điều gì sẽ ảnh hưởng đến 50.000 hậu duệ của Wallach không phải là những gì tôi đã làm vì cái tôi của mình để có được sự công nhận. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến họ. Và chúng ta biết điều này theo nhiều cách từ nhiều lĩnh vực khác nhau, điều sẽ ảnh hưởng đến họ chính là cách tôi đối xử với con cái, vợ và bạn đời của mình cũng như những hành vi mà tôi thể hiện, bởi vì những điều đó trở thành những meme, đúng không? Chúng ta thích, Susan Blackmore có lý thuyết meme, đúng không? Không phải meme trên internet mà tôi xem rất nhiều, mà là những meme thực sự, những đơn vị văn hóa mà chúng ta truyền lại cả theo chiều ngang và theo chiều dọc cho các thế hệ khác, đặc biệt là những người gần gũi nhất với chúng ta.
Nếu bạn muốn ảnh hưởng đến tương lai, có rất nhiều điều bạn có thể làm, đúng không? Giảm dấu chân carbon của bạn, cho tiền, bỏ phiếu… Tôi muốn tất cả những điều đó xảy ra theo cách tích cực. Nhưng cuối cùng, mọi thứ đều là “khỉ thấy khỉ làm”. Cách bạn và tôi tương tác ngay bây giờ sẽ rõ ràng ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta. Mọi người đang lắng nghe hoặc xem, nhưng tất cả những người đang lắng nghe hoặc xem sẽ ảnh hưởng đến cách họ đối xử với người phục vụ cà phê, barista, hoặc cách họ đối xử với bạn đời của mình, cách họ thể hiện những hành vi đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai một cách lớn hơn, tôi sẽ lập luận, hơn hầu hết những cách mà chúng ta nghĩ về việc để lại di sản một cách ích kỷ.
Tôi hoàn toàn đồng ý. Và tôi nghĩ, um, tôi đủ tuổi và thật lòng, tôi rất vui khi đủ tuổi để có thể đưa ra những tuyên bố về việc đủ tuổi để biết rằng, như tôi tin rằng loài người của chúng ta phần lớn là nhân từ.
Tôi cảm thấy rằng hầu hết mọi người, nếu được nuôi dưỡng trong một môi trường ít chấn thương, với đủ nguồn lực, sẽ cư xử rất tốt. Có những ngoại lệ và có thể có những kẻ tâm thần bẩm sinh với hệ thống thần kinh bị rối loạn nghiêm trọng mà họ chỉ cần làm điều ác hoặc cảm thấy, bạn biết đấy, nhưng tôi nghĩ rằng rõ ràng là chấn thương và thử thách có thể tái cấu trúc hành vi và chắc chắn là bộ não, để tạo ra, bạn biết đấy, những gì chúng ta thấy là điều ác, đúng không? Nhưng tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người đều tốt. Vâng. Hầu hết mọi người đều có lòng tốt chân thật. Và tôi nghĩ rằng chúng ta mô phỏng hành vi. Tôi nghĩ rằng phép lịch sự là một điều mà tôi đoán, với tư cách là một người 49 tuổi, tôi đoán, điều đó có khiến tôi trở thành người trung niên không? Tôi đang ở độ tuổi trung niên. Tôi sẽ sống, hy vọng là khoảng một trăm tuổi, nhưng chúng ta sẽ xem. Ung thư Bullet Buster. Tôi sẽ cho đi. Nó phụ thuộc vào việc bạn có đọc hết cuốn sách của mình hay không, đúng không? Ừ, có một phản ứng cho điều đó, mà có thể đi theo cả hai hướng. Tôi thích nghĩ rằng việc đọc cuốn sách một cách đầy đủ sẽ kéo dài cuộc sống thay vì rút ngắn cuộc sống. Vâng. Nhưng, nếu không có gì khác, có thể nó sẽ chữa chứng mất ngủ. Ý tưởng ở đây là nếu chúng ta đầu tư vào việc trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, thì người ta hy vọng rằng những người khác sẽ phản ứng với điều đó theo cách mà bạn đã nói, bạn biết đấy, rằng họ sẽ phản chiếu lẫn nhau. Hành vi tốt sinh ra hành vi tốt. Trong cuộc đời của tôi, tôi đã thấy một sự gia tăng thực sự về số lượng quy tắc và quy định và một sự giảm sút về phép lịch sự, như, và điều mà tôi sẽ gọi là, và tôi không nghĩ đây là một thuật ngữ thực sự, nhưng như phép lịch sự tự phát hoặc phép lịch sự chân thật. Như việc mọi người tốt bụng chỉ để tốt bụng, không phải vì họ sợ hậu quả. Và tôi có một lý thuyết, và tôi sẽ đi qua điều này nhanh chóng. Gần đây tôi đã xem một bộ phim tài liệu về lịch sử của các chương trình trò chơi, nơi tôi đã học được rằng quảng cáo thương mại đầu tiên là trong trận chung kết thế giới khi DiMaggio đang chạy về nhà.
Ghi chép chạy.
Vì vậy, họ đã sử dụng một trò chơi thể thao được truyền hình và phát trên radio để có một quảng cáo đầu tiên.
Sau đó, họ đã có các chương trình trò chơi, mà về cơ bản là quảng cáo cho các sản phẩm.
Đó chính xác là những gì họ đã làm.
Họ đã sử dụng sự tương tác giữa con người như một cách để làm cho nó thú vị hơn giữa các thí sinh và người dẫn chương trình.
Và rồi các chương trình truyền hình thực tế ra đời.
Bây giờ, tôi sẽ lập luận rằng mạng xã hội chính là chương trình truyền hình thực tế và tất cả chúng ta đều có thể tham gia và thể hiện bản thân trong đó.
Và cách mà mọi người có được nhiều, um, hãy nói là sự hiện diện trên chương trình là làm những điều có phần phóng đại hơn.
Đúng vậy.
Hơn cả những điều xa lạ.
Đúng rồi.
Như là, như rất khó.
Um, đã cố gắng và tôi nghĩ đã thành công đến một mức độ nào đó.
Rất khó để tạo ra một kênh mạng xã hội rất, rất phổ biến trong chương trình truyền hình thực tế mà tất cả chúng ta đang tham gia trên mạng xã hội chỉ bằng cách rất tốt bụng với mọi người.
Um, bạn có thể, nhưng điều đó khó hơn nhiều so với việc bạn là một người chơi có sự va chạm cao vì nó ít thú vị hơn.
Có ít kịch tính hơn.
Um, nó đòi hỏi nhiều sự chú ý hơn, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng có những mảng như vậy.
Vì vậy, Lex Friedman từng nói về điều này, như là, có một nền tảng mạng xã hội nào mà mọi người được thưởng cho việc tử tế, cho việc thể hiện phép lịch sự tốt, vì họ thực sự thích điều đó không.
Và, um, tôi nói mạng xã hội vì tôi nghĩ rằng rất nhiều cuộc sống hiện nay đang diễn ra ở đó.
Và đó là cơ hội để tiếp cận mọi người trên các châu lục và xa xôi, um, theo thời gian nữa, đúng không, để ghi lại thời gian.
Vậy đây là câu hỏi của tôi.
Có một phiên bản mạng xã hội nào không chỉ có thời gian tồn tại khoảng 12 giờ, những gì đã được tweet, v.v., những gì đã được retweet không?
Bởi vì tôi sẽ lập luận rằng, và ngay cả những bài đăng mạng xã hội có độ lan truyền cao nhất cũng có thời gian tồn tại khoảng sáu tháng đến một năm.
Có thể không phải ngay cả vậy, có một vài meme, như người đàn ông nhìn cô gái khác đi theo hướng ngược lại, những loại meme đó dường như tồn tại lâu dài, nhưng hầu hết thì không.
Um, vậy có một phiên bản mạng xã hội nào giống như một chiếc hộp thời gian không?
Bởi vì khi tôi nhìn trên internet, như trên YouTube, tôi có thể nói rằng có lẽ có ba hoặc bốn video YouTube, chẳng hạn như bài phát biểu tốt nghiệp của Steve Jobs tại Stanford vào năm 2015. Có thể là bài giảng cuối cùng của Randy Pausch trước khi ông qua đời vì ung thư tuyến tụy, có thể là bài TED Talk của Brené Brown về sự dễ bị tổn thương.
Tôi đang nghĩ chủ yếu trong lĩnh vực tự lực, phát triển cá nhân ở đây.
Và thật lòng mà nói, ngoài những điều đó, và, um, hầu hết mọi thứ dù có phổ biến đến đâu, 100 triệu lượt xem, 200 triệu lượt xem, so với văn học, so với âm nhạc, so với thơ ca, so với nghệ thuật thị giác, thì nó sẽ biến mất.
Đúng không?
Tôi thích nghĩ rằng những tập podcast này sẽ được chiếu tới 30, 40 năm trong tương lai.
Nhưng nếu chúng ta nhìn vào lịch sử của những gì có trên YouTube và chúng ta nhìn vào thời gian tồn tại của bất kỳ bài đăng nào trên mạng xã hội, thì có thể không phải như vậy.
Thực tế, rất có thể là không phải như vậy.
Người ta hy vọng rằng chúng sẽ biến đổi thành một cái gì đó tồn tại lâu dài, nhưng câu hỏi ở đây là, có một phiên bản mạng xã hội nào hoạt động như một chiếc hộp thời gian để dạy những nguyên tắc mà bạn đang nói đến không?
Trong chương trình mà tôi vừa thực hiện, Lịch sử ngắn gọn của Tương lai, một trong những nơi tôi đã đến là những hang động ở miền nam Tây Ban Nha, cách mặt đất 300 feet, rất hiếm vì những gì mà những hang động này có bên trong là những bức tranh tay được thực hiện bởi cả người Neanderthal và Homo sapiens.
Đây là một trong những nơi hiếm hoi mà chúng tồn tại bên cạnh nhau.
Vì vậy, trước khi chúng ta nói về mạng xã hội, chúng ta phải nói về, cái mà thực sự là, là kể chuyện.
Và chúng ta đang cố gắng, trong mạng xã hội, như chúng ta biết hiện nay, chúng ta đang cố gắng kể cho thế giới một câu chuyện về ai chúng ta và những gì tôi đại diện.
Tại sao tôi ở đây và tại sao tôi quan trọng và hãy chú ý đến tôi?
Cuộc sống của tôi có ý nghĩa.
Nhưng khi chúng ta quay trở lại cái hang mà tôi đã đứng ở đó, nơi những bức vẽ đó đến từ, bạn biết đấy,
40, 50.000 năm trước, đây là những loài động vật có mặt ở đây. Đây là thời điểm chúng xuất hiện. Điều này quay trở lại với những khởi đầu của cuộc trò chuyện của chúng ta. Đây là thời điểm trong năm mà bạn nên mong đợi thấy những loài động vật này ở khu vực này, đúng không? Và đó là điều mà Nancy Bardecchi gọi là thời gian làm vườn so với thời gian cơ khí. Vì vậy, khi bạn, bởi vì đó là cách chúng ta đã từng nghĩ từ 40.000 năm cho đến cuộc cách mạng nông nghiệp, khoảng 12.000, 10.000, 12.000 năm trước cho đến có lẽ vài trăm năm trước, chúng ta không nhớ rằng kim phút chỉ tồn tại trên đồng hồ analog bắt đầu khoảng 200 năm trước. Chúng ta chỉ, vâng, chúng ta không, chúng ta không nghĩ theo phút. Chúng ta hầu như không nghĩ, nhìn vào, đồng hồ như chúng ta biết, đồng hồ cơ khí như chúng ta biết chỉ xuất hiện trong cuộc cách mạng công nghiệp và đặc biệt khi chúng ta bắt đầu có tàu hỏa. Nhớ về đường sắt xuyên lục địa. Có phải tất cả đều là đồng hồ mặt trời không? Đúng, đó là Stonehenge, đó là đồng hồ mặt trời, đó là các mùa, đúng không? Cách mà chúng ta sẽ nghĩ về tương lai, đúng không? Khi mọi người nói, ôi, Ari, bạn là một người dự đoán tương lai, như thế này là những người như bạn luôn tồn tại. Không, ý tưởng về tương lai là thứ gì đó ở ngoài kia sẽ thống trị chúng ta là khá mới mẻ vì cho đến vài trăm năm trước, Ari và Andy, chúng ta đã làm chính xác những gì mà có lẽ cha chúng ta đã làm và con cái chúng ta sẽ làm chính xác những gì chúng ta đã làm. Không có sự tiến hóa nào trong cấu trúc xã hội, nhưng vào thời điểm, như chúng ta, tôi đoán có thể lập luận rằng tôi đã làm rất nhiều điều mà cha tôi đã làm. Ông ấy là một nhà khoa học và có những lĩnh vực khác trong cuộc sống, nhưng vâng. Điều này quay trở lại với việc mô hình hóa hành vi, đúng không? Đúng. Dự đoán số một, nếu ai đó sẽ đọc báo, là nếu cha mẹ họ đọc báo. Vâng, vì vậy tôi có thể nghi ngờ ai đó sẽ mở báo và chọc nó từ phía sau khi tôi muốn sự chú ý của anh ấy. Chúng ta có thể nói về điều đó trong một giây, phần sự chú ý.
Và khi tôi nhìn, khi tôi nhìn vào, khi tôi bắt đầu trả lời câu hỏi của bạn về mạng xã hội, tôi nhìn nhận nó như một nhà nhân chủng học từ hành tinh Mars. Đó là cách tôi tiếp cận mọi tình huống. Tôi muốn hỏi, tại sao chúng ta lại làm những gì chúng ta đang làm? Làm thế nào mà điều đó xảy ra? Và chúng ta có thể học hỏi từ điều đó như thế nào để có thể đi theo một hướng khác nếu chúng ta chọn? Tất cả những câu chuyện đều là một cách thực hiện việc truyền tải văn hóa của các meme, các ý tưởng, các cách sống để chúng ta có thể phát triển và tiến lên như một loài.
Vậy nếu bạn lấy điều đó như một sự thật, mạng xã hội hiện tại là gì, nếu không phải là một loại hành lang gương phản chiếu văn hóa của chúng ta ngay bây giờ. Họ sẽ nói gì 200 năm nữa khi họ nhìn vào những bài đăng này với những lượt thích và những thứ mà, các chỉ số mà chúng ta sử dụng để đánh giá bản thân một cách cá nhân và nói, cái gì đã xảy ra với loài người?
Tôi muốn tạm dừng một chút để cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một loại đồ uống điện giải có đầy đủ những gì bạn cần và không có những gì bạn không cần. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali ở tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường. Bây giờ, tôi và những người khác trong podcast đã nói rất nhiều về tầm quan trọng sống còn của việc cung cấp đủ nước cho chức năng não bộ và cơ thể đúng cách. Nghiên cứu cho thấy rằng ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất.
Cũng quan trọng là bạn cần có đủ điện giải để cơ thể và não bộ của bạn hoạt động tốt nhất. Các điện giải, natri, magiê và kali rất quan trọng cho sự hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh. Để đảm bảo rằng tôi nhận được đủ lượng nước và điện giải, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng và tôi uống nó ngay lập tức vào buổi sáng.
Tôi cũng uống nước có hòa tan các nguyên tố trong suốt bất kỳ loại bài tập thể chất nào mà tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng nếu tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cũng như điện giải. Nếu bạn muốn thử các nguyên tố, bạn có thể truy cập drinkelement.com/huberman, được đánh vần là drinklmnt.com/huberman, để nhận một gói mẫu miễn phí của các nguyên tố với việc mua bất kỳ loại bột uống nào của họ. Một lần nữa, đó là drinkelement.com/huberman để nhận gói mẫu miễn phí.
Tôi có nghĩa là, một trong những lý do tôi yêu thích sinh học là vì, đúng vậy, chúng ta đang tiến hóa như một loài, nhưng tôi sẽ lập luận rằng điều đó diễn ra đủ chậm để bất kỳ kiến thức cơ bản nào về sinh học của cơ thể con người đều là một sự thật cốt lõi về chúng ta từ rất lâu trước đây và bây giờ, và rất có thể sẽ tiếp tục như vậy trong tương lai. Tất nhiên, công nghệ sẽ thay đổi điều đó, y học sẽ thay đổi sinh học của chúng ta, v.v., nhưng tôi cảm thấy rất bình yên với điều đó và hầu hết các “giao thức” mà tôi mô tả trong podcast về việc tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, v.v., nhịp sinh học, v.v., đã là cốt lõi của sinh học và sức khỏe của chúng ta cách đây 100.000 năm và rất có thể sẽ vẫn là cốt lõi của sinh học của chúng ta 100.000 năm sau.
Do đó, tôi lo lắng về bất kỳ công nghệ nào rút ngắn thời gian động lực và phần thưởng của chúng ta, và tôi sử dụng mạng xã hội, vì vậy tôi không phải là người chống lại mạng xã hội theo bất kỳ cách nào. Thực tế, tôi khá ủng hộ miễn là nó được kiểm soát, tôi sẽ để ý tưởng của Jonathan Haidt, tôi thực sự thích những điều đó, nhưng để tôi nói như thế này, nếu tôi đến Las Vegas, nơi tôi thực sự thích đến từ thời gian này đến thời gian khác, tôi không phải là một con nghiện cờ bạc, tôi đoán nếu tôi nói điều đó đủ nhiều lần, mọi người sẽ nói tôi là một con nghiện cờ bạc, nhưng tôi thích chơi một chút roulette hoặc máy đánh bạc, tôi chơi tất cả những trò chơi cấp thấp không yêu cầu suy nghĩ, và tôi thường chơi khá tốt vì lý do nào đó, có lẽ vì tôi biết khi nào thì nên rời đi, nhưng Vegas hoàn toàn xoay quanh tư duy ngắn hạn và phần thưởng ngắn hạn. Nó thực sự được thiết kế theo mọi khía cạnh để khiến bạn quên rằng có những khoảng thời gian dài hơn.
Đó là lý do tại sao hầu hết các sòng bạc không có ánh sáng tự nhiên.
Không có đèn, không có đồng hồ trong nhiều sòng bạc.
Lịch trình thưởng ngẫu nhiên, không liên tục ở đó được thiết kế để giữ bạn chơi, và tôi sẽ lập luận rằng nhiều mạng xã hội cũng giống như vậy.
Không phải tất cả, nhưng nhiều thứ trong số đó là như vậy.
Sự thích và phản hồi trong một số trường hợp là điều mà mọi người muốn, họ muốn tranh cãi vì họ thích cảm xúc đó.
Các thuật toán tìm ra bạn để rút ngắn khoảng thời gian của bạn.
Khi mọi người nói rằng chúng ta đang mang theo một chiếc máy đánh bạc nhỏ trong túi suốt cả ngày với chiếc smartphone của mình, tôi thực sự nghĩ rằng điều đó là đúng.
Tôi nghĩ điều đó là đúng.
Tuy nhiên, nó giống như một sòng bạc, nơi mà sòng bạc chứa đủ loại trò chơi khác nhau và họ sẽ tìm ra trò chơi mà bạn thích.
Một số người thích chơi roulette, tôi tình cờ thích chơi roulette.
Một số người thích craps, một số người thích poker.
Một số người thích đặt cược vào một trận đấu mà bạn có thể ngồi suốt trận với khả năng thắng.
Một người bạn của tôi, người thực sự là một cố vấn về nghiện, đã nói: “Nghiện cờ bạc là tồi tệ nhất trong tất cả các loại nghiện.”
Tại sao?
Bởi vì lần tiếp theo thực sự có thể thay đổi mọi thứ, khác với nghiện rượu hoặc nghiện ma túy hoặc các hình thức nghiện khác, nơi mà lần tiếp theo chỉ đưa bạn đi xa hơn.
Trong cờ bạc, có khả năng thực tế rằng lần tiếp theo có thể thay đổi mọi thứ, và điều đó phá hủy cuộc sống.
Nếu chúng ta đang mang theo một sòng bạc trong túi, làm thế nào để chúng ta thoát khỏi tư duy đó, chưa nói đến việc sử dụng công cụ đó để đầu tư dài hạn cho tương lai?
Đây là điều tôi muốn biết.
Làm thế nào để chúng ta bước vào kịch bản vẽ tranh trong hang động ẩn dụ?
Điều đó có nghĩa là những câu chuyện mà tôi thấy trên mạng xã hội hôm nay có thể không có ý nghĩa gì đối với tương lai của tôi, có thể.
Có khả năng cao, đúng vậy.
Tôi cần được thông báo, nhưng tôi đã thấy các cuộc tranh luận.
Tôi cần nghe thêm bao nhiêu về những gì đã xảy ra trong các cuộc tranh luận từ những người khác? Có lẽ là không có gì cả. Không có thông tin mới ở đó. Điều duy nhất có thể xảy ra là tôi có thể bị cuốn vào cái vòng xoáy nhỏ của bể nước triều, đó là cuộc tranh luận về cuộc tranh luận, hoặc cuộc tranh luận về cuộc tranh luận về cuộc tranh luận. Cần một tâm trí mạnh mẽ để tách mình ra khỏi tất cả những điều đó, chứ đừng nói đến việc tham gia vào những suy nghĩ dài hạn này. Có lẽ đây là lý do tại sao David Goggins luôn chạy bộ và ghét mạng xã hội đến vậy, mặc dù anh ấy đã sử dụng nó để truyền tải thông điệp của mình một cách tốt đẹp. Chúng ta có thể làm gì để thoát khỏi tư duy và hành vi tìm kiếm phần thưởng ngắn hạn đó? Chúng ta có thể làm gì thay vào đó? Có phải là đi vẽ trên vách đá trong hang động? Có phải là viết một cuốn sách? Chúng ta làm điều đó như thế nào? Hãy đánh dấu vào ô rằng chúng ta cần chăm sóc con cái. Chúng ta cần chăm sóc sức khỏe của mình. Chúng ta cần có giấc ngủ. Giả sử rằng chúng ta đang chăm sóc những điều cơ bản về sức khỏe và sự an lành, điều đó cũng không để lại nhiều thời gian sau đó. Vậy chúng ta nên làm gì? Những câu chuyện nên đi đâu? Chúng ta để chúng ở đâu? Tôi cảm thấy rất đam mê về điều này vì tôi dành cả cuộc đời mình cho nó, và tôi dạy sinh học vì tôi tin rằng nó là nền tảng và vượt thời gian. Tôi quan tâm đến tương lai, và tôi nhận thức rõ rằng trong 30 năm nữa, ý tưởng rằng có một người trên internet nói về tầm quan trọng của việc nhận ánh sáng mặt trời vào buổi sáng, chắc chắn điều đó có thể xảy ra, nhưng có lẽ không ai sẽ quan tâm, giống như tôi nhận ra giữa sự nghiệp khoa học của mình rằng chắc chắn tôi đã được bổ nhiệm ở Stanford, đã giành được một số giải thưởng, thích nghiên cứu, thích những ngày tháng hàng ngày, nhưng tôi nhận ra, được rồi, tôi cảm thấy tốt về những đóng góp nghiên cứu mà chúng tôi đã thực hiện, nhưng tôi biết rằng mọi người sẽ không nói, ôi, Huberman đã phát hiện ra điều này vì tôi đã quên những người ở 32 năm sau, và tôi biết tài liệu rất rõ. Vậy làm thế nào để bạn hòa hợp những khung tư duy khác nhau này? Đó là một câu đố.
Chà, đây là một câu hỏi cơ bản của thời đại chúng ta, đó là mục đích của loài người chúng ta ở đây trên Trái Đất là gì?
Và trong hàng ngàn năm, câu hỏi đó đã được tôn giáo trả lời.
Ý tưởng về việc chúng ta là ai và tại sao chúng ta ở đây thường được trả lời trong thế giới bên kia, nhưng rồi bạn bè của chúng ta, lý trí và logic, cùng với thời kỳ phục hưng và ánh sáng đã xuất hiện, và như Nietzsche đã nói, tôi sẽ trích dẫn nguyên văn, “Chúa đã chết, và giờ thì chúng ta cơ bản là gặp rắc rối.”
Nhưng tôi không tin điều đó.
Ý tôi là, tôi tin vào Chúa.
Tôi đã công khai nói điều đó trước đây, và có nhiều người tin vào Chúa trong thế giới bên kia.
Nhưng việc điều hướng cuộc sống hàng ngày vẫn khó khăn.
Vì vậy, tôi muốn tách biệt những gì lý trí khoa học và phương pháp khoa học đã làm.
Nếu nó không thực sự giết chết Chúa, thì điều nó thực sự làm là giết chết những cấu trúc đã xuất hiện để trung gian giữa chúng ta và Chúa, tức là nhà thờ, và đây không phải là một cuộc trò chuyện về thần học.
Đây là một cuộc trò chuyện về cấu trúc và quyền lực.
Vậy khoa học đã phá hủy tôn giáo?
100%.
Nó đã phá hủy những câu chuyện mà tôn giáo đã kể cho chúng ta về mục đích lớn hơn của chúng ta.
Bởi vì điều đã xảy ra, nhìn xem, thường thì mọi người sẽ nói, “Chà, khoa học đã phá hủy Chúa và phá hủy tôn giáo vì nó đã cho chúng ta biết chúng ta đến từ đâu.
Chúng ta không đến từ bảy ngày mà Chúa đã quay trái đất và tạo ra các thiên đường trong bảy ngày.”
Tôi nghĩ chúng ta đang ở một điểm mà chúng ta bắt đầu nhận ra rằng khoa học thực sự cho chúng ta biết, quay ngược lại 13,7 tỷ năm trước đến vụ nổ lớn, chúng ta có thể tranh cãi về con số đó.
Đến hôm nay, khoa học đang cho chúng ta biết chúng ta đã đến điểm này như thế nào.
Điều mà khoa học không thể làm và công nghệ không thể làm là cho chúng ta biết chúng ta nên đi đâu.
Vì vậy, điều tôi không nói là Chúa nên cho chúng ta biết, hay tâm linh.
Điều tôi đang nói là–
Bạn sẽ không tranh luận rằng bạn có thể bảo Chúa nói gì với chúng ta.
Không.
Tôi sẽ không tranh luận.
Nhưng thuật ngữ bạn vừa nói, rằng khoa học và công nghệ không thể cho chúng ta biết chúng ta cần đi đâu.
Không.
Nhìn này– chúng ta bắt đầu từ– chúng ta bắt đầu– công việc mà tôi làm, tư duy mà tôi đang ủng hộ, tôi gọi là con đường dài.
Con đường dài dựa trên ba trụ cột.
Đây là những loại– để sử dụng thuật ngữ của bạn, có ba giao thức.
Một, sự đồng cảm xuyên thế hệ.
Sự đồng cảm với chính mình, sự đồng cảm với quá khứ, và sau đó là sự đồng cảm với tương lai.
Bạn cần ba điều đó.
Trụ cột thứ hai là tư duy về tương lai.
Bạn sẽ nhận thấy đó là tương lai với chữ S, thay vì tương lai số ít.
Bởi vì chúng ta thường nghĩ về tương lai như một danh từ, cái gì đó ở ngoài kia, thay vì điều mà tương lai thực sự là, đó là một động từ.
Đó là điều mà chúng ta làm.
Sau đó, trụ cột cuối cùng, cái mà khó khăn nhất để chúng ta hiểu, là ý tưởng về telos, mục tiêu tối thượng, mục đích tối thượng.
Chúng ta ở đây để làm gì?
Vì vậy, tất cả chúng ta đều chịu ảnh hưởng từ cái mà tôi gọi là thiên kiến về tuổi thọ.
Nơi mà đơn vị thời gian quan trọng nhất đối với Andrew Huberman là từ khi bạn sinh ra cho đến khi bạn chết.
Chúng ta đều được lập trình theo cách đó.
Bởi vì đó là tài liệu, là khoa học mà tôi lớn lên cùng.
Tôi lớn lên và tôi muốn trở thành một nhà di truyền học.
Đó là nơi tôi bắt đầu.
Những gì tài liệu nói với chúng ta như một thực thể sinh học là đơn vị thời gian quan trọng nhất là từ khi tôi sinh ra cho đến khi tôi chết.
Nhưng thực tế đối với loài của chúng ta, và điều này đã diễn ra hàng trăm ngàn năm, là những điều này thực sự chồng chéo lên nhau.
Tôi đến từ cha mẹ của mình, sau đó tôi ở đây, và bây giờ là con cái của tôi.
Đây không phải là những đơn vị riêng biệt.
Có sự chồng chéo lớn về văn hóa, cảm xúc, tâm lý của những gì tôi nhận được từ họ, những gì tôi đang truyền lại cho con cái của mình.
Nhưng điều xảy ra trong một xã hội có thiên kiến về tuổi thọ, cái mà chúng ta đang sống ngay bây giờ, là chúng ta đã mất đi telos.
Chúng ta đã mất đi mục tiêu tối thượng hoặc mục đích cho loài của chúng ta, cho nền văn minh của chúng ta trên hành tinh này.
Tôi sẽ không nói cho bạn biết điều đó là gì.
Những gì tôi sắp nói là, khi bạn không còn điều đó, vì Chúa không còn trong bức tranh, tôn giáo không còn trong bức tranh, chúng ta lúng túng và đang tìm kiếm các tiêu chí để đánh giá.
Tôi có đang làm điều đúng không?
Tôi có quan trọng không?
Liệu mọi người có biết tôi là ai 200 năm nữa không?
Liệu cảm giác về mục đích của tôi có liên quan đến điều gì lớn hơn không, và khi không có những cấu trúc tôn giáo lớn hơn mà chúng ta đã có trong hàng ngàn năm, câu trả lời là không.
Nhưng vẫn còn nhiều người trên hành tinh tin vào Chúa và theo tôn giáo.
Đúng vậy.
Nhiều hơn so với những người theo tôn giáo.
Vậy điều đó có nghĩa là họ miễn nhiễm với sự nhầm lẫn này không?
Thực ra không, vì có những sự nhầm lẫn khác phát sinh từ điều đó.
Có những tôn giáo khác được thực hành ở phần lớn các nơi trên thế giới, và đây là nơi tôi sẽ nhận được nhiều thư ghét, chủ yếu liên quan đến quyền lực, cưỡng chế và kiểm soát.
Không phải trong bản chất của nó.
Không phải trong bản chất của nó.
Và tôi sẽ nói điều đó cho mọi tôn giáo lớn.
Đúng vậy.
Tôi sẽ nói rằng bản chất của mọi tôn giáo đều là về tình yêu.
Bản chất là về tình yêu và sự giải phóng khỏi điều kiện con người để kết nối với điều gì đó lớn hơn, để kết nối với thần thánh.
Vấn đề là khi các mô hình kinh doanh cản trở, đúng không?
Đúng vậy.
Giống như bất cứ điều gì.
Giống như bất cứ điều gì.
Nhưng điều đó cũng đúng với khoa học.
Ý tôi là, tôi biết rất nhiều về các mô hình kinh doanh của khoa học.
Bạn đã đề cập đến điều đó trước đây, đúng không?
Khoa học, không còn giống như, bạn biết đấy, khoa học thuần túy kiểu Medici nơi bạn thực hiện những điều này.
Nó đã được công bố.
Nó đã bị lãng quên.
Có các mô hình kinh doanh.
Chúng ta có thể đưa nó từ phòng thí nghiệm ra ngoài, chúng ta có thể làm 100% và đó là một phần của nơi chúng ta đang ở.
Điều tôi đang yêu cầu khi chúng ta có cuộc trò chuyện về những điều mà chúng ta nói là hãy vươn lên khỏi khoảnh khắc hiện tại này và nói rằng hầu hết các loài động vật có vú tồn tại trên trái đất khoảng một triệu năm.
Từ khi chúng xuất hiện cho đến khi chúng tuyệt chủng.
Chúng ta đang ở trong một phần ba đầu tiên của trò chơi này, đúng không?
Điều đó thật an ủi.
Vâng.
Chúng ta đang ở trong đó.
Bởi vì tôi cứ nghe về việc, bạn biết đấy, rằng chúng ta gần đến nơi rồi.
Vậy là chúng ta đã đi được khoảng một phần ba chặng đường.
Chúng ta đang ở dưới đáy.
Chúng ta đang ở dưới đáy của phần ba cuối.
Ôi trời ơi.
Được rồi.
Chà, cuối cùng bạn đã nói điều gì đó khiến tôi, tôi chỉ đùa thôi.
Không, có rất nhiều điều bạn đã nói khiến tôi có niềm tin vào tương lai của chúng ta, đặc biệt là việc bạn đang nói về điều này.
Xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng tôi sẽ khen bạn.
Vậy nên có lẽ tôi sẽ ngừng nói bây giờ.
Điều đáng chú ý nhất là, bạn biết đấy, tôi nghĩ bạn là người đầu tiên bên ngoài nhánh phụ của khoa học thần kinh, mà là một nhánh rất nhỏ, những người nghiên cứu về nhận thức thời gian để thực sự gọi sự chú ý của mọi người rằng bộ não con người có thể mở rộng hoặc thu hẹp nhận thức về thời gian.
Và chúng ta làm điều này suốt cả ngày, trong những tình huống có tính nổi bật cao, căng thẳng cao, phấn khích cao, cuộc sống và suy nghĩ làm cho khoảng mở hẹp lại, đúng không?
Nó thu hẹp khoảng mở và khiến chúng ta rất giỏi trong việc xử lý mọi thứ trong hiện tại, vượt qua ngày tiếp theo hoặc giờ tiếp theo, sụp đổ, đi và tiếp tục.
Lặp lại, lặp lại, lặp lại.
Đó là điều ngược lại với những gì các nhà Phật học truyền thống đã nói, đó là phải hiện diện để thấy được sự vô thời gian, lý do tại sao tôi là một fan lớn của, tôi quên tên rồi.
Đó là, chúng ta sẽ phải thêm điều này vào, lời cầu nguyện Asatoma, nói về việc giải thoát tôi khỏi bản chất bị ràng buộc bởi thời gian của ý thức để đến với sự vô thời gian nghe rất huyền bí.
Nhưng điều họ thực sự đang nói là hãy đưa tôi ra khỏi chế độ căng thẳng sang chế độ thư giãn cho phép tôi thấy cách mà hiện tại liên kết với quá khứ và liên quan đến tương lai, điều này không thể thực hiện được khi chúng ta đang căng thẳng cố gắng tìm cách đến một nơi nào đó trong giao thông để đón trẻ con để chúng không phải chờ bên ngoài trường học một mình.
Không thể.
Bạn, bạn, bạn không thể, hai hơi thở sâu và một hơi thở dài ra, như vậy có tác dụng làm giảm mức độ kích thích tự động của bạn, giúp bạn điều hướng tình huống đó tốt hơn.
Nhưng đó là những cá nhân cực kỳ hiếm hoi nghĩ rằng, ừ, bạn biết đấy, điều này liên quan đến một khoảng thời gian lớn hơn, như khi chúng ta bị căng thẳng, đường chân trời trở nên gần gũi hơn.
Vì vậy, bạn là một trong những người đầu tiên nói về mối quan hệ động này với đường chân trời đó.
Có cách nào để chúng ta có thể tận dụng sự ngay lập tức của trải nghiệm của mình, thực tế đó để thực sự tạo ra những công cụ hữu ích cho tương lai không?
Chẳng hạn, trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm, chúng ta đã nói về khái niệm hộp thời gian.
Tôi đã giữ một hộp thời gian trong một thời gian dài.
Ý tưởng đầu tiên cho điều này đến khi tôi còn là một đứa trẻ, chúng tôi thường xây dựng các ramp trượt ván ở sân sau và tôi sẽ không bao giờ quên rằng ngay trước khi chúng tôi đặt lớp ván ép đầu tiên, chúng tôi đã đặt một hộp thời gian vào đó.
Chúng tôi đều viết những ghi chú nhỏ và làm những điều, tôi nghĩ, um, ai đó đã bỏ một ít kẹo vào đó hay gì đó.
Đó là một khái niệm khá thú vị, đúng không?
Nhưng mạng xã hội đối với tôi dường như không giống như một hộp thời gian.
Tôi cảm thấy nó chỉ sẽ bị lật đi, lật lại, lật lại.
Những hộp thời gian thực sự của trải nghiệm con người là gì?
Vì vậy, bạn đã nói về tôn giáo, giáo lý tôn giáo, Kinh Thánh, Koran, Torah, là ba cái lớn nhất.
Và còn nhiều cái khác, tất nhiên.
Nhưng đó là ba cái lớn nhất, Kinh Thánh, Koran, Torah, đó là ba hộp thời gian lớn.
Sau đó, chúng ta có văn học, âm nhạc, thơ ca, nghệ thuật thị giác, như tranh vẽ, bản vẽ và điêu khắc.
Còn gì nữa không?
Vì vậy, hãy đưa điều này xuống cá nhân, như một trong những thực hành của tôi là, hoặc tôi sẽ đi qua một vài trong số chúng.
Vì vậy, một trong số đó, nếu bạn đến nhà tôi, mà hy vọng, bạn biết đấy, bạn sẽ đến.
Bạn sẽ ở đây.
Vâng, nhưng, bạn biết đấy.
Đã một thời gian rồi.
Đã một thời gian rồi.
Đó là một lời phàn nàn.
Đó là, bạn biết đấy.
Tôi không biết, nếu tôi chưa mời bạn, chúng ta sẽ nói về điều đó sau.
Bất cứ khi nào tôi đến Manhattan, tôi gặp khó khăn trong việc ra khỏi Manhattan.
Điều đó đúng.
Vì vậy, chúng tôi có một kệ với một đống ảnh gia đình.
Và bạn biết đấy, có những bức ảnh của ông bà tôi, cha mẹ tôi, tôi, và các con tôi.
Và bên phải của điều đó, thực sự có một khung ảnh trống.
Chỉ là trống không.
Bạn biết đấy, tôi có ba đứa trẻ, chúng còn nhỏ, nhưng khung ảnh trống đó đại diện cho các cháu của tôi hoặc các thế hệ tương lai.
Đó chỉ là một điều mà tôi có thể ngay lập tức nhìn thấy những gì tôi nghĩ về các quyết định.
Đó là những gì tôi đã nói. Con đường dài là một tư duy.
Vì vậy, có rất nhiều điều phức tạp và nó cũng là một câu thần chú.
Vì vậy, khi tôi cãi nhau với vợ hoặc khi tôi có cuộc trò chuyện với bạn hoặc bất kỳ điều gì như vậy và tôi, và tôi ngay lập tức có phản ứng kích thích, nơi tôi muốn hành động trong ngắn hạn, nhưng tôi thực sự muốn thấy bức tranh lớn hơn.
Và một lần nữa, điều này rất tự tham chiếu.
Tôi hiểu điều đó.
Tôi sẽ chỉ nói con đường dài.
Tôi sẽ hỏi, chúng ta thực sự đang cố gắng làm gì ở đây?
Điều này thực sự là về cái gì?
Và điều đó, bởi vì tôi đã làm điều này đủ lâu, đã đưa tôi trở lại.
Vì vậy, khi tôi thấy khung ảnh trống thứ ba, nó luôn nhắc nhở tôi rằng tôi ở đây vì một phân đoạn này.
Có một phân đoạn trước đó và có một phân đoạn sẽ đến sau tôi.
Và cách tôi tương tác hàng ngày sẽ ảnh hưởng đến điều đó.
Xa đến đâu?
Vì vậy, chỉ một vài câu hỏi cụ thể hơn về bạn, vì tôi nghĩ những gì bạn đang làm ở đây là bạn đang cụ thể hóa một quy trình, một giao thức, nếu bạn muốn, mà bất kỳ ai cũng có thể sử dụng.
Và tôi sẽ lập luận rằng sự chuyển đổi từ ảnh in, chủ yếu từ ảnh in sang ảnh điện tử đã làm cho điều này trở nên vấn đề.
Bạn biết đấy, ý tôi là, nó đã làm cho một số điều trở nên đơn giản hơn.
Như nếu bạn thay đổi mối quan hệ, bạn có thể chỉ cần xóa một thư mục thay vì phải thực sự lấy những bức ảnh từ một mối quan hệ trước đó và đảm bảo rằng chúng không còn ở đó trong trường hợp mối quan hệ tiếp theo của bạn sẽ hiểu rằng điều đó có thể gây ra vấn đề.
Tôi không nói từ kinh nghiệm ở đây.
Nhưng những bức ảnh của bạn có từ bao xa?
Thật thú vị.
Những bức ảnh của ông bà tôi, cả hai đều đã chết trong cuộc diệt chủng Holocaust, đã được cha tôi lưu giữ,
người đã tham gia Thế chiến II, chiến đấu với lực lượng ngầm Do Thái, đã đi qua châu Âu đến
Cuba và Mexico, nơi ông cuối cùng gặp mẹ tôi và tôi đã ra đời.
Những bức ảnh mà chúng tôi có, ông đã giữ trong ví suốt nhiều thập kỷ và ông đã
có chúng được phục hồi và chuyển giao lại.
Đó là những gì chúng tôi có từ xa xưa.
Vậy là ông bà.
Đúng vậy.
Bạn có ba đứa trẻ và sau đó bạn có một khung ảnh trống.
Và bạn cùng tuổi với tôi, bạn 50 hay 49?
49.
49.
Cảm ơn bạn.
Nhưng bạn có vẻ khỏe mạnh.
Có.
Và dường như trẻ trung, đúng không?
Đúng vậy.
Bạn có năng lượng.
Bạn luôn có rất nhiều năng lượng.
Đúng vậy.
Bạn từng tự gọi mình là Ari Ferrari.
Bạn nói bạn giống như một chiếc Ferrari.
Đó là lý do họ gọi bạn là Ari.
Tôi không nghĩ đây là một cái tên.
Ari và tôi đã biết nhau từ khi còn nhỏ.
Anh ấy luôn có rất nhiều năng lượng.
Anh ấy đã bị thương khi còn trẻ và phải bó bột toàn bộ phần dưới cơ thể, và anh ấy sẽ nhảy múa trên sàn bằng tay, giống như David Goggins sẽ chạy trên máy chạy bộ bằng tay ngay cả khi không thể di chuyển chân.
Được rồi.
Vì vậy, có khả năng bạn sẽ gặp cháu của mình.
Hy vọng vậy.
Đúng vậy.
Nếu Chúa muốn, bạn sẽ gặp cháu của mình.
Nhưng có lẽ không gặp chắt của bạn.
Có lẽ không.
Được rồi.
Chà, tôi có một công cụ khác.
Nhưng để tôi nói một điều.
Đúng vậy.
Có lẽ sẽ gặp chúng về mặt sinh học, như theo nghĩa rằng khối tế bào lớn này có lẽ sẽ không gặp được chắt của tôi, nhưng chúng ta sẽ gặp nhau.
Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng cách mà tôi đã mô hình hóa việc sống trong thế giới này với các đối tác,
dù là vợ tôi, con cái tôi, hay đồng nghiệp kinh doanh, rằng mô hình đó, con cái tôi sẽ có mặt trong phòng
đôi khi khi tôi tham gia các cuộc gọi công việc, đúng không?
Bạn biết đấy, không có gì bí mật và chúng sẽ nghe thấy, chúng sẽ nghe thấy ở phía nền.
Họ sẽ nghe cách tôi tương tác, cách tôi hiện diện trong khoảnh khắc con người hiện tại.
Họ đang học hỏi, họ đang tiếp nhận.
Đó là cách tôi sẽ gặp các chắt của mình.
Đó là cách tôi sẽ có mặt trong phòng với họ.
Cách tôi đã sống sẽ ảnh hưởng đến 30 hoặc 40 thế hệ sau đó, đến 50.000 hậu duệ mà tôi đã đề cập trước đó, 250 năm nữa, tôi sẽ gặp họ.
Tôi sẽ ở bên họ.
Họ có thể không biết tên tôi, không biết tôi là ai, nhưng hy vọng rằng cách họ đối xử với người lạ hoặc cách họ tương tác với bạn đời của họ sẽ được hình thành từ cách tôi đã làm, mô hình hành vi đó, sự truyền đạt đó.
Vâng, tôi hiểu và điều đó thật thú vị vì tôi nghĩ rằng, ồ, và bạn đang trên internet, vì vậy mọi người sẽ thấy bạn trên internet, có lẽ ít nhất, bạn biết đấy, tôi nghĩ 30, 50 năm nữa nếu bạn tìm kiếm tên của mình hoặc bất cứ điều gì được gọi như vậy vào lúc đó, Google, bạn biết đấy, tôi gặp rắc rối mỗi khi tôi nói về việc tìm kiếm trên Google, mọi người nói, “Tại sao bạn không nói về một cái khác?”
Bởi vì đó là cái mà mọi người đều sử dụng trừ khi bạn sử dụng DuckDuckGo vì bạn sợ những gì mọi người có thể thấy, vì vậy khi ai đó đưa ra một cái thực sự tốt hơn, có thể bạn sẽ bị thay thế, nhưng trong khi đó, Google, vì vậy họ sẽ có thể, các chắt của bạn có thể biết đến bạn ở đó.
Họ có thể nghe cuộc trò chuyện này, chính cuộc trò chuyện này.
Tôi nghĩ đó là một phần lý do tại sao mọi người tham gia mạng xã hội, không chỉ để tiêu thụ, mà họ muốn để lại một cái gì đó.
Có lẽ họ không suy nghĩ về điều đó một cách có ý thức, nhưng họ muốn để lại một cái gì đó cho tương lai.
Tôi sử dụng một công cụ mà tôi học từ một người bạn.
Anh ấy có cái này, cuộc sống của bạn trong, cuộc sống của bạn trong các tuần, tôi nghĩ nó được gọi như vậy, và đó là cái này, bạn biết đấy, bạn điền vào biểu đồ nơi bạn ghi ngày sinh của mình, bạn ghi tuổi thọ dự đoán của mình.
Vì vậy, đối với tôi, tôi ghi 100, điều đó cảm thấy tốt với tôi.
Tôi không quan tâm đến việc sống nhiều hơn 100 trừ khi có một công nghệ nào đó cho phép tôi làm điều đó với nhiều sức sống và bạn bè của tôi sẽ ở xung quanh.
Vậy, bạn đánh dấu những ô nhỏ này.
Và tôi đã làm điều đó sáng nay, thực ra, và, bạn biết đấy, tôi chưa đi được nửa chặng đường, nhưng tôi đã đi được khoảng nửa chặng đường.
Và thật thú vị khi thấy cuộc sống của bạn qua hình thức đó.
Bạn sẽ cảm thấy, ôi, thật tuyệt, điều này có thể truyền cảm hứng cho việc ra quyết định tốt hơn vì chúng ta có thể mất dấu nơi mình đang ở trong thời gian.
Và một số người trong chúng ta, bao gồm cả tôi, không giỏi trong việc theo dõi thời gian.
Những người đã từng chờ tôi trong một cuộc hẹn biết điều này, tôi không, tôi theo dõi, tôi rất định hướng trong không gian, nhưng không giỏi trong việc định hướng thời gian.
Vì vậy, vấn đề với những biểu đồ này là, hoặc những bức ảnh trên kệ, tôi sẽ lập luận rằng, chúng có ích rất lớn.
Nhưng vấn đề là chúng không nằm ở vị trí nổi bật trong ý thức của chúng ta suốt cả ngày.
Đúng không? Như tôi đã điền vào biểu đồ đó.
Tôi thậm chí không nghĩ về nó nữa cho đến bây giờ.
Và khi chúng ta bị áp lực với một quyết định, trong một số trường hợp, chúng ta có cơ hội lùi lại và nói, được rồi, nhìn vào bức tranh lớn hơn, tôi phải đi bên trái ở đây, mặc dù tôi muốn đi bên phải.
Đây là điều đúng đắn cho bức tranh lớn hơn, bức tranh lớn hơn, bức tranh lớn hơn.
Con đường dài.
Vâng.
Vì vậy, bạn biết đấy, có cách nào không, có thể có một công nghệ nào đó thực sự phục vụ chúng ta để gắn kết chúng ta với việc ra quyết định tốt nhất cho một khoảng thời gian nhất định, chúng ta sẽ gọi là trong thần kinh học, phân loại thời gian tốt nhất, phương thức phân loại thời gian cho một quyết định nhất định.
Tôi nghĩ bạn đã tự hỏi một câu hỏi.
Khi bạn đối mặt với một, bạn biết đấy, không phải là tôi nên ăn gà tây hay gà cho bữa trưa, mà có thể là một câu hỏi hơi khác, hoặc có thể câu hỏi đó cũng vậy, chỉ cần tự hỏi mình, tôi có đang trở thành một tổ tiên vĩ đại không?
Điều gì sẽ cho phép tôi trở thành một tổ tiên vĩ đại?
Các thế hệ sau sẽ nhìn lại quyết định này như thế nào, đi bên trái hay bên phải?
Điều đó sẽ nâng bạn lên.
Nhìn này, tôi đã nói về việc, bạn đã nói về việc xóa ảnh và những thứ như vậy.
Vì vậy, tôi sẽ kể cho bạn về công việc.
Một trong những người trong hội đồng tư vấn của tôi là một người tên là Hal Hirschfields, một người thông minh, rất tuyệt vời từ UCLA. Anh ấy làm rất nhiều công việc liên quan đến tương lai. Và những gì anh ấy đã làm là, tôi sẽ tóm tắt ngắn gọn, anh ấy đưa một nhóm người vào một máy fMRI, chụp cộng hưởng từ chức năng để xem ai, ở đâu có dòng chảy. Anh ấy đã hỏi họ một loạt câu hỏi, trong đó có một câu hỏi như: hãy nghĩ về bản thân bạn ngay bây giờ và một phần não của họ sáng lên. Sau đó, anh ấy nói, được rồi, tôi muốn bạn nghĩ về người nổi tiếng này. Tôi nghĩ anh ấy đã sử dụng Matt Damon và Natalie Portman, và một phần khác của não họ cũng sáng lên. Và anh ấy nói, tôi muốn bạn nghĩ về bản thân bạn 10 năm nữa. Và đoán xem? Phần não sáng lên khi nghĩ về những người nổi tiếng, Natalie và Matt, là cùng một phần sáng lên khi nghĩ về bạn 10 năm sau. Vì vậy, bạn có một ý tưởng mơ hồ về người tương lai của mình, nhưng bạn không hoàn toàn kết nối với họ. Đúng không? Họ giống như một người lạ đối với bạn. Anh ấy đã đưa họ ra ngoài. Một nhóm không làm gì cả. Một nhóm khác, anh ấy chụp một bức ảnh của họ và, bạn biết đấy, anh ấy đã chụp ảnh, làm cho họ già đi và sau đó đưa họ vào một không gian 3D, bạn biết đấy, thực tế ảo. Và bạn đang ở trong một căn phòng và vào một thời điểm, và bạn không biết điều này sẽ xảy ra. Khi bạn đi qua căn phòng, bạn thấy một cái gương và bạn nhìn vào gương thấy hình ảnh của mình, nhưng là hình ảnh của bạn 10 năm sau. Vì vậy, bạn đang thấy một phiên bản lớn tuổi hơn của chính mình. Thật kinh khủng. Ý tôi là, và thật tuyệt. Rất tuyệt. Can thiệp này, đưa họ ra ngoài, đưa họ trở lại, tôi nghĩ hai tuần sau và anh ấy đã yêu cầu họ giả định để tiền vào tài khoản tiết kiệm. Bạn biết chính xác điều gì xảy ra. Những người đã thấy phiên bản lớn tuổi của chính mình đã để dành nhiều tiền hơn cho tài khoản hưu trí tương lai so với những người không thấy. Vì vậy, câu hỏi là, không chỉ chúng ta không kết nối với tương lai, mà tôi, bạn biết đấy, những hậu duệ tương lai của tôi, tôi cũng không kết nối với chính mình trong tương lai. Vì vậy, những gì tôi đã làm, và bạn sẽ thấy điều này trong chương trình, thật đáng sợ vì tôi trông giống hệt như…
Bố tôi và bạn sẽ luôn trông giống như bố bạn khi bạn làm điều này, mặc dù chúng ta đã châm biếm trên mạng xã hội, bạn có thể vào Snap hoặc những nơi khác mà họ sẽ làm bạn già đi, đúng không? Nó sẽ khiến bạn trông già hơn 10, 15 tuổi và bạn có thể gửi nó cho đối tác của bạn. Mọi người đều cười. Vì vậy, tôi đã chụp màn hình và tôi đã ghi là “cười” thay vì nói “bạn trông tuyệt vời”. Không, không, không. Mọi người đều như “Ôi Chúa ơi”. Và vì vậy, một khi tôi đọc về nghiên cứu này nhiều năm trước, tôi đã in nó ra, bạn biết đấy, bằng máy in nhỏ của tôi, cắt nó ra và dán lên gương trong phòng tắm của tôi. Mỗi ngày, tôi dành hai hoặc ba giây để nhìn vào hình ảnh Ari già hơn trong tương lai của mình ở độ tuổi bảy mươi. Đó là cách tôi đưa ra những quyết định tốt hơn hôm nay. Và những quyết định tốt hơn đó không chỉ liên quan đến việc tiết kiệm tiền cho hưu trí. Nó cũng liên quan đến việc tôi chăm sóc bản thân như thế nào, bạn biết đấy, tôi có dùng chỉ nha khoa hay không? Bạn biết đấy, vào cuối đêm, bạn chỉ muốn đánh răng và đi ngủ. Không, bạn cần phải dùng chỉ nha khoa vào ban đêm. Bạn cần phải dùng chỉ nha khoa vào ban đêm. Chúng tôi đã thực hiện một tập về sức khỏe răng miệng. Vâng, tôi biết. Và tôi đã học từ nha sĩ. Vì vậy, cách quan trọng nhất để chăm sóc cho bản thân trong tương lai là dùng chỉ nha khoa, nhân tiện, chỉ để làm rõ, tôi đã học điều này từ nhiều người. Điều này thực sự đúng. Ồ, đúng vậy. Nó rất quan trọng cho sức khỏe não bộ và cơ thể. Nó cực kỳ quan trọng. Các nha sĩ sẽ cảm ơn bạn. Nhưng chúng ta không làm điều đó. Nhưng nếu bạn nhìn vào miệng của mình 20 năm nữa, nhìn vào bạn khi bạn đang cười với phiên bản già hơn của Andy bên cạnh, bạn biết đấy, ít tóc hơn một chút, nhiều nếp nhăn hơn một chút, bạn sẽ làm điều đó. Đây là điều mà nghiên cứu đã chỉ ra. Vì vậy, một điều khác mà tôi đã làm là chỉ nhìn vào hình ảnh đó của bạn trong tương lai và kết nối với nó. Điều đó liên quan đến việc có lòng trắc ẩn với chính mình. Một phần của yếu tố đồng cảm liên thế hệ này. Một điều mà tôi muốn quay lại vì chúng ta có thể nhanh chóng lướt qua đó là…
Ý tưởng về việc suy nghĩ về tương lai so với tương lai đơn lẻ.
Vâng.
Tôi chắc chắn muốn đề cập đến điều đó.
Tôi có thể hỏi bạn một câu hỏi nhanh chóng trước khi cô ấy đến không?
Tất nhiên rồi.
Khái niệm về việc, um, hãy nói là một giao thức để tưởng tượng về bản thân trong tương lai hoặc thực sự hình dung về bản thân trong tương lai, không phải như một cách để khiến bản thân sợ hãi nhằm cải thiện thói quen sức khỏe, mặc dù nếu nó hiệu quả thì thật tuyệt, mà như một cách để, um, bạn biết đấy, thực sự đưa tâm trí của bạn vào thực tế rằng nếu bạn sống sót, bạn sẽ già đi theo định nghĩa và người đó cần được chăm sóc và trong một môi trường, và con cái của bạn cũng sẽ lớn lên. Chúng ta biết điều này.
Được rồi.
Tất cả đều rõ ràng.
Tôi cảm thấy rằng, trừ khi có tai nạn, chấn thương hoặc bệnh tật, hầu hết mọi người có một cảm giác trực giác về việc họ sẽ sống bao lâu.
Và lý do tôi nói điều này là, um, bạn biết đấy, tôi nhớ khi Steve Jobs còn sống vì tôi là một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ ở Palo Alto vào thời điểm đó và thỉnh thoảng thấy ông ấy quanh Palo Alto.
Um, rồi, bạn biết đấy, tôi đã đọc tiểu sử của Walter Isaacson về ông ấy và có vẻ như ông ấy có một cảm giác rất rõ ràng rằng một ngày nào đó ông ấy sẽ chết và ông ấy sống cuộc đời của mình chủ yếu theo nguyên tắc đó và theo một cách nào đó có thể đã biện minh cho việc đôi khi hơi táo bạo và một chút, bạn biết đấy, căng thẳng, um, thông qua cảm giác cấp bách, như thể việc hoàn thành mọi thứ là rất quan trọng và phải làm cho đúng.
Và để vứt bỏ nhiều loại như là quy ước phổ biến và ông ấy được ca ngợi vì điều đó.
Tôi chắc chắn có một vài người không thích ông ấy.
Tôi nghĩ hầu hết mọi người ca ngợi ông ấy vì điều đó.
Um, tôi đoán ông ấy có một cảm giác nào đó về việc ông ấy sẽ sống bao lâu.
Và rồi có thể một lúc nào đó cảm giác đó đã bị phóng đại và rồi bùm, cha bạn đã chết khi bạn còn rất trẻ.
Bạn có nghĩ rằng điều đó đã cho bạn một góc nhìn rằng, bạn biết đấy, vào bất kỳ thời điểm nào bạn có thể chỉ còn bốn tháng nữa, bạn nhận được thông báo bốn tháng rằng bạn sẽ chết trong bốn tháng nữa.
Như vậy, điều đó có hình thành suy nghĩ của bạn về tương lai không?
Ý tôi là, bây giờ cha tôi, tôi không nói điều này như một… ý tôi là, không, thật thú vị khi có thể đã có một lợi thế rõ ràng, tất nhiên, không phải là việc ông ấy qua đời, mà là ý tưởng rằng điều đó thực sự tạo ra một cảm giác cấp bách không chỉ về hiện tại mà còn về tương lai. Tôi nhớ khi chúng tôi còn rất trẻ. Bạn như, tôi muốn có con. Tôi sẽ có một gia đình, như, tôi nghĩ là người đầu tiên trong số tất cả chúng tôi từ rất sớm. Và đối với những người có cha mẹ, bạn biết đấy, vẫn còn sống và, và, bạn biết đấy, có vẻ như khỏe mạnh, có thể họ cảm thấy ít cảm giác cấp bách hơn, đúng không? Nghe có vẻ tuyệt vời, cha mẹ còn sống, khỏe mạnh, được rồi, đó là một phước lành, nhưng nếu điều đó ngăn cản bạn sống cuộc sống của mình theo cách thực sự liên kết với tương lai của bạn, thì điều đó không tốt. Vậy bạn có nghĩ rằng chúng ta có một cảm giác trực giác hoặc một cảm giác vô thức về việc chúng ta có khả năng sống bao lâu, như một loại khoảng thời gian không? Bởi vì Steve đã lập luận rằng trong một số bài viết và bài phát biểu của ông ấy. Vậy hãy nói về cái chết. Vì vậy, tôi cho rằng một trong những điều giữ chúng ta không nghĩ về tương lai xa và hành động, cư xử theo cách sẽ thay đổi nó theo hướng tốt hơn là thực tế rằng để thực sự nghĩ và cảm nhận bản thân vào tương lai xa có nghĩa là bạn sẽ phải nghĩ về một khoảnh khắc mà bạn không còn tồn tại nữa. Năm 1972, Ernest Becker đã viết một cuốn sách, mà bạn sẽ biết tất cả về cuốn sách dựa trên tiêu đề có tên là Sự Phủ Nhận Cái Chết, ông đã giành được Giải thưởng Pillar of Surprise cho nó. Và lập luận của Becker là chúng ta là loài duy nhất mà ở một độ tuổi rất sớm nhận ra rằng chúng ta chỉ ở đây trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng hơn hết, vào một thời điểm nào đó chúng ta sẽ chết, chúng ta sẽ ngừng tồn tại. Và lập luận của Becker thêm rằng mọi thứ, tôn giáo, văn hóa, máy tính xách tay, xe convertible, mọi thứ mà chúng ta tạo ra là cách của chúng ta để đẩy lùi sự hiểu biết rằng vào một thời điểm nào đó chúng ta sẽ ngừng tồn tại và điều đó làm chúng ta kinh hoàng.
Tôi hoàn toàn đồng ý và tôi rất, rất biết ơn vì bạn đã đề cập đến cuốn sách này và ý tưởng này từ Becker, vì tôi muốn lập luận rằng mọi sự nghiện ngập, từng sự nghiện ngập một đều dựa trên nỗi sợ cái chết và một nỗ lực để rút ngắn khoảng thời gian suy nghĩ, rút ngắn khoảng thời gian thưởng, rút ngắn khoảng thời gian của mọi thứ để tránh thực tế đó.
Và đó là một thực tế mà chúng ta học được từ rất sớm một cách trực giác vì chúng ta thấy cái chết xung quanh mình. Ngày càng nhiều ở Mỹ, đặc biệt là trong thế giới phương Tây, chúng ta lùi lại khỏi cái chết, chúng ta làm mọi thứ có thể để tránh ngay cả những người già, bạn biết đấy, chúng ta đưa họ vào các viện dưỡng lão, trước đây chúng ta sống cùng nhau, đúng không, trong những ngôi nhà đa thế hệ vì những người lớn tuổi, tôi muốn lập luận, nhắc nhở chúng ta về cái chết, nhắc nhở chúng ta về sự hữu hạn của chính mình.
Và vì vậy, cho đến khi chúng ta có thể hòa giải với bản thân một cách thực sự ở cấp độ cá nhân, có thể thậm chí ở cấp độ tập thể, rằng chúng ta sẽ ngừng tồn tại, thì việc dự đoán tương lai trở nên cực kỳ và thực sự khó khăn, để dự đoán đúng cách, để dự đoán theo cách mà tôi đang ủng hộ, đó là về việc trở thành một tổ tiên vĩ đại cho các thế hệ và con cháu trong tương lai.
Và trong công việc mà tôi đã làm và trong chương trình mà tôi thực hiện, tôi đã làm một điều gì đó, mọi người rất bối rối, như bạn biết đấy, chương trình về tương lai, lịch sử tương lai của thịt bò, mọi người đều nghĩ, ôi, bạn sẽ thấy tất cả công nghệ tuyệt vời này, blah, blah, blah, đó là một phần của những gì chúng tôi làm. Nhưng ở giữa chương trình trong tập bốn, tôi đi đến sa mạc núi cao và du lịch khắp nơi trên thế giới, nhưng tôi đến sa mạc núi cao bên ngoài Tucson và tôi ngồi với Lua Arthur, một người hỗ trợ cái chết.
Và những gì cô ấy làm, bạn biết đấy, thường thì khi chúng ta nghĩ về một người hỗ trợ, chúng ta nghĩ đến ai đó giúp sinh ra một đứa trẻ vào thế giới. Những gì một người hỗ trợ cái chết làm là giúp chúng ta và giúp những người thân yêu của chúng ta rời khỏi thế giới này. Và cô ấy làm một điều phi thường, một số nền văn hóa, một số tôn giáo có điều này, cô ấy làm…
Một cái gì đó gọi là thiền về cái chết và trong chương trình, tôi thực hiện điều đó và bạn có thể tìm thấy những điều này trên mạng, nơi bạn thực sự trải qua một buổi thiền có hướng dẫn, nơi bạn đi từ việc thở đến ngừng thở và thực sự trở thành một với đất. Đó là một điều rất mãnh liệt để trải qua, nhưng tôi đã trải qua một phiên bản của thiền về cái chết như bạn đã đề cập khi tôi 18 tuổi, vì tôi thực sự là người đã nhấc điện thoại từ bệnh viện lúc hai giờ sáng, tôi đã về nhà từ trường đại học và tôi đã nhấc máy lên. Tôi thậm chí không nói xin chào. Tôi nhấc điện thoại lên và nói, đây là con trai của ông ấy, vì ai còn gọi vào lúc hai giờ sáng nữa. Và đó là một y tá trưởng, cô ấy nói, tôi muốn cập nhật cho bạn. Đây là giai đoạn rất muộn của bệnh ung thư. Cha bạn không phản ứng. Chúng tôi đã thực hiện hồi sức tim phổi. Không có chỉ dẫn nào về việc phải làm gì. Bạn muốn chúng tôi làm gì? Vì vậy, tôi đã thực hiện cuộc gọi đó, vì rõ ràng là biết chuyện gì đang xảy ra. Đó là cách tôi đối mặt với sự nổi bật của cái chết của ông ấy và cái chết của chính tôi một cách rất đột ngột. Những người khác cũng có những trải nghiệm sớm với cái chết của riêng họ. Tôi sẽ lập luận rằng có một mức độ nhất định, và bạn đã đề cập đến điều này, của sự giải phóng khi bạn đã gần gũi. Bạn không muốn điều đó xảy ra với bất kỳ ai, nhưng khi bạn đã gần gũi với việc thấy điều đó trông và cảm giác như thế nào, bạn bỗng nhiên trở nên tự do khỏi những gánh nặng mà xã hội đặt lên bạn trong cách chân thành, chăm sóc để cố gắng chống lại cái chết vì bạn không còn quan tâm nữa vì bây giờ bạn đã biết mọi thứ sẽ đi về đâu và bạn đã thấy điều đó. Là một xã hội ở phương Tây, ở Mỹ, chúng ta làm điều ngược lại. Chúng ta tiêm những thứ vào cơ thể và mọi thứ mà chúng ta có thể để đẩy lùi nó vì chúng ta muốn nhiều số lượng hơn, nhưng chúng ta không nghĩ về chất lượng của cuộc sống mà chúng ta muốn. Nói như vậy, bạn đến Nhật Bản, 90% các công ty có hơn một nghìn nhân viên…
Những người hiện đang sống trên hành tinh Trái Đất này có tuổi từ bao nhiêu năm ở Nhật Bản. Một phần trong đó là văn hóa của chúng ta, một phần là những văn hóa khác về cách họ suy nghĩ và tôn trọng người lớn tuổi cũng như cái chết. Họ hiểu rằng chúng ta không cần phải tồn tại trong cái thiên kiến về tuổi thọ của chính mình, mà thực sự chúng ta là một phần của một chuỗi, một chuỗi lớn của sự tồn tại, những người đã đến trước chúng ta, những ưu điểm và nhược điểm của điều đó, những gánh nặng của điều đó. Và sau đó, vai trò của tôi là quyết định những gì tôi muốn giữ lại và những gì tôi muốn buông bỏ. Và sau đó, những gì tôi muốn truyền đạt cho thế hệ tiếp theo, mục đích lớn hơn đó, cái telos lớn hơn đó đang thiếu trong thời điểm hiện tại, mà tôi nghĩ chúng ta cần quay lại trong xã hội phương Tây, không chỉ để chúng ta được gắn kết và hạnh phúc, mà còn vì chúng ta cần có khả năng làm điều đó khi đối mặt với những gì chúng ta làm hoặc không làm về biến đổi khí hậu, những gì chúng ta làm hoặc không làm về sinh học tổng hợp, những gì chúng ta làm hoặc không làm về trí tuệ nhân tạo. Bởi vì ngay bây giờ, đặc biệt là trong hai lĩnh vực cuối cùng, công nghệ đang chỉ cho chúng ta phải làm gì. Và chúng ta không cần thêm sự thông minh, chúng ta cần thêm sự khôn ngoan. Và một phần của sự khôn ngoan đó sẽ đến từ việc chúng ta tích hợp thực tế mà bạn đã đề cập rằng vào một thời điểm nào đó, chúng ta sẽ không còn ở đây. Làm thế nào để chúng ta thực hiện điều này? Ý tôi là, chúng ta có thể làm điều đó về mặt khái niệm, như bạn muốn tạo ra bối cảnh cho bất kỳ ai cuối cùng sẽ ở trong khung hình trống đó có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng điều đó rất khó thực hiện, như tôi nghĩ hầu hết mọi người đều giả định rằng khi đèn tắt, ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng rất khó để khiến họ làm việc vì một điều mà họ không có khả năng tưởng tượng và những người mà họ thậm chí không biết. Nói cách khác, nếu chúng ta gặp khó khăn trong việc tưởng tượng về chính mình trong tương lai, bạn đã cho chúng ta một công cụ, hãy nhìn vào phiên bản già của chính mình. Tôi rất thích điều đó. Và nếu có một trang web có thể làm điều đó, chúng ta có thể đặt một liên kết đến nó và cho họ xem các chú thích. Đặt một lời nhắc rằng bạn sẽ già đi, bạn đang già đi ngay lúc này và hãy cố gắng.
và sống vì sự an lành của người đó và những người xung quanh họ và nhìn nhận điều đó.
Điều đó tạo ra một giao thức cho bản thân.
Chúng ta sẽ thiết lập giao thức cho tương lai, cách tiếp cận tương lai, việc hành động trong tương lai
hoặc hướng tới tương lai cho những người xung quanh chúng ta và cho những người mà chúng ta thậm chí không thực sự biết
và có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp gỡ?
Đó là một câu hỏi tuyệt vời.
Trước khi chúng ta đi vào điều đó, hãy cùng tìm hiểu sâu hơn về động lực cá nhân.
Chúng ta đã nói về bức ảnh lão hóa mà bạn có thể làm.
Còn có một điều khác mà bạn có thể làm rất mạnh mẽ.
Bạn đã đề cập đến điều này trước đó, đó là viết một bức thư cho chính mình trong tương lai.
Bạn có thể làm điều này tại longpath.org.
Bạn có thể tìm thấy trang web future me.
Bạn có một–
Vâng, vâng.
Đó là công cụ số một mà chúng tôi sử dụng.
Vì vậy, khi tôi thuyết trình, tôi thường khiến mọi người ngạc nhiên khi tôi đến và nói chuyện với những nhóm lớn.
Điều tôi nói với họ là chúng ta sẽ trải qua một phiên bản của một cuộc trò chuyện khác như thế này.
Tôi sẽ nói, bây giờ, điều tôi muốn bạn làm là viết một bức thư cho chính mình trong tương lai.
Tôi 35 năm nữa.
Và tôi nghĩ rằng đây là một thực hành phổ biến vì tôi đã làm điều này từ khi còn rất nhỏ.
Nhưng rõ ràng, không phải ai cũng viết một bức thư cho chính mình trong tương lai.
Vâng, tôi không thể. Ý tôi là, có thể một hoặc hai lần.
Chúng tôi đã làm điều đó.
Và vì vậy, tôi sẽ tiết lộ cho bạn một bí mật nhỏ.
Sự thay đổi không xảy ra khi bạn nhận được bức thư, mà khi bạn thực sự viết nó, vì bạn đang suy nghĩ về tương lai của chính mình theo cách mà bạn thường không làm, đó là, ai sẽ nhận được bức thư này?
Tôi muốn họ ở đâu?
Và điều tôi thấy thường xuyên hơn là mọi người đến gặp tôi sau đó và nói, để viết, tôi chưa bao giờ nghĩ, tôi muốn trở thành ai trong năm hoặc mười năm tới?
Đường cong đó về những gì tôi muốn kết nối với là gì?
Tôi đang tối ưu hóa cho điều gì?
Làm thế nào để tôi làm cho bản thân mình tốt hơn theo cách đó?
Vì vậy, tôi muốn đảm bảo mọi người hiểu rằng nếu bạn không thể nhìn vào một bức ảnh của chính mình
Tuổi tác, ít nhất hãy viết một bức thư cho chính mình trong tương lai.
Và bức thư đó bao gồm những gì?
Kính gửi Andy, kính gửi Ari, và sau đó là bất cứ điều gì bạn muốn viết, đúng không?
Đây là một cuộc trò chuyện riêng tư một-một với chính mình trong tương lai.
Bạn có những hy vọng gì?
Bạn có những ước mơ gì?
Bạn có những khát khao gì?
Bạn sợ điều gì?
Bạn muốn thấy điều gì xảy ra?
Bởi vì cho đến khi bạn đặt ra điều đó, bạn không thể trở thành điều đó nếu bạn không thể nhìn thấy nó, đúng không?
Bạn thực sự phải hình dung điều đó là gì và không đưa vào những điều tiêu cực, mà là những gì bạn thực sự muốn thấy trong bức thư đó, điều này bắt đầu tạo ra một lộ trình để đạt được điều đó.
Bởi vì ở đáy của kim tự tháp về lộ trình đó là hình dung thành công trông như thế nào, đúng không?
Vì vậy, trong thời trung học, tôi đã chạy điền kinh.
Và tôi bắt đầu bằng việc chạy 100 mét, một môn thể thao cá nhân.
Và sau đó, khi tôi tiến lên, tôi bắt đầu chạy 4×100, một cuộc đua tiếp sức.
Và điều tôi học được từ huấn luyện viên của mình, huấn luyện viên Ted Tillian, là trong 4×100, rất quan trọng để cả bốn vận động viên chạy rất, rất nhanh, rõ ràng.
Nhưng nơi mà cuộc đua đó thắng hay thua là ở khu vực chuyển tiếp, là ở việc trao baton.
Vì vậy, khi bạn viết một bức thư cho chính mình trong tương lai, vâng, bạn đang kết nối với tương lai của mình, nhưng điều mà nó cũng giúp bạn nhận ra là cuộc sống không phải là một cuộc đua 100 mét.
Thực ra, nó là một cuộc tiếp sức.
Và bạn đang cầm một baton được trao cho bạn mà bây giờ bạn sẽ trao lại.
Và tôi đang lập luận rằng ngay bây giờ, cái mà tôi gọi là chúng ta đang ở trong khoảnh khắc thủy triều giữa cái đã qua và cái sẽ đến như một nền văn minh hành tinh.
Chúng ta đang ở trong khu vực chuyển tiếp này.
Và những gì chúng ta làm hoặc không làm trong khoảnh khắc thủy triều này, trong khu vực chuyển tiếp này với baton là văn hóa thịnh vượng của loài người, sẽ quan trọng hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ trong khoảnh khắc hiện tại của những nỗi đau từ mạng xã hội.
Vì vậy, điều đó đang chạm đến cá nhân. Hãy cùng nâng cao lên tập thể.
Chúng ta phải quyết định, với tư cách là những cá nhân, rằng một số giao thức này sẽ giúp bạn làm điều đó, nhưng chúng ta cũng phải quyết định với tư cách là một xã hội rằng chúng ta thực sự muốn giải quyết câu hỏi về mục đích. Bởi vì trong việc xóa bỏ Chúa, trong việc xóa bỏ cuộc sống sau khi chết, trong những gì tôn giáo đã mang lại cho chúng ta trong hàng trăm, hàng nghìn năm, một loại bảo đảm rằng chúng ta sẽ lên thiên đường hoặc xuống địa ngục, giờ đây khi điều đó không còn tồn tại đối với nhiều người, trong khi với một số người thì vẫn còn, và điều đó vẫn giúp họ đưa ra những quyết định tốt hơn, tôi sẽ lập luận, trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng đối với những người không còn điều đó, chúng ta phải quyết định rằng, và điều này có thể đến từ một cấp độ tự ngã, rằng những quyết định mà chúng ta đưa ra hoặc không đưa ra sẽ hoặc là kết nối với các thế hệ tương lai theo một cách tuyệt vời hoặc không.
Chúng ta có thể nằm trong ba loại này. Chúng ta có thể là một hoặc hai. Không quan trọng ai quan tâm. Tôi chỉ muốn, bạn biết đấy, như kiểu YOLO (Sống một lần). Hoặc chúng ta có thể nói rằng chúng ta muốn trở thành một phần của một dự án lớn hơn nhiều. Tôi nói về điều này rất nhiều, như kiểu, bạn có thể thấy, nhưng thiên kiến của tôi ở đây, như tôi không nói về con người, như dự án homo sapien, tôi nghĩ, như tôi đã nói, chúng ta đang ở đáy hoặc đỉnh của cái thứ ba. Chúng ta còn ít nhất vài trăm ngàn năm nữa để đi. Tôi không tập trung vào việc liệu chúng ta có rời khỏi Trái Đất và đi đến Sao Hỏa và trở thành một loài sao băng vô tận hay không. Tôi tập trung nhiều hơn vào việc chúng ta là ai, vì tôi đã gặp, như bạn, tôi đã gặp những trái tim và tâm trí vĩ đại, và tôi nghĩ rằng với tư cách là một xã hội, nếu chúng ta chăm sóc những nhu cầu cơ bản của mọi người, nếu chúng ta nhìn vào những điều tốt đẹp nhất của nhân loại, những điều tốt đẹp nhất của những con người mà chúng ta đã gặp, chúng ta có thể tất cả vươn tới mức độ đó.
Vì vậy, thay vì có khoảng một trăm anh hùng vĩ đại trên thế giới chỉ đơn giản là rất chân thành, bạn biết đấy, như Dalai Lama hay Mẹ Teresa hoặc thậm chí Einstein, rằng điều đó thực sự có thể… Ba người đó vẫn còn nguyên vẹn hay đã bị hủy bỏ rồi? Không, họ vẫn còn, họ vẫn ở bên chúng ta. Họ vẫn ở bên tôi.
Nhưng nhìn này, ngay cả khi bạn tham gia vào cuộc sống của họ, nhìn này, bạn đã hỏi một trong những cách, làm thế nào để xây dựng sự đồng cảm xuyên thế hệ với quá khứ?
Đọc tiểu sử của mọi người, đặc biệt là tự truyện, và bạn sẽ thấy họ đã trải qua rất nhiều khó khăn và họ không hoàn hảo và thánh thiện như chúng ta nghĩ.
Và những điều đó, đúng vậy, và các tự truyện thì, tất nhiên, thông qua cuộc sống của chính họ, đúng không?
Thông qua cuộc sống của chính họ.
Vì vậy, tiểu sử sẽ cho bạn…
Hoặc bạn đọc những bức thư của họ gửi cho người yêu hoặc cho bạn đời của họ và bạn sẽ nghĩ, “Ừ, có vẻ họ cũng là một kẻ tồi tệ, đúng không?”
Nhưng vào cuối ngày, nếu chúng ta như một xã hội muốn tìm thấy mình ở nơi mà nhiều người trong chúng ta hơn là ít người có cảm giác cao độ về sự kích thích trí tuệ, tinh thần và cảm xúc, điều đó sẽ không xảy ra qua đêm.
Nhưng nếu chúng ta nói rằng đó là mục tiêu mà chúng ta muốn, chúng ta muốn thấy, mọi người sẽ tranh luận, chín tỷ, bảy tỷ, ba tỷ, bất kể dân số của loài người là bao nhiêu trên hành tinh trong vài thế kỷ hoặc thiên niên kỷ tới, chúng ta muốn thấy họ phát triển theo cách mà vượt xa những gì khoa học viễn tưởng từng cho chúng ta thấy.
Nếu chúng ta đưa ra quyết định rằng cuộc sống của bạn, những gì Andrew Huberman đang làm trong công việc của anh ấy, những gì Ari Walkers đang đóng góp vào điều đó, điều đó mang lại cho bạn một cảm giác về mục đích mà tôi nghĩ tôn giáo từng mang lại cho chúng ta, mà giờ đây chúng ta đang thiếu trầm trọng trong một thế giới truyền thông xã hội nơi mà việc mua sắm tức thì những thứ mà chúng ta không cần trên internet.
Đúng vậy.
Hoặc những thứ mà chúng ta cần và chỉ là một phần thưởng trong khoảng thời gian ngắn hơn.
Tôi không tin rằng mọi thứ xảy ra trên mạng xã hội mà chúng ta mua hoặc niềm vui mà chúng ta có trong suốt cuộc đời hoặc trong một ngày là xấu.
Tôi cũng không nghĩ rằng tôi là một người theo chủ nghĩa tư bản.
Điều tôi nghĩ là đó chỉ là một, nó chỉ là một khoảng thời gian hoạt động.
Tôi chỉ nghĩ rằng tốt hơn hết là có sự linh hoạt.
Nó giống như trong dinh dưỡng, họ nói về sự linh hoạt chuyển hóa.
Đúng vậy.
Nó không phải là về sự cân bằng mà là về sự hài hòa.
Chúng ta đang hài hòa với tương lai như thế nào?
Đó là điều tôi đang ủng hộ.
Tôi yêu thích điều đó và tôi cũng biết rằng nhiều người yêu thích nó, ngay cả khi họ không biết họ yêu thích nó, có nghĩa là họ có thể chưa nghe nó được diễn đạt theo cách mà bạn mô tả trong cuốn sách của bạn, trong chương trình của bạn và hôm nay, nhưng tôi nghĩ rằng nhiều người chỉ đang hy vọng rằng những người đạt được thành tựu cao như Steve Jobs, Elon Musk, tôi không biết mọi người cảm thấy thế nào về các chính trị gia ngày nay, nhưng những người xây dựng công nghệ dường như thực sự quan tâm đến tương lai.
Nói gì thì nói về Elon, nhưng anh ấy đang xây dựng những thứ cho hiện tại và cho tương lai.
Ý tôi là, anh ấy đang làm điều đó, để họ có thể chăm sóc cho các thế hệ tiếp theo.
Cũng giống như có những người như Edison và Einstein, và bạn phải cẩn thận với tên gọi những ngày này vì gần như ai cũng có điều gì đó liên quan đến họ mà bạn sẽ kích thích ai đó, nhưng tôi sẽ thoải mái nói rằng, tôi thậm chí sẽ nói như Jane Goodall, như sự trân trọng mối quan hệ của chúng ta với động vật và những gì chúng có thể đóng góp cho sự hiểu biết của chính chúng ta về bản thân và hành tinh của chúng ta, kiểu như vậy.
Những người đó đã mở đường cho cuộc sống mà tôi đã có và tôi cảm thấy khá tuyệt về điều đó.
Nhiều người có lẽ đang nói, được rồi, điều đó có ý nghĩa với gia đình tôi, nhưng tôi có gì để đóng góp?
Bạn đưa ra ví dụ về việc trẻ em luôn quan sát, chúng mang theo những mẫu hình và đặc điểm và chắc chắn là những phản ứng mà chúng quan sát từ cha mẹ của chúng.
Điều gì là chấp nhận được? Điều gì là không chấp nhận được?
Bắt đầu từ những năm 80 và 90 ở đất nước này, có nhiều vụ ly hôn và gia đình tan vỡ hơn so với trước đây.
Hệ quả là, cũng đã có sự tan vỡ trong kiểu lễ hội tập thể.
Những điều đã gắn bó với chúng ta qua thời gian đang xảy ra ít thường xuyên hơn bây giờ.
Nhiều trong số này đã trở nên thương mại hóa, nhưng đó luôn là trường hợp.
Mọi người đã nhận quà Giáng sinh bằng cách này hay cách khác.
Bạn có nghĩ rằng sự phân rã của đơn vị gia đình đã góp phần vào sự thiếu hụt, hãy gọi nó là tư duy và ra quyết định dài hạn không?
Nhìn chung, tôi nghĩ rằng sự phân rã của các tổ chức đã tồn tại cùng chúng ta trong vài trăm năm qua đang dẫn đến sự gia tăng theo cấp số nhân của hành vi ngắn hạn.
Bạn đã đề cập đến tôn giáo, có lẽ một chút chúng ta có thể nói về các trường đại học.
Ngày nay, một phần do sự thiếu tin tưởng vào khoa học, một phần do sự thiếu tin tưởng vào chính phủ và một phần do sự thiếu tin tưởng vào truyền thông truyền thống, ngày càng có nhiều ý tưởng cho rằng giáo dục chính quy không còn giá trị như trước đây.
Mọi người luôn dẫn chứng những ví dụ về Mark Zuckerberg và những người khác không hoàn thành đại học, nhưng tôi sẽ lập luận rằng họ đã vào học và chọn rời bỏ.
Họ đã xin nghỉ học, họ không bỏ học, và họ là những cá nhân hiếm hoi.
Ryan Holiday đã nói rất đúng, “Nếu bạn đang gặp khó khăn ở đại học, bạn chắc chắn là kiểu người cần phải ở lại đại học, trừ khi có vấn đề về sức khỏe tâm thần hoặc vấn đề sức khỏe thể chất nào đó cần được chăm sóc, vì không nơi nào khác trong cuộc sống, ngoại trừ có lẽ là quân đội, có một bộ bước rõ ràng có thể đưa bạn từ điểm A đến điểm B với một chứng chỉ mà bạn có thể sử dụng trong thế giới thực.”
Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó, nhưng tôi cũng sẽ lập luận rằng các tổ chức học thuật và tài chính đã thay đổi, các tổ chức chính trị đã thay đổi, và có một sự thiếu tin tưởng sâu sắc.
Chúng ta đang gặp khó khăn hơn trong việc dựa vào họ để đưa ra những quyết định tốt.
Bạn đã thấy nhiều hiệu trưởng của các trường đại học lớn bị sa thải gần đây, bao gồm Stanford, tôi đã nói rằng điều đó đã xảy ra, nhưng cũng có Harvard và những nơi khác vì những lý do khác nhau, và bị sa thải có thể không phải là thuật ngữ chính xác, họ đã quyết định từ chức, dù là gì đi nữa, họ không còn ở đó nữa, đã có những người mới vào, và vì vậy có rất nhiều sự thiếu tin tưởng.
Chúng ta có thể dựa vào điều gì?
Nếu mọi người ngày càng mất niềm tin vào tôn giáo, mất niềm tin vào các tổ chức học thuật, thì chúng ta còn lại điều gì?
Chúng ta đã rất giỏi trong học thuật, ít nhất là ở lĩnh vực khoa học xã hội, trong việc chỉ ra những gì sai với các hệ thống, nhưng lại không nói về những hệ thống mà chúng ta muốn chúng trở thành. Bởi vì nếu quay ngược lại vài trăm năm trước, trải qua thời kỳ Khai Sáng, đặc biệt là từ thời Phục Hưng đến Khai Sáng, Khai Sáng đã mang lại cho chúng ta ý tưởng về một câu chuyện lớn mới dựa trên lý trí và logos, và khả năng hiểu thế giới bằng cách phân tích nó thành các phần cấu thành của nó. Khoa học, tiến về phía trước vài trăm năm, và giờ đây chúng ta đang ở điểm mà chúng ta rất giỏi trong việc chỉ ra những gì không hiệu quả, nhưng lại rất kém trong việc chỉ ra những gì hiệu quả và những gì chúng ta thực sự muốn, bởi vì việc nói ra những gì chúng ta muốn có nghĩa là chúng ta phải đưa ra một loại câu chuyện lớn, một sợi chỉ, một tương lai chính thức mà chúng ta có thể bám vào.
Điều đó cho chúng ta biết rất nhiều về, nó giống như một tuyên bố về các giá trị.
Nói rằng điều đó không hiệu quả thật đáng sợ đối với nhiều người, bởi vì nói rằng điều đó không hiệu quả, điều đó không tốt, điều đó không tốt.
Thật dễ dàng để trở thành một nhà phê bình.
Những gì bạn đang mô tả có những điểm tương đồng đáng kinh ngạc với sức khỏe, như khi tôi bắt đầu podcast và thậm chí trước đó khi tôi đăng trên mạng xã hội là trong thời gian phong tỏa, và có rất nhiều nỗi sợ hãi về mọi thứ, và tôi đã nói, “Nghe này, tôi không thể giải quyết vấn đề lớn hơn liên quan đến những gì có thể hoặc không thể đang diễn ra, nhưng điều gì là rõ ràng?
Mọi người đang căng thẳng.
Căng thẳng là xấu khi nó trở thành mãn tính.
Mọi người không ngủ đủ giấc.
Điều đó thật tệ, đặc biệt là khi nó trở thành mãn tính.”
Tôi có một số giải pháp tiềm năng, một số công cụ, một số công cụ không tốn kém.
Vì vậy, phần lớn nền tảng của podcast Human Lab là về những điều bạn làm nhiều hơn là những điều bạn không làm.
Vì vậy, những gì bạn đang mô tả về cơ bản là một lĩnh vực bao gồm việc phân tích mọi thứ nhưng không đưa ra giải pháp.
Vì vậy, nghe có vẻ rất giống nhau, và tôi nghĩ rằng mọi người yêu thích những giải pháp tiềm năng. Ngay cả khi một người thừa nhận, “Nhìn xem, điều này có thể không giải quyết mọi vấn đề về giấc ngủ,” nhưng nó có thể tạo ra những tiến bộ tích cực đối với một số vấn đề hoặc làm cho nó tốt hơn 50%, 20%, trong một số trường hợp là 100% tốt hơn. Và tất nhiên, có những người mà công cụ không hiệu quả và họ cần phải áp dụng những biện pháp cực đoan hơn. Nhưng tôi nghe bạn nói rằng tôn giáo đã cung cấp các giải pháp, không chỉ chỉ ra các vấn đề. Mọi người không còn nhìn vào điều đó nhiều nữa. Những tổ chức lớn như các tổ chức học thuật, các tổ chức chính trị, hãy đối mặt với thực tế, bất kể ai đứng ở bên nào của lối đi, họ luôn luôn tranh đấu. Nó giống như một chu kỳ tin tức 12 giờ được thiết kế chỉ để chỉ trích nhau, để không ai thực sự phải nói ra những gì họ thực sự tin tưởng một cách rõ ràng và cụ thể. Có những người làm điều đó nhiều hơn những người khác, nhưng đó là một mớ hỗn độn. Và sau đó, về mặt đơn vị gia đình, đây là điều tôi đã ám chỉ trước đó. Tôi cảm thấy rằng các đơn vị gia đình, giá trị và cấu trúc đang trở nên hiếm hơn, ít nhất là trong quan điểm truyền thống về gia đình. Hai bậc phụ huynh, trẻ em, v.v., điều này không phải là yêu cầu để gọi một cái gì đó là gia đình. Vậy bạn có đang nói rằng tất cả chúng ta đều phải nhìn nhận, như nó rõ ràng bắt đầu từ cá nhân, nhưng phần công việc của việc trở thành một con người bây giờ và trong tương lai là học cách tiếp cận tương lai này? Chúng ta phải có ý thức về tương lai, nhưng một lần nữa, điều này quay trở lại yếu tố liên thế hệ. Chúng ta phải đánh giá một cách phê phán nơi chúng ta đến từ đâu và tại sao chúng ta lại ở điểm này. Vậy hãy nói về gia đình hạt nhân. Ý tưởng rằng con cái của bạn sẽ được “huấn luyện giấc ngủ” và được đưa vào một phòng khác là tương đối mới, đó là từ thời kỳ Victoria, nơi bạn sẽ đưa con cái vào một phòng khác, vì nếu bạn quay lại với hầu hết các nền văn hóa bản địa, mọi người đều ngủ cùng nhau. Và điều này đã xảy ra trong hàng ngàn năm, và trẻ em đã- Trong một đống lớn?
Ừ, hoặc trong một căn phòng lớn hoặc trong một ngôi nhà dài.
Giống như những chú lợn con?
Giống như những chú lợn con.
Tôi không biết chúng có giống như những chú lợn con không, nhưng chắc chắn là tất cả chúng đều ngủ cùng nhau.
Và nhìn này, tôi sẽ nói điều này theo cách không phán xét, nhưng nó sẽ nghe có vẻ rất phán xét.
Thỉnh thoảng tôi đi bộ trên phố và thấy những đứa trẻ trong xe đẩy được một người lớn có vẻ khỏe mạnh đẩy.
Đứa trẻ thì tách biệt và chúng ở trong một cái xe đẩy kiểu như thế, cái này có nguồn gốc từ nước Anh thế kỷ 17, 18.
Nhưng nếu bạn nhìn vào hầu hết các nền văn hóa trên thế giới trong hàng ngàn năm, những gì họ đã làm là họ bế trẻ em của họ trong cái mà chúng ta gọi là tam cá nguyệt thứ tư.
Thường thì là mẹ, có nhiều lý do về mặt gia trưởng cho điều đó, nhưng họ thực sự sẽ có một cái bọc và đứa trẻ sẽ được bọc lại và được giữ rất gần bên họ.
Giống như cái bọc bé?
Không, cái bọc bé, bạn đặt đứa trẻ ở phía trước bạn, nhưng nó quay ra ngoài.
Khi bạn thực sự bọc chúng lại bằng một cái bọc dài khoảng 20 yard, thì đó là da kề da.
Và nhìn này, và có lý do, như mọi thứ, có lý do cho mọi thứ.
Để một đứa trẻ ra đời từ người mẹ với sự phát triển nhận thức, trí tuệ và thể chất như một chú tinh tinh con sẽ mất 18 tháng thai kỳ, nhưng chúng ta chỉ làm điều đó trong chín tháng.
Bạn biết tại sao.
Đúng không?
Đó là lý do tại sao chúng ta làm như vậy, vì não của chúng ta đã phát triển lớn hơn nhờ vào tất cả protein đó, vì Ari và Andy đã săn bắn cùng nhau sử dụng khả năng nhận thức của chúng ta từ sớm trong câu chuyện này, rằng đứa trẻ phải ra đời sau chín tháng, vì khi chúng ta chuyển từ đi bằng bốn chân sang đi bằng hai chân, khung chậu của nữ giới sẽ đóng lại, và chỉ có một khoảng trống nhất định cho đứa trẻ ra đời.
Vì vậy, chúng ra đời sớm.
Vâng.
Não đã hoàn thành phát triển bên trong.
Bạn chỉ có thể có những đứa trẻ chết lưu.
Ý tôi là, có thể có một nhánh của phiên bản loài trước đây của chúng ta mà nhiều bà mẹ và trẻ em đã chết trong khi sinh vì điều này, họ đã bị loại bỏ, nhưng đó không phải là thuật ngữ chính xác.
Và vì vậy chúng ta đã tìm thấy sự cân bằng tối ưu khoảng chín tháng, đúng không?
Nhưng điều đó có nghĩa là em bé phải được gắn bó và gần gũi với mẹ vì nó hoàn toàn bất lực.
Điểm mấu chốt là rất nhiều điều chúng ta làm, chúng ta không xem xét một cách nghiêm túc.
Vậy bạn đang nói về sự sụp đổ của cấu trúc gia đình.
Tôi sẽ lập luận rằng sự sụp đổ đó không xảy ra bây giờ.
Sự sụp đổ đó đã xảy ra khi chúng ta bắt đầu chuyển từ các bộ lạc và gia tộc nuôi dạy trẻ em sang một tư duy thời Victoria, nơi chúng ta lấy những điều lớn lao – có rất ít loài trên hành tinh này mà sau khi con cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái
Và nó sẽ trông như thế nào?
Chờ đã, liệu chúng ta có bị rối tung lên vì bạn đã nói rằng chúng ta đã đi được khoảng một phần ba chặng đường của chúng ta–
Mọi thứ đang tốt hơn bao giờ hết.
Vâng, tôi hiểu câu hỏi, như thế nào mà chúng ta lại rối tung lên?
Và tôi luôn nói rằng chúng ta không rối tung lên.
Chúng ta thực sự đang làm tốt hơn nhiều.
Nhìn này, tôi bước vào phòng của con gái tôi và nhìn vào giá sách của chúng, hai cô con gái sinh đôi 15 tuổi.
Và mọi tác phẩm hư cấu diễn ra trong tương lai đều là những câu chuyện u ám.
Tất cả những tương lai mà chúng biết đều là Trò Chơi Đói, là Trăm, là Người Chạy Labyrinth, một thế giới đã trở nên tồi tệ.
Tôi hiểu– chúng ta đã nói về điều này trước đó, có sự thiên lệch tiêu cực.
Mọi người sẽ bị thu hút bởi việc đọc về những điều đó.
Trẻ em bây giờ đọc những thứ đó.
Đúng vậy, đó là những cuốn sách bán chạy nhất.
Những cuốn sách bán chạy nhất đều là những câu chuyện u ám– luôn có một mối tình và một điều gì đó tuổi teen, nhưng bối cảnh luôn là một thế giới u ám.
Và chúng ta bị thu hút bởi điều đó giống như chúng ta bị thu hút bởi một đám cháy trong thùng rác vì chúng ta muốn thấy những điều mà– những câu chuyện u ám có thể hoạt động như một–
Thật buồn.
Những câu chuyện u ám có thể hoạt động như một hệ thống cảnh báo sớm.
Nếu bạn cứ làm điều này mà bạn đang làm và suy diễn ra vài thập kỷ, nó sẽ trông như thế này.
Điều mà chúng ta đang thiếu, và bạn vừa nói đúng, là những câu chuyện về việc nếu chúng ta làm đúng, cái mà chúng ta gọi là protopia.
Vậy utopia là một thế giới hoàn hảo mà luôn sụp đổ vào chính nó, thực sự là một thế giới u ám về kích cỡ.
Dystopia mà chúng ta đã nói là một thế giới tồi tệ, tồi tệ.
Một protopia, ý tưởng này được đưa ra bởi Kevin Kelly, là một ngày mai tốt đẹp hơn.
Không hoàn hảo, nhưng là một nơi mà chúng ta đang tiến bộ.
Vì vậy, điều này cực kỳ quan trọng, và đây là cách tôi trả lời câu hỏi của bạn cách đây vài phút, rằng chúng ta bắt đầu đặt những câu chuyện trong protopias, trong những ngày mai tốt đẹp hơn.
Trong những ngày mai, nơi không phải mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng nơi chúng ta đã đạt được những tiến bộ đáng kể.
Bây giờ thì nó sẽ không hoàn hảo.
Vẫn sẽ có ly hôn và có thể cả những vụ giết người trong sự hỗn loạn. Nhưng nếu chúng ta bắt đầu hình dung tương lai của mình trong những thế giới tốt đẹp hơn hiện tại, tôi cho rằng đó sẽ là những câu chuyện bắt đầu đóng vai trò như một chiếc lồng giúp kéo chúng ta vượt qua khoảnh khắc hẹp hòi của sự biến động và hỗn loạn mà chúng ta đang trải qua. Làm thế nào để chúng ta thực hiện điều đó ở quy mô lớn? Bởi vì tôi nghĩ rằng nhiều người nghe điều này sẽ nói, “Được rồi, tất cả nghe có vẻ tuyệt vời.” Như tôi, tôi nói rằng sự chuyển mình từ khái niệm xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn thông qua sự hy sinh bản thân, mà thay vào đó bạn có thể biến nó thành một nỗ lực vì bản thân và người khác, như cách bạn đã mô tả. Thấu cảm cho bản thân, thấu cảm cho người khác. Có một chút kiểm soát đối với sự co lại và giãn ra của khoảng thời gian của bạn. Đảm bảo rằng bạn chăm sóc bản thân tốt, nhưng bạn cũng chăm sóc cho các thế hệ tương lai. Như cho khung trống đó, khung hiện tại trống rỗng. Và sau đó chuyển từ dystopia sang protopia, tất cả nghe có vẻ tuyệt vời. Nhưng tôi nghĩ nhiều người có thể nghĩ, “Được rồi, tốt nhất, tôi có thể làm điều đó cho bản thân và những người mà tôi biết. Sẽ rất khó để làm điều đó vì lợi ích chung cho lợi ích lớn hơn.” Và bạn có thể nói, “Chà, điều đó thực sự góp phần vào lợi ích chung.” Điều này thực sự rất giống với những gì chúng tôi nói với các sinh viên sau đại học khi họ nhận được vòng dữ liệu đầu tiên. Bạn nói, “Được rồi, dữ liệu thường, không phải lúc nào cũng vậy, nhưng thường thì bạn nói, ‘Dữ liệu thật thú vị. Nếu nó tiếp tục theo cách này, đó sẽ là một câu chuyện thú vị.’” Và họ có cảm giác và bạn cũng đã có cảm giác vì bạn có kinh nghiệm để biết rằng kịch bản tốt nhất là một bài báo vững chắc, mà ba người đánh giá của bạn và có thể 20 người khác sẽ đọc. Và bạn sẽ dành năm năm tiếp theo trong cuộc đời mình cho điều này. Có thể là ba năm, nhưng có lẽ là năm năm cuộc đời của bạn. Và bạn sẽ nhận được bằng tiến sĩ của mình. Và luôn có câu hỏi này, như, “Bạn có bỏ dự án đó và theo đuổi điều gì khác hay bạn sẽ tiếp tục với dự án đó?”
Nói cách khác, những gì bạn đang nói là bạn có thể đặt viên gạch của mình lên bức tường, nhưng đó chỉ là một viên gạch, trong khi có những dự án khác mà bạn có thể nói, “Wow, đó giống như một cánh của nhà thờ lớn.”
Và đó là một trường hợp hiếm hoi xảy ra, và nhiều phần trong đó là khóa chặt và không phải lúc nào cũng thành công.
Nhưng điều chúng tôi đang nói ở đây là mức độ chăm chỉ mà mọi người sẵn sàng làm việc thường liên quan đến những gì họ cảm thấy tiềm năng lợi ích sẽ là.
Nếu họ có thể cảm nhận được lợi ích, và nhân tiện, tôi rất thích các giao thức mà bạn đã đề xuất, khung rỗng, ghi chép cho bản thân trong tương lai, khái niệm đóng gói thời gian, suy nghĩ hiện tại của bạn vào tương lai, sự lão hóa của bản thân, đây là những điều rất có thể thực hiện.
Tôi dự định sẽ thực hiện chúng và tôi nghĩ chúng rất có giá trị.
Nhưng nếu tôi hiểu đúng, bạn đang quan tâm đến việc tạo ra một phong trào nào đó mà nhiều người, nếu không muốn nói là tất cả mọi người, đang suy nghĩ theo cách này vì mô hình khác là, “Được rồi, những người như Elon sẽ lo cho chúng ta,” hoặc hệ thống quá hỏng hóc, không có gì tôi có thể làm, tôi chỉ đang cố gắng để sống sót.
Vậy làm thế nào để tạo ra một hệ thống thưởng hoặc một nền tảng mạng xã hội?
Làm thế nào để kết nối với những người khác cũng đang cố gắng làm điều này?
Vì vậy, câu hỏi bạn đang hướng tới là, trong nhiều công việc mà tôi đã đọc và nghe trên podcast này, thường là về cách chúng ta, rõ ràng, làm thế nào để tối ưu hóa bản thân?
Và tôi có ý đó theo cách tích cực, không phải theo cách ích kỷ.
Làm thế nào để chúng ta làm cho bản thân tốt hơn?
Đó là nơi chúng ta phải bắt đầu.
Tôi đang vận động cho việc làm thế nào để tối ưu hóa xã hội?
Làm thế nào để chúng ta tối ưu hóa nền văn minh?
Và đây là một trường hợp rõ ràng mà, không giống như khi chúng ta nghĩ về quy mô là, sản xuất nhiều sản phẩm hơn với giá rẻ hơn, đây thực sự là một cộng thêm một cộng thêm một cộng thêm một đến vô cực.
Vì vậy, ngay bây giờ, những người nghe của bạn có tiềm năng sống và hành động theo cách dài hạn này, nơi họ đang làm điều gì đó cho một mục đích lớn hơn, họ đang suy nghĩ về mục đích của mình trong thế giới như là một phần trong mục đích lớn hơn của loài người chúng ta để tạo điều kiện cho sự phát triển thịnh vượng hơn nữa trong tương lai cho các thế hệ tiếp theo.
Nếu bạn nghĩ về những người nghe của bạn và cách họ tương tác cũng như cách họ mô phỏng hành vi, tiềm năng và các lĩnh vực của họ, bạn đang nói đến 30, 40, 50 triệu người, đúng không? Đó là một con số rất, rất lớn.
Và những gì chúng ta biết về sự lây lan xã hội và cảm xúc là những điều này có tính lây lan. Chúng là những meme. Đây là công trình của Susan Blackmore. Đó là cách mà nó mở rộng. Thực tế, đây là một trong những điều mà bạn không chỉ đơn giản là thêm bột và đột nhiên sẽ tạo ra tương lai tối ưu cho mọi người, vì chỉ một người, chúng ta đều có vai trò của mình trong đó.
Điều tôi muốn là bất kỳ ai đang nghe hoặc xem điều này, khi họ hoàn thành, hãy dành một vài phút để suy nghĩ về những loại tương lai mà tôi muốn cho bản thân, cho gia đình, cho các thế hệ tiếp theo và vai trò của tôi trong vở kịch lớn đó là gì? Tôi phải làm gì?
Và vâng, bạn cần các quy trình để đưa bạn trở lại với điều đó, đúng không? Đối với tôi, điều đó dễ dàng vì tôi đã viết sách. Tôi đã thực hiện chương trình. Tôi nghĩ về con đường dài, tôi có thể làm điều đó. Đối với những người khác, đây có thể là lần đầu tiên họ suy nghĩ về điều này hoặc có thể đã suy nghĩ về nó trong nhiều năm.
Ngay cả trong những tương tác nhỏ nhất, họ bắt đầu thực hiện điều đó và điều này liên quan đến Viện Santa Fe và lý thuyết phức tạp. Những điều này bắt đầu thực sự vang vọng. Đó là cách chúng ta thực hiện. Chúng ta không cần phải diễu hành cho chủ nghĩa dài hạn, đúng không? Chúng ta không cần những miếng dán trên xe. Cảm ơn bạn.
Sẽ không có miếng dán nào. Sẽ không có miếng dán nào. Sẽ không có miếng dán nào. Nó liên quan đến việc đặt bản chất và hành động của chúng ta trong lĩnh vực khả năng.
các tương lai mà chúng ta mong muốn và vai trò của chúng ta trong đó, cùng với mục đích. Tôi không quan tâm bạn là một barista, một giáo viên lướt sóng, một podcaster xuất sắc, bất cứ điều gì bạn làm, hãy làm điều đó với ý định và sự công nhận rằng bạn đang tạo ra một cách tồn tại trong thế giới này có những hậu quả và tiếng vang vượt ra ngoài khoảnh khắc hiện tại. Bạn đã nói trước đó, ai biết ai sẽ nghe podcast của bạn? Điều tôi có thể nói với bạn một cách chắc chắn vì tôi chắc chắn điều đó có thể đã xảy ra là một mô hình ngôn ngữ lớn, một LLM, thứ mà chúng ta gọi là AI hiện nay, đã hoặc sẽ đến một lúc nào đó tiếp nhận podcast của Huberman Lab? Chúng ta có một cái. Chúng ta có một AI của Huberman Lab. Đó là điều tuyệt vời. Chúng ta chưa quảng cáo nó rất nhiều, nhưng nó ở đó. Bạn có thể hỏi tôi những câu hỏi. Nó khá tốt. Nó nghe có vẻ giống tôi. Những câu đùa thì khô khan và không hài hước. Tôi sẽ nói rằng nó chủ yếu hài hước, nhưng tôi sẽ cung cấp cho bạn thêm một số, nhưng cuối cùng điều đó sẽ lan tỏa ra. Vậy thì với tốc độ mọi thứ đang diễn ra, ba hoặc bốn năm nữa, cuộc trò chuyện này, cách chúng ta mô hình hóa, những gì tôi học ở trường, đạo đức diễn ngôn, cách chúng ta nói chuyện với nhau, đang dạy những cỗ máy này cách suy nghĩ và hành động, và chúng ta là ai và chúng ta trở thành điều tốt nhất hoặc tồi tệ nhất của chính mình như thế nào. Những gì chúng ta đưa ra, loại nội dung công khai sẽ trở thành những gì mà những cỗ máy này nghĩ rằng chúng nên như thế nào, và chúng ta đang mô hình hóa điều đó cho chúng. Quay lại ví dụ về giáo dục đại học một chút, tôi nghĩ giáo dục đại học, giống như nhiều tổ chức khác khi AI, thứ mà chúng ta gọi là vậy, hoàn toàn hoạt động sẽ thay đổi một cách triệt để, triệt để và sẽ có một gia sư Cambridge hoặc Oxford trong tai mọi người, và giáo dục đại học, ý tưởng rằng bạn tập hợp lại để nhận thông tin sẽ bắt đầu tan biến khỏi giáo dục đại học, nhưng những gì giáo dục đại học sẽ bắt đầu làm và tôi nghĩ chúng ta sẽ cần phải…
Tập trung không chỉ vào trí tuệ và nhận thức, mà còn vào tâm lý và cảm xúc cốt lõi của con người bạn và giúp bạn phát triển điều đó. Thật tuyệt vời khi nghe điều đó.
Có một vị khách trước đây trên podcast này, hoặc có một vị khách trên podcast này trước đây, Tiến sĩ Wendy Suzuki, Giáo sư tại NYU, hiện nay cô ấy là Hiệu trưởng Khoa Nghệ thuật và Khoa học, tôi nghĩ đó là tiêu đề chính xác, và cô ấy đang cố gắng mang một số dữ liệu từ các phòng thí nghiệm của mình về giá trị của những bài thiền rất ngắn trong việc quản lý căng thẳng ở trường đại học, trước tiên là để giúp sinh viên quản lý căng thẳng mà trường đại học mang lại và việc ở độ tuổi đôi mươi, nhưng tôi nghĩ có một chủ đề lớn hơn ở đây, đó là cố gắng dạy phát triển cảm xúc, dạy tự điều chỉnh, vì nhiều người không được học điều đó, hoặc họ có hiểu biết nhưng lại có những khoảng trống lớn.
Tôi thích cách bạn mô tả điều này, cơ bản nó là một ống kính, nếu tôi có thể nói như vậy, đó là một ống kính vào trải nghiệm con người rất năng động và thực sự hòa hợp với thực tế rằng bộ não con người có khả năng đại diện cho thời gian một cách năng động, như tập trung vào, như giải quyết cho hiện tại, sẽ có những phần trong ngày của bạn, không nghi ngờ gì hôm nay, nơi bạn chỉ cần giải quyết cho hiện tại, bạn không nghĩ về lợi ích lớn hơn, và sau đó là khả năng mở rộng ý thức của bạn theo nghĩa tạm thời và giải quyết cho những điều dài hạn hơn, thực hiện những khoản đầu tư cho tương lai.
Tôi tự hỏi, làm thế nào chúng ta có thể khuyến khích mọi người trở nên tốt đẹp, làm điều tốt, và làm thế nào chúng ta có thể khuyến khích mọi người làm điều này trong bối cảnh có nhiều phần thưởng ngắn hạn và tầm nhìn ngắn hạn. Tôi nghĩ bạn đã cho chúng tôi một số câu trả lời, và chúng rất mạnh mẽ, chẳng hạn như bài tập hình ảnh bản thân khi già đi, tôi đang ghi chép vào tương lai, viết cho bản thân tương lai, bài tập khung trống, liên kết với tổ tiên của chúng ta và suy nghĩ về nơi chúng ta đang ở bây giờ và nơi chúng ta muốn đến.
Có điều gì khác mà bạn muốn thêm vào không, có nghĩa là có điều gì mà tất cả chúng ta nên làm không?
Chúng ta có nên đọc nhiều tiểu sử hơn không?
Nếu tôi nhìn lại lịch sử, nó vừa có những điều tăm tối vừa có những điều sáng sủa.
Có điều gì khác mà bạn thực sự khuyến khích mọi người làm để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình cho cuộc sống này và những cuộc sống tiếp theo không?
Tôi đã đề cập đến điều này, chúng ta cần xem xét trong bản thân mình lý do tại sao chúng ta làm và là như thế nào.
Bạn có biết tại sao ở đất nước này chúng ta bỏ phiếu vào thứ Ba không?
Tôi không có ý tưởng nào cả.
Vậy mà hầu hết các nền dân chủ tiên tiến đều bỏ phiếu vào cuối tuần hoặc một vài cuối tuần.
Ở Mỹ, chúng ta bỏ phiếu vào thứ Ba vì đó là thời gian cần thiết để ai đó rời nhà thờ vào Chủ nhật, cưỡi ngựa vào thành phố lớn, bỏ phiếu vào thứ Ba và cưỡi ngựa trở về trước ngày chợ vào thứ Tư.
Thật vui khi bạn sẽ nói với tôi rằng không phải vì vậy mà mọi người vẫn có thể xem bóng đá vào tối thứ Hai.
Không, điều này xảy ra lâu trước khi có bóng đá tối thứ Hai.
Và vì vậy, tôi nghĩ lý do chúng ta bỏ phiếu vào thứ Ba là một phép ẩn dụ cho rất nhiều điều về con người chúng ta và những gì chúng ta đã trở thành cả cá nhân lẫn xã hội.
Tôi là một người hâm mộ lớn của liệu pháp hành vi nhận thức (CBT).
Tôi nghĩ một phần vì điều mà nó làm là nhìn vào những câu chuyện tiêu cực mà chúng ta kể cho chính mình.
Nhưng sau đó, vì bạn không thể chỉ nói ngừng làm điều gì đó, bạn không thể chỉ dập tắt một hành vi, bạn phải thêm vào và đưa vào một câu chuyện tích cực.
Những gì tôi đã cố gắng làm với một phần thời gian của chúng ta ở đây hôm nay và những gì tôi muốn mọi người mang đi, không chỉ một phần mà thực sự mang đi và áp dụng là xem xét lý do tại sao lại là thứ Ba.
Những câu chuyện nào mà bạn đã thừa hưởng?
Một số trong số đó sẽ là những câu chuyện xã hội vĩ mô.
Bạn được xác định bởi xã hội qua những gì bạn sở hữu, qua huy hiệu trên xe của bạn cho biết bạn thành công đến mức nào.
Đó là một câu chuyện.
Đó là một câu chuyện đã được nuôi dưỡng trong chúng ta.
Có những câu chuyện khác rất cá nhân.
Đây là những câu chuyện có thể rất riêng tư và đã tồn tại qua nhiều thế hệ trong một gia đình.
Và sau đó để hiểu rằng một số trong những câu chuyện đó phục vụ cho chúng ta, một số câu chuyện đó không phục vụ cho chúng ta.
Nhưng sau khi nhận ra điều đó, chúng ta cần phải viết một câu chuyện mới.
Chúng ta phải viết một câu chuyện mới cho chính mình.
Tôi là ai?
Tại sao tôi lại ở đây?
Điều đó sẽ không được trả lời bởi một tôn giáo, một vị thần, một cuốn sách, một podcast hay một nhà tương lai học.
Nó sẽ được trả lời bằng cách nhìn vào bên trong chính mình và tìm kiếm xem bạn đã đến đây như thế nào?
Điều gì thực sự quan trọng và bạn muốn đóng góp và giúp đỡ để chúng ta tiến lên như một loài trên chiếc tàu vũ trụ Trái Đất này, không chỉ là một hành khách, mà là một thành viên trong đội ngũ trên con tàu này và chúng ta sẽ tiến lên như thế nào.
Những câu chuyện đã phục vụ chúng ta tốt và cũng không phục vụ chúng ta tốt.
Để tiến lên, bây giờ là lúc để nói rằng tôi sẽ viết những câu chuyện phục vụ cho tôi.
Tôi sẽ nhìn về tương lai, không phải như một danh từ, không phải như một điều mà tôi đang hướng tới hoặc điều gì đó sẽ đổ ập lên tôi, mà là điều tôi sẽ tạo ra.
Và những câu chuyện đó có thể rất cá nhân, có thể là giữa các cá nhân, có thể là chính trị, có thể là kinh doanh, có thể là những gì bạn mua, những gì bạn tiêu thụ, nhưng bạn phải có quyền tự quyết.
Bạn phải truyền vào cuộc sống của mình một cảm giác hy vọng và một cảm giác kinh ngạc và thực sự chỉ là lòng đồng cảm cho chính bạn và nơi chúng ta đang ở nếu chúng ta muốn cùng nhau tiến về những tương lai sẽ cho phép con cháu chúng ta nhìn lại và nói rằng họ là những tổ tiên vĩ đại.
Tôi rất thích điều đó và tôi cũng muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc ghi chép, việc ghi lại mọi thứ trên giấy hoặc có thể dưới dạng điện tử, tạo ra những viên nang thời gian cho các thế hệ tương lai vì tôi nghĩ rằng nhiều điều mà mọi người có thể đang nghĩ hoặc lo lắng một chút là, được rồi, tôi có thể làm tất cả những điều này để cố gắng làm cho mọi thứ tốt hơn và thậm chí từ bỏ mong muốn được ghi nhận, nhưng không cảm thấy rằng nó sẽ có ý nghĩa gì.
Nhưng điều tôi đã học được từ bạn hôm nay là nó bắt đầu từ bản thân và sau đó lan tỏa ra những người mà chúng ta biết và có thể là những người mà chúng ta cùng sống chung.
Nhưng ngay cả khi chúng ta không sống chung với ai, năng lượng đó vẫn tỏa ra từ chúng ta và điều quan trọng là tạo ra một dạng “hộp thời gian” để mọi người có thể cảm thấy họ có một ý nghĩa nào đó trong tương lai mà có thể họ sẽ không bao giờ có trải nghiệm ngay lập tức, nhưng thực sự gửi những gợn sóng đó về phía trước và cảm nhận rằng những gợn sóng đó đang di chuyển về phía trước.
Vì lý do đó và đặc biệt là với bản chất của podcast này, vì lý do mà bạn đã đưa ra những giao thức rất cụ thể, nếu bạn muốn, mà chúng tôi đã làm nổi bật trong các mốc thời gian, tất nhiên, như là công cụ, như là giao thức, tôi thực sự muốn cảm ơn bạn vì thường thì những cuộc thảo luận về quá khứ, hiện tại và tương lai có thể trở nên hơi trừu tượng và mơ hồ đối với mọi người và bạn đã làm cho chúng rất cụ thể và có thể hành động được.
Đó chính là điều mà podcast này hướng đến. Một phần là thông tin, một phần là lựa chọn hành động. Chúng tôi không nói cho mọi người phải làm gì, nhưng chúng tôi cung cấp cho họ lựa chọn hành động. Tôi chắc chắn sẽ áp dụng một số giao thức này.
Và cũng cảm ơn bạn vì đã dành thời gian đến nói chuyện với chúng tôi hôm nay, chia sẻ sự khôn ngoan của bạn và chia sẻ những gì bạn đang làm theo nhiều cách.
Thực ra, không phải theo nhiều cách. Đó hoàn toàn là một phần của những gì bạn đang mô tả, đó là hướng đến bản thân tốt nhất của bạn để mọi thứ có thể tốt hơn ngay bây giờ và trong tương lai.
Cũng thật vui khi ngồi xuống với một người mà tôi đã biết trong nhiều năm và học hỏi từ bạn.
Vì vậy, đó là một vinh dự và đặc quyền thực sự và tôi biết mọi người khác đang nghe và xem điều này cũng cảm thấy như vậy.
Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều.
Cảm ơn bạn đã mời tôi.
Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Ari Wallach.
Để tìm liên kết đến cuốn sách của anh ấy, chương trình truyền hình của anh ấy và các tài nguyên khác liên quan đến Long Path, xin vui lòng xem chú thích trong chương trình.
Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời không tốn chi phí để hỗ trợ chúng tôi.
Ngoài ra, xin hãy đăng ký podcast trên cả Spotify và Apple, và trên cả hai nền tảng này, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá tối đa năm sao. Xin hãy kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc có ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube. Chúng tôi đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Giao thức và Sổ tay Vận hành cho Cơ thể Con người.” Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm. Nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp cơ sở khoa học cho các giao thức được bao gồm. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại presale@protocolsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên “Giao thức và Sổ tay Vận hành cho Cơ thể Con người.” Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Vì vậy, đó là Instagram, X trước đây được gọi là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung thì khác biệt so với nội dung trên podcast Huberman Lab. Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh mạng xã hội. Nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng không tốn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang.
Các tài liệu PDF về giao thức đó liên quan đến những điều như tính dẻo của não và học tập, tối ưu hóa dopamine, cải thiện giấc ngủ của bạn, tiếp xúc với lạnh có chủ đích, tiếp xúc với nhiệt có chủ đích. Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản mô tả một thói quen mẫu bao gồm tập luyện tim mạch và tập luyện sức đề kháng với các bộ và số lần lặp lại, tất cả đều được hỗ trợ bởi khoa học, và tất cả đều hoàn toàn miễn phí. Để đăng ký, chỉ cần truy cập HubermanLab.com. Vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống phần bản tin và cung cấp địa chỉ email của bạn. Và tôi nên nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ địa chỉ email của bạn với bất kỳ ai. Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Ari Wallach. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học. (nhạc nền) (nhạc nền)
歡迎收聽 Huberman Lab Podcast,我們在這裡討論科學以及以科學為基礎、適用於日常生活的工具。我是 Andrew Huberman,任職於史丹佛醫學院(Stanford School of Medicine)的神經生物學與眼科學教授。
今天的來賓是波比·克魯姆博士(Dr. Poppy Crum)。波比是位神經科學家、史丹佛大學的教授,並曾任 Dolby Laboratories 的首席科學家。她的工作重點在於技術如何加速學習中的神經可塑性,並且整體上豐富我們的生活體驗。
你或許已經聽過、甚至使用能監測睡眠的穿戴式與睡眠科技,能告訴你獲得了多少慢波睡眠、多少快速動眼(REM)睡眠,以及能控制你睡眠環境溫度或房間環境的技術。很快,你也可以期待穿戴式與「可聽裝置」(hearable)成為你生活的一部分。所謂可聽裝置,正如字面意義,是能聽到你的聲音與他人聲音、並推斷出對你當下健康與心理狀態最有利做法的技術。信不信由你,這些技術將能理解你的腦部狀態與目標,並對你的居家、工作及其他環境做出改變,讓你能更好地專注、更加徹底地放鬆,並與他人建立更深層的連結。
正如波比所說,這一切現在可能聽起來有點像太空時代的東西,甚至稍微有些讓人排斥或害怕,但她會說明這些技術如何大幅改善孩童與成人的生活,並確實增進人與人之間的同理心。
在今天的節目中,你會發現波比是位真正跳脫框架的思想家與科學家。她有非常獨特的故事:她在年幼時就發現自己擁有絕對音感,她會解釋那是什麼,以及它如何形塑她的世界觀與工作。波比也慷慨地為各位打造了一套零成本、逐步的操作流程,讓你可以建立一個自訂化的 AI 工具,幫助你在任何你想提升的技能上進步,並打造更好的健康方案與日常習慣。我得強調──你不需要具備程式設計能力就能使用她所建構的這個工具。任何人都能使用,正如你將看到的,它非常實用。我們在節目說明中提供了連結。
今天的談話與我們先前節目不同,是一瞥未來的真實視角,同時也指出現在就能使用、改善你生活的新工具。在開始之前,我想強調本播客與我在史丹佛的教學與研究角色是分開的;但這也是我想把零成本提供給消費者的科學與科學相關工具知識帶給大眾的努力之一。符合這個主題,今天的節目有包含贊助內容。接下來是我與波比·克魯姆博士的對談。
波比·克魯姆博士,歡迎。
謝謝,安迪。很高興來到這裡。
很高興再見到你。我們現在該讓大家知道一件事:我們當年是一起讀研究所的,但你今天來並不是為了這件事。你是因為做了非常原創的工作而來。你在許多不同領域的科技、神經科學等方面都有所涉獵。今天我想談很多事情,但我想先從神經可塑性談起,這是我們神經系統能因經驗而改變的驚人能力。我知道我自己是怎麼看待神經可塑性的,但我想知道你怎麼看。特別想知道,你是否認為我們的大腦比大多數人想像的還要具有可塑性?比如說,我們能改變的範圍是否遠比我們以為的還大,只是我們還沒找到達成的方法?或者你認為我們的大腦相當固定,若要作為一個物種取得進步,我們得去創造機器人或其他東西來做那些我們無法做到的事,因為我們的大腦太固定了?先從你對神經可塑性是什麼,以及你認為其限制在哪裡的看法開始吧。
我確實認為我們比日常談論或意識到的還要更具可塑性。至於你剛才提到的創造機器人,當我們創造越多機器人,與機器人共同使用或把它們當作工具以加速我們能力時,人類自身會隨之產生的也是一種神經可塑性。對我而言,神經可塑性的一個重要面向,是去理解——這也是我職業生涯中做了很多的事——在建立和開發技術時,理解這些技術如何形塑我們的大腦。我們日常接觸到的一切,無論是環境與情境的統計特性,或是我們每天使用的科技,都透過神經可塑性以某些方式在改變我們的大腦。有些影響比其他的更顯著;有些則取決於隨著年齡而定的注意力與參與程度,而不是單純被動消費而改變。但我相信我們處在一個每個人都需要更多考慮的時刻:特別是在人工智慧與沉浸式科技的時代,人們應該思考他們所使用的技術如何在向前推進的過程中,形塑或架構我們的大腦。
你打開任何一本基礎神經科學或醫學院的教科書,你會看到幾頁關於一個叫做「小人圖」(homunculus)的東西。那到底是什麼?它其實是一種資料表示法,當你看到它時會是一個看起來有些滑稽畸形的人形。但你所看到的那幅扭曲人形的圖其實只是資料的表示,顯示大腦中有多少細胞正在為你的觸覺編碼與代表資訊。那張圖的由來,說來有趣,是來自 1940 年代的 Wilder Penfield。他在病人準備做癲癇手術等之前,紀錄了體感(感覺)相關的神經細胞。
而且因為我們的大腦皮質沒有痛覺感受器,
他就可以讓一個清醒的人醒著接受刺激,
觸摸他們大腦的不同部位,
然後請他們回報身體上感到的感覺。
於是他就把那個皮質區繪製成地圖。
這就是我們最後得到「體感小人」(homunculus)的方式。
你會看到,例如嘴唇會被畫得比較大,
背部等不那麼敏感的部位就比較小。
快轉到今天。
當你看那個體感小人時,
我常會請人想一想,這張圖哪裡出了問題?
這其實是一張來自1940年的圖片,卻仍然出現在每本教科書裡。
任何史丹佛的學生看到它都會立刻說,
「拇指應該要更大,因為我們整天都在用拇指。」
或是「我的手指比較敏感,因為我一直在手機上打字」——這話當然沒錯。
也有人會說「腳踝畫得一樣大,但我們現在比四十年代開更多車。」
或者如果我住在世界的不同地方,開車是靠左邊還是靠右邊也會不同。
再過幾年,我們可能根本不會開車了,那些資源就會被優化到別的地方去。
所以體感小人代表的,
是我們的大腦如何分配資源來幫助我們達成行為的成功。
那些資源就是我們有限的細胞,用來支援我們在世界中茁壯所需的一切。
美妙的地方是,當你發展出某項專長時,
會有更多支援、更多資源投入來幫助你做那件事,
而且這些資源也會變得更具專一性。
換句話說,我的大腦某些區域可能會突然擁有更多細胞來幫助我。
比方說我是小提琴手,我的左手由右半球的體感皮質控制,
我的大腦會有更多細胞幫助我感覺手指和指尖的一切,
讓我演奏更流暢、更具技巧。
但這也代表雖然細胞變多了,
它們卻更為專門化,提供更高的敏感度和更多差異化的訊息。
那正是我的大腦所需要的,也是大腦的回應方式。
所以當我們思考這件事——我作為音樂家的練習 vs. 我玩電玩的練習——
所有這些經驗都會影響我們的大腦,影響我們的可塑性。
對我來說比較有趣、也有點執著的,是每次我們接觸一項科技時,
它都會塑造我們的大腦。環境在改變,而那些改變塑造了我們是誰。
我覺得你可以從一個人的聽覺閾值去預測他住的是哪個城市。
真的嗎?完全可以。你能簡單解釋一下聽覺閾值是什麼、為何會這樣嗎?
舉例來說,幾年前我去芝加哥旅行。
那城市很美,食物很棒,人也很好。
但那是一個很吵的城市,市中心大道寬闊,
跟我習慣的地方比起來樹不多。
我當下覺得,哇,這裡真的很吵。
我在郊區長大,盡快離開那裡——抱歉,住郊區的人,郊區不是我的菜。
我喜歡荒野,也喜歡城市。
你剛剛說僅憑一個人長大的地方或現在居住地,就可以預測他們對噪音大小的聽覺閾值?
在某種程度上,兩者都會有影響。城市有其聲音印記,噪音的型態會很特別,
而製造那些噪音的來源通常也各不相同──車輛種類、人群密度,
甚至那裡的施工方式,都會改變環境中存在的噪音。
這些改變會塑造人們的聽覺閾值。
在最底層,它也會塑造人的敏感度。
如果你習慣在環境裡聽到某些動物的聲音,你對那種聲音會有較高的反應,
久而久之就會對它產生更高的敏感度。
相反地,如果某個聲音對你來說很不尋常──例如我聽到雞的聲音,
我在城市有個鄰居養雞。還有公雞嗎?有的。
我小時候就住在公雞附近,直到現在我還能聽到那隻公雞的叫聲。
那些聲音深深烙印在我的記憶裡。
還有一方面是語意脈絡,另一個是聲音的頻譜與強度。
所謂頻譜,我指的是不同頻率的振幅以及它們被塑造的方式──高音、低音。
這些都會影響你的神經系統如何改變,
甚至在最底層──你的耳朵、大腦、耳蝸所接觸到的刺激上都有影響。
低階層面會牽涉到噪音可能造成的傷害與暴露程度;
而高階層面則來自上位的腦區,它們會放大在你環境或情境中較為重要的頻率。
有件有趣的事──有部電影,大概叫《寂靜之聲》(The Sound of Silence),
我很喜歡彼得·薩斯加德(Peter Sarsgaard),他是片中演員之一。
這部片帶點幻想色彩(這樣說合不合適?),
事實上,製片人曾經找我聊很多,想要塑造主角與他的行為,
因為我有絕對音感,他們想在電影中模擬某些細節。
最後片中的主角成了一個「調整/調律人們生活」的人。
他會走進別人的生活環境,
然後說,喔,你知道,
你在工作上或感情上遇到麻煩,
是因為,你知道的,
你有這個三全音(tritone),
或者你的熱水器發出這樣的聲音,
你知道,那個音高,
你的茶壺是這個(音高)。
天啊,這在洛杉磯會超受歡迎。
人在洛杉磯會為此付上百萬美元。
這真的很搞笑。
你會替別人做這件事嗎?
不會,但我會告訴你,
我會走進飯店房間,
如果一聽到什麼奇怪的聲音,我就會搬走。
所以,嗯,這就是……
因為你有完美音感。
你能定義一下「完美音感」嗎?
那是不是代表你總能用聲音唱準音高?
其實沒有那種「完美音感」。
有的是「絕對音感」。
我想之所以會有人說「完美」,大概是因為那個概念像是──啊,那會是 A 等於 440 赫茲,對吧?
但那只是我們近代使用的一個標準。
而且,不同時代對 A 的定義其實會改變,
隨著審美、大家喜好的改變,
以及我們用來創作音樂的工具不同而不同。
你知道吧,在巴洛克時期,
A 是 415 赫茲。
你能唱到那個嗎?
啊!
太棒了。
總之,
這就是為什麼叫做「絕對」,
因為,想想看,
隨著年齡增長,我的基底膜可能會變得更僵硬,
或者我的時間處理速度變慢,
我的大腦還是會覺得我在唱 440 赫茲,
但實際上可能不是。
基底膜是內耳的一部分,
把聲波轉換成電訊號,對吧?
對。
好吧,說得也合理。
從機械層面來說,它會影響那些有助於聽覺的毛細胞。
我教聽覺生理學,但我只是想確認一下,
因為我正坐在一位專家對面。
我想稍微休息一下,
並感謝我們的贊助商之一,David。
David 做的蛋白棒無可比擬。
每條有 28 克蛋白質,
只有 150 卡路里,
而且零糖分。
沒錯,
28 克蛋白質,
而且 75% 的熱量來自蛋白質。
這比其他最近的蛋白棒高出 50%。
David 的蛋白棒也很好吃,
口感也很棒。
我最喜歡的是巧克力餅乾麵糰口味,
但我也很喜歡新出的巧克力花生醬口味
和巧克力布朗尼口味。
基本上,我非常喜歡所有口味。
它們都非常美味。
事實上,最困難的就是決定每天該吃哪一種、
一天該吃幾次。
我限制自己一天兩條,
但我真的很愛它們。
有了 David,
我可以在像零食一樣的熱量下,
攝取 28 克蛋白質,
這讓我很容易達成每日每磅體重一克蛋白質的目標,
而且不用攝入太多熱量。
我大多在下午當點心吃一條 David 蛋白棒,
出門或旅行時我也會隨身帶一條。
它們非常美味。
而且既然每條有 28 克蛋白質,
在只有 150 卡路里的情況下也很有飽足感。
如果你想試試 David,
可以到 davidprotein.com/Huberman。
再說一次,davidprotein.com/Huberman。
今天的節目也由 Helix Sleep 贊助。
Helix Sleep 做的床墊和枕頭,
會依照你獨特的睡眠需求進行客製化。
我在這和其他節目裡已經說過很多次了:
獲得良好睡眠是心理健康、身體健康和表現能力的基礎。
你睡的床墊會大幅影響你每晚的睡眠品質。
床墊的柔軟或堅硬都會影響舒適度,
需要針對你的睡眠需求來調整。
如果你進到 Helix 的網站,
可以做一個簡短的兩分鐘問卷,
會問你像是:你是仰睡、側睡還是趴睡?
你晚上是比較容易覺得熱還是冷?
之類的問題。
也許你已經知道這些答案,也許不知道。
不管怎樣,
Helix 會為你配出理想的床墊。
對我來說,
那是 dusk(暮光)床墊。
我大約三年半前開始睡 dusk 床墊,
這是我迄今為止睡過最好的床墊。
如果你想試 Helix Sleep,
可以到 helixsleep.com/Huberman,
做那個兩分鐘的睡眠問卷,
Helix 會為你配出一張客製化的床墊。
現在 Helix 對所有床墊訂單提供最高 27% 的折扣。
再提醒一次,
到 helixsleep.com/Huberman 可獲得最多 27% 的折扣。
好。
所以我們的大腦是依照我們的經驗被客製化的。
是啊,
尤其是我們的童年經驗,
但也包括成年後的經驗。
你提到體表小人圖(homunculus),
這種身體表面代表圖,
你說了一句我一定要接著問問題的話──
就是這個假想的史丹佛學生,
當然也可以是任何地方的學生,
他說,等一下,
現在我們很多時間都在用拇指寫字(打字),
在用拇指寫字的時候正在思考和表達情緒,對吧?
我的意思是,
當我們用拇指傳訊息時,
有時候是在進行情緒性的互動。
是的。
我的問題是這樣的。
過去大概 15 年左右,
代表了一個前所未有的新科技整合時期,
對吧?我的意思是,
智慧型手機、簡訊。
當我傳訊息時,
我發現我在腦中會聽到一個聲音,
就是我的聲音,
因為如果我是對外發訊息,我會發送文字。
但我也會內化對方寫給我的聲音,
如果我認識那個人。
嗯嗯。
但那聲音是經過我大腦過濾出來的,對吧?
所以就像是,
我不是要為了鑽牛角尖而去微觀剖析什麼,
但我們透過簡訊進行的對話,
其實都是在我們自己的腦中進行的。
但那裡面有兩個或更多的參與者,
群組訊息就更複雜了,現在甚至不用考慮。
但那種轉變到底
真正是在關於什麼?
以前,
我會寫信給你,
我會寄信給你。
我會寫電子郵件給你,
我會發電子郵件給你。
所以整個過程
其實很慢。
現在你可以和某人
進行一段
非常快速的對話,
來回交流,對吧?
有些人打字很快,
寄郵件也快,
但都比不上
用簡訊能做到的速度,對吧?
我甚至可以知道
你在思考,
因為那個「點、點、點」,
或是你正在輸入,對吧?
那麼有沒有可能
我們現在已經在同形小人圖(homunculus)
或大腦皮質的某個其他區域
劃分出一整塊區域
專門給對話使用,
而在大約2010年以前,
大腦根本不曾涉入
任何形式的對話?
換句話說,
我們現在把書寫和拇指操作整合了,
這是新的,
我們能聽到自己的聲音,
想像對方在另一端的聲音,
而且一切都以極快的速度進行。
我們是在談論
像是一個新的腦區嗎,
還是在說用舊的腦區
只是試著在維恩圖上
尋找並推擠那些重疊部分?
因為我記得
這一切發生得
非常快速而且無縫。
我記得簡訊出現時
感覺有點慢、有點笨拙。
很快就有自動填入,
很快就開始學習我們的習慣。
現在我們可以用語音辨識,
人們學得很快。
所以問題是,
我們是不是把舊的腦區
以新的方式組合起來?
還是有可能
我們其實在根本上
改變了大腦運作的方式,
以便能夠執行如今看似
微不足道但卻是日常生活
像簡訊這種基本功能?
我們的大腦到底發生了什麼?
我們並沒有在開發
新的資源。
我們還是有相同的細胞,
或者我是說,
當然有神經新生,
但重點在於那些細胞
如何被分配使用。
順帶一提,回到我們先前談到的
關於同形小人圖的部分。
同形小人圖是大腦中
一種地圖的例子,
一個皮質地圖。
地圖在大腦中很重要,
因為它們能讓那些需要互動的細胞
靠得更近,給我們特異性,
讓我們更快,反應時間更短,
因為距離變短,相關的東西被放在一起。
另外,那些細胞對於
它們所回應的事物
其實有很大的可動性/可塑性,
可能會依照我們的輸入而改變。
所以同形小人圖
可能只是其中一張地圖,
但我們大腦到處都有地圖。
那些地圖之間
仍有很多交叉輸入。
所以你在說的是,
是否有些區域是過去
我們不會分配或區別
去做特定事情的,
而現在卻與我必須去解讀
簡訊的不同方式
密切相關?
那種細微性和細緻度,
現在我變得更快了,
我的反應時間更短,
我的理解也更快。
那我是不是在把原本做別的事情的細胞
重新分配來讓我做到這些?
很可能吧。
但我也在構建──你可以把我想像成
一個多感官的實體,
我必須整合視覺、聽覺、嗅覺等資訊
來形成一個整體的物體經驗。
同樣的整合與模式
現在在我們溝通時也正在發生,
而過去並不會出現這樣的情形。
那意味著什麼?
意味著有更多的重複性、
更快速的模式比對、
更多的整合,
這讓我們能夠更快地反應。
我完全同意。
我覺得有一整代人
是在智慧型手機環境中長大的,
這對他們來說只是生活的一部分。
我認為在這方面我聽過
最有影響力的一句話之一是:
我有一次晚上到聖克拉拉大學
對學生演講,
我談到把手機放下會更容易專注,
當你把手機放下時生活會好很多,
要從智慧型手機中抽出空間之類的話。
演講結束後,
一個二十出頭的年輕人走過來對我說,
「你完全不懂。」
我問他:「什麼意思?」
他說:「你是在你大腦發展完畢後
才把這項科技納入生活的。」
他以自己的經驗說,
「當我的手機沒電時,
我覺得生命從我身上流失,
那種感覺是難以忍受或近乎難以忍受的,
直到手機再開機,
然後我覺得生命又回到我身上,
因為我能再次和朋友溝通。
我不覺得孤單,
我不覺得被世界切斷。」
我當時心想,
哇,他的話真的讓我印象深刻,
因為我意識到,
正如他所指出的,
他的腦在社交脈絡、溝通、安全感等層面上,
確實在根本上和我的不同,
我不認為他是個例外。
對某些人來說可能沒那麼極端,
但對我們許多人來說,
在一段我們很想得到答案的對話中,
看到那個「點、點、點」──
或者在一個情緒化的對話中看到它──
可以是一種非常強烈的人類體驗。
那真有趣。
所以我們加快了彼此之間傳遞資訊的速度,但即使是瑣碎的事情,也不一定要變成爭論。又或者像「是第四期癌症還是良性?」那種情況,對吧?那是極端的情況。有人還活著嗎?還是已經死了?他們找到他或她了嗎?或是沒有?那些都是極端案例,但日常生活是別的樣子。我注意到這點——像我有時沿著海岸走,或去大蘇爾,我會刻意離開手機一段時間,真的要花一兩個小時,甚至半天,才能真正融入當地環境,不再透過智慧型手機尋找刺激。我想在這方面我也不算特別。
所以問題是,你覺得科技是好是壞,是中立,還是對科技如何塑造我們的大腦持不可知論?它會往很多不同方向發展。不過有一點我想說,特別是談到智慧型手機和所有音訊相關的事物:我們能隨身攜帶一輩子的音樂和內容,是因為在過去二十五、三十年(甚至更久)壓縮演算法方面有巨大的進步,這些進步讓我們擁有非常有效的所謂感知壓縮(有損感知演算法),像 MP3,以及我過去和像 Bilby 這類公司的合作。當你在談內容壓縮演算法的目標時,目標就是要把整個體驗、整個訊號轉譯出來——在去掉大量資訊的情況下,但要以智慧的方式保留那應有的感受。
當你看一個人用縮寫和下一代用的速記方式在溝通時,那種溝通是非常豐富的,儘管他們可能只說「LOL」,我是說,就像是,或者他們可能,你知道,然後,這其實是一種有損壓縮,它觸發了一種巨大的認知體驗,對吧。你能為可能不熟悉的人解釋一下「有損」是什麼嗎?
有損的意思是,在你對那個資訊做編碼和解碼的過程中,實際上有一些資訊會遺失,當你解碼時那部分資訊就沒有了,但希望那些遺失的資訊不會影響到感知體驗。想像我有一首歌,我要表示那首歌,我可以為了讓檔案變小把每隔 500 毫秒就刪掉一段,那會聽起來非常糟糕,對吧?或者我可以更聰明一些,基本上,如果你看看早期像 MP3 的模型,它們有點像是對大腦的運算模型,它們可能停在像聽覺神經那裡,但它們試圖建立一個我們的大腦如何處理聲音的模型──我們會聽到什麼、不會聽到什麼。如果這個聲音存在,而且它和另一個聲音同時存在,那麼這個聲音可能就聽不到,但另一個聲音會被聽到,所以我們不需要用任何位元去編碼那個聲音,我們只需要編碼這一個。於是這就成為模型和演算法決定哪些資訊需要被表徵、哪些不需要的一種智慧方式,以創造同樣的、你知道的、最好的感知體驗──這裡的「感知」指的是我們最終能帶回家的東西。
我想,我認為重要的一點是,為什麼我認為——過去我曾經需要教人如何用最少的資料去表現一個豐富的經驗。你想想用最少信息,有些在行動簡訊裡存在的縮寫,它們在內部生活中獲得了非常豐富的生命。那些雖然是簡化的,但我認為人們現在能有一種我們無法完全理解的溝通。是不是因為你有一個十歲的女兒?她對你來說有用縮寫做溝通而覺得難懂嗎?
有時候,但我得去弄懂。但重點是,這就是一個有損壓縮演算法的例子,它實際上帶來了更豐富的感知體驗,對吧?而且它常常需要上下文,但你仍然在用很少的資訊位元去試圖表現一個更豐富的感覺、一個更豐富的狀態。你知道,如果你看看不同的人,他們會有更強或更弱的生理經驗,取決於他們如何在那種上下文中長大。
聽起來對我來說是這樣。我不想在這裡妄加推測,但聽起來你看到的是資料壓縮的巨大機會。就僅以簡訊中縮寫的使用來說,與三十年前人們進行的那種語音和面對面交流相比,這是一種龐大的資料壓縮,所以交換的資料變少了,但體驗一樣豐富,甚至更豐富,這是你在說的意思嗎?這暗示你普遍把它看作中性到有益的東西,覺得這很好,只是不同而已。
我快五十了,幾個月後就五十了,跟有人說「當我年輕的時候,我會寫信給我男朋友或女朋友,你知道的,我會真正寫一張生日卡,我會去——」你會有面對面的談話,而你現在有這一代年輕人會說「好啦,隨便啦」,你知道,這就像我們以前聽到的「我以前在雪地裡跋涉去學校」那種說法——好吧,我們現在有暖氣巴士,還有無人駕駛的車,所以我覺得這對各年齡層的人來說既重要又有用,要去聽到一個經驗可以被維持其豐富性,即使有些資料或某些交流元素被完全移除了。
完全是,但它之所以能被維持,是因為那些個體之間建立起來的神經連結,對吧?那一代我總是會想到,噢,好,神經系統喜歡沿著一個連續體去編碼,但像是「好吃/噁心」或「無感」那樣的尺度。你覺得科技是中性的嗎?就像「是的,你會失去一些東西,但你也獲得一些東西」,還是你覺得「這是壞的」?這些天我們聽到很多對 AI 的恐懼,我們會談到那個,或者你也會聽到一些人對 AI 能做的事超級興奮。或是你聽到手機能做的事——我有些人,比如我姊姊和她的女兒,就很愛智慧型手機,因為他們可以溝通,這給了遠距離的一種安全感,像是快速的溝通比較容易。坐下來寫一封信很難。她很快就要去念大學了,所以問題是你會多常聯絡?這提出了關於頻率的期待,但它減少了接觸的深度期待,因為你可以做一個「嘿,我今天早上有想你」這樣的訊息,這可以感覺很多,但如果是一封信——如果我在大學期間寄回家一封信給我家裡的人,寫著「嘿,我今天早上有想你,愛你的安德魯」,我會想「好吧,我不知道那會是怎麼樣,他們可能會想『唉,那也沒花什麼時間寫吧』」,對吧?所以我覺得這是一個跷跷板,你會得到更多的頻率,然後它會帶來對那些訊息不同層次的期待。
我女兒現在在營隊,而我們在兩個星期內只被允許寫信,手寫信、手寫信……怎麼辦?
那件事過得去嗎?
事情正在發生。
我是說,我失去了他們的家,幾年前被洪水沖走。
我從那場洪水裡救出來的為數不多的東西之一就是這些。我把它們帶回來,是因為我本來是要買給我弟弟的。這些其實是我一位祖先在南北戰爭期間的通信,當時他們在談情說愛,這些來來往往的信件都保存下來,是女性之間的書信。信上是像1865年的字跡。我真的有那些信件,我把它們放在我的電腦包裡,直到我飛上來這裡。它們是寫在羊皮紙上的,儘管經歷了洪水,字跡沒有暈開、沒有被沖掉,都保留下來。那是一個非常不同的溝通時代,能把那些保存下來真的很美好,因為那些東西沒辦法完全被現代方式所取代或轉譯,沒有那段歷史就不行。
無論如何,我是科技整合的強力倡導者,但對我來說,世界就是資料,我確實以那種方式在思考。我觀察我女兒的行為時會想:她接收了哪些資料?為什麼她會那樣回應?舉一個例子,我們在討論神經可塑性時會說,我們是由三類東西所形塑的生物。第一是我們的感覺系統,以及它們如何演化,無論是因為內在雜訊導致感覺接收器退化,或外在的干擾。比方說,如果我處在一個非常吵雜的環境裡,我的大腦能接收到的資訊量,和一個有聽力損失的人差不多。這樣一來,你就等於削弱了我可以接觸到的資料。第二是我們經驗上建立起來的先驗(priors)。把大腦當成一個貝氏(Bayesian)模型來看,事情對我們來說並非總是決定性的(deterministic)。簡單說,決定性就是輸入 A 一定會導致輸出 B;貝氏則是視外在與內在情況的統計而定,這是機率模型:A 成為 B 的可能性有多大、A 會導致 B 的機率是多少,但也存在 A 會導致 C、D 或 F 的可能性。第三是我們對當下情境的期待。把這三者拆開來看,你就會開始了解並欣賞科技的影響。
舉個有趣的故事:我女兒兩歲半的時候,我們在史密森天文館(Smithsonian)的天文劇場,看了一部典型的天文館影片,畫面從洛杉磯開始一路縮放到太陽。途中出現那張經典的 NASA 地球影像,畫面完全黑暗又寂靜。我女兒卻用她能發出的最大聲音喊出了「小小兵!」(Minions)。我當下心想,喔,當然了——她對那張影像的既有經驗性先驗是來自於環球影業(Universal)的片頭,那個片頭有類似的地球影像,上面還會出現「UNIVERSAL」字樣。她那樣喊是完全合理的,這種聯想是有其依據的。這件事很誠實也很真實地反映出作為人類的經驗:我們每個人對相同的物理信息會有很不同的體驗,我們必須承認這一點,而這些差異是由我們的暴露史、先驗以及感覺系統驅動的,這三者構成了一種三合一的影響,再加上我們對當下的期待。
一旦把這些因素拆解開來,你真的會開始理解科技的影響。我大力支持科技讓我們作為人類變得更好,也支持科技能改進我們擁有的資料,讓我們做出更好的決策並獲得驅動我們的洞見。但有時我們在使用科技時會因小失大:那些讓我們更快的即時工具,有時也會剝奪我們的認知能力。最終會出現這樣的情況:那些經常依賴技術的人可能會一直在寫論文或不停使用工具,或者(我們可以再多談)把自己放在一個如果沒有那項科技就無法正常運作的位置,並且在學習與內化那些資訊時也會受限。這樣一來,因為是否以及如何使用某個工具或科技,你的認知能力與差異化會變得更大。
我一直做的一件事就是在史丹佛(Stanford)教書——我們也有共同點,我得去旁聽你的一堂課。我在那裡教的課叫做「神經可塑性與電玩(neuroplasticity and video gaming)」。我名義上是神經生理學家,但實際上我更像個技術人,我喜歡造東西、喜歡跨領域的創新。雖然課名寫著電玩,但實際上更廣;電玩之所以有力,是因為它們提供一種封閉循環的環境:你給予回饋,你會得到關於你表現的資料。
表現,但你可以控制那個,知道你隨機化什麼、你如何建構;而我們那堂課的目標是以理解你所影響的神經迴路以及你想要訓練的內容來建構技術與遊戲。我會有學生是音樂家、會有學生是電腦科學家、也會有些是史丹佛(Stanford)的一流運動員。我課上曾有他們許多頂尖選手上過,重心總是在於:「好,有某個人類表現的面向我想要剖析,我想把對那種類型學習的敏感度或取得能力真正放大,並以閉環的方式去做。」
只是給不熟悉遊戲在神經科學領域角色與歷史的人一個背景參考:過去有些很好的研究,先拿一個玩家對比非玩家來看——自認為是典型玩家的人,實際上會有我們稱為更高的對比敏感度(這是你的領域,你可以反駁我)。所謂對比敏感度函數,是你在視覺場景中看到邊緣與差異的能力。他們能看得更快、更敏銳,對那類差異化更靈敏。
所以一個說「我不是電玩玩家」或自我認定不是的人,實際上是因為他們沒有訓練過那項技能。像第一人稱射擊遊戲——我偶爾在遊樂場玩過或類似的,我小時候不常玩電玩,現在也不常,但很多能力都基於對比敏感度:判斷那是朋友還是敵人、要不要開槍,這些決定必須非常迅速,幾乎在所謂反射閾值上,不用思考,但就是快速反覆和決策。然後規則會切換,突然你要把某些東西變成目標、把其他東西視為朋友,你要非常精準。
所以你拿一個自認非玩家的人,讓他們玩40小時的《決勝時刻》(Call of Duty),現在他們的對比敏感度看起來就像電玩玩家,這種改變會持續存在——你回頭一年後測量他們也還是如此。40小時的《決勝時刻》讓我看世界的方式改變了,不只是遊戲世界,我在真實世界的體驗也出現基礎性的轉變,讓我對情境覺察和情境智慧更敏感。
是的,因為那是低階資訊處理能力。我喜歡把這些面向結合在一起,但更有趣的是,還有一些研究(像是 Alex Puget 和 Daphne DeBerrier 的精彩研究)顯示,不僅是對比決策——在那些非確定性的機率推論情境中,電玩玩家會和非玩家做出相同的決定,但他們會做得更快。因此,取得那資訊的能力和速度是非常驚人的;當你能夠利用到那一點時,會變得非常有力。也就是說,玩40小時《決勝時刻》會提升機率推論能力。
接著我喜歡拿這個去做訓練環境的設計。今年我課上有幾位史丹佛的頂級足球員,我們的重點是:「你缺少哪些數據?我們如何建構一個閉環式環境,讓你能根據數據獲得更好的神經層級接取,以提升表現?」例如我的加速度、我的速度,不是在兩小時練習結束後才知道,而是要即時得到聽覺回饋,讓我真正去利用更多的神經訓練。
我們在他們小腿上裝了感測器,測量加速度與速度,能在他們做一種有點像遊戲化的訓練時即時給予回饋。我不太想說「遊戲化」,那詞被用爛了,但可以說感覺像是有趣的環境,同時又是基於加速度資料的計算和其目標值。系統會給他們不同的聲響提示,讓他們建立那種分辨度——我說的分辨度,特別是對新手而言,他們無法分辨自己是否成功加速,但如果你給他們更細緻的回饋梯度,透過這種閉環行為,他們的神經表徵會開始更精細地分化。
所以那就是為什麼要做聽覺回饋:他們即時得到回饋,你建立那種閉環環境,有助於在大腦中打造更高的解析度與對差異的敏感度。
我很希望你能分享有關你女兒改善游泳姿勢的故事——她目前還不是 D1(Division I)選手,也許將來會,但她是個游泳者。以往如果你想變得更會游泳,你需要一個游泳教練;如果你想變得非常厲害,你得找一個很棒的游泳教練,並且反覆和他們練習。你採取了略有不同的…
方向,那真正指出這項技術可能多麼有益且相對便宜的地方。首先我要說的是,第一點是要有好的游泳教練。當然,我不是要取消游泳教練的角色。那些以數據為中心、真的喜歡打造技術的家長,有時候也許會是誤導性的分心,但希望不是。好吧,好,沒錯,那是其中之一,讓游泳教練開心吧。
舉例來說,你去和精英運動員一起訓練,或者去很多游泳訓練營,那裡的訓練計畫總是會用攝影機錄影、評估你的划水動作。但重點是,你可以—and 我確實這麼做過—知道教練關心哪些事情,或者坦白說你也可以上網學一些對不同泳式重要的東西,你可以使用 Perplexity Labs、使用一些這類的線上資源,然後你可以快速建立一個電腦視覺應用程式,給你關於划水的數據分析,並且是即時的。
那這怎麼運作呢?你把手機放到水下,分析划水。在這個例子我使用的是行動電話,所以幾乎所有事情我都是用手機在做。好,所以你在拍攝——如果你能帶我們走過整個流程:你拍你女兒做自由式、仰式、蛙式或蝶式,有很多核心的東西你可能會想要關心,比如仰式和自由式有那些要點,你知道的。我不是專職游泳教練——我們以前也有做這類事——我知道你是跑者,我也是跑者、我是攀岩者,游泳比較少,但像身體的翻滾(roll)、手臂出水的高度、頭部在水面上的位置、你的速度等等,當你有了數據之後,其實可以變得非常複雜。你知道你的入水速度是多少,你的手臂在頭前方多遠入水,你知道的,也許有些事情是很明顯的,例如你想知道你的划水在整個泳池中的一致性和節奏。因此你不只擁有速度,還有我會稱之為更高解析度的數據,還有更多分析工具,能夠給你洞察。
重要的是,我不會去告訴我十歲的女兒她需要改變她頭部或划水的進入速度,但這些數據至少給我資訊,讓我可以理解並幫助她知道某些動作進展如何,以及她在教練交代的一些事項上有多一致。我喜歡這個想法的一點是,這不只是為了方便取得過去才能得的數據和資訊——我是會寫程式的,但你現在不再需要像以前那樣寫很多程式來建立這些應用。事實上,你不應該自己從頭寫,你應該利用 AI 來開發這類工具。你告訴 AI 去寫一個程式,讓它分析跳入泳池的軌跡,如果目標是游得更快,你會用 AI 去建立一個應用,讓你可以取得你想要的那些數據。
所以在那種情況下,你試圖做更好的划水分析並了解在前進過程中的各種指標。你也可以對跑步、步態做同樣的事。在工作環境中,你可以了解更多關於脆弱點和弱點在哪裡。有兩個不同的領域我看到這種 AI 加速與工具建構會有重大影響:一是把本來只為菁英保留的數據分析與資訊民主化,讓每個積極參與並想學習的人都能使用;二是在工作環境中,當你試圖更好地理解某個流程或技能的成功時,它也有應用,可以讓你獲得不同於以往的分析方式,這些方式變得更加有效,也給你新的數據去思考。
我也會談到所謂的「數位孿生」。當我使用「數位孿生」這個詞時,其目的不是要把一個物理系統整個數位化並完整呈現,而是為了利用來自不同來源的可互操作的資料集,從中取得洞察。即把物理系統或物理環境或實體世界(無論是醫院、飛機、我的身體,或是我的魚缸)數位化的資料,給我連續且即時的洞見,這些洞見是我否則無法取得的。
我們早就知道有些事情可以改善睡眠,其中包括我們可以服用的一些物質,例如 magnesium threonate(鎂類化合物)、茶氨酸(theanine)、洋甘菊萃取物(chamomile extract)和甘胺酸(glycine),以及較少為人知的像藏紅花(saffron)和纈草根(valerian root)。這些都是有臨床支持的成分,能幫助你入睡、維持睡眠,並讓你醒來時感覺更有精神。我很高興與你分享,我們的長期贊助商 AG1 剛推出一款新產品,叫做 AGZ,一款為夜間設計的飲品。
幫助你睡得更好,醒來時感覺精神煥發。
過去幾年,我與 AG1 團隊合作,幫忙打造這款新的 AGZ 配方。它把最能支援睡眠的成分以正確比例整合在一包好沖服的混合飲品中,讓你不用面對眾多助眠補充品的複雜選擇,也不用費心計算劑量或判斷哪些成分適合你。據我所知,AGZ 是市面上成分最完整的助眠補充品之一。我在睡前 30 到 60 分鐘服用。順帶一提,味道很好。
就我主觀的睡眠感受,而且因為我有追蹤睡眠數據,我很期待大家試試這個新的 AGZ 配方,享受更好睡眠帶來的好處。AGZ 有巧克力、巧克力薄荷與綜合莓果三種口味,如前所述都非常美味。三者中我最喜歡巧克力薄荷,但我其實都很喜歡。
如果你想試試 AGZ,請至 drinkAGZ.com/Huberman 取得專屬優惠。再說一次,那是 drinkAGZ.com/Rora。
Rora 製造我認為是市面上最好的濾水器。這是令人遺憾的現實,但自來水中常含有會對健康造成負面影響的污染物。事實上,環境工作小組(Environmental Working Group)在 2020 年的一項研究估計,超過 2 億美國人透過飲用自來水暴露於 PFAS 化學物質,也就是所謂的「永久性化學物質」。這類永久性化學物質與多種嚴重健康問題有關,例如荷爾蒙干擾、腸道微生物群失衡、生育問題等。環境工作小組也顯示,超過 1.22 億美國人飲用的自來水含有已知會致癌的高含量化學物質。基於這些原因,我很高興能讓 Rora 成為本播客的贊助商。
Rora 製造我認為是市面上最好的濾水器。我已經使用 Rora 的檯面式系統將近一年。Rora 的過濾技術能去除有害物質,包括會干擾內分泌的物質與消毒副產物,同時保留像鎂與鈣這類有益礦物質。它不需安裝或改配管,採用醫療級不鏽鋼製作,外型俐落,與檯面非常搭配。實際上,我把它視為廚房裡很棒的新成員——看起來很漂亮,水也很好喝。如果你想試試 Rora,可以前往 rora.
到 rora(r-o-r-r-a).com/Huberman 就能再次獲得獨家折扣。rora.com/Huberman。我們之後一定會再多談數位孿生,但我聽到的是,這東西——用技術宅的話說——相當領域專一。舉個最基礎、且對我實際有用的例子:我的冰箱的數位孿生會替我訂購我需要的東西,而不是我不需要的東西,免去購物清單的必要。它會在背景持續追蹤,例如「欸,你通常在這天或那天會用完草莓」,就這樣記著,東西會被自動送到、放在那裡,消除那種讓人想說「去超市不是挺好嗎?」的感覺。今天早上我就走去街角的小店買了些蔬果——這些東西很實用且輕易取得。
就現有技術而言,有幾個領域值得注意。像是學生學習資訊的部分,我們通常把 AI 想成很糟的東西,例如「他們會用 AI 代寫論文」之類;但 AI 在學習上其實有用途。我知道這點,因為我自己也在不斷學習與教學(為了播客),我一直用 AI 擷取論文中的大量逐字內容——這並不是 AI 在捏造內容;那些論文我是讀過的,甚至印出來做筆記——然後讓 AI 幫我設計考題,檢查那些論文裡面的內容。大約八個月前,我在研究一集關於如何最佳學習和記憶的播客時發現,所有資料都指出:當我們把自我測驗從教材本身抽離、在別處去回想(例如走路時想:「驅動皮質醇釋放的腦下垂體到腎上腺之間的訊號是什麼?皮質醇來自腎上腺的哪一層?」),而不是直接去查答案,這種自我測驗對記憶的影響最大,因為記憶的大部分就是在抵抗遺忘。這是理解記憶的一種方式。
我所做的就是讓 AI 幫我出題、問我問題,比如:「腦下垂體和腎上腺之間傳遞的訊號是什麼,會驅動皮質醇的釋放?皮質醇來自腎上腺的哪一層?」我相信它抽取的資訊至少在當前科學與醫學知識範圍內是準確的。AI 在不斷測試我、學習我的弱點與強項,這點非常令人難以置信。我不認為自己在 AI 技術上是極端的使用者,它在學習我在哪些記憶點較弱、哪些較強;當我問「我在哪裡比較弱、在哪裡比較強?」它會說:「喔,像是第三階概念連結這塊需要加強。」這真的很神奇,我很驚訝這項技術能做到這些。我目前沒有在用 AI 打造應用程式;但任何能幫你優化認知、找出弱點、並回饋你表現以加速學習的工具,都是有價值的。當然你還是得付出學習的努力。
我甚至把 AI 用在行動裝置的電腦視覺上:利用手機鏡頭與你收集的資料,做出更複雜的輸入,這是巨大的機會。但在這兩種情況下,你都是在塑造認知,透過資料豐富你能知道的事,AI 在這些領域非常強大,是個很棒的機會。
我會把應用分成兩大類(也許太簡化了):對任何工具,不只是 AI,我會問自己:我是用它來讓自己更聰明嗎?用技術讓我得到更多資訊、變得更有效率、在認知上更有成效、獲得不同的見解?還是我在用它取代我原本具備的某項認知技能,以便更快?這並不代表你不該做後者。像車上的 GPS,就是一個完美例子:我們用它替代一個認知工具,使我們更快、更有效率。坦白說,把 GPS 拿掉,在城市裡開車你就會迷路——我們其實不太擅長。早期研究海馬迴的那些研究是基於倫敦的計程車司機,他們對城市有心智地圖。誠心敬意地說,在 GPS 普及以前,那些心智地圖很重要;現在它們已不再必要。他們當時在海馬迴有較多灰質,這點我們知道;但現在情況不同,因為坐在他們後座的人(也就是乘客)擁有更多資料、更多資訊,還有來自上空的「有眼睛」——衛星資料在我們未來的成功上非常重要,能預測在地方上你無法預見的事,因此心智地圖被取代了。但這也代表,當你失去那些資料時,不要期待自己還能保有原本的空間導航能力。
沒有它
就不行

我喜歡
你的
兩批

你是
要麼
用它
讓自己
在認知上
變得更好
要麼
你是
用它
來加速自己

你必須要注意
我認為在這裡
無論在認知上還是身體上
你仍在嘗試
獲取洞見、數據和資訊
那會讓我成為一個更有效率的人
對吧?
我覺得我們會用額外的時間或心理空間
去填滿一些中性甚至有害的東西
有點像這樣:好吧,
我可以從一杯八盎司的飲料中獲得我所需的所有營養——
這其實不是真的,
但問題是我該如何補足剩下的卡路里?
我是用同樣有營養的食物補足嗎?
就算假設那讓我的健康維持中性狀態,
還是我因為需要卡路里而吃進一些東西,
這些東西雖然不一定會讓我變胖,
但會把很多不好的成分也帶進來?
在心理層面的類比就是:
事情被加速了,
但人們用來填補空白的東西
可能反而讓他們變得更愚鈍。
有一篇來自麻省理工學院的近期論文,
其實這正是我大量時間在談論與思考的議題。
你能描述那篇研究嗎?
該論文的結論之一是:當人們使用大型語言模型(LLMs)寫論文時,
他們進行的心理或認知處理少得多,
因此沒有相同的遷移能力,也沒有真正學會那些資訊——並不令人意外。
簡要說明那項研究(儘管它獲得了很多大眾媒體報導):研究對象是麻省理工的學生,
寫論文時一方使用 AI,另一方用傳統的思考+寫作方式。
有三種不同類別:第一類是僅靠自己的腦(純思考與寫作);
第二類可以使用搜尋引擎,介於兩者之間(這些分類是大略的);
第三類則是使用大型語言模型來寫論文。
研究想觀察的是產生了何種程度的遷移,以及能夠達到什麼程度。
他們測量了神經反應,使用腦電圖(EEG)來觀察全腦的神經模式,
以了解在寫作過程中以及整個流程中有多少神經參與,
以及這些參與對後續處理該資訊的影響。
這是一篇很好的論文,我不想以簡短摘要貶低它,
但我認為該論文一個非常重要的結論,和我們討論它的方式,是我很欣賞的:
我總是談論認知負荷(cognitive load),你可以用瞳孔直徑、身體姿勢等來衡量它——也就是我的大腦現在為了解決一個問題或在某個情境中正在運作得有多費力。
人類會給出很多不同的提示,告訴我們何時處於認知負荷的狀態,無論我們是否意識到。
有一個稱為認知負荷理論(cognitive load theory)的理論,
它把我們大腦在負荷狀態下的情況分解為幾種:
在學習過程中的內在負荷(intrinsic load)是來自教材本身的難度——有些東西容易學,有些則難,這就是內在負荷。
外在負荷(extraneous load)則來自資訊呈現方式:教得很爛、組織很差,或學習環境噪音大,這些都會增加外在認知負荷——這不是資訊本身的問題,而是與該資訊相關的其他因素。
第三種是 germane 認知負荷(germane cognitive load),也就是大腦用來建構心智圖式(mental schemas)、組織資訊、真正建立該資訊的表徵的那部分負荷。那才是真正的「工作」,如果沒有這種 germane 負荷,就沒有真正的學習。
他們發現,使用大型語言模型時,影響最大的就是 germane 認知負荷——這其實很顯而易見:使用 LLM 時,你不會投入同樣程度的心理努力去構建認知圖式、去建立那些能讓你日後操作或存取的神經圖式與心智表徵。這一點非常重要,因為沒有這些,你在該主題上的智慧、理解與能力,日後肯定會受影響。
舉兩個例子:我有一位醫生案例,一個是用於病患資料彙整,另一個則是用於病歷檔案的歷史紀錄。在那些領域中,這些工具就像是 GPS。由於這些工具在那些領域被迅速採用,若有人可能來自不同背景、學會了那些資訊並以不同的方式處理資料,他們對資訊的表徵會更好,推論也會更準確——(未完)…
要在泛化(generalization)上表現得更好,模型會更善於看出那些會存在的模式。那個所有東西都透過大型語言模型(LLM)完成的人,會處在一個情況──他們會為相關任務或使用現有工具得到答案,但你不會擁有同等程度的資訊豐富度、深度、泛化或外推能力,與那些有大量相關經驗的人相比有差距。這是一種世代上的理解差異,不是因為他們沒有相同資訊,而是承認即使我們以相同速度到達同一個結果,仍然存在一個差距,這是因為已經發生的學習。
關於促進性認知負荷(germane cognitive load),絕對存在。認知負荷就是:你得做功、你的大腦得做功。安迪,你描述中美妙的一點是你談到如何使用它──我很喜歡那種自我測試、找出自己弱點的做法。事實上,在麻省理工學院(MIT)的一篇論文中(我認為這些觀點某種程度上是顯而易見,但我們就得更多討論),具備較高題目能力的人,用工具的方式仍會投入更多促進性認知負荷,但這會幫助加速他們的學習。
最大的脆弱點和差距出現在哪裡?特別是在你嘗試快速學習一個新領域、或在壓力下而沒有投入促進性努力、或沒有使用 AI 所能提供的工具來放大你的認知收益時。換句話說,你如果只是用它們來更快地交付某個東西,然後馬上走開,而不是用來增強你的學習,那就是問題所在。
我想提出兩個平行情境,進一步探討如何把 AI 用到對我們最有利、用來豐富我們的大腦而不是削弱它。想像一個我們已經生活其中的世界,有一種「慢食」的概念:你自己煮食、從農夫市集買來很棒的食材,例如一顆真正吃起來像桃子的桃子,你親手做、烹調、品嘗,那滋味就是美好。我也能想像另一個世界,你在網上訂了一個桃子派,送到後你拿一片吃掉。
如果拿兩個不同世代的人來比較──也許是現在五十歲或更年長的一代,以及十五歲或更年輕的一代──年長的一代會說:「你做的那個桃子派不是好太多了嗎?那些桃子超棒的。」我可以想像真實情況是,年輕人(比如十五到三十歲)會說:「我不知道,我其實挺喜歡另一個派的,我覺得一樣好。」年長的一代會不解地說:「你在說什麼?」從這個角度來看,很有可能兩者對口味的感受其實同樣好,只是基於各自的經驗不同。這表示那個年輕人不是在說謊,也不是說他的味覺沒有被細緻調校;而是他的神經元已經習慣了某種甜度、或甜與鹹之間的對比、或對桃子應該是什麼味道的認知,因為他們獲得的,正是我們會稱之為較低層次或減弱的感官輸入。但這很大程度上取決於那些神經迴路早期被餵養的是什麼。
幾個附帶的評論:我喜歡桃子派的例子,做麵包是另一個例子。在九○年代,我認識的很多人高中畢業時都會收到一台像盒子一樣的麵包機,會做出一條中間有個大槳的麵包,那是多年來的畢業禮物,但現在已經很少看到那種東西。如果你看看千禧世代在過去五年,尤其疫情期間的變化,突然間自製酸種麵包(sourdough)變成一個熱潮。差別在哪裡?你知道的,麵包機做的麵包是熱的、是新鮮的,但它跟需要長時間、需要觸覺參與、在過程中需要手感投入、製作過程也更繁複的那種麵包相比,顯然在開發過程上不那麼受人青睞。
我認為關鍵在於對麵包的欣賞:那個過程本身就是一部分,那個過程就是促進性知識的發展,是承諾與與那種人性發展的連結;同時那種觸覺上的投入、所付出的工作也會被真正地珍惜。就像桃子派一樣,對某些人而言,整個時間序列的資料──不只是味道,還有氣味、觸感、視覺,目睹製作過程的演進──這些都建立了不同的先驗,進入那次經驗。這是我認為人類經驗豐富性的一部分。
那會不會成為人類與 AI 或機器人互動豐富性的部分?當然會。重點在於我們建立的是什麼樣的關係,這些工具、這些夥伴(無論是什麼形式)在我們生活中被整合到什麼程度,會以不同方式塑造我們。我特別看好、也為之興奮的是能夠優化我的健康、我的舒適、我的…
帳篷般存在於我的環境中——無論是在汽車的座艙,還是在我的房間、我的空間——那會是什麼樣子?如果可以的話,你能不能給我一個最基礎的例子?會不會是一個幫你安排行程的助理,比如今天你要回到舊金山灣區?那會是什麼樣的非實體機器人?
我覺得我們其實已經有一部分這種東西了,現在已經到了暖通空調(HVAC)系統開始變得很有趣的地步——不是那種「性感」的意思,而是它們真的很有意思,因為它們是暖通空調系統的核心。但你想想現在的恆溫器,所謂為了我的行為去優化的 AI 恆溫器,本質上是在試圖為我節省資源、幫我省錢,但它不知道我熱不熱、冷不冷,它不知道——回到你剛剛說的——我的意圖、我在那一刻想做什麼。這也呼應了你過去研究的很多東西:它不知道在那個時間點、為了我的目標我最理想的狀態是什麼。
但坦白說,它很容易可以跟我對話,它也能知道我現在身體的狀態和發生了什麼。如果是凌晨一點,我真的需要寫論文,我的房子就不應該變冷;但對我來說,它也應該是有彈性的(對某些人來說就應該讓房子冷)。像我用的 Eight Sleep 床墊──我非常非常喜歡,是播客贊助商,但即便沒有贊助我也會買──它能知道整晚需要做哪些溫度調整。我輸入我認為最好的設定,但它會不斷更新,因為它有會動態更新的感測器。現在我的 REM 睡眠接近每晚兩小時,這對我來說好到離譜,深度睡眠也多了很多。那是一個你所說的小型微環境。
你在談把那種微環境整合到整個家庭環境、家和車裡,是的,因為它需要把我當成一個動態的時間序列來處理,它需要理解驅動我內部狀態的所有情境因素:有驅動我狀態的當地環境因素,像是我的家或車子;還有來自外部環境、外在因素在驅動我的狀態。我們現在所處的情況是,這些因素很少被一起考慮、互相作用來做優化和動態調節,但我們可以知道這些事。我們能從非接觸式感測器得知關於人類狀態的大量資訊,而感測器也正好到了可以把資訊餵給 AI 的臨界點,藉此提供實際可行的功能。
舉一個較低階的例子,就是動態冷卻或加熱的床墊:我透過 AI 發現我的床墊在做這種調節,而且有人告訴我在夜晚結束前把睡眠環境加熱,能顯著增加 REM 睡眠;相對地在某些時候把它冷卻也是有用的。對我來說這很棒,因為我很喜歡睡覺,但我不希望要靠睡超多時間才能感覺很好。你希望能依據當天的情況選擇自己的睡眠方式——有時我睡六小時,有時我睡八小時,這種彈性很重要。
這裡是我卡住的地方,也是我期待已久的一刻,我一直希望能解決這個問題:我們在談睡眠,對睡眠我們知道很多──有慢波睡眠/深度睡眠,夜間一開始會有成長激素釋放、代謝需求較低,然後有快速眼動(REM)睡眠等等──有很多已知的狀態可以優化。AI、科技,甚至藥理學在改善睡眠方面都做得很好,睡眠品質在改善,儘管有越來越多可能干擾睡眠的因素,像智慧型手機、噪音、城市噪音等等。
但在我看來最大的問題是:我們對清醒時的不同狀態幾乎沒有理解,甚至沒有名稱。我們會為目標命名,例如「我想要能工作」──那麼「工作」是什麼?做什麼樣的工作?「我想寫一本書的某章」──是什麼類型的書?是非小說,基於什麼主題?我們也談到阿爾法波、貝塔波、希塔波,但我覺得作為神經科學家這個領域在定義不同的清醒狀態方面做得相當不夠好。因此技術、AI 和其他技術並不清楚要朝什麼目標去優化、該幫我們優化什麼;相較之下,對於慢波睡眠和 REM 睡眠我們已有比較明確的目標和理解。
我經常問自己這類問題:我大腦在一天中的前三個小時所需的東西,是否與在一天最後三個小時所需的東西有任何相似之處?如果我要在這些各自的三小時區段內工作,我需要的狀態有哪些差異與要求?我覺得我們真的不太懂應該嘗試調整什麼。
所以我的問題是:你覺得 AI 能否幫助我們理解白天大腦和身體經歷的不同狀態,並用身體層面來說明這些狀態是什麼?
溫度、專注、能力等等,幫助我們針對這些狀態進行優化,就像我們優化睡眠一樣。因為無論是跟治療師的對話,是不是在聽播客,是不是在跟孩子玩,是不是在看 Netflix 放鬆,無論是什麼,目標——以及人們為此投入大量時間、精力、金錢等——不管他們有沒有喝酒、喝咖啡、服用利他林或 Adderall、跑步或做別的事,人類一直花了整個存在去打造技術,讓自己更能做好需要做的事情。然而我們仍然不太了解清醒(waking)狀態。所以人工智慧能教我們嗎?人工智慧能教我們一個連我們自己都不知道存在的目標嗎?人工智慧能教會我們嗎?我會說人工智慧是這整個故事的一部分,但在我們真正用到人工智慧之前,我們需要更好、更多的數據,不只是我一個人的資料,對吧。
也許我現在非常專注,但如果沒有我自己的信念——這只是我的觀點——想像一下我真的很專注,我需要知道驅動我專注的環境脈絡是什麼:那個環境裡有什麼?是內在的專注讓我到這個狀態,還是外在環境?所以對我來說,理解我的清醒狀態很大程度上依賴於來自不同環境的資料和互動。舉個例子:如果我在家裡,或者說在車上,而你在測量我的各種資訊,你知道我正在感到喜悅或者現在注意力很高──面對不同狀態,你可能會希望我的家或系統做出反應來緩解或配合。像在智慧車裡如果你變得想睡,它可能會做出調整,可能會做出調整,但不一定是對你最合適的那種。這一點很重要:要針對個人化與系統回應方式做優化。系統可以調整家中任何暖通空調系統,或調整車內的內部狀態,會調整聲音、背景聲、音樂,會調整任何東西──是否有觸覺回饋、溫度、照明、座椅位置、你空間中物件的動態──家中或車上這些不同系統如果能夠反應就好了。但重要的是你的反應會改變我,而目標不是只是測量我,而是實際介入我的狀態,並把它朝某個方向移動,對吧?
我總覺得裝置擅長的有兩件事:測量或改變。測量是關鍵,而且不僅是測量我個人,也要測量我的環境、理解外在環境。這就是像地球觀測這類事物的用處。你知道我們正在達到一個階段,能從越來越接近地表、距離更低的衛星獲得非常好的影像品質資料,這樣技術之間以及它們可取得資訊之間的反應時間就更快,能與那些資訊做動態互動。你能舉個例子說那對日常生活有什麼影響嗎?我們是在講天氣分析嗎?當然,可以是天氣預測、車內環境、正在發生的各種事。那交通呢?為什麼在掌握所有物件流動的知識、以及如何優化物件流動之後,還沒解決交通問題?我們有能看交通、動態開闢道路的衛星,能以沒有人類側因素那麼慢的方式改變車道數量或道路配置;如果完全是自駕車的話,很多交通情況可能就不會出現。問題在於人類系統注入的變數正在打斷所有模型。
我認為現在大家對可穿戴裝置很有想像力。可穿戴會追蹤我們,你也有智慧床墊,這對理解睡眠來說很棒。從智慧床墊你可以學到很多東西,也可以用來測量並介入來優化睡眠,這就是它的美好之處。這是一個很棒的時代,你可以測量非常多的東西,但在我們家裡──我舉暖氣恆溫器的例子──坦白說它對我的目標或當下想做的事很笨,但它不必如此。有家公司叫 Passive Logic,我很喜歡,他們其實有一些最聰明的數位孿生暖通空調系統,他們的感測器量到像是聲音、量到二氧化碳──我們呼吸會排出 CO2──想像有一個動態的混合物,像丙酮、異戊二烯和二氧化碳,不斷在呼吸中交換,當我緊張、或感到幸福、或感到懸念時,這個呼吸中動態的混合「雞尾酒」既是我狀態的指標,也是周遭空間能提供更多資訊去判斷我感覺如何的一部分,並且可以成為解決方案的一部分,這樣我就不必在身上佩戴裝置了。
現在有能測量二氧化碳的東西了,你就可以邊看我的 TED 演講邊觀察。我舉過例子:我們有一次把人帶進來,當時我在 Dolby 的時候,讓他們看《Free Solo》——就是亞歷克斯·霍諾德(Alex Honnold)那部爬艾爾卡皮坦(El Capitan)的電影,很緊張刺激。所以,二氧化碳比空氣重,我們可以從地上的管子測到二氧化碳,然後得到即時的二氧化碳濃度差異。當時他們整個過程都在害怕嗎?不是。我常說我們會把自己的感受「播出」出來,無論身處何處都會這樣。在這個例子裡,你可以看二氧化碳濃度的時間序列,就能知道電影裡發生了什麼事,而不必事先標註;你可以看出他哪裡登頂、哪裡不得不放棄攀登、哪裡扭傷了腳踝。
還有另一項研究,我記不得作者是誰,他們讓不同族群在不同日子觀看《飢餓遊戲》,你可以精確地辨認出卡特尼斯(Katniss)的裙子在哪一刻著火。這很像是我們感受的數位痕跡;我們透過熱能等方式向外散發我們的感受。我非常看好用我們的眼睛來表示認知負荷和壓力來源——眼睛的直徑、瞳孔大小,這些都是指標。當我還是生理學家的時候,我研究過很多物種,從細胞內部的資訊處理到行為層面;我也常用瞳孔測量(pupillometry)當作感知投入和經驗的指標。瞳孔越大,代表越興奮、越高的警覺與認知負荷(當然也會受光線變化影響)。
二十年前、十五年前,要以那種解析度和數據來追蹤並利用自主神經系統那些確定性的反應是很昂貴的,因為那些反應是確定性的、不是機率性的——身體的反應會發生,即使大腦沒有意識到也一樣。但如今我們可以做到:現在只要在筆電或行動裝置上用開源軟體就能完成,而每副智慧眼鏡未來戴上時也會在追蹤這些資訊,所以它會成為一個資料通道。當然某些特徵可能不夠明確,但這些都可以被校正。比方說,如果你真的量測到戴著的眼鏡在測瞳孔大小,眼鏡可以裝一個感測器,偵測眼睛所在位置的照度,量測照度的動態變化;我們就把它當成分母,把瞳孔變化當成分子,做成一個比值。換句話說,當你從陰暗處走到明亮處,瞳孔會縮放,但你可以把那個照明變化調掉、標準化,最後得到一個喚醒指數,這很棒。
你也可以用照明指數做為有用的量測,例如跟維生素 D 的合成相關——也就是你是否獲得足夠光照,或許你需要更多光線來提高喚醒程度,下班後到戶外去,你就能補足一天所需的光子量。這些不只是量步數,現在都可能做到。我真的不懂為什麼這些功能還沒更快被整合到單一裝置裡,因為你也會希望知道一個人的血糖,而不是抽血、把血送去檢驗——想想住院值班已經熬了十三小時的住院醫師,因為那是醫療界的標準,他們在病歷上會出錯。
我們總有一天會趕上這波加速的創新,但要讓東西通過 FDA,即使屬於相近領域、理應快速通過,法規成本和流程仍然很高,結果往往要等很多年,才把本該早就能在醫院或其他可真正應用這些數據的地方使用的技術引進去。消費級裝置在追蹤我們生理過程的資料上,已經能與醫療級設備相匹敵,甚至在很多情況下超越醫療級,這是因為消費端擁有大量資源和創新。但他們必須以不聲稱醫療用途的方式來說明其功能和追蹤項目,才能在這些領域繼續往前走。毫無疑問,這是限制這些裝置與能力普及的一大因素。
我想稍作停頓,感謝我們的贊助商 Function。去年我在尋找最完整的實驗室檢測方案時,成為了 Function 的會員。Function 提供超過一百項進階檢驗,能讓你快速掌握整體身體狀況:心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫功能、營養素水準,還有更多……
他們最近也新增了針對毒素的檢測,例如來自有害塑膠的 BPA 暴露,以及針對 PFAS(所謂的「永久化學物質」)的檢測。Function 不僅提供超過 100 項與身心健康相關的生物標記檢測,還會分析這些結果,並提供相關領域頂級醫師的見解。例如,我的一次汞濃度檢測顯示我需要限制鮪魚攝取,同時也努力多吃葉菜類,並補充 NAC(N‑乙醯半胱氨酸,也就是乙醯半胱氨酸),這兩者都可支持谷胱甘肽的生成與解毒作用。我做了第二次 Function 的檢測,結果顯示這個做法是有效的。全面的血液檢測非常重要,因為有很多與身心健康相關的問題只有透過這類檢測才能發現。它的費用相對親民,因此我決定加入他們的科學顧問委員會,並且很高興他們贊助本 podcast。如果你想試用 Function,可以到 functionhealth.com/Huberman。Function 目前有超過 25 萬人的等候名單,但他們正針對 Huberman Podcast 的聽眾提供優先使用名額,詳情同樣在 functionhealth.com/Huberman。
我同意我們需要更多資料,而且外面有很多不同的感測器能測量血糖、睡眠、體溫、呼吸等各種數據。這就會引出一個問題:我們是否需要大量感測器?會不會全身纏滿感測器作為衣物?還是要戴 12 支手錶?會是什麼樣子?我主張身上不要有太多東西。從電腦視覺端、從我們空間裡的攝影機可以得到很多資訊,這些設備如何在房間中支援我們,還有我早先提到的暖通空調(HVAC)系統。現在你實際上可以有一個數位孿生(digital twin),空間內的感測器在追蹤我的代謝率、監測二氧化碳、監測聲音,因而提供情境資訊,讓系統能有智慧判斷,開始從我環境中獲取更多訊息。在我的車內也是一樣,你可以僅透過我坐在車內的姿勢就判斷我是否緊張或感覺如何。這需要人工智慧來解讀資料,然而驅動那個姿勢的原因,也可能來自於對該環境中其他狀況的理解。於是突然之間,這是一種具有情境智慧的 AI 驅動對該空間發生情況的理解,進而決定我的狀態。例如我常往一邊靠,是因為我在思考我移動與坐姿的方式,這可以作為我內在狀況的代理指標;同時你還有來自環境的資料,例如我在開車時的情況、我家裡的狀況、天氣,不只是外面的威脅或空間外的噪音,而是可以提供更多情境以賦予系統更高的智慧。所以我是個強烈的信徒:除非身體、本地環境與外在環境的系統能整合,否則我們還遠未到位,而現在終於到了 AI 能幫助我們開始整合這些資料的階段。
就穿戴式裝置而言,顯然一些大廠的手錶能提供大量與我們身體高度相關的重要資訊。我們戴在耳朵裡的裝置——你可能沒意識到——在耳甲(concha)處貼一個像一角美分硬幣大小的貼片,就能測到心率、血氧等;因為當眼睛左右移動時會產生特定的電訊號,透過在耳內測量眼電圖(EOG)的訊號,我們可以知道你在看什麼。我們也可以在耳內量到腦電圖(EEG),從腦電圖也能讀出眼球活動,進而推估注意力。基於耳內的這些訊號,耳機就成了觀察我們狀態的一扇窗,目前有不少公司正致力於這方面的技術開發。
所以我們需要戴很多不同的感測器嗎?不需要。但我們需要的是這些感測器與資料—無論是在身上或其他地方—能互相協作,而且不要被鎖在某一家公司的專有系統裡,而是要能與其他公司的系統整合。這點非常重要:你需要整合系統,使各方資料能與包圍你的系統互動,例如你睡的那張床墊。由於開發成本與 FDA 等監管路徑的關係,過去促使公司走向專精化(除非公司規模很大),但現在的趨勢是我們會開始看到大量資料被整合起來。我認為…(原文在此中斷)
我想──當然,希望我們不會在身上戴太多東西,我肯定不會。你知道,我們在身上戴的東西越多,就會影響步態,會在很多不同方面產生連鎖影響。
我來到這裡時,有跟一些和你們一起工作的人聊,他們就問:「你戴哪些可穿戴裝置?」其實我幾乎不戴什麼。你知道,我會戴戒指,但在可穿戴裝置方面,我儘量把身體上戴的東西減到最低。
說到可穿戴,有一間我覺得值得提的有趣公司叫 Pyson。Pyson──他們有一種像 Timex 手錶的外型,或是跟 Timex 有合作──他們測量的是心理運動警覺性(psychomotor vigilance)。基本上是在嘗試理解一種類似 ENG(electroneural modulation,電子神經調節)的東西,他們想連續地、實用地了解疲勞與神經注意力,像是用在高風險操作或訓練(例如運動)時的情況。
我喜歡的是,他們其實在嘗試從你測量到的生物特徵去推斷出更高層次的認知狀態。對我來說,這是一個令人興奮的方向──當你能夠根據這些關於自己認知狀態的數據,去做出關於工作、訓練或生活的決定,並把這些數據與其他資料互相關聯,以便在某個時間點做出更好的決策、取得更好的洞見。那在某種程度上,就成了你的數位孿生體(digital twin)。
早些時候你說你不喜歡「遊戲化」這個詞,但我認為在睡眠領域裡,一個非常有效的東西就是「睡眠分數」這個概念,人們會想要得到高的睡眠分數。如果沒有得到,他們不會把它當成對他們的貶低,而是當作需要調整行為的訊號。這樣一來,就不會變成「我是個糟糕的睡眠者、永遠不會變好」,而是給了人們一個逐夜可以努力達成的目標。我覺得這相當有效。
當我說「遊戲化」,我不一定指跟別人競爭,而是指一種鼓勵自我的方式。我可以想像這種概念會出現在其他領域,像是清醒狀態的指標。比如說我曾經有過幾段非常高效的工作時段,每次大約一小時,那樣會讓我覺得度過了一個很有成效的日子,即便我沒有把所有事情全部完成,但我做了幾項很紮實的工作。現在很多東西都很主觀,但我們知道步數遊戲化在公共宣傳上很有效──以前說每天一萬步,現在我們知道門檻大概是超過七千步。但如果你細想,其實我們也可以說「每天以對你來說合理的速度走三十分鐘」,可是某種程度上,計步這件事更有效,因為我認識那些根本不熱衷運動的人也會跟我說:「我每天一定要達到我的一萬一千步。」人們說這創造了一種嚮往的狀態,所以我認為這可以是非常有用的數據,重要的是要了解你努力追求的是什麼樣的量化指標。
那些其實只是摘要統計數字,在某種程度上可能適合當成目標。如果它能促使人們更多動一動,那我完全支持。比方說如果我以前不太會動、也不常起身做事,現在這些指標促使我去動,那就太棒了。更棒的是,透過像電腦視覺的應用,你可以有更多細緻的方式去達成你真正追求的目標——這點對我來說很重要,因為我關注的是從神經可塑性(neuroplasticity)的觀點到底想要什麼樣的改變。
所以我只是不喜歡「遊戲化」這個詞──我相信一切都應該是有趣的,訓練也可以以某種方式變得有趣和遊戲化。再說,我的人生大多在產業界,但我一直熱愛教學,而且我也一直在史丹佛大學。對我來說,重點是如何使用科技,並把它與人類系統結合,以幫助優化學習和訓練,這是一種以神經迴路為先的觀點:我們如何從神經系統的角度去思考,並使用更有趣、更容易理解的目標來與之互動。
我最喜歡的例子之一是,大概在 2018 到 2020 年,直到疫情期間,我注意到學生的作品有很大的變化。學生的期末專案可以隨他們想做什麼就做什麼,他們做過要建構腦機介面(brain–computer interfaces)、做過 VR(虛擬實境)專案、做過 AR(擴增實境)專案,也做過使用各種輸入裝置、不同感測器驅動的輸入設備的專案。這些都是他們所發展的一部分。大約從 2018 到 2020 年,我開始發現幾乎每個專案都有健康促進(wellness)的成分,這點我很喜歡,這是學生族群一個非常顯著的轉變,也許你也有看到。可是我還記得,我今天最喜歡的遊戲之一,是一款 VR 遊戲,我在一個停屍間……
醒來——我得解一個密室逃脫。我有殭屍從我身體裡爬出來,他們從太平間爬出來,越爬越近,還有人在我脖子上面喘氣,什麼都有。重點是這居然是一款健康應用程式,想想看,這是他們認為能表達「我感覺如何」的方式。因為我也在量測我的呼吸和心跳,我得維持那些生理指標──幾乎所有關於殭屍在幫我解密室謎題時的反應。如果我的呼吸速率上升、心跳加快,殭屍就會靠得更近,所以我得控制好。這其實就是在做壓力控制,沒錯,但它是放在那種環境下呈現出來的。
當然也可以用更簡單的方式去做,但我很喜歡如何用正確的量化來養成對的習慣、技能,以及建立合適的敏銳度或解析度。現在需要學會理解那些不同層次的複雜度。對我來說很清楚:在健康領域,給人會嚇到的資訊確實能讓他們不去做某些事情,但很難單憑恐嚇把人逼去做對的事。你必須透過激勵,讓它有趣、有參與感、可被量化,才能促使人做正確的事。說到殭屍遊戲的例子,我很喜歡這個比喻。
幸運的是未來我們不需要戴上成堆的感測器,這些感測器會逐漸整合。我很樂意之後示範一份速查表,講解如何去做一個電腦視覺的應用程式——若要量化這些比較個人化、特定領域的東西,例如分析游泳表現、跑步步態、專注時段(focused work bouts)等,如果你有這樣的需求,那會很棒。我們也可以把連結放在節目說明或字幕裡,因為我覺得你舉的那個例子——建立一個能分析游泳表現、跑步步態、專注工作時段的應用程式——對很多人來說都很有吸引力。但至少對我而言,從聽到這個構想覺得很酷,到要真正實作之間,存在一個落差;如果你能示範,我和聽眾都會很感激。真的非常感謝你的慷慨。
現在我們正處在一個到處都是 AI 的時代,大家講的都是 AI、AI 工具,這些工具確實能加速我們的能力。我舉過一些大型語言模型(LLM)的例子:我曾坐在一場電影首映會旁邊,旁邊幾位剛好是柏克萊的學生——他們是資工背景、雙主修工程的學生──當他們知道我在關心什麼、談什麼時,其中一個就說:「我很擔心,我這群同儕現在寫論文都離不開 ChatGPT。」這既是事實,也讓人擔憂。他們理解正在發生的意涵。
在某個層次上,我們進入了一個到處都是代理(agents)的時代。Reid(或其他人)也說過,很多人預測未來五年我們在工作上會用 AI 代理處理一切。某些我們需要用代理的事情,確實會加速能力、帶來短期營收,但同時也會削弱勞動力的認知能力。作為代理的使用者,或作為雇用代理的公司老闆,你必須認真思考短期與長期的後果。這並不表示你不能在需要的地方使用代理,但如果沒有維持必要的「關鍵認知負荷」(germane cognitive load),會產生一種新的依賴,未來會出問題。同時你也要思考,如何以正確的方式維持人員的能力,讓他們持續發展認知技能與關鍵的認知架構(mental schemas),以便未來能支援你的系統。
那麼,我們多談談「數位孿生」吧。我覺得這個概念還沒完全在大家腦中形成一個具體的印象。人們聽到 AI,大概知道 AI 是什麼;聽到智慧型手機,也大概知道那是什麼,因為人人都在用。但「數位孿生」是什麼?當人們聽到「孿生」這個詞,常會以為那是我們的複製體,但情況並不一定是那樣。數位孿生可以是我們生活某個領域的有用工具,但並非我們的複製品——在大多數相關的情境下並非如此,雖然也有些例外案例值得思考。
跟公司或其他機構談數位孿生時,我習慣從它的使用方式以及數據的即時性來框架。回到五十年前,我們仍在使用的一個數位孿生範例是空中交通管制:當空管人員坐下看著螢幕時,他們不是在看試算表,而是在看一個針對物理物件資訊的數位化呈現,這個呈現是用來……
讓他們有快速的反應時間,讓他們盡可能有效地了解整體情況——我們會把那稱為情境(或態勢)感知。我必須接收關於周遭環境的資料,並且要能夠盡可能快速地據此採取行動,做出正確的決策,以減輕任何被判定為問題或風險的事物。這就是你試圖讓人類系統介入的原因。這些資料的視覺化很重要,但也不一定非得是視覺化,重點在於如何詮釋資料。不是原始資料,而是這些資料如何被呈現——你要把關鍵資訊以一種方式呈現,讓最重要、最顯著的資訊(在這個例子裡關於飛機的那些)能夠被人類或甚至自動化系統採取行動。
舉個更典型的家庭環境例子吧。我迷上養珊瑚缸(reefing),我在廚房裡架了一個人工養殖的珊瑚礁缸,部分原因是我有一個小孩,我希望她能理解——別誤會,我自己也很愛這件事,不只是為了她——是想讓她了解海洋生態系的脆弱性,以及那些我們需要關心的事。一開始,或許你沒遇過這種事,但當你養珊瑚缸或養海水魚時,有幾件事是必須做的:通常你要手動做化學檢測,通常每週或每兩週一次,要測大約十種不同的化學項目。我會讓我女兒來做那些,讓她參與科學的部分;你也會觀察這個生態系並尋找問題。但等你看到問題時,你其實是在對問題做反應。我可以告訴你,這種方式很不成功——會有很多誤差與噪音,人工量測容易出錯,量測的解析度也不夠。每隔幾天量一次根本不足以追蹤問題;你是被動反應而非主動偵測——當問題到你看得見的那個點時,通常已經太晚了,無法採取行動。
所以如果你看看我現在的魚缸或珊瑚缸,我在裡面裝了許多數位感測器,有儀表板可以即時追蹤大量的化學檢測。我可以回頭查看資料,理解發生了什麼——我可以看到哪裡換過水,或其他事情;只要看資料就能判斷發生了什麼。我也有燈光的光譜在週期性運作,這些都是系統期望監控的決定性參數。你建立了這樣的一個生態系,當我看我的儀表板時,我有這個系統的數位孿生(digital twin);我的缸非常穩定,系統知道哪裡出了問題、發生了什麼。我可以看資料並理解某個事件在某處發生,原本可以被緩解;或者我可以在問題真正顯現之前就快速發現它。這很棒。
我想對不養珊瑚的人舉個更貼近生活的例子:現在幾乎每個準父母或有小孩的人,都會在孩子睡覺的環境裝攝影機,這樣孩子半夜醒來時就能看到、聽到——就是攝影機加麥克風。你覺得我們現在或不久的將來,會不會有 AI 工具幫助我們更好理解嬰兒的健康狀況?父母會根據尿布更換、哭聲、疾病頻率等在時間中直覺學習,在孩子還不能溝通之前了解他們的狀況。AI 是否能透過即時回饋孩子的健康資訊,幫助父母成為更好的父母?不只是告訴你孩子醒著或睡著、是否處於危險,而是實際協助我們調整對下一代的照護——還有什麼比扶持下一代成長更重要的呢?
當然可以。但我甚至更想從生物學角度談。我先談數位孿生——待會我會回到嬰兒的話題。先打個比方:如果你買過機票,今天很多購票系統其實就是非常複雜的數位孿生——不是指管制員看著飛機,而是驅動票價的那些定價模型,這些模型會以即時資料決定價格。你可能去看一張票,過了半小時或一小時回來價格就翻倍或改變,因為它持續使用來自環境、世界上發生的事、地緣政治、金融市場等各種事件的資料來驅動價格。那就是由 AI 驅動的數位孿生在決定這張票的價值。我們在很多地方都會使用數位孿生……然後你可以再想像另一個例子,那裡有整個沙盒(sandbox)…… (未完)
舉例來說,NFL 可能為每位球員建立一個數位孿生(digital twin)。他們知道要追蹤哪些資料、如何記錄那些資訊,也知道人們在很多情況下會如何表現。為什麼要這麼做?他們想預測誰可能有較高的受傷風險,進而採取緩解措施。人們一聽到「孿生」,就會以為是你本人的複製品,但我覺得這其實是你相關資料與資訊的複製,而不是要去複製整個人。目的不是模仿全部的自我,而是模擬關鍵要素。
想像我是一個物理系統,我會把其中一些資料數位化,並且根據我所擁有的資料進行互動,產生智慧化的洞察與反饋迴路,去預測那個物理系統會如何表現。所以這比較像是一個「數位代表」,而不只是數位孿生——它是在告知決策的某些面向,並且有許多回饋機制。我在數位化不同事物時,會建立情境意識模型——我可以先舉個簡單例子。
假設我可以把我們現在所在的空間數位化。情境感知包含幾個層次:第一是狀態,也就是感測器的限制、我實際獲取資料的精確度,這就是感知層,類似我們的感官系統;接著是理解,也就是把感知到的東西分類成語義單位,例如「那是一張桌子、那是一張椅子、那是一個人」;再來是洞察,問的是在那個環境中發生了什麼、我要針對那些資訊做什麼。這裡事情就變得有趣了——也是我認為未來很多 AI 產品的所在:把輸入與資料做成回饋迴路。
當你開始把多層次、彼此互動的相關資料整合在一起,就能給出關於正在發生的事的正確洞察,能預測下一步會怎麼樣。這些技術可能把我們帶到的方向非常廣泛。目前一般大眾對 AI 還是很害怕,因為我們常聽到 AI 會發展出某種會反抗我們的智慧。但人們正在逐漸接受 AI 也能非常有用的觀念:我們已經有各種數位代表存在於不同領域中。能夠依據我們獨特的挑戰與目標去客製化這些代表,對我來說是最令人興奮的事。
你說得沒錯,這些數位代表其實已經存在。每家公司、你互動的社交媒體,都在某種形式上有一個你的數位孿生——不是用來模擬你的身體,而是用來分析你在日常生活中所做的事情。關鍵是我們如何把這些資料用來幫助個人的成功,理解這些工具對你意味著什麼。如果 NFL 把它用在球員身上,任何層級的運動員都可以用這套方法。再舉個例子:對於我的寶寶,透過數位化的資訊,你可以更清楚地了解哪些因素讓他成功、哪些地方運作不佳。當然,不是每個孩子都永遠表現完美,但我們可以找出可能的問題所在。
數位孿生最令人興奮的部分,就是當你開始整合來自不同來源的資料,這些資料會告訴你系統成功與否,並且有實際成功案例作為錨定。你剛才舉過床墊與睡眠的例子,我也喜歡你那個:「我有三次非常專注的工作時段」的說法。問題在於:當你能把那些紀錄與其他系統、其他輸出做關聯時,資料就會變得很有力量。數位代表或數位孿生之所以更有用,不在於資料的解析度,而在於資料來自哪裡——是生理數據?環境數據?還是那些工作時段發生的其他情境?
而且,這是我不用去親自思考的事,AI 可以幫我了解我在哪些地方成功、促成成功的其他因素是什麼,或是導致那種狀態的原因。這不只是關乎個人的成功,更多的是一種我稱為「情境智慧」的能力——我們希望達到的總體目標。這需要我的身體與系統具備情境感知,而這實際上是大量資料整合的工作,正是 AI 擅長的領域。
在思考它如何優化並給我們洞見時,它不必只是讓系統表現,而是能告訴我們在那些環境中我們能多有效地行動。對,我認為 AI 能看到我們看不到的東西。舉例來說,如果我有某種 AI 代表,會注意到我的工作環境以及我在嘗試專注工作的時候的專注能力,結果顯示——當然我在假設情境——每次我的冷氣從靜音切回開或反過來時,它都會打斷我接下來的 10 分鐘專注,而我自己並不知道。順帶一提,對於在聽的人來說,這完全是合理的,因為我們許多心理狀態都是被一些根本上我們未察覺的提示所觸發;或者總是在第 35 分鐘時我的眼睛開始必須重讀詞句,因為不知何故我的注意力在游移;或是只有超過某個長度的段落才會出現問題。對我們自己而言,這是一個近乎無限的探索空間,但對 AI 來說要探索它相對直接,因此它可以看穿我們字面上的、認知上的盲點以及功能上的盲點。
我想到現在人們願意花大把錢去彌補盲點的地方,例如當你有疼痛但不知道是什麼時,你會去看醫生;或者當你遇到問題不知道怎麼整理時,你可能會找治療師。人們付出很多費用。到了你感到疲累的那個點,理想上就像魚缸一樣,你不要只是被動反應,要主動預防、減緩或停止;你的裝置可以整合那些資料並回應,當你的心智敏銳度、警覺性或效能衰退時給你回饋。另一方面,在健康層面上我們知道 AI 對辨識許多不同病理非常有幫助,從資料中辨別出來的東西人類本身並不擅長分辨。過去十年,我們對可以從語音中被 AI 評估辨識出的不同病理已經更加了解——不是看你說了什麼,而是你怎麼說。
是的,華盛頓大學有個實驗室,我想是 Sam Golden 的實驗室,他們在研究一些非常令人印象深刻的演算法來分析語音模式,作為預測自殺傾向的一種方法,且成效很好,人們並未意識到自己正朝那個方向滑落,手機有可能提醒人們、提醒自己他們正在偏向某個方向。循環出現憂鬱或躁鬱的人可以知道自己是否正滑入那種狀態,這會非常有用。他們也能分辨誰可以取得那些資訊,我想這是基於音調、一天中不同時間等等。即便是與治療師長期密切的關係,很多時候也可能察覺不到某人變得越來越隱遁或出現其他情況。神經退化在語音上是有跡可循的,通過短時間的語音評估,他們確實能顯示出潛在的精神病可能性,這跟語法完成(syntactic completion)和人們閱讀段落的方式有關。像阿茲海默症這類的神經退化會在語音中顯現,因為語言線索能顯示出來,有時甚至在典型臨床症狀出現前十年就能被辨識出來。
我覺得重要的是讓人理解,這並不是有人說「我忘記了」那種明顯的情況,完全不是你以為相關的那些線索;更像是個體說話時出現某種像我剛剛做的那樣的東西──我刻意結巴、又重新開始一個字等等,這些我們可能會稱為結巴的表現。有時句子開始到下一句之間的停頓長度,這些都是作為人類我們已經習慣不去留意的東西,因為去注意會讓我們在溝通上變得低效,但演算法能非常好地捕捉到這些。糖尿病、心臟病也會在聲音中顯現;糖尿病可從聲音中判讀出脫水狀態的跡象。再說一次,我本質上是個關注聲音的人,如果你看聲音的頻譜範圍,你會看到出現的變化,這些在聲音中是相當一致的表現,像在頻譜顯著性(spectral salience)上能看出與脫水相關的變化;而心臟疾病會引起某種心血管問題的跡象,你會在某些頻帶看到特定的調節性波動。再說一次,作為伴侶、配偶或照顧年邁父母的子女,我們不會走來走去專門聽那 4 千赫的調變,但演算法可以做到。所有這些都是你可以辨識出某些可能的問題、在問題出現之前就主動緩解的地方。特別是對於神經退化,我們真的才剛到一個有藥理學機會可以放慢某些過程的階段,你會想盡快找到它,所以你想把那個輸入放在哪裡,所以…
如果有什麼事你可以做點什麼,你問我關於嬰兒的事——你知道的,像是我們之前說的,那些咳嗽的類型可以告訴我們很多不同的病理狀況。對嬰兒來說,他們的哭聲⋯⋯你知道的,如果我在想,你問我如果有一個數位工具,我最想在哪裡使用那些資訊?在接觸成本最低、機會最大的場域,就是用來早期識別潛在的病理或問題,基於自然發出的聲音與語聲、呼喊等,去了解是否有什麼狀況是可以幫助的,是否有方法可以改善,能夠主動把事情做得更好。
說到你——天啊,你是怎麼涉入這些領域的,因為在神經科學圈裡你非常不一樣。我記得我們還是研究所學生時,你在做聽覺感知與生理學方面的研究,幾年後你竟然涉足 AI、神經可塑性,你也曾在 Dolby 工作。對你來說,驅動這一切的最有趣問題是什麼?是什麼引導你選擇要做什麼?對我來說,人的、科技的交會點與感知是核心。我說感知,但世界就是資料,而我關心的是我們的大腦如何攝取我們消費的資料,然後優化我們如何體驗這個世界。這貫穿了我所有投入的時間。對我來說,科技是其中非常重要的一部分——我喜歡創新、喜歡建造東西,但我也喜歡思考我們如何提升人類的表現。提升人類表現的核心在於理解我們如何不同,而不只是我們如何相似——還有我們大腦如何被塑造、如何受到影響的細微差異。這也是為什麼我花那麼多時間在神經可塑性上:它位於一切的交會處——我們如何改變、我們如何駕馭這些改變、如何讓這成為我們可以掌控的東西。無論是透過我們建造與創新的科技,還是為了達到「我想感覺更好、我想成功」這種目標,我不希望這些只是偶然驚喜。所以你問我怎麼達到那裡,其中一件事是——我以前是小提琴手,至今仍然是,小提琴與音樂是我生活的一部分。我大學時同時主修音樂與工程,我想我們也提過我有絕對音感。對不懂的人來說,絕對音感不是說我總是唱得準,而是我聽世界、聽聲音的方式,就像別人看見顏色一樣。我無法把它關掉,真的,頂多可以稍微壓一壓。等等,抱歉——難道我們不是都像看顏色一樣聽聲音嗎?我是說,我聽見聲音也會看見顏色,你能說明你那句話的意思嗎?好,當你走在街上,你的大腦會想:「那是紅的、那是黑的、那是藍的、那是綠的。」我的大腦會想:「那是A、那是B、那是G、那是F。」你會做出分類,有一種範疇知覺。因為我一生接觸聲音的方式,我也知道它的頻率是多少,所以我可以說那是350赫茲、或400赫茲、或442赫茲,這在不同情境有不同的用途。我可以聽爵士樂獨奏然後把它譜下來——那是個不錯的派對把戲——但這不代表對於一個音樂家來說這一定是件好事。你我都知道,範疇知覺的形式有很多,通常用在語音與語言上,例如元音或語音單位,特別是元音,你可以聽到很多不同版本的「E」,仍然聽成是「E」,這就是所謂的範疇知覺。我的大腦對某些頻率組合也做同樣的事,把它聽成一個「A」。這有時是有用的,但真正成為音樂家時,與他人合奏、確定調性或處理更多細節時,需要更多微妙的處理。如果你要我唱「生日快樂」,在不受其他因素影響下我總是會用G大調唱,我會想辦法把你帶到那個調上,即便我們從別的地方開始。
那麼在音樂學院、在演奏院校以及工程系時,兩件事發生了。我知道我必須覆寫我的大腦,因為它不允許我達到我想要的微妙表現──比如演奏我的蕭斯塔科維奇或室內樂時,我得花很大力氣去覆寫那些我所聽到的聲音類別。所以我開始演奏早期音樂,巴洛克音樂。對於剛剛聽到的人,我想我之前也說過:A是一種社會建構。今天我們通常把A定為440赫茲,但如果回到1700年代,巴洛克時期的A是415赫茲,而415赫茲實際上相當於升G(G#),所以這差別就在於「啊」和另一個「啊」之間。當我嘗試覆寫這一點時,發生的情況是:我在演奏早期音樂合奏,拉我的小提琴調弦時,譜上寫的是A,但我腦中聽到的是升G,完全不一致,這讓我很糟糕,真的很難讓我的大腦去覆寫。其實銅管與木管演奏者常常這樣做——像是在換調,他們把曲子移調到自己所在的調性,他們的大腦經過訓練與神經可塑性的演變,能夠⋯⋯
為了不要遇到和我一樣的經驗——總之長話短說——我當時也在上神經科學課。在那堂課裡我們讀了很多關於地圖構築與神經可塑性的論文,我讀到一篇由史丹佛的教授 Eric Knudsen 寫的文章。Eric Knudsen 做了很多奠基性的工作,讓我們理解聽覺通路以及多感官物件的形成,還有大腦如何整合不同感覺通道的訊息──像是視覺和聽覺。
在那篇論文中,他辨識出一些對其感受野(receptive field)最敏感的細胞。所謂感受野,就是在那整個龐大的世界資料集中,能最有效引發該細胞反應的那一組刺激。對那些細胞來說,它們關注的是聽覺空間和視覺空間中特定的位置。因為我們可以在眼窩中左右轉動眼睛(不像貓頭鷹),他研究的是貓頭鷹,而貓頭鷹有非常硬連線(hardwired)的聽覺-視覺空間地圖。
舉例來說,如果我在右邊聽到一個啪的一聲,我會把頭轉向右邊;你轉頭時會觸發前庭—眼反射(vestibular-ocular response)來移動眼球。但在他研究的情況下,貓頭鷹的大腦裡原本有那些漂亮的硬性地圖。然後他把這些貓頭鷹從小養大,讓牠們戴上會把視覺系統有效平移約 15 度的稜鏡眼鏡,然後把牠們放在會促進神經可塑性發展的重要情境中──不是極端壓力,而是那些牠們必須做一些對生存或福祉至關重要的事情的情境。牠們必須在戴著那 15 度偏移的眼鏡下狩獵、覓食和做其他活動。結果他觀察到聽覺神經元的樹突重新對齊,對齊到現在視覺被偏移 15 度後的位置。他們發展出了第二套地圖,對準稜鏡造成的 15 度偏移,同時也保有原本的地圖。這對理解大腦如何整合資料、回饋與神經可塑性非常有趣。
我把這個想法帶回到我的巴洛克小提琴上──我總是跑調,一直在調音。我發現自己在 A=415(巴洛克音高)時發展出絕對音感,換句話說我發展出了第二套絕對音感的映射;然後我會接著去演奏肖斯塔科維奇(在 A=440 現代標準音高下),我在兩者之間沒有中間地圖,但我能在這兩套映射之間切換。就是在那個時候我覺得「我的大腦有點奇怪,我剛做了些事,得好好研究一下。」我們的實驗室就在隔壁,他現在已經退休,但我把這個故事告訴過他,他人很好。
我覺得他那些研究最有趣、也會讓人感到印象深刻的一點是:不論是人類還是動物,比如貓頭鷹,當外界出現位移、事情變了,你需要去調整它──這可能是你為了學習一個運動技能、在課堂上表現好,或面對一個情緒上具挑戰性的情境而必須學的新資訊──這些改變都會發生。但如果你的生命取決於這項改變,調整速度會快得多。我們直覺上知道這一點,而他工作中我最喜歡的一點是,他指出:貓頭鷹確實能調整稜鏡偏移,腦中的地圖會改變,但如果你告訴牠們「為了吃飯,也就是為了活命,這些地圖必須改變」,牠們改變得會快得多。
我非常喜歡那個研究,因為我們常聽人說什麼「養成新習慣要 29 天」之類的說法,事實上,如果有必要,你可以非常快地形成一個新習慣。神經可塑性的限制,其實是由該改變對你有多重要所決定的。當然,如果你現在把槍抵在我頭上,叫我立即重新映射我的聽覺世界,那也有極限──我做不到那麼快。但這對我來說是一個提醒,也謝謝你提到 Eric 的工作:當獎勵或動機夠強時,神經可塑性永遠不是遙不可及的,我們是能做到的。
對於 AI,我覺得會非常有趣;或就一般科技而言,我們形成這些新的經驗地圖的能力,至少在智慧型手機時代是相對漸進的。我把 2010 年視為智慧型手機時代的開始,到了 2025 年左右,幾乎所有人,不論老少,都已經把這項新科技整合進生活中。我認為 AI 正快速向我們襲來,但具體會以何種形式、在哪些面向出現還不清楚;正如你說的,AI 已經在場了。我相信我們會去適應、會形成必要的地圖。但要非常清楚哪些地圖正在改變,這一點很關鍵。我們現在其實還在修補智慧型手機帶來的有害面向,例如夜晚短波長光的影響、以及一直與很多人保持聯繫可能並非良策等等。我想,讓人擔心的,當然也包括我自己,是那種本我(id)…
嗯,你知道的,我們在未來三十年會做大量的錯誤修正,因為我們在科技上進展得太快,地圖(或圖景)可能會變化得非常非常快——它們確實會改變。Sam Altman 曾經這麼說過,實際上那是一個很好的描述:像 X 世代,有一群人把 AI 當作一種工具在使用,覺得新奇、有趣;然後又有另一群,千禧世代,把它當作一種搜尋演算法來用,或許這部分也是 X 世代的一部分,只是不那麼深入整合;再回到更年輕的世代,對他們來說,AI 已經是一個作業系統了,事實上它的確已經是。那會對神經結構帶來重大的改變,不只是對地圖,還有處理資訊的神經過程、我們學習的方式。
我們在壓力下是非常可塑的,這點沒錯,這也是談不同物種時會變得有趣的地方。我是說,我們在談貓頭鷹,那也是在壓力之下,但什麼才是人在訓練中成功的表現?所有這些事情,目的都是要把那些機率性的情況變得更確定化。對吧?當你在當運動員訓練時,你真的在努力讓自己不必去思考,要擁有在面對複雜刺激、複雜情境與脈絡時,能做出最快反應的能力。你知道,那種情境知覺或在那些環境下的身體行為,你希望它盡可能快,且認知負荷盡可能低。那個執行是關鍵。
我也很喜歡跨物種比較,你也是。尋找那些方式,讓你知道大腦正在改變,或者某個物種可以做出你完全無法預期的事情,或者那件事令人難以置信──像牠怎麼能躲避掠食者、怎麼找到目標、怎麼找到配偶──而那些行為對牠生存至關重要。正如你所說的,如果我把某件事設定為絕對必要以達成成功,牠就會去做。
我最喜歡的例子之一是一種飛蛾,牠是被利用回聲定位覓食的蝙蝠掠食的。說實話,會用回聲定位的蝙蝠幾乎是大自然中經過工程化的驚人掠食者。當你看牠們的大腦時,你會發現極為驚人:牠們有很大一部分大腦專門用於所謂的恆定頻率(constant frequency, CF)和頻率調變(frequency-modulated, FM)掃描。有些蝙蝠會發出那種我們聽不到、但頻率很高的叫聲。那對牠們有什麼用呢?它有兩個作用:一方面,那個恆定頻率的部分讓牠們能追蹤移動物體的多普勒變化;而且牠們甚至非常巧妙、精密,不是完全改變,而是微妙地改變發聲的頻率,讓回波總是落在同一個頻率範圍內,因為那是牠們敏感度較高的區域。換句話說,牠們會調整聲帶,確保回聲回來時仍在那個頻率範圍,然後追蹤牠們必須改變聲音的幅度,這正是告訴牠們目標速度的方式。
那個恆定頻率有點像救護車呼嘯而過時你聽到的聲音壓縮,當東西快速經過你身邊時你聽到的「嗚—」那就是多普勒效應。除此之外,通常還會有非常快速的頻率調變(FM)掃描,那讓牠們能取到某種聲音的印記──一個告訴牠表面結構長什麼樣的訊號。換句話說,一個告訴牠速度,另一個告訴牠表面拓撲;那個 FM 掃描讓牠們能分辨出例如飛蛾是否停在硬的表面上。
其他物種的美妙之處在於:你有一隻小飛蛾,對上大自然中令人驚嘆的掠食者,而大約有 80% 的時間那隻飛蛾能逃脫。這是怎麼做到的?有很多方式。我把這稱作幾乎是一場聲學軍備競賽,兩者之間有大量的聲學詭計與對抗,但也有優雅的決定性反應。先談決定性行為,無論是運動員還是其他,你快速且準確地做出能得到正確答案的決策,總是很重要。
飛蛾的神經元很少,當那隻會用回聲定位的蝙蝠接近到某個程度,當那些神經元開始放電時,飛蛾會開始改變飛行模式,變得更隨機。你在海豹周圍看到大白鯊時也會看到類似現象:牠們會改變行為,降低被捕獵的機率,使得捕食者更難把牠們抓到。
讓牠們繼續
去追蹤你,
所以牠們會以隨機的
飛行模式飛行,
然後當牠們的神經元
飽和了你的時候,
當牠們的呼叫聲
靠得夠近時,
飛蛾就會掉到地上,
想法是——你知道的——
假設我們不住在城市裡,
在自然世界中,
地面是麥草,
對一隻用回聲定位的蝙蝠來說,
這是一個很難定位你的環境,
對吧?
所以那只是一種
確定性的行為,
不管怎樣都會發生。
但有趣的部分是,
牠們的身體會反射,
實際上充當某種“元反射器”,
所以蝙蝠可能發出叫聲,
聲波會被從牠們身體上偏折掉,
把聲能偏離
關鍵部位,
而這一切都在發生。
這些身體上的變化很有趣,
但行為上的差異更為關鍵,
對吧?
那飛蛾反應得有多快?
如果牠必須去思考,
或者如果牠是有認知反應的,
而不是行為上就是決定性的,
牠就不會逃脫,
但牠卻逃走了。
是啊,
我從沒想過蝙蝠和飛蛾,
我從來沒抓到昆蟲——
我差點說成“我從沒抓到昆蟲的毛病”(英語雙關)——
我從沒抓到那個“昆蟲毛病”,
因為我不把事物
放在聽覺領域裡思考,
我把事物放在視覺領域裡思考,
有些昆蟲非常依賴視覺,
但對我來說
思考聲音方面的東西很有益。
我最喜歡的人之一,
雖然我從未見過他,
是神經學家和作家
奧利弗·薩克斯(Oliver Sacks),
他聲稱自己經常
坐在椅子上,
試著想像當蝙蝠的生活會是什麼樣,
作為提升他
臨床能力的方法,
去幫助那些患有不同神經疾病的病人。
所以當他與帕金森氏症患者、
重度自閉症患者、
或洛克頓(Lockton)綜合症患者,
或任何其他多種神經系統缺陷者互動時,
他覺得自己能
稍微進入他們的內心,
去理解他們的經驗是怎樣的,
他能同理他們,
而這讓他在治療時更有效。
而他確實很擅長
以一種帶來大量同情與理解的方式
記錄他們的經歷——
他從不把一個神經狀況呈現得
讓你覺得可憐那個人,
情況總是相反的。
我應該指出——
不是要政治正確——
但當我說“自閉症”時,
我指的是他接觸的那些病人是
嚴重的自閉症患者,
到了無法自理的程度,
我們不是在談一個光譜上的某些輕微情況,
而是在光譜的極端,
需要終生輔助居住,
且在感官上非常、非常敏感,
無法外出公開場合的那種自閉症。
顯然,把事物放在聽覺領域思考
對他很有用,
所以我也應該這麼做。
所以我有最後一個問題要問你,
其實是兩個問題:
第一個問題,為什麼你要對蜘蛛唱歌?
第二,這告訴我們什麼關於蜘蛛網的事?
因為我承認我知道這些問題的答案,
但當我得知蜘蛛網實際上的作用時,
我完全被震驚了,
而你對蜘蛛唱歌就揭示了牠們的用途。
所以,為什麼你要對蜘蛛唱歌?
有兩個原因,
你也可以在我幾年前做的一場TED演講中
看到我對一隻蜘蛛唱歌的片段,
我們會把連結放上去,好嗎?
不用客氣。
也許這又回到一點——
我有絕對音高(perfect pitch),
所以我知道自己在唱哪些頻率,
但我也因為擁有絕對音高而能辨識,
我的大腦果然稍微有點不同。
你問我什麼驅使我,
一直都是這樣:我們確實以不同方式
去感受世界,
我相信我們每個人的成功,
以及我們作為人類的成長,
部分取決於我們如何利用技術
去改善並最佳化每一個人
在不同變數下所需的狀態。
所以不同物種如何對聲音作出反應
對我來說非常有趣,
就像你,安迪,
會去看不同物種如何
對顏色與世界中的信息作出反應,
無論是烏賊之類的,
我也有水母,
而我可以看到牠們的脈動頻率
如何隨著光的波長改變,
很明顯有些顏色
會讓牠們表現出受壓力時的狀態,
而有些顏色讓牠們處於較平靜的狀態。
因此理解我們世界中的刺激
如何塑造我們,
對我來說是成為人的一大部分。
在這個例子中,
這恰好是一種圓網蛛,
就是我對牠唱歌的那種,
當我唱到大約880赫茲時,
你會看到蜘蛛有點像在跳舞,
但並非所有蜘蛛都會這樣,
這個特定物種是受到
回聲定位蝙蝠和鳥類的掠食壓力,
因此牠可以調整牠的網,
實際上像小提琴一樣共振。
在加州到處都有圓網蛛,
牠們經常在感恩節前後出現,
如果你在西岸,十月、十一月會看到很多。
牠們不算是危險的蜘蛛,
並不是你非得除掉的那種,
牠們是很快樂的蜘蛛,
當然有些種類你可能要更擔心,
總之牠們會把牠們的網調整到能共振的狀態,
就像小提琴一樣,
當我唱到某個頻率時,
牠會告訴我“走開”,
這是一種相當有趣且
具有決定性的反應。
所以其他昆蟲會做不同的事。有件挺有趣的事是,當我女兒大概兩歲半到三歲左右時,她開始會問我,遇到蜘蛛的時候我們會不會唱歌給牠聽,還是應該不要碰牠。那兩類就是「可以唱歌的」或「不要碰的」,讓我覺得很驚訝。
如果我沒理解錯的話,這些圓網蜘蛛把牠們的網更多或少當成一種樂器,用來偵測環境中的特定聲音頻率,藉此作出適當反應──像是抬腿保護自己、或是攻擊等。蜘蛛網不只是用來捕食,還是一種偵測裝置。這點我們知道,因為當獵物被網困住時會掙扎,蜘蛛就會過去包裹然後吃掉牠們。但如果說蜘蛛網會調諧到特定頻率,這真的很不可思議──不是任何振動都行,而是選擇性地對某些振動有反應。也就是說牠們不是「有任何振動就去找食物」,而是遇到威脅時會做出特定、已被調整好的反應。這很有趣。
像視覺領域中,逼近物體(looming)來襲會引發我們立即的反應──要麼僵住、要麼逃跑,這是很基本的反應。現在如果有聲音線索能引發這類決定性的反應,感覺很真實。例如有人痛苦的哀號,會喚起某種反應。昨天夜裡我窗外很吵,我一度分不清那些喊叫是歡呼還是驚恐;我聽到在尖叫後有一種高頻抖動的聲音,後來才發現是巷子裡的小孩子在玩耍。我去看時就知道他們在玩,但事實上在我去看以前,光憑那尖叫後的聲音抖動我就能判斷。那種高頻我自己無法發出來,但人耳能辨別。若這種情況普遍存在就很有趣──除非有人失明,否則我們通常不會只專注於聽覺。
像蟋蟀就是例子:牠們有「雙峰響應」的神經元,對同一個神經元在兩個不同的頻率範圍有反應峰值,而每個頻率範圍會引發完全不同的行為。換句話說,對同一個神經元在 6 kHz 與 40 kHz 會有兩個峰值,這兩個頻率會讓蟋蟀做出截然不同的反應──一個頻率可能會促使牠接近(以為是食物或誘餌),另一個則會促使牠逃走。這種反應非常具預測性。
我曾經花了一段時間研究非人靈長類動物──灰狨猴(marmosets)。當神經系統更複雜時情況更有趣。灰狨猴非常群居,社交對牠們的幸福感至關重要。如果你在動物園看到單隻的灰狨猴,牠通常很不快樂。牠們是新世界猴,原產於巴西的亞馬遜地區,屬於樹棲性,生活在樹上,又非常社交。這兩者有時會衝突:你在濃密的樹葉間活動,卻又需要溝通,所以牠們演化出很有趣的系統來達到所需的功能。
如果你看到灰狨猴會發現牠們表情很平靜,跟經常把情緒表現出來的獼猴不一樣,灰狨猴看起來總是差不多。但牠們的發聲幾乎像鳥鳴一樣,聲音裡蘊含豐富的資訊。牠們也有化學信息系統(費洛蒙系統),例如群體裡可能有一隻主導的雌性,這隻雌性會透過化學訊號影響其他雌性的生理狀態,抑制或改變牠們的排卵。你甚至可以把一隻雌性放在同一鄰近範圍內但屬於不同群體,她的生理也會因此改變。費洛蒙的相互作用很強大,因為這些訊號即使在看不見彼此的情況下也能傳遞。
還有一點我做過的研究很能說明這些現象:我當時在做瞳孔與眼動的測量(pupillometry、saccades)的研究,藉由分析牠們的眼球運動,我就能知道牠們在聽到什麼聲音。灰狨猴有些叫聲是對答式(antiphonal)的,用來詢問「嗨,你在那裡嗎?我是不是孤單一個?還有誰在?」有時是輕聲的,有時則像是在說「小心,有人在附近,我們得注意,可能地面上有豹之類的危險」。有時則是強烈的,意思是「你太靠近了,滾開!」
對,那是三種不同的東西。我可以把那段播放給你聽,我甚至不用聽也能分辨出來,我知道在交互呼應(antiphonal)的情況下到底在聽到什麼。像「嘿,你在那邊嗎?」你看,眼睛就會開始來回掃視,因為那正是我在尋找的右側運動——這是從哪裡來的?他們把右眼的運動和右側的聲音配對起來,完全一致。
至於「你看」這種情境,會有被威脅到的成分,你會看到瞳孔擴張,也會看到一些掃視動作,但速度不會那麼慢,而是快很多,因為對我而言有威脅,我的自律神經系統和認知系統會有不同的反應。再比如「你就在我面前」這種情況,即使沒看到你,只要我聽到某種具有攻擊性的聲響,我就會反應,我不會到處掃視,但我的瞳孔會迅速擴張,而且我也會更加警覺。但我們人類也會做這些事,你走進會議室時,這些微妙的線索並不總是會被壓抑——不管我們覺得自己有沒有壓抑,我們都會表現出來。當你看像那樣的物種時,可以看到很多複雜性,這讓人想到我們自身的人類行為,以及我們在優化什麼,特別是隨著所有這些技術的引入,而且未來勢必會更快地引進。
Poppy,真的非常感謝你今天來到這裡,跟我們分享你所做的工作、現在的狀況和未來的發展。我們涵蓋了很多不同的領域,我很高興我們這麼做,因為你在很多領域都有專業知識,我很喜歡你不斷思考技術發展的方式。我為自己畫了一個小圖,現在就描述給大家聽,如果我理解沒錯,你投入神經科學與研究的一個原因,就是關注輸入(inputs)與我們之間的介面,而在這兩者之間,有一個我們神經系統驚人的特性——神經可塑性(neuroplasticity),或者我有時喜歡稱之為「自我導向的可塑性」,因為跟其他物種不同,我們可以決定要改變什麼,並且付諸努力去習得第二套聽覺或視覺世界的地圖,或在任何領域接受一套新的學習;只要我們下定決心、激勵足夠高,我們就能做到。同時,神經可塑性也一直在發生,這是基於我們被新科技轟炸所接收到的事物,因此我們必須留意自己如何在改變,有時需要介入並利用這些變化來促進我們的健康。非常感謝你所做的工作,也謝謝你來這裡教育我們,並持續跟我們分享狀況。我們會提供你唱歌給蜘蛛等各種資源的連結,真是讓我大開眼界,謝謝你,謝謝你,Ed。
很高興來到這裡,謝謝你參與今天與波比·克拉姆(Dr. Poppy Crum)的討論。若要進一步了解她的工作或找到我們提到的各種資源連結,請參閱節目說明與字幕。如果你從這個播客中學到東西或喜歡它,請訂閱我們的 YouTube 頻道,並給我們五星評價;你現在也可以在 Spotify 與 Apple 上留言。請同時看看節目一開始及整集中提到的贊助商,那是支持本播客的最佳方式。如果你有要問我的問題,或對本播客、來賓或希望我考慮的主題有意見,請在 YouTube 的留言區留言,我會閱讀所有留言。對於還不知道的人,我有一本新書即將出版,這是我的第一本書,書名為《Protocols: An Operating Manual for the Human Body》(暫譯:《方案:人體操作手冊》)。這本書我已經寫作超過五年,基於三十多年的研究與經驗,涵蓋從睡眠到運動、壓力控制,以及與專注與動機有關的各種操作方案,並且我為書中包含的方案提供科學依據。該書現在已可在預售網站 protocolsbook.com 購買,網站上有多家販售通路的連結,你可以選擇你喜歡的賣家。再重申一次,書名是《Protocols: An Operating Manual for the Human Body》。
如果你還沒在社群媒體上追蹤我,我在所有平台上的名稱都是 Huberman Lab,包括 Instagram、X(前身為 Twitter)、Threads、Facebook 與 LinkedIn。在這些平台上我會討論科學與與科學相關的工具,其中一部分內容會與 Huberman Lab 播客重疊,但很多內容與播客上的資訊不同。Huberman Lab 提供的一到三頁的 PDF 方案涵蓋從如何優化睡眠、如何優化多巴胺、刻意冷暴露(deliberate cold exposure),我們也有一套基礎健身方案,包含心血管訓練與阻力訓練。所有這些資源都完全免費,直接到 Huberman Lab 網站即可取得。
com — 請前往右上角的選單分頁,向下捲動至「電子報」,然後輸入您的電子郵件。我必須強調,我們不會將您的電子郵件分享給任何人。再次感謝您參加我與 Poppy Crum 博士的今日討論;最後也非常感謝您對科學的興趣。
歡迎來到 Huberman Lab Podcast,我們在這裡討論科學及基於科學的工具,幫助我們日常生活。
我是 Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。
今天的嘉賓是 Ari Wallach。
Ari Wallach 是哥倫比亞大學國際與公共事務學院的兼任副教授。
他也是一個新電視系列節目《未來的簡史》的主持人。
今天的討論將集中在或許是我們所有人都必須在某個時刻自我提問的重要問題上,那就是:我們如何為這個星球的未來做好準備,不僅僅是為了我們的孩子(如果我們有孩子或想要孩子的話),還是為了所有人類。
如我們所知,人類的大腦能夠將思緒和記憶指向過去、現在或未來。
但是,真正花時間思考他們在這個星球和文化中為下一代及其後代所創造的未來的人卻寥寥可數。
Ari Wallach 在這個主題上是位專家,他的工作圍繞著他所稱的 Long Path Labs,專注於個體、組織和社會層面上的長期思考和協調行為,以最佳方式確保我們物種的繁榮。
雖然這聽起來可能有些理想化,但它既是理想的,也是基於具體行動和邏輯的。
在今天的節目中,Ari Wallach 不僅為我們闡述了這些理想,以及我們想要的東西,還教我們該如何實際創造積極的未來和遺產,為自己、為我們的家庭、以及整個社會。
這是一個關於如何以積極的方式生活,邁向未來的極具趣味性的見解。
因此,在今天的節目結束時,您將對您的大腦運作方式、您如何構建時間感知,以及您如何構建整個生活有一個獨特的視角。
在開始之前,我想強調這個播客是與我在斯坦福的教學和研究角色分開的。
然而,這是我希望並努力以零成本向大眾提供有關科學及科學相關工具的信息的一部分。
在這個主題上,我想感謝今天播客的贊助商。
我們的第一位贊助商是 David。
David 生產一種獨特的蛋白質能量棒。
它含有 28 克蛋白質,僅有 150 卡路里,而且沒有糖。
沒錯,28 克蛋白質,其中 75% 的卡路里來自蛋白質。
這比下一個最接近的蛋白質能量棒高出 50%。
David 的這款能量棒口感也非常棒。
我最喜歡的是蛋糕口味的,但其實我也喜歡巧克力口味和漿果口味。
基本上,我喜歡所有口味。
它們都非常美味。
對我來說,我盡量從全食中獲取大部分的卡路里。
然而,當我匆忙、身在外地,或只是想找一個快速的午後零食時,我經常會尋找高品質的蛋白質來源。
有了 David,我能在零食的卡路里裡獲得 28 克高品質的蛋白質,這使我很輕鬆地達到每磅體重 1 克蛋白質的目標,並且不會攝取過多的卡路里。
如我之前所提到的,它們的味道令人驚訝地好。
事實上,甚至它們的口感也很好。
它的口感更像是一種餅乾的口感,有點像嚼勁十足的餅乾,這不同於我通常會有點滿意的其他能量棒。
在我發現 David 能量棒之前,我從來不是能量棒的忠實粉絲。
如果您試試,它們的美味就會讓您明白我的意思。
所以如果您想試試 David,您可以訪問 davidprotein.com/huberman。
再次強調,網站鏈接是 davidprotein.com/huberman。
今天的節目同時由 Helix Sleep 赞助。
Helix Sleep 生產的床墊和枕頭是根據您的獨特睡眠需求量身定制的。
我以前在這個和其他播客中多次談到,良好的睡眠質量是心理健康、身體健康和表現的基礎。
我們所睡的床墊在每晚的睡眠品質上都有巨大的差別。
我們需要一個符合我們獨特睡眠需求的床墊,既不過軟也不過硬,通風良好,對我們來說不會過熱或過冷。
如果您訪問 Helix 的網站,可以進行一個簡短的兩分鐘問卷,問您一些問題,例如:「您是仰睡、側睡還是趴睡?」「您晚上容易感到熱還是冷?」之類的問題。
也許您知道這些問題的答案,也許您不知道。
不論如何,Helix 都會為您匹配到理想的床墊。
對我而言,這最終是 Dusk 床墊,D-U-S-K。
我已經在 Dusk 床墊上睡了超過四年,而我得到的睡眠質量絕對是非凡的。
如果您想試試 Helix,可以訪問 helixsleep.com/huberman。
參加那個兩分鐘的睡眠測驗,Helix 將為您匹配到最適合您獨特睡眠需求的床墊。
現在,Helix 提供所有床墊訂單最高 25% 的折扣。
再次提醒,請訪問 helixsleep.com/huberman,獲得最高 25% 的折扣。
今天的節目也是由 Roka 贊助的。
Roka 生產的眼鏡和太陽眼鏡質量是絕對最高的。
我花了一生的時間研究視覺系統的生物學,我可以告訴您,您的視覺系統在瞬息萬變中必須應對大量挑戰,以便能夠清晰地看見。
Roka 了解這一切,並遵據視覺系統的生物學設計了他們所有的眼鏡和太陽眼鏡。
Roka 的眼鏡和太陽眼鏡最初是為運動而設計的,尤其是跑步和騎自行車。
作為結果,Roka 眼鏡框架非常輕便,以至於大多數時候你甚至不會記得自己在佩戴它們。而且它們的設計也使得即使在出汗時也不會滑落。儘管 Roka 眼鏡和太陽眼鏡最初是為運動設計的,但現在它們有許多不同的框架和款式,這些都不僅適合運動,也可以用來外出就餐或工作,基本上在任何時候和任何場景下都可以使用。我在晚上會佩戴 Roka 閱讀眼鏡,或者在夜間駕駛時佩戴 Roka 眼鏡。中午時分,無論何時光線太亮無法清晰視物,我就會佩戴 Roka 太陽眼鏡。我的眼睛有些敏感,所以我需要這些。 我特別喜歡 Hunter 2.0 框架,我有它的眼鏡和太陽眼鏡。如果你想試試 Roka,可以前往 Roka.com/huberman 享受 20% 的折扣。再次提醒,網址是 Roka.com/huberman 可以獲得 20% 的折扣。接下來是我與 Ari Wallach 的對話。Ari Wallach,歡迎。Andrew Huberman,謝謝你邀請我。你我相識已久,我認為這是今天談話的一個好切入點。並不是要談論我們的歷史,而是因為我真正想了解的是時間和時間的感知。所以不想進入冗長的對話,人類大腦能夠做一件驚人的事情,就是能夠思考過去、現在或未來,或三者的某種結合。如果其他動物和昆蟲也能做到這一點,我不會感到驚訝,但我們確實能做到。而且我們做得相當好,前提是我們的所有精神功能都完好無損。然而,大腦功能的關鍵方面之一是利用這種能力來設立目標、實現目標,而這是個神經化學過程。我會說,現如今,我們比以往任何時候都更加依賴短期獎勵制度,意味著我們想要某些東西。一般來說,我們都有辦法很快獲得它,或至少獲得有關如何快速獲得它的信息,我們要麼得到了,要麼沒有。而且,這當然涉及多巴胺和其他許多東西。你許多的工作著重於將我們對當前行為的感知與過去的知識聯繫起來,並試圖將我們目前的決策投射到未來,以創造更好的未來。這是一種相當繁重的心理體操,尤其是在許多,或許大多數,確實有很多人全世界的僅僅是在努力度過他們的日子,而不感到過於焦慮,不讓他們的健康失控,或者我應該說他們的病情失控,等等。所以為了引入話題,我有這個冗長的問題,這確實是一個問題,那就是如果我們真的關心未來,我們想要做什麼,我們希望把心理框架放在什麼地方,以及我們如何開始進行這樣的行動?這是一個很好的問題,或者說一系列很棒的問題。智人非常擅長的一件事就是我們所稱的心理時間旅行。我們能夠在當前時刻中,實際上將自己投射到未來。事實上,積極心理學之父馬蒂·塞利格曼在他的著作《智人前景學》中提出了這個觀點,指出幾乎所有已知的、可以與我們交談的物種中,讓我們之所以區別開來的,是因為我們做兩件事非常好。我們能夠進行往未來的心理時間旅行。我們能夠思考不同的可能結果、不同的可能場景,並且我們能夠合作讓我們想看到的結果變為現實。這涉及語言、社交互動和許多其他因素。但在一天結束時,根據我們所知,我們是唯一能做到這一點的物種,我認為這部分原因就是我們作為地球上主導物種如此出色的原因,那就是我們可以展望我們想要的未來。大多數時候,我們知道這源自於哪裡。它來自海馬體,是吧?關於海馬體的一個神奇之處是,它幾乎是無時間性的。它實際上並沒有時間戳。它所做的是拍攝曾經發生過的情節記憶的快照,然後重新組合它們,以便我們能進行心理時間旅行,然後推測可能發生的不同未來場景。如果我們看看 15 萬年前的亞利安安迪。他叫我 Andy,各位。抱歉,好吧。那是 Andrew。不,沒關係。就叫我 Andy。我會一直叫你 Andy。我給你這個許可,至少在這一集的時候。這一集的期間。所以,Andrew,現在,Andy,看,事情是這樣的。如果 15 萬年前的亞利安安迪在塞倫蓋提草原上,對吧?智人約在 20 萬年前,大約在 15 萬年前,我們正在開始從東非大裂谷擴散到非洲,我們現在處於一個不再是單一的狀態,而是在一種小部落結構中。我們想開始獵捕越來越大的獵物。我們不再是被動反應。因此,我們想去追逐那些獵物。這不是一個必然的結論,當我們去追尋某物時,它會做我們希望它做的。我們必須開始思考不同的場景,所以第一種心理時間旅行實際上是源於我們想要更多蛋白質的願望,以便生存和增長團體,並真正餵養這個需要超高能量的名為人類大腦的東西。這是心理時間旅行的起點,而海馬體則將我們過去獵捕獲得成功或失敗的不同記憶整合在一起,並開始構建不同的場景。現在,快進到現在,這是一個很久以前的事情。你帶著我們穿過中東進入歐洲,進入亞洲,兩萬年前,我們的祖先穿越白令地峽,也就是現在的白令海峽,來到了北美。
快轉到現在,我剛進來的時候,手機上收到通知,我立刻拿起手機查看,你之前已經提到過這個消息,那個新資訊是什麼?我需要對什麼作出反應呢?
所以,我們正在處理兩三十萬年前的硬體,同時我們有一種文化基底,簡單來說,就是它已經侵入了我們更古老的一部分,讓我們A、想要立即的滿足感,B、迫使我們以一種方式來反應,使得這種心理上的時間旅行縮短了我們的時間範疇。
我們現在訓練自己不再思考遙遠的未來,而是實際上思考當下的現在,我所說的現在並不是佛教的意義上的現在。我指的是一種在鏡子大廳中的現實。沒有過去,沒有未來,只有這一刻;因此,對於我們作為個體、社會和文明來說,思考長期未來變得極其困難,就像你我在十五萬年前所做的那樣,當時冬天即將來臨,我們會開始思考:「我們要把家人和部落或家族搬到哪裡去?」然後我們會去較溫暖的地區。
我們甚至都不再這樣做了,對吧?我們如此專注於当下,以至於從這種現在主義中脫離變得極其困難。我非常感激你的回答,原因有幾個。在90年代和2000年代初,甚至可能一直到2020年,科學界內部乃至外部都出現了一種愈演愈烈的運動,鼓勵人們保持正念,這整個存在的概念,對吧?
但你所描述的其實是過份存在,你所稱的現在主義。當然,這取決於當下正在發生什麼,但在80年代、90年代和2000年代,一直到大約2020年,因為我們仍然在2000年代,出現了一種未來趨勢的概念。人們正在關注未來。他們花太多時間擔心未來,花太多時間擔心未來。
我覺得我們的認知範疇真的變得更近了,如你所說,我們正處於這個鏡子大廳中,這裡是持續的刺激和反應,而我不想讓今天的討論變得悲觀絕望。我們會討論解決方案。我覺得你所說的和喬納森·海特(Jonathan Haidt)在這個播客中所說的話有相似之處,他是《焦慮的一代》、《美國心智中的溺愛》的作者,紐約大學的教授等,他所說的:“我開始真的相信,是的,人腦可以專注於過去、現在或未來,或某種組合,但我們的技術架構和人類互動的某些特點,”因為這些是如此密切相連,“現在發生的事情真的讓我們鎖定在刺激反應當中。”我想簡單提到之前的某一集播客,那是我有生以來最喜歡的對話之一(不論有無麥克風),抱歉,是與詹姆斯·霍利斯博士(Dr. James Hollis),一位84歲的榮格心理分析師進行的對話,他傳遞了許多重要的訊息,其中之一是:“我們絕對需要每天花五到十分鐘來退出刺激反應模式,”通常是通過閉上眼睛,向內看。這甚至不需要被稱為冥想,「讓我們理解我們更大的願望是什麼」,如何將我們當前的思維和行為與未來和過去相連。我認為他有這個資格這樣說,因為他是一名分析師,這個過程實際上是無意識心智的反映。
要將這些概念更有條理地聯結起來,我們是否可能只是被通知淹沒,無論是手機上的傳統通知,還是我們基本上只是活在刺激反應中,如果是這樣,這會把我們作為個體、家庭、社區和物種帶向什麼方向?
我基本上在認同你剛才所說的,即使你不需要我的認同,我只是想問,專注於管理日常生活有多糟,或者也許這是更好的一種生活方式。
你需要去管理日常生活。有些人像我這樣是全職的未來學家。我們往往非常焦慮,因為我們傾向於更專注於未來,卻不如我們應該那樣活在當下。話雖如此,如果你90%的時間都花在處理眼前的事情上,那很好。我所倡導的就是我所謂的跨世代同理心。這有點長。我們知道同理心,你的嘉賓也談過這個。跨世代同理心,首先是對自己有同理心和同情心。然後我們再擴展到對那些曾經存在過的人的同理心,這樣才能讓我們為未來構建同理心,對未來的阿里、未來的安迪有同理心,然後對未來的世代有同理心,我們可以談談如何做到這一點。也許我們可以逐一解析這些問題。
你如何定義自我同理心?對自己的同理心在很多方面上,幾乎就是自我同情。這是意識到你正在用你擁有的最佳方式去努力。問題的一部分在於我們讓自己周圍充斥著圖片、名言和書籍,告訴我們如何過上最好的人生,如何變得了不起,而一旦低於那個完美標準,你會開始感到糟糕。你會開始在夜裡躺床上思考:“我怎麼會這樣?我怎麼能這麼做?”你忘了在那個時候你只能處理你能應對的事情,而你不能把自己與這個理想化的標準相提並論。
看看,我在這方面掙扎了很長時間。我們在我18歲時得知我父親得了四期癌症,而從他得知到過世僅僅只有四個月,在那段時間裡,我有些處於否認狀態。我其實沒有如同我應該做的那樣多陪伴他。
事實上,我們不會深入討論這個問題,我在那個夏天其實是和你在一起的。那個夏天我們在一個夏令營一起工作。多年來,我一直在責備自己。怎麼能這樣做呢?我應該回家陪著他。那只是四個月而已。然後我意識到,這是一種自我同情,18歲的阿里在情感和心理上只是在那個時候能夠做我所做的事情。這並不是現在30或40歲的阿里懷著這些遺憾。對自己的同情確實是讓人回到中心,它並不意味著你可以不負責任地對待他人。它的意思是你要認識到,即使是昨天的自己,在許多方面也與今天的你不同,並且你所學到的東西。個人的同情必須先從自己開始。它必須從能夠照鏡子說「我並不完美。我出生在這個世界,在一個家庭中,不管是我的出生家庭還是你選擇的家庭。」開始。他們也是在某種環境中出生的。你需要善用你所擁有的,但你必須從這裡開始,因為我經常與人合作、交談,聽到他們說:「哦,我想對過去和未來抱有同情。」但他們卻對自己並沒有同情。如果不從這開始,之後向外擴展就會變得非常困難,顯而易見的是要向後擴展,最終我工作的目標是讓你能夠將這種同情擴展到未來。我喜歡「對自己同情」這個概念,因為我在其他情境下聽過,但我沒有聽過你這樣具體的描述。我想到兩句話。有一本書叫《鬥士之心》(A Fighter’s Heart),作者是山姆‧舍裡丹,他對各種武術和戰鬥形式進行了很有趣的記述。書中有一個有趣的部分,他說:「你不能在19歲之前過你的20歲生日」,這聽起來簡單,但其實是一個蠻深刻的陳述。順便提一下,他去過哈佛,是個聰明的孩子。他的父親在海豹突擊隊。他擁有相當有趣的家世。我記得他在哈佛時,只是畫畫和抽煙,所以有點反傳統。無論如何,我認為那句話「你不能在19歲之前過你的20歲生日」是我們因為過度關注他人和外部標準的巨大壓力而有所遺忘的。若我可以,他與你的觀點應該是相符的。最近還有一件事情讓我想到,我和許多人一樣,瀏覽Instagram,並在上面教學等等。有很多這類「帳號」,比如生活靈感帳號。我會主張這些帖子的半衰期相當短,但有些還是蠻有趣的,有一個人,我會把他的賬號放在節目筆記中。我現在想不起來。他不是個大賬號,但也不是小賬號。我想他住在奧斯丁。他針對許多我們討論的問題進行了長篇論述,尤其是人類心智面臨的挑戰,比如從過去轉向現在再到未來的能力等等。然後他說,這基本上可以歸結為每天或早晨的一個可行步驟,也就是說,某個時候,如果你想進步,過得更好,你必須問自己:我今天要做什麼來改善我的一天?不是為了比昨天更好,這也是一個不錯的陳述,但這句話對我來說從來沒有真正引起共鳴,因為昨天可能是一個美好的一天。你可能沒有昨天那麼好。每一天都是獨特的單位,我們的生物學確實在這24小時的晝夜節律中運作,這是無法討價還價的。我喜歡這個概念:我今天能做什麼來改善我的生活,甚至希望能改善他人的生活,因為這隱含著一個動詞和一個行動步驟,而且非常專注於這一天這個單位,這正是我們所擁有的。這讓我有共鳴。根據你的定義,自我同情始於理解我們總是盡力而為,爭取做得更好的想法。那麼,在什麼時候我們開始對他人發展同情心,這又是什麼樣子呢?對他人的同情是感受他們的感受嗎?這是傳統的定義。看看,我們一開始是從認知知識上的同情開始的,所以你可以這樣思考。你最希望能到達的地方是,能夠感受到別人的感受,如果他們感到不好,你希望帶來一些解決方案。如果他們感覺很好,你可以和他們分享這種感受。在基本層面上,這就是鏡神經元的運作,我在連接你,而你也在與我連接,這有其基因適應性。我們都希望同步,因為一起工作的部落能夠共同繁榮、共同興旺。從那個層面上來看,是合理的,但當我對另一個人感到同情時,他們的存在狀態可能和我自己的存在狀態同樣重要。這可能是令人疲憊的,別誤會我的意思,但最終,自我同情所能帶來的狀態就是那些在你身邊的人不再根本上是脫節的。我認為過去幾十年,甚至幾世紀以來,這個文明所面臨的最大錯誤之一就是斷裂。與自己、彼此、以及自然和地球的脫節。因此,任何我們能夠做的事情來促進這種連接,今天在當下的時刻都會對我們有益。
所以,如果我們要將這些需求劃分為同理心和連結的要求,那麼第一點似乎是存在,似乎我們需要專注於當下。就像如果我們要欣賞一株美麗的蕨類植物或一隻狗、一位重要的另一半或我們偶然遇到的其他人,我們必須活在當下。如果我們要擁有同理心,我們的思緒不能停留在其他地方,不能四處遊蕩。不能沉浸於過去,更不能預想未來,否則我們將無法真正理解經驗的細節。因此,這似乎是第一个要求。
第二點是,我們需要能夠放下所有壓力,以便專注於其他事情。對吧?就像我們所知道的每個神經迴路都有一種推動和拉動的過程,例如,要得到A,就需要抑制B,而這正是神經迴路普遍運作的方式,肌肉中的屈肌和伸肌就是一個很好的類比。順便說一句,如果你要收縮你的二頭肌,你的三頭肌基本上是放鬆的,反之亦然。物理治療師可能會為這一點對我指指點點,但這大致上就是大腦中神經迴路的運作方式。我們其實可以在周圍看到所有的東西,這是因為神經元對光的增減做出反應,而它們的差異實際上使我們能夠視覺上看到邊界和界限。所以,我們需要抑制對於那一天我們需要在哪裡或我們正在經歷的其他事物的思考,然後我們需要能夠回到對自身的注意,以便能夠正常運作。我認為,這正是挑戰所在,下一個問題也由此而生:一方面,我可以想象,我們每天面臨著如此多的壓力,以至於要專注於當下、展現同理心,以及建構這個理想化或更美好的未來變得越來越困難。但另一方面,我聽到你和其他人說,好吧,事實上人們的健康結果比50年前好多了,信不信由你,尤其是在居住狀態等方面。這對很多人來說都是一個震驚,他們會說,等等,我小時候在街上沒見過無家可歸的人。其實他們在別的地方受著苦,而你可能並沒有看到他們。
所以這裡有幾個層次的問題,但第一個問題或許是,我們是否真的更幸福?但在某種意義上,我們也更糟,因為有太多進來的信息讓我們忽視了我們其實就比以前幸福很多。就像,你知道,通知是否讓我們無法看到我們實際上有很多東西,使我們現在比50年前作為一個物種要幸福100倍?因為我覺得很大一部分關於氣候變化、健康、長壽的網上辯論讓我感到壓倒,因為我覺得人們對一些基本原則並不一致。所以我們先從這個問題開始:人類在健康和長壽方面是否比之前更好?讓我們看看短期的,50年前的情況。
因此,總體而言,因為當我們放大時可能會看到高峰和低谷,但如果我們拉回來看,作為地球上的智人,現在沒有比此時此刻更好的生命時刻了。目前,可能會有人爭辯,說,不不不不不,根據什麼標準?比如幸福、健康、嬰兒死亡率,即使我們在這個國家有所退步,作為女性、教育等方面的情況也是如此,如果你我在100年前外面踩到了一個生銹的釘子,你大有可能會死。而現在,我們只需要去藥店,隨便弄點東西便好,或者我們甚至知道其實不需要弄什么,只需用高壓水沖30秒就能清洗乾淨,因為我們現在已經知道了細菌理論。那麼總而言之,這是活著的最佳時機。所有標誌,你只需去GapMinder,看一下我們的進步。我們正在進步。問題在於,我們現在正處於一個轉折點,因為我們在面對我們這個時代的主要問題以及我們如何處理這些問題(如氣候變化、人工智能、合成生物學)時所做或不做的事情,將不僅決定未來幾年和幾十年,甚至可能決定接下來幾個世紀。
所以你提到了。信息轟炸著我們。大多數我們關注的信息都是負面的,就是負面偏見。你我在這方面,可以追溯到15萬年前。如果我們在美學上看到這棵漂亮的樹,而看到旁邊有一棵樹在燃燒。你我會聚焦在燃燒的樹上,留意負面的事物,因為負面事物會傷害並危及我們的生命。話雖如此,如果我和你一起經營一家主要的媒體公司,你我都知道,只要發布更多負面故事,獲得的點擊量會更多,不過這家媒體公司不算在內,我不是在開玩笑。不過其他的,我會主張你的一些成功來自於你沒有沉溺於負面情緒,並且確實存在一個渴望和需求,想要了解更多關於我們自己,以及我們如何使自己變得更好的事情。然而,這種負面偏見仍然是我們的一部分。我認為,作為一個社會,我們必須面對的問題之一是,我們有些部分,比如前額皮質的部分,這些部分非常出色,會構建麥克風,會進行對話,會在互聯網上流媒體。而且還有一些部分,我在這裡提到的是喬納森的象牙與騎者。某些部分發生在表面之下,擁有上百萬年的遺產。我們往往想要置身於高處,並說:“啊,我們如此聰明,我們如此優秀。”然後我們又想沉溺於死亡、絕望和可以彼此做出的可怕事情中。
你知道,我父親一方的個人過去,我認為是人類行為中一些最黑暗的時刻,那並不算太久以前。所以如果我們想進入一個能夠讓我們提出我認為當今基礎性問題的地方,那就是,我們如何成為未來需要的大祖先?我們需要找到一種方式來接觸那個在騎者心中的大象,你將比我更好地解釋這一點。
不,我喜歡這個想法。我的意思是,我們可以將其映射到神經循環中,但我喜歡這個高階概念的想法,然後是非常類似於保羅·康蒂醫生在這個播客上所談論的神經迴路。這位才華橫溢的精神科醫生說:“你知道,邊緣系統,即情感系統,並不了解或關心時間或日曆。它只是引發感受。它不在乎那些感受是否與過去、現在或未來有關。它只是有一個工作,那就是引發一種特定的感受。”
你稍微跳得有點前,但這沒關係,因為你所跳入的就是當我們提出問題並希望與未來世代建立共鳴,我們想要的不是僅僅是認知上的。我們不希望這僅僅是智力上的。我們實際上希望它是情感上的。所以如果我問某人,你希望在2080年代你的曾曾孫子們的未來是什麼樣子?他們給我一串要點,但這些通常都是外在的要點。庇護、醫療保健。是的。然後我跟進,我們在其他人身上做過這個實驗,有比你更聰明的人進行過這項研究。我們說:“雅各布·特洛皮克,紐約大學的那位教會我這個。”你希望他們感受到什麼?這是不同的,對吧?
德馬斯提奧的這是身體標記假說理論,對吧?如果你真的希望某件事發生,這不僅僅是視覺化它而已。它是關於視覺化並將其與情感、杏仁核感知的東西連接起來,以便實際推進可以改變你想要的行為的行動。麥迪遜大道明白這一點,營銷也明白這一點。但是公眾一般不會,抱歉要這樣說,但孩子們也會說,“抱歉,不抱歉。”因為我想確保我強調一點,瑪莎·貝克是我認為做過一些非常出色工作的那個人,她創造了一些實踐,當一個人沒有感受到他們想感受到的東西時,會有這種問題,像是你是否應該感受自己的感受?你是否應該創造新的感受來代替他們,尤其是在那些不愉快的時候?
而且這不是有明確答案的,因為這很複雜,變數無限。但她有一個有趣的做法,有點像冥想,如果你在與某些事情作鬥爭,例如你可能在抵抗無聊或者不知道生活該往哪裡走,或者你不快樂,或者只是感到一些潛在的焦慮,去回想一下你感到特別空白的時候,就像你感到特別有力量或特別好奇的時候。這可以是非常具體的,特別有趣的,因為這個想法是,首先將其與情感狀態對接,然後你腦海中會浮現出一系列潛在的行動步驟。我喜歡這種做法的原因是,這至少是一種所謂的大腦運作的方式,即情感狀態與一系列行動步驟可能性相連。就像一個魔法圖書館一樣,如果你進入一個叫做悲傷的房間,會有一系列與超越眼淚相關的行動步驟。就像蜷縮成胎兒姿勢等等。你進入一個叫做興奮的房間,那裡充滿了關於搭乘交通工具去各種地方的想法。
所以你談論的,我相信,是思考他人的情感狀態,然後從那裡出發,我認為這是你將要進行的,培養一些行動步驟,以確保未來的世代可以接觸到這些情感。是的,但有一點小修正,因為這不是思考他們未來的情感狀態,而是實際感受它們。我明白了。所以這不是說,我希望我的孩子們快樂。我希望他們能夠感受,我希望他們沒有創傷。這是感受要快樂、沒有創傷會是什麼感覺。
是的。對。好吧。因為這成為一個錨。對吧?她是100%正確的。它的作用是,它把它放置在一個像是錨的地方。所以如果你我都是水手,雖然我們不是,但有一種叫做錨的東西。錨是一種你能拋出30、40米的錨,它會觸碰海底,你用繩子將自己拉到那兒。事情會把我們拉向那些未來。它將改變行為。因此,每次當我們過度理論化,過於認知那些我們希望看到為自己發生的未來時,未來的阿里,或者未來的華拉克家庭,或未來的社會,或未來的全球行星文明,如果我們只是想著,這是一回事。但是要真正執行那些目標,我們必須將我們希望進入的情感狀態與推動這個功能相連。記住,看看,這是馬提·塞利格曼所說的一個觀點,佛洛伊德錯了。佛洛伊德認為,情感是我們的一些過去發生的事情,而我們會用來沉湎於其中,那是在這種情緒、焦慮和抑鬱的行列中。不,不,不,情感是為了幫助我們為未來做出更好的決策。我們是面向未來的哺乳動物和物種。所以情感的作用不是像,哦,你知道,我曾經有過一次可怕的分手。我感覺太糟糕了。呃,然後我會去找我的治療師,談論所有發生過的事情。
這是一種看待事物的方式。另一種方式是,你的身體在非常、非常直觀地告訴你,無論你剛剛做了什麼,讓你陷入那種情況,都不要再做了,因為如果你這麼做,你會感受到某種情緒。你知道,他們做了一個研究,在一個大學校園裡,他們發現一些剛剛經歷了一種準長期關係並經歷了分手的人,準長期,六個月。六個月。我在生活中學到的是,定義關係是很重要的。是的,大約六個月。好吧。那些經歷了分手的人,他們把一組人給予安慰劑,另一組實際上拿到了乙醯氨基酚,得到了泰諾。並且那組拿了乙醯氨基酚的人實際上感覺更好。為什麼?因為那些,我們實際上感受情感。我們實際上感受到痛苦,因為某些相同的神經回路被激活了。因此,這讓我覺得情感是用來指導未來行動的。因此,如果我們能夠擁有利社會的情感,如敬畏、同理心和同情心,以及我們稱之為愛的情感,與我們想要看見的未來世代相連,想要看到他們繁榮發展,我們更有可能看到這種情況發生,而不是僅僅從智力上以二維的層面來想像明天的樣子。
我想稍作休息,感謝我們的贊助商 AG1。到現在為止,很多人聽到我說過如果我只能服用一種補充劑,那就是 AG1。原因是,AG1 是品質最高且最全面的基礎營養補充劑。這意味著它不僅包含維生素和礦物質,還包括益生菌、益生元和適應原,以彌補你飲食中的任何缺口,並提供支持,應對繁重的生活。對我來說,即便我主要吃全食物和最少加工的食物(我大多數飲食都是這樣),但僅靠食物很難攝取到足夠的水果和蔬菜、維生素和礦物質、微量元素和適應原。出於這個原因,我自2012年以來每天都在服用 AG1,並且通常一天服用兩次,早上或上午中,以及下午或晚上。這樣做的時候,它顯然增強了我的能量、免疫系統和腸道微生物群。這些都是大腦功能、情緒、身體表現等至關重要的元素。如果你想試試 AG1,可以訪問 drinkag1.com/huberman 以獲取他們的特別優惠。現在,他們正在贈送五個免費的旅行包,加上一年的維生素 D3K2 供應。再次強調,訪問 drinkag1.com/huberman 獲取該特別優惠。
我非常喜歡這一點,因為它涉及到許多之前在這個播客中討論的主題,並且存在於神經科學文獻中,是的,情感不會受限於時鐘或日曆,這聽起來像是一件壞事,經常被討論為一件壞事,比如:「哦,當你感到壓力時,你無法接觸到你大腦中可以做出更好決策的部分。」我們知道這是真的,只是在面對直接的壓力時。我會說,短期內壓力讓我們成為更好的思考者和行動者,以便於生存。從長遠來看,這是有問題的,但你描述情感作為一種「kej anchor」,這是它的名稱嗎?Kej的K?是的,Kej anchor,這很有趣。作為一個kej anchor,推動我們向前,也利用了情感不會關心時鐘或日曆的事實,而這裡的操作順序似乎是情感首先,然後是基於這些情感的行動步驟,然後希望達到未來的狀態,如果它是沿著正確的道路前進。我非常喜歡這一點,再次,它與一些在流行心理學或你想稱之為自我幫助的領域中的工作相吻合。再次,我是瑪莎·貝克的忠實粉絲,部分原因是她在幾本書中包含了一個名為「完美的一天」的練習,這是一個非常有趣的練習。首先你閉上眼睛,想像一些非常糟糕的事情,並在你的身體和心靈中體驗它,只需注意它的感覺,感覺糟糕,不舒服。大多數人在進行這個練習時不會遇到太多困難。然後你轉換過來,我想你應該休息一下,或者稍微活動一下,然後進行一個完美的一天的練習,沒有規則。你可以躺下或坐下,閉上眼睛,可以想像你的一天包含任何你想要的東西。你可以在任何你想要的地方。房間可以從一個國家變化到另一個國家,這都沒關係,你也要在身體中體驗感覺。在第二個練習中,很驚人,我已經做過幾次了,有些小種子會跳出來,你會說:「哦,我沒有意識到這會是我完美的一天的一部分」,而這些並不超出現實的邊界。這些都是你隨後寫下的東西,而在我生活中,所有這些都已經實現。這是一個你定期進行的練習。當我第一次聽說這個時候,我想:「好吧,這聽起來很奇怪,自我催眠、健康的迷信,我不這樣,我當時想,我是一名神經科學教授,你在開玩笑。」但這是一個非常了不起的練習。我現在提到它的原因是,我認為你和瑪莎達到了類似的地方或相似的途徑,但在你的案例中,你具體是在談論建立一個未來,這個未來不一定是你自己要生活的,而是供其他人來生活的。哦,看看,我的哲學核心是一個我很久以前聽到的故事,來自塔木德。
這麼說吧,這個故事在許多文化中都有存在,故事中有個名叫哈尼的男人正在走路,他遇到了一位正在栽種角豆樹的年長者。他對年長者說:「你為什麼在栽種角豆樹?這棵樹要多久才會結果實或有陰影呢?」年長者回答:「哦,至少要四十年。」他接著問:「那為什麼還要種呢?你不會活到那時候的。」年長者說:「我年輕時曾在角豆樹下玩耍,吃過角豆樹的果實,所以現在我有責任栽種這棵樹。」這就是社會進步的方式,這是我們成就偉大的方法,就是栽種那些我們永遠無法享受陰影的角豆樹。
比如說,巴拿馬運河,這是我們考慮這個概念的另一個例子,我們稱之為「大教堂思維」。現在,在加利福尼亞,建造一棟房子一般只需要三到四天。但在過去,建造偉大的建築需要很長時間,如果追溯回三百年,甚至更久。往往,設計師和最初的石匠在安設穩固石之前已經不在人世,無法親眼目睹這座大教堂或清真寺的完工。這就是大教堂思維,做那些你無法親自享用其果實的事情。這是一種收穫與生活的一部分的體驗,而我非常喜愛這種思維模式。我喜歡大教堂思維這個概念,或者說清真寺思維。我去過藍色清真寺,你應該去看看。是的,我見過一些驚人的建築,我愛建築。那時我的想法是:「好的,這將是一棟美麗的建築。」結果我想,「哇!」但你所感受到的那種世界,我們稱之為「敬畏」。正是對他們建造的驚嘆感,我在倡導我們去建造這樣的東西。
我意識到我不知道藍色清真寺的具體建造者,我不清楚建築師是誰,我應該知道。今年早些時候,我們在悉尼,我去了悉尼歌劇院。我們在那裡進行了直播,這是一棟美麗的建築。我得知它的建造歷程非常漫長。我可以告訴你建築師是丹麥人,但我不記得他的名字。因此,我們討論的部分是放棄對歸屬感的需求,放棄對榮譽的追求。這實在與社交媒體相反。在社交媒體上,一切皆關於獲得榮譽。然而在科學界,人們在世時非常關心榮譽,我的科學家同事們對此非常厭惡,但他們也深知這一點。這也是當前學術科學的商業模式。除了愛因斯坦和少數其他人,大多數人不會被關聯到他們驚人的發現,甚至是教科書中所提到的發現,在二十年後也不會知名。我知道這一點因為我父親是一位科學家,我知道許多比他更早的科學家的故事。他早期告訴我,除了極少的例外,幾乎沒有人會說「這是某某人的發現」,人們會討論發現的本身,然後大家在此基礎上繼續完善。所以你參與的是一個過程,而你不會在長期上獲得榮譽。在短期內,你會獲得一定的榮譽。
這可以引申到或許更多人都能關聯的觀點,不僅僅是科學家。我們都在被訓練去應對這些短期的緊急情況、獎勵機制,當我們完成某些成就時,我們會獲得榮譽。你得到A,得到B,或獲得獎杯。我們剛從奧勒岡的奧運田徑 trials 回來,你知道的,獎牌、銅牌、銀牌、金牌,沒錯,你是更大傳承的一部分,你所舉的例子中體現了這一點。但部分內容在於理解你不會獲得榮譽,你不會在建築旁邊看到自己大名鼎鼎。我的意思是,我不想舉太多的例子,但我在一所大學工作,那是一個像國家一樣的基金會,我們很幸運能擁有這樣的資助。建築的側面都有名字,這些名字之所以存在,是因為人們捐款,通常是捐贈給大學,以在建築側面留下他們的名字以求得永恆。
有趣的是,無論是社會政治原因亦或其他原因,這些名字會隨著時間的推移而改變。如果人們知道他們奉獻了半生的財富,而他們的名字可能在二百年內被抹去,他們可能會有不同的感覺。因此,短期的緊急情況是重要的。然而我們仍然稱之為洛克菲勒廣場,對吧?林肯中心是以林肯命名的,等等。因此,怎麼樣讓普通人,我自己也算是普通人,投入短期的緊急情況中,去為未來塑造一個能夠憑此視覺化的美好願景,並放下對榮譽的需求?
你提出了一系列重要的觀點和問題。所以你提到的部分是自我主義的遺產。你提到了一棟建築,在任何一所大型大學裡,名字都是以大理石刻上的。你提到200年,你在柏克萊學習,我也在柏克萊學習。你去過不少地方,他在四處遊蕩,證明了你可以遊走於不同的地方依然能成功,但或許你最終應該完成學業。我們稍後再談這個話題。不過,斯普羅廣場。是的,斯普羅廣場,自由言論運動的中心,雖然現在可能可以說不那麼自由的言論運動。這是我說的。對,這是我說的。斯普羅廣場,我無法告訴你斯普羅是誰。你知道斯普羅是誰嗎?不,正是如此。我可以告訴你拱門的存在,我可以告訴你那是一個自由言論的運動。我可以告訴你我在那裡看到一些樂隊表演過。
我可以告訴你,這個地方應該是可以隨心所欲地發言,基本上不會被關進監獄的地方。也許這一點至今仍然成立,但我不認為如此。不過,我無法告訴你斯普勞爾(Sproul)是誰。傳承的問題非常重要。所以,斯普勞爾廣場,如果說250年之後,這個名字可能存在也可能不存在,廣場的名稱也許會被其他人重命名。
對於那些能夠捐出幾百萬美元並將自己的名字放在建築物側面的大型企業人士來說,這是一種傳承的形式。但這並不代表每個人都是這樣。話雖如此,如果你知道,我有三個孩子。所以假設他們以2.2個孩子的速度繼續下去,我的後裔。在250年後,斯普勞爾廣場可能還會被這麼稱呼,也可能不會。但在250年後,我將擁有約五萬名後裔。這讓人害怕。我知道。這是一個令人興奮的想法。是的,這是一個令人興奮的想法。這也是一個可怕的想法。
那麼,什麼會影響未來呢?順便說一下,如果你想繼續捐錢把你的名字放在建築物側面,請隨意。是的,請這樣做。請這樣做。請。我應該非常清楚地說。大學及其他地方的慈善活動。人們認為這是一種自我中心的傳承,當然也是支付數十萬獎學金的資金。讓人們有機會去做這些事情,還有研究。你需要這樣做。一百個百分比。這是至關重要的。但對於像你我這樣的普通人來說,如果我想影響未來,我是有這樣的想法的,因為我不是那種預測未來的人。我在這個階段的工作,作為這個名為阿里·瓦拉赫(Ari Wallach)的生物體表現的結果,並不是預測未來,而是幫助人們今天做出更好的決策,以便我們可以在近期、中期、遙遠的未來擁有更好的未來。
所以,將影響這五萬名瓦拉赫後裔的,不會是我自我中心地追求認可所做的事情。影響他們的,從多個學科中我們知道,將是我如何對待我的孩子、我的妻子、我的伴侶,以及我所範範而行的行為,因為這些將成為模因,我們喜歡的,蘇珊·布萊克莫爾(Susan Blackmore)有模因理論,不是互聯網模因,雖然我看了很多這些,但是真正的模因,這些文化單位,我們既可以橫向傳遞,也可以縱向傳遞給其他世代,特別是那些與我們最親近的人。
如果你想影響未來,有很多事情可以做,對吧?減少你的碳足跡、捐錢、投票等等。我希望所有這些都能以積極的方式發生。但說到底,猴子見猴子做。你我現在的互動顯然會影響我們的關係。每一位在聆聽或觀看的人,聆聽或觀看的人對於遞給他們咖啡的咖啡師或與他們的伴侶的互動,以及他們如何模仿這些行為,將以更大的方式影響未來,我會說,比我們以自我中心思考傳承的方式更為重要。
我完全同意。我認為,嗯,我已經足夠年長,坦白地說,我為自己能夠年長到這樣的程度而感到興奮,因為我可以明言,我相信我們這個物種大多時候是善良的。我覺得大多數人,如果在低創傷的環境中成長,擁有足夠的資源,會表現得非常好。當然也有例外,可能有些社會病態者生來神經回路就受到嚴重破壞,他們只是在做惡而感覺不到,然而,我認為,很明顯,創傷和挑戰可以重塑行為,當然也可以改變大腦,以創造我們所看到的「邪惡」。所以,我相信大多數人都是好的。是的,大多數人都真正地善良。而我確實認為我們在模範行為。我認為禮儀是我作為一個49歲的人所認識的某種東西,這讓我想知道,這是否使我算是中年呢?我算是中年了。我希望能活到100歲,但我們拭目以待。癌症克星。我將把它告訴你。這取決於你是否真的讀了你的書,對吧?這有個回應,可能會有不同的結果。我喜歡認為,完整閱讀書籍會延長生命,而不是縮短生命。是的。但是,如果沒有其他效果,或許它會治癒失眠。
這裡的想法是,如果我們要投資做最好的自己,希望其他人能對此做出與你所說的那樣的回應,能夠互相映照。良好的行為會促進良好的行為。在我的一生中,我見證了規則和法規真正增多,而禮儀卻減少了,像我所稱之為的,我不認為這是一個真正的術語,但像是自發的禮儀或真正的禮儀。人們之所以善良,是因為他們真的想要善良,而不是因為害怕後果。我有一個理論,我會快速說明。我最近看到一部關於遊戲節目的歷史的紀錄片,其中我了解到第一個電視廣告是在世界大賽期間播出的,當時迪馬吉奧(DiMaggio)正在衝擊全壘打紀錄。所以他們利用這場體育賽事進行了首個廣告。然後他們有了以遊戲為基礎的節目,這些節目基本上就是產品的廣告,這就是它們的目的。他們利用人與人之間的互動,讓比賽變得更有趣,然後出現了真人秀節目。
以下是您提供文本的繁體中文翻譯:
然後我現在想要提出的是,社交媒體就像是一個真人秀節目,而我們都能夠選擇參與並將自己呈現在其中。而人們在這個節目中獲得更多的曝光、存在感的方式,就是做一些更加誇張的事情。對吧?更外星化的東西。是的,這真的很難。我曾嘗試過,我想在某種程度上也做到過。要在我們都參與的社交媒體這個真人秀中,僅僅通過對每個人都非常友好來創建一個非常流行的社交媒體頻道,這是非常困難的。當然你可以這麼做,但這比起如果你是一個高摩擦的參與者來說,這更難,因為那樣就不那麼有趣了。劇情較少,這需要更多的注意力,但我確實認為仍然存在這樣的局部空間。
所以 Lex Friedman 曾經談論過這個問題,是否存在一個社交媒體平台,讓人們因為仁慈、樹立良好禮儀而獲得獎勵,因為他們真的喜歡這樣做。我們說社交媒體,是因為我認為現在生活的大部分都發生在那裡。這是一個跨越大陸和時間的機會,對吧?去紀錄事情。所以我的問題是,是否存在一種社交媒體的版本,不僅僅是壽命約 12 小時的推文等,或是轉推的內容?因為我會主張,即使是最高傳播性(virality)的社交媒體帖子,其壽命大約也只有六個月到一年。也許甚至還沒有,那些像是看著走過另一邊的女孩的那個男孩的迷因,這類迷因似乎會持續存在,但大多數並不會。所以,是否存在某種時間膠囊的社交媒體版本?因為我在互聯網上,比如 YouTube 上,看到的可能有三到四個 YouTube 視頻,即 2015 年斯蒂夫·喬布斯在史丹佛的大學畢業演講,也許是蘭迪·波許(Randy Pausch)在死於胰臟癌之前的最後一講,也許是比奈·布朗(Brené Brown)關於脆弱性的 TED 演講。我主要在這裡思考自我幫助領域和個人發展領域。老實說,除了這些之外,雖然大多數東西可能看起來很受歡迎,觀看次數一億、兩億次,但與文學、音樂、詩歌、視覺藝術相比,這些都會消失。對吧?我希望這些播客集會在未來 30、40 年內仍然具有影響力。但如果我們看 YouTube 上的歷史,再看看任何社交媒體帖子的壽命,這可能並不成立。實際上,很可能並不成立。人們希望它們會轉變為某些持久的東西,但這裡的問題是,是否存在一種社交媒體版本,可以作為時間膠囊來教授你所談論的那些原則?
在我最近做的節目《未來簡史》中,其中一個我參訪的地方是南西班牙的這些洞穴,位於地表下 300 英尺,非常罕見,因為這些洞穴中並排存在著尼安德塔人和智人(Homo sapiens)所繪製的手畫。這是它們並排存在的少數地方之一。因此,在我們談論社交媒體之前,我們必須談論真正的故事講述。我們在現在的社交媒體中,正試圖向世界講述一個關於我們是誰和我所代表什麼的故事。為什麼我在這裡,我為什麼重要,請注意我?我的生活有意義。
但當我們回到我所站的位置,那裡的畫作距今約四萬、五萬年前,這些都是這裡的動物。它們什麼時候出現。這回到了我們對話的最開始。這是一年中的這個時期,你應該期待在這個地區看到這些動物,對吧?這正是南希·巴爾德基(Nancy Bardecchi)所稱的園藝時間和機械時間。所以當你,因為那是我們在四萬年前至農業革命約 1.2 萬年前的思考方式,直至幾百年前,我們並不記得分針只是在大約 200 年前的模擬鐘表上存在。我們只是,是的,我們沒有以分鐘思考。我們幾乎不思考,看看,鐘表,正如我們所知,機械鐘只是出現在工業革命時期,尤其是當我們開始有火車的時候。記得跨洲鐵路嗎?那是全都是日晷?它是史前石環,是日晷,是季節,對吧?我們對未來的思考方式,對吧?當人們說,哦,阿里,你是未來學家,像你這樣的人總是存在的。不,未來的概念,即這個外在的事物將會影響我們,那是相對新的,因為直到幾百年前,阿里和安迪,我們實際上所做的和我們的父親所做的一樣,我們的孩子會完全模仿我們的行為。在社會結構上並沒有什麼演變,但隨著我們的出現,我想可以說我做了很多我父親曾經做過的事。他是一位科學家,而在生活的其他領域,但是的。這回到了行為模型,對吧?對。閱讀報紙的人數最大的預測因素是他們的父母是否讀報紙。是的,所以我可能懷疑誰會在想要他注意的時候開報紙,從後面戳他。
我們可以稍後談談注意力的部分。所以當我看,當我開始回答你關於社交媒體的問題時,我以一個火星人類學家的視角看待這一切。這就是我進入每個情境的方式。
我想說的是,為什麼我們正在做我們所做的事情?這是怎麼來的?我們該如何從中學習,以便如果我們選擇,可以朝著不同的方向前進?所有的敘事其實都是一種文化傳遞的方式,包括觀念、生活方式等,讓我們作為一個物種得以繁榮並向前邁進。因此,如果我們把這一切當作事實來看,現在的社交媒體不過是我們文化的一面鏡子而已。他們在兩百年後看到這些有讚好和其他指標的帖子時,會怎麼說?這些指標是我們用來評價自己個體的標準,那麼,我們的物種發生了什麼?
我想暫停一下,感謝我們的贊助商之一,Element。Element是一種電解質飲料,具備你所需的一切,而不包含你不需要的成分。這意味著正確比例的電解質,包括鈉、鎂和鉀,但不含糖。然後,我和其他在播客上的人談過水分攝取對於大腦和身體正確運作的重要性。研究顯示,即使是輕微的脫水也會顯著降低認知和身體表現。獲得足夠的電解質也很重要,這樣你的身體和大腦才能最好地運作。鈉、鎂和鉀對於你全身細胞的運作都至關重要,特別是對神經元或神經細胞。
為了確保我獲得足夠的水分和電解質,我每天早上醒來時會把一包Element溶解在約16到32盎司的水中,然後基本上是早上第一件事就喝掉。我在任何進行體育鍛煉的過程中,尤其是在炎熱的天氣裡大量出汗並失去水分和電解質時,也會喝溶解在水中的Element。如果你想嘗試Element,可以去drinkelement.com/huberman,這是drinklmnt.com/huberman,通過購買任何Element飲品混合包來申請一包免費的Element樣品包。再次強調一次,訪問drinkelement.com/huberman來索取免費樣品包。
我愛上生物學的原因之一是,沒錯,我們作為一個物種在進化,但我認為這個過程是夠慢的,因此關於人體生物學的任何基本知識都是我們曾經、現在,以及很可能將來的核心真理。當然,技術會改變這一點,醫學也會改變我們的生物學等等,但這令我感到非常平靜,而我在播客中提到的大多數所謂的協議,比如觀賞陽光、日夜節律等等,這些在十萬年前就已經是我們生物學和福祉的核心,並且很可能在十萬年後仍然會是我們生物學的核心。
因此,我擔心任何縮短我們動機和獎勵時間尺度的技術,而我也使用社交媒體,所以我並不反對社交媒體。事實上,只要能夠被控制,我還挺支持的。我喜歡約翰·海特的想法,但讓我這樣表達:如果我去拉斯維加斯,而我也確實偶爾會去,我不是賭徒,或許如果我說這些話太多次,人們會認為我是一個賭徒,但我喜歡玩一點輪盤或老虎機,我玩的是不需要思考的低級遊戲,而我經常不知為何玩得相當好,因為我知道何時該離開。但拉斯維加斯完全是一種短期思考和短期獎勵干預的地方。它每一方面都是旨在讓你忘記這些較長的時間尺度。這就是為什麼大多數賭場內沒有自然光,許多賭場裡沒有時鐘的原因。
那種隨機的、不斷變化的獎勵計畫,其實是設計來讓你繼續玩下去的,我認為很多社交媒體也這樣。不都是如此,但很多方面是這樣的。在某些情況下,人們的讚好和反應是他們想要的,他們想要掙扎,因為他們喜歡那種情緒。算法分析你,以縮短你的時間窗口。當人們說我們一天到晚都帶著一個小老虎機在口袋裡的時候,我其實覺得這是對的。實際上,更像是一個賭場,那個賭場裡有各種不同的遊戲,會找到你最喜歡的那一種。有人喜歡玩輪盤,我也正在玩輪盤。有人喜歡擲骰子,有人喜歡撲克。有些人喜歡在賭博中坐著整場比賽,並有獲勝的可能性。我的一位朋友,他是一名成癮輔導員,他說,“賭博成癮是所有成癮中最糟糕的。”為什麼?因為下次真的可能改變一切,與酗酒或藥物成癮或其他形式成癮不一樣,後者的下次會讓你更沉淪。在賭博中,有實際的可能性讓下次改變一切,這會摧毀生命。如果我們口袋裡有一個賭場,我們該如何擺脫這種心態,更不要說利用這個工具來進行更長期的投資?這是我想知道的。我們如何進入隱喻上的洞穴畫場景?
這意味著,我今天在社交媒體上看到的故事對我的未來可能無意義,可能是這樣。更有可能的是,是的。我需要獲得信息,但我看到了辯論。我還需要聽到多少有關辯論的事情?可能是零。那裡沒有新信息。唯一會發生的事情是我可能會陷入關於辯論的辯論,或者關於辯論的辯論的辯論中。
要從這一切中抽離出來,並且進入這種更長期的思維方式,這需要一顆強大的心智。也許這就是大衛·戈金斯(David Goggins)總是外出跑步並且對社交媒體如此厭惡的原因,儘管他也曾利用它來分享自己的訊息。我們能做些什麼來脫離那種短期獎勵的思維模式和行為呢?我們究竟可以做什麼呢?是去洞穴的側面畫畫嗎?還是寫一本書?我們該怎麼做?
讓我們先將照顧孩子、注意健康和獲得睡眠算作已經做好的基本功。假設我們已經照顧好健康和福祉的基本面,但這之後也不剩下太多時間。我們該怎麼辦?故事該往哪裡去?我們該把它們放在哪裡?
我對此感到非常激動,因為我把一生都奉獻給這個,我教生物學是因為我相信它是根本的,並且超越時空。我關心得未來,我清楚地知道,三十年後,互聯網上會有一個人談論早晨陽光的重要性,這或許是有可能的,但可能沒有人會在乎,就像我在科學事業中途意識到的那樣,雖然我在斯坦福大學獲得了終身職,贏得了一些獎項,享受研究和日常生活,但我意識到,人們不會說,“哦,這是Huberman發現的”,因為我已經忘記了三十二年後的人,而我對文獻非常了解。
那麼,如何調和這些不同的思維框架呢?這是一個難題。這是我們這個時代的一個根本問題,那就是我們這個物種存在於地球上的目的。幾千年來,這是由宗教來回答的。關於我們是誰以及我們為何在這裡的想法,往往是在死後世界中給予解答,但接著理性和邏輯的朋友出現了,文藝復興和啟蒙時代隨之而來,正如尼采所說,我會給你完整的引用,“上帝死了,如今我們基本上已經完蛋了。”
但我不相信這一點。我是說,我相信上帝。我之前已經公開表達過這一點,也有很多人相信上帝和來世。但日常生活依然是如此困難。因為我想分開科學理性和科學方法所做的事情。如果它並沒有真正殺死上帝,那麼它實際上殺死了那些在我們和上帝之間建立的中介結構,亦即教會,而這不是關於神學的對話。這是一個關於結構和權力的對話。
所以說科學摧毀了宗教嗎?百分之百。它摧毀了宗教告訴我們的關於更大目的的故事。因為最終發生的事情是,往往人們會說:“科學摧毀了上帝和宗教,因為它告訴我們我們的起源。我們不再是從上帝在七天內旋轉地球,創造天堂出來的。”我認為我們現在正處於一個時刻,我們開始意識到,科學其實告訴我們,自距今137億年前的宇宙大爆炸以來,我們可以與這個數字爭論不休。直到今天,科學告訴我們我們是如何走到這個地步的。科學和技術所不能做的,就是告訴我們應該去往何處。
所以我不是在說上帝應該告訴我們,或者靈性。我所說的是——你不會認為你能告訴上帝該告訴我們什麼。不是的。我不會這樣認為。但你剛才說的那個術語,科學和技術不能告訴我們應該去往何處。
不。看,在這裡——我們一開始是——我們一開始——我所做的工作,這種我所倡導的心態,我稱之為“長路”。長路基於三根支柱。這些就是——用你的術語來說,有三個協定。一,跨世代的同理心。對自己、對過去的同理心,然後對未來的同理心。這三者都是必需的。第二根支柱是未來思維。你會注意到它是複數形式的“未來”,而不是單數的未來。因為我們常常把未來視為一個名詞,這個東西就在那裡,而不是未來真正的意義,即它是一個動詞。它是我們正在做的事情。然後最後一根支柱,對我們來說最難以理解的,就是這個“目的”(telos),終極目標,終極目的。我們來這裡是為了什麼?
所以我們都受困於我所稱的“壽命偏見”。對於安德魯·霍伯曼(Andrew Huberman)來說,最重要的時間單位是從你的出生到你的死亡。我們都是這樣設計的。因為那是我成長過程中所接觸到的文獻和科學。我成長時,我想成為一名遺傳學家。那是我開始的地方。文獻告訴我們,作為生物體,最重要的時間單位是從我的出生到我的死亡。實際上對於我們這個物種而言,從幾十萬年前開始,這些事情實際上是重疊的。我來自我的父母,然後我來到這裡,現在是我的孩子。這些不是獨立的單元。文化、情感、心理上的重疊非常巨大,這是我從他們那裡獲得的,也是我給予孩子的。
但在一個壽命偏見的社會中,我們當前所處的這個社會,發生的事情是我們失去了目的。我們失去了我們這個物種存在於這個星球上的終極目標、目標或目的。我不會告訴你那是什麼。我會說的是,當你沒有那個時候,因為上帝不再在畫面中,宗教不再在畫面中,我們就會迷失方向,尋求指標來判斷。
我在做對的事情嗎?
我重要嗎?
兩百年後,人們會知道我是誰嗎?
我的人生意義是否與更大的事物相連?如果沒有我們這幾千年來的宗教結構,那答案就是不會。
但是,這個星球上仍然有許多人相信上帝並且是宗教信徒。
是的。
比宗教信徒還要多。
那這是否意味著他們對這種困惑無法免疫呢?
其實不是,因為還有其他的困惑隨之而來。
在世界的大多數地方,宗教的實踐也存在,而這項事務我可能會獲得很多仇恨郵件,大多與權力、脅迫和控制有關。
並不是它的本質。
並不是它的本質。
我可以這樣說,每一個主要宗教都是如此。
是的。
我想說對於每一個宗教,其本質都是關於愛。
其本質是關於愛,以及從人類狀況中解放出來,與更大的事物連結,與神聖相連。
問題在於當商業模型妨礙了本質,對吧?
對。
就像其他任何事情一樣。
就像其他任何事情一樣。
但科學也是如此。
我知道很多有關科學的商業模型。
你之前提到過這件事,是吧?
科學不再是那種純粹的美第奇式科學了,那種擁有這些東西的科學。
它被出版了,也消失了。
有商業模型。
我們可以從實驗室帶到實踐上嗎?我們可以做到100%嗎?這正是我們所處的狀況。
我所要求的在於當我們進行關於我們的故事的對話時要提高警覺,並說大多數哺乳動物在地球上存在大約一百萬年。
推測從它們崛起到滅絕的時間。
我們正處於這場比賽的前三分之一,對吧?
這讓人安心。
是的。
我們正在經歷這一切。
因為我一直聽到人在說,我們幾乎已經到了。
所以我們大約完成了三分之一。
我們在底部。我們在第三部分的底部。
哦,天啊。
好吧,你終於說了一些讓我忐忑的話,我只是開玩笑。
不,的確有很多你所說的話讓我對我們的未來有信心,最引人注目的是你提到這些事情。
很抱歉打斷,但我想讚美你。
所以也許我現在就不再發言了。
最引人注意的是,我認為你是除了神經科學的細小分支之外,第一個真正喚起人們意識到人腦可以擴展或收縮其時間感知的人。
我們整天都在這樣做,高顯著性、高壓力、高興奮的生活和思維會縮小視野,對吧?
它會收縮視野,並使我們非常擅長處理當下的事,讓我們能夠度過下一天或下一小時,崩潰,然後繼續。
重複,重複,重複。
這與佛教徒傳統上所說的相反,佛教徒認為當下的存在是為了看見無時間性。這也是我之所以大力推薦的,啊,我忘記了名字。
這是……我們必須在Asatoma的祈禱中補充,這段話談到讓我從意識的時間性束縛釋放至無時間性,聽起來非常神秘。
但他們真正的意圖是讓我脫離壓力模式,進入放鬆模式,讓我看到當下如何與過去連結,並與未來有關聯。在壓力之下,我們試圖搞清楚如何在交通擁擠中接孩子,讓他們不至於獨自等待在學校外面。
這是無法做到的。
你無法,兩次深呼吸再長時間的吐氣,這樣有助於降低你自律神經的興奮程度,使你能更好地應對該情況。
但想著這一切和更大時間尺度有關的情況,是超級稀有的個體。
當我們受到壓力時,地平線就會靠得很近。
所以你是第一個提到與地平線之間這種動態關係的人。
我們能夠利用我們的經歷的直接性,來實際創造出對未來有用的工具嗎?
例如,在開始錄音之前,我們談到時間膠囊的概念。
我一直在保留一個時間膠囊,這個想法源於我還是個孩子的時候,我們在後院建滑板坡道,我永遠不會忘記,在我們放下第一層膠合板之前,我們放入了一個時間膠囊。
我們都寫了小筆記,做了些事情,我記得,有人還放了一些糖果進去。
這是一個很酷的概念,不是嗎?
但對我來說,社交媒體似乎不是一個時間膠囊。
我覺得它只是會被翻來覆去,不停地翻轉。
人類經驗的真正時間膠囊是什麼?
所以你提到宗教,宗教教義,聖經、可蘭經、托拉是三大宗教。
當然還有其他,但這三個是最大的,聖經、可蘭經、托拉,這三個是最大的時間膠囊。
然後我們有文學、音樂、詩歌、視覺藝術,例如畫作、素描和雕塑。
我們還有什麼?
讓我們將這降低到個人層面,比如我其中的一些實踐,或者說我會透過幾個實踐來講述。
其中之一,如果你來我家,然後希望你能來。你會到這裡。
是的,但……你懂的。
已經有一段時間了。
已經有一段時間了。
這是一個抱怨。
這是……你知道的。
我不知道,如果我沒有邀請你,我們可以之後再談。
每當我來到曼哈頓時,我總是很難逃離曼哈頓。
這是事實。
所以我們有一個架子,上面放著一堆家庭照片。
你知道,有我祖父母的照片,我父母的照片,我自己的照片,我孩子的照片。
然後在右邊,實際上有一個人總是問,為什麼你不……你知道,去處理這個?
那有一個空的相框。
這只是空白而已。
那個空白的相框,對我來說代表著我的孫子或未來的世代。
這是我能立即看到我對這些決定的看法的東西。
我就是這麼說的。
長路是一種心態。
所以有這些複雜的事情,而這也是一種座右銘。
所以當我和妻子爭吵,或者和你進行對話時,我會立即有這種刺激反應,想要短期行動,但我實際上想要看到更大的畫面。
而且再次強調,這是高度自我參照的。
我明白這一點。
我只會說長路。
我會問,我們真正想要做什麼?
這究竟是什麼?
而這,因為我已經做了夠久,讓我回到正軌。
所以當我看到第三個空的相框時,它總是提醒我,我在這個片段中。
在我之前有一段片段,在我之後也有一段片段。
因此,我在日常互動中的表現會影響到這一切。
影響有多遠?
所以,我有幾個問題更具體地在問你,因為我認為你在這裡所做的事情是具象化一個過程,一個任何人都可以使用的協議。
我認為從印刷照片轉向電子照片的轉變讓這變得複雜。
你知道,我的意思是,它讓某些事情變得更簡單。
比如說,如果你改變了關係,你可以直接刪除一個文件夾,而不必實際地將之前關係的照片收起來,以免你的下一段關係會因此而感到不快。
我不是從經驗中說出來的。
但你的照片最早可以追溯到多遠呢?
有趣的是,我祖父母的照片,他們都在大屠殺中喪生,是由我父親保存下來的,我父親在第二次世界大戰中,和猶太地下組織作戰,穿越歐洲抵達古巴,再到墨西哥,那裡他最終遇到了我媽媽,我出生了。
我們擁有的那些照片,他在他的錢包裡保存了幾十年,之後把它們重新整理、呈現出來。
這是我們可以追溯的最遠的地方。
所以是祖父母的照片。
好的。
你有三個孩子,然後你有這個空的相框。
你和我同齡,你是50歲還是49歲?
49歲。
49歲。
謝謝。
但你看起來很健康。
是的。
看起來也年輕,對吧?
對。
你有活力。
你一直都充滿活力。
對。
你以前自稱阿里·法拉利。
你說你就像一輛法拉利。這就是為什麼他叫你阿里。
我不認為這是一個名字。
阿里和我從小就認識。
他總是充滿精力。
他年輕時受過傷,整個下半身都被固定住,但他會用手臂在地板上跳舞,就像大衛·高金斯在跑步機上,用手在地板上行走,即使他動不了腿。
好的。
所以你有很大的機會會見到你的孫子。
希望如此。
是的。
如果上天允許,你能見到你的孫子。
但可能見不到你的曾孫。
可能見不到。
好的。
那麼,我有一個不同的工具。
不過讓我先說一句。
好的。
從生物學的角度來看,我或許會見到他們,就像這些細胞團塊,可能不會見到我的曾孫,但我們會以某種方式會見,他們接觸到的我、我的行為以及我如何生活在這個世界上,會對他們產生影響。
我百分之百確定的是,我在生活中展現出來的樣子會影響到我的伴侶,不論是我的妻子、孩子還是商業夥伴,當我在工作通話時,他們有時會在旁邊。
你知道的,並沒有什麼保密,他們會聽到,在背景中會聽到我如何互動,我在當下的行為。
他們在學習,他們在接受。
這就是我將如何與我的曾孫同在,這便是我如何與他們在同一個空間中。
我過去的行為將影響30或40代以後,那些我之前提到的五萬個後代,250年後,我會見到他們。
我會和他們在一起。
他們可能不知道我的名字,我是誰,但希望他們如何對待陌生人或與伴侶互動,會受到我行為模式的影響,那種行為的傳承。
是的,我明白了,這很有趣,因為我想,嗯,你在互聯網上,人們可能會在互聯網上看到你,至少我認為在30到50年後,如果你在那時候搜索你的名字或無論那時候叫什麼的話,Google。
我每次說 Google 會惹上麻煩,人們會說「為什麼不提別的?」因為那是大家都用的,除非你用 DuckDuckGo,因為你對別人的隱私感到擔憂,所以當有人提出真正更好的搜索引擎時,也許你的名字不再流行,但與此同時,Google,所以他們可以找到你,你的曾孫可能會在那裡認識你。
他們可能可以聽到這次對話,這次很特別的對話。
我認為這部分原因是,人們使用社交媒體,不僅僅是為了做消費者,而是他們想要留下一些東西。
他們可能並沒有在意識上思考,但他們想為未來留下一些東西。
我使用了一個從朋友那裡學來的工具。
他有一個叫做「你生命中的星期」的東西,這是一個你去填寫的表格,你把生日填上,你預測的壽命填上。
對我來說,我填了100,這對我來說感覺不錯。
我不太想活過100歲,除非有某種技術能讓我以充沛的精力活得更久,並且我的朋友也能在身邊。
然後你標記那些小方格。
我今天早上進行了這項操作,實際上,我還沒有完全過一半,但我大約過了一半。
看到以這種方式展現出來的生活是件有趣的事情。
你會說,哦,哇,這能激發更好的決策,因為我們有時會失去對我們身處何時的把握。而我們當中有些人,包括我在內,對於追蹤時間並不算好。曾經有人因約會等我,知道這一點,我並不擅長追蹤時間,我在空間上非常有方向感,但在時間上卻不太行。因此,這些圖表的問題,或者說架子上的照片,我會爭辯說,它們是非常有用的。但問題在於,它們在我們一天的意識中並不處於前沿。對吧?就像我填寫了那個圖表,我直到現在才再次想到它。而當我們面臨一個決策時,在某些情況下,我們有機會退後一步說,好吧,看看事情的整體架構,我在這裡必須往左走,儘管我想往右走。這是對我更大的、更大的、更大的圖景的正確選擇。漫長的道路。是的。所以,你知道,有沒有一種技術可以幫助我們把決策 anchors 在最合適的時間,而我們在神經科學中會稱之為最佳時間分箱,針對特定決策的時間分箱模式。我想你要問自己一個問題。當你面臨一個問題時,並不是說我午餐應該選火雞還是雞肉,而是也許是稍微更大的問題,或者也許那個問題,問問自己,我是否是一位偉大的祖先?什麼能讓我成為偉大的祖先?後代如何看待這個決策,是往左還是往右?這會讓你提升。你看,我談論過,你也談過,刪除照片等等。所以,我來告訴你這個工作。我的顧問委員會上有一位叫Hal Hirschfield的人,他是一個聰明的好人,來自加州大學洛杉磯分校。他做了很多關於未來的工作。因此他做了的是,我會簡化這個過程,將一群人放入功能性核磁共振掃描中,以觀察他們的思維流。他問了他們一系列問題,例如,想想你現在的樣子,這時他大腦中的一部分被點亮。然後他說,好的,我想讓你想想這位名人。據我了解,他用了馬特·達蒙和娜塔莉·波特曼,這時他們的大腦的另一部分被點亮。然後他說,我想讓你想想十年後的自己。而你猜怎麼著?當想起名人娜塔莉和馬特時,被點亮的大腦部分與想起十年後的你是同一部分。所以你對未來的自己有一個模糊的概念,但並沒有完全與他們相連。對吧?就像一個陌生人一樣。把他們抽出。 一組什麼都沒做。另一組,他拍了他們的照片,給他們老化,然後把他們放進一個三維虛擬現實中。你在一個房間裡,而在某一點,你不知道會發生這樣的情況。當你走過房間時,你看到一面鏡子,你望著鏡子裡的自己,那是一張你的照片,但老了十年。所以你看到的是你更老的版本。哎呀。我的天,這非常酷。這種干預會把他們拉出來,然後在兩週後再把他們帶回來,讓他們假設把錢存入儲蓄賬戶。你知道會發生什麼,看到自己老年版本的人比那些沒有看到自己老年版本的人更能把錢存下來,用於未來的退休賬戶。所以問題是,我們不僅與未來的我的後代失去了聯繫,我甚至與未來的自己也失去了聯繫。因此,我所做的事,你會在這個節目中看到,這有點可怕,因為我看起來就像我爸爸,而當你這樣做時你總會看起來像你爸爸,儘管我們一直在批評社交媒體,但你可以在Snap或其他地方看到你老化的樣子,對吧?它會讓你看起來老10到15歲,你可以把它發給你的伴侶。每個人都笑了。因此,我截了一張屏,放上“哈哈”而不是說你看起來很好。“不不不”,每個人都會說,“天哪”。所以,我一旦在很多年前閱讀到Hal的研究,就打印了出來,你知道,用我的小家用打印機把它剪下來,然後把它貼在我的浴室鏡子上。每天我花兩到三秒鐘凝視著未來年邁的我,七十多歲的Ari。這就是我今天做出更好決策的方式。而這些更好的決策不僅僅是關於為退休省錢。還是有關於我應該如何照顧自己,你知道的,我該不該牙線?你知道,夜晚結束時,你想要只是刷牙然後上床睡覺,不,你需要在晚上使用牙線。你知道,我們有一期節目是關於口腔健康的。是的,我知道。而且我是從牙醫那裡學到的。因此,照顧未來自己的最重要的方式是使用牙線,順便說一下,我從很多人那裡學到的這一點,這確實是真的。哦,這是真的。這對大腦和身體健康至關重要。這是非常關鍵的。牙醫會感謝你。但我們不這麼做。如果你在20年後看到自己的嘴巴,微笑著,與未來的你一起,知道自己會有一點少一些頭髮,多一些皺紋,你會去做的。這是Hal的研究所顯示的。因此,我所做的另一件事就是看看那個未來的你,與它聯繫。這是對自己有同情心的一部分。這也是一種跨代共情的成分。 我想回到的一件事是,這個思想未來的思維與單一未來的想法。是的。我確實想觸及那一點。在她之前我能問你一個問題嗎?當然。
這種概念,嗯,我們可以稱之為想象未來自我的一種協議,或者實際上視覺化未來自我,而不是為了讓自己害怕而改變健康習慣,雖然如果這有效那當然很好,但更像是一種方式,嗯,你知道的,真正讓你的思想融入到這樣一個現實中:如果你活下來,按照定義你將變得年長,而那個人需要照顧和環境,而你的孩子也將長大。我們知道這一點。好的,這一切都是顯而易見的。嗯,我覺得除了事故、受傷或疾病,大多數人對自己將活多久都有一種直覺的感覺。我說這句話的原因是,嗯,我記得史蒂夫·喬布斯還在世的時候,因為那時我在帕洛阿爾托做博士後研究,偶爾會在帕洛阿爾托看到他。然後,嗯,我讀了沃爾特·艾薩克森為他寫的傳記,似乎他非常清楚地意識到某一天他會死去,他幾乎是根據這一原則生活,從某種意義上來說,這可能在某些時候為他稍微放縱和高摩擦的行為辯護,嗯,因為他具有緊迫感,像是完成事情很重要,而要把事情做好,丟棄許多類似於流行觀念的東西,他因此受到讚譽。我確信有些人不喜歡他,但我認為大多數人因此而讚美他。嗯,我猜他對自己可能活多久有某種感覺。然後有一點,也許那個感覺被誇大了,然後砰,他的父親在他非常年輕的時候去世了。你認為這讓你有了這樣的觀點:你知道,隨時都可能有四個月的通知,告訴你四個月後將要死去。就像,這影響了你對未來的思考嗎?我的父親現在,我這樣說不是因為,嗯,不,我不想這樣說,有趣的是,當然,這不是因為他的去世,而是因為這一觀念實際上創造了一種對未來而不僅僅是當前的緊迫感。我記得我們非常年輕。你會說,我想要孩子。我想要組建一個家庭。我想在我們所有人中最早開始這樣做。而對於那些父母還活著且似乎健康的人來說,他們也許感覺到的緊迫感沒有那麼強烈,對吧?聽起來很美好,父母活著,健康,好的,這是一種祝福,但如果這使你無法以一種真正與你的未來相關的方式生活,那就不好了。那麼你認為我們是否有一種直覺的感覺或潛意識的感覺,關於我們可能活多久的範圍?因為史蒂夫在他的某些著作和演講中也這樣爭論過。那麼讓我們談談死亡。我認為,有一件事情阻礙我們思考遙遠的未來,並以一種將其改變的方式行動和行為,那就是要真正思考和感受自己進入遙遠的未來,意味著你必須考慮一個你不再存在的時刻。1972年,厄尼斯特·貝克寫了一本書,大家對這本書的名字應該都知道,叫《死亡的否認》,他因此獲得了驚人之獎。貝克的主張是,我們是唯一一種在非常早的年紀就認識到自己只有短暫生命的物種,但更重要的是,在某一時刻我們將會死亡,我們將會停止存在。貝克進一步主張,所有的東西,宗教、文化、筆記型電腦、敞篷車,我們創造的一切都是我們推遲那種我們將會停止存在的理解的方式,而這讓我們感到恐懼。我完全同意,我非常感謝你提到這本書和貝克的這一觀念,因為我會主張每一種成癮、每一種成癮都是基於對死亡的恐懼,並試圖縮短思考的時間尺度,縮短獎勵的時間尺度,縮短一切的時間尺度以避免那個現實。而這是一種我們在非常年早期就直觀地了解到的現實,因為我們看到周圍的死亡。如今,在美國,特別是在西方世界,我們對死亡的抵觸越來越強烈,我們竭盡所能去避開,甚至是老年人,我們把他們放在養老院,而他們過去是與我們同住在這種多代同堂的家庭中,因為年長的人,我會主張,提醒我們死亡,提醒我們自己的致命性。因此直到我們能夠在個人層面,甚至在集體層面,真正與我們將停止存在的事實和解,未來將變得極其困難,並且的確非常困難,以我提倡的方式正確地面對未來,即成為未來後代和世代的偉大祖先。因此,在我所做的工作中以及我所做的節目中,我做了一些讓人非常困惑的事情,像是,你知道的,關於未來的節目,《未來的肉類史》,每個人都在想,哦,你將去看所有這些酷炫的科技,等等,這是我們的一部分。但是在節目的第四集中,我去了高山沙漠,環遊世界,但我在圖森郊外的高山沙漠中坐下來,與Lua Arthur,一位死亡導師共度時光。你知道的,通常我們想到助產士時,我們會想到某個幫助孩子誕生的人。死亡導師則幫助我們和我們的摯愛者順利走出這個世界。她做了一些非凡的事情,其他文化和一些宗教也有這種做法,她進行一種叫做死亡冥想的活動,在節目中,我進行了這種冥想,你可以在網上找到,這是一種引導冥想,讓你從呼吸到停止呼吸,然後完全與大地融為一體。
這是一個非常激烈的經歷,但當我 18 歲時,我經歷了一次死亡冥想的版本,就像你所提到的那樣,因為我真的就是那個在凌晨兩點接到醫院電話的人。當時我從大學回家,接了電話。我甚至沒有說“你好”。我接起電話說:“我是他的兒子”,因為在凌晨兩點還有誰會打電話呢?那是一位值班護士,她說:“我想讓你了解情況。這是一個非常晚期的癌症。你父親沒有反應。我們已經在進行心肺復甦術了。對於接下來該怎麼做,沒有相關的指示。你希望我們怎麼做?”所以我做出了那個決定,因為顯而易見事情的發展方向。這是我面對他及我自身的死亡的重要性的一種非常突然的方式。其他人也會有自己早期與死亡的接觸。我會說,當你接近的時候,會有某種程度的解放,你也觸及到了這一點。你不希望把這種經歷強加於任何人,但當你接近於見證死亡的樣子和感受時,突然之間,你會擺脫社會所施加的負擔,那種誠懇、關心試圖推遲死亡的方式,因為你已經不再在乎,因為你知道事情最終的去向,並且你親眼見過。
在西方社會,尤其是美國,我們卻恰恰相反。我們向身體和一切可以注入一些東西,以推遲死亡,因為我們想要更多的數量,但卻不考慮想要的生活質量。再者,據說目前地球上有 90% 的公司成立超過千年的是在日本。因此,部分原因在於我們的文化,還有不同文化的思維方式,以及他們如何尊重長者與死亡。他們理解我們不需要存在於這種壽命偏見之中,而我們實際上是一條鏈的一部分,這是一個偉大的存在鏈,承載著那些在我們之前的人,他們的優缺點,與那份包袱。然後我的角色就是決定我想保留什麼,放下什麼,以及我想要傳遞給下一代的事物,那種更大的目的,那種更大的終極目標,是目前西方社會所缺失的,我認為我們需要重新找回的,不僅僅是為了讓我們的生活更踏實和快樂,而是因為當我們面對我們對氣候變化的作為或不作為、對合成生物學的作為或不作為、對人工智慧的作為或不作為時,我們需要這樣的能力。因為現在,尤其是對於最後兩者,科技告訴我們該怎麼做。我們不需要更多的智力,我們需要更多的智慧。而這部分智慧將來自於我們的整合,即你提到的,在某個時刻,我們將不再存在。我們該怎麼做?我的意思是,我們可以在概念上做到,就像你想為那些最終走進那個空框架的人設置舞台。但這確實很難做到,因為我認為大多數人假設一旦熄燈,誰也不知道接下來會發生什麼,但要讓他們為一些無法想像的事情而努力,是非常困難的,特別是對於那些他們甚至不認識的人。換句話說,如果我們很難想像未來的自己,那麼你給了我們一個工具,看看自己年老的樣子。我很喜歡這個。如果有一個網站能做到這一點,我們可以給它放個鏈接並展示說明。提醒大家,你會變老,這一刻你正變老,並努力為那個人以及他們周圍的人而活。因此,這為自我創造了協議。我們如何為未來設置協議、未來方法,將未來的行為轉化為周圍人的行為,甚至是對於那些我們基本上不知道、可能永遠不會見到的人?這真是一個好問題。
在我們討論這個問題之前,讓我們來深入探討個體動機問題。所以我們談到你可以做的老年照片,還有一件非常有力量的事情,你之前提到過,那就是寫一封給未來自我的信。你可以訪問 longpath.org,或者找到 FutureMe 的網站。這是我們使用的第一個工具。因此,當我講座時,很多人會邀請我去跟大團體講話。我告訴他們,我們將進行一個不同的對話。然後我會說,“現在,我希望你們寫一封信給未來的自己。”35 年後。我原以為這是一個普遍的做法,因為我從小就這樣做。但顯然,寫一封給未來自己的信並不是一件普遍的事。對,我才做過一兩次。然後我想和你私下透露一個秘密。改變發生的時候不是你收到信的時候,而是當你真的動手去寫的時候,因為那時,你實際上以一種你通常不會的方式在思考未來的自己:這封信將交給誰?我希望他們在什麼地方?我發現,經常會有很多人找我進行交流,說:“我從來沒有想過,我希望在五年或十年後成為什麼樣的人?我們的願景是什麼?我想要追求什麼?”這樣才是我想要改進自己的方式。因此,我希望每個人都能明白,如果你無法看到自己年老的照片,那麼至少應該寫一封給未來自己的信。那封信包含什麼內容?親愛的安迪,親愛的阿里,然後寫下你想要塞進去的任何內容。這是一對一與未來自我的私人對話。
你的希望是什麼?
你的夢想是什麼?
你的渴望是什麼?
你害怕什麼?
你希望看到什麼事情發生?
因為在你不將這些表達出來之前,如果你看不見它,你就無法成為它,對吧?
你必須實際上想像出那是什麼,並且不是放入負面的東西,而是你真正希望在那封信中看到的理想,這才開始構建通往那裡的藍圖。
因為在那個藍圖的底部,視覺化成功的樣子是非常重要的,對吧?
所以在高中時,我參加了田徑賽。
我一開始是跑100米,這是一項非常個人化的運動。
然後隨著時間的推進,我開始參加4×100接力賽。
我從我的教練泰德·蒂莉安那裡學到的,4×100接力賽中,所有四名跑者必須跑得非常非常快,這是顯而易見的。
但是這場比賽的成敗在於接力區,也就是接棒的過程。
所以當你寫信給未來的自己時,是的,你在與未來建立聯繫,但它實際上也幫助你意識到,生活不是100碼的短跑。
它其實是一場接力賽。
你正在傳遞一支接力棒,而這支接力棒是由你手中接過來的,現在你要將它傳遞出去。
我認為我們現在正處於一個潮汐的時刻,介於過去和未來之間,作為一個行星文明,我們正在這個過渡區間中。
而我們在這個潮汐的過渡區間中所做的,或者不做的,關於人類繁榮的文化接力棒,將比我們在當前社交媒體痛苦的瞬間所想像的更加重要。
這觸及到個體層面。
讓我們提升到集體層面。
我們必須作為個體來決定哪些協議會幫助到你,但我們也必須作為社會決定,我們真正想要解決的是“為了什麼”這個問題。
因為在上帝的消失、來世的消失中,宗教給了我們幾百年、幾千年來的一種保證,那就是我們會進入天堂或地獄,而現在這對於很多人來說已經不再存在了,對某些人來說仍然存在,而且仍然幫助他們在日常生活中做出更好的決策,我會這樣認為。
但是對於那些不再擁有這種保證的人,我們必須決定,這可以從自我層面來看,我們所做的或不做的決定將會在某種程度上影響未來的世代。
我們可以處於這三個類別中。
我們可以是一或二。
無所謂誰在乎。
我只是,可以這樣說,YOLO(活在當下)。
或者我們可以說,我們想成為一個更大項目的一部分。
我經常談論這一點,可以看出我的偏見,我不會說人類,像是人類的項目,我認為,我們正處於第三個的底部或頂部。
我們還有幾十萬年的時間要走。
我並不特別關注我們是否離開地球去火星,成為一個無止境的星際物種。
我更關心的是我們是誰,因為我遇到過很多卓越的心靈和思想,我認為如果我們的社會滿足每個人的基本需求,關注人性中最好的一面,共同進步。
因此,不希望世界上只有一百位偉大的英雄,他們始終如此真誠,例如達賴喇嘛、特蕾莎修女或愛因斯坦,這其實可以是…
這三位人物還健在,還是已經被抹去?
不,他們依然健在,依然與我同在。
但是看看,即使你深入了解他們,你知道你問過的問題,一個方法是如何建立與過去的跨世代同理心。
閱讀人們的傳記,尤其是自傳,你會發現他們經歷過非常艱難的時期,他們並不是像我們想像中那麼完美和聖潔。
這些自傳當然是他們自己的生命旅程。
所以,傳記提供了…
或者你閱讀他們寫給情人或伴侶的信,你會發現,“嗯,他們有點自私,對吧?”
但是在一天結束時,如果我們作為一個社會希望發現自己處於這種智力、精神和情感的提升中,這不可能一蹴而就。
但是如果我們說這是我們想要的目標,我們希望看到,無論是九十億、七十億、三十億,或是人類在接下來幾個世紀或千年中的人口,我們希望看到他們在一種超越科幻小說所描繪的繁榮中茁壯成長。
如果我們做出這樣的決定,你的生命,安德魯·休伯曼在他的工作中所做的事情,阿里·沃克斯的貢獻,這給了你一種目的感,我認為宗教曾經給了我們的,但現在在社交媒體瞬時購買不必要物品的世界中,我們深感缺乏。
是的。
或者是我們確實需要的,這只是一種短期獎勵。
我並不認為社交媒體上發生的所有事情,或我們在生命中或一天中獲得的快樂都是壞事。
我也不認為我是個資本主義者。
我想說的是,這只是運行的一個時間窗口,我認為靈活性是好的。
這有點像在營養上,我們談論代謝靈活性。
是的。
這不是關於平衡或和諧。
我們如何與未來達成和諧?
這正是我所倡導的。
我愛這件事,我也知道很多人愛這件事,即使他們不知道自己喜歡它,這意味著他們或許還沒有聽過你在書中、在節目中和今天所描述的方式來表達它,但我認為很多人只在期待那些卓越的成就者,比如史蒂夫·喬布斯、埃隆·馬斯克,我不知道人們現在對政治家的感受如何,但那些看起來真的關心未來的科技建設者們。
不管你怎麼看埃隆,但這個人在為當下和未來建設東西。我是說,他正在這樣做,這些東西將會照顧未來的下一代。就像那些愛迪生、愛因斯坦一樣,你現在必須小心提到名字,因為幾乎每個人身上都會有某些事物與他們相關,可能會造成某種觸發,但我會放鬆心情地說,我甚至會像珍·古道爾那樣,欣賞我們與動物的關係以及它們對我們自身了解和我們星球的重要貢獻,這種信念。
這些人引領了我所擁有的生活,我對此感到非常偉大。許多人可能會說,好吧,這對我的家庭有意義,但我有什麼可以貢獻的呢?你舉了這個例子,即孩子們總是在觀察,他們會延續他們父母身上觀察到的模式、特徵,當然還有他們的反應。什麼是可以的?什麼是不可以的?
從80年代和90年代開始,這個國家的離婚率和破碎家庭比以往更多。因此,節日的集體慶祝方式也出現了分裂。曾經將我們連結在一起的事物現在發生的頻率減少了。這些事情中的許多已經商業化,但這一點一直存在。人們或多或少以某種方式獲得聖誕禮物。
你認為家庭單位的分裂是否助長了這種缺乏長期思考和決策的狀況?我認為,過去幾百年來陪伴我們的制度的分裂導致了短期行為的指數上升。你提到宗教,或許我們暫時可以談談大學。這幾天,部分原因是對科學的不信任,部分原因是對政府的不信任,部分原因是對傳統媒體的不信任,越來越多的觀點出現,認為正式教育不再像以前那樣有價值。人們總是舉例像馬克·祖克伯格等人,他們沒有完成大學學業,但我想說他們是進入大學後選擇退學的。他們是請假,而不是輟學,他們是罕見的個體。
萊恩·霍利戴最有道理地說:「如果你在大學裡掙扎,你絕對是那種需要留在大學的人,除非有心理健康問題或某些需要照顧的身體健康問題,因為除非可能軍隊以外,生活中沒有如此清晰設計的一系列步驟可以將你從A點帶到B點,並獲得你可以在現實世界中運用的證書。」
我完全同意這一點,但我也會辯稱,學術機構、金融機構和政治機構都發生了變化,且存在深刻的不信任。我們很難依賴這些機構做出良好的決策。你最近看到很多主要大學的校長被解雇,包括斯坦福,我說的就是這件事情,但也包括哈佛和其他地方,出於不同的原因,被解雇可能不是正確的術語,他們決定辭職,不論是什麼狀況,他們不再在那里,進了新的人,所以有很多不信任。
我們能依賴什麼?如果人們對宗教的信心減少,對學術機構的信心減少,那麼我們還剩下什麼?我們在學術界,至少在社會科學領域,對於系統有問題的地方變得相當擅長,但卻對於我們希望系統變成什麼不夠清晰,因為回顧幾百年前,經過啟蒙時代,特別是文藝復興進入啟蒙時代,啟蒙時代給了我們這一新的元敘事的觀念,基於理性與理性思維,以及通過將世界分解成其組成部分來理解世界的能力,科學,快進幾百年,我們現在在說什麼不工作的方面很擅長,但在說什麼是有效的、我們所想要的方面卻非常糟糕,因為說出我們所想要的東西意味著我們必須提出某種元敘事、某種線索,某種我們可以依賴的官方未來。
這告訴我們很多,它在某種程度上類似於價值觀的宣言。說「這不行,這不好,這不好」對很多人來說是可怕的,因為說這話很容易,評論者很容易。你所描述的情況在健康方面有著難以置信的平行關係,就像我開始播客的時候,甚至在我社交媒體上發帖的時候都是在封鎖期間,那時充斥著對一切的恐懼,我說「聽著,我無法解決這與正在發生的事情可能有關的大問題,但什麼是明顯的?人們壓力很大。慢性壓力是壞的。人們睡不好,這是壞的,尤其是當它是慢性的時候。」我有一些潛在的解決方案,一些工具,一些零成本工具。
所以「人類實驗室」播客的許多基礎內容都是關於你所做的事情,而不是你不做的事情。所以你所描述的基本上是一個由拆解事物組成的領域,但沒有提供解決方案。因此,聽起來非常相似,我認為人們喜歡潛在的解決方案。
即使有人承認,「看,這可能無法解決每一個睡眠問題」,但它也許能在某些問題上取得正面的進展,或者使情況改善50%、20%,在某些情況下甚至能改善100%。當然,對於那些這些工具無效的人來說,他們需要採取更極端的措施。但我聽到你在說,宗教提供了解決方案,而不僅僅是指出問題。人們不再那麼注重這一點。大型機構,如學術機構和政治機構,面對現實,無論你站在哪一邊,他們都在不斷爭鬥。這就像是一個12小時的新聞周期,旨在指責對方,這樣沒有人實際上需要清晰、具體地表達他們真正的信念。雖然有些人比其他人做得更多,但這是一團糟。然後在家庭單位方面,這正是我之前提到的。我覺得家庭單位、價值觀和結構變得越來越稀有,至少在傳統的家庭觀念中。兩位父母、孩子等等,這並不是稱某物為家庭的必需條件。所以你是在說我們都必須去看看,這明顯是從個人開始,但作為人類現在及未來的一部分工作就是學習這種面向未來的方法?我們必須對未來有意識,但再說一次,這又回到了跨代的組成部分。我們必須批判性地評估我們來自何方,以及為什麼我們能夠達到這一點。那麼讓我們談談核心家庭。你的孩子會被「訓練睡眠」並放進另一個房間的想法相對較新,這源自維多利亞時代,那時你會把孩子放在另一個房間,因為如果你回顧大多數原住民文化,所有人都是一起睡的。這種情況持續了幾千年,孩子們是—— 一堆一堆的?是的,或者在一個大房間裡,或是在一個長屋裡。像小豬一樣?像小豬一樣。我不知道他們是否像小豬,但他們肯定是一起睡的。看看,我將以非批判的方式來說這件事,但聽起來可能非常批判。我有時走在街上,看到小孩被一個看似健康的成年人推著,在嬰兒車裡。這個孩子是孤立的,他們在這種嬰兒推車裡,這是來自17、18世紀英國的產物。但如果你看看世界上大多數文化幾千年來的做法,他們通常會把嬰兒穿在身上,這就是我們所謂的第四個三個月。通常是母親,所以有很多父權的原因,但她們的確會用包裹把嬰兒包住,並非常靠近自己。像嬰兒背帶嗎?不,嬰兒背帶是將嬰兒放在你面前,面向外側。當你真的用一個20碼長的包裹包裹他們時,那是皮膚對皮膚的接觸。看看,這一切背後都有理由,世間萬物都有其原因。人類嬰兒要像智力、認知和身體上準備好的小猩猩一樣出生,需經18個月的孕期,但我們只有九個月。你知道為什麼。對吧?這就是我們這樣做的原因,因為我們的大腦變得如此龐大,這都是因為那份蛋白質,因為亞里和安迪一起獵捕,利用早期的認知,我們的嬰兒必須在九個月時出生,因為當我們從四足行走變成雙足行走時,女性的骨盆會收縮,只有這麼多的空間讓嬰兒出來。於是他們早早出生。是的,大腦已在內部發展完成。你要麼只有死胎。我指的是,我們早期的物種上,很多母親和嬰兒因為這一點而在分娩中死亡,這些被選擇性剔除,但那並不是正確的術語。因此,我們找到了大約九個月的最佳平衡,對吧?但這意味著嬰兒必須與母親密切相連,因為他們完全無助。重點是我們所做的很多事情並沒有進行批判性的檢視。所以你在談論家庭結構的崩潰。我認為這種崩潰並不是現在才發生的。那種崩潰發生在我們開始從部落和氏族撫養孩子,轉向維多利亞時代的心態時;那時我們幾乎沒有在地球上生存的物種,在母親經歷了停經之後,她們依然活著。基本上,只有大象、鯨魚和人類,對吧?為什麼?因為這些物種需要長輩來幫助照顧年輕的一代,這是因為前面提到的早產。因此,也許這也是故事的傳遞,正如你之前所說的,可以幫助做出更好的決定。所以我們需要新的故事。我是說,智慧基本上就像是口述的洞穴畫。於是,這些關於擁有適當家庭結構的故事——無論是四口或五口的核心家庭,還是有20個叔叔阿姨在周圍的大家庭,看看,我們在前面幾十萬年做得相當不錯,然後宗教干擾了所有這些事情,對嗎,把孩子從母親那裡帶走。這些都來自於過時的信念。現在,我們身處於這個潮間帶的時刻,如果他們能進行批判性的檢視,為什麼我們要這樣做?我們想保留哪些事情?我們想放棄哪些事情,以及我們如何向前推進?而你的問題是,好吧,他們為什麼想這樣做?是什麼?是什麼?什麼是激勵結構?而我主張,激勵結構使我們這樣做,因為我們確實在乎我們的物種會如何走向未來,面對著這一切為了讓我們達到這一點而必須正確發生的事情。
好的,我經常被問到這個問題,你知道的,天啊,我們是怎麼搞得這麼糟的?那會是什麼樣子?等等,我們搞得這麼糟是因為你說我們大約完成了三分之一的進展——事物比以往任何時候都好。是的,所以我明白這個問題,比如說我們到底是怎麼搞砸的?我總是說我們並沒有搞砸。我們實際上做得好多了。看看,我走進我女兒的房間,看看她們的書架,15歲的雙胞胎女兒。每一本發生在未來的小說都是反烏托邦的。她們了解到的所有未來都是《飢餓遊戲》、《百年一瞬》、《雜湊者》,一個已經變壞的世界。我理解——我們之前談過這個,這是負面偏見。人們會對閱讀那些東西感興趣。現在的孩子們正在讀那些東西。對,那些都是暢銷書。暢銷書都充滿了這些反烏托邦的故事——總是有愛情故事和青少年的元素,但背景永遠是反烏托邦。就像我們對垃圾焚燒場的吸引力一樣,因為我們想看看那些——反烏托邦可以作為一種——好悲傷。反烏托邦的故事可以作為一種早期警示系統。如果你繼續做這一件事情,並向外推算幾十年,那將會變成這樣。我們所缺失的,你恰恰說中了,是關於如果我們做對的事情,所謂的前乌托邦的故事。所以烏托邦是一個永遠會自我崩潰的完美世界,它實際上充滿了反烏托邦的特徵。我們講過的反烏托邦是一個可怕的可怕的世界。前乌托邦,這一概念是凱文·凱利提出的,它是一個更美好的明天。不是完美的,但我們正在取得進展。因此,這是極其重要的,這也是我幾分鐘前回答你的問題的方式,我們應該開始在前烏托邦中設置故事,展望更美好的明天。在那些明天裡,並不是一切都完美,但我們已經取得了重大進展。現在它不會是完美的,仍然會有離婚,也許還會有殺人和混亂。但如果我們開始將未來的願景設置在比今天更好的世界中,我會說,那將會是幫助我們度過這個狹窄的變動和混亂時期的故事。我們如何在規模上做到這一點?因為我相信很多聽到這個的人會說,「好吧,這聽起來都很好。」例如,我個人認為,將構建更好的未來的觀念從自我犧牲的轉變為幾乎像是自我與他人努力的前提,如你所描述的那樣。對自己有同理心,對他人有同理心。對你自己的時間窗口的收縮和擴張有一定的控制。確保好好照顧自己,同時也照顧未來的世代。像是為那個空的框架,現在已經空了的框架。然後從反烏托邦轉向前烏托邦,這一切聽起來都很好。但是我覺得很多人可能會想,「好吧,我最多可以為自己和我認識的人做到這一點。要為更大的利益做到這點會很艱難。」你可以說,「那確實有助於更大的利益。」這實際上與我們告訴研究生的說法非常相似,當他們得到第一次數據時,你會說,「好吧,這些數據通常,不是永遠,但通常你會說,『這數據很酷。如果這繼續下去,那會是一個有趣的故事。』」他們感受到這一點,而你因為有經驗而已經有了這種感覺,知道最佳情況的場景是一篇好而穩定的論文,有你的三位審稿人,也許還有20個其他人會讀。你會在這件事情上花未來五年的人生,也許是三年,但大概是五年的人生。然後你將獲得你的博士學位。這裡總是會有一個問題,「你是放棄這個項目去追求其他東西,還是繼續留在這個項目上?」換句話說,你所說的就是你可以把你的磚頭放在牆上,但這只是一塊磚,而其他項目是你可能會說「哇,那就像是大教堂的一個翅膀。」這種情況非常罕見,而且很多情況都是鎖定的,並不總是會成功。然而,我們在這裡講的問題是,人們願意付出多大的努力往往與他們預估潛在的收益有關。如果他們能夠感受到收益,順便說一下,我非常喜歡你提出的協議,那個空框架,為未來的自己做日記,這種將你的當前思維封存到未來的想法,自我老化,這些都是非常可行的事情。我打算去做,我認為它們非常有價值。但如果我理解正確,你有興趣創造某種運動,使得很多人,甚至所有人都以這種方式思考,因為另一個模型是「好吧,埃隆們會為我們處理這一切,」或者系統如此破碎,讓我無能為力,我只是想讓生活好過點。那麼如何創造一個獎勵系統或社交媒體平台?怎麼與其他試圖做到這一點的人聯結起來?你所提的問題是,在我所閱讀和收聽的這個播客中的很多工作,經常是關於我們如何,顯然,我們如何優化自我?我是以好的方式來說這個,而不是自私的方式。我們如何讓自己變得更好?這就是我們必須開始的地方。我提倡的是,我們如何優化社會?我們如何優化文明?這是一個明確的例子,與我們認為的擴展不同——將更多的產品以更低的價格生產,這實際上是一加一加一加一的無窮盡。
在無限的境界中,如果我們思考這個播客的聽眾和觀眾有多少,那是數百萬,對吧?然後又有多少人會在他們最親近的圈子中互動,然後再向外擴展呢?因此,現在你的聽眾有潛力以這種方式生活和行動,長期而言,他們為更偉大的目標在努力,思考他們在這個世界的目的,這目的又嵌套於我們這一物種的更大目標中,以便讓未來的世代能夠獲得更多集體繁榮。
如果你思考你的聽眾以及他們如何互動、如何塑造行為,他們的潛力和他們的圈子,其實已經達到了三千、四千、五千萬人,對吧?這是一個非常龐大的數字。而我們所知道的社會和情感傳染現象是,這些事情是會傳染的,它們是模因,這是蘇珊·布萊克摩的工作。這就是它的擴展方式。這其實是一種情況,並不是只需要加入一些粉末,然後馬上就會為每個人創造出最優的未來,因為每個人都在其中扮演著角色。我希望的是,任何正在收聽或觀看這段內容的人,在結束後,能花幾分鐘思考自己想要什麼樣的未來,想要為自己、為家庭、為未來的世代創造什麼,自己在這出宏大劇作中扮演著什麼角色?我需要做些什麼?
是的,你需要一些協定來將你帶回那裡,對吧?對我來說這很簡單,因為我是寫這本書的人,做了這個節目。我認為長期視野是可行的。對於其他人來說,這可能是他們第一次思考這個問題,或許已經思考了很多年。即使在最小的互動中,他們開始這樣做,這與聖塔菲研究所和複雜性理論有關。這些東西實際上開始產生迴響。這就是我們的做法。 我們不需要為長期主義遊行,對吧?我們不需要擺貼紙。謝謝你。 不會有擺貼紙。 不會有擺貼紙。 不會有擺貼紙。 這與我們的本質和行動置於我們想要的未來的可能性及我們在其中的角色有關,然後去尋找目的。我不在乎你是咖啡師、衝浪教練、還是出色的播客主持人,無論你從事何種工作,都要懷著更深的意圖和認識去做,明白自己在這個世界中的表現和存在會對當前時刻之外的未來產生影響和餘波。
你之前提到,誰知道會不會有人收聽你的播客?我可以確定的是,因為我相信這已經發生過了,某個大型語言模型,一種我們如今稱之為人工智慧的東西,已經或將在某個時刻理解Huberman Lab播客。我們有一個。我們有一個Huberman Lab AI。來吧。我們並沒有大力宣傳,但它確實存在。你可以問我問題。它相當不錯。聽起來有點像我。笑話乾燥而且不有趣。我會說它大部分是好玩的,但我會給你更多,但最終這會將會擴散出去。
以目前的進程來看,三到四年後,這場談話,我們如何建模、我在學校學到的話語倫理、我們之間怎麼交談,這將教導機器們思考、行動,還有我們是誰以及我們如何成為最好的自己或最差的自己。我們所傳遞的公共內容,將成為這些機器眼中應該怎麼樣,我們為他們塑造了一個模型。
回到高等教育的例子,我認為高等教育,像許多機構一樣,當我們所稱的AI完全上線時,將會徹底改變。那將是一個劍橋或牛津的導師在每個人的耳邊,高等教育這種匯聚起來接收信息的想法將開始從高等教育中消散,但高等教育將開始專注的不僅是智力和認知,而是心理和情感的核心,去幫助你發展這一部分。
為此,阿門。之前這個播客曾有過一位嘉賓,或是有過一位嘉賓,Wendy Suzuki博士,NYU的教授,現在她是藝術與科學的院長,我認為這是正確的頭銜。她試圖將一些實驗室數據引入到大學壓力管理的價值中,甚至是非常簡短的冥想,以幫助學生管理大學生活和二十多歲的壓力,但我認為這裡有一個更大的主題,那就是嘗試教導情感發展,教導自我調節,因為許多人並沒有得到這方面的指導,或者他們得到的指導卻存在巨大差距。
我喜歡你描述的方式,基本上這是一個透鏡,如果可以這麼說,是一個非常動態的、與人類經驗相一致的透鏡,並且確實符合人類大腦對時間的動態表徵的能力,比如專注於當下,今天的某些時刻,你無疑需要解決當下的問題,不會去想更大的利益,然後還有能力在時間上擴展你的意識,解決更長期的問題,為未來做出這些投資。
我在想,我們怎麼能激勵人們向善,做好事,並且在許多短期誘因和短期視野的背景下又該如何激勵他們。我認為你已經給出了部分答案,這些都是非常有力的答案,比如自我形象練習,即向未來的自己寫日記、空框練習,將自己與祖先聯繫起來,思考我們現在所處的地方和想要去往的地方。
是否還有其他您想要補充的內容,也就是說,我們所有人應該做些什麼?
我們應該多讀傳記嗎?
如果我回顧歷史,那其中既有黑暗也有光明。
您是否還有其他的建議,鼓勵人們在這一生以及未來的生活中成為自己最好的版本?
我提到過這一點,我們需要檢視自己,為什麼我們會是現在的自己,為什麼我們會這樣做。
您知道為什麼在這個國家,我們在星期二投票嗎?
我不知道。
因此,大多數先進民主國家都是在週末或幾個週末進行投票。
在美國,我們在星期二投票,是因為這是人們星期日離開教堂後,有足夠的時間騎馬進入大城市,星期二投票,然後在星期三市場開市之前返回。
我非常高興您會告訴我,這不是因為人們還可以看星期一晚上的足球比賽吧。
不,這是在星期一晚上的足球賽之前很久的事情。
因此,我認為為什麼我們在星期二投票,這是一種隱喻,反映了我們作為個體和社會所成為的樣子。
我非常喜歡認知行為療法(CBT)。
部分原因是,它會看我們告訴自己的那些負面故事。
但是,因為你不能只是說停止做某事,無法僅僅消除一種行為,你必須增加並加入一個積極的故事。
我今天在這裡的一些時間裡所嘗試做的,以及我希望人們能夠帶走的,不僅僅是部分的,而是要真正帶走和引入的,是檢視為什麼是星期二。
那些你所承繼的故事是什麼?
其中一些故事將是宏觀社會的。
你的身份被社會所定義,透過你擁有的東西,以及車上的徽章來顯示你的成功程度。
這是一個故事。
它是一直被傳給我們的故事。
還有一些故事是非常個人的。
這些故事可能非常私密,並在家族中流傳了幾代。
然後理解其中的一些故事為我們服務,還是有一些故事無法為我們服務。
但在辨別這一點之後,我們必須重新寫一個新的故事。
我們必須為自己寫一個新故事。
我是誰?
我為什麼在這裡?
這些問題不會被宗教、神、書本、播客或未來學家所回答。
這將透過內心的探索來得到答案,了解是如何來到這裡的?
什麼才是真正重要的,以及你希望為我們在這艘地球飛船上作出貢獻,幫助推動我們前進的?
不是作為乘客,而是作為船員,我們將如何向前推進。
這些故事曾為我們服務得很好,也未必能有效服務我們。
向前進的時候,現在可以說我要寫那些對我有益的故事。
我要把未來視為一個動詞,而不是一個名詞,不是這個我正在前進的事物,或將會壓在我身上的事物,而是我將要創造的。
這些故事可能非常內心,可能是人際間的,可能是政治,可能是商業,可能是你所購買的東西,你所消費的東西,但你必須擁有主動權。
你必須在自己的生活中注入希望,注入敬畏,以及對自己及我們所處位置的真實同理心,如果我們希望集體向未來邁進,讓我們的後代能夠回顧我們,並說他們是偉大的祖先。
我非常欣賞這一點,也想強調記錄的重要性,把事情寫在紙上,或許在電子形式中,為未來的世代創建時光膠囊,因為我認為人們可能在思考或擔心的一件事是,好的,我可以做所有這些事情來試圖改善狀況,甚至放棄任何需要認可的渴望,但仍然感覺不會有任何意義。
但是,今天從您那裡學到的是,這一切從自我開始,然後輻射到我們所認識的人,甚至可能與我們共同居住的人。
但即使我們與任何人不共處,也會從我們這裡輻射出去,因此,開始一個時光膠囊非常重要,這樣人們可以感受到他們在未來擁有某種意義,儘管他們可能永遠不會有即時的體驗,但要真正發送這些漣漪,讓人感受到這些漣漪正在向前推進。
因此,尤其是考慮到這個播客的性質,因為您提供了這些非常具體的協議,如果您願意,我們在時間戳中強調的作為工具或協議,我真的非常感謝您,因為討論過去、現在和未來的事情對人們來說,可能會變得有些抽象和模糊,而您讓它變得非常具體和可行,為我們大家提供了很大的幫助。
這就是這個播客的核心所在。
一部分是信息,另一部分是行動選擇。
我們不告訴人們該做什麼,但我們給他們行動的選擇。
我肯定會採納其中一些協議。
還有,感謝您抽出時間來與我們交流,分享您的智慧和您正在做的事情。
這不僅僅是多方面的說法。
這確實是您所描述的,將自己最好的部分投入目前和未來的改善。
和認識這麼多年的人坐下來交流,我感到無比的榮幸和特權,我知道所有聽眾和觀眾也會有同樣的感覺。
非常感謝您。
謝謝您邀請我。
謝謝您今天與我討論阿里·沃拉克。
要查找他的書籍、電視節目以及與《長路》相關的其他資源的鏈接,請查看節目備註標題。
如果您從這個播客中學到東西或者享受這個播客,請訂閱我們的YouTube頻道。
這是一個很棒且無成本的支持方式。
此外,請在 Spotify 和 Apple 上訂閱這個播客,在 Spotify 和 Apple 上您可以給我們留下最高五顆星的評論。請查看在今天節目開始和整個過程中提到的贊助商。這是支持這個播客的最佳方式。如果您對我有問題,或者對播客、嘉賓或您希望我考慮在 Huberman Lab 播客中討論的主題有意見,請在 YouTube 的評論區留下這些內容。我們會閱讀所有的評論。對於那些還不知道的人,我有一本新書即將出版。這是我第一本書,名為《人體操作手冊及協議》。這是一本我花了超過五年時間編寫的書,基於超過 30 年的研究和經驗。它涵蓋了從睡眠、運動到壓力控制與專注和動機相關的所有協議,當然,我也提供了這些協議的科學依據。這本書現在可以在 presale@protocolsbook.com 預購,您可以找到各種供應商的鏈接,選擇您最喜歡的那個。再說一次,這本書叫做《人體操作手冊及協議》。如果您還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上的名稱是 Huberman Lab,包括 Instagram、前推特的 X、Threads、Facebook 和 LinkedIn。在這些平台上,我討論科學和與科學相關的工具,其中一些與 Huberman Lab 播客的內容重疊,但大多數則與 Huberman Lab 播客的內容不同。再次提醒,您可以在所有社交媒體渠道上找到 Huberman Lab。如果您還沒有訂閱我們的神經網絡新聞通訊,我們的神經網絡新聞通訊是一個零成本的每月通訊,其中包括播客摘要以及以一到三頁 PDF 形式的協議。這些協議 PDF 涉及神經可塑性和學習、優化多巴胺、改善睡眠、故意冷暴露和故意熱暴露。我們有一個基礎健身協議,描述了一個包括心血管訓練和帶有組次和次數的阻力訓練的模板例程,所有這些都得到了科學支持,並且這一切都是完全零成本的。要訂閱,請簡單地訪問 HubermanLab.com,轉到右上角的菜單選項,向下滾動至新聞通訊並提供您的電子郵件。我必須強調,我們不會與任何人分享您的電子郵件。再次感謝您今天與我一起討論 Ari Wallach 的內容。最後但並非最不重要的是,感謝您對科學的興趣。

In this episode, my guest is Ari Wallach, adjunct associate professor at Columbia University’s School of International and Public Affairs and host of a new TV series titled A Brief History of the Future. We discuss the importance of learning to project our understanding of ourselves and our goals into the future, both for our own sake and for future generations. We also explore how this fosters a sense of unity and community within our species.

We examine how technology and modern society influence our perception of time and our ability to make decisions in a fast-paced, reward-driven environment that leads to our best possible future. Additionally, we discuss how the dismantling of traditional institutions has altered people’s sense of purpose. We outline protocols to cultivate long-term thinking, connect with core values, and define a deep sense of purpose. This episode provides listeners with actionable tools to merge short- and long-term thinking in ways that create a positive, lasting impact on ourselves, society, and the planet.

Access the full show notes for this episide at hubermanlab.com.

Thank you to our sponsors

AG1: https://drinkag1.com/huberman

David Protein: https://davidprotein.com/huberman

Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman

ROKA: https://roka.com/huberman

LMNT: https://drinklmnt.com/huberman

Timestamps

00:00:00 Ari Wallach

00:01:58 Sponsors: David, Helix Sleep & ROKA

00:06:13 Mental Time Travel; Technology & Present

00:15:46 Technology; Tools: Transgenerational Empathy; Bettering Today

00:22:00 Tool: Empathy for Others

00:26:09 Empathy for Future Generations, Emotion & Logic

00:31:48 Tool: Emotion to Guide Action

00:36:50 Sponsor: AG1

00:38:02 Tools: Perfect Day Exercise; Cathedral Thinking, Awe & Future Generations

00:43:52 Egoic Legacy, Modeling Behavior

00:51:13 Social Media, Time Capsule, Storytelling

01:00:06 Sponsor: LMNT

01:01:18 Short-Term Thinking; Life Purpose, Science & Religion

01:09:23 Longpath, Telos, Time Perception

01:15:19 Tools: Photo Frames; Behavior & Legacy; Life in Weeks

01:23:02 Tool: Visualizing Future You

01:30:17 Death, Western Society

01:36:20 Tool: Writing Letter to Future Self

01:41:01 Society, Future Harmony

01:47:03 Traditional Institutions, Family, Future Consciousness; “Protopia”

01:58:48 Tool: Behavior & Modeling for the Future

02:08:11 Tool: “Why Tuesdays?”, Examining Self

02:14:58 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

Disclaimer & Disclosures

Leave a Reply

Huberman LabHuberman Lab
0
Let's Evolve Together
Logo