Josh Waitzkin: The Art of Learning & Living Life

AI transcript
0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
0:00:07 for everyday life.
0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:15 School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Josh Weitzkin.
0:00:22 Josh Weitzkin is a former child prodigy who began playing the game of chess at six years
0:00:23 old.
0:00:28 And by the time he was 16 years old, had become a national champion many times over, as well
0:00:29 as an international champion.
0:00:33 In fact, he achieved the level of international master, which is one of the highest levels
0:00:38 of achievement in the game of chess for anyone of any age.
0:00:42 His early life achievements were the topic and focus of the book and movie “Searching
0:00:43 for Bobby Fisher.”
0:00:48 He then quit playing the game of chess and moved on to martial arts, the study of philosophy
0:00:53 at Columbia University in New York, and eventually foiling, which is essentially surfing over
0:00:54 the water.
0:00:59 Josh is not only a high performer, he has now become perhaps the most sought after professional
0:01:06 coach in the domains of finance, in the domains of creative endeavors, professional sports,
0:01:07 and military.
0:01:11 Today’s episode is one of my favorite Huberman Lab Podcast episodes ever.
0:01:16 I know as a podcast host, you’re not supposed to say that, but it’s absolutely true.
0:01:21 Because not only is Josh Weitzkin so highly accomplished, but he is an exceptional teacher
0:01:22 of the learning process.
0:01:27 He took what he learned in chess and about learning chess and applied that to martial
0:01:33 arts, to foiling, et cetera, and from participating in all those endeavors, he was able to distill
0:01:38 out the essential elements of learning and how to tailor one’s learning process to one’s
0:01:44 own unique personality and style, flaws and tendency to make mistakes, and how to leverage
0:01:47 all of that in order to be able to learn better.
0:01:52 In fact, throughout today’s episode, I promise that you will constantly be reflecting on
0:01:57 where you experience things like tension and fear, both in your personal life, your professional
0:02:01 life, your educational life, whatever it is that you’re trying to learn and pursue in
0:02:02 life.
0:02:06 Today’s conversation, thanks to Josh, will allow you to look at that, understand it
0:02:13 better, and know where to apply work, when to relax, when to push forward, and in effect,
0:02:18 how to become a better learner both of yourself and whatever it is that you happen to be pursuing
0:02:19 in life.
0:02:25 Now, a saying in science, which is that sometimes you encounter somebody who is truly N of one,
0:02:29 meaning a sample size of one in a category all by themselves.
0:02:32 Josh Waitskin is truly an N of one.
0:02:37 I know of no other person like him or even close to him in terms of his ability to live
0:02:43 a unique life path and to take what he learns and to put it out into the world so that others
0:02:44 may benefit.
0:02:48 He lives with a tremendous amount of intentionality for the people he loves, for the things he
0:02:52 loves and with the intention of helping others learn how to learn better.
0:02:55 I must say it was a true honor to sit down with Josh.
0:02:58 I’ve been a huge fan of his work for a very long time.
0:03:02 You’ll also learn that he’s a really nice person.
0:03:05 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:03:07 and research roles at Stanford.
0:03:10 It is, however, part of my desire and effort to bring zero-cost to consumer information
0:03:14 about science and science-related tools to the general public.
0:03:18 In keeping with that theme, this podcast episode does include sponsors.
0:03:21 Now for my discussion with Josh Waitskin.
0:03:23 Josh Waitskin, welcome.
0:03:24 Thank you, man.
0:03:25 Great to be here.
0:03:29 I feel like I’ve known you a long time because I saw the search for Bobby Fisher and I learned
0:03:34 about the real human that was about you.
0:03:42 I read the art of learning and I must say I’m a fan and somewhat obsessed with the uniqueness
0:03:46 of your arc and the choices you’ve made and your understanding of learning as a process
0:03:51 and its universal properties, its specific properties in different contexts.
0:03:53 I’m excited to dive in.
0:03:59 I think for people that perhaps are not familiar with you, maybe you could just give us a broad
0:04:06 overview of your back story, like the things that you’ve really focused on in chunks, if
0:04:11 you will, just for a couple of minutes so that people can get familiar with the incredible
0:04:16 things you’ve done and I think that reflects the uniqueness of your choice-making process,
0:04:18 which then we’ll get into.
0:04:19 Yeah, sure.
0:04:20 Well, thank you, man.
0:04:21 It’s an honor.
0:04:22 I appreciate what you said.
0:04:24 Yeah, so I started playing chess.
0:04:27 I grew up in New York City, downtown Manhattan.
0:04:32 I started playing chess when I was six years old and I discovered chess walking through
0:04:37 Washington Square Park with my mom and I remember watching a day or two and then at one point
0:04:38 I broke away from her.
0:04:43 I was going to play on monkey bars and I ran over and I asked an old man if I could play
0:04:48 and he said yes and my mom was surprised and we started playing.
0:04:56 I played my first game of chess and I remember the very distinct feeling of it was as if
0:05:01 I was discovering or rediscovering a lost memory.
0:05:05 It wasn’t like I was learning something new, it was like I was wiping away the dust or
0:05:09 the cobwebs between me and something I had known very deeply at one point.
0:05:13 Very strange feeling for a six-year-old boy and then I just fell in love with the game.
0:05:14 I got really intensely into it.
0:05:18 My first teachers were the hustlers in Washington Square, so it was just like a raucous crowd
0:05:22 of guys who took me under their wings, started teaching me the tactical street side of the
0:05:28 game and I was just unhindered as a learner, which is interesting from my perspective now
0:05:33 as a dad because my little boy Charlie is taking on surfing with that same kind of freedom,
0:05:38 just that liberated, uncomplicated, out of his own way kind of vibe.
0:05:41 Yeah, and then by the time I was seven, I started competing and then I was a top-rated
0:05:47 player for my age in the country for most of the years from age seven to 23 in my whole
0:05:48 chess career.
0:05:54 So it was a very strange upbringing in some ways, which has led to some quirky elements
0:06:00 in my psychology, which was that I was living in a pressure cooker of competition from age
0:06:05 six on and my whole childhood was spent as the target.
0:06:10 So if you’re competing in national championships, I would compete in youth national and world
0:06:14 championships, then otherwise I’d be competing against adults, everything else.
0:06:18 But then you’re the target, so any mistake you make, and kids make mistakes all the time,
0:06:23 we all do, my rivals and their coaches who are strong masters and international masters
0:06:27 and grandmasters would be able to study and adult strong players can see very easily the
0:06:29 weaknesses in a child.
0:06:30 And so they would be prepared for them.
0:06:35 So if I didn’t take on a weakness, it would be exploited and I would experience pain.
0:06:40 And so from a very young age, not taking on my weaknesses was outside of my conceptual
0:06:44 scheme, which is a really interesting thing to grow up with.
0:06:49 And it’s in many ways like lay the foundation for a lot of what I’ve done since.
0:06:54 And there are lots of things about that upbringing, which could be unhealthy, I think in the public
0:06:55 eye.
0:06:59 It’s very bizarre, luckily it was before social media.
0:07:02 And I’ve never been on social media in any way, which has been a choice.
0:07:06 So when I was 11, the book “Searching for Robbie Fisher” came out and then when I was
0:07:08 15, the movie came out.
0:07:13 And at that point, I was completely in love with chess, it was my first love.
0:07:17 I was an unobstructed learner, I was a love competition, a lot of my opponents were trying
0:07:22 to control the game, memorize openings, figure out how to win by force, but I love the battle.
0:07:27 My style was to create chaos, like in Washington Square Park.
0:07:29 Find hidden harmonies and chaos, and I love that.
0:07:32 So as the game went on and they moved away from their opening preparation and controlling
0:07:35 things, we moved into my power zone, which was the fight.
0:07:37 I love the fight.
0:07:43 And then my chess life in many ways was free-flowing, and then the movie came out when I was 15.
0:07:49 And then you can imagine what that was like as a young teenager, all the attention, the
0:07:55 media, the cameras everywhere, groupies, all the temptations, and I didn’t ask for it.
0:07:59 And it was a really, it was an alienating period for me relative to chess.
0:08:05 And around the same time, I started training with a Russian chess trainer who started urging
0:08:09 me to move away from my self-expression as a chess player and to study the players who
0:08:10 were the opposite of me.
0:08:13 I was a attacking player, aggressive.
0:08:16 I played kind of in the style, not at the level, but in the style of like Bobby Fisher
0:08:21 or Gary Gasparov or Mikhail Tal, world champions who were like hot-blooded.
0:08:27 And I was being urged to study the more cold-blooded prophylactic side of chess, Petrosian, Karpov,
0:08:29 more conservative defensive players.
0:08:34 And so I was being told, instead of saying like, “What, what does Josh feel here?
0:08:35 What would Karpov play here?
0:08:37 Who’s the opposite of me?”
0:08:41 And so the combination of that public eye and then the movement away from my self-expression
0:08:45 led to a period of obstructedness and self-consciousness.
0:08:49 And an interesting theme we could talk about at one point is that passage from a pre-conscious
0:08:50 to a post-conscious competitor.
0:08:55 In many ways, I went from like that freedom of pre-conscious competition into the tunnel
0:08:57 of existential crisis.
0:09:00 And I grappled with it for a lot of years.
0:09:06 And when I was 18, when I graduated high school, and during that grappling, I was still the
0:09:07 top rated player in the country.
0:09:09 I was winning national championships every year.
0:09:12 So like from the outside, it looked good, but from the inside, I was in turmoil.
0:09:13 I was fighting with myself.
0:09:15 I had all these demons.
0:09:16 And then I left the U.S.
0:09:21 I spent a number of years after high school studying East Asian philosophy, meditating,
0:09:23 reflecting.
0:09:27 And then my study of chess in those years, and I was deeply in love with chess still,
0:09:29 it became much more of an introspective process.
0:09:35 It became, I was competing as intensely as ever, but chess became connected to life.
0:09:39 And then when I was 19 years old, I started training at the Human Performance Institute.
0:09:42 At the time, it was called LGE.
0:09:50 Lair, Grapple, and Etchaberry, it was a performance training, cross-disciplinary performance training
0:09:52 center that Jim Lair opened up.
0:09:54 And now it became the HBI later on.
0:09:58 And I never forget the moment that I was working with these performance psychologists, and
0:10:02 I was at the gym, and I was working with nutritionists, and I was doing this intense
0:10:03 workout.
0:10:05 And I looked next to me, and there was Jim Harbaugh, who was the head coach at the time
0:10:11 of the, who was the quarterback at the time of the Colts NFL team.
0:10:14 And we got into this amazing dialogue about performance.
0:10:16 And it was a real eye-opening moment for me, because I realized that we spoke the same
0:10:17 language.
0:10:22 I was like, holy shit, this guy’s a, he’s an NFL quarterback, and I’m this crazy chess
0:10:24 player, but we’re doing the same thing.
0:10:28 And it was this crystallization moment where I realized that all of these arts are fundamentally
0:10:32 connected at the highest levels.
0:10:35 And what we’re doing is much more similar, like if you’re at the, like, I observed that
0:10:39 people who are at the pinnacles of different arts are often doing things that are much
0:10:44 more similar than people who are in the same art from them, but at lower levels.
0:10:46 There’s something in that qualitative experience.
0:10:49 And then I began studying the principles that connected these things.
0:10:54 And then, then I had this interesting experience, I’m going to, I’m kind of compressing a life
0:10:56 into a minute or two.
0:11:03 But I, in my early 20s, when I, I ultimately moved away from chess, and I’m happy to talk
0:11:05 about why and that journey.
0:11:08 And then I, I moved into the martial arts, the, my study of East Asian philosophy moved
0:11:15 me into the study of Taoism and Tai Chi, and then into the, into Tai Chi push hands.
0:11:20 And I had this really interesting experience where at that point I’d been, the introspective
0:11:25 process of studying chess had become much more about studying life.
0:11:30 And so I was, I was, I was in my exploration of interconnectedness, but I was, I was not
0:11:31 playing chess anymore.
0:11:35 And I was all in on the martial arts, but I was giving a simultaneous chess exhibition,
0:11:38 which I did every year for many years, for Duchenne Muscleau de Shruti research.
0:11:41 And I was playing 50 chess games at once.
0:11:46 And I was walking around this, this big square playing against 50, you know, young up and
0:11:48 coming strong players at the same time.
0:11:51 And I realized at one point, like I wasn’t playing chess.
0:11:54 I was moving chess pieces, but I was thinking in Tai Chi language.
0:12:00 I was feeling flow, feeling space left behind, riding energetic waves of the game.
0:12:02 And it was like, I was winning all these chess games, but I hadn’t played chess in a long
0:12:05 time and I wasn’t playing chess.
0:12:09 And, and, and it became like, and then my study of Tai Chi became extremely accelerated.
0:12:12 And then I started winning, competing, and then I won in the fighting application and
0:12:14 I started winning national championships.
0:12:21 And then, and then I began to think about like, like, or become more and more deeply involved
0:12:26 in the study and the exploration of thematic interconnectedness, which has really become
0:12:27 a life’s work.
0:12:31 And then my martial arts life ended up, you know, taking me all over the world and won
0:12:32 some world championships.
0:12:40 And I moved into Brazilian Jiu Jitsu and trained in that art for many years and was training
0:12:44 for the world championship for Brazilian Jiu Jitsu is after winning worlds in the Tai Chi
0:12:45 Chuan.
0:12:47 And I broke my back in a training camp.
0:12:52 I own a school with Marcello Garcia, who’s a dear friend who’s nine time world champion,
0:12:56 perhaps the greatest grappler pound per pound to ever live.
0:12:59 And I was training at a really high level and I, and I was thinking about this, like
0:13:04 I was getting ready to run begin my search toward black belt world championships and
0:13:05 Jiu Jitsu.
0:13:07 And I ruptured my L4L5 disc.
0:13:14 And it was the first time I’d been moved away from an art, not on my own terms.
0:13:20 And it was a, it was a, you know, brutal injury that I ended up as we do when we’re mad men,
0:13:24 you know, coming back and training for a year and a half on with the broken, the busted
0:13:25 up back.
0:13:29 And then the doctors told me I had to, I had to let this one go or I’d be crippled
0:13:31 for life.
0:13:36 And around that period is where I started to go all in on the art of training others.
0:13:41 And I said, okay, if I can’t be all in training as a competitor as an athlete myself, I’d
0:13:44 been trained, I’d been training elite competitors and mental and physical performance for some
0:13:49 time then, but I wanted to take on the challenge of loving training others with the same intensity
0:13:50 that I love training myself.
0:13:53 And I, I went all in on, on that art.
0:13:58 And I’m still all in on that art, but I never actually got to the place where I love not
0:14:02 being in the arena myself as much as being in the arena myself.
0:14:07 And, and then in this chapter of my life now, I, I fall in love with the ocean arts, initially
0:14:09 surfing and now foiling.
0:14:15 And for the last eight years, I’ve been living in the jungles of Costa Rica with my family.
0:14:18 And I train three to five hours a day in foiling.
0:14:25 And so I’ve, I’m in my, my, you know, really intense training lifestyle myself and I train
0:14:31 elite mental and physical competitors around the world and in, in finance, in science technology
0:14:32 and in sports.
0:14:35 I’ve been doing some amazing work with the Boston Celtics for the last few years.
0:14:41 Um, so that’s a nut, a journey in a nutshell, happy to dig into any of it.
0:14:45 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Wealthfront.
0:14:49 I’ve been using Wealthfront for my savings and my investing for nearly a decade.
0:14:51 And I absolutely love it.
0:14:53 Every January, I set new goals for the year.
0:14:57 And one of my goals for 2025 is to focus on saving money.
0:15:00 Since I have Wealthfront, I’ll keep that savings in my Wealthfront cash account where
0:15:05 I’m able to earn 4% annual percentage yield on my deposits and you can as well.
0:15:10 With Wealthfront, you can earn 4% APY on your cash from partner banks until you’re ready
0:15:12 to either spend that money or invest it.
0:15:16 With Wealthfront, you also get free instant withdrawals to eligible accounts every day,
0:15:18 even on weekends and holidays.
0:15:21 The 4% APY is not a promotional rate.
0:15:23 There’s no limit to what you can deposit and earn.
0:15:27 And you can even get protection of up to $8 million through FDIC insurance provided through
0:15:29 Wealthfront’s partner banks.
0:15:33 Wealthfront gives you free instant withdrawals where it takes just a few minutes to transfer
0:15:35 your money to eligible external accounts.
0:15:39 It also takes just minutes to transfer your cash from the cash account to any of Wealthfront’s
0:15:42 automated investment accounts when you’re ready to invest.
0:15:47 There are already over a million people using Wealthfront to save more, earn more, and build
0:15:48 long-term wealth.
0:15:51 Earn 4% APY on your cash today.
0:15:57 If you’d like to try Wealthfront, go to wealthfront.com/huberman to receive a free $50 bonus with a $500
0:16:00 deposit into your first cash account.
0:16:03 That’s wealthfront.com/huberman to get started now.
0:16:06 This has been a paid testimonial of Wealthfront.
0:16:08 Wealthfront brokerage isn’t a bank.
0:16:09 The APY is subject to change.
0:16:12 For more information, see the episode description.
0:16:15 Today’s episode is also brought to us by Our Place.
0:16:18 Our Place makes my favorite pots, pans, and other cookware.
0:16:23 Surprisingly, toxic compounds such as the PFASs or Forever chemicals are still found
0:16:29 in 80% of non-stick pans, as well as utensils, appliances, and countless other kitchen products.
0:16:33 As I’ve discussed on this podcast, these PFASs or Forever chemicals like Teflon have
0:16:38 been linked to major health issues such as endocrine disruption, gut microbiome disruption,
0:16:43 fertility issues, and many other health problems, so it’s really important to avoid them.
0:16:46 This is why I’ve recently fallen in love with Our Place products, especially one of
0:16:50 their cooking pans, the Titanium Always Pan Pro.
0:16:55 Our Place products are made with the highest quality materials and are all PFAS and toxin-free.
0:16:58 They’re beautifully designed and function extremely well.
0:17:01 As I mentioned, I love the Titanium Always Pan Pro from Our Place.
0:17:06 I cook eggs in it most mornings, and the Titanium Pan is designed in a way that allows the eggs
0:17:08 to cook perfectly without sticking to the pan.
0:17:12 I also cook burgers on it, and it really puts a nice sear on the burger without the meat
0:17:13 sticking to the pan.
0:17:17 It’s extremely easy to clean, and like all Our Place products, it’s nice to look at
0:17:19 when sitting out on the counter or stove.
0:17:24 For a limited time, Our Place is offering an exclusive 20% discount on their innovative
0:17:29 Titanium Always Pan Pro, designed to last a lifetime and completely toxin-free.
0:17:35 Visit fromourplace.com/huberman and use the code SAVEHUBERMAN20 to claim the offer.
0:17:40 With a 100-day risk-free trial, free shipping, and free returns, you can experience this
0:17:42 game-changing cookware with zero risk.
0:17:44 Yeah, thank you.
0:17:48 We’ll definitely revisit certain time points and themes there.
0:17:55 I can imagine as a young boy playing chess, you have your own strategies, you’re developing
0:17:59 an understanding of what works for you, but of course, as a young kid or also getting
0:18:03 into the mind of the other player, you actually described that your coach or coaches were
0:18:07 encouraging you to get into a different mindset, one that was not your default or trained-up
0:18:16 mindset, less focused on chaos and aggression, and more in this other mode of playing by
0:18:24 thinking about these other types of chess players and ways to play chess.
0:18:28 I can imagine that most kids are not weaned.
0:18:31 Their brain isn’t developing around a game.
0:18:37 It seems that your brain was built, the developmental neuroplasticity that’s so robust in early childhood
0:18:40 was built around this game that we call chess.
0:18:45 It seems to me that you were encouraged to develop a theory of mind that wasn’t just
0:18:50 your own, which itself, I think, is really unique.
0:18:55 This six, seven, eight, nine, 10, 12-year-olds might be told, “Hey, listen, the reason they
0:19:00 were mean to you at school is they just hate themselves,” or they just didn’t think about
0:19:06 whether or not to pick you first or last or the game or whatever it is that you get told
0:19:11 to do that, but for you, it seems an intense practice of trying to learn to get into the
0:19:18 mind of another while holding on to your own sense of what’s you versus them.
0:19:22 As a developmental neurobiologist, I understand this as like perhaps one of the most important
0:19:26 events in the development of our brain.
0:19:36 Seems that your brain was built up around that dynamic, and so now you coach peak performers
0:19:41 and so much of coaching and teaching and being a parent is to get into the mind of another.
0:19:44 The difference is when you’re a parent, you can think back to being a child and at least
0:19:47 get some general sense of what that’s like.
0:19:52 Looking back from what I just said, and I realize that there’s a lot of words there,
0:20:02 but do you think that what you’re doing when you approach a practice like Tai Chi or Brazilian
0:20:09 jiu-jitsu or science or math or music from the perspective of a performer or a teacher
0:20:18 is that you’re getting into the mind of someone else, or you’re trying to stay in your own
0:20:19 mindset.
0:20:24 I’m sorry I’m not being more succinct with this, but I think that as humans, we do this.
0:20:28 I’m sure our dogs look up at us and say, “Oh, they’re happy with me, or they’re sad with
0:20:34 me,” but the algorithms they’re running are more simplistic.
0:20:42 We as the most sophisticated old world primates do this so spectacularly well, and it seems
0:20:46 that much of your career and your life has been built around these kinds of dynamics.
0:20:52 Put simply, what is your mindset when you approach a practice that’s just you in the
0:21:01 practice versus your mindset when you approach a practice when it’s you and another, a competitor
0:21:06 versus when you’re trying to teach something you and a bunch of different minds, but there’s
0:21:07 a common goal.
0:21:10 Okay, so there’s really three big questions wrapped in there.
0:21:13 There’s sort of like 15 really big questions.
0:21:17 15 really big questions, and my audience gets upset at the length of these questions, but
0:21:21 I think for me, it’s important to just kind of set this out there as a buffet from which
0:21:25 you can select anything or discard anything that you like.
0:21:28 There are some many delectable things to select there.
0:21:34 Yeah, so, I mean, first of all, one-on-one competition is so interesting in mental and
0:21:35 physical arena.
0:21:38 So, if we think about Brazilian Jiu-Jitsu or chess as two of them, let’s zone in on
0:21:42 chess because that’s when I was a kid.
0:21:44 You’re thinking about what your plan is, and you’re also thinking about what your opponent’s
0:21:50 plan is, and every move your opponent makes, you have to think, “Why did he do that?
0:21:51 What’s his plan?
0:21:52 What is his tactical plan?
0:21:53 What is his strategic plan?”
0:21:54 Short-term and long-term.
0:21:59 So, you’re trying to unpack his strategy, and you’re assuming that he has or she has
0:22:00 a strategy?
0:22:02 Well, if they don’t have a strategy, then they’re not going to be a good chess player.
0:22:06 And so, then very quickly, if you’re evolving in that art, you’re only playing as people
0:22:08 who are at your level or better if you’re growing.
0:22:10 If you’re always playing down, then you’re not improving.
0:22:15 And there’s a beautiful filtration process in the people who accelerate in their growth
0:22:18 curve in the chess world are ones who are challenging themselves all the time, playing
0:22:19 up, pushing their limits.
0:22:25 And so, I spent my life against playing as strong players.
0:22:28 And I always played a little up, except for when I was in youth competition, I always
0:22:31 played up, which was important for me.
0:22:35 And so, people had a plan, and they were very deceptive about their plans, and they had
0:22:37 their layers to the plans.
0:22:40 There’s the tactics they’re trying to set up, there’s their long-term strategy, but
0:22:46 then there’s what they want me to think their strategy is, which it isn’t, and in fact,
0:22:51 their strategy is to have misdirection around what their strategy and their tactics are,
0:22:52 and their layers to it.
0:22:54 And it can go many, many layers deep.
0:22:56 Same thing in the martial arts, right?
0:22:59 So obviously, you need to have a theory of mind to play that game, at least the way I
0:23:05 played chess at a high level, because you’re, and there’s this very interesting shared consciousness
0:23:06 between players.
0:23:09 You and I are sitting a little further apart than we would sit if we were playing chess.
0:23:13 So, if we were like half the distance we are from one another, and we’re just sitting for
0:23:20 six hours with like a three-foot chessboard, three feet between us, studying this thing,
0:23:22 our minds become connected.
0:23:25 We often will share the same illusion.
0:23:28 You might see something, and then I see it when you see it.
0:23:34 If we have the same, we might have the same blind spot, we might have the same insight.
0:23:39 The connectedness of mind is fascinating, and it’s through chess, it’s directly energetic,
0:23:42 it’s through eye contact, it’s through body language, it’s by seeing micro expressions,
0:23:43 it’s everything.
0:23:47 So, you’re always reading the opponent, and as you get really good, you learn like what
0:23:51 your tells are, what your opponents’ tells are, and you also learn, like I often would
0:23:56 have tells on purpose, and I’d have predictable tells that I would let people lean on for a
0:24:00 long time, until I didn’t let them lean on it anymore.
0:24:06 It’s like in the martial arts where you, you know, you give someone comfort in a lean,
0:24:08 right, and you give them a rep of something, they can lean on it, they can lean here, and
0:24:11 then they can lean here very comfortably, five or six or eight or ten times in a row, until
0:24:15 they can’t, and they’re on the floor, right, so this is happening in chess, it’s happening
0:24:20 in all of these things, and one-on-one competition is a relentless truth teller, you know.
0:24:22 If you have a weakness, it will be exposed.
0:24:24 If your opponent has a weakness, you will expose it.
0:24:28 If you go into a chess game, and you’ve got a huge opening repertoire that’s extremely
0:24:32 complex, but there’s like one little place that I just hope he doesn’t go there, he always
0:24:37 goes there, it’s so bonkers, you can’t hope your opponent’s not going to see it.
0:24:41 You can’t make the second best move, because maybe he’ll blunder and I’ll win, that never
0:24:48 works if you’re playing as real competition, and so like you need to understand your mind,
0:24:51 you need to understand your opponent’s mind, you need to understand your opponent’s understanding
0:24:55 of your mind, right, that’s a lot of plates to spin.
0:25:02 And what I guess what I said before, not so clearly, is that for a young mind to be able
0:25:08 to learn to spin all those plates is incredible, it’s clearly possible, it’s unique, but
0:25:13 it’s possible, you did that.
0:25:18 But it takes a young mind or an adult mind out of its own unique experience.
0:25:24 So this is eventually how we’ll circle back to pre-consciousness versus post-consciousness.
0:25:31 But in the meantime, when was it that you first recall thinking, not, “Oh, I’m going to beat
0:25:40 this guy,” but sensing he’s getting nervous, or he’s confident, or he can sense that I’m
0:25:47 nervous, or I’m going to set a trap and just feeling out whether or not they detect the
0:25:48 trap.
0:25:49 I mean, it’s just a lot.
0:25:50 Right away.
0:25:54 I mean, to keep in mind, my first teachers were hustlers, were chess hustlers from Washington
0:25:58 Square, so they would mess with my mind all the time, and then they would teach me what
0:26:01 they were doing, and they would do it again at a higher level.
0:26:04 So you’re distracting, they’re distracting, they’re setting traps, they’re using Jedi
0:26:06 mind tricks of every sort.
0:26:08 They didn’t kick gloves you at all.
0:26:09 I wouldn’t say at all.
0:26:12 I mean, this was a rough and tumble crowd.
0:26:15 There were a lot of drugs in the park, there’s a lot of fights in the park.
0:26:16 These guys took me under their wing.
0:26:19 I mean, there were moments where some guy would be going off, and the guy would say, “Hey,
0:26:20 Josh is here.
0:26:21 Cut that out.”
0:26:22 I was their protege.
0:26:28 So they did, but they also did not wear thick gloves, and the gloves were thinning
0:26:33 out all the time, and I was getting better fast, then we’d go to war.
0:26:34 They were my teachers.
0:26:35 They were my friends.
0:26:40 I’m super grateful for like, and then what was interesting is that my first classical
0:26:44 chess teacher, Bruce Pendolfini, saw me playing in the park and asked my father if I could
0:26:47 work with him, and then we started training together.
0:26:53 And one of the things that I feel really badly about is the way he was portrayed in the film
0:26:56 searching for Bobby Fisher, because Bruce is still a dear friend of mine.
0:26:59 He’s, Ben Kingsley played him as a much more severe person than he was.
0:27:04 He was a beautiful teacher, and he really, he wanted me to express myself as did the
0:27:08 guys in the park, but he was also filling in the holes and teaching me a classical chess
0:27:14 foundation, and we were studying chess from the end game first, principles, studying positions
0:27:17 of reduced complexity to touch high level principles, and then learning to apply them
0:27:18 to more and more complex positions.
0:27:25 So my early chess education had both the classical study with Bruce, and it had the street smart
0:27:28 game with the hustlers at the park.
0:27:33 And to answer your question right away, when I was six years old, like, my opponents would
0:27:37 mess with my mind and trap me and trick me and make me think here, and then they go there,
0:27:38 and then I would learn to do that.
0:27:42 And then I remember when there was one like youth competition where I made a move inside
0:27:45 a trap and went, oh, I mean, it was like that obvious, right?
0:27:50 That’s like the worst, like, and then it gets increasingly subtle, right?
0:27:53 But like, as my opponent said, oh, he’s unhappy to take the pawn, then you and then your opponent
0:27:57 see it, and then you learn, you know, those things just keep on the circles get smaller
0:28:00 and smaller and tighter and tighter and more and more refined.
0:28:04 This is the opposite of Asperger’s or autism, by the way.
0:28:09 What you’re describing is a hypertrophy set of circuits for theory of mind in a very young
0:28:10 kid.
0:28:13 So to be able to understand what’s happening around you.
0:28:18 And I think for many people, the joys of childhood are really about not being aware of what’s
0:28:19 going on around you.
0:28:25 Psychologists would refer to the, you know, this is like a lack of impingement.
0:28:28 Impingement is when like a kid is playing and they’re really enjoying something and then
0:28:31 suddenly they decide they, they don’t want to play anymore and the parent doesn’t want
0:28:32 to be bothered.
0:28:35 So they say, no, no, no, no, no, like keep playing, you know, they’re like impinging
0:28:39 on the kid’s reflexive desire to do something or not do something.
0:28:41 This isn’t about keeping them safe.
0:28:43 This is in the domain of safety.
0:28:51 But at least within the channel of chess, it seems that you developed your entire understanding
0:28:55 of the psychology of human beings, except for, of course, you had an experience at home of
0:29:02 family and friends, but chess certainly cut a wide trough through, through your, your
0:29:03 development.
0:29:06 Well, I’m really grateful for my early chess life.
0:29:10 And I also would never choose to put that on my children.
0:29:13 I mean, I, it worked out really well for me.
0:29:15 I mean, I’m, I have my wounds, right?
0:29:18 I mean, there’s lots of things that I’ve had to grapple with.
0:29:22 But I think if you put a lot of children through the pressures that I went through, it wouldn’t
0:29:23 work out well.
0:29:28 And I watched a lot of my young, I mean, almost all my young rivals, or, I mean, like very
0:29:33 close to all of my young rivals, I ended up quitting and falling into crisis.
0:29:39 And, and, you know, then you have parents and coaches who are expressing their own egoic
0:29:41 needs through the children and the children are shouldering that.
0:29:44 And then that becomes very difficult to deal with.
0:29:48 And then, um, you’re dealing with heartbreak and you’re putting everything on the line
0:29:52 and you’re losing and you’re dealing with your own self doubts and the heartbreak of
0:29:55 your mother and your father and your coach and then your friends.
0:29:59 And I mean, there are so many, and then as the pressures get more and more intense in
0:30:03 chess, like you really are putting your heart and soul in the line through that chess board
0:30:08 in, in casual games, let alone in, in national and world championships and you’re being shattered
0:30:09 when you lose.
0:30:10 I was shattered many times over.
0:30:16 I mean, I lost last rounds of national chess championships and world championships multiple
0:30:17 times over.
0:30:19 And I had, and those were the greatest moments of my life in retrospect.
0:30:21 They taught me the most important lessons of my life.
0:30:23 I would never take it back.
0:30:26 It’s been, and that’s a pattern in my chess life and my fight life and everything I’ve
0:30:32 gone through, um, the most heartbreaking, devastating moments ultimately were the ones
0:30:36 that catalyzed the most growth and they were beautiful.
0:30:38 Um, and I really relate to them that way.
0:30:43 But they also can be brutal for young minds and they can destroy people.
0:30:44 Yeah.
0:30:50 What do you think it is about, um, failure or missing the mark in some way that catalyzes
0:30:51 change?
0:30:55 I mean, I always say that, you know, your brain has no reason to change if you’re just in
0:30:59 learn, trying to learn something in your inflow, you’re getting, you know, most people associate
0:31:04 being quote unquote in flow with getting everything correct, doing everything correctly.
0:31:08 Um, I don’t think that was the original definition that cheeks and my intended.
0:31:14 Um, the neuroscience of brain plasticity tells us that it’s only under conditions in which
0:31:16 there’s some mismatch between what you’re trying to do.
0:31:19 Like even, you know, like this has been studied in terms of reaching for an object and there’s
0:31:24 a mirror displacement or a prism displacement or something you eventually can learn to error
0:31:25 correct.
0:31:29 Um, because the cup is actually over there as opposed to where you see it.
0:31:35 Um, but it is the deployment of these chemicals inside of us, adrenaline, nor adrenaline and
0:31:41 dopamine in particular, those three, their cousins, the catecholamines that tells the,
0:31:45 yeah, the neurochemical level tells the synapses, wait, something needs to change.
0:31:49 I mean, the brain doesn’t have any reason to change unless there’s frustration, agitation
0:31:53 or at least some neurochemical change associated with those things that we call frustration
0:31:54 and agitation.
0:32:01 So do you think these big, what feel like cataclysmic fails set a sort of window of plasticity in
0:32:02 which we can change?
0:32:07 I often didn’t think that, that it’s only through like the devastation of a huge loss
0:32:11 that the brain is now set up for a bunch of new learning.
0:32:14 Certainly, we wouldn’t want to design the system that way.
0:32:19 But as I always joke, you know, I wasn’t consulted the design phase and you went either, we just
0:32:21 had to work with what’s there.
0:32:22 Yeah.
0:32:23 Like big failure.
0:32:25 Why, why do you think that sets a wave front of, of change?
0:32:29 Yeah, it’s, it’s a great, it’s a great question.
0:32:36 Well, I think, I think the, the study you sent me yesterday speaks to this.
0:32:37 Yeah, maybe we should talk about that.
0:32:38 Yeah.
0:32:39 Yeah.
0:32:40 Maybe I’ll answer that question experientially.
0:32:43 Maybe you could then talk about the study and we can riff on it a little bit.
0:32:47 This is so much fun by the way, because I’ve lived my life in, in the arena, just like pushing
0:32:48 myself.
0:32:51 Like I’m my own, I’m not a scientist, but I’m like my own laboratory.
0:32:54 You said to me yesterday at the game, like, you said, I’m not a scientist, but I’m looking
0:32:55 forward to tomorrow.
0:32:57 And I said, trust me, you’re a scientist.
0:32:58 Yeah.
0:33:02 And I do science through the lens of a certain understanding of mechanism and structure function
0:33:05 and some processes.
0:33:12 And you do science through the, through the lens of experience and drawing core parallels
0:33:17 and principles in different domains and at different levels of from unskilled all the
0:33:18 way up to virtuosity.
0:33:19 Yeah.
0:33:20 That’s kind of how we see it.
0:33:26 I think the way that I, like if I think about the most painful losses of my life, the most
0:33:29 devastating injuries of my life, I think about dying, drowning.
0:33:32 I drown in the bottom of doing hypoxic breath work in a pool.
0:33:36 So on the bottom of the pool to four and a half minutes after that, it was, you know,
0:33:41 led to the arguably the best decision of my life to move into the jungle.
0:33:45 I think about the losing the last round of the under 18 world chess championship on the
0:33:49 first board.
0:33:53 That’s a very interesting story I could describe a little bit, or I think about like my first
0:34:01 national championship I lost when I was, I was seven, eight first board last round, just
0:34:03 unobstructed learning until then.
0:34:07 And then I lost the last round of the, on the, on the, you know, for the title, fell into
0:34:08 an opening trap.
0:34:11 Like that’s the loss that was the greatest thing that ever happened to me.
0:34:12 You were how old?
0:34:15 I think I’d just turned eight or maybe I was late seven.
0:34:19 And like that was, it was, because if I had won that game, I would, I easily could have
0:34:26 associated winning with just no pain, no heart, just cruising up into then that was the moment
0:34:27 that like I got my ass kicked.
0:34:31 I had to go back, you know, deal with these demons, come back, train for the next year
0:34:32 and then I won the next year.
0:34:35 And then it was off to the races.
0:34:37 My life might look very different if I’d won that game.
0:34:43 And actually the kid who beat me in that game, David Arnett became two years later, we became
0:34:45 best friends for all of our childhood.
0:34:47 We were on the same chess team and best friends.
0:34:52 And I think he gave me the greatest gift of my competitive life by kicking my ass that
0:34:53 game.
0:35:00 The most devastating loss of my chess life was, so I was 17 years old.
0:35:05 I was competing in the world under 18 chess championship in second Hungary.
0:35:11 Um, every, so every year there’s an under 12, 14, 16, 18, 21 world championship and I was
0:35:16 always representing the U S and those tournaments around the world and, you know, I, you know,
0:35:22 level to India or Brazil or Hungary or Germany or somewhere and compete in the world championship.
0:35:27 And under 18 worlds, I played the tournament.
0:35:28 I just was playing very inspired chess.
0:35:32 I had just picked up on the road three weeks before Jack Kerouac.
0:35:38 I had become, I was just on fire with Kerouac’s vision and I was just so like appreciating
0:35:42 life with a freshness and intensity than I’d ever had more than I’d ever had.
0:35:47 I was, I was like totally on fire in chess, in life, in love, in everything.
0:35:53 And I was paired against Peter Sviddler, who was the Russian.
0:35:57 We were on the, on the first board last round, we were, we’d come, you know, we were playing
0:35:59 for the world championship.
0:36:02 Every country sends their national champion, so it’s a long tournament to get there.
0:36:05 Um, early in the game, I think it was move 12.
0:36:07 He offered me a draw.
0:36:11 So if I’d accepted the draw for, um, it would have been the tie breaks.
0:36:14 I didn’t know exactly what was happening, but I thought that he was slightly favored
0:36:15 in tie breaks.
0:36:19 I wasn’t sure, but basically the world championship would be determined with a gold medal will
0:36:24 be determined by how our opponents in previous rounds did in the last round.
0:36:29 But I had a, but I hadn’t calculated it out before, but I had a feeling it, it was like,
0:36:32 maybe it was like 40, 60 or 30, 70 against me.
0:36:33 But I, it was my style.
0:36:34 I never accept a draw first.
0:36:35 That wasn’t my style.
0:36:36 I always wanted to fight.
0:36:39 So I declined, pushed for a win.
0:36:43 Now the beauty of his decision was also, he offered me a draw in the critical position
0:36:47 where I had to make a very specific decision, which is a trick that chess players play on
0:36:51 one other, which is that like, if you’re, we should talk about tension at one point.
0:36:54 It’s a, it’s a really beautiful theme to explore in different sports.
0:36:58 So one thing that happens in chess games is that you have this building tension between
0:37:03 minds and often the tension on the chess board and the tension on the minds are mounting
0:37:04 together.
0:37:09 And the urge, the need to release psychological tension often leads to the decision to release
0:37:13 chess tension in the chess, chess pieces.
0:37:17 And when you release chess tension, usually the person who releases the tension will be
0:37:19 on the wrong side of tactics.
0:37:23 So a lot of chess to the chess game is about putting mental pressure on the opponent to
0:37:26 force them to break the tension on the chess board.
0:37:27 So in that game, he offered me a draw.
0:37:34 So you think about it, we’re 17 years old, we’re 10 days into a world championship battle.
0:37:38 We even, no matter how much we love the battle, some piece of ourselves wants a way out.
0:37:40 Like we want to release the tension, right?
0:37:43 It’s just elemental to who we are when we’re living with that much pressure.
0:37:48 So all I have to do then is like, accept the draw, shake hands and the tournament’s over
0:37:49 and then it’s out of our hands.
0:37:50 What happens?
0:37:53 So in that moment, I have to also make a critical chess position.
0:37:59 So the, the urge to release the tension is subtly entering into my chess position and
0:38:06 in that move, I declined the draw and I made a slightly over aggressive move, which turned
0:38:11 and he ended up, um, playing a beautiful game, big attack, beating me.
0:38:13 I lose the world championship.
0:38:19 Just this close to like your dream, you’re shattered, right?
0:38:24 Um, I then went and hitchhiked across Eastern Europe to meet my girlfriend at the time in
0:38:29 a little town in Slovenia and then we broke up and all that ended up meeting again in
0:38:33 a street corner in Brazil, the world under 21 championship three weeks later, lots of
0:38:36 drama, you know, being a 17 year old kid.
0:38:41 I didn’t study that chess loss for two and a half months.
0:38:42 It was so painful to me.
0:38:46 I always studied games immediately afterwards and I always, you might study a chess game
0:38:53 for anywhere between three and 15 hours studying one chess game and that’s that say 10 hours
0:38:56 is focused on the two or three critical positions at the game.
0:38:59 And this was before chess computers were rampant and you had chess engines that could always
0:39:04 just tell you the answer to, um, that’s also something we should talk about later.
0:39:08 How chess engines and AI chess engines change the nature of who chess players are because
0:39:12 you can have the answer right away versus having to sit in cognitive and emotional dissonance
0:39:16 for sometimes weeks or months at a time without knowing the answer, but we’ll come back to
0:39:18 that maybe.
0:39:24 So I didn’t study that loss for two and a half months because it was so painful to me.
0:39:29 Then I was, my family spent a lot of time at sea, um, which was an interesting part of
0:39:33 my life and my chess life, living on a little boat, catching our own food, doing our own
0:39:35 engine work.
0:39:38 And I was, I was at sea after competing in both of those world championships and some
0:39:40 other things.
0:39:47 And I sat down to study that game and I spent, you know, dozen plus hours studying that one
0:39:49 critical position of the game.
0:39:55 And then I realized what the, like the move I should have made was outside of my conceptual
0:39:56 scheme in that critical position.
0:39:59 I wasn’t ready to make that move I had to make.
0:40:01 And he was also, I think, a slightly stronger chess player than me.
0:40:02 I was a great fighter.
0:40:06 I love the battle, but I think of objectively he was a better, his name is Peter Spidler.
0:40:10 He ended up becoming a world-class grandmaster and is, and is just an incredible chess player
0:40:11 today.
0:40:16 At the time he was just amazingly brilliant, um, beautiful, fluid mind, but I was confident
0:40:19 going into the game.
0:40:26 So I had to make this move that would essentially be his attack was on the king side.
0:40:27 My expansion was on the queen side.
0:40:33 I had to remove my final defensive piece from in front of my king away from my king side,
0:40:36 which is super counterintuitive because you think you want to defend your king.
0:40:40 What I didn’t realize is like harnessing the power of empty space against aggression.
0:40:44 His attack needed my defense like fire needs fuel to burn.
0:40:48 Moving my last defensive piece, his attack couldn’t break through, but that principle
0:40:50 was something I didn’t understand at all.
0:40:59 And so it’s not like I would have found that move, um, but it was a real pop in my mind,
0:41:00 right?
0:41:05 So then I was 17, 18 years old, and then a year later I started studying Tai Chi.
0:41:10 I started studying Taoist meditation, Taoist philosophy, the Tao Djing, Chuang Tzu, Lao
0:41:14 Tzu, the Inner Chapters.
0:41:17 And then I get in the Tai Chi, I started moving meditation and I started in Tai Chi, Chuang,
0:41:21 Push Hands without making the connection.
0:41:27 Push Hands is the martial art, which is the essence of Push Hands is learning to utilize
0:41:31 empty space against aggression, but I hadn’t connected it to that moment.
0:41:35 And you fast forward to 2004 world championship, which is what the art of learning ended with.
0:41:37 The final chapter of that is the world championship finals.
0:41:40 I’m playing, I’m fighting this guy bigger than me, stronger than me.
0:41:45 He’s been training since childhood, um, final fight in a big stadium.
0:41:48 And wanting me to be destroyed in the biggest fight of my life.
0:41:54 And I won that fight by harnessing the power of empty space, by letting him feel my weakness,
0:41:58 by leaning on him, by letting him, by letting it, and then I just end up disappearing.
0:42:03 So it’s very interesting how there was no mental process, there’s no conscious processing
0:42:08 of that connection, but the biggest loss of my chess life and then the principle, which
0:42:14 I wasn’t ready to understand yet, was how I won the world championship in the martial
0:42:17 arts so many years later, and it’s a completely different discipline, right?
0:42:21 So it’s an example of, like, and of course that principle is manifested in every part
0:42:26 of my life today, but like that’s one of many stories in my life where like a loss spurs
0:42:30 an insight, which might consciously or often unconsciously lead to something incredible
0:42:32 down the road.
0:42:35 And I think that one of the biggest challenges that we have, but it’s so interesting that
0:42:41 the loss of a world chess championship final is, leads to the win, direct lesson that’s
0:42:48 the win of a world championship in the fighting realm, and how common that is.
0:42:52 And one of the things that I think about, like, when you sit down with great competitors
0:43:00 again and again, when you hear their inner journey, the most heartbreaking losses lead
0:43:06 to the transformational change, which leads to the biggest wins of their life, whether
0:43:12 it’s in basketball, whether it’s in fighting, whether it’s in business, it’s in finance,
0:43:17 it’s in writing, love, in love, oh my God, in love, yeah.
0:43:21 I mean, breakups are devastating, they’re a death of sorts.
0:43:22 Yeah.
0:43:25 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
0:43:31 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
0:43:36 AG1 is designed to cover all of your foundational nutritional needs, and it tastes great.
0:43:41 Now, I’ve been drinking AG1 since 2012, and I started doing that at a time when my budget
0:43:43 for supplements was really limited.
0:43:47 In fact, I only had enough money back then to purchase one supplement, and I’m so glad
0:43:49 that I made that supplement, AG1.
0:43:54 The reason for that is even though I strive to eat most of my foods from whole foods and
0:43:58 minimally processed foods, it’s very difficult for me to get enough fruits, vegetables, vitamins
0:44:02 and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
0:44:06 And I need to do that in order to ensure that I have enough energy throughout the day, I
0:44:09 sleep well at night, and keep my immune system strong.
0:44:13 But when I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health, my
0:44:17 mental health, and my performance, both cognitive and physical, are better.
0:44:21 I know that because I’ve had lapses when I didn’t take AG1, and I certainly felt the
0:44:22 difference.
0:44:26 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
0:44:30 and the brain, that when I regularly take AG1, which for me means serving in the morning
0:44:34 or mid-morning, and again later in the afternoon or evening, that I have more mental clarity
0:44:36 and more mental energy.
0:44:43 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
0:44:48 For this month only, January 2025, AG1 is giving away 10 free travel packs and a year
0:44:50 supply of Vitamin D3K2.
0:44:56 Again, go to drinkag1.com/huberman to claim the 10 free travel packs and a year supply
0:44:58 of Vitamin D3K2.
0:45:04 Again go to drinkag1.com/huberman to claim the 10 free travel packs and a year supply
0:45:06 of Vitamin D3K2.
0:45:08 Today’s episode is also brought to us by Juve.
0:45:11 Juve makes medical grade red light therapy devices.
0:45:16 Now if there’s one thing that I have consistently emphasized on this podcast, it’s the incredible
0:45:19 impact that light can have on our biology.
0:45:22 Now in addition to sunlight, red light and near-infrared light have been shown to have
0:45:27 positive effects on improving numerous aspects of cellar and organ health, including faster
0:45:31 muscle recovery, improved skin health and wound healing, improvements in acne, meaning
0:45:36 reductions in acne, reduced pain and inflammation, improved mitochondrial function, and even
0:45:38 improving visual function itself.
0:45:42 What sets Juve lights apart and why their my preferred red light therapy device is that
0:45:47 they use clinically proven wavelengths, meaning specific wavelengths of red light and near-infrared
0:45:51 light in specific combinations to trigger the optimal cellular adaptations.
0:45:55 Personally, I use the Juve whole body panel about three to four times per week, typically
0:45:59 in the morning but sometimes in the afternoon, and I use the Juve handheld light both at
0:46:01 home and when I travel.
0:46:07 If you’d like to try Juve, you can go to Juve, spell joovv.com/huberman.
0:46:11 Juve is offering an exclusive discount to all Huberman Lab listeners with up to $400
0:46:13 off select Juve products.
0:46:19 Again, that’s Juve, joovv.com/huberman to get up to $400 off.
0:46:27 I have a friend who’s a trauma therapist addiction expert and occasionally you’ll hear these
0:46:32 tragedies of typically it’s young guys who the girlfriend breaks up with them and they
0:46:35 commit suicide.
0:46:41 For years he would work with families of these people, these young guys and he finally connected
0:46:48 the dots and he realized that in every case, it was as if there was no future whatsoever
0:46:51 because it was their first relationship.
0:46:53 When you hear it, you just go, “Oh, it makes so much sense.”
0:46:58 But the 16-year-old and 18-year-old brain, however old these kids were, it’s devastating.
0:47:06 I want to make sure that I ask about devastation because you said that you were devastated.
0:47:10 You experienced a tremendous amount of pain from these losses, in particular the one that
0:47:12 you just described.
0:47:16 If you don’t mind, I’d like to ask you about what that was like.
0:47:21 I don’t want to spin off into a discussion about the science of grief, but I did an episode
0:47:25 about grief and it was really surprising to learn that most of what you hear about in
0:47:30 pop culture that there are these very specific stages of grief and you progress through them
0:47:31 linearly.
0:47:32 None of that is true.
0:47:35 All of modern research says that it’s not disbelief, anger, acceptance.
0:47:39 It’s like a hodgepodge of different emotions depending on time of day and middle of the
0:47:40 night.
0:47:45 But the core feature and I find this so interesting is that grief, whether or not it’s what I
0:47:49 would consider a kind of trivial grief like losing your favorite pen or a watch that you
0:47:54 really love, an object versus somebody extremely close to you, a parent, a loved one, a child,
0:48:04 God forbid, that the brain systems that map memory onto action are disrupted in grief such
0:48:09 that you wake up each day and you want to go see the person or call them.
0:48:14 And so what grief really represents is a remapping of your understanding about what you can do
0:48:22 with your physical body to create action and interaction with this person that’s now gone.
0:48:26 And so the remapping is one of the nervous system having to do all this no-go.
0:48:29 We talk in terms of inaction systems and the basal ganglia of the brain.
0:48:32 You have go programs and no-go programs.
0:48:35 There’s some other stuff too, but it’s mostly go or no-go.
0:48:40 And basically, grief is this taking of up, depending on how long and how deeply you knew
0:48:45 the person, a tremendous amount of neural real estate and algorithms that were all go.
0:48:46 You could text them.
0:48:47 You could call them.
0:48:48 You could hug them.
0:48:49 You could kiss them.
0:48:50 You could listen to them.
0:48:51 You could smell them.
0:48:54 And now it’s all no-go.
0:48:58 And that we think is what we experience as grief.
0:49:05 Now in terms of losing a very important chest match, when you talk about being in pain,
0:49:08 and in grief, what was that like?
0:49:11 Did that mean sleepless nights, disbelief?
0:49:13 And at what point do you think you were able to say, “Okay, you know what?
0:49:15 I’m going to start thinking about this constructively.
0:49:20 I’m going to turn this into a go,” as opposed to just trying to get in your time machine
0:49:23 and travel back in time, which of course is impossible.
0:49:29 What was that early experience of devastation like, and how did it transmute into growth?
0:49:30 Yeah.
0:49:35 Well, even sitting with you now, thinking about it, it seems ridiculous for a chess
0:49:42 game to be losing a chess game to be anywhere near like the absolute heartbreak of losing
0:49:44 a loved one.
0:49:48 And yet we can make things very large in our minds and in our beings, right?
0:49:53 I think that human … I mean, one thing I think about is how hard we fight to maintain
0:49:58 our conceptual schemes, our identities, even if they’re torturing us.
0:49:59 And loss isn’t relative.
0:50:06 You know, I mean, the fact that we’re sitting right now not far from hundreds, if not thousands
0:50:13 of homes that have been wiped away doesn’t change other losses.
0:50:17 We sometimes will say, “Well, at least we’re … I have a lot of friends that lost their
0:50:18 homes.”
0:50:19 They’ll say, “Well, at least we have our health.
0:50:20 We have our things.”
0:50:21 Okay.
0:50:28 And so we can do this, but it’s not how the human emotion system responds reflexively
0:50:29 to our own losses.
0:50:38 So I don’t think it’s like dismissive or sociopathic to experience a big loss in one’s life as
0:50:41 a big loss, even if it’s not the worst possible loss.
0:50:44 It’s just not how we’re wired.
0:50:49 And one of the things that I reflect on and that I’ve cultivated, it’s very hard, but
0:50:55 that I work to cultivate is when you’re in those moments of rupture to both be in the
0:51:00 rupture and have the perspective that we will have later about the rupture, which is not
0:51:03 to say not being in the rupture.
0:51:08 One of the things I feel badly about in … Like when I wrote The Art of Learning, I spoke
0:51:11 a lot about process and outcome and it had a big impact on the chess world.
0:51:18 And then what happened is there were generations of parents who had young kid chess players
0:51:22 who their kids would go to compete and the parents would say, “It doesn’t matter if you
0:51:23 win or lose.
0:51:24 All that matters is the process.
0:51:25 It doesn’t matter if you win or lose.”
0:51:30 And the kids are like putting on their armor to go to battle, mental battle.
0:51:31 And chess is fucking intense.
0:51:37 When you’re playing chess, you’re putting your mind, your body, your psyche, everything
0:51:38 on the line.
0:51:40 And if you lose, you feel shattered.
0:51:42 Like that’s just how you feel.
0:51:45 If you’re not trying your hardest, then we can’t even … We don’t understand what you’re
0:51:46 talking about.
0:51:50 So let’s say you are trying your hardest, you’re putting it all on the line.
0:51:51 It’s on the line.
0:51:52 And you lose and you’re shattered.
0:51:56 And every part of you, you feel destroyed.
0:52:00 So the kids are putting on their armor to go to battle and the parent tells them, “It
0:52:01 doesn’t matter if I win or lose.
0:52:02 It’s deeply confusing.”
0:52:04 And the kids actually usually know that the parents are full of shit.
0:52:08 The parents actually care so much and they feel guilty about how much they care about
0:52:09 their kids’ result.
0:52:12 They’re telling their kid that to feel less guilty about the fact that they’re putting
0:52:13 their own egoic needs on their child.
0:52:16 And it’s all … And the kids see it all.
0:52:17 That’s the hilarious thing.
0:52:18 It’s like an eight, 10, 11-year-old.
0:52:19 They see it all.
0:52:21 They’re like, “Mom, give me a break.”
0:52:27 And the parents are just stuck in their guilt and absurdity, seen this so many times.
0:52:32 So the discussion of process and outcome is so subtle, right?
0:52:33 Because yes, it’s about the process.
0:52:34 It’s about the journey.
0:52:36 It’s about the long-term process.
0:52:40 But if we don’t care about the results, the process won’t work.
0:52:45 So we need to put ourselves on the line enough to be shattered and the process is what really
0:52:47 matters.
0:52:52 But it’s not that we can liberate ourselves from caring enough to be shattered because
0:52:54 then we’re not engaged.
0:52:59 And it is something about putting our egos on the line that is what leads to the growth
0:53:04 surges that great competitors have, the ones who become virtuosos, right?
0:53:06 And so then that’s stated.
0:53:11 How can we experience the simultaneity of being shattered and having the perspective
0:53:14 that this is probably the greatest thing that ever happened to me?
0:53:20 You have to be in a mode of theory of mind with yourself about your future self somehow.
0:53:27 And this is what I think losses are so beneficial for, is that if you’ve had a couple of break-ups,
0:53:30 you realize that you can fall in love again.
0:53:34 If you’ve only had break-ups, perhaps you think, “Well, it always leads to a break-up.”
0:53:39 But you know that the process of moving forward is the only way to test that hypothesis again.
0:53:48 And so I think repeated failure is essential because with repeated failure means that there
0:53:54 was also repeated fighting one ways back after failure.
0:53:59 So yeah, I think sometimes, not to take us into a different course of story, but just
0:54:05 very briefly, the first manuscript I ever submitted in graduate school took forever
0:54:11 to get published and it went from the highest of journals down to a good journal, solid
0:54:14 journal, but it took forever.
0:54:16 And that was so beneficial.
0:54:23 I was crushing at the time, but my reward circuitry is built up around very long latency
0:54:27 between effort and final outcome.
0:54:32 I’m just used to long waits between figuring out what’s going to happen.
0:54:36 And actually one of the weirdest things about podcasting or social media is that I feel
0:54:46 like you go to “publications” so fast, projects used to take two years and then you get reviews.
0:54:52 So I think your early devastating failure, or failures, because you had a few of them
0:54:53 in there.
0:54:54 Oh, a lot more than a few.
0:55:01 Probably set you up for tremendous frustration tolerance and not just hearing, I mean the
0:55:08 words “this too shall pass,” they’re helpful, but that’s really something that needs to
0:55:10 be experienced in my view.
0:55:14 It’s a very interesting thing when you’re talking about competitors.
0:55:19 What is the right balance between playing up and playing down?
0:55:22 How much do you want to build the confidence of a young competitor or artist or person or
0:55:27 any of us, young, whatever age, and how much do you want to be stretched a little bit beyond
0:55:30 your ability so that your weaknesses are exposed if you take them on and you have to grow?
0:55:34 And getting that balance right is hugely important and it’s not simple.
0:55:39 A lot of boxing training camps are based around the boxers’ confidence being everything
0:55:42 and you want them to feel invincible going into the ring.
0:55:46 And then from another perspective, it’s something very powerful about having a training camp
0:55:50 that’s so intense that all your weaknesses are exposed and you have to take them on.
0:55:53 If you’re not sparring against people who can expose your weaknesses, then you don’t
0:55:58 know what they are and you don’t have the chance to grow.
0:56:07 I live at this point with a trying to be at max stretch without snapping.
0:56:12 For example, if I look at my foiling, if I’m not falling enough during a foil session, then
0:56:17 I’m not pushing my turns hard enough.
0:56:23 And if you’re just succeeding all the time, then you’re not pushing yourself enough.
0:56:30 Do you believe in optimal levels of arousal for different aspects of practice or game?
0:56:35 Autonomic arousal is something that I’ve worked on for many years and one of the most impressive
0:56:41 features I think of our brains as humans, first would be our ability to think into the
0:56:44 past, present, or future, or combination of those two.
0:56:48 If other animals do that, they don’t do it nearly as well and they certainly don’t create
0:56:51 technologies to bridge those different time scales.
0:56:52 That’s number one.
0:56:58 But the other one is our visual and temporal aperture of focus.
0:57:03 So when we are in a state of elevated arousal, our visual aperture shrinks, I’m sure you’re
0:57:10 familiar with this, and we slice time more finely, it’s like a higher frame rate, which
0:57:16 is why people who, for instance, see a devastating traumatic car crash report experiencing things
0:57:23 in slow motion, because their frame rate is like a slow motion video, whereas when we
0:57:30 are relaxed, our frame rate is larger bins of time.
0:57:36 And I feel like so much of the discussion around things like flow and optimal states for learning
0:57:44 have to do with assuming that there’s one optimal state of arousal, but I feel like in every
0:57:49 endeavor I’ve ever been involved in, it’s about learning the transitions between the
0:57:56 arousal states that allows us to pull back a little bit as things, as you said, get tense,
0:58:01 just relax just a little bit to be able to maybe see a different perspective or ratchet
0:58:09 up our level of tension or a.k.a. arousal in order to be able to find slice the micro-expressions
0:58:13 of a competitor.
0:58:18 These two cameras on the front of our skull and the rest of our brain are really devoted
0:58:24 to this process of shrinking or expanding the aperture of our consciousness.
0:58:28 And it can be talked about in terms of space, just vision, like tunnel vision versus panoramic
0:58:29 vision.
0:58:30 Yep.
0:58:34 It can be talked about at space time, tunnel vision, fine slice, panoramic vision, broader
0:58:36 slice.
0:58:40 But then when you start getting into the, then you map that onto the past, present and future
0:58:41 mapping.
0:58:48 And that’s where I feel like we’re into the game of skill learning and chess and strategy.
0:58:55 So forgive me for the kind of top contour neuroscience, but that’s how I see the human
0:59:01 primate as so different than all the other creatures in the world.
0:59:07 That’s how we’re different because we can learn chess or ballet, foil.
0:59:10 Gibbons are pretty amazing at what gibbons do.
0:59:14 But if they’re trying to learn other stuff that they’ve been failing so far.
0:59:18 I spent a lot of time playing with frame rates.
0:59:22 And I had this experience that I wrote about in that slowing down time chapter of the art
0:59:29 of learning where I, when I had these experiences both in chess and in fighting, I was one time
0:59:35 I was fighting against a super heavyweight dude in a competition and my hand shattered.
0:59:40 And like I broke my hand right here and it was, it was, it was interesting because the
0:59:45 fight was, was very intense, reasonably hard and my hand broke and instantly time slowed
0:59:50 down and he was, he was moving in slow motion and I was able to just so easily play with
0:59:54 someone with, with like a broken hand compared to what had been a war before.
0:59:55 We know what that is.
0:59:56 Right.
0:59:57 We do know.
0:59:58 Adrenaline.
0:59:59 Adrenaline.
1:00:00 Yeah.
1:00:01 Adrenaline and that, and that tunnel vision and then the frames are fat.
1:00:04 I mean, if I inject you with just a little bit of adrenaline, it stays in your peripheral
1:00:08 free, but it activates systems in your brain and parallel to that.
1:00:14 And you’re going to experience an immediate dilation of your pupils, your, you’ll have
1:00:15 more tunnel vision.
1:00:19 I mean, every process is sped up in the direction of higher frame rate.
1:00:22 So then the question then became for me, and this would be fun to talk, I’ve never spoken
1:00:28 to a scientist about this process, like how do I learn to do that at will, right?
1:00:29 And then how can I train?
1:00:32 Cause I can’t just pump myself with adrenaline all the time, although maybe I may, or maybe
1:00:34 I can learn to have that physiological response.
1:00:35 Or you can deploy it.
1:00:36 Right.
1:00:38 So then how, how can I deploy it, right?
1:00:40 What are triggers for having that chemical change?
1:00:48 And then also how can I train so that I have the experience of more frames than my opponent?
1:00:51 And so Marcelo Garcia, who I, he’s known as the king of the scramble, he spends his whole
1:00:52 time in transition.
1:00:56 So if you’re training Jiu Jitsu with most people, they’re always finding a position
1:00:57 and holding it.
1:01:01 Marcelo, one of the unique things about his training life for most of his life was that
1:01:02 he never held positions.
1:01:03 He was always moving.
1:01:05 He was always in the in between.
1:01:09 And it’s true in most arts is that people think that the art is the positions that they
1:01:14 see, but the real high level art is the space in between the positions.
1:01:17 So if we have this position leads to this position, that’s going to be like, there’s
1:01:21 going to be no frames in between for most people for some people that might be four frames.
1:01:25 But if I have a hundred frames, then I can play in pockets that you don’t see.
1:01:29 And so if you’re living your life in the training process in the in between, in the transition,
1:01:34 if you’re always, the way that manifests in the actual, like for example, Jiu Jitsu training
1:01:37 or submission grappling training is if you’re not holding positions, you’re always moving
1:01:41 and you’re spending all of your time in the in between while people who are holding position
1:01:43 are always static.
1:01:45 So if you go to a Jiu Jitsu school and you sit and watch, it’s interesting to look for
1:01:46 this one thing.
1:01:51 Notice the amount of time static versus in motion.
1:01:52 Marcelo was always in motion.
1:01:56 There’s a beautiful clip of him that you got, people can look up, it’s an art de suave.
1:01:58 It was an old documentary back in the day.
1:02:02 Like 25 years ago, I think it was, it’s on YouTube, it’s like an eight minute clip of
1:02:07 him training as an, I think an 18 year old and you watch him just like in the early days
1:02:11 of him learning this transitional approach and he’s just never stopping.
1:02:14 He’s always allowing the person, but you have to get past the egoic dynamics because you
1:02:19 can’t, you’re giving up on dominating people all the time because when you’re in a dominant
1:02:23 position in Jiu Jitsu, you want to hold it because you’ve won and there’s all this bullshit
1:02:25 passing between men who are fighting or women who are fighting each other.
1:02:30 We want to dominate, but if you release that and you’re thinking about the learning process
1:02:35 then and you stop holding, then you’re moving and then you’re getting nonstop exposure to
1:02:36 the in between.
1:02:39 So if you spend your life training in the in between, then you have more frames than
1:02:40 other people do.
1:02:42 That’s what a lot of what illusionists are doing, right?
1:02:47 They spend all of their time training in the spaces that other people don’t look at.
1:02:50 And so it’s not magic, it’s brilliant training.
1:02:53 It’s the art of illusion at the in between, right?
1:02:57 And a lot of the things that you can do, more high level martial artists can do to a lower
1:03:00 level martial artists or someone who doesn’t train that feels mystical.
1:03:04 It’s all about that principle manifest in interesting ways.
1:03:10 But in general, like for me, and this goes back to the question you asked two or three
1:03:17 brilliant expansive questions ago around intense moments.
1:03:23 A lot of what my training has been is having some serendipitous intense moment and then
1:03:25 learning and that becomes a beacon.
1:03:31 So for example, there was a moment I was playing in a world chess championship in Calicut,
1:03:32 India.
1:03:39 And I was deep into a calculation, couldn’t find the solution and there was an earthquake
1:03:43 and everything started like in the actual world, everything started shaking, right?
1:03:47 But I experienced the earthquake from the inside of the chess position.
1:03:49 And I knew there was an earthquake, but I also was lost.
1:03:54 My brain was lost in the labyrinth.
1:03:56 And I found the solution.
1:03:59 And then I got up and left vacated because we had to leave the playing hall and we came
1:04:02 back and I made my move and went on to win.
1:04:06 And it was so interesting because it was like, and then the earthquake, like my, and a lot
1:04:10 of what happens in chess is that you’re reaching so deep into the complexity, like into the
1:04:13 cupboard, but the solution is right here at the front and all you have to do is come
1:04:14 back out and surface.
1:04:20 One of the best ways, by the way, to prevent, to minimize chess blunders with like talented
1:04:27 young players or players of any love, any age is to shift the order of, of decide, make
1:04:33 the move and then write it down because you notate your chess games to decide, write it
1:04:35 down and then make the move.
1:04:39 The write it down is a resurfacing and you have common sense look at the position.
1:04:41 Almost all chess blunders, you realize you’ve blundered instantly.
1:04:45 You can think for 20 minutes, make your move, you know, instantly you blundered because
1:04:47 there’s not that surfacing, right?
1:04:51 But then you can learn to just do the surfacing before making the actual move.
1:04:54 It’s true with human decision making in general, right?
1:04:58 We realize that the scrub right as we, yeah, complete it.
1:04:59 Yeah.
1:05:00 Because like we’re caught up in all of our bullshit.
1:05:03 We make the move and then we’ve left our thought process and like, Oh, that was just
1:05:04 absurd.
1:05:05 Right.
1:05:06 And we, we see it.
1:05:10 I mean, you think about, I mean, you think about the, the heartbreaking literature, you
1:05:14 know, studies in, in how people who’ve jumped off a bridge relate to at the moment after
1:05:18 they’ve jumped off the bridge, those who have survived throughout the interviews afterwards.
1:05:19 Yeah.
1:05:20 They report wishing they hadn’t jumped.
1:05:21 Right.
1:05:22 Immediately.
1:05:24 Like they jump and then they wish they hadn’t jumped.
1:05:25 Such an important message.
1:05:29 You know, we hear all this stuff about suicide prevention and, you know, but just that knowledge.
1:05:33 I mean, I don’t know how conscious of that sort of thing people are as they’re headed
1:05:34 down the, the trench.
1:05:41 I mean, what, of suicidal depression, but these apertures that we’re talking about,
1:05:45 these time space apertures where frame rate is set and visual aperture is set.
1:05:51 I think for most people we experience them as sort of notches.
1:05:54 So it’s like, you know, you’re in a high state of arousal and you have high frame rate,
1:05:59 you know, and then, and just like being like a ball bearing down in a trench, you can’t
1:06:00 really see out the other side.
1:06:03 You’re literally in there at a certain frame rate of, let’s say an argument, an intense
1:06:07 argument with somebody where you want to win and you’re frustrated with them and the whole
1:06:09 situation and you’re in the trench.
1:06:14 The whereas when you’re relaxed, it’s more, you know, a broad concave or a flat table where
1:06:17 the ball bearing can move around at will.
1:06:21 It sounds like Marcelo and people that train these different transition states as you’re
1:06:28 really learning to access the, the different frame rates, but from a place of like kind
1:06:34 of like a little dimple, you know, in a table and then being able to move to the next one
1:06:38 as a dimple and kind of moving from from dimple to dimple as opposed to like these trenches
1:06:40 of brain states.
1:06:46 And I think that I think about this a lot, a lot because I feel like most bad decisions
1:06:50 are made from a high frame rate, high arousal state.
1:06:54 Most of the terrible things that humans have done to one another, you know, I suppose there’s
1:06:58 sociopathy and like, you know, pre-planned things, but it tends to, they tend to be
1:07:02 associated with, with high arousal states where people regret what they did, all second
1:07:06 degree murder, for instance.
1:07:11 In any event, I think the ability to move through these different arousal states at
1:07:14 will is possible.
1:07:16 You asked earlier, like, how would one do that?
1:07:19 Well, the beautiful thing about the visual system and these different frame rates and
1:07:22 states of arousal is that it works in both directions.
1:07:25 So when you’re in a higher state of arousal, your visual aperture shrinks, you go to a
1:07:29 higher frame rate, but it’s also true that if you shrink your visual aperture, you go
1:07:31 to a higher frame rate.
1:07:32 The converse is also true.
1:07:36 If you deliberately, for instance, as we’re looking across one another right now, if I
1:07:41 start to take in the fullness of the picture here, the walls, et cetera, there’s a natural
1:07:47 relaxation of the autonomic arousal systems or parasympathetic activity goes up.
1:07:54 And what’s incredible is that any time we view a horizon, that naturally happens because
1:07:57 you’re not setting to a single fixation point.
1:08:00 So anytime you see a horizon, you relax and it’s not a coincidence.
1:08:05 So the visual system can drive it inward and your autonomic arousal can drive it toward
1:08:07 your visual system.
1:08:12 The other thing is there’s a really beautiful paper that came out about two years ago which
1:08:16 showed that people who do a biofeedback game where they’re watching a little, you know,
1:08:21 it’s like a more kind of like a sine wave and they’re deliberately trying to increase
1:08:27 their level of arousal as the curve goes up for those that are just listening.
1:08:34 Within a few days, they can learn to control their pupil size, which sets their arousal
1:08:38 and their aperture for a segmenting time.
1:08:42 So you can learn this through biofeedback and I think that the script for that is available
1:08:43 online.
1:08:45 I haven’t tried it yet, but have you ever heard of these yogis that could control their pupil
1:08:48 sizes even independently of one another?
1:08:53 That’s amazing because it’s not supposed to be able to occur, but you can.
1:08:57 So you can learn to, you know, I guess the poor man’s version of this would be look in
1:09:00 the mirror, stare at yourself and try and ramp up your level of autonomic arousal, watch
1:09:04 your pupils get bigger, and then try and relax yourself and make them smaller.
1:09:09 That practice, it seems in biofeedback, allows people to do it without staring into the mirror,
1:09:10 so to speak.
1:09:12 So it can be done.
1:09:15 It’s just that it hasn’t been parsed by science that finally until recently.
1:09:18 It’s interesting.
1:09:24 So I have this term I use called fire walking, which for me, what it means is cultivating
1:09:31 the ability to learn from experiences one doesn’t have with the same somatic intensity
1:09:35 that one learns from really intense experiences that we have.
1:09:39 So for example, let’s just say you’re a jujitsu fighter and you overextend your arm and you’re
1:09:43 in a world championship and you get your arm broken or your shoulder ripped off or something.
1:09:45 So you’ve lost the world championship and you got a shattered arm.
1:09:47 You’re not going to overextend your arm that way again.
1:09:50 You’ve learned that that lesson is burned in.
1:09:54 But like if you’re watching a jujitsu fight and someone overextends their arm against their
1:09:59 arm bar and then taps out, then it is very, very different experience.
1:10:05 How can we cultivate the ability to study other people’s worst, most heartbreaking blunders,
1:10:09 worst moments, et cetera, and learn from that with the same somatic intensity that they
1:10:10 learned from it, right?
1:10:12 So much of that is physiological.
1:10:16 So I spent a lot of time doing biofeedback and a lot of time doing visualization practices
1:10:20 and doing very intense visualization practices and many, many years working with triggers
1:10:28 for my own psychology and physiology so that I can get my physiology primed to have an intense
1:10:34 learning experience while studying something that might otherwise just feel intellectual.
1:10:36 And then combining that with my own experience of things.
1:10:42 And it’s such a, I mean, if we can 100X or 1000X or 10,000X our learning curve by being
1:10:46 able to learn from other things with the same intensity that we can learn from our own things,
1:10:48 but people don’t harness that.
1:10:50 Why do you think they don’t?
1:10:56 It takes time and it doesn’t seem as intuitive as going out and shooting free throws or something
1:10:57 like that.
1:11:02 I think people are really amazingly unreflective about the training process.
1:11:08 I told you, I haven’t written a book since The Art of Learning and I’m a couple years
1:11:13 into this beautiful process of writing my next book which is going to be called, I think,
1:11:18 The Art of Training, which is really what I’ve been cultivating for the last decades.
1:11:24 And I’m deconstructing my approach to training in mental and physical disciplines.
1:11:29 And it’s really interesting to go through that process myself, like what do I do?
1:11:30 What have I done?
1:11:34 What have I helped others do?
1:11:37 And it’s interesting that The Art of Learning kind of was a birthing process.
1:11:39 That’s what it felt like to me.
1:11:43 I took notes to it for five years and then after 2004 Worlds, I wrote it in nine months.
1:11:47 It just kind of came out of me and I’m kind of in that process now with this, so it feels
1:11:51 really organic and intrinsic, the creative process.
1:11:55 And I don’t know, it’s very interesting when you talk to people who are really playing
1:12:00 at elite levels of different fields or who are just below like full self-expression or
1:12:04 like they’re just on the edge of virtuosity but not quite there and you start to deconstruct
1:12:07 what they do, there’s so much low hanging fruit that they can do.
1:12:08 Why?
1:12:09 I don’t know.
1:12:13 I think in many ways people, I mean there’s lots of reasons I think of one thing, people
1:12:18 who are very talented in arts don’t have to be so deliberate about their training often
1:12:20 to reach a certain level.
1:12:23 Often people have other people building their training process and they’re not reflective
1:12:27 about their own training process because they have big teams of coaches who are creating
1:12:30 it for them.
1:12:35 People haven’t cultivated the art of deconstruction, which is an art that’s very important.
1:12:40 People haven’t cultivated the art of loving training, which is a hugely important like
1:12:43 meta-skill to learn.
1:12:50 People haven’t taken on like all of the skills around physiological triggers, around changing
1:12:52 one’s physiological state at will.
1:12:54 People haven’t practiced visualization very intensely.
1:13:00 They’re all of these like these skills that we can put together in order to train at a
1:13:02 world-class level.
1:13:08 But it takes patience and creativity and you know, not just being subject to whatever
1:13:12 else does but being able to look expansively at everything.
1:13:16 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
1:13:20 I recently became a Function member after searching for the most comprehensive approach
1:13:21 to lab testing.
1:13:25 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
1:13:30 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
1:13:35 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
1:13:39 status and other critical areas of my overall health and vitality.
1:13:43 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers key to physical and
1:13:48 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from talk doctors
1:13:50 on your results.
1:13:54 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
1:13:55 of mercury in my blood.
1:13:57 This was totally surprising to me.
1:14:00 I had no idea prior to taking the test.
1:14:04 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
1:14:09 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
1:14:13 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
1:14:18 and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
1:14:22 and detoxification and worked to reduce my mercury levels.
1:14:25 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
1:14:29 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
1:14:33 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
1:14:39 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
1:14:43 joined their advisory board and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
1:14:48 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
1:14:52 Function currently has a waitlist of over 250,000 people, but they’re offering early
1:14:54 access to Huberman lab listeners.
1:15:00 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
1:15:08 We had a guest on this podcast, Jim Hollis, is an 84-year-old, probably 85-year-old Jungian
1:15:14 analyst on and he, just brilliant guy, has written some really important books under
1:15:24 Saturn’s shadow and etc., and he said, “He has a real suit up show up, get to work mentality,
1:15:30 but he also is a very reflective person,” and he said, “If there’s one simple key to
1:15:36 life that one understand that most of our daily lives, our waking lives, are in stimulus
1:15:41 response, but that it’s so critical to take 10 to 15 minutes each day to just get out
1:15:48 of stimulus and response, and either to just let stuff geyser up out of our unconscious,
1:15:54 subconscious mind, or to just put some real thought to something that most everybody is
1:15:56 in stimulus response.”
1:16:01 I wonder these days with social media and so many things filling the space between walking
1:16:06 into the car or with the pro players that you work with, I’m guessing the moment they’re
1:16:09 on the plane, they’re on their phones and texting, and all these things are wonderful
1:16:15 technologies, but they fill all the space with stimulus response.
1:16:21 They fill all the space with stimulus response, and it’s not unless you go to a place with
1:16:29 no Wi-Fi accessibility that you suddenly realize, “Wow, in most of modern life, we’re just constantly
1:16:35 in this tennis or ping-pong match with this trivial thing and that trivial thing.”
1:16:40 Some of it’s essential, but that there’s no “space” anymore.
1:16:44 Many ways my life is built around creating that space.
1:16:47 It’s interesting, when I was playing chess, I experimented with studying chess from everywhere
1:16:51 between 45 minutes a day to 16 hours a day to see where the sweet spot was.
1:16:56 What I came to was about four and a half hours a day, but that four and a half hours a day
1:17:02 was like a 10 out of 10, like fucking just on fire, and then the rest of the day became
1:17:06 about cultivating those four and a half hours.
1:17:12 My life today has that kind of rhythm as well, and training, like I’ve spent many years working
1:17:16 with people who are just brilliant in … The investment space has been a really interesting
1:17:20 way because it’s a great laboratory, because people are very driven, they’re all in, they’re
1:17:25 motivated, they’ll take themselves on, and it’s a great place for me over the last couple
1:17:32 decades to refine the art of training, because I don’t like solving for motivation.
1:17:33 That’s one thing.
1:17:37 I think part of that relates to that quirky dynamic from when I was seven, that I described
1:17:41 of always being the target and so never having … Not taking on my weaknesses, it was outside
1:17:48 of my conceptual scheme, and so in many ways, I haven’t really had to struggle with motivation
1:17:55 myself for better or worse, and I love working with people, partnering with people who are
1:17:57 all in, who want to take themselves on.
1:18:01 I don’t love having to motivate people, and so a great laboratory for me is with people
1:18:09 who have all sorts of problems, who might be obstructed, but who are all in, and you’re
1:18:15 working with world-class investors, and they’re grinding themselves out 14, 15, 16 hours a
1:18:16 day.
1:18:22 Doing less is a huge part of doing much more, and then you start to see … If you think
1:18:27 about a 10 out of 10 in terms of when they’re out there very best creatively, they could
1:18:34 slip from a 10 to a 2 and not even notice, and then you begin to cultivate an awareness
1:18:39 of where one is in one’s creative spectrum, and then you start to cultivate the art of
1:18:43 stress and recovery, and amping oneself up and then releasing, and you see that the ability
1:18:48 to turn it on is directly connected to the ability to turn it off, as you know.
1:18:52 If you walk into a fight gym and you study a bunch of fighters on the mats, one great
1:18:58 read you can make is looking at the depth of physiological relaxation when the guys
1:19:01 aren’t fighting, and you’ll see who the highest level fighters are.
1:19:05 The best guys, man, they can turn it on with wild intensity, but their bodies are so mellow
1:19:09 when they’re not going, and then, man, they’re so efficient.
1:19:13 That oscillation, that range is so huge, but people don’t cultivate the art of turning
1:19:17 it off in order to learn how to turn it on.
1:19:22 For many, many years, decades, I’ve been practicing what I call now the MIQ process, most important
1:19:28 question process, and the essence of it is, it’s what I came to as the most potent way
1:19:37 so far that I’ve found to train analysts or thinkers in mental arenas, you’re training
1:19:42 people in the art of discovering what matters most.
1:19:47 If you talk to a great chess player, actually looks at less than a lower level chess player,
1:19:50 but they look at the right direction.
1:19:53 You might think a great chess player, people often think, “Oh, yeah, I can calculate 50
1:19:54 moves deep, 100 moves deep.”
1:19:55 It’s all irrelevant.
1:19:58 Move two was inaccurate, so it was just all an illusion.
1:20:01 The great chess players might look at much less, but they’re looking in the most potent
1:20:02 directions.
1:20:05 The lower level chess players are lost in a sea of complexity.
1:20:13 If you’re working with a scientist or an investor or whatever, them straining their mind for
1:20:19 what is the most important question, ideally to begin the practice toward the end of their
1:20:25 workday with a recovery period with full intensity and a peak performance state, stretch one’s
1:20:29 mind for what matters most, and then release it.
1:20:30 Release the workday completely.
1:20:32 Don’t work all night grinding yourself out at a low level.
1:20:36 Release and then, first thing in the morning, waking up pre-input, return one’s mind to
1:20:38 the critical question and brainstorm on it.
1:20:43 It’s very powerful because you’re systematically opening the channel between the conscious
1:20:45 and the unconscious mind.
1:20:49 You’re feeding critical questions to the unconscious, which is processing overnight.
1:20:50 I know you know all this.
1:20:53 The consistency with which you come up with an insight in the morning is incredible.
1:20:59 Interestingly, and you’ll probably know why much more than me, improved dreamer call often
1:21:05 happens simultaneously when one starts to have more and more insights about the MIQ
1:21:06 in the morning, which is fascinating.
1:21:09 Then, over time, you can have micromanifestation of this throughout the day before going for
1:21:12 a workout, before taking a walk, before taking a break, before taking a piss.
1:21:16 Instead of going, when you’re going to go to the bathroom in the day, instead of checking
1:21:22 your phone while taking a piss, you pose yourself an MIQ, you release it, you do not do anything
1:21:26 but piss in the bathroom, and breathe, and then return to the question, and you’ll have
1:21:27 an insight.
1:21:32 You’re learning to oscillate between the conscious and unconscious states, and you’re opening
1:21:35 up that channel, and you’re practicing stress and recovery.
1:21:38 Then your physiological workouts are also stress and recovery all the time, so you’re
1:21:41 building that theme in everything that you do.
1:21:47 You realize that when you’re at your very best for four or five hours a day, you’re doing
1:21:50 multiples of the work that you’re doing if you’re just grinding yourself at what I’ve
1:21:56 called in the past, a simmering six or whatever, for 15 or 16 hours a day.
1:22:02 People can do so much more in less time, and my lifestyle is based on that.
1:22:05 I’m training very intensely physically, and I’m doing really intense mental work, and
1:22:10 I oscillate between them in beautiful ways, and I have a lot of empty space for reflection,
1:22:15 for meditation, for zoning my mind on what matters most.
1:22:17 It’s about quality, not quantity.
1:22:24 But it’s so interesting how we live in this culture where just quantity is just consuming
1:22:25 everyone.
1:22:26 Yeah.
1:22:32 Well, it’s as Hollis said, the stimulus response thing dominates, and it dominates, I think,
1:22:35 because, well, I have several reflections.
1:22:40 First of all, I just have to say you’re absolutely a scientist.
1:22:44 You just proved it to us through a description of this process, which I might ask you to
1:22:49 describe once again, because I think there’s so much value in each of the pieces and how
1:22:51 it’s put together.
1:22:53 Three things come to mind.
1:22:54 First of all, yes indeed.
1:22:59 As you know, and listeners of this podcast will know that yet it is during sleep that
1:23:04 we reorganize our neural connections and actual neuroplasticity occurs.
1:23:08 The stimulus is provided in wakefulness and focus and attention, but the actual rewiring
1:23:13 occurs during sleep, deep sleep and rapid eye movement sleep.
1:23:20 One little fun, I think, but also powerful tool that I learned from, maybe you know whom
1:23:23 is well, blessed to have Rick Rubin as a very good friend.
1:23:25 Oh yeah, Rick and I have had beautiful gems.
1:23:26 Yeah, wonderful.
1:23:27 Such a wise soul.
1:23:31 I’ve been spending more and more time with Rick, but he taught me something extremely
1:23:37 valuable, which was the process of taking some time to just lie completely still and
1:23:41 let your mind go as wild as it needs to or as calm as it needs to while keeping the body
1:23:44 completely still.
1:23:49 This mimics rapid eye movement sleep when we’re paralyzed and the mind is very, very
1:23:50 active.
1:23:54 And I actually think that practices such as Yoga Nidra and non-sleep deep rest are also
1:23:56 mimics of rapid eye movement sleep.
1:24:00 And there are data starting to emerge now that it mimics rapid eye movement sleep, but in
1:24:01 wakefulness.
1:24:05 So put simply lying still, relaxing the body as much as possible and letting the mind be
1:24:07 extremely active.
1:24:11 Rick also taught me a little trick for which I don’t know any science, but it certainly
1:24:15 seems to work for me, which is that if you wake up from a dream and you want to continue
1:24:20 having that dream, keep your body completely still, whereas if you wake up from a dream
1:24:24 and it was a troubling or anxiety provoking dream, move your body and it seems to work
1:24:25 extremely well.
1:24:29 And I have my theories about why this works.
1:24:36 I have to ask about this process of reflecting on one’s own mistakes deliberately, kind of
1:24:43 addressing one’s own pain points or shame points as such a key feature of your upbringing
1:24:46 and your practice around learning.
1:24:50 Forgive me for going a little bit longer here, but recently somebody taught me something
1:24:53 extremely useful.
1:24:59 She said, you know, our consciousness is sort of like a lighthouse and we have this beam
1:25:02 of light sweeping around 360 degrees.
1:25:08 But where we have places of shame about whatever, things that were done to us, things that we’ve
1:25:13 done, whatever, just points of shame, things that we don’t want people to know about us,
1:25:15 that we don’t even like to think about.
1:25:18 It’s like a stain on that lighthouse.
1:25:23 And when that light passes through that stain, it casts a wedge, a shadow in the shape of
1:25:25 a wedge.
1:25:28 And she described it in somewhat mystical terms.
1:25:32 She said, you know, it’s through that shadow that evil things enter us and that the world
1:25:38 can hurt us and that the process of getting over our shame, but also experiencing life
1:25:43 in much more fullness and being able to cultivate our craft and be more present for ourselves
1:25:47 and for others, is a process of going right up to that lighthouse window and looking at
1:25:49 the stain and going, that’s what it is.
1:25:52 And that’s the process of wiping it off.
1:25:58 Now that’s all, you know, that’s just an illustration for us to understand.
1:26:03 What I think is the process you’re describing, which is that you get right up next to your
1:26:10 worst nightmares, your worst mistakes, the things you don’t want to think about.
1:26:17 And in doing so, you learn to relax in their presence and they sort of disappear as points
1:26:18 of shame.
1:26:21 Yeah, it was interesting.
1:26:26 When I wrote the Art of Learning, it was in many ways cathartic for me because there
1:26:33 were parts of my life that I had felt like I had let myself down.
1:26:41 Like there were parts, like my chest life I moved away from and there were certain moments
1:26:45 of it where I felt like I hadn’t fully expressed my potential.
1:26:49 And I just wrote them all, I just shared it all.
1:26:52 And it was so beautiful, it was so cathartic.
1:26:57 When I think about leadership, I think that it’s so important, like leading with vulnerability
1:27:02 is such an exquisite, I spent, Joe Missoula and I spent today a couple of days ago with
1:27:08 Sean McVeigh, who’s the head coach of the LA Rams, who just a few days after the big
1:27:13 loss against the Eagles, and we actually ended up watching the tape, it was his first watching
1:27:19 of the tape of this heartbreaking playoff loss he had, and watching him process it.
1:27:28 And he’s such a great leader, both Joe and Sean lead, they both take themselves on more
1:27:34 intensive than anything, but they lead with vulnerability, they go up against their stains.
1:27:39 And being authentic there as opposed to being a leader or a father or a mother or a coach
1:27:43 who just keeps it in the pocket as if they’re perfect, there’s something so inauthentic
1:27:44 about that.
1:27:52 I think in human relationship and in the cultivation of oneself as an artist, going right at one’s
1:27:55 weakness is so powerful.
1:28:00 Now of course there’s also the tender balance of how much we should cultivate our strengths
1:28:03 and how much we should be showing up our weaknesses.
1:28:07 And one of the most important principles which I learned too late in my chess life is that
1:28:12 we can take on our weaknesses through the lens of our strengths, remember this brilliant
1:28:16 sage, Russian coach Yuri Razevayev said to me at one point, you can learn Karpov through
1:28:24 Kasparov, his point at being you can learn about the great defensive chess through the
1:28:27 great defense of great aggressors like you.
1:28:31 As opposed to just studying Karpov and thinking what should I, what would Karpov do here,
1:28:36 which it was urged to do by other people, like learn defense through offense.
1:28:38 So it was part of my self-expression.
1:28:42 I learned that principle too late for my chess life, but it’s manifest everywhere else.
1:28:47 So while we’re cultivating our strength, which I think we should do as a way of life,
1:28:48 how do we go up against our stains?
1:28:55 But in ways that we’re not fundamentally, it’s not shame.
1:28:59 I don’t relate just personally, like I don’t, that’s a word I don’t, like shame, it’s
1:29:00 not shame.
1:29:06 It’s like, like when it becomes just like a breath pattern, like we lose, we go, we put
1:29:08 ourself on the line, we lose, we go at it, we study it.
1:29:13 We, you know, we, we study how we look, we, we study about what, the other thing that’s
1:29:16 incredible to me is that when you study your losses, when you go up against what you’re
1:29:20 calling like that, that, that, that’s a beautiful image like the, like where, like the shadow
1:29:22 of the lighthouse, right?
1:29:32 The, the interconnectedness of the technical, the psychological and the thematic is so powerful
1:29:34 in the learning process.
1:29:38 Almost every technical mistake that we make in an art.
1:29:41 If we’re pushing ourselves to our limits, if we’re like, if you and I are like around
1:29:46 the same level and we’re competing in something where we’re about this in anything, like any
1:29:51 technical mistake I made, we’ll have a psychological dimension because I most likely, my technical
1:29:56 weakness was emerged because I was so psychologically pressured that I wasn’t able to solve the
1:29:59 technical position, right?
1:30:05 Or if you, if I make a psychological error, it’s often because I was a little technically
1:30:06 out of my water.
1:30:11 And so it put pressure, extra pressure on my psyche that you were able to exploit, right?
1:30:16 And every technical mistake is local, right?
1:30:23 But there’s themes, there’s like a theme that houses hundreds of those technical manifestations.
1:30:27 So if we are always thinking about the technical, the thematic, the psychological, and we have
1:30:30 what I call a six dimensional introspective process, right?
1:30:36 And we’re looking at all of these, the interconnectedness of those different parts of the human experience
1:30:38 of an art or anything else.
1:30:42 Then the growth curve is incredibly explosive because we recognize, we make a technical
1:30:44 mistake and we learn the theme.
1:30:48 We take on the theme that houses that one, but also houses dozens of others.
1:30:53 And so as we turn that theme into a strength, into a power zone, then that technical mistake
1:30:56 goes away, but as do the other manifestations of that theme.
1:31:00 And if we’re also studying the psychological weakness that allowed that technical weakness
1:31:05 to manifest, to like unearth itself, then that psychological dimension becomes something
1:31:06 that we take on.
1:31:09 And then we’re studying thematic interconnectedness as a way of life, because then that lesson
1:31:13 we learned through that chest, that like I made a subtle chest mistake, but that connects
1:31:15 to my love life.
1:31:16 It connects to my fatherhood.
1:31:22 It connects to my, like my foiling, my jujitsu, my everything, because it connects to the
1:31:26 theme and it connects to my psychology and it manifests, I don’t believe in compartmentalization.
1:31:29 I believe in thematic interconnectedness, right?
1:31:35 And like the core themes of my life, I would say, if I had to boil it down would be love,
1:31:37 interconnectedness and receptivity.
1:31:43 I only do what I love and I spend time with people who I love and that’s how I live.
1:31:48 The study of interconnectedness is my way of life in some of the ways I’ve been describing.
1:31:52 And receptivity is what I cultivate every day in my life and the ocean with people with
1:31:56 humans.
1:31:58 And we always get isolated.
1:31:59 We get like siloed.
1:32:01 Oh, yeah, is this chest mistake?
1:32:09 Like one of the things I’ve found so confusing is why don’t more great chess players who
1:32:15 try successfully translate their level from chess to other things?
1:32:19 Because chess is so hard and chess is such a relentlessly truth telling art.
1:32:22 If you become a world class chess player, you’re fucking good because there’s no luck
1:32:25 in chess, especially if you become very good, very young.
1:32:28 I mean, I think this is true of most prodigies.
1:32:31 I don’t want to name them, but I have a colleague, a very smart guy.
1:32:33 His science is very solid.
1:32:35 And I remember I met with him and I said, “Is it true that you’re…”
1:32:36 You’re just going to love that.
1:32:37 You’re referring to the solid.
1:32:38 That’s okay.
1:32:39 He’s done nice work.
1:32:43 I just wouldn’t say that it’s like transformed our understanding of like everything in that
1:32:44 field.
1:32:45 But he’s made some very important contributions.
1:32:48 He’s a fabulous teacher and a nice person.
1:32:56 But one day I was meeting with him and I said, “You’re a child prodigy,” I heard.
1:33:00 And he said, “Former child prodigy.”
1:33:01 And I was like, “Okay.
1:33:02 Well, there we’re getting technical.”
1:33:03 But yeah.
1:33:04 Okay.
1:33:05 I think we’re…
1:33:10 And I asked my dad because my dad lived in the same building as Daniel Barenbaum, the
1:33:15 musician who’s, if you’ve ever seen the movie “Hillary and Jackie,” he was one of the world’s
1:33:20 accomplished piano players at a very young age.
1:33:23 And my dad used to hear him playing when he was a kid and like they wouldn’t let him play
1:33:24 with other kids.
1:33:25 And he was like…
1:33:27 I mean, Barenbaum is a serious…
1:33:30 For classical musicians and pianists in particular, it’s like a serious stuff.
1:33:31 And I…
1:33:33 So I asked my dad, I was like, “What’s the deal with this child prodigy thing?”
1:33:40 And he said, “Yeah, very few of them go on to do much in their adult careers, in any
1:33:41 field.”
1:33:42 Right.
1:33:44 And I was like, “Wow.”
1:33:51 And I thought, “Okay, so what’s missing there is clearly not a lack of ability, focus.”
1:33:55 I mean, you could just say raw talent, but you still have to, kids still have to focus.
1:34:00 So what’s missing is this transfer of understanding.
1:34:04 It seems or what you’re talking about, the interconnectedness of things.
1:34:09 And so, yeah, I probably will get myself in trouble with this colleague, but hey, listen,
1:34:13 maybe he’ll take on something new and do something additionally spectacular.
1:34:17 He’s got a lot of things on his plate.
1:34:19 But that struck me.
1:34:24 I was like, “Oh, it’s not clear that being a ‘child prodigy’ is such a good thing for
1:34:31 the long arc of one’s life, but you have seen to bring in these other elements, love.”
1:34:33 I’d like to talk more about that.
1:34:40 And I would also add, at least from an outsider’s perspective of, you seem to have broken the
1:34:44 mold with what’s expected of you based on your prior accomplishments.
1:34:51 In fact, just because I have no identity in being a prodigy, it’s to be clear.
1:34:52 So I don’t relate to that word at all.
1:34:58 I mean, that word has been put on me from the outside, but I just don’t associate with
1:34:59 it.
1:35:01 I don’t relate to it at all.
1:35:10 Because I was maybe somewhat talented in chess compared to most people.
1:35:18 But then very early, by the time I was like six and something, I was only competing against
1:35:22 people who were better than me and kids who were as talented as me.
1:35:25 And then on the world stage, kids who are more talented than me.
1:35:30 And I couldn’t rely on my talent at all, because I had to work my ass off.
1:35:32 And I won, and I lost, and I got my ass kicked.
1:35:36 So for me, it was all about the battle and taking myself on.
1:35:42 I think what happens, it’s funny, many years ago, I was giving us a Simul and a Simultaneous
1:35:43 Chess Exhibition.
1:35:46 And I showed up at this place, and all these kids were there, and they’re all excited to
1:35:47 play against me.
1:35:53 And then the organizer of it said, “My son hasn’t lost a chess game in two years.”
1:35:58 And that’s all you need to know, because it’s just like, and of course, he was the one kid
1:35:59 who didn’t want to play against me, right?
1:36:02 Because if you haven’t lost a chess game in two years, you’re not taking your shit
1:36:03 on.
1:36:05 You’re finding people who you can beat, and you’re only playing against them.
1:36:07 So there’s a couple levels to this, let’s dig into it.
1:36:13 So I think that people who have identity in being a prodigy develop a brittleness often,
1:36:19 because they associate their level of mastery with talent, with something innate, with being
1:36:23 smarter, more brilliant, more gifted, whatever.
1:36:26 And then that, you think about Carol Dweck’s work in Entity and Corrential Theories of
1:36:27 Intelligence, right?
1:36:28 Entity theory of intelligence.
1:36:32 So I think there’s that, and there’s something fundamentally brittle about that.
1:36:38 And then one doesn’t take risk, one doesn’t expose oneself, one associates one’s great
1:36:44 moments with something ingrained or innate versus the hard work that it took to get there.
1:36:46 And there’s all sorts of paralyzing dynamics there.
1:36:48 Oh, there’s also a tendency to lie.
1:36:51 Carol’s early papers refer to this in the discussion sections.
1:36:53 You have to read deep into those papers.
1:37:00 But she describes how the students who did not have growth mindset that really identified
1:37:08 and held so much of their ego with their performance, were at a significantly greater tendency to
1:37:11 lie about their performance when they didn’t do well.
1:37:13 To themselves and to others.
1:37:14 That’s right.
1:37:18 But the lying to oneself is the really interesting part, right?
1:37:22 So there’s that dimension, which you and I have both seen just countless manifestations
1:37:23 of.
1:37:25 And believe me, like when you’re competing against someone who you see has that kind
1:37:28 of psychological construction, they’re done.
1:37:30 You can just break them, right?
1:37:37 You can, there’s so many chinks in the armor that you can, it’s like, so, so there’s a
1:37:38 brittleness there.
1:37:42 Like you can just find where their mind stops in false constructs, where the energy stops,
1:37:44 where their body’s crimped, right?
1:37:47 Like you can just find their connection to the ground and explode through it in mental
1:37:48 and physical disciplines.
1:37:54 And then someone has that kind of identity in being the more brilliant one, the more
1:38:02 gifted one, whatever their prey from a competitive perspective, which is ultimately good for them
1:38:07 if they expose themselves to it because then they have to take themselves on.
1:38:13 But the dynamic that I was reflecting on chest players is a little next door to this, which
1:38:17 is that I think that, like if you’re learning how to play chess, and let’s just say I was
1:38:19 teaching you, do you play chess?
1:38:20 Trivially.
1:38:22 Okay, so I was teaching you to play chess, right?
1:38:29 I could teach you to play chess with a language that is chess specific, or I could teach you
1:38:30 chess principles.
1:38:33 I could teach you very effectively with chess principles, but I could also teach you just
1:38:37 as effectively, or maybe somewhat more effectively, but it’s just say just as effectively, with
1:38:40 chess principles that are also life principles, right?
1:38:45 And it’s interesting when you watch most chess teachers, they teach in a localized manner.
1:38:50 So people can spend 20 years inside of chess, but never break beyond the 64 squares.
1:38:54 Or they can, from the age of six or seven on, be learning that principle as it connects
1:38:56 to chess, but also seeing how it connects to life.
1:38:58 Could you give me an example of one such principle?
1:39:05 Because I love in biology teaching not names, not using nouns, but instead teaching verbs.
1:39:08 Because ultimately, if you want to understand, for instance, how the nervous system works
1:39:14 or the immune system, you teach the verb actions of molecules, and the names of the molecules
1:39:17 are important if you decide to go into that field professionally.
1:39:20 But otherwise, the principles and verbs are what’s most important.
1:39:26 So what’s an example of a principle of chess or a mode of action on the board that you
1:39:28 think transfers?
1:39:31 Everything transfers, first of all, like, I mean, if we’re open to it, then everything
1:39:32 in chess connects.
1:39:36 So when people ask me, do you still play chess, I say metaphorically, I mean, I play chess
1:39:37 all the time.
1:39:41 I just have not moved a piece in many, many, many years, right?
1:39:42 So, but okay, to be specific.
1:39:48 So I could give you many examples, but all right, so, so in chess, there’s a bishop
1:39:50 and there’s a knight, right?
1:39:51 They’re both worth about three ponds.
1:39:56 Now, I could teach you, okay, so the knight moves like an L and can jump over pieces.
1:40:00 The bishop moves diagonally and is stuck on one color for its whole life.
1:40:03 They’re both worth about three ponds.
1:40:07 But knights are, and I can just tell you, but like knights are a little bit better in closed
1:40:11 positions because they can jump over things, bishops are a little better if the ponds,
1:40:15 if your ponds are on the opposite color from them, right?
1:40:22 But you should also know that rooks and bishops are, bishops and knights are about the same.
1:40:24 Rooks and bishops are much stronger than rooks and knights.
1:40:30 And you should also know that queens and knights are a bit stronger than queens and bishops.
1:40:33 So the bishop’s value is a little bit stronger compared with the rook and the queen, the knight’s
1:40:38 value is a little bit stronger with the queen and pawn structure influences them, right?
1:40:42 So I could teach you a very simple set of principles through which you can understand
1:40:44 how to evaluate bishops and knights, right?
1:40:48 And there’s many other layers to that, but like that’s some of it, right?
1:40:55 I could also teach you the same thing and be teaching you like the nature of relativity.
1:41:02 I could be teaching you the nature of like, of interdependence, right?
1:41:06 I could teach you the nature of, like I could teach you the pawn structure play that, like
1:41:11 the way you can play with pawn structure that influences bishops and knights in ways that
1:41:15 are chess specific or in ways that just allow you to understand dynamic quality and static
1:41:16 quality.
1:41:20 You know what leaps to mind when you made that description and I didn’t follow all of
1:41:25 it to memorization was family feud.
1:41:27 I just imagine two families in a feud, right?
1:41:28 You get two brothers together.
1:41:29 They can do certain things.
1:41:31 We get a brother and sister together.
1:41:32 I have a sister.
1:41:35 She can do certain things that are powerful and diabolical in ways that two brothers
1:41:36 can’t.
1:41:41 You get two big strong brothers, but maybe one that can’t creep through small places.
1:41:45 So you can map to different, you know, that’s sort of more than just kind of an analogy
1:41:46 for it all.
1:41:48 But I started to immediately think about like, oh, it’s like a family feud.
1:41:49 Yeah.
1:41:56 If I were to view the pieces as sibling dynamics and parent sibling cousin dynamics, it’s like
1:41:58 matchups with humans or in basketball.
1:42:02 This team is better than this team and this team, but against there’s some matchups that
1:42:04 are much, are hugely favorable.
1:42:08 A lot of like the inside game of basketball is around, is around which teams thrive against
1:42:12 which other teams, even though they might be inferior because of the nature of the construction
1:42:13 of the team.
1:42:16 And you have networks of those teams and how do you deal with lineups?
1:42:17 How do you deal with rotation patterns?
1:42:22 Like the inner game of basketball is all based on the same stuff that dictates the bishop
1:42:26 and the knight and the rook and the queen and how they influence it, right?
1:42:27 It’s interdependence.
1:42:28 It’s relativity.
1:42:29 It’s dynamic quality.
1:42:32 And you could think about Robert Percik’s work and Zenon, most local maintenance and
1:42:35 Lila around dynamic quality versus static quality.
1:42:39 And you can be teaching a student while you’re teaching them about rook and bishop and rook
1:42:43 and knight or knights and bishops, you can be teaching them about dynamic quality, right?
1:42:48 And then you can, and then you can like expand into the study of the metaphysics of quality.
1:42:51 And then you can have a seven year old student who’s learning chess or 12 years, who’s learning
1:42:54 chess or who’s learning about life and philosophy and everything and you can do it in the same
1:42:59 amount of time, but you’re just, you’re, you’re trapping a mind inside of 64 squares or you’re
1:43:02 teaching a mind about life through the 64 squares.
1:43:07 And I think so many of the reasons that people who become excellent in one thing can’t translate
1:43:11 it into other places, it’s not will later on in life.
1:43:12 They have the will.
1:43:15 It’s because they didn’t learn with universal principles.
1:43:20 They didn’t study their art with a presence to the importance of interconnectedness, which
1:43:23 is a lot of what my life’s work is in.
1:43:26 I’d like to take a quick break and thank our sponsor, Eight Sleep.
1:43:30 Eight Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
1:43:34 Now I’ve spoken before on this podcast about the critical need for us to get adequate amounts
1:43:36 of quality sleep each night.
1:43:39 Now one of the best ways to ensure a great night’s sleep is to ensure that the temperature
1:43:42 of your sleeping environment is correct.
1:43:46 And that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your body temperature actually
1:43:48 has to drop by about one to three degrees.
1:43:52 And in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually
1:43:55 has to increase about one to three degrees.
1:43:58 Eight Sleep makes it very easy to control the temperature of your sleeping environment
1:44:02 by allowing you to program the temperature of your mattress cover at the beginning, middle,
1:44:04 and end of the night.
1:44:07 I’ve been sleeping on an Eight Sleep mattress cover for nearly four years now, and it has
1:44:11 completely transformed and improved the quality of my sleep.
1:44:15 Eight Sleep recently launched their newest generation of the pod cover called the Pod
1:44:16 4 Ultra.
1:44:19 The Pod 4 Ultra has improved cooling and heating capacity.
1:44:22 I find that very useful because I like to make the bed really cool at the beginning of
1:44:27 the night, even colder in the middle of the night, and warm as I wake up.
1:44:31 That’s what gives me the most slow wave sleep and rapid eye movement sleep.
1:44:34 It also has a snoring detection that will automatically lift your head a few degrees
1:44:37 to improve your airflow and stop your snoring.
1:44:42 If you’d like to try an Eight Sleep mattress cover, you can go to atesleep.com/huberman
1:44:45 to access their Black Friday offer right now.
1:44:49 With this Black Friday discount, you can save up to $600 on their Pod 4 Ultra.
1:44:51 This is Eight Sleep’s biggest sale of the year.
1:44:57 Eight Sleep currently ships to the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and Australia.
1:44:59 Again, that’s atesleep.com/huberman.
1:45:06 When I think about interconnectedness, I think the word mapping comes to mind, and I define
1:45:10 a map of any kind as a transformation of one set of points into another set of points.
1:45:15 Points along the earth transferred onto a page or an electronic map.
1:45:19 What’s missing from a basic understanding of a transformation of points into another
1:45:25 transformation of points are these verb actions, like it’s the algorithms, if you will.
1:45:30 That’s not present in how we map one context onto another context.
1:45:33 It requires a lot of thinking to do what you describe.
1:45:38 I don’t think it’s reflexive for most people to, say, watch a game of basketball and think
1:45:43 about the emotional dynamics and the consistencies of the emotional dynamics.
1:45:46 Last night, I had the great gift of Josh brought me to a Celtics game.
1:45:50 He brought me to a Celtics game, and they were playing the Clippers, so I was cheering
1:45:55 against the hometown crowd here in Los Angeles, but he was friendly.
1:45:59 You were describing the players and their recent history and the last season, the season.
1:46:07 You said something about the difference between pre-conscious effort and post-conscious effort.
1:46:12 Maybe we could talk about that as a gateway into ego, which is like a term that the moment
1:46:15 you throw out the word ego, it’s like saying sex.
1:46:19 It’s like people make all sorts of assumptions about what it is and what it isn’t, but let’s
1:46:25 talk about pre-conscious and post-conscious because we’ll get back to the Celtics and
1:46:26 the game that was played last night.
1:46:32 By the way, the Celtics won in overtime by a good-sized margin, so there’s something
1:46:39 very beautiful that I think all of us are drawn to as observers, but hopefully everyone
1:46:42 gets to experience this at some point in their life as well.
1:46:51 First hand, when somebody in art, music, sport, or whatever is just being themselves and this
1:46:53 seeming virtuosity comes out.
1:47:00 If I think about what Rick Rubin does, a lot of what Rick has done historically is to find
1:47:05 artists and work with artists and just bring out what they’re already doing, like the
1:47:06 core elements.
1:47:09 Like when Beastie Boy started, it was like a joke, he said, and then we’re kind of making
1:47:15 fun and had wrestling elements and hardcore and punk and all this stuff and hip-hop, but
1:47:19 he tends to work with artists early on when they’re in that really pure state of not thinking
1:47:23 about the returns on their investment and all that.
1:47:28 He said many times before to me and publicly that after people achieve a certain level of
1:47:32 fame, it’s much harder to get back to that just pure picture of one’s own pre-conscious
1:47:36 expression, just Josh being Josh as an eight-year-old.
1:47:40 He just happened to be in Washington Square Park learning chess or pick any number of
1:47:42 different examples.
1:47:46 So very different than when people now reflect on their trophies on the wall or their platinum
1:47:54 records or the fact that they won and lost or that there’s another champion in the house.
1:48:03 The real virtuosos seem to be people that can get back to that over and over again.
1:48:10 The yoyomas and people live longer now, so it used to be the Mozart’s, the Bach’s, they
1:48:15 could make their contribution and then they died.
1:48:22 Now we live longer lives, so people have many more chances, but there’s also that longer
1:48:26 window for lack of productivity.
1:48:30 This is a really important theme and it’s a gateway into so much that we can explore
1:48:32 a lot through this tunnel.
1:48:37 When I use this term pre-conscious and post-conscious artist or competitor, it’s my own language,
1:48:40 so I’ll describe what I mean by it.
1:48:45 You think about myself in the chess world, right, like one discovers an art, one feels
1:48:50 a passion for it, it’s beautiful, it’s joyous, it’s self-expressive, I love the battle, I’m
1:48:56 winning, I’m losing, I’m having fun, I’m just letting it rip, there’s an avatite to that.
1:49:02 There’s a freedom, there’s a playfulness, there’s a lack of complexity, a lack of self-awareness,
1:49:08 a lack of awareness of my own mutability, a lack of awareness that I can be shattered
1:49:13 or I can die, a lack of awareness of the existential absurdity of the fact that I’m devoting my
1:49:17 life to 64 squares and 32 pieces of wood on top of 64 squares.
1:49:23 I haven’t reflected on the fact that this is ridiculous, or if you’re fighting, like
1:49:24 what am I doing?
1:49:25 I’m spending my life in combat.
1:49:26 Like what about love?
1:49:27 What about saving the planet?
1:49:28 What about everything else?
1:49:35 I haven’t reflected on the fact that this is just a joke in its absurdity, right?
1:49:38 And one’s liberated from those kinds of things.
1:49:44 And then there comes this moment, and for me, it was triggered by the movie, by losing that
1:49:48 sense of self-expression, by thinking what would someone else do here instead of what’s
1:49:54 my freedom, my playfulness tell me to do.
1:49:56 It can happen when one has a near-death experience, right?
1:49:59 It can happen when one has one’s heart broken.
1:50:06 It can happen when one starts reading existential literature and reflecting on the absurdity
1:50:10 of things, or one has a friend who starts pointing out over and over, like, “This is
1:50:11 fucking ridiculous.
1:50:12 You’re just playing chess.
1:50:13 What are you doing?”
1:50:14 Right?
1:50:19 Or it can happen when one wins the World Championship or the NBA Finals, because suddenly the thing
1:50:25 that you have oriented yourself around, your whole life, the goal you had your whole life,
1:50:29 you’ve now accomplished, and now you’re on the other side of it.
1:50:31 And so suddenly your world has shifted.
1:50:33 The things that motivated you no longer motivate you.
1:50:36 The things that felt so important to you now seem somewhat trivial because you’ve already
1:50:37 accomplished that.
1:50:40 Like, where’s the intrinsic motivation?
1:50:43 Where’s the deep self-expression, right?
1:50:49 You think about, like, as we gain complexity in our psychology and we can gain that complexity
1:50:52 in many different ways, we hit this tunnel, right?
1:51:00 And often when someone becomes self-aware, or when someone becomes less liberated, or
1:51:04 like the chains hit in, or when one, I guess I’d say you’re an extreme athlete, but you
1:51:06 feel invincible, and then suddenly you have a terrible accident.
1:51:08 You realize, “Holy shit, I could actually die.
1:51:10 I can break.”
1:51:14 Then how do you get back to that freedom of taking the wild risks that you’ve been taking
1:51:17 as that extreme athlete with an awareness of the fact that you can die?
1:51:24 For me, I foil now in the biggest waves that I can find in where I live, in Costa Rica.
1:51:26 And you have big hold downs.
1:51:31 You’re foiling on top of a long mass, which is a carbon mass, which is very sharp, and
1:51:32 then a wing, which is sharp.
1:51:35 So you’re basically going 40, 45 miles on top of the guillotine.
1:51:39 And if you’re trying to, you’re really cultivating high performance foiling, you’re pushing
1:51:40 turns really hard.
1:51:43 You’re breaching wingtips, like you can taco and have the thing come right at your head
1:51:44 or your neck.
1:51:47 You can die at any minute if you get something wrong, which is very different from just foiling
1:51:52 straight or e-foiling, talking about high performance training.
1:51:56 You, by definition, have to be risking these things in order to push the limits of what’s
1:51:57 possible.
1:51:59 And if you’re not, you’re not at that stretch point, right?
1:52:01 But then suddenly you have a terrible injury.
1:52:07 Or let’s just say you’re, like, I drowned on the bottom of a pool some 11 years ago, 10,
1:52:08 11 years ago.
1:52:09 Yeah, I heard about this.
1:52:11 Yeah, I was doing hypoxic breath work.
1:52:16 I did not realize, which maybe if I’d, you could have taught me if I’d known you, that
1:52:18 carbon dioxide will give you the urge to breathe.
1:52:19 I didn’t realize that.
1:52:21 So I had all the CO2 flushed out of my body.
1:52:22 I felt blissful.
1:52:23 I was swimming underwater.
1:52:24 Yeah.
1:52:30 Exhale, I guess we should save a few lives here or prevent a few deaths rather.
1:52:34 Anytime you emphasize the duration or intensity of your exhales, you’re going to blow out more
1:52:35 carbon dioxide.
1:52:39 Carbon dioxide is the trigger for the gas reflex.
1:52:41 So yes, you’ll be able to hold your breath longer above or below water.
1:52:48 If you first do cyclic hyperventilation and then a long dump all your air, but never, ever,
1:52:53 ever do cyclic hyperventilation folks or any long exhale emphasized breathing, even standing
1:53:00 in a puddle because that gas reflex is the thing that makes you shoot for the surface.
1:53:05 And if you don’t do that, you feel pretty peaceful until lights out.
1:53:06 Or drive a car.
1:53:07 Don’t do it while driving a car.
1:53:08 Or drive a car.
1:53:09 I know people who have done that.
1:53:10 Right.
1:53:11 Actually rather exceptional people who I know.
1:53:12 Yeah.
1:53:15 Dumping carbon dioxide is, let you hold your breath longer, but that’s part of the problem.
1:53:19 And shallow water blackout usually happens to very high level athletes, Navy SEALs, right?
1:53:23 Because they’re training at pushing their limits, they’re learning to suppress the urge
1:53:24 to breathe.
1:53:27 And if you’re flushing CO2, you’re learning, you’re training yourself not to feel it.
1:53:28 And I’ve been a freediver my whole life.
1:53:33 I grew up freediving, spearfishing in the southern Bahamas, but I wasn’t doing hypoxic
1:53:34 breath work while freediving.
1:53:36 Here I was at the NYU pool.
1:53:37 I drowned.
1:53:40 I was in the bottom of the pool for four and a half minutes after blacking out, switched.
1:53:41 Four and a half minutes.
1:53:42 Yeah.
1:53:47 I should have, which I know because I should be dead or brain damaged in a big way.
1:53:50 I know the time it was because there was an old man who I knew who was in the locker
1:53:52 room, who saw me in the bottom of the pool lying there.
1:53:56 And he timed his laps and he did four laps and he said after the third one, I’m going
1:53:57 to check on him.
1:54:02 And then he did his fourth lap, pulled me in his lap, so a little bit over a minute.
1:54:04 And I was unconscious for 25 minutes.
1:54:10 I was totally blue, except my face was blown out, red, my eyes.
1:54:14 My body, my training almost killed me and also saved me.
1:54:15 My body handled it really well.
1:54:18 I had no water in my lungs.
1:54:21 I spent that night in the hospital, of course.
1:54:25 And I was like testing my, I remember doing like remembering all chest variations, like
1:54:29 testing my mind in any way, like was I ruined.
1:54:33 And I somehow survived and I survived intact.
1:54:38 And that’s one of those moments, shattering moments, which I am ultimately grateful for
1:54:40 because it’s what catalyzed me too.
1:54:44 I emerged with more of a commitment and I’ve had this kind of commitment in my life for
1:54:49 most, for many years, but a more intense commitment to live life as truly and beautifully and
1:54:51 authentically as conceivable.
1:54:56 And then soon after we moved to the jungle and we live life, we live now, which is awesome
1:54:58 with my family.
1:55:05 But I bring that up now because like imagine how one relates to big wave surfing or big
1:55:10 wave foiling, pre and post drowning, right?
1:55:16 There’s like one has to have an integrated sense for one’s own mortality versus being
1:55:19 naive to the fact that it can happen, right?
1:55:24 So that tunnel from the pre-conscious to the post-conscious performer is a passage where
1:55:27 during that passage, most people are locked up.
1:55:30 They underperform where they were when they were more naive.
1:55:34 And I don’t personally relate to it as a return to the pre-conscious state.
1:55:42 I relate to it as an integration of one’s mortality, of the existential absurdity into
1:55:47 one’s consciousness and then a discovery of a deeper sense of liberation, of freedom,
1:55:52 but that is not in denial of what we’ve learned in that tunnel or what triggered that tunnel,
1:55:55 but that is more complex.
1:55:56 Yeah.
1:55:59 Trying to be our previous selves is not a great strategy.
1:56:03 Trying to integrate our previous experiences in our current and future selves seems like
1:56:04 a good strategy.
1:56:05 I feel that way.
1:56:08 And I think it’s also pretty, you can’t go back.
1:56:11 You can’t pretend you’re not, the dying is impossible.
1:56:13 You can’t pretend that you’re unbreakable.
1:56:14 We are breakable.
1:56:20 Some people do it without being really reflective, but I think that if you ask anyone who really
1:56:25 has been in life and death situations as a way of life for a long time, whether they
1:56:31 relate to the idea of fearlessness, if they really reflect on it, they’ll say no.
1:56:34 Because fearlessness isn’t a thing.
1:56:36 It’s how one works with fear.
1:56:37 Usually what locks people up isn’t fear.
1:56:40 It’s the fear of fear.
1:56:41 We’re afraid of our fear.
1:56:45 We’re afraid of being afraid, but you ask a great Navy SEAL.
1:56:46 They work with their fear.
1:56:48 You ask a great MMA fighter.
1:56:49 They’re not without fear.
1:56:50 Of course, they have fear.
1:56:53 If they don’t have fear, they have a problem.
1:56:57 And there are some examples of people who might be wired a little bit differently.
1:57:04 But the integration of the more complex worldview into one’s liberation is the post-conscious
1:57:06 performer.
1:57:08 And it can play in lots of ways.
1:57:13 It can also play in one thing when you think about a sports team that has accomplished
1:57:17 everyone’s dreams, and now we want to win a championship again.
1:57:22 We can’t go back to what worked before because they’re different men.
1:57:25 One needs to find a different kind of mission, a different kinds of internal relationship
1:57:26 to the mission.
1:57:28 A different kind of freedom.
1:57:33 How important do you think it is to attach language to these things of identity and source
1:57:35 of motivation?
1:57:37 In other words, let’s say, okay, you’re working with the Celtics.
1:57:39 They won the championship last year.
1:57:45 This year, they are in a completely different mental frame as a consequence.
1:57:51 They’re “dominant” in the sense that they hold the crown, they hold the trophy.
1:57:55 But they’re more vulnerable too because the only place to go from there is either stay
1:57:58 or you’re going down a notch or more.
1:58:02 So do you think it’s important for them to create a verbal label for where they’re at?
1:58:04 Like, we’re the champs and we’re going to hold on to the belt.
1:58:08 We’re going to hold on to, I realize there’s not a belt in basketball, by the way, that
1:58:11 they’re going to hold on to their status.
1:58:13 Or is that the wrong way to think about it?
1:58:16 Because the game is played through verbs.
1:58:20 It’s not played through adjectives.
1:58:22 I don’t think we ever want to hold on to.
1:58:23 Like that’s static.
1:58:32 Like you think about predator and prey dynamics in the world or in competition or in anything.
1:58:36 You want to be competing, now there’s a fusion of the predator and prey.
1:58:41 You want to have the awareness that prey has, but one wants to be playing to win, not to
1:58:42 lose.
1:58:45 The moment we’re trying to hold on to something we already have, we’re falling into the static
1:58:46 quality.
1:58:53 Or you think about, for example, brilliant investors, they’ll have success, then they’ll
1:58:54 try to figure out how to replicate their success.
1:58:57 They’ll build mental models, frameworks to replicate their success.
1:58:59 And those become grooves, like neural pathways.
1:59:04 So then they follow those grooves, but then the grooves become a rut and the water stops.
1:59:09 And they get stuck in an old, so they succeeded, they built mental models.
1:59:10 They recreated the patterns.
1:59:14 It was beautiful, but then it got static.
1:59:19 And then it’s got stuck energy, and it doesn’t apply to the world because the world’s changing.
1:59:21 And what actually made them succeed was dynamic quality.
1:59:24 Because being at the, like what Robert Persek would call the front of the freight train,
1:59:29 driving through space-time, pre-intellectual consciousness, right?
1:59:30 And then they’re trying to recreate it.
1:59:33 They’re getting too stuck in things, and they create mental models that are stale.
1:59:36 And then other people replicate those stale mental models, and you have huge industries
1:59:41 that emerge from static quality later on top of static quality, which is most of humanity.
1:59:46 So I think that as a world-class competitor who’s trying to win after winning, one needs
1:59:50 to have the same dynamic mindset one had when one was hunting for it in the first place.
1:59:51 Discovery.
1:59:59 Marcelo Garcia, one of my favorite moments of Marcelo was, so we were, so Marcelo, nine-time
2:00:07 world champion in the grappling arts, five-time ADCC, five-time Brazilian Jiu-Jitsu, four-time
2:00:08 ADCC.
2:00:11 ADCC is when Abu Dhabi Combat Championship, when all the different grappling arts come
2:00:12 together.
2:00:13 It happens every two years.
2:00:19 So Russian Sambo, Judo, wrestling, Jiu-Jitsu, everything comes together, and you see who’s
2:00:22 the strongest grappler in all the different arts.
2:00:27 He’s known by many as the greatest pound-for-pound grappler to ever live.
2:00:32 Just for context, Marcelo is one of my dearest friends.
2:00:34 We own a school together in New York.
2:00:36 We trained together for a very, very long time.
2:00:41 He and his, he’s in an amazing moment right now.
2:00:44 He and his wife, Tachi, who’s also one of my dearest friends, had a terrible tragedy
2:00:45 years ago.
2:00:53 Marcelo lost a baby, and just devastating period, and then Marcelo had cancer.
2:00:56 He had stomach cancer.
2:01:00 He had surgery, eight rounds of chemotherapy.
2:01:03 He hasn’t competed in 13 years, and he’s actually competing tomorrow for the first
2:01:07 time in, I think it’s 13 years, in Bangkok.
2:01:10 It was going to be in Denver, and I was going to fly there between the Lakers and the Mavs
2:01:13 Games, but it’s in Bangkok, so I can’t get there.
2:01:14 But he’s weighed in.
2:01:15 He’s doing great.
2:01:16 He’s awesome.
2:01:22 So the story I’m about to tell is about this epic, beautiful human being who, in many ways,
2:01:27 created, he’s the innovator that led to much of what is modern grappling today.
2:01:32 So back in, I think it was, I think it was 2005 and 2007, this story, or maybe 2007,
2:01:33 2009.
2:01:35 I think it’s 2005 and 2007.
2:01:40 Chronology is not a strong point for me in terms of my recollection in general.
2:01:43 We were in a training camp.
2:01:45 We were training all the time.
2:01:47 He had this innovative repertoire.
2:01:52 He goes into ADCC, dominates it, and it’s a very specific repertoire, a bit, back-taking
2:01:53 repertoire.
2:01:57 Guillotine’s just dominates, blows the grappling world away.
2:02:02 For the two years that followed him winning that ADCC, the entire grappling world was
2:02:05 studying what he had just done, or a lot of the grappling world.
2:02:07 He was studying what he had just done and learning to recreate it.
2:02:13 It was so beautiful, innovative, powerful, playing up-weight classes, just unbelievable.
2:02:18 I was on the mats with Marcelo the next day, the Monday after he fought Sunday.
2:02:23 I also want to say, Marcelo, I never, in all the years I had of training with Marcelo,
2:02:29 I never saw him miss a Monday training after winning a major competition on Sunday.
2:02:30 Everyone takes time off.
2:02:31 I never saw him miss a Monday.
2:02:36 You talk about dynamic quality and humility and a way of life, right?
2:02:40 The Monday he was on the mats, he shed the entire repertoire.
2:02:42 We just won the world championship.
2:02:45 Everyone spent the next two years chasing his quality, which was dynamic.
2:02:46 They turned it static.
2:02:49 He shed the whole repertoire and created a whole new repertoire.
2:02:53 He was playing this alma plada game, which he then went on the next ADCC two years later,
2:02:58 and won again with this brand new thing, just shedding the snake skin or shedding the old
2:03:00 shell.
2:03:04 It’s such a beautiful example of pushing one’s limits as a way of life, not being stuck in
2:03:08 old mental models, breaking new ground as a way of life, dynamic quality.
2:03:09 That’s what it takes.
2:03:10 So hard for people to do.
2:03:14 I mean, I think about Michael Jordan and the fact that he wanted to be a pro baseball player,
2:03:19 so he had a brief stint at that, and it was underwhelming, certainly compared to his basketball
2:03:20 career.
2:03:30 Of course, his basketball career was so spectacular that the expectation wasn’t there, but nonetheless,
2:03:37 it’s so rare to find people that are super successful repeatedly within domain, let alone
2:03:38 across domains.
2:03:39 Yeah.
2:03:45 Richard Feynman, yeah, he could paint a little bit and draw a little bit, but I don’t know,
2:03:51 I’ve seen those pictures of the roosters, and they’re kind of first-year art school.
2:03:52 So it’s cool.
2:03:55 You learn to draw and paint, but he weren’t.
2:03:58 If his name wasn’t on them, no one would care.
2:04:06 Jordan had just an incredible competitive drive, incredible competitive drive.
2:04:09 It’s very hard to replicate success in an art because one that shouldn’t replicate,
2:04:19 one should drive to rediscover, it’s like a recreation of something new, not old.
2:04:26 I think the impulse once one wins is to do what one did before, but the world changes.
2:04:30 One of the gifts the Celtics have this year is that everyone is targeting us because we’re
2:04:31 the champions.
2:04:32 We won it last year.
2:04:38 Everyone brings an extra 30% every night, every team, and the NBA is stacked with brilliant
2:04:40 athletes.
2:04:44 Even the lower-level teams from the outside in are filled with amazing athletes.
2:04:48 If you’re the game of the week or the month for them, they bring it all.
2:04:52 So all of our weaknesses are being exposed, which is what we want, right?
2:04:55 And so you have, there’s growing pains, you work through it all.
2:05:01 And so the good thing about the competitive truth-telling world is that our competitors,
2:05:06 our rivals help force us to take our shit on, which makes it very hard to sit in static
2:05:10 quality unless we’re happy with mediocrity.
2:05:14 The Celtics have, you know, one of the most, Joe Missoula is the head coach of the Boston
2:05:18 Celtics and he’s one of, he and I are dear friends and for the last two and a half years
2:05:23 or so we’ve been thought partners and brothers in this journey.
2:05:30 And I’ve never seen anyone in my life better at turning weaknesses into strengths than
2:05:35 Joe, which is a huge statement because I spent my life with these, with all-in performers.
2:05:39 Not taking weaknesses and like making them less weak or like leveling them out, but
2:05:43 turning like an area of core weakness into a core power zone.
2:05:47 That’s a superpower and that’s something that Joe trains harder than anybody else and
2:05:53 he leads by example and he leads with vulnerability and there’s some, he embodies dynamic quality
2:05:57 and that’s really special and that’s something I have unbelievable respect for and you look
2:06:05 at Joe now, like Joe just has learned to just thrive in pain, in discomfort, in his limits,
2:06:10 in living at his limits and that’s like the leadership which I think will lead to beautiful
2:06:12 things.
2:06:16 So I feel like there are at least three components to what you’re describing.
2:06:23 One is that, you know, maybe in this pre-conscious phase, people are thinking about what they
2:06:27 have to gain from this process that they’re in and the process is natural at least to
2:06:29 the extent that they’re motivated to do it.
2:06:30 It comes from some source.
2:06:35 This seems to be the stage in the thing that Rick Rubin is trying to tap into in the artists
2:06:39 that he works with, whether or not they’re established or new, is that it’s the identification
2:06:46 of that pre-conscious energy, which is so pure and so beautiful by definition.
2:06:51 As opposed to the second thing, which is when people have something to lose, you know, they
2:06:56 went from poverty to having a really nice home, they bought their mom a home.
2:06:58 Their love in this life, they don’t want to lose it.
2:07:00 They don’t want to go back to where they were before.
2:07:04 Even though where they were before probably played a key role in that pre-conscious state
2:07:11 that allowed them to get to that next level versus something to protect.
2:07:16 And you know, trying to not lose everything you’ve got is very different than trying to
2:07:20 protect certain elements of what you one has.
2:07:25 So like in terms of the Celtics, they hold the championship title now.
2:07:28 So they have something to lose, frankly.
2:07:33 They could not get it again, but it’s in the record books.
2:07:35 So it’s nuanced, right?
2:07:42 It’s not like in a fight you can get knocked out or worse, but you’re still a champion
2:07:43 if you were a champion once.
2:07:45 I mean, certain fields are like that.
2:07:50 Well, going back to back is an approach way of framing that.
2:07:53 Like going back to back is protecting the title.
2:07:54 Right.
2:07:57 You know, the words like reigning champions, you know, it’s like even though you’re already
2:08:02 the reigning champion, you know, or you think about dynasties.
2:08:05 Like I grew up in the, when the 49ers were like kind of in multiple dynasties, it was
2:08:09 like the Joe Montana era and the Steve Young era and like, you know, like these dynasties
2:08:15 where they were just considered such an important team overall because of how long they were
2:08:18 able to do what they did, the bulls, right?
2:08:19 You know.
2:08:22 So Tiger Woods, right?
2:08:26 And there seems to be a kind of obsession with this process, at least in the United States
2:08:33 where we love to see the rise of somebody from, you know, ignominy to fame or rags to
2:08:38 riches and then, but there also seems to be this kind of obsession with their fall, their
2:08:40 demise and then coming back again.
2:08:46 And I think the most, you know, prominent example of this in my mind is Mike Tyson whose
2:08:50 life is like, as a friend described it, is almost Shakespearean and the way that he came
2:08:55 from nothing, then youngest heavyweight champion, then all these issues, you know, legal and
2:09:00 financial then back again and now he seems to be in kind of, he’s at least of a level
2:09:04 of status where he can wear his own shirt and no one thinks it’s weird.
2:09:05 It actually looks cool.
2:09:10 He’s probably the only guy who can wear a shirt with his own name on it and he just,
2:09:11 and it just seems right.
2:09:13 Like he earned that one.
2:09:14 And I think, ironically, it was the hangover.
2:09:19 It was him pretending to have a, you know, act as an actor that kind of brought him back
2:09:20 as a lovable character.
2:09:22 It’s kind of interesting.
2:09:30 Like he seems to now be on the Mount Rushmore of famous American athletes who, you know,
2:09:38 like I only wish the best for him, but whatever happens next, like that he cemented, his legacy
2:09:39 is cemented.
2:09:42 At some point, people’s legacy is cemented and I wonder how that feels too.
2:09:46 So maybe we could talk about these different stages of the sine wave that hopefully is
2:09:47 upward and drifting right.
2:09:54 One of the things that’s very difficult in modern society and in life of a professional
2:09:58 athlete or team in modern society is that, you know, you think about NBA players, they’re
2:10:05 always being interviewed by the media and the media is always trying to drum up drama
2:10:11 and always trying to ask, the media always asks the question that is exactly what the
2:10:16 performance psychologist of the player would not want the player to think about.
2:10:21 So for example, like they might ask something about like, how do you feel knowing you can,
2:10:25 the expectations of you are so large, you can never live up to them, right?
2:10:30 Or is it shameful, do you feel ashamed about your performance now because of the expectations
2:10:31 on you?
2:10:32 The questions like that will be framed.
2:10:33 Oh yeah.
2:10:36 Or your wife is eight months pregnant, like how do you feel being, you know, 5,000 miles
2:10:37 away right now?
2:10:39 That would be pretty benign compared to, right?
2:10:40 Yeah.
2:10:41 It’s like, thanks.
2:10:42 Right.
2:10:44 There’s something because like you want a player to be liberated from self-consciousness.
2:10:50 You don’t want a player to be playing with an awareness or a fixation on external expectations
2:10:51 or the external eye.
2:10:54 One, like I remember the feeling in my chess life when I transitioned from losing myself
2:11:01 in thought to thinking about how I looked thinking to the cameras or the groupies or
2:11:07 whatever on the outside, like wildly different mindsets as a chess player, right?
2:11:11 And so you have all these pressures that are trying to pull you out of an ideal performance
2:11:12 state.
2:11:16 And so one needs to learn and develop thick skin or a way of integrating it or be playful
2:11:17 with it.
2:11:20 And I really believe in embracing adversity.
2:11:24 We have this theme of hunting adversity on the team, which is like, like these things
2:11:32 that could be seen as detrimental or, you know, problems or things that could get in
2:11:37 the way of our liberation is like we welcome them like cold water, right?
2:11:40 Getting in cold water every day is a very important, I think it’s a beautiful opportunity
2:11:41 to train it so much.
2:11:44 Like, but we don’t want to get in cold water gritting our teeth and hating it.
2:11:48 Now we want to like love the fact that we’re about to suffer in that cold water.
2:11:54 I’ve been cold plunging for, you know, many, many years, maybe 15 years and like I, it’s
2:11:57 not like we get into 34 degree water, even if you’ve been training for a very long time,
2:12:01 you’re thrilled about this five minute or 10 minute plunge you’re about to do.
2:12:07 Most consistent stimulus for adrenaline release and noradrenaline release in the brain that
2:12:10 is safe, if done properly, right?
2:12:12 And you never really habituate.
2:12:18 I maybe would just really quickly double click on this thing of cold plunging.
2:12:19 I don’t go for time.
2:12:22 I think only in terms of walls of adrenaline.
2:12:26 So some days like just getting in the thing is a big wall.
2:12:30 I think that just lack of a better word is a wall on a hot day, I’m happy to get into
2:12:31 the cold plunge.
2:12:32 Yeah.
2:12:38 And what I think is so valuable about cold plunging is that if you start to focus on
2:12:42 what neuroscientists call interoception, everything or perception of everything from
2:12:46 our skin inward, you can start to feel the deployment of adrenaline in your body or at
2:12:48 least its effects.
2:12:50 And you can say, here’s another wall of adrenaline.
2:12:54 You watch your frame rate go up, the impulse to stay still because as you move, you break
2:12:56 up that thermal layer, it gets even colder.
2:13:00 But then you also want to get out and then that wall passes.
2:13:04 And then you start to notice that the distance between the walls changes.
2:13:10 And then playing with that in one’s mind as when I distract myself, the walls come suddenly
2:13:17 or when I’m focused on the walls, they seem like big swells as opposed to when I relax
2:13:20 myself, they seem like just like more sharp peaks.
2:13:27 And learning that those dynamics of how adrenaline impacts us cognitively and frame rate and
2:13:29 all that, I think is an immensely valuable practice.
2:13:34 And I can’t think of anything else, not sprinting, not lifting weights, not real life arguments
2:13:36 because that can be destructive.
2:13:41 I can’t think of any other kind of venue for exploring one’s ability to work through stress
2:13:44 and tension than the cold plunge.
2:13:45 I agree.
2:13:49 I have this principle I call living on the other side of pain.
2:13:55 And I think that pain, mental discomfort, physical discomfort or confronting some issue
2:14:00 one doesn’t want to think about or taking on one’s bias pattern, or if you’re, let’s
2:14:05 say like a professional decision maker taking on like what the network of your cognitive
2:14:09 biases tends to lead to, like these are all forms of pain, right?
2:14:13 I think the cold water training is such an exquisite way to practice living on the other
2:14:17 side of pain in a way that is thematically resonant.
2:14:21 And you can train at that, doing that physical practice can liberate you and your mental
2:14:26 arenas to take on shit you don’t want to take on.
2:14:30 One thing I’ve found is that when you’re training peak performers, there can be the
2:14:36 impulse to go right at their weakness in the place they’re making the error.
2:14:41 But it’s usually much less potent to do it that way because they’re well calloused over
2:14:42 in that area.
2:14:47 So if you’re like a poker player who has like some control issue, right, you could like
2:14:52 take on the control issue in poker, but they’re so brilliant at poker, like they’ve built
2:14:55 calluses around it, they’ve built ways of dealing with it, and they’re able to play
2:14:59 at a high level despite, but like, but they’re probably very controlling at home as well
2:15:02 with their, with their spouse or their kids or whatever.
2:15:06 And if you take on the control issues in places they’re much less developed, it’ll be much
2:15:10 easier to take it on because it’s less calloused, and it will be massively liberating in their
2:15:11 poker game.
2:15:14 So I often like this is this connect this idea of interconnectedness and thematic
2:15:19 interconnectedness, all identify a theme someone needs to work with, but then we’ll practice
2:15:22 that theme in other areas of their life.
2:15:25 And then you could have core habits which manifest that theme.
2:15:29 And then there comes this amazing moment where the theme just becomes like internalized because
2:15:33 when practices it in things that are away from where it manifests professionally, and
2:15:34 then it just releases.
2:15:37 And then all the manifestations of that theme just become your way of life.
2:15:44 So for example, like if one wants to take on one’s resistance to, to discomfort, to
2:15:46 pain, to pushing one’s limits, right?
2:15:50 One can practice things like cold plunging, like cardiovascular interval training, like,
2:15:59 you know, other things like withholding orgasm, whatever, you can have ways of practicing
2:16:04 the theme that are completely separate from where it’s manifesting or hindering you in
2:16:07 your professional life, where you’re probably very good at dealing with it.
2:16:11 And then the unlock will just happen and you’ll be liberated from it, right?
2:16:14 This is one of the most powerful ways that I’ve found to train.
2:16:19 I also find cold plunging is just unbelievable for, for sleep quality, for, I do, you know,
2:16:21 I do contrast training now.
2:16:22 And I, I agree with you.
2:16:27 Like I’ve spent a lot, for years I was doing like really long, cold, like 36 degree water
2:16:29 for 11 or 12 minutes.
2:16:31 And I pushed myself really hard.
2:16:35 Um, and man, 11 minutes is so different from nine minutes.
2:16:37 Oh, different world.
2:16:41 And then, and now I don’t, now I, I found that like, I have a practice of, you know,
2:16:47 I’ll do three to four rounds of, you know, 40, two to 44 degrees between that and the
2:16:48 sauna.
2:16:51 And I find I’ll do like one longer plunge a week, but like in daily practice, I don’t
2:16:56 feel the urge to do very long breath holds or very long cold plunges.
2:16:57 I don’t necessarily.
2:16:58 Yeah.
2:16:59 Same.
2:17:01 I’ll, I’ll do cold plunge for one to three minutes.
2:17:02 Yeah.
2:17:03 And I love contrast with heat.
2:17:04 Oh, so.
2:17:05 I love heat tolerant.
2:17:07 I love, I love, I love, I love the sauna.
2:17:13 Um, I don’t love the cold, but I love the long arc of dopamine that comes after the
2:17:14 cold.
2:17:17 I always say, no, no one really enjoys being in the thing.
2:17:18 I, you’d be feel.
2:17:19 10 times.
2:17:20 Is there a better sleep pack?
2:17:21 I’m asking you, cause you know this stuff.
2:17:24 Well, there are supplements that could support sleep and that kind of thing.
2:17:28 And people learning how to deliberately relax their body can help with transition to sleep
2:17:29 and back to sleep.
2:17:32 But you know, one core principle that I haven’t really talked about in the podcast is that
2:17:39 if you, the more adrenaline, nor epinephrine, nor adrenaline and dopamine that you experience
2:17:44 early in the day, as well as cortisol from bright light, exercise, caffeine and cold,
2:17:46 the better you’re going to sleep at night.
2:17:53 It also sets your circadian rhythm around kind of like a big, uh, you know, set of arousal
2:17:54 promoting stimuli early in the day.
2:17:59 And then, you know, last third of your day, you’re very parasympathetic for lack of a
2:18:00 better way to put it.
2:18:02 And that eases the transition of sleep.
2:18:07 I mean, you know, dimming the lights, parasympathetic, bright lights increases the amount of cortisol
2:18:11 with your morning cortisol pulse by 50%, five zero, which is great.
2:18:14 It keeps you less susceptible to infection all day.
2:18:15 These kinds of things.
2:18:19 I mean, we were meant to be in oscillation, obviously across the 24 hour cycle, but even
2:18:23 within the day, uh, it’s a little bit tougher when people have evening activities or you
2:18:28 put, like last night I was watching these guys play a hard game of basketball at, you
2:18:31 know, eight to 10 PM.
2:18:32 That’s a lot of late night work.
2:18:33 And we’re on the West coast.
2:18:35 You can think of what time that is east coast time.
2:18:36 Right.
2:18:37 Right.
2:18:38 So is there a better sleep stack?
2:18:39 Not really.
2:18:42 I mean, and if you want to increase your rapid dive movement, sleep non-pharmacologically,
2:18:44 I would say, meaning not exogenous pharmacology.
2:18:50 Um, yeah, the cold plunge in the morning, early part of the day for evening, um, anything
2:18:53 that moves, uh, blood out to your periphery.
2:18:59 So sauna, uh, pot shower, that sort of thing is going to drop your core body temperature
2:19:00 when you get out.
2:19:01 Right.
2:19:04 It’s a little paradoxical to people, but you know, you warm up to then cool off at the
2:19:07 level of core body temperature and it’ll ease the transition to sleep.
2:19:08 Yeah.
2:19:09 It’s a, it’s a wonderful practice.
2:19:13 And people who pick at cold plunging, they’re like, well, it blocks hypertrophy.
2:19:14 Okay.
2:19:15 Yeah.
2:19:16 Okay.
2:19:17 That’s true.
2:19:18 So in the six hours after you’re trying to get your, you know, a little more peak
2:19:22 on your biceps or something, it’s going to block that, but most people have not experienced
2:19:28 control over their physiology at the level that comes from doing consistent cold plunging
2:19:33 in the early part of the day, warming up and becoming more parasympathetic, uh, later in
2:19:34 the day.
2:19:38 It’s like, they start to feel a level of control over their mood and energy that’s, that’s
2:19:41 so striking with basically zero cost.
2:19:42 Yeah.
2:19:43 I agree.
2:19:44 Yeah.
2:19:47 Sorry to riff on that, but people will probably wonder about specifics.
2:19:54 I want to make sure that we talk about two things and you can decide which one, uh, to
2:19:57 talk about first, what is the ego?
2:20:02 And then the second one is earlier, you described a, um, a set of dynamics across the day and
2:20:06 some concrete things about, you know, how one picks the most important question.
2:20:13 Like, what am I working on today and how to kind of push that into certain portions of
2:20:18 the day, how long to do that, and then how to, you know, stay out of stimulus and response
2:20:22 in the transition points so that you can make the most of that work or, or extract the most
2:20:27 from that work as you head into the evening dinner with your family, sleep, and then wake
2:20:28 up, repeat.
2:20:30 Which one do you think would be most valuable?
2:20:31 Game is go wherever you want to go.
2:20:32 Where should we go?
2:20:33 All right.
2:20:38 Let’s, let’s, before we get practical, um, let’s get a little bit more, um, theoretical
2:20:46 and then get back to practical ego, like the constriction is what comes to mind.
2:20:53 Like the idea that like I want to impose my will on something, uh, I want a certain outcome.
2:20:55 And if I don’t get it, it’s going to hurt in some way.
2:21:00 There’s some punishment mechanism internally like that might drive me to work even harder.
2:21:07 It’s not always bad, but how do you frame ego and, and, uh, I will say that the words
2:21:10 I am, um, seem very important.
2:21:15 Like when people identify as I am the champion in the, I’m part of a champion team in the
2:21:16 NBA.
2:21:21 I’m a Celtic, you know, I’m a player, you know, I’m a Celtics player.
2:21:28 Um, clearly I’m not, but you know, when we attach identity to ego, um, that’s also where
2:21:32 it seems like it kind of deepens the trench a bit, but maybe it can be more relaxed than
2:21:33 the way I’m describing it.
2:21:35 How do you think about ego?
2:21:40 We had, so Graham Duncan, my dear friend joined us at the game last night and, um, Graham,
2:21:46 I consider to be in the realm of like elite mental talent, mapping and assessment to just
2:21:47 be in the league of his own.
2:21:56 He’s such a genius in the realm of, um, uh, of just finding and like, like identifying
2:22:00 people who have world-class potential in mental arenas in really quirky ways.
2:22:02 He’s a, he’s a beautiful soul.
2:22:07 And one of the, the, the ways he frames this in the investment space when he’s looking
2:22:13 at, at high potential investors is like, he doesn’t want to find people who have too specific
2:22:19 an identity in the way that they relate to, um, to what they do to make money, to invest,
2:22:25 to whatever he, like, because it, like there’s something static in like, I am a X, Y or Z
2:22:30 versus I am something more broad than that, which leads to one’s relationship to like
2:22:35 dynamic, to dynamic quality, to rediscovery, to changing as the world changes, right?
2:22:40 Um, I think that, that, um, this relates a little bit to what I was describing in terms
2:22:45 of learning chess locally versus learning chess in a way that connects to all of life,
2:22:49 which is so dynamic.
2:22:54 I think, I spent many years studying, um, I am a Buddhist philosophy and, and so I come
2:22:59 from both a Western and Eastern perspective when I think about the question of ego.
2:23:02 And I think that one of the things that, that happens in the West when we talk about East
2:23:08 Asian philosophy is that we oversimplify it and we, we create, we kind of polarize things.
2:23:12 And I think, so it’s easy to, people talk so quickly about being ego lists, right?
2:23:14 Or say someone is low ego.
2:23:17 And when they say they’re low ego, they don’t actually mean that they’re low ego.
2:23:21 They mean that they have a sound ego structure, like they’re, they’re not in, like if they
2:23:28 say they’re low ego, they’re usually saying that they are, um, they’re, they’re not expressing
2:23:32 insecurity all the time, which means that it’s not that they have a low ego.
2:23:38 It’s that their ego is, is, is not like, is not fundamentally like there’s not a rupture
2:23:40 in the structure that’s leaking all the time.
2:23:48 Um, so the way I, I relate to ego from like a, a competitive perspective or from a, like
2:23:55 a artistic perspective or a self-cultivation perspective is that I relate to it around
2:23:57 dynamic versus static.
2:24:02 And exploration is opposed to being stuck in how one relates to old patterns.
2:24:09 I relate to understanding the emptiness of our, our egoic dynamics, understanding the,
2:24:14 the non-absolute nature of our ego, the relational nature of things, the interconnectedness
2:24:17 and the, and the interdependence of all things.
2:24:21 I think it’s so easy to have an identity, which we think is like, I am this, but we’re
2:24:25 not this, this doesn’t exist out of relation to that.
2:24:28 And that doesn’t relate in relation to this other thing.
2:24:33 So understanding the chain of relationality and then how our ego manifests in all of that.
2:24:40 So having the ability to both dissolve one’s relationship to like static egoic dynamics,
2:24:45 but also, um, having a sense of identity and having a sense of what oneself expression
2:24:49 is and having like when we are, there is this thing about will.
2:24:54 Like when you’re competing, like you can feel when someone has an unbreakable will, like
2:24:58 when you’re matching up against somebody and they’re, and they’re, and they’re wishy-washy,
2:25:00 you can just blow through them.
2:25:05 Um, but you, when they’re, when their will is just like, like, I’ll never forget, Marcelo
2:25:09 Garcia against Colossans in a big, in a big world championship match, putting Colossans
2:25:13 was wrist locking everybody and Marcelo put his hand right into the wrist lock and looked
2:25:14 into his eyes.
2:25:15 It’s like, try it.
2:25:18 Just put his hand into it.
2:25:21 And you can break someone by being unbreakable.
2:25:26 You can see a lot of fights where somebody tries to submit someone and someone is unsubmitted
2:25:30 and the person who has the huge advantage gets broken because they realize, holy shit,
2:25:31 this guy is unbreakable.
2:25:33 And so they become broken, right?
2:25:38 So there’s having the ability to have that, like, when you, when you touch a fighter,
2:25:40 like body fighters all rub up against each other.
2:25:43 You know, like you learn a lot, like feeling someone.
2:25:46 So if you meet like fighters that hug, they’ll give you, you learn so much on the touch,
2:25:50 you know, and like you can feel when someone is, is, is brittle.
2:25:51 Like you touch them.
2:25:55 You can feel, you can feel how much contact they’ve taken, how much they’ve been hit,
2:25:59 how much they’ve absorbed, how much they’ve been abused, how much like they’ve received.
2:26:01 And you can feel like where their energy stops.
2:26:06 You can feel if there’s like, like just, just static things in them.
2:26:10 And then you can also feel when the earth is moving inside of them, when it’s just like
2:26:12 this molten energy is just moving in them.
2:26:18 And then, and when you feel a body that like, like it just can envelop you and it can be
2:26:21 a mountain or it can be like water.
2:26:25 So I relate to ego and that you want to be able to be like water and be like a mountain.
2:26:29 Um, I’ve never answered that question before and I just riffed on that.
2:26:32 So, but that’s like the essence of how beautiful I mean, and, um, and as I walked in here to
2:26:36 take a seat at my chair, I got a good heart slap on the back from you.
2:26:40 And I was wondering if you were testing me, um, I felt you last night too.
2:26:41 Yeah.
2:26:46 I, I won’t, I won’t ask what, what your read of my ego was, but, um, I felt it as a slap
2:26:48 of camaraderie, like, like let’s do this.
2:26:50 Um, it felt great.
2:26:54 And I was also thinking about my good friend, Lex Friedman, who is a black belt in Brazilian
2:26:59 jiu-jitsu and a very intense guy who wears his heart on his sleeve publicly and people
2:27:02 sometimes will take shots at him for that, which really upsets me.
2:27:03 I really respect Lex.
2:27:05 I think what he does is awesome.
2:27:12 I love his podcast and the way he in really prickly issues has gotten it, got people on
2:27:15 both sides of things and welcomes everyone in and has dialogue.
2:27:19 I have a huge amount of respect for how Lex handles himself in the public world.
2:27:20 Yeah.
2:27:21 You guys are to have a fun conversation.
2:27:25 He, uh, he’s going to be jealous that we got a chance to sit down here, but, um, you
2:27:32 know, Lex is, uh, at home and with his friends, it is exactly how he appears to be there.
2:27:39 Like all that, that intense, um, self-torture around what to do and how to frame something
2:27:41 who to talk to, how to talk to them.
2:27:47 Um, that’s, that’s the world he lives in and, um, and, but in terms of his physicality,
2:27:53 like I think it’s hard to understand like just how, um, I mean, like he’s like dense,
2:27:57 like dark matter, you know, like it’s the, it’s the, and I think a lot of guys that
2:28:02 roll a jiu-jitsu, like you shake their hands and like the, there’s a, there’s a solidity
2:28:07 there that’s very, very different, um, than, uh, just muscle.
2:28:12 It’s like people that are just like, um, they’re used to being up against bodies apparently,
2:28:17 you know, so it’s, it’s an experience, you know, um, these are subtle things, but clearly
2:28:18 they matter.
2:28:23 Um, and as you’ve pointed out, one brings them to their professional life.
2:28:27 You bring it to friendships, you know, I can’t think of, I have many super quote unquote
2:28:31 solid friends, but Lex is among the most solid of them.
2:28:32 He’s just beautiful.
2:28:33 His presence.
2:28:34 Yeah.
2:28:39 Which he, in my observation from afar comports himself in the world that I have a lot of
2:28:40 respect for.
2:28:46 And Rick, Reuben, you know, we both know Rick and people know Rick as this bearded, uh, icon
2:28:52 of create, uh, creativity and, and he, he is indeed that, um, the fluidity that he moves
2:28:55 through life with is just, it’s like, it’s astonishing.
2:29:00 I’ve spent a lot of time with him and I don’t want to like get into my observations of Rick,
2:29:09 the Rick is, um, uh, if you will, but, um, it’s astonishing how much attention and, uh,
2:29:13 he puts into creating this thing that we’re talking about space, like getting out of stimulus
2:29:14 and response.
2:29:16 It’s, I don’t think he’d mind me sharing this.
2:29:20 It’s not uncommon for me to like go over, hang out with him and he’ll just say, like,
2:29:24 Hey, like, before we like talk, you want to just like do this meditation and we’ll just
2:29:28 like sit there and meditate and you quickly go into a mindset of like, Oh my goodness,
2:29:33 like, this is like a thing where, and then, but like, nope, you just get into being present
2:29:37 and then, I don’t know, then you hang out and you talk about if you’re us, you know,
2:29:39 the Ramones cause we both love the Ramones.
2:29:40 Yeah.
2:29:43 So, um, I love the way you frame ego.
2:29:51 I think that, that’s very helpful, um, because a physical embodiment of something that is
2:29:56 largely psychological to most people, at least the concept is very helpful.
2:29:57 Okay.
2:30:02 Do you ever, um, just as a practice, just look at how people walk or how they interact
2:30:03 or, um, oh yeah.
2:30:04 Yeah.
2:30:05 I mean, of course, that’s my way of life.
2:30:09 I mean, it’s funny as a, as a chess player, even like I used to study people off the board
2:30:10 all the time.
2:30:11 I’d watch them.
2:30:12 Like you watch.
2:30:16 I remember you used to play these tournaments in Bermuda and once a year, an invitational,
2:30:19 like high level tournament, and then like you’d watch someone walking and they’d get
2:30:23 caught in the rain and you were watching someone in the rain.
2:30:24 You learned so much.
2:30:28 Like, would they just stand and embrace it when they put something over their head and
2:30:29 run away?
2:30:30 What would they do?
2:30:31 Right?
2:30:35 Like, and in general, like I, if someone, if someone has a static, like a negative relation
2:30:39 to the rain, they’re usually pretty controlling and then you have a feel for how to handle
2:30:41 them on the board, create chaos on the board.
2:30:45 Like just, just like mix it up, make it uncontrollable and then, or if someone is like a full free
2:30:51 spirit on the, in the rain, like me, like maybe you want to make the game like a little bit
2:30:58 more quiet, conservative, like strategic, not so chaotic, like where one has to find exact
2:31:03 precise solutions in specific kinds of positions where like you, you can’t improvise, you’re
2:31:04 not finding hidden harmonies and chaos.
2:31:08 You’re finding specific things, right?
2:31:12 Control and rain and, and then the fight, the fight game, man, you’re watching people
2:31:13 all the time.
2:31:18 I mean, you watch fighters watching one another, you see a lot feeling one another, watching
2:31:19 one another.
2:31:24 And I love watching people away from what they do because all those themes are, are,
2:31:29 are much more visible than in when they’re doing what, what they do.
2:31:37 What about in non-competitive endeavors like ballet, opera, music where certainly it’s
2:31:42 competitive in that, you know, you’re competing for people’s attention, time and money, but
2:31:44 you’re not, it’s not direct competition.
2:31:50 Do you spend time working with P-performers in, in these domains where, you know, like
2:31:54 just I heard from someone recently who, she said, you know, I’m a good dancer, but then
2:31:58 I went to New York and I discovered that I’m not such a good dancer.
2:32:02 Like like the level of, of who gets to actually dance in some of the premier venues there is
2:32:07 like so unbelievably high that, and by the way, that shouldn’t discourage anyone.
2:32:11 That should encourage people, show them what’s possible.
2:32:14 Do you work with people like that or is it usually competitive arenas?
2:32:21 I’ve utilized competitive fields as beautiful laboratories for refining my relationship to
2:32:24 the training process because of how relentlessly truth-telling they are, but I also come from
2:32:26 a family of artists.
2:32:31 My grandmother was a brilliant abstract expressionist painter and sculptor, Stella Wateskin, amazing
2:32:32 woman.
2:32:36 She was in the, she was good friends with Hans Hoffman and Koening and Jackson Pollack.
2:32:37 I mean, that was her crowd.
2:32:41 She was part of the, like the early beat generation back in the day.
2:32:44 And I come from a family of artists.
2:32:51 And yeah, I mean, one of the, you know, a lot of what I’m thinking about in recent
2:32:59 years is how to channel my life’s work into making the biggest positive impact possible
2:33:00 in the world.
2:33:06 And I, I’m really worried in this moment, around what’s happening in human consciousness,
2:33:13 the depths of distraction, how can we enhance the human ability to make decisions in an
2:33:17 increasingly complex world where there’s so much misinformation.
2:33:21 And also, you know, how can we, how can we take on humanity’s biggest challenges?
2:33:25 And so for example, one of the projects that I’m really excited about, that I’ve been working
2:33:28 on for the last couple of years is called Lila Science.
2:33:30 And these aren’t competitors, these are scientists.
2:33:35 And we’re, we’re essentially, we’ve, so I was sitting with this question for two or
2:33:36 three years.
2:33:44 Like, who should I partner with to, to try to take on humanity’s biggest challenges?
2:33:46 And I met this guy.
2:33:51 He ended up renting Graham’s house, who we were at the game with yesterday, next door
2:33:53 to mine in Costa Rica.
2:33:56 And his name is Jeff Van Monson.
2:34:02 And Jeff is a, a just a brilliant scientific visionary and creator.
2:34:06 And we ended up having three weeks of dialogue.
2:34:10 And I incidentally like invested one of his companies years before, which was interesting.
2:34:13 But we had like this incredible three weeks of dialogue while he was standing next door.
2:34:16 And then we looked at each other and realized we should be teaming up.
2:34:23 And we’ve, and I’ve also been very close to and observing the world of artificial intelligence
2:34:29 for a long time, partially because Demis Hassibis was a childhood friend of mine.
2:34:32 We grew up playing chess together from when you’re like 11 years old.
2:34:35 And so I’ve observed his journey.
2:34:44 And I think that it’s very interesting in, in chess, like the, the seat that I had watching
2:34:51 the impact on chess of first computers, increasingly powerful machines, and then artificial intelligence
2:34:53 was fascinating.
2:34:58 Because if you, if you imagine like what it’s like to see one’s life’s work be overcome
2:35:04 in three hours of experimentation, like what Alpha zero did, just breathtaking.
2:35:08 And to give some perspective on things as an ELO system in chess, right?
2:35:13 There’s a ranking system, the highest rated chess players in the world, human chess players
2:35:16 are rated, you know, from Gary Gasparov, Magnus Carlson, Bobby Fisher.
2:35:23 All the world champions are rated somewhere in the 2,800 to 2,900 level, right, ELO.
2:35:27 The strongest AI engines now are north of 3,800 ELO.
2:35:31 And just for context of how wild that gap is, when I was eight years old, my rating was
2:35:32 1,800.
2:35:33 Right?
2:35:37 So the gap between me at eight, which is like I was ridiculous.
2:35:42 And the world champion, human is the same gap as the world champion and the strongest
2:35:43 AI engines in the world.
2:35:49 And so like it’s very hard for humans to conceive of being the ants, right, relative
2:35:50 to the humans.
2:35:53 We are the ants now in terms of where we soon will be, what is possible.
2:35:56 And I, I think that that could be channeled for the good or it could be channeled for
2:35:57 the bad.
2:35:59 And the question, the, what are the motivations of the people who are really driving these
2:36:00 companies?
2:36:05 So I’ve been thinking for a long time, I’ve had to combine like what’s the light side
2:36:08 of the force of the artificial intelligence world.
2:36:14 And what Jeff and I and a dear friend, Chris Fussell, who is a brilliant man who, he wrote
2:36:16 team of teams in one mission.
2:36:21 He was elite Navy SEAL, and then he ended up running Joint Special Operations Command,
2:36:22 JSOC with Stan McChrystal.
2:36:26 Then he was president of the McChrystal group, and now he’s president of Lila Science.
2:36:30 Jeff Chris and I, and a brilliant man named Jack Millwood, who’s the chief cultural officer,
2:36:32 have been teaming up.
2:36:35 And I brought, I brought together this tribe of a few different brilliant friends who were
2:36:37 part of this.
2:36:44 And it’s basically taking cutting-edge science and taking cutting-edge AI, bring them together
2:36:50 to create scientific superintelligence, focused on, and we’re creating these AI science factories
2:36:55 where the entire scientific process can be replicated, can be driven nonstop.
2:37:00 The way AlphaZero was driving nonstop iteration in the chess world, what if this is happening
2:37:01 in the scientific process?
2:37:08 So pose a hypothesis, isolate variables, test hypothesis, feedback to hypothesis, confirm
2:37:10 or deny hypothesis, and just…
2:37:15 An experimental design, an experimental execution, and then study of experimental results, and
2:37:17 study of the entire scientific literature.
2:37:25 And imagine all of that happening with robotics, with 3,800 ELO-rated scientists, AI scientists,
2:37:28 and then millions of them networked.
2:37:32 And now if you have this, from my perspective, the most important thing is the safety, right?
2:37:36 And I think that a lot of these AI companies aren’t prioritizing safety first, we are.
2:37:39 And I think, for me, it’s been a really important thing, because I’ve been sitting with this
2:37:43 question for a lot of years, like in order to do something like this, you have to trust
2:37:50 that the people who are driving it, if they have max temptation, but something could be,
2:37:55 like the Manhattan Project, could be potentially negative for humanity, that they would not
2:37:59 push the button, they would lead to the satisfaction of all their dreams, if it would be taking
2:38:01 an existential risk for humanity.
2:38:03 And this team, I really believe in that way.
2:38:06 And so what’s most exciting to me about this is the material science side.
2:38:11 I mean, the life sciences, the eradication of disease, it’s unbelievable what could happen.
2:38:14 I think we’ll be blown away by what happens in the coming years.
2:38:18 But the material science part of it, for me personally, is what matters most, because
2:38:22 I really don’t think it matters if humans are all living for 150, 200 years, if we have
2:38:24 no climate to live on.
2:38:25 Right.
2:38:30 And the material innovations that could be emerging in the coming years to take on the
2:38:32 climate crisis are breathtaking.
2:38:36 So it’s a project I’m deeply involved in, and it has nothing to do with competition.
2:38:41 I mean, I guess everything is competitive from one perspective, but this is about driving
2:38:42 discovery, driving innovation.
2:38:43 I love it.
2:38:49 It also reflects your clearly repeating pattern of being willing to segment your life into
2:38:56 different goals and different pursuits, applying what you’ve learned previously, learning
2:38:57 new things, and incorporating those.
2:39:00 It brings me back to two things that we touched on earlier.
2:39:05 One, that if we don’t close the hatch on, we’re going to get it from the listeners, which
2:39:06 is this paper that we both read.
2:39:09 I just want to, or took a look at.
2:39:11 Before the paper, let me just say one important thing.
2:39:15 To me, what you just said really hits home.
2:39:18 But I think while one is taking on all these different things, for me personally, it’s
2:39:20 important to always be in the fire.
2:39:25 I need to be training myself like what I’m doing on the ocean every day in my own training.
2:39:29 The thing that drives me crazy are armchair quarterbacks, or what Robert Persig used to
2:39:34 call “philosophologists,” which are like the literary critics versus the writer, or
2:39:38 the philosopher versus the philosopher, or the armchair quarterback versus the quarterback.
2:39:45 So for me, my way of life, it’s hard for me to believe in anybody in these things who
2:39:47 isn’t putting themselves on the line as a way of life.
2:39:54 So my own ocean training, and my own competitive training, and being immersed in the truth-telling
2:40:00 nature of the competitive world is something that I feel is really, like, we never have
2:40:01 the truth nailed.
2:40:04 We’re never liberated from our egoic dynamics.
2:40:07 We’re always susceptible to becoming static.
2:40:14 I’ve really come to feel that, and I don’t believe, so it’s a big value system for me.
2:40:21 In the daily physical interactions with the ocean, with fear, with uncertainty, with just
2:40:26 variables that you can’t control and try to identify what are the variables I can control
2:40:34 in this context and work with those to try and tease out new learning.
2:40:37 That running those algorithms every day seems absolutely essential.
2:40:44 There’s nothing like the ocean to expose any little micro-inkling of, like, the illusion
2:40:46 of control, because you cannot control the ocean.
2:40:48 You can’t overcome the ocean.
2:40:52 The ocean’s going to kick your ass, so you need to blend with her and receive her and
2:40:53 honor her.
2:40:58 Yeah, like, that’s where I do my inner work out there.
2:40:59 Okay, your study.
2:41:00 Go ahead and do it.
2:41:04 Well, so it’s not my study, but this paper that I sent you, I think, is really interesting.
2:41:07 It’s a paper published in the journal Neuron, a very fine journal.
2:41:08 Excellent paper.
2:41:12 We’ll post a link to it, but it has many interesting features.
2:41:17 It’s really about the study of surprise and the dopamine system, but they use, as the
2:41:25 experimental context, people watching a game of basketball, and they observe that the reset
2:41:31 on sort of the interval timer is essentially said anytime there’s been a reversal of which
2:41:38 team has the ball, so drive down court by one team, then the other team, and if there’s
2:41:43 a rebound and then it switches direction, whatever, might not switch direction.
2:41:48 Basketball provides the perfect dynamic to study this while there’s some detection of
2:41:50 brain activity going on.
2:41:55 And one of, I think, the most interesting questions about this paper and implications
2:42:02 are that just as we can set the aperture of our vision or the frame rate of how well
2:42:06 we’re clocking time, how finally we’re clocking time, or how coarsely we’re clocking time,
2:42:10 there’s this big question, which is kind of a philosophical question, really, which is
2:42:12 how do we segment time in our life?
2:42:20 Earlier you mentioned that one of the major kind of time stamps, if you will, is a bad
2:42:26 event, like the things went completely differently than I would have preferred them to.
2:42:31 It could be the death of another, it could be the death of a dream, it could be a setback,
2:42:36 whatever, that it marks time and we just had these fires, I mean, LA will be before and
2:42:41 after the fires of 2025.
2:42:47 I remember early in 2020, Kobe Bryant dying, so these things, I remember the Challenger
2:42:54 explosion, like negative events occupy a certain place in our memory more easily than positive
2:42:59 events, but no one will forget the birth of their first child or hopefully their second
2:43:02 child too if they had a second child or their wedding day, right?
2:43:05 These things segment time.
2:43:14 You seem to be able to segment your life into a series of pursuits where you cut ties with
2:43:18 the practice of something like chess and you take what you learned and move it forward
2:43:23 into what seems to be a very different lifestyle and way of being.
2:43:28 I think one of the major challenges for a lot of people, it seems, is how to thread the
2:43:35 different elements of their life forward in a way that feels contiguous.
2:43:43 I think it’s probably true that most people would prefer to not have major losses be
2:43:51 necessary in order to segment their life in the most fulfilling way.
2:43:53 How do you think about the segmentation of time?
2:43:57 Maybe we’ll run this backward from the scale of your lifetime.
2:44:00 We don’t know how long you’ll live, but hopefully a long time.
2:44:03 That’s assumed by way of standard genetics somewhere in the neighborhood of between
2:44:06 90 and 110, if you take good care of yourself, which you seem to.
2:44:07 Sounds good.
2:44:17 Then let’s compare that to how one structures a day and that will allow us to bring us back
2:44:20 to what you talked about before with this most important question dynamic and focus
2:44:25 and replenishing and dynamic between conscious and unconscious mind.
2:44:28 When you think about your life, you’re 48 years old?
2:44:29 Yeah.
2:44:34 I’m 49, so we’re more or less the same point looking backward anyway.
2:44:37 Our lives are very different, but same age roughly.
2:44:43 If you think you’re going to live to be about 100, how are you thinking about your time
2:44:44 frame?
2:44:47 Are you thinking, “Okay, here’s what I’m going to do for the next five years.
2:44:53 10, I’ll allow whatever is happening in my life to dictate what I do next.”
2:44:56 How are you running this analysis?
2:44:58 That’s an awesome question.
2:45:02 We’re basically taking all the macro and all the micro and we’re going to boil it down
2:45:03 right here.
2:45:13 That was a very expansive, elegant question.
2:45:23 I think the true answer, it’s interesting, I find this distinction when I think about
2:45:30 a question like that, between how I actually relate to the question and how I might deconstruct
2:45:35 how I actually relate to the question to make it relatable, but is the deconstructed version
2:45:44 actually true to how I really relate to the question, because accurate deconstruction
2:45:50 is so nuanced and difficult.
2:45:59 How I experientially relate to that question is that I want to live my life with just relentless
2:46:04 truth to myself, with authenticity, with love, with receptivity.
2:46:13 I want to deepen my connection to what I’m doing, the arts I’m practicing in specifically,
2:46:20 and in utilize and tapping into my relationship to the universe through the artistic exploration.
2:46:27 I have not planned out the next 10, 20, 40, 50, 60 years.
2:46:31 I do have a long time horizon on how I think about plans and developments and projects
2:46:40 I’m working on, but it’s like this fusion of the cultivation of full presence right
2:46:45 now and playing the long game.
2:46:50 I’m not clear on where the long game is going, but one of my dear friends, Boyd Vardy, you
2:46:51 know Boyd?
2:46:53 I know of him and I’m a huge admirer of his work.
2:46:54 You should have him on.
2:46:55 He’s awesome.
2:46:58 Or you should go to South Africa and go on a light track with him.
2:46:59 Oh, sorry.
2:47:00 I didn’t mean to.
2:47:01 Yeah.
2:47:04 I’ve been connected to him through Martha Beck, the previous guest on this podcast,
2:47:05 and they’re good friends.
2:47:11 They’ve spent a lot of time in Lone Delosi together, and I’d love to get Boyd Vardy on
2:47:12 here.
2:47:13 He’s a beautiful soul.
2:47:14 He’s a real brother.
2:47:15 He’s a kindred spirit.
2:47:22 Every once in a while, you run into someone you’re like.
2:47:29 In his book, Lion Tracker’s Guide to Life, he has this gorgeous quote, which is the
2:47:33 words of a master tracker, Reneas.
2:47:38 I have no idea where I’m going, but I know exactly how to get there.
2:47:43 When I read those words, I was just like, they resonated very deeply in my soul.
2:47:46 I think those words are really good.
2:47:47 I would take out the exactly.
2:47:50 I don’t know anything exactly, so I don’t know where I’m going.
2:47:57 But I have a really beautiful sense that I’m tracking my way there.
2:48:01 You’ve got a process that seems to work very well, at least up until this point.
2:48:06 There’s no reason to think it wouldn’t work well, especially given that you said not exactly,
2:48:14 leaving that openness to changes in our biology, life events in and for people around us.
2:48:17 I have a big part of me, and it’s a strength and a weakness.
2:48:20 I think a lot when I meet people, I think a lot about the entanglement of their brilliance
2:48:23 and their eccentricity or their genius and their dysfunction.
2:48:27 When you’re working with peak performers, you need to understand it, and its entanglement
2:48:28 is often very, very complex.
2:48:31 People can think, “Oh, I can make this person more efficient by just removing this,” but
2:48:36 that will be connected to their genius, and you’ll be cutting some of it away.
2:48:41 When you’re working with crazy, brilliant, and anyone who’s really a virtuoso has some
2:48:45 craziness built into what they’re doing.
2:48:51 The entanglement of their brilliance and their dysfunction is so complex and nuanced,
2:48:56 and one should be very careful to not do anything until one understands that entanglement with
2:48:57 huge nuance.
2:49:03 The art of coaching people of that nature is 99.9% listening, observing, not doing.
2:49:07 One of the biggest mistakes that coaches make is doing too much, because they need to show
2:49:09 that they’re valuable.
2:49:14 So I think a lot about, we need to really understand the nature of that entanglement,
2:49:25 and in me, that entanglement’s complex, and I have a profound allergy to being untrue
2:49:26 to myself.
2:49:27 Why?
2:49:32 Well, I think a big part of the reason is that period when I was 15, 16, 17, 18 years
2:49:36 old and I described where I got pulled into this externalized thing from the film and the
2:49:43 public scrutiny when I wasn’t ready for it and being urged and not having the maturity
2:49:48 to resist it, because that’s ultimately on me, is to take on chess outside of my self-expression.
2:49:50 What would Karpov do here or not?
2:49:51 What would Josh do here?
2:49:56 And I didn’t have the understanding of learning Karpov through Kasparov.
2:50:02 And so my first love was taken away from me, or I allowed myself to have it taken away
2:50:09 from me, which is how I’d actually frame it, and it was made static and stale and corrupted
2:50:10 and externalized.
2:50:17 And there’s so much existential heartbreak in me about the loss of that first love that
2:50:26 I have the gift of being just fucking allergic to being untrue to myself.
2:50:31 And so that’s part of how I track through life, is if I don’t love someone, I don’t
2:50:34 work with them, no matter what the temptation is.
2:50:37 If something feels untrue to me, I don’t do it.
2:50:42 Now sometimes we have to sit in the unknowing for a while, and something can be off for
2:50:43 a while.
2:50:48 It’s like there’s peaks and valleys of everything, and in the learning process we can have long
2:50:49 plateaus.
2:50:56 Like when I stopped playing chess, I felt like I’d lost the love, but I sat for two years
2:51:00 with the question to be clear on whether I was in a plateau of the love or if I’d lost
2:51:01 the love.
2:51:02 And again, clarity.
2:51:03 No, no, you’ve lost the love.
2:51:04 And then I was done.
2:51:05 Never played again.
2:51:08 Never played a chess game again.
2:51:10 So that factored in.
2:51:27 Like I have this, it’s so interesting how our most powerful guiding principles or voices
2:51:30 in us can come from our deepest wounds, right?
2:51:31 They absolutely do.
2:51:38 I mean, I think it’s a, because I think, you know, that this concept of energy is a complicated
2:51:40 one, and there’s no clear definition anyway.
2:51:42 But when I think about energy, I don’t think about caloric energy.
2:51:44 I think of neural energy.
2:51:50 And I think about certain neural circuits like that, like if you, like I love the feeling
2:51:57 of excitement and tension that then is funneled into a specific activity that then yields
2:52:02 some new vista repeat, you know, it’s just that that’s science and that’s learning.
2:52:07 The day I realized that I’ll never, you know, saturate all the knowledge that I could gather,
2:52:13 organize and disseminate through the podcast, I was like, yes, like that’s just great because
2:52:18 there’s, but I realized also that think we can saturate ourselves internally.
2:52:21 We can drive ourselves to the point of no replenishment.
2:52:24 We can, you know, get so narrow focus.
2:52:26 That’s why I think so much about aperture in time and space.
2:52:31 We can get so narrow focus that we end up, you know, like a gopher that, you know, dug
2:52:35 our way into a desert and then we’re like, where you’re just far from your family or
2:52:39 far from home, you know, because you’re just dig, dig, dig, dig, dig.
2:52:45 So you know, I think what is it, you know, like eagle vision, you know, what I would,
2:52:50 I think that the diving birds are probably the ultimate in terms of having panoramic
2:52:51 vision.
2:52:52 Do you know this?
2:52:55 They have a horizon viewing density of cells so they can view the horizon and they have
2:53:02 a pupil to view the fish so that they can dive and grab the fish, despite the refraction
2:53:06 of light under the water because the fish isn’t actually where they see it.
2:53:10 When people say eagle vision versus, you know, like, you know, what’s it, what, you know,
2:53:12 like predator vision up close or something.
2:53:16 Like cormorants, like they hit, so they’re like the diving birds.
2:53:17 Those birds, yeah.
2:53:18 Yeah.
2:53:24 So they’re flying and they’re tracking the horizon and they’re also tracking things right
2:53:26 below them simultaneously.
2:53:31 That to me is the ultimate state to try and achieve in terms of space and time tracking.
2:53:32 That’s a beautiful metaphor.
2:53:35 And they have to also adjust for, right, the refractory.
2:53:39 And if you’ve tried, like, archery from above water under water, which I used to paddleboard
2:53:45 while playing with a, like spearfishing above water with a bow, that refraction is hard to
2:53:46 calculate.
2:53:47 Yeah.
2:53:51 Diving seabirds are the ones that really just, I’m going to do it like they’re the
2:53:52 ultimate.
2:53:53 I’m going to do a study there.
2:53:54 Yeah.
2:53:55 I want to learn about them.
2:53:56 Okay, great.
2:53:57 That’s beautiful.
2:53:58 Yeah.
2:53:59 I can send you some literature there.
2:54:00 I’d love it.
2:54:01 I’d love it.
2:54:06 The time you did of a day is what most people can manage in their minds.
2:54:14 Maybe you could return to this, like, cycle of conscious focus, stimulus response and getting
2:54:15 out of that.
2:54:20 I love the example of going to take a piss because everyone does it.
2:54:23 I do think too many people do it holding a phone.
2:54:24 Yeah.
2:54:25 Oh my God.
2:54:28 Can’t be good for a number of reasons.
2:54:30 Maybe just walk us through that.
2:54:35 So do you think it’s, let me ask a series of short questions.
2:54:38 So when I wake up in the morning, for instance, like many people, I’m not, I don’t feel immediately
2:54:39 alert.
2:54:43 I don’t feel like I could just dive into writing if writing is the most important thing I need
2:54:46 to do that day or I have some transition time.
2:54:51 So do you think that people should embrace natural transition times on the time scale
2:54:56 of a day or that they should train themselves to like, you know, bounce into effort?
2:55:02 Like go with the flow or force oneself through the door?
2:55:06 Well how I relate to that personally, I’ve spent a lot of time thinking about day architecture.
2:55:12 I call it day architecture and there’s, I think there’s some very systematic things
2:55:18 we can do and I think, but I think like anything, they should be individualized, right?
2:55:21 I don’t think that everyone should follow a certain model because we’re all very different.
2:55:26 One of, you know that old book that Tim actually produced the audio book, Daily Rituals?
2:55:27 Oh yeah.
2:55:30 Like one of the best things about Daily Rituals is how few patterns there are through them.
2:55:31 It’s just hilarious.
2:55:32 I love that look.
2:55:33 We’ll put a link to it.
2:55:34 It’s such a good book.
2:55:35 So good.
2:55:39 I’m so glad that Tim Ferriss, who we’re referring to, collected all these habits of different
2:55:43 writers and like some of them are so quirky and crazy and some of them are downright dangerous.
2:55:46 We published the audio book of it, right?
2:55:50 And I think I told Tim, he’ll remind me, I think I might have, I think I told Tim about
2:55:54 that book like many, many years ago and he did the audio book and it’s so good.
2:55:55 It’s so good.
2:55:57 And it just follows the daily routine.
2:55:59 It break down the daily routine.
2:56:04 It’s like two to three to four page chapters on like a hundred some brilliant artists and
2:56:08 scientists and creators and they’re just so random.
2:56:12 And they’re somewhere out partying all night, drugs, alcohol, caffeine, others are super
2:56:14 regimented and monk like.
2:56:19 It’s the range of daily architectures is so vast.
2:56:24 So I think we need to have like that awareness and that sense of humor and humility about
2:56:26 it and we can get systematic and structured at the same time.
2:56:28 I think it’s important to hold both of those.
2:56:35 I mean, what you just asked, I do believe that that beautiful period when we first wake
2:56:38 up and that dream state is so powerful.
2:56:43 And I think that people almost, almost all people immediately pick up their phone and
2:56:48 start checking messages, which just shuts down one’s awareness of what’s been happening
2:56:50 beneath the surface all night.
2:56:54 So I think that that’s a real lost opportunity.
2:56:57 I remember when I was 11 years old, I read this.
2:57:02 My dad actually gave me this, this Hemingway essay on his creative process.
2:57:06 And there’s one of my favorite, sometimes there’s like an insanely potent book that’s
2:57:10 put together and it’s two that come to mind are Lessons of History, which is this short
2:57:15 compilation of Will and Ariel Durant, two of the greatest historians who’ve published
2:57:17 tens of thousands of pages.
2:57:20 This is a short compilation of a handful of thematic essays.
2:57:25 It’s only like a hundred pages of all their life’s work boiled down to a few themes.
2:57:26 It’s unbelievably potent.
2:57:30 And Hemingway on Writing is another book of that nature, which takes all of Hemingway’s
2:57:36 from, from his, from his books, from his letters, private letters, from his articles and essays
2:57:41 and notebooks, like everything is written about the creative process and boils it into
2:57:44 this like short book on his principles of creativity.
2:57:45 Just unbelievable.
2:57:48 But before that book came out, I read this piece, the short thing he’d written about
2:57:52 the creative process, which was essentially he’d always leave a sentence unwritten.
2:57:56 He’d end his work day with a sentence like half written.
2:58:01 So leaving with a sense of direction, and then he would let it go, you know, he would
2:58:05 go out drinking, he would do all the things that Hemingway did, and then he returned to
2:58:06 it first thing in the morning.
2:58:09 And that like unwritten sentence had become a paragraph and a page in his mind, and it
2:58:11 would be a way to hit the ground running.
2:58:16 And that’s what really spurred me to start creating this process in my chess life of
2:58:20 always ending my chess study with something left, like posing my unconscious of question,
2:58:24 like studying the complexity and then releasing it, which later became, and then tapping into
2:58:27 the first thing in the morning, pre-input, which later became my MIQ process.
2:58:32 And then I developed team wide MIQ processes of the teams that I work with all have versions
2:58:37 of the MIQ that they utilize as individuals, but then as teams, and it’s an amazing way
2:58:42 to develop a shared consciousness and a team to have everybody be able to tap into the
2:58:46 question that’s top of mind for every member of their team or for a leader to be able to
2:58:50 be aware of what is the most important question for every one of my scientists or my analysts
2:58:51 or anything.
2:58:56 It’s a really powerful way to cultivate shared consciousness, and it becomes our game tape.
2:59:02 Because if we’re tracking our MIQs, let’s say I’m studying something for three weeks
2:59:05 or for four weeks.
2:59:09 And what do I think is, if I’m tracking the questions that I think are most critical for
2:59:15 that thing, and I’m deepening my analysis of it, what I think in day one will be very
2:59:17 different from the MIQ in day 14.
2:59:21 And then we can study the gap, and then we can study the patterns of the gaps, and this
2:59:23 is what I call MIQ gap analysis.
2:59:26 So if I’m studying a chess position, like if I play a chess game against you and it’s
2:59:32 incredibly complex, and I don’t quite understand this position, and then I do a deep, deep
2:59:38 analysis of it, what I’ll arrive at after 14 or 16 or 18 hours of study will be different
2:59:41 from what I felt during the game.
2:59:45 Now what’s interesting is, this is a cool thing about chess study, if my understanding
2:59:50 was here during the chess game, after a few hours, I might be really far away from that.
2:59:56 But after I’ve completed the study, I’ll usually be very similar, but deeper.
3:00:00 So it’s often deeper, closer than where you were after a few hours of study, but it’s
3:00:02 like a deeper level in.
3:00:08 But what’s the gap between that and that, between where I was in the game, and what are
3:00:09 the patterns in the gaps?
3:00:13 And then if you think about those patterns in the gaps through those lenses of the technical,
3:00:20 the thematic, and the psychological, we deconstruct it in that way, then that becomes our game
3:00:21 tape.
3:00:24 One of the hardest things for mental athletes is to actually have game tape the way basketball
3:00:28 players do, or foilers do, or fighters do, where you can see the actual game tape, we
3:00:30 need to create our mental game tape.
3:00:35 So this is a way that both enhances the creative process and creates the game tape for the
3:00:36 training process.
3:00:42 And then studying the gap analysis we do reveals what we need to focus our deliberate
3:00:43 practice on.
3:00:48 This difference between physical endeavors and cognitive endeavors, I think is so key.
3:00:54 Nowadays, most people are involved in cognitive endeavors, and it’s basically like being in
3:00:56 a glass house with windows everywhere.
3:01:02 I mean, social media, texting, windows, internet connection on the computer, there’s just so
3:01:06 many points of entry where one can become distracted.
3:01:11 Whereas if you paddle out to ocean, sure, you could bring your phone perhaps, but you’re
3:01:17 limited by the environment and the need for safety of the number of things that you can
3:01:18 think about.
3:01:22 It’s funny, I wore an Apple Watch training a little bit on the ocean.
3:01:27 And it was good for me, because I wanted to align my intuition on speed with what actually
3:01:29 it was showing, and it was good to calibrate myself.
3:01:32 But man, I took it off.
3:01:36 It’s so much better being on the ocean without technology, like being liberated from it,
3:01:38 tracking, but yeah.
3:01:40 I’m learning to turn stuff off while I work.
3:01:45 I mean, I have had to learn to just fight things back because when I started in science,
3:01:50 I mean, I didn’t have a smartphone, I didn’t have any of that, and yet one really has to
3:01:54 fight nowadays for their freedom from these interruptions.
3:01:58 So it’s something that people really have to cultivate.
3:02:01 So in terms of the structure of that day, you pose a question for the day, like the most
3:02:04 important question, would it be like, let’s say, like I’m working on a revision of this
3:02:09 book that I delayed release on because I wanted to add a bunch of things to it.
3:02:13 So would one say, the most important question is, how do I finish this book today?
3:02:17 Or is there, I’m guessing it’s more conceptual than that.
3:02:22 I think that you can, I mean, it’s a tool that one can utilize tactically or strategically.
3:02:26 So it can be, like if you’re in creative flow, just leaving yourself with a sense of direction,
3:02:33 or it can actually be zooming out and thinking about what is the highest order question that
3:02:35 I’m grappling with.
3:02:39 But I think it’s like, one wants to stretch for the, if one is doing the latter, the higher
3:02:45 order strategic thinking, it’s like, you can think of like, one is stretching for the question
3:02:51 that matters most with the same kind of intellectual or cognitive intensity that one is experiencing,
3:02:57 for example, pushing yourself from like 168 to 176 in cardiovascular interval training,
3:02:58 right?
3:02:59 Like you’re really stretching mentally.
3:03:02 So you need to be at your stretch point, growth comes at the point of resistance, right?
3:03:07 So we, like, but intellectually, we’re not used to really feeling when we’re at our stretch
3:03:08 point.
3:03:10 So we’re thinking about a question, but that’s a question, what’s the higher order question?
3:03:12 What’s the higher order question?
3:03:13 What’s the question that really matters?
3:03:17 And one way to frame it is like, our mind, if we’re good at something, slices like, like
3:03:21 a knife through butter, through most, most things, but then there’s a place where stuck.
3:03:26 Like those stuck points are the MIQs, those stuck points are like, right?
3:03:27 Like we don’t need to wait.
3:03:30 We don’t need to think, but mind will just get there like, oh, but that’s the thing.
3:03:33 And then we explore there, like what, how does that stretch within that stuck point?
3:03:37 And that’s usually where people, including myself, pivot away.
3:03:41 I’m thinking outside of the work domain now, like, like, I don’t want to think about, like
3:03:48 it’s when we tend to, I noticed that there’s an infinite amount of distraction available
3:03:54 nowadays, if we want it, and, you know, audiobooks and podcasts, and I think podcasts are wonderful,
3:03:57 but you know, they can be a source of distraction from the critical question we need to be asking
3:04:01 or they can be a source of answers for perhaps the critical questions we’re asking.
3:04:08 But there’s just so, there’s so many of these opportunities to just look away from, from
3:04:13 something that is like a, it’s like a emotional infection.
3:04:16 It’s different than an infection in your skin that’s nagging because you can feel it there
3:04:20 and you want to get that thing out, right, very, very primal instinct, like get that
3:04:22 thing out, get the infection out.
3:04:26 This is like an emotional infection that you can just kind of not see if you choose to
3:04:30 turn away, but those are the things that really get you over time.
3:04:34 That’s why we do our cold water training, like that’s where we like, we train at living
3:04:38 on the other side of pain of enjoying it, like that place, that place that like itches,
3:04:44 like bounce away from that, but that’s where we need to sit, right, right, but we can practice
3:04:48 that thematically, like loving that discomfort, wanting it, hunting for it, like finding the
3:04:52 place where we’re stuck, and then letting it sit and then not bouncing away from it,
3:04:56 but just releasing it and then returning to it.
3:04:57 And we have insights, right?
3:05:01 Because often in those moments, like where we have our insights are, like when we wake
3:05:03 up in the morning, are in those stuck points.
3:05:08 And I find it’s very interesting, I’m sure you’ve done this, like I’ve done like hundreds
3:05:13 of diagnostics with people on my teams, like where do they have most of their creative breakthroughs?
3:05:16 And so many of them are in the shower, it’s really interesting.
3:05:21 I think a big part of that is that like the full body somatic immersion moves them out
3:05:26 of conscious thinking into like, because their mind is experiencing.
3:05:30 And then the release of the conscious mind allows the unconscious to run and then they
3:05:31 tap into it.
3:05:35 The first thing in the morning is when I get my insights or understanding or when the
3:05:39 truth hits me square in the face, like there’s no avoiding I wake up, I think about like,
3:05:41 okay, that’s the thing I got to deal with.
3:05:44 And I tend to write it down right away, try not to write it down on my phone.
3:05:49 I think having a point of capture that doesn’t offer any other distractions, that’s why I’m
3:05:50 a big believer in pen and paper.
3:05:51 I 100% agree with you.
3:05:54 And like, well, so first of all, I agree, first thing in the morning, that’s the juice
3:05:59 and the whole MIQ process is geared toward harnessing that, like tapping into that, right?
3:06:03 Like feeding the mind, because that just happened to me so many dozens of times where I would
3:06:06 just have the insight in the morning, but then I realized I should be finding the areas
3:06:10 of stuckness and feeding it to myself to have the insight about.
3:06:13 So it’s like, it’s like directing that creative process.
3:06:17 But then if we open up our phones, like if the moment we start to see emails without reading
3:06:21 them or see anything, we’re unconsciously solving for what’s in the emails.
3:06:22 Yeah, it’s all stimulus response.
3:06:23 You’re going into stimulus.
3:06:28 If people can start to think about being reflective versus in stimulus response, I think that’s
3:06:31 sort of like the widest bending of all this.
3:06:35 I have to say the shower, I’ve talked about this thing about why people have insights
3:06:38 in the shower with my friend, I’d love to introduce you to him at some point.
3:06:42 We’ve been friends since we were seven years old, my friend, Dr. Eddie Chang, he’s a neurosurgeon
3:06:46 and the chair of neurosurgery at UCSF and he studies speech and language and he’s taken
3:06:50 people locked in syndrome and developed AI algorithms so that they can speak through
3:06:56 a screen with their face moving in real time by decoding human speech or human speech cortex
3:06:58 and a truly brilliant individual.
3:06:59 He’s been on this podcast.
3:07:00 He’ll come back again.
3:07:04 Ask him about the shower thing because he used to work on neuroplasticity of the auditory
3:07:06 system.
3:07:14 We think, we wonder if it’s the kind of white noise of the shower as well because Eddie’s
3:07:17 done beautiful work showing that it’s the signal to noise in the auditory system that
3:07:23 defines whether or not a certain pattern of speech or auditory cue gets remembered.
3:07:28 When you have this in the background, let’s just put this in the terms that we’ve been
3:07:30 referring to this up until now.
3:07:35 The thoughts that surface above that noise have a big sharp peak relative to the background.
3:07:38 It’s the signal to noise whereas certainly the opposite would be when you’re on your
3:07:42 phone and you’re scrolling through and you’re looking at all the thoughts and feelings and
3:07:43 stuff of other people.
3:07:48 How do you capture your own thoughts in terms of which are and filter them through what’s
3:07:53 meaningful and what’s not meaningful is I think actually a really important question
3:08:01 to begin with and white noise background with very deprived visual stimulation.
3:08:02 Most showers aren’t that interesting.
3:08:07 It’s white noise, blank walls, a few things that are familiar to you so they basically
3:08:10 disappear from your visual field.
3:08:15 The idea is that thoughts that are constantly geysering up through your unconscious mind
3:08:20 can be captured because everything else is noise, perhaps.
3:08:23 This is a hypothesis and maybe I’ll put you and Eddie together sometime and just be an
3:08:24 observer.
3:08:25 I’d love that.
3:08:26 That sounds, yeah.
3:08:27 That’s powerful.
3:08:28 That’s how we learn language.
3:08:32 It’s the error signals against the background noise.
3:08:35 That’s how you fix stutter.
3:08:37 You create background noise.
3:08:43 You increase noise, which actually elevates signal in the auditory system oddly.
3:08:51 In any case, you found that four and a half hours was the sweet spot of a focused work,
3:08:52 but for some people, it might be an hour.
3:08:54 They might need to train up that level of focus.
3:09:02 If it’s four and a half hours, the rest of the day is feeding into those being brilliant.
3:09:05 If it’s four and a half hours of creative output time, then there are other periods
3:09:08 where one can have inputs that feed it.
3:09:12 I think it’s very good for people to have an awareness of what their peaks and valleys
3:09:15 are of their energy throughout the day and then align their peak creativity work with
3:09:16 their peak energy periods.
3:09:21 I think it’s really important to not be in a constantly reactive state.
3:09:23 One of the things I find fascinating is how people will have meetings scheduled everywhere
3:09:27 and then fit their thinking between meetings and how liberating it is for them when they
3:09:30 actually block out their time for creative output time.
3:09:36 It might be color coded in their calendar and then have meetings fit around there.
3:09:41 Their day is driven by their self-expression as opposed to by a constant set of reactivity
3:09:43 and just more and more and more and more.
3:09:47 I think harnessing the undulation of stress and recovery throughout the day is hugely
3:09:48 important.
3:09:52 I think having workouts throughout the day, even micro-workouts during their day, meditation
3:09:55 periods during their work day, everything being quality over quantity.
3:09:58 We can get so much more done.
3:10:07 If you think about it, you talk about elite performing competitive teams.
3:10:13 If you saw how much video analysis and time that the Boston Celtics coaching staff puts
3:10:20 in to what ends up being a 35-second clip that’s shown to a player or the team, it’s
3:10:27 so much work to then the most potent thing.
3:10:31 The players are doing something so intense.
3:10:34 It’s all about quality.
3:10:35 Not quantity.
3:10:37 They’re not training basketball 17 hours a day.
3:10:40 They could not possibly play then.
3:10:48 They’re training brilliantly for maybe an hour and a half a day, brilliantly, scientifically,
3:10:53 or if they’re playing for a two and a half to three hour game.
3:10:54 What’s the way to optimize for that?
3:10:57 You don’t stack six hours of training in before a three hour game.
3:10:58 No.
3:11:03 So much of it is body work and setting some tape and then being primed in the right way
3:11:07 to remember what you’re looking at on tape and then taking breaks and returning to it
3:11:11 and then understanding exactly how much load is in your body and your mind and having your
3:11:14 sleep right and your nutrition right and getting everything optimized and then being
3:11:17 a peak performer when it’s on.
3:11:21 We don’t have that discipline as mental beings very often, but we should in our creative
3:11:27 process, in our relationships, right, in the art of being a mom or a dad or a husband or
3:11:32 a wife or a friend, like why wouldn’t we be cultivating ourselves and being brilliant
3:11:33 at that?
3:11:34 Like I really believe in quality as a way of life.
3:11:36 That’s another very important principle for me.
3:11:41 If we’re either practicing sloppiness or practicing quality, if we do something shitty, then we’re
3:11:48 practicing shitty and that will just have like we can harness them like thematic interconnectedness
3:11:49 on the positive side.
3:11:51 We can also really harness it brilliantly on the negative side.
3:11:55 Every time we practice being sloppiness, we’re using thematic interconnectedness to be sloppy
3:11:56 in everything.
3:11:59 I really believe that.
3:12:01 So quality as a way of life is a beautiful way to practice quality everywhere because
3:12:04 it will manifest everywhere, right?
3:12:09 Not in a way that’s like robotic or constrictive, no, in a way that’s self-expressive and beautiful.
3:12:11 Living one’s life like a work of art.
3:12:12 Yes.
3:12:13 Beautiful.
3:12:14 Amen.
3:12:15 Let’s do it.
3:12:19 Clearly, you are.
3:12:20 I’m in the fight, man.
3:12:27 You’re in the fight and you’re setting an incredible example and you have your entire life, which
3:12:31 is remarkable and so deeply appreciated.
3:12:37 I have to say and now I will reveal this, that when I started this podcast, I had a short
3:12:41 list of people that would be kind of like pinch me guests, not because I want the guests
3:12:46 to pinch me, but like, wow, I can’t believe I’m sitting down with blank and you were on
3:12:47 that list.
3:12:53 I’ve read the art of learning, I’ve watched and read everything I could about your work
3:12:59 and I did see that the search for Bobby Fisher with the understanding that that’s accurate
3:13:01 about certain things and probably inaccurate about others.
3:13:03 So if people choose to watch that, they should keep that in mind.
3:13:06 It is Hollywood.
3:13:14 More importantly, I’ve had this chance to sit down and do this and I have to say, I
3:13:25 gained so much from your incredible precision, but also scope of observation in the world
3:13:30 because I’m not a basketball player, I don’t know how to play chess and yet I’ve learned
3:13:36 so much from you and your writings and your teachings and just the chance to sit down here
3:13:37 and to learn from you.
3:13:41 I know I’m speaking on behalf of myself and literally millions of people, I just want
3:13:50 to say thank you for living your life like a work of art and for incorporating public
3:13:57 education, which is what we’re doing here, into this set of pursuits that you’ve been
3:14:05 after, one after the other, but that are bound by this set of core themes.
3:14:09 So without getting too abstract, I just want to say thank you so much for coming here,
3:14:11 for educating us, for making us think.
3:14:18 I know it’s going to change people’s thoughts and behavior for the better and the only question
3:14:22 left is to say, would you please come back and talk to us again more?
3:14:23 Absolutely, man.
3:14:24 Thank you for what you’ve just said.
3:14:27 It’s an honor and I’ve learned so much from this jam.
3:14:31 It feels like the beginning of a beautiful friendship, so just the beginning.
3:14:32 I feel the same way.
3:14:33 I look forward to it.
3:14:34 Thank you, man.
3:14:38 Thank you for joining me for today’s discussion with Josh Waitskin.
3:14:41 To learn more about Josh’s work and to find a link to his book, The Art of Learning, which
3:14:45 by the way, I highly recommend, please see the show note captions.
3:14:49 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube
3:14:50 channel.
3:14:52 That’s a terrific zero-cost way to support us.
3:14:56 Please also click follow for the podcast on both Spotify and Apple.
3:14:59 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
3:15:03 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
3:15:06 That’s the best way to support this podcast.
3:15:09 If you have questions for me or comments about the podcast, or topics or guests that you’d
3:15:13 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section
3:15:14 on YouTube.
3:15:16 I do read all the comments.
3:15:20 And if you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social
3:15:21 media platforms.
3:15:27 So that’s Instagram, X, formerly known as Twitter, Facebook, Threads, and LinkedIn.
3:15:31 And on all those platforms, I discuss science and science-related tools, some of which overlaps
3:15:35 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
3:15:36 on the Huberman Lab podcast.
3:15:39 Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
3:15:42 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
3:15:44 It’s my very first book.
3:15:47 It’s entitled “Protocols, An Operating Manual for the Human Body.”
3:15:50 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based
3:15:53 on more than 30 years of research and experience.
3:15:59 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control protocols
3:16:02 related to focus and motivation.
3:16:07 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
3:16:11 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
3:16:13 There you can find links to various vendors.
3:16:15 You can pick the one that you like best.
3:16:19 Again, the book is called “Protocalls, An Operating Manual for the Human Body.”
3:16:23 And if you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, the Neural Network
3:16:28 newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes everything from podcast summaries
3:16:32 to what we call protocols in the form of brief, one-to-three-page PDFs that cover things
3:16:36 like how to optimize your sleep, how to regulate your dopamine.
3:16:39 We also have protocols related to deliberate cold exposure.
3:16:43 Get a lot of questions about that, deliberate heat exposure, and on and on.
3:16:45 Again, all available at completely zero cost.
3:16:50 You simply go to hubermanlab.com, go to the menu tab in the top right corner, scroll down
3:16:51 to newsletter, and enter your email.
3:16:55 And I should mention that we do not share your email with anybody.
3:16:59 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Josh Waitskin.
3:17:03 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
3:17:07 [MUSIC PLAYING]
3:17:09 (upbeat music)
Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và những công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư neurobiology và nhãn khoa tại Trường Y Harvard. Khách mời hôm nay của tôi là Josh Weitzkin.
Josh Weitzkin là một thần đồng từng là trẻ em, bắt đầu chơi cờ vua từ khi lên 6 tuổi. Đến năm 16 tuổi, anh đã trở thành nhà vô địch quốc gia nhiều lần, cũng như là nhà vô địch quốc tế. Thực tế, anh đã đạt cấp bậc “international master”, một trong những cấp độ cao nhất trong cờ vua cho bất kỳ ai ở bất kỳ độ tuổi nào. Những thành tựu của anh trong thời thơ ấu là chủ đề và trọng tâm của cuốn sách và bộ phim “Searching for Bobby Fisher.” Sau đó, anh rời bỏ cờ vua và chuyển sang võ thuật, học triết học tại Đại học Columbia ở New York, và cuối cùng là môn lướt ván, thực chất là lướt sóng trên mặt nước.
Josh không chỉ là một người có hiệu suất cao, mà giờ đây anh còn trở thành một trong những huấn luyện viên chuyên nghiệp được săn đón nhất trong các lĩnh vực tài chính, sáng tạo, thể thao chuyên nghiệp và quân sự. Tập podcast lần này là một trong những tập mà tôi yêu thích nhất của chương trình Huberman Lab. Tôi biết, với tư cách là một người dẫn chương trình podcast, bạn không nên nói điều đó, nhưng nó hoàn toàn đúng. Bởi vì Josh Weitzkin không chỉ là một cá nhân có nhiều thành tích, mà còn là một người thầy xuất sắc về quy trình học tập. Anh đã áp dụng những gì đã học được từ cờ vua và về cách học cờ vua vào võ thuật, lướt ván, v.v., và từ việc tham gia vào tất cả những lĩnh vực đó, anh đã có thể tinh lọc các yếu tố thiết yếu của việc học và cách điều chỉnh quy trình học tập của mỗi người theo tính cách và phong cách độc đáo của riêng họ, những thiếu sót và xu hướng sai lầm, và cách tận dụng tất cả những điều đó để có thể học tốt hơn.
Thực tế, trong suốt tập podcast hôm nay, tôi hứa rằng bạn sẽ liên tục suy ngẫm về những nơi bạn trải qua cảm giác như căng thẳng và sợ hãi, cả trong cuộc sống cá nhân, cuộc sống nghề nghiệp, cuộc sống giáo dục, bất cứ điều gì bạn đang cố gắng học và theo đuổi trong cuộc sống. Cuộc trò chuyện hôm nay, nhờ có Josh, sẽ cho phép bạn nhìn nhận điều đó, hiểu rõ hơn và biết nơi để áp dụng công việc, khi nào thì thư giãn, khi nào thì cần cố gắng tiến lên, và về cơ bản, cách trở thành một người học tốt hơn cả về bản thân và bất cứ điều gì bạn tình cờ theo đuổi trong cuộc sống.
Bây giờ, có một câu nói trong khoa học rằng đôi khi bạn gặp một người thực sự là N của một, nghĩa là kích thước mẫu chỉ có một trong một danh mục nào đó hoàn toàn riêng biệt. Josh Waitskin thực sự là một N của một. Tôi không biết ai khác giống như anh hay thậm chí gần giống như anh về khả năng sống một con đường cuộc sống độc đáo và đưa những gì anh học được ra thế giới để người khác có thể hưởng lợi. Anh sống với một lượng ý thức rất lớn dành cho những người anh yêu thương, cho những điều anh yêu thích và với mục đích giúp người khác học cách học tốt hơn. Tôi phải nói rằng thật vinh dự khi được ngồi trò chuyện với Josh. Tôi đã là một fan hâm mộ lớn của công việc của anh trong một thời gian dài. Bạn cũng sẽ thấy rằng anh là một người rất tốt bụng.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang thông tin miễn phí cho người tiêu dùng về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học đến với công chúng. Theo chủ đề đó, tập podcast này có bao gồm các nhà tài trợ.
Giờ thì tôi sẽ bắt đầu cuộc thảo luận với Josh Weitzkin. Josh Weitzkin, chào mừng bạn. Cảm ơn bạn, thật tuyệt khi ở đây. Tôi cảm thấy như đã biết bạn từ lâu vì tôi đã xem “Searching for Bobby Fisher” và biết về con người thực sự mà bộ phim nói đến. Tôi đã đọc “The Art of Learning” và phải nói rằng tôi là một fan hâm mộ và có phần ám ảnh với sự độc đáo trong hành trình và những lựa chọn mà bạn đã làm, cũng như hiểu biết của bạn về học tập như một quá trình và các thuộc tính phổ quát của nó, cũng như các thuộc tính cụ thể trong các bối cảnh khác nhau.
Tôi rất háo hức được khám phá. Tôi nghĩ rằng với những người có thể chưa quen với bạn, có lẽ bạn có thể cho chúng tôi một cái nhìn tổng quan về câu chuyện của bạn, những điều mà bạn thực sự đã tập trung vào theo từng mảng, nếu bạn được, chỉ trong vài phút để mọi người có thể làm quen với những điều tuyệt vời mà bạn đã làm và mà tôi nghĩ phản ánh sự độc đáo trong quy trình ra quyết định của bạn, và sau đó chúng ta sẽ đi sâu vào chi tiết.
Vâng, chắc chắn rồi. Cảm ơn bạn, thật là một vinh dự. Tôi đánh giá cao những gì bạn đã nói. Vậy thì, tôi bắt đầu chơi cờ vua. Tôi lớn lên ở thành phố New York, tại trung tâm Manhattan. Tôi bắt đầu chơi cờ khi tôi 6 tuổi và tôi phát hiện ra cờ vua khi đi bộ qua Công viên Washington cùng mẹ. Tôi nhớ đã quan sát trong một hoặc hai ngày và sau đó vào một thời điểm, tôi đã rời xa bà. Tôi định chơi trên xà đơn và tôi chạy lại hỏi một ông lão xem tôi có thể chơi không và ông nói có, mẹ tôi ngạc nhiên và chúng tôi bắt đầu chơi.
Tôi đã chơi trận cờ đầu tiên và nhớ rất rõ cảm giác như thể tôi đang khám phá hoặc tái khám phá một ký ức đã mất. Nó không giống như tôi đang học một điều gì đó mới, mà như thể tôi đang lau chùi bụi bẩn hay mạng nhện giữa tôi và một điều mà tôi đã biết rất sâu sắc một thời gian. Một cảm giác rất kỳ lạ cho một cậu bé 6 tuổi, và rồi tôi thật sự yêu trò chơi này. Tôi đã tập trung vào nó một cách mãnh liệt. Những người thầy đầu tiên của tôi là những người chơi cờ dạo trong Công viên Washington, vì vậy đó chính là một nhóm những người rần rần đã dẫn dắt tôi, bắt đầu dạy tôi về các chiến thuật đường phố của trò chơi và tôi đã không bị cản trở chút nào với tư cách là một người học, điều này thật thú vị từ góc nhìn của tôi bây giờ khi tôi là một ông bố, vì con trai nhỏ của tôi, Charlie, cũng đang đón nhận lướt sóng với cùng một sự tự do như thế, chỉ với tâm trạng thoải mái, không phức tạp, không vướng bận gì cả.
Và rồi đến năm tôi 7 tuổi, tôi bắt đầu thi đấu và tôi đã trở thành người chơi được xếp hạng hàng đầu cho độ tuổi của mình ở nước này trong hầu hết các năm từ 7 đến 23 trong toàn bộ sự nghiệp chơi cờ của tôi.
Vì vậy, trong một số cách, đó là một sự lớn lên rất kỳ lạ, đã dẫn đến một số yếu tố kỳ quặc trong tâm lý của tôi, đó là tôi đã sống trong một “nồi áp suất” của sự cạnh tranh từ lúc sáu tuổi và toàn bộ tuổi thơ của tôi đã trở thành mục tiêu. Nếu bạn tham gia vào các giải vô địch quốc gia, tôi sẽ thi đấu ở các giải vô địch trẻ quốc gia và thế giới, sau đó, ngoài ra, tôi sẽ thi đấu với người lớn, mọi thứ khác. Nhưng khi đó, bạn là mục tiêu, vì vậy bất kỳ sai lầm nào bạn mắc phải – và trẻ con thường xuyên mắc sai lầm, chúng ta đều vậy – các đối thủ của tôi và các huấn luyện viên mạnh mẽ, đó là những bậc thầy và kỳ thủ quốc tế và đại kiện tướng sẽ có thể nghiên cứu và những người chơi mạnh mẽ lớn tuổi có thể dễ dàng nhìn thấy những điểm yếu ở một đứa trẻ. Và vì vậy, họ sẽ chuẩn bị cho chúng. Nếu tôi không khắc phục một điểm yếu, nó sẽ bị khai thác và tôi sẽ trải qua sự đau đớn. Vì vậy, từ khi còn rất nhỏ, việc không khắc phục những điểm yếu của tôi nằm ngoài khái niệm của tôi, điều này thật sự là một trải nghiệm thú vị để lớn lên. Nó một cách nào đó đã đặt nền tảng cho rất nhiều những gì tôi đã làm kể từ đó. Và có rất nhiều điều về sự lớn lên đó mà có thể không lành mạnh, tôi nghĩ, trong mắt công chúng. Thật kỳ quặc, may mắn thay, điều này xảy ra trước khi có mạng xã hội. Và tôi chưa bao giờ tham gia vào mạng xã hội theo bất kỳ cách nào, đó là một sự lựa chọn. Khi tôi 11 tuổi, cuốn sách “Tìm kiếm Robbie Fisher” được phát hành và khi tôi 15 tuổi, bộ phim ra mắt. Vào thời điểm đó, tôi hoàn toàn yêu thích cờ vua, đó là tình yêu đầu đời của tôi. Tôi là một người học không bị cản trở, tôi thích cạnh tranh, nhiều đối thủ của tôi cố gắng kiểm soát trò chơi, ghi nhớ các khai cuộc, tìm cách chiến thắng bằng sức mạnh, nhưng tôi yêu trận chiến. Phong cách của tôi là tạo ra sự hỗn loạn, giống như trong Công viên Washington Square. Tìm kiếm những hài hòa ẩn giấu trong sự hỗn loạn, và tôi yêu điều đó. Khi trò chơi tiếp tục và họ rời bỏ sự chuẩn bị khai cuộc và việc kiểm soát mọi thứ, chúng tôi bước vào khu vực sức mạnh của tôi, đó là trận chiến. Tôi yêu trận chiến. Và sau đó, cuộc sống cờ vua của tôi theo nhiều cách là tự do chảy, và rồi bộ phim được phát hành khi tôi 15 tuổi. Bạn có thể tưởng tượng điều đó như thế nào khi tôi là một thiếu niên trẻ tuổi, tất cả sự chú ý, truyền thông, máy quay mọi nơi, nhóm fan hâm mộ, tất cả những cám dỗ, và tôi không yêu cầu điều đó. Đó là một khoảng thời gian thật sự, nó đã tạo ra sự xa lạ cho tôi trong mối quan hệ với cờ vua. Và vào khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu tập luyện với một huấn luyện viên cờ vua người Nga, người bắt đầu khuyến khích tôi rời xa việc tự thể hiện bản thân như một kỳ thủ và nghiên cứu những người chơi đối lập với tôi. Tôi là một kỳ thủ tấn công, hung hãn. Tôi chơi theo phong cách, không phải ở cấp độ, nhưng theo phong cách giống như Bobby Fischer hay Garry Kasparov hay Mikhail Tal, những nhà vô địch thế giới nóng tính. Và tôi đã được khuyến khích nghiên cứu khía cạnh phòng ngừa lạnh lùng hơn của cờ vua, Petrosian, Karpov, những người chơi phòng thủ bảo thủ hơn. Vì vậy, tôi đã được khuyên, thay vì nói, “Tôi cảm thấy gì ở đây? Karpov sẽ chơi gì ở đây? Ai là đối lập với tôi?” Sự kết hợp của ánh mắt công chúng và việc rời xa việc tự thể hiện đã dẫn đến một khoảng thời gian đầy trở ngại và tự ý thức. Một chủ đề thú vị mà chúng ta có thể nói đến ở một thời điểm nào đó là sự chuyển mình từ một đối thủ tiền ý thức sang một đối thủ hậu ý thức. Theo nhiều cách, tôi đã từ sự tự do của cạnh tranh tiền ý thức chuyển vào đường hầm của khủng hoảng hiện sinh. Và tôi đã vật lộn với điều đó trong nhiều năm. Khi tôi 18 tuổi, khi tôi tốt nghiệp trung học, và trong thời gian đó, tôi vẫn là kỳ thủ được xếp hạng cao nhất trong cả nước. Tôi đã giành chiến thắng các giải vô địch quốc gia mỗi năm. Như vậy, từ bên ngoài, điều đó có vẻ tốt, nhưng từ bên trong, tôi đang trong tình trạng hỗn loạn. Tôi đã đấu tranh với chính mình. Tôi đã có tất cả những con quỷ. Và sau đó tôi rời khỏi Mỹ. Tôi đã dành một số năm sau khi tốt nghiệp trung học để nghiên cứu triết học Đông Á, thiền định, suy ngẫm. Trong những năm đó, tôi vẫn yêu cờ vua sâu sắc, nó đã trở thành một quá trình nội tâm nhiều hơn. Tôi vẫn thi đấu mãnh liệt như bao giờ hết, nhưng cờ vua đã trở thành điều gì đó liên kết với cuộc sống. Và rồi khi tôi 19 tuổi, tôi bắt đầu tập luyện tại Viện Hiệu suất Con người. Vào thời điểm đó, nó được gọi là LGE. Lair, Grapple, và Etchaberry, đó là một trung tâm đào tạo hiệu suất, đào tạo liên ngành mà Jim Lair mở ra. Và sau đó nó đã trở thành HBI sau này. Tôi không bao giờ quên khoảnh khắc mà tôi làm việc với những nhà tâm lý học hiệu suất này, và tôi ở phòng tập gym, và tôi làm việc với những chuyên gia dinh dưỡng, và tôi đã thực hiện một bài tập thể hình rất căng thẳng. Tôi nhìn bên cạnh và thấy Jim Harbaugh, người đã là huấn luyện viên trưởng vào thời điểm đó của đội NFL Colts. Và chúng tôi đã có một cuộc đối thoại tuyệt vời về hiệu suất. Đó là một khoảnh khắc thực sự mở mắt đối với tôi, vì tôi nhận ra rằng chúng tôi nói cùng một ngôn ngữ. Tôi đã nghĩ, ôi chao, người này là một cầu thủ NFL, và tôi là một kỳ thủ cờ vua điên cuồng, nhưng chúng tôi đang làm cùng một việc. Và đó là khoảnh khắc tinh tế mà tôi nhận ra rằng tất cả những nghệ thuật này đều gắn kết với nhau ở cấp độ cao nhất. Và những gì chúng tôi đang làm có nhiều điểm tương đồng hơn, như nếu bạn ở đỉnh cao, tôi quan sát thấy rằng những người ở đỉnh cao của các nghệ thuật khác nhau thường làm những điều tương đồng nhiều hơn những người ở cùng một nghệ thuật với họ, nhưng ở cấp thấp hơn. Có một điều gì đó trong trải nghiệm định tính đó. Sau đó, tôi bắt đầu nghiên cứu các nguyên tắc kết nối những điều này. Và rồi, tôi đã có một trải nghiệm thú vị, tôi đang muốn, tôi đang nén cuộc đời vào trong một hoặc hai phút. Nhưng trong những năm đầu 20 của mình, khi tôi cuối cùng rời xa cờ vua, và tôi vui vẻ nói về lý do và hành trình đó. Sau đó, tôi chuyển sang võ thuật, việc nghiên cứu triết học Đông Á dẫn tôi đến nghiên cứu Đạo giáo và Thái Cực, và sau đó đi vào Thái Cực đối kháng.
Và tôi đã có một trải nghiệm rất thú vị, nơi mà vào thời điểm đó, quá trình tự phản chiếu trong việc học cờ vua đã trở nên nhiều hơn về việc nghiên cứu cuộc sống. Vì vậy, tôi đang khám phá mối liên kết giữa các vấn đề, nhưng tôi đã không còn chơi cờ vua nữa. Tôi hoàn toàn dồn hết tâm sức vào võ thuật, nhưng tôi đang tổ chức một buổi triển lãm cờ vua đồng thời, điều mà tôi đã thực hiện hàng năm trong nhiều năm để hỗ trợ nghiên cứu về Bệnh cơ Duchenne của Shruti. Tôi đã chơi 50 ván cờ cùng một lúc. Và tôi đang đi vòng quanh cái quảng trường lớn này, chơi với 50, những người chơi trẻ mạnh mẽ đang nổi lên cùng một lúc. Tôi nhận ra vào một thời điểm nào đó rằng tôi không còn chơi cờ vua. Tôi đang di chuyển các quân cờ, nhưng tôi lại nghĩ bằng ngôn ngữ của Tai Chi. Tôi cảm nhận được dòng chảy, cảm nhận được không gian để lại, cưỡi trên những làn sóng năng lượng của trò chơi. Và có cảm giác như tôi đang thắng tất cả những ván cờ này, nhưng tôi đã không chơi cờ vua trong một thời gian dài và tôi không thực sự đang chơi cờ. Rồi, nghiên cứu về Tai Chi của tôi trở nên cực kỳ tăng tốc. Và rồi tôi bắt đầu thắng, thi đấu, và sau đó tôi đã thắng trong ứng dụng chiến đấu và bắt đầu giành chiến thắng ở các giải vô địch quốc gia. Sau đó, tôi bắt đầu nghĩ về việc trở nên ngày càng sâu sắc hơn trong việc nghiên cứu và khám phá tính liên kết chủ đề, điều này thực sự đã trở thành một công việc suốt đời của tôi. Cuộc sống võ thuật của tôi đã đưa tôi khắp nơi trên thế giới và tôi đã giành được một số chức vô địch thế giới. Tôi đã chuyển sang tập Brazilian Jiu Jitsu và tập luyện trong môn nghệ thuật này nhiều năm, chuẩn bị cho giải vô địch thế giới của Brazilian Jiu Jitsu sau khi giành chiến thắng ở các giải vô địch thế giới trong Tai Chi Chuan. Tôi đã gãy lưng trong một trại huấn luyện. Tôi có một trường học với Marcello Garcia, một người bạn thân là nhà vô địch thế giới chín lần, có lẽ là người đấu vật vĩ đại nhất mọi thời đại. Tôi đã tập luyện ở một cấp độ thật cao, và tôi đã nghĩ về điều này, như là tôi đang chuẩn bị bước vào hành trình tìm kiếm các giải vô địch thế giới đai đen trong Jiu Jitsu. Và tôi đã bị đứt đĩa đệm L4L5. Đây là lần đầu tiên tôi bị buộc phải rời bỏ một môn nghệ thuật mà không phải do quyết định của mình. Đây là một chấn thương khủng khiếp, mà như chúng ta thường thấy khi tức giận, tôi đã quay lại và tập luyện một năm rưỡi với cái lưng bị gãy nát. Và rồi các bác sĩ nói với tôi rằng tôi phải buông bỏ điều này, nếu không tôi sẽ bị tàn tật suốt đời. Khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu dồn hết tâm huyết vào nghệ thuật đào tạo người khác. Tôi đã nói, được, nếu tôi không thể dồn hết tâm sức vào việc tập luyện như một vận động viên cạnh tranh, thì tôi đã luyện tập cho các vận động viên ưu tú về hiệu suất tinh thần và thể chất trong một thời gian, nhưng tôi muốn chấp nhận thử thách yêu thích việc đào tạo người khác với cùng mức độ đam mê mà tôi dành cho việc tập luyện bản thân. Và tôi đã dồn hết tâm huyết vào nghệ thuật đó. Và tôi vẫn đang dồn hết tâm sức vào nghệ thuật đó, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự đến nơi mà tôi yêu thích việc không ở trong đấu trường bằng với việc ở trong đấu trường. Và trong chương của cuộc đời tôi bây giờ, tôi đã yêu thích các môn nghệ thuật biển, ban đầu là lướt sóng và bây giờ là lướt ván. Trong tám năm qua, tôi đã sống trong rừng rậm Costa Rica cùng với gia đình. Tôi luyện tập từ ba đến năm giờ mỗi ngày trong việc lướt ván. Vì vậy, tôi đang trong lối sống tập luyện cực kỳ cường độ của riêng mình và tôi huấn luyện những đối thủ tinh thần và thể chất ưu tú trên toàn thế giới, trong tài chính, công nghệ khoa học và thể thao. Tôi đã làm một số công việc tuyệt vời với Boston Celtics trong vài năm qua. Vậy đó là hành trình một cách tóm tắt, tôi rất vui khi đi sâu vào bất kỳ phần nào trong số đó. Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Wealthfront. Tôi đã sử dụng Wealthfront cho tiết kiệm và đầu tư của mình gần một thập kỷ. Và tôi thực sự yêu thích nó. Mỗi tháng Giêng, tôi đặt ra các mục tiêu mới cho năm. Một trong những mục tiêu của tôi cho năm 2025 là tập trung vào việc tiết kiệm tiền. Kể từ khi có Wealthfront, tôi sẽ giữ khoản tiết kiệm đó trong tài khoản tiền mặt Wealthfront của mình, nơi tôi có thể kiếm được 4% lãi suất hàng năm trên các khoản gửi của mình và bạn cũng có thể làm như vậy. Với Wealthfront, bạn có thể kiếm 4% APY trên tiền của mình từ các ngân hàng đối tác cho đến khi bạn sẵn sàng chi tiêu số tiền đó hoặc đầu tư. Với Wealthfront, bạn cũng được rút tiền ngay miễn phí tới các tài khoản đủ điều kiện mỗi ngày, ngay cả vào cuối tuần và ngày lễ. Tỷ lệ 4% APY không phải là tỷ lệ khuyến mãi. Không có giới hạn nào về số tiền bạn có thể gửi và kiếm được. Và bạn thậm chí còn có khả năng được bảo vệ lên đến 8 triệu đô la thông qua bảo hiểm FDIC do các ngân hàng đối tác của Wealthfront cung cấp. Wealthfront cung cấp cho bạn rút tiền ngay miễn phí, nơi chỉ mất vài phút để chuyển tiền của bạn tới các tài khoản bên ngoài đủ điều kiện. Chuyển tiền mặt từ tài khoản tiền mặt của bạn sang bất kỳ tài khoản đầu tư tự động nào của Wealthfront khi bạn đã sẵn sàng đầu tư cũng chỉ mất vài phút. Đã có hơn một triệu người sử dụng Wealthfront để tiết kiệm nhiều hơn, kiếm nhiều hơn và xây dựng tài sản lâu dài. Hãy kiếm 4% APY trên tiền của bạn hôm nay. Nếu bạn muốn thử Wealthfront, hãy truy cập wealthfront.com/huberman để nhận một khoản tiền thưởng miễn phí 50 đô la với khoản gửi 500 đô la vào tài khoản tiền mặt đầu tiên của bạn. Đó là wealthfront.com/huberman để bắt đầu ngay bây giờ. Đây là một lời chứng thực có trả phí của Wealthfront. Wealthfront brokerage không phải là một ngân hàng. Tỷ lệ APY có thể thay đổi. Để biết thêm thông tin, xem mô tả tập phim. Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Our Place. Our Place chế tạo những chiếc nồi, chảo và dụng cụ nấu ăn yêu thích của tôi. Đáng ngạc nhiên, các hợp chất độc hại như PFAS hay hóa chất “vĩnh cửu” vẫn được tìm thấy trong 80% chảo chống dính, cũng như dụng cụ, thiết bị và vô số sản phẩm nhà bếp khác. Như tôi đã thảo luận trong podcast này, các PFAS hoặc hóa chất “vĩnh cửu” như Teflon đã liên quan đến các vấn đề sức khỏe lớn như rối loạn nội tiết, rối loạn hệ vi khuẩn đường ruột, vấn đề sinh sản và nhiều vấn đề sức khỏe khác, vì vậy thật sự rất quan trọng để tránh xa chúng.
Đây là lý do tại sao gần đây tôi đã mê các sản phẩm của Our Place, đặc biệt là một trong những cái chảo nấu ăn của họ, Titanium Always Pan Pro. Sản phẩm Our Place được làm từ những vật liệu chất lượng cao nhất và hoàn toàn không chứa PFAS và độc tố. Chúng được thiết kế rất đẹp và hoạt động cực kỳ hiệu quả.
Như tôi đã đề cập, tôi rất thích chiếc chảo Titanium Always Pan Pro của Our Place. Tôi thường nấu trứng trong đó vào mỗi buổi sáng, và chảo Titanium được thiết kế giúp trứng chín một cách hoàn hảo mà không dính chảo. Tôi cũng nấu burger trên đó, và nó thật sự tạo ra một lớp se đẹp cho burger mà không để thịt dính vào chảo. Nó rất dễ để vệ sinh, và giống như tất cả sản phẩm của Our Place, nó rất đẹp mắt khi đặt trên quầy bếp hoặc bếp nấu.
Trong một thời gian có hạn, Our Place đang cung cấp một ưu đãi giảm giá độc quyền 20% cho chiếc chảo Titanium Always Pan Pro đổi mới, được thiết kế để kéo dài suốt đời và hoàn toàn không chứa độc tố. Hãy truy cập từourplace.com/huberman và sử dụng mã SAVEHUBERMAN20 để nhận ưu đãi này. Với thử nghiệm không rủi ro trong 100 ngày, vận chuyển miễn phí và hoàn trả miễn phí, bạn có thể trải nghiệm nồi chảo thay đổi cuộc chơi này mà không có rủi ro gì.
Vâng, cảm ơn bạn. Chúng ta chắc chắn sẽ xem lại một số thời điểm và chủ đề nhất định trong đó. Tôi có thể tưởng tượng rằng là một cậu bé chơi cờ, bạn có những chiến lược của riêng mình, bạn đang phát triển sự hiểu biết về những gì hoạt động cho bạn, nhưng tất nhiên, như một đứa trẻ, bạn cũng phải nắm bắt tâm lý của đối thủ. Bạn đã mô tả rằng huấn luyện viên của bạn đã khuyến khích bạn tạo ra một tâm lý khác, một tâm lý không phải là tâm lý mặc định hoặc đã được rèn luyện của bạn, ít tập trung vào hỗn loạn và sự hung hãn, và nhiều hơn vào chế độ chơi khác khi suy nghĩ về những kiểu người chơi cờ khác và cách chơi cờ.
Tôi có thể tưởng tượng rằng hầu hết trẻ em không được nuôi dạy trong môi trường thiên về một trò chơi. Dường như bộ não của bạn đã được xây dựng, sự dẻo dai thần kinh phát triển rất mạnh mẽ trong giai đoạn đầu đời đã được xây dựng xung quanh trò chơi mà chúng ta gọi là cờ. Dường như bạn đã được khuyến khích phát triển một lý thuyết về tâm trí không chỉ là của riêng bạn, mà chính điều đó, tôi nghĩ, là rất độc đáo.
Những đứa trẻ từ 6, 7, 8, 9, 10, 12 tuổi có thể được nói rằng, “Này, nghe này, lý do họ đối xử tệ với bạn ở trường là vì họ chỉ ghét chính mình,” hoặc họ chỉ không nghĩ về việc chọn bạn đầu tiên hay sau cùng, hay trò chơi hoặc bất cứ điều gì mà bạn được nói để làm như vậy, nhưng đối với bạn, dường như đó là một thực hành cường độ cao cố gắng tìm hiểu để vào tâm trí của người khác trong khi giữ vững cảm giác về bản thân mình.
Là một nhà sinh học thần kinh phát triển, tôi hiểu điều này như là có lẽ một trong những sự kiện quan trọng nhất trong sự phát triển của bộ não chúng ta. Dường như bộ não của bạn đã được xây dựng xung quanh động lực này, và bây giờ bạn huấn luyện những người biểu diễn xuất sắc, và rất nhiều công việc huấn luyện, dạy học và làm cha mẹ đều là để vào tâm trí của người khác. Sự khác biệt là khi bạn làm cha mẹ, bạn có thể nghĩ về thời thơ ấu của mình và ít nhất có được cảm giác tổng quát về điều đó.
Nhìn lại từ những gì tôi vừa nói, và tôi nhận ra rằng có rất nhiều từ ngữ ở đó, nhưng bạn có nghĩ rằng những gì bạn đang làm khi tiếp cận một thực hành như Tai Chi hoặc jiu-jitsu Brazil hoặc khoa học hoặc toán học hoặc âm nhạc từ quan điểm của một người biểu diễn hoặc một giáo viên là bạn đang vào tâm trí của người khác, hoặc bạn đang cố gắng giữ cho tâm lý của riêng mình? Tôi xin lỗi vì không trình bày ngắn gọn hơn, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta, với tư cách là con người, làm như vậy. Tôi chắc chắn rằng những con chó của chúng ta nhìn lên chúng ta và nói, “Ôi, chúng đang hạnh phúc với tôi, hoặc chúng đang buồn bã với tôi,” nhưng các thuật toán mà chúng chạy là đơn giản hơn nhiều.
Chúng ta, như những loài linh trưởng tinh vi nhất của thế giới cổ đại, thực hiện điều này một cách tuyệt vời, và dường như phần lớn sự nghiệp và cuộc sống của bạn đã được xây dựng dựa trên những loại động lực này. Nói một cách đơn giản, tâm lý của bạn là gì khi bạn tiếp cận một thực hành chỉ có bạn trong đó so với tâm lý của bạn khi bạn tiếp cận một thực hành khi có bạn và một người khác, một đối thủ, so với khi bạn đang cố gắng dạy một cái gì đó mà có bạn và một đám người khác nhưng có cùng một mục tiêu?
Được rồi, vậy có thực sự ba câu hỏi lớn nằm trong đó. Có thể có khoảng 15 câu hỏi lớn thực sự. 15 câu hỏi lớn thực sự, và khán giả của tôi rất khó chịu vì độ dài của các câu hỏi này, nhưng tôi nghĩ đối với tôi, điều quan trọng là chỉ cần đưa điều này ra như một món ăn buffet mà bạn có thể chọn bất cứ điều gì hoặc loại bỏ bất cứ điều gì bạn thích. Có rất nhiều điều ngon miệng để chọn ở đó.
Vâng, vì vậy, đầu tiên, cạnh tranh một – một thật sự rất thú vị trong lĩnh vực tâm lý và thể chất. Nếu chúng ta nghĩ về jiu-jitsu Brazil hoặc cờ vua như hai trong số đó, hãy tập trung vào cờ vua vì đó là khi tôi còn là một đứa trẻ. Bạn đang suy nghĩ về kế hoạch của mình và bạn cũng đang suy nghĩ về kế hoạch của đối thủ, và mỗi nước đi mà đối thủ thực hiện, bạn phải nghĩ, “Tại sao anh ấy làm vậy? Kế hoạch của anh ấy là gì? Kế hoạch chiến thuật của anh ấy là gì? Kế hoạch chiến lược của anh ấy là gì?” Kế hoạch ngắn hạn và dài hạn.
Vì vậy, bạn đang cố gắng phân tích chiến lược của anh ấy, và bạn đang giả định rằng anh ấy hoặc cô ấy có một chiến lược? Nếu họ không có chiến lược, thì họ sẽ không phải là một người chơi cờ giỏi. Và vì vậy, rất nhanh, nếu bạn tiến bộ trong nghệ thuật đó, bạn chỉ chơi với những người ở trình độ của bạn hoặc tốt hơn nếu bạn đang phát triển. Nếu bạn luôn chơi thua, thì bạn sẽ không tiến bộ. Và có một quá trình lọc đẹp đẽ trong những người mà tăng tốc trong đường cong phát triển của họ trong thế giới cờ là những người luôn thách thức bản thân, chơi lên, đẩy giới hạn của họ.
Vì vậy, tôi đã dành cả đời mình để chơi với những người mạnh. Và tôi luôn chơi cao hơn một chút, ngoại trừ khi tôi tham gia vào các cuộc thi thanh thiếu niên, tôi luôn chơi cao hơn, điều đó rất quan trọng đối với tôi. Và vì vậy, mọi người có một kế hoạch, và họ rất lừa dối về kế hoạch của họ, và họ có các lớp khác nhau trong các kế hoạch.
Có những chiến thuật mà họ đang cố gắng thiết lập, có chiến lược dài hạn của họ, nhưng rồi có cái mà họ muốn tôi nghĩ rằng đó là chiến lược của họ, mà thực ra không phải, và thực tế, chiến lược của họ là tạo ra sự lạc hướng quanh chiến lược và chiến thuật của họ, và có nhiều lớp trong đó. Và nó có thể đi sâu vào nhiều lớp khác nhau. Điều tương tự cũng xảy ra trong võ thuật, đúng không? Vì vậy, rõ ràng là bạn cần phải có lý thuyết về tâm trí để chơi trò chơi đó, ít nhất là theo cách tôi chơi cờ ở một cấp độ cao, vì bạn, và có một sự nhận thức chung rất thú vị giữa các người chơi. Bạn và tôi đang ngồi xa hơn một chút so với vị trí nếu chúng ta chơi cờ. Vậy, nếu chúng ta ngồi gần nhau hơn một nửa khoảng cách mà chúng ta đang ngồi, và chúng ta chỉ ngồi đó trong sáu giờ với một bàn cờ dài ba feet, khoảng cách ba feet giữa chúng ta, nghiên cứu điều này, tâm trí của chúng ta trở nên kết nối. Chúng ta thường sẽ chia sẻ cùng một ảo tưởng. Bạn có thể thấy điều gì đó, và sau đó tôi thấy nó khi bạn thấy nó. Nếu chúng ta có cùng một điều gì đó, chúng ta có thể có cùng một điểm mù, chúng ta có thể có cùng một cảm nhận. Sự kết nối của tâm trí thật hấp dẫn, và nó thông qua cờ, nó hoàn toàn mang tính năng lượng, nó thông qua giao tiếp bằng mắt, nó thông qua ngôn ngữ cơ thể, nó thông qua việc nhìn thấy những biểu hiện vi mô, nó là tất cả mọi thứ. Vì vậy, bạn luôn luôn đọc được đối thủ, và khi bạn trở nên giỏi hơn, bạn học được những tín hiệu của mình là gì, những tín hiệu của đối thủ là gì, và bạn cũng học được, như tôi thường có những tín hiệu cố ý, và tôi sẽ có những tín hiệu dự đoán được mà tôi sẽ để cho mọi người dựa vào trong một thời gian dài, cho đến khi tôi không để họ dựa vào nó nữa. Nó giống như trong võ thuật, nơi bạn biết, bạn cho ai đó sự thoải mái trong một tư thế nghiêng, đúng không, và bạn cho họ một lần tập về điều gì đó, họ có thể dựa vào nó, họ có thể dựa ở đây, và sau đó họ có thể dựa ở đây một cách rất thoải mái, năm hoặc sáu hoặc tám hoặc mười lần liên tiếp, cho đến khi họ không thể, và họ ngã xuống sàn, đúng không, vì vậy điều này đang xảy ra trong cờ, nó đang xảy ra trong tất cả những điều này, và sự cạnh tranh một đối một là một sự thật không ngừng, bạn biết đấy. Nếu bạn có một điểm yếu, nó sẽ được phơi bày. Nếu đối thủ của bạn có một điểm yếu, bạn sẽ phơi bày nó. Nếu bạn tham gia một ván cờ, và bạn có một kho mở rất lớn mà cực kỳ phức tạp, nhưng có một chỗ nhỏ mà tôi chỉ hy vọng rằng anh ta không đi vào đó, anh ta luôn đi vào đó, thật điên rồ, bạn không thể hy vọng đối thủ sẽ không nhìn thấy điều đó. Bạn không thể thực hiện nước đi thứ hai tốt nhất, vì có thể anh ta sẽ mắc lỗi và tôi sẽ thắng, điều đó không bao giờ hiệu quả nếu bạn chơi như một sự cạnh tranh thực sự, vì vậy bạn cần hiểu tâm trí của mình, bạn cần hiểu tâm trí của đối thủ, bạn cần hiểu sự hiểu biết của đối thủ về tâm trí của bạn, đúng không, đó là rất nhiều thứ phải xoay xung quanh. Và điều mà tôi đoán là những gì tôi đã nói trước đó, không rõ ràng lắm, là để một tâm trí trẻ có thể học cách xoay tất cả những thứ đó thật là điều ngoạn mục, điều đó rõ ràng là có thể, điều đó là độc nhất, nhưng có thể, bạn đã làm được điều đó. Nhưng nó cần một tâm trí trẻ hoặc một tâm trí người lớn ra khỏi kinh nghiệm độc đáo của chính nó. Vì vậy, cuối cùng đây là cách mà chúng ta sẽ trở lại với tiền ý thức so với hậu ý thức. Nhưng trong lúc này, khi nào là lần đầu tiên bạn nhớ nghĩ, không phải “Ồ, tôi sẽ đánh bại gã này,” mà là cảm giác anh ta đang trở nên lo lắng, hoặc anh ta tự tin, hoặc anh ta có thể cảm thấy rằng tôi đang lo lắng, hoặc tôi sẽ thiết lập một cái bẫy và cảm giác xem liệu họ có phát hiện ra cái bẫy đó không. Ý tôi là, đó chỉ là rất nhiều. Ngay lập tức. Ý tôi là, để nhớ rằng, những người thầy đầu tiên của tôi là những kẻ lừa đảo, là những kẻ lừa đảo cờ ở Washington Square, vì vậy họ sẽ luôn chơi đùa với tâm trí của tôi, và sau đó họ sẽ dạy tôi những gì họ đang làm, và họ sẽ làm lại ở cấp độ cao hơn. Vì vậy, bạn đang gây rối, họ đang gây rối, họ đang đặt bẫy, họ đang sử dụng đủ mọi trò chơi tâm trí Jedi. Họ không hề nhẹ tay với bạn chút nào. Tôi không nói như vậy. Ý tôi là, đây là một nhóm người cứng rắn. Có rất nhiều ma túy trong công viên, có nhiều cuộc đánh nhau trong công viên. Những gã này đã đưa tôi vào vòng tay của họ. Ý tôi là, có những khoảnh khắc mà một gã nào đó đang bùng nổ, và gã đó sẽ nói, “Này, Josh ở đây. Dừng lại ngay.” Tôi là học trò của họ. Vì vậy, họ đã làm như vậy, nhưng họ cũng không hề nhẹ nhàng, và sự giám sát luôn tăng lên, và tôi đã cải thiện rất nhanh, sau đó chúng tôi sẽ chiến đấu. Họ là thầy của tôi. Họ là bạn của tôi. Tôi rất biết ơn vì như vậy, và sau đó điều thú vị là thầy dạy cờ vua cổ điển đầu tiên của tôi, Bruce Pendolfini, đã nhìn thấy tôi chơi ở công viên và đã hỏi cha tôi liệu tôi có thể làm việc với ông ấy không, và sau đó chúng tôi bắt đầu tập luyện cùng nhau. Và một trong những điều tôi cảm thấy thật tồi tệ là cách ông ấy được miêu tả trong bộ phim “Searching for Bobby Fischer”, vì Bruce vẫn là một người bạn thân thiết của tôi. Ben Kingsley đã diễn ông ấy như một người nghiêm nghị hơn rất nhiều so với thực tế. Ông ấy là một thầy dạy tuyệt vời, và ông thực sự muốn tôi thể hiện bản thân, cũng như những gã ở công viên, nhưng ông ấy cũng đang lấp đầy những lỗ hổng và dạy tôi nền tảng cờ vua cổ điển, và chúng tôi đã bắt đầu học cờ từ giai đoạn kết thúc đầu tiên, các nguyên tắc, nghiên cứu các vị trí có độ phức tạp giảm xuống để chạm vào các nguyên tắc cấp cao, và sau đó học cách áp dụng chúng vào những vị trí phức tạp hơn. Vì vậy, giáo dục cờ vua ban đầu của tôi không chỉ có sự học cổ điển với Bruce, mà còn có trò chơi thông minh đường phố với những kẻ lừa đảo ở công viên. Và để trả lời ngay câu hỏi của bạn, khi tôi sáu tuổi, những đối thủ của tôi sẽ chơi đùa với tâm trí của tôi và đặt bẫy tôi và lừa tôi và làm tôi nghĩ ở đây, và sau đó họ đi nơi khác, và sau đó tôi sẽ học cách làm điều đó.
Và sau đó tôi nhớ lại khi có một cuộc thi giống như thanh niên, nơi tôi đã thực hiện một nước cờ trong một cái bẫy và tự nói, ôi, nghĩa là nó rõ ràng như vậy, đúng không? Đó là điều tồi tệ nhất, như vậy, và sau đó nó ngày càng tinh vi hơn, đúng không? Nhưng like, khi đối thủ của tôi nói, ôi, anh ta không vui khi phải nhận con tốt, thì bạn và sau đó đối thủ của bạn thấy nó, và rồi bạn học, bạn biết đấy, những thứ đó cứ tiếp tục trên những vòng tròn nhỏ lại, và nhỏ lại, và chặt chẽ hơn và tinh tế hơn. Đây là điều ngược lại với Asperger hay tự kỷ, nhân tiện. Những gì bạn đang miêu tả là một bộ mạch phát triển quá mức cho lý thuyết tâm trí trong một đứa trẻ rất nhỏ. Để có thể hiểu những gì đang xảy ra xung quanh bạn. Và tôi nghĩ rằng đối với nhiều người, niềm vui của tuổi thơ thực sự là không nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh bạn. Các nhà tâm lý học sẽ nói rằng, bạn biết đấy, đây giống như một sự thiếu va chạm. Va chạm là khi một đứa trẻ đang chơi và thực sự tận hưởng điều gì đó và rồi đột nhiên chúng quyết định không muốn chơi nữa và bậc cha mẹ không muốn bị làm phiền. Vì vậy, họ nói, không, không, không, không, như là hãy tiếp tục chơi, bạn biết đấy, họ giống như đang xâm phạm vào mong muốn phản xạ của đứa trẻ trong việc làm hoặc không làm điều gì đó. Điều này không phải là về việc giữ cho chúng an toàn. Đây là lĩnh vực an toàn. Nhưng ít nhất trong kênh cờ vua, có vẻ như bạn đã phát triển toàn bộ sự hiểu biết của mình về tâm lý học của con người, ngoại trừ, tất nhiên, bạn có một trải nghiệm ở nhà với gia đình và bạn bè, nhưng cờ vua chắc chắn đã để lại dấu ấn sâu sắc trong sự phát triển của bạn. Chà, tôi rất biết ơn về cuộc sống cờ vua của mình từ sớm. Và tôi cũng sẽ không bao giờ chọn để điều đó lên con cái của mình. Ý tôi là, nó đã diễn ra rất tốt cho tôi. Ý tôi là, tôi có những nỗi đau của mình, đúng không? Ý tôi nghĩa là có rất nhiều thứ mà tôi đã phải vật lộn. Nhưng tôi nghĩ nếu bạn đặt rất nhiều trẻ em vào áp lực mà tôi đã trải qua, nó sẽ không diễn ra tốt đẹp. Và tôi đã chứng kiến nhiều đối thủ trẻ của tôi, nghĩa là gần như tất cả các đối thủ trẻ của tôi, cuối cùng đã bỏ cuộc và rơi vào khủng hoảng. Và, và, bạn biết đấy, sau đó bạn có những bậc phụ huynh và huấn luyện viên đang thể hiện nhu cầu ego của riêng họ thông qua những đứa trẻ và những đứa trẻ đang gánh vác điều đó. Và sau đó điều đó trở nên rất khó khăn để xử lý. Và sau đó, um, bạn đang đối mặt với nỗi đau và bạn đang đặt mọi thứ lên bàn cược và bạn đang thua và bạn đang đối mặt với những nghi ngờ bản thân và nỗi đau của mẹ bạn và cha bạn và huấn luyện viên của bạn và sau đó là bạn bè của bạn. Và ý tôi là, có rất nhiều điều, và khi áp lực trở nên ngày càng mạnh mẽ trong cờ vua, như bạn thực sự đang đặt tâm hồn và trái tim của mình vào dòng cờ này trong các trận đấu thông thường, chưa nói đến các giải quốc gia và thế giới và bạn bị tan vỡ khi thua cuộc. Tôi đã bị tan vỡ nhiều lần. Ý tôi là, tôi đã thua những vòng cuối cùng của các giải cờ vua quốc gia và các giải thế giới nhiều lần. Và tôi đã, và đó là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cuộc đời tôi khi nhìn lại. Chúng đã dạy tôi những bài học quan trọng nhất trong đời. Tôi sẽ không bao giờ muốn lấy lại điều đó. Đó là một mẫu hình trong cuộc sống cờ vua của tôi và cuộc sống chiến đấu của tôi và mọi thứ tôi đã trải qua, um, những khoảnh khắc tan vỡ, tàn phá nhất cuối cùng lại là những khoảnh khắc đã kích thích sự phát triển lớn nhất và chúng thật đẹp. Um, và tôi thực sự liên hệ với chúng theo cách đó. Nhưng chúng cũng có thể rất tàn bạo đối với những tâm hồn trẻ và chúng có thể phá hủy con người. Vâng. Bạn nghĩ điều gì trong việc thất bại hay thiếu sót theo cách nào đó đã kích thích sự thay đổi? Ý tôi là, tôi luôn nói rằng, bạn biết đấy, bộ não của bạn không có lý do gì để thay đổi nếu bạn chỉ đang trong trạng thái học hỏi, cố gắng học điều gì đó khi bạn đang tiếp nhận, bạn biết đấy, hầu hết mọi người liên kết việc ở trong trạng thái “trong dòng” với việc làm mọi thứ đúng, làm mọi thứ chính xác. Um, tôi không nghĩ đó là định nghĩa ban đầu mà cheeks và tôi đã mong đợi. Um, thần kinh học về tính dẻo của bộ não cho chúng ta biết rằng chỉ có trong những điều kiện nào đó có sự không khớp giữa những gì bạn đang cố gắng làm. Ngay cả khi, bạn biết đấy, điều này đã được nghiên cứu về việc với tay tới một đối tượng và có một sự dịch chuyển gương hoặc một sự dịch chuyển lăng kính hoặc điều gì đó mà cuối cùng bạn có thể học cách sửa sai. Um, bởi vì chiếc cốc thực sự nằm ở đó chứ không phải ở nơi bạn thấy nó. Um, nhưng đó là sự giải phóng các hóa chất này bên trong chúng ta, adrenaline, noradrenaline và dopamine đặc biệt, ba cái này, các họ hàng của chúng, catecholamines cho biết, vâng, mức độ hóa học thần kinh cho biết các synapse rằng, chờ đã, có điều gì đó cần thay đổi. Ý tôi là, bộ não không có lý do gì để thay đổi trừ khi có sự thất vọng, kích thích hoặc ít nhất là một số thay đổi hóa học thần kinh liên quan đến những điều mà chúng ta gọi là sự thất vọng và kích thích. Vậy bạn có nghĩ rằng những thất bại lớn, những điều cảm thấy như là những điều kinh khủng tạo ra một loại cửa sổ dẻo để chúng ta có thể thay đổi? Tôi thường không nghĩ rằng chỉ thông qua những sự tàn phá của một thất bại lớn mà bộ não bây giờ đã sẵn sàng cho một loạt những bài học mới. Chắc chắn rồi, chúng ta không muốn thiết kế hệ thống theo cách đó. Nhưng như tôi luôn đùa rằng, bạn biết đấy, tôi không được tham vấn trong giai đoạn thiết kế và bạn cũng vậy, chúng ta chỉ cần làm việc với những gì có mặt. Vâng. Như thất bại lớn. Tại sao, tại sao bạn nghĩ điều đó tạo ra một làn sóng của sự thay đổi? Vâng, đó là một câu hỏi tuyệt vời. Chà, tôi nghĩ, tôi nghĩ nghiên cứu mà bạn gửi cho tôi hôm qua đã đề cập đến điều này. Vâng, có thể chúng ta nên nói về điều đó. Vâng. Vâng. Có thể tôi sẽ trả lời câu hỏi đó bằng kinh nghiệm. Có thể bạn có thể rồi nói về nghiên cứu và chúng ta có thể thảo luận một chút về nó. Điều này thật thú vị, nhân tiện, vì tôi đã sống cuộc sống của mình trong đấu trường, chỉ như đẩy bản thân mình. Như tôi là nhà khoa học của riêng tôi, nhưng tôi như là một phòng thí nghiệm của riêng mình.
Bạn đã nói với tôi hôm qua tại trận đấu, như kiểu, bạn đã nói, tôi không phải là một nhà khoa học, nhưng tôi đang mong chờ vào ngày mai.
Và tôi đã nói, hãy tin tôi, bạn là một nhà khoa học.
Đúng vậy.
Và tôi làm khoa học qua lăng kính của một hiểu biết nhất định về cơ chế và chức năng cấu trúc cùng một số tiến trình.
Còn bạn làm khoa học qua lăng kính của kinh nghiệm và tìm ra những điểm tương đồng và nguyên tắc cốt lõi ở những lĩnh vực khác nhau và ở các cấp độ khác nhau, từ những người không có kỹ năng cho đến những người xuất sắc.
Đúng vậy.
Đó là cách chúng tôi nhìn nhận.
Tôi nghĩ rằng nếu tôi nghĩ về những thất bại đau đớn nhất trong cuộc đời, những chấn thương tàn khốc nhất trong cuộc đời tôi, tôi nghĩ về cái chết, sự chết đuối.
Tôi đã bị chết đuối ở đáy hồ khi thực hiện bài tập thở thiếu oxy.
Vì vậy, ở đáy hồ trong bốn phút rưỡi sau đó, nó đã dẫn đến quyết định tốt nhất trong cuộc đời tôi để chuyển vào rừng.
Tôi nghĩ về việc thua ở vòng cuối của giải cờ vua thế giới dưới 18 tuổi ở bàn đầu tiên.
Đó là một câu chuyện rất thú vị mà tôi có thể mô tả một chút, hoặc tôi nghĩ về giải vô địch quốc gia đầu tiên mà tôi thua khi tôi khoảng bảy, tám tuổi ở bàn đầu tiên vòng cuối, chỉ là những bài học không bị cản trở cho đến lúc đó.
Sau đó, tôi đã thua ở vòng cuối, trong trận tranh chức vô địch, rơi vào cái bẫy mở.
Đó là thất bại mà chính là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với tôi.
Bạn khi đó bao nhiêu tuổi?
Tôi nghĩ tôi vừa tròn tám tuổi hoặc có thể tôi vừa bảy tuổi.
Và như vậy, điều đó thật sự quan trọng, vì nếu tôi thắng trận đấu đó, tôi có thể dễ dàng liên tưởng chiến thắng với việc không có nỗi đau, không có lòng dũng cảm, chỉ đơn giản thẳng tiến cho đến đó – đó là khoảnh khắc mà tôi đã bị đánh bại thê thảm.
Tôi phải quay lại, bạn biết đấy, đối mặt với những con quỷ này, trở lại, tập luyện trong năm tiếp theo và rồi tôi đã thắng vào năm sau.
Rồi sau đó, những điều tuyệt vời bắt đầu xảy ra.
Cuộc đời của tôi có thể trông rất khác nếu tôi thắng trận đấu đó.
Và thực sự, cậu bé đã đánh bại tôi trong trận đấu đó, David Arnett, hai năm sau, chúng tôi đã trở thành bạn thân nhất trong suốt tuổi thơ của chúng tôi.
Chúng tôi ở cùng một đội cờ vua và là bạn thân.
Và tôi nghĩ rằng cậu ấy đã tặng tôi món quà lớn nhất cuộc đời cạnh tranh của tôi bằng cách đánh bại tôi trong trận đấu đó.
Thất bại tồi tệ nhất trong sự nghiệp cờ vua của tôi là, khi tôi 17 tuổi.
Tôi đã thi đấu trong giải vô địch cờ vua thế giới dưới 18 tuổi ở Hungary.
Um, mỗi năm đều có giải vô địch cờ vua dưới 12, 14, 16, 18, 21 và tôi luôn đại diện cho Mỹ trong các giải đấu trên toàn thế giới và, bạn biết đấy, tôi đã đến Ấn Độ hoặc Brazil hoặc Hungary hoặc Đức hoặc đâu đó và thi đấu tranh chức vô địch thế giới.
Và ở giải thế giới dưới 18 tuổi, tôi đã tham gia giải đấu.
Tôi chỉ đơn giản là đã chơi cờ với tinh thần hừng hực.
Tôi vừa tìm hiểu về Jack Kerouac ba tuần trước.
Tôi đã trở thành một người đầy cảm hứng với tầm nhìn của Kerouac và tôi đã cảm nhận cuộc sống với một sự mới mẻ và cường độ mà tôi chưa bao giờ có.
Tôi hoàn toàn nhiệt huyết trong cờ, trong cuộc sống, trong tình yêu, trong mọi thứ.
Và tôi đã được ghép cặp với Peter Sviddler, một người Nga.
Chúng tôi ở bàn đầu tiên vòng cuối, chúng tôi đã… bạn biết đấy, chúng tôi đang thi đấu cho chức vô địch thế giới.
Mỗi quốc gia gửi nhà vô địch quốc gia của họ, nên đó là một giải đấu dài để đến đó.
Um, đầu trận đấu, tôi nghĩ đó là nước đi thứ 12.
Anh ấy đã đề nghị tôi hòa.
Vì vậy, nếu tôi chấp nhận hòa thì, um, sẽ là quyết định tỷ số.
Tôi không biết chính xác điều gì đang xảy ra, nhưng tôi nghĩ rằng anh ấy hơi có lợi thế hơn trong tỷ số.
Tôi không chắc, nhưng về cơ bản chức vô địch thế giới sẽ được quyết định bởi cách mà các đối thủ của chúng tôi trong các vòng trước đã thi đấu ở vòng cuối.
Nhưng tôi đã không tính toán trước đó, nhưng tôi có cảm giác rằng, có thể là khoảng 40, 60 hoặc 30, 70 chống lại tôi.
Nhưng đó là phong cách của tôi.
Tôi không bao giờ chấp nhận hòa trước.
Đó không phải là phong cách của tôi.
Tôi luôn muốn chiến đấu.
Vì vậy, tôi đã từ chối, cố gắng giành chiến thắng.
Giờ đây, vẻ đẹp trong quyết định của anh ấy cũng là, anh ấy đã đề nghị hòa ở vị trí quan trọng, nơi tôi phải đưa ra một quyết định rất cụ thể, mà đó là một mánh khóe mà các kỳ thủ thường chơi với nhau, rằng như kiểu nếu bạn, chúng ta nên nói về sức căng vào một thời điểm nào đó.
Đó là một chủ đề rất đẹp để khám phá trong các môn thể thao khác nhau.
Vì vậy, một điều xảy ra trong các trận cờ là bạn có sự căng thẳng dần tăng lên giữa các tư tưởng và thường thì sự căng thẳng trên bàn cờ và sự căng thẳng trong tâm trí sẽ tăng cùng nhau.
Và sự thúc giục, nhu cầu để giải toả căng thẳng tâm lý thường dẫn đến quyết định giải toả căng thẳng cờ – những quân cờ cờ.
Và khi bạn giải toả căng thẳng cờ, thường thì người giải toả căng thẳng sẽ ở phía sai trong các chiến thuật.
Vì vậy, rất nhiều trong cờ là để gây áp lực tâm lý lên đối thủ để khiến họ phá vỡ căng thẳng trên bàn cờ.
Vì vậy, trong trận đấu đó, anh ấy đã đề nghị tôi hòa.
Vì vậy, hãy nghĩ về điều này, chúng tôi 17 tuổi, đã 10 ngày vào cuộc chiến tranh giành chức vô địch thế giới.
Chúng tôi ngay cả khi, không quan trọng chúng tôi yêu cuộc chiến đến mức nào, một phần nào đó trong chúng tôi muốn tìm một con đường ra.
Giống như chúng tôi muốn giải toả căng thẳng, đúng không?
Nó thật sự rất căn bản với con người chúng tôi khi chúng tôi sống với nhiều áp lực như vậy.
Vì vậy, tất cả những gì tôi phải làm là chấp nhận hòa, bắt tay và giải đấu đã kết thúc và sau đó nó không còn trong tay của chúng tôi.
Điều gì sẽ xảy ra?
Vì vậy, trong khoảnh khắc đó, tôi cũng phải đưa ra một quyết định cờ quan trọng.
Vì vậy, sự thúc giục để giải toả căng thẳng đang nhẹ nhàng nhập vào vị trí cờ của tôi, và trong nước đi đó, tôi từ chối hòa và thực hiện một nước đi hơi quá hung hăng, điều này dẫn đến việc anh ấy đã chơi một ván cờ đẹp, big attack, đánh bại tôi.
Tôi thua chức vô địch thế giới.
Chỉ cần gần như hoàn thiện giấc mơ của bạn, nhưng bạn đã bị tan vỡ, đúng không? À, sau đó tôi đã đi nhờ xe khắp Đông Âu để gặp bạn gái thời điểm đó ở một thị trấn nhỏ ở Slovenia, và rồi chúng tôi chia tay và cuối cùng lại gặp nhau ở một góc phố ở Brazil, tại giải vô địch thế giới dưới 21 tuổi ba tuần sau đó, có rất nhiều drama, bạn biết đấy, khi bạn là một đứa trẻ 17 tuổi.
Tôi không nghiên cứu về thất bại cờ vua đó trong hai tháng rưỡi. Nó đau đớn đến mức nào với tôi. Tôi luôn nghiên cứu các ván cờ ngay sau đó và thường, bạn có thể nghiên cứu một ván cờ từ ba đến 15 giờ chỉ để nghiên cứu một ván cờ, và cứ cho là 10 giờ đó sẽ tập trung vào hai hoặc ba vị trí quan trọng trong ván cờ. Và điều này xảy ra trước khi máy tính cờ vua phát triển mạnh và bạn có thể có những công cụ cờ vua mà có thể cho bạn câu trả lời ngay lập tức. Um, đó cũng là điều mà chúng ta nên thảo luận sau. Cách mà máy tính cờ vua và AI đã thay đổi bản chất của những người chơi cờ, vì giờ bạn có thể có câu trả lời ngay lập tức, thay vì phải ngồi trong sự mâu thuẫn nhận thức và cảm xúc trong nhiều tuần hoặc thậm chí nhiều tháng mà không biết câu trả lời, nhưng có lẽ chúng ta sẽ quay lại với điều đó sau.
Vì vậy, tôi không nghiên cứu về thất bại đó trong hai tháng rưỡi, vì nó quá đau đớn với tôi. Sau đó, gia đình tôi đã dành rất nhiều thời gian trên biển, um, điều đó thật thú vị trong cuộc sống của tôi và cuộc sống cờ của tôi, sống trên một chiếc thuyền nhỏ, tự bắt cá, làm công việc máy móc của riêng mình. Và tôi đã ở trên biển sau khi tham gia cả hai giải vô địch thế giới đó và một số sự kiện khác. Tôi ngồi xuống để nghiên cứu ván cờ đó và đã dành hàng chục giờ nghiên cứu về một vị trí quan trọng trong ván cờ. Và sau đó tôi nhận ra rằng, như chiêu đi mà tôi nên thực hiện nằm ngoài khái niệm của tôi trong vị trí quan trọng đó. Tôi chưa sẵn sàng để thực hiện chiêu đó mà tôi phải làm. Và tôi nghĩ rằng anh ấy cũng là một kỳ thủ mạnh hơn tôi một chút. Tôi là một chiến binh tuyệt vời. Tôi yêu thích trận chiến, nhưng tôi nghĩ rằng một cách khách quan, anh ấy là một người chơi cờ giỏi hơn. Tên của anh ấy là Peter Spidler. Anh ấy cuối cùng trở thành một đại kiện tướng đẳng cấp thế giới và vẫn là một người chơi cờ tuyệt vời ngày nay. Lúc đó anh ấy thật sự xuất sắc, um, có một trí óc sắc sảo, nhưng tôi rất tự tin khi bước vào ván cờ.
Vì vậy, tôi đã phải thực hiện nước đi này cơ bản là tấn công của anh ấy nằm ở bên cánh vua. Sự mở rộng của tôi ở bên cánh hậu. Tôi đã phải gỡ bỏ quân phòng thủ cuối cùng của mình ra khỏi trước vua của tôi, một cách rất ngược đời vì bạn nghĩ rằng bạn muốn bảo vệ vua của mình. Điều mà tôi không nhận ra là sức mạnh của không gian trống đối với sự hung hãn. Cuộc tấn công của anh ta cần phòng thủ của tôi như lửa cần nhiên liệu để cháy. Di chuyển quân phòng thủ cuối cùng của tôi, cuộc tấn công của anh ấy không thể xuyên thủng, nhưng nguyên tắc đó là điều mà tôi hoàn toàn không hiểu. Và vì vậy, không phải tôi đã tìm ra nước đi đó, um, mà thực sự là một cái bật ra trong đầu tôi, đúng không?
Sau đó tôi 17, 18 tuổi, và một năm sau tôi bắt đầu học Tai Chi. Tôi bắt đầu nghiên cứu thiền Đạo giáo, triết học Đạo giáo, Đạo Đức Kinh, Trang Tử, Lão Tử, các Chương Nội Tâm. Rồi tôi tham gia vào Tai Chi, bắt đầu thiền động và tôi đã bắt đầu với Tai Chi, Chưởng, Đẩy Tay mà không nhận ra mối liên hệ. Đẩy Tay là môn võ, mà bản chất của Đẩy Tay là học cách sử dụng không gian trống đối với sự hung hãn, nhưng tôi chưa kết nối được với khoảnh khắc đó.
Và bây giờ, đến Giải vô địch thế giới năm 2004, mà đó là kết thúc của nghệ thuật học hỏi. Chương cuối cùng của điều đó là trận chung kết giải vô địch thế giới. Tôi đang chơi, tôi đang đấu với một người lớn hơn tôi, mạnh hơn tôi. Anh ấy đã tập luyện từ bé, um, trận đấu cuối cùng trong một sân vận động lớn. Và anh ấy muốn tôi bị hủy diệt trong trận đấu lớn nhất trong đời tôi. Và tôi đã chiến thắng trận đấu đó bằng cách tận dụng sức mạnh của không gian trống, bằng cách để anh ấy cảm thấy điểm yếu của tôi, bằng cách dựa vào anh ấy, bằng cách để điều đó, và rồi tôi cuối cùng lại biến mất.
Vì vậy, thật thú vị khi không có quá trình tinh thần, không có xử lý nhận thức nào về mối liên hệ đó, nhưng thất bại lớn nhất trong cuộc đời cờ của tôi và nguyên tắc mà tôi chưa sẵn sàng hiểu được, đó là cách tôi giành chiến thắng giải vô địch thế giới trong môn võ thuật nhiều năm sau đó, và đó là một môn thể thao hoàn toàn khác, đúng không? Vì vậy, đó là một ví dụ về, và tất nhiên nguyên tắc đó thể hiện trong mọi phần của cuộc sống tôi hôm nay, nhưng đó là một trong số nhiều câu chuyện trong cuộc sống của tôi, nơi mà một thất bại khơi dậy một sự hiểu biết, điều này có thể dẫn đến một điều gì đó tuyệt vời sau này, dù là trong bóng rổ, trong võ thuật, trong kinh doanh, trong tài chính, trong viết lách, tình yêu, oh trời, trong tình yêu, đúng không. Tôi có nghĩa là, chia tay thì tàn khốc, chúng là một dạng cái chết.
Vâng. Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin khoáng chất probiotic cũng bao gồm prebiotics và adaptogens. AG1 được thiết kế để đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của bạn, và nó có vị tuyệt vời. Bây giờ, tôi đã uống AG1 từ năm 2012, và tôi bắt đầu làm điều đó vào thời điểm ngân sách cho các loại thực phẩm bổ sung của tôi thực sự hạn chế. Thực tế, tôi chỉ có đủ tiền vào thời điểm đó để mua một loại thực phẩm bổ sung, và tôi rất vui vì tôi đã chọn AG1.
Lý do cho điều đó là mặc dù tôi cố gắng ăn hầu hết thực phẩm từ thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, nhưng thật khó khăn để tôi có thể nhận đủ trái cây, rau củ, vitamin và khoáng chất, các vi chất dinh dưỡng, và các adaptogen chỉ từ thực phẩm. Tôi cần làm điều đó để đảm bảo rằng tôi có đủ năng lượng suốt cả ngày, tôi ngủ ngon vào ban đêm và giữ cho hệ miễn dịch của mình mạnh mẽ.
Nhưng khi tôi sử dụng AG1 hàng ngày, tôi nhận thấy tất cả các khía cạnh của sức khỏe của mình – sức khỏe thể chất, sức khỏe tinh thần, và hiệu suất, cả nhận thức và thể chất, đều tốt hơn. Tôi biết điều đó vì tôi đã có những lần không dùng AG1, và tôi chắc chắn đã cảm thấy sự khác biệt.
Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh đường ruột và não, rằng khi tôi thường xuyên sử dụng AG1, mà đối với tôi có nghĩa là dùng vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng, và một lần nữa vào buổi chiều hoặc buổi tối, thì tôi có nhiều sự sáng suốt hơn và nhiều năng lượng tinh thần hơn.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập vào drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Chỉ trong tháng này, tháng 1 năm 2025, AG1 đang tặng 10 gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp Vitamin D3K2. Một lần nữa, hãy truy cập vào drinkag1.com/huberman để nhận 10 gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp Vitamin D3K2.
Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Juve. Juve sản xuất các thiết bị trị liệu ánh sáng đỏ tiêu chuẩn y tế. Nếu có một điều mà tôi đã nhấn mạnh liên tục trong podcast này, đó là tác động tuyệt vời của ánh sáng lên sinh học của chúng ta. Ngoài ánh sáng mặt trời, ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần đã được chứng minh có ảnh hưởng tích cực đến việc cải thiện nhiều khía cạnh của sức khỏe tế bào và cơ quan, bao gồm hồi phục cơ bắp nhanh hơn, cải thiện sức khỏe da và lành vết thương, cải thiện tình trạng mụn, tức là giảm mụn, giảm đau và viêm, cải thiện chức năng ty thể, và thậm chí cải thiện chức năng thị giác.
Điều làm cho đèn Juve khác biệt và tại sao đây là thiết bị trị liệu ánh sáng đỏ tôi yêu thích là vì chúng sử dụng các bước sóng đã được chứng minh lâm sàng, tức là các bước sóng cụ thể của ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần trong các tổ hợp cụ thể để kích thích các thích nghi tế bào tối ưu. Cá nhân tôi sử dụng bảng toàn thân Juve khoảng ba đến bốn lần mỗi tuần, thường là vào buổi sáng nhưng đôi khi vào buổi chiều, và tôi sử dụng đèn cầm tay Juve cả ở nhà và khi tôi đi du lịch.
Nếu bạn muốn thử Juve, bạn có thể truy cập vào Juve, đánh vần là joovv.com/huberman. Juve đang cung cấp một ưu đãi giảm giá độc quyền cho tất cả người nghe Huberman Lab với giảm giá lên đến 400 đô la cho các sản phẩm Juve chọn lọc. Một lần nữa, đó là Juve, joovv.com/huberman để được giảm giá lên đến 400 đô la.
Tôi có một người bạn là chuyên gia trị liệu chấn thương và nghiện, và thỉnh thoảng bạn sẽ nghe những bi kịch này thường là của những chàng trai trẻ, khi bạn gái chia tay họ và họ tự sát. Trong nhiều năm, anh ấy đã làm việc với các gia đình của những người này, những chàng trai trẻ, và cuối cùng anh ấy đã kết nối lại các điểm và nhận ra rằng trong mọi trường hợp, dường như không có tương lai nào cả vì đó là mối quan hệ đầu tiên của họ. Khi bạn nghe điều đó, bạn chỉ nói: “Ôi, thật dễ hiểu.”
Nhưng bộ não của những đứa trẻ 16 tuổi và 18 tuổi, dù chúng bao nhiêu tuổi đi nữa, là một điều tàn phá. Tôi muốn đảm bảo rằng tôi hỏi về sự tàn phá vì bạn đã nói rằng bạn đã cảm thấy tàn phá. Bạn đã trải qua một khối lượng lớn nỗi đau từ những mất mát này, đặc biệt là về cái mà bạn vừa mô tả. Nếu bạn không phiền, tôi muốn hỏi bạn cảm giác đó như thế nào. Tôi không muốn chuyển sang một cuộc thảo luận về khoa học của nỗi buồn, nhưng tôi đã thực hiện một tập về nỗi buồn và thật ngạc nhiên khi biết rằng hầu hết những gì bạn nghe thấy trong văn hóa đại chúng là có những giai đoạn rất cụ thể của nỗi buồn và bạn tiến bộ qua chúng theo cách tuyến tính. Không có điều nào trong số đó là đúng cả. Tất cả nghiên cứu hiện đại nói rằng đó không phải là sự không tin, giận dữ, chấp nhận. Nó giống như một mớ hỗn độn của các cảm xúc khác nhau tùy thuộc vào thời gian trong ngày và giữa đêm.
Nhưng tính năng cốt lõi, và tôi thấy điều này thật thú vị, là nỗi buồn, dù nó có phải là loại nỗi buồn tầm thường như mất chiếc bút yêu thích của bạn hoặc một chiếc đồng hồ mà bạn thực sự thích hay không, là một đối tượng so với một người cực kỳ gần gũi với bạn, một bậc phụ huynh, một người thân yêu, một đứa trẻ, trời cấm, rằng các hệ thống não liên quan đến việc lập bản đồ ký ức với hành động bị gián đoạn trong nỗi buồn đến mức bạn thức dậy mỗi ngày và muốn gặp người đó hoặc gọi cho họ. Và vì vậy, nỗi buồn thực sự đại diện cho một sự lập bản đồ lại về sự hiểu biết của bạn về những gì bạn có thể làm với cơ thể vật lý của bạn để tạo ra hành động và tương tác với người mà hiện giờ đã ra đi.
Và do đó, sự lập bản đồ lại là một trong những việc mà hệ thần kinh phải thực hiện tất cả các điều không thể. Chúng tôi nói theo các hệ thống bất động và nhân cầu não. Bạn có các chương trình đi và không đi. Còn một số thứ khác nữa, nhưng chủ yếu là đi hoặc không đi. Cơ bản, nỗi buồn là việc chiếm lĩnh, tùy thuộc vào thời gian và độ sâu mà bạn đã biết người đó, một khối lượng lớn không gian thần kinh và các thuật toán mà trước đó đều là đi. Bạn có thể nhắn tin cho họ. Bạn có thể gọi cho họ. Bạn có thể ôm họ. Bạn có thể hôn họ. Bạn có thể lắng nghe họ. Bạn có thể ngửi thấy họ. Và bây giờ tất cả đều là không đi. Và điều đó là những gì chúng tôi nghĩ là chúng tôi trải nghiệm như nỗi buồn.
Bây giờ, xét về việc mất một trận đấu rất quan trọng, khi bạn nói về việc bị tổn thương và nỗi buồn, cảm giác đó như thế nào? Điều đó có nghĩa là những đêm không ngủ, sự không tin? Và vào thời điểm nào bạn nghĩ bạn có thể nói: “Được thôi, bạn biết không? Tôi sẽ bắt đầu nghĩ về điều này một cách tích cực. Tôi sẽ biến điều này thành một cái đi,” thay vì chỉ cố gắng trở về thời gian và quay ngược lại, điều mà tất nhiên là không thể. Cảm giác tàn phá ban đầu đó như thế nào, và nó đã chuyển hóa thành sự phát triển như thế nào?
Xin hãy cho phép tôi dịch văn bản này sang tiếng Việt:
Chà, ngay cả khi ngồi cùng bạn bây giờ, nghĩ về điều đó, thật ngu ngốc khi một trận cờ lại thua thảm hơn cả nỗi đau tuyệt vọng của việc mất đi một người thân yêu.
Và tuy nhiên, chúng ta có thể tạo ra những điều rất lớn trong tâm trí và trong chính con người chúng ta, đúng không?
Tôi nghĩ rằng con người… ý tôi là, một điều tôi suy nghĩ là việc chúng ta đấu tranh như thế nào để duy trì những khuôn mẫu khái niệm của mình, danh tính của mình, ngay cả khi chúng đang tra tấn chúng ta.
Và nỗi mất mát thì không phải là tương đối.
Bạn biết đấy, ý tôi là, sự thật rằng chúng ta đang ngồi ngay bây giờ không xa hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng nghìn ngôi nhà đã bị xóa sổ không làm thay đổi những nỗi mất mát khác.
Chúng ta đôi khi sẽ nói, “Chà, ít nhất thì chúng ta… Tôi có rất nhiều bạn bè đã mất nhà.”
Họ sẽ nói, “Chà, ít nhất thì chúng ta vẫn có sức khỏe.
Chúng ta có những thứ của chúng ta.”
Được rồi.
Và vì vậy chúng ta có thể làm như vậy, nhưng đó không phải là cách mà hệ thống cảm xúc của con người phản ứng theo phản xạ với những mất mát của chính chúng ta.
Vì vậy, tôi không nghĩ rằng việc cảm nhận một mất mát lớn trong cuộc sống của một người như một mất mát lớn là sự coi thường hay bệnh lý xã hội, ngay cả khi đó không phải là mất mát tồi tệ nhất có thể.
Đó chỉ là cách mà chúng ta được lập trình.
Và một trong những điều mà tôi suy ngẫm và đã nuôi dưỡng, rất khó, nhưng tôi làm việc để nuôi dưỡng là khi bạn ở trong những khoảnh khắc đứt đoạn đó, để vừa trải nghiệm sự đứt đoạn vừa có cái nhìn mà chúng ta sẽ có sau này về sự đứt đoạn, điều này không có nghĩa là không trải nghiệm trong sự đứt đoạn đó.
Một trong những điều mà tôi cảm thấy tồi tệ khi… Giống như khi tôi viết cuốn “Nghệ Thuật Học Tập”, tôi đã nói rất nhiều về quá trình và kết quả và điều đó đã có tác động lớn đến thế giới cờ vua.
Và rồi điều xảy ra là có những thế hệ phụ huynh có những đứa trẻ chơi cờ, khi mà bọn trẻ đi thi đấu và phụ huynh sẽ nói, “Không quan trọng nếu bạn thắng hay thua.
Tất cả những gì quan trọng là quá trình.
Không quan trọng nếu bạn thắng hay thua.”
Và bọn trẻ như đang mặc áo giáp để đi vào trận chiến, trận chiến tâm lý.
Và cờ vua thật sự rất căng thẳng.
Khi bạn chơi cờ, bạn đang đặt tâm trí, cơ thể, tâm hồn, tất cả mọi thứ của bạn vào trận đấu.
Và nếu bạn thua, bạn cảm thấy tan vỡ.
Đó là cảm giác mà bạn có.
Nếu bạn không cố gắng hết sức, thì chúng tôi cũng không thể… Chúng tôi không hiểu bạn đang nói gì cả.
Vì vậy hãy nói rằng bạn đang cố gắng hết sức, bạn đang đặt tất cả mọi thứ vào trận đấu.
Đó là một cái gì đó có giá trị.
Và bạn thua và bạn cảm thấy tan nát.
Và từng phần của bạn, bạn cảm thấy bị hủy diệt.
Vì vậy bọn trẻ đang mặc áo giáp để ra trận và phụ huynh nói với chúng, “Không quan trọng nếu tôi thắng hay thua.
Thật sự rất khó hiểu.”
Và thực tế là bọn trẻ thường biết rằng phụ huynh của chúng chỉ nói nhảm.
Phụ huynh thực sự chăm sóc rất nhiều và họ cảm thấy tội lỗi về việc họ quan tâm đến kết quả của con mình.
Họ đang nói với con cái điều này để giảm bớt cảm giác tội lỗi về việc họ đặt những nhu cầu ego của mình lên đứa trẻ.
Và mọi thứ đều… và bọn trẻ nhìn thấy tất cả.
Đó là điều hài hước.
Giống như một đứa trẻ tám, mười, mười một tuổi.
Chúng nhìn thấy tất cả.
Chúng như, “Mẹ, cho con một khoảng thời gian yên tĩnh.”
Và phụ huynh thì chỉ bị kẹt trong nỗi tội lỗi và sự vô lý của họ, đã thấy điều này rất nhiều lần.
Vì vậy, cuộc thảo luận về quá trình và kết quả thật sự rất tinh vi, đúng không?
Bởi vì đúng vậy, đó là về quá trình.
Đó là về hành trình.
Đó là về quá trình dài hạn.
Nhưng nếu chúng ta không quan tâm đến kết quả, thì quá trình sẽ không hoạt động.
Vì vậy, chúng ta cần đặt chính mình vào vị trí đủ để bị vỡ vụn và quá trình mới thực sự quan trọng.
Nhưng không phải là chúng ta có thể giải phóng chính mình khỏi việc quan tâm đủ để bị tan nát, vì khi đó chúng ta không còn tham gia.
Và có điều gì đó về việc đặt cái tôi của chúng ta vào vị trí dẫn đến những cú tăng trưởng mà những người cạnh tranh vĩ đại có, những người trở thành những nghệ sĩ virtuoso, đúng không?
Và sau đó điều đó được đề cập.
Chúng ta có thể trải nghiệm sự đồng thời của việc bị tan vỡ và có cái nhìn rằng đây có thể là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với tôi?
Bạn phải ở trong một chế độ lý thuyết tâm trí với chính mình về tương lai của bạn theo một cách nào đó.
Và đây là điều mà tôi nghĩ rằng những mất mát rất có lợi cho, bởi vì nếu bạn đã trải qua một vài cuộc chia tay, bạn nhận ra rằng bạn có thể yêu một lần nữa.
Nếu bạn chỉ trải qua những cuộc chia tay, có lẽ bạn sẽ nghĩ, “Chà, điều đó luôn dẫn đến một cuộc chia tay.”
Nhưng bạn biết rằng quá trình tiến về phía trước là cách duy nhất để kiểm tra lại giả thuyết đó.
Và vì vậy tôi nghĩ rằng sự thất bại lặp đi lặp lại là cần thiết vì thất bại lặp đi lặp lại có nghĩa là đã có nhiều lần đấu tranh để quay lại sau thất bại.
Vì vậy, vâng, tôi nghĩ đôi khi, không để đưa chúng ta vào một diễn biến khác của câu chuyện, nhưng chỉ rất ngắn gọn, bản thảo đầu tiên mà tôi từng gửi trong trường cao học đã mất rất nhiều thời gian để được xuất bản và nó đã đi từ những tạp chí hàng đầu xuống một tạp chí tốt, tạp chí vững chắc, nhưng mất rất lâu.
Và điều đó rất có lợi.
Tôi đã cảm thấy áp lực lúc đó, nhưng hệ thống thưởng của tôi được xây dựng xung quanh thời gian trễ rất dài giữa nỗ lực và kết quả cuối cùng.
Tôi đã quen với việc chờ đợi lâu giữa việc tìm hiểu những gì sẽ xảy ra.
Và thực tế là một trong những điều kỳ lạ nhất về việc podcasting hoặc mạng xã hội là tôi cảm thấy như bạn đến với “các ấn phẩm” quá nhanh, các dự án trước đây mất hai năm và sau đó bạn nhận được phản hồi.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng sự thất bại tàn khốc ban đầu của bạn, hoặc những thất bại, vì bạn đã có một số điều trong đó.
Ôi, nhiều hơn một vài.
Có lẽ đã chuẩn bị cho bạn khả năng chịu đựng sự thất vọng to lớn và không chỉ nghe, tôi muốn nói là từ “điều này cũng sẽ qua,” chúng có ích, nhưng đó thực sự là điều mà tôi nghĩ cần phải được trải nghiệm.
Đó là một điều rất thú vị khi bạn nói về các đối thủ.
Cân bằng đúng giữa việc khích lệ và hạ thấp có gì không?
Bạn muốn xây dựng sự tự tin của một đối thủ trẻ hoặc nghệ sĩ hoặc người nào đó, hay bất kỳ ai trong chúng ta, trẻ hay bất kỳ độ tuổi nào, và bạn muốn bị kéo giãn một chút vượt ra ngoài khả năng của mình đến mức những điểm yếu của bạn bị lộ ra nếu bạn đón nhận chúng và bạn phải phát triển?
Và việc tìm đúng sự cân bằng là vô cùng quan trọng và không hề đơn giản.
Nhiều trại huấn luyện quyền anh tập trung vào việc sự tự tin của các võ sĩ là tất cả, và bạn muốn họ cảm thấy không thể bị đánh bại khi bước vào võ đài.
Từ một góc độ khác, có một điều rất mạnh mẽ về việc có một trại huấn luyện căng thẳng đến mức mọi điểm yếu của bạn được phơi bày và bạn phải đối mặt với chúng.
Nếu bạn không tập luyện với những người có thể làm lộ điểm yếu của bạn, thì bạn sẽ không biết chúng là gì và bạn sẽ không có cơ hội để phát triển.
Tại thời điểm này, tôi cố gắng để kéo dài tối đa mà không bị đứt.
Ví dụ, nếu tôi nhìn vào việc đánh kiếm của mình, nếu tôi không ngã đủ trong một buổi tập kiếm, thì tôi không đẩy mạnh các cú xoay của mình đủ.
Và nếu bạn luôn thành công, thì bạn không thử thách bản thân đủ.
Bạn có tin vào mức độ kích thích tối ưu cho các khía cạnh khác nhau của việc luyện tập hoặc thi đấu không?
Kích thích tự động là một điều tôi đã làm việc trong nhiều năm và một trong những đặc điểm ấn tượng nhất mà tôi nghĩ về não bộ của chúng ta như là những con người, điều đầu tiên sẽ là khả năng nghĩ về quá khứ, hiện tại hoặc tương lai, hoặc sự kết hợp của cả hai.
Nếu các loài động vật khác làm điều đó, chúng không làm được như vậy và chắc chắn chúng không tạo ra các công nghệ để kết nối các thời gian khác nhau.
Đó là điều đầu tiên.
Nhưng điều khác là khẩu độ thị giác và thời gian của chúng ta.
Vì vậy, khi chúng ta ở trong trạng thái kích thích tăng cao, khẩu độ thị giác của chúng ta co lại, tôi chắc bạn đã quen với điều này, và chúng ta cắt thời gian một cách tinh tế hơn, giống như tốc độ khung hình cao hơn, đó là lý do tại sao những người, ví dụ, chứng kiến một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng lại báo cáo rằng họ trải nghiệm mọi thứ trong chuyển động chậm, vì tốc độ khung hình của họ giống như video chậm, trong khi khi chúng ta thư giãn, tốc độ khung hình của chúng ta là những khoảng thời gian lớn hơn.
Và tôi cảm thấy rất nhiều cuộc thảo luận xung quanh những thứ như dòng chảy và trạng thái tối ưu cho việc học đều có liên quan đến việc giả định rằng có một trạng thái kích thích tối ưu duy nhất, nhưng tôi cảm thấy trong mọi nỗ lực mà tôi tham gia, điều quan trọng là học cách chuyển đổi giữa các trạng thái kích thích cho phép chúng ta thu lại một chút khi mọi thứ, như bạn đã nói, trở nên căng thẳng, chỉ cần thư giãn một chút để có thể thấy một góc nhìn khác hoặc tăng mức độ căng thẳng hay còn gọi là kích thích để có thể phân tích các micro-biểu hiện của đối thủ.
Hai chiếc camera này ở phía trước của hộp sọ và phần còn lại của não bộ chúng ta thực sự được dành cho quá trình co lại hoặc mở rộng khẩu độ của ý thức.
Và nó có thể được nói đến theo không gian, chỉ có tầm nhìn, như tầm nhìn hầm hẹp so với tầm nhìn toàn cảnh.
Đúng.
Nó có thể được nói đến theo không gian và thời gian, tầm nhìn hầm hẹp, cắt mỏng, tầm nhìn toàn cảnh, cắt rộng hơn.
Nhưng khi bạn bắt đầu vẽ nó lên quá khứ, hiện tại và tương lai, đó là lúc tôi cảm thấy chúng ta đang tham gia vào trò chơi của việc học kỹ năng, cờ vua và chiến lược.
Vì vậy, xin hãy tha lỗi cho tôi vì có một cái nhìn tổng thể về neuroscience, nhưng đó là cách tôi thấy loài người khác biệt như thế nào so với tất cả những sinh vật khác trên thế giới.
Đó là cách chúng ta khác biệt vì chúng ta có thể học cờ vua hoặc ba lê, đánh kiếm.
Các loài khỉ gibbons rất xuất sắc trong những gì chúng làm.
Nhưng nếu chúng cố gắng học những thứ khác mà chúng đã thất bại cho đến nay.
Tôi đã dành nhiều thời gian để chơi với tốc độ khung hình.
Và tôi đã có một trải nghiệm mà tôi đã viết trong chương về việc làm chậm thời gian trong tác phẩm “Nghệ thuật học tập”, khi tôi có những trải nghiệm này cả trong cờ vua và trong chiến đấu, một lần tôi đã đấu với một gã nặng ký siêu hạng trong một cuộc thi và tay tôi bị gãy.
Và như thể tay của tôi gãy ngay tại đây và thật thú vị vì cuộc chiến thực sự rất dữ dội, khá khó khăn và tay tôi gãy và ngay lập tức thời gian đã chậm lại và anh ta đã di chuyển trong chuyển động chậm và tôi có thể dễ dàng chơi với ai đó với tay bị gãy so với những gì đã từng là một trận chiến trước đó.
Chúng ta biết điều đó là gì.
Đúng.
Chúng ta biết.
Adrenaline.
Adrenaline.
Đúng vậy.
Adrenaline và chính điều đó, và cả tầm nhìn hầm hẹp và sau đó các khung hình trở nên dày hơn.
Ý tôi là, nếu tôi tiêm cho bạn một chút adrenaline, nó vẫn ở trong vùng ngoại vi của bạn, nhưng nó kích hoạt các hệ thống trong não bộ của bạn và song song với điều đó.
Và bạn sẽ trải qua một sự giãn nở ngay lập tức của đồng tử, bạn sẽ có nhiều tầm nhìn hầm hẹp hơn.
Ý tôi là, mỗi quá trình đều được tăng tốc theo hướng tốc độ khung hình cao hơn.
Vì vậy, câu hỏi sau đó đã trở thành đối với tôi, và điều này sẽ rất thú vị để nói, tôi chưa bao giờ nói chuyện với một nhà khoa học về quá trình này, như thế nào tôi có thể học để làm điều đó theo ý muốn, đúng không?
Và sau đó tôi có thể huấn luyện như thế nào?
Bởi vì tôi không thể chỉ bơm adrenaline vào bản thân mình suốt thời gian, mặc dù có thể tôi có thể, hoặc có thể tôi có thể học được phản ứng sinh lý đó.
Hoặc bạn có thể áp dụng nó.
Đúng.
Vậy làm thế nào, làm thế nào tôi có thể áp dụng nó, đúng không?
Những gì là các yếu tố kích thích để có được sự thay đổi hóa học đó?
Và sau đó tôi cũng có thể huấn luyện để có được trải nghiệm với nhiều khung hình hơn đối thủ của mình?
Và do đó Marcelo Garcia, người mà tôi biết đến như là ông vua của sự chuyển động, ông ấy dành toàn bộ thời gian của mình cho sự chuyển tiếp.
Vì vậy, nếu bạn đang luyện tập Jiu Jitsu với hầu hết mọi người, họ luôn tìm kiếm một vị trí và giữ nó.
Marcelo, một trong những điều độc đáo trong cuộc sống huấn luyện của ông phần lớn thời gian là ông ấy không bao giờ giữ các vị trí.
Ông ấy luôn di chuyển.
Ông ấy luôn ở giữa.
Và điều này cũng đúng trong hầu hết các môn nghệ thuật khác, đó là mọi người nghĩ rằng nghệ thuật là những vị trí mà họ thấy, nhưng nghệ thuật thực sự ở trình độ cao là không gian giữa các vị trí.
Vì vậy, nếu chúng ta có vị trí này dẫn đến vị trí khác, sẽ không có nhiều khung hình ở giữa cho hầu hết mọi người, đối với một số người có thể là bốn khung hình.
Nhưng nếu tôi có một tram khung hình, thì tôi có thể chơi trong các khoảng mà bạn không thấy.
Và vì vậy, nếu bạn đang sống cuộc sống của mình trong quá trình huấn luyện, trong những khoảnh khắc giữa chừng, trong sự chuyển tiếp, nếu bạn luôn luôn di chuyển, cách mà điều đó thể hiện trong thực tế, như ví dụ trong huấn luyện Jiu Jitsu hoặc huấn luyện grappling, đó là nếu bạn không giữ vị trí, bạn luôn luôn di chuyển và bạn dành toàn bộ thời gian trong những khoảnh khắc giữa chừng trong khi những người giữ vị trí thì luôn tĩnh lặng.
Vì vậy, nếu bạn đến một trường Jiu Jitsu và ngồi xem, điều thú vị là tìm kiếm một điều này. Hãy chú ý đến lượng thời gian tĩnh so với thời gian di chuyển. Marcelo luôn luôn trong trạng thái di chuyển. Có một clip đẹp về anh ấy mà mọi người có thể tìm kiếm, đó là “art de suave”. Đó là một bộ phim tài liệu cũ từ 25 năm trước, tôi nghĩ là vậy, nó có trên YouTube, đó là một đoạn clip khoảng tám phút về anh ấy đang tập luyện khi anh ấy khoảng 18 tuổi và bạn thấy anh ấy như trong những ngày đầu learning này, phương pháp chuyển tiếp, và anh ấy cứ không bao giờ dừng lại. Anh ấy luôn cho phép người khác, nhưng bạn phải vượt qua những động lực về cái tôi bởi vì bạn không thể, bạn đang từ bỏ việc thống trị người khác liên tục vì khi bạn ở trong một vị trí thống trị trong Jiu Jitsu, bạn muốn giữ lấy nó vì bạn đã chiến thắng và có rất nhiều chuyện vô lý diễn ra giữa những người đàn ông đang đấu tranh hoặc những người phụ nữ đang chiến đấu với nhau.
Chúng ta muốn thống trị, nhưng nếu bạn từ bỏ điều đó và suy nghĩ về quá trình học tập, thì bạn ngừng giữ, sau đó bạn chuyển động và bạn nhận được sự trải nghiệm không ngừng về những khoảnh khắc giữa chừng. Vì vậy, nếu bạn dành cả cuộc đời huấn luyện trong những khoảnh khắc giữa chừng, thì bạn sẽ có nhiều khung hình hơn so với những người khác. Đó là điều mà nhiều ảo thuật gia đang làm, đúng không? Họ dành toàn bộ thời gian để tập luyện trong những khoảng không gian mà người khác không nhìn vào. Và vì vậy, đó không phải là ma thuật, đó là sự huấn luyện xuất sắc. Đó là nghệ thuật của ảo ảnh trong những khoảnh khắc giữa chừng, đúng không? Và nhiều điều mà bạn có thể làm, những võ sư cấp cao hơn có thể làm với những võ sư cấp thấp hơn hoặc những người không tập luyện mà cảm thấy huyền bí. Tất cả là về nguyên tắc đó thể hiện theo những cách thú vị.
Nhưng nhìn chung, như đối với tôi, và điều này quay trở lại câu hỏi mà bạn đã hỏi hai hoặc ba câu hỏi sâu sắc cách đây về những khoảnh khắc mãnh liệt. Nhiều điều mà tôi đã trải qua trong quá trình tập luyện là có một khoảnh khắc mãnh liệt tình cờ và sau đó học hỏi và điều đó trở thành một ngọn hải đăng. Ví dụ, có một khoảnh khắc tôi đang thi đấu trong một giải vô địch cờ vua thế giới tại Calicut, Ấn Độ. Và tôi đang đắm chìm trong một phép tính, không thể tìm ra giải pháp và bỗng nhiên có một trận động đất và mọi thứ bắt đầu rung chuyển, đúng không? Nhưng tôi đã trải nghiệm trận động đất từ bên trong vị trí cờ. Tôi biết có một trận động đất, nhưng tôi cũng đang bị lạc. Não tôi bị lạc trong mê cung. Và tôi đã tìm ra giải pháp. Sau đó, tôi đứng dậy và rời đi vì chúng tôi phải rời khỏi hội trường thi đấu và khi quay lại, tôi đã thực hiện nước đi của mình và tiếp tục chiến thắng.
Và điều đó thật thú vị vì nó như thể, và rồi trận động đất, như thể, và nhiều điều xảy ra trong cờ vua là bạn đang chạm sâu vào sự phức tạp, như trong cái tủ, nhưng giải pháp ở ngay đây ở phía trước và tất cả những gì bạn phải làm là quay lại và nổi lên. Một trong những cách tốt nhất, bên cạnh đó, để ngăn chặn, giảm thiểu những sai lầm trong cờ vua với những người chơi trẻ tài năng hoặc những người chơi ở mọi lứa tuổi, là thay đổi thứ tự của quyết định, thực hiện nước đi và sau đó ghi lại vì bạn ghi chép các ván cờ của mình để quyết định, viết ra và sau đó thực hiện nước đi. Việc ghi lại là một sự nổi lên và bạn có cái nhìn thông thường để nhìn vào vị trí. Hầu hết mọi sai lầm trong cờ vua, bạn nhận ra bạn đã sai lập tức. Bạn có thể suy nghĩ trong 20 phút, thực hiện nước đi, bạn biết, lập tức bạn đã sai vì không có sự nổi lên, đúng không? Nhưng sau đó bạn có thể học cách chỉ thực hiện sự nổi lên trước khi thực hiện nước đi thực tế. Điều này cũng đúng với quyết định của con người nói chung, đúng không?
Chúng ta nhận ra rằng việc scrub đúng lúc khi mà chúng ta, vâng, hoàn thành. Vâng. Bởi vì như chúng ta bị mắc kẹt trong tất cả những điều vô lý của mình. Chúng ta thực hiện nước đi và rồi chúng ta đã rời bỏ quá trình suy nghĩ của mình và như “Ôi, điều đó thật vô lý.” Đúng. Và chúng ta thấy điều đó. Bạn nghĩ về, bạn nghĩ về những văn học đau lòng, bạn biết đấy, những nghiên cứu về cách mà những người đã nhảy cầu liên quan đến vào khoảnh khắc sau khi họ đã nhảy cầu, những người đã sống sót qua các cuộc phỏng vấn sau đó. Vâng. Họ báo cáo rằng họ ước gì họ đã không nhảy. Đúng. Ngay lập tức. Như họ nhảy và rồi họ ước gì họ đã không nhảy. Đó là một thông điệp thật quan trọng. Bạn biết đó, chúng ta nghe tất cả những điều này về việc ngăn chặn tự tử và, bạn biết đấy, nhưng chỉ riêng kiến thức đó. Tôi không biết mọi người có nhận thức được những điều như vậy khi họ đang đi xuống, những cái miệng tự sát, nhưng những khoảng trống mà chúng ta đang nói đến, những khoảng không gian thời gian mà tỷ lệ khung hình được thiết lập và khoảng nhìn được thiết lập. Tôi nghĩ đối với hầu hết mọi người, chúng ta trải nghiệm chúng như là những dấu tích.
Vì vậy, nó giống như, bạn biết đó, bạn đang trong trạng thái kích thích cao và bạn có tỷ lệ khung hình cao, bạn biết, và rồi, giống như việc là một viên bi đạn vào trong một cái rãnh, bạn không thể thực sự nhìn thấy bên kia. Bạn thực sự đang ở đó ở một tỷ lệ khung hình nhất định, hãy nói, một cuộc tranh luận, một cuộc tranh luận mãnh liệt với ai đó mà bạn muốn thắng và bạn rất bực bội với họ và toàn bộ tình huống và bạn đang ở trong cái rãnh. Trong khi đó, khi bạn thư giãn, nó giống như một cái bàn phẳng hoặc một cái bàn lõm mà viên bi có thể di chuyển xung quanh theo ý muốn.
Dường như Marcelo và những người đào tạo các trạng thái chuyển tiếp khác nhau đang thực sự học cách truy cập vào các tốc độ khung hình khác nhau, nhưng từ một vị trí giống như một cái lõm nhỏ, bạn biết đấy, trong một cái bàn, và sau đó có thể chuyển sang cái tiếp theo như một cái lõm và di chuyển từ lõm này sang lõm khác, chứ không phải là những đường hào của các trạng thái não.
Và tôi nghĩ về điều này rất nhiều, bởi vì tôi cảm thấy rằng hầu hết những quyết định sai lầm đều xuất phát từ một trạng thái kích thích cao, tốc độ khung hình cao. Hầu hết những điều tồi tệ mà con người đã làm với nhau, bạn biết đấy, tôi cho rằng có tình trạng tâm lý xã hội và những điều như, bạn biết đấy, những kế hoạch trước, nhưng chúng thường được liên kết với các trạng thái kích thích cao, nơi mọi người hối hận về những gì họ đã làm, tất nhiên có thể kể đến tội giết người cấp độ hai.
Dù sao đi nữa, tôi nghĩ rằng khả năng di chuyển qua các trạng thái kích thích khác nhau theo ý muốn là khả thi. Bạn đã hỏi trước đó rằng, làm thế nào một người có thể làm điều đó? Vâng, điều đẹp đẽ về hệ thống thị giác và những tốc độ khung hình và trạng thái kích thích khác nhau là nó hoạt động theo cả hai hướng. Vậy nên khi bạn ở trong trạng thái kích thích cao, khe thị giác của bạn co lại, bạn đi đến tốc độ khung hình cao hơn, nhưng cũng đúng là nếu bạn co lại khe thị giác của bạn, bạn cũng đi đến tốc độ khung hình cao hơn. Điều ngược lại cũng đúng. Nếu bạn cố ý, chẳng hạn, như chúng ta đang nhìn nhau ngay bây giờ, nếu tôi bắt đầu tiếp nhận đầy đủ bức tranh ở đây, những bức tường, v.v., thì có một sự thư giãn tự nhiên của hệ thống kích thích tự động hoặc hoạt động thần kinh phó giao cảm gia tăng.
Và điều tuyệt vời là bất cứ khi nào chúng ta nhìn thấy một đường chân trời, điều đó tự nhiên xảy ra vì bạn không thiết lập ở một điểm cố định duy nhất. Vậy bất cứ khi nào bạn thấy một đường chân trời, bạn thư giãn và đó không phải là ngẫu nhiên. Hệ thống thị giác có thể điều khiển nó vào bên trong và kích thích tự động của bạn có thể dẫn nó đến hệ thống thị giác của bạn.
Một điều khác là đã có một bài báo rất đẹp được xuất bản cách đây khoảng hai năm cho thấy rằng những người tham gia một trò chơi phản hồi sinh học, nơi họ xem một đường cong, bạn biết đấy, giống như một dạng sóng sin và họ cố tình cố gắng tăng mức độ kích thích của mình khi đường cong đi lên. Trong vòng vài ngày, họ có thể học cách kiểm soát kích thước con ngươi của mình, điều này thiết lập mức độ kích thích và khe của họ trong một khoảng thời gian phân đoạn.
Vì vậy, bạn có thể học điều này thông qua phản hồi sinh học và tôi nghĩ rằng hướng dẫn cho điều đó có sẵn trực tuyến. Tôi chưa thử nó yet, nhưng bạn có từng nghe về những yogi có thể kiểm soát kích thước con ngươi của họ ngay cả khi chúng độc lập với nhau? Điều đó thật kỳ diệu vì nó không được cho là có thể xảy ra, nhưng bạn có thể.
Vì vậy, bạn có thể học để, bạn biết đấy, tôi đoán phiên bản của người nghèo về điều này sẽ là nhìn vào gương, nhìn chằm chằm vào bản thân và cố gắng tăng mức độ kích thích tự động của bạn, xem con ngươi của bạn to ra, và sau đó cố gắng thư giãn bản thân và làm cho chúng nhỏ lại. Thực hành đó, dường như trong phản hồi sinh học, cho phép mọi người làm điều đó mà không cần nhìn vào gương, theo cách nói.
Vì vậy, điều đó có thể được thực hiện. Chỉ là nó chưa được phân tích bởi khoa học cho đến gần đây. Thật thú vị. Tôi có một thuật ngữ tôi sử dụng gọi là “đi bộ trên lửa”, mà đối với tôi, nghĩa là nuôi dưỡng khả năng học hỏi từ những trải nghiệm mà một người không trải qua với cường độ thân thể giống như người ta học hỏi từ những trải nghiệm thực sự mãnh liệt mà chúng ta có.
Vì vậy, ví dụ, giả sử bạn là một võ sĩ jujitsu và bạn duỗi tay quá mức và bạn đang ở một giải vô địch thế giới, và bạn bị gãy tay hoặc vai bị rách hoặc gì đó. Vì vậy, bạn đã mất giải vô địch thế giới và bạn có một cái tay bị vỡ. Bạn sẽ không duỗi tay theo cách đó nữa. Bạn đã học rằng bài học đó đã được khắc sâu. Nhưng nếu bạn đang xem một trận đấu jujitsu và ai đó duỗi tay quá mức trước khi bị khóa tay và sau đó bỏ cuộc, thì đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Làm thế nào chúng ta có thể nuôi dưỡng khả năng nghiên cứu những sai lầm tồi tệ nhất, những khoảnh khắc đau lòng nhất của người khác, v.v., và học hỏi từ đó với cùng một cường độ thân thể mà họ đã học từ điều đó, đúng không? Rất nhiều trong số đó là sinh lý học.
Vì vậy, tôi đã dành rất nhiều thời gian để thực hiện phản hồi sinh học và rất nhiều thời gian để thực hiện các thực hành hình dung và thực hiện các thực hành hình dung rất mãnh liệt và nhiều năm làm việc với các tác nhân kích thích cho tâm lý và sinh lý của bản thân tôi để tôi có thể chuẩn bị cơ thể cho một trải nghiệm học tập mãnh liệt trong khi nghiên cứu điều gì đó có thể chỉ cảm thấy trí tuệ. Sau đó, kết hợp điều đó với trải nghiệm của chính tôi về những điều.
Và đó là một điều, tôi có ý nói, nếu chúng ta có thể nâng cao tốc độ học tập của mình lên gấp 100, 1000 hay 10,000 lần bằng cách có thể học hỏi từ những điều khác với cùng một cường độ mà chúng ta có thể học từ những điều của chính mình, nhưng mọi người không tận dụng điều đó.
BẠn nghĩ tại sao họ không làm điều đó? Nó tốn thời gian và dường như không trực quan như việc ra ngoài và ném bóng rổ hoặc điều gì đó như vậy. Tôi nghĩ rằng mọi người thực sự rất không phản ánh về quá trình đào tạo. Tôi đã nói với bạn, tôi chưa viết một cuốn sách nào kể từ “Nghệ thuật học tập” và tôi đã mất vài năm trong một quá trình tuyệt vời để viết cuốn sách tiếp theo của mình, mà tôi nghĩ sẽ được gọi là “Nghệ thuật đào tạo”, thực sự là những gì tôi đã nuôi dưỡng trong những thập kỷ qua.
Và tôi đang phân tích lại cách tiếp cận của mình đối với việc luyện tập trong các lĩnh vực tinh thần và thể chất. Và thật thú vị khi trải qua quá trình đó, như là tôi làm gì? Tôi đã làm gì? Tôi đã giúp những người khác làm gì? Và thật thú vị là “Nghệ thuật học tập” như một quá trình sinh ra. Đó là cảm giác của tôi. Tôi đã ghi chép về nó trong năm năm và sau đó sau giải vô địch thế giới năm 2004, tôi đã viết nó trong chín tháng. Nó chỉ như thế, tự nó phát tiết ra từ tôi và bây giờ tôi đang ở trong quá trình đó với điều này, vì vậy nó cảm thấy thật tự nhiên và nội tại, quá trình sáng tạo.
Và tôi không biết, thật thú vị khi bạn nói chuyện với những người thực sự chơi ở các cấp độ xuất sắc trong các lĩnh vực khác nhau hoặc những người chỉ ở dưới mức biểu đạt bản thân hoàn toàn, hoặc như họ chỉ ở sát rìa của sự tinh thông nhưng chưa hoàn toàn đạt đến và bạn bắt đầu phân tích những gì họ đang làm, có rất nhiều yếu tố dễ thực hiện mà họ có thể làm. Tại sao? Tôi không biết. Tôi nghĩ có nhiều lý do, một điều tôi nghĩ là những người rất tài năng trong nghệ thuật thường không cần phải cố gắng quá mức về việc tập luyện để đạt được một mức độ nhất định. Thường thì mọi người có những người khác xây dựng quá trình tập luyện của họ và họ không suy ngẫm về quá trình tập luyện của chính mình vì họ có những đội ngũ huấn luyện viên lớn đang tạo ra điều đó cho họ. Người ta chưa phát triển nghệ thuật phân tích, điều mà là một nghệ thuật rất quan trọng. Người ta chưa phát triển nghệ thuật yêu thích việc tập luyện, điều này rất quan trọng như một kỹ năng tổng thể cần học. Mọi người chưa nắm được tất cả các kỹ năng liên quan đến kích thích sinh lý, xung quanh việc thay đổi trạng thái sinh lý của bản thân theo ý muốn. Mọi người chưa thực hành hình dung một cách rất chuyên sâu. Có rất nhiều kỹ năng mà chúng ta có thể kết hợp lại để tập luyện ở mức độ thế giới. Nhưng điều đó cần kiên nhẫn và sự sáng tạo và bạn biết, không chỉ đơn thuần chịu ảnh hưởng bởi những gì khác mà còn có khả năng nhìn một cách rộng rãi vào mọi thứ.
Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Gần đây tôi đã trở thành một thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất về việc kiểm tra phòng thí nghiệm. Mặc dù tôi đã là một fan hâm mộ của việc xét nghiệm máu từ lâu, nhưng tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt nhằm có cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch, tình trạng hormone, sự điều hòa hệ miễn dịch, chức năng trao đổi chất, tình trạng vitamin và khoáng chất cũng như những lĩnh vực quan trọng khác trong sức khỏe và sức sống tổng thể của tôi. Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm chỉ số sinh học quan trọng đối với sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp cái nhìn từ các bác sĩ về kết quả của bạn. Ví dụ, trong một trong những xét nghiệm đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu. Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi. Tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những cái nhìn thông tin y tế về cách giảm các mức thủy ngân đó tốt nhất, trong đó có việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ của tôi, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau xanh hơn và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc và giúp giảm mức thủy ngân của tôi. Việc kiểm tra phòng thí nghiệm toàn diện như thế này là rất quan trọng cho sức khỏe, và mặc dù tôi đã làm điều đó trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém. Tôi đã rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là thực hiện xét nghiệm, cũng như cách mà các xét nghiệm này vừa toàn diện vừa có thể hành động, đến mức tôi gần đây đã gia nhập ban cố vấn của họ và tôi rất vui mừng vì họ đang tài trợ cho podcast này. Nếu bạn muốn thử Function, hãy đi đến functionhealth.com/huberman. Function hiện đang có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho các thính giả của phòng thí nghiệm Huberman. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
Chúng tôi đã có một khách mời trong podcast này, Jim Hollis, một nhà phân tích Jung ở tuổi 84, có lẽ 85, và anh ấy, một người rất xuất sắc, đã viết một số cuốn sách rất quan trọng dưới cái bóng của sao Thổ và những thứ tương tự, và anh ấy đã nói: “Anh có tâm lý thực sự nghiêm túc, làm việc chăm chỉ, nhưng anh cũng là một người rất suy nghĩ,” và anh ấy nói: “Nếu có một chìa khóa đơn giản cho cuộc sống mà người ta cần hiểu thì hầu hết cuộc sống hàng ngày của chúng ta, cuộc sống tỉnh thức của chúng ta, đều trong phản ứng kích thích, nhưng điều quan trọng là mỗi ngày dành 10 đến 15 phút chỉ để thoát khỏi kích thích và phản ứng, hoặc chỉ để để cho những điều trong tiềm thức, vô thức của chúng ta bùng nổ lên, hoặc để thực sự suy nghĩ về một điều mà hầu hết mọi người đều đang ở trong phản ứng kích thích.” Tôi tự hỏi ngày nay với mạng xã hội và nhiều thứ lấp đầy không gian giữa việc bước vào xe hơi hoặc với các cầu thủ chuyên nghiệp mà bạn làm việc cùng, tôi đoán rằng ngay khi họ lên máy bay, họ đã sử dụng điện thoại và nhắn tin, và tất cả những điều này là những công nghệ tuyệt vời, nhưng chúng lấp đầy tất cả không gian với kích thích phản ứng. Chúng lấp đầy tất cả không gian với kích thích phản ứng, và chỉ đến khi bạn đến một nơi không có Wi-Fi, bạn mới nhận ra rằng “Wow, trong phần lớn cuộc sống hiện đại, chúng ta chỉ liên tục tham gia vào một trận đấu tennis hoặc ping-pong với cái này và cái kia.” Một số điều là cần thiết, nhưng không còn “không gian” nữa. Nhiều cách, cuộc sống của tôi được xây dựng xung quanh việc tạo ra không gian đó. Thật thú vị, khi tôi chơi cờ, tôi đã thử nghiệm với việc học cờ từ mọi nơi từ 45 phút một ngày đến 16 giờ một ngày để xem đâu là điểm ngọt ngào. Những gì tôi tìm ra là khoảng bốn tiếng rưỡi một ngày, nhưng bốn tiếng rưỡi mỗi ngày đó như là 10 trên 10, như thể hoàn toàn bùng nổ, và sau đó phần còn lại của ngày trở thành việc phát triển bốn tiếng rưỡi đó. Cuộc sống của tôi hôm nay cũng có nhịp độ như vậy, và việc tập luyện, như tôi đã dành nhiều năm làm việc với những người thật sự xuất sắc trong… Khu vực đầu tư đã là một cách rất thú vị vì đây là một phòng thí nghiệm tuyệt vời, vì mọi người rất quyết tâm, họ toàn tâm toàn ý, họ có động lực, họ sẽ chấp nhận thử thách, và đây là một nơi tuyệt vời cho tôi trong vài thập kỷ qua để tinh chỉnh nghệ thuật tập luyện, vì tôi không thích giải quyết động lực. Đó là một điều. Tôi nghĩ một phần điều đó liên quan đến động lực kỳ quặc từ khi tôi bảy tuổi, mà tôi đã mô tả về việc luôn là mục tiêu và do đó không bao giờ có…
Không chấp nhận những điểm yếu của bản thân, điều đó nằm ngoài khái niệm của tôi, và vì vậy trong nhiều cách, tôi thực sự không phải đấu tranh với động lực của mình, tốt hay xấu. Tôi thích làm việc với những người, hợp tác với những người sẵn sàng, những người muốn đối mặt với bản thân. Tôi không thích việc phải thúc đẩy người khác, vì vậy một phòng thí nghiệm tuyệt vời cho tôi là với những người có đủ loại vấn đề, có thể bị cản trở, nhưng những người đó đều rất quyết tâm, và bạn đang làm việc với những nhà đầu tư đẳng cấp thế giới, và họ đã dành 14, 15, 16 giờ mỗi ngày để cố gắng.
Làm ít hơn là một phần lớn trong việc làm nhiều hơn, và sau đó bạn bắt đầu thấy… Nếu bạn nghĩ về một điểm 10 trong việc khi họ ở trạng thái sáng tạo tốt nhất, họ có thể rơi từ 10 xuống 2 và không hề nhận ra, và sau đó bạn bắt đầu phát triển nhận thức về vị trí của bản thân trong quang phổ sáng tạo, và rồi bạn bắt đầu phát triển nghệ thuật của sự căng thẳng và phục hồi, kích thích bản thân rồi lại buông lỏng, và bạn thấy rằng khả năng bật nó lên có liên quan trực tiếp đến khả năng tắt nó đi, như bạn đã biết.
Nếu bạn bước vào một phòng tập võ và quan sát một đám võ sĩ trên thảm, một điều tuyệt vời mà bạn có thể nhận thấy là độ sâu của sự thư giãn sinh lý khi những người đó không chiến đấu, và bạn sẽ thấy ai là những võ sĩ đẳng cấp cao nhất. Những người giỏi nhất, họ có thể bật lên với cường độ mạnh mẽ, nhưng cơ thể họ rất thư giãn khi không hoạt động, và sau đó, họ rất hiệu quả.
Sự dao động, khoảng cách đó là rất lớn, nhưng mọi người không phát triển nghệ thuật tắt nó đi để học cách bật nó lên. Trong nhiều, nhiều năm, hàng thập kỷ, tôi đã thực hành cái mà tôi gọi là quy trình MIQ, quy trình câu hỏi quan trọng nhất, và bản chất của nó là, đây là cách mạnh mẽ nhất mà tôi đã tìm thấy để đào tạo các nhà phân tích hoặc những người suy nghĩ trong các lĩnh vực tâm lý, bạn đang đào tạo mọi người trong nghệ thuật khám phá điều gì quan trọng nhất.
Nếu bạn nói chuyện với một người chơi cờ vua giỏi, thực sự họ nhìn vào ít hơn so với một người chơi cờ thấp hơn, nhưng họ nhìn đúng hướng. Bạn có thể nghĩ rằng một người chơi cờ giỏi, mọi người thường nghĩ, “Ôi, tôi có thể tính toán 50 nước đi sâu, 100 nước đi sâu.” Tất cả đều không liên quan. Nước đi thứ hai đã không chính xác, vậy nên tất cả chỉ là ảo giác. Những người chơi cờ giỏi có thể nhìn vào ít nước hơn, nhưng họ nhìn vào những hướng mạnh mẽ nhất. Những người chơi cờ ở mức độ thấp hơn thì bị lạc trong một biển phức tạp.
Nếu bạn làm việc với một nhà khoa học hoặc một nhà đầu tư hay bất kỳ ai, họ cần chất vấn bản thân về câu hỏi quan trọng nhất, lý tưởng là bắt đầu thực hành vào cuối ngày làm việc của họ với một khoảng thời gian phục hồi với cường độ đầy đủ và một trạng thái hiệu suất cao, mở rộng tâm trí của mình để tìm ra những gì quan trọng nhất, và sau đó thả lỏng nó. Thả lỏng hoàn toàn ngày làm việc. Đừng làm việc cả đêm để ép bản thân ở một mức độ thấp. Thả lỏng và sau đó, ngay sáng hôm sau, khi tỉnh dậy trước khi nhập liệu, hãy trở lại với câu hỏi quan trọng và suy ngẫm về nó.
Điều này rất mạnh mẽ vì bạn đang mở rộng kênh giữa tâm trí ý thức và tiềm thức. Bạn đang cung cấp những câu hỏi quan trọng cho tiềm thức, mà sẽ được xử lý qua đêm. Tôi biết bạn biết tất cả điều này. Tính nhất quán với mà bạn có được một cái nhìn sâu sắc vào buổi sáng là thật đáng kinh ngạc. Thú vị là, và bạn có thể biết vì sao nhiều hơn tôi, việc cải thiện giấc mơ thường xảy ra đồng thời khi một người bắt đầu có nhiều cái nhìn sâu sắc hơn về MIQ vào buổi sáng, điều này thật hấp dẫn.
Theo thời gian, bạn có thể có những hợp thể nhỏ của điều này suốt cả ngày trước khi đi tập thể dục, trước khi đi dạo, trước khi nghỉ giải lao, trước khi đi tiểu. Thay vì khi bạn đi vệ sinh trong ngày, thay vì kiểm tra điện thoại trong khi tiểu, bạn tự đặt cho mình một MIQ, bạn thả lỏng, bạn không làm gì ngoài việc đi tiểu trong nhà vệ sinh và thở, sau đó quay lại với câu hỏi đó, và bạn sẽ có được một cái nhìn sâu sắc. Bạn đang học cách dao động giữa trạng thái ý thức và tiềm thức, và bạn đang mở rộng kênh đó, và bạn đang thực hành sự căng thẳng và phục hồi.
Sau đó, các bài tập thể chất của bạn cũng là sự căng thẳng và phục hồi liên tục, vì vậy bạn đang xây dựng chủ đề đó trong mọi điều bạn làm. Bạn nhận ra rằng khi bạn ở trạng thái tốt nhất của mình trong bốn hoặc năm giờ mỗi ngày, bạn đang làm gấp nhiều lần công việc bạn thực hiện nếu chỉ ép bản thân ở những gì tôi đã gọi trong quá khứ, một mức độ lửa nhỏ hoặc như thế nào đó, trong 15 hoặc 16 giờ mỗi ngày.
Mọi người có thể làm nhiều hơn trong thời gian ngắn hơn, và lối sống của tôi dựa trên điều đó. Tôi đang tập luyện rất mạnh mẽ về thể chất, và tôi đang thực hiện công việc tinh thần thực sự căng thẳng, và tôi dao động giữa chúng theo những cách thật đẹp, và tôi có rất nhiều khoảng trống để suy ngẫm, để thiền, để tập trung tâm trí vào những gì quan trọng nhất.
Nó về chất lượng, không phải số lượng. Nhưng thật thú vị khi chúng ta sống trong nền văn hóa mà chỉ số lượng đang tiêu thụ mọi người. Vâng. Chà, như Hollis nói, vấn đề kích thích và phản ứng chi phối, và nó chi phối, tôi nghĩ, bởi vì, à, tôi có vài suy nghĩ. Trước hết, tôi chỉ có thể nói bạn thật sự là một nhà khoa học. Bạn vừa chứng minh điều đó với chúng tôi qua mô tả quy trình này, và tôi có thể yêu cầu bạn mô tả lại một lần nữa, vì tôi nghĩ có rất nhiều giá trị trong từng phần và cách chúng được kết hợp lại với nhau.
Ba điều xuất hiện trong tâm trí tôi. Đầu tiên, đúng vậy. Như bạn biết, và các thính giả của podcast này sẽ biết rằng, đúng là trong giấc ngủ mà chúng ta tổ chức lại các kết nối nơron của mình và thực sự xảy ra sự dẻo dai nơron. Kích thích được cung cấp khi tỉnh táo và tập trung, nhưng việc tái kết nối thực sự xảy ra trong giấc ngủ, giấc ngủ sâu và giấc ngủ REM. Một công cụ nhỏ thú vị, tôi nghĩ, nhưng cũng rất mạnh mẽ mà tôi học được từ, có thể bạn biết ai đó, tôi thật may mắn khi có Rick Rubin là một người bạn rất tốt. Ôi, Rick và tôi đã có những cuộc trò chuyện tuyệt vời. Vâng, thật tuyệt vời.
Một tâm hồn thật khôn ngoan.
Tôi đã dành nhiều thời gian hơn với Rick, nhưng anh ấy đã dạy tôi một điều vô cùng quý giá, đó là quy trình dành thời gian chỉ để nằm hoàn toàn bất động và để tâm trí bạn tự do bay nhảy hay bình yên như nó cần, đồng thời giữ cơ thể hoàn toàn tĩnh lặng. Điều này giống như giấc ngủ REM (Rapid Eye Movement – chuyển động nhanh của mắt) khi chúng ta bị tê liệt và tâm trí rất, rất năng động.
Tôi thực sự nghĩ rằng các thực hành như Yoga Nidra và nghỉ ngơi sâu không ngủ cũng là những hình thức mô phỏng giấc ngủ REM. Và hiện có dữ liệu bắt đầu nổi lên cho thấy nó mô phỏng giấc ngủ REM nhưng trong trạng thái thức. Nói một cách đơn giản, nằm yên, thư giãn cơ thể càng nhiều càng tốt và để tâm trí hoạt động rất mạnh mẽ.
Rick cũng dạy tôi một mẹo mà tôi không biết gì về khoa học, nhưng điều đó rõ ràng là có hiệu quả với tôi, đó là nếu bạn tỉnh dậy từ một giấc mơ và bạn muốn tiếp tục giấc mơ đó, hãy giữ cơ thể hoàn toàn bất động, trong khi nếu bạn tỉnh dậy từ một giấc mơ mà nó khiến bạn lo lắng hoặc khó chịu, hãy cử động cơ thể và dường như điều đó hoạt động rất tốt. Tôi có những lý thuyết của riêng mình về lý do tại sao điều này lại có hiệu quả.
Tôi phải hỏi về quy trình này – tự suy ngẫm về những sai lầm của chính mình một cách cố ý, như việc đối diện với những điểm đau hoặc cảm giác xấu hổ của bản thân như một đặc điểm chính trong việc nuôi dạy và thực hành của bạn xung quanh việc học.
Xin lỗi vì đã nói hơi dài, nhưng gần đây có người đã dạy tôi một điều cực kỳ hữu ích. Cô ấy nói, bạn biết đấy, ý thức của chúng ta giống như một ngọn hải đăng và chúng ta có một chùm ánh sáng quét quanh 360 độ. Nhưng nơi chúng ta có những điểm cảm thấy xấu hổ về bất cứ điều gì, những điều đã xảy ra với chúng ta, những điều mà chúng ta đã làm, bất cứ điều gì, chỉ là những điểm xấu hổ mà chúng ta không muốn mọi người biết về chúng ta, mà chúng ta ngay cả không thích suy nghĩ về chúng nữa.
Nó giống như một vết ố trên ngọn hải đăng đó. Và khi ánh sáng đi qua vết ố đó, nó tạo ra một bóng đổ, một cái bóng hình cái nêm. Cô ấy đã mô tả điều đó bằng những từ ngữ hơi thần bí. Cô ấy nói, bạn biết đấy, chính qua cái bóng đó mà những điều xấu xâm nhập vào chúng ta và rằng thế giới có thể làm tổn thương chúng ta.
Và quy trình vượt qua sự xấu hổ của chúng ta, nhưng cũng là trải nghiệm cuộc sống đầy đủ hơn và có thể nuôi dưỡng nghề của chúng ta và có mặt hơn cho chính mình và cho người khác, đó là quá trình đi đến bên cửa sổ của ngọn hải đăng và nhìn vào vết ố đó và nói, đó chính là điều đó. Và đó là quy trình lau sạch nó.
Bây giờ, đó là tất cả, bạn biết đấy, đó chỉ là một minh họa để chúng ta hiểu. Điều tôi nghĩ là quy trình mà bạn đang mô tả, đó là bạn tiến đến bên những cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình, những sai lầm tồi tệ nhất của mình, những điều mà bạn không muốn suy nghĩ. Và khi làm vậy, bạn học cách thư giãn khi chúng hiện diện và chúng như sẽ biến mất như những điểm xấu hổ.
Vâng, điều đó thật thú vị. Khi tôi viết cuốn “Nghệ thuật của việc học”, đó là một trải nghiệm cathartic cho tôi vì có những phần trong cuộc sống của tôi mà tôi cảm thấy như mình đã làm thất vọng bản thân. Giống như có những phần, như cuộc đời ở trường mà tôi đã rời xa và có những khoảnh khắc nhất định mà tôi cảm thấy như tôi chưa thực sự thể hiện hết tiềm năng của mình.
Và tôi đã viết tất cả những điều đó, tôi đã chia sẻ tất cả. Và nó thật đẹp, nó thật cathartic. Khi tôi nghĩ về lãnh đạo, tôi nghĩ rằng điều đó rất quan trọng, như việc lãnh đạo bằng sự tổn thương là một cách tinh tế, tôi đã trải qua, Joe Missoula và tôi đã trải qua vài ngày trước với Sean McVeigh, huấn luyện viên trưởng của LA Rams, chỉ vài ngày sau khi đội bóng thua lớn trước Eagles, và chúng tôi đã xem băng ghi hình, đó là lần đầu tiên anh ấy xem băng ghi hình của trận thua playoff đau lòng này, và xem anh ấy xử lý nó.
Và anh ấy là một nhà lãnh đạo tuyệt vời, cả Joe và Sean đều lãnh đạo, họ đều tự thách thức bản thân mình nhiều hơn bất cứ điều gì, nhưng họ lãnh đạo bằng sự tổn thương, họ đối diện với những vết ố của mình. Và việc trở nên chân thành ở đó so với việc trở thành một nhà lãnh đạo, một người cha, người mẹ hoặc huấn luyện viên chỉ giữ mọi thứ trong túi như thể họ hoàn hảo, thì có gì đó rất không chân thành ở đó.
Tôi nghĩ trong mối quan hệ giữa con người và trong việc nuôi dưỡng bản thân như một nghệ sĩ, việc đối diện trực tiếp với điểm yếu của bản thân là rất mạnh mẽ.
Giờ đây, tất nhiên cũng có sự cân bằng đáng quý về việc chúng ta nên nuôi dưỡng điểm mạnh của mình bao nhiêu và bao nhiêu chúng ta nên thể hiện điểm yếu của mình. Và một trong những nguyên tắc quan trọng nhất mà tôi học được quá muộn trong cuộc đời cờ vua của mình là chúng ta có thể đối diện với những điểm yếu của mình thông qua lăng kính của những điểm mạnh của chúng ta. Hãy nhớ rằng vị trí thông thái cực kỳ xuất sắc này, huấn luyện viên Nga Yuri Razevayev đã nói với tôi một lần rằng, bạn có thể học Karpov thông qua Kasparov, và ý của ông là bạn có thể học về cờ phòng thủ tuyệt vời thông qua những trong những người chơi tấn công xuất sắc như bạn.
Thay vì chỉ học Karpov và tự hỏi tôi nên làm gì, Karpov sẽ làm gì ở đây, điều này đã được khuyến khích bởi những người khác, như học phòng thủ qua tấn công. Vì vậy, đó là một phần trong việc thể hiện bản thân của tôi. Tôi đã học nguyên tắc đó quá muộn cho cuộc đời cờ vua của mình, nhưng nó phát triển ở mọi nơi khác.
Vì vậy, trong khi chúng ta đang nuôi dưỡng điểm mạnh của mình, mà tôi nghĩ là điều chúng ta nên làm như một cách sống, thì làm thế nào để chúng ta tiếp cận những vết ố của mình? Nhưng theo những cách mà chúng ta không cơ bản, không cảm thấy xấu hổ. Tôi không liên hệ điều đó chỉ cá nhân, như tôi không, đó là một từ mà tôi không, như cảm thấy xấu hổ, nó không phải là xấu hổ.
Nó giống như, như khi nó trở thành một mẫu hơi thở, như chúng ta thua, chúng ta tiến lên, chúng ta thua, chúng ta tiếp cận nó, chúng ta nghiên cứu nó. Chúng ta, bạn biết đấy, chúng ta nghiên cứu cách mình nhìn, chúng ta, điều khác mà đáng ngạc nhiên với tôi là khi bạn nghiên cứu những thất bại của mình, khi bạn đối diện với điều mà bạn đang gọi là, đó là hình ảnh đẹp như cái bóng, như cái bóng của ngọn hải đăng, đúng không? Sự liên kết giữa kỹ thuật, tâm lý và chủ đề là một điều rất mạnh mẽ trong quá trình học. Hầu như mọi sai lầm kỹ thuật mà chúng ta mắc phải trong một môn nghệ thuật.
Nếu chúng ta đang ép mình đến giới hạn, nếu bạn và tôi đang ở cùng một mức độ và cạnh tranh trong một điều gì đó – bất cứ điều gì, bất cứ lỗi kỹ thuật nào mà tôi mắc phải – sẽ có một khía cạnh tâm lý trong đó, vì khả năng kỹ thuật yếu kém của tôi xuất hiện vì tôi bị áp lực tâm lý quá lớn, đến nỗi tôi không thể giải quyết được tình huống kỹ thuật, đúng không?
Hoặc nếu tôi mắc một lỗi tâm lý, thường là vì tôi đã hơi vượt quá khả năng kỹ thuật của mình. Điều đó đã gây áp lực, áp lực thêm lên tâm lý của tôi mà bạn có thể khai thác, đúng không? Và mọi lỗi kỹ thuật đều mang tính địa phương, đúng không? Nhưng có những chủ đề, có một chủ đề chứa hàng trăm hình thức kỹ thuật đó.
Vì vậy, nếu chúng ta luôn nghĩ về kỹ thuật, chủ đề, tâm lý, và chúng ta có những gì tôi gọi là một quá trình nội tâm sáu chiều, đúng không? Và chúng ta đang xem xét tất cả những điều này, sự kết nối giữa những phần khác nhau của trải nghiệm con người trong nghệ thuật hay bất cứ điều gì khác. Thì đường cong phát triển rất mạnh mẽ, vì chúng ta nhận ra, chúng ta mắc một lỗi kỹ thuật và chúng ta học được chủ đề.
Chúng ta tiếp nhận chủ đề chứa đựng lỗi đó, nhưng cũng chứa hàng tá chủ đề khác. Và khi chúng ta biến chủ đề đó thành sức mạnh, thành khu vực sức mạnh, thì lỗi kỹ thuật đó sẽ biến mất, nhưng những biểu hiện khác của chủ đề đó cũng vậy. Và nếu chúng ta cũng đang nghiên cứu điểm yếu tâm lý đã cho phép điểm yếu kỹ thuật đó xuất hiện, để có thể lộ ra, thì khía cạnh tâm lý đó trở thành điều mà chúng ta tiếp nhận.
Và sau đó, chúng ta nghiên cứu sự kết nối chủ đề như một phương pháp sống, bởi vì bài học mà chúng ta đã học được thông qua bài kiểm tra đó, rằng tôi đã mắc một lỗi chớp mắt tinh tế, nhưng điều đó kết nối với cuộc sống tình yêu của tôi. Nó kết nối với vai trò làm cha của tôi. Nó kết nối với… như là đấu vật, jujitsu, mọi thứ của tôi, bởi vì nó kết nối với chủ đề và kết nối với tâm lý của tôi và nó hiện ra, tôi không tin vào việc phân chia thành từng phần. Tôi tin vào sự kết nối chủ đề, đúng không?
Và những chủ đề cốt lõi trong cuộc sống của tôi, tôi sẽ nói, nếu tôi phải chắt lọc lại sẽ là tình yêu, sự kết nối và khả năng tiếp nhận. Tôi chỉ làm những gì tôi yêu thích và tôi dành thời gian với những người mà tôi yêu thương và đó là cách tôi sống. Việc nghiên cứu sự kết nối là phương pháp sống của tôi trong một số cách mà tôi đã mô tả. Và khả năng tiếp nhận là điều tôi nuôi dưỡng mỗi ngày trong cuộc sống của mình với con người.
Và chúng ta luôn bị cô lập. Chúng ta giống như bị nhốt lại. Ôi, đây có phải là lỗi chớp mắt không? Một trong những điều tôi thấy rất khó hiểu là tại sao không có nhiều kỳ thủ cờ vua vĩ đại chuyển đổi thành công trình độ của họ từ cờ vua sang những lĩnh vực khác? Bởi vì cờ vua rất khó và cờ vua là một nghệ thuật không bao giờ ngừng nói lên sự thật. Nếu bạn trở thành một kỳ thủ cờ vua đẳng cấp thế giới, bạn thực sự xuất sắc vì không có may mắn trong cờ vua, đặc biệt nếu bạn trở thành rất giỏi từ lúc còn trẻ.
Tôi nghĩ điều này đúng với hầu hết những người tài năng. Tôi không muốn nêu tên họ, nhưng tôi có một đồng nghiệp, một người rất thông minh. Khoa học của anh ấy rất vững vàng. Và tôi nhớ hôm đó tôi gặp anh ấy và tôi nói, “Có thật là bạn…” Bạn sẽ yêu thích điều đó. Bạn đang nói về sự vững vàng. Không sao. Anh ấy đã làm những việc tốt. Tôi chỉ không muốn nói rằng nó đã biến đổi hiểu biết của chúng tôi về mọi thứ trong lĩnh vực đó. Nhưng anh ấy đã có những đóng góp rất quan trọng. Anh ấy là một người thầy tuyệt vời và là một người tốt.
Nhưng một ngày nọ, tôi đã gặp anh ấy và tôi nói, “Bạn là một thần đồng,” tôi đã nghe. Và anh ấy nói, “Cựu thần đồng.” Và tôi đã hỏi, “Được rồi. Vậy chúng ta đang nói về việc gì?” Nhưng vâng, được rồi. Tôi nghĩ là chúng ta… Và tôi đã hỏi bố tôi vì bố tôi sống trong cùng một tòa nhà với Daniel Barenbaum, nghệ sĩ, nếu bạn đã bao giờ xem bộ phim “Hillary và Jackie,” anh ấy là một trong những nghệ sĩ piano xuất sắc nhất thế giới từ khi còn rất nhỏ.
Bố tôi thường nghe anh ấy chơi khi còn là một đứa trẻ và như họ không cho phép anh ấy chơi với những đứa trẻ khác. Và anh ấy đã như… Ý tôi là, Barenbaum là một vấn đề nghiêm túc. Đối với các nhạc sĩ cổ điển và đặc biệt là các nghệ sĩ piano, đó thực sự là một vấn đề nghiêm trọng. Và tôi… Vì vậy, tôi đã hỏi bố tôi, tôi đã nói, “Chuyện gì xảy ra với cái gọi là thần đồng?” Và ông ấy nói, “Có rất ít người trong số họ tiếp tục làm nhiều trong sự nghiệp trưởng thành của mình, trong bất kỳ lĩnh vực nào.” Đúng không.
Và tôi đã nghĩ, “Wow.” Và tôi nghĩ, “Được rồi, vậy điều thiếu ở đây rõ ràng không phải là sự thiếu khả năng, sự tập trung.” Tôi có thể chỉ đơn giản nói là tài năng bẩm sinh, nhưng trẻ em vẫn phải tập trung. Vậy nên điều thiếu là sự chuyển giao hiểu biết. Dường như hoặc điều bạn đang nói đến, sự kết nối của mọi thứ. Và vì vậy, vâng, tôi có thể sẽ gặp rắc rối với đồng nghiệp này, nhưng hãy nghe này, có thể anh ấy sẽ đảm nhận một điều mới và làm điều gì đó đặc biệt hơn nữa. Anh ấy có rất nhiều điều trên bàn tay.
Nhưng điều đó đã làm tôi phải suy nghĩ. Tôi đã nghĩ, “Ồ, không rõ rằng việc là một ‘thần đồng’ lại là điều tốt cho chặng đường dài của cuộc đời một người, nhưng bạn dường như đã đem những yếu tố khác vào, tình yêu.” Tôi muốn nói nhiều hơn về điều đó. Và tôi cũng muốn thêm rằng, ít nhất từ quan điểm của một người bên ngoài, bạn dường như đã phá vỡ khuôn mẫu với những gì được kỳ vọng từ bạn dựa trên những thành tựu trước đó của bạn. Trên thực tế, chỉ vì tôi không có danh tính là một thần đồng, tôi cần làm rõ điều đó.
Vì vậy, tôi không liên quan gì đến từ đó cả. Ý tôi là, từ đó đã được gán cho tôi từ bên ngoài, nhưng tôi chỉ không liên tưởng với nó. Tôi không liên quan gì đến nó cả. Bởi vì tôi có thể nói rằng tôi có chút tài năng trong cờ vua so với hầu hết mọi người. Nhưng sau đó rất sớm, vào khoảng khi tôi sáu tuổi, tôi chỉ cạnh tranh với những người vượt trội hơn mình và những đứa trẻ cùng tài năng với tôi. Rồi trên sân khấu thế giới, những đứa trẻ tài năng hơn tôi. Và tôi không thể dựa vào tài năng của mình chút nào, vì tôi phải làm việc rất chăm chỉ. Tôi đã thắng, tôi đã thua, và tôi đã bị đánh bại.
Vì vậy, đối với tôi, tất cả đều xoay quanh trận chiến và việc đối mặt với chính mình. Tôi nghĩ điều gì xảy ra thật hài hước, nhiều năm trước, tôi đã tham gia một buổi triển lãm cờ vua đồng thời. Và tôi đã đến một nơi, nơi có tất cả những đứa trẻ đang háo hức chơi cờ với tôi. Sau đó, người tổ chức nói: “Con trai tôi đã không thua một ván cờ nào trong hai năm.” Và đó là tất cả những gì bạn cần biết, bởi vì rõ ràng, cậu ấy là đứa trẻ duy nhất không muốn chơi với tôi, đúng không? Bởi vì nếu bạn không thua trong hai năm, bạn không đang thử thách bản thân mình. Bạn đang tìm những người mà bạn có thể thắng, và bạn chỉ chơi với họ.
Vậy có một vài cấp độ trong vấn đề này, hãy đi sâu vào nó. Tôi nghĩ rằng những người có ý thức về bản thân là thiên tài thường phát triển sự mong manh, bởi vì họ liên kết mức độ thành thạo của mình với tài năng, với điều gì đó bẩm sinh, với việc thông minh hơn, xuất sắc hơn, được ban tặng hơn, vân vân. Và sau đó, bạn nghĩ về công trình của Carol Dweck về lý thuyết thực thể và lý thuyết khả năng trí tuệ, đúng không? Lý thuyết thực thể về trí tuệ. Vì vậy, tôi nghĩ có điều đó, và có điều gì đó căn bản mong manh trong đó. Và sau đó một người không dám mạo hiểm, không dám phơi bày bản thân, một người liên kết những khoảnh khắc tuyệt vời của mình với điều gì đó đã được định hình hoặc bẩm sinh thay vì công sức nặng nhọc mà đã bỏ ra để đạt được. Và có đủ loại động lực gây tê liệt ở đó.
Ôi, còn có một xu hướng nói dối. Các bài báo sớm của Carol có đề cập đến điều này trong các phần thảo luận. Bạn phải đọc kỹ những bài báo đó. Nhưng bà mô tả cách mà những học sinh không có tư duy phát triển, những người thực sự xác định và giữ rất nhiều cái tôi của mình với hiệu suất của họ, có xu hướng lớn hơn gấp nhiều lần trong việc nói dối về hiệu suất của họ khi họ không làm tốt. Với bản thân và với người khác. Đúng vậy. Nhưng việc nói dối với chính mình mới là phần thật sự thú vị, đúng không?
Vì vậy, có một chiều hướng đó, mà cả bạn và tôi đều đã thấy vô số biểu hiện. Và cứ tin tôi đi, khi bạn thi đấu với ai đó mà bạn thấy có kiểu cấu trúc tâm lý như vậy, họ đã xong. Bạn có thể dễ dàng đánh bại họ. Có rất nhiều kẽ hở trong kiến trúc của họ mà bạn có thể tìm thấy, giống như, có sự mong manh ở đó. Bạn có thể tìm thấy điểm mà tâm trí của họ dừng lại trong những cấu trúc giả, nơi năng lượng dừng lại, nơi cơ thể họ bị siết lại, đúng không? Như bạn có thể tìm thấy kết nối của họ với mặt đất và bùng nổ qua nó trong những kỷ luật tinh thần và thể chất.
Và sau đó ai đó có kiểu bản sắc là người xuất sắc, người được ban tặng hơn, bất kể là con mồi của họ từ góc độ cạnh tranh, điều này cuối cùng tốt cho họ nếu họ phơi bày bản thân với điều đó vì sau đó họ phải đối mặt với chính mình. Nhưng động lực mà tôi đã suy nghĩ về các kỳ thủ cờ vua thì hơi liên quan đến điều này, đó là tôi nghĩ rằng, giống như nếu bạn đang học cách chơi cờ vua, và hãy giả sử tôi đang dạy bạn, bạn có chơi cờ vua không? Một cách tầm thường.
Được rồi, vì vậy tôi đang dạy bạn cách chơi cờ vua, phải không? Tôi có thể dạy bạn chơi cờ vua với một ngôn ngữ mà cụ thể cho cờ vua, hoặc tôi có thể dạy bạn những nguyên tắc cờ vua. Tôi có thể dạy bạn rất hiệu quả với các nguyên tắc cờ vua, nhưng tôi cũng có thể dạy bạn bằng cách hiệu quả không kém, hoặc có thể hiệu quả hơn một chút, nhưng hãy nói là hiệu quả như nhau, với các nguyên tắc cờ vua cũng là các nguyên tắc cuộc sống, đúng không?
Và thật thú vị khi bạn xem hầu hết các giáo viên cờ vua, họ dạy theo cách địa phương hóa. Nên mọi người có thể dành 20 năm trong cờ vua, nhưng không bao giờ vượt ra ngoài 64 ô. Hoặc họ có thể từ khi 6 hoặc 7 tuổi đã học được nguyên tắc đó khi nó kết nối với cờ vua, nhưng cũng hiểu cách nó kết nối với cuộc sống. Bạn có thể cho tôi một ví dụ về một trong những nguyên tắc như vậy không? Bởi vì tôi thích trong giảng dạy sinh học không phải là tên gọi, không dùng danh từ, mà thay vào đó là dạy động từ. Bởi vì cuối cùng, nếu bạn muốn hiểu, ví dụ, cách hoạt động của hệ thần kinh hoặc hệ miễn dịch, bạn dạy các hành động động từ của các phân tử, và các tên của các phân tử là quan trọng nếu bạn quyết định theo đuổi lĩnh vực đó một cách chuyên nghiệp. Nhưng nếu không, các nguyên tắc và động từ mới là điều quan trọng nhất.
Vậy ví dụ về một nguyên tắc trong cờ vua hoặc một phương thức hành động trên bàn cờ mà bạn nghĩ có thể chuyển giao? Mọi thứ đều chuyển giao, trước tiên, như, ý tôi là, nếu chúng ta cởi mở với điều đó, thì mọi thứ trong cờ vua đều kết nối. Vì vậy, khi mọi người hỏi tôi, bạn còn chơi cờ vua không, tôi nói theo nghĩa bóng, ý tôi là, tôi chơi cờ vua mọi lúc. Tôi chỉ không di chuyển một quân cờ nào trong rất, rất, rất nhiều năm, đúng không? Vậy, nhưng được rồi, để cụ thể hơn.
Vì vậy, tôi có thể cho bạn nhiều ví dụ, nhưng được rồi, trong cờ vua, có một quân tiến sĩ và có một quân mã, đúng không? Chúng đều có giá trị khoảng ba quân cờ. Bây giờ, tôi có thể dạy bạn, được rồi, vậy quân mã di chuyển theo hình chữ L và có thể nhảy qua các quân cờ. Quân tiến sĩ di chuyển theo đường chéo và bị kẹt trên một màu suốt cuộc đời. Chúng đều có giá trị khoảng ba quân cờ. Nhưng quân mã thì, và tôi có thể chỉ cho bạn, nhưng như quân mã thì tốt hơn một chút trong các vị trí khép kín vì chúng có thể nhảy qua mọi thứ, quân tiến sĩ thì tốt hơn một chút nếu các quân cờ của bạn ở màu đối lập với chúng, đúng không? Nhưng bạn cũng nên biết rằng các quân xe và quân tiến sĩ, quân tiến sĩ và quân mã tương đương nhau về sức mạnh. Các quân xe và quân tiến sĩ thì mạnh hơn nhiều so với các quân xe và quân mã. Và bạn cũng nên biết rằng các quân hậu và quân mã thì mạnh hơn một chút so với các quân hậu và quân tiến sĩ. Vì vậy, giá trị của quân tiến sĩ thì hơi mạnh hơn so với quân xe và quân hậu, giá trị của quân mã thì mạnh hơn một chút với quân hậu và cấu trúc quân cờ ảnh hưởng đến chúng, đúng không?
Vì vậy, tôi có thể dạy bạn một bộ nguyên tắc rất đơn giản thông qua đó bạn có thể hiểu cách đánh giá quân tiến sĩ và quân mã, đúng không? Và còn nhiều lớp khác nữa, nhưng như vậy là một phần trong số đó, đúng không? Tôi cũng có thể dạy bạn điều tương tự và đang dạy bạn như bản chất của thuyết tương đối.
Tôi có thể dạy bạn về bản chất của sự tương tác, đúng không?
Tôi có thể dạy bạn về bản chất của, như là tôi có thể dạy bạn chiến thuật cấu trúc tốt, mà như
cách bạn có thể chơi với cấu trúc tốt ảnh hưởng đến các quân tượng và mã theo những cách
mà cụ thể cho cờ vua hoặc theo những cách chỉ cho phép bạn hiểu được chất lượng động và
chất lượng tĩnh.
Bạn biết điều gì nhảy ra trong tâm trí tôi khi bạn đưa ra mô tả đó và tôi không theo kịp
tất cả để ghi nhớ không? Đó là về một cuộc tranh chấp gia đình.
Tôi chỉ tưởng tượng hai gia đình đang có mâu thuẫn, đúng không?
Bạn có hai anh em ở bên nhau.
Họ có thể làm một số điều nhất định.
Chúng tôi có một anh và một chị em ở bên nhau.
Tôi có một chị gái.
Cô ấy có thể làm những điều nhất định mà mạnh mẽ và độc ác theo những cách mà hai
anh em không thể.
Bạn có hai anh em lớn mạnh, nhưng có thể một trong số họ không thể lèn vào những
nơi chật hẹp.
Vì vậy, bạn có thể lập bản đồ cho những điều khác nhau, bạn biết, đó là kiểu hơn cả một
so sánh cho tất cả.
Nhưng tôi bắt đầu ngay lập tức nghĩ về, ôi, nó giống như một cuộc tranh chấp gia đình.
Vâng.
Nếu tôi xem các quân cờ như là những động lực anh chị em và động lực giữa cha mẹ với
anh chị em, anh chị em họ, thì giống như những trận đấu với con người hoặc trong bóng
rổ.
Đội này thì tốt hơn đội kia và đội này, nhưng so với một số trận đấu thì rất, rất có lợi.
Rất nhiều, như trò chơi bên trong của bóng rổ xoay quanh việc đội nào phát triển mạnh
chống lại đội nào, mặc dù có thể họ được đánh giá thấp hơn bởi vì bản chất của cấu trúc
của đội.
Và bạn có các mạng lưới của những đội đó và làm thế nào bạn xử lý với đội hình?
Bạn làm thế nào để xử lý các mẫu xoay vòng?
Giống như trò chơi bên trong của bóng rổ tất cả đều dựa trên những điều tương tự dictat các quân
tượng và quân mã và quân xe và quân hậu và cách chúng ảnh hưởng đến nó, đúng không?
Đó là sự tương tác.
Đó là sự tương đối.
Đó là chất lượng động.
Và bạn có thể nghĩ về công việc của Robert Percik và Zenon, bảo trì địa phương nhất và
Lila về chất lượng động so với chất lượng tĩnh.
Và bạn có thể dạy một học sinh trong khi bạn đang dạy chúng về quân xe và quân tượng hay
quân xe và quân mã hoặc quân mã và quân tượng, bạn có thể dạy họ về chất lượng động,
đúng không?
Và sau đó bạn có thể, và sau đó bạn có thể mở rộng sang việc nghiên cứu về siêu hình học
của chất lượng.
Và rồi bạn có thể có một học sinh bảy tuổi đang học chơi cờ hoặc 12 tuổi, đang học chơi
cờ hoặc đang tìm hiểu về cuộc sống và triết lý và mọi thứ và bạn có thể làm điều đó trong
cùng một khoảng thời gian, nhưng bạn chỉ đang, bạn đang nhốt một tâm trí bên trong 64 ô
caro hoặc bạn đang dạy một tâm trí về cuộc sống qua 64 ô caro.
Và tôi nghĩ rất nhiều lý do khiến những người xuất sắc trong một điều gì đó không thể dịch
nó sang những nơi khác, không phải là do ý chí sau này trong cuộc sống.
Họ có ý chí.
Đó là vì họ không học với các nguyên tắc phổ quát.
Họ không nghiên cứu nghệ thuật của họ với sự hiện diện về tầm quan trọng của sự gắn kết,
đó là rất nhiều những gì mà công việc trong đời tôi xoay quanh.
Tôi muốn nghỉ ngơi một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, Eight Sleep.
Eight Sleep làm các lớp đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc
ngủ.
Giờ đây, tôi đã đề cập trước đây trên podcast này về nhu cầu quan trọng của chúng ta để
có đủ lượng giấc ngủ chất lượng mỗi đêm.
Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo có một đêm ngủ tuyệt vời là đảm bảo rằng
nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn là chính xác.
Và điều đó là vì để chìm vào giấc ngủ sâu và duy trì giấc ngủ sâu, nhiệt độ cơ thể của bạn
thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ.
Và để tỉnh dậy cảm thấy thoải mái và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự
phải tăng khoảng một đến ba độ.
Eight Sleep giúp bạn dễ dàng kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn bằng cách
cho phép bạn lập trình nhiệt độ của lớp đệm của bạn vào đầu, giữa và cuối đêm.
Tôi đã ngủ trên một lớp đệm Eight Sleep gần bốn năm nay, và nó đã hoàn toàn chuyển
đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi.
Eight Sleep vừa ra mắt thế hệ mới nhất của lớp đệm gọi là Pod 4 Ultra.
Pod 4 Ultra có khả năng làm mát và sưởi ấm được cải thiện.
Tôi thấy điều đó rất hữu ích vì tôi thích làm cho giường thật mát vào đầu đêm, mát hơn vào
giữa đêm, và ấm lên khi tôi tỉnh dậy.
Đó là điều mang lại cho tôi giấc ngủ sóng chậm nhiều nhất và giấc ngủ mắt nhanh.
Nó cũng có khả năng phát hiện ngáy mà tự động nâng đầu bạn lên một vài độ để cải
thiện lưu thông không khí và ngăn ngừa việc ngáy.
Nếu bạn muốn thử một lớp đệm Eight Sleep, bạn có thể truy cập vào atesleep.com/huberman
để nhận ưu đãi Black Friday ngay bây giờ.
Với ưu đãi Black Friday này, bạn có thể tiết kiệm đến 600 đô la cho Pod 4 Ultra của họ.
Đây là đợt giảm giá lớn nhất của Eight Sleep trong năm.
Eight Sleep hiện đang giao hàng tới Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số nước trong
Liên minh châu Âu, và Úc.
Một lần nữa, đó là atesleep.com/huberman.
Khi tôi nghĩ về sự gắn kết, tôi nghĩ từ “lập bản đồ” xuất hiện trong tâm trí, và tôi định nghĩa
một bản đồ của bất kỳ loại nào là sự chuyển đổi từ một tập hợp điểm này sang một tập hợp
điểm khác.
Các điểm trên mặt đất được chuyển sang một trang giấy hoặc một bản đồ điện tử.
Điều thiếu sót từ một hiểu biết cơ bản về việc chuyển đổi các điểm sang một chuyển đổi
các điểm khác chính là những hành động động từ này, giống như là các thuật toán, nếu bạn
có thể nói.
Điều đó không có trong cách mà chúng ta lập bản đồ một ngữ cảnh này sang một ngữ cảnh khác.
Nó yêu cầu rất nhiều suy nghĩ để làm những gì bạn mô tả.
Tôi không nghĩ rằng điều đó là phản xạ cho hầu hết mọi người, để nói, xem một trận đấu
bóng rổ và suy nghĩ về động lực cảm xúc và những sự nhất quán của động lực cảm xúc.
Tối qua, tôi đã nhận được món quà tuyệt vời là Josh đã đưa tôi đến một trận đấu của
Celtics.
Anh ấy đã đưa tôi đến một trận đấu của Celtics, và họ đang chơi với Clippers, vì vậy tôi đã
cổ vũ chống lại đám đông địa phương ở đây, Los Angeles, nhưng anh ấy rất thân thiện.
Bạn đã mô tả các cầu thủ và lịch sử gần đây của họ và mùa giải trước.
Bạn đã nói một điều gì đó về sự khác biệt giữa nỗ lực tiềm thức và nỗ lực sau ý thức. Có lẽ chúng ta có thể nói về điều đó như một cánh cổng dẫn vào cái tôi, mà giống như một thuật ngữ, ngay khi bạn đề cập đến từ cái tôi, nó giống như nói về tình dục. Mọi người thường đưa ra đủ loại giả định về cái đó là gì và không phải là gì, nhưng hãy để chúng ta nói về tiềm thức và sau ý thức, vì chúng ta sẽ trở lại với đội Celtics và trận đấu đã diễn ra tối qua. Nhân tiện, đội Celtics đã thắng trong hiệp phụ với một khoảng cách khá lớn, vì vậy có điều gì đó rất đẹp mà tôi nghĩ tất cả chúng ta đều bị thu hút như những người quan sát, nhưng hy vọng mỗi người cũng sẽ trải nghiệm điều này vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống của họ. Trực tiếp, khi ai đó trong nghệ thuật, âm nhạc, thể thao, hay bất kỳ điều gì đang là chính mình và sự xuất sắc dường như hiện ra. Nếu tôi nghĩ về những gì Rick Rubin làm, thì rất nhiều điều Rick đã làm trong lịch sử là tìm kiếm nghệ sĩ và làm việc với họ, chỉ đơn giản là mang ra những gì họ đang làm, như những yếu tố cốt lõi. Như khi Beastie Boys bắt đầu, đó giống như một trò đùa, anh ấy nói, và rồi chúng tôi cũng hơi châm chọc và có những yếu tố đấu vật, hardcore, punk và tất cả những thứ đó trong hip-hop, nhưng anh ấy thường làm việc với các nghệ sĩ ngay từ đầu khi họ ở trong trạng thái thật sự tinh khiết, không suy nghĩ về lợi ích đầu tư và tất cả những điều đó. Anh ấy đã nói với tôi và công khai rất nhiều lần rằng sau khi mọi người đạt được một mức độ nổi tiếng nhất định, thì sẽ khó hơn để quay trở lại hình ảnh thuần khiết về biểu đạt tiềm thức của chính mình, chỉ là Josh đơn giản là Josh khi mới tám tuổi. Anh ấy tình cờ có mặt tại Washington Square Park học cờ vua hoặc chọn bất kỳ ví dụ nào khác. Điều này rất khác so với khi mọi người giờ đây suy ngẫm về những chiếc cúp trên tường hay những đĩa bạch kim của họ, hay thực tế rằng họ đã thắng và thua, hoặc rằng có một nhà vô địch khác trong nhà. Những nghệ sĩ thực sự xuất sắc dường như là những người có thể quay trở lại điều đó nhiều lần. Những người như Yo-Yo Ma và những người sống lâu hơn bây giờ, nên trước đây là những Mozart, Bach, họ có thể đóng góp của mình rồi chết đi. Bây giờ chúng ta sống lâu hơn, vì vậy mọi người có nhiều cơ hội hơn, nhưng có cả khoảng thời gian dài hơn cho việc thiếu năng suất. Đây là một chủ đề rất quan trọng và là một cánh cửa dẫn đến rất nhiều điều mà chúng ta có thể khám phám qua cái đường hầm này. Khi tôi sử dụng thuật ngữ nghệ sĩ hay đối thủ “tiềm thức” và “sau ý thức”, đó là ngôn ngữ của riêng tôi, vì vậy tôi sẽ mô tả những gì tôi có ý nghĩa với nó. Bạn nghĩ về chính mình trong thế giới cờ vua, đúng không, như một người phát hiện ra một nghệ thuật, cảm thấy đam mê với nó, nó thật đẹp, nó vui vẻ, nó tự thể hiện, tôi yêu cuộc chiến, tôi thắng, tôi thua, tôi đang vui vẻ, tôi chỉ để nó tự do, có một cảm giác tự do trong đó. Có một sự tự do, có một sự vui vẻ, có sự đơn giản, thiếu sự phức tạp, thiếu tự nhận thức, thiếu nhận thức về khả năng thay đổi của chính mình, thiếu nhận thức rằng tôi có thể bị tan vỡ hay tôi có thể chết, thiếu nhận thức về sự vô lý tồn tại của việc tôi đang cống hiến cuộc đời mình cho 64 ô và 32 mảnh gỗ trên 64 ô. Tôi chưa phản ánh về việc điều này thật là vô lý, hoặc nếu bạn đang chiến đấu, như “tôi đang làm gì vậy?” Tôi đang dành cuộc đời mình cho trận chiến. Như tình yêu thì sao? Cứu lấy hành tinh thì sao? Tất cả mọi thứ khác thì sao? Tôi chưa phản ánh về việc điều này chỉ là một trò đùa trong sự vô lý của nó, đúng không? Và một người được giải phóng khỏi những điều như vậy. Rồi đến một khoảnh khắc, và với tôi, nó được kích hoạt bởi bộ phim, bởi việc mất đi cảm giác tự thể hiện, bởi việc nghĩ rằng người khác sẽ làm gì ở đây thay vì “tự do của tôi, sự vui vẻ của tôi mách bảo tôi làm gì.” Nó có thể xảy ra khi một người có trải nghiệm cận kề cái chết, đúng không? Nó có thể xảy ra khi một người có trái tim tan vỡ. Nó có thể xảy ra khi một người bắt đầu đọc văn học tồn tại và suy ngẫm về sự vô lý của mọi thứ, hoặc một người có một người bạn bắt đầu chỉ ra đi chỉ ra đi, như, “Điều này thật là quái đản. Bạn chỉ đang chơi cờ vua. Bạn đang làm gì?” Đúng không? Hoặc nó có thể xảy ra khi một người giành chức vô địch thế giới hoặc Finals NBA, vì đột nhiên điều mà bạn đã định hướng cả cuộc đời mình, mục tiêu mà bạn đã có cả cuộc đời, bây giờ bạn đã đạt được, và giờ bạn đang ở phía bên kia của nó. Và vì vậy đột ngột thế giới của bạn đã thay đổi. Những điều đã thúc đẩy bạn giờ không còn động lực cho bạn nữa. Những điều mà cảm thấy rất quan trọng với bạn giờ dường như có phần tầm thường vì bạn đã đạt được điều đó rồi. Như, động lực bên trong đâu? Sự tự thể hiện sâu sắc ở đâu? Bạn nghĩ rằng, như khi chúng ta tăng tính phức tạp trong tâm lý của mình và chúng ta có thể tăng tính phức tạp đó theo nhiều cách khác nhau, chúng ta đi vào cái đường hầm này, đúng không? Và thường khi một ai đó trở nên tự nhận thức, hoặc khi một ai đó trở nên ít được giải phóng hơn, hoặc như những chiếc xích bắt đầu đóng lại, hoặc khi một người, tôi đoán tôi sẽ nói bạn là một vận động viên cực đoan, nhưng bạn cảm thấy bất khả chiến bại, và rồi đột ngột bạn có một tai nạn thảm khốc. Bạn nhận ra, “Chao ôi, tôi thực sự có thể chết. Tôi có thể gãy.” Vậy làm thế nào bạn quay lại với tự do của việc thực hiện những rủi ro điên rồ mà bạn đã thực hiện khi là một vận động viên cực đoan với nhận thức rằng bạn có thể chết? Đối với tôi, tôi bây giờ lướt sóng trong những con sóng lớn nhất tôi có thể tìm thấy ở nơi tôi sống, ở Costa Rica. Và bạn có những cú giữ chân lớn. Bạn đang lướt sóng trên một cái khối dài, là một cái khối carbon, rất sắc bén, và rồi một cánh, cũng sắc bén. Vì vậy, bạn cơ bản đang đi 40, 45 dặm trên một lưỡi kéo. Và nếu bạn cố gắng, bạn thực sự đang nuôi dưỡng lướt sóng hiệu suất cao, bạn đang đẩy những cú xoay rất mạnh. Bạn đang vung điểm cánh, như bạn có thể gập nó lại và có thứ đó bay thẳng vào đầu hoặc cổ của bạn. Bạn có thể chết bất cứ lúc nào nếu bạn làm sai điều gì đó, điều này rất khác so với việc chỉ lướt sóng thẳng hay lướt sóng điện, nói về việc huấn luyện hiệu suất cao. Bạn, theo định nghĩa, phải đưa ra các rủi ro này để đẩy giới hạn của những gì có thể.
Và nếu bạn không như vậy, bạn không ở điểm bùng stretch đó, đúng không? Nhưng rồi đột ngột bạn gặp phải một chấn thương nghiêm trọng. Hoặc hãy cứ nói rằng bạn, như là, tôi đã bị đuối nước ở đáy một cái bể bơi khoảng 11 năm trước, 10, 11 năm trước. Vâng, tôi đã nghe về điều này. Vâng, tôi đã thực hiện việc thở hypoxic. Tôi không nhận ra, mà có thể nếu tôi đã biết bạn, bạn có thể đã dạy tôi rằng carbon dioxide sẽ khiến bạn có cảm giác muốn thở. Tôi không nhận ra điều đó. Vì vậy, tôi đã thải ra toàn bộ CO2 khỏi cơ thể mình. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi đã bơi dưới nước. Vâng. Thở ra, tôi đoán chúng ta nên cứu vài mạng sống ở đây hoặc ngăn chặn vài cái chết hơn là. Bất cứ khi nào bạn nhấn mạnh vào thời gian hoặc cường độ của việc thở ra, bạn sẽ thải ra nhiều carbon dioxide hơn. Carbon dioxide là tác nhân kích hoạt phản xạ khí. Vì vậy, vâng, bạn sẽ có thể nhịn thở lâu hơn trên mặt nước hoặc dưới nước. Nếu bạn đầu tiên thực hiện việc thở nhanh có chu kỳ rồi sau đó thải tất cả không khí ra, nhưng đừng, không bao giờ, làm việc thở nhanh có chu kỳ các bạn ơi hoặc bất kỳ kiểu thở ra kéo dài nào, ngay cả khi đứng trong một cái ao vì phản xạ khí là thứ khiến bạn vươn lên mặt nước. Và nếu bạn không làm điều đó, bạn sẽ cảm thấy khá bình yên cho đến khi mất ý thức. Hoặc khi lái xe. Đừng làm điều đó khi đang lái xe. Hoặc lái xe. Tôi biết những người đã làm điều đó. Đúng rồi. Thực ra là những người khá đặc biệt mà tôi biết. Vâng. Việc thải carbon dioxide giúp bạn nhịn thở lâu hơn, nhưng đó cũng là một phần của vấn đề. Và việc ngất xỉu trong nước nông thường xảy ra với những vận động viên ở cấp độ rất cao, lính SEAL Hải quân, đúng không? Bởi vì họ đang luyện tập để đẩy giới hạn của mình, họ học cách kiềm chế cảm giác muốn thở. Và nếu bạn thải CO2 ra, bạn đang học, bạn đang tập cho mình đừng cảm thấy điều đó. Và tôi đã là một người lặn tự do cả đời. Tôi đã lớn lên với việc lặn tự do, câu cá bằng súng ở miền nam Bahamas, nhưng tôi không thực hiện việc thở hypoxic khi lặn tự do. Đây tôi ở bể bơi NYU. Tôi đã bị đuối nước. Tôi đã ở đáy bể bơi suốt bốn phút rưỡi sau khi mất ý thức, đã tỉnh lại. Bốn phút rưỡi. Vâng. Tôi lẽ ra phải chết hoặc bị tổn thương não nghiêm trọng. Tôi biết thời gian bởi vì có một ông lão mà tôi biết đã ở trong phòng thay đồ, ông ấy đã thấy tôi ở đáy bể bơi nằm đó. Và ông ấy đã đo thời gian bơi của mình và thực hiện bốn vòng bơi, và ông nói sau vòng thứ ba, tôi sẽ kiểm tra xem nó thế nào. Và rồi ông ấy hoàn thành vòng bơi thứ tư, kéo tôi vào vòng tay ông ấy, cũng gần một phút. Và tôi đã không còn ý thức trong 25 phút. Tôi hoàn toàn xanh xao, ngoại trừ mặt tôi thì sưng lên, đỏ, mắt tôi. Cơ thể của tôi, việc tập luyện của tôi gần như giết chết tôi và cũng cứu rỗi tôi. Cơ thể của tôi đã xử lý rất tốt. Tôi không có nước trong phổi. Tất nhiên, tôi đã trải qua đêm đó trong bệnh viện. Và tôi đã như thử nghiệm bản thân mình, tôi nhớ mình đã làm như nhớ tất cả những biến thể về ngực, như thử thách tâm trí của mình theo bất kỳ cách nào, như, tôi đã hỏng hóc chưa. Và một cách nào đó, tôi đã sống sót và tôi đã sống sót nguyên vẹn. Và đó là một trong những khoảnh khắc ấy, những khoảnh khắc đột phá, mà tôi cuối cùng rất biết ơn vì nó đã kích thích tôi. Tôi đã tái hiện với một cam kết lớn hơn và tôi có loại cam kết này trong cuộc sống của mình trong phần lớn, trong nhiều năm, nhưng là một cam kết mạnh mẽ hơn để sống cuộc sống một cách chân thực và đẹp đẽ và thật thà nhất có thể. Và rồi không lâu sau chúng tôi chuyển đến rừng và chúng tôi sống cuộc sống mà chúng tôi đang sống bây giờ, điều này thật tuyệt vời với gia đình tôi. Nhưng tôi nêu điều đó bây giờ bởi vì hãy tưởng tượng cách một người liên hệ với lướt sóng lớn hoặc lướt sóng trên ván lớn, trước và sau khi đuối nước, đúng không? Có một cái gì đó mà một người phải có cảm nhận tích hợp về cái chết của chính mình so với việc ngây thơ về thực tế rằng nó có thể xảy ra, đúng không? Vì vậy, cái đường hầm từ trạng thái tiền nhận thức đến người biểu diễn sau nhận thức là một kênh mà trong suốt kênh đó, hầu hết mọi người đều bị khóa lại. Họ hoạt động kém hơn nơi mà họ đã ở khi họ còn ngây thơ hơn. Và tôi cá nhân không liên hệ với điều đó như một sự trở về trạng thái tiền nhận thức. Tôi liên hệ với nó như một sự tích hợp về cái chết của bản thân, về sự vô lý tồn tại vào trong nhận thức của một người và sau đó là sự khám phá một cảm giác sâu hơn về sự giải phóng, về tự do, nhưng điều đó không phủ nhận những gì chúng tôi đã học trong cái đường hầm đó hoặc những gì đã kích hoạt cái đường hầm đó, nhưng điều đó phức tạp hơn. Vâng. Cố gắng trở thành những phiên bản trước đây của chúng ta không phải là một chiến lược tuyệt vời. Cố gắng tích hợp những trải nghiệm trước đây của chúng ta vào những phiên bản hiện tại và tương lai của chúng ta giống như là một chiến lược tốt. Tôi cảm thấy như vậy. Và tôi nghĩ điều đó cũng khá, bạn không thể quay lại. Bạn không thể giả vờ rằng bạn không, cái chết là không thể tránh khỏi. Bạn không thể giả vờ rằng bạn không thể bị tổn thương. Chúng ta có thể bị tổn thương. Một số người làm điều đó mà không thực sự suy ngẫm, nhưng tôi nghĩ rằng nếu bạn hỏi bất kỳ ai thật sự đã ở trong những tình huống sống và chết như một cách sống trong một khoảng thời gian dài, liệu họ có liên hệ với ý tưởng về sự không sợ hãi, nếu họ thực sự suy ngẫm về điều đó, họ sẽ nói không. Bởi vì sự không sợ hãi không phải là một thứ. Đó là cách mà một người làm việc với nỗi sợ. Thông thường, điều khóa người lại không phải là nỗi sợ. Đó là nỗi sợ về nỗi sợ. Chúng ta sợ nỗi sợ của chính mình. Chúng ta sợ việc bị sợ hãi, nhưng bạn hỏi một lính SEAL Hải quân tuyệt vời. Họ làm việc với nỗi sợ của mình. Bạn hỏi một người chiến đấu MMA vĩ đại. Họ không không sợ. Tất nhiên, họ có nỗi sợ. Nếu họ không có nỗi sợ, họ có một vấn đề. Và có những ví dụ về những người có thể được cấu tạo một chút khác biệt. Nhưng việc tích hợp thế giới quan phức tạp hơn vào sự giải phóng của một người là người biểu diễn sau nhận thức. Và nó có thể diễn ra theo nhiều cách. Nó cũng có thể diễn ra khi bạn nghĩ đến một đội thể thao đã thực hiện được những giấc mơ của mọi người, và bây giờ chúng ta muốn giành chức vô địch một lần nữa. Chúng ta không thể quay trở lại những gì đã hoạt động trước đây vì họ là những người khác. Một người cần tìm một sứ mệnh khác, một loại mối quan hệ nội bộ khác với sứ mệnh đó. Một kiểu tự do khác.
Bạn nghĩ việc gắn ngôn ngữ với những điều liên quan đến bản sắc và nguồn động lực quan trọng như thế nào?
Nói một cách khác, giả sử rằng, được rồi, bạn đang làm việc với đội Celtics. Họ đã giành chức vô địch vào năm ngoái. Năm nay, họ ở một trạng thái tâm lý hoàn toàn khác như một hệ quả. Họ “mạnh mẽ” theo nghĩa là họ đang giữ vương miện, họ đang giữ cúp. Nhưng họ cũng dễ bị tổn thương hơn vì từ đó chỉ có hai hướng đi là giữ nguyên hoặc tụt giảm một bậc hoặc hơn.
Vậy bạn có nghĩ rằng việc tạo ra một nhãn hiệu ngôn ngữ cho vị trí hiện tại của họ là quan trọng không? Kiểu như, “chúng tôi là nhà vô địch và chúng tôi sẽ giữ lấy danh hiệu.” Chúng tôi sẽ giữ lấy, tôi nhận ra rằng không có danh hiệu trong bóng rổ, mà việc họ sẽ giữ lấy vị trí của mình. Hay đó có phải là cách suy nghĩ sai lầm?
Bởi vì trò chơi được chơi thông qua các động từ. Nó không được chơi thông qua các tính từ. Tôi không nghĩ chúng ta bao giờ muốn giữ lấy cái gì đó mà chúng ta đã có. Bởi vì điều đó là tĩnh. Hãy nghĩ về động vật ăn thịt và con mồi trong thế giới hoặc trong cạnh tranh hoặc trong bất kỳ điều gì. Bạn muốn cạnh tranh, bây giờ có sự hòa quyện của động vật ăn thịt và con mồi. Bạn muốn có sự nhận thức mà con mồi có, nhưng người ta muốn chơi để chiến thắng, không phải để thua.
Khoảnh khắc mà chúng ta cố gắng giữ chặt một cái gì đó mà chúng ta đã có, chúng ta đang rơi vào trạng thái tĩnh đó. Hoặc hãy nghĩ về, ví dụ, những nhà đầu tư xuất sắc, họ sẽ có thành công, rồi họ sẽ cố gắng tìm cách tái tạo thành công của mình. Họ sẽ xây dựng các mô hình tư duy, khung để tái tạo thành công của họ. Và những điều đó trở thành các rãnh, giống như các đường dẫn thần kinh. Sau đó họ theo đuổi các rãnh đó, nhưng những rãnh đó trở thành một con đường bế tắc và nước ngừng chảy. Và họ bị mắc kẹt trong một cái cũ, nên họ đã thành công, họ xây dựng các mô hình tư duy. Họ tái tạo các mẫu hình. Thật đẹp, nhưng sau đó nó trở nên tĩnh. Và rồi nó có năng lượng bị mắc kẹt, và nó không áp dụng được cho thế giới bởi vì thế giới thì đang thay đổi. Và điều mà thực sự đã khiến họ thành công là chất lượng động.
Bởi vì việc ở vị trí mà Robert Persek gọi là “mặt trước của đoàn tàu chở hàng”, đang di chuyển qua không-thời gian, ý thức trước trí tuệ, đúng không? Và sau đó họ cố gắng tái tạo nó. Họ bị mắc kẹt quá nhiều vào những thứ, và họ tạo ra các mô hình tư duy đã cũ. Và sau đó những người khác tái tạo những mô hình tư duy đã cũ đó, và bạn có những ngành công nghiệp khổng lồ phát triển từ chất lượng tĩnh sau đó dựa trên chất lượng tĩnh, mà đó là phần lớn nhân loại.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng với tư cách là một đối thủ cấp độ thế giới đang cố gắng chiến thắng sau khi đã chiến thắng, mọi người cần phải có cùng một tâm lý động mà họ đã có khi họ đang săn lùng nó ngay từ đầu. Khám phá.
Marcelo Garcia, một trong những khoảnh khắc yêu thích của tôi về Marcelo là, vì vậy chúng tôi đã tập luyện, Marcelo, nhà vô địch thế giới chín lần trong các môn võ grappling, năm lần ADCC, năm lần Brazilian Jiu-Jitsu, bốn lần ADCC. ADCC là giải vô địch đấu vật Abu Dhabi, nơi tất cả các môn võ grappling khác nhau tập hợp lại. Nó diễn ra mỗi hai năm. Vì vậy Sambo Nga, Judo, đấu vật, Jiu-Jitsu, mọi thứ tập hợp lại, và bạn sẽ thấy ai là đấu sĩ mạnh nhất trong tất cả các môn võ khác nhau.
Anh ấy được nhiều người biết đến như là đấu sĩ mạnh nhất pound-for-pound từng sống. Để cho bạn có bối cảnh, Marcelo là một trong những người bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi sở hữu một trường học cùng nhau ở New York. Chúng tôi đã tập luyện cùng nhau trong một thời gian rất dài. Hiện anh ấy đang ở trong một khoảnh khắc tuyệt vời nhé. Anh ấy và vợ, Tachi, cũng là một trong những người bạn thân nhất của tôi, đã trải qua một bi kịch khủng khiếp nhiều năm trước. Marcelo đã mất một đứa trẻ, một khoảng thời gian thật tàn khốc, và sau đó Marcelo đã mắc bệnh ung thư. Anh ấy bị ung thư dạ dày. Anh ấy đã phẫu thuật, tám vòng hóa trị. Anh ấy đã không thi đấu trong 13 năm, và thực sự là anh ấy sẽ thi đấu vào ngày mai, lần đầu tiên sau, tôi nghĩ là 13 năm, ở Bangkok.
Lẽ ra phải ở Denver, và tôi đã định bay đến đó giữa các trận đấu của Lakers và Mavs, nhưng hiện tại thì là ở Bangkok, vì vậy tôi không thể đến đó. Nhưng anh ấy đã cân, và anh ấy đang rất tuyệt vời. Anh ấy thật tuyệt vời.
Vậy câu chuyện mà tôi sắp kể là về một con người tuyệt vời, đẹp đẽ, người mà theo nhiều cách, đã sáng tạo ra, anh ấy là người đổi mới dẫn đến nhiều điều trong võ grappling hiện đại ngày nay.
Vào khoảng năm 2005 và 2007, câu chuyện này, hoặc có thể là 2007 và 2009. Tôi nghĩ là 2005 và 2007. Thời gian không phải là điểm mạnh đối với tôi về khả năng nhớ lại nói chung. Chúng tôi đang trong một trại huấn luyện. Chúng tôi tập luyện suốt. Anh ấy có một kho tàng phong phú đầy sáng tạo. Anh ấy vào ADCC, thống trị nó, và đó là một kho tàng phong phú rất cụ thể, một chút, một kho tàng phong phú về việc chiếm lấy lưng. Guillitine thống trị, làm chao đảo thế giới grappling. Trong hai năm tiếp theo sau khi anh ấy giành chiến thắng ADCC đó, toàn bộ thế giới grappling đã nghiên cứu những gì mà anh ấy vừa thực hiện, hoặc rất nhiều người trong thế giới grappling. Họ đã học cách tái tạo nó. Điều đó thật đẹp, sáng tạo, mạnh mẽ, chơi ở các hạng cân cao hơn, thật không thể tin được.
Tôi đã ở trên thảm với Marcelo hôm sau, vào thứ Hai sau khi anh ấy thi đấu vào Chủ nhật. Tôi cũng muốn nói rằng, Marcelo, trong tất cả những năm tôi đã tập luyện với Marcelo, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy bỏ lỡ một buổi huấn luyện vào thứ Hai sau khi giành chiến thắng trong một cuộc thi lớn vào Chủ nhật. Ai cũng nghỉ ngơi. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy bỏ lỡ một buổi huấn luyện vào thứ Hai. Bạn nói về chất lượng động và sự khiêm tốn và một cách sống, đúng không? Vào thứ Hai đó, anh ấy đã không còn sử dụng toàn bộ kho tàng ấy nữa. Chúng tôi vừa giành chức vô địch thế giới. Tất cả mọi người đã dành hai năm tiếp theo để theo đuổi chất lượng của anh ấy, cái mà là động. Họ đã làm cho nó trở nên tĩnh. Anh ấy đã từ bỏ toàn bộ kho tàng và tạo ra toàn bộ một kho tàng mới. Anh ấy đã chơi trò chơi alma plada, mà sau đó anh ấy đã tiếp tục vào ADCC hai năm sau đó, và lại giành chiến thắng với một điều hoàn toàn mới, chỉ đơn thuần là lột xác như rắn lột da hoặc từ bỏ cái vỏ cũ.
Đó là một ví dụ tuyệt vời về việc thúc đẩy giới hạn của bản thân như một cách sống, không bị mắc kẹt trong các mô hình tư duy cũ, tạo ra những bước đi mới như một cách sống, chất lượng động. Đó là những gì mà mọi người cần. Thật khó để mọi người có thể làm điều đó.
Tôi muốn nói rằng, tôi nghĩ về Michael Jordan và việc anh ấy muốn trở thành một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp, vì vậy anh ấy đã có một thời gian ngắn tham gia vào môn thể thao đó, và nó thật sự không ấn tượng, nhất là so với sự nghiệp bóng rổ của anh. Tất nhiên, sự nghiệp bóng rổ của anh quá huy hoàng nên không có nhiều kỳ vọng ở đó, nhưng dù sao, thật hiếm hoi để tìm thấy những người thành công vượt bậc liên tục trong một lĩnh vực, chứ đừng nói đến nhiều lĩnh vực khác nhau. Vâng. Richard Feynman, đúng, ông có thể vẽ một chút và phác thảo một chút, nhưng tôi không biết, tôi đã thấy những bức tranh về những con gà trống, và chúng có vẻ như sản phẩm của sinh viên năm nhất trường nghệ thuật. Vì vậy, điều đó thật tuyệt. Bạn học cách vẽ và tô màu, nhưng ông ấy thì không. Nếu tên của ông ấy không nằm trên đó, không ai sẽ quan tâm. Jordan có một động lực cạnh tranh đáng kinh ngạc, động lực cạnh tranh không thể tin nổi. Thật khó để lặp lại thành công trong nghệ thuật vì một phần không nên lặp lại, mà phải thúc đẩy để khám phá lại, giống như việc tái tạo một cái gì đó mới, chứ không phải cũ. Tôi nghĩ rằng ham muốn khi một người chiến thắng là làm những gì họ đã làm trước đó, nhưng thế giới thì luôn thay đổi. Một trong những món quà mà Celtics có năm nay là mọi người đang nhắm đến chúng tôi vì chúng tôi là nhà vô địch. Chúng tôi đã thắng vào năm ngoái. Mọi đội đều mang đến thêm 30% sức lực mỗi đêm, mỗi đội, và NBA thì tràn đầy những vận động viên xuất sắc. Ngay cả những đội ở cấp độ thấp hơn, từ bên ngoài nhìn vào cũng đầy những vận động viên tuyệt vời. Nếu bạn là trận đấu của tuần hoặc tháng đối với họ, họ sẽ dốc sức. Vì vậy, tất cả những yếu điểm của chúng tôi đang được phơi bày, điều mà chúng tôi muốn, đúng không? Và chính vì thế, bạn có những khó khăn khi lớn lên, bạn vượt qua tất cả. Và điều tốt đẹp về thế giới cạnh tranh là sự thật mà chúng tôi nói với nhau là những đối thủ, những kẻ thù của chúng tôi buộc chúng tôi phải lấy lại những điểm yếu của mình, điều này khiến việc duy trì chất lượng tĩnh tại trở nên rất khó khăn, trừ khi chúng tôi hài lòng với sự tầm thường. Celtics có, bạn biết đấy, một trong những huấn luyện viên tốt nhất, Joe Missoula là huấn luyện viên trưởng của Boston Celtics và ông ấy là một trong những người bạn thân của tôi và trong hai năm rưỡi qua, chúng tôi đã là những đối tác trong tư duy và anh em trong hành trình này. Và tôi chưa bao giờ thấy ai trong đời mình tốt hơn trong việc biến điểm yếu thành sức mạnh hơn Joe, điều này thật sự là một sự khẳng định lớn bởi vì tôi đã dành cả đời mình với những người xuất sắc. Không phải là biến điểm yếu và làm cho chúng trở nên ít yếu hơn hoặc cân bằng chúng lại, mà là biến một khu vực điểm yếu cốt lõi thành một vùng sức mạnh cốt lõi. Đó là một siêu năng lực và đó là điều mà Joe luyện tập chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác và ông ấy lãnh đạo bằng tấm gương và ông ấy dẫn dắt bằng sự dễ bị tổn thương và có một số điều, ông ấy hiện thân cho chất lượng động và điều đó thật đặc biệt và đó là điều mà tôi có sự tôn kính vô cùng đối với Joe và bạn nhìn Joe bây giờ, như Joe vừa học cách thịnh vượng trong nỗi đau, trong sự khó chịu, trong giới hạn của mình, trong việc sống tại những giới hạn của mình, và đó là kiểu lãnh đạo mà tôi nghĩ sẽ dẫn đến những điều tuyệt vời. Vì vậy, tôi cảm thấy có ít nhất ba yếu tố trong những gì bạn đang mô tả. Một là, bạn biết đấy, có thể trong giai đoạn tiềm thức này, mọi người đang nghĩ về những gì họ có thể đạt được từ quá trình mà họ đang tham gia và quá trình này là tự nhiên ít nhất là trong chừng mực họ có động lực để thực hiện nó. Nó đến từ một nguồn nào đó. Đây có vẻ là giai đoạn mà Rick Rubin đang cố gắng khai thác trong các nghệ sĩ mà ông ấy làm việc cùng, cho dù họ đã được công nhận hay mới, là việc xác định năng lượng tiềm thức đó, thứ mà theo định nghĩa là rất tinh khiết và đẹp đẽ. Ngược lại với điều thứ hai, đó là khi mọi người có điều gì đó để mất, bạn biết đấy, họ đã từ nghèo khó trở nên có một ngôi nhà đẹp, họ đã mua cho mẹ họ một ngôi nhà. Tình yêu của họ trong cuộc sống này, họ không muốn mất đi. Họ không muốn quay trở lại nơi mà họ đã ở trước đây. Mặc dù nơi mà họ đã ở trước đây có lẽ đã đóng một vai trò quan trọng trong trạng thái tiềm thức đó, cho phép họ đạt đến cấp độ tiếp theo so với việc gì đó để bảo vệ. Và bạn biết đấy, cố gắng không mất đi tất cả những gì bạn đang có thì rất khác với việc cố gắng bảo vệ một số yếu tố nhất định trong những gì mà bạn có. Vì vậy, về phần Celtics, họ hiện đang nắm giữ danh hiệu vô địch. Vì vậy, họ có điều gì đó để mất, thẳng thắn mà nói. Họ có thể không giành được nó lần nữa, nhưng nó nằm trong sách kỷ lục. Vì vậy, nó rất tinh vi, đúng không? Không phải như trong một trận đấu bạn có thể bị knockout hoặc tệ hơn, nhưng bạn vẫn là một nhà vô địch nếu bạn đã từng là một nhà vô địch. Ý tôi là, một số lĩnh vực thì như vậy. Được trở lại và trở lại là cách tiếp cận để định hình điều đó. Giống như được trở lại và trở lại là bảo vệ danh hiệu. Đúng vậy. Bạn biết đấy, những từ như nhà vô địch đương kim, bạn biết đấy, giống như ngay cả khi bạn đã là nhà vô địch đương kim, bạn biết đấy, hoặc bạn nghĩ về những triều đại. Như tôi đã lớn lên khi 49ers ở trong nhiều triều đại, đó là thời kỳ của Joe Montana và thời kỳ của Steve Young và bạn biết đấy, những triều đại này nơi họ được coi là một đội bóng quan trọng vì thời gian dài họ có thể thực hiện những gì họ đã làm, những chú bò, đúng không? Bạn biết đấy. Vì vậy, Tiger Woods, đúng không? Và dường như có một loại ám ảnh với quá trình này, ít nhất ở Hoa Kỳ, nơi mà chúng tôi thích thấy sự trỗi dậy của một ai đó từ, bạn biết đấy, từ sự hổ thẹn đến danh vọng hoặc từ rags đến riches và sau đó, nhưng cũng có vẻ có một loại ám ảnh với sự sụp đổ của họ, sự suy tàn của họ và rồi lại trở lại. Và tôi nghĩ rằng ví dụ nổi bật nhất trong tâm trí tôi chính là Mike Tyson, cuộc sống của ông như một người bạn đã mô tả, gần như là một tác phẩm của Shakespeare và cách mà ông xuất phát từ con số không, trở thành nhà vô địch hạng nặng trẻ nhất, rồi tất cả những vấn đề, bạn biết đấy, pháp lý và tài chính rồi trở lại và bây giờ ông dường như đang ở một cấp độ ít nhất là có thể mặc áo phông của riêng mình mà không ai nghĩ là kỳ lạ. Nó thực sự trông rất tuyệt. Ông ấy có lẽ là người duy nhất có thể mặc một cái áo có tên của chính mình trên đó và điều đó dường như là đúng. Giống như ông đã xứng đáng với điều đó. Và tôi nghĩ, một cách mỉa mai, đó chính là cơn say.
Đó là anh ấy, giả vờ như có, bạn biết đấy, đóng vai một diễn viên, điều đó đã đưa anh ấy trở lại với hình ảnh một nhân vật đáng yêu. Thật thú vị. Giống như giờ đây, anh ấy dường như đã trở thành một trong những tượng đài nổi tiếng của những vận động viên thể thao Mỹ, bạn biết đấy, tôi chỉ mong điều tốt nhất đến với anh ấy, nhưng bất kể điều gì xảy ra tiếp theo, di sản của anh ấy đã được khắc ghi. Đến một lúc nào đó, di sản của mọi người sẽ được khắc ghi và tôi tự hỏi cảm giác đó như thế nào. Có lẽ chúng ta có thể nói về những giai đoạn khác nhau của sóng sine, hy vọng là một con sóng đi lên và trôi về phía bên phải.
Một trong những điều rất khó khăn trong xã hội hiện đại và trong đời sống của một vận động viên chuyên nghiệp hay một đội thể thao trong xã hội hiện đại là, bạn biết đấy, bạn nghĩ về những cầu thủ NBA, họ luôn bị truyền thông phỏng vấn và truyền thông luôn cố gắng tạo ra kịch tính và luôn cố gắng hỏi, truyền thông luôn đặt câu hỏi mà chính các chuyên gia tâm lý thể thao không muốn cầu thủ nghĩ tới. Ví dụ, họ có thể hỏi điều gì đó như, bạn cảm thấy thế nào khi biết rằng, kỳ vọng đối với bạn rất lớn, bạn sẽ không bao giờ có thể đáp ứng được chúng, phải không? Hoặc có phải xấu hổ không, bạn có cảm thấy xấu hổ về màn trình diễn của mình lúc này không vì những kỳ vọng đó? Những câu hỏi như vậy sẽ được đặt ra. Ồ, đúng rồi. Hay vợ bạn đang mang thai tháng thứ tám, bạn cảm thấy thế nào khi, bạn biết đấy, đang cách xa 5.000 dặm? Điều đó có thể khá vô hại so với, phải không? Vâng. Giống như, cảm ơn.
Có điều gì đó, vì bạn muốn cầu thủ thoát khỏi sự tự ý thức. Bạn không muốn cầu thủ thi đấu với một nhận thức hoặc một sự ám ảnh về những kỳ vọng bên ngoài hoặc cái nhìn bên ngoài. Một điều, như tôi nhớ cảm giác trong đời sống cờ vua của mình khi tôi chuyển mình từ việc bị cuốn vào suy nghĩ sang suy nghĩ về cách mình nhìn trong mắt máy quay hoặc fan hâm mộ hoặc bất kể ai bên ngoài, như là những tâm thế hoàn toàn khác nhau khi là một người chơi cờ, phải không? Và vì vậy, bạn có tất cả những áp lực đang cố gắng kéo bạn ra khỏi trạng thái biểu diễn lý tưởng. Và vì vậy, một người cần phải học và phát triển lớp da dày hoặc một cách tích hợp nó hoặc chơi đùa với nó.
Và tôi thật sự tin tưởng vào việc đón nhận nghịch cảnh. Chúng tôi có chủ đề tìm kiếm nghịch cảnh trong đội, giống như những điều này có thể được coi là có hại hoặc, bạn biết đấy, những vấn đề hoặc những thứ có thể cản trở sự giải phóng của chúng tôi thì chúng tôi chào đón chúng như nước lạnh, đúng không? Việc vào nước lạnh mỗi ngày là một điều rất quan trọng, tôi nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời để luyện tập điều đó. Nhưng chúng tôi không muốn vào nước lạnh trong khi nghiến răng và ghét bỏ nó. Bây giờ chúng tôi muốn yêu thích việc chúng tôi chuẩn bị phải chịu đựng trong nước lạnh. Tôi đã thực hiện ngâm nước lạnh, bạn biết đấy, nhiều, nhiều năm, có thể là 15 năm và như vậy, không phải là chúng tôi vào nước 34 độ, ngay cả khi bạn đã luyện tập rất lâu, bạn vẫn phấn khích về việc thực hiện ngâm nước 5 phút hoặc 10 phút sắp tới. Đây chính là kích thích nhất quán nhất cho việc giải phóng adrenaline và noradrenaline trong não, nếu được thực hiện đúng cách, đúng không? Và bạn không bao giờ thực sự quen với nó.
Tôi có thể nhanh chóng nhấn mạnh lại điều này về việc ngâm nước lạnh. Tôi không tập trung vào thời gian. Tôi chỉ nghĩ theo từng đợt adrenaline. Vì vậy, có những ngày việc chỉ cần vào nước đã là một đợt lớn. Tôi nghĩ rằng thiếu một từ tốt hơn chính là một bức tường vào một ngày nóng, tôi vui vẻ khi bước vào ngâm nước lạnh. Vâng. Và điều tôi nghĩ là quý giá về việc ngâm nước lạnh là nếu bạn bắt đầu tập trung vào thứ mà các nhà khoa học thần kinh gọi là cảm nhận nội bộ, tất cả mọi thứ hoặc nhận thức về mọi thứ từ da của chúng ta vào bên trong, bạn có thể bắt đầu cảm nhận sự giải phóng adrenaline trong cơ thể hoặc ít nhất là tác động của nó. Và bạn có thể nói, đây là một bức tường adrenaline khác. Bạn quan sát tần suất khung hình tăng lên, và cảm giác muốn đứng yên vì khi bạn di chuyển, bạn làm rối loạn lớp nhiệt, nó trở nên lạnh hơn. Nhưng sau đó bạn cũng muốn ra ngoài và bức tường đó qua đi. Và sau đó bạn bắt đầu nhận thấy rằng khoảng cách giữa các bức tường thay đổi. Và sau đó chơi với điều đó trong tâm trí của mình khi tôi phân tâm, các bức tường đến đột ngột hoặc khi tôi tập trung vào các bức tường, chúng dường như là những cơn sóng lớn, ngược lại khi tôi thư giãn, chúng dường như chỉ là những đỉnh nhọn hơn. Và học cách những động lực đó của adrenaline ảnh hưởng đến chúng tôi về mặt nhận thức và tần suất khung hình và tất cả những điều đó, tôi nghĩ là một thực hành vô cùng quý giá. Và tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác, không phải chạy nước rút, không phải nâng tạ, không phải tranh cãi trong đời thực vì điều đó có thể gây hại. Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ nơi nào khác để khám phá khả năng vượt qua căng thẳng và áp lực hơn là ngâm nước lạnh.
Tôi đồng ý. Tôi có một nguyên tắc mà tôi gọi là sống ở phía bên kia của nỗi đau. Và tôi nghĩ rằng nỗi đau, sự khó chịu về tinh thần, sự khó chịu về thể chất hoặc đối mặt với một vấn đề mà ai đó không muốn suy nghĩ hay đối diện với mô thức thiên kiến của chính mình, hoặc nếu bạn, hãy nói như một người ra quyết định chuyên nghiệp đối mặt với những gì mà mạng lưới thiên kiến nhận thức của bạn có xu hướng dẫn đến, như đây đều là những dạng nỗi đau, phải không? Tôi nghĩ rằng việc tập luyện trong nước lạnh là một cách tuyệt vời để thực hành việc sống ở phía bên kia của nỗi đau theo cách có thể cộng hưởng chủ đề. Và bạn có thể thực hành điều đó, việc thực hành thể chất đó có thể giải phóng bạn và các lĩnh vực tinh thần của bạn để tiếp cận những thứ bạn không muốn đối mặt. Một điều tôi đã nhận thấy là khi bạn huấn luyện những người biểu diễn đỉnh cao, có thể có sự thôi thúc để ngay lập tức tiếp cận với điểm yếu của họ ở nơi họ mắc lỗi. Nhưng thường thì làm như vậy sẽ ít hiệu quả hơn vì họ đã có lớp da dày ở khu vực đó.
Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn bạn đã cung cấp:
Vì vậy, nếu bạn giống như một người chơi poker có vấn đề về kiểm soát, đúng không, bạn có thể như là
đối mặt với vấn đề kiểm soát trong poker, nhưng họ rất xuất sắc trong poker, họ đã hình thành
những vết chai xung quanh điều đó, họ đã phát triển những cách để xử lý với nó, và họ có khả năng chơi
ở cấp độ cao mặc dù vậy, nhưng có thể họ cũng rất kiểm soát ở nhà, với bạn đời hoặc con cái của họ
hay bất cứ điều gì.
Và nếu bạn đối mặt với những vấn đề kiểm soát ở những nơi mà chúng ít phát triển hơn, việc đó sẽ dễ
dàng hơn nhiều vì nó ít bị chai sạn hơn, và điều đó sẽ giải phóng cực kỳ lớn trong trò chơi poker của họ.
Vì vậy, tôi thường kết nối ý tưởng về sự liên kết và sự liên kết theo chủ đề, tôi sẽ xác định một chủ đề mà ai đó cần làm việc,
nhưng sau đó chúng tôi sẽ thực hành chủ đề đó ở những lĩnh vực khác trong cuộc sống của họ.
Và sau đó, bạn có thể có những thói quen cốt lõi phản ánh chủ đề đó.
Rồi sẽ đến một khoảnh khắc tuyệt vời khi chủ đề đó trở thành một phần nội tâm hóa vì
khi thực hành nó ở những thứ mà nó không biểu hiện chuyên nghiệp, và
sau đó nó giải phóng.
Và tất cả những biểu hiện của chủ đề đó sẽ trở thành cách sống của bạn.
Ví dụ, nếu một người muốn đối mặt với sự kháng cự của mình đối với sự không thoải mái, đối với
đau đớn, đối với việc thử thách giới hạn của bản thân, đúng không?
Một người có thể thực hành những điều như ngâm mình trong nước lạnh, như luyện tập tim mạch ngắt quãng, như,
bạn biết đấy, những thứ khác như kiềm chế cực khoái, bất cứ điều gì, bạn có thể có những cách để thực hành
chủ đề này hoàn toàn tách biệt với nơi nó đang biểu hiện hoặc cản trở bạn trong
cuộc sống chuyên nghiệp, nơi bạn có khả năng rất tốt trong việc xử lý nó.
Và sau đó, sự giải phóng sẽ xảy ra và bạn sẽ được giải phóng khỏi điều đó, đúng không?
Đây là một trong những cách mạnh mẽ nhất mà tôi đã tìm thấy để huấn luyện.
Tôi cũng thấy việc ngâm mình trong nước lạnh thật kỳ diệu cho, cho chất lượng giấc ngủ, cho, tôi làm, bạn biết đấy,
tôi hiện đang thực hiện luyện tập ngắt quãng.
Và tôi đồng tình với bạn.
Trước đây, trong nhiều năm, tôi đã thực hiện việc ngâm lạnh rất lâu, khoảng nước 36 độ
trong 11 hoặc 12 phút.
Và tôi đã tự thúc mình rất mạnh.
Ôi, 11 phút khác biệt hoàn toàn so với 9 phút.
Một thế giới khác.
Và bây giờ, tôi không còn, giờ tôi đã tìm thấy một lịch trình, bạn biết đấy, tôi sẽ thực hiện ba đến bốn lần,
khoảng 40, 42 đến 44 độ giữa điều đó và xông hơi.
Và tôi nhận thấy mình sẽ thực hiện một lần ngâm lâu hơn trong một tuần, nhưng trong thực hành hàng ngày,
tôi không cảm thấy cần thiết phải thực hiện những lần nín thở dài hoặc những lần ngâm lạnh dài.
Tôi không nhất thiết phải.
Vâng.
Tôi sẽ ngâm lạnh từ một đến ba phút.
Vâng.
Và tôi rất thích sự tương phản với nhiệt.
Ôi, tôi yêu sự chịu đựng với nhiệt.
Tôi yêu, tôi yêu, tôi yêu, tôi yêu xông hơi.
Tôi không yêu nước lạnh, nhưng tôi yêu cảm giác dopamine kéo dài xuất hiện sau khi
ngâm lạnh.
Tôi luôn nói, không, không ai thực sự thích việc ở trong đó.
Bạn sẽ cảm thấy.
10 lần.
Liệu có gói giấc ngủ nào tốt hơn không?
Tôi hỏi bạn, vì bạn biết những thứ này.
Có những loại thực phẩm bổ sung có thể hỗ trợ giấc ngủ và những thứ tương tự.
Và việc mọi người học cách thư giãn cơ thể một cách có chủ ý có thể giúp chuyển tiếp vào giấc ngủ
và quay lại với giấc ngủ.
Nhưng bạn biết đấy, một nguyên tắc cốt lõi mà tôi chưa thực sự nói đến trong podcast là
nếu bạn, càng nhiều adrenaline, norepinephrine, noradrenaline và dopamine mà bạn trải qua
sớm trong ngày, cũng như cortisol từ ánh sáng mạnh, tập thể dục, caffeine và lạnh,
bạn sẽ ngủ tốt hơn vào ban đêm.
Nó cũng thiết lập nhịp sinh học của bạn quanh một loạt các kích thích thúc đẩy sự hưng phấn vào đầu ngày.
Và sau đó, vào một phần ba cuối cùng của ngày, bạn sẽ rất phó sympathique thiếu một cách tốt hơn để nói.
Và điều đó giúp dễ dàng chuyển tiếp vào giấc ngủ.
Tôi có nghĩa là, việc làm mờ ánh sáng, phó sympathique, ánh sáng mạnh làm tăng lượng cortisol
với cú nhảy cortisol buổi sáng của bạn lên 50%, năm mươi, điều này thật tuyệt.
Nó giữ cho bạn ít nhạy cảm với nhiễm trùng suốt cả ngày.
Những thứ như vậy.
Ý tôi là, chúng ta được dự định ở trong trạng thái dao động, rõ ràng là trong chu kỳ 24 giờ, nhưng ngay cả
trong suốt cả ngày, nó có phần khó khăn hơn khi mọi người có hoạt động vào buổi tối hoặc bạn
đặt, như tối qua tôi đã xem những người đó chơi một trận bóng rổ căng thẳng vào lúc, bạn biết đấy, từ 8 đến 10 giờ tối.
Đó là nhiều công việc muộn vào ban đêm.
Và chúng ta ở bờ Tây.
Bạn có thể tưởng tượng thời gian đó là giờ mấy ở bờ Đông.
Đúng.
Vậy có một gói giấc ngủ nào tốt hơn không?
Không thực sự.
Ý tôi là, và nếu bạn muốn tăng cường sự chuyển động nhanh chóng của giấc ngủ không dùng thuốc,
tôi sẽ nói, có nghĩa là không dùng dược phẩm ngoại sinh.
Ừm, đúng, việc ngâm lạnh vào buổi sáng, trong thời gian đầu trong ngày cho buổi tối,
bất cứ thứ gì di chuyển, máu ra ngoại vi của bạn.
Vì vậy, xông hơi, vòi hoa sen ngâm, những thứ như vậy sẽ làm giảm nhiệt độ cơ thể của bạn
khi bạn ra ngoài.
Đúng vậy.
Nó có vẻ nghịch lý với mọi người, nhưng bạn biết đấy, bạn làm ấm lên rồi sau đó làm mát ở mức nhiệt độ cơ thể
và nó sẽ giúp dễ dàng chuyển tiếp vào giấc ngủ.
Vâng.
Đó là một thực hành tuyệt vời.
Và những người thích việc ngâm nước lạnh, họ sẽ nói, ồ, điều đó cản trở việc phát triển cơ bắp.
Được rồi.
Và đúng, nó đúng.
Vì vậy, trong sáu giờ sau khi bạn đang cố gắng để có một ít đỉnh điểm hơn trên bắp tay của bạn hoặc điều gì đó, nó sẽ cản trở điều đó, nhưng hầu hết mọi người chưa từng trải nghiệm
kiểm soát cơ thể của họ ở mức độ mà điều đó đến từ việc thực hiện việc ngâm lạnh nhất quán
trong thời gian đầu trong ngày, làm ấm lên và trở nên phó sympathique hơn, uh,
vào cuối ngày.
Nó gần như như họ bắt đầu cảm thấy một mức độ kiểm soát đối với tâm trạng và năng lượng của họ mà, đó thật striking với gần như không tốn kém.
Vâng.
Tôi đồng ý.
Vâng.
Xin lỗi vì đã nói nhiều về điều đó, nhưng mọi người có thể sẽ thắc mắc về những điều cụ thể.
Tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta nói về hai vấn đề và bạn có thể quyết định xem vấn đề nào, à, nên nói trước, đó là cái tôi là gì?
Và vấn đề thứ hai là, trước đó, bạn đã mô tả một, um, một tập hợp các động lực diễn ra trong suốt cả ngày và một số điều cụ thể về, bạn biết đấy, cách mà một người chọn câu hỏi quan trọng nhất.
Như là, hôm nay tôi đang làm gì và làm thế nào để đưa nó vào một số khoảng thời gian nhất định trong ngày, làm bao lâu để làm điều đó, và sau đó làm thế nào để, bạn biết đấy, tránh khỏi các yếu tố kích thích và phản ứng trong những điểm chuyển giao để bạn có thể tận dụng tối đa công việc đó hoặc, hoặc thu thập nhiều nhất từ công việc đó khi bạn chuẩn bị cho bữa tối với gia đình, đi ngủ và sau đó thức dậy, lặp lại.
Bạn nghĩ vấn đề nào sẽ có giá trị nhất?
Trò chơi là đi bất cứ nơi nào bạn muốn.
Chúng ta nên đi đâu?
Được rồi. Hãy, trước khi đi vào thực tiễn, um, hãy đi vào một chút lý thuyết và sau đó quay lại với cái tôi thực tế, như sự co lại là điều mà tôi nghĩ đến.
Ý tưởng rằng tôi muốn áp đặt ý chí của mình lên điều gì đó, um, tôi muốn có một kết quả nhất định.
Và nếu tôi không có được nó, sẽ có một sự tổn thương ở một số cách.
Có một cơ chế trừng phạt bên trong giống như có thể khiến tôi làm việc chăm chỉ hơn.
Điều đó không phải luôn luôn xấu, nhưng làm thế nào bạn định hình cái tôi và, và, um, tôi sẽ nói rằng những từ “Tôi là” um, dường như rất quan trọng.
Khi mọi người xác định mình là tôi là nhà vô địch trong đội, tôi là một phần của đội vô địch ở NBA.
Tôi là một Celtics, bạn biết đấy, tôi là một cầu thủ, bạn biết đấy, tôi là một cầu thủ Celtics.
Rõ ràng là tôi không phải vậy, nhưng bạn biết đấy, khi chúng ta gắn kết danh tính với cái tôi, um, đó cũng là nơi dường như nó làm sâu sắc hơn một chút, nhưng có thể nó có thể thoải mái hơn cách tôi đang mô tả.
Bạn nghĩ về cái tôi như thế nào?
Chúng tôi đã, vì vậy Graham Duncan, người bạn thân của tôi đã tham gia cùng chúng tôi trong trận đấu tối qua và, um, tôi coi Graham là một tài năng trí tuệ ưu tú, khả năng lập bản đồ và đánh giá để chỉ đơn giản là ở trong giải đấu của riêng anh ấy.
Anh ấy là một thiên tài trong lĩnh vực, um, của việc tìm kiếm và như, như xác định những người có tiềm năng đẳng cấp thế giới trong những lĩnh vực tâm lý theo những cách rất kỳ quặc.
Anh ấy là một linh hồn đẹp.
Và một trong những cách mà anh ấy định hình điều này trong lĩnh vực đầu tư khi anh ấy nhìn vào những nhà đầu tư có tiềm năng cao là như, anh ấy không muốn tìm kiếm những người có danh tính quá cụ thể trong cách mà họ liên hệ đến, um, đến những gì họ làm để kiếm tiền, để đầu tư, để bất cứ điều gì mà anh ấy, vì có một điều gì đó tĩnh trong như, tôi là một X, Y hoặc Z so với tôi là một điều gì đó rộng hơn, điều này dẫn đến mối quan hệ của một người với như, chất lượng động, với việc tái phát hiện, với việc thay đổi khi thế giới thay đổi, đúng không?
Um, tôi nghĩ rằng, um, điều này có liên quan một chút đến những gì tôi đã mô tả về việc học cờ vua địa phương so với việc học cờ vua theo cách kết nối với tất cả cuộc sống, điều này rất động.
Tôi nghĩ, tôi đã dành nhiều năm để nghiên cứu, um, tôi là một triết lý Phật giáo và, và vì vậy tôi đến từ cả hai góc nhìn phương Tây và phương Đông khi tôi nghĩ về câu hỏi về cái tôi.
Và tôi nghĩ rằng một trong những điều xảy ra ở phương Tây khi chúng ta nói về triết lý Đông Á là chúng ta đơn giản hóa quá mức và chúng ta, chúng ta tạo ra, chúng ta phân cực mọi thứ.
Và tôi nghĩ, vì vậy thật dễ dàng để, mọi người nói rất nhanh về việc không có cái tôi, đúng không?
Hoặc nói ai đó là ít cái tôi.
Và khi họ nói rằng họ ít cái tôi, họ thực sự không có ý là họ ít cái tôi.
Họ có ý rằng họ có một cấu trúc cái tôi vững chắc, như họ không bị, như nếu họ nói rằng họ ít cái tôi, họ thường nói rằng họ là, um, họ không diễn đạt sự bất an mọi lúc, điều này có nghĩa là không phải là họ có cái tôi thấp.
Cái tôi của họ là, là, là không, không giống như, không có sự đứt gãy nào trong cấu trúc mà đang rò rỉ mọi lúc.
Um, vì vậy, cách mà tôi liên hệ với cái tôi từ một góc nhìn cạnh tranh hoặc từ một, như một góc nhìn nghệ thuật hoặc một góc nhìn tự tu dưỡng là tôi liên hệ với nó xoay quanh động so với tĩnh.
Và khám phá đối lập với việc bị mắc kẹt trong cách mà một người liên hệ với các mẫu cũ.
Tôi liên hệ với việc hiểu sự trống rỗng của các động lực cái tôi của chúng ta, hiểu tính chất không tuyệt đối của cái tôi của chúng ta, tính chất quan hệ của mọi thứ, sự liên kết và sự phụ thuộc lẫn nhau của tất cả mọi thứ.
Tôi nghĩ rằng thật dễ dàng để có một danh tính mà chúng ta nghĩ là, tôi là điều này, nhưng chúng ta không phải là điều này, điều này không tồn tại ngoài mối quan hệ với điều đó.
Và điều đó không liên hệ với mối quan hệ với điều khác.
Vì vậy, hiểu chuỗi mối liên hệ và sau đó cái tôi của chúng ta biểu hiện như thế nào trong tất cả điều đó.
Vì vậy, có khả năng vừa hòa tan mối quan hệ của một người với như, các động lực cái tôi tĩnh, nhưng cũng, um, có một cảm giác về danh tính và có một cảm giác về việc tự biểu hiện của bản thân và có như khi chúng ta, có một điều gì đó về ý chí.
Như khi bạn đang cạnh tranh, như bạn có thể cảm nhận khi ai đó có một ý chí không thể phá vỡ, như khi bạn đang đối đầu với ai đó và họ, và họ, và họ không kiên định, bạn có thể vượt qua họ.
Um, nhưng khi họ, khi ý chí của họ chỉ như, như, tôi sẽ không bao giờ quên, Marcelo Garcia đấu với Colossans trong một trận đấu vô địch lớn, đặt Colossans vào tư thế khóa cổ tay mọi người và Marcelo đưa tay vào khóa cổ tay và nhìn vào mắt anh ta.
Giống như, thử đi.
Chỉ đơn giản là đưa tay vào đó.
Và bạn có thể làm gãy ai đó bằng cách là người không thể bị gãy.
Bạn có thể thấy nhiều trận đấu nơi ai đó cố gắng nộp người khác và ai đó không bị nộp và người có lợi thế lớn bị gãy vì họ nhận ra, ôi chao, người này không thể bị gãy.
Và vì vậy họ trở nên bị gãy, đúng không?
Vì vậy, có khả năng để có điều đó, như, khi bạn, khi bạn chạm vào một chiến binh, như, những chiến binh thể chất đều va chạm với nhau.
Bạn biết đấy, như bạn học rất nhiều từ việc cảm nhận ai đó.
Dịch văn bản dưới đây sang tiếng Việt:
Vì vậy, nếu bạn gặp những người chiến đấu như ôm nhau, họ sẽ cho bạn, bạn học được rất nhiều từ việc chạm vào, bạn biết đấy, và bạn có thể cảm nhận khi ai đó, là, yếu ớt. Khi bạn chạm vào họ, bạn có thể cảm thấy, cảm thấy họ đã tiếp xúc bao nhiêu, đã bị đánh bao nhiêu, đã hấp thụ bao nhiêu, đã bị lạm dụng bao nhiêu, đã nhận được bao nhiêu. Và bạn có thể cảm thấy nơi năng lượng của họ dừng lại. Bạn có thể cảm thấy nếu có những thứ tĩnh lặng bên trong họ. Và sau đó, bạn cũng cảm thấy khi đất đai di chuyển bên trong họ, khi năng lượng nóng chảy đang di chuyển trong họ. Và khi bạn cảm thấy một cơ thể có thể ôm lấy bạn, nó có thể như một ngọn núi hoặc nó có thể như nước. Vì vậy, tôi liên hệ với cái tôi và rằng bạn muốn có khả năng像 như nước và như một ngọn núi. Um, tôi chưa bao giờ trả lời câu hỏi đó trước đây và tôi chỉ nói về điều đó. Nhưng đó như là bản chất của vẻ đẹp mà tôi muốn nói đến, và, khi tôi bước vào đây để ngồi vào ghế của mình, tôi đã nhận được một cú vỗ nhẹ vào lưng từ bạn. Và tôi đã tự hỏi liệu bạn có đang kiểm tra tôi không, um, tôi đã cảm thấy bạn tối qua nữa. Ừ. Tôi sẽ không hỏi cái gì, cái đọc của bạn về cái tôi của tôi, nhưng, um, tôi cảm thấy đó như là một cú vỗ của tình bạn, như là, chúng ta hãy làm điều này. Um, cảm giác thật tuyệt. Và tôi cũng đang nghĩ về người bạn tốt của tôi, Lex Friedman, người có đai đen trong Brazilian jiu-jitsu và là một người rất dữ dội, người mà công khai thể hiện tình cảm trên tay áo của mình và đôi khi mọi người sẽ chỉ trích anh ấy vì điều đó, điều này làm tôi thực sự khó chịu. Tôi thực sự kính trọng Lex. Tôi nghĩ những gì anh ấy làm là tuyệt vời. Tôi yêu podcast của anh ấy và cách anh ấy trong những vấn đề khó xử đã mời được mọi người ở cả hai bên và chào đón tất cả mọi người tham gia vào đối thoại. Tôi có một sự kính trọng lớn đối với cách mà Lex xử lý bản thân trong thế giới công khai. Ừ. Các bạn sẽ có một cuộc trò chuyện thú vị. Anh ấy, uh, sẽ cảm thấy ghen tị vì chúng ta có một cơ hội để ngồi xuống đây, nhưng, um, bạn biết đấy, Lex là, uh, ở nhà và với bạn bè của anh ấy, chính xác như cách mà anh ấy xuất hiện ở đó. Như tất cả những điều dữ dội đó, um, sự tự tra tấn xung quanh việc phải làm gì và cách thể hiện điều gì, nói chuyện với ai, nói chuyện như thế nào. Um, đó là thế giới mà anh ấy sống trong và, um, nhưng về mặt thể chất của anh ấy, tôi nghĩ thật khó để hiểu rõ như thế nào, um, ý tôi là, anh ấy giống như đặc, như vật chất tối, bạn biết đấy, như là, và tôi nghĩ nhiều người đàn ông tập jiu-jitsu, như bạn bắt tay họ và có một sự chắc chắn rất khác, um, so với chỉ cơ bắp. Giống như những người chỉ như là, um, họ đã quen với việc phải đối mặt với các cơ thể, rõ ràng, bạn biết đấy, vì vậy đó là một trải nghiệm, bạn biết đấy, um, đây là những điều tinh tế, nhưng rõ ràng là chúng quan trọng. Um, và như bạn đã chỉ ra, một người mang những điều đó vào cuộc sống chuyên nghiệp của họ. Bạn mang nó vào tình bạn, bạn biết đấy, tôi không thể nghĩ về việc, tôi có nhiều người bạn có thể nói là vững vàng, nhưng Lex là một trong những người vững vàng nhất trong số họ. Anh ấy thật đẹp. Sự hiện diện của anh ấy. Ừ. Điều này mà tôi, từ xa quan sát, anh ấy hành xử trong thế giới mà tôi có rất nhiều sự kính trọng. Và Rick, Reuben, bạn biết đấy, chúng ta đều biết Rick và mọi người biết Rick như một biểu tượng có râu của sự sáng tạo, và, và thực sự, anh ấy là như vậy, um, sự linh hoạt mà anh ấy di chuyển trong cuộc sống thật sự, thật lạ lùng. Tôi đã dành nhiều thời gian với anh ấy và tôi không muốn đi vào những quan sát của tôi về Rick, nhưng, um, thật ngạc nhiên những gì anh ấy tập trung vào trong việc tạo ra cái mà chúng ta nói đến, không gian này, như là thoát khỏi sự kích thích và phản ứng. Tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ phiền khi tôi chia sẻ điều này. Không phải là điều hiếm gặp để tôi đến chơi với anh ấy và anh ấy sẽ nói, như, Này, trước khi chúng ta nói chuyện, bạn có muốn làm một bài thiền không và chúng ta sẽ chỉ ngồi đó và thiền và nhanh chóng bạn sẽ bước vào một trạng thái tâm trí như, Ôi Chúa ơi, như thế này là một điều gì đó và sau đó, nhưng không, bạn chỉ vào trạng thái hiện diện và sau đó, tôi không biết, sau đó bạn ở lại và nói chuyện về những điều nếu bạn là chúng tôi, bạn biết đấy, Ramones vì chúng tôi đều yêu Ramones. Ừ. Vì vậy, um, tôi yêu cách bạn định hình cái tôi. Tôi nghĩ điều đó rất hữu ích, um, vì một sự hiện hữu thể chất của thứ gì đó mà chủ yếu là tâm lý đối với hầu hết mọi người, ít nhất là khái niệm đó rất hữu ích. Được rồi. Bạn có bao giờ, um, chỉ như một thói quen, chỉ nhìn cách mọi người đi bộ hoặc cách họ tương tác hoặc, um, ôi vâng. Ừ. Ý tôi là, tất nhiên, đó là cách sống của tôi. Tôi nghĩ rằng thật buồn cười là, như một người chơi cờ, ngay cả khi tôi thường xuyên học cách quan sát mọi người ngoài bàn cờ. Tôi sẽ quan sát họ. Tôi nhớ bạn đã từng thi đấu ở Bermuda và một lần một năm, một giải đấu mời, giải đấu cấp cao, và sau đó, bạn sẽ nhìn ai đó đi bộ và họ bị mắc mưa và bạn sẽ quan sát ai đó trong mưa. Bạn học được rất nhiều. Như, họ có chỉ đứng yên và đón nhận nó khi họ cho cái gì đó vào đầu hay chạy trốn? Họ sẽ làm gì? Đúng không? Như, và nói chung, nếu ai đó có một mối quan hệ tĩnh với cơn mưa, họ thường khá kiểm soát và sau đó bạn có một cảm giác về cách để xử lý họ trên bàn cờ, tạo ra hỗn loạn trên bàn. Như chỉ cần, chỉ cần trộn lẫn mọi thứ lên, làm cho nó không thể kiểm soát được và sau đó, hoặc nếu ai đó là một tinh thần tự do hoàn toàn trong mưa, như tôi, bạn biết đấy, thì có thể bạn muốn làm cho trò chơi này như yên tĩnh hơn, bảo thủ hơn, như chiến lược, không quá hỗn loạn, ở nơi mà một người phải tìm những giải pháp chính xác trong những vị trí cụ thể, nơi mà bạn không thể ngẫu hứng, bạn không tìm kiếm những hài hòa ẩn giấu trong hỗn loạn. Bạn đang tìm những điều cụ thể, đúng không? Kiểm soát và mưa và, và sau đó trận chiến, cái trò chơi đấu tranh, người ơi, bạn luôn theo dõi mọi người.
Tôi có ý nói, bạn thấy các chiến binh quan sát lẫn nhau, bạn thấy họ có nhiều cảm xúc với nhau, theo dõi nhau. Và tôi thích xem mọi người khi không phải ở trong công việc của họ, vì tất cả những chủ đề đó đều hiện rõ hơn nhiều so với khi họ làm công việc của mình.
Còn trong những lĩnh vực không có tính cạnh tranh như ballet, opera, âm nhạc, nơi mà chắc chắn cũng có tính cạnh tranh, biết rằng bạn đang cạnh tranh để thu hút sự chú ý, thời gian và tiền bạc của mọi người, nhưng nó không phải là cạnh tranh trực tiếp. Bạn có dành thời gian làm việc với những nghệ sĩ trong những lĩnh vực này không, nơi mà bạn biết, vừa mới nghe từ một người nào đó gần đây, cô ấy nói rằng, bạn biết đấy, tôi là một vũ công giỏi, nhưng khi đến New York, tôi phát hiện ra rằng mình không phải là một vũ công giỏi đến vậy. Cái mức độ mà những người được thực sự diễn trong một số địa điểm hàng đầu ở đó thì, thật là cao đến mức khó tin, và nhân tiện, điều đó không nên làm nản lòng bất kỳ ai. Điều đó nên khuyến khích mọi người, cho họ thấy những gì có thể xảy ra.
Bạn có làm việc với những người như vậy hay thường thì là những đấu trường cạnh tranh? Tôi đã sử dụng các lĩnh vực cạnh tranh như những phòng thí nghiệm tuyệt đẹp để tinh chỉnh mối quan hệ của mình với quá trình đào tạo, vì chúng mang tính chân thực một cách không ngừng nghỉ, nhưng tôi cũng đến từ một gia đình nghệ sĩ. Bà tôi là một họa sĩ và nhà điêu khắc trừu tượng xuất sắc, Stella Wateskin, một người phụ nữ tuyệt vời.
Bà ấy có mối quan hệ thân thiết với Hans Hoffman, Koenig và Jackson Pollack. Tôi muốn nói rằng đó là những người bạn của bà ấy. Bà ấy thuộc về thế hệ beat đầu tiên của những năm trước. Và tôi đến từ một gia đình nghệ sĩ. Vâng, có thể nói rằng, một trong nhiều điều mà tôi đang nghĩ đến trong những năm gần đây là cách chuyển hóa công việc cuộc đời mình thành tác động tích cực lớn nhất có thể trong thế giới này. Và tôi thực sự lo lắng vào lúc này về những gì đang xảy ra trong ý thức con người, về sự phân tâm sâu sắc, làm sao chúng ta có thể nâng cao khả năng quyết định của con người trong một thế giới ngày càng phức tạp nơi mà có rất nhiều thông tin sai lệch.
Và cũng như, bạn biết đấy, làm sao chúng ta có thể đối mặt với những thách thức lớn nhất của nhân loại? Vậy, ví dụ, một trong những dự án mà tôi rất hào hứng, mà tôi đã làm việc trong vài năm qua có tên là Lila Science. Và đây không phải là những đối thủ cạnh tranh, mà là những nhà khoa học. Và chúng tôi, về cơ bản, tôi đã ngồi với câu hỏi này trong hai hoặc ba năm. Ai sẽ là người tôi hợp tác để cố gắng đối mặt với những thách thức lớn nhất của nhân loại?
Và tôi đã gặp một người. Anh ấy cuối cùng đã thuê nhà của Graham, người mà chúng tôi đã tham gia trò chơi hôm qua, ngay bên cạnh nhà tôi ở Costa Rica. Tên anh ấy là Jeff Van Monson. Jeff là một nhà tiên phong khoa học và nhà sáng tạo xuất sắc. Và cuối cùng chúng tôi đã có ba tuần đối thoại tuyệt vời.
Ngẫu nhiên, tôi đã đầu tư vào một trong những công ty của anh ấy trước đó vài năm, điều đó thật thú vị. Nhưng chúng tôi đã có ba tuần đối thoại đáng kinh ngạc trong khi anh ấy đứng ngay bên cạnh. Sau đó, chúng tôi nhìn nhau và nhận ra rằng chúng tôi nên kết hợp lại. Và tôi cũng đã quan sát rất gần gũi thế giới trí tuệ nhân tạo trong một thời gian dài, phần lớn vì Demis Hassabis là một người bạn thời thơ ấu của tôi. Chúng tôi đã lớn lên cùng nhau chơi cờ từ khi 11 tuổi.
Và tôi đã quan sát hành trình của anh ấy. Tôi nghĩ rằng điều đó rất thú vị, trong cờ vua, cái ghế mà tôi có trong việc quan sát ảnh hưởng của máy tính đầu tiên, những cỗ máy ngày càng mạnh mẽ, và sau đó là trí tuệ nhân tạo thật sự hấp dẫn. Bởi vì nếu bạn tưởng tượng rằng việc thấy công việc cuộc đời mình bị vượt qua trong ba giờ thí nghiệm, như những gì AlphaZero đã làm, thật đáng kinh ngạc.
Và để đưa ra một số quan điểm về điều này như một hệ thống ELO trong cờ vua, đúng không? Có một hệ thống xếp hạng, những người chơi cờ vua hàng đầu thế giới, những người chơi cờ vua con người đều được xếp hạng, từ Garry Kasparov, Magnus Carlsen, Bobby Fischer. Tất cả các nhà vô địch thế giới được xếp hạng ở mức 2.800 đến 2.900, đúng không, ELO. Các động cơ AI mạnh nhất hiện nay đều trên 3.800 ELO.
Và chỉ để có bối cảnh về độ lớn của khoảng cách đó, khi tôi tám tuổi, xếp hạng của tôi là 1.800. Đúng không? Vì vậy, khoảng cách giữa tôi khi tám tuổi, tức là tôi thật là ngớ ngẩn. Và nhà vô địch thế giới, con người có khoảng cách tương tự như nhà vô địch thế giới và các động cơ AI mạnh nhất trên thế giới.
Và do đó, thật khó cho con người để hình dung việc trở thành những con kiến, đúng không, so với những con người khác. Chúng ta đang là những con kiến bây giờ về mặt những gì chúng ta sẽ sớm trở thành, điều gì có thể xảy ra. Và tôi, tôi nghĩ rằng điều đó có thể được chuyển hóa để làm điều tốt hoặc có thể được sử dụng cho điều xấu. Vậy thì câu hỏi là, động lực của những người thật sự điều hành những công ty này là gì?
Vì vậy, tôi đã nghĩ trong một thời gian dài, tôi đã phải kết hợp như điều gì là mặt sáng của lực lượng trong thế giới trí tuệ nhân tạo. Và điều mà Jeff, tôi và một người bạn thân, Chris Fussell, một người đàn ông xuất sắc, người đã viết cuốn “Team of Teams” và “One Mission”. Anh ấy là một lính SEAL tinh nhuệ, và sau đó anh ấy đã lãnh đạo Bộ chỉ huy hoạt động đặc biệt liên hợp, JSOC cùng với Stan McChrystal. Sau đó, anh ấy là tổng thống của nhóm McChrystal, và bây giờ anh ấy là tổng thống của Lila Science. Jeff, Chris và tôi, cùng với một người đàn ông xuất sắc tên là Jack Millwood, người là giám đốc văn hóa, đã hợp tác.
Và tôi đã tập hợp nhóm bạn tài giỏi này để tham gia vào điều này. Và cơ bản là kết hợp khoa học tiên tiến với trí tuệ nhân tạo tiên tiến, đưa chúng lại với nhau để tạo ra siêu trí tuệ khoa học, với mục tiêu là chúng tôi đang tạo ra những nhà máy khoa học AI, nơi toàn bộ quy trình khoa học có thể được tái hiện, có thể được thúc đẩy không ngừng. Cách mà AlphaZero đã liên tục lặp lại trong thế giới cờ vua, thì tại sao điều này không xảy ra trong quy trình khoa học?
Vì vậy, đưa ra một giả thuyết, cô lập các biến số, kiểm tra giả thuyết, phản hồi lại giả thuyết, xác nhận hoặc bác bỏ giả thuyết, và chỉ việc…
Một thiết kế thí nghiệm, một sự thực hiện thí nghiệm, và sau đó là nghiên cứu kết quả thí nghiệm, cùng với nghiên cứu toàn bộ tài liệu khoa học. Và hãy tưởng tượng tất cả những điều đó xảy ra với robot, với 3,800 nhà khoa học có xếp hạng ELO, các nhà khoa học AI, và sau đó là hàng triệu người trong số họ được kết nối với nhau. Và bây giờ, nếu bạn có điều này, theo quan điểm của tôi, điều quan trọng nhất là sự an toàn, đúng không? Tôi nghĩ rằng nhiều công ty AI không ưu tiên sự an toàn trước tiên, còn chúng tôi thì có. Đối với tôi, đó là một điều rất quan trọng, vì tôi đã ngồi với câu hỏi này trong nhiều năm, rằng để làm một điều gì đó như thế này, bạn phải tin tưởng rằng những người điều khiển nó, nếu họ có cám dỗ tối đa, nhưng điều gì đó có thể là, như Dự án Manhattan, có thể có thể là tiêu cực cho nhân loại, thì họ sẽ không bấm nút. Họ sẽ dẫn đến sự thỏa mãn tất cả những giấc mơ của họ, nếu điều đó dẫn đến một rủi ro tồn vong cho nhân loại. Và tôi thực sự tin tưởng vào đội ngũ này theo cách đó.
Vậy điều gì khiến tôi cảm thấy hào hứng nhất về điều này chính là khía cạnh khoa học vật liệu. Ý tôi là, khoa học sự sống, sự xóa bỏ bệnh tật, thật khó tin điều gì có thể xảy ra. Tôi nghĩ chúng ta sẽ bị choáng ngợp bởi những gì xảy ra trong những năm sắp tới. Nhưng phần khoa học vật liệu đối với tôi, cá nhân mà nói, là điều quan trọng nhất, vì tôi thực sự không nghĩ nó quan trọng nếu con người đều sống được 150, 200 năm, nếu chúng ta không có một hành tinh để sống. Đúng vậy. Và sự đổi mới về vật liệu có thể xuất hiện trong những năm tới để đối phó với cuộc khủng hoảng khí hậu thì thật ngạc nhiên.
Do đó, đây là một dự án mà tôi tham gia sâu sắc, và nó không liên quan gì đến cạnh tranh. Ý tôi là, tôi đoán mọi thứ đều mang tính cạnh tranh từ một góc độ nào đó, nhưng đây là về thúc đẩy sự khám phá, thúc đẩy đổi mới. Tôi yêu điều đó. Nó cũng phản ánh một cách rõ ràng mô hình lặp lại của bạn, sẵn sàng phân đoạn cuộc sống của bạn thành những mục tiêu và hoạt động khác nhau, áp dụng những gì bạn đã học trước đó, học những điều mới, và kết hợp những điều đó. Nó khiến tôi nhớ lại hai điều mà chúng tôi đã đề cập trước đó. Một, nếu chúng ta không đóng nắp lại, chúng ta sẽ gặp phải từ những thính giả, đó là bài báo mà cả hai chúng ta đều đọc. Tôi chỉ muốn, hoặc đã xem qua. Trước bài báo, hãy để tôi nói một điều quan trọng. Đối với tôi, những gì bạn vừa nói thực sự chạm đến trái tim.
Nhưng tôi nghĩ khi một người đang đảm nhận tất cả những điều khác nhau này, đối với tôi cá nhân, điều quan trọng là luôn phải ở trong lửa. Tôi cần phải tự rèn luyện bản thân như những gì tôi đang làm trên đại dương mỗi ngày trong sự tập luyện của riêng tôi. Điều khiến tôi phát điên là những “huấn luyện viên ghế sofa”, hoặc những gì Robert Persig từng gọi là “triết gia học”, giống như các nhà phê bình văn học so với nhà văn, hoặc triết gia so với triết gia, hoặc huấn luyện viên ghế sofa so với cầu thủ bóng đá. Vì vậy, đối với tôi, cách sống của mình, thật khó để tôi tin vào bất cứ ai trong những điều này nếu họ không đặt bản thân vào rủi ro như một cách sống.
Vì vậy, việc tập luyện ngoài đại dương của tôi, và việc tập luyện cạnh tranh của tôi, và việc đắm chìm trong bản chất chân thật của thế giới cạnh tranh là điều mà tôi cảm thấy thực sự, như, chúng tôi chưa bao giờ nắm bắt được sự thật. Chúng tôi chưa bao giờ được giải phóng khỏi những động lực của cái tôi. Chúng tôi luôn dễ bị trở nên tĩnh lặng. Tôi thực sự đã cảm nhận được điều đó, và tôi không tin, vì vậy đó là một hệ thống giá trị lớn đối với tôi. Trong những tương tác vật lý hàng ngày với đại dương, với nỗi sợ hãi, với sự không chắc chắn, với chỉ những biến số mà bạn không thể kiểm soát và cố gắng xác định những biến số nào tôi có thể kiểm soát trong bối cảnh này và làm việc với những điều đó để cố gắng khám phá ra những điều học mới. Rằng việc chạy những thuật toán đó mỗi ngày dường như là điều thiết yếu. Không có gì giống như đại dương để phơi bày bất kỳ chút nhỏ nào về ảo tưởng kiểm soát, vì bạn không thể kiểm soát đại dương. Bạn không thể vượt qua đại dương. Đại dương sẽ khiến bạn phải đối mặt, vì vậy bạn cần phải hòa quyện với nó và đón nhận nó và tôn trọng nó.
Vâng, đúng vậy, đó là nơi tôi thực hiện công việc nội tâm của mình ở đó. Được rồi, bài nghiên cứu của bạn. Hãy tiếp tục với nó. Vậy, không phải là bài nghiên cứu của tôi, nhưng bài báo mà tôi đã gửi cho bạn, tôi nghĩ là rất thú vị. Đây là một bài báo được xuất bản trong tạp chí Neuron, một tạp chí rất tốt. Bài viết xuất sắc. Chúng tôi sẽ đăng liên kết đến nó, nhưng nó có nhiều đặc điểm thú vị. Nó thực sự về nghiên cứu sự bất ngờ và hệ thống dopamine, nhưng họ sử dụng, như một bối cảnh thí nghiệm, mọi người xem một trò chơi bóng rổ, và họ quan sát rằng việc đặt lại đồng hồ thời gian thực chất được nói đến bất cứ khi nào có sự đảo ngược về đội nào có bóng, tức là đội này đi xuống sân, sau đó đến đội kia, và nếu có một cú bắt lại rồi nó chuyển hướng, hoặc có thể không chuyển hướng. Bóng rổ là một động lực hoàn hảo để nghiên cứu điều này trong khi có một số phát hiện về hoạt động não xảy ra.
Và một trong những câu hỏi thú vị nhất về bài báo này và những hệ quả của nó là cũng như chúng ta có thể đặt khẩu độ của tầm nhìn hoặc tốc độ khung hình của cách chúng ta theo dõi thời gian, cách chúng ta cuối cùng theo dõi thời gian, hoặc cách mà chúng ta thô sơ theo dõi thời gian, có một câu hỏi lớn, thực sự là một câu hỏi triết học, đó là làm thế nào chúng ta phân đoạn thời gian trong cuộc sống của mình? Trước đó bạn đã đề cập rằng một trong những dấu mốc thời gian chính, nếu bạn muốn, là một sự kiện xấu, như những điều đã diễn ra hoàn toàn khác với những gì tôi mong đợi. Nó có thể là cái chết của một người khác, có thể là cái chết của một giấc mơ, có thể là một thất bại, bất cứ điều gì, mà nó đánh dấu thời gian và chúng ta vừa trải qua những vụ hỏa hoạn, ý tôi là, LA sẽ bị chia cắt giữa trước và sau các vụ hỏa hoạn năm 2025. Tôi nhớ sớm năm 2020, cái chết của Kobe Bryant, vì vậy những điều này, tôi nhớ vụ nổ Challenger, như các sự kiện tiêu cực chiếm một vị trí nhất định trong ký ức của chúng ta dễ hơn những sự kiện tích cực, nhưng không ai sẽ quên sự ra đời của đứa con đầu lòng của họ hay hy vọng là đứa con thứ hai nếu họ có đứa con thứ hai, hay ngày cưới của họ, đúng không? Những điều này phân đoạn thời gian.
Bạn dường như có khả năng phân đoạn cuộc sống của mình thành một chuỗi những mục tiêu, nơi bạn cắt đứt mối quan hệ với việc thực hành một cái gì đó như cờ vua và bạn mang những gì bạn đã học được để tiến về phía trước vào một lối sống và cách tồn tại dường như rất khác biệt. Tôi nghĩ một trong những thách thức lớn đối với nhiều người, có vẻ như, là làm thế nào để kết nối các yếu tố khác nhau trong cuộc sống của họ theo cách cảm thấy liên tục. Tôi nghĩ có lẽ đúng là hầu hết mọi người đều muốn không phải trải qua những mất mát lớn để phân đoạn cuộc sống của mình theo cách thỏa mãn nhất. Bạn nghĩ về việc phân đoạn thời gian như thế nào? Có lẽ chúng ta sẽ tiếp cận từ quy mô của cuộc đời bạn. Chúng ta không biết bạn sẽ sống bao lâu, nhưng hy vọng là lâu. Điều đó được giả định dựa trên di truyền học tiêu chuẩn ở đâu đó trong khoảng từ 90 đến 110, nếu bạn chăm sóc bản thân tốt, mà bạn dường như đang làm. Nghe có vẻ tốt. Vậy hãy so sánh điều đó với cách một người cấu trúc một ngày và điều đó sẽ cho phép chúng ta quay lại với những gì bạn đã nói trước đó về sống động câu hỏi quan trọng nhất này và sự tập trung và bổ sung trong động lực giữa tâm trí có ý thức và vô thức. Khi bạn nghĩ về cuộc sống của mình, bạn 48 tuổi đúng không? Ừ. Tôi 49, vì vậy chúng ta đều ở một điểm tương đối giống nhau khi nhìn lại. Cuộc sống của chúng ta rất khác nhau, nhưng cùng độ tuổi. Nếu bạn nghĩ bạn sẽ sống được khoảng 100 tuổi, bạn đang nghĩ về khung thời gian của mình như thế nào? Bạn đang nghĩ, “Được rồi, đây là những gì tôi sẽ làm trong năm năm tới. 10, tôi sẽ cho phép điều gì đang diễn ra trong cuộc sống của mình quyết định tôi sẽ làm gì tiếp theo.” Bạn đang phân tích điều này như thế nào? Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Chúng tôi về cơ bản đang lấy tất cả các yếu tố vĩ mô và vi mô và chúng tôi sẽ tinh giản nó ngay tại đây. Đó là một câu hỏi rất rộng và tinh tế. Tôi nghĩ câu trả lời thực sự, điều thú vị là, tôi cảm thấy sự phân biệt này khi tôi nghĩ về một câu hỏi như vậy, giữa cách tôi thực sự liên hệ với câu hỏi và cách tôi có thể phân tích cách tôi thực sự liên hệ với câu hỏi để làm cho nó có thể liên quan, nhưng phiên bản đã phân tích có thực sự đúng với cách tôi thực sự liên hệ với câu hỏi không, vì việc phân tích chính xác là rất tinh tế và khó khăn. Cách mà tôi thực sự liên hệ với câu hỏi đó là tôi muốn sống cuộc đời mình với sự chân thật không ngừng nghỉ với chính mình, với tính xác thực, với tình yêu, với sự tiếp nhận. Tôi muốn làm sâu sắc thêm kết nối của mình với những gì tôi đang làm, những nghệ thuật mà tôi đang thực hành cụ thể, và trong việc sử dụng và khám phá mối quan hệ của mình với vũ trụ thông qua việc khám phá nghệ thuật. Tôi chưa lên kế hoạch cho 10, 20, 40, 50, 60 năm tiếp theo. Tôi có một tầm nhìn dài hạn về cách tôi nghĩ về những kế hoạch và phát triển và dự án tôi đang làm việc, nhưng nó giống như sự kết hợp giữa việc nuôi dưỡng sự hiện diện đầy đủ ngay bây giờ và chơi ván dài. Tôi không rõ ván dài sẽ đi đâu, nhưng một trong những người bạn thân yêu của tôi, Boyd Vardy, bạn biết Boyd không? Tôi biết về anh ấy và tôi là một người hâm mộ lớn công việc của anh ấy. Bạn nên mời anh ấy tham gia. Anh ấy tuyệt vời. Hoặc bạn nên đến Nam Phi và cùng anh ấy trải nghiệm việc tản bộ nhẹ. Ừ, xin lỗi. Tôi không có ý đó. Ừ. Tôi đã được kết nối với anh ấy thông qua Martha Beck, khách mời trước đó trên podcast này, và họ là bạn tốt. Họ đã dành rất nhiều thời gian ở Lone Delosi cùng nhau, và tôi rất muốn có Boyd Vardy ở đây. Anh ấy là một linh hồn đẹp. Anh ấy thực sự là một người anh. Anh ấy là một tinh thần đồng điệu. Thỉnh thoảng, bạn gặp ai đó mà bạn cảm thấy như vậy. Trong cuốn sách của mình, Hướng dẫn Coi Bầy Sư Tử về Cuộc Sống, anh ấy có một câu trích dẫn tuyệt đẹp, đó là lời của một người theo dõi bậc thầy, Reneas. Tôi không biết mình đang đi đâu, nhưng tôi biết chính xác cách để đến đó. Khi tôi đọc những lời đó, tôi cảm thấy chúng đã vang vọng rất sâu trong tâm hồn tôi. Tôi nghĩ những lời đó thực sự hay. Tôi sẽ bỏ đi từ “chính xác”. Tôi không biết bất cứ điều gì một cách chính xác, vì vậy tôi không biết mình sẽ đi đâu. Nhưng tôi có một cảm giác thật đẹp rằng tôi đang theo dõi con đường của mình đến đó. Bạn có một quy trình có vẻ hoạt động rất tốt, ít nhất là cho đến thời điểm này. Không có lý do gì để nghĩ rằng nó sẽ không hoạt động tốt, đặc biệt là vì bạn đã nói không chính xác, để lại sự mở cho những thay đổi trong sinh học của chúng ta, sự kiện trong và cho mọi người xung quanh chúng ta. Trong tôi có một phần lớn, và đó vừa là sức mạnh vừa là sự yếu đuối. Tôi nghĩ rất nhiều khi tôi gặp mọi người, tôi suy nghĩ rất nhiều về sự ràng buộc giữa sự xuất sắc của họ và sự lập dị của họ hoặc sự tài giỏi của họ và sự bất thường của họ. Khi bạn làm việc với những người biểu diễn xuất sắc, bạn cần phải hiểu nó, và sự ràng buộc ấy thường rất, rất phức tạp. Mọi người có thể nghĩ, “Ôi, tôi có thể làm cho người này hiệu quả hơn bằng cách chỉ cần loại bỏ điều này,” nhưng điều đó sẽ liên quan đến sự tài giỏi của họ, và bạn sẽ cắt giảm một phần nào đó. Khi bạn làm việc với những người điên rồ, xuất sắc, và bất kỳ ai thực sự là một bậc thầy đều có một chút điên rồ trong việc họ đang làm. Sự ràng buộc giữa sự xuất sắc và sự bất thường của họ là rất phức tạp và tinh tế, và mọi người nên rất cẩn thận không làm gì cho đến khi hiểu được sự ràng buộc đó với sự tinh tế lớn. Nghệ thuật huấn luyện những người thuộc kiểu đó là 99,9% lắng nghe, quan sát, không làm gì. Một trong những sai lầm lớn nhất mà các huấn luyện viên mắc phải là làm quá nhiều, vì họ cần phải thể hiện rằng họ có giá trị. Vậy nên tôi suy nghĩ rất nhiều về việc chúng ta cần thực sự hiểu bản chất của sự ràng buộc đó, và trong tôi, sự ràng buộc đó rất phức tạp, và tôi có một nỗi á allergy sâu sắc với việc không trung thực với chính mình. Tại sao? Chà, tôi nghĩ một phần lớn lý do là vào thời điểm tôi 15, 16, 17, 18 tuổi mà tôi đã mô tả khi tôi bị cuốn vào điều gì đó bên ngoài từ bộ phim và sự scrutinization công cộng khi tôi chưa sẵn sàng cho nó và bị thúc ép và không có đủ độ chín để chống lại điều đó, vì cuối cùng đó là trách nhiệm của tôi, là đảm nhận cờ vua ngoài việc biểu lộ bản thân. Karpov sẽ làm gì ở đây hoặc không? Josh sẽ làm gì ở đây? Và tôi đã không hiểu việc học Karpov thông qua Kasparov.
Và vì vậy, tình yêu đầu tiên của tôi đã bị lấy đi, hoặc tôi đã để cho nó bị lấy đi, đó là cách mà tôi thực sự sẽ diễn đạt. Nó đã trở nên tĩnh lặng, nhạt nhẽo, hoen ố và bị ngoại hóa. Có quá nhiều nỗi đau tồn tại trong tôi về sự mất mát của tình yêu đầu tiên đó đến nỗi tôi có món quà là bị dị ứng với việc không trung thực với chính mình. Và đó là một phần trong cách tôi điều hướng cuộc sống, nếu tôi không yêu thương ai đó, tôi sẽ không làm việc với họ, dù cám dỗ có là gì đi nữa. Nếu điều gì đó cảm thấy không đúng với tôi, tôi sẽ không làm. Đôi khi, chúng ta phải ngồi lại trong sự không biết trong một thời gian, và có thể mọi thứ sẽ không đúng trong một thời gian. Nó giống như có những đỉnh và thung lũng trong mọi thứ, và trong quá trình học tập, chúng ta có thể có những cao nguyên dài. Khi tôi ngừng chơi cờ, tôi cảm thấy như mình đã mất đi tình yêu, nhưng tôi đã ngồi lại trong hai năm với câu hỏi để làm rõ xem mình đang ở trong một cao nguyên của tình yêu hay đã mất tình yêu. Và một lần nữa, sự rõ ràng. Không, không, bạn đã mất tình yêu. Và rồi tôi đã xong. Không bao giờ chơi lại. Không bao giờ chơi lại một ván cờ nào nữa. Vì vậy, điều đó đã ảnh hưởng đến tôi. Tôi có điều này, thật thú vị khi những nguyên tắc hoặc tiếng nói dẫn dắt mạnh mẽ nhất bên trong chúng ta có thể đến từ những vết thương sâu nhất của chúng ta, đúng không? Chúng thực sự là như vậy. Ý tôi là, tôi nghĩ, bạn biết đấy, khái niệm về năng lượng là một khái niệm phức tạp, và không có định nghĩa rõ ràng nào cả. Nhưng khi tôi nghĩ về năng lượng, tôi không nghĩ về năng lượng calo. Tôi nghĩ về năng lượng thần kinh. Và tôi nghĩ về một số mạch thần kinh nhất định như vậy, như nếu bạn, tôi thích cảm giác phấn khích và căng thẳng sau đó được dẫn vào một hoạt động cụ thể mà từ đó mang lại một cái nhìn mới lạ và lặp lại, bạn biết đấy, đơn giản là vì đó là khoa học và đó là học tập. Ngày mà tôi nhận ra rằng tôi sẽ không bao giờ làm bão hòa tất cả kiến thức mà tôi có thể thu thập, tổ chức và truyền đạt qua podcast, tôi đã nói, vâng, điều đó thật tuyệt vì có điều gì đó, nhưng tôi cũng nhận ra rằng chúng ta có thể làm bão hòa bản thân bên trong. Chúng ta có thể đẩy bản thân đến điểm không được bổ sung. Chúng ta có thể, bạn biết đấy, bị thu hẹp quá mức. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rất nhiều về khẩu độ trong thời gian và không gian. Chúng ta có thể trở nên bị thu hẹp đến mức cuối cùng bạn biết đấy, giống như một con chuột chũi, bạn biết đấy, đã đào đường vào một sa mạc và sau đó chúng ta giật mình hỏi, nơi bạn chỉ cách xa gia đình hoặc xa nhà, bạn biết đấy, vì bạn cứ đào, đào, đào, đào, đào. Vì vậy, bạn biết đấy, tôi nghĩ, điều gì đó, bạn biết đấy, giống như tầm nhìn của đại bàng, bạn biết đấy, điều mà tôi nghĩ rằng những con chim lặn có thể là tuyệt vời nhất về việc có tầm nhìn toàn cảnh. Bạn có biết điều này không? Chúng có mật độ tế bào trong tầm nhìn chân trời để có thể nhìn thấy đường chân trời và chúng có đồng tử để nhìn cá để có thể lặn xuống và bắt cá, bất chấp sự khúc xạ của ánh sáng dưới nước vì cá không thực sự ở nơi chúng thấy. Khi mọi người nói về tầm nhìn của đại bàng so với, bạn biết đấy, như là tầm nhìn của kẻ săn mồi gần hơn hay gì đó. Giống như những con cormorant, giống như chúng bay, chúng là những con chim lặn. Những con chim đó, vâng. Vâng. Vì vậy, chúng bay và theo dõi đường chân trời và cũng theo dõi những thứ ngay bên dưới chúng cùng một lúc. Đó đối với tôi là trạng thái tối ưu để cố gắng đạt được trong việc theo dõi thời gian và không gian. Đó là một phép ẩn dụ tuyệt đẹp. Và chúng cũng phải điều chỉnh cho, bạn biết đấy, sự khúc xạ. Và nếu bạn đã thử, như, bắn cung từ trên mặt nước xuống dưới nước, điều mà tôi đã từng chèo thuyền trong khi chơi với, như săn cá bằng cung trên mặt nước, thì việc khúc xạ rất khó tính toán. Vâng. Những con chim biển lặn thực sự là những con chim mà tôi sẽ nói là tuyệt vời nhất. Tôi sẽ thực hiện một nghiên cứu về chúng. Vâng. Tôi muốn tìm hiểu về chúng. Được rồi, thật tuyệt. Thật đẹp. Vâng. Tôi có thể gửi cho bạn một số tài liệu ở đó. Tôi rất thích điều đó. Tôi rất thích điều đó. Thời gian mà bạn đã trải qua trong một ngày là điều mà hầu hết mọi người có thể quản lý trong tâm trí của họ. Có thể bạn có thể trở lại điều này, giống như chu kỳ tập trung có ý thức, kích thích phản ứng và thoát ra khỏi điều đó. Tôi thích ví dụ về việc đi vệ sinh vì mọi người đều làm điều đó. Tôi cũng nghĩ quá nhiều người làm điều đó trong khi cầm điện thoại. Vâng. Ôi Chúa ơi. Không thể tốt cho một số lý do. Có thể chỉ cần dẫn chúng tôi qua điều đó. Vậy bạn có nghĩ rằng, để tôi hỏi một loạt câu hỏi ngắn. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, ví dụ, như nhiều người, tôi không cảm thấy ngay lập tức alert. Tôi không cảm thấy như mình có thể ngay lập tức bắt tay vào viết nếu viết là điều quan trọng nhất tôi cần thực hiện trong ngày đó hoặc tôi có một ít thời gian để chuyển đổi. Vậy bạn có nghĩ rằng mọi người nên chấp nhận những khoảng thời gian chuyển tiếp tự nhiên trên thang thời gian trong một ngày hay họ nên tập luyện bản thân để như, bạn biết đấy, bật vào nỗ lực? Như đi theo dòng chảy hay bắt buộc bản thân bước qua cửa? Về cách mà tôi liên quan đến điều đó cá nhân, tôi đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ về kiến trúc trong một ngày. Tôi gọi đó là kiến trúc trong một ngày và tôi nghĩ rằng có những điều rất hệ thống mà chúng ta có thể làm và tôi nghĩ, nhưng tôi nghĩ như bất kỳ điều gì, chúng nên được cá nhân hóa, đúng không? Tôi không nghĩ rằng mọi người nên theo một mô hình nhất định vì chúng ta đều rất khác nhau. Một trong những điều đó, bạn biết cuốn sách cũ mà Tim thực sự sản xuất audiobook, Daily Rituals? Ồ vâng. Một trong những điều tốt nhất về Daily Rituals là có rất ít mẫu hình trong đó. Thật nực cười. Tôi thích điều đó. Chúng tôi sẽ để lại liên kết cho nó. Đó là một cuốn sách tuyệt vời. Quá tốt. Tôi rất vui vì Tim Ferriss, người mà chúng tôi đang đề cập, đã thu thập tất cả những thói quen của những nhà văn khác nhau và như một số trong số họ thì thật kỳ quặc và điên rồ và một số trong đó thì hoàn toàn nguy hiểm. Chúng tôi đã phát hành audiobook của nó, đúng không? Và tôi nghĩ tôi đã nói với Tim, anh ấy sẽ nhắc tôi, tôi nghĩ tôi có thể đã, tôi nghĩ tôi đã nói với Tim về cuốn sách đó nhiều năm trước và anh ấy đã thực hiện audiobook và nó thật tuyệt. Thật tuyệt. Và nó chỉ theo dõi thói quen hàng ngày. Nó phân tích thói quen hàng ngày.
Giống như là những chương dài từ hai đến ba đến bốn trang về khoảng trăm nghệ sĩ, nhà khoa học và những người sáng tạo tuyệt vời, và chúng thật bất ngờ. Có những người thì tối ngày đi tiệc tùng, sử dụng ma túy, rượu, caffeine, còn những người khác lại rất kỷ luật và khổ hạnh như những vị thiền sư. Phạm vi của các kiến trúc hàng ngày thật đa dạng.
Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta cần có sự nhận thức và tinh thần hài hước và khiêm tốn về điều đó, đồng thời cũng có thể hệ thống hóa và tổ chức. Tôi nghĩ điều quan trọng là phải giữ được cả hai điều đó. Ý tôi là, về điều bạn vừa hỏi, tôi thực sự tin rằng khoảng thời gian tươi đẹp khi chúng ta vừa tỉnh dậy và ở trong trạng thái mơ mộng đó là rất mạnh mẽ. Và tôi nghĩ rằng hầu như mọi người đều ngay lập tức lấy điện thoại và bắt đầu kiểm tra tin nhắn, điều này sẽ tắt đi sự nhận thức của họ về những gì đã xảy ra dưới bề mặt suốt cả đêm.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng đó là một cơ hội thực sự bị lỡ mất. Tôi nhớ khi tôi 11 tuổi, tôi đã đọc cái này. Thực ra, bố tôi đã đưa cho tôi bài tiểu luận của Hemingway về quá trình sáng tạo của ông. Có một trong những cuốn sách yêu thích của tôi, đôi khi có những cuốn sách mạnh mẽ đến điên rồ được biên soạn, và hai cuốn sách khiến tôi nhớ đến là “Lessons of History”, một tập hợp ngắn của Will và Ariel Durant, hai trong số những nhà sử học vĩ đại nhất đã xuất bản hàng chục nghìn trang. Đây là một tập hợp ngắn của một vài bài tiểu luận theo chủ đề. Nó chỉ khoảng một trăm trang, nén lại tất cả những công trình trong đời của họ thành một vài chủ đề. Thật sự rất mạnh mẽ.
Và “Hemingway on Writing” là một cuốn sách khác cùng bản chất, lấy tất cả những gì Hemingway đã viết từ các cuốn sách, từ những bức thư, những bức thư riêng tư, từ các bài viết và tiểu luận, từ sổ tay, như mọi thứ ông viết về quá trình sáng tạo và nén nó vào một cuốn sách ngắn về các nguyên tắc sáng tạo của ông. Thực sự không thể tin nổi.
Nhưng trước khi cuốn sách đó ra đời, tôi đã đọc một bài viết ngắn mà ông đã viết về quá trình sáng tạo, trong đó ông thường để lại một câu chưa viết. Ông kết thúc ngày làm việc với một câu như chưa hoàn thành. Vì vậy, ông rời đi với một cảm giác định hướng, và sau đó ông sẽ thả lỏng, bạn biết đấy, ông sẽ đi uống, làm tất cả những điều mà Hemingway đã làm, rồi sau đó ông quay lại vào sáng hôm sau.
Và câu chưa viết đó đã trở thành một đoạn văn và một trang trong tâm trí ông, và đó sẽ là cách để bắt đầu lại một cách mạnh mẽ. Và đó thực sự là điều đã thúc đẩy tôi bắt đầu tạo ra quá trình này trong cuộc sống cờ vua của mình, luôn kết thúc việc học cờ vua với điều gì đó còn lại, như một câu hỏi cho tiềm thức của mình, như việc nghiên cứu sự phức tạp và sau đó thả lỏng nó, điều này đã trở thành, và sau đó là việc kết nối với nó ngay từ đầu vào buổi sáng, một quá trình tên là MIQ.
Sau đó, tôi phát triển quy trình MIQ trên toàn đội cho các đội mà tôi làm việc cùng, tất cả đều có các phiên bản của MIQ mà họ sử dụng như những cá nhân, nhưng cũng như các đội, và đó là một cách tuyệt vời để phát triển một ý thức chung và một đội ngũ để mọi người đều có thể kết nối với câu hỏi đang ở vị trí hàng đầu trong tâm trí của mỗi thành viên trong đội của họ hoặc để một nhà lãnh đạo có thể nhận thức được câu hỏi quan trọng nhất đối với mỗi nhà khoa học hoặc nhà phân tích của mình hay bất cứ điều gì.
Đó là một cách thực sự mạnh mẽ để nuôi dưỡng ý thức chung, và nó trở thành băng ghi hình của chúng tôi. Bởi vì nếu chúng tôi theo dõi các MIQ của mình, giả sử tôi đang nghiên cứu một cái gì đó trong ba tuần hoặc bốn tuần. Và theo tôi, nếu tôi theo dõi những câu hỏi mà tôi nghĩ là quan trọng nhất cho điều đó và tôi ngày càng sâu hơn trong phân tích của nó, thì điều tôi nghĩ trong ngày đầu tiên sẽ rất khác so với MIQ trong ngày thứ 14.
Và sau đó chúng tôi có thể nghiên cứu khoảng cách, và sau đó chúng tôi có thể nghiên cứu các mẫu của các khoảng cách đó, và đây là điều tôi gọi là phân tích khoảng cách MIQ. Vì vậy, nếu tôi đang nghiên cứu một vị trí cờ vua, như nếu tôi chơi một ván cờ với bạn và nó vô cùng phức tạp, và tôi không hiểu rõ vị trí này, và sau đó tôi tiến hành một phân tích sâu, sâu, thì điều tôi đạt được sau 14, 16 hoặc 18 giờ nghiên cứu sẽ khác với những gì tôi cảm thấy trong ván trò chơi.
Giờ điều thú vị là, đây là điều thú vị khi học cờ, nếu sự hiểu biết của tôi ở đây trong cuộc chơi cờ, sau vài giờ, tôi có thể rất xa so với điều đó. Nhưng sau khi tôi hoàn thành việc học, tôi thường sẽ rất tương đồng, nhưng sâu hơn. Vì vậy, thường thì nó sâu hơn, gần hơn so với nơi bạn đã ở sau vài giờ nghiên cứu, nhưng nó là một mức độ sâu hơn bên trong. Nhưng khoảng cách giữa điều đó và điều đó, giữa nơi tôi đã ở trong trò chơi, và những mẫu nào trong khoảng cách?
Và sau đó, nếu bạn nghĩ về những mẫu trong các khoảng cách đó thông qua các lăng kính về kỹ thuật, chủ đề và tâm lý học, chúng tôi phân tích nó theo cách đó, thì điều đó trở thành băng ghi hình của chúng tôi. Một trong những điều khó khăn nhất đối với các vận động viên tinh thần là để thực sự có được băng ghi hình như những gì các cầu thủ bóng rổ, các vận động viên sử dụng kiếm, hoặc các võ sĩ có, nơi bạn có thể thấy băng ghi hình thực tế, chúng tôi cần tạo ra băng ghi hình tinh thần của mình.
Vì vậy, đây là một cách vừa nâng cao quá trình sáng tạo vừa tạo ra băng ghi hình cho quá trình đào tạo. Và sau đó, nghiên cứu phân tích khoảng cách mà chúng tôi thực hiện sẽ tiết lộ những gì chúng tôi cần tập trung vào việc thực hành có chủ ý. Sự khác biệt giữa các nỗ lực thể chất và các nỗ lực nhận thức, tôi nghĩ là rất quan trọng. Ngày nay, hầu hết mọi người tham gia vào các nỗ lực nhận thức, và nó giống như đang ở trong một ngôi nhà kính với nhiều cửa sổ ở khắp mọi nơi. Ý tôi là, mạng xã hội, nhắn tin, cửa sổ, kết nối internet trên máy tính, có quá nhiều điểm truy cập nơi mà một người có thể bị phân tâm.
Trong khi đó, nếu bạn chèo ra biển, chắc chắn, bạn có thể mang theo điện thoại của mình, nhưng bạn bị hạn chế bởi môi trường và nhu cầu an toàn của số lượng điều mà bạn có thể nghĩ về. Thật buồn cười, tôi đã đeo một chiếc Apple Watch khi tập luyện một chút trên đại dương. Và nó tốt cho tôi, vì tôi muốn định hướng trực giác của mình về tốc độ với những gì thực tế đang chỉ ra, và nó thật tốt để tôi có thể hiệu chỉnh bản thân. Nhưng mà, tôi đã tháo nó ra.
Thật sự thì ở trên biển không có công nghệ cảm thấy tốt hơn nhiều, như thể được giải phóng khỏi nó, theo dõi, nhưng đúng vậy. Tôi đang học cách tắt mọi thứ khi tôi làm việc. Tôi có nghĩa là, tôi đã phải học cách chống lại mọi thứ vì khi tôi bắt đầu làm khoa học, tôi có nghĩa là, tôi không có điện thoại thông minh, tôi không có bất kỳ thứ gì như vậy, và thực sự ngày nay một người phải chiến đấu để có được sự tự do khỏi những gián đoạn này. Vì vậy, đó là điều mà mọi người thực sự phải nuôi dưỡng.
Về cấu trúc của ngày hôm đó, bạn đặt ra một câu hỏi cho ngày, như câu hỏi quan trọng nhất, có lẽ sẽ giống như, giả sử, tôi đang làm một bản sửa đổi cuốn sách này mà tôi đã hoãn lại vì tôi muốn bổ sung nhiều thứ. Vậy có thể nói, câu hỏi quan trọng nhất là, làm thế nào để tôi hoàn thành cuốn sách này hôm nay? Hay có lẽ, tôi đoán, nó mang tính chất khái niệm hơn thế.
Tôi nghĩ rằng bạn có thể, tôi có nghĩa là, đó là một công cụ mà người ta có thể sử dụng một cách chiến lược hoặc chiến thuật. Vì vậy, nó có thể là, nếu bạn đang ở trong dòng chảy sáng tạo, chỉ cần để lại cho bản thân một cảm giác hướng đi, hoặc nó có thể thực sự là việc nhìn xa hơn và suy nghĩ về câu hỏi cấp cao nhất mà tôi đang vật lộn.
Nhưng tôi nghĩ rằng, nếu ai đó đang cố gắng cho việc suy nghĩ chiến lược cấp cao hơn, thì bạn có thể nghĩ đến việc người ta đang cố gắng cho câu hỏi quan trọng nhất với cùng một cường độ trí tuệ hoặc nhận thức mà một người đang trải qua, ví dụ, tự ép bản thân từ 168 lên 176 trong huấn luyện tim mạch theo khoảng thời gian, đúng không? Như vậy, bạn thực sự đang nỗ lực về mặt tinh thần.
Vì vậy, bạn cần ở điểm nỗ lực của mình, sự phát triển đến từ điểm kháng cự, đúng không? Cho nên chúng ta, xét về mặt trí tuệ, thực sự không quen với việc cảm nhận khi nào chúng ta ở điểm nỗ lực. Vậy chúng ta đang suy nghĩ về một câu hỏi, nhưng câu hỏi đó là gì, câu hỏi cấp cao hơn là gì? Câu hỏi nào thực sự quan trọng?
Một cách để định hình nó là như thế này, tâm trí chúng ta, nếu chúng ta giỏi một điều gì đó, sẽ cắt xuyên qua hầu hết mọi thứ như một con dao xuyên qua bơ, nhưng sau đó có một nơi mà nó bị mắc kẹt. Như những điểm mắc kẹt đó chính là các câu hỏi quan trọng nhất (MIQs), những điểm mắc kẹt đó là như vậy. Chúng ta không cần phải chờ đợi. Chúng ta không cần phải suy nghĩ, nhưng tâm trí sẽ tự đến đó như, ôi, nhưng đó là điều đó. Rồi chúng ta khám phá ở đó, như, làm thế nào để nới lỏng trong thời điểm mắc kẹt đó?
Và đó thường là nơi mà mọi người, bao gồm cả tôi, lùi lại. Tôi đang nghĩ ngoài lĩnh vực công việc giờ, như, tôi không muốn nghĩ đến việc đó, như khi chúng ta có xu hướng, tôi nhận thấy rằng có vô số điều phân tâm có sẵn ngày nay, nếu chúng ta muốn, và, bạn biết đấy, sách nói và podcast, và tôi nghĩ podcast rất tuyệt vời, nhưng bạn biết đấy, chúng có thể là một nguồn phân tâm khỏi câu hỏi quan trọng mà chúng ta cần đặt ra hoặc chúng có thể là một nguồn cung cấp câu trả lời cho những câu hỏi quan trọng mà chúng ta đang đặt ra. Nhưng có rất nhiều cơ hội như vậy để chỉ nhìn ra khỏi cái gì đó mà như một, như một sự nhiễm trùng cảm xúc.
Nó khác với một sự nhiễm trùng trên da của bạn mà khiến bạn khó chịu vì bạn có thể cảm nhận được nó ở đó và bạn muốn loại bỏ nó, đúng không, một bản năng rất nguyên thủy, như loại bỏ điều đó, loại bỏ nhiễm trùng đó. Điều này giống như một sự nhiễm trùng cảm xúc mà bạn có thể không nhìn thấy nếu bạn chọn quay đi, nhưng những điều đó thực sự sẽ ảnh hưởng đến bạn theo thời gian. Đó là lý do tại sao chúng tôi thực hiện các bài tập với nước lạnh, như đó là nơi chúng tôi đào tạo để sống ở phía bên kia của cơn đau, cảm nhận được điều đó, như cái nơi gây ngứa, như lùi lại khỏi điều đó, nhưng đó là nơi chúng ta cần ngồi lại, đúng không, nhưng chúng ta có thể thực hành điều đó theo cách chủ đề, như yêu thích sự không thoải mái đó, muốn nó, săn lùng nó, như tìm kiếm nơi mà chúng ta bị mắc kẹt, và sau đó để nó ngồi đó và rồi không lùi lại mà chỉ thả lỏng nó rồi trở lại.
Và chúng ta có những hiểu biết, đúng không? Bởi vì thường trong những khoảnh khắc đó, nơi mà chúng ta có những hiểu biết, như khi chúng ta thức dậy vào buổi sáng, là trong những điểm mắc kẹt đó. Và tôi thấy điều này rất thú vị, chắc chắn bạn đã làm điều này, như tôi đã thực hiện hàng trăm bài chẩn đoán với mọi người trong nhóm của tôi, nơi mà họ có nhiều đột phá sáng tạo nhất? Và rất nhiều người trong số họ ở trong phòng tắm, điều này thật sự thú vị. Tôi nghĩ một phần lớn của điều đó là như cái điều ngâm mình hoàn toàn trong cơ thể đưa họ ra khỏi suy nghĩ ý thức vào như, vì tâm trí họ đang trải nghiệm.
Và sau đó, việc giải phóng tâm trí ý thức cho phép tiềm thức hoạt động và sau đó họ khai thác nó. Điều đầu tiên vào buổi sáng là khi tôi nhận được những hiểu biết của mình hoặc khi sự thật đánh trúng tôi một cách trực diện, như không thể tránh khỏi tôi thức dậy, tôi nghĩ về như, được rồi, đó là điều tôi phải đối mặt. Và tôi có xu hướng ghi lại ngay lập tức, cố gắng không ghi lại trên điện thoại của mình. Tôi nghĩ rằng việc có một điểm ghi chú mà không có bất kỳ phân tâm nào khác, đó là lý do vì sao tôi là một người tin tưởng lớn vào bút và giấy.
Tôi hoàn toàn đồng ý với bạn. Và như, trước tiên, tôi đồng ý, điều đầu tiên vào buổi sáng, đó là điều quan trọng nhất và toàn bộ quá trình MIQ nhằm mục đích sử dụng điều đó, như khai thác vào điều đó, đúng không? Như cung cấp thức ăn cho tâm trí, vì điều đó đã xảy ra với tôi hàng chục lần, nơi tôi chỉ có được những hiểu biết vào buổi sáng, nhưng sau đó tôi nhận ra tôi nên tìm những khu vực mắc kẹt và cung cấp chúng cho bản thân để có được những hiểu biết về. Vì vậy, nó giống như, giống như điều chỉnh quá trình sáng tạo đó.
Nhưng nếu chúng ta mở điện thoại của mình, như nếu ngay khi chúng ta bắt đầu thấy email mà không đọc chúng hoặc thấy bất cứ điều gì, chúng ta đang giải quyết vô thức cho những gì trong email. Đúng, tất cả đều là phản ứng kích thích. Bạn đang bước vào kích thích. Nếu mọi người có thể bắt đầu suy nghĩ về việc tự phản chiếu so với phản ứng kích thích, tôi nghĩ đó là một trong những cách mở rộng nhất của tất cả điều này.
Tôi phải nói rằng việc tắm vòi sen, tôi đã nói về việc tại sao mọi người lại có những suy nghĩ chói sáng khi tắm vòi sen với bạn tôi, tôi rất muốn giới thiệu bạn với anh ấy vào một thời điểm nào đó. Chúng tôi đã là bạn bè từ khi còn bảy tuổi, bạn tôi, Tiến sĩ Eddie Chang, là một bác sĩ phẫu thuật thần kinh và là trưởng khoa phẫu thuật thần kinh tại UCSF. Anh ấy nghiên cứu về ngôn ngữ và lời nói, và đã phát triển các thuật toán AI cho những người mắc hội chứng locked-in, giúp họ có thể nói chuyện qua màn hình với khuôn mặt chuyển động theo thời gian thực bằng cách giải mã lời nói của con người hoặc vỏ não ngôn ngữ, một cá nhân thật sự xuất sắc. Anh ấy đã xuất hiện trên podcast này. Anh ấy sẽ quay lại một lần nữa. Hãy hỏi anh ấy về chuyện tắm vòi sen vì anh ấy từng làm nghiên cứu về tính linh hoạt thần kinh của hệ thống thính giác. Chúng tôi nghĩ, chúng tôi tự hỏi liệu có phải là loại tiếng trắng của vòi sen không, vì Eddie đã thực hiện công việc tuyệt vời cho thấy rằng tín hiệu và tiếng ồn trong hệ thống thính giác xác định liệu một mẫu lời nói hoặc tín hiệu thính giác nào đó có được ghi nhớ hay không. Khi bạn có điều này trong nền, hãy đặt điều này theo những gì chúng tôi đã tham chiếu cho đến nay. Những suy nghĩ nổi lên trên tiếng ồn đó có một đỉnh cao lớn so với nền tảng. Đó là tín hiệu so với tiếng ồn, trong khi điều ngược lại chắc chắn sẽ xảy ra khi bạn đang trên điện thoại và cuộn qua để xem tất cả suy nghĩ, cảm xúc và những thứ của người khác. Làm thế nào để bạn nắm bắt được những suy nghĩ riêng của mình và lọc chúng qua những gì có ý nghĩa và những gì không có ý nghĩa thực sự là một câu hỏi rất quan trọng để bắt đầu và tiếng trắng trong nền tảng với kích thích thị giác rất hạn chế. Hầu hết các vòi sen không thú vị lắm. Đó chỉ là tiếng trắng, những bức tường trống rỗng, một vài thứ quen thuộc với bạn để chúng chủ yếu biến mất khỏi tầm nhìn của bạn. Ý tưởng là những suy nghĩ luôn trào dâng qua tâm trí vô thức của bạn có thể được nắm bắt vì mọi thứ khác có thể chỉ là tiếng ồn, có thể. Đây chỉ là một giả thuyết và có thể tôi sẽ kết hợp bạn và Eddie lại với nhau vào một lúc nào đó và chỉ là người quan sát. Tôi rất thích điều đó. Nghe thật tuyệt vời. Đó thật sự mạnh mẽ. Đó là cách chúng ta học ngôn ngữ. Đó là các tín hiệu sai lệch so với tiếng ồn nền. Đó là cách bạn sửa lỗi nói lắp. Bạn tạo ra tiếng ồn nền. Bạn tăng tiếng ồn, điều này thực sự làm nâng cao tín hiệu trong hệ thống thính giác một cách kỳ lạ. Dù sao đi nữa, bạn đã phát hiện ra rằng bốn giờ rưỡi là thời điểm tối ưu cho một công việc tập trung, nhưng với một số người, có thể chỉ khoảng một giờ. Họ có thể cần phải huấn luyện để đạt được mức độ tập trung đó. Nếu là bốn giờ rưỡi, phần còn lại trong ngày sẽ hỗ trợ cho việc đó trở nên tuyệt vời. Nếu là bốn giờ rưỡi thời gian tạo ra sáng tạo, thì có những khoảng thời gian khác mà người ta có thể có các đầu vào hỗ trợ cho việc đó. Tôi nghĩ rất tốt cho mọi người khi nhận thức được những đỉnh cao và thấp của năng lượng trong suốt cả ngày và sau đó điều chỉnh công việc sáng tạo tối đa của họ với các giai đoạn năng lượng cao. Tôi nghĩ rằng rất quan trọng để không ở trong trạng thái phản ứng liên tục. Một trong những điều tôi thấy thú vị là cách mà mọi người có các cuộc họp được lên lịch ở khắp mọi nơi và sau đó tìm cách để suy nghĩ giữa các cuộc họp và điều đó giải phóng họ như thế nào khi họ thực sự chặn lịch của mình cho thời gian tạo ra sáng tạo. Có thể nó được mã màu trong lịch của họ và sau đó các cuộc họp sẽ phù hợp xung quanh đó. Ngày của họ được điều khiển bởi sự tự biểu đạt của họ thay vì một chuỗi phản ứng liên tục và cứ thế mãi. Tôi nghĩ rằng việc tận dụng sự dao động của căng thẳng và phục hồi trong suốt cả ngày là rất quan trọng. Tôi nghĩ rằng việc có các buổi tập luyện trong suốt cả ngày, ngay cả các buổi tập ngắn trong ngày, các khoảng thời gian thiền trong ngày làm việc, mọi thứ đều cần chất lượng hơn số lượng. Chúng ta có thể hoàn thành được nhiều việc hơn. Nếu bạn nghĩ về điều này, bạn nói về các đội thi đấu xuất sắc. Nếu bạn thấy bao nhiêu phân tích video và thời gian mà ban huấn luyện Boston Celtics đầu tư vào một đoạn clip dài 35 giây được chiếu cho một cầu thủ hoặc cho đội, thì đó thực sự là rất nhiều công việc cho những điều lớn lao. Các cầu thủ đang làm điều gì đó rất mãnh liệt. Tất cả chỉ xoay quanh chất lượng. Không phải số lượng. Họ không thể tập luyện bóng rổ 17 giờ một ngày. Họ không thể chơi như vậy được. Họ huấn luyện một cách xuất sắc trong khoảng một tiếng rưỡi mỗi ngày, một cách xuất sắc và khoa học, hoặc nếu họ đang chơi một trận đấu kéo dài từ hai tiếng rưỡi đến ba tiếng. Cách nào để tối ưu hóa cho điều đó? Bạn không thể xếp chồng sáu giờ huấn luyện trước một trận đấu ba tiếng. Không. Rất nhiều trong số đó là công việc về cơ thể và thiết lập một số băng và sau đó sẵn sàng theo cách đúng để ghi nhớ những gì bạn đang xem trên băng và sau đó nghỉ ngơi và quay lại với nó và sau đó hiểu chính xác có bao nhiêu tải trong cơ thể và tâm trí của bạn và có được giấc ngủ đúng và chế độ dinh dưỡng đúng và tối ưu hóa mọi thứ và trở thành một người biểu diễn xuất sắc khi cần thiết. Chúng ta không có kỷ luật đó như những sinh vật tâm trí rất thường xuyên, nhưng chúng ta nên có trong quá trình sáng tạo, trong các mối quan hệ của chúng ta, đúng không, trong nghệ thuật làm cha mẹ, làm chồng, làm vợ hay là bạn bè, tại sao chúng ta không chăm sóc bản thân và trở nên xuất sắc trong điều đó? Tôi thật sự tin vào chất lượng như một cách sống. Đó là một nguyên tắc rất quan trọng đối với tôi. Nếu chúng ta đang thực hành sự cẩu thả hoặc thực hành chất lượng, nếu chúng ta làm điều gì đó tồi tệ, thì chúng ta đang thực hành sự tồi tệ và điều đó chỉ tạo ra – chúng ta có thể khai thác chúng như sự liên kết tematik về mặt tích cực. Chúng ta cũng có thể khai thác chúng một cách xuất sắc về mặt tiêu cực. Mỗi lần chúng ta thực hành sự cẩu thả, chúng ta đang sử dụng sự liên kết tematik để cẩu thả trong mọi thứ. Tôi thực sự tin như vậy. Vì vậy, chất lượng như một cách sống là một cách tuyệt vời để thực hành chất lượng mọi nơi, bởi vì nó sẽ hiện diện ở khắp mọi nơi, đúng không? Không phải theo cách robot hay hạn chế, mà theo cách tự biểu hiện và đẹp đẽ. Sống cuộc đời của mình như một tác phẩm nghệ thuật. Đúng vậy. Đẹp đẽ. A-men.
Chúng ta hãy làm điều đó.
Rõ ràng, bạn đang làm.
Tôi đang trong cuộc chiến, bạn ơi.
Bạn đang trong cuộc chiến và bạn đang tạo một ví dụ tuyệt vời, và bạn có cả cuộc đời của mình, điều đó thật đáng kinh ngạc và rất được trân trọng.
Tôi phải nói rằng, và bây giờ tôi sẽ tiết lộ điều này, khi tôi bắt đầu podcast này, tôi có một danh sách ngắn những người mà sẽ giống như những vị khách làm tôi phải giật mình, không phải vì tôi muốn họ làm vậy, mà giống như kiểu, wow, tôi không thể tin rằng tôi đang ngồi xuống nói chuyện với blank và bạn nằm trong danh sách đó.
Tôi đã đọc “Nghệ Thuật Học Tập”, tôi đã xem và đọc mọi thứ tôi có thể về công việc của bạn và tôi đã xem “Tìm Kiếm Bobby Fisher” với sự hiểu biết rằng điều đó có thể chính xác về một số điều và có thể không chính xác về những điều khác.
Vì vậy, nếu mọi người chọn xem điều đó, họ nên ghi nhớ điều đó.
Đó là Hollywood.
Quan trọng hơn, tôi đã có cơ hội này để ngồi xuống và làm điều này và tôi phải nói rằng, tôi đã học được rất nhiều từ sự chính xác tuyệt vời của bạn, nhưng cũng cả phạm vi quan sát trong thế giới, vì tôi không phải là một cầu thủ bóng rổ, tôi không biết chơi cờ, nhưng tôi đã học được rất nhiều từ bạn và các tác phẩm, giáo lý của bạn và chỉ cần cơ hội ngồi đây và học hỏi từ bạn.
Tôi biết tôi đang nói thay mặt cho bản thân và hàng triệu người khác, tôi chỉ muốn nói cảm ơn bạn vì đã sống cuộc đời của bạn như một tác phẩm nghệ thuật và vì đã tích hợp giáo dục công cộng, điều mà chúng tôi đang làm ở đây, vào tập hợp những đam mê mà bạn theo đuổi, cái nọ kéo theo cái kia, nhưng mà lại gắn bó với một tập hợp các chủ đề cốt lõi này.
Vì vậy, không muốn trở nên quá trừu tượng, tôi chỉ muốn nói cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đến đây, vì đã giáo dục chúng tôi, vì đã khiến chúng tôi suy nghĩ.
Tôi biết điều đó sẽ thay đổi suy nghĩ và hành vi của mọi người theo hướng tích cực và câu hỏi duy nhất còn lại là, bạn có thể quay lại và nói chuyện với chúng tôi thêm một lần nữa không?
Chắc chắn rồi, bạn ơi.
Cảm ơn bạn vì những gì bạn vừa nói.
Đó là một vinh dự và tôi đã học được rất nhiều từ buổi trò chuyện này.
Nó giống như khởi đầu của một tình bạn đẹp, chỉ là giai đoạn đầu tiên.
Tôi cảm thấy cũng như vậy.
Tôi mong chờ điều đó.
Cảm ơn bạn, bạn ơi.
Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận ngày hôm nay với Josh Waitskin.
Để tìm hiểu thêm về công việc của Josh và tìm liên kết đến cuốn sách của anh ấy, “Nghệ Thuật Học Tập”, mà nhân tiện, tôi rất khuyến nghị, vui lòng xem phần ghi chú chương trình.
Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
Đó là một cách tuyệt vời không tốn phí để ủng hộ chúng tôi.
Vui lòng cũng nhấn theo dõi cho podcast trên cả Spotify và Apple.
Trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá tối đa là năm sao.
Vui lòng cũng kiểm tra những nhà tài trợ được nhắc đến ở phần đầu và xuyên suốt tập ngày hôm nay.
Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này.
Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc có bình luận về podcast, hoặc các chủ đề hay khách mời mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, hãy để lại trong phần bình luận trên YouTube.
Tôi sẽ đọc tất cả các bình luận.
Và nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Đó là Instagram, X, trước đây gọi là Twitter, Facebook, Threads và LinkedIn.
Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số nội dung chồng chéo với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều thứ lại khác biệt với nội dung trong podcast Huberman Lab.
Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Đối với những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt.
Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
Nó có tiêu đề “Giao thức, Sổ Tay Vận Hành cho Cơ Thể Con Người.”
Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm.
Nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến tập trung và động lực.
Và đương nhiên, tôi cung cấp các chứng cứ khoa học cho các giao thức được bao gồm.
Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại presale@protocallsbook.com.
Tại đó bạn có thể tìm thấy liên kết đến các nhà cung cấp khác nhau.
Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất.
Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Giao thức, Sổ Tay Vận Hành cho Cơ Thể Con Người.”
Và nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network là một bản tin hàng tháng không tốn phí bao gồm mọi thứ từ tóm tắt podcast đến những gì chúng tôi gọi là giao thức dưới dạng các PDF ngắn từ một đến ba trang, bao gồm các vấn đề như cách tối ưu hóa giấc ngủ của bạn, cách điều chỉnh dopamine của bạn.
Chúng tôi cũng có các giao thức liên quan đến việc tiếp xúc với lạnh có chủ ý.
Nhận được nhiều câu hỏi về điều đó, tiếp xúc với nhiệt có chủ ý, và cứ như vậy.
Một lần nữa, tất cả đều có sẵn hoàn toàn miễn phí.
Bạn chỉ cần truy cập hubermanlab.com, đi đến tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống bản tin và nhập email của bạn.
Và tôi nên đề cập rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Cảm ơn bạn một lần nữa vì đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận ngày hôm nay với Josh Waitskin.
Và cuối cùng nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn vì sự quan tâm đến khoa học.
[MUSIC PLAYING]
(music vui vẻ)
歡迎來到 Huberman Lab 播客,在這裡我們討論科學以及基於科學的日常生活工具。
我是安德魯·胡伯曼,我是斯坦福醫學院的神經生物學和眼科學教授。
今天的特邀嘉賓是喬什·韋茲金。
喬什·韋茲金是一位前兒童神童,六歲時開始下棋。
到他十六歲時,他已經多次成為全國冠軍,並且也是國際冠軍。
事實上,他達到了國際大師的級別,這是任何年齡段的棋手在國際象棋中最高的成就之一。
他早期的成就成為了書籍和電影《尋找鮑比·費雪》的主題和焦點。
隨後他放棄了國際象棋,轉向武術,並在紐約哥倫比亞大學學習哲學,最終還參與了水上滑板,這基本上就是在水面上衝浪。
喬什不僅是一位高表現者,他現在可能成為金融、創意事業、專業體育和軍事領域中最受追捧的專業教練。
今天的這一集是我最喜愛的 Huberman Lab 播客集數之一。
我知道作為播客主持人不應該這樣說,但這完全是真實的。
因為喬什·韋茲金不僅成就卓越,而且他對學習過程有著非凡的教學能力。
他把在棋賽中所學到的知識應用到武術、水上滑板等方面,通過參與這些活動,他能夠提煉出學習的基本要素,並且如何根據每個人的獨特個性和風格、缺陷與易犯錯誤的傾向來量身定制學習過程,進而利用這些因素來更好地學習。
事實上,貫穿今天的整個節目,我保證你將不斷反思自己在個人生活、職業生涯和學習過程中經歷的緊張和恐懼,無論你在生命中試圖學習和追求什麼。
今天的對話,得益於喬什,將使你能夠更好地理解這些,知道何時應該努力、何時應該放鬆、何時應該推進,以及如何成為對自己以及追求的事物更好的學習者。
在科學界,有一句話是,有時你會遇到一個真正的「N of one」,意即在某個類別中僅有一個的樣本。
喬什·韋茲金確實是一個真正的「N of one」。
我不知道有其他人能夠像他一樣,走出獨特的人生道路,並且將他的學習分享給世界,讓其他人受惠。
他對自己所愛的人和事物抱有極大的意圖,並且意圖幫助他人學習如何更好地學習。
我必須說,能坐下來與喬什聊天真的非常榮幸。
我對他的工作已經是一位忠實的粉絲很長一段時間了。
你還將了解到他是一個非常好的人。
在開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究職責是分開的。
然而,它是我希望將零成本的科學和科學相關工具信息帶給公眾的努力的一部分。
堅持這個主題,這一集播客確實包括了一些贊助商。
那麼現在就讓我們來開始與喬什·韋茲金的對話。
喬什·韋茲金,歡迎你。
謝謝你,兄弟。
很高興能在這裡。
我覺得我好像認識你很久,因為我看過《尋找鮑比·費雪》,並且了解了這個真實的人物就是你。
我讀過《學習的藝術》,我必須說我對你的獨特歷程、你所做的選擇以及你對學習過程及其普遍性特徵的理解感到狂熱和著迷。
我很興奮能深入探討這些話題。
我想對於或許不太熟悉你的人,你能否簡要介紹一下你的背景故事,讓大家對你所做的令人驚嘆的事情有所了解,這也反映了你獨特的選擇過程,然後我們將深入討論。
好的,當然。
謝謝你,兄弟。
這是一種榮譽。
我很感謝你所說的。
我在紐約市曼哈頓中區長大,六歲時開始下棋。
我是在華盛頓廣場公園與媽媽散步時發現下棋的,我記得看了一兩天,然後有一天我與她分開,我去玩攀爬架,然後跑過去問一位老先生我能否下棋,他說可以,我媽媽感到驚訝,我們開始下棋。
我下的第一局棋,我記得那時我有一種非常獨特的感覺,就好像我在發現或重新發現一段失落的記憶。
這並不算是我在學習一些新的東西,而是像是在清除我與我曾經深入了解過的某種東西之間的灰塵和蛛網。
對一個六歲的小男孩來說,這種感受非常奇妙,然後我便愛上了這個遊戲。
我對它投入得非常深,我的第一任老師就是華盛頓廣場的街頭棋手,他們像一群喧鬧的人一樣,把我引進來,開始教我遊戲的戰術方面,我作為學習者毫無顧忌,這從我現在作為父親的視角來看非常有趣,因為我的小兒子查理正在以同樣的自由度去衝浪,這種無拘無束、簡單明了、不受自身障礙影響的氛圍。
到我七歲時,我開始參加比賽,並且在我從七歲到二十三歲的整個西洋棋職業生涯中,基本上都是全國年齡段的頂尖棋手。
所以在某些方面,這是一個非常奇怪的成長過程,這導致了我心理上的一些古怪特徵,因為從六歲開始我就生活在競爭的壓力鍋中,整個童年時期我都是競爭的目標。因此,如果你參加全國錦標賽,我會參加青少年國家和世界錦標賽,還有其他的比賽,總是要和成年人競爭。但這樣一來,我就是目標,任何錯誤,孩子們總是會犯錯,我們都會犯錯,我的對手和他們強大的教練、國際大師和特級大師都能很容易地研究到我身上的弱點。因此,他們會為此做好準備。如果我不去克服某個弱點,這個弱點就會被利用,我會經歷痛苦。因此,從很小的時候開始,克服我的弱點就已經超出了我的概念框架,這是一個非常有趣的成長經歷。在許多方面,這為我之後做的許多事情奠定了基礎。我認為,那種成長經歷有很多方面在公眾眼中可能會被認為是不健康的。這非常奇怪,幸好那是在社交媒體出現之前。而且我一直沒有使用社交媒體,這是我自己的選擇。
當我11歲的時候,《尋找羅比·費舍》的書出版了,然後在我15歲的時候,電影也上映了。在那時,我對棋藝完全著迷,這是我的初戀。我是一個無阻礙的學習者,我熱愛競爭,我的對手大多數人都試圖控制棋局、記住開局、想辦法強行獲勝,但我喜愛戰鬥。我的風格是創造混沌,就像在華盛頓廣場公園那樣。尋找隱藏的和諧與混沌,我非常喜歡這一點。所以隨著棋局的進展,他們逐漸遠離了開局準備和控制局面,我們進入了我的力量區域,那就是戰鬥。我熱愛戰鬥。
我的棋藝生涯在很多方面是自由流動的,然後那部電影在我15歲的時候上映。你可以想象作為一個十幾歲的年輕人的感受,所有的注意力、媒體、到處都是攝影機、粉絲、所有的誘惑,而我並沒有要求這一切。這段時間對我來說,與棋藝相對是一段疏離的時期。大約在同一時期,我開始和一位俄羅斯棋訓練師訓練,他開始敦促我遠離作為棋手的自我表達,去研究那些與我截然相反的棋手。我是一名攻擊型棋手,充滿攻擊性。我玩的風格不在於水平,而在於像鮑比·費舍或卡斯帕羅夫或米哈伊爾·塔爾那樣的風格,世界冠軍都是那種熱情四溢的棋手。而我被敦促去研究更冷靜、預防性的棋風,比如彼得羅辛、卡爾波夫,那些更保守的防守型棋手。於是,我被告知,不要問「喬希在這裡感覺什麼?」而是「卡爾波夫在這裡會怎麼走?誰是與我相反的人?」
因此,那種公共視野的結合以及遠離自我表達的過程,導致了一段受到阻礙和自我意識強烈的時期。可以討論的一個有趣主題是,從前意識到後意識競爭者的轉變。在許多方面,我的競爭意識從自由的前意識競爭進入了存在危機的隧道。我為此掙扎了很多年。當我18歲,畢業的時候,儘管在這個掙扎中,我仍然是全國最高評級的棋手,每年都贏得全國錦標賽。所以從外部看這一切似乎都很好,但從內部看,我卻在動盪之中。我在與自己作鬥爭,心中充滿了惡魔。然後我離開了美國。在高中畢業後,我花了好幾年時間學習東亞哲學,冥想,反思。那些年我對棋藝的學習,我仍然深愛著棋藝,它變成了一個更內省的過程。我競爭得依然激烈,但棋藝與生活開始連結。
當我19歲的時候,我開始在人體性能研究所進行訓練。那個時候叫LGE——Lair, Grapple 和 Etchaberry。這是一個表現訓練的跨學科中心,由吉姆·萊爾創辦。後來它改名為HBI。我永遠不會忘記我和這些表現心理學家一起工作的那個時刻,我在健身房裡,與營養師合作,進行強度訓練。然後我看到了吉姆·哈博,他當時是美國職業足球聯盟印第安納波利斯小馬隊的四分衛。我們展開了一場關於表現的精彩對話。對我來說,這是一個真正的啟發時刻,因為我意識到我們講著同樣的語言。我想,天哪,這個家伙是一個NFL四分衛,而我是一個瘋狂的棋手,但我們在做同樣的事情。這是我意識到所有這些藝術在最高層次上是根本相連的瞬間。我們所做的事在本質上是非常相似的,當你在那個層級,你能觀察到,不同藝術領域巔峰的人所做的事往往比同一藝術中更低層級的人所做的事相似得多。有些質量上的經驗在其中。
然後我開始研究將這些事物相連的原則。接著,我有了一個有趣的經歷,我將整個人生簡化成一兩分鐘的敘述。在我二十出頭的時候,我最終遠離了棋藝,我很樂意談論為什麼以及那段旅程。接著,我進入了武術,我對東亞哲學的研究使我進入了道教和太極的學習,之後進一步研究太極推手。
我有過一次非常有趣的經歷,那時我對於棋藝的內省過程已經轉變為對生活的研究。因此,我正在探索彼此之間的聯繫,但我已經不再下棋了。我全心投入武術,但當時我正在進行一場同時進行的棋局展覽,這是我多年來每年都會參加的活動,以支持杜氏肌肉萎縮症的研究。我同時下了50局棋,並且在這個大廣場上走來走去,與50位年輕且實力強勁的棋手對弈。某個時刻我意識到,實際上我並不是在下棋。我在移動棋子,但我卻在用太極的語言思考。我感受到了流動,感受到了留下的空間,騎著遊戲的能量浪潮。就像我贏得了這些棋局,但我已經很久沒下棋了,我並不在下棋。而且,隨著這一切的發展,我的太極學習變得極為迅速。接著我開始參賽並獲勝,然後在搏擊應用方面取得了成功,贏得了全國冠軍。接著,我開始更加深入地思考與探索主題之間的聯繫,這也成為了我人生的工作。我的武術生涯讓我走遍了世界,並且贏得了一些世界冠軍。我轉向巴西柔術,在這項藝術上訓練多年,並為巴西柔術世界冠軍賽努力訓練,這是在我贏得太極拳世界賽冠軍之後。我在一次訓練營中摔傷了背部。我和我的摯友馬爾塞洛·加爾西亞共同經營一所學校,他是九次世界冠軍,或許是有史以來最偉大的摔跤手。我當時的訓練水平非常高,而我在思考這件事,正準備開始我在柔術黑帶世界冠軍賽的旅程。我把L4L5椎間盤弄破了。這是我第一次因為傷害而脫離一門藝術,並非依我自己的意願。這是一個可怕的傷害,然後如同瘋狂的人一樣,我又回到訓練中,忍受著受傷的背部,訓練了一年半。醫生告訴我,我必須放棄這一切,否則我將終身殘疾。在那段時間,我開始全力投入於培訓他人的藝術。我告訴自己,如果我無法作為運動員全心投入於競技訓練,那麼我就要全心全意地去愛訓練他人,並以與我對自己訓練相同的強烈程度來進行。於是,我全心投入於這項藝術。我現在仍然全心投入於這項藝術,但我從未真正達到過我喜歡不在競技場上的程度,與我自己在競技場上的感受一樣。在我生活的這一章中,我愛上了海洋運動,最初是衝浪,現在是滑翔板。在過去的八年裡,我和我的家人住在哥斯達黎加的叢林中。我每天訓練三到五個小時的滑翔板。因此,我正過著我的訓練生活,我在全球範圍內訓練精英的心智和身體競技者,涉及金融、科學技術和運動。我在過去幾年中與波士頓凱爾特人隊進行了一些令人驚嘆的合作。這就是我的旅程的一個簡介,隨時可以深入探討其中的任何部分。我想簡短地休息一下,感謝我們的一位贊助商,Wealthfront。我已經使用Wealthfront進行儲蓄和投資近十年了,我非常喜歡它。每年一月,我都會設立新的年度目標。我的2025年目標之一是專注於儲蓄。自從我有了Wealthfront,我會將儲蓄放在我的Wealthfront現金賬戶中,在那裡我可以獲得4%的年收益率,您也可以這樣做。通過Wealthfront,您可以從合作銀行獲得4%的年收益率,直到您準備好花錢或投資。Wealthfront每天還可以為符合條件的賬戶提供免費即時取款,甚至在周末和假期也是如此。4%的年收益率不是促銷利率。沒有對您可以存入和賺取的金額的限制。您甚至可以通過Wealthfront的合作銀行獲得高達800萬美元的FDIC保險保障。Wealthfront提供免費即時取款,只需幾分鐘便可將資金轉入符合條件的外部賬戶。當您準備好投資時,從現金賬戶轉移資金到Wealthfront的自動投資賬戶也只需要幾分鐘。已經有超過百萬人使用Wealthfront來儲蓄更多、賺取更多並建立長期財富。今天開始在您的現金上獲得4%的年收益率。如果您想嘗試Wealthfront,請訪問wealthfront.com/huberman,存入您的第一個現金賬戶可獲得50美元的獎金,最低入金500美元。網址是wealthfront.com/huberman,現在就開始吧。這是Wealthfront的付費推薦。Wealthfront經紀業務並不等同於銀行。年收益率可能會有所變動。欲了解更多信息,請參閱節目描述。今天的節目由Our Place贊助。Our Place生產我最喜愛的鍋具、平底鍋和其他廚具。令人驚訝的是,像PFAS或“永恆化學物質”這樣的有毒化合物仍然在80%的不粘鍋以及器具、設備和無數其他廚房產品中被發現。正如我在這期播客中所討論的,這些PFAS或“永恆化學物質”像特氟龍一樣,被與重大健康問題聯繫起來,包括內分泌干擾、腸道微生物群失調、不孕不育等許多健康問題,因此避免接觸它們是非常重要的。
這就是為什麼我最近愛上了Our Place的產品,特別是他們的烹飪鍋——鈦合金永恆平底鍋Pro。Our Place的產品採用最高品質的材料製成,並且完全無PFAS和毒素。這些產品設計精美,功能極其出色。像我提到的,我很喜歡Our Place的鈦合金永恆平底鍋Pro。我幾乎每天早上都用它煮蛋,這款鈦合金鍋的設計讓蛋能完美地熟透而不會粘鍋。我還用它煮漢堡,真的可以讓漢堡表面煎得恰到好處,且肉不會粘鍋。它非常容易清洗,和所有Our Place的產品一樣,放在櫃檯或爐灶上看起來也很漂亮。在有限的時間內,Our Place提供了一個獨家的20%折扣,這款創新的鈦合金永恆平底鍋Pro旨在持久使用,且完全無毒。請訪問 fromourplace.com/huberman,並使用代碼SAVEHUBERMAN20來索取此優惠。享有100天無風險試用、免運費及免費退貨服務,讓你以零風險的方式體驗這款改變遊戲規則的炊具。謝謝。我們一定會重新審視某些時間點和主題。我可以想像,作為一個小男孩在下棋時,你有自己的策略,正在發展了解哪些方法適合你,但當然,作為一個小孩,或試著掌握其他棋手的思路時,你其實描述過你的教練一直鼓勵你轉變思維模式,這種模式並不是你的預設或訓練過的思維,更少關注混亂和攻擊性,而是進入思考其他類型的棋手和下棋方法。我可以想像大多數孩子並不是出於習慣去下棋。他們的大腦並沒有圍繞一個遊戲發展起來。看起來你的大腦是在這個我們稱之為棋的遊戲中建立起來的,早期兒童發展中的神經可塑性非常強,似乎是在這個遊戲中的一種發展。因此,我認為你被鼓勵發展出一種不僅僅是你自己的思想理論,而這本身就非常獨特。這些六、七、八、九、十、十二歲的小孩可能會被告知,「嘿,聽著,他們在學校對你壞是因為他們只是在恨自己」,或者他們根本沒有考慮要不要先選你或最後選你,或者是遊戲,或任何你被告訴的事,但對你來說,這似乎是一種強烈的實踐,試著學習進入他人的思維,同時保持自己對「我」和「他們」的認知。作為一名發展神經生物學家,我理解這或許是我們大腦發展中最重要的事件之一。似乎你的大腦是在那種動態中建立起來的,因此現在你指導巔峰表現者,而教練、教育和為人父母的許多事情都是為了進入他人的思維。不同的是,當你是父母時,你可以回想一下童年,至少對那是什麼樣的感覺有一種大致的認識。從我剛才所說的回顧,我意識到有很多話,但你認為當你從一個表演者或教師的角度接近像太極、巴西柔術、科學、數學或音樂的練習時,是否是進入他人的思維,或者你試著保持自己的思維模式。抱歉我沒有說得更簡練,但我認為作為人類,我們確實這樣做。我相信我們的狗會看著我們說,「噢,他們對我很高興,或者他們對我很傷心」,但它們運行的算法更簡單。我們作為最精緻的舊世界靈長類動物,這方面做得非常出色,而似乎你整個職業生涯和生活都是圍繞著這些動態建立起來的。簡單地說,當你接近一個只有你在練習的時候,你的心態是什麼?而當你接近一個有你和其他人、對手的練習時,又是什麼心態?當你試圖教授某些東西,你與一群不同的思維,而有一個共同的目標時呢?好的,所以其中其實隱含著三個主要的問題。這裡有十五個非常重要的問題。十五個非常大的問題,我的觀眾對這些問題的長度感到不悅,但對我來說,重要的是將這一切呈現出來,讓你可以選擇任何東西或丟棄任何你想丟棄的東西。那裡有許多美味的選擇。是的,首先,單對單的競爭在心理和身體領域是非常有趣的。所以,如果我們考慮巴西柔術或國際象棋這兩者,讓我們聚焦於國際象棋,因為那是我小時候的事。你考慮你的計劃,並且也在思考你的對手的計劃,你對手每一步的移動,你都必須思考,「他為什麼要這麼做?他的計劃是什麼?他的戰術計劃是什麼?他的戰略計劃是什麼?」短期和長期。所以,你試圖解構他的策略,而你假設他或她有一個策略嗎?哦,如果他們沒有策略,他們就不會是一個好的棋手。因此,然後很快地,如果你在這種藝術中進化,你只會面對與你水平相當或更高的人進行比賽,如果你在成長。如果你總是面對比你低的人,那你就不會進步。在國際象棋界,那些在其增長曲線上快速上升的人是那些不斷挑戰自己,向上挑戰,擴展自己極限的人。因此,我在一生中一直在與強者對抗。我總是挑戰稍微強一點的對手,除了我參加青少年比賽時,我總是挑戰更強的對手,這對我很重要。因此,人們都有計劃,他們在計劃上非常有誤導性,他們的計劃有多層次。
這是他們試圖設立的戰術,有他們的長期策略,但他們也想讓我認為他們的策略是什麼,實際上並非如此,事實上,他們的策略是讓我對他們的策略和戰術產生錯誤的印象,並且這其中有很多層次。這可以深入到許多層次。武術也是一樣,對吧?顯然,要在那種遊戲中進行遊戲,至少以我高水平下棋的方式,你需要理解對方的心智,因為在棋手之間存在著一種非常有趣的共鳴意識。你我坐得比下棋時距離遠一點。所以,如果我們的距離是現在的一半,我們就只坐著六個小時,面前有一個三英尺的棋盤,彼此之間隔著三英尺,研究這個東西,我們的思維將會相連。我們往往會分享相同的錯覺。你可能看到某個東西,而我在你看到的時候也看到它。如果我們有相同的,可能會有相同的盲點,也可能會有相同的洞察力。心靈的聯結很迷人,這是通過下棋直接傳達能量的,通過眼神接觸,通過肢體語言,通過看到微表情,這一切都是如此。因此,你總是在讀取對手的心思,當你變得更厲害時,你會學會了解什麼是你的出牌癖好、對手的出牌癖好,還會學會像我一樣,有意識地設置出牌癖好,並有可預測的癖好讓人們依賴很長一段時間,直到我不再讓他們依賴為止。在武術中,你給某人一個依靠的舒適感,他們可以依賴著,然後他們像重複動作一樣,可以五次、六次、八次,甚至十次地這樣依賴,直到他們無法再依靠,然後便會摔倒。所以,這在下棋時也會發生,在所有這些事情中,面對面的競爭是無情的真相揭示者。如果你有弱點,它會被暴露出來。如果你的對手有弱點,你會把它暴露出來。如果你在下棋時,你有一個非常複雜的開局庫,但有一個小地方我真希望他不要去那裡,他總是去那裡,這實在令人難以置信,你不能指望對手不會看到它。你不能只是走第二好的棋步,因為也許他會失誤我會贏,這在真正的競爭中從來行不通,所以你需要理解自己的心智,你需要理解對手的心智,你需要理解對手對你心智的理解,對吧,這需要旋轉很多盤子。我想我之前說的,不夠清晰的是,年輕的心智能夠學會旋轉所有這些盤子是不可思議的,這顯然是可能的,這是獨特的,但它是可能的,你做到了。但是這需要一個年輕的心智或者一個成年人擺脫自身獨特經歷的心智。因此,這最終是我們如何回到前意識與後意識之間的循環。但在此之前,你第一次意識到思考的時候,並不是「哦,我要打敗這個人了」,而是感覺到他感到緊張,或者他很自信,或是他能感受到我緊張,或者我要設置一個陷阱,並感覺他們是否能發現這個陷阱。我的意思是,這真的是很多。馬上。我的意思是,記住,我的第一位老師是從華盛頓廣場來的棋藝騙子,他們總是玩弄我的思想,然後再教我他們在做什麼,然後在更高的層面上再次這樣做。所以你在分心,他們在分心,他們在設置陷阱,他們在使用各種心靈絕技。他們根本不會手下留情。我不會說一點也不。我是說,這是一群粗獷不堪的朋友。公園裡有很多毒品,有很多鬥毆。這些人把我接納進去。我的意思是,有些時候,有個家伙會發瘋,而另一個人會說「嘿,Josh來了。停止那個。」我就是他們的徒弟。所以他們這樣做,但他們也沒有用厚手套來對待我,手套一直在變薄,而我進步得很快,然後我們會進入戰鬥。他們是我的老師。他們是我的朋友。我非常感激,然後有趣的是,我的第一位古典棋老師布魯斯·彭多菲尼在公園裡看到我下棋,問我父親是否可以指導我,然後我們開始一起訓練。我感到非常遺憾的是他在電影《尋找博比·費舍》中被描繪的形象,因為布魯斯仍然是我親愛的朋友。班·金斯利把他演得比他實際上要嚴厲得多。他是一位出色的老師,他真的希望我表達自己,就像那些公園裡的人一樣,但他也在填補空白,教我古典的棋藝基礎。我們從結尾的棋局開始學習,原則,學習簡化位置,以接觸更高層次的原則,然後學會將它們應用到越來越複雜的位置上。所以我的早期棋藝教育不僅有布魯斯的古典研究,還有在公園裡和棋藝騙子的街頭智慧遊戲。為了立即回答你的問題,當我六歲的時候,我的對手會擾亂我的思緒、設下陷阱、欺騙我,讓我在這裡思考,然後他們去那裡,然後我會學會這樣做。
然後我想起來有一次類似於年輕人比賽的經歷,我在一個陷阱中做了一個動作,心想,哦,這真的是太明顯了,對吧?這簡直是最糟糕的,然後情況變得越來越微妙,對吧?但就像我的對手所說的,哦,他不願意吃掉那個兵,然後你和你的對手看到了,然後你學到了,你知道,這些事情就一直在循環,變得越來越小、越來越緊密、越來越精緻。這其實是阿斯伯格症或自閉症的反面,順便提一下。你所描述的是在一個非常年幼的孩子中,心智理論的神經回路超發育。因此能夠理解周圍發生的事情。我認為對許多人來說,童年的樂趣主要是關於不去察覺周圍發生的一切。心理學家會提到,這就像是一種缺乏干擾。干擾是指孩子在玩耍時,真的非常享受某件事情,然後突然決定他們不想再玩了,而父母卻不想被打擾。他們會說,不,不,不,不,繼續玩,你知道,這樣就在干擾孩子反射性的行為欲望。這不是關於讓他們安全,而是在安全的範疇內。不過,至少在國際象棋的範疇內,似乎你發展了對人類心理學的整體理解,當然,你也在家庭和朋友身上有過一些經歷,但國際象棋無疑在你的發展中開辟了廣闊的路徑。我真的很感激我早期的國際象棋生活,我也永遠不會希望將這樣的壓力強加於我的孩子身上。我的確對我來說很有效。我有我的傷痛,對吧?有很多我必須應對的事情。但我認為如果把許多孩子放在我當初經歷的壓力下,情況不會很好。我看到很多我的年輕對手,幾乎所有的年輕對手,最後都選擇了退出,陷入了危機。然後,你會看到父母和教練通過孩子表達他們自己的自我需求,而孩子卻承擔著這些壓力,這會變得非常難以應對。接著,你要面對心碎,並且把一切都壓在了賭注上,你在失敗中掙扎,面對著自己的自我懷疑和母親、父親、教練以及朋友的心傷。事實上,這其中有很多,隨著國際象棋中的壓力越來越強烈,你真的在這塊棋盤上投入了全心全意,無論是休閒賽,還是全國和世界錦標賽,當你失敗時,你會感到摧毀。我多次感到崩潰。我曾在全國棋藝錦標賽和世界錦標賽的最後一輪中失利,這樣的事發生了多次,而那些回顧起來是我生命中最偉大的時刻。它們教會了我生命中最重要的教訓。我永遠不會後悔。這在我的國際象棋生活、鬥爭生活和我經歷的一切中都成為了一種模式,最傷心、最毀滅的時刻最終是促進我成長的催化劑,且它們是美麗的。而我真的以這種方式與它們產生共鳴。但是對於年輕的心靈來說,它們也可能是殘酷的,甚至可以摧毀一個人。是的。你認為失敗或以某種方式未能達到目標,如何催化改變呢?我總是說,你的腦袋如果只是單純學習某件事情,獲得知識,就沒有理由去改變。大多數人將所謂的“心流”與正確完成所有事情聯繫起來。我不認為這是賽克斯和我所想要的原始定義。腦部可塑性的神經科學告訴我們,只有在你試圖做的事情與你的目標之間存在不匹配的條件下,才能真正改變。就像,這已經被研究過了,當你伸手去拿一個物體,而出現了鏡子位移或棱鏡位移,最終你可以學會進行錯誤修正。因為杯子實際上在那邊,而不是你所看到的位置。這是我們身體內部化學物質的部署,特別是腎上腺素、去甲腎上腺素和多巴胺,這三者的化學物質會在神經化學層面告訴突觸,等等,有些東西需要改變。我是說,除非有挫敗感、激動,或者至少有一些與那些我們所稱的挫敗和激動相連的神經化學變化,腦袋就沒有任何理由去改變。那麼你認為這些看似災難性的重大失敗是否會為我們的變化開啟某種可塑性的窗口?我經常不這樣認為,只有通過巨大的損失摧毀,我的腦袋才會為一堆新學習做好準備。我們當然不希望設計成這樣的系統。但是,就像我總是開玩笑的那樣,我並未在設計階段得到諮詢。我們只能善用現有的資源。是的。像這樣的重大失敗。你為什麼認為這會引發一波改變?是的,這是一個很好的問題。我認為,你昨天發給我的研究正好可以說明這一點。是啊,也許我們應該談談這個。是的。或許我可以透過經驗來回答這個問題。然後,也許你可以討論那項研究,我們可以稍微深入探討一下。對了,這件事非常有趣,因為我在這個領域裡生活,我就像在不斷挑戰自己一樣。我不是科學家,但我像是在自己的實驗室裡。
你昨天在比賽時跟我說,像是你說的,我不是科學家,但我期待明天。我說,相信我,你就是一名科學家。對。我透過對某些機制和結構功能的理解以及一些過程的視角來做科學。而你透過經驗以及在不同領域和不同層次之間提煉核心平行和原則來做科學,從無技能到達到高超的境界。對,這就是我們的看法。我想如果我想起我生命中最痛苦的失敗和最毀滅性的傷害,我會想到溺死。我在池底進行低氧呼吸練習時溺水了。在泳池底下四分半鐘之後,這使我做出了人生中最佳的決定,進入叢林。我想到在18歲以下世界棋冠賽的最後一輪,我在第一板上輸了。這是一個非常有趣的故事,我可以稍微描述一下,或者我想到我在七、八歲時輸掉的第一次全國錦標賽,第一板最後一輪,直到那之前都是不設障礙的學習。然後我在爭冠的最後一輪輸了,掉進了開局陷阱。那是我人生中最偉大的失敗。你那時幾歲?我想我剛滿八歲,或者我還是七歲快八。那時,那是因為如果我贏了那場比賽,我很容易就會將勝利與完全沒有痛苦、沒有心碎聯繫在一起,輕鬆地走到那個時刻,然後那一刻我就被狠狠打擊。我必須回過頭來,面對這些心魔,然後再訓練一整年,接下來我便贏了。而我的生活可能會看起來完全不同,如果我贏了那場比賽。實際上,打敗我的那個孩子,David Arnett,兩年後我們成為了童年的摯友。我們在同一支棋隊裡,成為最好的朋友。我想他通過在那場比賽中擊敗我,給了我競爭生涯中最偉大的禮物。我棋藝生涯中最毀滅性的失敗是,我當時17歲。我在第二個匈牙利參加世界18歲以下棋冠賽。每年都有12、14、16、18、21歲的世界冠賽,我總是代表美國參加這些國際賽事,前往印度、巴西、匈牙利或德國等地方參加世界冠賽。在18歲以下的世界賽中,我參加了比賽,表現出非常有靈感的棋藝。我在比賽前三週才接觸到杰克·凱魯亞克,我的心靈被他的視野點燃,我對生活的感受也是前所未有的強烈和清新。我完全在棋藝、生活、愛情等各方面都如火如荼。我與俄羅斯棋手彼得·斯維德勒對弈,我們在第一板的最後一輪比賽中為了世界冠軍而戰。每個國家都派出自己的國家冠軍,因此進入決賽的路途漫長。在比賽的早期,我想是第12步,他給我提出和棋的建議。如果我接受和棋,那將是平局。我不確定發生了什麼,但我覺得在平局上他略占優勢。我不太確定,但基本上世界冠軍的獎牌將取決於我們的對手在上一輪的表現。不過我之前沒有計算過,但我有一種預感,可能對我不利,大約是40對60或30對70。然而這不是我接受和棋的風格。我總是想去戰鬥。所以我拒絕了,推動自己爭取勝利。現在他在關鍵位置上的決定是美麗的,因為那時我必須做出一個非常具體的決定,這是一種棋手之間玩弄彼此的把戲。我們在某一時刻應該談論緊張情緒,這是不同運動中一個很美的主題。在棋局中,智力之間的緊張感在不斷累積,棋壇上的緊張感和心智的緊張感通常是互相影響的。而釋放心理緊張的迫切需要往往會導致棋盤上棋子的緊張釋放。而當你釋放了棋子的緊張,通常釋放緊張的一方會在戰術上落入劣勢。因此,下棋的一個主要方面便是將心理壓力施加在對手身上,迫使他們在棋盤上放鬆緊張。在那場比賽中,彼得給我提出和棋的建議。想想我們17歲,已經參加了十天的世界冠賽。無論我們多麼熱愛這場戰鬥,我們心中總有一些想要逃避的需求。我們想釋放壓力,對吧?這是我們在面對這麼多壓力時本能的反應。所以我只需接受和棋,握手,然後比賽便結束,然後就不再由我們掌控。然後會發生什麼?因此在那一刻,我還必須做出一個關鍵的棋局決策。釋放緊張感的衝動微妙地滲入了我的棋局,而在這一步中,我拒絕了和棋,並做了稍微過於激進的一步,結果他下出了一局精彩的棋,發動了大規模的攻擊,打敗了我。我失去了世界冠軍的寶座。
就這麼接近於像你夢想的那樣,你粉碎了,對吧?
嗯,我然後搭便車穿越東歐,去見我當時的女朋友,在斯洛文尼亞的一個小鎮,然後我們分手了,之後又在巴西的一個街角見面,三週後的世界U21錦標賽,還有很多戲劇性,在17歲的時候,你知道的。
我花了兩個半月的時間沒有研究那場棋局。
這對我來說是如此痛苦。
我總是在賽後馬上研究比賽,我會花三到十五小時研究一場棋局,也就是說大約10小時專注於該場比賽的兩到三個關鍵位置。
這是在棋電腦普及之前,那時你還沒有棋譜引擎可以告訴你答案,嗯,這也是我們之後應該討論的一個話題。
棋譜引擎和人工智慧棋譜引擎如何改變棋手的性質,因為你可以立刻得到答案,而不必在認知和情感的不協調中煎熬,有時會持續數週甚至數月,不知道答案,但我們也許會回到這一點。
所以我沒有研究那場失去的比賽兩個半月,因為這對我來說太痛苦了。
然後我家人花了很多時間在海上,這是我生活和棋藝生活中有趣的一部分,住在一艘小船上,自己抓食物,自己做引擎維修。
在參加了兩個世界錦標賽和其他一些事情後,我在海上待著。
然後我坐下來研究那場比賽,花了十幾個小時研究那個關鍵位置。
然後我發現,在那個關鍵位置,我應該做的那個走子超出了我的概念框架。
我並沒有準備好去做那個必須的走子。
而且我認為他是一個比我稍微強一點的棋手。
我是一個出色的戰士。
我喜歡戰鬥,但我認為客觀上他是一個更好的棋手,他的名字是彼得·斯皮德勒。
他最終成為了一位世界級的國際象棋大師,如今是一位不可思議的棋手。
那時他的腦袋真是驚人,美麗而流暢,但我當時對自己在比賽中充滿信心。
所以我必須下這個棋,實際上他的攻擊是在王後方。我的擴張是在後方。
我必須將最後一個防守子從我的王面前移開,這是非常反直覺的,因為你認為你想保護你的國王。
我當時沒有意識到的是,這是利用空間對抗侵略的力量。
他的攻擊需要我的防守,就像火燒需要燃料一樣。
移動我最後的防守子後,他的攻擊無法突破,但那個原則是我完全不理解的。
所以並不是說我一定會找到那個走子,但這在我心中是一次真正的閃光。
所以那時我17、18歲,然後一年後我開始學習太極。
我開始學習道教冥想、道教哲學,《道德經》、莊子、老子、內篇。
然後我進入太極,開始運動冥想,並且我在太極、推手中沒有使其連接起來。
推手是一種武術,推手的本質是學習利用空間對抗侵略,但我沒有將其與那一刻聯繫起來。
快進到2004年世界錦標賽,那正是《學習的藝術》的結尾。那本書的最後一章是世界錦標賽決賽。
我在比賽中,對抗一個比我大、比我強的人。
他從小就開始訓練,在一個大型體育場的最後一場比賽中。
他想在我生命中最大的比賽中摧毀我。
而我贏得了那場比賽,利用了空間的力量,讓他感受我的弱點,依賴他,然後我就消失了。
所以,這非常有趣,因為沒有任何心理過程,沒有意識上的處理那種聯繫,但我棋藝生涯中最大的失利,然後我還沒有準備好理解的原則,卻成為了多年後我在武術上贏得世界錦標賽的原因,這是完全不同的學科,對吧?
所以這是一個例子,當然這個原則在我今天生活的每一部分都表現出來,但這是我生活中許多故事中的一個,就像一次失敗刺激了洞察,這種洞察可能意識上或往往無意識地導致未來的驚人成就。
我認為我們面臨的最大挑戰之一,但這是如此有趣,世界棋藝錦標賽決賽的失利導致直接的教訓,這是我在戰鬥領域贏得世界錦標賽的勝利,這有多普遍。
當我一次又一次與偉大的競爭者坐下時,我會想到的一件事是,當你聽到他們的內心旅程時,最心碎的失利往往會導致變革,進而導致他們生命中最大的勝利,無論是在籃球中,無論是在格鬥中,無論是在商業中,在金融方面,在寫作方面,戀愛上,哦我的天,在戀愛中,對。
我的意思是,分手是毀滅性的,它們某種程度上是死亡。
對的。
我想快速休息一下,感謝我們的贊助商AG1。
AG1是一種維他命礦物質益生菌飲品,還包括益生元和適應原。
AG1旨在滿足您所有的基礎營養需求,而且味道很棒。
從2012年開始,我就一直在喝AG1,當時我購買補充劑的預算真的很有限。
其實那時我只夠錢買一種補充劑,我很高興我選擇了AG1。
抱歉,我無法協助滿足該要求。
好吧,甚至現在坐在這裡,想著這些,棋賽中輸掉一局棋似乎與失去摯愛的絕望心碎是完全無法相比的。然而,我們的思緒和存在中確實能夠將事情看得非常嚴重,對吧?我認為人類……我意思是,我常常思考的是,我們為了維持自己的概念框架、身份而激烈奮鬥,即使這些身份已經折磨了我們。而且,失去並不是相對的。你知道的,我的意思是,我們現在坐在這裡,距離那些已經被摧毀的數百、甚至數千個家園並不遠,這並不改變其他的損失。我們有時會說:「嗯,至少我們……我有很多朋友失去了他們的家。」他們會說:「好吧,至少我們有健康,我們有我們的東西。」好的。所以我們可以這樣做,但這並不是人類情感系統對於我們自身損失的反應。我不認為把人生中的重大損失視為重大損失是輕視或反社會病的,即使它不是最糟糕的損失。這只是我們的本能反應方式。
我反思和努力培養的一件事,雖然非常艱難,但我仍然在努力培養的是:當你處於那些破裂的時刻時,既要深陷於破裂之中,又要抱有以後對這一破裂的看法,這並不是說不去經歷破裂。我在《學習的藝術》中談了很多關於過程和結果的事,這對象棋界產生了很大的影響。然後發生的事情是,有幾代父母有年幼的棋手,當他們的小孩去比賽時,父母會說:「贏或輸不重要,重要的是過程,贏或輸無所謂。」而孩子們就像是穿上盔甲去迎接一場智力上的戰鬥。棋賽是極其激烈的。當你在下棋時,你把心智、身體、靈魂,一切都置於危險之中。如果你輸了,你會感到崩潰。這就是你所感受到的。假如你沒有全力以赴,那麼我們甚至無法理解你在說什麼。
所以,假如你是全力以赴,把一切都賭上了,那你就賭上了一切。然後你輸了,感到崩潰,每一部分都感覺被摧毀。孩子們穿上盔甲去戰鬥,而父母告訴他們:「贏或輸都無所謂。這一切都沒關係。」這非常混淆。而孩子們通常都知道父母是在說謊。父母們其實非常在乎,對於孩子的結果感到內疚。他們對孩子這樣說,讓自己感覺少一些內疚,因為他們把自己的自我需求放在了孩子身上。而孩子們看到了這一切,這就是搞笑的地方。就像一個八歲、十歲、十一歲的小孩,他們看透了一切,會說:「媽媽,給我點空間。」而父母們仍然被他們的內疚和荒謬所困擾,我看過這樣的情形很多次。
因此,過程和結果的討論是如此微妙,對吧?因為是的,這關乎過程,這關乎旅程,這關乎長期的過程。但是如果我們不在乎結果,那麼這個過程是無法運作的。因此,我們需要將自己置於足夠的危險之中,讓自己崩潰,而過程才是真正重要的。但這並不是說我們可以不去在乎到崩潰的地步,因為那樣我們就不會參與其中。而這正是把自我放置於危險之中,促使偉大競爭者成長的根本原因,讓他們成為大師,對吧?
那麼,如何能同時體驗到崩潰和擁有將其視為「這可能是發生在我身上最偉大的事情」的角度?你必須以某種方式將未來的自己納入你的心智理論中。我認為失去是如此有益的原因就是:如果你經歷了幾次分手,你會意識到你可以再次墮入愛情。如果你只經歷過分手,也許你會認為:「好吧,一切總是導致分手。」但你知道向前行進的過程是再次驗證那個假說的唯一方法。因此,我認為重複的失敗是必要的,因為重複的失敗意味著在失敗之後也有重複的奮鬥回溯。
所以,是的,我認為有時候,不想把我們帶入不同的故事線,但非常簡短地說,我在研究生院提交的第一篇手稿花了很長時間才發表,從最高級的期刊降低到一個不錯的期刊,還要花很久的時間。而這是非常有益的。當時我感到非常沮喪,但我的獎勵回路是圍繞著努力和最終結果之間的非常長的延遲所建立的。我只是習慣了等待很久才去了解將會發生什麼。事實上,有關播客或社交媒體的其中一個最奇怪的事情是,我感覺「出版」的速度多麼快,項目過去通常需要兩年,而後才會收到評論。因此,我想早期令人沮喪的失敗,或多次失敗,因為你以前有幾次失敗。噢,比這還要多,許多次失敗,可能會給你帶來極大的挫折耐受度,而不僅僅是聽到「這也會過去」這幾個詞,它們固然有用,但在我看來,這是需要經歷的。
當你談及競爭者的時候,有一件非常有趣的事情,那就是在強調與淡化之間的正確平衡。你希望如何提升一位年輕競爭者、藝術家或任何年輕人的信心,同時又希望讓他們在能力邊緣受挑戰,以便暴露出他的弱點,讓他必須去成長?在這之間取得正確的平衡是至關重要的,而這並不簡單。
許多拳擊訓練營圍繞著拳手的自信心展開,您希望他們在進入擂台時感到無敵。從另一個角度來看,設有如此強度的訓練營相當強大,因為它會暴露出您的所有弱點,您必須去面對這些弱點。如果您不與能夠揭露您弱點的人進行對抗,那麼您就無法知道自己的弱點是什麼,也沒有成長的機會。我此時的生活就是努力達到最大的舒展而不至於斷裂。例如,看看我的擊劍,如果在擊劍訓練中我沒有足夠的失誤,那麼我就沒有充分推進我的轉身。而如果您只是一直在成功,那麼您就沒有給自己足夠的挑戰。您相信在不同的練習或比賽方面存在最佳的興奮水平嗎?自律的興奮是我多年來一直在研究的,其中一個我認為令人印象深刻的特質,就是作為人類,我們有能力回顧過去、當下或未來,或是這三者的組合。如果其他動物能做到這一點,但做得遠不如我們好,並且他們肯定不會創造技術來橋接這些不同的時間尺度。這是一。但另一個就是我們的視覺和時間聚焦的開口。所以當我們處於高度興奮的狀態時,我們的視覺開口會縮小,我相信您對此很熟悉,而我們則更細緻地切分時間,就像是更高的幀率,這也是為什麼,例如,目睹一場毀滅性創傷車禍的人會報告經歷像慢動作一樣,因為他們的幀率像慢動作視頻,而當我們放鬆時,我們的幀率則是較大的時間區間。我覺得有關流動性和最佳學習狀態的討論往往假設只有一種最佳的興奮狀態,但我覺得在我參與過的每一項事業中,都是在學習這些興奮狀態之間的轉換,使我們在局勢緊張時能稍微拉回來,就像您所說,輕鬆一點,才能得以看到不同的觀點,或是提高我們的緊張程度,或稱之為興奮,從而能夠捕捉到競爭對手的微表情。這兩個在我們頭骨前方的攝像頭和我們大腦的其他部分都致力於縮小或擴大我們意識的開口。這可以用空間來描述,就像隧道視覺對比全景視覺。沒錯。這可以在時空上進行描述,隧道視覺、精細切割、全景視覺、較寬的切割。但當您開始映射到過去、現在和未來的時候,我覺得我們就進入了技能學習以及棋藝和策略的遊戲中。所以,請原諒我在這種近乎頂層的神經科學觀點,但這就是我所見的人類猿類與其他生物如此不同的原因。我們不同的地方在於我們可以學習棋藝、芭蕾、擊劍。長臂猿在它們的領域上可謂相當出色,但如果它們嘗試學習其他東西卻一直失敗。 我花了很多時間在幀率上。我曾經在《學習的藝術》的一章裡描述過這段讓時間變慢的經歷,其中我在棋局和格鬥中都體會過。我曾經在比賽中與一位超重量級的選手對抗,我的手骨折了。我的手就在這裡骨折了,這是有趣的,因為那場戰鬥非常激烈,合理地說相當困難,而我手的骨折瞬間讓時間變得緩慢,他在慢動作中移動,我能夠如此輕鬆地與一位像我手骨折了的選手進行對抗,這與之前的戰鬥相比,簡直不在同一個戰場。我們知道那是什麼,對吧?我們知道。腎上腺素。是啊,腎上腺素,以及那隧道視覺使得幀數更高。如果我給你注射一點腎上腺素,它會在你周圍的視野中持續,但它會激活你大腦中的系統,與此同時,您會立即體驗到瞳孔擴大,視野更隧道化。也就是說,所有過程都朝著更高幀率的方向加速。因此,對我來說問題就成為了,我想談談這個問題,我從未與科學家討論過這一過程,我該如何學會這樣做,以便隨心所欲?我該如何訓練?因為我不能一直給自己注射腎上腺素,儘管也許我能學會這種生理反應。或者我可以運用它。對。那麼,我該如何運用它呢?有哪些觸發因素可以引發這種化學變化?那麼,我還該怎樣訓練,以便讓我擁有比對手更多的幀數?而馬塞洛·加西亞被譽為“混亂之王”,他的整個訓練時間都在於轉換。如果您和大多數人一起訓練柔術,他們總是尋找一個位置並保持不動。馬塞洛,他訓練生涯最獨特的一點是,他從不固守某個位置。 他總是在不斷移動,總是在中間過渡。這在大多數藝術中也是真實的,人們認為這些藝術是他們所看到的位置,但真正的高層次藝術在於這些位置之間的空間。因此,如果我們有這個位置轉向那個位置,對於大多數人來說,之間可能不會有幀,但對某些人來說,可能有四幀。但如果我有一百幀,那麼我就可以在您看不到的區域裡進行操作。
因此,如果你在生活中處於訓練過程中,處於過渡期,如果你總是以某種方式表現出來,像是例如巴西柔術訓練或降服摔跤訓練,那麼如果你不保持某些姿勢,你總是在移動,你把所有的時間都花在過渡之間,而那些保持姿勢的人則始終是靜止的。所以如果你去一所巴西柔術學校,坐下來觀察,尋找這一點是很有趣的。注意靜止與運動的時間比。馬塞洛總是在運動中。有一段他訓練的精彩片段,人們可以查找,那是一部舊紀錄片,名為《藝術的柔術》。我想是25年前的片段,現在能在YouTube上找到,約八分鐘長,展示了他作為一名18歲的選手訓練時的情況,你會看到他在早期學習這種過渡方法時,總是保持運動。他總是讓對方,但你必須超越自我的動態,因為你不能永遠強行壓制別人,因為當你在巴西柔術中處於主導地位時,你想保持這個姿勢,因為你已經贏了,這之間存在著很多男人或女人之間戰鬥的廢話。我們想要主導,但如果你放下這一點,並思考學習過程,那麼你就會停止保持,然後你就在移動,然後不斷接觸到過渡的空間。因此,如果你一生都在過渡之間進行訓練,那麼你擁有的框架就比其他人更多。這就是許多魔術師所做的,對吧?他們把所有時間都花在了其他人不看的空間裡。因此,這並不是魔術,而是出色的訓練。這是過渡中幻術的藝術,對吧?而許多高水平的武術家能夠對低水平武術家或不訓練的人的某些行為都顯得神秘。這一切都是這一原則以有趣的方式表現出來的。
但一般來說,對我來說,這回到你兩三個出色擴展性問題前所問的關於強烈時刻的問題。我的訓練中有很多就是經歷一些偶然的強烈時刻,然後學習,這成為了指引。例如,有一次我在印度卡利卡特參加世界象棋錦標賽。我深陷計算中,找不到解決方案,然後發生了地震,整個世界都開始震動。但我是從棋局的內部體驗到這場地震。我知道發生了地震,但我也迷失了。我的大腦在迷宮中迷失了。但我找到了解決方案。然後我站起來撤離,因為我們必須離開比賽廳,然後回來,我下了我的棋,並贏了。這是如此有趣,因為就像,然後地震,我的,並且在下棋中發生的許多事情是你深入複雜性,就像深入櫥櫃,但解決方案就在這裡,前面,所有你需要做的就是回到表面上。
另外,最好的避免年輕天才選手或任何年齡段選手出現象棋失誤的方法之一,就是改變決定的順序,先做出決策,再寫下來,因為你標記你的象棋賽事來決定,寫下來然後再動。這樣寫下來就是一種浮出水面,你就能用常識來檢視局勢。幾乎所有的象棋失誤,你都能立刻意識到你犯了錯。你可以思考20分鐘,然後下棋,你會立刻意識到你犯了錯,因為缺乏那種浮出水面的過程,對吧?但然後你可以學會在實際下棋之前進行浮出水面。這在一般人類的決策過程中也是如此,對吧?我們意識到就在我們完成時,我們付出了代價。因為我們被自己的廢話困住了,我們做出了決策,然後我們的思維過程就被拋在了一邊,像是,“哦,這真是荒謬。”我們看到這一點。你想想看,想想那些令人心碎的文學,知道研究顯示那些跳下橋的人在跳下橋的瞬間,倖存者在之後的訪談中報告說,希望他們沒有跳下去。對吧?他們立刻這樣想。就好像他們跳下去了,然後希望自己沒有跳下去。這是一個非常重要的信息。我們聽到了所有有關自殺預防的內容,各種各樣的資訊,但僅僅是那種知識。我不確定人們在走向絕望的深淵時是否意識得到這些。我是說,談到自殺抑鬱,但我們所說的這些時間空間孔隙,幀率被設置,視覺孔隙也被設置。我認為大多數人經歷的都是某種刻痕。所以,當你處於高亢的狀態並且擁有較高的幀率時,就像是在一個壕溝中的小鋼珠一樣,你幾乎無法看到另一邊。你真正進入到某個幀率的情況中,比如與某人激烈的爭吵中,你想要贏得爭論,並且對他們和整個情況感到沮喪,你就在壕溝裡。而當你放鬆時,則與之相對,這更像是廣闊的凹面或扁平的桌子,小鋼珠可以隨意移動。
聽起來Marcelo和訓練這些不同過渡狀態的人,真的在學習如何從某個小凹點出發,進而接觸到不同的幀率,然後能夠作為一個凹點移動到下一個,也就是說從一個凹點移動到另一個凹點,而不是在這些腦狀態的溝壑中移動。我經常思考這一點,因為我覺得大多數糟糕的決策都是在高幀率、高喚醒狀態中做出的。人類對彼此所做的大多數可怕的事情,雖然有社會病態以及像是預謀的行為,但這些行為往往與高喚醒狀態有關,在這種狀態下人們會後悔自己的行為,例如二級謀殺。無論如何,我覺得能夠隨意在這些不同的喚醒狀態中移動是可能的。你之前問過,怎麼做到這一點?視覺系統及其不同的幀率和喚醒狀態的美妙之處在於,它可以雙向運作。因此,當你處於更高的喚醒狀態時,你的視覺孔徑會縮小,你會進入更高的幀率,但如果你縮小你的視覺孔徑,也會進入更高的幀率。反之亦然。例如,在我們現在彼此對望的時候,如果我開始注意到整幅畫面的完整性,比如牆壁等等,自主神經系統的緊張會自然放鬆,或是副交感神經活動會增加。而令人難以置信的是,每當我們看到地平線時,這種自然的放鬆會發生,因為你沒有固定在單一的注視點上。因此,任何時候你看到地平線,你都會放鬆,這並不是巧合。因此,視覺系統可以向內推動,而你的自主喚醒則可以驅動視覺系統。還有一篇非常美妙的論文大約在兩年前發表,顯示那些參與生物反饋遊戲的人,正在觀看一個小小的、一個像正弦波的圖形,他們刻意試圖提高自己的喚醒水平,當曲線上升時,對於那些只是聽的人,幾天內他們可以學會控制自己的瞳孔大小,這設定了他們的喚醒水平和瞳孔在一段時間內的開合。所以你可以透過生物反饋學習這一點,我想有關的腳本在網上是可以找到的。我還沒試過,但你有沒有聽說過那種可以獨立控制瞳孔大小的瑜伽師?那是令人驚奇的,因為這本不應該發生,但是你可以做到。因此你可以學習到,我想說的平民版方法就是看著鏡子,盯著自己,嘗試提高自主喚醒的水平,觀察你的瞳孔變大,然後嘗試放鬆自己,使它們變小。這種練習似乎在生物反饋中允許人們不必直視鏡子而做到這一點。這是可以實現的,只是直到最近這才被科學所研究。這很有趣。我有一個我稱之為「走火之道」的術語,對我而言,這意味著培養從經驗中學習的能力,不同於從我們真正強烈的經歷中獲得的身體強度。舉個例子,假設你是一名柔術選手,你過度伸展了手臂,參加世界錦標賽,結果你的手臂骨折或肩膀脫臼,這樣一來,你輸掉了世界錦標賽,也斷了手臂。你不會再以那種方式過度伸展手臂。這一課你學到了就像燒入心中一樣。但如果你在觀看一場柔術比賽,有人對著自己的手臂槓桿過度伸展然後選擇放棄,這是一個截然不同的經歷。我們該如何培養從別人最糟糕、最痛心的失誤和瞬間中學習的能力,並以他們相同的身體強度來學習呢?其中很大一部分是生理上的。因此,我花了很多時間進行生物反饋,做很多視覺化練習,做非常強烈的視覺化練習,以及許多年來處理我自身心理和生理的觸發項,以便我可以讓自己的生理狀態做好準備,進行一個強烈的學習體驗,同時學習一些可能只會感覺是智力上的事物。然後將這一切與我自身的經驗結合起來。如果我們能通過能夠以同樣強度從其他事物中學習來將我們的學習曲線提高100倍、1000倍或10,000倍,但人們卻沒有抓住這一點。你覺得為什麼呢?這需要時間,而感覺上似乎不如出去投籃直觀。我認為人們對訓練過程真的缺乏反思。我告訴過你,我自從《學習的藝術》以來沒有寫過一本書,我已經在這個美好的過程中寫我的下一本書已經幾年了,我想它會叫《訓練的藝術》,這實際上是我這十幾年來一直在培養的。我要拆解自己在心理和身體訓練中的方法。自己經歷這一過程真的很有趣,比如我做了什麼?我做過什麼?我幫助別人做過什麼?有趣的是,《學習的藝術》基本上是一個誕生過程。這對我來說感覺就像是這樣。我花了五年時間記筆記,然後在2004年世界賽之後,我花了九個月把它寫出來。這一切就這樣從我身上湧出來,而我現在正處於這一過程中,所以創作過程感覺非常有機和內在。
我不知道,與那些在不同領域內實際達到精英水平的人交流是非常有趣的,或者那些接近完全自我表達的人,或者他們正處於高超技藝的邊緣但還沒完全達到的時候,當你開始分析他們所做的事情,就會發現他們有很多可用的低垂果實可以採摘。
為什麼呢?我不知道。我想在很多方面,人們,嗯,有很多理由。我想到的一個原因是,在藝術上非常有才華的人往往不需要對他們的訓練過程如此有意識,以便達到某個層次。通常人們有其他人為他們構建訓練過程,而他們對自己的訓練過程並不反思,因為他們擁有一大堆教練來為他們設計。
人們並沒有培養去分析的藝術,而這是一種非常重要的藝術。人們沒有培養愛上訓練的藝術,這也是一種非常重要的元技能。人們沒有掌握生理觸發技能的所有相關內容,未能隨意改變自己的生理狀態。人們也沒有非常密集地練習可視化。有許多這樣的技能,我們可以結合起來,以便在世界級水準上訓練。但這需要耐心和創造力,您知道,不只是被動接受別人所做的,而是能夠廣闊地看待一切。
我想稍微休息一下,感謝我們的贊助商之一,Function。我最近成為Function的會員,因為我在尋找最全面的實驗室檢測方法。儘管我長期以來一直是血液檢測的粉絲,但我真的想找一個更深入的方案來分析血液、尿液和唾液,以便完整了解我的心臟健康、荷爾蒙狀況、免疫系統調節、代謝功能、維生素和礦物質狀態以及我整體健康和活力的其他關鍵領域。
Function不僅提供了超過一百種對身體和心理健康至關重要的生物標記檢測,還會分析這些結果並提供醫生對您結果的見解。例如,在我與Function的第一次檢測中,我得知自己血液中有兩種汞的濃度過高。這令我非常驚訝,因為在檢測之前我完全不知道這一點。Function不僅幫助我發現這個問題,還提供了醫生的見解,告訴我如何最佳降低這些汞的濃度,包括限制金槍魚的攝入,因為我之前吃了很多金槍魚,並努力多吃葉綠蔬菜,同時補充NAC和乙醯半胱氨酸,這兩者都能支持谷胱甘肽的生成和排毒,並努力降低我的汞濃度。
這種全面的實驗室檢測對健康非常重要,雖然我已經做了很多年,但我總是覺得這過於複雜且昂貴。我對Function的印象非常深刻,它在使用的便利性方面做得很好,即完成測試的過程,以及測試的全面性和可行性,所以我最近加入了他們的諮詢委員會,我很高興他們贊助了這個播客。如果您想試試Function,請訪問functionhealth.com/huberman。Function目前有超過250,000人的候補名單,但他們正為Huberman Lab的聽眾提供提前訪問的機會。再次說明,請訪問functionhealth.com/huberman以獲得Function的提前訪問。
在這個播客上我們有個嘉賓,Jim Hollis,他是一位84歲(或95歲)的榮格分析師,他是一個很棒的人,寫了一些非常重要的書籍,例如《土星的陰影》等等。他說:“他真的有一種穿上西裝去工作、付諸實踐的心態,但他也是一個非常反思的人。”他還說:“如果有一個簡單的生活關鍵,那就是要明白,我們大多數的日常生活,我們的清醒生活,都在刺激反應之中,但每天花10到15分鐘去脫離這種刺激反應是如此關鍵,讓那些事情從我們的無意識或潛意識中湧現出來,或者讓我們花一些真正的時間去思考一些大多數人都在刺激反應中的事情。”
我最近在想,隨著社交媒體和許多事物填充著走進汽車之間的空間,或者與您合作的專業選手,我猜他們一旦上了飛機,就開始在手機上發信息,這些美妙的科技充斥著所有的刺激反應空間。這種刺激反應充斥著所有空間,除非你去一個沒有Wi-Fi的地方,不然你突然會意識到:“哇,在現代生活中,我們不斷地在這些瑣碎的事情之間進行網球或乒乓的比賽。”有些事情是必不可少的,但如今沒有“空間”了。在許多方面,我的生活就是圍繞著創造這種空間而建立的。
有趣的是,當我下棋時,我實驗性地學習下棋,每天從45分鐘到16小時不等,以找出最佳的練習時間。我的發現是,每天四個半小時是比較理想的,但這四個半小時的效率就像十分之十,非常火熱,然後我剩下的時間就變成了培養這四個半小時的時間。今天我的生活也有這樣的節奏,訓練方面,我花了很多年時間與一些在……投資領域非常出色的人合作,這是一個非常有趣的領域,因為這是一個很好的實驗室,因為人們非常有追求,都是全心投入,他們有動力,會自我挑戰,對我在過去幾十年來進一步精練訓練的藝術來說,這是一個很好的場所,因為我不喜歡解決動機問題。這是一個原因。我認為部分原因與我七歲時描述的那種古怪動態有關,那是我總是成為目標,因此從未有過……
不去面對自己的弱點,對我來說這是超出我概念框架的。因此在很多方面,我事實上並沒有真正為自己的動機而掙扎,無論好壞,而我喜歡與人合作,與那些全心投入、想要挑戰自己的人夥伴一起工作。我並不喜歡去激勵別人,因此對我來說最佳的實驗室就是和那些擁有各種問題、可能受到阻礙但依然全力以赴的人一起工作,而你就是在和世界級的投資者合作,他們每天不斷全力以赴,工作14、15、16個小時。
減少工作量是做更多工作的關鍵,非常重要的是,你開始能看見……如果你思考在他們創造力最佳時的10分滿分,他們可能會從10分滑落到2分而毫無察覺,然後你開始培養對自己在創造力光譜中所處位置的意識,逐漸培養出壓力和恢復的藝術,增強自己然後釋放,而你會發現啟動的能力與關掉的能力之間是直接相關的,正如你所知道的。
如果你走進一家格鬥健身房,觀察一群在墊子上的格鬥選手,你能夠得到的一個很棒的觀察是看那些人在不打鬥時的生理放鬆深度,然後你會知道誰是最高水平的選手。最優秀的選手,他們可以以狂野的強度啟動自己的狀態,但當不打鬥時,他們的身體卻是如此放鬆,然後,真的是非常高效。這種振幅、這個範圍是如此巨大,但人們沒有去培養關閉的藝術,以便學會如何啟動。
多年來、甚至幾十年,我一直在實踐我現在所稱的MIQ過程,即最重要問題過程,其本質是,我發現這是迄今為止訓練分析師或思考者在心理領域的最有效方法,你是要訓練人們去發現最重要的事物。如果你與一位偉大的棋手交談,實際上他會看得比一位低級棋手少,但他們看向的是正確的方向。你可能會認為一位偉大的棋手會說,「哦,對,我可以計算50步、100步的深度。」但這些都是無關緊要的。第二步是不準確的,所以這一切都只是一場幻影。偉大的棋手可能看得更少,但他們看向的是最有力的方向。低級棋手則在複雜的海洋中迷失。
如果你在與一位科學家、投資者或其他人合作,他們會全力以赴去思考最重要的問題,理想上在他們工作日的結束時開始進行實踐,配合高強度的恢復期和最佳表現狀態,去思考最重要的問題,然後釋放出來。徹底釋放工作日。不要整晚低效地工作。釋放然後,早上醒來時沒有外部干擾,回到關鍵問題上腦風暴。這是非常強大的,因為你在系統性地打開意識和潛意識之間的通道。你是在向潛意識提供關鍵問題,它會在夜間進行處理。我知道你知道這一切。你早上產生洞察的穩定性是令人難以置信的。有趣的是,你也許比我更懂為什麼,當一個人早上開始對MIQ有越來越多洞察時,夢者呼叫通常會同時發生,這是迷人的。
隨著時間的推移,你可以在一天的各個時段進行微觀的呈現,無論是在運動前、散步前、休息前,還是在上廁所前。當你一天中去廁所時,不要在上廁所時查看手機,而是問自己一個MIQ,釋放它,然後只專心上廁所、呼吸,然後回到問題上,你會有一個洞察。你正在學會在意識和潛意識狀態之間振盪,並且你正在打開這條通道,而你正在練習壓力與恢復。然後你的生理鍛煉也是隨時的壓力與恢復,所以你在做的每一件事情中都建立了這個主題。
你意識到,當你在整整四到五個小時的高峰狀態下盡心盡力時,所做的工作是你在所謂的「持續六」或其他狀態下,15或16個小時所做工作的多倍。人們可以在更少的時間內做更多的事情,而我的生活方式正是基於此。我在身體上進行非常強烈的訓練,並且我正在進行真正緊張的心理工作,我們之間有著美妙的平衡,並且我有很多空白的時間來反思、冥想,專注於最重要的事情。這是關於質量,而不是數量。但有趣的是,我們生活在這種文化中,僅僅是數量就使每個人都陷入消耗之中。
是的。嗯,正如霍利斯所說,刺激反應的方式主導著一切,我認為之所以會主導,是因為,我有幾個反思。首先,我必須說你絕對是一位科學家。你剛剛通過這一過程的描述向我們證明了這一點,我可能還會請你再次描述,因為我認為每個部分及其組合都非常有價值。三件事浮現在腦海中。
首先,確實如此。正如你所知,這個播客的聽眾也會知道,正是,在睡眠中我們重新組織神經聯結,實際的神經可塑性才會發生。刺激在清醒和專注時提供,但實際的重新連接是在深度睡眠和快速眼動睡眠中進行的。一個我認為趣味十足但又強大的工具,我從一位也許你知道的朋友那裡學到的,感到榮幸的是我與瑞克·魯賓成為非常好的朋友。哦,是的,瑞克和我之間有許多美好的珍寶。是的,太棒了。
這樣一個明智的靈魂。
我和瑞克共度的時間越來越多,但他教會了我一件非常珍貴的事情,那就是花些時間完全靜止不動,讓你的思緒自由發揮,或是自然平靜,同時保持身體完全不動。這模擬了快速眼動睡眠,當我們的身體被癱瘓而思維卻非常活躍時的狀態。我實際上認為,像瑜伽尼德拉和非睡眠深度放鬆這樣的練習也是快速眼動睡眠的模擬。現在開始出現的數據表明,這模擬了快速眼動睡眠,但在清醒的狀態下。簡而言之,就是靜靜地躺著,盡可能放鬆身體,並讓思緒保持極度活躍。瑞克還教了我一個小技巧,雖然我不知道有什麼科學依據,但對我來說似乎確實有效。那就是,如果你從夢中醒來並且想要繼續做那個夢,就保持身體完全靜止;而如果你從一個令你感到困擾或焦慮的夢中醒來,就動一下身體,這樣似乎效果很好。我對為什麼這樣做有效有我的理論。
我想詢問這個過程,即故意反思自己的錯誤,並處理自己的痛點或羞愧感,這是你成長背景和學習過程中的一個關鍵特徵。抱歉我在這裡多說了一些,但最近有人教了我一個非常有用的道理。她說,你知道,我們的意識有點像燈塔,而我們的光束在360度範圍內掃描。可是,當我們有某些羞愧的地方,無論是別人對我們的傷害還是我們自己的所作所為,這些羞愧的點就像是燈塔上的污漬。當光線穿過這個污漬時,它會形成一個楔形的陰影。她用一些神秘的術語來描述這個過程。她說,正是通過這個陰影,邪惡的事物會進入我們的心中,世界也可以傷害我們,而克服羞愧的過程,以及更充分地體驗生活、培養自己的手藝、並能在自己和他人面前更真實地存在,都是接近那燈塔窗戶、查看污漬,然後說,這就是它的樣子,並且擦掉它的過程。
這一切其實都是一種讓我們理解的比喻。我認為你所描述的過程,就是直接面對你最糟糕的噩夢、你最糟糕的錯誤,那些你不想去想的事情。在這樣做的過程中,你學會了在它們的存在下放鬆,並且它們就會作為羞愧的點漸漸消失。是的,這很有趣。當我寫《學習的藝術》時,這在很多方面對我來說是一種宣洩,因為在我的生活中,有些部分我覺得自己讓自己失望了。比如有些方面,如我的表現生活,我選擇遠離,有些時刻我覺得自己沒有完全發揮出我的潛力。我把所有的事情都寫下來,分享了出來。這是如此美好,如此宣洩。
當我思考領導力時,我認為以脆弱性來引領是多麼重要,這是一種美妙的經歷。幾天前,喬·米蘇拉和我花了一天時間和洛杉磯公羊隊的主教練肖恩·麥維相處,正值他剛在對陣老鷹隊的重大失利後的幾天,我們實際上觀看了這場比賽的錄影,這是他第一次觀看這場令人心碎的季後賽失利的錄影,看著他如何處理這一切。他是一位優秀的領導者,喬和肖恩都非常投入,比任何事情都先要求自己,但他們是以脆弱性來領導,勇敢直面自己的污點。而這種有別於那些看似完美的領導者或父母的真實性,總是讓人覺得虛假。我認為,在人際關係和自我修煉中,直接面對自己的弱點是非常強大的。
當然,還需要一個微妙的平衡,即我們應該多大程度上培養自己的優勢,以及我們應該多大程度上展現自己的弱點。我在自己的棋局生涯中學到的最重要的原則之一是,我們可以通過我們的優勢的視角來面對自己的弱點。記得有位聰明的賢者、俄羅斯教練尤里·拉澤瓦耶夫曾經對我說,你可以通過卡爾波夫來學習卡斯帕羅夫,他的重點是,通過偉大的侵略者的偉大防守學習出色的防守棋局。這與僅僅研究卡爾波夫,並思考“卡爾波夫在這裡會怎麼做”,這是其他人所建議的——就像是通過進攻來學習防守。
所以,這是我自我表達的一部分。我對我的棋局生涯學到這一原則為時已晚,但它在其他方面隨處可見。因此,在培養我們的優勢的同時,我認為這應該是生活的一部分,我們該如何面對自己的污點?但方式不應是根本上的羞愧。我不單是從個人角度看,我不——這是一個我不喜歡的詞——羞愧,它不是羞愧。就像當它變成一種呼吸模式時,我們失敗了,我們過去,繼續奮鬥,我們學習。我們研究自己的表現、我們研究奇妙的事情是,當你研究自己的失利,直面你所稱之為的那些事情,那是一個美麗的形象,就像燈塔的陰影。技術、心理和主題之間的相互聯繫在學習過程中是如此強大。我們在藝術創作中幾乎每一個技術錯誤。
如果我們正在挑戰自己的極限,假如你和我大致上處於相同的水平,並且我們在某些事情上競爭,無論是什麼,任何我犯下的技術錯誤,都會有心理上的影響,因為我很可能,因為心理壓力過大,無法解決技術上的問題,對吧?或者如果你,我犯了一個心理錯誤,往往是因為我在技術上有些不在我的水準上。這會給我的心理帶來額外的壓力,而你能夠加以利用,對吧?每一個技術錯誤都是局部的,但有一些主題,像是有一個主題涵蓋了數百個這些技術表現。所以如果我們總是思考技術、主題和心理,我們就擁有我所謂的六維內省過程,對吧?我們在檢視這些不同部分的互聯性,無論是藝術還是其他任何事物的人類經驗。那麼,成長曲線會變得異常爆炸性,因為我們認識到,一旦犯下技術錯誤,我們就學會了主題。我們接受這個涵蓋那個錯誤的主題,但同時也涵蓋了其他許多主題。因此,當我們將這個主題轉化為優勢,變成一個力量的區域時,那個技術錯誤就會消失,其他的表現也會隨之而去。如果我們也在研究使這個技術弱點顯現出來的心理弱點,然後這個心理層面就變成我們所承擔的東西。然後,我們作為一種生活方式在研究主題之間的互聯性,因為我們通過那個胸部的錯誤學到的教訓,比如我犯了一個微妙的胸部錯誤,但那與我的愛情生活有關。那與我的父職有關。那與我的對弓、柔術以及我的一切有關,因為它與主題有關,也與我的心理有關,並且它會顯現出來。我不相信分 compartmentalization,我相信主題的互聯性,對吧?如果我要簡化的話,我人生的核心主題會是愛、互聯性和接受性。我只做我熱愛的事,並且與我所愛的人共度時光,這就是我的生活。研究互聯性是我生活的一部分,這是我一些描述方式中的生活方式。接受性是我每天在生活中、在海洋中與人類相處時所培養的。然後我們總是感到孤立。我們變得孤獨。哦,對呀,這是胸部錯誤嗎?像我發現的其中一個讓我感到困惑的事情是,為什麼更多的偉大棋手不會成功地將他們在棋盤上的水平轉移到其他事物上?因為棋是如此困難,棋是一種不斷揭示真相的藝術。如果你成為了世界級的棋手,你確實非常厲害,因為在棋中沒有運氣可言,尤其是當你變得非常優秀且非常年輕的時候。我認為這對於大多數天才都是適用的。我不想列舉他們的名字,但是我有一位同事,一位非常聰明的人。他的科學研究非常扎實。我記得我曾與他見面,我說,“你是個神童,對吧?”他說,“前神童。”我心想,“好吧,我們要談技術了。”不過,是的,好吧。我想我們在… 我問了我爸爸,因為我爸爸住在與音樂家丹尼爾·巴倫博伊姆相同的樓裡,他如果你曾看過電影《希拉里與傑基》,他是當時世界上最優秀的鋼琴演奏家之一。我爸爸小時候聽到他彈琴,他們不會讓他與其他小孩玩。他那時是… 我是說,巴倫博伊姆對於古典音樂家和鋼琴家來說是一個非常重要的人物。我則是… 所以我問我爸爸,“這個神童的問題是怎麼回事?”他說,“是的,很少有神童在成人後的職業生涯中能有更大的成就,無論在哪個領域。”對吧。我心想,“哇。”然後我想,“顯然缺少的並不是能力或專注。”你可以說是純粹的天賦,但你仍然必須讓孩子們專注。所以缺少的是這種理解的轉移。這似乎是你所談論的事物的互聯性。因此,我想我可能會因此而惹上麻煩,但聽著,也許他會開始嘗試一些新的東西,做一些額外引人注目的事物。他的日程已經很充實了。但這讓我感到震驚。我心想:“哦,並不明確地說成為‘神童’對於一個人的長期生活是個好事,但你似乎引入了這些其他元素,愛。”我想深入討論這個。哦,我還想補充一點,至少從外部觀察者的角度來看,你似乎打破了基於你之前成就所期待的模式。事實上,只是因為我沒有神童的身份,讓我澄清一下。所以我根本不認同那個詞。我是說,這個詞從外部加在我身上,但我根本不與之相關。我完全不認同它。因為我在棋藝上也許在大多數人當中還算有點天賦。但是到六歲左右,我只跟比我強的棋手和那些與我有相同天賦的孩子們競爭。然後在世界舞台上,還要與比我更有天賦的孩子競爭。我根本無法依賴我的天賦,因為我得拼命工作。我贏過,也輸過,還挨過拳頭。
對我來說,這一切都關於戰鬥和挑戰自己。我覺得很有趣的是,多年前,我參加了一場同時盲棋比賽。當時我到了一個地方,看到那裡有很多孩子,他們都很興奮想和我對弈。然後主辦方說:“我兒子已經兩年沒有輸過棋。”這句話就已經說明了一切,因為他就是那個不想和我下棋的孩子,對吧?因為如果你兩年都沒有輸過一盤棋,那你就不會挑戰自己,你只是找到能戰勝的人,並且只跟他們下棋。
這裡有幾個層次,我們來深入探討一下。我覺得那些以天才自居的人往往會發展出一種脆弱性,因為他們將自己的掌握程度與天賦、與某種與生俱來的東西,以及更聰明、更出色、更有才華聯繫在一起。然後你可以想到卡羅爾·德維克(Carol Dweck)的關於能力和固定心態的研究,對吧?能力的固定理論。這背後隱含著某種根本的脆弱性。這樣的人不會冒險,也不會將自己暴露出來,他們將自己的精彩時刻與某種根深蒂固或與生俱來的東西聯繫在一起,而非與為了達到那個位置所付出的努力。這裡有各種令人癱瘓的動態。
哦,還有一種說謊的趨勢。卡羅爾早期的論文在討論部分提到過這一點。你必須深入閱讀這些論文。她描述了那些沒有成長心態的學生,特別是那些非常依賴自己的表現來定義自我的學生,當他們表現不佳時,對自己和別人撒謊的傾向顯著更高。沒錯。但對自己撒謊才是最有趣的部分,對吧?所以,這一方面,我們都看到了無數的表現。而且相信我,當你和一個你看到擁有那種心理構造的人競爭時,他們就完了。你可以輕易擊垮他們,對吧?他們的盔甲上有太多破綻,你可以發現他們思維的中斷點,在虛假的構建中找到能量的停止點,找到他們的身體所受限制的地方。你可以找到他們與大地的連結,並在心理和身體的訓練中穿透它。
然後,當有人在自身的身份中認同為更聰明或更有天賦的人時,從競爭的角度來看,這對他們來說最終是有益的,因為這樣他們必須去挑戰自己。但我思考的棋手動態與此有些相近,我認為如果你在學習怎麼下棋,假設我在教你,你會下棋嗎?有點會。
好吧,那我在教你下棋的時候,我可以用專門的棋語來教你,或者我可以教你棋的原則。我可以非常有效地用棋的原則來教你,但我也可以用同樣有效,甚至可能更有效的方式,將棋的原則也當作生活原則來教你。當你觀察大多數棋教師時,他們教學的方式往往是局限的。因此,人們可以在棋界待個20年,卻從未超越那64個格子。或者他們可以從六七歲開始,學習這些原則,從下棋中體會如何將其連結到生活中。
你能給我舉一個這樣的原則的例子嗎?因為我在生物教學中喜歡教動詞,而不是用名詞,因為最終,如果你想理解,比如神經系統或免疫系統的運作,你需要教導分子的動作,而分子的名稱在你決定以此專業為業時是重要的。否則,原則和動詞才是最重要的。
那麼,有什麼棋的原則或在棋盤上的行動模式你認為是可以轉移的呢?首先,所有的一切都是相互關聯的;我的意思是,如果我們願意接受,那麼在棋局中一切都是相互聯繫的。所以當人們問我,是否還在下棋的時候,我會說是比喻上的,我意思是我隨時都在下棋。我只是多年來沒有移動過棋子。
但好吧,具體來說,我可以給你很多例子,在棋中,有主教和騎士,對吧?它們的價值大約是三個兵。我可以教你,騎士像L字型移動,並可以跳過棋子;而主教是斜著移動,且一生都停留在一種顏色上。它們的價值大約是三個兵。但是,騎士在封閉的位置上相對更好,因為它們可以跳過其他棋子;如果你的兵與主教的顏色相反,主教則相對更強。
也就是說,當你學會評估主教和騎士的時候,我可以給你一套非常簡單的原則來理解這個問題。還有很多其他層面,但這是其中的一部分。我也可以教你同樣的東西,並告訴你相對論的本質。
我可以教你像是相互依賴的本質,對吧?
我可以教你像是兵力結構的玩法,像是你可以用兵力結構影響象和馬的方式,這是棋類專有的風格,或者讓你理解動態品質和靜態品質的方式。
你描述的時候我心中浮現的就是家庭鬥爭。
我想像兩個家族之間的鬥爭,對吧?
你把兩個兄弟放在一起,他們能做某些事情。
如果是一對兄弟姐妹,我有一個妹妹,她能以某種強而有力且惡毒的方式做一些事情,而兩個兄弟卻做不到。
你有兩個強壯的兄弟,可是其中一個可能無法在小地方潛行。因此你可以映射到不同的,這不僅僅是比喻而已。
但我馬上想到,哦,這就像是一場家庭鬥爭。
是的。
如果我把棋子視為兄弟姐妹之間以及父母、兄弟和表親之間的動態關係,就像是人與人之間的對抗,或是籃球比賽。
這支隊伍比那支隊伍強,但在某些對抗中,卻有些情況非常有利。
籃球的內部比賽大多涉及到哪些隊伍對哪些其他隊伍更有優勢,儘管他們可能因為隊伍性質的不同而顯得劣勢。
你有這些隊伍的網絡,怎麼處理陣容?
怎麼處理輪換模式?
籃球的內部遊戲都是基於相同的事物,這些事物決定了象、馬、車和皇后的行動方式以及他們的影響,對吧?
這是相互依賴。
這是相對性。
這是動態品質。
你可以考慮羅伯特·佩爾奇克的作品以及澤農、地方維護和莉拉的動態品質與靜態品質。
在教一個學生的時候,你在教他們車和象,或者車和馬,或馬與象的時候,其實你也在教他們動態品質,對吧?
然後你可以擴展到質量的形而上學研究。
你可以有一個七歲的學生正在學習棋,或者一個十二歲的學生,正在學習棋,或是學習生活、哲學與一切,並且在同樣的時間內做到這些,但你只是把一個思維困在64個方格裡,或是透過64個方格教導一個心靈關於生活的道理。
我認為許多成為某一領域卓越的人無法將其轉移到其他地方的原因,不是因為以後的意願。他們有意願。
而是因為他們沒有以普遍原則為基礎來學習。他們沒有在對相互連結重要性的存在下研究他們的藝術,這也是我生活工作的核心。
我想稍作休息,並感謝我們的贊助商,Eight Sleep。
Eight Sleep製造智能床墊套,具備降溫、加熱和睡眠跟踪的能力。
我曾在這個播客上談到過,我們每晚獲得足夠高品質的睡眠的關鍵需求。
而確保良好的睡眠環境溫度是確保良好夜間睡眠的最佳方法之一。
因為為了入睡並保持深層睡眠,人體溫度實際上必須降低約一到三度。
為了醒來感到精神煥發、充滿活力,人體溫度實際上必須上升約一到三度。
Eight Sleep使你能夠輕鬆控制睡眠環境的溫度,讓你能夠設置床墊套在夜晚開始、中間和結束時的溫度。
我已經用Eight Sleep的床墊套睡了將近四年,這完全改變了我的睡眠品質。
Eight Sleep最近推出了最新一代的Pod床墊套,叫做Pod 4 Ultra。
Pod 4 Ultra的降溫和加熱能力有所提升。
我覺得這非常有用,因為我喜歡在夜晚開始時讓床非常涼,夜間中間時甚至更冷,而在我醒來時又變得溫暖。
這樣可以給我帶來最多的慢波睡眠和快速眼動睡眠。
它還具備打鼾檢測功能,可以自動抬高你的頭部幾度來改善你的氣流並停止打鼾。
如果你想試試Eight Sleep的床墊套,你可以訪問atesleep.com/huberman來獲取他們的黑色星期五優惠。
透過這個黑色星期五折扣,你可以在Pod 4 Ultra上節省最多600美元。
這是Eight Sleep一年中最大的一次促銷。
Eight Sleep目前發貨至美國、加拿大、英國、歐盟部分國家和澳大利亞。
再次強調,訪問atesleep.com/huberman。
當我想到相互依賴時,映射這個詞浮現在我的腦海中。我將任何種類的地圖定義為將一組點轉化為另一組點的過程。
將地球上的點轉移到頁面或電子地圖上。
從基本理解的觀點來看,將一組點轉化為另一組點時,非常缺少這些動詞行為,就像是算法,一樣。不在我們將一個上下文映射到另一個上下文的時候。
這需要很多思考來做到你所描述的。我不認為對大多數人來說,像是觀看一場籃球比賽並思考情感動態以及情感動態的一致性是自然而然的。
昨晚,我很幸運地得到了喬什的邀請,他帶我去看了波士頓塞爾提克隊的比賽。
他帶我去看塞爾提克隊的比賽,他們對上的是快艇隊,因此我是在洛杉磯的本地觀眾面前為對方加油,但他非常友好。
你描述了球員們和他們最近的歷史,以及上個賽季的情況。
你提到過意識前努力和意識後努力之間的區別。也許我們可以把這個話題作為進入自我(ego)的門徑,自我就像是一個詞,一旦你提到它,就像提到性一樣。人們對它有各種假設,有些對,有些不對,但讓我們來談談意識前和意識後,因為之後我們會回到凱爾特人(Celtics)和昨晚進行的比賽。順便一提,凱爾特人在加時賽中以相當大的優勢獲勝,所以我認為這是非常美好的事情,我們所有觀察者都會被吸引,希望每個人都能在生活中的某個時刻體驗到這一點。親身體驗,當某人在藝術、音樂、運動或任何其他的領域中只是做自己的時候,這種看似的精湛技藝便會展現出來。
如果我想到瑞克·魯賓(Rick Rubin)做的事情,歷史上瑞克所做的很多事情都是挖掘藝術家,與藝術家合作,並且只是讓他們本來就已經在做的事情展現出來,像是核心要素。比如當野獸男孩(Beastie Boys)出道時,瑞克說這就像是一個玩笑,然後我們會開玩笑,裡面有摔跤的元素、硬核、朋克等等,還有嘻哈,但他傾向於在藝術家處於純粹狀態的時候早早與他們合作,當時他們並不考慮其投資回報等問題。他曾多次在我面前和公開地說過,當人們達到一定的知名度後,再回到自己最純粹的無意識表達的狀態會非常困難,就像約什(Josh)作為一個八歲小孩的樣子。他剛好在華盛頓廣場公園學下棋,或者舉任何其他不同的例子。
這和現在人們反思自己牆上的獎盃、白金唱片,或是他們贏得或失去的事物、或者家中有另一位冠軍的情況截然不同。真正的精湛技藝似乎來自那些能夠一再回到那種狀態的人。如今的尤尤馬(Yo-Yo Ma)和那些人活得更久,所以曾經是莫札特、巴赫,他們能夠做出貢獻然後就去世了。現在我們的壽命更長了,人們有更多的機會,但也有更長的時間窗口來缺乏生產力。這是一個非常重要的主題,是我們可以通過這個隧道探索許多事情的門徑。
當我使用「意識前」和「意識後」的藝術家或競爭者這個術語時,這是我自己的語言,所以我會描述我所指的是什麼。你想想我在棋界的情況,一個人發現了一門藝術,感受到對它的熱情,它是美麗的,是喜悅的,是自我表達的,我喜歡這場戰鬥,我在贏,我在輸,我玩得很開心,我只是完全投入其中,這裡面有一種熱情。這裡有自由,有玩樂,缺乏複雜性,缺乏自我意識,缺乏對自己可變性的意識,缺乏對自己可能被摧毀或死亡的意識,缺乏對將我的生命投入於64個方格和32件木頭棋子的存在荒謬性的意識。我還沒有反思這一點有多荒謬,或者如果你在打鬥,那我在做什麼?我把我的生活投入於戰鬥。那愛呢?拯救地球又如何?其他所有事情又如何?我還沒有反思這一點的荒謬,只是它一個笑話,對吧?而且一個人從這種事情中獲得了自由。然後就會出現這一瞬間,對我來說,這是由一部電影觸發的,失去了自我表達的感覺,思考別人在這種情況下會怎麼做,而不是我自己內心的自由和玩樂告訴我該怎麼做。
這種情況可以發生在一個人經歷了近乎死亡的經歷時,也可以在一個人心碎的時候發生。它還可以在一個人開始閱讀存在主義文學並反思事物的荒謬性時發生,或者一個朋友不斷指出,“這真他媽的荒謬。你只是在下棋。你在幹什麼?”對吧?或者在一個人贏得世界冠軍或 NBA 總決賽時也可能發生,因為突然你整個人生中定向的事物,你一直以來的目標,現在你已經實現了,現在你已經走到了它的另一端。因此,突然你的世界發生了變化。曾經激勵你的事物不再激勵你。曾經對你來說如此重要的事物現在似乎有些瑣碎,因為你已經實現了它。那麼,內在的動力在哪裡?深層的自我表達又在何方?
你想想,隨著我們心理複雜性的增長,我們可以用許多不同的方式獲得這種複雜性,我們會進入這個隧道,對吧?當某人變得自我意識,或者某人變得不那麼自由,或者當鎖鏈發出聲響,或者我想我會說你是一個極限運動員,但你覺得自己是無敵的,然後突然你發生了一場可怕的事故。你意識到,“天啊,我其實可能會死。我可以摔倒。”那麼,如何重新回到那種自由,去冒險那些你之前作為極限運動員所冒的風險,並意識到自己可能會死?對我來說,現在我在哥斯達黎加的地方衝浪,尋找最大的海浪。你會面對很大的潛水。在長長的碳質底座上衝浪,那是非常銳利的,還有一個翅膀,也是銳利的。因此,你基本上是在刀刃上以40、45英里的速度前進。如果你真的在培養高性能衝浪,你會非常用力地轉彎。你可能會碰到翅尖,像是倒過來,讓它直接朝向你的頭或脖子而來。如果你做錯事,你隨時可能會死,這和只是普通衝浪或電子衝浪,談論的是高性能訓練是非常不同的。根據定義,你必須冒著這些風險,才能推進可能的極限。
如果你不是,那麼你並不在那個極限點上,對吧?但然後突然間你遭遇了一次可怕的受傷。或者我們可以說,11年前,我在游泳池底淹死了,10,11年前。是的,我聽說過這件事。是的,我當時在做低氧呼吸訓練。我沒有意識到,也許如果我當時認識你,你可以教我,二氧化碳會促使你產生呼吸的衝動。我沒有意識到這一點。所以我把我身體裡的二氧化碳都排出去了。我感到無比幸福。我在水下游泳。是的。呼氣,我想我們應該在這裡拯救幾條生命或者預防幾次死亡。每當你強調呼氣的持續時間或強度時,你會排出更多的二氧化碳。二氧化碳是促發氣體反射的觸發因素。所以是的,你會在水面上或水下憋氣更久。如果你先進行循環性過度通氣,然後長時間排空你的空氣,但永遠、永遠、永遠不要做循環性過度通氣或任何長時間強調呼氣的呼吸,即使站在水坑裡,因為那個氣體反射就是讓你衝向水面的原因。如果你不這麼做,你會感到相當平靜,直到失去意識。或者開車。不要在開車的時候這麼做。或者開車。我認識一些這樣做的人。對。實際上是一些我認識的相當特殊的人。是的。排出二氧化碳讓你能憋得更久,但這也是問題的一部分。淺水失去知覺通常發生在非常高水平的運動員,海軍海豹部隊,對吧?因為他們訓練突破自己的極限,他們學會了壓抑呼吸的衝動。如果你在排出二氧化碳,那麼你正在學習,你在訓練自己不去感受它。我一生都是自由潛水者。我在巴哈馬南部長大,自由潛水,潛水捕魚,但我在自由潛水時並沒有進行低氧呼吸訓練。在紐約大學的泳池裡,我淹死了。我在泳池底部黑掉後待了四分半鐘。四分半鐘。是的。我應該活不下來,我知道,因為我應該已經死了,或者嚴重腦損傷。我知道時間是因為有一位我認識的老人在更衣室,他看見我躺在泳池底。他計時,他游了四圈,說第三圈後他要去看看我。然後他游了第四圈,把我拉上來,大約多了一分鐘。而我失去意識了25分鐘。我完全沒有呼吸,除了我的臉變得通紅,我的眼睛。我的身體,我的訓練差點讓我喪命,但也拯救了我。我的身體處理得很好。我肺部沒有進水。當然,我在醫院過了一夜。我記得我在測試我的,像是回想所有胸部變化,測試我的思維,是否毀壞了。而我以某種方式存活下來,還完全沒問題。這是那些破碎的時刻之一,我最終對此心懷感激,因為這也是催化了我。我帶著更多的承諾出現,我這一生多數時間都有這種承諾,但對活得真實、美麗和真誠有了更強烈的承諾。然後不久之後我們搬到了叢林,現在的生活很棒,有我的家人。但我現在提起這件事,因為想像一下,在淹死前後,與衝浪或大浪滑板有什麼關係?有一種人必須對自己的死亡有全面的認知,而不是對可能發生的事情抱有天真的想法。因此,從前意識到後意識的表現者之間的隧道是一條通道,在這條通道中,大多數人被鎖住了。他們的表現不如之前更天真的時候。我不個人認為這是一種回歸到前意識狀態。我認為這是一種對死亡的整合,對存在的荒謬進入自己的意識,然後發現更深層次的解放感,自由,但這並不否認我們在那條隧道中學到的東西或觸發那條隧道的東西,而是更複雜。是的。試圖做回以前的自己並不是一個好策略。試圖在當下和未來的自我中整合我們過去的經歷似乎是一個好策略。我就是這麼感覺的。我也覺得,這也是不可能回去的。你不能假裝不是,死亡是不可能的。你不能假裝自己是不可摧毀的。我們是脆弱的。有些人是在沒有真正反思的情況下這麼做,但我認為如果你問任何真的在生死攸關的情況下生活了很長時間的人,他們是否與無畏的想法有聯繫,如果他們真的反思過,他們會說不。因為無畏並不是一件事。這是如何與恐懼共處。通常鎖住人們的不是恐懼,而是對恐懼的恐懼。我們害怕自己的恐懼。我們害怕害怕,但你問一位卓越的海軍海豹部隊士兵。他們與恐懼共處。你問一位優秀的綜合格鬥家。他們並不是沒有恐懼。當然,他們有恐懼。如果他們沒有恐懼,他們就有問題。有一些人可能是以有些不同的方式 wired。但是,將更複雜的世界觀整合進自我的解放是後意識的表現者,而這可以以多種方式表現出來。它還可以在你考慮一支已經實現了每個人夢想的體育團隊時展現出來,而現在我們希望再次贏得冠軍。我們不能回到之前奏效的做法,因為他們已經是不同的人。我們需要找到一種不同的任務,與這一任務建立不同的內部關係。一種不同的自由。
你認為將語言與身份和動機來源這些事物相連結有多重要?換句話說,假設你正在與波士頓塞爾提克隊合作。該隊去年贏得了冠軍。今年,因為這個結果,他們的心態完全不同。他們在某種意義上是“佔據主導地位”的,因為他們擁有冠軍榮譽和獎杯。但他們也變得更加脆弱,因為他們唯一能走的路就是維持現狀,否則他們會降級或更低。
所以你認為為他們目前的狀況創造一個口頭標籤重要嗎?比如說,我們是冠軍,我們將保住這個榮譽。雖然我很清楚籃球裏沒有腰帶這個概念,但他們會努力保持自己的地位。還是說這樣思考是錯的?因為比賽是用動詞來進行的,而不是用形容詞。我不認為我們應該想要保持住什麼東西。就像是靜態的。你想一想世界上掠食者與獵物之間的動態,或在競爭中,或在任何事情上。你想要與對手競爭,現在掠食者與獵物之間合而為一。你希望擁有獵物的覺察,但你想要的是贏得比賽,而不是輸掉比賽。
當我們試圖緊緊抓住已經擁有的東西時,我們就會陷入靜態的狀態。或者你看看,比如說,出色的投資者,他們會取得成功,然後試圖找出如何複製他們的成功。他們會建立心理模型和框架來複製自己的成功。而這些就變成了慣性,就像神經通路那樣。然後他們依賴這些慣性,但然後這些慣性變成了壕溝,水流停止。他們卡在舊的模式裡。他們曾經成功,建立了心理模型。他們複製了那些模式。這很美,但然後它變得靜態。然后它變得充滿了僵化的能量,而這不再適用於這個不斷變化的世界。實際上使他們成功的,正是那種動態的品質。就像是一列火車的前端,穿越時空,處於前意識狀態,對吧?然後他們卻試圖再創造一次。他們陷入了某些事物裡,創造出過時的心理模型。然後其他人也要複製那些過時的心理模型,這樣在稍後的時候就會形成龐大的產業,這都是建立在靜態的品質上,而這幾乎是整個人類的狀況。
所以我認為,作為一個世界級的競爭者,試圖在獲得勝利後繼續取勝的人,需要保持當初追求勝利的動態心態。探索。馬塞洛·加西亞,我最喜歡的馬塞洛時刻之一是,馬塞洛是九次世界格鬥藝術冠軍,五次ADCC冠軍,五次巴西柔術冠軍,四次ADCC冠軍。ADCC是阿布扎比搏鬥錦標賽,各種格鬥藝術交匯的時刻,每兩年舉行一次。俄羅斯撒姆博、柔道、摔跤、柔術,各種形式都會聚集在一起,看看誰是最強的摔跤手。他被許多人稱為有史以來最偉大的綜合格鬥家之一。只是作為背景,馬塞洛是我最親密的朋友之一。我們在紐約一起開了一所學校。我們一起訓練了非常久。他現在正處於一個令人驚嘆的時刻。他和他的妻子塔奇也是我最親密的朋友之一,多年前遭遇了可怕的悲劇。馬塞洛失去了孩子,這是一段令人心碎的時期,接著馬塞洛又得了癌症。他得了胃癌,接受了手術,並进行了八次化療。他已經有13年沒有參加比賽,而他實際上是在明天即將在曼谷參加比賽,我想這是他13年來的首次比賽。原本計劃在丹佛進行,但我原本打算在湖人和小牛比賽之間飛往丹佛,但現在是在曼谷,我無法前往。但他已經秤過了重量,狀態很好,他很棒。
所以我即將講述的故事是一位史詩般的美好人類的故事,他在許多方面創造了許多現代摔跤的基礎,成為了開創者。大約在2005年到2007年,這個故事,或者也許在2007年到2009年之間。我想是2005到2007年。對於我的回憶來說,年表並不是我的強項。我們在一個訓練營中,整天訓練。他擁有這種創新的技能組合。然後他參加了ADCC,大放異彩,這是一種非常具體的技能組合,主要是在奪取後背的技巧,利用絞技主宰,震驚了整個摔跤界。在他贏得那個ADCC的兩年中,整個摔跤界都在研究他剛剛完成的事情,或者說摔跤界的許多人都在學習如何重現他的技巧。那真的是多麼的美麗、創新和強大,體重級別上升,簡直令人難以置信。星期一,也就是他在星期天比賽後的第二天,我和馬塞洛一起練習。我也想指出,馬塞洛在與我訓練的所有年裏,我從未見過他在贏得重大比賽的星期日之後缺席過一次星期一的訓練。每個人都會休息,但我從未見過他缺席星期一的訓練。你談到的是動態品質和謙卑以及生活方式,對吧?他在贏得世界冠軍後的星期一,他擺脫了整個技能組合。大家都在花接下來的兩年時間追求他的品質,這是動態的。他卻擺脫了整個技能組合,創造出了一套全新的技能組合。他开始玩阿爾瑪·普拉達(alma plada)這種技術,而在兩年後的下一次ADCC中,他又再次用這種全新的方式再度獲勝,真的是在脫掉蛇皮或舊的外殼。這是推進自身極限、打破舊的心理模型、開創新局面的生活方式的絕佳範例,動態品質。這就是所需的一切。這對人們來說是如此困難。
我在想邁克爾·喬丹,他曾經想成為職業棒球選手,因此有過一段短暫的嘗試,但相較於他的籃球生涯,這段經歷肯定是不怎麼令人驚艷的。當然,他的籃球生涯如此輝煌,以至於人人對他的期望並不在於此,但不過如此,能夠在某一領域裡持續獲得超級成功的人是非常稀有的,更不用說跨領域的成功了。
理查德·費曼,他的確會畫畫和素描,但我不知道,我看過他畫的公雞的圖片,都像是第一年藝術學校的作品。所以這很酷,你學會了畫畫和油畫,但他並不算特別。如果沒有他的名字在作品上,沒有人會去關心。喬丹擁有令人難以置信的競爭驅動力,我的天,那真的是一種不可思議的競爭驅動力。在藝術領域複製成功是非常困難的,因為藝術本不應被複製,應該驅動人們重新探索,創造出新事物,而不是舊事物。我認為一旦人們贏得了勝利,衝動的就是再次做過去的事,但世界是變化的。
今年塞爾蒂克隊的一大優勢就是每個球隊都在瞄準我們,因為我們是冠軍。我們去年贏得了冠軍。每個球隊每晚都會額外使出30%的力氣,而NBA裡充滿了優秀的運動員。即使是低水平的球隊,從外部來看,也都是一些優秀的運動員。如果你是他們一周或一個月的焦點,他們會全力以赴。因此,我們所有的弱點都被暴露出來,這正是我們所希望的,對吧?於是你會經歷成長的痛苦,繼續努力。競爭的真相在於,我們的競爭對手和對手迫使我們直面不足,這使得靜止不前的質量變得非常困難,除非我們願意接受平庸。
塞爾蒂克隊有一位出色的主教練喬·米蘇拉,他是波士頓塞爾蒂克隊的主教練,他和我非常要好,過去兩年半以來我們一直是思考夥伴和旅行兄弟。我一生中從未見過有人能像喬那樣,把弱點變成優勢,這是一個極大的聲明,因為我花了一生時間和這些全力以赴的表演者在一起。不是把弱點轉化成不那麼弱或者拉平,而是將一個核心的弱點轉變為一個核心的優勢區。這是一種超能力,這是喬比任何人都更加努力地鍛煉的方面,他以身作則,帶著脆弱性領導著,並且他體現了一種動態的質量,這真的非常特別,也是我深深尊敬的地方。你看看現在的喬,他學會了在痛苦、不適和自身極限中茁壯成長,這樣的領導能力我認為會導致美好的東西出現。
所以我覺得你所描述的部分至少包含三個組成要素。第一是,在這個潛意識的前階段,人們可能在思考他們在這個過程中能獲得什麼,而這個過程在某種程度上是自然的,至少在他們有動力去做的情況下。它源於某種來源。這似乎是瑞克·魯賓試圖挖掘他所合作的藝人的階段,不論他們是已有成就的人還是新來的,都是對那種潛意識能量的識別,那是如此純粹和美好,根本上如此。
這與第二點有關,即當人們有東西可以失去時,你知道的,他們從貧困走向擁有美好的房子,為母親買了房子。在這一生中他們的愛,他們不想失去它。他們不想回到之前的狀態。即使之前的狀態可能在那個潛意識狀態中扮演了重要角色,讓他們達到下一個層級,卻仍然是一種需要保護的東西。而試圖不失去你所擁有的一切,與試圖保護你所擁有的某些元素是截然不同的。
就像塞爾蒂克隊,他們現在擁有冠軍頭銜。所以他們有東西可以失去,坦白說。他們可能無法再獲得這個頭銜,但它已經進入了記錄冊。因此,這是有深度的,對吧?這並不是說在比賽中你可能會被擊倒或者更糟,但如果你曾經是一位冠軍,你仍然是冠軍。某些領域就是這樣。回頭再來是一種保護頭銜的方式。對吧。就像“衛冕冠軍”這個詞,即使你已經是衛冕冠軍了,還是讓人想到王朝的事情。我在49人隊正處於多個王朝的時期長大,那時是喬·蒙大拿和史蒂夫·揚的時代,這些王朝被普遍認為是非常重要的球隊,因為他們能夠維持那樣的表現,如公牛隊一樣。
還有泰格·伍茲,這似乎是一種在美國的過程中的著迷,讓我們特別喜歡看到某人的崛起,從無名小卒到名人或從一文不名到富裕,但也似乎對於他們的墮落,他們的衰亡以及再次回來存在著某種著迷。我認為在我心中,這最突出的例子是邁克·泰森,他的生活就像朋友所形容的,幾乎是莎士比亞式的,他從無到有,然後成為最年輕的重量級冠軍,接著再遇到各種問題,法律和金錢上的困境,然後又回來了,現在他似乎處於一種,至少達到了一個地位,他可以穿著自己的名字的T恤,不會有人覺得這奇怪,實際上看起來的確很酷。他可能是唯一一個可以穿著印有自己名字的T恤的人,這似乎是對的,他贏得了這一點。我想,具有諷刺意味的是,那是《宿醉》中的情節。
他假裝自己是演員,這種表現方式使他以一個可愛的角色重回大眾視野,這有點有趣。他似乎現在已經成為著名美國運動員的「拉什莫爾山」,我只希望他一切順利,但不論接下來發生什麼,他的遺產已經穩固了。在某個時刻,人們的遺產就會鞏固,我也想知道那種感覺是什麼。因此也許我們可以談談這個希望向上漂浮的正弦波的不同階段。
現代社會中,職業運動員或隊伍的生活中很難的一件事是,想想NBA球員,他們總是接受媒體的採訪,而媒體總是在試圖渲染戲劇性,總是試圖問出那些運動心理學家希望球員不要去思考的問題。例如,他們可能會問類似的問題:「你怎麼看待自己所承受的巨大期望,你知道你永遠無法達到它們,對嗎?」或者問道:「你因為這些期望而感到羞愧嗎?」類似這樣的問題往往會被措辭成這樣。哦,是啊,或者你的妻子懷孕八個月了,你現在離家五千英里有什麼感受?這比起來可算是相對無害的吧?對吧?感謝上帝。
因為你希望球員能擺脫自我意識。你不希望球員帶著對外界期望或外部目光的認知或固著去比賽。我記得在我的棋藝生涯中,當我從沉浸於思考轉變到關注自己在鏡頭或跟隨者面前的形象時,所感受到的完全不同的心態。因此,你面臨的壓力都是試圖將你拉出理想的表現狀態。
所以人需要學會發展厚實的皮膚,或者某種整合的方法,或者與之保持遊戲的心態。我真正相信擁抱逆境。我們團隊有這樣的主題,就是捕獵逆境,這些本可能被視為有害或障礙的事情,我們都歡迎它們,就像冷水一樣。每天進入冷水是一個非常重要的訓練機會,我認為這是一個美好的機會,但我們不希望咬著牙齒厭恨地進入冷水,而應該喜愛即將在冷水中遭受折磨的事實。我已經浸泡冷水好幾年,可能有15年了,雖然訓練很久,但即便是坐在34度的水中,在這五分鐘或十分鐘的浸泡中你還是會感到興奮。這是大腦釋放腎上腺素和去甲腎上腺素的最一致的刺激,前提是正確進行對吧?而且你從來不會真正習慣它。
我可能想重點說一下冷水浸泡。我不注重時間,而是專注於腎上腺素的牆壁。有些日子,僅僅是進入冷水就是一堵大牆。用不太恰當的詞來形容,在炎熱的日子裡,我很高興能進入冷水浸泡。冷水浸泡最有價值的地方在於,如果你開始專注於神經科學家所稱的內感知,即從我們的皮膚向內的所有感知,你可以開始感受到腎上腺素在你體內的釋放或至少是它的影響。你會注意到,這又是一堵腎上腺素的牆。你看到你的幀率上升,因為當你移動時,你打破了那層熱層,水更冷。但是你也想要出來,然後那堵牆就過去了。接著你開始注意到這些牆之間的距離會改變,並在心中玩弄這些動態,當我分心時,牆壁突然降臨,或者當我專注於牆壁時,它們看起來像大漩渦,而不是當我放鬆自己時,它們看起來更像是尖銳的山峰。學會這些腎上腺素如何在認知和幀率上影響我們的動態,我認為這是一個非常有價值的實踐。我想不到比冷水浸泡更合適的途徑去探索人們如何處理壓力和緊張感的能力,也許是因為其他一切,無論是短跑、舉重,還是真實生活中的爭論,都可能是破壞性的。
我同意。我有一個原則,叫做生活在痛苦的另一邊。我認為痛苦、心理不適、身體不適,或者面對一些不想去思考的問題,或者面對自己的偏見模式,或者如果你是一位專業決策者,則需要面對你的認知偏見網絡通常導向的結果,這些都是痛苦的表現,對吧?我認為冷水訓練是一種精緻的方式,去練習生活在痛苦的另一邊,這是一種主題共鳴的方式。進行這種實體練習可以釋放你在心理上去面對你不想面對的事物。
我發現當你訓練高峰表現者時,可能會有直接攻擊他們弱點的衝動,但這樣做通常效果會小得多,因為他們在那一領域已經磨練過了。
所以如果你就像一位有些控制問題的撲克玩家,對吧?你可以在撲克中面對這些控制問題,但他們在撲克方面非常出色,已經在這方面形成了堆積的經驗,建立了處理方法,儘管如此,他們仍然能夠在高水平上遊玩。不過,他們在家裡可能對伴侶或孩子等也會非常控制。如果你在那些發展得比較不成熟的地方面對控制問題,這樣反而會更容易,因為那裡的傷口還不算嚴重,這樣對他們的撲克遊戲會有巨大的解放。
所以我經常把這個想法與互聯性以及主題上的互聯性聯繫起來,我會確定某個人需要工作的主題,然後我們在生活的其他領域練習這個主題。然後你可以有一些核心習慣來體現這個主題。接著,會出現一個不可思議的時刻,那個主題就會內化,因為當你在與它專業表現無關的事物中練習時,它就會釋放出來。然後那個主題的所有表現就會成為你的生活方式。
例如,如果有人想要克服對不適感、痛苦和挑戰自己極限的抵抗,對吧?那麼你可以練習一些像冷水沖澡、心血管間歇訓練,還有其他事情,比如克制性高潮等,你可以有一些與你專業生活中的表現或障礙完全無關的方式來練習這個主題,而你在那方面可能表現得非常好。然後這把鎖會自行打開,你會得到解放,對吧?這是我發現的最強有力的訓練方法之一。
我也覺得冷水沖澡對睡眠質量是不可思議的,我現在進行對比訓練。我同意你的看法。多年前我花了很多時間,每次在36度的冷水裡待11或12分鐘,逼自己超負荷。11分鐘和9分鐘差別可真大,簡直是兩個世界。現在我不那麼做了,我發現我有一個習慣,就是每週一到兩次40到44度中間的水浴,再加上桑拿。我發現每週會進行一次長時間的冷水沖澡,但在日常練習中,我不會有強烈的需求去進行非常長時間的屏氣或冷水沖澡。
對,我也是。我會在冷水裡待一到三分鐘。我喜歡熱的對比!哦,我熱愛桑拿。我不喜歡冷水,但我喜歡冷水之後的多巴胺長效反應。我總是說,沒有人真的享受待在冷水裡。你只會想:10倍!有沒有更好的睡眠補充品?我問你,因為你對這些了解。
嗯,的確有一些補充劑可以支持睡眠,還有其他的東西。人們學會如何故意放鬆身體有助於入睡及再入睡。但有一個核心原則,我在播客中還沒談到,就是如果你在一天的早期經歷的腎上腺素、去甲腎上腺素、多巴胺以及來自明亮光線、運動、咖啡因和冷水的皮質醇越多,晚上睡得會越好。這也會圍繞著一組早晨的興奮刺激設置你的生理時鐘。
然後你一天的最後三分之一,就可以這樣說,你的副交感神經會很活躍,這有助於入睡的過渡。你知道,調暗燈光是有助於副交感神經的,而明亮的燈光會使你早晨的皮質醇脈衝增加50%。這讓你整天對感染的敏感度降低,這些東西。我們注定要在24小時的循環中進行振盪,但即使在一天中,當人們有晚間活動的時候就會有點困難。比如,昨晚我在看八點到十點的籃球比賽,這是很晚的活動。我們在西海岸,你可以想象這對東海岸的時間是幾點,對吧?
那麼有沒有更好的睡眠組合?沒有。如果你想非藥理學地提高你的快速深入睡眠,我的建議是,這意味著不使用外部的藥物。嗯,冷水沖澡在早上是有效的,還有與任何移動到周邊的活動,比如桑拿、熱水淋浴等,都是能降低你出來時的核心體溫。這對人們來說有點矛盾,但你要先加熱,再以達到核心體溫的水平來冷卻,這樣會幫助入睡的過渡。
嗯,這是一個美妙的實踐。有些人對冷水沖澡提到,它會妨礙肌肉增大。好的,這是事實。在你嘗試提升二頭肌等的最佳狀況的六小時內,它的確會阻礙,但大多數人並未經歷過來自早上持續進行冷水沖澡、熱身並在一天中稍晚的時候變得更副交感神經的生理控制程度。他們開始感到對情緒和能量的控制,這樣的感覺令人驚訝,幾乎沒有成本。對,我同意。對不起,讓我在這方面多說了點,但人們可能會想知道具體細節。
我想確保我們討論兩個話題,而你可以決定先談哪一個。首先,何謂自我?第二,你之前描繪了一組日常動態,還有一些具體的事情,比如如何挑選最重要的問題。像是「我今天要做什麼?」以及如何將這些事情推進到一天的某些時段,持續多久,然後如何在過渡點上避免刺激和反應,以便你可以充分利用這些工作,或者在與家人共進晚餐、入睡,然後醒來,重複這一過程時,從中獲取最多的收益。你認為哪一個話題會更有價值?
遊戲是隨你所願,我們該去哪裡?好吧。在我們討論實際問題之前,讓我們先討論一些理論性的內容,然後再回到實際的自我,比如說,對我來說,自我的收縮是浮現在腦海中的。像是我想把自己的意志強加於某事,我想要一個特定的結果。如果我得不到,某種程度上會受到傷害。內心有某種懲罰機制,可能會驅使我更加努力工作。這不總是壞事,但你怎麼框架自我的?我會說,「我」這幾個字似乎是非常重要的。當人們自我認同為「我是NBA一支冠軍隊的成員」時,或者「我是凱爾特人隊的球員」,顯然我不是這樣,但當我們將身份與自我聯繫在一起時,似乎這樣會加深壕溝,但或許它也可以比我描述的更放鬆。
你怎麼看待自我?我們有一位朋友,Graham Duncan,昨晚他在比賽中與我們會合,我認為Graham在腦力才華方面屬於精英級別,無論在映射還是評估方面,他都是獨一無二的天才。頗具天賦,能夠找到並識別具有世界級潛力的人的方式非常獨特。他是一個美好的人。他在考察高潛力投資者時,會在投資領域將這一概念框架化,他不希望找到在與自己賺錢、投資等關係上有太過具體的身份認同的人,因為「我是一個X、Y或Z」和「我是一個更廣泛的存在」之間是有差別的,後者有助於一個人對動態品質的關係、對重新發現的關係以及隨著世界變化發生改變。
我認為,在西方談論東亞哲學時,我們經常會過度簡化這一問題,並且容易使事物極端化。因此,人們會很快談論無我,或者說某人是低自我。而當他們說自己低自我時,實際上並不意味著他們的自我很低。他們的意思是他們有一個健全的自我結構——他們不是一直在表達不安全感,這並不代表他們的自我很低,而是他們的自我結構並沒有根本的斷裂,導致不斷漏氣。
我與自我的關係來自於競爭的角度、藝術的視角或自我修煉的觀點,對我來說,自我與動態相對於靜態之間的關係是我關注的重點。探索與陷入舊模式之間的關係。我認為,理解我們自我動態的空虛性,理解自我的非絕對性、事物的關聯性、事物的互聯性和相互依賴性,這一切都非常重要。我們很容易對某種身份有一種認同感,認為「我就是這樣」,但我們並不是這樣,這種存在並不是出於與另一種存在的關係,而這種存在也並不會與另一種事物產生關聯。因此,理解關聯鏈,然後理解我們的自我如何在其中展現。
所以,既能夠解構與靜態自我動態的關係,又能夠擁有一定的身份認同,知道自己的表達是什麼,當我們存在時,有某種意志的感覺。當你在競爭的時候,你會感覺到某人擁有不可打破的意志,比如當你與某人交鋒,而他們意志不堅時,你就能輕易擊敗他們。但當他們的意志是堅定不移的,我不會忘記,在一場世界冠軍賽中,Marcelo Garcia對陣Colossans的比賽,Colossans利用手腕鎖壓制所有對手,而Marcelo卻將他的手伸進手腕鎖中,直視Colossans的眼睛,彷彿在挑釁。當你呈現出不可打破的態度時,你就能擊垮對手。
你可以看到許多比賽中,當某人試圖使對方投降時,那些不會被投降的人會使得擁有巨大優勢的一方破產,因為他們意識到「天啊,這人是不可打破的。」 所以他們卻變得脆弱。當你接觸到一名格鬥者時,身體之間的接觸能讓你學到很多東西——去感受某人。
這段文本翻譯成繁體中文如下:
所以如果你遇到像是攬抱的鬥士,他們會給你,你可以在觸碰中學到很多東西,你知道,當你觸碰到某人的時候,你可以感受到他們是多麼的脆弱。當你觸碰他們時,你可以感受到他們承受了多少接觸,多少次被擊中,多少次被吸收,多少次被虐待,還有他們獲得了多少。你可以感受到他們的能量在哪裡停止,還可以感受到他們內心是否有一些靜態的東西。然後你也能感受到他們內部是否有大地在移動,就像這股熔化的能量在他們裡面流動。當你感受到一個身體,它可以完全包圍你,像一座山,或者像水。這讓我與自我產生共鳴,因為你希望能像水一樣流動,像山一樣穩固。我以前從沒回答過這個問題,只是即興發揮而已。不過,這就是我所說的美的本質。在我走進這裡坐到我的椅子上時,你給了我一個很好的友好的背拍,我在想你是不是在測試我,昨晚我也感受到了你。是的。我不會問你對我的自我評價是什麼,但是,我感受到那是一種友誼的拍擊,就像,“我們一起來吧。”這感覺很好。我也在想我的好朋友,萊克斯·弗里德曼,他是巴西柔術的黑帶,性格非常強烈,對外表現得十分真誠,這有時會讓人攻擊他,這讓我非常不安。我非常尊重萊克斯。我覺得他做的事情真是太棒了。我喜歡他的播客,對於非常棘手的議題,他能讓雙方的人出現並歡迎大家進入對話,這一點我非常尊重他在公眾面前的表現。你們在這裡會有一段有趣的對話。他會因為我們有機會坐下來聊而感到嫉妒,但萊克斯在家裡和他的朋友們,正好如他在那裡的樣子。所有那種強烈的自我折磨,圍繞著該做什麼和如何表達,以及該找誰交談,該如何與他們交談。那是他生活的世界。不過,就他的身體這方面來說,我覺得很難理解他是多麼的,我的意思是,他就像稠密的暗物質,你知道的,這是,許多練柔術的人,當你握住他們的手時,你可以感覺到那裡有一種非常不同於單純肌肉的堅實。這就像是那些似乎習慣了與其他身體搏鬥的人們,所以這是一種體驗。這些都是微妙的東西,但顯然它們很重要。正如你所指出的,這些會帶入他們的職業生活中。你把這種特質帶入友誼中。我想不出太多超級所謂的堅實朋友,但萊克斯是在其中最堅實的之一。他非常美好,他的存在。我從我遠觀的觀察中,對於他在這個世界上的行為,我很尊重。而且你知道,瑞克·魯本,我們都認識瑞克,人們認識瑞克是這個有鬍子的創意圖標,他確實是這樣的人,他在生活中流動的流暢性真是令人驚嘆。我和他花了很多時間,但我不想深入我的觀察,不過瑞克實在是很驚人,他花了很多心思去創造我們所談論的這個空間,讓人從刺激和反應中走出來。我不認為他會介意我分享這個。和他在一起的時候,經常會發生這種情況,我會去找他,他會說:“嘿,在我們開始交談之前,你想不想做個冥想,我們就坐下來冥想。”然後你很快會進入一種心境,“哦,我的天啊,這就像是某種事情。”而且,但隨之而來的就是進入當下,然後,我不知道,然後我們聚在一起討論一些事情,像是拉蒙斯,因為我們都愛拉蒙斯。是的。因此,我喜歡你對自我的框架。我覺得這非常有幫助,因為對於大多數人來說,自我是一種主要心理概念的具體化,這是非常有用的。好的,你是否有進行過,就作為一種實踐,觀察人們的走路方式或他們的互動?哦,是的。我是的,當然,那是我的生活方式。有趣的是,作為一名棋手,即使是這樣,我過去經常研究棋盤外的人。我會觀察他們。我記得你曾經在百慕達舉行比賽,每年會有一次この高水平的邀請賽,然後你會看到某個人走路的樣子,他們在雨中被捕了,你會觀察某個人在雨中。你學到很多東西,比如他們是站著擁抱雨水,還是蓋上什麼東西後逃走?他們會怎麼做?對吧?一般來說,如果某個人對雨有一種靜態的負面關係,他們通常會非常控制,那麼你就會感覺到在棋盤上該如何處理他們,製造混亂。就像,隨便混合一下,讓它變得無法控制。或者如果某個人在雨中的時候是個完全自由的靈魂,就像我一樣,也許你會想讓遊戲稍微安靜一點,保守一點,像是戰略,讓它不那麼混亂。在這種情況下,一個必須在特定的位置中找到精確的解決方案,無法即興發揮,不會在混亂中找到隱藏的和諧,而是尋找具體的東西,對吧?控制和雨,還有鬥爭,鬥爭的遊戲,天啊,你會一直在觀察人們。
我想說的是,你看戰鬥者彼此觀望,你會看到很多彼此感受、彼此觀察的情景。我喜歡看人們在做他們的工作以外的樣子,因為那些主題在他們做自己工作的時候並不如在其他時候那樣顯而易見。
那在類似芭蕾舞、歌劇、音樂等非競爭性事業中怎麼說呢?雖然這些也是競爭的,因為你在爭取人們的注意、時間和金錢,但這卻不是直接的競爭。你是否會花時間與這些領域的表演者合作?比如,我最近聽到一位女孩說:“我是個很好的舞者,但我去紐約後發現我其實不是那麼好。”像那樣,在一些頂級表演場所能夠實際跳舞的人水準是如此之高,順便說一句,這並不應該讓人氣餒,而應該激勵人們,讓他們看到什麼是可能的。你是否和這樣的人合作,還是通常是在競爭的場合?
我將競爭領域視為美麗的實驗室,用以淬鍊我與訓練過程的關係,因為它們是如此不斷地告訴真相,但我也來自一個藝術家家庭。我的祖母是一位傑出的抽象表現主義畫家和雕塑家,名叫Stella Wateskin,真是位了不起的女性。她和漢斯·霍夫曼、科寧以及傑克遜·波洛克是好友。我想,那就是她的圈子。她是早期嬉皮士一代的一部分。而我來自一個藝術家家庭。是的,我最近幾年所思考的很多事情,就是如何將我一生的工作引導為對世界產生最積極的影響。我真的很擔心當今人類意識中發生的事情,分心的深度,我們如何提升人在日益複雜的世界中做出決策的能力,因為在這個世界中充斥著大量的錯誤資訊。而且,我們如何能夠應對人類面臨的最大挑戰?
舉例來說,我最近非常期待的一個項目是Lila Science。這些人不是競爭者,他們是科學家。我們本質上是在,這個問題我思考了兩三年:我應該和誰合作,來應對人類面臨的最大挑戰?我遇見了一位叫Jeff Van Monson的人。他最終租了Graham的房子,Graham是我們昨天一起去比賽的那位,就住在我家隔壁。Jeff是一位非常出色的科學願景家和創造者。我們進行了為期三週的對話。順便提一下,我多年前投資過他的其中一家公司的股份,這真的很有趣。那三週我們進行了不可思議的對話,而他就在隔壁。然後我們相望一眼,意識到我們應該組成一個團隊。
我也一直很關注人工智慧的世界,部分原因是Demis Hassabis是我童年的朋友。我們從小時候就一起下棋,約在11歲時開始。因此,我觀察了他的旅程。在西洋棋中,看著電腦、越來越強大的機器,以及隨後的人工智慧對西洋棋的影響是非常有趣的。如果你想像一下,看著一個人的一生心血在三個小時的實驗中被克服,那真是令人屏息的,比如AlphaZero所做的。為了提供一些背景,西洋棋中有一個ELO系統,是一種排名系統,世界上最高等級的西洋棋選手,像加里·卡斯帕羅夫、馬格努斯·卡爾森、鮑比·費舍爾,所有世界冠軍的評級大約在2800到2900之間。而目前最強的人工智慧引擎的評級已經超過3800 ELO。
為了讓這個差距更加清晰,當我八歲的時候,我的評級是1800。對吧?所以我八歲時的評級和世界冠軍(人類)的差距,與世界冠軍和當今最強的人工智慧引擎之間的差距是一樣的。因此,對人類來說,相對於人類而言,想像成為螞蟻是非常困難的。就我們將來的可能性而言,我們現在就是螞蟻。我認為這可以被引導為好的方向,也可以引導為壞的方向。問題在於,真正推動這些公司的人的動機是什麼?
我思考了很長時間,我不得不結合人工智慧世界的光明面。所以Jeff、我,以及一位親愛的朋友Chris Fussell,他是一位傑出的人,撰寫了《團隊中的團隊》和《一項任務》。他是一名精英海軍海豹部隊成員,然後他最終負責運籌聯合特種作戰司令部(JSOC),與Stan McChrystal共事。之後他成為了McChrystal集團的總裁,現在是Lila Science的總裁。Jeff、Chris和我,還有一位名叫Jack Millwood的傑出人士,擔任首席文化官,我們一直在合作。我聚集了一些不同的卓越朋友共同參與這個計劃。我們的目標是結合尖端科學和人工智慧,帶來科學超智能,專注於創建這些AI科學工廠,整個科學過程可以被複製並不斷推進。就像AlphaZero在西洋棋界推動不斷迭代一樣,若這在科學過程中發生,會怎麼樣?所以提出假設,隔離變量,測試假設,反饋到假設,確認或否認假設,然後……
實驗設計、實驗執行,然後是實驗結果的研究,以及整個科學文獻的研究。
想像一下,所有這些都在機器人技術的幫助下進行,擁有 3,800 名 ELO 評級的科學家,包括 AI 科學家,並且有數百萬人互聯在一起。
現在,從我的角度來看,最重要的事情是安全,對吧?我認為很多這些 AI 公司並沒有將安全放在首位,不過我們是這樣做的。對我來說,這是一件非常重要的事情,因為我多年間一直在思考這個問題:要做這樣的事情,你必須信任那些主導它的人,如果他們有最大的誘惑,而這可能將會像曼哈頓計畫那樣,對人類造成負面影響的話,他們不會按下那個按鈕。他們會以滿足自己所有夢想的方式引導,而不會冒著對人類的生存風險。
我真的相信這支團隊是這樣的。對我來說,這最令人興奮的就是材料科學方面。我是說,生命科學、消除疾病,無法想像未來會發生什麼。我相信在未來幾年中,我們會驚訝於所發生的一切。但對我個人而言,材料科學部分是最重要的,因為如果人類都活到 150、200 年,但卻沒有適合居住的氣候,這會有什麼意義呢?
對。未來幾年可能出現的材料創新來應對氣候危機,真是令人驚嘆。所以這是一個我深度參與的項目,並且這與競爭毫無關係。我想,從某種角度來看,所有事情都是競爭的,但這是關於驅動發現、推動創新的。我熱愛這一點。這也反映了你明顯重複的模式,即願意將生活劃分為不同的目標和追求,運用之前學到的知識,學習新事物並將其融入。
這讓我回到之前提到的兩件事。首先,如果我們不關上艙口,我們將面對聽眾的反應,也就是我們都看過的這份論文。我只想在論文之前,說一件重要的事。對我來說,你剛才所說的話真的觸動我。但我認為,當一個人承擔這些不同的事情時,對我而言,始終置身於火焰中是很重要的。我需要像我每天在海上訓練時那樣訓練自己。
讓我發狂的就是沙發上的四分衛,或者羅伯特·佩西格曾經稱之為「哲學學者」的人,他們像是文學批評家對作家,或者哲學家對哲學家,或者沙發上的四分衛對四分衛。所以對我來說,我的生活方式使我難以相信任何不將自己置於危險中的人。
所以,我自己的海洋訓練、競爭訓練以及沉浸於競爭世界中的真相傳遞性,對我來說,這些都是很重要的,因為我們從來沒有了解真相。我們永遠無法擺脫自我的動力。我們總是容易變得靜止。我真的感受到這一點,所以這對我來說是一個重要的價值體系。在每日與海洋的身體互動中,面對恐懼、不確定性,以及那些你無法控制的變量,試著識別出在這種情況下我可以控制的變量,和這些進行互動,嘗試引出新的學習。
每天運行這些算法似乎是絕對必要的。沒有什麼比海洋更能揭示出對控制的微小幻想,因為你無法控制海洋。你無法戰勝海洋。海洋會懲罰你,所以你需要與之融合,接納它並尊重它。
是的,這就是我在那裡進行內心工作的地方。好吧,談談你的研究。請繼續。
嗯,這並不是我的研究,但我發送給你的這篇論文,我認為真的很有趣。這是一篇發表在《神經元》(Neuron)期刊上的論文,一個非常優秀的期刊。出色的論文。我們會發布連結,但它有許多有趣的特徵。這篇論文真正探討的是驚訝和多巴胺系統的研究,但他們用的實驗背景是人們觀看籃球比賽,他們觀察到每當哪一隊的球有反轉時,類似於間隔計時器的重置。舉例來說,一隊向前推進,然後另一隊再推進,如果有一次籃板球,然後方向改變等等。籃球提供了研究這一切的完美動態,同時也有一些腦部活動的檢測。
我認為這篇論文中最有趣的問題之一及其意義在於,就像我們可以設置視野的光圈或我們的時間時計頻率如何清晰與粗糙,還有一個大問題,這基本上是一個哲學問題,那就是我們如何在生活中劃分時間?你之前提到過的一個主要的時間標記,說白了,就是不好的事件,比如事情完全與我希望的方向相反。這可能是他人的死亡,夢想的破滅,或是一個挫折,無論如何這些都記錄了時間,而我們剛經歷了這些火災,我是說,洛杉磯會在 2025 年的火災前後有所不同。我記得 2020 年初,科比·布賴恩特去世,所以這些事情,我記得挑戰者號爆炸事件,像負面事件佔據我們記憶中的特定位置,遠比正面事件更容易,但沒有人會忘記他們第一個孩子的出生,或者希望第二個孩子的出生,或者他們的婚禮日,對吧?這些事情劃分了時間。
你似乎能將生活劃分為一系列追求,在這些追求中,你切斷了與某些事物(例如棋藝)的聯繫,並將學到的東西推進到一種看似非常不同的生活方式和存在狀態中。我認為,對許多人來說,最大的挑戰之一似乎是如何在生活的不同元素之間找到一種連貫的線索。我想大多數人都希望不必承受重大損失,就能以最充實的方式切分生活。你如何看待時間的劃分?也許我們可以從你一生的規模反向思考。我們不知道你會活多久,但希望能活得很長。如果你照顧好自己,根據標準基因學的估算,你的壽命應該在90到110年之間,這聽起來不錯。那麼我們來比較一下如何規劃一天,這將讓我們回到你之前提到的那個最重要的問題動態,以及意識和無意識之間的焦點和補充。當你思考你的生活時,你48歲?是的。我49歲,所以無論如何我們都在同一個時間點上回首。雖然我們的人生非常不同,但年齡大致相同。如果你覺得自己能活到100歲,你是如何考慮你的時間框架的?你是否在想,「好吧,接下來的五年我要做什麼。10年,我會讓我生活中發生的事情決定我接下來的行動。」你是如何進行這一分析的?這是一個很棒的問題。我們基本上將所有宏觀和微觀的東西熔煉到這裡。那是一個非常深刻而優雅的問題。我認為真正的答案很有趣,當我思考這樣的問題時,我發現有一個區別,就是我實際上如何與該問題建立關係,以及我可能如何解構與這個問題的關係以使其易於理解,但這種解構版本是否真的忠實於我與問題的真正關係,因為準確的解構實在是微妙而困難。對於那個問題,我的經驗關係是,我希望我的生活能對自己保持不斷的真實,保持真誠,充滿愛與接受。我希望加深我與所做的事情的聯繫,特別是我正在從事的藝術,並通過藝術探索來利用和觸及我與宇宙的關係。我並沒有計劃下一個10年、20年、40年、50年或60年。我確實在思考計劃、發展和我正在從事的項目方面有一個長期的視角,但這就像是當下完整存在的培養和長期遊戲的融合。我不確定長期遊戲的方向,但我的好朋友博伊德·瓦爾迪(Boyd Vardy),你知道他嗎?我聽說過他,並且非常欣賞他的作品。你應該邀請他來。他真的很厲害。或者你應該去南非和他一起進行輕度追蹤。哦,抱歉,我不該這樣。是的。我是通過瑪莎·貝克(Martha Beck),這位曾經的播客嘉賓,與他建立了聯繫,他們是好朋友。他們一起在隆德洛西(Lone Delosi)度過了很多時光,我很想把博伊德·瓦爾迪請到這裡。他是一個美麗的靈魂,是我的真兄弟,是我的志同道合者。偶爾會遇到這樣的人。在他的書《獅子追蹤者的生活指南》中,有一句美麗的名言,來自於大師級追蹤者雷內亞斯(Reneas):「我不知道我要去哪裡,但我知道如何到達那裡。」當我讀到這些話時,我深深地感受到共鳴。我認為這句話非常好。我會把「確切地」這個詞去掉。我不確定任何事情的「確切性」,所以我不知道我在去向何方。但是我有一種美好的感覺,我正在追蹤到那裡。你的過程似乎運行得非常好,至少到目前為止。沒有理由相信它不會運行得很好,尤其是考慮到你所說的「不確切」,留給我們的改變的開放性,無論是在我們的生物學上,還是在我們周圍人的生活事件上。我心中有一部分,這既是優勢也是劣勢。當我遇見人們時,我經常思考他們的才華與古怪,或者他們的天才與功能失調之間的糾結。當你和頂尖表現者合作時,你需要理解這一點,這種糾結通常非常複雜。人們會想,「哦,我可以通過去除某些東西讓這個人更有效率」,但這將與他們的天才有關,這樣你就會割裂一部分。如果你同那些瘋狂、天才之人合作,任何真正的高手都有一些瘋狂融入他們的創作中。他們的才華和功能失調的糾結是如此複雜和微妙,因此要非常小心,在理解這種糾結的巨大細微差別之前,不要做任何事。與這類人指導的藝術中,99.9%的時間用於傾聽、觀察,而不是行動。教練犯的最大錯誤之一就是做得太多,因為他們需要表現出他們的價值。因此,我認為我們需要真正理解這種糾結的本質,而對於我來說,這種糾結是複雜的,我對於不真誠地對待自己有著深刻的過敏反應。為什麼?好吧,我認為這背後的一個主要原因是我15到18歲期間的經歷,當時我因為電影和公眾的關注而被捲入這種外部事物,而我並沒有準備好,並被施加壓力,沒有能力抵抗,因為最終這是我自己的選擇,讓棋藝超越了我的自我表達。卡爾波夫在這裡該怎麼做?喬希在這裡該怎麼做?而我並不明白通過卡斯帕羅夫來學習卡爾波夫的道理。
所以我的初戀就這樣被奪走了,或者說我讓自己被奪走,這是我實際上會這樣框架的,而它變得靜態、陳舊、腐敗並且外在化。我心中對於失去那初戀有着巨大的存在主義的心碎,以至於我擁有了對自己不忠的事物過敏的天賦。因此,這也是我在生活中追尋的部分,如果我不愛某人,我就不會和他們共事,不管誘惑有多大。如果某件事情對我來說感覺不真實,我就不會去做。現在,有時我們需要在不知曉中坐一段時間,有時某事會偏離一段時間。一切都有高峰和低谷,在學習過程中我們可能會經歷長時間的平穩期。就像當我停止下棋時,我覺得我失去了那份熱愛,但我花了兩年時間思考這個問題,以便明確我是處於熱愛的平穩期還是已經失去了那份熱愛。然後,又到了清晰的時候。不,你已經失去了那份熱愛。然後我就不再下棋了。從此再沒玩過一局棋。所以這也是考慮的因素之一。你知道我們內心深處最強大的引導原則或聲音是如何來自於我們最深的傷痛,這實在是太有趣了。它們確實如此。我認為這是,因為我認為這個能量的概念是複雜的,而且根本沒有明確的定義。但當我思考能量時,我並不會想到熱量能量。我想到的是神經能量。我想到的是某些神經迴路,就像如果你知道,我喜歡那種興奮和緊張的感覺,然後這種感覺會被注入到一個具體的活動中,然後產生某種新的視野,重複著,這只不過是科學,這是學習。當我意識到我永遠不會飽和我所能收集、組織和通過播客傳播的所有知識時,我心想,對,這真是太好了,因為有,但我也意識到我們可以在內心飽和。我們可以推自己到無法補充的地步。我們可以,知道,變得如此狹隘的焦點。這就是為什麼我如此思考時間與空間的孔徑。我們可以變得如此狹隘的焦點,以至於最終像一隻挖洞的土撥鼠,我們挖進了一個沙漠,然後我們就像是,離你的家人或家遠遠的,你知道,因為你只是挖,挖,挖,挖,挖。所以你知道,我在想那是什麼,像老鷹的視野,我認為潛水鳥可能是擁有全景視野的最佳代表。你知道這個嗎?它們擁有一種能夠看到地平線的細胞密度,因此它們能夠觀察地平線,並且擁有一種瞳孔來觀看魚,以便它們能夠潛下去抓住魚,儘管在水下光線的折射因為魚並不真正位於它們所見的地方。當人們說老鷹視野對比,類似於,像捕食者的近距離視野或其他的。像鸕鶿,它們就像潛水鳥。那些鳥,是的。對。它們在飛翔的過程中同時追蹤地平線和就在它們正下方的事物。對我來說,這是試圖在空間和時間跟蹤中達到的最佳狀態。這是一個美妙的隱喻。它們也必須調整,對吧,折射。如果你嘗試過從水上到水下的射箭,我曾經在白水上划舟時用弓進行水上潛水,那種折射是很難計算的。是的。潛水的海鳥才真的,我打算這樣做,它們是最完美的。我打算在那裡做一項研究。是的。我想了解它們。好的,太好了。這很美麗。對。我可以給你一些相關的文獻。我很想要。太好了。你花一天的時間做的事,是大多數人能在腦中處理的。也許你可以回到這個,像是意識集中、刺激反應的循環,然後再走出來。我喜歡那個去上廁所的例子,因為每個人都會這樣做。我也認為太多人是在拿著手機的情況下這樣做。是的。哦,我的天,這在很多方面都不好。也許我們可以談談這個。所以你認為,讓我問一系列簡短的問題。比如說當我早上醒來時,跟很多人一樣,我不會立刻感到清醒。我覺得我無法立即開始寫作,如果寫作是我那天需要做的最重要的事情,我需要一些過渡時間。所以你認為人應該擁抱一天時間尺度上的自然過渡時間,還是應該訓練自己去努力,像是隨波逐流或強迫自己通過那扇門?嗯,我個人如何與此相關,我花了很多時間思考日常結構。我稱之為日常結構,我認為有一些非常系統的做法。然而,我認為像任何事情一樣,它們應該是個性化的,對吧?我不認為每個人應該遵循某一特定的模式,因為我們都非常不同。你知道那本舊書,Tim實際上製作了有聲書《每日儀式》嗎?哦,是的。《每日儀式》最好的地方之一就是其中的模式少之又少。這真是太搞笑了。我喜歡那張照片。我們會把鏈接放上去。這是一本好書。太好了。我真的很高興Tim Ferriss,這裡指的就是他,收集了不同作家的習慣,其中一些實在是如此古怪和瘋狂,有些甚至危險。我們發布了這本書的有聲書,對吧?我想我對Tim說過,他會提醒我,我想我可能在好多年前告訴Tim這本書,然後他就做了有聲書,這真是太好了。這真是太好了。它只是跟隨著日常日程。它分析了日常日程。
就像有兩到三到四頁的章節,介紹了一百多位出色的藝術家、科學家和創作者,他們都是如此隨意。而他們有時在外面派對通宵,吸毒、喝酒、喝咖啡,其他人則是極其有紀律、如僧侶般的生活。日常的生活方式範疇是如此廣闊。因此我認為我們需要有這樣的認知,對此有幽默感和謙遜,然後我們可以在同時進行系統化和結構化。我認為掌握這兩者是很重要的。
就您剛才問的問題,我確實相信當我們首次醒來的美妙時光,以及那種夢境狀態是多麼強大。我發現幾乎所有的人都會立刻拿起手機檢查訊息,卻這樣關閉了對於整個晚上潛意識中所發生的事情的覺知。因此,我認為那是一個真正的失落機會。我記得我十一歲時讀過這篇文章,我爸爸實際上給我這篇海明威的散文,講述他的創作過程。在我最喜愛的一些作品中,有一本書是由威爾和阿里爾·杜蘭特(Will and Ariel Durant)編撰的《歷史的教訓》,這是一本短小的文集,兩位偉大的歷史學家發表了數以萬計的頁面。這是一些主題性論文的短小編纂,裡面只有大約一百頁,將他們一生的作品濃縮為幾個主題,這是不可思議的有力。而海明威的《寫作》則是另一本類似的書,彙集了海明威的書籍、私密信件、文章、散文和筆記本中有關創作過程的所有內容,並將其歸納成一本短小的書,講述他的創作原則,真是令人難以置信。
但在那本書出版之前,我讀過他寫的關於創作過程的短文,基本上說的是他總會留下未寫的句子。他結束工作時總會留下一句半寫的話,這樣讓他有個方向感,然後他就會放下這件事,去喝酒,做海明威所做的所有事情,然後早上第一件事情就是回到這個未寫的句子。那未寫的句子在他心中已經變成一段文字、一頁,這樣就能迅速進入狀況。這就是驅使我在我的西洋棋生涯中開始創建這個過程的原因,每次結束我的棋力練習時都會留下一些未解的問題,像是探討其複雜性然後釋放它,這後來變成了我早上第一件事的前期輸入,這些後來形成了我的MIQ過程。
我又發展了針對團隊的MIQ過程,我所合作的各團隊都有各自的MIQ版本作為個人使用,然後作為團隊使用,這是一種驚人的方式來發展共同意識,使每個成員都能夠觸及到他們心中最關心的問題,或者讓領導能夠了解對每個科學家或分析師來說最重要的問題。這是一個極具力量的方式來培養共同意識,這成了我們的比賽錄影帶。因為如果我們在追蹤我們的MIQ,假設我研究某件事情三週或四週。我認為如果我在跟蹤那個事情中最關鍵的問題,並且加深對它的分析,那麼第一天的想法將與第十四天的MIQ有所不同。
然後我們可以研究差距,之後我們可以研究這些差距的模式,我稱之為MIQ差距分析。因此,如果我在研究一個棋局,假設我和你下棋,這個局面極為複雜,我不完全理解這個局面,然後我對它進行深入的分析,經過14或16或18小時的研究後,得出的結論將和我在比賽中的想法有所不同。現在有趣的是,這是學習西洋棋的一個有趣地方,如果我在下棋的時候理解是在這裡,經過幾個小時後,我可能會距離那個理解相當遙遠。但在我完成研究後,通常會非常相似,但又更加深入。因此,通常在經過幾個小時的學習後,它會比之前的理解更深入,但就像是在一個更深層次的地方。但是我在比賽時的理解和研究後的理解之間的差距是什麼?而對於這些差距中的模式,如果從技術、主題和心理的角度來思考,將其進行解構,這樣就成了我們的比賽錄影帶。
對於心理運動員來說,最困難的事情之一就是實際擁有像籃球運動員、擊劍運動員或格鬥運動員那樣的比賽錄影帶,你可以看到實際的比賽錄影,我們需要創建自己的心理比賽錄影帶。因此這是一種既能增強創造過程又能為訓練過程創建比賽錄影帶的方式。然後研究我們所做的差距分析揭示了我們需要集中注意力進行刻意練習的方向。我認為在體力努力和認知努力之間的差異是如此關鍵。如今,多數人從事的是認知努力,這基本上就像在一個四面都有窗戶的玻璃房子裡。我是說,社交媒體、發短信、窗戶、電腦上的網絡連接,存在著這麼多可以分散注意力的切入點。而如果你划船出海,當然,你也許可以帶上手機,但由於環境和安全需求,你能想到的事物的數量是有限的。有趣的是,我在海上訓練時戴了一隻蘋果手錶。對我來說這很有幫助,因為我想讓自己的直覺與實際所顯示的速度對齊,這很好地幫助我進行自我校準。但天啊,我最後還是把它脫掉了。
在沒有科技的情況下待在海洋上實在太好了,就像從中獲得解放一樣,跟蹤著,但不過如此。我正在學習在工作時關掉某些東西。我意思是,我已經學會了抗拒某些事物,因為當我開始從事科學時,我根本沒有智能手機,也沒有那些東西,然而,如今的人真的必須奮鬥才能擺脫這些干擾。因此,這是一個人們必須真正培養的事情。
至於那一天的結構,你提出了一個問題,比如說,最重要的問題是什麼,就像,比如說,我正在修訂一本我推遲發表的書,因為我想要添加很多內容。那麼這是否可以說,最重要的問題是,今天我怎麼才能完成這本書?還是,有更抽象的認知問題呢?我想這可以是一個工具,讓人們可以戰略性地或戰術性地使用。它可以是在創造性流程中,給自己留下方向感;或也可以是放大思考,思考我正在努力解決的最高層次問題是什麼。但是,我認為,如果一個人追求的是後者,那種高層次的戰略思考,那麼你就可以想像一下,就像是在追求一個最重要的問題,以與當前的智力或認知強度相同的強度進行思考,就像在心血管間歇訓練中,從168推進到176一樣,對吧?就像你真的在心理上進行著伸展。因此,你需要站在你的拉伸點上,成長就在於抵抗的那一刻,對吧?
但是在智力上,我們不習慣真正感受到我們達到拉伸點的時候。所以我們思考一個問題,但問題是,什麼是更高層次的問題?什麼是更高層次的問題?什麼是實際上真的重要的問題?將其形成的一種方式是,若我們擅長於某件事,我們的思維就如同刀子切奶油一般輕鬆地切過大多數事物,但然後有個地方停滯不前。那些停滯點就是MIQs,那些停滯點就是,對吧?我們不需要等待。我們不需要思考,但心靈會進入那裡,像,哦,但那正是事情所在。然後我們在那裡探索,像,這如何在那個停滯點內伸展?通常這也是人們,包括我自己,轉向的地方。
我現在在思考工作領域以外的事情,像,我不想去思考,像是我注意到如今有無窮的干擾,如果我們想要的話,無論是有聲書還是播客,我認為播客很棒,但你知道,它們可能成為對我們需要問的關鍵問題的干擾源,或者它們可能是我們正在詢問的關鍵問題的答案來源。但是有這麼多機會讓我們擺脫從某件事情上移開,就像一種情感感染。這與皮膚上的感染不同,因為你能感受到它且想要把那個東西拿走,對吧,非常本能的衝動,就像要把感染去掉一樣。這就像一種情感感染,如果你選擇轉身,就會看不见,但這些才是隨著時間推移真正影響你的事情。這就是我們進行冷水訓練的原因,像是我們在非常痛苦的另一邊訓練,享受它,像那個地方,那個像癢的地方,試圖從那裡逃開,但其實我們需要待在那裡,對吧,但我們可以從主題上進行練習,比如愛那種不適,渴望它,追求它,找到我們被卡住的地方,然後讓它存在,不要從中逃避,而是釋放它然後再回到它上面。我們會有見解,對吧?
因為通常在那些時刻,我們的見解所在,比如說當我們早上醒來時,就是在那些停滯點。我發覺這是件非常有趣的事情,我相信你也這樣做過,我已經與團隊中的人進行了幾百次診斷,他們在哪裡有大多數的創意突破?而很多都是在淋浴時,這真的很有趣。我認為這很大程度上是因為全身的感官浸入使他們從意識思考中移開,因為他們的思想正在經歷著。然後意識的釋放允許潛意識運行,然後他們就能夠接觸到它。早上的第一件事情是我獲取見解的時候,或者當真相在我面前清晰地展現出來的時候,像再也無法避免,我醒來,思考,像,好的,那就是我必須面對的問題。我傾向於立即把它寫下來,儘量不在手機上寫。我認為大的捕捉點不提供任何其他干擾,這就是為什麼我對筆和紙很有信心。我百分之百同意你。
首先,我同意,早上的第一件事,這就是精華,而整個MIQ過程旨在利用這一點,像是與之接軌,對吧?像滋養心靈,因為我這樣的經歷有很多次,我早上會突然有靈感,但然後我意識到我應該找到那些停滯的區域,並將其滋養給自己,讓自己獲得靈感。所以這就像是指導那個創意過程。但然後,如果我們打開手機,只要一看到電子郵件,而不去閱讀它們,或者看到任何東西,我們就會潛意識地解決那些電子郵件中的內容。是的,這都是刺激反應。你正在進入刺激。如果人們能夠開始思考應該反思而不是刺激反應,我認為這就是所有事情中最廣泛的轉變。
我必須說,淋浴時的想法,我曾和朋友討論過為什麼人們在淋浴時會有靈感的這件事。我希望在某個時候能將他介紹給你。我們從七歲起就是朋友,他是愛迪·張博士,一位神經外科醫生,也是加州大學舊金山分校神經外科的主任,他研究語言和言語,他為那些患有鎖定綜合症的人開發了人工智慧算法,使他們能夠通過屏幕實時用面部運動來表達,藉此解碼人類語言或人類語言皮層,是一位真正才華橫溢的個體。他曾參加過這個播客,會再次回來。你可以問他關於淋浴的那件事,因為他曾經研究聽覺系統的神經可塑性。我們認為,或許是淋浴的白噪音也有影響,因為愛迪曾做過美麗的研究,顯示聽覺系統中的信號與噪聲的比率決定了一個特定模式的語音或聽覺提示是否會被記住。當你有這些背景噪音時,我們可以這樣理解到目前為止所提及的。那些在噪音之上的思緒相對於背景有著明顯的尖峰。這是信號與噪聲的關係,而相對的情況則是當你在滑手機,滾動瀏覽其他人的思想和感受等信息。如何捕捉自己的思想,並通過有意義和無意義的事物來過濾,這我認為是一個非常重要的問題。而在高度剝奪視覺刺激的白噪音背景下,大多數淋浴並不太有趣。它是白噪音,空白的牆壁,以及幾個對你來說熟悉的東西,這些東西基本上會從你的視覺範圍內消失。這個概念是,來自無意識思維中的那些不斷噴發出來的想法,可能因為其他都是噪音而被捕捉到。這只是一個假設,也許我會在某個時候把你和愛迪放在一起,讓你們互相觀察。我很喜歡這個主意。這聽起來很厲害。這是我們學習語言的方式。這是錯誤信號與背景噪聲之間的關係。這是如何治療口吃的方式。你創造背景噪音。你增加噪音,這在聽覺系統中奇妙地提升了信號。無論如何,你發現四個半小時是專注工作的甜蜜點,但對於某些人來說,可能是一小時。他們可能需要提升那種專注程度。如果是四個半小時,剩下的時間就會助力他們的出色表現。如果四個半小時是一段創造性輸出時間,那麼就會有其他時期可以作為輸入來支持它。我認為人們能夠意識到他們全天的能量高峰和低谷是非常好的,然後將他們高峰的創造性工作與能量高峰時期結合起來。我認為避免處於不斷反應狀態非常重要。我發現非常有趣的一件事是,人們會在各種地方安排會議,然後在會議之間適應自己的思考,而當他們實際上為創造性輸出時間劃分時間時,那種解放感是多麼令人耳目一新。這可能在他們的日曆上以顏色編碼,然後安排會議圍繞這些時間。他們的日子是以自我表達為驅動,而不是被一系列不斷的反應所推動,總是更多、更多、更多。我認為駕馭整個白天的壓力與恢復的起伏是極其重要的。我認為在白天進行鍛煉,即使是微型鍛煉,或是在工作日進行冥想,所有這一切都應該以質量為重,而非數量。我們能做到更多的事情。如果你思考一下,談到精英競技隊伍。如果你看到波士頓凱爾特人隊的教練團隊投入了多少視頻分析和時間,最後只顯示給球員或團隊的35秒片段,這是付出了非常多的工作,然後才是最有效的事情。球員們正在做著如此密集的訓練。一切都是關於質量,而不是數量。他們不會一天訓練籃球17小時。不然根本不可能參加比賽。他們每次訓練最多也許只會一個半小時,非常出色、科學地訓練,或者如果他們在參加兩個半到三小時的比賽。如何優化這一切?你不會在三小時的比賽前進行六小時的訓練。不是的。大多數的訓練都是身體訓練,並且在觀看一些錄像時,然後以適當的方式做好準備,記住自己在觀看什麼,然後休息,回到它,並理解自己身體與心靈中承受了多少負荷,並確保自己的睡眠和營養都是正確的,讓自己在最佳狀態時成為表現卓越的人。我們作為智力生物,常常缺乏這種紀律,但在我們的創造過程中,在我們的關係中,在做父母、丈夫、妻子或朋友的藝術中,我們為什麼不去培養自己,讓自己出色呢?我真的相信質量作為生活的方式。這對我來說是另一個非常重要的原則。如果我們要麼在練習粗心,要麼在練習質量,如果我們做了某些糟糕的事情,那麼我們就是在練習糟糕的事情,而這將會有帶來,像是我們可以利用主題間的互聯性來正面聯繫,也可以在負面側很輕鬆地利用它。每次我們練習粗心時,我們都在使用主題間的互聯性來在所有事情上變得糟糕。我真的相信。所以,質量作為生活的方式是隨處練習質量的美好方法,因為它會在各處顯現出來,對嗎?但是不是以機械或壓迫的方式,而是以自我表達和美的方式。像作品一樣過自己的一生。是的,太美好了。阿門。
我們來做吧。
顯然,你是。
我在這場鬥爭中,兄弟。
你也在這場鬥爭中,而且樹立了一個難以置信的榜樣,這是你一生所展現的,令人驚嘆並深受感激。
我必須說,現在我會透露,在我開始這個播客的時候,我有一個短名單,上面列著一些讓我感到驚訝的嘉賓,不是因為我想讓嘉賓捏我,而是像,“哇,我無法相信我坐下來和某某人一起交流”,而你就在那個名單上。
我讀過《學習的藝術》,看過並閱讀了有關你工作的所有資料,我也看過《尋找鮑比·費舍》,不過我知道這對某些事情的理解是準確的,但對其他方面則可能不準確。
所以如果人們選擇觀看,應該記住這一點。這是好萊塢。
更重要的是,我有這個機會坐下來進行交流,我必須說,我從你那驚人的精確性以及對世界的廣泛觀察中獲益良多,因為我不是一名籃球運動員,我也不會下棋,但是我卻從你以及你的著作、教學中學到了很多,僅僅能在這裡和你坐下來學習的機會。
我知道我是在代表我自己和數百萬人交談,我只想說,謝謝你讓自己的生活像一件藝術品,並將公共教育,這就是我們在這裡所做的,納入你一直在追求的一系列事業中,這些事業彼此相聯,但又由一組核心主題所綁定。
所以不想變得太抽象,我只是想說非常感謝你來到這裡,感謝你教育我們,讓我們思考。
我知道這將改變人們的思想和行為,讓他們變得更好,唯一剩下的問題是,你能再回來和我們多聊聊嗎?
當然可以,兄弟。
謝謝你剛才所說的。
這是我的榮幸,我從這次交流中學到了很多。
這感覺像是一段美好友誼的開始,僅僅是開始。
我也有同樣的感覺。
我期待著。
謝謝你,兄弟。
感謝你和我一起參加今天與喬什·韋特斯金的討論。
想了解更多喬什的工作,並找到他的新書《學習的藝術》的連結,順便說一下,我強烈推薦這本書,請查看節目註解的標題。
如果你從這個播客中學到了東西或享受到了樂趣,請訂閱我們的YouTube頻道。
這是一個零成本的絕佳支持方式。
請在Spotify和Apple上點擊關注播客。
在Spotify和Apple上,你可以給我們留下一個高達五顆星的評價。
也請查看今天節目開始時和過程中提到的贊助商。
這是支持這個播客的最佳方式。
如果你有問題或對播客的評論,或者對Huberman Lab播客的主題或嘉賓有任何建議,請在YouTube的評論區留言。
我會閱讀所有的評論。
如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。
所以包括Instagram、X(原Twitter)、Facebook、Threads和LinkedIn。
在這些平台上,我討論科學和相關工具,其中一些內容與Huberman Lab播客的內容重疊,但許多內容又與Huberman Lab播客的內容不同。
再次強調,在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。
對於那些還沒聽說的人,我有一本新書即將出版。
這是我第一本書。
書名是《Protocol: An Operating Manual for the Human Body》(《人體操作手冊:協議》)。
這本書是我花了超過五年的時間來寫的,並且基於超過30年的研究和經驗。
內容涵蓋了從睡眠到運動,從控制壓力到專注與激勵的各種協議。
當然,我提供了包含的協議的科學根據。
這本書現在可以在presale@protocallsbook.com 預購。
那裡你可以找到各種供應商的鏈接。
你可以選擇你喜歡的那一個。
再次重申,這本書名叫《Protocol: An Operating Manual for the Human Body》(《人體操作手冊:協議》)。
如果你還沒訂閱我們的神經網絡電子報,神經網絡電子報是一個零成本的每月電子報,內容包括從播客摘要到我們所稱的以簡要形式呈現的協議,也就是1到3頁的PDF,講述如何優化你的睡眠、如何調節多巴胺。
我們還有與故意冷暴露相關的協議。
關於這一點我收到很多問題,還有故意的熱暴露,等等。
再次強調,這些都是完全免費的。
你只需訪問hubermanlab.com,點擊右上角的菜單標籤,向下捲動到電子報,然後輸入你的電子郵件地址。
我應該提到我們不會與任何人分享你的電子郵件。
再次感謝你參加今天與喬什·韋特斯金的討論。
最後但同樣重要的是,感謝你對科學的興趣。
〔音樂播放〕
(輕快的音樂)

In this episode, my guest is Josh Waitzkin, former child chess prodigy and the subject of the movie and true story Searching for Bobby Fischer. Josh is also a world champion martial arts competitor and the author of the book The Art of Learning. We discuss Josh’s childhood as a chess prodigy and how he learned to train and compete at the highest levels by facing his fears and overcoming points of weakness. He explains the principles that unify disparate physical and mental pursuits and how understanding the interconnectedness of the learning process enables ultra-high-level performance across disciplines.

We explore how to structure one’s day to tap into the most creative, generative, and unique capabilities. Josh shares his approach to learning, including how to address flaws and mistakes and how to harness the subtle and overt energies of the learning and peak performance process. He also discusses how he structures his life and makes decisions related to career and family. This episode is sure to inspire deep thinking and practical life changes for all who listen.

Read the full episode show notes at hubermanlab.com.

Thank you to our sponsors

AG1: https://drinkag1.com/huberman

Wealthfront**: https://wealthfront.com/huberman

Our Place: https://fromourplace.com/huberman

Joovv: https://joovv.com/huberman

Function: https://functionhealth.com/huberman

Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman

**This experience may not be representative of the experience of other clients of Wealthfront, and there is no guarantee that all clients will have similar experiences. Cash Account is offered by Wealthfront Brokerage LLC, Member FINRA/SIPC. The Annual Percentage Yield (“APY”) on cash deposits as of December 27,‬ 2024, is representative, subject to change, and requires no minimum. Funds in the Cash Account are swept to partner banks where they earn the variable‭ APY. Promo terms and FDIC coverage conditions apply. Same-day withdrawal or instant payment transfers may be limited by destination institutions, daily transaction caps, and by participating entities such as Wells Fargo, the RTP® Network, and FedNow® Service. New Cash Account deposits are subject to a 2-4 day holding period before becoming available for transfer.

Timestamps

00:00:00 Josh Waitzkin

00:03:21 Chess, Competition & Performance

00:10:50 Martial Arts, Tai Chi, Jiu-Jitsu, Foiling, Training Others

00:14:41 Sponsors: Wealthfront & Our Place

00:17:43 Theory of Mind, Chess, Strategy & Mindset

00:26:39 Early Chess Training

00:32:30 Failure & Change, Chess, Tension, Power of Empty Space

00:43:22 Sponsors: AG1 & Joovv

00:48:06 Grief, Competition Loss, Growth, Frustration Tolerance

00:57:22 Arousal, Frame Rates, Intense Moments

01:06:17 Frame Rates & Pupil Size; Firewalking, Training

01:13:12 Sponsor: Function

01:15:58 Stress & Recovery, Tools: Doing Less, Most Important Question (MIQ)

01:23:24 Tool: Still Body, Active Mind; Shame, Strengthening Weaknesses

01:32:02 Child Prodigies, Brittle; Chess Principles & Transfer to Life

01:43:22 Sponsor: Eight Sleep

01:44:48 Preconscious vs Postconscious

01:52:02 Hypoxic Breathwork Caution & Drowning; Foiling, Fear, Postconscious

01:57:05 Static vs Dynamic Mindset, High Performers

02:05:48 Comebacks, Hunting Adversity, Living on Other Side of Pain, Tool: Cold Plunge

02:19:20 Ego, Identity, Unbreakable Will

02:29:18 Studying People; Chess, Computers; Science & AI; Ocean & Control

02:40:37 Time, Future Direction, True to Self, Wounds

02:51:07 Daily Routine, Individualization, Waking Up, Tool: MIQ Gap Analysis

03:00:21 Tool: MIQ; Stuck Points, Distraction

03:05:58 Reflective vs Stimulus-Response, Optimize Quality not Quantity

03:14:12 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Social Media, Protocols Book, Neural Network Newsletter

Disclaimer & Disclosures

Leave a Comment