Dr. Ellen Langer: Using Your Mind to Control Your Physical Health & Longevity

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
0:00:06 for everyday life.
0:00:13 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:15 School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Dr. Ellen Langer.
0:00:22 Dr. Ellen Langer is a professor of psychology at Harvard University and one of the world’s
0:00:27 leading pioneers in the mind-body connection, more specifically, how our thoughts impact
0:00:28 our health.
0:00:33 Dr. Ellen Langer was one of the first people to systematically explore the mind-body connection
0:00:34 with scientific rigor.
0:00:39 Her laboratories made a large number of truly fascinating findings.
0:00:43 For instance, today you’ll learn about a study that Dr. Langer did in which she brought
0:00:48 quite old people into her laboratory, or rather she designed a laboratory such that people
0:00:54 lived in this laboratory, but the laboratory itself was designed to resemble the environment,
0:00:59 everything from the types of furniture, the types of dishes, the types of music, etc.,
0:01:02 that those people had lived in 20 years prior.
0:01:07 When those subjects lived in that laboratory for less than one week, the change in the environment
0:01:12 and their interaction with that environment led them to have far more mobility, better
0:01:18 cognitive function, and a large number of other markers of biological aging reversed,
0:01:23 which is absolutely remarkable and speaks to the incredible power that the mind has
0:01:24 over our biology.
0:01:28 That’s just one example of the sorts of experiments that Dr. Langer has done, again, with a tremendous
0:01:30 amount of scientific rigor.
0:01:34 So today, Dr. Langer and I talk about how the acquisition of knowledge, just simply learning
0:01:39 about certain biological mechanisms, as well as your mindset about various aspects of your
0:01:44 health and well-being, can powerfully dictate your health and well-being.
0:01:45 We talk about longevity.
0:01:48 We talk about exercise and weight loss.
0:01:49 We talk about infectious disease.
0:01:55 In fact, we also talk about how mindset can impact cancer outcomes, or rather, overcoming
0:01:56 cancer.
0:02:01 We discuss examples, mechanisms, and practical application of those mechanisms.
0:02:06 By the end of today’s episode, I assure you that Dr. Ellen Langer will change the way
0:02:10 that you think about the mind-body connection, the way you think about your health, and I
0:02:13 assure you it’s not all just about positive thinking.
0:02:18 In fact, Dr. Ellen Langer gets us to think differently about scientific questions, our
0:02:22 health, and just about everything else in the world.
0:02:26 You’ll soon see she has a quite unique way of thinking, not just about science and health,
0:02:30 but also about life in general and what makes for a truly good life.
0:02:36 Dr. Ellen Langer is a true luminary and pioneer in this area of mind-body health, and she’s
0:02:38 a fabulous teacher as well.
0:02:42 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:02:43 and research roles at Stanford.
0:02:48 It is, however, part of my desired effort to bring zero-cost to consumer information
0:02:51 about science and science-related tools to the general public.
0:02:55 In keeping with that theme, this episode does include sponsors.
0:02:58 And now for my discussion with Dr. Ellen Langer.
0:03:00 Dr. Ellen Langer, welcome.
0:03:01 Thank you, Andrew.
0:03:02 It’s great to have you here.
0:03:07 There’s so many topics that you’ve worked on and shed light on that impact our daily
0:03:13 lives and our internal world and our external world and how they interact.
0:03:20 I want to know your definition of mindfulness, and it could take on practical forms, theoretical
0:03:21 forms.
0:03:26 Make it very simple, that when most people hear the word “mindful,” sadly, they think
0:03:28 of meditation.
0:03:29 Meditation is great, but it’s not mindful.
0:03:35 You meditate in order to result in post-meditative mindfulness.
0:03:37 So it’s a practice.
0:03:39 Mindfulness as I study it is a way of being.
0:03:41 It’s not a practice.
0:03:43 It’s the simple process of noticing.
0:03:46 Now, you can get there in one of two ways.
0:03:52 Bottom-up, actively notice three new things about the person you live with, walk outside,
0:03:54 notice three new things.
0:03:59 Each time you do this, you see that you didn’t know the thing you thought you knew as well
0:04:00 as you thought you knew it.
0:04:03 But you can also do it top-down.
0:04:10 Top-down is recognize that everything is always changing, everything looks different
0:04:14 from different perspectives, uncertainty is the rule, it’s not the exception.
0:04:18 So when you know you don’t know, then you naturally tune in.
0:04:23 So one of the things, I’ve said this so many times, maybe this will be the last, one of
0:04:26 the things we think we know best is how much is one plus one, Andrew?
0:04:29 I’m going to assume it’s still two.
0:04:30 Two.
0:04:31 Not always.
0:04:35 You add one watt of chewing gum to one watt of chewing gum, one plus one is one.
0:04:40 You add one cloud to one cloud, one plus one is one.
0:04:41 This is interesting.
0:04:42 Somebody sent this to me the other day.
0:04:46 You take one pizza and you add one pizza, one plus one is two.
0:04:51 You take one lasagna and you add one lasagna, one plus one is one.
0:04:53 It’s just a bigger lasagna.
0:04:59 You take one puddle and you add, let’s say I have two puddles there and you add some
0:05:04 water in between and then you have one plus one plus one is one.
0:05:05 Okay.
0:05:10 So the point of it is that in the real world, one plus one probably doesn’t equal to as
0:05:12 a more often as it does.
0:05:18 And since you’re an educated individual, you might know that one plus one equals two if
0:05:20 you’re using a base ten number system.
0:05:24 If you’re using a base two number system, one plus one is written as ten.
0:05:25 Oh my goodness.
0:05:27 Somebody asked you how much is one plus one?
0:05:32 Should you say one, two, ten?
0:05:36 And the point is that when you know you don’t know, then you pay attention.
0:05:43 In this context, let me see, I’ll be a smart ass and I’ll say one or in this context, I
0:05:49 know the person wants me to be obedient and I’ll say two, so on and so forth.
0:05:52 So when you don’t know, you pay attention.
0:05:57 When you pay attention, you have choices that otherwise you’re blind to.
0:05:59 It makes a very big difference.
0:06:04 So when you’re mindful, you don’t know, you actively notice as you’re noticing the neurons
0:06:11 of firing and 50 years of research has shown that it’s literally and figuratively enlightening.
0:06:14 And if you’re going to do something, show up for it.
0:06:20 Now, the problem is that most people are mindless almost all the time and they’re totally oblivious
0:06:21 to it.
0:06:24 When you’re not there, you’re not there to know you’re not there.
0:06:26 And most people are just not there.
0:06:29 Now you want to ask me, how does that happen?
0:06:31 Well, we taught that.
0:06:34 Schools, I think, are the biggest culprits.
0:06:38 Schools are teaching us absolute answers, one plus one is two.
0:06:43 Virtually, everything that we’re taught is as if the world is constant and going to stay
0:06:45 that way.
0:06:49 And the answer today is going to be the same answer as tomorrow.
0:06:53 And so that certainty leads us not to notice.
0:06:58 How did you come to realize this thing that we call mindfulness?
0:07:03 I mean, certainly in the last 20 years, the notion of meditation as a valuable practice
0:07:08 has become pretty common.
0:07:13 And prior to that, it was considered a little bit an alternative hippie-dibby.
0:07:14 Let me answer it.
0:07:15 Okay.
0:07:16 So it’s very funny.
0:07:23 I’m glad in some ways I don’t remember who this person was, but I started studying mindlessness.
0:07:28 And I found myself, I’d walk into a mannequin, I’d apologize, you know, all sorts of things
0:07:29 like that.
0:07:31 Well, this is kind of interesting to me.
0:07:36 I’m speaking to somebody, we don’t know who it was anymore, who said to me, “You know,
0:07:37 you are what you study.”
0:07:38 I said, “Okay.”
0:07:41 So then I switched it around from being mindless to being mindful.
0:07:48 At that point, then I found out about meditation and Buddhism and all of this and started to
0:07:51 learn about another way of being.
0:07:58 What was exciting to me was that I had gotten through this Western scientific mode, so to
0:08:05 speak, to the same, many of the same consequences as the Buddhists had talked about for thousands
0:08:07 of years.
0:08:14 It’s interesting how now in Western society we embrace this idea of presence, but it gets
0:08:19 merged with these kind of more rigid terms like focus and attention.
0:08:20 Yeah.
0:08:23 Now, focus is actually mindless, you know.
0:08:28 So it’s interesting, focus on your finger.
0:08:34 Now if you’re concentrating, focusing, what you’re going to notice is that your fingers,
0:08:38 the image is moving around, right?
0:08:42 And so when we try to hold something still, that’s the wrong thing, you shouldn’t tell
0:08:43 people to focus.
0:08:48 Now, instead of focus, look at your finger mindfully, that means you’re going to notice
0:08:52 new things, “Oh, that’s an ugly little finger, and what is that line there?
0:08:53 Why is this red?”
0:08:59 And when you’re doing that, when you’re actively noticing, the image stays still.
0:09:05 So when we give people instructions in school, you know, focus, they think as a camera, hold
0:09:06 it still.
0:09:10 And whenever we’re trying to hold ourselves, the image, anything still, we’re going to
0:09:14 be performing suboptimally.
0:09:17 Need to let things vary, things are always changing.
0:09:23 So what happens is we confuse the stability of our mindsets, we’re holding something still
0:09:26 in our heads, with the stability of the underlying phenomena.
0:09:34 So mindfulness as a practice of exploration, presence and exploration is perhaps a slightly
0:09:35 better perhaps way to think about it.
0:09:36 Yeah, but it’s not a practice.
0:09:43 You see, once you accept that everything is uncertain, then you just tune in.
0:09:46 You only don’t tune in when you think you know.
0:09:51 So if you are going to come visit me in Cambridge, you’ve never been to my house, you don’t have
0:09:56 to practice anything, you’ll walk in, you’ll notice things, “Did she do that thing?
0:09:57 What is that?”
0:09:59 You know, “Oh, look what she’s reading.”
0:10:00 There’s two dogs here.
0:10:05 You’ll just, exactly, exactly, you’ll notice without having to do anywhere.
0:10:09 And that’s the important thing, because in the way I keep differentiating mindfulness
0:10:15 as I study it, with meditation, meditation is a practice for some people to sit still
0:10:18 20 minutes twice a day is work.
0:10:22 Mindfulness as I study it is what you’re doing, you’re having fun.
0:10:27 You can’t have fun unless you’re actively noticing.
0:10:34 So in fact, this act of noticing is energy begetting, not consuming.
0:10:36 So it feels good.
0:10:39 It’s the essence of when you’re doing, when you’re having the most fun.
0:10:46 It’s good for you, and it’s so easy that I can’t see any reason why anybody wouldn’t
0:10:52 embrace it, you know, that it’s good for you.
0:10:56 When you’re mindful, people find you more appealing, charismatic.
0:11:03 When you’re mindful, the products you produce are enhanced, and it’s healthier.
0:11:07 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, BetterHelp.
0:11:11 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
0:11:12 online.
0:11:16 Now, I personally have been doing therapy weekly for well over 30 years.
0:11:17 Initially, I didn’t have a choice.
0:11:20 It was a condition of being allowed to stay in school, but pretty soon I realized that
0:11:24 therapy is an extremely important component to one’s overall health.
0:11:28 In fact, I consider doing regular therapy just as important as getting regular exercise,
0:11:30 which of course I also do every week.
0:11:33 There are essentially three things that great therapy provides.
0:11:37 First of all, it provides a good rapport with somebody that you can trust and talk to about
0:11:39 pretty much any issue with.
0:11:44 Second of all, it can provide support in the form of emotional support and directed guidance.
0:11:48 And third, expert therapy can provide useful insights, insights that allow you to better
0:11:52 not just your emotional life and your relationship life, but of course, also the relationship
0:11:56 to yourself and your professional life and to all sorts of goals.
0:12:00 BetterHelp makes it very easy to find an expert therapist with whom you resonate with and
0:12:03 that can provide you those three benefits that come from effective therapy.
0:12:08 Also, because BetterHelp allows for therapy to be done entirely online, it’s super time
0:12:11 efficient and easy to fit into a busy schedule.
0:12:16 If you’d like to try BetterHelp, you can go to betterhelp.com/huberman to get 10% off
0:12:17 your first month.
0:12:20 Again, that’s betterhelp.com/huberman.
0:12:23 Today’s episode is also brought to us by Helix Sleep.
0:12:27 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are customized to your unique sleep needs.
0:12:31 Now, I’ve spoken many times before on the Huberman Lab podcast and elsewhere about the
0:12:35 fact that getting a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical health,
0:12:36 and performance.
0:12:40 Now, the mattress you sleep on makes a huge difference in terms of the quality of sleep
0:12:41 that you get each night.
0:12:45 How soft it is, how firm it is, how breathable it is, the temperature, all play into your
0:12:49 comfort and needs to be tailored to your unique sleep needs.
0:12:52 If you go to the Helix website, you’ll take a brief two-minute quiz and it will ask you
0:12:55 questions such as, “Do you tend to sleep on your back, your side of your stomach?
0:12:59 It will also ask you, do you tend to run hot or cold during the night or the early part
0:13:00 of the night, etc.”
0:13:02 Things of that sort.
0:13:05 Maybe you know the answers to those questions, maybe you don’t, but either way, Helix will
0:13:08 match you to the ideal mattress for you.
0:13:11 For me, that turned out to be the Dusk Mattress, D-U-S-K.
0:13:14 I started sleeping on the Dusk Mattress about three and a half years ago, and it’s been
0:13:17 far and away the best sleep that I’ve ever had.
0:13:21 It’s absolutely clear to me that having a mattress that’s right for you does improve
0:13:22 one’s sleep.
0:13:26 If you’d like to try Helix, you can go to helixsleep.com/huberman.
0:13:30 Take that two-minute sleep quiz, and Helix will match you to a mattress that is customized
0:13:32 for your unique sleep needs.
0:13:35 Right now, Helix is giving up to 25% off all mattress orders.
0:13:41 Again, that’s helixsleep.com/huberman to get up to 25% off.
0:13:51 I think for a lot of people, a practice of meditation feels like the best or most obvious
0:13:54 gateway into this thing that we’re calling mindfulness.
0:13:56 It’s one way, and I’m not demeaning me.
0:13:59 I did some research in the ’80s on meditation.
0:14:00 It’s wonderful.
0:14:04 It’s just different, and they’re not mutually exclusive.
0:14:05 You can do both.
0:14:13 When part of the advantage of meditating possibly has nothing to do with the meditation, why
0:14:14 are you going to meditate?
0:14:16 You want to be a kinder, nicer person.
0:14:20 You can just be kinder or nicer, but now if you’re going to go to this trouble 20 minutes
0:14:26 twice a day, you’re going to sit up and take notice and be a kinder, nicer person.
0:14:31 Maybe it’s the time investment as opposed to something specific about the meditation
0:14:32 practice.
0:14:39 That’s a heretical idea in the world of wellness, but they’re not mutually exclusive, so I’m
0:14:46 not denying some of the more inherent properties, let’s say, but there’s this other piece to
0:14:47 it.
0:14:52 I love the way that you look at things that we take for granted as operating one way through
0:14:54 this different perspective.
0:14:59 Our mutual friend, Allie Crum, told me the story that at one point she was in a conversation
0:15:04 with you and you said, “Well, maybe exercise and all its effects on our health is just
0:15:05 an epiphenomena.”
0:15:07 Could you talk a little bit more about that?
0:15:12 First of all, I don’t think most people are familiar with what epiphenomena are, but this
0:15:17 idea of looking at things through a different portal seems so valuable regardless of what
0:15:21 the experimental outcome turned out to be, and perhaps we should touch on that experimental
0:15:25 outcome about labor versus non-labor.
0:15:27 There’s so much there.
0:15:29 I don’t know where to go.
0:15:32 I mean, we want to talk about that, the research with Allie.
0:15:34 Let’s talk about the study.
0:15:39 Before we go to the study, though, let’s go to the reason for the study, way back when.
0:15:44 All right, so there’s so many paths I can take here.
0:15:45 Let’s take them all.
0:15:46 Okay, we’ll start with one.
0:15:52 So I did some research back in the ’70s with people in nursing homes, and why did I do
0:15:53 that?
0:15:58 Because I had somebody in the family who was in a nursing home, it was very distressing
0:16:04 to see people just sitting there doing nothing and barely existing.
0:16:11 And so we had the idea that if we gave people choices, that might get them more engaged in
0:16:12 their living.
0:16:13 And so we did that.
0:16:19 We gave people encouragement to decide where to see people, whether to visit them in your
0:16:21 room, in the lounge.
0:16:25 You have to remember, you can’t go into an establishment, a business, and turn the whole
0:16:27 power structure around.
0:16:32 And so within reason, we came up with choices people could make.
0:16:36 We gave them an opportunity to see a movie, you could see it on Tuesday or Thursday.
0:16:39 We gave them a plant to take care of.
0:16:43 All right, it’s a comparison group, the Tender Loving Care Group.
0:16:50 We told them, people will be visiting you, and we’ll set it up so you’ll be visiting
0:16:51 in the lounge.
0:16:52 Everything was controlled in that way.
0:16:57 You can see a movie, and we’ll let you know if you’re going to see it on Tuesday or Thursday.
0:17:02 Here’s a plant, and the nurses will care for it for you.
0:17:04 So we do this.
0:17:12 We come back, I think it was three weeks, actually I don’t remember, it’s been so long, 18 months
0:17:14 later, first we took initial measures.
0:17:25 Come back 18 months later, those people who were given these choices live longer.
0:17:31 And that was the beginning of all of my work on health, in some sense.
0:17:37 How could it be that making choices results in a longer life?
0:17:40 All right, so what is there about choice making?
0:17:48 And then the choices were Mickey Mouse choices, you know, and you always have choice available
0:17:49 too.
0:17:53 You can turn on a light switch, you can do it with your right hand, your left hand,
0:17:58 one finger, three fingers, lift your foot like so many choices that you can bring to
0:17:59 the table.
0:18:03 If choice making is good for you, why don’t people do this?
0:18:09 And that got me more into the mindlessness and mindfulness work now.
0:18:12 So we have people living longer.
0:18:20 How can it be that you’re making choices, your mind is active, and your body complies?
0:18:28 And so then I thought about it, not in one felt swoop, but realized that this whole notion
0:18:31 of mind and body, these are just words.
0:18:39 We come together, here I am, all of me, my fingers, my shoulders, my thoughts, as one
0:18:40 thing.
0:18:47 And if we put the mind and body back together, then the amount of control we have is enormous,
0:18:48 right?
0:18:52 If I put my mind, I’m also putting my body.
0:18:58 So in the mindful body, which started off as a memoir, I have lots of stories that
0:19:01 show the leading up to this idea.
0:19:04 Let me just tell you two very quickly.
0:19:09 One was I got married, Andrea, you won’t believe it, I was obscenely young.
0:19:13 And you’ll find that if you read the book, I was even younger than admitted because I
0:19:15 was secretly married years before that.
0:19:16 Okay.
0:19:22 So until I’m 19 years old, I think I go to Paris on my honeymoon, we go into this restaurant,
0:19:24 I order a mixed grill.
0:19:27 One of the foods there was a pancreas.
0:19:31 My then husband, who was more sophisticated than I, more worldly, I said, “Which of these
0:19:32 is the pancreas?
0:19:33 This is that.”
0:19:36 So I ate everything, I’m a big eater.
0:19:38 Now comes the moment of truth.
0:19:40 Can I eat the pancreas?
0:19:45 Why I thought that being married meant I had to eat the pancreas, I still haven’t figured
0:19:46 out.
0:19:52 But anyway, I start eating it and he starts laughing, not good for newlyweds.
0:19:54 And I ask him, “Why are you laughing?”
0:19:55 He said, “Because that’s chicken.
0:19:58 You ate the pancreas a long time ago.”
0:20:00 So I made myself sick.
0:20:02 Okay.
0:20:09 The other side of that, my mother had breast cancer that had metastasized to her pancreas.
0:20:12 And then magically it was gone.
0:20:15 Somehow she had made herself well.
0:20:19 So I had many of these sorts of experiences and talk about, you know, mine, I’ve been
0:20:26 talking about this since, gosh, when did we first, since ’79.
0:20:29 So now people are talking about mind-body connection.
0:20:31 It’s not a connection.
0:20:35 If you’re talking about a connection between two things, it says they’re separate, and
0:20:38 you still have to deal with what’s connecting them.
0:20:45 When you put them back together, it’s one thing you don’t have to deal with that mediator.
0:20:50 And so the study you’re asking me about, which I’m surprised, I’m having a junior moment,
0:20:57 but I actually remembered the question you asked rather than a senior moment, that before
0:21:03 I tell you about the study with Ale, the first study we did testing this mind-body unity
0:21:05 was a counterclockwise study.
0:21:10 So here what we did was we took elderly men, we were going to have them live in a retreat
0:21:14 that had been retrofitted to 20 years earlier, and had them live there as if they were their
0:21:16 younger selves.
0:21:20 So they talked about things from the past as if they were just unfolding.
0:21:22 The results were incredible.
0:21:26 Their vision improved, their hearing improved, their memory, their strength, and they looked
0:21:28 noticeably younger.
0:21:34 So that was very exciting and began all this mind-body unity work.
0:21:41 Now comes the study that you’re talking about with Ale, where in the conversation that she
0:21:49 and I had, she was my student, and she made proclamations about exercise and any proclamation,
0:21:54 this is the short answer to your question, anybody proclaims anything in my mind immediately
0:21:56 goes, “So when might not that be true?”
0:21:59 I’m starting to pick up on that.
0:22:00 It’s a gimmick, I guess.
0:22:03 It’s a gift is what it is.
0:22:12 And so the question was that how important was the understanding of exercise to the effects
0:22:14 of exercise.
0:22:19 So we take chamber maids, and interestingly the first question we ask is how much exercise
0:22:25 do you get, and they say they don’t get very much exercise, because to them exercise is
0:22:29 what you do after work, because that’s what the surgeon general who sits behind a desk
0:22:31 will do.
0:22:35 So you would imagine whether they realize they were getting exercise or not, since
0:22:40 they’re getting so much exercise that they’re going to be healthier than other people who
0:22:43 are not getting them, and they weren’t.
0:22:44 That’s interesting.
0:22:47 So now we divide them into two groups, very simple study.
0:22:53 Randomly divide them into two groups, in one group we simply teach them their work is exercise.
0:22:58 Making a bed is like working in this machine at the gym, doing the windows, whatever.
0:23:04 So you have two groups, one who thinks their work is exercise, one who doesn’t realize.
0:23:10 We take many, many measures, and they’re not eating any differently from one group from
0:23:11 the other.
0:23:17 They’re not working any harder, nevertheless the group that changed their mind and now
0:23:20 saw their work as exercise lost weight.
0:23:24 There was a change in waist to hip ratio, body mass index, and their blood pressure came
0:23:25 down.
0:23:26 Remarkable.
0:23:27 Yeah, yeah.
0:23:32 And what I don’t usually talk about when I start talking about this is that this was
0:23:35 a test of the no-cebo effect.
0:23:37 Most people know what a plus-cebo is.
0:23:41 You take something that’s nothing and it has the effect as if it’s something.
0:23:47 You take a sugar pill thinking it’s strong medication and it plays out as if it was.
0:23:53 A no-cebo is the reverse, you’re taking something, so here you’re doing the exercise, but you
0:23:56 don’t realize it and it gets rid of the effect.
0:24:02 An early study on this was, I don’t remember who did it, now it was a senior moment.
0:24:08 People were given ipecac and ipecac is supposed to make you vomit, so if you accidentally had
0:24:11 poison or whatever, you take ipecac and vomit.
0:24:17 So people are given ipecac, people who have a problem vomiting and they’re told the ipecac
0:24:22 will stop their vomiting and it stops their vomiting.
0:24:27 So many plus-cebo studies where you take people, they’re rubbed with a leaf that they think
0:24:33 is poison ivy, so it is either is poison ivy or it’s not poison ivy.
0:24:38 You think it’s poison ivy or you don’t think it’s poison ivy and your body reacts to your
0:24:39 thoughts.
0:24:43 If you think it’s not poison ivy, you don’t get the rash.
0:24:46 If you think it is poison ivy, you do.
0:24:47 Spectacular.
0:24:53 And so we’ve been studying this for forever, I think that plus-cebos are probably our
0:25:01 very strongest medicine, although it’s interesting that when people think that they were given
0:25:05 a plus-cebo, they get very upset.
0:25:10 They should be excited because if the plus-cebo didn’t cure you, who cured you?
0:25:12 You did it yourself.
0:25:19 So plus-cebos have gotten a bad rap, I think primarily because of the pharmaceutical companies.
0:25:21 You want to bring a drug to market.
0:25:28 The way you do that is you have to run an experiment where the drug outperforms the
0:25:30 plus-cebo.
0:25:35 And when it doesn’t, damn it, I can’t make all those billions of dollars without saying,
0:25:39 wow, this sugar pill is mighty, mighty strong.
0:25:42 I want to talk about three themes that you raised.
0:25:45 The first one is this mind-body notion.
0:25:50 And now, even as I say it, mind-body, I feel like a hint of guilt because I completely
0:25:58 agree that the division of mind and body is one of the greatest mistakes of thinking in
0:26:01 psychology and Western medicine that ever existed.
0:26:08 In fact, a lot of my secret mission in this podcast is to remind people every single episode,
0:26:13 it seems, that the brain and body are connected bi-directionally through the nervous system,
0:26:14 but other systems too.
0:26:22 There’s no single system, hormone system, nervous system, immune system that doesn’t
0:26:24 cross the blood-brain barrier and go back and forth.
0:26:25 That’s all because of Descartes.
0:26:31 Descartes was out to dinner and the waitress asked him if he wanted a salad and he said,
0:26:32 “I think not.”
0:26:35 And he disappeared.
0:26:36 I think they were right.
0:26:38 I was about to ask, I was like, “How was it?”
0:26:42 And after that, Andrew, I say, “This is not my day job, so I don’t have to be funny.”
0:26:43 I love it.
0:26:44 I love it.
0:26:49 I’ve spent a lot of time trying to learn the history of medicine and the merge of philosophy
0:26:50 in medicine.
0:26:53 There’s a wonderful book that if anyone is suffering from insomnia, they should check
0:26:57 out because it’s extremely detailed and difficult to listen to or read, but it’s called The
0:27:02 Prince of Medicine, which basically details all the reasons why we are so confused about
0:27:04 how medicine is done and should be done.
0:27:08 And it has to do with rules and restrictions and cultural conventions, and it’s a whole
0:27:10 barbed wire mess, basically.
0:27:17 But it includes this mess that was created for us, which is this idea that somehow, because
0:27:23 the brain is perhaps the seat of our consciousness, to many people, they believe that.
0:27:30 But certainly, if I were to lose a few fingers on my left hand, I’m not sure I would fundamentally
0:27:35 be a different person, but if I lost a few millimeter or the equivalent amount of real
0:27:41 estate in my brain, my personality could very well change perhaps for the better, some would
0:27:44 say, and I’m probably not hoping for that event.
0:27:51 But all kidding aside, I think the mind-body distinction has really poisoned our thinking
0:27:57 about what’s possible, and the other experiments that you described point to what’s possible,
0:27:58 and I want to talk about those.
0:28:03 But maybe if we could just hover on this notion of mind and body as a single thing, that there’s
0:28:04 an us.
0:28:09 I don’t want to get too philosophical here, but that there’s an us, and our body carries
0:28:14 us forward in motor behavior, but how should we conceptualize the self if we don’t have
0:28:16 a mind-body distinction?
0:28:21 I don’t know why that’s a problem.
0:28:25 I am who I am, period.
0:28:33 How does that change whether we want to see me as having a mind, body, and elbows?
0:28:35 Explain to me, and then I will explain to you.
0:28:41 What I love is, I’m going to first reflect, what I love is the flexibility of your thinking
0:28:42 around these things.
0:28:48 Again, it’s like maybe exercise, the effects of exercise are epiphenomena, or so in thinking
0:28:56 about mind-body, I can’t get my head around this distinction that if I lose a certain
0:28:59 piece of my body, I’m not fundamentally changed.
0:29:03 But if I lose a piece of neural real estate, I’m fundamentally different.
0:29:05 That’s the only thing that anchors me to the idea that they’re separate.
0:29:06 Why is that true?
0:29:13 I mean, if, let’s say you’re an athlete, and you lose two of your fingers, you’re not going
0:29:17 to be performing in the same way that you performed in the past, and surely you’d end
0:29:18 up different.
0:29:20 Yeah, I’ll buy that explanation.
0:29:21 Yeah.
0:29:25 I mean, I’m just trying to probe this because I think nowadays people think, oh, you know,
0:29:30 if I breathe in a certain way, I’ll change my state of mind, which is true.
0:29:34 If I think differently, get stressed or relaxed, I’ll change the way that I breathe.
0:29:38 I mean, I think that we’re starting to understand the bidirectionality of these things.
0:29:45 I think some of the, even the work with the brain, where to assess this neuroscience now
0:29:51 is crazy with fMRIs, and we want, no matter what happens, you want to see what’s going
0:29:53 on in the brain.
0:30:00 And I think that implicitly in a backwards way, that leaves people away from realizing
0:30:05 that whatever you’re looking for is probably manifested every place.
0:30:14 You know, I had this experience, I like doing strange things, and I was out in Kansas City.
0:30:17 And so somebody said, there’s an iridologist.
0:30:18 What is an iridologist?
0:30:21 Sure, if a fun, we’ll go to the iridologist.
0:30:29 So this person is looking in my eye, my iris, that’s the iridologist part, and she said,
0:30:32 you have a problem with your gallbladder.
0:30:37 I thought, okay, that’s great, you know, in case we leave and have my time, I go back
0:30:42 home and I had a problem with my gallbladder.
0:30:43 Really?
0:30:44 Everything is everywhere.
0:30:48 The problem is, we don’t have the technology to notice it.
0:30:54 You know, so when you’re happy, your skin is different from when you’re not happy.
0:30:56 But who can see such small distinctions?
0:30:58 But it’s there.
0:31:01 All we do is look to see where the brain is different.
0:31:03 It’s all one.
0:31:09 Anything, I believe, anything that’s happening on any level is simultaneously, simultaneously,
0:31:14 and sequentially, more or less happening on every level.
0:31:22 So a teardrop of sadness biochemically is different from a teardrop of joy.
0:31:25 And so it’s all there, we just have to notice.
0:31:30 I have no memory now of what it was you said that led to that on my part, but I’m glad I
0:31:31 said it anyway.
0:31:35 Well, we’re probing mind, body, and their interconnectedness.
0:31:39 So this iridologist, I’ve never heard that term before.
0:31:44 This iridologist, it could be, based on what we were discussing a few moments ago, it could
0:31:49 be that the suggestion that there was a problem with your gallbladder led to a problem with
0:31:56 your gallbladder or do you think that she had some or he had some diagnostic knowledge?
0:32:00 I hadn’t even considered the former, which is strange to me.
0:32:11 No, I just assumed that she was seeing something, but your idea, but either way is fascinating.
0:32:16 By somebody suggesting you have a gallbladder problem, to have a gallbladder problem, yeah.
0:32:19 What are your thoughts on things like acupuncture?
0:32:22 And when I think about acupuncture, I’m not just thinking about the needles.
0:32:26 The few times I’ve been to an acupuncturist, the first thing they do is they ask you to
0:32:27 stick out your tongue.
0:32:32 They are able to diagnose tongue texture and color, and maybe they’re …
0:32:38 I think everything is everywhere, although there’s … I teach health psych at Harvard,
0:32:45 and there’s some data on it being mostly placebo, and that sounds like a downer, but most of
0:32:47 everything is placebo.
0:32:48 What does that mean?
0:32:55 That virtually everything is controlled by our thoughts, and we need to embrace that,
0:33:00 to make the changes that most of us desire.
0:33:07 So another, so going to an acupuncturist itself means I want to find the answers, and seek
0:33:14 and you are more likely to find, and then you’re in a position to improve.
0:33:20 Might I ask what happened with your mom’s mindset, or life, or psychological life that
0:33:22 you think led to the …
0:33:26 It’s an N of one.
0:33:27 It’s very hard to know.
0:33:36 I knew that when she got sick, I believed at that point that anything negative was going
0:33:44 to work in the opposite direction, and so I wouldn’t let anybody in to see her who wasn’t
0:33:50 uplifting, that was … There’s no way of knowing if any of that mattered or not.
0:33:56 I went and got her a very expensive set of golf clubs.
0:34:02 She wasn’t a big golfer, but my reasoning was that I must believe she’s going to be
0:34:05 better or why would I have spent the money.
0:34:11 Her reasoning was my reasoning must be that if I get these, she’ll think that … So it
0:34:16 didn’t work, but we had these golf clubs that were never used.
0:34:18 I don’t know.
0:34:23 I believe that we have more control.
0:34:29 At that point, I hadn’t done all of these experiments that might have led me to push
0:34:30 even harder.
0:34:35 It was kind of funny, though, because the way I had cognized everything back then was
0:34:40 the importance of perceived control, which I had these data people living longer and
0:34:48 so on, and yet mindlessly, I virtually took over her life, decided who can see or what
0:34:51 she can do.
0:34:56 I don’t know, and I don’t think there would have been with just one person any way of
0:35:04 knowing what led to the disease going away, but the fact that it went away was crucial
0:35:05 to me.
0:35:15 I think that we have to talk about the myths in medicine, that what people need to understand
0:35:22 is that all science are probabilities, and experiment doesn’t give you absolute facts.
0:35:29 We teach these probabilities as if they’re absolute, and give up a great deal of control
0:35:32 by doing so.
0:35:36 You asked me before about how I came to certain things.
0:35:40 Let me go back to an answer I should have given you.
0:35:46 Many years ago, I was at a horse event, and this man asked me what I watched his horse
0:35:49 for him because he wants to get his horse a hot dog.
0:35:50 A hot dog.
0:35:51 I’m a straight A student.
0:35:52 What is it?
0:35:53 Crazy?
0:35:54 Horses don’t eat meat.
0:35:56 Sure, I’ll watch your horse.
0:36:00 He comes back with the hot dog, and the horse ate it.
0:36:05 That’s when I realized everything I thought I knew could be wrong, and I thought, “What
0:36:06 does it mean, horses don’t eat meat?
0:36:10 How many horses were tested, and what were they tested with?
0:36:15 How much meat mixed with how much grain, and what kind of grain, and how big are these
0:36:16 horses?”
0:36:20 And so on, and it all opened up, and I said, “How could we make such a statement, horses
0:36:21 don’t eat meat?”
0:36:26 But when you think about science, that imagine if you did the experiment, and you’re trying
0:36:32 to teach somebody what you found, you say, “These particular horses who hadn’t eaten
0:36:38 for three days were given this grain, and under those circumstances, 80% of them didn’t
0:36:39 eat meat.”
0:36:41 That’s a mouthful.
0:36:47 You can’t communicate that way, so you abbreviate it, “Horses don’t eat meat.”
0:36:52 So it’s not in the telling that’s the problem, it’s in the receiving of the information.
0:36:59 We have to know that these things are just not true to the one, but it’s very important
0:37:05 because every time you’re given a diagnosis, you take the diagnosis as real, well, it’s
0:37:12 not the case that they can be sure that all of these symptoms mean you have this disease,
0:37:17 and if you have, quote, “This disease,” we don’t know that all of the people who have
0:37:18 it are going to follow.
0:37:23 It becomes very unlikely when you turn it all inside out that way.
0:37:31 And so another part of this that we can get into or not is people’s understanding, probabilities
0:37:35 in general, and that you can’t predict.
0:37:44 Now, people ask for answers all the time, even the how much is one in one, should I have
0:37:52 the surgery, what is the disease that I have, and by recognizing that all information that’s
0:37:57 given is for the group, not for the individual.
0:38:01 A few examples of this is kind of funny.
0:38:06 I say, “So Michael Jordan and I are going to have a foul shooting contest.
0:38:08 We each get to shoot one basket.
0:38:10 Who’s going to win?”
0:38:14 Well, most people are just going to quickly say Michael Jordan, all right?
0:38:16 How much money are you willing to bet on this?
0:38:19 One shot each, million dollars.
0:38:23 I’ll give you a million dollars if Ellen Langer wins.
0:38:28 You give me, or I’ll give you a million dollars if Michael Jordan wins.
0:38:31 You give me half a million dollars if Ellen Langer wins.
0:38:35 First, you think you’ll take the bet, but when you think about it, no, he sometimes
0:38:36 misses.
0:38:44 He sometimes makes the basket, maybe had a fight with his wife, didn’t sleep well, maybe
0:38:49 she’s in top form, and this is now the moment she’s going to make that basket, or make it
0:38:50 simple.
0:38:53 He said to himself, “Let the older woman win.
0:38:54 Why not?”
0:38:55 Really?
0:38:59 And when you think of all the reasons why it could be the case that I could win, all
0:39:02 of a sudden you become less certain.
0:39:07 Now, certainly, if we were shooting 100 baskets, he would win.
0:39:12 I’ll give you another example I use too often because I don’t know which of these will feel
0:39:14 right.
0:39:21 You go to a Mercedes parking lot, or pick your favorite car, and I’m going to say there
0:39:22 are 100 cars there.
0:39:28 You choose one, and if it starts, I will give you a million dollars.
0:39:36 If it doesn’t start, you give me your full life savings, assuming it’s under a million,
0:39:38 capped at a million.
0:39:41 Now, Mercedes are wonderful cars.
0:39:43 Nobody is going to take that bet.
0:39:47 Everybody knows sometimes it doesn’t work.
0:39:49 Sometimes the genius gets something wrong.
0:39:52 Sometimes the car is a lemon, and so on.
0:39:58 So what we mean when we say, if you were going to start 100 cars, most of them are going
0:40:02 to start, but you can’t predict which one isn’t going to.
0:40:07 Well in life, I’m happy if an operation is good for most people.
0:40:12 I want to know is it going to work for me, and there’s no way to know that.
0:40:17 You can never predict the individual case, but Andrew, we don’t have to worry about
0:40:25 that because you can always predict or control your reaction to whatever is happening.
0:40:28 So it doesn’t matter as much.
0:40:35 If I can be happy, whether this occurs or the opposite occurs, I care less about which
0:40:37 way it turns out.
0:40:41 But right now we’re all brought up in a world where we have these good things, we have these
0:40:45 bad things, you’ve got to kill yourself to get the good things, step over whoever you
0:40:47 can to avoid the bad things.
0:40:52 Once you recognize that’s all in your head, then just be still.
0:40:59 My favorite example, this for me was so funny, I’m doing one of these podcasts over Zoom,
0:41:07 and I’m trying to explain that evaluation is in your head, not in the things you’re evaluating.
0:41:13 I say as an example, so if the internet went out right now, wouldn’t be terrible, I’d go
0:41:15 have lunch.
0:41:20 The internet went out just at that moment, and I did have lunch because I had put the
0:41:22 suggestion in my mind.
0:41:24 These things don’t matter.
0:41:30 We don’t recognize that, and I think, I have a few one-liners that if people understand
0:41:34 or care about nothing else that I’ve said, take this to heart.
0:41:40 That next time you’re stressed, ask yourself, is it a tragedy or an inconvenience?
0:41:42 It’s almost never a tragedy.
0:41:49 And so when you breathe, you know, I failed the test, I got indented the car, I missed
0:41:51 the bus, whatever it is.
0:41:53 So what?
0:41:59 And so, you know, you take a deep breath and come back to yourself and realize that most
0:42:04 of the things that make us crazed are unnecessary.
0:42:09 You get a lot of this as you get older, but I teach my students this early on.
0:42:10 Why wait?
0:42:17 You know, why wait to recognize that you’re the one who’s almost always your worst enemy?
0:42:22 I’d like to take a quick break and thank our sponsor, AG1.
0:42:26 AG1 is an all-in-one vitamin mineral probiotic drink with adaptogens.
0:42:31 I’ve been taking AG1 daily since 2012, so I’m delighted that they’re sponsoring this
0:42:32 podcast.
0:42:37 The reason I started taking AG1 and the reason I still take AG1 is because it is the highest
0:42:40 quality and most complete foundational nutritional supplement.
0:42:45 What that means is that AG1 ensures that you’re getting all the necessary vitamins, minerals,
0:42:49 and other micronutrients to form a strong foundation for your daily health.
0:42:53 AG1 also has probiotics and prebiotics that support a healthy gut microbiome.
0:42:57 Your gut microbiome consists of trillions of microorganisms that line your digestive
0:43:02 tract and impact things such as your immune system status, your metabolic health, your
0:43:04 hormone health, and much more.
0:43:09 So I’ve consistently found that when I take AG1 daily, my digestion is improved, my immune
0:43:12 system is more robust, and my mood and mental focus are at their best.
0:43:17 In fact, if I could take just one supplement, that supplement would be AG1.
0:43:22 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
0:43:28 They’ll give you five free travel packs plus a year supply of vitamin D3K2 with your order
0:43:29 of AG1.
0:43:34 Again, go to drinkag1.com/huberman to claim this special offer.
0:43:37 Today’s episode is also brought to us by Juve.
0:43:40 Juve makes medical grade red light therapy devices.
0:43:45 Now, if there’s one thing that I have consistently emphasized on this podcast, it is the incredible
0:43:47 impact that light can have on our biology.
0:43:51 Now, in addition to sunlight, red light and near-infrared light sources have been shown
0:43:56 to have positive effects on improving numerous aspects of cellar and organ health, including
0:44:01 faster muscle recovery, improved skin health and wound healing, improvements in acne, reduced
0:44:06 pain and inflammation, even mitochondrial function, and improving vision itself.
0:44:10 What sets Juve lights apart and why they’re my preferred red light therapy device is that
0:44:15 they use clinically proven wavelengths, meaning specific wavelengths of red light and near-infrared
0:44:19 light in combination to trigger the optimal cellar adaptations.
0:44:23 Personally, I use the Juve whole body panel about three to four times a week, and I use
0:44:27 the Juve handheld light both at home and when I travel.
0:44:33 If you’d like to try Juve, you can go to Juve, spelled J-O-O-V-V dot com slash Huberman.
0:44:38 Juve is offering an exclusive discount to all Huberman lab listeners with up to $400
0:44:39 off Juve products.
0:44:46 Again, that’s Juve, spelled J-O-O-V-V dot com slash Huberman to get up to $400 off.
0:44:51 So much of our developmental wiring is based on learning how to predict what’s going to
0:44:52 happen next.
0:44:56 I mean, you think about object constancy that kids, you know, of a certain age you put a
0:45:00 ball behind your back, they think it disappeared, eventually they realize just because you moved
0:45:04 your arm and the ball behind your back doesn’t mean that the ball is gone, this kind of thing.
0:45:11 But sadly though, then they believe the ball is still there when in fact the ball may be
0:45:12 gone.
0:45:13 True.
0:45:14 Right.
0:45:18 There’s always a portal to a different outcome.
0:45:19 And I’m catching on to your mode of thinking here.
0:45:25 This is actually what I’m trying to do, because I think, you know, the brain is a prediction
0:45:26 making machine.
0:45:29 In addition to doing other things, it regulates heartbeat, all the autonomic stuff, right?
0:45:31 The digestion, et cetera.
0:45:36 It remembers things and it’s a prediction making machine, at least those three things.
0:45:42 I feel like the prediction making aspect of our neural circuitry is what leads us to this
0:45:48 notion of having control or wanting control, because I think a lot of what’s happening
0:45:55 in our conversation in the backdrop of these experiments is to what extent do we have control
0:45:56 over outcomes.
0:46:04 Well, it’s interesting because our mindlessness, which results, I think, in part, to hold onto
0:46:09 things to have control is the very thing that deprives us of control.
0:46:14 Because again, things are changing, you’re holding it still in your mind and, you know,
0:46:19 so you’re living with somebody or you meet somebody and, you know, right away you decide
0:46:23 what, you know, size that person up.
0:46:29 So now you can control your interactions with them, but what you’re doing is ignoring all
0:46:37 the times the person is not like that and all the ways that the relationship could have
0:46:45 otherwise grown, you know, that we, in general, and this is, you know, I have a psychological
0:46:47 treatment for chronic illness.
0:46:50 It’s all based on the same idea of change.
0:46:56 Things are changing, we’re always holding it still, and so you have the illusion that
0:47:05 you’re controlling things, you know, but in fact, you’re giving up control by not recognizing
0:47:12 for yourself or somebody else, you know, all of our statements of we can do or we can do.
0:47:13 You can’t know whether you can or you can’t.
0:47:16 The fact that you did it doesn’t mean that you can do it again.
0:47:19 The fact that you couldn’t do it doesn’t mean you couldn’t do it in the future.
0:47:25 I feel like close to the end of each year, which we just, you know, passed recently,
0:47:26 these lists come out.
0:47:32 Oh, these resolutions are so mindless, but they’re more than just mindless.
0:47:39 They deny that what we did made sense or else we wouldn’t have done it.
0:47:44 That one thing that I told you is more important to me than anything else that I came to over
0:47:46 all these years of studying.
0:47:52 So, you know, you’re going to resolve that you’re going to, I don’t know, stop drinking,
0:47:58 you’re going to go to the gym, whatever these New Year’s resolutions are, suggests that
0:48:04 what you were doing instead of that thing you think you should be doing was not something
0:48:09 you should have been doing, and I think that’s never the case.
0:48:13 I woke up early this morning, and my first thoughts of the day, I like to think have
0:48:20 some importance for something, who knows, it’s when my mind seems clearest for at least
0:48:22 a nanosecond.
0:48:27 And my first thought was that the pattern that I seem to be perpetually in is one of
0:48:34 whatever I’m doing, unless I’m podcasting or reading a research paper, that my mind
0:48:38 is constantly flitting to the other things that I think I should be doing.
0:48:39 Yeah, that’s sad.
0:48:43 It’s sad, and it’s something I’ve been working on for a very long time, and I’m able to hold
0:48:48 my, for lack of a better word, attention on things to accomplish tasks in my life, and
0:48:51 to be present with people as it were.
0:48:52 But I thought…
0:48:55 No, no, no, let’s go back a step, because we both said it was sad.
0:48:57 Why is it sad?
0:49:03 Re-considering, you know, that to be able to think of five different things instead of
0:49:04 one…
0:49:05 It’s dreadful.
0:49:06 … could be an asset.
0:49:07 Right, it could be an asset.
0:49:13 I think that for me what I realize is most of the shoulds are just total lies.
0:49:14 They don’t…
0:49:15 And also they don’t…
0:49:16 Exactly, exactly.
0:49:17 They’re just lies.
0:49:18 They’re not actually coming from…
0:49:22 I’m not hearing other people’s voices in my head, “You should do this,” it’s not parental
0:49:24 narrative or anything.
0:49:32 It’s just contamination of a useless type.
0:49:33 It’s not like listening to the radio…
0:49:36 I used to listen to the radio while I’d make dinner or something, and it was so pleasant,
0:49:37 right?
0:49:42 I hear an evening discussion about the news or talk show or whatever on the radio while
0:49:46 cooking, and so that kind of “distraction” felt really meaningful.
0:49:50 I felt like what I lived alone that I had other people in the room with me.
0:49:52 This is different.
0:49:58 It feels as if it detracts from some essence of the behavior that I’m in, even if the behavior
0:50:00 is just getting out of bed in the morning.
0:50:02 Wait, so let me be clear.
0:50:07 You get out of bed, or start to get out of bed, and you have several thoughts.
0:50:08 And those thoughts bother you?
0:50:12 Will they prevent you from getting out of bed?
0:50:15 No, but they feel intrusive.
0:50:19 They don’t feel welcome.
0:50:20 Because I know what I’m going to do each day.
0:50:25 I have a policy for myself of doing one work thing each day, maybe in one or two blocks,
0:50:28 and I try and really put everything I have into those.
0:50:33 It’s kind of a recent evolution of not trying to do three things in a day.
0:50:37 Maybe it’s a function of getting older, but I get so much more satisfaction and get truly
0:50:41 so much more done from just doing one thing in my work life each day.
0:50:45 I don’t even understand the one thing I did.
0:50:50 People talk about multitasking, which is what you’re saying, and you’re better not to multitask,
0:50:52 but you’re always multitasking, right?
0:50:58 I mean, I’m moving my hands while I’m talking to you, and I’m sort of thinking and fixing
0:51:00 my back in the seat.
0:51:04 There are always lots of things going on.
0:51:10 I think that also tasks, so let’s say you’re a kid, and you’re doing your social studies
0:51:18 homework, and then you’re doing your math homework, and you go back and forth.
0:51:20 Are you multitasking?
0:51:21 It depends.
0:51:26 If you see yourself as multitasking, then you’re drawing boundaries between your math and your
0:51:27 social studies.
0:51:33 If you see yourself as doing homework, it’s all part of the same thing.
0:51:39 And so, there’s always a way that the task can be grouped as a single unit, or you can
0:51:41 see anything as multitasking.
0:51:47 When you see it as multitasking, you’re suggesting to yourself that there’s going to be some
0:51:48 conflict.
0:51:51 There’s some reason I’m leaving this to go to this.
0:51:58 Well, maybe I’m running the script backwards, let me put it differently.
0:52:05 The level of satisfaction that I feel from having, say, worked on a chapter of my book
0:52:11 for a couple of hours, or even 45 minutes, or from going for a run without my phone and
0:52:22 just enjoying the run, it still blows me away how much I enjoy things that would fall into
0:52:28 the category of simple things or things that I experience in isolation.
0:52:37 As compared to how little I enjoy and sometimes reflect on how punishing, quote-unquote, “multitasking”
0:52:41 is, like being in a text conversation while I’m walking on the beach.
0:52:47 No, no, but when you’re texting while you’re on the beach, probably it’s some kind of work
0:52:48 text.
0:52:54 There’s something about it, and why you’re doing it when you’re on the beach, because
0:52:58 I can easily imagine how I’m on the beach, it’s wonderful.
0:53:00 Let me text Andrew and say, “Andrew, you’re right.
0:53:06 This time on the beach is wonderful,” and texting wouldn’t take away from it.
0:53:09 My life is much simpler.
0:53:12 To me, all you have are moments.
0:53:13 That’s it.
0:53:17 If you make the moment matter, then the moment matters, and you can’t make it matter more.
0:53:20 It matters, or it doesn’t matter.
0:53:26 The question, when you’re lost doing, or found really, I don’t want to say lost when we’re
0:53:27 writing.
0:53:33 I find myself when I’m writing, but when you’re engaged in an activity, you’re making each
0:53:39 of those moments matter, but they should matter as well.
0:53:45 I had this thought that I would help people who are stressed, and I would say to them,
0:53:54 so assuming that their vision is reasonable, I would just thread a needle, and then I’d
0:54:00 ask them how they felt, and everybody’s going to feel fine, because you’re actively engaged
0:54:02 and doing something.
0:54:07 You’re not engaged in what people call monkey brain or whatever, worrying about tomorrow,
0:54:11 worrying about so on.
0:54:19 To go back to your three things, it’s like the text on the beach is not, and I love
0:54:24 you, text, because I don’t see why that would distract you.
0:54:30 I can imagine being anywhere doing multiple things where I’m sharing what I’m doing, but
0:54:37 I’m not seeing them, “Oh, I have to do this work thing,” and then the question is, why
0:54:42 I see the work thing that way, and especially someone like you where you don’t need any
0:54:44 of this anymore anyway.
0:54:47 Yeah, that’s a discussion into itself.
0:54:53 No, but it’s important, and so that if it’s all fun, it doesn’t matter.
0:54:59 I was on this panel in Australia, well, first each of us gave a talk, some big shots, and
0:55:05 then unbeknownst to us, they brought us all out, and so we’re sitting there, and I’m the
0:55:11 last one to be asked, and the question was, what’s on your bucket list, and so the first
0:55:14 person answers, what’s on the next person, and we get five.
0:55:19 Now it’s my turn, so I’ve had some time to think about this.
0:55:22 My first thought, I don’t have a bucket list, but of course you know that I’m going to say,
0:55:26 well, it’s good not to have a bucket list or else I’d have a bucket list, so then I’m
0:55:30 able to say why I don’t have a bucket list.
0:55:38 If you imagine you’re like a glass, and the water is full, or whatever you’ve bought
0:55:41 you in this case, that it’s full, it’s full.
0:55:47 You can’t do more than that, and so if the moment is meaningful, you don’t have to be
0:55:57 writing that book, being in love on a vacation in Paris, and so I think we have all these
0:56:03 crazy notions, even the idea of, and I’ve talked about this before, work-life balance.
0:56:06 Ooh, that’s scary to me.
0:56:13 What that says, what life really means is some joy, right, other than just being, you
0:56:21 know, doing work 24/7 or however long people work, not 24/7, what is it, three and a half
0:56:32 hours. Anyway, it suggests that the work that we’re doing has to be aversive, and because
0:56:39 it’s aversive, the only way to have a good life is to add this fun time, and I think
0:56:40 that’s sad.
0:56:48 I think it’s sad that people think life has to be stressful, that work has to be unpleasant,
0:56:53 you know, that no matter what you’re doing, I believe there’s a way of doing it so that
0:56:54 it’s fun.
0:57:01 Well, I love that notion. I mean, I will routinely find these articles just get served up to
0:57:06 me in my Google feed or something, like the five things that people regret most on their
0:57:08 deathbed. I think these lists are terrible.
0:57:09 I do too.
0:57:14 I think they’re terrible because without fail, number one, two or three is always, I wish
0:57:20 I hadn’t worked as much. I’ve derived tremendous pleasure from my work, but also tremendous
0:57:26 relationships, tremendous, excuse me, levels of insight into what I think are insights
0:57:27 anyway.
0:57:29 Well, clear. You wouldn’t be having the experience now.
0:57:36 Yeah, exactly. Exactly. I mean, I’m constantly in pinch me moments with the podcast. That
0:57:39 was also true when I was running my lab, and then I decided to transition more to this
0:57:45 and other things. But I mean, this notion that one wishes they’d worked less, it’s such
0:57:52 a sad thing to even think about, but it also implies that somebody who enjoys their work
0:57:57 doesn’t enjoy their family or their relationships, and that certainly isn’t true either. So there
0:58:00 are all these assumptions that are written into these lists. I’m actually quite opposed
0:58:08 to lists of that sort in a short media article form because I think, A, it clearly doesn’t
0:58:12 change behavior. I mean, people have been talking about drink less. Well, smoking was
0:58:19 eradicated mostly from this country through different mechanisms, but sleep more, stress
0:58:24 less. I mean, these lists come out and they don’t change behavior at all.
0:58:29 Not only that, but even a discussion about, let’s say something like sleep, I find it
0:58:36 outrageous. We might even disagree on this here. But when people say, how much sleep
0:58:45 do you need? Now, to me, if I just ran a marathon, that night, I probably need a different amount
0:58:55 of sleep than if I stayed in bed eating candy, watching movies all day. And my age, everything
0:59:01 should play a part in this. If I relax in the two or three hours before going to sleep,
0:59:06 that’s it. Especially if I dim the lights, I actually require a full two to three hours
0:59:10 less of sleep to wake up feeling refreshed. My criteria is, what does it take to wake
0:59:15 up feeling reasonably refreshed? So to go back to the mind body unity studies, we have
0:59:21 a study where we have people in a sleep lab, they wake up and the clock tells them they
0:59:26 got two hours more sleep than they actually got, two hours fewer, or the amount of sleep
0:59:32 they got. Biological and cognitive functioning follow perceived amount of sleep.
0:59:35 This is such an important study. I was going to bring it up later, but I’m so glad you
0:59:39 brought it up now. These days, a tremendous number of people are tracking their sleep.
0:59:43 I do it through my sleep mattress cover. I love getting my sleep score. I like to see
0:59:49 what I got. People do with the aura ring or the whoop band or pick your favorite technology
0:59:56 nowadays or Apple Watch, whatever. If I understand this study correctly, the perception of how
1:00:03 much sleep people got based on their knowledge of a number, a score, et cetera, dictates the
1:00:09 cognitive performance and their physical well being. This runs countercurrent to everything
1:00:15 in the wellness biohacking movement. It jibes, however, with the data that I’m aware of.
1:00:21 I think it was a sleep lab at Stanford that, for instance, positive anticipation of next
1:00:27 day events reduces your sleep need and improves the quality of your sleep. Just being excited
1:00:31 for the next day can make it such that the five hours you got is sufficient.
1:00:36 The funniest thing is that if you have to wake up early in the morning to make a flight,
1:00:41 okay, so you have to get up at 4.30 in the morning to make a flight, what most people
1:00:47 will do is go to sleep early the night before so they can wake up early. But they’re not
1:00:52 going to be able to fall asleep because the amount of sleep they need is dictated by the
1:00:54 day before, not the day to come.
1:00:59 Well, I do think that there was a “I’ll sleep when I’m dead” mindset that was diminishing
1:01:05 people’s health for a while. I do think it’s great that books like Matt Walker’s “Why
1:01:09 We Sleep,” et cetera, came out, although that book focused more on the bad things that
1:01:13 happen if you don’t sleep enough. And I think Matt, who’s done a series on here about sleep,
1:01:18 would now say, “It’s great that we’re now focused largely on the things that one can
1:01:22 do to get agency over one’s sleep.” But I think that there’s such a thing as creating
1:01:28 a sleep-need anxiety and then people can’t sleep because we’re not going to dissolve
1:01:31 into a puddle of our own tears on one poor night’s sleep.
1:01:39 Yeah, but it’s also that if you’re not sleeping, what is the reason for that? And if you’re
1:01:44 stressed, obviously it’s the stress that’s the problem, not the number of hours sleep
1:01:45 you’re getting.
1:01:50 Well, I always say if you’re going to get less than your typical or required night sleep,
1:01:54 hopefully it’s for good reasons. Hopefully you’re having a good time. It’s when you get
1:01:58 the fire alarm in the middle of the night that it becomes, as you said, stressful. I’d
1:02:04 like to just briefly go back to the counterclockwise study. Could you describe a little bit more
1:02:11 about the practical aspects of that study? These were people who, let’s say, were on
1:02:14 average how old? Was it somewhere between like 30 and 50?
1:02:18 No, no, no, no. Counterclockwise, these were people who were 80.
1:02:20 Oh, 80. Okay, excuse me.
1:02:27 But also that was when 80 was 80, not the new 60. They were old. In fact, I remember
1:02:33 when I was interviewing people to see if they could be in the study. So they’re down
1:02:40 the hall, I’m in my office and I see them and they look like they’re not going to make
1:02:46 it down the hall to the office. And I’m saying to myself, why am I doing this? That I’m taking
1:02:53 on too much. In fact, had I realized all the responsibility at that point that I was actually
1:02:56 assuming I probably wouldn’t have done it. I mean, I was in charge of these people’s
1:03:02 lives, everything about them for this five days without knowing these people, without
1:03:06 a full medical support system or whatever. Yeah, one or two of them had died, you could
1:03:10 end up in a mess. Yeah, so I was fortunate that none of that
1:03:20 happened. So they were old and it was interesting because they show up and they look really,
1:03:27 now it probably would be somebody 105. That’s the way they presented. And you’d speak to
1:03:33 the person and usually the adult daughter would do the answering rather than, you know,
1:03:41 so they were coddled, they were presumed to have all sorts of problems and so on. Almost
1:03:48 instantly when they got there, they changed. The feeling was almost palpable. Now I did
1:03:55 this thing, it wasn’t good science, but so the first group that we took there was the
1:04:01 reminiscent group. This was a group where they were going to reminisce for that week.
1:04:07 So they always knew now was now and then was then, right? That was a control group. We
1:04:16 get to the retreat and I’m in this van. Oh, people need to understand the study was back
1:04:23 before Google, before we had the internet. So when I am playing music in the van going
1:04:29 to the event, music from the past, this was a major thing to find this. Now it takes two
1:04:37 minutes to ask Chad lately and give me the 10 best songs back 20 years ago at any rate.
1:04:44 So I’m on the bus with them, music playing from the past playing. We get very close to
1:04:51 the retreat and all of a sudden I realize that I was sexist at the time, oblivious,
1:04:58 but none of my male graduate students were with me. That meant I had seven old men and
1:05:05 at least seven heavy suitcases. There was no way I was going to carry their suitcases
1:05:12 upstairs. So unplanned for we get off the bus and I say, “You’re in charge of your
1:05:17 own suitcase. I don’t care if you move it an inch at a time to get it to your room
1:05:23 or you unpack it here, a shirt at a time, however you want to do it.” Now imagine nothing
1:05:29 else, the difference between somebody who’s cuddled, who’s not even thought to be able
1:05:34 to respond to a question, you know, where the daughter or son would answer for them
1:05:43 to now they’re in charge of their whole lives. And that meant that even the comparison group
1:05:48 was going to do well, which they did just not quite as well as the other group. And
1:05:53 for me that was fine because as you mentioned before, my work is all about possibility.
1:06:01 I’m not interested in describing what is. I’m interested in seeing what may be. So if
1:06:09 I got one monkey to say, “Hey, Ellen, that’s nonsense,” that would be fine if we couldn’t
1:06:15 train the rest of them, you know, but it would lead us to different views of language.
1:06:19 I love this approach to science of seeing what may be. I have to say there’s this little
1:06:24 script running in the back of my mind and now I’m not going to judge it. The sorts of
1:06:29 experiments and the general line of inquiry that you’ve been involved in for, you know,
1:06:37 some time now, to me runs countercurrent to my perception of, I’m just going to be honest
1:06:42 because I’m a West Coast guy, the Harvard campus, and the idea that science is done
1:06:48 in a particular way. You know, a very brief anecdote, you know, the folks that founded
1:06:54 at the Esselen Institute in Big Sur were at Stanford at one point, they weren’t professors,
1:07:00 but there’s a story and I believe the story that they had proposed at that time, a class
1:07:06 on mindfulness and breathing to bring Stan Graf through and some other people. And this
1:07:12 was probably the late ’70s, early ’80s, and whatever the cultural norms were at Stanford
1:07:16 at that time, they claimed they were basically runoff campus when it started at Esselen.
1:07:21 I don’t know if it’s a true story, but I like the story anyway. My lab at Stanford
1:07:26 ran a study on particular patterns of breathing along with David Spiegel and how it can be
1:07:31 used to, you know, self-adjust stress levels and reduce stress levels. Okay, so nowadays
1:07:35 there’s grants given for this kind of stuff and meditation. So there’s been a huge shift
1:07:42 in the academic cultural milieu. But given that you’ve been running these sorts of, you
1:07:47 know, seeing what may be types of studies for a number of years at a campus that I consider
1:07:53 as more kind of like East Coast died in the wool notions of how science is done, I want
1:08:01 to know, A, how was it received early on? B, did you care? C, is it in your nature and
1:08:06 has it always been in your nature to kind of test the elements? Because I sense, but
1:08:13 I could be completely wrong because I’m not a psychologist, that you delight in not poking
1:08:20 the bear but playing with ideas that are kind of heretical. Well, I would use the methods
1:08:26 of the field. It was just the questions that were different. So they weren’t seen to be
1:08:32 quite as different as you’re suggesting. Did any of your colleagues think like, great,
1:08:38 okay. No. I love hearing that. Does it shatters my notions of kind of East Coast Ivy League
1:08:41 academic? No, it gets to me. I mean, perhaps behind my back, but. Well, clearly it’s worked
1:08:45 out and nowadays, you know, there are multiple labs at Harvard working on happiness, you
1:08:50 know, working on mindfulness. And I mean, you’ve pioneered an entire field and a way,
1:08:56 but I’m more interested in the way of thinking that was. Well, so it’s interesting. Eight-year-old
1:09:02 Ellen Langer, like, well, maybe cookies are the nutritious stuff. No, I understand. So
1:09:08 I seem to be, you know, come hell or high water. I’m going to do it. I’m not like that
1:09:13 at all. Interesting. More now that I’m older, but I tell a story. I don’t remember what
1:09:19 the point of it, the exact point was in the mindful body where I’m at the dentist. I’m
1:09:24 a little kid. I don’t remember how old. And I remember my mother came in and the dentist
1:09:29 told my mother what a good patient I was. And all I remember was my saying, what were
1:09:35 the other kids doing? You know, so it wasn’t as if I made a choice. I could do this or
1:09:41 I could do, you know, it never occurred to me. And so lots of these ideas, you know,
1:09:46 are not against or what, you know, I don’t know where they come from. I know Lee Ross
1:09:51 when, you know, so Lee was a professor at Stanford. And I remember having a conversation
1:09:57 where he said, Ellen, you know, you’re from Mars. And I said, I’m not so different. He
1:10:04 says, okay, so you’re a normal, not an exceptional Martian, but you’re still a Martian. And then
1:10:10 a colleague had a conversation with us. And I was flattered by this, but I think it wasn’t
1:10:14 meant to be flattering because they were worried what my reaction was, was that, you know,
1:10:23 I’m from a different time. And, you know, so that plays differently if you’re aware.
1:10:30 You know, so like when I started painting, you know, I was breaking the rules to some
1:10:36 people’s minds, but no, I didn’t know the rule. And so I was just doing what felt natural.
1:10:41 Well, I have to introduce you to my good friend, Rick Rubin, who’s been on this podcast a few
1:10:46 times because he wrote the creative act. He’s basically, his life has been spent, you know,
1:10:50 trying to pull out the best creative works from musicians, and he’s been involved in
1:10:54 other things too. And he’s just as a, you know, a kind of supernatural level of ability
1:10:58 to do this. And he keeps coming back to this thing in our discussions, but also in his
1:11:06 book and elsewhere about how the impediment, the greatest impediment to the creative process
1:11:11 is to think about the publicity or cultural milieu that it’s going to exist in, that
1:11:18 he really believes that these things are offerings to God, to the universe, to whatever, that
1:11:25 come through us and that the barrier is, it’s almost like the self-awareness is the barrier.
1:11:32 So one of the earlier titles of “The Mindful Body” was “Who Says So?” And, you know, realizing
1:11:38 that everything that is was at one point a decision, made by people with different motives,
1:11:44 different histories, different needs. And when you put people, as I say, back in the
1:11:51 equation, everything becomes mutable, everything. You know, so there are things, here’s where
1:11:56 I am different from many other people, better or worse, I think in this case, for better,
1:12:02 you know, that everything can be changed. You tell me and meet this woman and she’s
1:12:08 too heavy, weight can be lost, hair can be grown, everything can be changed. So I give
1:12:15 a talk when I was very young and I’m here on the stage and the audience is all the way
1:12:21 back here. And I knew that was going to make me nervous. So what I did was move all the
1:12:27 chairs to be closer to me. Now, if you said to anybody, can you move the chairs? Everybody
1:12:33 would say, of course. But mindlessly, it doesn’t occur to you. It doesn’t occur to you that
1:12:42 what is doesn’t have to be as it is. And, you know, the older I get, the more malleable
1:12:47 everything seems to be. Even a thing, you know, to go back, I don’t know why this comes
1:12:55 to mind, but it does. If an insurance company is making a decision about what drugs to ensure.
1:13:00 Now, who said that this disorder is better or more worthy than that does? I say, so these
1:13:07 are people making this decision. So imagine that you have a group of nuns, they’re the
1:13:13 committee making the decision, versus a group of lusty 50-year-old men. And they’re deciding
1:13:20 whether people should be reimbursed for Viagra, for example. And that’s what it’s all about.
1:13:25 You know, that when you recognize that whatever is could be different as meetings, and I deal
1:13:32 with this when I give lectures, you know, at some point I might say, look in the audience
1:13:37 and see if there’s usually a man. Is there a man here? It’s about six-five. There’s somebody
1:13:43 always there. I don’t know why. Six-five men find me attractive. I don’t know what. Anyway,
1:13:49 I invite them to the stage, and then we look ridiculous. I’m five-three, he’s six-five.
1:13:54 And I ask them to put his hand up. His hand is three inches larger than mine. And then
1:14:00 I just raise the question, should we do anything physical the same? And it’s ridiculous. You
1:14:06 know, but one of us is teaching how to do it. You know, so the more different you are
1:14:12 from the person who wrote the rule, the more important it is for you not to mindlessly
1:14:19 follow the rule. So you don’t hold the tennis racket like this if your hand is half the
1:14:24 size of the person who worked twice the size or, you know, or anything else. And people
1:14:30 don’t realize it. That everything that is was a decision for something to be a decision
1:14:36 means there was uncertainty. As soon as the decision is made, we forget all that uncertainty
1:14:42 and act as if this is the way it’s supposed to be. An example I often use, you know, tennis.
1:14:47 So you have, and everybody, when you think about this, nobody’s going to argue that,
1:14:51 of course, the rules to tennis weren’t handed down from the heavens. Somebody decided it
1:14:57 should be two serves, and that’s fine. But for me, three serves would be better. The
1:15:02 first time I kill it doesn’t go in. Now I’m afraid to try to kill it again and learn from
1:15:07 that because I don’t want to double fold. So I have a little whoosh, second serve, three
1:15:11 serves, I kill it, it doesn’t go in. Now I learn from it, I kill it again, but I’m getting
1:15:16 a little better. And I still have my backup third serve. All right. So what is the point
1:15:23 of that? That if I wrote the rules to the game, I would be a better tennis player. You
1:15:28 would be better at whatever you’re writing the rules to. So you think differently about
1:15:32 yourself. You don’t feel bad about it. In fact, you know, when people play tennis with
1:15:39 me, we often play three serves. Why not? You know, everything about it is up for grabs.
1:15:45 And you know, so what happens is the lower down you are on the totem pole, the fewer
1:15:51 of these things, games, ways of being that you yourself have created, the more you’re
1:15:59 trying to fit yourself into some form that done isn’t so comfortable. So we need to appreciate
1:16:08 that rules, laws, everything was just somebody’s decision about how things should be. And you
1:16:14 know, don’t violate them purposely. But if they don’t fit, you know, legality is not
1:16:21 the same thing as morality. You know, by law, one was not allowed into racial marriage.
1:16:27 By law, one was not allowed to be gay. By law, you know, so on and so forth, one wasn’t
1:16:32 allowed to drink at one point and so on. These are not moral issues. These are a group of
1:16:40 people who are making a decision for the rest of us. If it doesn’t hurt, fine. But you know,
1:16:47 if it does, bite it, deviate, at least live the life you want to live.
1:16:52 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, Function. Last year I
1:16:57 became a Function member after searching for the most comprehensive approach to lab testing.
1:17:02 Function provides over 100 advanced lab tests that give you a key snapshot of your entire
1:17:07 bodily health. This snapshot offers you with insights on your heart health, hormone health,
1:17:11 immune functioning, nutrient levels, and much more. They’ve also recently added tests
1:17:18 for toxins such as BPA exposure from harmful plastics and tests for PFASs or forever chemicals.
1:17:22 Function not only provides testing of over 100 biomarkers key to your physical and mental
1:17:26 health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors who
1:17:31 are expert in the relevant areas. For example, in one of my first tests with Function, I learned
1:17:36 that I had elevated levels of mercury in my blood. Function not only helped me detect that,
1:17:40 but offered insights into how best to reduce my mercury levels, which included limiting
1:17:44 my tuna consumption. I’d been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat
1:17:49 more leafy greens and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support
1:17:54 glutathione production and detoxification. I should say, by taking a second Function test,
1:17:58 that approach worked. Comprehensive blood testing is vitally important. There are so many things
1:18:03 related to your mental and physical health that can only be detected in a blood test.
1:18:07 The problem is, blood testing has always been very expensive and complicated. In contrast,
1:18:12 I’ve been super impressed by Function’s simplicity and at the level of cost. It is very affordable.
1:18:16 As a consequence, I decided to join their Scientific Advisory Board, and I’m thrilled
1:18:20 that they’re sponsoring the podcast. If you’d like to try Function, you can go to
1:18:26 functionhealth.com/huberman. Function currently has a waitlist of over 250,000 people, but
1:18:33 they’re offering early access to Huberman podcast listeners. Again, that’s functionhealth.com/huberman
1:18:39 to get early access to Function. I feel like one of the major detriments to living the
1:18:47 way that you’re describing, which by the way, has tremendous gravitational pull in my mind.
1:18:54 It’s such a better way to go through life. I subscribe also to this notion that pretty
1:19:02 much everything was made up besides the laws of nature. To me, physics is real, and chemistry
1:19:06 is real. Biology is real. It gets tricky because …
1:19:13 They’re all real, but it’s our understanding of them that varies. We haven’t worked out
1:19:20 all of physics yet, or biology or any of these other things. I don’t think that we should
1:19:27 set these aside and say, “Those rules, we should follow.” Come hell or high water.
1:19:31 Seeing what may be … I mean, I could say, listen, because of the laws of gravity, objects
1:19:39 fall down, not up. We could create exceptions to that, but that humans make up all sorts
1:19:46 of rules. Culture dictates, group think dictates. It seems that one of the major detriments
1:19:52 to living in this freer way, this more exploratory way that we’re talking about today, is this
1:19:59 whole thing of theory of mind, that we are able, for better or worse, to get into the
1:20:05 minds of others, and in some cases, create ideas, true or not, about how we will be judged
1:20:11 if we do A, B, or C. In doing so, we give up some real estate. We give up some …
1:20:19 See, that’s … Okay, so that’s perfect, Andrea, because we think we know, but are oblivious
1:20:27 to the fact that every single is a big statement. Behavior can be understood in equal dimensions,
1:20:34 equal potency, as good or bad. Now, so that I can control what you’re thinking. You think
1:20:39 that I’m gullible. You could persuade me that I’m gullible. I can try my hardest not to
1:20:45 be gullible, but I’m going to eventually be gullible. The reason for that is that I value
1:20:52 being trusting. And as long as I value being trusting, I’m going to be seen as gullible.
1:20:57 As long as you value being flexible, you’re going to be inconsistent. As long as you value
1:21:03 being stable, you’re going to be seen as boring, and so on. And so, this is what I said to
1:21:11 you before in different terms, that with all that I’ve studied, found interesting over
1:21:17 all these decades, the thing that meant the most to me was the realization that behavior
1:21:22 makes sense from the actor’s perspective, or the actor wouldn’t do it. Now, if you think
1:21:29 about that, that means every single time you’re demeaning somebody, or yourself, or you’re
1:21:35 coming up with a New Year’s resolution, what you’re doing is denying the sense of what
1:21:43 you were doing, and saying, “Oh, you should have done something different.” Okay. Once
1:21:50 you realize that your behavior makes sense, you like yourself more when you’re realizing
1:21:57 that in any relationship, anything that’s difficult is difficult because one of you
1:22:01 thinks there’s a right way and is denying the other person’s perspective. We did this
1:22:07 thing so many years ago. I gave people a list of, I don’t remember, two or three hundred
1:22:13 behavior descriptions. I said, “Circle those things about yourself that you keep trying
1:22:20 to change, but you keep failing it.” So, for me, I’d circle impulsive, gullible, I won’t
1:22:26 tell you the rest. Okay. Then you turn the page over, and in a mixed up random order are
1:22:32 the positive versions of each of these. Now people are asked, “Circle those things you
1:22:39 really value about yourself, my spontaneity and my being trusting.” As long as I value
1:22:48 being spontaneous, I’m going to appear impulsive and so on. Now that I have more respect for
1:22:55 myself because what I did made sense, I carry myself differently. I’m not doing what you
1:23:04 were just suggesting before, where I’m tormenting myself and so on. The people I’m with, there’s
1:23:11 a lot in the mindful body that deals with language and only a fraction of the sensitivity
1:23:18 I seem to have to language in a different way from the way linguists would study it.
1:23:25 You have things on, let’s say, forgiveness. We have all these terms that seem good, and
1:23:30 you know because you figured me out now that if you say it’s good, I’m going to find a
1:23:36 way it’s bad. If you say it’s bad, I’m good. Okay, so this is one of those. I don’t want
1:23:46 anybody, certainly not the person closest to me, to ever forgive me. I want to be understood,
1:23:50 and if you understand, there’s no reason to forgive me because my behavior will make
1:23:53 sense or else I wouldn’t do it.
1:23:59 Okay, so how did this come about? I was asked to give a sermon. Sermon, I’m Jewish, I have
1:24:04 to go to this church because I say yes to everything, and I’m going to give a sermon.
1:24:10 What am I going to talk about? I know nothing about religion. Forgiveness. It’s not religion,
1:24:15 but it sounds religious. All right, I’ll think about forgiveness. I think about forgiveness,
1:24:20 and what I came up with was sacrilegious. Some would think, if you ask 10 people, is
1:24:23 forgiveness good or bad, what are they going to tell you?
1:24:28 They’re going to tell you it’s good. If you ask 10 people, is blame good or bad, what
1:24:34 are they going to say? It’s bad. But you know, you can’t forgive unless you first blame.
1:24:39 So our forgivers are our blamers. That’s interesting. Now, do you blame people for good things or
1:24:44 bad things? You blame people for bad things, but things in and of themselves aren’t good
1:24:50 or bad. So what happens is the people who see the world negatively, who blame, then
1:24:57 forgive, hardly divine. Now, if you blame, it’s better to forgive than not forgive. But
1:25:03 if you understand why the person did what they did, it obviates the necessity for blame,
1:25:07 which then obviates the necessity for forgiveness.
1:25:08 I’d love to bypass blame.
1:25:17 Yeah, well, I think that’s the way to do it, is to recognize, in a more open-minded way,
1:25:26 the motivations that people have vary, the consequences. No matter what you do, whatever
1:25:33 negative thing it seems, positive things will follow if you allow them and you look at it
1:25:34 that way.
1:25:36 Can I ask you to…
1:25:39 No. Oh, that’s right. It’s your podcast. Yes, you can.
1:25:45 It’s definitely not my podcast. We’re here together. Could I ask you for any reflections
1:25:55 that come up around this recent thought train I was on? I was laughing at the fact that
1:26:03 our species, for whatever reason, seems to keep wanting to build technologies. And much
1:26:08 of our effort these days is focused on trying to undo some of the ills of the technologies
1:26:12 that we’ve developed. So I use smartphones and I love them and I use social media and
1:26:15 I think it’s terrific for certain things. But of course, these things have issues just
1:26:21 like the automobile created issues, the television created issues and on and on. Okay, fossil
1:26:25 fields and all of this. People will debate fossil fields, but anyway, you get the point.
1:26:32 Every technology brings with it some convenience or some way that humans have been able to overcome
1:26:39 nature in some way or work with nature. We can’t fly, so we build planes. Okay. And
1:26:46 I just decided to look at this through a different lens. This is amazing. We’re sending rockets
1:26:50 into space. We’ll probably colonize Mars not too long from now. If Elon figures it out
1:26:53 and I get the sense that he probably will, we’ve got AI just this last week. There’s
1:26:55 this whole AI thing.
1:27:01 And so then I started thinking like, at what point do we just kind of stop? And the answer
1:27:05 is pretty clear. It’s unlikely that humans are ever going to stop this kind of itch to
1:27:13 develop technology. And I thought, wow, we’re the only species that does this. If the raccoons
1:27:17 get together and they think, okay, let’s figure out how to pick locks, like actually
1:27:21 how to pick locks as opposed to just go in through crawl spaces. If they’ve been working
1:27:25 on that, they’re still failing miserably as far as I know.
1:27:30 So it’s something so unique to our species among the old world primates to develop technologies
1:27:39 — other animals do it, crows do it, other primates do it. But we are really the utmost
1:27:45 example of this. And I just wondered, what do you think the human compulsion is to develop
1:27:46 technologies?
1:27:50 I don’t think there’s a compulsion to develop anything in particular. I think there’s a
1:27:55 compulsion to develop. There’s a compulsion, I wouldn’t call it compulsion because that
1:27:58 sounds negative. But I think that —
1:27:59 A drive.
1:28:07 Yeah. All mindfulness is noticing new things, creating new things. With that creation, we’re
1:28:15 maximally alive. And so if we happen to be on the technology train, then it’s technology
1:28:22 that’s going to get our attention. The people who are in other areas, whether it’s creating
1:28:28 logic, doing what you and I do, it doesn’t seem to me any different in principle.
1:28:32 What do you think that’s about? I’m not asking us to go into evolutionary psychology, but
1:28:38 what do you think it is that humans have this generative spirit in their mind body, the
1:28:44 same thing, to express and to create things that have some durability and time or that
1:28:48 are just an expression of where we are? I mean, it’s so unusual.
1:28:55 But I don’t think that it’s durability is what matters. I think then that becomes a
1:29:04 social construction. What is the group, the Asians, monks who are going to create art,
1:29:10 and as soon as it’s finished, then you bring it down to the water and to show that nothing
1:29:11 lasts.
1:29:16 Sandcastle no selfie, I call it. Sandcastle no selfie. You’re just doing it to do it.
1:29:20 I actually do a lot of writing these days that in my brain, I’ve always called sandcastle
1:29:24 no selfie. It’s getting washed away, and then someone says, “Well, you could take a photo
1:29:28 of it.” It’s like, “No, actually, I just do it just to see.” It’s just a practice
1:29:32 of getting out what I feel I need to get out.
1:29:39 So for my mindfulness book, which I wrote way back when, the secretary I had then was
1:29:44 a wonderful guy, but didn’t know anything about computers, and I knew less. So I would
1:29:51 give him something and I’d say, “Insert this, page 20,” whatever. And he would just sort
1:29:57 of randomly, because he didn’t know what he was doing either. And then at some point,
1:30:06 he lost an entire draft of the book, to sort of imagine. And my first thought was probably
1:30:12 more typical in my second thought, which is, “Oh my God.” And then I said to myself, “What
1:30:17 makes me think that that draft was better than the next draft that I can come up with?”
1:30:25 In some sense, a version of your who cares. And then I just started working on it again.
1:30:29 At some point, when you’re writing these research papers, I think most people come to the point
1:30:36 where first numbers count, right? How many publications? Then at some point, the game
1:30:43 changes, and you don’t care about the number, and that’s freeing. And so it seems a little
1:30:50 similar. I think that for people to recognize that that excitement can be gotten, the threading
1:30:57 of the needle, as I said before, would make much of life feel different.
1:31:05 So we did, this is going to seem strange kind of answer here, but we took people who didn’t
1:31:12 like rap music, people who didn’t like football, people who didn’t like art. Okay, so a lot
1:31:18 of haters, people don’t like anything. One group is just given the activity. The next
1:31:23 group is asked to notice one new thing about it. The next group, three new things about
1:31:24 it.
1:31:25 They’re doing it or observing it?
1:31:28 It doesn’t matter if it’s football, they’re observing. It doesn’t matter if you’re observing
1:31:34 the rear ends of the football players. Just noticing new things. And the more you notice,
1:31:39 the more you like what you’re noticing. And to recognize that that’s how simple it is.
1:31:45 Now, most people, especially when you’re younger, you’re waiting for something to pull you,
1:31:51 something to grab me and get me all excited. And how freeing if people were taught that
1:31:58 you could grab it, whatever the it is, just by noticing. You don’t have to hold on to
1:32:03 the thing you’re holding on to when you’re recognizing that you could hold on to the
1:32:04 next thing.
1:32:09 I saw the Seinfeld. This was so funny. I thought, “It must have been old Seinfeld.” And after
1:32:15 the show, he does a five-minute stand-up. And I’m going to not do it as well as he,
1:32:20 but nor should I. And he says, “What is this thing with appetites?” You know, he’d go out
1:32:23 to dinner and people say, “Don’t eat the bread. You’re going to spoil your appetite.”
1:32:28 There’s so many appetites. “You spoiled this one. There’s another one right behind it.”
1:32:35 And if you realize that that high, that total engagement, the passion you were feeling was
1:32:43 not a result of anything particular about the person, the context, the context, how
1:32:49 freeing it would be. It’d be easy to let things go knowing that you can have that a moment
1:32:51 later.
1:32:57 This is why at some point in my life, I’m going to tell my team six months and I’m done.
1:33:04 And I’m going to go do art. And I just don’t want to scare anybody. But I love the idea
1:33:12 of being able to switch venue and possibly to even change identity, which is something
1:33:14 I’d like to talk to you about.
1:33:18 Well, the art is just kind of interesting. You know, that I started painting when I was
1:33:24 about 50. And I was one of those kids who couldn’t draw. And I’m going to have someone think
1:33:29 of education. What mark might I have made on a page that would have led an elementary
1:33:37 school teacher to lead me to believe that I had no artistic ability? When you think
1:33:45 of a difference between a Mondrian or Rembrandt, people so different that it’s sinful for people
1:33:51 to think they know how things should be, so they know who can do it and who can’t, as
1:33:54 if there’s only one way to do whatever it is.
1:34:00 And I had this experience, and it was very clear in my mind. So I have this painting,
1:34:07 and I have this friend who is an art collector. She drinks a little too much. She came over
1:34:13 for a visit and she saw the painting, very early painting of mine. And she looks at it
1:34:19 and just, “Ellen, there’s something there.” This is the important part, just, “Now don’t
1:34:24 go thinking you’re Rembrandt.” Which wasn’t nice, but you had a little too much, but it
1:34:29 didn’t matter. But my response was so important to me. I didn’t say it because I didn’t think
1:34:37 it would go over well, but I said, “And Rembrandt isn’t me.” Now, I would rather be the very
1:34:45 best Ellen Langer than the 500,000th, 5,000,000th, whatever Rembrandt. And when you recognize
1:34:53 that quality is a decision people are making, there is no absolute standard. If you know
1:34:58 anything about art, I mean, let’s take even the impressionists, where people who pay so
1:35:07 much money today, they were all rejected in their day. When you realize that in some ways
1:35:12 and my work has suggested this to me, that if you’re present when you’re doing it, you’re
1:35:21 mindful when you’re doing it, somehow that reveals itself in what you’re doing. And whether
1:35:29 or not it does, you’re putting yourself on that canvas and it’s great fun, it’s exhilarating.
1:35:43 And when somebody belittles it, it’s strange to me, where are those criteria coming from?
1:35:52 No different from in schools. I’m very much in favor of trying to create mindful education
1:35:58 because, as I said before, I think that it’s our system of education that has caused most
1:36:06 of the mindlessness and a slide that I put on, but I give some of these talks in my view
1:36:12 that virtually, I don’t really mean virtually, I have to say because I’m an academic, right,
1:36:20 all, I believe all of our ills, all of them, Andrew, personal, interpersonal, professional,
1:36:26 global, are the indirect or direct effect of our mindlessness.
1:36:34 So here we have schools all over the country teaching these absolutes, propagated in magazines,
1:36:42 newspapers, taught by our parents, taught to each other, all that are limiting us and
1:36:49 causing the problems that we keep trying to solve. And how easy it would be if we just
1:36:55 acknowledge everybody doesn’t know something, everybody knows something else, everybody
1:37:01 can’t do something, everyone can do something else. So when you’re grading that paper and
1:37:10 you’re so sure that this paper just doesn’t make it, to presume that every smart person
1:37:17 in the world would evaluate that the same way I find this tasteful.
1:37:22 So constantly, you give tests in school to find out what people don’t know, give tests
1:37:26 to find out what they do know. Turns out it’s the best way to learn. I’d
1:37:32 researched an episode of a solo episode of this podcast I did and to figure out what
1:37:35 are the best ways to study and learn. It was based on a course that I’d guest lectured
1:37:40 in at Stanford. It turns out we have to be careful now. I have to be careful with saying
1:37:45 things like the best. One of the most effective ways to learn is to self-test for what one
1:37:51 knows and doesn’t know, but not for sake of evaluation, but for sake of enhancing recall
1:37:56 and depth of consolidation. And I think all of us, at least in this country…
1:38:00 But what I’m saying something a little different is you’re saying how to remember, which I
1:38:07 agree with that completely, but I’m saying that when we’re testing people, we, whoever
1:38:14 the we is, decided what is important to know to see does that student know that, ignoring
1:38:22 all the other things that student must know. I said this before that and I was lecturing
1:38:27 in South Africa and they put me up in this very fancy hotel and I had taken a few hours
1:38:35 off and I was down by the pool. And there was this enormous amount of the hotel space,
1:38:41 the real estate, that was totally unused. The only person who knew that was the lowly
1:38:49 Kibana boy, who nobody is going to ask what his opinion is. Everybody has a perspective
1:38:56 that can add to the larger piece. And by having this idea of there are those of us on top,
1:39:02 we really know people… And I’ve given this genius award and shortly afterwards, every
1:39:05 time and you’re supposed to be a genius, I never claimed.
1:39:12 The danger of awards that carry titles like genius or even Nobel, I’m not going to poke
1:39:17 at my few friends that happen to have no bells because they’ve done beautiful work, but it’s
1:39:22 rare that people who get no bells do much after that. They become great sources of fundraising
1:39:28 for universities, so you get leveraged for that. And I don’t think anyone’s going to
1:39:33 shed a tear for a Nobel Prize winner here, but this brings me to this notion of labels,
1:39:37 not just rankings and performance, but labels.
1:39:46 Labels hide all the ambiguity. So we can use grades. When I give a student an A versus
1:39:54 a B, it sounds like they’re very different. But imagine, and I’ve studied this with respect
1:40:03 to health, that the person who gets an 89, so you go from an 80 to an 89, you get a
1:40:10 B, a 90 to a 100, you get an A, nobody in the right mind would think there’s a real
1:40:16 difference between the person who’s gotten the 89 and the person who’s gotten the 90.
1:40:23 But their worlds become very different. All the ambiguity is hidden. We studied this.
1:40:28 It’s the borderline effect, as we call it, where so imagine, let’s say you and I take
1:40:37 an IQ test, and for argument’s sake, that you get a 70, so you’re normal. I get a 69,
1:40:43 so I’m cognitively deprived. I could have sneezed and read the question wrong. I could
1:40:47 have come up with multiple answers that could have been better than the one that got the
1:40:50 question and the person who wrote the question and so on.
1:40:57 But now, we’re put into two different categories, and because I’m cognitively deficient, I’m
1:41:04 not given the training that I should be given. I no longer think well of myself, and so if
1:41:09 you asked me to read certain things, I’d probably opt out and so on. And in a very short time,
1:41:17 the difference between us becomes very real. Well, it’s the same thing with a medical diagnosis.
1:41:24 There is always somebody who’s right below the border who has it, or we’ll say who doesn’t
1:41:30 have it on above and below, and the person right above or at that has it, where the two
1:41:36 scores are not meaningfully different, but where one then is told they have the disease
1:41:43 and the other not, and the difference becomes real over time. So we have data supporting
1:41:51 that, and it’s almost just a gedonkin experiment, a thought experiment. At some point, you have
1:42:03 to put a limit. But you need to always know that it’s made up. So what is the expiration
1:42:08 date for this can of food? Well, I mean, there are people who actually go through their shells
1:42:15 and throw these things out because it’s two weeks old, not realizing how did they come
1:42:23 up with that date in the first place? Anyway, I’m going to go back to what you were saying.
1:42:29 Let me remind you now, because I’m having the junior moment, that labels, names of things,
1:42:39 categories, help us organize things, but more often, or as often, hold things still and
1:42:45 cause problems. I did that first study way back when I called a patient by any other
1:42:57 name, and we made a videotape of a person being interviewed and showed it to therapists
1:43:03 who were either behavior therapists or Freudian types, and the person on the tape was called
1:43:09 either a patient or a job applicant. So the exact same tape. When we called the person
1:43:15 a patient, they were seen as having hiddenness and problems and that and so on. When the
1:43:19 person was called a job applicant, they were seen as well adjusted.
1:43:26 I have a friend who was in elite, elite special operations for a number of years, very smart
1:43:31 guy, very philosophical, and he once said to me for reasons that I don’t recall. He said,
1:43:37 “You know, the two most powerful but also dangerous words in the English language are
1:43:43 ‘I am’ because anything that follows the words ‘I am’ will completely constrain your
1:43:48 notions of what’s possible and what’s not possible.” And I said, “Why are you telling
1:43:52 me this?” Because I pointed out that he was from special operations. He said, “You know,
1:43:59 that he and his teammates had a mode of refreshing their mindset around particular operations
1:44:03 that were because of the division of the military he was in, etc. It was quite varied. It wasn’t
1:44:08 like they were just sort of doing one type of thing. They had to be very adaptive.” And
1:44:15 he said that they had to completely wipe away this ‘I am’ component of their vocabulary,
1:44:20 except as it related to the word ‘adaptive’. It was like, “I am adaptive.” But there was
1:44:26 never a title to who they were, what they were once they entered the context of a planning
1:44:32 execution of one of these operations. A very interesting way of thinking about identity,
1:44:38 how it shapes mindset, how it constrains it and opens doors, and converts things into
1:44:47 action or failure to execute. I found it very intriguing because here’s a guy that wouldn’t
1:44:52 normally think of this stuff. But it turned out, he said that was a very potent tool for
1:44:53 them.
1:45:01 Well, I think that as soon as you’re learning something, and if you have your sense of,
1:45:08 as if you’re going to be the same person over the next 70 years, for example, we don’t actually
1:45:13 cognize that, but without literally realizing that you’re not going to be the same person,
1:45:20 you take in whatever you’ve just learned and continue doing it the exact same way. You
1:45:26 know, you go back to tennis, you learn the game of tennis when you’re 15, and now you’re
1:45:30 40. You shouldn’t be doing any of it the same way.
1:45:31 Why do you think we can’t say?
1:45:37 No, now you’re 80. Again, and so what happens is your performance is not going to be as
1:45:42 good as it could be because the 80-year-old body is trying to do it as if it’s a 15-year-old.
1:45:48 Rather than taking advantage of their positive things that happen as you get older, they’re
1:45:56 not all negative. You know, that I mean, if I’m playing tennis with, I don’t know, 15-year-old
1:46:01 kid, I’m going to win without having to move very much because they don’t know what they’re
1:46:09 doing, you know, so that you don’t need the same skills, the more experience you have
1:46:15 with the task necessarily, at least. You see what I’m saying is that we freeze, we freeze
1:46:21 our own behavior. Every time you learn, the way we learn everything, it just toggles the
1:46:27 mind. You learn how to drive, and then you freeze the way you’re learning how to drive
1:46:33 when you know the least about how to drive, you know, and that’s the way you’re going
1:46:40 to do it for the rest of your life. A driving thing, just as I’m not really apropos of anything
1:46:48 except in the car, that if you’re driving on ice, what do you do? A car starts to skid.
1:46:54 You’re driving on ice. I know what you don’t do. You don’t slam on the brakes. You slowly
1:46:59 come off the gas. I’m driven on the East Coast a little bit. That’s exactly wrong, Andrew.
1:47:07 That used to be the case. This is the way we learn everything. The way things are right
1:47:13 now, that when you skid, we were told that what you’re supposed to do is gently hit the
1:47:20 brake and turn into the brake. Now that there are anti-lock brakes, the only way, the safest
1:47:25 way to stop that car is to jam on those brakes. We just think about it because this is the
1:47:31 way we learn everything. In this case, you’re learning how to drive for safety’s sake, and
1:47:38 then you mindlessly continue that and it becomes very unsafe.
1:47:40 I didn’t get the memo.
1:47:45 No, most people don’t. That’s why I brought it up now, seeming apropos of almost nothing,
1:47:51 but we need to understand that things are changing and pay attention to the way that
1:47:58 they’re changing and change with it. The more you hold yourself, you’re talking about identity,
1:48:08 the more you hold yourself still, the harder that’s going to be. I’m much older, as most
1:48:14 people are, than I used to be, but I don’t have any sense of age. I really don’t. In
1:48:20 fact, the other day, and the other day now means years ago, I was helping this woman
1:48:26 with something, and somebody dear to me said, “You’re probably 20 years older than she
1:48:33 is.” I had no sense. I thought I was helping this old person. Age is just not a relevant
1:48:34 factor for me.
1:48:42 Sometimes you want to be aware of age. We did some research where we have people who,
1:48:49 they’re accused in the environment that often tell us how old we are, and those are not
1:48:58 always so good. For example, if I, at my age, I’m in a fancy store and I go to buy, let’s
1:49:06 say, a dress or a skirt, it would be inappropriate for me to buy a mini skirt. I’m too old to
1:49:16 be wearing almost nothing there. Clothing tells you how old the person is. Now, we did
1:49:24 research, just archival research, with people who wore uniforms. If you’re wearing a uniform
1:49:31 from the first day you start working, you’re there 30 years, there’s no difference. There’s
1:49:38 no age-relevant queue, and in those situations are healthier.
1:49:39 Really?
1:49:44 Yeah, because they’re not getting the cue that they’re old.
1:49:48 I’d like to take a quick break and then acknowledge one of our sponsors, Hour Place. Hour Place
1:49:53 makes my favorite pots, pans, and other cookware. Now, I’ve discussed on this podcast before
1:49:58 that the PFASs or forever chemicals like Teflon have been linked to major health issues such
1:50:03 as endocrine disruption, that means hormone disruption, gut microbiome disruption, fertility
1:50:07 issues, and many other health problems, so it’s really important to avoid them. This
1:50:11 is why I recently fell in love with Hour Place products, especially one of their cooking
1:50:15 pans, the Titanium Always Pan Pro. Hour Place products are made with the highest quality
1:50:20 materials and are all PFAS end toxin-free. They’re beautifully designed and function
1:50:25 extremely well for all your cooking needs. Most mornings, I cook eggs in it, I cook ground
1:50:29 beef in it, ground venison, and the Titanium Pan is also designed in a way that allows
1:50:34 eggs and meat to cook perfectly without sticking to the pan. It’s extremely easy to clean,
1:50:38 and like all Hour Place products, it’s nice to look at when sitting on the counter or on
1:50:41 the stove. For a limited time, Hour Place is offering
1:50:46 an exclusive 20% discount on their innovative Titanium Always Pan Pro, designed to last
1:50:53 a lifetime and completely toxin-free. Visit fromhourplace.com/huberman and use the code
1:50:59 savehuberman20 to claim the offer. If one has parents, let’s say who are quote-unquote
1:51:04 slowing down a bit, and they’re talking a little bit about it, so make some pains and
1:51:10 there’s a stairwell in the house, for instance. They’re starting to say things like, “At some
1:51:14 point, we’re either going to have to move into a place that doesn’t have a stairwell
1:51:21 or put one of those chair lifts things or maybe just move into the downstairs.” Do you
1:51:27 think that in just thinking about that, they’re going to accelerate the demise of their local
1:51:28 motor ability?
1:51:35 I do, actually. I think that when we start entertaining these negative thoughts and evaluating
1:51:40 ourselves, we’re always going to find evidence. As you get older, you start to say, “Oh my
1:51:46 God, am I forgetful?” You pay attention each time you forget, and that makes it even worse.
1:51:54 When I said to my students in this health class, smart kids at Harvard, this is on Thursday,
1:52:00 I teach Tuesday and Thursday, I said, “What was the last thing I said in class on Tuesday?”
1:52:07 Nobody remembers. I said, “You must be getting dementia.” When a young person forgets, it’s
1:52:12 okay. They don’t pay any attention to the forgetting. As you get older and you forget,
1:52:16 you get less involved in what you’re doing. If you’re trying to learn something, you have
1:52:24 the competing part of you saying that you’re not going to remember this and so on. Independent
1:52:33 of all of this, I think a lot of the loss in memory has nothing to do with memory. When
1:52:39 I was young, you’re introducing me to people. I thought it was important for me to remember
1:52:44 their names. Andrew, I know it doesn’t speak well of me. I don’t really care. You’re going
1:52:48 to introduce me to five of your … What do I care? If I’m going to need their names,
1:52:55 chances are I will meet them again. Afterwards, if you say to me, “Remember Jim,” and I say
1:53:00 to you, “Which one was Jim?” It wasn’t that I forgot. To forget means I had to have learned
1:53:06 it in the first place. If you don’t learn it in the first place because you don’t care,
1:53:14 because your values change as you get older, then it’s not a matter of forgetting when you
1:53:20 don’t know it in the second place. I think that if we turn it around, because now I’m
1:53:24 doing this because I know you expected it of me, and we say, “What if you remembered
1:53:30 everything, everything?” How would you get through … You wouldn’t get to experience
1:53:42 anything new. Forgetting serves a purpose. I used to think … I never tested this. Now,
1:53:46 we came up with this years ago, and I think it’s probably wrong, but it’s kind of fun,
1:53:53 that people as they get older, they become hard of hearing. But it also happens that
1:53:59 the older you get, the more you realize nobody is really saying anything. Being hard of hearing
1:54:06 protects you from a lot of that noise. My grandfather turned off his hearing. I’ve
1:54:11 always had glasses for reading at night when my eyes would get fatigued or something, but
1:54:17 recently I came to my awareness that my vision at a distance is very, very sharp. I’m like
1:54:26 an eagle. I can read numbers very far away, but my vision up close has been diminishing.
1:54:29 I find myself straining a bit more even the day, so I started wearing eyeglasses.
1:54:31 Or you should have the book further away.
1:54:36 Or I should have the book further away, but I just have defaulted to eyeglasses. But I
1:54:41 realized that because I understand the neuroplasticity of the visual system, that I’m certainly
1:54:47 accelerating the demise of my near vision by wearing glasses. So I’m trying to balance
1:54:48 the two.
1:54:53 Well, do you know our vision study? This is kind of fun. I’m in the doctor’s office,
1:54:57 and like everybody else, I’m given the Snelling Eye Charge.
1:54:58 The letters.
1:54:59 The letter is …
1:55:00 The letters.
1:55:01 Exactly.
1:55:02 The letters.
1:55:03 The letters.
1:55:04 Exactly.
1:55:05 The letters.
1:55:06 Exactly.
1:55:13 And I resent that the letters are getting smaller and smaller because it’s creating an expectation
1:55:19 that soon I won’t be able to see. So I ask, “What would happen if the letters got larger
1:55:25 and larger?” Which would be to change the expectation that soon I will be able to see.
1:55:31 So when we do that, people are able to see what they weren’t able to see before. Now,
1:55:38 most of us have trouble around two-thirds of the way down the chart. So what we did was
1:55:45 start the chart a third of the way down. So letters are smaller than on top. So now two-thirds
1:55:50 of the way down, that starting point, the letters are really small. And what happens
1:55:54 is again, people can see what they couldn’t see before. Awesome.
1:56:04 Yeah. So the idea that your vision has to get worse, I think there are many, many instances
1:56:10 where that’s not the case. But also, the whole test division is bizarre. How often in your
1:56:16 life are you looking at letters that make no sense? If I don’t want to see you, I’m
1:56:20 going to see you a lot sooner be able to run away from you. If I’m hungry, I can see the
1:56:27 restaurant sign much quicker than if I’m not hungry. I see things in color that are different
1:56:33 in black and white, so on and so forth. And to lose all of that with a two-dimensional
1:56:40 eye test seems to me. And again, we haven’t touched on this, but it’s probably important
1:56:47 with respect to vision. It’s true with everything. In fact, I tell people, you’re wearing glasses.
1:56:55 Try it without glasses. You want to see when you can see and when you can see. With almost
1:57:06 everything, we again hold things still when they are varying. Now, what I mean by this
1:57:14 is that, let’s say with vision, my guess is that 11 o’clock in the morning, my vision
1:57:20 is better than at seven o’clock at night. The date is, yes. Okay. I’m going to be hard
1:57:27 for it. So what does this say? This says maybe I should either have a nap. I don’t nap, so
1:57:31 I should have an energy bar, and even an energy bar is cute. It’s just a candy bar, but you
1:57:35 call it an energy bar, you’re allowed to eat it. It’s like you take a piece of cake,
1:57:40 put it in a muffin tin. It’s called a muffin. It’s healthier than the piece of cake. Anyway,
1:57:52 I’ll be that as it may, that control, a great amount of control over our physical well-being
1:57:58 comes about by attention to variability, which is just a fancy way of talking about mindfulness.
1:58:01 Mindfulness is noticing change. That’s what it means to be variable.
1:58:07 All right. So if you took your glasses off and you saw for yourself, what are the times,
1:58:11 what are the moments that you’re having? I’m not talking about people who are almost
1:58:17 blind, where I can see and when I can see. And then you ask yourself why, and then it
1:58:24 may be the case that it’s a particular font or more likely that you’re tired and then
1:58:30 you have other options. But once you start wearing them, it’s like taking a laxative.
1:58:34 Take a laxative once. It’s fine. If you’re taking a laxative all the time, you’re teaching
1:58:42 your body to depend on the laxative. You teach ourselves by some of these things that are
1:58:48 supposed to be helpful that we teach ourselves to need them in ways we otherwise wouldn’t.
1:58:53 And so we did this attention to symptom variability with big diseases.
1:58:59 So when you have a chronic illness, the first way most people understand chronic illness
1:59:02 is that there’s nothing that can be done about it.
1:59:04 Yeah, the word chronic implies that.
1:59:07 Exactly. But all it means is the medical world doesn’t have a fix.
1:59:10 It doesn’t mean there’s nothing can be done.
1:59:15 Now, you have your symptoms of the chronic illness. The presumption most of the time,
1:59:20 I would think, is that the symptoms are going to stay the same or get worse.
1:59:27 Nothing only moves in one direction. Sometimes it’s a little better, sometimes the stock market,
1:59:32 if it’s going up, it doesn’t go up in a straight line, it goes up down a little, and so on.
1:59:40 All right. So when it’s better, why is it better? So we do this. We call people periodically,
1:59:48 and we simply ask them, how is the symptom now? Is it better or worse than the last time we called
1:59:54 and why? Several things happen. The first, by engaging in the whole process, people feel less
2:00:01 helpless, and that turns out to be good for your health. Second, once you start noticing that now
2:00:05 it’s a little better, or it can even be a little worse, you feel better because you thought that
2:00:11 it was always maximally, I’m always in pain, I’m always stressed, whatever it is. Third,
2:00:17 or whatever I’m up to, by asking the question, why now is it better or worse than before,
2:00:24 you engage in a mindful search. And I have decades of evidence that that mindfulness itself,
2:00:29 the neurons of firing, that itself is good for your health. And then finally, I believe you’re
2:00:36 more likely to find a solution if you’re looking for one. So we’ve done this with multiple sclerosis,
2:00:43 chronic pain, Parkinson’s, stroke, biggies, and in each case have very positive results.
2:00:48 And the good thing about these sorts of things is that there are no negative side effects.
2:00:55 And it doesn’t mean that you have to stop doing any medical procedures you may be doing.
2:01:01 But you’re asking, you’re back in charge of your own health care. Why does this hurt now?
2:01:06 You know, stress, there are some people who think they’re stressed all the time. Nobody
2:01:13 has anything all the time. So I call you, Andrew, and I say, how stressed are you now? And why?
2:01:17 And we go through this over time. And then you find out, you know,
2:01:21 you’re stressed when you’re talking to Ellen Langer. Well, then the solution is easy. Don’t
2:01:29 talk to me. I’ve been thinking about deadlines a lot lately. And we hear stories of, you know,
2:01:35 people being told, I need this done in 15 days. And if people are forced to do it in 15 days,
2:01:40 somehow they’re able to get it done in 15 days or certainly there are limits to this.
2:01:45 If you told me I need to write a thousand pages in five minutes, there would be very little on
2:01:50 each page. But staying within the bounds of reason of what we’re talking about when we say
2:01:55 there’s a deadline in X number of days, why do you think it is that our perception of what’s
2:02:01 possible tends to scale with, A, what’s been done before, so precedent or no precedent,
2:02:06 the four minute mile, for instance, until banister broke it, you know, no one else broke it,
2:02:11 he broke it, lots of people have broken it since and did immediately afterwards.
2:02:15 So what do you think about this notion of what’s possible in terms of
2:02:22 preordained human decision constraints? Like no one can break the four minute mile,
2:02:29 someone breaks four minute mile, now we reset to a new reality in time and in sort of capability.
2:02:35 Because I feel like much of what we believe about ourselves is also constrained by our beliefs about
2:02:41 the outside world. And as you pointed out earlier, all of that’s just a human script that is the
2:02:51 play we’re all in. Yeah, I think that the first part is what guides most of us is what’s been done
2:02:58 before. And the fact that nobody has done it to me means nothing but to a lot of people.
2:03:04 People create theories working backwards, you know, which is they often take what is
2:03:10 and then derive rules to explain why it has to be like that. Once you believe it has to be like
2:03:18 that, then it doesn’t occur to you to do anything other than that. But if we start off with the
2:03:25 notions of science that I was talking about before, that it’s all just probability, no absolutes,
2:03:31 then it wouldn’t occur to you to stay within the rigid boundaries.
2:03:35 Not the best answer, but the only one that came to mind.
2:03:41 That’s a great answer. I’m trying to think about the use of the scientific method, which is what
2:03:51 you use in your lab and in your research. And why it is that you haven’t, it seems, challenged the
2:03:55 scientific method itself, except at the level of like what hypothesis you’re going to test.
2:04:01 I mean, in order to do great science, I mean, at some point you need statistics,
2:04:07 you need sample size to be sufficient. The rigor of your studies is as important as the
2:04:13 originality of the questions you’re asking. And so it seems that you’ve embraced the scientific
2:04:20 method as at least useful. Yeah, that’s the key. That to me, it’s a means of speaking to certain
2:04:29 people and it carries with a certain gravitas. But I by no means feel that it’s giving answers that
2:04:35 are any more absolute. Well, as I said before, that all of the answers are probabilities.
2:04:45 So it’s just a language to use. The counterclockwise study was criticized because I didn’t publish it
2:04:53 in a standard journal because my assumption of the, it’s very hard if you’re doing something
2:05:01 over a week’s time to control every possibility. And what I was trying to do in that study was
2:05:11 to show that vision, for example, can be improved. That lots of the things that people presume are
2:05:18 wired in as you get older, it gets worse and worse, that just doesn’t have to be that way.
2:05:25 But I’m having trouble remembering now because I know that I was going to write a paper
2:05:34 taking the whole science of science apart and never did. And if I had written the paper,
2:05:39 I’d probably remember what I was going to say and answer your question. Well, it’s a good one,
2:05:49 but I don’t think that there’s anything that is described as absolute that’s going to be right.
2:05:57 Whether it’s physics, even physics, biology, psychology, anything, that our methods can only
2:06:06 take us so far. And the people who get beyond that are the people who don’t presume that that’s
2:06:11 as far as you can go. If you can go this way, you can go a little further. I was a chemistry major
2:06:17 when I was an undergraduate. And the problem was I practiced Jewish chemistry, which was
2:06:24 a little as good, a little more is better, which is not the way to do chemistry. But I don’t know
2:06:33 what it is that leads some people to be rigid and to take everything that is told to them as
2:06:43 if it must be. And what it is that led me to a different way of being and testing it or just
2:06:49 thinking that some of the things that people say just made no sense to me. Not long ago, we went
2:06:57 through one of the biggest public health crises of at least my lifetime. And at least two major
2:07:04 controversies arose. One was the extent to which masks should or shouldn’t be worn and are useful
2:07:12 or no. The other is about the so-called vaccines. Yeah. And I think those are beautiful examples
2:07:20 because one can make an argument that you should wear a mask, but the other side also makes sense.
2:07:26 The way masks were preventing even nonverbal communication, which is very important and
2:07:31 important to people’s health, right? Your relationships are not an inconsequential part
2:07:40 of your well-being. And vaccines, there is no treatment that’s going to be good for everybody.
2:07:45 Somebody very close to me, if given dexadrine, puts her to sleep.
2:07:55 Dexadrine is basically speed. Exactly. And so when we recognize the uncertainty inherent in
2:08:01 all of these things, I think we don’t mandate things in quite the same way. Now, you can mandate
2:08:08 that people wear masks, but it shouldn’t be that people wear masks because we’re absolutely certain
2:08:15 that masks should be worn. There are other arguments to be made why people should wear masks or not
2:08:23 wear masks or not wear masks, whatever the case is going to be. And I think it’s important that
2:08:31 in the medical world that I think, I gave this talk at one point and I thought I was talking to
2:08:40 5,000 women with breast cancer, and it turned out there were lots and lots of physicians there.
2:08:44 If I had known that, I might have spoken a little differently.
2:08:52 And then afterwards, I said, oh my goodness, because I was not flattering. I had great respect for
2:08:58 most of these people. But then I found it afterwards that they were thrilled because
2:09:07 they know they don’t know. And operating on the world with an awareness that you can’t be sure
2:09:13 leads to a different humility, a different way of appreciating other people when they disagree
2:09:21 with you and so on. And I don’t know how you do that at the higher level, government and so on.
2:09:31 But this is maybe a silly example, but meaningful to me. So I spent a lot of time in Mexico and
2:09:39 there’s this very busy intersection. And there are no stop signs, there are no traffic lights,
2:09:46 and there are no accidents. Because everybody knows there’s no traffic light, there’s no
2:09:54 stop sign, you have to pay attention to what’s going on. So lots of these rules and laws divert
2:10:01 attention to as if there’s only one thing that matters. So when you’re told to drive 60 miles
2:10:09 an hour, what does that mean? And that if you drive 70, you’re going to get a ticket. Okay,
2:10:14 so if you’re not afraid of getting the ticket, but there were other considerations to how fast
2:10:20 you might go. The quality of your car, the quality of the roads is it raining at the moment,
2:10:29 how uncomfortable or comfortable the passengers are. And all of this gets and much more gets lost
2:10:36 by having the rule 60 as if that somehow is an absolute truth.
2:10:42 Yeah, and experience matters, at least in my view, because so for instance, going back to
2:10:48 vaccines, I’m not trying to create unnecessary controversy here, but it’s absolutely clear to
2:10:52 me that there are people who believe that for instance, the COVID vaccines were immensely
2:10:57 valuable on the whole, it saved lives, et cetera. And there are other people who are absolutely
2:11:03 convinced that the vaccines caused injury, perhaps to them or to people that they know.
2:11:11 And both sides, as it were, seem to know a lot about their side. And so the discussions aren’t
2:11:17 really discussions because the people that felt that they had a vaccine injury know an immense
2:11:25 amount about that injury, the context and others who had it. The people who had a different experience
2:11:29 of the vaccines or have a different stance of the COVID vaccine know a tremendous amount about
2:11:35 the statistics and mass of what the general outcomes were as a consequence. Okay, so it’s
2:11:40 futile, right? Like it’s not a meaningful discussion and then what ends up happening-
2:11:45 But it didn’t have to be that way. That we go back to the beginning and in school,
2:11:51 you’re asked a question and expected to give a single answer. Life would be so different for us
2:11:57 as we grow up if you gave multiple answers to whatever the question was that immediately would
2:12:05 make clear that there are alternative perspectives. So just a very simple change in schools.
2:12:09 Well then, I’d like to challenge an idea since that seems to be a challenging assumption.
2:12:10 One of my ideas, no.
2:12:15 No, not one of your ideas. I’d like to challenge the assumption that as people get older,
2:12:21 they become more set in their ways. Because many times today, I’m hearing that as one,
2:12:26 and I’m getting older, I’m now can say I’m so happy I can say I’m almost 50. I actually love
2:12:33 getting older. I feel better now at almost 50 than I did in my 20s. And psychologically and
2:12:39 physically. And I felt great then. So I challenge the assumption that we get worse with age.
2:12:43 Yeah, no, I’m with you and I’m much older than you are.
2:12:47 So do we get set in our ways or maybe we’re more flexible in our thinking?
2:12:54 I think that the older you are, let’s say you’ve tried different ways of doing something,
2:13:01 and there’s a particular way that works for you. And it doesn’t matter if the other way
2:13:08 is faster, is prettier, is whatever, this works. And so you can be seen as set in your way,
2:13:12 because you’ve made it, because you know it doesn’t really matter. I could do it that way,
2:13:17 that way, or this way. I’m going to continue to do it this way. I think as you get older,
2:13:23 presumably you’ve had more mindful experience because if you’re a robot,
2:13:30 you’re not going to be learning anything and getting more set or less set is an irrelevant
2:13:38 question. I remember, you know, this goes back to the pancreas. You know, am I not eating the
2:13:44 pancreas? Like, I really believed I had to eat that pancreas to show that I was all grown up.
2:13:51 So you get a little older and you realize, you know, I wrote this blog once a long time ago,
2:13:55 where you’re two years old and you fall and you’re screaming bloody murder because you
2:14:01 scraped your leg. And then you’re seven years old and Johnny or Janie didn’t send you a Valentine,
2:14:06 and you’re distressed, you know, distressed. And then you’re 13 years old and you have a
2:14:10 pimple and, oh my God, you know, no one’s ever going to find me attractive. And it goes on and on.
2:14:18 And at some point, this was all kind of silly. And, you know, and with that, you become easier.
2:14:24 But sometimes that easier can be misunderstood by others. So let me give you an example. And I
2:14:32 talk about this in the book when I talk about three levels on, you know, that in the example I use,
2:14:39 I have, The New Yorker is a wonderful magazine. But let’s say we have three levels. Level one,
2:14:45 people who don’t read The New Yorker. Level two, people who read The New Yorker. Level three,
2:14:50 people who don’t read The New Yorker anymore. We could have them read it again, but let’s just
2:14:57 first. Okay. Level one, not reading. And those not reading it anymore are very different.
2:15:04 But they’re seen as the same by the level twos. Level two, people are the being of my existence.
2:15:11 All right. So let’s say you have your young, you’re uninhibited, level one. Then you’re like
2:15:17 most people, you become very inhibited. Then hopefully you get to a certain point in life.
2:15:25 Who cares? And you become disinhibited. Not uninhibited because you know the rule. You’re
2:15:31 just choosing not to follow it. But those at the level two will see the level three and think
2:15:36 they’re level ones. Because you can’t see beyond your own level of development. When, you know,
2:15:42 when I was young, especially if I’m on an important show like yours, Andrew, and we just took a break
2:15:48 for a minute and I, if I had eaten something and I got a spot on my sweater, I’d sit like this.
2:15:54 No, not even realizing how stupid does this look, right? But that no one should see that I got,
2:16:02 you know. Yeah. God forbid you’re human, you spilled a piece of food. Who cares? So I do this thing
2:16:09 with my students. It’s very simple, but it has a very big effect on them. Where I tell them,
2:16:13 you can’t come to class next week unless you’re wearing two different shoes.
2:16:21 It’s very hard. Some won’t come to class. Most come. Then a large majority wear two different
2:16:25 shoes that look the same. You know, two different black sneakers that are, you know, and then you
2:16:33 have the bold, red and a black sneaker. That’s cool. And we talk about these. Nobody even noticed.
2:16:38 And if they notice, what are they noticing? Somebody who knows you is not going to judge
2:16:40 you differently because you’re wearing two different. They’re going to assume there’s some
2:16:45 reason for it. And those who don’t know, you don’t know you. So what do you care? Sir,
2:16:50 this wonderful young woman, I did this in my seminar as well. That was in the lecture class.
2:16:55 She comes in just, “Professor Lange, you won’t believe what happens. What happens?” I’m in the
2:17:02 elevator. There’s this guy. He looks at my feet. He looks at my face. He looks at my feet. He looks
2:17:08 at my face. He looks at my feet and he points and he says, “Was that intentional? You know what I
2:17:14 did?” I said, “No, what did you do?” She said, “I looked at his feet. I looked at his face. I looked
2:17:23 at his feet. I pointed to his feet and said to him, “Was that?” You know, and when people recognize
2:17:29 that everything is sort of in some sense up for grabs, you know, that none of it really matters.
2:17:36 It’s so freeing. And there’s so many ways that we constrict ourselves. And to make
2:17:42 it an answer to your question, hopefully you get older and you realize that most of this,
2:17:50 it just doesn’t matter. Now, you can learn that when you’re younger. All you need to do is recognize
2:17:56 that those people who you think are thinking you’re ex, there are other people who are going to go,
2:18:04 “Yay, you’re ex,” you know, that you may love me because I’m trusting. You may dislike me because
2:18:11 I’m gullible. So, you know, you can’t please everybody, not because your behavior is unpleasant,
2:18:16 but because all of it is up for their own definition and you can’t control the way they’re going to
2:18:22 see it. It’s like our sense of justice kind of gets in the way sometimes. I mean, sense of justice
2:18:27 can be very important in society, so don’t get me wrong. But for instance, recently I had the
2:18:34 experience where a news story came out. It wasn’t about me. But… And those are the only ones you
2:18:43 read, right? It came out and the headline was, I’m just going to say what it was, that so-and-so’s
2:18:50 home, this famous person’s home, was destroyed in the LA fires, had a description of what had
2:18:58 happened, had a photograph of the home before and after, the devastation, and I immediately got upset
2:19:04 because that was not their home. That was my home. Oh my goodness. Okay, now, I hadn’t lived in that
2:19:09 home in a while, so there was no reason for them to say that it was my home. I wasn’t upset that
2:19:15 they didn’t say it was my home. But there was my Toyota 4Runner parked in the driveway. Oh wow.
2:19:20 Like, basically the whole thing was made up. And I actually know the reporter because they
2:19:25 had tried to contact me once before. They had somehow got a hold of my phone number, which
2:19:33 frustrates me in addition to that. And I realized they’re just making up lies. They’re not even
2:19:38 attempting to fact check. Now, this was a minor thing whose home it was, perhaps. But they made a
2:19:42 bunch of issues around this, and then another article came out about this person and another one.
2:19:47 And basically, I don’t believe anything that I read, certainly from
2:19:55 that particular venue. And then I started to realize that probably half or more of what we
2:20:01 read in traditional popular press is just made up. And no one’s fact checking this stuff because
2:20:04 how could they? Like, how could they know? And of course, I’m not going to pursue this in any kind
2:20:10 of legal way. I don’t really care. But my sense of justice is what frustrated me. And as soon as I
2:20:18 went, but that’s actually kind of funny. Like, this reporter so desperate for a story and to
2:20:24 capitalize on the horrible events, like it felt that they needed to do. And I thought,
2:20:29 this is like ridiculous. And our species is just so weird. This is what I always default to in the
2:20:33 end, whether or not it’s about technology, about something else. I mean, real tragedies are real
2:20:39 tragedies. And when those happen, as the fires were, it upsets me. But so much of like what grabs
2:20:47 our attention in the drama of things is just humans being ridiculous. Sometimes lying, sometimes in
2:20:52 service to one thing or pretending it’s in service to justice. When in fact, it’s in service to
2:20:58 themselves or a combination of things. And I think as I’ve hit this, like what I hope is a new
2:21:07 vista in my life, I’m thinking myself like, wow, we’re really obvious. Like, we’re so obviously
2:21:12 silly. Like the game that I bring up Rick Rubin again, he has this saying that he repeats over
2:21:17 and over to me. He said, like, there are only two truths, nature and professional wrestling. He
2:21:22 loves professional wrestling. He watches hours and hours of professional wrestling. And I said,
2:21:30 why do you do that? He said, it’s made up and everyone knows it’s made up, which is why it
2:21:34 actually is one of the few things that’s real. Because we all know it’s made up. So whether
2:21:38 or not they become allies or they become enemies in a given match, or whether or not somebody
2:21:44 breaks the rules and the ref pretends they don’t see, it’s theater. And it’s designed to show you
2:21:49 the theater that is human nature. I never had any appreciation for professional wrestling. But
2:21:54 he’s right. And so once you start looking, it’s all made up. If you ask yourself, well, it doesn’t
2:22:00 have to be made up or not. If you ask yourself what difference does it make? The wrestling?
2:22:05 No, any of it. So it’s your house. It’s somebody else’s house. Exactly. I realized I was the one
2:22:10 being ridiculous. I’m upset because there’s some injustice because what? Because I don’t want my
2:22:14 forerunner in a news article about someone else’s home. Maybe that person had a home that looked
2:22:21 very similar. But I guess it was the break with my assumption that the traditional media tries to
2:22:26 get things right, that they at least try. And in this case, the person clearly didn’t even try.
2:22:30 They had access to the real information. They chose to lie. If you say there’s something to be
2:22:37 learned regardless of whether it’s true or not. I thought you were going someplace else with this.
2:22:46 I thought you were talking about the tragedy of the fire, which as an example I use in the
2:22:54 mindful body to show that events are not good, bad. Rather, our view of the event is what makes
2:23:01 it good or bad. And so I had this experience. I was at a friend’s house for dinner. I come back
2:23:09 late, which never happens. And all of my neighbors were outside because my house had burned down.
2:23:18 And just pretty scary. A couple of funny things happened. They said they were able to save my
2:23:25 dogs, which that wasn’t funny. That was wonderful. But they couldn’t save the parrot. Well, Roger
2:23:31 Brown, when he was live, gave me the stuffed parrot that was in a cage. It was a kid who owned
2:23:38 parrots. I was like frightened for a moment. So now I stay at a friend’s house. And the next day,
2:23:47 I call the insurance company. And the person comes over. And he said this was the first time
2:23:55 in his 20-year career that the damage was worse than the call. Most people, oh my god, oh my god,
2:24:01 it’s not so bad. Here, I had already lost everything. So it didn’t make sense to throw my sanity away
2:24:07 after it. Okay, so that was the first thing. I move into the Charles Hotel. And I’m a sight to be
2:24:15 seeing with my two little dogs. And it’s Christmas, all of the presents coming in. We’re burned,
2:24:24 all the ones going out. It’s now Christmas Eve. And I go out for dinner. And I come back to the
2:24:31 hotel room, and it’s full of gifts. Not from the owner of the hotel, not from the management,
2:24:37 but from the so-called little people, the chambermaids, the people who parked my car,
2:24:43 the waiters and waitresses. Andrew, I tell you, I could not tell that story for months,
2:24:50 maybe years without it bringing tears to my eyes. It was beautiful. Every Christmas, I’m reminded
2:24:56 of what feels to me the basic goodness of people. And I couldn’t tell you except for one thing,
2:25:04 what I lost in that fire. So, you know… One stuffed parrot. No, no, that. I don’t remember
2:25:10 that until right now. No, it was kind of fun. I was teaching, going to be teaching, and it was
2:25:17 soon as school began again, a large lecture class, and all my notes were burned. So, oh my God, what
2:25:24 am I going to do? And so what I did was I called a student who got an A in the course the year
2:25:31 before, borrowed her notes and admitted those and taught the course. But, and it was the best
2:25:40 course I ever taught because I was not relying on anything that I would then repeat and, you know,
2:25:49 in any absolute… I was totally there for each lecture. What do you think it is about hard events
2:25:58 that are life-changing that anchor our mindfulness? I don’t think that they necessarily are. I think
2:26:07 that, you know, if something happens, you know, you should take advantage of it and learn something
2:26:13 from it. And, you know, so there’s data, not from my lab or yours, but that people who have
2:26:19 heart attacks and you live through a heart attack or a stroke, all of a sudden you realize, gee,
2:26:26 this is not going to go on, you know, forever. I’ve got to start living. And it’s a shame. I mean,
2:26:33 I think most people are sealed and unlived lives and, you know, that you need a heart attack to
2:26:41 wake you up or somebody else’s death, you know. My postdoc advisor, well, all three of my advisors
2:26:48 died. Suicide, cancer, cancer. So the joke is you don’t want me to work for you. But in all
2:26:54 seriousness, and I was very, very close with the middle one, but the last one as well. And he died
2:27:02 of pancreatic cancer, as it were. And we did multiple flesh thrifts for him, celebrations
2:27:05 of life, right? You know, there’s like an academia, they can’t get enough flesh thrifts and this,
2:27:11 you know, and I’ll never forget Ben getting up his, the celebration of life in front of
2:27:15 all the big ups at Stanford and all these people and editors flew in. I mean, they were like over
2:27:22 200 people there, president of Stanford was there. And he said, you know, if I had known that I was
2:27:25 going to be so celebrated and that people were going to be so kind to me, I would have, you know,
2:27:30 died a lot earlier, you know. That was the first thing he said. And the second thing he said is,
2:27:36 you know, if I could do it over again, he know one of these, if I could do it over again,
2:27:44 things, he said, I would have never agreed to review so many papers, review so many grants,
2:27:50 and I would have eaten a lot more sushi and a lot more ice cream. And that was it. He had a good
2:27:55 relationship with death. I interviewed him for hours, even before I had a podcast. Yeah, I don’t
2:28:00 think people, when people are afraid of death, I don’t think it’s really death that they’re
2:28:06 afraid of. They’re afraid of pain and that, you know, and having no control at that moment.
2:28:13 The old people I know, and studying this for so long, I know lots of very old people,
2:28:20 none of them seem to be afraid of death. In fact, I ended my counterclockwise book with a
2:28:26 conversation I was having with a friend who was 90 something. And she said, you know,
2:28:32 Ellen, I’m not afraid of dying, but living is such fun. And I think that that’s the way
2:28:38 most of us should be. But there’s something I wanted to say that we touched on before, and I
2:28:43 don’t think it’s not really relevant now, but you’ll find a way to, I’ll find a way to make it
2:28:51 relevant about spontaneous remissions. You know, I said that with my mother, there was a spontaneous
2:28:57 remission and the medical world can’t study spontaneous remissions or doesn’t study. So
2:29:06 they seem infrequent. And I think, you know, that how frequent does something have to be
2:29:12 to give people a sense of hope that it’s possible? You know, I don’t think it has
2:29:16 to be an everyday occurrence. Of course, the more frequent it is, the more likely. And then,
2:29:24 but when I think about spontaneous remissions, I personally think that they’re much more common
2:29:32 than the medical world was likely to believe. You know, once you’re in a hospital, life is
2:29:38 very different from the way your health is once you’re out of the hospital. I don’t mean that
2:29:44 you’re sick in one case and not sick in the other. But the attention that’s given to it, the
2:29:51 degree to which things become self-fulfilling prophecies, you know, I think that if you believe
2:29:58 that cancer is a killer, which is what people used to believe, then I think there are many ways that
2:30:08 the cancer becomes a death sentence. You know, that the body learns to, you know, even in a very
2:30:13 mundane way, if you think you’re going to die, you don’t do those things that keep you alive.
2:30:17 You know, you’re not going to go out and get exercise, for example, if you thought that was
2:30:22 good for you. I mean, I’m going to die anyway. The will to live is a very interesting thing.
2:30:28 The super-agers, the people that fall into that category. Oh, I hate that. You know,
2:30:34 I’m sure it’s super-memorizer, super-tasters. As soon as we make a group of people, the super-group,
2:30:41 that says that whatever they’re able to do is not available to everybody else. And I don’t think
2:30:46 that there’s any evidence for that. Yeah. Well, I align with you on that stance. I mean, I used the
2:30:52 name only because they’re sometimes referenced as such. But a focus of the podcast recently has
2:30:58 been to emphasize that in that group and others, there’s a brain area that’s available to everybody
2:31:03 because everybody has it, which is the santer mid-singulate cortex, which is activated when people
2:31:08 embrace new forms of learning and challenges. And it does seem to correlate with maintaining
2:31:14 cognitive function into later age. And it’s roped into, excuse me, knurly it is roped into.
2:31:19 It’s linked up with the dopamine reward circuitry and other circuitries in a way that
2:31:26 ties it somewhat to this notion of the will to live being related to the embracing new
2:31:31 learnings or at least new challenges. You know, that there was a story way back when,
2:31:41 so there’s this mental facility and people are on what’s, you know, they have a vernacular called
2:31:48 the hopeless ward. And then they wanted to renovate the ward so they move all of the people. So
2:31:51 you’re in the hopeless ward, now you’re in a hopeful, you know, without it being called that.
2:31:58 Then the renovation is finished and people are returned to their old rooms and many unexpected
2:32:03 deaths occurred. This makes me wonder why we have names for hospitals like Hospital for Sick
2:32:09 Children. Yeah. I’ve always been bothered by that title. Sorry for anyone that’s been treated
2:32:12 there and had a great experience, because I imagine it’s a great hospital.
2:32:17 Did you read the mindful body? I talk about a mindful hospital, which would be different from
2:32:30 the ground up. And I’m now trying to, in Mexico, Canada, and in the states, Minnesota,
2:32:37 trying to put up at least start with a mindful emergency ward and then become a whole mindful
2:32:42 hospital. It should be very different. Finding for the reasons that I’m presuming you’re getting
2:32:47 that. But, you know, do you know anybody who’s ever walked through a hospital door that isn’t
2:32:56 stressed? I mean, no. Only walking out. Yeah. No, but, and I believe that stress is by far the
2:33:01 major killer. It’s a very extreme position, Andrew. I believe, I was going to do this work
2:33:06 with people in China before COVID. We take, let’s say a few hundred people who are just diagnosed
2:33:13 with cancer, vary the cancer. And we find out how stressed they are. And nobody’s going to be happy
2:33:18 being told they have cancer. So we give them a little while. It’s been three weeks
2:33:25 to adjust to it. Then we measure this stress level every three, four weeks. I believe the stress
2:33:33 level will predict the course of the disease over and above nutrition, genetics, and treatment.
2:33:40 And stress is psychological, which takes me back to how all of this can be controlled
2:33:45 by our minds. But anyway, say you go to a hospital, the first thing you are is stressed.
2:33:52 You have the people working in the hospital who’s especially during COVID, but it was always the
2:33:58 case suffering enormous amount of burnout. Well, what is burnout? You don’t get burnout if you’re
2:34:04 mindful. You know, if I’m seeing you every day and I’m presuming you’re the same Andrew I’ve seen
2:34:09 before, your symptoms are basically the same. I was, how are you, Andrew? I take your temperature.
2:34:14 Everything is pretty much the same. It can be exhausting because I’m not getting anything.
2:34:20 If on the other hand, I’m noticing all the new things about you, then I’m being fed,
2:34:27 and my neurons are firing, and I’m not going to burn out. Then we have lots of simple things.
2:34:32 So when I was talking to Atul Gawande, he did some wonderful work on checklists. And, you know,
2:34:36 the, in surgery, for instance, if they have a checklist, there are many fewer errors that are
2:34:43 made. But he had just, you know, sent the last draft to the publisher, so he wasn’t going to be
2:34:47 able to change that. I said, we need a mindful checklist. What is a mindful checklist? And you
2:34:53 remember when we used to travel, and you come back to the states and you had to fill out these forms,
2:34:58 and you’re bringing any livestock nodes, you have any fruits and vegetables. You answer three of
2:35:01 these, and you don’t answer any of the other. You just know it’s no, no, no, all the way down the
2:35:10 list. So a checklist, and even the checklist in aviation, you know, the pilot copilot flaps up,
2:35:22 throttle open, anti-ice off. It becomes mindless. So remember the plane that was going from their
2:35:29 Florida flight, going from Florida to Washington, D.C. So that’s one warm climate to another warm
2:35:37 climate. And they go, flaps up, throttle open, anti-ice off. But there was snow in D.C., an
2:35:42 unusual event. The plane crashed because the de-icer was turned off and people were killed.
2:35:49 And the point of it is that a checklist, well, better than no checklist, there’s a better than
2:35:56 better way. I talk a lot about that in the mindful body, that the checklist needs to be a mindful
2:36:04 checklist. So not, is Andrew in bed? Yes. What position is Andrew in in the bed? You know,
2:36:11 not, does Andrew have two eyes, but, you know, how much liquid can you see?
2:36:15 So not yes or no, going beyond yes or no. Where you can only answer the question
2:36:20 if you’re actually looking at the person. So then you’re noticing, now the wonderful thing
2:36:27 about that is, if I’m noticing you and being mindful about aspects of you, you feel noticed.
2:36:32 And that’s the way you feel cared for. And then the relationship grows.
2:36:41 It keeps coming back to powers of observation, asking questions, depth as opposed to speed.
2:36:49 These seem to be the kind of basic contour. Yes, but it all follows from recognizing you don’t know.
2:36:55 So how do we get people to actually look for the changes in people? When I was talking about
2:37:01 attention to symptom variability, and I said before, imagine you’re with somebody who is,
2:37:07 you think they’re losing it, they’re forgetting. Now, if you think they’re forgetting,
2:37:12 you become intolerant every time they forget something, because you forgot that it’s not
2:37:18 willful. They really just don’t remember. Number one, number two, the only time you’re paying
2:37:22 attention is when they’re forgetting. So you’ve not attended to all the times they’re remembering.
2:37:31 So the problem seems worse. But if you were, in fact, attending to when are they
2:37:38 misremembering, what are the circumstances? And you catch it early, you say that the person
2:37:44 doesn’t forget everything. They forget, I don’t know, questions about restaurants, for example.
2:37:49 Well, then probably they don’t care. I’m going to be happy. I’m an eater. I’m going to be happy
2:37:56 wherever we go. And so unless we’re going to someplace that’s phenomenally expensive, or we
2:38:02 have to travel, whether we went to a restaurant A, B, or C, I might not remember. For you,
2:38:07 since you’re very discerning, you’re going to know you had a wonderful meal here and a horrible
2:38:13 meal in the other three places. So for you, it matters. The point is, when somebody doesn’t know,
2:38:20 why don’t they know? And if you immediately assume it’s because of dementia, you have a catchall
2:38:25 and are missing all of the subtleties that, in fact, would lead to different diagnoses.
2:38:33 And so if the, you know, the same thing in the nurse or doctor attending to the patient,
2:38:38 if they’re attending to the changes and asking themselves why, the smaller changes and the
2:38:47 things that are not changing. I had a student many years ago who had MS. And when somebody
2:38:53 would ask her how she is, she’s great. And then one person then said, but how could you be gracious?
2:38:59 My arms work. My head is working. And went through all the parts of her that are not suffering.
2:39:05 So you can always attend to what’s wrong. You can’t attend to everything. You’re playing tennis.
2:39:09 You could attend to the wonderful shots you made. You can attend to the false,
2:39:16 you know, and that’s going to lead to very different states, right? If I attend to,
2:39:20 every time I hit that ball in a way I didn’t think I could hit it, I’m going to learn something
2:39:26 from it and be motivated to try it again. If I attend to every time I screwed up, I’m going to,
2:39:33 you know, be embarrassed. I’m going to be afraid to expand and experience new things.
2:39:38 I feel like… I’ve just combined 12 different areas.
2:39:42 Yeah. And masterfully. Masterfully, yeah. Masterfully. And what I realize
2:39:47 is that we’re always to some extent in choice, as they say. Yeah.
2:39:52 And I think to some people that will feel freeing, like, you know, I’m always in choice. I can,
2:39:58 my house burned down. Well, you know, who knows what newness that will bring, these kinds of things.
2:40:03 But to some people… Only if they believe that there’s a right answer.
2:40:08 If you don’t believe there’s a right answer. If you believe there’s a right answer, you want
2:40:12 someone give me that answer. Which surgery should I have? Oh my God, I’m supposed to have a house,
2:40:20 the house burned. You know, life is over. But if you realize that any experience is only experience
2:40:29 through you and provides opportunities. I can certainly adopt that. I also can feel the parts
2:40:35 of me that I assume are what other people experience as well. Which is that when one has so many
2:40:41 degrees of freedom over how to respond, that itself can feel a bit overwhelming.
2:40:48 No, of course. You know, so when Eric Frome wrote Escape from Freedom, it was that same idea that
2:40:54 you can be paralyzed by so many choices. But I think that’s wrong. I think you’re only paralyzed
2:41:01 by the choices if implicitly you believe there’s a right and a wrong choice. And when you recognize
2:41:07 that they’re all equal, it just doesn’t matter. It’s easy to choose them. So it’s choose your own
2:41:13 adventure. Exactly, yeah. Or make whatever you’re doing an adventure. And if I can’t be near the
2:41:19 one I love, I should love the one I’m near. And at one time that was considered, okay, nowadays…
2:41:23 Well, nowadays, there are a couple of things that are more complicated, I would argue. One,
2:41:32 earlier you mentioned coddling of people that are, you know, aged, elderly. I hate that word now
2:41:41 that I’m 77. Well, you are, no one would guess that you’re 77. And yeah, your vitality is undeniable.
2:41:46 This notion of coddling, you know, Jonathan Haidt wrote the coddling of the American mind,
2:41:51 anxious generation. I have to wonder what it’s like for kids growing up nowadays and teenagers
2:41:57 constantly being told about this disorder and that disorder and the idea that, you know, if you
2:42:04 meet five out of 10 of the, you know, menu of criteria that you are, you might even be this thing.
2:42:08 You are blank as opposed to just having blank or struggling with blank. Everything is, yeah.
2:42:15 Yeah. And we certainly over prescribe medication in this country, certainly compared to other
2:42:20 countries, you know, the vast amount of antidepressant and anti-anxiety medication is consumed in the
2:42:26 United States. And certainly those medications can be valuable for people, I would argue.
2:42:35 But they are over prescribed, I would also argue. So my question is if one grows up being told that
2:42:40 they are fragile, that there’s threat everywhere, or even that there’s threat everywhere on social
2:42:47 media. Let’s just like push into that dent a little bit too, because that’s Jonathan’s idea.
2:42:56 You know, sitting here talking to you that now has me thinking, well, maybe my 18-year-old niece
2:43:02 is perfectly capable of navigating this online landscape. And it’s just me who’s not capable
2:43:06 of it. And so I’m going to decide that she’s struggling. But maybe kids aren’t getting enough
2:43:11 physical activity, one could argue, but on the basis of data. But do you see where I’m going
2:43:17 here? When one can kind of pivot to different lenses to look at something through, it increases
2:43:22 the number of options. But then at some point we have to decide, are we coddling our kids too much?
2:43:28 Or are we not coddling them too much? It reminds me of an argument back, I guess,
2:43:37 when I was your age. And the question was violence on TV. And were kids being exposed to this
2:43:45 violence, becoming more violent? And I never quite understood it, because if you were my child and
2:43:51 we were sitting there watching this violence, and you would see my reaction to it was negative,
2:44:00 and you’d learn not to engage in that or to recognize the effects on other people.
2:44:10 What I’m saying is that rather than the medium being the message, people say to me,
2:44:16 is technology good? Technology isn’t anything, the tools. And if they’re used mindfully,
2:44:25 they’re good. If they use mindlessly, they’re not good. And so I think it’s silly. There’s data
2:44:33 showing that kids who are on college kids, for example, who use a lot of social media,
2:44:37 have lower self-esteem and all of this. And I present this to them. And I say,
2:44:43 this is silly. You’re not now going to get off Facebook because of these data. But let’s look
2:44:49 at it. You’re Harvard students for God’s sakes. Why is it that you’re only going to post the picture
2:44:56 where you look the prettiest, have the nerve to turn it around? Hey, would you believe what I
2:45:03 looked like last night when you’re having that bad hair day or something didn’t go well? Just
2:45:12 have the guts to do that. So it’s not the social media. It’s the lying or the mistaken assumption
2:45:19 when you see all of the successes that that’s the more general truth. Everybody but you is
2:45:28 having these successes. Well, certainly, social media gives a literal score for followers and
2:45:34 likes and things of that sort. So it’s thumbs up, thumbs down. I mean, literally scoring performance
2:45:40 in terms of what other people think. It’s certainly training those circuits very robustly, whereas…
2:45:46 But if people learn the three levels that I was explaining before, then you’d see
2:45:55 that what looks like is not very good. In fact, maybe quite something. You have people who are poor
2:46:01 and they can’t spend a lot of money on their appearance. And then you have everybody else
2:46:05 who’s spending a lot of money on their appearance. They have some of these very, very rich people
2:46:15 who… I had this editor for Mindfulness, a wonderful woman. She’s recently died.
2:46:23 And the first time we went out, this is when I was young and it was wonderful how they’re going
2:46:27 to send me all these free books and they take me out all the time to get me to publish with
2:46:32 this company as opposed to that company. And I’ll never forget this. We go for this meal
2:46:40 and she looked poor. So I didn’t eat anything. I chose the cheapest thing on the menu
2:46:44 because I knew she was paying… I found out she was one of the richest people in New England.
2:46:49 So that’s the level three where you have so much. You hide it and…
2:46:55 Well, this is interesting because when I was growing up, unless people had money to purchase
2:47:00 things, they would drive older cars and things like that with credit that changed.
2:47:07 And I have friends who like to wear very, very fancy watches. I also have friends who
2:47:14 have far more money than them and choose to wear no watch. So it’s getting harder to discern,
2:47:20 except at the extremes, of course. It’s getting harder to discern who has what and maybe that’s
2:47:26 a good thing. Again, at the extremes, it’s obvious that the homeless issue in Los Angeles and
2:47:34 everywhere in California is so troubling and so sad what’s happening. But setting that aside,
2:47:39 I think nowadays we have less information about people’s values even just by looking at them.
2:47:43 When I was growing up, if somebody wore a particular t-shirt with a particular band,
2:47:46 you knew if you were part of the same group, all of that’s gone now. It’s all leveled.
2:47:54 But people could be asked at any stage, why is somebody dressed this way? Why is somebody
2:47:59 doing what they’re doing? And when asked now, you’re only given a single answer.
2:48:04 When you’re given multiple answers, you see the three levels. They’re doing it for this
2:48:09 wonderful reason, for this awful reason. It has this meaning, that meaning. And that’s what you
2:48:15 want, things to be obscured. You don’t want to be pigeonholed. Because if you think you know what
2:48:21 I’m going to say because of this belief of who I am, you’re not going to listen to me. And then
2:48:26 we’re not going to have a conversation that’s going to be interesting and that’s a waste.
2:48:32 I know that you’re not a fan of particular activities as a way to increase longevity or
2:48:38 particular activities as a way to increase mindfulness. But could we say that having somewhat
2:48:45 of a mindset of playfulness with ideas and one’s environment could potentiate longevity?
2:48:51 So I have these lyrics in the books. A friend of mine, Zoe Lewis, wonderful entertainer,
2:48:54 and she sings a song that I just love. “You’re never too old to be young.”
2:49:03 And sure, I think that one should be playful to be playful. Now, a side effect of that
2:49:07 is I think you’ll be happier and healthier. And if you’re happier and healthier, I think you’ll
2:49:12 live longer. But the reason to do it, the problem with most people now is that everything they’re
2:49:19 doing is for some other reason. I’m taking this medication so that eventually. I’m going to
2:49:25 the gym so that eventually. I think, who knows what’s going to happen eventually?
2:49:30 I feel lucky that I enjoy exercise and always have. But if I didn’t, I don’t know.
2:49:36 Oh, how do you get yourself? Yeah, I don’t like exercise. That’s exercise. I was telling somebody
2:49:44 the story actually just yesterday. So I was visiting friends many, many years ago in Vero Beach
2:49:48 and they said in the morning, “Let’s go to Captain Jacks.” I’m thinking, “Oh, Captain Jacks is going
2:49:52 to be breakfast.” And I’m thinking, “I don’t have a big breakfast. Why not take a long walk to get
2:49:57 there?” And I’m very excited. So we get down to the beach and we’re walking to Captain Jacks.
2:50:04 And then there’s this stick in the sand that says on it, “Captain Jacks.” All it is was
2:50:12 the endpoint to our walk. Well, for me, if I had known the walk was just for the walk,
2:50:19 I probably would have enjoyed it much less. If I’m in Paris and shopping or window shopping,
2:50:26 I walk 10 miles a day and enjoy myself thoroughly. But if you said, “Let’s go for a walk of even
2:50:31 five miles and it’s just to walk,” no, this is mindless. I’m not suggesting this is a good thing.
2:50:38 But activities that are meant to be fun and that are easy to engage in are fun
2:50:47 or will be good for you. And if you see it as exercise, if you’re doing it for some other reason,
2:50:55 it’s a shame because even the exercise for exercise, I won’t do it if it isn’t fun.
2:51:02 I don’t know if that’s a privileged position, but now that’s not that… I say, “I won’t do
2:51:09 it if it isn’t fun.” I think that this is something that I do well is to make almost anything be fun.
2:51:14 Well, that’s a great skill. I was talking to my mom last night and she was saying,
2:51:18 “Not much is happening here.” And I kept saying, “No, tell me, what are you guys up to?”
2:51:23 It’d been a while and she said, “Well, I don’t have this big exciting life.” And I said,
2:51:27 “What’s going on?” And she said, “Okay, well, if you really want to know,
2:51:32 there’s this new plant weed that’s growing in the garden.” And she started explaining to me
2:51:36 this really interesting weed that has these little yellow flowers and my mom loves gardening and so
2:51:40 she delights in gardening and I was delighting in her delight. And when she was done, I said,
2:51:46 “That’s actually the kind of thing I’d love to talk about and hear more about because
2:51:50 I also know my own experience.” So I didn’t need to talk about what’s going on on the podcast or
2:51:55 what’s going on in my daily life or the incredible breeds of dogs that I’m considering getting maybe
2:52:01 all of them because I was interested in what was going on in her garden. And so what was trivial
2:52:06 to her was actually interesting to me and it represented a really good bridge to a number of
2:52:15 things. I have to say that we were talking earlier about how one frames past, present, and future.
2:52:20 I don’t know if we were talking about it in that way, but in thinking about age, longevity,
2:52:26 and what’s possible, the word that came to mind that I’d like to just pressure test a little bit
2:52:32 is nostalgia. And I have this feeling, and I hope I’m wrong because I’ve been wrong about most
2:52:39 things today in a way that I’ve been learning from, that nostalgia can be perhaps kind of a
2:52:44 dangerous line of thinking. This idea that things used to be great, but now they’re not-
2:52:45 Why can’t they be like-
2:52:53 And I thought to myself, what a terrible sense or emotion. And it led me to some
2:52:57 practical questions like, should we go to high school reunions? And I thought, well,
2:53:03 no, if we’re all we’re going to do is embrace nostalgia. Yes, if it makes us feel like we’re
2:53:10 19 again. This kind of thing. And here you can substitute reunions with, should I look at photo
2:53:16 albums? I don’t know how I feel about photos from the past. I used to collect them and cherish them.
2:53:22 And now, sometimes when I look at them, it just makes me long for something. I think I need to
2:53:26 learn how to pivot through that. So what are your thoughts on nostalgia and just notions of how we
2:53:31 think about our past in general? Well, I don’t think they’re very different from what you already
2:53:38 covered. In that fire, I lost all the photos. And it didn’t occur to me that I had lost all of them
2:53:45 for years because I didn’t look at them. So I could laugh a lot of that. That’s very true.
2:53:56 I think when I was young, some of my friends were keeping a diary. And I never kept a diary.
2:54:03 And so then my feeling was, I’d rather just be living than recording. But it depends on how
2:54:08 you record it. If you’re reliving it while you’re recording it, then you’re living. It’s the same
2:54:14 thing. One activity is really no better than another if you’re doing it mindfully. Now,
2:54:19 this is hard for people to accept. If I say to you that if you’re cleaning a toilet,
2:54:26 that the distinctions you’re drawing are no better or worse than if you’re trying to come up with a
2:54:32 theory of relativity or understand Einstein’s theory of relativity. A distinction is a distinction
2:54:40 is a distinction. And so that’s why these little things that you’re noticing, your mother’s weed,
2:54:46 is no less important, although she thought you might see it as less important than you’re having
2:54:55 just interviewed somebody that she thought was phenomenal. Once you notice, you notice,
2:54:59 and that’s the whole ball game. And there’s always something to notice. And if you’re noticing it
2:55:06 without the stress overlay that some people add to their lives, which I can’t understand,
2:55:14 it’s no different from a game. I use this example, and I think that my students must think I’m crazy.
2:55:23 So if I believe that, I should come up with a different example. But you’re flossing your teeth.
2:55:29 Now, you can floss your teeth mindlessly, in which case you resent being there,
2:55:34 you’re spending the time because you’re thinking that it’s good for you, but you’d rather be doing
2:55:41 something else. You’re not there, you’re flossing, but your mind is thinking about
2:55:49 a party you’re going to go to, for example. To me, make it fun. It’s so easy. I mean,
2:55:55 you play little games. Can I predict how much junk is going to come out? And which teeth,
2:56:03 which part, everything can be made into a game. I had this, you can maybe figure out how to bring
2:56:11 this product to market, but it was called, I have so many of these called WeGo, a way of training
2:56:18 your child to use the toilet. And so it’s not very hard. We’d sell, you could sell these little
2:56:25 vials of chemicals that when you add it, a few drops to urine, it changes color. But so each of
2:56:29 these vials will change the color to a different color. I think adults would buy that. Yeah. And
2:56:35 the kid has to guess, either to the parent or just for themselves, is this going to be yellow,
2:56:44 green, blue? It becomes fun. Gamifying things is one of the great pleasures of parenting.
2:56:51 Earlier, you were talking about what do your grandkids call you? Cosmic leader.
2:56:59 Cosmic leader. You can play these games with them. And then they reach their adolescent
2:57:05 and teen years, and then they claim they don’t like those games. But as a former child and then
2:57:09 teen, now I delight in some of the games that my parents played with me when I was little,
2:57:16 because it brings me back to the notions of imagination. Yeah. No, I think that
2:57:25 one of the worst things that the world teaches us is that we have work and we have play,
2:57:30 as if these are two distinct categories. In fact, I think if you were to ask somebody just one
2:57:37 question to determine how mindful they are, it might be, how much do you need a vacation?
2:57:44 I mean, I’ve never taken one. But need and want are two different things. And if I really need a
2:57:52 vacation, that means my working is being done mindlessly. And that’s a shame. If you can’t find
2:57:57 a way to do it so you enjoy it, go someplace else. It’s not worth the price you’re paying.
2:58:03 And for people that say, well, that’s a luxury. I need to work in order to
2:58:07 survive and feed my family, et cetera. How does one reconcile that?
2:58:16 Well, then learn how to make it fun, that anything can be made fun. Just you make it a game. You
2:58:21 try to figure out, guess what’s going to happen. Can you do it differently from the last time?
2:58:29 Can you do it with your eyes closed? I mean, it’s fun. Get down on, not related to your work,
2:58:33 but you get down on all fours and see the world that your cat or your dog sees.
2:58:41 Close the lights and see what it’s like being blind. Try to get through the day without hearing.
2:58:51 I wanted to do this thing 50 years ago, which was to create a building that simulated old age.
2:58:59 And so if you took the 50-year-old and they spent even a short time in that building where
2:59:04 it’s colder than usual because there’s less oxygen in your blood, your field of vision arrows,
2:59:12 that they would expand each of their abilities at a time that it’s easy. But the problem with
2:59:17 that was a 50-year-old doesn’t want to imagine being 80 years old.
2:59:21 You’ve done some beautiful studies on healing and time perception. Could you just describe
2:59:24 that experiment? I love this paper. I love this experiment so much.
2:59:31 Peter Ungle and I did this when I was a graduate student. We inflict a wound. Now, it would have
2:59:37 been more dramatic if we could really cut you up. We’re not sadists, and even if we were,
2:59:43 the review committee wouldn’t let us do it. So it’s a minor wound, but it’s still a wound.
2:59:48 And we have people individually sitting in front of a clock. Unbeknownst to them, for a third of
2:59:54 the people, the clock is going twice as fast as real time. For another third of the people,
2:59:59 it’s going half as fast as real time. And for the last third, it’s going real time.
3:00:05 And the question is, most people would assume that wound’s going to heal. How that wound heals
3:00:11 has nothing to do with the perception of time. But it turns out that it healed based on clock time.
3:00:15 Now, when you add that to some of the things that we’ve already said,
3:00:21 you end up with a very different picture. You broke your arm and you asked the doctor,
3:00:27 how long is it going to take to heal? How does he know? Or she know? I mean, it’s a ridiculous
3:00:33 question. Lots of people had broken arms. Even if this were somebody who studied broken arms,
3:00:39 and he stopped studying yesterday, today there are new people with broken arms that might have
3:00:45 different rates of healing. But people give an answer. And depending on the way the doctor gives
3:00:49 that answer, I think it’s important. The doctor says it’s going to take you, and I’m making this,
3:00:54 I don’t know how long it’ll take. It’s going to take you a month. You organize yourself in such a
3:01:00 way that it’s going to take a month. But I think if the doctor instead, which is what I would recommend,
3:01:06 said, we really don’t know. Some people heal faster than others. The fastest healing time that I
3:01:14 personally know of is, let’s say two weeks. And if you can heal faster than that, or that’s been
3:01:20 good for you, and if not, it’s fine also. Because there are advantages to not healing
3:01:27 that people don’t realize. If you’ve broken your right arm, and it’s taking a long time to heal,
3:01:32 that means you’re using your left arm. And if you’re using your left arm, you’re exercising
3:01:40 the right side of your brain, which is going to be good for many tests. I don’t know how we ended
3:01:48 up right-handed or left-handed. Are you ambidextrous? I’m right-handed. I’ll occasionally go into hook
3:01:53 righty, but I’m a righty. My dad was naturally left-handed. They forced him to be right-handed.
3:01:59 Oh, interesting. I’m sort of ambidextrous, mostly right-handed. But people don’t realize that if
3:02:04 you’re using your right hand, it’s controlled by the left part of your brain, your left hand,
3:02:08 the right part of your brain. And wouldn’t it be nice to exercise both parts of our brain?
3:02:15 And so we’re doing research where we get people. This is really interesting because not just
3:02:21 using, so this work was begun, gosh, I can’t tell you how many years ago, and for one reason or
3:02:27 another never got finished. Initially, it was just getting people to use their right or of a left
3:02:34 hand. Now it’s more sophisticated, where it’s using your left hand with an awareness that you’re
3:02:43 using it or not. And I think that the effect on the brain will only obtain if you’re aware.
3:02:48 Oh, this fits so beautifully. I don’t want to spend too much time on this, and you’re probably aware
3:02:53 of these experiments, but just for sake of our listeners, you probably know that your colleagues
3:02:59 at Harvard, David Hewland and Torrance Eviesel, won the Nobel Prize for Brain Plasticity, Critical
3:03:04 Periods of Vision, et cetera. And they had this sort of doctrine that they stated in the ’80s,
3:03:11 and it lasted until the, gosh, until the early and mid-2000s, that there was no significant
3:03:16 brain plasticity in adult humans, that it literally shut down. Mike Mersinich and a guy
3:03:21 named Greg Reckonzone at UCSF did these beautiful studies. I’ll try and describe this really quickly,
3:03:28 where they would have their subjects pay attention to little bumps on a rotating drum.
3:03:33 Of different coarseness or fineness. And then there was a tone playing in the room,
3:03:40 and if they were told to discriminate when the bumps were changed from course to just slightly
3:03:46 less course or more course, the subject would signal, okay, that happened. And then over time,
3:03:52 the area of the brain responsible for touch in adults expanded the map of that. So adult
3:03:58 plasticity was very interesting, however, is if they did the exact same thing, but they were
3:04:03 told to attend to slight changes in the frequency of the tone, it didn’t matter what they were
3:04:08 doing with their fingers. The auditory cortex changed, and the somatosensory, the touch map
3:04:13 didn’t. And so it’s proof positive that it’s not just a behavior in adulthood, but the combination
3:04:19 of behavior and awareness of the shift in perception that drives adult plasticity.
3:04:23 And I find those studies to be, well, first of all, they aren’t discussed enough,
3:04:28 but that feature isn’t discussed enough. And second of all, it basically says that
3:04:33 awareness is the gate to brain change. And I think that fits perfectly with everything
3:04:37 that you’ve been talking about. I don’t see how it could be otherwise, actually.
3:04:44 But to go back to the doctor telling you how long it’s going to heal, it tends to be now
3:04:49 self-fulfilling prophecy. So given that doctors have the symptoms over us, they need to be more
3:04:55 responsible in the information they’re given. And we can’t know how long it’s going to take
3:05:01 to heal. People today are different from people 20 years ago. They ate different things. The
3:05:06 activities were different. The air was different and so on. And so from where are these norms
3:05:11 derived? In fact, whenever I speak to anybody, I get lots of calls from people who were given
3:05:19 these dread diagnoses. And the first thing I tell them is, it takes so long to do these studies.
3:05:27 And then it takes forever to analyze the data. And then it takes another forever to publish it.
3:05:31 And then eventually, when you’re going to hear about it, it’s already old news.
3:05:39 So the information you’re reading now was true for people who lived 10 years ago.
3:05:46 10 years is a lot. A lot of things happening. And always with the intention of getting people
3:05:55 to be less absolute in their understanding of any of this so that they can imagine all
3:06:00 sorts of possibilities. But even the thing that I just said a moment before, that it’s important
3:06:08 for people to realize the advantage in using their left hand if they’re right-handed or their right
3:06:16 hand if they’re left-handed. And then at the same time recognizing that when they break a leg,
3:06:24 when somebody breaks a leg, that forces you to do everything differently. And if you attend to
3:06:31 that, that can be a wonderful thing. I don’t know how I got to see these things. It’s very strange
3:06:36 to me when I think of what things have influenced me. I don’t know how old I was, Andrew, but I’m
3:06:43 watching this thing on television. And there’s this woman who has no arms, who’s got a knife between
3:06:52 her toes, who’s slicing a tomato. And it’s a lot of years. I’ve seen and done a lot of things,
3:06:59 but for me to remember that. And that even when we’re taught to do something, we’re taught a
3:07:06 single way. It’s so much more fun to be taught multiple ways. I mean, when I hurt my right arm,
3:07:10 I’m playing tennis poorly, but I’m still playing with my left hand.
3:07:16 We have such a deficit model of life. And this also fits with the Kahneman stuff,
3:07:21 right, that people work much harder to avoid a loss than they will for a gain. And it seems to be…
3:07:29 Now that’s interesting because when I go to teach that, I have so much trouble keeping track of what’s
3:07:35 the loss and what’s the gain, because I don’t see the world that way. You’ve transcended the typical
3:07:41 notion of loss. Whether I’ve transcended or not, I just think differently. But everybody accepts
3:07:47 that. And to see the gain in the so-called loss or the loss in the so-called gain,
3:07:57 you just end up with a very different world. Well, I’m not as evolved in that aspect, certainly
3:08:02 others as well as you are. But when I started my lab, I used to teach my students something,
3:08:06 which was, okay, we’re going to get a lot more rejections and have to do a lot more revisions
3:08:11 than we are going to get acceptances on papers and grants. So the best thing that you can do,
3:08:15 which is what I had to do for myself, one of the best things you might consider would have been a
3:08:18 gentler way to say, but I said, one of the best things you can do, because that’s the way I talk
3:08:30 sometimes, is to create a long arc of positive feedback loops when something good happens,
3:08:35 but that when something negative happens, let yourself feel acutely and then move on fast.
3:08:40 So far, I would applaud this. It would basically be like an accepted paper will delight me and
3:08:47 motivate me for many, many months, if not years, but a rejection or a tough revision where we’re
3:08:52 looking at another year or two of experiments. I’d allow myself maybe a day and a half of just
3:08:58 being utterly crushed and then right back to it. Yeah, but another way, when I say put people back
3:09:04 in the equation, that’s what you need to teach them, which is the responses you’re getting,
3:09:11 these reviews are not from a bunch of sages in the sky, they’re just a group of people,
3:09:19 a group of people with different biases and so on. And it doesn’t mean you were wrong.
3:09:26 And reviews, I learned from my postdoc advisor and I love this, is to say reviews always make
3:09:29 papers better, even if you hate them. They always make papers better, they never make
3:09:33 papers worse. Sometimes they make papers a little bit harder to track because there’s this
3:09:38 weird figure put in just to satisfy a reviewer. You’re like, what is this? But everyone eventually
3:09:45 realized what that figure is about anyway. And so I adopted the idea that reviews, red ink,
3:09:50 critical feedback are just ways of getting better, which has also been essential in the podcasting
3:09:54 sphere because if I’ve ever gotten anything wrong, believe me, I hear about it in the comments. And
3:09:58 sometimes it can be embarrassing, but you just look at it as an opportunity to address your
3:10:02 humanness and move forward, correct it and move forward. But I think a lot of people try and
3:10:08 maintain this air of perfection, like there’s some sort of Fabergé egg that instead of living life
3:10:14 like a work of art where it has dimples and cracks and acne and all the rest and it’s human,
3:10:19 I think a lot of people want to present themselves to the world like a Fabergé egg,
3:10:23 like that’s just absolutely flawless. But the problem with that is going out the next day.
3:10:30 You can be that Fabergé egg on day one, but now you’ve got to maintain that. I mean, the first
3:10:37 paper that I published came back without a comment, without a comment, not a correction,
3:10:41 not a typo. What a dangerous thing to happen. Exactly, it was awful. Yeah, that was not my
3:10:49 experience. No, it set me up for expectations. What do you mean for the next one? But I think also
3:10:58 that it’s, once you recognize that this is an opinion rather than a statement of fact,
3:11:07 and then when you, what I tell my students is that when you get a comment, it doesn’t mean
3:11:13 that the comment is right. It means that whatever you wrote wasn’t appreciated and the way you
3:11:19 wanted it to be appreciated. And they’re guessing at, well, if you did it this way rather than that
3:11:27 way. Papers that are not accepted today may be accepted tomorrow, the same paper. I can’t tell
3:11:34 you how many times people say can’t be, and then it becomes the standard. You mean in terms of a
3:11:40 field and what’s acceptable? Yeah, things have certainly changed. And look, you’ve done a tremendous
3:11:46 amount to pioneer that change. I mean, it’s not one study or 10 study or 20 studies. I mean,
3:11:51 there’s now a catalog of incredibly groundbreaking work that you’ve, I don’t know if you used
3:11:55 intentionally or you’re just following your interests, but that have transformed the way that
3:12:01 we think about the mind and its role in our physiology and so on. I was hoping to get your
3:12:07 reflections on something that I sometimes say that’s probably wrong, but that is helpful to me
3:12:12 because, and hopefully to other people too, because it, I think, captures some of the
3:12:16 circuit dynamics related to reward and reinforcement. And it sometimes resurfaces on the internet
3:12:22 that addiction, among other things, is a progressive narrowing of the things that bring
3:12:28 someone pleasure. And I used to attach to that statement, enlightenment, if there is such a
3:12:33 thing, is a progressive broadening of the things that bring us pleasure. And one thing that struck
3:12:39 me throughout today’s conversation is that it seems like you’re able to look at pretty much
3:12:45 anything through a bunch of different facets, take on other points of view, so strong theory of mind,
3:12:52 while holding onto your own perceptions, right? You’re not drifting off from yourself. You’re
3:13:00 remaining of self, but taking on other perspectives. And that flexibility of thinking and that
3:13:05 expansiveness, like looking at things as good, bad, maybe, I don’t know, I don’t know what’s true
3:13:11 or what could be true and really challenging preconceived notions. It seems very powerful.
3:13:15 Do you believe in enlightenment? And was the description I just gave anything
3:13:22 like what the way you engage in it? No, I’m very flattered. You know, I think that when you’re
3:13:27 walking around and you don’t see and all of a sudden you see, you can say that you’re enlightened.
3:13:43 I guess in a not so grandiose way, that simple thing that I keep saying, recognizing that behavior
3:13:49 makes sense, leads you to such a different view of people. You don’t have people who are good
3:13:57 and bad, people who are addicted and not addicted. You know, you don’t have A students and failing
3:14:03 students, everything just organizes itself differently. And you come to appreciate the
3:14:11 individual talents that people have. And when you can do that, I don’t know if you want to
3:14:21 call the person enlightened, but life just is easier and nicer. You know, it’s nicer to walk
3:14:29 outside and be trusting of people and not to be afraid of this bastard, that one who’s going to
3:14:35 come and get you. I mean, I went to with a friend, this was so many years ago, to an AA meeting to
3:14:43 see what it was like. And I had left my pocketbook over here, wherever that is, which you can see.
3:14:49 And we walked over here and for whatever reason. And I said, I left my pocketbook over there.
3:14:55 And then I thought, you know, so what? If somebody takes it, they probably need it
3:15:03 more than I do. And it was so freeing. You know, just not to care about all these things that
3:15:09 somehow we’re implicitly, sometimes explicitly taught to care about, and always evaluating
3:15:18 ourselves. You know, that little song, feeling that let me sing. I enjoy singing. I can’t carry a
3:15:26 tune so much. Why should somebody make me feel bad about singing? And maybe I’ve become a better
3:15:31 singer, or maybe I’ll sing in some way that’ll teach somebody, you know, some new trick that they
3:15:39 hadn’t thought about before, because of my inadequacy. Why are people evaluating themselves at every
3:15:46 moment, rather than feeling good about the things they know that they can do? And who decides
3:15:52 what’s important to be able to do? I don’t know how to most articulately share it,
3:15:59 but it’s just a very different life. You know, a life where you don’t, I just don’t believe that
3:16:06 stress is necessary. I don’t believe that there’s anybody in this world that’s better than I am.
3:16:12 But I also don’t believe I’m better than anybody else. It’s very different. Where everything,
3:16:18 especially among, you know, those of us who are academics, where every minute you’re given a
3:16:23 grade, and even, you know, the number of papers you got accepted, you know, determines your pecking
3:16:30 order, and so on. It’s also silly, you know, and then you have the money people, and I have 20
3:16:35 billion dollars, you know, so I’m better off than people. I’m a better person than people have 10
3:16:44 billion dollars. It’s sad to me when, in fact, I think all of it is engaged in order to feel
3:16:50 good about yourself. That’s all. You know, why do I need that money? Why do I need those A’s?
3:16:57 Why do I need those successes so that I’ll like myself? Just like yourself. Recognize that you’re
3:17:05 likable. Why not? That may seem simple-minded, but it’s gotten me to wherever I am.
3:17:11 It has indeed, and it’s helped a tremendous number of people, both in the form of scientific
3:17:20 findings, which are then shared with people through books and through podcasts. And I’m
3:17:25 just so grateful that you came here today to share with us. This is really as vast as it’s been,
3:17:32 you know, just a subset of the discoveries that you’ve made. So, you know, a couple of things.
3:17:38 First of all, thank you for coming here today. It’s been my pleasure. I’ve thoroughly enjoyed
3:17:44 this, and I love, love, love your work, and it’s caused me to think differently about things. And
3:17:49 today’s discussion is going to make me, and I know so many other people think differently about
3:17:56 everything. I mean, very few discussions that I’ll hold will make me rethink my thinking about
3:18:02 everything. This one certainly will. And also for continuing to do the work that you’re doing.
3:18:09 I mean, it’s clear that you embody and live the discoveries that you make, and it’s not
3:18:14 just an academic pursuit that then, you know, allows you to collect all the, appropriately,
3:18:20 collect all the amazing awards and titles, but that it really serves and that you live it.
3:18:26 So, thank you for that as well. And then two more questions very briefly. The first one is,
3:18:31 doesn’t matter how long the question is, is the answer that matters, right? Sorry,
3:18:35 ask me the brief question for a long answer. The floor is yours, but would you consider coming
3:18:41 back? Again, to share with us some additional findings is the second to last question. And then
3:18:46 I’m just thinking that maybe the last question is so that it sticks in people’s minds.
3:18:54 Would you be willing to share the song? Oh, Andrew. All right. Yes, I’m going to sing this.
3:19:01 Now, you have to remember, though, that I’m singing this because I think singing is fun,
3:19:06 and it shouldn’t matter how good a voice you have. Okay, so here we go. This is to the old
3:19:12 Sarah Lee commercial. And everybody doesn’t like something, but nobody doesn’t like Sarah Lee.
3:19:21 Everybody doesn’t know something, but everyone knows something else. Everyone can’t do something,
3:19:27 but everyone can do something else. So what have I lost by singing that? I know I can sing,
3:19:34 now you know I can sing, but do you think my not being able to sing means I can’t write, think,
3:19:39 or do whatever it is that I do better than singing? No, of course not.
3:19:45 I love the song. And thanks for saying you’ll come back again. Thank you so much.
3:19:50 Thanks for having me. Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Ellen Langer.
3:19:54 I hope you found it to be as fascinating as I did. To learn more about Dr. Langer’s work,
3:19:59 to find links to her books and workshops and other resources, please see the show note captions.
3:20:04 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
3:20:09 That’s a terrific zero cost way to support us. In addition, please click follow for the podcast
3:20:14 on both Spotify and Apple. And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five star review.
3:20:17 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics you’d like me to
3:20:22 consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section on YouTube.
3:20:26 I do read all the comments. Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and
3:20:31 throughout today’s episode. That’s the best way to support this podcast. For those of you that
3:20:36 haven’t heard, I have a new book coming out. It’s my very first book. It’s entitled Protocols,
3:20:39 an operating manual for the human body. This is a book that I’ve been working on for more than
3:20:45 five years and that’s based on more than 30 years of research and experience. And it covers protocols
3:20:52 for everything from sleep to exercise to stress control protocols related to focus and motivation.
3:20:57 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
3:21:04 The book is now available by presale@protocallsbook.com. There you can find links to various vendors.
3:21:09 You can pick the one that you like best. Again, the book is called Protocols, an operating manual
3:21:13 for the human body. If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all
3:21:19 social media platforms. So that’s Instagram, ex formerly known as Twitter, Facebook, LinkedIn,
3:21:24 and Threads. And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which
3:21:28 overlaps with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the
3:21:33 content on the Huberman Lab podcast. Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
3:21:37 And if you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, the neural network
3:21:41 newsletter is a zero cost monthly newsletter that includes podcast summaries, as well as what we
3:21:47 call protocols in the form of one to three page PDFs that cover everything from how to optimize
3:21:51 your sleep, how to optimize dopamine, deliberate cold exposure. We have a foundational fitness
3:21:56 protocol that covers cardiovascular training and resistance training. All of that is available
3:22:01 completely zero cost. You simply go to Huberman Lab.com, go to the menu tab in the top right
3:22:05 corner, scroll down to newsletter, and enter your email. And I should emphasize that we do
3:22:09 not share your email with anybody. Thank you once again for joining me for today’s discussion with
3:22:19 Dr. Ellen Langer. And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
Tôi là Andrew Huberman, giáo sư sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y tế Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Ellen Langer.
Tiến sĩ Ellen Langer là giáo sư tâm lý học tại Đại học Harvard và là một trong những người tiên phong hàng đầu thế giới trong mối liên hệ giữa tâm trí và cơ thể, cụ thể hơn là cách mà suy nghĩ của chúng ta ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tiến sĩ Langer là một trong những người đầu tiên hệ thống khám phá mối liên hệ giữa tâm trí và cơ thể với sự nghiêm ngặt khoa học.
Phòng thí nghiệm của bà đã thực hiện một số phát hiện thật sự thú vị.
Chẳng hạn, hôm nay bạn sẽ được biết về một nghiên cứu mà Tiến sĩ Langer đã thực hiện, trong đó bà đưa những người lớn tuổi vào phòng thí nghiệm của mình, hay chính xác hơn là bà thiết kế một phòng thí nghiệm sao cho mà mọi người sống trong đó, nhưng chính phòng thí nghiệm lại được thiết kế để giống như môi trường mà họ từng sống 20 năm trước.
Khi những người tham gia sống trong phòng thí nghiệm đó chưa đầy một tuần, sự thay đổi trong môi trường và sự tương tác của họ với môi trường đó đã dẫn đến việc họ có nhiều khả năng di chuyển hơn, chức năng nhận thức tốt hơn và một số dấu hiệu khác của lão hóa sinh học đã được đảo ngược, điều này thật sự đáng chú ý và cho thấy sức mạnh vô cùng to lớn mà tâm trí có đối với sinh lý của chúng ta.
Đó chỉ là một ví dụ trong số rất nhiều thí nghiệm mà Tiến sĩ Langer đã tiến hành, một lần nữa, với sự nghiêm ngặt về mặt khoa học lớn.
Vậy hôm nay, Tiến sĩ Langer và tôi sẽ thảo luận về việc việc tiếp thu kiến thức, chỉ đơn giản là học về một số cơ chế sinh học nhất định, cũng như tâm lý của bạn về các khía cạnh khác nhau của sức khỏe và sự riêng tư của bạn, có thể mạnh mẽ định hướng sức khỏe và sự riêng tư của bạn ra sao.
Chúng tôi sẽ nói về tuổi thọ.
Chúng tôi sẽ nói về việc tập thể dục và giảm cân.
Chúng tôi sẽ nói về bệnh truyền nhiễm.
Trên thực tế, chúng tôi cũng sẽ thảo luận về cách mà tâm lý có thể ảnh hưởng đến kết quả điều trị ung thư, hay đúng hơn là vượt qua bệnh ung thư.
Chúng tôi sẽ bàn luận về các ví dụ, cơ chế và ứng dụng thực tế của những cơ chế đó.
Đến cuối tập hôm nay, tôi đảm bảo rằng Tiến sĩ Ellen Langer sẽ thay đổi cách bạn suy nghĩ về mối liên hệ giữa tâm trí và cơ thể, cách mà bạn suy nghĩ về sức khỏe của mình, và tôi đảm bảo rằng không phải mọi thứ chỉ là về suy nghĩ tích cực.
Trên thực tế, Tiến sĩ Ellen Langer khiến chúng ta suy nghĩ khác đi về các câu hỏi khoa học, sức khỏe của chúng ta và hầu như mọi thứ khác trong thế giới.
Bạn sẽ sớm thấy rằng bà có một cách suy nghĩ khá độc đáo, không chỉ về khoa học và sức khỏe, mà còn về cuộc sống nói chung và điều gì tạo nên một cuộc sống thực sự tốt đẹp.
Tiến sĩ Ellen Langer là một luminary và là người tiên phong thực sự trong lĩnh vực sức khỏe tâm thức – cơ thể, và bà cũng là một giáo viên tuyệt vời.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford.
Tuy nhiên, nó là một phần trong nỗ lực mong muốn của tôi nhằm mang thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học với chi phí bằng không cho người tiêu dùng đến với công chúng.
Theo chủ đề đó, tập này có bao gồm các nhà tài trợ.
Và bây giờ là phần thảo luận của tôi với Tiến sĩ Ellen Langer.
Tiến sĩ Ellen Langer, chào mừng bạn.
Cảm ơn bạn, Andrew.
Thật tuyệt vời khi có bạn ở đây.
Có rất nhiều chủ đề mà bạn đã làm việc và chiếu sáng về chúng, ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của chúng ta và thế giới nội tâm cũng như thế giới bên ngoài và cách chúng tương tác.
Tôi muốn biết định nghĩa của bạn về sự chánh niệm, và nó có thể mang hình thức thực tế, lý thuyết.
Hãy làm cho nó thật đơn giản, rằng khi hầu hết mọi người nghe từ “chánh niệm,” thật tiếc rằng họ nghĩ đến thiền.
Thiền là tuyệt vời, nhưng không phải là chánh niệm.
Bạn thiền để đạt được trạng thái chánh niệm sau thiền.
Vì vậy, đó là một thực hành.
Chánh niệm mà tôi nghiên cứu là một cách thức tồn tại.
Nó không phải là một thực hành.
Đó là quy trình đơn giản của việc nhận biết.
Bây giờ, bạn có thể đến đó theo một trong hai cách.
Từ dưới lên, tích cực nhận biết ba điều mới về người bạn sống cùng, đi ra ngoài, nhận biết ba điều mới.
Mỗi lần bạn thực hiện điều này, bạn sẽ thấy rằng bạn không biết điều mà bạn nghĩ bạn biết rõ như những gì bạn nghĩ.
Nhưng bạn cũng có thể thực hiện từ trên xuống.
Từ trên xuống là nhận ra rằng mọi thứ luôn luôn thay đổi, mọi thứ trông khác nhau từ những góc độ khác nhau, sự không chắc chắn là quy tắc, không phải là ngoại lệ.
Vì vậy, khi bạn biết rằng bạn không biết, thì bạn tự nhiên chú ý hơn.
Vì vậy, một điều tôi đã nói nhiều lần, có thể đây sẽ là lần cuối cùng, một trong những điều mà chúng ta nghĩ rằng mình biết rõ nhất là một cộng một bằng bao nhiêu, Andrew?
Tôi sẽ giả định rằng nó vẫn là hai.
Hai.
Không phải lúc nào cũng vậy.
Bạn thêm một watt kẹo cao su vào một watt kẹo cao su, một cộng một bằng một.
Bạn thêm một đám mây vào một đám mây, một cộng một bằng một.
Điều này thật thú vị.
Có ai đó đã gửi điều này cho tôi hôm trước.
Bạn lấy một cái pizza và bạn thêm một cái pizza, một cộng một bằng hai.
Bạn lấy một cái lasagna và bạn thêm một cái lasagna, một cộng một bằng một.
Nó chỉ là một cái lasagna lớn hơn.
Bạn lấy một vũng nước và bạn thêm, giả sử tôi có hai vũng nước ở đó và bạn thêm một ít nước ở giữa, thì một cộng một cộng một bằng một.
Được rồi.
Vì vậy, điểm chính là trong thế giới thực, một cộng một có lẽ không bằng hai thường xuyên như nó có thể.
Và vì bạn là một cá nhân có học thức, bạn có thể biết rằng một cộng một bằng hai nếu bạn đang sử dụng hệ số đếm cơ số mười.
Nếu bạn đang sử dụng hệ số đếm cơ số hai, một cộng một được viết là mười.
Ôi Chúa ơi.
Có ai đó hỏi bạn một cộng một bằng bao nhiêu?
Bạn nên nói là một, hai, mười?
Và điểm quan trọng là khi bạn biết rằng bạn không biết, thì bạn sẽ chú ý hơn.
Trong bối cảnh này, để tôi xem, tôi sẽ là một người thông minh và tôi sẽ nói một hay trong bối cảnh này, tôi biết rằng người đó muốn tôi tuân thủ và tôi sẽ nói hai, và cứ như vậy.
Vì vậy, khi bạn không biết, bạn sẽ chú ý hơn.
Khi bạn chú ý hơn, bạn có sự lựa chọn mà nếu không có thể bạn sẽ mù quáng không nhìn thấy.
Điều đó tạo ra một sự khác biệt rất lớn.
Vì vậy, khi bạn chú ý, bạn không biết, bạn chủ động nhận thấy khi bạn nhận thấy các tế bào thần kinh đang hoạt động và 50 năm nghiên cứu đã chỉ ra rằng điều này thực sự và ẩn dụ là sự khai sáng. Và nếu bạn sẽ làm gì đó, hãy đến tham gia vào nó. Vấn đề là hầu hết mọi người đều không chú ý hầu hết thời gian và họ hoàn toàn không nhận ra điều đó. Khi bạn không có mặt, bạn không biết rằng bạn không có mặt. Và hầu hết mọi người chỉ đơn giản là không có mặt.
Bây giờ bạn muốn hỏi tôi, điều đó xảy ra như thế nào? À, chúng ta đã được dạy điều đó. Các trường học, theo tôi, là nguyên nhân lớn nhất. Các trường học dạy chúng ta những câu trả lời tuyệt đối, một cộng một là hai. Hầu như mọi thứ mà chúng ta được dạy đều dường như như thể thế giới là không đổi và sẽ giữ nguyên như vậy. Và câu trả lời hôm nay sẽ giống như câu trả lời của ngày mai. Vì vậy, sự chắc chắn đó khiến chúng ta không nhận thấy.
Bạn đã nhận ra sự việc mà chúng ta gọi là tâm chú ý như thế nào? Ý tôi là, chắc chắn trong 20 năm qua, khái niệm thiền như một thực hành quý giá đã trở nên khá phổ biến. Và trước đó, nó được coi là một điều gì đó hơi mơ hồ, không chính thống. Hãy để tôi trả lời điều đó.
Được rồi. Thật tâm lý. Tôi vui vì theo cách nào đó tôi không nhớ người này là ai, nhưng tôi đã bắt đầu nghiên cứu về sự không chú ý. Và tôi thấy mình, tôi đi vào một hình nộm, và tôi xin lỗi, bạn biết đấy, đủ loại điều như vậy. Điều này thú vị với tôi. Tôi đang nói chuyện với ai đó, chúng tôi không biết đó là ai nữa, người đã nói với tôi, “Bạn biết không, bạn chính là những gì bạn nghiên cứu.” Tôi nói, “Được rồi.”
Vì vậy, tôi đã đổi từ việc không chú ý sang việc chú ý. Vào thời điểm đó, tôi đã tìm hiểu về thiền và Phật giáo và tất cả những điều này và bắt đầu học hỏi về một cách sống khác. Điều làm tôi hứng thú là tôi đã đi qua chế độ khoa học phương Tây, nói một cách nào đó, đến cùng những hệ quả giống như những gì các Phật tử đã nói trong hàng nghìn năm.
Thật thú vị làm sao mà bây giờ trong xã hội phương Tây, chúng ta đón nhận ý tưởng về sự hiện diện, nhưng điều đó lại bị gộp với những thuật ngữ cứng nhắc hơn như tập trung và chú ý. Đúng vậy. Bây giờ, việc tập trung thực sự là một trạng thái không chú ý, bạn biết đấy.
Vì vậy, thật thú vị, hãy tập trung vào ngón tay của bạn. Bây giờ nếu bạn đang tập trung, điều bạn sẽ nhận thấy là hình ảnh ngón tay của bạn, hình ảnh đang di chuyển xung quanh, đúng không? Và vì vậy, khi chúng ta cố gắng giữ một cái gì đó đứng yên, đó là điều sai lầm, bạn không nên bảo mọi người tập trung. Bây giờ, thay vì tập trung, hãy nhìn ngón tay của bạn một cách chú ý, điều đó có nghĩa là bạn sẽ nhận thấy những điều mới, “Ôi, đó là một ngón tay xấu xí, và đường kẻ đó là gì? Tại sao nó lại màu đỏ?”
Và khi bạn làm như vậy, khi bạn chủ động nhận thấy, hình ảnh giữ nguyên. Vì vậy, khi chúng ta đưa ra hướng dẫn cho mọi người ở trường, bạn biết đấy, “tập trung,” họ nghĩ như một chiếc máy ảnh, giữ nó đứng yên. Và bất cứ khi nào chúng ta cố gắng giữ mình, hình ảnh, bất kỳ thứ gì đứng yên, chúng ta sẽ hoạt động không hiệu quả. Cần để mọi thứ thay đổi, mọi thứ luôn thay đổi.
Vì vậy, điều xảy ra là chúng ta nhầm lẫn sự ổn định trong tâm trí của mình, chúng ta đang giữ một cái gì đó đứng yên trong đầu mình, với sự ổn định của những hiện tượng cơ bản. Vì vậy, tâm chú ý như một thực hành khám phá, sự hiện diện và khám phá có lẽ là một cách hơi tốt hơn để nghĩ về nó. Đúng vậy, nhưng nó không phải là một thực hành.
Bạn thấy đấy, một khi bạn chấp nhận rằng mọi thứ đều không chắc chắn, bạn chỉ cần điều chỉnh. Bạn chỉ không điều chỉnh khi bạn nghĩ rằng bạn biết. Vì vậy, nếu bạn định đến thăm tôi ở Cambridge, bạn chưa bao giờ đến nhà tôi, bạn không cần phải thực hành gì cả, bạn chỉ cần đi vào, bạn sẽ nhận thấy những điều, “Cô ấy đã làm điều đó sao? Đó là cái gì?”
Bạn biết đấy, “Ôi nhìn cô ấy đang đọc gì.” Có hai con chó ở đây. Bạn sẽ chỉ, chính xác, chính xác, bạn sẽ nhận thấy mà không cần phải làm bất cứ điều gì. Và đó là điều quan trọng, bởi vì theo cách tôi phân biệt tâm chú ý khi tôi nghiên cứu nó, với thiền, thiền là một thực hành mà một số người phải ngồi yên 20 phút, hai lần một ngày là một công việc. Tâm chú ý, theo cách tôi nghiên cứu, là những gì bạn đang làm, bạn đang tận hưởng. Bạn không thể tận hưởng nếu bạn không chủ động nhận thấy.
Vì vậy, thực tế, hành động nhận thấy này là năng lượng sinh ra, không phải tiêu thụ. Vì vậy, nó cảm thấy tốt. Đó là bản chất của khi bạn đang làm điều gì đó, khi bạn vui nhất. Nó tốt cho bạn, và nó dễ đến nỗi tôi không thấy lý do nào mà bất kỳ ai lại không đón nhận nó, bạn biết đấy, rằng nó tốt cho bạn. Khi bạn chú ý, mọi người thấy bạn hấp dẫn hơn, có sức hút hơn. Khi bạn chú ý, những sản phẩm bạn tạo ra trở nên tốt hơn, và điều đó cũng tốt cho sức khỏe hơn.
Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, BetterHelp. BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với các nhà trị liệu có giấy phép được thực hiện hoàn toàn trực tuyến. Bây giờ, cá nhân tôi đã làm liệu pháp hàng tuần trong hơn 30 năm. Ban đầu, tôi không có sự lựa chọn. Đó là một điều kiện để được phép ở lại trường, nhưng rất nhanh tôi nhận ra rằng liệu pháp là một thành phần cực kỳ quan trọng cho sức khỏe toàn diện của con người. Thực tế, tôi coi việc thực hiện liệu pháp thường xuyên quan trọng như việc tập thể dục đều đặn, mà tất nhiên tôi cũng làm mỗi tuần.
Về cơ bản có ba điều mà liệu pháp tuyệt vời cung cấp. Đầu tiên, nó cung cấp mối quan hệ tốt với một ai đó mà bạn có thể tin tưởng và nói chuyện về hầu như bất kỳ vấn đề nào. Thứ hai, nó có thể cung cấp hỗ trợ dưới dạng hỗ trợ cảm xúc và hướng dẫn có định hướng. Thứ ba, liệu pháp chuyên gia có thể cung cấp những hiểu biết hữu ích, những hiểu biết cho phép bạn cải thiện không chỉ cuộc sống cảm xúc và mối quan hệ của mình, mà tất nhiên cũng là mối quan hệ với chính bạn và cuộc sống nghề nghiệp của bạn cũng như mọi loại mục tiêu.
BetterHelp giúp bạn rất dễ dàng tìm một nhà trị liệu chuyên gia mà bạn cảm thấy hòa hợp và có thể cung cấp cho bạn ba lợi ích đó đến từ liệu pháp hiệu quả. Hơn nữa, vì BetterHelp cho phép liệu pháp được thực hiện hoàn toàn trực tuyến, nó rất tiết kiệm thời gian và dễ dàng đưa vào lịch trình bận rộn. Nếu bạn muốn thử BetterHelp, bạn có thể vào betterhelp.
com/huberman để nhận giảm giá 10% cho tháng đầu tiên của bạn.
Một lần nữa, đó là betterhelp.com/huberman.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Helix Sleep.
Helix Sleep sản xuất đệm và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu giấc ngủ độc đáo của bạn.
Tôi đã nói rất nhiều lần trên podcast Huberman Lab và ở những nơi khác về việc có một giấc ngủ ngon rất quan trọng cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất.
Chiếc đệm bạn ngủ trên đó có sự khác biệt lớn về chất lượng giấc ngủ mà bạn có mỗi đêm.
Sự mềm mại, độ cứng, khả năng thoáng khí, nhiệt độ, tất cả đều ảnh hưởng đến sự thoải mái của bạn và cần được điều chỉnh theo nhu cầu giấc ngủ riêng của bạn.
Nếu bạn truy cập vào trang web của Helix, bạn sẽ trả lời một bài kiểm tra ngắn chỉ mất hai phút, trong đó sẽ hỏi những câu hỏi như: “Bạn có thường ngủ nằm ngửa, nằm nghiêng hay nằm sấp?”
Nó cũng sẽ hỏi bạn có thường cảm thấy nóng hay lạnh trong suốt đêm hoặc phần đầu của đêm, v.v.
Những điều như vậy.
Có thể bạn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó, có thể bạn không, nhưng dù sao, Helix sẽ tìm cho bạn chiếc đệm lý tưởng.
Đối với tôi, chiếc đệm lý tưởng đó là Dusk Mattress, D-U-S-K.
Tôi bắt đầu ngủ trên chiếc đệm Dusk khoảng ba năm rưỡi trước, và đây là giấc ngủ tốt nhất mà tôi đã từng có.
Rõ ràng với tôi rằng việc sở hữu một chiếc đệm phù hợp với bạn sẽ cải thiện giấc ngủ của bạn.
Nếu bạn muốn thử Helix, bạn có thể truy cập vào helixsleep.com/huberman.
Thực hiện bài kiểm tra giấc ngủ hai phút đó, và Helix sẽ tìm cho bạn một chiếc đệm được tùy chỉnh theo nhu cầu giấc ngủ riêng của bạn.
Hiện tại, Helix đang giảm giá lên đến 25% cho tất cả các đơn hàng đệm.
Một lần nữa, đó là helixsleep.com/huberman để nhận giảm giá lên đến 25%.
Tôi nghĩ đối với nhiều người, việc thực hành thiền định cảm thấy như là cánh cổng tốt nhất hoặc rõ ràng nhất để bước vào điều mà chúng ta gọi là chánh niệm.
Đó là một cách, và tôi không xem thường điều đó.
Tôi đã thực hiện một số nghiên cứu về thiền trong những năm 80.
Nó thật tuyệt vời.
Đó chỉ là khác nhau, và chúng không loại trừ lẫn nhau.
Bạn có thể làm cả hai.
Khi một phần lợi ích của việc thiền có thể không liên quan gì đến thiền, thì tại sao bạn lại muốn thiền?
Bạn muốn trở thành một người tốt bụng hơn, dễ chịu hơn.
Bạn có thể chỉ đơn giản là tốt bụng hơn hoặc dễ chịu hơn, nhưng nếu bạn đang đầu tư thời gian 20 phút hai lần mỗi ngày, bạn sẽ ngồi dậy và chú ý để trở thành một người tốt bụng hơn, dễ chịu hơn.
Có thể đó là sự đầu tư về thời gian hơn là một điều gì đó cụ thể về thực hành thiền.
Đó là một ý tưởng không chính thống trong thế giới sức khỏe, nhưng chúng không loại trừ lẫn nhau, vì vậy tôi không phủ nhận một số thuộc tính vốn có hơn, giả sử như vậy, nhưng có một phần khác trong đó.
Tôi thích cách bạn nhìn nhận những điều chúng ta xem là hiển nhiên như hoạt động theo một cách nào đó thông qua một góc nhìn khác.
Người bạn chung của chúng ta, Allie Crum, đã kể cho tôi câu chuyện rằng có một lần cô ấy đang trò chuyện với bạn và bạn đã nói: “Có thể việc tập thể dục và tất cả những tác động của nó đối với sức khỏe của chúng ta chỉ là một hiện tượng phụ.”
Bạn có thể nói thêm một chút về điều đó không?
Đầu tiên, tôi không nghĩ hầu hết mọi người đều quen thuộc với hiện tượng phụ là gì, nhưng ý tưởng nhìn nhận mọi thứ từ một cánh cổng khác có vẻ rất quý giá bất kể kết quả thử nghiệm cuối cùng là gì, và có lẽ chúng ta nên đề cập đến kết quả thử nghiệm đó về lao động và không lao động.
Có rất nhiều điều ở đó.
Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ý tôi là, chúng ta muốn nói về điều đó, nghiên cứu với Allie.
Hãy nói về nghiên cứu đó.
Nhưng trước khi đến nghiên cứu, hãy nói về lý do cho nghiên cứu này, từ rất xa xưa.
Được rồi, có rất nhiều con đường tôi có thể đi ở đây.
Hãy đi tất cả.
Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu với một con đường.
Tôi đã thực hiện một số nghiên cứu vào những năm 70 với những người trong viện dưỡng lão, và tại sao tôi lại làm điều đó?
Bởi vì tôi có một người trong gia đình đang ở viện dưỡng lão, thật đáng lo ngại khi thấy mọi người chỉ ngồi đó không làm gì và gần như không tồn tại.
Và vì vậy chúng tôi đã có ý tưởng rằng nếu chúng tôi cho mọi người có sự lựa chọn, điều đó có thể khiến họ tham gia nhiều hơn vào cuộc sống của họ.
Và vì vậy chúng tôi đã làm như vậy.
Chúng tôi đã khuyến khích mọi người quyết định nơi họ gặp gỡ mọi người, có nên thăm họ ở phòng bạn, trong phòng chờ hay không.
Bạn phải nhớ rằng bạn không thể vào một cơ sở, một doanh nghiệp và xoay chuyển toàn bộ cấu trúc quyền lực.
Và vì vậy, trong khuôn khổ hợp lý, chúng tôi đã đưa ra những lựa chọn mà mọi người có thể thực hiện.
Chúng tôi đã tặng họ cơ hội xem một bộ phim, bạn có thể xem vào thứ Ba hoặc thứ Năm.
Chúng tôi đã tặng cho họ một cây để chăm sóc.
Được rồi, đó là nhóm so sánh, nhóm Chăm sóc Tình yêu.
Chúng tôi nói với họ, sẽ có người đến thăm bạn, và chúng tôi sẽ sắp xếp để bạn sẽ gặp gỡ trong phòng chờ.
Mọi thứ đã được kiểm soát theo cách đó.
Bạn có thể xem một bộ phim, và chúng tôi sẽ cho bạn biết bạn sẽ xem vào thứ Ba hay thứ Năm.
Đây là một cây, và các y tá sẽ chăm sóc nó cho bạn.
Vì vậy, chúng tôi thực hiện điều này.
Chúng tôi quay lại, tôi nghĩ là ba tuần, thực sự thì tôi không nhớ rõ, đã lâu quá rồi, 18 tháng sau, đầu tiên, chúng tôi tiến hành các phép đo ban đầu.
Quay lại sau 18 tháng, những người được cho những lựa chọn này sống lâu hơn.
Và đó là khởi đầu cho tất cả công trình của tôi về sức khỏe, theo một cách nào đó.
Làm thế nào có thể là việc đưa ra sự lựa chọn lại dẫn đến một cuộc sống lâu hơn?
Được rồi, vậy có gì về việc đưa ra sự lựa chọn?
Và sau đó, những sự lựa chọn đều là những sự lựa chọn rất đơn giản, bạn biết đấy, và bạn luôn có sự lựa chọn sẵn có.
Bạn có thể bật công tắc đèn, bạn có thể làm điều đó bằng tay phải, tay trái, một ngón tay, ba ngón tay, nâng chân của mình, có rất nhiều lựa chọn mà bạn có thể mang đến bàn.
Nếu việc đưa ra sự lựa chọn là tốt cho bạn, tại sao mọi người không làm điều này?
Và điều đó đã khiến tôi quan tâm hơn đến công việc về sự vô tâm và chánh niệm bây giờ.
Vì vậy, chúng ta có những người sống lâu hơn.
Làm thế nào có thể là bạn đang đưa ra những lựa chọn, tâm trí bạn trở nên hoạt động, và cơ thể bạn đáp ứng?
Và vì vậy, tôi đã suy nghĩ về điều đó, không phải trong một lần mà nhận ra rằng tất cả khái niệm về tâm trí và cơ thể này, đó chỉ là những từ.
Chúng ta cùng nhau đến đây, tôi ở đây, tất cả tôi, các ngón tay, vai tôi, những suy nghĩ của tôi, như một thực thể. Và nếu chúng ta kết hợp tâm trí và cơ thể lại với nhau, thì mức độ kiểm soát mà chúng ta có là khổng lồ, đúng không? Nếu tôi đặt tâm trí của mình, tôi cũng đang đặt cơ thể mình.
Vậy trong cơ thể mindful, mà bắt đầu như một cuốn hồi ký, tôi có rất nhiều câu chuyện cho thấy dẫn đến ý tưởng này. Hãy để tôi kể nhanh hai câu chuyện. Một câu chuyện là tôi kết hôn, Andrea, bạn sẽ không tin đâu, tôi thực sự rất trẻ. Và bạn sẽ thấy nếu bạn đọc cuốn sách, tôi thậm chí còn trẻ hơn những gì tôi đã thừa nhận vì tôi đã kết hôn bí mật nhiều năm trước đó.
Vì vậy, cho đến khi tôi 19 tuổi, tôi nghĩ rằng mình đi Paris trong tuần trăng mật, chúng tôi vào một nhà hàng, tôi gọi một đĩa nướng hỗn hợp. Một trong những món ăn ở đó là tụy. Chồng tôi lúc bấy giờ, người mà tinh tế hơn tôi, có nhiều trải nghiệm hơn, tôi đã hỏi: “Món nào ở đây là tụy?” Anh ấy đã trả lời, “Cái này.”
Vì vậy, tôi đã ăn mọi thứ, tôi là một người ăn nhiều. Giờ đến khoảnh khắc quan trọng. Liệu tôi có thể ăn tụy không? Tại sao tôi lại nghĩ rằng việc kết hôn có nghĩa là tôi phải ăn tụy, tôi vẫn chưa hiểu ra. Nhưng dù sao đi nữa, tôi bắt đầu ăn nó và anh ấy bắt đầu cười, không tốt cho những cặp vợ chồng mới cưới. Tôi hỏi anh ấy: “Tại sao bạn cười?” Anh ấy nói: “Bởi vì đó là thịt gà. Bạn đã ăn tụy từ lâu rồi.”
Thế là tôi đã làm mình bị bệnh. Về phía khác, mẹ tôi mắc bệnh ung thư vú đã di căn đến tụy của bà. Và rồi một cách kỳ diệu, nó biến mất. Bằng cách nào đó, bà đã tự mình chữa lành.
Vì vậy, tôi đã có rất nhiều trải nghiệm như vậy và nói về, bạn biết đấy, tôi đã nói về điều này từ năm 79. Giờ đây, mọi người đang nói về mối liên hệ giữa tâm trí và cơ thể. Đó không phải là một kết nối. Nếu bạn đang nói về một mối liên hệ giữa hai thứ, thì có nghĩa là chúng tách biệt, và bạn vẫn phải đối mặt với điều gì kết nối chúng. Khi bạn kết hợp chúng lại với nhau, thì đó là một thực thể mà bạn không phải giải quyết vấn đề giữa chúng.
Và vì vậy, nghiên cứu bạn đang hỏi đến, mà tôi ngạc nhiên là tôi đang có một khoảnh khắc lúng túng, nhưng thực sự tôi đã nhớ câu hỏi bạn đã hỏi, trước khi tôi nói về nghiên cứu với Ale, nghiên cứu đầu tiên chúng tôi thực hiện để kiểm tra sự thống nhất giữa tâm trí và cơ thể là một nghiên cứu ngược chiều kim đồng hồ.
Vì vậy, điều chúng tôi thực hiện là chúng tôi đã cho những người đàn ông cao tuổi sống trong một nơi nghỉ dưỡng đã được cải tạo lại như cách đây 20 năm và để họ sống ở đó như thể họ là phiên bản trẻ hơn của chính họ. Họ đã nói về những điều từ quá khứ như thể chúng chỉ đang diễn ra. Các kết quả thật đáng kinh ngạc. Tầm nhìn của họ được cải thiện, thính giác của họ cải thiện, trí nhớ của họ, sức mạnh của họ, và họ trông trẻ hơn rõ rệt.
Vì vậy, điều đó rất thú vị và đã bắt đầu tất cả công việc về sự thống nhất giữa tâm trí và cơ thể này. Giờ đây là nghiên cứu mà bạn đang nói đến với Ale, trong cuộc trò chuyện mà cô ấy và tôi đã có, cô ấy là sinh viên của tôi, và cô ấy đã công bố những thông tin về việc tập thể dục, và bất cứ công bố nào, đây là câu trả lời ngắn gọn cho câu hỏi của bạn, ai công bố bất cứ điều gì thì trong đầu tôi ngay lập tức nghĩ, “Vậy khi nào điều đó không đúng?” Tôi bắt đầu nhận ra điều đó. Đó có thể là một thủ thuật, tôi đoán vậy. Đó là một món quà, điều đó đúng.
Vì vậy, câu hỏi là hiểu biết về việc tập thể dục quan trọng như thế nào đối với hiệu ứng của việc tập thể dục. Chúng tôi cho những người giúp việc phòng ở, và điều thú vị là câu hỏi đầu tiên chúng tôi hỏi là họ tập thể dục bao nhiêu, và họ nói họ không tập thể dục nhiều, vì đối với họ, tập thể dục là những gì bạn làm sau giờ làm việc, vì đó là những gì mà bác sĩ phẫu thuật tổng quát ngồi sau bàn làm việc sẽ làm.
Vì vậy, bạn có thể hình dung liệu họ có nhận ra họ đang tập thể dục hay không, vì họ đang tập thể dục rất nhiều đến nỗi họ sẽ khỏe mạnh hơn những người khác không được như vậy, và họ không phải thế. Thật thú vị.
Vì vậy, bây giờ chúng tôi chia họ thành hai nhóm, một nghiên cứu rất đơn giản. Chúng tôi chia ngẫu nhiên họ thành hai nhóm, trong một nhóm chúng tôi đơn giản dạy họ công việc của họ là tập thể dục. Làm giường giống như làm việc trên một cái máy tập gym, lau cửa sổ, bất cứ thứ gì. Vì vậy, bạn có hai nhóm, một nhóm nghĩ rằng công việc của họ là tập thể dục, một nhóm không nhận ra điều đó. Chúng tôi tiến hành nhiều phép đo, và họ không ăn uống khác nhau giữa hai nhóm. Họ không làm việc chăm chỉ hơn, tuy nhiên nhóm đã thay đổi suy nghĩ và giờ thấy công việc của họ là tập thể dục đã giảm cân. Có sự thay đổi về tỷ lệ vòng eo so với vòng hông, chỉ số khối cơ thể, và huyết áp của họ giảm xuống.
Thật đáng chú ý. Vâng, vâng. Và điều mà tôi thường không nói khi bắt đầu nói về điều này là đây là một thử nghiệm về hiệu ứng nocebo. Hầu hết mọi người biết plus-cebo là gì. Bạn dùng một cái gì đó không có hiệu quả mà lại có hiệu quả như thể nó là có. Bạn uống một viên đường với suy nghĩ rằng đó là thuốc mạnh và nó cho thấy như thể nó thật sự mạnh.
Nocebo là ngược lại, bạn đang thực hiện một cái gì đó, ở đây bạn đang tập thể dục, nhưng bạn không nhận ra điều đó và nó loại bỏ hiệu ứng. Một nghiên cứu sớm về điều này mà tôi không nhớ ai thực hiện, bây giờ là một khoảnh khắc lúng túng. Mọi người được cho ipecac và ipecac được cho là làm cho bạn nôn, vì vậy nếu bạn vô tình nuốt phải chất độc hoặc gì đó, bạn uống ipecac và nôn ra. Vì vậy, mọi người được cho ipecac, những người có vấn đề nôn và họ được nói rằng ipecac sẽ dừng việc nôn của họ và nó dừng lại.
Có rất nhiều nghiên cứu plus-cebo nơi bạn cho người, họ được chà xát với một lá mà họ nghĩ là thường xuân độc, vì vậy nó có thể là thường xuân độc hoặc không phải thường xuân độc. Bạn nghĩ đó là thường xuân độc hoặc không nghĩ nó là thường xuân độc và cơ thể bạn phản ứng với suy nghĩ của bạn. Nếu bạn nghĩ đó không phải là thường xuân độc, bạn sẽ không bị phát ban. Nếu bạn nghĩ đó là thường xuân độc, bạn sẽ bị phát ban. Thật ngoạn mục.
Và vì vậy chúng tôi đã nghiên cứu điều này mãi mãi, tôi nghĩ rằng plus-cebo có lẽ là loại thuốc mạnh nhất của chúng tôi, mặc dù thú vị là khi mọi người nghĩ rằng họ đã được cho một plus-cebo, họ rất khó chịu. Họ nên cảm thấy phấn khích vì nếu plus-cebo không chữa lành bạn, thì ai đã chữa lành bạn? Chính bạn đã làm điều đó.
So plus-cebos đã bị gán cho tiếng xấu, tôi nghĩ phần lớn là do các công ty dược phẩm. Bạn muốn đưa một loại thuốc ra thị trường. Cách bạn làm điều đó là bạn phải tiến hành một thí nghiệm mà trong đó loại thuốc vượt trội hơn so với plus-cebo. Và khi nó không làm được điều đó, chết tiệt, tôi không thể kiếm hàng tỷ đô la mà không nói, wow, viên thuốc đường này mạnh mẽ lắm. Tôi muốn nói về ba chủ đề mà bạn đã đề cập. Chủ đề đầu tiên là khái niệm tâm-thân. Và bây giờ, ngay cả khi tôi nói nó, tâm-thân, tôi cảm thấy một chút tội lỗi vì tôi hoàn toàn đồng ý rằng sự phân chia giữa tâm và thân là một trong những sai lầm lớn nhất trong tư tưởng tâm lý học và y học phương Tây từng tồn tại. Thực tế, rất nhiều nhiệm vụ bí mật của tôi trong podcast này là nhắc nhở mọi người mỗi tập, có vẻ như vậy, rằng não và cơ thể được kết nối hai chiều qua hệ thần kinh, nhưng cũng qua các hệ thống khác. Không có một hệ thống đơn lẻ nào, như hệ hormone, hệ thần kinh, hệ miễn dịch mà không vượt qua hàng rào máu-não và quay đi quay lại. Tất cả đều là do Descartes. Descartes đang dùng bữa tối và người phục vụ hỏi ông có muốn một đĩa salad không và ông trả lời, “Tôi nghĩ là không.” Và ông biến mất. Tôi nghĩ họ đã đúng. Tôi định hỏi, tôi đã nói, “Nó như thế nào?” Và sau đó, Andrew, tôi nói, “Đây không phải là công việc chính của tôi, vì vậy tôi không phải hài hước.” Tôi thích điều đó. Tôi thích điều đó. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để cố gắng học về lịch sử y học và sự kết hợp giữa triết học và y học. Có một cuốn sách tuyệt vời mà nếu ai đó đang bị chứng mất ngủ thì họ nên xem vì nó cực kỳ chi tiết và khó để lắng nghe hoặc đọc, nhưng tên nó là “Hoàng Tử Của Y Học”, chủ yếu chi tiết tất cả các lý do tại sao chúng ta lại bối rối về cách y học được thực hiện và nên được thực hiện như thế nào. Nó liên quan đến các quy tắc và hạn chế, và các quy ước văn hóa, và đó là một mớ hỗn độn bằng dây thép gai, về cơ bản. Nhưng nó bao gồm cả mớ hỗn độn này mà chúng ta đã được tạo ra, đó là ý tưởng rằng bằng cách nào đó, vì não có thể là chỗ ngồi của ý thức của chúng ta, nên nhiều người tin điều đó. Nhưng chắc chắn, nếu tôi mất một vài ngón tay trên bàn tay trái, tôi không chắc mình sẽ trở thành một người hoàn toàn khác, nhưng nếu tôi mất một vài milimét hoặc một khối lượng tương đương bất động sản trong não, tính cách của tôi có thể thay đổi, có thể là tốt hơn, một số người sẽ nói, và tôi có lẽ không mong muốn sự kiện đó xảy ra. Nhưng nói nghiêm túc thì, tôi nghĩ sự phân biệt giữa tâm và thân thực sự đã làm hỏng tư duy của chúng ta về những gì có thể, và các thí nghiệm khác mà bạn đã mô tả chỉ ra những gì có thể, và tôi muốn nói về những điều đó. Nhưng có lẽ nếu chúng ta có thể duy trì khái niệm tâm và thân như một thực thể đơn nhất, rằng có một “chúng ta.” Tôi không muốn trở nên quá triết lý ở đây, nhưng rằng có một “chúng ta”, và cơ thể của chúng ta đưa chúng ta tiến về phía trước trong hành vi vận động, nhưng chúng ta nên hình dung bản thân như thế nào nếu chúng ta không có sự phân biệt giữa tâm và thân? Tôi không biết tại sao đó lại là một vấn đề. Tôi là tôi, hết. Điều đó thay đổi như thế nào nếu chúng ta muốn thấy tôi có một tâm trí, cơ thể và khuỷu tay không? Giải thích cho tôi và sau đó tôi sẽ giải thích cho bạn. Điều tôi thích là, tôi sẽ trước tiên phản ánh, điều tôi thích là sự linh hoạt trong suy nghĩ của bạn quanh những điều này. Một lần nữa, có thể giống như tập thể dục, các tác động của tập thể dục là hiện tượng phụ, hoặc vậy trong việc suy nghĩ về tâm-thân, tôi không thể suy nghĩ rõ ràng về sự phân biệt này rằng nếu tôi mất một phần nào đó của cơ thể, thì tôi không hoàn toàn thay đổi. Nhưng nếu tôi mất một phần bất động sản thần kinh, tôi sẽ hoàn toàn khác. Đó là điều duy nhất giữ tôi lại với ý tưởng rằng chúng là riêng biệt. Tại sao điều đó lại đúng? Ý tôi là, nếu, giả sử bạn là một vận động viên, và bạn mất hai ngón tay của mình, bạn sẽ không thể hoạt động theo cách mà bạn đã từng hoạt động trong quá khứ, và chắc chắn bạn sẽ trở nên khác biệt. Vâng, tôi chấp nhận giải thích đó. Vâng. Ý tôi là, tôi chỉ đang cố gắng thăm dò điều này vì tôi nghĩ ngày nay mọi người nghĩ, ôi biết không, nếu tôi hít thở theo một cách nhất định, tôi sẽ thay đổi trạng thái tinh thần của mình, điều này thì đúng. Nếu tôi suy nghĩ khác đi, căng thẳng hay thư giãn, tôi sẽ thay đổi cách mà tôi hít thở. Ý tôi là, tôi nghĩ rằng chúng ta đang bắt đầu hiểu sự hai chiều của những điều này. Tôi nghĩ một số, ngay cả công việc với não bộ, nơi để đánh giá khoa học thần kinh bây giờ thật điên rồ với fMRIs, và chúng ta muốn, bất kể điều gì xảy ra, bạn muốn thấy những gì đang diễn ra trong não. Và tôi nghĩ rằng điều đó một cách ngầm trong một cách ngược lại, đã khiến mọi người xa rời khỏi việc nhận ra rằng bất cứ điều gì bạn đang tìm kiếm có thể đang thể hiện ở khắp mọi nơi. Bạn biết không, tôi đã có trải nghiệm này, tôi thích làm những điều kỳ lạ, và tôi đã ở Kansas City. Và có ai đó nói, có một người nhìn mống mắt. Người nhìn mống mắt là gì? Chắc chắn, nếu vui, chúng ta sẽ đi gặp người nhìn mống mắt. Vì vậy, người này đã nhìn vào mắt tôi, mống mắt của tôi, đó là phần của người nhìn mống mắt, và cô ấy đã nói, bạn có vấn đề với bóng mật của mình. Tôi nghĩ, ổn, điều đó thật tuyệt, bạn biết đó, trong trường hợp chúng tôi rời đi và có thời gian của tôi, tôi quay trở lại nhà và tôi có vấn đề với bóng mật của mình. Thật sao? Mọi thứ đều ở khắp mọi nơi. Vấn đề là, chúng ta không có công nghệ để nhận ra nó. Bạn biết không, khi bạn hạnh phúc, làn da của bạn khác với khi bạn không hạnh phúc. Nhưng ai có thể thấy những sự phân biệt nhỏ như vậy? Nhưng nó ở đó. Tất cả những gì chúng ta làm là nhìn xem não bộ khác biệt như thế nào. Mọi thứ đều là một. Bất kỳ điều gì, tôi tin, bất kỳ điều gì đang diễn ra ở bất kỳ cấp độ nào đều đồng thời, đồng thời, và tuần tự, nhiều hơn hoặc ít hơn đang diễn ra ở mọi cấp độ. Vì vậy, một giọt nước mắt buồn về mặt sinh hóa là khác với một giọt nước mắt vui vẻ. Và vì vậy tất cả đều ở đó, chúng ta chỉ cần chú ý. Bây giờ tôi không có ký ức về điều gì bạn đã nói mà dẫn đến điều đó từ phía tôi, nhưng tôi vui vì tôi đã nói ra nó. Chà, chúng ta đang điều tra tâm, thân và sự kết nối của chúng. Vậy người nhìn mống mắt này, tôi chưa bao giờ nghe thấy thuật ngữ đó trước đây.
Nhà đồng tử học này, có thể, dựa trên những gì chúng ta đã thảo luận cách đây vài phút, có thể
sự gợi ý rằng có một vấn đề với túi mật của bạn đã dẫn đến một vấn đề với
túi mật của bạn hoặc bạn có nghĩ rằng cô ấy có hoặc anh ấy có một số kiến thức chẩn đoán?
Tôi thậm chí còn không xem xét điều trước đó, điều này gây ngạc nhiên cho tôi.
Không, tôi chỉ tưởng rằng cô ấy đang thấy điều gì đó, nhưng ý tưởng của bạn, nhưng dù sao thì cũng thật thú vị.
Bởi ai đó gợi ý rằng bạn có vấn đề với túi mật, để có một vấn đề với túi mật, đúng không?
Bạn nghĩ gì về những điều như châm cứu?
Và khi tôi nghĩ về châm cứu, tôi không chỉ nghĩ về kim châm.
Vài lần tôi đã đến gặp một bác sĩ châm cứu, điều đầu tiên họ làm là yêu cầu bạn
thè lưỡi ra.
Họ có thể chẩn đoán kết cấu và màu sắc của lưỡi, và có thể họ đang…
Tôi nghĩ mọi thứ đều ở khắp nơi, mặc dù có… Tôi dạy tâm lý sức khỏe tại Harvard,
và có một số dữ liệu cho thấy nó chủ yếu là giả dược, và điều đó nghe có vẻ tồi tệ, nhưng hầu hết
mọi thứ đều là giả dược.
Điều đó có nghĩa là gì?
Hầu như mọi thứ đều được điều khiển bởi suy nghĩ của chúng ta, và chúng ta cần phải chấp nhận điều đó,
để tạo ra những thay đổi mà hầu hết chúng ta mong muốn.
Vậy còn việc đi đến một bác sĩ châm cứu thì có nghĩa là tôi muốn tìm câu trả lời, và tìm kiếm
và bạn có nhiều khả năng tìm thấy, và sau đó bạn ở trong vị trí để cải thiện.
Liệu tôi có thể hỏi điều gì đã xảy ra với tâm lý, hay cuộc sống, hay tâm lý của mẹ bạn mà
bạn nghĩ đã dẫn đến …
Đó là N bằng một.
Rất khó để biết.
Tôi biết rằng khi bà bị ốm, tôi tin rằng vào thời điểm đó, bất cứ điều gì tiêu cực sẽ đi
theo hướng ngược lại, và vì vậy tôi không cho phép ai vào thăm bà mà không mang lại sự nâng đỡ, điều đó là …
Không có cách nào để biết liệu bất kỳ điều nào trong số đó có quan trọng hay không.
Tôi đã đi và mua cho bà một bộ gậy golf rất đắt tiền.
Bà không phải là người chơi golf nhiều, nhưng lý do của tôi là tôi phải tin rằng bà sẽ
khỏe hơn, nếu không tại sao tôi lại chi tiền.
Lý do của bà là lý do của tôi phải là nếu tôi mua những cái này, bà sẽ nghĩ rằng … Vậy nên
nó không có tác dụng, nhưng chúng tôi đã có những cây gậy golf mà chưa bao giờ được sử dụng.
Tôi không biết.
Tôi tin rằng chúng ta có nhiều quyền kiểm soát hơn.
Vào thời điểm đó, tôi chưa thực hiện tất cả những thí nghiệm có thể đã dẫn tôi đến việc nỗ lực
thậm chí còn hơn nữa.
Thật buồn cười, tuy nhiên, vì cách tôi nhận thức mọi thứ vào thời điểm đó là
tầm quan trọng của cảm giác kiểm soát, mà tôi có những dữ liệu cho thấy mọi người sống lâu hơn và
cái gì đó, và thế nhưng vô thức, tôi gần như đã chiếm lấy cuộc đời bà, quyết định ai có thể thấy hoặc bà
có thể làm gì.
Tôi không biết, và tôi không nghĩ rằng có thể có một người nào đó mà có thể biết điều gì đã dẫn đến căn bệnh biến mất, nhưng thực tế rằng nó biến mất là điều quan trọng
đối với tôi.
Tôi nghĩ rằng chúng ta phải nói về những huyền thoại trong y học, rằng điều mà mọi người cần hiểu
là tất cả khoa học đều là những xác suất, và thí nghiệm không cung cấp cho bạn những sự thật tuyệt đối.
Chúng tôi dạy những xác suất này như thể chúng là tuyệt đối, và nhường đi rất nhiều quyền kiểm soát
bằng cách đó.
Bạn đã hỏi tôi trước đó về cách tôi đến với một số điều nhất định.
Hãy để tôi quay lại với một câu trả lời mà tôi lẽ ra đã nên đưa cho bạn.
Nhiều năm trước, tôi đã tham dự một sự kiện về ngựa, và người đàn ông này đã hỏi tôi xem ngựa của anh ấy
vì anh ấy muốn mua cho ngựa một cái xúc xích.
Một cái xúc xích.
Tôi là một học sinh xuất sắc.
Điều gì thế?
Điên rồ?
Ngựa không ăn thịt.
Chắc rồi, tôi sẽ trông ngựa của bạn.
Anh ấy quay lại với cái xúc xích, và ngựa đã ăn nó.
Đó là khi tôi nhận ra mọi thứ tôi nghĩ rằng tôi biết có thể sai.
Tôi đã nghĩ, “Điều đó có nghĩa là gì, ngựa không ăn thịt?
Có bao nhiêu con ngựa đã được thử nghiệm, và chúng được thử nghiệm với cái gì?
Có bao nhiêu thịt trộn với bao nhiêu ngũ cốc, và loại ngũ cốc nào, và những con ngựa này lớn như thế nào?”
Và vân vân, và tất cả đã mở ra, và tôi đã nói, “Làm thế nào chúng ta có thể đưa ra
một tuyên bố như vậy, ngựa không ăn thịt?”
Nhưng khi bạn nghĩ về khoa học, hãy tưởng tượng nếu bạn thực hiện thí nghiệm, và bạn đang cố gắng
dạy ai đó những gì bạn đã tìm thấy, bạn nói, “Những con ngựa cụ thể này đã không ăn
trong ba ngày được cho ăn ngũ cốc này, và trong hoàn cảnh đó, 80% trong số chúng không
ăn thịt.”
Điều đó nhiều từ.
Bạn không thể giao tiếp theo cách đó, vì vậy bạn rút gọn đi, “Ngựa không ăn thịt.”
Vậy nên, không phải trong việc kể rằng có vấn đề, mà là trong việc tiếp nhận thông tin.
Chúng ta phải biết rằng những điều này thực sự không đúng với một người, nhưng điều này rất quan trọng
vì mỗi khi bạn nhận được một chẩn đoán, bạn xem chẩn đoán đó là chân thật, thì nó
không phải là trường hợp mà họ có thể chắc chắn rằng tất cả các triệu chứng này có nghĩa là bạn có căn bệnh này,
và nếu bạn có, gọi là, “căn bệnh này,” chúng tôi không biết rằng tất cả những người có nó sẽ tiếp tục.
Nó trở nên rất không chắc chắn khi bạn lật ngược mọi thứ theo cách đó.
Và vì vậy một phần khác trong điều này mà chúng ta có thể đào sâu vào hoặc không là sự hiểu biết của mọi người về xác suất
nói chung, và rằng bạn không thể dự đoán.
Bây giờ, mọi người thường hỏi về câu trả lời, ngay cả việc một cộng với một là bao nhiêu, tôi có nên phẫu thuật không, căn bệnh mà tôi có là gì, và bằng cách nhận ra rằng tất cả thông tin được
cung cấp là cho nhóm, không phải cho cá nhân.
Một vài ví dụ về điều này thì khá hài hước.
Tôi nói, “Vậy Michael Jordan và tôi sẽ có một cuộc thi ném phạt.
Chúng tôi mỗi người ném một cú.
Ai sẽ thắng?”
Chà, hầu hết mọi người sẽ nhanh chóng nói Michael Jordan, đúng không?
Bạn sẵn sàng đặt cược bao nhiêu vào điều này?
Một cú mỗi người, một triệu đô la.
Tôi sẽ cho bạn một triệu đô la nếu Ellen Langer thắng.
Bạn cho tôi, hoặc tôi sẽ cho bạn một triệu đô la nếu Michael Jordan thắng.
Bạn cho tôi nửa triệu đô la nếu Ellen Langer thắng.
Đầu tiên, bạn nghĩ rằng bạn sẽ nhận cược, nhưng khi bạn nghĩ về nó, không, anh ấy đôi khi
trượt.
Anh ấy đôi khi ghi bàn, có thể đã cãi nhau với vợ, không ngủ ngon, có thể
cô ấy đang ở phong độ tốt nhất, và đây bây giờ là thời điểm mà cô ấy sẽ ghi bàn, hoặc làm cho nó đơn giản.
Anh ấy nói với bản thân, “Để người phụ nữ lớn tuổi thắng.”
Tại sao không nhỉ?
Thật sao?
Và khi bạn nghĩ về tất cả những lý do có thể khiến tôi thắng, đột nhiên bạn trở nên không chắc chắn hơn.
Chắc chắn rằng nếu chúng ta ném 100 cú rổ, anh ấy sẽ thắng.
Tôi sẽ đưa ra một ví dụ khác mà tôi thường dùng vì tôi không biết cái nào trong số này sẽ cảm thấy đúng.
Bạn đến một bãi đậu xe của Mercedes, hoặc chọn chiếc xe yêu thích của bạn, và tôi sẽ nói có 100 chiếc xe ở đó.
Bạn chọn một chiếc, và nếu nó khởi động, tôi sẽ cho bạn một triệu đô la.
Nếu nó không khởi động, bạn sẽ đưa cho tôi toàn bộ số tiền tiết kiệm của bạn, giả sử nó dưới một triệu, giới hạn ở một triệu.
Giờ đây, xe Mercedes là những chiếc xe tuyệt vời.
Không ai sẽ cược vào đó.
Ai cũng biết rằng đôi khi nó không hoạt động.
Đôi khi người thiên tài cũng mắc lỗi.
Đôi khi chiếc xe là một chiếc xe dở, và còn nhiều điều khác nữa.
Vậy nên khi chúng ta nói, nếu bạn khởi động 100 chiếc xe, hầu hết trong số chúng sẽ khởi động, nhưng bạn không thể dự đoán chiếc nào sẽ không khởi động.
À, trong cuộc sống, tôi cảm thấy hạnh phúc nếu một ca phẫu thuật là tốt cho hầu hết mọi người.
Tôi muốn biết liệu nó có hiệu quả với tôi không, và không có cách nào để biết điều đó.
Bạn không bao giờ có thể dự đoán trường hợp cá nhân, nhưng Andrew, chúng ta không cần phải lo lắng về điều đó vì bạn luôn có thể dự đoán hoặc kiểm soát phản ứng của bạn đối với bất cứ điều gì đang xảy ra.
Vì vậy, điều đó không quan trọng lắm.
Nếu tôi có thể hạnh phúc, bất kể điều này xảy ra hay điều ngược lại xảy ra, tôi ít quan tâm hơn đến cách nó diễn ra.
Nhưng ngay bây giờ, tất cả chúng ta đều được nuôi dưỡng trong một thế giới mà chúng ta có những điều tốt này, chúng ta có những điều xấu này, bạn phải tự làm khổ mình để có những điều tốt, dẫm lên bất kỳ ai bạn có thể để tránh những điều xấu.
Khi bạn nhận ra rằng tất cả chỉ nằm trong đầu bạn, thì hãy bình tĩnh lại.
Một ví dụ yêu thích của tôi, điều này đối với tôi thật buồn cười, tôi đang làm một trong những podcast này qua Zoom, và tôi đang cố gắng giải thích rằng sự đánh giá nằm trong đầu bạn, không phải trong những thứ mà bạn đang đánh giá.
Tôi nói như một ví dụ, nếu internet mất ngay bây giờ, cũng không tệ lắm, tôi sẽ đi ăn trưa.
Internet đã mất ngay lúc đó, và tôi thực sự đã ăn trưa vì tôi đã đặt ý tưởng đó trong đầu.
Những điều này không quan trọng.
Chúng ta không nhận ra điều đó, và tôi nghĩ, tôi có một vài câu ngắn mà nếu mọi người không hiểu hoặc không quan tâm đến bất cứ điều gì khác tôi đã nói, hãy ghi nhớ điều này.
Lần tới khi bạn cảm thấy căng thẳng, hãy hỏi bản thân, đó có phải là một thảm họa hay chỉ là một sự bất tiện?
Hầu như không bao giờ là một thảm họa.
Và khi bạn thở, bạn biết, tôi đã trượt bài kiểm tra, tôi đã va quệt xe, tôi đã lỡ xe buýt, bất kể đó là gì.
Thì sao?
Và vì vậy, bạn hít một hơi thật sâu và quay trở lại với chính mình và nhận ra rằng hầu hết những điều khiến chúng ta phát điên là không cần thiết.
Bạn sẽ hiểu điều này nhiều hơn khi lớn lên, nhưng tôi dạy cho học sinh của mình điều này từ rất sớm.
Tại sao phải chờ đợi?
Bạn biết đấy, tại sao phải chờ đợi để nhận ra rằng bạn là người gần như luôn là kẻ thù tồi tệ nhất của chính mình?
Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất và probiotics kết hợp với các adaptogens.
Tôi đã uống AG1 hàng ngày kể từ năm 2012, vì vậy tôi rất vui khi họ tài trợ cho podcast này.
Lý do tôi bắt đầu uống AG1 và lý do tôi vẫn uống AG1 là vì đây là bổ sung dinh dưỡng có chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất.
Điều đó có nghĩa là AG1 đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ tất cả các vitamin, khoáng chất và các vi chất khác cần thiết để tạo ra một nền tảng vững chắc cho sức khỏe hàng ngày của bạn.
AG1 cũng có probiotics và prebiotics hỗ trợ cho hệ vi sinh đường ruột khỏe mạnh.
Hệ vi sinh đường ruột của bạn bao gồm hàng nghìn tỷ vi sinh vật lót dọc theo đường tiêu hóa và ảnh hưởng đến những thứ như tình trạng hệ miễn dịch của bạn, sức khỏe trao đổi chất, sức khỏe hormone và nhiều hơn nữa.
Vì vậy, tôi đã nhất quán nhận thấy rằng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tiêu hóa của tôi được cải thiện, hệ miễn dịch của tôi mạnh mẽ hơn và tâm trạng cũng như sự tập trung của tôi ở mức tốt nhất.
Thực tế, nếu tôi chỉ có thể uống một loại bổ sung, thì đó sẽ là AG1.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt.
Họ sẽ tặng bạn năm gói du lịch miễn phí cộng với một năm cung cấp vitamin D3K2 kèm theo đơn hàng AG1 của bạn.
Một lần nữa, hãy truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt này.
Tập hôm nay cũng được đem đến cho chúng ta bởi Juve.
Juve sản xuất các thiết bị trị liệu ánh sáng đỏ chuẩn y tế.
Giờ đây, nếu có một điều mà tôi đã nhất quán nhấn mạnh trong podcast này, đó chính là tác động tuyệt vời mà ánh sáng có thể có đối với sinh học của chúng ta.
Ngoài ánh sáng mặt trời, ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần đã được chứng minh là có tác động tích cực trong việc cải thiện nhiều khía cạnh của sức khỏe tế bào và cơ quan, bao gồm phục hồi cơ bắp nhanh hơn, cải thiện sức khỏe da và lành vết thương, cải thiện tình trạng mụn, giảm đau và viêm, thậm chí là chức năng ti thể và cải thiện thị lực.
Điều gì làm cho đèn Juve khác biệt và tại sao chúng là thiết bị trị liệu ánh sáng đỏ mà tôi ưa chuộng là vì chúng sử dụng các bước sóng đã được chứng minh lâm sàng, có nghĩa là các bước sóng cụ thể của ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần kết hợp để kích thích các thích ứng tế bào tối ưu.
Cá nhân tôi sử dụng bảng chiếu toàn thân Juve khoảng ba đến bốn lần một tuần, và tôi sử dụng đèn cầm tay Juve cả ở nhà và khi đi du lịch.
Nếu bạn muốn thử Juve, bạn có thể truy cập Juve, viết là J-O-O-V-V dot com / Huberman.
Juve đang cung cấp một ưu đãi giảm giá độc quyền cho tất cả các thính giả của Huberman lab lên đến 400 đô la giảm giá cho các sản phẩm Juve.
Một lần nữa, đó là Juve, viết là J-O-O-V-V dot com / Huberman để nhận giảm giá lên đến 400 đô la.
Rất nhiều phần trong cách phát triển của chúng ta được hình thành từ việc học cách dự đoán những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bạn nghĩ về tính ổn định của đối tượng mà trẻ em, bạn biết đấy, ở độ tuổi nhất định, khi bạn đặt một quả bóng sau lưng bạn, chúng nghĩ rằng nó đã biến mất, cuối cùng chúng nhận ra rằng chỉ vì bạn đã di chuyển cánh tay và quả bóng sau lưng bạn không có nghĩa là quả bóng đã biến mất, kiểu như vậy.
Nhưng thật đáng buồn, sau đó chúng tin rằng quả bóng vẫn còn đó khi thực tế quả bóng có thể đã biến mất.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Luôn có một cánh cửa dẫn đến một kết quả khác.
Và tôi đang dần hiểu được cách suy nghĩ của bạn ở đây. Thực ra, đây chính là điều tôi đang cố gắng làm, vì tôi nghĩ, bạn biết đấy, bộ não là một cỗ máy dự đoán. Ngoài việc làm những điều khác, nó điều chỉnh nhịp tim, tất cả những thứ tự động khác, đúng không? Tiêu hóa, v.v. Nó nhớ lại những điều và nó là một cỗ máy dự đoán, ít nhất là ba điều đó. Tôi cảm thấy rằng khía cạnh dự đoán của mạch thần kinh của chúng ta dẫn đến khái niệm về kiểm soát hoặc mong muốn kiểm soát, bởi vì tôi nghĩ rằng nhiều thứ đang xảy ra trong cuộc trò chuyện của chúng ta trong bối cảnh của những thí nghiệm này là chúng ta có bao nhiêu quyền kiểm soát đối với kết quả. Thật thú vị vì sự thiếu chú ý của chúng ta, mà tôi nghĩ phần nào là để giữ lấy mọi thứ để có quyền kiểm soát, chính là điều deprives chúng ta khỏi quyền kiểm soát. Bởi vì một lần nữa, mọi thứ đang thay đổi, bạn đang giữ nó vẫn trong tâm trí của bạn và, bạn biết đấy, khi bạn sống với một ai đó hoặc gặp một ai đó và, bạn biết ngay lập tức bạn quyết định cái gì, bạn, biết đấy, đánh giá kích cỡ của người đó. Vậy bây giờ bạn có thể kiểm soát các tương tác của mình với họ, nhưng những gì bạn đang làm là phớt lờ tất cả những lần mà người đó không như vậy và mọi cách mà mối quan hệ có thể đã phát triển theo những cách khác, bạn biết đấy, rằng chúng ta, nói chung, và đây là, bạn biết đấy, tôi có một phương pháp trị liệu tâm lý cho bệnh mãn tính. Tất cả đều dựa trên cùng một ý tưởng về sự thay đổi. Mọi thứ đang thay đổi, chúng ta luôn giữ nó đứng yên, vì vậy bạn có ảo tưởng rằng bạn đang kiểm soát mọi thứ, bạn biết đấy, nhưng thật ra, bạn đang từ bỏ quyền kiểm soát bằng cách không nhận ra cho bản thân hoặc người khác, bạn biết đấy, tất cả những tuyên bố của chúng ta về việc chúng ta có thể làm hoặc chúng ta có thể làm. Bạn không thể biết liệu bạn có thể hay không. Thực tế là bạn đã làm điều đó không có nghĩa là bạn có thể làm lại. Thực tế rằng bạn không thể làm điều đó không có nghĩa là bạn không thể làm điều đó trong tương lai. Tôi cảm thấy như gần cuối mỗi năm, điều mà chúng ta vừa mới vượt qua gần đây, những danh sách này xuất hiện. Ôi, những quyết tâm này thì thật ngớ ngẩn, nhưng chúng còn hơn cả sự ngớ ngẩn. Chúng phủ nhận rằng những gì chúng ta đã làm có lý hoặc nếu không thì chúng ta đã không làm điều đó. Điều quan trọng mà tôi đã nói với bạn là điều quan trọng hơn đối với tôi hơn bất kỳ điều gì khác mà tôi đã đến qua những năm tháng học tập này. Vậy bạn biết đấy, bạn sẽ quyết tâm rằng bạn sẽ, tôi không biết, ngừng uống, bạn sẽ đến phòng tập gym, bất cứ điều gì mà các quyết tâm năm mới này là, cho thấy rằng những gì bạn đã làm thay vì điều bạn nghĩ bạn nên làm không phải là điều bạn nên làm, và tôi nghĩ rằng điều đó không bao giờ đúng. Tôi đã thức dậy sớm sáng nay, và tôi thích nghĩ rằng những suy nghĩ đầu tiên của ngày hôm đó có một số giá trị cho cái gì đó, ai mà biết, đó là khi tâm trí tôi có vẻ rõ ràng nhất, ít nhất là trong một phần triệu giây. Và suy nghĩ đầu tiên của tôi là mẫu hình mà tôi dường như luôn tồn tại là một trong những gì tôi đang làm, trừ khi tôi đang làm podcast hoặc đọc một bài nghiên cứu, tâm trí tôi luôn lộn xộn với những điều khác mà tôi nghĩ tôi nên làm. Yeah, thật buồn. Thật buồn, và đó là điều tôi đã làm việc rất nhiều trong một thời gian dài, và tôi có thể giữ được, vì thiếu một từ tốt hơn, sự chú ý của mình vào những điều để hoàn thành các nhiệm vụ trong cuộc sống, và để có mặt với mọi người như thể. Nhưng tôi đã nghĩ… Không, không, không, hãy quay lại một bước, vì cả hai chúng ta đều nói rằng điều đó thật buồn. Tại sao nó lại buồn? Xem xét lại, bạn biết đấy, việc có thể nghĩ về năm điều khác nhau thay vì một… Thật kinh khủng. … có thể là một tài sản. Đúng, nó có thể là một tài sản. Tôi nghĩ rằng đối với tôi, điều tôi nhận ra là hầu hết những điều nên làm chỉ là những lời nói dối hoàn toàn. Chúng không… Và cũng không… Chính xác, chính xác. Chúng chỉ là những lời dối trá. Chúng không thực sự đến từ… Tôi không nghe thấy giọng nói của người khác trong đầu mình, “Bạn nên làm điều này”, nó không phải là câu chuyện của cha mẹ hay bất cứ điều gì. Nó chỉ là sự ô nhiễm của một loại vô dụng. Nó không giống như nghe đài… Tôi đã từng nghe đài trong khi nấu ăn hoặc gì đó, và nó rất dễ chịu, đúng không? Tôi nghe một cuộc thảo luận buổi tối về tin tức hoặc chương trình talk show nào đó trên đài trong khi nấu ăn, và do đó loại “phân tâm” đó cảm thấy thật có ý nghĩa. Tôi cảm thấy như những gì tôi sống một mình làm tôi có những người khác trong phòng với tôi. Điều này thì khác. Nó cảm thấy như thể nó làm giảm đi một số bản chất của hành vi mà tôi đang trong đó, ngay cả khi hành vi chỉ là ra khỏi giường vào buổi sáng. Chờ đã, vậy để tôi rõ ràng. Bạn ra khỏi giường, hoặc bắt đầu ra khỏi giường, và bạn có một vài suy nghĩ. Và những suy nghĩ đó làm bạn khó chịu? Chúng sẽ ngăn bạn ra khỏi giường? Không, nhưng chúng cảm thấy xâm phạm. Chúng không cảm thấy chào đón. Bởi vì tôi biết mình sẽ làm gì mỗi ngày. Tôi có một chính sách cho bản thân là làm một việc liên quan đến công việc mỗi ngày, có thể trong một hoặc hai khối thời gian, và tôi cố gắng thực sự bỏ hết sức mình vào đó. Đây là sự tiến hóa gần đây của việc không cố gắng làm ba việc trong một ngày. Có thể đó là một chức năng của việc già đi, nhưng tôi thấy thỏa mãn nhiều hơn và thực sự có nhiều thứ hoàn thành hơn chỉ từ việc làm một việc duy nhất trong cuộc sống công việc của mình mỗi ngày. Tôi thậm chí không hiểu điều một việc mà tôi đã làm. Mọi người nói về việc đa nhiệm, điều mà bạn đang nói, và bạn sẽ tốt hơn nếu không đa nhiệm, nhưng bạn luôn luôn đa nhiệm, đúng không? Ý tôi là, tôi đang di chuyển tay trong khi đang nói chuyện với bạn, và tôi đang nghĩ và cố gắng điều chỉnh lưng trong ghế. Luôn có nhiều điều đang diễn ra. Tôi cũng nghĩ rằng các nhiệm vụ, vậy giả sử bạn là một đứa trẻ, và bạn đang làm bài tập xã hội, rồi bạn làm bài tập toán, rồi bạn quay lại giữa hai điều đó. Bạn có đang đa nhiệm không? Tuỳ thuộc. Nếu bạn xem mình như đang đa nhiệm, thì bạn đang vạch ra ranh giới giữa toán học và xã hội học của mình. Nếu bạn xem mình là đang làm bài tập về nhà, thì đó là một phần của cùng một điều. Và vì vậy, luôn có một cách mà nhiệm vụ có thể được nhóm lại như một đơn vị duy nhất, hoặc bạn có thể thấy bất cứ điều gì cũng là đa nhiệm.
Khi bạn nhìn nhận điều này như là một việc đa nhiệm, bạn đang gợi ý với chính mình rằng sẽ có một số mâu thuẫn. Có một lý do nào đó khiến tôi phải rời bỏ việc này để chuyển sang việc khác. Chà, có lẽ tôi đang chạy ngược kịch bản, để tôi diễn đạt khác đi. Mức độ hài lòng mà tôi cảm nhận từ việc làm, chẳng hạn, đã làm việc trên một chương trong cuốn sách của mình trong vài giờ, hoặc thậm chí 45 phút, hoặc từ việc đi chạy mà không có điện thoại và chỉ tận hưởng những bước chạy, vẫn khiến tôi ngạc nhiên về việc tôi thích những điều nằm trong danh mục những điều giản dị hoặc những điều mà tôi trải nghiệm một mình. So với việc tôi ít thích và đôi khi phản ánh về việc làm đa nhiệm, hay nói cách khác “mệt mỏi,” như việc tham gia vào một cuộc trò chuyện qua tin nhắn trong khi tôi đang đi bộ trên bãi biển. Không, không phải như vậy, nhưng khi bạn nhắn tin trong khi đang ở bãi biển, có lẽ đó là một loại tin nhắn công việc. Có điều gì đó về nó, và lý do bạn làm điều đó khi bạn đang ở bãi biển, bởi vì tôi có thể dễ dàng tưởng tượng rằng tôi đang ở bãi biển, thật tuyệt vời. Hãy để tôi nhắn tin cho Andrew và nói, “Andrew, bạn nói đúng. Khoảng thời gian này ở bãi biển thật tuyệt vời,” và việc nhắn tin sẽ không làm giảm đi điều đó. Cuộc sống của tôi trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Đối với tôi, tất cả những gì bạn có chỉ là những khoảnh khắc. Chỉ thế thôi. Nếu bạn làm cho khoảnh khắc trở nên có ý nghĩa, thì khoảnh khắc đó có ý nghĩa, và bạn không thể khiến nó có ý nghĩa hơn nữa. Nó có ý nghĩa, hoặc nó không có ý nghĩa. Câu hỏi là, khi bạn đang lạc lối trong việc làm, hoặc thực sự tìm thấy bản thân mình, tôi không muốn nói là lạc lối khi chúng ta đang viết. Tôi tìm thấy bản thân mình khi tôi đang viết, nhưng khi bạn tham gia vào một hoạt động nào đó, bạn đang làm cho từng khoảnh khắc đó có ý nghĩa, nhưng chúng cũng nên có ý nghĩa. Tôi đã có suy nghĩ này rằng tôi sẽ giúp những người bị căng thẳng, và tôi sẽ nói với họ, vì giả định rằng tầm nhìn của họ là hợp lý, tôi sẽ chỉ luồn chỉ qua kim, và sau đó tôi sẽ hỏi họ cảm thấy như thế nào, và mọi người sẽ đều cảm thấy ổn, bởi vì bạn đang tích cực tham gia và làm điều gì đó. Bạn không tham gia vào những điều mà mọi người gọi là “não khỉ” hay bất cứ điều gì, lo lắng về ngày mai, lo lắng về cái này cái kia. Để trở lại với ba điều của bạn, thì việc nhắn tin trên bãi biển không phải là một tin nhắn “Tôi yêu bạn,” bởi vì tôi không thấy lý do nào để điều đó làm bạn phân tâm. Tôi có thể tưởng tượng mình ở bất kỳ đâu làm nhiều việc trong khi tôi chia sẻ những gì tôi đang làm, nhưng tôi không thấy chúng, “Ôi, tôi phải làm việc này,” và sau đó câu hỏi là, tại sao tôi lại nhìn nhận công việc theo cách đó, và đặc biệt là với một người như bạn, nơi bạn không cần bất cứ điều gì trong số này nữa. Ừ, đó là một cuộc thảo luận tự thân. Không, nhưng điều đó quan trọng, và nếu tất cả vui vẻ, thì không quan trọng. Tôi đã tham gia một buổi thảo luận ở Úc, tốt, đầu tiên mỗi người trong chúng tôi đều có một bài nói, một số nhân vật lớn, và sau đó không biết gì về điều đó, họ đã đưa tất cả chúng tôi ra ngoài, và chúng tôi đang ngồi đó, và tôi là người cuối cùng được hỏi, và câu hỏi là, “Điều gì trong danh sách ước mơ của bạn?” và người đầu tiên trả lời, và sau đó đến người tiếp theo, và chúng tôi có năm người. Bây giờ đến lượt tôi, vì vậy tôi đã có thời gian để suy nghĩ về điều này. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, tôi không có danh sách ước mơ, nhưng tất nhiên bạn biết rằng tôi sẽ nói, tốt hơn là không có danh sách ước mơ hay tôi đã có một danh sách ước mơ, vì vậy tôi có thể nói tại sao tôi không có danh sách ước mơ. Nếu bạn tưởng tượng bạn như một chiếc ly, và nước đầy, hoặc bất cứ điều gì bạn đã mua cho bạn trong trường hợp này, thì nó đã đầy, đã đủ. Bạn không thể làm nhiều hơn thế, và vì vậy nếu khoảnh khắc có ý nghĩa, bạn không cần phải viết cuốn sách đó, đang yêu trong một kỳ nghỉ ở Paris, và vì vậy tôi nghĩ chúng ta có tất cả những tư duy điên rồ này, thậm chí là ý tưởng về, và tôi đã nói về điều này trước đây, sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Ồ, điều đó với tôi dễ dàng khiến tôi sợ hãi. Điều mà nó nói, cuộc sống thực sự nghĩa là một chút niềm vui, đúng không, ngoài việc chỉ là, bạn biết đấy, làm việc 24/7 hoặc bất kỳ thời gian nào mà mọi người làm việc, không phải 24/7, cái gì nhỉ, ba tiếng rưỡi. Dù sao đi nữa, nó gợi ý rằng công việc mà chúng ta đang làm phải gây khó chịu, và vì nó gây khó chịu, cách duy nhất để có một cuộc sống tốt đẹp là thêm thời gian vui vẻ này, và tôi nghĩ điều đó thật buồn. Tôi nghĩ thật buồn khi mọi người nghĩ rằng cuộc sống phải căng thẳng, rằng công việc phải không thoải mái, bạn biết đấy, rằng không quan trọng bạn đang làm gì, tôi tin rằng có một cách để làm điều đó sao cho thú vị. Ồ, tôi yêu khái niệm đó. Ý tôi là, tôi thường xuyên tìm thấy những bài viết này cứ được đưa đến cho tôi trong nguồn thông tin Google của mình hoặc cái gì đó, như năm điều mà mọi người tiếc nuối nhất trên giường bệnh. Tôi nghĩ những danh sách này thật khủng khiếp. Tôi cũng vậy. Tôi nghĩ chúng thật khủng khiếp vì không bao giờ sai, số một, số hai hoặc số ba luôn luôn là, tôi ước gì tôi đã không làm việc quá nhiều. Tôi đã nhận được niềm vui lớn từ công việc của mình, nhưng cũng từ những mối quan hệ tuyệt vời, những mối quan hệ, xin lỗi, những hiểu biết mà tôi nghĩ là những hiểu biết có giá trị. Rõ ràng. Bạn sẽ không có trải nghiệm này bây giờ. Ừ, chính xác. Chính xác. Ý tôi là, tôi luôn ở trong những khoảnh khắc “không thể tin được” với podcast. Điều đó cũng đúng khi tôi điều hành phòng lab của mình, và rồi tôi quyết định chuyển sang điều này và những thứ khác. Nhưng ý tưởng rằng người ta ước rằng họ đã làm việc ít hơn, thật là một điều buồn đến mức nghĩ đến, nhưng nó cũng ngụ ý rằng một người thích công việc của họ lại không thích gia đình hay các mối quan hệ của họ, mà điều đó chắc chắn không đúng. Vì vậy có tất cả những giả định được ghi vào những danh sách này. Tôi thực sự khá phản đối những danh sách như vậy dưới hình thức một bài báo truyền thông ngắn vì tôi nghĩ, A, nó rõ ràng không thay đổi hành vi. Ý tôi là, mọi người đã nói về việc uống ít hơn. Ừ, việc hút thuốc đã bị xóa sổ chủ yếu khỏi đất nước này thông qua các cơ chế khác nhau, nhưng ngủ nhiều hơn, giảm stress. Ý tôi là, những danh sách này được đưa ra và không thay đổi hành vi chút nào. Không chỉ vậy, mà ngay cả một cuộc thảo luận về, hãy nói một cái gì đó như giấc ngủ, tôi thấy điều đó thật vô lý. Chúng ta có thể không đồng ý với nhau ở đây. Nhưng khi mọi người hỏi, bạn cần bao nhiêu giấc ngủ? Bây giờ, với tôi, nếu tôi vừa chạy một cuộc marathon, đêm đó, tôi có lẽ cần một lượng giấc ngủ khác so với nếu tôi nằm trên giường ăn kẹo, xem phim cả ngày.
Và tuổi tác của tôi, mọi thứ đều nên đóng một vai trò trong điều này. Nếu tôi thư giãn trong hai hoặc ba giờ trước khi đi ngủ, thì vậy là xong. Đặc biệt là nếu tôi dìm ánh sáng xuống, tôi thực sự cần ít nhất hai đến ba giờ ngủ hơn để thức dậy với cảm giác sảng khoái. Tiêu chí của tôi là, cần gì để thức dậy với cảm giác hợp lý là sảng khoái? Vì vậy, để quay lại các nghiên cứu về sự thống nhất giữa tâm trí và cơ thể, chúng tôi có một nghiên cứu mà ở đó có những người trong một phòng thí nghiệm ngủ, họ thức dậy và đồng hồ báo cho họ biết họ đã ngủ thêm hai giờ so với thực tế, ít hơn hai giờ, hoặc số giờ ngủ họ đã có. Chức năng sinh học và nhận thức theo lượng ngủ mà họ cảm nhận. Đây là một nghiên cứu rất quan trọng. Tôi đã định đề cập đến nó sau, nhưng tôi rất vui vì bạn đã đề cập đến nó ngay bây giờ. Ngày nay, một số lượng lớn người đang theo dõi giấc ngủ của họ. Tôi làm điều đó qua vỏ đệm ngủ của mình. Tôi thích nhận được điểm giấc ngủ của mình. Tôi thích xem tôi đã được bao nhiêu giờ. Người ta sử dụng nhẫn aura hoặc băng tay whoop hoặc chọn công nghệ yêu thích của bạn ngày nay hoặc Apple Watch, bất cứ điều gì. Nếu tôi hiểu đúng nghiên cứu này, thì nhận thức về số giờ ngủ mà mọi người có dựa trên kiến thức của họ về một con số, một điểm số, v.v., quyết định hiệu suất nhận thức và sự khỏe mạnh của họ. Điều này chạy ngược lại với mọi thứ trong phong trào sinh sống và tăng cường sức khỏe. Tuy nhiên, nó lại hòa hợp với dữ liệu mà tôi biết. Tôi nghĩ đó là một phòng thí nghiệm ngủ tại Stanford mà, chẳng hạn, sự mong đợi tích cực về các sự kiện ngày hôm sau làm giảm nhu cầu ngủ của bạn và cải thiện chất lượng giấc ngủ của bạn. Chỉ cần cảm thấy hứng thú với ngày hôm sau có thể khiến cho năm giờ bạn có đủ.
Điều hài hước nhất là nếu bạn phải dậy sớm vào buổi sáng để bắt chuyến bay, được rồi, vậy bạn phải dậy lúc 4:30 sáng để kịp chuyến bay, thì hầu hết mọi người sẽ cố gắng đi ngủ sớm vào đêm trước để có thể dậy sớm. Nhưng họ sẽ không thể đi vào giấc ngủ vì lượng ngủ họ cần bị ảnh hưởng bởi ngày hôm trước, không phải ngày sắp tới.
Chà, tôi luôn nói nếu bạn sẽ có ít hơn giấc ngủ mà bạn thường cần, hy vọng đó là vì lý do tốt. Hy vọng bạn đang có một thời gian vui vẻ. Đó là khi bạn nhận được báo động cháy giữa đêm thì như bạn đã nói, trở thành một điều căng thẳng. Tôi chỉ muốn quay lại một chút về nghiên cứu ngược chiều kim đồng hồ. Bạn có thể mô tả một chút về các khía cạnh thực tiễn của nghiên cứu đó không? Đây là những người mà, giả sử, trung bình họ khoảng bao nhiêu tuổi? Có phải ở đâu đó giữa 30 và 50 không?
Không, không, không, không. Ngược chiều kim đồng hồ, đây là những người 80 tuổi.
À, 80 tuổi. Xin lỗi nhé.
Nhưng đó cũng là khi 80 là 80, không phải 60 tuổi mới. Họ đã già. Thực tế, tôi nhớ khi tôi phỏng vấn mọi người để xem liệu họ có thể tham gia nghiên cứu. Vậy họ ở cuối hành lang, tôi thì ở văn phòng của mình và tôi thấy họ trông như không thể đi xuống hành lang đến văn phòng. Và tôi tự hỏi, tại sao tôi lại làm điều này? Tôi đang nhận quá nhiều trách nhiệm. Thực tế, nếu tôi nhận ra tất cả những trách nhiệm vào thời điểm đó mà tôi thực sự đang đảm nhận, chắc chắn tôi sẽ không làm điều đó. Ý tôi là, tôi chịu trách nhiệm về cuộc sống của những người này, tất cả mọi thứ về họ trong năm ngày mà không biết về họ, không có hệ thống y tế hỗ trợ đầy đủ hoặc bất cứ thứ gì. Vâng, một hoặc hai người trong số họ đã qua đời, bạn có thể sẽ rơi vào một mớ hỗn độn. Vậy nên, tôi đã may mắn khi không có sự việc nào như vậy xảy ra. Họ đã già, và điều thú vị là khi họ xuất hiện, họ trông thật sự, giờ có thể là ai đó 105 tuổi. Đó là cách họ thể hiện. Và bạn sẽ nói chuyện với người đó, và thường thì con gái lớn của họ sẽ là người trả lời chứ không phải, bạn biết đấy, vì vậy họ được chiều chuộng, họ được cho là có đủ loại vấn đề và v.v. Gần như ngay lập tức khi họ đến đó, họ đã thay đổi. Cảm giác gần như có thể sờ thấy. Giờ tôi đã làm điều này, không phải là khoa học tốt, nhưng nhóm đầu tiên mà chúng tôi đưa vào là nhóm hồi tưởng. Đây là một nhóm mà họ sẽ hồi tưởng trong suốt tuần. Vì vậy, họ luôn biết hiện tại là hiện tại và quá khứ là quá khứ, đúng không? Đó là một nhóm chứng kiểm soát. Chúng tôi đến khu nghỉ dưỡng và tôi đang trong chiếc van. Oh, mọi người cần hiểu rằng nghiên cứu diễn ra trước khi có Google, trước khi chúng tôi có internet. Vậy khi tôi đang chơi nhạc trong chiếc van đi đến sự kiện, nhạc từ quá khứ, đây là một điều lớn để tìm thấy. Giờ đây chỉ mất hai phút để hỏi Chad gần đây và cho tôi biết 10 bài hát hay nhất 20 năm trước. Cứ như vậy, tôi ở trên xe buýt với họ, nhạc từ quá khứ đang phát. Chúng tôi gần đến khu nghỉ dưỡng và đột nhiên tôi nhận ra rằng tôi đã có tư tưởng phân biệt giới tính lúc đó, không nhận thức được, nhưng không có sinh viên nam nào của tôi đi cùng. Điều đó có nghĩa là tôi có bảy người đàn ông già và ít nhất bảy chiếc vali nặng. Không thể nào tôi có thể mang vali của họ lên cầu thang. Vì vậy khi không có sự chuẩn bị, chúng tôi ra khỏi xe buýt và tôi nói, “Bạn tự quản lý vali của mình. Tôi không quan tâm nếu bạn di chuyển nó một inch một lần để lấy nó đến phòng của bạn hoặc bạn mở nó ở đây, một chiếc áo một lần, bất cứ cách nào bạn muốn làm.”
“Giờ hãy tưởng tượng không có gì khác, sự khác biệt giữa một người được ôm ấp và một người không được coi là có khả năng phản ứng với một câu hỏi, bạn biết đấy, nơi mà con gái hoặc con trai sẽ trả lời thay cho họ, đến giờ họ lại nắm quyền kiểm soát toàn bộ cuộc sống của mình. Và điều đó có nghĩa là ngay cả nhóm so sánh cũng sẽ làm tốt, mà họ đã làm, chỉ không tuyệt vời bằng nhóm khác. Đối với tôi, điều đó là ổn, vì như bạn đã đề cập trước đó, công việc của tôi hoàn toàn về khả năng. Tôi không quan tâm đến việc mô tả cái đang có. Tôi quan tâm đến việc thấy những gì có thể xảy ra. Vì vậy, nếu tôi làm cho một con khỉ nói, “Này, Ellen, điều đó thật vô lý,” điều đó sẽ rất tốt nếu chúng tôi không thể huấn luyện phần còn lại của chúng, bạn biết đấy, nhưng nó sẽ dẫn chúng tôi tới những quan điểm khác nhau về ngôn ngữ. Tôi yêu thích cách tiếp cận này trong khoa học, việc thấy những gì có thể xảy ra. Tôi phải nói rằng có một kịch bản nhỏ đang chạy trong tâm trí tôi và bây giờ tôi sẽ không đánh giá nó. Những thí nghiệm kiểu này và dòng nghiên cứu chung mà bạn đã tham gia trong một thời gian dài, đối với tôi, đi ngược lại với cảm nhận của tôi về việc, tôi chỉ thành thật vì tôi là người ở Bờ Tây, khuôn viên Harvard, và ý tưởng rằng khoa học được thực hiện theo một cách cụ thể. Bạn biết đấy, một giai thoại rất ngắn, những người đã thành lập Viện Esselen ở Big Sur đã từng ở Stanford vào một thời điểm nào đó, họ không phải là giáo sư, nhưng có một câu chuyện và tôi tin vào câu chuyện rằng họ đã đề xuất vào thời điểm đó, một lớp học về chánh niệm và hơi thở để mang Stan Graf và một số người khác đến. Và đây có thể là vào cuối những năm 70, đầu những năm 80, và bất kỳ chuẩn mực văn hóa nào mà có vào thời điểm đó ở Stanford, họ tuyên bố rằng họ thực sự đã bị đuổi khỏi khuôn viên khi nó bắt đầu tại Esselen. Tôi không biết nó có phải là một câu chuyện đúng hay không, nhưng tôi vẫn thích câu chuyện đó. Phòng thí nghiệm của tôi tại Stanford đã thực hiện một nghiên cứu về các kiểu thở cụ thể cùng với David Spiegel và cách nó có thể được sử dụng để, bạn biết đấy, tự điều chỉnh mức độ căng thẳng và giảm mức độ căng thẳng. Được rồi, bây giờ có những khoản tài trợ cho những điều như thế này và thiền. Vì vậy, đã có một sự thay đổi lớn trong bối cảnh văn hóa học thuật. Nhưng vì bạn đã thực hiện những kiểu nghiên cứu kiểu nhìn vào những gì có thể xảy ra trong nhiều năm ở một khuôn viên mà tôi coi là giống như những quan niệm cứng nhắc ở Bờ Đông về cách khoa học được thực hiện, tôi muốn biết, A, nó đã được đón nhận như thế nào từ đầu? B, bạn có quan tâm không? C, nó có nằm trong bản chất của bạn và có phải lúc nào nó cũng nằm trong bản chất của bạn để thử nghiệm các yếu tố không? Bởi vì tôi cảm nhận, nhưng tôi có thể hoàn toàn sai vì tôi không phải là một nhà tâm lý học, rằng bạn thích thú với việc không chọc tức con gấu mà chơi với những ý tưởng kiểu như là dị giáo. Vâng, tôi sẽ sử dụng các phương pháp của lĩnh vực. Chỉ có những câu hỏi là khác biệt. Vì vậy, chúng không được coi là khác biệt như bạn đang gợi ý. Có đồng nghiệp nào của bạn nghĩ rằng, tuyệt vời, được rồi? Không. Tôi thích nghe điều đó. Nó có phá vỡ những quan niệm của tôi về kiểu học thuật Ivy League Bờ Đông không? Không, nó đến với tôi. Ý tôi là, có lẽ là sau lưng tôi, nhưng. Vâng, rõ ràng là nó đã thành công và hiện nay, bạn biết đấy, có nhiều phòng thí nghiệm ở Harvard đang nghiên cứu về hạnh phúc, đang nghiên cứu về chánh niệm. Và ý tôi là, bạn đã tiên phong trong một lĩnh vực toàn bộ và một cách tiếp cận, nhưng tôi quan tâm hơn đến cách suy nghĩ đã tồn tại. Vậy thì thật thú vị. Ellen Langer năm tám tuổi, như là, có lẽ bánh quy là những thứ bổ dưỡng. Không, tôi hiểu. Vì vậy, tôi dường như, bạn biết đấy, đến trời nắng hay mưa, tôi sẽ làm điều đó. Tôi không giống như vậy chút nào. Thú vị. Hơn nữa bây giờ khi tôi lớn hơn, nhưng tôi kể một câu chuyện. Tôi không nhớ điều gì, điểm chính xác trong “Cơ thể chánh niệm,” nơi tôi ở nha sĩ. Tôi là một đứa trẻ nhỏ. Tôi không nhớ tôi bao nhiêu tuổi. Và tôi nhớ mẹ tôi đã vào và nha sĩ đã nói với mẹ tôi rằng tôi là một bệnh nhân tốt như thế nào. Và tất cả những gì tôi nhớ là tôi đã nói, những đứa trẻ khác đã làm gì? Bạn biết đấy, vì vậy không phải như tôi đã đưa ra một lựa chọn. Tôi có thể làm điều này hoặc tôi có thể làm, bạn biết đấy, nó chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi. Và vì vậy nhiều ý tưởng này, bạn biết đấy, không phải là chống lại hoặc cái gì, bạn biết đấy, tôi không biết chúng từ đâu đến. Tôi biết Lee Ross khi, bạn biết đấy, Lee là một giáo sư tại Stanford. Và tôi nhớ có một cuộc trò chuyện mà anh ấy đã nói, Ellen, bạn biết đấy, bạn từ sao Hỏa. Và tôi đã nói, tôi không khác biệt lắm. Anh ấy nói, được rồi, vậy bạn là một người sao Hỏa bình thường, không phải xuất sắc, nhưng bạn vẫn là một người sao Hỏa. Và sau đó một đồng nghiệp đã có một cuộc trò chuyện với chúng tôi. Và tôi đã cảm thấy được khen ngợi bởi điều này, nhưng tôi nghĩ nó không có ý khen ngợi vì họ đã lo lắng về phản ứng của tôi, đó là, bạn biết đấy, tôi đến từ một thời đại khác. Và, bạn biết đấy, điều đó chơi khác biệt nếu bạn nhận thức được. Bạn biết đấy, vì vậy khi tôi bắt đầu vẽ, bạn biết đấy, tôi đã phá vỡ các quy tắc trong đầu của một số người, nhưng không, tôi không biết quy tắc. Vì vậy tôi chỉ đang làm những gì cảm thấy tự nhiên. Vâng, tôi phải giới thiệu bạn với người bạn tốt của tôi, Rick Rubin, người đã tham gia podcast này một vài lần vì anh ấy đã viết “Hành Động Sáng Tạo.” Cuộc đời anh ấy chủ yếu tập trung vào việc, bạn biết đấy, cố gắng rút ra những tác phẩm sáng tạo tốt nhất từ các nhạc sĩ, và anh ấy cũng đã tham gia vào nhiều thứ khác. Và anh ấy chỉ với một, bạn biết đấy, một khả năng siêu nhiên để làm điều này. Và anh ấy liên tục trở lại với điều này trong các cuộc thảo luận của chúng tôi, nhưng cũng trong cuốn sách của anh ấy và những nơi khác về cách mà trở ngại, trở ngại lớn nhất đối với quá trình sáng tạo là suy nghĩ về công bố hoặc môi trường văn hóa mà nó sẽ tồn tại, rằng anh ấy thực sự tin rằng những điều này là sự cống hiến cho Chúa, cho vũ trụ, cho bất kỳ điều gì, mà đến từ chúng tôi và rào cản là, nó gần như như sự tự nhận thức là rào cản. Vì vậy, một trong những tiêu đề trước đây của “Cơ thể Chánh niệm” là “Ai Nói Vậy?” Và, bạn biết đấy, nhận ra rằng mọi thứ đang tồn tại đều đã từng là một quyết định, do những người có động cơ khác nhau, lịch sử khác nhau, nhu cầu khác nhau đưa ra. Và khi bạn đặt mọi người, như tôi đã nói, lại vào phương trình, mọi thứ trở nên biến đổi, mọi thứ.”
Bạn biết đấy, có những điều mà ở đây tôi khác nhiều người khác, tốt hơn hay tệ hơn, tôi nghĩ trong trường hợp này là tốt hơn, bạn biết đấy, mọi thứ đều có thể thay đổi. Bạn nói với tôi và gặp người phụ nữ này và cô ấy quá nặng, cân nặng có thể giảm, tóc có thể mọc dài, mọi thứ đều có thể thay đổi. Vậy nên tôi đã có một bài nói chuyện khi tôi còn rất trẻ và tôi ở đây trên sân khấu và khán giả thì ở xa phía sau. Và tôi biết điều đó sẽ làm tôi lo lắng. Vậy nên, những gì tôi đã làm là di chuyển tất cả các ghế lại gần tôi hơn. Bây giờ, nếu bạn hỏi bất kỳ ai, liệu bạn có thể di chuyển các ghế không? Mọi người sẽ nói, tất nhiên rồi. Nhưng một cách mù quáng, nó không xuất hiện trong đầu bạn. Nó không xuất hiện trong đầu bạn rằng những gì đã có không cần phải như vậy. Và, bạn biết đấy, càng lớn tuổi, mọi thứ dường như càng dễ biến đổi. Ngay cả một điều như, bạn biết đấy, để quay lại, tôi không biết vì sao điều này lại xuất hiện trong đầu tôi, nhưng nó đã xuất hiện. Nếu một công ty bảo hiểm đang đưa ra quyết định về những loại thuốc nào sẽ được bảo hiểm. Bây giờ, ai đã nói rằng sự rối loạn này thì tốt hơn hoặc xứng đáng hơn so với cái kia? Tôi nói, đây là những người đang đưa ra quyết định này. Vậy hãy tưởng tượng rằng bạn có một nhóm các nữ tu, họ là ủy ban đưa ra quyết định, so với một nhóm đàn ông 50 tuổi đầy đam mê. Và họ đang quyết định liệu có nên hoàn tiền cho mọi người về Viagra, chẳng hạn. Và đó là tất cả những gì nó nói về. Bạn biết đó, khi bạn nhận ra rằng bất cứ điều gì có thể khác đi, như những cuộc họp, và tôi deal với điều này khi tôi giảng bài, bạn biết đấy, vào một thời điểm nào đó tôi có thể nói, hãy nhìn vào khán giả và xem có thường có một người đàn ông không. Có một người đàn ông ở đây không? Cao khoảng 1m95. Luôn có ai đó ở đó. Tôi không biết tại sao. Những người đàn ông cao 1m95 dường như thấy tôi hấp dẫn. Tôi không biết lý do. Dù sao thì, tôi mời họ lên sân khấu, và sau đó chúng tôi nhìn thật ngớ ngẩn. Tôi cao 1m60, còn anh ấy thì 1m95. Và tôi yêu cầu anh ấy giơ tay lên. Tay của anh ấy lớn hơn tay tôi khoảng 8 cm. Và sau đó tôi chỉ hỏi, liệu chúng ta có nên làm bất cứ điều gì về mặt thể chất giống nhau không? Và đó thật ngớ ngẩn. Bạn biết đấy, nhưng một trong số chúng tôi đang dạy cách thực hiện điều đó. Bạn biết không, vì vậy, càng khác biệt bạn với người đã viết quy tắc, càng quan trọng bạn không nên mù quáng tuân theo quy tắc. Vì vậy, bạn không giữ vợt tennis như thế này nếu tay của bạn nhỏ hơn một nửa so với người đã làm nó lớn gấp đôi, hoặc, bạn biết đấy, hoặc bất cứ điều gì khác. Và mọi người không nhận ra điều đó. Rằng mọi thứ hiện có đều là một quyết định để làm cho một quyết định có nghĩa là có sự không chắc chắn. Ngay khi quyết định được đưa ra, chúng ta quên tất cả những sự không chắc chắn đó và hành động như thể đây là cách mà nó phải như vậy. Một ví dụ mà tôi thường sử dụng, bạn biết đấy, tennis. Vì vậy, bạn có, và mọi người, khi bạn nghĩ về điều này, không ai sẽ tranh cãi rằng, tất nhiên, các quy tắc của tennis không được trao từ thiên đường. Ai đó đã quyết định rằng nên có hai lần giao bóng, và điều đó thì ổn. Nhưng đối với tôi, ba lần giao bóng sẽ tốt hơn. Lần đầu tiên tôi đánh mạnh nhưng không vào. Bây giờ tôi sợ thử đánh mạnh lần nữa và học từ điều đó vì tôi không muốn bị gấp đôi. Vì vậy, tôi có một cú giao bóng yếu, lần giao bóng thứ hai, ba lần giao bóng, tôi đánh mạnh, nhưng không vào. Bây giờ tôi học từ đó, tôi đánh mạnh lần nữa, nhưng tôi đang tiến bộ một chút. Và tôi vẫn có cú giao bóng thứ ba dự phòng. Được rồi. Vậy ý nghĩa của điều đó là gì? Nếu tôi viết quy tắc cho trò chơi, tôi sẽ là một tay vợt tennis tốt hơn. Bạn sẽ giỏi hơn với bất kỳ quy tắc nào mà bạn đang viết. Vì vậy, bạn nghĩ khác về bản thân. Bạn không cảm thấy tồi tệ về điều đó. Thực sự, bạn biết đấy, khi mọi người chơi tennis với tôi, chúng tôi thường chơi ba lần giao bóng. Tại sao không? Bạn biết đấy, mọi thứ đều có thể thay đổi. Vậy điều gì xảy ra là nếu bạn đứng thấp hơn trên thang bậc, càng ít trò chơi, cách sống mà bạn tự tạo ra, bạn càng cố gắng để phù hợp với một hình thức mà không thoải mái lắm. Vì vậy, chúng ta cần đánh giá cao rằng quy tắc, luật lệ, mọi thứ chỉ là quyết định của ai đó về cách mọi thứ nên diễn ra. Và bạn biết đấy, đừng cố ý vi phạm chúng. Nhưng nếu chúng không phù hợp, bạn biết đấy, tính hợp pháp không giống như đạo đức. Bạn biết đấy, theo luật, người ta không được phép kết hôn giữa các chủng tộc. Theo luật, người ta không được phép là người đồng tính. Theo luật, bạn biết đấy, và cứ như vậy, người ta không được phép uống rượu trong một thời điểm nào đó và vân vân. Đây không phải là những vấn đề đạo đức. Đây là một nhóm người đang đưa ra quyết định cho phần còn lại của chúng ta. Nếu điều đó không gây hại, thì tốt thôi. Nhưng bạn biết đấy, nếu có, hãy chấp nhận nó, lệch lạc một chút, ít nhất là sống cuộc sống mà bạn muốn sống.
Tôi muốn nghỉ một lát và công nhận một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Năm ngoái, tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất về việc thử nghiệm labo. Function cung cấp hơn 100 bài thử nghiệm labo tiên tiến giúp bạn có cái nhìn tổng quan về sức khỏe toàn diện của cơ thể bạn. Cái nhìn này cung cấp cho bạn thông tin về sức khỏe tim mạch, sức khỏe hormone, khả năng miễn dịch, mức độ dinh dưỡng và nhiều hơn nữa. Họ cũng đã thêm các bài thử nghiệm cho các loại độc tố như sự tiếp xúc với BPA từ nhựa độc hại và các bài thử nghiệm cho PFAS hay các hóa chất “vĩnh viễn.” Function không chỉ cung cấp thử nghiệm trên hơn 100 chỉ số sinh học quan trọng đối với sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn, mà còn phân tích các kết quả này và cung cấp các thông tin từ các bác sĩ hàng đầu là chuyên gia trong các lĩnh vực liên quan. Ví dụ, trong một trong những bài thử nghiệm đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có mức thủy ngân cao trong máu. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều đó, mà còn cung cấp thông tin về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân của mình, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ. Tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau lá xanh hơn và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và thải độc. Tôi nên nói rằng, bằng cách thực hiện bài thử nghiệm thứ hai của Function, phương pháp đó đã hiệu quả. Việc thử nghiệm máu toàn diện là cực kỳ quan trọng. Có rất nhiều điều liên quan đến sức khỏe tinh thần và thể chất của bạn chỉ có thể được phát hiện qua xét nghiệm máu. Vấn đề là, việc xét nghiệm máu luôn rất tốn kém và phức tạp.
Ngược lại, tôi đã rất ấn tượng với sự đơn giản của Function và mức chi phí của nó. Nó rất phải chăng. Do đó, tôi đã quyết định tham gia vào Hội đồng Tư vấn Khoa học của họ, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast. Nếu bạn muốn thử Function, bạn có thể truy cập vào functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có một danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho những người nghe podcast của Huberman. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function. Tôi cảm thấy một trong những điểm bất lợi lớn khi sống theo cách mà bạn đang miêu tả, mà đồng thời, có sức hút mạnh mẽ trong tâm trí tôi. Đó là một cách tốt hơn để sống cuộc đời. Tôi cũng đồng ý với quan niệm này rằng hầu hết mọi thứ đều được sáng tạo ra ngoài các quy luật của tự nhiên. Đối với tôi, vật lý là thật, hóa học là thật. Sinh học là thật. Điều này trở nên phức tạp vì… Tất cả đều thật, nhưng sự hiểu biết của chúng ta về chúng thì thay đổi. Chúng ta chưa giải quyết hết tất cả vật lý, hay sinh học, hay bất kỳ điều gì khác. Tôi không nghĩ rằng chúng ta nên đặt những điều này sang một bên và nói: “Những quy tắc đó, chúng ta nên tuân theo.” Dù cho có chuyện gì xảy ra. Nhìn vào những điều có thể… Ý tôi là, tôi có thể nói, nghe này, vì các quy luật của trọng lực, các vật thể rơi xuống, không phải lên. Chúng ta có thể tạo ra những ngoại lệ cho điều đó, nhưng con người tạo ra đủ loại quy tắc. Văn hóa quy định, tư duy nhóm quy định. Dường như một trong những bất lợi lớn khi sống theo cách tự do hơn, theo cách khám phá hơn mà chúng ta đang nói đến hôm nay, là toàn bộ vấn đề về lý thuyết tâm trí, rằng chúng ta có khả năng, dù tốt hay xấu, để thấu hiểu tâm trí của người khác, và trong một số trường hợp, tạo ra những ý tưởng, đúng hay sai, về cách chúng ta sẽ bị đánh giá nếu chúng ta làm A, B, hay C. Làm như vậy, chúng ta từ bỏ một số không gian thực sự. Chúng ta từ bỏ một số… Thấy chưa, đó là… Được rồi, đó là hoàn hảo, Andrea, vì chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết, nhưng lại không nhận ra rằng từng câu nói đều là một tuyên bố lớn. Hành vi có thể được hiểu theo các chiều kích tương đương, tương đương về sức mạnh, là tốt hay xấu. Bây giờ, để tôi kiểm soát những gì bạn đang nghĩ. Bạn nghĩ rằng tôi dễ bị lừa. Bạn có thể thuyết phục tôi rằng tôi dễ bị lừa. Tôi có thể cố gắng hết sức không để bị lừa, nhưng cuối cùng tôi sẽ vẫn bị lừa. Lý do cho điều đó là tôi đánh giá cao sự tin tưởng. Và miễn là tôi đánh giá cao sự tin tưởng, tôi sẽ bị coi là dễ bị lừa. Miễn là bạn đánh giá cao sự linh hoạt, bạn sẽ không nhất quán. Miễn là bạn đánh giá cao sự ổn định, bạn sẽ bị coi là nhàm chán, và cứ như vậy. Và vì vậy, đây là điều tôi đã nói với bạn trước đây theo những cách khác nhau, rằng với tất cả những gì tôi đã học, thấy thú vị trong suốt những thập kỷ qua, điều quan trọng nhất đối với tôi là nhận ra rằng hành vi có lý từ góc nhìn của người thực hiện, nếu không thì họ đã không làm điều đó. Bây giờ, nếu bạn nghĩ về điều đó, điều đó có nghĩa là mỗi lần bạn hạ thấp người khác, hoặc chính mình, hoặc bạn đang đưa ra một quyết định cho năm mới, điều bạn đang làm là phủ nhận ý nghĩa của những gì bạn đã làm, và nói, “Ôi, bạn nên làm điều gì đó khác.” Được rồi. Khi bạn nhận ra rằng hành vi của bạn có ý nghĩa, bạn cảm thấy mình tốt hơn khi nhận ra rằng trong bất kỳ mối quan hệ nào, bất cứ điều gì khó khăn đều khó khăn vì một trong hai bạn nghĩ rằng có một cách đúng và đang phủ nhận góc nhìn của người kia. Chúng tôi đã làm điều này cách đây nhiều năm. Tôi đã đưa cho mọi người một danh sách, tôi không nhớ, khoảng hai hoặc ba trăm mô tả hành vi. Tôi đã nói, “Hãy khoanh tròn những điều về bản thân mà bạn cứ cố gắng thay đổi, nhưng bạn cứ thất bại.” Vì vậy, với tôi, tôi sẽ khoanh tròn từ “hấp tấp”, “dễ lừa”, tôi sẽ không nói cho bạn phần còn lại. Được rồi. Sau đó, bạn lật trang sau, và theo thứ tự ngẫu nhiên là các phiên bản tích cực của từng điều này. Bây giờ mọi người được hỏi, “Hãy khoanh tròn những điều bạn thực sự coi trọng về bản thân, sự tự phát và sự tin tưởng của tôi.” Miễn là tôi đánh giá cao sự tự phát, tôi sẽ xuất hiện như người hấp tấp và cứ như vậy. Bây giờ khi tôi có nhiều sự tôn trọng hơn cho bản thân vì những gì tôi đã làm có ý nghĩa, tôi cư xử khác đi. Tôi không làm những gì bạn vừa gợi ý trước đó, nơi tôi đang hành hạ bản thân và cứ như vậy. Những người tôi ở cùng, có rất nhiều trong thân thể chánh niệm liên quan đến ngôn ngữ và chỉ một phần nhỏ sự nhạy cảm mà tôi dường như có với ngôn ngữ theo cách khác với cách mà các nhà ngôn ngữ học sẽ nghiên cứu nó. Bạn có những điều về, giả sử, sự tha thứ. Chúng ta có tất cả những thuật ngữ dường như tốt, và bạn biết vì bạn đã hiểu tôi bây giờ rằng nếu bạn nói nó tốt, tôi sẽ tìm ra một cách nó xấu. Nếu bạn nói nó xấu, tôi sẽ thấy nó tốt. Được rồi, vậy thì đây là một trong số đó. Tôi không muốn ai, chắc chắn không phải người gần gũi nhất với tôi, tha thứ cho tôi. Tôi muốn được hiểu, và nếu bạn hiểu, không có lý do gì để tha thứ cho tôi vì hành vi của tôi sẽ có ý nghĩa, nếu không thì tôi đã không làm điều đó. Được rồi, vậy điều này xảy ra như thế nào? Tôi được yêu cầu phát biểu một bài giảng. Bài giảng, tôi là người Do Thái, tôi phải đến nhà thờ này vì tôi nói có với mọi thứ, và tôi sẽ phát biểu một bài giảng. Tôi sẽ nói về cái gì? Tôi không biết gì về tôn giáo. Tha thứ. Nó không phải là tôn giáo, nhưng nghe có vẻ tôn giáo. Được rồi, tôi sẽ nghĩ về sự tha thứ. Tôi nghĩ về sự tha thứ, và những gì tôi nghĩ ra đều mang tính báng bổ. Một số người sẽ nghĩ, nếu bạn hỏi 10 người, sự tha thứ có tốt hay xấu, họ sẽ nói gì? Họ sẽ nói rằng nó tốt. Nếu bạn hỏi 10 người, đổ lỗi có tốt hay xấu, họ sẽ nói gì? Nó xấu. Nhưng bạn biết đó, bạn không thể tha thứ trừ khi bạn trước tiên đổ lỗi. Vì vậy, những người tha thứ cho chúng ta chính là những người đổ lỗi cho chúng ta. Thật thú vị. Bây giờ, bạn có đổ lỗi cho mọi người vì những điều tốt hay xấu không? Bạn đổ lỗi cho mọi người vì những điều xấu, nhưng những thứ về bản thân chúng không tốt hay xấu. Vậy điều gì xảy ra là những người nhìn thế giới một cách tiêu cực, những người đổ lỗi, rồi tha thứ, thì hiếm khi có thiên tính. Bây giờ, nếu bạn đổ lỗi, thì tha thứ thì tốt hơn là không tha thứ.
Nhưng nếu bạn hiểu tại sao người đó đã làm những gì họ đã làm, thì điều đó loại bỏ sự cần thiết phải đổ lỗi, và từ đó cũng loại bỏ sự cần thiết phải tha thứ. Tôi rất muốn vượt qua việc đổ lỗi. Vâng, tôi nghĩ cách để làm điều đó là nhận ra, một cách cởi mở hơn, rằng động cơ mà mọi người có là khác nhau, và những hậu quả. Dù bạn làm gì, cho dù điều đó có vẻ tiêu cực, những điều tích cực sẽ theo sau nếu bạn cho phép và nhìn nhận theo cách đó.
Tôi có thể hỏi bạn về…
Không. Ồ, đúng rồi. Đây là podcast của bạn. Vâng, bạn có thể.
Đúng là không phải podcast của tôi. Chúng ta đang ở đây cùng nhau. Tôi có thể hỏi bạn về bất kỳ suy nghĩ nào xung quanh dòng suy nghĩ gần đây mà tôi đã có không? Tôi đã cười trước thực tế rằng loài người của chúng ta, vì lý do nào đó, dường như vẫn muốn xây dựng công nghệ. Và phần lớn nỗ lực của chúng ta hiện nay tập trung vào việc cố gắng khắc phục một số vấn đề của các công nghệ mà chúng ta đã phát triển. Tôi sử dụng điện thoại thông minh và tôi yêu thích chúng, tôi sử dụng mạng xã hội và tôi nghĩ điều đó rất tuyệt cho một số thứ. Nhưng tất nhiên, những thứ này cũng có vấn đề giống như ô tô đã tạo ra vấn đề, tivi đã tạo ra vấn đề, và cứ thế. Được rồi, các nguồn năng lượng hóa thạch và tất cả những thứ này. Mọi người sẽ tranh cãi về các nguồn năng lượng hóa thạch, nhưng dù sao, bạn hiểu ý tôi.
Mỗi công nghệ đều mang lại một số tiện ích hoặc một cách mà con người có thể vượt qua thiên nhiên theo cách nào đó hoặc cùng làm việc với thiên nhiên. Chúng ta không thể bay, vì vậy chúng ta xây dựng máy bay. Được rồi. Và tôi chỉ quyết định nhìn nhận điều này qua một lăng kính khác. Thật tuyệt vời. Chúng ta đang gửi tên lửa vào không gian. Có lẽ chúng ta sẽ thuộc địa hóa sao Hỏa không lâu nữa. Nếu Elon tìm ra cách, và tôi có cảm giác rằng anh ấy có thể, AI vừa mới xuất hiện trong tuần trước. Có toàn bộ chuyện AI này.
Và sau đó tôi bắt đầu nghĩ rằng, tại sao chúng ta không dừng lại một chút? Và câu trả lời khá rõ ràng. Có lẽ con người sẽ không bao giờ ngừng cảm giác cần phát triển công nghệ. Và tôi nghĩ, thật tuyệt vời, chúng ta là loài động vật duy nhất làm điều này. Nếu loài gấu trúc tập hợp lại và nghĩ, được rồi, hãy tìm ra cách để mở khóa, như thực sự mở khóa chứ không chỉ đi vào qua các không gian chật hẹp. Nếu họ đã làm việc về điều đó, thì theo tôi biết, họ vẫn đang thất bại thảm hại.
Đây là điều gì đó rất độc đáo đối với loài người của chúng ta trong số các loài linh trưởng cổ điển trong việc phát triển công nghệ – các động vật khác cũng làm điều này, quạ làm điều này, các linh trưởng khác cũng làm điều này. Nhưng chúng ta thực sự là ví dụ điển hình nhất về điều này. Và tôi chỉ tự hỏi, bạn nghĩ rằng động lực của con người trong việc phát triển công nghệ là gì?
Tôi không nghĩ có động lực để phát triển một cái gì đó cụ thể. Tôi nghĩ rằng có một động lực để phát triển. Có một động lực, tôi không muốn gọi là động lực vì điều đó nghe có vẻ tiêu cực. Nhưng tôi nghĩ rằng —
Một sức mạnh.
Vâng. Tất cả sự chú ý đều là nhận thức những điều mới, tạo ra những điều mới. Với sự sáng tạo đó, chúng ta sống động nhất. Và nếu chúng ta tình cờ ở trên chuyến tàu công nghệ, thì đó là công nghệ sẽ thu hút sự chú ý của chúng ta. Những người làm việc trong các lĩnh vực khác, dù là tạo ra logic, làm những gì bạn và tôi làm, thì về cơ bản không khác nhau.
Bạn nghĩ điều đó có ý nghĩa gì? Tôi không yêu cầu chúng ta đi vào tâm lý học tiến hóa, nhưng bạn nghĩ điều gì đã khiến con người có tinh thần sáng tạo này trong tâm trí và cơ thể, điều tương tự, để thể hiện và tạo ra những điều có một chút bền bỉ theo thời gian hoặc chỉ là một biểu hiện về nơi chúng ta đang đứng? Ý tôi là, điều này thật bất thường.
Nhưng tôi không nghĩ rằng sự bền bỉ là điều quan trọng. Tôi nghĩ rằng điều đó trở thành một cấu trúc xã hội. Nhóm nào, người châu Á, các môn phái sẽ tạo ra nghệ thuật, và ngay khi nó hoàn thành, rồi bạn mang nó xuống nước để chứng minh rằng không gì tồn tại mãi mãi.
Tôi gọi đó là lâu đài cát không selfie. Lâu đài cát không selfie. Bạn chỉ làm điều đó chỉ để làm điều đó. Thực ra tôi viết rất nhiều trong những ngày này mà trong đầu, tôi đã luôn gọi là lâu đài cát không selfie. Nó sẽ bị cuốn trôi, và sau đó có ai đó nói: “Chà, bạn có thể chụp một bức ảnh về nó.” Tôi chỉ như: “Không, thực sự, tôi chỉ làm để xem.” Đó chỉ là một thực hành để bộc lộ những gì tôi cảm thấy cần bộc lộ.
Vì vậy, cho cuốn sách tâm lý của tôi, cuốn sách mà tôi đã viết từ rất lâu, thư ký mà tôi có lúc đó là một chàng trai tuyệt vời, nhưng không biết gì về máy tính, và tôi cũng biết ít hơn. Vì vậy, tôi sẽ đưa cho anh ta một cái gì đó và tôi nói: “Chèn cái này, trang 20”, đại khái vậy. Và anh ấy chỉ làm một cách ngẫu nhiên, bởi vì anh ấy cũng không biết mình đang làm gì. Rồi đến một thời điểm, anh ấy đã mất toàn bộ bản thảo của cuốn sách, để tưởng tượng. Và suy nghĩ đầu tiên của tôi có lẽ là điển hình hơn, suy nghĩ thứ hai của tôi là: “Ôi Chúa ơi.” Và sau đó tôi đã tự nhủ, “Điều gì khiến tôi nghĩ rằng bản thảo đó tốt hơn bản thảo tiếp theo mà tôi có thể tạo ra?”
Về một khía cạnh nào đó, có thể là một phiên bản của câu hỏi ai quan tâm. Và sau đó tôi bắt đầu làm việc lại với nó. Đến một thời điểm, khi bạn viết những tài liệu nghiên cứu này, tôi nghĩ hầu hết mọi người đến điểm mà con số bắt đầu quan trọng, đúng không? Bao nhiêu ấn phẩm? Sau đó đến một lúc nào đó, trò chơi thay đổi, và bạn không quan tâm đến con số đó, và điều đó rất giải phóng. Và vì vậy dường như có phần giống nhau. Tôi nghĩ rằng việc mọi người nhận ra rằng sự phấn khích đó có thể đạt được, việc chỉ ra từng chi tiết, như tôi đã nói trước đây, sẽ khiến nhiều điều trong cuộc sống cảm thấy khác biệt.
Vậy là chúng tôi đã làm, đây sẽ có vẻ là một câu trả lời kỳ lạ, nhưng chúng tôi đã lấy những người không thích nhạc rap, những người không thích bóng đá, và những người không thích nghệ thuật. Được rồi, vì vậy có nhiều người ghét, những người không thích bất cứ điều gì. Một nhóm chỉ được cho hoạt động. Nhóm tiếp theo được yêu cầu nhận ra một điều mới về nó. Nhóm tiếp theo, ba điều mới về nó.
Họ đang làm điều đó hay quan sát điều đó?
Không quan trọng nếu đó là bóng đá, họ đang quan sát. Không quan trọng nếu bạn đang quan sát phần dưới của các cầu thủ bóng đá. Chỉ cần nhận ra những điều mới. Và càng nhiều bạn nhận ra, thì càng nhiều bạn thích những gì bạn đang nhận ra. Và để nhận ra rằng điều đó đơn giản như vậy.
Bây giờ, hầu hết mọi người, đặc biệt là khi còn trẻ, đang chờ đợi một điều gì đó thu hút mình, một điều gì đó để khiến mình phấn khích. Và sẽ thật tự do nếu mọi người được dạy rằng bạn có thể tự mình nắm bắt điều đó, bất kể đó là điều gì, chỉ đơn giản bằng cách nhận ra. Bạn không cần phải nắm giữ thứ mà bạn đang giữ khi bạn nhận ra rằng bạn có thể nắm giữ điều tiếp theo.
Tôi đã xem chương trình Seinfeld. Thật buồn cười. Tôi nghĩ, “Chắc chắn đó là Seinfeld cũ.” Và sau chương trình, anh ấy có một tiết diễn hài năm phút. Tôi sẽ không thể làm tốt như anh ấy, nhưng cũng không nên như vậy. Anh ấy nói, “Cái gì đang diễn ra với những cơn thèm khát này?” Bạn biết đấy, anh ấy ra ngoài ăn tối và mọi người nói, “Đừng ăn bánh mì. Bạn sẽ làm hỏng khẩu vị của mình.” Có rất nhiều cơn thèm khát. “Bạn đã làm hỏng cái này. Có một cái khác ngay phía sau nó.”
Và nếu bạn nhận ra rằng cảm giác hưng phấn đó, sự tham gia hoàn toàn, đam mê mà bạn đang cảm nhận không phải là do bất kỳ điều gì cụ thể nào về người đó, bối cảnh, thì thật tự do biết bao. Sẽ dễ dàng để buông bỏ mọi thứ khi bạn biết rằng bạn có thể có được cảm giác đó ngay sau đó.
Đó là lý do tại sao, vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời tôi, tôi sẽ nói với nhóm của mình rằng sau sáu tháng thì tôi sẽ xong. Và tôi sẽ đi làm nghệ thuật. Tôi chỉ không muốn làm ai sợ hãi. Nhưng tôi thích ý tưởng được chuyển đổi bối cảnh và có thể thậm chí thay đổi bản thân, điều mà tôi muốn nói chuyện với bạn.
Chà, nghệ thuật thì thật thú vị. Bạn biết đấy, tôi bắt đầu vẽ khi khoảng 50 tuổi. Và tôi là một trong những đứa trẻ không thể vẽ. Tôi sẽ để ai đó nghĩ đến giáo dục. Tôi đã để lại dấu ấn nào trên một trang giấy có thể khiến một giáo viên tiểu học tin rằng tôi không có khả năng nghệ thuật? Khi bạn nghĩ đến sự khác biệt giữa Mondrian và Rembrandt, những người khác nhau đến mức thật tội lỗi khi mọi người nghĩ rằng họ biết mọi thứ nên như thế nào, nên họ biết ai có thể làm được và ai thì không, như thể chỉ có một cách duy nhất để làm bất kỳ điều gì.
Và tôi đã có trải nghiệm này, và nó rất rõ ràng trong tâm trí tôi. Tôi có bức tranh này, và tôi có một người bạn là nhà sưu tập nghệ thuật. Cô ấy uống hơi nhiều. Cô ấy đến thăm và nhìn thấy bức tranh, một bức tranh rất sớm của tôi. Cô ấy nhìn nó và nói, “Ellen, có điều gì đó ở đây.” Đây là phần quan trọng, chỉ là, “Giờ đừng nghĩ rằng bạn là Rembrandt.” Điều đó không phải là hay, nhưng cô ấy đã uống hơi nhiều, nhưng điều đó không quan trọng. Nhưng phản ứng của tôi thì rất quan trọng với tôi. Tôi không nói ra vì tôi không nghĩ nó sẽ được đón nhận tốt, nhưng tôi đã nói, “Và Rembrandt không phải là tôi.” Bây giờ, tôi muốn trở thành Ellen Langer tốt nhất chứ không muốn là Rembrandt thứ 500,000 hoặc 5,000,000. Và khi bạn nhận ra rằng chất lượng là một quyết định mà mọi người đang đưa ra, không có tiêu chuẩn tuyệt đối. Nếu bạn biết bất kỳ điều gì về nghệ thuật, ý tôi là, hãy nhìn vào cả những người ấn tượng, những người đã bị từ chối hết lần này đến lần khác trong thời đại của họ, những người mà ngày nay mọi người sẵn sàng chi rất nhiều tiền. Khi bạn nhận ra rằng theo một cách nào đó, công việc của tôi đã gợi ý cho tôi rằng nếu bạn hiện diện trong khi làm, bạn chú tâm khi làm, thì điều đó sẽ tự hiện ra trong những gì bạn đang làm. Và dù điều đó có xảy ra hay không, bạn đang đặt bản thân mình lên bức vải đó và thật thú vị, nó thật phấn khích. Và khi ai đó coi thường nó, tôi thấy kỳ lạ, tiêu chuẩn đó đến từ đâu?
Không khác gì ở trường học. Tôi rất ủng hộ việc tạo ra giáo dục chú tâm bởi vì, như tôi đã nói trước đây, tôi nghĩ rằng hệ thống giáo dục của chúng tôi đã gây ra hầu hết sự vô tâm và một xu hướng mà tôi đã đưa ra, nhưng tôi đưa ra một số bài nói chuyện này theo quan điểm của mình rằng thực ra, tôi không thật sự muốn nói thực sự, tôi phải nói vì tôi là người học thuật, đúng không? Tất cả, tôi tin rằng tất cả những căn bệnh của chúng ta, tất cả, Andrew, cá nhân, tương tác giữa con người, chuyên nghiệp, toàn cầu, đều là tác động gián tiếp hoặc trực tiếp của sự vô tâm của chúng ta.
Vì vậy, ở đây chúng ta có các trường học trên khắp đất nước đang dạy những điều tuyệt đối này, tuyên truyền trong các tạp chí, báo chí, được dạy bởi cha mẹ chúng ta, dạy cho nhau, tất cả đã giới hạn chúng ta và gây ra những vấn đề mà chúng ta đang cố gắng giải quyết. Và thật dễ dàng nếu chúng ta chỉ thừa nhận rằng mọi người không biết một số điều, mọi người biết một số điều khác, mọi người không thể làm một số điều, mọi người có thể làm một số điều khác. Vì vậy, khi bạn chấm điểm bài luận đó và bạn rất chắc chắn rằng bài luận này không đạt yêu cầu, để giả định rằng mọi người thông minh trên thế giới sẽ đánh giá nó giống như tôi thấy thật không hợp lý.
Vì vậy, bạn liên tục cho điểm kiểm tra trong trường học để tìm ra những gì mọi người không biết, cho điểm kiểm tra để tìm ra những gì họ biết. Hóa ra đó là cách tốt nhất để học. Tôi đã nghiên cứu một tập của một tập solo của podcast mà tôi đã thực hiện để tìm ra những cách tốt nhất để học và nghiên cứu. Nó dựa trên một khóa học mà tôi đã làm diễn giả khách mời tại Stanford. Hóa ra, chúng ta phải cẩn thận bây giờ. Tôi phải cẩn thận với việc nói những điều như tốt nhất. Một trong những cách hiệu quả nhất để học là tự kiểm tra những gì một người biết và không biết, nhưng không phải để đánh giá, mà để nâng cao khả năng hồi tưởng và chiều sâu của sự củng cố. Và tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta, ít nhất là ở đất nước này…
Nhưng điều tôi muốn nói là hơi khác, bạn đang nói về cách để nhớ, mà tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó, nhưng tôi đang nói rằng khi chúng ta kiểm tra mọi người, chúng ta, bất cứ ai là chúng ta, đã quyết định điều gì là quan trọng để biết để xem đứa sinh viên đó có biết điều đó không, bỏ qua tất cả những điều khác mà sinh viên ấy phải biết. Tôi đã nói điều này trước đây khi tôi lên lớp ở Nam Phi và họ đã để tôi ở trong một khách sạn rất sang trọng và tôi đã nghỉ ngơi vài giờ và tôi đã ở bên hồ bơi. Và có một lượng không gian khách sạn khổng lồ, bất động sản, mà chưa được sử dụng. Người duy nhất biết điều đó là cậu bé Kibana thấp kém, mà không ai sẽ hỏi ý kiến của cậu. Mọi người đều có một góc nhìn mà có thể đóng góp vào bức tranh lớn hơn. Và bằng cách có ý tưởng rằng có những người trong chúng ta ở trên đỉnh, chúng ta thật sự biết con người…
Here is the translation of the provided text into Vietnamese:
. Và tôi đã nhận giải thưởng thiên tài này và ngay sau đó, mỗi lần bạn được cho là một thiên tài, tôi chưa bao giờ tự nhận mình là vậy. Mối nguy hiểm của các giải thưởng mang những danh hiệu như thiên tài hoặc thậm chí Nobel, tôi không định chỉ trích những người bạn hiếm hoi của mình mà tình cờ không nhận được giải thưởng nào vì họ đã làm việc rất đẹp, nhưng hiếm khi những người không được trao giải làm được nhiều điều sau đó. Họ trở thành những nguồn tài trợ lớn cho các trường đại học, bạn bị lợi dụng vì điều đó. Và tôi không nghĩ ai đó sẽ rơi lệ vì một người đoạt giải Nobel ở đây, nhưng điều này đưa tôi đến khái niệm về nhãn mác, không chỉ là xếp hạng và hiệu suất, mà còn là nhãn mác.
Nhãn mác che giấu tất cả sự mơ hồ. Vì vậy, chúng ta có thể sử dụng điểm số. Khi tôi cho một sinh viên điểm A thay vì điểm B, điều đó nghe có vẻ như họ rất khác biệt. Nhưng hãy tưởng tượng, và tôi đã nghiên cứu điều này liên quan đến sức khỏe, rằng người nhận được 89 điểm, từ 80 lên 89, họ nhận điểm B, từ 90 đến 100, họ nhận điểm A, không ai trong tâm trí đúng đắn lại nghĩ có sự khác biệt thực sự giữa người nhận được 89 và người nhận được 90. Nhưng thế giới của họ trở nên rất khác biệt. Tất cả sự mơ hồ bị che giấu. Chúng tôi đã nghiên cứu điều này. Đó là hiệu ứng biên, như chúng tôi gọi nó, vì vậy hãy tưởng tượng, giả sử bạn và tôi làm một bài kiểm tra IQ, và cho mục đích tranh luận, bạn nhận được 70, vì vậy bạn bình thường. Tôi nhận được 69, vì vậy tôi bị suy giảm nhận thức. Tôi có thể đã hắt hơi và đọc nhầm câu hỏi. Tôi có thể đưa ra nhiều câu trả lời có thể tốt hơn câu trả lời mà người đã đặt câu hỏi và người viết câu hỏi đã đưa ra, và cứ thế.
Nhưng giờ đây, chúng tôi bị đặt vào hai danh mục khác nhau, và vì tôi bị thiếu nhận thức, tôi không nhận được sự đào tạo mà tôi thực sự nên có. Tôi không còn nghĩ tốt về bản thân nữa, vì vậy nếu bạn yêu cầu tôi đọc một số điều nhất định, tôi có thể chọn không tham gia và cứ thế. Và trong một thời gian rất ngắn, sự khác biệt giữa chúng tôi trở nên rất thật. Chà, điều đó cũng giống như với một chẩn đoán y tế. Luôn có người ở ngay dưới ranh giới có bệnh, hoặc chúng ta sẽ nói rằng người không có bệnh ở trên và dưới, và người ngay trên hoặc ở đó có bệnh, nơi mà hai điểm số không thực sự khác biệt nhiều, nhưng mà một người được nói rằng họ có bệnh và người khác thì không, và sự khác biệt trở nên thật theo thời gian. Vậy nên chúng tôi có dữ liệu hỗ trợ điều đó, và nó gần như chỉ là một thí nghiệm gedonkin, một thí nghiệm tư tưởng. Vào một thời điểm nào đó, bạn phải đặt ra giới hạn. Nhưng bạn cần luôn biết rằng điều đó được tạo ra. Vậy ngày hết hạn cho hộp thực phẩm này là khi nào? Chà, có những người thực sự xem qua cái vỏ của họ và vứt những thứ này đi vì nó đã hai tuần tuổi, không nhận ra rằng họ đã có được cái ngày đó từ đâu ngay từ đầu? Dù sao đi nữa, tôi sẽ quay lại điều bạn đang nói. Hãy để tôi nhắc bạn bây giờ, vì tôi đang có khoảnh khắc nào đó, rằng nhãn, tên của những thứ, danh mục, giúp chúng ta tổ chức mọi thứ, nhưng thường thì, hoặc cũng thường, giữ mọi thứ đứng yên và gây ra vấn đề. Tôi đã thực hiện nghiên cứu đầu tiên vào thời điểm tôi gọi một bệnh nhân bằng bất kỳ tên nào khác, và chúng tôi đã làm một đoạn băng video của một người được phỏng vấn và cho các nhà trị liệu xem, những người hoặc là nhà trị liệu hành vi hoặc kiểu Freudian, và người trong băng được gọi là bệnh nhân hoặc là người xin việc. Vì vậy, đúng là cùng một đoạn băng. Khi chúng tôi gọi người đó là bệnh nhân, họ được coi là có sự ẩn giấu và vấn đề và cứ thế. Khi người đó được gọi là người xin việc, họ được coi là điều chỉnh tốt.
Tôi có một người bạn đã tham gia vào các hoạt động đặc biệt tinh nhuệ trong một thời gian dài, rất thông minh, rất triết lý, và anh ấy từng nói với tôi vì lý do mà tôi không nhớ. Anh ấy đã nói, “Bạn biết không, hai từ mạnh mẽ nhưng cũng nguy hiểm nhất trong tiếng Anh là ‘Tôi là’ vì bất kỳ điều gì theo sau từ ‘Tôi là’ sẽ hoàn toàn hạn chế những khái niệm của bạn về những gì có thể và những gì không thể.” Và tôi đã hỏi, “Tại sao bạn lại nói điều này với tôi?” Bởi vì tôi chỉ ra rằng anh ấy đến từ hoạt động đặc biệt. Anh ấy nói, “Bạn biết đấy, anh ấy và đồng đội của mình có một cách làm mới tâm trí của họ quanh những hoạt động nhất định vì lý do thuộc về đơn vị quân đội mà anh ấy tham gia, v.v. Nó rất đa dạng. Nó không phải như thể họ chỉ làm một loại việc. Họ phải rất thích ứng.” Và anh ấy nói rằng họ phải hoàn toàn xóa bỏ thành phần ‘Tôi là’ trong từ vựng của họ, ngoại trừ khi liên quan đến từ ‘thích ứng’. Nó giống như, “Tôi là thích ứng.” Nhưng không bao giờ có danh hiệu cho ai họ là, những gì họ đã là một khi họ bước vào bối cảnh lập kế hoạch thực hiện một trong những hoạt động này. Một cách rất thú vị để suy nghĩ về danh tính, cách nó định hình tư duy, cách nó hạn chế và mở ra cánh cửa, và chuyển đổi mọi thứ thành hành động hoặc không thực hiện được. Tôi thấy điều đó rất hấp dẫn vì đây là một người mà bình thường sẽ không nghĩ về những thứ này. Nhưng cuối cùng, anh ấy nói đó là một công cụ rất mạnh mẽ cho họ.
Chà, tôi nghĩ rằng ngay khi bạn học một điều gì đó, và nếu bạn có cảm giác, như thể bạn sẽ là cùng một người trong 70 năm tới, chẳng hạn, chúng ta thực sự không nhận thức được điều đó, nhưng mà nếu không nhận ra rằng bạn sẽ không là cùng một người, bạn sẽ tiếp nhận bất kỳ điều gì bạn vừa học và tiếp tục làm theo cách chính xác như vậy. Bạn biết đấy, bạn quay lại quần vợt, bạn học chơi quần vợt khi bạn 15 tuổi, và giờ bạn 40 tuổi. Bạn không nên làm bất kỳ điều nào như vậy nữa.
Tại sao bạn nghĩ chúng ta không thể nói gì cả? Không, giờ bạn 80 tuổi. Một lần nữa, và điều gì xảy ra là hiệu suất của bạn sẽ không tốt như nó có thể vì cơ thể 80 tuổi đang cố gắng làm như thể nó là một đứa trẻ 15 tuổi. Thay vì tận dụng những điều tích cực xảy ra khi bạn lớn tuổi, chúng không hoàn toàn tiêu cực.
Bạn biết đấy, ý tôi là, nếu tôi chơi quần vợt với một đứa trẻ 15 tuổi, tôi sẽ thắng mà không phải di chuyển nhiều vì chúng không biết mình đang làm gì, bạn hiểu chứ? Vì vậy, bạn không cần có những kỹ năng giống nhau. Càng có nhiều kinh nghiệm với nhiệm vụ, thì điều đó càng đúng. Điều tôi đang nói là chúng ta tự động đóng băng hành vi của bản thân. Mỗi khi bạn học, cách mà chúng ta học mọi thứ, nó chỉ kích hoạt tâm trí. Bạn học cách lái xe, và sau đó bạn đóng băng cách bạn học lái xe khi bạn biết ít nhất về lái xe, bạn hiểu không? Và đó là cách bạn sẽ làm suốt phần còn lại của cuộc đời mình. Về việc lái xe, chỉ ra ngoài không liên quan gì nhiều ngoại trừ trong xe, rằng nếu bạn lái xe trên băng, bạn sẽ làm gì? Một chiếc xe bắt đầu trượt. Bạn đang lái xe trên băng. Tôi biết bạn không nên làm gì. Bạn không nên đạp phanh gấp. Bạn từ từ rút chân ra khỏi ga. Tôi đã lái xe một chút ở Bờ Đông, và đó hoàn toàn là sai lầm, Andrew. Điều đó đã từng đúng. Đây là cách mà chúng ta học mọi thứ. Cách mọi thứ đang diễn ra lúc này, rằng khi bạn trượt, chúng ta được dạy rằng điều bạn nên làm là nhẹ nhàng đánh phanh và quay vào phanh. Bây giờ thì có phanh chống bó cứng, cách duy nhất, cách an toàn nhất để dừng chiếc xe đó là đạp mạnh vào phanh. Chúng ta chỉ nghĩ về điều này vì đây là cách mà chúng ta học mọi thứ. Trong trường hợp này, bạn đang học cách lái xe vì mục đích an toàn, và sau đó bạn vô thức tiếp tục điều đó và nó trở nên rất không an toàn.
Tôi đã không nhận được thông báo đó.
Không, hầu hết mọi người đều không. Đó là lý do tại sao tôi đề cập đến nó bây giờ, dường như không liên quan gì nhiều, nhưng chúng ta cần hiểu rằng mọi thứ đang thay đổi và chú ý đến cách mà chúng đang thay đổi và thay đổi cùng với nó. Càng giữ mình đứng yên, bạn đang nói về danh tính, thì điều đó sẽ càng khó khăn. Tôi lớn tuổi hơn rất nhiều, như hầu hết mọi người, so với trước đây, nhưng tôi không cảm thấy mình có tuổi. Tôi thực sự không. Thực tế, cách đây không lâu, và cách đây không lâu bây giờ có nghĩa là nhiều năm trước, tôi đã giúp một người phụ nữ với một cái gì đó, và một người thân yêu của tôi đã nói, “Bạn có thể lớn hơn cô ấy 20 tuổi.” Tôi không có cảm giác gì. Tôi nghĩ tôi đang giúp một người già. Tuổi tác thực sự không phải là yếu tố quan trọng đối với tôi.
Đôi khi bạn muốn nhận thức về tuổi tác. Chúng tôi đã thực hiện một nghiên cứu nơi mà có những người, họ thường bị cáo buộc trong môi trường mà thường cho chúng tôi biết tuổi tác của mình, và điều đó không phải lúc nào cũng tốt cho lắm. Ví dụ, nếu tôi, ở tuổi của mình, đang ở trong một cửa hàng sang trọng và tôi đi mua, giả sử, một chiếc đầm hoặc một cái váy, thì việc tôi mua một chiếc váy mini sẽ không phù hợp. Tôi quá lớn tuổi để mặc gần như không có gì cả. Quần áo cho bạn biết người đó bao nhiêu tuổi. Bây giờ, chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu, chỉ là nghiên cứu lưu trữ, với những người mặc đồng phục. Nếu bạn mặc đồng phục từ ngày đầu tiên bạn bắt đầu làm việc, bạn có mặt ở đó 30 năm, sẽ không có sự khác biệt. Không có dấu hiệu tuổi tác liên quan, và trong những tình huống đó thì tốt cho sức khỏe hơn.
Thật sao?
Vâng, vì họ không nhận được tín hiệu rằng họ đã già.
Tôi muốn tạm dừng một chút và sau đó công nhận một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Hour Place. Hour Place làm ra những nồi, chảo và dụng cụ nấu ăn mà tôi yêu thích. Giờ đây, tôi đã bàn về vấn đề này trên podcast này trước đây rằng các hợp chất PFAS hay còn gọi là hóa chất vĩnh viễn như Teflon đã được liên kết với các vấn đề sức khỏe lớn như rối loạn nội tiết, tức là rối loạn hormone, rối loạn vi sinh đường ruột, vấn đề sinh sản và nhiều vấn đề sức khỏe khác, vì vậy thật sự quan trọng để tránh chúng. Đó là lý do tại sao tôi gần đây đã yêu thích các sản phẩm của Hour Place, đặc biệt là một trong những chảo nấu ăn của họ, đó là Chảo Titan Always Pan Pro. Các sản phẩm của Hour Place được làm từ chất liệu chất lượng cao nhất và hoàn toàn không chứa hóa chất độc hại PFAS. Chúng được thiết kế rất đẹp và hoạt động rất tốt cho tất cả các nhu cầu nấu ăn của bạn. Hầu hết các buổi sáng, tôi nấu trứng trong đó, tôi nấu thịt bò xay trong đó, thịt nai xay, và Chảo Titan cũng được thiết kế theo cách cho phép trứng và thịt nấu chín hoàn hảo mà không bị dính chảo. Nó cực kỳ dễ dàng để làm sạch, và giống như tất cả các sản phẩm của Hour Place, nó đẹp mắt khi đặt trên quầy hoặc trên bếp. Trong một thời gian hạn chế, Hour Place đang cung cấp một ưu đãi giảm giá 20% độc quyền cho Chảo Titan Always Pan Pro sáng tạo của họ, được thiết kế để bền bỉ lâu dài và hoàn toàn không chứa độc tố. Hãy truy cập từhourplace.com/huberman và sử dụng mã savehuberman20 để nhận ưu đãi. Nếu ai đó có cha mẹ, hãy nói rằng “chậm lại một chút”, và họ đang nói một chút về điều đó, ví dụ như có một cầu thang trong nhà, họ bắt đầu nói những điều như, “Vào một thời điểm nào đó, chúng ta sẽ phải chuyển vào một nơi không có cầu thang hoặc đặt một trong những ghế nâng đó hoặc có thể chỉ đơn giản là chuyển xuống tầng dưới.” Bạn nghĩ rằng khi chỉ nghĩ về điều đó, họ sẽ làm tăng sự suy giảm khả năng vận động của mình?
Tôi thực sự nghĩ rằng điều đó đúng. Tôi nghĩ rằng khi chúng ta bắt đầu nuôi dưỡng những suy nghĩ tiêu cực này và đánh giá bản thân, chúng ta luôn tìm thấy bằng chứng. Khi bạn già đi, bạn bắt đầu nói, “Ôi Chúa ơi, liệu tôi có hay quên không?” Bạn chú ý mỗi lần bạn quên, và điều đó làm nó tồi tệ hơn. Khi tôi nói với các sinh viên của tôi trong lớp học sức khỏe này, những đứa trẻ thông minh ở Harvard, điều này vào thứ Năm, tôi dạy vào thứ Ba và thứ Năm, tôi đã hỏi, “Điều cuối cùng tôi đã nói trong lớp vào thứ Ba là gì?” Không ai nhớ cả. Tôi nói, “Chắc các bạn đang bị chứng mất trí rồi.” Khi một người trẻ quên, điều đó không sao cả. Họ không chú ý đến việc quên. Khi bạn già đi và bạn quên, bạn càng ít tham gia vào những gì bạn đang làm. Nếu bạn đang cố học điều gì đó, có phần đối kháng trong bạn nói rằng bạn sẽ không nhớ điều này và những thứ tương tự. Tách biệt khỏi tất cả những điều này, tôi nghĩ rằng sự mất mát khả năng ghi nhớ rất nhiều không liên quan gì đến trí nhớ. Khi tôi còn trẻ, bạn giới thiệu tôi với mọi người. Tôi nghĩ rằng thật quan trọng để tôi nhớ tên của họ. Andrew, tôi biết điều đó không nói tốt về tôi.
Tôi không thật sự quan tâm. Bạn sẽ giới thiệu tôi với năm người bạn của bạn… Có gì mà tôi phải quan tâm? Nếu tôi cần biết tên của họ, có khả năng tôi sẽ gặp lại họ. Sau đó, nếu bạn nói với tôi, “Nhớ Jim không?” và tôi hỏi bạn, “Jim nào?” Không phải vì tôi quên, mà quên có nghĩa là tôi phải đã học chúng từ đầu. Nếu bạn không học chúng từ đầu vì bạn không quan tâm, vì giá trị của bạn thay đổi khi bạn già đi, thì đó không phải là vấn đề quên khi bạn không biết từ trước. Tôi nghĩ nếu chúng ta lật ngược lại, vì giờ tôi đang làm điều này vì tôi biết bạn mong đợi điều đó từ tôi, và chúng ta nói, “Nếu bạn nhớ mọi thứ, mọi thứ?” Thì bạn sẽ trải qua… Bạn sẽ không trải nghiệm được điều gì mới mẻ. Việc quên có một mục đích. Tôi từng nghĩ… Tôi chưa bao giờ thử nghiệm điều này. Giờ đây, chúng tôi đã nghĩ ra điều này nhiều năm trước, và tôi nghĩ có lẽ nó không đúng, nhưng cũng khá thú vị, rằng khi người ta lớn tuổi, họ trở nên khó nghe. Nhưng cũng thật sự xảy ra rằng càng lớn tuổi, bạn càng nhận ra không ai thực sự nói điều gì cả. Việc khó nghe bảo vệ bạn khỏi rất nhiều tiếng ồn đó. Ông tôi đã tắt khả năng nghe của ông. Tôi từ nhỏ đã đeo kính để đọc vào ban đêm khi mắt tôi mệt mỏi hoặc gì đó, nhưng gần đây tôi nhận ra rằng thị lực của tôi ở khoảng cách xa rất, rất sắc nét. Tôi giống như một con đại bàng. Tôi có thể đọc số ở rất xa, nhưng thị lực của tôi ở gần thì đang giảm sút. Tôi nhận thấy mình phải nheo mắt nhiều hơn ngay cả trong ban ngày, nên tôi bắt đầu đeo kính.
Hoặc có lẽ tôi nên giữ cuốn sách ở xa hơn.
Hoặc tôi nên giữ cuốn sách ở xa hơn, nhưng tôi đã tự động đeo kính. Nhưng tôi nhận ra rằng vì tôi hiểu về tính thần kinh của hệ thống thị giác, rõ ràng tôi đang tăng tốc sự suy giảm thị lực gần của mình bằng cách đeo kính. Vì vậy, tôi đang cố gắng để cân bằng hai điều này.
Vậy, bạn có biết về nghiên cứu thị lực của chúng ta không? Điều này khá thú vị. Tôi đang ở trong phòng khám của bác sĩ, và như mọi người khác, tôi được yêu cầu thử nghiệm mắt Snelling.
Các chữ cái.
Chữ cái là…
Các chữ cái.
Chính xác.
Các chữ cái.
Các chữ cái.
Chính xác.
Các chữ cái.
Chính xác.
Và tôi cảm thấy khó chịu khi các chữ cái ngày càng nhỏ lại vì điều đó tạo ra một kỳ vọng rằng sớm muộn gì tôi sẽ không còn nhìn thấy nữa. Vì vậy, tôi hỏi, “Điều gì sẽ xảy ra nếu các chữ cái ngày càng to lên?” Điều này sẽ thay đổi kỳ vọng rằng sớm muộn gì tôi sẽ lại nhìn thấy.
Vì vậy khi chúng tôi làm điều đó, mọi người có thể thấy những gì họ không thể thấy trước đó. Giờ đây, hầu hết chúng ta gặp khó khăn quanh hai phần ba đường biểu đồ. Vì vậy, những gì chúng tôi đã làm là bắt đầu biểu đồ từ một phần ba đường xuống. Vì vậy, các chữ cái nhỏ hơn so với ở trên. Vì vậy bây giờ, hai phần ba đường xuống, điểm khởi đầu, các chữ cái thực sự rất nhỏ. Và điều gì xảy ra là một lần nữa, mọi người có thể thấy những gì họ không thể thấy trước đó. Thật tuyệt.
Đúng vậy. Vì vậy, ý tưởng rằng thị lực của bạn phải xấu đi, tôi nghĩ có rất nhiều trường hợp mà điều đó không đúng. Nhưng cũng vậy, toàn bộ phần thử nghiệm cảm thấy thật kỳ lạ. Bao nhiêu lần trong cuộc sống của bạn bạn nhìn thấy những chữ cái không có ý nghĩa gì? Nếu tôi không muốn nhìn thấy bạn, tôi sẽ thấy bạn ngay lập tức và có thể chạy trốn khỏi bạn. Nếu tôi đói, tôi có thể thấy biển hiệu nhà hàng nhanh hơn nhiều so với lúc tôi không đói. Tôi thấy những thứ có màu sắc khác nhau với những thứ đen trắng, và cứ như vậy. Và việc mất tất cả những điều đó với một bài kiểm tra thị giác hai chiều dường như thật vô lý với tôi. Và một lần nữa, chúng ta chưa đề cập đến điều này, nhưng có lẽ nó rất quan trọng dành cho thị giác. Nó đúng với mọi thứ. Thực tế, tôi nói với mọi người rằng bạn đang đeo kính. Hãy thử không đeo kính. Bạn muốn thấy kết quả khi bạn có thể thấy và khi bạn không thể thấy. Với gần như mọi thứ, chúng ta lại giữ mọi thứ đứng yên khi chúng đang thay đổi. Bây giờ, ý tôi là, hãy giả sử với thị giác, dự đoán của tôi là vào lúc 11 giờ sáng, thị lực của tôi tốt hơn so với 7 giờ tối. Thời gian thì, vâng. Được rồi. Tôi sẽ tìm cách cải thiện điều đó. Vậy điều này nói lên điều gì? Nó có thể nói rằng tôi nên nghỉ trưa. Tôi không nghỉ trưa, vì vậy tôi nên ăn một thanh năng lượng, và ngay cả một thanh năng lượng cũng thú vị. Đó chỉ là một thanh kẹo, nhưng nếu bạn gọi nó là thanh năng lượng, bạn có quyền ăn nó. Giống như bạn lấy một miếng bánh ngọt, cho vào khuôn bánh muffin. Nó được gọi là muffin. Nó lành mạnh hơn so với miếng bánh ngọt. Dù vậy, kiểm soát đó, một lượng lớn kiểm soát sức khỏe thể chất của chúng ta đến từ sự chú ý đến sự biến đổi, điều này chỉ là một cách hoa mỹ để nói về chánh niệm. Chánh niệm là nhận ra sự thay đổi. Đó là điều có nghĩa là biến đổi.
Được rồi. Vậy nếu bạn bỏ kính ra và tự thấy, những lúc nào, những khoảnh khắc nào bạn đang trải qua? Tôi không nói về những người gần như bị mù, nơi mà tôi có thể thấy và khi nào tôi không thể thấy. Và sau đó bạn tự hỏi tại sao, và có thể đó là một kiểu chữ cụ thể hoặc có khả năng bạn đang mệt và sau đó bạn có những lựa chọn khác. Nhưng một khi bạn bắt đầu đeo kính, nó giống như việc uống thuốc nhuận tràng. Uống thuốc nhuận tràng một lần. Không sao. Nếu bạn uống thuốc nhuận tràng thường xuyên, bạn đang dạy cơ thể mình phải phụ thuộc vào thuốc nhuận tràng. Bạn tự dạy bản thân rằng một số điều tưởng như hữu ích thực tế khiến bạn phải cần chúng theo cách mà bạn sẽ không cần đến. Và vì vậy chúng tôi đã chú ý đến sự biến đổi triệu chứng trong những bệnh lớn.
Khi bạn mắc bệnh mãn tính, cách hiểu đầu tiên của hầu hết mọi người về bệnh mãn tính là không có gì có thể làm được về nó.
Đúng vậy, từ mãn tính ngụ ý điều đó.
Chính xác. Nhưng nó chỉ có nghĩa là thế giới y tế không có cách khắc phục.
Không có nghĩa là không có gì có thể thực hiện được.
Bây giờ, bạn có các triệu chứng của bệnh mãn tính. Giả định phần lớn thời gian, tôi nghĩ, là các triệu chứng sẽ giữ nguyên hoặc xấu đi.
Không có gì chỉ di chuyển theo một hướng duy nhất. Đôi khi nó tốt hơn một chút, đôi khi thị trường chứng khoán, nếu nó đang tăng lên, cũng sẽ không tăng lên theo một đường thẳng, nó sẽ đi lên đi xuống một chút, và tiếp tục như vậy.
Được rồi. Vậy tại sao khi nó tốt hơn, nó lại tốt hơn? Chúng tôi làm điều này. Chúng tôi gọi điện cho mọi người theo định kỳ, và chúng tôi đơn giản hỏi họ, triệu chứng bây giờ như thế nào? Nó tốt hơn hay tệ hơn so với lần cuối chúng tôi gọi và tại sao? Nhiều điều xảy ra. Đầu tiên, bằng cách tham gia vào toàn bộ quá trình, mọi người cảm thấy bớt bất lực, và điều đó hóa ra là tốt cho sức khỏe của bạn. Thứ hai, khi bạn bắt đầu nhận thấy rằng bây giờ nó tốt hơn một chút, hoặc thậm chí có thể tệ hơn một chút, bạn cảm thấy tốt hơn vì bạn nghĩ rằng nó luôn luôn ở mức tối đa, tôi luôn đau đớn, tôi luôn căng thẳng, bất kể là gì. Thứ ba, bất kể tôi đang làm gì, bằng cách đặt câu hỏi, tại sao bây giờ nó lại tốt hơn hoặc tệ hơn so với trước đây, bạn tham gia vào một cuộc tìm kiếm có ý thức. Và tôi có hàng thập kỷ bằng chứng cho thấy rằng sự tỉnh thức đó, những neuron hoạt động, chính điều đó tốt cho sức khỏe của bạn. Cuối cùng, tôi tin rằng bạn có khả năng tìm ra giải pháp hơn nếu bạn đang tìm kiếm một giải pháp. Chúng tôi đã thực hiện điều này với bệnh xơ cứng nhiều vùng, đau mãn tính, bệnh Parkinson, đột quỵ, những vấn đề lớn, và trong mỗi trường hợp đều có kết quả rất tích cực. Và điều tốt về những loại chuyện này là không có tác dụng phụ tiêu cực nào. Và điều này không có nghĩa là bạn phải ngừng bất kỳ quy trình y tế nào mà bạn có thể đang thực hiện. Nhưng bạn đang đặt câu hỏi, bạn đã quay lại kiểm soát sức khỏe của chính mình. Tại sao điều này lại đau bây giờ? Bạn biết đấy, căng thẳng, có những người nghĩ rằng họ luôn căng thẳng. Không ai luôn ở trong tình trạng đó. Vì vậy, tôi gọi cho bạn, Andrew, và tôi hỏi, bây giờ bạn căng thẳng như thế nào? Và tại sao? Và chúng tôi trải qua điều này theo thời gian. Và rồi bạn phát hiện ra, bạn biết đấy, bạn căng thẳng khi nói chuyện với Ellen Langer. Vậy thì giải pháp rất dễ dàng. Đừng nói chuyện với tôi. Gần đây tôi đã suy nghĩ nhiều về thời hạn. Và chúng tôi nghe những câu chuyện về việc, bạn biết đấy, mọi người bị bảo rằng, tôi cần việc này hoàn thành trong 15 ngày. Và nếu mọi người bị buộc phải hoàn thành trong 15 ngày, bằng cách nào đó họ có thể hoàn thành trong 15 ngày hoặc chắc chắn có giới hạn về điều này. Nếu bạn nói với tôi rằng tôi cần viết một nghìn trang trong năm phút, thì mỗi trang sẽ rất ít thông tin. Nhưng ở trong những giới hạn hợp lý của những gì chúng ta đang nói khi chúng ta nói rằng có một thời hạn trong số ngày X, bạn nghĩ tại sao nhận thức của chúng ta về những gì có thể lại thường bị hạn chế bởi, A, những gì đã được thực hiện trước đó, vậy thì có thiết lập trước hay không, ví dụ như mile bốn phút, cho đến khi Bannister phá vỡ nó, bạn biết đấy, không ai khác phá vỡ nó, anh ấy đã phá vỡ nó, nhiều người đã phá vỡ nó sau đó và đã làm điều đó ngay sau đó. Vậy bạn nghĩ sao về khái niệm về những gì là có thể trong những ràng buộc quyết định của con người đã được định trước? Như không ai có thể phá bốn phút mile, một người phá mile bốn phút, giờ chúng ta reset lại một thực tế mới theo thời gian và khả năng. Bởi vì tôi cảm thấy rằng nhiều điều chúng ta tin về bản thân cũng bị hạn chế bởi niềm tin của chúng ta về thế giới bên ngoài. Và như bạn đã chỉ ra trước đó, tất cả những điều đó chỉ là một kịch bản của con người, đó là vở kịch mà chúng ta đều tham gia. Vâng, tôi nghĩ rằng phần đầu tiên là điều chỉ đạo hầu hết chúng ta là những gì đã được thực hiện trước đó. Và việc không ai làm điều đó có ý nghĩa gì với tôi nhưng với nhiều người. Mọi người tạo ra lý thuyết làm việc ngược lại, bạn biết đấy, đó là họ thường lấy những gì là và sau đó xây dựng các quy tắc để giải thích tại sao nó phải như vậy. Khi bạn tin rằng nó phải như vậy, thì bạn không nghĩ đến việc làm bất kỳ điều gì khác ngoài điều đó. Nhưng nếu chúng ta bắt đầu với những khái niệm về khoa học mà tôi đã nói đến trước đó, rằng tất cả chỉ là xác suất, không có điều gì tuyệt đối, vậy thì bạn sẽ không nghĩ đến việc ở trong những ranh giới cứng nhắc. Không phải là câu trả lời tốt nhất, nhưng là câu trả lời duy nhất mà tôi nghĩ đến. Đó là một câu trả lời tuyệt vời. Tôi đang cố gắng nghĩ về việc sử dụng phương pháp khoa học, đó là những gì bạn sử dụng trong phòng thí nghiệm và trong nghiên cứu của bạn. Và tại sao dường như bạn chưa thách thức chính phương pháp khoa học, ngoại trừ ở cấp độ như giả thuyết nào bạn sẽ thử nghiệm. Ý tôi là, để thực hiện khoa học vĩ đại, tôi nghĩ rằng đến một lúc nào đó bạn cần thống kê, bạn cần kích thước mẫu đủ lớn. Sự nghiêm ngặt của các nghiên cứu của bạn cũng quan trọng như sự sáng tạo của các câu hỏi mà bạn đang đặt ra. Và vì vậy dường như bạn đã chấp nhận phương pháp khoa học ít nhất là hữu ích. Vâng, đó là chìa khóa. Đối với tôi, đó là một phương tiện để nói chuyện với một số người và nó mang theo một trọng lượng nhất định. Nhưng tôi không hề cảm thấy rằng nó đưa ra những câu trả lời nào đó tuyệt đối hơn. Vâng, như tôi đã nói trước đó, tất cả các câu trả lời đều là xác suất. Vì vậy, đó chỉ là một ngôn ngữ để sử dụng. Nghiên cứu ngược chiều kim đồng hồ đã bị chỉ trích vì tôi không công bố nó trong một tạp chí tiêu chuẩn vì giả định của tôi rằng rất khó để nếu bạn đang thực hiện điều gì đó trong một tuần để kiểm soát mọi khả năng. Và điều mà tôi đã cố gắng làm trong nghiên cứu đó là cho thấy rằng thị lực, chẳng hạn, có thể được cải thiện. Rằng rất nhiều những điều mà mọi người cho rằng đã được gắn vào khi bạn lớn tuổi thì trở nên ngày càng tồi tệ hơn, điều đó không nhất thiết phải như vậy. Nhưng tôi gặp khó khăn trong việc nhớ bây giờ vì tôi biết rằng tôi đã định viết một bài báo phân tích toàn bộ khoa học của khoa học và chưa bao giờ làm. Và nếu tôi đã viết bài báo đó, có lẽ tôi sẽ nhớ những gì tôi sẽ nói và trả lời câu hỏi của bạn. Chà, đó là một câu hỏi hay, nhưng tôi không nghĩ rằng có điều gì được mô tả là tuyệt đối sẽ đúng. Dù là vật lý, ngay cả vật lý, sinh học, tâm lý học, bất cứ điều gì, rằng các phương pháp của chúng ta chỉ có thể đưa chúng ta đến một mức độ nhất định. Và những người vượt qua điều đó là những người không cho rằng đó là xa nhất mà bạn có thể đi. Nếu bạn có thể đi theo cách này, bạn có thể đi xa hơn một chút. Tôi đã học hóa học khi tôi là sinh viên đại học. Và vấn đề là tôi đã thực hành hóa học Do Thái, mà là một chút tốt, một chút nhiều hơn thì tốt hơn, mà không phải là cách thực hiện hóa học. Nhưng tôi không biết điều gì dẫn đến việc một số người trở nên cứng nhắc và coi mọi thứ được nói với họ như thể nó phải là như vậy.
Và điều gì đã dẫn tôi đến một cách sống khác và thử nghiệm nó, hoặc chỉ đơn giản là suy nghĩ rằng một số điều mà mọi người nói hoàn toàn không có ý nghĩa với tôi. Không lâu trước đây, chúng ta đã trải qua một trong những cuộc khủng hoảng sức khỏe cộng đồng lớn nhất trong ít nhất là cuộc đời tôi. Và ít nhất đã xuất hiện hai cuộc tranh cãi lớn. Một là mức độ mà khẩu trang nên hoặc không nên được đeo và có hữu ích hay không. Cái còn lại là về những cái gọi là vắc xin. Vâng. Và tôi nghĩ những ví dụ đó rất đẹp vì một người có thể lập luận rằng bạn nên đeo khẩu trang, nhưng bên kia cũng đưa ra lập luận có lý. Cách mà khẩu trang ngăn chặn ngay cả sự giao tiếp phi ngôn ngữ rất quan trọng và cần thiết cho sức khỏe của mọi người, phải không? Mối quan hệ của bạn không phải là một phần không quan trọng trong sự tốt đẹp của bạn. Và vắc xin, không có phương pháp điều trị nào tốt cho tất cả mọi người. Một người rất gần gũi với tôi, nếu được cho dùng dexadrine, sẽ khiến cô ấy buồn ngủ. Dexadrine thực chất là thuốc kích thích. Chính xác. Và khi chúng ta nhận thức được sự không chắc chắn vốn có trong tất cả những điều này, tôi nghĩ chúng ta sẽ không ép buộc mọi thứ theo cách tương tự. Bây giờ, bạn có thể yêu cầu mọi người đeo khẩu trang, nhưng không nên là mọi người đeo khẩu trang chỉ vì chúng ta hoàn toàn chắc chắn rằng khẩu trang nên được đeo. Có những lập luận khác về việc tại sao mọi người nên đeo khẩu trang hoặc không đeo khẩu trang, bất kể trường hợp như thế nào. Và tôi nghĩ điều quan trọng là trong thế giới y tế, tôi nghĩ, tôi đã có bài nói chuyện này vào một thời điểm nào đó và tôi nghĩ mình đang nói chuyện với 5,000 phụ nữ mắc ung thư vú, và hóa ra có rất nhiều bác sĩ ở đó. Nếu tôi biết điều đó, có lẽ tôi đã nói chuyện một cách khác. Và sau đó, tôi đã nói, ôi trời ơi, vì tôi không hề nịnh nọt. Tôi rất tôn trọng hầu hết những người này. Nhưng sau đó tôi đã phát hiện ra rằng họ rất phấn khích vì họ biết họ không biết. Và hoạt động trong thế giới với sự nhận thức rằng bạn không thể chắc chắn dẫn đến một sự khiêm tốn khác, một cách cảm nhận khác về những người khác khi họ không đồng ý với bạn và vân vân. Và tôi không biết bạn làm thế nào ở cấp cao hơn, chính phủ và vân vân. Nhưng đây có thể là một ví dụ ngớ ngẩn, nhưng có ý nghĩa với tôi. Tôi đã dành nhiều thời gian ở Mexico và có một ngã tư rất đông đúc. Ở đó không có biển dừng, không có đèn giao thông, và cũng không có tai nạn. Bởi vì mọi người đều biết rằng không có đèn giao thông, không có biển dừng, bạn phải chú ý đến những gì đang diễn ra. Vì vậy, rất nhiều quy tắc và luật lệ khiến sự chú ý bị phân tán như thể chỉ có một điều quan trọng. Vì vậy, khi bạn được bảo lái xe với tốc độ 60 dặm một giờ, điều đó có nghĩa là gì? Và nếu bạn lái xe với tốc độ 70, bạn sẽ bị phạt. Được rồi, nếu bạn không sợ bị phạt, nhưng còn nhiều yếu tố khác để xem xét tốc độ bạn có thể lái. Chất lượng xe của bạn, chất lượng đường, có đang mưa hay không, hành khách có cảm thấy không thoải mái hay thoải mái hay không. Và tất cả những điều này bị mất đi và còn nhiều hơn nữa bị lãng quên khi có quy tắc 60 như thể đó là một chân lý tuyệt đối. Vâng, và kinh nghiệm quan trọng, ít nhất là trong quan điểm của tôi, vì vậy ví dụ, quay trở lại với vắc xin, tôi không cố tạo ra những tranh cãi không cần thiết ở đây, nhưng rõ ràng với tôi là có những người tin rằng, chẳng hạn, các vắc-xin COVID có giá trị vô cùng lớn, nhìn chung, đã cứu sống nhiều người, v.v. Và có những người khác thì hoàn toàn tin rằng các vắc-xin đã gây tổn hại, có thể là cho họ hoặc cho những người mà họ biết. Và cả hai bên dường như đều biết rất nhiều về phía của họ. Vì vậy, các cuộc thảo luận không thực sự là thảo luận vì những người cảm thấy họ đã bị tổn thương do vắc-xin biết rất rõ về tổn thương đó, ngữ cảnh và những người khác đã có trải nghiệm tương tự. Những người đã có trải nghiệm khác với vắc xin hoặc có quan điểm khác về vắc xin COVID biết rất nhiều về thống kê và những kết quả chung là gì. Được rồi, vì vậy điều đó thật vô ích, phải không? Như vậy, đó không phải là một cuộc thảo luận có ý nghĩa và điều gì xảy ra- Nhưng không cần phải như vậy. Chúng ta hãy quay lại đầu và trong trường học, bạn được hỏi một câu hỏi và được mong đợi để đưa ra một câu trả lời. Cuộc sống của chúng ta sẽ rất khác khi chúng ta lớn lên nếu bạn đưa ra nhiều câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào, điều đó sẽ ngay lập tức làm rõ rằng có những quan điểm thay thế. Vì vậy, chỉ một thay đổi rất đơn giản trong các trường học. Vâng, vậy thì, tôi muốn thử thách một ý tưởng vì điều đó dường như là một giả định thách thức. Một trong những ý tưởng của tôi, không. Không, không phải một trong những ý tưởng của bạn. Tôi muốn thử thách giả định rằng khi mọi người lớn tuổi hơn, họ trở nên cứng nhắc trong cách nghĩ. Bởi vì nhiều lần hôm nay, tôi nghe rằng như một, và tôi đang lớn tuổi, tôi có thể nói tôi rất vui khi nói rằng mình sắp 50. Tôi thực sự yêu việc trở nên lớn tuổi. Tôi cảm thấy tốt hơn bây giờ ở tuổi gần 50 so với khi tôi ở độ tuổi 20. Về mặt tâm lý và thể chất. Và tôi đã cảm thấy tuyệt vời vào thời điểm đó. Vì vậy, tôi thách thức giả định rằng chúng ta trở nên tồi tệ với tuổi tác. Vâng, không, tôi đồng ý với bạn và tôi thì lớn tuổi hơn bạn. Vậy chúng ta có trở nên cứng nhắc trong cách nghĩ hay có thể chúng ta linh hoạt hơn trong cách nghĩ? Tôi nghĩ rằng khi bạn lớn tuổi hơn, giả sử bạn đã thử nhiều cách làm khác nhau, và có một cách đặc biệt nào đó phù hợp với bạn. Và không quan trọng nếu cách khác nhanh hơn, đẹp hơn, hay bất kỳ điều gì khác, cái này vẫn hiệu quả. Vì vậy, bạn có thể được coi là cứng nhắc trong cách làm của mình, vì bạn đã thành công, vì bạn biết rằng nó không thực sự quan trọng. Tôi có thể làm nó theo cách này, cách kia hoặc cách khác. Tôi sẽ tiếp tục làm theo cách này. Tôi nghĩ khi bạn lớn hơn, có lẽ bạn đã có nhiều kinh nghiệm hơn với sự chú ý, bởi vì nếu bạn là một cái robot, bạn sẽ không học được gì và việc trở nên cứng nhắc hay ít cứng nhắc là một câu hỏi không liên quan. Tôi nhớ, bạn biết đấy, điều này quay trở lại với tuyến tụy. Bạn biết đấy, tôi có phải ăn tuyến tụy không? Như, tôi thực sự tin rằng tôi phải ăn nó để chứng tỏ rằng tôi đã trưởng thành.
Vậy là bạn đã già đi một chút và nhận ra, bạn biết đấy, tôi đã viết blog này một thời gian dài trước kia, khi bạn hai tuổi, bạn ngã và bạn la hét kinh hoàng vì bạn đã bị xước chân. Rồi khi bạn bảy tuổi, Johnny hoặc Janie không gửi bạn một tấm thiệp Valentine và bạn cảm thấy lo lắng, bạn biết không, rất lo lắng. Và rồi bạn mười ba tuổi, bạn có một cái mụn và, ôi trời ơi, không ai sẽ thấy tôi hấp dẫn. Và điều này cứ tiếp diễn mãi. Đến một lúc nào đó, tất cả những điều này nghe thật ngớ ngẩn. Và bạn biết đấy, với điều đó, bạn trở nên dễ dàng hơn. Nhưng đôi khi điều dễ dàng ấy có thể bị người khác hiểu sai. Hãy để tôi đưa ra một ví dụ. Tôi đã nói về điều này trong cuốn sách khi tôi nhắc đến ba cấp độ về, bạn biết đấy, trong ví dụ tôi dùng, có The New Yorker là một tạp chí tuyệt vời. Nhưng giả sử chúng ta có ba cấp độ. Cấp độ một, những người không đọc The New Yorker. Cấp độ hai, những người đọc The New Yorker. Cấp độ ba, những người không còn đọc The New Yorker nữa. Chúng ta có thể để họ đọc lại, nhưng trước tiên hãy để tôi nói về cấp độ một, không đọc. Và những người không đọc nữa rất khác nhau. Nhưng họ bị cấp độ hai nhìn nhận giống nhau. Những người ở cấp độ hai là sinh mệnh của sự tồn tại của tôi. Được rồi. Giả sử bạn trẻ, bạn không kiềm chế, cấp độ một. Sau đó bạn trở thành như hầu hết mọi người, bạn trở nên rất kiềm chế. Sau đó, hy vọng bạn sẽ đến một giai đoạn nhất định trong cuộc sống. Ai quan tâm? Và bạn trở nên không kiềm chế. Không phải là không kiềm chế vì bạn biết luật. Bạn chỉ đang chọn không tuân theo nó. Nhưng những người ở cấp độ hai sẽ thấy cấp độ ba và nghĩ rằng họ là cấp độ một. Bởi vì bạn không thể nhìn thấy điều gì ngoài cấp độ phát triển của chính mình. Khi, bạn biết đấy, khi tôi còn trẻ, đặc biệt nếu tôi tham gia một chương trình quan trọng như của bạn, Andrew, và chúng tôi vừa nghỉ một lát và nếu tôi đã ăn gì đó và bị bẩn áo, tôi sẽ ngồi như thế này. Không, thậm chí không nhận ra nó trông ngu ngốc như thế nào, phải không? Nhưng không ai nên thấy rằng tôi đã bị, bạn biết đấy. Vâng. Chúa ơi, bạn là con người, bạn làm đổ một miếng thức ăn. Ai quan tâm? Vậy tôi có một hoạt động với các sinh viên của tôi. Rất đơn giản, nhưng nó có tác động rất lớn đến họ. Tôi nói với họ, bạn không thể đến lớp tuần tới trừ khi bạn đi giày khác nhau. Thật sự rất khó. Một số sẽ không đến lớp. Phần lớn sẽ đến. Rồi một đa số lớn sẽ đi giày khác nhau nhưng trông giống nhau. Bạn biết đấy, hai đôi giày thể thao đen khác nhau. Rồi bạn có một đôi giày thể thao đỏ táo bạo và một đôi giày thể thao đen. Thật tuyệt. Và chúng tôi nói về điều này. Không ai thậm chí nhận ra. Và nếu họ nhận ra, họ đang nhận ra điều gì? Ai đó biết bạn sẽ không đánh giá bạn khác nhau vì bạn đang mang hai cái khác nhau. Họ sẽ cho rằng có một lý do nào đó cho điều đó. Và những người không biết bạn, họ không biết bạn. Vậy bạn quan tâm làm gì? Cô gái trẻ tuyệt vời này, tôi đã làm điều này trong buổi hội thảo của mình. Cô ấy vào và nói, “Giáo sư Lange, bạn sẽ không tin những gì đã xảy ra. Có chuyện gì vậy?” Tôi đang trong thang máy. Có một gã. Anh ta nhìn vào chân tôi. Anh ta nhìn vào mặt tôi. Anh ta nhìn vào chân tôi. Anh ta nhìn vào mặt tôi. Anh ta nhìn vào chân tôi và chỉ và nói, “Đó có phải là cố ý không? Bạn biết tôi đã làm gì không?” Tôi nói, “Không, bạn đã làm gì?” Cô ấy nói, “Tôi nhìn vào chân anh ta. Tôi nhìn vào mặt anh ta. Tôi nhìn vào chân anh ta. Tôi chỉ vào chân anh ta và hỏi anh ta, “Đó có phải không?” Bạn biết đấy, và khi mọi người nhận ra rằng mọi thứ đều ở một khía cạnh nào đó đều có thể thay đổi, bạn biết đấy, không có gì thực sự quan trọng. Thật giải phóng. Và có rất nhiều cách mà chúng ta tự hạn chế bản thân. Để trả lời câu hỏi của bạn, hy vọng bạn sẽ lớn lên và nhận ra rằng hầu hết những điều này, nó không quan trọng chút nào. Bây giờ, bạn có thể học điều đó khi còn trẻ. Tất cả những gì bạn cần làm là nhận ra rằng những người mà bạn nghĩ họ đang nghĩ về bạn, có những người khác sẽ nói, “Tuyệt, bạn là,” bạn biết đấy, rằng bạn có thể yêu tôi vì tôi đáng tin cậy. Bạn có thể không thích tôi vì tôi cả tin. Vì vậy, bạn biết đấy, bạn không thể làm hài lòng mọi người, không phải vì hành vi của bạn khó chịu, mà vì tất cả đều là định nghĩa riêng của họ và bạn không kiểm soát được cách mà họ sẽ nhìn nhận nó. Nó giống như cảm giác công lý của chúng ta đôi khi cản trở chúng ta. Ý tôi là, cảm giác công lý có thể rất quan trọng trong xã hội, vì vậy đừng hiểu nhầm tôi. Nhưng chẳng hạn, gần đây tôi đã trải qua một trải nghiệm khi một câu chuyện tin tức được công bố. Nó không phải về tôi. Nhưng… Và đó là những thứ duy nhất bạn đọc, đúng không? Nó được công bố và tiêu đề là, tôi chỉ muốn nói điều mà nó đã nói, rằng nhà của người này, nhà của một người nổi tiếng, đã bị phá hủy trong những trận cháy ở LA, có một mô tả về những gì đã xảy ra, có một bức ảnh của ngôi nhà trước và sau, sự tàn phá, và tôi ngay lập tức cảm thấy khó chịu vì đó không phải là nhà của họ. Đó là nhà của tôi. Ôi trời. Được rồi, bây giờ, tôi đã không sống trong ngôi nhà đó một thời gian, vì vậy không có lý do gì cho họ nói đó là nhà của tôi. Tôi không bực bội vì họ không nói đó là nhà của tôi. Nhưng có chiếc Toyota 4Runner của tôi đậu trong lối vào. Ôi wow. Như kiểu, toàn bộ câu chuyện đều bị bịa đặt. Và tôi thực sự biết phóng viên đó vì họ đã cố gắng liên lạc với tôi một lần trước đây. Một cách nào đó họ có được số điện thoại của tôi, điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn nữa. Và tôi nhận ra họ chỉ đang bịa ra những lời nói dối. Họ thậm chí không cố gắng xác minh sự thật. Bây giờ, đây là một điều nhỏ về nhà của ai đó, có thể. Nhưng họ đã tạo ra rất nhiều vấn đề xung quanh điều này, và sau đó một bài viết khác được xuất bản về người này và một bài khác nữa. Và cơ bản, tôi không tin bất kỳ điều gì tôi đọc, chắc chắn từ venue cụ thể đó. Và rồi tôi bắt đầu nhận ra rằng có lẽ một nửa hoặc hơn những gì chúng ta đọc trong các báo chí truyền thống phổ biến chỉ là bịa đặt. Và không ai kiểm tra sự thật về những thứ này vì sao họ có thể? Như thế nào họ có thể biết? Và tất nhiên, tôi không có ý định theo đuổi điều này theo bất kỳ cách nào hợp pháp. Tôi không thực sự quan tâm.
Nhưng cảm giác công lý của tôi là điều khiến tôi cảm thấy thất vọng. Và ngay khi tôi đi, tôi đã nghĩ, nhưng điều đó thực sự khá buồn cười. Như phóng viên này rất khao khát một câu chuyện và muốn tận dụng những sự kiện khủng khiếp, như thể họ cảm thấy cần phải làm như vậy. Và tôi nghĩ, điều này thật ngớ ngẩn. Và loài người của chúng ta thật sự kỳ quặc. Đây là điều tôi luôn quay lại suy nghĩ cuối cùng, cho dù nó có liên quan đến công nghệ hay điều gì khác. Tôi có nghĩa là, bi kịch thực sự là bi kịch thực sự. Và khi những điều đó xảy ra, như những vụ hỏa hoạn, nó khiến tôi khó chịu. Nhưng rất nhiều thứ mà thu hút sự chú ý của chúng ta trong những drama đó chỉ là con người đang trở nên ngớ ngẩn. Đôi khi nói dối, đôi khi phục vụ cho một điều gì đó hoặc giả vờ rằng nó phục vụ cho công lý. Trong khi thực tế, nó phục vụ cho bản thân họ hoặc một tổ hợp các điều. Và tôi nghĩ khi tôi đã đến điểm như tôi hy vọng là một khung cảnh mới trong cuộc đời mình, tôi tự nghĩ như, wow, chúng ta thực sự rõ ràng. Như Rick Rubin mà tôi lại nhắc đến, ông ấy có câu nói mà ông ấy lặp đi lặp lại với tôi. Ông ấy nói, chỉ có hai sự thật, thiên nhiên và đô vật chuyên nghiệp. Ông ấy rất thích đô vật chuyên nghiệp. Ông ấy xem hàng giờ đồng hồ đô vật chuyên nghiệp. Và tôi đã hỏi, tại sao bạn làm điều đó? Ông ấy nói, nó là giả, và mọi người đều biết nó là giả, điều đó là lý do tại sao nó thực sự là một trong những thứ hiếm hoi mà thật. Bởi vì chúng ta đều biết nó là giả. Vậy cho dù họ trở thành đồng minh hay kẻ thù trong một trận đấu nhất định, hay cho dù có ai đó vi phạm quy tắc và trọng tài giả vờ không thấy, đó là sân khấu. Và nó được thiết kế để cho bạn thấy sân khấu đó là bản chất con người. Tôi chưa bao giờ đánh giá cao đô vật chuyên nghiệp. Nhưng ông ấy đúng. Và vì vậy, khi bạn bắt đầu nhìn, mọi thứ đều là giả. Nếu bạn tự hỏi, à, nó không cần phải là giả hay không. Nếu bạn tự hỏi điều đó có ý nghĩa gì? Đô vật? Không, bất kỳ điều gì trong số đó. Vì vậy, đây là nhà của bạn. Đây là nhà của người khác. Chính xác. Tôi nhận ra tôi là người đang ngớ ngẩn. Tôi khó chịu vì có một sự bất công vì điều gì? Vì tôi không muốn tổ tiên của mình xuất hiện trong một bài báo về nhà của người khác. Có thể người đó có một ngôi nhà trông rất giống. Nhưng tôi đoán đó là sự đứt gãy với giả định của tôi rằng truyền thông truyền thống cố gắng làm mọi thứ đúng, rằng ít nhất họ cố gắng. Và trong trường hợp này, người đó rõ ràng không thậm chí cố gắng. Họ có quyền truy cập vào thông tin thực. Họ đã chọn nói dối. Nếu bạn nói có điều gì đó cần học, bất kể nó có đúng hay không. Tôi nghĩ bạn đang đi đến một nơi khác với điều này. Tôi nghĩ bạn đang nói về bi kịch của vụ hỏa hoạn, mà như một ví dụ tôi sử dụng trong tâm thể học để chỉ ra rằng các sự kiện không tốt hay xấu. Thay vào đó, quan điểm của chúng ta về sự kiện làm cho nó tốt hay xấu. Và vì vậy tôi đã có trải nghiệm này. Tôi đã ở nhà một người bạn để ăn tối. Tôi trở về muộn, điều đó không bao giờ xảy ra. Và tất cả hàng xóm của tôi đều ở ngoài vì nhà của tôi đã bị cháy. Và nó khá đáng sợ. Một vài điều vui vẻ đã xảy ra. Họ nói họ đã cứu được chú chó của tôi, điều đó không vui. Đó là tuyệt vời. Nhưng họ không thể cứu được con vẹt. À, Roger Brown, khi ông còn sống, đã tặng tôi con vẹt nhồi bông nằm trong một cái lồng. Tôi đã bị hoảng sợ trong một khoảnh khắc. Bây giờ tôi ở nhà một người bạn. Và ngày hôm sau, tôi gọi cho công ty bảo hiểm. Và người đó đến. Và anh ấy nói đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp 20 năm của anh ấy mà thiệt hại tệ hơn cú điện thoại. Hầu hết mọi người đều ôi trời, ôi trời, không tệ đến vậy. Ở đây, tôi đã mất mọi thứ. Vì vậy, thật sự không có ý nghĩa gì khi tôi ném mất sự bình tĩnh của mình sau đó. Được rồi, đó là điều đầu tiên. Tôi chuyển vào khách sạn Charles. Và tôi là một cảnh tượng thú vị với hai chú chó nhỏ của mình. Và đó là Giáng Sinh, tất cả quà tặng được chuyển đến. Chúng tôi đã bị cháy, tất cả những thứ đi ra ngoài. Bây giờ là đêm Giáng Sinh. Và tôi đi ra ngoài ăn tối. Và tôi quay lại phòng khách sạn, và nó đầy quà. Không phải từ chủ khách sạn, không phải từ ban quản lý, mà từ những người được gọi là người bình thường, những người dọn phòng, những người đậu xe cho tôi, những người phục vụ bàn. Andrew, tôi nói với bạn, tôi không thể kể câu chuyện đó trong nhiều tháng, có thể nhiều năm mà không khiến tôi rơi nước mắt. Thật đẹp. Mỗi Giáng Sinh, tôi được nhắc nhở về điều mà tôi cảm thấy là sự tốt đẹp cơ bản của con người. Và tôi không thể nói cho bạn biết ngoại trừ một điều, những gì tôi đã mất trong vụ cháy đó. Vì vậy, bạn biết đấy… Một con vẹt nhồi bông. Không, không, điều đó. Tôi không nhớ điều đó cho đến bây giờ. Không, nó thực sự thú vị. Tôi đã giảng dạy, chuẩn bị giảng dạy, và ngay khi trường học bắt đầu lại, một lớp giảng lớn, và tất cả các ghi chú của tôi đã bị thiêu cháy. Vì vậy, ôi trời, tôi sẽ làm gì đây? Và những gì tôi đã làm là gọi một sinh viên đã đạt điểm A trong khóa học năm trước, mượn ghi chú của cô ấy và giảng dạy khóa học. Nhưng, và đó là khóa học tốt nhất mà tôi từng giảng dạy bởi vì tôi không dựa vào bất kỳ điều gì mà tôi sau đó sẽ lặp lại và, bạn biết đấy, theo cách tuyệt đối nào đó… Tôi hoàn toàn có mặt cho mỗi bài giảng. Theo bạn, điều gì về những sự kiện khó khăn mang tính thay đổi cuộc sống lại gắn bó với sự chánh niệm của chúng ta? Tôi không nghĩ rằng chúng thật sự như vậy. Tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, nếu có điều gì xảy ra, bạn nên tận dụng nó và học hỏi từ nó. Và, bạn biết đấy, có dữ liệu, không phải từ phòng thí nghiệm của tôi hay của bạn, nhưng rằng những người đã trải qua cơn đau tim hoặc một cơn đột quỵ, đột nhiên bạn nhận ra, ôi, điều này sẽ không kéo dài mãi mãi, bạn biết đấy, tôi phải bắt đầu sống. Và thật đáng tiếc. Ý tôi là, tôi nghĩ hầu hết mọi người đều sống những cuộc đời không sống và, bạn biết đấy, bạn cần một cơn đau tim để đánh thức bạn hoặc cái chết của người khác, bạn biết đấy. Người hướng dẫn sau tiến sĩ của tôi, tất cả ba người hướng dẫn của tôi đều đã chết. Tự sát, ung thư, ung thư. Vì vậy, câu đùa là bạn không muốn tôi làm việc cho bạn. Nhưng nói thật mà nói, tôi rất gần gũi với người thứ hai, nhưng cũng rất thân thiết với người cuối cùng.
Và ông ấy đã chết vì ung thư tuyến tụy, như thể vậy. Chúng tôi đã tổ chức nhiều lễ tưởng niệm cho ông, những buổi lễ kỷ niệm cuộc sống, đúng không? Bạn biết đấy, trong giới học thuật, họ không bao giờ có đủ những buổi lễ tưởng niệm và điều này, bạn biết đấy, và tôi sẽ không bao giờ quên Ben đã đứng dậy tại buổi lễ kỷ niệm cuộc sống trước tất cả các nhân vật lớn tại Stanford và tất cả những người này và các biên tập viên đã bay đến. Ý tôi là, có hơn 200 người ở đó, chủ tịch Stanford đã có mặt. Và ông ấy nói, bạn biết đấy, nếu tôi biết rằng tôi sẽ được kỷ niệm nhiều như vậy và mọi người sẽ tử tế với tôi như vậy, thì tôi đã, bạn biết đấy, đã chết sớm hơn nhiều. Đó là điều đầu tiên ông ấy nói. Và điều thứ hai ông ấy nói là, bạn biết đấy, nếu tôi có thể làm lại, ông ấy biết một trong những điều nếu tôi có thể làm lại, ông ấy nói, tôi sẽ không bao giờ đồng ý để xem xét quá nhiều bài báo, xem xét quá nhiều dự án, và tôi sẽ ăn nhiều sushi hơn và nhiều kem hơn. Và chỉ có vậy thôi. Ông ấy có mối quan hệ tốt với cái chết. Tôi đã phỏng vấn ông ấy suốt hàng giờ, thậm chí trước khi tôi có podcast. Yeah, tôi không nghĩ rằng mọi người, khi họ sợ cái chết, thực sự là họ sợ cái chết. Họ sợ đau đớn và việc không có sự kiểm soát vào thời điểm đó. Những người cao tuổi mà tôi biết, và đã nghiên cứu về điều này trong một thời gian dài, tôi biết nhiều người rất già, không ai trong số họ có vẻ sợ cái chết. Thực tế, tôi đã kết thúc cuốn sách ngược chiều kim đồng hồ của mình với một cuộc trò chuyện mà tôi đang có với một người bạn gần 90 tuổi. Và cô ấy nói, bạn biết đấy, Ellen, tôi không sợ chết, nhưng sống thì thật vui. Và tôi nghĩ rằng đó là cách mà hầu hết chúng ta nên như vậy. Nhưng có một điều tôi muốn nói mà chúng tôi đã đề cập trước đó, và tôi không nghĩ rằng điều đó thực sự liên quan bây giờ, nhưng bạn sẽ tìm cách, tôi sẽ tìm cách để làm cho nó liên quan về những sự thuyên giảm tự phát. Bạn biết đấy, tôi đã nói rằng với mẹ tôi, đã có một sự thuyên giảm tự phát và thế giới y học không thể nghiên cứu những sự thuyên giảm tự phát hoặc không nghiên cứu. Vì vậy, chúng dường như không thường xuyên. Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, cái gì phải xảy ra một cách thường xuyên để cho mọi người cảm thấy hy vọng rằng điều đó là có thể? Bạn biết đấy, tôi không nghĩ rằng nó phải là một điều xảy ra mỗi ngày. Tất nhiên, càng thường xuyên thì càng có khả năng. Nhưng khi tôi nghĩ về sự thuyên giảm tự phát, tôi cá nhân nghĩ rằng chúng phổ biến hơn nhiều so với những gì thế giới y học có lẽ đã tin. Bạn biết đấy, một khi bạn ở trong bệnh viện, cuộc sống rất khác so với tình trạng sức khỏe của bạn khi bạn ra ngoài bệnh viện. Tôi không có ý nói rằng bạn đang bị bệnh trong một trường hợp và không bị bệnh trong trường hợp khác. Nhưng sự chú ý mà nó nhận được, mức độ mà mọi thứ trở thành lời tiên tri tự hoàn thành, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng nếu bạn tin rằng ung thư là một kẻ giết người, điều mà mọi người từng tin, thì tôi nghĩ rằng có nhiều cách mà ung thư trở thành bản án tử hình. Bạn biết đấy, cơ thể sẽ học để, ngay cả theo một cách rất tầm thường, nếu bạn nghĩ rằng bạn sẽ chết, bạn sẽ không làm những điều giữ bạn sống. Bạn biết đấy, bạn sẽ không ra ngoài và tập thể dục, chẳng hạn, nếu bạn nghĩ rằng điều đó tốt cho bạn. Ý tôi là, tôi sẽ chết theo bất kỳ cách nào. Ý chí sống là một điều rất thú vị. Những người siêu tuổi, những người mà rơi vào danh mục đó. Ồ, tôi ghét điều đó. Bạn biết đấy, tôi chắc chắn rằng nó là những người ghi nhớ siêu phàm, những người nếm thử siêu phàm. Ngay khi chúng ta tạo ra một nhóm người, nhóm siêu, thì có nghĩa là những gì họ có thể làm không có sẵn cho mọi người khác. Và tôi không nghĩ rằng có bằng chứng nào cho điều đó. Vâng. Tôi đồng ý với lập trường của bạn về điều đó. Ý tôi là, tôi chỉ sử dụng tên đó bởi vì đôi khi họ được đề cập như vậy. Nhưng một trọng tâm của podcast gần đây đã nhấn mạnh rằng trong nhóm đó và những nhóm khác, có một khu vực não mà tất cả mọi người có thể tiếp cận được vì mọi người đều có nó, đó là vỏ não giữa giữa, được kích hoạt khi con người tiếp nhận các hình thức học tập và thách thức mới. Và có vẻ như điều này liên quan đến việc duy trì chức năng nhận thức khi về già. Và điều đó được liên kết, xin lỗi, nó được liên kết với. Nó liên kết với hệ thống tưởng thưởng dopamine và các hệ thống khác theo một cách nào đó khiến nó gắn bó với quan niệm về ý chí sống liên quan đến việc tiếp nhận các kiến thức mới hoặc ít nhất là những thách thức mới. Bạn biết đấy, đã có một câu chuyện rất xưa, có một cơ sở tâm thần và những người ở trong cái mà, bạn biết đấy, họ có một ngôn ngữ gọi là khu vực vô vọng. Và sau đó họ muốn cải tạo khu vực đó nên họ di chuyển tất cả mọi người. Vì vậy, bạn đang ở trong khu vực vô vọng, giờ bạn đang ở trong một khu vực tràn đầy hy vọng, bạn biết đấy, mà không cần gọi như vậy. Sau đó, việc cải tạo hoàn thành và mọi người được trả lại phòng cũ và nhiều cái chết không mong đợi đã xảy ra. Điều này khiến tôi tự hỏi tại sao chúng ta có những tên bệnh viện như Bệnh viện cho Trẻ em Bị Bệnh. Vâng. Tôi luôn cảm thấy phiền muộn bởi tiêu đề đó. Xin lỗi cho bất kỳ ai đã được điều trị ở đó và có một trải nghiệm tuyệt vời, vì tôi hình dung đây là một bệnh viện tuyệt vời. Bạn đã đọc cuốn “Cơ thể Thiền” chưa? Tôi bàn về một bệnh viện chú ý, mà sẽ khác với từ gốc. Và bây giờ tôi đang cố gắng, ở Mexico, Canada, và ở các tiểu bang, Minnesota, cố gắng thiết lập ít nhất bắt đầu với một phòng cấp cứu chú ý và sau đó trở thành một bệnh viện chú ý toàn diện. Nó nên rất khác biệt. Tìm kiếm lý do mà tôi giả định bạn đang đề cập đến điều đó. Nhưng bạn biết đấy, bạn có biết ai đã từng bước qua cánh cửa bệnh viện mà không bị căng thẳng không? Ý tôi là, không. Chỉ khi ra ngoài thôi. Vâng. Không, nhưng, và tôi tin rằng căng thẳng là kẻ giết người chính. Đó là một ý kiến rất cực đoan, Andrew. Tôi tin, tôi đã định làm công việc này với những người ở Trung Quốc trước COVID. Chúng tôi lấy, giả sử, vài trăm người mới được chẩn đoán mắc ung thư, các loại ung thư khác nhau. Và chúng tôi tìm hiểu họ căng thẳng như thế nào. Và không ai sẽ hạnh phúc khi được thông báo rằng họ mắc ung thư. Vì vậy, chúng tôi cho họ một chút thời gian. Đã ba tuần để điều chỉnh với nó.
Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn bạn cung cấp:
Sau đó, chúng tôi đo mức độ căng thẳng này mỗi ba, bốn tuần. Tôi tin rằng mức độ căng thẳng sẽ dự đoán diễn biến của bệnh tật, bên cạnh chế độ dinh dưỡng, di truyền và điều trị. Và căng thẳng là tâm lý, điều này làm tôi nghĩ về việc tất cả những điều này có thể được kiểm soát bởi tâm trí của chúng ta. Nhưng dù sao thì, giả sử bạn đến một bệnh viện, điều đầu tiên bạn cảm nhận là căng thẳng. Bạn có những người làm việc trong bệnh viện, đặc biệt là trong thời kỳ COVID, nhưng điều này luôn đúng, họ phải chịu đựng một lượng lớn kiệt sức. Vậy kiệt sức là gì? Bạn sẽ không bị kiệt sức nếu bạn chú ý. Bạn biết đấy, nếu tôi gặp bạn mỗi ngày và tôi giả định rằng bạn là Andrew giống như trước đây, thì các triệu chứng của bạn về cơ bản là giống nhau. Tôi hỏi, “Bạn khỏe không, Andrew?” Tôi đo nhiệt độ của bạn. Tất cả mọi thứ đều giống nhau. Điều này có thể rất mệt mỏi vì tôi không nhận được điều gì mới.
Nhưng mặt khác, nếu tôi nhận ra tất cả những điều mới về bạn, thì tôi được nuôi dưỡng, và các tế bào thần kinh của tôi hoạt động, và tôi sẽ không bị kiệt sức. Sau đó, chúng ta có rất nhiều điều đơn giản. Khi tôi nói chuyện với Atul Gawande, anh ấy đã thực hiện một công việc tuyệt vời về danh sách kiểm tra. Và, bạn biết đấy, trong phẫu thuật, ví dụ, nếu họ có một danh sách kiểm tra, thì số lỗi xảy ra sẽ ít hơn rất nhiều. Nhưng anh ấy vừa gửi bản nháp cuối cùng cho nhà xuất bản, vì vậy anh ấy sẽ không thể thay đổi điều đó. Tôi đã nói rằng chúng ta cần một danh sách kiểm tra có chú ý. Danh sách kiểm tra có chú ý là gì? Và bạn nhớ khi chúng ta đi du lịch, và bạn trở về Mỹ và bạn phải điền vào những mẫu này, và bạn có mang theo bất kỳ động vật nào, bạn có mang theo trái cây và rau không. Bạn trả lời ba trong số này, và bạn không trả lời bất kỳ câu nào khác. Bạn chỉ biết rằng đó là không, không, không, xuyên suốt danh sách.
Vì vậy, một danh sách kiểm tra, và ngay cả danh sách kiểm tra trong hàng không, bạn biết đấy, phi công và đồng phi công có cánh lên, ga mở, chống đông tắt. Điều đó trở nên vô thức. Hãy nhớ về chiếc máy bay bay từ Florida đến Washington, D.C. Đó là một khí hậu ấm áp chuyển sang một khí hậu ấm áp khác. Và họ đi, cánh lên, ga mở, chống đông tắt. Nhưng có tuyết ở D.C., một sự kiện không bình thường. Chiếc máy bay gặp nạn vì thiết bị chống đông bị tắt và mọi người đã bị thiệt mạng.
Điểm ở đây là, một danh sách kiểm tra, tốt hơn là không có danh sách kiểm tra, nhưng có một cách tốt hơn nữa. Tôi nói rất nhiều về điều này trong cuốn “Cơ thể có Chú ý”, rằng danh sách kiểm tra cần phải là một danh sách kiểm tra có chú ý. Vậy không phải là, “Andrew có nằm trên giường không?” Có. “Andrew đang nằm ở tư thế nào trên giường?” Bạn biết đấy, không phải là, “Andrew có hai mắt không?” mà là, “Bạn có thấy bao nhiêu chất lỏng?”
Vì vậy, không phải có hoặc không, vượt ra ngoài có hoặc không. Nơi mà bạn chỉ có thể trả lời câu hỏi nếu bạn thực sự nhìn vào người đó. Sau đó, bạn sẽ nhận ra, điều tuyệt vời về điều đó là, nếu tôi chú ý đến bạn và chú tâm vào các khía cạnh của bạn, bạn sẽ cảm thấy được chú ý. Và đó là cách bạn cảm thấy được quan tâm. Và sau đó, mối quan hệ sẽ phát triển.
Nó tiếp tục quay lại với khả năng quan sát, đặt câu hỏi, chiều sâu thay vì tốc độ. Những điều này dường như là những đường nét cơ bản. Có, nhưng tất cả đều phục thuộc vào việc nhận ra bạn không biết. Vậy làm thế nào để chúng ta khiến mọi người thực sự tìm kiếm sự thay đổi ở những người khác? Khi tôi nói về sự chú ý đến sự biến đổi triệu chứng, và tôi đã nói trước đó, tưởng tượng bạn ở bên cạnh một ai đó, bạn nghĩ rằng họ đang mất dần khả năng, họ đang quên. Bây giờ, nếu bạn nghĩ rằng họ đang quên, bạn sẽ trở nên không kiên nhẫn mỗi khi họ quên một điều gì đó, vì bạn quên rằng điều đó không phải là có ý thức. Họ thực sự chỉ không nhớ. Số một, số hai, thời gian duy nhất bạn chú ý là khi họ quên. Vì vậy, bạn đã không chú ý đến tất cả những lần họ nhớ. Vì vậy, vấn đề có vẻ tồi tệ hơn.
Nhưng nếu bạn thực sự chú ý đến khi nào họ nhớ sai, những hoàn cảnh nào? Và bạn phát hiện ra sớm, bạn nói rằng người đó không quên tất cả mọi thứ. Họ quên, tôi không biết, những câu hỏi về nhà hàng, chẳng hạn. Vâng, có lẽ họ không quan tâm. Tôi sẽ vui vẻ. Tôi là một người thích ăn, tôi sẽ vui vẻ bất kể chúng ta đi đâu. Và vì vậy, trừ khi chúng ta đến một nơi nào đó quá đắt đỏ, hoặc chúng ta phải đi xa, dù chúng ta đến nhà hàng A, B hay C, tôi có thể không nhớ. Đối với bạn, vì bạn rất tinh tế, bạn sẽ biết bạn đã có một bữa ăn tuyệt vời ở đây và một bữa ăn tệ ở ba nơi còn lại. Vì vậy đối với bạn, điều đó quan trọng.
Điểm mấu chốt là, khi ai đó không biết, tại sao họ không biết? Và nếu bạn ngay lập tức cho rằng đó là vì chứng mất trí, bạn có một phán đoán sai và đang bỏ lỡ tất cả những điều tinh tế mà thực sự có thể dẫn đến các chẩn đoán khác nhau.
Và vì vậy nếu, bạn biết đấy, cùng một điều trong việc y tá hoặc bác sĩ chăm sóc bệnh nhân, nếu họ quan tâm đến sự thay đổi và tự hỏi tại sao, những thay đổi nhỏ hơn và những điều không thay đổi. Tôi đã có một sinh viên nhiều năm trước bị đa xơ cứng. Và khi ai đó hỏi cô ấy cảm thấy thế nào, cô ấy luôn đáp, “Rất tốt.” Và sau đó một người đã nói, nhưng làm thế nào bạn có thể tốt như vậy? Chân tay tôi vẫn hoạt động. Đầu óc tôi đang hoạt động. Và cô ấy đã liệt kê tất cả các bộ phận trên cơ thể cô không bị đau. Vậy nên bạn luôn có thể chú ý đến những gì sai. Bạn không thể chú ý đến mọi thứ. Bạn đang chơi quần vợt. Bạn có thể chú ý đến những cú đánh tuyệt vời mà bạn đã thực hiện. Bạn có thể chú ý đến những lỗi, bạn biết đấy, và điều đó sẽ dẫn đến những trạng thái rất khác nhau, đúng không? Nếu tôi chú ý đến mỗi khi tôi đánh bóng theo cách mà tôi không nghĩ mình có thể làm được, tôi sẽ học được điều gì đó từ đó và có động lực để thử lại. Nếu tôi chú ý đến mỗi khi tôi mắc lỗi, tôi sẽ cảm thấy xấu hổ. Tôi sẽ sợ hãi khi mở rộng và trải nghiệm những điều mới mẻ.
Tôi cảm thấy như… Tôi vừa kết hợp 12 lĩnh vực khác nhau.
Có. Và một cách tài tình. Tài tình, có. Tài tình. Và điều tôi nhận ra là chúng ta luôn ở mức độ nào đó trong lựa chọn, như người ta nói.
Và tôi nghĩ rằng với một số người, điều đó sẽ cảm thấy tự do, như là, bạn biết đấy, tôi luôn có lựa chọn. Nhà tôi bị cháy. Vâng, bạn biết đấy, ai biết được những điều mới mẻ mà điều đó sẽ mang lại, những điều kiểu như vậy.
Nhưng với một số người… Chỉ khi họ tin rằng có một câu trả lời đúng.
Nếu bạn không tin rằng có một câu trả lời đúng. Nếu bạn tin rằng có một câu trả lời đúng, bạn muốn
ai đó cho bạn câu trả lời đó. Tôi nên thực hiện phẫu thuật nào? Ôi, Chúa ơi, tôi đáng ra phải có một ngôi nhà,
ngôi nhà đã bị cháy. Bạn biết đấy, cuộc sống đã kết thúc. Nhưng nếu bạn nhận ra rằng bất kỳ trải nghiệm nào cũng chỉ là trải nghiệm
qua bạn và mang lại cơ hội. Tôi chắc chắn có thể chấp nhận điều đó. Tôi cũng có thể cảm nhận những phần
của tôi mà theo tôi nghĩ là những gì mà những người khác trải nghiệm. Điều này có nghĩa là khi một người có quá nhiều
tự do để phản ứng, chính điều đó có thể cảm thấy hơi áp lực.
Không, tất nhiên rồi. Bạn biết đấy, khi Eric Fromm viết cuốn “Thoát khỏi sự tự do”, đó chính là ý tưởng rằng
bạn có thể bị tê liệt bởi quá nhiều sự lựa chọn. Nhưng tôi nghĩ điều đó là sai. Tôi nghĩ bạn chỉ bị tê liệt
bởi các sự lựa chọn nếu bạn ngầm tin rằng có sự lựa chọn đúng và lựa chọn sai. Và khi bạn nhận ra
rằng tất cả chúng đều bình đẳng, nó chỉ trở nên không quan trọng. Thật dễ dàng để lựa chọn chúng. Vì vậy, hãy lựa chọn cuộc phiêu lưu của riêng bạn. Chính xác, vâng. Hoặc biến bất cứ điều gì bạn đang làm thành một cuộc phiêu lưu. Và nếu tôi không thể ở gần người tôi yêu, tôi nên yêu người tôi đang ở gần. Và một thời gian, điều đó đã được coi là chấp nhận được, nhưng ngày nay…
Chà, ngày nay, có vài điều phức tạp hơn, tôi nghĩ như vậy. Một điều, trước đó bạn đã đề cập đến việc bảo bọc những người, bạn biết đấy, lớn tuổi, người già. Tôi ghét từ đó bây giờ khi tôi 77 tuổi. À, bạn thì… không ai nghĩ bạn 77 tuổi. Và vâng, sự sống động của bạn là không thể phủ nhận. Khái niệm bảo bọc này, bạn biết đấy, Jonathan Haidt đã viết cuốn “Bảo bọc tâm trí Mỹ”, thế hệ lo âu. Tôi phải tự hỏi cuộc sống của trẻ em ngày nay và thanh thiếu niên như thế nào khi liên tục được nói về chứng rối loạn này và chứng rối loạn kia và ý tưởng rằng, bạn biết đấy, nếu bạn đáp ứng năm trong mười tiêu chí, bạn có thể là như thế. Bạn là một khoảng trống thay vì chỉ là đang phải đấu tranh với một khoảng trống. Mọi thứ đều, vâng.
Và chúng ta chắc chắn đã kê đơn thuốc quá nhiều ở nước này, chắc chắn so với các nước khác, bạn biết đấy, lượng lớn thuốc chống trầm cảm và thuốc chống lo âu được tiêu thụ ở Hoa Kỳ. Và chắc chắn rằng những loại thuốc đó có thể có giá trị cho mọi người, tôi sẽ tranh cãi như vậy.
Nhưng chúng được kê đơn quá nhiều, tôi cũng sẽ tranh cãi. Vì vậy, câu hỏi của tôi là nếu một người lớn lên được nói rằng
họ yếu đuối, có mối đe dọa ở khắp mọi nơi, hoặc thậm chí có mối đe dọa ở khắp mọi nơi trên mạng xã hội. Hãy cùng nhau khám phá điều đó một chút nữa, vì đó là ý tưởng của Jonathan.
Bạn biết đấy, ngồi đây nói chuyện với bạn giờ đây khiến tôi nghĩ rằng, có thể cháu gái 18 tuổi của tôi
hoàn toàn có khả năng điều hướng không gian trực tuyến này. Và chỉ có tôi là không có khả năng
trong việc đó. Và vì vậy tôi sẽ quyết định rằng cô ấy đang gặp khó khăn. Nhưng có thể trẻ em không nhận được đủ
vận động thể chất, một ai đó có thể tranh cãi về điều đó, nhưng trên cơ sở dữ liệu. Nhưng bạn có thấy tôi đang đi đâu không
ở đây không? Khi một người có thể thay đổi các lăng kính khác nhau để nhìn vào một điều gì đó, nó tăng
số lượng tùy chọn. Nhưng sau đó vào một lúc nào đó chúng ta phải quyết định, liệu chúng ta có đang bảo bọc trẻ em của mình quá nhiều không?
Hay chúng ta không bảo bọc chúng quá nhiều? Điều này làm tôi nhớ đến một cuộc tranh luận, tôi đoán rằng,
khi tôi ở độ tuổi của bạn. Và câu hỏi là bạo lực trên TV. Và trẻ em có phải tiếp xúc với bạo lực này
và trở nên bạo lực hơn không? Và tôi chưa bao giờ hoàn toàn hiểu điều đó, bởi vì nếu bạn là con tôi và
chúng ta ngồi đó xem bạo lực, và bạn sẽ thấy phản ứng của tôi là tiêu cực,
và bạn sẽ học không tham gia vào điều đó hoặc nhận thức được tác động lên người khác.
Điều tôi đang nói là thay vì phương tiện là thông điệp, mọi người nói với tôi,
công nghệ có tốt không? Công nghệ không có gì cả, chỉ là công cụ. Và nếu chúng được sử dụng một cách có ý thức,
chúng là tốt. Nếu chúng được sử dụng một cách thiếu ý thức, chúng không tốt. Và vì vậy tôi nghĩ thật ngớ ngẩn. Có dữ liệu
cho thấy rằng trẻ em, đặc biệt là sinh viên đại học, những người sử dụng nhiều mạng xã hội,
thường có lòng tự trọng thấp hơn và tất cả những điều đó. Và tôi trình bày điều này cho họ. Và tôi nói,
điều này thật ngớ ngẩn. Bạn sẽ không thoát khỏi Facebook chỉ vì những dữ liệu này. Nhưng hãy nhìn vào nó. Bạn là sinh viên Harvard, trời ơi. Tại sao bạn chỉ đăng những bức ảnh mà bạn trông xinh đẹp nhất, và có dũng cảm để xoay ngược lại? Này, bạn có tin tôi trông như thế nào tối qua khi tóc không được đẹp hoặc khi mọi thứ không diễn ra suôn sẻ? Hãy có can đảm để làm điều đó. Vì vậy, vấn đề không phải là mạng xã hội. Đó là việc nói dối hoặc giả định sai lầm
khi bạn thấy tất cả các thành công rằng đó là sự thật chung hơn. Mọi người đều có những thành công này ngoài bạn. À, chắc chắn, mạng xã hội đưa ra một điểm số thực sự cho lượng người theo dõi
và lượt thích và những thứ tương tự. Vì vậy, đó là ngón tay cái lên, ngón tay cái xuống. Ý tôi là, một cách thực sự đánh giá hiệu suất
theo quan điểm của người khác. Chắc chắn nó đã huấn luyện các mạch đó một cách rất mạnh mẽ, trong khi…
Nhưng nếu mọi người học được ba mức mà tôi đã giải thích trước đó, thì bạn sẽ thấy rằng
những gì trông như không tốt lắm. Thực sự, có thể khá là tốt. Bạn có những người nghèo và họ không thể chi tiêu nhiều tiền vào ngoại hình của mình. Sau đó, bạn có tất cả những người khác
đang tiêu tốn nhiều tiền cho ngoại hình của họ. Họ có một số người rất, rất giàu có
mà… Tôi đã có một biên tập viên cho cuốn “Tỉnh thức”, một người phụ nữ tuyệt vời. Bà ấy đã qua đời gần đây.
Và lần đầu tiên chúng tôi đi ra ngoài, khi tôi còn trẻ và cảm giác thật tuyệt vời khi họ sẽ gửi cho tôi tất cả những cuốn sách miễn phí này và họ đưa tôi đi ăn
tất cả mọi lúc để khiến tôi xuất bản với
công ty này thay vì công ty kia. Và tôi sẽ không bao giờ quên điều này. Chúng tôi đi ăn
và bà ấy trông nghèo. Vì vậy, tôi đã không ăn gì cả. Tôi đã chọn món rẻ nhất trong thực đơn
bởi vì tôi biết bà ấy sẽ trả… Tôi đã phát hiện ra bà ấy là một trong những người giàu nhất ở New England.
Vì vậy, đó là mức độ ba trong đó bạn có rất nhiều. Bạn giấu nó và…
Chà, điều này thật thú vị vì khi tôi lớn lên, trừ khi mọi người có tiền để mua sắm, họ sẽ lái những chiếc xe cũ và những thứ tương tự với tín dụng thay đổi. Tôi có những người bạn thích đeo những chiếc đồng hồ rất, rất sang trọng. Tôi cũng có những người bạn có nhiều tiền hơn họ và chọn không đeo đồng hồ. Vì vậy, việc phân biệt giữa họ ngày càng khó hơn, trừ khi là ở những cực đoan, tất nhiên. Việc phân biệt ai có gì ngày càng khó khăn và có thể đó là điều tốt. Một lần nữa, ở những cực đoan, rõ ràng vấn đề người vô gia cư ở Los Angeles và khắp California là điều rất đáng lo ngại và rất buồn khi điều đó xảy ra. Nhưng bỏ qua điều đó sang một bên, tôi nghĩ ngày nay chúng ta có ít thông tin hơn về giá trị của mọi người ngay cả chỉ bằng cách nhìn vào họ. Khi tôi lớn lên, nếu ai đó mặc một chiếc áo thun cụ thể với một ban nhạc cụ thể, bạn sẽ biết nếu bạn là một phần của cùng một nhóm, tất cả những điều đó đã biến mất bây giờ. Mọi thứ đều bình đẳng. Nhưng người ta có thể được hỏi ở bất kỳ giai đoạn nào, tại sao ai đó lại ăn mặc như vậy? Tại sao ai đó lại làm những gì họ đang làm? Và khi được hỏi bây giờ, bạn chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất. Khi bạn được đưa ra nhiều câu trả lời, bạn thấy ba cấp độ. Họ đang làm điều đó vì lý do tuyệt vời này, vì lý do kinh khủng này. Nó có ý nghĩa này, ý nghĩa kia. Và đó là điều bạn muốn, mọi thứ trở nên mơ hồ. Bạn không muốn bị nhốt trong một cái khuôn nào đó. Bởi vì nếu bạn nghĩ rằng bạn biết điều tôi sắp nói vì niềm tin này về ai tôi là, bạn sẽ không lắng nghe tôi. Và sau đó chúng ta sẽ không có một cuộc trò chuyện thú vị nào và đó là một sự lãng phí.
Tôi biết rằng bạn không phải là fan của những hoạt động cụ thể như là một cách để tăng cường tuổi thọ hay những hoạt động cụ thể như một cách để tăng cường sự chú ý. Nhưng có thể nói rằng việc có một tư duy chơi đùa với ý tưởng và môi trường xung quanh có thể tăng cường tuổi thọ không? Tôi có những câu hát trong các cuốn sách. Một người bạn của tôi, Zoe Lewis, một nghệ sĩ biểu diễn tuyệt vời, cô ấy hát một bài hát mà tôi rất thích. “Bạn không bao giờ quá già để trẻ trung.”
Và chắc chắn, tôi nghĩ rằng một người nên chơi đùa để vui vẻ. Bây giờ, một tác dụng phụ của điều đó là tôi nghĩ bạn sẽ hạnh phúc và khỏe mạnh hơn. Và nếu bạn hạnh phúc và khỏe mạnh hơn, tôi nghĩ bạn sẽ sống lâu hơn. Nhưng lý do để làm điều đó, vấn đề với hầu hết mọi người bây giờ là mọi thứ họ làm đều vì một lý do khác nào đó. Tôi đang uống thuốc này để rồi sau này. Tôi đến phòng gym để rồi sau này. Tôi nghĩ, ai biết điều gì sẽ xảy ra sau này?
Tôi cảm thấy may mắn khi tôi thích tập thể dục và luôn như vậy. Nhưng nếu tôi không thích, tôi không biết. Ồ, làm thế nào để bạn tự mình làm cho mình? Vâng, tôi không thích tập thể dục. Đó là tập thể dục. Tôi đã kể cho ai đó câu chuyện này thực sự chỉ ngày hôm qua. Nên tôi đã thăm bạn bè nhiều, nhiều năm trước ở Vero Beach và họ đã nói vào buổi sáng, “Hãy đi đến Captain Jacks.” Tôi nghĩ, “Ôi, Captain Jacks sẽ là bữa sáng.” Và tôi nghĩ, “Tôi không ăn bữa sáng lớn. Tại sao không đi bộ một đoạn đường dài để đến đó?” Và tôi rất hào hứng. Vì vậy, chúng tôi đến bãi biển và đang đi đến Captain Jacks. Thì có một cái gậy trong cát ghi chữ “Captain Jacks.” Tất cả chỉ là điểm cuối của cuộc đi bộ của chúng tôi. Đối với tôi, nếu tôi biết cuộc đi bộ chỉ để đi bộ, có lẽ tôi đã không thưởng thức nó nhiều như vậy. Nếu tôi ở Paris và mua sắm hoặc chỉ ngắm cửa sổ, tôi sẽ đi bộ 10 dặm mỗi ngày và rất vui vẻ. Nhưng nếu bạn nói: “Hãy đi bộ 5 dặm chỉ để đi bộ,” không, điều này thật thiếu ý nghĩa. Tôi không gợi ý đây là điều tốt. Nhưng những hoạt động được thiết kế để vui vẻ và dễ dàng tham gia đều thú vị hoặc sẽ có lợi cho bạn. Và nếu bạn xem điều đó như là tập thể dục, nếu bạn làm điều đó vì lý do khác, thật đáng tiếc vì ngay cả việc tập thể dục chỉ để tập thể dục, tôi sẽ không làm nếu nó không vui.
Tôi không biết đó có phải là một vị trí đặc quyền hay không, nhưng bây giờ tôi nói: “Tôi sẽ không làm điều đó nếu nó không vui.” Tôi nghĩ rằng đây là điều mà tôi làm tốt là khiến gần như bất kỳ điều gì cũng trở nên thú vị. Chà, đó là một kỹ năng tuyệt vời. Tôi đã nói chuyện với mẹ tôi tối qua và bà nói, “Chẳng có gì xảy ra ở đây.” Và tôi cứ nói, “Không, hãy cho tôi biết, các bạn đang làm gì?” Đã một thời gian rồi và bà nói, “Chà, tôi không có cuộc sống lớn lao và thú vị.” Và tôi nói, “Chuyện gì đang xảy ra?” Bà nói, “Được rồi, nếu bạn thực sự muốn biết, có một loại cỏ dại mới đang mọc trong vườn.” Và bà bắt đầu giải thích cho tôi về loại cỏ dại rất thú vị này có những bông hoa nhỏ màu vàng và mẹ tôi yêu thích làm vườn và vì vậy bà rất thích thú với việc làm vườn và tôi cũng rất thích thú khi thấy bà thích điều đó. Và khi bà nói xong, tôi nói, “Thực ra đó là loại chuyện mà tôi rất thích nói về và muốn nghe thêm vì tôi cũng biết kinh nghiệm của riêng mình.” Vì vậy, tôi không cần phải nói về những gì đang diễn ra trong podcast hay những gì đang diễn ra trong cuộc sống hàng ngày của tôi hay những giống chó đáng kinh ngạc mà tôi đang cân nhắc có thể nhận nuôi tất cả chúng vì tôi rất quan tâm đến những gì đang xảy ra trong vườn của bà. Và điều gì đó tầm thường với bà thì thực sự lại thú vị với tôi và nó tạo ra một cầu nối rất tốt tới một số điều. Tôi phải nói rằng chúng tôi đã nói trước đó về cách mà mọi người định hình quá khứ, hiện tại và tương lai. Tôi không biết chúng tôi có đang nói về điều đó theo cách đó hay không, nhưng khi nghĩ về tuổi tác, tuổi thọ và những gì có thể xảy ra, từ mà tôi muốn nhấn mạnh một chút là “hoài niệm”. Và tôi có cảm giác này, và tôi hy vọng tôi đã sai vì tôi đã sai về hầu hết mọi điều hôm nay theo cách mà tôi đã học hỏi từ, rằng hoài niệm có thể là một dòng suy nghĩ có thể hơi nguy hiểm. Ý tưởng rằng mọi thứ đã từng tuyệt vời, nhưng bây giờ thì không – Tại sao nó không thể như… Và tôi nghĩ với bản thân mình, thật là một cảm xúc hoặc cảm giác tồi tệ. Và điều đó khiến tôi đặt ra một số câu hỏi thực tiễn như, chúng ta có nên đến các buổi hội ngộ của trường trung học không? Và tôi nghĩ, vâng, nếu tất cả những gì chúng ta sẽ làm là ôm ấp hoài niệm. Vâng, nếu điều đó khiến chúng ta cảm thấy như chúng ta lại 19 tuổi. Những điều như thế.
Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt của đoạn văn:
Và ở đây bạn có thể thay thế những buổi gặp mặt bằng cách hỏi, tôi có nên nhìn vào album ảnh không? Tôi không biết mình cảm thấy thế nào về những bức ảnh trong quá khứ. Tôi từng sưu tập chúng và trân trọng chúng. Giờ đây, đôi khi khi nhìn vào chúng, tôi chỉ thấy mình khao khát một điều gì đó. Tôi nghĩ mình cần học cách chuyển mình qua điều đó. Vậy bạn nghĩ gì về nỗi nhớ và những khái niệm về cách chúng ta nghĩ về quá khứ của mình nói chung? Thật ra, tôi không nghĩ chúng khác biệt nhiều so với những gì bạn đã đề cập. Trong trận hỏa hoạn đó, tôi đã mất tất cả các bức ảnh. Và tôi không nhận ra rằng mình đã mất tất cả chúng trong nhiều năm vì tôi không nhìn vào chúng. Vì vậy, tôi đã có thể cười rất nhiều về điều đó. Điều đó rất đúng. Tôi nghĩ rằng khi còn trẻ, một số bạn bè của tôi giữ nhật ký. Còn tôi thì không bao giờ viết nhật ký. Và cảm giác của tôi là, tôi thà sống thật hơn là ghi chép lại. Nhưng điều đó phụ thuộc vào cách bạn ghi chép. Nếu bạn đang sống lại khoảnh khắc đó khi bạn ghi chép, thì bạn đang sống. Nó giống nhau. Một hoạt động thực sự không tốt hơn hoạt động khác nếu bạn thực hiện nó một cách có chánh niệm. Bây giờ, điều này thật khó cho mọi người chấp nhận. Nếu tôi nói với bạn rằng, nếu bạn đang dọn toilet, thì sự phân biệt mà bạn đưa ra không tốt hơn cũng không tệ hơn việc bạn đang cố tạo ra một lý thuyết về tương đối hoặc hiểu lý thuyết tương đối của Einstein. Một sự phân biệt chỉ là một sự phân biệt. Và đó là lý do tại sao những điều nhỏ nhặt mà bạn nhận thấy, như cỏ dại của mẹ bạn, không kém phần quan trọng, mặc dù bà ấy nghĩ rằng bạn có thể thấy nó kém quan trọng hơn việc bạn vừa phỏng vấn một người mà bà ấy cho rằng phi thường. Một khi bạn nhận ra, bạn sẽ nhận ra, và đó là toàn bộ câu chuyện. Và luôn có điều gì đó để nhận ra. Nếu bạn nhận ra nó mà không có sự áp lực mà một số người thêm vào cuộc sống của họ, điều mà tôi không thể hiểu, thì nó không khác gì một trò chơi. Tôi sử dụng ví dụ này và tôi nghĩ sinh viên của tôi chắc sẽ nghĩ tôi điên. Nếu tôi tin điều đó, lẽ ra tôi nên đưa ra một ví dụ khác. Nhưng bạn đang floss răng. Bây giờ, bạn có thể floss răng một cách vô thức, trong trường hợp đó bạn cảm thấy khó chịu vì có mặt ở đó, bạn đang dành thời gian vì bạn nghĩ rằng điều đó tốt cho bạn, nhưng bạn muốn làm điều gì đó khác hơn. Bạn không có mặt ở đó, bạn đang floss, nhưng tâm trí bạn đang nghĩ về một bữa tiệc mà bạn sẽ tham dự, ví dụ. Đối với tôi, hãy biến nó thành một trò vui. Thật dễ dàng. Ý tôi là, bạn chơi những trò nhỏ. Tôi có thể dự đoán bao nhiêu rác sẽ ra? Và chiếc răng nào, phần nào, mọi thứ đều có thể biến thành trò chơi. Tôi từng có một ý tưởng, bạn có thể tìm cách mang sản phẩm này ra thị trường, nhưng nó có tên là WeGo, một cách để huấn luyện trẻ em sử dụng toilet. Vậy không khó lắm. Chúng tôi bán những lọ hóa chất nhỏ mà khi bạn thêm một vài giọt vào nước tiểu thì nó sẽ chuyển màu. Nhưng mỗi lọ hóa chất này sẽ làm thay đổi màu sắc thành một màu khác nhau. Tôi nghĩ người lớn sẽ mua điều đó. Ừ, và đứa trẻ phải đoán, hoặc là gửi cho cha mẹ hoặc chỉ cho bản thân mình, liệu điều này sẽ có màu vàng, xanh, hay xanh dương? Nó trở nên thú vị. Việc biến những điều này thành trò chơi là một trong những niềm vui lớn của việc làm cha mẹ. Trước đây, bạn đã nói về việc cháu của bạn gọi bạn là gì? Lãnh đạo vũ trụ. Lãnh đạo vũ trụ. Bạn có thể chơi những trò này với chúng. Và sau đó chúng đến tuổi thanh thiếu niên, và chúng tuyên bố rằng chúng không thích những trò chơi đó. Nhưng với tư cách là một đứa trẻ và rồi là thanh thiếu niên, giờ tôi rất thích một số trò chơi mà cha mẹ tôi đã chơi với tôi khi tôi còn nhỏ, vì nó đưa tôi trở lại với những khái niệm về trí tưởng tượng. Ừ, không, tôi nghĩ rằng một trong những điều tồi tệ nhất mà thế giới dạy chúng ta là chúng ta có công việc và có sự chơi, như thể đây là hai loại hình thức khác nhau. Trên thực tế, tôi nghĩ nếu bạn hỏi một người chỉ một câu hỏi để xác định mức độ chánh niệm của họ, có thể là, bạn cần bao nhiêu kỳ nghỉ? Ý tôi là, tôi chưa bao giờ có một kỳ nghỉ nào. Nhưng cần và muốn là hai điều khác nhau. Và nếu tôi thực sự cần một kỳ nghỉ, điều đó có nghĩa là công việc của tôi đang được thực hiện một cách vô ý thức. Và thật tiếc. Nếu bạn không thể tìm thấy cách để làm điều đó mà bạn thích, hãy đi đến nơi khác. Nó không xứng đáng với giá mà bạn đang phải trả. Và với những người nói, ồ, đó là một sự xa xỉ. Tôi cần phải làm việc để sống sót và nuôi gia đình tôi, v.v. Làm thế nào để một người giải quyết điều đó? Vậy thì hãy học cách làm cho nó trở nên vui vẻ, rằng bất cứ điều gì cũng có thể trở nên thú vị. Bạn chỉ cần biến nó thành một trò chơi. Bạn cố gắng tìm hiểu, đoán điều gì sẽ xảy ra. Bạn có thể làm điều đó khác với lần trước không? Bạn có thể làm điều đó với đôi mắt nhắm lại không? Ý tôi là, thật thú vị. Hãy xuống đất, không liên quan đến công việc của bạn, nhưng bạn hãy nằm xuống tất cả bốn chân và xem thế giới mà mèo hoặc chó của bạn thấy. Tắt đèn và xem cảm giác như thế nào khi bị mù. Cố gắng trải qua một ngày mà không nghe thấy gì. Tôi đã muốn làm điều này cách đây 50 năm, đó là tạo ra một tòa nhà mô phỏng tuổi già. Vậy nếu bạn đưa một người 50 tuổi và họ dành thậm chí một thời gian ngắn ở trong tòa nhà đó, nơi mà nó lạnh hơn bình thường vì có ít oxy trong máu của bạn, tầm nhìn của bạn hạn chế, thì họ sẽ mở rộng mọi khả năng của mình trong thời điểm dễ dàng. Nhưng vấn đề với điều đó là một người 50 tuổi không muốn tưởng tượng rằng mình sẽ 80 tuổi. Bạn đã thực hiện một số nghiên cứu đẹp về việc chữa lành và nhận thức về thời gian. Bạn có thể mô tả thí nghiệm đó không? Tôi yêu bài báo này. Tôi rất thích thí nghiệm này. Peter Ungle và tôi đã làm điều này khi tôi còn là sinh viên cao học. Chúng tôi gây ra một vết thương. Bây giờ, sẽ thật kịch tính nếu chúng tôi thực sự có thể cắt bạn. Chúng tôi không phải là những kẻ đau khổ, và ngay cả khi chúng tôi là như vậy, ủy ban đánh giá sẽ không cho phép chúng tôi làm điều đó. Vì vậy, đó là một vết thương nhỏ, nhưng vẫn là một vết thương. Và chúng tôi có những người ngồi riêng lẻ trước một chiếc đồng hồ. Không ai biết rằng, với một phần ba số người, chiếc đồng hồ đang chạy nhanh gấp đôi so với thời gian thực. Với một phần ba số người khác, nó chạy chậm hơn một nửa so với thời gian thực. Và với phần ba cuối cùng, nó chạy đúng theo thời gian thực. Và câu hỏi là, hầu hết mọi người sẽ giả định rằng vết thương đó sẽ lành lại.
Cách mà vết thương đó lành lại không liên quan gì đến nhận thức về thời gian. Nhưng hóa ra, nó đã lành lại dựa trên thời gian theo đồng hồ. Bây giờ, khi bạn thêm điều đó vào một số điều mà chúng ta đã nói, bạn sẽ có một bức tranh rất khác. Bạn bị gãy tay và bạn hỏi bác sĩ, mất bao lâu để hồi phục? Làm sao họ biết? Tôi muốn nói, đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Rất nhiều người bị gãy tay. Ngay cả khi người này là người nghiên cứu về gãy tay và họ dừng nghiên cứu từ hôm qua, thì hôm nay đã có những người mới bị gãy tay có thể có tốc độ hồi phục khác nhau. Nhưng mọi người vẫn đưa ra câu trả lời. Và tùy thuộc vào cách bác sĩ đưa ra câu trả lời đó, tôi nghĩ điều đó quan trọng. Bác sĩ nói rằng sẽ mất một khoảng thời gian, và tôi đang phỏng đoán, tôi không biết mất bao lâu. Nó sẽ mất một tháng. Bạn tổ chức bản thân theo cách mà sẽ mất một tháng. Nhưng tôi nghĩ nếu bác sĩ thay vào đó, mà đó là điều tôi sẽ khuyến nghị, nói rằng, chúng ta thực sự không biết. Một số người hồi phục nhanh hơn những người khác. Thời gian hồi phục nhanh nhất mà tôi biết là, giả sử là hai tuần. Và nếu bạn có thể hồi phục nhanh hơn, hoặc nếu điều đó là tốt cho bạn, và nếu không, cũng không sao. Bởi vì có những lợi thế khi không hồi phục mà mọi người không nhận ra. Nếu bạn gãy tay phải của mình, và nó mất thời gian dài để hồi phục, thì điều đó có nghĩa là bạn đang sử dụng tay trái của mình. Và nếu bạn đang sử dụng tay trái, bạn đang tập thể dục cho bên phải của não bộ, điều đó sẽ tốt cho nhiều bài kiểm tra. Tôi không biết làm thế nào mà chúng tôi trở nên thuận tay phải hay tay trái. Bạn có thuận cả hai không? Tôi thuận tay phải. Thỉnh thoảng tôi cũng có thể sử dụng tay trái, nhưng tôi là người thuận tay phải. Bố tôi thì tự nhiên thuận tay trái. Họ đã ép ông ấy phải thuận tay phải. Oh, thật thú vị. Tôi có phần thuận tay cả hai, chủ yếu là tay phải. Nhưng mọi người không nhận ra rằng nếu bạn đang sử dụng tay phải, nó được kiểm soát bởi phần trái của não bộ, tay trái được kiểm soát bởi phần bên phải của não bộ. Và sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể tập thể dục cho cả hai phần não của mình? Và vì vậy, chúng tôi đang thực hiện nghiên cứu nơi mà chúng tôi mời người tham gia. Điều này thật sự rất thú vị vì không chỉ là sử dụng, công việc này đã bắt đầu, ôi, tôi không thể nói là bao nhiêu năm trước, và vì một lý do nào đó mà không bao giờ hoàn thành. Ban đầu, nó chỉ là khiến mọi người sử dụng tay phải hoặc tay trái. Bây giờ thì đã tinh vi hơn, nơi mà họ sử dụng tay trái với nhận thức rằng họ đang sử dụng nó hoặc không. Và tôi nghĩ rằng hiệu ứng lên não sẽ chỉ xảy ra nếu bạn có ý thức. Oh, điều này thật đẹp đẽ. Tôi không muốn dành quá nhiều thời gian cho điều này, và bạn có thể đã biết về những thí nghiệm này, nhưng chỉ để phục vụ cho những người nghe của chúng ta, bạn có thể biết rằng các đồng nghiệp của bạn ở Harvard, David Hewland và Torrance Eviesel, đã giành giải Nobel cho Tính Linh Hoạt của Não, Thời Kỳ Quan Trọng của Thị Giác, v.v. Và họ đã có một loại tín thuyết mà họ tuyên bố vào thập niên 80, và nó kéo dài cho đến, ôi, cho đến đầu và giữa những năm 2000, rằng không có tính linh hoạt đáng kể nào trong não người lớn, rằng nó thực sự đã ngừng lại. Mike Mersinich và một người tên là Greg Reckonzone tại UCSF đã thực hiện những nghiên cứu tuyệt vời này. Tôi sẽ cố gắng mô tả điều này rất nhanh, nơi họ sẽ khiến đối tượng chú ý đến những gò ghề nhỏ trên một trống xoay. Có độ thô ráp hoặc mịn khác nhau. Và sau đó có một âm thanh vang lên trong phòng, và nếu họ được yêu cầu phân biệt khi những gò ghề bị thay đổi từ thô sang chỉ hơi mịn hơn hoặc thô hơn, đối tượng sẽ báo hiệu, được rồi, điều đó đã xảy ra. Và sau một thời gian, khu vực não chịu trách nhiệm cho cảm ứng ở người lớn đã mở rộng bản đồ của nó. Vì vậy, tính linh hoạt của người lớn rất thú vị, tuy nhiên, nếu họ làm chính xác điều đó, nhưng họ được yêu cầu chú ý đến sự thay đổi nhỏ trong tần số âm thanh, thì không quan trọng họ đang làm gì với ngón tay của họ. Vỏ não thính giác đã thay đổi, và bản đồ cảm giác, cảm ứng không thay đổi. Và vì vậy điều đó là bằng chứng rõ ràng rằng không chỉ là một hành vi trong tuổi trưởng thành, mà là sự kết hợp giữa hành vi và nhận thức về sự thay đổi trong cảm nhận thúc đẩy tính linh hoạt của người lớn. Và tôi thấy những nghiên cứu đó thật đáng giá, đầu tiên, nó không được thảo luận đủ, nhưng tính năng đó thì không được thảo luận đủ. Thứ hai, nó về cơ bản nói rằng nhận thức là cánh cổng cho sự thay đổi não bộ. Và tôi nghĩ rằng điều đó hoàn toàn phù hợp với tất cả những gì bạn đã nói. Tôi không thấy điều đó có thể khác đi, thực sự. Nhưng để quay lại với bác sĩ nói với bạn rằng mất bao lâu để hồi phục, thì điều đó có xu hướng trở thành lời tiên tri tự ứng nghiệm. Vì vậy, với việc bác sĩ có những triệu chứng đối với chúng ta, họ cần phải có trách nhiệm hơn trong thông tin mà họ đưa ra. Và chúng ta không thể biết mất bao lâu để hồi phục. Những người ngày nay khác với những người 20 năm trước. Họ đã ăn những thứ khác nhau. Các hoạt động khác nhau. Không khí khác nhau và cứ như vậy. Và vì vậy, những tiêu chuẩn này từ đâu mà có? Trên thực tế, mỗi khi tôi nói chuyện với bất kỳ ai, tôi nhận rất nhiều cuộc điện thoại từ những người đã nhận được những chẩn đoán đáng sợ này. Và điều đầu tiên tôi nói với họ là, mất rất nhiều thời gian để thực hiện những nghiên cứu này. Và sau đó phải mất rất lâu để phân tích dữ liệu. Và sau đó mất thêm một thời gian dài để công bố nó. Và cuối cùng, khi bạn nghe về nó, nó đã là tin cũ. Vì vậy, thông tin bạn đang đọc bây giờ là đúng với những người sống cách đây 10 năm. 10 năm là một khoảng thời gian dài. Nhiều điều đã xảy ra. Và luôn với ý định khiến mọi người trở nên ít tuyệt đối hơn trong sự hiểu biết của họ về tất cả điều này để họ có thể hình dung đủ loại khả năng. Nhưng thậm chí điều mà tôi vừa nói một lúc trước, rằng điều quan trọng là mọi người nhận ra lợi thế trong việc sử dụng tay trái nếu họ thuận tay phải hoặc tay phải nếu họ thuận tay trái. Và đồng thời nhận ra rằng khi họ gãy chân, khi có ai đó gãy chân, điều đó buộc bạn phải làm mọi thứ khác đi. Và nếu bạn chú ý đến điều đó, điều đó có thể là một điều tuyệt vời.
Tôi không biết làm thế nào mà tôi lại nhìn thấy những điều này. Điều đó rất kỳ lạ với tôi khi tôi nghĩ về những điều đã ảnh hưởng đến tôi. Tôi không biết tôi bao nhiêu tuổi, Andrew, nhưng tôi đang xem một chương trình trên tivi. Và có một người phụ nữ không có tay, đã đặt một con dao giữa các ngón chân, đang thái cà chua. Đã rất nhiều năm trôi qua. Tôi đã thấy và làm rất nhiều điều, nhưng để tôi nhớ được điều đó. Và ngay cả khi chúng ta được dạy để làm một điều gì đó, chúng ta chỉ được dạy một cách đơn nhất. Thật vui hơn rất nhiều khi được dạy theo nhiều cách khác nhau. Ý tôi là, khi tôi bị đau cánh tay phải, tôi chơi tennis rất kém, nhưng tôi vẫn chơi bằng tay trái.
Chúng ta có một mô hình sống thiếu thốn. Và điều này cũng phù hợp với những gì Kahneman nói, đúng không, rằng mọi người làm việc chăm chỉ hơn để tránh một mất mát hơn là để có một lợi ích. Có vẻ như điều này… Bây giờ điều đó thật thú vị vì khi tôi chuẩn bị dạy điều đó, tôi gặp rất nhiều khó khăn trong việc theo dõi đâu là mất mát và đâu là lợi ích, vì tôi không nhìn thế giới theo cách đó. Bạn đã vượt lên trên khái niệm mất mát điển hình. Dù tôi có vượt lên hay không, tôi chỉ nghĩ khác đi. Nhưng mọi người đều chấp nhận điều đó. Và để nhìn thấy lợi ích trong cái gọi là mất mát hoặc mất mát trong cái gọi là lợi ích, bạn sẽ kết thúc với một thế giới rất khác. Vâng, tôi không tiến bộ về khía cạnh đó như những người khác cũng như bạn. Nhưng khi tôi bắt đầu phòng thí nghiệm của mình, tôi từng dạy sinh viên của mình một điều, đó là, được rồi, chúng ta sẽ nhận được rất nhiều lời từ chối và phải làm nhiều chỉnh sửa hơn là nhận được sự chấp nhận cho các bài viết và đề xuất. Vì vậy, điều tốt nhất bạn có thể làm, điều tôi phải làm cho bản thân mình, một trong những điều tốt nhất mà bạn có thể cân nhắc sẽ là cách nói nhẹ nhàng hơn, nhưng tôi đã nói, một trong những điều tốt nhất bạn có thể làm, vì đó là cách mà tôi nói đôi khi, là tạo ra một chuỗi phản hồi tích cực dài khi có điều gì đó tốt xảy ra, nhưng khi có điều gì đó tiêu cực xảy ra, hãy để bản thân cảm thấy một cách sâu sắc và sau đó nhanh chóng tiến lên.
Cho đến giờ, tôi sẽ hoan nghênh điều này. Nó sẽ như là một bài báo được chấp nhận sẽ làm tôi vui mừng và động viên tôi trong nhiều tháng, nếu không phải là nhiều năm, nhưng một lời từ chối hoặc một chỉnh sửa khó khăn mà chúng tôi phải nhìn vào một, hai năm thí nghiệm nữa. Tôi sẽ cho phép bản thân mình khoảng một ngày rưỡi chỉ đơn giản là bị chấn động hoàn toàn và sau đó quay trở lại với nó. Vâng, nhưng một cách khác, khi tôi nói đưa mọi người trở lại vào phương trình, đó là điều bạn cần dạy họ, đó là những phản hồi mà bạn nhận được, những đánh giá này không phải từ một nhóm thiên tài trên trời, họ chỉ là một nhóm người, một nhóm người với những thiên kiến khác nhau và vân vân. Và điều đó không có nghĩa là bạn đã sai.
Và các đánh giá, tôi đã học từ người hướng dẫn sau tiến sĩ của tôi và tôi yêu thích điều này, là nói rằng các đánh giá luôn làm cho các bài viết tốt hơn, ngay cả khi bạn ghét chúng. Chúng luôn làm cho các bài viết tốt hơn, chúng không bao giờ làm cho các bài viết tệ hơn. Đôi khi chúng làm cho các bài viết trở nên khó theo dõi hơn một chút vì có một hình ảnh kỳ lạ được đưa vào chỉ để làm hài lòng một người đánh giá. Bạn sẽ thấy, điều này là gì? Nhưng cuối cùng mọi người đều nhận ra hình ảnh đó là về điều gì. Và vì vậy, tôi đã nhận ra rằng các đánh giá, mực đỏ, phản hồi phê bình chỉ là những cách để trở nên tốt hơn, điều này cũng rất cần thiết trong lĩnh vực podcasting vì nếu tôi đã từng sai điều gì đó, hãy tin tôi, tôi sẽ nghe thấy điều đó trong các bình luận. Và đôi khi điều đó có thể khiến tôi xấu hổ, nhưng bạn chỉ cần nhìn nhận nó như một cơ hội để thừa nhận tính nhân văn của bạn và tiến về phía trước, sửa chữa nó và tiến về phía trước. Nhưng tôi nghĩ nhiều người cố gắng duy trì cái không khí hoàn hảo này, như thể có một cái trứng Fabergé mà thay vì sống cuộc sống như một tác phẩm nghệ thuật có những vết lõm và crack và mụn và tất cả những điều khác và đó là con người, tôi nghĩ nhiều người muốn trình bày bản thân với thế giới như một quả trứng Fabergé, như thể đó hoàn toàn là không có lỗi. Nhưng vấn đề với điều đó là ra ngoài ngày hôm sau. Bạn có thể là cái trứng Fabergé vào ngày đầu tiên, nhưng bây giờ bạn phải duy trì điều đó. Ý tôi là, bài viết đầu tiên mà tôi xuất bản trở lại mà không có bất cứ nhận xét nào, không có nhận xét nào, không có sửa chữa nào, không có lỗi chính tả nào. Thật là một điều nguy hiểm khi xảy ra. Chính xác, điều đó thật khủng khiếp. Vâng, đó không phải là trải nghiệm của tôi. Không, nó đã thiết lập cho tôi những kỳ vọng. Bạn có nghĩa là cho bài tiếp theo? Nhưng tôi cũng nghĩ rằng, một khi bạn nhận ra rằng đây là một ý kiến ​​hơn là một tuyên bố về sự thật, và sau đó khi bạn, điều mà tôi nói với sinh viên của mình là khi bạn nhận được một nhận xét, điều đó không có nghĩa là nhận xét đó đúng. Nó có nghĩa là bất cứ điều gì bạn đã viết không được đánh giá cao và theo cách bạn muốn nó được đánh giá cao. Và họ đang đoán rằng, ồ, nếu bạn làm điều này chứ không phải điều kia.
Các bài viết không được chấp nhận hôm nay có thể được chấp nhận vào ngày mai, cùng một bài viết. Tôi không thể nói với bạn bao nhiêu lần mọi người nói không thể, và sau đó nó trở thành tiêu chuẩn. Bạn có nghĩa là về một lĩnh vực và những gì được chấp nhận? Vâng, mọi thứ chắc chắn đã thay đổi. Và nhìn, bạn đã làm rất nhiều để tiên phong cho sự thay đổi đó. Ý tôi là, không phải một nghiên cứu hay 10 nghiên cứu hay 20 nghiên cứu. Ý tôi là, hiện nay có một danh mục công việc đột phá cực kỳ mà bạn, tôi không biết bạn có làm một cách có ý thức hay bạn chỉ đang theo đuổi sở thích của mình, nhưng điều đó đã biến đổi cách mà chúng ta nghĩ về tâm trí và vai trò của nó trong sinh lý học của chúng ta và những thứ khác. Tôi hy vọng có thể nhận được phản hồi của bạn về một điều mà tôi đôi khi nói có lẽ là sai, nhưng điều đó rất hữu ích cho tôi vì, và hy vọng cũng cho người khác nữa, vì tôi nghĩ, điều đó nắm bắt một số động lực vòng liên quan đến phần thưởng và củng cố. Và nó đôi khi nổi lên trên internet rằng nghiện, giữa các thứ khác, là một sự thu hẹp dần dần những điều mang lại niềm vui cho một người. Và tôi đã từng gắn liền với câu đó, sự khai sáng, nếu có một thứ như vậy, là một sự mở rộng dần dần những điều mang lại niềm vui cho chúng ta.
Một điều mà tôi cảm thấy rất ấn tượng trong suốt cuộc trò chuyện hôm nay là có vẻ như bạn có khả năng nhìn mọi thứ qua nhiều khía cạnh khác nhau, tiếp nhận những quan điểm khác, cho thấy bạn có lý thuyết về tâm trí rất mạnh mẽ, trong khi vẫn giữ được những cảm nhận riêng của mình, đúng không? Bạn không lạc lối khỏi chính mình. Bạn vẫn giữ được bản thể của mình, nhưng lại mở lòng với những quan điểm khác. Và sự linh hoạt trong suy nghĩ đó, sự cởi mở khi nhìn nhận mọi thứ như tốt, xấu, có thể, tôi không biết, không biết điều gì là đúng hay điều gì có thể đúng và thực sự thách thức những khái niệm đã được định hình sẵn. Điều đó nghe có vẻ rất mạnh mẽ.
Bạn có tin vào sự giác ngộ không? Và mô tả mà tôi vừa đưa ra có giống với cách bạn tham gia vào nó không? Không, tôi rất cảm kích. Bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng khi bạn đi dạo và bỗng dưng bạn nhận ra, bạn có thể nói rằng bạn đã giác ngộ. Tôi đoán theo cách không quá lớn lao, điều đơn giản mà tôi luôn nhắc đến, nhận ra rằng hành vi ấy có lý, dẫn bạn đến một cái nhìn rất khác về con người. Bạn không còn nhìn nhận mọi người như là tốt hay xấu, là người nghiện hay không nghiện. Bạn biết đấy, không có những học sinh A và những học sinh thất bại, mọi thứ chỉ tổ chức lại theo cách khác. Và bạn bắt đầu trân trọng những tài năng cá nhân mà mọi người có. Và khi bạn có thể làm điều đó, tôi không biết liệu bạn có muốn gọi người đó là giác ngộ hay không, nhưng cuộc sống chỉ đơn giản là dễ dàng và tốt đẹp hơn. Bạn biết đấy, thật dễ chịu khi đi ra ngoài và tin tưởng vào mọi người mà không sợ rằng có kẻ nào đó sẽ đến để hãm hại bạn. Tôi đã từng đi tham dự một cuộc họp AA cùng với một người bạn, cách đây nhiều năm, để xem nó như thế nào. Và tôi đã để ví của mình ở đây, ở đâu đó mà bạn có thể thấy. Chúng tôi đã đi qua đây và vì lý do nào đó. Và tôi đã nói, tôi để ví của tôi ở đó. Và rồi tôi nghĩ, bạn biết đấy, vậy thì sao? Nếu ai đó lấy nó đi, có lẽ họ cần nó hơn tôi. Và điều đó thật sự giải phóng. Bạn biết đấy, chỉ cần không quan tâm đến tất cả những thứ mà theo cách nào đó chúng ta được dạy phải quan tâm đến, và luôn tự đánh giá bản thân mình. Bạn biết đấy, bài hát nhỏ đó, cảm giác mà để tôi hát. Tôi thích hát. Tôi không biết hát hay lắm. Tại sao ai đó lại khiến tôi cảm thấy tồi tệ vì đã hát? Và có thể tôi đã trở thành một ca sĩ tốt hơn, hoặc có thể tôi sẽ hát theo một cách nào đó mà sẽ dạy cho ai đó, bạn biết đấy, một mẹo mới mà họ chưa từng nghĩ đến trước đây, vì sự thiếu sót của tôi. Tại sao mọi người lại đánh giá bản thân mình mỗi phút, thay vì cảm thấy tốt về những điều mà họ biết rằng họ có thể làm? Và ai quyết định điều gì là quan trọng để có thể làm? Tôi không biết cách nào để chia sẻ điều này một cách tinh tế nhất, nhưng đó chỉ là một cuộc sống rất khác. Bạn biết đấy, một cuộc sống mà bạn không, tôi chỉ không tin rằng căng thẳng là cần thiết. Tôi không tin rằng có ai trong thế giới này tốt hơn tôi. Nhưng tôi cũng không tin rằng tôi tốt hơn ai khác. Điều đó rất khác. Nơi mà mọi thứ, đặc biệt là giữa, bạn biết đấy, những người trong chúng tôi là học giả, nơi mà mỗi phút bạn được cho điểm, và thậm chí, bạn biết đấy, số lượng bài báo mà bạn được chấp nhận, quyết định thứ bậc của bạn, và như vậy. Nó cũng thật ngớ ngẩn, bạn biết đấy, và sau đó bạn có những người có tiền, và tôi có 20 tỷ đô la, bạn biết đấy, vì vậy tôi hơn họ. Tôi là một người tốt hơn những người có 10 tỷ đô la. Điều đó làm tôi cảm thấy buồn khi, trên thực tế, tôi nghĩ tất cả những điều đó được thực hiện nhằm cảm thấy tốt về bản thân. Đó thôi. Bạn biết đấy, tại sao tôi cần số tiền đó? Tại sao tôi cần những điểm A đó? Tại sao tôi cần những thành công đó để tôi có thể thích bản thân? Hãy yêu chính mình đi. Nhận ra rằng bạn đáng mến. Tại sao không? Điều đó có vẻ như là tư duy đơn giản, nhưng nó đã giúp tôi đến được nơi tôi đang ở.
Thực sự thì nó đã, và nó đã giúp rất nhiều người, cả dưới hình thức những phát hiện khoa học, mà sau đó được chia sẻ với mọi người thông qua sách và podcast. Và tôi rất biết ơn vì bạn đã đến đây hôm nay để chia sẻ với chúng tôi. Điều này thực sự bao la như những gì nó đã, bạn biết đấy, chỉ là một phần nhỏ trong những khám phá mà bạn đã có. Vì vậy, bạn biết đấy, có một vài điều. Đầu tiên, cảm ơn bạn đã đến đây hôm nay. Tôi rất vui được gặp bạn. Tôi đã rất thích cuộc trò chuyện này, và tôi yêu công việc của bạn, và nó đã khiến tôi nghĩ khác về mọi thứ. Và cuộc thảo luận hôm nay sẽ khiến tôi, và tôi biết rất nhiều người khác sẽ nghĩ khác về mọi thứ. Nghĩa là rất ít cuộc thảo luận mà tôi tham gia sẽ khiến tôi xem xét lại mọi suy nghĩ của mình. Cuộc này chắc chắn sẽ như vậy. Và cũng cảm ơn bạn vì đã tiếp tục công việc mà bạn đang làm. Tôi có nghĩa rằng rõ ràng là bạn đã thể hiện và sống theo những khám phá mà bạn thực hiện, và không chỉ là một sự theo đuổi học thuật mà sau đó cho phép bạn thu thập tất cả, một cách hợp lý, tất cả những giải thưởng và danh hiệu đáng kinh ngạc, mà thực sự phục vụ và rằng bạn sống cho điều đó. Vì vậy, cảm ơn bạn về điều đó nữa. Và sau đó có hai câu hỏi nữa một cách rất ngắn gọn. Câu hỏi đầu tiên là, không quan trọng câu hỏi dài hay ngắn, mà là câu trả lời mới quan trọng, đúng không? Xin lỗi, hãy đặt câu hỏi ngắn gọn để có một câu trả lời dài. Sàn diễn thuộc về bạn, nhưng bạn có sẵn lòng quay lại không? Lần thứ hai để chia sẻ với chúng tôi một số phát hiện bổ sung là câu hỏi thứ hai cuối cùng. Và sau đó tôi chỉ đang nghĩ rằng có thể câu hỏi cuối cùng sẽ khiến nó lưu lại trong tâm trí mọi người. Bạn có sẵn lòng chia sẻ bài hát không? Ôi, Andrew. Được rồi. Vâng, tôi sẽ hát bài này. Bây giờ, bạn phải nhớ rằng tôi hát vì tôi nghĩ rằng hát là vui, và không nên quan trọng tiếng hát của bạn tốt đến mức nào. Được rồi, vậy đây là bài hát dành cho quảng cáo cũ của Sarah Lee. Và mọi người không ai không thích điều gì đó, nhưng không ai không thích Sarah Lee. Mọi người không ai không biết điều gì đó, nhưng mọi người đều biết điều gì khác. Mọi người không thể làm điều gì đó, nhưng mọi người đều có thể làm điều gì khác.
Vậy tôi đã mất gì khi hát bài đó? Tôi biết tôi có thể hát, bây giờ bạn cũng biết tôi có thể hát, nhưng bạn có nghĩ rằng việc tôi không thể hát có nghĩa là tôi không thể viết, suy nghĩ, hoặc làm bất cứ điều gì mà tôi làm tốt hơn cả việc hát không? Không, tất nhiên là không. Tôi yêu bài hát đó. Và cảm ơn bạn đã nói rằng bạn sẽ quay lại lần nữa. Cảm ơn bạn rất nhiều. Cảm ơn bạn đã cho tôi cơ hội. Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong buổi thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Ellen Langer. Tôi hy vọng bạn thấy nó thú vị như tôi. Để tìm hiểu thêm về công việc của Tiến sĩ Langer, để tìm các liên kết đến sách và hội thảo của bà cùng với các tài nguyên khác, vui lòng xem phần ghi chú chương trình. Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thưởng thức podcast này, hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời và không tốn kém để hỗ trợ chúng tôi. Ngoài ra, hãy nhấp vào theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple. Trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc có nhận xét về podcast, khách mời hoặc các chủ đề bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, hãy để những điều đó trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận. Xin vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ đã được đề cập ở đầu và xuyên suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này. Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp phát hành. Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Protocols, an operating manual for the human body.” Đây là cuốn sách mà tôi đã làm việc suốt hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm. Nó bao gồm các quy trình cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các quy trình kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp bằng chứng khoa học cho các quy trình được bao gồm. Cuốn sách hiện đang có sẵn để đặt trước tại protocallsbook.com. Tại đó bạn có thể tìm các liên kết đến các nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols, an operating manual for the human body.” Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Đó là Instagram, ex được biết đến trước đây là Twitter, Facebook, LinkedIn, và Threads. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung thì khác biệt so với nội dung trên podcast Huberman Lab. Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Và nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơron của chúng tôi, bản tin mạng nơron là một bản tin hàng tháng không tốn kém, bao gồm các tóm tắt podcast, cũng như những gì chúng tôi gọi là quy trình dưới dạng các file PDF từ một đến ba trang, bao gồm mọi thứ từ cách tối ưu hóa giấc ngủ của bạn, cách tối ưu hóa dopamine, đến việc tiếp xúc lạnh có chủ ý. Chúng tôi có một quy trình thể dục cơ bản bao gồm cả tập cardio và tập sức mạnh. Tất cả điều đó đều có sẵn hoàn toàn miễn phí. Bạn chỉ cần truy cập vào Huberman Lab.com, đi đến tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống phần bản tin, và nhập email của bạn. Tôi cũng nên nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai. Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong buổi thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Ellen Langer. Và cuối cùng nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
歡迎來到 Huberman Lab 播客,這裡我們討論科學和基於科學的日常生活工具。我是安德魯·霍伯曼(Andrew Huberman),斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。今天的嘉賓是艾倫·蘭格博士(Dr. Ellen Langer)。艾倫·蘭格博士是哈佛大學心理學教授,也是全球在心身聯結領域的領軍人物之一,尤其是我們的思維如何影響健康。
艾倫·蘭格博士是第一批以科學嚴謹性系統性探索心身聯結的人之一。她的實驗室做了許多真正引人入勝的研究。例如,今天你會了解到她進行的一項研究,她把年紀相當大的受試者帶到她的實驗室,或者更準確地說,她設計了一個實驗室讓這些人可以在裡面生活,但這個實驗室的設計是為了模擬20年前他們所生活的環境,包括家具、餐具、音樂等等。當這些受試者在這個實驗室裡生活不到一周時,環境的改變和他們與環境的互動使他們的行動能力大幅提升,認知功能改善,以及其他許多生物老化的指標也顯著逆轉,這實在是非同尋常,顯示了思維對我們生物學的巨大影響。
這只是艾倫·蘭格博士所做的實驗之一,這些實驗都具有極高的科學嚴謹性。因此,今天,蘭格博士和我將討論知識的獲取,以及了解某些生物機制以及你對各種健康和福祉方面的心態,如何有力地影響你的健康和福祉。我們討論長壽,討論運動和減重,還有傳染病。實際上,我們還談到了心態如何影響癌症的結果,或者說,如何克服癌症。我們討論了例子、機制以及這些機制的實際應用。在今天的討論結束時,我向你保證,艾倫·蘭格博士將改變你對心身聯結的看法,改變你對健康的看法,而我保證這不僅僅是關於正向思考。
事實上,艾倫·蘭格博士讓我們對科學問題、我們的健康,以及這個世界上幾乎所有其他事物的思考方式有所不同。你將很快發現,她對科學和健康的看法,以及對生活本身和什麼構成真正好生活的觀點非常獨特。艾倫·蘭格博士在心身健康這一領域是一位真正的亮眼人物和先驅,她也是一位出色的老師。
在我們開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,這是我努力向公眾提供零成本科學與科學相關工具資訊的期望之一。保持這一主題,這一集也包含了贊助商。
現在來聽聽我與艾倫·蘭格博士的談話。艾倫·蘭格博士,歡迎你。謝謝你,安德魯。很高興能和你在一起。你所研究並揭示的眾多主題都影響著我們的日常生活、內心世界和外部世界,以及它們如何相互作用。我想知道你對正念的定義,它可以有實踐形式,也可以有理論形式。簡單來說,大多數人聽到“正念”這個詞時,遺憾的是他們會想到冥想。冥想很好,但不等於正念。你冥想是為了使自己能夠獲得冥想後的正念。所以這是一種實踐。
正念,按照我的研究,是一種存在的方式。這不是一種練習,而是一個簡單的注意過程。現在,你可以通過兩種方式達到這一點。自下而上,主動注意一下與你生活在一起的人身上的三個新事物,走到外面,注意三個新事物。每次這樣做時,你會發現你對你以為非常了解的事物並不了解。但是你也可以自上而下進行。自上而下的方式是認識到一切都在不斷變化,從不同的角度看一切是不同的,不確定性是規則,而不是例外。所以當你知道你不知道的時候,自然就會注意到。
我已經說過這麼多次,或許這是最後一次,我們認為自己最了解的事之一是:一加一等於多少,安德魯?我假設它仍然是二。二。不總是如此。你把一瓦的口香糖加上一瓦的口香糖,一加一是等於一。你把一朵雲加上一朵雲,一加一是等於一。這有趣。前幾天有人發給我這個。你在取一個披薩,然後加上一個披薩,一加一是等於二。你取一盤千層麵,加上一盤千層麵,一加一是等於一。這只是一個更大的千層麵。你取一灘水,假設我那裡有兩灘水,加上一些水進去,然後你有一加一加一是等於一。好吧。所以重點在於,現實世界中,一加一可能並不總是等於二。
而且由於你是一個受過教育的人,你可能知道如果你使用十進制系統,一加一等於二。如果你使用二進制系統,一加一是寫作十。哦,我的天啊。有人問你一加一等於多少?你應該說一、二、十?重點在於,當你知道你不知道的時候,你會專注。所以在這個上下文中,讓我聰明一點,我會說一,或者在這種情況下,我知道對方希望我服從,我會說二,等等。所以當你不知道時,你就會注意。當你注意時,你會有盲目時所沒有的選擇。這會產生非常大的差異。
當你保持正念時,你不知道自己不知道,而是主動地注意到神經元的活動,五十年的研究顯示,這在字面上和比喻上都是啟發性的。如果你想做些什麼,就要全心全意地參與其中。問題在於,大多數人幾乎總是心不在焉,對此完全無知。當你不在那裡時,你無法意識到自己不在那裡,而大多數人就是不在那裡。你可能想問我,這是怎麼發生的呢?好吧,我們是被教導這樣的。學校,我認為,是最大的罪魁禍首。學校教我們絕對的答案,1加1等於2。幾乎我們所學到的一切就像世界是恆定的,且會保持那樣。今天的答案將和明天的答案一樣。因此,這種確定性使我們無法察覺。你是怎麼意識到這種我們稱之為正念的東西的?在過去的20年裡,冥想作為一種有價值的實踐已經變得相當普遍。在此之前,這被認為有點像替代的嬉嬉孩。讓我來回答這個問題。好吧,這很有趣。我在某些方面感到高興,因為我不記得那個人是誰,但我開始研究心不在焉。我發現自己會走進模特身旁,然後道歉,還有各種這樣的事情。這對我來說有點有趣。我在和一個人交談,我們不再記得是誰,他告訴我:“你知道嗎,你就是你所學的。”我說:“好吧。”然後我就從心不在焉轉變為正念。在那時,我發現了冥想和佛教,開始學習另一種存在方式。令我感到興奮的是,我通過西方科學的方式,得到了與佛教徒幾千年來所談論的相同的結果。很有趣的是,如今在西方社會中,我們擁抱存在的理念,但這與更嚴謹的術語如專注和注意力相融合。是的。現在,專注實際上是心不在焉的,你知道的。所以這很有趣,專注於你的手指。現在如果你專注,你會注意到你的手指,圖像在移動,對吧?所以當我們試圖讓某樣東西保持靜止,那是一個錯誤的做法,你不應該叫人們保持專注。現在,取而代之的是,用正念看著你的手指,這意味著你會注意到新的事物,“哦,那是一隻醜陋的小手指,那條線是什麼?為什麼是紅色?”當你這樣做時,當你主動注意時,圖像會保持靜止。因此,當我們在學校給人們指示時,你知道,專注,他們會想像成相機,保持靜止。而每當我們試圖讓自己,圖像,任何東西保持靜止時,我們的表現就會不如預期。我們需要讓事物變化,事物總是在變化。所發生的事情是,我們混淆了心態的穩定性,將它與基礎現象的穩定性混為一談。因此,正念作為探索的實踐,存在和探索,也許是一種稍微更好的思維方式。是的,但這不是一種練習。你看,一旦你接受一切都是不確定的,那麼你就會調整你的感知。只有當你認為自己知道的時候,你才不會調整。因此,如果你要來劍橋拜訪我,而你從未來過我家,你不需要練習任何東西,你走進來,你會注意到一些事情,“她做了那件事情嗎?那是什麼?”你知道,“哦,看看她在讀什麼。”這裡有兩隻狗。你會完全,完全地注意到,而無需做任何事情。這才是最重要的,因為我在研究中不斷區分正念和冥想,冥想對某些人來說是每天坐靜二十分鐘的工作。正念在我研究中的意義是你所做的,是在玩耍。你無法在不主動注意的情況下享受樂趣。因此,事實上,注意的行為是產生能量,而不是消耗能量。所以這感覺很好。這是你在進行時,並且是最有趣的時候的本質。這對你有好處,並且這麼容易,我看不出有什麼原因讓任何人不願意接受它,你知道的,這對你有好處。當你保持正念時,人們會覺得你更有魅力,更具吸引力。當你保持正念時,你所產出的產品會有所提升,並且更健康。我想快速休息一下,感謝我們的贊助商BetterHelp。BetterHelp提供由持牌治療師完全在線進行的專業治療。現在,我個人已經每週接受治療超過30年。起初,我沒有選擇。這是被允許留在學校的條件,但不久我意識到治療對整體健康是極其重要的組成部分。事實上,我認為定期進行治療與每週進行的定期運動一樣重要。優秀的治療實際上提供三樣東西。首先,它提供與你可以信任並討論幾乎任何問題的人的良好關係。其次,它可以以情感支持和特定指導的形式提供支持。第三,專業治療可以提供有用的洞察,這些洞察不僅能改善你的情感生活和人際關係生活,還能改善你對自己及職業生活以及各種目標的關係。BetterHelp使你能輕鬆找到與你產生共鳴的專業治療師,並提供來自有效治療的三種好處。此外,由於BetterHelp允許治療完全在線進行,因此非常省時且容易融入繁忙的日程。如果你想嘗試BetterHelp,你可以前往betterhelp.com。
com/huberman 以獲得第一個月的 10% 折扣。
再次重申,請訪問 betterhelp.com/huberman。
今天的節目還由 Helix Sleep 贊助。
Helix Sleep 為您量身定制的床墊和枕頭,以滿足您獨特的睡眠需求。
我之前在 Huberman Lab 播客及其他地方多次談到,擁有一個良好的睡眠是心理健康、身體健康和表現的基礎。
您睡的床墊對於您每晚的睡眠質量差異巨大。
床墊的柔軟度、堅硬度、透氣性、溫度等等,都會影響到您的舒適度,且需要根據您的獨特睡眠需求進行調整。
如果您訪問 Helix 網站,您將完成一項簡短的兩分鐘問卷,問題會包括:「您是習慣仰睡、側睡還是俯睡?」還會詢問您是否在夜間或夜初容易感到熱或冷,等等。
類似的問題。
也許您知道這些問題的答案,也許不知道,但無論如何,Helix 將為您匹配理想的床墊。
對我來說,這個床墊是 Dusk Mattress(D-U-S-K)。
約三年半前,我開始使用 Dusk Mattress,這是我曾經擁有的最佳睡眠。
對我來說,很明顯,擁有一個適合自己的床墊確實改善了我的睡眠。
如果您想試試 Helix,您可以訪問 helixsleep.com/huberman。
完成這個兩分鐘的睡眠測驗,Helix 將為您匹配一個量身定制的床墊,滿足您獨特的睡眠需求。
現在,Helix 正在對所有床墊訂單提供高達 25% 的折扣。
再次重申,請訪問 helixsleep.com/huberman 獲得高達 25% 的折扣。
我認為對於許多人來說,冥想的實踐是一個進入我們所稱的正念的最佳或最明顯的門徑。
這是一種方式,我並不是貶低這一點。
我在 80 年代對冥想進行了一些研究。
冥想是美妙的。
這只是不同而已,它們並不是相互排斥的。
您可以兩者兼顧。
當冥想的某些優勢可能與冥想本身無關,那麼您為什麼還要去冥想呢?
您想成為一個更友善、更好的人。
您可以變得更友善或更好,但如果您要花費 20 分鐘的時間,每天兩次坐下來,您會更加注意,並成為一個更友善、更好的人。
也許這是時間上的投資,而不是冥想實踐的某些具體特徵。
這在健康界是一個異端的觀點,但它們並不是相互排斥的,所以我並不是否認一些更內在的特性,可以這麼說,但還有其他的因素。
我喜歡您以不同的視角看待我們習以為常的事物。
我們的共同朋友,Allie Crum,告訴我一個故事,有一次她與您談話,您說:「也許運動及其對我們健康的所有影響只是一種附帶現象。」
您能多談談這個嗎?
首先,我認為大多數人對附帶現象的定義並不熟悉,但通過不同的視角看待事物的這一觀念似乎是如此有價值,不論實驗的結果如何,也許我們應該談談這個關於勞動與非勞動的實驗結果。
這裡有很多內容。
我不知道該怎麼開始。
我們想談一些與 Allie 的研究。
讓我們談談這項研究。
不過在談論研究之前,讓我們先回顧一下這項研究的原因,早在那時。
好吧,這裡有很多路可走。
我們把所有的都談談。
好吧,我們先從一條開始。
我在 70 年代對養老院的人進行了一些研究,我為什麼這樣做?
因為我家裡有個人在養老院,看到人們只是坐著無所事事,幾乎沒有生存感,這對我來說非常令人不安。
於是我們有了這樣的想法:如果給予人們選擇,可能會讓他們在生活中更有參與感。
所以我們做了這件事。
我們鼓勵人們決定去看誰,無論是在他們的房間還是休息室。
你得記住,不能隨便進入一個機構、一個企業,然後翻轉整個權力結構。
於是我們基於理智提出了一些可以選擇的選項。
我們給他們提供看電影的機會,可以在星期二或星期四觀看。
我們給他們一棵植物來照顧。
好吧,這是一個對照組——充滿關懷組。
我們告訴他們,會有人來拜訪你,我們將安排你在休息室接待訪客。
一切都以這種方式控制。
您可以看電影,我們會讓您知道您是在哪一天觀看:星期二還是星期四。
這裡有一棵植物,護士會幫您照看。
於是我們這樣做了。
我們回來時,我想是三個星期,其實我不記得了,已經太久了,18 個月後,我們首先進行了初步測試。
18 個月後回來,這些被給予選擇的人活得更久。
這在某種意義上是我所有健康研究的開始。
怎麼會是做選擇會導致生命更長呢?
好吧,那麼做選擇到底有什麼呢?
然後這些選擇就是乖乖的選擇,然後您總是可以選擇。
您可以打開燈開關,您可以用右手或左手,或者一根手指或三根手指,抬起您的腳,這麼多的選擇可以帶到桌面上。
如果做選擇對您有好處,為什麼人們不這樣做呢?
這使我更深入地研究了心無旁騖和正念的工作。
所以我們有了更長壽的人。
怎麼會這樣,您做出選擇時,您的思維是活躍的,而您的身體則隨之而動?
然後我在思考這個問題時,並不是一蹴而就,而是意識到這整個心與身體的概念,這些不過是一些詞語。
我們聚在一起,這裡就是我,完整的我,我的手指、我的肩膀、我的思想,作為一個整體。
如果我們能把心靈和身體重新結合,那麼我們擁有的控制力是巨大的,對吧?
如果我投入我的心思,我也在投入我的身體。
所以在以自傳形式開始的《注意的身體》中,我有很多故事,展示了這一想法的形成過程。
讓我快速告訴你兩個故事。
其一是我結婚了,安德烈亞,你不會相信,我當時年輕得可怕。
你會發現,如果你讀這本書,我其實比我承認的年齡還要小,因為我在那之前就秘密結婚了。
好吧。
直到我19歲,我想我和我的蜜月旅遊去巴黎,我們進入了一家餐廳,我點了一份混合燒烤。
那裡的一道菜是胰臟。
當時的丈夫比我成熟、世故,我問他:「這些中哪一道是胰臟?」
他說,「這就是。」
所以我吃了所有的東西,我是個大胃王。
現在來到真相的時刻。
我能吃胰臟嗎?
我怎麼會覺得結婚就意味著我必須吃胰臟,我至今還搞不清楚。
但不管怎樣,我開始吃它,他開始笑,對新婚夫婦來說可不好。
我問他:「你為什麼在笑?」
他說:「因為那是雞肉。你早就吃過胰臟了。」
所以我把自己搞得很不舒服。
好吧。
另一方面,我的母親曾經得過乳腺癌,並且已經轉移到她的胰臟上。
然後神奇的是,她的病竟然好了。
不知道她是怎麼好起來的。
所以我有很多這樣的經歷,我談過這些,你知道,我從79年開始談論這些事情。
現在人們都在談論心靈和身體的聯結。
但這不是一個聯結。
如果你在說兩者之間的聯結,那就表示它們是分開的,你還得處理它們之間的連結。
當你把它們重新結合在一起時,就變成了同一件事,你不必再去處理那個媒介。
所以你問我的研究,我很驚訝,我有點記不起來,但我實際上記住了你所問的問題,而不是一種健忘,這是我告訴你關於阿萊的研究之前,我們進行的第一個測試心靈與身體統一的研究是反時針研究。
所以我們做的是,我們帶來了一些老年男性,讓他們住在一個回到20年前的靜修中心,讓他們像年輕的自己一樣生活。
於是他們談論過去的事情,就像那些事情剛剛發生過一樣。
結果令人難以置信。
他們的視力改善了,聽力改善了,記憶力、力量也有提升,外表看起來明顯年輕了。
這非常令人興奮,並開始了所有這些心靈與身體統一的工作。
現在到了你提到的和阿萊的研究,我們有一場對話,她是我的學生,對於運動她做了一些宣言,這是對你問題的簡短回答,任何宣稱在我腦中立即引發「那麼,何時這可能不是真的呢?」的想法。
我開始意識到這一點。
這是一種技巧,我想。
這是一個禮物。
所以問題是理解運動對於運動效果的重要性有多大。
我們找了女服務員,有趣的是我們問的第一個問題是你運動多少,她們說她們幾乎不運動,因為對她們來說,運動是下班後的事情,因為那是坐在辦公室的外科醫生會做的。
所以你可以想像,無論她們是否意識到她們在運動,因為她們實際上運動量如此之大,以至於她們的健康狀況會比其他沒有運動的人要好,而事實上卻不是。
這很有趣。
所以我們把她們分成兩組,非常簡單的研究。
隨機劃分成兩組,在一組中我們只是告訴她們,她們的工作就是運動。
整理床鋪就像在健身房操作這台機器,做窗戶,無論如何。
所以你有兩組,一組認為她們的工作就是運動,另一組則不這麼認為。
我們做了很多測量,她們的飲食並沒有顯著差異。
她們的工作努力程度也相當,但改變了思想,現在認為她們的工作是運動的那一組減了體重。
腰圍與臀圍的比例變化了,身體質量指數下降了,血壓也降低了。
這非常出色。
是的,是的。
而我通常不會提到的是,這是一項對無效安慰劑效應的測試。
大多數人知道什麼是有效安慰劑。
你服用一種無效的物質,卻得到某種效應,就像是有效的藥物。
你吞下一顆糖丸,認為它是強效藥物,結果它的效果正如你所想的一樣。
而無效安慰劑則是反過來的,你在進行運動,但你沒有意識到這一點,從而限制了效果。
早期的這項研究我記不得是誰做的,現在我有點健忘。
人們被給予了噴劑,噴劑的目的是讓你嘔吐,因此如果你不小心吃了毒藥,你就可以用噴劑把它嘔出來。
所以人們被給予噴劑,那些有嘔吐問題的人被告知噴劑會停止他們的嘔吐,結果真的停止了。
有很多有效安慰劑的研究,比如讓人們接觸一片他們認為是毒藤的樹葉,這片葉子要麼就是毒藤,要麼不是毒藤。
你認為它是毒藤的話,你的身體就會對你的想法作出反應。
如果你認為它不是毒藤,你就不會出現皮疹。
如果你認為它是毒藤,那你就會出現。
這真是壯觀。
所以我們一直在研究這些,我認為有效安慰劑可能是我們最強大的醫藥,儘管有趣的是,當人們認為他們得到了有效安慰劑時,他們會非常不安。
他們應該感到興奮,因為如果有效安慰劑沒有治愈你,那麼誰治癒了你?
是你自己。
所以,正如我所說的,安慰劑的聲譽變差,我認為主要是因為製藥公司。你想把藥物推向市場。達成這個目標的方法就是必須進行實驗,藥物的效果必須超過安慰劑。而當它沒有達到這一點時,該死的,我不能不說「哇,這顆糖丸真是厲害」,就賺到所有那些數十億美元。我想跟你談三個你提到的主題。第一個是身心的觀念。現在,即便我這樣說——身心,我感到有一絲內疚,因為我完全同意,心理學和西方醫學中思維的分裂——把心靈與身體分開,這是有史以來最大的錯誤之一。事實上,我在這個播客中秘密的使命之一,就是在每一集節目中提醒人們,似乎大腦和身體是通過神經系統等其他系統雙向相連的。沒有一個單一的系統,比如荷爾蒙系統、神經系統或免疫系統,不會穿過血腦屏障,來回交互。這一切都源於笛卡兒。笛卡兒在餐廳吃晚餐,服務生問他是否想要沙拉,他說:「我想不是。」然後他就消失了。我認為他們是對的。我原本想問:「怎麼樣?」之後,安德魯,我說:「這不是我的日常工作,所以我不必搞笑。」我喜歡這樣。我喜歡這樣。我花了很多時間來學習醫學歷史,以及醫學和哲學的融合。如果有人失眠,有一本很棒的書應該看看,因為它詳細且艱深值得一讀,但書名叫《醫學之王》,基本上詳細說明了我們為什麼對醫學的做法和應該怎麼做感到困惑。這與規則、限制和文化慣例有關,基本上是一個充滿釘刺的麻煩。但它包含了我們的困惑,即某種程度上,因為大腦或許是我們意識的座位,很多人都相信。當然,如果我失去幾根左手的手指,我不確定我會不會根本變成另一個人,但如果我失去幾釐米,或相當於腦中一定面積的實體,我的性格可能會改變或許會變得更好,有些人會這麼說,而我可能並不希望發生那樣的事件。不過,開玩笑歸開玩笑,我認為身心的區別真的妨礙了我們對可能性的思考,而你描述的其他實驗指出了什麼是可能的,我想談談那些。但也許我們可以停留在這種心靈和身體是一體的概念上,我們是「一個整體」。我不想在這裡變得太哲學化,但我們是一體的,而我們的身體將我們推向運動行為,但如果我們沒有身心的區分,應該如何理解自我?我不知道為什麼這是一個問題。我就是我,終點。在我們想要將我視為擁有心智、身體和手肘的時候,這又有何改變?告訴我,然後我會解釋給你聽。我所喜歡的是,我會首先反思,我喜歡的就是你思考這些事情的彈性。再次強調,這就像運動,其影響是共現象,或者在思考身心的時候,我無法理解這個區分:如果我失去身體的某個部分,我並不會根本改變。但如果我失去了一塊神經實體,我就會根本不同。這是唯一使我相信它們是分開的事情。為什麼這是真的?我的意思是,假設你是一名運動員,如果你失去兩根手指,你就不會像以前那樣表現,肯定會與以前不同。是的,我願意接受這種解釋。是的。我只是想深入探討這個問題,因為我認為現在人們認為,哦,你知道的,如果我以某種方式呼吸,我會改變我的心情,這是真的。如果我以不同的方式思考,感到壓力或放鬆,我會改變我的呼吸方式。我認為我們開始理解這些事情的雙向性。我認為有些,即使是與大腦相關的工作,現在用fMRI評估神經科學是瘋狂的,不論發生什麼事情,我們都想看看大腦裡發生了什麼。我認為這某種程度上隱含地讓人們未意識到你在尋找的東西,可能處於每個地方。你知道,我有這樣的體驗,我喜歡做一些奇怪的事情,我曾經在堪薩斯城。有個人說,有個虹膜學家。虹膜學家是什麼?好吧,這聽起來有趣,我們去找虹膜學家。這個人在看我的眼睛,檢查我的虹膜,她說,你的膽囊有問題。我想,好吧,那很好,反正我回家後發現我的膽囊確實有問題。真的嗎?問題是,我們沒有技術來察覺到這一點。你知道,當你快樂時,你的皮膚與不快樂時是不同的。但誰能看到這樣微小的區別呢?但它是存在的。我們所做的就是查看大腦有何不同。這一切都是一體的。我相信,任何在任何層面上發生的事情,都同時、或多或少地在每一層面上發生。所以,一滴悲傷的淚水在生化上與一滴喜悅的淚水是不同的。而這一切都在那裡,我們只需要注意。現在我對你說的引發我剛才想說的事情沒有記憶,但無論如何我很高興我說了這些。好吧,我們正在探索心靈、身體及其相互聯繫。因此,這個虹膜學家,我以前從未聽過這個詞。
這位虹膜診斷師,根據我們剛剛討論的內容,可能是因為她提到的膽囊有問題的建議,導致你的膽囊實際上出現了問題,還是你覺得她或他有一定的診斷知識?我之前甚至沒有考慮到前者,這讓我感到奇怪。不,我只是認為她看見了什麼,但你的想法很有趣,無論如何都是引人深思的。有人建議你有膽囊問題,可能真的會造成膽囊問題,對吧。
你對針灸之類的事情有什麼看法?當我想到針灸時,我不僅僅是在想針。幾次我去針灸師那裡時,他們首先會讓你伸出舌頭。他們能夠診斷舌頭的質地和顏色,也許他們在做一些…我覺得一切都是無處不在的,儘管…我在哈佛教授健康心理學,並且有一些數據顯示這主要是安慰劑,這聽起來有點消極,但大部分都是安慰劑。這意味著什麼呢?幾乎所有事情都受到我們想法的控制,我們需要接受這一點,才能做出大多數人渴望的改變。
所以,去看針灸師本身就意味著我想找到答案,並且你更有可能找到,然後你就能改進。我可以問一下你媽媽的心態或生活,或者她的心理生活發生了什麼事,你認為這導致了…?這是一個N=1的案例。這很難確定。我知道她生病的時候,我相信當時任何消極的事情都會朝相反的方向發展,所以我不會讓任何不振奮的人去看她,這無法知道這些是否真的有影響。我去給她買了一套非常昂貴的高爾夫球具。她不是個大高爾夫球愛好者,但我想我的理由是我必須相信她會好起來,否則我為什麼要花這麼多錢呢?她的理由是,我的理由必然是,如果我買了這些,她會認為…所以這不成功,但我們有這些從未使用過的高爾夫球具。
我不知道。我相信我們有更多的控制權。當時我還沒有做過所有這些實驗,這可能會讓我更加努力去推動。然而,這有點好笑,因為我那時候所有認知出來的事情都是感知控制的重要性,我有這些數據顯示人們活得更久等等,然而我卻在無意中接管了她的生活,決定誰可以見她,或者她能做什麼。我不知道,我不認為只是用一個人有任何方式可以知道什麼導致了疾病消失,但對我來說,事實是它消失了,這是至關重要的。
我認為我們必須談談醫學中的迷思,人們需要理解的是,所有的科學都是概率,而實驗並不提供絕對的事實。我們教這些概率就好像它們是絕對的,這樣會失去很多控制權。你之前問我我是如何得出某些結論的。讓我回到一個我應該給你的回答。很多年前,我在一個馬術活動上,這個男人問我是否能幫他看他的馬,因為他想給他的馬買一個熱狗。熱狗。 我是個全A的學生。這是什麼?瘋狂?馬不吃肉。當然,我會看你的馬。他帶著熱狗回來,馬吃了。那時我意識到我認為我知道的一切都可能是錯的,我想,「馬不吃肉這意味著什麼?有多少匹馬被測試過,測試的內容是什麼?多少肉和多少穀物混在一起,什麼樣的穀物,這些馬有多大?」等等,這一切都展開了,我說,「我們怎麼能這麼說,馬不吃肉?」
但當你想到科學時,想像一下如果你進行了實驗,並且你試圖教某人你所發現的東西,你說:「這些特殊的馬在三天內沒有吃東西,給了這些穀物,在這種情況下,80%的人沒吃肉。」這太多了。你無法這樣傳達,所以你簡化它,「馬不吃肉。」所以問題不在於講述的方式,而在於接受信息的方式。我們必須知道這些事情對於個別人來說並不是真的,但這非常重要,因為每當你得到一個診斷時,你會將這個診斷當作真實的,然而,並不一定所有這些症狀都意味著你有這種疾病,如果你有,所謂的「這種疾病」,我們不知道所有有這種疾病的人會如何反應。當你把一切都顛覆過來時,這變得非常不可能。
而且,另一部分我們可以深入討論或不討論的是人們對概率的一般理解,以及你無法預測的事。現在,人們總是要求答案,即使是一加一等於多少,是否應該做手術,我患有什麼疾病,通過認識到所有提供的信息都是針對群體,而非個人。有幾個例子其實挺有趣的。我說,「所以邁克爾·喬丹和我將進行一次罰球比賽。我們每人可以投一次籃。誰會贏?」好吧,大多數人會迅速說邁克爾·喬丹,對吧?你願意在這上面下注多少錢?每人一個機會,百萬美元。如果艾倫·蘭格贏了,我給你一百萬美元。如果邁克爾·喬丹贏了,你給我一百萬美元。如果艾倫·蘭格贏了,你給我五十萬美元。你一開始可能會想下注,但當你考慮到這些事情時,不,他有時會投失。他有時會把籃打進,也許跟妻子吵架了,沒睡好,也許她狀態很好,這是她能投進籃的時刻,或者說得簡單點。他對自己說,「讓那個年長的女人贏。」
為什麼不呢?”
真的嗎?
當你想到我可能會贏的所有理由時,突然之間,你變得不那麼確定了。
當然,如果我們投100個球,他會贏。
我再給你一個例子,我用得太多了,因為我不確定哪個會讓人感到合適。
你去一個梅賽德斯的停車場,或者選擇你最喜歡的車,我會說那裡有100輛車。
你選一輛,如果它發動了,我會給你一百萬美元。
如果它沒發動,你給我你所有的積蓄,假設少於一百萬,最多封頂一百萬。
梅賽德斯的車子非常棒。
沒有人會接受這個賭注。
大家都知道,有時候它不會運作。
有時候天才會犯錯。
有時候車子會是「檸檬車」,等等。
所以當我們說,如果你要啟動100輛車,大多數會啟動,但你無法預測哪一輛不會啟動時,我們的意思就是這樣。
在生活中,我很高興大多數人進行的手術是有效的。
我想知道這對我來說是否有效,卻無法知道。
你無法預測個案,但安德魯,我們不必為此擔心,因為我們始終可以預測或控制自己對任何發生事件的反應。
所以這不那麼重要。
如果我能夠快樂,無論這事發生還是相反事件發生,我就不太在意結果如何。
但現在,我們都生活在一個有了這些好事和壞事的世界裡,你必須使自己痛苦才能獲得好的東西,為了避免壞事而不惜藉著任何人而行。
一旦你認識到這一切都是在你腦海中,那麼就靜下來吧。
我最喜歡的例子就是,對我來說這太有趣了,我在一次Zoom的播客中,試圖解釋評價是在你的腦中,而不是在你評價的事物上。
我舉了一個例子,假設現在網路斷了,這不會太糟,我會去吃午餐。
就在那一刻,網路斷了,而我確實去了吃午餐,因為我將這個想法放在了我的腦海中。
這些事情並不重要。
我們沒有意識到這一點,我想我有幾個金句,即使人們不理解或不關心我說的其他任何話,也請記住這些。
下次你壓力大時,問自己:這是悲劇還是麻煩?
幾乎從來不是悲劇。
所以當你深呼吸時,你知道的,我考試失敗了,我的車被刮傷了,我錯過了巴士,無論是什麼。
那又怎樣?
於是,你知道,你深吸一口氣,回到自己的狀態,意識到讓我們發瘋的大多數事情都是不必要的。
隨著年齡增長,你會越來越體會到這一點,但我會在早期就教我的學生們。
為什麼要等?
你知道,為什麼要等到意識到幾乎總是你自己的最大敵人是你自己?
我想稍作休息,感謝我們的贊助商AG1。
AG1是一種全能的維他命礦物質益生菌飲品,富含適應原。
自2012年以來,我每天都在服用AG1,因此我很高興他們贊助這個播客。
我開始服用AG1的原因以及至今仍然服用AG1的原因是,因為它是最高品質和最完整的基礎營養補充劑。
這意味著AG1確保你獲得所有必要的維他命、礦物質和其他微量營養素,以建立強大的日常健康基礎。
AG1還含有益生菌和益生元,這些支持健康的腸道微生物群。
你的腸道微生物群由數兆微生物組成,這些微生物沿著你的消化道並影響免疫系統狀態、代謝健康、荷爾蒙健康,還有更多。
因此,我發現當我每天服用AG1時,我的消化得到了改善,我的免疫系統變得更強大,我的情緒和專注力達到了最佳狀態。
事實上,如果我只能服用一種補充劑,那種補充劑就是AG1。
如果你想嘗試AG1,可以上drinkag1.com/huberman以獲取特別優惠。
他們會隨著你的AG1訂單提供五包免費旅行包,還有一年的維他命D3K2補充劑。
再次訪問飲用 ag1.com/huberman以獲取此特別優惠。
今天的節目也由Juve提供。
Juve製造醫療級紅光療法設備。
現在,如果有一件事我在這個播客中一再強調,那就是光對我們生物的驚人影響。
除了陽光之外,紅光和近紅外光源已經顯示對改善細胞和器官健康的許多方面有積極效果,包括加速肌肉恢復、改善皮膚健康和傷口癒合、改善痤瘡、減少疼痛和炎症,甚至改善線粒體功能和視力本身。
讓Juve燈與眾不同的原因,以及它們成為我偏好的紅光療法設備,是它們使用臨床驗證的波長,意味著結合紅光和近紅外光的特定波長以觸發最佳的細胞適應。
就我個人而言,我每週使用Juve全身面板約三到四次,我在家和旅行時都會使用Juve手持燈。
如果你想嘗試Juve,可以訪問更好的網站:juve.com/huberman。
Juve對所有Huberman Lab的聽眾提供獨家折扣,可享受高達400美元的Juve產品優惠。
再次提醒,juve.com/huberman可獲得高達400美元的優惠。
我們發展中的神經網路大多是基於學習如何預測接下來會發生什麼。
你想想那種物體恆常性,當孩子們到達某個年齡時,當你把一個球放到背後,他們以為它消失了,最終他們會意識到只是因為你移動了手臂,球不會就此消失。
但可悲的是,他們仍然相信球還在那裡,實際上球可能已經不見了。
對。
對。
總是會有一個不同結果的可能性。
我開始理解你這裡的思考模式。這其實是我想要做到的,因為我認為,大腦是一個預測機器。除了做其他事情,它還調節心跳、所有自主神經的作用,對吧?消化等等。它記住事情,它是一個預測機器,至少在這三方面如此。我感覺我們神經迴路中的預測製造特性使我們產生了對控制的想法或想要控制的慾望,因為我認為我們對於這些實驗的對話背景中,討論的是我們對結果的控制程度。
這是有趣的,因為我們的無意識行為,我認為部分是因為想要持有某些事情以實現控制,恰恰是使我們失去控制的原因。因為事情在變化,你腦中卻仍然將它們固定住,而你知道,你和某人一起生活,或者你遇見某人,你立即就開始評估他們。因此,你能控制與他們的互動,但你所做的卻是在忽略那個人不這樣的所有時候,以及這段關係本可以以其他方式發展的所有可能性。我們通常如此,而這也是,我有一種針對慢性病的心理治療,這一切都基於變化的理念。
事情在變化,我們總是將其固定在腦中,因此你有一種控制事情的錯覺,然而,實際上你卻因為不承認自己或他人的狀況,而放棄了控制。所有我們的陳述——我們可以做或不可以做——你無法知道自己能否做到。你曾經做到的事並不意味著你可以再次做到;而你無法做到的事情也並不意味著未來無法做到。
我覺得在每年的年底,最近我們剛經歷過那個時期,這些清單會出現。哦,這些新年決心真是無意義,但它們不僅僅是無意義。它們否認了我們所做的事情之前其實是有道理的,否則我們就不會做它。這一點我告訴你,對我來說比其他任何事情都更重要,這是我多年來學習所得到的結論。所以,你知道,你會決定要,比如不再喝酒,去健身房,無論這些新年決心是什麼,這都暗示著你原本在做的事情,而不是你認為應該要做的事情,並非你應該做的,我覺得這從來不是事實。
我今天早上早起,這一天的第一個想法,我喜歡認為對某事有一些重要性,誰知道,這是我腦中似乎最清晰的那一瞬間。我的第一個想法是,我似乎永遠在某種模式中,不論我在做什麼,除非我在錄播客或閱讀研究論文,不然我的思緒總是在其他我認為應該做的事情上徘徊。是的,這很悲哀。這很悲哀,我已經為此努力了很長時間,我能夠保持我的注意力,完成生活中的任務,與人保持在一起。
但我想……不不不,讓我們回過頭來,因為我們都說這很悲哀。為什麼這很悲哀呢?重新考慮一下,你知道,能夠想到五件不同的事情而不是一件……這是糟糕的……可能是一種資產。對,這可能是一種資產。
我覺得對我來說,我所意識到的“應該”大多數都是完全的謊言。它們並不……而且它們並不……確切地說。它們只是謊言。它們其實不是來自……我聽不到其他人的聲音在我腦海中說:“你應該這樣做”,這並不是父母的敘述或其他任何東西。這只是無用的污染。這不是像聽收音機那樣……我曾經在做晚餐的時候聽收音機,那是非常愉快的,對吧?我在烹飪時聽到的關於新聞或談話節目的夜間討論,那種“分心”感覺真的很有意義。我感覺自己獨自生活卻有其他人在我的房間裡。
這是不同的。這讓我感覺在我進行的行為本質上有某種偏離,即使這個行為只是早上起床。等等,讓我說清楚。你起床,或開始起床,而你有幾個想法。那些想法是否困擾你?它們會阻止你起床嗎?不,但它們感覺很侵入性。它們並不受歡迎。因為我知道我每天要做什麼。我為自己設定了一個每天做一件工作的政策,可能在一兩個時段內,我試著全力以赴去做那些事情。這是一種最近的演變,不再在一天裡試圖做三件事。也許這是因為年紀漸長,但我從每天在工作中做一件事中獲得的滿足感要多得多,並且的確也更多。
我甚至不明白我做的那一件事。人們談論多任務處理,這正是你所說的,而你最好不要多任務處理,但你總是在多任務處理,對吧?我是說,在和你交談的同時,我正在移動我的手,並且我有點在思考和調整我的背部。總是有很多事情發生。我認為這些任務也是如此,假設你是個孩子,而你在做社會學作業,然後又在做數學作業,你一次又一次地回來回去。你是在多任務處理嗎?這得看。如果你把自己視為在多任務處理,那麼你在數學和社會研究之間劃分了界線。如果你把自己視為在做作業,這就是同一件事情的一部分。因此,總是有某種方法可以將任務歸為單一單元,或者你可以把任何事情都視為多任務處理。
當你把這視為多任務處理時,你是在告訴自己將會發生某種衝突。
有某些原因讓我從這件事轉向另一件事。
其實,或許我在反向運行這個劇本,讓我換個方式說。
我從寫書的某個章節工作了幾個小時,甚至45分鐘中所感受到的滿足感,或是跑步時不帶手機,只是享受奔跑的感覺,讓我驚訝的是,這些看似簡單的事情,或是我獨自體驗的事情,竟然能帶給我如此多的快樂。
相比之下,我在多任務處理的過程中卻是如此乏味,有時甚至反思這種所謂的「多任務處理」是多麼的折磨,例如在沙灘上走著發簡訊。
不,當你在沙灘上發簡訊時,可能是某種工作上的簡訊。
這其中有些事情,以及你為什麼在沙灘上做這件事,因為我很容易想像我在沙灘上,多美好啊。
讓我發訊息給安德魯,說,「安德魯,你說得對。
這次的沙灘時光真美好,」而發簡訊並不會減少這份感受。
我的生活變得簡單多了。
對我來說,所有的時刻就是這樣。
僅此而已。
如果你讓這個時刻變得重要,那麼這個時刻就會重要,而你無法讓它變得更重要。
它要麼重要,要麼不重要。
當你在做事時迷失自己,或是說更準確地,當你在寫作時找到自己。
我覺得自己在寫作時的一切時刻都是重要的,但這些時刻本身也應該重要。
我曾經想到,我會幫助那些感到壓力的人,我會這樣告訴他們,假設他們的願景是合理的,我會穿針引線,然後我會問他們的感受,大家都會覺得很不錯,因為你正在積極參與並做著某事。
你並不是在擔心明天,或者擔心其他事情,這些人所謂的猴子大腦。
回到你提到的三件事,沙灘上的簡訊並不是我愛你的簡訊,因為我看不出這會分散你的注意力。
我可以想像在任何地方做著多件事情,與別人分享我正在做的事,但我並看不出它是「喔,我必須做這件工作」的情況,然後問題是,我為什麼會這樣看待工作,特別是對於像你這樣的人,你本來就不再需要這些。
對,這本身也是一個討論。
不,這很重要,所以如果一切都很有趣,它就不重要。
我在澳洲參加了一個小組討論,首先我們每個人做了一個演講,都是一些要人物,然後在我們不知情的情況下,他們把我們都帶了出來,我坐在那裡,而我是最後一個被問的,問題是,『你的人生願望清單上有什麼?』第一個人回答了,第二個人接著回答,我們得到了五個。
現在輪到我了,所以我已經有了時間思考這個問題。
我第一個想法是,我沒有人生願望清單,但你當然知道我會說,嗯,沒有願望清單其實是好的,不然我會有願望清單,然後我便能說出為什麼我沒有願望清單。
如果你想像自己像一個杯子,而水已經滿了,或者你在這個情況下,所購買的事物已經滿了,那麼它就是滿的。
你無法再做更多,因此如果這一刻是有意義的,你不需要在巴黎的假期中寫書或是在戀愛中,所以我認為我們有很多瘋狂的觀念,甚至是關於工作與生活平衡的觀念。
哦,這對我來說是可怕的。
這意味著,生活的真正意義是某種快樂,而不僅僅是,嗯,24小時、7天不斷地工作,或者人們工作多長時間,並不是24/7,什麼的,三個半小時。無論如何,這暗示著我們所做的工作必須是讓人厭惡的,而因為它是厭惡的,唯一擁有美好生活的方式就是增加這段娛樂時間,我認為這很悲哀。
我認為很悲哀的是,人們認為生活必須是有壓力的,工作必須是不愉快的,無論你在做什麼,我相信有一種方式可以讓它變得有趣。
嗯,我喜歡這個觀念。我的確經常發現這些文章,經常在我的谷歌資訊流裡出現,例如人們在臨終時最後悔的五件事。我認為這些清單很糟糕。
我也是這麼認為。
我認為它們糟糕的原因是,毫無例外,第一、二或第三件事情總是,我希望我沒有工作這麼多。我從我的工作中獲得了巨大的快樂,但同時也建立了巨大的關係,對於我認為的見解也獲得了巨大的,抱歉,見解水平。
好吧,清楚。你現在不會有這樣的經歷。
是的,正是如此。正是如此。我是說,我時常在播客中有醒世時刻。當我經營我的實驗室時也是如此,然後我決定更多地轉向這個和其他事情。但是,這種希望自己工作少一些的觀念,甚至只是一種想法都讓人感到悲傷,它還暗示著享受自己工作的那個人並不喜歡自己的家庭或人際關係,這當然也是不對的。因此,這些清單中寫入了許多假設。我其實對這類短文報導的清單相當反對,因為我認為,A,這顯然沒有改變行為。我的意思是,人們一直在談論少喝酒。好吧,吸煙基本上是通過不同的機制在這個國家被消滅的,但是多睡覺、減少壓力。我是說,這些清單出來了,但它們根本不改變行為。
不僅如此,甚至討論一些像睡眠的話題,我覺得這真是荒謬。我們可能在這裡甚至會有分歧。但是當人們說你需要多少睡眠時,對我來說,如果我剛跑完馬拉松,那個晚上,我可能需要的睡眠量就跟我待在床上吃糖果、整天看電影時所需要的完全不同。
我的年齡,所有的因素都應該在這當中發揮作用。如果我能在睡前兩到三個小時放鬆,那就成功了。尤其是如果我把燈光調暗,實際上我需要的睡眠時間會比平常少兩到三個小時,醒來時感覺會更加清新。我的標準是,什麼才能讓我醒來時感覺相對清新?所以回到身心統一的研究,我們有一項研究是在睡眠實驗室進行的,參與者醒來時看到時鐘顯示他們的睡眠時間比實際多了兩小時,少了兩小時,或者他們實際上睡了多少。生物和認知功能是根據感知的睡眠時間來運作的。這是一項非常重要的研究。我原本打算稍後提到,但我很高興你現在提到了這一點。如今,有大量的人在追踪他們的睡眠。我是通過我的睡眠床墊罩來追踪的。我喜歡跟踪我的睡眠分數,想看看我得到了多少。人們可能會用 aura ring、whoop band 或當今你最喜歡的科技產品,或 Apple Watch 等等。如果我理解這項研究正確的話,人們對他們獲得的睡眠量的感知,基於他們對某個數字、分數等的認知,決定了他們的認知表現和身體健康。這與健康生物駭客運動中的一切形成了對立。不過,它與我所知的數據是相符的。我認為斯坦福的睡眠實驗室曾經指出,例如,對明天事件的正面期待可以減少你的睡眠需求並提高睡眠質量。僅僅對第二天的期待就可以讓你原本五個小時的睡眠變得足夠。
funniest 的事情是,如果你必須在早上早起去搭乘航班,好吧,所以你得在早上 4:30 起床去搭乘航班,大多數人會在前一晚早早上床睡覺以便能早起。但他們是不會入睡的,因為他們的睡眠需求是由前一天決定的,而不是即將到來的一天。
我確實認為有一種「我會在死後再睡」的心態,這在一段時間內損害了人們的健康。我認為馬特·沃克的《我們為什麼要睡》一類的書出版很棒,雖然那本書更多地聚焦於如果你不足夠睡眠會發生的壞事。我認為馬特,他做過關於睡眠的系列節目,現在會說:「我們現在主要專注於人們可以做的事情來掌握自己的睡眠,這很好。」但我認為有一種創造睡眠需求焦慮的情況,讓人們無法入睡,因為我們不會在一夜無眠中淹沒在自己的淚水中。
是的,但如果你沒有睡眠,那麼原因是什麼呢?如果你正感到壓力,顯然問題在於壓力,而不是你獲得的睡眠小時數。
我總是說如果你要少於你的典型或所需的晚間睡眠,希望這是出於好原因。希望你過得愉快。當你在半夜接到火警警報時,就會如你所說,變得生活充滿壓力。我想我簡要地回到逆時針的研究上。你能多描述一下這項研究的實用方面嗎?這些人平均年齡大約是多少?是在 30 到 50 歲之間嗎?
不,不,逆時針的話,這些人是 80 歲。
哦,80 歲。抱歉。
但當時的 80 歲與現在的 60 歲不同。他們是老年人。事實上,我記得我在面試這些人看他們是否適合進入研究時,他們在走廊的另一端,我坐在我的辦公室裡,看到他們的樣子,感覺他們甚至無法走到我的辦公室。我心裡在想,為什麼我要做這個?我承擔太多責任了。事實上,如果我當時意識到我實際上所承擔的所有責任,我可能不會去做。我是負責這些人的生活,五天內的所有事情,卻不認識這些人,沒有完整的醫療支援系統等等。是的,可能其中一兩個人會死去,那樣的話就會搞得一團糟。是的,所以我很幸運,沒有發生那樣的事。他們年紀大了,這令人有趣的是,他們出現時看起來真的像是,現在可能會是一個 105 歲的人。就是這樣他們呈現出來的樣子。你和那個人交談時,通常成人女兒會代為回答,而不是你知道的,所以他們被過度溺愛,被認為有各種問題等等。幾乎在他們到達的瞬間,他們就變了,那種感覺幾乎可以感受到。現在我做了這件事,雖然不是好的科學,但第一組我們帶去的,是懷舊組。這是一個他們將要在那一周懷舊的群體。因此,他們總是會知道現在是現在,那時是那時,對吧?那是對照組。我們到達度假村時,我在一輛面包車裡。哦,讓人們明白這項研究是在 Google 出現之前,還在互聯網出現之前。因此,當我在開往活動的巴士上播放音樂,播放過去的音樂時,這是一件很大的事情。現在花兩分鐘問查德,給我提供 20 年前的 10 首最佳歌曲,真是一件輕而易舉的事。所以我和他們在巴士上,播放著過去的音樂。我們快接近度假村時,我突然意識到當時我很性別歧視,毫無察覺,但沒有我的男性研究生和我在一起。這意味著我有七位老人和至少七個沉重的行李箱。我根本不可能把他們的行李箱抬上樓。所以在計劃外,我們下了公交車,我說:「你們負責自己的行李箱。我不在乎你是以每次一英寸的方式把它搬到你的房間,還是把它在這裡一件一件地打包,隨便你怎麼做。」
現在想像一下,沒有其他的事情,一個被擁抱的人與一個根本沒有人認為他能回答問題的人之間的差異,你知道的,那個女兒或兒子會為他們回答,現在他們卻掌握著自己整個的生活。這意味著即使是對照組也會表現良好,雖然沒有其他組那麼好。對我來說,這倒是沒問題,因為正如你之前所提到的,我的工作就是關於可能性。我對於描述現實並不感興趣,我對於看到未來可能會發生的事情感興趣。因此,如果我讓一隻猴子說:「嘿,艾倫,那是胡說八道,」如果無法訓練其餘的猴子,那也沒關係,但是這將引導我們對語言的不同看法。我熱愛這種探索可能性的科學方法。我必須說,心裡有一個小劇本在運行,而我不想去評判它。你涉足的這類實驗以及一般的研究方向,對我來說與我對哈佛校園的看法相悖,因為我是一個西海岸的人,對於科學以特定方式進行的想法。你知道的,有一個非常簡單的軼事,那些在大蘇爾建立艾塞倫學院的人之前曾在斯坦福,當時他們並不是教授,但有個故事,我相信那個故事,他們曾提出在那個時候開設一門關於正念和呼吸的課程,讓斯坦·格拉夫和其他一些人參加。這大概是在70年代末或80年代初,在斯坦福當時的文化規範下,他們聲稱他們在艾塞倫開始的時候基本上是被驅逐出了校園。我不知道這是否是真實的故事,但我無論如何都喜歡這個故事。我在斯坦福的實驗室曾與大衛·斯皮格爾進行了一項關於特定呼吸模式的研究,及如何利用這些方法自我調整和減少壓力。好吧,現在這種研究和冥想類的專案已經有很多經費支持了,因此學術文化環境發生了巨大的變化。但考慮到你已經在這種探索可能性的研究上運行了多年,而我認為你所在的校園更像東海岸根深蒂固的科學運作觀,我想知道,A,早期是如何被接受的呢?B,你在乎嗎?C,這是你的本性嗎?一直以來都是這樣嗎?因為我感覺,但我可能完全錯誤,因為我不是心理學家,你在不觸碰老虎的情況下,卻在玩弄一些有點異端的點子。好吧,我會用這個領域的方法。只是問題不一樣。因此,他們並不像你所暗示的那樣被視為特別不同。你的同事中有沒有人覺得,好吧,太好了。沒有。我喜歡聽到這個消息。這是否打破了我對東海岸常春藤聯盟學術界的看法?不,這對我有影響。我是說,也許是在我背後,但。好吧,顯然這種方式奏效了,現在,你知道,哈佛有多個實驗室專注於幸福,專注於正念。而我意思是,你開創了一個完整的領域和方式,但我更感興趣的是這種思維方式。嗯,這很有趣。八歲的艾倫·倫格,像是,嗯,也許餅乾是有營養的東西。不,我明白了。所以我似乎是,不論遇到什麼困難,我都要做到。其實我根本不是這樣的。有趣的是,隨著年齡的增長,不過我跟你講一個故事。我不記得在《正念身體》中那部分的具體要點,我在牙醫那裡。我是小孩,不記得多大。然後我記得我媽進來,牙醫告訴我媽我是一個好病人。我只記得我問,其他的小孩在做什麼?你知道的,這並不是我做過選擇。我要麼這樣做,要麼那樣做,這從來沒有想到過。因此,很多這些想法,你知道,並不是對著或是…我不知道他們來自哪裡。我知道李·羅斯,他是一位斯坦福的教授。我記得有一次他跟我說過,艾倫,你知道的,你來自火星。而我說,我並沒有那麼不同。他說,好吧,你是一個正常的,不是特別的火星人,但你仍然是一個火星人。然後另一位同事和我們有過這樣的對話。我對此感到受寵若驚,但我認為這並不意味著取悅,因為他們擔心我會有什麼反應,就是說,我來自不同的時代。而這在你意識到的時候,對待的方式就會不同。你知道的,就像我開始畫畫時,有些人覺得我在破壞規則,但不,我當時並不知道這些規則。因此我只是做了我覺得自然的事情。好吧,我必須向你介紹我好朋友瑞克·魯賓,他曾幾次上過這個播客,因為他寫了《創造性行為》。他基本上花了人生來試圖從音樂家中挖掘出最佳的創意作品,他也參與其他的一些工作。他在這方面有非凡的超自然能力。在我們的討論中,以及在他的書和其他地方,他不斷回到這一點,即創造過程中最大的障礙是去思考它將存在的公眾或文化環境,他真的相信這些東西是對上帝、宇宙或其他的一種奉獻,透過我們來表現出來,而障礙在於,幾乎可以說,自我意識就是障礙。因此,《正念身體》的早期標題之一是《誰說的》。並且,意識到一切存在的事情曾經都是由具有不同動機、不同歷史和不同需求的人做出的決定。當你把人們,正如我所說,重新放入方程式中,一切都會變得可變,一切都會變得可變。
你知道,這裡有一些事情,我與許多其他人不同,無論是好還是壞,我覺得在這種情況下,是好的。你知道,一切都可以改變。你告訴我認識這位女士,她太胖了,體重可以減下來,頭髮可以再生,一切都可以改變。因此,當我年輕的時候,我做過一次演講,我站在舞台上,觀眾坐得很遠。我知道這會讓我緊張。所以我所做的就是將所有的椅子移得近一些。如果你對任何人說,可以移動椅子嗎?每個人都會說,當然可以。但這不會讓你有意識到,現有的事物不必如此。你知道,隨著年齡的增長,所有的事物似乎越來越具可塑性。即使有件事,我不知道為什麼這會浮現在我的腦海裡,但就是這樣。如果一家保險公司正在決定給哪些藥物投保。那麼,誰說這個疾病優於那個疾病呢?我說,這是一些人在做這個決定。假設你有一群修女,她們是做決定的委員會,與一群好色的五十歲男人相比。並且他們正在決定是否應該對人們的Viagra進行報銷,這就是事情的本質。你知道,當你認識到無論現狀如何,都可能有所不同時,會有不同的會議。而我在講座中也面臨這種情況,你知道,在某個時候,我可能會看看觀眾,看看那裡通常有一個男人。這裡有一個大約六英尺五的男人。那裡總是會有這樣的人。我不知道為什麼。六英尺五的男人覺得我有吸引力。我不明白。無論如何,我邀請他上舞台,然後我們看起來非常可笑。我五英尺三,他六英尺五。我讓他舉起手。他的手比我的大三英寸。然後我提出一個問題,我們是否應該在某些方面一樣?這是非常荒謬的。你知道,但我們當中有一個正在教你如何這麼做。你知道,越是和制定規則的人不同,你就越重要要不盲目地遵循這個規則。因此,如果你的手的大小僅是那個人的一半,你就不能這樣握網球拍,或者其他任何事情。人們並未意識到,所有存在的事物都是某種決定的結果,這個決定意味著存在不確定性。決定一旦做出,我們就會忘記所有的不確定性,並表現得好像這就是應有的樣子。我經常使用的一個例子,你知道,網球。所以你,有,當你思考這個時候,沒有人會爭辯,當然,網球的規則不是從天上授予的。有人決定應該有兩次發球,這很好。但對我而言,三次發球會更好。第一次我殺球,但並沒有進。他讓我害怕再次嘗試去殺球並從中學習,因為我不想雙發球失誤。於是我稍微屈身,發第二次球,三次發球,我殺球,還是沒有進。現在我從中學習,我再次殺球,但我變得略微更好。我還有我的第三個備用發球。好吧,那有什麼意義?如果我制定規則,我會成為更好的網球選手。無論你在為什麼事情制定規則,你都會做得更好。因此,你對自己有不同的看法。你不會為此感到難過。事實上,你知道,當人們和我打網球時,我們經常會發三次球。為什麼不呢?你知道,這一切都是有可能的。因此,你知道,發生的事情是,你在金字塔底部的時候,自己創造的這些遊戲和生活方式越少,你越是試圖把自己融入某種不舒服的形式。因此,我們需要認識到規則、法律,一切都是某個人對事情應該如何的決定。你知道,不要故意違反它們。但如果它們不適合你,你知道,合法性與道德性並不是同一回事。你知道,根據法律,某些種族婚姻是不被允許的。根據法律,某些同性戀是不被允許的。依法律,某個時候不允許喝酒,等等。這些都不是道德問題。這是一群人為我們其他人做出的決定。如果不會造成傷害,那就好。但你知道,如果會造成傷害,那就去偏離一下,至少要活出你想要的生活。
我想快速休息一下,感謝我們的贊助商 Function。去年,我在尋找最全面的實驗室測試方法之後成為了 Function 的會員。Function 提供超過100項先進的實驗室測試,讓你對整個身體健康有一個關鍵的快照。這個快照為你提供你心臟健康、激素健康、免疫功能、營養水平等等的見解。他們最近還新增了針對有害塑料中 BPA 接觸和 PFAS(永久化學物質)等毒素的測試。Function 不僅提供超過100項對你的身心健康至關重要的生物標誌物的檢測,還分析這些結果,並提供來自專家醫生的見解。在我與 Function 的第一次測試中,我得知我的血液中汞水平過高。Function 不僅幫助我檢測到這一點,還提供了降低汞水平的最佳建議,包括限制金槍魚的攝入。我一直吃很多金槍魚,同時也在努力多吃綠葉蔬菜,並補充NAC和乙酰半胱氨酸,這兩者都可以支持谷胱甘肽的產生和解毒。我應該說,通過進行第二次 Function 測試,這種方法是有效的。全面的血液檢測至關重要。與你的心智和生理健康相關的很多事情只有在血液檢測中才能檢測出來。問題是,血液檢測一直非常昂貴且複雜。
相對而言,我對Function的簡單性及其成本效益印象深刻。它非常實惠。因此,我決定加入他們的科學諮詢委員會,並且很高興他們贊助這個播客。如果你想嘗試Function,可以前往 functionhealth.com/huberman。Function目前有超過250,000人的候補名單,但他們為Huberman播客的聽眾提供早期訪問。再說一次,請前往functionhealth.com/huberman以獲得Function的早期訪問。 我覺得,按你所描述的生活方式,其中一個主要的缺點是,這種生活方式在我心中有著巨大的吸引力。這是一種更好的生活方式。我也支持這個觀念,即除了自然法則之外,幾乎所有的東西都是虛構的。對我來說,物理學是現實的,化學是現實的,生物學也是現實的。這變得複雜,因為……它們都是真實的,但我們對它們的理解卻有所不同。我們還沒有完全掌握物理學、生物學或其他任何事物。我不認為我們應該將這些放在一邊,然後說:“那些規則,我們必須遵循。”無論天崩地裂。看到可能出現的情況……我的意思是,我可以說,聽著,由於重力法則,物體是向下掉落,而不是向上。 我們可以對此創造例外,但人類會創造各種規則。文化主導著,集體思維主導著。似乎,今天我們所談論的這種更自由的、更探索的生活方式的一個主要缺點就是心智理論的整個問題。我們能够,不論好壞,進入他人的心靈,並在某些情況下,為我們如果做A、B或C會受到怎樣的評判而創造想法,不論真假。這樣做,我們放棄了一些真實的空間。我們放棄了一些……看,那是……好吧,這很完美,安德莉亞,因為我們以為我們知道,但卻對每個單獨的聲明視若無睹。行為可以在相等的維度、相等的威力上被理解為好或壞。現在,我可以控制你在想什麼。你認為我很容易上當。你可以說服我我很容易上當。我可以拼命不讓自己上當,但我最終仍會上當。原因是我重視信任。只要我重視信任,我就會被視為容易上當。只要你重視靈活性,你就會不一致。只要你重視穩定性,你就會被視為無聊,等等。所以,這就是我之前用不同的措辭告訴你的,經過這些年的研究和探索,對我來說意義最重大的事是認識到行為從行為者的角度來看是有意義的,否則行為者就不會這樣做。現在,想一想,這意味著每一次你貶低某人,或貶低自己,或你在制定新年決議時,你所做的都是否認你所做事情的意義,並說:“哦,你應該做些不同的事。”好吧,一旦你意識到你的行為是有意義的,你會更喜歡自己,當你意識到在任何關係中,任何困難的事情之所以困難,是因為你們其中一個認為有正確的方式,並否認另一個人的觀點。許多年前,我做了這件事情。我給人們一個列表,我不記得有兩三百個行為描述。我說:“圈起那些你想不斷改變卻總是失敗的事物。”因此對我來說,我會圈起衝動、容易上當,我不會告訴你其餘的。好吧。然後你翻到下一頁,亂七八糟的順序是這些行為的正面版本。現在人們被問:“圈起那些你真正重視自己的一些特點,比如我的自發性和信任。”只要我重視自發性,我就會看起來衝動等等。現在,我對自己有更多的尊重,因為我所做的事情是有意義的,我的舉止就會不同。我不再像你之前建議的那樣折磨自己等等。我所處的環境中,與語言有關的意識體中有很多,與語言的敏感程度也不相同於語言學家所研究的方式。你提到一些關於,比如說,寬恕。我們有所有這些看起來不錯的術語,因為你現在已經解讀了我,如果你說這是好的,我會找到一個方式說這是壞的。如果你說這是壞的,那對我來說就是好的。好吧,所以這就是其中之一。我不想讓任何人,尤其是與我最親近的人,去寬恕我。我想被理解,如果你理解,就沒有理由去寬恕我,因為我的行為是有意義的,否則我就不會這樣做。好吧,那這是怎麼來的?我被要求講道。我是猶太人,我要去這個教堂,因為我對一切都說是,我將要講道。我要講什麼?我對宗教一無所知。寬恕。這不算宗教,但聽起來有點宗教味。好吧,我會考慮寬恕。我思考寬恕,我想到的都是不敬的。一些人會認為,如果你問10個人,寬恕是好還是壞,他們會告訴你?他們會告訴你是好的。如果你問10個人,責備是好還是壞,他們會說?他們會說是壞的。但你知道,除非你先責備,否則你無法寬恕。因此,我們的寬恕者就是我們的責備者。這很有趣。那麼,你是因好事還是壞事來責備人?你責備人是因壞事,但事情本身並不是好或壞。所以,看到這一切的人,持有負面世界觀的人,會先責備,然後再寬恕,幾乎不具神性。現在,如果你責備,寬恕總比不寬恕要好。
但如果你理解那個人為什麼這麼做,那就消除了責怪的必要,進而也消除了寬恕的必要。我很想繞過責怪。是的,我認為這樣做的方法是更開放地認識到人們的動機各不相同,其後果也是如此。無論你做什麼,無論看起來有多消極,只要你允許並以這種方式看待,隨後會有正面的事情跟隨而來。
我可以請求你……不。哦,對了。這是你的播客。是的,你可以。這絕對不是我的播客。我們在這裡是一同的。可以請你分享一些關於我最近思考的反思嗎?我在笑,我們這個物種,無論出於什麼原因,似乎總是想要建造技術。而如今我們的努力很多都集中在試圖弭平我們所開發技術帶來的一些弊病上。我用智能手機,我喜歡它們,我使用社交媒體,我認為在某些事情上它們是了不起的。但當然,這些東西也有問題,就像汽車引發了問題,電視引發了問題,等等。好的,化石燃料和所有這些。人們會辯論化石燃料,不過,無論如何,你明白我的意思。每一項技術都帶來一些便利,或者以某種方式使人類克服自然或與自然合作。我們無法飛翔,所以我們建造飛機。好的。我決定用不同的視角來看待這一切。這真的是驚人。我們正在向太空發射火箭。我們可能不久之後就會殖民火星。如果埃隆能搞定這一切,根據我的感覺,他應該能做到,而且我們剛剛在上周有了人工智能。這整個人工智能的事情。
於是我開始思考,我們何時才會停止?答案相當明確。人類不太可能停止這種對發展技術的渴望。我心想,哇,我們是唯一會這樣做的物種。如果浣熊也聚在一起,想,「好吧,讓我們想辦法撬鎖,」實際上是要如何撬鎖,而不只是想辦法進入爬行空間。如果它們一直在努力這樣做,據我所知,它們的成就還是相當失敗的。
因此,這是與舊世界的猿類中我們這個物種特有的現象,發展技術——其他動物也會這樣做,烏鴉會這樣做,其他猿類也會。但我們實際上是這方面的極端例子。我不禁想,你認為人類發展技術的強迫性是什麼?
我不認為有發展某種具體事物的強迫性。我認為存在一種發展的衝動。我不會稱之為強迫,因為那聽起來有些負面。但我認為——
一種驅動。
是的。所有的正念都是注意新事物,創造新事物。通過這種創造,我們得以全然活著。所以如果我們碰巧在技術的列車上,那麼引起我們注意的就是技術。而那些在其他領域的人,不論是創造邏輯,還是做你我在做的事情,對我來說原則上似乎沒有什麼不同。
你認為這是什麼原因?我並不是要求我們探討進化心理學,但你認為人類擁有這種創造精神的原因是什麼?讓心靈和身體表達和創造一些具備持久性或只是一種表達我們所處境地的東西?這是非常不尋常的。
但我不認為持久性才是重要的。我認為那樣就變成了社會建構。什麼是那群人,亞洲人,會創作藝術的僧侶,而一旦完成就會把它帶到水邊,以展示沒有任何東西是持久的。
沙雕無自拍,我稱之為。沙雕無自拍。你只是在做它,因為你想做。其實最近我做了很多寫作,在我腦海中,我稱之為沙雕無自拍。它正在被沖走,然後有人說,「你可以拍張照片。」我說:「不,事實上,我只是這樣做是為了看看。」這只是一種將我覺得需要表達的東西釋放出來的練習。
所以在我的正念書上,我在很久以前就寫過,當時的秘書是一個了不起的人,但對電腦一無所知,而我也不太懂。因此我會給他一些東西,告訴他,「把這個插入,20頁。」然後他會隨意地去做,因為他也不知道自己在做什麼。然後在某個時候,他丟失了整本書的草稿,試著想象一下。我第一個想法可能是比較典型的,隨後的想法便是,「天啊。」然後我告訴自己,「什麼使我認為那個草稿比我能寫的下一個草稿更好?」某種意義上,你的「誰在乎」的版本。然後我又開始重新著手於這個。
在某個時候,當你在寫這些研究論文時,我認為大多數人會到達這樣的地步,首先數字是重要的,對吧?有多少出版物?然後在某個時刻,遊戲變了,你不再在乎數量,而且這是解放的。所以這似乎有些相似。我認為,讓人們認識到那種刺激可以獲得,正如我之前所說的穿針引線,會讓生活的許多方面感覺不同。
所以我們做了,這聽起來會是奇怪的答案,但我們帶著那些不喜歡饒舌音樂的人,不喜歡足球的人,不喜歡藝術的人。好吧,就是一大堆討厭者,對任何事物都不感興趣。然後一組人僅僅給予活動,下一組被要求注意一件新事物。接下來的那一組,注意三件新事物。
他們是在做這件事還是在觀察?
不管是足球,他們都是在觀察。不管你是否在觀察足球運動員的後側,僅僅是注意新事物。而且你注意的越多,你就越喜歡你所注意的東西。認識到事情就是如此簡單。
現在,大多數人,特別是年輕人,總是在等待某種能吸引他們的東西,讓他們感到興奮。如果人們被教導能夠透過察覺抓住這些東西,無論那是什麼,那會是多麼自由的事情。當你意識到你可以抓住下一個事物時,就不必堅持著你目前所握住的東西。
我看了《宋飛正傳》,真是太搞笑了。我想,“一定是老宋飛。”在節目結束後,他進行了一段五分鐘的脫口秀。我將無法做到和他一樣好,這也是不應該的。他說:“這個食慾的問題是怎麼回事?”你知道的,他去外面吃飯,人們會說,“不要吃麵包,你會浪費你的食慾。”有這麼多的食慾。“你浪費了這一種,後面還有另一種。”如果你意識到那種高昂的狀態,那種完全的參與感,你所感受到的熱情,並不是因為那個人、那個上下文的特定因素,那將是多麼自由的事情。知道你可以在稍後的時刻再次擁有那種感覺,就很容易放下。
這就是為什麼在我生命中的某個時刻,我會告訴我的團隊六個月後我就結束了。然後我會去做藝術。我只是不想嚇到任何人。但我喜歡能夠轉換場地,甚至可能改變身份的想法,這是我想和你談的事情。
藝術對我來說有點有趣。我是在大約五十歲的時候開始畫畫的。我是一個無法畫畫的孩子。我會讓某人思考教育。我的某個標記可能會讓一位小學老師導致我相信我沒有藝術能力?當你思考蒙德里安和倫勃朗之間的不同時,人們是如此不同,以至於人們認為他們知道事情應該是怎樣的,這樣他們就能知道誰能做,誰不能,就好像只有一種方式可以做任何事情。
我有這樣的經歷,這在我心中非常清晰。我有一幅畫,我有一位是藝術收藏家的朋友。她喝得有點多。她來拜訪我,看到了這幅我早期的畫作。她看著它說:“Ellen,這裡有東西。”這是重要的部分,然後她說,“別以為你是倫勃朗。”這就不太好了,但她喝多了,這也無妨。但我當時的反應對我來說非常重要。我沒有說出來,因為我不認為這會有好的反應,但我說:“而倫勃朗不是我。”現在,我寧願做最好的Ellen Langer,而不是第500,000或5,000,000的倫勃朗。當你意識到品質是一個人們所做的選擇,並且沒有絕對標準時,如果你對藝術有任何了解,我的意思是,即使是印象派,那些今天花了很多錢的人,在他們的時代都是被拒絕的。當你意識到在某些方面,我的工作已經向我暗示,如果你在做事時保持當下,保持正念,某種程度上它就會在你所做的事情中顯示出來。無論它是否顯示出來,你都在那幅畫布上放入了自己,這非常有趣,令人振奮。當有人貶低 it,我感到奇怪,那些標準來自哪裡?與學校沒有什麼不同。我非常支持致力於創造正念教育,因為,正如我之前所說,我認為我們的教育體系造成了大多數的心智缺失,而我在演講中說過,幾乎我不真的是幾乎,因為我是個學者,對吧,我相信我們所有的病痛,所有的,Andrew,個人、 interpersonal、職業、全球,都是我們心智缺失的間接或直接影響。
因此,我們在全國各地都有學校教這些絕對的觀念,這些觀念在雜誌、報紙中傳播,由我們的父母教導,彼此傳授,這些都在限制我們,並造成我們不斷試圖解決的問題。如果我們能承認每個人都不知道某些東西,每個人知道其他東西,每個人不能做某些事,每個人可以做其他事情,那會多麼容易。因此,當你在評分那篇論文,並且你非常確定這篇論文不達標時,假設全世界所有聰明的人都會像我一樣評價,那我覺得這樣的想法不太合適。
因此,我們在學校不斷進行測試,以找出人們不知道的東西,進行測試以找出他們知道的東西。結果發現這是最好的學習方式。我研究了一集我所做的這個播客的獨白,試圖找出最佳的學習和研究方式。這是基於我在斯坦福大學的一門課程進行的客座講座。結果發現我們現在必須小心了。我在說“最佳”這類的話很小心。最有效的學習方式之一是進行自我測試以了解自己知道什麼和不知道什麼,但不是為了評價,而是為了增強回憶和整合的深度。我認為我們所有人,至少在這個國家……
但我想說的事情是,你說的如何記憶,我完全同意,但我說的是,在我們測試人們時,我們,無論那個“我們”是誰,決定了什麼是重要的知識,以判斷那位學生是否知道那些,而忽略了那位學生必須知道的所有其他事情。我之前說過,我在南非演講時,他們把我放在一家非常豪華的酒店,我休息了幾個小時,我在泳池邊。酒店的空間,有大量的房地產,完全未使用。唯一知道這一點的,是那位不起眼的Kibana服務員,沒有人會去問他的看法。每個人都有能夠為更大的事情做出貢獻的觀點。而這種把某些人擺在上面、認為他們真的知道的想法……
. 我給了這個天才獎,隨後每次你應該被視為一位天才時,我從未這樣聲稱。 帶有天才或甚至諾貝爾等稱號的獎項的危險在於,我不想對我的幾個朋友發表聲明,他們碰巧沒有獎項,因為他們做了美好的工作,但獲得獎項的人在那之後很少有出色的表現。他們成為大學募集資金的重要來源,因此你會被加以利用。我不認為會有人為這裡的諾貝爾獎得主流淚,但這讓我聯想到一個標籤的概念,不僅是排名和表現,而是標籤。 標籤掩蓋了所有的模糊性。因此我們可以使用成績。當我給一位學生A而不是B時,這聽起來像他們之間非常不同。但想像一下,我已經研究過這與健康的關聯,獲得89分的人,從80到89,獲得B,從90到100,獲得A,沒有哪個理智的人會認為獲得89分的人和獲得90分的人之間有實質的差別。 但他們的世界變得非常不同。所有的模糊性都被隱藏。我們研究過這個問題。這就是我們所說的邊界效應,想像一下,假設你和我一起參加智商測試,為了討論的目的,你得了70,所以你是正常的。我得了69,所以我在認知上有所欠缺。我可能只是打了一個噴嚏,把問題讀錯了。我可能想出了多個比正確答案更好的答案,而題目出題者的答案等等,但現在,我們被劃分為兩個不同的類別,因為我在認知上有缺陷,所以我沒有得到我應得的訓練。我不再對自己有好印象,如果你讓我讀某些東西,我可能會選擇放棄等等。在非常短的時間內,我們之間的差別變得非常真實。醫療診斷也是如此。總有某人恰好在邊界以下的人有病,或者說誰在上方和下方沒有病,而正好在那個邊界的那個人得病,其中兩個分數並沒有實質性的區別,但一個人被告知他有這種疾病,另一個人則沒有,隨著時間的推移,差別變得真實。因此,我們有數據支持這一點,這幾乎像是一個想像實驗。在某種程度上,你必須設置一個限制。但你需要時刻知道這是虛構的。那麼,這罐食物的有效期是什麼?嗯,實際上有些人會翻找他們的貨架,因為這些東西已經過期兩週,而沒有意識到他們最初是如何得出這個日期的。無論如何,我要回到你剛才的話。讓我提醒你,因為我正在經歷健忘時刻,標籤、事物的名稱、類別幫助我們組織事物,但更常見,或同樣常見的是,讓事物停滯不前且帶來問題。很久以前我做了一項研究,名為「用其他名字稱呼一位病人」,我們錄製了一個接受訪問的人並將其展示給心理治療師,這些治療師要麼是行為療法師,要麼是佛洛伊德類型,錄像中的人被稱為病人或求職者。因此,完全相同的錄像。當我們稱那個人為病人時,他們被視為隱藏性和問題重重。而當那個人被稱為求職者時,他們則被視為良好適應。 我有一位朋友,他在精英特種作戰部隊工作了好幾年,非常聰明,富有哲學思考,他曾經告訴我一些我不記得的理由。他說:「你知道,英語中最有力但也最危險的兩個詞是 ‘我’,因為任何跟在 ‘我’ 後面的詞都完全限制了你對可能還是不可能的觀念。」我問:「你為什麼告訴我這個?」因為我指出他來自特種作戰部隊。他說,「他和他的隊友有一種刷新心態的方法,針對他所屬的軍事部門等。這是相當多樣化的。並不是說他們僅僅做一種事情。 他們必須非常適應。」他說他們必須完全抹去 ‘我’ 這個詞匯的組成部分,只保留與 ‘適應’ 有關的部分。就像「我能適應。」但一旦進入這些行動的計畫執行 contexto,沒有任何人會被賦予一個標題,沒有誰會被稱為誰,這是一種非常有趣的思考身份的方式,思考它如何塑造心態,如何對其造成限制,並開啟大門,將事物轉化為行動或執行失敗。我覺得這非常有趣,因為這是一個通常不會思考這些事情的人。但最後,他說這對他們來說是一個強大的工具。 我認為,當你開始學習某樣東西時,如果你對自己感覺,仿佛你會在接下來的70年內保持相同的人,例如,我們實際上無法認知到,但如果沒有真正意識到你不會是同一個人,無論你剛學到什麼,都會持續以完全相同的方式做它。你知道,你回到網球的時候,你15歲時學會了網球,現在你已經40歲。你不應該以任何方式來做。 為什麼你認為我們不能說? 不,你現在80歲了。再次強調,結果是你的表現不會達到最佳,因為80歲的身體試圖以15歲的身體來做到。而不是利用年紀增長所帶來的積極因素,它們並非全是負面的。
你知道的,我是說,如果我跟一個15歲的小孩打網球,我會贏,因為我根本不需要太多移動,因為他們不知道自己在做什麼,你知道的,所以你不需要相同的技能,至少在某種程度上,對於任務的經驗多一點是必要的。你看到我在說什麼了吧?我們凍結了自己的行為。每一次你學習,就像我們學習一切一樣,這會切換你的心智。你學會了如何開車,然後當你對開車的了解最少時,你的學習方式就會凍結住,你知道的,這就是你一輩子都會用的方式。開車的事情,雖然不太相關,除了在車裡,如果你在冰上開車,你會怎麼做?當車子開始打滑的時候。你在冰上開車。我知道你不該做什麼。你不應該猛踩剎車。你應該慢慢減少油門。我在東海岸開過一點車。那完全是錯的,安德魯。以前是這樣的。這是我們學習一切的方式。現在的情況是,當你打滑時,我們被告知你應該輕輕剎車並朝剎車的方向轉。現在有了防鎖死剎車系統,停止那輛車的唯一安全方法是猛剎車。我們只是這樣想,因為這是我們學習一切的方式。在這種情況下,你是為了安全而學習如何開車,然後你毫無意識地繼續著這種方式,這就變得非常不安全。
我沒有收到通知。
不,大多數人都沒有。這就是為什麼我現在提這個,似乎幾乎和任何事情都無關,但我們需要明白事情在改變,並注意這些變化的方式,並隨之改變。你越是固守自己,說到身份的時候,你越是讓自己停滯不前,這將會越難。我年紀大了,和大多數人一樣,比以前大了,但我卻沒有任何年齡的感覺。我真的沒有。事實上,前幾天,現在的“前幾天”指的是真正好幾年前,我在幫一個女人做事情,然後我親愛的某個人說:“你可能比她大20歲。”我完全沒有察覺。我以為我在幫助一個老者。年齡對我來說根本不是一個相關的因素。
有時你想要意識到年齡。我們做過一些研究,當中有一些人,他們在環境中被指控而經常告訴我們我們的年齡,但這些並不總是那麼好。例如,如果我這個年齡,在一家高級店裡,去買一條裙子或一條衣服,買迷你裙對我來說就不合適。我年紀太大,不應該穿幾乎什麼都沒有的東西。衣著告訴你一個人的年齡。現在,我們做過一些研究,只是存檔的研究,針對那些穿著制服的人。如果你從工作第一天開始就穿著制服,你在那裡工作了30年,沒有任何變化。沒有年齡相關的暗示,在那些情況下人們的健康會更好。
真的嗎?
是的,因為他們沒有得到自己老了的暗示。
我想快速休息一下,然後認可我們的贊助商之一,Hour Place。Hour Place製作我最喜歡的鍋、平底鍋和其他炊具。我在這個播客上之前討論過,PFAS或稱永恆化學物質,如特氟龍,與重大的健康問題有關,例如內分泌干擾,這意味著荷爾蒙干擾、腸道微生物組的干擾、不孕問題以及許多其他健康問題,所以避免它們非常重要。這就是為什麼我最近愛上了Hour Place的產品,特別是他們的一款煮食平底鍋,鈦合金永恆平底鍋專業版。Hour Place的產品採用最高品質的材料製成,並且完全不含PFAS和毒素。它們的設計非常美觀,功能對你所有的烹飪需求也非常出色。大多數早上,我用它煮蛋,做碎牛肉、鹿肉,鈦合金平底鍋的設計也能使雞蛋和肉類完美烹煮而不會粘鍋。它非常容易清潔,和所有Hour Place的產品一樣,當放在檯面或爐子上時,它看起來也非常好看。在限時期間,Hour Place正在提供獨家20%的折扣,針對他們創新的鈦合金永恆平底鍋專業版,旨在使用壽命長且完全無毒。請訪問fromhourplace.com/huberman並使用代碼savehuberman20來獲取優惠。
假設有父母,讓我們說他們在某種程度上有點“放慢腳步”,而他們也在談論這個問題,比如在家裡有樓梯,他們開始說一些像“在某個時候,我們要麼得搬進去沒有樓梯的地方,要麼裝一個椅子升降機,要麼就只是搬到樓下。”你認為僅僅想著這些,他們會加速自己運動能力的衰退嗎?
我確實這樣認為。我覺得當我們開始考慮這些消極的想法並評價自己的時候,我們總會找到證據。隨著年齡增長,你會開始說:“哦,我的天,我會不會健忘?”你每次忘記的時候都會加以注意,這樣情況會變得更糟。當我在哈佛的這門健康課上對我的學生們說,聰明的孩子們,我是在星期四教課,星期二和星期四,這樣我就說:“我星期二上課的時候說的最後一件事情是什麼?”沒有人記得。我說:“你們一定是得了癡呆症。”當年輕人忘記事情的時候,這沒關係。他們不會在忘記上太在意。隨著年齡增長,如果你忘記了事情,你在參與當前正在做的事情上會變得越來越少。如果你試著學習一些東西,你的內心會有一部分在告訴你,你不會記住這些,依此類推。無論如何,我認為記憶的損失有很大一部分與記憶無關。當我年輕的時候,你介紹我認識一些人。我覺得記住他們的名字對我來說很重要。安德魯,我知道這對我來說不好。
我其實不太在乎。你要介紹我認識你五個… 我在乎什麼呢?如果我需要他們的名字,說不定我會再見到他們。之後,如果你對我說:「記得吉姆嗎?」我回答你:「哪一個是吉姆?」這並不是我忘記了。忘記意味著我必須先學到它。如果你一開始因為不在乎而沒有學到它,因為隨著年齡增長你的價值觀改變,那麼當你在第二個地方不知其詳時,就不是忘記的問題。我認為如果我們反過來想,因為現在我這樣做是因為我知道你期待我這樣做,我們可以問:「如果你記得一切,一切呢?」那你如何度過…你不會體驗到任何新的事物。忘記有其用途。我曾經認為…我從未測試過這個。現在,我們幾年前得出了這個結論,我覺得可能是錯的,但這有點有趣,那就是人們隨著年齡增長,變得聽力變差。但事實上,當你年紀越大,你越意識到沒有人真的在說什麼。聽力變差讓你免受很多噪音的干擾。我的祖父關掉了他的聽覺。我一直在晚上閱讀的時候戴眼鏡,因為我的眼睛會感到疲倦,但最近我意識到我的遠視非常非常清晰。我就像一隻老鷹。我可以讀到很遠的數字,但我的近視卻在減弱。我發現即使在白天,我也更需要盡量靠近去看,所以我開始戴眼鏡。或者你應該把書放得遠一些。或者我應該把書放得遠一些,但我默默地選擇了眼鏡。但我意識到,由於我理解視覺系統的神經可塑性,戴眼鏡無疑在加速我近視的衰退。所以我在努力平衡這兩者。
那麼,你知道我們的視力研究嗎?這有點有趣。我在醫生的辦公室裡,像其他人一樣,我被弄到了斯奈林視力測試。那些字母。字母是…字母。沒錯。字母。字母。正是如此。字母。正是如此。我抱怨這些字母越來越小,因為這創造了一種期望,讓我認為我很快無法看見。因此我問:「如果字母越來越大會怎麼樣?」這將改變期望,讓我相信我很快可以看見。因此當我們這樣做時,人們能看見他們之前無法看見的東西。真棒。
是的。因此,你的視覺必須變差的觀念,我覺得有很多很多情況並非如此。但整個測試的分科是奇怪的。在你的生活中,你多常看見毫無意義的字母呢?如果我並不想見到你,我會在能逃走之前就能很快看到你。如果我餓了,我能比不餓時更快看到餐館的招牌。我看到的東西顏色和黑白是不同的,等等。以一個二維的視力測試來失去所有這些對我來說似乎不太合理。而且,我們還沒有觸及這一點,但它可能與視覺有所關係。這對所有事物都是真實的。事實上,我告訴人們,你在戴眼鏡。試試不戴眼鏡。你想在什麼時候可以看見,什麼時候能看見。幾乎所有事情,我們都再次固定了當它們在變化的時候。現在,我的意思是,假設以視覺來說,我猜上午十一點我的視力比晚上七點要好。日期,對的。好吧。我會努力努力。所以這告訴我們什麼?這告訴我們也許我應該小睡一下。我不小睡,因此我應該吃一根能量棒,甚至能量棒也很可愛。這只是一塊糖果,但你叫它能量棒,你就可以吃。就像你把一塊蛋糕放進鬆餅模裡,它就叫鬆餅。這比蛋糕更健康。無論如何,儘管如此,對我們身體健康的極大控制來自於對變化的注意,這只是一種優雅的說法來講述正念。正念就是注意到變化。這就是變化的意義。
好了,那麼如果你把眼鏡摘下,你自己看到的時刻是什麼?我不是在談那些幾乎失明的人,而是在說我能看見的時候,然後問自己為什麼,這可能是某一種字體,或更可能是你累了,然後你有其他選擇。但一旦你開始戴它們,就像吃瀉藥一樣。一次性吃瀉藥還可以。如果你一直吃瀉藥,你就是在教自己的身體依賴於瀉藥。你教會自己一些原本應該有益的東西,讓自己以我們本不會的方式需要它們。因此,我們對大疾病的症狀變化進行了這種關注。
所以當你有慢性疾病時,多數人理解慢性疾病的第一種方式是認為它沒有療法。是的,「慢性」一詞就包含了這層意思。完全正確。但它所意味的只是醫學界沒有解決辦法。並不意味著無法解決現有問題。
現在,你有慢性疾病的症狀。大多數情況下,我會認為,這些症狀將保持不變或變得更糟。沒有任何東西僅朝一個方向移動。有時會好一點,有時股市在上漲時,不會一條直線上漲,而是上下波動等等。
好的。那麼當情況變得更好時,為什麼會更好呢?我們會這樣做。我們定期打電話給人們,然後簡單地問他們,現在的症狀怎麼樣?比我們上次打電話時更好還是更糟,為什麼?幾件事情會發生。首先,參與整個過程讓人們感覺不那麼無助,這對你的健康來說是有好處的。第二,當你開始注意到現在有點好轉,或者甚至有些惡化時,你會感覺更好,因為你曾經認為自己一直是最糟糕的,總是痛苦,總是有壓力,不管是什麼。第三,無論我在做什麼,透過詢問為什麼現在好轉或惡化,你參與了一個有意識的探索。我有數十年的證據表明,這種正念本身,神經元的激活,對你的健康是有益的。最後,我相信如果你在尋找解決方案的話,你更有可能找到一個。因此,我們已經在多發性硬化症、慢性疼痛、帕金森病、中風等重大疾病上進行了這項活動,每一次都有非常積極的結果。這類事情的好處是,沒有負面副作用。而這並不意味著你必須停止任何你可能正在進行的醫療程序。但你在詢問,重新掌控自己的健康照護。為什麼現在會痛?你知道,有些人認為自己一直在承受壓力。沒有人會一直處於某種狀態。因此,我叫你,安德魯,問你現在有多麼緊張?為什麼?我們隨著時間的推移一同探討。然後你會發現,當你和艾倫·蘭格交談時,你感到緊張。那麼,解決方案就簡單了。不要和我交談。我最近一直在想截至日期。我們聽到很多故事,比如有人說,我需要在15天內完成這項工作。如果人們被迫在15天內完成某項任務,他們可以在15天內完成,或者肯定有一定的極限。如果你告訴我我需要在五分鐘內寫一千頁,那麼每頁上能寫的東西就不會很多。但當我們討論說在X天內有截止日期時,關於此的合理邊界是什麼呢?你認為我們對可能性的感知為什麼往往與A、先前已完成的事情有關,無論是有先例還是沒有先例,四分鐘的英里,舉例來說,直到班尼斯特打破了它,之前沒有人能做到,他打破了它,之後很多人也立刻隨之而來。我想知道你對於預定的人的決策限制,像是沒有人能打破四分鐘的英里這個概念有什麼看法,當有人打破了這個界限後,我們的現實和能力就被重置了。因為我覺得我們對自己的許多信念也是受到我們對外部世界信念的限制。正如你之前指出的,這一切只是一個人類劇本,這就是我們所有人參與的劇本。是的,我覺得大多數人所遵循的第一部分就是以前發生過的事情。對我來說,沒有人做到這一點並不意味著什麼,但對許多人來說卻是如此。人們往往會逆向創造理論,這意味著他們通常會從現狀出發,推導出規則來解釋為什麼必須如此。一旦你相信這是必然的,那麼就不會考慮做其他事情。但如果我們從我之前談到的科學觀念開始,那就是這一切只是概率,沒有絕對性,那麼就不會想到要在僵化的邊界內待著。這不是最佳答案,但是我能想到的唯一答案。這是一個很好的答案。我在思考你在實驗室和研究中使用科學方法的應用。為什麼似乎你並沒有挑戰科學方法本身,除了在你將要測試的假設層面。我是說,進行偉大的科學到某個程度時,你需要統計學,你需要足夠的樣本量。你的研究的嚴謹性和你提問的原創性一樣重要。因此,似乎你已經將科學方法視為至少是有用的。是的,這是關鍵。對我來說,這是一種與某些人對話的方式,帶有某種重要性。但我並不覺得它能提供任何更絕對的答案。正如我之前所說,所有的答案都是概率。因此,這只是一種語言來使用。逆時針研究受到批評,因為我沒有在標準期刊上發表這項研究,因為我的假設是,從一周的時間來看,控制每一種可能性是非常困難的。而我在那項研究中試圖展示,例如,視力是可以改善的。人們假設的一些事情是會隨著年齡增長而惡化的,但不一定要那樣。但我現在有點難以回憶,因為我知道我曾經想寫一篇論文,將整個科學的科學分析拆解,但最後卻未能做到。如果我當時寫下那篇論文,我或許能記得我當時想說什麼,並回答你的問題。這是一個好問題,但我不認為有任何被描述為絕對的事物是正確的。無論是物理學、甚至是物理學、生物學、心理學,什麼的,我們的方法只能帶我們走到這裡。而那些超越了這個邊界的人,是那些不認為那就是極限的人。如果你能往這個方向走,你就能更進一步。我在大學時主修化學。問題是我做的是猶太人化學,這樣的靈活度略微好些,一點更多會更好,這並不是做化學的正確方式。但我不知道是什麼使一些人變得僵化,並將所有告訴他們的事情視為必然。
以下是所提供文本的繁體中文翻譯:
讓我走上不同的生活方式的原因,以及測試或思考一些人所說的事情對我來說根本沒有意義。不久前,我們經歷了至少在我一生中最大的公共衛生危機。至少出現了兩個主要的爭議。一個是口罩的佩戴程度,口罩應該或不應該佩戴,是否有用。另一個則是所謂的疫苗。是的。我認為這些都是很好的例子,因為可以說你應該戴口罩,但另一方的觀點也有道理。口罩在阻礙甚至非語言交流方面的作用是非常重要的,這對人們的健康至關重要,對吧?你的關係並不是不重要的部分,而疫苗也沒有一種治療方法適合每一個人。對我來說非常親近的人,如果給她使用健索法,會讓她睡著。健索法基本上就是興奮劑。正是如此。因此,當我們認識到這些事情所內含的不確定性時,我們的要求方式就會不同。現在,你可以要求人們戴口罩,但不應該認為人們戴口罩是因為我們絕對確信口罩應該佩戴。還有其他的理由可以解釋為什麼人們應該或不應該戴口罩,不論情況如何。在我認為的醫療界中,我曾有過一次演講,我以為我在對5000名乳腺癌女性演講,結果發現那裡有很多醫生。如果我早知道這一點,我可能會言辭有所不同。之後我說,天啊,因為我不夠客氣。我對這些人大多數人都非常敬重,但後來我發現他們很高興,因為他們知道自己不知道。以一種無法完全確信的姿態去看待世界會帶來不同的謙遜,這讓你更能欣賞那些與你意見不合的人,等等。我不知道你如何在更高的層面上做到這一點,比如政府等。但這也許是一個愚蠢的例子,但對我來說意義深遠。於是我在墨西哥花了很多時間,那裡有一個非常繁忙的交叉口。沒有停牌,沒有交通燈,也沒有事故。因為每個人都知道沒有交通燈,也沒有停牌,必須注意周圍發生的事情。所以這些規則和法律會使人們的注意力轉移,好像只有一件事是重要的。因此,當你被告知要以每小時60英里的速度駕駛時,這意味著什麼?如果你開七十英里就會收到罰單。好吧,如果你不害怕被罰單,但還有其他考量因素影響你開的速度。比如你的車的質量,道路的情況,當時是否在下雨,乘客有多麼不舒服或舒服。所有這些,還有更多的事情,都會因為這條60英里的規則而丟失,彷彿這就是一個絕對的真理。是的,經驗很重要,至少在我看來也是如此,因為例如,回到疫苗這個話題,我並不是想創造不必要的爭議,但對我來說,顯然有些人認為例如COVID疫苗是非常有價值的,總的來說,它拯救了生命等等。而另一些人則堅信這些疫苗造成了傷害,可能是對他們自己或他們認識的人。無論如何,似乎雙方對各自的立場都了解得很多。因此,這些討論根本不算是討論,因為那些感受到疫苗傷害的人對那種傷害、背景以及其他經歷過的人知道的極多。經歷過疫苗的不同經歷或對COVID疫苗持不同立場的人,對於統計和整體後果所知曉的也極為深刻。好吧,所以這是沒有意義的,對吧?這不是一個有意義的討論,然後最終的結果是——但事情不必是這樣。如果我們從最開始的時候開始,在學校裡,你被問一道問題,並期望給出單一答案。如果你能對任何問題給出多個答案,自然會明確指出有替代的觀點,那麼對於我們成長而言,生活會變得截然不同。因此,在學校中只需很小的變更。那麼,我想挑戰一個觀點,因為這似乎是一個具有挑戰性的假設。我的其中一個觀點,不。不是你的觀點。我要挑戰的假設是,隨著年齡增長,人們會變得更加固執。因為現在很多時候,我聽到這樣的說法,而我正在變老,現在我可以說我快50了,我實際上喜歡變老。我覺得在50歲快到的時候我的感覺比20多歲時更好,無論是心理上還是身體上。而我那時感覺也很好。所以我挑戰隨著年齡增長我們會變壞的假設。是的,我同意你,我比你大很多歲。那我們是變得固執,還是我們的思想更靈活?我認為年長的人,假設你已經嘗試過不同的方法來做某事,並且有一種特定的方法對你有效。而不管另一種方式是否更快、更美觀,或其他什麼,這種方式是有效的。因此,你可能會被視為固守己見,因為你已經選擇了這個方式,因為你知道其實並不重要。我可以這樣做,可以那樣做,也可以用這種方式做。我會繼續用這種方式來做。我認為隨著年齡增長,你應該有更多有意識的經驗,因為如果你是一個機器人,你不會學到任何東西,變得更加固執或不變得更固執都是無關緊要的問題。我還記得,這讓我想起了胰臟。你知道的,我不是不吃胰臟嗎?我真的相信我必須吃下這個胰臟,才能證明我已經長大了。
所以你稍微年長一些,就會意識到,我曾經在很久以前寫過這篇部落格,裡面提到你兩歲跌倒,因為擦傷了腿而大聲尖叫。然後你七歲時,約翰或珍妮沒有給你寄情人節卡片,你感到沮喪,非常沮喪。接著到了你十三歲,長了一顆青春痘,哦我的天,沒有人會覺得我有吸引力。事情就這樣一直持續下去。在某個時刻,這些事情都顯得有些可笑。隨著時間的推移,你變得更容易相處。但有時候,這種變得更容易被他人誤解。舉個例子,我在書中提到過這一點,講到三個層次,在這個例子中,我使用《紐約客》這本美好的雜誌作為參考。假設我們有三個層次。第一級是那些不讀《紐約客》的。第二級是讀《紐約客》的。第三級是那些不再讀《紐約客》的。我們可以讓他們再讀一次,但先假設是這樣。好吧,第一級是不讀。而那些不再讀的則非常不同,但在第二級的眼中,它們被視為一樣。第二級的人是我存在的意義。好吧,假設你很年輕,無拘無束,屬於第一級。然後你像大多數人一樣,變得非常拘謹。然後希望在生活中的某個時刻,你會想:誰在乎?然後你變得不拘謹。不是說無拘無束,因為你知道規則。你只是在選擇不遵循它。但第二級的人卻會看到第三級的人,並以為他們是第一級的。因為你無法超越自己的發展等級。當我年輕時,尤其是在像你這樣重要的節目中,安德魯,我們稍微休息一下。如果我吃了什麼東西,然後我的毛衣上有了一個污點,我會這樣坐著。那麼,我甚至沒有意識到這樣看起來有多傻,對吧?但是沒有人應該看到我有這樣的污點,對吧?上天保佑,你是人類,食物掉了下來,誰在乎?所以我對我的學生做了一個非常簡單但對他們影響很大的事情。我告訴他們,下週的課你們不能來,除非你們穿著兩隻不同的鞋。這很難。有些人不會來上課。大多數會來。一大部分人穿著兩隻看起來相同的不同鞋子。你知道,兩隻不同的黑色運動鞋,然後你會看到那些大膽的,紅色和黑色的運動鞋。那真的很酷。我們談論這些。沒有人會注意到。即使他們注意到了,他們會注意到什麼呢?認識你的人不會因為你穿著兩隻不同的鞋子而對你作出不同的評價。他們會假設這背後有某種原因。而那些不認識你的人根本不了解你。所以,你在乎什麼呢?這位年輕的女士,我在我的研討會中也做過同樣的事情。她在講座班上出現,說:“蘭傑教授,你不會相信發生了什麼事。”我說,怎麼了?“我在電梯裡,有一個男孩,他看我的腳,又看我的臉。他看我的腳,又看我的臉。他看著我的腳,然後指著我,說,‘這是故意的嗎?’你知道我怎麼做的?”我說:“不,妳做了什麼?”她說:“我看了看他的腳,看了看他的臉,看了看他的腳,然後指著他的腳對他說,‘這是故意的嗎?’你知道,當人們意識到一切在某種意義上是可以被質疑的時候,你知道,這一切其實都不重要。這是如此的解放。我們有很多方式自我限制。回答你的問題,希望你年長一些,意識到其中大部分其實不重要。現在,你可以在年輕時就學會這一點。你所需要做的就是認識到,那些你認為在想的人的前面,還有其他人會說,‘好棒,你的前任,’你知道的,你可能會因為我很信任而喜歡我;也許會因為我容易上當而不喜歡我。所以,你知道,你無法讓每個人都高興,不是因為你的行為讓人不快,而是因為所有這一切都是他們自己定義的,你無法控制他們的看法。就像我們的公平感有時會妨礙我們。我是說,公平感在社會中可能非常重要,所以不要誤解我的意思。但例如,最近我經歷了一個事件,某條新聞報導了出來。不是關於我的。但是……而那些才是你只會讀的。對吧?它報導出來,標題是,我只想跟你們說,某位名人的家在洛杉磯的火災中被摧毀,描述了發生了什麼,還附上了那個家的前後照片,災難情形,我立即感到不安,因為那不是他們的家。那是我的家。哦,我的天。好吧,我已經有一段時間沒有住在那個家裡了,所以他們沒有理由說那是我的家。我不在意他們為什麼沒有說那是我的家。但我的豐田4Runner停在車道上。哦天啊。基本上整件事情都是編造的。其實我還認識那位記者,因為他們曾經試圖聯繫過我一次。他們不知怎麼地得到了我的電話號碼,這讓我相當困擾。我意識到,他們只是在編造謊言,甚至不試圖事實核查。現在,這或許是誰的家的小事。但他們圍繞這件事發表了很多問題,然後又有一篇關於這個人的文章,還有另一篇。基本上,我不相信我在傳統流行媒體上讀到的任何東西。而且我開始意識到,或許我們在傳統媒體上看到的,超過一半的內容都是編造的。而且沒有人在核查這些東西,因為他們怎麼知道呢?當然,我不會以任何法律的方式追究這件事。我真的不在乎。
但是,我內心的正義感讓我感到沮喪。當我一想到,這其實有點好笑,像是這位記者拼命尋求故事,想要利用這些可怕事件,似乎感覺他們認為這是必須做的事情。我心想,這太荒謬了。我們的物種實在是太奇怪了。這是我最後總是回歸的想法,不論是否與科技或其他事情有關。我的意思是,真正的悲劇就是悲劇。當那些事情發生時,像火災一樣,讓我感到不安。但很多吸引我們注意的戲劇性事件,不過是人類在幼稚行為。有時在說謊,有時在為某件事情服務,或假裝是在為正義服務。事實上,卻是在為自己服務,或是各種因素的綜合。我想,隨著我迎來這個新的生活視野,我越來越覺得自己真的是很明顯。就像,我們實在是太可笑了。就像我再一次提到瑞克·魯賓,他有一句話不斷重複給我聽。他說,真相只有兩個,自然和職業摔角。他非常熱愛職業摔角,花了數小時來觀看。我問他,為什麼要這樣做?他說,這是編造的,大家都知道這是編造的,這就是為什麼它實際上是少數幾件真實的事物之一。因為我們都知道它是編造的。因此,無論他們在比賽中成為盟友還是敵人,或是某個人違反規則而裁判假裝沒看到,這都是一種戲劇。它旨在向你展示人性的戲劇。我從來沒有對職業摔角有任何欣賞,但他是對的。因此,一旦你開始觀察,它的一切都是編造的。如果你問自己,這樣是否必須編造,或者不必。你問自己的問題又有什麼意義?摔角?不,只是任何事情。所以,這是你的家,也是別人的家。沒錯。我意識到我才是那個可笑的人。我因為某些不公而感到不安,那又怎麼樣?因為我不希望我的先驅出現在別人的家園的新聞文章中。也許那個人有一個看起來非常相似的家。但是我想,這與我對傳統媒體嘗試正確報導事情的假設相悖,他們至少會嘗試。而在這種情況下,這個人明顯連嘗試都沒有。他們擁有真實的信息,他們選擇說謊。如果你說無論是真是假都有學習價值。我以為你將要朝另一個方向說下去。我以為你在談論火災的悲劇,正如我在《正念身心》中用作例子,展示事件不是好事或壞事。更準確地說,我們對事件的看法才決定它的好壞。因此,我有這樣的經歷。我在朋友家吃晚餐,晚歸,那是從來不會發生的事情。所有鄰居都在外面,因為我家燒了,這還真是令人害怕。發生了一些有趣的事情。他們說他們能救我的狗,這不是搞笑,這太美好了。但是他們卻不能救那隻鸚鵡。好吧,當羅傑·布朗在世時,給了我一隻在籠子裡的填充鸚鵡。我一度驚慌失措。於是我住在朋友家,第二天我打電話給保險公司。來的人說這是他20年職業生涯中,損失比報告更嚴重的第一次。大多數人只是天哪,這不太糟。但我已經失去了一切。因此,在這之後再丟掉我的理智就不合邏輯了。好吧,這是第一件事。我搬進了查爾斯酒店,我帶著我的兩隻小狗來到這裡,看到好幾個聖誕禮物出現,我們的東西全部燒毀,所有的禮物都寄了出去了。現在是平安夜,我外出用餐,當我回到酒店房間時,裡面滿是禮物。這些不是來自酒店的業主,也不是來自管理層,而是所謂的小人物,清潔工,停你的車的人,服務生和服務員。安德魯,我告訴你,我無法在幾個月,甚至幾年內講這個故事,而不讓我感動得流淚。這真是美好。每到聖誕節,我都會回想起我心中的善良。我可以告訴你一件事,就是我在那場火災中失去了什麼。你知道……一隻填充的鸚鵡。不是,不,我現在才想起來。這其實還挺好玩的。我在上課,準備教一門大型講座,所有的講義都燒毀了。天哪,我該怎麼辦?於是我打電話給一名去年在課程中得到A的學生,借用了她的筆記,然後進行了教學。但這也是我教過的最好的課程,因為我不依賴於任何我會重複的內容,而是完全當下專注於每一堂課。你認為生命中這些改變性事件與我們的正念有什麼關聯?我不認為它們一定相關。我認為,如果發生了什麼事情,你應該加以利用並從中學習。事實上,無論是來自我實驗室還是你的數據,都顯示那些經歷過心臟病發作或中風的人,突然意識到,這不會永遠持續下去,我必須開始生活。這是很可惜的。我認為大多數人都是密封的、未活過的生命,而你需要心臟病發作來喚醒你,或者是其他人的死亡。我三位指導教授中,有三位都過世了。自殺、癌症、癌症。所以笑話是,你不希望我為你工作。但說真的,我與中間那位非常親近,最後一位也是。
他因胰臟癌去世,這麼說吧。我們為他舉辦了多場生命慶祝會,對吧?你知道的,學術界的人他們對生命慶祝會的需求無窮無盡,我永遠不會忘記本在斯坦福的生命慶祝會上發言,面對那些重要人物和飛來的編輯們,當時有兩百多個人到場,斯坦福的校長也在場。他說,如果我早知道會被這麼慶祝,並且人們會對我如此友善,我可能會早一點去世。這是他說的第一句話。他第二句話是,如果有機會重來一次,他說,我絕對不會同意審閱這麼多的論文和這麼多的資助申請,我會多吃一些壽司和冰淇淋。而就是這樣。他對死亡有著良好的關係。我曾在沒有播客的時候就為他進行了幾個小時的訪談。是的,我不認為人們在害怕死亡時,其實他們真正害怕的並不是死亡,而是痛苦,還有在那一刻失去控制感。我認識的老年人,這麼多年來我一直在研究這些,我認識許多非常年長的人,他們似乎都不害怕死亡。事實上,我在我的《逆時針》一書結尾時提到過,我和一位九十多歲的朋友的對話。她說,艾倫,我不怕死亡,但活著真是太有趣了。我認為,大多數人應該是這樣的。但我想說有件事,我們之前提過,我不認為這現在與此相關,但我會找方法讓它變得相關,那就是自發性的緩解。我說過我母親的情況發生過自發性緩解,而醫學界無法研究自發性緩解,或者說他們不研究。這似乎讓人覺得自發性緩解很少見。我在想,發生的頻率要多高才給人希望感呢?我不認為這必須是每天都發生的事。當然,發生的頻率越高,可能性就越大。但當我思考自發性緩解時,我個人認為,它們比醫學界所認為的要常見得多。你知道的,一旦進入醫院,生活的樣貌與出院後的健康狀況有很大不同。我不是說一個情況下你生病而另一個情況下則不生病。而是給予的注意程度,以及事物成為自我實現預言的程度。你知道,如果你相信癌症是致命的,這是人們曾經的信念,那麼癌症就會以許多方式成為死刑宣判。你知道,如果你的身體學會了,即使是在非常平凡的層面上,如果你認為自己要死了,你不會去做那些能讓你活下去的事情。比如說,如果你認為運動對你有好處,你會不會去運動呢?我意思是,反正我也要死了。生存的意志是非常有趣的事。超級老年人,那些屬於這一類的人,哦,我討厭這個。你知道的,超級記憶者,超級味覺者。我們一旦把一群人標上超級的標籤,這就變成了一個超級群體,意味著他們能做到的事情對其他人來說就不再可得。我不認為這有任何證據支持。是的。好吧,我對這個立場與你一致。我的確只是使用這個名稱,因為有時這樣被提及。但最近播客的重點一直在於強調,在這個群體及其他人中,存在一個每個人都可以獲得的腦區,因為每個人都有,這就是腹內極端扣帶皮層,當人們接受新形式的學習和挑戰時會被激活。而這似乎與保持認知功能在晚年有關。還與,對不起,它被聯繫到一起。它與多巴胺的獎賞回路和其他回路以某種方式相連,將生存意志與接受新學習或至少新挑戰的觀念聯系起來。你知道的,之前有個故事,早在那時,有一個精神病療養院,人們在被稱為“無望病房”的地方。然後他們想要翻新這個病房,所以把所有的人都移走了。這樣,你就在“無望病房”,現在你就在一個充滿希望的地方,雖然沒有這樣叫的地方。翻新完成後,人們被重新帶回他們的舊房間,很多人意外去世。這讓我想知道,為什麼我們會給醫院起這樣的名字,比如“兒童醫院”。是的。我一直對這個名稱感到困擾。對於任何在那裡接受過治療並且經歷過很棒的經驗的人,我感到抱歉,因為我想那是一所很棒的醫院。你有讀過《正念身體》嗎?我裡面談到了正念醫院,這在根本上會有所不同。我現在正試圖在墨西哥、加拿大和美國明尼蘇達州建立至少一個正念急診室,然後成為整個正念醫院。這應該會非常不同。找到我假設你理解的原因。但是,你知道,您認識有人是走進醫院卻不是壓力重重的嗎?我指的是,沒有。只有在走出去的時候。是的。不過,我相信壓力是主要的殺手。這是一個相當極端的立場,安德魯。我相信,在新冠疫情之前,我本來會和中國的一些人進行這項工作。我們挑選幾百名剛被診斷為癌症的患者,癌症類型各異。我們了解他們的壓力情況。沒有人會高興地被告知他們得了癌症。所以我們給他們一些時間,讓他們適應這個事實,這大約是三週。
然後我們每三、四週測量一次這個壓力水平。我相信,壓力水平能在營養、基因和治療之上預測疾病的進程。壓力是心理的,這讓我回想到所有這些都是如何被我們的心智所控制的。不過,無論如何,假如你去了一家醫院,第一件事情就是壓力。醫院裡的工作人員,尤其是在COVID期間,承受著巨大的倦怠。那麼,倦怠是什麼?如果你有覺察,就不會有倦怠。你知道,如果我每天都看到你,而我假設你是我之前見過的那位安德魯,你的症狀基本上是相同的。我會問:“你過得怎麼樣,安德魯?”我測量你的體溫。一切都差不多相同。這可能會令人精疲力竭,因為我沒有得到任何新信息。另一方面,如果我注意到你身上所有新的變化,那麼我就會有新的刺激,我的神經元在活躍,我不會感到倦怠。
然後我們有很多簡單的事情。當我與阿圖爾·高萬德(Atul Gawande)交談時,他在檢查表方面做了一些精彩的工作。舉例來說,在手術中,如果有檢查表,就會少犯很多錯誤。但他剛剛把最後一份草稿發給出版商,所以他無法改變那些。我說,我們需要一個有覺察的檢查表。有覺察的檢查表是什麼?你記得我們以前旅行時,回到美國需要填的這些表格嗎?你是否攜帶了任何牲畜,是否帶了任何水果和蔬菜。你回答三個“是”,其餘的都回答“否”,一路回答都是“否”。所以檢查表,甚至航空檢查表,比如飛行員和副駕駛的檢查,襟翼上升、油門開啟、防霜關閉。這就變得心不在焉。
記得那架從佛羅里達飛往華盛頓D.C.的飛機嗎?所以這是一個暖和氣候到另一個暖和氣候的飛行。他們說,襟翼上升,油門開啟,防霜關閉。但華盛頓D.C.有雪,這是個不尋常的事件。飛機墜毀了,因為去冰劑被關掉了,導致人員傷亡。重點是,檢查表,雖然比沒有檢查表要好,但還有一種更好的方式。我在《有覺察的身體》中多次提到,檢查表需要是有覺察的檢查表。所以,不是問安德魯在床上嗎?是的。安德魯在床上是什麼姿勢?不是問安德魯是否有兩隻眼睛,而是,你能看到多少液體?所以不是“是”或“否”,而是超越“是”或“否”。只有在你真的在看那個人時,才能回答這個問題。
所以,當我注意到你,並對你身上的某些方面保持覺察時,你會感到被注意到。這就是你感覺被關心的方式。然後關係就會增長。這不斷回到觀察的能力、提問、深度與速度的對比。這似乎是基本的輪廓。不過,這一切都源於認識到你不知道的事實。那麼,我們如何讓人們實際去關注他們身上的變化呢?當我談到對症狀變異的注意時,我之前提到,想像你和一個人交談,你認為他正在失去能力,正在遺忘。現在,如果你認為他在遺忘,你在每次他忘記什麼時,就會變得不耐煩,因為你忘記了這並非故意的。他們真的只是忘記而已。第一,第二,你唯一關注的時候是他們忘記的時候。所以你沒注意到他們記住的所有時刻。因此,問題似乎更嚴重。但如果你實際上是在關注他們何時記錯,情況是什麼?如果你及早捕捉到,你會說這個人並不是忘了所有。他們可能忘記了,舉例來說,餐廳的問題。那麼,他們可能不在乎。對我來說,我是一個好食者,無論我們去哪裡我都會高興。所以,除非我們要去一個極其昂貴的地方,或者我們需要旅行,不論去A、B或C餐廳,我可能都不會記得。對於你來說,因為你非常講究,你會知道你在這裡吃過一頓美妙的餐,而在其他三個地方吃過一頓糟糕的餐。對你來說很重要。重點是,當某人不知道時,他們為什麼不知道?如果你立即假設是因為癡呆,那麼你就有了一個籠統的解釋,卻忽略了所有的微妙之處,這些微妙之處事實上會導致不同的診斷。
因此,如果護士或醫生在關注患者,關注變化並問自己為什麼,以及那些較小的變化和那些不變的東西。多年前,我有一位患有多發性硬化症的學生,當有人問她過得怎麼樣時,她會說很好。然後有一個人問,但你怎麼能這麼優雅?我的手臂能動,我的腦袋正常,然後她就列出了自己沒有受苦的所有部分。所以你總是可以注意到錯誤的地方,但你不能注意到所有的地方。你在打網球。你可以注意到你打得非常好的那些球。你也可以注意到失誤,這會導致截然不同的狀態。如果我注重每次我以一種我認為自己無法做到的方式擊中球,我會從中學到東西,並激勵我再次嘗試。如果我每一次失誤都在注意,那麼我會感到尷尬,害怕去拓展和體驗新事物。我覺得……我剛剛結合了十二個不同的領域。
是的,並且非常精巧。非常精巧,對。非常精巧。我意識到,我們總是或多或少有選擇,就像他們所說的。是的。我認為對一些人來說,這會感覺像是一種解放,像是,你知道,我總是有選擇。我可以,我的房子燒了。好吧,誰知道這會帶來何種新奇,這類事情。
但對某些人來說……只有他們相信有正確的答案。如果你不相信有正確的答案。如果你相信有正確的答案,你會想要有人給我那個答案。哪種手術我應該做?哦我的天啊,我應該有一棟房子,結果房子燒掉了。你知道的,生活就結束了。但如果你意識到任何經歷只是你自己的經歷並提供機會。我當然可以接受這一點。我也能感受到我自身某些部分,我認為那些部分是其他人也會經歷的。這就是當人擁有如此多的自由度來反應時,這本身可能會讓人感到有些不知所措。
不,當然。你知道,當艾瑞克·弗洛姆寫《逃離自由》時,他表達的正是同樣的想法,即你可能會因為太多選擇而感到麻痺。但我認為那是錯的。我認為如果你隱含地相信有對的選擇和錯的選擇,你才會因選擇而感到麻痺。而當你意識到它們都是平等的時候,這根本就不重要。選擇它們變得很容易。所以這是選擇你自己的冒險。確實是,對。或者把你所做的事情變成一場冒險。如果我不能靠近我愛的人,那我就應該愛我身邊的人。曾幾何時這被認為是可以的,如今……
好吧,當前的情況我會說有幾件事變得更加複雜。首先,你之前提到對老年人的溺愛。我現在77歲,我最討厭這個詞。好吧,沒人會猜到你77歲。是的,你的活力無可否認。這種溺愛的觀念,你知道,喬納森·海特寫過《美國心智的溺愛》,焦慮的一代。我不得不懷疑現如今成長的孩子和青少年是什麼樣的,時常被告知這種障礙和那種障礙,以及如果你滿足十個標準中的五個,你可能就是這個東西。你是空白而不是只是與空白作鬥爭。所有的一切都是,是的。
而我們在這個國家確實過度開處方藥,顯然是和其他國家相比,我們消耗了大量的抗抑鬱藥和抗焦慮藥物。而且我會說這些藥物對某些人來說確實是有價值的。但我也會說它們是過度開處方的。所以我的問題是,如果一個人在成長過程中被告知他們是脆弱的,到處都存在威脅,或甚至在社交媒體上到處都是威脅。我們不妨進一步探討一下這個問題,因為這是喬納森的觀點。你知道,坐在這裡和你交談,讓我想到,也許我18歲的姪女完全有能力在這個網絡環境中導航。是我自己不具備這種能力。所以我要決定她正在掙扎。但也許孩子們的體育活動不夠豐富,從數據上來看可以這麼說。但你知道我在說什麼嗎?當一個人能夠從不同的角度去看待一件事時,它會增加選擇的數量。但在某個時候,我們必須決定,我們是否過度溺愛了孩子?或者我們並不是過度溺愛?這讓我想起了一個爭論,大約在我和你同齡的時候。問題是電視上的暴力。孩子們是否因接觸這種暴力而變得更加暴力?我從未真正理解這一點,因為如果你是我的孩子,而我們坐在那裡看這種暴力,而你看到我的反應是負面的,你會學會不參與其中,或認識到這對其他人的影響。
我想說的是,與其說媒介就是訊息,不如說人們對我說,科技好嗎?科技本身並沒有什麼,工具而已。如果用得當,它們是好的。如果用得不當,它們就不好。所以我覺得這有些傻。數據顯示,比如說很多使用社交媒體的大學生,他們的自尊心較低,等等。我把這些呈現給他們。我說,這有點傻。你現在不會因這些數據而離開Facebook。可是我們來看看,你們是哈佛的學生,天啊。為什麼你們只能發那些看起來最漂亮的照片呢?有膽量轉過來拍照嗎?嘿,你會相信我昨晚的樣子嗎?就像我有糟糕的髮型或者什麼事情沒有做好。要勇敢去做這些。不,這不是社交媒體的問題。問題是撒謊或錯誤的假設,當你看到所有的成功時,那似乎就是更普遍的真相。除了你以外,大家都在取得成功。
好吧,當然,社交媒體確實給出了關於追隨者和喜歡的字面分數。這是贊好或踩贊。我是說,從字面上來看,就是根據其他人的看法來打分。而這無疑強化了那些回路,但……但如果人們學會了我之前所解釋的三個層次,那麼你會看到,看起來並不怎麼樣。事實上,也許是相當不錯的。你會有一些貧窮的人,他們無法在外觀上花太多錢。然後你會有其他人花很多錢在外觀上。他們中有一些非常富有的人……我曾經有一位《正念》的編輯,她是一位了不起的女人。她最近去世了。
第一次我們外出時,我年輕,這太棒了,他們要給我這些免費的書籍,並且總是帶我出去,讓我和這家公司而不是那家公司簽約。我永遠不會忘記這件事。我們去吃這頓飯,而她看上去很窮。所以我沒吃任何東西。我選擇了菜單上最便宜的東西,因為我知道她在付錢……後來我才發現她是新英格蘭最富有的人之一。所以這就是第三層次,你擁有這麼多,你卻隱藏了起來……
好的,這很有趣,因為在我成長的過程中,除非人們有錢去購買東西,他們會開舊車,或者用信用卡購買一些東西。我有朋友喜歡戴非常奢華的手錶。我也有朋友的財力遠超過他們,卻選擇不戴手錶。所以,除了極端的情況,區分誰擁有什麼變得越來越困難,這或許也算是一件好事。同樣,在極端情況下,洛杉磯和加州各地的無家可歸問題是如此令人困擾和悲哀。但撇開這些不談,我認為如今我們對人們價值觀的了解少了,即使只是通過觀察他們的外貌。在我成長的時候,如果有人穿著某個樂隊的特定T恤,你就知道如果你們屬於同一個群體,但現在這一切都不存在了,大家都站在同樣的起點上。但人們無論在什麼階段都可以被問到,“為什麼有人會這樣打扮?為什麼有人會做這樣的事情?”而現在,被問到時,你只會得到一個單一的答案。如果給你多個答案,你就能看到三個層次。他們是出於這個美好的理由,或是出於這個糟糕的理由。這有這樣的意義,或那樣的意義。這正是你想要的,讓事情變得模糊。你不想被標籤化。因為如果你認為你知道我將要說什麼,基於你對我身份的這種信念,你就不會聆聽我。那麼我們就無法進行有趣的對話,這是浪費。
我知道你不是很喜歡特定的活動作為提升健康長壽的方法,或是特定的活動作為增加正念的方法。但我們能否說,擁有一種對想法和環境的玩心可能會促進長壽?所以我在這些書中有這些歌詞。我的一位朋友,Zoe Lewis,是一位了不起的表演者,她唱的一首歌我非常喜歡。“你從來不會太老而無法年輕。”我認為,人應該玩樂,因為玩樂本身。現在,這樣做的一個副作用是,我認為你會更快樂,更健康。如果你更快樂,更健康,我認為你會活得更久。但這樣做的理由,現在大多數人的問題在於他們所做的一切都是為了其他原因。我在服用這種藥物,以便最終……我去健身房,是為了最終……我想,誰知道最終會發生什麼呢?
我感到幸運的是,我喜歡運動,並且一直都喜歡。但如果我不喜歡,我就不知道。哦,如何讓自己?是的,我不喜歡運動。那就是運動。實際上,我昨天告訴某人這個故事。很多年前,我在維羅海灘拜訪朋友,他們早上說:“我們去Captain Jacks吧。”我心想:“哦,Captain Jacks應該有早餐。”然後我再想:“我不吃大早餐,何不長途跋涉去那裡呢?”我非常興奮。於是我們走到海灘,朝Captain Jacks走去。然後沙灘上有根棍子,上面寫著“Captain Jacks”。這只是一個我們步行的終點。對我而言,如果我早知道這次步行只是為了步行,我可能就會享受得少得多。如果我在巴黎購物或逛街,我每天步行10英里,樂在其中。但如果你說,“咱們去散步,即使是五英里,僅僅是散步,”那不,這是無意義的。我並不是說這是好事。 但那些本該是有趣且容易參與的活動是有趣的,或者會對你有好處。如果你把它當作運動,如果你是出於其他原因去做,那是可惜,因為即使是為了運動而運動,我也不會去做,如果沒有趣的話。我不知道這是否是一種特權的立場,但現在我說:“如果沒有趣,我就不做。”我認為我擅長的事情是把幾乎任何事情變得有趣。
這真是一項了不起的技藝。我昨晚和媽媽聊過,她說:“這裡沒什麼特別的。”我反覆問:“不,告訴我,你們在忙什麼?”已經有一段時間了,她說:“我並沒有一個大而令人興奮的生活。”我問:“發生了什麼事?”她說:“好吧,如果你真的想知道,花園裡長出了一種新的雜草。”然後她開始給我解釋這種有趣的雜草,裡面有小黃花,而我媽媽非常喜歡園藝,因此她對園藝感到非常高興,我也為她的興奮而感到快樂。當她講完時,我說:“其實,我很想談談這事,想知道更多,因為我也知道我自己的經歷。”所以我不需要談論播客上發生的事,或是我日常生活中的事情,或者我考慮要不要養的那些驚人犬種,因為我對她的花園裡發生的事情更感興趣。所以對她來說微不足道的事情,對我來說卻很有趣,這為我們的多個話題提供了一個很好的橋樑。我必須說,我們之前在討論如何框架過去、現在和未來。我不知道我們是否以那種方式在談論,但在思考年齡、長壽和可能性時,浮現在我腦海中的一個詞是懷舊。我有一種感覺,我希望我錯了,因為今天的許多事情我都錯了,從中學到了東西,懷舊或許是一種危險的思維方式。這種認為過去的事物很好,而現在卻不是的想法——為什麼不能像……我心想,這多麼可怕的情緒。它讓我想到一些實際的問題,例如,我們應該去高中同學會嗎?我想,不,如果我們所做的只是懷舊,那麼不行。如果它讓我們感覺像19歲一樣,可以。就是這樣。
在這裡,你可以用重聚來替代,我應該看看相簿嗎?我不知道我對過去的照片有什麼感覺。我曾經收集它們,並珍愛它們。但現在,有時當我看著它們時,只會讓我渴望一些東西。我想我需要學會如何在這之間轉換。那么,你對懷舊以及我們如何看待過去的概念有什麼想法呢?嗯,我覺得它們與你已經提到過的內容並沒有太大區別。在那場大火中,我失去了所有的照片。多年來,我並沒有意識到我已經失去了所有的照片,因為我從未看過它們。因此,我能夠一笑而過。這非常真實。我想在我年輕的時候,我的一些朋友都在寫日記。而我從未寫過日記。因此,我的感覺是,我寧願生活,而不是記錄。但這取決於你怎麼記錄。如果你在記錄的同時也在重溫,那麼你就真的在生活。這是同一回事。如果你以用心的方式來做,這兩種活動真的沒有哪一種比另一種更好。現在,這對人們來說很難接受。如果我告訴你,即使清理馬桶的區別也並不比試圖提出相對論理論或理解愛因斯坦的相對論來得更好。區別就是區別。這就是為什麼你所注意到的小事情,比如你母親的雜草,並不較少重要,儘管她可能認為你會把它看得比正在採訪的一位她認為了不起的人更為不重要。一旦你注意到,你就會注意到,這就是全部的遊戲。而且總是有東西可以被注意到。如果你在沒有某些人給生活增加壓力的情況下注意到這些,那就和遊戲沒有什麼區別。我用這個例子,並且我認為我的學生們一定覺得我很瘋狂。因此,如果我相信這一點,我應該想出一個不同的例子。但想想你在牙齒上使用牙線。現在,你可以心不在焉地使用牙線,這樣一來,你會對此感到厭煩,覺得在那裡浪費時間,心裡想著這對你有好處,但你更想做其它事情。你不在那裡,你在使用牙線,但你的心會在想,比如你要去的派對。對我來說,讓這變得有趣。這太簡單了。我的意思是,你可以玩小遊戲。我能預測這會有多少垃圾出來嗎?哪些牙齒,哪一部分,每件事都可以變成遊戲。我曾經有過這個,你也許可以想辦法將這個產品推向市場,但它叫做WeGo,是一種教孩子使用馬桶的方式。因此這並不難。我們會出售這些小瓶裝化學品,當你往尿液中加入幾滴時,它會變色。但所以這些瓶子將顏色變為不同的顏色。我想成人會買那個。是的。孩子必須猜,無論是對父母還是僅僅是為了自己,這將是黃色,綠色還是藍色?這變得有趣。遊戲化的事情是父母的一大樂趣。你之前在談論你的孫子們叫你什麼?宇宙領袖。宇宙領袖。你可以和他們一起玩這些遊戲。然後他們到了青春期和青少年時期,他們會聲稱他們不喜歡這些遊戲。但是作為一個曾經的孩子和青少年,現在我喜歡我父母在我小時候和我一起玩的某些遊戲,因為這讓我回想起想像力的概念。是的,不,我認為世界教給我們的最糟糕的事情之一,就是我們有工作和遊戲,彷彿這是兩個不同的類別。事實上,我認為如果你問某人一個問題來判斷他們的心靈專注程度,那可能是,你需要度假嗎?我的意思是,我從來沒有度過假。但需要和想要是兩回事。如果我真的需要度假,那意味著我在工作時是心不在焉的。這真是可惜。如果你找不到方法去享受它,就去其他地方。這不值得你付出的代價。對於那些說,這是一種奢侈,我需要工作以生存和養家等等的人,該怎麼調和這一點呢?好吧,那麼學會讓它變得有趣,任何事情都可以變得有趣。你只需把它變成遊戲。你嘗試去猜測會發生什麼。你能以不同於上次的方式來做嗎?你能閉著眼睛做到嗎?我的意思是,這很好玩。你可以在不涉及工作的情況下,四肢著地,看到你的貓或狗所看到的世界。關掉燈,看看失明的感覺是什麼。試著在無法聽到的情況下度過一天。五十年前我想做這件事,就是創建一個模擬老年人的建築。因此,如果你讓50歲的人在那棟建築裡待上一段短時間,因為那裡的氧氣較少而且通常會更冷,你的視野就會縮小,他們的能力擴展是容易的。但問題是,50歲的人並不想想像自己80歲的樣子。你做過一些美麗的研究,關於治癒和時間知覺。你能描述一下那個實驗嗎?我非常喜歡這篇論文。我太喜歡這個實驗了。彼得·昂格和我在我讀研究生時做了這個實驗。我們會造成一個傷口。現在,如果我們真的能把你割傷,那會更具戲劇性。我們不是施虐狂,即使我們是,審查委員會也不會讓我們這麼做。所以這是一個小傷,那仍然是一個傷。我們讓人們一個個坐在時鐘前。他們不知道,對於三分之一的人,時鐘的速度是實際時間的兩倍。對於另外三分之一的人,時鐘的速度是實際時間的一半。而最後三分之一的人,時鐘的速度是實際時間。問題是,大多數人會假設那個傷口會癒合。
這個傷口的癒合與時間的感知無關。但結果顯示,它的癒合是根據時鐘的時間來決定的。當你把這一點與我們已經提到的一些事情結合起來時,你會得到一幅非常不同的畫面。你斷了手臂,然後你問醫生,這需要多長時間才能癒合?他或她怎麼知道呢?我的意思是,這是一個荒謬的問題。很多人的手臂都斷了。即使這個人是研究手臂骨折的專家,而且他昨天剛停止研究,今天也有新的人骨折,可能癒合的速度會不同。不過人們還是會給出答案。根據醫生給出回答的方式,我認為這是重要的。如果醫生說:“這需要你,我隨便說的,我不知道實際需要多久。這需要一個月。”那麼你就會以這樣的方式來組織自己,讓它需要一個月。但我認為,如果醫生相反地,也就是我會推薦的做法,說:“我們真的不知道。有些人癒合比較快。”我個人知道的最快癒合時間是,假設是兩週。如果你能比這還快,或者這對你來說有效,如果沒有也沒問題。因為不癒合是有好處的,人們並沒有意識到。如果你斷了右臂,並且癒合花了很長時間,那就意味著你在用左臂。如果你在用左臂,那就正在鍛鍊大腦的右側,這對許多考試是有益的。我不知道我們怎麼變成了右撇子或左撇子。你是雙手都靈活嗎?我是右撇子。我偶爾會用右手去鉤,但我還是右撇子。我的爸爸天生是左撇子,他們強迫他成為右撇子。哦,有趣。我有點雙手靈活,主要是右撇子。但人們並沒有意識到,如果你用右手,它由大腦的左側控制,而左手由大腦的右側控制。如果我們能鍛鍊我們大腦的兩個部分,那不是很好嗎?
我們正在進行一項研究,這真的很有趣,因為不僅僅是使用,所以這項工作開始的時候,哦,我無法告訴你是幾年前的事情,因為某些原因從未完成。最初,這只是讓人們使用他們的右手或左手。現在它更為複雜,涉及到是否意識到你正在使用它。我認為對大腦的影響只有在你意識到的時候才會發生。哦,這切合得非常好。我不想在這上面花太多時間,你可能知道這些實驗,但為了聽眾的緣故,你大概知道你在哈佛的同事,David Hewland和Torrance Eviesel,因大腦可塑性、視覺的關鍵時期等贏得了諾貝爾獎。他們在80年代陳述了一種理論,這種理論持續到,哦,直到2000年代初期和中期,聲稱成人人類沒有顯著的腦可塑性,這是字面上的關閉。Mike Mersinich和UCSF的一位名叫Greg Reckonzone的家伙進行了這些美妙的研究。我會快速描述一下,他們會讓受試者注意旋轉鼓上的小凸起。這些凸起有不同的粗糙度或細膩度。然後在房間裡播放一個音調,如果他們被告知要區分這些凸起從粗糙到稍微不那麼粗糙或更粗糙的變化,受試者會發出信號,好的,這發生了。隨著時間的推移,成年人與觸覺相關的大腦區域擴大了它的圖譜。因此,成年人的可塑性非常有趣,然而,如果他們做完全相同的事情,但他們被告知注意音調頻率的微小變化,那就不管他們用手指做什麼了。聽覺皮層改變了,而躯体感覺,大腦的觸覺區域卻沒有。所以這明確證明,不僅僅是成年人中的行為,而是行為和意識到感知變化的結合推動了成年人的可塑性。我發現那些研究,首先,他們的討論不夠多,但那一特徵的討論也不夠。第二,它基本上說明了意識是大腦變化的門戶。我認為這跟你所說的一切完美契合。我不明白怎麼會有其他情況。
但是回到醫生告訴你需要多長時間癒合的問題,現在它往往成為自我實現的預言。因此,鑑於醫生掌握著我們的症狀,他們需要在提供的信息上更加負責任。我們無法知道需要多長時間才能癒合。今天的人與20年前的人不同。他們吃的東西不同,活動也不同,空氣也不同等等。這些標準究竟是從何而來的?實際上,無論我和誰交談,我經常接到很多來自被診斷為可怕疾病的人的電話。首先我告訴他們,進行這些研究需要很長時間。然後數據分析需要很久。再然後發表需要更多的時間。最後,當你能聽到的時候,這已經是舊聞了。所以你現在讀到的信息是針對10年前生活的人們。十年是一個很長的時間,發生了很多事情。我的一切意圖都是讓人們對這些事情的理解變得不那麼絕對,從而能夠想像出各種可能性。但即便是我剛才提到的問題,讓人們意識到,對於右撇子來說,使用左手是有好處的,對於左撇子來說使用右手同樣是如此。然後同時也認識到,當他們斷腿的時候,當某人斷腿時,這會迫使你以不同的方式做所有事情。如果你注意到這一點,那可能會是一件美好的事情。
我不知道我是怎麼看到這些事情的。當我思考有哪些事情影響了我時,這對我來說非常奇怪。我不知道我那時幾歲,安德魯,但我在看電視。然後有一位沒有手臂的女性,腳趾之間夾著一把刀,在切番茄。這已經過了很多年。我見過和做過很多事情,但能記得這一點對我來說非常特別。即使當我們被教導去做某樣事情時,我們也只被教導一種方法。學習多種方式會有更多的樂趣。我的意思是,當我右臂受傷時,我打網球打得很不好,但我仍然用左手在打。
我們對生活有著這樣的不足模型。而這也符合卡尼曼的研究,對吧?人們為了避免損失而付出的努力遠比為了獲得而付出的要多。而這似乎是……這很有趣,因為當我去教授這個時,我在辨別什麼是損失、什麼是獲得上有很多困難,因為我不這樣看待這個世界。你已經超越了典型的損失概念。我是否超越了,我只是以不同的方式思考。但是每個人都接受這一點。能在所謂的損失中看到獲得,或在所謂的獲得中看到損失,最終你會得到一個截然不同的世界。好吧,我在這方面的進步並不如你,但我剛開始我的實驗室時,曾經教我的學生一些事情,那就是,我們將會遭遇更多的拒絕,需要做更多的修訂,而不是會獲得論文和資助的接受。因此,你能做的最好的事情,我也曾這樣告訴自己,最好的做法是,創造一個長期正向反饋循環,當好事發生時,但當壞事發生時,允許自己感受到強烈的痛苦,然後迅速前進。
到目前為止,我會鼓掌贊同這一點。接受的論文會讓我欣喜不已,激勵我很多個月,甚至幾年;但拒絕或艱難的修訂,可能需要再多一兩年的實驗。我會允許自己也許一天半的時間去徹底崩潰,然後馬上回到工作上。是的,但是另外一種方式,當我說把人放回方程式時,這是你需要教他們的,即你所收到的反饋,這些評審並不是來自天上那一群智者,而只是不同偏見和背景的群體。並不意味著你錯了。
我從我的博士後導師那裡學到了一個道理,我非常喜歡那句話,就是評審永遠會讓論文變得更好,即使你討厭它們。它們總是讓論文變得更好,從不會讓論文變得更糟。有時它們會讓論文有些難以追蹤,因為有些奇怪的圖表只是為了滿足審稿人。你會想,這是什麼?但最終每個人都會明白這個圖表的意義。所以我接受了這個想法,就是評審、紅墨水和批評的反饋都是變得更好的途徑,這在播客領域也同樣至關重要,因為如果我有任何錯誤,相信我,我會在評論中聽到的。有時這可能會讓人尷尬,但你可以把它看作是一個機會,去面對自己的不完美,然後向前邁進,改正錯誤並繼續前進。但我認為許多人試圖維持一種完美的氣息,就像有某種法貝熱蛋,而不是像藝術作品那樣生活,因為藝術作品會有凹痕、裂縫、青春痘等等,這一切都是人性的表現,我覺得很多人想要向世界展示自己就像一顆法貝熱蛋,絕對無瑕疵。但這樣的問題在於第二天出門時,你可以在第一天做那顆法貝熱蛋,但接下來你得維持那個狀態。我第一篇發表的論文回來時竟然沒有任何評語,沒有評語,沒有修訂,也沒有錯字。這是多麼危險的事情啊。沒錯,這太可怕了。是的,這並不是我的經歷。不,它給我設置了期望。你是說對下一篇的期望?但我認為,當你意識到這只是一種意見而不是事實陳述時,當你意識到,對於評論,你該告訴我的學生的是,當你收到一條評論,這並不是說那條評論是正確的,而是你所寫的東西並沒有得到期待中的欣賞。他們只是在猜測,如果你這樣做,而不是那樣做,會怎麼樣。今天未被接受的論文,明天可能會被接受,還是同一篇論文。我告訴你有多少次有人說不可能,然後它就成為了標準。你是說在某個領域和什麼是被接受的?是的,事情確實改變了。看,你為推動這一變化作出了巨大的貢獻。我是說,這不是一個、十個或二十個研究。我是說,現在已經有一個極具開創性的工作目錄,我不知道你是否有意為之,還是只是追隨你的興趣,但這些工作改變了我們對心智及其在我們生理中的角色等的看法。我希望能夠獲得你對一件事情的反思,我有時說的事情,可能是錯的,但對我來說很有幫助,因為我認為它捕捉到了一些與獎勵和強化相關的回路動力學。有時在互聯網上會重新出現,說成癮,除了其他事情,實際上是漸進地縮小讓人快樂的事物範圍。而我曾經與這個說法連結的是,啟蒙,如果真有這種東西,就是漸進地擴大讓我們獲得快樂的事物範圍。
在今天的談話中,有一件事讓我印象深刻,那就是您似乎能夠從多個不同的角度來看待幾乎任何事情,能夠接受其他觀點,這顯示出強大的心智理論,同時保有自己的感知,對吧?您沒有脫離自我。您仍然保持著自我,但接受其他的觀點。這種思維的靈活性和廣度,就像是以好、壞、可能、不知道以及不確定真實或可能是真的什麼來看待事物,並且真正挑戰先入為主的觀念。這看起來非常強大。您相信開悟嗎?我剛才所描述的與您從事的方式有相似之處嗎?不,我感到非常榮幸。您知道,我覺得當您在周圍走動而未曾看見,突然看見時,您可以說您是開悟的。我想,這是一種不太誇耀的方式。那個我不斷重複的簡單事實,認識到行為是有意義的,會讓您對人們的看法截然不同。您不再區分好人和壞人、上癮者和非上癮者。您知道,您不會有A等生和失敗學生,一切都會以不同的方式組織起來。您會欣賞每個人所擁有的個別才華。當您能做到這一點,我不知道您是否想叫這個人開悟,但生活會變得更簡單、更美好。您知道,走出去,信任別人,而不需要害怕那個會來欺負您的混蛋,是件多麼美好的事。我是說,很多年前我和一位朋友去參加了一個AA會議,想看看那是什麼樣子。我把我的手提包留在那邊,不知道在哪裡,我們走到這裡出於某種原因。我說,我把我的手提包留在那裡。然後我想,這又怎樣?如果有人拿走它,他們可能比我更需要它。這真是令人解脫。您知道,無所謂剛好就不在乎那些我們往往會隱含或明確被教導去關心的事情,並不斷地自我評價。您知道那首小歌,讓我唱。 我喜歡唱歌,我的音調不是很好。有什麼理由讓別人讓我因為唱歌而感到難受?也許我變成了一個更好的歌手,或者我會以某種方式唱歌,教會某人某個他們之前沒有想到的新技巧,因為我的不足。為什麼人們在每一時刻都在評價自己,而不是對自己能做到的事情感到滿意?誰來決定什麼是重要的?我不知道怎麼更清晰地表達,但這是完全不同的人生。您知道,這是一種我不相信壓力是必要的生活。我相信這個世界上沒有任何人比我更優秀,但我也不相信我比其他人更優秀。這是非常不同的。在這裡,尤其是在我們這些學者中,每一刻都在被評分,甚至您發表的論文數量也決定了您的地位,等等。這也很荒謬,然後您有那些金錢至上的人,他們擁有200億美元,因此我比擁有100億美元的人更好。我覺得這很可悲,事實上,我認為所有這些都是為了讓自己感覺良好。這就是全部。您知道,為什麼我需要那些錢?為什麼我需要那些A?為什麼我需要那些成功,以便我能喜歡自己?就像喜歡自己一樣。認識自己是值得喜歡的。為什麼不呢?這似乎可能有些簡單,但這讓我走到了現在的地步。的確如此,這也幫助了許多人,無論是科學發現還是通過書籍和播客與人分享的方式。我真的很感激您今天能來與我們分享。這真的只是您所做發現的子集,如此浩瀚。所以,一些事情。首先,謝謝您今天來到這裡。我非常高興參加這次談話,我喜歡、喜歡、喜歡您的工作,這讓我對事物有了不同的思考。而今天的討論將讓我,以及其他許多人重新思考各種事物。我是說,很少有討論能讓我重新思考自己的所有想法。而這次肯定會。還有,繼續做您正在做的工作。我是說,您顯然體現並活出了您所做的發現,這不僅僅是學術追求,而是讓您能夠獲得所有合適的獎項和頭銜,而是實實在在地服務並且您活出它。所以,也謝謝您。此外還有兩個簡短的問題。第一個是,問題的長度無所謂,重要的是答案,對吧?抱歉,請給我一個簡短的問題來換取長答案。由您決定。您會考慮回來嗎?再次與我們分享一些額外的發現是倒數第二個問題。然後,我在想最後一個問題,也許為了讓人們記住。您願意分享那首歌嗎?哦,安德魯。好吧。是的,我要唱這首歌。現在,您必須記住,我之所以唱這首歌是因為我認為唱歌是有趣的,無論你的聲音有多好都不應該重要。好吧,開始。這是舊薩拉·李的廣告音樂。每個人都不喜歡某些東西,但沒有人不喜歡薩拉·李。每個人都不知道某些事情,但每個人都知道其他東西。每個人不能做某些事情,但每個人都能做其他事情。
所以我唱了那首歌,究竟失去了什麼呢?我知道我可以唱歌,現在你也知道我可以唱歌,但你認為我不會唱歌就意味著我不能寫作、思考,或者做其他一些我比唱歌更擅長的事情嗎?不,當然不是。我喜歡這首歌。謝謝你說會再來。我非常感謝。謝謝你讓我參加。感謝你今天和我一起參加與艾倫·蘭格博士的討論。我希望你覺得和我一樣有趣。想要進一步了解蘭格博士的工作,找到她的書籍、工作坊及其他資源的連結,請參見節目說明中的註釋。如果你正在學習或喜歡這個播客,請訂閱我們的YouTube頻道。這是一個完全免費的支持方式。此外,也請在Spotify和Apple上點擊關注這個播客。在Spotify和Apple上,你可以給我們最多五顆星的評價。如果你對我有問題,或對播客、嘉賓或你希望我考慮的主題有任何評論,請在YouTube的評論區留下這些訊息。我會閱讀所有的評論。請同時查看今天節目開始時提到的贊助商。這是支持這個播客的最佳方式。對於那些還不知道的人,我有一本新書要出版。這是我第一本書,名為《Protocols:人體操作手冊》。這是我花了五年以上時間努力製作的一本書,基於超過30年的研究和經驗。這本書涵蓋的內容包括從睡眠到運動到壓力控制的所有協議,與注意力和動機相關的協議當然也包括在內。我提供了所有協議的科學依據。這本書現在可以在protocallsbook.com進行預購。在那裡,你可以找到各種供應商的連結,選擇你最喜歡的那個。再次重申,這本書叫做《Protocols:人體操作手冊》。如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都叫Huberman Lab。因此,包括Instagram、前身為Twitter的X、Facebook、LinkedIn和Threads。在這些平台上,我討論科學和科學相關工具,其中一些內容與《Huberman Lab》播客重疊,但許多內容則與播客的內容不同。再次重申,在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。如果你還沒有訂閱我們的神經網絡電子報,這是一個零成本的每月電子報,包含播客摘要,以及我們所稱的協議,這些協議以一到三頁的PDF格式涵蓋所有內容,從如何優化睡眠、如何優化多巴胺到有意識的冷暴露。我們還有一個基礎健身協議,涉及心血管訓練和抗阻訓練。所有這些都是完全免費的。你只需訪問HubermanLab.com,點擊右上角的菜單選項,向下滾動到電子報,然後輸入你的電子郵件。我應該強調的是,我們不會將你的電子郵件與任何人分享。再次感謝你參加今天與艾倫·蘭格博士的討論。最後但同樣重要的是,感謝你對科學的興趣。

In this episode, my guest is Dr. Ellen Langer, Ph.D., professor of psychology at Harvard University and the world’s leading researcher on the mind-body connection and the power our thinking has on our physical health. She explains how specific ways of framing and asking questions about the world shape our physical health and rate of aging. Dr. Langer also explains how our perception of time and control significantly impact our rate of physical healing, hormones, immune system, and longevity. She describes mindfulness as a way of framing life, not simply a meditation or other practice, and discusses data showing how to use one’s mind to overcome health challenges and achieve remarkable outcomes. Dr. Langer is a luminary and pioneer in researching the relationship between the mind and body with scientific rigor. Her work and our discussion are applicable to women and men of all ages and walks of life.

Read the full episode show notes at hubermanlab.com.

Thank you to our sponsors

AG1: https://drinkag1.com/huberman

BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman

Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman

Joovv: https://joovv.com/huberman

Function: https://functionhealth.com/huberman

Our Place: https://fromourplace.com/huberman

Timestamps

00:00:00 Dr. Ellen Langer

00:02:57 Mindfulness

00:06:53 Mindless, Focus; Being Mindful

00:11:03 Sponsors: BetterHelp & Helix Sleep

00:13:41 Meditation

00:14:47 Choices & Longer Life; Mind & Body Unity, Exercise, Nocebo & Placebo Effect

00:25:39 Self, Mind-Body Interconnectedness

00:32:16 Acupuncture; Cancer & Healing, Probabilities, Tool: Tragedy or Inconvenience?

00:42:18 Sponsors: AG1 & Joovv

00:44:46 Brain & Predictions, Control & Mindlessness; Resolutions

00:48:09 “Should” Thoughts, Multitasking, Making Moments Matter, Work-Life Balance

00:56:55 Sleep, Stress, Tool: Perceived Sleep & Performance

01:01:58 Counterclockwise Study

01:06:15 Pioneering a Field, Change, Decisions & Uncertainty

01:16:47 Sponsor: Function

01:18:35 Making Sense of Behavior, Forgiveness, Blame

01:25:35 Technology, Human Drive; Tool: Noticing & Appreciating New Things

01:32:50 Art, Mindfulness, Education, Awards

01:39:30 Labels, Borderline Effect; Identity, “I Am”, Learning & Age

01:49:44 Sponsor: Our Place

01:50:56 Memory Loss, Vision; Chronic Disease, Symptom Variability

02:01:22 Deadlines, Constraints; Scientific Method & Absolutes

02:06:47 Covid Crisis, Vaccines, Uncertainty, Multiple Answers

02:12:06 Age & Decline?, Experience Levels & “Disinhibited”

02:18:18 Justice, Drama; Life-Changing Events & Perspective

02:25:45 Death, Spontaneous Cancer Remission; Will to Live

02:31:59 Mindful Hospital, Stress, Burnout, Tool: Mindful Checklist

02:36:32 Noticing, Choices

02:41:16 Coddling, Fragility, Social Media, Money

02:48:26 Tool: Playfulness

02:52:08 Nostalgia, Mindfulness; Tool: Gamifying Life; Parenthood & Work

02:59:17 Healing & Time Perception, Awareness & Neuroplasticity, Imagine Possibilities

03:07:12 Reviews & Critical Feedback, Others’ Opinions

03:12:00 Enlightenment, Flexibility, Expansiveness; Everyone Song

03:19:47 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

Disclaimer & Disclosures

Leave a Comment