Transform Your Metabolic Health & Longevity by Knowing Your Unique Biology | Dr. Michael Snyder

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:05 Welcome to the Huberman Lab podcast, where we discuss science and science-based tools for everyday life.
0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Dr. Michael Snyder.
0:00:21 Dr. Michael Snyder is a professor of genetics at Stanford University School of Medicine.
0:00:28 His laboratory focuses on how different people respond differently to different types of food and health interventions.
0:00:40 And his overall goal is to figure out how different genes and proteins that different people express impact people’s immune system function, reaction to different foods and diets, blood sugar regulation, immune system, and longevity.
0:00:53 Today’s episode could basically be summarized as, as you suspected, not everybody responds the same way to the same behavioral, drug, supplement, or other treatment designed to improve health span and lifespan.
0:01:01 For instance, the Snyder Laboratory published a paper earlier this year showing that different people spike insulin in response to different types of carbohydrates.
0:01:11 Things like the glycemic index, which we may be familiar with because they are essentially a readout of how much a given food impacts blood sugar, depends on who you are.
0:01:16 They identified so-called potato spikers.
0:01:22 They literally refer to them as potato spikers in this paper, versus grape spikers, people whose insulin spikes in response to potatoes but not grapes and vice versa.
0:01:33 And while this might seem kind of silly or trivial or micro-slicing, the identification of these different subtypes of people in the general population who respond differently to different types of foods is extremely important.
0:01:43 Because I think most all of us are getting a little bit tired of all these discussions about carbohydrates are good, carbohydrates are bad, these carbohydrates are good, these carbohydrates are bad, and on and on.
0:01:46 It turns out it depends on which genes and which proteins you make.
0:01:50 In other words, individual variability matters.
0:01:55 We talk about that individual variability in the context of nutrition, also in the context of fiber.
0:01:59 It turns out that fiber is something that people generally believe is good for your health.
0:02:00 I certainly believe that.
0:02:03 Well, different types of fibers impact people differently.
0:02:09 Some people experience systemic inflammation of their brain and body when they eat certain types of fibers.
0:02:10 That’s bad.
0:02:15 Other people experience systematic decreases in inflammation when they eat certain types of fibers.
0:02:20 The key is to identify which category you’re in and therefore which fibers to eat.
0:02:23 And as it turns out, different foods have different fiber types.
0:02:24 So it’s tractable.
0:02:26 There are things you can do about it.
0:02:29 We also talk about GLP-1 drugs and how those impact longevity.
0:02:32 This is something that’s very controversial and very timely right now.
0:02:44 And we discuss how different psychological interventions, yep, the Snyder Lab has even looked at how different psychological interventions impact the genes you make and the proteins you make and their effect on health span and lifespan.
0:02:51 So today’s discussion is sure to change your mind about a lot of things related to nutrition and fitness and medicine.
0:02:55 However, I promise that thanks to Dr. Michael Snyder, it will not confuse you.
0:03:01 In fact, it will clarify many things that perhaps before the episode were confusing to you and many other people.
0:03:13 Dr. Snyder’s laboratory is recognized for doing extremely rigorous analyses of the genes and proteins that can explain individual variability and what people should do or not do in order to maximize their health and longevity.
0:03:19 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching and research roles at Stanford.
0:03:26 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information about science and science related tools to the general public.
0:03:29 In keeping with that theme, today’s episode does include sponsors.
0:03:32 And now for my discussion with Dr. Michael Snyder.
0:03:34 Dr. Michael Snyder.
0:03:34 Welcome.
0:03:36 Great to be here.
0:03:46 I’d like to start by talking about glucose regulation and food and food choice, exercise, sleep, and how they all interact.
0:03:48 But I want to make it very simple to start.
0:03:54 How is it that what we eat impacts our glucose response?
0:03:59 And maybe you could tell us a little bit about what a healthy glucose response looks like.
0:04:06 Because by most people’s view, any inflection in blood glucose is a quote-unquote spike.
0:04:09 But what are the sorts of spikes that matter for health?
0:04:17 And what are the sorts of spikes in blood glucose or what are called glucose excursions that, you know, you know, okay, well, that’s a normal response to eating some food.
0:04:19 And then it goes back down to baseline.
0:04:30 I think this is especially important nowadays with all the interest in metabolic health, in how particular types of foods like processed foods are indeed far worse for us, and on and on.
0:04:38 So if you could just give us your view and understanding of glucose excursions, what they mean when they’re good, when they’re bad.
0:04:45 Well, I would say that, you know, high, long, prolonged spikes is obviously pretty bad.
0:04:52 But certain things, like if you eat a grape, grape’s pretty loaded with sugar, but it’s a pretty transient spike.
0:04:52 It’ll go up.
0:04:56 And so that would be a transient one.
0:05:07 Actually, when you do strength training, for example, for exercise, you break down glucagon, which is, you know, it’s a polymer of sugar that you break down, gives you energy.
0:05:12 That’s important for when you’re doing exercise and training, and that will give a glucose spike.
0:05:15 I get a glucose spike every morning when I weight train.
0:05:18 So that would be a normal, healthy one, but it’s transient.
0:05:19 It goes away pretty quickly.
0:05:20 What’s quickly?
0:05:25 Within 30 minutes, maybe most, 60 minutes.
0:05:27 Now, I’m a special case.
0:05:28 I’m a type 2 diabetic.
0:05:32 So my spikes go higher and longer than most people.
0:05:37 So, yeah, mine are not good spikes, but we can get into that.
0:05:38 So what is a good spike?
0:05:42 Well, the calibration people mostly use is time and range.
0:05:50 It’s a simple metric, meaning if you’re a healthy person, your glucose is normally, for most people, around 90.
0:05:56 And if you’re off, you will go higher than that.
0:06:00 For most people, you want to keep your glucose between 70 and 140.
0:06:05 If you’re healthy, for diabetics, they say try and keep it between 70 and 180.
0:06:11 And that is what people try to do, and most healthy people, it’s pretty easy.
0:06:18 And I think one of the things we’ve done, you’ve heard about continuous glucose monitors, these devices, and I’m wearing one,
0:06:22 and some of your staff, I know, are wearing them as well, and they’re over the counter now.
0:06:27 You put these on your arm, and they measure your glucose every five minutes, so you can see exactly what’s going on.
0:06:33 And so we put them on so-called normal people, pre-diabetics, and some diabetics.
0:06:34 It was already well-known.
0:06:39 Diabetics will spike their glucose through the roof too high for too long.
0:06:46 And then the people devise, especially type 1s, control mechanisms for releasing insulin and controlling all of that.
0:06:51 But for the average person, that wasn’t so well-known at the time we were doing this.
0:06:57 And it was a bit of a surprise to see that a lot of people, some did a very good glucose control,
0:07:00 but some pre-diabetics were what we call moderate spikers.
0:07:02 We came up and named glucotypes.
0:07:04 It’s a way of quantifying this.
0:07:08 And then some people were spiking just as bad as diabetics and had no idea.
0:07:12 And so it was a way of revealing what was going on.
0:07:18 So it’s recommended that you try to stay in this 71-40, but it is a bit arbitrary.
0:07:22 But it’s not a bad rule of thumb to work by for the average person.
0:07:26 But, again, some people have very, very good glucose control.
0:07:28 Some are moderate spikers and some are severe.
0:07:37 And it’s pretty clear that excessive spiking, especially in diabetics, is associated with cardiovascular disease and other things.
0:07:39 There are some pretty strong papers out there on that.
0:07:42 So you do want to keep it under control.
0:07:50 And there’s a very strong correlation between this time and range measurement I mentioned and something called hemoglobin A1C.
0:07:52 That’s a measure of your steady-state glucose.
0:08:00 And so if you have high hemoglobin A1C, that’s typically how we classify people for diabetes and prediabetes.
0:08:03 If you’re over 6’5 or over, you’re classified as diabetic.
0:08:06 If you’re 5’7 to 6’4, you’re prediabetic.
0:08:09 And if you’re under that, you’re so-called normal.
0:08:13 And this time and range will actually correlate very, very well with that.
0:08:15 So it’s a surrogate measure for that.
0:08:25 But it’s actually pretty cool because you can precisely see what’s going on in real time, unlike a hemoglobin A1C measurement, which you get periodically.
0:08:35 So if you want to dig into that further, I would say that, you know, what’s cool about these CGMs is that you wear them like I’m wearing one now.
0:08:39 You can wear them for about 14 days, depends on the particular device.
0:08:42 And you see exactly what foods do what to you.
0:08:43 And we’re all different.
0:08:50 So some people spike to bananas, some to potatoes, some to pasta, some to white bread, some to brown bread.
0:08:56 And so this is shown by Aaron Siegel’s lab at the Weissman and our lab had found something similar.
0:08:58 And it’s very personal.
0:09:01 And so we’ve been spending a lot of time trying to dig into what’s behind that.
0:09:05 So different people, glucose spike to different foods.
0:09:10 It’s hard to predict on the basis of something like a chart of glycemic index, for instance.
0:09:20 So if I understand correctly, and I have glanced at those papers, you know, I might be able to eat mango with nothing else.
0:09:24 And my blood glucose doesn’t go out of range, or at least not for very long.
0:09:31 Whereas somebody else might have a very big and prolonged spike in blood glucose to mango.
0:09:36 But maybe there are things they can eat that I can’t eat, like, I don’t know, sourdough bread or something.
0:09:38 By the way, I can eat sourdough bread, just by way of example.
0:09:39 100%, yeah.
0:09:43 And so really the only way to know, as you’re pointing out, is to measure.
0:09:46 I want to talk a lot about measurement today.
0:09:46 All right.
0:09:50 For those that are just listening, not watching, Mike is wearing many sensors.
0:09:51 How many sensors?
0:09:52 You have got four watches on?
0:09:56 I have my four watches and my ring, and even my hearing aids are sensors, believe it or not.
0:09:58 So they aren’t for hearing, but…
0:09:59 We’re going to get into all of that.
0:10:00 All right.
0:10:08 But maybe we could talk a little bit about some of the subjective experience of blood glucose excursions, both healthy and unhealthy.
0:10:09 Okay.
0:10:20 Most people are familiar with eating a big meal, like the, you know, the cliche is the, you know, the Thanksgiving meal after which you’re tired, where you stuffed yourself with protein and carbohydrates and dessert, etc.
0:10:22 Maybe some alcohol, too, in some alcohol, too, in some cases.
0:10:28 But I think people are also familiar with, you know, eating a certain food.
0:10:35 Like for me lately, I’ll have my bowl of oatmeal with some berries and my protein drink after I train.
0:10:41 And I’m noticing with each successive year, I’m getting really sleepy after I eat this.
0:10:48 And I’ve swapped out the oatmeal for a different carbohydrate recently, just some white rice, and I feel fine.
0:10:48 Right.
0:10:51 And I don’t think this is my imagination.
0:10:54 I mean, in one case, I want to take a nap afterwards.
0:10:56 In the other case, I’m good to keep going.
0:10:57 And I generally have a lot of energy.
0:11:00 So is what I just described atypical?
0:11:03 What are some subjective effects of high-blucose spikes?
0:11:04 Yeah.
0:11:06 Well, certainly, sleepiness is one.
0:11:09 I can put myself to sleep with a piece of pizza.
0:11:10 I’m diabetic.
0:11:12 I’m an unusual diabetic.
0:11:13 We can talk about that, too.
0:11:19 And yeah, if I eat pizza, my glucose goes through the roof, and I will get sleepy.
0:11:22 So does that mean that you eat and you feel sleepy?
0:11:29 Or there’s a period after you eat, because this is what I experience, where I feel very energized for a short while.
0:11:38 And then it’s almost like my vision gets a little blurry, and I feel kind of like, you know, like I just want to curl up and take a nap, even if I slept great the night before.
0:11:39 Is that a blood glucose response?
0:11:41 I believe so.
0:11:46 I mean, there are multiple things that affect sleepiness, and you probably know this better than me since you’ve covered sleep more.
0:11:52 But yeah, like tryptophanes, things like this can help induce sleep as well.
0:11:58 But certainly glucose, these large glucose spikes, I can say personally, make me very, very sleepy.
0:12:02 And alcohol can make a lot of people sleepy, too.
0:12:03 But you’re right.
0:12:07 There can be a lag because that first little shot of glucose can be a stimulant.
0:12:13 But very soon, that shot can go very, very large of glucose.
0:12:15 And at least for me, it makes me very, very sleepy.
0:12:17 So I think it’s very normal.
0:12:21 We’ve known for a long time that there are things that we can do to improve our sleep.
0:12:31 And that includes things that we can take, things like magnesium threonate, theanine, chamomile extract, and glycine, along with lesser known things like saffron and valerian root.
0:12:37 These are all clinically supported ingredients that can help you fall asleep, stay asleep, and wake up feeling more refreshed.
0:12:47 I’m excited to share that our longtime sponsor, AG1, just created a new product called AGZ, a nightly drink designed to help you get better sleep and have you wake up feeling super refreshed.
0:12:52 Over the past few years, I’ve worked with the team at AG1 to help create this new AGZ formula.
0:12:58 It has the best sleep-supporting compounds in exactly the right ratios in one easy-to-drink mix.
0:13:06 This removes all the complexity of trying to forge the vast landscape of supplements focused on sleep and figuring out the right dosages and which ones to take for you.
0:13:10 AGZ is, to my knowledge, the most comprehensive sleep supplement on the market.
0:13:12 I take it 30 to 60 minutes before sleep.
0:13:14 It’s delicious, by the way.
0:13:17 And it dramatically increases both the quality and the depth of my sleep.
0:13:22 I know that both from my subjective experience of my sleep and because I track my sleep.
0:13:27 I’m excited for everyone to try this new AGZ formulation and to enjoy the benefits of better sleep.
0:13:30 AGZ is available in chocolate, chocolate mint, and mixed berry flavors.
0:13:33 And as I mentioned before, they’re all extremely delicious.
0:13:37 My favorite of the three has to be, I think, chocolate mint, but I really like them all.
0:13:43 If you’d like to try AGZ, go to drinkAGZ.com slash Huberman to get a special offer.
0:13:46 Again, that’s drinkAGZ.com slash Huberman.
0:13:49 Today’s episode is also brought to us by Wealthfront.
0:13:54 I’ve been using Wealthfront for my savings and my investing for nearly a decade, and I absolutely love it.
0:13:56 At the start of every year, I set new goals.
0:14:00 And one of my goals for 2025 is to focus on saving money.
0:14:04 Since I have Wealthfront, I’ll keep that savings in my Wealthfront cash account,
0:14:07 where I’m able to earn 4% annual percentage yield on my deposits.
0:14:08 And you can as well.
0:14:15 With Wealthfront, you can earn 4% APY on your cash from partner banks until you’re ready to either spend that money or invest it.
0:14:21 With Wealthfront, you also get free instant withdrawals to eligible accounts every day, even on weekends and holidays.
0:14:26 The 4% APY is not a promotional rate, and there’s no limit to what you can deposit and earn.
0:14:32 And you can even get protection for up to $8 million through FDIC insurance provided through Wealthfront’s partner banks.
0:14:38 Wealthfront gives you free instant withdrawals where it takes just minutes to transfer your money to eligible external accounts.
0:14:46 It also takes just minutes to transfer your cash from the cash account to any of Wealthfront’s automated investment accounts when you’re ready to invest.
0:14:51 There are already a million people using Wealthfront to save more, earn more, and build long-term wealth.
0:14:54 Earn 4% APY on your cash today.
0:15:03 If you’d like to try Wealthfront, go to Wealthfront.com slash Huberman to receive a free $50 bonus with a $500 deposit into your first cash account.
0:15:06 That’s Wealthfront.com slash Huberman to get started now.
0:15:09 This has been a paid testimonial of Wealthfront.
0:15:11 Wealthfront brokerage isn’t a bank.
0:15:12 The APY is subject to change.
0:15:15 For more information, see the episode description.
0:15:36 Yeah, there was this idea that if something is rather high on the glycemic index, meaning it spikes your blood sugar robustly, that by combining that food with another food, or let’s say some fiber, as opposed to fruit juice, eating the whole fruit, which of course includes the fiber, at least in a different form.
0:15:38 Or adding some fat.
0:15:42 You know, so I’ve tried doing this, you know, adding a bit more fat to that meal.
0:15:45 But, you know, in some cases, it still happens.
0:15:49 It doesn’t matter if you try and blunt the blood glucose response with fat or with fiber.
0:15:52 You just find that you get that kind of like buzz and then crash.
0:15:52 Right.
0:15:55 And it’s not the kind of crash where you can’t do anything.
0:15:57 It’s actually more sinister than that.
0:16:05 It’s more of like a brain fog that then transitions into the desire to take a late morning nap, which if you’ve slept well the night before, you really
0:16:06 shouldn’t be feeling.
0:16:11 Well, you can mitigate that, of course, by doing a walk and try and burn off a little bit of that glucose.
0:16:12 We can get into that.
0:16:16 Tell us about walks because we’ve talked a little bit about those on this podcast before.
0:16:20 But what is the effect of a short walk and does it need to be a brisk walk?
0:16:22 Yeah, I think brisk walks seem to be better.
0:16:26 There’s studies from other people on that.
0:16:32 A brisk walk for 15 minutes or 20 minutes after you eat will help suppress those glucose spikes.
0:16:36 And so, yeah.
0:16:47 So, in fact, some of these companies that have set up around personalized management of glucose, I’m involved with one called January AI and there’s others out there, too.
0:16:56 But I actually recommend that if you eat something that spikes your glucose, you should take a brisk walk and that will suppress your spike.
0:16:58 And they’ll actually teach you that.
0:16:59 And you can see it personally.
0:17:04 So, one thing we’ve done, for example, most people spike to white rice.
0:17:07 Believe it or not, it’s high glycemic index.
0:17:10 But glycemic is more personal than people give credit for.
0:17:12 Anyway, you will spike your glucose.
0:17:17 But if you take a brisk 20-minute walk, you can just see that spike is much, much less.
0:17:26 And is that simply due to the low-level muscle contractions associated with walking are just pulling – they’re just acting as a glucose scavenger?
0:17:28 That’s what I assumed, yes, that you’re burning it off.
0:17:32 Did you see this study out of – I forget the university in Texas.
0:17:37 I think it might have been University of Houston where they looked at people doing what they called soleus push-ups.
0:17:38 Did you see this study?
0:17:39 No, I haven’t seen it.
0:17:39 This is wild.
0:17:42 So, they basically had someone – subjects.
0:17:51 There was more than one subject, of course, sit in a chair and essentially do the equivalent of what gym-goers would call a seated calf raise.
0:17:53 They called it a calf push-up.
0:17:55 But all that nomenclature is kind of silly.
0:17:59 What it really is is keeping your toes on the floor and lifting your heels.
0:18:03 It’s like being like a knee bouncer in class where we’re all told we shouldn’t do it.
0:18:14 It turns out the soleus, even though it’s only 1% of the total body musculature, acts as more of a glucose sponge than other muscles in the body,
0:18:18 which sort of makes sense given the walking that we’ve been talking about.
0:18:18 Yeah, yeah.
0:18:23 And now, people had to continue doing this, but it was pretty effective.
0:18:30 Now, I would prefer to see people go out and take a walk after they eat, but not all of us can get up and walk after a meal.
0:18:30 Yeah.
0:18:35 If you’re on a plane, sure, you can – you know, you don’t want to fill the aisle because people need to go to the bathroom.
0:18:36 You know, it gets impractical.
0:18:41 So it’s kind of interesting to think about just like what requirements are for low-level muscular contraction.
0:18:42 Okay.
0:18:45 And I would always want to see people exercising more as opposed to less.
0:18:53 But you could imagine, given the number of devices that you’re wearing, that after you eat a meal that you would have just a low-level muscle stimulator
0:18:57 just stimulating your soleus or something like that to scavenge glucose.
0:18:59 Electrical or a physical one.
0:18:59 Yeah, electrical.
0:19:00 Yeah, maybe.
0:19:05 You know, I think there’s a lot of benefits, as you know, from exercise per se.
0:19:05 Sure.
0:19:09 You make all these things called exerkinds that have a lot of benefits in general.
0:19:14 So I think exercise is probably broader than simply injecting yourself.
0:19:15 Yeah, I do too.
0:19:18 But anyway, maybe what you say would be helpful for people.
0:19:22 You know, what I do, and there are others who do this too.
0:19:25 You’ve heard of this phrase, exercise snacks.
0:19:30 Especially for people who sit all day, the idea of getting up.
0:19:34 And it used to be, well, get up and walk, you know, some brief walk.
0:19:37 But now there’s some ideas, well, maybe get up and do more than walk.
0:19:42 Maybe do some of the things I hadn’t heard the one you said, but maybe that’s a better thing to do.
0:19:44 Or air squats or something of that sort of thing.
0:19:45 Yeah, exactly.
0:19:54 So we have people doing some squats now running a study like that and see what it does to their VO2 max and overall health measurements.
0:19:59 So I’m a big believer, yeah, sitting for eight hours is probably not good for you.
0:20:01 In fact, there are plenty of studies that show that.
0:20:03 And these breaks are good for you.
0:20:05 Even walking is better than nothing.
0:20:08 Do you use a standing desk or a treadmill under your desk?
0:20:10 I don’t do the treadmill.
0:20:12 I have tried the standing one.
0:20:15 I find I don’t concentrate as well when I’m talking with people.
0:20:20 So after confess, I do – I prefer to sit so I can be a little more engaged.
0:20:22 I do have a lot of meetings.
0:20:24 So for me, that seems to be more effective.
0:20:28 But it does mean I need to get up and take these breaks.
0:20:32 And so I haven’t – but for other people, I know they like standing desks.
0:20:37 I’ve heard from some people, though, or it may not be overall as effective.
0:20:38 So I don’t know.
0:20:38 Interesting.
0:20:45 Yeah, I think the exercise snacks are a terrific thing that, you know, air squats or even just pacing, these kinds of things.
0:20:53 I think we underestimate the extent to which our evolutionary history drove a lot more movement every day.
0:20:57 There’s not why we sat eight hours a day in ancient times.
0:20:59 Yes, I 100% agree.
0:21:01 People had to be active.
0:21:05 They had to be active to gather their food and deal with the elements, yeah.
0:21:09 So these glucose excursions, if they’re brief, not a problem.
0:21:14 But if people are finding that certain foods or food combinations are making them feel sleepy afterwards,
0:21:20 I do think that the glucose monitors are useful for parsing which foods are doing what.
0:21:24 I’d like to talk a little bit about meal timing and food timing.
0:21:24 Okay, sure.
0:21:33 For many years, just by virtue of preference, I will hydrate and I make sure to get electrolytes, water, and caffeine in the morning.
0:21:33 Okay.
0:21:36 And I try to exercise in the morning.
0:21:39 If I don’t, I’ll do it in the afternoon.
0:21:40 But generally in the morning.
0:21:46 And my first meal always lands somewhere around 11 a.m. or so, roughly, plus or minus an hour.
0:21:54 Is there any evidence that introducing a period of fasting at one point in the day versus, say, later in the day,
0:21:59 like having breakfast, lunch, and an early dinner versus lunch, an afternoon snack,
0:22:04 and a typical dinner of, you know, between, you know, 6.30 and 8.30 p.m.
0:22:11 I think it’s pretty typical, at least for Americans, is better or worse for glucose control and general health?
0:22:17 Well, I know your lab has been focused on, I guess it’s called intermittent fasting, but this time-restricted feeding.
0:22:18 Right.
0:22:20 We’re not talking about weight loss now.
0:22:22 I’m just talking about glucose control.
0:22:24 There’s a lot to unpack there.
0:22:29 So we have some studies where we put CGMs on people, smart watches.
0:22:30 We could track their activity.
0:22:36 They did food logging and exercise logging as well.
0:22:38 Track them in incredible detail.
0:22:43 And they were also very well phenotyped for their glucose dysregulation.
0:22:49 And we should probably talk about that a little bit, about muscle resistance, beta cell defects, things like that.
0:22:57 So we were trying to relate what was the glucose dysregulation, some phenotype, with their lifestyle.
0:23:00 And not just their lifestyle, what they did, but when they did it.
0:23:14 And what we found is that, first of all, some simple things already known is that if you have your bigger meal first thing in the morning, you generally have lower glucose and don’t, and not later at night.
0:23:17 So people had their biggest meal, their biggest energy consumption.
0:23:24 Later in the day is dinner, which is awkward socially because that’s what most of us have our big meal or many of us do.
0:23:29 Those folks will have higher glucose and starchy vegetables as well known.
0:23:31 Those folks have higher glucose.
0:23:35 But interesting, fruits, people ate a lot of fruits as their major source of carbs had lower.
0:23:38 That’s because of the fiber that’s in there that helps them.
0:23:40 Turns out most people don’t get enough sleep.
0:23:43 And so those who slept longer actually had lower glucose.
0:23:48 But some of the things we could tease out were, when should you exercise?
0:23:54 If you look at the party line out there from various studies, well, you should exercise in the afternoon to get your best benefit.
0:24:00 But we found that that depends on the form of dysregulation you have.
0:24:07 If your muscle is resistant, you actually get better benefit by exercising in the morning for glucose the next day.
0:24:09 If you’re muscle insulin resistant.
0:24:09 Right.
0:24:10 Okay.
0:24:18 So to unpack that a little bit, so you probably know that, you know, you eat something, you get glucose, it’s sugary.
0:24:23 And your insulin obviously, you know, helps control that, stimulates your cells to take that up.
0:24:32 And if you’re insulin resistant, especially muscle, and since muscle is a major consumer of glucose, means you’re not taking up your glucose right.
0:24:38 So you’re insulin resistant, and you don’t take up glucose, and you wind up with high glucose spikes.
0:24:40 But there are other forms of diabetes.
0:24:45 So to break this down, or glucose dysregulation, there are people who don’t make insulin early in life.
0:24:47 That would be called type 1.
0:24:53 You can still become insulin deficient in making insulin later in life for type 2.
0:24:57 But you can also have what are called beta cell defects.
0:25:00 So insulin is produced by your pancreas, your beta cells.
0:25:03 And I myself, in type 2 diabetic, I have a beta cell defect.
0:25:07 It took me a while to figure that out, meaning I make insulin fine.
0:25:10 My cells respond, but I don’t release it from the pancreas.
0:25:14 And then there’s things called hepatic insulin resistance.
0:25:20 So your liver is insulin resistant in other forms as well, fat insulin resistance as well.
0:25:25 So we’ve now gotten into dividing up diabetes.
0:25:34 So, you know, basically, classically, people will group people into type 1, which is 10% of people, or type 2, which is the other 90% of diabetics.
0:25:37 Well, it turns out that’s a really broad category.
0:25:43 That can easily be subdivided into what we call subphenotypes, these different forms of glucose dysregulation.
0:25:47 And we think that’s a big deal because it affects the drugs you take.
0:25:53 So, for example, I am a beta cell defect, and I didn’t respond.
0:26:05 I went through exercises to be a runner, and I shifted to weight training about it will almost be nine years soon with the idea of building muscle mass, which failed miserably.
0:26:07 My glucose was gradually going up.
0:26:09 So I shifted to weight training.
0:26:11 I gained 10 pounds of muscle mass.
0:26:22 I do whole-body MRI, 20 of them in the last eight or nine years, and I basically did gain 10 pounds of muscle mass that had no effect on my glucose control.
0:26:26 And the reason for that was that I’m not muscle-interesistant.
0:26:30 I’m a beta cell defect, so I can gain as much muscle as I want.
0:26:33 It’s not going to help me release insulin from my pancreas.
0:26:39 So knowing your subphenotype is a big deal, but then I respond to a certain drug, Rapinolide, that actually promotes that release.
0:26:50 So knowing your subphenotype determines your drugs, but it also turns out this whole lifestyle thing I mentioned earlier is a big deal in coming back to some of the food stuff.
0:27:03 So we found that if you’re basically insulin-resistant, muscle-interesistant, you will spike to potatoes and pasta, but not if you’re insulin-sensitive.
0:27:06 And if you have a beta cell defect, you’ll also spike to potatoes.
0:27:17 So you actually – you can subphenotype people according to what their glucose dysregulation is, and that affects how you react to foods.
0:27:26 And so then the obvious thing to do is modify your eating behavior on those foods so that you can basically live a healthier life is the idea.
0:27:31 And so how are you going to subphenotype?
0:27:32 Well, the way we do it now is super expensive.
0:27:39 It’s – you know, we do these gold standard tests, take several hours, hundreds if not thousands of dollars.
0:27:40 Depends how you do it.
0:27:44 We, believe it or not, can do it just from a simple glucose curve.
0:27:53 So you may or not realize that when you put one of these glucose monitors on you and you drink a shot of glucose, you’ll have a curve.
0:27:58 And that shape is different for different people, and that depends on their subphenotype.
0:28:03 So meaning if your muscle-interesistant, you’ll have a certain shape.
0:28:10 And if your beta cell is a different shape, and if you’re a combination of things – and there are other factors, by the way, that play in here, like your microbiome.
0:28:14 So the gut’s in your – the microbes in your gut all play in this.
0:28:23 And so they basically affect the shape of your curve, and now we’re not there yet, but we’re good for some of these, like for muscle-interesistant.
0:28:33 We can quite accurately predict whether muscle-interesistant just from the shape of that glucose curve, which you can get now from an over-the-counter purchase at a drugstore.
0:28:34 Super interesting.
0:28:37 There’s, as you mentioned, a ton to unpack there.
0:28:42 I just want to make sure I understand a couple of the points you made before we go forward.
0:28:50 You said the vast number of papers that have explored ideal exercise timing point to the afternoon as the best time.
0:29:03 I’ve seen those papers also, and my takeaway from those, the kind of gestalt of those papers in my view is that if you’re interested in performance, that the afternoon is better because your body is warm.
0:29:12 Body temperature tends to be appropriate for performance, whereas although some people wake up ready to go first thing in the morning,
0:29:15 most people don’t feel as energized first thing in the morning.
0:29:16 Some do, but most don’t.
0:29:23 But if I understand correctly, for many people, in particular people with muscle-insulin resistance,
0:29:30 doing resistance training would be preferable to doing cardiovascular training for blood glucose regulation.
0:29:40 And doing that resistance training early in the day, it sounded like you were going to tell us that it sets a kind of a trend toward better glucose regulation throughout the day.
0:29:42 But I don’t want to lead the witness here.
0:29:45 I want to make sure that that’s true before we conclude that.
0:29:54 Well, we haven’t taken apart for that particular study the difference between resistance training and there’s more of a general activity measurement.
0:30:02 So if people are more active in the morning, if their muscle-insulin resistance will benefit, have better glucose levels the next day.
0:30:06 So we haven’t yet done resistance, but I’m very interested in this.
0:30:13 In fact, we have a separate study around high-intensity training running versus long-distance running.
0:30:15 And I’m happy to talk about that.
0:30:16 But that’s still in progress.
0:30:26 So I wouldn’t say we’ve totally done what you’ve gotten at, but we would like to dissect the resistance training versus an aerobic or endurance type of training.
0:30:32 I mean, the bottom line is, of course, exercising any time is better than not exercising at all.
0:30:34 So I think we’d all agree with that.
0:30:40 But we do think you get better glucose benefits if you are muscle-insulin resistance during the morning.
0:30:47 And I also do believe that, yeah, building your muscle mass will help with actually reducing muscle-insulin resistance.
0:30:49 Thank you for that clarification.
0:30:52 You mentioned different types of diabetes.
0:30:54 So general categories are type 1 diabetes.
0:30:56 These people don’t make insulin.
0:31:02 They need to inject insulin or deliver insulin through a time-release mechanism or something of that sort.
0:31:08 Type 2 diabetes, I understand, to be insulin insensitivity, which is bad.
0:31:13 You want your cells to be sensitive to insulin so that insulin can bring the glucose into those cells so they can use them.
0:31:24 You’re now subdividing this type 2 diabetes, the insulin insensitivity, into muscle-insulin-insensitive as well as other tissues being insensitive.
0:31:31 But it’s more than that, meaning there’s a beta cell defect where you don’t release insulin from your pancreas.
0:31:34 That has nothing to do with insulin resistance.
0:31:37 That’s more a mechanistic thing.
0:31:40 Now, why that defect exists isn’t so clear.
0:31:44 Mike is kind of interesting, although he still don’t fully understand it.
0:31:48 But then there’s also incretin defects.
0:31:51 So incretin are these GLPs that everybody’s heard about.
0:31:54 Ozempic is a mimic of those and Mongero and things like that.
0:31:58 And so there are people with defects that way.
0:32:00 So we’re all different.
0:32:01 So we’re all different.
0:32:03 And we can now subtype that.
0:32:06 We can say, this person’s got mostly an incretin defect.
0:32:07 This one’s muscle-insensitive.
0:32:09 There’s a beta cell defect.
0:32:12 And so – and some people are combinations of those.
0:32:14 It’s not pure one or the other.
0:32:28 So we think actually the subtyping is a big deal because, again, it determines your lifestyle choices you might make to better control your glucose and, of course, drug responses as well.
0:32:29 So we think that’s important.
0:32:39 We know that many, many people in the United States and elsewhere, sadly, are overweight or just clinically overweight.
0:32:45 And I think it’s about 30% of people in the United States are clinically obese.
0:33:04 When you talk about type 2 diabetes and these different subphenotypes, as you’re referring to them, what percentage of people in the United States do you think are type 2 diabetic that have some sort of either insulin insensitivity?
0:33:09 And that’s the reason versus, you know, they’re making plenty of insulin but they can’t release it.
0:33:11 I mean, what sorts of numbers are we talking about here?
0:33:17 Because I think for listeners, they’re probably thinking like, okay, like I – as long as I don’t eat too much sugar, I feel fine.
0:33:19 Does that mean that they don’t have type 2 diabetes?
0:33:26 People who perhaps are of a healthy weight, does that mean they don’t have type 2 diabetes or any of these insulin management problems?
0:33:37 It sounds like we don’t know the real numbers, but if you were to guesstimate what the percentages are of people out there who have some issue with insulin management at a physiological level.
0:33:44 Well, if you include beta cell defects as part of insulin management, then the number is probably very high.
0:33:46 But I honestly don’t know the answer.
0:33:51 I don’t think we fully know the answer because people haven’t done the subvenotyping like I’ve described.
0:33:54 We don’t know how many people have incretin defects.
0:33:59 We are getting there with insulin resistance and such, but I don’t think we’re fully there.
0:34:02 But I want to correct something that you said.
0:34:06 I mean, it’s very much the case when you see someone who’s thin, you can’t assume they’re not diabetic.
0:34:12 This is very common, especially in South Asians, to see thin diabetics.
0:34:14 And I’m a good example.
0:34:20 No one would call me overweight by any definition that I’m a diabetic and I have a beta cell defect.
0:34:27 And I used to think a lot of people who are thin diabetics probably have beta cell defects, but it’s not that simple.
0:34:29 Some do and some don’t.
0:34:31 Some are insulin resistant.
0:34:38 And then there are other people, believe it or not, who are very obese by any clinical measure and what have you.
0:34:40 And they have very good glucose control.
0:34:43 So there are a lot of things we don’t fully understand.
0:34:45 A lot of it probably does.
0:34:49 It fits in this idea that this is not a simple process.
0:34:55 We have many organ systems involved in glucose control, your liver, your pancreas, your muscles we’ve mentioned.
0:34:58 But even your brain is a major glucose consumer.
0:35:01 And so we have all these different organ systems.
0:35:06 Then on top of that, we have all these different biochemical pathways that are engaged as well.
0:35:07 We mentioned the insulin one.
0:35:13 But there’s incretin, which are these GLP things that promote insulin release.
0:35:15 But they probably have other effects as well.
0:35:17 I don’t fully understand.
0:35:18 I don’t think everyone does.
0:35:22 All the effects of incretins, their receptors are all over the place.
0:35:31 In fact, some of these drugs you may have heard are actually now being touted as maybe anti-longevity drugs because they seem to improve cognition and stuff.
0:35:35 Now, whether that’s tied to weight and things like that is less clear.
0:35:38 As anti-longevity drugs or as longevity drugs?
0:35:39 As longevity drugs.
0:35:39 Got it.
0:35:40 Thank you for that correction.
0:35:40 Yeah.
0:35:50 Actually, just for fun, let’s explore for a moment some of the things that we’ve heard these GLP-1 drugs are effective for.
0:35:50 Yeah.
0:35:59 Certainly for diabetics to better – type 2 diabetics to better control their blood glucose.
0:35:59 Yeah.
0:36:00 If I can intersect there.
0:36:01 Yeah.
0:36:03 I am a type 2 diabetic and they work great for me.
0:36:09 My hemoglobin A1c got to 8.4, which, you know, it’s not the highest, but it’s pretty high.
0:36:12 And I went on the GLPs and I went down to 5.7.
0:36:13 Just like that.
0:36:14 Pretty fast.
0:36:15 Independent of weight loss?
0:36:16 No.
0:36:18 Well, initially, yes.
0:36:19 It’s a little complicated.
0:36:23 I went on a lower-dose thing called Farziga.
0:36:28 And that one dropped me down to about the 6.4, 6.5 level.
0:36:30 And I didn’t lose too much weight.
0:36:31 I did lose some.
0:36:35 And then I went on Mangera because I had some nausea effects.
0:36:36 That is a common side effect.
0:36:38 They were modest, but they were there.
0:36:41 And so I shifted to Mangera, which is a more potent version.
0:36:44 And that dropped me down to 5.7.
0:36:45 And I did lose weight.
0:36:50 I went from 144 to what I am now, 128, which I didn’t like, to be honest.
0:36:54 But I can tell you, I mentioned I do whole-body MRIs.
0:36:58 I’ve done 20, as I say, over the last almost nine years.
0:37:01 And I could just see my fat evaporate once I went on these.
0:37:03 I’m the coldest guy in the room now.
0:37:07 But you maintain muscle mass because you do resistance training.
0:37:08 Mostly, yeah.
0:37:09 How many days per week are you doing it?
0:37:10 I do it every day.
0:37:15 But I have light days because, you know, you can’t strain yourself hard every day.
0:37:16 That’s a problem.
0:37:21 So I have light days with more reps and then heavier days for more of the strained stuff.
0:37:26 And then I have a specialty day where I do, like, snatches and things to build my core, this sort of thing.
0:37:30 And so a combination of those things.
0:37:31 And so I do it every day.
0:37:34 And the goal was to keep my muscle mass up.
0:37:40 And I mostly did it because I do get measured a lot, although it plummeted when I got in a bike accident and hurt my shoulder.
0:37:43 And then certain exercise I couldn’t do.
0:37:46 And so those things, as you might imagine, diminished.
0:37:49 So I did lose some muscle as a consequence of that.
0:37:55 I have mostly built my strength back up, not entirely back to where it was.
0:37:56 So it’s still there.
0:37:58 But, yeah, it’s not 100%.
0:38:03 And then there’s a question of how much strength versus muscle mass is important.
0:38:05 I don’t have – maybe you know the answer to that.
0:38:06 I don’t know.
0:38:09 But, anyway, I do try to keep it up.
0:38:14 It’s down a bit in terms of muscle mass and a touch in strength as well.
0:38:21 I do – again, my hemoglobin A1C isn’t too bad, but I don’t like losing that much.
0:38:22 I’ll be honest with you.
0:38:24 I thought I looked a little gaunt.
0:38:28 So I actually am now backing off on the Mongero.
0:38:30 I don’t do it every week like you’re supposed to.
0:38:31 I’m on the lowest, though.
0:38:33 So I’m a great responder there.
0:38:37 And, by the way, when you get into these drug responses, it turns out I’m metformin, non-responder.
0:38:39 I did try that early on.
0:38:40 Oh, this is interesting.
0:38:44 So just to remind people, metformin and then the poor man’s version of it is berberine,
0:38:45 which is sold as a supplement.
0:38:46 They basically do the same thing.
0:38:48 They lower blood glucose.
0:38:57 In fact, I will tell anyone that decides to take metformin or berberine that if you don’t
0:39:02 consume enough starchy carbohydrates with it, it can give you a brutal headache because you
0:39:03 become hypoglycemic.
0:39:04 I didn’t know that.
0:39:05 Oh, it’s really rough.
0:39:08 Years ago, I used to take a little bit of berberine.
0:39:11 I used to do these cheat days.
0:39:12 Okay.
0:39:12 It was many years ago.
0:39:14 I would eat really clean all week.
0:39:18 And then I would, like a Saturday, I would just go for it, like anything you wanted.
0:39:21 And I felt lousy.
0:39:23 You’d have these energy, you know, peaks and valleys.
0:39:28 And then you just felt like by the end of the day, you’re just like, I’m done with food
0:39:29 for the next 10 years.
0:39:31 And of course, you fast the next day, you feel fine.
0:39:32 You go right back to it.
0:39:33 But it wasn’t healthy.
0:39:39 But taking berberine, it was remarkable because it would allow me and other people that recommended
0:39:43 it to me that you could just eat like an entire box of donuts and feel fine because it would
0:39:45 blunt your blood glucose response.
0:39:50 However, if you don’t have enough glucose in your system, you become hypoglycemic and you
0:39:53 get these brutal headaches.
0:39:56 So anyway, that’s a little…
0:39:58 And this is becoming a big deal now, right?
0:40:03 Hypoglycemia is now being recognized as a big concern, actually.
0:40:06 And people are picking up a lot of this with the CGMs.
0:40:07 Interesting.
0:40:10 And this is because people are taking Monjaro and taking other things that are dropping their
0:40:11 blood glucose?
0:40:11 Yeah.
0:40:15 And just, it’s probably been out there more than people realize in the first place that
0:40:20 and now with the CGMs, people realize, well, if you, we talked about these glucose spikes.
0:40:24 Well, it’s very common if you get a really giant spike, you make a lot of insulin.
0:40:30 So the consequences, then you come down on the other side and you actually get too low glucose
0:40:31 from those spikes.
0:40:33 So people are recognizing that.
0:40:35 And that can, people are now concerned about that.
0:40:36 Certainly leads to fatigue.
0:40:37 Yeah.
0:40:39 Glucose troughs are definitely bad.
0:40:41 I don’t do any sort of cheat day anymore.
0:40:44 I actually, just a few years ago, I just quit eating bad food.
0:40:45 Yeah.
0:40:46 I don’t eat…
0:40:47 Well, that’s gotta be bad.
0:40:53 Or I aim for, you know, 90% of my food intake to come from, you know, whole unprocessed
0:40:54 foods.
0:40:54 Yeah, great.
0:40:57 And then occasionally a slice of pizza or a bowl of ice cream or something.
0:40:58 No big deal, right?
0:41:00 Especially if you’re exercising regularly.
0:41:09 But so to go back to these drugs, these GLP-1 agonists was basically what they are.
0:41:14 And we had a guest on here, Zachary Knight, who’s at UCSF, Howard Hughes investigator, who
0:41:21 kind of shocked me by telling me that these drugs all increase levels of GLP-1 in the blood
0:41:28 and brain by about thousandfold, that any less doesn’t really have an effect on appetite, doesn’t
0:41:32 have an effect on the various things they’re designed to do.
0:41:38 So these are massive, super physiological increases in GLP-1 that people are achieving
0:41:38 with these drugs.
0:41:43 I know nowadays some people are starting to get them from compounding pharmacies and microdosing
0:41:45 them to great effect, actually.
0:41:50 The big pharma companies don’t like this because it’s sold at a fraction of the price
0:41:51 and you can get away with very low dosages.
0:41:52 This is what I want to do, by the way.
0:41:54 Yeah, and no nausea.
0:42:00 And oftentimes they’re combined with some other things that, off the top of my head, I can’t
0:42:05 remember, but, oh, right, some of these more experimental peptides like SS-31, which are
0:42:06 designed to improve mitochondria.
0:42:12 And people are getting really spectacular effects from the microdosing of compounded, compound
0:42:14 pharmacy, GLP-1 agonists.
0:42:19 But even those are probably boosting GLP-1 several hundredfold.
0:42:22 So none of this is like natural for the body.
0:42:25 And yet there are other positive effects.
0:42:28 Like I’ve heard of reduced craving of alcohol.
0:42:30 What are some others that you’ve heard of?
0:42:32 Cognition is a big one.
0:42:35 And it’s certainly something people worry about a lot as they get older.
0:42:39 It’s almost becoming the number one thing people worry about as they get older, getting
0:42:42 dementia-related conditions.
0:42:47 So, and there’s, you know, we’d like to see more studies out there, but there’s some
0:42:49 evidence that it may improve cognition.
0:42:54 Now, how much of that is intertwined with weight loss and things like that, I don’t think has
0:42:55 been totally deconvoluted.
0:42:58 So I think we need to sort all that out.
0:43:04 But yeah, but people are now, you know, you may know that people used to talk about metform
0:43:08 and this diabetes drug as potentially the longevity drug.
0:43:11 This may be the way to live a lot longer, healthier.
0:43:17 And the side effects are not high as far as we know, if at all, for most people.
0:43:23 And now a lot of people are very interested in these GLPs as possible longevity drugs.
0:43:27 And there are trials underway to look at this sort of stuff.
0:43:31 So we’ll see, you know, what ways they improve people.
0:43:38 I will say, as long as we’re on this topic, you are a perfect example of a very diligent
0:43:42 patient, meaning you’re taking these GLP-1 drugs.
0:43:48 You’re, as you mentioned, aiming for taking lower dosages, maybe even quote-unquote microdosing.
0:43:49 Yeah, I’d like to, yeah.
0:43:53 But you’re also resistance training daily, alternating heavy and light days.
0:43:55 You do your exercise snacks.
0:44:00 You, you know, you’re getting brisk walks after you eat.
0:44:04 I mean, I think it’s important to point out that you’re doing all the things that help
0:44:08 maintain muscle mass, cognition, et cetera, while taking these GLP-1s.
0:44:13 Many people won’t, or just unless they’re highly motivated to.
0:44:17 They just, they want a drug that’s going to melt the fat away.
0:44:22 And they are unwilling or uninterested to do the exercise piece.
0:44:28 What, if any, data from your genomics data and these large-scale studies that you’re doing
0:44:35 point to the fact that the combination of augmenting GLP-1 with these drugs and exercise is beneficial?
0:44:37 Is it all just about maintaining muscle mass?
0:44:39 Good question.
0:44:43 I don’t know, but it’s pretty clear that people do do strength training.
0:44:47 Again, larger studies would be nice, but it’s pretty clear that they can reduce their muscle
0:44:48 mass loss.
0:44:49 That’s clear.
0:44:51 And it’s definitely been the case for me.
0:44:52 I mentioned my bike accident.
0:44:57 I went from pretty good about maintaining muscle mass, and I did lose some when I lost some of
0:44:57 that.
0:45:01 So I can tell you personally had an effect.
0:45:01 Don’t cycle.
0:45:02 I tell my friends.
0:45:05 I know so many people who have been on a bicycle.
0:45:11 You’re traveling next to these 3,000-pound vehicles moving much faster than you.
0:45:11 People are texting.
0:45:16 I say this out of love for the audience and for you, even though we just met.
0:45:23 We’re colleagues at Stanford all these years, and I have to say, everyone I know who cycles
0:45:26 regularly gets hit by a car eventually.
0:45:31 I know three Stanford faculty that are dead, but then again, I lived in the area for a long
0:45:31 time.
0:45:38 Back on Woodside Road, cars just taken out or had to dodge a car and ran to a tree.
0:45:44 So dead, brain damage, injured, what do I have to do to convince you to run instead of cycle?
0:45:48 Well, I do have a theory that you’re cycling versus your health.
0:45:53 There’s an inverse relationship, or it’s a constant, I should say, meaning I’ll probably
0:45:57 get killed by a car possibly someday, but I’ll stay healthy in the meantime because it
0:45:58 is my form of aerobic exercise.
0:46:00 But we need you around, Snyder.
0:46:04 But I say this, I don’t know why anyone would do this instead of swimming.
0:46:10 But I don’t go up those mountain things where there’s no even bike paths that they
0:46:10 have.
0:46:11 It’s not the cyclists, it’s the cars I work.
0:46:12 Yeah, correct.
0:46:16 But there’s no room in some of those places to go.
0:46:22 So I mostly, I mean, I do it to go to lab and back, and I do it.
0:46:24 It’s also a form of mental release for me at the end.
0:46:29 I do, I love what I do, but I do work long hours, and it’s just a great release to get
0:46:31 that bike ride home at the end of the day.
0:46:32 Do you wear a helmet?
0:46:34 Of course, yeah.
0:46:38 And that’s turned out to be pretty critical when I’ve had my, I’ve had more than one accident,
0:46:39 I hate to say.
0:46:44 But never, no cars run into me, I’m thankful for.
0:46:49 But I hit a rock and got knocked out once, or something like that.
0:46:53 I don’t know, I woke up briefly in an ambulance and then more in emergency room.
0:46:57 Telling you, Stanford professors, this is the way Stanford professors get taken out.
0:47:00 Yeah, well, but I’ll say healthy in the meantime.
0:47:04 And I like to think I’m pretty healthy now, minus my diabetes.
0:47:06 You seem very robust.
0:47:13 I mean, I hope you don’t mind me sharing that you are about to hit 70 soon, and you are clearly
0:47:19 cognitively whip smart and fast, and physically you seem very robust.
0:47:25 And you mentioned getting these whole body MRIs, and the fat just kind of disappearing as you
0:47:28 were doing these GLP-1 agonists, and weight training.
0:47:31 I want to make sure I continue to, you know, hammer on the fact that you’re-
0:47:34 I’m big on the weight training, I’m glad you’re doing that, because I think it’s huge.
0:47:36 Yeah, it’s not just about taking a drug.
0:47:40 And you can do a lot with just lifestyle, and we’ll talk more about that.
0:47:44 But I have a question about subcutaneous versus visceral fat.
0:47:44 Yeah.
0:47:49 You know, we hear that fat around the viscera, around our organs, is the one to really worry
0:47:49 about.
0:47:54 And anytime I hear something like that, I think, okay, that sounds like a reason to
0:47:55 not lose fat elsewhere.
0:48:01 But, you know, what do we know about the health risks of intravisceral fat versus subcutaneous
0:48:01 fat?
0:48:06 Yeah, I’m not an expert here, but it does seem pretty clear that obviously fat around your
0:48:10 organs isn’t good, fatty liver being a good example.
0:48:16 And by the way, when I went on GLPs, I had a little bit of fatty liver, just disappeared.
0:48:22 So I think a lot of people are thinking this way, that your pancreas and beta cells in particular
0:48:24 are very subject to stress.
0:48:28 And fat does put stress on your organs, no question.
0:48:34 And so it may be one of the reasons, you know, your pancreas, your beta cell in particular is
0:48:38 very sensitive to fat is because it does cause stress.
0:48:40 We know fat is very associated with inflammation.
0:48:49 So obesity, a good example, more BCUR, higher BMI, again, not perfect correlation, but higher
0:48:49 inflammation.
0:48:52 And so all that does tie together.
0:48:57 And your immune system is tied in this in ways I would say we don’t fully understand.
0:49:02 But in general, the party line is a visceral fat is worse.
0:49:06 And I think it’s because it’s putting stress on your organ systems.
0:49:09 Yeah, say versus subcutaneous.
0:49:13 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, David.
0:49:15 David makes a protein bar unlike any other.
0:49:20 It has 28 grams of protein, only 150 calories and zero grams of sugar.
0:49:21 That’s right.
0:49:25 28 grams of protein and 75% of its calories come from protein.
0:49:28 This is 50% higher than the next closest protein bar.
0:49:30 David protein bars also taste amazing.
0:49:32 Even the texture is amazing.
0:49:34 My favorite bar is the chocolate chip cookie dough.
0:49:39 But then again, I also like the new chocolate peanut butter flavor and the chocolate brownie
0:49:39 flavored.
0:49:41 Basically, I like all the flavors a lot.
0:49:42 They’re all incredibly delicious.
0:49:47 In fact, the toughest challenge is knowing which ones to eat on which days and how many times
0:49:47 per day.
0:49:50 I limit myself to two per day, but I absolutely love them.
0:49:55 With David, I’m able to get 28 grams of protein in the calories of a snack, which makes it easy
0:49:59 to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight per day.
0:50:02 And it allows me to do so without ingesting too many calories.
0:50:05 I’ll eat a David protein bar most afternoons as a snack.
0:50:08 And I always keep one with me when I’m out of the house or traveling.
0:50:10 They’re incredibly delicious.
0:50:15 And given that they have 28 grams of protein, they’re really satisfying for having just 150
0:50:16 calories.
0:50:20 If you’d like to try David, you can go to Davidprotein.com slash Huberman.
0:50:23 Again, that’s Davidprotein.com slash Huberman.
0:50:27 Today’s episode is also brought to us by Eight Sleep.
0:50:31 Eight Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
0:50:35 One of the best ways to ensure a great night’s sleep is to make sure that the temperature of
0:50:36 your sleeping environment is correct.
0:50:41 And that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your body temperature actually
0:50:43 has to drop by about one to three degrees.
0:50:47 And in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually has
0:50:49 to increase by about one to three degrees.
0:50:54 Eight Sleep automatically regulates the temperature of your bed throughout the night according to
0:50:55 your unique needs.
0:50:59 Eight Sleep has just launched their latest model, the Pod 5, and the Pod 5 has several
0:51:00 new important features.
0:51:03 One of these new features is called Autopilot.
0:51:07 Autopilot is an AI engine that learns your sleep patterns to adjust the temperature of your
0:51:09 sleeping environment across different sleep stages.
0:51:14 It also elevates your head if you’re snoring, and it makes other shifts to optimize your sleep.
0:51:19 The base on the Pod 5 also has an integrated speaker that syncs to the Eight Sleep app and can play
0:51:21 audio to support relaxation and recovery.
0:51:27 The audio catalog includes several NSDR, non-sleep deep rest scripts, that I worked on with Eight Sleep
0:51:27 to record.
0:51:33 If you’re not familiar, NSDR involves listening to an audio script that walks you through a deep
0:51:36 body relaxation combined with some very simple breathing exercises.
0:51:41 It’s an extremely powerful tool that anyone can benefit from the first time and every time.
0:51:47 If you’d like to try Eight Sleep, go to eightsleep.com slash Huberman to get up to $350 off the
0:51:48 new Pod 5.
0:51:52 Eight Sleep ships to many countries worldwide, including Mexico and the UAE.
0:51:57 Again, that’s eightsleep.com slash Huberman to save up to $350.
0:52:01 I’d like to talk a little bit about meal timing and sleep.
0:52:08 I do my best to eat my last bite of food at least a couple of hours before I go to sleep.
0:52:09 It doesn’t always happen.
0:52:17 What do we know about how evening and nighttime meals impact sleep and next day glucose levels
0:52:17 and regulation?
0:52:23 Well, the party line is that you should not eat three hours before sleeping.
0:52:26 And I believe that.
0:52:30 And that’s true from the studies we’ve run, that people who do have a gap and actually people
0:52:34 who walk after dinner have lower glucose the next day.
0:52:41 And if you go into the evening with a high glucose spike, in general, that correlates with
0:52:41 poor sleep.
0:52:47 So I think it’s more complicated than that.
0:52:52 I think, again, the party line will be, well, your glucose is kind of high at night and gradually
0:52:53 goes down during the day.
0:52:57 On spike in the morning, you get a cortisol spike, as you probably know, when you wake up.
0:52:58 And that’s normal.
0:52:59 And that’s healthy.
0:53:01 Helps energize you for the day.
0:53:03 And cortisol and glucose are related.
0:53:08 But when you actually look at people’s glucose patterns, it’s much more complicated than that.
0:53:12 And I think a lot of that has to do with what their subphenotype is.
0:53:14 We don’t fully understand this.
0:53:15 We’re trying to sort this out.
0:53:21 And what you did the day and especially the evening before, eating that big piece of pizza
0:53:25 and then falling right at sleep probably is not a great thing for you.
0:53:29 You will go to bed with a high glucose spike for many people.
0:53:31 Again, unless you have perfect glucose control.
0:53:37 So, you know, I think getting your glucose under control, it is a bit of a problem for me.
0:53:42 We tend to eat late in my household just because both my wife and I work kind of late.
0:53:46 And so, we tend to eat a little bit later.
0:53:50 But I definitely do better if I can try and eat earlier.
0:53:53 And I definitely don’t snack before bedtime, that sort of thing.
0:54:00 And these days, I try not to make my biggest meal my dinner, which again can lead you into sleep with that.
0:54:02 And we always take a walk.
0:54:04 We have dogs and walk our dog after dinner.
0:54:05 It’s become a routine.
0:54:08 You mentioned earlier about behavior.
0:54:15 And I think the key for good behavior is to get into these routines where you can just get into that.
0:54:16 And I think it really makes a difference.
0:54:24 So, yeah, always, and as I’m sure you know, going to bed, people, we had found that in some of our studies as well.
0:54:32 Going to bed the exact same time, those folks have lower glucose than those who have highly variable sleep timing.
0:54:35 Now, that’s not so great for me because I travel a fair amount.
0:54:36 Likewise.
0:54:40 But I try when I’m not traveling to keep constant hours.
0:54:42 At least that part I’m okay at.
0:54:47 I think we forget sometimes the number of interesting things that happen in sleep.
0:54:56 And one of the most interesting papers, to me anyway, in the last few years was a paper that I saw where they essentially had people breathe into a tube while they were sleeping.
0:54:56 Okay.
0:55:01 And evaluated the different types of metabolism that were occurring during sleep.
0:55:08 And it turns out that as we go from light sleep to deep sleep and then more rapid eye movement sleep as the night progresses,
0:55:13 the brain and body transition through essentially every form of metabolism.
0:55:17 Glucose metabolism, ketogenic metabolism, a mixture of the two.
0:55:25 And it seems like sleep is this, we don’t know if it’s like a test run or if it’s a reboot or we don’t know what to call it, right?
0:55:29 But it’s just very clear that during sleep, there’s a lot of metabolism happening.
0:55:35 So when you tell me that getting to bed at roughly the same time or the same time every night improves blood glucose regulation,
0:55:40 my first thought is, oh, well, that makes sense because if you go to bed at the same time, then you’re eating at roughly the same time.
0:55:42 You’re exercising at roughly the same time.
0:55:50 But it could also be the case that in sleep, we’re getting a tuning up of the metabolic processes for the brain and body.
0:55:52 Is there any evidence that supports that?
0:55:57 Yeah, again, I don’t know from the metabolism standpoint.
0:56:00 I like to say the things we do the most, we understand the least.
0:56:02 Nutrition, right?
0:56:04 How exactly does that work on all your different organs?
0:56:05 Sleep.
0:56:08 You know, I do like the idea of the sleep.
0:56:15 You may know your – you would know this better than me, but your spinal fluid and such expands and contracts.
0:56:18 The idea of emptying out the garbage, so to speak.
0:56:20 Yeah, it literally rinses out your system.
0:56:26 Yeah, and I like that concept, I think, and, you know, to what extent that is beneficial.
0:56:27 I’m sure it is.
0:56:28 I don’t know.
0:56:33 And all the other facts, but even people argue what’s better for you, REM versus deep sleep.
0:56:36 Even some of that is debated by experts in the field.
0:56:38 Again, I’m not a sleep expert.
0:56:42 I have a tendency to move into fields I know nothing about.
0:56:47 So because I’m so naive, I hope to learn something, especially these areas that aren’t so well understood.
0:56:51 So it’s an area we’re going to be studying a lot more around the glucose control.
0:56:57 But there’s no question, if you look at some people, they’re spiking really bizarrely.
0:56:59 And I have mixed days myself.
0:57:00 I’m trying to sort that out.
0:57:05 Somewhere I do hit the party line, higher glucose gradually go down by the morning.
0:57:08 But then I have nights where I’m quite irregular.
0:57:10 And I want to correlate that with what’s going on.
0:57:11 And it’s not just me.
0:57:12 It’s true of a lot of people.
0:57:15 And I don’t think that’s sorted out in my mind.
0:57:21 And I think metabolism in general, at some point we can talk about the micro-sampling stuff.
0:57:26 But we found that we had 32 people drink this Ensure Shake while they were fasted.
0:57:29 And they all reacted very differently to it.
0:57:31 This is during the day now, not sleep.
0:57:33 And for some people, it was pro-inflammatory.
0:57:35 For others, anti-inflammatory.
0:57:36 So interesting.
0:57:41 I assume a lot of this got set early in life because your whole microbiome.
0:57:46 So backing up a little bit just so people realize that, you know, you have a lot of microbes.
0:57:49 You have, in fact, more microbes in you than are human cells.
0:57:52 And they’re critical for digesting your food and all this.
0:57:55 And they heavily interact with your immune system.
0:57:58 Seventy percent of your immune cells are in your gut.
0:58:02 So you have this whole interplay between your immune system and your gut.
0:58:08 And obviously, then the food you eat, which goes through your small intestine first, and the
0:58:10 small molecules like glucose get absorbed.
0:58:17 But then all the fibers, the big molecules go into your culinary, your large intestine, where
0:58:20 they basically, you know, are interacting with these immune cells.
0:58:24 So I think a lot, and a lot of that gets probably set early in life.
0:58:28 In fact, people have shown your microbiome gets set in your first three years of life.
0:58:33 So I think that interplay all gets established.
0:58:37 And then you are reacting to some of that, your food later in life.
0:58:39 That’s at least the postulate.
0:58:41 Not that you can’t modify it.
0:58:46 In fact, you know, switching from carnivore to veggie diets and there were Mediterranean type
0:58:53 diets, which are sort of healthier, like fish heavy veggie diets, I think are helpful for
0:58:53 people.
0:58:57 But I do think some of this gets set early.
0:59:04 And I think getting that set right, I think we probably need to, as a society, get that
0:59:06 all set a lot earlier, probably now, too.
0:59:14 And it’s estimated, some work from Justin Sonenberg, that, you know, native populations, these
0:59:19 aboriginal, they have three times the number of microbes that, say, people in the U.S.
0:59:26 So we just don’t have the same community that is probably handling diverse foods and probably
0:59:31 making essential ingredients for our health that we’re now missing.
0:59:35 So we probably need to restore that in some fashion.
0:59:39 Otherwise, this obesity and diabetes trend is just going to continue.
0:59:40 I totally agree.
0:59:46 I think the gut microbiome is, without question, one of the more fascinating aspects of our
0:59:46 biology.
0:59:52 And in no small part because of the way that it interacts with the brain by the vagus nerve.
0:59:57 You know, everyone’s obsessed these days with the vagus nerve as a calming pathway.
1:00:01 But it’s got a bunch of different avenues within it.
1:00:05 And it is the major route by which your gut communicates with your brain.
1:00:05 Right.
1:00:14 And I do want to just say one thing, in fairness to an observation, I completely agree with you
1:00:19 that many people who’ve been eating certainly standard American diet, sad to think that anyone
1:00:22 still does that anymore because it’s such a terrible diet.
1:00:24 I think everyone agrees on that, a lot of processed foods.
1:00:30 But you mentioned switching carnivore for more Mediterranean or plant-based.
1:00:33 I have seen that work for many people.
1:00:40 I will just also mention, in fairness, and this relates to the gut microbiome, there do
1:00:45 seem to be some people who, despite their best effort to eat fiber, fruits, vegetables, fish,
1:00:52 so-called Mediterranean diet, that for whatever reason, they have persistent autoimmune issues.
1:00:58 And I have observed over and over again that if they switch to an elimination diet that’s
1:01:05 largely just meat, believe it or not, and nothing else, they seem to resolve those autoimmune issues.
1:01:06 Now, I personally don’t follow that diet.
1:01:08 I don’t think it’s the healthiest diet out there.
1:01:11 It’s very hard to stick to.
1:01:21 But in my mind, it seems like the data are pointing to the idea that there are diverse microbiomes out there set up early in life and probably genetics play a role also.
1:01:25 You’re a professor of genetics, so hopefully that’s not too heretical an idea.
1:01:33 By the way, some of this has been broken down of, say, how much is your microbiome for general glucose levels versus genetics.
1:01:42 And then I think for the general microbiome, it’s about 20-some, 20% to 30%, depends on the cohort that was studied.
1:01:43 There’s some work from the Weissman.
1:01:47 And then for genetics, it may be about 20% as well.
1:01:50 So 20% of your microbiome is determined by your genetics.
1:02:00 No, the other way around, sorry, of your glucose levels, 20%, 20% to 30% is determined by your microbiome and about 20% by your genetics.
1:02:01 And the rest by lifestyle.
1:02:02 Yeah.
1:02:03 Okay.
1:02:05 That’s a useful set of metrics.
1:02:05 Yeah.
1:02:06 Yeah.
1:02:19 I mean, I just have to believe, based on the observation of people who are really careful, really care about their health, they’re not doing standard American diet, and they’ve tried vegan, they’ve tried vegetarian, they’ve tried omnivore without many processed foods.
1:02:28 And then they try ketogenic diet, and they feel better, and then they go full just meat, and their issues disappear.
1:02:29 Yeah.
1:02:32 And you kind of have to acknowledge that.
1:02:32 Right.
1:02:34 I’m not saying you have to, but I’m going to acknowledge it.
1:02:38 I will also say that most people seem to do well on an omnivorous diet.
1:02:41 I think 90% of people in the world are probably omnivores.
1:02:42 Yeah.
1:02:50 And I find it so interesting that as we support the gut microbiome, our health generally improves.
1:02:52 That just seems to be the case.
1:02:54 I’d like to talk for a moment about fiber.
1:02:55 Sure.
1:03:09 Because I think there’s general agreement in the medical community that fiber is important, reduces risk of cancer, improves digestion, adds bulk to food, reduces inflammation, just on and on and on.
1:03:24 But then again, our colleague, Justin Sonnenberg, and Christopher Gardner, both of whom have been on this podcast before, did this really nice study of comparing increasing fiber in the diet versus increasing intake of low-sugar fermented foods.
1:03:37 And it’s very clear that the increase in low-sugar fermented foods supported proliferation of the healthy gut microbiota, reduced the inflamatome, whereas increasing fiber allowed some people to reduce inflammation.
1:03:39 Other people’s levels of inflammation went up.
1:03:47 And so this brings us to this question of when we talk about fiber as a general category, maybe that’s too broad.
1:03:48 It is.
1:04:01 Could you tell us about the two major types of fiber, which foods tend to deliver one or the other type of fiber, and if indeed there are differences in which fiber are best for different people?
1:04:02 Right.
1:04:07 So as you’re alluding to, fiber is very heterogeneous, very different.
1:04:10 And we even break it down further than that.
1:04:15 You’re probably thinking of soluble versus insoluble or resistant starch versus starch.
1:04:21 But I look at fiber as like just a giant community of different substrates, if you will.
1:04:26 So we have long-chain, short-chain, hydrophobic, hydrophilic, positive, negative.
1:04:29 It’s like saying all animals are the same.
1:04:31 Humans are the same as cockroaches, the same as cats and dogs.
1:04:32 You just can’t lump that broadly.
1:04:35 You can’t, and their effects are very, very broad.
1:04:37 And so we’ve started tearing this apart.
1:04:42 I was a chemistry undergrad by training, so I guess that’s where I’m coming at this.
1:04:49 So we just started, and being somewhat practical too, we started putting people on, we took two common fibers,
1:04:57 a ravenazilin and inulin, which are these two, just commonly used, ravenazilin and emphyseum husks,
1:05:01 and it’s associated with mesomucil and inulins and those chicory pea fiber things.
1:05:08 Could you, before we dive into this, what are some foods that one type of fiber is more abundant in versus the other type of fiber?
1:05:14 Well, metamucil is a good example for the, a ravenazilin would be a gnat.
1:05:17 And a ravenazilin is kind of interesting.
1:05:25 As the name sounds, the chemist has a ravenose and it does have some glucose, but it has polyphenols in it too.
1:05:28 And I don’t know if you probably have covered this on your show.
1:05:29 No, not yet, but they’re super important.
1:05:39 They are, and they’re being, especially in the last, I’d say, six, ten years, being more and more appreciated for all their positive effects as antioxidants and anti-inflammatories.
1:05:43 So, anyway, they’re part of a ravenazilin.
1:05:47 This inulin is a glucose polymer, but they’re a short chain and a long chain.
1:05:49 That has different properties as well too.
1:05:55 That’s in various, certain fruits and certain other things.
1:06:05 And when we went into this, if you read the literature, you would say, well, there’d be some states that said, well, inulin lowers your glucose.
1:06:07 And others say, no, it has no effect.
1:06:10 And some saying it lowers your cholesterol and others it doesn’t.
1:06:12 Same with the ravenazilin.
1:06:13 It was all over the map.
1:06:17 Although there might have been more of a consensus about this ravenazilin lowering cholesterol.
1:06:19 So, we just did it.
1:06:20 We took 18 people.
1:06:33 I know it doesn’t sound like very many, but they did what’s called a crossover study where they went on increasing doses where they took either 10 for the first, 10 grams a day for the first week as a supplement, 20 the next week, 30 the next week.
1:06:36 And then did a washout and then switched to the other one.
1:06:37 So, they’re randomized.
1:06:46 They might do a ravenazilin the first period and then inulin the second, then a mixed fiber, which the party line would say is supposed to be the best for you.
1:06:55 So, we put – and then we do what we’re known for these deep measurements, these deep – we measure as many molecules of people’s blood as well as clinical measures.
1:07:04 And so, what we discovered is that as a general rule, a ravenazilin did reduce cholesterol and actually quite substantially.
1:07:06 It went down about 25 percent.
1:07:12 So, this is in Metamucil, but what other – what sorts of foods contain high amounts of this compound?
1:07:14 Most do actually.
1:07:14 Oh, okay.
1:07:15 So, broccoli.
1:07:17 Yeah, broccoli, yeah.
1:07:18 Kale, lettuce, cabbage.
1:07:19 Yep.
1:07:19 Okay.
1:07:22 So, this is like the – when we think of fiber, we think of –
1:07:23 But they have other things as well.
1:07:25 So, these are generally mixtures.
1:07:28 Like, apple fiber will have three major types of fiber.
1:07:30 It’s back to this heterogeneity of fibers.
1:07:34 So, we’re now getting into others like beta-glucans, another fiber.
1:07:37 Resistant starch is yet another one.
1:07:39 So, there’s a whole series of these fibers out there.
1:07:43 Yet, they’re not studied for their individual effects.
1:07:50 And it may be the case, of course, the complex mixture is a big deal as well, meaning getting the right combination.
1:07:56 But we’re starting with individual fibers, trying to see what their effects are, and then we will do a combination.
1:08:00 So, we’re just finishing up a study where same thing.
1:08:04 Instead of two fibers, we added two more, beta-glucana-resistant starch.
1:08:07 And we’re trying to see their effects as supplements.
1:08:11 And the idea, ultimately, is I think people do supplements.
1:08:13 That’s why we’re doing supplements.
1:08:15 Not that I’m a big fan.
1:08:17 I’d rather they eat, you know, healthier, unprocessed food.
1:08:18 Or both.
1:08:19 Or both.
1:08:21 But, yeah, most people don’t get enough.
1:08:27 You probably know that it’s recommended women have at least 25 grams of fiber a day, men 35.
1:08:31 And the number that people get is something like 12 to 15.
1:08:32 Wow.
1:08:36 So, they’re off by a factor of two in their amount of fiber they consume.
1:08:40 So, you know, minimally, supplements could help bring that up.
1:08:46 Anyway, I mentioned that rabinozionine, as a general rule, lowered most people’s cholesterol.
1:08:49 And, by the way, neither affected glucose.
1:08:52 So, we think other things are important for that.
1:08:59 But if you look at individuals, we did see some people where rabinozionine had zero effect,
1:09:04 meaning their cholesterol stayed flat, even when they went to the higher dose of 30 grams per day.
1:09:11 Yet, their inulin promoted their decrease in cholesterol.
1:09:12 So, what’s going on?
1:09:14 Well, we don’t know.
1:09:19 But to me, it’s logical that your microbiome, maybe it’s other parameters that are playing into this.
1:09:25 This is why, ultimately, what I want to do is just get your microbiome, do a blood draw, and say,
1:09:29 aha, here’s the foods that will be healthy for you, and here’s the ones that won’t.
1:09:32 I think this is very personalized and complex.
1:09:37 It comes back to what you were saying before about meats and things having different effects on people.
1:09:40 And you probably know a lot of people with bipolar.
1:09:45 Now, the solution for a lot of people is a ketogenic diet, right?
1:09:47 And it seems to really work.
1:09:49 There are studies out there where it’s been very transformative.
1:09:51 Which is remarkable.
1:10:00 I mean, if we really just take a step back, it’s like forever, you know, bipolar depression was one of the most difficult things to treat.
1:10:05 And it turns out the ketogenic diet can be very effective in some people.
1:10:07 In some cases, curing people, not every person.
1:10:09 But that’s a remarkable breakthrough.
1:10:10 I agree.
1:10:14 You know, and as you said earlier, I think it’s such a key thing for people to keep in mind.
1:10:17 We understand the least about the things we do the most.
1:10:17 Yeah.
1:10:21 So you can imagine for many years, people are eating like everyone eats sooner or later.
1:10:25 And some of these people are dealing with serious mental health issues.
1:10:30 And the foods they were eating very well were exacerbating their symptoms.
1:10:31 Yeah.
1:10:32 It’s just wild to think about.
1:10:36 But then when we talk about, and I’ve heard you say, you know, food is medicine.
1:10:40 I think most people don’t think of food as medicine.
1:10:50 I think most people think of food as something they need, that they crave, that they enjoy, and that eventually becomes problematic for them.
1:10:58 You know, I don’t think people really understand the extent to which what they put in their mouth can support them, that it really can be health-promoting.
1:10:58 Yeah.
1:10:58 Right?
1:11:01 I think it’s because we are so calorie-oriented.
1:11:04 Like, oh, you know, it’s all a battle between what you take in versus what you burn.
1:11:05 Yeah.
1:11:07 But you really view food as medicine.
1:11:11 Oh, yeah, because I think we are – I mean, the way I look at it, we’re homeostatic systems.
1:11:14 We’re very – and complex ones at that, right?
1:11:17 We have all these organs, all these biochemical pathways.
1:11:21 And, you know, the one we also understand, at least, is people’s behavior.
1:11:24 That came up earlier, and I’m sure it will come up again.
1:11:28 And you have to tune all this stuff to keep it right.
1:11:32 And in general, most people do pretty well.
1:11:36 But I think we could all improve that, I’m sure.
1:11:37 And that is the goal.
1:11:39 It’s to keep this – you know, your car, right?
1:11:44 If you want it to run forever, you want to keep all the systems working right and in balance.
1:11:46 You don’t let things get off too far.
1:11:50 And I think there’s a tendency, and I think there’s a problem with medicine today.
1:11:53 We wait until things are broken and then try and fix it.
1:12:02 And so, obviously, what you want to do is have people as well-tuned cars for their entire life and then, you know, pass away then.
1:12:04 That’s how it should work.
1:12:09 And so, I think that’s what we want to do, keep people tuned.
1:12:23 And so, we probably don’t get off to a good start early in life when we start people with all these not-so-good diets, like all the success of processed food and sugar and losing our microbiome diversity.
1:12:28 I think we really want to keep our car off and running right from the get-go.
1:12:35 It’s, you know, it’s a little bit late for some of us because we’re probably a little bit hardwired, although I think we can tune that.
1:12:38 I try to do that as best I can, I guess.
1:12:39 Seems to be doing a good job.
1:12:39 Yeah.
1:12:42 Well, anyway, we’ll do it the best we can.
1:12:50 When I travel, I will occasionally take a probiotic in addition to all the other things I’m doing to support my gut microbiome.
1:12:52 I do take a supplement to support gut microbiome.
1:12:54 I also try and eat lots of fruits and vegetables.
1:12:59 I will say I’m very intrigued by these fiber data, the different types of fiber data.
1:13:07 I’m intrigued because I noticed that some vegetable foods just don’t agree with me, even if I’m careful to chew them properly and do all that.
1:13:13 And I find that over time, I’ve just oriented towards eating the same, you know, six to eight vegetables.
1:13:15 But I’m tempted to do the following experiment.
1:13:21 Tell me if this is a good experiment, Snyder, if I’d get a shot at a sabbatical in your lab.
1:13:23 Keep eating the same thing I’m eating.
1:13:24 Exercise the same.
1:13:26 Do things the way I’m doing them now.
1:13:34 But try a supplement like you said, Metamucil, which is one particular type of fiber.
1:13:42 And do the before and after LDL cholesterol, ApoB, blood glucose regulation with a continuous glucose monitor.
1:13:49 Then stop, do a washout, swap that out for increasing like inulin fiber through some other source.
1:14:00 So in other words, add in a pure fiber source on top of an existing diet and see how that impacts blood metrics and subjective well-being.
1:14:02 Yeah, I think that would be good.
1:14:04 I’d love to know your microbiome.
1:14:07 And these are the sorts of things we’re trying to sort out now.
1:14:08 I don’t have an answer.
1:14:14 But I imagine the microbes you have in you, they have certain hydrolases that break down these fibers.
1:14:18 And everybody’s microbiome is very, very different.
1:14:21 So we have communities of microbes.
1:14:23 And every person’s community is different.
1:14:28 And so we have these enzymes, hydrolases, that do break down these fibers.
1:14:33 And my guess is that we already know that yours is going to be different from mine.
1:14:38 And so maybe if you eat a certain fiber, you’re not as prepared to handle it as the next person.
1:14:42 So this is why we need to collect the right data.
1:14:53 And it may be at the end, well, you need to add the right probiotic, the right microbe to go with that fiber to better get the tuning you’re looking for.
1:15:07 And in the long run, if you probably want permanent, you know, incubation of this probiotic into your gut, you may actually have to add a community because they’re all interdependent.
1:15:09 They get personalized, again, early.
1:15:12 And so you basically form your own personal guild.
1:15:18 And so one problem with probiotics is that they, you know, they don’t stick that well.
1:15:24 A lot of them wash out, although what a prolonged use can help colonize some of that may be possible.
1:15:26 And they’re cumbersome.
1:15:26 They’re expensive.
1:15:29 They require refrigeration, most of them.
1:15:30 Yeah, that’s right.
1:15:35 I personally feel fortunate that I don’t have what I would consider chronic gut issues.
1:15:37 I just avoid certain foods.
1:15:40 Yeah, but are you avoiding it because you’re getting inflammation?
1:15:42 You said some don’t agree with you.
1:15:45 Is that because of gas or is that because of inflammation?
1:15:47 It’s more of an inflammatory response.
1:15:48 Yeah.
1:15:59 Like you just kind of feel like you don’t feel well and you feel kind of like overtaken by some process, which that’s what I’m like, you know, this is a poor man’s, I extract to, you know, inflammation.
1:16:06 But if you can figure out which fibers might be inducing that specifically, maybe you can avoid those foods with those fibers.
1:16:07 I don’t know.
1:16:09 And again, fiber seems to be very personalized.
1:16:13 So I think it is something you can try.
1:16:15 It’s a pretty easy experiment to do.
1:16:19 I think most people like the idea of fibers.
1:16:27 Again, we like to do individual fibers because ultimately I want to understand the effect of every fiber and make combinations that would be personalized for people.
1:16:38 But, you know, if you were to get apple fiber or oatmeal, yes, it’s got a lot of Metamucil and the Arabizanin, but it has other things in there too.
1:16:42 And it’s probably true that the combinatorics are important.
1:16:47 And we’ll get there at some point with the combinatorics.
1:16:50 I mean, I guess I’m, you know, I am a big data guy.
1:16:53 I like the idea with 8 billion people on the planet.
1:17:03 If we even got 1% of those doing food logging with sugar monitors and things like that, we’d have a lot of combinatorics all figured out.
1:17:05 Well, you’ve got 100 people in your lab.
1:17:07 You’re running clinical trials all the time, right?
1:17:11 Your human subject requirements are big.
1:17:16 Maybe we’ll provide a link to where people can participate in some of these studies.
1:17:18 Yeah, we have studies running all the time.
1:17:20 Yeah, because I know a number of people will be interested to do that.
1:17:24 And we’re going to talk more about sensors and air quality.
1:17:27 We’ve got a bit more to cover in each domain.
1:17:36 But I think it’s really important, and thank you for breaking up this broad category that we’ve all heard about, fiber, into meaningful categories.
1:17:44 And just even people’s understanding that different people react differently to different fibers is really important.
1:17:54 A family member of mine was told that they need to take Metamucil to get more fiber, had zero impact on their LDL, zero impact on other important markers.
1:17:59 I might suggest to them that they consider taking a different fiber supplement in an effort to control it.
1:18:01 Maybe for them, inulin will be the trick.
1:18:02 Great.
1:18:06 This is the first I’d heard of it, well, when I was listening to one of your talks.
1:18:10 It’s a good thing you have 100 people in your lab.
1:18:16 By the way, folks, having a 100-person lab is exceedingly rare.
1:18:19 Well, we’re a little smaller now, but yeah, we’re still a good bunch.
1:18:20 Yeah, well, it’s very impressive.
1:18:23 Your vigor is undeniable.
1:18:27 I’m just lucky to have amazing people in my lab.
1:18:28 I consider myself very fortunate.
1:18:30 Well, I will say, not just because you’re sitting here.
1:18:32 I’m not just saying it to be kind.
1:18:46 Many people in your lab have reached out for reasons related to collaborations, etc., and everyone in your lab speaks extremely highly of you and working with you, which is not always the case in large laboratories or small ones, but they adore you.
1:18:51 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, Function.
1:18:56 Last year, I became a Function member after searching for the most comprehensive approach to lab testing.
1:19:03 Function provides over 100 advanced lab tests that give you a key snapshot of your entire bodily health.
1:19:10 This snapshot offers you with insights on your heart health, hormone health, immune functioning, nutrient levels, and much more.
1:19:17 They’ve also recently added tests for toxins, such as BPA exposure from harmful plastics, and tests for PFASs, or forever chemicals.
1:19:28 Function not only provides testing of over 100 biomarkers key to your physical and mental health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors who are expert in the relevant areas.
1:19:34 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had elevated levels of mercury in my blood.
1:19:41 Function not only helped me detect that, but offered insights into how best to reduce my mercury levels, which included limiting my tuna consumption.
1:19:51 I’d been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production and detoxification.
1:19:55 And I should say, by taking a second Function test, that approach worked.
1:19:57 Comprehensive blood testing is vitally important.
1:20:02 There’s so many things related to your mental and physical health that can only be detected in a blood test.
1:20:06 The problem is, blood testing has always been very expensive and complicated.
1:20:11 In contrast, I’ve been super impressed by Function’s simplicity and at the level of cost.
1:20:12 It is very affordable.
1:20:18 As a consequence, I decided to join their scientific advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
1:20:22 If you’d like to try Function, you can go to functionhealth.com slash Huberman.
1:20:29 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early access to Huberman podcast listeners.
1:20:35 Again, that’s functionhealth.com slash Huberman to get early access to function.
1:20:45 I’d like to talk about organ aging and organ health as a separable set of features from general aging and general health.
1:20:51 I think you were one of the first people that I ever heard say, listen, our organs don’t all age at the same rate.
1:20:59 Just like most people eventually die because some organ goes first and then it cascades into other things.
1:21:03 We need to start thinking about organ health in the same way we think about organ disease.
1:21:08 We need to start thinking about organ age as an independent thing.
1:21:13 It’s like maybe my liver is much older than my heart at a genetic level, at a functional level.
1:21:18 What are your thoughts on this and how can we start to parse organ age?
1:21:20 So I’d like you to comment on that.
1:21:28 And also perhaps this idea that we just age linearly is not correct.
1:21:33 That maybe there are some cliffs that come about it at particular phases of life.
1:21:34 Can you talk about these things?
1:21:37 Yeah, let me tell you a little how we got into this.
1:21:43 So we set up – it comes from my philosophy that I think, you know, medicine is broken.
1:21:45 We tend to do sick care rather than health care.
1:21:54 So we started when I moved to Stanford now 16 years ago, this idea maybe we should – first of all, you don’t measure people very much when they’re healthy.
1:21:56 You don’t measure them very often.
1:21:58 So just, you know, it started with me.
1:22:06 But the goal was to do a bigger group, which we did, profiling people, collecting as much data as possible while they’re healthy.
1:22:15 So we – you know, people would get blood, their microbiome, all urine, and we would take these and do what’s called omics measurement.
1:22:22 We’d make as many measurements from their blood as possible on top of deep clinical measurements using all these new tools.
1:22:27 And we would do it every three months, and we’d do it while they’re healthy.
1:22:37 If they got ill, like from a viral infection, things like that, we would take more samples to be able to collect more carefully to see what was going on when they first got ill.
1:22:48 And so we’ve been running this study on me now for about 15 and a half years and for this group of people about almost 12 and a half years.
1:22:51 So we’ve been profiling this group of people.
1:22:57 Well, some have dropped off by now because it takes a lot of energy to be part of one of these – that particular study.
1:22:59 But anyway, others have come in.
1:23:02 And so, yeah, we’ve been running this for some time.
1:23:05 And the idea is to see what a healthy profile looks like.
1:23:08 How does it change over time, which we interpret as aging?
1:23:11 You know, what happens when people first get ill?
1:23:15 And we are very enamored by these technologies.
1:23:25 In fact, we invented some of them, our lab did, for these omics technologies like something called RNA-seq, where we can measure all your transcripts.
1:23:29 And we have ways of following all your proteins with protein chips and things like that.
1:23:34 So our lab did invent a lot of these – they call them omics technologies.
1:23:40 So it’s ways of collecting big data from, again, your blood, your urine, and even your microbiome.
1:23:46 And so we basically sequenced people’s genome, made all these measurements, and followed them over time.
1:23:52 Well, I was going to say we were also curious whether we could use some of these technologies like genome sequencing.
1:24:03 And, you know, this method for measuring transcripts, are any seeking things for better, you know, maybe managing people’s health.
1:24:06 And then we brought in the wearables when they were first fitness trackers.
1:24:09 We thought, well, maybe they’re a little more interesting than just fitness trackers.
1:24:10 So we put them on for health monitoring.
1:24:15 And I can tell when we started, it was a bit controversial at the time.
1:24:19 A lot of the physicians are not like sequencing the genomes of healthy people.
1:24:22 It was right after genome sequencing was first coming out.
1:24:27 And, you know, they were worried we were going to turn everybody into hypochondriacs.
1:24:28 It’s going to cost millions of dollars.
1:24:31 And most people have warmed up to it now, not 100%.
1:24:33 A lot of people still don’t like that.
1:24:34 They still don’t like the wearables.
1:24:35 I’m sure we’ll talk about that.
1:24:40 But anyway, we did show that a lot of people learned some pretty important things from their genome.
1:24:48 One young guy turned out he had a mutational heart gene, and his father died right around the time we sequenced his genome.
1:24:50 His father died of a heart problem.
1:24:54 And sure enough, he has a heart defect that was uncovered by his genome sequence.
1:24:56 So we had examples like that.
1:24:59 And then same with the wearables uncovered things.
1:25:01 All kinds of things popped up.
1:25:08 Actually, 49 people had what we would call major health discovery just in the first three and a half years of running the study.
1:25:09 With the wearables?
1:25:11 With all kinds of things.
1:25:12 That was the thing.
1:25:13 It was no one technology.
1:25:17 What we’re doing is we’re getting a much more complete picture of people’s health.
1:25:20 And we discovered these things then before they have symptoms.
1:25:23 So we’re profiling people while they’re healthy.
1:25:26 And we’re looking for things that might be off.
1:25:40 And so the way I like the analogy I like to use is that if your health is a thousand-piece jigsaw puzzle, the way when you go to a physician’s office today, we would say they measure five or six of those thousand pieces.
1:25:41 They just don’t get a very good picture.
1:25:46 We’re trying to measure five or six hundred pieces, get a much clearer picture.
1:25:59 And so 49 people, we uncovered something pre-symptomatically, caught somewhat early in pharma, two people with pre-cancer, two people with serious heart issues, one from the genome sequencing, one from the wearables.
1:26:01 So this is part of a study.
1:26:03 Has this been commercialized?
1:26:10 Like if I want to RNA-seq or deep-seq, or this is, by the way, just nomenclature.
1:26:21 If I want to look at mutations I might have or how healthy or how sick different organs or cells of mine are, what’s available to me nowadays?
1:26:21 Yeah.
1:26:31 So we spun off a medical version of the Sys-Q bio that does whole body MRI, which most people will tell you that, most physicians will tell you, you should not do that.
1:26:34 Oh, let’s pause there for a second because I will say I’ve done a Pronovo scan.
1:26:35 Yeah.
1:26:37 They’re not a sponsor of the podcast.
1:26:37 Yeah.
1:26:38 But I did Pronovo scan.
1:26:39 Yeah.
1:26:41 What did you think?
1:26:42 I thought it was great.
1:26:47 I watched the first segment of a documentary on Netflix while my body got scanned.
1:26:51 I’m not claustrophobic, so going into the tube was no big deal.
1:26:59 I got to see – thankfully, I think you’re allowed one white spot on the brain per decade of life.
1:27:00 I’m approaching 50 in a few months.
1:27:03 I’ve got – so up to five would be okay.
1:27:10 I’ve got one little one, which is good because I did some high-impact sports early in my life and some martial arts.
1:27:13 It’s where I got hit in the head, and I don’t recommend doing that, folks.
1:27:15 So I was a little worried about that.
1:27:15 Okay.
1:27:20 I learned that my intravisceral fat is very low.
1:27:28 And, you know, for the most part, it provided a useful baseline.
1:27:40 A good friend of mine since childhood who’s a chair of neurosurgery, not at Stanford but at a nearby university, told me that it is not uncommon for him.
1:27:50 Like on a monthly basis, someone will reach out saying, hey, I went in for a whole body MRI and discovered that I’ve got a tumor on my optic chiasm or I’ve got a small glioma.
1:27:55 And you said physicians don’t like that people are getting these whole body MRIs.
1:28:03 I’ll set him out as an example of a physician who appreciates that people are doing this.
1:28:05 I love that.
1:28:05 He’s a surgeon.
1:28:07 Surgeons like to cut.
1:28:10 He’s perhaps one of the finest neurosurgeons in the world.
1:28:14 I think all the neurosurgeons I’ve spoken to admire him tremendously.
1:28:26 But I agree that many physicians don’t like the idea of people getting scanned because that means they get calls of concerned, quote, unquote, hypochondriacs.
1:28:35 But in my mind, that speaks to the deficits of the medical community, not to the deficits of the scanning technologies, right?
1:28:36 I mean –
1:28:37 100% agree.
1:28:39 I mean it’s kind of – if you step back from it, it’s kind of crazy, right?
1:28:47 Like doctors – it’s just – I mean from a purely just like if we just made it completely A-emotional.
1:28:50 It’s more business for them if somebody has problems.
1:28:53 So that doesn’t square with their response.
1:29:03 There’s something about people advocating for their own health exploration, controlling their own health exploration that really seems to vex a lot of doctors.
1:29:05 They don’t like it.
1:29:06 And it doesn’t make any sense to me.
1:29:09 Like wouldn’t you want your patients to be health-minded?
1:29:11 I think it’s part of the broken healthcare system, right?
1:29:13 They have 15 minutes to spend with you.
1:29:13 Yeah.
1:29:20 So when people show up with their – I mean the number one concern about whole-body MRIs is they’ll find nodules, right?
1:29:23 If you go high enough resolution, you’re guaranteed to find nodules.
1:29:28 Men have in their prostate, women have in their ovaries if you go high enough resolution 100% of the time.
1:29:31 Then people show up and say, well, I got these nodules.
1:29:35 Nodules are cell growths and they can be benign cell growths.
1:29:37 Yeah, or they’re just not even growing.
1:29:38 They’re just there.
1:29:39 They may have showed up early in life.
1:29:44 And I mentioned I’ve had 20 of these things and I have nine nodules.
1:29:48 And the point is it’s not whether you have nodules or not.
1:29:49 Do you have any growing nodules?
1:29:50 Right, right.
1:29:51 And that’s the key.
1:29:54 And if you’ve never done a baseline, you’ll never know if they’re growing.
1:29:57 So I’m happy to say none of my nine nodules that have been spotted are growing.
1:29:58 I’m relieved to hear that.
1:29:59 And I know that.
1:30:08 And you probably have seen a similar situation, but a friend of mine, you know, woke up one day and couldn’t move his arm.
1:30:10 And so they rushed him to the emergency room.
1:30:13 They scanned the relevant area.
1:30:15 They saw he had a tumor on his spine.
1:30:18 So they took it out and things seemed fine.
1:30:23 Then they did a whole body MRI follow-up later and they found three more nodules.
1:30:30 So the question is, were they there to begin with or had his tumor metastasized?
1:30:31 No way to know.
1:30:32 They had no baseline.
1:30:36 So I think having these baselines is super important for everyone.
1:30:38 I think people balk at the cost.
1:30:42 So it’s about, as I recall, it’s about $2,000 to get one of these whole body scans.
1:30:50 I think we can assume that the cost is going to come down just as everything, whole genome sequencing is going to come down.
1:30:52 Maybe even insurance would cover it at some point.
1:31:05 I mean, it’s so trivially easy to do once you have, you know, a place that will do it, that if the cost were to come down, I think you’d save tons and tons of lives.
1:31:11 I see it as a boon to the medical industry, not just for making money, but for improving people’s health.
1:31:16 I mean, as you said, when you go to the doctor, they measure, they put a thermometer in your mouth.
1:31:21 They take your blood pressure, take your height, take your weight, ask you a few questions, ask you if anything’s changed.
1:31:28 And then you’re like – it’s almost like you’re better off just like calling them up on the phone at this point.
1:31:29 You can do all of that stuff at home.
1:31:30 You can.
1:31:33 And in fact, we should be doing that stuff at home anyway.
1:31:34 We can talk about that later.
1:31:43 Yeah, what Q-Bio does is they do whole body MRI and they’ve designed ways that they can do it in about 40 minutes, 35 to 40 minutes.
1:31:45 So it saves a lot of time.
1:31:49 And then they also do some – a medical version of what I was telling you before.
1:31:58 They don’t do, for example, the transcript on the RNA-seq stuff, some of that, because they have set it up in a way that it’s actionable information.
1:32:03 Because you can then take the data to your physician who will know what to do with it.
1:32:03 Great.
1:32:19 And so – and yeah, it turns out, just like you’re saying, just from the first 100-plus people, they discovered early ovarian cancer, all pre-symptomatically, just like in our study of the 49 people who found their things pre-symptomatically.
1:32:23 They found, you know, cardiovascular conditions are pretty serious.
1:32:27 They found even early pancreatic cancer, which is almost never found early.
1:32:30 And so they discovered these things.
1:32:35 And sometimes it was by the longitudinal measurements they saw things shift.
1:32:39 Sometimes at what we call multivariate, they’d see several things shifting.
1:32:41 We discovered that in as well.
1:32:43 We might see one thing off.
1:32:50 And you’d say, well, I don’t know, but when you see three things all going in the same direction, you worry about that.
1:32:56 And a good example is if you go to a physician today and your glucose is high and it’s normally been low and it might spike up.
1:33:02 They’ll say, well, you know, have you – were you ill yesterday or something like that?
1:33:03 All that explains it.
1:33:04 Let’s ignore it.
1:33:06 Come back in two years, right?
1:33:07 And that’s just not enough.
1:33:11 And, yeah, and that might have been a clue for something big.
1:33:12 And we’ve seen that in our study.
1:33:19 We’ll see somebody who shifted off their liver enzymes and they’ll come to me and say, Mike, I’m still in the normal range even.
1:33:23 You know, they’re – and this is why we’re big on baselines.
1:33:25 That’s a big theme in our work.
1:33:27 No way a healthy baseline is like the MRIs.
1:33:35 And they’ll be running in the low end of a normal range for their liver enzyme and suddenly it’ll double but still be in the normal range.
1:33:39 And they’ll call me up and say, hey, what’s going on here?
1:33:39 I say, I don’t know.
1:33:41 Why don’t you go get another measurement?
1:33:43 Sure enough, then they shift it out of normal.
1:33:47 So I think the trajectories of these measurements is key.
1:33:54 I think knowing how you’re progressing is a big deal and that’s how we think – just like your car.
1:34:02 If you see something going off, you want to see it when you catch the first symptoms, not once your car is broken down on the side of the road, the engine is blown up or something.
1:34:06 So I think that’s how we have to shift medicine.
1:34:07 Amen to that.
1:34:10 A thousand times over.
1:34:12 Let’s talk about some of the sensors you’re wearing.
1:34:13 Sure.
1:34:16 And what people can monitor now.
1:34:16 Yeah.
1:34:20 You talked about continuous glucose monitors and that’s non-invasive.
1:34:23 I mean, you don’t even feel it going in.
1:34:25 It’s just basically a sticker thing.
1:34:27 But what are some of the other things?
1:34:31 Most people are familiar now with sleep tracking.
1:34:31 Right.
1:34:35 And, of course, that’s pulling heart rate data and a few other things.
1:34:39 But, yeah, walk us through what’s possible now with non-invasive trackers.
1:34:43 And maybe just, yeah, let us know which particular ones you’re wearing.
1:34:47 This isn’t, you know, like a promotion of a particular product.
1:34:48 I’m just very curious.
1:34:51 You’re armed to the teeth with sensors here.
1:34:52 So what do you got?
1:34:54 I’m a big measurement guy.
1:34:57 Yeah, well, you’re a Stanford faculty after all.
1:34:57 All right.
1:35:01 So I have my – this is my Fitbit.
1:35:02 This is my Apple Watch.
1:35:10 And then I happen to have a company that’s called Sensomics that has two different – this is a new one they have out and then the older one.
1:35:16 And so they all measure heart rate, heart rate variability and reasonably accurate, meaning, you know, not that far off.
1:35:21 And so, again, for the listeners, resting heart rate, everybody knows.
1:35:24 But heart rate variability is an important measurement.
1:35:26 More and more appreciated these days.
1:35:29 When you’re ill, your variability drops.
1:35:33 And both those are fairly accurate these days for most devices.
1:35:34 Oh, and I have a ring.
1:35:35 This one happens to be a circle.
1:35:37 I used to wear an Oura ring.
1:35:39 It’s not an Oura ring?
1:35:40 Which one is that?
1:35:41 No, it’s called circle.
1:35:44 They have – they’re different parameters.
1:35:46 So there’s no right or wrong to this.
1:35:47 You have to – same thing.
1:35:50 You have to match it to your lifestyle.
1:35:53 Some, you know, you charge them while you’re in the shower.
1:35:54 They’re charged for five days.
1:35:57 And others you have to charge for an hour, hour and a half to keep it going.
1:36:00 So you have to find the one that works best for you.
1:36:04 I do think wearing them overnight, it’s a great time for health monitoring.
1:36:06 So I’m a big fan of that.
1:36:07 Anyway, they measure that.
1:36:09 Some measure blood oxygen.
1:36:10 Some of that’s accurate.
1:36:11 Some of it’s not accurate.
1:36:12 It depends on the device.
1:36:15 Some measure skin temperature.
1:36:17 Again, some of that’s accurate.
1:36:17 Some of it’s not.
1:36:18 It depends on the device.
1:36:22 They also measure something called galvanic stress response.
1:36:23 Some do.
1:36:25 That’s conductance on your skin.
1:36:28 And that is not something we normally measure in a doctor’s law.
1:36:36 But it turns out it has value for hydration because when you have drier – like when you’re diabetic, you’ll have drier skin.
1:36:39 And I should have figured this out earlier when I first became diabetic.
1:36:41 I got itchy because my skin got dry.
1:36:47 Anyway, you can measure that with your smartwatch and get that in real time.
1:36:48 The galvanic skin response.
1:36:48 Yeah.
1:36:50 And also it’s a measure of stress.
1:36:52 When you’re stressed, you sweat more.
1:36:55 And so you can pick that up as well with these devices.
1:37:03 So there’s a fair number of things and then some of them you can measure in EKG and sleep, of course, super important.
1:37:06 Their accuracy for the stages is still questionable.
1:37:08 It depends on the device.
1:37:09 They’re getting better though.
1:37:18 I use innate sleep and I will look – I’m now in the habit of only looking at the data every few days.
1:37:19 Okay.
1:37:28 Because I’m doing an experiment on myself where I measure my subjective feelings of rest and alertness and energy and compare it to the data.
1:37:32 And the only way to do that properly is to not glance at the data first thing in the morning.
1:37:32 Okay.
1:37:33 Right?
1:37:34 Because it just biases how you feel.
1:37:35 Right.
1:37:43 Our colleague, Ali Crum at Stanford has done some nice experiments where they tell people after a genuinely poor night’s sleep, they got a great sleep.
1:37:48 Or they tell people after a great night’s sleep, they got poor sleep and they show them a sleep score and they give them some data.
1:37:50 And it’s false data basically.
1:38:00 And people’s levels of alertness, well-being, et cetera, are strongly biased by what they are told their sleep was like as opposed to what it was actually like.
1:38:02 This is a big deal.
1:38:03 Right?
1:38:08 And I think it speaks to all the beautiful studies that Ali’s done because she finds stuff like this all the time.
1:38:09 Right.
1:38:12 In nutrition and well-being and these mindset effects are really powerful.
1:38:16 So I look at my sleep data maybe once every two or three days.
1:38:16 Right.
1:38:20 And I’m constantly striving to get more REM sleep.
1:38:27 By the way, warming your sleeping environment in the last two hours of sleep will dramatically increase the amount of REM sleep you get.
1:38:30 I learned that trick from Matt Walker and it works spectacularly well.
1:38:31 I’ll have to give it a try.
1:38:32 Yeah.
1:38:36 Matt taught me that trick and I’m getting close to two and a half hours of REM sleep now.
1:38:37 Wow.
1:38:40 And I only sleep about six and a half, seven hours to feel rested.
1:38:40 Nice.
1:38:41 So it’s pretty spectacular.
1:38:42 And I thank Matt.
1:38:43 I got to try it.
1:38:44 I thank Matt for that tip.
1:38:46 It’s one of my biggest weaknesses.
1:38:47 I don’t sleep that well.
1:38:47 Yeah.
1:38:49 So cool bed in the beginning.
1:38:50 I do do that.
1:38:52 The night and then the opposite toward morning.
1:38:52 Interesting.
1:38:55 And so Matt taught me that trick and it’s like, whoa, it’s completely.
1:38:56 That is so cool.
1:38:59 I now emerge from sleep feeling so much better.
1:38:59 Right.
1:39:04 Unless I was having a disturbing dream, in which case you got to like go think about something else.
1:39:14 But in any case, the sleep trackers, right, on the eight sleep, because the tracker is stationary, it’s fixed to the mattress.
1:39:23 My understanding is that it’s more accurate than if the tracker is on a limb where you could be moving because that will disrupt sleep stage measurement.
1:39:25 But I don’t know if that’s actually true or not.
1:39:26 I don’t know.
1:39:27 I haven’t measured it.
1:39:29 I haven’t looked at the data on that.
1:39:29 Okay.
1:39:29 Yeah.
1:39:31 So what about HRV?
1:39:37 We’re hearing more and more that HRV is perhaps even more interesting than resting heart rate.
1:39:38 I think it probably is.
1:39:42 What are some things that we can do to improve our HRV?
1:39:43 What should our HRV be?
1:39:46 How much control do we have over HRV range?
1:39:47 This kind of thing.
1:39:51 Well, exercise is supposed to be one of the best ways to do this.
1:39:52 Again, I’m not a cardiologist.
1:39:54 I’m not an expert there.
1:40:02 I don’t know for sure, but I know personally, keeping my stress down and sleeping better seems to help.
1:40:03 I’ve noticed that.
1:40:04 That makes sense.
1:40:05 Recently, yeah.
1:40:11 One of these AI programs, again, happens to come from January, they take all your data, bring it in.
1:40:13 And they were like looking at this.
1:40:17 And my HRV, believe it or not, went up like 28% or some incredible number.
1:40:21 Yeah, and I was trying to figure out what it was due to it.
1:40:23 And I think I’m sleeping better, actually.
1:40:24 Are you a meditator?
1:40:26 No, I used to.
1:40:29 And I know I need to make more time.
1:40:33 In some sense, maybe my bike ride is the equivalent of that at the end of the day.
1:40:37 And on the weekends, I try and do a little bit of gardening.
1:40:38 That’s my form.
1:40:42 I am a big believer you need some form of calmness.
1:40:46 And I used to meditate for like five minutes after exercise.
1:40:47 I need to get back to that for sure.
1:40:52 There’s some interesting data on just maybe give this a try as an experiment.
1:41:00 Periodically throughout the day, just do a deliberate to lungs empty exhale, which activates the vagal pathway.
1:41:02 The sinoatrial node slows your heart rate down.
1:41:06 There’s evidence that will improve your HRV, both in waking and sleep states.
1:41:08 Yeah, just try it out.
1:41:09 So one minute every day?
1:41:10 No, no, no.
1:41:15 Just periodically throughout the day, just remember to dump all your air, as the free divers would say, just.
1:41:16 Yeah.
1:41:18 Really long exhale.
1:41:20 I haven’t tried the breathing stuff.
1:41:22 Yeah, a lot of people are saying that’s really good.
1:41:23 You just intersperse it so there’s no breath work.
1:41:24 You don’t have to set aside time.
1:41:25 Yeah.
1:41:27 I’ll ask you something different related to stress.
1:41:30 It goes back to some sleep data.
1:41:32 You seem to love your work.
1:41:33 Oh, I love it.
1:41:36 Before we came in here, you’re like, I love my job, you know?
1:41:47 There are really interesting data out of the sleep lab at Stanford that show that positive next day anticipation is one of the strongest determinants of sleep quality.
1:41:48 I didn’t know that.
1:41:56 And that it really does seem to be that if you are excited about your life, you can get by with less sleep because the amount of quality sleep you get is higher.
1:41:57 Okay.
1:41:58 So maybe you don’t need to meditate.
1:42:00 You just need to continue to do what you love.
1:42:01 Maybe, yeah.
1:42:02 No, I do love what I do.
1:42:06 And for me, there’s no better rush than a great result.
1:42:08 I’m an academic at heart.
1:42:23 We spin off the companies to try to get, I think, the things we’re doing, you know, I hope out to a broader group of people, which, you know, it also is a way of showing the stuff really works and that it’s not all BS that you’re doing in a lab.
1:42:25 So I do love what I do.
1:42:27 And I don’t know.
1:42:28 I’m very fortunate.
1:42:34 I have amazing people in my lab, as I mentioned before, who they come up with a lot of the ideas.
1:42:39 I view us as a team that try to push forward on these various things.
1:42:47 I try to create an open environment where people aren’t afraid to share ideas and push things forward, yeah.
1:42:50 Anyway, I realize we got away from the organ aging part.
1:42:50 Yeah.
1:42:51 If you want to go back to that.
1:42:52 Let’s go back to that.
1:42:56 And then I would like to also get back to psychological factors and mental health.
1:43:01 On the aging, I mentioned how we’re doing all these measurements and tracking people over time.
1:43:05 We’ve now been doing this for over 12 years on this 109.
1:43:07 Some have dropped off and say new ones have popped on.
1:43:18 And what we discovered by just looking at the healthy time points is that people, you know, they do change over time, even in the healthy times.
1:43:23 But they’re all changing differently, meaning we look at the biochemical pathway.
1:43:37 Some will have their top biochemical pathway, dilated cardiomyopathy pathway changing – or sorry, that was dilated – sorry, that was hypertrophic cardiomyopathy signaling pathway shifted.
1:43:38 Other people, it’s metabolic.
1:43:39 Some are immune.
1:43:43 We call these ageotypes, aging pathways.
1:43:51 And I kind of like that a little bit better than organ aging because some of the things you pick up are like oxidative stress, which go across lots of organs.
1:43:55 Or, you know, the, you know, inflammatory, inflammation.
1:43:58 That’s kind of cross-organ as well.
1:44:02 So we call these ageotypes, aging patterns that we see.
1:44:04 And it turns out everybody’s different.
1:44:07 So some people will be the cardio.
1:44:09 Some people will be the metabolic.
1:44:10 Some are liver.
1:44:13 Some are kidney based on the markers we see in the blood.
1:44:14 And some are immune.
1:44:17 And some are all the above or parts thereof.
1:44:18 So we’re all different.
1:44:28 And what’s cool about it is it’s actionable information, meaning we – metabolic gauger, when you actually see – they’ll see how they’re shifting.
1:44:33 And, again, I have another company involved in this.
1:44:37 They do this micro-sampling I’m sure we’ll get into where they measure your metabolic patterns.
1:44:44 And, by the way, we think your metabolism is the best way to see the shifts of all the different – proteome is good too.
1:44:54 And my colleague, Tony Viskores, he basically has looked at this organ aging stuff as well from the proteomics – from proteomics, meaning group of proteins.
1:45:02 He’s followed this – and same thing, you can follow these age types, if you will, these aging patterns.
1:45:04 And the information is totally actionable.
1:45:12 You can see, as I say, for the metabolic age or some of the folks seeing this, they lost weight or they exercised, and they improved their patterns.
1:45:16 Now, I’m not saying they got younger, but they did improve their age types.
1:45:19 And so I think the information is very actionable.
1:45:25 And so, again – and this is one where we commercialize because I want to – it’s a very simple test.
1:45:30 You can get these little drops of blood, mail it in, and they’ll profile 650 metabolites.
1:45:33 And the information is actionable.
1:45:34 They make recommendations.
1:45:38 And it’s not just exercise more, eat better, but very, very specific.
1:45:40 What is the name of this company?
1:45:43 It’s called Iolo, I-O-L-L-O.
1:45:45 And this is now commercially available.
1:45:48 So if I want to figure out my age-a-type, did I get that right?
1:45:52 My age-a-type, I can do that by sending in a few drops of blood.
1:45:52 Correct.
1:45:54 And it will tell me –
1:45:54 They’ll send you a kit.
1:46:01 It’s a very special kit because not any – like putting things on cellulose is not the best way to save your blood.
1:46:03 Anyway, it’s a special kit.
1:46:04 You mail it in.
1:46:09 Yeah, no, with something called metabolomics and mass spectrometry, you can profile.
1:46:12 It’s a targeted assay, 650 metabolites.
1:46:16 And they cover all these areas and many – most of it’s in the scientific literature.
1:46:22 It’s just not in the clinical labs like things around your kidney function, your heart, things like this.
1:46:24 And they give you these profiles.
1:46:25 And they say these are normal.
1:46:27 These are going off.
1:46:31 And then they can even predict your, again, biological age.
1:46:36 So you may know your biological age is not necessarily your chronological age, your age in years.
1:46:43 And if that goes – if things are off and maybe are not so good direction, you can actually take action.
1:46:47 You can say, well, all right, my inflammation is fine.
1:46:49 But my heart age is off.
1:46:53 And they can give you very specific recommendations to do around that.
1:46:55 Or if it’s kidney, again, same thing.
1:46:58 Maybe eat more of certain things and avoid other things.
1:46:58 Cool.
1:46:59 I’m going to try it.
1:47:13 So let’s talk about biological age because I think the first time I heard about the concept of measuring one’s biological age versus chronological age was from David Sinclair when he was referencing Horvath clocks.
1:47:14 That was some years ago.
1:47:21 And then, of course, Brian Johnson likes to boast his biological age.
1:47:25 He has a biological age competition, I think, online with some folks.
1:47:40 And then there are also folks like my friend Peter Atiyah who will be very direct in telling you that he doesn’t think much of biological age when it’s a number to assess whole body age.
1:47:48 He’s like – I won’t use the words that he uses, but he doesn’t think it’s worth anything at all, frankly, as a measure.
1:47:50 But here you’re talking about something distinctly different.
1:47:55 You’re talking about the progression of aging of different organs or different organ systems.
1:48:01 I think the Horvath clocks are correct, meaning they do measure biological age.
1:48:02 But the problem is it’s not actionable.
1:48:04 What do you do?
1:48:11 Your methylation pattern, that’s a modification of DNA, has shifted, and it gives you an overall value.
1:48:12 Well, what do you do with that?
1:48:14 You don’t know.
1:48:14 You wouldn’t – yeah.
1:48:20 And they can predict something called grim age these days, your time to death, your mortality.
1:48:20 Oh, nice.
1:48:21 Same thing.
1:48:23 I mean, what are you going to do with that?
1:48:28 What’s special about the age of types is that they’re breaking it down.
1:48:31 And so they say, all right, your immune age is off.
1:48:32 You can do X.
1:48:37 Your other – your oxidative stress is off.
1:48:38 You do Y.
1:48:40 So it’s basically actionable information.
1:48:42 So I think it makes all the difference.
1:48:45 And conceptually, it makes a lot of sense, too.
1:48:46 It’s like your car.
1:48:48 I know I keep coming back to that analogy.
1:48:50 But your car gets older.
1:48:52 But certain parts wear out first.
1:48:54 You don’t – well, maybe some people do.
1:48:55 They replace their whole car.
1:49:01 But generally, you would fix the parts that are wearing – and ideally, you’d catch it before they break.
1:49:04 And I think that’s how we think of age of types.
1:49:05 You can go in.
1:49:07 And so I mentioned this company earlier.
1:49:13 What they do is they’re tracking your age of types because they’re doing these deep metabolic profiles.
1:49:17 And they actually make – they use AI.
1:49:19 They pull in things and make very specific recommendations.
1:49:25 And then you can – they’ll tell you exact foods to eat and things like that.
1:49:29 And 95 percent of people improve their markers.
1:49:31 Again, I’m not going to say they’re getting younger.
1:49:36 But at least they’re improving their metabolic markers in the right direction.
1:49:40 And so it’s actionable information and it makes a lot of sense.
1:49:47 How powerful a role do genetics play in determining potential lifespan?
1:49:53 Shortly before starting this discussion, I looked at the chart of longest living humans.
1:49:55 They’re all deceased now.
1:49:59 But I think the record is 122 years and some change.
1:50:03 And some people think she may have cheated, but it’s not clear.
1:50:04 Oh, really?
1:50:05 That was a French woman?
1:50:07 Yeah, that’s right.
1:50:14 120 plus or minus five years seems to be kind of what people consider a spectacularly long life.
1:50:16 Yeah, that’s right.
1:50:16 Yeah.
1:50:18 And that does seem to be the cap.
1:50:23 And so most of our research is built around extending health span.
1:50:32 It is the case that for lifespan in general, it’s estimated to be about 16 percent of your lifespans due to genetics.
1:50:33 One six.
1:50:34 That’s it.
1:50:34 Yeah.
1:50:36 And now there’s a big error bar on that.
1:50:39 That comes from twin studies and family studies.
1:50:46 So although it’s thought that for people to live to be 100 or older, then it might be higher.
1:50:48 Some people have said 60 percent.
1:50:54 So to live to be really long, you may need good genes in general, but there’s still a lot there, right?
1:50:56 There’s another 40 percent that’s due to lifestyle.
1:51:00 But for the average person, it’s only one six.
1:51:04 So your lifestyle is by far your biggest factor.
1:51:09 And you look at people in these blue zones, these areas where people, there’s an enrichment for people who have to be 100 or more.
1:51:11 They have several things in common.
1:51:18 One is they tend to eat a diet with not much ultra-processed foods or processed foods in general.
1:51:24 And generally, they tend to be towards the Mediterranean, vegan kind of diet.
1:51:28 They eat animal proteins, as I understand, but it’s more fish and chicken.
1:51:29 Yeah, that’s correct.
1:51:31 And less red meat.
1:51:32 And they’re eating a lot of vegetables.
1:51:34 Yes, for sure.
1:51:37 And getting fiber through that as well.
1:51:45 And then they tend to have – they’re fairly active, meaning – but their form of activity can vary.
1:51:51 And they have really good social networks, so either through family or through community networks.
1:51:53 And so that’s pretty clear.
1:51:55 My prediction is they probably sleep pretty well, too.
1:51:59 I don’t know if that’s been as well measured as the other parameters.
1:52:04 So I think you do need all of those things if you want to live a long, healthy life.
1:52:09 And that weight may vary from one person to the next.
1:52:13 And I think that’s the kind of thing we want to look at.
1:52:17 Again, I view people as a combination of things.
1:52:17 They’re genetics.
1:52:18 They’re epigenetics.
1:52:23 I don’t know if I told you all the details of when I became diabetic.
1:52:25 It was predicted from my genome.
1:52:31 Atul Butte actually predicted this from something called apologetic risk score, these ways of analyzing genomes.
1:52:33 And I’m at the extreme end.
1:52:35 It doesn’t work for most people, by the way.
1:52:36 But I’m at the extreme end.
1:52:37 It worked for me.
1:52:39 So he predicted I was high risk for diabetes.
1:52:43 But I didn’t become diabetic until after a viral infection.
1:52:44 It’s a very strong correlation.
1:52:48 Because I measure myself a lot, I figured this out.
1:52:55 It’s respiratory syncytial virus, which actually, you know, it’s not that common in adults.
1:52:56 It’s more common now.
1:53:00 But anyway, I was literally in bed, which is a little unusual for me.
1:53:03 And I got a very high temperature.
1:53:07 And I wound up several weeks later becoming diabetic.
1:53:12 It’s very fascinating because we actually looked at the modification of my DNA.
1:53:14 It’s called DNA methylation.
1:53:20 It actually shifted in something like 100 metabolic genes in their control regions called the promoters.
1:53:26 And so the thought is that I was genetically at risk.
1:53:29 And then in combination with this viral infection, it’s environmental.
1:53:32 That’s what triggered my diabetes.
1:53:34 Now, I don’t think that’s true of most people.
1:53:36 We’re tracking people, I may have mentioned.
1:53:41 In the first part of the study, we saw nine people become diabetic as we’ve been tracking them.
1:53:47 And seven gradually became diabetic as though it was, you know, accumulation of something.
1:53:54 But two people, one of which was me, something triggered it, meaning it kind of got there and stayed.
1:53:56 It wasn’t just a transient spike.
1:54:04 And so how often you get these, they’re called epigenetic modifications happening is not so clear.
1:54:12 But it’s now the case, you may know with COVID, two to four percent of people are becoming diabetic after a COVID infection.
1:54:18 So it’s not unreasonable to think that they’re having epigenetic changes like me.
1:54:18 It hasn’t been measured.
1:54:20 That’s something we’d like to pursue.
1:54:31 But the effects of these viral infections and stuff, you may know a lot of people get something called chronic fatigue syndrome after some adverse, say, pathogen.
1:54:32 It’s not always clear what’s causing it.
1:54:34 It seems to be different for different people.
1:54:39 But the idea of these intense stresses, maybe from a viral infection or other pathogen,
1:54:46 triggering some long-term chronic effects is maybe more common than people realize for autoimmune disease,
1:54:50 for chronic fatigue syndrome, in my case, for diabetes.
1:54:55 It’s maybe, as I say, more prevalent than people realize.
1:55:01 It’s so interesting to think about viral infections setting off a bunch of things that are acute,
1:55:05 like rise in temperature, GI tract disruption, et cetera.
1:55:12 But then, as you said, longer-term changes in genes related to metabolism, inflammation, and other pathways,
1:55:20 setting a genetic predisposition in motion, kind of like flicking the domino that was already kind of tilted.
1:55:29 And once again, that homeostatic system concept that you’re, yeah, maybe if your genetics is a little bit weaker,
1:55:37 we’ve noticed, yeah, that we found a new, if you will, set of genes involved in ALS,
1:55:45 and that those genes tend to be underexpressed in, you know, called IPS-derived motor neurons,
1:55:47 the relevant cell types for ALS patients.
1:55:52 So it may be that, you know, if your genetics is a little weaker in some areas than others,
1:55:55 then other things could trigger that sort of thing.
1:56:01 So I like that general concept that we’re, and in some cases, maybe that’s beneficial.
1:56:06 I’m not saying getting ALS is beneficial, but maybe we’re attuned certain ways,
1:56:12 because in ancient times, we had to deal with things like TB and stuff, and the idea that you would be,
1:56:14 well, the classic is sickle cell, right?
1:56:18 Folks with sickle cell mutations might be more resistant to malaria.
1:56:24 So maybe some of this tuning helps you in some ways, but is adverse in other ways,
1:56:27 or makes you more susceptible, let’s put it that way.
1:56:38 Yeah, I’ve heard, you know, here and there about data linking herpes virus to Alzheimer’s, for instance,
1:56:48 and you could imagine how it might not be directly related to the symptoms or the pathology of herpes virus,
1:56:53 but that something about the neural inflammation caused on the trigeminal nerve,
1:56:59 which is where the herpes virus lives, that’s why people get cold sores, HSV-1, which is very common.
1:56:59 Right.
1:57:03 I think, and most people just combat it and they don’t get cold sores.
1:57:09 But that something about the inflammation of that trigeminal nerve pathways,
1:57:12 maybe it breaches the blood-brain barrier in certain people,
1:57:16 and then it sets off a cascade that we eventually call Alzheimer’s.
1:57:21 So these correlations, because that’s really all that they are.
1:57:27 And these multifactorial, I think the way you described it earlier is the best way.
1:57:33 You know, if you have a thousand-piece jigsaw puzzle, you want to know which pieces are,
1:57:36 you know, slightly out of alignment or missing entirely.
1:57:41 But what we call diseases like Alzheimer’s or autism or diabetes,
1:57:47 presumably are different combinations of puzzle pieces missing.
1:57:48 I think so.
1:57:56 And I think until now, medicine and the general public has been trained to think of diseases like,
1:57:58 those puzzle pieces are missing.
1:58:02 And that’s what we call Alzheimer’s.
1:58:04 That’s what we call autism.
1:58:05 And that’s what we call diabetes.
1:58:10 And what I’m realizing in talking to you today is that that’s far too simplistic.
1:58:12 Yeah, I mean, there are cases.
1:58:13 It can’t be that simple.
1:58:15 That’s correct.
1:58:23 A good example would be Huntington’s, right, where you have an expansion of a specific genetic locus.
1:58:25 There are elements that shift there.
1:58:28 And that’s highly associated with Huntington’s.
1:58:31 Those would be single-conditioned things that trigger it.
1:58:32 And that does happen.
1:58:33 But that’s not most disease.
1:58:35 That’s more of the exception than the rule.
1:58:39 And by the way, even in those cases, there are people that escape it.
1:58:40 Oh, you have escapers.
1:58:43 Yeah, who have somehow escaped that.
1:58:49 Not always understood, although they may hold clues to perhaps how others could be helped.
1:58:50 You mentioned ALS.
1:58:53 We’ve not covered ALS on this podcast before.
1:58:57 But just very briefly, my understanding is a few years ago,
1:59:05 there was a lot of interest in SOD and superoxide mutase, an enzyme being involved in the degeneration of motor neurons,
1:59:12 which is what ALS, it used to be called Lou Gehrig’s disease, but ALS, people, Stephen Hawking had ALS, right?
1:59:12 Absolutely.
1:59:16 What is the role of superoxide mutase?
1:59:21 And is there anything protective in terms of behavior, supplementation, drugs that people can take
1:59:25 to protect themselves against neurodegeneration of motor neurons or central neurons?
1:59:28 You know, we talk a lot about what to do once it’s started,
1:59:33 but there’s not a lot of discussion about how to protect your neurons just as a general theme,
1:59:36 like protect the health of your neurons by doing or taking X.
1:59:37 Right.
1:59:39 Well, first of all, I’m not an ALS expert.
1:59:41 This is where my genetics came in.
1:59:43 We came up with new ways of analyzing genomes.
1:59:47 And we applied it to ALS for reasons we thought might work.
1:59:55 Here I just had an amazing postdoc, Sai Zong, and a great collaborator, Jonathan Cooper-Knock,
2:00:02 who basically sort of said, Mike, this is a great problem to apply these new methods we had for analyzing.
2:00:06 So there were seven genes known, and we wound up finding 690 genes.
2:00:10 And that’s true with these new AI methods we have for analyzing genomes.
2:00:15 And it explains a lot more what’s called the heritability of the disease.
2:00:19 And then, yeah, and that’s how I got into it.
2:00:22 But, I mean, there still is no cure for ALS.
2:00:25 And how to modify lifestyle, I don’t know.
2:00:30 But I do know I’m on sabbatical at UC Irvine right now.
2:00:34 And there’s, you know, people who are trying to take this sort of thing on.
2:00:36 We’ll see how well it works.
2:00:42 It is clear there is a study that if you overexercise, that’s worse for you for ALS.
2:00:45 But whether that helps you predict, I don’t know.
2:00:51 So I think it’s still, yeah, not very much known there, at least not to me.
2:00:53 You may know more than I do.
2:00:58 No, you know, I’m very interested in what one can do to protect against neurodegeneration.
2:01:05 The one that I’m very intrigued by, and here I am not promoting this specifically for everybody,
2:01:13 but years ago, and this is purely anecdotal, but years ago I was in the office of Richard Axel at Columbia,
2:01:17 Nobel Prize winner for discovering the molecular basis of olfaction, et cetera.
2:01:21 And I observed what many people had told me I would observe,
2:01:26 which is that he chewed no fewer than like six pieces of Nicorette in a 90-minute meeting.
2:01:28 And I asked him, I said, what’s the deal?
2:01:31 And he said, well, I used to smoke, but I don’t smoke because it causes cancer.
2:01:35 But I like the nicotine for the cognitive stimulation.
2:01:40 And he looked at me and he said, and it’s protective against Parkinson’s and Alzheimer’s.
2:01:41 I said, really?
2:01:42 And he goes, yeah, read up about it.
2:01:46 And indeed, I went and looked, and it does seem to be neuroprotective.
2:01:48 Now, it also raises blood pressure.
2:01:51 It’s highly habit-forming slash addictive.
2:01:59 Most people I know that take two milligrams of a nicotine gum or a pouch suddenly are taking four, six, eight.
2:02:00 Then they’re taking a canister every two days.
2:02:02 Like it’s very habit-forming very fast.
2:02:04 So it’s not something I recommend.
2:02:10 But I’m very intrigued by the idea of this substance, nicotine, when it’s not smoked,
2:02:13 vaped, you know, dipped or snuffed, that it might actually be neuroprotective.
2:02:15 Richard’s a molecular biologist by training.
2:02:20 He’s not somebody who just says stuff when it comes to science.
2:02:21 Sometimes he just says stuff.
2:02:23 He’s kind of known to be kind of an outrageous guy.
2:02:27 But the data are kind of interesting, like in rodent studies,
2:02:34 that nicotine can be protective in the face of a bunch of different insults to dopamine neurons,
2:02:44 like a combined low-grade head injury with something else, like hypoglycemia, the two-hit model.
2:02:46 But it’s not a head injury that would kill neurons.
2:02:48 It’s not hypoglycemia that would kill neurons.
2:02:52 But when they coincide, the so-called two-hit model, then you start losing neurons.
2:02:55 And in some cases, like nicotine can be protective, this kind of thing.
2:03:00 So I’m intrigued by things that one could potentially do to protect neurons,
2:03:04 aside from wearing a bike helmet, which I’m relieved to hear that you do.
2:03:07 In any case, room for further exploration.
2:03:09 Yeah, of course, it’s motor neurons for ALS.
2:03:10 Right, motor neurons for ALS.
2:03:13 So I don’t know how similar or different, yeah.
2:03:15 Yeah, it’s super interesting.
2:03:20 I don’t think anyone wants to lose their motor dopamine or any other neurons.
2:03:23 So it’s, you know, with rare exception, we don’t replace them.
2:03:28 So I think that’s going to be a really important area going forward.
2:03:29 Right now, it’s mostly the don’ts.
2:03:31 Don’t get a head injury.
2:03:33 If you do, don’t get a second one.
2:03:34 Quit the sport.
2:03:38 People always say, you know, I play rugby and I got a really bad concussion.
2:03:39 What should I do?
2:03:40 And I go, find a new sport.
2:03:42 And they never like that answer, but, you know.
2:03:44 Back to behavioral modification.
2:03:45 Yeah, exactly.
2:03:46 It’s mostly don’ts.
2:03:53 I’d like to talk about some things that might seem a little bit more in the esoteric realm.
2:03:53 Okay.
2:04:00 Let’s start with low esoteric, but still in the kind of area that now people are talking
2:04:04 about, which used to be considered kind of woo, which is air quality.
2:04:05 Yeah.
2:04:07 Everyone agrees pollution is bad.
2:04:15 What people don’t agree upon so much is how much otherwise like permissible air, like
2:04:22 not during a fire or living in a city versus a suburb versus in a rural area, pesticides,
2:04:25 et cetera, you know, how air quality impacts our health.
2:04:28 You’ve got a device on the table that literally is measuring.
2:04:30 How’s our air quality in here, by the way?
2:04:31 You’re good.
2:04:35 You’re at PM 2.5 at 3, PM 10 of 4.
2:04:35 Okay.
2:04:37 Yeah, which is very low, by the way.
2:04:40 We’ve turned off the AC for recording purposes.
2:04:41 I see.
2:04:42 Afterwards, we tend to ventilate.
2:04:43 Yeah, it was one earlier.
2:04:44 Yeah.
2:04:45 So it’s let in.
2:04:47 But we had fires here in LA not long ago.
2:04:50 Probably would have gotten to 200, maybe more.
2:04:52 I mean, it was dreadful.
2:04:52 Yeah.
2:04:53 It was really bad.
2:04:54 Probably, yeah.
2:04:59 And a lot of people and animals are still suffering symptoms, you know.
2:05:02 So what’s the logic behind this device?
2:05:05 And what’s – I mean, I imagine you brought it here for a reason.
2:05:06 Well, no.
2:05:07 I bring it all the time.
2:05:08 It’s always next to me.
2:05:10 Oh, you carry this everywhere you go?
2:05:10 Oh, yeah.
2:05:12 I’ve been doing this for eight or ten years now.
2:05:16 And if a restaurant or another space doesn’t have good air quality, you just leave?
2:05:18 Is that –
2:05:18 No.
2:05:20 Probably.
2:05:21 You inform them and then leave?
2:05:25 People ask, and I’m always honest.
2:05:26 I tell them what it is.
2:05:29 It hasn’t been so bad.
2:05:32 Where it will get bad is during the fires, but there are a few times.
2:05:36 So I’m doing it, backing up a little bit.
2:05:38 It’s a very underexplored area.
2:05:40 And that’s kind of, again, the academic side of me.
2:05:45 I want to understand how does your environment impact your health?
2:05:49 And it’s not just air, but that’s the area we decide to start in.
2:05:51 And, you know, what are you breathing right now?
2:05:53 You have no idea, right?
2:05:55 And so that’s the principle.
2:05:58 I’m a sort of big data guy.
2:06:00 As you can tell, I do all these measurements on the inside.
2:06:02 What about the outside?
2:06:05 And we know from plenty of work from others.
2:06:07 You mentioned, you know, particulates in the air.
2:06:11 This is where the PM2.5, that’s thought to be the stuff that penetrates your lungs and
2:06:13 causes all kinds of problems.
2:06:17 Goes from the lungs into the bloodstream and can cross the blood-brain barrier.
2:06:19 Yeah, and it’s – yeah, not good.
2:06:27 So anyway, the – and these days, as you know, plastics and microplastics have erupted as
2:06:29 a pretty big health concern.
2:06:36 Nobody’s 100 percent sure what it means, but they do know now that when you dissect people’s
2:06:39 brains of folks who have died and you’ll see microplastics, they’re everywhere.
2:06:43 And so what is it doing to your health?
2:06:48 I don’t think we fully know, but we’re starting by just trying to measure this stuff.
2:06:53 So we’ve decided to start with airborne, but you could argue, you know, what are you drinking?
2:06:54 What’s in your food?
2:06:56 That’s all very relevant, by the way.
2:06:59 But we’ll start with the air.
2:07:04 And so what we’re doing here, it’s not just measuring PM2.5 and PM10.
2:07:09 It’s basically – it’s sucking up air.
2:07:11 There’s a pump in here.
2:07:16 And underneath the intake valve, there’s a filter that captures all the particulates like
2:07:19 pollen, bacteria, fungi.
2:07:21 And under that, there’s a chemical absorbable.
2:07:22 It’s called zeolite.
2:07:26 Capture is both hydrophobic, hydrophilic, positive and negative.
2:07:34 And then not in real time, but offline, we’ll measure all the biologicals like the fungi,
2:07:38 the pollen, the whatever that’s captured on the filter and we’ll measure the chemicals using
2:07:42 something called mass spectrometry, the things that have an airport that measures, you know,
2:07:44 bombs and things like that.
2:07:50 So we’re trying to measure that in real time to see what’s going on.
2:07:55 And then we try and correlate what’s outside with what’s inside because we’ll measure your
2:07:57 blood as well with these deep profiles.
2:08:02 And so what we’ve discovered is, first of all, they’re – you know, you’ll be getting
2:08:06 exposed to – we – for me, I’ll do one of these during the week, one on the weekend.
2:08:10 So it’s not – we don’t do it every five minutes kind of thing because you have to
2:08:11 collect enough sample.
2:08:17 But we will basically determine, you know, what kind of exposure you’re getting.
2:08:23 And if you’re at high risk for certain things, you may want to know this like asthma or allergies.
2:08:24 What are you exposed?
2:08:25 And there I can give you an example.
2:08:28 I used to have moderate allergies.
2:08:31 Now they’re pretty mild because allergies can fluctuate a bit.
2:08:33 And they would come every spring.
2:08:36 And I just assumed it was pollen.
2:08:39 But – well, it is pollen in the end.
2:08:40 But I assumed it was pine.
2:08:47 But when we did the correlation, well, it turns out it correlates better with eucalyptus.
2:08:50 And then it’s like, duh, I should have realized this.
2:08:55 But I don’t get them on the northeast where there’s no eucalyptus.
2:08:58 And so in the end, it makes a lot of sense.
2:09:06 So that one hasn’t affected my lifestyle, meaning I still have a big eucalyptus tree out back that I have not chopped down.
2:09:09 Mind you, it’s on Stanford land, so I can’t do that anyway.
2:09:14 But, yeah, at least I know what’s going on.
2:09:24 But then, like, on the chemical side, which is very interesting, we discover there’s DEET everywhere, even in my office at Stanford.
2:09:24 DEET?
2:09:25 The insect repellent.
2:09:25 Yep.
2:09:27 The carcinogenic insect repellent.
2:09:28 Yes.
2:09:30 I used it years ago when I was a camp counselor.
2:09:40 And then one day someone said, someone on the maintenance staff said, take some DEET, put it into a Ziploc bag, and put that Ziploc bag into a glass jar.
2:09:42 And I was like, okay.
2:09:44 And I did that.
2:09:49 And within a few hours, the plastic bag was completely disintegrated.
2:09:50 Ouch.
2:09:53 And I was slathering that stuff on my skin way back when.
2:09:54 Yeah.
2:09:56 And I lived with mosquito bites for the rest of the summer.
2:09:58 I’m like, I’m not putting this stuff on my skin.
2:10:01 Yeah, of course, now I had to worry about getting West Nile or something else.
2:10:02 Not in Yosemite.
2:10:03 Yeah.
2:10:04 You had to worry about getting Giardia.
2:10:05 Yeah.
2:10:06 But that’s a different issue.
2:10:06 Yeah.
2:10:06 Yeah.
2:10:07 From the water.
2:10:08 Interesting.
2:10:09 Anyway, we did.
2:10:13 And same with pesticides in most places.
2:10:16 And carcinogens, of course, are everywhere.
2:10:17 But their types vary.
2:10:19 And the amounts vary a lot.
2:10:24 So, like, when I’m in UC Davis giving talks or something, I get a pesticide exposure.
2:10:26 Yeah, it’s rural areas.
2:10:26 Because all the fields are out there.
2:10:27 Yeah.
2:10:29 And same with when I was in Fresno.
2:10:32 So, you can see these correlations.
2:10:34 And so, that’s what we’re doing.
2:10:36 We’ll measure what’s where.
2:10:41 And then we’ll measure how does that relate to what’s going on inside.
2:10:47 So, we can see what microbes are outside relating to inflammation markers like cytokines, things
2:10:48 like that on the inside.
2:10:53 And same with some of the chemical markers like your glucose levels.
2:10:57 And right now, that’s mostly been built as models around me.
2:11:03 But we’re trying to run a study with a lot of people so we can, first of all, even break
2:11:04 it down further.
2:11:08 What’s the difference between your kitchen and your living room and outside your house?
2:11:13 And then, same thing, how does that relate to some of the levels of key markers, your metabolites,
2:11:16 your inflammatory markers?
2:11:18 So, we want to correlate that.
2:11:24 We know studies from others have shown, right, pesticides correlate with Parkinson’s and things
2:11:25 like this.
2:11:29 So, we want to see what’s going on there.
2:11:31 I can tell you some fun stuff that we just made.
2:11:33 Again, these are all correlations.
2:11:35 Now, we do something called mediation analysis.
2:11:38 It can let you get a little better about causality.
2:11:41 Not proof, in many cases, but a better idea.
2:11:44 Anyway, here’s a fun thing we discovered.
2:11:51 We found a correlation between something called pyridine, which used to be common in paints
2:11:53 and it’s in other places, too.
2:11:59 They recently don’t put it in paints, but pyridine exposures are associated with lack of
2:12:02 fungi, meaning I’ll have a more bacterial plant or other exposure.
2:12:07 So, my house was painted by a green guy, no pyridine in the paints there.
2:12:10 So, I get a fungal exposure when I’m at home.
2:12:12 And so, is that good or bad?
2:12:12 I don’t know.
2:12:18 But imagine I was very allergic to black mold, so maybe I do want pyridine in my plate.
2:12:21 I know a lot of people who struggle with mold.
2:12:23 We can make that association with the allergies, of course.
2:12:24 Anyway, you get the idea.
2:12:29 We’re trying to correlate what’s going on in the outside with the inside.
2:12:33 Well, in that case, with other outside things, but later with the inside.
2:12:35 So, yeah, we’re measuring.
2:12:36 So, we’ll make these things.
2:12:42 That’ll lead to hypotheses that we could then probably test by either mouse modeling,
2:12:49 or in humans who live in certain places who wind up sort of testing whether they’re trying to or not.
2:12:55 I’d imagine you live near, you know, obviously, you live near certain areas you will see.
2:13:00 If you live near, you know, mines, you’ll see autoimmune disease, things like that.
2:13:10 So, we can try and make these associations, and then you correlate with similar people who aren’t living near mines to, you know, try to test that.
2:13:15 I love that you’re linking outside environment with internal, you know.
2:13:18 Yeah, I feel like it’s a totally unexplored area, and a pretty important one.
2:13:19 Yeah.
2:13:27 Yeah, and I think the fires in L.A., among other things, have sensitized people to this notion of air quality in a real way.
2:13:32 It’s a shame it took that, but it does seem to be a theme that’s persisting.
2:13:35 People are starting to think about, like, yeah, how clean or dirty is my air?
2:13:40 And I think the interest and emphasis on microplastics recently is interesting.
2:13:42 I did an episode about microplastics.
2:13:43 We had Shauna Swan on the podcast.
2:13:51 I mean, I think it’s been known for a long time that these microplastics, BPAs, and phthalates, so-called forever chemicals, have been an issue.
2:13:58 I think that people are now just shocked to learn how many of these things we’ve accumulated and maintained in our body.
2:14:00 And they’re all over our body, too.
2:14:02 Yeah, and the health effects are still unclear.
2:14:02 Right.
2:14:03 I mean, it’s really unclear.
2:14:07 They’ve been talked about endocrine disruptors and things like this, you know.
2:14:13 I mean, I filter my water, and I try not to drink out of plastic disposable bottles.
2:14:15 That seems to be an important one.
2:14:17 But, you know, there was a recent study.
2:14:18 I’ve only recently switched.
2:14:19 I should have done it years ago.
2:14:21 Yeah, we should have done it years ago, right?
2:14:29 But there’s a recent study showing that actually the glass bottles contain more microplastics than plastic bottles because of what’s on the lines, the underside of the caps.
2:14:30 I see.
2:14:38 But what’s less discussed around that study is that that was focused on the glass and plastic cap configuration in Europe.
2:14:40 It’s different here.
2:14:42 So it’s like it really needs to be explored.
2:14:52 I think simple ways to measure one’s own environment using sensors like the one that you have here for the air as well as for water is going to be really, really, really important.
2:14:55 So I’m grateful that you’re commercializing so many of these things.
2:15:02 I can tell you are a data guy, but the fact that you translate things into real-world tools is so valuable.
2:15:05 Speaking of which, I’m going to be very direct about this.
2:15:14 Two Stanford faculty talking about measuring lots of biomarkers from a single drop of blood, screams of Theranos.
2:15:16 Let’s just call it what it is and not dance around it.
2:15:23 Which was a spectacular failure that involved, apparently, at least the courts decided.
2:15:27 Seems there was a lot of corruption and lying and stuff there.
2:15:32 However, that was some years ago, and you were not involved with that.
2:15:41 And so the technology has now evolved to the point where my understanding is that you are able to measure lots of biomarkers from a single drop of blood.
2:15:42 Right.
2:15:43 Thousands.
2:15:43 Thousands.
2:15:48 So that’s exciting because no one likes to get their blood drawn.
2:15:50 I guess there might be a subset of people.
2:15:52 But so tell us about that.
2:15:56 What is that pursuit called?
2:15:57 What are you measuring?
2:15:58 Why are you measuring it?
2:16:03 And maybe underscore the real value of, like, single drop of blood analysis.
2:16:06 First of all, we don’t get measured very often when we’re healthy.
2:16:10 This idea that we mostly practice sick care, not health care.
2:16:14 And why do you go to a physician all the time when you’re healthy to get measured?
2:16:17 I think that’s a barrier to getting measured.
2:16:22 So can we come up with more, you know, facile ways of measuring people?
2:16:29 Well, the wearables are obviously one, and they’re perfect because they’re, you know, passive monitoring and continuous.
2:16:32 So you’re really collecting a lot of data just in the background.
2:16:36 I mean, the inconvenience is wearing them, charging these things.
2:16:42 But we don’t measure what’s on the inside, and I think that still has value.
2:16:47 And the idea about trying to set up home tests for this sort of thing, I think, is powerful.
2:16:49 So that was the motivation.
2:16:52 That was the motivation for Theranos, I think, too.
2:16:57 And our, you know, shtick, if you will, was to try and do this.
2:17:03 But we’re not trying to measure the exact clinical values because some of that is hard.
2:17:07 How do you measure LDL droplets in microsamples?
2:17:10 It’s probably doable, but it’s a lot trickier.
2:17:16 We were just trying to – it fits with our idea of doing deep data profiles on little drops of blood.
2:17:23 And the key is to find a format that would keep the analytes, as we call them, the molecules stable.
2:17:24 And so we tested.
2:17:28 We spent seven years actually trying different things, finding formats.
2:17:33 The old format was to use paper, actually, cellulose, to collect this stuff.
2:17:34 And that doesn’t work very well.
2:17:37 The analytes oxidize.
2:17:38 It’s a mess.
2:17:41 And so ultimately, we test a lot of things out there.
2:17:43 We were trying to invent a few of our own.
2:17:47 And the net result was we did settle on some that were out there, tested them.
2:17:50 They’re being used in a more limited fashion.
2:17:52 And then we showed you could actually do the kinds of things we do.
2:17:55 The metabolomics is called lipidomics.
2:17:56 And proteomics.
2:18:03 And, again, with certain configurations, the proteins, most of them are quite stable.
2:18:05 Not 100%, but most are.
2:18:06 We can measure all this.
2:18:08 Metabolites, same thing.
2:18:09 Most are lipid.
2:18:09 Some are.
2:18:10 Some aren’t.
2:18:13 So we figured out which ones are, which ones aren’t.
2:18:15 And then we basically did just that.
2:18:19 We showed you could do this, did fun experiments.
2:18:25 Like, in my case, we took a sample every hour for seven straight days to try and correlate.
2:18:26 Around the clock?
2:18:29 Well, at night when I was sleeping, no.
2:18:33 But although when I did wake up, I would take a sample sometimes.
2:18:35 Well, it’s just a drop.
2:18:38 Yeah, not so great for sleep disruption, I suppose.
2:18:45 But anyway, and the idea there was to correlate, you know, what’s going on with, and I was wearing
2:18:50 a CGM and a smartwatch, like a follow activity, doing food logging, all that sort of stuff.
2:18:58 And in the end, we’re trying to correlate, basically, people’s activities, people’s biochemistry
2:19:02 and physiology with their activities and heart rate and things like that.
2:19:06 And so we found literally thousands of correlations.
2:19:06 It’s pretty cool.
2:19:08 A lot of which is known, right?
2:19:12 After your insulin goes up after your glucose.
2:19:14 But we can precisely measure.
2:19:16 For me, it’s 10 minutes.
2:19:20 We know exactly the magnitude with certain kinds of food and that sort of thing.
2:19:26 We also discovered, I don’t know if this will go anywhere, but we’re pursuing it, alpha-synuclein,
2:19:31 which is involved in Parkinson’s and dementia, actually showed an interesting pattern.
2:19:35 It seemed to fluctuate with stress, actually.
2:19:36 Goes up with stress?
2:19:40 Yeah, well, that’s what we’re trying to figure out, what kinds of stress.
2:19:42 So I don’t think we have that sorted out yet.
2:19:47 Yeah, so anyway, I’ll leave it at that because we don’t have it all sorted.
2:19:49 So that’s the thing.
2:19:52 We’re trying to measure that, see exactly what it correlates with.
2:20:00 And then maybe that’s a useful assay for trying to manage that and therefore push off dementia.
2:20:01 That’s the hypothesis.
2:20:03 No guarantee that’s right.
2:20:16 But these are the kinds of observations we make that I’d like to see if they turn into real world value that we could then help, you know, maybe get out there to help people in some fashion or other.
2:20:17 Very cool.
2:20:19 So this is the kind of stuff we do.
2:20:22 And these are what you’re calling observational trials.
2:20:27 Take deep data measurements on people to better see what’s going on.
2:20:32 Make hypotheses and then, yeah, ideally roll it out into the real world.
2:20:33 I love it.
2:20:40 Well, let’s go further into what most people consider kind of esoteric, at least in this half of the world.
2:20:43 But it’s not really esoteric at all.
2:20:45 It has tremendous precedent, which is acupuncture.
2:20:46 Okay.
2:20:54 I think for people who know, acupuncture makes perfect sense as something that would be a valuable tool, right?
2:21:00 Thousands of years of data and practice, less known about mechanism.
2:21:08 But Chufu Ma’s lab at Harvard in recent years has been studying how different needle configurations impact different organs.
2:21:12 That’s in mouse models, but, you know, different inflammatory molecules or anti-inflammatory molecules.
2:21:14 So there’s some mechanistic data starting to come out.
2:21:24 You have an interesting story about acupuncture and perhaps what it can offer or not offer in terms of health support.
2:21:33 I’m down on sabbatical at UC Irvine with Shaisna Malik, who runs an integrative health institute where they bring in nutrition, exercise,
2:21:38 and things like acupuncture into trying to better manage people’s health and lives.
2:21:43 And it’s been very fascinating for me because they’re doing it on the clinical side.
2:21:51 I’m kind of a big data measurement guy, and so I want to see what’s going on, if there’s ways that make sense to collaborate.
2:21:57 And as you point out, acupuncture has been around for 3,000 years or some incredible number.
2:21:58 There must be something to it, right?
2:22:03 People use it a lot for pain and apparently for fertility and other things as well.
2:22:06 It’s shown to be effective in a number of domains.
2:22:11 And I’ve had, quote-unquote, standard MDs, including our director of pain medicine, Sean Mackey, on this podcast.
2:22:14 He’s like, yep, there is evidence acupuncture can work.
2:22:16 And there are plenty of people swear by it.
2:22:21 And she uses it for blood pressure, okay, for blood pressure management.
2:22:25 So I run a little high on the blood pressure.
2:22:27 Nobody’s overly panicked.
2:22:37 But, you know, I tend to be in the high 130s, but I guess because I was getting a very large grain, I was in the low 140s.
2:22:44 And so I measured myself right before acupuncture, you know, very specific time of day with my monitor at home.
2:22:51 And, yeah, I was running 140 over the low 80s, something like 82, 83, did, you know, five measurements.
2:22:56 So did the acupuncture, which is designed for blood pressure and diabetes.
2:23:00 And maybe I can go off the GLPs if all this works.
2:23:06 But, anyway, the next day I measured it the exact same time, and son of a gun, it was 25 points lower.
2:23:08 It was the high teens, like 118.
2:23:08 Wow.
2:23:09 It was unbelievable.
2:23:10 I can show you the data.
2:23:14 And the other went to, like, 72, right?
2:23:16 Some, the diastolic.
2:23:22 So I just, with one treatment, that was electroactupuncture, I should say.
2:23:23 So they zap you.
2:23:26 And they, yeah, had 30-some points.
2:23:28 And they’ve added a few more since.
2:23:31 So you do it every week for eight weeks.
2:23:33 So I’ve now done four of these things.
2:23:36 And I can tell you that my blood pressure stayed low.
2:23:44 It’s running in this one high, one teens, maybe 120, which is pretty good, roughly where you want to be.
2:23:48 And the other is always around maybe 74.
2:23:51 So it’s like, it was never running like that before.
2:23:52 I can show you my data.
2:23:53 That’s great.
2:23:54 It’s pretty incredible.
2:23:55 So it does seem to be working now.
2:23:57 How long does it last?
2:23:58 I’m only halfway through my treatments.
2:23:59 I don’t know.
2:23:59 I don’t know.
2:24:02 But I will track all this stuff, right?
2:24:06 So I’m a responder, no question, to this treatment.
2:24:07 I love hearing it.
2:24:08 I haven’t done acupuncture in years.
2:24:09 So it’s—
2:24:10 So you have done it?
2:24:10 Yeah.
2:24:14 Years ago, when I was a postdoc, a stressful time in my life.
2:24:16 And then a junior professor, also a stressful time in my life.
2:24:18 You know, a lot of uncertainty, right?
2:24:19 And grants and things of that sort.
2:24:24 My sister suggested I go see an acupuncturist.
2:24:27 And I got a lot out of it in terms of stress reduction.
2:24:30 We’ll put a link to it in the show note captions.
2:24:34 But I’ll also send you these papers from Chufu Ma’s lab that I mentioned a few months ago.
2:24:39 First of all, not that this means everything, but published as articles and letters in Nature,
2:24:45 which has a very high bar for, you know, most papers get rejected, obviously, as you know.
2:24:52 And what they found is interesting that the combination of needle placements turns out to be vitally important.
2:25:00 So in this one paper that Chufu has, he shows that, for instance, if the needles are inserted into like the equivalent of like the palm area
2:25:07 and the foot area and some flank area, you get an increase in inflammatory cytokines.
2:25:11 Whereas if you change that combination, you get a decrease in inflammatory cytokines.
2:25:16 But what’s really beautiful about these papers is he maps it to specific output from the spleen,
2:25:23 regulated by the vagus nerve, regulated by these receptors at the level of the skin.
2:25:25 So mechanistically, it all makes sense.
2:25:31 It’s just that these thousands of years of charts and data that have been collected in humans,
2:25:35 you know, clinical practice has never been parsed mechanistically.
2:25:40 So I’m 100% a believer that there’s a mechanistic basis that it’s not just all placebo.
2:25:46 Some of it might be placebo, much like some of the GLP appetite suppression might be placebo,
2:25:47 but a lot of it probably isn’t.
2:25:56 So in any case, I’m a fan of the rigorous exploration of things that have been thought to work for many, many years.
2:25:59 And it’s always gratifying when you see, oh, like here’s a mechanism that makes sense.
2:26:00 Yeah, it really does work.
2:26:03 I mean, I go into the stuff completely open.
2:26:04 It may not work.
2:26:05 And I don’t know.
2:26:10 I didn’t even, and she said, oh, because first of all, she said, well, just try acupuncture.
2:26:12 I wasn’t even sure what kind she was going to try.
2:26:15 So in the end, she said, oh, yeah, we’ll do blood pressure and diabetes.
2:26:19 Now they’ve added on some stress points as well.
2:26:25 And I don’t consider myself, probably in a high stress job, but I don’t consider myself a very stressful person.
2:26:26 You don’t seem stressed.
2:26:28 Yeah, I think I generally handle all right.
2:26:32 But anyway, they’re putting all these things on me.
2:26:36 And I didn’t know what it was going to, you know, 24 hours later, is it going to work?
2:26:36 I don’t know.
2:26:40 But the data, I mean, that was a pretty big jump, right?
2:26:45 Speaking of fun and things that are, at least on the face of them, kind of out there,
2:26:52 I have one final question, which is my understanding is a few years ago,
2:26:58 your laboratory was involved in looking at big data sets, genomics, proteomics, et cetera,
2:27:02 from people who had attended a Tony Robbins event.
2:27:04 I don’t know what the control condition was.
2:27:10 And I only know this because I believe it was a postdoc or a student in your lab had reached out
2:27:16 about some protocols that we had going in my lab in collaboration with the psychiatry department.
2:27:19 Could you describe the contour of this study?
2:27:25 And I realize it’s not published yet, but if there were any preliminary findings that you could share with us,
2:27:26 I think that would be interesting.
2:27:31 I’m interested generally in immersive events and psychological health.
2:27:38 And there are interesting data comparing attendance of these events, which, by the way, I have no financial relationship to.
2:27:43 Never met Tony in person or anything like that with prescription antidepressant treatments.
2:27:47 And they actually measure up pretty well in terms of, I forget how long-term the study was.
2:27:50 So I’m generally an open person when it comes to ideas.
2:27:52 What was the study and what did you find?
2:27:57 Maybe to put it in context, so this all started when a postdoc joined my lab,
2:28:02 was very interested in mental health and knowing that we’re good at measurements and the idea.
2:28:08 And I thought about it a lot, and I realized that we don’t measure mental health very well, right?
2:28:11 Surveys are still the gold standards for most things.
2:28:13 And so how do you know if you’re getting better?
2:28:14 You do more surveys?
2:28:18 That whole concept is very unsatisfying to me.
2:28:24 So we thought with the wearables, right, there’s got to be a lot of physiology around this thing.
2:28:29 This biochemistry, we do a lot of micro-sampling, mentioned earlier, where you can out-profile deeply.
2:28:33 So we thought we could bring this kind of stuff maybe.
2:28:35 And we’re still, it’s a growing area in the lab.
2:28:40 I’m very interested in this because I feel like there’s a lot going on in the mental health space.
2:28:42 It’s just unexplored.
2:28:45 And the biggest problem is we just don’t have good biomarkers.
2:28:49 For the meetings I’ve been at for this stuff, that keeps popping up, number one.
2:28:51 We don’t have good biomarkers.
2:29:00 So we think the digital, meaning from the wearables, the micro-sampling, could ultimately prove to give us good biomarkers.
2:29:02 We’re already seeing some evidence of that now.
2:29:04 So we ran several studies.
2:29:09 We did one with Byron Katie, who runs one of these immersive programs.
2:29:11 And I don’t know any about this stuff.
2:29:18 And so I basically said, all right, if we’re going to do this, let’s bring in, first, we run a colleague, George Slavich, who you may or may not know.
2:29:24 He’s basically an average childhood, but knows a lot more than I do about the childhood.
2:29:25 And I’ve met him.
2:29:26 He’s a very, very bright guy.
2:29:31 So we came up with some surveys because we have to compare up against something.
2:29:33 We put smartwatches.
2:29:35 The one on Byron Katie didn’t quite work out.
2:29:41 But we did do blood sampling and stuff for her and even microbiome for people before and after.
2:29:43 And that case, it went out for a way.
2:29:46 So we ran that study.
2:29:55 And then shortly thereafter, we ran a pilot one with Tony Robbins, where we had a smallish number of people who did the Tony Robbins.
2:30:02 And we profiled them before, right before, immediately after.
2:30:07 And then at that point, I think that study was done out for several months.
2:30:11 And then I’ll tell you about the larger one in a minute.
2:30:15 And so we had them do these surveys and things.
2:30:16 And I went in.
2:30:18 I have no idea if this stuff works or not.
2:30:25 And son of a gun, these people really did improve by these questionnaires, by the standards in the field.
2:30:29 Basically, they improved their markers.
2:30:30 Their mental health.
2:30:32 Their mental health, yeah, by the surveys.
2:30:36 So that first – and that was true for the Byron Katie one.
2:30:38 It was true for the Tony Robbins one.
2:30:41 And the Byron Katie one, we now have some of the omics data back in there.
2:30:45 They do seem to improve in their inflammatory markers as well.
2:30:46 So we have some data there.
2:30:47 That’s not yet published.
2:30:56 Her stuff, for people that aren’t familiar, and this is a very top contour thing, is a lot of reframing, as I understand, through language.
2:31:02 Dealing assumptions, challenging internal beliefs, external beliefs.
2:31:06 Again, I’m just scratching the surface, and I’m probably getting some of it wrong.
2:31:10 But just for those that don’t know who Byron Katie is, whereas Tony Robbins, I think more people are familiar with.
2:31:12 Those are very immersive events.
2:31:14 There’s a lot of high-energy activity.
2:31:19 Also, some breathwork stuff done, some –
2:31:20 It’s supposed to be very intense.
2:31:21 I’ve never done it myself.
2:31:32 Almost like self-hypnosis type stuff where people direct themselves down a memory that’s very painful, a memory that’s very positive, a lot of somatic stuff.
2:31:35 I mean, you know, there’s a wide palette there.
2:31:37 But anyway, hopefully that gives a little more context for people.
2:31:44 So anyway, we did see a positive result on the pilot study, and that was 20 – I don’t know, 27 people.
2:31:46 I may have the number wrong, but it’s a small number.
2:31:51 And then we now have done a follow-up.
2:31:58 And, well, I should say, actually, for the first one, that actually went out even further now.
2:32:00 They have some additional data points.
2:32:06 But in the follow-up, there we did a much bigger one at 600, almost 700 people who went through Tony Robbins.
2:32:11 And then we had another set of people who didn’t do Tony Robbins, who we also profiled.
2:32:15 And same thing, they see they wore smartwatches.
2:32:17 We had to scramble to get the IRB approval.
2:32:19 It’s always a rate-limiting step.
2:32:22 So we didn’t get as many wearables on folks as ahead of time.
2:32:23 But we do do the micro-sampling.
2:32:25 We did do all the surveys.
2:32:27 And we have a battery of wellness surveys.
2:32:30 It wouldn’t be official depression scores and things.
2:32:36 But they’re things about, you know, are you depressed and anxiety and burnout and all kinds of stuff.
2:32:38 So we – it’s a series of questionnaires.
2:32:40 They did it before.
2:32:43 They did it immediately after, one month, three months, six months, one year.
2:32:46 And it’s a pretty sizable study now.
2:32:51 Like I say, it’s almost 700 people who did it, 700 people who were controls.
2:32:58 But I will say the caveat is they’re not randomly assigned because there are people who did it, did it, signed up for it.
2:33:01 And the people who didn’t do it, well, they did it separate.
2:33:04 So that’s the only caveat that I see.
2:33:12 But the bottom line is the ones who did do it, once again, they improved in like virtually all these things, anxiety, depression.
2:33:14 Significantly, yeah.
2:33:20 And we have just put together paper on the psychological part now.
2:33:24 And then on the – we’re still doing the omic stuff.
2:33:30 So we actually did the micro-sampling I mentioned earlier where they gave samples before for – not everybody.
2:33:31 Not everybody signed up for that.
2:33:40 But it’s like 130, 140 people who did the micro-sampling before the – you know, immediately after each of those same time points.
2:33:44 And so we will see that data is still coming in.
2:33:47 And hopefully we’ll know in a few months.
2:33:52 But at least on the survey stuff, these people did all improve.
2:33:56 And that control group, which was separate, did not.
2:33:57 And it is significant.
2:34:06 So I’m sure we’ll put the paper up on either BioRxiv, which is this preprint thing, or can even send your copy.
2:34:10 I’ll see if my person who’s been running that’s up for that.
2:34:13 So anyway, yeah, it does work.
2:34:15 It’s pretty amazing actually.
2:34:20 So again, people – not everybody is in the so-called depressed state or whatever.
2:34:23 It kind of worked out half and half.
2:34:26 And their values all improved.
2:34:31 Again, not 100 percent, but pretty darn most of them.
2:34:34 It sort of surprised me.
2:34:38 And we didn’t – obviously in the control group, we didn’t see anything.
2:34:40 So it looks pretty good.
2:34:41 Wow.
2:34:46 Well, I love how you are willing to explore these sorts of things.
2:34:50 People are asking, Mike, what the hell are you doing here?
2:34:51 And I said, I don’t know.
2:34:55 I’ll just – but let’s take – like thousands of people do this stuff.
2:34:56 Shouldn’t somebody look at this?
2:34:58 I think the answer is yes.
2:35:06 I know people who I would characterize as highly motivated generally toward their health
2:35:14 and careers, et cetera, relationships, who had pain points of struggle in one or several
2:35:21 domains of life or just were in a kind of a like aimless part of life or struggling with
2:35:29 something, who went and did these – one of these immersive seminars and reported, and
2:35:32 it does seem from the outside as well, to be positively transformed.
2:35:32 Right.
2:35:36 They continue to do the work on their own.
2:35:37 That’s correct.
2:35:42 You know, they continue to do practices that they learned there on their own.
2:35:42 Right.
2:35:44 Seems to be an important component.
2:35:49 But, you know, I think what’s exciting about these kinds of experiments and conversations
2:35:56 to me is that whereas five years ago, certainly 10 years ago, any discussion about – let’s
2:35:58 just think about some of the themes that we’ve touched on, right?
2:36:02 Breath work, long exhales slow your heart rate.
2:36:03 We know that.
2:36:06 It’s the respiratory sinus arrhythmia increases HRV.
2:36:07 We know that, right?
2:36:09 I asked you about meditation.
2:36:10 You don’t meditate.
2:36:11 But exercise –
2:36:12 Well, I used to.
2:36:13 Yeah.
2:36:14 And I’d like to get back to it.
2:36:16 And certainly there are data to support it.
2:36:17 Absolutely.
2:36:17 Yeah.
2:36:18 Resistance training.
2:36:21 You know, when I was – I’m about to turn 50, as I mentioned.
2:36:25 When I was in high school, the only people who did weightlifting were bodybuilders, people
2:36:27 going off to the military or preseason football players.
2:36:31 They told us it would turn to fat if we stopped and we shouldn’t weight train, right?
2:36:33 We know that’s completely false.
2:36:34 Everyone should weight train.
2:36:35 Women should weight train.
2:36:36 Men should weight train.
2:36:38 Especially as you get old, right?
2:36:38 Yeah.
2:36:43 Byron Katie, Tony Robbins have entered the conversation.
2:36:46 Their work, that is.
2:36:47 Acupuncture.
2:36:53 You’re parsing diabetes into these subcategories or phenotypes.
2:36:57 We’re no longer talking about fiber as a single thing.
2:37:04 You’ve now divided that into separable, actionable paths for, you know, addressing one’s health,
2:37:05 improving one’s health.
2:37:25 And so, you know, this really just brings me to what I’ve been thinking more and more as I’ve read your work and certainly after today’s conversation, which is that I’m so grateful that somebody like you who is into big data, you like numbers, you like statistics, you like proteomics, genomics, RNA-seq, you know.
2:37:38 I mean, this is serious science that you’re willing to look at what’s out there, what people are doing, what they’re willing to do, and ask what are the things to avoid, what are the things to do more of, and really customizing it for people’s needs.
2:38:07 I think it’s truly important slash heroic work because it really would take somebody in your position, you know, at least until very recently, you were chair of the Department of Genetics, but you’re professor of genetics, trained at Caltech, and all these places to really embrace, you know, these different directions in health with serious mechanistic reductionist approaches, but then be able to step back and say, here’s what I do, here’s what people are doing, here’s what seems to help, here’s what we don’t know.
2:38:14 And there seems to be basically no limit to what you’re willing to explore using these highly rigorous tools.
2:38:37 So I just want to really extend my gratitude, and I know the gratitude that people who listen to this and watch this are surely feeling because things have been very siloed up until recently, and you’re one of the people I really see as putting sand and hopefully concrete between those silos because this notion of health and health practice is really just one thing, and we need to be less siloed.
2:38:39 Thank you for doing siloed. So thank you for doing that.
2:38:59 Oh, sure. I think you bring up a good point. I think we’re trained to be siloed. That’s part of the problem as you go through graduate school and things like that. Even medicine, right? You have people trained in very specific areas, so they never look at the whole. Yet we know, again, that we are homeostatic systems. That involves all these different things.
2:39:01 And you’ll never solve it.
2:39:11 And you’ll never solve it. Like, I like to say when I got, because everybody on my father’s side has died of heart problems, and I used to have high cholesterol until I went on satins.
2:39:26 I’m on PCSK9 inhibitors, and they’re amazing. And, you know, my heart guy would tell me, well, you need to raise your stance. He didn’t think it was low enough. I said, well, when I do that, my glucose goes up. And that’s very textbook, by the way.
2:39:34 And I finally called him. I said, look, your job has stopped me from getting a heart attack, but you don’t care if I have all these other complications, right?
2:39:42 And I would say the same to the diabetes people. I’d say, well, you know, you’re trying to control my glucose, but some of these other things.
2:39:48 And I just don’t think that’s the right way you want to look at people. We need to bring in all the data, all these things.
2:39:59 We’ve touched on these points about genetics and epigenetics and lifestyle, and I think the whole, you know, communication side, the whole socialization, very understudied.
2:40:06 I also like it from the academic side, because when you go in these areas where you don’t know anything, even when you stumble around, you’re going to learn something.
2:40:11 So that’s kind of how I view our work in mental health and now socialization, I hope.
2:40:16 So I just hope that we can learn some kind of cool stuff that will be useful.
2:40:24 And then I think now we’re in an amazing position, right, where we have the tools with AI, because no one person can do this, right?
2:40:27 You don’t want a doctor who doesn’t use AI now.
2:40:32 You want someone who can pull in all that information, and this is what the companies are really good at.
2:40:34 Again, it’s one reason we spin these things off.
2:40:43 Like January AI has this, they call it mirror, that builds kind of like it’ll take all your data, your genomics data, all your reports, all these various things,
2:40:51 and runs an AI engine, obviously trained in a certain fashion, and gives you back an incredibly long report.
2:40:54 Although you do get a summary, so you can decipher it.
2:40:58 And then it pulls all the stuff together to make insights.
2:41:01 And so, for example, I didn’t realize I knew my CD8 T cells.
2:41:03 Again, this gets a little specialized.
2:41:11 They were low, which I did see on the report, but it has this whole zinc recommendation thing.
2:41:13 I don’t know if that’s right, but I’m going to look into it more.
2:41:17 It can make suggestions that no doctor is going to figure out with all the stuff.
2:41:21 So you do need these new systems, and that is the future.
2:41:24 We’re all going to have our own personalized systems pulling data.
2:41:29 I mentioned earlier about IOLO, same thing about your metabolic profile.
2:41:31 Pulling other information to give you recommendations.
2:41:32 That’s going to be true.
2:41:40 Again, those are specific examples for me, but I think that every one of your doctors of the future is going to have to do this stuff.
2:41:46 Otherwise, you’re not going to get full value out of all these measurements, which we should be doing that will better improve our health.
2:41:48 I love it.
2:41:58 It’s a beautiful vision, and I can see a day not too far from now where if somebody has a whole body skin data set, some blood tests, maybe they have some tracking data.
2:42:03 They just upload it to a website, and their physician runs it through AI and makes of it what they can.
2:42:09 It certainly won’t be everything that’s possible, but that’s certainly better than not taking those data into account.
2:42:10 Correct.
2:42:12 And, of course, physicians can also still choose to ignore it all.
2:42:21 Most of them do now by being totally unaware that it exists or saying, oh, yeah, you said your heart rate variability was reduced for a week, but what does that mean to me?
2:42:23 It could be any number of things, right?
2:42:26 But now they can start to make sense of it if they choose to.
2:42:26 Right.
2:42:34 I think it’s important because, after all, people can’t forget the physicians work for you, not the other way around.
2:42:37 100% agree, yeah.
2:42:39 Well, thanks so much for the work that you’re doing.
2:42:51 I’ve been told and I strongly believe that in the world of science, there are map makers and there are explorers, and the explorers are the ones that really make the discoveries that matter.
2:42:52 And you’re clearly an explorer.
2:42:55 And I’m grateful for the work you’re doing.
2:42:58 I’m also grateful that you took the time to come talk to us today.
2:43:01 So I’d love to get updates in the not-too-distant future.
2:43:03 Meanwhile, I’ll see you back at the farm.
2:43:05 Thanks so much for having me here.
2:43:06 It’s been a blast.
2:43:09 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Michael Snyder.
2:43:15 To learn more about his research and to find links to the various things discussed during today’s episode, please see the show note captions.
2:43:20 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
2:43:22 That’s a terrific zero-cost way to support us.
2:43:28 Another terrific zero-cost way to support us is to click the follow button on Apple or Spotify podcasts or both.
2:43:31 And on YouTube, Apple, and Spotify, you can leave us comments.
2:43:40 So if you have comments for me about today’s episode, or you have guests or topics you’d like me to consider for the Huberman Lab episode, please put those in the comments section on YouTube, Apple, or Spotify.
2:43:42 I do read all the comments.
2:43:46 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:43:48 That’s the best way to support this podcast.
2:43:53 And I should mention that I only work with sponsors whose products I absolutely love and personally use.
2:43:58 And if you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media platforms.
2:44:02 So that’s Instagram, X, formerly known as Twitter, LinkedIn, Facebook, and Threads.
2:44:12 And on all those platforms, I discuss science and science-related tools, some of which overlaps with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content covered on the Huberman Lab podcast.
2:44:15 Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
2:44:27 And if you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, the Neural Network newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes protocols, brief one-to-three-page PDFs that explain the critical to-dos to, for instance,
2:44:37 improve your resistance, improve your resistance training, your strength, that is, your cardiovascular fitness, nutrition, dopamine regulation, how to optimize your sleep, learning plasticity, and on and on.
2:44:42 Again, all available, completely zero-cost, all in the form of brief one-to-three-page PDFs.
2:44:48 To sign up, you simply go to HubermanLab.com, go to the top right corner menu, scroll down to newsletter, and enter your email.
2:44:52 And I should mention that we do not share your email with anybody.
2:44:55 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Michael Snyder.
2:44:59 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
Chào mừng đến với podcast Huberman Lab, nơi chúng tôi bàn về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho đời sống hàng ngày.
Tôi là Andrew Huberman, giáo sư sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Michael Snyder.
Tiến sĩ Michael Snyder là giáo sư di truyền học tại Trường Y Stanford.
Phòng thí nghiệm của ông tập trung vào việc những người khác nhau phản ứng khác nhau thế nào đối với các loại thực phẩm và các can thiệp về sức khỏe khác nhau.
Mục tiêu chung của ông là tìm hiểu cách các gen và protein khác nhau mà mỗi người biểu hiện ảnh hưởng thế nào đến chức năng hệ miễn dịch, phản ứng với các loại thực phẩm và chế độ ăn, điều hòa đường huyết và tuổi thọ.
Tập hôm nay về cơ bản có thể tóm tắt là, như bạn có thể đoán, không phải ai cũng phản ứng cùng một cách đối với cùng một hành vi, thuốc, thực phẩm bổ sung hay biện pháp điều trị nào đó được thiết kế để cải thiện thời gian khỏe mạnh và tuổi thọ.
Chẳng hạn, Phòng thí nghiệm của Snyder đã công bố một bài báo đầu năm nay cho thấy những người khác nhau có sự tăng insulin khác nhau đáp ứng với các loại carbohydrate khác nhau.
Những thứ như chỉ số đường huyết, mà chúng ta có thể quen thuộc vì đó cơ bản là thước đo thực phẩm tác động thế nào đến đường huyết, phụ thuộc vào bạn là ai.
Họ đã xác định những người được gọi là “nhạy khoai tây”.
Trong bài báo họ thậm chí gọi họ là “potato spikers” (nhạy khoai tây), so với “grape spikers” (nhạy nho) — những người có mức insulin tăng vọt khi ăn khoai tây nhưng không tăng khi ăn nho, và ngược lại.
Và mặc dù điều này có vẻ hơi ngớ ngẩn, tầm thường hoặc là phân loại quá nhỏ, việc xác định những phân nhóm khác nhau trong dân số chung phản ứng khác nhau với các loại thực phẩm khác nhau là vô cùng quan trọng.
Bởi vì tôi nghĩ hầu hết chúng ta đều đã hơi mệt mỏi với những cuộc tranh luận kiểu carbohydrate tốt, carbohydrate xấu, những carbohydrate này tốt, những carbohydrate kia xấu, vân vân.
Hoá ra nó phụ thuộc vào gen và protein mà bạn tạo ra.
Nói cách khác, biến dị cá nhân là quan trọng.
Chúng tôi nói về biến dị cá nhân đó trong bối cảnh dinh dưỡng, và cũng trong bối cảnh chất xơ.
Hoá ra chất xơ là thứ mọi người thường tin rằng có lợi cho sức khỏe. Tôi chắc chắn cũng tin vậy.
Tuy nhiên, các loại chất xơ khác nhau ảnh hưởng đến từng người khác nhau.
Một số người trải qua tình trạng viêm toàn thân ở não và cơ thể khi họ ăn một số loại chất xơ. Điều đó là xấu.
Những người khác lại trải qua sự giảm tổng thể viêm khi họ ăn một số loại chất xơ.
Điều then chốt là xác định bạn thuộc nhóm nào và do đó nên ăn loại chất xơ nào.
Và hoá ra các thực phẩm khác nhau có các loại chất xơ khác nhau. Vậy là có thể xử lý được.
Có những việc bạn có thể làm về điều đó.
Chúng tôi cũng nói về thuốc GLP-1 và cách chúng ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Đây là một chủ đề rất gây tranh cãi và rất thời sự hiện nay.
Và chúng tôi thảo luận về cách các can thiệp tâm lý khác nhau — vâng, Phòng thí nghiệm của Snyder thậm chí đã nghiên cứu cách các can thiệp tâm lý khác nhau ảnh hưởng đến các gen bạn biểu hiện và các protein bạn tạo ra, và tác động của chúng đến thời gian khỏe mạnh và tuổi thọ.
Vì vậy, cuộc trò chuyện hôm nay chắc chắn sẽ làm bạn thay đổi quan điểm về nhiều điều liên quan đến dinh dưỡng, thể lực và y học.
Tuy nhiên, tôi hứa rằng nhờ có Tiến sĩ Michael Snyder, nó sẽ không làm bạn bối rối.
Thực tế là nó sẽ làm rõ nhiều điều mà có thể trước tập này bạn và nhiều người khác còn bối rối.
Phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Snyder được biết đến vì thực hiện các phân tích rất nghiêm ngặt về gen và protein có thể giải thích biến dị cá nhân và những việc người ta nên hoặc không nên làm để tối đa hóa sức khỏe và tuổi thọ.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford.
Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi nhằm cung cấp thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học cho người tiêu dùng mà không tính phí tới công chúng.
Phù hợp với chủ đề đó, tập hôm nay có nhà tài trợ.
Và bây giờ là phần trò chuyện của tôi với Tiến sĩ Michael Snyder.
Tiến sĩ Michael Snyder.
Chào mừng ông.
Rất vui được ở đây.
Tôi muốn bắt đầu bằng cách nói về điều hòa glucose và thực phẩm — lựa chọn thực phẩm, tập luyện, giấc ngủ và cách tất cả chúng tương tác.
Nhưng tôi muốn đơn giản hoá ngay từ đầu.
Thức ăn chúng ta ăn ảnh hưởng thế nào đến phản ứng glucose của chúng ta?
Và có thể ông cho biết một chút về phản ứng glucose khỏe mạnh trông như thế nào.
Bởi vì theo quan điểm của nhiều người, bất kỳ biến động nào của đường huyết đều là một “tăng đột biến”.
Nhưng những loại tăng đột biến nào mới thực sự quan trọng đối với sức khỏe?
Và những loại biến động đường huyết hay những cái gọi là glucose excursions mà, à, đó là phản ứng bình thường khi ăn một món gì đó rồi sau đó trở về mức nền là như thế nào?
Tôi nghĩ điều này đặc biệt quan trọng ngày nay với tất cả sự quan tâm tới sức khỏe chuyển hóa, tới việc các loại thực phẩm chế biến sẵn thật sự có hại hơn cho chúng ta ra sao, vân vân.
Vậy nếu ông có thể cho chúng tôi quan điểm và hiểu biết của ông về các biến động đường huyết, chúng có ý nghĩa gì khi tốt, khi xấu.
Tôi sẽ nói rằng những tăng cao, kéo dài là rõ ràng rất xấu.
Nhưng một số thứ, như khi bạn ăn một quả nho, nho chứa khá nhiều đường, nhưng đó là một biến động tạm thời.
Nó sẽ tăng lên.
Và đó là một biến động tạm thời.
Thực ra, khi bạn tập tạ, ví dụ, khi tập luyện sức mạnh, bạn phân giải glucagon, đó là, bạn biết đấy, nó là một polymer của đường mà bạn phân giải ra, cung cấp năng lượng cho bạn.
Điều đó quan trọng khi bạn tập luyện, và điều đó sẽ gây ra một đợt tăng glucose.
Tôi có một đợt tăng glucose mỗi sáng khi tôi tập tạ.
Vậy đó là một phản ứng bình thường, lành mạnh, nhưng nó tạm thời.
Nó biến mất khá nhanh.
“Khá nhanh” là trong vòng 30 phút, có thể đa số trong vòng 60 phút.
Bây giờ, tôi là một trường hợp đặc biệt. Tôi bị tiểu đường typ 2.
Vì vậy các đợt tăng của tôi cao hơn và kéo dài hơn so với hầu hết mọi người.
Vậy, vâng, các đợt tăng của tôi không tốt lắm, nhưng chúng ta có thể nói về điều đó sau.
Vậy thế nào là một đợt tăng tốt?
Những người làm hiệu chuẩn chủ yếu dùng hai tiêu chí: thời gian và phạm vi.
Đó là một chỉ số đơn giản, có nghĩa là nếu bạn là người khỏe mạnh, đường huyết của bạn thông thường, đối với hầu hết mọi người, khoảng 90. Và nếu bạn bị lệch, nó sẽ tăng cao hơn mức đó.
Đối với hầu hết mọi người, bạn muốn giữ đường huyết trong khoảng 70 đến 140.
Nếu bạn khỏe mạnh; đối với người tiểu đường, họ nói cố gắng giữ trong khoảng 70 đến 180.
Và đó là điều mọi người cố gắng làm, và đối với phần lớn người khỏe mạnh thì khá dễ.
Và tôi nghĩ một trong những điều chúng tôi đã làm — bạn đã nghe về các máy theo dõi đường huyết liên tục — những thiết bị này, và tôi đang đeo một cái,
và tôi biết một số nhân viên của anh/chị cũng đang đeo, và bây giờ chúng đã bán ngoài quầy.
Bạn gắn chúng lên cánh tay, và chúng đo đường huyết của bạn mỗi năm phút, vì vậy bạn có thể thấy chính xác điều gì đang xảy ra.
Và nên là chúng tôi gắn chúng lên những người gọi là bình thường, tiền tiểu đường, và một số người tiểu đường.
Điều đó đã được biết khá rõ.
Người tiểu đường sẽ có những đợt tăng đường huyết vọt lên quá cao và kéo dài.
Và những người bệnh, đặc biệt là type 1, đã xây dựng các cơ chế kiểm soát tiết insulin và điều chỉnh tất cả những điều đó.
Nhưng đối với người trung bình, điều đó hồi đó chưa được biết nhiều khi chúng tôi làm việc này.
Và hơi bất ngờ khi thấy nhiều người, một số kiểm soát đường huyết rất tốt,
nhưng một số người tiền tiểu đường là những gì chúng tôi gọi là “moderate spikers” (tăng vừa phải).
Chúng tôi đưa ra và đặt tên là glucotypes.
Đó là một cách định lượng điều này.
Và có những người tăng vọt tệ tương tự như người tiểu đường mà họ không hề biết.
Vì vậy đó là một cách để tiết lộ những gì đang diễn ra.
Người ta khuyên bạn cố gắng duy trì trong khoảng 70–140, nhưng đó cũng hơi tùy ý.
Nhưng không phải là một quy tắc tồi để áp dụng cho người trung bình.
Nhưng, một lần nữa, có người kiểm soát đường huyết rất rất tốt.
Một số là tăng vừa và một số rất nặng.
Và khá rõ ràng là việc tăng vọt quá mức, đặc biệt ở người tiểu đường, có liên quan đến bệnh tim mạch và các vấn đề khác.
Có vài bài báo khá mạnh ủng hộ điều đó.
Vì vậy bạn muốn giữ nó trong tầm kiểm soát.
Và có một sự tương quan rất mạnh giữa phép đo thời gian và phạm vi tôi nhắc đến với một thứ gọi là hemoglobin A1C.
Đó là một phép đo mức đường huyết trạng thái ổn định của bạn.
Và nếu bạn có hemoglobin A1C cao, đó thường là cách chúng ta phân loại người bị tiểu đường và tiền tiểu đường.
Nếu bạn trên 6,5% trở lên, bạn được phân loại là tiểu đường.
Nếu bạn từ 5,7% đến 6,4%, bạn là tiền tiểu đường.
Và nếu bạn dưới mức đó, bạn được gọi là bình thường.
Và thời gian-và-phạm-vi này thực tế sẽ tương quan rất tốt với điều đó.
Vì vậy nó là một chỉ số thay thế cho việc đo đó.
Nhưng thực sự khá hay vì bạn có thể thấy chính xác điều gì đang xảy ra theo thời gian thực, khác với phép đo hemoglobin A1C mà bạn chỉ nhận được theo định kỳ.
Vì vậy nếu bạn muốn đào sâu hơn, tôi sẽ nói rằng, điều thú vị về các CGM này là bạn đeo chúng như tôi đang đeo.
Bạn có thể đeo chúng khoảng 14 ngày, tùy vào thiết bị cụ thể.
Và bạn thấy chính xác thực phẩm nào ảnh hưởng thế nào đến bạn.
Và mỗi người chúng ta khác nhau.
Vì vậy một số người tăng với chuối, một số với khoai tây, một số với mì ống, một số với bánh mì trắng, một số với bánh mì nguyên cám.
Và điều này được trình bày bởi phòng thí nghiệm của Aaron Siegel tại Weissman và phòng thí nghiệm của chúng tôi cũng tìm thấy điều tương tự.
Và nó rất cá nhân.
Vì vậy chúng tôi đã dành nhiều thời gian để tìm hiểu nguyên nhân đằng sau điều đó.
Vì vậy những người khác nhau có đợt tăng đường huyết với các thực phẩm khác nhau.
Khó dự đoán dựa trên các bảng như chỉ số glycemic, ví dụ.
Vì vậy nếu tôi hiểu đúng, và tôi đã lướt qua những bài báo đó, bạn biết đấy, tôi có thể ăn xoài mà không ăn gì khác,
và đường huyết của tôi không vượt ra phạm vi, hoặc chí ít là không lâu.
Trong khi người khác có thể có một đợt tăng rất lớn và kéo dài khi ăn xoài.
Nhưng có thể có những thứ họ ăn được mà tôi thì không, như, tôi không biết, bánh mì sourdough hay gì đó.
Nhân tiện, tôi có thể ăn bánh mì sourdough, chỉ lấy ví dụ.
100%, đúng vậy.
Và vì vậy cách duy nhất để biết, như bạn nói, là đo.
Hôm nay tôi muốn nói nhiều về việc đo.
Được rồi.
Đối với những người chỉ nghe chứ không xem, Mike đang đeo nhiều cảm biến.
Bao nhiêu cảm biến?
Anh đeo bốn cái đồng hồ sao?
Tôi có bốn chiếc đồng hồ và chiếc nhẫn của mình, và thậm chí máy trợ thính của tôi cũng là cảm biến, tin hay không tùy bạn.
Nên chúng ta sẽ đi sâu vào tất cả chuyện đó.
Được rồi.
Nhưng có lẽ chúng ta có thể nói một chút về trải nghiệm chủ quan của các dao động đường huyết, cả khỏe mạnh lẫn không khỏe mạnh.
Được.
Hầu hết mọi người đều quen với việc ăn một bữa lớn, ví dụ như bữa Lễ Tạ ơn sau đó bạn thấy mệt, khi bạn ăn ngập tràn protein, tinh bột và tráng miệng, v.v.
Có thể có chút rượu nữa, trong một số trường hợp.
Nhưng tôi nghĩ mọi người cũng quen với việc ăn một thức nào đó.
Như đối với tôi gần đây, tôi ăn một bát yến mạch với vài quả berry và đồ uống bổ sung protein sau khi tập.
Và tôi nhận thấy theo từng năm, tôi càng thấy buồn ngủ sau khi ăn món này.
Và gần đây tôi đã đổi yến mạch sang một loại carbohydrate khác, chỉ là một ít cơm trắng, và tôi thấy ổn.
Đúng vậy.
Và tôi không nghĩ đó là tưởng tượng.
Ý tôi là, trong trường hợp này, tôi muốn chợp mắt sau đó.
Trong trường hợp kia, tôi vẫn tỉnh và tiếp tục được.
Và nhìn chung tôi có nhiều năng lượng.
Vậy điều tôi vừa mô tả có bất thường không?
Một vài hiệu ứng chủ quan của các đợt tăng đường huyết cao là gì?
Vâng.
Chắc chắn buồn ngủ là một trong số đó.
Tôi có thể ngủ được chỉ với một miếng pizza.
Tôi bị tiểu đường.
Tôi là một ca tiểu đường khác thường.
Chúng ta có thể nói về điều đó nữa.
Và đúng vậy, nếu tôi ăn pizza, đường huyết của tôi vọt lên đỉnh và tôi sẽ buồn ngủ.
Vậy có nghĩa là khi bạn ăn thì bạn buồn ngủ?
Hoặc có một khoảng thời gian sau khi ăn — vì đó là điều tôi trải nghiệm — khi tôi cảm thấy rất tràn năng lượng trong một thời gian ngắn.
Rồi gần như tầm nhìn hơi mờ đi, và tôi cảm thấy kiểu như, bạn biết đấy, chỉ muốn cuộn tròn lại và chợp mắt, dù đêm trước tôi ngủ rất ngon.
Đó có phải là phản ứng đường huyết không?
Tôi tin là có.
Ý tôi là có nhiều thứ ảnh hưởng đến sự buồn ngủ, và có lẽ bạn hiểu điều này hơn tôi vì bạn đã nói nhiều về giấc ngủ.
Nhưng đúng vậy, những chất như tryptophan cũng có thể giúp gây buồn ngủ.
Nhưng chắc chắn glucose, những đợt tăng đột biến lớn về glucose, theo trải nghiệm cá nhân của tôi, làm tôi rất, rất buồn ngủ.
Và rượu cũng có thể làm nhiều người buồn ngủ.
Nhưng bạn đúng.
Có thể có độ trễ vì liều glucose ban đầu đó có thể kích thích.
Nhưng rất nhanh sau đó, lượng glucose có thể tăng lên rất nhiều.
Ít nhất với tôi, điều đó làm tôi rất, rất buồn ngủ.
Vì vậy tôi nghĩ điều này rất bình thường.
Chúng ta đã biết từ lâu có những việc có thể làm để cải thiện giấc ngủ.
Và điều đó bao gồm những thứ ta có thể dùng, như magnesi threonate, theanine, chiết xuất hoa cúc, và glycine, cùng những thứ ít được biết đến hơn như nhụy hoa nghệ tây (saffron) và rễ valerian.
Tất cả đều là những thành phần có bằng chứng lâm sàng hỗ trợ giúp bạn dễ ngủ hơn, ngủ xuyên suốt và thức dậy cảm thấy sảng khoái hơn.
Tôi rất hào hứng chia sẻ rằng nhà tài trợ lâu năm của chúng tôi, AG1, vừa tạo ra sản phẩm mới gọi là AGZ, một loại đồ uống buổi tối được thiết kế giúp bạn ngủ ngon hơn và thức dậy thật tỉnh táo.
Trong vài năm qua, tôi đã làm việc với đội ngũ tại AG1 để giúp tạo công thức AGZ mới này.
Nó chứa những hợp chất hỗ trợ giấc ngủ tốt nhất ở tỷ lệ chính xác trong một hỗn hợp dễ uống.
Điều này loại bỏ mọi phức tạp khi cố gắng tìm hiểu cả một “mê cung” các thực phẩm bổ sung tập trung vào giấc ngủ và phải tính toán liều lượng đúng cũng như nên dùng những gì cho bạn.
Theo tôi biết, AGZ là thực phẩm bổ sung hỗ trợ giấc ngủ toàn diện nhất trên thị trường.
Tôi uống nó 30–60 phút trước khi ngủ.
Nói thêm là rất ngon.
Và nó làm tăng đáng kể cả chất lượng lẫn độ sâu giấc ngủ của tôi.
Tôi biết điều đó từ cảm nhận chủ quan về giấc ngủ và vì tôi theo dõi giấc ngủ của mình.
Tôi rất mong mọi người thử công thức AGZ mới này và tận hưởng lợi ích của giấc ngủ tốt hơn.
AGZ có các hương vị sô-cô-la, sô-cô-la bạc hà và dâu hỗn hợp.
Và như tôi đã nói, tất cả đều rất ngon.
Yêu thích nhất của tôi có lẽ là sô-cô-la bạc hà, nhưng tôi thực sự thích cả ba.
Nếu bạn muốn thử AGZ, vào drinkAGZ.com/Huberman để nhận ưu đãi đặc biệt.
Một lần nữa, đó là drinkAGZ.com/Huberman.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Wealthfront.
Tôi đã dùng Wealthfront cho tiết kiệm và đầu tư gần một thập kỷ, và tôi rất thích nó.
Vào đầu mỗi năm, tôi đặt mục tiêu mới.
Và một trong những mục tiêu của tôi cho 2025 là tập trung tiết kiệm.
Vì có Wealthfront, tôi để khoản tiết kiệm đó trong tài khoản tiền mặt của Wealthfront, nơi tôi được hưởng APY 4% trên số tiền gửi.
Bạn cũng có thể.
Với Wealthfront, bạn có thể nhận APY 4% trên tiền mặt từ các ngân hàng đối tác cho đến khi bạn sẵn sàng tiêu tiền đó hoặc đầu tư.
Với Wealthfront, bạn cũng được rút tiền ngay lập tức miễn phí vào các tài khoản đủ điều kiện hàng ngày, kể cả cuối tuần và ngày lễ.
APY 4% không phải là lãi suất khuyến mại, và không có giới hạn về số tiền bạn có thể gửi và được hưởng lãi.
Bạn thậm chí có thể được bảo vệ tới 8 triệu đô-la thông qua bảo hiểm FDIC do các ngân hàng đối tác của Wealthfront cung cấp.
Wealthfront cho phép rút tiền ngay lập tức miễn phí, chỉ mất vài phút để chuyển tiền của bạn sang các tài khoản bên ngoài đủ điều kiện.
Cũng chỉ mất vài phút để chuyển tiền từ tài khoản tiền mặt sang bất kỳ tài khoản đầu tư tự động nào của Wealthfront khi bạn sẵn sàng đầu tư.
Đã có một triệu người sử dụng Wealthfront để tiết kiệm nhiều hơn, kiếm nhiều hơn và xây dựng sự giàu có dài hạn.
Nhận APY 4% trên tiền mặt của bạn ngay hôm nay.
Nếu bạn muốn thử Wealthfront, vào Wealthfront.com/Huberman để nhận thưởng 50 USD miễn phí khi gửi 500 USD vào tài khoản tiền mặt đầu tiên của bạn.
Đó là Wealthfront.com/Huberman để bắt đầu ngay.
Đây là một lời chứng thực có trả phí cho Wealthfront.
Dịch vụ môi giới của Wealthfront không phải là ngân hàng.
APY có thể thay đổi.
Để biết thêm thông tin, xem phần mô tả tập.
Ừm, có ý tưởng rằng nếu thứ gì đó tương đối cao trên chỉ số glycemic, có nghĩa là nó làm tăng đường huyết mạnh, thì bằng cách kết hợp thực phẩm đó với một thực phẩm khác, hoặc ví dụ thêm chất xơ, thay vì uống nước trái cây, ăn cả quả, vốn dĩ có chất xơ (dưới dạng khác).
Hoặc thêm chút chất béo.
Bạn biết đấy, tôi đã thử làm điều này, thêm nhiều chất béo hơn vào bữa ăn.
Nhưng trong một số trường hợp, điều đó vẫn xảy ra.
Dù bạn cố gắng làm giảm phản ứng đường huyết bằng chất béo hay chất xơ, bạn vẫn thấy kiểu phấn khích rồi sụp xuống.
Đúng.
Và đó không phải là kiểu sụp xuống khiến bạn không thể làm gì.
Nó thâm độc hơn: là mơ hồ tinh thần rồi chuyển thành mong muốn chợp mắt vào cuối buổi sáng, điều mà nếu bạn đã ngủ ngon đêm trước thì bạn thực sự không nên cảm thấy.
Bạn có thể giảm thiểu điều đó, tất nhiên, bằng cách đi bộ và cố gắng đốt bớt một chút glucose.
Chúng ta có thể bàn về điều đó.
Kể cho chúng tôi về việc đi bộ vì chúng ta đã nói một chút về việc đó trong podcast trước.
Nhưng ảnh hưởng của một cuộc đi bộ ngắn là gì và liệu nó có cần phải là đi bộ nhanh không?
Ừ, tôi nghĩ đi bộ nhanh có vẻ tốt hơn.
Có các nghiên cứu từ người khác về điều đó.
Đi bộ nhanh khoảng 15 đến 20 phút sau khi ăn sẽ giúp kìm hãm những đợt tăng glucose đó.
Và vậy đó.
Vậy nên, thực ra có một số công ty đã thành lập xoay quanh việc quản lý đường huyết cá nhân hóa — tôi tham gia với một công ty có tên January AI và còn vài công ty khác nữa.
Nhưng tôi thực sự khuyên là nếu bạn ăn thứ gì đó làm đường huyết của bạn tăng vọt, bạn nên đi bộ nhanh và điều đó sẽ làm giảm đỉnh tăng của bạn.
Và họ thực sự sẽ dạy bạn điều đó.
Và bạn có thể tự thấy bằng chính mình.
Ví dụ, một điều chúng tôi đã làm: hầu hết mọi người đều bị tăng đường huyết khi ăn cơm trắng.
Tin hay không thì tùy, cơm trắng có chỉ số đường huyết cao.
Nhưng phản ứng đường huyết mang tính cá nhân hơn mọi người thường nghĩ.
Dù sao đi nữa, bạn sẽ thấy đường huyết của mình tăng vọt.
Nhưng nếu bạn đi bộ nhanh khoảng 20 phút, bạn có thể thấy rõ đỉnh tăng đó giảm đi rất nhiều.
Và điều đó đơn giản là do các co cơ mức thấp khi đi bộ đang kéo — chúng hoạt động như một bộ “hút” glucose?
Đó là giả thiết của tôi, đúng, là bạn đang “đốt” nó đi.
Bạn có thấy nghiên cứu này từ—tôi quên tên trường đại học ở Texas. Tôi nghĩ có thể là Đại học Houston, họ đã nghiên cứu những người làm cái họ gọi là “soleus push-ups”.
Bạn có thấy nghiên cứu này không?
Không, tôi chưa thấy.
Nghiên cứu này rất thú vị.
Về cơ bản họ cho các đối tượng ngồi trên ghế và thực hiện động tác tương đương với cái mà người tập gym gọi là “seated calf raise”.
Họ gọi nó là “calf push-up”. Mấy tên gọi đó hơi lạ.
Thực ra nó chỉ là giữ mũi chân chạm sàn và nhấc gót chân lên.
Giống như kiểu lúc ngồi trong lớp ai đó hay nhún nhún chân, mà chúng ta thường được dặn là không nên làm.
Hóa ra cơ soleus (cơ dép), dù chỉ chiếm khoảng 1% tổng khối cơ của cơ thể, lại hoạt động như một miếng “bọt” hút glucose mạnh hơn các cơ khác trong cơ thể,
điều này cũng hợp lý liên quan đến việc đi bộ mà chúng ta đang nói đến.
Ừ, đúng.
Và mọi người phải tiếp tục làm việc này thì mới hiệu quả, nhưng kết quả khá tốt.
Tôi thì vẫn thích mọi người ra ngoài đi bộ sau khi ăn, nhưng không phải ai cũng có thể đứng dậy đi bộ ngay sau bữa ăn.
Ừ.
Nếu bạn ở trên máy bay thì cũng khó — bạn không muốn chắn lối đi vì người khác cần đi vệ sinh.
Nó trở nên phi thực tế.
Vì vậy thật thú vị khi suy nghĩ xem yêu cầu để có co cơ mức thấp là gì.
Đương nhiên tôi luôn muốn thấy mọi người tập thể dục nhiều hơn chứ không phải ít hơn.
Nhưng bạn có thể tưởng tượng, với số lượng thiết bị bạn đang mang, sau khi ăn bạn có thể dùng một bộ kích thích cơ mức thấp
để chỉ kích thích cơ soleus hoặc cái gì tương tự để “hút” glucose.
Điện hay vật lý?
Điện.
Ừ, có lẽ.
Bạn biết đấy, theo như bạn biết thì tập thể dục tự nó đem lại rất nhiều lợi ích.
Đúng.
Tập luyện tạo ra tất cả những thứ được gọi là exerkines, có nhiều lợi ích chung.
Vì vậy tôi nghĩ tập thể dục có lẽ mang tác động rộng hơn việc chỉ đơn thuần “tiêu thụ” glucose.
Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.
Dù sao, có lẽ những gì bạn nói sẽ giúp được nhiều người.
Cách tôi làm, và cũng có người khác làm vậy — bạn đã nghe cụm từ “exercise snacks” chưa?
Đặc biệt với người ngồi cả ngày, ý tưởng là đứng dậy.
Trước kia thì đơn giản là đứng dậy đi bộ, một quãng ngắn.
Nhưng giờ có những ý tưởng là đứng dậy làm nhiều hơn là chỉ đi bộ.
Có thể làm một số việc mà trước đây tôi chưa nghe, như cái bạn nói, nhưng có thể đó là việc tốt hơn để làm.
Hoặc squat không tạ (air squats) hay những thứ tương tự.
Đúng rồi.
Chúng tôi đang cho người ta làm vài động tác squat trong một nghiên cứu để xem nó ảnh hưởng thế nào đến VO2 max và các chỉ số sức khỏe tổng thể.
Tôi là người tin mạnh mẽ vào điều đó — ngồi tám tiếng có lẽ không tốt cho bạn.
Thực ra có rất nhiều nghiên cứu chỉ ra điều này.
Và những khoảng nghỉ đó tốt cho bạn.
Ngay cả đi bộ cũng tốt hơn là không làm gì.
Bạn có dùng bàn đứng hay máy chạy bộ đặt dưới bàn không?
Tôi không dùng máy chạy.
Tôi đã thử bàn đứng.
Tôi thấy mình không tập trung tốt bằng khi nói chuyện với người khác.
Thú thật tôi thích ngồi hơn để có thể gắn kết hơn.
Tôi có rất nhiều cuộc họp.
Với tôi ngồi có hiệu quả hơn.
Nhưng điều đó có nghĩa là tôi phải đứng dậy và nghỉ giải lao.
Vì vậy tôi không dùng — nhưng với người khác thì họ thích bàn đứng.
Tôi nghe vài người nói, dù vậy, có thể nhìn chung không hiệu quả hơn.
Thú thật là tôi cũng không rõ.
Thú vị đấy.
Tôi nghĩ “exercise snacks” là một ý hay — squat không tạ hay thậm chí chỉ đi lòng vòng, những thứ kiểu đó.
Tôi nghĩ chúng ta đánh giá thấp mức độ mà lịch sử tiến hóa đã khiến chúng ta vận động nhiều hơn mỗi ngày.
Không có lý do gì mà chúng ta ngồi tám tiếng một ngày ở thời cổ đại.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Người ta phải năng động — họ phải hoạt động để kiếm thức ăn và đối phó với thiên nhiên.
Vì vậy những biến động đường huyết này, nếu ngắn, thì không thành vấn đề.
Nhưng nếu người ta thấy một số thực phẩm hoặc kết hợp thực phẩm khiến họ buồn ngủ sau đó,
tôi thực sự nghĩ các máy đo đường huyết có ích để phân tích thực phẩm nào gây ra phản ứng gì.
Tôi muốn nói thêm chút về thời điểm bữa ăn và thời điểm ăn uống.
Được, tất nhiên.
Trong nhiều năm, dựa trên sở thích cá nhân, tôi uống nước và đảm bảo nạp điện giải, nước và caffeine vào buổi sáng.
Và tôi cố gắng tập thể dục vào buổi sáng.
Nếu không được thì tôi sẽ tập vào buổi chiều.
Nhưng thường là buổi sáng.
Và bữa ăn đầu tiên của tôi thường rơi vào khoảng 11 giờ trưa, hơn kém một giờ.
Có bằng chứng nào cho thấy việc đưa vào một khoảng nhịn ăn ở một thời điểm nào đó trong ngày so với, ví dụ, làm muộn hơn trong ngày,
như ăn sáng, ăn trưa và ăn tối sớm so với chỉ ăn trưa, ăn nhẹ buổi chiều, rồi ăn tối vào khoảng 18:30–20:30?
Tôi nghĩ điều đó khá điển hình, ít nhất với người Mỹ: thói quen ăn uống kiểu nào thì tốt hay xấu hơn cho kiểm soát đường huyết và sức khỏe nói chung?
Ừm, tôi biết phòng thí nghiệm của anh/chị đã tập trung vào, tôi đoán gọi là nhịn ăn gián đoạn, nhưng cụ thể ở đây là ăn theo giới hạn thời gian.
Đúng.
Bây giờ chúng ta không nói về giảm cân nữa. Tôi chỉ nói về kiểm soát đường huyết.
Có nhiều thứ để bàn. Chúng tôi có một số nghiên cứu trong đó gắn cảm biến đường huyết liên tục (CGM) cho người tham gia, đồng hồ thông minh. Chúng tôi theo dõi hoạt động của họ. Họ cũng ghi nhật ký thực phẩm và bài tập. Theo dõi họ rất chi tiết. Và họ cũng được đặc trưng kiểu hình rất tốt về rối loạn điều hòa đường huyết. Chúng ta nên nói chút về điều đó, về kháng insulin ở cơ, khiếm khuyết tế bào beta, những thứ tương tự.
Chúng tôi cố gắng liên hệ kiểu rối loạn đường huyết — một kiểu hình — với lối sống của họ. Không chỉ lối sống, tức là họ làm gì, mà là họ làm việc đó vào lúc nào. Và chúng tôi phát hiện ra rằng, trước hết, vài điều đơn giản đã biết: nếu bạn ăn bữa lớn hơn vào buổi sáng, nói chung bạn có đường huyết thấp hơn so với ăn bữa lớn vào tối muộn. Nhiều người có bữa ăn chính vào buổi tối vì lý do xã hội — đó là lúc hầu hết chúng ta ăn bữa lớn — những người đó sẽ có đường huyết cao hơn, và rau củ có tinh bột cũng như vậy. Những người đó có đường huyết cao hơn.
Nhưng điều thú vị là trái cây — những người ăn nhiều trái cây như nguồn carbs chính thì có đường huyết thấp hơn. Đó là vì chất xơ trong trái cây giúp ích. Thực tế là hầu hết mọi người không ngủ đủ giấc, và những người ngủ lâu hơn thực sự có đường huyết thấp hơn.
Nhưng một vài điều chúng tôi phân tích được là nên tập thể dục vào lúc nào? Nếu nhìn theo quan điểm phổ biến từ các nghiên cứu khác, thì bạn nên tập vào buổi chiều để nhận được lợi ích tốt nhất. Nhưng chúng tôi thấy điều đó còn phụ thuộc vào dạng rối loạn bạn có. Nếu cơ bạn bị kháng insulin, bạn thực sự nhận được lợi ích tốt hơn khi tập vào buổi sáng cho đường huyết vào ngày hôm sau. Nếu cơ bạn kháng insulin.
Để giải thích rõ hơn một chút: bạn biết đấy, bạn ăn cái gì đó có đường, đường huyết tăng, và insulin rõ ràng giúp kiểm soát điều đó, kích thích tế bào của bạn hấp thu glucose. Nếu bạn kháng insulin, đặc biệt là ở cơ, và vì cơ là nơi tiêu thụ glucose chính, thì nghĩa là bạn không hấp thu glucose đúng cách. Bạn kháng insulin, không hấp thu glucose, và kết quả là bạn có những đỉnh đường huyết cao. Nhưng còn có những dạng đái tháo đường khác. Để phân tích rạch ròi, hay rối loạn điều hòa đường huyết, có người không sản xuất insulin sớm trong đời — đó là type 1. Bạn cũng có thể trở nên thiếu insulin do giảm sản xuất muộn hơn trong type 2. Nhưng bạn cũng có những gì gọi là khiếm khuyết tế bào beta. Insulin được sản xuất bởi tụy, bởi các tế bào beta. Bản thân tôi, với đái tháo đường type 2, tôi có một khiếm khuyết tế bào beta. Tôi mất một lúc mới phát hiện ra, nghĩa là tôi sản xuất insulin bình thường, tế bào của tôi phản ứng, nhưng tôi không giải phóng nó từ tụy. Rồi còn có những thứ gọi là kháng insulin ở gan, và các dạng khác nữa, kháng insulin ở mô mỡ cũng vậy.
Vì vậy giờ chúng ta đã chia nhỏ đái tháo đường. Trước đây người ta thường nhóm thành type 1 — chiếm khoảng 10% — và type 2 — khoảng 90% còn lại. Nhưng hóa ra đó là một nhóm rất rộng, có thể dễ dàng phân chia thành những phân kiểu phụ (subphenotypes), các dạng rối loạn điều hòa đường huyết khác nhau. Chúng tôi nghĩ điều này rất quan trọng vì nó ảnh hưởng tới thuốc bạn dùng. Ví dụ, tôi thuộc loại khiếm khuyết tế bào beta, và tôi không đáp ứng (với một số can thiệp). Tôi đã thử tập chạy, rồi chuyển sang tập tạ khoảng — sắp chín năm rồi — với ý định tăng khối cơ, nhưng thất bại hoàn toàn. Tôi tăng được 10 pound cơ. Tôi chụp MRI toàn thân, khoảng 20 lần trong 8–9 năm qua, và tôi thực sự tăng 10 pound khối cơ nhưng điều đó không có tác dụng lên kiểm soát đường huyết của tôi. Lý do là tôi không bị kháng insulin ở cơ. Tôi là người bị khiếm khuyết tế bào beta, nên có tăng bao nhiêu cơ cũng không giúp tôi giải phóng insulin từ tụy. Vì vậy biết được phân kiểu phụ của bạn rất quan trọng, và tôi lại đáp ứng với một loại thuốc nhất định, Rapinolide, vốn thúc đẩy việc giải phóng đó. Vậy nên biết phân kiểu phụ quyết định thuốc bạn dùng, nhưng hóa ra vấn đề lối sống tôi nhắc tới từ đầu cũng rất quan trọng khi quay lại chuyện thực phẩm.
Chúng tôi thấy rằng nếu bạn cơ bản kháng insulin ở cơ, bạn sẽ có đỉnh đường huyết sau khi ăn khoai tây và mì ống, nhưng nếu bạn nhạy cảm với insulin thì sẽ không. Và nếu bạn có khiếm khuyết tế bào beta, bạn cũng sẽ có đỉnh sau khi ăn khoai tây. Vậy thực tế bạn có thể phân kiểu phụ cho mọi người dựa theo dạng rối loạn đường huyết của họ, và điều đó ảnh hưởng cách họ phản ứng với thức ăn. Và điều hiển nhiên cần làm là điều chỉnh hành vi ăn uống theo những thực phẩm đó để bạn có thể sống khỏe mạnh hơn — đó là ý tưởng.
Vậy làm sao để phân kiểu phụ? Hiện cách chúng tôi làm rất đắt đỏ. Chúng tôi làm các xét nghiệm chuẩn vàng, mất vài giờ, hàng trăm nếu không nói là hàng ngàn đô la, tùy cách làm. Tin hay không tùy bạn, chúng tôi có thể làm được chỉ từ một đường cong glucose đơn giản. Có thể bạn chưa để ý, khi bạn đeo một trong những máy đo glucose này và uống một liều glucose, bạn sẽ có một đường cong. Và hình dạng đó khác nhau ở từng người, và phụ thuộc vào phân kiểu phụ của họ. Nghĩa là nếu bạn kháng insulin ở cơ, bạn sẽ có một hình dạng đường cong đặc trưng.
Và nếu tế bào beta của bạn có hình dạng khác, và nếu bạn là một sự kết hợp của nhiều yếu tố — và còn có những yếu tố khác, nhân tiện nói thêm, tham gia vào chuyện này, như hệ vi sinh vật của bạn.
Vậy là hệ vi sinh ở ruột của bạn — các vi sinh vật trong đường tiêu hoá đều tham gia vào việc này.
Và về cơ bản chúng ảnh hưởng đến hình dạng của đường cong (đường huyết), và hiện giờ chúng tôi vẫn chưa đến mức đó, nhưng chúng tôi đã làm tốt với một số trường hợp, ví dụ như trường hợp kháng insulin ở cơ.
Chúng tôi có thể dự đoán khá chính xác liệu có kháng insulin ở cơ chỉ từ hình dạng của đường cong glucose đó, mà bạn bây giờ có thể thu được bằng cách mua ở quầy thuốc, không cần đơn.
Rất thú vị.
Như bạn đã nói, có rất nhiều điều để giải mã ở đây.
Tôi chỉ muốn chắc rằng tôi hiểu vài điểm bạn đã nêu trước khi chúng ta đi tiếp.
Bạn nói rằng rất nhiều bài báo nghiên cứu thời điểm tập thể dục lý tưởng đều chỉ ra buổi chiều là thời điểm tốt nhất.
Tôi cũng đã xem những bài báo đó, và ấn tượng chung của tôi từ những bài ấy là nếu bạn quan tâm tới hiệu suất, thì buổi chiều tốt hơn vì cơ thể bạn ấm hơn.
Nhiệt độ cơ thể có xu hướng phù hợp cho hiệu suất, trong khi mặc dù một số người tỉnh dậy sẵn sàng ngay vào buổi sáng,
đa số mọi người không cảm thấy năng lượng nhiều vào buổi sáng sớm.
Có người thì có, nhưng phần lớn thì không.
Nhưng nếu tôi hiểu đúng, đối với nhiều người, đặc biệt là những người kháng insulin ở cơ,
tập luyện kháng lực sẽ thích hợp hơn so với tập tim mạch để điều hoà đường huyết.
Và thực hiện bài tập kháng lực vào đầu ngày, nghe có vẻ như bạn định nói rằng điều đó tạo ra một xu hướng hướng tới việc điều hoà đường huyết tốt hơn trong suốt cả ngày.
Nhưng tôi không muốn dẫn dắt người trả lời ở đây.
Tôi muốn chắc đó là đúng trước khi kết luận như vậy.
Chúng tôi chưa bóc tách cho nghiên cứu cụ thể đó sự khác nhau giữa tập kháng lực và – họ đo hoạt động nói chung.
Vì vậy nếu mọi người hoạt động năng động hơn vào buổi sáng, những người kháng insulin ở cơ sẽ được lợi, có mức đường huyết tốt hơn vào ngày hôm sau.
Vì vậy chúng tôi chưa thực sự làm riêng về kháng lực, nhưng tôi rất quan tâm đến vấn đề này.
Thực tế, chúng tôi có một nghiên cứu riêng về chạy cường độ cao so với chạy quãng đường dài.
Và tôi rất sẵn lòng nói về điều đó.
Nhưng nghiên cứu đó vẫn đang tiến hành.
Vì vậy tôi không thể nói là chúng tôi đã hoàn toàn làm được điều bạn đang nhắc tới, nhưng chúng tôi muốn phân tích rõ phần tập kháng lực so với dạng tập aerobic hay sức bền.
Ý tôi là, điều cơ bản là, tất nhiên, tập luyện vào bất cứ lúc nào vẫn tốt hơn là không tập.
Vì vậy tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đồng ý điều đó.
Nhưng chúng tôi nghĩ bạn nhận được lợi ích tốt hơn cho đường huyết nếu bạn kháng insulin ở cơ và tập vào buổi sáng.
Và tôi cũng tin rằng, vâng, tăng khối lượng cơ của bạn sẽ giúp thực sự giảm kháng insulin ở cơ.
Cảm ơn vì sự làm rõ đó.
Bạn có nhắc đến các loại tiểu đường khác nhau.
Các loại chung là đái tháo đường tuýp 1.
Những người này không tạo insulin.
Họ cần tiêm insulin hoặc đưa insulin qua cơ chế giải phóng theo thời gian hay thứ gì tương tự.
Đái tháo đường tuýp 2, theo tôi hiểu, là kháng insulin, điều đó có hại.
Bạn muốn tế bào của mình nhạy với insulin để insulin có thể đưa glucose vào các tế bào đó để chúng dùng được.
Bây giờ bạn đang chia nhỏ đái tháo đường tuýp 2, tức là kháng insulin, thành kháng insulin ở cơ cũng như các mô khác không nhạy.
Nhưng còn hơn thế nữa, có một khiếm khuyết ở tế bào beta khiến bạn không tiết insulin từ tụy.
Đó không liên quan đến kháng insulin.
Đó là vấn đề cơ chế.
Tại sao khiếm khuyết đó tồn tại thì chưa rõ.
Mike (chuyện này) khá thú vị, mặc dù ông ấy vẫn chưa hoàn toàn hiểu điều đó.
Nhưng còn có những khiếm khuyết về incretin nữa.
Incretin là những GLP mà mọi người đều đã nghe tới.
Ozempic là một chất bắt chước chúng, Mounjaro và những thứ tương tự cũng vậy.
Vì vậy có những người bị khiếm khuyết theo cách đó.
Như vậy chúng ta đều khác nhau.
Chúng ta đều khác nhau.
Và giờ chúng ta có thể phân loại phụ điều đó.
Chúng ta có thể nói, người này chủ yếu có khiếm khuyết incretin.
Người kia kháng insulin ở cơ.
Người kia có khiếm khuyết tế bào beta.
Và nhiều người là sự kết hợp của những thứ đó.
Không phải thuần túy một hay cái kia.
Vì vậy chúng tôi nghĩ việc phân nhóm phụ thực sự là một điều đáng kể vì, một lần nữa, nó quyết định những lựa chọn lối sống bạn có thể làm để kiểm soát đường huyết tốt hơn và, tất nhiên, cả phản ứng với thuốc nữa.
Vì vậy chúng tôi nghĩ điều đó quan trọng.
Chúng tôi biết rằng nhiều, rất nhiều người ở Hoa Kỳ và ở nơi khác, tiếc là, thừa cân hoặc đúng hơn là béo phì về mặt lâm sàng.
Và tôi nghĩ khoảng 30% người ở Hoa Kỳ bị béo phì lâm sàng.
Khi nói về đái tháo đường tuýp 2 và các phân kiểu phụ mà bạn nhắc tới, theo bạn tỉ lệ người ở Hoa Kỳ bị đái tháo đường tuýp 2 do một dạng nào đó của kháng insulin là bao nhiêu?
Và so với họ vẫn tạo đủ insulin nhưng không thể tiết được insulin, tức là vấn đề tế bào beta, thì tỉ lệ ra sao?
Chúng ta đang nói tới những con số như thế nào?
Bởi vì tôi nghĩ người nghe có thể nghĩ rằng, ổn, miễn là tôi không ăn quá nhiều đường, tôi thấy ổn.
Điều đó có nghĩa là họ không bị đái tháo đường tuýp 2?
Những người có cân nặng lành mạnh thì có nghĩa là họ không có đái tháo đường tuýp 2 hay các vấn đề quản lý insulin không?
Nghe có vẻ như chúng ta không biết đúng con số thật, nhưng nếu bạn ước đoán thì tỉ lệ người gặp vấn đề quản lý insulin ở mức sinh lý là bao nhiêu?
Nếu bạn tính khiếm khuyết tế bào beta là một phần của quản lý insulin, thì con số có lẽ rất cao.
Nhưng thực sự tôi không biết câu trả lời.
Tôi không nghĩ chúng ta biết đầy đủ vì người ta chưa làm việc phân nhóm phụ như tôi mô tả.
Chúng ta không biết bao nhiêu người có khiếm khuyết incretin.
Chúng ta đang tiến tới với kháng insulin và những thứ liên quan, nhưng tôi không nghĩ chúng ta đã hoàn toàn nắm được.
Nhưng tôi muốn sửa một điều bạn vừa nói.
Ý tôi là, rất đúng khi nhìn thấy ai đó gầy thì không thể mặc định họ không bị tiểu đường.
Điều này rất phổ biến, đặc biệt ở người Nam Á, khi thấy những người tiểu đường gầy.
Và tôi là một ví dụ điển hình.
Không ai gọi tôi là thừa cân theo bất cứ định nghĩa nào; tôi bị tiểu đường và tôi có khiếm khuyết ở tế bào beta.
Trước đây tôi nghĩ nhiều người tiểu đường gầy có lẽ do khiếm khuyết tế bào beta, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Có người như vậy và có người thì không.
Có người bị kháng insulin.
Và rồi có những người khác, tin hay không thì tùy, rất béo theo mọi tiêu chuẩn lâm sàng này nọ,
nhưng họ lại có kiểm soát đường huyết rất tốt.
Vậy nên có rất nhiều điều chúng ta chưa hiểu hết.
Phần lớn có lẽ thuộc về ý tưởng rằng đây không phải quá trình đơn giản.
Chúng ta có nhiều hệ cơ quan tham gia vào việc kiểm soát glucose: gan, tụy, cơ bắp như đã nhắc.
Nhưng ngay cả não của bạn cũng tiêu thụ glucose đáng kể.
Vì vậy chúng ta có tất cả các hệ cơ quan khác nhau này.
Rồi bên cạnh đó, còn có nhiều con đường sinh hóa khác nhau cũng được kích hoạt.
Chúng ta đã nhắc đến con đường insulin.
Nhưng còn có incretin, đó là các yếu tố GLP thúc đẩy giải phóng insulin.
Nhưng chúng có lẽ còn có những tác động khác nữa.
Tôi không hoàn toàn hiểu rõ.
Tôi nghĩ không phải ai cũng hiểu.
Tất cả các tác dụng của incretin, thụ thể của chúng có ở khắp nơi.
Thực tế, một số loại thuốc này có thể bạn đã nghe, bây giờ được ca ngợi là có thể là thuốc kéo dài tuổi thọ vì dường như cải thiện nhận thức và mấy thứ liên quan.
Bây giờ liệu điều đó có gắn với việc giảm cân hay mấy thứ tương tự hay không thì chưa rõ.
Là thuốc chống tăng tuổi thọ hay thuốc kéo dài tuổi thọ?
Là thuốc kéo dài tuổi thọ.
Hiểu rồi. Cảm ơn vì đã sửa.
Ừ.
Thực ra, cho vui, hãy cùng khám phá một chút về những gì ta đã nghe rằng các thuốc GLP-1 này hiệu quả cho.
Ừ.
Chắc chắn là giúp bệnh nhân tiểu đường — những người tiểu đường type 2 — kiểm soát đường huyết tốt hơn.
Ừ.
Nếu tôi có thể xen vào ở đây.
Ừ.
Tôi là người tiểu đường type 2 và chúng thực sự hiệu quả với tôi.
HbA1c của tôi đã lên đến 8,4, mà bạn biết đấy, không phải cao nhất nhưng cũng khá cao.
Và tôi dùng các thuốc GLP và xuống còn 5,7.
Ngay như vậy.
Khá nhanh.
Riêng biệt với việc giảm cân à?
Không hẳn.
Ừ, ban đầu thì có.
Nó hơi phức tạp.
Tôi bắt đầu dùng một loại liều thấp gọi là Farziga.
Cái đó đưa tôi xuống khoảng 6,4–6,5.
Tôi không giảm quá nhiều cân.
Tôi có giảm một chút.
Rồi tôi chuyển sang Mangera vì tôi có bị vài triệu chứng buồn nôn.
Đó là tác dụng phụ thường gặp.
Những triệu chứng đó khiêm tốn nhưng có thật.
Vì vậy tôi chuyển sang Mangera, loại mạnh hơn.
Và nó đưa tôi xuống 5,7.
Và tôi có giảm cân.
Từ 144 (lbs?) xuống còn 128, điều tôi thật lòng không thích.
Nhưng tôi có thể nói, tôi đã làm MRI toàn thân.
Tôi đã làm 20 cái, như tôi nói, trong gần chín năm qua.
Và tôi chỉ nhìn thấy mỡ trên người mình bay biến đi khi tôi bắt đầu dùng mấy thuốc này.
Bây giờ tôi là người lạnh nhất trong phòng.
Nhưng bạn vẫn giữ được khối cơ vì bạn tập sức mạnh.
Chủ yếu là vậy.
Bạn tập mấy ngày một tuần?
Tôi tập mỗi ngày.
Nhưng tôi có những ngày nhẹ vì, bạn biết đấy, không thể nào tập nặng mọi ngày được.
Đó là một vấn đề.
Vậy nên tôi có những ngày nhẹ với nhiều lần lặp hơn và những ngày nặng hơn cho các bài căng cơ hơn.
Rồi tôi có một ngày chuyên biệt làm những động tác như snatch để xây dựng cơ lõi, kiểu như vậy.
Và đó là một sự kết hợp của những thứ đó.
Vì vậy tôi tập mỗi ngày.
Mục tiêu là giữ khối cơ của mình.
Tôi chủ yếu làm vậy vì tôi thường bị đo lường nhiều, mặc dù khối cơ sụt giảm khi tôi bị tai nạn xe đạp và làm đau vai.
Rồi một số bài tập tôi không thể làm nữa.
Như bạn có thể tưởng tượng, những thứ đó đã giảm đi.
Vì thế tôi có mất chút cơ vì cái đó.
Tôi phần lớn đã xây dựng lại sức mạnh của mình, nhưng chưa hoàn toàn trở lại như trước.
Nên vẫn còn đó.
Nhưng, vâng, không phải 100%.
Rồi còn câu hỏi về việc yếu tố nào quan trọng hơn — sức mạnh hay khối cơ.
Tôi không có — có thể bạn biết câu trả lời đó.
Tôi không rõ.
Nhưng, dù sao, tôi cố gắng giữ nó.
Khối cơ giảm đôi chút và sức mạnh cũng giảm một chút.
Hơn nữa — HbA1c của tôi không tệ lắm, nhưng tôi không thích mất nhiều như vậy.
Tôi sẽ nói thật với bạn.
Tôi thấy mình trông hơi hốc hác.
Vì vậy hiện tại tôi đang giảm bớt dùng Mongero.
Tôi không dùng mỗi tuần như quy định nữa.
Tôi đang ở liều thấp nhất.
Vậy nên tôi phản ứng tốt với nó.
À này, khi bàn về phản ứng với thuốc, hóa ra tôi không đáp ứng với metformin.
Tôi đã thử metformin sớm.
Ồ, điều này thú vị.
Nhắc lại cho mọi người, metformin và phiên bản “nghèo” của nó là berberine,
được bán như một thực phẩm bổ sung.
Về cơ bản chúng làm cùng một việc.
Chúng làm hạ đường huyết.
Thật ra, tôi sẽ nói với bất kỳ ai quyết định dùng metformin hoặc berberine rằng nếu bạn
không tiêu thụ đủ carbohydrates tinh bột khi dùng, nó có thể khiến bạn đau đầu dữ dội vì bạn trở nên hạ đường huyết.
Tôi không biết điều đó.
Ồ, thật sự rất tệ.
Nhiều năm trước tôi có dùng chút berberine.
Tôi từng có những ngày “ăn cheat”.
Được thôi.
Cách đây nhiều năm.
Tuần thì ăn rất sạch.
Rồi chẳng hạn một ngày thứ Bảy, tôi ăn thoải mái, bất cứ thứ gì muốn.
Và tôi cảm thấy tệ.
Bạn sẽ có những đỉnh và đáy năng lượng.
Rồi đến cuối ngày, bạn chỉ cảm thấy như “tôi chán ăn trong mười năm tới”.
Tất nhiên, hôm sau bạn nhịn, và bạn thấy ổn.
Rồi bạn lại tiếp tục.
Nhưng điều đó không lành mạnh.
Nhưng khi dùng berberine, thật đáng chú ý vì nó cho phép tôi và những người khác từng khuyên tôi rằng bạn có thể ăn như cả hộp bánh rán và vẫn thấy ổn vì nó làm mềm phản ứng đường huyết của bạn.
Tuy nhiên, nếu bạn không có đủ glucose trong cơ thể, bạn sẽ bị hạ đường huyết và sẽ
bị những cơn đau đầu dữ dội.
Dù sao thì, đó là một chút…
Và chuyện này đang trở thành vấn đề lớn bây giờ, đúng không?
Hạ đường huyết giờ đang được công nhận là một mối quan tâm lớn, thực ra.
Và người ta đang phát hiện ra nhiều điều này nhờ các máy đo đường huyết liên tục (CGM).
Thú vị.
Và điều này là vì mọi người đang dùng Monjaro và dùng các thứ khác làm giảm đường huyết?
Phải.
Và chỉ là, có lẽ vấn đề này đã tồn tại nhiều hơn những gì người ta nhận ra ngay từ đầu và bây giờ với CGM, người ta nhận ra, à, nếu bạn, chúng ta đã nói về những đợt tăng đường huyết này.
Thật ra rất phổ biến nếu bạn có một đợt tăng cực lớn, bạn sản xuất rất nhiều insulin.
Hệ quả là, rồi bạn sụp xuống phía bên kia và thực sự có glucose quá thấp do những đợt tăng đó.
Vậy nên người ta đang nhận ra điều đó.
Và người ta bây giờ lo lắng về điều đó.
Chắc chắn dẫn đến mệt mỏi.
Ừ.
Những đợt thấp đường glucose thật sự có hại.
Tôi không còn làm kiểu “cheat day” nữa.
Thật ra, chỉ vài năm trước tôi đã bỏ hẳn việc ăn đồ tồi.
Ừ.
Tôi không ăn…
Chà, điều đó chắc là tệ rồi.
Hoặc tôi cố gắng, bạn biết đấy, 90% lượng thức ăn của tôi đến từ các thực phẩm toàn phần chưa qua chế biến.
Ừ, tuyệt.
Và thỉnh thoảng một miếng pizza hay một bát kem gì đó.
Không vấn đề lớn, phải không?
Đặc biệt nếu bạn tập thể dục đều đặn.
Nhưng quay lại các loại thuốc này, những chất chủ vận GLP-1 về cơ bản là như vậy.
Và chúng tôi đã có một khách mời ở đây, Zachary Knight, ở UCSF, nhà nghiên cứu Howard Hughes, người đã khiến tôi khá sốc khi nói rằng các thuốc này làm tăng mức GLP-1 trong máu và não khoảng một nghìn lần, rằng thấp hơn thế thì thực ra không có tác dụng lên cảm giác thèm ăn, không có tác dụng lên các thứ khác mà chúng được thiết kế để làm.
Vậy nên đây là những tăng cực lớn, siêu sinh lý về GLP-1 mà người ta đạt được với những thuốc này.
Tôi biết bây giờ có người bắt đầu lấy chúng từ các nhà thuốc bào chế và dùng liều vi lượng, thực sự cho hiệu quả tốt.
Các công ty dược lớn không thích điều này vì nó được bán với giá rẻ hơn rất nhiều và bạn có thể dùng liều rất thấp.
Đây là điều tôi muốn làm, nhân tiện.
Ừ, và không buồn nôn.
Và thường thì chúng được kết hợp với một số thứ khác mà tôi tạm thời không nhớ tên, nhưng, à đúng, một số peptide thí nghiệm hơn như SS-31, được thiết kế để cải thiện ty thể.
Và người ta đang thu được hiệu quả thực sự ngoạn mục từ việc dùng liều vi lượng các chất chủ vận GLP-1 được bào chế tại nhà thuốc.
Nhưng ngay cả những thứ đó có lẽ cũng làm tăng GLP-1 lên vài trăm lần.
Vậy nên tất cả những điều này không hề tự nhiên đối với cơ thể.
Tuy nhiên vẫn có những tác dụng tích cực khác.
Như tôi đã nghe là giảm thèm rượu.
Những cái khác bạn nghe thấy là gì?
Nhận thức là một trong những điều lớn.
Và chắc chắn đó là thứ người ta rất lo lắng khi già đi.
Gần như trở thành điều hàng đầu mà người ta lo lắng khi già, bị các tình trạng liên quan đến sa sút trí tuệ.
Vậy, và chúng ta, bạn biết đấy, muốn thấy nhiều nghiên cứu hơn nữa, nhưng có một số bằng chứng rằng nó có thể cải thiện nhận thức.
Bây giờ, mức độ mà điều đó liên quan đến việc giảm cân và những thứ tương tự, tôi nghĩ vẫn chưa được tách bạch hoàn toàn.
Vậy nên tôi nghĩ chúng ta cần giải quyết tất cả những điều đó.
Nhưng vâng, mọi người bây giờ, bạn có thể biết rằng trước đây người ta hay nói về metformin, loại thuốc tiểu đường này như một loại thuốc kéo dài tuổi thọ tiềm năng.
Đây có thể là cách để sống lâu hơn, khỏe hơn.
Và các tác dụng phụ không nhiều theo những gì chúng ta biết, nếu có, đối với hầu hết mọi người.
Và bây giờ rất nhiều người quan tâm tới những GLP này như các thuốc có thể kéo dài tuổi thọ.
Và có các thử nghiệm đang tiến hành để xem xét những thứ đó.
Vậy nên chúng ta sẽ thấy chúng cải thiện con người theo những cách nào.
Tôi sẽ nói, nhân tiện đang nói về chủ đề này, bạn là một ví dụ hoàn hảo của một bệnh nhân rất chăm chỉ, nghĩa là bạn đang dùng những thuốc GLP-1 này.
Như bạn đã đề cập, bạn hướng tới dùng liều thấp hơn, thậm chí có thể gọi là liều vi lượng.
Ừ, tôi muốn vậy, vâng.
Nhưng bạn cũng tập luyện sức đề kháng hàng ngày, xen kẽ các ngày nặng và nhẹ.
Bạn làm những “bữa ăn vận động” (exercise snacks).
Bạn, bạn biết đấy, đi bộ nhanh sau khi ăn.
Ý tôi là, tôi nghĩ quan trọng để chỉ ra là bạn đang làm tất cả những việc giúp duy trì khối cơ, nhận thức, v.v., trong khi dùng các GLP-1 này.
Nhiều người sẽ không làm, hoặc trừ khi họ có động lực cao.
Họ chỉ, họ muốn một loại thuốc sẽ làm tan mỡ.
Và họ không sẵn lòng hoặc không quan tâm làm phần tập luyện.
Dữ liệu nào, nếu có, từ dữ liệu gen của bạn và các nghiên cứu quy mô lớn mà bạn đang làm, chỉ ra rằng sự kết hợp giữa tăng cường GLP-1 bằng những thuốc này và tập thể dục là có lợi?
Có phải tất cả chỉ là về duy trì khối cơ?
Câu hỏi hay.
Tôi không biết, nhưng khá rõ rằng nếu người ta tập luyện sức mạnh, một lần nữa, các nghiên cứu lớn hơn sẽ tốt hơn, nhưng khá rõ ràng là họ có thể giảm mất khối cơ.
Điều đó rõ ràng.
Và chắc chắn đã xảy ra với tôi.
Tôi đã đề cập vụ tai nạn xe đạp của mình.
Tôi trước đó khá giữ được khối cơ, và tôi có mất một chút khi tôi bị mất phần đó.
Vậy nên tôi có thể nói cá nhân là nó đã có ảnh hưởng.
Đừng đi xe đạp. Tôi nói với bạn bè tôi.
Tôi biết quá nhiều người đi xe đạp rồi bị xe tông.
Bạn đang di chuyển bên cạnh những chiếc xe nặng 3.000 pound chạy nhanh hơn bạn nhiều.
Người ta nhắn tin.
Tôi nói điều này vì thương khán giả và vì bạn, dù chúng ta vừa mới gặp.
Chúng ta là đồng nghiệp ở Stanford suốt những năm qua, và tôi phải nói, mọi người tôi biết đi xe đạp thường xuyên rồi cuối cùng đều bị xe tông.
Tôi biết ba giảng viên ở Stanford đã chết, nhưng rồi lại, tôi sống ở khu vực đó lâu.
Trên Woodside Road, xe cứ đâm hoặc phải tránh xe và lao vào cây.
Chết bầm, tổn thương não, bị thương, tôi phải làm gì để thuyết phục ông chạy bộ thay vì đạp xe?
Chà, tôi có một giả thuyết là ông vẫn đạp xe mặc cho sức khỏe.
Có một mối quan hệ nghịch đảo, hoặc đúng hơn nên gọi là một hằng số, ý tôi là có lẽ một ngày nào đó tôi có thể bị xe tông chết, nhưng tạm thời tôi vẫn khỏe vì đó là hình thức tập aerobic của tôi.
Nhưng chúng tôi cần ông ở đây, Snyder.
Nhưng tôi nói thật, tôi không hiểu sao ai đó lại làm vậy thay vì đi bơi.
Tôi không trèo lên mấy ngọn núi mà thậm chí không có đường xe đạp.
Không phải mấy người đi xe đạp, mà là ô tô khiến tôi lo.
Ừ, đúng.
Nhưng ở vài nơi chẳng có chỗ để đi.
Nên chủ yếu tôi dùng xe để đi tới phòng thí nghiệm rồi về, và tôi vẫn làm vậy. Nó cũng là một cách để thư giãn đầu óc vào cuối ngày. Tôi rất thích công việc mình làm, nhưng tôi làm việc nhiều giờ, và đó là một cách tuyệt vời để xả stress khi đạp xe về nhà cuối ngày.
Ông có đội mũ bảo hiểm không?
Tất nhiên rồi.
Và hóa ra điều đó rất quan trọng vì tôi đã—ôi không muốn nói nhưng tôi đã gặp hơn một tai nạn.
Nhưng may là chưa bao giờ bị ô tô tông vào, tôi rất biết ơn điều đó.
Nhưng có lần tôi đập phải đá và bị bất tỉnh, hay đại loại vậy. Tôi không rõ lắm, tôi tỉnh lại thoáng trong xe cứu thương rồi sau đó nhiều hơn ở phòng cấp cứu.
Thực sự mà nói, các giáo sư Stanford nghe này, đây là cách các giáo sư Stanford bị “loại” đấy.
Ừ, nhưng tôi vẫn nói tạm thời mình khỏe. Và tôi nghĩ giờ mình khá khoẻ, trừ bệnh tiểu đường.
Trông ông rất cường tráng. Ý tôi là, hi vọng ông không phiền khi tôi nói là ông sắp chạm mốc 70 tuổi, và rõ ràng về nhận thức ông rất nhanh nhạy và sắc bén, về thể chất ông có vẻ rất khỏe.
Ông có nói đã chụp MRI toàn thân, và mỡ dần biến mất khi ông dùng thuốc đồng vận GLP-1 và tập tạ.
Tôi muốn chắc rằng sẽ tiếp tục nhấn mạnh việc này—tôi coi trọng việc tập tạ, mừng là ông cũng làm điều đó, vì tôi nghĩ nó rất quan trọng.
Ừ, không chỉ là uống thuốc thôi.
Với lối sống cũng có thể làm được rất nhiều, và chúng ta sẽ nói nhiều hơn về điều đó.
Nhưng tôi có một câu hỏi về mỡ dưới da so với mỡ nội tạng.
Nghe nói mỡ quanh nội tạng, quanh các cơ quan, mới là thứ đáng lo.
Mỗi khi nghe vậy, tôi lại nghĩ, ồ, nghe có vẻ giống lý do để không cần cố giảm mỡ chỗ khác.
Vậy, ta biết gì về rủi ro sức khỏe của mỡ nội tạng so với mỡ dưới da?
Tôi không phải chuyên gia ở mảng này, nhưng rõ ràng là mỡ quanh cơ quan không tốt, gan nhiễm mỡ là ví dụ điển hình.
Nhân tiện, khi tôi bắt đầu dùng thuốc đồng vận GLP-1, tôi có chút gan nhiễm mỡ — và nó biến mất.
Nhiều người nghĩ theo hướng là tuyến tụy, đặc biệt là tế bào beta, rất dễ bị stress. Và mỡ thật sự tạo áp lực lên cơ quan, không nghi ngờ gì.
Vì vậy có thể đó là một trong những lý do khiến tuyến tụy, nhất là tế bào beta, nhạy cảm với mỡ: vì mỡ gây stress. Ta biết mỡ liên quan chặt với tình trạng viêm.
Ở người béo phì, ví dụ, BMI cao hơn — dù không phải tương quan hoàn hảo nhưng thường đi kèm mức độ viêm cao hơn.
Tất cả những điều đó có liên hệ với nhau. Hệ miễn dịch cũng dính vào mối quan hệ này theo những cách mà tôi nghĩ chúng ta chưa hiểu hết. Nhưng nói chung, quan điểm phổ biến là mỡ nội tạng có hại hơn. Và tôi nghĩ vì nó gây áp lực lên các hệ cơ quan. So sánh với mỡ dưới da thì như vậy.
Xin dành một chút để cảm ơn nhà tài trợ của chúng ta, David.
David làm một loại thanh protein khác hẳn. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và 0 gram đường. Đúng vậy — 28 gram protein và 75% lượng calo của nó đến từ protein. Con số này cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất trên thị trường. Thanh protein David cũng rất ngon, ngay cả chất xốp/độ ngậy cũng tuyệt vời. Thanh yêu thích của tôi là vị chocolate chip cookie dough. Nhưng tôi cũng thích vị chocolate peanut butter mới và vị chocolate brownie. Nói chung tôi thích tất cả các vị. Chúng đều thật sự ngon. Thử thách lớn nhất là biết nên ăn vị nào vào ngày nào và ăn bao nhiêu lần mỗi ngày. Tôi tự giới hạn hai thanh mỗi ngày, nhưng tôi thật sự rất thích chúng.
Nhờ David, tôi có thể lấy 28 gram protein ở mức calo tương đương một bữa ăn nhẹ, giúp tôi dễ đạt mục tiêu protein một gram cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày, và làm được điều đó mà không nạp quá nhiều calo. Tôi thường ăn một thanh David vào buổi chiều như bữa ăn nhẹ, và luôn mang theo khi ra ngoài hoặc đi công tác. Chúng rất ngon và với 28 gram protein thì rất thỏa mãn dù chỉ 150 calo. Nếu bạn muốn thử David, hãy truy cập Davidprotein.com/Huberman. Một lần nữa: Davidprotein.com/Huberman.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Eight Sleep.
Eight Sleep làm bọc nệm thông minh có chức năng làm mát, sưởi và theo dõi giấc ngủ. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo giấc ngủ ngon là giữ nhiệt độ môi trường ngủ phù hợp. Bởi vì để rơi vào và duy trì giấc ngủ sâu, thân nhiệt của bạn cần giảm khoảng một đến ba độ. Và để thức dậy cảm thấy tỉnh táo và tràn năng lượng, thân nhiệt của bạn cần tăng khoảng một đến ba độ. Eight Sleep tự động điều chỉnh nhiệt độ chiếc giường của bạn xuyên đêm theo nhu cầu riêng biệt của bạn. Eight Sleep vừa ra mắt mẫu mới nhất, Pod 5, và Pod 5 có vài tính năng quan trọng mới. Một trong số đó gọi là Autopilot. Autopilot là một bộ máy AI học thói quen ngủ của bạn để điều chỉnh nhiệt độ môi trường ngủ của bạn theo các giai đoạn ngủ khác nhau.
Nó cũng nâng đầu bạn nếu bạn ngáy, và nó thực hiện những điều chỉnh khác để tối ưu hóa giấc ngủ của bạn.
Phần đế trên Pod 5 cũng có loa tích hợp kết nối với ứng dụng Eight Sleep và có thể phát âm thanh để hỗ trợ thư giãn và phục hồi.
Thư mục âm thanh bao gồm một vài kịch bản NSDR (non-sleep deep rest — nghỉ sâu khi không ngủ) mà tôi đã hợp tác với Eight Sleep để thu âm.
Nếu bạn chưa quen, NSDR là việc nghe một kịch bản âm thanh hướng dẫn bạn thư giãn toàn thân sâu kết hợp với một vài bài tập thở rất đơn giản.
Đó là một công cụ cực kỳ hiệu quả mà ai cũng có thể được lợi ngay từ lần đầu và mỗi lần sử dụng.
Nếu bạn muốn thử Eight Sleep, hãy vào eightsleep.com/Huberman để được giảm tới 350 USD cho Pod 5 mới.
Eight Sleep giao hàng đến nhiều quốc gia trên thế giới, bao gồm Mexico và Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất (UAE).
Một lần nữa, đó là eightsleep.com/Huberman để tiết kiệm tới 350 USD.
Tôi muốn nói chút về thời điểm ăn uống và giấc ngủ.
Tôi cố gắng hết sức ăn miếng cuối cùng ít nhất vài giờ trước khi đi ngủ.
Không phải lúc nào cũng làm được.
Chúng ta biết gì về việc bữa tối và bữa ăn vào ban đêm ảnh hưởng đến giấc ngủ và mức glucose/ngày hôm sau và khả năng điều hòa glucose?
Chung quy lại, lời khuyên phổ biến là không nên ăn trong vòng ba giờ trước khi ngủ.
Và tôi tin điều đó.
Và điều đó cũng đúng theo các nghiên cứu chúng tôi thực hiện, những người có khoảng cách (giữa bữa ăn và lúc ngủ) và thực tế những người đi bộ sau bữa tối có mức glucose thấp hơn vào ngày hôm sau.
Và nếu bạn bước vào buổi tối với một đợt tăng glucose cao, nói chung điều đó tương quan với giấc ngủ kém.
Vì vậy tôi nghĩ mọi chuyện phức tạp hơn thế.
Lại nữa, quan điểm chính thống sẽ nói rằng glucose của bạn hơi cao vào ban đêm và dần giảm trong ngày.
Có một đợt tăng vào buổi sáng, bạn có một đợt tăng cortisol khi tỉnh dậy — và đó là bình thường, lành mạnh, giúp bạn có năng lượng cho ngày mới.
Cortisol và glucose có liên quan với nhau.
Nhưng khi nhìn thực tế vào mẫu glucose của mọi người, nó phức tạp hơn nhiều.
Và tôi nghĩ nhiều điều trong đó liên quan đến phân kiểu phụ (subphenotype) của họ.
Chúng tôi chưa hiểu đầy đủ và đang cố gắng làm rõ điều này.
Và những gì bạn làm trong ngày, đặc biệt là buổi tối trước đó — ăn miếng pizza to rồi ngủ ngay — có lẽ không tốt cho bạn.
Nhiều người sẽ đi ngủ khi mức glucose đang tăng cao.
Một lần nữa, trừ khi bạn có kiểm soát glucose hoàn hảo.
Vì vậy, tôi nghĩ việc kiểm soát glucose là một vấn đề với tôi.
Gia đình tôi thường ăn muộn vì cả vợ chồng đều làm việc khá muộn.
Vì thế chúng tôi có xu hướng ăn hơi trễ.
Nhưng tôi chắc chắn tốt hơn nếu cố gắng ăn sớm hơn.
Và tôi chắc chắn không ăn vặt trước khi ngủ, kiểu như vậy.
Ngày nay, tôi cố không để bữa ăn lớn nhất là bữa tối, vì điều đó có thể khiến bạn đi ngủ trong trạng thái như vậy.
Và chúng tôi luôn đi dạo.
Chúng tôi có chó và đi dạo chó sau bữa tối.
Nó đã trở thành thói quen.
Bạn đề cập trước đó về hành vi.
Và tôi nghĩ yếu tố then chốt cho hành vi tốt là bạn lặp lại những thói quen này đến mức có thể dễ dàng duy trì.
Và tôi nghĩ điều đó thực sự tạo ra khác biệt.
Vì vậy, vâng, luôn vậy, và như bạn có lẽ biết, đi ngủ đúng lúc — chúng tôi cũng thấy điều này trong một số nghiên cứu của mình.
Đi ngủ đúng cùng một thời điểm, những người đó có mức glucose thấp hơn so với những người có thời gian ngủ thay đổi nhiều.
Điều đó không quá tốt cho tôi vì tôi đi công tác khá nhiều.
Tương tự.
Nhưng khi không đi công tác tôi cố giữ giờ giấc ổn định.
Ít nhất phần đó tôi làm được.
Chúng ta đôi khi quên số lượng điều thú vị xảy ra trong giấc ngủ.
Một trong những bài báo thú vị nhất đối với tôi trong vài năm qua là một nghiên cứu mà tôi đọc, trong đó họ về cơ bản bắt những người tham gia thở vào một ống khi đang ngủ,
và đánh giá các loại chuyển hóa khác nhau diễn ra trong khi ngủ.
Hóa ra khi chúng ta chuyển từ giấc ngủ nhẹ sang giấc ngủ sâu rồi sang giấc ngủ chuyển động mắt nhanh (REM) theo tiến triển của đêm,
não và cơ thể đi qua về cơ bản mọi dạng chuyển hóa:
chuyển hóa glucose, chuyển hóa ketone, hoặc hỗn hợp của cả hai.
Có vẻ như giấc ngủ là một quá trình mà — chúng ta không biết là chạy thử hay khởi động lại hay gọi thế nào — nhưng rất rõ ràng là trong khi ngủ có rất nhiều hoạt động chuyển hóa xảy ra.
Vì thế khi bạn nói với tôi rằng đi ngủ vào khoảng cùng một thời điểm hoặc cùng một giờ mỗi đêm cải thiện việc điều hòa glucose máu,
suy nghĩ đầu tiên của tôi là, à, điều đó hợp lý vì nếu bạn đi ngủ cùng giờ thì bạn cũng ăn gần như cùng giờ, và bạn luyện tập gần như cùng giờ.
Nhưng cũng có thể là trong khi ngủ chúng ta đang tinh chỉnh các quá trình trao đổi chất cho não và cơ thể.
Có bằng chứng nào ủng hộ điều đó không?
Vẫn chưa rõ ràng từ góc độ chuyển hóa.
Tôi hay nói rằng những thứ chúng ta làm nhiều nhất thì lại hiểu biết ít nhất.
Dinh dưỡng, đúng không?
Chính xác thì nó hoạt động thế nào trên các cơ quan khác nhau của bạn?
Giấc ngủ — tôi thích ý tưởng rằng dịch não tủy của bạn co giãn.
Bạn có thể biết rõ điều này hơn tôi, nhưng dịch não tủy nở ra rồi co lại.
Ý tưởng là nó giúp “thải rác”, có thể nói vậy.
Đúng vậy, nó thực sự rửa trôi hệ thống của bạn.
Tôi thích khái niệm đó và tôi nghĩ, ở mức độ nào đó, chắc chắn có lợi.
Mức độ thế nào thì tôi không biết.
Và ngay cả những điều khác nữa, ngay cả chuyên gia còn tranh luận xem đâu tốt hơn cho bạn, REM hay giấc ngủ sâu.
Ngay cả một số vấn đề đó cũng còn tranh luận trong giới chuyên gia.
Một lần nữa, tôi không phải chuyên gia về giấc ngủ.
Tôi có xu hướng lao vào những lĩnh vực mà mình chẳng biết gì.
Vì tôi còn quá non kinh nghiệm, tôi hy vọng học được điều gì đó, đặc biệt là những lĩnh vực chưa được hiểu rõ.
Vì vậy đó là một lĩnh vực chúng tôi sẽ nghiên cứu nhiều hơn liên quan đến kiểm soát glucose.
Nhưng không thể phủ nhận, nếu nhìn vào một số người, mức glucose của họ dao động rất kỳ lạ.
Và bản thân tôi cũng có những ngày lẫn lộn như vậy.
Tôi đang cố gắng giải quyết chuyện đó.
Có lúc tôi gặp tình trạng kiểu như vậy: mức glucose cao hơn rồi dần giảm xuống vào buổi sáng.
Nhưng có những đêm tôi lại rất thất thường.
Và tôi muốn đối chiếu điều đó với những gì đang xảy ra.
Và không chỉ mình tôi đâu.
Nhiều người cũng như vậy.
Và tôi nghĩ điều đó chưa được giải quyết rõ trong đầu tôi.
Và tôi nghĩ chuyển hóa nói chung — một lúc nào đó chúng ta có thể nói về mấy chuyện lấy mẫu vi mô — nhưng chúng tôi phát hiện ra rằng đã có 32 người uống cái sữa lắc Ensure này khi họ đang nhịn ăn.
Và tất cả họ phản ứng rất khác nhau với nó.
Đây là vào ban ngày chứ không phải khi ngủ.
Với một số người, nó gây phản ứng pro‑viêm.
Với người khác thì lại chống viêm.
Thật thú vị.
Tôi cho rằng nhiều chuyện này được thiết lập sớm trong đời vì cả hệ vi sinh của bạn.
Quay lại một chút để mọi người hiểu rằng, bạn có rất nhiều vi sinh vật.
Thực ra bạn có nhiều vi sinh vật trong người hơn số tế bào người.
Chúng rất quan trọng để tiêu hóa thức ăn của bạn và tất cả những thứ đó.
Và chúng tương tác mạnh với hệ miễn dịch của bạn.
Bảy mươi phần trăm tế bào miễn dịch của bạn nằm trong ruột.
Vậy là có cả một mối tương tác giữa hệ miễn dịch và ruột của bạn.
Và rõ ràng rồi, thức ăn bạn ăn trước tiên đi qua ruột non, các phân tử nhỏ như glucose được hấp thu.
Nhưng tất cả các chất xơ, các phân tử lớn hơn thì đi vào ruột già (đại tràng), nơi chúng tương tác với các tế bào miễn dịch này.
Vì vậy tôi nghĩ nhiều điều trong số đó — và nhiều thứ ấy có lẽ được thiết lập sớm trong đời.
Thực tế người ta đã chỉ ra hệ vi sinh của bạn được thiết lập trong ba năm đầu đời.
Nên tôi nghĩ mối tương tác kia đều được thiết lập.
Rồi bạn phản ứng với một phần của điều đó, với thức ăn của bạn về sau.
Đó ít nhất là giả thuyết.
Không phải là bạn không thể sửa đổi nó.
Thực ra, chuyển từ chế độ ăn carnivore sang chế độ ăn chay hoặc có kiểu Địa Trung Hải — loại chế độ lành mạnh hơn, nhiều cá, nhiều rau — tôi nghĩ hữu ích cho mọi người.
Nhưng tôi nghĩ một phần trong đó được thiết lập từ sớm.
Và tôi nghĩ để thiết lập nó đúng, có lẽ chúng ta, như một xã hội, cần thiết lập mọi thứ sớm hơn nhiều, có lẽ là ngay từ bây giờ.
Theo ước tính, một số công trình của Justin Sonenberg cho thấy, bạn biết đấy, các cộng đồng bản địa, những người thổ dân ấy, họ có số lượng vi sinh lớn gấp ba lần so với, ví dụ, người ở Mỹ.
Vì vậy chúng ta đơn giản là không có cộng đồng vi sinh giống như họ, cộng đồng đó có lẽ xử lý đa dạng thức ăn và có thể tạo ra những thành phần thiết yếu cho sức khỏe mà giờ đây chúng ta đang thiếu.
Vì vậy chúng ta có lẽ cần phục hồi điều đó theo một cách nào đó.
Nếu không, xu hướng béo phì và tiểu đường sẽ còn tiếp diễn.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Tôi nghĩ hệ vi sinh đường ruột, không nghi ngờ gì, là một trong những khía cạnh hấp dẫn nhất của sinh học chúng ta.
Và không phải ít phần bởi cách nó tương tác với não qua thần kinh phế vị.
Mọi người bây giờ đều quan tâm đến thần kinh phế vị như một con đường làm thư giãn.
Nhưng nó có rất nhiều nhánh khác nhau.
Và đó là con đường chính mà ruột giao tiếp với não.
Đúng.
Và tôi chỉ muốn nói một điều để công bằng với một quan sát: tôi hoàn toàn đồng ý với bạn rằng nhiều người đã ăn chế độ ăn tiêu chuẩn kiểu Mỹ — buồn mà nghĩ rằng vẫn còn ai ăn kiểu đó vì nó là một chế độ tệ — tôi nghĩ ai cũng đồng ý như vậy, nhiều thực phẩm chế biến sẵn.
Nhưng bạn đề cập đến việc chuyển từ ăn chủ yếu thịt sang chế độ Địa Trung Hải hoặc ăn chay.
Tôi đã thấy điều đó hiệu quả với nhiều người.
Tôi cũng muốn nói thêm, để công bằng, và điều này liên quan đến hệ vi sinh đường ruột, dường như có một số người mặc dù cố gắng ăn nhiều chất xơ, trái cây, rau, cá — cái gọi là chế độ Địa Trung Hải — nhưng vì lý do nào đó vẫn có vấn đề tự miễn dai dẳng.
Và tôi đã quan sát thấy nhiều lần rằng nếu họ chuyển sang một chế độ loại trừ chủ yếu chỉ ăn thịt, tin hay không thì các vấn đề tự miễn của họ dường như biến mất.
Bây giờ, cá nhân tôi thì không theo chế độ đó.
Tôi không nghĩ đó là chế độ khỏe mạnh nhất.
Rất khó để duy trì.
Nhưng theo tôi, dữ liệu dường như chỉ ra rằng có nhiều hệ vi sinh khác nhau được thiết lập sớm trong đời và có lẽ di truyền đóng vai trò nữa.
Bạn là giáo sư di truyền học, hy vọng ý tưởng đó không quá dị giáo.
Nhân tiện, một phần của điều này đã được phân tích xem bao nhiêu phần trăm mức glucose chung của bạn do hệ vi sinh quyết định so với di truyền.
Và với hệ vi sinh chung, nó vào khoảng hai mươi mấy phần trăm, 20% đến 30%, tùy theo nhóm nghiên cứu.
Có vài công trình từ Weissman.
Còn di truyền thì có thể khoảng 20% nữa.
Vậy là 20% mức glucose của bạn được quyết định bởi hệ vi sinh, 20% bởi di truyền.
Phần còn lại do lối sống.
Ừ.
Đó là bộ số liệu hữu ích.
Ừ.
Tôi chỉ phải tin vào quan sát của những người rất cẩn thận, rất quan tâm đến sức khỏe, họ không ăn chế độ kiểu Mỹ tiêu chuẩn, họ đã thử ăn thuần chay, thử ăn chay, thử ăn tạp mà ít thực phẩm chế biến.
Rồi họ thử chế độ ketogenic và cảm thấy khỏe hơn, rồi họ chuyển hẳn sang chỉ ăn thịt và các vấn đề của họ biến mất.
Ừ.
Và bạn phải công nhận điều đó.
Không phải là bạn phải, nhưng tôi sẽ thừa nhận.
Tôi cũng sẽ nói rằng đa số mọi người dường như ổn với chế độ ăn tạp.
Tôi nghĩ 90% người trên thế giới có lẽ ăn tạp.
Ừ.
Và tôi thấy rất thú vị rằng khi chúng ta hỗ trợ hệ vi sinh đường ruột, sức khỏe nói chung cải thiện.
Có vẻ như là như vậy.
Tôi muốn nói về chất xơ một chút.
Chắc chắn.
Bởi vì tôi nghĩ có một sự đồng thuận chung trong cộng đồng y khoa rằng chất xơ quan trọng, giảm nguy cơ ung thư, cải thiện tiêu hóa, làm tăng khối lượng thức ăn, giảm viêm, và còn nhiều lợi ích khác nữa.
Nhưng một lần nữa, đồng nghiệp của chúng tôi, Justin Sonnenberg, và Christopher Gardner, cả hai người từng tham gia podcast này trước đây, đã làm một nghiên cứu rất hay so sánh tăng chất xơ trong chế độ ăn với tăng lượng thực phẩm lên men ít đường.
Và rất rõ ràng là việc tăng thực phẩm lên men ít đường đã hỗ trợ sự phát triển của hệ vi sinh đường ruột lành mạnh, giảm “inflamatome”, trong khi tăng chất xơ cho phép một số người giảm viêm.
Mức độ viêm của những người khác lại tăng lên.
Và điều này dẫn chúng ta đến câu hỏi khi nói về chất xơ như một danh mục chung, có lẽ quá rộng.
Đúng vậy.
Bạn có thể nói cho chúng tôi biết về hai loại chất xơ chính, những thực phẩm nào thường chứa nhiều loại chất xơ này hơn, và liệu thật sự có khác biệt về loại chất xơ nào phù hợp với từng người không?
Đúng.
Như bạn vừa gợi ý, chất xơ rất không đồng nhất, rất khác nhau.
Chúng tôi thậm chí phân nhỏ hơn nữa.
Bạn có lẽ đang nghĩ đến hòa tan so với không hòa tan hoặc tinh bột kháng so với tinh bột thường.
Nhưng tôi nhìn chất xơ như một cộng đồng khổng lồ của các cơ chất khác nhau, nếu bạn muốn gọi vậy.
Vì vậy chúng ta có chuỗi dài, chuỗi ngắn, kị nước, ưa nước, tích điện dương, tích điện âm.
Giống như nói tất cả động vật đều giống nhau.
Con người giống như gián, giống như mèo và chó.
Bạn không thể gộp chung một cách rộng như vậy.
Bạn không thể, và các tác động của chúng rất, rất đa dạng.
Vì vậy chúng tôi bắt đầu bóc tách vấn đề này.
Tôi học chuyên ngành hóa nên có lẽ đó là góc nhìn của tôi.
Vậy là chúng tôi bắt đầu, và cũng có phần thực tế, chúng tôi bắt đầu cho người ta dùng, chúng tôi chọn hai loại chất xơ phổ biến,
ravenazilin và inulin, đây là hai loại thường dùng; ravenazilin và vỏ (husk) emphyseum,
và nó liên quan tới Metamucil và inulin và những thứ chất xơ từ củ cải đường/chicory hay đậu (chicory pea fiber) đó.
Trước khi chúng ta đi sâu vào chuyện này, bạn có thể kể một vài thực phẩm mà loại chất xơ này thường có nhiều hơn loại kia không?
Metamucil là một ví dụ tốt — một ravenazilin sẽ là một gnat.
Và ravenazilin khá thú vị.
Như cái tên gợi ý, hóa học của nó có ravenose và có một ít glucose, nhưng nó cũng có polyphenol bên trong.
Và tôi không biết liệu bạn có từng đề cập điều này trên chương trình chưa.
Chưa, chưa, nhưng chúng rất quan trọng.
Chúng đúng vậy, và đặc biệt trong khoảng sáu đến mười năm gần đây, chúng ngày càng được trân trọng hơn vì tất cả các tác dụng tích cực như chất chống oxy hóa và chống viêm.
Vì vậy, chúng là một phần của ravenazilin.
Inulin là một polymer của glucose, nhưng có loại chuỗi ngắn và chuỗi dài.
Điều đó cũng có những tính chất khác nhau.
Inulin có trong một số loại quả nhất định và một số thứ khác.
Khi chúng tôi xem tài liệu, bạn sẽ thấy có một số nghiên cứu nói inulin làm giảm glucose.
Và những nghiên cứu khác nói không, nó không có tác dụng.
Một vài nghiên cứu nói nó làm giảm cholesterol và vài nghiên cứu khác thì không.
Tình hình với ravenazilin cũng rải rác khắp nơi.
Mặc dù có thể có đồng thuận hơn một chút rằng ravenazilin làm giảm cholesterol.
Vậy nên chúng tôi quyết định làm thí nghiệm.
Chúng tôi lấy 18 người.
Tôi biết nghe có vẻ không nhiều, nhưng họ làm một nghiên cứu crossover, theo đó họ dùng liều tăng dần: 10 gram mỗi ngày tuần đầu tiên như một chất bổ sung, 20 gram tuần sau, 30 gram tuần kế tiếp.
Rồi làm washout rồi chuyển sang loại kia.
Như vậy họ được phân ngẫu nhiên.
Họ có thể dùng ravenazilin ở giai đoạn đầu rồi inulin ở giai đoạn sau, rồi một hỗn hợp chất xơ — theo quan điểm phổ biến thì hỗn hợp được cho là tốt nhất cho bạn.
Vì vậy chúng tôi cho — và rồi chúng tôi làm những phép đo chuyên sâu mà chúng tôi nổi tiếng, những phép đo sâu — chúng tôi đo càng nhiều phân tử trong máu của người tham gia càng tốt cũng như các chỉ số lâm sàng.
Và những gì chúng tôi phát hiện là nói chung, ravenazilin đã làm giảm cholesterol, và thực sự là giảm khá nhiều.
Nó giảm khoảng 25 phần trăm.
Vậy, cái này có trong Metamucil, nhưng những loại thực phẩm nào khác chứa nhiều hợp chất này?
Hầu hết đều có, thực ra.
Ồ, được.
Vậy là bông cải xanh.
Vâng, bông cải xanh.
Cải kale, xà lách, bắp cải.
Ừ.
Vậy, khi chúng ta nghĩ đến chất xơ, chúng ta nghĩ đến —
Nhưng chúng còn có những thành phần khác nữa.
Vì vậy, thường thì chúng là hỗn hợp.
Ví dụ, chất xơ táo sẽ có ba loại chất xơ chính.
Lại quay về tính không đồng nhất của chất xơ.
Bây giờ chúng ta đang đi vào các loại khác như beta-glucans, một loại chất xơ khác.
Tinh bột kháng là một loại nữa.
Vì vậy có cả một loạt các loại chất xơ.
Tuy nhiên, chúng không được nghiên cứu về tác dụng riêng biệt của từng loại.
Và có thể trường hợp là hỗn hợp phức tạp cũng rất quan trọng, tức là có được sự kết hợp đúng.
Nhưng chúng tôi bắt đầu với từng loại chất xơ riêng, cố gắng xem tác dụng của chúng là gì, rồi sau đó chúng tôi sẽ làm thử phối hợp.
Vì vậy chúng tôi vừa hoàn thành một nghiên cứu tương tự, thay vì hai loại chất xơ, chúng tôi thêm hai loại nữa, beta-glucan và tinh bột kháng.
Và chúng tôi đang cố xem xét tác dụng của chúng như các chất bổ sung.
Và ý tưởng cuối cùng, theo tôi, là có người dùng thực phẩm bổ sung.
Đó là lý do chúng tôi làm các nghiên cứu với chất bổ sung.
Không phải là tôi quá ưa thích chúng.
Tôi thích họ ăn thực phẩm ít chế biến, lành mạnh hơn.
Hoặc cả hai.
Hoặc cả hai.
Nhưng, vâng, hầu hết mọi người không nhận đủ.
Bạn có thể biết rằng khuyến nghị là phụ nữ nên có ít nhất 25 gram chất xơ mỗi ngày, đàn ông 35 gram.
Và con số mọi người thực sự dùng là khoảng 12 đến 15.
Wow.
Vậy nên họ thiếu khoảng một nửa lượng.
Vì vậy, tối thiểu, chất bổ sung có thể giúp tăng lên.
Dù sao, tôi có nhắc rằng rabinozionine, nói chung, đã làm giảm cholesterol ở hầu hết mọi người.
Và, nhân tiện, cả hai đều không ảnh hưởng đến glucose.
Vậy nên, chúng tôi nghĩ còn có những yếu tố khác quan trọng cho chuyện đó.
Nhưng nếu nhìn vào từng cá nhân, chúng tôi thấy có một số người mà rabinozionine không có tác dụng gì cả,
nghĩa là cholesterol của họ giữ nguyên, ngay cả khi họ tăng liều lên 30 gram mỗi ngày.
Tuy nhiên, inulin lại thúc đẩy việc giảm cholesterol ở họ.
Vậy chuyện gì đang xảy ra?
Chúng tôi không biết.
Nhưng đối với tôi, hợp lý là hệ vi sinh vật của bạn, có thể là những tham số khác, đang đóng vai trò trong việc này.
Đó là lý do cuối cùng tôi muốn làm là lấy mẫu hệ vi sinh vật của bạn, lấy mẫu máu, rồi nói:
à, đây là những thực phẩm sẽ tốt cho bạn, và đây là những thứ không tốt.
Tôi nghĩ điều này rất cá nhân hóa và phức tạp.
Nó quay lại những gì bạn đã nói trước đó về thịt và những thứ khác có ảnh hưởng khác nhau lên từng người.
Và có lẽ bạn biết nhiều người bị rối loạn lưỡng cực.
Giải pháp cho nhiều người là chế độ ăn ketogenic, đúng không?
Và có vẻ nó thực sự có tác dụng.
Có những nghiên cứu cho thấy nó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của một số người.
Điều đó thật đáng chú ý.
Ý tôi là, nếu ta nhìn lại, trầm cảm trong rối loạn lưỡng cực từ trước đến nay là một trong những thứ khó điều trị nhất.
Và hóa ra chế độ ăn ketogenic có thể rất hiệu quả ở một số người.
Trong một vài trường hợp, chữa khỏi người ta, không phải tất cả mọi người.
Nhưng đó là một bước đột phá đáng kể.
Tôi đồng ý.
Và như bạn nói trước đó, tôi nghĩ đó là điều then chốt mà mọi người nên nhớ.
Chúng ta hiểu rất ít về những thứ mà mình làm nhiều nhất.
Ừ.
Bạn có thể tưởng tượng nhiều năm qua, mọi người ăn theo kiểu mà ai cũng ăn theo rồi.
Và một số trong những người này đang phải đối mặt với các vấn đề sức khỏe tâm thần nghiêm trọng.
Và những thực phẩm họ ăn rất có thể đã làm trầm trọng thêm triệu chứng.
Thật điên rồ khi nghĩ về điều đó.
Nhưng khi chúng ta nói, và tôi đã nghe bạn nói, rằng thực phẩm là thuốc.
Tôi nghĩ hầu hết mọi người không coi thực phẩm là thuốc.
Họ coi thực phẩm là thứ họ cần, thứ họ thèm, thứ họ tận hưởng, và cuối cùng trở thành vấn đề với họ.
Tôi nghĩ nhiều người không hiểu được mức độ mà những gì họ đưa vào miệng có thể hỗ trợ họ, rằng nó thực sự có thể thúc đẩy sức khỏe.
Đúng không?
Tôi nghĩ là vì chúng ta quá chú trọng vào calo.
Như kiểu, à, tất cả chỉ là cuộc chiến giữa lượng vào và lượng đốt cháy.
Nhưng bạn thực sự xem thực phẩm như thuốc.
Ồ, vâng, bởi vì theo cách tôi nhìn nhận, chúng ta là hệ thống duy trì cân bằng nội môi.
Chúng ta rất—và là những hệ thống phức tạp nữa, đúng không?
Chúng ta có tất cả những cơ quan này, tất cả những con đường hóa sinh này.
Và, bạn biết đấy, một thứ chúng ta hiểu ít nhất là hành vi của con người.
Điều đó đã được nhắc tới trước và tôi chắc nó sẽ được nhắc lại.
Và bạn phải điều chỉnh tất cả những thứ này để giữ cho mọi thứ đúng.
Và nói chung, hầu hết mọi người làm khá tốt.
Nhưng tôi nghĩ tất cả chúng ta đều có thể cải thiện, tôi chắc thế.
Và đó là mục tiêu.
Là giữ cho—bạn biết đấy, ô tô của bạn, đúng không?
Nếu bạn muốn nó chạy mãi, bạn muốn giữ tất cả các hệ thống hoạt động đúng và cân bằng.
Bạn không để mọi thứ lệch quá xa.
Và tôi nghĩ có khuynh hướng, và tôi nghĩ đây là một vấn đề của y học ngày nay.
Chúng ta chờ đến khi mọi thứ bị hỏng rồi mới cố sửa.
Và vì vậy, rõ ràng bạn muốn để mọi người như những chiếc ô tô được bảo dưỡng tốt suốt đời và sau đó, bạn biết đấy, ra đi một cách bình yên.
Đó là cách nó nên hoạt động.
Và vì vậy, tôi nghĩ đó là điều chúng tôi muốn làm, giữ cho mọi người được điều chỉnh.
Và vì thế, có lẽ chúng ta không có khởi đầu tốt ngay từ sớm trong đời khi bắt đầu cho mọi người ăn những chế độ không tốt như thành công của thực phẩm chế biến sẵn, đường và mất đi đa dạng hệ vi sinh vật.
Tôi nghĩ chúng ta thực sự muốn giữ cho “chiếc xe” của mình hoạt động tốt ngay từ đầu.
Đối với một số chúng ta thì hơi muộn rồi bởi vì có lẽ chúng ta bị lập trình hơi cứng, mặc dù tôi nghĩ ta có thể điều chỉnh lại được.
Tôi cố gắng làm điều đó tốt nhất có thể, tôi đoán thế.
Có vẻ cũng ổn.
Ừ.
Dù sao thì, chúng ta sẽ làm tốt nhất có thể.
Khi tôi đi du lịch, thỉnh thoảng tôi sẽ uống một probiotic ngoài tất cả những thứ khác tôi làm để hỗ trợ hệ vi sinh đường ruột.
Tôi có uống thực phẩm bổ sung để hỗ trợ hệ vi sinh đường ruột.
Tôi cũng cố gắng ăn nhiều trái cây và rau củ.
Tôi phải nói là tôi rất tò mò về những dữ liệu về chất xơ này, các loại chất xơ khác nhau.
Tôi thấy thú vị vì tôi nhận ra có một số loại rau củ chỉ không hợp với tôi, ngay cả khi tôi nhai kỹ và cẩn thận.
Và tôi thấy theo thời gian, tôi chỉ có xu hướng ăn cùng khoảng sáu đến tám loại rau.
Nhưng tôi đang bị cám dỗ làm thí nghiệm sau đây.
Nói cho tôi biết đây có phải là thí nghiệm tốt không, Snyder, nếu tôi có cơ hội nghỉ nghiên cứu ở phòng thí nghiệm của bạn.
Tiếp tục ăn thứ tôi đang ăn.
Tập thể dục như cũ.
Làm mọi thứ như bây giờ.
Nhưng thử một chất bổ sung như bạn nói, Metamucil, là một loại chất xơ cụ thể.
Và đo LDL cholesterol trước và sau, ApoB, điều hòa đường huyết bằng thiết bị theo dõi đường huyết liên tục.
Rồi dừng lại, làm washout, đổi sang tăng inulin từ nguồn khác.
Nói cách khác, thêm một nguồn chất xơ tinh khiết lên trên chế độ ăn hiện tại và xem nó ảnh hưởng thế nào đến các chỉ số máu và cảm giác chủ quan.
Ừ, tôi nghĩ điều đó tốt.
Tôi rất muốn biết hệ vi sinh của bạn.
Và đó là những thứ chúng tôi đang cố gắng làm rõ bây giờ.
Tôi không có câu trả lời.
Nhưng tôi tưởng tượng những vi khuẩn bạn có trong người, chúng có một số enzyme thuỷ phân để phân giải những loại chất xơ này.
Và hệ vi sinh của mỗi người rất, rất khác nhau.
Vì vậy chúng ta có các cộng đồng vi sinh.
Và cộng đồng của mỗi người là khác nhau.
Và chúng ta có những enzyme, các hydrolase, phân giải các chất xơ này.
Và tôi đoán là chúng ta đã biết là hệ của bạn sẽ khác với của tôi.
Và vì vậy có thể nếu bạn ăn một loại chất xơ nhất định, bạn không sẵn sàng để xử lý nó như người kia.
Vì vậy đó là lý do chúng ta cần thu thập dữ liệu đúng.
Và cuối cùng thì, có thể bạn cần phải bổ sung probiotic đúng loại, vi sinh vật phù hợp để kết hợp với loại chất xơ đó để đạt được sự điều chỉnh mà bạn mong muốn. Và về lâu dài, nếu bạn muốn nuôi dưỡng ổn định, có tính lâu dài probiotic này trong ruột, bạn thực sự có thể phải bổ sung cả một cộng đồng vi sinh vì chúng phụ thuộc lẫn nhau. Chúng lại còn được cá nhân hóa, một lần nữa, ngay từ sớm. Vì vậy bạn về cơ bản sẽ hình thành một “cộng đồng” cá nhân riêng của mình.
Một vấn đề với probiotic là, bạn biết đấy, chúng không bám được lâu lắm. Rất nhiều bị rửa trôi, mặc dù việc sử dụng kéo dài có thể giúp một số trong đó định cư được. Hơn nữa chúng cồng kềnh, đắt tiền và hầu hết cần bảo quản lạnh. Đúng vậy.
Cá nhân tôi thấy mình may mắn vì tôi không có những vấn đề đường ruột mãn tính theo cách tôi nghĩ. Tôi chỉ tránh một vài loại thực phẩm. Nhưng bạn tránh vì bạn bị viêm phải không? Bạn nói một số thực phẩm không hợp với bạn. Là do đầy hơi hay do viêm? Chủ yếu là phản ứng viêm. Bạn kiểu cảm thấy không khỏe và bị một quá trình nào đó “áp đảo” — đối với tôi, đó giống như một cách đơn giản để nói rằng đó là viêm. Nhưng nếu bạn có thể xác định xem những loại chất xơ nào đang kích thích phản ứng đó cụ thể, có lẽ bạn có thể tránh các thực phẩm chứa những chất xơ đó. Mà lại, chất xơ dường như rất cá nhân hóa. Tôi nghĩ đây là thứ bạn có thể thử. Đó là một thí nghiệm khá dễ thực hiện.
Hầu hết mọi người thích ý tưởng về chất xơ. Một lần nữa, chúng tôi thích khảo sát từng loại chất xơ riêng vì cuối cùng tôi muốn hiểu hiệu ứng của từng loại và tạo các tổ hợp có thể cá nhân hoá cho mọi người. Nhưng nếu bạn ăn chất xơ từ táo hay bột yến mạch, vâng, nó có nhiều Metamucil và arabinan, nhưng nó cũng có nhiều thứ khác nữa. Có lẽ đúng là các tổ hợp quan trọng. Và rồi chúng ta sẽ đi đến đó ở một thời điểm nào đó với các tổ hợp. Tôi đoán mình là người thích dữ liệu lớn. Tôi thích ý tưởng: với 8 tỷ người trên hành tinh, nếu ngay cả 1% trong số đó thực hiện ghi chép thực phẩm kèm theo theo dõi đường huyết và các thứ tương tự, chúng ta sẽ có nhiều combinatorics để giải đáp.
Bạn có 100 người trong phòng thí nghiệm. Bạn luôn tiến hành các thử nghiệm lâm sàng, đúng không? Các yêu cầu về đối tượng nghiên cứu trên người của bạn lớn. Có lẽ chúng tôi sẽ cung cấp một liên kết để mọi người có thể tham gia một số nghiên cứu này. Vâng, chúng tôi luôn có các nghiên cứu đang tiến hành. Tôi biết nhiều người sẽ quan tâm làm việc đó. Và chúng ta sẽ nói thêm về các cảm biến và chất lượng không khí. Chúng ta còn vài nội dung phải bàn trong mỗi lĩnh vực. Nhưng tôi nghĩ điều rất quan trọng — cảm ơn bạn vì đã chia nhỏ chủ đề rộng mà tất cả chúng ta đều nghe đến, “chất xơ”, thành những nhóm có ý nghĩa. Và ngay cả việc mọi người hiểu rằng những người khác nhau phản ứng khác nhau với các loại chất xơ khác nhau cũng rất quan trọng.
Một thành viên trong gia đình tôi được bảo là phải uống Metamucil để bổ sung chất xơ, nhưng không có tác động gì lên LDL, cũng không lên các chỉ số quan trọng khác. Tôi có thể gợi ý họ cân nhắc dùng một loại chất xơ bổ sung khác để cố gắng kiểm soát nó. Có thể với họ, inulin sẽ là bí quyết.
Tốt. Đây là lần đầu tôi nghe về chuyện này khi đang nghe một trong các bài nói của bạn. Thật là tốt khi bạn có phòng thí nghiệm 100 người. Nhân tiện, có phòng thí nghiệm 100 người là điều cực kỳ hiếm. Chúng tôi giờ nhỏ hơn một chút, nhưng vâng, vẫn là một nhóm tốt. Rất ấn tượng. Sức trẻ của bạn không thể phủ nhận. Tôi chỉ may mắn có những người tuyệt vời trong phòng thí nghiệm của mình. Tôi thấy mình rất may mắn. Không chỉ vì bạn đang ngồi đây — tôi không nói thế cho lịch sự — nhiều người trong phòng thí nghiệm của bạn đã liên hệ vì lý do hợp tác, v.v., và mọi người trong nhóm đều nói rất tốt về bạn và việc làm cùng bạn, điều đó không phải lúc nào cũng có ở cả phòng thí nghiệm lớn lẫn nhỏ, nhưng họ rất quý mến bạn.
Tôi muốn nghỉ giải lao nhanh và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Năm ngoái tôi trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất cho các xét nghiệm phòng thí nghiệm. Function cung cấp hơn 100 xét nghiệm tiên tiến giúp bạn có bức tranh tổng quan về toàn bộ sức khỏe cơ thể. Bức tranh đó cung cấp cho bạn cái nhìn về sức khỏe tim mạch, nội tiết, chức năng miễn dịch, mức độ dinh dưỡng và nhiều thứ khác. Họ cũng mới thêm các xét nghiệm cho độc tố, như phơi nhiễm BPA từ nhựa có hại, và xét nghiệm PFAS, hay còn gọi là “hóa chất vĩnh cửu”.
Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn 100 chỉ số quan trọng đối với sức khỏe thể chất lẫn tinh thần, họ còn phân tích các kết quả đó và đưa ra nhận định từ các bác sĩ hàng đầu chuyên về các lĩnh vực liên quan. Ví dụ, trong một trong những xét nghiệm đầu tiên tôi làm với Function, tôi biết là mình có mức thủy ngân cao trong máu. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều đó, mà còn đưa ra hướng dẫn về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân, bao gồm hạn chế ăn cá ngừ. Lúc đó tôi đã ăn khá nhiều cá ngừ, đồng thời cố gắng ăn nhiều rau lá và bổ sung NAC (N‑acetylcysteine), cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc. Và tôi phải nói rằng, khi làm xét nghiệm Function lần hai, cách tiếp cận đó đã có hiệu quả.
Xét nghiệm máu toàn diện là vô cùng quan trọng. Có rất nhiều thứ liên quan đến sức khỏe tinh thần và thể chất chỉ có thể phát hiện được qua xét nghiệm máu. Vấn đề là xét nghiệm máu trước đây luôn rất đắt và phức tạp. Ngược lại, tôi rất ấn tượng với sự đơn giản và chi phí hợp lý của Function. Vì vậy, tôi đã quyết định tham gia ban cố vấn khoa học của họ, và tôi rất vui vì họ tài trợ cho podcast này. Nếu bạn muốn thử Function, bạn có thể truy cập functionhealth.com/Huberman.
Function hiện có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cho phép truy cập sớm dành cho người nghe podcast của Huberman. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/Huberman để nhận quyền truy cập sớm vào Function.
Tôi muốn nói về lão hóa cơ quan và sức khỏe cơ quan như một tập hợp những đặc điểm tách biệt với lão hóa chung và sức khỏe chung. Tôi nghĩ anh là một trong những người đầu tiên tôi từng nghe nói: nhìn này, các cơ quan của chúng ta không phải đều lão hóa cùng tốc độ. Cũng giống như hầu hết mọi người cuối cùng chết vì một cơ quan bị hỏng trước rồi sau đó ảnh hưởng lan sang những thứ khác. Chúng ta cần bắt đầu nghĩ về sức khỏe cơ quan theo cùng cách chúng ta nghĩ về bệnh tật cơ quan. Chúng ta cần bắt đầu nghĩ về tuổi của cơ quan như một điều độc lập. Có thể gan của tôi già hơn nhiều so với tim ở mức độ di truyền, ở mức độ chức năng. Anh nghĩ sao về chuyện này và chúng ta có thể bắt đầu phân tích tuổi của từng cơ quan như thế nào? Tôi muốn anh bình luận về điều đó. Và có lẽ ý tưởng rằng chúng ta già đi một cách tuyến tính là không đúng. Có thể có những vách đá sụt giảm xuất hiện vào những giai đoạn đời nhất định. Anh có thể nói về những điều này không?
Ừ, để tôi kể cho anh nghe một chút về cách chúng tôi bước vào chuyện này. Vậy nên ý tưởng xuất phát từ triết lý của tôi rằng, tôi nghĩ y học đang bị hỏng. Chúng ta có xu hướng chăm sóc người bệnh hơn là chăm sóc sức khỏe. Vì vậy khi tôi chuyển đến Stanford cách đây 16 năm, chúng tôi bắt đầu với ý tưởng có lẽ nên — trước hết, người ta không đo lường con người nhiều khi họ khỏe mạnh. Người ta cũng không đo họ thường xuyên. Vậy nên, mọi chuyện bắt đầu từ tôi. Nhưng mục tiêu là làm một nhóm lớn hơn, điều mà chúng tôi đã làm, là khảo sát hồ sơ mọi người, thu thập càng nhiều dữ liệu càng tốt khi họ còn khỏe. Vậy nên — anh biết đấy — người ta lấy máu, lấy mẫu vi sinh vật đường ruột, nước tiểu, và chúng tôi sẽ lấy những mẫu này để thực hiện cái gọi là đo lường omics. Chúng tôi thực hiện càng nhiều phép đo từ máu của họ càng tốt bên cạnh các đo lường lâm sàng sâu bằng cách dùng tất cả các công cụ mới này. Và chúng tôi làm cứ ba tháng một lần, và làm khi họ còn khỏe. Nếu họ bị ốm, như nhiễm virus, những thứ như vậy, chúng tôi sẽ lấy thêm mẫu để có thể thu thập cẩn thận hơn nhằm xem chuyện gì đã xảy ra khi họ mới bắt đầu ốm. Và vì vậy chúng tôi đã chạy nghiên cứu này trên bản thân tôi khoảng 15 năm rưỡi và với nhóm người này khoảng gần 12 năm rưỡi. Vậy nên chúng tôi đã theo dõi hồ sơ nhóm người này. Có vài người đã rời đi vì tham gia nghiên cứu này tốn nhiều công sức. Nhưng dù sao thì có người vào, người ra. Vậy nên, vâng, chúng tôi đã thực hiện việc này một thời gian. Ý tưởng là để xem một hồ sơ khỏe mạnh trông như thế nào. Nó thay đổi ra sao theo thời gian, mà chúng tôi diễn giải là lão hóa? Chuyện gì xảy ra khi người ta lần đầu bị ốm?
Chúng tôi rất say mê các công nghệ này. Thực ra, phòng thí nghiệm của chúng tôi đã phát minh ra một số trong số chúng, những công nghệ omics như cái gọi là RNA-seq, nơi chúng tôi có thể đo tất cả các bản phiên mã của bạn. Và chúng tôi có những cách theo dõi tất cả protein của bạn bằng mảng/ chip protein và những thứ tương tự. Vậy nên phòng thí nghiệm của chúng tôi đã phát minh nhiều công nghệ omics này. Đó là những cách thu thập dữ liệu lớn từ, một lần nữa, máu, nước tiểu và thậm chí là hệ vi sinh vật của bạn. Vậy nên về cơ bản chúng tôi giải trình tự genome của mọi người, thực hiện tất cả các phép đo đó và theo dõi họ theo thời gian.
Tôi còn muốn nói là chúng tôi cũng tò mò liệu chúng tôi có thể dùng một số công nghệ như giải trình tự genome và phương pháp đo bản phiên mã để làm gì đó giúp quản lý sức khỏe của người ta tốt hơn không. Rồi chúng tôi đưa các thiết bị đeo vào khi chúng mới chỉ là thiết bị theo dõi thể dục. Chúng tôi nghĩ, có lẽ chúng thú vị hơn chỉ là thiết bị theo dõi thể dục. Vậy nên chúng tôi dùng chúng để theo dõi sức khỏe. Và tôi có thể nói là khi chúng tôi bắt đầu, điều đó hơi gây tranh cãi. Nhiều bác sĩ không thích việc giải trình tự genome cho người khỏe mạnh. Đó là ngay sau khi giải trình tự genome bắt đầu xuất hiện. Họ lo chúng tôi sẽ biến mọi người thành những người hay lo lắng về sức khỏe. Sẽ tốn hàng triệu đô la. Và hầu hết mọi người giờ đã quen với nó, không phải 100%. Vẫn có nhiều người không thích. Họ vẫn không thích các thiết bị đeo. Tôi chắc chúng ta sẽ nói về chuyện đó. Dù sao, chúng tôi đã cho thấy rất nhiều người học được những điều khá quan trọng từ trình tự genome của họ. Có một người trẻ hóa ra mang gen tim bị đột biến, và cha anh ta chết ngay quanh thời điểm chúng tôi giải trình tự genome cho anh ấy. Cha anh ta chết vì vấn đề tim. Và đúng như vậy, anh ấy có một khiếm khuyết tim được phát hiện qua giải trình tự genome. Chúng tôi có những ví dụ như vậy. Và thiết bị đeo cũng phát hiện ra nhiều chuyện. Nhiều thứ hiện ra. Thật ra, có 49 người có những khám phá sức khỏe mà chúng tôi gọi là lớn chỉ trong ba năm rưỡi đầu tiên chạy nghiên cứu.
— Chỉ từ các thiết bị đeo thôi sao?
— Từ đủ thứ. Vấn đề là không phải một công nghệ đơn lẻ. Những gì chúng tôi đang làm là có được một bức tranh đầy đủ hơn nhiều về sức khỏe của mọi người. Và chúng tôi phát hiện những thứ đó trước khi họ có triệu chứng. Vậy nên chúng tôi khảo sát mọi người khi họ còn khỏe và tìm những thứ có thể bất thường. Cách tôi thích so sánh là nếu sức khỏe của bạn là một bức tranh ghép 1000 mảnh, thì khi bạn đến phòng khám bác sĩ ngày nay, họ chỉ đo năm hay sáu trong số 1000 mảnh đó. Họ không có bức tranh rõ ràng. Chúng tôi đang cố gắng đo năm đến sáu trăm mảnh để có bức tranh rõ hơn nhiều. Và vì thế 49 người, chúng tôi đã phát hiện ra điều gì đó trước khi có triệu chứng, phát hiện khá sớm: hai người tiền ung thư, hai người có vấn đề tim nghiêm trọng, một trường hợp được phát hiện từ giải trình tự gen, một từ thiết bị đeo.
Cái này đã được thương mại hóa chưa? Chẳng hạn nếu tôi muốn làm RNA-seq hay deep-seq, hay đây chỉ là cách gọi tên thôi.
Nếu tôi muốn xem mình có những đột biến gì hoặc các cơ quan, tế bào của mình khỏe hay ốm ra sao, ngày nay có những gì sẵn có cho tôi?
Ừ.
Vậy là chúng tôi đã tách ra một phiên bản y tế của Sys‑Q bio thực hiện MRI toàn thân, mà hầu hết mọi người—thực ra hầu hết bác sĩ—sẽ bảo bạn không nên làm việc đó.
Ồ, tạm dừng một chút vì tôi sẽ nói là tôi đã làm một lần quét Pronovo.
Ừ.
Họ không phải nhà tài trợ cho podcast.
Ừ.
Nhưng tôi đã quét Pronovo.
Ừ.
Bạn thấy thế nào?
Tôi thấy rất ổn. Tôi xem phần đầu của một phim tài liệu trên Netflix trong lúc cơ thể mình bị quét. Tôi không bị chứng sợ kín, nên vào ống quét không có vấn đề gì. Tôi được xem — may mắn là, tôi nghĩ được phép có một đốm trắng trên não cho mỗi thập kỷ tuổi đời. Tôi sắp 50 trong vài tháng nữa. Vậy tối đa là năm đốm sẽ ổn. Tôi có một đốm nhỏ, điều đó tốt vì hồi trẻ tôi chơi một số môn thể thao va chạm mạnh và tập võ. Đó là chỗ tôi từng bị đánh vào đầu, và tôi không khuyên các bạn làm vậy. Nên tôi cũng hơi lo.
Được. Tôi biết rằng mỡ nội tạng của tôi rất thấp. Và, nói chung, nó cung cấp một mốc cơ bản hữu ích.
Một người bạn thân từ thuở bé của tôi, hiện là chủ nhiệm khoa phẫu thuật thần kinh, không phải ở Stanford mà ở một trường đại học gần đó, nói với tôi rằng điều này không hiếm đối với ông. Hàng tháng có người liên hệ nói: này, tôi đi chụp MRI toàn thân và phát hiện ra tôi có một khối u ở giao thoa thị giác hoặc tôi có một u tế bào đệm nhỏ.
Và anh nói bác sĩ không thích việc mọi người đi chụp những MRI toàn thân này.
Tôi lấy ông ấy làm ví dụ của một bác sĩ đánh giá cao việc mọi người làm điều này.
Tôi thích điều đó. Ông ấy là phẫu thuật viên. Bác sĩ phẫu thuật thích mổ. Có thể ông ấy là một trong những phẫu thuật viên thần kinh giỏi nhất thế giới. Tôi nghĩ tất cả các bác sĩ phẫu thuật thần kinh tôi từng nói chuyện đều rất ngưỡng mộ ông ấy. Nhưng tôi đồng ý rằng nhiều bác sĩ không thích ý tưởng mọi người đi chụp vì điều đó có nghĩa họ sẽ nhận được những cuộc gọi từ những người lo lắng, những người bị gọi là hay lo chuyện bệnh tật. Nhưng theo tôi, điều đó phản ánh khiếm khuyết của cộng đồng y tế chứ không phải khiếm khuyết của công nghệ quét, đúng không?
Ý tôi là — hoàn toàn đồng ý. Nếu nhìn nhận khách quan thì hơi điên rồ. Bác sĩ — nếu hoàn toàn tách cảm xúc ra — thì về mặt kinh doanh họ hưởng lợi khi có bệnh nhân gặp vấn đề. Nên phản ứng của họ không khớp với việc đó. Có điều gì đó khiến nhiều bác sĩ bực mình khi người ta tự chủ trong việc khám phá sức khỏe của mình. Họ không thích điều đó. Và tôi không hiểu nổi. Chẳng lẽ họ không muốn bệnh nhân của mình quan tâm tới sức khỏe?
Tôi nghĩ đó là một phần của hệ thống chăm sóc sức khỏe bị hỏng. Họ chỉ có 15 phút để dành cho bạn.
Ừ.
Nên khi người ta đến với — vấn đề hàng đầu về MRI toàn thân là họ sẽ tìm thấy các nốt, đúng không? Nếu bạn tăng độ phân giải lên đủ cao, bạn chắc chắn sẽ tìm thấy nốt. Nam giới có ở tuyến tiền liệt, nữ giới có ở buồng trứng nếu bạn quét đủ kỹ thì 100% sẽ thấy. Rồi người ta đến và nói, này, tôi có những nốt này. Nốt là sự tăng trưởng của tế bào và chúng có thể là tăng trưởng lành tính. Hoặc thậm chí chúng không hề đang phát triển; chúng chỉ tồn tại. Có thể xuất hiện từ sớm trong đời. Tôi đã nói là tôi đã làm khoảng 20 cái này và tôi có chín nốt. Vấn đề không phải là bạn có nốt hay không. Có phải những nốt đó đang to lên hay không? Đó mới là điều then chốt. Và nếu bạn chưa bao giờ có một mốc so sánh ban đầu, bạn sẽ không bao giờ biết chúng có đang lớn lên không. Vậy nên tôi vui mừng nói rằng không nốt nào trong chín nốt của tôi đang lớn lên.
Tôi thở phào khi nghe vậy.
Và tôi biết điều đó. Chắc anh cũng từng thấy tình huống tương tự, nhưng một người bạn của tôi bỗng thức dậy một ngày và không cử động được cánh tay. Họ đưa anh ấy vào phòng cấp cứu. Họ quét vùng liên quan và thấy anh ấy có một khối u trên cột sống. Họ đã lấy nó ra và mọi thứ có vẻ ổn. Rồi sau đó họ làm MRI toàn thân để theo dõi và phát hiện ra thêm ba nốt nữa. Câu hỏi là, những nốt đó đã có từ trước hay khối u đã di căn? Không có cách nào biết. Họ không có mốc so sánh ban đầu. Nên tôi nghĩ có những mốc so sánh ban đầu này là cực kỳ quan trọng cho mọi người.
Tôi nghĩ nhiều người chùn vì chi phí. Theo tôi nhớ thì khoảng 2.000 đô la để làm một lần quét toàn thân như vậy. Tôi nghĩ ta có thể giả định chi phí sẽ giảm xuống giống như mọi thứ khác, giống như giải trình tự toàn bộ gen cũng sẽ giảm. Có lẽ bảo hiểm sẽ chi trả vào một lúc nào đó. Thực ra một khi có nơi thực hiện, việc này rất đơn giản; nếu chi phí giảm, tôi nghĩ sẽ cứu được rất nhiều mạng sống. Tôi coi đó là lợi cho ngành y, không chỉ để kiếm tiền mà còn để cải thiện sức khỏe mọi người. Như anh nói, khi tới gặp bác sĩ, họ đo nhiệt độ, đặt nhiệt kế vào miệng. Họ đo huyết áp, đo chiều cao, cân nặng, hỏi vài câu xem có gì thay đổi không. Rồi xong — gần như lúc này gọi điện cho họ qua điện thoại còn ổn hơn. Bạn có thể tự làm tất cả những việc đó ở nhà. Và thật ra, chúng ta nên làm mấy thứ đó ở nhà ngay từ đầu. Chúng ta có thể bàn chuyện đó sau.
Vâng, việc Q-Bio làm là MRI toàn thân và họ đã thiết kế sao cho có thể làm trong khoảng 35–40 phút. Vậy là tiết kiệm nhiều thời gian. Rồi họ cũng làm một phiên bản y tế của những gì tôi đã nói trước đó. Ví dụ họ không làm phần báo cáo phiên mã từ RNA‑seq, một số thứ như vậy, bởi họ đã thiết lập để thông tin trả về mang tính hành động. Bởi vì bạn có thể đem dữ liệu đó tới bác sĩ của mình, người sẽ biết phải xử lý ra sao.
Tuyệt.
Và vì vậy — và vâng, hóa ra, giống như bạn nói, chỉ từ hơn 100 người đầu tiên, họ đã phát hiện ung thư buồng trứng giai đoạn sớm, tất cả đều trước khi có triệu chứng, giống như trong nghiên cứu của chúng tôi với 49 người đã phát hiện bệnh trước khi có triệu chứng. Họ phát hiện ra, bạn biết đấy, các bệnh tim mạch khá nghiêm trọng. Họ thậm chí còn phát hiện ung thư tụy giai đoạn sớm, mà hầu như không bao giờ được phát hiện sớm. Và vì vậy họ đã phát hiện ra những thứ đó. Đôi khi là nhờ các phép đo theo dõi theo thời gian mà họ thấy các chỉ số dịch chuyển. Đôi khi ở cái mà chúng tôi gọi là phân tích đa biến, họ thấy vài thứ cùng dịch chuyển. Chúng tôi cũng phát hiện điều đó. Chúng tôi có thể thấy một chỉ số lệch. Và bạn sẽ nói, ừ, tôi không biết, nhưng khi bạn thấy ba thứ đều đi theo cùng một hướng, bạn sẽ lo lắng về điều đó. Một ví dụ điển hình là nếu bạn đến bác sĩ hôm nay và đường huyết của bạn cao trong khi trước đó thường thấp và bỗng tăng vọt. Họ sẽ nói, ừm, bạn có bị ốm hôm qua hay gì không? Tất cả những lý do đó có thể giải thích. Hãy bỏ qua nó. Quay lại sau hai năm, đúng không? Và như vậy thì không đủ. Và, vâng, đó có thể đã là một manh mối cho một vấn đề lớn. Và chúng tôi đã thấy điều đó trong nghiên cứu của mình. Chúng tôi sẽ thấy ai đó có men gan lệch và họ sẽ đến với tôi và nói, Mike, thậm chí tôi vẫn còn trong phạm vi bình thường. Bạn biết đấy — và đây là lý do tại sao chúng tôi rất chú trọng tới giá trị nền. Đó là một chủ đề lớn trong công trình của chúng tôi. Không thể nói rằng một giá trị nền khỏe mạnh chỉ giống như chụp MRI. Và họ sẽ nằm ở gần đầu dưới của khoảng bình thường cho men gan của họ và đột nhiên nó tăng gấp đôi nhưng vẫn còn trong giới hạn bình thường. Và họ sẽ gọi cho tôi và hỏi, này, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi nói, tôi không biết. Sao bạn không đi đo lại? Quả nhiên, lần sau nó đã lệch khỏi bình thường. Vì vậy tôi nghĩ quỹ đạo của các phép đo này là then chốt. Tôi nghĩ biết bạn tiến triển ra sao là điều quan trọng và đó là cách chúng tôi nghĩ — giống như chiếc xe của bạn. Nếu bạn thấy có thứ gì đó bắt đầu lệch, bạn muốn nhìn thấy nó khi mới xuất hiện dấu hiệu đầu tiên, chứ không phải khi xe bạn đã chết máy ở vệ đường, động cơ hỏng nặng hay gì đó. Vì vậy tôi nghĩ chúng ta phải thay đổi y học theo hướng đó. Amen cho điều đó. Hàng nghìn lần đồng ý. Hãy nói về một số cảm biến bạn đang đeo. Chắc chắn. Và những thứ người ta có thể theo dõi bây giờ. Vâng. Bạn nói về các máy đo đường liên tục và đó là không xâm lấn. Ý tôi là, bạn thậm chí không cảm thấy khi đưa vào. Nó về cơ bản là một miếng dán. Nhưng còn những thứ khác là gì? Hầu hết mọi người giờ quen với việc theo dõi giấc ngủ. Đúng. Và tất nhiên, việc đó kéo dữ liệu nhịp tim và vài thứ khác. Nhưng vâng, hãy nói qua với chúng tôi những gì hiện có thể làm được với các thiết bị theo dõi không xâm lấn. Và có lẽ cho biết những cái cụ thể bạn đang đeo. Đây không phải là quảng cáo cho sản phẩm nào cả. Tôi chỉ rất tò mò. Bạn được trang bị đầy đủ cảm biến. Vậy bạn có gì? Tôi là người rất thích đo đạc. Vâng, bạn là giảng viên Stanford mà. Được rồi. Tôi có — đây là Fitbit của tôi. Đây là Apple Watch của tôi. Rồi tôi tình cờ có một công ty tên là Sensomics có hai thiết bị — đây là cái mới họ vừa ra và cái cũ hơn. Và vì vậy tất cả đều đo nhịp tim, độ biến thiên nhịp tim và khá chính xác, nghĩa là, bạn biết đấy, không lệch quá nhiều. Và vì vậy, một lần nữa, cho người nghe, nhịp tim lúc nghỉ thì ai cũng biết. Nhưng độ biến thiên nhịp tim là một chỉ số quan trọng. Ngày càng được đánh giá cao. Khi bạn ốm, độ biến thiên giảm. Và cả hai chỉ số đó hiện nay tương đối chính xác đối với hầu hết thiết bị. À, tôi còn có một chiếc nhẫn. Cái này là của Circle. Tôi từng đeo Oura ring. Không phải Oura ư? Cái nào vậy? Không, nó gọi là Circle. Họ có — các thông số khác nhau. Nên không có đúng hay sai ở đây. Bạn phải — giống nhau thôi. Bạn phải chọn phù hợp với lối sống của mình. Có loại, bạn sạc khi tắm, pin dùng được năm ngày. Và loại khác bạn phải sạc một giờ, một tiếng rưỡi để dùng tiếp. Nên bạn phải tìm cái phù hợp nhất với bạn. Tôi nghĩ việc đeo chúng qua đêm là thời điểm tuyệt vời để theo dõi sức khỏe. Nên tôi rất ủng hộ điều đó. Dù sao, chúng đo những thứ đó. Một số đo độ bão hòa oxy trong máu. Một số trong đó chính xác, một số thì không. Tùy thiết bị. Một số đo nhiệt độ da. Lại một lần nữa, có cái chính xác, có cái không. Tùy thiết bị. Chúng cũng đo cái gọi là phản ứng dẫn điện da (galvanic stress response). Có thiết bị làm được. Đó là độ dẫn trên da của bạn. Và đó không phải thứ chúng ta thường đo trong phòng khám bác sĩ. Nhưng hóa ra nó có giá trị cho việc đánh giá độ hydrat hóa vì khi bạn khô hơn — như khi bạn bị tiểu đường, bạn sẽ có da khô hơn. Và lẽ ra tôi phải nhận ra điều này sớm hơn khi tôi mắc tiểu đường. Tôi bị ngứa vì da tôi khô. Dù sao, bạn có thể đo được điều đó bằng đồng hồ thông minh và có dữ liệu theo thời gian thực. Phản ứng dẫn điện da. Vâng. Và đồng thời nó còn là chỉ số về stress. Khi bạn căng thẳng, bạn đổ mồ hôi nhiều hơn. Và vì thế bạn cũng có thể phát hiện được điều đó bằng các thiết bị này. Vậy nên có khá nhiều thứ và rồi một số thiết bị còn đo được điện tâm đồ và giấc ngủ, dĩ nhiên, cực kỳ quan trọng. Độ chính xác cho các giai đoạn giấc ngủ vẫn còn gây tranh cãi. Tùy thiết bị. Chúng đang ngày càng tốt hơn. Tôi dùng Innate Sleep và tôi sẽ xem — giờ tôi có thói quen chỉ nhìn dữ liệu vài ngày một lần. Được rồi. Bởi vì tôi đang tự làm một thí nghiệm với bản thân, nơi tôi đo cảm giác chủ quan về mức độ được nghỉ ngơi, tỉnh táo và năng lượng và so sánh nó với dữ liệu. Và cách duy nhất làm việc đó đúng đắn là không nhìn lướt dữ liệu ngay khi vừa thức dậy. Được chứ. Bởi vì nó chỉ làm lệch cảm nhận của bạn. Ừ. Đồng nghiệp của chúng tôi, Ali Crum ở Stanford, đã làm vài thí nghiệm hay, nơi họ nói với mọi người rằng sau một đêm thực sự ngủ kém, họ đã có một giấc ngủ tuyệt vời.
Hoặc họ nói với mọi người rằng sau một đêm ngủ ngon, họ ngủ kém và họ cho họ một điểm ngủ cùng vài dữ liệu.
Và thực chất đó là dữ liệu sai.
Mức độ tỉnh táo, cảm giác khỏe khoắn, v.v., của mọi người bị lệch mạnh bởi những gì người ta được nói về giấc ngủ của họ hơn là thực tế giấc ngủ.
Đây là một vấn đề lớn.
Phải không?
Và tôi nghĩ điều đó cũng nói lên tất cả những nghiên cứu hay ho mà Ali đã làm vì cô ấy thường xuyên tìm thấy những thứ như thế này.
Đúng.
Trong dinh dưỡng và sức khỏe tinh thần, các hiệu ứng về tư duy này thực sự mạnh mẽ.
Vì vậy tôi xem dữ liệu giấc ngủ của mình có lẽ mỗi hai hoặc ba ngày một lần.
Và tôi luôn nỗ lực để có nhiều giấc REM hơn.
Nhân tiện, làm ấm môi trường ngủ của bạn trong hai giờ cuối trước khi thức dậy sẽ tăng đáng kể lượng giấc REM bạn có được.
Tôi học mẹo đó từ Matt Walker và nó hiệu quả tuyệt vời.
Tôi phải thử xem.
Ừ.
Matt dạy tôi mẹo đó và bây giờ tôi gần đạt hai tiếng rưỡi REM.
Wow.
Và tôi chỉ ngủ khoảng sáu rưỡi đến bảy tiếng là cảm thấy nghỉ ngơi đủ.
Tuyệt.
Thật ấn tượng.
Và tôi cảm ơn Matt.
Tôi phải thử mà.
Tôi cảm ơn Matt về mẹo đó.
Ngủ là một trong những điểm yếu lớn của tôi.
Tôi không ngủ quá tốt.
Ừ.
Vì vậy làm mát giường ở lúc bắt đầu — tôi có làm vậy.
Đêm thì mát và ngược lại về gần sáng thì ấm hơn.
Thú vị.
Matt dạy tôi mẹo đó và thật là, ôi, hoàn toàn khác hẳn.
Thật tuyệt.
Bây giờ tôi thức dậy cảm thấy tốt hơn nhiều.
Trừ khi tôi có một giấc mơ gây xáo trộn, trong trường hợp đó bạn phải nghĩ tới chuyện khác.
Nhưng dù sao thì các thiết bị theo dõi giấc ngủ, ý tôi là trên Eight Sleep, vì cảm biến cố định, nó được gắn vào nệm.
Theo hiểu biết của tôi thì như vậy chính xác hơn so với khi cảm biến ở trên một chi, nơi bạn có thể di chuyển vì điều đó sẽ làm nhiễu việc đo các giai đoạn giấc ngủ.
Nhưng tôi không biết điều đó có thật hay không.
Tôi không biết.
Tôi chưa đo.
Tôi chưa nhìn vào dữ liệu về chuyện đó.
Được rồi.
Vậy còn HRV thì sao?
Chúng ta ngày càng nghe nhiều rằng HRV có lẽ còn thú vị hơn cả nhịp tim lúc nghỉ.
Tôi nghĩ có thể là như vậy.
Một số việc chúng ta có thể làm để cải thiện HRV là gì?
HRV của chúng ta nên ở mức nào?
Chúng ta kiểm soát được phạm vi HRV đến mức nào?
Kiểu đó.
À, tập thể dục được coi là một trong những cách tốt nhất để làm chuyện này.
Một lần nữa, tôi không phải bác sĩ tim mạch.
Tôi không phải chuyên gia ở lĩnh vực đó.
Tôi không biết chắc, nhưng cá nhân tôi thấy giữ căng thẳng thấp và ngủ tốt hơn dường như giúp được.
Tôi có để ý điều đó.
Hợp lý.
Gần đây, vâng.
Một trong những chương trình AI này, lại là của January, họ lấy tất cả dữ liệu của bạn, đưa vào phân tích.
Và họ nhìn vào chuyện này.
HRV của tôi, tin hay không thì nó tăng khoảng 28% hay một con số tuyệt vời nào đó.
Ừ, và tôi đang cố tìm xem vì sao.
Và tôi nghĩ là tôi ngủ tốt hơn thực ra.
Bạn có thiền không?
Không, tôi từng thiền.
Và tôi biết mình cần dành nhiều thời gian hơn.
Ở một chừng mực nào đó, có lẽ việc đi xe đạp của tôi tương đương với việc đó vào cuối ngày.
Và cuối tuần, tôi cố làm một ít việc làm vườn.
Đó là hình thức của tôi.
Tôi rất tin rằng bạn cần một dạng tĩnh tâm nào đó.
Tôi từng thiền khoảng năm phút sau khi tập.
Tôi chắc chắn cần quay lại việc đó.
Có vài dữ liệu thú vị, bạn có thể thử như một thí nghiệm.
Định kỳ trong ngày, chỉ làm một hơi thở ra có chủ ý cho phổi rỗng — điều này kích hoạt đường phế vị.
Nút xoang sẽ làm chậm nhịp tim của bạn.
Có bằng chứng cho thấy điều đó sẽ cải thiện HRV, cả khi tỉnh và khi ngủ.
Ừ, thử xem.
Một phút mỗi ngày?
Không, không phải vậy.
Chỉ là định kỳ trong ngày, cứ nhớ thở hết không khí ra, như các thợ lặn tự do hay nói, chỉ là thở ra thật lâu.
Tôi chưa thử các bài thở.
Vâng, nhiều người nói điều đó rất tốt.
Bạn chỉ xen kẽ vào, không cần một khóa học thở riêng.
Bạn không phải dành thời gian riêng biệt.
Vâng.
Tôi hỏi bạn một chuyện khác liên quan đến stress.
Quay lại vài dữ liệu về giấc ngủ.
Bạn có vẻ rất yêu công việc của mình.
Ôi, tôi yêu công việc.
Trước khi chúng ta vào đây, bạn nói bạn yêu công việc của mình, đúng không?
Có dữ liệu rất thú vị từ phòng thí nghiệm giấc ngủ ở Stanford cho thấy sự kỳ vọng tích cực vào ngày hôm sau là một trong những yếu tố mạnh nhất quyết định chất lượng giấc ngủ.
Tôi không biết điều đó.
Và thực sự có vẻ như nếu bạn phấn khích về cuộc sống mình, bạn có thể xoay sở với ít giấc ngủ hơn vì lượng giấc ngủ chất lượng bạn có được cao hơn.
Được rồi.
Vậy có lẽ bạn không cần thiền.
Bạn chỉ cần tiếp tục làm điều bạn yêu thích.
Có thể vậy.
Không, tôi thực sự yêu công việc mình.
Với tôi, không gì sướng hơn một kết quả thật tốt.
Tôi là nhà nghiên cứu theo đúng nghĩa.
Chúng tôi tách công ty ra để cố gắng đưa những việc chúng tôi làm, tôi hy vọng, đến với nhóm người rộng hơn, điều đó cũng là cách chứng tỏ những thứ đó thực sự hiệu quả chứ không chỉ là chuyện trên giấy trong phòng thí nghiệm.
Vì vậy tôi yêu công việc mình.
Và tôi không biết.
Tôi rất may mắn.
Tôi có những người tuyệt vời trong phòng thí nghiệm, như tôi đã nói trước đó, họ đưa ra nhiều ý tưởng.
Tôi coi chúng tôi là một đội cố gắng thúc đẩy những việc này tiến lên.
Tôi cố tạo môi trường cởi mở nơi mọi người không ngại chia sẻ ý tưởng và thúc đẩy tiến bộ.
Dù sao, tôi nhận ra chúng ta đã lạc khỏi phần nói về lão hóa các cơ quan.
Ừ.
Nếu bạn muốn quay lại phần đó.
Quay lại đi.
Và sau đó tôi cũng muốn quay lại các yếu tố tâm lý và sức khỏe tinh thần.
Về lão hóa, tôi đã đề cập chúng tôi làm tất cả các phép đo này và theo dõi mọi người theo thời gian.
Chúng tôi đã làm việc này hơn 12 năm trên nhóm 109 người này.
Một vài người đã rời đi và vài người mới tham gia.
Và những gì chúng tôi phát hiện khi chỉ nhìn vào các thời điểm khỏe mạnh là con người thay đổi theo thời gian, ngay cả trong những thời điểm khỏe mạnh.
Nhưng chúng đều thay đổi theo những cách khác nhau, nghĩa là chúng ta phải nhìn vào con đường sinh hóa.
Một số người sẽ có con đường sinh hóa hàng đầu của họ — con đường bệnh cơ tim dãn (dilated cardiomyopathy) thay đổi — ừ, xin lỗi, là con đường tín hiệu cơ tim phì đại (hypertrophic cardiomyopathy) bị dịch chuyển.
Người khác thì liên quan đến chuyển hóa.
Một vài người thì liên quan đến miễn dịch.
Chúng tôi gọi những thứ này là ageotypes, các con đường/lối lão hóa.
Và tôi thích cách gọi đó hơn là “lão hóa cơ quan” bởi vì một vài thứ bạn phát hiện được như stress oxy hóa thì ảnh hưởng qua nhiều cơ quan.
Hoặc, bạn biết đấy, tình trạng viêm.
Đó cũng là thứ xuyên qua nhiều cơ quan.
Vậy nên chúng tôi gọi chúng là ageotypes, những kiểu lão hóa mà chúng tôi thấy.
Và hóa ra mỗi người khác nhau.
Một vài người sẽ là kiểu tim mạch.
Một vài người sẽ là kiểu chuyển hóa.
Một vài người là liên quan đến gan.
Một vài người liên quan đến thận dựa trên các dấu ấn chúng tôi thấy trong máu.
Vài người thì liên quan đến miễn dịch.
Và một số là tất cả những thứ trên hoặc một phần kết hợp.
Vậy là mỗi người đều khác nhau.
Và điều hay ho là đó là thông tin có thể hành động được, nghĩa là — bộ đo chuyển hóa, khi bạn thực sự theo dõi — họ sẽ thấy chúng đang dịch chuyển thế nào.
Và, lại nữa, tôi có một công ty khác tham gia việc này.
Họ làm việc lấy mẫu vi lượng — tôi chắc chúng ta sẽ nói tới — nơi họ đo các mẫu chuyển hóa của bạn.
À, nói thêm là chúng tôi nghĩ chuyển hóa là cách tốt nhất để thấy các chuyển dịch của tất cả những thứ khác — proteome cũng tốt.
Và đồng nghiệp của tôi, Tony Viskores, về cơ bản cũng đã nhìn vào chuyện lão hóa cơ quan này từ dữ liệu proteomics — từ proteomics, tức là nhóm protein.
Anh ấy đã theo dõi việc này — và cũng tương tự, bạn có thể theo dõi những ageotypes, nếu muốn gọi thế, những mẫu lão hóa này.
Và thông tin hoàn toàn có thể hành động được.
Bạn có thể thấy, như tôi nói, với tuổi chuyển hóa hoặc với một số người nhìn thấy điều này, họ giảm cân hoặc họ tập thể dục, và họ cải thiện được các mẫu đó.
Tôi không nói họ trẻ ra, nhưng họ đã cải thiện các kiểu tuổi của mình.
Vì vậy tôi nghĩ thông tin đó rất khả dụng để hành động.
Và một lần nữa — đây là thứ chúng tôi thương mại hóa vì tôi muốn — đó là một xét nghiệm rất đơn giản.
Bạn có thể lấy vài giọt máu nhỏ, gửi qua bưu điện, và họ sẽ phân tích 650 chất chuyển hóa.
Và thông tin có thể hành động được.
Họ đưa ra khuyến nghị.
Và không chỉ là “tập nhiều hơn, ăn tốt hơn,” mà rất, rất cụ thể.
Tên công ty này là gì?
Nó gọi là Iolo, I-O-L-L-O.
Và giờ đây đã có trên thị trường.
Vậy nếu tôi muốn biết age-a-type của mình, tôi nói đúng chứ?
Age-a-type của tôi, tôi có thể làm điều đó bằng cách gửi vài giọt máu.
Đúng vậy.
Và nó sẽ cho tôi biết —
Họ sẽ gửi cho bạn một bộ kit.
Nó là một bộ kit rất đặc biệt bởi vì không phải bất kỳ vật liệu nào — ví dụ đặt lên cellulose — không phải là cách tốt nhất để bảo quản máu.
Dù sao, đó là bộ kit đặc biệt.
Bạn gửi mẫu.
Đúng, với cái gọi là metabolomics và quang phổ khối lượng (mass spectrometry), bạn có thể lập hồ sơ.
Đó là một xét nghiệm nhắm mục tiêu, 650 chất chuyển hóa.
Và họ bao phủ tất cả những lĩnh vực này và nhiều — phần lớn đã có trong tài liệu khoa học.
Chỉ là chưa có trong các phòng xét nghiệm lâm sàng thông thường như các xét nghiệm chức năng thận, tim, những thứ như vậy.
Và họ đưa cho bạn những hồ sơ đó.
Và họ nói cái này bình thường, cái này đang lệch.
Rồi họ thậm chí có thể dự đoán tuổi sinh học của bạn.
Vậy bạn có thể biết tuổi sinh học của bạn không nhất thiết trùng với tuổi theo năm.
Và nếu nó lệch — nếu mọi thứ đi theo hướng không tốt — bạn thực sự có thể hành động.
Bạn có thể nói, à được rồi, tình trạng viêm của tôi ổn.
Nhưng tuổi tim của tôi đang lệch.
Và họ có thể đưa cho bạn các khuyến nghị rất cụ thể để làm về điều đó.
Hoặc nếu là thận, tương tự.
Có thể ăn nhiều thứ này và tránh những thứ kia.
Tuyệt.
Tôi sẽ thử.
Nói về tuổi sinh học đi vì tôi nghĩ lần đầu tôi nghe về khái niệm đo tuổi sinh học so với tuổi theo thời gian là từ David Sinclair khi ông ấy nhắc tới Horvath clocks.
Đó là vài năm trước.
Và tất nhiên Brian Johnson thích khoe tuổi sinh học của anh ấy.
Anh ấy có cuộc thi tuổi sinh học, tôi nghĩ, trực tuyến với vài người.
Rồi cũng có những người như bạn tôi Peter Atiyah, người sẽ thẳng thắn nói rằng anh ấy không nghĩ nhiều về tuổi sinh học khi đó là một con số để đánh giá tuổi toàn thân.
Anh ấy sẽ dùng chữ nặng hơn tôi thôi, nhưng nói thẳng là anh ấy cho là chẳng có giá trị gì cả, thành thật mà nói, như một phép đo.
Nhưng ở đây bạn đang nói về điều khác hẳn.
Bạn đang nói về tiến triển lão hóa của các cơ quan khác nhau hoặc các hệ cơ quan khác nhau.
Tôi nghĩ các Horvath clocks là đúng, nghĩa là chúng đo tuổi sinh học.
Nhưng vấn đề là nó không thể hành động được.
Bạn làm gì với điều đó?
Mô hình methyl hóa của bạn, đó là sự chỉnh sửa DNA, đã dịch chuyển, và nó cho bạn một giá trị tổng thể.
Vậy bạn làm gì với cái đó?
Bạn không biết.
Bạn sẽ — vâng.
Và giờ họ còn có thể dự đoán cái gọi là grim age, thời gian đến tử vong, tính tử vong của bạn.
Ồ, hay.
Cũng vậy thôi.
Ý tôi là, bạn định làm gì với điều đó?
Điều đặc biệt về các ageotypes là họ phân nhỏ ra.
Và họ nói, được rồi, tuổi miễn dịch của bạn đang lệch.
Bạn có thể làm X.
Tuổi stress oxy hóa của bạn đang lệch.
Bạn làm Y.
Vậy về cơ bản đó là thông tin có thể hành động.
Nên tôi nghĩ điều đó tạo nên mọi khác biệt.
Và về mặt khái niệm, nó cũng rất hợp lý.
Nó giống như xe hơi của bạn.
Tôi biết tôi cứ quay lại ví dụ đó.
Nhưng xe của bạn già đi.
Nhưng một vài bộ phận mòn trước.
Bạn không — à, có thể một số người thay cả cái xe.
Nhưng nhìn chung, bạn sẽ sửa những bộ phận đang mòn — và lý tưởng là bạn phát hiện sớm trước khi chúng hỏng.
Và tôi nghĩ đó là cách chúng ta nghĩ về ageotypes.
Bạn có thể can thiệp.
Như tôi đã nhắc tới công ty này trước đó.
Họ theo dõi ageotypes của bạn vì họ làm các hồ sơ chuyển hóa sâu.
Và họ thực sự — họ dùng AI.
Họ đưa vào các dữ kiện và đưa ra các khuyến nghị rất cụ thể.
Và rồi bạn có thể — họ sẽ cho bạn biết chính xác nên ăn những thực phẩm nào và những điều tương tự.
Và 95% mọi người cải thiện các chỉ số của họ.
Tôi không nói rằng họ trẻ ra.
Nhưng ít nhất họ đang cải thiện các chỉ số chuyển hóa theo hướng đúng.
Vì vậy đó là thông tin có thể áp dụng được và rất có lý.
Vai trò của di truyền mạnh đến mức nào trong việc xác định tuổi thọ tiềm năng?
Ngay trước khi bắt đầu cuộc trao đổi này, tôi đã xem biểu đồ những người sống lâu nhất. Họ đều đã qua đời rồi.
Nhưng tôi nghĩ kỷ lục là khoảng 122 tuổi rưỡi. Một vài người nghĩ bà ấy có thể gian lận, nhưng không rõ.
Ồ, thật sao? Bà ấy là người Pháp à?
Ừ, đúng vậy.
Trên dưới 120, cộng trừ khoảng 5 tuổi, có lẽ là khoảng mà người ta coi là sống cực kỳ thọ.
Vâng, đúng vậy. Và có vẻ đó là giới hạn.
Phần lớn nghiên cứu của chúng tôi xoay quanh việc kéo dài thời gian khỏe mạnh.
Về tuổi thọ nói chung, ước tính di truyền chiếm khoảng 16% tuổi thọ của bạn.
Một phần sáu. Chỉ thế thôi.
Và bây giờ khoảng sai số khá lớn cho con số đó. Con số này đến từ các nghiên cứu trên song sinh và gia đình.
Mặc dù người ta nghĩ rằng để sống đến 100 tuổi trở lên thì có thể yếu tố di truyền lớn hơn.
Có người nói lên tới 60%.
Vì vậy để sống rất thọ, bạn có thể cần gen tốt, nhưng vẫn còn nhiều yếu tố khác, đúng không?
Còn khoảng 40% nữa là do lối sống.
Nhưng đối với người bình thường, nó chỉ là một phần sáu.
Vậy nên lối sống của bạn rõ ràng là yếu tố lớn nhất.
Nhìn vào những người ở các “vùng xanh”, những nơi có mật độ người sống tới 100 tuổi cao hơn, họ có vài điểm chung.
Thứ nhất là họ ăn chế độ ít thực phẩm siêu chế biến hoặc nói chung ít thực phẩm chế biến.
Và nhìn chung họ có xu hướng ăn theo kiểu Địa Trung Hải hoặc gần như ăn chay.
Họ vẫn ăn protein động vật, theo tôi hiểu, nhưng chủ yếu là cá và gà.
Ừ, đúng vậy. Ít thịt đỏ hơn.
Và họ ăn nhiều rau.
Chắc chắn. Và lấy nhiều chất xơ từ đó nữa.
Rồi họ thường khá năng động — nhưng hình thức hoạt động có thể khác nhau.
Và họ có mạng lưới xã hội rất tốt, thông qua gia đình hoặc cộng đồng.
Điều đó khá rõ ràng.
Tôi dự đoán họ cũng ngủ khá ngon. Tôi không biết điều đó có được đo lường tốt như các tham số khác hay không.
Vì vậy tôi nghĩ bạn cần tất cả những thứ đó nếu muốn sống lâu và khỏe mạnh.
Mức độ quan trọng của từng yếu tố có thể khác nhau giữa mỗi người.
Và tôi nghĩ đó là kiểu thứ chúng ta muốn xem xét.
Một lần nữa, tôi xem con người là sự kết hợp của nhiều thứ.
Có di truyền. Có biểu sinh.
Không biết tôi đã kể hết chi tiết về việc tôi bị tiểu đường khi nào chưa. Việc đó đã được dự đoán từ bộ gen của tôi.
Atul Butte thực ra đã dự đoán điều này từ một thứ gọi là “apologetic risk score”, những cách phân tích bộ gen như vậy.
Và tôi nằm ở đầu cực đoan. Nhân tiện, nó không hiệu quả cho phần lớn mọi người.
Nhưng tôi ở đầu cực đoan. Và nó đúng với tôi.
Vì vậy ông ấy dự đoán tôi có nguy cơ cao bị tiểu đường.
Nhưng tôi không bị tiểu đường cho đến sau một lần nhiễm virus.
Đó là một tương quan rất mạnh.
Vì tôi tự đo lường bản thân rất nhiều, nên tôi phát hiện ra điều này.
Đó là virus hợp bào hô hấp (respiratory syncytial virus), thực ra, bạn biết đấy, nó không phổ biến lắm ở người lớn.
Giờ thì phổ biến hơn.
Dù sao, tôi thực sự nằm trên giường — điều hơi khác thường với tôi — và tôi sốt rất cao.
Vài tuần sau tôi trở thành người mắc tiểu đường.
Thật hấp dẫn vì chúng tôi thực sự đã xem xét các biến đổi trên DNA của tôi.
Gọi là methyl hóa DNA.
Nó thực sự thay đổi ở khoảng 100 gen chuyển hóa ở các vùng điều hòa gọi là promoter.
Vì vậy suy nghĩ là tôi vốn có nguy cơ di truyền.
Rồi kết hợp với lần nhiễm virus này — tức là yếu tố môi trường — đã kích hoạt bệnh tiểu đường của tôi.
Bây giờ, tôi không nghĩ điều đó đúng với hầu hết mọi người.
Chúng tôi đang theo dõi người ta, tôi có nói đến điều này.
Trong phần đầu của nghiên cứu, chúng tôi thấy chín người trở thành tiểu đường khi chúng tôi theo dõi họ.
Và bảy người dần dần trở thành tiểu đường như thể là sự tích lũy của thứ gì đó.
Nhưng hai người, trong đó có tôi, thì có thứ gì đó đã kích hoạt nó — nghĩa là nó xuất hiện và tồn tại.
Nó không chỉ là một cơn tăng thoáng qua.
Tần suất xảy ra những cái gọi là biến đổi biểu sinh này thì chưa rõ.
Nhưng hiện nay có lẽ bạn biết, với COVID, khoảng 2–4% người trở thành tiểu đường sau khi nhiễm COVID.
Vì vậy nghĩ rằng họ có những thay đổi biểu sinh giống tôi cũng không vô lý.
Việc đó chưa được đo lường. Đó là điều chúng tôi muốn theo đuổi.
Những tác động của các lần nhiễm virus và những thứ tương tự — bạn biết đấy, nhiều người bị cái gọi là hội chứng mệt mỏi mãn tính sau một tác nhân gây bệnh nào đó.
Không phải lúc nào cũng rõ nguyên nhân là gì.
Có vẻ khác nhau ở mỗi người.
Nhưng ý tưởng rằng những căng thẳng dữ dội này, có thể do nhiễm virus hoặc tác nhân khác, kích hoạt một vài hiệu ứng mãn tính lâu dài có lẽ phổ biến hơn người ta nghĩ — cho các bệnh tự miễn, hội chứng mệt mỏi mãn tính, trong trường hợp của tôi là tiểu đường.
Có lẽ, như tôi nói, nó phổ biến hơn nhiều người nhận ra.
Thật thú vị khi nghĩ về việc nhiễm virus gây ra một loạt các phản ứng cấp tính như sốt, rối loạn tiêu hóa, v.v., nhưng rồi, như bạn nói, gây ra các thay đổi lâu dài ở những gen liên quan đến chuyển hóa, viêm và các con đường khác,
kích hoạt khuynh hướng di truyền sẵn có — giống như đẩy viên domino vốn đã hơi nghiêng.
Và một lần nữa, cái khái niệm hệ thống duy trì cân bằng nội môi mà bạn đang — ừ, có thể nếu gen của bạn yếu hơn một chút,
chúng tôi nhận thấy, ừm, chúng tôi tìm ra một, nếu bạn muốn gọi vậy, một tập hợp gen mới liên quan đến ALS,
và những gen đó có xu hướng bị biểu hiện thấp hơn trong, bạn biết đấy, các tế bào vận động có nguồn gốc từ iPS,
những loại tế bào có liên quan cho bệnh nhân ALS.
Vì vậy có thể là, bạn biết đấy, nếu gen của bạn yếu hơn ở một vài khía cạnh so với những cái khác,
thì những thứ khác có thể kích hoạt kiểu chuyện đó.
Nên tôi thích khái niệm chung đó mà chúng ta đang bàn, và trong một số trường hợp, có thể điều đó có lợi.
Tôi không nói việc mắc ALS là có lợi, nhưng có thể chúng ta điều chỉnh theo một số cách nhất định,
bởi vì thời xưa, chúng ta phải đối phó với những thứ như lao phổi (TB) và mấy thứ khác, và ý tưởng rằng bạn sẽ,
ừ, ví dụ điển hình là bệnh hồng cầu liềm đúng không?
Những người có đột biến hồng cầu liềm có thể kháng sốt rét hơn.
Vì vậy có thể một vài điều tinh chỉnh này giúp bạn theo một số cách, nhưng lại bất lợi theo những cách khác,
hoặc làm bạn dễ bị tổn thương hơn, nói như vậy cho gọn.
Ừ, tôi đã nghe, ở đâu đó, về dữ liệu liên kết virus herpes với Alzheimer, ví dụ,
và bạn có thể tưởng tượng nó có thể không liên quan trực tiếp đến triệu chứng hay bệnh lý của virus herpes,
mà là cái gì đó về viêm thần kinh gây ra trên dây thần kinh sinh ba,
nơi mà virus herpes trú ngụ, đó là lý do mọi người bị mụn rộp môi, HSV-1, vốn rất phổ biến.
Đúng.
Tôi nghĩ, và hầu hết mọi người chỉ chống lại nó và họ không bị mụn rộp môi.
Nhưng cái gì đó về viêm của các đường dẫn dây thần kinh sinh ba đó,
có thể làm thủng hàng rào máu – não ở một số người,
rồi nó kích hoạt một chuỗi phản ứng mà cuối cùng chúng ta gọi là Alzheimer.
Vậy nên những mối tương quan này, vì thực sự chúng chỉ là như vậy.
Và những thứ đa nguyên nhân này, tôi nghĩ cách bạn mô tả trước đó là cách tốt nhất.
Bạn biết đấy, nếu bạn có một trò ghép hình nghìn mảnh, bạn muốn biết những mảnh nào,
ừ, hơi lệch đi hoặc hoàn toàn thiếu.
Nhưng những gì chúng ta gọi là các bệnh như Alzheimer hay tự kỷ hay tiểu đường,
có lẽ là những tổ hợp khác nhau của các mảnh ghép bị thiếu.
Tôi nghĩ vậy.
Và tôi nghĩ cho đến nay, y học và công chúng nói chung đã được huấn luyện để nghĩ về bệnh theo kiểu,
những mảnh ghép đó bị mất.
Và đó là những gì chúng ta gọi là Alzheimer.
Đó là những gì chúng ta gọi là tự kỷ.
Và đó là những gì chúng ta gọi là tiểu đường.
Và cái mà tôi nhận ra khi nói chuyện với bạn hôm nay là điều đó quá đơn giản.
Ừ, ý tôi là, có những trường hợp.
Không thể đơn giản đến vậy.
Đúng vậy.
Một ví dụ tốt là bệnh Huntington, phải, nơi bạn có sự mở rộng của một locus gen cụ thể.
Có những yếu tố dịch chuyển ở đó.
Và điều đó gắn chặt với Huntington.
Đó là những thứ theo điều kiện đơn lẻ kích hoạt nó.
Và điều đó có xảy ra.
Nhưng đó không phải là đa số các bệnh.
Đó là ngoại lệ hơn là quy tắc.
Và nhân tiện, ngay cả trong những trường hợp đó, có người vẫn thoát được.
Ồ, bạn có những người thoát.
Ừ, những người nào đó bằng cách nào đó đã thoát.
Không phải lúc nào cũng hiểu rõ, mặc dù họ có thể giữ manh mối về cách có thể giúp người khác.
Bạn đề cập đến ALS.
Chúng tôi chưa bàn về ALS trên podcast này trước đây.
Nhưng ngắn gọn thôi, hiểu biết của tôi là vài năm trước,
có rất nhiều quan tâm tới SOD và superoxide mutase, một enzyme liên quan tới thoái hóa tế bào vận động,
đó chính là ALS, trước đây còn gọi là bệnh Lou Gehrig, nhưng ALS, đúng, Stephen Hawking đã mắc ALS, phải?
Chính xác.
Vai trò của superoxide mutase là gì?
Và có điều gì bảo vệ về mặt hành vi, bổ sung, thuốc mà người ta có thể dùng
để tự bảo vệ chống lại thoái hóa tế bào vận động hoặc tế bào thần kinh trung ương không?
Bạn biết đấy, chúng ta nói nhiều về việc nên làm gì một khi nó đã bắt đầu,
nhưng không có nhiều thảo luận về cách bảo vệ các tế bào thần kinh của bạn như một chủ đề chung,
ví dụ như bảo vệ sức khỏe tế bào thần kinh bằng cách làm hoặc dùng X.
Đúng.
Trước hết, tôi không phải là chuyên gia ALS.
Đó là chỗ mà di truyền học của tôi tham gia.
Chúng tôi nghĩ ra những cách phân tích bộ gen mới.
Và chúng tôi áp dụng nó cho ALS vì những lý do mà chúng tôi nghĩ có thể hiệu quả.
Ở đây tôi chỉ có một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ tuyệt vời, Sai Zong, và một cộng tác viên tuyệt vời, Jonathan Cooper-Knock,
người về cơ bản nói, Mike, đây là một vấn đề tuyệt vời để áp dụng những phương pháp mới phân tích mà chúng ta có.
Vì vậy trước đó chỉ có bảy gen được biết, và cuối cùng chúng tôi đã tìm ra 690 gen.
Và điều đó đúng với những phương pháp AI mới mà chúng ta có để phân tích bộ gen.
Và nó giải thích nhiều hơn cái gọi là tính di truyền của bệnh.
Rồi, vâng, và đó là cách tôi dấn thân vào nó.
Nhưng, ý tôi là, vẫn chưa có thuốc chữa cho ALS.
Và cách thay đổi lối sống, tôi không biết.
Nhưng tôi biết hiện tôi đang trong kỳ học nghiên cứu tại UC Irvine.
Và có những người đang cố gắng đảm nhận những thứ kiểu này.
Chúng ta sẽ xem nó hiệu quả ra sao.
Rõ ràng có một nghiên cứu cho thấy nếu bạn tập luyện quá mức, điều đó tệ hơn cho bạn về ALS.
Nhưng liệu điều đó có giúp bạn dự đoán được không, tôi không biết.
Vì vậy tôi nghĩ vẫn còn, ừ, không biết nhiều lắm ở đó, ít nhất là đối với tôi.
Có thể bạn biết nhiều hơn tôi.
Không, bạn biết đấy, tôi rất quan tâm đến việc người ta có thể làm gì để phòng chống thoái hóa thần kinh.
Một thứ mà tôi rất thấy hứng thú, và ở đây tôi không quảng bá cái này cho mọi người,
nhưng nhiều năm trước, và đây hoàn toàn là giai thoại, nhưng nhiều năm trước tôi ở trong văn phòng của Richard Axel ở Columbia,
người đoạt giải Nobel vì khám phá cơ sở phân tử của khứu giác, v.v.
Và tôi đã chứng kiến điều mà nhiều người đã nói với tôi rằng tôi sẽ chứng kiến,
đó là ông ấy nhai không dưới sáu miếng Nicorette trong một cuộc họp 90 phút.
Và tôi hỏi ông, tôi nói chuyện gì thế?
Và ông nói, à, tôi từng hút thuốc, nhưng tôi không hút nữa vì nó gây ung thư.
Nhưng tôi thích nicotine vì kích thích nhận thức.
Và ông ấy nhìn tôi và nói, và nó có tác dụng bảo vệ chống Parkinson và Alzheimer.
Tôi nói, thật sao?
Và ông ấy nói, ừ, đọc thêm về nó đi.
Và thật vậy, tôi đã đi kiểm tra, và có vẻ như nó thật sự có tác dụng bảo vệ thần kinh.
Bây giờ, nó cũng làm tăng huyết áp.
Nó rất dễ gây nghiện / có tính gây nghiện.
Hầu hết những người tôi biết dùng nhai kẹo cao su nicotine hay túi nicotine 2 mg thì đột nhiên lên 4, 6, 8.
Rồi họ dùng một hộp mỗi hai ngày.
Nó gây nghiện rất nhanh.
Vì vậy đó không phải thứ tôi khuyên dùng.
Nhưng tôi rất bị thu hút bởi ý tưởng rằng chất này, nicotine, khi không được hút,
không bị vape, nhúng hay hít, thì có thể thực sự có tác dụng bảo vệ thần kinh.
Richard được đào tạo là nhà sinh học phân tử.
Khi nói đến khoa học, anh ấy không phải người chỉ nói suông. Tuy nhiên đôi khi anh ấy cũng nói bừa.
Anh ấy được biết đến là người hơi khác thường.
Nhưng dữ liệu thì khá thú vị, ví dụ trong các nghiên cứu trên gặm nhấm,
nicotine có thể bảo vệ trước một loạt các tổn thương khác nhau đối với tế bào thần kinh dopamin,
như một chấn thương đầu mức độ nhẹ kết hợp với yếu tố khác, chẳng hạn hạ đường huyết — mô hình “hai cú”.
Đó không phải là loại chấn thương đầu đủ nặng để giết tế bào thần kinh.
Cũng không phải là hạ đường huyết đủ nặng để giết tế bào thần kinh.
Nhưng khi chúng cùng xảy ra, theo cái gọi là mô hình hai cú, thì bạn bắt đầu mất tế bào thần kinh.
Và trong một số trường hợp, nicotine có thể có vai trò bảo vệ, kiểu như vậy.
Vì vậy tôi hứng thú với những việc có thể làm để bảo vệ tế bào thần kinh,
ngoài việc đội mũ bảo hiểm khi đi xe đạp, mà tôi mừng là bạn có làm.
Dù sao thì vẫn còn nhiều điều để khám phá thêm.
Ừ, tất nhiên, là tế bào thần kinh vận động trong bệnh ALS.
Đúng, tế bào thần kinh vận động cho ALS.
Nên tôi không biết chúng giống hay khác nhau ra sao.
Rất thú vị.
Tôi nghĩ không ai muốn mất tế bào thần kinh vận động, tế bào dopamin hay bất kỳ tế bào thần kinh nào khác.
Với vài ngoại lệ hiếm hoi, chúng ta không thay thế được chúng.
Vì vậy tôi nghĩ đó sẽ là một lĩnh vực quan trọng trong tương lai.
Hiện tại chủ yếu là các điều “đừng”.
Đừng để bị chấn thương đầu.
Nếu đã bị, đừng để bị lần thứ hai.
Bỏ môn thể thao đó đi.
Mọi người luôn nói, “Tôi chơi rugby và bị chấn động não rất nặng. Tôi nên làm gì?”
Và tôi nói, “Tìm môn khác.”
Họ không bao giờ thích câu trả lời đó, nhưng thôi.
Quay lại thay đổi hành vi.
Đúng vậy. Chủ yếu là những điều không nên làm.
Tôi muốn nói về vài thứ có vẻ hơi thuộc phạm trù huyền bí hơn.
Được.
Bắt đầu từ mức ít huyền bí hơn, nhưng vẫn là lĩnh vực mà bây giờ mọi người đang bàn tới,
trước đây thường bị xem là mê tín, đó là chất lượng không khí.
Ai cũng đồng ý ô nhiễm có hại.
Những gì mọi người không đồng ý nhiều là mức độ ảnh hưởng của những luồng không khí mà ta cho là chấp nhận được, tức không trong tình trạng cháy rừng hoặc sống trong thành phố so với vùng ngoại ô hay nông thôn, thuốc trừ sâu, v.v., chất lượng không khí tác động đến sức khỏe chúng ta như thế nào.
Anh có một thiết bị trên bàn đang đo thực tế.
Chất lượng không khí ở đây thế nào, nhân tiện?
Ổn. PM2.5 ở mức 3, PM10 là 4.
Được rồi. Rất thấp, nhân tiện.
Chúng tôi tắt điều hòa để thu âm.
Tôi hiểu. Sau này chúng tôi thường thông gió.
Lúc trước có một lần thì cao hơn.
Ừ.
Chúng tôi đã có cháy rừng ở LA không lâu trước đây.
Có thể đã lên tới 200, hoặc hơn.
Thật khủng khiếp.
Vâng. Rất tệ.
Nhiều người và cả động vật vẫn còn chịu triệu chứng.
Vậy logic đằng sau thiết bị này là gì? Và ý anh là — tôi đoán anh mang nó đến đây có lý do.
Tôi mang nó mọi lúc. Nó luôn ở bên cạnh tôi.
Ồ, anh mang thiết bị này đi khắp nơi à?
Ừ. Tôi làm vậy khoảng tám hoặc mười năm nay.
Và nếu một nhà hàng hay không gian khác không có chất lượng không khí tốt, anh sẽ rời đi chứ?
Không. Có lẽ là sẽ rời.
Anh thông báo cho họ rồi mới đi?
Mọi người hỏi, và tôi luôn thành thật. Tôi nói cho họ biết tình trạng.
Thường thì cũng không quá tệ. Nó chỉ tệ khi có cháy rừng, nhưng cũng có vài lần.
Vậy để tôi nói lại từ đầu một chút.
Đây là một lĩnh vực rất ít được khám phá.
Và đó lại là phần học thuật trong tôi. Tôi muốn hiểu môi trường của bạn ảnh hưởng đến sức khỏe như thế nào?
Không chỉ là không khí, nhưng đó là khu vực chúng tôi quyết định bắt đầu.
Bạn đang thở cái gì ngay bây giờ? Bạn chẳng biết gì cả, đúng không?
Vậy đó là nguyên tắc.
Tôi là người theo kiểu dữ liệu lớn.
Như bạn thấy, tôi làm rất nhiều phép đo ở bên trong. Còn bên ngoài thì sao?
Và chúng ta biết từ rất nhiều nghiên cứu khác.
Anh nhắc tới, đúng, các hạt phân tán trong không khí. Đây là nơi PM2.5 — người ta cho rằng đó là thứ có thể xâm nhập phổi bạn và gây đủ loại vấn đề.
Từ phổi vào máu và có thể vượt qua hàng rào máu-não.
Ừ, không tốt.
Mấy ngày nay, như bạn biết, nhựa và vi nhựa đã bùng lên thành một mối lo lớn về sức khỏe.
Chẳng ai chắc 100% ý nghĩa của nó là gì, nhưng giờ khi mổ não của người đã chết, người ta thấy vi nhựa — chúng ở khắp nơi.
Vậy thứ đó đang làm gì cho sức khỏe bạn?
Tôi nghĩ chúng ta chưa biết đầy đủ, nhưng chúng ta bắt đầu bằng cách cố gắng đo những thứ này.
Vì vậy chúng tôi quyết định bắt đầu với các hạt trong không khí, nhưng bạn có thể tranh luận rằng, bạn đang uống gì? Thức ăn của bạn có gì? Tất cả đều rất liên quan.
Nhưng chúng tôi sẽ bắt đầu với không khí.
Vậy những gì chúng tôi làm ở đây, không chỉ đo PM2.5 và PM10.
Về cơ bản — nó hút không khí vào. Có một máy bơm ở trong.
Phía dưới van hút có một bộ lọc bắt tất cả các hạt như phấn hoa, vi khuẩn, nấm mốc.
Và dưới đó có một chất hấp thụ hóa học. Nó gọi là zeolit.
Nó hấp thụ cả những chất kỵ nước, ưa nước, tích điện dương lẫn âm.
Và rồi không phải theo thời gian thực, mà ngoại tuyến, chúng tôi sẽ đo tất cả các sinh vật học như nấm, phấn hoa, thứ gì đó bị bắt trên màng lọc và chúng tôi sẽ đo các hóa chất bằng một thứ gọi là máy sắc ký khối (mass spectrometry), cái giống như thiết bị ở sân bay dùng để phát hiện bom ấy. Vậy nên chúng tôi cố gắng đo đó theo thời gian thực để xem chuyện gì đang xảy ra.
Rồi chúng tôi cố gắng tương quan cái gì ở ngoài với cái gì ở trong vì chúng tôi cũng sẽ đo máu của bạn bằng các phân tích sâu. Và những gì chúng tôi phát hiện là, trước hết, bạn — bạn sẽ tiếp xúc với — với tôi thì tôi làm một cái này trong tuần, một cái vào cuối tuần. Vậy nên không phải là chúng tôi làm mọi năm phút một lần vì bạn phải thu thập đủ mẫu. Nhưng về cơ bản chúng tôi sẽ xác định xem bạn đang tiếp xúc với loại gì. Và nếu bạn có nguy cơ cao với một vài thứ, bạn có thể muốn biết điều này, như hen suyễn hoặc dị ứng. Bạn đang tiếp xúc với gì?
Để tôi cho ví dụ. Trước đây tôi bị dị ứng ở mức vừa. Bây giờ thì khá nhẹ vì dị ứng có thể dao động. Và nó thường đến vào mỗi mùa xuân. Tôi chỉ giả định là do phấn hoa. À, cuối cùng thì đúng là phấn hoa. Nhưng tôi giả định là do cây thông. Nhưng khi chúng tôi làm tương quan thì hóa ra nó tương quan tốt hơn với cây bạch đàn. Và lúc đó tôi mới nghĩ, ồ, tôi nên nhận ra từ trước. Tôi không bị dị ứng ở góc đông bắc nơi không có bạch đàn. Vậy nên cuối cùng mọi chuyện có lý. Cái đó thì không ảnh hưởng tới lối sống của tôi nghĩa là tôi vẫn để một cây bạch đàn to phía sau nhà chứ không chặt đi. Nhân tiện, nó nằm trên đất của Stanford nên tôi cũng không làm được đâu. Nhưng ít nhất tôi biết chuyện gì đang xảy ra.
Còn về mặt hóa học thì rất thú vị, chúng tôi phát hiện có DEET khắp nơi, ngay cả trong văn phòng tôi ở Stanford. DEET? Thuốc xua côn trùng. Ừ. Loại thuốc xua côn trùng có khả năng gây ung thư. Đúng vậy. Tôi đã dùng nó nhiều năm trước khi làm hướng dẫn trại. Rồi một ngày có người trong đội bảo trì bảo: lấy chút DEET, bỏ vào túi Ziploc, rồi bỏ túi Ziploc đó vào lọ thủy tinh. Tôi nói được thôi. Tôi làm vậy. Và chỉ trong vài giờ, túi nhựa tan rã hoàn toàn. Ối. Vậy là hồi đó tôi đã thoa cái thứ đó lên da mình. Ừ. Và rồi tôi phải sống với vết muỗi cắn suốt mùa hè. Tôi nghĩ, tôi không thoa cái thứ này lên da nữa. Ừ, tất nhiên bây giờ phải lo về bị West Nile hay cái gì đó. Không phải ở Yosemite. Ừ. Phải lo về bị Giardia. Ừ. Nhưng đó là chuyện khác. Ừ. Ừ. Do nước.
Dù sao, chúng tôi đã làm. Và tương tự với thuốc trừ sâu ở hầu hết nơi, và chất gây ung thư, tất nhiên, ở khắp nơi. Nhưng loại thì khác nhau. Và lượng thì thay đổi nhiều. Ví dụ, khi tôi ở UC Davis nói chuyện hay gì đó, tôi có mức tiếp xúc thuốc trừ sâu. Ừ, đó là vùng nông thôn. Vì các cánh đồng ở đó. Ừ. Và tương tự khi tôi ở Fresno. Vậy nên bạn thấy những tương quan này. Và đó là những gì chúng tôi làm. Chúng tôi sẽ đo cái gì ở đâu. Rồi chúng tôi đo nó liên quan thế nào với những gì đang diễn ra bên trong. Vậy nên, chúng tôi có thể thấy các vi sinh vật bên ngoài liên quan tới các dấu hiệu viêm bên trong như cytokine, những thứ như vậy. Và tương tự với một vài dấu ấn hóa học như mức glucose của bạn. Và hiện giờ, hầu hết mô hình này được xây dựng quanh tôi. Nhưng chúng tôi đang cố gắng chạy một nghiên cứu với nhiều người để chúng tôi có thể, trước hết, phân nhỏ hơn nữa. Khác nhau giữa bếp của bạn và phòng khách và bên ngoài nhà bạn là gì? Rồi tiếp theo, điều đó liên quan thế nào đến mức của một số dấu ấn quan trọng, các chất chuyển hóa của bạn, các dấu ấn viêm?
Vậy nên, chúng tôi muốn tương quan những thứ đó. Chúng tôi biết các nghiên cứu khác đã chỉ ra, đúng, thuốc trừ sâu tương quan với Parkinson và những thứ như vậy. Vậy nên chúng tôi muốn thấy chuyện gì đang xảy ra ở đó. Tôi có thể kể vài điều thú vị mà chúng tôi vừa phát hiện. Lại nhắc lại, tất cả đây đều là tương quan. Bây giờ chúng tôi làm một cái gọi là phân tích trung gian (mediation analysis). Nó có thể giúp bạn hiểu rõ hơn về nhân quả. Không phải là chứng minh, trong nhiều trường hợp, nhưng là ý tưởng tốt hơn.
Dù sao, đây là điều thú vị chúng tôi phát hiện. Chúng tôi thấy một tương quan giữa một chất gọi là pyridine, trước đây thường thấy trong sơn và cũng có ở những nơi khác. Gần đây người ta không còn cho nó vào sơn nữa, nhưng việc phơi nhiễm pyridine liên quan đến thiếu nấm, nghĩa là tôi sẽ có tiếp xúc mang tính vi khuẩn nhiều hơn hoặc các loại khác. Nhà tôi được sơn bởi một người “xanh”, sơn ở đó không có pyridine. Vậy nên khi ở nhà tôi tôi có tiếp xúc với nấm. Và thế có tốt hay không? Tôi không biết. Nhưng hãy tưởng tượng nếu tôi rất dị ứng với nấm mốc đen, có lẽ tôi mới thực sự muốn pyridine trong sơn. Tôi biết nhiều người gặp khó khăn với nấm mốc. Tất nhiên chúng tôi có thể liên kết điều đó với dị ứng. Dù sao bạn hiểu ý rồi. Chúng tôi đang cố gắng tương quan cái gì ở ngoài với cái gì ở trong. Ừ, trong trường hợp đó là với các thứ bên ngoài khác, còn sau này là với bên trong.
Vậy nên, ừ, chúng tôi đang đo. Chúng tôi sẽ đưa ra những giả thuyết mà chúng tôi có thể kiểm tra bằng mô hình chuột, hoặc trên người sống ở những nơi cụ thể mà tự nhiên họ sẽ thử nghiệm dù họ có muốn hay không. Tôi tưởng tượng nếu bạn sống gần, bạn biết đấy, những khu vực nhất định bạn sẽ thấy khác biệt. Nếu bạn sống gần mỏ, bạn sẽ thấy bệnh tự miễn, những thứ như vậy. Vậy nên chúng tôi có thể cố gắng tạo ra các liên hệ này, rồi so sánh với những người tương tự không sống gần mỏ để cố thử nghiệm điều đó.
Tôi thích việc bạn liên kết môi trường bên ngoài với bên trong cơ thể. Ừ, tôi thấy đó là một lĩnh vực hoàn toàn chưa được khám phá, và khá quan trọng. Ừ. Và tôi nghĩ các đám cháy ở L.A., cùng với những thứ khác, đã khiến mọi người nhạy cảm hơn với khái niệm chất lượng không khí theo một cách thực sự.
Thật tiếc phải đến lúc đó mọi người mới nhận ra, nhưng dường như đó là một chủ đề kéo dài. Mọi người bắt đầu nghĩ về, kiểu như, ồ, không khí mình hít vào sạch hay bẩn đến mức nào? Và tôi thấy sự quan tâm và nhấn mạnh vào vi nhựa gần đây thật đáng chú ý. Tôi đã làm một tập về vi nhựa. Chúng tôi có Shauna Swan trên podcast. Ý tôi là, người ta biết từ lâu rằng những vi nhựa này, BPA và phthalates, những cái gọi là “hóa chất vĩnh cửu”, đã là một vấn đề. Tôi nghĩ giờ mọi người chỉ sốc khi biết có bao nhiêu thứ này đã tích tụ và tồn tại trong cơ thể chúng ta. Và chúng ở khắp cơ thể nữa. Ừ, và ảnh hưởng tới sức khỏe vẫn chưa rõ ràng. Đúng vậy. Thật sự chưa rõ. Người ta đã nói về chất gây rối loạn nội tiết và những thứ tương tự. Ý tôi là, tôi lọc nước uống, và cố tránh uống từ những chai nhựa dùng một lần. Cái đó có vẻ quan trọng. Nhưng, bạn biết không, có một nghiên cứu gần đây. Tôi chỉ mới chuyển sang thôi. Tôi lẽ ra nên làm từ nhiều năm trước. Ừ, lẽ ra chúng ta nên làm từ nhiều năm trước, phải không? Nhưng có một nghiên cứu gần đây cho thấy thật ra các chai thủy tinh chứa nhiều vi nhựa hơn chai nhựa vì những gì có trên dây chuyền, phần mặt dưới của nắp. Tôi hiểu. Nhưng điều ít được thảo luận hơn về nghiên cứu đó là nó tập trung vào cấu hình chai thủy tinh và nắp nhựa ở châu Âu. Ở đây (Mỹ) khác. Nên thật sự cần khảo sát thêm. Tôi nghĩ những cách đơn giản để đo môi trường xung quanh mỗi người bằng các cảm biến như cái bạn có ở đây cho không khí cũng như cho nước sẽ rất, rất, rất quan trọng. Vậy nên tôi biết ơn vì bạn đang thương mại hóa rất nhiều thứ này. Tôi thấy bạn là người làm về dữ liệu, nhưng điều bạn biến dữ liệu thành các công cụ thực tế là vô cùng có giá trị.
Nói tới chuyện đó, tôi sẽ rất thẳng thắn. Hai giảng viên Stanford nói về việc đo nhiều chỉ số sinh học từ một giọt máu, nghe như gợi nhớ tới Theranos. Hãy gọi thẳng tên và đừng vòng vo. Đó là một thất bại rực rỡ mà, theo quyết định của tòa án, dường như đã có nhiều tham nhũng và dối trá. Tuy nhiên, đó là vài năm trước, và bạn không liên quan. Và công nghệ giờ đã tiến tới mức theo hiểu biết của tôi là bạn có thể đo được rất nhiều chỉ số sinh học từ một giọt máu. Đúng. Hàng nghìn. Hàng nghìn. Thế nên điều đó thật phấn khích vì chẳng ai thích lấy máu. Tôi đoán có một nhóm người thì thích. Nhưng thôi, kể cho chúng tôi nghe về điều đó. Cái theo đuổi đó gọi là gì? Bạn đo những gì? Tại sao lại đo? Và có thể nhấn mạnh giá trị thực sự của phân tích chỉ từ một giọt máu.
Trước hết, khi chúng ta khỏe mạnh thì hiếm khi được đo. Ý tưởng là chúng ta chủ yếu chăm sóc khi ốm, chứ không chăm sóc để khỏe. Và tại sao bạn phải đến bác sĩ liên tục khi đang khỏe để được đo? Tôi nghĩ đó là một rào cản để được đo. Vậy ta có thể nghĩ ra những cách dễ dàng hơn để đo người ta không? Thiết bị đeo rõ ràng là một, và chúng hoàn hảo vì là giám sát thụ động và liên tục. Nên bạn thực sự thu thập được nhiều dữ liệu nền. Bất tiện thì là phải đeo chúng, phải sạc. Nhưng chúng ta không đo được những gì ở bên trong, và tôi nghĩ điều đó vẫn có giá trị. Ý tưởng về các xét nghiệm tại nhà cho những thứ kiểu này theo tôi là mạnh mẽ. Đó cũng là động lực cho Theranos, tôi nghĩ. Và, chiêu/điểm nhấn của chúng tôi, nếu nói vậy, là cố gắng làm điều này. Nhưng chúng tôi không cố đo chính xác các giá trị lâm sàng bởi vì một số việc rất khó. Làm sao đo các giọt LDL trong các mẫu siêu nhỏ? Có lẽ làm được, nhưng khó hơn nhiều. Chúng tôi chỉ cố gắng — nó phù hợp với ý tưởng của chúng tôi là làm hồ sơ dữ liệu sâu trên những giọt máu nhỏ. Và then chốt là tìm một định dạng giữ các chất phân tích (analytes), tức các phân tử, được ổn định. Vậy nên chúng tôi thử nghiệm. Chúng tôi đã mất bảy năm thật sự thử nhiều thứ, tìm định dạng. Định dạng cũ là dùng giấy, thực ra là cellulose, để thu thập. Và cách đó không tốt lắm. Các chất phân tích bị oxy hóa. Lộn xộn. Cuối cùng, chúng tôi thử nhiều thứ có sẵn ngoài kia và cố phát minh một vài thứ của riêng mình. Kết quả là chúng tôi chọn một vài cái đã có, thử nghiệm chúng. Chúng đang được dùng ở mức giới hạn. Rồi chúng tôi chứng tỏ rằng thực sự có thể làm được những thứ chúng tôi làm. Phân tích chuyển hóa (metabolomics) thì gọi cụ thể hơn là phân tích lipid (lipidomics). Và phân tích protein (proteomics). Với một số cấu hình nhất định, các protein — phần lớn trong số chúng — khá ổn định. Không phải 100%, nhưng phần lớn là vậy. Chúng tôi có thể đo tất cả những thứ này. Các chất chuyển hóa cũng tương tự. Phần lớn là lipid. Một vài là như vậy, vài cái thì không. Vậy nên chúng tôi xác định được cái nào là cái nào. Rồi cơ bản chúng tôi làm đúng như thế. Chúng tôi chứng minh có thể làm điều này, làm những thí nghiệm thú vị. Ví dụ, với tôi, chúng tôi lấy mẫu mỗi giờ trong bảy ngày liên tiếp để thử tương quan. Cả ngày à? Ờ, ban đêm khi tôi ngủ thì không. Nhưng khi tôi thức dậy, tôi thỉnh thoảng sẽ lấy mẫu. Chỉ là một giọt. Ừ, có lẽ không gây nhiều ảnh hưởng đến giấc ngủ lắm, tôi đoán vậy. Ý tưởng ở đó là cố gắng tương quan — và tôi đeo máy đo đường huyết liên tục (CGM) và đồng hồ thông minh, theo dõi hoạt động, ghi nhật ký thực phẩm, tất cả những thứ đó. Cuối cùng, chúng tôi cố gắng tương quan hoạt động của mọi người, sinh hóa và sinh lý của họ với hoạt động và nhịp tim và những thứ tương tự. Và vì thế chúng tôi tìm được đúng nghĩa hàng ngàn mối tương quan. Khá hay ho. Nhiều cái thì đã biết, đúng không? Ví dụ insulin tăng sau khi glucose tăng. Nhưng chúng tôi có thể đo chính xác. Với tôi thì mất 10 phút. Chúng tôi biết chính xác mức độ với một số loại thực phẩm nhất định và những thứ tương tự.
Chúng tôi cũng phát hiện ra — tôi không biết chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng chúng tôi đang theo đuổi — alpha-synuclein, chất liên quan đến bệnh Parkinson và chứng mất trí, thực ra cho thấy một mô hình thú vị. Dường như nó dao động theo mức căng thẳng. Tăng lên khi căng thẳng à? Ừ, đúng, đó là điều chúng tôi đang cố gắng tìm hiểu, loại căng thẳng nào. Vậy nên tôi nghĩ chúng tôi vẫn chưa làm rõ được. Thôi, tạm dừng ở đó vì chưa rõ ràng hết. Vấn đề là vậy — chúng tôi đang cố gắng đo đạc nó, xem chính xác nó tương quan với gì. Rồi có thể đó là một xét nghiệm hữu ích để cố gắng quản lý vấn đề đó và do đó trì hoãn chứng mất trí. Đó là giả thuyết. Không có gì đảm bảo là đúng. Nhưng những quan sát kiểu này là thứ chúng tôi thu được và tôi muốn xem chúng có chuyển thành giá trị thực tế mà chúng tôi có thể dùng để giúp ích cho người ta theo cách này hay cách khác hay không.
Thật tuyệt. Đấy là kiểu việc chúng tôi làm. Và những gì anh đang gọi là các thử nghiệm quan sát. Lấy dữ liệu sâu trên người để thấy rõ hơn chuyện gì đang diễn ra. Đặt giả thuyết rồi, ừ, lý tưởng là triển khai vào thực tế. Tôi thích điều đó.
Vậy hãy đi sâu hơn vào thứ mà hầu hết mọi người coi là hơi bí hiểm, ít nhất ở nửa bên này của thế giới. Nhưng thực ra không hề bí hiểm chút nào. Nó có tiền lệ rất lớn, đó là châm cứu. Tôi nghĩ với những người biết về nó, châm cứu hoàn toàn có lý như một công cụ hữu ích, phải không? Hàng ngàn năm dữ liệu và thực hành, cơ chế thì ít được biết hơn. Nhưng phòng thí nghiệm của Chufu Ma ở Harvard trong những năm gần đây đã nghiên cứu cách các cấu hình kim khác nhau ảnh hưởng tới các cơ quan khác nhau. Đó là trên mô hình chuột, nhưng, bạn biết đấy, các phân tử gây viêm hay các phân tử chống viêm khác nhau. Vậy là đang bắt đầu có dữ liệu về cơ chế.
Anh có một câu chuyện thú vị về châm cứu và những gì nó có thể — hoặc không thể — mang lại về hỗ trợ sức khỏe. Tôi đang ở UC Irvine trong kỳ nghỉ nghiên cứu (sabbatical) với Shaisna Malik, người điều hành một viện sức khỏe tích hợp nơi họ đưa dinh dưỡng, tập thể dục và những thứ như châm cứu vào để cố gắng quản lý sức khỏe và cuộc sống của mọi người tốt hơn. Và điều đó rất hấp dẫn với tôi vì họ làm việc ở phía lâm sàng. Tôi kiểu người đo lường dữ liệu lớn, nên tôi muốn xem chuyện gì đang diễn ra, có cách nào hợp lý để hợp tác không. Và như anh nói, châm cứu đã tồn tại khoảng 3.000 năm hay con số đáng kinh ngạc nào đó. Chắc chắn có cái gì đó ở trong đó, đúng không? Mọi người dùng nó nhiều để giảm đau và dường như cho vấn đề sinh sản và nhiều thứ khác nữa. Nó đã được chứng minh có hiệu quả ở một số lĩnh vực.
Và tôi đã mời, nói theo cách gọi là, các bác sĩ y khoa “theo chuẩn”, bao gồm giám đốc chuyên môn về đau của chúng tôi, Sean Mackey, lên podcast này. Ông ấy nói là có bằng chứng châm cứu có thể có tác dụng. Và có rất nhiều người tin tưởng tuyệt đối vào nó. Cô ấy dùng nó cho huyết áp, để quản lý huyết áp. Tôi hơi cao huyết áp một chút. Không ai quá hoảng hốt. Nhưng tôi thường ở khoảng cao 130, nhưng có lẽ vì hôm đó có chuyện gì đó khác, tôi ở đầu 140. Nên tôi tự đo ngay trước khi châm cứu, vào một thời điểm rất cụ thể trong ngày bằng máy đo ở nhà. Và, vâng, tôi đang khoảng 140 trên dưới 80, kiểu 82, 83, tôi đo năm lần. Rồi làm châm cứu, cái được thiết kế cho huyết áp và tiểu đường. Và có thể tôi có thể ngưng mấy thuốc GLP nếu tất cả điều này hiệu quả. Dù sao thì, ngày hôm sau tôi đo cùng một khung giờ, và thật không ngờ, nó thấp hơn 25 điểm. Nó về mức cuối teens, kiểu 118. Thật kinh ngạc. Tôi có thể cho anh xem dữ liệu. Chỉ số dưới thì xuống khoảng 72, phải, tức là huyết áp tâm trương. Với một lần điều trị thôi — tôi nên nói là điện châm. Họ kích thích bằng điện. Và họ bắt đầu với hơn 30 huyệt. Và sau đó họ thêm vài huyệt nữa. Làm mỗi tuần trong tám tuần. Tôi đã làm được bốn lần rồi. Và tôi có thể nói huyết áp của tôi giữ ở mức thấp. Huyết áp tâm thu bây giờ ở mức đầu 120s, khoảng 120, tương đối tốt, gần mức mong muốn. Còn huyết áp tâm trương thì luôn quanh khoảng 74. Trước đây nó chưa từng chạy như vậy. Tôi có thể cho anh xem dữ liệu của tôi.
Tuyệt vời. Thật đáng kinh ngạc. Vậy nó kéo dài được bao lâu? Tôi mới mới làm được nửa liệu trình. Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ theo dõi tất cả những thứ này, đúng không? Vậy tôi là người phản ứng tốt với điều trị này, không nghi ngờ gì. Tôi thích nghe điều đó. Tôi mấy năm nay chưa làm châm cứu. Vậy là anh đã từng làm à? Ừ. Nhiều năm trước, khi tôi làm postdoc, thời gian căng thẳng trong đời. Rồi khi là giảng viên trẻ, cũng là thời gian căng thẳng. Biết đấy, nhiều bất định, tài trợ nghiên cứu và những thứ kiểu đó. Em gái tôi gợi ý tôi đi gặp thầy châm cứu. Tôi nhận được nhiều lợi ích về giảm căng thẳng. Chúng tôi sẽ đặt link trong phần chú thích chương trình. Nhưng tôi cũng sẽ gửi cho anh mấy bài báo từ phòng thí nghiệm của Chufu Ma mà tôi đã nhắc vài tháng trước.
Trước hết, không phải nói điều này là mọi thứ, nhưng các bài đó được công bố dưới dạng bài báo và thư trên tạp chí Nature — mà Nature có tiêu chuẩn rất cao, nhiều bài bị từ chối, rõ ràng, như anh biết. Và những gì họ tìm thấy thật thú vị là tổ hợp vị trí kim hóa ra rất quan trọng. Trong một bài báo của Chufu, ông ấy cho thấy, ví dụ, nếu kim được châm vào các vị trí tương đương lòng bàn tay, vùng bàn chân và một vùng sườn, thì sẽ tăng các cytokine gây viêm. Trong khi nếu bạn thay đổi tổ hợp đó, bạn lại giảm các cytokine gây viêm. Nhưng điều tuyệt đẹp ở các bài báo này là ông ấy vẽ được mối liên hệ tới đầu ra cụ thể từ lá lách, được điều hòa bởi thần kinh vagus, được điều hòa bởi các thụ thể ở mức da. Vậy về phương diện cơ chế, mọi thứ đều có lý.
Chỉ là mấy nghìn năm dữ liệu và biểu đồ đã được thu thập ở con người trong thực hành lâm sàng,
mà, bạn biết đấy, chưa bao giờ được phân tích theo cơ chế.
Nên tôi hoàn toàn tin rằng có một cơ sở cơ chế — không phải tất cả chỉ là hiệu ứng giả dược.
Một phần có thể là giả dược, tương tự như một số tác dụng ức chế cảm giác thèm ăn do các thuốc GLP có thể là hiệu ứng giả dược,
nhưng nhiều khả năng là không.
Dù sao thì tôi ủng hộ việc khảo sát nghiêm ngặt các phương pháp đã được cho là có hiệu quả trong nhiều, nhiều năm.
Và luôn thấy vui khi bạn thấy, à, đây là một cơ chế có lý.
Ừ, nó thật sự có tác dụng.
Tôi tiếp cận mọi thứ hoàn toàn cởi mở.
Nó có thể không hiệu quả.
Và tôi không biết.
Tôi thậm chí còn không biết, và cô ấy nói, à, trước hết là cứ thử châm cứu đi.
Tôi còn không chắc cô ấy sẽ thử loại nào.
Cuối cùng cô ấy nói, à, vâng, chúng ta sẽ làm huyết áp và tiểu đường.
Bây giờ họ còn thêm một vài điểm về stress nữa.
Tôi không nghĩ mình có một công việc quá căng thẳng, nhưng tôi cũng không coi mình là người dễ bị stress.
Bạn có vẻ không bị stress.
Ừ, tôi nghĩ nhìn chung mình xử lý ổn.
Nhưng dù sao họ cũng đặt tất cả những thứ đó cho tôi.
Và tôi không biết nó sẽ thế nào, bạn biết đấy, 24 giờ sau, nó có tác dụng không?
Tôi không biết.
Nhưng dữ liệu, ý tôi là, đó là một bước nhảy khá lớn, phải không?
Nói về những thứ thú vị và những thứ, ít nhất trên bề mặt, có vẻ hơi lạ,
tôi có một câu hỏi cuối cùng, là theo tôi hiểu vài năm trước,
phòng thí nghiệm của anh đã tham gia xem xét các tập dữ liệu lớn — genomics, proteomics, v.v. —
từ những người đã tham dự một sự kiện của Tony Robbins.
Tôi không biết điều kiện đối chứng là gì.
Và tôi chỉ biết điều này vì tôi tin là một postdoc hoặc một sinh viên trong phòng thí nghiệm anh đã liên hệ
về một số giao thức mà chúng tôi đang thực hiện ở phòng thí nghiệm tôi, hợp tác với khoa tâm thần.
Anh có thể mô tả khái quát nghiên cứu này được không?
Và tôi biết nó chưa được xuất bản, nhưng nếu có bất kỳ phát hiện sơ bộ nào anh có thể chia sẻ,
tôi nghĩ điều đó sẽ rất thú vị.
Tôi nói chung quan tâm đến các sự kiện mang tính nhập vai và sức khỏe tâm lý.
Và có những dữ liệu thú vị so sánh việc tham dự các sự kiện này — mà nhân tiện tôi không có quan hệ tài chính với họ.
Chưa từng gặp Tony trực tiếp hay gì cả — với các liệu pháp chống trầm cảm kê đơn.
Và chúng thực ra so được khá tốt xét về mặt đó, tôi quên nghiên cứu theo dõi dài hạn bao lâu.
Nên tôi nói chung cởi mở với các ý tưởng.
Nghiên cứu là gì và các anh tìm thấy gì?
Có lẽ để đặt vào bối cảnh, tất cả bắt đầu khi một postdoc gia nhập phòng thí nghiệm của tôi,
rất quan tâm đến sức khỏe tâm thần và biết rằng chúng tôi giỏi về đo lường, nên ý tưởng đó hấp dẫn.
Tôi đã nghĩ rất nhiều về nó, và nhận ra là chúng ta không đo lường sức khỏe tâm thần tốt lắm, đúng không?
Khảo sát vẫn là tiêu chuẩn vàng cho hầu hết mọi thứ.
Vậy làm sao bạn biết mình đang khá hơn?
Làm thêm nhiều khảo sát hơn à?
Ý tưởng đó khiến tôi rất không thỏa mãn.
Chúng tôi nghĩ với thiết bị đeo, đúng, chắc chắn phải có nhiều dấu hiệu sinh lý xung quanh việc này.
Cái về sinh hóa, chúng tôi làm nhiều lấy mẫu vi lượng (micro-sampling), như đã đề cập trước đó, nơi bạn có thể phân tích hồ sơ rất sâu.
Nên chúng tôi nghĩ có thể mang những thứ kiểu này vào.
Và lĩnh vực này vẫn đang phát triển trong phòng thí nghiệm.
Tôi rất quan tâm đến chuyện này vì cảm thấy có nhiều điều đang diễn ra trong không gian sức khỏe tâm thần
nhưng chưa được khám phá.
Vấn đề lớn nhất là chúng ta không có nhiều chỉ dấu sinh học tốt.
Trong các hội nghị tôi tham dự về chủ đề này, vấn đề đó liên tục xuất hiện, thứ nhất là:
chúng ta thiếu chỉ dấu sinh học tốt.
Nên chúng tôi nghĩ dữ liệu số — nghĩa là từ thiết bị đeo, từ lấy mẫu vi lượng — cuối cùng có thể chứng tỏ cung cấp được các chỉ dấu sinh học tốt.
Chúng tôi đã bắt đầu thấy một số bằng chứng cho điều đó.
Vì vậy chúng tôi tiến hành vài nghiên cứu.
Chúng tôi làm một nghiên cứu với Byron Katie, người điều hành một trong những chương trình nhập vai này.
Tôi chẳng biết nhiều về mấy thứ này.
Vậy nên tôi cơ bản nói, được thôi, nếu chúng ta làm thì trước hết cố gắng đem vào — chúng tôi mời một đồng nghiệp, George Slavich, có thể anh biết hoặc không biết ông ấy.
Ông ấy là chuyên gia về các yếu tố thời thơ ấu, biết nhiều hơn tôi rất nhiều về lĩnh vực đó.
Và tôi đã gặp ông ấy, ông ấy rất, rất thông minh.
Chúng tôi soạn một vài bộ khảo sát vì phải có cái gì để so sánh.
Chúng tôi gắn đồng hồ thông minh.
Việc gắn đồng hồ cho Byron Katie thì không mấy hiệu quả.
Nhưng chúng tôi đã lấy mẫu máu và cả mẫu microbiome cho mọi người trước và sau.
Trong trường hợp đó, nghiên cứu được triển khai tương đối rộng.
Rồi chúng tôi chạy nghiên cứu đó.
Và ngay sau đó, chúng tôi chạy một nghiên cứu thí điểm với Tony Robbins, nơi có một số lượng người khá nhỏ tham gia chương trình của Tony.
Chúng tôi phân tích họ trước, ngay trước, và ngay sau.
Và sau đó, tôi nghĩ nghiên cứu đó có theo dõi trong vài tháng.
Rồi tôi sẽ kể về nghiên cứu lớn hơn sau.
Chúng tôi cho họ làm các khảo sát và những thứ khác.
Tôi không biết mấy thứ này có hiệu quả hay không.
Và thật ngạc nhiên là những người này thực sự cải thiện theo các bảng câu hỏi, theo tiêu chuẩn trong lĩnh vực.
Về cơ bản họ cải thiện các chỉ số — sức khỏe tâm thần của họ.
Sức khỏe tâm thần của họ, vâng, theo khảo sát.
Cái đầu tiên — và điều đó đúng cả với Byron Katie và với Tony Robbins.
Với Byron Katie, bây giờ chúng tôi đã có một số dữ liệu omics trở lại.
Họ dường như cũng cải thiện các chỉ dấu viêm.
Vậy là chúng tôi có một số dữ liệu ở đó.
Chưa xuất bản.
Cách làm của cô ấy, đối với những người chưa quen, và đây chỉ là phác thảo ở mức cao thôi, là nhiều về tái cấu trúc nhận thức qua ngôn ngữ.
Xử lý các giả định, thách thức niềm tin nội tâm, niềm tin bên ngoài.
Lại nói, tôi chỉ cào qua bề mặt và có thể nắm chưa đúng hết.
Nhưng chỉ để những ai không biết Byron Katie là ai hiểu, còn Tony Robbins thì tôi nghĩ nhiều người quen hơn.
Đó đều là những sự kiện rất mang tính nhập vai.
Có rất nhiều hoạt động năng lượng cao.
Cũng có một vài thứ về kỹ thuật thở được làm, một vài —
Nó được cho là rất mạnh mẽ.
Tôi chưa bao giờ làm thử bản thân.
Gần như kiểu tự thôi miên, nơi người ta tự dẫn mình trở xuống một ký ức rất đau đớn, một ký ức rất tích cực, nhiều thứ liên quan đến thân thể.
Ý tôi là, bạn biết đấy, có một bảng màu rất rộng ở đó.
Dù sao thì, hy vọng những điều đó cung cấp thêm bối cảnh cho mọi người.
Vì vậy, chúng tôi đã thấy kết quả tích cực trong nghiên cứu thí điểm, và đó là 20 — tôi không biết, 27 người.
Có thể tôi nhớ số hơi sai, nhưng đó là một số nhỏ.
Rồi bây giờ chúng tôi đã làm tiếp một lần theo dõi.
À, thực ra, lần đầu tiên đó giờ còn có dữ liệu bổ sung nữa.
Nhưng trong đợt theo dõi, chúng tôi làm một khảo sát lớn hơn nhiều, khoảng 600, gần 700 người đã trải qua chương trình của Tony Robbins.
Và sau đó chúng tôi có một nhóm khác những người không tham gia Tony Robbins, mà chúng tôi cũng khảo sát.
Họ cũng đeo đồng hồ thông minh.
Chúng tôi phải vội vàng xin phê duyệt IRB. Luôn luôn là bước giới hạn tiến độ.
Vì vậy chúng tôi không có nhiều thiết bị đeo trên người như dự định trước.
Nhưng chúng tôi có làm lấy mẫu vi lượng. Chúng tôi đã làm tất cả các khảo sát.
Và chúng tôi có một bộ các khảo sát về sức khỏe tổng quát. Không phải là điểm số trầm cảm chính thức hay những thứ tương tự.
Mà là những câu hỏi kiểu, bạn có bị trầm cảm không, lo âu, kiệt sức và nhiều vấn đề khác.
Vì vậy — đó là một loạt bảng câu hỏi. Họ làm trước khi tham gia, làm ngay sau khi kết thúc, một tháng, ba tháng, sáu tháng, một năm.
Và bây giờ đó là một nghiên cứu khá lớn. Như tôi nói, gần 700 người tham gia, và 700 người là nhóm đối chứng.
Nhưng tôi phải nói lưu ý rằng họ không được phân bố ngẫu nhiên vì có những người tự đăng ký tham gia, còn những người không tham gia thì ở nhóm riêng. Đó là điều duy nhất tôi thấy.
Nhưng điểm mấu chốt là những người tham gia, một lần nữa, họ cải thiện hầu như ở tất cả các khía cạnh: lo âu, trầm cảm.
Cải thiện đáng kể, vâng.
Và chúng tôi vừa tổng hợp một bài báo về phần tâm lý.
Còn phần — chúng tôi vẫn đang làm các phân tích omics.
Chúng tôi thực sự đã làm việc lấy mẫu vi lượng mà tôi nói lúc trước, họ lấy mẫu trước — không phải ai cũng tham gia. Không phải mọi người đều đăng ký làm việc đó.
Nhưng có khoảng 130, 140 người đã làm lấy mẫu vi lượng trước và, bạn biết đấy, ngay sau đó ở các mốc thời gian tương tự.
Vì vậy dữ liệu đó vẫn đang được thu thập. Hy vọng chúng tôi sẽ có kết quả trong vài tháng tới.
Nhưng ít nhất trên các khảo sát, những người này đều cải thiện. Và nhóm đối chứng, nhóm tách riêng, thì không. Và đó là có ý nghĩa thống kê.
Tôi chắc chúng tôi sẽ đăng bài báo lên BioRxiv, cái kho bản thảo trước khi xuất bản, hoặc có thể gửi bạn một bản sao. Tôi sẽ xem người phụ trách đang lo việc đó thế nào.
Vì vậy, vâng, nó có hiệu quả. Thực sự khá đáng ngạc nhiên.
Một lần nữa, không phải ai cũng đang ở trạng thái gọi là trầm cảm hay gì đó. Kết quả chia khoảng nửa này nửa kia.
Các chỉ số của họ đều cải thiện. Lại nói lần nữa, không phải 100% nhưng đa số rất nhiều.
Điều đó làm tôi hơi ngạc nhiên. Và rõ ràng trong nhóm đối chứng, chúng tôi không thấy gì thay đổi.
Nhìn chung trông khá tốt.
Ồ. Tôi thích cách anh sẵn lòng khám phá những thứ như thế này.
Mọi người hỏi, “Mike, anh đang làm cái quái gì ở đây?” Và tôi nói, tôi không biết. Tôi chỉ — nhưng hãy nghĩ mà xem — hàng ngàn người làm những thứ này. Có phải nên có ai đó nhìn vào nó không? Tôi nghĩ câu trả lời là có.
Tôi biết những người mà tôi mô tả là rất có động lực về sức khỏe, sự nghiệp, các mối quan hệ, v.v., những người có điểm đau, đang gặp khó khăn ở một hoặc vài lĩnh vực của đời sống, hoặc chỉ ở một giai đoạn hơi lạc hướng hay đang vật lộn với điều gì đó, họ đi tham gia một trong những hội thảo nhập vai này và báo cáo rằng, và nhìn từ bên ngoài cũng vậy, họ bị biến đổi theo hướng tích cực.
Đúng. Họ tiếp tục làm công việc đó một mình. Đúng vậy. Họ tiếp tục thực hành những gì họ đã học ở đó một cách tự thân.
Có vẻ đó là một thành phần quan trọng.
Nhưng, bạn biết đấy, điều khiến tôi thấy thú vị về những thí nghiệm và cuộc trao đổi kiểu này là cách đây năm năm, chắc chắn là mười năm trước, bất kỳ cuộc thảo luận về — hãy nghĩ về một vài chủ đề chúng ta đã chạm tới, đúng không? Kỹ thuật thở, thở ra dài làm chậm nhịp tim. Chúng ta biết điều đó. Đó là nhịp tim biến thiên theo nhịp thở (respiratory sinus arrhythmia) làm tăng HRV. Chúng ta biết điều đó, đúng không? Tôi hỏi anh về thiền. Anh không thiền. Nhưng tập thể dục — À, tôi từng tập. Vâng. Và tôi muốn quay lại. Và chắc chắn có dữ liệu ủng hộ điều đó. Hoàn toàn có. Vâng. Tập kháng lực. Khi tôi — tôi sắp bước sang tuổi 50, như tôi đã nói. Khi tôi còn trung học, những người tập tạ chỉ là vận động viên thể hình, những người chuẩn bị vào quân đội hoặc các cầu thủ bóng bầu dục tập huấn trước mùa giải. Họ bảo chúng tôi nếu ngừng thì tạ sẽ biến thành mỡ và chúng tôi không nên tập tạ, đúng không? Chúng ta biết điều đó hoàn toàn sai. Mọi người nên tập tạ. Phụ nữ nên tập tạ. Đàn ông nên tập tạ. Nhất là khi bạn già đi, đúng không?
Byron Katie, Tony Robbins đã bước vào cuộc trò chuyện. Là công việc của họ. Châm cứu. Bạn đang phân loại bệnh tiểu đường thành các phân nhóm hay các phenotype. Chúng ta không còn nói về chất xơ như một thứ duy nhất nữa. Giờ người ta đã chia nó thành các con đường riêng biệt, có thể hành động được để xử lý và cải thiện sức khỏe.
Và vì vậy, điều này thực sự dẫn tôi đến điều tôi càng ngày càng nghĩ nhiều hơn khi đọc công trình của anh và chắc chắn sau cuộc trò chuyện hôm nay, đó là tôi rất biết ơn có người như anh — người quan tâm tới dữ liệu lớn, thích số liệu, thích thống kê, thích proteomics, genomics, RNA-seq, bạn biết đấy.
Ý tôi là, đây là khoa học nghiêm túc khi bạn sẵn sàng xem xét những gì đang có ngoài kia, những gì mọi người đang làm, những gì họ sẵn sàng làm, và hỏi xem những điều gì cần tránh, những điều gì nên làm nhiều hơn, và thực sự tùy chỉnh cho nhu cầu của từng người.
Tôi nghĩ đó là công việc thực sự quan trọng và có phần anh hùng vì thực sự cần một người ở vị trí của anh mới làm được, bạn biết đấy — ít nhất cho tới gần đây, anh là chủ nhiệm Khoa Di truyền học, nhưng anh là giáo sư di truyền học, được đào tạo ở Caltech và nhiều nơi khác để thực sự ôm lấy những hướng đi khác nhau trong lĩnh vực sức khỏe bằng các phương pháp nghiêm túc, phân tích theo cơ chế, rồi lại có thể lùi lại và nói: đây là những gì tôi làm, đây là những gì người ta đang làm, đây là những gì có vẻ giúp được, đây là những gì chúng ta chưa biết.
Và dường như hầu như không có giới hạn cho những gì anh sẵn sàng khám phá bằng những công cụ rất nghiêm ngặt này.
Vì vậy tôi chỉ muốn gửi lời biết ơn chân thành, và tôi biết những người nghe hoặc xem điều này chắc cũng cảm thấy biết ơn vì mọi thứ đã rất tách biệt cho đến gần đây, và anh là một trong những người mà tôi thật sự thấy như đang đổ cát và hy vọng là cả bê tông vào giữa những silo đó, vì khái niệm về sức khỏe và thực hành sức khỏe thực ra chỉ là một thứ duy nhất, và chúng ta cần bớt tách rời hơn.
Cảm ơn anh vì đã làm điều đó. Vậy nên cảm ơn vì điều đó.
Ồ, đúng. Tôi nghĩ anh nêu một điểm hay. Chúng ta được đào tạo để làm việc theo từng silo. Đó là một phần của vấn đề khi đi học cao học và những thứ tương tự. Ngay cả y học cũng vậy, đúng không? Người ta được đào tạo trong những lĩnh vực rất cụ thể, nên họ hiếm khi nhìn toàn bộ. Tuy nhiên chúng ta biết, một lần nữa, rằng chúng ta là những hệ thống duy trì cân bằng nội môi. Điều đó liên quan đến tất cả những thứ khác nhau.
Và bạn sẽ không bao giờ giải quyết được hết.
Và bạn sẽ không bao giờ giải quyết được hết. Tôi thích nói — vì mọi người bên phía gia đình bố tôi đều qua đời vì vấn đề tim mạch, và tôi từng có cholesterol cao cho đến khi tôi dùng statin.
Tôi đang dùng thuốc ức chế PCSK9, và chúng thật tuyệt vời. Và, bạn biết đấy, bác sĩ tim của tôi sẽ nói: “bạn cần tăng liều statin.” Ông ấy không nghĩ liều đó đủ thấp. Tôi nói: “khi tôi làm vậy, đường huyết của tôi lại tăng.” Và đó là điều rất điển hình theo sách giáo khoa, nhân tiện.
Và cuối cùng tôi đã gọi cho ông ấy. Tôi nói: nhìn này, công việc của ông đã ngăn tôi không bị nhồi máu cơ tim, nhưng ông lại không quan tâm nếu tôi gặp tất cả những biến chứng khác phải không?
Và tôi cũng nói điều tương tự với các bác sĩ điều trị đái tháo đường. Tôi nói: “này, các anh đang cố kiểm soát đường huyết cho tôi, nhưng một số thứ khác…”
Và tôi chỉ nghĩ rằng đó không phải là cách đúng để nhìn nhận con người. Chúng ta cần đem vào tất cả dữ liệu, tất cả những thứ đó.
Chúng ta đã chạm tới những điểm về di truyền học và biểu sinh và lối sống, và tôi nghĩ toàn bộ, bạn biết đấy, khía cạnh giao tiếp, khía cạnh xã hội hoá thì rất ít được nghiên cứu.
Tôi cũng thích điều đó từ góc nhìn học thuật, vì khi bạn đi vào những lĩnh vực mà bạn không biết gì, ngay cả khi bạn mò mẫm vấp váp, bạn cũng sẽ học được điều gì đó.
Vậy đó là cách tôi nhìn công việc của chúng ta trong sức khỏe tâm thần và giờ là xã hội hoá, hy vọng vậy.
Tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể học được vài thứ hay ho sẽ hữu ích.
Và tôi nghĩ giờ chúng ta đang ở một vị thế tuyệt vời, đúng không, khi chúng ta có các công cụ với AI, vì không một người nào có thể làm được tất cả chuyện này, đúng không?
Bạn không muốn một bác sĩ mà bây giờ không dùng AI.
Bạn muốn ai đó có thể kéo vào tất cả thông tin đó, và đó là thứ mà các công ty làm rất tốt.
Một lần nữa, đó là một lý do chúng tôi tách các dự án này ra.
Như January AI có thứ họ gọi là Mirror, nó kiểu như sẽ lấy tất cả dữ liệu của bạn, dữ liệu bộ gen, tất cả các báo cáo của bạn, tất cả những thứ khác nhau này,
và chạy một động cơ AI, rõ ràng được huấn luyện theo một cách nhất định, và trả lại cho bạn một báo cáo vô cùng dài.
Mặc dù bạn sẽ có một bản tóm tắt, nên bạn có thể giải mã nó.
Rồi nó gom tất cả những thứ lại để đưa ra những cái nhìn sâu sắc.
Ví dụ, tôi không nhận ra là tôi biết về tế bào T CD8 của mình.
Một lần nữa, chuyện này hơi chuyên môn.
Chúng thấp, điều mà tôi đã thấy trong báo cáo, nhưng nó có cả một phần khuyến nghị về kẽm.
Tôi không biết điều đó có đúng không, nhưng tôi sẽ tìm hiểu thêm.
Nó có thể đưa ra các đề xuất mà không bác sĩ nào có thể nghĩ ra khi có quá nhiều dữ liệu.
Vì vậy bạn cần những hệ thống mới này, và đó là tương lai.
Tất cả chúng ta sẽ có hệ thống cá nhân hoá riêng để kéo dữ liệu.
Tôi đã đề cập trước đó về IOLO, cùng kiểu về hồ sơ trao đổi chất của bạn.
Kết hợp thông tin khác để đưa ra khuyến nghị cho bạn.
Điều đó sẽ trở thành hiện thực.
Một lần nữa, đó là những ví dụ cụ thể đối với tôi, nhưng tôi nghĩ rằng mỗi bác sĩ của tương lai sẽ phải làm những thứ này.
Nếu không, bạn sẽ không tận dụng được đầy đủ tất cả các phép đo này, vốn là những thứ chúng ta nên làm để cải thiện sức khỏe.
Tôi rất thích cái hình dung đó.
Đó là một viễn cảnh đẹp, và tôi có thể thấy một ngày không xa khi ai đó có một bộ dữ liệu toàn thân về da, vài xét nghiệm máu, có thể vài dữ liệu theo dõi.
Họ chỉ cần tải lên một trang web, và bác sĩ của họ chạy qua AI và làm những gì có thể từ đó.
Chắc chắn sẽ không là tất cả những gì có thể, nhưng rõ ràng là tốt hơn so với không cân nhắc những dữ liệu đó.
Đúng vậy.
Và tất nhiên, bác sĩ vẫn có thể chọn phớt lờ tất cả.
Hầu hết họ bây giờ làm vậy bằng cách hoàn toàn không biết nó tồn tại hoặc nói: “ồ vâng, bạn nói độ biến thiên nhịp tim của bạn giảm trong một tuần, nhưng điều đó có ý nghĩa gì với tôi?”
Nó có thể là bất kỳ thứ gì, đúng không?
Nhưng giờ họ có thể bắt đầu hiểu được nếu họ muốn.
Đúng.
Tôi nghĩ điều quan trọng là, dù sao đi nữa, hãy nhớ rằng bác sĩ làm việc vì bạn chứ không phải ngược lại.
Hoàn toàn đồng ý 100%.
Cảm ơn rất nhiều vì công việc anh đang làm.
Người ta nói với tôi và tôi rất tin rằng trong thế giới khoa học, có những người vẽ bản đồ và có những nhà thám hiểm, và những nhà thám hiểm chính là những người thực sự tạo ra những khám phá quan trọng.
Và rõ ràng anh là một nhà thám hiểm.
Tôi biết ơn vì công việc anh đang làm.
Tôi cũng rất biết ơn vì bạn đã dành thời gian tới trò chuyện với chúng tôi hôm nay. Tôi rất mong sẽ nhận được những cập nhật trong tương lai không xa. Trong lúc đó, hẹn gặp lại bạn ở trang trại. Cảm ơn rất nhiều vì đã tiếp đón tôi ở đây — thật là một trải nghiệm tuyệt vời.
Cảm ơn bạn đã tham gia buổi trò chuyện hôm nay cùng Tiến sĩ Michael Snyder. Để tìm hiểu thêm về nghiên cứu của ông và xem đường dẫn tới các nội dung được đề cập trong tập hôm nay, vui lòng xem phần ghi chú chương trình. Nếu bạn đang học hỏi từ hoặc thích podcast này, hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi — đó là một cách tuyệt vời và hoàn toàn miễn phí để ủng hộ chúng tôi. Một cách miễn phí khác để ủng hộ là nhấn nút theo dõi trên Apple Podcasts hoặc Spotify (hoặc cả hai). Trên YouTube, Apple và Spotify, bạn có thể để lại bình luận, vì vậy nếu bạn có phản hồi về tập hôm nay, hoặc có khách mời hay chủ đề muốn tôi cân nhắc cho các tập của Huberman Lab, hãy viết vào phần bình luận trên YouTube, Apple hoặc Spotify. Tôi đọc tất cả các bình luận.
Xin cũng hãy xem các nhà tài trợ được nhắc đến ở đầu và trong suốt tập hôm nay — đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này. Tôi muốn nói thêm rằng tôi chỉ làm việc với những nhà tài trợ có sản phẩm mà tôi thực sự yêu thích và tự mình sử dụng.
Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tài khoản của tôi trên tất cả các nền tảng là Huberman Lab — gồm Instagram, X (trước đây là Twitter), LinkedIn, Facebook và Threads. Trên tất cả những nền tảng đó, tôi trao đổi về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học; một số nội dung trùng lặp với podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung khác thì khác biệt so với những gì được đề cập trên podcast.
Nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network của chúng tôi, đây là một bản tin hàng tháng miễn phí bao gồm các giao thức — các file PDF ngắn 1–3 trang giải thích những việc quan trọng cần làm để, ví dụ, cải thiện sức bền, cải thiện việc tập kháng lực, tăng sức mạnh, tức là cải thiện thể lực tim mạch, dinh dưỡng, điều hòa dopamine, cách tối ưu hóa giấc ngủ, tính dẻo của quá trình học tập, v.v. Tất cả đều có sẵn hoàn toàn miễn phí dưới dạng các file PDF ngắn 1–3 trang. Để đăng ký, bạn chỉ cần vào HubermanLab.com, mở menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống phần “newsletter” và nhập email của bạn. Tôi xin nhắc rằng chúng tôi sẽ không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Một lần nữa cảm ơn bạn đã tham gia buổi trò chuyện hôm nay cùng Tiến sĩ Michael Snyder. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
歡迎收聽 Huberman Lab 播客,我們在這裡討論科學以及可應用於日常生活的科學工具。
我是 Andrew Huberman,現職史丹佛大學醫學院的神經生物學與眼科教授。
今天的來賓是 Michael Snyder 博士。
Michael Snyder 博士是史丹佛大學醫學院的遺傳學教授。
他的實驗室著重研究不同人對不同食物與健康介入措施的不同反應。
他的總目標是弄清楚不同人所表現出的不同基因與蛋白質,如何影響人們的免疫系統功能、對不同食物和飲食的反應、血糖調控、免疫系統以及長壽。
今天的節目基本上可以用一句話概括:正如你所料,並不是每個人對相同的行為、藥物、補充劑或其他旨在改善健康壽命與總壽命的治療方式都會有相同的反應。
例如,Snyder 實驗室在今年早些時候發表的一篇論文顯示,不同人對不同類型碳水化合物的胰島素反應會有所不同。
像是我們熟悉的升糖指數(glycemic index),它本質上是某種食物對血糖影響程度的讀數,這個數值其實取決於你是誰。
他們辨識出所謂的「馬鈴薯型飆升者」(potato spikers),他們在論文中真的這麼稱呼,與「葡萄型飆升者」(grape spikers)相對——有些人的胰島素會因馬鈴薯而飆升但不會因葡萄而飆升,反之亦然。
雖然這聽起來有點可笑、瑣碎或過度細分,但在一般人口中辨認出這些對不同食物有不同反應的亞類別卻非常重要。
因為我想我們大多數人對於那些「碳水化合物是好」、「碳水化合物是壞」、「這些碳水化合物好」、「那些碳水化合物壞」等討論已經有點疲乏了。
事實上,這取決於你表現出哪些基因和蛋白質。
換句話說,個體差異很重要。
我們在營養方面談到這些個體差異,亦談到纖維。
一般人普遍認為纖維對健康有益,我自己也相信這一點。
但不同類型的纖維對不同人有不同影響。
有些人在吃某些類型的纖維時,會出現包含大腦與身體的全身性發炎,這是壞的。
另一些人在吃某些纖維時,會系統性地降低發炎。
關鍵是要辨識出你屬於哪一類,進而知道該吃哪些纖維。
而事實上,不同食物含有不同類型的纖維,所以這是可處理的,能採取措施。
我們也談到 GLP-1 類藥物以及它們如何影響長壽。這是目前既具爭議又很及時的議題。
我們還討論了不同的心理介入——是的,Snyder 實驗室甚至研究過不同心理介入如何影響你表現的基因與蛋白質,以及它們對健康壽命與總壽命的效應。
因此今天的討論肯定會改變你對許多與營養、健身和醫療相關事物的看法。
不過我保證,多虧 Michael Snyder 博士,它不會讓你感到混亂。
事實上,這會釐清許多在本集之前可能讓你和其他許多人感到困惑的事物。
Snyder 博士的實驗室以對基因和蛋白質進行極為嚴謹的分析聞名,這些分析能解釋個體差異以及人們為了最大化健康和長壽應該或不應該做的事情。
在我們開始之前,我想強調本播客與我在史丹佛的教學與研究職務是分開的。
不過,這也是我希望並努力將免費的科學與科學相關工具資訊帶給大眾的願望與努力的一部分。
配合這個主題,今天的節目確實有贊助商。
現在進入我與 Michael Snyder 博士的對談。
Michael Snyder 博士,歡迎。
很高興來到這裡。
我想先從葡萄糖(血糖)調控、食物與食物選擇、運動、睡眠以及它們如何互相影響談起。
但我想一開始把事情說得很簡單。為何我們吃的東西會影響我們的血糖反應?
也許你可以稍微說明一下健康的血糖反應是什麼樣子。
因為在多數人看來,血糖的任何拐點都被所謂地稱為「飆升」。
但是哪些類型的飆升對健康才有影響?
哪些血糖飆升或所謂的血糖波動是正常的,比如說,吃了某些食物後會出現,然後又回到基線,那樣的就是正常反應?
我認為這在當今特別重要,因為大家都很關注代謝健康,以及像加工食品這類特定食物確實對我們更有害,等等。
所以如果你可以就血糖波動提供你的看法與理解:它們的意義、何時是好的、何時是壞的。
嗯,我會說,高且持久的長時間飆升顯然相當糟糕。
但有些情況,例如你吃一顆葡萄,葡萄含糖量相當高,但那是短暫的飆升。血糖會上升,但是短暫的。
實際上,當你做重訓等肌力訓練時,你會分解 glucagon(你知道的,它是一種你分解的糖的聚合物),這可以提供你能量。這對於你在做運動與訓練時很重要,而那會引發血糖飆升。
我每天早上做重量訓練時都會有血糖飆升。
所以那會是正常、健康的飆升,但它是短暫的,很快就會消失。
「很快」是多久?大多數情況下在 30 分鐘內,可能最多 60 分鐘。
現在我比較特殊。我是第二型糖尿病患者,所以我的飆升會比大多數人更高、更持久。
好啦,所以,我的那些血糖飆不算好,但我們可以再深入談這個。
那麼,什麼算是好的血糖尖峰表現?
校準那一圈的人通常用的指標是「時間與範圍」。
這是一個簡單的量尺,意思是:對大多數健康的人來說,血糖通常大約在 90 左右;如果偏離,會變高。
對大多數人來說,你會想把血糖維持在 70 到 140 之間。若是健康的糖尿病患者,建議盡量把血糖控制在 70 到 180 之間。
人們就是以這個目標在努力,大多數健康的人其實蠻容易做到的。
我想你們也聽過連續血糖監測儀(continuous glucose monitors,CGM)——這些裝置,我現在就戴著一個,我也知道你們的一些工作人員也在戴,而且現在已經可以櫃檯購買了。
你把它貼在手臂上,它每五分鐘就測一次血糖,這樣你就可以精準看見發生了什麼事。
所以我們把它們戴在所謂的正常人、糖尿病前期者和一些糖尿病患者身上。
這點其實已經有不少人知道:糖尿病患者會把血糖飆得又高又久;尤其是第一型糖尿病患者,他們也發展出釋放胰島素與控制血糖的各種機制。
但對一般人來說,當我們做這些研究時,並不是那麼為人所知,看到結果多少有點令人驚訝──很多人血糖控制得很好,但有些糖尿病前期者是我們所謂的「中度飆高者」。
我們後來提出並命名為「glucotypes(血糖型態)」,這是一種量化方法。
還有些人的血糖飆得跟糖尿病患者一樣嚴重,卻完全不自知,所以這提供了一個揭示真相的方法。
因此一般建議是盡量待在 70–140 的範圍內,但這界線多少有點任意;不過對一般人來說,當作經驗法則也不錯。
再強調一次,有些人血糖控制得非常非常好,有些是中度飆高,有些是嚴重飆高。
而過度的血糖尖峰,特別是在糖尿病患者中,明顯與心血管疾病等問題相關,這方面已有相當有力的論文支持,所以確實要把它控制住。
我剛提到的「時間與範圍」這個量測,與所謂的糖化血色素(Hemoglobin A1c,或簡稱 A1C)之間有很強的相關性。A1C 是測量你穩態血糖的指標。
如果你的 A1C 偏高,通常就是我們用來判定糖尿病或糖尿病前期的依據:A1C 超過 6.5 就被歸類為糖尿病;介於 5.7 到 6.4 則為糖尿病前期;低於這個範圍則被視為所謂的正常。而「時間與範圍」其實會跟 A1C 非常、非常吻合,所以它可以當作 A1C 的一個替代指標。
但連續血糖監測很酷的一點是你可以即時精準看到實際狀況,不像 A1C 那樣只會不定期測一次,所以如果你想深入了解,CGM 很有用。
CGM 很棒的一點是你像我現在這樣戴著它,可以連續佩戴大概 14 天(視裝置而定),你就能清楚看到各種食物對你的影響。而且我們每個人都不一樣。
有些人吃香蕉會飆,有些人吃馬鈴薯會飆,有些人吃義大利麵或白麵包會飆,有些人吃全麥麵包會飆。這點由 Aaron Siegel 在 Weissman 的實驗室展示過,我們實驗室也發現了類似情形。這很個人化,所以我們花了很多時間在探究背後原因。
簡言之,不同的人對不同食物血糖反應不同;很難只靠像是血糖指數那種圖表來預測。
如果我理解正確,而且我瀏覽過那些論文的話,我可能可以單吃芒果而不搭配別的東西,而我的血糖不會超出範圍,或至少不會維持太久;但別人對芒果可能會有非常大且持續的血糖飆升。反過來,或許有些食物是他們能吃但我不能吃的,例如酸種麵包之類的。
順帶一提,舉例來說我可以吃酸種麵包,完全沒問題。
所以,如你所指出的,真的要知道就得量測。我今天想多談談測量這個部分。
對於只是聽的、不看畫面的朋友,Mike 戴了很多感測器。
幾個感測器?你戴四支手錶?
我戴著四支手錶和一枚戒指,甚至我的助聽器也是感測器,相信或不信。所以它們不只是在聽聲音……
我們待會會談到這些。
或許我們可以聊聊血糖波動帶來的主觀感受,不管是健康狀態還是不健康狀態。
大多數人都很熟悉吃完一頓大餐後的感覺,像是刻板印象中的感恩節大餐,吃得飽到想睡,蛋白質、碳水、甜點都吃下肚,某些情況下還有酒精。
我自己也很常遇到,例如最近訓練後我吃一碗燕麥加一些莓果和蛋白飲,我發現隨著年紀增加,每次吃完變得很想睡;我最近把燕麥換成白米,反而覺得沒事。
我不覺得這是我自己想像的:在一種情況我想睡覺,另一種情況我還能繼續做事,而且我本來精力也很多。這種情況是不是不典型?血糖高峰會帶來哪些主觀感受?
當然,睏倦就是其中之一。我吃一片披薩就會讓自己想睡。我是糖尿病患者,但算是不太典型的那種。我吃披薩時血糖會飆到很高,然後我會想睡覺。
那是不是代表你吃了東西就會想睡?
或者是在你吃完後會有一段時間——這正是我的經驗——我會短暫感到非常有活力,
然後幾乎像是視線變得有點模糊,我會有一種想要縮成一團小睡一下的感覺,即便前一晚睡得很好。
這是血糖反應嗎?
我相信是的。
我的意思是,會影響嗜睡的因素有好幾種,你對睡眠的了解可能比我多,因為你更常談睡眠。
但像色胺酸這類東西也能幫助誘發睡意。
但可以肯定的是,葡萄糖——這些大幅的血糖飆升——我個人會變得非常非常想睡。
酒精也會讓很多人感到想睡。
不過你說得對,會有一個時差,因為那第一波小小的葡萄糖激增可能是刺激性的。
但很快,這波上升可能變得非常非常大。
至少對我而言,那會讓我非常非常想睡。
所以我覺得這是很正常的。
我們早就知道有些方法可以改善睡眠。
這包括可以攝取的東西,例如 magnesium threonate(鎂類補充物中的一種)、茶氨酸、洋甘菊萃取物和甘胺酸,以及較不為人知的藏紅花和纈草根。
這些都是有臨床支持的成分,能幫助你入睡、維持睡眠,並讓你醒來時感覺更有精神。
我很高興告訴大家,我們長期的贊助商 AG1 剛推出了一款新產品,叫做 AGZ,一款夜間飲品,旨在幫助你睡得更好並讓你醒來時神清氣爽。
過去幾年我和 AG1 的團隊合作,幫忙打造這個新的 AGZ 配方。
它把最有助睡眠的成分以正確比例整合在一包好入口的粉末中。
這免去了在眾多睡眠補充品中摸索、搞清楚正確劑量和哪些適合你的複雜性。
據我所知,AGZ 是市面上最全面的睡眠補充品。
我會在睡前 30 到 60 分鐘服用它。
順帶一提,很好喝。
它大幅提升了我睡眠的品質和深度。
這不只是我的主觀感受,因為我也有追蹤我的睡眠數據。
我很期待大家試試這個新的 AGZ 配方,享受更好睡眠帶來的好處。
AGZ 有巧克力、巧克力薄荷和綜合莓果口味。
如我之前提過,三種口味都非常美味。
我最喜歡的應該是巧克力薄荷,但我都很喜歡。
如果你想試試 AGZ,請前往 drinkAGZ.com/Huberman 取得專屬優惠。
再說一次,網址是 drinkAGZ.com/Huberman。
今天的節目也由 Wealthfront 贊助。
我已經用 Wealthfront 來存錢和投資將近十年了,我非常喜歡它。
每年年初我都會設定新目標,而我 2025 年的一個目標是專注於儲蓄。
既然我有 Wealthfront,我就把那筆儲蓄放在 Wealthfront 的現金帳戶,
我可以在存款上獲得 4% 的年利率(APY)。
你也可以。
使用 Wealthfront,你可以在合作銀行的現金上獲得 4% 的年化收益,直到你準備好把那筆錢花掉或投入投資為止。
使用 Wealthfront,你還可以每天免費即時提領到符合資格的帳戶,即使在週末和假日也可。
這 4% 的年利率不是促銷利率,且對你可以存入並賺取的金額沒有限制。
你甚至可以透過 Wealthfront 的合作銀行獲得高達 800 萬美元的 FDIC 存款保護。
Wealthfront 提供免費即時提領,只需數分鐘就能把錢轉到符合資格的外部帳戶。
當你準備好投資時,從現金帳戶轉到 Wealthfront 的自動化投資帳戶也只需數分鐘。
已經有一百萬人使用 Wealthfront 來增加儲蓄、提高收益並建立長期財富。
今天就讓你的現金獲得 4% 年利率(APY)。
如果你想試試 Wealthfront,請前往 Wealthfront.com/Huberman,首次在現金帳戶存入 500 美元即可獲得免費 50 美元獎勵。
網址是 Wealthfront.com/Huberman,馬上開始。
這是一則 Wealthfront 的付費見證。
Wealthfront 的券商服務並非銀行。
年利率可能會變動。
更多資訊請見節目說明。
是的,有這種想法:如果某樣食物在升糖指數上相對較高,也就是會強烈推升你的血糖,若把那食物與另一種食物一起吃,或是加上一些纖維(而不是喝果汁,例如吃整顆水果當然會包含纖維,雖然是以不同形式存在),或是加一些脂肪,
你知道,我試過這樣做,在那餐裡多加一些脂肪。
但是在某些情況下,它仍然會發生。
無論你是試圖用脂肪或纖維來抑制血糖反應,都會發現你會先有那種亢奮感然後崩盤。
對。
而那種崩盤並不是讓你無法動彈的那種,反而更陰險:
它先是腦霧,接著轉為想在晚間過後的上午晚些時候小睡一會兒——如果你前一晚睡得很好,其實不應該有這種感覺。
當然你可以緩解它,比如去散步,試著把一些葡萄糖消耗掉。
我們可以談談這個。
跟我們談談散步,因為我們之前在節目裡也談過一些。
短暫散步有什麼效果?需要是快步走嗎?
我認為快步走似乎效果較好。
別人的研究也支持這點。
餐後快步走 15 到 20 分鐘有助於抑制那些血糖飆升。
所以,沒錯。
所以,事實上,現在確實有一些公司專注於個人化的血糖管理,我有參與一家叫 January AI 的公司,還有其他幾家也在做這件事。
但我其實建議,如果你吃了會讓血糖飆升的東西,應該去快走一下,這會抑制血糖高峰。
他們其實會教你這個方法,你也能親眼看到效果。
舉例來說,我們做過一件事,大多數人對白飯會有血糖飆升,信不信由你,白飯的升糖指數是高的。
不過升糖反應比人們想像的要更個人化。
總之,你的血糖會飆上去,但如果你快走 20 分鐘,你就會看到那個高峰低得多、低得多。
那是不是僅僅因為走路時低強度的肌肉收縮把血糖“拉走”——它們就像血糖清道夫一樣?
我本來也是這麼認為的,意思是你把它消耗掉了。
你有沒有看到那篇德州某大學做的研究——我忘了是哪間,可能是休士頓大學——他們研究人們做他們所謂的「比目魚肌推舉(soleus push-ups)」?
你有看到那項研究嗎?
沒有,我沒看過。
這研究很瘋狂。
他們基本上讓受試者——當然不只一位——坐在椅子上,做等同於健身房所謂的「坐姿提踵」的動作,研究裡稱為小腿推舉(calf push-up)。
叫法其實有點搞笑,實際上就是腳趾貼地、抬起腳跟。
就像上課時那種一直晃膝蓋的人(我們都被教導不要這樣做)。
結果發現,比目魚肌(soleus)雖然只佔全身肌肉大約 1%,卻比身體其他肌肉更像吸血糖的海綿,
這也跟我們剛才談到的走路效果有點道理。
是的,是的。
而且人們必須持續做這個動作,但效果蠻明顯的。
當然我還是比較希望看到人們在餐後出門走走,但我們不是每個人都能在餐後起身走動。
是啊。
如果你在飛機上,當然可以——但你不想把過道擋住,因為有人要去洗手間。
實際情況下會很不方便。
所以思考一下究竟需要怎樣的低強度肌肉收縮,就挺有趣的。
我當然希望大家運動量更多而不是更少。
但你可以想像,考慮到大家戴的裝置那麼多,吃完飯後可能會有一個低強度的肌肉刺激器,只刺激你的比目魚肌之類的,來“清除”血糖。
是電的還是物理的?
電的或實體的。
對,電的。
或許可以吧。你知道的,運動本身有很多好處。
你會產生許多所謂的 exerkines(運動誘發因子),這些對身體多方面都有益處。
所以我認為運動的好處遠超過單純把血糖“抽走”。
我也這麼認為。
不過也許你剛剛說的方法對某些人會有幫助。
你知道,我自己會做的,還有其他人也會這樣做,你應該聽過「運動小點心(exercise snacks)」這個詞。
特別是對那些整天坐著的人,起來動一動的概念。
以前的建議是起來走走,短暫地散步。
但現在有些想法是,或許起身做的不只走路,可能做一些我沒聽過的動作——你剛剛說的那個我沒聽過,但或許那更好——或是空氣深蹲之類的動作。
沒錯。
我們現在有人在做一些深蹲的研究,看看對他們的最大攝氧量(VO2 max)和整體健康指標有什麼影響。
我非常相信這一點,坐八個小時大概對你不太好,事實上有很多研究顯示如此,這些中間的休息對你有益。
就算只是走一走總比什麼都不做好。
你有用站立式辦公桌或桌下跑步機嗎?
我不用跑步機。我試過站立式辦公桌,但我發現跟人談話時注意力沒那麼集中。
說實話,我比較喜歡坐著,這樣能更投入一些。我開會很多,對我來說坐著比較有效。
但這就表示我需要起身去做那些中場休息。
所以我還沒有完全習慣,不過其他人我知道是喜歡站立式辦公桌的。
我也聽過有些人說,效果可能不見得全面優於坐著,所以我也不太確定。
有趣。
我覺得運動小點心很棒,像空氣深蹲,甚至只是來回走動、踏步這類事情都很好。
我認為我們低估了人類演化史讓我們每天活動更多的程度,古人沒有坐八小時一天這種事。
我完全同意。人們必須活躍,他們得去打獵採集食物、面對天候等等。
所以這些短暫的血糖波動如果很短,沒什麼問題;但如果有些食物或食物組合讓人吃完後很想睡,那我確實認為血糖監測器在解析哪些食物造成什麼反應方面很有用。
我想談談用餐時機和食物時間安排的問題。
好,沒問題。
很多年來,基於個人偏好,我早上會補充水分,也會確保攝取電解質、水和咖啡因。
我盡量早上運動,如果早上沒辦法就改在下午,但通常是在早上。
我的第一餐通常是在大約上午 11 點左右,上下大約一個小時。
有沒有證據顯示,在一天中的某個時段引入禁食期,跟在一天晚些時候禁食有什麼差別,
比如說是吃早餐、午餐和早晚餐,跟吃午餐、午後點心,然後典型的晚餐時間大約在晚上 6:30 到 8:30 之間,有什麼不同嗎?
我覺得這其實蠻典型的,至少對美國人來說:這樣做對血糖控制和整體健康是好還是壞?
嗯,我知道你們實驗室一直在研究——大概叫做間歇性禁食,但更確切應該是限時進食。
對。
我們現在不是在討論減重,我只是談血糖控制。
這裡有很多要展開講的。 我們做了一些研究,給人戴上連續血糖監測儀(CGM)、智慧手錶。我們可以追蹤他們的活動,他們也有記錄飲食和運動。以非常細緻的方式追蹤他們。他們也都做了很完整的表型分析,針對他們的葡萄糖調控失常做了分類。我們可能得先談那部分,像是肌肉胰島素抗性、β細胞缺陷之類的。
我們想把他們的葡萄糖調控失常(某種表型)和他們的生活型態連結起來。不只是他們做了什麼,還有他們在什麼時間做。結果我們發現,首先,一些已知的簡單事情:如果你把一天中較大量的餐放在早上,你通常血糖較低;而不是把大餐放到深夜。很多人的一天最大的一餐通常是晚餐——社交上也比較尷尬,因為大多數人(或許很多人)是那樣吃——那些人會有較高的血糖。另外,像澱粉類蔬菜(starchy vegetables)如大家所知會讓血糖較高。但有趣的是,把水果當主要碳水來源的人血糖反而較低,這是因為水果裡的纖維幫忙了。
結果也顯示大多數人睡眠不足,所以睡得較久的人血糖其實較低。但我們可以釐清的其中一些事情是:你應該在什麼時間運動?如果你看外面各種研究的標準說法,會說你下午運動能得到最好效果。但我們發現那其實取決於你是哪種葡萄糖調控失常。如果你的肌肉有胰島素抗性,從血糖第二天的表現來看,你其實在早上運動會得到更好的效果——如果你的肌肉是胰島素抗性的話。
好,來解釋一下。你大概知道你吃東西會得到葡萄糖,胰島素會幫忙控制那個葡萄糖,促使你的細胞把葡萄糖吸收進去。如果你有胰島素抗性,尤其是肌肉的胰島素抗性,而肌肉是主要的葡萄糖消耗者,代表你不能正常把葡萄糖吸收進去。你有胰島素抗性,葡萄糖就沒被吸收,結果就會出現高血糖峰值。但也有其他類型的糖尿病或葡萄糖調控問題。要分解說明的話,有些人早年就不製造胰島素,那就是所謂的第一型(type 1)。你也可以在後來因為種種原因變成胰島素缺乏,出現在第二型(type 2)。另外也有稱為β細胞缺陷的情況。胰島素是由胰臟的β細胞製造的。我自己作為一個第二型糖尿病患者,我有β細胞缺陷。我花了一段時間才搞清楚,意思是我能產生胰島素沒問題,我的細胞也能對胰島素反應,但我就是無法把它從胰臟適時釋放出來。還有一種類型叫肝臟胰島素抗性,還有脂肪組織的胰島素抗性等等。
所以現在我們開始把糖尿病再細分。傳統上人們會把病人分為第一型(約占10%)或第二型(剩下約90%)。但事實上那是一個非常廣泛的類別,可以很容易被細分成我們所說的次表型(subphenotypes),也就是不同的葡萄糖調控失常型態。我們認為這很重要,因為它會影響你所服用的藥物。舉例來說,我是屬於β細胞缺陷型,我對單靠增肌的做法沒有反應。我曾想練成跑者的體能,後來轉去做重量訓練,大約快九年了,本來是希望增加肌肉量,但結果慘不忍睹——我的血糖還是逐漸上升。於是我改做重量訓練,確實增加了大約十磅(約4.5公斤)的肌肉。我做全身核磁共振(MRI),過去八、九年做了二十次,基本上我確實長了十磅肌肉,但這對我的血糖控制沒什麼影響。原因就是我不是肌肉胰島素抗性的人,我是β細胞缺陷;我可以增加任意多的肌肉,但這不會幫助我從胰臟釋放更多胰島素。但我對某種藥物 Rapinolide 有反應,該藥實際上能促進胰島素釋放。所以知道你的次表型很重要,它決定你要用什麼藥物。
此外,回到我之前提到的生活型態和飲食方面,那也同樣很重要。我們發現如果你基本上是胰島素抗性(尤其是肌肉胰島素抗性),你吃馬鈴薯和義大利麵會出現血糖飆升,但如果你是胰島素敏感的人就不會。如果你有β細胞缺陷,你對馬鈴薯也會有血糖飆升。所以你實際上可以根據一個人的葡萄糖調控失常型態來做次表型分類,這會影響他們對食物的反應。顯然要做的事情就是根據那些食物調整你的飲食行為,從而過更健康的生活。
那你要怎麼做次表型分類呢?現在我們做法超級昂貴。我們用金標準的測試,要花好幾個小時,花費可能從幾百到幾千美元不等,取決於如何進行。但相信不相信,我們可以僅從一個簡單的血糖曲線就判定。我們給你戴上這種血糖監測器,然後你喝一小杯葡萄糖溶液,你會看到一條血糖曲線。不同人的那條曲線形狀不同,而那形狀取決於他們的次表型。也就是說,如果你的肌肉有胰島素抗性,你會呈現某種特定的曲線形狀。
如果你的胰島β細胞型態不同,或者你是多種因素的組合——順便提一下,還有其他因素會介入,比如你的微生物組。
所以腸道──腸道中的微生物都會參與這件事。
它們基本上會影響你血糖曲線的形狀,雖然我們還沒完全到那一步,但對某些情況我們已經做得很好,比如肌肉胰島素抗性。
我們可以相當準確地僅從那條血糖曲線的形狀來預測是否有肌肉胰島素抗性,而這種曲線現在可以透過藥局能買到的非處方產品取得。
非常有趣。
正如你提到的,這裡有非常多的內容可以拆解。
在我們繼續之前,我只想確認我理解你剛才提到的幾點。
你說大量探討理想運動時機的論文指出下午是最佳時間。
我也看過那些論文,我的總體感受是:如果你關心的是運動表現,下午比較好,因為身體較暖和,
體溫較適合表現;而雖然有些人一早醒來就能馬上進入狀態,
大多數人一早並不覺得特別有精力。
當然有些人例外,但大多數不是。
但如果我理解正確,對很多人,特別是有肌肉胰島素抗性的人,
做阻力訓練會比心肺訓練對血糖調節更好。
而且在一天的早些時候做阻力訓練,聽起來你要說的是它會在整天形成一種有利於較好血糖調控的趨勢。
不過我不想引導你回答,我想在我們下定論之前先確認這點是否屬實。
嗯,對於那項特定研究,我們還沒有把阻力訓練和(研究中所測的)較一般的活動量指標拆開來比較。
所以如果人們早上比較活躍,肌肉胰島素抗性的人會受益,隔天的血糖會較好。
我們還沒專門做阻力訓練的比較,但我對此非常有興趣。
事實上,我們有另一項關於高強度間歇訓練(跑步)與長距離慢跑的研究。
我很樂意談那個,但還在進行中。
所以我不會說我們已經完全回答了你提出的問題,但我們確實想要把阻力訓練跟有氧或耐力型訓練做更細的剖析。
我的結論是,當然任何時間運動總比不運動好,這一點大家應該都同意。
但我們確實認為,如果你在早晨有肌肉胰島素抗性,早晨運動能帶來更好的血糖益處。
我也相信,增加你的肌肉量實際上會有助於減少肌肉胰島素抗性。
謝謝你的澄清。
你提到不同類型的糖尿病。
一般分類有第一型糖尿病:這些人不會分泌胰島素,他們需要注射胰島素或透過時間釋放的機制給予胰島素之類的方式。
第二型糖尿病,我的理解是胰島素不敏感,這是有問題的。
你希望細胞對胰島素敏感,這樣胰島素才能把葡萄糖帶進細胞讓它們使用。
你現在把第二型糖尿病,也就是胰島素不敏感,細分成肌肉對胰島素不敏感以及其他組織不敏感。
但不只是這樣,還有胰島β細胞缺陷,導致胰臟無法分泌胰島素。
那跟胰島素抗性無關,那比較像是機械性的問題。
為什麼會有這種缺陷還不太清楚,這很有趣,但我們還沒完全了解。
另外也有增效素(incretin)缺陷。
增效素就是大家聽過的那類 GLP(如 GLP-1)。
Ozempic 是模擬那些作用的藥物,Mongero(或類似藥物)之類的東西。
所以有人在那方面有缺陷。
我們每個人都不同。
我們現在可以對這些進行亞型分類。
我們可以說,這個人大多是增效素缺陷,這個人主要是肌肉不敏感,這個人有β細胞缺陷。
有些人是這些情況的組合,而不是純粹只有一種。
我們認為實際上做亞型分類很重要,因為這會決定你可能採取哪些生活方式改變來更好地控制血糖,當然也會影響藥物反應。
所以我們認為這件事很重要。
我們知道,美國以及其他地方很多人,不幸地,體重過重或臨床上過重/肥胖。
我想在美國大約有 30% 的人是臨床肥胖。
當你談到第二型糖尿病和你所說的這些不同亞表型時,你認為在美國有多少百分比的第二型糖尿病患者是因為某種胰島素不敏感而得病?
跟那些雖然能做出大量胰島素但卻無法適當釋放胰島素的人相比,
我們在談的是什麼樣的數字?
因為我想聽眾可能會想,嗯,只要我不吃太多糖,我就沒問題。
那是不是代表他們沒有第二型糖尿病?
如果一個人看起來體重健康,是不是就代表他沒有第二型糖尿病或任何這些胰島素管理的問題?
聽起來我們還不知道實際數字,但如果你要估算一下,生理層面上有胰島素管理問題的人大約各占多少比例?
嗯,如果你把β細胞缺陷也算進胰島素管理的範疇,那麼數字可能非常高。
但老實說我不知道精確答案。
我不認為我們完全知道,因為沒有人像我剛描述的那樣做過完整的亞型分群。
我們不知道有多少人有增效素缺陷。
我們在胰島素抗性方面有朝那邊前進,但我不認為我們已經完全到位。
但我想更正你剛才說的一點。
我的意思是,當你看到一個人很瘦時,不能就假設他們不會有糖尿病,這點確實常見。
尤其在南亞人當中,看到瘦的糖尿病患者很普遍。
我就是個很好例子。
沒有人會說我超重,但我卻有糖尿病,而且有β細胞缺陷。
我以前也認為很多瘦的糖尿病患者大概是β細胞有問題,但事情沒那麼簡單。
有些人是,有些人不是。
有些人是胰島素抗性。
甚至你信不信,有些人按任何臨床標準都算非常肥胖,但他們的血糖控制很好。
所以有很多我們還不完全理解的事。
很多情況可能符合這個觀念:這不是一個簡單的過程。
參與血糖控制的器官系統很多,像你的肝臟、胰臟、肌肉——我們剛提過。
但就連你的大腦也是主要的葡萄糖消耗者。
因此我們有這麼多不同的器官系統。
再加上,各種不同的生化途徑也會被啟動。
我們提到胰島素那條路。
但還有 incretin(腸促胰島素),像是那些 GLP(胰高血糖素樣胜肽)會促進胰島素分泌。
但它們可能還有其他作用。
我不完全瞭解,我想也不是每個人都懂。
incretin 的作用很多,它們的受體分布很廣。
事實上,你可能聽說有些這類藥物現在被宣稱可能是抗老化藥,因為它們似乎能改善認知功能之類的。
現在這是不是跟體重有關就不那麼清楚了。
是說被當成抗衰老藥還是促進壽命的藥?
是促進壽命的藥。
明白了,謝謝你更正。
對了,其實為了好玩,我們暫時來探討一下大家聽到這些 GLP-1 藥物有效的那些用途。
嗯,當然對糖尿病患者——第二型糖尿病患者——改善血糖控制是很有效的。
如果我可以插一句。
好。
我是第二型糖尿病患者,對我來說這些藥很有效。
我的糖化血色素從 8.4,雖然不是最高,但相當高,服用 GLP 類藥物後降到 5.7。
就那麼一下子,降得很快。
是與減重無關的嗎?
不——
嗯,起初是有相關的。情況有點複雜。
我先服用一種較低劑量的藥,叫 Farziga。那個把我的 A1c 降到大約 6.4、6.5 左右。我那時沒減太多體重,有減一些。
然後我改服 Mangera,因為我有些噁心的副作用。那是常見副作用,雖然不嚴重,但確實存在。
所以我改用更強效的 Mangera,A1c 降到 5.7。
我也有減重。我從 144(磅)降到現在 128,說實話我不太喜歡這樣。
但我可以告訴你,我之前說過我會做全身 MRI。我在近九年內大概做了 20 次,
一旦開始服這些藥,我就能明顯看到脂肪像蒸發一樣消失。
現在我是房間裡最怕冷的人。
但你有維持肌肉量,因為你做阻力訓練吧?
大部分是的。
你一週做幾天?
我每天都做。但我有輕鬆的日子,因為你不可能每天都用大強度去操練,會太傷身。
所以我有輕日以較多次數的重複動作,然後較重的日子做較高強度的訓練。
然後我有一個專項日,會做像抓舉之類的動作來訓練核心,類似這樣的組合。
所以我幾乎天天都有在做。目標是保持肌肉量。
我主要這麼做也是因為常常有人量我的身體,不過在一次騎車意外弄傷肩膀後,數值就暴跌了。
有些動作當時做不了,所以你可以想像那些因素讓肌肉量下降了。
因此我確實有失去一些肌肉。大部分力量我已經恢復回來了,但還沒完全回到以前的程度,
所以還是有差距,不是回到 100%。
而且還有個問題是力量跟肌肉量哪個更重要——這我也不太清楚,或許你知道答案?我不知道。
總之,我會盡量維持。肌肉量下降了一點,力量也略有些下降。
我的糖化血色素現在還不算太差,但說實話,我不喜歡自己變得那麼瘦。我覺得看起來有點消瘦。
所以我其實現在在減少 Mongero 的用量。我不像規定那樣每週都用。
不過我用的是最低劑量,所以我是反應很好的人。
另外,談到藥物反應這件事,結果我對二甲雙胍是無反應者(non-responder)。我很早就試過那個。
喔,這很有趣。提醒大家,二甲雙胍,而它的「窮人版」是小檗鹼(當作補充劑販售),
基本上兩者做的事差不多,都是降低血糖。
事實上,我會告訴任何決定吃二甲雙胍或小檗鹼的人,如果你不搭配足夠的澱粉質碳水化合物,就可能會頭痛欲裂,因為你會變得低血糖。
我不知道這點。
喔,那真的很糟糕。很多年前我會吃一點小檗鹼。
我以前會有放縱日。好久以前,我整週吃得很乾淨,然後週六會放縱一次,想吃什麼就吃什麼。結果我覺得很糟糕,你會有那種能量的高峰和低谷,
到最後你會想「接下來十年都不要再吃東西了」那種感覺。當然隔天你禁食就會舒服很多,然後又回去原來的生活,但那並不健康。
不過吃了小檗鹼後,效果很顯著:它會讓我或其他推薦給我的人可以像吃下一整盒甜甜圈那樣,而不會感覺太差,因為它會抑制你的血糖反應。
不過,如果你體內的葡萄糖不夠,你就會發生低血糖,會有那種劇烈的頭痛。
總之,這有點……而且這現在變成一件大事,對吧?低血糖現在其實被當成一個重要的問題在看待。
而且很多人透過連續血糖監測(CGM)發現了許多這類現象,挺有趣的。
這是不是因為有人在吃 Monjaro 或其他會把血糖降下來的藥?
是的。其實這種情況比人們一開始意識到的還普遍,現在有了 CGM,人們才發現,唷,我們剛才說到那些血糖尖峰。如果你出現非常大的尖峰,你會分泌很多胰島素,結果就是在另一頭血糖會跌得很低,會出現低血糖。人們現在開始注意到這點,也因此有所擔心。當然會導致疲倦。血糖掉到谷底絕對不好。
我現在已經不再有什麼「放縱日」了。其實幾年前我就不吃垃圾食物了。
我不吃……(笑)
那肯定很糟吧。或者我的目標是,大約有90%的食物攝取來自未加工的全食物。是啊,很好。然後偶爾吃一片披薩或一碗冰淇淋,沒什麼大不了的,尤其是如果你有規律運動的話。
回到這些藥物,本質上它們就是 GLP-1 受體激動劑。我們曾邀請過一位來賓,Zachary Knight,他在 UCSF,是霍華德·休斯醫學研究所的研究員,他告訴我時讓我有點驚訝:這些藥物會把血液和大腦中的 GLP-1 水準提高大約一千倍,任何少於這個倍數的劑量其實對食慾或它們被設計要產生的各種效果影響都不大。所以這些藥物讓 GLP-1 達到的是非常大量、遠高於生理水準的增加。
我知道現在有些人開始從配方藥局拿藥,採用微劑量使用,效果其實很好。大藥廠不喜歡這樣,因為這些配方藥的售價只是正規藥的一小部分,而且你可以用很低的劑量就達到效果。順帶一提,這也是我想做的事。是的,而且通常也不會噁心。而且他們常常會和一些我一時想不起名字的其他東西合用,喔對了,例如一些較實驗性的肽類像 SS-31,是設計來改善線粒體功能的。人們對配方藥局配製的 GLP-1 受體激動劑用微劑量治療,得到的效果非常驚人。
即使是那些,可能也把 GLP-1 提升了數百倍。所以這些都不是身體自然就能達到的。但同時也有其他正面效果。例如我聽說會減少對酒精的渴望。你還聽過哪些?
認知功能是一個很重要的項目。當人們年紀漸長時,認知確實是大家很擔心的事情,幾乎成為最主要的擔憂之一,擔心會出現失智相關的問題。我們當然希望看到更多研究,但有些證據顯示它可能會改善認知。至於這之中有多少是和體重減輕等因素交織在一起,還沒有完全釐清。我覺得我們需要把那些關係弄清楚。
你可能知道過去有人談到二甲雙胍(metformin)這種糖尿病藥物可能是延壽藥。現在很多人認為 GLP-1 類藥或許是能讓人活得更久、更健康的一條路。據我們目前所知,對大多數人來說副作用並不高,甚至可能沒有太大副作用。現在很多人對 GLP-1 類藥作為潛在的延壽藥非常感興趣,也有相關的試驗正在進行中,所以我們會看到它們能如何改善人們的健康。
既然講到這個,你就是一個非常勤勉病人的典範:你在服用這些 GLP-1 藥物,而且如你所說,目標是用較低劑量,甚至所謂的微劑量。但你也每天做阻力訓練,重、輕交替;你做那些「運動小段」(exercise snacks);你飯後會快步散步。我覺得重要的是指出,你在服用 GLP-1 類藥時,還做了所有有助於維持肌肉量、認知等的事。很多人不會做這些,除非他們高度自我驅動。他們只是想要一顆能把脂肪融掉的藥,對做運動那一塊不感興趣也不願意。
你做的這些基因組資料和你正在做的大型研究,有沒有任何數據顯示把 GLP-1 類藥與運動結合是有益的?是否只是關於維持肌肉量而已?
好問題。我不確定,但很明顯人們如果做重量訓練(strength training),情況會比較好。當然希望有更大型的研究,但目前看來,做重量訓練的人可以減少肌肉流失,這一點很明確。對我個人也確實如此。我提過我的自行車事故:我原本在維持肌肉量方面做得不錯,但發生事故後我確實失去了一些肌肉,所以我能親自告訴你這確實有影響。
不要騎腳踏車。我常跟朋友這樣說。我認識很多騎腳踏車的人──你在旁邊和那些約3,000磅、速度遠快於你的車輛並排行進的人同路。有人在滑手機。我這麼說是出於對觀眾和你(即使我們剛認識)的關心。我們多年來都是史丹佛的同事,我得說我所認識的、經常騎車的人最後幾乎都會被車撞到。我知道三位史丹佛的教職員因此喪命,當然我在那個地區住了很久。在 Woodside Road 上,車子就是會直接撞上去,或有人為了閃車結果衝到樹上。
要死、腦損、受傷——我得做什麼才能說服你跑步而不是騎車?
嗯,我倒是有個理論:你騎腳踏車是為了健康。這兩者有一個反向關係,或者說是一個恆常值,換句話說我可能某天會被車撞死,但在那之前我會保持健康,因為騎車是我的有氧運動方式。
但我們需要你在世上,Snyder。
不過我想說的是,我不懂為什麼有人會選擇這個而不是游泳。但我不騎那些山路,那些地方根本連自行車道都沒有。問題不是其他騎士,是汽車,我擔心的是汽車。
對,沒錯。但有些地方根本沒地方可騎。所以大多時候,我是為了上下實驗室而騎車,沒錯。下班騎車回家對我來說也是一種精神上的抒壓。我很愛我的工作,但我工時很長,下班騎車回家真的是個很棒的紓解方式。
你戴安全帽嗎?
當然,會戴。事實證明這很重要,說來慚愧我不只出過一次事故,但還好從來沒有被車撞到,這點我要感恩。但我曾經撞到一塊石頭,被敲昏過一次之類的。我記不得了,我只知道在救護車上短暫醒了一下,後來在急診室又醒比較久。跟你們說,史丹佛的教授們,這就是史丹佛教授出事的方式。
嗯,不過話說回來在此同時我算是保持健康。我也想我現在算是相當健康,除了我的糖尿病。你看起來非常有活力。我希望你不介意我說你快要七十歲了,但你明顯在認知上非常靈光、反應快速,體格也很健壯。你提到做全身 MRI,配合 GLP-1 受體激動劑和重量訓練時,身上的脂肪逐漸消失。
我要繼續強調的是——我很重視重量訓練,很高興你在做,因為我覺得這非常重要。
是的,不只是靠吃藥而已。透過生活型態本身可以做很多事,我們會再多談這個。但我想問的是皮下脂肪和內臟脂肪之間的差別。
對。我們常聽到,圍繞內臟、包在器官周圍的脂肪才是真的需要擔心的。每次聽到這樣的說法,我都會想,這聽起來反而可能成為不去減掉其他部位脂肪的藉口。但說實在的,我們對內臟脂肪和皮下脂肪在健康風險上的了解有哪些呢?
我不是這方面的專家,但看起來相當清楚,包在器官周圍的脂肪顯然不好,脂肪肝就是一個很好的例子。順帶一提,當我開始吃 GLP-1 類藥物時,我有一點脂肪肝,但就消失了。很多人也是這麼認為:你的胰臟,特別是胰島 β 細胞,非常容易承受壓力,而脂肪的確會對器官造成壓力,這一點無可置疑。我們知道脂肪與發炎高度相關。肥胖就是一個很好的例子:體脂越多、BMI 越高(當然不是完全對應),通常會有更高的發炎反應。你的免疫系統也和這些有關,但我會說我們還未完全理解其中的所有機制。
總的來說,主流觀點是內臟脂肪更糟糕,我想原因就在於它會對你的器官系統造成壓力。
好了,先暫停一下,感謝我們的贊助商 David。
David 做出了一款與眾不同的蛋白棒:含有 28 克蛋白質、僅 150 大卡、且零糖。沒錯,28 克蛋白質,而且其熱量有 75% 來自蛋白質。這比下一款最接近的蛋白棒高出 50%。David 的蛋白棒嚐起來也很棒,甚至口感也很棒。我最喜歡的是巧克力碎片餅乾麵糰口味,但我也很喜歡新的巧克力花生醬口味和巧克力布朗尼口味。基本上我很喜歡所有口味,它們都非常美味。事實上,最難的是要決定哪天吃哪款、一天吃幾根。我限制自己一天最多兩根,但我真的很愛它們。
有了 David,我可以在當點心吃的熱量之內攝取到 28 克蛋白質,這讓我更容易達到每天每磅體重一克蛋白質的目標,同時又不會攝取過多熱量。我通常下午當點心吃一根 David 蛋白棒,出門或旅行時也會隨身帶一根。它們非常美味,而且在只有 150 大卡的情況下就能提供 28 克蛋白質,吃起來很有飽足感。如果你想試試 David,可以上 Davidprotein.com/Huberman。再說一次,是 Davidprotein.com/Huberman。
今天的節目也由 Eight Sleep 贊助。Eight Sleep 製作智慧床墊套,具備冷暖調節與睡眠追蹤功能。確保睡眠環境的溫度適當,是獲得良好睡眠的最佳方法之一。為了入睡並維持深度睡眠,你的體溫實際上需要下降大約一到三度;而為了醒來時感到神清氣爽、精力充沛,你的體溫需要上升大約一到三度。Eight Sleep 會自動根據你的需求,在整晚中調節床墊溫度。
Eight Sleep 剛推出最新款 Pod 5,Pod 5 有好幾項重要新功能。其中一項叫做 Autopilot。Autopilot 是一個 AI 引擎,會學習你的睡眠模式,根據不同睡眠階段調整睡眠環境的溫度。
它還會在你打鼾時抬高你的頭部,並做其他調整以優化你的睡眠。Pod 5 的底座也內建一個與 Eight Sleep 應用程式同步的喇叭,能播放有助放鬆與復原的音頻。音頻目錄中包含數個我與 Eight Sleep 一起錄製的 NSDR(非睡眠深度休息)腳本。如果你不熟悉,NSDR 是指聽一段語音引導,帶你做全身放鬆並配合一些非常簡單的呼吸練習。這是一個極為強大的工具,任何人在第一次或每次使用時都能受益。
如果你想試用 Eight Sleep,請上 eightsleep.com/Huberman 可在新款 Pod 5 上最高省下 350 美元。Eight Sleep 也運送到全球許多國家,包括墨西哥與阿聯酋。再次提醒,網址是 eightsleep.com/Huberman,可節省最高 350 美元。
我想談談用餐時機與睡眠。我盡量在上床睡覺前至少幾個小時吃完最後一口食物,但並非總能做到。我們知道晚間和夜間的用餐如何影響睡眠以及隔日的血糖與調節能力嗎?一般說法是你不應該在睡前三小時進食。我認同這點。從我們做的研究來看,那些在晚餐與睡眠之間保有空檔的人,特別是晚餐後會散步的人,隔天的血糖會比較低。如果你在入夜時已有明顯的血糖尖峰,通常會與睡眠不佳有關聯。所以我覺得事情比那更複雜。
一般說法會是你的血糖在夜間某個程度上偏高,白天逐漸下降;早上醒來時你會有皮質醇的尖峰(你大概知道),那是正常且健康的,有助於你日間的精力。皮質醇與血糖是相關的。但當你實際觀察人們的血糖模式時,情況要複雜得多。我認為這很大程度取決於他們的亞表型(subphenotype)。我們還沒完全理解這點,正在努力釐清。而你前一天尤其是前一晚的行為,例如吃了一大塊披薩然後立刻就睡,對你可能不是好事。很多人會帶著高血糖尖峰上床睡覺,除非你對血糖有完美控制。
對我而言,讓血糖控制穩定是有些困難的。我家習慣比較晚吃飯,因為我和我太太都經常工作到比較晚,所以我們傾向晚一點吃。但如果我能早點吃,我的狀況確實會比較好。我也絕對不會在睡前吃零食,這類習慣我都盡量避免。近來我也試著不要把最豐盛的一餐放在晚餐,因為那也會讓你以那種狀態入睡。我們家晚餐後一定會散步 —— 我們有狗,晚餐後會遛狗,已經成為例行公事。
你剛才提到行為。我認為良好行為的關鍵就是養成這些例行習慣,讓自己能自然進入狀態,這確實會有差別。還有,正如你可能知道的,我們在某些研究中也發現:固定在完全相同的時間上床睡覺的人,比睡眠時間高度變動的人隔天的血糖較低。這點對我不太容易,因為我常旅行;不過當我不出差時,我會盡量維持固定作息。至少這部分我還做得不錯。
我們有時會忘了睡眠期間發生了很多有趣的事。近幾年令我印象最深的一篇論文,是他們讓受試者在睡眠時對著一根管子呼吸,然後評估睡眠期間發生的不同代謝類型。結果發現,隨著夜間從淺睡到深睡,再到更多的快速動眼期(REM),大腦與身體會經歷幾乎所有形式的代謝:葡萄糖代謝、酮體代謝,或兩者的混合。看起來睡眠就像是在做一種——我們不知道該稱它為試跑還是重啟——但很明顯在睡眠中有大量代謝活動在進行。
所以當你告訴我「每晚大致在相同時間上床能改善血糖調節」時,我第一個想法是,喔,這很合理,因為如果你在相同時間上床,你吃飯、運動的時間也大致固定。但也可能是因為在睡眠中,我們正在為大腦與身體的代謝過程進行調整。有沒有任何證據支持這點?老實說,從代謝學角度我還不完全清楚。我常說我們做得最多的事往往是最不理解的——像是營養,如何精確作用於你各個器官?睡眠也是。我喜歡睡眠清理的這個概念 —— 你可能比我更清楚,但腦脊髓液等組織會膨脹與收縮,有一種「清理垃圾」的想像。它字面上是在沖洗你的系統。我喜歡這個概念,覺得它應該是有益的,但具體程度我不確定,很多細節仍有爭論。甚至哪一種睡眠對你更好──REM 還是深睡──專家間也有辯論。
再說一次,我不是睡眠專家。我有個習慣會涉入自己不熟悉的領域,正因為我很天真,所以希望能從中學到東西。關於血糖控制,這將是我們未來會更深入研究的領域。但毫無疑問地,如果你看某些人的血糖,他們的波動會異常劇烈。我自己的日子也時好時壞。
我正在試著把那件事理清楚。
有時候我確實會到達某個界線,高血糖會在早晨逐漸下降。
但也有些夜晚我的血糖相當不規律。
我想把那些情況和當時發生的事情做關聯分析。
而且不只是我,很多人都是這樣。
我想這點在我腦中還沒釐清。
我覺得代謝問題,總的來說,我們以後可以再談那個微量採樣的東西。
但我們發現讓32個人在禁食時喝一杯安素(Ensure)營養奶昔,他們的反應各不相同。
這是在白天的情況,不是在睡覺時。
對某些人來說,那是促發炎的;對另一些人則是抗發炎的,非常有趣。
我猜很多這些情況在生命早期就已經設定好了,因為你的整個微生物群……
稍微回頭講一下,讓大家知道,你體內有很多微生物,實際上你體內的微生物數量比人體細胞還多,
它們對消化食物等都很重要,而且大量地與你的免疫系統互動。
大約七成的免疫細胞在你的腸道裡面,所以你的免疫系統和腸道之間有整個交互作用。
顯然你吃的食物會先經過小腸,小分子像葡萄糖會被吸收,
但那些纖維、大分子則會進入結腸(大腸),在那裡它們基本上與這些免疫細胞互動。
所以我認為很多東西,很多這種互動大概在生命早期就被設定了。
事實上有人顯示你的微生物群在生命頭三年就被建立了。
所以我認為那種互動關係都在那時期確立,然後你在後來的人生中對某些食物產生反應。
這至少是個假說,不代表無法改變。
事實上,從純肉食改成比較多蔬菜的飲食,像是地中海型飲食——那種以魚類為主、蔬菜為多的較健康飲食,我認為對人有幫助。
但我確實認為有些東西是在早期就被設定好了,我覺得要把那設定正確,作為社會我們可能需要更早去著手,現在也該開始了。
有些研究(像是 Justin Sonenberg 的工作)估計,原住民或某些土著人口的微生物數量,可能是美國人那類人口的三倍。
所以我們就是沒有一個相同的微生物社群,那個社群可能能處理多樣化的食物並製造對我們健康很重要的必需成分,而我們現在缺少了這些東西。
因此我們大概需要以某種方式恢復它們。不然肥胖和糖尿病的趨勢只會持續下去。
我完全同意。我認為腸道微生物群無疑是我們生物學中最令人著迷的面向之一。
部分原因是它透過迷走神經與大腦互動的方式令人著迷。現在大家都很迷迷走神經,把它當作一條讓人冷靜的通路,
但迷走神經內有很多不同的通路,它是腸道與大腦溝通的主要路徑。
對了,我想公平地說一件事,我完全同意你的觀察:許多一直吃標準美式飲食(很可悲還有人在吃,因為那實在是個糟糕的飲食)的人——大家都同意那點——吃很多加工食品。
但你提到從純肉食改成更地中海式或以植物為主的飲食,我看過那對很多人有效。
我也要公平地提一點,這也跟腸道微生物群有關:似乎有些人,不管他們多努力吃纖維、水果、蔬菜、魚,也就是所謂的地中海式飲食,出於某些原因還是有持續的自體免疫問題。
我反覆觀察到,如果這些人改成一種排除飲食(主要只吃肉,什麼都不吃),不可思議的是,他們的自體免疫問題似乎會消失。
我個人並不遵循那種飲食,我不認為那是最健康的飲食,且很難堅持,但在我看來,資料似乎指向這個想法:不同的人有不同的微生物群,這些在生命早期就建立,而基因也可能扮演角色。
你是遺傳學教授,希望這不會太異端。
另外,有些研究把一般葡萄糖水準裡多少是由你的微生物群決定、多少是由基因決定做了區分。
一般來說,微生物群大概占了約20%到30%,視研究族群而定(有 Weissman 的研究)。
而基因可能約占20%。
所以你的葡萄糖水準中,約20%到30%是由微生物群決定,大約20%由基因決定,其餘則是由生活方式決定。
嗯,這是一組有用的指標。
我只是必須相信,根據那些非常注意健康的人(他們不是吃標準美式飲食)、試過純素、試過素食、試過不吃加工食品的雜食,
然後嘗試生酮飲食後感覺變好,接著完全只吃肉,他們的問題消失了——我看到這種情況很多次了。
是的,你得承認那一點。我不是說你一定要接受,但我會承認。
我也會說大多數人似乎在雜食飲食下表現良好。我想全世界大約90%的人可能是雜食者。
是的。
我覺得很有趣的是,當我們支持腸道微生物群時,我們的健康通常會改善,似乎就是如此。
我想談一下纖維。當然。
因為我覺得醫學界普遍同意纖維很重要,能降低罹癌風險、改善消化、增加食物的體積、減少發炎,等等等等。
但話又說回來,我們的同事 Justin Sonnenberg 和 Christopher Gardner(兩位都曾上過這個節目)做了一項很好的研究,比較在飲食中增加纖維與增加低糖發酵食品的攝取。
很明顯地,增加低糖發酵食品促進了健康腸道微生物的增生,減少了「inflamatome」(發炎體),而增加纖維則讓有些人的發炎降低。
但其他人的發炎指標卻上升。
所以這就把我們帶到一個問題:當我們把纖維當作一個總類來談,也許那太籠統了。
確實是。
你能告訴我們兩大類纖維嗎?哪些食物傾向含有其中一種或另一種纖維?如果真有差別,哪種纖維對不同的人比較好?
對。正如你所暗示的,纖維非常異質,很不一樣。我們甚至把它分得比那更細。你可能在想可溶性對不可溶性,或是抗性澱粉對一般澱粉。但我看纖維就像是一大群不同的底物,如果你願意這麼說。
所以我們有長鏈、短鏈、疏水、親水、帶正電、帶負電。就像說所有動物都一樣:人類和蟑螂、貓狗一樣。你不能把它們這麼籠統地合在一起。你不能,而且它們的效果非常非常廣泛。
所以我們開始把這個拆開。我本科是學化學出身,所以我想這就是我的出發點。我們剛開始,而且也有些務實,我們開始讓人去吃,我們選了兩種常見纖維,a ravenazilin 和菊苣菊糖(inulin),這兩種是常用的,ravenazilin 和 emphyseum husks,跟 Metamucil 和 inulins 那些菊苣、豌豆纖維類有關聯。
在我們深入之前,你能說說哪些食物比較常含有某一類纖維,跟另一類纖維比較多的差別嗎?
嗯,Metamucil 是這種纖維的一個好例子,a ravenazilin 可以當作一個範例。ravenazilin 很有趣,正如名字聽起來,化學上有個 ravenose,它確實有些葡萄糖,但裡面也有多酚。我不知道你們節目是否已經談過多酚。
還沒有,不過它們非常重要。
是的,尤其在過去大概六到十年來,人們越來越重視它們作為抗氧化和抗發炎劑的各種正面效果。所以,無論如何,多酚是 ravenazilin 的一部分。這種 inulin 是一種葡萄糖聚合物,但有短鏈和長鏈,這也具有不同性質。它存在於某些水果和其他食物中。
當我們著手研究時,如果你看文獻,你會看到有些研究說 inulin 降低你的血糖,其他的說沒有影響;有些說它降低膽固醇,有些說沒有。ravenazilin 也是各種說法都有。儘管對 ravenazilin 降膽固醇的共識可能比較多一點。
所以我們就直接做了。我們找了18個人,我知道聽起來不多,但他們做所謂的交叉試驗(crossover),在增加劑量的情況下:第一週每天補充10克,第二週20克,第三週30克。然後洗脫期(washout)再換到另一種。所以是隨機的。他們可能第一階段吃 ravenazilin,第二階段吃 inulin,然後還有一個混合纖維組,所謂官方說法會說混合纖維對你最好。
我們然後做了我們擅長的這些深度測量——測量盡可能多的人血液分子以及臨床指標。所以我們發現的一般規則是,ravenazilin 確實降低了膽固醇,而且相當顯著,大約下降了25%。
那這是在 Metamucil 中,但其他哪類食物含有大量這種化合物?
大多數其實都有。
喔,好。像是花椰菜?
是的,花椰菜、羽衣甘藍、生菜、捲心菜。
好,所以當我們想到纖維時會想到——
但它們也有其他東西。所以這些通常是混合物。像蘋果纖維會有三種主要類型的纖維。又回到纖維的異質性。
所以我們現在接觸到其他像是貝塔葡聚糖(beta-glucans),另一種纖維。抗性澱粉(resistant starch)又是另一種。外面有一大堆這類纖維。然而,它們並未被單獨研究其個別效果。當然,複雜的混合也可能很重要,也就是獲得正確的組合。但我們先從個別纖維開始,試著看它們的效果,接著我們會做組合。
我們剛完成一項研究,做法類似,但加了兩種纖維,beta-glucan 和抗性澱粉,看看它們作為補充劑的效果。最終的想法,我想人們會吃補充劑,這也是為什麼我們做補充劑研究。不是說我是很支持補充劑的人。我寧可他們吃更健康、未加工的食物。
或兩者都做。
或兩者都做。但大多數人攝取不足。你也可能知道,建議女性每天至少攝取25克纖維,男性35克。而人們實際攝取大概只有12到15克。
哇,差了大約一倍。所以至少補充劑可以幫忙把量提高上來。
總之,我提到 ravenazilin 大致上能降低大多數人的膽固醇。順帶一提,兩者都沒有影響血糖。
所以,我們認為還有其他事情很重要。
但如果你看個別個案,我們確實看到有些人在使用 rabinozionine 時完全沒有反應,換句話說,他們的膽固醇維持不變,即使把劑量提高到每天 30 克。可是,他們服用菊粉時卻促進了膽固醇下降。那麼,發生了什麼事?嗯,我們不知道。
但對我來說,合乎邏輯的解釋是你的微生物組,或許還有其他參數在影響這些結果。這也是為什麼最終我想做的事,就是取得你的微生物組,抽血檢查,然後說:「啊哈,這些食物對你會健康,這些則不會。」我認為這非常個人化且複雜。這回到你之前提到的,肉類等東西對不同人的影響不同。你大概也認識很多有雙相情緒障礙的人。對很多人的解法是生酮飲食,對吧?而且似乎真的有效。有些研究顯示效果非常顯著,這很了不起。我的意思是,退一步想想,雙相憂鬱長久以來一直是最難治療的事情之一,而事實上生酮飲食對某些人非常有效,在某些情況下甚至能治癒人(不是每個人)。那是個了不起的突破。
我同意。像你早些時候說的,我認為這是人們要記住的一個關鍵。我們對最常做的事情反而最不了解。對。可以想像,很多年來人們都像大家一樣飲食,遲早都吃同樣的東西,而當中有些人正面臨嚴重的心理健康問題,而他們所吃的食物很可能加劇了症狀。真是很瘋狂。
但當我們談論——我聽你說過「食物就是藥」——我覺得大多數人並不把食物當藥看待。大多數人把食物當成他們需要、渴望、享受的東西,最後變成對他們有問題的東西。我不認為人們真正理解他們放進嘴裡的東西能在多大程度上支持他們、真正促進健康。對吧?我想這是因為我們太注重熱量了,像「你吃進去的對抗你消耗的」這種觀念。但你真的把食物當藥在看待。
喔,對,因為我認為——我的看法是,我們是維持體內穩態的系統,而且是非常複雜的那種。我們有這麼多器官、這麼多生化途徑。還有一點我們至少比較了解的是人的行為。這點之前有提到,我相信還會再提。你得調整所有這些東西才能讓它保持正確。一般來說,大多數人做得還不錯,但我想我們大家都可以改善,我確信。那就是目標。就是要維持這個——你知道,你的車子,對吧?如果你想讓它永遠運轉,你要讓所有系統都運作正常並保持平衡,不要讓事情跑偏太遠。我覺得現在醫學有個傾向,也是一個問題:我們等到東西壞掉才去修。顯然,你想做的是讓人在整個人生中都像調得很好的車,然後自然過世。那才是應該的運作方式。所以我想我們要做的就是讓人保持調校良好。
我們很可能在生命早期就沒有一個好的開始,當我們讓人們從小就吃那些不太好的飲食,像是加工食品和糖分的大量成功,導致我們微生物多樣性流失。我認為我們真的要從一開始就讓我們的車子發動並保持良好運作。對某些人來說有點晚了,因為我們可能多少已經有些既定化,不過我認為我們還是可以調整。我想我會盡我所能去做。我看起來做得還不錯。嗯,無論如何,我們會盡最大努力。
出差時,我偶爾會在做所有其他支持腸道微生物組的措施之外,額外服用益生菌。我確實會吃補充品來支持腸道微生物組,也會盡量多吃水果和蔬菜。我必須說,我對這些纖維數據、不同類型纖維的數據非常感興趣。我很感興趣是因為我注意到有些蔬菜類食物即使我很注意好好咀嚼、按步驟吃,仍然不太合我的胃口。隨著時間推移,我就傾向吃同樣的六到八種蔬菜。
但我很想做以下實驗。告訴我這是不是個好實驗,Snyder,如果我能在你實驗室休假一段時間。繼續吃我現在吃的東西,運動和其他生活方式都保持一樣。但像你說的那樣試一種補充劑,例如 Metamucil(一種特定類型的纖維)。並做前後檢測:LDL 膽固醇、ApoB,以及用連續血糖監測儀觀察血糖調節。然後停用、做洗脫期,再換成透過其他來源增加菊粉(inulin)。換句話說,就是在既有飲食之外額外加一種純纖維來源,看看它如何影響血液指標和主觀的身心感受。
我覺得這很好。我很想知道你的微生物組。這些就是我們現在試圖釐清的事情。我沒有答案,但我想你體內的微生物會有某些水解酶可以分解這些纖維。而每個人的微生物組都非常非常不同。我們有微生物群落,每個人的群落都不一樣,所以我們有這些酶──水解酶──能分解這些纖維。我猜想你的會和我的不同。所以這就是為什麼我們需要蒐集正確的資料。
而最終,你可能需要搭配正確的益生菌、正確的微生物,跟那種纖維一起,才能更好地達到你想要的調整效果。
從長期來看,如果你想要讓這種益生菌永久、穩定地在你的腸道內生長定殖,你其實可能得補充一個「共同體」,因為它們彼此相互依賴。
它們早期就會變得個人化。
所以你基本上會形成你自己的個人「公會」(guild)。
益生菌的一個問題是,它們不太容易黏住腸道。
很多會被沖洗掉,雖然長期使用可能有助於部分菌株的定殖,這是可能的。
而且它們很麻煩、昂貴,大多數還需要冷藏。
沒錯。
我個人很慶幸我沒有我會認定為慢性腸道問題的狀況。
我只是避開某些食物。
但你避開它們是因為會引起發炎嗎?
你說有些東西不太適合你,那是因為會脹氣,還是因為發炎?
比較像是一種發炎反應。
就是你會覺得不舒服,覺得被某種過程壓制住了,這就是我會說的,這是貧民版的「我檢測到發炎」。
但如果你能找出哪些纖維特別會誘發那個反應,也許你就能避開含有那些纖維的食物。
我不知道。
而且纖維似乎真的很個人化。
所以我認為這是可以試試看的。
這是一個相當容易做的實驗。
我覺得大多數人都喜歡纖維的概念。
我們喜歡研究單一纖維,因為最終我想了解每種纖維的效應,並做出能為人客製化的組合。
但如果你吃蘋果纖維或燕麥,沒錯,它們含了很多 Metamucil 與 Arabizanin,但裡面也有其他東西。
很可能組合效應很重要。
我們遲早會研究出那些組合規則。
我是個大數據派的人。
我喜歡這個想法:地球上有八十億人,如果就算只有 1% 的人在做食物記錄並配合血糖監測等裝置,我們就能弄清很多組合情形。
你實驗室有一百個人。
你一直在做臨床試驗,對吧?
你的人體受試者需求很大。
也許我們可以放個連結,讓想參與這些研究的人知道怎麼加入。
是的,我們一直有在跑研究。
我知道很多人會有興趣參與。
我們接下來還會討論更多關於感測器和空氣品質的主題,每個領域還有些要補充的。
但我覺得非常重要的是,謝謝你把我們都聽過的這個大範疇「纖維」,拆解成有意義的分類。
而且讓大家了解不同的人對不同纖維的反應會有差異,這點非常重要。
我的一位家人被建議要吃 Metamucil 來增加纖維,結果對他們的 LDL 沒有影響,對其他重要指標也是零影響。
我可能會建議他們考慮換一種纖維補充品,試著控制那些指標。
也許對他們來說,菊粉(inulin)會是關鍵。
好。
這是我第一次聽說這個——嗯,是在我聽你的一場演講時聽到的。
你實驗室有一百人真是太好了。
順帶一提,擁有一個一百人的實驗室非常罕見。
現在我們人少一點,但是的,我們仍然是一支好團隊。
真的很令人印象深刻。
你的活力不可否認。
我只是很幸運實驗室裡有很棒的人。
我覺得自己非常幸運。
我不是因為你現在坐在這裡才這麼說,也不是單純客套。
你實驗室的很多人曾因為合作等事找過我,他們都對你非常敬重,說跟你合作的感受極好,這在大實驗室或小實驗室都不一定會出現,但他們都很崇拜你。
我要稍作休息並提到我們的贊助商 Function。
去年我在尋找最完整的檢驗方案時成為了 Function 的會員。
Function 提供超過 100 項進階實驗室檢測,讓你能迅速掌握整體身體健康的關鍵快照。
這個快照能讓你了解心臟健康、荷爾蒙健康、免疫功能、營養素水準等等。
他們最近也新增了毒素檢測,例如來自有害塑膠的雙酚 A(BPA)暴露檢測,以及 PFAS(永久化學物質,俗稱 forever chemicals)的檢測。
Function 不僅提供超過 100 項與你身心健康相關的生物標記檢測,還會分析這些結果,並提供相關領域專家的醫師見解。
舉例來說,在我跟 Function 做的第一輪檢測中,我發現血液中汞含量偏高。
Function 不只幫我偵測到,還提供如何降低血中汞含量的建議,其中包括限制吞拿魚的攝取。
那段時間我吃了很多吞拿魚,同時也努力多吃綠葉蔬菜,並補充 NAC 與乙醯半胱氨酸(acetylcysteine),這些都能支持麩胱甘肽的生成與解毒。
我必須說,透過做第二次 Function 的檢測,那個方法是有效的。
全面的血液檢測非常重要。
有很多與你心理與身體健康相關的問題,只能透過血液檢測發現。
問題是,血液檢測過去總是既昂貴又複雜。
相比之下,Function 在簡便性與價格上讓我印象深刻。
它相當負擔得起。
因此我決定加入他們的科學顧問團,也很高興他們贊助這個播客。
如果你想試試 Function,可以到 functionhealth.com/Huberman。
Function 目前的候補名單超過 25 萬人,但他們正對 Huberman 播客的聽眾提供提早使用權。再說一次,請到 functionhealth.com/Huberman 以取得提早使用權。
我想談談器官老化與器官健康,將它們視為可以與一般老化與整體健康分開的獨立面向。我記得你是我聽過最早說出這句話的人之一:我們的器官並不是都以相同速度老化。就像大多數人最終會死,是因為某一個器官先衰竭,然後連鎖影響其他器官。我們需要開始像對待器官疾病一樣去思考器官健康。我們需要把器官年齡當作一個獨立的概念。比方說,我的肝臟在基因層面或功能層面上,可能比我的心臟老得多。你對此有什麼看法?我們要如何開始解析器官年齡?我想請你對此做點評論。還有,也許我們只是線性老化的想法並不正確,生命的某些階段可能會出現陡然下降的「斷崖」。你能談談這些嗎?
好,讓我稍微說說我們是怎麼進入這個領域的。這來自我的一個理念──我認為醫療體系出了問題。我們傾向做的是病後照護,而不是健康管理。當我 16 年前搬到史丹佛時,我們開始有這個想法:首先,當人們健康時,你其實很少去測量他們、也不常測量。因此事情就從我開始。但目標是做一個更大的群體研究,我們確實做到了:在健康狀態下對人做大量描繪(profiling),收集盡可能多的資料。所以人們會提供血液、微生物群、尿液等樣本,我們會對這些樣本做所謂的組學(omics)測量。我們會從血液上盡可能做多種測量,並搭配深度臨床檢測,使用所有這些新工具。我們每三個月做一次,並在他們健康時進行。如果他們生病了,例如感染病毒之類的,我們會採集更多樣本,以便更仔細地觀察他們初次生病時發生了什麼。
我們對我本人已經做了大約十五年半的研究,對這群人則追蹤了大約十二年半左右。因此我們一直在描繪這群人的資料。有些人中途退出了,因為參與這類研究需要很多精力;不過也有新的人加入。所以我們做了相當長一段時間。這個想法是要看看健康時的輪廓長什麼樣、它如何隨時間改變(我們把這解讀為老化),以及人第一次生病時會發生什麼事。我們非常著迷於這些技術,事實上我們實驗室也發明了其中一些組學技術,比如可以測量所有轉錄本的 RNA-seq。我們也有用蛋白質晶片等方式追蹤所有蛋白質。我們實驗室確實發明了很多所謂的組學技術,這些是從血液、尿液甚至微生物群蒐集大量資料的方法。基本上我們對人的基因組做定序,做了所有這些測量,並隨時間追蹤。
我本來也想說我們想知道能否把像基因定序和這種測量轉錄本的方法,用於更好地管理人們的健康。然後我們在一開始就把可穿戴裝置引進來──當時它們只是健身追蹤器。我們想或許它們比單純的健身追蹤器更有趣,所以我們把它們用於健康監測。我可以告訴你,當我們剛開始時,這在當時是有爭議的。很多醫師不喜歡對健康的人做基因定序。那時正是基因定序剛開始流行的時候,他們擔心我們會把所有人變成疑病症患者,或是成本會高達數百萬美元。現在大部分人開始接受了,但還不是百分之百。很多人仍然不喜歡這樣,他們仍然不喜歡那些穿戴裝置,我想我們會再談到這點。不過我們確實顯示出很多人從基因定序中學到了一些相當重要的事。
有一位年輕人結果發現他有一個突變的心臟基因,而就在我們為他做基因定序的時候,他的父親也剛好去世,死於心臟疾病。果然,他本人也有被基因定序揭露的心臟缺陷。還有穿戴裝置也發現了很多事情。事實上,在研究運行的前三年半內,就有 49 人被我們判定為有重大的健康發現。是靠穿戴裝置嗎?是靠各種方法。情況是這樣:並不是某一項單一技術。我們所做的是得到一個更完整的健康圖像。我們在他們出現症狀之前就發現了這些問題。我們在他們健康時就做描繪,並尋找可能異常的跡象。我常用的比喻是,如果你的健康是一幅由一千片拼圖組成的拼圖,那麼當你今天去看醫生,醫生大概只看到那一千片中的五、六片,根本無法拼出完整圖像。我們的目標是測量五、六百片,得到更清晰的圖像。因此那 49 個人是在症狀出現前被發現的,得以較早期被發現:兩人有癌前病變、兩人有嚴重的心臟問題,一個是透過基因定序發現,另一個是靠穿戴裝置發現。這是這項研究的一部分。
這有商業化嗎?如果我想做 RNA-seq 或深度定序(deep-seq)——順帶一提,這只是命名法——如何處理?
如果我想查看自己可能有的突變,或想知道我身體不同器官或細胞的健康或疾病狀況,現在有哪些可用的檢查?
嗯。
所以我們把 Sys-Q bio 的醫療版本分拆出來,做全身 MRI,但大多數人會告訴你 —— 特別是大多數醫師會告訴你 —— 你不該做那種檢查。
喔,先停一下,因為我要說我做過 Pronovo 的掃描。
嗯。
他們不是本節目的贊助商。
嗯。
但我做過 Pronovo 的掃描。
嗯。
你覺得怎麼樣?
我覺得很棒。
我在身體被掃描的時候看了 Netflix 上一部紀錄片的第一段。
我不害怕幽閉,所以進去那個管子沒什麼問題。
還好我看到——我想規則是大概每十年允許大腦有一個白點。
我幾個月後就快滿 50 歲了。
最多到五個應該沒問題。
我有一個小白點,還好,因為我年輕時做過一些高強度運動和武術。
那是我被打到頭的地方,我不建議大家那樣做。
所以我有點擔心。
好。
我知道我的內臟脂肪非常少。
而且,總的來說,這提供了一個有用的基線。
我從小就交好的朋友現在是某大學的神經外科主任(不是史丹佛,是附近一所大學),他跟我說這種情況並不罕見。
像是每個月都會有人聯絡他說,「我去做了全身 MRI,發現視交叉長了一顆腫瘤」或「我有一個小膠質瘤」。
你剛說醫生不喜歡人們做這些全身 MRI?
我舉他當作一個欣賞人們這樣做的醫師例子。
我很喜歡這點。
他是外科醫師,外科醫師喜歡動刀。
他也許是世界上最傑出的神經外科醫師之一。
我覺得我談過的每位神經外科醫師都非常敬佩他。
但我同意,很多醫師不喜歡人們去做掃描,因為那會讓他們接到那些擔心的、所謂的「疑病者」的電話。
但在我看來,這反映的是醫療社群的缺陷,而不是掃描技術的缺陷,對吧?
我完全同意。
退一步想,其實有點離譜,對吧?
從完全不帶情緒的角度看,如果有人有健康問題,對醫師來說就是更多的生意。
所以他們的反應跟這點不太一致。
人們為自己的健康做探究、掌控自己的健康探索,這件事似乎真的讓很多醫師感到困擾。
他們不喜歡這樣。
這對我來說毫無道理。
難道你不希望你的病人有健康意識嗎?
我覺得這是破碎醫療系統的一部分,對吧?
他們只有十五分鐘可以跟你相處。
是啊。
所以當人們帶著自己的(檢查結果)出現時——我想對全身 MRI 最大的擔憂就是會發現結節,對吧?
如果你把解析度拉得夠高,你就一定會發現結節。
男性在前列腺會有、女性在卵巢會有——如果解析度夠高是百分之百會發現的。
然後人們出來說,「我發現了這些結節。」
結節是細胞生長,它們可以是良性的細胞增生。
或者它們根本沒在生長,只是存在。
可能很早就出現了。
我提過我做過二十次這種(檢查),我有九個結節。
重點不是你有沒有結節。
重點是這些結節有沒有在生長?
對,對。
那才是關鍵。
如果你從來沒有做過基線檢查,你永遠不知道它們有沒有在變大。
所以我很高興地說,我那九個被發現的結節都沒有在長大。
聽到這點我鬆了一口氣。
我知道這一點。
你大概也看過類似的情況,但我一個朋友某天醒來發現手臂不能動了。
他們緊急送他到急診,掃描相關部位,發現他的脊椎有一個腫瘤。
所以他們把它拿掉,一切看起來沒事。
然後他們做了全身 MRI 的追蹤,發現又有三個結節。
問題是,那些結節是原本就有還是他的腫瘤轉移了?
沒辦法知道。
他們沒有基線。
所以我認為每個人有這些基線紀錄非常重要。
我覺得人們對費用會猶豫不決。
如果我沒記錯,做一次全身掃描大約要兩千美元左右。
我覺得可以假設成本會下降,就像一切會下降一樣,全基因組定序的價格也會降。
或許保險未來也會涵蓋它。
一旦有能做的人和場所,實際上要做這件事非常容易,如果成本下降,我想會救很多很多人的命。
我把它看成對醫療產業的一大助益,不只是賺錢,而是改善人們的健康。
就像你說的,當你去看醫生,他們量體溫、把溫度計放進你嘴裡,量血壓、量身高、量體重,問你幾個問題、問你有沒有什麼變化。
然後你會覺得——幾乎不如直接打電話給他們就好。
你可以在家做所有那些檢查。
沒錯。
事實上,我們本來就應該在家做那些事。我們可以之後再談。
是啊,Q Bio 做的是全身 MRI,他們設計出一套方法,大約 35 到 40 分鐘就能完成,節省很多時間。
然後他們也做一些——像我之前說的醫療版本的檢查。
例如他們不做 RNA-seq 那類的轉錄組分析,某些項目沒做,因為他們把流程設計成提供可執行的資訊。
這樣你就可以把資料拿給你的醫師,他會知道該怎麼處理。
然後──沒錯,結果就像你說的,光從前一百多個人就發現了早期卵巢癌,都是在出現症狀之前發現的,就像我們那個有49個人的研究裡,那些人在症狀出現前就被找到一樣。
他們發現,心血管疾病相當嚴重。
他們甚至發現了早期的胰臟癌,這幾乎從來不會被早期發現。
所以他們發現了這些問題。
有時是透過縱向追蹤的測量看到數值在改變。
有時是我們所說的多項指標(multivariate)一起變動時會看到問題。
我們在研究中也發現了這點。
有時我們會看到只有一個指標異常,你會說,我不知道,但當你看到三個指標都朝同一個方向變動時,你就會擔心。
舉個好例子,今天你去看醫生,血糖高了,而平常都很低,可能突然飆高。
醫生會說,嗯,你昨天有生病嗎之類的?
那一切都能解釋了。
就先忽略它吧,兩年後再回來檢查,好嗎?
那樣顯然不夠。
那可能就是某個重大問題的線索。我們在研究中就看過。
我們會看到有人的肝酵素走樣,他們會來跟我說,Mike,我的數值還是在正常範圍內耶。
你知道,這就是為什麼我們非常重視基線值。這是我們工作的主要主題之一。健康的基線絕不是像做一次 MRI 那樣的一次性檢查。
他們的肝酵素原本在正常範圍的低端,然後突然翻倍,但仍然落在所謂的「正常範圍」內。
他們會打電話給我問,嘿,這是怎麼回事?
我會說,我不知道,為什麼不再去做一次檢測看看?
果然,再測一次就跑出正常範圍了。
所以我認為這些測量值的變化軌跡很關鍵。
知道你的變化進程很重要,這也是我們的思維──就像你的車一樣。
如果看到哪裡出狀況,你希望在出現第一個徵兆時就發現,而不是等到車拋錨在路邊、引擎都爆掉了才發現。
所以我認為我們必須把醫療做這樣的轉變。
說得好。非常同意。
那我們來談談你戴的那些感測器吧。
好啊。以及現在人們可以監測哪些項目。
你剛剛提到持續血糖監測器,而且是非侵入式的──我的意思是,你幾乎感覺不到它的放置,它基本上就是一個貼片。但還有哪些其他可以監測的東西呢?
大多數人現在都熟悉睡眠追蹤,對吧?
當然,那是用心率資料和其他幾項數據去推算的。
好,帶我們了解一下現在非侵入式追蹤器能做到什麼。
也順便說說你現在戴的是哪些。這不是在推銷某個產品,我只是很好奇。你身上感測器滿到不行,戴了哪些?
我是個很重視測量的人。畢竟你是史丹佛的教職人員嘛。
好,我有我的──這是我的 Fitbit,這是我的 Apple Watch。然後我碰巧有一家公司叫 Sensomics,他們有兩種不同的裝置──這是他們新的,這個是舊的。
它們都在量心率、心率變異度,且相當準確,也就是說誤差不太大。
再說一次給聽眾聽,靜息心率大家都知道。但心率變異度是一個重要指標,現今越來越被重視。你生病時,心率變異度會下降。這兩項在大多數裝置上如今都相當準。
喔,我還戴戒指型裝置。這個叫 Circle,我以前戴的是 Oura。不是 Oura,是 Circle。它們量的參數不同,所以沒有對錯,要配合你的生活型態來選。有些你可以在洗澡時順便充電,充一次可用五天;有些則得充一個到一個半小時才能繼續使用。你得找一個最適合你的。
我覺得戴著它們睡覺是很棒的健康監測時機,所以我是它們的支持者。
它們會測這些東西,有些會量血氧,有些裝置的血氧準確、有些不準,視裝置而定。有些會量皮膚溫度,也是視裝置而定。
它們也會測一種叫皮膚電導反應(galvanic skin response)的東西,也就是皮膚的導電性。我們在診所通常不會量這個,但事實上它對於判斷脫水有幫助,因為當你皮膚較乾時──像糖尿病患者會有比較乾的皮膚──我早期糖尿病時就該早點想到這點,我會覺得很癢,因為皮膚變乾了。總之,你可以用智慧手錶即時量到皮膚電導反應。
皮膚電導也可以當作壓力的指標。你壓力大會出汗,這些裝置就能偵測到。所以有相當多項目可以測,還有些可以做心電圖(EKG),睡眠當然也超重要。至於睡眠分期的準確度還有疑問,視裝置而定,但正在進步。
我用 Innate Sleep,那個我會看──現在我習慣每幾天才看一次數據。因為我在做一個自我實驗,量我主觀的休息感、清醒度和能量,然後把它跟數據比對。要正確做這件事,唯一的方法就是不要一早起來就先看數據,因為那會偏頗你當下的感受。
我們的同事,史丹佛的 Ali Crum 做過一些很棒的實驗,他們會在一個人確實睡得很差的夜晚,告訴他們其實睡得很好……
或者他們會在別人睡得很好的隔天告訴他們,說他們睡得很差,然後給他們一個睡眠分數和一些數據。
基本上那是假的數據。
而人的警覺程度、幸福感等等,會被告知的睡眠情況大幅偏向,而不是實際睡眠的狀況。
這很重要,對吧?
我覺得這也呼應了 Ali 做的那些很棒的研究,因為她常常發現這類東西。
對,在營養與身心健康領域,這類心態效應真的很強大。
所以我大約每兩三天才看一次我的睡眠資料。
對,我一直在努力多獲得一些快速眼動睡眠(REM)。
順便一提,睡眠最後兩個小時把睡眠環境稍微加溫,會顯著增加你得到的 REM 睡眠量。
我從 Matt Walker 那學到這個技巧,效果非常好。
我一定要試試看。
是啊,Matt 教我的那個技巧讓我現在 REM 接近兩個半小時了。
哇。
而我只要睡六個半到七個小時就會感覺有精神。
不錯,真的很驚人。
我要謝謝 Matt,我得試試看,他給的建議很棒。
這是我最大弱點之一:我睡得不是很好。
是啊。
所以一開始把床墊弄涼一些——我也會這樣做——然後到清晨再把溫度調高。
有趣。
Matt 教我的那招真的讓人驚訝,完全不一樣。
真酷。
現在我醒來時感覺好很多。
除非我做了一個令人不安的夢,那時你就得去想別的事。
不過無論如何,像 Eight Sleep 那類睡眠追蹤器,因為追蹤器是固定的,裝在床墊上。
據我了解,這比把追蹤器綁在四肢上更準確,因為肢體活動會干擾睡眠分期的判讀。
但我也不確定那是否真的是事實。
我不知道。
我沒做過測量,也沒看過那方面的資料。
好吧。
是啊。
那心率變異性(HRV)呢?現在越來越多人說 HRV 可能比靜息心率還有趣。
我想可能真的是這樣。我們能做哪些事來改善 HRV?HRV 應該是多少?我們能掌控 HRV 範圍的程度有多少?類似這些問題。
運動被認為是改善 HRV 的最佳方法之一。再說一次,我不是心臟科醫師,這方面也不是專家,我不敢肯定,但我個人經驗是,降低壓力、睡得比較好似乎有幫助。我注意到這點。
有道理。最近有件事──某個 AI 程式,上個一月的東西,他們把你的所有資料匯進去看,大規模分析我的資料。你可能不信,我的 HRV 上升了大約 28% 或一個很驚人的數字。我當時也在想到底是什麼造成的。我想應該是我睡得比較好。
你有在打坐嗎?
沒有,以前有。我知道我需要騰出更多時間。某種程度上,也許我每天騎車的時間在一天結束時等於那個效果。週末我會做一點園藝,那是我的方式。我很堅信你需要某種形式的平靜。我以前在運動後會打坐五分鐘左右,我確實該把那個習慣找回來。
有些有趣的資料,建議可以當作實驗試試看:一天當中定期做一次刻意的、把肺部空出的長呼氣,這會啟動迷走神經通路,影響竇房結,使心率變慢。有證據顯示這能改善你在清醒或睡眠時的 HRV。就試試看。
每天一次一分鐘?
不,不是這樣。只是一天中不時地,記得把肺裡的空氣完全吐空,像自由潛水員說的那樣,做一次非常長的呼氣。
我還沒試過那些呼吸法。
是啊,很多人說那很好。你可以把它穿插在日常中,不用專門留時間練習。
我想問你另一個和壓力有關的問題,這又回到睡眠資料。
你似乎很熱愛你的工作。
喔,我很愛。剛來之前你還說你愛你的工作,對吧?
史丹佛睡眠實驗室有一些很有意思的資料顯示,對隔天的正向期待是決定睡眠品質的最強因素之一。
我不知道這點。
而且看起來如果你對生活感到興奮,你可以用較少的睡眠過活,因為你得到的高品質睡眠比例比較高。
好,那也許你不用打坐,只要繼續做你喜歡的事。
也許吧。我確實很愛我做的事。對我來說,沒有比取得好成果更讓人興奮的了。我本質上是個學者。我們把公司衍生出去,希望把我們做的東西推廣給更多人,這也是一種證明我們在做的東西真的有效、不是實驗室裡的空談的方法。我真的很愛我的工作,也很幸運。我實驗室裡有很棒的人,他們常常提出很多點子。我把我們當成一個團隊,一起往前推進各種事情。我努力創造一個開放的環境,讓大家不怕分享想法並推動事情前進。
不過我意識到我們離題到器官老化那段了。
對,如果你想回去講那個。
回去吧。另外我也想回到心理因素與心理健康的部分。
關於老化,我提到我們在做各種測量並追蹤人群的變化。我們現在對這 109 人已經追蹤超過 12 年了。有些人中途退出,也有新的加入。光是觀察健康時期的資料,我們發現即使在所謂的健康時間點,人們也會隨時間改變。
但它們的改變方式都不一樣,這就是為什麼我們要看生化通路。有些人的主要生化通路會顯示心肌病通路改變——我剛剛說成擴張型心肌病,抱歉,是肥厚型心肌病的訊號通路移位。其他人則是代謝方面的改變,有些是免疫方面的。我們稱這些為「ageotypes(年齡類型)」,也就是衰老途徑或衰老模式。我比較喜歡這個說法勝過「器官衰老」,因為你偵測到的一些改變像是氧化壓力,會跨越很多器官,或像發炎(inflammation)也是跨器官的。因此我們把看到的這些模式叫做年齡類型,而事實上每個人都不同。有些人偏向心臟型、有些人偏代謝型、有些人在血液標記顯示上偏向肝臟或腎臟型、有些是免疫型,有些則是以上多種的混合或部分重疊。所以我們每個人都不一樣。
有趣的是,這些資訊是可以採取行動的。也就是說,透過代謝量測(metabolic gauging),你其實可以看到它們如何轉變。順帶一提,我參與另一家公司,他們做一種微量採樣(我們稍後會談到),量測你的代謝模式。其實我們認為代謝是看出各種變化轉移的最佳方法——蛋白質體(proteome)也不錯。我同事 Tony Viskores 基本上也從蛋白質體學去觀察器官衰老(蛋白質群的變化),同樣可以追蹤這些年齡類型或衰老模式。這些資訊完全可以拿來行動,像我說的,看到代謝年齡有問題的人,減重或運動後,他們的模式改善了。當然我不是說他們變年輕了,但確實改善了他們的年齡類型,所以這資訊非常具有可操作性。
而這也是我們商業化的原因之一,因為這是一個非常簡單的檢測:你只要採幾滴血、寄回去,他們就會分析約650種代謝物。這家公司叫 Iollo(I-O-L-L-O),現在已經商業化可以取得。你會收到一套專用的採樣套件——這套很特別,因為把血滴在纖維素上並不是保存血液的最好方式——你把樣本寄回,他們用代謝組學和質譜(metabolomics 和 mass spectrometry)去做分析。這是一項針對性的檢測(targeted assay),涵蓋650種代謝物,涉及多個領域,多數在科學文獻中已有記載,只是還沒像腎功能、心臟指標等那樣成為臨床常規檢驗項目。他們會給你這些分析報告,標註哪些是正常、哪些偏離,甚至可以預測你的生物年齡(biological age)。生物年齡不一定等於你的實際年齡(chronological age)。如果某些指標偏離、朝著不利的方向,你就可以採取行動。比如說,你的發炎沒問題,但你的心臟年齡有問題,他們會給出非常具體的建議;如果是腎臟方面,也會有相應的飲食或避免某些食物的建議。很實用。我打算去試試看。
談到生物年齡,第一次讓我注意到「生物年齡 vs 實際年齡」這個概念是 David Sinclair 提到 Horvath 時鐘,那是好幾年前的事。當然 Brian Johnson 常常拿他的生物年齡來炫耀,網路上也有他和其他人比誰生物年齡較低的競賽。也有人像我朋友 Peter Atiyah,他會直言不諱地說,他不認為把生物年齡用一個數字來評估整個身體年齡有多大價值——他會用比我更激烈的詞彙表示這一點。但你現在談的是完全不同的東西,你談的是不同器官或器官系統的衰老進程。我認為 Horvath 時鐘是對的,確實能測量生物年齡,但問題是它不具可操作性。你的甲基化模式(methylation pattern,DNA 的一種修飾)改變,給出一個整體值,那你要怎麼做?你不知道該怎麼下手。現在有人甚至可以預測所謂的「grim age」,也就是你的死亡時間或死亡風險,但那又能怎麼辦呢?
年齡類型的特別之處在於把問題拆解開來。他們會說「你的免疫年齡有問題,你可以做 X;你的氧化壓力有問題,你做 Y。」所以這基本上是可執行的資訊,我覺得差別很大,概念上也很合理。就像你的車,我一直拿這個比喻:車子會變老,但某些零件會先磨損。你不會(大多數人不會)整台車都換掉,而是修理那些磨損的零件;理想狀況是你在它們壞掉前發現並修好。我覺得這就是我們看待年齡類型的方式。前面提到的公司就是做這件事:他們追蹤你的年齡類型,做深度代謝分析,並且實際應用 AI,整合各種資料給出非常具體的建議。
然後你可以──他們會告訴你要吃哪些食物之類的。95% 的人他們的指標都會改善。當然我不會說他們變年輕了,但至少他們的代謝指標朝正確的方向改善了。所以這是可執行的資訊,而且很有道理。
基因在決定潛在壽命上扮演多強的角色?就在開始這段討論前,我看了最長壽人類的排行榜。他們都已經去世了。我記得紀錄是 122 歲多一點。有人覺得她可能造假,但還不確定。喔,真的?那是個法國女人?對,沒錯。大概 120 歲上下五年這種程度,通常被視為非常長壽的上限。這似乎就是天花板了。所以我們大多數研究都是圍繞延長健康壽命來做。
一般來說,壽命的遺傳學成分估計大約佔 16%──大約六分之一。這只是個估計,誤差範圍不小,這個數據來自雙生子與家族研究。不過有人認為要活到 100 歲以上,遺傳影響可能會更高。有些人說可能高達 60%。所以要活得非常久,通常需要相對好的基因,但生活方式仍很重要,例如那剩下大約 40% 就可能是生活型態造成的。但對一般人而言,基因只佔大約六分之一,所以生活方式遠遠是最大的因素。
看那些「藍色地帶」(Blue Zones),那些 100 歲以上人數比例偏高的地區,有幾個共同點:一是飲食上不會吃太多高度加工食品或一般加工食品,普遍偏向地中海式或接近素食的飲食。雖然也吃動物性蛋白,但多為魚和雞,紅肉較少。他們吃很多蔬菜,也因此攝取到足夠的纖維。其次,他們比較活躍,雖然活動的形式會不同。他們的人際社交網絡很好,透過家庭或社區聯繫緊密。這些很明顯。我預測他們的睡眠也大致不錯,只是睡眠方面的測量可能沒有其他參數那麼完整。所以如果想長壽健康,這些因素都需要有,而各項的權重會因人而異。
我把人看成是多種因素的組合──基因、表觀遺傳等等。不知道我有沒有跟你說過我何時變成糖尿病的細節?這其實從我的基因組就被預測出來了。Atul Butte 當時用一種叫做多基因風險分數(polygenic risk score)的基因組分析方法預測了我。我處於極端那端。順帶一提,這方法對大多數人並不好用,但對我有效。他預測我有很高的糖尿病風險,但我直到一次病毒感染之後才真的變成糖尿病患者。這個關聯非常強,因為我常自我監測,所以我弄清楚了。那是呼吸道合胞病毒(respiratory syncytial virus,RSV),其實在成人並不常見,但現在比較常見。不管怎樣,當時我幾乎躺在床上(對我來說有點少見),發了很高的燒,幾週後我就變成糖尿病了。
很有趣的是,我們實際檢測了我的 DNA 修飾,叫做 DNA 甲基化(DNA methylation)。它在大約一百個代謝基因的控制區域(啟動子)上都發生了改變。所以推測是我本來在基因上就有風險,然後加上這次病毒感染這種環境因素,觸發了我的糖尿病。當然我不認為這是大多數人的常態。我們正在追蹤一群人(我可能提過)。在研究的第一部分,我們追蹤時看到九個人成為糖尿病患者,其中七個人是逐漸變成糖尿病,好像某種東西累積起來。但有兩個人,包括我在內,是被某個事件直接觸發的,換句話說它就這樣到位並持續存在,而不是短暫的升高。
這類被稱為表觀遺傳修飾的變化發生頻率,目前還不清楚。但你可能知道,COVID 感染後有大約 2% 到 4% 的人會變成糖尿病,因而推測他們可能也發生了像我一樣的表觀遺傳改變。不過這還沒被直接測量過,這是我們想追蹤的研究方向。至於這些病毒感染的影響,你也可能知道,很多人在遭遇某些病原後會得到所謂的慢性疲勞症候群(chronic fatigue syndrome),原因並不總是清楚,對不同人可能又不一樣。但強烈壓力(例如病毒或其他病原感染)引發長期慢性效應的觀念,對自體免疫疾病、慢性疲勞症候群,像我這樣的糖尿病病例來說,可能比人們想像的還常見。
想到病毒感染會引發一連串急性反應──像發燒、胃腸道干擾等等──然後又會對代謝、發炎及其他路徑相關的基因產生較長期的改變,啟動原本已經有傾向的遺傳易感性,有點像推倒那一塊已經微微傾斜的多米諾骨牌,真是很有意思。
再說一次,那個體內恆定(homeostatic)系統的概念──你知道,嗯,也許如果你的基因在某些方面比較脆弱一點,
我們注意到、是的,我們發現了一組新的、可以說是跟ALS有關的基因,
而那些基因在所謂由iPS(誘導多能幹細胞)衍生的運動神經元中,往往表達偏低,那正是對ALS患者相關的細胞類型。
所以可能的情況是,如果你的基因某些方面比較薄弱,
其他因素就可能觸發那種情形。
我喜歡這個總體概念,而且在某些情況下,這種情形也許是有益的。
我不是說得了ALS是有益的,但也許我們在某些方面是被調校過的,
因為在古代我們得面對像結核病之類的東西,而經典例子就是鐮刀型貧血,對吧?
有鐮刀型貧血突變的人可能對瘧疾比較有抗性。
所以也許這種部分的調校在某些方面對你有幫助,但在其他方面則不利,
或者可以這麼說,讓你比較容易罹患某些疾病。
是的,我有時候也聽到有數據把疱疹病毒和阿茲海默症聯繫起來,
你可以想像,這可能並不是直接跟疱疹病毒的症狀或病理有關,
而是跟疱疹病毒在三叉神經引起的神經發炎有關──那正是疱疹病毒寄居的地方,
也是為什麼人會得口唇皰疹,HSV-1(單純疱疹病毒1型)非常普遍。
對,大多數人只是抵抗住它,不會長口唇皰疹。
但三叉神經通路的那種發炎,對某些人來說可能會破壞血腦屏障,
然後引發一連串反應,最終我們稱之為阿茲海默症。
所以這些只是相關性,因為它們說到底也只是相關性。
而且這些都是多因素的,我想你剛才的描述其實是最好的比喻。
你知道,如果你有一千片的拼圖,你想知道哪些拼圖有些對不齊或整片缺失。
但我們所稱的像阿茲海默症、自閉症或糖尿病的疾病,
很可能是不同組合的拼圖缺失所形成的。
我也是這麼認為。
而且直到現在,醫學界和大眾已經被訓練成把疾病想成這些拼圖片完全缺失。
那就是我們所說的阿茲海默症。
那就是我們所說的自閉症。
那就是我們所說的糖尿病。
而我今天跟你說話時才意識到,這樣想太過簡化了。
是的,我的意思是,確實有些例子,
事情不可能那麼簡單。沒錯。
一個很好的例子是亨廷頓氏病,那裡你有一個特定遺傳座位的擴增。
那兒的變動會引發病情,而且這和亨廷頓氏病高度相關。
那屬於單一遺傳條件就會觸發的情況。確實會有這種情況。
但那不是大多數疾病,多數情況不是這樣,這比較像是例外而非常態。
順便一提,即使在這些情況下,也有些人能逃過一劫。
哦,有些倖免者。
是的,有些人不知怎的躲過了發病。
這並不總是能理解,雖然他們可能提供線索,幫助我們了解如何幫助其他人。
你提到ALS。
我們在這個節目之前還沒討論過ALS。
但簡單說,我的理解是幾年前有很多研究關注SOD(超氧化物歧化酶)──一種酶──與運動神經元退化的關聯,
運動神經元退化就是ALS的問題。ALS以前叫路易·蓋里格病(Lou Gehrig’s disease),像史蒂芬·霍金(Stephen Hawking)就罹患過ALS,對吧?
沒錯。
超氧化物歧化酶的角色是什麼?
在人們能採取的行為、補充品或藥物方面,有沒有什麼可以保護運動神經元或中樞神經元,減少神經退化的?
你知道,我們常談到一旦發病後該怎麼做,
但很少討論如何作為一個一般原則去保護你的神經元健康,像是通過做某件事或服用某樣東西來保護神經元。
對。
首先我得說我不是ALS專家。
這就是我做基因學的起點。
我們想出新的基因組分析方法,
並把它應用到ALS上,因為我們覺得可能有效。
當時我有一位很棒的博士後Sai Zong,還有一位很好的合作者Jonathan Cooper-Knock,
他們基本上跟我說,Mike,這是一個把我們新分析方法應用上的好問題。
當時已知有七個基因,而我們最後找到了690個基因。
用我們這些新的AI基因組分析方法經常會發現這樣的結果,
也能更充分解釋所謂疾病的遺傳度。
就是這樣我才開始投入這個領域。
但我的意思是,ALS至今仍然沒有治療方法。
至於如何改變生活方式來預防,我就不太清楚了。
不過我知道我現在在加州大學爾灣分校休假研究,
那裡有人在試圖解決這種問題,我們拭目以待成效如何。
有一項研究很明確指出,如果你過度運動,對ALS患者會更不利。
但那是否能幫助你做預測,我不知道。
所以我想在這方面還是,嗯,我知道得不多,至少就我而言不多。
你可能比我知道得還多。
不,我很關心能做些什麼來保護神經退化。
有一件事我很感興趣,在這裡我並不是要特別推薦每個人都去做,
但多年前——這只是軼事——那時我在哥倫比亞大學Richard Axel的辦公室,
他因發現嗅覺的分子基礎而獲得諾貝爾獎。我看到很多人曾告訴我會看到的情況,
就是他在90分鐘的會議裡至少嚼了六塊尼古丁口香糖(Nicorette)。
我問他,怎麼回事?
他說,我以前抽菸,但我不抽了,因為會致癌。
但我喜歡尼古丁帶來的認知刺激。
他看著我說,尼古丁對帕金森氏症和阿茲海默症是有保護作用的。
我說,真的嗎?
他說,是啊,去多讀讀相關資料吧。
事實上,我去查過,似乎確實有神經保護作用。
不過,它也會升高血壓。
而且很容易上癮/成癮。
我認識的大多數人,開始吃兩毫克的尼古丁口香糖或口含包,過一陣子就變成四毫克、六毫克、八毫克。
然後他們兩天就要一罐。
就是會很快地形成習慣。
所以我不會推薦這個東西。
但我對這個物質──尼古丁──在不是以燃燒、電子菸或含食、嗅食的方式使用時,竟有可能對神經有保護作用,感到非常好奇。
Richard 本來是分子生物學家出身,談到科學時他不是那種亂講的人。
當然他有時也會亂講一通,他算是那種出位、有點誇張的人物。
但那些數據蠻有趣的,比如在囓齒類動物的研究中,尼古丁在面對多種對多巴胺神經元的傷害時,能發揮保護作用,
例如低程度頭部挫傷合併其他因素(像低血糖)這種「二擊模型」。
單一來看,那種頭傷不會殺死神經元;單一的低血糖也不會殺死神經元。
但當兩者同時發生,也就是所謂的二擊模型時,你就會開始失去神經元。
在某些情況下,尼古丁可以提供保護,之類的情形。
所以我對於有哪些可能的做法可以保護神經元很感興趣,
當然除了戴腳踏車安全帽這種事——我很慶幸聽到你會戴。
總之,這還有很大的探究空間。
對,當然,ALS(肌萎縮性側索硬化症)是針對運動神經元的。
對,ALS 是運動神經元的病變。
我不確定兩者有多相似或不同,嗯。
真的非常有趣。
我想沒有人願意失去他們的運動神經、多巴胺神經或其他任何神經元。
除非極少數例外,我們通常無法把它們替換回來。
所以我覺得這會是未來一個非常重要的研究領域。
目前大多還是「不要做」的建議:
別受腦部外傷。如果受了,別再來第二次。換個運動吧。
人們總會說,「我打橄欖球時腦震盪很嚴重,我該怎麼辦?」我就會說,找一個新運動。
他們通常不喜歡這答案,但嗯。
又回到行為改變這點。
沒錯,基本上都是「不要」的建議。
我想談一些可能看起來比較玄妙的東西。
好。
我們先從比較低程度的「玄妙」,但仍然是現在大家在討論、過去會被認為有點玄學的領域開始──空氣品質。
對,大家都同意污染有害。
不同意的是,在一般看起來可接受的空氣情況下──不是火災時,也不是住在大城市還是郊區或鄉下、農藥等等──空氣品質對健康的影響程度有多少,大家意見不一。
你桌上有一台裝置,是真的在測量。順帶一問,我們這裡的空氣品質如何?
很好。PM2.5 是 3,PM10 是 4。
好,這數值很低,順便一提。
為了錄音我們關了冷氣。
我懂了。之後我們會把窗打開通風。
是啊,之前有次(數值)比較高。
所以會讓空氣進來。
但我們不久前在洛杉磯這裡有野火,數值很可能會飆到 200,甚至更高。
那段時間真的很糟糕。
是啊,很嚴重。很多人和動物至今仍有症狀。
那這台裝置的原理是什麼?我想你把它帶來肯定是有原因的吧。
我一直帶著它。它總是在我旁邊。
哦,你哪裡都帶著?
是的。我做這件事已有八到十年了。
如果餐廳或某個空間的空氣品質不好,你會直接離開嗎?
不會。大概會先告知,然後離開吧?
有人會問,我通常很誠實,我會告訴他們狀況。
還好沒那麼糟,最嚴重的是火災期間,但也有幾次會很差。
我稍微倒帶說明一下。
這是個非常未被充分探討的領域。這也是我學術上好奇的一面:環境如何影響你的健康?
不只是空氣,但我們決定先從這個領域開始。
你現在呼吸的是什麼?你根本不知道,對吧?
原則就是如此。我偏向大數據派,如你所見,我測很多體內的數據。那外在的呢?
其他人也做了不少工作,你提到空氣中的顆粒物,這就是 PM2.5,被認為是能穿透肺部、造成各種問題的那種顆粒。
會從肺跑到血液,甚至穿過血腦屏障。
是的,對健康不利。
還有,現在塑膠與微塑膠成為相當大的健康疑慮。
沒有人能百分之百確定意味著什麼,但我們現在知道,解剖已故者的大腦會發現微塑膠──到處都有。
那對健康會有什麼影響?我想我們還不完全知道,但我們先從測量開始。
所以我們決定先從空氣開始,但也可以說,你喝的水是什麼?吃的東西裡有什麼?這些都很相關。
我們在做的,不只是測 PM2.5 和 PM10。
這台機器會抽氣,裡面有一個幫浦;在進氣口下面有一片過濾網可以捕捉所有顆粒物,如花粉、細菌、真菌。
在那之下,還有一種化學吸附劑,叫做沸石。
它能同時捕捉疏水性、親水性以及帶正負電的物質。
然後不是即時的,而是在離線狀態下,我們會量測所有生物性物質,像是真菌、花粉,還有任何被濾網捕捉到的東西;化學物質則用一種叫做質譜分析的方法去量測(就是機場用來偵測炸彈那類東西會用到的那種技術)。所以我們試著即時去量測,看看發生了什麼事。接著我們會把室外的情況和室內做相關比對,因為我們也會用這些深度剖面去檢測你的血液。
我們發現的第一件事是——你知道的,你會被曝露到很多東西。我自己是這樣:平日做一次,週末再做一次。不是那種每五分鐘就做一次,因為要收集足夠的樣本。但基本上我們可以判定你在接觸哪些東西。如果你對某些東西有高度風險,比如氣喘或過敏,你可能會想知道到底暴露了什麼。
舉個例子,我以前有中度過敏,現在比較輕了(過敏會有波動),每年春天會發作。我原本以為是花粉——結果最後確實是花粉,但我以為是松樹花粉。但當我們做相關分析時,發現其實和桉樹花粉的相關性更強。當下就想,哎呀我早該想到這點:我在東北方那邊不會發作,那裡根本沒有桉樹。最後就很合理了。這件事沒改變我的生活習慣──我後院還有一棵很大的桉樹,我也沒把它砍掉(而且那棵樹是在史丹佛校地,我也砍不了)。至少我知道原因了。
在化學物質方面也很有趣,我們發現到處都有 DEET,連我在史丹佛的辦公室都有。DEET?就是那個防蚊劑。沒錯,就是那個被認為有致癌疑慮的防蚊劑。我年輕當夏令營輔導員的時候用過。有一天維修人員說,把一些 DEET 放進保鮮袋,然後把那保鮮袋放進玻璃罐裡。我照做了,幾小時內塑膠袋就完全分解了。哇。我當年還把那種東西塗滿皮膚。結果整個夏天都被蚊子咬,我就說我不會再把這種東西抹在皮膚上。當然現在又得擔心會不會感染西尼羅熱之類的(不過在優勝美地就沒有這種情況)。還有得擔心水源可能有賈第蟲(Giardia)之類的問題,但那又是另一回事了。
總之,在大多數地方也都能檢到農藥。當然致癌物質到處都有,但種類跟含量差異很大。比方說我去戴維斯(UC Davis)演講時,就會有農藥曝露——那是鄉下地區,四周都是田地。以前我在弗雷斯諾(Fresno)也是這樣。這些相關性都看得到。所以我們就是在量測這些東西在哪裡,然後看看這些外在曝露如何與你體內情況有關。舉例來說,我們可以看到室外哪些微生物與體內的發炎指標(像細胞激素)有關,或是某些化學標記與你的血糖水平有關。
目前這些模型多半是以我自己為中心建構的,但我們正嘗試做一個大規模的研究,這樣我們可以把訊息再細分。比方說你廚房、客廳和屋外有什麼不同?然後這些差異又如何與一些關鍵標記(代謝物、發炎指標)相關?我們想把它們做相關分析。別人的研究已經顯示農藥和帕金森氏症等有相關,所以我們也想看看實際發生了什麼。
我可以跟你說一些剛發現的有趣事(當然這些都是相關性)。我們會做一種叫做「中介分析」的統計方法,能讓你對因果性有更好的理解,雖然在很多情況下不是證明,但可以有更清楚的線索。好,說一個有趣的:我們發現一種叫吡啶(pyridine)的物質——過去常出現在油漆裡,現在比較少用了,但在其他地方還是會出現——吡啶的暴露與真菌較少有相關,也就是說有吡啶的地方,真菌量反而較低,暴露型態比較偏細菌或植物來源。我家的油漆是由一位推行環保的師傅刷的,油漆不含吡啶,所以我在家會接觸到較多真菌。這好或不好我還不確定;如果我對黑黴特別過敏,也許我反而會希望油漆裡有吡啶。認識很多為黴菌困擾的人,我們當然可以把這種關聯和過敏做連結。
你大概了解了,我們要把室外發生的事和體內的情況做相關。接著這些觀察會產生假說,我們可以用小鼠模型來測試,或在某些人群中(有些人因居住地的緣故會自然地成為「測試」案例)做研究。我想像如果你住在某些地方,比如礦場附近,可能會看到自體免疫疾病的增加,我們就能嘗試建立這種關聯,然後和不住在礦場附近的相似人群做比較以進一步驗證。
我很喜歡你把室外環境和體內情況連結起來的想法。我覺得這是一個完全未被充分探究但相當重要的領域。而且像洛杉磯的空氣污染與山火等事件,已經讓人們對空氣品質的問題有了更真切的警覺。
很可惜要到那樣的事發生才有變化,但看起來這確實是一個持續出現的主題。
大家開始在想說,欸,我呼吸的空氣到底有多乾淨或多髒?
最近對微塑膠的關注和重視我覺得很有趣。
我做過一集有關微塑膠的節目。
我們請了 Shauna Swan 上節目。
我的意思是,這些微塑膠、雙酚A (BPA) 和鄰苯二甲酸酯這些所謂的「永久性化學物質」長久以來就是個問題。
我想人們現在只是震驚地發現我們體內累積並維持了多少這類東西。
而且它們遍布我們全身,也是到處都有。
對,健康影響仍不明確。
沒錯,真的很不清楚。
人們談到會當作內分泌干擾物之類的問題,你知道的。
我的意思是,我會過濾水,也盡量不喝一次性塑膠瓶裝水。
那看起來是個重要的點。
不過你知道,最近有一項研究。
我也是最近才改的,早該幾年前就做了。
是啊,我們早該幾年前就做了,對吧?
但最近有研究顯示,實際上玻璃瓶比塑膠瓶含有更多微塑膠,原因在於生產線或是瓶蓋底部的狀況。
我懂了。
但對那項研究較少被討論的是,它是針對歐洲那種玻璃瓶配塑膠瓶蓋的配置去做的。
這邊情況不同。
所以這真的需要被進一步探究。
我覺得用像你這裡那種感測器來簡單測量自己環境的方式,無論是空氣還是水,都會非常、非常、非常重要。
所以我很感激你把這麼多東西商品化。
我看得出你是個數據型的人,但你能把東西轉化成現實可用的工具,這點非常有價值。
說到這個,我要很直接。
兩位史丹佛的教授在談從一滴血測很多生物標誌物,讓人聯想到 Theranos(血測公司)啊。
我們就直說吧,不要繞圈子。
那是個驚天的失敗,法院至少裁定裡面牽涉了很多貪腐和謊言之類的事。
不過那已經是好幾年前的事,你當時並沒有參與。
科技現在已經演進到我理解的程度,你們能從一滴血測出許多生物標誌物。
對吧。
幾千項。
幾千項。
這很令人興奮,因為沒有人喜歡被抽血。
我想可能有一小部分人喜歡被抽血。
但跟我們說說那是什麼樣的追求吧?
你們在測些什麼?為什麼要測?
也請強調一下從一滴血分析的真正價值。
首先,當我們健康的時候很少被量測。
我們大多是在做「疾病照護」而不是「健康照護」這個觀念。
而且當你健康時,為什麼你會一直去看醫生量測?我想那是一個阻礙。
那我們能不能想出更簡便的量測方式?
穿戴裝置顯然是一個選項,而且它們很理想,因為它們是被動且持續性的監測。
所以你事實上是在背景中蒐集大量資料。
不便之處就是要戴它們、要充電那些東西。
但我們沒辦法量測身體內部的狀況,我覺得那仍然有其價值。
而且試著建立可在家中做的檢測這個想法,我覺得很有力量。
所以這也是 Theranos 當初的動機之一。
我們的噱頭,如果可以這麼說,就是想做這件事。
但我們不是試著去量測精確的臨床數值,因為其中一些很難做到。
怎麼在微量樣本中量測 LDL 脂滴?可能可行,但麻煩得多。
我們只是想——這符合我們用小滴血做深度資料檔案的想法。
關鍵是找到一種能保持分析物(我們所謂的分子)穩定的格式。
所以我們做了測試。
事實上我們花了七年試不同方法,找出格式。
舊的做法是用紙,實際上是纖維素,來收集這些東西。
那個方法效果不佳。
分析物會氧化,整個很糟。
所以最後我們測試了很多市面上的東西,也試著發明幾種自己的方案。
結果我們確實選定了市面上一些可用的方案並做了測試。
它們目前以比較有限的方式在使用。
然後我們展示其實可以做我們想做的那類事。
代謝組學裡面有叫脂質組學,還有蛋白質組學。
再說一次,在某些配置下,大部分蛋白質相當穩定。
不是百分之百,但大多數是。
我們可以測到這些東西。
代謝物也是一樣,多數是脂質,有些是,有些不是。
所以我們搞清楚哪些是、哪些不是,然後基本上就照做了。
我們展示可以做到,做了有趣的實驗。
像我自己,我連續七天每小時取一個樣本,試著做相關分析。
整天每小時都取樣?
嗯,晚上睡覺的時候就不會。
不過有時候醒來我會取樣。
其實就一滴血。
是的,對睡眠干擾不會太大,我想。
總之,這個想法是要把發生的事跟——我當時也戴著連續血糖監測儀和智慧手錶,有活動追蹤,還做飲食記錄,所有那些東西。
最後我們試著把人的活動、人的生化和生理狀態,與他們的活動、心率等等做相關。
結果我們真的找到成千上萬的相關性。
相當酷。
很多都是已知的,對吧?
像血糖上升後胰島素會跟著上升。
但我們可以精確量測。
對我來說,大約是十分鐘。
我們確切知道在某些食物下的幅度和那些類似的東西。
我們也發現了一些東西,我不知道這會不會有結果,但我們正在追查——α-突觸核蛋白(alpha-synuclein),它和帕金森氏症與失智症有關,實際上呈現出一個有趣的模式。它似乎會隨著壓力波動。是說壓力會讓它上升?對,嗯,這也是我們想弄清楚的,究竟是哪一類的壓力。所以我認為我們還沒搞清楚。嗯,總之我就先說到這裡,因為我們還沒全部弄清楚。事情就是這樣。我們在試著測量那個,看看它究竟和什麼相關。然後也許那可以成為一個有用的檢測,幫助去管理,從而延緩失智。那是個假設。沒保證是對的。但這些就是我們做出的觀察,我想看看它們能不能轉化為真實世界的價值,進而以某種方式幫助到人。很酷。這就是我們做的那類事。你所說的觀察性試驗,就是對人做深度數據測量以更好地了解發生了什麼。提出假說,然後理想情況下把它推向現實世界。我喜歡。
好,那我們進一步談談大多數人在這一半世界裡會覺得有點玄的東西,但其實一點也不玄、有很大前例的東西——針灸。好,我想對於知道的人來說,針灸作為一種可能有用的工具是完全說得通的,對吧?有好幾千年的資料和實踐,機制較不明朗。但近年來哈佛的 Chufu Ma 實驗室一直在研究不同針刺組合如何影響不同器官,那是在小鼠模型中,但會影響不同的發炎分子或抗發炎分子。所以有些機制層面的資料開始出來了。
你有一個關於針灸以及它在健康支持上可能能提供或不能提供什麼的有趣故事。我現在在加州大學爾灣分校(UC Irvine)休 Sabbatical,跟 Shaisna Malik 一起,她經營一個整合健康研究所,會把營養、運動和像針灸這類東西納入,試圖更好地管理人的健康和生活。對我來說非常有趣,因為他們是在臨床端做這些事。我比較偏向做大數據測量的人,所以我想看看實際狀況如何,有沒有合適的方式合作。正如你指出的,針灸已經存在三千年或那麼久,肯定有些東西在裡面,對吧?人們大量用它治療疼痛,顯然也用於生育等其他方面。在多個領域都顯示有效。我也在播客中請過所謂的傳統醫師,包括我們的疼痛醫學主任 Sean Mackey,他說,是的,有證據顯示針灸可能有效。也有很多人對它非常信奉。她(Shaisna)用它來控制血壓,對,用於血壓管理。
我血壓有點偏高。沒人太緊張。但我通常在高 130 多左右,但我想那天因為我吃了很大一餐,我是在低 140 多。所以我在針灸前用家裡的測量器在非常特定的時間量了自己。是的,我那時約是 140 / 低 80 多,像 82、83,我量了五次。然後做了那個針灸,這個治療是為血壓和糖尿病設計的。也許如果一切有效我可以不用 GLP(註:可能意指某類藥物或指導原則)。總之,隔天我在完全相同的時間量,哇,居然降了 25 點。降到大約 118 左右,真不可思議。我可以給你看數據。另一個(舒張壓)降到大概 72。就一次治療是這樣,那次我應該說是電針(electroacupuncture)。會通電刺激你。他們原本有三十多個穴位,後來又加了幾個。每週做一次,連續八週。我現在已經做了四次。我可以告訴你,我的血壓維持偏低。現在收縮壓跑到大約十幾點,可能 120 左右,這相當不錯,大致上是你想要的範圍;而舒張壓一直在約 74 左右。以前從來沒有這樣過。我可以把我的數據給你看。太棒了,真的相當不可思議。所以看起來確實有效。持續多久?我只做了一半的療程,還不知道。但我會追蹤所有這些東西,對吧?毫無疑問我是這個治療的一個有反應者(responder)。
我很喜歡聽到這種事。我好多年沒做針灸了。——你以前做過?是的。好幾年前,當我做博士後時,那是我生活中一段很有壓力的時期。後來當初任教授時,也是一段有壓力的時期。很多不確定性,對吧?還有申請經費等事。我妹妹建議我去看針灸師,我在減壓方面獲益良多。我們會在節目說明放一個連結。我也會把我前面幾個月提到的 Chufu Ma 實驗室的那些論文寄給你。首先,雖然這不代表一切,但他們以文章與短評(letters)的形式發表在《Nature》上——那本期刊的門檻非常高,大多數稿件都會被拒,這點你也知道。他們發現的很有趣:針刺位置的組合竟然極為重要。在 Chufu 的一篇論文裡,他顯示例如把針插在類似掌心、腳部和側腹的那些區域時,會導致發炎細胞激素增加;而如果改變那個組合,則會使發炎細胞激素下降。但這些論文真正漂亮的地方是,他把這些對應到脾臟的特定輸出,這些輸出受迷走神經調控,並由皮膚層面的那些受體所調節。從機制上來看,整個過程是有理可循的。
只是這些在人類身上收集、累積了數千年的圖表和資料,臨床實務從未以機制層面去解析過。所以我百分之百相信有機制性的基礎,並不是全部都只是安慰劑效應。當然有些可能是安慰劑,就像某些 GLP 類(抑制食慾)的效果可能部分也是安慰劑,但很多可能並不是。
無論如何,我支持對那些被認為已經有效多年、值得嚴謹探索的做法進行深入研究。當你看到「喔,這裡有一個合情合理的機制」時,總是令人滿足。是的,這確實有效。我對這些東西持完全開放的態度:它也可能沒效,我也不知道。她一開始說,「先試試針灸吧」,我甚至不知道她會做哪一種針灸。最後她說要做降血壓和糖尿病相關的穴位,後來又加了一些緩解壓力的穴位。我不覺得自己是很會有壓力的人——工作可能算是高壓,但我個人並不覺得很容易緊張。你看起來也不緊張。我覺得自己大致上還應付得來。但不管怎樣,他們把所有這些東西都用在我身上。我那時也不知道,24 小時後會不會有效?我不知道。但從數據來看,那確實是一個相當大的改善幅度。
說到有趣、表面上看起來有點離譜的東西,我最後有一個問題:據我所知,幾年前你們實驗室曾參與分析一批大型資料集──基因組學、蛋白質組學等等──這些資料是來自參加 Tony Robbins 活動的人。我不知道對照組是怎麼做的。我之所以知道這件事,是記得當時你實驗室的一位博士後或學生曾聯絡過我,問我們實驗室(與精神科合作)正在進行的一些方案。你可以描述一下這個研究的大致輪廓嗎?我知道還沒發表,但如果有任何初步發現可以分享,我覺得會很有意思。我對沉浸式活動與心理健康普遍感興趣。也有一些有趣的資料,將參加這類活動(順便說明,我和 Tony 沒有任何經濟關係,也從未見過面)與處方抗憂鬱藥做比較,結果在某些面向上其實相當可比……我忘了那個研究的追蹤期有多長。總之,我對各種想法都持開放態度。那你們的研究是怎麼做的?發現了什麼?
要說明背景,這一切是從一位博士後加入我的實驗室開始的。他對心理健康很有興趣,而我們實驗室在量測方面很擅長。我想了很久,發現我們其實沒辦法很好地量測心理健康,對吧?問卷在多數情況下仍是金標準。那你怎麼知道自己有沒有變好?再做更多問卷嗎?這個概念讓我很不滿意。所以我們想,利用穿戴式裝置,應該能捕捉到很多生理訊號。生化方面,我們做很多微量採樣(前面提過),可以做很深度的剖析。所以我們覺得可以把這類東西帶進來。這在實驗室仍是個正在成長的領域。我對此非常感興趣,因為心理健康領域裡有很多事情在發生,但大多尚未被探索。最大問題是我們沒有好的生物標記(biomarkers)。在我參加過討論這些議題的會議中,第一個一直被提出的問題就是:我們缺乏好的生物標記。因此我們認為數位資料(來自穿戴式裝置)加上微量採樣,最終可能會提供好的生物標記。我們已經開始看到一些證據了。
所以我們做了好幾個研究。我們做了一個和 Byron Katie 合作的研究——她有在辦這種沉浸式課程。我對這類東西不太熟,所以最初我說好吧,如果要做,就先找來一位同事 George Slavich,你可能認識也可能不認識。他基本上是研究童年經驗方面的人,比我在童年議題上知道得多。我們設計了一些問卷,總得有東西可以比較。我們放了智慧手錶,但在 Byron Katie 那個活動的手錶資料沒太成功。不過我們還是進行了血液採樣,甚至替參與者做了前後的微生物組分析。那個案子就這麼進行下去。
不久之後,我們又針對 Tony Robbins 的活動做了一個先導研究,人數不多。我們在活動前、活動結束後立即,以及之後幾個月做了取樣和分型。那個研究追蹤了幾個月,稍後我再說一個更大規模的研究。我當時抱著完全不知道可不可以的心態去做,但結果——這些人在問卷上的確有改善,按該領域的標準來說是顯著的。基本上,他們的心理健康指標改善了,問卷顯示心理狀態變好。Byron Katie 那個案例也是這樣。現在我們也把一些組學(omics)資料找回來了,似乎他們的發炎指標也有改善。這些還沒發表。
至於 Byron Katie 的方法,簡單說(我只是粗淺描述,可能有錯),她的做法很多是透過語言重新框架:處理假設、挑戰內在信念和外在信念。簡言之,我只是觸及表面而已,可能描述得不完全準確。至於 Tony Robbins 的話,我想更多人比較熟悉。那些都屬於非常沉浸式的活動。
有很多高能量的活動。
還有一些呼吸法方面的東西,也有一些──
據說會非常強烈。
我自己沒做過。
幾乎像是那種自我催眠式的東西,人們把自己引導到一段很痛苦的記憶,或一段非常正面的記憶,很多是身體層面的處理。
我的意思是,你知道的,這裡面有很寬的調色盤。
但不管怎樣,希望這能給大家多一點背景資訊。
所以我們在先導研究上確實看到正面的結果,那個研究有大概20──我不知道,27個人。
數字我可能記錯,但人數很少。
之後我們做了後續追蹤。
其實我要說,第一波現在資料還延伸得更遠了,他們又多了幾個資料點。
但在後續追蹤中,我們做了一個規模大得多的研究,差不多有600、將近700位參加了 Tony Robbins 的活動。
然後我們還有另一群沒參加 Tony Robbins 的人,我們也替他們做了資料蒐集、分析。
同樣地,他們戴了智慧手錶。我們得匆忙去取得倫理審查委員會(IRB)的批准,這總是個限制進度的步驟。
所以我們沒事先讓那麼多人配戴可穿戴裝置。
但我們確實做了微量採樣,也做了所有問卷。
我們有一套完整的健康問卷組。雖然不會是正式的抑鬱量表什麼的,但會問你是否有憂鬱、焦慮、倦怠之類的各種問題。
所以──這是一系列問卷。他們在活動前做了、活動後立即做了,然後是一個月、三個月、六個月、一年。
現在算是一個相當可觀的研究了。
就像我說的,做過的人差不多700人,對照組也有700人。
但我要說明的限制是,他們並非隨機分配,因為有些人是主動報名去做的;沒去做的人則是另外一群。所以那是我看到的唯一限制。
但重點是,那些參加的人,再一次地,在幾乎所有項目上都有改善,像是焦慮、憂鬱。
改善是有統計顯著的,沒錯。
我們剛把心理學部分的論文整合好。
而在組學那部分我們還在做。
我剛才提到的微量採樣,並不是每個人都有做——大約有130、140人做了微量採樣,並在那些相同的時間點採樣(活動前、活動後立即、以及後續的各時間點)。
所以我們會看到那些資料,還在回來中,希望幾個月內會知道結果。
但至少在問卷的部分,這些人確實都有改善,而那個分開的對照組則沒有改善,而且差異是顯著的。
我想我們會把論文放到 bioRxiv 這個預印本平台上,或者也可以直接寄一份給你。我會去問負責那部分的人。
總之,是的,這東西有效。其實相當令人驚訝。
再說,人不是每個人都處在所謂的憂鬱狀態或什麼的。這個效果大概是半半的情況,有改善的比例提升了。
他們的各項指標都改善了。當然不是百分之百,但大多數都改善了。
這有點讓我意外。我們在對照組顯然沒有看到什麼變化,所以整體看起來還不錯。
哇。
我很欣賞你願意去探索這類事情。有人會問:「Mike,你到底在這裡幹什麼?」我也會說我不知道。我會──但我們想想看,成千上萬的人都在做這些事,難道不該有人去看看嗎?
我想答案是肯定的。我認識一些人,我會說他們通常對健康、事業等非常有動力,但在一個或好幾個生活領域有痛點或掙扎,或處在某種迷惘期、正在為某事苦戰,他們去參加了這些沉浸式研討會之一,並回報說(從外部觀察也很像)人生有了正向的轉變。
對。
他們會自己繼續做那套功課。
沒錯。他們會持續做在那裡學到的練習。
這似乎是個重要的成分。
但我認為,對我來說,這類實驗和對話令人興奮的地方在於,五年前、當然十年前,任何關於我們剛才談到的一些議題的討論都是不同的,對吧?
呼吸練習,長吐氣會讓心跳放慢。我們知道這一點。這是呼吸性竇性心律變異(respiratory sinus arrhythmia)的現象,會提高心率變異性(HRV)。我們知道這些,對不對?
我問過你有沒有冥想。你不冥想。但運動──
嗯,我以前有。是的,我想要回去做。而且確實有資料支持運動的好處。絕對有。
對。阻力訓練也是。你知道的,我快要五十歲了,像我提過的。高中時做舉重的人只有健美選手、要去當兵的人,或是季前的美式足球員。他們會告訴我們,如果停了舉重會變成脂肪、所以不應該練舉重,對吧?我們知道那完全是錯的。每個人都應該做重量訓練。女性應該做。男性也應該做。尤其是你年紀大了之後,對吧?
Byron Katie、Tony Robbins 的工作也進入了討論。針灸也是一項。
你正在把糖尿病解析成這些次類別或表型。我們不再把纖維當成一個單一的東西,你現在把它分成可分離、可執行的路徑,來處理和改善一個人的健康。
所以,這些事情讓我越來越有同感,讀了你的著作,尤其是今天的談話後,我很感激有像你這樣的人——你對大數據有興趣,喜歡數字、喜歡統計,喜歡蛋白質組學、基因組學、RNA-seq 等等。
我是說,這是嚴肅的科學工作:你願意去看看外面有哪些東西,人們在做什麼、願意做什麼,並且問:哪些事情要避免,哪些事情要多做,真正為個人的需求量身定制。我覺得這真的是非常重要、甚至可以說是英雄式的工作,因為這確實需要像你這樣的人──你知道的,至少到最近為止你還是遺傳學系的主任,你是遺傳學教授,在加州理工等地受過訓練──能以嚴謹的機制性還原主義方法去擁抱這些不同的健康方向,但又能退一步去說:這是我做的、這是別人在做的、這些看起來有幫助、這些我們還不知道。
而且你似乎幾乎沒有任何限制,願意用這些高度嚴謹的工具去探索所有可能性。所以我真的要表達我的感謝,我也知道那些聽、看這段內容的人肯定也有同樣的感激,因為直到最近為止事情都被分割得很嚴重,你是我真正看到的、在那些隔閡之間放入砂土、希望甚至能用混凝土把它們連結起來的人之一;因為健康與健康實踐其實本來就是一件事,我們需要少些分隔、少些各自為政。謝謝你做這件事。真的,謝謝你。
哦,當然。我覺得你提出了一個好點。其實我們從訓練上就被教導要各自為政。這是問題的一部分,讀研究所、念醫學時就是如此。即使在醫學領域,人們也在非常特定的領域受訓,所以他們從不會看整體。然而我們知道,我們是體內恆定系統,這涉及到所有不同的事物。
你永遠也解決不了它。
你永遠也解決不了。我常說,因為我父系那邊的人幾乎都是心臟病過世,我自己以前也有高膽固醇,直到我開始服用他汀。現在我在服用 PCSK9 抑制劑,效果很驚人。我的心臟科醫師會跟我說:「你需要提高他汀的劑量。」他覺得現在劑量還不夠。我說,好吧,當我那樣做的時候,我的血糖會上升。順帶一提,這在教科書上也是常見現象。
我最後打電話給他說:聽著,你的工作阻止我心臟病發作,但你不在乎我會不會有其他這些併發症,對吧?我對糖尿病科醫師也會這樣說:你是在努力控制我的血糖,但其他的那些事情呢?我只是覺得那種看人的方式不對。我們需要把所有的數據、所有這些事情都納進來。
我們剛才談到了基因與表觀遺傳、生活型態這些點,我也覺得整個溝通面、社會化面的人為因素被研究得非常不足。我也喜歡從學術角度看這件事,因為當你進入那些你一無所知的領域,即使你摸索、跌跌撞撞,你也會學到東西。所以這大概就是我看待我們在心理健康、以及現在社會化這塊工作的方式。我希望我們能學到一些有趣且有用的東西。
而且我認為現在我們處在一個很棒的位置,因為我們有人工智慧的工具,畢竟一個人做不了這些事。現在你不會想要一個不用 AI 的醫生,你會想要一個能把那些資訊都整合進來的醫生,這正是那些公司做得很好的地方。這也是我們把這些東西分拆出去(spin off)的原因之一。像 January AI 有個他們稱之為「Mirror」的東西,它會把你所有的資料、你的基因組資料、所有報告和各種資料放進去,然後用一個以特定方式訓練的 AI 引擎去運算,回傳給你非常長的一份報告。雖然會有摘要,讓你能解讀,但它會把所有東西拉在一起、提出洞見。
舉例來說,我當時沒有意識到自己的 CD8 T 細胞。這有點專門,他們偏低,報告上確實顯示了,但它還整套給出一個補鋅的建議。我不知道那是不是對的,但我會進一步查證。它能提出一些醫生在面對大量資訊時不太可能想得到的建議。所以你確實需要這些新系統,這就是未來。我們都會有自己個人化的系統去抓取資料。我先前提過 IOLO,對你的代謝輪廓也是同理,整合其他資訊來給建議。這將會成真。這些對我來說是具體的例子,但我認為未來每一個醫生都必須做這些事。否則你無法從所有這些本該做且能改善我們健康的測量中獲得完整的價值。
我很喜歡這個構想。這是一個美麗的願景,我能想像不遠的將來,有人如果有一整套全身皮膚的數據集、一些血液檢驗、也許還有一些追蹤數據,他們只要把這些上傳到一個網站,醫師就用 AI 去分析、盡其所能地解讀。當然那不會涵蓋一切可能,但總比不把那些數據考慮進來要好。沒錯。
當然,醫師也可以選擇忽視這些。大多數人現在就是這樣,要嘛完全不知道這些東西存在,要嘛會說:「喔,你說你的心率變異下降了一週,那對我來說代表什麼?可能是任何一堆事。」但現在如果他們願意,他們可以開始理解這些資料了。
我覺得很重要的一點是,別忘了醫生是為你工作的,而不是相反的。
完全同意,沒錯。
非常感謝你所做的工作。我常被告知,也深信在科學界有繪圖者(map makers)和探索者(explorers),而真正做出重要發現的往往是那些探索者。你顯然就是一位探索者,我很感謝你所做的工作。
我也很感謝您撥冗今天來和我們交談。
所以我很希望在不久的將來能收到您的更新。與此同時,農場見。
非常感謝您邀請我來這裡。這段時間非常愉快。
感謝您參加我與 Michael Snyder 博士的今日對談。
想進一步了解他的研究,或找到本集討論中各項內容的連結,請參閱節目說明(show notes)。
如果您從這個播客學到東西或喜歡它,請訂閱我們的 YouTube 頻道。這是支持我們的絕佳免費方式。
另一個很棒且免費的支持方式是在 Apple 或 Spotify(或兩者)的 Podcast 上點擊追蹤/訂閱按鈕。
在 YouTube、Apple 與 Spotify 上,您也可以留言。
所以如果您對今天的節目有意見,或有希望我在 Huberman Lab 節目邀請的來賓或主題,請把它們放在 YouTube、Apple 或 Spotify 的留言區。我會閱讀所有留言。
也請查看在本集開頭與節目中提到的贊助商。那是支持本播客的最佳方式。
我必須說明,我只與那些我非常喜愛且親自使用其產品的贊助商合作。
如果您還沒在社群媒體上追蹤我,我在所有平台的帳號都是 Huberman Lab,包括 Instagram、X(前稱 Twitter)、LinkedIn、Facebook 與 Threads。
在這些平台上,我討論科學以及與科學相關的工具,有些內容會與 Huberman Lab 播客重疊,但很多內容則與播客不同。再提醒一次,所有平台的帳號都是 Huberman Lab。
如果您還沒訂閱我們的 Neural Network 電子報,這是一份每月免費的電子報,內含實作指引(protocols),以簡短一到三頁的 PDF 形式說明關鍵的待辦事項,例如:提升阻力/阻力訓練與力量、心肺體能、營養、多巴胺調節、如何優化睡眠、學習可塑性等。所有內容均完全免費、以簡短一到三頁的 PDF 提供。
要訂閱,只要到 HubermanLab.com,點選右上角選單,捲到「newsletter」,然後輸入您的電子郵件。我也要說明,我們不會將您的電子郵件分享給任何人。
再次感謝您參與我與 Michael Snyder 博士的今日對談。最後(但同樣重要的是),感謝您對科學的關注。

My guest is Michael Snyder, PhD, professor of genetics at Stanford and an expert in understanding why people respond differently to various foods, supplements, behavioral and prescription interventions. We discuss how to optimize your health and lifespan according to what type of glucose responder you are, which genes you express, your lifestyle and other factors. Dr. Snyder also explains the key ages when you need to be particularly mindful about following certain health practices. We also discuss how people respond in opposite ways to different fiber types. This episode ought to be of interest and use to anyone seeking to understand their unique biological needs and how to go about meeting those needs.

Sponsors

AGZ by AG1: https://drinkag1.com/huberman

Wealthfront*: https://wealthfront.com/huberman

David: https://davidprotein.com/huberman

Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman

Function: https://functionhealth.com/huberman

*This experience may not be representative of the experience of other clients of Wealthfront, and there is no guarantee that all clients will have similar experiences. Cash Account is offered by Wealthfront Brokerage LLC, Member FINRA/SIPC. The Annual Percentage Yield (“APY”) on cash deposits as of December 27,‬ 2024, is representative, subject to change, and requires no minimum. Funds in the Cash Account are swept to partner banks where they earn the variable‭ APY. Promo terms and FDIC coverage conditions apply. Same-day withdrawal or instant payment transfers may be limited by destination institutions, daily transaction caps, and by participating entities such as Wells Fargo, the RTP® Network, and FedNow® Service. New Cash Account deposits are subject to a 2-4 day holding period before becoming available for transfer.

Timestamps

00:00 Michael Snyder

03:33 Healthy Glucose Range, Continuous Glucose Monitors CGM, Hemoglobin A1c

09:02 Individual Variability & Food Choice, Glucose Spikes & Sleepiness

12:18 Sponsors: AGZ by AG1 & Wealthfront

15:16 Glucose Spikes, Tools: Post-Meal Brisk Walk; Soleus “Push-Ups”; Exercise Snacks

21:06 Glucose Dysregulation, Diabetes & Sub-Phenotypes, Tool: Larger Morning Meal

28:34 Exercise Timing, Muscle Insulin Resistance

30:49 Diabetes Subtyping, Weight, Glucose Control; Incretins

35:41 GLP-1 Agonists, Diabetes, Tool: Muscle Maintenance & Resistance Training

38:40 Metformin, Berberine, Headaches

41:01 GLP-1 Agonists, Cognition, Longevity, Tool: Habits Support Medication; Cycling

47:41 Subcutaneous vs Visceral Fat, Organ Stress

49:10 Sponsors: David & Eight Sleep

51:58 Meal Timing & Sleep, Tools: Post-Dinner Walk, Routines, Bedtime Consistency

57:16 Microbiome, Immune System & Gut; Diet & Individual Variability

1:02:52 Fiber Types, Cholesterol & Glucose, Polyphenols

1:09:50 Food As Medicine; Fiber, Microbiome & Individual Variability; Probiotics

1:18:48 Sponsor: Function

1:20:35 Profiling Healthy Individuals, Genomes, Wearables

1:26:31 Whole-Body MRIs, Nodules, Healthy Baseline, Early Diagnosis

1:34:07 Sensors, CGM, Sleep, Heart Rate Variability HRV, Tools: Mindset Effects, Increase REM

1:39:30 HRV, Sleep, Exercise, Tool: Long Exhales; Next-Day Excitement & Sleep

1:42:48 Organ Aging, “Ageotypes”; Biological Age vs Chronological Age

1:49:41 Longevity, Health Span, Genetics, Blue Zones

1:52:19 Epigenetics, Viral Infection & Disease

1:58:54 ALS, Heritability; Neuroprotection, Nicotine

2:03:47 Air Quality, Allergies, DEET & Pesticides, Inflammation, Mold; Microplastics

2:15:02 Single-Drop Blood Test & Biomarkers, Wearables, Observational Trials

2:20:33 Acupuncture, Blood Pressure

2:26:40 Immersive Events & Mental Health Benefits

2:34:59 Data, Nutrition & Lifestyle; Siloed Health Care vs Personalized Medicine

2:43:06 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Social Media, Neural Network Newsletter

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Huberman LabHuberman Lab
SaveSavedRemoved 0
Register New Account