Understand What Pets Actually Want & Need | Dr. Karolina Westlund

AI transcript
0:00:05 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools for everyday life.
0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Dr. Carolina Westland.
0:00:22 Dr. Carolina Westland is an animal ethologist and expert in animal behavior.
0:00:26 Dr. Westland and I discuss the relationship between humans and domesticated animals
0:00:32 with a focus on the evidence-based protocols for optimizing the mental and physical health of our pets.
0:00:35 Dr. Westland explains the best way to interact with our animals.
0:00:40 Now, we may assume that the way we pet our animals and exercise them and feed them makes them truly happy.
0:00:47 But as she points out, many of the things that people assume turn out to be false when it comes to our pets and their fundamental drives.
0:00:52 She teaches us the very basic but powerful things that we can do to satisfy those drives,
0:00:56 both for the animal’s sake, of course, and to better our relationship with them.
0:01:01 Dr. Noah Westland, We also discuss the unique neurological and physiological requirements of different dog breeds.
0:01:04 That’s a fascinating conversation that stems from their lineage from wolves.
0:01:10 And we’ll tell you whether or not your particular breed, even if it’s a mutt, should be exercised in a particular way,
0:01:14 whether or not it needs additional forms of stimulation that you’re not currently giving it, and so on.
0:01:18 And because we both realize there are also cat owners out there too,
0:01:23 we discuss the often misunderstood communication signals and social needs of cats.
0:01:30 As you may know, there is a tremendous amount of debate out there about the best training and practices for taking care of our dogs and other animals.
0:01:35 And so much of that is grounded in speculation and training outcomes, which, of course, are important.
0:01:49 The conversation today with Dr. Westland approaches animal health and welfare through the lens of ethology and the species that our pets evolved from to provide actionable protocols that are grounded in science and that you can implement right away to improve your pet’s well-being.
0:01:53 So if you’re a pet owner, this episode is going to be of immense value to you.
0:01:59 If you’re not a pet owner, you’ll still learn a ton about animal biology and psychology, including yours.
0:02:04 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching and research roles at Stanford.
0:02:11 It is, however, part of my desire and effort to bring zero-cost-to-consumer information about science and science-related tools to the general public.
0:02:15 In keeping with that theme, this episode does include sponsors.
0:02:18 And now for my discussion with Dr. Carolina Westland.
0:02:21 Dr. Carolina Westland, welcome.
0:02:22 Thank you.
0:02:24 I’m super excited for this conversation.
0:02:25 Yeah, me too.
0:02:26 I can barely contain myself.
0:02:33 I think we have so much to learn from animals, and I think we have so much to learn from our relationship to animals.
0:02:42 I also believe that we have all sorts of ideas about what animals experience, what they think about us, the relationship that we think we have with them.
0:02:43 Oh, yeah.
0:02:45 Today, you’re going to set the record straight.
0:02:54 To start off, could you just briefly list off some of the species of animals that your students have worked with and studied?
0:02:58 Most of my students are like guardians of animals.
0:03:03 So they’re like dog owners or horse trainers, or they might be veterinarians.
0:03:09 Some of them work in a zoo as a zookeeper or animal trainer and so on.
0:03:11 So my students are really diverse.
0:03:24 And their knowledge levels is also really diverse from the sort of person who has their first dog at the age of 40 to somebody who’s been training animals for 30 years.
0:03:42 I grew up around a few horse people, my first girlfriend had a horse, and it was remarkable to me to see and to get some just external understanding of the relationship between human and animal through observing that.
0:03:53 I think of all the relationships between animals and humans, the horse-human relationship seems to be the one where there’s the most amount of physical contact, right?
0:04:13 You ride a horse, you learn to read the horse’s intentions, it learns to read yours through these subtle squeezing of the legs or kicking, not kicking hard, but just like a nudge of the heel, just a slight tug on the reins.
0:04:14 It’s really remarkable.
0:04:20 What does the horse experience the world as?
0:04:32 I’ve heard before that, you know, they sort of have these orbs of awareness around them and that they’re paying attention to things on the horizon, that they’re clearly paying attention to things very up close to their body.
0:04:47 But if you were to put us into the mind of a horse as best you can, how does the horse experience the world as a wild horse and with a rider on its back trying to steer it in a particular direction at a particular speed?
0:04:53 As an ethologist, I tend to take a step back and look at sort of the species in general.
0:04:56 And horses are prey animals.
0:04:59 They are also herd animals.
0:05:14 And I think that we as humans, we tend to not really understand how different animal species can be from ourselves in how they perceive the world and what’s important to them.
0:05:19 So horses being prey animals means that they’re usually quite vigilant.
0:05:26 So they’re paying a lot of attention to the world and they have this, their visual field is really big so they can sort of see what’s happening back there.
0:05:41 The issue I have with how we raise and keep horses today as an ethologist and sort of looking at how animals live their lives in the wild is that we keep them in a way that sort of challenges them in several aspects of that.
0:05:47 So we tend to separate them quite early from their mom, even though in the wild, they would stay for a very long time.
0:06:03 So I think some of the concerns that I have as an ethologist with how we raise horses is the early weaning that we sometimes see and also single housing for a species that’s an aggregating species.
0:06:08 And also that they, in the wild, they will forage up to 16 hours a day.
0:06:19 And when we bring them into captivity, we typically feed them in a way that promotes very quick eating, you know, for just a fraction of that time.
0:06:21 And that can then lead to problem behavior.
0:06:37 So for me, I think horses are probably one of the captive animal species where for many individual horses, the type of life that we’re offering is really not that great.
0:06:37 Interesting.
0:06:43 Dogs, I know, are very smell-oriented.
0:06:50 They experience the world perhaps largely, but certainly quite a bit through their noses.
0:06:56 They can sense odor instead of distance and certainly up close.
0:07:00 They like to get their nose right into things and sniff, get deep sniffs.
0:07:03 And they’re always collecting information with their noses.
0:07:07 There’s a huge range of dog breeds.
0:07:16 And I think any discussion about dogs requires that we first kind of separate out some of the major differences, at least in terms of the purebred versions of them.
0:07:29 When I see a mastiff versus a chihuahua versus like a scent hound, I’m looking at, to me, what appear to be very different animals.
0:07:33 Is it true that certain dogs rely on their sense of smell far more than others?
0:07:41 And if so, do the ones that rely on their nose just not pay attention to what they’re looking at unless you insist?
0:07:49 I mean, the other version of this question is how should we interact with dogs differently depending on what breed of dog they are?
0:07:49 Yeah.
0:07:52 So I think I can’t really answer the first part of that question.
0:08:02 I don’t know the extent to which different dog breeds, their sensory capabilities, how much that differs between different dog breeds.
0:08:09 However, how to interact with different dog breeds, I think that’s really a really interesting question.
0:08:28 Because so during the process of domestication and in just the last couple of hundred years, really, we started selecting for different capabilities in the different dog, dogs that we needed for different tasks, essentially.
0:08:40 So if we look at a wolf hunting sequence, what they’ll do is they’ll do an orient response where they sniff and they’re sort of looking for a prey.
0:08:43 And then they will do some eyeing and stalking behavior.
0:08:51 So they’ll focus and they’ll do stalking and then they’ll do chasing and then they’ll do a grab bite, a killing bite.
0:08:54 Then they’ll dissect and then they’ll eat the prey.
0:08:58 So we have this whole predatory sequence that we see in wolves.
0:09:06 And what happened during the process of domestication was that we sort of selected for certain aspects of that sequence in different breeds.
0:09:11 So we’ll have the sniffers, the hounds that are really great.
0:09:13 And I guess maybe that answers your first question.
0:09:18 I think that probably all dog breeds enjoy sniffing.
0:09:22 It’s one of the big things that people are exploring a lot now is nose work.
0:09:26 But anyway, back to this process of domestication.
0:09:38 And then we had the pointers who sort of we have really selected for that behavior.
0:09:46 You know, in a litter of puppies, we would select the one that was the most prone to do that behavior.
0:09:54 And so over generations, we really sculpted that niche, so to speak.
0:10:00 So a pointer will typically not proceed to the next behavior of the predatory sequence.
0:10:10 And then we have like the border collies who might do some chasing or some eyeing and stalking and a little bit of chase, but ideally no grabbing.
0:10:14 And we have the pure chasers, the greyhounds, for instance.
0:10:18 And then we have the grabbers, the retrievers.
0:10:22 And then we have the killers, the terriers.
0:10:27 People, I’m assuming, were anticipating you to say the pit bulls or the Dobermans.
0:10:33 But anyone that’s owned a terrier will know that they are great ratting dogs.
0:10:38 They were bred to exterminate small like rodents and stuff.
0:10:44 Anyone who’s seen a Westie, those cute little West Highland Terriers, the little white ones, they’re real cute.
0:10:51 If one of those hears or senses a rodent in the wall, I’ve seen one stalk one for several days.
0:10:53 It will move along.
0:10:54 We used to call it rat TV.
0:11:01 The Westie will sense when and where the rodent is there with an absolute fixation.
0:11:06 And if there’s any way to get into that wall and kill that rodent, it’s coming out with that rodent in its mouth.
0:11:07 It’s remarkable.
0:11:09 The amount of dedication is just striking.
0:11:12 And it’s all about killing that rat.
0:11:19 So we systematically intentionally bred for that like a couple hundred years ago.
0:11:29 And then we have the ones that don’t show much of the predatory sequence at all, that simply mostly just eat, which are the – what do you call them?
0:11:34 The ones that help livestock guardians.
0:11:36 They still like the sniffing.
0:11:50 So they tend to retain the sniffing part and then specific breeds will have one or perhaps a few of the behaviors from the hunting sequence.
0:12:03 So I think if we want to offer dogs a good life, we should understand where they are on that scale.
0:12:17 And also that the working dogs come sort of with this evolutionary backpack, their genetic backpack will encourage them to really want to do that work.
0:12:31 And then we have also the sort of – I think they’re sometimes referred to as toy breeds, the ones that are lap dogs who are not that interested in any of that working dog behavior.
0:12:42 So I think it’s – we need to – with regards to the different breeds, we need to really understand what purpose they were bred for, I think.
0:12:46 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, Our Place.
0:12:50 Our Place makes my favorite pots, pans, and other cookware.
0:13:00 Surprisingly, toxic compounds such as PFASs or forever chemicals are still found in 80% of nonstick pans, as well as utensils, appliances, and countless other kitchen products.
0:13:13 As I’ve discussed before on this podcast, these PFASs or forever chemicals like Teflon have been linked to major health issues such as hormone disruption, gut microbiome disruption, fertility issues, and many other health problems.
0:13:15 So it’s really important to try and avoid them.
0:13:17 This is why I’m a huge fan of Our Place.
0:13:23 Our Place products are made with the highest quality materials and are all completely PFAS and toxin-free.
0:13:26 I especially love their Titanium Always Pan Pro.
0:13:30 It’s the first nonstick pan made with zero chemicals and zero coating.
0:13:32 Instead, it uses pure titanium.
0:13:37 This means it has no harmful forever chemicals and does not degrade or lose its nonstick effect over time.
0:13:39 It’s also beautiful to look at.
0:13:42 I cook eggs in my Titanium Always Pan Pro almost every morning.
0:13:46 The design allows for the eggs to cook perfectly without sticking to the pan.
0:13:50 I also cook burgers and steaks in it, and it puts a really nice sear on the meat.
0:13:54 But again, nothing sticks to it, so it’s really easy to clean, and it’s even dishwasher safe.
0:13:57 I love it, and I basically use it constantly.
0:14:03 Our Place now has a full line of Titanium Pro cookware that uses its first-of-its-kind titanium nonstick technology.
0:14:12 So if you’re looking for non-toxic, long-lasting pots and pans, go to fromourplace.com slash Huberman and use the code Huberman at checkout.
0:14:15 Right now, Our Place is having their biggest sale of the season.
0:14:20 You can get up to 30% off all products now through May 12th, 2025.
0:14:30 With a 100-day risk-free trial, free shipping, and free returns, you can try Our Place with zero risk and see why more than 1 million people have made the switch to Our Place Kitchenware.
0:14:35 Again, that’s fromourplace.com slash Huberman to get up to 30% off.
0:14:38 Today’s episode is also brought to us by 8Sleep.
0:14:42 8Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
0:14:48 Now, I’ve spoken before on this podcast about the critical need for us to get adequate amounts of quality sleep each and every night.
0:14:54 Now, one of the best ways to ensure a great night’s sleep is to ensure that the temperature of your sleeping environment is correct.
0:15:00 And that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your body temperature actually has to drop about 1 to 3 degrees.
0:15:07 And in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually has to increase by about 1 to 3 degrees.
0:15:12 8Sleep automatically regulates the temperature of your bed throughout the night according to your unique needs.
0:15:21 Now, I find that extremely useful because I like to make the bed really cool at the beginning of the night, even colder in the middle of the night, and warm as I wake up.
0:15:24 That’s what gives me the most slow-wave sleep and rapid eye movement sleep.
0:15:30 And I know that because 8Sleep has a great sleep tracker that tells me how well I’ve slept and the types of sleep that I’m getting throughout the night.
0:15:37 I’ve been sleeping on an 8Sleep mattress cover for four years now, and it has completely transformed and improved the quality of my sleep.
0:15:46 Their latest model, the Pod 4 Ultra, also has snoring detection that will automatically lift your head a few degrees in order to improve your airflow and stop you from snoring.
0:15:51 If you decide to try 8Sleep, you have 30 days to try it at home, and you can return it if you don’t like it.
0:15:54 No questions asked, but I’m sure that you’ll love it.
0:15:59 Go to 8Sleep.com slash Huberman to save up to $350 off your Pod 4 Ultra.
0:16:03 8Sleep ships to many countries worldwide, including Mexico and the UAE.
0:16:09 Again, that’s 8Sleep.com slash Huberman to save up to $350 off your Pod 4 Ultra.
0:16:16 That’s a beautiful and, to me, completely novel description of the breakdown of different breeds.
0:16:26 Not according to the dosing of wolf versus mastiff genes, which is what some of the more reductionist research papers on this really do.
0:16:27 They have these charts.
0:16:37 We’ll provide a link to one that was published in Science Magazine about 10 years back that had this sort of dosing of mastiff genes versus wolf genes.
0:16:46 And what you just described beautifully breaks down what one observes if you go to a dog park or the beach.
0:16:50 My bulldog mastiff, Costello, he was a mudded bulldog.
0:16:53 So I always say, you know, no underbite.
0:16:56 So it wasn’t this, it was this, right?
0:17:03 So a proper bulldog before they inbred them so much that they have the underbite and the short snout, the brachycephalic, the breathing issues.
0:17:12 But he neither stalked nor chased, nor was he interested in killing anything.
0:17:15 He didn’t have that sense to try and harm.
0:17:17 But he certainly liked to consume.
0:17:20 So he was at the end of that behavioral description.
0:17:23 And what were they bred for?
0:17:28 So I’ll try and not take up too much time on this one because I want to learn from you.
0:17:42 The original bulldog line was a cross between a mastiff, something like a mastiff, a strong, large, high pain tolerance, and a pug, short snout.
0:17:47 And the gene cross there, and obviously the dog geneticists weren’t thinking about specific genes.
0:17:57 They were thinking about traits, was the short snout was great for what’s called bull baiting because that short snout provides the kind of lever that when they bite down onto the nose of a bull,
0:18:03 bull, which is what they were used for, it was a cruel practice, very hard to shake them loose.
0:18:05 The bull could shake them and they’re not going to shake loose.
0:18:10 Just think about trying to pick something up with long tongs, right, the physics of this versus a clamp, right, like a C-clamp.
0:18:10 Yeah.
0:18:23 The mutation that takes the pain receptors out of the face or reduces them is close by another gene that is involved in generating the tensile nature of the skin.
0:18:26 So this is why they have the jowls, the folds.
0:18:26 Oh, right.
0:18:31 And you can, I don’t suggest anyone do this, but Costello, I’ll just give an example.
0:18:35 Sometimes, unfortunately, would like get a fish hook through his jowl when he was playing at the ocean or something.
0:18:41 And he’d come up to me bleeding, smiling, you know, basically you have to take this thing out.
0:18:43 So his pain tolerance was quite high.
0:18:46 Pain tolerance was very high in the front of the animal, in the face.
0:18:54 And toward the rear of the animal, you touch his back toe and it’s, you know, so they have a gradient of pain receptors that runs high density in the back, low density of the front.
0:18:56 So they were bred for bull baiting.
0:18:56 Yeah.
0:19:00 And the original line has been bred out.
0:19:09 It’s people who care about the bulldog breed and bringing some more humane breeding practices to the bulldog because it’s a pretty brutal breed now.
0:19:09 Yeah.
0:19:18 Have tried to reestablish the original line, which, again, were elbows back, no strong underbite, as opposed to what you see now.
0:19:21 So that’s the sort of brief history on the bulldog.
0:19:25 They have to be born by cesarean because big shoulders, small hips.
0:19:42 Anyway, the interesting thing about the bulldog, I always said, and this will take us back to behavior, was the contract that I felt I had with my bulldog was one of he would protect me to the death.
0:19:45 You do notice that anytime they hear a noise or anything, they’re hypervigilant.
0:19:54 But if there’s no impending threat, total relaxation, the most efficient use of energy of any species.
0:20:00 So basically it was, I’ll die for you, Andrew, but unless your life is in danger, I’m not going to do anything.
0:20:07 So maybe we could talk about temperament in dogs and how they experience their emotional life.
0:20:16 I don’t know if we can make general statements about this, but you’ve spent a lot of your time thinking about the emotional life of animals.
0:20:21 What does a dog need in order to feel calm and safe?
0:20:23 Great question.
0:20:50 Yeah, so in order to feel calm and safe, I think perhaps we should go to the core effect space, which I think is one of the three emotional models that I find very, very useful in understanding and providing a good environment for animals so that they can thrive, really.
0:21:03 So the core effect space is one way of depicting or conceptualizing emotions where we have valence on the x-axis, so how pleasant or unpleasant something is, and we have arousal on the y-axis.
0:21:28 So what you’re asking is, so low arousal and pleasant, so where they’re relaxed and they’re feeling safe and they’re sort of engaging socially with others and being sort of at ease, if you will.
0:21:30 So how do we get there?
0:21:37 And I think that some of the things to consider is then the absence of negative emotions.
0:21:48 So again, if we’re in the core effect space in the quadrant four, with the high arousal unpleasant states, we’ll find things like fear, aggression.
0:21:57 So helping reduce that will sort of automatically help animals move to the right in the matrix.
0:22:09 And in the lower quadrant three, with the unpleasant low arousal state, where animals tend to end up if they’re sort of bored or depressed,
0:22:22 is engaging them, providing an environment that’s stimulating, that they can sort of do interesting things to help them move into the right side of the core effect space.
0:22:31 And also to the top in that quadrant one is the high arousal pleasant state.
0:22:37 But that would be like seeking or foraging behavior, exploration, play, sex.
0:22:48 But as to your question, how do we get into quadrant two with feeling safe and sort of that warm, fuzzy feeling?
0:22:59 So some of the things to do might be to, if the animal enjoys it coming from you, and they often have to know you in order to really appreciate it,
0:23:03 is like tactile stimulation, so petting, essentially.
0:23:09 Something that might interfere is that we primates, we humans are primates and we’re huggers.
0:23:13 We tend to sort of go like this when we want to interact with an animal that we really like.
0:23:18 And to many animals, this is restraint and really scary.
0:23:28 And so the type of body contact that we offer to animals that we should consider whether they really enjoy it or not,
0:23:30 whether they tolerate it or enjoy it.
0:23:34 And one way of doing that is to offer a consent test.
0:23:40 So you might offer your hand and scratch a little bit, ideally in a place that the animal really enjoys.
0:23:45 So most dogs don’t enjoy having a hand on top of their head, but rather perhaps here.
0:23:46 On their neck.
0:23:48 Or the upper chest, sort of, yeah.
0:23:54 So you might do that for a few seconds and then you remove your hand to see, does the animal enjoy this?
0:23:57 And will they then reinitiate that contact or not?
0:23:58 Or will they move away?
0:24:09 And I have this issue with my cat now that he is not very, he doesn’t sort of enjoy petting as much as I do petting him.
0:24:14 So I have to be really mindful that I really offer him the chance to say no thanks.
0:24:20 So we might consider just touching the animal as a, you’re calling it a consent test, like as a test.
0:24:28 And then if they move toward you, then what is the pattern of tactile stimulation that dogs like?
0:24:38 I’ve been reading up on this a little bit and somebody ran an experiment that I think is kind of interesting describing the differences between rates of petting.
0:24:46 And it basically, the conclusion was that essentially they claim that all dogs are averse to very rapid touch.
0:24:50 But that people tend to pat quickly, pet quickly.
0:25:00 And they showed a beautiful example of just if one just deliberately strokes the animal very slowly, the animal’s eyelids just start to hood.
0:25:05 And you basically just diffuse the tension very quickly.
0:25:07 Which I think is interesting.
0:25:09 You know, as humans, we think, oh, we want to pat the dog on its head.
0:25:13 And for some reason, we associate patting with fast patting.
0:25:13 Yeah.
0:25:15 Or petting as a quick process.
0:25:17 You’re going to scratch and pet this animal.
0:25:23 It very well could be that all the dogs out there are just dying for some really nice, slow strokes.
0:25:23 Yeah.
0:25:38 And I also think that that nice, slow stroke, if you’re sort of in a calm emotional state yourself, then we might tap into another interesting emotion theory, which is the polyvagal theory and this concept of co-regulation.
0:25:52 So if you’re really calm and relaxed, then you’re sort of sending out these cues, these subtle cues that other individuals are reading and picking up on.
0:26:00 And it seems that we do that vis-a-vis also our dogs and certainly also horses, it seems.
0:26:07 So that just being calm and relaxed yourself can really help relax the dog.
0:26:12 And what you say about the fast petting or patting really makes sense to me.
0:26:18 I know there is one study in horses that show that if you pat a horse, many horses find that aversive.
0:26:21 So in other words, it’s something that they’ll work to avoid.
0:26:28 And yet that is often how we try to reward them when they do something that we want.
0:26:30 They do enjoy wither scratching.
0:26:37 So back at the nape of the mane, if you scratch them there, they’ll typically enjoy that.
0:26:48 But I would say that different animals, different individuals will have these individual preferences and just trying to see what they like.
0:26:59 And perhaps also if you’re offering your hands like this, they might even scoot around to show you which body part they want scratched once they learn the rules of that communication.
0:27:06 I feel like dogs want the part of their body scratched that they can’t access on their own.
0:27:06 Yes.
0:27:12 Like I’m yet to meet a dog that doesn’t like being scratched on its rump.
0:27:14 Bump scratching is a big thing for many animals.
0:27:14 Yeah.
0:27:15 Of course it is.
0:27:18 Like the top side of their back leg.
0:27:18 Yeah.
0:27:18 Right?
0:27:19 Like right there.
0:27:20 Yeah.
0:27:21 It’s got to feel so good.
0:27:21 Yeah.
0:27:22 Because they can’t get to that.
0:27:22 Yeah.
0:27:27 As well as underneath their rear leg.
0:27:28 Right?
0:27:33 Like just kind of in the crook of the rear leg with that soft skin there.
0:27:34 Yeah.
0:27:34 Right?
0:27:40 That – but, you know, having interacted with dogs that were more skittish versus more calm.
0:27:40 Yeah.
0:27:50 I totally agree that different animals, regardless of breed, just have a completely different relationship to touch.
0:27:51 Yeah.
0:27:53 And how quickly they want to interact.
0:27:58 I’ve heard and I don’t know if it’s true that for dogs space is a big thing.
0:28:01 I don’t know if this is true.
0:28:04 I’m sure someone will refute this.
0:28:16 But the idea that, you know, if your dog runs up to you when you walk in or to – a dog runs up to you and it’s a new dog you’re just meeting and they touch you or they jump up on your shin, that it’s their attempt to dominate you.
0:28:18 Like this is my space.
0:28:18 I’m controlling you.
0:28:26 Because you wouldn’t necessarily walk up to a dog that you just met and just get right in their space without kind of them approaching you as well.
0:28:30 What are your thoughts on this whole dominant submission thing on the basis of touch and space?
0:28:33 That’s like Pandora’s box there, right there.
0:28:33 Great.
0:28:35 I don’t have any, you know, stake in this.
0:28:41 I just would like to learn and I would like people to learn so that they can have better interactions with and for animals.
0:28:42 Sure.
0:28:42 Yeah.
0:28:48 So first of all, I think that actually we often do walk up to strange dogs that we never met before.
0:28:50 We’re like, hi, can I pet him?
0:28:52 And then we start patting on top of the animal’s head.
0:28:53 Guilty.
0:28:54 So I think that we do do that.
0:29:03 And then this whole discussion about dominance is really interesting because as an ethologist, how we define dominance is completely different.
0:29:07 Different from how most people define it.
0:29:14 And I actually, I looked into the encyclopedia to see how is dominance defined there.
0:29:17 And I find that there’s like two lines of that definition.
0:29:22 So one is the ethological definition of dominance and one is the sociological definition of dominance.
0:29:35 And I think that what we’re doing often is that we’re misusing, we’re using the sociological definition on animals in a way that’s, I think, unfortunate.
0:29:41 Because the ethological definition is about priority of access to resources.
0:29:43 Here’s a resource.
0:29:46 Here’s like five individuals coming up to it.
0:29:47 There’s just one there.
0:29:50 The dominant individual will have priority of access to that resource.
0:29:53 The others simply have to wait or look elsewhere.
0:29:59 And this reduces the risk of sort of confrontation and aggression and all the costs associated with that.
0:30:16 So it’s just, it’s normal that animals who hang out together, who are like in a stable social group, will organize or have some sort of dominance hierarchy within them that allows this to take place, to reduce the risk of aggression.
0:30:30 It tends to become exacerbated in captivity compared to in wild contexts because then the animals can disperse and there’s like, there’s a resource over there that they can go and get instead.
0:30:41 But when we house them and we’re offering, specifically we’re offering like, here’s, you have two cats or three cats and here’s the food.
0:30:47 You’re putting the animals in conflict because cats are solitary hunters.
0:30:59 So they actually do, if you have several cats, you should feed them in sort of separate locations to reduce that sort of heightened arousal that goes with that type of feeding.
0:31:04 Okay, there’s dominance among dogs or among dogs and other non-human animals.
0:31:10 I’m thinking in terms of the relationship between human and dog and touch and space.
0:31:13 I’ve heard that the dog touches you.
0:31:15 It thinks it owns you.
0:31:23 I’ve heard that if you move into a space that the dog is and it backs away, then it’s, you know, it thinks of you as dominant.
0:31:30 I’ve also heard that if the dog moves into your space very quickly, that it sees itself as kind of the leader in this relationship.
0:31:32 There are a lot of theories out there about this.
0:31:43 And I’m realizing that all these theories about animals must be very contentious because they lack the language to tell us what we want to know.
0:31:44 Yeah.
0:31:46 And so we’re always sort of guessing when we’re doing ethology.
0:31:51 I would not label any of those situations that you described as a dominance interaction, actually.
0:32:03 I would rather, if the dog backs away when you confront them, I would sort of rather label that as perhaps a fearful reaction, not submissive, as in giving you priority of access to a resource.
0:32:12 Typically, feral dogs in the wild will form linear dominance hierarchies with regards to the access to resources.
0:32:16 And that might shift depending on what the resource is.
0:32:19 So it’s not like it’s written in stone or anything.
0:32:30 So it’s like fluid and variable, but there’s still typically some sort of like hierarchy when it comes to the priority of access to resources.
0:32:35 Then we have another social role, which is the role as a leader.
0:32:48 And when I, as an ethologist, say leader, I mean the one that leads, that sort of walks first in line from one location to another.
0:32:56 I like to take the example of elephants that they, when they migrate, it’s typically one of the old females, the matriarch, who leads the way.
0:33:01 So she’s the leader, so she’ll help them find, she knows where to go, essentially.
0:33:05 And there’s other social roles as well.
0:33:13 There might be the controller, who is the animal who tends to initiate a change in activity.
0:33:18 So we see this in cows, for instance, that all the cows are standing up and they’re grazing.
0:33:25 And then one cow, the controller, lies down and everybody else lies down also.
0:33:25 Wow.
0:33:26 And they start ruminating.
0:33:31 They will often synchronize their behavior, but they’ll follow.
0:33:38 It’s not that one individual is sort of imposing on the others, but rather they do that and the others follow suit.
0:33:39 Interesting.
0:33:39 Yeah.
0:33:46 I have heard this, that when you walk your dog, that your dog should be next to you or behind you.
0:33:50 Very few dog owners actually walk with their dog behind them.
0:33:56 Just, I live in an area that is, you know, frequented by dogs and owners.
0:34:07 It’s interesting to kind of interpret that as a question, which is, if the dog walks in front, does it mean that it somehow is the leader?
0:34:11 I mean, are humans just completely wrong about all this stuff?
0:34:12 I think so.
0:34:12 Great.
0:34:21 I think that we carry a lot of, and actually, we haven’t mentioned this, I think, but I have very little practical experience about dogs, with dogs.
0:34:22 I haven’t lived with dogs.
0:34:22 I haven’t trained dogs.
0:34:26 But many of my students train dogs, and I help them.
0:34:41 So, but that also means that I don’t carry any of these sort of assumptions that you’re supposed to have your dog behind you or beside you, that if you don’t, then so, which means that I can look at that type of statement and go, really?
0:34:55 Because I think that there’s a lot of learning occurring, of course, that you teach the dog that if you stay at my side or behind me, then, you know, there won’t be any unpleasantness.
0:34:57 But if you pull ahead, I’m going to yank you back.
0:35:07 So there’ll be an unpleasant consequence to the pulling behavior, which will then influence the animal’s choice in staying next to you.
0:35:19 But I think we very often, what we label as dominance can very often be just, if we just remove that label and we look at the animal’s behavior, we can explain it in other terms.
0:35:27 And again, I would not use, for me, dominance as an ethologist has to do with the priority of access to resources.
0:35:41 So along the lines of priority of access to resources, when I got my puppy, I was taught in the dog training course that I took with him that I should eat and then he should eat.
0:35:51 Or that we could eat alongside one another different food, although I confess I often fed him steak.
0:36:00 If it was appropriate food for a bulldog, I fed it to him, as opposed to letting him eat before me because of this access to resources thing.
0:36:02 Is there any truth to that?
0:36:07 This is taught in a lot of dog slash owner training because a lot of dog training is actually owner training.
0:36:08 Yeah, yeah, yeah, sure.
0:36:14 I mean, you have to set up the situation to work for you and the animal.
0:36:18 But again, I would not frame that in terms of dominance.
0:36:30 They form relationships with us, but as far as I know, from the ethological perspective, we have no role in a dominance hierarchy among dogs.
0:36:33 They know that we are different and they will respond.
0:36:39 They will learn to expect that if in this context, that will happen, in that context, that will happen.
0:36:45 And so we can often reframe that from in a different learning system than dominance.
0:37:02 That’s a novel perspective because I think that so much of what’s out there in terms of dog slash owner training is really about not so much dominance, but really trying to establish a relationship where it’s clear that you’re the caretaker to, quote unquote, make them feel safe.
0:37:08 So that their job is very clear so they don’t feel the anxiety of needing to perform roles that perhaps are yours.
0:37:12 There’s a lot like what you hear when you hear about parent-child training, basically.
0:37:27 So maybe given the sort of pattern of your answers over the last couple of questions, I should ask the question, which is a really straightforward one, which is how do you think about animals?
0:37:31 Like what is your view of animals when you think about them?
0:37:42 I know you’re interested in their welfare and improving their well-being and conditions, but how do you – like when you see an animal, most people say, okay, well, that’s a dog, that’s a horse, that’s a parrot.
0:37:44 Can I interact with it?
0:37:46 Maybe I don’t want to or maybe I have a phobia.
0:37:47 Who knows?
0:37:48 But how do you think about animals?
0:37:54 Like what’s driving this inquiry in terms of their emotional and their cognitive life?
0:38:15 First of all, I think that we humans are also an animal species and that we tend to sort of put ourselves on a pedestal and thinking that we are one and then animals are like this – the other, as if it were homogeneous, which is – it really isn’t.
0:38:27 So each animal species have their own – we have our own adaptations and each animal – all the other animal species that we surround ourselves with do as well.
0:38:40 So I don’t know if that really answers your question, but I tend to – so the work I do is to sort of try to help animals live better lives with humans.
0:38:58 And that very often starts with understanding how that animal species would live in the wild and the type of life that they have, whether they’re a predator, whether they’re a prey animal species, how they process the world, the type of information that they take in.
0:39:10 So for instance, we might see a dog who’s wagging his tail, and we might think that it’s only happy dogs that wag their tails, but actually tail wagging is seen in many different contexts.
0:39:29 And we might think of it as a visual communication thing, but actually it could be that they’re dispersing scent that the tail wag will sort of – that scent will waft over to you so you can take in information about my current emotional state.
0:39:30 They definitely have scent glands back there.
0:39:31 Oh, yeah.
0:39:31 Yeah.
0:39:32 Interesting.
0:39:35 So can we interpret dog wags of different types?
0:39:36 Is there a way to do that?
0:39:44 So one very interesting thing is that the dog wagging with a predominant left wag –
0:39:44 Left for the dog?
0:39:45 Left for the dog.
0:39:47 So he’s wagging on the left-hand side of his body.
0:39:48 Mm-hmm.
0:39:50 Tends to be associated with negative emotional states.
0:39:54 And on the right tends to be associated with positive emotional states.
0:40:06 And the same – cats tend to look at the world from the left when in a negative emotional state and from the right when in a positive emotional state.
0:40:11 So looking from the left, meaning the left eye slightly forward.
0:40:11 Yeah.
0:40:13 The head tilted, so the right eye –
0:40:14 So taking in that information with this eye.
0:40:15 So –
0:40:16 If you’re scary –
0:40:17 Some people are just listening.
0:40:19 They’re not watching, so they can’t see this.
0:40:27 So what Carolina is describing is if the head is turned slightly to the side, so the left eye is forward, that’s a negative –
0:40:32 So they’re looking at the stimulus with their left eye if that stimulus is fear-inducing.
0:40:38 And the opposite to the right-hand side if it’s more attractive to them or –
0:40:38 Yeah.
0:40:39 So this is lateralized.
0:40:40 Interesting.
0:40:47 And then the tail wag, you said a dog wagging on the left-hand side, more negative right-hand side and more positive.
0:40:48 What about full sweeps?
0:40:49 Yeah, full sweeps.
0:41:02 And I don’t know the details here, but certainly the type of tail wag, whether it’s sort of very low and fast or whether it’s high and sort of stiff, will communicate different emotional states.
0:41:08 Do you think that over time we learn these signals without realizing that we learn these signals?
0:41:09 Yes, absolutely.
0:41:14 Because we associate it with our dog being in a particular circumstance or behaving in a certain way?
0:41:23 So studies have shown that we humans are actually – we learn to read dogs by exposure, even passive exposure, just living in an environment.
0:41:35 And apparently, if we live in a culture where dogs live close with humans, we get better in reading dogs than in cultures where dogs don’t interact that much with humans.
0:41:37 So there’s that.
0:41:47 And there’s also this – the issue that we are typically better at reading gross body language than we are at reading facial expressions.
0:41:57 Apparently, one of the reasons being that dogs move different facial muscles when they make emotional facial expressions.
0:42:01 They move different muscles than what humans do.
0:42:04 What can you tell us about the facial expressions of dogs?
0:42:13 Well, there’s been some studies in the last couple of years that have looked at which muscles are moving when, in which contexts.
0:42:23 So they’ll expose the dog to different types of stimuli and they’ll look at – they’ll film the dog and look at what muscles are twitching where.
0:42:26 Where is the face moving in response to these stimuli?
0:42:39 So those types of studies have found that, you know, when you – when a dog is exposed to, let’s say, thunder or fireworks sounds, they will show a certain facial configuration.
0:42:47 When their owner returns home after not being seen for several hours, they will show a different facial configuration and so on.
0:42:50 So it seems that they do show facial expressions.
0:42:58 It’s just that some of those facial expressions are – it’s not the same muscles that we show in the corresponding emotional state.
0:43:06 So that would, I think, bias us to misreading dogs’ facial expressions from that perspective.
0:43:13 But then again, if we live with dogs, we start – we won’t observe just the facial expression.
0:43:15 We will observe the entire dog.
0:43:20 And we’re often better off reading their body language than we are reading their facial expression.
0:43:25 Even though I think that studies also show that the face is where we look first.
0:43:36 Which behaviors in dogs are maintained from interactions with other dogs when they interact with humans?
0:43:47 For instance, if one is going to take a dog out on a walk and it’s familiar with the sound of the leash coming off the hook or something like that,
0:43:55 it’s not uncommon for a dog to go into that long, full front leg stretch that people call down dog in yoga.
0:44:01 And some people will say that’s a kind of remnant of the puppy play kind of stance.
0:44:03 Again, people say this stuff.
0:44:07 People are often self-appointed dog experts.
0:44:08 This is kind of interesting.
0:44:17 And I’ve learned this from researching it online that the various camps of quote-unquote dog experts disagree vehemently with each other.
0:44:20 I mean they write to me saying, you know, they’re evil.
0:44:22 This person is cruel.
0:44:28 You know, they blame each other of animal cruelty for different training tools.
0:44:29 We’ll talk about that a little bit later.
0:44:37 But dogs will do this down dog type movement, whatever it means, with other dogs and they’ll do it with humans.
0:44:41 Do you think it means the same thing in those two different contexts?
0:44:43 Most probably does.
0:44:48 That play bow that you’re describing is what’s referred to as a meta signal for play.
0:44:52 So it’s typically shown in a play context.
0:44:54 And I haven’t seen it described.
0:44:55 But then again, I’m not a dog owner.
0:45:00 But I haven’t seen it described in the context of let’s go for a walk.
0:45:09 But certainly in the play context, as far as I know, dogs play a bit differently with humans than they do with other dogs.
0:45:10 But they do enjoy playing with humans.
0:45:26 And sometimes I think we humans have a hard time knowing whether what we’re seeing is play or aggression because there will be elements from the aggressive repertoire within a play bow.
0:45:31 But typically what we can do then is look for what’s referred to as MARS, M-A-R-S.
0:45:33 So M being the meta signals.
0:45:34 So those play bows.
0:45:40 Or in other species, it will be other behaviors that are sort of indicating that I want to play.
0:45:45 I know chimpanzees have like 30 or 50 different meta signals for play.
0:45:50 M-A-A is for activity shift.
0:45:52 So we’ll see different behaviors.
0:45:53 They might be chasing.
0:45:54 They might be pouncing.
0:45:58 They might be wrestling, biting each other.
0:46:01 But you’ll see these activity shifts.
0:46:05 And it’s not in the same order as it would be if they were truly fighting.
0:46:10 M-A-R-R is for role reversals.
0:46:25 So you’ll see that the dogs, if they’re of different sizes or different sort of stamina or how big they are or how competent fighters they are, would be, that they’ll take turns winning and losing.
0:46:26 Yeah, I’ve seen that.
0:46:29 Yeah, because it’s not fun playing if you lose all the time.
0:46:33 So in order to keep playing, the bigger dog needs to lose sometimes.
0:46:39 So they need to, in order to keep this interaction going, that’s the way to do that.
0:46:42 And the last one, S, is self-handicap.
0:46:45 So the larger dog will self-handicap themselves.
0:46:50 You might see them doing a tug of war and the large dog is just standing there and holding the thing.
0:46:53 And the small dog is like pulling and really trying to get the thing.
0:46:56 And the big dog is just standing there doing nothing.
0:47:05 But then if a human takes over the toy and starts pulling, then the big dog will engage and start showing more of his strength and escalate that behavior.
0:47:10 That’s a beautiful thing when you see animals adjusting their level of kind of vigor in play.
0:47:11 Yeah, yeah.
0:47:12 So that the play can continue.
0:47:13 It’s very sweet.
0:47:18 I mean, it speaks to a bigger question, which is, do dogs have empathy?
0:47:20 Oh, I think so.
0:47:20 Absolutely.
0:47:26 I can’t say I’ve seen any studies on it, but just, yeah.
0:47:36 I mean, I think many dog owners are familiar with when we’re grieving, a dog will often come closer as opposed to moving further away.
0:47:41 I mean, I’ve seen some incredible moments.
0:47:43 You know, we interpret these things, right?
0:47:44 We anthropomorphize.
0:47:53 But I had someone in my home years ago who was grieving a death in her family and Costello came and, you know, put a paw on her knee.
0:47:58 And it’s hard to not interpret that as a meaningful moment of empathy.
0:48:00 Who knows what he was experiencing?
0:48:03 Maybe he was experiencing distress for all I know.
0:48:08 But the more pleasant interpretation is that he wanted to extend comfort.
0:48:31 I think it makes sense from the evolutionary perspective that social animals who live in a cohesive social group are good at reading each other’s emotional state and also good at sort of trying to buffer negative emotions if it’s possible to do that.
0:48:38 And so I would expect it with any of the sort of more cognitively advanced species.
0:48:40 I would expect some type of empathy.
0:48:44 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
0:48:48 AG1 is a vitamin-mineral probiotic drink that also contains adaptogens.
0:48:54 I started taking AG1 way back in 2012, long before I even knew what a podcast was.
0:49:05 I started taking it, and I still take it every single day because it ensures that I meet my quota for daily vitamins and minerals, and it helps make sure that I get enough prebiotics and probiotics to support my gut health.
0:49:18 Over the past 10 years, gut health has emerged as something that we realize is important not only for the health of our digestion, but also for our immune system and for the production of neurotransmitters and neuromodulators, things like dopamine and serotonin.
0:49:21 In other words, gut health is critical for proper brain function.
0:49:33 Now, of course, I strive to eat healthy whole foods from unprocessed sources for the majority of my nutritional intake, but there are a number of things in AG1, including specific micronutrients, that are hard or impossible to get from whole foods.
0:49:47 So, by taking AG1 daily, I get the vitamins and minerals that I need, along with the probiotics and prebiotics for gut health, and in turn, brain and immune system health, and the adaptogens and critical micronutrients that are essential for all organs and tissues of the body.
0:49:59 So, anytime somebody asks me if they were to only take one supplement, what that supplement should be, I always say AG1, because AG1 supports so many different systems in the brain and body that relate to our mental health, physical health, and performance.
0:50:05 If you’d like to try AG1, you can go to drinkAG1.com slash Huberman.
0:50:14 For this month only, April 2025, AG1 is giving away a free one-month supply of omega-3 fish oil, along with a bottle of vitamin D3 plus K2.
0:50:25 As I’ve highlighted before in this podcast, omega-3 fish oil and vitamin D3 plus K2 have been shown to help with everything from mood and brain health to heart health and healthy hormone production, and much more.
0:50:35 Again, that’s drinkAG1.com slash Huberman to get the free one-month supply of omega-3 fish oil, plus a bottle of vitamin D3 plus K2 with your subscription.
0:50:38 Today’s episode is also brought to us by Juve.
0:50:41 Juve makes medical-grade red light therapy devices.
0:50:48 Now, if there’s one thing that I have consistently emphasized on this podcast, it is the incredible impact that light can have on our biology.
0:51:07 Now, in addition to sunlight, red light and near-infrared light sources have been shown to have positive effects on improving numerous aspects of cellular and organ health, including faster muscle recovery, improved skin health and wound healing, improvements in acne, reduced pain and inflammation, even mitochondrial function, and improving vision itself.
0:51:20 What sets Juve lights apart and why they’re my preferred red light therapy device is that they use clinically proven wavelengths, meaning specific wavelengths of red light and near-infrared light in combination to trigger the optimal cellar adaptations.
0:51:28 Personally, I use the Juve whole body panel about three to four times a week, and I use the Juve handheld light both at home and when I travel.
0:51:34 If you’d like to try Juve, you can go to Juve, spelled J-O-O-V-V dot com slash Huberman.
0:51:40 Juve is offering an exclusive discount to all Huberman Lab listeners with up to $400 off Juve products.
0:51:47 Again, that’s Juve, spelled J-O-O-V-V dot com slash Huberman to get up to $400 off.
0:52:08 I’ve always been delighted and curious about the fact that if two animals of the same species both receive food or a treat, it seems, I don’t know, but it seems that they are paying attention to how much treat the other is getting.
0:52:26 And as a sibling, I have an older sister who I get along very well with and always have, but when we were kids, I’ll never forget, like, if there was a treat, like a milkshake or something, she would point out that she had slightly more than I did.
0:52:35 If there was a slice of cake or something, it was as much as we would look at the slice of cake being served to us, we were looking to see how much the other one got.
0:52:40 And this was a reflexive thing, and we’re not competitive in any dimension, really.
0:52:47 We’ve always respected each other’s strengths and weaknesses in a way that’s very complementary.
0:52:55 But when it comes to treats, humans and dogs pay a lot of attention to who’s getting what.
0:52:56 Fairness, yeah.
0:53:08 There was this experiment done on capuchin monkeys by Franz Duval and his team, and apparently they did it, and they published a paper on it, and nobody read it.
0:53:21 And then, like a decade later, in preparation for a presentation, they redid some of the experiment and filmed it, and he shared that on the presentation.
0:53:30 I don’t know if you’ve seen it, but essentially it’s two capuchin monkeys, and they’re next to one another so they can each see what the other is getting, and they’re asked to do a task.
0:53:41 Like, the researcher hands them a rock, and they hand it back to the researcher, and then they get a reinforcer, so a treat as payment for that behavior.
0:54:00 And so the first monkey gets a piece of cucumber, and he’s happy he eats that cucumber, and then the researcher turns towards the second monkey and requests the same behavior, gets the same behavior, and feeds that animal a grape.
0:54:09 And capuchins are not too enthusiastic about cucumbers, but they really love grapes.
0:54:24 So when she then turns back to the first monkey again and repeats the behavior and again feeds that one a cucumber that he was happy to eat, like, 30 seconds ago, he actually throws a tantrum and throws it back at the researcher, sort of going,
0:54:40 I saw that you fed the other guy a grape, and the audience is laughing, so it’s like I think we all recognize that situation that we take affront to somebody else getting paid better for the same quality of work.
0:54:50 Yeah, I’m always interested in these studies that every few years, something – I didn’t know that one, so thank you for sharing that – where there’s something about resource allocation that’s revealed.
0:55:06 And then for every one of those, there will be a study that shows, for instance – and I’m not going to get the details right here – but that crows will teach each other ways to open boxes so that another one can get food,
0:55:10 even if they don’t have access to that food, even if they don’t have access to that food, just – it seems like an act of altruism.
0:55:13 So we’ll see fairness, we’ll see altruism.
0:55:14 Oh, yes.
0:55:24 A very different picture than this whole notion of dominance hierarchies in every member of a species is just trying to get the most that they possibly can, even at the expense of others.
0:55:34 It’s beautiful in a way, and we, again, have to be careful not to anthropomorphize, to not assume that members of a species are doing this because they’re benevolent.
0:55:36 That’s a nice – I like that interpretation.
0:55:44 But maybe, as you pointed out before, that having a happy group makes for more happiness for oneself.
0:55:45 Absolutely.
0:55:49 I think if the group is doing well, then everybody is better off.
0:55:57 So there’s – we used to think that there was just sort of individual selection, but there is a certain amount of group selection also.
0:56:05 So the individual selection is stronger, but certainly if there’s a group that collaborates better, that will do better than the group that isn’t collaborating as well.
0:56:07 And it’s interesting.
0:56:10 You’ve mentioned a few times now the risk of anthropomorphism.
0:56:22 And I think that if we look at that as a sort of continuum from anthropomorphism, which we might then define as, you know, thinking that animals are just the same as humans.
0:56:27 It’s only just that they have some fur, so they’re a bit different, but more or less the same.
0:56:32 And on the other side is what we might refer to as anthropo-denial.
0:56:47 That was a term coined also by Franz Duval, the one with the Capuchin experiment, where we don’t recognize that, in fact, there are commonalities between humans and other animal species.
0:56:57 And I think that we – in our sort of fear of anthropomorphism, we have fallen into anthropo-denial.
0:57:03 And I think that the answer is probably somewhere in the middle, that we do share lots of commonalities with animals.
0:57:21 I think that, for instance, even though our perception of the world might be really different, how we process that information and the types of emotional and mood responses, changes in mood that we get in response to the environment are very much the same,
0:57:32 although it will be different stimuli that different animal species pay attention to that are more or less relevant to them, depending on which species it is.
0:57:45 But I think that we’ve fallen into – we’ve so avoided this topic of anthropomorphism, we’ve been so afraid of it, that we’ve fallen into the other trap, which is sort of denying that they have anything to do with us.
0:57:53 Let’s talk about a species that can be divisive, cats.
0:57:53 Oh.
0:57:57 My sister has cats, and I don’t mind them.
0:58:01 I can’t say I gravitate toward them, but I don’t dislike them.
0:58:01 Yeah.
0:58:03 You do own a cat.
0:58:03 Yep.
0:58:05 And you’re an animal ethologist.
0:58:06 Mm-hmm.
0:58:11 Tell us about cats from the perspective of an animal ethologist.
0:58:20 When you look at a cat, what are you looking for to tell you something about whether or not it’s a friendly cat?
0:58:26 I mean, obviously, if its hair is standing up on its back and it’s arching and it’s hissing, that’s obvious.
0:58:33 But what are you looking at in the context of the way that cats evolved and their species in general?
0:58:51 So the common house cat that we have today as a pet evolved as a solitary hunter, but that aggregates in social groups, loose social groups.
0:58:58 So they sort of hang out together, but it’s not this really cohesive group.
0:59:02 And they hunt on their own, so they’ll eat on their own also.
0:59:07 And me as an ethologist, what I tend to do when I look at an animal species is I look at three things.
0:59:08 I look at their social environment.
0:59:26 So typically with cats, I would then say that they, you know, they should, if they are raised well, so they’ve had the opportunity of spending enough time with mom, typically it should be up to 14 weeks, which I think that we see that in Sweden nowadays.
0:59:44 I don’t know how it is here in the US, but that seems to be long enough for the animal to actually learn how to be a cat so that they don’t get too emotionally disturbed by the separation once we wean them and sort of put them in a new environment.
0:59:50 So, so just looking at the social bit is one thing that I do, the first thing that I do.
0:59:52 The second thing that I do is I look at how do they get food.
0:59:55 So again, cats are solitary hunters.
1:00:04 So I would look into ways of, and, and they, as opposed to dogs, cats typically retain the whole hunting sequence.
1:00:15 Sometimes the killing bite isn’t quite there, but certainly the grab bite and the fact that some cats will, if there, it’s an outdoor cat that they might,
1:00:34 bring their prey back home is to me, it’s simply, it’s not that they want to gift you with their, their, their kill, but rather that they feel safe in, so they’re simply bringing, bringing their, their prey to a place where they feel safe.
1:00:35 So it’s not a gift.
1:00:36 We can put that one to rest.
1:00:39 I wouldn’t say, I would not call that a gift now.
1:00:48 I had a girlfriend in graduate school and her cat would catch these very large mice and put them in our shoes at night.
1:00:50 It was dreadful.
1:00:55 Would the cat put them in the shoes or would the mice hide in the shoes?
1:00:57 Well, they were dead when we found them.
1:01:01 So I’m assuming that the cat would put them in the shoes.
1:01:07 The cat also loved to retrieve tinfoil balls, little tinfoil balls.
1:01:09 I’ve never seen a cat retrieve.
1:01:10 Oh, yeah, yeah.
1:01:10 At first I didn’t.
1:01:11 You can learn that.
1:01:12 I wasn’t too enthusiastic about the cat.
1:01:15 And then I developed a really close relationship with it.
1:01:17 At least from my side, I thought it was a close relationship.
1:01:24 And he would catch mice, put them in our shoes at night while we slept.
1:01:25 It was pretty unpleasant.
1:01:26 You had to check your shoes in the morning.
1:01:28 So those weren’t gifts.
1:01:30 I would not assume that they were gifts.
1:01:31 No, no.
1:01:41 From what I know, cats will sort of bring back what they, what they catch to a place where they feel safe.
1:01:44 And then they often lose interest if it’s not moving anymore.
1:01:53 So, so, and if, obviously if, if your cat or that cat killed the mice, they had, that cat had progressed to the actual killing bite.
1:01:54 Many cats don’t do that.
1:01:55 They only have the grab bites.
1:02:00 So they’ll, they’ll just let the, the little rhodod go to run off.
1:02:00 I’ve seen that.
1:02:02 Well, they’ll play with them, right, Dale?
1:02:02 Yeah.
1:02:13 So, so they’ll let it go and if the mouse is still, they can actually sort of escape attention because the animal, the cat might grow bored and walk away.
1:02:20 But the moment they start moving it again, then they’re sort of restarting the whole predatory sequence again.
1:02:26 But back to your question about how to interact with cats or whether, how to read them.
1:02:34 So that would be the third thing that I’m looking at is how do the animal species in front of me, how do they respond to perceived threat?
1:02:40 And I’m saying perceived threat here because sometimes we are well-intended.
1:02:47 We’re like, hi, and we want to, we want to hug them because we’re primates and they really don’t like that.
1:02:50 So, so they will respond to us as if we were a predator.
1:03:03 And I think that, again, comes down very much to the types of interactions, social interactions, the type of learning that the, the animal has had when they’re really young.
1:03:14 So, for instance, there’s a study showing that if you handle young kittens between the ages of like two and eight weeks for at least an hour a day.
1:03:21 And, and when I say handle, I just mean that sort of interact with them and, and play and have them sort of on your lap and so on.
1:03:24 They will become very social as adults.
1:03:28 So they will be the type of cat that will jump up into your lap and fall asleep purring.
1:03:41 If you interact with that young kitten less than like 15 minutes a day, they won’t be fearful of humans, but they’ll be more like walking up to you and saying hi and then walking away.
1:03:43 The aloof cat.
1:03:44 The aloof cat.
1:03:44 Yeah.
1:03:56 So, so I think the early life experiences can really shape the type of temperament, if you will, or how sort of vigorously animals respond to changes in the environment.
1:04:04 What is this behavior of bumping, where the cat bumps its head against you or your arm?
1:04:07 Is it to spread smell?
1:04:09 Yeah, I would say that is scent marking.
1:04:09 Yeah.
1:04:13 So, and when they’re scent marking you, why are they scent marking?
1:04:18 I would think that it’s, it’s like something you do in your group.
1:04:23 You do mutual scent marking, which means that everybody in the group smells more or less the same.
1:04:29 So it’s a, it’s a way of sort of greeting and incorporating the others in the group.
1:04:36 So there’ll be a lot of scent exchange within this type of species living in a group.
1:04:38 That would be my guess as to why they do that.
1:04:41 So is scent marking about territory as well?
1:04:45 Like if a cat, you know, scent marks in corners and…
1:04:45 Oh yeah.
1:04:53 They, but that’s a different, that’s typically not the, because they have like multiple scent glands in the face that are,
1:05:01 and one of them is used to scent mark sort of the inner territory and this is where they feel really safe.
1:05:07 And then they usually have this urine scent marking, which is in the out, sort of the outskirts of the territory.
1:05:20 And you might see this if you, if for instance, you have an indoor cat and they start peeing and you bring out a piece of paper and a layout of your house or apartment,
1:05:28 and you start sort of putting a little ring to where you find the pee, that will give you a lot of information.
1:05:35 Because if it’s a territorial thing, it will typically be at the edges of sort of at the windows or doors.
1:05:42 If it’s a, an elimination problem that the cat has sort of, maybe perhaps it hurts when he pees.
1:05:46 So then he learns to associate pain with going in the box.
1:05:51 And so the box starts representing painful experiences.
1:05:53 So he’ll start going outside of the box.
1:05:57 But that type of behavior will be seen in that context instead.
1:05:58 Interesting.
1:06:03 So if your cat is urinating inside, you now have a, an experiment to run.
1:06:07 The use of a litter box is a pretty interesting one to me.
1:06:09 It’s not one I spent a lot of time thinking about.
1:06:13 But if you sort of step back and you say, okay, here’s this animal that we’ve domesticated.
1:06:25 And it readily learns how to cover its waste, which is very different than a dog, which can be trained to withhold until you go out on a walk.
1:06:28 That’s basically the two different strategies there.
1:06:34 And I don’t know what it is if you own a monkey or something else.
1:06:39 But what is it about the covering of waste behavior?
1:06:41 Is that something in cats?
1:06:43 Is that a natural behavior they do in the wild?
1:06:47 And if they roam, why do they bother?
1:06:58 Is it, and then sort of tacked to this is that with dogs, oftentimes after they eliminate waste, they’ll step away from it and kick dirt in the general direction.
1:07:00 And I’ve heard it interpreted two ways.
1:07:03 One is that they’re trying to spread scent and the other is that they’re trying to cover waste.
1:07:11 So, again, this is why I was interested in talking to an animal ethologist as opposed to a pet behavioral trainer, right?
1:07:21 I’m also interested in that, but I think we have to, again, acknowledge that much of the interpretation that we have about animals’ behavior is just human interpretation.
1:07:21 Yeah, certainly.
1:07:24 So, what is this covering of waste?
1:07:27 Do we know what it’s for in the wild, in cats?
1:07:32 The covering of waste is a way to sort of reduce the risk of infection.
1:07:38 I would assume that they also don’t eliminate close to where they eat.
1:07:47 So, if we have a cat in our house, we shouldn’t have the litter box next to the food, which I wish I had known when I had my first cat 20 years ago.
1:07:51 She had that very set up with the food right next to the litter box.
1:08:02 And I would also assume that the behavior of dogs when they sort of kick at their poop typically, right, not pee, that it’s a way of spreading scent.
1:08:07 Because if it were covering scent, the behavior would look very different, I think.
1:08:12 But I haven’t seen any sort of – any scientific study on that topic.
1:08:13 Okay.
1:08:18 So, cat owners take note, separate the food from the litter box by some distance.
1:08:33 I was always somewhat surprised, although less so over time, how much determination and effort my bulldog would put into peeing on things, on walks.
1:08:35 I feel like it was one of his great joys in life.
1:08:38 There I go again, anthropomorphizing.
1:08:46 But to smell something and then pee there, he seemed to have an endless supply of urine for this.
1:08:48 It was really remarkable.
1:08:49 Yeah.
1:08:56 You know, as a scientist and someone who loves dogs and loved him, you know, more than words, I just was like, this is amazing.
1:08:58 Like, he loves this behavior.
1:08:58 Yeah.
1:09:02 And he’s also reading the pee mail from the other dogs in the neighborhood.
1:09:05 So, the urine tells a lot of information to the other animal.
1:09:13 It tells what gender, what, you know, reproductive state, perhaps also something about the animal’s emotional state or mental state.
1:09:18 So, I wouldn’t hesitate to say that that was one of the joys of life for dogs.
1:09:21 That they – that’s – after all, that’s how they communicate.
1:09:27 So, it’s – and they spend a lot of time doing it and they’re willing to work to get access to that opportunity.
1:09:34 So, absolutely, I would think that it gives them positive emotional experiences doing that.
1:09:44 So, there’s some innate drive in dogs, it seems, to read the emotional and hormonal states of other dogs that have been there.
1:09:47 To me, it felt like their form of social media.
1:09:47 Yeah, yeah.
1:09:49 Like, I’m going to post here.
1:09:50 What are other people posting here?
1:09:51 What’s going on?
1:09:52 Yeah, yeah.
1:09:56 I mean, clearly, there’s some brain real estate devoted to this behavior.
1:09:58 I’m not being facetious.
1:10:05 Because, I mean, I look at – you know, you get a human brain, 40 percent of that real estate is for vision.
1:10:11 Another 40 percent, it’s mixed in there with other stuff, is for motor behavior.
1:10:15 We have neural real estate for smelling and certainly for touch.
1:10:34 But even if you’re a massage therapist or you do, you know, touch-based work, even if you’re a braille reader, the amount of neural real estate for these other things is vastly larger, except for the blind person where the visual stuff is taken over by the tactile stuff and auditory.
1:10:37 So, amount of real estate correlates.
1:10:43 So, when I see a behavior that’s like, this is what – this is one of the main things dogs do.
1:10:43 Yeah, yeah, yeah.
1:10:44 Yeah.
1:10:45 It’s pretty striking.
1:10:45 Yeah.
1:10:49 So, dogs descended from – they were domesticated from wolves correctly.
1:10:52 Did that happen at independent locations around the earth?
1:10:54 Don’t really know the answer to that question.
1:10:57 But it seems that they domesticated themselves.
1:11:13 That it was sort of wolves that started hanging out next to human habitation and that it was sort of the least fearful and the sort of most explorative wolves that dared do this.
1:11:18 So, it wasn’t that we caught wolves and said, aha, I’m going to breed you now.
1:11:24 But it was rather that – it was like a symbiotic relationship that developed over time.
1:11:25 Interesting.
1:11:33 I don’t know of any other species that does that except maybe like certain fish or dolphins that follow fishing boats so they can get some of the catch.
1:11:43 But that’s different because, you know, I see these Instagram videos of like an otter jumping on a kayak and there’s some interaction that’s regular.
1:11:45 You know, that the person goes out on their kayak.
1:11:47 They interact with this otter.
1:11:48 So, animals will do this.
1:11:55 But usually there’s some sort of food – it just sounds like food payoff and safety is really the key.
1:12:01 Does that mean that animals at a very basic level are looking to optimize food intake and safety?
1:12:03 And what does that tell us about zoos?
1:12:13 I personally have a pretty strong visceral reaction to zoos that have large carnivores.
1:12:16 I realize we could have a discussion about elephants too.
1:12:21 But I feel like large carnivores housed in zoos creates some issues for me.
1:12:23 I won’t go into what this is.
1:12:31 But I’m also hearing that zoos have positive breeding programs, endangered species protection programs.
1:12:34 What’s your take on zoos?
1:12:37 When we talk about zoos, it’s perhaps good to talk about the evolution of zoos.
1:12:43 Because back in the day, like 150 years ago, it used to be more or less a menagerie.
1:12:46 You know, here’s a lion and here’s an elephant and here’s a zebra.
1:12:49 And they were in little small cages.
1:12:52 And the only thing that you did was see the animal, really.
1:13:00 Zoos today tend to have the purpose of doing a lot of conservation work.
1:13:10 So there’s what’s referred to as in-situ conservation, where you work to preserve wild habitats and creating national parks, etc.
1:13:16 And sort of giving the opportunities for reintroduction of species and so on.
1:13:25 And there’s ex-situ conservation, which is then housing those animal species that are threatened with extinction in an environment.
1:13:35 And ideally, that environment should then be good enough to promote species-typical behavior and so on.
1:13:39 So I’m, I mean, I’m conflicted.
1:13:47 I think that many zoos are sort of doing a lot of, a lot of good in, in, in this effort and also educating the public.
1:14:01 And many, I think that many people who go to zoos, that might awaken in them an interest in animals, which I think is a good thing that we, that we care about animals.
1:14:07 But also that sometimes the housing isn’t optimal.
1:14:13 And certainly some species are a lot more difficult to keep in captivity compared to others.
1:14:20 So polar bears are really difficult to keep because they’re, they’re, they’re ranging carnivores.
1:14:23 They walk miles and miles and miles.
1:14:38 And it’s really difficult to, to provide those species-specific opportunities in captivity compared to other carnivores who have more of a, a different type of approach to, to predation.
1:14:54 One of the things that really turned me on to just how more sophisticated cat species are than I ever assumed was something that happened when I was a postdoc at, also at Stanford.
1:14:56 I was a member of the San Francisco Zoo.
1:15:05 The San Francisco Zoo is an outdoor zoo by comparison to most other zoos I’ve been to, and I haven’t been to that many, but it’s a pretty nice landscape.
1:15:13 There’s an outdoor lemur, I call it an exhibit, but you know, indoor, outdoor lemur thing.
1:15:14 That’s really amazing.
1:15:16 There’s some giraffes, all this.
1:15:22 Well, around the time I was in, when I was a postdoc, I was briefly tell this story.
1:15:27 I was at the movies in San Francisco and I, I stepped out to get something to drink.
1:15:32 And the, the kid behind the counter said that a tiger escaped from the San Francisco Zoo and is killing people.
1:15:36 And I thought, what, like, that’s crazy.
1:15:38 It turns out that was only partially true.
1:15:46 What had happened is there was a tiger there, Tatiana, who, they used to have these moats around the tiger enclosure.
1:15:48 And it was very close to Christmas.
1:15:49 People can look this up and get the details.
1:15:56 And there were a couple of kids who were throwing either pine cones or, or throwing something at the tigers.
1:15:57 Okay.
1:15:59 The zoo was near shutting down.
1:16:04 Tatiana either ran up or jumped the moat.
1:16:06 I don’t know how she did it.
1:16:10 Got out and moved through the crowd.
1:16:13 This is the, to me, the interesting part.
1:16:17 Moved through the crowd, completely ignoring most of the people that were around.
1:16:20 Centered in on and killed one of the kids.
1:16:22 Then moved to the second kid.
1:16:26 Worked him pretty well.
1:16:28 The authorities showed up.
1:16:30 Killed Tatiana.
1:16:35 This opened up a whole discussion in the zoo community.
1:16:42 Raised a lot of, kind of, complicated questions about enclosures, et cetera.
1:16:44 The enclosures there, by the way, now are very different.
1:16:46 They have these high glass as well.
1:16:49 And, of course, the ending was sad for everybody.
1:16:52 I took a break from my membership there.
1:16:54 I reactivated it a few years later.
1:16:57 They know, I don’t, that tiger, you know, obviously is gone.
1:17:02 But I still am conflicted about this whole picture.
1:17:06 What’s interesting to me is the intentionality of the tiger.
1:17:11 So this was not a bloodthirsty tiger that just wanted to kill humans or eat humans.
1:17:16 It was those two humans that pissed her off and those two humans were going to pay.
1:17:17 And they paid.
1:17:22 The family sued the zoo and then it was a whole thing.
1:17:25 I don’t know how it ended up with the lawsuit.
1:17:25 But it was a whole thing.
1:17:27 So people can look this up online.
1:17:36 When you hear that, that a tiger did that, as opposed to just going into a frenzy the way
1:17:41 humans sometimes go into a frenzy, attacking whoever and as many people as possible.
1:17:42 What do you think?
1:17:46 What does it tell us about tigers and their consciousness?
1:17:50 I think we often don’t give animals enough credit.
1:18:01 To me, it’s not surprising that she experienced something really unpleasant that she came to
1:18:10 associate with two individuals and that generated a negative emotional state and aggressive behavior
1:18:15 that she then carried out, directed towards those two people.
1:18:18 Does it surprise you how directed it was?
1:18:18 No.
1:18:25 As opposed to just, I mean, there were plenty of people around that were an easier kill.
1:18:30 I would think that a fearful animal might lash out at anyone.
1:18:37 But an animal that is angry tends to be more premeditated in a way.
1:18:39 Calculate it in a way.
1:18:45 So I would expect that if you had scared the tiger, she might show defensive aggression,
1:18:48 which is just lashing out at whoever is closest.
1:18:51 But this was offensive aggression.
1:18:54 And so that is premeditated.
1:18:58 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, Function.
1:19:03 Last year, I became a Function member after searching for the most comprehensive approach
1:19:03 to lab testing.
1:19:09 Function provides over 100 advanced lab tests that give you a key snapshot of your entire
1:19:10 bodily health.
1:19:15 This snapshot offers you with insights on your heart health, hormone health, immune functioning,
1:19:17 nutrient levels, and much more.
1:19:22 They’ve also recently added tests for toxins such as BPA exposure from harmful plastics and
1:19:24 tests for PFASs or forever chemicals.
1:19:29 Function not only provides testing of over 100 biomarkers key to your physical and mental
1:19:34 health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors who are
1:19:36 expert in the relevant areas.
1:19:40 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had elevated levels
1:19:41 of mercury in my blood.
1:19:46 Function not only helped me detect that, but offered insights into how best to reduce my mercury
1:19:48 levels, which included limiting my tuna consumption.
1:19:52 I’d been eating a lot of tuna while also making an effort to eat more leafy.
1:19:57 greens and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
1:19:58 and detoxification.
1:20:02 And I should say, by taking a second Function test, that approach worked.
1:20:04 Comprehensive blood testing is vitally important.
1:20:09 There’s so many things related to your mental and physical health that can only be detected
1:20:10 in a blood test.
1:20:13 The problem is blood testing has always been very expensive and complicated.
1:20:18 In contrast, I’ve been super impressed by Function’s simplicity and at the level of cost.
1:20:19 It is very affordable.
1:20:24 As a consequence, I decided to join their scientific advisory board, and I’m thrilled that they’re
1:20:25 sponsoring the podcast.
1:20:29 If you’d like to try Function, you can go to functionhealth.com slash Huberman.
1:20:35 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early access to
1:20:36 Huberman podcast listeners.
1:20:42 Again, that’s functionhealth.com slash Huberman to get early access to Function.
1:20:50 Can we talk a little bit about the prey and stalking and capture and killing sequence?
1:20:58 One of the things that I’ve always been fascinated by is when a, let’s just use a cat as an example,
1:21:05 could be large cat, could be small cat, is in its stalking mode that it essentially gets one
1:21:11 ballistic strike opportunity before the chase is on or the animal gets away or it gets caught, right?
1:21:21 And we’ll see the, we had a cat when I was a kid that would like stalk and, you know,
1:21:23 so obviously like creep up.
1:21:30 And then right before it would leap at the prey, it would start shattering its teeth.
1:21:35 I’m assuming that was behavioral suppression or something leaking through.
1:21:40 What’s going on when, when a animal does that very deliberate stalking, that calculation
1:21:45 and the like teeth chatters or like twitching is starting to occur.
1:21:45 What is that?
1:21:52 My guess would be perhaps some sort of, sort of displacement behavior that there’s motivation
1:21:56 to move on in the sequence of behaviors to the next behavior, but it’s not quite time yet.
1:22:02 And so that sort of activation then gets an outlet through that behavior, but I really
1:22:02 don’t know.
1:22:02 I don’t know.
1:22:03 I haven’t seen this discussed.
1:22:06 So it’s almost like a, like a hydraulic pressure or something.
1:22:07 Maybe.
1:22:07 Yeah.
1:22:08 Interesting.
1:22:09 Interesting.
1:22:11 We’ve talked about dogs.
1:22:13 We’ve talked about cats.
1:22:15 Let’s talk about birds.
1:22:15 Okay.
1:22:17 I had parrots when I was a kid.
1:22:22 They were domestically bred, little gray cheek dwarf parrots.
1:22:23 It didn’t turn out poorly.
1:22:24 It didn’t turn out great.
1:22:29 They were, um, I didn’t clip their wings cause I couldn’t bring myself to.
1:22:34 And they flew around my room a lot and shit around the room a lot and threw a lot of food
1:22:35 on the ground a lot.
1:22:39 And eventually made sense to give them to somebody who had a, an aviary.
1:22:42 Um, parrots are smart.
1:22:42 Yeah.
1:22:43 Yeah.
1:22:45 What are parrots thinking about?
1:22:49 I think what, what all animals are thinking about, where their next meal is coming, come
1:22:53 going to come from, uh, social interactions and whether there’s any threat anywhere.
1:22:57 Is that really their, like 90% of their conscious life?
1:23:04 I would say, I would say that, um, uh, if the animal doesn’t feel safe, then it’s very
1:23:08 hard to engage the animal in any type of sort of view.
1:23:12 If an animal is fearful and you try to feed them, they often won’t take food, for instance.
1:23:18 So the sense of safety has a very high priority because if you don’t feel safe, you could die
1:23:18 essentially.
1:23:23 So if you’re in a situation where you don’t feel safe, it’s because that situation is potentially
1:23:23 dangerous.
1:23:27 There could be predators around and then you must focus your attention on those predators
1:23:30 because otherwise you’re going to die.
1:23:36 And that of course depends on the species, but some species are sort of aggregate in big
1:23:41 flocks if we’re talking birds and some are, um, pair bonding species.
1:23:49 But the social environment is really important, both with regards to, uh, uh, you know, um,
1:23:50 parenting behavior.
1:23:54 So sexual behavior, parenting behavior, raising young and so on.
1:23:58 All of that also has high priority because it’s essentially about, um, furthering your
1:24:00 genes into the next generation.
1:24:04 Um, and then, uh, and then foraging behaviors.
1:24:06 Where am I going to get my next meal?
1:24:07 We feed them on a plate.
1:24:10 We’re thinking like, we, we think that we’re doing them a service.
1:24:12 Like here’s, here’s your food on the plate.
1:24:13 You don’t have to do anything.
1:24:20 But they come equipped to actually show their food getting repertoire of behaviors.
1:24:25 So typically if we don’t allow them to show those behaviors, we might see some problem behaviors
1:24:33 popping up instead because they will redirect that, that energy, that intention into, I don’t
1:24:33 know.
1:24:38 Did you have any problems with the animals, sort of, the birds, you know, ripping your
1:24:40 carpet or, or doing something?
1:24:40 Oh, they destroyed everything.
1:24:46 I mean, they destroyed, I mean, that they took great pleasure in ripping everything.
1:24:48 Books, books, covers, yeah.
1:24:51 So I would, I would think that is like, like foraging behavior directed towards the wrong
1:24:52 thing.
1:24:52 Mm-hmm.
1:24:52 Yeah.
1:24:55 I don’t recommend anyone own parrots, frankly.
1:24:57 That was an experiment gone wrong.
1:24:59 Uh, luckily they’re, I think they’re still alive.
1:25:00 They live a very long time.
1:25:00 Oh.
1:25:04 And people can look up the Ecuadorian gray cheek, uh, dwarf parrots.
1:25:08 They have this beautiful, um, orange under their wings.
1:25:11 They have little gray cheeks and they, they were called pocket parrots.
1:25:16 Uh, you know, the, the, the excitement for me at that, I was young, I was probably 11, was
1:25:18 that I’d be able to like carry them around in my pocket.
1:25:20 They didn’t want to do that at all.
1:25:20 Yeah.
1:25:27 Um, anyway, um, it’s interesting to think about this need for animals to express their natural
1:25:29 repertoire of behaviors.
1:25:34 For dog owners, um, I think the, the common practice is to, you know, put out a bowl of
1:25:34 food.
1:25:39 Uh, would we be better off bringing the food to a park and, and going to the park and then
1:25:40 having them eat there?
1:25:48 Um, or somehow incorporating the, the, the roaming and, and, um, prey seeking, uh, behavior.
1:25:53 I mean, how would one incorporate that into a more, uh, pleasant experience for, for the
1:25:53 dog?
1:25:56 Because what you’re saying makes total sense that they need to express these behaviors.
1:26:01 They’re not, if they’re, if they can’t, um, they’re, it’s going to come out some other
1:26:03 way and maybe the destructive to them or the environment.
1:26:03 Yeah.
1:26:09 Essentially, I think that for dog owners, that what we can do is we can try to promote the
1:26:14 different aspects of the predatory sequence that, that particular dog in front of us enjoys
1:26:21 doing, uh, I, I mentioned nose work as being one of the things that, that many dogs really
1:26:21 enjoy.
1:26:27 And interestingly, and this is, this is just sort of the early days of scientific studies
1:26:32 on the effects of nose work, uh, are really promising that, that one of the effects of nose
1:26:32 work seems to be.
1:26:37 So if you, if you’re not familiar with it, it’s essentially that the animal has learned
1:26:41 that he needs to find a specific scent in an area.
1:26:46 And so he sniffs the area, he roams the area and he follows the scent and he’ll, he’ll stop
1:26:49 and mark when he finds the scent and then he gets a reinforcer.
1:26:51 So he gets rewarded for, for doing that.
1:26:53 So that’s, that’s essentially more or less a setup.
1:27:00 And it seems that it helps regulate arousal so that animals who are sort of highly strong
1:27:07 and almost, uh, um, have generalized anxiety get calmed down and the ones that are sort
1:27:16 of, uh, semi-depressed get, um, sort of, uh, more, um, more enthusiastic about life.
1:27:21 And, and also, and, um, if we’re back in core effect space, again, we have this shift to the
1:27:23 right-hand side of the core effect space.
1:27:25 So we have positive valence associated with that.
1:27:32 Uh, and it seems really interesting, um, early days still, because this, this, um, dog sport
1:27:36 is like just, I don’t know, 15 years old or something.
1:27:37 It’s not very, not very old.
1:27:43 So essentially what we can do is we can, um, every dog could do nose work.
1:27:48 I think that would be an interesting sort of an, an outlet for that very first part of the
1:27:49 behavior sequence.
1:27:58 And then I know that some, some, um, um, trainers are working specifically to, to help dogs who
1:28:00 chase wildlife, for instance.
1:28:07 And it’s about teaching the dog to stay in the first parts of the predatory sequence, to
1:28:14 do the sniffing, the, the, uh, the pointing and the, um, the eyeing behavior.
1:28:19 And then getting reinforced for that so many times so that it becomes like a feedback loop
1:28:24 that they, they see a, they see a deer running across the road and they go, mom, I saw a deer.
1:28:26 And then they get reinforced for that.
1:28:32 So, and other dogs like greyhounds love chasing that you allow them to do that.
1:28:40 And then, uh, other dogs that really allow sort of, uh, um, that really enjoy, uh, carrying things
1:28:42 that you allow them to do that.
1:28:48 And then give your poodle, uh, an old, um, something to rip apart, you know.
1:28:50 Is that what poodles like to do?
1:28:51 Disembowel things.
1:28:51 Yeah.
1:28:55 Poodles like to, to, to kill and to, to, to, to, to, the post kill ripping apart.
1:28:55 Yeah.
1:28:56 Ripping apart.
1:29:01 Gosh, the, the name and the look of a poodle suggests a much, a much more docile animal.
1:29:03 So they really like to rip bodies apart.
1:29:03 Yeah.
1:29:04 As far as I understand.
1:29:05 Yes.
1:29:06 That makes sense.
1:29:08 Um, given what I understand about the dosing of different genes.
1:29:13 And then also I would, you know, rather than serving food on the plate, you might try scatter
1:29:14 feeding.
1:29:19 So just, uh, or, or feeding it in a way that the animal actually has to work for it.
1:29:23 So do some behavior, like, um, one of these snuffle mats, you hide the food in there.
1:29:29 So they have to actually spend some time looking for the food before consuming it.
1:29:33 Because otherwise, if you serve it in a bowl, the animal, some animals simply, you know, they
1:29:34 inhale it.
1:29:36 It takes like 30 seconds and they’re done.
1:29:37 Costello ate like a seagull.
1:29:38 Yeah.
1:29:39 Yeah.
1:29:39 Really?
1:29:40 He wouldn’t chew his food.
1:29:40 Yeah.
1:29:41 It’s interesting.
1:29:48 The, um, the, the dog food, uh, training, uh, animal health world sells lots of things
1:29:51 where you can put food inside of an object where they have to really work hard at it.
1:29:52 Yeah.
1:29:58 I had mixed, uh, you know, sort of mixed results with that because I, I, I have heard that in
1:30:05 addition to exercise and wanting your proximity that animals, dogs in particular, perhaps really
1:30:12 need that cognitive work that they, they get bored and they really need the challenge of,
1:30:17 of working their mind so much so that on rainy days when you like, if weather’s really bad
1:30:22 and you can’t go out, that they need an immense amount of kind of like search and forage type
1:30:23 behavior.
1:30:25 So I would, I, I strive to do that.
1:30:29 Um, and I know some people might hear this and just think, this is crazy.
1:30:32 Like my dog just wants to curl up at my feet and it just wants to fetch the ball, but that’s
1:30:33 for fetching breeds.
1:30:39 If I threw a, a, a ball to Costello, he would go to it and then just sit on top of it.
1:30:43 He had no interest whatsoever in doing anything with that in terms of retrieving it,
1:30:47 but he loved to just love to tug.
1:30:51 So just, you know, if I tied a, a rope to a tree, for instance, he would jump on, on there
1:30:56 and hold on and I could swing him by his body weight, you know, 90 pounds and he’d stay up
1:30:58 there for 10 minutes.
1:31:02 Like the, the pleasure of chewing was clearly the strongest innate drive.
1:31:07 So I think what I’m realizing is that understanding the sequence of natural behaviors, but also
1:31:10 where in that sequence a particular breed really leans to.
1:31:11 Absolutely.
1:31:11 Yeah.
1:31:16 So sometimes it can be hard to know where your dog is on that scale, especially if it’s like
1:31:17 a mixed breed of some type.
1:31:22 And then you can often actually just look at the confirmation of the dog.
1:31:30 So those very lean, I’m thinking greyhound now, the, the lean dog with, with not much muscle
1:31:39 and very pointy snout tends to be the chasers and the, the ones with more muscles, front muscles
1:31:44 and, and bigger jaws tend to be the, the ones that rip things apart.
1:31:46 Bulldogs, Rottweilers, Mastiffs.
1:31:51 And some of the smaller ones, the pugs, the French bulldogs, I think people don’t appreciate
1:31:56 how the, the breeding down because people now, you know, a lot of people have dogs who
1:31:58 live in apartments, you know, smaller dogs.
1:32:03 Although there’s this weird thing, you know, you talk to a vet, I have a family member who’s
1:32:05 a vet, you say, what’s a great like apartment dog?
1:32:09 And they’ll say great Dane because they don’t need a ton of space to roam, but you have to
1:32:14 walk them, but they don’t need long walks compared to like a little terrier sometimes needs
1:32:15 to just go, go, go, go, go.
1:32:17 I mean, needs two hours or more of activity.
1:32:21 I think you need to pay a lot of attention to the type of life that you’re going to offer,
1:32:27 whether it’s, you know, living in an apartment in a busy city or whether it’s, you know, you’re
1:32:33 on a farm somewhere, which, which breed of dog is going to adapt best to that lifestyle.
1:32:35 Do you think dogs like cities?
1:32:43 I think many dogs get very stressed in cities because of the constant bombardment of sensory
1:32:45 information.
1:32:46 So there’s noise, there’s dogs.
1:32:51 So if you’re out walking on the street, there’s constantly meeting strangers.
1:32:56 And for many animal species, meeting strangers, A, doesn’t happen very often.
1:33:03 And B, causes an increase in arousal because it could be, you know, a friend or foe.
1:33:06 It could be some, someone that you want to fight with.
1:33:08 It could be someone you want to have sex with.
1:33:10 You need to assess the situation.
1:33:16 And I think that dogs are quite unique in that respect and that they have a high tolerance
1:33:19 for strangers because many other animal species do not.
1:33:26 And I think that we tend to forget that sometimes that we introduce animals to animals that they
1:33:26 don’t know.
1:33:28 We expect them to get along and they don’t.
1:33:32 That type of introduction needs to be done really carefully.
1:33:38 Typically, we might start with just exchanging scents.
1:33:44 So if you have one cat and want to get a second cat, for instance, they typically won’t just
1:33:46 accept the other the way that two dogs might do, for instance.
1:33:51 So then you might have them in different rooms and you might rub one cat with one towel and
1:33:54 rub the other cat with another towel and then exchange towels.
1:34:01 And then you might want to gradually incorporate other sensory modalities, too, so that they’ll
1:34:02 start hearing each other.
1:34:04 And finally, that they start seeing each other.
1:34:08 And then at the end, the tactile, so the actual physical contact.
1:34:12 And if you do it that way, you reduce the risk that they’ll actually start fighting when
1:34:13 you do the introduction.
1:34:17 Because if you just put them together, they might just escalate to aggression right away.
1:34:25 But if you do it gradually, that exchange of information will help them sort of figure out
1:34:27 who the other is and reduce the risk of aggression.
1:34:33 One thing I’ve always been fascinated by, and there’s a little bit of data starting to emerge
1:34:39 on this as to what the mechanisms might be, is self versus other species recognition.
1:34:47 Most notably that dogs, unless it’s a dominance behavior, don’t try to mate with cats.
1:34:50 For instance, they might hump, but that’s a separate thing.
1:34:51 They’re actually separate circuits.
1:34:57 My colleague, David Anderson at Caltech, did a really beautiful study.
1:35:02 Can I just, the takeaway shows that there are separate circuits in the brain for mounting
1:35:05 behavior for sex versus mounting behavior for dominance.
1:35:05 Oh, interesting.
1:35:11 And the mounting behavior for dominance circuits exist in males and females of a species where
1:35:13 only the male mounts for purposes of reproduction.
1:35:19 So this notion of mounting as a dominance behavior is a very real thing, even in mice.
1:35:27 In any case, setting mounting for dominance behavior aside, aka humping, it’s remarkable.
1:35:29 Like a horse doesn’t try and mate with a dog.
1:35:33 Different species of animals seem to know self versus other.
1:35:38 They don’t have to learn it from their mom or dad or us.
1:35:39 It’s innate.
1:35:52 For most species, there’s actually a few exceptions being what comes to mind is certain waterfowl birds
1:36:00 where female, and I can’t say which species now, but some species of water bird.
1:36:10 The female recognizes the male innately, but the male learns through sexual imprinting when
1:36:17 they’re young to sort of be attracted to females that resemble the female that reared them.
1:36:23 And essentially, this is because in those species, the males are typically very ornamented
1:36:27 and sort of really fabulous looking, and the females are cryptic.
1:36:28 They’re like camouflaged.
1:36:32 So they’re like brown.
1:36:39 So the males need to learn what mom looks like, and when they grow up, they’ll start courting
1:36:41 females that look like mom.
1:36:48 And so if you raise such a male with the wrong species, they’ll start courting the wrong female.
1:36:56 And of course, she won’t be interested because he doesn’t look like her golden standard of
1:36:58 what a male of that species is supposed to look like.
1:37:00 It’s so interesting.
1:37:03 As a kid who had aquaria, you can tell I’ve had a lot of different animals.
1:37:10 You know, I never successfully bred fish in captivity.
1:37:15 I tried to breed cuttlefish in captivity in my lab.
1:37:17 That didn’t work, although I successfully raised them.
1:37:23 But I got really into freshwater discus for a while and tried very hard to get a breeding
1:37:24 tank going.
1:37:25 It’s very difficult.
1:37:31 But occasionally, you know, someone in the aquarium community that I was a part of would
1:37:35 succeed in getting, you know, breeding between discus fish.
1:37:41 But you never, ever, ever see an instance of like a discus fish trying to fertilize the
1:37:44 eggs of a different species of fish.
1:37:45 They just know.
1:37:46 Yeah.
1:37:50 And it’s got to be for them odorant or presumably mixed sensory.
1:37:55 It’s really a striking aspect of, even in, I have friends who study flies.
1:38:03 So if they study Drosophila of one particular type, the one type of fruit fly will not try to
1:38:05 mate with another type of fruit fly.
1:38:08 And they look very similar to you and me.
1:38:11 So there’s something really powerful there.
1:38:17 Yeah, I think that sort of there’s inbreeding avoidance is sort of a mechanism that prevents
1:38:23 many animal species from mating with someone who’s too genetically similar to yourself since
1:38:25 we get this inbreeding depression.
1:38:31 But there’s also sort of don’t waste your time mating with someone that’s like you can’t
1:38:33 even produce offspring.
1:38:37 However, one other exception that came to mind was ungulates.
1:38:47 Sometimes, and I have this memory of being, I was in Africa back in 1995 at the Chumfunji
1:38:54 Wildlife Orphanage, walking chimps into the forest to sort of rehabilitate them.
1:39:11 And they had a young diker there, which is a very small, like, yay, hi, antelope kind of thing, who had been orphaned and raised, bottle raised and sexually imprinted on humans.
1:39:19 So he came up and started, you know, humping me, more or less thinking that I was his kind.
1:39:29 So that type of sexual imprinting is when predominantly, I think, males learn, they imprint sexually on the type of individual that raised them.
1:39:33 So that’s the type of individual that they will then later also try to court.
1:39:51 I think Conrad Lawrence had also in his, one of his books, he described some sort of corvid species who he also raised from young and who started courting his, like, secretary or someone.
1:40:08 And the interesting story there was the courting behavior in this bird is vomiting, you know, leaving like a present and offering food in any open surface or orifice.
1:40:12 So he would try to sort of get her to open her mouth.
1:40:16 And when she didn’t, he would go and leave the present in her ear instead.
1:40:32 Disgusting, people can offset their disgust by, we’ll provide a link to the now very famous picture of Conrad Lorenz, who won the Nobel Prize, I believe, for his discoveries about imprinting where the geese would imprint on him.
1:40:38 It’s him swimming in a lake with the trail of baby geese behind him, the goslings behind him.
1:40:40 So that’s the other type of imprinting you’re talking about.
1:40:41 That’s filial imprinting.
1:40:42 So there are two types.
1:40:52 There’s the sexual imprinting, where you learn who to mate with, and there’s the filial imprinting, where you sort of learn who to feel safe with, and they start following that individual.
1:40:54 Which is what dogs do with us.
1:41:00 Actually, I would say that dogs don’t imprint on humans.
1:41:03 They grow attachment bonds to humans.
1:41:04 What’s the difference?
1:41:07 So imprinting is typically a very fast process.
1:41:10 It occurs within, you know, minutes or hours.
1:41:13 Attachment takes longer and involves more senses.
1:41:15 So imprinting tends to be, I think, visual.
1:41:16 If I’m not mistaken.
1:41:18 Perhaps olfactory in some species.
1:41:24 And attachment has previously mostly been studied in humans.
1:41:29 So this bond that grows between caregiver and offspring.
1:41:45 What’s interesting also is that attachment bond will grow in different ways, depending on how the caregiver responds to the young one’s needs, essentially.
1:41:56 So you can have a secure attachment bond, where the caregiver is very reliably responds to the needs of the young one.
1:42:04 So that if they find themselves alone, they can self-regulate better.
1:42:14 So their nervous system can more easily calm down again after a stressor than if they are insecurely attached.
1:42:21 And so it seems that dogs form, rather than imprinting on humans, they form a type of attachment bond.
1:42:27 And they can also be securely or insecurely attached to their persons.
1:42:48 That’s going to open up a whole set of ideas for people, because this whole notion of secure, insecure, and then the D-babies and the classic Bowlby experiments that we’ve talked about before on this podcast, where this kind of disorganized response is something that is thrown around a lot nowadays in dating culture, relationship, pop psychology culture.
1:42:51 Like, are people, is he or she securely attached?
1:42:52 Is he or she avoidant?
1:42:54 Is he or she anxious attached?
1:42:55 Guess what, folks?
1:42:56 It’s also in your pets.
1:42:59 So now you can start to get into that.
1:43:09 In those classic experiments of Bowlby, just to summarize very briefly, mother and – it was typically mother, although other caretakers now have been tested, but mother and child are separated.
1:43:14 There’s a predictable, understandable, and healthy anxiety response that occurs.
1:43:21 If the conditions are right, the kid eventually comes to play and relax a bit.
1:43:22 If the conditions aren’t right, they don’t.
1:43:23 That’s all healthy.
1:43:27 But the real test is on reunion with mom.
1:43:27 Yeah.
1:43:29 And also how they respond to a stranger.
1:43:30 Right.
1:43:31 The strange situation test.
1:43:32 Yeah, the strange situation.
1:43:36 Do they feel comforted, and how do they approach mom when mom comes back?
1:43:38 Is it eager to see and relax?
1:43:39 Is it uncertain?
1:43:41 Is it avoidant?
1:43:43 That’s what this test is about.
1:43:44 Yeah, yeah.
1:43:45 Or clingy also.
1:43:46 Yeah.
1:43:54 So the same types of experiments have been done on dogs, and it’s been found that certain dogs are sort of insecurely attached.
1:44:00 They’ll be clingy or avoidant, and some are securely attached.
1:44:03 So they’ll be sort of more explorative.
1:44:07 They’ll recover quicker from the separation.
1:44:08 So this is great.
1:44:16 So if people drop off their dog at the dog sitter when they travel and then come back, the reunion tells you a lot about how that dog feels.
1:44:33 Sadly, I think that – and I’m not sure that I have any backup in any scientific studies here, but I suspect at least that probably early weaning predispose dogs to insecure attachment.
1:44:41 In this country, the typical idea is that puppies can be separated from their mother at about eight weeks.
1:44:43 Do you feel that’s too early?
1:45:00 Yeah, as an ethologist, sort of looking at how the species live in the wild, what type of social interactions they have, and how can we best provide an environment to sort of promote natural behavior, for me, eight weeks is way too early.
1:45:20 So we have some studies from the, I don’t know, 60s or something, where I think two researchers called Scott and Fuller did some separation studies, but that was with dogs aged like three, four, five, six weeks, and they found that that type of early separation was really detrimental.
1:45:21 Sure.
1:45:37 But as far as I know, there’s been very few studies done beyond eight weeks, and of course, many people would then say that, okay, well, we have to do all that socialization stuff where the animal learns to sort of accept life with humans.
1:45:44 So that would then have to occur at the breeders rather than in the new environment.
1:46:00 But actually, I’m not so sure, because it seems that if you have secure attachment, you’re better able to self-regulate after, you know, being exposed to something that will dysregulate.
1:46:12 So you have an event happening, you get anxious and sort of fearful, and that then your nervous system is able to calm down again.
1:46:29 And so I think that if we are, if we simply allow dogs to have secure attachment, then perhaps the need for this, sometimes this socialization procedures are very elaborate.
1:46:46 There’s like a list of 100 things that the dog needs to be exposed to, you know, men with beards and children aged 12 and people with shoes, you know, certain types of shoes and, you know, the vacuum cleaner and so on and so on.
1:46:48 There’s a whole list of things that you need to expose an animal to.
1:47:00 And I would think that if the animal is securely attached so that they have learned self-regulation, being exposed to those things will not be such a big deal.
1:47:04 But I don’t think that we have the research to back up that assertion quite yet.
1:47:17 I love this notion because we can’t prepare humans, including ourselves, or animals for every circumstance, but we can train up neural circuits.
1:47:19 I’m a neurobiologist after all.
1:47:25 And so I like to think of this more as opposed to preparing for events, you prepare for processes.
1:47:32 So, you know, much has been said on this podcast and others about like deliberate cold exposure, you know, why take a cold shower?
1:47:35 It’s not about the specific benefits of the cold shower.
1:47:41 It teaches you how to navigate having high adrenaline in your body, which is the universal generic response to stress.
1:47:47 So, you can export self-regulation from one situation to the other.
1:47:55 What you’re describing is a much more important life stage example than deliberate cold exposure.
1:48:02 It’s about, as you said, being able to navigate attachments that are there, then gone, then there again.
1:48:04 This is one of my major concerns.
1:48:12 We don’t want to go off on a tangent too far here, but since humans are animals, as you pointed out, about texting.
1:48:16 You know, oftentimes texting can be a wonderful tool.
1:48:21 It also can be a way that people don’t learn to ever deal with, to self-regulate.
1:48:24 You see this as the plane lands or the planes taking off.
1:48:29 People, you know, frantically texting, which can be about, hey, my plane just arrived.
1:48:37 It can also be about an inability to just deal with the real-life uncertainty that you’re not in charge up there, the pilots and the weather conditions are.
1:48:43 So, in any case, I have a probably controversial question.
1:48:44 Okay.
1:48:48 But we’ve opened up some Pandora’s boxes, so why not?
1:48:52 I opted to neuter my dog.
1:48:53 Yeah.
1:48:55 I did that when he was about six months old.
1:48:59 I did that, honestly, reluctantly.
1:49:07 People say, well, you know, men with their dogs and they don’t want to neuter their dogs and it’s for these, you know, whatever, Y-chromosome-related reasons or something.
1:49:07 Perhaps it is.
1:49:15 But really the reason I was reluctant was, A, I thought I might want to breed Costello at some point.
1:49:30 The other is I spent two years of my life studying and researching and eventually publishing papers on the effects of early androgens on – I had a minor role in that study, but effects of early androgens on brain development.
1:49:43 And you don’t have to spend long in that field of hormones and development to know that hormones, testosterone and estrogen, have a powerful, powerful organizing effect on the brain of males and females.
1:49:47 And that also occurs during adolescence.
1:49:47 Right.
1:49:52 And then there’s the surge of hormone that comes – so, right, it happens in utero.
1:49:52 Yeah.
1:49:52 And then –
1:50:06 And then those are the organizing effects and then there are the activating effects, as you’re pointing out, of hormones that then during puberty, the ovaries in females or the testes in males, produce hormones that then act on this kind of template that was laid down.
1:50:20 And so I knew that whatever testosterone, estrogen, et cetera, Costello had seen in utero, he’d seen, and that by removing his testicles – let’s be honest, what neutering is, all the men are cringing and the women are like, okay, got it.
1:50:23 But if I said remove ovaries, they might have a different response.
1:50:32 So by removing his testes, that he would not experience the activating effects of hormones.
1:50:37 Okay, to make a long story short, it seemed he had a great life.
1:50:39 He was a wonderful dog.
1:50:42 When he got to be about nine years old, he had a lot of joint aching and pain.
1:50:46 He had some extensive nail growth that was really, really fast.
1:50:47 Some things were odd.
1:50:56 I opted to do an experiment and I started injecting him with 50 milligrams of testosterone per week.
1:50:59 The response was incredible.
1:51:09 His vigor returned, his joint pain, at least in terms of his willingness to go down the stairs quickly, to stand up quickly, incredible.
1:51:14 He got two more years of what I thought was a great life.
1:51:16 I hope it was.
1:51:25 And what’s interesting is that when I talked about this publicly on a few other podcasts, I injected my bulldog with testosterone after neutering him.
1:51:30 I thought I was going to get a tsunami of criticism from the veterinary community.
1:51:30 Okay.
1:51:34 Instead, I received hundreds of emails saying, thank you.
1:51:44 We actually actively discourage people from neutering their animals unless they’re in a circumstance where that dog can get out and mate because we don’t need more strays.
1:51:51 And there are a number of health, positive health benefits to keeping hormones intact.
1:51:51 Yeah.
1:51:57 And I’m going to start doing what you did with some of my, with some of my patient dogs.
1:51:58 Yeah.
1:51:59 Not one vet.
1:52:01 Mind you, I have no training as a vet.
1:52:03 Not one vet said, hey, you were out of line doing that.
1:52:05 You shouldn’t have been doing that.
1:52:09 And I’ll tell you, if I get another dog and it’s a male dog, I’ll be very careful to not let him out.
1:52:12 And I’ll be very careful with the training so he’s not excessively aggressive.
1:52:15 But I’m not going to neuter him.
1:52:16 Yeah.
1:52:18 And I know this is going to activate some people.
1:52:28 But I’d love your thoughts on neutering in male and female dogs in particular, given everything that you and I know about hormones and what we just talked about.
1:52:28 Yeah.
1:52:31 You’re touching on several different things that I think are interesting.
1:52:33 One, that it’s very much a cultural phenomenon.
1:52:39 That in Norway, I know that you’re not allowed to neuter dogs unless for medical reasons.
1:52:39 Really?
1:52:40 Yeah.
1:52:48 And in Western Australia, you’re not allowed not to neuter dogs unless for medical reasons or if you want to breed them.
1:52:55 So it’s like very cultural whether neutering is something that you do or not in any given location.
1:52:56 That’s one.
1:53:03 The second thing is that you said that neutering is about removing testicles.
1:53:10 Actually, there’s other procedures that can be done, which is essentially just snipping the connection.
1:53:19 So not removing testicles so that they continue producing all the stuff that they produce.
1:53:25 But they can’t reproduce sexually.
1:53:25 Yeah.
1:53:26 Why don’t we just give them vasectomies?
1:53:27 Yeah.
1:53:28 So vasectomies.
1:53:34 And for females, the corresponding procedure would then be to sort of whatever it is.
1:53:35 Tie the tubes.
1:53:35 Yeah.
1:53:35 Tie the tubes.
1:53:36 So to speak.
1:53:36 Whatever it is.
1:53:36 Yeah.
1:53:41 And there’s also a third option, which is chemical castration.
1:53:43 That’s reversible.
1:53:51 That you can try to see what behavioral effects you get from a change of hormonal status.
1:54:04 There’s also this interesting thing that the knowledge of the effects of castration or neutering has really changed a lot in the last 20 years or so.
1:54:13 It used to be in the 1990s that it used to be recommended because they wouldn’t reproduce and there’d be less humping.
1:54:22 And so it was sort of promoted with regards to certain behavioral changes.
1:54:34 Later studies have shown, and there’s like more than 20 in the last 20 years or so, have shown that quite consistently that some of the effects of neutering might be, particularly in males, apparently.
1:54:37 And it depends on the age at which this is done also.
1:54:41 And it has to do with this, the activation process, of course.
1:54:49 Is that you see an increase in fear, an increase in reactivity, aggressive behavior.
1:54:58 You might see an increase in noise, sensitivity, and so on.
1:55:09 So it seems that, as you were touching on, the change in hormonal status not only has this physiology, the physical effects on the body, but also behavioral effects.
1:55:22 Now there’s also an increase in risk of certain cancers or certain physical problems and a decrease in others.
1:55:32 So I would suggest that once you do get your other, your next dog, that you discuss with a veterinarian the best option for that particular breed and that particular individual.
1:55:39 Because it’s going to be very breed specific, it’s gender specific, and it’s also the age at which these procedures are done.
1:55:46 Okay, so to me it’s very interesting that in Norway, dogs are not allowed to be fixed except for medical reasons.
1:55:50 In Australia, they have to be, at least in Western Australia.
1:55:57 So this idea of keeping dogs intact, so to speak, is not such a heretical one.
1:56:01 But I think in the United States, a lot of this is still getting worked out.
1:56:09 And I think the statistics say that the number of people with pets in the home now in the United States is like almost every home.
1:56:10 Yeah.
1:56:13 I think it’s 40% of Americans own a dog.
1:56:15 And I think in Norway, it’s like 15.
1:56:32 So probably this ties in a lot to why the cultures have emerged so differently, because there’s a lot less sort of backyard breeding and so on, and feral populations in Scandinavia of dogs.
1:56:40 So we don’t have this huge problem with overpopulation that you’ll see in some other countries.
1:56:56 So, and I think that here, a lot of the neutering is done to control the population predominantly as a way to sort of try to reduce the number of animals that are going to shelters and so on.
1:56:58 Well, certainly there are a lot of dogs in shelters now.
1:57:01 During the pandemic, people were adopting them like crazy.
1:57:04 So it was actually hard to get dogs and cats during that time.
1:57:06 I don’t know what the state of things is now.
1:57:07 Someone can put that in the comments.
1:57:21 I really have one last category of questions, but it’s one that you’ve sort of touched on from various sides throughout today’s conversation, and that relates to humans as animals.
1:57:39 You know, I don’t think one can be an animal ethologist or a neurobiologist for that matter, who, you know, reads papers and does studies on other animals without at some point stepping back and making this realization, like, we’re old world primates.
1:57:46 We’re the best at technology development, you know, among all of the species.
1:57:48 I mean, I don’t think that’s too much of a leap.
1:57:56 We’re certainly not as good at natural camouflage, catching and killing things with our hands.
1:57:57 We need tools to do this.
1:57:58 So we have our strengths.
1:58:01 We have our limitations with respect to the other species.
1:58:16 Is there anything in your training as an animal ethologist that, you know, causes you to reflect on human beings as, you know, particularly, I don’t know, spectacular and particularly deficient in some way?
1:58:22 Like, or just any kind of musings about the human species, because that’s a species we haven’t talked about today.
1:58:38 But I think a lot of what you’re describing in terms of the breakdown of these sequence of behaviors, what makes us feel safe, you know, one can’t help but wonder, like, what are some aspects of ourselves that perhaps if we thought about a little bit more deeply, we could really benefit from?
1:58:46 One thing that leaps to mind is the extent to which cultural learning occurs in humans.
1:58:52 For other animal species, they learn from, you know, trial and error.
1:58:54 If I do this, that happens.
1:58:56 First that happens, then that other thing happens.
1:59:03 So classical conditioning and operant conditioning tie into sort of forming the animal’s behavior.
1:59:05 They also have social learning.
1:59:07 They watch someone else and look at what they do.
1:59:13 You know, in this situation, I’m feeling a bit concerned, disconcerted, watching you to see how you react.
1:59:15 Oh, you don’t seem to be that upset.
1:59:17 Okay, I guess I don’t have to be that either.
1:59:20 Or you’re interacting with that thing in that way.
1:59:21 I guess I’ll do the same.
1:59:30 But it’s like the influence is from the animals that are closest to you and from your own personal experience.
1:59:43 And we sort of stand on the shoulders of giants, we humans, because we can read people’s thoughts that are thousands of years old, literally.
1:59:57 And so I think that’s one of the biggest differences, I think, in our learning is that we used to be called man the toolmaker, as if toolmaking would be the thing that set us apart from other animals.
2:00:14 Until Jane Goodall reported that she’d seen chimpanzees making tools to, you know, the termite fishing behavior that she saw where they would break off a twig and take all the leaves off and then sharpen it so that they could insert it into a termite mound.
2:00:20 And the termites would climb onto it and they could carefully extract it and eat the termites.
2:00:23 So they made these tools.
2:00:32 So, yeah, that would be, I guess, my first spontaneous reflection to your question.
2:00:34 That’s a great one, frankly.
2:00:43 This idea that, you know, in addition to our ability to build sophisticated tools, that our ability to stamp down knowledge.
2:00:45 And, I mean, knowledge is always shifting.
2:00:53 So some of the things that we’ve been discussing today and that I’ve said with great conviction might be proven completely false a year from now.
2:00:59 So that’s, I think, the interesting thing about science is that we’re always having to question our assumptions.
2:01:00 All right.
2:01:04 I appreciate you reminding us of that, that this is all a dynamic process.
2:01:11 You know, we can only do so much with this piece of meat in our skulls in terms of trying to decipher the world around us.
2:01:26 But I do think that this idea of this insight that we’re unique in our ability to learn from things long ago has stamped down things now that people could potentially learn from not just in the present but in the future.
2:01:27 Yeah.
2:01:36 It’s incredible and in many ways appropriate for where we’re at now, which is you sitting here educating us about the different species.
2:01:42 And I want to, I really want to extend my gratitude for the work that you do is very unique.
2:01:43 People by now will realize that.
2:01:50 You’re animal ethologist, but you pay attention to real world experiments run in a diverse range of settings.
2:01:57 And it’s clear that you have great care for all the species on the planet and how they interact.
2:02:09 And you’ve also offered us some wonderful tools of how to improve the lives of our cats, our dogs, and to really hopefully make people somewhat of ethologists of themselves and of their interactions with animals.
2:02:24 I think that’s, for me, one of the biggest takeaways today is to really, people listening to this and watching this should really reflect not just on does the dog like to be pet here or there, but, you know, how is it that a certain behavior is showing up in an animal?
2:02:31 What does that reflect because of its natural lineage and our own and to really think about those relationships and trying to improve them?
2:02:36 So you’ve given us tremendous knowledge for its own sake, practical knowledge.
2:02:41 And, again, there’s just so much care woven into everything you do that you’ve shared.
2:02:44 So thank you for traveling such a long way to share with us.
2:02:45 Thank you for having me.
2:02:47 It’s been a great discussion, I think.
2:02:48 Thank you so much.
2:02:48 Thank you.
2:02:52 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Carolina Westland.
2:02:59 To learn more about her work and to find links to the various resources discussed during today’s episode, please see the show note captions.
2:03:03 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
2:03:05 That’s a terrific zero-cost way to support us.
2:03:10 In addition, please follow the podcast by clicking the follow button on both Spotify and Apple.
2:03:14 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
2:03:17 And you can now leave us comments at both Spotify and Apple.
2:03:21 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:03:23 That’s the best way to support this podcast.
2:03:30 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast,
2:03:32 please put those in the comments section on YouTube.
2:03:34 I do read all the comments.
2:03:37 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
2:03:38 It’s my very first book.
2:03:42 It’s entitled Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
2:03:44 This is a book that I’ve been working on for more than five years.
2:03:48 And that’s based on more than 30 years of research and experience.
2:03:56 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control, protocols related to focus and motivation.
2:04:01 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
2:04:05 The book is now available by presale at protocolsbook.com.
2:04:07 There you can find links to various vendors.
2:04:09 You can pick the one that you like best.
2:04:13 Again, the book is called Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
2:04:19 And if you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media platforms.
2:04:22 So that’s Instagram, X, Threads, Facebook, and LinkedIn.
2:04:32 And on all those platforms, I discuss science and science-related tools, some of which overlaps with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the information on the Huberman Lab podcast.
2:04:36 Again, it’s Huberman Lab on all social media platforms.
2:04:52 And if you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, the Neural Network newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries, as well as what we call protocols in the form of one-to-three-page PDFs that cover everything from how to optimize your sleep, how to optimize dopamine, deliberate cold exposure.
2:04:57 We have a foundational fitness protocol that covers cardiovascular training and resistance training.
2:05:00 All of that is available completely zero-cost.
2:05:06 You simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab in the top right corner, scroll down to newsletter, and enter your email.
2:05:09 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
2:05:14 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Carolina Westland.
2:05:18 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
Xin chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư sinh học thần kinh và nhãn khoa tại trường Y Stanford. Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Carolina Westland. Tiến sĩ Carolina Westland là một nhà sinh thái động vật và chuyên gia về hành vi động vật. Tiến sĩ Westland và tôi thảo luận về mối quan hệ giữa con người và những con vật nuôi đã thuần hóa, với trọng tâm là các giao thức dựa trên bằng chứng để tối ưu hóa sức khỏe tinh thần và thể chất cho thú cưng của chúng ta. Tiến sĩ Westland giải thích cách tốt nhất để tương tác với các loài động vật của chúng ta.
Bây giờ, chúng ta có thể cho rằng cách chúng ta vuốt ve thú cưng, tập thể dục và cho chúng ăn sẽ khiến chúng thật sự hạnh phúc. Nhưng như cô ấy chỉ ra, nhiều điều mà mọi người cho là đúng hóa ra lại sai khi đề cập đến thú cưng của chúng ta và những bản năng cơ bản của chúng. Cô ấy dạy chúng ta những điều rất cơ bản nhưng mạnh mẽ mà chúng ta có thể làm để thỏa mãn những bản năng đó, tất nhiên là vì lợi ích của động vật và cũng để cải thiện mối quan hệ của chúng ta với chúng.
Chúng tôi cũng thảo luận về những yêu cầu thần kinh và sinh lý độc đáo của các giống chó khác nhau. Đó là một cuộc trò chuyện thú vị bắt nguồn từ nguồn gốc của chúng từ loài sói. Và chúng tôi sẽ cho bạn biết liệu giống chó cụ thể của bạn, ngay cả khi đó là một con hỗn hợp, có nên được tập thể dục theo một cách cụ thể hay không, liệu nó có cần thêm các hình thức kích thích mà bạn chưa cung cấp không, và nhiều điều khác nữa.
Và vì chúng tôi cũng nhận ra rằng vẫn có những người nuôi mèo ngoài kia, chúng tôi thảo luận về những tín hiệu giao tiếp thường bị hiểu lầm và nhu cầu xã hội của mèo. Như bạn có thể biết, có rất nhiều cuộc tranh luận xung quanh việc huấn luyện và thực hành tốt nhất để chăm sóc cho chó và các động vật khác. Và rất nhiều điều trong số đó xuất phát từ suy đoán và kết quả huấn luyện, điều mà rõ ràng rất quan trọng.
Cuộc trò chuyện hôm nay với Tiến sĩ Westland tiếp cận sức khỏe và phúc lợi động vật qua lăng kính của sinh thái học và các loài mà thú cưng của chúng ta đã tiến hóa từ đó, nhằm cung cấp các giao thức có thể thực hiện ngay lập tức và có căn cứ khoa học mà bạn có thể áp dụng ngay để cải thiện sự an lành của thú cưng. Vì vậy, nếu bạn là một chủ nuôi thú cưng, tập phim này sẽ mang lại giá trị vô cùng to lớn cho bạn. Nếu bạn không phải là chủ nuôi thú cưng, bạn vẫn sẽ học được rất nhiều về sinh học và tâm lý động vật, bao gồm cả của chính bạn.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt khỏi vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó cũng là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang lại thông tin miễn phí cho công chúng về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học. Theo chủ đề đó, tập này có bao gồm các nhà tài trợ. Giờ đây, hãy cùng lắng nghe cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Carolina Westland. Tiến sĩ Carolina Westland, chào mừng bạn. Cảm ơn bạn. Tôi rất hào hứng cho cuộc trò chuyện này. Vâng, tôi cũng vậy. Tôi không thể kiềm chế nổi. Tôi nghĩ chúng ta có rất nhiều điều để học hỏi từ động vật, và tôi nghĩ chúng ta có rất nhiều điều cần khám phá từ mối quan hệ của chúng ta với động vật. Tôi cũng tin rằng chúng ta có đủ loại ý tưởng về những gì động vật trải nghiệm, những gì chúng nghĩ về chúng ta, và mối quan hệ mà chúng ta cho rằng mình có với chúng.
Ôi, đúng vậy. Hôm nay, bạn sẽ làm sáng tỏ mọi thứ. Để bắt đầu, bạn có thể liệt kê một vài loài động vật mà sinh viên của bạn đã làm việc và nghiên cứu không? Hầu hết sinh viên của tôi giống như những người bảo vệ động vật. Họ có thể là những chủ nuôi chó, huấn luyện viên ngựa hoặc có thể là bác sĩ thú y. Một số người làm việc trong sở thú với tư cách là người chăm sóc động vật hoặc huấn luyện viên động vật, và cứ thế. Sinh viên của tôi thực sự rất đa dạng. Và trình độ kiến thức của họ cũng rất phong phú, từ những người có con chó đầu tiên ở tuổi 40 đến những người đã huấn luyện động vật trong 30 năm. Tôi lớn lên bên cạnh một số người nuôi ngựa, bạn gái đầu tiên của tôi có một con ngựa, và điều đó thật đáng kinh ngạc khi thấy và có được một sự hiểu biết ngoại vi về mối quan hệ giữa con người và động vật thông qua việc quan sát điều đó.
Tôi nghĩ trong tất cả các mối quan hệ giữa động vật và con người, mối quan hệ giữa con người và ngựa có vẻ như có nhiều mối liên hệ thể chất nhất, đúng không? Bạn cưỡi một con ngựa, bạn học cách đọc ý định của nó, và nó học cách đọc ý định của bạn thông qua những cú siết chân nhẹ nhàng hoặc những cú đá, không phải đá mạnh, mà chỉ như một cú thúc nhẹ vào gót, một cú kéo nhẹ vào dây cương. Thật sự rất đáng chú ý. Ngựa trải nghiệm thế giới như thế nào? Tôi đã nghe nói rằng chúng thường có những “quả cầu” nhận thức xung quanh và chúng chú ý đến những điều trên chân trời, đồng thời cũng rất chú ý đến những gì gần gũi với cơ thể của chúng. Nhưng nếu bạn có thể đưa chúng ta vào tâm trí của một con ngựa, tốt nhất là bạn có thể, thì việc ngựa trải nghiệm thế giới như thế nào, như một con ngựa hoang và với một người cưỡi trên lưng cố gắng điều khiển nó theo một hướng nhất định với một tốc độ cụ thể?
Là một nhà sinh thái học, tôi có xu hướng lùi lại một bước và nhìn vào các loài nói chung. Ngựa là động vật con mồi. Chúng cũng là động vật sống theo bầy. Tôi nghĩ là con người chúng ta thường không thực sự hiểu được các loài động vật khác nhau có thể khác biệt như thế nào so với bản thân chúng ta trong cách chúng nhận thức thế giới và những gì quan trọng với chúng. Vì vậy, ngựa là động vật con mồi có nghĩa là chúng thường rất cảnh giác. Chúng chú ý rất nhiều đến thế giới xung quanh và tầm nhìn của chúng rất rộng, vì vậy chúng có thể thấy được những gì đang xảy ra ở phía sau. Vấn đề mà tôi thấy trong cách chúng ta nuôi dưỡng và giữ ngựa ngày nay, với tư cách là một nhà sinh thái học nhìn vào cách mà động vật sống đời sống hoang dã, là chúng ta nuôi chúng theo cách mà thách thức chúng ở nhiều khía cạnh.
Chúng ta thường tách chúng khá sớm khỏi mẹ, mặc dù trong tự nhiên, chúng sẽ ở với mẹ trong một khoảng thời gian rất dài. Vì vậy, tôi nghĩ một số mối quan tâm mà tôi có với tư cách là một nhà sinh thái học về cách chúng ta nuôi ngựa là việc cai sữa quá sớm mà chúng ta đôi khi thấy, cũng như việc nuôi nhốt đơn lẻ một loài động vật sống theo bầy.
Và cũng như vậy, trong tự nhiên, chúng sẽ kiếm ăn lên đến 16 giờ mỗi ngày. Khi chúng ta đưa chúng vào tình trạng nuôi nhốt, chúng ta thường cho chúng ăn theo cách khuyến khích việc ăn rất nhanh, chỉ trong một phần nhỏ thời gian đó. Điều này có thể dẫn đến các hành vi vấn đề. Vì vậy, đối với tôi, tôi nghĩ rằng ngựa có lẽ là một trong những loài động vật bị giam cầm mà đối với nhiều cá thể ngựa, kiểu cuộc sống mà chúng ta đang cung cấp thực sự không tốt chút nào.
Thú vị ghê. Tôi biết chó thì rất nhạy cảm với mùi. Chúng trải nghiệm thế giới có lẽ chủ yếu, nhưng chắc chắn là khá nhiều thông qua mũi của chúng. Chúng có thể cảm nhận mùi thay vì khoảng cách và chắc chắn là ở gần. Chúng thích đưa mũi vào các vật và ngửi, thậm chí ngửi sâu. Và chúng luôn luôn thu thập thông tin bằng mũi của mình. Có một loạt các giống chó khổng lồ. Và tôi nghĩ rằng bất kỳ cuộc thảo luận nào về chó đều yêu cầu chúng ta trước tiên phải tách ra một số điểm khác biệt chính, ít nhất là về các phiên bản thuần chủng của chúng. Khi tôi thấy một con mastiff so với một con chihuahua so với một con chó đánh hơi, tôi đang nhìn vào những gì với tôi là những loài động vật rất khác nhau.
Có đúng là một số chú chó phụ thuộc vào khứu giác của chúng nhiều hơn những chú chó khác không? Nếu đúng như vậy, có phải những con chó phụ thuộc vào mũi của chúng thì không chú ý đến những gì chúng đang nhìn trừ khi bạn khăng khăng? Ý tôi là, phiên bản khác của câu hỏi này là chúng ta nên tương tác với chó khác nhau tùy thuộc vào giống chó mà chúng là gì?
Ừ. Tôi nghĩ rằng tôi không thể thực sự trả lời phần đầu tiên của câu hỏi đó. Tôi không biết mức độ mà các giống chó khác nhau, khả năng cảm giác của chúng khác nhau như thế nào. Tuy nhiên, cách tương tác với các giống chó khác nhau, tôi nghĩ đó thực sự là một câu hỏi thú vị. Bởi vì trong suốt quá trình thuần hóa và chỉ trong một vài trăm năm qua, chúng tôi thực sự đã bắt đầu chọn lọc cho những khả năng khác nhau ở những con chó khác nhau mà chúng tôi cần cho những nhiệm vụ khác nhau.
Nếu chúng ta nhìn vào một chuỗi săn lùng của sói, những gì chúng sẽ làm là thực hiện một phản ứng định hướng nơi chúng ngửi và chúng đang tìm kiếm một con mồi. Sau đó, chúng sẽ thực hiện một số hành vi nhìn ngó và rình rập. Chúng sẽ tập trung và thực hiện hành vi rình rập và sau đó sẽ chạy đuổi và sau đó sẽ cắn bắt, cắn giết. Sau đó chúng sẽ mổ xẻ và ăn con mồi. Vì vậy, chúng ta có cả một chuỗi hành vi săn mồi mà chúng ta thấy ở sói. Điều đã xảy ra trong quá trình thuần hóa là chúng ta đã chọn lọc cho một số khía cạnh của chuỗi đó trong các giống khác nhau. Vì vậy, chúng ta sẽ có những chú chó săn chuyên ngửi, những con chó săn rất giỏi trong việc này. Và tôi đoán, có thể điều đó trả lời câu hỏi đầu tiên của bạn.
Tôi nghĩ rằng có lẽ tất cả các giống chó đều thích ngửi. Đây là một trong những điều lớn mà mọi người đang khám phá rất nhiều bây giờ là công việc bằng mũi. Nhưng dù sao, quay lại với quá trình thuần hóa này. Và sau đó chúng ta có những chú chó chỉ điểm mà chúng tôi đã chọn lọc rất kỹ cho hành vi đó. Bạn biết đấy, trong một lứa chó con, chúng tôi sẽ chọn con nào có xu hướng dễ thực hiện hành vi đó nhất. Và vì vậy qua nhiều thế hệ, chúng tôi thực sự đã sculpted (điêu khắc) cái ngách đó, có thể nói như vậy. Một con chỉ điểm thường sẽ không tiến hành đến hành vi tiếp theo của chuỗi săn mồi.
Và sau đó chúng ta có những chú chó chăn gia súc như chó border collie, những chú chó đó có thể thực hiện một số việc rượt đuổi hoặc nhìn ngó và rình rập và một chút chạy đuổi, nhưng lý tưởng là không cắn bắt. Và chúng ta có những con chỉ chuyên chạy đuổi, chẳng hạn như greyhound. Và sau đó chúng ta có những con cắn bắt, là các giống chó retriever. Và chúng ta có những con giết mồi, là terrier. Người ta, tôi đoán, mong đợi bạn sẽ nói về pit bull hoặc Doberman. Nhưng bất kỳ ai đã sở hữu một con terrier sẽ biết rằng chúng là những chú chó rất thích săn chuột. Chúng được lai tạo để tiêu diệt các loài gặm nhấm nhỏ như chuột và những thứ tương tự.
Bất kỳ ai đã thấy một con Westie, những chú chó tiểu West Highland Terrier dễ thương, những chú chó nhỏ trắng đó, thực sự rất dễ thương. Nếu một trong số đó nghe hoặc cảm nhận thấy một con gặm nhấm trong tường, tôi đã thấy một con rình rập nó trong vài ngày. Nó sẽ di chuyển dọc theo đó. Chúng tôi đã từng gọi là TV chuột. Con Westie sẽ cảm nhận khi nào và nơi nào con gặm nhấm đó ở đó với sự chú ý tuyệt đối. Và nếu có bất kỳ cách nào để vào tường đó và giết con gặm nhấm, nó sẽ ra ngoài với con gặm nhấm trong miệng. Thật đáng ngạc nhiên. Mức độ cống hiến thật sự nổi bật. Và tất cả chỉ là về việc giết con chuột ấy.
Vì vậy, chúng tôi đã chọn lọc một cách có hệ thống, có chủ ý cho điều đó khoảng vài trăm năm trước. Và sau đó chúng ta có những con không thể hiện nhiều chuỗi săn mồi nào, chỉ đơn giản là chủ yếu chỉ ăn, đó là những cái gì bạn gọi chúng? Những con giúp bảo vệ gia súc. Chúng vẫn thích ngửi. Vì vậy, chúng có xu hướng giữ lại phần ngửi và sau đó, các giống cụ thể sẽ có một hoặc có thể một vài hành vi từ chuỗi săn lùng. Vì vậy, tôi nghĩ nếu chúng ta muốn mang lại cho chó một cuộc sống tốt, chúng ta nên hiểu chúng đang ở đâu trong thang đó.
Và cũng như vậy, những con chó làm việc đi kèm với cái ba lô tiến hóa này, cái ba lô di truyền của chúng sẽ khuyến khích chúng thực sự muốn thực hiện công việc đó. Và sau đó chúng ta cũng có những loại – tôi nghĩ chúng đôi khi được gọi là giống chó đồ chơi, những con mà là chó lap không thực sự quan tâm đến bất kỳ hành vi chó làm việc nào. Vì vậy, tôi nghĩ rằng – chúng ta cần – đối với các giống khác nhau, chúng ta cần thực sự hiểu mục đích mà chúng được lai tạo ra, tôi nghĩ vậy.
Tôi muốn nghỉ một chút và công nhận nhà tài trợ của chúng ta, Our Place. Our Place làm ra những nồi, chảo và dụng cụ nấu nướng mà tôi yêu thích. Thật ngạc nhiên, các hợp chất độc hại như PFAS hoặc “hóa chất vĩnh cửu” vẫn được tìm thấy trong 80% các chảo chống dính, cùng với dụng cụ, thiết bị và vô số sản phẩm nhà bếp khác. Như tôi đã đề cập trước đây trong podcast này, những PFAS hoặc hóa chất vĩnh cửu như Teflon đã được liên kết với các vấn đề sức khỏe lớn như rối loạn hormone, rối loạn microbiome đường ruột, vấn đề sinh sản và nhiều vấn đề sức khỏe khác. Vì vậy, thật sự quan trọng để cố gắng tránh xa chúng. Đó là lý do tại sao tôi là một fan hâm mộ lớn của Our Place.
Sản phẩm của Our Place được làm từ những nguyên liệu chất lượng cao nhất và hoàn toàn không chứa PFAS và độc tố. Tôi đặc biệt yêu thích chảo Titanium Always Pan Pro của họ. Đây là chiếc chảo chống dính đầu tiên được sản xuất mà không dùng hóa chất hay lớp phủ nào. Thay vào đó, nó được làm hoàn toàn từ titan nguyên chất. Điều này có nghĩa là nó không chứa hóa chất độc hại và không bị suy giảm hay mất tác dụng chống dính theo thời gian. Nó cũng rất đẹp mắt. Tôi nấu trứng trong chảo Titanium Always Pan Pro của mình hầu như mỗi sáng. Thiết kế cho phép trứng chín hoàn hảo mà không bị dính vào chảo. Tôi cũng nấu bánh hamburger và bít tết trong đó, và chảo tạo ra một lớp se rất đẹp trên thịt. Nhưng một lần nữa, không có gì dính vào nó, vì vậy việc vệ sinh rất dễ dàng, và nó cũng an toàn để rửa bằng máy rửa chén. Tôi rất thích nó và gần như sử dụng liên tục. Hiện tại, Our Place đã có một dòng sản phẩm nồi chảo Titanium Pro hoàn chỉnh, ứng dụng công nghệ chống dính titan độc quyền của họ. Vậy nếu bạn đang tìm kiếm những nồi chảo không độc hại, bền lâu, hãy truy cập từ ourplace.com/slash Huberman và sử dụng mã Huberman khi thanh toán. Hiện tại, Our Place đang có chương trình giảm giá lớn nhất trong mùa này. Bạn có thể giảm tới 30% cho tất cả các sản phẩm từ bây giờ đến ngày 12 tháng 5 năm 2025. Với thử nghiệm miễn phí 100 ngày, miễn phí vận chuyển và hoàn trả miễn phí, bạn có thể dùng thử Our Place mà không có rủi ro và xem tại sao hơn 1 triệu người đã chuyển sang sử dụng đồ dùng nhà bếp của Our Place. Một lần nữa, đó là từ ourplace.com/slash Huberman để giảm tới 30%.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi 8Sleep. 8Sleep chế tạo các lớp đệm thông minh có khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ. Tôi đã nói trước đây trên podcast này về nhu cầu thiết yếu của chúng ta là có đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo một giấc ngủ ngon là đảm bảo nhiệt độ của môi trường ngủ là đúng. Bởi vì để có thể dễ dàng rơi vào giấc ngủ sâu và duy trì nó, nhiệt độ cơ thể của bạn cần phải giảm khoảng 1 đến 3 độ. Và để thức dậy cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn cần phải tăng khoảng 1 đến 3 độ. 8Sleep tự động điều chỉnh nhiệt độ của giường bạn suốt đêm theo nhu cầu riêng của bạn. Tôi cảm thấy điều này rất hữu ích vì tôi thích làm giường thực sự mát vào đầu đêm, lạnh hơn giữa đêm và ấm lên khi tôi thức dậy. Điều đó cho tôi giấc ngủ sóng chậm và giấc ngủ mắt nhanh nhiều nhất. Và tôi biết điều đó bởi vì 8Sleep có một công cụ theo dõi giấc ngủ tuyệt vời cung cấp thông tin về cách tôi đã ngủ và các loại giấc ngủ mà tôi nhận được suốt đêm. Tôi đã ngủ trên một lớp đệm 8Sleep được bốn năm nay và nó đã hoàn toàn biến đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi. Mẫu mới nhất của họ, Pod 4 Ultra, cũng có khả năng phát hiện tiếng ngáy, sẽ tự động nâng đầu bạn lên một vài độ để cải thiện lưu thông khí và ngăn bạn ngáy. Nếu bạn quyết định thử 8Sleep, bạn có 30 ngày để thử tại nhà và có thể trả lại nếu bạn không thích. Không hỏi lý do, nhưng tôi chắc chắn bạn sẽ thích nó. Truy cập 8Sleep.com/slash Huberman để tiết kiệm tới 350 đô la cho Pod 4 Ultra của bạn. 8Sleep vận chuyển tới nhiều quốc gia trên thế giới, bao gồm Mexico và UAE. Một lần nữa, đó là 8Sleep.com/slash Huberman để tiết kiệm tới 350 đô la cho Pod 4 Ultra của bạn.
Đó là một mô tả đẹp và, đối với tôi, hoàn toàn mới lạ về việc phân loại các giống chó khác nhau. Không phải theo tỷ lệ gen giữa chó sói và chó mastiff, điều mà một số nghiên cứu giảm thiểu hơn thực sự làm. Họ có những biểu đồ này. Chúng tôi sẽ cung cấp liên kết đến một biểu đồ đã được công bố trên Tạp chí Khoa học khoảng 10 năm trước có tỷ lệ gen giữa chó mastiff và chó sói. Và những gì bạn vừa mô tả thật đẹp mắt đã phân tích chính xác những gì bạn quan sát được nếu bạn đến công viên chó hoặc bãi biển. Chó bulldog mastiff của tôi, Costello, là một chú bulldog bị biến hình. Vì vậy, tôi luôn nói rằng, bạn biết đấy, không có cằm hếch. Thế nên nó không phải như thế này mà là như thế này, đúng không? Do đó, một chú bulldog đúng nghĩa trước khi họ lai tạp nhiều đến mức có cằm hếch và mõm ngắn, chứng phát triển hàm và các vấn đề hô hấp. Nhưng con chó này không săn đuổi cũng không cố gắng giết hại bất cứ thứ gì. Nó không có ý định gây hại. Nhưng nó chắc chắn thích tiêu thụ. Vì vậy, nó nằm ở cuối mô tả hành vi đó. Họ đã được lai tạo để làm gì? Tôi sẽ cố gắng không chiếm quá nhiều thời gian vào vấn đề này vì tôi muốn học hỏi từ bạn. Dòng bulldog ban đầu là sự lai giữa một con mastiff, thứ gì đó giống như một con mastiff, mạnh mẽ, lớn, và có sức chịu đựng cao với một con pug, mõm ngắn. Và việc kết hợp gen ở đây, chắc chắn các nhà di truyền học chó không suy nghĩ về những gen cụ thể. Họ chỉ suy nghĩ về các đặc điểm, là phần mõm ngắn rất hữu ích cho cái gọi là bull baiting vì phần mõm ngắn cung cấp lực đòn bẩy khi chúng cắn vào mũi của một con bò, mà chúng đã được sử dụng cho, đó là một hành động tàn ác và rất khó để chúng bị đánh bật. Con bò có thể lắc chúng nhưng nó sẽ không tách rời. Chỉ cần nghĩ về việc cố gắng nhấc một cái gì đó bằng kẹp dài, đúng không, vật lý của điều này so với một cái kẹp, giống như cái kẹp C. Đúng. Đột biến mà loại bỏ các thụ thể đau đớn khỏi mặt hoặc làm giảm chúng gần với một gen khác liên quan đến việc tạo ra tính đàn hồi của da. Đây là lý do tại sao họ có phần má lớn, những nếp gấp. Ồ, đúng. Và bạn có thể, tôi không đề xuất ai làm điều này, nhưng Costello, tôi chỉ đưa ra một ví dụ. Đôi khi, không may, nó đã bị một cái lưới câu qua má khi nó đang chơi ở đại dương hoặc gì đó. Và nó đến gần tôi với những vết thương chảy máu, cười, bạn biết đấy, cơ bản là bạn phải lấy cái đó ra. Vì vậy, ngưỡng đau của nó khá cao. Ngưỡng đau rất cao ở phía trước của con vật, trên mặt.
Và về phía sau của con vật, bạn chạm vào ngón chân ở phía sau của nó và bạn biết đấy, họ có một gradient của các thụ thể đau, mật độ cao ở phía sau, mật độ thấp ở phía trước.
Vì vậy, chúng đã được nhân giống để đấu bò.
Đúng.
Và dòng giống ban đầu đã bị loại bỏ.
Có những người quan tâm đến giống chó bulldog và đang cố gắng áp dụng những phương pháp nhân giống nhân đạo hơn cho bulldog, bởi vì bây giờ nó là một giống chó khá tàn bạo.
Đúng.
Họ đã cố gắng tái thiết lập dòng giống ban đầu, mà một lần nữa, là đầu khuỷu tay quay lại, không có sự cắn mạnh ở hàm dưới, trái ngược với những gì bạn thấy bây giờ.
Vì vậy, đó là một cái nhìn tổng quan ngắn gọn về bulldog.
Chúng phải được sinh ra bằng phương pháp sinh mổ vì vai rộng, hông nhỏ.
Dù sao, điều thú vị về bulldog, tôi luôn nói, và điều này sẽ đưa chúng ta trở lại với hành vi, là hợp đồng mà tôi cảm thấy mình có với bulldog của tôi là nó sẽ bảo vệ tôi đến chết.
Bạn sẽ nhận thấy rằng bất cứ khi nào chúng nghe một tiếng ồn hay bất cứ điều gì, chúng đều rất cảnh giác.
Nhưng nếu không có mối đe dọa nào đang đến gần, sự thư giãn hoàn toàn, sử dụng năng lượng hiệu quả nhất trong tất cả các loài.
Vì vậy, về cơ bản, đó là, tôi sẽ chết vì bạn, Andrew, nhưng trừ khi cuộc sống của bạn gặp nguy hiểm, tôi sẽ không làm gì cả.
Vậy nên có thể chúng ta có thể nói về tính khí ở chó và cách chúng trải nghiệm cuộc sống cảm xúc của chúng.
Tôi không biết liệu chúng ta có thể đưa ra những tuyên bố chung về điều này hay không, nhưng bạn đã dành rất nhiều thời gian của mình để suy nghĩ về cuộc sống cảm xúc của động vật.
Chó cần gì để cảm thấy bình tĩnh và an toàn?
Câu hỏi tuyệt vời.
Vì vậy, để cảm thấy bình tĩnh và an toàn, tôi nghĩ có thể chúng ta nên đi đến không gian cảm xúc cốt lõi, mà tôi nghĩ là một trong ba mô hình cảm xúc rất hữu ích để hiểu và cung cấp một môi trường tốt cho động vật để chúng thực sự có thể phát triển.
Không gian cảm xúc cốt lõi là một cách để hình dung hoặc khái niệm hóa cảm xúc, trong đó chúng ta có giá trị trên trục x, vì vậy mức độ dễ chịu hoặc khó chịu của một cái gì đó, và chúng ta có sự kích thích trên trục y.
Vì vậy, những gì bạn đang hỏi là, có sự kích thích thấp và dễ chịu, tức là khi chúng thư giãn và cảm thấy an toàn và đang giao tiếp xã hội với người khác và cảm thấy thoải mái, nếu bạn muốn.
Vậy làm thế nào để chúng ta đến đó?
Và tôi nghĩ rằng một số điều cần xem xét là sự vắng mặt của những cảm xúc tiêu cực.
Vì vậy, một lần nữa, nếu chúng ta ở trong không gian cảm xúc cốt lõi ở phần tứ giác bốn, với những trạng thái khó chịu có sự kích thích cao, chúng ta sẽ tìm thấy những thứ như sợ hãi, hành vi hung hăng.
Vì vậy, giúp giảm thiểu điều đó sẽ tự động giúp động vật di chuyển sang bên phải trong ma trận.
Và ở phần tứ giác ba dưới cùng, với trạng thái khó chịu có sự kích thích thấp, nơi động vật thường kết thúc nếu chúng cảm thấy chán hoặc trầm cảm, là kích thích chúng, cung cấp một môi trường đầy cảm hứng, nơi chúng có thể làm những việc thú vị giúp chúng di chuyển vào bên phải của không gian cảm xúc cốt lõi.
Và cũng ở trên cùng trong tứ giác một là trạng thái dễ chịu có sự kích thích cao.
Nhưng điều đó giống như việc tìm kiếm hoặc tìm kiếm thức ăn, khám phá, chơi, tình dục.
Nhưng về câu hỏi của bạn, làm thế nào để chúng ta bước vào tứ giác hai với cảm giác an toàn và cảm giác ấm áp, dễ chịu?
Vì vậy, một số điều cần làm có thể là, nếu động vật thích điều đó từ bạn, và chúng thường phải biết bạn để thực sự đánh giá cao điều đó, là kích thích xúc giác, vì vậy là vuốt ve, về cơ bản.
Một điều có thể ảnh hưởng là chúng ta, những loài linh trưởng, chúng ta là linh trưởng và chúng ta thích ôm.
Chúng ta có xu hướng làm như thế này khi chúng ta muốn tương tác với một con vật mà chúng ta thực sự thích.
Và đối với nhiều động vật, điều này là sự kiềm chế và thực sự đáng sợ.
Vì vậy, loại tiếp xúc thân thể mà chúng ta cung cấp cho động vật mà chúng ta nên xem xét liệu chúng thực sự thích điều đó hay không, liệu chúng chỉ chịu đựng hay thích thú.
Và một cách để làm điều đó là cung cấp một bài kiểm tra đồng ý.
Vì vậy, bạn có thể đưa tay ra và gãi một chút, lý tưởng là ở một nơi mà động vật thực sự thích.
Vì vậy, hầu hết chó không thích có tay ở trên đầu của chúng, mà có thể là ở đây.
Trên cổ của chúng.
Hoặc vùng ngực trên, kiểu như vậy.
Vì vậy, bạn có thể làm điều đó trong vài giây và sau đó bạn gỡ tay ra để xem, liệu động vật có thích điều này không?
Và liệu chúng có tái khởi động liên lạc đó hay không?
Hay chúng sẽ rời đi?
Và tôi có vấn đề này với con mèo của tôi bây giờ, rằng nó không thực sự, nó không thích việc được vuốt ve nhiều như tôi thích vuốt ve nó.
Vì vậy, tôi phải rất chú ý rằng tôi thực sự cung cấp cho nó cơ hội để từ chối.
Vì vậy, chúng ta có thể xem xét chỉ chạm vào động vật như một bài kiểm tra đồng ý, như một bài kiểm tra.
Và sau đó, nếu chúng di chuyển về phía bạn, thì loại kích thích xúc giác mà chó thích là gì?
Tôi đã đọc một chút về điều này và có ai đó đã tiến hành một thí nghiệm mà tôi nghĩ là khá thú vị khi mô tả sự khác biệt giữa các tỷ lệ vuốt ve.
Và kết luận chủ yếu là họ khẳng định rằng về cơ bản tất cả chó đều có ác cảm với sự chạm nhanh.
Nhưng con người thường có xu hướng vuốt ve nhanh, vuốt ve nhanh.
Và họ đã cho thấy một ví dụ tuyệt vời rằng nếu một người chỉ vuốt ve con vật rất chậm rãi, thì mí mắt của con vật bắt đầu nhắm lại.
Và bạn cơ bản chỉ đơn giản hóa căng thẳng rất nhanh chóng.
Điều này thật thú vị.
Bạn biết đấy, với tư cách là con người, chúng ta nghĩ, ôi, chúng ta muốn vuốt ve chó trên đầu nó.
Và bằng một lý do nào đó, chúng ta liên kết vuốt ve với việc vuốt nhanh.
Đúng.
Hoặc vuốt ve như một quá trình nhanh chóng.
Bạn sẽ gãi và vuốt ve con vật này.
Có thể tất cả các con chó ở đó đều rất thèm muốn những cú vuốt chậm rãi, thoải mái.
Đúng.
Và tôi cũng nghĩ rằng những cú vuốt chậm rãi đó, nếu bạn ở trong một trạng thái cảm xúc bình tĩnh, thì chúng ta có thể chạm vào một lý thuyết cảm xúc thú vị khác, đó là lý thuyết polyvagal và khái niệm về đồng điều chỉnh.
Vì vậy, nếu bạn thực sự bình tĩnh và thư giãn, thì bạn như đang gửi ra những dấu hiệu, những tín hiệu tinh tế mà những cá thể khác đang đọc và tiếp nhận.
Và có vẻ như chúng ta làm điều đó qua lại với cả chó của chúng ta và rõ ràng cũng với ngựa, có vẻ như vậy.
Để việc giữ bình tĩnh và thư giãn của bản thân thực sự có thể giúp làm cho chó trở nên thoải mái. Và những gì bạn nói về việc vuốt ve hoặc vỗ vào chó một cách nhanh chóng thực sự có ý nghĩa với tôi. Tôi biết có một nghiên cứu về ngựa cho thấy rằng nếu bạn vỗ vào một con ngựa, nhiều con ngựa sẽ coi đó là một điều khó chịu. Nói cách khác, đó là điều mà chúng sẽ tìm cách tránh. Nhưng đó thường là cách mà chúng ta cố gắng thưởng cho chúng khi chúng làm điều gì đó mà chúng ta mong muốn. Chúng thực sự thích khi được gãi ở vùng cổ. Vì vậy, nếu bạn gãi ở phần gáy của bờm, chúng thường thích điều đó. Nhưng tôi nghĩ rằng các loài vật khác nhau và từng cá thể sẽ có những sở thích cá nhân riêng và chỉ cần cố gắng xem điều gì mà chúng thích. Có thể nếu bạn đưa tay ra như thế này, chúng thậm chí có thể di chuyển quanh bạn để cho bạn biết bộ phận nào trên cơ thể mà chúng muốn được gãi khi chúng học cách giao tiếp đó. Tôi có cảm giác như chó muốn được gãi vào những phần cơ thể mà chúng không thể tự tiếp cận. Đúng vậy. Như tôi chưa gặp con chó nào không thích được gãi vào phần mông của nó. Việc gãi vào mông là một điều lớn đối với nhiều loài động vật. Đúng vậy. Chắc chắn rồi. Như phía trên của chân sau. Đúng vậy. Đúng không? Như ngay tại đó. Đúng vậy. Phải thật sự thoải mái. Đúng vậy. Bởi vì chúng không thể tự động chạm vào được. Đúng vậy. Cũng như dưới chân sau của chúng. Đúng không? Như ở ngay khuỷu chân sau với làn da mềm mại ở đó. Đúng không? Tuy nhiên, bạn biết đấy, từ những tương tác với những con chó nhút nhát so với những con chó bình tĩnh hơn. Đúng vậy. Tôi hoàn toàn đồng ý rằng các loài động vật khác nhau, bất kể giống loài, đều có một mối quan hệ hoàn toàn khác với việc bị chạm vào. Đúng vậy. Cũng như mức độ nhanh chóng mà chúng muốn tương tác. Tôi đã nghe và không biết điều này có đúng không, rằng đối với chó, không gian là một điều lớn. Tôi không biết điều này có đúng không. Chắc chắn sẽ có ai đó phản bác lại điều này. Nhưng ý tưởng rằng, nếu chú chó của bạn chạy lại khi bạn bước vào hoặc đến – một con chó chạy lại khi bạn gặp lần đầu và chạm vào bạn hoặc nhảy lên chân bạn, đó là nỗ lực của nó để thống trị bạn. Như đây là không gian của tôi. Tôi đang kiểm soát bạn. Bởi vì bạn sẽ không đi đến gần một con chó mà bạn vừa mới gặp và xâm nhập vào không gian của nó mà không để nó cũng tiến lại gần bạn. Bạn nghĩ sao về toàn bộ chuyện thống trị và phục tùng này dựa trên việc chạm và không gian? Đó giống như cái hộp Pandora ngay tại đó. Tuyệt vời. Tôi không có bất kỳ cổ phần nào trong điều này. Tôi chỉ muốn học và tôi muốn mọi người cũng học để có thể có những tương tác tốt hơn với và cho động vật. Chắc chắn. Vâng. Đầu tiên, tôi nghĩ rằng thực tế là chúng ta thường đi đến gần những con chó lạ mà chúng ta chưa từng gặp trước đây. Chúng ta như kiểu, chào, tôi có thể vuốt ve chúng không? Và rồi chúng ta bắt đầu vỗ vào đầu của con vật. Tôi cảm thấy có lỗi. Vì vậy, tôi nghĩ rằng chúng ta đã làm như vậy. Và rồi cuộc thảo luận này về sự thống trị thực sự rất thú vị bởi vì dưới góc độ là một nhà động vật học, cách mà chúng ta định nghĩa sự thống trị hoàn toàn khác. Khác với cách mà hầu hết mọi người định nghĩa. Và thực tế là, tôi đã tra cứu trong bách khoa toàn thư để xem sự thống trị được định nghĩa như thế nào ở đó. Và tôi thấy có hai dòng định nghĩa. Một là định nghĩa về mặt động vật học và một là định nghĩa về mặt xã hội học về sự thống trị. Và tôi nghĩ rằng những gì chúng ta thường làm là sử dụng sai, chúng ta sử dụng định nghĩa về mặt xã hội học đối với động vật theo cách mà tôi nghĩ là không may. Bởi vì định nghĩa về mặt động vật học liên quan đến quyền ưu tiên tiếp cận tài nguyên. Đây là một tài nguyên. Đây là năm cá thể tiến tới đó. Chỉ có một cá thể ở đó. Cá thể thống trị sẽ có quyền ưu tiên tiếp cận tài nguyên đó. Những cá thể khác chỉ có thể chờ hoặc tìm tài nguyên khác. Và điều này giảm thiểu nguy cơ xung đột và sự hung hăng cùng với tất cả những chi phí liên quan. Vì vậy, thật bình thường rằng các loài động vật sống cùng nhau, ở trong một nhóm xã hội ổn định, sẽ tổ chức hoặc có một dạng thứ bậc thống trị trong đó giúp điều này diễn ra, giảm thiểu nguy cơ hung hăng. Điều này có xu hướng trở nên trầm trọng hơn trong môi trường giam giữ so với trong môi trường hoang dã bởi vì khi đó các động vật có thể phân tán và tìm kiếm tài nguyên ở một nơi khác mà chúng có thể lấy. Nhưng khi chúng ta nuôi nhốt chúng và chúng ta cung cấp, đặc biệt là chúng ta cung cấp như, đây, bạn có hai con mèo hoặc ba con mèo và đây là thức ăn. Bạn đang đưa những con vật vào xung đột vì mèo là những thợ săn đơn độc. Vì vậy, nếu bạn có nhiều mèo, bạn nên cho chúng ăn ở những địa điểm riêng biệt để giảm thiểu sự hưng phấn cao độ đi kèm với kiểu cho ăn đó.
Được rồi, có sự thống trị giữa chó hoặc giữa chó với các động vật không phải con người khác. Tôi đang nghĩ về mối quan hệ giữa con người và chó và việc chạm và không gian. Tôi đã nghe rằng nếu chó chạm vào bạn, nó nghĩ rằng nó sở hữu bạn. Tôi đã nghe rằng nếu bạn di chuyển vào không gian của chó và nó lùi lại, thì nó nghĩ rằng bạn là người thống trị. Tôi cũng đã nghe rằng nếu chó di chuyển vào không gian của bạn một cách nhanh chóng, thì nó xem mình là người lãnh đạo trong mối quan hệ này. Có rất nhiều lý thuyết về điều này. Và tôi nhận ra rằng tất cả những lý thuyết này về động vật chắc chắn gây tranh cãi vì chúng thiếu ngôn ngữ để cho chúng ta biết những gì chúng ta muốn biết. Đúng vậy. Vì vậy, chúng ta luôn như đang đoán mò khi thực hiện nghiên cứu về động vật học. Thực sự, tôi sẽ không gán nhãn bất kỳ tình huống nào mà bạn mô tả là một tương tác thống trị. Trên thực tế, nếu chó lùi lại khi bạn đối diện chúng, tôi sẽ muốn gán nhãn đó là một phản ứng sợ hãi, không phải phục tùng, như trong việc để bạn có quyền ưu tiên tiếp cận tài nguyên. Thông thường, những con chó hoang trong tự nhiên sẽ hình thành các hệ thống thứ bậc thống trị tuyến tính liên quan đến quyền tiếp cận tài nguyên. Và điều này có thể thay đổi tùy thuộc vào loại tài nguyên là gì. Vì vậy, điều đó không giống như nó được khắc trên đá hay bất cứ điều gì.
Vậy nên điều đó giống như là lỏng lẻo và thay đổi, nhưng vẫn thường có một kiểu thứ bậc nào đó khi nói đến quyền truy cập vào tài nguyên. Sau đó, chúng ta có một vai trò xã hội khác, đó là vai trò của một nhà lãnh đạo. Và khi tôi, với tư cách là một nhà nghiên cứu hành vi động vật, nói về nhà lãnh đạo, tôi có ý đề cập đến người dẫn dắt, người đi đầu trong hàng từ địa điểm này đến địa điểm khác. Tôi thích lấy ví dụ về những con voi, khi chúng di cư, thường thì một trong những con cái già, con mẹ, là người dẫn đường. Vì vậy, cô ấy là nhà lãnh đạo, cô ấy sẽ giúp chúng tìm đường, cô ấy biết đi đâu, thực tế là như vậy. Và cũng có những vai trò xã hội khác. Có thể có người kiểm soát, là con vật có xu hướng khởi xướng một sự thay đổi trong hoạt động. Chúng ta thấy điều này ở những con bò, chẳng hạn, khi tất cả bò đứng lên và đang gặm cỏ. Sau đó, một con bò, người kiểm soát, nằm xuống và tất cả những con bò khác cũng nằm xuống. Wow. Và chúng bắt đầu nhai lại. Chúng thường đồng bộ hóa hành vi của mình, nhưng chúng sẽ đi theo. Không phải là một cá nhân đang áp đặt lên những cá thể khác, mà thay vào đó là chúng làm điều đó và những con khác thì làm theo. Thú vị. Vâng. Tôi đã nghe rằng khi bạn dắt chó đi dạo, chó của bạn nên ở bên cạnh bạn hoặc sau lưng bạn. Rất ít chủ chó thực sự dắt chó đi sau lưng họ. Chỉ là, tôi sống ở một khu vực có nhiều chó và chủ chó. Thật thú vị khi diễn giải điều đó như một câu hỏi, đó là, nếu chó đi trước, có nghĩa là nó theo cách nào đó là lãnh đạo? Ý tôi là, con người có hoàn toàn sai về tất cả những điều này không? Tôi nghĩ là có. Tuyệt. Tôi nghĩ rằng chúng ta mang rất nhiều, và thực sự, chúng ta chưa đề cập đến điều này, tôi nghĩ, nhưng tôi có rất ít kinh nghiệm thực tiễn về chó. Tôi đã không sống với chó. Tôi đã không huấn luyện chó. Nhưng nhiều sinh viên của tôi huấn luyện chó, và tôi giúp họ. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi không mang theo bất kỳ giả định nào về việc bạn nên có chó ở sau lưng hoặc bên cạnh bạn, rằng nếu bạn không, thì sao, điều đó có nghĩa là tôi có thể nhìn vào loại tuyên bố đó và nói, thật sao? Bởi vì tôi nghĩ rằng có rất nhiều việc học đang xảy ra, tất nhiên, rằng bạn dạy chó rằng nếu bạn ở bên cạnh tôi hoặc sau lưng tôi, thì, bạn biết đấy, sẽ không có bất kỳ điều gì không dễ chịu. Nhưng nếu bạn vượt lên trước, tôi sẽ kéo bạn lại. Vì vậy, sẽ có một hậu quả không dễ chịu đối với hành vi kéo, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự chọn lựa của con vật trong việc ở bên cạnh bạn. Nhưng tôi nghĩ rằng rất thường xuyên, những gì chúng ta gán nhãn là sự thống trị có thể rất thường là chỉ cần, nếu chúng ta loại bỏ nhãn đó và nhìn vào hành vi của con vật, chúng ta có thể giải thích nó theo các thuật ngữ khác. Và một lần nữa, tôi sẽ không sử dụng, đối với tôi, sự thống trị như một nhà nghiên cứu hành vi động vật liên quan đến quyền ưu tiên truy cập vào tài nguyên. Vì vậy, theo hướng quyền ưu tiên truy cập vào tài nguyên, khi tôi có chú cún con, tôi được dạy trong khóa huấn luyện chó mà tôi tham gia cùng với nó rằng tôi nên ăn trước và sau đó thì nó nên ăn. Hoặc chúng tôi có thể ăn bên cạnh nhau những món ăn khác nhau, mặc dù tôi thú nhận rằng tôi thường cho nó ăn bò bít tết. Nếu đó là thức ăn phù hợp cho một chú chó Bulldog, tôi đã cho nó ăn, trái ngược với việc để nó ăn trước tôi vì điều này liên quan đến quyền truy cập vào tài nguyên. Liệu có chút sự thật nào trong điều đó không? Điều này được dạy trong nhiều khóa huấn luyện chó/chủ chó vì nhiều khóa huấn luyện chó thực sự là huấn luyện chủ chó. Vâng, vâng, vâng, chắc chắn. Ý tôi là, bạn phải thiết lập tình huống để hoạt động có lợi cho bạn và con vật. Nhưng một lần nữa, tôi sẽ không định dạng điều đó theo khái niệm thống trị. Chúng hình thành mối quan hệ với chúng ta, nhưng theo những gì tôi biết, từ quan điểm sinh thái học, chúng ta không có vai trò trong một hệ thống thứ bậc thống trị giữa các con chó. Chúng biết rằng chúng ta khác biệt và chúng sẽ phản ứng. Chúng sẽ học để mong đợi rằng nếu trong ngữ cảnh này, điều đó sẽ xảy ra, trong ngữ cảnh kia, điều đó sẽ xảy ra. Và vì vậy, chúng ta có thể thường xuyên định nghĩa lại điều đó từ một hệ thống học tập khác ngoài sự thống trị. Đó là một góc nhìn mới vì tôi nghĩ rằng rất nhiều những gì tồn tại trong việc huấn luyện chó/chủ chó thực sự không phải về sự thống trị, mà thực sự là cố gắng thiết lập một mối quan hệ nơi mà rõ ràng bạn là người chăm sóc, để, nói cách khác, làm cho chúng cảm thấy an toàn. Vì vậy, công việc của chúng rất rõ ràng để chúng không cảm thấy lo lắng khi phải thực hiện những vai trò có thể là của bạn. Có rất nhiều điều giống như những gì bạn nghe thấy khi bạn nghe về huấn luyện cha mẹ-con cái, về cơ bản. Vậy nên có lẽ, với mẫu câu trả lời của bạn trong vài câu hỏi gần đây, tôi nên hỏi một câu hỏi rất đơn giản, đó là bạn nghĩ về động vật như thế nào? Giống như, quan điểm của bạn về động vật khi bạn nghĩ về chúng là gì? Tôi biết bạn quan tâm đến phúc lợi của chúng và cải thiện điều kiện sống của chúng, nhưng bạn như thế nào – như khi bạn thấy một con vật, hầu hết mọi người sẽ nói, được rồi, đó là một con chó, đó là một con ngựa, đó là một con vẹt. Tôi có thể tương tác với nó không? Có thể tôi không muốn hoặc có thể tôi có một nỗi ám ảnh. Ai biết được? Nhưng bạn nghĩ về động vật như thế nào? Điều gì đang thúc đẩy sự tìm hiểu này liên quan đến cuộc sống cảm xúc và nhận thức của chúng? Trước hết, tôi nghĩ rằng chúng ta, con người cũng là một loài động vật và chúng ta có xu hướng tự đặt mình trên một bệ cao và nghĩ rằng chúng ta là một và sau đó động vật thì ở bên ngoài, như thể chúng đồng nhất, nhưng thực sự không phải vậy. Mỗi loài động vật có những thích ứng riêng của chúng và tất cả các loài động vật khác mà chúng ta bao quanh cũng vậy. Vì vậy, tôi không biết điều đó có thực sự trả lời câu hỏi của bạn không, nhưng tôi có xu hướng – vì vậy công việc mà tôi làm là cố gắng giúp động vật sống cuộc sống tốt hơn với con người. Và điều đó thường bắt đầu bằng việc hiểu cách mà loài động vật đó sẽ sống trong tự nhiên và loại cuộc sống mà chúng có, liệu chúng có phải là loài săn mồi, liệu chúng có phải là loài con mồi, cách chúng xử lý thế giới, loại thông tin mà chúng tiếp nhận.
Dưới đây là bản dịch văn bản sang tiếng Việt:
Chẳng hạn, chúng ta có thể thấy một con chó đang vẫy đuôi, và có thể chúng ta nghĩ rằng chỉ những con chó hạnh phúc mới vẫy đuôi, nhưng thực tế việc vẫy đuôi lại diễn ra trong nhiều bối cảnh khác nhau. Chúng ta có thể nghĩ rằng đó là một hình thức giao tiếp trực quan, nhưng thực tế có thể là chúng đang phát tán mùi hương mà cái đuôi vẫy sẽ – mùi hương đó sẽ bay tới bạn để bạn có thể cảm nhận thông tin về trạng thái cảm xúc hiện tại của tôi. Chúng chắc chắn có các tuyến mùi ở phía sau.
Ồ, đúng rồi.
Thú vị thật.
Vậy có thể diễn giải các kiểu vẫy đuôi của chó không? Có cách nào để làm điều đó không? Một điều rất thú vị là cái đuôi của chó vẫy nhiều về bên trái –
Bên trái đối với chó?
Bên trái đối với chó.
Vậy là nó vẫy ở bên trái cơ thể của nó.
Ừm.
Thường thì điều này liên quan đến trạng thái cảm xúc tiêu cực. Còn bên phải thường liên quan đến trạng thái cảm xúc tích cực. Cũng tương tự – mèo có xu hướng nhìn thế giới từ bên trái khi ở trong trạng thái cảm xúc tiêu cực và từ bên phải khi ở trong trạng thái cảm xúc tích cực.
Vậy nhìn từ bên trái, có nghĩa là mắt trái hơi hướng về phía trước.
Đúng.
Cái đầu nghiêng, vì vậy mắt phải –
Vậy là tiếp nhận thông tin bằng mắt này.
Vậy –
Nếu bạn đáng sợ –
Có những người chỉ đang lắng nghe. Họ không nhìn, vì vậy họ không thể thấy điều này.
Vậy điều mà Carolina mô tả là nếu cái đầu được nghiêng một chút sang bên, như mắt trái hướng về phía trước, đó là trạng thái tiêu cực –
Vì vậy chúng đang nhìn vào kích thích bằng mắt trái nếu kích thích đó gây ra nỗi sợ hãi. Và ngược lại bên phải nếu nó thu hút hơn đối với chúng hoặc –
Ừm.
Vậy điều này là phân chia bên.
Thú vị thật.
Và rồi cái đuôi vẫy, bạn nói một con chó vẫy bên trái thì thường tiêu cực, bên phải thì tích cực hơn.
Còn về những cú vẫy toàn bộ thì sao?
Ừ, cú vẫy toàn bộ.
Và tôi không biết chi tiết về điều này, nhưng chắc chắn loại vẫy đuôi, liệu nó có rất thấp và nhanh hay cao và cứng thì sẽ truyền đạt các trạng thái cảm xúc khác nhau.
Bạn có nghĩ rằng theo thời gian chúng ta học những tín hiệu này mà không nhận ra rằng mình đang học không?
Có, hoàn toàn.
Bởi vì chúng ta liên kết nó với việc chú chó của chúng ta ở trong một hoàn cảnh cụ thể hoặc cư xử theo một cách nào đó?
Vì các nghiên cứu đã chỉ ra rằng chúng ta, những người có kinh nghiệm, thực sự – chúng ta học cách đọc chó qua sự tiếp xúc, thậm chí là tiếp xúc thụ động, chỉ đơn giản sống trong một môi trường.
Và rõ ràng, nếu chúng ta sống trong một nền văn hóa mà chó sống gần gũi với con người, chúng ta sẽ giỏi hơn trong việc đọc chó hơn so với các nền văn hóa mà chó không tương tác nhiều với con người.
Vậy thì có điều đó. Và cũng có một điểm – vấn đề rằng chúng ta thường tốt hơn trong việc đọc ngôn ngữ cơ thể tổng thể hơn là đọc biểu cảm khuôn mặt.
Rõ ràng, một lý do là chó cử động các cơ mặt khác nhau khi chúng tạo ra biểu cảm khuôn mặt cảm xúc. Chúng cử động các cơ khác với những gì con người làm.
Bạn có thể cho chúng tôi biết về biểu cảm khuôn mặt của chó không?
Chà, đã có một số nghiên cứu trong vài năm qua xem xét các cơ nào đang cử động khi, trong các bối cảnh nào.
Vì vậy họ sẽ cho chó tiếp xúc với các loại kích thích khác nhau và họ sẽ quay phim chó và xem các cơ nào đang co giật ở đâu. Mặt mũi đang di chuyển như thế nào phản ứng lại các kích thích này?
Vì vậy các loại nghiên cứu đó đã phát hiện rằng, bạn biết đấy, khi bạn – khi một con chó tiếp xúc với, giả sử, âm thanh của sấm sét hoặc pháo nổ, chúng sẽ thể hiện một cấu hình khuôn mặt nhất định. Khi chủ của chúng trở về nhà sau khi không thấy trong vài giờ, chúng sẽ thể hiện một cấu hình khuôn mặt khác và nhiều thứ khác nữa.
Vì vậy có vẻ như chúng thực sự thể hiện biểu cảm khuôn mặt. Chỉ là một số trong số đó không phải là những cơ giống như chúng ta thể hiện trong trạng thái cảm xúc tương ứng.
Vì vậy điều đó sẽ, tôi nghĩ, khiến chúng ta dễ mắc sai lầm khi đọc biểu cảm khuôn mặt của chó từ góc độ đó.
Nhưng một lần nữa, nếu chúng ta sống cùng chó, chúng ta bắt đầu – chúng ta sẽ không chỉ quan sát biểu cảm khuôn mặt. Chúng ta sẽ quan sát toàn bộ con chó.
Và chúng ta thường tốt hơn trong việc đọc ngôn ngữ cơ thể của chúng hơn là đọc biểu cảm khuôn mặt của chúng.
Mặc dù tôi nghĩ rằng các nghiên cứu cũng cho thấy mặt là nơi chúng ta nhìn đầu tiên.
Những hành vi nào ở chó được duy trì từ các tương tác với chó khác khi chúng tương tác với con người?
Chẳng hạn, nếu một ai đó dự định đưa một con chó đi dạo và nó quen thuộc với âm thanh của dây xích được tháo khỏi móc hoặc một điều gì đó như vậy, thì không phải hiếm khi một con chó vào tư thế kéo dài chân trước dài, mà mọi người gọi là “down dog” trong yoga.
Và một số người sẽ nói đó là một loại di sản của tư thế chơi của chó con.
Một lần nữa, mọi người nói những điều này.
Mọi người thường tự phong mình là chuyên gia về chó.
Điều này khá thú vị.
Và tôi đã học điều này từ việc nghiên cứu trực tuyến rằng những trại khác nhau của những “chuyên gia” về chó không ngừng tranh cãi kịch liệt với nhau.
Ý tôi là họ viết cho tôi nói rằng, bạn biết đấy, họ thật tồi tệ. Người này thì tàn nhẫn. Bạn biết đấy, họ đổ lỗi cho nhau về tội tàn nhẫn với động vật vì các công cụ huấn luyện khác nhau.
Chúng ta sẽ nói về điều đó một chút sau.
Nhưng chó sẽ thực hiện động tác kiểu “down dog”, dù điều đó có nghĩa là gì, với những con chó khác và chúng cũng sẽ làm điều đó với con người.
Bạn có nghĩ rằng nó có nghĩa giống nhau trong hai bối cảnh khác nhau đó không?
Có lẽ là có.
Cái động tác chơi mà bạn mô tả là cái được gọi là tín hiệu meta cho việc chơi.
Vì vậy nó thường được thể hiện trong bối cảnh chơi.
Và tôi chưa thấy nó được mô tả. Nhưng một lần nữa, tôi không phải là người nuôi chó.
Nhưng tôi chưa thấy nó được mô tả trong bối cảnh “chúng ta đi dạo nhé”.
Nhưng chắc chắn trong bối cảnh chơi, theo như tôi biết, chó chơi hơi khác với con người hơn là với những con chó khác.
Nhưng chúng thực sự thích chơi với con người.
Và đôi khi tôi nghĩ chúng ta, những người, gặp khó khăn trong việc biết liệu những gì mình thấy là chơi hay là hành vi tấn công, vì sẽ có các yếu tố từ hành vi tấn công trong tư thế chơi.
Nhưng thường thì điều chúng ta có thể làm là tìm kiếm những gì được gọi là MARS, M-A-R-S.
So M là tín hiệu meta.
Đó là những cú cúi chào chơi.
Hoặc ở những loài khác, sẽ có những hành vi khác mà kiểu như chỉ ra rằng tôi muốn chơi.
Tôi biết tinh tinh có khoảng 30 hoặc 50 tín hiệu meta khác nhau để chơi.
M-A-A là để chuyển đổi hoạt động.
Vì vậy, chúng ta sẽ thấy những hành vi khác nhau.
Chúng có thể đang đuổi nhau.
Chúng có thể nhảy bổ.
Chúng có thể đang vật lộn, cắn nhau.
Nhưng bạn sẽ thấy những sự chuyển đổi hoạt động này.
Và nó không theo cùng một thứ tự giống như khi chúng thực sự đang đánh nhau.
M-A-R-R là để đảo vai.
Vì vậy, bạn sẽ thấy rằng những con chó, nếu chúng có kích cỡ khác nhau hoặc sức bền khác nhau hoặc to lớn hơn hoặc khả năng chiến đấu của chúng, sẽ thay phiên nhau thắng và thua.
Vâng, tôi đã thấy điều đó.
Vâng, vì không có gì vui nếu bạn thua liên tục khi chơi.
Vì vậy, để tiếp tục chơi, chú chó to hơn cần phải thua đôi khi.
Vì vậy, chúng cần, để duy trì sự tương tác này, đó là cách để làm điều đó.
Và cái cuối cùng, S, là tự tước bỏ khả năng bản thân.
Vì vậy, con chó lớn sẽ tự tước bỏ khả năng của chính nó.
Bạn có thể thấy chúng đang chơi kéo co và con chó lớn chỉ đứng đó giữ đồ vật.
Và con chó nhỏ thì kéo và thực sự cố gắng lấy nó.
Và con chó lớn thì chỉ đứng đó không làm gì cả.
Nhưng nếu một người nào đó lấy đồ chơi và bắt đầu kéo, thì con chó lớn sẽ tham gia và bắt đầu thể hiện sức mạnh của nó và gia tăng hành vi đó.
Đó là một điều đẹp khi bạn thấy động vật điều chỉnh mức độ nhiệt huyết trong trò chơi.
Vâng, vâng.
Để trò chơi có thể tiếp tục.
Thật ngọt ngào.
Ý tôi là, điều đó nêu lên một câu hỏi lớn hơn, đó là, chó có lòng đồng cảm không?
Ôi, tôi nghĩ là có.
Chắc chắn rồi.
Tôi không thể nói tôi đã thấy bất kỳ nghiên cứu nào về điều đó, nhưng chỉ là, vâng.
Ý tôi là, tôi nghĩ nhiều chủ chó quen thuộc với việc khi chúng ta buồn, một con chó thường lại đến gần thay vì lùi xa.
Tôi đã thấy một số khoảnh khắc đáng kinh ngạc.
Bạn biết đấy, chúng ta diễn giải những điều này, đúng không?
Chúng ta nhân cách hóa.
Nhưng tôi có một người ở trong nhà của tôi nhiều năm trước, người đang buồn vì cái chết trong gia đình, và Costello đã đến và, bạn biết đấy, để một bàn chân lên đầu gối của cô ấy.
Và thật khó để không diễn giải điều đó như một khoảnh khắc đồng cảm có ý nghĩa.
Ai mà biết được nó đang trải nghiệm điều gì?
Có thể nó đang cảm thấy lo lắng, ai mà biết.
Nhưng cách giải thích tích cực hơn là nó muốn thể hiện sự an ủi.
Tôi nghĩ rằng nó có lý từ góc độ tiến hóa rằng những loài động vật xã hội sống trong một nhóm xã hội gắn bó sẽ giỏi trong việc đọc trạng thái cảm xúc của nhau và cũng giỏi trong việc cố gắng giảm thiểu cảm xúc tiêu cực nếu có thể làm điều đó.
Và vì vậy tôi sẽ mong đợi điều này ở bất kỳ loài nào thuộc dạng tiến hóa cao hơn.
Tôi nghĩ rằng sẽ có một số loại đồng cảm.
Tôi muốn tranh thủ một chút thời gian và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
AG1 là một loại đồ uống vitamin-khoáng-probiotic mà cũng chứa những chất thích ứng.
Tôi bắt đầu dùng AG1 từ năm 2012, lâu trước khi tôi thậm chí biết podcast là gì.
Tôi bắt đầu dùng nó, và tôi vẫn dùng mỗi ngày vì nó đảm bảo rằng tôi đáp ứng đủ lượng vitamin và khoáng chất hàng ngày, và giúp đảm bảo rằng tôi nhận đủ prebiotics và probiotics để hỗ trợ sức khỏe đường ruột của tôi.
Trong suốt 10 năm qua, sức khỏe đường ruột đã xuất hiện như một điều mà chúng ta nhận ra là quan trọng không chỉ cho sức khỏe tiêu hóa của chúng ta, mà còn cho hệ miễn dịch và cho sự sản xuất neurotransmitter và neuromodulator, những thứ như dopamine và serotonin.
Nói cách khác, sức khỏe đường ruột rất quan trọng cho chức năng não bộ thích hợp.
Bây giờ, tất nhiên, tôi cố gắng ăn thực phẩm nguyên chất lành mạnh từ các nguồn không chế biến cho phần lớn chế độ dinh dưỡng của tôi, nhưng vẫn có một số thứ trong AG1, bao gồm các vi chất dinh dưỡng cụ thể, rất khó hoặc không thể có được từ thực phẩm nguyên chất.
Vì vậy, bằng cách dùng AG1 hàng ngày, tôi nhận được các vitamin và khoáng chất mà tôi cần, cùng với probiotics và prebiotics cho sức khỏe đường ruột, và lần lượt, sức khỏe não bộ và hệ miễn dịch, cùng với các chất thích ứng và vi chất dinh dưỡng cần thiết cho tất cả các cơ quan và mô của cơ thể.
Vì vậy, bất cứ khi nào ai đó hỏi tôi nếu họ chỉ nên dùng một loại thực phẩm bổ sung, loại thực phẩm bổ sung đó nên là gì, tôi luôn nói AG1, vì AG1 hỗ trợ rất nhiều hệ thống khác nhau trong não bộ và cơ thể liên quan đến sức khỏe tâm lý, sức khỏe thể chất và hiệu suất của chúng ta.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể vào trang drinkAG1.com slash Huberman.
Trong tháng này thôi, tháng 4 năm 2025, AG1 đang tặng một tháng cung cấp omega-3 miễn phí, cùng với một chai vitamin D3 cộng với K2.
Như tôi đã nhấn mạnh trước đây trong podcast này, omega-3 và vitamin D3 cộng với K2 đã được chứng minh là giúp với mọi thứ từ tâm trạng và sức khỏe não bộ đến sức khỏe tim mạch và sản xuất hormone lành mạnh, và nhiều hơn nữa.
Một lần nữa, đó là drinkAG1.com slash Huberman để nhận tháng cung cấp omega-3 miễn phí, cùng với một chai vitamin D3 cộng với K2 khi bạn đăng ký.
Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Juve.
Juve chế tạo các thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ y tế.
Bây giờ, nếu có một điều tôi đã nhấn mạnh liên tục trong podcast này, đó là tác động tuyệt vời mà ánh sáng có thể có đối với sinh học của chúng ta.
Ngoài ánh sáng mặt trời, ánh sáng đỏ và ánh sáng gần hồng ngoại đã được chứng minh là có tác động tích cực đến việc cải thiện nhiều khía cạnh của sức khỏe tế bào và cơ quan, bao gồm phục hồi cơ bắp nhanh chóng hơn, cải thiện sức khỏe da và lành vết thương, cải thiện mụn trứng cá, giảm đau và viêm, thậm chí chức năng ti thể, và cải thiện cả thị lực.
Điều khiến đèn Juve khác biệt và tại sao chúng là thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ mà tôi ưa thích là vì chúng sử dụng các bước sóng đã được chứng minh lâm sàng, nghĩa là các bước sóng cụ thể của ánh sáng đỏ và ánh sáng gần hồng ngoại kết hợp để kích thích các thích nghi tế bào tối ưu.
Cá nhân tôi, tôi sử dụng bàn Juve toàn thân khoảng ba đến bốn lần mỗi tuần, và tôi sử dụng đèn cầm tay Juve cả ở nhà và khi tôi đi du lịch.
Nếu bạn muốn thử Juve, bạn có thể vào trang Juve, đánh vần là J-O-O-V-V dot com slash Huberman.
Juve đang cung cấp một ưu đãi độc quyền cho tất cả thính giả của Huberman Lab với mức giảm lên đến 400 đô la cho các sản phẩm của Juve. Một lần nữa, đó là Juve, đánh vần là J-O-O-V-V, truy cập vào trang web juve.com slash Huberman để nhận ưu đãi giảm giá lên đến 400 đô la.
Tôi luôn cảm thấy thích thú và tò mò về thực tế rằng nếu hai con vật cùng loài nhận thức ăn hoặc phần thưởng, thì dường như, tôi không biết, nhưng có vẻ như chúng đang chú ý đến việc con kia nhận được bao nhiêu phần thưởng. Và trong vai trò là một người em, tôi có một chị gái mà tôi rất hòa hợp với chị và luôn như vậy, nhưng khi còn nhỏ, tôi sẽ không bao giờ quên, như là, nếu có một phần thưởng, như là một cốc milkshake hoặc gì đó, chị ấy sẽ chỉ ra rằng chị ấy có một chút nhiều hơn tôi. Nếu có một miếng bánh hay gì đó, khoảng thời gian chúng tôi nhìn vào miếng bánh được phục vụ cho chúng tôi, chúng tôi đang cố gắng xem người kia nhận được bao nhiêu. Và điều này là một phản xạ, và thực sự chúng tôi không cạnh tranh trong bất kỳ khía cạnh nào. Chúng tôi luôn tôn trọng điểm mạnh và điểm yếu của nhau theo cách rất bổ sung cho nhau. Nhưng khi nói đến phần thưởng, cả con người và chó đều chú ý rất nhiều đến việc ai nhận được cái gì. Công bằng, đúng vậy.
Có một thí nghiệm được thực hiện trên khỉ capuchin bởi Franz Duval và nhóm của ông ấy, và rõ ràng họ đã thực hiện nó, và họ đã công bố một bài báo về nó, nhưng không ai đọc. Sau đó, như một thập kỷ sau, chuẩn bị cho một buổi thuyết trình, họ đã làm lại một số thí nghiệm và quay phim, và ông ấy đã chia sẻ điều đó trong buổi thuyết trình. Tôi không biết bạn đã xem chưa, nhưng về cơ bản, đó là hai con khỉ capuchin, và chúng ở bên cạnh nhau để mỗi con có thể nhìn thấy những gì con kia nhận được, và chúng được yêu cầu làm một nhiệm vụ. Như là, nhà nghiên cứu đưa cho chúng một viên đá, và chúng đưa trả lại cho nhà nghiên cứu, và sau đó chúng nhận được một phần thưởng, như là một phần thưởng cho hành vi đó. Vì vậy, con khỉ đầu tiên nhận được một miếng dưa chuột, nó vui vẻ ăn miếng dưa chuột đó, và sau đó nhà nghiên cứu quay sang con khỉ thứ hai và yêu cầu hành vi tương tự, nhận được hành vi tương tự, và cho con đó một trái nho. Và khỉ capuchin không quá thích dưa chuột, nhưng chúng rất thích nho. Vì vậy, khi cô ấy quay lại với con khỉ đầu tiên và lặp lại hành vi và lại cho nó một miếng dưa chuột mà nó đã vui vẻ ăn cách đây khoảng 30 giây, nó thực sự nổi cơn tam bành và ném lại viên dưa chuột về phía nhà nghiên cứu, kiểu như, “Tôi thấy bạn cho thằng kia ăn trái nho,” và khán giả thì đang cười, vì vậy tôi nghĩ tất cả chúng ta đều nhận thấy rằng tình huống này khiến chúng ta cảm thấy bực bội khi người khác nhận được phần thưởng tốt hơn cho cùng một chất lượng công việc. Vâng, tôi luôn quan tâm đến những nghiên cứu mà vài năm một lần, có điều gì đó – tôi không biết điều này, vì vậy cảm ơn bạn đã chia sẻ – mà tiết lộ thông tin về phân bổ tài nguyên.
Và sau mỗi một trong số đó, sẽ có một nghiên cứu cho thấy, ví dụ – và tôi sẽ không nêu chi tiết chính xác ở đây – nhưng rằng chim quạ sẽ dạy nhau cách mở hộp để con khác có thể lấy thức ăn, ngay cả khi chúng không có quyền truy cập vào thức ăn đó, dù chúng không có quyền truy cập vào thức ăn đó, chỉ – có vẻ như là một hành động vị tha. Vì vậy, chúng ta sẽ thấy sự công bằng, chúng ta sẽ thấy lòng vị tha. Ồ, đúng vậy. Một bức tranh rất khác so với toàn bộ khái niệm về cấp bậc thống trị trong mỗi thành viên của một loài chỉ đang cố gắng lấy được nhiều nhất có thể, thậm chí có thể gây hại cho người khác. Điều đó thật đẹp theo một cách nào đó, và chúng ta, một lần nữa, phải cẩn thận không nhân cách hóa, không giả định rằng các thành viên của một loài làm điều này chỉ vì họ từ bi. Đó là một cách giải thích hay – tôi thích cách giải thích đó. Nhưng có lẽ, như bạn đã chỉ ra trước đó, việc có một nhóm hạnh phúc sẽ mang lại sự hạnh phúc hơn cho bản thân. Chắc chắn rồi. Tôi nghĩ nếu nhóm đang làm tốt, thì tất cả mọi người sẽ tốt hơn.
Vì vậy, chúng tôi từng nghĩ rằng chỉ có việc lựa chọn cá nhân, nhưng cũng có một lượng nhất định về lựa chọn nhóm. Vì vậy, lựa chọn cá nhân là mạnh hơn, nhưng chắc chắn nếu có một nhóm hợp tác tốt hơn, thì nhóm đó sẽ làm tốt hơn so với nhóm không hợp tác tốt. Và điều đó thật thú vị. Bạn đã đề cập vài lần về nguy cơ nhân cách hóa. Và tôi nghĩ rằng nếu chúng ta nhìn nhận điều đó như một loại tiếp nối từ nhân cách hóa, mà chúng ta có thể định nghĩa rằng, bạn biết đấy, nghĩ rằng động vật cũng giống như con người. Chúng chỉ có một lớp lông, vì vậy chúng khác một chút, nhưng nói chung là khá giống nhau. Và ở bên kia là điều mà chúng ta có thể gọi là sự phủ nhận nhân cách. Đó là một thuật ngữ cũng được Franz Duval sáng tạo, người có thí nghiệm khỉ Capuchin, nơi mà chúng ta không nhận ra rằng thực tế có những điểm chung giữa con người và các loài động vật khác. Và tôi nghĩ rằng trong nỗi sợ hãi về nhân cách hóa, chúng ta đã rơi vào sự phủ nhận nhân cách. Và tôi nghĩ rằng câu trả lời có lẽ ở đâu đó ở giữa, rằng chúng ta có nhiều điểm chung với động vật. Tôi nghĩ rằng, ví dụ, mặc dù cách chúng ta cảm nhận thế giới có thể rất khác nhau, cách chúng ta xử lý thông tin đó và các loại phản ứng cảm xúc và tâm trạng, những thay đổi trong tâm trạng mà chúng ta nhận được để đáp lại môi trường đều rất giống nhau, mặc dù sẽ có những kích thích khác nhau mà các loài động vật khác nhau chú ý đến, mà có liên quan nhiều hay ít đến chúng, tùy thuộc vào loài nào. Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta đã rơi vào – chúng ta đã tránh chủ đề nhân cách này đến mức, chúng ta đã rất sợ hãi nó, đến mức đã rơi vào cái bẫy khác, đó là phủ nhận rằng chúng không có gì liên quan đến chúng ta.
Hãy nói về một loài có thể gây chia rẽ, đó là mèo. Ồ. Chị gái tôi nuôi mèo, và tôi không phản đối chúng. Tôi không thể nói rằng tôi hợp với chúng, nhưng tôi cũng không ghét chúng. Vâng. Bạn có một con mèo. Đúng. Và bạn là một nhà nghiên cứu động vật học. Vâng. Hãy cho chúng tôi biết về mèo từ góc nhìn của một nhà nghiên cứu động vật.
Khi bạn nhìn vào một con mèo, bạn đang tìm kiếm điều gì để cho biết liệu nó có phải là một con mèo thân thiện hay không? Ý tôi là, rõ ràng, nếu lông của nó dựng đứng lên, nó đang uốn cong người và khè khè, điều đó hiển nhiên. Nhưng bạn đang nhìn vào điều gì trong bối cảnh cách mà mèo tiến hóa và loài của chúng nói chung?
Con mèo nhà mà chúng ta có ngày nay như một thú cưng đã tiến hóa như một thợ săn đơn độc, nhưng thường tụ tập thành các nhóm xã hội lỏng lẻo. Chúng tụ tập cùng nhau, nhưng không phải là một nhóm thực sự gắn bó. Và chúng săn mồi một mình, vì vậy chúng cũng sẽ ăn một mình.
Là một nhà động vật học, những gì tôi thường làm khi nhìn vào một loài động vật là tôi xem xét ba điều. Tôi xem xét môi trường xã hội của chúng. Thông thường với mèo, tôi sẽ nói rằng nếu chúng được nuôi dưỡng tốt, tức là có cơ hội dành đủ thời gian với mẹ, thường là lên đến 14 tuần, mà tôi nghĩ rằng chúng ta thấy điều đó ở Thụy Điển ngày nay. Tôi không biết tình hình như thế nào ở Mỹ, nhưng có vẻ như đó là khoảng thời gian đủ dài để con vật thực sự học cách làm mèo, để chúng không bị ảnh hưởng quá nhiều về mặt cảm xúc bởi sự cách ly khi chúng ta cai sữa cho chúng và đưa chúng vào một môi trường mới.
Vì vậy, chỉ cần nhìn vào khía cạnh xã hội là điều đầu tiên mà tôi làm. Điều thứ hai mà tôi làm là nhìn xem chúng kiếm thức ăn như thế nào. Một lần nữa, mèo là những thợ săn đơn độc. Vì vậy, tôi sẽ tìm hiểu về cách mà chúng, và trái ngược với chó, mèo thường giữ nguyên toàn bộ chuỗi săn mồi. Đôi khi cú cắn giết không hoàn chỉnh, nhưng chắc chắn rằng cú cắn giữ và thực tế là một số con mèo, nếu đó là mèo đi ra ngoài, có thể mang con mồi về nhà cũng với tôi, đó chỉ đơn giản là vì chúng cảm thấy an toàn, vì vậy chúng chỉ mang con mồi về một nơi mà chúng cảm thấy an toàn. Vì vậy, đó không phải là một món quà. Chúng ta có thể không nghĩ về điều đó như một món quà.
Tôi không nói rằng đó là một món quà. Tôi đã có một bạn gái trong trường sau đại học và con mèo của cô ấy thường bắt những con chuột lớn và bỏ chúng vào giày của chúng tôi vào ban đêm. Thật kinh khủng. Liệu con mèo có bỏ chúng vào giày hay là những con chuột ẩn nấp trong giày? À, chúng đã chết khi chúng tôi tìm thấy chúng. Vì vậy, tôi giả định rằng con mèo đã bỏ chúng vào giày. Con mèo cũng thích nhặt những quả bóng nhôm nhỏ. Tôi chưa bao giờ thấy một con mèo nhặt. Ồ, đúng rồi. Ban đầu tôi không. Bạn có thể học điều đó. Tôi không quá nhiệt tình về con mèo. Và rồi tôi đã phát triển một mối quan hệ rất thân thiết với nó. Ít nhất từ phía tôi, tôi nghĩ đó là một mối quan hệ thân thiết. Và nó sẽ bắt chuột, bỏ chúng vào giày của chúng tôi vào ban đêm khi chúng tôi đang ngủ. Thật không dễ chịu chút nào. Bạn phải kiểm tra giày của mình vào buổi sáng. Vì vậy, những điều đó không phải là những món quà. Tôi sẽ không cho rằng chúng là những món quà. Không, không. Theo những gì tôi biết, mèo sẽ mang những gì chúng bắt trở lại một nơi mà chúng cảm thấy an toàn. Và sau đó chúng thường mất hứng thú nếu không còn chuyển động nữa.
Và nếu, rõ ràng, nếu con mèo của bạn hoặc con mèo đó đã giết những con chuột, thì con mèo đó đã tiến rất gần đến cú cắn giết thực sự. Nhiều con mèo không làm điều đó. Chúng chỉ có cú cắn giữ. Vì vậy, chúng sẽ chỉ để cho con chuột nhỏ chạy đi. Tôi đã thấy điều đó. Ồ, chúng sẽ chơi với chúng, phải không, Dale? Vâng. Vì vậy, chúng sẽ để cho nó đi và nếu con chuột vẫn đứng yên, chúng thực sự có thể thoát khỏi sự chú ý vì con vật, con mèo có thể sẽ thấy chán và đi ra ngoài. Nhưng khoảnh khắc chúng bắt đầu di chuyển nó một lần nữa, thì chúng như đang khởi động lại toàn bộ chuỗi săn mồi.
Nhưng quay trở lại câu hỏi của bạn về cách tương tác với mèo hoặc cách đọc chúng. Vì vậy, điều thứ ba mà tôi đang quan tâm là các loài động vật trước mặt tôi, chúng phản ứng như thế nào trước mối đe dọa mà chúng cảm nhận? Và tôi nói rằng đe dọa cảm nhận ở đây bởi vì đôi khi chúng ta có ý định tốt. Chúng ta như, chào, và chúng ta muốn ôm chúng bởi vì chúng ta là loài primates và chúng thực sự không thích điều đó. Vì vậy, chúng sẽ phản ứng với chúng ta như thể chúng ta là một kẻ săn mồi. Và tôi nghĩ rằng điều đó, một lần nữa, liên quan rất nhiều đến các loại tương tác, tương tác xã hội, loại học tập mà động vật đó đã trải qua khi chúng thực sự còn nhỏ.
Vì vậy, chẳng hạn, có một nghiên cứu cho thấy nếu bạn xử lý những con mèo con khi chúng từ hai đến tám tuần tuổi ít nhất một giờ mỗi ngày. Và khi tôi nói xử lý, tôi chỉ có nghĩa là tương tác với chúng và chơi đùa và để chúng ở trong lòng bạn, v.v. Chúng sẽ trở nên rất xã hội khi trưởng thành. Vì vậy, chúng sẽ là loại mèo nhảy lên đùi bạn và ngủ gật trong tiếng rừ rừ. Nếu bạn tương tác với những con mèo con đó ít hơn 15 phút mỗi ngày, chúng sẽ không sợ người, nhưng chúng sẽ giống như đi đến bạn và chào và sau đó đi xa.
Con mèo xa lạ. Con mèo xa lạ. Vâng. Vì vậy, tôi nghĩ rằng những trải nghiệm trong cuộc sống sớm có thể thực sự định hình loại tính cách, nếu bạn muốn, hoặc cách mà động vật phản ứng một cách mạnh mẽ đối với những thay đổi trong môi trường.
Hành vi va chạm này, khi con mèo đụng đầu vào bạn hoặc cánh tay của bạn là gì? Phải chăng để phát tán mùi? Vâng, tôi sẽ nói rằng đó là đánh dấu mùi. Vâng. Vì vậy, khi chúng đang đánh dấu mùi cho bạn, tại sao chúng lại đánh dấu mùi? Tôi nghĩ rằng đó là, giống như một hành động mà bạn làm trong nhóm của bạn. Bạn thực hiện đánh dấu mùi lẫn nhau, có nghĩa là mọi người trong nhóm sẽ có mùi gần như giống nhau. Vì vậy, đó là một cách để chào hỏi và kết hợp những người khác trong nhóm. Sẽ có nhiều sự trao đổi mùi trong loại loài sống trong một nhóm này. Đó sẽ là suy đoán của tôi về lý do tại sao chúng làm điều đó.
Vậy việc đánh dấu mùi cũng liên quan đến lãnh thổ không? Như nếu một con mèo, bạn biết đấy, đánh dấu mùi ở các góc và… Ồ, đúng rồi.
Họ, nhưng đó là một câu chuyện khác, thường không phải như vậy, vì chúng có nhiều tuyến mồ hôi trên mặt, và một trong số đó được sử dụng để đánh dấu mùi lãnh thổ bên trong, đây là nơi mà chúng cảm thấy thực sự an toàn. Và sau đó chúng thường có dấu hiệu đánh dấu bằng nước tiểu, mà thường nằm ở rìa lãnh thổ. Bạn có thể thấy điều này nếu bạn, chẳng hạn, có một con mèo ở trong nhà và chúng bắt đầu đi tiểu, khi bạn lấy một mảnh giấy và vẽ sơ đồ ngôi nhà hoặc căn hộ của bạn, và bạn bắt đầu đánh dấu một vòng tròn nơi bạn tìm thấy nước tiểu, điều đó sẽ cung cấp cho bạn rất nhiều thông tin. Bởi vì nếu đó là vấn đề lãnh thổ, nó thường ở rìa, ở những nơi gần cửa sổ hoặc cửa ra vào. Nếu đó là một vấn đề về việc bài tiết mà con mèo gặp phải, có thể là nó đau khi đi tiểu. Vậy nên nó học cách liên kết cơn đau với việc đi vào hộp. Và vì vậy, hộp bắt đầu đại diện cho những trải nghiệm đau đớn. Vì vậy, nó sẽ bắt đầu đi ra ngoài hộp. Nhưng kiểu hành vi đó sẽ được thấy trong ngữ cảnh đó. Thú vị đấy. Vì vậy, nếu mèo của bạn đi tiểu ở trong nhà, bạn có một thí nghiệm để tiến hành. Việc sử dụng hộp cát thật sự thú vị với tôi. Đây không phải là một điều tôi đã suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu bạn lùi lại một chút và nói, được rồi, đây là một loài động vật mà chúng ta đã thuần hóa. Và nó dễ dàng học cách che giấu chất thải của mình, điều này rất khác biệt so với một con chó, mà có thể được huấn luyện để nhịn đi cho đến khi bạn ra ngoài đi dạo. Đó là hai chiến lược khác nhau. Và tôi không biết điều gì xảy ra nếu bạn nuôi một con khỉ hay một loài khác. Nhưng điều gì về hành vi che giấu chất thải? Có phải đó là điều gì đó ở mèo? Có phải đó là một hành vi tự nhiên mà chúng làm trong tự nhiên? Và nếu chúng lang thang, tại sao lại bận tâm? Cũng có liên quan đến điều này là với chó, thường sau khi chúng bài tiết, chúng sẽ bước đi khỏi đó và đá đất về hướng chung chung. Và tôi đã nghe hai cách giải thích về điều này. Một là chúng đang cố gắng lan tỏa mùi, và cái khác là chúng đang cố gắng che giấu chất thải. Vì vậy, một lần nữa, đây là lý do tại sao tôi quan tâm đến việc nói chuyện với một nhà động vật học hành vi hơn là một huấn luyện viên hành vi thú cưng, đúng không? Tôi cũng quan tâm đến điều đó, nhưng tôi nghĩ chúng ta phải, một lần nữa, thừa nhận rằng phần lớn cách giải thích mà chúng ta có về hành vi của động vật chỉ là sự giải thích của con người. Đúng vậy, chắc chắn rồi. Vậy điều này, việc che giấu chất thải, là gì? Chúng ta có biết nó có tác dụng gì trong tự nhiên, ở mèo không? Việc che giấu chất thải là một cách để giảm nguy cơ nhiễm trùng. Tôi giả sử rằng chúng cũng không bài tiết gần nơi mà chúng ăn. Vì vậy, nếu chúng ta có một con mèo trong nhà, chúng ta không nên đặt hộp cát bên cạnh thức ăn, mà tôi ước rằng tôi đã biết điều này khi tôi có con mèo đầu tiên cách đây 20 năm. Nó đã có sự sắp xếp rất rõ ràng với thức ăn ngay bên cạnh hộp cát. Và tôi cũng giả sử rằng hành vi của chó khi chúng đá vào phân của chúng thường thì, đúng, không phải nước tiểu, là một cách để lan tỏa mùi. Bởi vì nếu đó là việc che giấu mùi, hành vi sẽ trông rất khác, tôi nghĩ vậy. Nhưng tôi chưa thấy bất kỳ nghiên cứu khoa học nào về chủ đề đó. Được rồi. Vì vậy, những người nuôi mèo hãy chú ý, hãy tách thức ăn ra khỏi hộp cát một khoảng cách. Tôi luôn cảm thấy ngạc nhiên, mặc dù càng ít hơn theo thời gian, về việc con chó bulldog của tôi đặt bao nhiêu quyết tâm và nỗ lực vào việc đi tiểu lên mọi thứ khi đi dạo. Tôi cảm thấy đó là một trong những niềm vui lớn nhất trong cuộc sống của nó. Thế là tôi lại một lần nữa, nhân cách hóa. Nhưng để ngửi một cái gì đó rồi đi tiểu ở đó, nó dường như có một nguồn nước tiểu vô tận cho điều này. Thật đáng kinh ngạc. Đúng vậy. Bạn biết đấy, với tư cách là một nhà khoa học và người yêu chó, yêu nó, bạn biết đấy, nhiều hơn cả lời nói, tôi chỉ nghĩ, điều này thật tuyệt vời. Giống như, nó yêu thích hành vi này. Đúng vậy. Và nó cũng đang đọc ‘mã nước tiểu’ từ các chú chó khác trong khu vực. Vì vậy, nước tiểu cung cấp rất nhiều thông tin cho động vật khác. Nó cho biết giới tính, trạng thái sinh sản, có thể là một số điều về trạng thái cảm xúc hoặc trạng thái tâm lý của động vật. Vì vậy, tôi sẽ không ngần ngại nói rằng đó là một trong những niềm vui của cuộc sống của chó. Bởi vì, sau cùng, đó là cách chúng giao tiếp. Vì vậy, chúng dành rất nhiều thời gian để làm điều đó và chúng sẵn sàng làm việc để có cơ hội này. Vì vậy, chắc chắn, tôi nghĩ rằng điều đó mang lại cho chúng những trải nghiệm cảm xúc tích cực khi làm điều đó. Vì vậy, có một động lực bẩm sinh trong chó, có vẻ như, để đọc các trạng thái cảm xúc và hormone của các con chó khác đã ở đó. Đối với tôi, cảm giác như đó là hình thức truyền thông xã hội của chúng. Đúng vậy, đúng vậy. Giống như, tôi sẽ đăng ở đây. Những người khác đang đăng gì ở đây? Điều gì đang diễn ra? Đúng vậy, đúng vậy. Tôi có nghĩa là, rõ ràng, có một số khu vực trong não dành cho hành vi này. Tôi không đùa đâu. Bởi vì, tôi có nghĩa là, tôi nhìn vào – bạn biết đấy, cái não người, 40 phần trăm trong số đó là dành cho thị giác. 40 phần trăm còn lại, nó được pha trộn với các thứ khác, là dành cho hành vi vận động. Chúng ta có khu vực thần kinh dành cho việc ngửi và chắc chắn dành cho việc chạm. Nhưng ngay cả khi bạn là một nhà trị liệu xoa bóp hoặc bạn làm, bạn biết đấy, công việc dựa trên cảm giác, ngay cả khi bạn là người đọc chữ nổi, lượng khu vực thần kinh cho những thứ khác này lớn hơn rất nhiều, ngoại trừ đối với người mù, nơi mà phần thị giác được chiếm lĩnh bởi các thứ về cảm giác và thính giác. Vì vậy, lượng khu vực đó tương quan. Vì vậy, khi tôi thấy một hành vi giống như, đây là – đây là một trong những điều chính mà chó làm. Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy. Đúng vậy. Thật đáng chú ý. Đúng vậy. Vì vậy, chó có nguồn gốc từ – chúng đã được thuần hóa từ sói, đúng không. Điều đó có xảy ra ở các vị trí độc lập trên khắp thế giới không? Tôi không thực sự biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Nhưng dường như chúng đã tự thuần hóa. Rằng đó là những con sói đã bắt đầu lảng vảng gần nơi cư trú của con người và rằng đó là những con sói ít sợ hãi nhất và kiểu khám phá nhất đã dám làm điều này.
Vậy là không phải chúng ta đi bắt sói và nói, à, tôi sẽ nhân giống các bạn bây giờ.
Mà thực ra, đó giống như là một mối quan hệ cộng sinh đã phát triển theo thời gian.
Thú vị.
Tôi không biết có loài nào khác làm vậy, trừ có thể như một số loài cá hoặc cá heo theo sau tàu đánh cá để chúng có thể lấy một ít cá.
Nhưng điều đó khác vì bạn biết đấy, tôi thấy những video trên Instagram về một con rái cá nhảy lên kayak và có sự tương tác thường xuyên.
Bạn biết đấy, người đó ra ngoài trên kayak của họ.
Họ tương tác với con rái cá này.
Vậy nên, động vật sẽ làm điều này.
Nhưng thường có một số loại thức ăn – nghe có vẻ như lợi ích là thức ăn và an toàn thực sự là chìa khóa.
Điều đó có nghĩa là động vật ở mức độ rất cơ bản đang tìm cách tối ưu hóa việc tiếp nhận thức ăn và an toàn hay không?
Và điều đó cho chúng ta biết gì về sở thú?
Cá nhân tôi có phản ứng rất mạnh mẽ với các sở thú có thú ăn thịt lớn.
Tôi nhận ra rằng chúng ta có thể có một cuộc thảo luận về voi nữa.
Nhưng tôi cảm thấy rằng việc nuôi nhốt thú ăn thịt lớn trong sở thú tạo ra một số vấn đề cho tôi.
Tôi sẽ không đi sâu vào điều này.
Nhưng tôi cũng nghe rằng các sở thú có các chương trình nhân giống tích cực, các chương trình bảo vệ các loài có nguy cơ tuyệt chủng.
Quan điểm của bạn về sở thú là gì?
Khi chúng ta nói về sở thú, có lẽ tốt để nói về sự tiến hóa của các sở thú.
Bởi vì vào thời điểm cách đây khoảng 150 năm, nó từng giống như một sở thú hơn hay kém.
Bạn biết đấy, đây là một con sư tử, và đây là một con voi, và đây là một con ngựa vằn.
Và chúng ở trong những cái lồng nhỏ.
Và điều duy nhất bạn làm là đơn giản là nhìn thấy động vật.
Các sở thú ngày nay có xu hướng có mục đích thực hiện nhiều công việc bảo tồn.
Vì vậy có cái gọi là bảo tồn in-situ, nơi bạn làm việc để bảo vệ các môi trường sống hoang dã và tạo ra các công viên quốc gia, v.v.
Và tạo ra cơ hội để tái thả các loài và những thứ tương tự.
Và có bảo tồn ex-situ, đó là nuôi giữ những loài động vật đang bị đe dọa tuyệt chủng trong một môi trường.
Và lý tưởng thì, môi trường đó nên đủ tốt để thúc đẩy hành vi điển hình của loài và những thứ tương tự.
Vì vậy, tôi, có nghĩa là, tôi đang mâu thuẫn.
Tôi nghĩ rằng nhiều sở thú đang làm rất nhiều điều tốt trong nỗ lực này và cũng đang giáo dục công chúng.
Và nhiều, tôi nghĩ rằng nhiều người đi đến sở thú có thể đánh thức trong họ một sự quan tâm đến động vật, điều mà tôi nghĩ là tốt khi chúng ta quan tâm đến động vật.
Nhưng đôi khi việc nuôi nhốt lại không tối ưu.
Và chắc chắn rằng một số loài khó giữ gìn hơn nhiều so với những loài khác.
Chẳng hạn như gấu Bắc Cực rất khó giữ vì chúng là loài ăn thịt đi lang thang.
Chúng đi bộ hàng dặm, hàng dặm, hàng dặm.
Và thực sự khó để cung cấp cơ hội cụ thể cho loài trong nuôi nhốt so với những loài ăn thịt khác có một cách tiếp cận khác về việc săn mồi.
Một trong những điều thực sự làm tôi ấn tượng về độ tinh vi hơn của các loài mèo so với những gì tôi từng nghĩ là điều gì đó đã xảy ra khi tôi là một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, cũng tại Stanford.
Tôi là một thành viên của Sở thú San Francisco.
Sở thú San Francisco là một sở thú ngoài trời so với hầu hết những sở thú khác mà tôi đã đến, và tôi không đi đến quá nhiều, nhưng cảnh quan ở đó khá đẹp.
Có một khu trưng bày lemur ngoài trời, tôi gọi nó như vậy, nhưng bạn biết đấy, có một khu lemur trong nhà và ngoài trời.
Điều đó thực sự tuyệt vời.
Có một số con hươu cao cổ, tất cả những thứ này.
Vào khoảng thời gian tôi ở đó, khi tôi là nghiên cứu sinh, tôi sẽ kể ngắn gọn câu chuyện này.
Tôi đã đi xem phim ở San Francisco và tôi đã bước ra ngoài để lấy một cái gì đó uống.
Và đứa trẻ phía sau quầy nói rằng một con hổ đã trốn khỏi Sở thú San Francisco và đang giết người.
Và tôi đã nghĩ, cái gì, thật điên rồ.
Hóa ra điều đó chỉ đúng một phần.
Điều đã xảy ra là có một con hổ ở đó, Tatiana, họ từng có những cái mương quanh khu làm rào cho hổ.
Và nó gần Giáng Sinh.
Mọi người có thể tìm kiếm điều này và lấy chi tiết.
Và có một vài đứa trẻ đã ném một cái gì đó hoặc ném một số quả thông vào những con hổ.
Được rồi.
Sở thú sắp đóng cửa.
Tatiana đã chạy lên hoặc nhảy qua cái mương.
Tôi không biết cô ấy đã làm điều đó như thế nào.
Cô ấy ra ngoài và di chuyển qua đám đông.
Đây là phần thú vị với tôi.
Di chuyển qua đám đông, hoàn toàn bỏ qua hầu hết mọi người xung quanh.
Cô ấy tập trung vào và giết một trong hai đứa trẻ.
Sau đó chuyển sang đứa trẻ thứ hai.
Cô ấy đã làm việc rất tốt với nó.
Nhà chức trách xuất hiện.
Giết Tatiana.
Điều này mở ra một cuộc thảo luận toàn diện trong cộng đồng sở thú.
Đặt ra rất nhiều câu hỏi phức tạp về các chuồng, v.v.
Những cái rào ở đó, nhân tiện, bây giờ rất khác.
Họ có những tấm kính cao như vậy.
Và, dĩ nhiên, kết thúc thật buồn cho mọi người.
Tôi đã tạm ngừng tư cách thành viên của tôi ở đó.
Tôi đã kích hoạt lại vài năm sau.
Họ biết, tôi không, con hổ đó rõ ràng đã biến mất.
Nhưng tôi vẫn đang mâu thuẫn về toàn bộ bức tranh này.
Điều thú vị đối với tôi là chủ định của con hổ.
Vậy nên đây không phải là một con hổ khát máu chỉ muốn giết người hoặc ăn người.
Mà là hai con người đó đã làm cô ấy tức giận và hai con người đó sẽ phải trả giá.
Và họ đã trả giá.
Gia đình đã kiện sở thú và sau đó đó là một vấn đề lớn.
Tôi không biết nó kết thúc ra sao với vụ kiện.
Nhưng đó là một vấn đề lớn.
Vậy nên mọi người có thể tìm kiếm điều này trực tuyến.
Khi bạn nghe rằng một con hổ đã làm điều đó, trái ngược với việc chỉ đi vào một cơn điên cuồng như cách mà con người đôi khi đi vào một cơn điên cuồng, tấn công bất cứ ai và càng nhiều người càng tốt.
Bạn nghĩ gì?
Điều đó cho chúng ta biết gì về những con hổ và ý thức của chúng?
Tôi nghĩ rằng chúng ta thường không đánh giá đúng động vật.
Đối với tôi, không có gì ngạc nhiên khi cô ấy đã trải qua một điều gì đó thực sự khó chịu mà cô ấy đã liên kết với hai cá nhân và điều đó đã tạo ra một trạng thái cảm xúc tiêu cực và hành vi hung hăng mà cô ấy đã thực hiện, được hướng tới hai người đó.
Bạn có ngạc nhiên không về việc nó đã được chỉ đạo một cách rõ ràng như vậy?
Không.
Trái ngược với việc chỉ là, ý tôi là, có rất nhiều người xung quanh mà sẽ dễ dàng hơn để giết.
Tôi nghĩ rằng một con vật sợ hãi có thể tấn công bất cứ ai.
Nhưng một con vật đang tức giận thường có xu hướng hành động có tính toán hơn.
Tính toán theo một cách nào đó.
Vì vậy, tôi mong đợi rằng nếu bạn đã dọa con hổ, nó có thể sẽ thể hiện sự hung hăng phòng thủ,
đó chỉ là phản ứng tấn công vào bất cứ ai ở gần nhất.
Nhưng điều này là sự hung hăng tấn công.
Và vì vậy đó là có tính toán.
Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function.
Năm ngoái, tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất
đối với việc xét nghiệm trong phòng thí nghiệm.
Function cung cấp hơn 100 xét nghiệm lab tiên tiến mà cung cấp cho bạn một cái nhìn tổng quan về toàn thể
sức khỏe cơ thể của bạn.
Cái nhìn tổng quát này mang đến cho bạn thông tin về sức khỏe tim mạch, sức khỏe hormone, chức năng miễn dịch,
mức độ dinh dưỡng và nhiều hơn nữa.
Họ cũng đã gần đây thêm các xét nghiệm cho các chất độc như BPA từ nhựa có hại và
các xét nghiệm cho PFAS hay hóa chất vĩnh viễn.
Function không chỉ cung cấp xét nghiệm cho hơn 100 dấu hiệu sinh học quan trọng đối với sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn,
mà họ cũng phân tích những kết quả này và cung cấp thông tin từ những bác sĩ hàng đầu
chuyên về các lĩnh vực liên quan.
Ví dụ, trong một trong những xét nghiệm đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có mức thủy ngân cao trong máu.
Function không chỉ giúp tôi phát hiện ra điều đó, mà còn cung cấp thông tin về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân của tôi,
bao gồm cả việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ.
Tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ trong khi cũng cố gắng ăn nhiều rau xanh hơn
và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione
và quá trình giải độc.
Và tôi nên nói rằng, bằng cách thực hiện một xét nghiệm thứ hai với Function, cách tiếp cận đó đã hiệu quả.
Xét nghiệm máu toàn diện rất quan trọng.
Có rất nhiều điều liên quan đến sức khỏe tâm lý và thể chất của bạn mà chỉ có thể được phát hiện
qua xét nghiệm máu.
Vấn đề là xét nghiệm máu luôn rất đắt và phức tạp.
Ngược lại, tôi rất ấn tượng với sự đơn giản của Function và mức giá.
Nó rất phải chăng.
Vì vậy, tôi đã quyết định tham gia vào hội đồng tư vấn khoa học của họ, và tôi rất vui vì họ
đang tài trợ cho podcast.
Nếu bạn muốn thử Function, bạn có thể vào website functionhealth.com slash Huberman.
Function hiện đang có danh sách chờ hơn 250,000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho
các thính giả của podcast Huberman.
Một lần nữa, đó là functionhealth.com slash Huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
Chúng ta có thể nói một chút về con mồi, việc rình rập, bắt và giết chóc không?
Một trong những điều mà tôi luôn thấy thú vị là khi một con mèo, chỉ cần dùng mèo làm ví dụ,
có thể là mèo lớn hoặc mèo nhỏ, ở trong chế độ rình rập của nó thì về cơ bản nó chỉ có một
cơ hội tấn công duy nhất trước khi cuộc rượt đuổi bắt đầu, hoặc con mồi chạy thoát hoặc nó bị bắt, đúng không?
Chúng ta sẽ thấy, chúng tôi đã có một con mèo khi tôi còn nhỏ sẽ rình rập và, bạn biết đó,
thậm chí là creep lên.
Và ngay trước khi nó nhảy vào con mồi, nó sẽ bắt đầu nghiến răng của mình.
Tôi đoán rằng đó là sự kềm chế hành vi hoặc một cái gì đó đang rò rỉ ra.
Chuyện gì đang xảy ra khi một con vật làm hành động rình rập rất rõ ràng như vậy, có tính toán
và những âm thanh như nghiến răng hay như run rẩy bắt đầu xuất hiện.
Đó là gì?
Dự đoán của tôi có thể là một loại hành vi chuyển chỗ nào đó, rằng có động lực để chuyển sang
trong chuỗi hành vi đến hành vi tiếp theo, nhưng chưa phải là thời điểm thích hợp.
Và vì vậy sự kích hoạt đó được thể hiện qua hành vi đó, nhưng tôi thực sự không biết.
Tôi không biết.
Tôi chưa thấy điều này được thảo luận.
Vì vậy, nó gần như giống như một, như áp lực thủy lực hay một cái gì đó.
Có thể.
Vâng.
Thú vị.
Thú vị.
Chúng ta đã nói về chó.
Chúng ta đã nói về mèo.
Hãy nói về chim.
Được rồi.
Tôi đã nuôi vẹt khi tôi còn nhỏ.
Chúng là những con vẹt nhỏ có má xám, được nuôi tại nhà.
Nó không diễn ra tồi tệ.
Nó không diễn ra tuyệt vời.
Chúng đã, um, tôi không cắt cánh cho chúng vì tôi không thể làm điều đó.
Và chúng bay quanh phòng của tôi rất nhiều và làm bừa bộn quanh phòng rất nhiều và ném rất nhiều thức ăn
xuống đất rất nhiều.
Và cuối cùng thì thật hợp lý khi đưa chúng cho ai đó có một, một chuồng chim.
Um, vẹt rất thông minh.
Vâng.
Vâng.
Vẹt đang nghĩ gì?
Tôi nghĩ rằng những gì mà tất cả các loài động vật đang nghĩ, nơi đến bữa ăn tiếp theo của chúng,
các tương tác xã hội và liệu có mối đe dọa nào ở đâu không.
Có phải đó thực sự là, như 90% cuộc sống ý thức của chúng không?
Tôi sẽ nói rằng, um, nếu con vật không cảm thấy an toàn, thì rất khó để thu hút con vật vào
bất kỳ kiểu quan điểm nào.
Nếu một con vật sợ hãi và bạn cố gắng cho chúng ăn, chúng thường sẽ không nhận thức ăn, chẳng hạn.
Vì vậy, cảm giác an toàn có ưu tiên rất cao bởi vì nếu bạn không cảm thấy an toàn, bạn có thể chết,
về cơ bản.
Vì vậy, nếu bạn đang ở trong một tình huống mà bạn không cảm thấy an toàn, đó là vì tình huống đó
có thể nguy hiểm.
Có thể có những kẻ săn mồi xung quanh và bạn phải tập trung sự chú ý của mình vào những kẻ săn mồi đó
bởi vì nếu không bạn sẽ chết.
Và điều đó tất nhiên tùy thuộc vào loài, nhưng một số loài tập hợp thành những đàn lớn
nếu chúng ta đang nói về chim và một số là những loài gắn bó theo cặp.
Nhưng môi trường xã hội là rất quan trọng, cả về
hành vi nuôi dạy con.
Vì vậy hành vi tình dục, hành vi nuôi dạy con, nuôi dạy con cái và như vậy.
Tất cả những điều đó cũng có ưu tiên cao vì nó về cơ bản liên quan đến việc
mang gen của bạn vào thế hệ tiếp theo.
Um, và sau đó, um, và rồi các hành vi tìm kiếm thức ăn.
Tôi sẽ lấy thức ăn của chúng trên một cái đĩa.
Chúng tôi nghĩ rằng, như chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đang làm một dịch vụ cho chúng.
Như đây, đây là thức ăn của bạn trên cái đĩa.
Bạn không cần phải làm gì cả.
Nhưng chúng đến với những hành vi tự nhiên của chúng để thể hiện khả năng tìm kiếm thức ăn. Vì vậy, thường thì nếu chúng ta không cho phép chúng thể hiện những hành vi đó, có thể chúng ta sẽ thấy một số hành vi không mong muốn xuất hiện thay thế, bởi vì chúng sẽ chuyển hướng năng lượng, ý định của mình sang một cái gì đó khác, tôi không biết. Bạn có gặp khó khăn gì với những con vật, kiểu như chim, biết không, khi chúng xé thảm của bạn hay làm điều gì đó không? Ồ, chúng đã phá hoại mọi thứ. Ý tôi là, chúng đã phá hoại, chúng rất thích việc xé mọi thứ. Sách, bìa sách, đúng không? Vậy thì tôi nghĩ rằng điều đó giống như hành vi tìm kiếm thức ăn nhưng lại hướng tới những thứ không đúng. Ừm. Đúng vậy. Tôi không khuyên ai nên nuôi vẹt, thật lòng mà nói. Đó là một thí nghiệm không thành công. Ờ, may mắn thay, tôi nghĩ là chúng vẫn còn sống. Chúng sống rất lâu. Ồ. Mọi người có thể tìm hiểu về vẹt Ecuador xám má, vẹt lùn. Chúng có lớp lông đẹp màu cam dưới cánh. Chúng có má xám và được gọi là vẹt túi. Ờ, bạn biết đấy, điều thú vị với tôi khi đó, khi tôi còn trẻ, có lẽ khoảng 11 tuổi, là tôi có thể mang chúng trong túi của mình. Chúng hoàn toàn không muốn làm điều đó. Ừm. Dù sao thì, điều thú vị là nghĩ về nhu cầu của động vật trong việc thể hiện bộ hành vi tự nhiên của chúng. Đối với những người nuôi chó, tôi nghĩ rằng thực tế phổ biến là, bạn biết đấy, đưa cho chúng một cái bát thức ăn. Chúng ta có tốt hơn không nếu mang thức ăn đến một công viên và rồi cho chúng ăn ở đó? Ừm, hoặc là kết hợp sự lang thang và hành vi tìm kiếm con mồi. Ý tôi là, làm thế nào để một người có thể kết hợp điều đó vào một trải nghiệm dễ chịu hơn cho chó? Bởi vì những gì bạn đang nói hoàn toàn hợp lý rằng chúng cần phải thể hiện những hành vi đó. Nếu chúng không thể, thì nó sẽ bộc lộ ra theo một cách khác và có thể đó sẽ là hành vi phá hoại cả bản thân chúng lẫn môi trường. Ừm, về cơ bản, tôi nghĩ rằng đối với những người nuôi chó, những gì chúng ta có thể làm là cố gắng thúc đẩy các khía cạnh khác nhau của chuỗi hành vi săn mồi mà chú chó cụ thể trước mặt chúng ta thích làm. Tôi đã đề cập đến việc tìm mùi như một trong những điều mà nhiều chú chó thực sự thích. Và thú vị là, đây chỉ mới là những ngày đầu của những nghiên cứu khoa học về tác động của việc tìm mùi, nhưng rất hứa hẹn rằng một trong những tác động của việc tìm mùi dường như là. Nếu bạn không quen với nó, thì thực tế là động vật đã học rằng chúng cần phải tìm một mùi cụ thể trong một khu vực. Và vì vậy, chúng ngửi xung quanh, đi lang thang trong khu vực đó và chúng theo dõi mùi, và khi tìm thấy mùi, chúng sẽ dừng lại và đánh dấu và sau đó chúng nhận được phần thưởng. Thế là, đó về cơ bản là một thiết lập hơn hoặc kém như vậy. Và có vẻ như điều đó giúp điều chỉnh sự hưng phấn, để những động vật đang hưng phấn cao và gần như bị lo âu tổng quát sẽ được làm dịu lại, và những con vật đang có phần trầm cảm thì trở nên, um, hào hứng hơn về cuộc sống. Và, và cũng, và, um, nếu chúng ta trở lại không gian hiệu ứng cốt lõi, lần nữa, chúng ta có sự chuyển dịch sang bên phải của không gian hiệu ứng cốt lõi. Vì vậy, chúng ta có giá trị tích cực liên quan đến điều đó. Ồ, có vẻ rất thú vị, um, vẫn là những ngày đầu, bởi vì thể thao chó này chỉ mới, tôi không biết, khoảng 15 năm tuổi hay gì đó. Nó không phải là rất, không phải rất lâu. Vậy nên về cơ bản những gì chúng ta có thể làm là mỗi con chó đều có thể thực hiện việc tìm mùi. Tôi nghĩ rằng đó sẽ là một sự thoát ra thú vị cho phần đầu tiên của chuỗi hành vi. Và sau đó tôi biết rằng một số, một số, um, huấn luyện viên làm việc cụ thể để giúp những con chó đuổi theo động vật hoang dã, chẳng hạn. Và nó liên quan đến việc dạy chó ở lại trong những phần đầu của chuỗi săn mồi, để thực hiện hành vi ngửi, chỉ tay và hành vi quan sát. Và sau đó nhận được phần thưởng cho điều đó nhiều lần đến mức nó trở thành một vòng lặp phản hồi mà chúng thấy một con hươu chạy qua đường và chúng đi, mẹ ơi, tôi thấy một con hươu. Và sau đó chúng nhận được phần thưởng cho điều đó. Vậy, và những con chó khác như chó đua greyhound thích việc chạy theo điều đó, bạn cho phép chúng làm điều đó. Và sau đó, uh, những con chó khác thực sự thích việc, um, thích mang những thứ mà bạn cho phép chúng làm điều đó. Và sau đó cho poodle của bạn một thứ gì đó cũ để xé ra, bạn biết đấy. Đó có phải là điều mà poodle thích làm không? Làm rách những thứ. Ừ. Poodle thích, thích, thích giết và, và, và, để, sau khi giết thì xé rách. Ừ. Xé rách. Trời ạ, cái tên và vẻ bề ngoài của một con poodle gợi ý về một động vật hiền lành hơn nhiều. Vậy nên chúng thực sự thích xé rách cơ thể. Ừ. Theo những gì tôi hiểu. Vâng. Điều đó hợp lý. Um, với những gì tôi hiểu về việc liều lượng các gen khác nhau. Và sau đó cũng cho rằng, bạn biết rằng, thay vì phục vụ thức ăn trên đĩa, bạn có thể thử cho ăn rải rác. Vậy chỉ cần, um, hoặc, hoặc cho chúng ăn theo cách mà động vật thực sự phải làm việc để có thức ăn. Vì vậy, làm một số hành vi, như, um, một trong những tấm thảm ngửi mùi, bạn giấu thức ăn trong đó. Vì vậy chúng thực sự phải dành một chút thời gian để tìm kiếm thức ăn trước khi tiêu thụ nó. Bởi vì nếu không, nếu bạn cho thức ăn trong một cái bát, một số động vật, bạn biết đấy, chúng chỉ việc, họ hít vào. Nó chỉ mất khoảng 30 giây và chúng đã xong. Costello ăn như một con hải âu. Ừ. Thật sao? Anh ta không nhai thức ăn. Ừ. Thật thú vị. Thế giới huấn luyện thức ăn cho chó, sức khỏe động vật bán rất nhiều thứ mà bạn có thể cho thức ăn vào trong một vật thể mà chúng phải thực sự làm việc chăm chỉ để lấy. Ừ.
Tôi có những kết quả hỗn hợp, bạn biết đấy, kiểu như là kết quả hỗn hợp với điều đó vì tôi đã nghe rằng ngoài việc tập thể dục và mong muốn sự gần gũi, thì động vật, đặc biệt là chó, có thể thực sự cần một số công việc nhận thức, rằng chúng cảm thấy chán và thực sự cần sự thách thức của việc hoạt động về trí óc, đến nỗi vào những ngày mưa, khi thời tiết thực sự xấu và bạn không thể ra ngoài, thì chúng cần một lượng lớn hành vi tìm kiếm và săn mồi.
Vì vậy, tôi cố gắng làm điều đó. Và tôi biết một số người có thể nghe điều này và nghĩ rằng, điều này thật điên rồ. Chó của tôi chỉ muốn cuộn tròn ở chân tôi và chỉ muốn mang bóng về, nhưng đó chỉ là với những giống chó thích tìm bóng. Nếu tôi ném một quả bóng cho Costello, nó sẽ chạy đến đó và sau đó chỉ ngồi lên nó. Nó hoàn toàn không có hứng thú gì với việc làm gì đó với quả bóng đó trong việc mang về, nhưng nó lại thích kéo.
Vì vậy, bạn biết đấy, nếu tôi buộc một sợi dây vào cây, chẳng hạn, nó sẽ nhảy lên đó và bám chắc, và tôi có thể đu nó bằng trọng lượng cơ thể của nó, bạn biết đấy, 90 pound, và nó sẽ ở đó trong 10 phút. Sự thích thú với việc nhai rõ ràng là động lực bẩm sinh mạnh mẽ nhất.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng điều tôi nhận ra là hiểu thứ tự của những hành vi tự nhiên, nhưng cũng là nơi trong thứ tự đó mà một giống chó cụ thể thực sự thiên về. Chắc chắn rồi. Vậy nên đôi khi có thể rất khó để biết chó của bạn ở đâu trong thang đó, đặc biệt nếu nó là một giống lai nào đó.
Và sau đó bạn thực sự có thể nhìn vào hình dáng của con chó. Những con chó rất gầy, tôi đang nghĩ đến chó đua, những con chó gầy với không nhiều cơ bắp và mõm rất nhọn thường là những kẻ đuổi bắt, còn những con có nhiều cơ bắp hơn, cơ bắp phía trước và hàm lớn hơn có xu hướng là những kẻ xé toạc mọi thứ. Bulldog, Rottweiler, Mastiff.
Và một số con nhỏ hơn, như chó pug, chó bulldog Pháp, tôi nghĩ rằng mọi người không đánh giá cao việc thuần dưỡng chúng vì bây giờ, bạn biết đấy, rất nhiều người có chó sống trong căn hộ, những con chó nhỏ hơn. Mặc dù có điều kỳ lạ này, bạn biết đấy, nếu bạn nói chuyện với một bác sĩ thú y, tôi có một thành viên trong gia đình là bác sĩ thú y, bạn hỏi, con chó nào phù hợp với căn hộ? Họ sẽ nói Great Dane vì chúng không cần nhiều không gian để di chuyển, nhưng bạn phải dắt chúng đi, nhưng chúng không cần đi bộ lâu như một con terrier nhỏ đôi khi cần đi đi lại lại cả ngày. Tôi có nghĩa là, cần hai tiếng đồng hồ hoặc hơn để hoạt động.
Tôi nghĩ bạn cần chú ý rất nhiều đến loại cuộc sống mà bạn sẽ cung cấp, cho dù đó là sống trong một căn hộ ở thành phố bận rộn hay bạn ở trên một trang trại nào đó, giống chó nào sẽ thích nghi tốt nhất với lối sống đó. Bạn có nghĩ chó thích sống ở thành phố không? Tôi nghĩ nhiều con chó cảm thấy rất căng thẳng ở thành phố vì sự tấn công không ngừng của thông tin cảm giác.
Vì vậy có tiếng ồn, có chó, nếu bạn ra ngoài đi bộ trên đường, có sự gặp gỡ liên tục với người lạ. Và đối với nhiều loài động vật, việc gặp gỡ người lạ A, không xảy ra thường xuyên, và B, gây ra sự gia tăng hưng phấn vì nó có thể là, bạn biết đấy, một người bạn hoặc kẻ thù. Nó có thể là một ai đó mà bạn muốn chiến đấu. Có thể là một ai đó mà bạn muốn giao phối. Bạn cần đánh giá tình huống.
Và tôi nghĩ rằng chó khá đặc biệt trong khía cạnh đó và chúng có khả năng chịu đựng cao đối với người lạ vì nhiều loài động vật khác thì không. Và tôi nghĩ rằng đôi khi chúng ta có xu hướng quên rằng chúng ta giới thiệu động vật với những động vật mà chúng không biết. Chúng ta kỳ vọng chúng hòa hợp và chúng thì không. Loại giới thiệu đó cần phải được thực hiện thật cẩn thận.
Thường thì chúng ta có thể bắt đầu bằng cách chỉ đơn giản là trao đổi mùi. Nếu bạn có một con mèo và muốn có một con mèo thứ hai, chẳng hạn, chúng thường không chấp nhận con mèo khác như cách mà hai con chó có thể làm, chẳng hạn. Vì vậy, bạn có thể để chúng ở những phòng khác nhau và bạn có thể xát một con mèo với một chiếc khăn và xát con mèo còn lại với một chiếc khăn khác rồi sau đó đổi khăn. Rồi bạn có thể dần dần đưa vào những giác quan khác nữa để chúng bắt đầu nghe thấy nhau.
Và cuối cùng, chúng bắt đầu nhìn thấy nhau. Và rồi đến cuối cùng, sự tiếp xúc thực tế, tức là sự liên hệ vật lý thực sự. Và nếu bạn làm theo cách đó, bạn giảm thiểu rủi ro rằng chúng sẽ thực sự bắt đầu chiến đấu khi bạn thực hiện giới thiệu. Bởi vì nếu bạn chỉ đặt chúng cùng nhau, chúng có thể ngay lập tức leo thang đến sự hung hăng. Nhưng nếu bạn thực hiện dần dần, sự trao đổi thông tin đó sẽ giúp chúng tìm ra ai là người kia và giảm thiểu rủi ro hung hăng.
Một điều mà tôi luôn cảm thấy fascinate, và có một chút dữ liệu bắt đầu nổi lên về điều này về các cơ chế có thể là gì, đó là nhận diện loài mình so với loài khác. Đặc biệt là chó, trừ khi đó là một hành vi thống trị, không cố gắng giao phối với mèo. Chẳng hạn, chúng có thể nhảy lên, nhưng đó là một chuyện khác. Thực ra có những mạch riêng biệt cho hai hành vi đó. Đồng nghiệp của tôi, David Anderson tại Caltech, đã thực hiện một nghiên cứu rất đẹp. Tôi chỉ có thể chia sẻ rằng việc nghiên cứu cho thấy có những mạch riêng biệt trong não cho hành vi giao phối với hành vi thống trị.
Ô, điều này thú vị. Và hành vi giao phối để thống trị tồn tại trong cả con đực và con cái của một loài mà chỉ có con đực giao phối cho mục đích sinh sản. Vì vậy, khái niệm về giao phối như một hành vi thống trị là một điều rất thực tế, ngay cả trong chuột.
Dù sao thì, bỏ qua hành vi giao phối để thống trị, còn gọi là nhảy lên, điều này thật đáng kinh ngạc. Một con ngựa không cố gắng giao phối với một con chó. Những loài động vật khác nhau dường như biết tự nhận diện mình với loài khác. Chúng không cần phải học điều này từ mẹ hay cha hoặc từ chúng ta. Điều này là bẩm sinh.
Đối với hầu hết các loài, thực sự có một vài ngoại lệ, những gì mà tôi nghĩ đến là một số loài chim水水 tự nhiên trong đó con cái, và tôi không thể nói chính xác là loài nào bây giờ, nhưng một số loài chim nước.
Con cái sẽ nhận ra đực một cách tự nhiên, nhưng đực sẽ học thông qua sự định hình giới tính khi còn nhỏ để bị thu hút bởi những con cái giống như con cái đã nuôi dưỡng chúng. Thực ra, điều này xảy ra bởi vì trong những loài đó, đực thường có vẻ đẹp rực rỡ và trông rất tuyệt vời, trong khi con cái thì kín đáo. Chúng giống như được nguỵ trang vậy. Chúng có màu nâu. Vì vậy, các con đực cần phải học hình dáng của mẹ, và khi trưởng thành, chúng sẽ bắt đầu tán tỉnh những con cái giống như mẹ. Nếu bạn nuôi một con đực như vậy với loài sai, nó sẽ bắt đầu tán tỉnh con cái sai. Tất nhiên, con cái đó sẽ không hứng thú vì nó không giống tiêu chuẩn vàng mà nó kỳ vọng ở một con đực của loài đó. Thật thú vị. Là một đứa trẻ từng nuôi cá, bạn có thể thấy tôi đã nuôi rất nhiều loài động vật khác nhau. Bạn biết đấy, tôi chưa bao giờ thành công trong việc sinh sản cá trong điều kiện nuôi nhốt. Tôi đã cố gắng sinh sản mực len trong điều kiện nuôi nhốt ở phòng thí nghiệm của mình. Điều đó không thành công, mặc dù tôi đã nuôi chúng rất thành công. Nhưng tôi đã rất thích cá đĩa nước ngọt trong một thời gian và đã cố gắng rất nhiều để tạo ra một bể sinh sản. Thật sự rất khó. Nhưng thỉnh thoảng, bạn biết đấy, có ai đó trong cộng đồng nuôi cá mà tôi tham gia sẽ thành công trong việc sinh sản cá đĩa. Nhưng bạn chưa bao giờ thấy một trường hợp cá đĩa cố gắng thụ tinh cho trứng của một loài cá khác. Chúng đơn giản là biết. Đúng vậy. Và điều này phải liên quan đến mùi hoặc có thể là cảm quan hỗn hợp. Đây thật sự là một khía cạnh đáng chú ý, ngay cả khi tôi có bạn bè nghiên cứu ruồi. Nếu họ nghiên cứu Drosophila của một loại cụ thể, loại ruồi trái cây này sẽ không cố gắng giao phối với loại ruồi trái cây khác. Chúng trông rất giống nhau đối với bạn và tôi. Vì vậy, có điều gì đó thật mạnh mẽ ở đó. Đúng vậy, tôi nghĩ rằng có sự tránh né giao phối cận huyết là một cơ chế ngăn cản nhiều loài động vật giao phối với ai đó có gen quá giống mình bởi vì chúng ta gặp phải tình trạng suy yếu do cận huyết. Nhưng cũng có kiểu gì đó không phí thời gian giao phối với ai đó mà bạn không thể sản xuất con cái được. Tuy nhiên, một ngoại lệ mà tôi nhớ đến là động vật móng guốc. Đôi khi, và tôi có một kỷ niệm, tôi đã ở châu Phi vào năm 1995 tại Trại trẻ mồ côi Chumfunji, dẫn những con tinh tinh vào rừng để phục hồi chúng. Họ có một con diker trẻ ở đó, một con linh dương rất nhỏ, như kiểu ủng hộ chú linh dương, đã bị mồ côi và được nuôi dưỡng bằng bình và có ấn tượng tình dục với con người. Vì vậy, nó tiến lại và bắt đầu, bạn biết đấy, nhảy lên tôi, hơn hoặc kém nghĩ rằng tôi là đồng loại của nó. Vì vậy, kiểu định hình tình dục này chủ yếu, tôi nghĩ, là những con đực học, chúng có ấn tượng tình dục với kiểu cá thể đã nuôi dưỡng chúng. Vì vậy, đó là kiểu cá thể mà chúng sẽ cố gắng tán tỉnh sau này. Tôi nghĩ Conrad Lorenz cũng đã nói trong một trong những cuốn sách của ông, ông mô tả một loại loài quạ mà ông cũng nuôi từ nhỏ và những con đó đã bắt đầu tán tỉnh “thư ký” của ông hoặc ai đó. Và câu chuyện thú vị ở đó là hành vi tán tỉnh trong loài chim này là nôn mửa, bạn biết đấy, để lại như một món quà và cung cấp thực phẩm trên bất kỳ bề mặt hoặc lỗ nào. Vì vậy, ông ấy sẽ cố gắng để kiểu khiến cô ấy mở miệng. Và khi cô ấy không làm vậy, ông sẽ đến và để món quà vào tai cô thay vào đó. Thật kinh tởm, tâm lý có thể giảm bớt sự ghê tởm của mình bằng cách, chúng tôi sẽ cung cấp một liên kết đến bức ảnh rất nổi tiếng của Conrad Lorenz, người đã giành giải Nobel, tôi tin, cho những khám phá của ông về sự in hình khi mà những chú ngỗng sẽ in hình lên ông. Đó là hình của ông bơi trong một cái hồ với những con ngỗng nhỏ theo sau ông. Vì vậy, đó là kiểu in hình khác mà bạn đang nói về. Đó là sự in hình từ cha mẹ. Có hai loại. Một là in hình tình dục, nơi bạn học cách giao phối với ai, và một là in hình từ cha mẹ, nơi bạn học ai là người an toàn để ở bên cạnh, và chúng bắt đầu theo đuổi cá thể đó. Đây là điều mà chó làm với chúng ta. Thực tế, tôi sẽ nói rằng chó không in hình với con người. Chúng hình thành các mối liên kết gắn bó với con người. Sự khác biệt là gì? Vì vậy, in hình thường là một quá trình rất nhanh. Nó xảy ra trong, bạn biết đấy, chỉ vài phút hoặc vài giờ. Gắn bó kéo dài hơn và liên quan đến nhiều cảm giác hơn. Vì vậy, in hình có xu hướng, tôi nghĩ, là hình ảnh. Nếu tôi không nhầm. Có thể là mùi trong một số loài. Và việc gắn bó chủ yếu đã được nghiên cứu ở con người trước đó. Vì vậy, mối liên kết này phát triển giữa người chăm sóc và con cái. Điều thú vị là mối liên kết gắn bó sẽ phát triển theo nhiều cách khác nhau, tùy thuộc vào cách mà người chăm sóc phản ứng với nhu cầu của con nhỏ. Vì vậy, bạn có thể có một mối gắn bó an toàn, khi người chăm sóc phản ứng rất đáng tin cậy với nhu cầu của con nhỏ. Điều này có nghĩa là nếu chúng ở một mình, chúng có thể tự điều chỉnh tốt hơn. Do đó, hệ thần kinh của chúng dễ dàng bình tĩnh lại hơn sau một căng thẳng so với khi chúng gắn bó không an toàn. Và vì vậy có vẻ như chó hình thành, thay vì in hình với con người, chúng hình thành một loại mối liên kết gắn bó. Và chúng cũng có thể có gắn bó an toàn hoặc không an toàn với những người chủ của mình. Điều này sẽ mở ra một loạt ý tưởng cho mọi người, vì khái niệm an toàn, không an toàn, sau đó là những đứa trẻ D và các cuộc thí nghiệm cổ điển của Bowlby mà chúng ta đã nói trước đây trong podcast này, nơi mà phản ứng rối loạn kiểu này là điều mà bây giờ được nói đến nhiều trong văn hóa hẹn hò, văn hóa mối quan hệ và tâm lý học đại chúng. Như kiểu, người ta có an toàn không? Người đó có tránh né không? Người đó có lo âu không? Đoán xem, mọi người? Điều này cũng xảy ra ở thú cưng của bạn. Vì vậy, bây giờ bạn có thể bắt đầu suy nghĩ về nó. Trong những thí nghiệm cổ điển của Bowlby, chỉ để tóm tắt một cách rất ngắn gọn, mẹ và – thường là mẹ, mặc dù các người chăm sóc khác bây giờ đã được thử nghiệm, nhưng mẹ và con cái bị tách rời. Có một phản ứng lo âu có thể dự đoán, hiểu được và lành mạnh xảy ra.
Nếu điều kiện thuận lợi, đứa trẻ cuối cùng sẽ đến để chơi và thư giãn một chút. Nếu điều kiện không thuận lợi, chúng sẽ không làm vậy. Tất cả đều lành mạnh. Nhưng bài kiểm tra thực sự là khi đoàn tụ với mẹ. Đúng vậy. Và cũng như cách chúng phản ứng với người lạ. Đúng. Kiểm tra tình huống lạ lùng. Đúng, tình huống lạ lùng. Chúng có cảm thấy được an ủi không, và chúng tiếp cận mẹ như thế nào khi mẹ quay lại? Có háo hức để gặp và thư giãn không? Có cảm giác không chắc chắn không? Hay có xu hướng né tránh? Đó là điều mà bài kiểm tra này đề cập. Đúng, đúng. Hoặc cũng có thể bám chặt. Đúng. Vì vậy, những loại thí nghiệm tương tự đã được thực hiện trên chó, và người ta phát hiện rằng một số chú chó bị gắn bó không an toàn. Chúng sẽ bám chặt hoặc né tránh, trong khi một số khác được gắn bó an toàn. Vì vậy, chúng sẽ có xu hướng khám phá hơn. Chúng sẽ phục hồi nhanh hơn sau sự chia ly. Điều này thật tuyệt. Vì vậy, nếu mọi người gửi chó của họ cho người trông chó khi họ đi du lịch và sau đó quay lại, cuộc đoàn tụ cho bạn biết rất nhiều về cảm giác của chú chó đó. Thật buồn, tôi nghĩ rằng – và tôi không chắc rằng tôi có bất kỳ bằng chứng nào từ các nghiên cứu khoa học ở đây, nhưng tôi nghi ngờ ít nhất rằng việc cai sữa sớm có thể khiến chó dễ bị gắn bó không an toàn. Ở đất nước này, quan niệm điển hình là chó con có thể bị tách biệt khỏi mẹ của chúng khi khoảng tám tuần. Bạn có cảm thấy điều đó quá sớm không? Đúng, với tư cách là một nhà sinh thái học, khi nhìn vào cách loài sinh sống trong tự nhiên, loại tương tác xã hội mà chúng có, và làm thế nào chúng ta có thể cung cấp một môi trường tốt nhất để thúc đẩy hành vi tự nhiên, đối với tôi, tám tuần là quá sớm. Vì vậy, chúng tôi có một số nghiên cứu từ, tôi không biết, những năm 60 hay gì đó, nơi tôi nghĩ rằng hai nhà nghiên cứu tên là Scott và Fuller đã thực hiện một số nghiên cứu về sự tách biệt, nhưng đó là với chó ở độ tuổi khoảng ba, bốn, năm, sáu tuần, và họ phát hiện rằng loại tách biệt sớm đó thực sự có hại. Chắc chắn rồi. Nhưng theo như tôi biết, đã có rất ít nghiên cứu được thực hiện sau tám tuần, và tất nhiên, nhiều người sẽ nói rằng, được rồi, chúng ta phải thực hiện tất cả các hoạt động xã hội mà động vật học cách chấp nhận cuộc sống với con người. Vì vậy, điều đó sẽ phải xảy ra ở những người nhân giống thay vì ở môi trường mới. Nhưng thực sự, tôi không chắc lắm, vì có vẻ nếu bạn có gắn bó an toàn, bạn sẽ có khả năng tự điều chỉnh tốt hơn sau khi, bạn biết đấy, tiếp xúc với một cái gì đó có thể làm rối loạn. Vì vậy, bạn có một sự kiện xảy ra, bạn cảm thấy lo lắng và sợ hãi, và sau đó hệ thần kinh của bạn có thể bình tĩnh lại một lần nữa. Và vì vậy tôi nghĩ rằng nếu chúng ta để cho chó có gắn bó an toàn, thì có lẽ nhu cầu cho những thủ tục xã hội này thường rất phức tạp. Có danh sách 100 điều mà chó cần phải tiếp xúc, bạn biết đấy, những người đàn ông có râu và trẻ em từ 12 tuổi và những người có giày, bạn biết đấy, những loại giày cụ thể và, bạn biết đấy, máy hút bụi và tiếp tục như vậy. Có một danh sách dài các điều mà bạn cần phải cho một động vật tiếp xúc. Và tôi nghĩ rằng nếu động vật có gắn bó an toàn để chúng đã học cách tự điều chỉnh, thì việc tiếp xúc với những thứ đó sẽ không phải là một vấn đề lớn. Nhưng tôi không nghĩ rằng chúng ta có nghiên cứu để hỗ trợ cho khẳng định đó cho đến nay. Tôi rất thích khái niệm này vì chúng ta không thể chuẩn bị cho con người, bao gồm cả chính mình, hoặc động vật cho mọi hoàn cảnh, nhưng chúng ta có thể huấn luyện lại các mạch thần kinh. Dù sao tôi cũng là một nhà thần kinh sinh học. Vì vậy, tôi thích nghĩ rằng điều này nhiều hơn là chuẩn bị cho sự kiện, bạn chuẩn bị cho quy trình. Vì vậy, bạn biết đấy, có rất nhiều điều đã được nói về podcast này và những podcast khác về như việc tiếp xúc với lạnh có chủ đích, bạn biết đấy, tại sao lại tắm nước lạnh? Điều đó không phải về những lợi ích cụ thể của việc tắm nước lạnh. Nó dạy bạn cách điều hướng khi có adrenaline cao trong cơ thể, điều này là phản ứng chung đối với căng thẳng. Vì vậy, bạn có thể xuất khẩu việc tự điều chỉnh từ tình huống này sang tình huống khác. Những gì bạn miêu tả là một ví dụ về giai đoạn sống quan trọng hơn nhiều so với việc tiếp xúc với lạnh có chủ đích. Đó là về, như bạn đã nói, khả năng điều hướng những sự gắn bó có ở đó, rồi biến mất, rồi lại xuất hiện. Đây là một trong những mối quan tâm chính của tôi. Chúng ta không muốn đi quá xa vào một ngách nào đó ở đây, nhưng vì con người là động vật, như bạn đã chỉ ra, về việc nhắn tin. Bạn biết đấy, thường thì nhắn tin có thể là một công cụ tuyệt vời. Nó cũng có thể là một cách mà mọi người không học cách để đương đầu, để tự điều chỉnh. Bạn thấy điều này khi máy bay hạ cánh hoặc máy bay cất cánh. Mọi người, bạn biết đấy, nhắn tin một cách vội vàng, điều này có thể là về, này, máy bay của tôi vừa đến. Nó cũng có thể là về một sự bất lực để đơn giản đối phó với sự không chắc chắn trong cuộc sống thực mà bạn không kiểm soát được ở đó, phi công và tình hình thời tiết thì có. Vì vậy, trong mọi trường hợp, tôi có một câu hỏi có lẽ gây tranh cãi. Được rồi. Nhưng chúng tôi đã mở ra một số hộp Pandora, vậy thì tại sao không? Tôi đã quyết định triệt sản cho chó của mình. Đúng. Tôi đã làm điều đó khi nó khoảng sáu tháng tuổi. Tôi đã làm điều đó, thành thật mà nói, một cách miễn cưỡng. Mọi người nói, bạn biết đấy, đàn ông với chó của họ và họ không muốn triệt sản cho chó của họ và vì những lý do liên quan đến nhiễm sắc thể Y hoặc gì đó. Có thể đúng là như vậy. Nhưng thực sự lý do tôi miễn cưỡng là, A, tôi nghĩ tôi có thể muốn nuôi giống Costello vào một thời điểm nào đó. Lý do khác là tôi đã dành hai năm cuộc đời của mình để nghiên cứu và cuối cùng công bố các tài liệu về tác động của androgen sớm đối với – tôi đã có một vai trò nhỏ trong nghiên cứu đó, nhưng tác động của androgen sớm đối với sự phát triển não bộ. Và bạn không cần phải dành quá nhiều thời gian trong lĩnh vực hormone và sự phát triển để biết rằng hormone, testosterone và estrogen, có một tác động tổ chức mạnh mẽ, mạnh mẽ đến não của cả nam và nữ. Và điều đó cũng xảy ra trong thời kỳ vị thành niên. Đúng rồi. Và sau đó là sự gia tăng hormone đến – vì vậy, đúng, điều đó xảy ra trong tử cung. Đúng.
Và sau đó –
Và sau đó là các hiệu ứng tổ chức và sau đó là các hiệu ứng kích hoạt, như bạn đã chỉ ra, của hormone mà trong thời kỳ dậy thì, buồng trứng ở con cái hoặc tinh hoàn ở con đực, sản xuất hormone hoạt động trên kiểu mẫu mà đã được thiết lập.
Và vì vậy, tôi biết rằng bất kỳ testosterone, estrogen, v.v., mà Costello đã thấy trong bụng mẹ, anh ấy đã thấy, và bằng cách loại bỏ tinh hoàn của anh ấy – hãy thành thật, đó chính là điều mà chúng ta gọi là triệt sản, tất cả đàn ông đều cảm thấy rùng mình và phụ nữ thì như, được rồi, hiểu rồi.
Nhưng nếu tôi nói loại bỏ buồng trứng, họ có thể sẽ có phản ứng khác.
Vì vậy, bằng cách loại bỏ tinh hoàn của anh ấy, anh ấy sẽ không trải qua các hiệu ứng kích hoạt của hormone.
Được rồi, để tóm tắt, có vẻ như anh ấy đã có một cuộc sống tuyệt vời.
Anh ấy là một chú chó tuyệt vời.
Khi anh ấy khoảng chín tuổi, anh ấy bị đau khớp và có nhiều cơn đau.
Móng chân của anh phát triển rất nhanh.
Một số điều thì kỳ lạ.
Tôi đã chọn thực hiện một thí nghiệm và bắt đầu tiêm cho anh ấy 50 miligam testosterone mỗi tuần.
Phản ứng thật đáng kinh ngạc.
Sức sống của anh trở lại, cơn đau khớp của anh, ít nhất là về độ sẵn sàng của anh để xuống cầu thang nhanh chóng, đứng dậy nhanh chóng, thật không thể tin được.
Anh đã có thêm hai năm mà tôi nghĩ là một cuộc sống tuyệt vời.
Tôi hy vọng là như vậy.
Và điều thú vị là khi tôi nói về điều này công khai trên một vài podcast khác, tôi đã tiêm testosterone cho bulldog của mình sau khi triệt sản cho anh ấy.
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nhận được một cơn sóng chỉ trích từ cộng đồng thú y.
Được rồi.
Thay vào đó, tôi nhận được hàng trăm email nói rằng, cảm ơn bạn.
Chúng tôi thực sự khuyến khích mọi người không triệt sản động vật trừ khi chúng ở trong trường hợp động vật đó có thể ra ngoài và giao phối vì chúng tôi không cần thêm những con mèo hoang.
Và có nhiều lợi ích sức khỏe tích cực từ việc giữ nguyên hormone.
Vâng.
Và tôi sẽ bắt đầu làm những gì bạn đã làm với một số chó bệnh của tôi.
Vâng.
Không có một bác sĩ thú y nào.
Lưu ý rằng tôi không có đào tạo như một bác sĩ thú y.
Không có một bác sĩ nào nói, này, bạn đã vượt quá giới hạn khi làm điều đó.
Bạn không nên làm như vậy.
Và tôi sẽ nói với bạn, nếu tôi có thêm một con chó và nó là con đực, tôi sẽ rất cẩn thận không cho nó ra ngoài.
Và tôi sẽ rất cẩn thận với việc huấn luyện để nó không quá hung dữ.
Nhưng tôi sẽ không triệt sản nó.
Vâng.
Và tôi biết điều này sẽ khiến một số người nổi nóng.
Nhưng tôi rất muốn nghe ý kiến của bạn về việc triệt sản cho chó đực và cái, đặc biệt là, với tất cả những gì bạn và tôi biết về hormone và những gì chúng ta vừa nói đến.
Vâng.
Bạn đang đề cập đến vài điều khác nhau mà tôi nghĩ là thú vị.
Một là, đây thực sự là một hiện tượng văn hóa.
Rằng ở Na Uy, tôi biết rằng bạn không được phép triệt sản chó trừ khi vì lý do y tế.
Thật sao?
Vâng.
Và ở Tây Úc, bạn không được phép không triệt sản chó trừ khi vì lý do y tế hoặc nếu bạn muốn nhân giống chúng.
Vì vậy, điều này rất phụ thuộc vào văn hóa, liệu triệt sản có phải là điều bạn làm hay không ở bất kỳ địa điểm nào.
Đó là điều thứ nhất.
Điều thứ hai là bạn đã nói rằng triệt sản là về việc loại bỏ tinh hoàn.
Thực ra có những thủ tục khác có thể thực hiện, đó chỉ là cắt bỏ mối liên kết.
Vì vậy, không loại bỏ tinh hoàn để chúng tiếp tục sản xuất tất cả những thứ mà chúng sản xuất.
Nhưng chúng không thể sinh sản tình dục.
Vâng.
Tại sao chúng ta không chỉ làm thủ thuật thắt ống dẫn tinh?
Vâng.
Vì vậy, thắt ống dẫn tinh.
Và đối với cái, thủ tục tương ứng thì sẽ là cái gì đó.
Thắt ống.
Vâng.
Thắt ống.
Nói một cách tương tự.
Bất kỳ điều gì.
Vâng.
Và cũng còn một lựa chọn thứ ba, đó là castration hóa học.
Điều này có thể đảo ngược.
Bạn có thể thử xem những hiệu ứng hành vi nào bạn nhận được từ sự thay đổi về trạng thái hormone.
Cũng có điều thú vị là kiến thức về các hiệu ứng của việc triệt sản hoặc castration thực sự đã thay đổi rất nhiều trong khoảng 20 năm qua.
Trước đây, vào những năm 1990, nó thường được khuyến nghị vì chúng sẽ không sinh sản và sẽ có ít hành vi kích thích hơn.
Và vì vậy nó đã được quảng bá liên quan đến một số thay đổi hành vi nhất định.
Các nghiên cứu sau này đã chỉ ra, và có hơn 20 nghiên cứu trong khoảng thời gian 20 năm qua, cho thấy rằng khá liên tục rằng một số hiệu ứng của việc triệt sản có thể là, đặc biệt là ở chó đực, dường như.
Và điều này cũng phụ thuộc vào độ tuổi thực hiện thủ thuật.
Và nó liên quan đến quá trình kích hoạt này, tất nhiên.
Là bạn thấy rằng có sự gia tăng nỗi sợ, gia tăng độ phản ứng, hành vi hung hãn.
Bạn có thể thấy sự gia tăng độ nhạy cảm với tiếng ồn, v.v.
Vì vậy có vẻ như, như bạn đã đề cập, sự thay đổi về trạng thái hormone không chỉ có ảnh hưởng sinh lý, các hiệu ứng vật lý lên cơ thể mà còn có các hiệu ứng hành vi.
Bây giờ cũng có sự gia tăng nguy cơ mắc một số loại ung thư hoặc một số vấn đề thể chất nhất định và giảm thiểu ở những loại khác.
Vì vậy, tôi sẽ đề xuất rằng khi bạn nhận nuôi chú chó tiếp theo, bạn hãy thảo luận với một bác sĩ thú y về lựa chọn tốt nhất cho giống chó cụ thể đó và cá thể đó.
Bởi vì nó sẽ rất đặc thù theo giống, theo giới tính, và cũng phụ thuộc vào độ tuổi mà những thủ tục này được thực hiện.
Được rồi, đối với tôi, điều này thật thú vị rằng ở Na Uy, chó không được phép bị triệt sản ngoại trừ lý do y tế.
Ở Úc, chúng buộc phải, ít nhất là ở Tây Úc.
Vì vậy, ý tưởng giữ chó nguyên vẹn, nói một cách tương tự, không phải là một điều gì quá dị giáo.
Nhưng tôi nghĩ rằng ở Hoa Kỳ, nhiều điều này vẫn đang được làm rõ.
Và tôi nghĩ số liệu thống kê cho biết rằng số người có thú cưng trong gia đình hiện nay ở Hoa Kỳ gần như là mọi hộ gia đình.
Vâng.
Tôi nghĩ rằng 40% người Mỹ sở hữu chó.
Và tôi nghĩ ở Na Uy, con số này khoảng 15.
Có lẽ điều này liên quan nhiều đến việc tại sao các nền văn hóa đã phát triển khác biệt đến vậy, bởi vì ở Scandinavia có rất ít việc nhân giống ở sân sau và dân số hoang dã của chó.
Vì vậy, chúng tôi không phải đối mặt với vấn đề quá tải lớn như bạn sẽ thấy ở một số quốc gia khác.
Vậy, và tôi nghĩ rằng ở đây, rất nhiều việc triệt sản được thực hiện để kiểm soát dân số, chủ yếu như một cách để cố gắng giảm số lượng động vật phải vào trại tạm trú và những thứ tương tự. Chắc chắn hiện nay có rất nhiều chó trong các trại tạm trú. Trong thời gian đại dịch, mọi người đã nhận nuôi chúng như điên cuồng. Thực sự khó để có được chó và mèo trong thời gian đó. Tôi không biết tình hình hiện tại như thế nào. Ai đó có thể để lại lời bình về điều đó. Tôi thực sự có một câu hỏi cuối cùng, nhưng đó là một câu hỏi mà bạn đã chạm đến từ nhiều góc độ trong suốt cuộc trò chuyện hôm nay, và điều đó liên quan đến con người như những động vật. Bạn biết đấy, tôi không nghĩ ai đó có thể là nhà nghiên cứu động vật hoặc nhà sinh lý học thần kinh mà không một lần nào đó dừng lại và nhận ra rằng, chúng ta là loài linh trưởng cổ đại. Chúng ta là những người giỏi nhất trong việc phát triển công nghệ, bạn biết đấy, trong số tất cả các loài. Ý tôi là, tôi không nghĩ rằng đó là một bước nhảy quá lớn. Chúng ta chắc chắn không giỏi như loài khác trong việc ngụy trang tự nhiên, bắt và giết chóc bằng tay của chúng ta. Chúng ta cần công cụ để làm điều này. Vì vậy, chúng ta có những điểm mạnh của mình. Chúng ta có những giới hạn so với các loài khác. Có điều gì trong đào tạo của bạn như một nhà nghiên cứu động vật mà khiến bạn suy nghĩ về con người như là một loài, theo cách điều gì đó, tôi không biết, kỳ diệu hay đồng thời thiếu sót theo cách nào đó? Giống như, hay chỉ là bất kỳ suy ngẫm nào về loài người, vì đó là một loài mà chúng ta chưa nói đến hôm nay. Nhưng tôi nghĩ rằng nhiều điều bạn đang mô tả về việc phân tích những chuỗi hành vi này, điều gì khiến chúng ta cảm thấy an toàn, bạn biết đấy, không thể không tự hỏi, như, có một số khía cạnh của chính mình mà có thể nếu chúng ta suy nghĩ sâu hơn một chút, chúng ta thực sự có thể thu lợi từ? Một điều mà tôi nghĩ đến là mức độ mà việc học văn hóa xảy ra ở con người. Đối với các loài động vật khác, chúng học hỏi từ, bạn biết đấy, thử và sai. Nếu tôi làm điều này, thì điều đó xảy ra. Đầu tiên điều đó xảy ra, sau đó điều khác xảy ra. Vì vậy, điều kiện cổ điển và điều kiện điều chỉnh liên quan đến việc hình thành hành vi của động vật. Chúng cũng có việc học xã hội. Chúng quan sát người khác và xem họ làm gì. Bạn biết đấy, trong tình huống này, tôi cảm thấy hơi lo lắng, bối rối, quan sát bạn để xem bạn phản ứng như thế nào. Ôi, bạn có vẻ không quá lo lắng. Được rồi, tôi đoán là tôi cũng không cần phải lo lắng như vậy. Hoặc bạn đang tương tác với thứ đó theo cách đó. Tôi đoán tôi sẽ làm tương tự. Nhưng giống như, ảnh hưởng đến từ những con vật gần gũi nhất với bạn và từ kinh nghiệm cá nhân của bạn. Và chúng ta cũng đứng trên vai của những người khổng lồ, chúng ta, con người, vì chúng ta có thể đọc những suy nghĩ của con người đã hàng ngàn năm tuổi, thật sự. Và vì vậy, tôi nghĩ đó là một trong những khác biệt lớn nhất, tôi nghĩ, trong việc học của chúng ta là chúng ta đã từng được gọi là con người là người tạo ra công cụ, như thể việc chế tạo công cụ sẽ là điều làm chúng ta khác biệt so với các loài động vật khác. Đến khi Jane Goodall báo cáo rằng bà đã thấy những con tinh tinh chế tạo công cụ để, bạn biết đấy, hành vi câu termit mà bà chứng kiến, nơi chúng sẽ bẻ một cành cây, lấy tất cả lá ra và sau đó mài nhọn để có thể đưa vào tổ termit. Và những con termit sẽ leo lên đó và chúng có thể lấy ra một cách cẩn thận và ăn những con termit. Vì vậy, chúng đã chế tạo những công cụ này. Vậy, vâng, đó sẽ là, tôi đoán, suy nghĩ đầu tiên của tôi về câu hỏi của bạn. Đó là một câu hỏi tuyệt vời, nói thật là như vậy. Ý tưởng này rằng, bạn biết đấy, bên cạnh khả năng của chúng ta trong việc xây dựng công cụ phức tạp, khả năng của chúng ta trong việc ghi lại và truyền đạt kiến thức. Và, ý tôi là, kiến thức luôn thay đổi. Nên một số điều mà chúng ta đã thảo luận hôm nay và những gì tôi đã nói với sự tin tưởng lớn có thể sẽ được chứng minh hoàn toàn sai trong một năm tới. Vậy đó là, tôi nghĩ, điều thú vị về khoa học là chúng ta luôn phải đặt câu hỏi về những giả định của mình. Được rồi. Tôi cảm ơn bạn đã nhắc nhở chúng tôi rằng, tất cả điều này là một quá trình động. Bạn biết đấy, chúng ta chỉ có thể làm được nhiều điều với miếng thịt này trong hộp sọ của chúng ta về việc cố gắng giải mã thế giới xung quanh. Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng ý tưởng về sự hiểu biết này rằng chúng ta độc nhất trong khả năng học hỏi từ những điều đã xảy ra xa xưa đã ghi lại những điều mà hiện tại con người có thể học hỏi không chỉ trong hiện tại mà còn trong tương lai. Vâng. Thật tuyệt vời và theo nhiều cách thích hợp cho nơi chúng ta đang ở bây giờ, đó là bạn ngồi đây giáo dục chúng tôi về các loài khác nhau. Và tôi muốn, tôi thực sự muốn cảm ơn bạn vì công việc bạn làm rất đặc biệt. Mọi người giờ đây sẽ nhận ra điều đó. Bạn là nhà nghiên cứu động vật, nhưng bạn chú ý đến những thí nghiệm trong thế giới thực được thực hiện trong một loạt các bối cảnh đa dạng. Và rõ ràng là bạn rất quan tâm đến tất cả các loài trên hành tinh và cách chúng tương tác. Và bạn cũng đã cung cấp cho chúng tôi một số công cụ tuyệt vời về cách cải thiện cuộc sống của mèo, chó của chúng ta, và thật sự hy vọng có thể khiến mọi người trở thành những nhà nghiên cứu về chính mình và về sự tương tác của họ với động vật. Tôi nghĩ rằng, đối với tôi, một trong những bài học lớn nhất hôm nay là, thật sự, những người nghe và xem điều này nên suy nghĩ không chỉ về việc chó có thích được vuốt ve ở đây hay ở đó không, mà, bạn biết đấy, điều gì khiến một hành vi nhất định xuất hiện ở một con vật? Điều đó phản ánh điều gì vì di truyền tự nhiên của nó và của chính chúng ta và thực sự suy nghĩ về những mối quan hệ đó và cố gắng cải thiện chúng? Vì vậy, bạn đã cung cấp cho chúng tôi kiến thức đáng kinh ngạc vì chính nó, kiến thức thiết thực. Và, một lần nữa, thật sự có rất nhiều sự quan tâm được đan xen trong mọi điều bạn làm mà bạn đã chia sẻ. Vì vậy, cảm ơn bạn đã đi một chặng đường dài để chia sẻ với chúng tôi. Cảm ơn bạn đã mời tôi. Tôi nghĩ rằng đây là một cuộc thảo luận tuyệt vời. Cảm ơn bạn rất nhiều. Cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Carolina Westland.
Để tìm hiểu thêm về công việc của cô ấy và tìm các liên kết đến các tài nguyên khác nhau được thảo luận trong tập hôm nay, vui lòng xem mục ghi chú chương trình. Nếu bạn đang học hỏi từ hoặc tận hưởng podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời và không tốn kém để ủng hộ chúng tôi. Ngoài ra, hãy theo dõi podcast bằng cách nhấn nút theo dõi trên cả Spotify và Apple. Trên cả Spotify và Apple, bạn cũng có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao. Hiện tại, bạn có thể để lại nhận xét cho chúng tôi trên cả Spotify và Apple. Hãy kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc nhận xét về podcast hoặc khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin hãy để lại những điều đó trong phần bình luận trên YouTube. Tôi có đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sẽ ra mắt. Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Protocols, an Operating Manual for the Human Body”. Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm. Và nó dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm. Nó đề cập đến các quy trình cho mọi thứ từ giấc ngủ cho đến tập thể dục và kiểm soát căng thẳng, các quy trình liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp các cơ sở khoa học cho các quy trình được đưa vào. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocolsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm các liên kết đến các nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols, an Operating Manual for the Human Body”. Và nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Bao gồm Instagram, X, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả những nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó chồng chéo với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung khác lại khác biệt với thông tin trong podcast Huberman Lab. Một lần nữa, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Và nếu bạn chưa đăng ký nhận bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network là một bản tin hàng tháng không tốn chi phí, bao gồm tóm tắt podcast, cũng như những gì chúng tôi gọi là quy trình dưới dạng PDF một đến ba trang, đề cập đến mọi thứ từ cách tối ưu hóa giấc ngủ của bạn, cách tối ưu hóa dopamine, đến việc tiếp xúc lạnh có chủ đích. Chúng tôi có một quy trình tập thể dục cơ bản bao gồm tập tim mạch và tập kháng lực. Tất cả đều có sẵn hoàn toàn miễn phí. Bạn chỉ cần truy cập HubermanLab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống phần bản tin và nhập địa chỉ email của bạn. Và tôi nên nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai. Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Carolina Westland. Và cuối cùng, nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
歡迎來到胡伯曼實驗室播客,我們在這裡討論科學以及日常生活中的科學工具。
我是安德魯·胡伯曼,我是史丹佛醫學院的神經生物學與眼科教授。
我今天的嘉賓是卡羅琳娜·韋斯特蘭德博士。
卡羅琳娜·韋斯特蘭德博士是一位動物生態學家和動物行為專家。
韋斯特蘭德博士和我討論人類與馴化動物之間的關係,
著重於針對優化我們寵物心理和身體健康的循證協議。
韋斯特蘭德博士解釋了與我們的動物互動的最佳方式。
我們可能假設,撫摸我們的動物、讓它們運動和餵養它們的方式使它們真的很快樂。
但正如她所指出的,許多人假設的許多事情在我們的寵物及其基本驅動力方面結果卻是錯的。
她教我們一些非常基本但強有力的事情,以滿足這些驅動力,
當然,這是為了動物的福祉,同時也改善我們與它們的關係。
韋斯特蘭德博士,我們還探討了不同犬種的獨特神經生物學和生理需求。
這是一個迷人的對話,源於它們的狼族血統。
我們會告訴你,無論你的特定品種,即使是一隻混種狗,是否需要以特定的方式進行運動,
是否需要你目前沒有提供的其他刺激形式等等。
因為我們都意識到,也有貓主人在這裡,
我們討論了貓咪經常被誤解的溝通信號和社交需求。
如你所知,關於如何訓練和照顧我們的狗和其他動物,外界有大量的辯論。
而其中許多是基於推測和訓練結果,這當然很重要。
今天與韋斯特蘭德博士的對話通過動物生態學的視角來接觸動物的健康與福祉,並且提供基於科學的可行協議,讓你可以立即實施,以改善你的寵物的福祉。
所以如果你是寵物主人,這集將對你有巨大的價值。
如果你不是寵物主人,您仍然會學到許多有關動物生物學和心理學的內容,包括你自己的。
在開始之前,我想強調這個播客與我在史丹佛的教學和研究角色是分開的。
然而,這是我希望將零成本的科學和與科學相關的工具信息帶給大眾的願望和努力的一部分。
遵循這一主題,這一集包含贊助商。
現在,我們開始與卡羅琳娜·韋斯特蘭德博士的討論。
卡羅琳娜·韋斯特蘭德博士,歡迎您。
謝謝。
我非常期待這次對話。
是的,我也是。
我幾乎無法抑制自己的興奮。
我認為我們有很多可以向動物學習的地方,而且我們在與動物的關係中學到的東西也非常多。
我也相信我們對動物的感受、它們對我們的看法以及我們認為與它們的關係都有各種各樣的想法。
哦,對。
今天你將澄清事實。
首先,你能簡單列舉一下你的學生們曾經與之合作和研究過的一些動物物種嗎?
我的大多數學生就像是動物的守護者。
所以他們可能是狗主人、馬術教練,或者可能是獸醫。
有些人則在動物園工作,擔任飼養員或動物訓練師等等。
因此,我的學生真的是相當多樣化的。
他們的知識水平也非常不同,從40歲時才擁有第一隻狗的人,到已經訓練動物30年的人。
我周圍長大就有一些馬術愛好者,我的第一任女友有一匹馬,這讓我驚訝的是,透過觀察我對人類與動物之間關係的理解。
我認為在所有人類與動物之間的關係中,馬人關係似乎是最有身體接觸的,對吧?
你騎著馬,學會理解馬的意圖,牠也會透過這些腿部的細微擠壓或輕輕踢腿,來理解你的意圖,不是用力踢,而只是用腳後跟輕輕一觸,或者輕輕拉拉韁繩。
這真的很神奇。
馬如何感知世界呢?
我曾聽說過,牠們周圍似乎有這種意識的範圍,並且會關注地平線上的事物,明顯注意到靠得很近的東西。
但如果你能讓我們進入馬的思維,儘可能準確地描述,一匹野馬與背上有騎手的馬在特定速度下朝特定方向行進時,牠會如何體驗世界?
作為一名生態學家,我傾向於後退一步,從整體物種的視角來看待問題。
馬是獵物動物。
牠們也是群居動物。
我認為我們作為人類,往往不太理解不同動物物種與我們自己在感知世界及其重要性方面的不同之處。
因此,馬作為獵物動物,意味著牠們通常相當警覺。
所以牠們非常注意周圍的世界,視覺範圍也很大,能夠看到後面發生的事情。
我作為生態學家對於今天我們餵養和管理馬的方式有一些擔憂,特別是從動物在野外生活的方式來看。
我們通常會在很早的時候就將馬和母馬分開,即使在野外,牠們會待很長時間在一起。
因此,我作為生態學家對於我們如何養馬的一些擔憂是,早期的斷奶以及對於這種聚集性物種的單獨飼養。
而且,牠們在野外會進行多達16小時的覓食活動。當我們將牠們帶入圈養環境時,我們通常會用促進快速進食的方式餵養牠們,而這只是牠們覓食時間的極小一部分。這可能會導致行為上的問題。因此,我認為馬可能是圈養動物中,對於許多個別馬來說,我們提供的生活方式並不算好。這很有趣。
我知道狗是非常依賴嗅覺的。牠們透過鼻子來體驗世界,雖然可能在某種程度上是如此,甚至在很多方面。牠們能感知氣味,而不是距離,尤其是近距離。牠們喜歡將鼻子靠近事物嗅聞,深深地嗅聞。牠們總是在用鼻子收集信息。狗的品種範圍非常廣泛。我認為討論狗的話題時,我們首先需劃分一些主要差異,至少在純種版本中是這樣的。當我看到獒犬、吉娃娃和嗅覺獵犬的時候,我會覺得這些動物非常不一樣。
某些狗是否真的比其他狗更依賴嗅覺?如果是的話,那麼依賴嗅覺的狗是否在沒有明確要求的情況下不會注意牠們正在看的東西呢?換句話說,我們應該根據狗的品種以不同的方式與牠們互動嗎?
是的。我覺得我無法真實回答這個問題的第一部分。我並不知道不同狗品種的感官能力有多大差異。然而,如何與不同狗品種互動,這是一個很有趣的問題。在馴化過程中,尤其是在過去幾百年裡,我們開始選擇不同的能力,以適應需要不同任務的狗。如果我們看看狼的狩獵過程,牠們會先進行嗅聞定位反應,然後再尋找獵物。接下來牠們會進行觀察和潛行的行為,然後專注潛行、追逐,最後抓咬、致命咬。然後牠們會解剖並進食獵物。所以在狼中,我們可以看到整個掠食序列。在馴化過程中,我們在不同的品種中選擇了該序列的某些方面。我們有嗅探者、非常厲害的獵犬。我想這可能回答了你的第一個問題。我認為所有的狗品種都喜歡嗅聞。嗅聞是一個人們現在探索的主要事情之一。然而,回到馴化的過程,我們還有那些我們真的選擇了這種行為的指示犬。在一窩小狗中,我們會選擇最容易做出這種行為的那一隻。因此,經過幾代人,我們真的在這方面進行了雕塑。指示犬通常不會進入掠食序列的下一個行為。然後我們像邊境牧羊犬這樣的品種,牠們可能會進行一些追逐、觀察和潛行,並略微追逐,但理想上不會抓咬。我們還有純粹的追逐者,例如灰hound。然後是抓咬者,如取回犬,還有殺手,如鬥牛犬。
我想人們預期你會提到比特犬或杜賓犬。但任何擁有鬥牛犬的人都知道,牠們是很棒的捕鼠犬。牠們是被培育來消滅小型,比如說,囓齒動物的。任何見過西高地白梗的人,這些可愛的小西頓犬,這些小白狗,牠們非常可愛。如果其中一隻聽到或感覺到牆壁裡有囓齒動物,我看到過有一隻追蹤一隻囓齒動物好幾天。牠會慢慢接近。我們以前稱它為老鼠電視。西高地白梗會專注於何時何地有囓齒動物,如果有任何方法能進入牆壁並捕捉到囓齒動物,牠就會衝出來,嘴裡叼著那隻囓齒動物。這真是令人驚奇。這種專注程度讓人驚訝,都是為了殺掉那隻老鼠。因此,幾百年前,我們有系統地、故意地為此進行了育種。然後有些品種在掠食序列中幾乎不表現出任何行為,主要只是吃,這是什麼呢?你稱他們為什麼?那些幫助守護牲畜的牠們。牠們仍然喜歡嗅聞。所以牠們傾向於保留嗅聞這部分,然後某些品種會擁有從狩獵序列中來的一或幾個行為。因此,我認為如果我們想給狗一個良好的生活,我們應該了解牠們在這個範疇中的位置。此外,工作犬似乎攜帶著這種進化的背包,牠們的基因背包會促使牠們真正想要從事那項工作。我們還有那些有時稱為玩具犬的品種,這些是 lap犬,對工作犬行為並不那麼感興趣的。因此,我認為對於不同的品種,我們需要理解牠們被育種的目的。
我想快速休息一下,感謝我們的贊助商 Our Place。Our Place 生產我最喜愛的鍋、平底鍋和其他炊具。令人驚訝的是,像 PFAS(永久性化學物質)這類有毒化合物在80%的不黏平底鍋中,以及各種餐具、電器和無數其他廚房產品中仍然存在。正如我之前在這個播客中討論的那樣,這些 PFAS 或永久性化學物質如特氟龍與諸多重大健康問題有關,例如荷爾蒙失調、腸道微生物群失調、生育問題,以及許多其他健康問題。因此,盡量避免它們非常重要。這就是為什麼我非常喜歡 Our Place。
我們的地方產品採用最高品質的材料製造,完全不含PFAS和毒素。我特別喜歡他們的鈦合金“永恆煎鍋專業版”。這是第一款不含任何化學物質和塗層的防黏鍋。它使用純鈦製作,這意味著它不含有害的永恆化學物質,也不會隨著時間的推移而降解或失去防黏效果。它的外觀也很美觀。我幾乎每天早上都在我的鈦合金“永恆煎鍋專業版”中煮蛋。它的設計使蛋煮得完美,完全不會粘鍋。我還用它煮漢堡和牛排,能給肉類帶來非常漂亮的焦脆效果。然而,無論怎麼做,沒有任何東西會粘在上面,因此清洗起來非常容易,甚至可以放進洗碗機清洗。我非常喜歡它,幾乎一直在使用。現在,我們的地方推出了全系列的鈦合金專業炊具,採用了首創的鈦合金不粘技術。所以如果你在尋找無毒且耐用的鍋具,請訪問從我們的地方.com / Huberman,並在結帳時使用優惠碼Huberman。目前,我們的地方正在進行季節性最大促銷。你可以在2025年5月12日之前享受所有產品最高30%的折扣。提供100天無風險試用、免費配送和免費退貨,你可以無風險地嘗試我們的地方,看看為什麼超過100萬人選擇了我們的地方廚具。再次強調,請訪問從我們的地方.com / Huberman以獲得最高30%的折扣。
今天的節目同樣由8Sleep贊助。8Sleep製造智能床墊套,具備冷卻、加熱和睡眠追蹤的功能。我在這個播客中曾提到,我們每晚都需要充足的高質量睡眠是多麼關鍵。確保你的睡眠環境溫度適宜是確保良好睡眠的一個最佳方法。因為為了進入與維持深度睡眠,人體的溫度實際上需要下降約1到3度。為了讓你醒來時感覺神清氣爽、充滿活力,身體的溫度實際上需要上升約1到3度。8Sleep會根據你的獨特需求,自動調節你的床在整夜的溫度。我覺得這非常有用,因為我喜歡在夜晚開始時將床墊調得很涼,半夜時再冷一點,早上覺醒時調得溫暖。這樣可以帶給我最多的慢波睡眠和快速眼動睡眠。我知道這一點,因為8Sleep有個很棒的睡眠追蹤器,告訴我整晚的睡眠情況以及我獲得的睡眠類型。我已經在使用8Sleep床墊套四年了,這完全改變和提升了我的睡眠質量。他們的最新型號Pod 4 Ultra也具備打鼾檢測功能,可以自動抬高你的頭幾度,以改善你的氣流,防止你打鼾。如果你決定嘗試8Sleep,你有30天的時間在家中試用,若不喜歡可以退貨,不會問任何問題,但我相信你會喜歡的。請訪問8Sleep.com / Huberman,最高可節省$350購買Pod 4 Ultra。8Sleep產品還可運送至包括墨西哥及阿聯酋在內的多個國家。再次重申,請訪問8Sleep.com / Huberman,以最高節省$350購買你的Pod 4 Ultra。
這是一個美麗而且對我來說完全新穎的描述,展示了不同犬種的細分。不是基於狼和獒犬基因的劑量,這是一些更加簡化的研究論文實際上所做的。他們的圖表。我們將提供一個鏈接,該鏈接是大約10年前在《科學雜誌》上發表的,該圖表展示了獒犬基因與狼基因的劑量。你所描述的情況則美麗地細分了如果你去狗公園或海灘時所觀察到的情況。我的鬥牛獒Costello,是一隻混合鬥牛犬。我總是說,沒有下頜咬不合。所以它不是這樣,而是這樣,對吧?在牠們因為過度近親繁殖而產生有下頜咬合和短鼻、塌鼻的問題之前,這是一隻真正的鬥牛犬。但牠既不打獵也不追逐,也沒有興趣去傷害任何東西。牠的確喜歡享用美食。所以牠在該行為特徵描述的末端。牠們被繁殖的目的到底是什麼?我會盡量不在這方面佔用太多時間,因為我想向你學習。最初的鬥牛犬血統是獒犬(類似於獒犬,強壯、體型大且耐痛)和鬥牛犬(短鼻)的交配。而基因的交叉,顯然犬類遺傳學家並未考慮特定基因,他們是考慮特徵的,那就是短鼻非常適合所謂的牛鬥,因為那短鼻在牠們咬住公牛鼻子時,提供了一種槓桿,這也是牠們的用途,這是一種殘酷的做法,公牛非常難甩掉牠們。想想用長夾子去撿東西的物理學,與用夾具,如C夾相比,差異是如此大。對的。那種可以去除面部疼痛感受器的突變,或減少疼痛感受器的基因,靠近另一種參與生成皮膚張力特性的基因。因此這就是為什麼牠們有那個下巴和皺折。哦,對了。我不建議任何人這樣做,但Costello,有時不幸的是,會在海邊玩時不小心把魚鉤刺進牠的下顎。牠會流血著微笑著過來,實際上你得把它拿出來。牠的疼痛忍耐度相當高。疼痛忍耐度在動物的前面,即臉部是非常高的。
在動物的後方,你觸摸他的後腳趾,事實上,他們的疼痛感受器在後面密度高,前面則密度低。因此,他們是被培育來進行鬥牛的。原始的血統已被培育出來。這是關心鬥牛犬品種的人們以及希望將更人道的繁殖實踐引入鬥牛犬品種,因為如今這種品種相當殘酷。曾經有人試圖重新建立原始血統,即後肘彎曲,沒有強烈的下顎突出,與現在所看到的情況正好相反。這就是鬥牛犬的簡要歷史。他們必須通過剖腹產出生,因為肩部寬大,臀部狹窄。無論如何,關於鬥牛犬我總是說的有趣之處是,我感覺我與我的鬥牛犬之間的契約是,他會誓死保護我。你確實會注意到,每當他們聽到噪音或任何聲音時,他們都非常警覺。但如果沒有即將來臨的威脅,他們就會完全放鬆,這是任何物種中最有效的能量使用。因此,基本上就是,我會為你,安德魯,犧牲我的生命,但除非你的生命受到威脅,否則我不會做任何事情。因此,也許我們可以討論一下狗的性情以及他們是如何體驗情緒生活的。我不知道我們是否能對此做出一般性的陳述,但你花了很多時間思考動物的情緒生活。狗需要什麼才能感到冷靜和安全?這是一個很好的問題。是的,為了感到冷靜和安全,我認為我們應該回到核心效應空間,這是我發現理解和為動物提供良好環境的三個情緒模型之一,這樣他們才能真正茁壯成長。核心效應空間是一種描繪或概念化情緒的方式,我們在x軸上有效價,即某事物的愉快或不愉快程度,在y軸上有喚起程度。你所問的就是,低喚起和愉快的狀態,即他們放鬆,感到安全,並且以某種方式在社交上與他人互動,感到輕鬆安逸。我們如何達到這一點呢?我認為要考慮到的一些方面是消除負面情緒。因此,再次強調,如果我們處於核心效應空間的第四象限,與高喚起的不愉快狀態,我們會找到恐懼、攻擊等情緒。因此,幫助減少這些情緒將自動幫助動物向右移動。在下方的第三象限,與令人不愉快的低喚起狀態,動物在無聊或抑鬱時往往會出現這種情況,必須參與其中,提供一個刺激的環境,讓他們能夠做一些有趣的事情,幫助他們進入核心效應空間的右側。而在那個第一象限的上方則是高喚起的愉快狀態。但那類似於尋找或覓食行為,探索、玩耍、交配。至於你的問題,我們如何進入第二象限,感到安全以及那種溫暖、模糊的感覺?因此,解決方法之一可能是,如果動物喜歡來自你的感覺,他們往往必須認識你才能真正欣賞,像是觸覺刺激,也就是撫摸。可能會干擾這一點的是我們這些靈長類動物,人類是靈長類動物,我們喜歡擁抱。我們往往在想要與我們非常喜歡的動物互動時,會用手這樣做。對許多動物來說,這是約束,且非常可怕。因此,我們提供給動物的身體接觸方式應該考慮他們是否真的喜歡,是否能夠忍受或喜歡這種接觸。其中一種方法是提供一個同意測試。你可以伸出手稍微撫摸一下,最好是在動物特別喜歡的地方。因此,大多數狗不喜歡手放在他們的頭頂上,而是可能更喜歡這裡。也就是在他們的脖子上,或上胸部。你可以這樣做幾秒鐘,然後移開手,看看這個動物是否喜歡這樣的接觸?然後他們會再主動恢復這種接觸嗎?還是會移開?我現在遇到的問題是我的貓,他並不是特別喜歡我撫摸他,然後我必須非常注意,確保我讓他有機會說不。因此,我們可能考慮到輕觸這個動物作為同意測試,然後如果他們朝你移動,那麼狗喜歡什麼樣的觸覺刺激模式?我有稍微閱讀一些相關資料,有人進行了一個實驗,我認為很好地描述了撫摸速率之間的差異。基本結論是,他們聲稱所有狗都不喜歡非常快速的觸碰,但人們往往會快速拍打、快速撫摸。而他們展示了一個很好的例子,就是如果一個人故意非常緩慢地撫摸動物,動物的眼瞼就會開始下垂。你基本上能快速舒緩緊張。我認為這很有趣。作為人類,我們認為,哦,我們想拍打狗的頭。而且不知為何,我們把拍打與快速的拍打聯繫起來。是的,或者認為撫摸是一個快速的過程。你要去撫摸這個動物。所有的狗都有可能渴望一些非常緩慢的撫摸。我也認為,如果你自己處於一種冷靜的情感狀態,那麼我們可能會觸及另一種有趣的情緒理論,即多迷走神經理論和共同調節的概念。因此,如果你非常冷靜和放鬆,那麼你就正在發出這些提示,這些微妙的提示,其他個體正在解讀和感知。看起來我們也確實這樣與我們的狗互動,當然對馬可是如此。
讓自己保持冷靜和放鬆的狀態,真的可以幫助狗狗放鬆。而你所說的快速撫摸或拍打狗的方式,對我來說非常有道理。我知道有一項針對馬的研究顯示,如果你拍打一匹馬,許多馬會覺得這很厭惡。換句話說,這是牠們會努力避開的行為。然而,這往往是我們在狗狗做出我們想要的行為時獎勵牠們的方式。牠們確實喜歡被抓癢。通常在鬃毛的根部,如果你在那裡抓癢,牠們通常會很享受。但我想說的是,不同的動物,不同的個體會有不同的喜好,只要試著看看牠們喜歡什麼。或許如果你像這樣伸出雙手,牠們甚至可能會挪動身體,告訴你牠們想讓你抓癢的身體部位,一旦牠們學習了這種溝通的規則。我覺得狗狗想要被抓癢的部位,是牠們自己無法接觸到的地方。是的。我尚未遇到一隻不喜歡被抓癢在臀部的狗。臀部抓癢對許多動物來說都是一件大事。對,當然是。像是在它們後腿的上側。對,不是嗎?就正那裡。對。一定感覺很好。對,因為牠們無法自己做到。還有在後腿下方。對吧?就像在後腿與柔軟皮膚的彎曲處。對,對吧?那樣——但是,你知道的,與那些比較膽小和比較冷靜的狗互動後。我完全同意,不同的動物不論品種,對觸感的反應完全不同。對,還有牠們希望互動的速度。我聽說過,而且我不知道這是否真的,狗狗非常注重空間。我不知道這是否真實。我相信會有人反駁這一點。但這個想法是,如果你的狗在你走進房間時跑向你,或者一隻新認識的狗跑來碰觸你或跳到你的腿上,那是牠們試圖主導你的方式。就像是「這是我的空間。我在控制你。」因為你不會隨便走向一隻剛認識的狗,並直白地進入它的空間,除非牠們也走向你。對於這個基於觸感和空間的主導與服從的問題,你有什麼看法?這就像是潘多拉的盒子,對吧?不錯。我在這方面沒有任何利益。我只是希望學習,我希望人們能夠學習,這樣他們在與動物互動時能有更好的體驗。當然。是的。所以首先,我認為其實我們經常會走向從未見過的陌生狗。我們會說,「嗨,我可以摸牠嗎?」然後我們開始在動物的頭頂拍打。罪魁禍首。所以我覺得我們確實這樣做了。然後這整個關於主導的討論真有趣,因為作為一名生態學家,我們對主導的定義與大多數人完全不同。這與大多數人定義的方式不同。事實上,我翻閱了百科全書,看看那裡是如何定義主導的。我發現這個定義只包含兩行。一個是生態學上的主導定義,另一個是社會學上的主導定義。我認為我們通常所做的,是在動物身上不恰當地使用社會學的定義,我覺得這樣很不幸。因為生態學的定義是關於對資源的訪問優先權。這裡有一個資源。這裡有五個個體接近。在那裡只有一個。主導的個體將擁有對該資源的優先訪問權。其他個體只能等待或尋找其他地方的資源。這樣可以減少衝突和攻擊的風險,以及與之相關的所有成本。因此,與彼此共處的動物,在穩定的社會群體中,會組織或擁有某種主導階層,以便實現這一點,減少攻擊的風險。在圈養環境中,這種情況通常會比野外情況更為加劇,因為動物可以分散,而他們可以去那邊獲得資源。然而,當我們將牠們置於家中,並提供資源,尤其是像這樣,當你有兩隻或三隻貓,然後提供食物時。你正在讓這些動物處於衝突之中,因為貓是孤獨的獵手。所以如果你有好幾隻貓,應該在不同的地方餵食,以減少與這種餵食方式相關的強烈興奮感。好吧,在狗或者狗與其他非人類動物之間存在主導關係。我在想人類與狗之間的關係以及觸感和空間。我聽說過狗碰觸你是因為牠認為擁有你。我聽說過如果你進入狗所在的空間,狗往後退,那麼牠認為你是主導的。我還聽說過如果狗很快地進入你的空間,牠將自己視為這段關係的領導者。關於這一點有很多理論。我意識到,所有這些關於動物的理論必定是相當有爭議的,因為它們缺乏告訴我們想知道的事情的語言。對。因此當我們進行生態學研究時,我們總是在猜測。我不會將你所描述的任何情況標籤為主導互動。其實,我更寧願,如果狗在你與牠面對面時後退,我會將這標籤為一種恐懼反應,而不是服從,因為這不是給予你資源訪問的優先權。通常,野生的流浪狗將會形成線性主導階層,以獲取資源,且這可能會根據資源的不同而改變。所以這並不是一成不變的。
所以這就像是流動且可變的,但通常在資源獲取的優先權上仍然會有某種排序。 然後我們還有另一種社會角色,就是領導者的角色。 當我作為一名動物行為學家提到領導者時,我指的是那個人在一個地點走向另一個地點時,走在最前面的人。 我喜歡舉大象的例子,當牠們遷徙時,通常都是由一隻老母象,也就是族長,帶路。 因此,牠就是領導者,牠會幫助牠們找到路,基本上牠知道要去哪裡。 還有其他的社會角色。 可能會有控制者,這是傾向於開始活動變化的動物。 我們在牛身上可以看到這一點,例如,當所有的牛都站著吃草時,然後有一頭牛,控制者,躺下,其他的牛也都躺下。 哇。 接著牠們開始反芻。 牠們的行為常常會同步,但牠們會跟隨。 不是說某一個個體在強加於其他,而是牠們就這麼做,然後其他的隨之而行。 有趣。 是的。 我聽說過,當你遛狗時,狗應該在你身邊或在你身後。 實際上很少有狗主人會讓狗在他們身後走。 我住的地方有很多狗和主人經過。 有趣的是,把這解讀為一個問題,即如果狗在前面走,是否意味著牠在某種程度上是領導者? 我的意思是,人類對這些事情完全錯了嗎? 我想是的。 很好。 我認為我們承載了很多,實際上,我們沒有提到這一點,我認為我對狗幾乎沒有實際經驗。 我沒有和狗一起生活,也沒有訓練過狗。 但是我的許多學生訓練狗,而我幫助他們。 所以,這也意味著我沒有這些假設,即狗應該在你身後或身邊,如果不是這樣,那麼……這意味著我可以看待這種說法並說,真的嗎? 因為我認為有很多學習發生,當然,你教狗如果你待在我身旁或身後,那麼,就不會有任何不愉快的事情發生。 但如果你拉著前面,我會把你拉回來。 所以這種拉扯行為將會有不愉快的後果,然後會影響動物選擇與你待在一起的決定。 但我認為我們通常所標籤為優越的行為,常常可以簡單地,如果我們去掉這個標籤,看看動物的行為,就可以用其他術語來解釋。 再次強調,對我來說,作為一名動物行為學家,優越性與資源獲取的優先權有關。 就資源獲取的優先權而言,當我得到我的小狗時,我在與牠一起參加的狗訓練課程中被告知,我應該先吃,然後讓牠吃。 或者我們可以一起吃不同的食物,雖然我承認我經常給牠吃牛排。 如果那是適合鬥牛犬的適當食物,我就給牠吃,而不是讓牠在我之前吃,因為這與資源獲取有關。 這有什麼真實性嗎? 這在很多狗/主人訓練中都有教授,因為很多狗訓練其實是主人訓練。 是的,是的,是的,當然。 我的意思是,你必須設置情況以使之對你和動物有利。 但再一次,我不會把這個框架置於優越性之中。 牠們與我們建立關係,但就我所知,從動物行為學的角度來看,我們在狗之間的優越性階層中沒有角色。 牠們知道我們是不同的,並會作出反應。 牠們會學會期待在這種情境下會發生什麼,在那種情境下會發生什麼。 所以我們經常可以從不同的學習系統中對這進行重新框架,而不是優越性。 這是一個新穎的觀點,因為我認為目前市面上關於狗/主人訓練的許多內容實際上更多是關於建立一種關係,讓你清楚地成為照顧者,以「讓牠們感到安全」。 這樣牠們的角色就非常明確,這樣就不會感受到需要承擔或許是你角色的焦慮。 這聽起來就像你所聽到的父母與子女訓練的情況,基本上都是這樣。 所以,也許基於你在過去幾個問題中的回答模式,我應該問一個非常直接的問題,即你是如何看待動物的? 像是你在思考它們時有哪些看法? 我知道你對牠們的福利和改善牠們的生活條件感興趣,但你是如何看待——當你看到一隻動物時,大多數人會說,好吧,那是一隻狗,那是一匹馬,那是一隻鸚鵡。 我可以與之互動嗎? 也許我不想要,或者我可能有恐懼症。 誰知道呢? 但是你是如何看待動物的? 像是什麼驅動著這一調查,涉及到牠們的情感和認知生活? 首先,我認為我們人類也是一種動物物種,我們傾向於把自己置於一個高位,認為我們是一類,動物就像這樣——另一類,彷彿它是同質的,實際上並不是如此。 所以每種動物都有自己的——我們有自己的適應性,而我們所包圍的所有其他動物物種也有。 因此,我不知道這是否能真正回答你的問題,但我傾向於——所以我所做的工作是盡量幫助動物與人類共同生活得更好。 而這通常是從了解該動物物種在野外如何生活及其生活方式開始的,不論牠們是捕食者還是獵物動物物種,牠們如何處理世界,牠們吸收的資訊類型。
例如,我們可能會看到一隻搖著尾巴的狗,並認為只有快樂的狗才會搖尾巴,但實際上,搖尾巴在許多不同的情境中都能見到。我們可能會將這視為一種視覺溝通的行為,但實際上,搖尾巴也可能是牠們在散發氣味,這尾巴的搖擺會將氣味飄散到你那裡,讓你能夠獲取有關我目前情緒狀態的信息。牠們那裡肯定有嗅腺。哦,是的。對,這很有趣。
那麼我們能否解讀狗的不同搖尾巴類型?有辦法做到這一點嗎?一件非常有趣的事情是,狗如果主要是向左搖尾巴——對於狗來說是左邊。牠是在身體的左側搖尾巴。嗯,這通常與負面情緒狀態相關聯。而右側則通常與正面情緒狀態相關聯。同樣的情況,貓在負面情緒狀態時往往是從左側看世界,而在正面情緒狀態時則是從右側看。因此,從左側看,意思是左眼稍微向前。是的,頭部傾斜,所以右眼——這樣通過這隻眼睛來獲取信息。
如果你感到恐懼——有些人只是聽,並且不看,因此他們看不到這一點。所以卡羅利娜所描述的是,如果頭稍微向側面轉動,左眼向前,那樣就是一種負面的情緒狀態——所以當刺激物使牠感到恐懼時,牠是用左眼看那個刺激物。而如果那對牠更具吸引力的話,就會向右邊看。是的,所以這是有側向性(lateralized)的。這很有趣。那麼你所說的狗的左邊搖尾巴更負面,右邊則偏向正面。那麼全範圍的搖尾巴呢?
哦,全範圍的搖尾巴。我不知道具體的細節,但肯定是搖尾巴的類型,不論是非常低且快速的還是高且稍微僵硬的,將傳達出不同的情緒狀態。你覺得隨著時間的推移,我們會在不知不覺中學習這些信號嗎?是的,絕對是的。因為我們會將其與我們的狗在特定情境中或以某種方式行為的聯繫起來嗎?
研究表明,我們人類實際上是通過接觸——即使是被動接觸,僅僅是在同一個環境中生活,來學會解讀狗的行為。顯然,如果我們生活在狗與人類近距離相處的文化中,我們會比在狗與人類互動不多的文化中,更擅長於解讀狗的行為。還有一點就是,我們通常在讀取粗大肢體語言方面比面部表情更擅長。明顯的原因之一是,狗在展現情感面部表情時,會移動不同的面部肌肉。牠們所使用的肌肉與人類不同。
你能告訴我們關於狗的面部表情的哪些信息嗎?在過去幾年中,有一些研究探討了在不同情境下,哪些肌肉在什麼時候移動。研究人員會將狗置於不同類型的刺激之下,然後拍攝影片並觀察哪些肌肉在顫動。臉部在這些刺激下的反應如何。因此,這類研究發現,當狗接觸到,比如雷聲或煙火聲時,會顯示出某種特定的面部配置。當牠們的主人在幾個小時後回到家時,牠們則會顯示出不同的面部配置,等等。所以似乎牠們確實會展現面部表情。只不過這些面部表情中,有些不是我們在對應的情緒狀態下表現出的相同肌肉。因此,我認為這會讓我們在某些方面誤解狗的面部表情。
但另一方面,假如我們和狗一起生活,我們開始的時候,並不會僅僅觀察面部表情。我們會觀察整個狗。通常來說,我們解讀牠們的肢體語言會更好,而不是僅僅解讀面部表情。即便我認為研究也顯示,臉部是我們首先觀察的地方。
在狗與其他犬隻互動時,哪些行為會延續到狗與人類的互動中呢?例如,如果有人要帶狗去散步,而狗對於牽繩從掛鉤上拿下的聲音很熟悉,狗進入那種人們稱之為瑜伽中“向下狗”的長前肢伸展姿勢並不罕見。有些人會說這是一種幼犬玩耍姿勢的遺留。人們經常這麼說。人們通常是自封的狗專家。這真的很有趣。我從在線研究中得知,各種所謂的狗專家彼此間強烈不和。我是說,他們會寫信給我,說:“你知道,他們是邪惡的。這個人是殘酷的。”他們彼此指責對不同訓練工具的動物虐待。我們稍後會談論這一點。不過狗會做這種向下狗的動作,無論這意味著什麼,與其他狗或與人類互動時都會這樣做。你認為這在這兩種不同的情境中意義相同嗎?大概是的。你所描述的那種玩鬧鞠躬被稱為遊戲的主要信號。因此,這通常是在玩耍的情境中展現出的。我從未見過有人在散步的情境中描述這種行為,但就我所知,在遊戲的情境下,狗和人類的遊玩方式與牠們和其他狗的方式略有不同。但牠們確實享受與人類的互動。而有時我認為,我們人類很難判斷我們所看到的是玩耍還是攻擊,因為玩鬧鞠躬會帶有攻擊行為中的元素。不過,通常我們可以用MARS(M-A-R-S)來進行觀察。
因此,M代表元訊號。
因此,那些遊玩前的姿態。
或者在其他物種中,會有其他行為在某種程度上表達出我想玩。
我知道黑猩猩對遊玩有大約30到50種不同的元訊號。
M-A-A代表活動轉移。
因此,我們會看到不同的行為。
它們可能在追逐。
它們可能在撲擊。
它們可能在摔跤,互相咬。
但你會看到這些活動轉移。
而且它們的順序並不是像真正打鬥時那樣。
M-A-R-R代表角色互換。
因此,你會看到狗狗,如果牠們的大小不同或耐力不同,或者牠們的大小或戰鬥能力各異,會輪流贏與輸。
是的,我見過。
是的,因為如果你總是輸,那玩起來就不好玩。
所以為了能繼續玩,較大的狗有時也需要輸。
因此,他們需要這樣做才能保持互動,這是保持互動的方式。
最後一個,S,代表自我限制。
所以,較大的狗將會自我限制。
你可能會看到牠們在拔河,然後大狗只是站在那裡,保持著繩子。
而小狗則在使勁拉,努力想要獲得那個玩具。
而大狗只是在那裡什麼都不做。
但如果一個人類接手這個玩具開始拉的話,那麼大狗就會開始參與並展現出更多的力量並升級那個行為。
當你看到動物調整牠們的遊玩活力水平時,這是一件美妙的事情。
是的,是的。
這樣玩才能繼續下去。
這非常可愛。
我的意思是,這引發了一個更大的問題,那就是,狗有同理心嗎?
哦,我認為有。
絕對有。
我不能說我看過任何關於這方面的研究,但就是,對。
我的意思是,很多狗主人都熟悉,在我們悲傷的時候,狗通常會靠得更近,而不是遠離。
我見過一些不可思議的瞬間。
你知道的,我們解釋這些事情,對吧?
我們人性化。
但是我幾年前在家裡有一個人,她在悲痛中,Costello來了,然後把爪子放在她的膝蓋上。
很難不把這解讀為一個有意義的同理瞬間。
誰知道他在經歷什麼?
也許他也在感到不安,我無法知道。
但更愉快的解釋是,他想要給予安慰。
我認為從進化的角度來看,生活在緊密社會群體中的社會動物善於讀懂彼此的情緒狀態,也善於在可能的情況下緩解負面情緒。
所以我會期待在任何那些更具認知能力的物種中出現某種形式的同理心。
我想花點時間來休息一下,並感謝我們的贊助商,AG1。
AG1是一種維生素礦物質益生菌飲品,還包含適應原。
我從2012年就開始喝AG1,早在我甚至不知道什麼是播客的時候。
我開始喝它,現在每天都喝,因為它能確保我獲得每日維生素和礦物質的配額,還幫助我確保獲得足夠的益生元和益生菌以支持我的腸道健康。
在過去的十年中,腸道健康已經被認識到對我們的消化健康、免疫系統以及神經遞質和神經調節劑的生成非常重要,像是多巴胺和血清素等。
換句話說,腸道健康對於大腦的正常功能至關重要。
當然,我努力從未加工的來源攝取健康的全食物為我的大多數營養攝取,但AG1中有一些成分,包括特定的微量元素,從全食物中難以或不可能獲得。
所以,通過每天服用AG1,我獲得所需的維生素和礦物質,以及促進腸道健康的益生菌和益生元,從而促進大腦和免疫系統的健康,以及對身體所有器官和組織至關重要的適應原和重要微量元素。
因此,任何時候有人問我,如果他們只能服用一種補充劑,那該補充劑應該是什麼,我總是說AG1,因為AG1支持大腦和身體中與我們的心理健康、身體健康和表現相關的許多不同系統。
如果你想試試AG1,可以訪問drinkAG1.com/Huberman。
本月(即2025年4月),AG1正在免費贈送一個月供應的OMEGA-3魚油,以及一瓶維生素D3加K2。
正如我之前在此次播客中強調的,OMEGA-3魚油和維生素D3加K2被證明對於從情緒和大腦健康到心臟健康和健康的荷爾蒙生產等各種方面都有所幫助,還有更多的好處。
再次提到,請訪問drinkAG1.com/Huberman,以獲取一個月免費的OMEGA-3魚油和一瓶維生素D3加K2,並申請訂閱。
今天的節目還由Juve贊助。
Juve製造醫療級紅光療法設備。
如果有一樣東西我在這個播客中一直強調,那就是光對我們的生物學影響之巨大。
除了陽光,紅光和近紅外光源已被證實對改善多種細胞和器官健康方面有積極效果,包括更快的肌肉恢復、改善皮膚健康和傷口癒合、改善痤瘡、減少疼痛和炎症,甚至促進線粒體功能,以及改善視力本身。
Juve燈具的特點是它們使用臨床證明的波長,意味著特定的紅光和近紅外光波長的組合,以觸發最佳的細胞適應。
就我個人而言,我每週大約使用Juve全身面板三到四次,並在家中和旅行時使用Juve手持燈。
如果你想試試Juve,可以訪問Juve(拼寫為J-O-O-V-V).com/Huberman。
Juve 為所有 Huberman Lab 聽眾提供獨家折扣,最高可享 $400 的 Juve 產品優惠。再次提醒,請造訪 Juve,網址是 J-O-O-V-V dot com slash Huberman,以獲取高達 $400 的折扣。
我一直對一個現象感到驚訝和好奇:如果兩隻同種動物都獲得食物或點心,它們似乎會注意到對方得到了多少點心。我不確定,但似乎是這樣。作為一個有兄弟姐妹的人,我有一個和我關係非常好的姐姐,我記得小時候如果有點心,比如奶昔之類的,她總會指出她比我多了一點。如果有一塊蛋糕或其他東西,無論我們多麼專注於被端給我們的蛋糕,我們都會注意對方獲得了多少。
這是一種本能的反應,而我們並不是真的在任何層面上具有競爭心。無論如何,我們一直在以一種互補的方式尊重彼此的優勢和劣勢。但在享受點心方面,人類和狗都會非常注意誰獲得了什麼。公平,是的。有一個實驗是法蘭茲·杜瓦爾(Franz Duval)及其團隊對卷尾猴進行的,顯然他們做了這個實驗並發表了一篇論文,但沒有人閱讀它。然後,十年後,為了一次演講,他們重新進行了一些實驗並拍攝了影片,並在演示中分享了這些內容。我不知道你是否看過,但基本上有兩隻卷尾猴,它們彼此相鄰,可以看到對方獲得了什麼,然後它們被要求執行一項任務。研究人員給它們一塊石頭,然後它們把石頭還給研究人員,之後它們會得到一個強化物,也就是作為行為報酬的點心。
所以第一隻猴子得到了片黃瓜,它很開心地吃了那片黃瓜,然後研究人員轉向第二隻猴子並請求同樣的行為,第二隻猴子也完成了該行為,於是研究人員餵那隻猴子一顆葡萄。卷尾猴對黃瓜並不是太熱衷,但它們非常喜歡葡萄。因此,當她再次轉向第一隻猴子,重複同樣的行為,又餵那隻猴子一片它剛剛開心地吃過的黃瓜時,它竟然發脾氣,把黃瓜扔回給研究人員,似乎在表達:“我看到你餵對方一顆葡萄。”觀眾們都在笑,我想我們都認識到了這種情況,就是對於同樣質量的工作,卻對別人獲得更好報酬感到不滿。
是的,我對這些每隔幾年就會出現的研究很感興趣,某些研究顯示資源配置的現象。我覺得這是一個很有趣的研究,即使某些烏鴉會教會彼此打開箱子以便另一隻獲得食物,即使牠們並不擁有該食物的來源,這似乎就是一種利他主義的行為。因此,我們可能會看到公平和利他主義。
哦,的確,這與物種中每個成員都在追求盡可能多獲得資源的主導層次觀念形成了極大的對比。在某種程度上這是美麗的,而我們再次必須小心,不要人性化,不要假設物種成員之所以這樣做是因為他們善良。我喜歡這種解釋。但也許,正如你之前所指出的,擁有一個快樂的群體能讓自己更快樂。
絕對如此。我認為如果這個群體運行良好,那麼每個人都將受益。因此,我們過去以為只有個體選擇,但實際上也有一定程度的群體選擇。個體選擇是更強的,但當一個群體的合作能力更強時,這個群體將會比那些合作較差的群體表現得更好。而且這很有趣。你提到過幾次人性化的風險。我認為如果我們把這看作是從人性化到人性否認的一個連續體,我們可以定義人性化為認為動物和人類是一樣的。只是牠們毛長得有一點不同,多多少少是相同的。而另一方面,我們所謂的人性否認,是法蘭茲·杜瓦爾所創造的術語,反映了我們不承認事實上人類和其他動物物種之間的共同性。
我認為在我們對人性化的恐懼中,我們已經陷入了人性否認。我認為答案可能就在中間,我們確實與動物有很多共同性。我認為,例如,儘管我們對世界的感知可能非常不同,但我們處理該信息的方式及我們對環境的情感和情緒反應、情緒變化的方式非常相似,雖然不同動物物種所注意的刺激物可能不盡相同,具體取決於是什麼物種。但我認為我們已經落入的另一個陷阱是,我們如此避免討論人性化,對此感到如此害怕,以至於我們否認它與我們有任何關聯。
那麼我們來談談一個可能有爭議的物種,貓。哦。我的姐姐有貓,我對貓並不反感。我不能說我特別喜歡牠們,但我也不討厭牠們。
對,你有養貓。是的。你是一位動物行為學家。嗯。從動物行為學家的角度來告訴我們一些貓的事吧。
當你看著一隻貓的時候,你在何尋找的東西來判斷它是否是一隻友善的貓呢?我指的是,很明顯的,如果貓背上的毛豎起來,它彎曲身體並發出嘶嘶聲,那就是顯而易見的訊號。但在貓的進化及其物種的一般情境中,你又在看什麼呢?
我們今天作為寵物的普通家貓,演化為一種孤獨的獵手,但它們會聚集在鬆散的社會團體中。它們會一起待著,但並不是一個非常緊密的集體。它們獨自狩獵,所以它們也會自己進食。作為一名動物行為學家,當我看一種動物物種時,我通常會觀察三個方面。我會觀察它們的社交環境。通常來說,貓如果受得當的培養,應該有機會與母貓共度足夠的時間,通常應該長達14週。我想我們在瑞典時常會見到這一點。我不知道在美國的情況如何,但這似乎足夠讓動物真正學會怎麼做一隻貓,以免在斷奶後被帶入新環境時情緒受到太大影響。
所以,看社會的一面是我做的第一件事。第二件事是我會觀察牠們如何獲得食物。同樣,貓是孤獨的獵手。所以我會探索它們狩獵的方式,與狗相比,貓通常保留整個狩獵序列。有時候,殺死獵物的咬合力並不完全到位,但肯定有捕捉的咬合力,而且有些貓如果是戶外貓,它們可能會把獵物帶回家。在我看來,這並不是因為它們想把獵物贈送給你,而是因為它們感到安全,所以只是把獵物帶到它們感到安全的地方。因此,這並不是一份禮物,我們可以把這點放下。我不認為這是一份禮物。
我曾經有一個女友,研究生時期,她的貓常常會抓一些非常大的老鼠,然後把它們放在我們的鞋子裡,真是噩夢。貓是把老鼠放進鞋子裡,還是老鼠會躲在鞋子裡呢?當我們發現它們時,老鼠已經死了,所以我假設是貓把它們放進鞋子裡。那隻貓也喜歡撿起鋁箔球,小鋁箔球。我從未見過貓撿球。哦,是的,是的,起初我不這麼認為。你可以學到那個。我對那隻貓並不太熱衷,後來我與它建立了非常親密的關係。至少從我的角度來看,我認為這是一種親密的關係。而它會抓老鼠,然後在我們睡覺時把它們放在我們的鞋子裡,這相當不愉快。早上你必須檢查你的鞋子,所以那些不是禮物。我不認為它們是禮物。在我的了解中,貓會把它們捕獲的東西帶回到它們感到安全的地方,而且如果獵物不再動,牠們往往會失去興趣。所以,當然,如果你的貓或那隻貓真的殺了那隻老鼠,牠們就已經進入了真正的殺戮咬合力。許多貓並不會那樣做。牠們只是有抓住獵物的咬合力,所以牠們會讓小老鼠跑掉。我見過那樣。嗯,牠們會和牠們玩,對吧,Dale?是的。所以,牠們會放開獵物,如果老鼠靜止不動,牠們實際上可以逃離注意,因為貓可能會感到厭倦而離開。但一旦牠們再次開始移動,牠們就會重新啟動整個掠食行為。
但回到你關於如何與貓互動的問題,或者如何解讀牠們,那將是我觀察的第三個方面:眼前的這種動物物種,牠們如何對感知到的威脅做出反應。我使用“感知到的威脅”這個術語,因為有時我們的意圖良好。我們道聲你好,想要擁抱牠們,因為我們是類人猿,然而牠們實際上並不喜歡那樣。所以,牠們會像對待一個掠食者一樣對待我們。我認為這與動物在幼年時期所接受的社交互動、社交經驗及學習類型有很大關係。
例如,有一項研究顯示,如果你在小貓年齡大約兩到八週之間,每天陪牠們玩至少一小時,當我說“陪玩”,我只是指與牠們互動、嬉戲,讓牠們坐在你腿上等等。牠們就會成為成年後非常社交的貓。所以牠們會成為那種會跳到你膝蓋上並發出呼嚕聲入睡的貓。如果你與那隻小貓的互動少於每天15分鐘,牠們不會對人類感到恐懼,但牠們更像是走過來向你打招呼,然後又走開。這種冷漠的貓,冷漠的貓。
是的。所以,我認為早期的生活經歷真的能塑造動物的氣質,或者說動物對環境變化的反應程度。貓的磨蹭行為是什麼呢,當貓用頭撞你或你的手臂時?這是為了散發氣味嗎?是的,我會說那是氣味標記。是的。當牠們在對你進行氣味標記時,為什麼會這樣?我會認為,這就像是在你們的群體中做的事情。你們進行相互的氣味標記,這意味著群體中的每個人聞起來或多或少都是一樣的。所以這是一種問候的方式,並且將其他同伴納入這個群體。所以在這類集體生活的物種中,會有大量的氣味交流。這將是我對於牠們為什麼這樣做的猜測。
那麼氣味標記是否也和領土有關?例如,如果貓在角落氣味標記的話……哦,是的。
他們,但那是另一回事,通常不是因為他們的臉上有多個腺體,並且其中一個用於標記內部領土的氣味,而這是他們感到非常安全的地方。然後,他們通常有這種尿液氣味標記,位於領土的外圍。如果你有一隻室內貓,他們開始隨地小便,然後你拿出一張紙和你家或公寓的佈局,“你開始在你找到小便的地方畫一個小圈,這將給你很多信息。因為如果這是屬於領土的問題,通常會在窗口或門的邊緣。如果這是貓的排便問題,也許是因為小便時會感到疼痛。因此,他就會學會將疼痛與進入箱子聯繫在一起。於是,箱子開始代表痛苦的經歷。因此,他會開始在箱子外面排便。但這種類型的行為將更能反映在那種背景中。有趣的是,如果你的貓在屋子裡小便,那麼你現在有了一個實驗可以進行。對我來說,使用貓砂盒是一個相當有趣的話題。這不是我花很多時間去思考的問題。但是,如果你退一步想,這裡有一種我們已經馴化的動物,而且它很快就學會如何掩埋自己的排泄物,這與狗的情況非常不同,狗可以訓練到忍耐,直到你出去散步。這基本上是兩種不同的策略。我不知道如果你擁有一隻猴子或其他動物會是怎樣的。但這種掩埋排泄物的行為有什麼特別之處?這在貓中是自然的行為嗎?如果他們四處遊蕩,為什麼還要這樣做?還有,與此相關的是,狗在排泄後,通常會向後退並踢土,這是為了朝著某個方向。我聽說過兩種解釋。一種是它們試圖散播氣味,另一種是它們試圖掩埋排泄物。因此,這就是為什麼我對與動物行為學家而不是寵物行為訓練師交談感興趣的原因。對,我也對這感興趣,但我認為我們必須再次承認,關於動物行為的許多解釋僅僅是人類的詮釋。是的,當然。所以,這種掩埋排泄物的行為是什麼?我們知道這在野外對貓有什麼作用嗎?掩埋排泄物是一種減少感染風險的方式。我假設它們也不會在吃飯的地方附近排泄。因此,如果我們在家裡有貓,就不應該將貓砂盒放在食物旁邊,我希望我在20年前養我的第一隻貓時就知道這一點。她的食物就擺在貓砂盒的旁邊。我還假設狗在踢它們的糞便時,這通常不是尿,而是廣播氣味的方法。因為如果是在掩埋氣味的話,行為會看起來非常不同,我覺得。但是我沒有看到過有關這個主題的任何科學研究。好的。所以,貓主人請記住,將食物與貓砂盒隔開一些距離。我總是有些驚訝,儘管隨著時間的推移,驚訝的程度減少了,但我的鬥牛犬在散步時多麼執著和努力地在東西上小便。我覺得這是他生活中的一大樂趣。又來了,我在擬人化。但對某物嗅覺後小便,他似乎對此有無窮無盡的尿液源,這真令人驚訝。是的。知道作為一名科學家和一名熱愛狗的人,真的是言語無法形容。我只是想,這真是太神奇了。他喜歡這種行為。是的。他還在閱讀鄰居其他狗的尿訊。因此,尿液向其他動物傳遞了很多信息。它告訴性別、繁殖狀態,以及可能還有一些有關動物情緒狀態或心理狀態的信息。因此,我毫不猶豫地說,這是狗生活中的一大樂趣。畢竟,那是它們溝通的方式。因此,它們花了很多時間在這上面,而且願意付出努力來獲得這個機會。因此,我絕對認為,這讓它們獲得了積極的情感體驗。因此,似乎在狗身上有一種天生的驅動力去讀取其他狗的情感和荷爾蒙狀態。我對我來說,這就像是它們的社交媒體。是的,是的。我將在這裡發佈。其他人在這裡發佈什麼?發生了什麼事?是的,是的。我是說,顯然有一部分腦部空間是專門為這種行為而劃分的。我不是在開玩笑。因為,我是說,我看到你知道,人腦的40%是用於視覺的。另一個40%,混合在其他東西中,是用於運動行為的。我們擁有嗅覺的腦部空間,當然也有觸覺。但是即使你是一名按摩治療師或者做一些觸感工作的,即使你是一名盲文讀者,這些其他東西的腦部空間相對來說要大得多,盲人的視覺空間被觸覺和聽覺所取代。因此,空間的數量是相關的。因此,當我看到一種行為,像這是狗主要做的事情之一。是的,是的,是的。是的。這真是很驚人。是的。狗是從——它們是從狼家養過來的,對嗎?這是不是在地球上的不同地點獨立發生的?我不知道那個問題的答案。但似乎它們是自我馴化的。是由那些開始在人的居住地附近徘徊的狼,那些最不害怕、最愛冒險的狼敢做到這一點。
所以,並不是說我們抓住了狼,然後說,啊哈,我現在要繁殖你們。
而是更像是一種隨著時間發展出來的共生關係。
有趣的是,我不知道還有其他什麼物種會這樣做,可能只有某些魚類或海豚會追隨漁船,以便獲得一些捕獲的漁獲。
但這是不同的,因為你知道,我看到這些Instagram影片,裡面有水獺跳上皮划艇,並且有一些互動是經常發生的。
你知道,這個人在他的皮划艇上出海,他們與這只水獺互動。
所以,動物確實會這樣做。
但通常有某種食物——聽起來食物的獲得和安全確實是關鍵。
這是否意味著動物在非常基本的層面上是希望優化食物攝取和安全?
這告訴我們關於動物園什麼呢?
我個人對於擁有大型食肉動物的動物園有相當強烈的直覺反應。
我意識到我們也可以討論大象的問題。
但我覺得大型食肉動物被安置在動物園裡對我來說創造了一些問題。
我不會深入探討這個問題。
但我也聽說動物園有正面的繁殖計劃,還有濒危物種的保護計劃。
你對動物園有什麼看法?
當我們談論動物園時,或許談談動物園的演變是好的。
因為在150年前,那時的動物園更像是一個小型動物樂園。
你知道,這裡有一隻獅子,這裡有一隻大象,這裡有一隻斑馬。
它們被放在小籠子裡。
當時你所做的只是看動物而已。
如今,動物園的目的是進行大量的保護工作。
所以有一種被稱為原位保護的方式,即努力保護野生棲息地與建立國家公園,等等。
並且提供物種重新引入的機會等等。
還有一種針對外部保護的方式,即將那些面臨滅絕的動物物種安置在一個環境中。
理想上,這個環境應該足夠好,以促進物種特有的行為等等。
所以我,其實有些矛盾。
我認為許多動物園在這方面努力做了很多好事,也在教育公眾。
我想到,很多去動物園的人,這可能會喚起他們對動物的興趣,我認為這是好事——也就是我們在乎動物。
但同時,有時候棲息環境並不理想。
而且肯定有些物種在囚禁條件下要遠比其他物種難以飼養。
所以北極熊真的很難在圈養的環境中生活,因為它們是遊蕩的食肉動物。
它們需要走好幾英里。
而且在圈養環境中提供這些特定物種的機會是非常困難的,與其他那些對獵食的方式有不同取向的食肉動物相比。
促使我意識到貓科動物比我以往假設的要精密得多的事情是,我當時在史丹佛的博士後期間發生的一件事。
我成為了舊金山動物園的會員。
相比於我去過的其他動物園,舊金山動物園是一個戶外動物園,而我去的並不多,但這裡的景觀相當不錯。
那裡有一個戶外的環狐猴,我稱之為展區,但你知道,就是室內和戶外的環狐猴區。
那真的很驚人。
那裡有一些長頸鹿,還有這些。
好吧,當我在進行博士後研究時,我稍微講一下這個故事。
我當時在舊金山看電影,走出去拿點喝的。
櫃檯後面的孩子說,舊金山動物園有一隻老虎逃出來了,正在攻擊人類。
我當時想,什麼,這太瘋狂了。
結果發現這只是部分真相。
發生的事情是那裡有一隻老虎,名叫Tatiana,他們以前在老虎圍欄周圍有這些護城河。
而恰好是在聖誕節前不久。人們可以查閱這些細節。
當時有幾個孩子在向老虎扔松果或者其他東西。
動物園快要關閉了。
Tatiana要麼跑上去,要麼跳過了護城河。
我不知道她是怎麼做到的。
她成功逃出來,穿過人群。
對我來說,有趣的部分是。
她穿過人群,完全忽略了周圍大多數人。
她集中目光,攻擊了一個孩子。
然後再攻擊第二個孩子。
那個孩子倒霉了。
當當局出現時,Tatiana被擊斃。
這在動物園社區引發了一場討論。
引發了很多關於圍欄等問題的複雜問題。
那裡的圍欄,順便提一下,如今是非常不同的。
他們有這些高大的玻璃。
當然,結局對每個人來說都是悲傷的。
我暫時停止了我的會員資格。
幾年後,我恢復了它。
當然,那隻老虎已經不在了。
但我仍然對整個情況感到矛盾。
對我來說,老虎的意圖是有趣的。
所以這不是一隻嗜血的老虎,只想殺死或吃掉人類。
而是那兩個人讓她生氣,那兩個人是該付出代價的。
而他們也付出了代價。
那個家族起訴了動物園,然後整個事情就是這樣。
我不知道訴訟的結果如何。
但這整個事情引起了轟動。
所以人們可以在網上查詢這些。一旦你聽到,老虎做出這樣的舉動,而不是像人類有時候會發狂攻擊任何人、儘可能多的人。
你會怎麼想?
這告訴我們關於老虎和它們的意識什麼?
我認為我們常常低估了動物。
對我來說,並不奇怪她經歷了某些非常不愉快的事情,這讓她開始將之與那兩個人聯繫起來,並產生了負面的情緒狀態和攻擊行為,然後針對這兩個人進行了行動。
這樣的目標性讓你感到驚訝嗎?
不。
相較於簡單地,我的意思是,有很多人是更容易捕殺的。
我會認為,畏懼的動物會對任何人發難。
但生氣的動物則往往會更有計劃性。
某種程度上能夠計算出來。
所以我預期如果你嚇到了那隻老虎,它可能會表現出防禦性攻擊,
那就是對最近的人發難。
但這是攻擊性攻擊。
所以這是有預謀的。
我想快速休息一下,並感謝我們的一位贊助商,Function。
去年,在尋找最全面的實驗室檢測方法後,我成為了Function的會員。
Function提供超過100項先進的實驗室檢測,讓你獲得整體身體健康的關鍵快照。
這個快照提供你的心臟健康、荷爾蒙健康、免疫功能、營養成分等的見解,還有更多。
他們最近還增加了如BPA暴露於有害塑料和永久化學物質PFAS的毒素檢測。
Function不僅提供超過100項對你身心健康至關重要的生物標誌物檢測,還會分析這些結果,並提供頂尖醫生在相關領域的見解。
例如,在我與Function的第一項檢測中,我了解到我的血液中有較高的汞水平。
Function不僅幫我檢測出這一點,還提供了降低汞水平的最佳建議,包括限制我的金槍魚攝入量。
我當時吃了很多金槍魚,同時也在努力增加葉綠蔬菜的攝入,並補充NAC和乙酰半胱氨酸,它們都能支持谷胱甘肽的生成和解毒。
我應該說,透過進行第二次Function檢測,這個方法是有效的。
全面的血液檢測非常重要。
有很多與你的身心健康相關的問題只能通過血液檢測來檢出。
問題是,血液檢測一直非常昂貴且複雜。
相比之下,我對Function的簡單性和成本感到非常驚豔。
它非常實惠。
因此,我決定加入他們的科學顧問委員會,我很高興他們贊助這個播客。
如果你想試試Function,可以訪問functionhealth.com / Huberman。
Function目前有超過250,000人的等候名單,但他們為Huberman播客的聽眾提供提前訪問的機會。
再一次,訪問functionhealth.com / Huberman,獲得Function的提前訪問。
我們可以談談獵物、潛行、捕捉和殺戮的過程嗎?
我一直很好奇的一件事是,當一隻貓,無論是大型貓還是小型貓,在它潛行模式中,事實上只有一次彈道攻擊的機會,然後才是追逐,或者動物逃跑,或者被捕,對吧?
我記得我小時候有一隻貓喜歡潛行,很明顯是悄悄靠近。
然後就在要躍向獵物之前,它會開始打顫自己的牙齒。
我猜那是行為抑制或某種情緒的泄露。
當一隻動物進行那種非常有計劃的潛行時,計算和牙齒顫抖或抽搐開始發生,這是怎麼回事?
我猜這可能是一種位移行為,因為牠有動力繼續行為序列,但目前還不是時候。
所以那種激活的狀態可能會透過這種行為來釋放,但我真的不知道。
我不知道。
我還沒有看到這種情況被討論過。
所以這幾乎就像是一種液壓壓力或什麼東西。
也許吧。
有趣。
有趣。
我們談過狗狗,談過貓咪,現在來談談鳥類。
好吧。
我小時候養過鸚鵡。
它們是人工繁殖的小灰頰矮鸚鵡。
結果不算太糟,也不算太好。
它們,嗯,我沒有修剪牠們的翅膀,因為我實在無法下手。
它們經常在我的房間裡飛來飛去,四處拉屎,還把很多食物灑在地上。
最後,將牠們給一位擁有鳥舍的人是明智的選擇。
嗯,鸚鵡很聰明。
是的。
鸚鵡在想什麼?
我認為它們在思考所有動物都在思考的事情,下一餐會從哪裡來,社交互動,以及是否有任何威脅存在。
那真的是它們90%的意識生活嗎?
我會說,如果動物感覺不安全,那麼很難讓它參與任何類型的行為。
如果動物害怕,而且你試著餵牠們,牠們通常不會接受食物,例如。
所以安全感的感知是非常重要的,因為如果你感覺不安全,你可能會死。
因此,如果你處於一個讓你感覺不安全的情況,因為那個情況可能是危險的。
可能周圍有掠食者,然後你必須把注意力集中在那些掠食者身上,因為不然你就會死。
這當然依賴於物種,但一些物種如果我們談論的是鳥類,就會聚集成大群,而一些則是配對繁殖的物種。
但社交環境真的很重要,無論是與育兒行為相關的,比如性行為、育兒行為、撫養幼雛等等。
所有這些也都是高優先級,因為這基本上是關於將你的基因延續到下一代。
然後,再者就是覓食行為。
我該從哪里獲得我的下一餐?
我們把食物放在盤子裡。
我們在想,我們認為我們在幫助牠們。
就像這裡,這是你的食物,放在盤子上。
你不必做任何事情。
但是牠們來到這裡時,已經準備好要展示牠們的食物獲取行為。
所以通常如果我們不讓牠們展現這些行為,那麼我們可能會看到一些問題行為出現,因為牠們會把這種能量和意圖轉移到其他地方,我不知道。
你有沒有遇到過動物的問題,比如鳥會撕毀你的地毯或做其他事情?
哦,牠們毀壞了所有東西。
我的意思是,牠們非常享受撕毀一切。
書本,書的封面,對。
所以我會認為這像是對錯誤的東西進行覓食行為。
嗯哼。
是的。
坦白說,我不建議任何人擁有鸚鵡。
那是一個失敗的實驗。
幸運的是,我想牠們仍然活著。
牠們活得很久。
哦。
人們可以查詢厄瓜多爾的灰頰矮鸚鵡。
牠們的翅膀下有美麗的橙色。
牠們有小小的灰頰,被稱為口袋鸚鵡。
嗯,對我來說,那時的興奮,當我還小,大概11歲,是我能把牠們放在口袋裡帶著牠們。
但牠們根本不想這樣。
嗯。
無論如何,想想動物表達其自然行為曲目所需的事情其實很有趣。
對於狗主人來說,我認為常見的做法是,放出一碗食物。
我們是否更好地把食物帶到公園裡,然後讓牠們在那裡進食?
或者以某種方式將遊蕩和獵物尋找行為結合進去。
我的意思是,怎麼把這些融入到對狗來說更愉快的體驗中呢?
因為你說的完全有道理,牠們需要表達這些行為。
如果牠們不能,那麼這些行為將以其他方式表現出來,也許是具有破壞性的,對牠們或環境都是如此。
是的。
基本上,我認為對於狗主人,我們能做的就是促進每隻狗在面前的這隻狗喜歡做的獵捕行為的不同方面,我提到過嗅覺工作是許多狗非常喜歡的一種活動。
有趣的是,這些嗅覺工作的科學研究剛剛起步,效果令人期待,這項活動似乎有的作用。
簡單來說,如果你不熟悉,這本質上是動物已經學會在某個區域內需要找到特定的氣味。
所以牠在那個區域裡嗅探,遊蕩,跟隨氣味,當牠找到氣味時會停下來並標記,然後獲得強化物。
所以牠因為這樣而獲得獎勵。
這就是基本的設置。
似乎這有助於調節興奮狀態,這樣那些強烈、不安的動物會變得冷靜,那些有點沮喪的狗則會對生活更加熱情。
如果我們回到核心情緒空間,則會轉移到右側的核心情緒空間。
所以我們在那裡有正向價值。
而且這真的很有趣,因為這項狗運動只有大概15年,還不是很久。
所以基本上,我們可以讓每隻狗都進行嗅覺工作。
我認為這會是一個有趣的方式來發洩行為序列的最初部分。
我知道一些訓練師專門在幫助那些追逐野生動物的狗。
這是教狗停留在獵捕行為的前面幾個部分,進行嗅探、指向和目視行為。
然後再不斷獲得強化,讓這成為一個反饋循環。
牠們看到了一隻鹿穿過馬路,然後就會說「媽媽,我看到了一隻鹿」。
然後牠們會因此而獲得強化。
還有一些狗,比如賽狗,則喜歡追逐,讓牠們這樣做。
還有其他狗喜歡搬運物品,讓牠們這樣做。
然後給你的貴賓犬一些舊衣服讓牠撕扯,你知道的。
這就是貴賓犬喜歡做的事情嗎?
內臟出血。
是的。
貴賓犬喜歡殺死東西,然後獵殺之後撕扯。
是的。
撕扯。
哇,貴賓犬的名字和外貌讓人感覺牠們是一種更溫順的動物。
所以牠們真的喜歡撕扯身體。
是的。
據我了解是這樣的。
是的,這是有道理的。
鑑於我對不同基因劑量的了解。
然後我也會說,與其把食物放在盤子上,不如試試撒餌。
所以,只是,或是以某種方式喂食,讓動物必須為此而工作。
比如做一些行為,像這種嗅探墊,你把食物藏在裡面。
這樣牠們就必須花一些時間去尋找食物,才能夠進食。
因為如果不這樣做,假如你把食物放在碗裡,有些動物會簡直,知道的,牠們只是吸進去。
花大約30秒,然後就吃完了。
卡斯特羅吃得像海鷗一樣。
是的。
是嗎?他不嚼食物嗎?
是的,
有趣的是,這個狗食訓練和動物健康的世界賣了很多東西,你可以把食物放進一個物體裡,這樣牠們就必須真的努力去獲得它。
我對這個有複雜的看法,嗯,你知道,我的結果有點混合,因為我聽說除了運動和想要和你在一起之外,動物,尤其是狗,實際上可能非常需要那種認知工作的挑戰,因為它們會感到無聊,並且真的需要在思維上得到挑戰。如此一來,在下雨天,當天氣真的很糟時,無法外出時,它們需要大量的搜尋和覓食的行為。
所以我會努力做到這一點。嗯,我知道有些人聽到這些可能會認為這太瘋狂了。像我的狗只想蜷縮在我腳邊,只想撿球,但那是對於撿球性質的狗來說。如果我把球扔給Costello,他會去接球,然後坐在上面。他對於撿回球毫無興趣,但他非常喜歡拉扯。所以,如果我把一根繩子綁到樹上,比如說,他會跳到上面並抓住,我可以用他的體重(大約90磅)揮動他,他可以在那裡保持10分鐘。顯然,咀嚼的快樂是他最強烈的本能驅動力。
所以我認識到要理解自然行為的序列,以及特定品種在這個序列中真正偏向的位置。絕對如此。是的。有時候,很難知道你的狗在那個尺度上的位置,尤其是如果牠是某種類型的混種犬。然後你通常可以看看狗的體型特徵。比如那些非常瘦的狗,我現在在想靈提犬,瘦長的狗,肌肉不多,頭部尖的狗往往是追逐者,而有更多肌肉,前肢肌肉發達和更大顎部的狗往往適合撕扯東西,比如鬥牛犬、羅威納犬、大型犬。而一些較小的品種,如哈巴狗和法國鬥牛犬,我認為人們沒有意識到近親繁殖的問題,因為現在很多人養的狗都住在公寓裡,都是小型犬。
不過有一個奇怪的事情,你知道,跟獸醫交談,我有一位家人是獸醫,你問他,什麼是適合公寓的狗?他們會說大丹犬,因為它們不需要很多空間,但你必須帶牠們出去散步,但與某些小型的犬種相比,大丹犬不需要長時間的散步,而小型的鬥牛犬有時需要一直活動,兩個小時或更長時間的活動。我覺得你需要非常注意你將要提供的生活方式,不論是在繁忙城市的公寓裡生活,還是在某個農場裡,哪個犬種的狗會更適應那種生活方式。
你認為狗喜歡城市嗎?我認為許多狗在城市中會感到非常有壓力,因為不斷的感官信息轟炸。所以有噪音,有狗。如果你在街上散步,始終會遇到陌生人。對於許多動物物種來說,見到陌生人A,並不常發生;B,會導致興奮感的增加,因為它可能是朋友或敵人,可能是你想要打架的人,或者是你想要交配的人,你需要評估情況。我認為狗在這方面非常獨特,它們對陌生人有很高的耐受性,而許多其他動物物種則沒有。
我覺得我們有時會忘記這一點,我們將動物介紹給它們不認識的動物,卻期待它們能和諧相處,但卻並沒有。這種引介需要非常小心。通常,我們會首先開始交換氣味。所以,如果你有一隻貓並想再養一隻貓,它們通常不會像兩隻狗那樣迅速接受對方。於是,你可能會讓它們在不同的房間裡,然後用一條毛巾擦拭一隻貓,再用另一條毛巾擦拭另一隻貓,然後交換毛巾。接下來,你可能想漸漸地加入其他感官的元素,讓它們開始聽到彼此的聲音。最後,它們可以開始看到彼此。然後最終是觸覺,實際的身體接觸。如果你這樣做,你可以降低它們在引介時實際開始打鬥的風險。
因為如果你將它們直接放在一起,它們可能會立即升級為攻擊。但如果你逐漸進行,這種信息的交流將幫助它們了解彼此,並降低攻擊的風險。我一直對一個事物感到著迷,而且開始有一點數據出現,探討其背後的機制,那就是自我與其他物種的識別。尤其是狗,除非是優越行為,否則它們不會試圖與貓交配。例如,它們可能會騎乘,但那是另一回事。它們實際上是分開的神經迴路。
我的同事,大衛·安德森在加州理工學院做了一個非常精彩的研究。我可以說結論是,大腦中有分開的迴路用於性行為與優越行為的騎乘。哦,有趣。優越行為的騎乘迴路存在於某些物種的雄性和雌性中,只有雄性會為繁殖的目的進行騎乘。所以將騎乘視為優越行為的觀念在某些情況下的確存在,即使是在老鼠中。無論如何,撇開優越行為的騎乘(即騎乘行為不談),這是驚人的。像馬不會試圖和狗交配。不同物種的動物似乎知道自我與他者的區別。它們不需要從母親、父親或我們身上學習,這是天生的。對於大多數物種,有一些例外,想起來某些水禽物種的雌性,我現在不太確定是哪些物種,但某些水鳥。
雌性動物天生能夠辨識雄性,但雄性在年輕時期透過性印記學習,開始對那些與撫養它的雌性相似的雌性感到吸引。這主要是因為在那些物種中,雄性通常具有非常華麗和引人注目的外觀,而雌性則隱蔽,就像是偽裝一樣,通常呈現棕色。因此,雄性需要學會母親的樣子,等牠們長大後,會開始追求看起來像母親的雌性。如果你用錯誤的物種撫養這樣的雄性,牠們就會開始追求錯誤的雌性。而且,當然,雌性不會對其感興趣,因為牠看不出他所代表的那個物種的雄性的黃金標準是什麼樣子。這真的很有趣。作為一個有飼養水族箱的孩子,你可以看出我有過許多不同的動物。我從未成功在圈養環境中繁殖魚類。我曾在我的實驗室中嘗試過飼養墨魚,但沒有成功繁殖,雖然我成功地養活了牠們。不過,我曾經非常投入於淡水碟魚,努力設立繁殖水槽,但這非常困難。不過偶爾在我所屬的水族館社區中,有人成功地讓碟魚繁殖,但你絕對看不到碟魚試圖給其他魚類的卵子受精的情況。牠們就是知道。對牠們來說,這肯定是與氣味或感官混合有關的。即使在我有一些研究蒼蠅的朋友之中,若他們研究的是某種特定類型的果蠅,一種類型的果蠅不會試圖與另一種類型的果蠅交配。牠們對你我看起來非常相似,因此這其中有某種強而有力的東西。我認為,避免近親交配是一種機制,能阻止許多動物物種與基因過於相似的個體交配,因為我們會遭遇近親繁殖所帶來的抑鬱。但還有一種情況,就是不要浪費時間與無法繁殖後代的個體交配。不過,另一個我想到的例外是有蹄類動物。有時,我記得1995年我在非洲的 Chumfunji 野生動物孤兒院,帶著猩猩走進森林去 rehabilitate牠們。那裡有一隻年輕的瞪羚,這是一種非常小型的羚羊,牠失去了父母,然後被人瓶餵撫養,對人類產生了性印記。所以牠過來,開始,嗯,大概是以為我也是同類,對我進行了模擬交配。所以這種性印記大多是雄性學習的,牠們對撫養牠們的個體產生性印記。這就是牠們日後會試圖追求的個體。我記得康拉德·洛倫茲在他的書中描述過某種烏鴉類的物種,牠也是從小撫養長大的,然後開始追求他的秘書或其他某個人。這個鳥的求愛行為非常有趣,會嘔吐,然後在任何開放的表面或孔洞上留下禮物並提供食物。所以牠會試圖讓她張嘴,而當她不張嘴時,牠就會把禮物留在她的耳朵裡。令人作嘔的人可以通過我們會提供的連結來減輕他們的噁心情緒,這張圖片非常著名,是康拉德·洛倫茲的,據我了解,因為他在關於印記的發現上獲得了諾貝爾獎,圖中是他在湖中游泳,身後跟著小鵝。所以那是你所說的另一種印記。那是親情印記。因此,存在兩種類型的印記。有一種是性印記,學習誰是交配對象;另一種是親情印記,學會與誰感到安全,然後牠們開始跟隨該個體。這與狗對我們的行為很相似。其實,我想說狗不會對人類進行印記。牠們對人類建立依附關係。這之間有什麼不同呢?所以印記通常是一個非常快速的過程,發生在幾分鐘或幾小時內。依附則需要更長的時間,且涉及更多感官。因此,印記傾向於是視覺上的。如果我沒搞錯的話,某些物種中也可能是嗅覺。依附則之前主要在於人類中進行研究。這種在監護者和後代之間成長的聯結也是有趣的,取決於監護者對年輕個體需求的反應。你可以有一種安全的依附關係,即監護者非常可靠地響應年輕個體的需求。因此,如果他們發現自己獨處時,可以更好地自我調節。如此一來,在遭受壓力後,他們的神經系統能夠更容易地平静下來,而不是如果他們的依附不安全。因此,似乎狗與人類之間形成的並不是印記,而是一種依附關係。牠們也可以安全或不安全地依附於人。這會為人們打開一整套的新思路,因為這個安全與不安全的概念,還有我們之前在播客中談到的“D寶寶”以及博爾比的經典實驗,這種無序反應在當今的約會和人際關係文化、流行心理學文化中經常被提及。像是人們,他或她是否安全依附?他或她是否回避?他或她是否焦慮依附?猜猜看,朋友們?這種情況也同樣存在於你的寵物中。所以現在你可以開始關注這方面。在博爾比的經典實驗中,簡要概括來說,母親和孩子會分開。這會引發一種可預測、可理解和健康的焦慮反應。
如果條件合適,孩子最終會來玩耍並放鬆一下。如果條件不合適,他們就不會。這一切都是健康的。但真正的考驗是在和媽媽重聚的時候。對。還有他們對陌生人的反應。對。奇怪情況測試。對,奇怪的情況。當媽媽回來時,他們是否感到安慰,以及他們如何接近媽媽?是急切地想見到她並放鬆嗎?是有些不確定嗎?還是逃避?這就是這個測試的目的。對,對。或者是粘人也可以。對。因此,對狗也做過相同類型的實驗,發現某些狗似乎有些不安全的依附。他們會粘人或是逃避,而有些則是安全依附。因此,他們會更具探索性。在分離後恢復得更快。所以這是很棒的。如果人們在旅行時把狗送到寵物照顧者那裡,然後再回來,重聚可以告訴你很多有關狗的感受。可悲的是,我認為 — 我不確定有沒有任何科學研究的支持,但我至少懷疑,早期斷奶可能使狗 predispose 不安全的依附。在這個國家,普遍的觀念是小狗在大約八週的時候可以與母狗分開。你覺得這太早了嗎?對,作為一名生態學家,觀察物種在野外生活的方式,社交互動的類型,以及我們如何為他們提供促進自然行為的環境,對我來說,八週實在是太早了。所以我們有一些來自 60 年代或更早的研究,我記得有兩位研究人員叫史考特和富勒做了一些分離的研究,但那是針對三、四、五、六週的小狗,他們發現這種早期的分離實際上是非常有害的。當然。但就我所知,關於八週以上的研究非常少,當然,很多人會說,好的,我們必須進行所有的社會化工作,讓動物學會接受與人類的生活。因此,這將需要在繁殖者那裡進行,而不是在新的環境中。但實際上,我不是那麼確定,因為似乎如果你具備安全依附,你就能更好地在面對可能造成不安的事物後自我調節。你會遇到一個事件,你會感到焦慮和恐懼,然後你的神經系統能夠再次平靜下來。因此我認為,如果我們只是讓狗狗擁有安全的依附,那麼或許這些有時非常繁瑣的社會化程序的需求會減少。有一份清單,上面總共有 100 件狗需要接觸的事物,比如帶鬍子的男人、12 歲的孩子、穿著特定類型鞋子的人、吸塵器等等。你需要讓動物接觸到的東西有一整個清單。我認為如果動物有安全依附,從而學會了自我調節,那麼接觸那些事物將不會是如此大的問題。但我認為我們還沒有足夠的研究來支持這一主張。我喜歡這個觀念,因為我們無法為每個環境準備人類,包括我們自己,或是動物,但我們可以訓練神經回路。畢竟,我是一名神經生物學家。因此,我更喜歡將這視為一種過程準備,而不是事件準備。所以,你知道,在這個播客和其他地方已經談了很多關於故意冷暴露的話題,你知道,為什麼要洗冷水澡?這不是關於冷水澡的具體好處,而是它教會你如何應對身體中的高腎上腺素,這是對壓力的普遍反應。因此,你可以將自我調節從一種情況轉移到另一種情況。你所描述的,在生活階段上是一個比故意冷暴露要重要得多的例子。正如你所說,這是關於能否適應存在、消失、再出現的依附。這是我最擔心的問題之一。我們不想在這裡走得太偏,但既然人類是動物,正如你所提到的,有關簡訊的問題。你知道,簡訊有時可以是一個很好的工具。但它也可能是一種讓人們永遠不學會自我調節的方式。你可以在飛機降落或起飛時看到這一點。人們,知道不安地發送簡訊,這可能是,嘿,我的飛機剛剛到達。這也可能是無法面對現實生活中不確定性的表現,因為你無法控制飛機和天氣條件。無論如何,我有一個可能有爭議的問題。好的。但是我們已經打開了一些潘多拉的盒子,那為什麼不呢?我選擇給我的狗絕育。對。我是在他大約六個月大的時候做到的。老實說,我是心不甘情不願地這麼做的。人們會說,你知道,男人和他們的狗,他們不想給狗絕育,這是因為那些,無論如何,與 Y 染色體有關的原因或什麼。也許是的。但我不情願的真正原因是,A,我覺得我可能有意在某個時候繁殖科斯特羅的願望。另一個是我用了兩年時間研究和發表有關早期雄激素對大腦發育影響的論文。我在那項研究中只扮演了小角色,但早期雄激素對大腦發育的影響是顯而易見的。你不需要在這個荷爾蒙和發展的領域學習太長時間就能知道,荷爾蒙,睪丸素和雌激素,對男性和女性的大腦有著強大的組織效應。而且這種情況也會發生在青春期。對。而且會有荷爾蒙的激增發生 — 所以,對,這在子宮內就會發生。對。
然後——
然後這些是組織效應,正如你所指出的,還有激活效應,這些激活效應是來自於激素,這些激素在青春期時,女性的卵巢或男性的睾丸,產生激素,然後作用於這種已經建立的模板。
所以我知道,不管科斯特洛在子宮內看到了多少睾酮、雌激素等等,他都看到了,而通過去除他的睾丸——坦白說,這就是絕育的意思,所有男人都在皺眉,而女人則表示,好的,明白了。
但如果我說要去除卵巢,他們可能會有不同的反應。
所以通過去除他的睾丸,他將不會經歷激素的激活效應。
好了,簡而言之,看起來他過得很好。
他是一隻很棒的狗。
當他大約九歲的時候,他有很多關節疼痛和不適。
他的指甲生長得非常快,而且有一些不尋常的情況。
我決定做一個實驗,開始每週給他注射50毫克的睾酮。
反應非常驚人。
他的活力回來了,關節疼痛至少在他願意快速下樓、迅速站起來方面,表現得非常驚人。
他又過了兩年我認為很棒的生活。
我希望是的。
有趣的是,當我在幾個其他播客上公開談論這個時候,我給我絕育的鬥犬注射睾酮。
我原本以為會受到獸醫界的指責。
好吧。
但相反,我收到了數百封電子郵件說,謝謝。
我們實際上積極建議人們不要給他們的動物絕育,除非在某些情況下,狗可以出去交配,因為我們不需要更多的流浪狗。
而且保留激素的完整性對健康有許多積極的好處。
是的。
我會開始對我一些病犬做你所做的事情。
是的。
沒有一位獸醫。
我要強調的是,我沒有獸醫的訓練。
沒有一位獸醫說,嘿,你這樣做不合適。
你不應該這樣做。
我告訴你,如果我再領養一隻狗,如果是公狗,我會非常小心不讓他出去。
而且在訓練上我會非常謹慎,以避免過度攻擊性。
但我不會給他絕育。
是的。
我知道這可能會激怒一些人。
但基於你我對激素及我們剛才談論的內容的了解,我非常想聽聽你對公狗和母狗絕育的看法。
是的。
你提到了幾個我認為有趣的不同方面。
首先,這非常是一種文化現象。
在挪威,我知道除非出於醫療原因,否則不允許絕育狗狗。
真的嗎?
是的。
而在西澳大利亞,除非出於醫療原因或想要繁殖,否則不允許不絕育狗狗。
所以無論是否絕育,在不同的地方的文化觀念上是非常不同的。
這是第一點。
第二點是你提到絕育是關於去除睾丸。
其實還有其他的手術可以做,本質上只是割斷連接。
所以不去除睾丸,使它們仍然可以產生所有的激素,但無法進行性繁殖。
是的。
那為什麼我們不給它們做輸精管結紮手術?
是的。
所以輸精管結紮。
而對於雌性狗,對應的手術就是捆綁輸卵管。
是的。
捆綁輸卵管。
可以這麼說。
無論是什麼。
是的。
還有第三種選擇,即化學絕育。
這是可逆的。
你可以嘗試看看從激素狀態的改變中得到什麼行為效應。
還有一個有趣的事情是,對絕育或結紮效果的認識在過去20年裡發生了很大的變化。
在1990年代時,這是建議的,因為它們不會繁殖,也會減少性交行為。
因此這在某種程度上是基於某些行為變化的推廣。
後來的研究顯示,在過去20年中,有超過20項研究顯示,絕育的某些效果,特別是在雄性身上,似乎是這樣。
而且這也取決於進行此手術的年齡。
這與激活過程有關。
你會看到恐懼感的增加、反應性增加、攻擊性行為。
你可能會看到噪音敏感性增加等等。
所以似乎,正如你所提到的,激素狀態的改變不僅對身體有生理影響,也會影響行為。
現在某些癌症或某些身體問題的風險會增加,而其他問題則會減少。
所以我建議,一旦你有了下一隻狗,與獸醫討論較適合該特定品種和個體的最佳選擇。
因為這會非常依賴於品種,性別,以及進行這些手術的年齡。
好吧,對我來說,在挪威狗狗除了出於醫療原因外不允許絕育,這是非常有趣的。
在澳大利亞,至少在西澳大利亞,它們必須這樣做。
所以,這種保持狗狗完整,這麼說吧,並不是一個那麼異端的想法。
但我認為在美國,這些觀念還在慢慢地建立。
而我認為統計數據顯示現在在美國,幾乎每個家庭都有寵物。
是的。
我認為40%的美國人擁有犬隻。
而在挪威,這個比例大約是15%。
所以這可能與文化有很大的關係,為什麼這兩者的文化發展如此不同,因為在斯堪的納維亞,幾乎沒有後院繁殖以及流浪狗的問題。
所以我們並沒有過度繁殖的這種巨大問題,這在某些其他國家中是非常普遍的。
所以,我認為在這裡,很多絕育工作主要是為了控制動物的數量,試圖減少進入收容所的動物數量等等。現在當然有很多狗在收容所裡。 durante la pandemia, 人們瘋狂地領養牠們。所以在那段時間裡,實際上很難得到狗和貓。我不知道現在的情況如何。有人可以在評論中補充這些。
我確實有一個最後類別的問題,但這是您在今天的對話中從不同方面觸及過的問題,這與人類作為動物有關。您知道,我不認為一個動物行為學者或神經生物學家能夠只閱讀有關其他動物的論文和進行研究,而不在某些時刻退後一步,意識到我們是舊世界的類人猿。我們是技術發展方面最出色的物種,您知道,在所有物種中。我不認為這是一個太大的飛躍。就自然偽裝、用雙手捕捉和殺死東西這方面來看,我們確實不如其他物種。我們需要工具來做到這些。因此,我們有我們的優勢。我們也有相對於其他物種的局限性。
在您作為動物行為學者的訓練中,是否有什麼讓您反思人類的特質,讓您認為我們在某些方面特別壯觀或特別缺陷?或者只是對人類物種的任何思考,因為今天我們還沒有談論過這個物種。但我認為,您描述的行為序列的崩潰,讓我們感到安全的一些東西,讓人不禁想知道:如果我們更深入地思考我們自身的某些方面,是否能真正受益?
首先浮現的想法是,文化學習在人的程度上發生的程度。對其他動物物種來說,它們是透過試驗和錯誤來學習的。如果我這樣做,那樣的事情就會發生。首先那樣事情發生,然後另外的事情發生。經典條件反射和操作性條件反射與形成動物行為有關。它們也有社會學習。它們觀察其他人的行為。在這種情況下,我感到有點擔心,注意觀察您如何反應。哦,您似乎不那麼困擾。好吧,我想我也不必這樣。
或者您以那種方式與那個東西互動。我想我也會這麼做。但影響主要是來自您身邊的動物和您自己的經驗。我們人類有時站在巨人的肩膀上,因為我們可以閱讀千百年前人類的思想。因此,我認為這是我們學習中最大的區別之一,我們曾被稱為造器者,仿佛製造工具是將我們與其他動物區別開來的事情。直到簡·古道爾報導她看到黑猩猩製作工具,用於捕食白蟻的行為,她看到了它們是如何折斷一根小樹枝,將樹葉都去掉,然後磨尖,以便插入白蟻的巢穴中。白蟻會爬上去,它們可以小心地抽出來,吃掉白蟻。因此,它們製作了這些工具。
所以,是的,這應該是我對您問題的第一個自發反思。說實話,這是個好問題。這個想法就是,除了我們建造複雜工具的能力之外,我們還有能力積累知識。而且,我的意思是知識一直在變化。因此,今天我們討論的某些事情,以及我以強烈的信念所說的,可能在一年後會被證明完全錯誤。所以,我認為,關於科學的有趣之處在於,我們總是必須質疑我們的假設。
好的。我感謝您提醒我們這一點,這是一個動態過程。您知道,我們只能用我們頭蓋骨裡這塊肉做那麼多,來試圖解讀周圍的世界。但我確實認為這個關於我們在學習過去事物的獨特能力的洞察,已經給現在的人們留下了可以在當前以及未來學習的地方。
是的。這令人難以置信,在許多方面也恰如其分,因為我們現在正處於您坐在這裡教育我們不同物種的時刻。我真的非常感謝您所做的工作是非常獨特的。現在人們會意識到,您是動物行為學者,但您關注的是在多樣化環境中進行的真實世界實驗。顯然,您對地球上所有物種及其互動都有很大的關心。您還給我們提供了一些改善我們的貓、狗生活的精彩工具,並希望讓人們在和動物互動中成為某種程度上的行為學者。我認為,對我來說,今天最大的收穫之一就是,聽這些話和看這些視頻的人,應該真正反思的不僅僅是狗喜不喜歡在某個地方被撫摸,而是,某種行為是如何在動物中表現出來的?這反映了它的自然系譜和我們自身的哪些方面,並真正思考這些關係並試圖改善它們?
所以,您提供了巨大的知識,為了知識本身,實用的知識。而且,您所分享的一切中都編織了如此多的關懷。因此,謝謝您走了這麼遠的路與我們分享。謝謝您邀請我。我認為這是一場很棒的討論。非常感謝您。謝謝您。
謝謝您參加今天與卡羅琳娜·韋斯特蘭德博士的討論。
要瞭解更多有關她的工作以及查找今天節目中提到的各種資源的鏈接,請參見節目說明的標題。如果您正在學習或享受這個播客,請訂閱我們的YouTube頻道。這是一個出色的零成本支持我們的方式。此外,請通過Spotify和Apple上的追踪按鈕來關注這個播客。在Spotify和Apple上,您可以給我們留下最多五顆星的評價。您現在也可以在Spotify和Apple上給我們留言。請您注意聽到今天節目開始和過程中提到的贊助商。這是支持這個播客的最好方式。如果您有任何問題或對播客、嘉賓或您希望我考慮的話題有意見,請將它們放在YouTube的評論區。我會閱讀所有評論。對於那些還沒聽說的人,我有一本新書要出版。這是我第一本書,名為《Protocols, an Operating Manual for the Human Body》。這本書我已經工作了五年多,基於超過30年的研究和經驗。它涵蓋了從睡眠、運動到壓力控制的各種方案,以及與專注和動力相關的方案。當然,我也提供了書中所包含方案的科學依據。這本書現在可以在protocolsbook.com進行預售。您可以在那裡找到各種供應商的鏈接,選擇您最喜歡的那一個。再次重申,這本書名為《Protocols, an Operating Manual for the Human Body》。如果您還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。包括Instagram、X、Threads、Facebook和LinkedIn。在這些平台上,我討論科學和與科學相關的工具,其中一些與Huberman Lab播客的內容重疊,但很多內容與Huberman Lab播客的信息是不同的。再次強調,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。如果您還沒有訂閱我們的神經網絡通訊,神經網絡通訊是一份每月零成本的通訊,包含播客摘要,以及我們所謂的以一到三頁PDF格式呈現的方案,涵蓋如何優化睡眠、優化多巴胺、故意冷暴露。我們有一個基礎健身方案,涵蓋心血管訓練和阻力訓練。所有這些都是完全免費的。您只需訪問HubermanLab.com,點擊右上角的菜單標籤,向下滾動到通訊,然後輸入您的電子郵件。我必須強調的是,我們不會將您的電子郵件與任何人分享。再次感謝您參加今天與卡羅琳娜·韋斯特蘭德博士的討論。最後,但肯定不是最不重要的,謝謝您對科學的興趣。

My guest is Dr. Karolina Westlund, Ph.D., a professor of ethology at the University of Stockholm and an expert in animal emotions and behavior who uses science-based methods to improve the lives of animals in human care. We discuss the often overlooked needs of domesticated animals—primarily dogs and cats—and the things we can do to improve their well-being and our relationship with them.

We cover how to interpret animal body language, the unique needs of specific dog breeds, and the needs of cats and birds. We also discuss the pros and cons of spaying and neutering and how weaning age impacts a pet’s attachment style. Whether you’re a pet owner, trainer, or simply an animal lover, this episode teaches you how specific pet behaviors are rooted in their immutable biology—and the simple things you can do to vastly improve your pets’ health and well-being, as well as your relationship with them.

Read the episode show notes at hubermanlab.com.

Thank you to our sponsors

AG1: https://drinkag1.com.huberman

Our Place: https://fromourplace.com/huberman

BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman

Joovv: https://joovv.com/huberman

Function: https://functionhealth.com/huberman

Timestamps

00:00:00 Karolina Westlund

00:02:19 Students & Animal Species; Horses

00:06:36 Dog Breeds & Interaction, Predatory Sequence, Smell, Domestication

00:12:42 Sponsors: Our Place & Eight Sleep

00:16:09 Dog Breeds & Domestication, Bulldogs

00:20:16 Core Affect Space, Petting, Tool: Consent Test; Polyvagal Theory

00:27:53 Space, Dominance, Resources, Leash Walking; Dog-Owner Training

00:37:13 Tail Wagging & Interpreting Body Signals, Facial Expressions

00:43:24 Play Bow, Tool: MARS & Playing; Dogs & Empathy

00:48:39 Sponsors: AG1 & Joovv

00:51:46 Fairness, Social Groups; Anthropomorphism vs Anthropodenial

00:57:45 Cats, Hunting, Bring Gifts?, Interaction & Socialization

01:03:56 Scent & Territorial Marking; Covering Waste, Tool: Litter Box Placement

01:08:17 “Pee Mail” & Communication; Wolves, Domestication

01:11:54 Zoos, Conservation; Tigers

01:18:53 Sponsor: Function

01:20:41 Stalking; Birds, Parrots

01:25:22 Nose Work, Wildlife Chasing, Tool: Dog Feeding & Challenge

01:31:01 Understanding & Choosing Dog for Your Lifestyle, Tool: Introducing Cats

01:34:27 Recognizing Self vs Other, Inbreeding Avoidance, Imprinting

01:40:51 Imprinting vs Attachment Bonds; Dogs, Weaning & Secure Attachment

01:48:36 Spaying & Neutering, Hormones, Tool: Neutering Alternatives

01:57:07 Humans as Animals, Tools, Cultural Learning

02:02:47 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

Disclaimer & Disclosures

Leave a Comment