Essentials: How to Focus to Change Your Brain

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:05 Welcome to Huberman Lab Essentials, where we revisit past episodes for the most potent
0:00:11 and actionable science-based tools for mental health, physical health, and performance.
0:00:16 My name is Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:18 School of Medicine.
0:00:22 Today we’re talking about neural plasticity, which is this incredible feature of our nervous
0:00:27 systems that allows it to change in response to experience.
0:00:32 Neural plasticity is arguably one of the most important aspects of our biology.
0:00:38 It holds the promise for each and all of us to think differently, to learn new things,
0:00:45 to forget painful experiences, and to essentially adapt to anything that life brings us by becoming
0:00:46 better.
0:00:48 So let’s get started.
0:00:52 Most people are familiar with the word neural plasticity, which is the brain and nervous
0:00:55 systems ability to change itself.
0:01:01 All of us were born with a nervous system that isn’t just capable of change, but was
0:01:03 designed to change.
0:01:10 When we enter the world, our nervous system is primed for learning.
0:01:15 The brain and nervous system of a baby is wired very crudely.
0:01:21 The connections are not precise, and we can see evidence of that in the fact that babies
0:01:24 are kind of flopping there, like a kind of a little potato bug with limbs.
0:01:27 They can’t really do much in terms of coordinated movement.
0:01:32 They certainly can’t speak, and they can’t really do anything with precision.
0:01:37 So I want you to imagine in your mind that when you were brought into this world, you
0:01:45 were essentially a widely connected web of connections that was really poor at doing
0:01:50 any one thing, and that through your experience, what you were exposed to by your parents or
0:01:55 other caretakers, through your social interactions, through your thoughts, through the languages
0:01:59 that you learned, through the places you traveled or didn’t travel, your nervous system became
0:02:03 customized to your unique experience.
0:02:09 Now, that’s true for certain parts of your brain that are involved in what we call representations
0:02:10 of the outside world.
0:02:15 A lot of your brain is designed to represent the visual world or represent the auditory
0:02:21 world or represent the gallery of smells that are possible in the world.
0:02:27 However, there are aspects of your nervous system that were designed not to be plastic.
0:02:32 They were wired so that plasticity or changes in those circuits is very unlikely.
0:02:36 Those circuits include things like the ones that control your heartbeat, the ones that
0:02:40 control your breathing, the ones that control your digestion, and thank goodness that those
0:02:45 circuits were set up that way because you want those circuits to be extremely reliable.
0:02:53 So many nervous system features like digestion and breathing and heart rate are hard to change.
0:02:56 Other aspects of our nervous system are actually quite easy to change.
0:03:00 And one of the great gifts of childhood, adolescence and young adulthood is that we can learn through
0:03:02 almost passive experience.
0:03:05 We don’t have to focus that hard in order to learn new things.
0:03:10 And then after age 25, if we want to change those connections, those super highways of
0:03:14 connectivity, we have to engage in some very specific processes.
0:03:19 And those processes, as we’ll soon learn, are gated, meaning you can’t just decide
0:03:20 to change your brain.
0:03:24 You actually have to go through a series of steps to change your internal state in ways
0:03:27 that will allow you to change your brain.
0:03:31 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, David.
0:03:33 David makes a protein bar unlike any other.
0:03:39 It has 28 grams of protein, only 150 calories and zero grams of sugar.
0:03:40 That’s right.
0:03:44 25 grams of protein and 75% of its calories come from protein.
0:03:46 These bars from David also taste amazing.
0:03:48 My favorite flavor is chocolate chip cookie dough.
0:03:51 But then again, I also like the chocolate fudge flavored one and I also like the cake
0:03:52 flavored one.
0:03:54 Basically, I like all the flavors.
0:03:55 They’re incredibly delicious.
0:03:58 For me personally, I strive to eat mostly whole foods.
0:04:02 However, when I’m in a rush or I’m away from home or I’m just looking for a quick
0:04:07 afternoon snack, I often find that I’m looking for a high quality protein source.
0:04:11 With David, I’m able to get 28 grams of protein with the calories of a snack, which makes
0:04:16 it very easy to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight each
0:04:17 day.
0:04:19 And it allows me to do that without taking in excess calories.
0:04:24 I typically eat a David bar in the early afternoon or even mid-afternoon if I want to bridge
0:04:26 that gap between lunch and dinner.
0:04:29 I like that it’s a little bit sweet, so it tastes like a tasty snack.
0:04:34 But it’s also given me that 28 grams of very high quality protein with just 150 calories.
0:04:38 If you would like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
0:04:43 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
0:04:49 Many of us have been captivated by the stories in the popular press about the addition of
0:04:50 new neurons.
0:04:54 This idea, oh, if you go running or you exercise, your brain actually makes new neurons.
0:04:59 Well, I’m going to give you the bad news, which is that after puberty, the human brain
0:05:03 and nervous system adds very few, if any, new neurons.
0:05:09 So even though we can’t add new neurons throughout our lifespan, at least not in very great
0:05:13 numbers, it’s clear that we can change our nervous system, that the nervous system is
0:05:15 available for change.
0:05:21 That if we create the right set of circumstances in our brain, chemical circumstances, and
0:05:26 if we create the right environmental circumstances around us, our nervous system will shift into
0:05:30 a mode in which change isn’t just possible, but it’s probable.
0:05:35 As I mentioned before, the hallmark of the child nervous system is change.
0:05:37 It wants to change.
0:05:42 One of the ways in which we can all get plasticity at any stage throughout the lifespan is through
0:05:48 deficits and impairments in what we call our sensory apparatus, our eyes, our ears, our
0:05:49 nose, our mouth.
0:05:53 In individuals that are blind from birth, the so-called occipital cortex, the visual
0:05:59 cortex in the back becomes overtaken by hearing.
0:06:03 The neurons there will start to respond to sounds as well as braille touch.
0:06:08 Actually, there’s one particularly tragic incident where a woman who was blind since
0:06:14 birth and because of neuroimaging studies, we knew her visual cortex was no longer visual.
0:06:18 It was responsible for braille reading and for hearing.
0:06:22 She had a stroke that actually took out most of the function of her visual cortex.
0:06:25 So then she was blind, she couldn’t braille read, or hear.
0:06:28 She did recover some aspect of function.
0:06:31 Most people, they don’t end up in that highly unfortunate situation.
0:06:37 And what we know is that, for instance, blind people who use their visual cortex for braille
0:06:44 reading and for hearing have much better auditory acuity and touch acuity, meaning they can
0:06:48 sense things with their fingers and they can sense things with their hearing that typical
0:06:50 sighted folks wouldn’t be able to.
0:06:58 In fact, you will find a much greater incidence of perfect pitch in people that are blind.
0:07:02 And that tells us that the brain, and in particular this area we call the neocortex, which is
0:07:08 the outer part, is really designed to be a map of our own individual experience.
0:07:13 So these, what I call experiments of impairment or loss where somebody is blind from birth
0:07:21 or deaf from birth or maybe has a limb development impairment where they have a stump instead
0:07:28 of an entire limb with a functioning hand, their brain will represent the body plan that
0:07:31 they have, not some other body plan.
0:07:37 But the beauty of the situation is that the real estate up in the skull, that neocortex,
0:07:40 the essence of it is to be a customized map of experience.
0:07:47 A few years ago, I was at a course and a woman came up to me and she said, “I wasn’t teaching
0:07:48 the course.
0:07:49 I was in the course.”
0:07:53 And she said, “I just have to tell you that every time you speak, it really stresses me
0:07:54 out.”
0:07:58 And I said, “Well, I’ve heard that before, but do you want to be more specific?”
0:08:02 And she said, “Yeah, your tone of voice reminds me of somebody that I had a really terrible
0:08:03 experience with.”
0:08:06 I said, “Well, okay, well, I can’t change my voice, but I really appreciate that you
0:08:12 acknowledge that, and it also will help explain why you seem to cringe every time I speak,
0:08:13 which I hadn’t noticed until then.
0:08:17 But after that, I did notice she had a very immediate and kind of visceral response to
0:08:18 my speech.
0:08:23 But in any event, over the period of this two-week course, she would come back every once in
0:08:24 a while and say, “You know what?
0:08:29 I think just by telling you that your voice was really difficult for me to listen to,
0:08:31 it’s actually becoming more tolerable to me.
0:08:34 And by the end, we actually became pretty good friends and we’re still in touch.”
0:08:40 And so what this says is that the recognition of something, whether or not that’s an emotional
0:08:45 thing or a desire to learn something else, is actually the first step in neuroplasticity.
0:08:48 If I get up out of this chair and walk out of the door, I don’t think about each step
0:08:52 that I’m taking, and that’s because I learned how to walk during development.
0:08:57 But when we decide that we’re going to shift some sort of behavior or some reaction or
0:09:01 some new piece of information that we want to learn is something that we want to bring
0:09:03 into our consciousness.
0:09:09 That awareness is a remarkable thing because it cues the brain and the rest of the nervous
0:09:15 system that when we engage in those reflexive actions going forward, that those reflexive
0:09:18 actions are no longer fated to be reflexive.
0:09:21 Now, if this sounds a little bit abstract, we’re going to talk about protocols for how
0:09:22 to do this.
0:09:27 But the first step in neuroplasticity is recognizing that you want to change something.
0:09:31 We have to know what it is exactly that we want to change.
0:09:35 Or if we don’t know exactly what it is that we want to change, we at least have to know
0:09:38 that we want to change something about some specific experience.
0:09:42 Now, there are specific protocols that science tells us we have to follow if we want those
0:09:43 changes to occur.
0:09:49 What it is is it’s our forebrain, in particular our prefrontal cortex, signaling the rest
0:09:54 of our nervous system that something that we’re about to do here, feel, or experience
0:09:56 is worth paying attention to.
0:09:58 So we’ll pause there and then I’m going to move forward.
0:10:02 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
0:10:06 By now, many of you have heard me say that if I could take just one supplement, that
0:10:08 supplement would be AG1.
0:10:12 The reason for that is AG1 is the highest quality and most complete of the foundational
0:10:14 nutritional supplements available.
0:10:18 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics,
0:10:24 prebiotics, and adaptogens to cover any gaps you may have in your diet and provide support
0:10:25 for a demanding life.
0:10:28 For me, even if I eat mostly whole foods and minimally processed foods, which I do for
0:10:33 most of my food intake, it’s very difficult for me to get enough fruits and vegetables,
0:10:37 vitamins and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
0:10:40 For that reason, I’ve been taking AG1 daily since 2012.
0:10:45 When I do that, it clearly bolsters my energy, my immune system, and my gut microbiome.
0:10:50 These are all critical to brain function, mood, physical performance, and much more.
0:10:56 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim their special offer.
0:11:00 Right now, they’re giving away five free travel packs plus a year supply of vitamin
0:11:01 D3K2.
0:11:06 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
0:11:11 One of the biggest lies in the universe that seems quite prominent right now is that every
0:11:15 experience you have changes your brain.
0:11:16 People love to say this.
0:11:19 They love to say, “Your brain is going to be different after this lecture.
0:11:22 Your brain is going to be different after today’s class than it was two days ago.”
0:11:25 That’s absolutely not true.
0:11:30 The nervous system doesn’t just change because you experience something unless you’re a very
0:11:32 young child.
0:11:39 The nervous system changes when certain neurochemicals are released and allow whatever neurons are
0:11:45 active in the period in which those chemicals are swimming around to strengthen or weaken
0:11:48 the connections of those neurons.
0:11:53 When people tell you, “Oh, at the end of today’s lecture, at the end of something, your brain
0:11:55 is going to be completely different,” that’s simply not true.
0:12:01 If you’re older than 25, your brain will not change unless there’s a selective shift in
0:12:07 your attention or a selective shift in your experience that tells the brain it’s time
0:12:10 to change.
0:12:14 Those changes occur through strengthening and weakening of particular connections, but
0:12:18 the important thing to understand is that if we want something to change, we really
0:12:23 need to bring an immense amount of attention to whatever it is that we want to change.
0:12:27 This is very much linked to the statement I made earlier about the, it all starts with
0:12:28 an awareness.
0:12:31 Now, why is that attention important?
0:12:36 In the early ’90s, a graduate student by the name of Greg Reckon’s own was in the laboratory
0:12:43 of a guy named Mike Merseneck at UCSF, and they set out to test this idea that if one
0:12:47 wants to change their brain, they need to do it early in life because the adult brain
0:12:51 simply isn’t plastic, it’s not available for these changes.
0:12:55 They did a series of absolutely beautiful experiments.
0:13:01 By now, I think we can say proving that the adult brain can change provided certain conditions
0:13:03 are met.
0:13:06 The experiments they did are tough.
0:13:09 They were tough on the experimenter and they were tough on the subject.
0:13:11 I’ll just describe one.
0:13:13 Let’s say you were a subject in one of their experiments.
0:13:19 You would come into the lab and you’d sit down at a table and they would record from
0:13:25 or image your brain and look at the representation of your fingers, the digits as we call them.
0:13:30 There would be a spinning drum, literally a stone drum in front of you or metal drum.
0:13:32 They had little bumps.
0:13:36 Some of the bumps were spaced close together, some of them were spaced far apart.
0:13:41 They would do these experiments where they would expect their subjects to press a lever
0:13:46 whenever, for instance, the bumps got closer together or further apart and these were very
0:13:47 subtle differences.
0:13:52 In order to do this, you really have to pay attention to the distance between the bumps.
0:13:57 These were not Braille readers or anyone skilled in doing these kinds of experiments.
0:14:02 What they found was that as people paid more and more attention to the distance between
0:14:06 these bumps, and they would signal when there was a change by pressing a lever.
0:14:12 As they did that, there was very rapid changes, plasticity in the representation of the fingers.
0:14:14 It could go in either direction.
0:14:18 You could get people very good at detecting the distance between bumps that the distance
0:14:22 was getting smaller or the distance was getting greater.
0:14:25 People could get very good at these tasks that you’re kind of hard to imagine how they
0:14:30 would translate to the real world for a non-Braille reader, but what it told us is that these maps
0:14:36 of touch were very much available for plasticity and these were fully adult subjects.
0:14:40 What it proved is that the adult brain is very plastic and they did some beautiful control
0:14:44 experiments that are important for everyone to understand, which is that sometimes they
0:14:49 would bring people in and they would have them touch these bumps on this spinning drum,
0:14:52 but they would have the person pay attention to an auditory cue.
0:14:56 Every time a tone would go off or there was a shift in the pitch of that tone, they would
0:14:57 have to signal that.
0:15:00 So the subject thought they were doing something related to touch and hearing, and all that
0:15:06 showed was that it wasn’t just the mere action of touching these bumps.
0:15:08 They had to pay attention to the bumps themselves.
0:15:14 If they were placing their attention on the auditory cue on the tone, well then there
0:15:18 was plasticity in the auditory portion of the brain, but not on the touch portion of
0:15:19 the brain.
0:15:25 This really spits in the face of this thing that you hear so often, which is every experience
0:15:28 that you have is going to change the way your brain works.
0:15:29 Absolutely not.
0:15:37 The experiences that you pay super careful attention to are what open up plasticity and
0:15:40 it opens up plasticity to that specific experience.
0:15:43 So the question then is why?
0:15:47 And Mersennec and his graduate students in postdocs went on to address this question
0:15:53 of why, and it turns out the answer is a very straightforward neurochemical answer.
0:15:57 The first neurochemical is epinephrine, also adrenaline.
0:16:01 We call it adrenaline when it’s released from the adrenal glands above our kidneys.
0:16:02 That’s in the body.
0:16:07 We call epinephrine in the brain, but they are chemically identical substances.
0:16:12 Epinephrine is released from a region in the brainstem called locus ceruleus.
0:16:16 Epinephrine is released when we pay attention and when we are alert.
0:16:20 But the most important thing for getting plasticity is that there be epinephrine, which equates
0:16:25 to alertness, plus the release of this neuromodulator acetylcholine.
0:16:30 Now acetylcholine is released from two sites in the brain.
0:16:34 One is also in the brainstem and it’s named different things in different animals, but
0:16:40 in humans, the most rich site of acetylcholine neurons or neurons that make acetylcholine
0:16:45 is the parabigeminal nucleus or the parabrakeal region.
0:16:50 All you need to know is that you have an area in your brainstem and that area sends wires,
0:16:55 these axons up into the area of the brain that filters sensory input.
0:16:59 So we have this area of the brain called the thalamus and it is getting bombarded with
0:17:01 all sorts of sensory input all the time.
0:17:04 But when I pay attention to something, I create a cone of attention.
0:17:07 What we call signal to noise goes up.
0:17:10 So those of you with an engineering background will be familiar with signal to noise.
0:17:12 Those of you who do not have an engineering background, don’t worry about it.
0:17:17 All it means is that one particular shout in the crowd comes through.
0:17:20 Acetylcholine acts as a spotlight.
0:17:25 But epinephrine for alertness, acetylcholine spotlighting these inputs, those two things
0:17:28 alone are not enough to get plasticity.
0:17:32 There needs to be this third component and the third component is acetylcholine released
0:17:35 from an area of the forebrain called nucleus basalis.
0:17:41 If you really want to get technical, it’s called nucleus basalis of mynert.
0:17:45 For any of you that are budding physicians or going to medical school, you should know
0:17:46 that.
0:17:50 If you have acetylcholine released from the brainstem, acetylcholine released from nucleus
0:17:54 basalis and epinephrine, you can change your brain.
0:17:59 And this has been shown again and again and again in a variety of papers.
0:18:03 And it is now considered a fundamental principle of how the nervous system works.
0:18:09 If you can access these three things of epinephrine, acetylcholine from these two sources, not only
0:18:12 will the nervous system change, it has to change.
0:18:15 It absolutely will change.
0:18:19 And that is the most important thing for people to understand if they want to change
0:18:20 their brain.
0:18:25 So now let’s talk about how we would translate all the scientific information into some protocols
0:18:28 that you can actually apply because I think that’s what many of you are interested in.
0:18:30 What you do with your health and your medical care is up to you.
0:18:32 You’re responsible for your health and well-being.
0:18:35 So I’m not going to tell you what to do or what to take.
0:18:39 I’m going to describe what the literature tells us and suggests about ways to access
0:18:41 plasticity.
0:18:42 We know we need epinephrine.
0:18:43 That means alertness.
0:18:47 Most people accomplish this through a cup of coffee and a good night’s sleep.
0:18:52 So I will say you should master your sleep schedule and you should figure out how much
0:18:56 sleep you need in order to achieve alertness when you sit down to learn.
0:19:01 But once that’s in place, the question then is how do I access this alertness?
0:19:03 Well, there are a number of ways.
0:19:07 Some people use some pretty elaborate psychological gymnastics.
0:19:12 They will tell people that they’re going to do something and create some accountability.
0:19:13 That could be really good.
0:19:18 Or they’ll post a picture of themselves online and they’ll commit to losing a certain amount
0:19:20 of weight or something like this.
0:19:26 So they can use either shame-based practices to potentially embarrass themselves if they
0:19:27 don’t follow through.
0:19:30 They’ll write checks to organizations that they hate and insist that they’ll cash them
0:19:33 if they don’t actually follow through.
0:19:35 Or they’ll do it out of love.
0:19:40 They’ll decide that they’re going to run a marathon or learn a language or something
0:19:44 because of somebody they love or they want to devote it to somebody.
0:19:50 The truth is that from the standpoint of epinephrine and getting alert and activated, it doesn’t
0:19:51 really matter.
0:19:54 Epinephrine is a chemical and your brain does not distinguish between doing things out of
0:19:57 love or hate, anger or fear.
0:19:58 It really doesn’t.
0:20:02 All of those promote autonomic arousal and the release of epinephrine.
0:20:07 So I think for most people, if you’re feeling not motivated to make these changes, the key
0:20:13 thing is to identify not just one, but probably a kit of reasons, several reasons as to why
0:20:15 you would want to make this particular change.
0:20:20 And being drawn toward a particular goal that you’re excited about can be one.
0:20:25 Also being motivated to not be completely afraid, ashamed or humiliated for not falling
0:20:27 through on a goal is another.
0:20:32 Come up with two or three things, fear-based perhaps, love-based perhaps or perhaps several
0:20:39 of those in order to ensure alertness, energy and attention for the task.
0:20:40 And that brings us to the attention part.
0:20:44 Now it’s one thing to have an electrode embedded into your brain and increase the amount of
0:20:45 acetylcholine.
0:20:51 It’s another to exist in the real world outside the laboratory and have trouble focusing,
0:20:56 having trouble bringing your attention to a particular location in space for a particular
0:20:57 event.
0:21:02 And there’s a lot of discussion nowadays about smartphones and devices creating a sort of
0:21:07 attention deficit almost at a clinical level for many people, including adults.
0:21:09 I think that’s largely true.
0:21:14 And what it means, however, is that we all are responsible for learning how to create
0:21:16 depth of focus.
0:21:20 There are some important neuroscience principles to get depth of focus.
0:21:24 I want to briefly talk about the pharmacology first because I always get asked about this.
0:21:27 People say, “What can I take to increase my levels of acetylcholine?”
0:21:30 Well, there are things you can take.
0:21:35 Acetylcholine is called nicotine because acetylcholine binds to the nicotinic receptor.
0:21:39 There are two kinds of acetylcholine receptors, muscarinic and nicotinic, but the nicotinic
0:21:42 ones are involved in attention and alertness.
0:21:44 I have colleagues.
0:21:47 These are not my, you know, kind of like bro science buddies.
0:21:49 I have those friends too.
0:21:54 This is a Nobel Prize winning colleague who chews Nicorette while he works.
0:21:55 But when I asked him, “Why are you doing this?”
0:21:58 He said, “Well, increases my alertness and focus.”
0:21:59 Now I’ve tried chewing Nicorette.
0:22:01 It makes me super jittery.
0:22:03 I don’t like it because I can’t focus very well.
0:22:07 It kind of takes me too far up the level of autonomic arousal.
0:22:09 I’ve got friends that dip Nicorette all day.
0:22:13 If you’re going to go down that route, you want to be very careful how much you rely
0:22:19 on those all the time because the essence of plasticity is to create a window of attention
0:22:22 and focus that’s distinct from the rest of your day.
0:22:25 So what are some ways that you can increase acetylcholine?
0:22:27 How do you increase focus?
0:22:34 The best way to get better at focusing is to use the mechanisms of focus that you were
0:22:36 born with.
0:22:42 And the key principle here is that mental focus follows visual focus.
0:22:47 We are all familiar with the fact that our visual system can be unfocused, blurry, or
0:22:52 jumping around, or we can be very laser focused on one location in space.
0:22:57 What’s interesting and vitally important to understanding how to access neuroplasticity
0:23:03 is that you can use your visual focus and you can increase your visual focus as a way
0:23:08 of increasing your mental focus abilities more broadly.
0:23:09 So I’m going to explain how to do that.
0:23:13 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Element.
0:23:17 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
0:23:22 That means the electrolytes, sodium, magnesium, and potassium in the correct ratios but no
0:23:23 sugar.
0:23:27 We should all know that proper hydration is critical for optimal brain and body function.
0:23:31 In fact, even a slight degree of dehydration can diminish your cognitive and physical performance
0:23:33 to a considerable degree.
0:23:36 It’s also important that you’re not just hydrated but that you get adequate amounts
0:23:38 of electrolytes in the right ratios.
0:23:42 Drinking a packet of element dissolved in water makes it very easy to ensure that you’re
0:23:45 getting adequate amounts of hydration and electrolytes.
0:23:49 To make sure that I’m getting proper amounts of both, I dissolve one packet of element in
0:23:54 about 16-32 ounces of water when I wake up in the morning and I drink that basically first
0:23:55 thing in the morning.
0:23:59 I’ll also drink a packet of element dissolved in water, drink any kind of physical exercise
0:24:04 that I’m doing, especially on hot days when I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
0:24:06 There are a bunch of different great tasting flavors of element.
0:24:10 I like the watermelon, I like the raspberry, I like the citrus, basically I like all of
0:24:11 them.
0:24:15 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement.com/huberman to claim an
0:24:18 element sample pack with the purchase of any element drink mix.
0:24:24 Again, that’s drink element spelled L-M-N-T, so it’s drinkelement.com/huberman to claim
0:24:26 a free sample pack.
0:24:29 Plasticity starts with alertness.
0:24:36 That alertness can come from a sense of love, a sense of joy, a sense of fear, doesn’t matter.
0:24:39 There are pharmacologic ways to access alertness too.
0:24:42 The most common one is, of course, caffeine.
0:24:45 Many people are now also using Adderall.
0:24:49 Adderall will not increase focus, it increases alertness.
0:24:51 It does not touch the acetylcholine system.
0:24:57 The acetylcholine system and the focus that it brings is available, as I mentioned, through
0:25:01 pharmacology, but also through these behavioral practices.
0:25:06 The behavioral practices that are anchored in visual focus are going to be the ones that
0:25:11 are going to allow you to develop great depth and duration of focus.
0:25:14 Let’s think about visual focus for a second.
0:25:18 When we focus on something visually, we have two options.
0:25:24 We can either look at a very small region of space with a lot of detail and a lot of
0:25:28 precision, or we can dilate our gaze and we can see big pieces of visual space with very
0:25:29 little detail.
0:25:30 It’s a trade-off.
0:25:32 We can’t look at everything at high resolution.
0:25:37 This is why we have the pupil more or less relates to the fovea of the eye, which is the
0:25:42 area in which we have the most receptors, the highest density of receptors that perceive
0:25:43 light.
0:25:47 Our visual fluidity is much better in the center of our visual field than in our periphery.
0:25:50 When we focus our eyes, we do a couple of things.
0:25:54 First of all, we tend to do that in the center of our visual field, and our two eyes tend
0:25:58 to align in what’s called a virgin’s eye movement towards a common point.
0:26:02 The other thing that happens is the lens of our eye moves so that our brain now no longer
0:26:08 sees the entire visual world but is seeing a small cone of visual imagery.
0:26:14 That small cone of visual imagery or soda straw view of the world has much higher acuity,
0:26:17 higher resolution than if I were to look at everything.
0:26:22 Now, you say, of course, this makes perfect sense, but that’s about visual attention,
0:26:23 not mental attention.
0:26:29 Well, it turns out that focus in the brain is anchored to our visual system.
0:26:33 I’ll talk about blind people in a moment, but assuming that somebody is sighted, the
0:26:39 key is to learn how to focus better visually if you want to bring about higher levels of
0:26:41 cognitive or mental focus.
0:26:48 When we move our eyes slightly inward, maybe you can tell that it’s like so, basically
0:26:54 shortening or making the interpupillary distance as it’s called smaller, two things happen.
0:27:01 Not only do we develop a smaller visual window into the world, but we activate a set of neurons
0:27:08 in our brainstem that trigger the release of both norepinephrine, epinephrine, and acetylcholine.
0:27:11 Norepinephrine is kind of similar to epinephrine.
0:27:15 In other words, when our eyes are relaxed in our head, when we’re just kind of looking
0:27:18 at our entire visual environment, moving our head around, moving through space, we’re an
0:27:22 optic flow, things moving past us, or we’re sitting still, we’re looking broadly at our
0:27:25 space, we’re relaxed.
0:27:30 When our eyes move slightly inward toward a particular visual target, our visual world
0:27:36 shrinks, our level of visual focus goes up, and we know that this relates to the release
0:27:41 of acetylcholine and epinephrine at the relevant sites in the brain for plasticity.
0:27:47 What this means is that if you have a hard time focusing your mind for sake of reading
0:27:53 or for listening, you need to practice, and you can practice, focusing your visual system.
0:27:59 This works best if you practice focusing your visual system at the precise distance from
0:28:02 the work that you intend to do for sake of plasticity.
0:28:04 How would this look in the real world?
0:28:10 Let’s say I am trying to concentrate on something related to, I don’t know, science, I’m reading
0:28:13 a science paper and I’m having a hard time, it’s not absorbing.
0:28:20 Spending just 60 to 120 seconds, focusing my visual attention on a small window of my
0:28:25 screen, meaning just on my screen with nothing on it, but bringing my eyes to that particular
0:28:31 location increases not just my visual acuity for that location, but it brings about an
0:28:38 increase in activity in a bunch of other brain areas that are associated with gathering
0:28:41 information from this location.
0:28:48 So put simply, if you want to improve your ability to focus, practice visual focus.
0:28:53 Now you may ask, well, what about the experiment where people are, you know, feeling this rotating
0:28:57 drum or listening to the auditory cue, that doesn’t involve vision at all.
0:29:02 If you look at people who are learning things with their auditory system, they will often
0:29:05 close their eyes, and that’s not a coincidence.
0:29:09 If somebody is listening very hard, please don’t ask them to look you directly in the
0:29:11 eye while also asking that they listen to you.
0:29:14 That’s actually one of the worst ways to get somebody to listen to you.
0:29:17 If you say, now listen to me and look me in the eye, the visual system will take over and
0:29:19 they’ll see your mouth move, but they’re going to hear their thoughts more.
0:29:22 They’re going to hear what you’re saying.
0:29:27 Watching the eyes is one of the best ways to create a cone of auditory attention.
0:29:29 And this is what low vision or no vision folks do.
0:29:34 They have tremendous capacity to focus their attention in particular locations.
0:29:38 And for most people, vision is the primary way to train up this focus ability in these
0:29:39 cones of attention.
0:29:43 So you absolutely have to focus on the thing that you’re trying to learn and you will feel
0:29:46 some agitation because of the epinephrine in your system.
0:29:51 If you’re feeling agitation and it’s challenging to focus and you’re feeling like you’re not
0:29:54 doing it right, chances are you’re doing it right.
0:29:58 So once you get this epinephrine, this alertness, you get the acetylcholine released and you
0:30:02 can focus your attention, then the question is for how long?
0:30:06 And in an earlier podcast I talked about these ultradian cycles that last about 90 minutes.
0:30:09 The typical learning bout should be about 90 minutes.
0:30:15 I think that learning bout will no doubt include five to 10 minutes of warm up period.
0:30:20 I think everyone should give themselves permission to not be fully focused in the early part
0:30:24 of that bout, but that in the middle of that bout for the middle hour or so, you should
0:30:27 be able to maintain focus for about an hour or so.
0:30:30 So that for me means eliminating distractions.
0:30:33 That means turning off the Wi-Fi, I put my phone in the other room.
0:30:38 I encourage you to try experiencing what it is to be completely immersed in an activity
0:30:42 where you feel the agitation that your attention is drifting, but you continually bring it
0:30:43 back.
0:30:46 And that’s an important point, which is that attention drifts, but we have to reanchor
0:30:47 it.
0:30:51 We’re grabbing it back and the way to do that if you’re sighted is with your eyes.
0:30:55 That as your attention drifts and you look away, you want to try and literally maintain
0:30:57 visual focus on the thing that you’re trying to learn.
0:31:04 That’s the trigger for plasticity, but the real secret is that neural plasticity doesn’t
0:31:07 occur during wakefulness.
0:31:09 It occurs during sleep.
0:31:17 We now know that if you focus very hard on something for about 90 minutes or so, maybe
0:31:19 you even do several bouts of that per day.
0:31:24 If you can do that, some people can, some people can only do one focus bout of learning.
0:31:30 That night and the following nights while you sleep, the neural circuits that were highlighted,
0:31:35 if you will, with acetylcholine transmission will strengthen and other ones will be lost,
0:31:38 which is wonderful because that’s the essence of plasticity.
0:31:42 And what it means is that when you eventually wake up a couple of days or a week later,
0:31:47 you will have acquired the knowledge forever unless you go through some process to actively
0:31:49 unlearn it.
0:31:53 So mastering sleep is key in order to reinforce the learning that occurs, but let’s say you
0:31:56 get a really poor night of sleep after a bout of learning.
0:32:02 Chances are if you sleep the next night or the following night, that learning will occur.
0:32:05 There’s a stamp in the brain where this acetylcholine was released.
0:32:10 It actually marks those synapses neurochemically and metabolically so that those are synapses
0:32:12 are more biased to change.
0:32:18 Now, if you don’t ever get that deep sleep, then you probably won’t get those changes.
0:32:22 There’s also a way in which you can bypass the need for deep sleep, at least partially
0:32:27 by engaging in what I call non-sleep deep breaths, these NSDR protocols.
0:32:29 But I just want to discuss the science of this.
0:32:35 There was a paper that was published in Cell Reports last year that shows that if people
0:32:38 did, it was a spatial memory task, actually quite difficult one where they had to remember
0:32:41 the sequence of lights lighting up.
0:32:43 And if they’re just two or three lights in a particular sequence, it’s easy, but as
0:32:50 you get up to 15 or 16 lights and think numbers in the sequence actually gets quite challenging.
0:32:55 If immediately after, and it was immediately after the learning, the actual performance
0:33:04 of this task, people took a 20 minute non-sleep deep rest protocol or took a shallow nap.
0:33:09 To lying down, feet slightly elevated perhaps, just closing their eyes, no sensory input.
0:33:15 The rates of learning were significantly higher for that information than were to just had
0:33:17 a good night’s sleep the following night.
0:33:22 So you can actually accelerate learning with these NSDR protocols or with brief naps, 90
0:33:23 minutes or less.
0:33:29 For many people, letting the mind drift where it’s not organized in thought after a period
0:33:34 of very deliberate focused effort is the best way to accelerate learning and depth of learning.
0:33:37 I want to synthesize some of the information that we’ve covered up until now.
0:33:43 Today I want to make sure that these key elements that form the backbone of neuroplasticity
0:33:45 are really embedded in people’s minds.
0:33:48 First of all, plasticity occurs throughout the lifespan.
0:33:52 If you want to learn as an adult, you have to be alert.
0:33:58 It might seem so obvious, but I think a lot of people don’t think about when in their
0:34:00 24 hour cycle, they’re most alert.
0:34:04 Let’s ask yourself when during the day do you typically tend to be most alert?
0:34:10 That will afford you an advantage in learning specific things during that period of time.
0:34:14 So don’t give up that period of time for things that are meaningless, useless or not aligned
0:34:16 with your goals.
0:34:22 That epinephrine released from your brainstem is going to occur more readily at particular
0:34:27 phases of your 24 hour cycle than others during the waking phase, of course.
0:34:29 You should know when those are.
0:34:35 Learning acetylcholine can be accomplished pharmacologically through nicotine, however,
0:34:42 there are certain dangers for many people to do that as well as a cost, financial cost.
0:34:46 Learning how to engage the cholinergic system through the use of the visual system, practicing,
0:34:52 how long can you maintain focus with blanks as you need them?
0:34:57 But how long can you maintain visual focus on a target just on a piece of paper set a
0:35:01 few feet away in the room or at the level of your computer screen?
0:35:04 These are actually things that people do in communities where high levels of visual focus
0:35:06 are necessary.
0:35:09 What we’re really talking about here is trying to harness the mechanisms of attention and
0:35:12 get better at paying attention.
0:35:15 You may want to do that with your auditory system, not with your visual system, either
0:35:19 because you’re low vision or no vision, or because you’re trying to learn something that
0:35:20 relates more to sounds.
0:35:25 You should also ask yourself whether or not you’re trying to focus too much for too long
0:35:26 during the day.
0:35:32 I know some very high performing individuals, very high performing in a variety of contexts
0:35:34 and none of them are focused all day long.
0:35:38 Many of them take walks down the hallway, sometimes mumbling to themselves or not paying
0:35:39 attention to anything else.
0:35:41 They go for bike rides, they take walks.
0:35:46 They are not trying to engage their mind at maximum focus all the time.
0:35:51 Very few people do that because we learn best in these 90 minute bouts inside of one of
0:35:53 these ultradian cycles.
0:35:56 And that I should repeat again that within that 90 minute cycle, you should not expect
0:35:59 yourself to focus for the entire period of one 90 minute cycle.
0:36:03 The beginning and end are going to be a little bit flickering in and out of focus.
0:36:07 How do you know when one of these 90 minute cycles is starting or typically when you wake
0:36:11 up is the beginning of the first 90 minute cycle, but it does, it’s not down to the minute.
0:36:15 You’ll be able to tap into your sense of these 90 minute cycles as you start to engage in
0:36:18 these learning practices, should you choose.
0:36:23 And then of course, getting some non sleep deep rest or just deliberate disengagement
0:36:30 such as walking or running or just sitting eyes closed or eyes open kind of mindlessly.
0:36:34 It might seem in a chair, just letting your thoughts move around after a learning bout
0:36:37 will accelerate the rate of plasticity.
0:36:38 And then of course, deep sleep.
0:36:43 Many of you have very graciously asked how you can help support the Huberman Lab podcast.
0:36:46 Best way to do that is to subscribe on YouTube.
0:36:50 You might want to also hit the notification button so that you don’t miss any upcoming
0:36:52 episodes.
0:36:53 Leave a comment as well.
0:36:58 If you go to Apple, you can give us a five star rating and there’s a place there where
0:37:00 also you can leave a comment.
0:37:04 And if you prefer to listen on Spotify, subscribe and download on Spotify.
0:37:08 In addition, it’s always helpful if you recommend the podcast to your friends and family and
0:37:11 others who you think might benefit from the information.
0:37:14 And as well, please check out our sponsors.
0:37:16 That’s a great way to help us.
0:37:17 Thanks so much for your time and attention.
0:37:20 And as always, thank you for your interest in science.
0:37:22 (upbeat music)
0:37:25 (guitar music)
Chào mừng đến với Huberman Lab Essentials, nơi chúng ta xem lại các tập trước đây để tìm kiếm những công cụ khoa học dựa trên cơ sở vững chắc nhất và có thể hành động cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford. Hôm nay, chúng ta tiếp tục thảo luận về các giác quan, và các giác quan mà chúng ta sẽ bàn đến là đau và khoái cảm. Đau và khoái cảm phản ánh hai đầu đối lập của một chuỗi liên tục. Một chuỗi liên tục liên quan đến việc phát hiện những thứ trên làn da của chúng ta, và cảm nhận, hiểu biết về những gì đang xảy ra.
Làn da của chúng ta là cơ quan cảm giác lớn nhất, và thực sự là cơ quan lớn nhất trong cơ thể chúng ta. Nó lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ cơ quan nào khác trong cơ thể. Và nếu bạn suy nghĩ về điều đó, nó thực sự là một cơ quan kỳ lạ. Nó có rất nhiều chức năng. Nó đóng vai trò như một rào cản giữa các cơ quan của chúng ta và thế giới bên ngoài. Nó chứa các nơron, các tế bào thần kinh, cho phép chúng ta phát hiện các thứ như cảm giác chạm nhẹ, nhiệt độ hoặc áp lực ở các dạng khác nhau. Và đây là một cơ quan mà chúng ta treo trang sức lên. Mọi người đeo bông tai ở tai. Mọi người trang trí làn da của họ với hình xăm và mực cùng những thứ khác. Và đây là một cơ quan cho phép chúng ta cảm nhận được cả nỗi đau lớn và niềm khoái cảm lớn.
Vì vậy, đây là một cơ quan đa diện, và là một thứ mà bộ não của chúng ta cần phải hiểu theo cách đa diện. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều trực giác hiểu rằng khoái cảm và đau đớn là gì. Khoái cảm thường là một cảm giác trong cơ thể và trong tâm trí dẫn chúng ta đến việc tìm kiếm nhiều hơn những gì mang lại cảm giác đó. Còn đau đớn cũng là một cảm giác trong cơ thể và trong tâm trí, nhưng nói chung dẫn chúng ta muốn rút lui hoặc tránh xa một hoạt động hay tương tác nào đó. Các nhà khoa học gọi những hành vi này là hành vi thèm muốn, có nghĩa là những hành vi dẫn chúng ta tạo ra sự thèm muốn cho nhiều hơn những hành vi đó, và hành vi tránh né, những hành vi khiến chúng ta muốn rời xa điều gì đó.
Cơ quan mà chúng ta gọi là làn da, như tôi đã đề cập trước đó, là cơ quan lớn nhất trong cơ thể chúng ta. Và ở khắp cơ quan đó, chúng ta có các nơron, những tế bào thần kinh nhỏ. Bây giờ, để thực sự kỹ thuật về điều đó, và cách mà tôi muốn bạn hiểu là phần gọi là thân tế bào, có nghĩa là vị trí của một tế bào nơi mà DNA và những thứ khác, kiểu như nhà máy trung tâm của tế bào, thực sự nằm ngay bên ngoài tủy sống của bạn. Vì vậy, dọc theo tủy sống của bạn ở hai bên là những khối nhỏ nơron, những bộ sưu tập nhỏ nơron. Chúng được gọi là DRG, hạch rễ lưng. Một hạch là chỉ một bộ sưu tập hoặc một cụm tế bào. Và những DRG này thực sự thú vị vì chúng gửi một nhánh mà chúng ta gọi là axon, một dây dẫn nhỏ, ra đến làn da của chúng ta. Và chúng có một dây khác từ cùng một thân tế bào đi theo hướng ngược lại, hướng lên bộ não của chúng ta và tạo ra các kết nối trong bộ não của chúng ta trong phần được gọi là thân não.
Được rồi. Những dây này được định vị trong làn da để phản ứng với các lực cơ học. Vì vậy, có thể là chạm nhẹ. Một số chỉ gửi hoạt động điện lên não để phản ứng với cảm giác chạm nhẹ. Những cái khác phản ứng với áp lực thô, áp lực mạnh, nhưng chúng sẽ không phản ứng với một cái chạm nhẹ như lông vũ. Những cái khác phản ứng với nhiệt độ. Vì vậy, chúng sẽ phản ứng với sự hiện diện của nhiệt hoặc sự hiện diện của lạnh. Và còn những cái khác phản ứng với các loại kích thích khác, như một số hóa chất trên làn da của chúng ta. Vì vậy, những nơron này thật kỳ diệu. Chúng thu thập thông tin về những loại nhất định từ làn da trên toàn cơ thể và gửi thông tin đó lên bộ não. Và điều thực sự đáng kinh ngạc, tôi chỉ muốn bạn suy nghĩ về điều này trong một chút. Điều thật sự đáng kinh ngạc là ngôn ngữ mà những nơron đó sử dụng là hoàn toàn giống nhau. Nơron phản ứng với cảm giác chạm nhẹ gửi tín hiệu điện lên bộ não. Các nơron phản ứng với lạnh hoặc với nhiệt hoặc với ớt habanero, chúng chỉ phản ứng với những điều đặc biệt nào đó tạo ra phản ứng điện.
Tôi nên nói rằng chúng chỉ phản ứng với kích thích cụ thể, ớt, lạnh, nhiệt, v.v., sẽ kích thích một tín hiệu điện. Nhưng các tín hiệu điện là một ngôn ngữ chung mà tất cả các nơron đều sử dụng. Và tuy nhiên, nếu một thứ gì đó lạnh được đưa vào làn da của bạn như một viên đá lạnh, bạn biết rằng cảm giác đó, thứ đó là lạnh. Bạn không hiểu sai nó là nhiệt hoặc là một trái ớt habanero, được chứ? Vì vậy, điều đó thật tuyệt vời. Điều đó có nghĩa là phải có một yếu tố khác trong công thức tạo ra khoái cảm hoặc đau đớn. Và yếu tố đó chính là bộ não của bạn. Bộ não của bạn tiếp nhận những tín hiệu điện này và diễn giải chúng, một phần dựa trên kinh nghiệm, nhưng cũng có một số khía cạnh bẩm sinh, có nghĩa là một số khía cạnh đã được lập trình sẵn của việc cảm nhận đau và khoái cảm mà không cần bất kỳ kinh nghiệm nào. Một đứa trẻ không cần phải chạm vào ngọn lửa nhưng chỉ một lần, và ngay lần đầu tiên chúng sẽ rút tay ra khỏi ngọn lửa. Hệ thống đau và khoái cảm không cần kinh nghiệm trước đó. Những gì chúng cần là một bộ não có thể diễn giải những tín hiệu điện này và bằng một cách nào đó tạo ra những gì chúng ta gọi là khoái cảm và đau đớn từ chúng.
Vậy thì những phần nào của bộ não? Chủ yếu là phần được gọi là vỏ cảm giác, phần của vỏ não mới của chúng ta, nằm bên ngoài não, phần gồ ghề. Và trong vỏ cảm giác của bạn, bạn có một bản đồ của toàn bộ bề mặt cơ thể bạn. Bản đồ đó được gọi là homunculus. Nó là sự đại diện của bạn về cảm giác chạm, bao gồm cả khoái cảm và đau đớn. Nhưng nó không được tổ chức ngẫu nhiên. Nó được tổ chức rất cao theo một cách rất cụ thể, đó là các khu vực trên làn da của bạn có mật độ cao nhất của những thụ thể cảm giác này được phóng đại trong bộ não của bạn. Những khu vực nào được phóng đại? Vâng, đó là môi, khuôn mặt, đầu ngón tay, bàn chân và bộ phận sinh dục. Và đó là vì sự chi phối, số lượng dây dẫn đi vào những vùng đó của cơ thể bạn vượt xa số lượng dây dẫn cho cảm giác chạm đi đến những khu vực khác trong cơ thể.
Bạn có thể trải nghiệm điều này ngay lập tức thông qua một thí nghiệm đơn giản mà chúng tôi gọi là phân biệt hai điểm. Phân biệt hai điểm là khả năng của bạn để biết liệu hai điểm áp lực có xa nhau, gần nhau hay thực sự bạn có thể cảm nhận sai thành một điểm áp lực. Bạn có thể muốn mời một người thứ hai thực hiện thí nghiệm này. Người đó sẽ sử dụng hai điểm nhọn, có thể là hai cây bút chì hoặc bút bi hoặc các đầu bút. Nếu bạn nhắm mắt lại và tôi đặt hai cây bút lại gần nhau, cách nhau khoảng một centimet và đặt chúng lên đầu bàn tay bạn, ngay cả khi bạn nhắm mắt, bạn vẫn có thể cảm nhận rằng đó là hai điểm áp lực được đặt đồng thời lên phần trên của bàn tay bạn. Tuy nhiên, nếu tôi làm điều này trên giữa lưng bạn, bạn sẽ không cảm nhận chúng như hai điểm áp lực. Bạn sẽ cảm nhận chúng như một điểm áp lực duy nhất. Nói cách khác, khả năng phân biệt hai điểm của bạn tốt hơn, cao hơn ở những vùng cơ thể có nhiều, nhiều tiếp nhận cảm giác hơn. Hầu hết chúng ta không thực sự đánh giá cao sự quan trọng và ảnh hưởng sâu sắc của sự thay đổi trong mật độ các thụ thể trên bề mặt cơ thể của chúng ta. Bạn có các cảm biến trong da và bạn có một bộ não sẽ giải thích những gì đang xảy ra với các cảm biến đó. Và tin hay không, sự giải thích chủ quan của bạn về những gì đang xảy ra có ảnh hưởng sâu sắc đến trải nghiệm về niềm vui hay nỗi đau của bạn. Có một số yếu tố có thể ảnh hưởng đến những trải nghiệm này, nhưng các loại chính là sự kỳ vọng. Nếu ai đó nói với bạn điều này sẽ đau, tôi sẽ, bạn biết đấy, tiêm cho bạn ngay đây. Nó có thể đau trong một giây, đó là rất khác và trải nghiệm cơn đau đó của bạn sẽ rất khác so với nếu nó xảy ra đột ngột. Cũng có cảm giác lo âu, mức độ lo âu hoặc mức độ cao hay thấp của sự hưng phấn, sự hưng phấn tự động. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm về niềm vui hay nỗi đau của bạn. Bạn đã ngủ ngon đến mức nào và bạn đang ở đâu trong cái gọi là chu kỳ sinh học hoặc chu kỳ 24 giờ. Khả năng của chúng ta để chịu đựng cơn đau thay đổi một cách đáng kể trong suốt chu kỳ 24 giờ. Và như bạn có thể tưởng tượng, trong những giờ ban ngày mà chúng ta tỉnh táo, chúng ta có khả năng chịu đựng tốt hơn. Chúng ta kiên cường hơn với cơn đau và chúng ta có khả năng trải nghiệm niềm vui tốt hơn. Vào ban đêm, ngưỡng chịu đau của chúng ta thấp hơn nhiều. Nói cách khác, mức độ kích thích cơ học, hóa học hoặc nhiệt độ có thể gây ra phản ứng đau và cách chúng ta đánh giá phản ứng đó là thấp hơn nhiều vào ban đêm. Đặc biệt là trong khoảng thời gian giữa 2 giờ sáng và 5 giờ sáng nếu bạn đang theo một lịch sinh học tiêu chuẩn. Và điều cuối cùng là di truyền của chúng ta. Ngưỡng chịu đau và thời gian phản ứng đau kéo dài một phần được quyết định bởi gen di truyền của chúng ta. Vì vậy, chúng ta có sự kỳ vọng, lo âu, việc chúng ta đã ngủ ngon như thế nào, vị trí của chúng ta trong cái gọi là thời gian sinh học 24 giờ và gen di truyền của chúng ta. Hãy cùng nói về sự kỳ vọng và lo âu vì hai yếu tố đó có thể mạnh mẽ điều chỉnh trải nghiệm của chúng ta về cả niềm vui và nỗi đau theo cách cho phép chúng ta tăng niềm vui nếu chúng ta muốn và giảm thiểu nỗi đau nếu đúng là chúng ta muốn làm như vậy. Tôi muốn nghỉ chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại nước uống vitamin, khoáng chất, probiotic cũng bao gồm prebiotic và adaptogen. Là một người đã tham gia vào nghiên cứu khoa học trong gần ba thập kỷ và trong lĩnh vực sức khỏe và thể hình cũng lâu như vậy, tôi luôn tìm kiếm những công cụ tốt nhất để cải thiện sức khỏe tinh thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất của mình. Tôi đã phát hiện AG1 vào năm 2012, rất lâu trước khi tôi có podcast, và tôi đã uống nó hàng ngày kể từ đó. Tôi thấy nó cải thiện mọi khía cạnh của sức khỏe của tôi, năng lượng, khả năng tập trung, và tôi đơn giản cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi tôi uống nó. AG1 sử dụng nguyên liệu chất lượng cao nhất với sự kết hợp phù hợp, và họ liên tục cải thiện công thức mà không làm tăng chi phí. Thực tế, AG1 vừa ra mắt công thức nâng cấp mới nhất của họ. Công thức thế hệ tiếp theo này dựa trên những nghiên cứu thú vị mới về tác dụng của probiotics đối với vi sinh vật đường ruột, và hiện nay nó bao gồm một số chủng probiotics đã được nghiên cứu lâm sàng cho thấy hỗ trợ cả sức khỏe tiêu hóa và sức khỏe hệ miễn dịch, cũng như cải thiện đều đặn của ruột và giảm đầy bụng. Mỗi khi tôi được hỏi nếu tôi có thể uống chỉ một loại thực phẩm bổ sung, đó sẽ là loại nào, tôi luôn nói AG1. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com slash Huberman. Trong một thời gian giới hạn, AG1 đang tặng một tháng cung cấp miễn phí omega-3 dầu cá cùng với một chai vitamin D3 cộng với K2. Như tôi đã nhấn mạnh trước đây trong podcast này, omega-3 dầu cá và vitamin D3 K2 đã được chứng minh là giúp đỡ mọi thứ từ tâm trạng và sức khỏe não đến sức khỏe tim mạch, đến tình trạng hormone khỏe mạnh, và nhiều hơn thế nữa. Một lần nữa, đó là drinkag1.com slash Huberman để nhận một tháng cung cấp miễn phí omega-3 dầu cá cùng với một chai vitamin D3 cộng với K2 với đăng ký của bạn. Hãy để chúng ta cùng nói về sự kỳ vọng và lo âu vì hai điều đó có liên quan đến nhau. Bây giờ có một số thí nghiệm vững chắc chứng minh rằng nếu chúng ta biết một kích thích đau sẽ đến, chúng ta có thể chuẩn bị tốt hơn về mặt tinh thần cho nó và do đó giảm nhẹ hoặc giảm phản ứng đau. Nhưng cơ bản, nếu những người tham gia được cảnh báo rằng một kích thích đau sẽ đến, trải nghiệm chủ quan của họ về cơn đau đó giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên, nếu họ chỉ được cảnh báo hai giây trước khi cơn đau đến, điều đó không có ích gì. Thực ra, nó làm tình hình tồi tệ hơn. Và lý do là họ không thể làm gì để chuẩn bị về mặt tinh thần trong khoảng thời gian hai giây ngắn ngủi đó. Tương tự, nếu họ được cảnh báo về cơn đau sẽ đến hai phút trước khi kích thích đau xảy ra, điều đó cũng làm tình hình tồi tệ hơn vì sự kỳ vọng của họ làm tăng sự hưng phấn tự động. Mức độ cảnh giác đều được dẫn dắt đến trải nghiệm tiêu cực sẽ đến.
Vậy chúng ta nên biết bao lâu trước khi có một kích thích đau đớn nếu mục tiêu là giảm mức độ đau của chúng ta? Và câu trả lời nằm ở đâu đó giữa 20 giây và 40 giây là hợp lý. Điều này có thể hữu ích trong nhiều bối cảnh khác nhau, nhưng tôi nghĩ điều quan trọng là nó minh họa rằng không thể chỉ là mẫu tín hiệu đến từ da. Phải có một yếu tố diễn giải chủ quan vì mỗi người trong chúng ta đều khác nhau về ngưỡng đau.
Trước hết, ngưỡng đau là gì? Ngưỡng đau có hai chiều. Chiều đầu tiên là lượng kích thích cơ học, hóa học hoặc nhiệt mà bạn, tôi, hoặc ai đó cần để nói rằng tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi đã xong. Nhưng còn có một yếu tố khác nữa, đó là thời gian mà cơn đau kéo dài. Để thực sự chỉ ra rằng chúng ta rất khác nhau về trải nghiệm đau đớn, hãy cùng xem một thí nghiệm.
Có những thí nghiệm được thực hiện tại Trường Y khoa Stanford và những nơi khác, trong đó những người tham gia đặt tay vào một bể nước rất lạnh và đo thời gian họ giữ tay trong nước đó. Sau đó, họ sẽ cho người thực hiện thí nghiệm biết mức độ đau đớn của kích thích cụ thể đó trên thang điểm từ một đến mười. Thí nghiệm đơn giản đó đã chỉ ra rằng mọi người trải nghiệm cùng một kích thích lạnh, trong trường hợp này, theo những cách rất khác nhau. Một số người cho điểm là 10 trên 10, cơn đau cực độ. Những người khác cho là gần như không đau, như một điểm. Những người khác cho ba điểm. Những người khác cho năm điểm, v.v. Thực tế là không có cách đo lường khách quan nào cho cơn đau. Tương tự, khoái cảm là điều mà tất cả chúng ta đều nói đến, nhưng chúng ta không có cách nào để đánh giá những trải nghiệm của người khác ngoài những gì họ báo cáo qua ngôn ngữ.
Vì vậy, thay vì chỉ tập trung vào bản chất chủ quan của cơn đau, hãy nói về những phẩm chất tuyệt đối của cơn đau và những phẩm chất tuyệt đối của khoái cảm để chúng ta có thể học cách điều hướng hai trải nghiệm này theo những cách phục vụ tốt hơn cho mỗi người chúng ta. Trước hết, tôi muốn nói về nhiệt độ nóng và lạnh. Chúng ta thực sự có các cảm biến trong da phản ứng với nhiệt và lạnh. Một trong những bài kiểm tra tốt nhất để xem ai đó có thể chịu đựng cơn đau như thế nào là yêu cầu họ vào một bể nước đá. Một số người làm điều đó nhanh chóng. Một số người làm điều đó từ từ. Những người khác thấy rằng trải nghiệm lạnh thật khó chịu đến mức họ không thể đưa mình vào được. Tôi nghĩ điều này có thể hữu ích cho mọi người khi biết rằng mặc dù cảm giác tâm lý cho thấy việc vào nước lạnh từ từ thì tốt hơn, nhưng thực tế nó lại tệ hơn từ góc độ sinh lý thần kinh. Các neuron cảm nhận lạnh phản ứng với cái gọi là sự giảm nhiệt độ tương đối. Vì vậy, không phải về nhiệt độ tuyệt đối của nước. Mà là về sự thay đổi nhiệt độ tương đối. Do đó, bạn có thể bỏ qua những tín hiệu này gửi lên não với mỗi sự thay đổi tương đối, thay đổi một độ, hai độ, v.v. chỉ bằng cách vào nước cùng một lúc.
Thực tế là nếu bạn vào nước lạnh cho đến cổ, thực sự sẽ thoải mái hơn nhiều so với việc bạn nửa trong nửa ngoài. Và đó là vì sự khác biệt trong tín hiệu đang được gửi từ các thụ thể lạnh trên phần thân trên của bạn, cái mà ở ngoài nước, so với phần thân dưới của bạn. Bây giờ, tôi không muốn ai đó hiểu điều này có nghĩa là họ nên chỉ nhảy vào một khối nước không rõ ràng. Mọi người có thể bị đau tim khi vào nước lạnh cực kỳ. Nhưng điều đó hoàn toàn đúng là nếu an toàn, việc vào nước lạnh thường dễ dàng hơn khi thực hiện nhanh chóng và dễ dàng hơn khi lên đến cổ.
Bây giờ, nhiệt là điều ngược lại. Nhiệt được đo bằng các điều kiện tuyệt đối bởi các neuron. Vì vậy, việc di chuyển dần vào nhiệt có lý và tìm ngưỡng đó, mà an toàn và thoải mái cho bạn. Hoặc nếu nó không thoải mái, ít nhất nó vẫn nằm trong vùng an toàn. Một trong những điều quan trọng nhất cần hiểu về trải nghiệm cơn đau và để thực sự minh họa cơn đau chủ quan như thế nào, là trải nghiệm của chúng ta về cơn đau và mức độ tổn thương của cơ thể không phải lúc nào cũng tương quan. Một ví dụ điển hình về điều này đã được công bố trong Tạp chí Y khoa Anh, trong đó một công nhân xây dựng rơi từ, tôi nghĩ là một tầng hai, nơi anh ta làm việc và một cây đinh đã xuyên qua ủng của anh ta. Anh nhìn xuống và thấy cây đinh xuyên qua ủng và anh ở trong cơn đau dữ dội. Họ đã đưa anh đến bệnh viện và vì cây đinh quá dài và vì vị trí nó đã vào và ra khỏi ủng, họ đã phải cắt ủng để tiếp cận cây đinh. Và khi họ làm điều đó, họ đã tiết lộ rằng cây đinh đã đi qua giữa hai ngón chân của anh ta. Nó thực sự đã không xuyên thủng cơ thể của anh ta bằng cách nào. Và mặc dù vậy, hình ảnh, cảm nhận của cây đinh đi vào ủng ở một đầu và ra ở đầu kia là đủ để tạo ra trải nghiệm như thể một cây đinh đã xuyên qua chân của anh ta. Và ngay khi anh nhận ra rằng cây đinh không đi qua chân của mình, cơn đau đã hoàn toàn biến mất.
Tôi muốn nhấn mạnh hiện tượng gọi là tâm sinh lý. Tôi nghĩ đôi khi chúng ta nghe đến tâm sinh lý và chúng ta giải thích rằng điều đó có nghĩa là tất cả chỉ trong đầu ai đó. Nhưng tôi nghĩ điều quan trọng là phải nhớ rằng mọi thứ đều ở mức thần kinh, bất kể đó có phải là cơn đau trong cơ thể của bạn vì bạn có một vết thương lớn và đang chảy máu ra khỏi vết thương, hoặc nó là cơn đau mà bạn không thể giải thích dựa trên bất kỳ loại chấn thương nào. Mọi thứ đều liên quan đến thần kinh. Vì vậy, việc nói về cơ thể, não hoặc tâm sinh lý, thì phần nào cũng không quan trọng. Và tôi hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ vượt qua ngôn ngữ đó. Vậy khi chúng ta nghe về hội chứng và một bệnh nhân vào một phòng khám và nói rằng họ đang chịu đựng, ví dụ, điều gì đó rất gây tranh cãi, thực sự, như hội chứng mệt mỏi mãn tính, một số bác sĩ tin rằng điều đó phản ánh một tình trạng y tế thực sự ẩn chứa bên dưới. Một số khác thì không. Tuy nhiên, hội chứng có nghĩa là chúng ta không hiểu.
Và điều đó không có nghĩa là một thứ gì đó không tồn tại. Hội chứng đau cơ xơ hóa hay đau toàn thân trong một thời gian dài đã bị coi thường hoặc được lý giải một cách hời hợt bởi các bác sĩ và các nhà khoa học, thật lòng mà nói, trong cộng đồng của tôi là một trong những hội chứng như vậy. Nó không thể được giải thích. Tuy nhiên, bây giờ đã có sự hiểu biết vững chắc về ít nhất một trong những nguyên nhân của cơn đau toàn thân này. Đó là sự kích hoạt của một loại tế bào đặc biệt gọi là tế bào glia. Và có một thụ thể trên các tế bào glia này, cho những ai muốn biết, được gọi là thụ thể toll-4. Sự kích hoạt của thụ thể toll-4 liên quan đến một số dạng đau toàn thân và hội chứng đau cơ xơ hóa. Bây giờ, có những phương pháp điều trị nào dành cho hội chứng đau cơ xơ hóa? Có dữ liệu lâm sàng sử dụng một loại thuốc kê đơn. Thuốc này có tên là naltrexone. Naltrexone thực sự được sử dụng để điều trị các chứng nghiện opioid khác nhau và những thứ tương tự. Nhưng hóa ra rằng một liều rất thấp đã được chứng minh là có một số thành công trong việc xử lý và điều trị một số dạng hội chứng đau cơ xơ hóa. Và nó đạt được thành công đó vì khả năng liên kết và chặn các thụ thể toll-4 này trên tế bào glia. Có một phương pháp khác mà người ta có thể áp dụng, đó là hợp chất acetyl-L-carnitine. Có bằng chứng cho thấy acetyl-L-carnitine có thể làm giảm triệu chứng của cơn đau toàn thân mãn tính và một số dạng đau cấp tính khác tại liều lượng từ 1 đến 3 và đôi khi 4 gram mỗi ngày. Bây giờ, acetyl-L-carnitine có thể được uống. Nó có sẵn trong các viên nang 500 miligram, cũng như dưới dạng tiêm. Có một số lượng lớn các nghiên cứu về acetyl-L-carnitine. Bạn có thể tra cứu những nghiên cứu đó trên PubMed, nếu bạn muốn, hoặc trên examine.com. Vì vậy, có vẻ như L-carnitine ảnh hưởng đến một số quá trình khác nhau, cả để tác động đến cơn đau và có thể, và tôi muốn nhấn mạnh có thể, nhưng hiện tại có những nghiên cứu tốt đang diễn ra, có thể tăng tốc độ phục hồi vết thương. Bây giờ, tôi muốn chuyển sự chú ý của chúng ta đến một phương pháp hoàn toàn không liên quan đến thuốc, không liên quan đến thực phẩm chức năng để xử lý cơn đau, và đây là một phương pháp đã tồn tại hàng ngàn năm, chỉ mới gần đây, cộng đồng khoa học phương Tây bắt đầu chú ý nghiêm túc đến nó, và có khoa học cơ chế tuyệt vời để giải thích cách và tại sao châm cứu có thể hoạt động rất tốt trong việc điều trị một số dạng đau. Bây giờ, trước hết, tôi muốn nói với bạn điều mà giám đốc hoặc trưởng bộ phận đau của trường Y Harvard, Dr. Sean Mackey, đã nói với tôi, rằng một phần nhỏ người trải nghiệm sự giảm đau lớn từ việc châm cứu, và những người khác không có cảm giác gì cả hoặc rất ít. Vì vậy, một số phòng thí nghiệm đã bắt đầu khám phá cách thức hoạt động của châm cứu, và một trong những phòng thí nghiệm hàng đầu cho việc này là phòng thí nghiệm của Chufu Ma tại Trường Y Harvard. Bây giờ, hình thức châm cứu mà họ đã khám phá là một hình thức thường được sử dụng gọi là điện châm cứu, vì vậy đây không chỉ là việc đặt những cây kim nhỏ vào các bộ phận khác nhau của cơ thể. Những cây kim này có khả năng truyền một dòng điện, không phải bằng phép thuật, mà vì chúng có một đoạn dây quay lại một thiết bị, và bạn có thể truyền dòng điện. Vì vậy, những gì mà phòng thí nghiệm của Chufu Ma phát hiện là nếu điện châm cứu được áp dụng lên vùng bụng, khu vực dạ dày, nó gây ra sự kích hoạt của những gì được gọi là hạch giao cảm. Và sự kích hoạt của những tế bào thần kinh này liên quan đến noradrenaline và một thứ gọi là NPY, neuropeptide Y. Tóm lại, việc kích thích bụng bằng điện châm cứu có thể là kháng viêm hoặc có thể gây viêm. Thực tế, nó có thể làm trầm trọng thêm tình trạng viêm tùy thuộc vào việc nó có cường độ thấp hay cao. Điều này làm cho nó trở thành một kỹ thuật rất nguy hiểm, và điều này có thể giải thích một phần lý do tại sao một số người báo cáo cảm thấy giảm đau từ châm cứu và những người khác thì không. Tuy nhiên, họ đã tiến thêm một bước nữa và kích thích các khu vực khác nhau của cơ thể bằng điện châm cứu, và những gì họ phát hiện là sự kích thích của chân đã gây ra một mạch, một mạch thần kinh, một mạch thần kinh được kích hoạt từ chân lên một vùng của não bộ gọi là DMV, và kích hoạt các tuyến thượng thận, nằm trên thận của bạn và gây ra việc giải phóng những gì được gọi là catecholamines. Và những thứ đó rất kháng viêm. Nói cách khác, điện châm cứu ở chân và bàn chân có thể, nếu được thực hiện đúng cách, có tác dụng kháng viêm và giảm triệu chứng đau. Và có lẽ tăng tốc độ phục hồi vết thương vì sự kích hoạt của các con đường catecholaminergic này cũng có thể tăng tốc độ phục hồi vết thương. Tôi muốn nghỉ một chút và công nhận một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có gì thừa. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê, và kali ở mức độ đúng, nhưng không có đường. Cung cấp đủ nước là rất quan trọng cho chức năng tối ưu của não và cơ thể. Ngay cả một mức độ mất nước nhẹ có thể làm giảm khả năng nhận thức và hiệu suất vật lý. Cũng quan trọng là bạn cần đủ điện giải. Các điện giải, natri, magiê, và kali là rất cần thiết cho sự hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh của bạn. Uống Element hoà tan trong nước giúp bạn dễ dàng đảm bảo rằng bạn nhận đủ nước và đủ điện giải. Để đảm bảo rằng tôi nhận đủ lượng điện giải, tôi hoà tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi vừa thức dậy vào buổi sáng, và tôi uống nó hầu như ngay lập tức vào buổi sáng. Tôi cũng sẽ uống Element hoà tan trong nước trong bất kỳ loại bài tập thể chất nào mà tôi thực hiện, đặc biệt vào những ngày nóng bức khi tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cùng với các điện giải. Element có nhiều hương vị ngon tuyệt. Tôi thích hương vị quả mâm xôi, tôi thích hương vị chanh. Hiện tại, Element có một loại hương vị chanh giới hạn thật sự rất ngon. Tôi ghét phải nói rằng tôi thích một hương vị hơn tất cả những hương vị khác, nhưng hương vị chanh này thật sự là một trong những cái mà tôi yêu thích chỉ sau quả mâm xôi hoặc dưa hấu.
Một lần nữa, tôi không thể chọn chỉ một hương vị, tôi yêu tất cả chúng. Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập vào drinkelement.com slash Huberman, được viết là drinkelement.com slash Huberman, để nhận một gói mẫu miễn phí. Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi 8Sleep. 8Sleep sản xuất những chiếc đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo có một giấc ngủ ngon là đảm bảo rằng nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn là phù hợp. Điều này là bởi vì để có thể giấc ngủ sâu và giữ được giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ. Và để tỉnh dậy cảm thấy được tiếp thêm sức sống và năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng một đến ba độ. 8Sleep tự động điều chỉnh nhiệt độ của giường bạn suốt đêm theo nhu cầu đặc biệt của bạn. 8Sleep vừa mới ra mắt mẫu mới nhất của họ, Pod5, và Pod5 có một số tính năng mới quan trọng. Một trong những tính năng mới này được gọi là Autopilot. Autopilot là một động cơ AI có khả năng học theo mẫu giấc ngủ của bạn để điều chỉnh nhiệt độ môi trường ngủ của bạn theo các giai đoạn giấc ngủ khác nhau. Nó cũng nâng đầu của bạn nếu bạn đang ngáy, và thực hiện các điều chỉnh khác để tối ưu hóa giấc ngủ của bạn. Loa trên Pod5 cũng có một loa tích hợp đồng bộ với ứng dụng 8Sleep và có thể phát âm thanh để hỗ trợ thư giãn và phục hồi. Danh mục âm thanh bao gồm một số kịch bản nghỉ sâu không ngủ (NSDR), mà tôi đã làm việc cùng 8Sleep để ghi âm. Nếu bạn muốn thử 8Sleep, hãy truy cập 8sleep.com slash Huberman để nhận ưu đãi lên đến $350 cho Pod5 mới. 8Sleep gửi hàng đến nhiều quốc gia trên toàn thế giới, bao gồm Mexico và UAE. Một lần nữa, đó là 8sleep.com slash Huberman để tiết kiệm lên đến $350. Giờ hãy nói về một hiện tượng đã kiến thức và khiến con người trở nên bối rối trong hàng ngàn năm qua, đó là người có tóc đỏ. Bạn có thể đã nghe rằng những người có tóc đỏ có ngưỡng đau cao hơn so với những người khác, và thực sự, điều đó là đúng. Hiện nay có một nghiên cứu đã xem xét điều này theo cơ chế. Có một gen gọi là gen MC1R, và gen MC1R này mã hóa cho một số protein khác nhau. Một số protein đó, dĩ nhiên, liên quan đến việc sản xuất melanin. Đó là lý do tại sao những người có tóc đỏ thường, không phải luôn luôn, nhưng thường có làn da rất sáng, đôi khi có tàn nhang, không phải luôn luôn, và dĩ nhiên, có tóc đỏ. Gen này, gen MC1R này, liên quan đến một con đường mà tôi đã đề cập trong podcast này trước đó trong tập về cơn đói và việc ăn uống, và đó là POMC. POMC là viết tắt của pro-opio-melanocortin, và POMC được cắt ra, chia thành các hormone khác nhau, bao gồm một hormone tăng cường cảm nhận đau. Đó là hormone kích thích tế bào sắc tố, và một hormone khác ngăn chặn đau, beta-endorphin. Endorphin được sản xuất nội sinh, có nghĩa là được tạo ra trong cơ thể của chúng ta, chính là opioid. Chúng thực sự làm cho chúng ta cảm thấy tê liệt để đối phó với một số loại đau. Không phải là hoàn toàn tê liệt, nhưng chúng làm giảm hoặc tê đi cảm nhận đau của chúng ta. Tất cả chúng ta đều có beta-endorphin, tất cả chúng ta đều có POMC, v.v., nhưng những người có tóc đỏ sản xuất nhiều endorphin nội sinh hơn. Điều này, dĩ nhiên, không có nghĩa là những người có tóc đỏ có thể chịu đựng nhiều đau hơn và do đó, nên phải chịu đựng nhiều đau hơn. Tất cả chỉ có nghĩa là ngưỡng đau của họ trung bình, không phải tất cả trong số họ, nhưng trung bình, cao hơn so với những người khác. Và tôi nên đề cập, vì tôi đã nhắc đến việc ngâm trong băng, rằng, tất nhiên, ngưỡng đau là điều có thể được xây dựng lên, nhưng có vẻ như những kiểu suy nghĩ nhất định có thể giúp chúng ta giảm bớt phản ứng đau, và điều này không nên là một điều đáng ngạc nhiên. Một số hình thức suy nghĩ được liên kết với việc giải phóng một số neuromodulator đặc biệt, đặc biệt là dopamine. Và dopamine, có thể có vẻ như, là một thứ mà nằm bên dưới mọi thứ, nhưng không phải. Dopamine là một phân tử có liên quan đến sự mới mẻ, kỳ vọng, động lực và phần thưởng. Chúng ta đã nói về điều này vào đầu tập. Cách mà dopamine có thể điều chỉnh cảm nhận đau không phải là điều bí ẩn. Nó thực sự thông qua việc kích hoạt các tế bào thần kinh ở thân não, những tế bào gắn kết với các vùng trên cơ thể của chúng ta để triển khai những thứ như tế bào miễn dịch. Ví dụ, chúng ta có các tế bào thần kinh trong thân não của chúng ta có thể được điều chỉnh bởi sự giải phóng dopamine, và những tế bào thần kinh này ở thân não kiểm soát việc giải phóng tế bào miễn dịch từ các mô như lách hoặc các cơ quan như lách. Và những tế bào miễn dịch đó có thể đi chiến đấu với nhiễm trùng. Chúng ta đã nghe trước đây rằng khi chúng ta hạnh phúc, chúng ta có khả năng chống lại nhiễm trùng tốt hơn, đối phó với cơn đau, và xử lý mọi thứ. Nó thực sự làm cho chúng ta trở nên kiên cường hơn vì dopamine ảnh hưởng đến các mạch não nhất định và nói một cách rất sinh học thần kinh, một cách sinh hóa, cho các tế bào và mạch đó rằng điều kiện đang tốt. Và điều này thực sự cho phép có nhiều sức bền hơn. Vậy trong dài hạn, hãy nói về niềm vui. Với tất cả các tế bào và mô và cơ chế liên quan đến cơn đau, bạn có thể nghĩ rằng toàn bộ hệ thống chạm của chúng ta được thiết kế để cho phép chúng ta phát hiện cơn đau và tránh thiệt hại mô. Mặc dù một phần lớn trong số đó được dành cho việc đó, một phần lớn trong số đó cũng được dành cho cái gọi là niềm vui. Và điều này không nên bất ngờ. Niềm vui phục vụ một vai trò thích ứng, và vai trò thích ứng đó liên quan đến thực tế rằng mỗi loài có một mục tiêu chính, đó là tạo ra nhiều thế hệ cho chính nó. Quá trình tạo ra nhiều thế hệ cho chính nó, sinh sản tình dục, có liên quan chặt chẽ đến cảm giác và nhận thức về niềm vui. Và không có gì ngạc nhiên khi không chỉ mật độ cao nhất của các thụ thể cảm giác nằm trong và xung quanh bộ phận sinh dục, mà quá trình sinh sản còn gợi lên những cảm giác, phân tử và nhận thức liên quan đến niềm vui.
Và đồng tiền của khoái cảm tồn tại trong nhiều hệ thống hóa học khác nhau, nhưng các hệ thống chính là hệ thống dopamine, liên quan đến sự mong đợi khoái cảm và công việc cần thiết để có khả năng trải nghiệm khoái cảm đó, và hệ thống serotonin, liên quan chặt chẽ hơn đến trải nghiệm khoái cảm ngay lập tức. Từ dopamine và serotonin phát sinh các hormone và phân tử khác, như oxytocin, liên quan đến việc xây dựng gắn bó giữa các cặp. Oxytocin có liên quan chặt chẽ hơn tới hệ thống serotonin ở cấp độ hóa sinh và mạch máu, có nghĩa là những khu vực của não bộ và cơ thể sản xuất nhiều serotonin thường chứa các nơron cũng sản xuất và sử dụng oxytocin. Những hóa chất này cùng nhau tạo ra cảm giác ấm áp, hạnh phúc và an toàn. Phân tử dopamine thường liên quan nhiều hơn đến các hormone như testosterone và các phân tử khác tham gia vào sự theo đuổi và nỗ lực hơn nữa để có được nhiều hơn bất cứ điều gì có thể gây ra sự tiết dopamine nhiều hơn. Vì vậy, nếu mức serotonin và dopamine quá thấp, sẽ gần như không thể trải nghiệm khoái cảm. Điều đó gọi là vô hứng. Đây cũng được mô tả là trầm cảm, mặc dù không nhất thiết là trầm cảm lâu dài. Vì vậy, một số loại thuốc như thuốc chống trầm cảm, như Welbutrin, hay Pryorone, như được gọi phổ biến, hoặc những loại SSRI, chất ức chế tái hấp thu serotonin có chọn lọc, như Prozac, Zoloft và những loại tương tự sẽ tăng cường dopamine và serotonin một cách tương ứng. Chúng không tăng cường các đỉnh trong những phân tử đó, cái mà chúng ta gọi là sự tiết cấp tính của những phân tử đó. Những gì chúng đang làm là nâng cao mức độ tổng thể của những phân tử đó. Chúng nâng cao nền tảng hoặc thủy triều, nếu bạn muốn. Hãy nghĩ về nó như tâm trạng của bạn hoặc khoái cảm của bạn giống như một chiếc thuyền. Nếu nó nằm trên bờ và không thể ra biển trừ khi thủy triều đủ cao, thì đó chính là cách nghĩ về những mức độ tonic của dopamine và serotonin. Bây giờ, hầu hết chúng ta, may mắn thay, không gặp vấn đề về mức độ hay mức độ tonic cơ bản của việc tiết dopamine và serotonin. Não bộ và cơ thể sử dụng các đồng tiền này cho những trải nghiệm khác nhau. Vì vậy, đúng, nếu mức độ dopamine và serotonin của bạn, hoặc tôi nên nói, nếu mức độ dopamine và hoặc serotonin của bạn quá thấp, sẽ rất khó để đạt được khoái cảm, để trải nghiệm khoái cảm thể chất hoặc cảm xúc dưới bất kỳ hình thức nào. Đó là lý do tại sao những phương pháp điều trị mà tôi đã mô tả cách đây một phút có thể phù hợp với bạn. Rõ ràng, chúng tôi không thể xác định liệu chúng có phù hợp với bạn hay không. Đây cũng là lý do chúng có tác dụng phụ. Nếu bạn tăng cường nhân tạo những phân tử liên quan đến khoái cảm này, thường thì bạn sẽ cảm thấy thiếu động lực để tìm kiếm những thứ như thực phẩm. Con người không có nhiều mối quan tâm đến thức ăn vì tại sao họ lại cần nếu mức serotonin của họ đã cao? Một lần nữa, có rất nhiều sự khác biệt cá nhân. Tôi không muốn nói rằng những loại thuốc chống trầm cảm này luôn xấu. Đôi khi chúng đã cứu sống rất nhiều người. Đôi khi người ta gặp tác dụng phụ khiến chúng không phải là lựa chọn đúng đắn. Vì vậy, nó phải được xác định cho từng cá nhân. Chỉ một chút, vì nó liên quan đến cuộc trò chuyện mà chúng ta đã có, bạn có thể muốn cẩn trọng với bất kỳ trải nghiệm nào, bất kỳ trải nghiệm nào, bất kể nó đến từ đâu, hóa học, thể chất, cảm xúc, hay một sự kết hợp nào đó. Bạn có thể muốn cẩn trọng khi để dopamine của bạn quá cao. Và rõ ràng bạn muốn cẩn trọng khi nó quá thấp vì cách mà các mạch này điều chỉnh. Cơ bản là, mỗi khi hệ thống khoái cảm bị kích hoạt mạnh mẽ, một sự kiện tuyệt vời không thể tưởng tượng nổi, bạn không thể hạnh phúc hơn nữa. Có một sự kích hoạt đối xứng của hệ thống đau đớn. Và điều này có thể trông như một lời nguyền ác độc của sinh học, nhưng không phải vậy. Đây thực sự là một cách để bảo vệ toàn bộ hệ thống phần thưởng và động lực mà tôi đã nói đến ở đầu tập. Nó có thể nghe có vẻ tuyệt vời khi chỉ cần tiêu thụ các chất hoặc tham gia vào các hành vi mà chỉ có dopamine, dopamine, dopamine, và liên tục được thúc đẩy. Và điều gì xảy ra là khi bạn có một sự gia tăng lớn về dopamine, bạn cũng sẽ nhận được một sự gia tăng lớn trong các mạch liên quan đến cảm giác thất vọng của chúng ta và việc điều chỉnh lại sự cân bằng. Và với việc tiếp xúc lặp đi lặp lại với các mức độ dopamine cao, không phải những sự kiện xảy ra tự nhiên, tuyệt vời, mà là những đỉnh hóa học cao do kích thích dopamine, các đỉnh ấy bắt đầu giảm đi theo thời gian và phản ứng trước cùng một trải nghiệm đáng lẽ ra tuyệt vời. Chúng tôi bắt đầu cái mà chúng tôi gọi là habituate hay attenuate, và tuy nhiên cảm giác đau tăng lên. Và điều này có chức năng bảo vệ trong việc giữ cho chúng ta an toàn, dù bạn có tin hay không. Nhưng những gì tôi vừa mô tả thực sự là cơ sở của hầu hết, nếu không muốn nói là tất cả các hình thức nghiện, một vấn đề mà chúng ta sẽ đi sâu vào trong một tập sau. Vì vậy, hôm nay chúng ta đã nói về các con đường trong da, não và các nơi khác trong cơ thể điều khiển cảm giác khoái cảm và đau đớn của chúng ta. Chúng ta đã mô tả một số công cụ khác nhau từ các loại thực phẩm bổ sung khác nhau đến điện châm và các công cụ khác mà một người có thể sử dụng để điều chỉnh cảm giác khoái cảm hoặc đau đớn. Và tất nhiên, khi nghĩ về khoái cảm, chúng ta cần suy nghĩ về hệ thống dopamine và hệ thống serotonin và một số hệ thống hóa học liên quan. Tôi nhận ra rằng podcast ngày hôm nay có nhiều chi tiết khoa học. Tôi không mong mọi người có thể hiểu tất cả các chi tiết này ngay lập tức. Điều mà thực sự quan trọng hơn là hiểu các nguyên tắc chung về cách mà những thứ như khoái cảm và đau đớn hoạt động, cách chúng tương tác và các tế bào, hệ thống khác nhau trong não và cơ thể cho phép chúng xảy ra và điều chỉnh hoặc thay đổi khả năng xảy ra của chúng. Và tất nhiên, trải nghiệm chủ quan của bạn về khoái cảm hoặc đau đớn.
Vì vậy, tôi hy vọng rằng điều này mang lại cho bạn nhiều niềm vui hơn là nỗi đau. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, tôi cảm ơn bạn đã dành thời gian và sự chú ý của mình, cũng như cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
Chào mừng đến với Huberman Lab Essentials, nơi chúng ta xem lại các tập trước để tìm kiếm những công cụ khoa học có tính ứng dụng cao nhất dành cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford. Podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi nhằm mang thông tin không mất phí cho người tiêu dùng về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học đến với công chúng. Hôm nay, chúng ta sẽ nói về và tập trung vào việc học kỹ năng. Chúng ta sẽ tập trung vào cách học kỹ năng nhanh chóng hơn, đặc biệt là các kỹ năng vận động. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc cải thiện hiệu suất của mình, dù đó là khi khiêu vũ, yoga hay thậm chí là những hoạt động lặp đi lặp lại như chạy hoặc bơi lội, tập podcast này là dành cho bạn. Chúng ta sẽ đi sâu vào khoa học của việc học kỹ năng, và chúng ta sẽ nói về những giao thức rất cụ thể mà khoa học chỉ ra và đã xác thực cho phép bạn học nhanh hơn, ghi nhớ những gì đã học và có thể phát triển kỹ năng nhanh hơn so với bình thường.
Vậy hãy nói về việc tiếp thu kỹ năng mới. Những kỹ năng này có thể là cách thực hiện cú swing trong golf hoặc tennis, hoặc bạn đang ném bóng tự do, hoặc bạn đang học khiêu vũ, hay học một nhạc cụ. Tôi sẽ chủ yếu tập trung vào hiệu suất thể thao. Cơ bản có hai loại kỹ năng: mở và đóng. Kỹ năng mở là những kỹ năng mà bạn thực hiện một hành động vận động nào đó, rồi bạn chờ đợi và nhận phản hồi ngay lập tức xem liệu hành động đó có được thực hiện đúng hay không. Ví dụ tốt là ném phi tiêu vào bảng phi tiêu, vì khi bạn ném phi tiêu, bạn nhận được phản hồi về việc liệu bạn có trúng tâm hay không, đó là kỹ năng mở. Kỹ năng đóng sẽ là những gì liên tục hơn, ví dụ bạn là một vận động viên chạy bộ và bạn bắt đầu thực hiện một số bài tập tốc độ và sprints, trong lúc chạy, bạn có thể cảm giác được liệu bạn có chạy đúng cách hay không hoặc thậm chí có thể có một huấn luyện viên, và họ đang điều chỉnh bước đi của bạn. Điều này là kỹ năng đóng, vì khi bạn chạy, bạn có thể điều chỉnh hành vi của mình, khoảng cách của các bước đi, tốc độ hoặc tư thế. Bạn đang nhận phản hồi theo từng khoảnh khắc.
Về cơ bản có ba thành phần của bất kỳ kỹ năng nào liên quan đến chuyển động, đó là cảm giác, thực tế cảm nhận những gì bạn đang làm và những gì đang xảy ra xung quanh bạn. Tiếp theo là các chuyển động thực tế, và cuối cùng là điều được gọi là cảm nhận vị trí cơ thể (proprioception), và cảm nhận vị trí cơ thể thường được bàn đến như một loại giác quan thứ sáu của việc biết cơ thể bạn đang ở đâu so với cơ thể. Bây giờ, việc học kỹ năng còn nhiều khía cạnh khác nữa, nhưng đây là những khía cạnh chính mà chúng ta sẽ tập trung vào. Vậy mỗi khi chúng ta học một cái gì đó, chúng ta phải quyết định, đó là kỹ năng mở hay kỹ năng đóng? Câu hỏi thứ hai nên là, tôi nên tập trung chú ý vào điều gì? Chú ý âm thanh, chú ý thị giác, hay cảm nhận vị trí cơ thể? Tôi nên tập trung vào việc các chi của tôi ở vị trí nào so với cơ thể, hay tôi nên tập trung vào kết quả?
Được rồi, đây là một sự phân biệt quan trọng. Bạn có thể quyết định học cách thực hiện cú swing trong golf hoặc nhảy tango và quyết định rằng bạn sẽ tập trung vào chuyển động của đối tác hoặc vị trí của chân bạn, hoặc có thể bạn sẽ cảm nhận vị trí và tư thế của cơ thể mình, điều này thì liên quan nhiều tới cảm nhận vị trí cơ thể. Được không? Vì vậy, bạn phải phân bổ chú ý của mình, và tôi sẽ chỉ cho bạn cách phân bổ chú ý tốt nhất để học nhanh hơn. Đây là những quyết định mà bạn phải đưa ra.
Vì vậy, chúng ta có thể đơn giản hóa mọi thứ bây giờ. Tôi đã cung cấp cho bạn rất nhiều thông tin, nhưng chúng ta có thể đơn giản hóa. Cơ bản, kỹ năng mở hay kỹ năng đóng, đó là một câu hỏi, và tôi sẽ tập trung vào điều gì? Sau đó, hệ thần kinh của bạn sẽ lo phần còn lại. Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một đồ uống điện giải có đầy đủ những gì bạn cần và không có gì bạn không cần. Điều đó có nghĩa là các điện giải như natri, magiê và kali, với tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường. Chúng ta đều biết rằng việc hydrat hóa đúng cách là rất quan trọng cho chức năng não bộ và cơ thể tối ưu. Thực tế, ngay cả một mức độ thiếu nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất của bạn một cách đáng kể. Điều quan trọng là bạn không chỉ được hydrat hóa mà còn cần có đủ lượng điện giải với tỷ lệ phù hợp. Uống một gói Element hòa tan trong nước giúp bạn rất dễ dàng đảm bảo rằng bạn nhận đủ lượng hydrat và điện giải. Để đảm bảo rằng tôi nhận được lượng đủ cả hai, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng, và tôi uống ngay điều đó đầu tiên vào buổi sáng. Tôi cũng sẽ uống một gói Element hòa tan trong nước trong bất kỳ hoạt động thể chất nào tôi đang thực hiện, đặc biệt vào những ngày nóng khi tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước và điện giải. Có rất nhiều hương vị tuyệt vời của Element. Tôi thích vị dưa hấu. Tôi thích vị mâm xôi. Tôi thích vị chanh. Nói chung, tôi thích tất cả chúng. Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể vào drinkelement.com/số Huberman để nhận một gói mẫu Element với việc mua bất kỳ mix đồ uống Element nào. Một lần nữa, đó là drinkelement, được đánh vần là L-M-N-T. Vì vậy, hãy truy cập drinkelement.com/số Huberman để yêu cầu một gói mẫu miễn phí. Vậy bây giờ tôi muốn nói về những kỳ vọng thực tế. Ở một nơi nào đó ở Hollywood, có lẽ ai đó đã ghi nhận rằng việc tiếp thu kỹ năng ngay lập tức là có thể, rằng bạn có thể uống một viên thuốc nào đó và đột nhiên bạn sẽ có một kỹ năng. Tôi rất thích xem phim, nhưng điều đó đơn giản là không tồn tại. Sau đó, văn học tự giúp đã tạo ra một quy tắc khác gọi là quy tắc 10.000 giờ. Và thật ra, điều đó cũng không thực sự phù hợp với tài liệu, ít nhất là tài liệu khoa học.
Tôi thích điều này vì nó ngụ ý rằng việc học cần thời gian, nhưng quy tắc 10.000 giờ lại bỏ qua một điều quan trọng, đó là không phải chỉ là số giờ. Mà là số lần lặp lại. Tất nhiên, có một mối quan hệ giữa thời gian và số lần lặp lại, nhưng có một số thí nghiệm đẹp chỉ ra rằng bằng cách điều chỉnh những gì bạn tập trung vào khi cố gắng học một kỹ năng mới, bạn có thể điều chỉnh số lần lặp lại mà bạn thực hiện. Bạn điều chỉnh động lực học tập của mình, và bạn có thể tăng tốc độ học tập một cách đáng kể.
Một số bạn có thể nhận ra điều này qua cái tên trên internet, mà không phải là một thuật ngữ khoa học, đó là hiệu ứng Super Mario. Hiệu ứng Super Mario liên quan đến trò chơi Super Mario Brothers, nhưng bạn sẽ thấy lý do tại sao vào cuối. Nhưng về cơ bản, những gì họ đã làm là họ có 50.000 người tham gia, một số lượng rất lớn. Học một chương trình, về cơ bản là lấy các từ từ một chương trình máy tính hoặc các lệnh cho một chương trình máy tính được nhóm lại ở một cột bên phải. Và những lệnh đó thực chất là những thứ như, bạn biết đấy, đi về phía trước. Và nếu đó là một khúc cua bên phải trong mê cung, thì hãy quẹo phải và tiếp tục cho đến khi bạn đến điểm lựa chọn, v.v. Vì vậy, đó là một loạt hướng dẫn, nhưng công việc của các đối tượng trong những thí nghiệm này là sắp xếp những hướng dẫn đó theo một cách cụ thể cho phép một con con trỏ nhỏ di chuyển thành công qua mê cung. Điều này yêu cầu một chút kỹ năng. Bạn phải biết những lệnh nào nên đưa ra theo thứ tự nào. Và họ đã làm cho điều đó rất dễ dàng. Bạn có thể chỉ cần tập hợp chúng trong một danh sách bên phải.
Bây giờ, có hai nhóm và một nửa số người tham gia, nếu họ nhập lệnh sai, nghĩa là họ nhập một lệnh và con con trỏ sẽ di chuyển. Và đó là lệnh sai cho con con trỏ nhỏ di chuyển qua mê cung. Họ thấy một tín hiệu nhảy lên trên màn hình của mình nói rằng, điều này không hoạt động. Xin hãy thử lại. Các người tham gia sẽ tổ chức lại các hướng dẫn và sau đó con con trỏ nhỏ sẽ tiếp tục. Và nếu họ nhập sai một lần nữa, nó sẽ nói điều này không hoạt động. Xin hãy thử lại. Nửa còn lại của các đối tượng, nếu họ sai lầm, thì được cho biết, bạn vừa mất năm điểm. Xin hãy tiếp tục. Vì vậy, đó là sự khác biệt duy nhất trong phản hồi mà họ nhận được.
Bây giờ, tôi phải thú nhận, tôi đã dự đoán dựa trên kiến thức của mình về hệ thống dopamine và sự phụ thuộc vào phần thưởng, rằng mọi người sẽ nỗ lực nhiều hơn để ngăn chặn việc mất mát thứ gì đó hơn là để giành được thứ gì đó. Và hóa ra điều đó hoàn toàn không xảy ra. Nếu họ nhìn vào tỷ lệ thành công của các đối tượng, những gì họ phát hiện là các đối tượng được thông báo rằng điều đó không hoạt động, xin hãy thử lại, có tỷ lệ thành công là 68%. 68% trong số họ đã thành công trong việc lập trình con trỏ này di chuyển qua mê cung. Trong khi những người được cho biết bạn đã mất năm điểm có tỷ lệ thành công là 52%, đây là một sự khác biệt đáng kể.
Nhưng nguồn gốc của thành công hoặc sự thiếu thành công thực sự rất thú vị. Những người tham gia được thông báo rằng điều đó không hoạt động, xin hãy thử lại, đã cố gắng nhiều lần hơn trong mỗi đơn vị thời gian. Nói cách khác, họ đã thực hiện nhiều nỗ lực lập trình cái này để cho phép con trỏ này di chuyển qua mê cung. Trong khi những người được cho biết bạn đã mất năm điểm đã bỏ cuộc sớm hơn hoặc bỏ cuộc hoàn toàn. Đối với tôi, điều này rất bất ngờ. Nó đã vi phạm nhiều điều mà tôi đã nghe trong nền văn hóa phổ biến hoặc tài liệu tự lực rằng mọi người sẽ nỗ lực nhiều hơn để tránh mất thứ gì đó hơn là để giành được thứ gì đó. Nhưng điều đó lại phù hợp tốt với một loạt thí nghiệm khác mà tôi quen thuộc từ tài liệu thần kinh học.
Vì vậy, thí nghiệm mà tôi muốn nói với bạn có tên là thử nghiệm ống. Đây là thí nghiệm. Bạn lấy hai con chuột, bạn đặt chúng vào một ống. Và chuột và chuột không thích chia sẻ cùng một ống. Vì vậy, những gì chúng sẽ làm là chúng sẽ bắt đầu đẩy nhau qua lại, qua lại. Chẳng bao lâu, một trong những con chuột hoặc chuột sẽ đẩy con kia ra ngoài. Bây giờ, bạn lấy người chiến thắng, bạn đưa cho nó một đối thủ mới. Và những gì bạn thấy là con chuột hoặc chuột đã thắng trước đó có xác suất cao hơn nhiều so với khả năng thắng lần thứ hai. Nói cách khác, thắng trước đó dẫn đến thắng lần nữa. Ba năm trước, có một bài báo được công bố đã nghiên cứu khu vực não liên quan đến điều này. Hóa ra đó là một khu vực cụ thể của vỏ não trước trán, cho những ai muốn biết. Và họ đã thực hiện một thí nghiệm đơn giản mà trong đó, các nhà thí nghiệm tăng hoặc giảm hoạt động của khu vực não này trong vỏ não trước trán. Một tiểu vùng nhỏ của vỏ não trước trán. Và những gì họ phát hiện là nếu họ kích thích khu vực não này, một con chuột hoặc chuột, bất kể nó đã thắng hay thua trước đó, trở thành người thắng mỗi lần.
Vậy khu vực não thần kỳ này là gì? Nó đang làm gì? Chà, lý do tôi đề cập đến điều này hôm nay và lý do tôi đưa ra điều này ngay sau hiệu ứng Super Mario là kích thích khu vực não này có một tác động rất đơn giản và rất quan trọng, đó là dẫn đến nhiều bước đi hơn, nhiều lần lặp lại hơn, nhiều nỗ lực hơn, nhưng không phải theo nghĩa sức mạnh và ý chí thuần túy. Vì vậy, hiệu ứng Super Mario, thí nghiệm trực tuyến này, và thử nghiệm ống, đã được thực hiện bởi nhiều phòng thí nghiệm và lặp lại nhiều lần, chỉ ra một quy tắc đơn giản nhưng rất quan trọng, đó không phải là quy tắc 10.000 giờ hay phiên bản cây đũa thần của Hollywood về việc học. Mà là giải thích sinh học thần kinh cho việc học một kỹ năng là bạn muốn thực hiện càng nhiều lần lặp lại trong mỗi đơn vị thời gian càng tốt, ít nhất là khi bạn đang cố gắng học một kỹ năng. Những người chiến thắng luôn tạo ra nhiều lần lặp lại hơn trong mỗi đơn vị thời gian. Đó chỉ là việc lặp lại hiệu suất, lặp lại hiệu suất, ngay cả khi có sai sót. Và điều đó chỉ ra điều gì đó vô cùng quan trọng, đó là số lần lặp lại rất quan trọng, nhưng việc thực hiện các lần lặp lại sai cũng rất quan trọng. Thực tế, điều đó có thể là yếu tố quan trọng nhất.
Hãy cùng nói về những sai lầm và lý do tại sao chúng giúp giải quyết vấn đề bạn nên tập trung vào điều gì. Bởi như tôi đã nói trước đó, nếu bạn muốn học một điều gì đó, bạn cần phải biết liệu đó là một vòng lặp mở hay vòng lặp khép kín, và bạn cần biết điều gì cần phải tập trung, nơi nào để đặt sự nhận thức của bạn. Điều đó có vẻ là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng những sai lầm sẽ chỉ cho bạn chính xác điều gì nên được chú ý. Lý do là những sai lầm thực sự kích hoạt hệ thần kinh của bạn vào hai điều. Thứ nhất là sửa chữa sai lầm. Thứ hai là nó mở ra cánh cửa hoặc cửa sổ cho khả năng tạo hình nơ-ron (neuroplasticity). Những sai lầm cho hệ thần kinh của bạn biết rằng có điều gì đó cần thay đổi. Vì vậy, nếu bạn đang thực hiện một nhiệm vụ hoặc một kỹ năng, như bạn đang học nhảy múa và bạn giẫm lên chân người khác hoặc bạn gặp khó khăn hoặc bạn không làm đúng, những sai lầm đó đang mở ra khả năng cho tính dẻo dai. Vì vậy, nếu bạn bỏ cuộc vào thời điểm đó, bạn đã đưa ra quyết định hoàn toàn sai lầm. Nếu không có sai lầm, não bộ sẽ không có khả năng thay đổi bản thân. Những sai lầm thực sự kích hoạt các mạng lưới vỏ não trước (frontal cortex), cái mà chúng ta gọi là quá trình từ trên xuống (top-down processing), cùng với những chất điều hòa thần kinh, như dopamine, acetylcholine và epinephrine, cho phép khả năng tạo hình nơ-ron. Vì vậy, những sai lầm này báo hiệu cho não rằng có điều gì đó không đúng và mở ra khả năng cho tính dẻo dai. Điều này đôi khi được gọi là hiệu ứng định hình (framing effect). Nó xác định điều gì là quan trọng. Điều này không phải là về động lực để học. Đây là về cách bạn thực sự học. Vì vậy, chìa khóa là hãy chỉ định một khoảng thời gian nhất định mà bạn sẽ thực hiện các lần lặp lại. Làm việc trong khoảng thời gian đó và cố gắng thực hiện càng nhiều lần lặp lại càng tốt mà bạn có thể làm một cách an toàn. Đó sẽ là cách tốt nhất để tiếp cận việc học trong hầu hết các buổi học. Tôi sẽ nói về những điều khác mà một người có thể làm, nhưng việc mắc sai lầm là rất quan trọng. Và đây không phải là một bài phát biểu truyền cảm hứng. Tôi không nói rằng, ôi, hãy mắc sai lầm. Sai lầm là tốt cho bạn. Bạn phải thất bại để chiến thắng. Không, bạn phải thất bại để mở ra khả năng cho tính dẻo dai, nhưng bạn phải thất bại nhiều lần trong cùng một buổi học. Và những thất bại đó sẽ thu hút sự chú ý của bạn vào những sự kiện cảm giác phù hợp. Tôi muốn tạm dừng một chút và công nhận nhà tài trợ của chúng ta, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất và probiotic, cũng bao gồm prebiotics và adaptogens. Là một người đã tham gia vào nghiên cứu khoa học gần ba thập kỷ và trong lĩnh vực sức khỏe và thể dục cũng lâu như vậy, tôi luôn tìm kiếm những công cụ tốt nhất để cải thiện sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất của mình. Tôi đã phát hiện AG1 từ lâu, vào năm 2012, trước khi tôi có podcast hoặc thậm chí biết podcast là gì, và tôi đã uống mỗi ngày kể từ đó. Tôi thấy rằng AG1 cải thiện tất cả các khía cạnh của sức khỏe của tôi. Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi tôi uống nó. AG1 sử dụng các thành phần chất lượng cao nhất trong sự kết hợp chính xác, và họ liên tục cải thiện công thức của mình mà không tăng chi phí. Khi nào tôi được hỏi nếu tôi chỉ có thể uống một loại thực phẩm bổ sung, thì đó sẽ là gì? Tôi luôn nói là AG1. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể vào trang drinkag1.com slash Huberman để nhận ưu đãi đặc biệt. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí cùng với một năm cung cấp vitamin D3 K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com slash Huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó. Khoa học chỉ ra rằng có một chuỗi riêng biệt của các buổi học sẽ cho phép bạn học nhanh hơn và giữ lại kỹ năng học tập. Và điều này liên quan đến việc thực hiện chính xác như tôi vừa mô tả, đó là thực hiện càng nhiều lần lặp lại càng tốt trong buổi học, chú ý đến những sai lầm mà bạn đã mắc phải, và sau đó là những phần thưởng sẽ được tạo ra. Một lần nữa, đây là những phần thưởng hóa học thần kinh từ việc thực hiện thành công một chuyển động. Và sau buổi học, bạn cần làm một điều gì đó rất cụ thể, đó là không làm gì cả. Đúng vậy. Sau một buổi học kỹ năng, có một sự phát lại của chuỗi động cơ mà bạn đã thực hiện đúng cách. Để tôi nói rõ về điều này, sau khi tôi kết thúc buổi tập, nếu tôi không làm gì, nếu tôi chỉ ngồi đó và nhắm mắt trong năm đến mười phút, thậm chí chỉ một phút, não bắt đầu phát lại chuỗi động cơ theo cách có vẻ quan trọng cho việc hợp nhất nhanh hơn chuỗi động cơ của mẫu và cho việc học tập nhanh chóng hơn. Vì vậy, bạn có một buổi học cơ bản và sau đó là một khoảng thời gian sau đó mà não có thể tập dượt những gì nó vừa làm ở đầu việc học bất kỳ kỹ năng nào. Và khi chúng ta tiến từ không chắc chắn sang thành thạo, đến mức thuần thục, chúng ta muốn giảm thiểu sự không chắc chắn. Và đó thực sự là những gì hệ thần kinh đang làm. Nó đang cố gắng loại bỏ những sai lầm và tập trung vào những quỹ đạo đúng. Nếu bạn thực hiện nhiều lần lặp lại và sau đó bạn sử dụng một khoảng thời gian ngay sau đó, chúng ta không thực sự có tên cho thời gian “không hoạt động” sau khi học này cho não bộ. Não không hề nhàn rỗi chút nào. Nó thực sự đang lập trình tất cả những điều này theo cách ngược lại, cho phép việc học sâu hơn và nhanh hơn. Nhưng nếu chúng ta lấp đầy khoảng thời gian đó bằng những điều khác, nếu chúng ta tập trung vào điện thoại của mình hoặc chúng ta tập trung vào việc học một điều gì đó khác, nếu chúng ta tập trung vào hiệu suất của mình, điều đó sẽ không phục vụ cho chúng ta tốt. Ít nhất nó sẽ không phục vụ cho việc học kỹ năng tốt. Vì vậy, xin hãy, nếu bạn quan tâm đến việc học kỹ năng nhanh hơn, hãy thử đưa vào những buổi học này. Chúng có thể rất mạnh mẽ. Nhưng một khi bạn đã quen với một điều gì đó và bạn thực hiện nó tốt thỉnh thoảng, bạn đang đạt được nó tốt hơn thỉnh thoảng, thì bạn có thể bắt đầu định hướng sự chú ý của mình một cách rất có chủ đích. Và vì vậy, chúng ta nghe nhiều về việc phân đoạn, về việc chia nhỏ mọi thứ thành các phần tử của chúng. Nhưng một trong những thách thức lớn nhất cho việc học kỹ năng là biết nơi nào để đặt sự chú ý của bạn. Vì vậy, để quay lại, chúng ta đang xây dựng một giao thức xuyên suốt tập này.
Các buổi đầu tiên, có thể là buổi đầu tiên hoặc có thể là 10 buổi đầu tiên, nhưng trong những buổi học ban đầu đó, điều quan trọng là phải mắc nhiều lỗi, để cho quá trình thưởng thúc đẩy tính dẻo dai. Hãy để cho những lỗi đó mở ra tính dẻo dai. Và sau đó, sau các buổi học, hãy để cho não nghỉ ngơi, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn. Và tất nhiên, hãy tối đa hóa giấc ngủ.
Khi bạn bắt đầu tích hợp nhiều buổi học hơn, bạn bắt đầu thu được một số kỹ năng. Học cách tận dụng và tập trung sự chú ý của bạn vào những đặc điểm cụ thể của chuyển động, độc lập với những phần thưởng và phản hồi, đúng không? Vì vậy, phần thưởng không còn là việc bạn có đánh trúng mục tiêu đúng cách hay không, mà chỉ đơn giản là chuyển động motor, tập trung, ví dụ, vào hành động của cánh tay khi ném phi tiêu, điều này sẽ nhúng sâu vào tính dẻo dai và mô hình chuyển động. Đó là điều đã được chứng minh bởi tài liệu khoa học.
Vì vậy, chúng ta đang phân tích quá trình học thành những phần tử cấu thành của nó. Khi chúng ta trở nên thành thạo hơn, có nghĩa là khi chúng ta mắc ít lỗi hơn trong mỗi buổi học trong một khoảng thời gian nhất định, đó là lúc sự chú ý có thể bắt đầu chuyển từ một đặc điểm, chẳng hạn như trình tự động cơ, sang một đặc điểm khác, có thể là tư thế của một người. Và một thành phần trình tự khác trong trình tự đó, sẽ là kết quả mà một người đạt được từ thử nghiệm này sang thử nghiệm khác.
Một số bạn có thể đang tự hỏi về tốc độ chuyển động. Có một số dữ liệu, có nghĩa là một số tài liệu tốt cho thấy rằng các chuyển động cực chậm, thực hiện một động tác, về cơ bản là trong chuyển động chậm, có thể có lợi cho việc nâng cao tỷ lệ học kỹ năng. Tuy nhiên, ít nhất từ góc độ của tôi về tài liệu, có vẻ như các chuyển động cực chậm nên được thực hiện sau khi đã đạt được một mức độ thành thạo nhất định trong chuyển động cụ thể đó.
Bây giờ, đó không phải là cách tôi đã nghĩ về nó. Tôi đã nghĩ rằng, ồ, bạn biết đấy, nếu bạn đang học cách thực hiện một cú đá hoặc cú đấm đúng cách trong võ thuật hoặc gì đó, thì các chuyển động cực chậm ngay từ đầu sẽ là cách mà một người có thể, bạn biết đấy, học tốt nhất cách thực hiện một động tác. Và sau đó bạn chỉ cần tăng dần tốc độ. Và hóa ra điều đó không đúng. Và tôi có lẽ nên biết điều đó. Và bạn cũng nên biết rằng khi bạn thực hiện các chuyển động cực chậm, hai điều không có sẵn cho bạn. Một là phản hồi cảm giác proprioceptive không chính xác vì chuyển động nhanh của các chi rất khác so với chuyển động chậm của các chi. Do đó, bạn không có cơ hội để xây dựng phản hồi proprioceptive. Nhưng lý do khác mà điều đó không hiệu quả là vì nó quá chính xác. Bạn không tạo ra lỗi.
Và dữ liệu mà tôi đã tìm thấy cho thấy rằng các chuyển động rất chậm có thể có lợi nếu một người đã thành thạo trong một thực hành nào đó. Khi nào bạn nên bắt đầu giới thiệu học chậm? Đúng là khi bạn đạt được tỷ lệ thành công khoảng 25 hoặc 30%, đó là lúc mà các chuyển động siêu chậm có thể bắt đầu có lợi. Nhưng nếu bạn vẫn đang thực hiện các động tác với tỷ lệ 5 hoặc 10% đúng và phần còn lại là lỗi, thì các chuyển động siêu chậm có lẽ sẽ không mang lại lợi ích nhiều cho bạn.
Ngoài ra, các chuyển động siêu chậm không thực sự áp dụng được cho nhiều thứ. Ví dụ, bạn có thể tưởng tượng ném một phi tiêu, trong chuyển động siêu chậm, nhưng nếu bạn thực sự cố gắng ném một phi tiêu thật, thì phi tiêu sẽ chỉ rơi xuống sàn nhà, rõ ràng. Một số bạn đã có một mức độ thành thạo nhất định, kỹ năng trong một thực hành nhất định, thể thao, hoặc nhạc cụ. Và nếu bạn đang ở mức độ trung cấp hoặc cao cấp trong một lĩnh vực nào đó, có một thực hành mà bạn có thể tìm thấy dữ liệu thú vị trong tài liệu, đó là liên quan đến việc sử dụng nhạc metronome.
Vì vậy, bạn sẽ nhận ra rằng điều này liên quan đến việc tạo ra các lần lặp lại. Bạn có thể sử dụng một metronome để thiết lập nhịp điệu của các lần lặp lại của bạn. Và nếu bạn làm điều đó, các vận động viên thấy rằng họ có thể thực hiện nhiều lần lặp lại hơn, họ có thể tạo ra nhiều số lượng đầu ra hơn, bạn có thể tăng tốc độ. Có rất nhiều điều thú vị được thực hiện với nhạc metronome âm thanh. Thực sự có một số thí nghiệm kỳ lạ ở đó. Bạn biết đấy, có một giải vô địch thế giới về xếp chén. Có một cô gái mà tôi thấy có thể lấy tất cả những chiếc chén này trải ra trên bàn và cơ bản là xếp chúng thành một hình chóp hoàn hảo. Và với ít lần xếp lại nhất, tất cả bọn trẻ điên cuồng. Đây là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới và thực sự, tôi sẽ không theo đuổi, trừ khi cuộc sống của tôi phụ thuộc vào điều đó vì lý do nào đó. Nhưng điều đó thực sự ấn tượng. Và nếu bạn nhìn vào trình tự, vì những video này đã được ghi lại, bạn có thể tìm thấy trên YouTube.
Điều bạn sẽ thấy là những người xếp chén chuyên nghiệp này, tất cả đều liên quan đến việc loại bỏ lỗi. Nhưng ngay cả ở đó, việc nhạc metronome và các tín hiệu âm thanh thực sự có thể giúp họ lấy chén nhanh hơn so với cách mà họ sẽ làm bình thường và để học cách thực hiện điều đó. Bây giờ, điều thú vị về điều này và thật tuyệt là sự chú ý của bạn giờ đây được tập trung vào âm thanh, vào nhạc metronome, không nhất thiết là những gì bạn đang làm về mặt chuyển động motor. Vì vậy, thực sự, bạn cần một chút thành thạo. Một lần nữa, điều này dành cho những người ở mức trung cấp hoặc cao cấp, trung cấp hoặc cao cấp. Nhưng những gì bạn đang thực hiện thực chất là bạn đang tạo ra một áp lực bên ngoài, một điều kiện, để bạn lại tạo ra nhiều lỗi hơn.
Vì vậy, tất cả đều liên quan đến những lỗi mà bạn gặp phải. Và nếu bạn tập trung sự chú ý của mình vào điều kiện bên ngoài này, metronome đang kêu gọi và nói, bây giờ, đi, bây giờ, đi, bây giờ, đi. Không chỉ bạn có thể tăng số lượng lần lặp lại, số lượng lỗi và thành công, mà vì lý do nào đó, và chúng tôi không biết lý do tại sao, nhịp điệu đều đặn của âm thanh metronome và thực tế rằng bạn đang gắn kết các chuyển động của mình với một lực bên ngoài nào đó, với một áp lực hoặc tín hiệu bên ngoài nào đó, dường như làm gia tăng tính dẻo dai và những thay đổi và việc tiếp thu kỹ năng vượt xa những gì sẽ có nếu bạn chỉ thực hiện cùng số lần lặp lại mà không có áp lực bên ngoài.
Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt của văn bản bạn đã cung cấp:
Và trong khi có rất nhiều lựa chọn khác nhau về đồ uống yerba mate, món yêu thích cá nhân của tôi chính là Matina. Nó được làm từ nguyên liệu chất lượng cao nhất, mang lại cho nó một hương vị rất phong phú, nhưng cũng rất tinh khiết. Không có vị chát sau đó. Thực ra, với việc Matina có hương vị tuyệt vời như thế nào và cam kết của họ về chất lượng, tôi đã quyết định trở thành một cổ đông trong công ty vào năm ngoái. Cụ thể, tôi rất thích hương vị của nước lạnh ủ yerba mate không đường trong lon Matina, mà tôi đã trực tiếp tham gia phát triển. Giờ đây, tôi uống ít nhất ba lon loại đó mỗi ngày. Tôi cũng rất thích lá trà yerba mate rời Matina, mà tôi uống mỗi sáng từ bình. Tôi cho nước nóng vào và nhâm nhi, đồng thời sẽ có thêm vài lon cold brew trong suốt buổi sáng và đầu buổi chiều. Tôi thấy điều đó mang lại cho tôi năng lượng tuyệt vời suốt cả ngày và tôi có thể ngủ ngon vào ban đêm. Không có vấn đề gì cả.
Nếu bạn muốn thử Matina, bạn có thể truy cập drinkmatina.com slash Huberman. Hiện tại, Matina đang tặng một túi trà yerba mate rời một pound miễn phí và giao hàng miễn phí với đơn hàng hai thùng nước ủ yerba mate của họ. Một lần nữa, đó là drinkmatina.com slash Huberman để nhận một túi trà yerba mate rời miễn phí và giao hàng miễn phí.
Hãy nói về hình dung và diễn tập tâm lý. Tôi đã được hỏi nhiều về vấn đề này và tôi nghĩ rằng nó liên quan đến ý tưởng Hollywood kiểu ma trận rằng chúng ta có thể chỉ cần được cài đặt với một kỹ năng. Nhưng câu hỏi mà chúng ta sẽ giải quyết hôm nay là, liệu nó có hữu ích không? Liệu nó có giúp bạn học nhanh hơn không? Và thực sự, câu trả lời dường như là có, nó có thể. Tuy nhiên, bất chấp những gì bạn đã nghe, nó không tốt như vậy. Nó không phải là một sự thay thế hoàn toàn cho hiệu suất thể chất thực tế. Được rồi, vì vậy tôi sẽ nói cho rõ ràng về điều này. Tôi thường nghe rằng chỉ cần tưởng tượng việc co bóp một cơ bắp có thể dẫn đến những thành tựu tương tự như thực tế co bóp cơ bắp đó. Chỉ tưởng tượng một kỹ năng có thể dẫn đến sự tăng cường hiệu suất tương tự như thực hiện kỹ năng đó. Và điều đó hoàn toàn không đúng. Tuy nhiên, nó có thể bổ sung hoặc hỗ trợ cho việc đào tạo thể chất và học kỹ năng theo những cách khá mạnh mẽ. Diễn tập tâm lý, thường là nhắm mắt lại, và nghĩ về một chuỗi chuyển động cụ thể và hình dung nó trong cái mà người ta gọi là “mắt tâm linh” tạo ra sự kích hoạt của các nơron vận động trên, gần như tương tự, nếu không muốn nói là giống như, chuyển động thực tế. Và điều đó rất hợp lý vì các nơron vận động trên là về lệnh cho chuyển động. Chúng không phải là những cái thực hiện chuyển động. Được rồi? Nhớ rằng, các nơron vận động trên là những cái tạo ra lệnh cho chuyển động, không phải chuyển động thực tế. Những cái tạo ra chuyển động thực tế là các nơron vận động dưới và các bộ máy tạo mẫu trung ương. Vì vậy, điểm mấu chốt là, nếu bạn muốn sử dụng đào tạo hình dung, thật tuyệt, nhưng hãy quên đi ý tưởng rằng đào tạo hình dung cũng tốt như hành vi thực tế. Bạn thường nghe điều này. Mọi người nói, bạn có biết rằng nếu bạn tưởng tượng một trải nghiệm cho não của bạn và cho cơ thể của bạn, thì đó hoàn toàn giống như trải nghiệm thực tế không? Tuyệt đối không. Đó không phải là cách mà hệ thần kinh hoạt động. Tôi xin lỗi. Tôi không có ý định làm ai thất vọng, nhưng những gì bạn đang nghĩ thực chất là dựa trên những huyền thoại. Sự thật là não, khi thực hiện chuyển động, đang tạo ra phản hồi cảm giác vị trí. Và phản hồi cảm giác vị trí này liên quan rất quan trọng đến việc tạo ra cảm giác về trải nghiệm và trong những thứ như học tập. Tôi không nói điều này vì tôi không thích ý tưởng rằng hình dung không thể hiệu quả. Thực tế là hình dung có hiệu quả, nhưng không hiệu quả bằng. Nó không tạo ra cùng một môi trường, cùng một môi trường hóa học, cùng một môi trường như tham gia vật lý vào hành vi, kỹ năng, đào tạo sức kháng, v.v. Nhiều bạn có thể đang hỏi, tôi có thể dùng gì để tăng tốc học kỹ năng? Vâng, các điều kiện sẽ thay đổi, nhưng động lực là chìa khóa. Bạn phải tham gia vào buổi đào tạo với đủ động lực để tập trung sự chú ý của bạn và thực hiện nhiều lần lặp lại trong chuỗi đào tạo. Đó chỉ là một yêu cầu cần thiết, đúng không? Không có viên thuốc nào cho phép bạn thực hiện ít lần lặp lại hơn và rút ra nhiều học tập hơn từ ít lần lặp lại. Thực tế, đó là một câu hỏi về những điều kiện mà bạn có thể tạo ra cho bản thân để có thể tạo ra nhiều lần lặp lại hơn trong một đơn vị thời gian. Tôi nghĩ rằng đó là cách đúng để suy nghĩ về nó. Những điều kiện nào bạn có thể tạo ra cho bản thân trong tâm trí và cơ thể để có thể tập trung? Có một vài hợp chất mà tôi nghĩ rằng đáng được đề cập vì khả năng cải thiện hiệu suất thể chất thực tế, việc thực hiện thực sự một số loại chuyển động. Và một số trong số này cũng đã được chứng minh là cải thiện chức năng nhận thức, đặc biệt ở những người cao tuổi. Vì vậy, tôi sẽ thiếu sót nếu không ít nhất đề cập đến chúng. Hôm nay, tôi chỉ đề cập đến một cái thôi. Thực tế, cái mà đặc biệt thú vị và có nhiều dữ liệu là alpha GPC. Và tôi sẽ cố gắng phát âm xem alpha GPC thực sự là gì. Đó là alpha glycerophosphocholine, đúng không? Alpha GPC, alpha glycerophosphocholine. Nhìn xem, nếu tôi cứ lặp lại nhiều lần, alpha glycerophosphocholine. Có đấy, tôi đã mắc lỗi. Được rồi, vì vậy điểm mấu chốt là alpha GPC, ít nhất là ở Mỹ, được bán không cần đơn thuốc, thường được uống với liều khoảng 300 đến 600 miligam. Đó là một liều duy nhất hoặc đã được chứng minh là có một số tác dụng mà có thể có lợi cho một số bạn. Một tác dụng là tăng cường sản lượng công suất. Vì vậy, nếu bạn tham gia vào điều gì đó như tập luyện sức kháng hoặc chạy nước rút hoặc điều gì đó mà bạn cần tạo ra nhiều sức mạnh, thì lý thuyết là alpha GPC có thể có lợi cho bạn. Một nghiên cứu ghi nhận tăng 14% trong sản lượng công suất.
Dịch đoạn văn sau sang tiếng Việt:
Đó là một con số khá đáng kể, bạn biết đấy, 14% nếu bạn nghĩ về điều đó, nhưng không phải là một sự gia tăng gấp đôi hay điều gì tương tự. Như bạn thấy đấy, những thứ như alpha GPC, đặc biệt là khi kết hợp với lượng caffeine thấp, có thể có những tác động này trong việc cải thiện công suất đầu ra, cải thiện sự giải phóng hormone tăng trưởng, cải thiện quá trình oxy hóa chất béo. Tất cả những điều này về lý thuyết có thể hỗ trợ việc học kỹ năng, nhưng những gì chúng thực sự làm là điều chỉnh nền tảng mà bạn sẽ thực hiện rất nhiều, rất nhiều lần lặp lại. Được rồi. Điều tương tự có thể nói về caffeine. Nếu điều đó là động lực khiến bạn đứng dậy khỏi ghế và thực sự thực hiện việc tập luyện thể chất, thì đó là điều có thể cải thiện hoặc tăng cường tốc độ học kỹ năng và cách bạn giữ những kỹ năng đó. Bây giờ, trong một tập trước, tôi đã nói về, và đó là tập về epinephrine, về adrenaline, tôi đã nói về việc đối với việc học tập tinh thần, việc tăng cường epinephrine, nâng cao mức độ epinephrine, mức độ adrenaline sau khi học tập tinh thần là hợp lý. Đối với việc học vật lý, có vẻ như lại ngược lại, rằng nếu bạn, nếu caffeine có trong thực hành của bạn, hoặc nếu bạn quyết định thử alpha GPC, thì bạn nên dùng trước khi tập luyện, sử dụng nó, hiệu ứng của nó nên kéo dài vào trong quá trình tập luyện, có lẽ là xuyên suốt. Nhiều câu hỏi mà tôi nhận được là về cách mà các giao thức khác nhau và những điều tôi mô tả bắt đầu va chạm với nhau. Giả sử, ví dụ, bạn đi ngủ lúc 10:30 và bạn sẽ thực hiện đào tạo kỹ năng lúc 9:30, thì việc uống nhiều caffeine vào lúc đó sẽ không phải là một ý tưởng hay vì nó sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn. Vậy nên tôi không ở đây để thiết kế một lịch trình hoàn hảo cho bạn vì tình huống của mọi người đều khác nhau. Những điều cần tối ưu hóa là số lần lặp lại, thất bại, nhiều lần lặp lại hơn, nhiều thất bại hơn tại thời điểm bắt đầu đào tạo, có một khoảng thời gian nghỉ ngơi có thể là dành riêng cho giấc ngủ, hoặc đơn giản là để cho não bộ tạm nghỉ trong khoảng 5 đến 10 phút. Điều này có nghĩa là không tập trung vào bất cứ điều gì, không lướt mạng xã hội, không gửi email, lý tưởng là không thậm chí nói chuyện với ai đó, chỉ nằm xuống hoặc ngồi yên lặng với mắt nhắm, để cho những chuỗi động tác đó phát lại, sử dụng các công cụ như nhạc metronome, nơi bạn điều khiển sự chú ý của mình tới một tín hiệu bên ngoài nào đó, một kích thích, trong trường hợp này là một kích thích thính giác, rất có thể, và cố gắng tạo ra nhiều lần lặp lại hơn trong một khoảng thời gian. Vì vậy, bây giờ bạn đã được trang bị rất nhiều thông tin về cách tạo ra chuyển động, và tôi thích nghĩ rằng bạn cũng đã được trang bị rất nhiều thông tin về cách thiết kế các giao thức tối ưu hóa cho bản thân bạn, hoặc nếu bạn là một huấn luyện viên, cho các học viên của bạn, nhằm tối ưu hóa việc học các kỹ năng khác nhau. Và tôi nên nói rằng đối với những bạn có ít thời gian hoặc thời gian hạn chế, 10 phút làm việc với số lần lặp lại tối đa, tập trung tối đa, công việc học kỹ năng sẽ rất có lợi. Thực sự là về mật độ tập luyện trong một phiên. Vì vậy, tôi nghĩ bạn nên hướng tới việc, bạn biết đấy, làm việc để đạt được mật độ lặp lại và thất bại tối đa hoặc gần tối đa miễn là những thất bại đó bạn có thể thực hiện một cách an toàn để tăng tốc việc học kỹ năng và đừng để những hạn chế tùy ý, hoặc trong trường hợp này là hạn chế siêu nhịp làm bạn ngưng trệ trong việc tham gia vào việc thực hành đó. Nói cách khác, hãy hoàn thành công việc, hoàn thành càng nhiều công việc càng tốt trong một khoảng thời gian. Và căn cứ vào khoa học, dựa trên những điều tôi đã thấy, dựa trên những điều tôi hiện đang tham gia trong các cộng đồng khác nhau, bạn sẽ thấy kỹ năng của mình cải thiện rất nhiều ở nhiều giai đoạn khác nhau. Đôi khi có chút khởi đầu chập chờn, không phải lúc nào cũng là một sự cải thiện tuyến tính, nhưng bạn sẽ thấy sự cải thiện đáng kinh ngạc trong kỹ năng. Hôm nay, chúng ta đã nói tất cả về việc học kỹ năng. Tôi hy vọng bạn sẽ xem xét thông tin này. Bạn thậm chí có thể quyết định thử một số công cụ này. Nếu bạn làm vậy, hãy cho chúng tôi biết kết quả của bạn với chúng. Hãy cho chúng tôi phản hồi trong các bình luận. Và như thường lệ, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
Chào mừng bạn đến với Huberman Lab Essentials, nơi chúng ta xem xét lại các tập đã phát sóng trước đây để tìm kiếm những công cụ dựa trên khoa học mạnh mẽ và có thể áp dụng cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư sinh lý thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
Hôm nay, chúng ta sẽ nói về tính linh hoạt thần kinh, một đặc điểm tuyệt vời của hệ thần kinh cho phép nó thay đổi để phản ứng với trải nghiệm. Tính linh hoạt thần kinh có thể được coi là một trong những khía cạnh quan trọng nhất của sinh học của chúng ta. Nó mang lại hứa hẹn cho mỗi chúng ta để suy nghĩ khác đi, học những điều mới, quên đi những trải nghiệm đau thương và về cơ bản là thích nghi với bất kỳ điều gì mà cuộc sống mang lại cho chúng ta bằng cách trở nên tốt hơn.
Bây giờ hãy bắt đầu. Hầu hết mọi người đều quen thuộc với từ “tính linh hoạt thần kinh”, đó là khả năng của bộ não và hệ thần kinh tự thay đổi. Tất cả chúng ta đều sinh ra với một hệ thần kinh không chỉ có khả năng thay đổi mà còn được thiết kế để thay đổi. Khi chúng ta bước vào thế giới, hệ thần kinh của chúng ta đã sẵn sàng cho việc học. Bộ não và hệ thần kinh của một em bé được kết nối rất thô sơ. Các kết nối không chính xác, và chúng ta có thể thấy bằng chứng về điều đó trong thực tế là em bé thường giống như một con bọ nhỏ với các chi. Chúng không thể làm gì nhiều về mặt chuyển động phối hợp. Chắc chắn là chúng không thể nói, và chúng không thể thực hiện bất kỳ điều gì với độ chính xác.
Tôi muốn bạn tưởng tượng trong tâm trí rằng khi bạn được đưa vào thế giới này, bạn thực sự là một mạng lưới nhiều kết nối, nhưng lại rất kém trong việc thực hiện bất kỳ điều gì. Thông qua trải nghiệm của bạn, những gì bạn được cha mẹ hoặc người chăm sóc khác cho thấy, thông qua các tương tác xã hội, thông qua những suy nghĩ của bạn, qua các ngôn ngữ mà bạn học, qua những nơi bạn đã di chuyển hoặc không di chuyển, hệ thần kinh của bạn đã trở nên phù hợp với trải nghiệm độc đáo của bạn.
Điều này đúng với một số bộ phận của bộ não liên quan đến những gì chúng ta gọi là đại diện của thế giới bên ngoài. Rất nhiều bộ não của bạn được thiết kế để đại diện cho thế giới thị giác hoặc đại diện cho thế giới thính giác hoặc đại diện cho bộ sưu tập các mùi hương có thể có trong thế giới. Tuy nhiên, có những khía cạnh của hệ thần kinh của bạn được thiết kế không có tính linh hoạt. Chúng được kết nối sao cho tính linh hoạt hoặc sự thay đổi trong các mạch đó là rất ít khả năng xảy ra. Các mạch đó bao gồm những mạch điều khiển nhịp tim của bạn, những mạch điều khiển hơi thở của bạn, những mạch điều khiển tiêu hóa của bạn, và thật may mắn là các mạch đó được thiết lập như vậy vì bạn muốn những mạch này hoạt động cực kỳ đáng tin cậy.
Nhiều tính năng của hệ thần kinh như tiêu hóa, hô hấp và nhịp tim rất khó thay đổi. Mặt khác, một số khía cạnh của hệ thần kinh của chúng ta thực sự khá dễ thay đổi. Và một trong những món quà lớn của thời thơ ấu, tuổi thanh thiếu niên và tuổi trưởng thành trẻ là chúng ta có thể học qua trải nghiệm gần như thụ động. Chúng ta không cần phải tập trung quá mức để học những điều mới. Rồi sau tuổi 25, nếu chúng ta muốn thay đổi những kết nối đó, những đường cao tốc kết nối đó, chúng ta phải tham gia vào một số quy trình rất cụ thể. Và những quy trình đó, như chúng ta sắp tìm hiểu, là có rào cản, có nghĩa là bạn không thể chỉ quyết định thay đổi bộ não của mình. Bạn thực sự phải trải qua một loạt các bước để thay đổi trạng thái bên trong của mình theo những cách cho phép bạn thay đổi bộ não của mình.
Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, David. David làm ra một thanh protein không giống như bất kỳ sản phẩm nào khác. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và không có gram đường nào. Đúng vậy. 25 gram protein và 75% lượng calo đến từ protein. Những thanh này của David cũng rất ngon. Hương vị yêu thích của tôi là bột bánh quy socola. Nhưng tôi cũng thích thanh hương vị socola fudge và tôi cũng thích thanh hương vị bánh. Về cơ bản, tôi thích tất cả các hương vị. Chúng rất tuyệt vời.
Đối với tôi, tôi cố gắng ăn chủ yếu thực phẩm tự nhiên. Tuy nhiên, khi tôi vội vàng hoặc ở xa nhà hoặc chỉ đang tìm một món ăn nhẹ nhanh chóng vào buổi chiều, tôi thường thấy mình tìm kiếm một nguồn protein chất lượng cao. Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein với lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein của mình là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày. Và điều này cho phép tôi làm điều đó mà không cần tiêu thụ calo dư thừa. Thông thường, tôi ăn một thanh David vào đầu buổi chiều hoặc thậm chí giữa buổi chiều nếu tôi muốn cầu nối khoảng trống giữa bữa trưa và bữa tối. Tôi thích nó vì nó hơi ngọt, khiến nó giống như một món ăn nhẹ ngon miệng. Nhưng nó cũng cung cấp cho tôi 28 gram protein rất chất lượng chỉ với 150 calo. Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập vào davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman.
Nhiều người trong chúng ta đã bị quyến rũ bởi những câu chuyện trong các phương tiện truyền thông phổ biến về việc bổ sung các nơ-ron mới. Ý tưởng này, ôi, nếu bạn đi chạy bộ hoặc tập thể dục, bộ não của bạn thực sự tạo ra các nơ-ron mới. Chà, tôi sẽ đưa cho bạn tin xấu đó là sau tuổi dậy thì, bộ não và hệ thần kinh của con người thêm rất ít, nếu có, nơ-ron mới. Vì vậy, mặc dù chúng ta không thể thêm nơ-ron mới trong suốt cuộc đời của mình, ít nhất là không với số lượng lớn, nhưng rõ ràng là chúng ta có thể thay đổi hệ thần kinh của mình, rằng hệ thần kinh có thể thay đổi được. Nếu chúng ta tạo ra bộ hoàn cảnh hóa học đúng trong bộ não của chúng ta, và nếu chúng ta tạo ra các hoàn cảnh môi trường xung quanh mình đúng, hệ thần kinh của chúng ta sẽ chuyển sang chế độ mà trong đó thay đổi không chỉ có thể mà còn có khả năng xảy ra. Như tôi đã đề cập trước đó, dấu hiệu của hệ thần kinh trẻ em là sự thay đổi. Nó muốn thay đổi. Một trong những cách mà chúng ta có thể tất cả có được tính linh hoạt ở bất kỳ giai đoạn nào trong suốt vòng đời là thông qua những thiếu hụt và khuyết tật trong những gì chúng ta gọi là các công cụ cảm giác của mình, bao gồm mắt, tai, mũi và miệng.
Trong những cá nhân bị mù từ khi sinh, vỏ não thị giác, hay còn gọi là vỏ não chẩm, ở phía sau sẽ được thay thế bởi thính giác. Các neuron ở đó sẽ bắt đầu phản ứng với âm thanh cũng như cảm nhận bằng chữ nổi. Thực tế, có một sự cố đặc biệt bi thảm khi một người phụ nữ bị mù từ khi sinh, và nhờ vào các nghiên cứu hình ảnh não, chúng tôi biết rằng vỏ não thị giác của cô ấy không còn chức năng thị giác nữa. Nó chịu trách nhiệm cho việc đọc chữ nổi và cho việc nghe. Cô đã bị đột quỵ, điều này đã làm mất đi phần lớn chức năng của vỏ não thị giác của cô. Sau đó, cô đã bị mù, không thể đọc chữ nổi và cũng không thể nghe. Cô đã phục hồi một số khía cạnh của chức năng. Hầu hết mọi người không rơi vào tình huống bất hạnh như vậy. Và điều chúng tôi biết là, ví dụ, những người mù sử dụng vỏ não thị giác của họ cho việc đọc chữ nổi và cho việc nghe có độ nhạy thính giác và cảm giác bằng tay tốt hơn rất nhiều, có nghĩa là họ có thể cảm nhận mọi thứ bằng ngón tay và có thể cảm nhận mọi thứ bằng thính giác mà những người có tầm nhìn bình thường không thể làm được. Thực tế, bạn sẽ thấy tỷ lệ người có khả năng nghe đúng cao hơn nhiều trong những người bị mù. Điều này cho thấy rằng não bộ, và đặc biệt là khu vực mà chúng tôi gọi là vỏ não mới, phần ngoài cùng, thực sự được thiết kế để trở thành một bản đồ của trải nghiệm cá nhân của chúng ta. Vì vậy, những gì tôi gọi là các thí nghiệm của sự khuyết tật hoặc mất mát, nơi một người mù từ khi sinh hoặc điếc từ khi sinh hoặc có thể có sự phát triển chi kém, ví dụ như có một cụt thay vì một chi hoàn chỉnh với một bàn tay chức năng, não của họ sẽ đại diện cho kế hoạch cơ thể mà họ có, không phải một kế hoạch cơ thể khác. Nhưng điều đẹp đẽ của tình huống là tài sản trong sọ, đó là vỏ não mới, về bản chất nó là một bản đồ tùy chỉnh về trải nghiệm. Một vài năm trước, tôi tham gia một khóa học và một người phụ nữ đã tiếp cận tôi và nói, “Tôi không phải là người dạy khóa học. Tôi chỉ tham gia khóa học.” Cô ấy nói, “Tôi chỉ cần nói với bạn rằng mỗi khi bạn nói, điều đó thực sự khiến tôi căng thẳng.” Và tôi đáp, “Chà, tôi đã nghe điều này trước đây, nhưng bạn có muốn nói cụ thể hơn không?” Cô nói, “Vâng, giọng nói của bạn khiến tôi nhớ đến một ai đó mà tôi đã có một trải nghiệm tồi tệ.” Tôi nói, “Chà, được rồi, tôi không thể thay đổi giọng nói của mình, nhưng tôi thực sự đánh giá cao rằng bạn đã thừa nhận điều đó, và điều này cũng sẽ giúp giải thích tại sao bạn dường như co rút mỗi khi tôi nói, điều mà tôi không nhận ra cho đến lúc đó. Nhưng sau đó, tôi nhận thấy cô ấy có một phản ứng rất ngay lập tức và có phần sinh động đối với phần phát biểu của tôi. Nhưng dù sao đi nữa, trong suốt hai tuần của khóa học này, cô ấy thỉnh thoảng quay lại và nói, “Bạn biết không? Tôi nghĩ rằng chỉ bằng cách nói với bạn rằng giọng nói của bạn thật khó để tôi lắng nghe, điều đó đang trở nên dễ chịu hơn đối với tôi. Và đến cuối, chúng tôi thực sự đã trở thành bạn tốt và hiện tại chúng tôi vẫn giữ liên lạc.” Và điều này cho thấy rằng sự công nhận của một điều gì đó, dù đó có phải là một điều cảm xúc hay một mong muốn học điều gì đó khác, thực sự là bước đầu tiên trong khả năng thần kinh. Nếu tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế này và đi ra khỏi cửa, tôi không nghĩ về từng bước mà tôi đang đi, và đó là vì tôi đã học cách đi trong quá trình phát triển. Nhưng khi chúng ta quyết định rằng chúng ta sẽ thay đổi một số hành vi, một phản ứng hoặc một thông tin mới mà chúng ta muốn học cùng với điều mà chúng ta muốn đưa vào ý thức. Nhận thức đó là một điều hiện tượng vì nó thông báo cho não và phần còn lại của hệ thần kinh rằng khi chúng ta tham gia vào những hành động phản xạ đó tiếp theo, những hành động phản xạ đó không còn là định mệnh phải được thực hiện. Bây giờ, nếu điều này có vẻ hơi trừu tượng, chúng ta sẽ nói về các quy trình cụ thể để thực hiện điều này. Nhưng bước đầu tiên trong khả năng thần kinh là nhận ra rằng bạn muốn thay đổi một điều gì đó. Chúng ta phải biết chính xác điều gì mà chúng ta muốn thay đổi. Hoặc nếu chúng ta không biết chính xác điều gì mà chúng ta muốn thay đổi, ít nhất chúng ta cũng phải biết rằng chúng ta muốn thay đổi một điều gì đó về một trải nghiệm cụ thể nào đó. Bây giờ, có những quy trình cụ thể mà khoa học cho chúng ta biết chúng ta phải tuân theo nếu chúng ta muốn những thay đổi đó xảy ra. Điều này liên quan đến não trước, đặc biệt là vỏ não trước, báo hiệu cho phần còn lại của hệ thần kinh rằng một điều mà chúng ta sắp làm ở đây, cảm nhận, hoặc trải nghiệm là điều xứng đáng được chú ý. Vì vậy, chúng ta sẽ tạm dừng ở đó và sau đó tôi sẽ tiếp tục. Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng ta, AG1. Đến thời điểm này, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi có thể chỉ uống một loại thực phẩm chức năng, thì loại đó sẽ là AG1. Lý do cho điều đó là AG1 là sản phẩm bổ sung dinh dưỡng chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất có sẵn. Điều này có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn có probiotic, prebiotic, và adaptogen để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào bạn có trong chế độ ăn uống của mình và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống đòi hỏi. Đối với tôi, bất kể tôi ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất và chế biến tối thiểu, điều mà tôi làm cho phần lớn lượng thực phẩm của mình, rất khó để tôi có đủ trái cây và rau quả, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng, và adaptogen chỉ từ thực phẩm. Vì lý do đó, tôi đã uống AG1 hàng ngày kể từ năm 2012. Khi tôi làm như vậy, nó rõ ràng tăng cường năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi. Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều điều hơn nữa. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt của họ. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí cộng với một năm cung cấp vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó. Một trong những lời nói dối lớn nhất trong vũ trụ mà có vẻ khá nổi bật ngay bây giờ là mỗi trải nghiệm bạn có đều thay đổi não của bạn. Mọi người thích nói điều này. Họ thích nói, “Não của bạn sẽ khác sau bài giảng này. Não của bạn sẽ khác sau lớp học hôm nay so với hai ngày trước.” Điều đó hoàn toàn không đúng.
Hệ thần kinh không chỉ thay đổi vì bạn trải nghiệm điều gì đó trừ khi bạn là một đứa trẻ rất nhỏ. Hệ thần kinh thay đổi khi một số neurochemicals nhất định được giải phóng và cho phép những nơron nào đang hoạt động trong thời gian mà các chất hóa học đó đang lưu thông để tăng cường hoặc giảm bớt kết nối của các nơron đó. Khi người ta nói với bạn, “Ôi, vào cuối bài giảng hôm nay, vào cuối một điều gì đó, não của bạn sẽ hoàn toàn khác biệt,” điều đó đơn giản là không đúng. Nếu bạn trên 25 tuổi, não của bạn sẽ không thay đổi trừ khi có một sự thay đổi chọn lọc trong sự chú ý của bạn hoặc một sự thay đổi chọn lọc trong trải nghiệm của bạn mà nói với não rằng đã đến lúc phải thay đổi. Những thay đổi đó xảy ra thông qua việc tăng cường và giảm bớt các kết nối nhất định, nhưng điều quan trọng cần hiểu là nếu chúng ta muốn một điều gì đó thay đổi, chúng ta thực sự cần phải mang lại một lượng lớn sự chú ý cho bất cứ điều gì mà chúng ta muốn thay đổi. Điều này có liên quan rất nhiều đến tuyên bố mà tôi đã đưa ra trước đó về việc mọi thứ bắt đầu từ nhận thức. Giờ đây, tại sao sự chú ý đó lại quan trọng? Vào những năm 90, một sinh viên tốt nghiệp tên là Greg Reckons ở trong phòng thí nghiệm của một người tên là Mike Merseneck tại UCSF, và họ đã đặt ra để kiểm tra ý tưởng rằng nếu một người muốn thay đổi não của họ, họ cần phải làm như vậy từ sớm trong cuộc đời vì não của người lớn đơn giản không còn tính dẻo, không có sẵn cho những thay đổi này. Họ đã thực hiện một loạt các thí nghiệm cực kỳ đẹp. Đến giờ, tôi nghĩ chúng ta có thể nói rằng đã chứng minh rằng não người lớn có thể thay đổi nếu một số điều kiện nhất định được đáp ứng. Các thí nghiệm mà họ thực hiện rất khó khăn. Nó thật khó cho người thực hiện thí nghiệm và cũng rất khó cho chủ thể tham gia. Tôi chỉ mô tả một thí nghiệm. Giả sử bạn là một chủ thể trong một trong những thí nghiệm của họ. Bạn sẽ vào phòng thí nghiệm và ngồi xuống một cái bàn và họ sẽ ghi lại hoặc hình ảnh não của bạn và nhìn vào đại diện của các ngón tay của bạn, còn được gọi là các ngón. Sẽ có một trống quay, thực sự là một trống đá hoặc trống kim loại trước mặt bạn. Họ đã có những gò nhỏ. Một số gò này được đặt gần nhau, một số thì được đặt xa nhau. Họ sẽ thực hiện những thí nghiệm nơi họ mong đợi chủ thể của họ nhấn một cần gạt bất cứ khi nào, ví dụ, các gò này gần nhau hoặc xa nhau hơn và những sự khác biệt này rất tinh tế. Để làm điều này, bạn thực sự phải chú ý đến khoảng cách giữa các gò. Những người này không phải là những người đọc chữ nổi hay bất kỳ ai có kỹ năng làm những loại thí nghiệm này. Những gì họ phát hiện ra là khi mọi người càng chú ý nhiều hơn đến khoảng cách giữa những gò này, họ sẽ báo hiệu khi có sự thay đổi bằng cách nhấn một cần gạt. Khi họ làm điều đó, có những thay đổi rất nhanh chóng, tính dẻo trong việc đại diện cho các ngón tay. Nó có thể đi theo cả hai hướng. Bạn có thể làm cho mọi người rất giỏi trong việc phát hiện khoảng cách giữa các gò mà khoảng cách đang ngày càng nhỏ lại hoặc khoảng cách đang ngày càng lớn hơn. Mọi người có thể trở nên rất giỏi trong những nhiệm vụ mà thật khó tưởng tượng rằng chúng sẽ dịch chuyển sang thế giới thực đối với một người không đọc chữ nổi, nhưng điều đó cho chúng ta biết rằng những bản đồ cảm giác này rất có khả năng dẻo và những người tham gia đều là người lớn hoàn toàn. Điều đó chứng minh rằng não người lớn là rất dẻo và họ đã thực hiện một số thí nghiệm kiểm soát đẹp mắt có ý nghĩa quan trọng cho mọi người hiểu, đó là đôi khi họ sẽ đưa người tham gia vào và có họ chạm vào những gò này trên trống quay, nhưng họ sẽ yêu cầu người đó chú ý đến một tín hiệu thính giác. Mỗi khi có một âm thanh phát ra hoặc có một sự thay đổi trong âm điệu của âm thanh đó, họ sẽ phải báo hiệu điều đó. Vì vậy, người tham gia nghĩ rằng họ đang làm điều gì đó có liên quan đến cảm giác và thính giác, và tất cả những gì đó cho thấy rằng đó không chỉ là hành động chạm vào những gò này. Họ phải chú ý đến chính những gò. Nếu họ đang đặt sự chú ý của mình vào tín hiệu thính giác trên âm thanh, thì sẽ có tính dẻo trong phần thính giác của não, nhưng không có dẻo trong phần cảm giác của não. Điều này thực sự đi ngược lại với điều mà bạn thường nghe, đó là mọi trải nghiệm mà bạn có sẽ thay đổi cách mà não của bạn hoạt động. Hoàn toàn không đúng. Những trải nghiệm mà bạn chú ý rất cẩn thận là những gì mở ra tính dẻo và nó mở ra tính dẻo cho trải nghiệm cụ thể đó. Vậy câu hỏi là tại sao? Và Mersennec cùng các sinh viên tốt nghiệp và nghiên cứu sinh của mình đã tiếp tục giải quyết câu hỏi này về lý do tại sao, và hóa ra câu trả lời là một câu trả lời hóa học thần kinh rất đơn giản. Chất hóa học thần kinh đầu tiên là epinephrine, cũng gọi là adrenaline. Chúng ta gọi nó là adrenaline khi nó được giải phóng từ tuyến thượng thận phía trên thận của chúng ta. Đó là trong cơ thể. Chúng ta gọi epinephrine trong não, nhưng chúng là những chất hóa học giống hệt nhau. Epinephrine được giải phóng từ một khu vực trong thân não gọi là locus ceruleus. Epinephrine được giải phóng khi chúng ta chú ý và khi chúng ta tỉnh táo. Nhưng điều quan trọng nhất để có được tính dẻo là phải có epinephrine, tương đương với sự tỉnh táo, cùng với sự giải phóng của neuromodulator acetylcholine. Giờ đây, acetylcholine được giải phóng từ hai vị trí trong não. Một vị trí cũng nằm trong thân não và nó có tên gọi khác nhau ở các loài động vật khác nhau, nhưng ở con người, vị trí giàu nhất của các nơron acetylcholine hoặc các nơron tạo ra acetylcholine là hạch parabigeminal hoặc vùng parabrakeal. Tất cả những gì bạn cần biết là bạn có một khu vực trong thân não của mình và khu vực đó gửi dây thần kinh, những sợi trục này lên khu vực của não lọc đầu vào cảm giác. Vì vậy, chúng ta có một khu vực của não được gọi là thalamus và nó đang bị tấn công bởi đủ loại đầu vào cảm giác mọi lúc. Nhưng khi tôi chú ý đến một thứ gì đó, tôi tạo ra một chóp sự chú ý. Điều mà chúng ta gọi là tỷ lệ tín hiệu trên nhiễu tăng lên. Vì vậy, những ai có nền tảng kỹ thuật sẽ quen thuộc với tỷ lệ tín hiệu trên nhiễu.
Những ai không có nền tảng kỹ thuật, đừng lo lắng về điều đó. Tất cả những gì có nghĩa là một tiếng hò hét cụ thể trong đám đông sẽ nổi bật. Acetylcholine hoạt động như một nguồn sáng. Nhưng epinephrine để tăng cường sự tỉnh táo, acetylcholine làm nổi bật những thông tin đầu vào, chỉ riêng hai thứ đó thì không đủ để có được tính tính dẻo. Cần phải có thành phần thứ ba và thành phần thứ ba đó là acetylcholine được giải phóng từ một vùng của não trước gọi là nhân nền. Nếu bạn thật sự muốn tìm hiểu kỹ thuật, nó được gọi là nhân nền của mynert. Đối với bất kỳ ai trong số các bạn là bác sĩ mới vào nghề hoặc đang chuẩn bị vào trường y, bạn nên biết điều đó. Nếu bạn có acetylcholine được giải phóng từ thân não, acetylcholine từ nhân nền và epinephrine, bạn có thể thay đổi não của mình. Và điều này đã được chứng minh một và nhiều lần trong một loạt các tài liệu. Và bây giờ nó được coi là một nguyên tắc cơ bản về cách hệ thống thần kinh hoạt động. Nếu bạn có thể truy cập vào ba thứ này là epinephrine, acetylcholine từ hai nguồn này, không chỉ hệ thống thần kinh sẽ thay đổi, nó phải thay đổi. Nó chắc chắn sẽ thay đổi. Và đó là điều quan trọng nhất mà mọi người cần hiểu nếu họ muốn thay đổi não của mình. Bây giờ hãy cùng nói về cách chúng ta sẽ chuyển tất cả thông tin khoa học thành một số quy trình mà bạn thực sự có thể áp dụng vì tôi nghĩ đó là điều mà nhiều người trong số bạn quan tâm. Việc bạn làm với sức khỏe và chăm sóc y tế của mình là tùy thuộc vào bạn. Bạn có trách nhiệm với sức khỏe và sự hạnh phúc của chính mình. Vì vậy, tôi sẽ không nói cho bạn phải làm gì hay nên uống thứ gì. Tôi sẽ mô tả những gì tài liệu nói với chúng ta và gợi ý về các cách truy cập vào tính dẻo. Chúng ta biết chúng ta cần epinephrine. Điều đó có nghĩa là sự tỉnh táo. Hầu hết mọi người đạt được điều này thông qua một tách cà phê và một giấc ngủ ngon. Vậy nên tôi sẽ nói rằng bạn nên làm chủ lịch ngủ của mình và tìm ra bạn cần bao nhiêu giấc ngủ để đạt được sự tỉnh táo khi ngồi xuống học tập. Nhưng một khi điều đó đã được thiết lập, câu hỏi tiếp theo là làm thế nào để tôi truy cập vào sự tỉnh táo này? Thực ra có một số cách. Một số người sử dụng những kỹ thuật tâm lý rất tinh vi. Họ sẽ nói với mọi người rằng họ sẽ làm một điều gì đó và tạo ra một số trách nhiệm. Điều đó có thể rất tốt. Hoặc họ sẽ đăng một bức ảnh về bản thân mình trực tuyến và cam kết giảm một lượng cân nhất định hoặc điều gì đó tương tự. Họ có thể sử dụng các phương pháp dựa trên sự xấu hổ để có thể làm xấu hổ bản thân nếu không thực hiện đúng. Họ sẽ viết những tấm séc cho các tổ chức mà họ ghét và khẳng định rằng họ sẽ rút tiền nếu không thực sự thực hiện đúng. Hoặc họ có thể làm điều đó vì tình yêu. Họ sẽ quyết định rằng họ sẽ chạy một cuộc thi marathon hoặc học một ngôn ngữ hay điều gì đó vì một người mà họ yêu thương hoặc họ muốn dành cho một ai đó. Sự thật là từ góc độ của epinephrine và tăng cường sự tỉnh táo và sự kích thích, điều đó không quan trọng lắm. Epinephrine là một hóa chất và não của bạn không phân biệt giữa việc làm điều gì đó vì tình yêu hay lòng căm ghét, sự tức giận hay nỗi sợ. Nó thực sự không phân biệt. Tất cả những thứ đó đều thúc đẩy sự kích thích tự động và sự giải phóng epinephrine. Vì vậy, tôi nghĩ rằng đối với hầu hết mọi người, nếu bạn cảm thấy không có động lực để thực hiện những thay đổi này, yếu tố quan trọng là xác định không chỉ một mà có thể là một bộ các lý do, một số lý do về việc tại sao bạn muốn thực hiện sự thay đổi này. Và việc được kéo về một mục tiêu cụ thể mà bạn hào hứng có thể là một lý do. Cũng vậy, việc có động lực không muốn cảm thấy hoàn toàn sợ hãi, xấu hổ hoặc bị hạ thấp vì không hoàn thành một mục tiêu là một lý do khác. Hãy nghĩ ra hai hoặc ba lý do, có thể là dựa trên nỗi sợ, có thể là dựa trên tình yêu hoặc có thể là một vài lý do khác để đảm bảo sự tỉnh táo, năng lượng và sự chú ý cho nhiệm vụ. Và điều đó đưa chúng ta đến phần chú ý. Bây giờ, một điều là có một điện cực được cấy vào não của bạn và tăng lượng acetylcholine. Một điều khác là tồn tại trong thế giới thực bên ngoài phòng thí nghiệm và gặp khó khăn trong việc tập trung, gặp khó khăn trong việc đưa sự chú ý của bạn vào một vị trí cụ thể trong không gian cho một sự kiện cụ thể. Và hiện nay có rất nhiều cuộc thảo luận về việc smartphone và các thiết bị tạo ra một sort sự thiếu chú ý gần như ở mức lâm sàng cho nhiều người, bao gồm cả người lớn. Tôi nghĩ điều đó phần lớn là đúng. Nhưng điều đó có nghĩa là tất cả chúng ta đều có trách nhiệm học cách tạo ra độ sâu của sự tập trung. Có một số nguyên tắc neuroscience quan trọng để có được độ sâu của sự chú ý. Tôi muốn nói ngắn gọn về dược lý trước vì tôi luôn được hỏi về điều này. Mọi người nói, “Tôi có thể uống gì để tăng mức acetylcholine của mình?” Vâng, có những thứ bạn có thể uống. Acetylcholine được gọi là nicotine vì acetylcholine liên kết với thụ thể nicotin. Có hai loại thụ thể acetylcholine, muscarinic và nicotinic, nhưng thụ thể nicotinic liên quan đến sự chú ý và tỉnh táo. Tôi có những đồng nghiệp. Họ không phải là bạn bè kiểu “bro science” của tôi. Tôi có những người bạn đó nữa. Đây là một đồng nghiệp từng đoạt giải Nobel, người nhai Nicorette trong khi làm việc. Nhưng khi tôi hỏi anh ấy, “Tại sao bạn lại làm điều này?” Anh ấy nói, “Chà, nó tăng cường sự tỉnh táo và tập trung của tôi.” Giờ thì tôi đã thử nhai Nicorette. Nó khiến tôi rất lo âu. Tôi không thích nó vì tôi không thể tập trung tốt. Nó giống như nâng tôi lên quá cao trong mức độ kích thích tự động. Tôi có những người bạn nhai Nicorette cả ngày. Nếu bạn định đi theo con đường đó, bạn muốn rất cẩn thận về việc dựa vào chúng quá nhiều, vì bản chất của tính dẻo là tạo ra một khoảng thời gian chú ý và tập trung khác biệt với phần còn lại trong ngày của bạn. Vậy có một số cách nào để bạn có thể tăng cường acetylcholine? Làm thế nào để bạn tăng cường sự tập trung? Cách tốt nhất để cải thiện khả năng tập trung là sử dụng cơ chế tập trung mà bạn đã được sinh ra. Và nguyên tắc chính ở đây là sự tập trung tinh thần đi theo sự tập trung thị giác.
Chúng ta đều quen thuộc với thực tế rằng hệ thống thị giác của chúng ta có thể không rõ nét, mờ mịt hoặc nhảy múa, hoặc chúng ta có thể rất tập trung vào một vị trí duy nhất trong không gian. Điều thú vị và rất quan trọng để hiểu cách tiếp cận tính linh hoạt thần kinh là bạn có thể sử dụng sự tập trung thị giác của mình và tăng cường sự tập trung thị giác như một cách để nâng cao khả năng tập trung trí tuệ của mình một cách tổng thể hơn. Vì vậy, tôi sẽ giải thích cách làm điều đó.
Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một loại nước uống điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có những thứ bạn không cần. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magie và kali trong tỷ lệ chính xác nhưng không có đường. Chúng ta nên biết rằng việc giữ nước đúng cách là tối quan trọng cho chức năng não bộ và cơ thể tối ưu. Thực tế, ngay cả độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất của bạn đến mức đáng kể. Cũng quan trọng là bạn không chỉ được cấp nước mà còn phải nhận được đủ lượng điện giải trong tỷ lệ đúng. Uống một gói Element hòa tan trong nước giúp bạn dễ dàng đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ lượng nước và điện giải.
Để chắc chắn rằng tôi đang nhận đủ cả hai, tôi hòa một gói Element vào khoảng 16-32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng và tôi uống cái đó hầu như ngay lập tức. Tôi cũng sẽ uống một gói Element hòa tan trong nước khi làm bất kỳ loại bài tập thể chất nào, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cũng như điện giải. Có rất nhiều hương vị thơm ngon khác nhau của Element. Tôi thích vị dưa hấu, tôi thích vị mâm xôi, tôi thích vị cam chanh, cơ bản là tôi thích tất cả các loại.
Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu Element với việc mua bất kỳ loại đồ uống nào của Element. Một lần nữa, đó là drink element, viết là L-M-N-T, vì vậy là drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu miễn phí.
Tính linh hoạt bắt đầu từ sự tỉnh táo. Sự tỉnh táo có thể đến từ cảm giác yêu thương, cảm giác vui vẻ, cảm giác sợ hãi, không thành vấn đề. Có những cách dược lý để tiếp cận sự tỉnh táo. Cách phổ biến nhất là caffeine. Nhiều người hiện nay cũng đang sử dụng Adderall. Adderall sẽ không tăng cường sự tập trung, nó làm tăng sự tỉnh táo. Nó không tác động đến hệ thống acetylcholine. Hệ thống acetylcholine và sự tập trung mà nó mang lại có thể được tiếp cận, như tôi đã đề cập, thông qua dược lý, nhưng cũng thông qua những thực hành hành vi này. Những thực hành hành vi có căn cứ trong sự tập trung thị giác sẽ cho phép bạn phát triển độ sâu và độ bền của sự tập trung.
Hãy suy nghĩ về sự tập trung thị giác một chút. Khi chúng ta tập trung vào một điều gì đó bằng thị giác, chúng ta có hai lựa chọn. Chúng ta có thể nhìn vào một vùng không gian rất nhỏ với nhiều chi tiết và độ chính xác cao, hoặc chúng ta có thể mở rộng tầm nhìn và nhìn thấy những khu vực lớn của không gian thị giác với rất ít chi tiết. Đó là một sự đánh đổi. Chúng ta không thể nhìn mọi thứ với độ phân giải cao. Đây là lý do tại sao đồng tử của chúng ta liên quan đến fovea của mắt, nơi mà chúng ta có nhiều thụ thể nhất, mật độ thụ thể cao nhất để cảm nhận ánh sáng.
Tính linh hoạt thị giác của chúng ta tốt hơn nhiều ở trung tâm của trường nhìn hơn là ở ngoại vi. Khi chúng ta tập trung mắt, chúng ta thực hiện một số điều. Trước tiên, chúng ta có xu hướng làm điều đó ở trung tâm của trường nhìn, và hai mắt của chúng ta có xu hướng căn chỉnh theo một chuyển động mắt giống như của người trinh nữ về một điểm chung. Điều khác diễn ra là thấu kính của mắt chúng ta di chuyển để não bộ của chúng ta giờ đây không còn thấy toàn bộ thế giới thị giác nữa mà chỉ thấy một cái nón nhỏ của hình ảnh thị giác. Cái nón nhỏ này có độ sắc nét cao hơn, độ phân giải cao hơn so với nếu tôi nhìn vào mọi thứ.
Giờ đây, bạn có thể nói, tất nhiên, điều này là hoàn toàn hợp lý, nhưng đó là về sự chú ý thị giác, không phải sự chú ý tâm trí. Well, thực tế là sự tập trung trong não có liên quan đến hệ thống thị giác của chúng ta. Tôi sẽ nói về người mù trong một chút, nhưng giả sử rằng ai đó có thể nhìn thấy, chìa khóa là học cách tập trung tốt hơn về mặt thị giác nếu bạn muốn đạt được mức độ tập trung nhận thức hoặc trí tuệ cao hơn.
Khi chúng ta di chuyển mắt một chút về phía trong, có thể bạn có thể nhận thấy rằng nó giống như vậy, cơ bản là làm cho khoảng cách giữa hai đồng tử nhỏ hơn, hai điều xảy ra. Không chỉ chúng ta phát triển một cửa sổ thị giác nhỏ hơn vào thế giới, mà chúng ta còn kích hoạt một tập hợp neuron trong thân não của mình để kích thích sự giải phóng norepinephrine, epinephrine và acetylcholine. Norepinephrine khá giống với epinephrine. Nói cách khác, khi mắt chúng ta được thư giãn trong đầu, khi chúng ta chỉ đơn giản nhìn vào toàn bộ môi trường thị giác của mình, di chuyển đầu xung quanh, di chuyển qua không gian, chúng ta là một dòng quang học, mọi thứ di chuyển qua chúng ta, hoặc chúng ta ngồi yên, chúng ta nhìn rộng rãi vào không gian của mình, chúng ta thư giãn. Khi mắt chúng ta di chuyển một chút vào trong một mục tiêu thị giác cụ thể, thế giới thị giác của chúng ta thu hẹp lại, mức độ tập trung thị giác của chúng ta tăng lên, và chúng ta biết rằng điều này liên quan đến sự giải phóng acetylcholine và epinephrine tại các vị trí liên quan trong não cho tính linh hoạt.
Điều này có nghĩa là nếu bạn gặp khó khăn trong việc tập trung tâm trí để đọc hoặc nghe, bạn cần luyện tập và bạn có thể luyện tập, tập trung hệ thống thị giác của mình. Điều này hoạt động tốt nhất nếu bạn luyện tập việc tập trung hệ thống thị giác của mình ở khoảng cách chính xác từ công việc mà bạn dự định thực hiện để phục vụ cho tính linh hoạt. Điều này sẽ trông như thế nào trong thế giới thực? Giả sử tôi đang cố gắng tập trung vào một điều gì đó liên quan đến, tôi không biết, khoa học, tôi đang đọc một bài báo khoa học và tôi đang gặp khó khăn, không hấp thụ được.
Chỉ cần dành từ 60 đến 120 giây, tập trung sự chú ý thị giác của tôi vào một vùng nhỏ trên màn hình, có nghĩa là chỉ nhìn vào màn hình của tôi với không có gì trên đó, nhưng đưa mắt đến vị trí cụ thể đó không chỉ tăng cường độ sắc nét thị giác của tôi tại vị trí đó, mà còn mang lại sự gia tăng hoạt động ở một số vùng não khác liên quan đến việc thu thập thông tin từ vị trí này.
Nói một cách đơn giản, nếu bạn muốn cải thiện khả năng tập trung của mình, hãy thực hành sự tập trung thị giác. Bây giờ, bạn có thể đặt câu hỏi, vậy còn thí nghiệm mà mọi người cảm nhận này, bạn biết đấy, quay trống hoặc nghe tín hiệu âm thanh, điều đó chẳng liên quan gì đến thị giác cả.
Nếu bạn nhìn vào những người đang học những thứ gì đó bằng hệ thống thính giác của họ, họ thường nhắm mắt lại, và đó không phải là một sự trùng hợp. Nếu ai đó đang lắng nghe rất chăm chú, xin đừng bảo họ nhìn thẳng vào mắt bạn trong khi bạn yêu cầu họ lắng nghe bạn. Thật sự, đây là một trong những cách tệ nhất để khiến ai đó lắng nghe bạn.
Nếu bạn nói, giờ hãy lắng nghe tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi, hệ thống thị giác sẽ chiếm ưu thế và họ sẽ thấy miệng bạn chuyển động, nhưng họ sẽ nghe thấy những suy nghĩ của chính họ nhiều hơn. Họ sẽ nghe những gì bạn đang nói. Nhìn vào mắt là một trong những cách tốt nhất để tạo ra một vùng chú ý thính giác. Và đây là những gì những người khiếm thị hoặc không có thị giác thực hiện. Họ có khả năng tập trung sự chú ý của mình vào các vị trí cụ thể rất lớn. Đối với hầu hết mọi người, thị giác là cách chính để phát triển khả năng tập trung này trong các vùng chú ý này.
Vì vậy, bạn hoàn toàn phải tập trung vào điều mà bạn đang cố gắng học và bạn sẽ cảm thấy một ít sự kích động vì epinephrine trong cơ thể bạn. Nếu bạn cảm thấy kích động và khó tập trung và cảm thấy như bạn không làm đúng cách, có khả năng bạn đang làm đúng.
Vì vậy, một khi bạn có được epinephrine này, sự tỉnh táo này, bạn sẽ có acetylcholine được giải phóng và bạn có thể tập trung sự chú ý của mình, thì câu hỏi là trong bao lâu? Trong một podcast trước đây, tôi đã nói về những chu kỳ ultradian kéo dài khoảng 90 phút. Một phiên học điển hình nên kéo dài khoảng 90 phút. Tôi nghĩ rằng phiên học đó chắc chắn sẽ bao gồm từ 5 đến 10 phút khởi động. Tôi nghĩ mọi người nên cho phép bản thân không hoàn toàn tập trung trong phần đầu của phiên học đó, nhưng trong giữa phiên học, khoảng một giờ giữa, bạn nên có thể duy trì sự tập trung khoảng một giờ.
Vì vậy, đối với tôi, điều đó có nghĩa là loại bỏ những yếu tố gây phân tâm. Điều đó có nghĩa là tắt Wi-Fi, tôi để điện thoại ở phòng khác. Tôi khuyến khích bạn thử trải nghiệm cảm giác hoàn toàn đắm chìm trong một hoạt động, nơi bạn cảm thấy sự kích động vì sự chú ý của bạn đang lơi lỏng, nhưng bạn luôn đem nó trở lại.
Và đó là một điểm quan trọng, đó là sự chú ý sẽ lơi lỏng, nhưng chúng ta phải đưa nó về đúng vị trí. Chúng ta đang lấy lại nó và cách để làm điều đó nếu bạn có thị giác là bằng mắt của bạn. Khi sự chú ý của bạn lơi lỏng và bạn nhìn đi chỗ khác, bạn muốn cố gắng duy trì sự tập trung thị giác vào điều mà bạn đang cố gắng học. Đó là dấu hiệu cho tính dẻo của não, nhưng bí mật thực sự là sự dẻo của nơron không xảy ra trong trạng thái thức. Nó xảy ra trong giấc ngủ.
Chúng ta giờ đây biết rằng nếu bạn tập trung rất nhiều vào một thứ gì đó trong khoảng 90 phút hoặc lâu hơn, có thể bạn thậm chí làm vài phiên như vậy mỗi ngày. Nếu bạn có thể làm điều đó, một số người có thể, một số người chỉ có thể làm một phiên học tập trung. Vào đêm đó và những đêm tiếp theo khi bạn ngủ, các mạch nơron đã được làm nổi bật, nếu bạn muốn, bằng cách truyền acetylcholine sẽ mạnh mẽ hơn và những mạch khác sẽ bị mất, điều này thật tuyệt vời vì đó là bản chất của tính dẻo. Và điều đó có nghĩa là khi bạn cuối cùng tỉnh dậy sau một vài ngày hoặc một tuần, bạn sẽ đã nắm được kiến thức mãi mãi trừ khi bạn trải qua một quy trình nào đó để học lại.
Vì vậy, việc làm chủ giấc ngủ là rất quan trọng để củng cố việc học xảy ra, nhưng hãy nói rằng bạn có một đêm ngủ rất kém sau một phiên học. Có khả năng nếu bạn ngủ đêm tiếp theo hoặc đêm tiếp theo, việc học sẽ xảy ra. Có một dấu ấn trong não nơi acetylcholine đã được giải phóng. Nó thực sự đánh dấu những synapse đó về mặt thần kinh hóa học và chuyển hóa để những synapse đó có khuynh hướng thay đổi nhiều hơn.
Bây giờ, nếu bạn không bao giờ có được giấc ngủ sâu đó, thì bạn có thể sẽ không có được những thay đổi đó. Cũng có một cách mà bạn có thể bỏ qua sự cần thiết phải có giấc ngủ sâu, ít nhất là một phần bằng cách tham gia vào những gì tôi gọi là những hơi thở sâu không ngủ, những giao thức NSDR này. Nhưng tôi chỉ muốn thảo luận về khoa học của việc này.
Có một tài liệu được công bố trên Cell Reports vào năm ngoái cho thấy nếu mọi người thực hiện, đó là một nhiệm vụ trí nhớ không gian, thực sự là một nhiệm vụ khá khó khăn mà họ phải nhớ thứ tự của các ánh sáng được bật lên. Và nếu chỉ có hai hoặc ba ánh sáng trong một thứ tự cụ thể, thì nó dễ dàng, nhưng khi bạn lên đến 15 hoặc 16 ánh sáng, việc ghi nhớ các số trong thứ tự thực sự trở nên khá thách thức. Nếu ngay sau đó, và đó là ngay sau khi học, thực hiện nhiệm vụ này, mọi người thực hiện một giao thức nghỉ ngơi sâu không ngủ trong 20 phút hoặc chợp mắt ngắn. Nằm xuống, chân hơi nâng lên có thể, chỉ nhắm mắt lại, không có tín hiệu cảm giác nào. Tỷ lệ học tập đã cao hơn đáng kể cho thông tin đó so với việc chỉ có một đêm ngủ ngon vào đêm tiếp theo.
Vì vậy, bạn thực sự có thể tăng tốc việc học với những giao thức NSDR này hoặc với những giấc ngủ ngắn, 90 phút trở xuống. Đối với nhiều người, để cho tâm trí trôi dạt mà không được tổ chức trong suy nghĩ sau một thời gian cố gắng tập trung rất cố gắng là cách tốt nhất để tăng tốc việc học và chiều sâu của việc học. Tôi muốn tổng hợp một số thông tin mà chúng ta đã đề cập cho đến bây giờ. Hôm nay tôi muốn đảm bảo rằng những yếu tố chính tạo thành xương sống của tính dẻo thần kinh thực sự được khắc sâu trong tâm trí của mọi người.
Trước hết, tính dẻo dai xảy ra suốt cuộc đời. Nếu bạn muốn học như một người trưởng thành, bạn phải luôn tỉnh táo. Điều này có vẻ hiển nhiên, nhưng tôi nghĩ nhiều người không suy nghĩ về thời điểm trong chu kỳ 24 giờ của họ mà họ cảm thấy tỉnh táo nhất. Hãy tự hỏi bản thân bạn thường cảm thấy tỉnh táo nhất vào thời điểm nào trong ngày? Điều này sẽ mang lại cho bạn lợi thế trong việc học những điều cụ thể trong khoảng thời gian đó. Vì vậy, đừng từ bỏ khoảng thời gian đó cho những thứ vô nghĩa, vô dụng hoặc không phù hợp với mục tiêu của bạn.
Hormone adrenaline được tiết ra từ thân não của bạn sẽ xảy ra dễ dàng hơn ở những giai đoạn nhất định trong vòng 24 giờ của bạn so với những giai đoạn khác trong giai đoạn tỉnh táo, tất nhiên. Bạn nên biết khi nào là những giai đoạn đó. Việc học acetylcholine có thể đạt được bằng cách dùng thuốc qua nicotine, tuy nhiên, việc đó có một số nguy cơ cho nhiều người cũng như có chi phí tài chính. Học cách kích hoạt hệ thống cholinergic thông qua việc sử dụng hệ thống thị giác, thực hành, bạn có thể duy trì sự tập trung trong bao lâu với những khoảng trắng khi bạn cần? Nhưng bạn có thể duy trì sự tập trung thị giác vào một mục tiêu chỉ là một tờ giấy để cách vài feet trong phòng hoặc tại mức độ của màn hình máy tính của bạn bao lâu? Đây thực sự là những điều mà mọi người làm trong cộng đồng nơi mà mức độ tập trung thị giác cao là cần thiết.
Điều chúng ta đang thực sự nói đến ở đây là cố gắng khai thác cơ chế của sự chú ý và cải thiện khả năng chú ý. Bạn có thể muốn làm điều đó với hệ thống thính giác của mình, không phải với hệ thống thị giác, có thể vì bạn có vấn đề về thị giác hoặc không nhìn thấy, hoặc vì bạn đang cố gắng học điều gì liên quan nhiều hơn đến âm thanh. Bạn cũng nên tự hỏi bản thân liệu bạn có đang cố gắng tập trung quá mức trong thời gian quá dài trong một ngày hay không. Tôi biết một số cá nhân có hiệu suất rất cao, rất xuất sắc trong nhiều bối cảnh và không ai trong số họ tập trung suốt cả ngày. Nhiều người trong số họ đi dạo trong hành lang, đôi khi nhoay nhoáy nói một mình hoặc không chú ý đến bất cứ điều gì khác. Họ đi đạp xe, họ đi dạo. Họ không cố gắng giữ cho tâm trí tập trung tối đa mọi lúc. Rất ít người làm điều đó vì chúng ta học tốt nhất trong những khoảng thời gian 90 phút trong một trong những chu kỳ ultradian này. Và tôi nên nhắc lại rằng trong chu kỳ 90 phút đó, bạn không nên kỳ vọng bản thân mình sẽ tập trung trong suốt toàn bộ khoảng thời gian của một chu kỳ 90 phút. Phần đầu và phần cuối sẽ hơi lập lòe ra vào và ra khỏi tập trung.
Làm thế nào bạn biết khi nào một trong những chu kỳ 90 phút này bắt đầu hoặc thường là khi bạn thức dậy là thời điểm bắt đầu của chu kỳ 90 phút đầu tiên, nhưng không phải đến từng phút một. Bạn sẽ có thể nhận thức được các chu kỳ 90 phút này khi bạn bắt đầu tham gia vào những phương pháp học tập này, nếu bạn chọn. Và sau đó, tất nhiên, có được một số thời gian nghỉ không ngủ sâu hoặc chỉ đơn giản là tránh xa có chủ ý, chẳng hạn như đi bộ hoặc chạy hoặc chỉ ngồi với mắt nhắm lại hoặc mở ra một cách vô thức. Nó có thể có vẻ như ngồi trên một chiếc ghế, chỉ để cho suy nghĩ của bạn di chuyển xung quanh sau một khoảng thời gian học sẽ thúc đẩy tốc độ dẻo dai. Và sau đó, tất nhiên, giấc ngủ sâu.
Nhiều người trong số bạn đã rất lịch sự hỏi cách hỗ trợ podcast Huberman Lab. Cách tốt nhất để làm điều đó là đăng ký trên YouTube. Bạn có thể muốn nhấn nút thông báo để không bỏ lỡ bất kỳ tập nào sắp tới. Cũng hãy để lại một nhận xét. Nếu bạn vào Apple, bạn có thể cho chúng tôi điểm 5 sao và có một chỗ ở đó nơi bạn cũng có thể để lại một nhận xét. Và nếu bạn thích nghe trên Spotify, hãy đăng ký và tải xuống trên Spotify. Thêm vào đó, luôn hữu ích nếu bạn giới thiệu podcast này cho bạn bè và gia đình của bạn cũng như những người khác mà bạn nghĩ có thể được hưởng lợi từ thông tin này. Và cũng vậy, hãy kiểm tra các nhà tài trợ của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời để giúp chúng tôi. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã dành thời gian và sự chú ý của bạn. Và như luôn luôn, cảm ơn bạn vì sự quan tâm đến khoa học.
(music vui vẻ)
(guitar music)
– 歡迎來到 Huberman Lab Essentials,
在這裡我們重溫過去的集數,
尋找最有效、可操作的基於科學的工具,
用於心理健康、身體健康和表現提升。
我是 Andrew Huberman,
我是一名斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。
今天,我們將繼續討論感官,
而我們將討論的感官是痛苦和快樂。
痛苦和快樂反映了連續體的兩個對立端。
這是一個涉及我們皮膚中事物檢測的連續體,
以及對這些事件的知覺和理解。
我們的皮膚是我們最大的感官器官,
也確實是我們最大的器官。
它比我們身體的其他器官要大得多。
如果你仔細想想,這是一個奇特的器官。
它有很多功能。
它作為我們器官與外部世界之間的障礙。
它包含神經元、神經細胞,使我們能夠檢測
像輕觸、溫度或各種壓力等事物。
而且這是一個我們會掛上裝飾品的器官。
人們在耳朵上佩戴耳環。
人們用紋身和墨水以及其他東西裝飾自己的皮膚。
同時,它是一個讓我們體驗巨大痛感
或巨大快感的器官。
所以這是一個多面向的器官,我們的大腦需要以多面向的方式來理解它。
我想我們都直觀上理解什麼是快樂和痛苦。
快樂通常是在身體和思想中產生的一種感覺,促使我們追求更多帶來那種感覺的事物。
而痛苦也是身體和思想中的一種感覺,往往使我們想要撤退或遠離某些活動或互動。
科學家會將這稱為摧動行為,意即促使我們對這些行為產生食慾的行為,以及厭惡行為,讓我們想要從某些事情中撤出。
正如我之前提到的,我們稱之為皮膚的器官是我們身體中最大的器官。
在那個器官中,我們有神經元,小神經細胞。
現在,從技術上講,我希望你能理解的是,所謂的細胞體,意思是細胞的DNA和其他物質的所在地,可以視為細胞的中央工廠,其實就位於你的脊髓外部。
所以,沿著你的脊髓的兩側是這些小神經元的塊狀集合。
它們稱為 DRG,背根神經節。
神經節不過是細胞的集合或團塊。
那些 DRG 非常有趣,因為它們發送一個分支,我們稱之為軸突,一根小電線,向我們的皮膚延伸。
它們還有另一根來自相同細胞體的電線,指向相反的方向,向我們的大腦傳送信息,並在我們的大腦中的所謂腦幹中建立連接。
這些電線在皮膚中定位,以響應機械力。
所以,可能是輕觸。
有些只會向大腦發送電信號,以響應輕觸。
其他神經元對粗壓迫、對強力的壓迫有反應,但對輕羽毛則無反應。
另外一些則對溫度有反應。
所以,它們會對熱力或冷力的存在作出反應。
還有其他一些對不同類型的刺激作出反應,例如皮膚上的某些化學物質。
所以,這些神經元真是驚人。
它們從全身皮膚收集特定類型的信息,並將這些信息發送到大腦。
而且,令人震驚的是,我希望你能思考這一點。
令人驚奇的是,這些神經元使用的語言完全相同。
對輕觸作出反應的神經元向大腦發送電信號。
對冷或熱或哈瓦那辣椒作出反應的神經元,僅對引發電反應的特定事物作出反應。
我應該說,它們僅對特定的刺激,比如辣椒、寒冷、熱量等,會引發電信號的物質作出反應。
但電信號是一個所有神經元共同使用的語言。
然而,如果冰塊放在你的皮膚上,你知道那種感覺,那個東西是冷的。
你不會把它誤認為熱或哈瓦那辣椒,對吧?
所以,這真是太驚人了。
這意味著,創造快樂或痛苦的方程式中必須還有另一個元素。
而那個元素就是你的大腦。
你的大腦接收這些電信號並進行解釋,部分基於經驗,但也有一些先天的、意味著某些硬連接的痛苦和快樂感知的方面,不需要任何經驗。
一個孩子不需要觸碰火焰多次,第一次他就會從火焰中撤回手。
痛苦和快樂系統不需要先前的經驗。
它們需要的是一個能夠解釋這些電信號的大腦,並以某種方式從中創造出我們所稱的快樂和痛苦。
那麼,大腦的哪些部分呢?
主要是所謂的體感皮層,我們大腦的新皮層一部分,位於大腦的外部,就是那種有凸起的部分。
在你的體感皮層中,你擁有整個身體表面的地圖。
那個地圖被稱為小人圖(homunculus)。
它是你對觸覺的表現,包括快樂和痛苦。
但它不是隨機組織的。
它以非常特定的方式高度組織化,即你皮膚上擁有最高密度的這些感覺受體的區域在你的大腦中被放大。
哪些區域是被放大的呢?
好吧,嘴唇、臉部、手指尖、腳和生殖器。
這是因為這些身體部位的神經支配,進入這些區域的神經線纜數量遠超過其他身體區域觸感的神經線纜數量。
您現在可以通過進行一個簡單的實驗,實時體驗這一點,我們稱之為兩點辨別。
兩點辨別是您區分兩個壓力點之間距離的能力,無論是遠離彼此、相互接近,還是實際上錯誤地將這兩個點感知為一個壓力點。
您可能需要另一個人來進行這個實驗。
那個人可以使用兩個細小的物品,比如兩支鉛筆或圓珠筆,或者它們的筆尖。
如果您閉上眼睛,而我將這兩支筆的筆尖靠近,大約一厘米遠,然後將它們放在您的手背上,即使您眼睛閉著,您也能夠感知到那是同時施加在您手背上的兩個壓力點。
然而,如果我將它們放在您背部的中間位置,您將不會將它們感知為兩個壓力點。
您會將它們視為一個單一的壓力點。
換句話說,您在人體的某些區域的兩點辨別能力更強、更高,這些區域擁有更多的感覺受器。
我們大多數人並不真正了解,感覺受器在我們身體表面分佈密度的變化有多麼重要,以及這種變化對我們的影響有多深刻。
您在皮膚中有感應器,您的大腦將會解釋這些感應器的信號。
不管您信不信,您對所發生事情的主觀解釋會深刻影響您所經歷的快樂或疼痛。
有幾個因素會影響這些經歷,但主要的類別是期望。
如果某人告訴您這會很痛,我會給您在這裡注射。
這可能會痛一秒鐘,這和如果突如其來地發生就非常不同,而您對那種疼痛的經歷也會大不相同。
還有焦慮,您感到的焦慮程度或自主神經喚起的高低,也會影響您對快樂或疼痛的感受。
您有多好睡眠,以及您在所謂的晝夜節律或24小時週期中的位置。
我們忍受疼痛的能力在24小時周期中劇烈變化。
如您所想,正是在白天清醒的時候,我們更能忍受疼痛,我們對疼痛的抵抗力更強,經歷快樂的能力也更好。
在夜晚,我們對疼痛的閾值要低得多。
換句話說,可以激發疼痛反應的機械、化學或熱刺激的程度,即使它們是溫度刺激,在晚上都要低得多。
特別是在凌晨2點至5點之間,如果您遵循一個標準的晝夜節律時間表。
最後一個因素是我們的基因。
疼痛閾值,以及疼痛反應持續的時間,部分取決於我們的基因。
所以我們有期望、焦慮、睡眠質量、在所謂的24小時晝夜節律中的位置以及基因。
那麼讓我們談談期望和焦慮,因為這兩個因素可以強烈調節我們對快樂和疼痛的經歷,讓我們能夠提高快樂的感受,如果我們想這樣做,並降低疼痛感,當然如果這是我們想要的話。
我想暫時休息一下,感謝我們的贊助商AG1。
AG1是一種包含維他命、礦物質、益生菌的飲品,還包括益生元和適應原。
作為一名從事研究科學將近三十年的專業人士,在健康和健身方面同樣這麼久,我一直在尋找最佳工具來改善我的心理健康、身體健康和表現。
我在2012年發現了AG1,那時我還沒有播客,自那以後我每天都在服用。
我發現它改善了我所有健康方面的狀況,包括我的能量、專注力,服用後我感覺好多了。
AG1使用最高品質的成分,並以正確的組合分配,而且他們不斷改進配方而不提高成本。
事實上,AG1剛剛推出了最新的配方升級。
這一代配方基於關於益生菌對腸道微生物組影響的新研究,現在包括幾種經臨床研究證實的益生菌菌株,顯示有助於消化健康和免疫系統健康,改善腸道規律性並減少腹脹。
每當有人問我如果只能選一種補充劑,我會選擇什麼時,我總是回答AG1。
如果您想試試AG1,可以訪問drinkag1.com / Huberman。
在有限的時間內,AG1正在贈送免費的 Omega-3 魚油一個月供應,還有一瓶維他命D3加K2。
正如我之前在這個播客中強調的,Omega-3 魚油和維他命D3 K2已被證明有助於情緒和腦部健康、心臟健康、健康的荷爾蒙狀態等更多方面。
再次提醒,請訪問drinkag1.com / Huberman,以獲得免費的 Omega-3 魚油一個月供應,還有一瓶維他命D3加K2,與您的訂閱一起。
那麼讓我們談談期望和焦慮,因為這兩樣東西在某種程度上是相互關聯的。
現在有很多穩健的實驗表明,如果我們知道疼痛刺激即將來臨,我們可以更好地在心理上做好準備,從而緩解或減少疼痛反應。
但本質上,如果試驗對象在疼痛刺激到來前被警告,他們的主觀疼痛感受會大大減少。
但是,如果他們在疼痛到來前僅提前兩秒被提示,這並不會有幫助,反而會讓情況變得更糟。
原因是他們在短短兩秒的時間內無法在心理上做好準備。
同樣,如果他們在疼痛刺激到來前兩分鐘被警告,這也會讓狀況變得更糟,因為他們的期望會提高自主神經的緊張程度,警覺性會完全集中在即將來臨的負面經歷上。
所以,為了減少我們的痛感,我們應該在痛苦刺激發生前多久知道這件事情呢?答案是在20秒到40秒之間是合適的。這在各種情境中都能派上用場,但我認為它的重要性在於,它說明了從皮膚傳來的信號模式絕對不可能是唯一因素,因為我們每個人在痛阈方面都是不同的。
首先,什麼是痛阈?痛阈有兩個維度。第一個維度是你、我或其他人所能承受的機械、化學或熱刺激的程度,也就是說到什麼程度我們會說,「我受不了了,我不幹了。」但還有另一個元素,就是痛感持續的時間。為了真實地強調我們在痛感經歷方面的多樣性,讓我們來看一個實驗。
斯坦福醫學院和其他地方進行過一些實驗,讓受試者將手放入非常冷的水槽中,並測量他們保持手在水中的時間。然後,他們會告訴實驗者這種特定刺激在1到10的尺度上有多痛。這個簡單的實驗揭示了人們對於同樣的熱刺激(在這種情況下是冷刺激)的體驗差異非常大。有些人會評價為10分,極度痛苦;有些人則幾乎不覺得痛,如1分;有些人給出3分;另一些人給出5分等等。事實上,沒有客觀的痛感測量。同樣,快樂是我們都能談論的話題,但除了透過語言來報告,沒有辦法測量其他人正在經歷什麼。所以,與其僅僅集中於痛感的主觀性,不如討論痛感和快樂的絕對特質,以便學會如何更好地引導這兩種體驗讓我們每一個人都受益。
首先,我想談談熱和冷。我們的皮膚確實有感應器可以感受到熱和冷。測試一個人能夠承受痛苦的最佳方式之一,就是請他們進入冰冷的水浴。有些人很快進入,有些人慢慢進入,而其他人則覺得寒冷的體驗非常厭惡,以至於他們無法下水。我認為讓大家知道,即使在心理層面上,緩慢地進入冷水感覺更好,但從神經生物學的角度看,這實際上是更糟的。感知寒冷的神經元對於所謂的相對降溫做出反應。因此,這並不是關於水的絕對溫度,而是溫度的相對變化。因此,通過一次性完全進入水中,你可以繞過每次相對變化(例如一度變化、兩度變化等)傳送到大腦的信號。事實上,當你進入水中直到脖子,實際上會比半身在水中更舒適。這是因為來自你上半身(出水面)的冷感受器和你下半身(入水面)所發送信號的不同。
現在,我不希望任何人認為這意味著他們應該跳進一個未知的水體。人們因為進入極冷的水而可能心臟病發作。但可以肯定的是,只要是安全的,迅速進入冷水總是比慢慢進入要容易,也會在脖子以下的部位更容易。
現在,熱正好相反。熱是由神經元以絕對的方式進行測量。因此,逐漸適應熱源是合理的,並找到一個對你來說安全和舒適的臨界點。或者如果不舒服,那麼至少這個臨界點仍然在安全範圍內。理解痛感經歷的最重要方面之一,以及強調痛感究竟多麼主觀,是我們的痛感經歷與身體損傷的程度並不總是相關的。這方面一個經典的例子發表在《英國醫學期刊》上,裡面講述了一位建築工人從二樓墜下,釘子穿過了他的靴子。他低頭看到釘子穿過靴子,感受到絕對的劇痛。他被送往醫院,因為釘子太長,進入和退出靴子的地方,醫生不得不切開靴子以接觸釘子。當他們這樣做時,他們發現釘子實際上是在他兩根腳趾之間通過,而並沒有真正刺入他的身體。然而,看著釘子從靴子的一端進入,另一端又退出,卻足以讓他經歷到釘子穿過他腳的感覺。在他意識到釘子並沒有穿過他的腳的那一瞬間,痛感完全消失了。我希望強調所謂的心理身體現象。我認為有時我們聽到心理身體的時候會將其解釋為全在腦海裡。但我認為重要的是要記住,無論是因為有一個巨大的傷口而流血的身體中的痛感,還是因為沒有任何傷害但卻無法解釋的痛感,這一切都是神經相關的。因此,提到身體、大腦或心理身體,都是無關緊要的。我希望有一天我們能超越這種語言。
因此,當我們聽到綜合症,並且患者走進診所說他們遭受著某種十分具爭議的疾病,例如慢性疲勞綜合症時,一些醫生認為這反映了一種真正的潛在醫療狀況,而其他人則不這麼認為。然而,綜合症的意思是我們不理解。
這並不意味著某些東西不存在。纖維肌痛症或全身疼痛長期以來一直被醫生和科學家,坦白說,也被我的社區視為其中一種綜合症而不予重視或解釋不清。這是無法解釋的。然而,現在對這種全身疼痛至少有了一個堅實的理解,而這與一種特定的細胞類型——膠質細胞的激活有關。如果你想知道,這些膠質細胞上有一種受體叫做toll-4受體。而toll-4受體的激活與某些形式的全身性疼痛和纖維肌痛症有關。那么,對於纖維肌痛症,現在有什麼治療方法呢?有臨床數據顯示有一種處方藥。這種藥物叫做納曲酮(naltrexone)。納曲酮實際上是用於治療多種鴉片類藥物成癮及相關問題的。但實際上發現,在非常低的劑量下,納曲酮在治療某些形式的纖維肌痛症方面顯示出了一些成功。之所以成功,是因為它能夠結合並阻止這些膠質細胞上的toll-4受體。有另一種可以採用的方法,那就是乙酰-L-肉鹼(acetyl-L-carnitine)。有證據顯示,在每天服用1至3克,甚至有時4克的劑量下,乙酰-L-肉鹼可以減少慢性全身疼痛和其他某些形式的急性疼痛的症狀。現在,乙酰-L-肉鹼可以口服,500毫克膠囊以及注射形式都有。關於乙酰-L-肉鹼有大量研究。如果你想,可以在PubMed或examine.com上查找。看起來L-肉鹼影響了多個不同的過程,既影響疼痛,或許,我想強調的是或許,但現在還有一些好的研究正在進行,或許還能加速傷口癒合。
現在,我想把注意力轉向一種完全非藥物和非補充劑的方法來處理疼痛,這種方法存在了幾千年,而西方科學界最近才開始認真關注,並且現在已有出色的機制科學來解釋針灸如何以及為何能有效治療某些形式的疼痛。首先,我想告訴你們斯坦福醫學院疼痛科主任肖恩·馬基醫生告訴我的話,即有一部分人在接受針灸後感受到極大的疼痛緩解,而其他人則完全沒有或只感受到很少的緩解。因此,許多實驗室開始探索針灸的作用,而其中一個首屈一指的實驗室就是哈佛醫學院的馬楚夫(Chufu Ma)實驗室。他們探索的針灸形式是常見的電針灸,因此這不僅僅是將小針放入身體的不同部位。這些針能夠傳遞電流,並不是因為魔法,而是因為它們有一根小線連接到一個設備,能夠傳遞電流。馬楚夫的實驗室發現,如果對腹部、胃部進行電針灸,會激活所謂的交感神經節。而這些神經元的激活涉及去甲腎上腺素和一種叫做NPY的物質,神經肽Y。簡而言之,用電針灸刺激腹部要麼具抗炎作用,要麼可能導致炎症。這實際上可能會根據強度的高低加劇炎症。現在,這使得這是一種非常微妙的技術,這可能解釋了為什麼有些人報告針灸之後疼痛緩解,而其他人則沒有。然而,他們進一步採用電針灸刺激身體的其他部位,發現對腿部的刺激激活了一個神經回路,這個神經回路從腿部一路向上,連接到大腦底部的一個區域,稱為DMV,並激活了位於腎臟上方的腎上腺,促使釋放被稱為兒茶酚胺的物質。而這些物質具有強烈的抗炎作用。換句話說,正確進行的腿部和腳部電針灸可以起到抗炎作用,減少疼痛症狀,也許還能加速傷口癒合,因為這些兒茶酚胺通路的激活可以加速傷口癒合。
我想稍作休息,感謝我們的一位贊助商Element。Element是一種電解質飲料,什麼都有,什麼都沒有。這意味著電解質、鈉、鎂和鉀的量是正確的,但不含糖。適當的水分對腦部和身體的最佳功能至關重要。即使是輕微的脫水也能降低認知和身體表現。得到足夠的電解質也很重要。鈉、鎂和鉀對你體內所有細胞的功能至關重要,尤其是你的神經元或神經細胞。將Element溶解在水中飲用可以非常方便地確保得到足夠的水分和電解質。為了確保我攝入適量的電解質,我在早上醒來時將一包Element溶解在大約16至32盎司的水中,基本上是早上的第一件事。我還會在進行任何形式的體育鍛煉時,尤其是在炎熱的日子裡,出汗很厲害,失去水分和電解質時,飲用溶解在水中的Element。Element有很多美味的口味。我喜歡覆盆子和柑橘味。目前,Element有一種限量版的檸檬水口味,真的非常好喝。雖然我不想說我特別喜歡某一種,但這種檸檬水口味和我最喜歡的另一種口味——覆盆子或西瓜非常接近。
再次,我無法只選擇一種口味,我喜愛所有口味。
如果你想嘗試 Element,你可以訪問 drinkelement.com slash Huberman,拼作 drinkelement.com slash Huberman,來索取一個免費樣品包。
今天的節目同樣由 8Sleep 贊助。
8Sleep 製造智能床墊套,擁有冷卻、加熱和睡眠追蹤功能。
確保良好睡眠的最佳方法之一是確保你睡眠環境的溫度正確。
這是因為要深度入睡並保持睡眠狀態,你的體溫必須下降約一到三度。
而要醒來時感覺清爽和充滿活力,你的體溫則必須上升約一到三度。
8Sleep 自動根據你的獨特需求調節床鋪的溫度。
8Sleep 剛剛推出了最新型號 Pod5,Pod5 有幾個重要的新功能。
其中一個新功能叫做自動駕駛(Autopilot)。
自動駕駛是一個人工智慧引擎,可以學習你的睡眠模式,以調節不同睡眠階段的睡眠環境溫度。
如果你在打鼾,它還會抬高你的頭部,並進行其他調整以優化你的睡眠。
Pod5 的低音喇叭還內置了揚聲器,與 8Sleep 應用程式同步,可以播放音頻以支持放鬆和恢復。
音頻目錄包括幾個非睡眠深度休息(NSDR)腳本,我曾與 8Sleep 一起錄製這些腳本。
如果你想嘗試 8Sleep,可以訪問 8sleep.com slash Huberman,以獲取最多 350 美元的 Pod5 折扣。
8Sleep 向包括墨西哥和阿聯酋在內的許多國家運送。
再次提醒,前往 8sleep.com slash Huberman 可節省最多 350 美元。
現在讓我們來談談一種現象,這種現象可能數千年以來一直引起人們的好奇與困惑,那就是紅頭髮的人。
你可能聽說過紅頭髮的人對疼痛的忍受度高於其他人,這確實是事實。
現在有一項研究從機制上探討了這一點。
有一種基因叫做 MC1R 基因,這個基因編碼多種不同的蛋白質。
其中一些蛋白質與黑色素的生產有關。
這就是為什麼紅頭髮的人通常(但並非總是)膚色非常白皙,有時會有雀斑(但並非總是),並且當然有紅色頭髮的原因。
這個基因,這個 MC1R 基因,與我在此播客中之前談到的與饑餓和進食的相關途徑有關,這就是 POMC。
POMC 代表前腦啡肽-黑色素皮質素,它被切割成不同的激素,包括一種增強疼痛感知的激素。
這就是黑色素刺激激素,還有另一種可以阻止疼痛的激素,稱為β-內啡肽。
內啡肽是內源性合成的,意味著在我們的身體內製造的類鴉片物質。
它們實際上會讓我們在某些疼痛的情況下感到麻木。
現在,不是完全麻木,而是減少對疼痛的感知。
我們都有 β-內啡肽,我們都有 POMC,等等,但是紅頭髮的人產生更多這些內源性內啡肽。
當然,這不應該被解讀為紅頭髮的人能夠忍受更多的疼痛,因此應該使他們承受更多的疼痛。
這僅意味著他們對疼痛的閾值在平均上,比其他人高,並非所有紅頭髮的人都是這樣。
我應該提到,因為我提到了冰浴,疼痛閾值確實是可以建立的,但似乎某些思維模式可以幫助我們抵消疼痛反應,這應該不會令人驚訝。
某些形式的思考與特定神經調節劑,特別是多巴胺的釋放有關。
而多巴胺,看來是所有事物的基礎,但事實上並非如此。
多巴胺是一種與新奇、期待、動機和獎勵有關的分子。
我們在節目開頭談到過這個。
多巴胺如何調節疼痛並不神秘。
這實際上是通過激活與身體某些部位通訊的腦幹神經元來實現的,這些部位能部署免疫細胞。
例如,我們的大腦幹中有可以被多巴胺釋放調節的神經元,這些神經元控制從脾臟等組織中釋放免疫細胞。
而這些免疫細胞則可以去對抗感染。
我們之前聽過,當我們快樂時,我們更能抵抗感染、應對疼痛和各種事情。
這基本上使我們更具韌性,因為多巴胺影響特定的神經迴路,以非常神經生物學的方式,以生化的方式告訴那些細胞和電路,條件是良好的。
它確實提供了更多的韌性。
因此,在這個基礎上,讓我們談談快樂。
在與疼痛相關的所有細胞和組織及機制中,你可能會認為我們整個觸覺系統的設計是為了讓我們檢測疼痛並避免組織損傷。
雖然系統中有相當一部分是為此所用,但也有相當一部分是為了我們稱之為快樂的感受。
這一點應該不會讓人感到驚訝。
快樂具有適應性角色,這一適應性角色與每種生物的主要目標密切相關,那就是繁衍後代。
這一繁衍過程,即有性生殖,與快樂的感覺和感知息息相關。
不出所料,不僅在生殖器內和周圍的感覺受器密度最高,生殖過程也會引發與快樂相關的感覺、分子和感知。
愉悅的貨幣存在於多個化學系統中,但主要的系統是多巴胺系統,它與期待愉悅及為了獲得體驗這種愉悅所需的努力相關,而血清素系統則更直接與這種愉悅的即時體驗相關。
多巴胺和血清素的產物還會產生其他激素和分子,例如與伴侶聯結相關的催產素(oxytocin)。
催產素在生化上與血清素系統更密切相關,並且在電路層面上也如此,這意味著大腦和身體中製造大量血清素的區域,通常(並非總是)也包含製造和利用催產素的神經元。
這些化學物質共同創造出溫暖、幸福和安全感的感受。
多巴胺分子更多地與類似睾酮這樣的激素以及涉及追逐和進一步努力以獲得更多潛在導致多巴胺釋放的事物的其他分子相關。
因此,如果血清素和多巴胺的水準過低,體驗愉悅幾乎變得不可能。
這被稱為無快感症(anhedonia)。
這也被描述為抑鬱雖然不必是長期的抑鬱。
所以某些藥物,如抗抑鬱藥,例如威爾必妥(Welbutrin)、普萊昂(Pryorone,這是其常用名稱)或所謂的選擇性血清素再回收抑制劑(SSRIs),例如百憂解(Prozac)、佐洛復(Zoloft)等,會分別增加多巴胺和血清素。
他們並不是增加這些分子的尖峰水平,也就是我們所說的急性釋放。
他們所做的實際上是提高這些分子的整體水平。
他們是在提高基礎或潮水的水位。
把它想像成你的心情或愉悅就像一艘船。
如果它停在海岸上,無法出海,除非潮水高到足夠的水位,這就是想像這些多巴胺和血清素的基線或者緩和水平的方式。
現在,幸運的是,我們大多數人並不會在多巴胺和血清素的基線或緩和水平釋放上有問題。
大腦和身體利用這些共同的貨幣來體驗不同的經歷。
所以,是的,如果你的多巴胺和血清素,或者我應該說,如果你的多巴胺和或血清素水平過低,實現愉悅,體驗身體或情感上的任何愉悅都會非常困難。
這就是為什麼我剛才描述的那種治療方法可能適合你的原因。
顯然,我們無法確定這些是否適合你。
這也是為什麼它們會有副作用的原因。
如果你人為提高這些與愉悅相關的分子,常常會導致缺乏尋求食物等事物的動力。
人們對食物興趣缺缺,因為如果他們的血清素水平已經升高了,那為什麼還要去尋求食物呢?
再者,這裡有大量的個體差異。
我不想說這些抗抑鬱藥總是不好。
有時它們拯救了生命。
拯救了數百萬的生命。
有時人們會出現副作用,讓它們不成為正確的選擇。
因此,這必須由個體來決定。
簡單地說,因為這與我們正在討論的話題相關,你可能要謹慎對待任何經歷,無論它如何出現,化學的、身體的、情感的或某種結合。
你可能要小心多巴胺過高的情況。
而當然你也要防止其過低,因為這些電路的調整方式。
基本上,每當愉悅系統以高速度啟動時,一場絕對壯觀的事件,讓你無法更為興奮。
疼痛系統也會對稱性地激活。
這可能看起來像是生物學的邪惡詛咒,但實際上不是。
這實際上是一種保護我在節目開頭提到的整個獎勵和動機系統的方式。
光是攝取物質或參與僅僅是多巴胺、滿滿的多巴胺的行為似乎聽起來不錯,並因此不斷獲得動力。
因此,當你有大量的多巴胺增加時,你也會得到我們對失望的觸感和重新調整平衡的電路的大幅度增加。
而且,當暴露於非常高的多巴胺時——這不是自然發生的、令人驚奇的事件,而是真正的高化學誘導的多巴胺峰值——那些多巴胺的峰值開始降低,對於據應該是不可思議的經歷,持續降低。
我們開始所謂的習慣化或減弱,而疼痛的強度卻在增加。
這在保護我們的安全上有維持功能,信不信由你。
但我剛才描述的實際上是大多數,甚至所有成癮形式的基礎,這是我們後面的未來一集中會深入探討的內容。
所以今天我們討論了控制我們的愉悅和疼痛感的皮膚、大腦及身體其他地方的途徑。
我們描述了從各種補充劑到電針及其他不同工具的一些使用工具,這些工具可以用來調節你的愉悅或疼痛感。
當然,在考慮愉悅的同時,我們必須考慮多巴胺系統、血清素系統及一些相關的化學系統。
我意識到今天的播客包含了很多科學細節。
我不期望每個人都能立刻理解所有這些細節。
更重要的事情是理解像愉悅和疼痛如何運作的總體原則,它們如何相互作用,以及大腦和身體內部允許這些現象發生的各種細胞和系統,以及調節或改變它們發生能力的各種細胞和系統。
當然,你對愉悅或疼痛的主觀體驗也非常重要。
我真心希望這對你來說整體上是比痛苦更愉快的經歷。最後但同樣重要的是,我感謝你的時間和關注,也感謝你對科學的興趣。
歡迎來到 Huberman Lab Essentials,在這裡我們會重溫過去的集數,提供最有效和可行的基於科學的心理健康、身體健康和表現的工具。我是 Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,它是我希望為大眾提供零成本的科學和相關工具資訊的努力的一部分。
今天,我們將談論和關注技能學習。我們將專注於如何更迅速地學習技能,特別是運動技能。所以如果你對提升表現感興趣,無論是舞蹈、瑜伽,或者是像跑步或游泳這樣重複性很高的活動,這集播客就是為你而設。我們將深入探討技能學習的科學,並討論一些科學指向的特定方案,這些方案已被驗證能讓你更快地學習,將學到的知識內化以便記住,並能比平常更快地建立技能。
那麼,讓我們談談新技能的獲取。這些技能可以是高爾夫揮桿、網球揮桿、自由投籃、學習舞蹈,或學習樂器。我將主要專注於運動表現。技能基本上可以分為兩種:開環和閉環。開環技能是指當你執行某種運動動作後,會立即獲得是否正確完成的反饋。一個好的例子是向飛鏢靶投擲飛鏢,如果你投中靶心,那就是開環。
閉環技能則是指更連續的動作,比如說你是一名跑者,開始進行一些速度練習和短跑,跑步的過程中,你可以感覺到自己是否在正確地跑步,或者可能有教練在指導你,修正你的步伐。這就是閉環,因為在過程中你可以根據反饋來調整行為,調整步伐的距離、速度,或姿勢。你會在每一時刻獲得反饋。
任何涉及運動的技能基本上包含三個要素:感知、實際動作和本體感知。感知是指你實際上感知到自己在做什麼以及周圍的情況。實際動作是指執行這些動作,而本體感知則被描述為第六感,讓你知道自己的四肢在身體中的位置。技能學習還有許多其他維度,但這是我們要專注的主要方面。
因此,當我們學習某樣東西時,我們必須決定它是開環還是閉環?第二個問題是,我應該將注意力集中在什麼上?是聽覺、視覺,還是本體感知?我應該關注我的四肢相對於身體的位置,還是我應該關注結果?這是一個關鍵的區別。
你可以決定學習如何揮桿或跳探戈,並決定專注於伴侶的動作或腳的位置,或者也許你會感知到自己身體的位置和姿勢,這更偏向本體感知。好吧?所以你必須分配你的注意力,我會告訴你如何最好地分配注意力以便更快學習。這些都是你必須做出的決策。
現在我們可以簡化事情。我已經給了你很多信息,但我們可以簡化。基本上,開環或閉環,這是一個問題,然後我將專注在什麼上?然後你的神經系統會處理其餘的部分。
我想暫時中斷一下,感謝我們的一位贊助商,Element。Element是一種電解質飲品,擁有你所需的一切,而不含多餘的成分。這意味著電解質,鈉、鎂和鉀,以正確的比例,但不含糖。我們都知道,適當的水分攝取對於大腦和身體的最佳運作是至關重要的。事實上,即使是輕微的脫水也會在很大程度上降低你的認知和身體表現。
同樣重要的是,不僅要保持水分,還要確保以正確的比例攝入足夠的電解質。在早晨起床時,我會將一包Element溶解在約16到32盎司的水中,並幾乎在第一時間喝下它。我也會在任何類型的體育鍛鍊中飲用一包Element溶解在水中,特別是在炎熱的日子裡,當我大量出汗,損失水分和電解質時。
Element有許多不同口味可供選擇。我喜歡西瓜味、覆盆子味和柑橘味,基本上我喜歡所有口味。如果你想嘗試Element,可以訪問 drinkelement.com/Huberman 購買任何Element飲品混合,即可獲得Element樣品包。再次重申,drinkelement,拼寫為L-M-N-T。所以是 drinkelement.com/Huberman 以獲取免費樣品包。
現在我想談談現實的期望。在好萊塢某處,可能有人將即時技能獲得的概念根植了進去,他們相信可以藉由服用某種藥丸就能獲得某項技能。我喜歡電影,但這根本不存在。然後自助文學又創造了一個規則,被稱為“一萬小時規則”。坦率地說,這也與文獻不完全吻合,至少在科學文獻中不是。
我喜歡這個因為它暗示學習需要時間,但一萬小時法則忽略了一個關鍵的點,那就是這不是關於時間的問題,而是關於重複的次數。當然,時間和重複之間是有關係的,但有一些美麗的實驗指出,通過簡單調整你在學習新技能時所專注的內容,你可以調整你做的重複次數。你調整學習的動機,就可以大幅加速學習。有些人可能會用它的網絡名稱來識別這個現象,雖然這不是一個科學術語,那就是「超級馬里奧效應」。超級馬里奧效應與《超級馬里奧兄弟》遊戲有關,但你在最後會明白原因。基本上,他們有五萬名受試者,這是一個巨大的樣本量。他們學習一個程序,實際上是從一個電腦程序中提取的單詞或指令,這些指令在右側的列中有點聚集。這些指令本質上是轉換為類似「前進」的內容。然後如果在迷宮中的右轉,則向右轉,然後繼續,直到遇到選擇點,等等。所以這是一堆指令,但這些實驗中的受試者的任務是以特定的方式組織這些指令,以便讓一個小游標成功地通過迷宮。這需要一些技巧。你必須知道在什麼特定的順序下給予哪些指令。他們把它做得非常簡單。你只需將它們組合成一個列表放在右邊。現在,有兩組受試者,其中一半的受試者如果犯錯,意味著他們輸入了一個指令,這個游標會移動,而這是錯誤的指令,讓這個小游標無法通過迷宮。他們在屏幕上看到一個信號跳出來,上面寫著「這沒有效,請再試一次」。受試者會重新組織指令,然後小游標會繼續。如果他們再次犯錯,則會顯示「這沒有效,請再試一次」。另一半受試者如果犯錯,則被告知「你失去了五分,請繼續」。所以這是他們所獲得的反饋中唯一的不同之處。現在,我必須坦白,根據我對多巴胺迴路和獎勵條件的知識,我會預測人們會更加努力地防止失去某樣東西,而不是去獲得某樣東西。但是結果證明,這並不是發生的情況。如果他們查看受試者的成功率,發現被告知「這沒有效,請再試一次」的受試者有68%的成功率。68%的人成功地編程了這個游標以穿越迷宮。而被告知「你失去了五分」的受試者則有52%的成功率,這是一個顯著的差異。但成功或缺乏成功的原因非常有趣。被告知「這沒有效,請再試一次」的受試者在單位時間內嘗試了很多次。換句話說,他們進行了更多次編程的嘗試,以便讓這個游標能夠通過迷宮。而被告知「你失去了五分」的人則更早放棄或完全放棄。對我來說,這非常令人驚訝。這違背了我在流行文化或自助文獻中聽到的許多觀點,即人們會更加努力地避免失去某樣東西,而不是去獲得某樣東西。但是這與我從神經科學文獻中熟悉的另一組實驗非常吻合。所以我想告訴你們的實驗稱為「管子測試」。這裡是實驗的內容。你取兩隻老鼠,放在一根管子裡。老鼠和老鼠不喜歡共享同一根管子。他們會開始互相推來推去,最終其中一隻老鼠會把另一隻推出去。現在你把贏的那隻取出來,給它一個新的對手。你會發現,之前贏的老鼠在第二次的贏率遠高於隨機機率。換句話說,之前的勝利導致再次勝利。三年前,有一篇論文發表,研究了與此相關的大腦區域。事實上,這是一個特定的額葉區域,對於想知道的人來說。 他們做了一個簡單的實驗,實驗者增加或減少了這個大腦區域在前額葉的活性。一個前額葉的小亞區域。而他們發現,如果他們刺激這個大腦區域,老鼠或老鼠,無論之前是贏還是輸,每一次都會成為贏者。那麼這個神奇的腦區是什麼呢?它在做什麼?我今天提起這個的原因,以及為什麼在講完超級馬里奧效應後提起它,是因為刺激這個大腦區域有一個非常簡單且非常重要的效果,即它導致了更多的前進步伐、更多的重複和更多的努力,但不是在絕對的力量和意志方面。所以超級馬里奧效應、這個線上實驗以及各個實驗室一再重複進行的管子測試,都指向一個簡單但非常重要的規則,那就是既不是一萬小時法則,也不是魔法棒好萊塢版的學習。而是學習技能的神經生物學解釋是你要在單位時間內盡可能多地進行重複,至少在你第一次嘗試學習某項技能時。贏者總是每單位時間生成更多的重複。這只是表現的重複,即使出現錯誤的重複。而這指向一個至關重要的問題,即重複是重要的,但出錯的重複也是重要的。事實上,它可能是最重要的因素。
讓我們來談談錯誤,以及為什麼這能解決專注於什麼的問題。就像我之前所說,如果你想學習某樣東西,你需要知道它是開環還是閉環,你需要知道該專注於什麼,該把你的感知放在哪裡。這似乎是一項艱鉅的任務,但錯誤會恰恰告訴你該專注於什麼。
原因在於,錯誤實際上會提示你的神經系統兩件事。一是錯誤修正,另一件是它為神經可塑性打開了一扇門或窗戶。錯誤告訴你的神經系統某些事情需要改變。因此,當你執行一個任務或技能,例如學習跳舞、踩到對方的腳,或有些笨拙、做不好時,這些錯誤就為可塑性開啟了可能性。如果你在那個時候選擇走開,那麼你就是做出了完全錯誤的選擇。
沒有錯誤,大腦便無法改變自己。錯誤實際上會提示前額皮層網絡,即我們所稱的自上而下的處理,以及神經調節物質,比如多巴胺和乙醯膽鹼,腎上腺素等,這些都將促進可塑性。因此,這些錯誤提醒大腦某些地方出了問題,並為可塑性開啟了可能性。這有時被稱為框架效應。它框定了什麼是重要的,對嗎?這不僅僅是學習動機的問題,而是關於你實際上如何學習。
因此,關鍵是指定一段特定的時間來進行重複練習。花時間然後試著安全地進行最多的重複次數。這將是大多數學習Sessions的最佳方法。我會談論其他可以做的事情,但出錯是關鍵。這不是一場動機演講。我並不是在說,哦,去犯錯吧。錯誤對你有好處。你必須失敗才能獲勝。不,你必須失敗才能打開可塑性的可能性,但你在同一個Session中必須多次失敗。這些失敗會引導你注意到合適的感官事件。
我想暫時休息一下,感謝我們的贊助商AG1。AG1是一種維生素礦物質益生菌飲品,還包含益生元和適應原。作為一個在研究科學領域快要有三十年經歷的人,也在健康與健身領域同樣久,我一直在尋找最好的工具來改善我的心理健康、身體健康和表現。我早在2012年,就發現了AG1,那時我甚至還沒有播客,甚至不知道什麼是播客,從那時起我每天都在喝。
我發現AG1極大改善了我所有方面的健康。當我服用它時,我感覺好多了。AG1使用了最高品質的成分,以正確的組合,並且在不增加成本的情況下不斷改進其配方。每當有人問我,如果我只能服用一種補充劑,會是什麼?我總是說AG1。如果你想試試AG1,可以訪問drinkag1.com/Huberman以獲取特別優惠。現在,他們正贈送五個免費的旅遊包,還有一年的D3 K2補充劑。再次重複,請訪問drinkag1.com/Huberman來領取這一特別優惠。
因此,科學指出有一個特定的學習Session排序,將使你學習得更快並能夠保留技能學習。這涉及到正如我剛才所描述的那樣,在學習Session中獲得盡可能多的重複,注意你所犯的錯誤,然後是會產生的獎勵。再次強調,這些是成功執行動作的神經化學獎勵。然後,在Session之後,你需要做一些非常具體的事情,那就是無所事事。對,就是這樣。
在技能學習Session之後,大腦會重播你正確執行的動作序列。好吧,因此清楚地說,在我完成訓練Session後,如果我什麼也不做,只是坐在那裡,閉上眼睛五到十分鐘,甚至一分鐘,大腦開始以一種看似重要的方式重播動作序列,這對於動作序列的更快速鞏固和加速學習非常重要。因此,你有這個基本的學習Session,然後是隨之而來的一段時間,大腦可以重溫它剛剛在學習任何技能時所做的事情。隨著我們從不確定到熟練再到精通,我們希望減少不確定性,而這正是神經系統在做的。它試圖消除錯誤並專注於正確的邊際。
如果你進行大量重複,然後在隨後的時間內有一段時間,我們對於這種後學習的閒置時間其實並沒有什麼名字。大腦根本不空閒。它實際上在倒退編寫所有這些東西,以促進更深入和更快速的學習。但如果我們填滿這段時間去做其它事情,如果我們專注於手機或學習其他東西,專注於自己的表現,那對我們來說都沒有好處。至少對技能學習沒有好處。
因此,請,如果你對更快速的技能學習感興趣,試著引入這些Session。它們可以非常強大。但是,一旦你熟悉某些事物,並且偶爾能夠更好地執行,然後你就可以開始非常有意識地調動你的注意力。因此,我們經常聽到分塊,也就是將事物分解為其組成部分。但對於技能學習而言,最大的挑戰之一就是知道該把你的注意力放在哪裡。因此,再次整理,我們在整集節目中建立了一個協議。
早期的練習,可能是第一次,也可能是前十次,但在這些初期的會議中,關鍵在於犯下許多錯誤,讓獎勵過程主導可塑性。讓錯誤開啟可塑性。然後在學習會議結束後,讓大腦空閒,至少短暫一段時間。當然,還要最大限度地利用睡眠。
隨著你開始增加更多的練習,技能水準逐漸提高。學會駕馭並集中注意力於動作的特定特徵,與獎勵和反饋無關,對吧?所以獎勵不再是你是否正確地擊中目標,而僅僅是運動的動作,例如在掷飛鏢時專注於手臂的動作,這樣能最深刻地嵌入可塑性和運動模式。這在科學文獻中已經得到了證實。
因此,我們將學習過程拆解為其組成部分。隨著我們的技能越來越高,這意味著每次會議中每單位時間所犯的錯誤越來越少,這時注意力就能從一個特徵(如運動序列)轉移到另一個特徵,或許是個人的站位。還有序列的另一個成分,即在試驗之間取得的結果。
你們當中有些人可能在思考運動速度的問題。有一些數據,也就是說,有一些不錯的論文指出,超慢的動作,即以慢動作執行的動作,對於提高技能學習的速度是有益的。然而,根據我對文獻的解讀,超慢的動作應在對某一特定動作已經獲得一定程度的熟練度後再進行。
這並不是我原本的想法。我本來認為,如果你正在學習如何正確踢腿或打拳(例如在武術中),那麼最開始的超慢動作將是讓人最好學會執行一個動作的方式。然後你只需逐漸提高速度。但是,結果並非如此,我也許應該早就知道這一點。你也應該知道,因為事實證明,當你進行超慢的動作時,有兩點是你無法獲得的。
其一是本體感覺的反饋不準確,因為四肢的快速運動與慢速運動實然是非常不同的。因此,你沒有機會建立本體感覺的反饋。另一個原因是它太過準確,沒有產生錯誤。因此,我能找到的數據顯示,當一個人已經對一項練習熟練時,非常慢的動作是有益的。
那麼,什麼時候應該開始引入慢速學習呢?顯然,當你的成功率約為25%或30%時,超慢動作開始變得有益。但如果你仍然以五或十分之十的正確率執行其他動作,那麼超慢動作可能不會對你有太大幫助。此外,超慢動作並不適用於很多事情。例如,你可以想像掷飛鏢時的超慢動作,但如果實際嘗試掷一支飛鏢,飛鏢很明顯會掉到地上。
你們當中有些人已經在某項練習、運動或樂器上具備相當程度的熟練。如果你處於這種中高級或高級的熟練程度,文獻中有一種你可能會感興趣的練習,這涉及到節拍器的使用。這讓你意識到與重複性訓練有關。你可以使用節拍器來設定重複的節奏。如果這樣做,運動員會發現他們能進行更多的重複練習,能產生更多的產出,速度也能提高。
目前正在利用聽覺節拍器進行的一些有趣實驗,實際上有一些非常瘋狂的實驗。你知道,還有杯疊世界錦標賽。我看到有位年輕女士能將桌子上的杯子迅速堆疊成完美的金字塔。所有孩子們都狂野應援。這是我從未想過的追求,坦率地說,除非生活要求我,否則我永遠不會去追求它。但這真的很令人印象深刻。如果你看過視頻,因為這些已經被錄製下來,你可以在 YouTube 上查找。你會發現這些專業的杯疊選手,其實一切都與消除錯誤有關,但同樣地,節拍器和聽覺信號能真正提示他們比平常更快地拿起杯子並學會這樣做。
現在,這方面的有趣之處在於你的注意力現在是集中於旋律,聚焦於節拍器,而不一定是你在進行運動過程中的動作。因此,你確實需要一點熟練度。再次強調,這是針對中級或高級水平的人。實際上,你所創造的是一種外部壓力,一種依賴性,讓你再次產生更多的錯誤。因此,這一切都關乎你所獲得的錯誤。如果你將注意力集中於這個外部的依賴性,這個節拍器持續鳴響,提示你現在去做、再去做,在這種情況下,不僅可以增加重複的次數、錯誤和成功率,但不知何故,我們並不清楚為什麼,節拍器的穩定旋律和事實上將你的動作與某種外部力量、某種外部壓力或提示相結合,都似乎比單純地進行相同數量的重複練習,而不借助這種外部壓力,更能加速可塑性、變化和技能的獲得。
雖然市面上有很多不同的葉子馬黛茶飲料,但我個人最喜愛的毫無疑問就是Matina。它用的是最高品質的成分,讓它擁有非常醇厚、但也非常乾淨的口味。因此,完全不會有單寧的餘味。事實上,考慮到Matina的味道實在令人驚豔以及他們對品質的承諾,我去年決定成為這家公司的一部分股東。特別是,我喜歡Matina的無糖罐裝冷萃葉子馬黛茶的口感,而我也參與了這款產品的開發。現在我每天至少會喝三罐這種飲料。我也喜歡他們的散裝Matina,我每天早上都是用葫蘆喝的。所以我添加熱水,慢慢品嚐,並且在早上和下午早些時候會喝一些冷萃。這讓我整天精力充沛,晚上也能很好地入眠,完全沒有問題。如果你想試試Matina,可以上drinkmatina.com/huberman。現在,Matina正在提供免費的一磅散裝馬黛茶及購買兩件冷萃馬黛茶所享有的免費運送服務。再說一次,請上drinkmatina.com/huberman來獲得免費的馬黛茶散裝茶葉和免費運送。
現在讓我們來談談可視化和心理排練。我經常被問到這個問題,我認為這與那種好萊塢的「黑客任務」理念有關,就是我們可以輕鬆掌握某種技能。但我們今天要探討的問題是,這種方法有效嗎?它是否能讓你更快地學會東西?事實上,答案似乎是肯定的,的確可以。然而,儘管你聽到過的,這並不是完全的替代品,並不能完全取代實際的表現。
好吧,我要說得非常具體。我經常聽到,只要想像收縮一塊肌肉,就能得到與實際收縮這塊肌肉相同的效果。僅僅想像一項技能也能帶來與實際執行這項技能相同的表現提升。這完全不是事實。然而,它可以在某些強大的方式上輔助或支持實際的訓練和技能學習。心理排練通常是閉上眼睛,思考一連串特定的動作,並在自己的「心靈之眼」中想像出來,這會激活與實際動作非常相似(如果不是完全相同)的上運動神經元。這是有道理的,因為上運動神經元負責 movimento的指令,它們並不是實際執行動作的那部分。
記住,上運動神經元是生成movement的命令,而不是實際的movement。實際生成movement的是下運動神經元和中央模式生成器。所以重點是,如果你想利用可視化訓練,這很好,但別再想著可視化訓練能與實際行為相提並論。你常常會聽到人們說,你知道如果你想像某種經歷,對你的大腦和身體而言,這跟實際經歷完全一樣嗎?絕對不是。這並不是神經系統運作的方式。抱歉,我並不是想打破任何人的幻想,但你的幻想是基於迷思。事實是,大腦在執行動作時正在產生本體感覺反饋,而這種本體感覺反饋對於生成我們的經驗感覺及學習是至關重要的。
我這麼說並不是因為我不喜歡可視化不能起作用的觀點。事實上,可視化是有效的,但其效果並不好。它無法創造出和實際參與行為、技能、阻力訓練等同樣的環境和化學環境。你們中的許多人可能會問,我該吃些什麼才能加速技能學習?其實條件會有所不同,但動機是關鍵。你必須以足夠的動機參加訓練,以專注你的注意力並在訓練過程中多次重複。這只是個先決條件,對吧?沒有一種藥能讓你在較少的重複下獲得更多的學習。更重要的是,問題在於你能為自己創造什麼樣的條件,讓你在單位時間內能夠進行更多的重複?我認為這才是正確的思路。你能在你的心智和身體中創造什麼樣的條件以便使你能夠專注?
有幾種化合物值得一提,因為它們改善實際的身體表現,實際執行某些類型動作的能力。其中一些也已經證明對於認知功能有提升,特別是在老年人群體中。如果不提及這些,我會覺得不妥。今天我只提到一種。事實上,有趣的是,關於這種成分有很多數據,就是α-GPC。我會嘗試發音α-GPC的全名。它是α甘油磷酸膽鹼,對吧?α-GPC,α甘油磷酸膽鹼。看看,如果我重複做這個練習,就能更順利地發音。好,所以要點是,α-GPC在美國至少是非處方藥物,通常建議劑量為300至600毫克。這是一個單次劑量,已經顯示能做許多對某些人可能有益的事情。其中之一是增強力量輸出。因此,如果你從事阻力訓練、短跑或需要產生大量力量的運動,那麼理論上α-GPC可能對你有益。一項研究指出,力量輸出增加了14%。
這非常重要,你知道,14% 如果仔細想想,但並不是像翻倍那樣的程度。
因此,如你所見,像是 alpha GPC 特別是當它與低劑量的咖啡因結合時,可以改善功率輸出、促進生長激素釋放、提高脂肪氧化。
理論上,所有這些都可以支持技能學習,但它們真正做的是調整你將要進行許多次重複練習的基礎。
好的。
對於咖啡因本身也是如此。
如果這能激勵你並讓你從椅子上站起來進行身體訓練,那麼這可能會改善或增強技能學習的速度以及你保持這些技能的能力。
在之前的一集中,我談到了腎上腺素,我提到對於心智和認知學習,增加腎上腺素水平,即在認知學習後提升腎上腺素水平是有意義的。
對於身體學習,似乎正好相反,如果在你的訓練中有咖啡因,或者你決定嘗試 alpha GPC,則希望在訓練前服用,在訓練前先服用,其效果應該能延續到訓練中,推測應該是貫穿始終。
我收到的許多問題是關於我所描述的不同方案和事情如何開始相互衝突。
舉個例子來說,如果你晚上10:30上床睡覺,而你晚上9:30要進行技能訓練,那麼在這之前攝入大量咖啡因就不是一個好主意,因為這會影響你的睡眠。
所以我不是來幫你設計完美的時間表,因為每個人的情況都不同。
應該優化的項目是重複次數、失敗次數,訓練初期的更多重複與失敗,擁有一些閒置時間,這可能直接進入睡眠,或僅僅是讓大腦閒置五到十分鐘。
這意味著不專注於任何事情,不翻看社交媒體,不發電子郵件,理想情況下甚至不與人交談,只是躺下或靜靜坐著,閉上眼睛,讓那些運動序列重播,使用節拍器,讓你的注意力與某個外部提示或刺激,例如聽覺刺激相關聯,並試圖在單位時間內產生更多的重複。
所以你現在擁有很多關於如何生成運動的信息,我喜歡認為你也掌握了設計針對你自己或作為教練針對你的學員的最佳化方案的許多信息,以優化他們各種技能的學習。
我應該說,對於時間緊迫或時間有限的人來說,10分鐘的最大重複、最高專注的技能學習工作將極為有益。
這實際上是關於每次訓練內的密度。
所以我認為你應該努力朝著最大或接近最大重複和失敗的密度發展,只要這些失敗是你能安全執行的,從而加速技能學習,不要讓任意的,或在這種情況下的超日節律限制你參與這種練習。
換句話說,完成工作,盡可能在單位時間內完成更多工作。
根據科學,根據我所見,以及我現在參與的各種社群,你會看到技能在不同階段的巨大提升。
有時可能稍微不穩定,並不總是線性改善,但你會看到技能有著驚人的進步。
今天,我們討論了有關技能學習的一切。
我希望你考慮這些信息。
你甚至可能會決定嘗試一些這些工具。
如果你這樣做,請告訴我們你的結果。
在評論中給我們反饋。
如往常一樣,感謝你對科學的興趣。
歡迎來到 Huberman Lab Essentials,在這裡我們將回顧過去的節目,提供針對心理健康、身體健康和表現的最有效、可執行的科學工具。我是安德魯·霍伯曼(Andrew Huberman),斯坦福醫學院神經生物學和眼科的教授。今天我們要談論的是神經可塑性,這是我們神經系統的一個驚人特徵,使其能夠根據經驗發生變化。神經可塑性可以說是我們生物學中最重要的方面之一。它為我們每個人提供了以不同的方式思考、學習新事物、忘記痛苦經歷的希望,並本質上使我們能夠通過變得更好來適應生活帶來的一切。因此,讓我們開始吧。
大多數人對神經可塑性這個詞並不陌生,它指的是大腦和神經系統自我改變的能力。我們所有人出生時的神經系統不僅能夠變化,還是設計用來變化的。當我們進入這個世界時,我們的神經系統已經準備好學習。嬰兒的大腦和神經系統的連結還非常粗糙。這些連結並不精確,我們可以看到它們的證據,因為嬰兒的動作有點像一隻小土豆蟲那樣笨拙。他們在協調運動方面無法做太多事情。他們當然不能說話,也不能做任何精確的事情。因此,我希望你在心中想像,當你來到這個世界時,你基本上是一個廣泛連接的網絡,但在執行任何一項任務上都非常拙劣。通過你的經歷,通過父母或其他看護者的養育,通過社交互動、思考、學習的語言,以及所去過或沒去過的地方,你的神經系統變得根據你獨特的經歷進行了定制。
這對於大腦中某些部分是正確的,這些部分參與我們所稱的外部世界的表徵。你的大腦有很多是用來表現視覺世界的,或者表現聽覺世界的,或者表現世界上各種可能的氣味圖譜的。然而,有些神經系統的部分是設計來不具可塑性的。這些電路的設計使得可塑性或改變變得非常不可能。這些電路包括控制心跳的、控制呼吸的、控制消化的電路,感謝上天這些電路是這樣設置的,因為你會希望這些電路是非常可靠的。因此,消化、呼吸和心率等許多神經系統特徵是很難改變的,而我們神經系統的其他方面其實是相對容易改變的。童年、青春期和年輕成年的一個偉大禮物就是我們幾乎可以通過被動經驗學習。我們不必過於專注就能學習新知識。但是,25歲以後,如果我們想改變那些連接,那些超高速公路式的連接,我們必須參與一些非常具體的過程。而這些過程,正如我們將很快了解的那樣,是有門檻的,這意味著你不能僅僅決定改變你的大腦。你實際上必須經過一系列步驟以在內部狀態上進行改變,以便讓你能夠改變你的大腦。
我想簡單休息一下,感謝我們的一位贊助商,David。David製作的蛋白質能量棒與其他任何產品都不同。它含有28克蛋白質,只有150卡路里,並且零克糖。沒錯,25克的蛋白質,且75%的卡路里來自蛋白質。David的這些能量棒味道驚人。我最喜歡的口味是巧克力薯餅。而且,我的確喜歡巧克力流心和蛋糕口味的。基本上,我喜歡所有的口味。它們非常美味。對我個人來說,我努力多吃全食。不過,當我匆忙、外出或只是想找一個快速的下午小吃時,我經常發現自己在尋找高質量的蛋白質來源。使用David的產品,我能在小吃的卡路里內攝取28克蛋白質,這使我非常容易達到我的日常每磅體重攝取一克蛋白質的目標,並且不需要攝入過多的卡路里。我通常在早上或甚至在下午時吃David的能量棒,以填補午餐和晚餐之間的空檔。我喜歡它有一點甜的味道,所以它吃起來像美味的小吃。但它也提供了我28克非常高質量的蛋白質,而只有150卡路里。如果你想嘗試David,你可以上網訪問 davidprotein.com/huberman。再一次,連結是 davidprotein.com/huberman。
我們當中很多人都被流行媒體中有關新神經元產生的故事所吸引。這個想法是,如果你去跑步或運動,你的大腦實際上會產生新的神經元。好吧,我要告訴你一個壞消息,那就是在青春期之後,人腦和神經系統幾乎不會再增加新的神經元。因此,即使我們在生命的整個過程中無法再增長新的神經元,至少數量並不多,顯然我們仍然可以改變我們的神經系統,即神經系統是可以變化的。如果我們在大腦中創造出正確的條件,化學條件,並且如果我們在周圍創建出正確的環境條件,我們的神經系統將會轉變為一種狀態,在這種狀態中,變化不僅是可能的,而是可能性相當高的。正如我之前提到的,孩子神經系統的標誌是變化。它想要變化。我們都可以在一生的任何階段通過感官設備的缺陷和損傷來獲得可塑性,這包括我們的眼睛、耳朵、鼻子和嘴巴。
在那些從出生起就失明的個體中,所謂的枕葉皮層,即後部的視覺皮層,會被聽覺所佔據。那裡的神經元會開始對聲音以及盲文觸摸作出反應。事實上,有一個特別悲劇的事件,是一位從出生就失明的女性,因為神經影像學的研究,我們知道她的視覺皮層不再具有視覺功能,而是負責盲文閱讀和聽覺。她遭遇了一次中風,實際上使她的視覺皮層大部分功能喪失。因此她變得失明,無法閱讀盲文,也無法聽到聲音。她確實恢復了一些功能,但大多數人並不會陷入如此不幸的境地。我們知道,例如那些使用視覺皮層來閱讀盲文和進行聽覺的盲人,擁有更好的聽覺敏銳度和觸覺敏銳度,這意味著他們能用手指感知事物,也能用聽覺感知事物,而普通的視力正常者則無法做到。事實上,失明者中完美音高的發生率要高得多。這告訴我們,大腦,特別是我們稱之為新皮層的這個區域,其本質就是為我們個人的經驗建立一個定制化的地圖。
幾年前,我在一個課程中,一位女性走過來對我說:“我不是在授課,我是在上課。”她說:“我必須告訴你,每次你講話時,我真的感到很焦慮。”我說:“好吧,我以前聽過這種情況,但你能更具體一點嗎?”她說:“是的,你的聲音讓我想起了我曾有過一次非常糟糕的經歷。”我說:“那好吧,我無法改變我的聲音,但我真的很感激你承認了這一點,也能幫助解釋你為什麼每次我講話時似乎都會畏懼,這直到那時我才注意到。但是之後,我確實注意到她對我的講話有一種非常直接和生理上的反應。無論如何,在這兩周的課程中,她時不時會回來說:“你知道嗎?我想只是告訴你,你的聲音對我來說真的很難聽,但現在我覺得變得更能接受了。”最後,我們實際上成為了相當好的朋友,至今仍保持聯絡。
這告訴我們,對某種事物的認識,無論這是否涉及情感或想學習其他東西,其實都是神經可塑性的第一步。如果我從這張椅子上站起來,走出這扇門,我不會考慮我每一步的走法,因為我在發展過程中學會了走路。但是當我們決定要改變某種行為、反應或想學習某些新知識時,這些都是我們希望引入到意識中的東西。這種意識是非常重要的,因為它提示大腦和其余神經系統,當我們在未來進行這些反射性動作時,這些反射性動作不再注定是反射性的。
如果這聽起來有點抽象,我們將討論如何實施這個過程的具體方案。但神經可塑性的第一步是認識到你想要改變一些事情。我們必須清楚我們想要改變的具體內容。或者,如果我們不知道具體想要改變什麼,至少我們必須知道我們希望對某種特定體驗進行改變。現在,科學告訴我們如果想要這些變化發生,必須遵循一些具體的方案。這就是我們的大腦,特別是前額葉皮層,向其余神經系統發出信號,告訴我們即將要做的事情、感受到的或體驗的內容值得關注。
所以我在這裡暫停一下,然後我將繼續。我想先休息一下,並感謝我們的贊助商,AG1。現在,很多人已經聽我說過,如果我只能服用一種補充劑,那麼這種補充劑就是AG1。原因是AG1是可用的基礎營養補充劑中質量最高和最全面的。這意味著它不僅含有維生素和礦物質,還有益生菌、益生元和適應原,以彌補你飲食中可能存在的任何缺口,並為生活中所需的支持提供幫助。對我來說,即使我大多數時候會吃整食和加工最少的食物,但由於各種原因,從食物中獲取足夠的水果和蔬菜、維生素和礦物質、微量營養素和適應原對我來說非常困難。因此,自2012年以來,我每天都在服用AG1。這樣一來,它明顯增強了我的能量、免疫系統和腸道微生物群。這些都是大腦功能、情緒、身體表現等至關重要的部分。如果你想試試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman來獲取特別優惠。目前,他們正在贈送五個免費旅行包以及一年份的維生素D3K2。同樣,這是drinkag1.com/huberman來聲明該特別優惠。
目前宇宙中最大的謊言之一似乎是,你所經歷的每一個經驗都會改變你的大腦。人們喜歡這麼說。他們喜歡說:“這次講座之後你的大腦將會不同。今天的課程結束後,你的大腦將會比兩天前改變。”這絕對不是真實的。
神經系統不會因為你經歷了某些事情而改變,除非你是一個非常年幼的孩子。當某些神經化學物質釋放時,神經系統才會發生變化,並允許在那些化學物質循環期間活躍的神經元加強或削弱它們之間的連接。當人們告訴你,「哦,在今天講座的結束時,你的腦袋將完全不同」,這根本不是真的。如果你超過 25 歲,除非你的注意力有選擇性的轉移或經驗有選擇性的轉移告訴大腦變更的時機,否則你的大腦不會改變。這些變化是通過加強和削弱特定的連接來實現的,但重要的是要理解,如果我們希望某種事物改變,我們真的需要把大量的注意力集中在我們想要改變的事物上。這與我之前提到的,一切都從意識開始的說法密切相關。
那麼,為什麼注意力重要呢?在 90 年代初,一位名叫格雷格·雷肯的研究生在加州大學舊金山分校的邁克·梅爾斯尼克的實驗室中,他們開始測試這個想法,即如果一個人想要改變他們的大腦,他們需要在生命早期進行這樣的改變,因為成年人的大腦根本不具可塑性,不適合這些變化。他們進行了一系列絕對優秀的實驗。現在,我想我們可以說這些實驗證明成年人的大腦是可以改變的,只要滿足某些條件。他們的實驗難度很高。對於實驗者和受試者來說都很艱難。我只描述一個。
假設你是他們實驗中的一位受試者。你會進入實驗室,坐在一張桌子旁,他們會記錄或掃描你的大腦,並觀察你手指的表現,我們稱之為數字。你面前會有一個旋轉的鼓,字面上的說是一個石鼓或金屬鼓。鼓面上有小隆起。其中一些隆起緊密相連,而另一些則相距較遠。他們會進行這樣的實驗,受試者需要在隆起距離變小或變大時按下某個杠杆,這些都是非常微妙的差異。為了做到這一點,你需要非常注意這些隆起的距離。這些受試者並不是盲文閱讀者,也不是擅長這類實驗的人。他們發現,隨著人們越來越多地注意這些隆起之間的距離,當距離發生變化時,受試者會通過按下杠杆來發出信號。隨著這樣的操作,手指的表現出非常快速的變化、可塑性,可以朝兩個方向發展。你可以讓人們很擅長檢測隆起之間的距離是變小還是變大。人們在這些任務中的表現非常出色,雖然對於非盲文閱讀者來說,這些任務的現實世界應用會比較難以想像,但這告訴我們,這些觸覺地圖對可塑性是非常開放的,而這些都是完全成年的受試者。這證明成年人的大腦具有很高的可塑性。他們還進行了一些美妙的控制實驗,這對每個人都非常重要理解,即有時他們會邀請人進來觸摸這些旋轉鼓上的隆起,但他們會讓受試者集中注意於聽覺提示。每當音調響起或音調的音高發生變化時,他們都必須發出信號。因此,受試者認為他們在進行與觸覺和聽覺相關的活動,但所有這一切顯示的事實是,這不僅僅是單純觸摸這些隆起的行為。他們必須注意這些隆起本身。如果他們將注意力放在聲音提示或音調上,那麼聽覺部分的大腦會出現可塑性,而觸覺部分則不會。這使得那句你經常聽到的話相形見絀,那就是你所經歷的每種經驗都會改變你大腦的運作方式。絕對不是。你特別仔細注意的經驗才打開了可塑性,並且這種可塑性對於那種特定的經驗來說是打開的。
那麼問題來了,為什麼呢?梅爾斯尼克和他的研究生及博士後研究人員隨後著手回答這個為什麼的問題,結果發現答案是一個非常直接的神經化學答案。第一個神經化學物質是腎上腺素,也就是腎上腺素。我們將其稱為腎上腺素,當它從我們腎臟上方的腎上腺釋放時,它在身體內。當在大腦釋放時,我們稱其為腎上腺素,但它們是化學上相同的物質。腎上腺素是從大腦幹的一個名為藍斑區的區域釋放的。當我們注意和警覺時,腎上腺素就會被釋放。但獲得可塑性最重要的是需要有腎上腺素(相當於警覺性)加上這種神經調節劑乙醯膽鹼的釋放。
現在,乙醯膽鹼是從大腦的兩個部位釋放的。其中一個也在大腦幹中,根據不同動物的命名方式不同,但在人體中,乙醯膽鹼神經元或製造乙醯膽鹼的神經元最豐富的部位是副上丘神經核或副腦幹區域。你只需要知道,在你的腦幹中有一個區域,該區域將神經纖維,這些軸突,發送到過濾感官輸入的大腦區域。因此,我們有一個叫作丘腦的大腦區域,它不斷受到各種感官輸入的轟炸。但當我注意到某件事情時,我會創造一個注意的錐形區域。我們所稱的信號對噪聲比上升。因此,擁有工程背景的你們會對信號對噪聲比有所熟悉。
對於那些沒有工程背景的人,別擔心。這只是意味著在群眾中,有一聲特定的吼叫傳入了耳中。乙醯膽鹼就像聚光燈一樣。但腎上腺素使人保持警覺,乙醯膽鹼則聚焦這些輸入,這兩者單獨來說並不足以促進可塑性。還需要第三個組成部分,而這個第三個組成部分是從前腦的一個區域—基底核(nucleus basalis)釋放的乙醯膽鹼。如果要更技術性一點,它叫做myert的基底核。對於任何剛起步的醫學生或醫學院學生來說,這是你們應該知道的。如果你體內有來自腦幹釋放的乙醯膽鹼、來自基底核的乙醯膽鹼和腎上腺素,你就可以改變你的大腦。這一點在各種論文中已多次被驗證。現在,這被視為神經系統運作的基本原則。如果你能獲得這三種東西—腎上腺素、來自這兩個來源的乙醯膽鹼,不僅神經系統會改變,它必須會改變。它肯定會改變。如果人們想要改變他們的大腦,這是最重要的理解點。現在讓我們談談如何將所有的科學信息轉化為一些你們可以實際應用的方案,因為我認為這正是你們許多人感興趣的。你對於自己的健康和醫療護理有全權決定。你要對自己的健康和幸福負責。所以我不會告訴你該怎麼做或該服用什麼。我將描述文獻告訴我們和建議的有關如何進入可塑性的方法。我們知道我們需要腎上腺素。這意味著警覺性。大多數人通過一杯咖啡和良好的睡眠來達成這一點。因此我會說,你應該掌握你的睡眠計劃,找出你需要多少睡眠,以達到你坐下來學習時的警覺性。但一旦這些確定了,問題就是我該如何獲得這種警覺性?嗯,有很多方法。一些人使用一些相當複雜的心理體操。他們會告訴別人他們將要做某件事情並創造一些問責,這可能很好。或者他們會在網上發佈自己的照片,並承諾減掉一定的體重,或者類似的事情。因此,他們可以利用羞恥感來潛在地讓自己感到尷尬,如果他們沒有遵從。他們會給他們討厭的組織寫支票,並堅持如果他們沒有遵守承諾就會去兌現。或者他們會出於愛去做。他們會決定要參加馬拉松或學習一門語言,或者因為某位他們愛的人而這樣做,或是想把這一點獻給某人。事實是,從腎上腺素和獲得警覺與激活的角度來看,這並不重要。腎上腺素是一種化學物質,你的大腦不會區分出於愛或恨、憤怒或恐懼而做的事情。這真的沒有差別。所有這些都促進了自主神經的興奮和腎上腺素的釋放。因此,我認為對於大多數人來說,如果你感到沒有動力去做這些改變,關鍵是確定不僅僅是一個,而是多個理由,為什麼你想要做這一特定的改變。被吸引到一個令你興奮的特定目標是其一。而另一個則是被動機激勵,以免因未能遵循某個目標而感到完全恐懼、羞愧或羞辱。有些理由可能是基於恐懼的,或者是基於愛的,或者兩者兼具,以確保在執行任務時的警覺性、能量和注意力。這引出了注意力這一點。將電極植入大腦中以增加乙醯膽鹼的量是一回事;在實驗室外的現實世界中存在卻難以專注,難以將注意力集中在空間中特定事件的另一回事。如今有很多關於智能手機和設備導致許多人,包括成年人,幾乎在臨床水平上產生注意力缺陷的討論。我認為這在很大程度上是正確的。然而,這意味著我們所有人都有責任學會如何創造深度的專注。有一些重要的神經科學原則可以獲得深度專注。我想簡單談談藥理學,因為我經常被問到這個問題。人們會問:“我可以服用什麼來增加我的乙醯膽鹼水平?”其實可以服用一些東西。乙醯膽鹼就被稱為尼古丁,因為乙醯膽鹼會結合到尼古丁受體上。乙醯膽鹼有兩種受體,分別是毒蕈鹼型和尼古丁型,但尼古丁型與注意力和警覺性有關。我有一些同事。這些不是我那種“哥們科學”的朋友。我也有這樣的朋友。這是一位諾貝爾獎得主的同事,他在工作時嚼著Nicorette。不過當我問他:“你為什麼這樣做?”他說:“因為它能增強我的警覺和專注。”我試過嚼Nicorette。它讓我感到非常不安。我不喜歡這樣,因為我無法專注得很好。它使我處於過高的自主興奮狀態。我有一些朋友整天吸Nicorette。如果你打算走這條路,那麼你需要非常小心不要過度依賴這些,因為可塑性的本質在於創造一個與你日常生活不同的專注和注意力的窗口。那么,有哪些方法可以增加乙醯膽鹼?如何提高專注力?提高專注力的最佳方法是使用你天生具備的專注機制。這裡的關鍵原則是:心智專注隨視覺專注而變化。
我們都熟悉這樣一個事實:我們的視覺系統可能會失焦、模糊或搖擺不定,或者我們也可以非常專注地將注意力集中在空間中的某一個位置。奇妙且對於理解如何進入神經可塑性至關重要的是,我們可以利用視覺焦點,並且可以增加視覺焦點,作為提高我們更廣泛的心理專注能力的一種方式。因此,我將解釋如何做到這一點。
我想先稍作休息,感謝我們的一位贊助商,Element。Element是一種電解質飲料,完全具備您所需的成分,卻不包含不必要的成分。這意味著正確比例的電解質、鈉、鎂和鉀,但沒有糖。我們都應該知道,適當的水合對於最佳的大腦和身體功能至關重要。事實上,即使是輕微的脫水也會在很大程度上降低您的認知和體能表現。 同樣重要的是,不僅要保持水合,還要獲得足夠的電解質並保持正確的比例。在水中溶解一包Element使確保獲得足夠的水合和電解質變得非常簡單。為了確保我攝取到足夠的水分和電解質,早上起床時我會在大約16-32盎司水中溶解一包Element,基本上是早上的第一件事。我還會在進行任何形式的體育鍛煉時,特別是在炎熱的日子裡,當我流汗很多、流失水分和電解質時,喝一包Element溶解在水中。Element有許多不同的美味口味。我喜歡西瓜味、覆盆子味、柑橘味,基本上我喜歡所有的口味。如果您想嘗試Element,可以前往drinkelement.com/huberman,以購買任何Element飲料混合包來索取一個Element樣品包。再一次,這是drink element,拼寫為L-M-N-T,因此是drinkelement.com/huberman以索取免費樣品包。
可塑性始於警覺性。這種警覺性可以來自於對愛的感受、快樂的感受或恐懼的感受,無所謂。也有藥物的方法來獲得警覺性。最常見的當然是咖啡因。許多人現在也使用Adderall。Adderall不會提高專注力,而是提升警覺性。它不會影響乙醯膽鹼系統。如我所提到的,乙醯膽鹼系統及其所帶來的專注力是可以通過藥物來獲得的,但也可以通過這些行為練習來獲得。以視覺專注為基礎的行為練習將是幫助您發展良好專注的深度和持久性。
讓我們稍微思考一下視覺專注。當我們在視覺上專注於某樣東西時,我們有兩個選擇。我們可以查看一個非常小的空間,並且詳細且精確地觀察,或者我們可以擴大視線,查看大面積的視覺空間,但其實細節很少。這是一種權衡。我們不可能對所有東西都以高解析度進行觀察。這就是為什麼瞳孔大致上與眼睛的中央凹(fovea)相關,這是我們擁有最多感受器的區域,具有最高的光感受器密度。我們的視覺流暢度在視野的中心遠比在周邊要好。
當我們專注於某個物體時,我們會做幾件事。首先,我們往往會將注意力集中在視野的中心,並且我們的雙眼會對齊,這種運動稱為「處女眼運動」,朝著一個共同的點。另一件事情是,我們眼睛的晶狀體會移動,因此我們的大腦現在不再看著整個視覺世界,而是看到一小個視覺影像的圓錐。這個小圓錐的視覺影像或像吸管一樣的視角具有比如果我看著所有事物來得更高的敏銳度和解析度。
現在你可能會說,這當然是合乎情理的,但那是關於視覺專注,而不是心理專注。然而,事實證明,腦中的專注是與我們的視覺系統相關的。我稍後會談到盲人,但假設一個人是有視力的,關鍵是要學會如何更好地在視覺上專注,如果你想達到更高級別的認知或心理專注。當我們的眼睛稍微向內移動時,也許你會感覺到這就像這樣,基本上是縮短或者使所謂的瞳距變小,兩件事情會發生。不僅是我們開啟了更小的視覺窗口進入世界,還會激活一組神經元,這些神經元在我們的腦幹中,促使去釋放去甲腎上腺素、腎上腺素和乙醯膽鹼。
去甲腎上腺素有點類似於腎上腺素。換句話說,當我們的眼睛在頭部放鬆時,當我們只是左顧右盼,對整個視覺環境進行觀察,無論是頭部移動、在空間中移動、與環境進行視覺互動、或是靜止坐著,廣泛地看著我們的空間時,我們是放鬆的。當我們的眼睛稍微向內移動到特定的視覺目標時,我們的視覺世界縮小,我們的視覺焦點水平提高,我們知道這與大腦中釋放乙醯膽鹼和腎上腺素有關,這些部位與可塑性相關。這意味著如果你在閱讀或聆聽時難以專注,你需要練習,而你可以練習將視覺系統的焦點集中。這在你專注於你打算進行的工作以促進可塑性時,效果最好。
在現實世界中這會是什麼樣子呢?假設我試圖專注於某樣與……我不知道,科學有關的事物,我正在閱讀一篇科學論文,而我遇到困難,無法吸收。
花費僅60到120秒,把視覺注意力集中在屏幕上小小的一個區域,意味著只把注意力放在我的屏幕上,即使這個區域什麼都沒有,但將我的眼睛轉向那特定位置不僅增強了該位置的視覺敏銳度,還促使與從該位置獲取信息相關的多個大腦區域活動增強。
簡而言之,如果你想提升自己的專注能力,就要練習視覺專注。現在你可能會問,那麼那些人感受到旋轉鼓或聽到聽覺提示的實驗怎麼辦,這根本不涉及視覺。
如果你觀察那些通過聽覺系統學習的人,他們往往會閉上眼睛,這並非偶然。如果有人正在非常努力地聽,請不要要求他們在聽的同時直接看著你。這其實是讓某人專注的最糟糕方法之一。如果你說,現在請聽我,並看著我的眼睛,視覺系統將主導,他們會看到你的嘴巴動,但他們更會聽到自己內心的想法,而不是你所說的內容。
注視眼睛是創造聽覺注意力的一種最佳方式。這正是低視力或失明的人所做的。他們擁有卓越的能力,在特定位置集中注意力。對於大多數人來說,視覺是訓練在這些注意力範圍內的專注能力的主要方式。
所以你必須專注於你想學習的東西,你會因為體內的腎上腺素而感到一些不安。如果你感到不安,並且很難集中注意力,覺得自己做得不對,那麼你很可能是對的。
一旦你獲得這種腎上腺素,這種警覺性,乙酰膽堿隨之釋放,你就能集中注意力,那麼問題就在於集中多久?在之前的播客中,我講過這些大約持續90分鐘的超日週期。典型的學習時段應該是約90分鐘。我認為這段學習時間無疑將包括5到10分鐘的熱身期。我認為每個人都應該給自己一些許可,在學習期間的早期階段不必完全專注,但在這一時段的中間部分,大約一小時左右,你應該能維持約一小時的專注。
對我來說,這意味著消除分心。這意味著關掉Wi-Fi,將我的手機放在另一个房間。我鼓勵你嘗試完全沉浸在一個活動中,體驗到你注意力逐漸漂流的焦慮,但你卻會不斷將注意力拉回來。
這是一個重要的點,即注意力會漂移,但我們必須重新錨定它。我們要抓回來,而如果你有視力,方法就是用你的眼睛。當你的注意力漂移並且你轉過頭去時,你想要字面上保持視覺專注於你試圖學習的東西。這是神經可塑性的觸發器,但真正的秘密在於,神經可塑性並不是在清醒狀態下發生的,而是在睡眠期間發生的。
我們現在知道,如果你非常專注於某件事情大約90分鐘,或許你每天甚至會進行幾個這樣的專注時段。如果你能這樣做,有些人可以,有些人只能進行一次的專注學習時段。那晚以及接下來的夜晚,當你入睡時,被乙酰膽堿傳輸高亮顯示的神經迴路會加強,而其他迴路則會消失,這是美妙的,因為這就是可塑性的本質。這意味著當你幾天或一周後醒來時,你將永遠擁有這些知識,除非你經過某種過程主動去忘記它。
因此,掌握睡眠對於加強學習至關重要,但假設你在學習後得到了非常不佳的睡眠。如果你在下一晚或接下來的夜晚入睡,那麼這種學習仍然會發生。腦中有一個標識,標記了這些釋放了乙酰膽堿的突觸。它實際上以神經化學和代謝的方式標記這些突觸,讓這些突觸更有可能改變。
現在,如果你從未獲得那種深度睡眠,那麼你可能無法獲得這些變化。還有一種方式,可以至少部分地繞過對深度睡眠的需求,那就是參與我所稱的非睡眠深呼吸(NSDR)協議。但我只想討論一下這方面的科學。去年在《細胞報告》上發表過一篇論文,顯示如果人們進行了一項空間記憶任務,這是一個相當困難的任務,需要他們記住燈亮起的順序。
如果這只是幾個燈的特定順序,那麼很簡單,但當燈的數量上升到15或16個時,隨著數字的增加,實際上變得相當具有挑戰性。如果在學習後立即,實際上是學習後的實際表現,人們進行了20分鐘的非睡眠深休息協議或短暫小憩,躺下來,腳稍微抬起,也許只是閉上眼睛,不接收任何感官輸入,那麼該信息的學習率顯著高於第二晚睡得較好的人。
因此,你其實可以通過這些NSDR協議或90分鐘或更短的短小憩來加速學習。對於很多人來說,在非常專注的努力後,讓心靈漂流,思想不再有組織,是加速學習和學習深度的最佳方式。我想綜合一下我們到目前為止所涵蓋的一些信息。今天我想確保這些構成神經可塑性基礎的關鍵元素真正嵌入人們的心中。
首先,神經可塑性在整個生命週期中都會發生。如果你想作為一名成年人學習,你必須保持警覺。這可能看起來非常明顯,但我認為很多人並不會思考在他們的24小時周期中,什麼時候最警覺。讓我們問問自己,通常在一天中的什麼時候你最警覺?這會在特定的時間段內為你學習特定的東西提供優勢。因此,不要把這段時間浪費在沒有意義、無用或不符合你目標的事情上。從你的腦幹釋放的腎上腺素,在你24小時周期的特定階段會比其他時候更容易釋放,當然是在清醒期。你應該知道那是什麼時候。
學習乙醯膽鹼可以透過尼古丁來藥理學實現,但對許多人來說這樣做有一定的危險性和財務成本。學習如何通過使用視覺系統來參與膽鹼能系統,練習你能在需要的空白下保持多少時間的專注?但你能在幾英尺外的紙張或你的電腦屏幕上保持多久的視覺專注?這些其實是在需要高水平視覺專注的社區中人們所做的事情。我們真正談論的是試圖駕馭注意力的機制,並變得更擅長於專注。你可能會想用聽覺系統,而不是視覺系統,無論是因為你視力低下或完全失明,還是因為你正在學習與聲音更相關的東西。
你也應該問問自己,是否在白天過度專注太久。我知道一些非常高效的人,在各種情境中都表現得極為優秀,但他們沒有整天都在專注。他們中的許多人會在走廊中散步,有時自言自語,或不關注其他事情。他們騎自行車、散步,並不試圖讓自己的思維始終保持在最高專注度。很少有人能做到這一點,因為我們在這些90分鐘的超日週期中學習效果最佳。我要再重複一次,在這90分鐘的週期內,你不應該期望自己在整個90分鐘的周期中保持專注。開始和結束的時候會有一點進出焦點的情況。
你怎麼知道這90分鐘周期何時開始,通常早上醒來便是第一個90分鐘周期的開始,但並不是精確到分鐘。隨著你開始參與這些學習練習,你將能夠感知這些90分鐘周期。而當然,獲得一些無睡眠深度休息或故意的脫離,比如散步、跑步或只是閉著眼睛或睜著眼睛隨意坐著,可能會在學習間隙後,加速可塑性的增長。而當然,還有深度睡眠。
許多人非常感謝地詢問如何支持Huberman Lab播客。最好的方法是訂閱YouTube。你也可以按下通知鈴,以便不錯過任何即將播出的集數。也可以留下評論。如果你去Apple,可以給我們五星評價,還有地方可以留下評論。如果你更喜歡在Spotify上收聽,那麼在Spotify上訂閱和下載也是不錯的。此外,如果你能將這個播客推薦給你的朋友、家人以及你認為會從中受益的其他人,那也是非常有幫助的。同時,請查看我們的贊助商,這是一個很好的支持我們的方式。非常感謝你的時間和關注,並且一如既往地感謝你對科學的興趣。
(歡快的音樂)
(吉他音樂)

In this Huberman Lab Essentials episode, I explain how neuroplasticity allows the brain to continue to adapt and change throughout life, particularly through focused attention and active engagement in learning.

I explain how neuroplasticity differs in children and adults, highlighting the key neurochemicals required for adult learning. I explain science-supported protocols to boost alertness and improve attention, including techniques like visual focus and goal accountability. I also discuss how sleep, along with practices such as non-sleep deep rest (NSDR) and naps, support the brain to enhance learning. 

Huberman Lab Essentials are short episodes (approximately 30 minutes) focused on essential science and protocol takeaways from past Huberman Lab episodes. Essentials will be released every Thursday, and our full-length episodes will still be released every Monday.

Read the full show notes at hubermanlab.com.

Thank you to our sponsors

AG1: https://drinkag1.com/huberman

David: https://davidprotein.com/huberman

LMNT: https://drinklmnt.com/huberman

More Huberman Lab

Huberman Lab Premium: https://go.hubermanlab.com/premium

Huberman Lab Merch: https://go.hubermanlab.com/merch

Timestamps

00:00:00 Huberman Lab Essentials; Neuroplasticity

00:03:27 Sponsor: David

00:04:43 New Neurons; Sensory Information, Brain & Customized Map

00:07:40 Recognition, Awareness of Behaviors

00:09:58 Sponsor: AG1

00:11:06 Attention & Neuroplasticity

00:15:40 Epinephrine, Acetylcholine & Nervous System Change

00:18:20 Improve Alertness, Epinephrine, Tool: Accountability 

00:20:39 Improve Attention, Acetylcholine, Nicotine

00:23:09 Sponsor: LMNT

00:24:26 Tool: Visual Focus & Mental Focus

00:29:54 Tool: Ultradian Cycles, Anchoring Attention

00:31:00 Sleep & Neuroplasticity; NSDR, Naps

00:33:34 Recap & Key Takeaways

00:36:38 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Recommendations, Sponsors

Disclaimer & Disclosures

Huberman LabHuberman Lab
SaveSavedRemoved 0
Register New Account