Essentials: Erasing Fears & Traumas Using Modern Neuroscience

0
0
中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:02 – Welcome to Huberman Lab Essentials,
0:00:04 where we revisit past episodes
0:00:07 for the most potent and actionable science-based tools
0:00:10 for mental health, physical health, and performance.
0:00:12 I’m Andrew Huberman,
0:00:15 and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology
0:00:17 at Stanford School of Medicine.
0:00:20 Today, we’re going to talk about the neuroscience of fear.
0:00:22 We are also going to talk about trauma
0:00:25 and post-traumatic stress disorders.
0:00:28 I think it’s fair to say that in the last 10 years,
0:00:30 the field of neuroscience has shed light
0:00:32 on not just the neural circuits,
0:00:36 meaning the areas of the brain that control the fear response
0:00:38 and the ways that it does it,
0:00:41 but some important ways to extinguish fears
0:00:43 using behavioral therapies, drug therapies,
0:00:46 and what we call brain-machine interfaces.
0:00:48 Today, we are going to talk about all of those,
0:00:51 and you’re going to come away with both an understanding
0:00:54 of the biology of fear and trauma,
0:00:58 as well as many practical tools to confront fear and trauma.
0:01:00 To give you a sense of where we are going,
0:01:03 I’ll just lay out the framework for today’s podcast.
0:01:04 First, I’m going to teach you
0:01:07 about the biology of fear and trauma,
0:01:09 literally the cells and circuits
0:01:12 and connections in the body and chemicals in the body
0:01:15 that give rise to the so-called fear response,
0:01:19 and why sometimes, but not always, fear can turn into trauma.
0:01:23 I will also describe the biology of how fear is unlearned,
0:01:25 or what we call extinguished.
0:01:26 You’re going to learn, for instance,
0:01:28 that we can’t just eliminate fears,
0:01:32 we actually have to replace fears with a new positive event.
0:01:34 So what is fear?
0:01:38 Well, fear falls into a category of nervous system phenomenon
0:01:42 that we can reliably call an emotion.
0:01:46 I think it’s fair to say that emotions include responses
0:01:48 within our body, quickening of heart rate,
0:01:52 changes in blood flow, things that we experience as a warming,
0:01:53 or a cooling of our skin,
0:01:56 but that there’s also a cognitive component.
0:01:58 There are thoughts, there are memories.
0:02:00 There’s all sorts of stuff that goes on in our mind
0:02:05 and in our body that together we call an emotion.
0:02:09 So let’s talk first about what fear isn’t.
0:02:11 Most people are familiar with stress,
0:02:15 both as a concept and as an experience.
0:02:17 Stress is a physiological response,
0:02:21 and it is fair to say that we cannot have fear
0:02:23 without having several,
0:02:26 if not all of the elements of the stress response.
0:02:29 However, we can have stress without having fear.
0:02:33 Likewise, people are familiar with the phrase,
0:02:35 or the word rather, anxiety.
0:02:40 Anxiety tends to be stress about some future event,
0:02:41 although it can mean other things as well.
0:02:46 We can’t really have fear without seeing or observing
0:02:49 or experiencing some of the elements of anxiety,
0:02:52 but we can have anxiety without having fear.
0:02:56 So what you’re starting to realize is that fear is built up
0:03:00 from certain basic elements that include stress and anxiety.
0:03:03 And then there is trauma.
0:03:08 The operational definition of trauma is that some fear
0:03:12 took place, which of course includes stress and anxiety,
0:03:17 and that fear somehow gets embedded or activated
0:03:20 in our nervous system such that it shows up at times
0:03:24 when it’s maladaptive, meaning that fear doesn’t serve us well,
0:03:27 and it gets reactivated at various times.
0:03:30 The reason I’m putting all this word soup around fear
0:03:33 out onto the table is not to complicate the issue.
0:03:35 Rather, it is to simplify the issue,
0:03:37 because now that we acknowledge
0:03:38 that there are many different phrases
0:03:40 to describe this thing that we call fear
0:03:42 and then related phenomenon,
0:03:45 we can start to just focus on two of these issues,
0:03:47 fear and trauma,
0:03:50 as it relates to specific biological processes,
0:03:52 specific cognitive processes,
0:03:55 and we can start to dissect how fears are formed,
0:03:57 how fears are unformed,
0:04:01 and how new memories can come to replace
0:04:03 previously fearful experiences.
0:04:05 We’ve known for a long time that there are things
0:04:07 that we can do to improve our sleep,
0:04:09 and that includes things that we can take,
0:04:11 things like magnesium threonate, theanine,
0:04:13 chamomile extract, and glycine,
0:04:17 along with lesser known things like saffron and valerian root.
0:04:19 These are all clinically supported ingredients
0:04:21 that can help you fall asleep, stay asleep,
0:04:23 and wake up feeling more refreshed.
0:04:26 I’m excited to share that our long time sponsor, AG1,
0:04:28 just created a new product called AGZ,
0:04:31 a nightly drink designed to help you get better sleep
0:04:33 and have you wake up feeling super refreshed.
0:04:35 Over the past few years, I’ve worked with the team at AG1
0:04:38 to help create this new AGZ formula.
0:04:40 It has the best sleep supporting compounds
0:04:43 in exactly the right ratios in one easy to drink mix.
0:04:45 This removes all the complexity of trying to forge
0:04:48 the vast landscape of supplements focused on sleep,
0:04:50 and figuring out the right dosages
0:04:52 and which ones to take for you.
0:04:53 AGZ is to my knowledge,
0:04:55 the most comprehensive sleep supplement on the market.
0:04:58 I take it 30 to 60 minutes before sleep.
0:04:59 It’s delicious by the way.
0:05:01 And it dramatically increases both the quality
0:05:03 and the depth of my sleep.
0:05:05 I know that both from my subjective experience of my sleep
0:05:07 and because I track my sleep.
0:05:10 I’m excited for everyone to try this new AGZ formulation
0:05:12 and to enjoy the benefits of better sleep.
0:05:14 AGZ is available in chocolate, chocolate mint,
0:05:16 and mixed berry flavors.
0:05:18 And as I mentioned before, they’re all extremely delicious.
0:05:21 My favorite of the three has to be, I think chocolate mint,
0:05:23 but I really liked them all.
0:05:24 If you’d like to try AGZ,
0:05:29 go to drinkagz.com/huberman to get a special offer.
0:05:32 Again, that’s drinkagz.com/huberman.
0:05:34 So in this effort to establish a common language
0:05:36 around fear and trauma,
0:05:39 I want to point out autonomic arousal.
0:05:43 Autonomic arousal relates to this aspect of our nervous system
0:05:45 that we call the autonomic nervous system.
0:05:48 It basically has two branches to it.
0:05:51 Two branches meaning two different systems.
0:05:54 One is the so-called sympathetic autonomic nervous system.
0:05:55 It has nothing to do with sympathy.
0:05:58 It has everything to do with increasing alertness.
0:06:00 The other branch of the autonomic nervous system
0:06:03 is the so-called parasympathetic branch
0:06:04 of the autonomic nervous system.
0:06:06 I know that’s a mouthful.
0:06:09 The parasympathetic branch of the autonomic nervous system
0:06:12 are the cells and neurons and chemicals
0:06:14 and other aspects of your brain and body
0:06:16 that are involved in the calming nervous system.
0:06:19 So sympathetic is alerting, parasympathetic is calming,
0:06:21 and it acts as sort of a seesaw
0:06:23 to adjust your overall level of alertness.
0:06:25 There are many different aspects
0:06:26 to the autonomic nervous system,
0:06:28 but one of the main aspects is an aspect
0:06:30 that’s going to come up again and again and again today.
0:06:33 It’s called the HPA axis.
0:06:38 The HPA axis stands for hypothalamic pituitary adrenal axis.
0:06:41 The hypothalamus is a collection of neurons.
0:06:44 It’s an area of your brain, real estate,
0:06:46 that’s deep in the brain, at the base of the brain,
0:06:48 that contains many, many different areas
0:06:50 that control things like temperature
0:06:55 and desire to have sex, desire to eat, thirst.
0:06:59 It also controls the desire to not mate, have sex,
0:07:04 not eat, not drink more water or any other type of fluid.
0:07:07 So it has accelerators and brakes in there as well.
0:07:10 The hypothalamus connects to the so-called pituitary.
0:07:13 The pituitary lives close to the roof of your mouth.
0:07:16 It releases hormones into your bloodstream.
0:07:18 And so the hypothalamus has this ability
0:07:21 to trigger the release or prevent the release
0:07:24 of particular hormones like cortisol
0:07:27 or the hormones that go stimulate adrenals
0:07:29 to produce adrenaline.
0:07:31 And speaking of the adrenals,
0:07:34 that A and the HPA are the adrenals.
0:07:36 You have two glands that sit above your kidneys
0:07:37 and your lower back.
0:07:39 They release different hormones
0:07:42 and other types of chemicals into the body.
0:07:44 And the two main ones that you need to know about today
0:07:48 are adrenaline, also called epinephrine and cortisol.
0:07:50 Both of those are so-called stress hormones,
0:07:52 but they’re not always involved in stress.
0:07:55 They’re also involved in waking up in the morning
0:07:59 when you arise, excuse me, when you rise from sleep.
0:08:03 And so this HPA axis should be thought of in the following way.
0:08:06 The HPA axis includes a piece of the brain,
0:08:10 the hypothalamus, the pituitary and the adrenal.
0:08:12 So it’s a beautiful three-part system
0:08:16 that can use your brain to alert or wake up your body
0:08:18 and prepare it for action.
0:08:20 And it can do that in the short term
0:08:23 by triggering the release of hormones and chemicals
0:08:26 that make you alert and ready to go right away.
0:08:29 And by triggering the release of neurotransmitters
0:08:30 and hormones and other chemicals
0:08:34 that give that alertness a very long tail,
0:08:37 a very long latency before it shuts off.
0:08:41 And that’s important because one of the hallmarks of fear
0:08:43 and one of the hallmarks of trauma
0:08:48 is that they involve fear responses that are long lasting.
0:08:50 Even if those fearful events,
0:08:53 the events in the world that trigger the HPA axis
0:08:54 can be very brief.
0:08:58 The fear response can reverberate through your system
0:09:00 because the chemicals that are involved
0:09:04 in this HPA axis have a fast component
0:09:06 and a longer lasting component.
0:09:08 And the longer lasting component
0:09:10 can actually feed back to the brain
0:09:12 and literally control gene expression,
0:09:16 which can take many days and build out new circuits
0:09:19 and new chemicals that can embed fear
0:09:20 in our brain and body.
0:09:22 We can’t really have a discussion about fear
0:09:25 without discussing the famous amygdala.
0:09:28 Famous because I think most people by now
0:09:29 have heard of the amygdala.
0:09:31 Amygdala means almond.
0:09:33 It’s an almond shaped structure
0:09:35 on both sides of the brain.
0:09:37 The amygdala is part of what we can call
0:09:38 the threat reflex.
0:09:41 And this is very important to conceptualize fear
0:09:43 as including a reflex.
0:09:46 And that reflex involves things like quickening
0:09:48 of your heart rate, hypervigilance,
0:09:50 your attentional systems pop on,
0:09:55 increased ability to access energy stores
0:09:58 for movement and thought and so forth.
0:10:01 And the amygdala is part of the threat reflex
0:10:02 so much so that we can really say
0:10:05 that it’s the final common pathway
0:10:07 through which the threat reflex flows.
0:10:08 In other words,
0:10:12 the amygdala is essential for the threat response.
0:10:15 So while the amygdala might look like an almond,
0:10:17 it’s actually part of a much bigger complex
0:10:19 or collection of neurons
0:10:21 called the amygdaloid complex.
0:10:26 That complex has anywhere from 12 to 14 areas,
0:10:27 depending on which neuroanatomist
0:10:29 is naming things and carving it up.
0:10:30 Why is that important to us?
0:10:33 Well, it turns out that the amygdala
0:10:35 is not just a area for threat.
0:10:38 It’s an area for generating threat reflexes
0:10:41 that integrates lots of different types of information.
0:10:44 information from our memory systems,
0:10:45 like the hippocampus,
0:10:47 and from our sensory systems,
0:10:47 our eyes,
0:10:48 our ears,
0:10:48 our nose,
0:10:50 our mouth,
0:10:50 et cetera.
0:10:51 So taste information,
0:10:52 vision,
0:10:53 auditory information,
0:10:54 touch,
0:10:54 et cetera,
0:10:57 flow into the so-called lateral portion
0:10:58 of the amygdala
0:10:59 or the amygdaloid complex.
0:11:01 And then there are multiple outputs
0:11:02 from the amygdala.
0:11:04 And this is where things get particularly interesting
0:11:06 because the outputs of the amygdala
0:11:07 have a lot of different areas,
0:11:09 but there are two main pathways.
0:11:12 One involves the hypothalamus
0:11:16 and it also feeds out to our adrenals
0:11:18 to create a sense of alertness and action.
0:11:21 The other pathway out of the amygdala
0:11:22 is to a very interesting area
0:11:24 that typically is associated with reward
0:11:25 and even addiction.
0:11:28 The amygdaloid complex actually projects
0:11:30 to areas of the dopamine system,
0:11:32 the so-called nucleus accumbens,
0:11:33 the mesolimbic reward pathway.
0:11:36 For those of you that want to look that up
0:11:38 or that remember from the dopamine episodes,
0:11:40 we have pathways in our brain
0:11:42 that are associated with pursuit,
0:11:42 motivation,
0:11:43 and reward.
0:11:44 And the neuromodulator dopamine
0:11:45 is largely responsible
0:11:47 for that feeling of craving,
0:11:47 pursuit,
0:11:47 and reward.
0:11:49 And this threat center
0:11:52 is actually able to communicate with
0:11:54 and activate the dopamine system.
0:11:55 And later you will realize
0:11:57 why that is very important
0:11:59 and why you can leverage the dopamine system
0:12:02 in order to wire in new memories
0:12:03 to replace fearful ones.
0:12:05 There’s a fourth component,
0:12:07 and I promise this is the last component
0:12:08 that we need to put into this picture
0:12:10 of the neural circuits for fear.
0:12:11 And this is a circuit
0:12:13 that involves an area of the brain
0:12:14 called the prefrontal cortex
0:12:16 and some of it subdivisions,
0:12:17 so literally in the front.
0:12:20 And it’s involved in what we call
0:12:21 top-down processing.
0:12:23 Top-down processing
0:12:26 is the way that
0:12:27 your prefrontal cortex
0:12:29 and other areas of the brain
0:12:30 can control
0:12:32 or suppress a reflex.
0:12:33 You tell yourself,
0:12:34 I want to do this
0:12:36 or I should do this
0:12:37 or even though I don’t want to,
0:12:39 I’m going to do it anyway.
0:12:41 So this fourth component
0:12:42 of fear
0:12:43 is really our ability
0:12:45 to attach narrative,
0:12:46 to attach meaning,
0:12:48 and to attach purpose
0:12:51 to what is by all accounts
0:12:51 and purposes
0:12:53 a generic response.
0:12:54 There’s no negotiating
0:12:56 what fear feels like.
0:12:57 There’s only negotiating
0:12:58 what it means.
0:12:59 There’s only negotiating
0:13:01 whether or not you persist,
0:13:02 whether or not you pause,
0:13:03 or whether or not you retreat.
0:13:05 So this is usually the point
0:13:05 in the podcast
0:13:07 where I think people start asking,
0:13:08 okay, well, there’s the biology,
0:13:08 there’s the mechanism,
0:13:09 there’s the logic.
0:13:11 How do I eliminate fear?
0:13:14 Well, it’s not quite that simple,
0:13:15 although by understanding
0:13:16 the logic and the mechanisms
0:13:18 by which these circuits are built,
0:13:20 we can eventually get to that place.
0:13:22 I do want to plant a flag
0:13:25 around a particular type of tool
0:13:26 or a logical framework
0:13:28 around a particular set of tools,
0:13:29 rather,
0:13:31 that we are going to build out
0:13:31 through this episode.
0:13:35 And based on what you now know,
0:13:37 that the threat reflex
0:13:38 gets input
0:13:40 and it has outputs
0:13:41 and it’s subject
0:13:43 to these top-down
0:13:44 processing events,
0:13:45 these narratives,
0:13:48 you should be asking yourself,
0:13:50 what sort of narrative
0:13:51 should I apply
0:13:52 to eliminate fear?
0:13:53 Well, first,
0:13:54 let’s take a step back
0:13:56 and just acknowledge the reality,
0:13:57 which is that fear
0:13:59 is in some cases
0:14:01 an adaptive response.
0:14:02 We don’t want people
0:14:04 eliminating fears
0:14:05 that can get them injured
0:14:06 or killed, right?
0:14:08 The reason that the fear
0:14:09 threat response
0:14:11 and reflex exists at all
0:14:12 is to help us
0:14:14 from dying,
0:14:14 to help us
0:14:16 from making really bad decisions.
0:14:17 So it’s not just about
0:14:18 a readiness
0:14:19 for things
0:14:20 that might injure us
0:14:21 or kill us
0:14:23 in the immediate circumstance,
0:14:25 but also protecting us
0:14:26 for the future
0:14:27 because of our important need
0:14:28 and ability
0:14:28 to anticipate.
0:14:30 Some memories,
0:14:31 even if they evoke
0:14:32 a sense of fear
0:14:32 in us,
0:14:33 are protective.
0:14:34 They protect us
0:14:35 from making bad mistakes
0:14:36 that could get us injured
0:14:37 or killed
0:14:38 or put us
0:14:39 into really horrible circumstances.
0:14:41 Other memories
0:14:42 are dangerous
0:14:43 because they create
0:14:44 a sense in us
0:14:46 of discomfort
0:14:47 and they tend
0:14:48 to limit our behavior
0:14:49 in ways that are
0:14:50 maladaptive,
0:14:51 that prevent us
0:14:52 from having healthy
0:14:53 relationships to others,
0:14:55 healthy job relationships,
0:14:56 healthy relationship
0:14:57 to ourselves,
0:14:57 frankly.
0:14:58 So this language
0:14:59 of memories
0:15:00 as protective
0:15:00 or memories
0:15:01 as dangerous,
0:15:02 it’s an important
0:15:03 aspect of fear
0:15:04 because much
0:15:05 of the fear system
0:15:07 is a memory system.
0:15:08 It’s designed
0:15:09 to embed
0:15:10 a memory
0:15:10 of certain
0:15:11 previous experiences
0:15:13 in us
0:15:14 such that
0:15:15 the threat reflex
0:15:15 is activated
0:15:17 in anticipation
0:15:19 of what might happen.
0:15:19 Okay?
0:15:20 So let’s talk
0:15:21 for a second
0:15:21 about how certain
0:15:22 memories get attached
0:15:23 to this fear system.
0:15:24 And this brings us
0:15:25 to a beautiful
0:15:26 and indeed
0:15:27 Nobel Prize winning
0:15:27 aspect
0:15:29 of biology
0:15:29 and physiology
0:15:30 which is
0:15:31 Pavlovian conditioning.
0:15:32 many of you
0:15:32 are probably
0:15:33 familiar
0:15:34 with Pavlov’s dogs
0:15:35 and the famous
0:15:35 Pavlovian
0:15:37 conditioning experiments.
0:15:38 They go something
0:15:39 like this,
0:15:39 ring a bell.
0:15:41 A dog doesn’t
0:15:41 do much
0:15:42 in response
0:15:42 to a bell.
0:15:43 It might attend to it
0:15:44 but it doesn’t salivate
0:15:45 typically in response
0:15:45 to the bell.
0:15:46 However,
0:15:46 if you pair
0:15:47 the ringing
0:15:47 of a bell
0:15:48 with a presentation
0:15:49 of food
0:15:50 enough times
0:15:51 the dog
0:15:51 will salivate
0:15:51 in response
0:15:52 to the food.
0:15:53 Eventually
0:15:53 you take away
0:15:54 the food,
0:15:54 you just ring
0:15:55 the bell
0:15:55 and the dog
0:15:56 will salivate
0:15:56 in response
0:15:57 to the bell.
0:15:57 Okay?
0:15:59 So in the context
0:15:59 of so-called
0:16:00 Pavlovian conditioning,
0:16:01 these things
0:16:01 have names
0:16:02 like conditioned
0:16:02 stimulus
0:16:03 and unconditioned
0:16:04 stimulus
0:16:04 and responses.
0:16:06 The unconditioned
0:16:06 stimulus
0:16:07 is the thing
0:16:08 that evokes
0:16:10 a response
0:16:11 unconditionally.
0:16:12 So food
0:16:13 is the unconditioned
0:16:13 stimulus
0:16:14 in the example
0:16:15 I just gave.
0:16:15 The bell
0:16:16 in the previous
0:16:17 example
0:16:19 is what we call
0:16:20 the conditioned
0:16:21 stimulus
0:16:22 or the conditioning
0:16:22 stimulus.
0:16:23 The conditioned
0:16:24 stimulus
0:16:25 is paired
0:16:26 with the
0:16:27 thing
0:16:27 that naturally
0:16:28 creates
0:16:28 a response
0:16:29 and then
0:16:29 eventually
0:16:30 the conditioned
0:16:30 stimulus
0:16:31 creates
0:16:31 the response
0:16:32 itself.
0:16:33 You might
0:16:33 think,
0:16:33 well,
0:16:34 that just
0:16:34 seems,
0:16:34 you know,
0:16:35 endlessly
0:16:36 boring
0:16:36 and simple,
0:16:38 but this
0:16:38 is actually
0:16:38 the way
0:16:38 that our
0:16:39 fear systems
0:16:39 work.
0:16:41 Except unlike
0:16:42 Pavlov’s
0:16:42 dogs,
0:16:43 you don’t
0:16:44 need many,
0:16:46 many pairings
0:16:48 of a bell
0:16:48 with some
0:16:49 unconditioned
0:16:50 stimulus
0:16:50 in order to
0:16:51 get a response.
0:16:52 You can get
0:16:52 what’s called
0:16:53 one trial
0:16:53 learning.
0:16:54 And in
0:16:54 this circuit
0:16:55 that involves
0:16:55 the amygdala,
0:16:56 the threat
0:16:56 reflex,
0:16:57 and all this
0:16:57 other,
0:16:58 you know,
0:16:59 stuff that I
0:16:59 was talking
0:17:00 about earlier,
0:17:02 the system
0:17:03 is set up
0:17:03 for learning.
0:17:04 It’s set up
0:17:05 to create
0:17:05 memories
0:17:06 and to
0:17:07 anticipate
0:17:07 problems.
0:17:08 It’s a very
0:17:09 good system
0:17:09 because it
0:17:10 was designed
0:17:10 to keep
0:17:11 us safe.
0:17:12 So now you
0:17:12 should understand
0:17:14 how classical
0:17:15 conditioning,
0:17:15 as it’s called,
0:17:16 occurs.
0:17:18 You go to
0:17:19 give a piano
0:17:20 recital as a
0:17:20 kid,
0:17:21 you sit down
0:17:22 and you freeze
0:17:22 up,
0:17:23 and it’s
0:17:23 horribly
0:17:24 embarrassing.
0:17:26 And even
0:17:26 if you just
0:17:26 freeze up
0:17:27 for a few
0:17:27 seconds,
0:17:28 the heart
0:17:29 rate increase
0:17:29 and the
0:17:30 perspiring,
0:17:30 the sweating,
0:17:32 and the shame
0:17:33 that you feel
0:17:34 leads you to
0:17:35 want to avoid
0:17:36 playing instruments
0:17:37 or public
0:17:38 displays of,
0:17:39 you know,
0:17:39 performances
0:17:41 for a long
0:17:42 period of time
0:17:42 unless you do
0:17:43 something to
0:17:43 overcome it.
0:17:45 Some people,
0:17:46 it tends to
0:17:47 be more an
0:17:47 accumulation of
0:17:48 experiences.
0:17:49 There’s a
0:17:50 key,
0:17:50 what we call
0:17:51 temporal component.
0:17:51 There’s a
0:17:52 component of
0:17:53 the fear
0:17:54 system being
0:17:54 able to
0:17:56 batch many
0:17:56 events in
0:17:57 time and
0:17:58 create one
0:17:59 specific fear
0:18:01 or take one
0:18:01 very specific
0:18:02 isolated incident
0:18:03 that happened
0:18:04 very briefly
0:18:05 and create one
0:18:05 very large
0:18:06 general sense
0:18:07 of fears.
0:18:07 And I’ll give
0:18:08 an example
0:18:09 of the latter
0:18:10 just to kind
0:18:11 of flesh this
0:18:11 out a little
0:18:11 bit.
0:18:13 I had a
0:18:13 friend come
0:18:15 visit me
0:18:15 in San
0:18:15 Francisco
0:18:16 some years
0:18:17 ago and
0:18:17 their car
0:18:18 got broken
0:18:18 into,
0:18:19 unfortunately,
0:18:19 a frequent
0:18:20 occurrence in
0:18:20 San Francisco
0:18:21 and be in
0:18:21 the middle
0:18:21 of the
0:18:21 day.
0:18:21 Never
0:18:21 leave
0:18:22 anything
0:18:22 in your
0:18:22 car in
0:18:22 San
0:18:23 Francisco.
0:18:23 They’ll
0:18:24 break in
0:18:24 in the
0:18:24 middle
0:18:24 of the
0:18:25 day.
0:18:25 Doesn’t
0:18:25 matter.
0:18:26 Police
0:18:26 can be
0:18:26 having coffee
0:18:27 right there
0:18:27 in front
0:18:27 of them.
0:18:28 They’ll still
0:18:28 do it.
0:18:29 They got
0:18:30 their belongings
0:18:30 taken and
0:18:31 they decided
0:18:31 they were
0:18:32 never coming
0:18:32 back to
0:18:33 San
0:18:33 Francisco.
0:18:34 This was
0:18:34 an isolated
0:18:35 incident
0:18:35 that
0:18:37 forever
0:18:37 colored
0:18:38 their
0:18:39 view
0:18:39 of
0:18:39 the
0:18:40 city
0:18:40 which
0:18:40 I
0:18:41 you
0:18:41 know
0:18:41 frankly
0:18:42 understanding
0:18:42 the fear
0:18:42 system
0:18:43 I can
0:18:43 understand.
0:18:44 We can
0:18:45 have
0:18:45 isolated
0:18:46 incidents
0:18:46 that
0:18:46 wick out
0:18:47 to broad
0:18:48 decisions
0:18:48 about
0:18:48 entire
0:18:49 places
0:18:50 or we
0:18:50 can have
0:18:51 many
0:18:51 experiences
0:18:52 that
0:18:52 funnel
0:18:53 into
0:18:53 very
0:18:54 specific
0:18:55 isolated
0:18:55 fears
0:18:55 about
0:18:56 particular
0:18:56 circumstances
0:18:57 places
0:18:57 and
0:18:57 things.
0:18:58 I’d like
0:18:58 to take
0:18:59 a quick
0:18:59 break
0:18:59 and
0:18:59 acknowledge
0:19:00 one of
0:19:00 our
0:19:00 sponsors
0:19:01 Element.
0:19:02 Element is
0:19:02 an electrolyte
0:19:03 drink that
0:19:03 has everything
0:19:04 you need
0:19:04 and nothing
0:19:05 you don’t.
0:19:06 That means
0:19:06 the electrolytes
0:19:07 sodium
0:19:07 magnesium
0:19:08 and potassium
0:19:08 in the
0:19:09 correct
0:19:09 amounts
0:19:10 but no
0:19:10 sugar.
0:19:10 Proper
0:19:11 hydration
0:19:11 is
0:19:11 critical
0:19:12 for
0:19:12 optimal
0:19:12 brain
0:19:13 and
0:19:13 body
0:19:13 function.
0:19:14 Even
0:19:14 a slight
0:19:15 degree
0:19:15 of
0:19:15 dehydration
0:19:16 can
0:19:16 diminish
0:19:16 cognitive
0:19:17 and
0:19:17 physical
0:19:18 performance.
0:19:18 It’s
0:19:19 also
0:19:19 important
0:19:19 that
0:19:19 you get
0:19:20 adequate
0:19:20 electrolytes.
0:19:21 The
0:19:21 electrolytes
0:19:22 sodium
0:19:22 magnesium
0:19:22 and
0:19:23 potassium
0:19:24 are
0:19:24 vital
0:19:24 for
0:19:24 functioning
0:19:25 of
0:19:25 all
0:19:25 the
0:19:25 cells
0:19:25 in
0:19:25 your
0:19:26 body
0:19:26 especially
0:19:27 your
0:19:27 neurons
0:19:27 or
0:19:27 your
0:19:28 nerve
0:19:28 cells.
0:19:29 Drinking
0:19:29 Element
0:19:30 dissolved
0:19:30 in
0:19:30 water
0:19:30 makes
0:19:30 it
0:19:31 very
0:19:31 easy
0:19:31 to
0:19:31 ensure
0:19:31 that
0:19:31 you’re
0:19:32 getting
0:19:32 adequate
0:19:33 hydration
0:19:33 and
0:19:34 adequate
0:19:34 electrolytes.
0:19:35 To make
0:19:35 sure
0:19:35 that
0:19:35 I’m
0:19:36 getting
0:19:36 proper
0:19:36 amounts
0:19:36 of
0:19:37 hydration
0:19:37 and
0:19:38 electrolytes
0:19:38 I
0:19:38 dissolve
0:19:39 one
0:19:39 packet
0:19:39 of
0:19:39 element
0:19:40 in
0:19:40 about
0:19:40 16
0:19:40 to
0:19:41 32
0:19:41 ounces
0:19:41 of
0:19:41 water
0:19:42 when
0:19:42 I
0:19:42 first
0:19:42 wake
0:19:42 up
0:19:42 in
0:19:42 the
0:19:43 morning
0:19:43 and
0:19:43 I
0:19:43 drink
0:19:44 that
0:19:44 basically
0:19:45 first
0:19:45 thing
0:19:45 in
0:19:45 the
0:19:45 morning
0:19:46 I’ll
0:19:46 also
0:19:46 drink
0:19:46 element
0:19:47 dissolved
0:19:47 in
0:19:47 water
0:19:47 during
0:19:48 any
0:19:48 kind
0:19:48 of
0:19:48 physical
0:19:49 exercise
0:19:49 that
0:19:49 I’m
0:19:49 doing
0:19:50 especially
0:19:50 on
0:19:51 hot
0:19:51 days
0:19:51 when
0:19:51 I’m
0:19:51 sweating
0:19:52 a lot
0:19:52 and
0:19:52 losing
0:19:52 water
0:19:53 and
0:19:53 electrolytes
0:19:54 element
0:19:54 has
0:19:55 a bunch
0:19:55 of
0:19:55 great
0:19:55 tasting
0:19:56 flavors
0:19:56 I love
0:19:57 the
0:19:57 raspberry
0:19:57 I love
0:19:58 the
0:19:58 citrus
0:19:58 flavor
0:19:59 right
0:19:59 now
0:19:59 element
0:19:59 has
0:19:59 a
0:20:00 limited
0:20:00 edition
0:20:01 lemonade
0:20:01 flavor
0:20:02 that is
0:20:02 absolutely
0:20:03 delicious
0:20:03 I hate
0:20:03 to say
0:20:04 that I
0:20:04 love
0:20:04 one
0:20:04 more
0:20:05 than
0:20:05 all
0:20:05 the
0:20:05 others
0:20:06 but
0:20:06 this
0:20:06 lemonade
0:20:07 flavor
0:20:07 is
0:20:07 right
0:20:07 up
0:20:07 there
0:20:07 with
0:20:08 my
0:20:08 favorite
0:20:08 other
0:20:08 one
0:20:09 which
0:20:09 is
0:20:09 raspberry
0:20:10 or
0:20:10 watermelon
0:20:10 again
0:20:11 I
0:20:11 can’t
0:20:11 pick
0:20:11 just
0:20:11 one
0:20:12 flavor
0:20:12 I love
0:20:12 them
0:20:13 all
0:20:13 if
0:20:13 you’d
0:20:13 like
0:20:14 to
0:20:14 try
0:20:14 element
0:20:14 you
0:20:15 can
0:20:15 go
0:20:15 to
0:20:15 drink
0:20:16 element
0:20:16 dot com
0:20:17 slash
0:20:17 Huberman
0:20:18 spelled
0:20:18 drink
0:20:19 L-M-N-T
0:20:19 dot com
0:20:20 slash
0:20:21 Huberman
0:20:21 to claim
0:20:21 a free
0:20:22 element
0:20:22 sample
0:20:22 pack
0:20:23 with
0:20:23 a
0:20:23 purchase
0:20:23 of
0:20:23 any
0:20:24 element
0:20:24 drink
0:20:24 mix
0:20:25 again
0:20:25 that’s
0:20:26 drink
0:20:26 element
0:20:27 dot com
0:20:27 slash
0:20:28 Huberman
0:20:28 to claim
0:20:28 a free
0:20:29 sample
0:20:29 pack
0:20:30 so
0:20:30 I
0:20:30 like
0:20:30 to
0:20:30 think
0:20:30 that
0:20:31 by
0:20:31 now
0:20:31 you
0:20:31 have
0:20:31 a
0:20:32 pretty
0:20:32 good
0:20:33 understanding
0:20:33 of
0:20:33 the
0:20:34 circuits
0:20:34 that
0:20:35 underlie
0:20:35 the
0:20:35 threat
0:20:36 reflex
0:20:36 the
0:20:37 fear
0:20:37 response
0:20:38 and
0:20:38 how
0:20:38 we
0:20:38 have
0:20:39 top
0:20:39 down
0:20:40 control
0:20:40 meaning
0:20:40 we
0:20:41 can
0:20:41 attach
0:20:41 a
0:20:42 narrative
0:20:42 to
0:20:43 the
0:20:43 fear
0:20:43 response
0:20:44 and
0:20:45 that
0:20:45 the
0:20:45 fear
0:20:45 response
0:20:45 can
0:20:46 be
0:20:46 learned
0:20:47 in
0:20:48 association
0:20:48 with
0:20:48 particular
0:20:49 events
0:20:50 okay
0:20:50 so
0:20:51 now
0:20:51 I’d
0:20:51 like
0:20:51 to
0:20:51 talk
0:20:52 about
0:20:53 therapies
0:20:53 that
0:20:53 are
0:20:53 carried
0:20:54 out
0:20:54 in
0:20:55 humans
0:20:55 that
0:20:56 allow
0:20:56 fears
0:20:57 to be
0:20:57 undone
0:20:58 that
0:20:58 allow
0:20:59 traumas
0:20:59 to be
0:21:00 reversed
0:21:00 contrary
0:21:01 to popular
0:21:02 belief
0:21:03 it is
0:21:04 not
0:21:04 going
0:21:05 to work
0:21:05 to simply
0:21:06 extinguish
0:21:07 a fear
0:21:08 one
0:21:08 needs
0:21:09 to
0:21:09 extinguish
0:21:10 a fear
0:21:11 and or
0:21:11 trauma
0:21:12 and
0:21:13 replace
0:21:14 that
0:21:14 fearful
0:21:15 or
0:21:15 traumatic
0:21:16 memory
0:21:16 or idea
0:21:17 or response
0:21:18 with a
0:21:19 positive
0:21:19 response
0:21:20 and this
0:21:20 is
0:21:20 something
0:21:21 that’s
0:21:21 rarely
0:21:22 discussed
0:21:23 both
0:21:23 in the
0:21:23 scientific
0:21:24 literature
0:21:24 but
0:21:25 certainly
0:21:25 in the
0:21:25 general
0:21:26 discussion
0:21:27 around
0:21:27 fear
0:21:27 and
0:21:27 trauma
0:21:28 and
0:21:28 so
0:21:28 that
0:21:29 brings
0:21:29 us
0:21:29 to
0:21:30 which
0:21:31 treatments
0:21:31 are
0:21:32 directly
0:21:32 related
0:21:33 to
0:21:33 the
0:21:33 fear
0:21:34 circuitry
0:21:34 and the
0:21:35 circuitry
0:21:35 related
0:21:35 to
0:21:36 trauma
0:21:37 and
0:21:37 the
0:21:37 primary
0:21:38 one
0:21:38 to
0:21:38 begin
0:21:38 with
0:21:39 is
0:21:40 the
0:21:40 so-called
0:21:41 behavioral
0:21:41 therapies
0:21:42 there
0:21:42 are
0:21:42 three
0:21:42 forms
0:21:42 of
0:21:43 therapy
0:21:44 that
0:21:45 purely
0:21:45 through
0:21:45 the
0:21:45 use
0:21:45 of
0:21:46 language
0:21:46 have
0:21:46 been
0:21:46 shown
0:21:47 to
0:21:47 have
0:21:47 very
0:21:48 strong
0:21:49 positive
0:21:49 impact
0:21:49 meaning
0:21:50 reduce
0:21:51 fears
0:21:51 and
0:21:51 traumas
0:21:52 and
0:21:52 those
0:21:53 three
0:21:53 are
0:21:54 prolonged
0:21:54 exposure
0:21:55 therapy
0:21:56 cognitive
0:21:56 processing
0:21:57 or CPT
0:21:58 and cognitive
0:21:59 behavioral
0:21:59 therapy
0:22:01 it’s
0:22:01 very
0:22:01 clear
0:22:02 because
0:22:02 it’s
0:22:02 been
0:22:03 measured
0:22:04 that
0:22:05 if
0:22:05 you
0:22:05 look
0:22:06 at
0:22:06 the
0:22:06 amount
0:22:06 of
0:22:07 anxiety
0:22:07 the
0:22:08 pure
0:22:08 physiological
0:22:10 anxiety
0:22:10 response
0:22:11 of
0:22:11 quickening
0:22:12 of heart
0:22:12 rate
0:22:14 flushing
0:22:14 of the
0:22:14 skin
0:22:15 sometimes
0:22:16 quaking
0:22:17 of the
0:22:17 hands
0:22:17 that
0:22:17 the
0:22:18 experience
0:22:18 of
0:22:18 fear
0:22:19 over
0:22:20 time
0:22:21 when
0:22:21 people
0:22:22 recount
0:22:22 or
0:22:23 retell
0:22:23 their
0:22:23 trauma
0:22:24 that
0:22:25 the
0:22:25 first
0:22:25 time
0:22:25 they
0:22:25 do
0:22:26 that
0:22:27 especially
0:22:27 when
0:22:27 it’s
0:22:28 recounted
0:22:28 in
0:22:29 a lot
0:22:29 of
0:22:29 detail
0:22:31 there’s
0:22:31 a
0:22:32 tremendous
0:22:32 anxiety
0:22:33 response
0:22:33 sometimes
0:22:34 even
0:22:35 as
0:22:35 great
0:22:35 or
0:22:35 greater
0:22:36 than
0:22:36 the
0:22:36 actual
0:22:37 exposure
0:22:37 to
0:22:37 the
0:22:37 fearful
0:22:38 event
0:22:38 or
0:22:38 trauma
0:22:39 and
0:22:40 obviously
0:22:40 this
0:22:40 is
0:22:40 something
0:22:41 that
0:22:41 is
0:22:41 done
0:22:42 with
0:22:42 a
0:22:43 clinician
0:22:43 present
0:22:44 because
0:22:44 it
0:22:44 is
0:22:45 very
0:22:45 traumatic
0:22:46 to
0:22:46 the
0:22:46 person
0:22:46 they’re
0:22:47 literally
0:22:47 reliving
0:22:48 the
0:22:48 trauma
0:22:48 in
0:22:49 full
0:22:49 rich
0:22:49 detail
0:22:50 and
0:22:50 they
0:22:50 are
0:22:50 encouraged
0:22:51 to
0:22:51 provide
0:22:52 full
0:22:52 rich
0:22:53 detail
0:22:53 they’re
0:22:53 often
0:22:54 encouraged
0:22:54 to
0:22:54 speak
0:22:55 in
0:22:55 complete
0:22:55 sentences
0:22:56 to
0:22:57 flesh
0:22:57 out
0:22:57 details
0:22:58 about
0:22:58 how
0:22:58 they
0:22:59 felt
0:23:00 inside
0:23:00 to
0:23:01 flesh
0:23:01 out
0:23:01 details
0:23:02 about
0:23:02 their
0:23:03 memories
0:23:03 going
0:23:04 into
0:23:04 this
0:23:04 traumatic
0:23:05 or
0:23:05 fearful
0:23:05 event
0:23:06 going
0:23:07 through
0:23:07 it
0:23:07 and
0:23:08 after
0:23:09 really
0:23:10 digging
0:23:10 into
0:23:11 all the
0:23:11 nuance
0:23:12 and contours
0:23:13 of these
0:23:13 horrible
0:23:14 experiences
0:23:16 but what’s
0:23:16 remarkable
0:23:17 is that
0:23:18 in the
0:23:18 second
0:23:19 and the
0:23:20 third
0:23:20 and the
0:23:21 fourth
0:23:22 retelling
0:23:22 of these
0:23:23 traumatic
0:23:24 or fearful
0:23:24 events
0:23:25 that
0:23:26 anxiety
0:23:26 response
0:23:27 and the
0:23:27 amount
0:23:28 of the
0:23:28 physiological
0:23:29 response
0:23:29 I should
0:23:30 say that
0:23:30 the
0:23:30 amplitude
0:23:31 of the
0:23:31 physiological
0:23:32 response
0:23:33 becomes
0:23:33 progressively
0:23:34 diminished
0:23:34 with each
0:23:35 retelling
0:23:36 every
0:23:37 clinician
0:23:37 I spoke
0:23:38 to in
0:23:38 anticipation
0:23:39 of this
0:23:39 episode
0:23:39 said the
0:23:40 exact same
0:23:40 thing
0:23:41 which is
0:23:41 that a
0:23:42 detailed
0:23:44 recounting
0:23:44 of the
0:23:45 traumatic
0:23:45 and fearful
0:23:46 events
0:23:47 is absolutely
0:23:47 essential
0:23:49 in order
0:23:49 to get
0:23:50 the
0:23:50 positive
0:23:51 effects
0:23:51 of
0:23:51 prolonged
0:23:52 exposure
0:23:52 cognitive
0:23:53 processing
0:23:53 and cognitive
0:23:54 behavioral
0:23:54 therapy
0:23:55 so the
0:23:55 thing
0:23:55 to embed
0:23:56 in your
0:23:56 mind
0:23:57 is that
0:23:58 recognition
0:23:59 of the
0:23:59 early
0:24:00 traumatic
0:24:01 or fearful
0:24:01 event
0:24:02 in detail
0:24:03 over and
0:24:03 over
0:24:04 is key
0:24:05 to forming
0:24:06 a new
0:24:07 non-traumatic
0:24:09 association
0:24:10 with that
0:24:10 event
0:24:12 or person
0:24:13 so that’s
0:24:13 part one
0:24:14 you need
0:24:15 to diminish
0:24:16 the old
0:24:17 experience
0:24:17 and when I
0:24:18 say diminish
0:24:18 I mean
0:24:19 reduce
0:24:20 the amplitude
0:24:20 of the
0:24:21 physiological
0:24:22 response
0:24:23 but
0:24:24 even
0:24:25 after
0:24:25 that’s
0:24:25 occurred
0:24:27 there’s
0:24:27 an
0:24:27 essential
0:24:27 need
0:24:28 to
0:24:28 relearn
0:24:29 a new
0:24:30 narrative
0:24:31 why is
0:24:31 there
0:24:31 essential
0:24:32 need
0:24:32 to
0:24:32 relearn
0:24:33 a new
0:24:33 narrative
0:24:34 or create
0:24:34 a new
0:24:35 association
0:24:36 well that
0:24:37 has to do
0:24:38 with that
0:24:38 fear reflex
0:24:39 circuitry
0:24:39 as you
0:24:40 recall there
0:24:41 are outputs
0:24:42 to areas
0:24:42 of the
0:24:43 brain that
0:24:43 are associated
0:24:44 with dopamine
0:24:44 release
0:24:45 and reinforcement
0:24:47 and that
0:24:47 we now know
0:24:48 offers the
0:24:49 capacity for
0:24:49 these fear
0:24:50 circuits and
0:24:50 these circuits
0:24:51 that underlie
0:24:52 trauma to
0:24:52 be mapped
0:24:53 onto new
0:24:54 experiences
0:24:56 that are
0:24:57 of positive
0:24:57 association
0:24:59 that is all
0:24:59 through narrative
0:25:00 it’s all
0:25:01 through cognition
0:25:01 and I think
0:25:02 this is a
0:25:02 very important
0:25:03 point
0:25:04 oftentimes I
0:25:04 think we
0:25:05 tend to
0:25:06 undervalue
0:25:08 the importance
0:25:09 of rationalization
0:25:10 and of story
0:25:11 and of narrative
0:25:12 but the
0:25:13 prefrontal
0:25:13 cortex is this
0:25:15 amazing capacity
0:25:15 of our
0:25:16 brain real
0:25:16 estate
0:25:17 to create
0:25:18 meaning
0:25:18 to attach
0:25:19 meaning
0:25:19 and purpose
0:25:20 to things
0:25:21 that otherwise
0:25:21 are just
0:25:22 reflexive
0:25:23 now I
0:25:23 mentioned
0:25:24 prolonged
0:25:24 exposure
0:25:25 therapy
0:25:25 cognitive
0:25:26 processing
0:25:26 and cognitive
0:25:27 behavioral
0:25:27 therapy
0:25:28 for those
0:25:28 of you
0:25:29 that are
0:25:29 seeking
0:25:29 relief
0:25:30 from
0:25:31 fear
0:25:31 and traumatic
0:25:32 events
0:25:33 you can
0:25:33 look up
0:25:34 licensed
0:25:34 clinicians
0:25:35 that can
0:25:35 carry out
0:25:36 those
0:25:37 one or
0:25:37 several of
0:25:38 those types
0:25:38 of therapies
0:25:41 there are
0:25:41 many people
0:25:42 however
0:25:42 that don’t
0:25:42 have access
0:25:43 to that
0:25:44 or who
0:25:45 are working
0:25:46 through stuff
0:25:46 they have
0:25:47 things in their
0:25:48 past that are
0:25:49 very uncomfortable
0:25:49 to them
0:25:51 and I’m aware
0:25:51 that many people
0:25:52 are working
0:25:52 through those
0:25:53 things through
0:25:54 journaling
0:25:54 through talking
0:25:55 to a friend
0:25:57 through any
0:25:57 number of
0:25:58 different sort
0:25:59 of non-traditional
0:26:00 approaches
0:26:01 one thing that
0:26:02 really pertains
0:26:03 to everybody
0:26:04 who’s working
0:26:04 through fear
0:26:05 and trauma
0:26:07 of any kind
0:26:08 is the importance
0:26:09 of social
0:26:09 connection
0:26:10 as it relates
0:26:11 to the chemical
0:26:11 systems
0:26:13 and the neural
0:26:14 circuits associated
0:26:14 with fear
0:26:15 and trauma
0:26:16 and it’s
0:26:17 really important
0:26:17 to understand
0:26:18 that regular
0:26:19 social connection
0:26:21 trusting social
0:26:22 connection
0:26:23 of any kind
0:26:24 is going to be
0:26:24 very beneficial
0:26:25 for that process
0:26:26 in a few minutes
0:26:26 we are going
0:26:27 to discuss
0:26:28 some of the
0:26:29 behavioral treatments
0:26:30 including some
0:26:30 really new
0:26:31 exciting protocols
0:26:33 for dealing
0:26:33 with fear
0:26:34 and trauma
0:26:36 but for a few
0:26:36 minutes
0:26:36 I’d like to
0:26:37 discuss some
0:26:38 of the drug
0:26:38 treatments
0:26:39 that are starting
0:26:39 to emerge
0:26:40 as potential
0:26:41 therapeutics
0:26:42 in particular
0:26:42 for PTSD
0:26:44 the two drug
0:26:44 treatments I’d
0:26:45 like to focus
0:26:46 on are ketamine
0:26:48 assisted psychotherapy
0:26:50 and MDMA
0:26:51 assisted psychotherapy
0:26:53 ketamine is a
0:26:54 dissociative
0:26:55 anesthetic
0:26:56 you know
0:26:57 dissociation
0:26:58 in its essence
0:27:00 is really about
0:27:01 viewing what’s
0:27:01 happening from
0:27:02 a different
0:27:03 perspective than
0:27:03 what normally
0:27:04 one would view
0:27:05 that experience
0:27:06 from
0:27:07 what seems
0:27:07 to be the
0:27:08 case is that
0:27:09 it somehow
0:27:10 allows the
0:27:11 patient the
0:27:12 individual to
0:27:13 recount their
0:27:14 trauma while
0:27:16 feeling either
0:27:17 none or a
0:27:18 very different
0:27:20 set of emotional
0:27:21 experiences that
0:27:22 they experienced
0:27:23 in the actual
0:27:24 trauma or fearful
0:27:25 experience so
0:27:26 it’s a remapping
0:27:27 of new
0:27:28 onto old
0:27:29 new meaning
0:27:30 new feelings
0:27:30 onto old
0:27:31 feelings while
0:27:32 staying in the
0:27:32 exact same
0:27:33 narrative and
0:27:34 so in that
0:27:34 way we can
0:27:35 sort of view
0:27:36 or we can
0:27:37 try and view
0:27:38 ketamine assisted
0:27:39 psychotherapy for
0:27:40 the treatment of
0:27:41 trauma as bringing
0:27:42 together the
0:27:43 three elements that
0:27:43 we talked about
0:27:44 before you want to
0:27:45 diminish the
0:27:46 intensity the
0:27:47 potency of the
0:27:48 old original
0:27:50 trauma experience
0:27:51 or fear experience
0:27:52 so that seems to
0:27:52 be accomplished
0:27:53 through this
0:27:54 dissociation that
0:27:55 leads to the
0:27:57 extinction of the
0:27:57 trauma and the
0:27:58 fear but then
0:27:59 there also seems
0:28:00 to be an
0:28:01 automatic or kind
0:28:02 of built-in
0:28:02 re-learning
0:28:03 of a new
0:28:04 narrative and
0:28:05 new set of
0:28:06 experiences which
0:28:06 is the next
0:28:07 step that we
0:28:08 described earlier
0:28:10 so it’s an
0:28:11 intriguing therapy
0:28:12 it’s one that’s
0:28:13 really catching
0:28:13 on and there
0:28:14 are many many
0:28:15 clinics around the
0:28:15 U.S. that are
0:28:16 now doing it
0:28:17 whether or not it
0:28:18 turns out to be
0:28:19 the ultimate
0:28:20 treatment for
0:28:21 trauma and for
0:28:23 fear isn’t clear
0:28:25 my colleagues in
0:28:26 psychiatry tell me
0:28:27 that that’s unlikely
0:28:28 although it does
0:28:28 seem to be
0:28:29 beneficial for
0:28:30 a number of
0:28:30 people especially
0:28:31 people that are
0:28:33 experiencing trauma
0:28:34 or have existing
0:28:35 traumas and fear
0:28:35 that are coupled
0:28:36 with depressive
0:28:37 symptoms because the
0:28:38 data on ketamine and
0:28:39 depression seems to
0:28:40 be quite strong
0:28:42 I’d like to take a
0:28:42 quick break and
0:28:43 acknowledge one of our
0:28:44 sponsors Function
0:28:46 last year I became a
0:28:47 Function member after
0:28:48 searching for the most
0:28:49 comprehensive approach to
0:28:50 lab testing
0:28:51 Function provides over
0:28:52 100 advanced lab
0:28:53 tests that give you a
0:28:55 key snapshot of your
0:28:56 entire bodily health
0:28:57 this snapshot offers you
0:28:58 with insights on your
0:28:59 heart health
0:29:00 hormone health
0:29:01 immune functioning
0:29:02 nutrient levels and
0:29:02 much more
0:29:03 Function not only
0:29:04 provides testing of
0:29:05 over a hundred
0:29:06 biomarkers key to
0:29:07 your physical and
0:29:08 mental health but it
0:29:09 also analyzes these
0:29:10 results and provides
0:29:11 insights from top
0:29:12 doctors who are expert
0:29:13 in the relevant areas
0:29:15 for example in one of
0:29:16 my first tests with
0:29:17 Function I learned
0:29:17 that I had elevated
0:29:18 levels of mercury in
0:29:19 my blood
0:29:20 Function not only
0:29:21 helped me detect that
0:29:22 but offered insights
0:29:23 into how best to
0:29:24 reduce my mercury
0:29:25 levels which included
0:29:26 limiting my tuna
0:29:27 consumption I’ve been
0:29:28 eating a lot of tuna
0:29:29 while also making an
0:29:30 effort to eat more
0:29:31 leafy greens and
0:29:31 supplementing with
0:29:32 NAC and acetyl
0:29:33 cysteine both of which
0:29:34 can support glutathione
0:29:35 production and
0:29:36 detoxification and I
0:29:37 should say by taking
0:29:38 a second function
0:29:39 test that approach
0:29:40 worked comprehensive
0:29:41 blood testing is
0:29:42 vitally important
0:29:43 there’s so many things
0:29:44 related to your mental
0:29:45 and physical health
0:29:46 that can only be
0:29:47 detected in a blood
0:29:48 test the problem is
0:29:49 blood testing has
0:29:50 always been very
0:29:50 expensive and
0:29:51 complicated in
0:29:52 contrast I’ve been
0:29:53 super impressed by
0:29:55 function simplicity and
0:29:56 at the level of cost it
0:29:58 is very affordable as
0:29:58 a consequence I
0:29:59 decided to join their
0:30:00 scientific advisory
0:30:01 board and I’m thrilled
0:30:02 that they’re sponsoring
0:30:04 the podcast if you’d like
0:30:05 to try function you
0:30:05 can go to
0:30:06 functionhealth.com
0:30:07 slash Huberman
0:30:08 function currently has
0:30:09 a wait list of over
0:30:11 250,000 people but
0:30:12 they’re offering early
0:30:13 access to Huberman
0:30:15 podcast listeners again
0:30:17 that’s functionhealth.com
0:30:18 slash Huberman to get
0:30:19 early access to
0:30:21 function so now let’s
0:30:23 talk about MDMA MDMA
0:30:25 also sometimes called
0:30:27 ecstasy or molly in
0:30:29 its recreational form is
0:30:31 a powerful synthetic
0:30:34 drug that at least as
0:30:34 far as we know
0:30:37 creates a state in the
0:30:38 brain and body that is
0:30:39 unlike any other
0:30:40 chemical state in the
0:30:41 brain and body that’s
0:30:42 normally experienced
0:30:43 what do I mean by that
0:30:45 well we have several
0:30:46 neuromodulator systems in
0:30:47 our body good examples of
0:30:48 neuromodulators are
0:30:50 dopamine serotonin
0:30:52 acetylcholine norepinephrine
0:30:53 and there is a little bit
0:30:55 of a seesaw type
0:30:56 phenomenon with dopamine
0:30:57 and serotonin dopamine
0:30:59 most commonly associated
0:31:01 with activating neural
0:31:02 circuits related to
0:31:03 motivation craving and
0:31:05 reward and serotonin
0:31:07 more typically activated
0:31:08 in response to
0:31:10 situations or conditions
0:31:11 in which we are very
0:31:12 happy and content with
0:31:13 what we have so dopamine
0:31:14 is more about pursuing
0:31:16 and seeking serotonin is
0:31:18 more about kind of
0:31:20 pleasure and satisfaction
0:31:21 with resources that we
0:31:22 have in our immediate
0:31:26 sphere MDMA is a unique
0:31:28 compound in that it leads
0:31:30 to very large increases in
0:31:31 the amount of both
0:31:33 dopamine and serotonin in
0:31:34 the brain and body
0:31:36 simultaneously and that’s a
0:31:37 unique circumstance that
0:31:40 is just simply not seen
0:31:41 under normal conditions
0:31:42 from a subjective
0:31:44 standpoint people under the
0:31:46 influence of MDMA in the
0:31:48 therapeutic setting tend to
0:31:49 report immense feelings of
0:31:52 connection or resonance with
0:31:54 people or even things with
0:31:56 music with objects why would
0:31:57 this state of mind and
0:32:00 body be potentially useful for
0:32:01 the treatment of trauma what
0:32:04 it seems to allow is a very
0:32:08 fast relearning or new
0:32:11 associations to be tacked on to
0:32:12 the previously traumatic
0:32:13 experience so again it brings
0:32:16 us back to the same model of how
0:32:17 people extinguish fears and
0:32:19 traumas and replace them with new
0:32:22 experiences when there is no drug
0:32:24 treatment involved there needs to
0:32:26 be a diminishing of the old
0:32:27 experience meaning an extinction
0:32:28 and then a relearning of a new
0:32:30 narrative this whole business of
0:32:33 fear and trauma relates to taking
0:32:36 external experiences and funneling
0:32:39 those experiences into this thing
0:32:41 that I’m calling a threat reflex or
0:32:43 the fear circuitry we have a
0:32:45 system that can generate threat
0:32:47 responses and in the case of
0:32:49 trauma PTSD and extreme stress
0:32:51 chronic stress that system gets
0:32:52 ramped up so that it takes very
0:32:54 little maybe even just a memory or
0:32:56 maybe even a an association that
0:32:57 we’re not even aware of how do we
0:33:00 recalibrate the system well most of
0:33:01 the approaches that are out there
0:33:03 involving drug treatments typical
0:33:05 drug treatments would involve
0:33:08 suppressing the level of internal
0:33:10 arousal just trying to bring that
0:33:12 down so what we’ve been doing in
0:33:15 human subjects is having them do
0:33:16 breathing protocols called cyclic
0:33:18 hyperventilation which is somewhat
0:33:20 stressful it’s five minutes a day of
0:33:23 stress and involves basically doing
0:33:27 this what I’ll do in a moment for five
0:33:29 minutes which is hyperventilating which
0:33:29 is
0:33:36 but not continuously for the five
0:33:38 minutes because many people would pass
0:33:40 out or feel extremely uncomfortable it
0:33:42 involves inhale exhale inhale exhale very
0:33:44 deep inhale through the nose exhale through
0:33:47 the mouth and then every 25 or 30 breaths
0:33:49 or so doing a full exhale and holding
0:33:52 one’s breath lungs empty for about 25 maybe
0:33:54 30 maybe even 60 seconds and then
0:33:57 continuing until five minutes is up
0:34:00 subjects report and our data indicate
0:34:02 that people feel a heightened level of
0:34:05 autonomic arousal in fact I can feel it
0:34:07 right now even from that very brief
0:34:09 cyclic hyperventilation bout I just did you
0:34:13 you feel a heating up you feel a some people
0:34:14 will perspire some people get wide-eyed
0:34:16 some people feel agitated that’s adrenaline
0:34:18 being released into your system it’s
0:34:21 stressful in air quotes you can imagine a
0:34:25 very brief five minutes a day two weeks
0:34:28 intervention in which people with the
0:34:30 support of a clinician we would hope would
0:34:33 deliberately induce a physiological state
0:34:36 that’s very stressful right not shying away from the stress
0:34:40 response but increasing their own stress response deliberately
0:34:45 and maybe in conjunction with recounting the traumatic or fearful
0:34:49 circumstance this is far and away different than the kind of state of
0:34:53 mind and body that would come about in a ketamine assisted
0:34:57 trauma induced psychotherapy session or a mdma assisted
0:35:02 trauma psychotherapy session or in a narrow purely narrative based
0:35:07 psychotherapy session aimed at alleviating fear or trauma the reason I like these
0:35:11 sorts of interventions is that a they are very low cost or even zero cost
0:35:18 right one could you could imagine doing this while journaling or while recounting a
0:35:23 particular experience I do think that deliberate self-directed entry into these
0:35:28 short bouts of stress is a very promising approach and it’s one that if people are going to
0:35:32 experiment I just again want to caution people with anxiety or panic disorders be very cautious
0:35:38 probably don’t do it ideally you would do this in conjunction with support from a clinician
0:35:42 but I’m also aware that there are a lot of people out there that are dealing with trauma and dealing
0:35:49 with post-traumatic stress of various kinds and that they’re desperate for various self-directed
0:35:54 intervention approaches so just very briefly I want to touch on some of the lifestyle and
0:36:00 supplementation factors that can impact things like fear and trauma and getting over fear and trauma
0:36:08 to make a long story short there are many things that we all can and should do to support our overall
0:36:13 mental and physical health and these are the foundational elements of quality nutrition what
0:36:20 that means to you quality sleep on a regular basis ample sleep on a regular basis I just want to briefly
0:36:26 let me mention a few of the things that some people find great benefit from in the supplementation realm
0:36:35 as it relates to anxiety stress fear and PTSD but I want to point out that again these are somewhat indirect in
0:36:43 their support and most of them focus on reducing anxiety overall the two that I want to focus on are two
0:36:48 that I’ve never talked about on this podcast before because I’ve done podcasts before on stress and
0:36:55 managing stress in the kind of shorter term the first one is saffron of all things but it there are 12
0:37:02 studies believe it or not that orally ingested saffron at 30 milligrams seems to be a reliable dose
0:37:08 for reducing anxiety on the standard inventories the Hamilton anxiety rating scale for those of you that want to
0:37:13 know and these are significant effects and these were carried out in both male and female subjects always
0:37:18 here I’m only referring to human studies uh several of these were double blind studies there’s um a
0:37:26 meta-analysis of the uh positive effects meaning uh anxiotic effects anxiety reducing effects that is
0:37:34 of things like saffron the other one is inositol um inositol has been shown to create a very notable
0:37:41 decrease in anxiety symptoms um it’s a fairly high dose that’s used but believe it or not uh the potency
0:37:47 of this effect is on par with many of the prescription antidepressants 18 grams of of inositol taken for a
0:37:54 full month and it does take some time for these uh symptoms of anxiety to uh to be improved now the
0:38:00 question is when would you take it well by the logic of what we spelled out today you probably would not
0:38:06 want to take it during a session or prior to a session where you were trying to amplify the intensity of
0:38:12 an experience and the recounting of an experience in efforts to eventually extinguish that experience
0:38:17 right so you can imagine doing this outside of that session as a way to kind of bring your system back to
0:38:23 baseline perhaps so today we’ve reviewed a large amount of information about the biology of pathways in the
0:38:30 brain and body that underlie the fear response and that give rise to chronic fear and in some cases to
0:38:39 trauma and ptsd we also touched on a large variety of approaches to dealing with fear trauma and ptsd that
0:38:46 currently exist in the clinical landscape out there most important i believe is to understand and really
0:38:52 think about the logical structure of the circuits that underlie fear and ptsd because in doing that
0:38:58 each of us all of us can think about what sorts of treatments and approaches make the most sense for
0:39:06 them i also hope that it will help people lean into certain practices involving re-exposure provided
0:39:12 that’s done in a supportive environment re-exposure to a given traumatic event in an attempt to extinguish
0:39:17 that obviously you want to do that safely meaning psychologically safely and physically safely there
0:39:23 are great practitioners out there that can help you with that work there are also a number of people out
0:39:29 there i am certain that are carrying certain traumas or certain fears that they would like to alleviate
0:39:34 that are not in the extreme clinical realm and that’s the reason why i touched on a number of things
0:39:40 including some self-directed practices that might be useful and reasonable for them to explore
0:39:42 you
– Chào mừng đến với Huberman Lab Essentials,
nơi chúng tôi xem lại các tập trước để tìm ra những công cụ dựa trên khoa học có hiệu quả và có thể áp dụng nhất cho sức khỏe tinh thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y Stanford. Hôm nay, chúng ta sẽ nói về thần kinh học của nỗi sợ. Chúng ta cũng sẽ nói về chấn thương và rối loạn stress sau chấn thương. Tôi nghĩ công bằng khi nói rằng trong 10 năm gần đây, lĩnh vực khoa học thần kinh đã làm sáng tỏ không chỉ các mạch thần kinh, tức là những vùng của não kiểm soát phản ứng sợ hãi và cách chúng hoạt động, mà còn một số cách quan trọng để dập tắt nỗi sợ bằng liệu pháp hành vi, liệu pháp thuốc, và những gì chúng ta gọi là giao diện não–máy. Hôm nay, chúng ta sẽ nói về tất cả những điều đó, và bạn sẽ có được cả hiểu biết về sinh học của nỗi sợ và chấn thương, cũng như nhiều công cụ thực tế để đối mặt với nỗi sợ và chấn thương.
Để cho bạn biết chúng ta sẽ đi đến đâu, tôi sẽ trình bày khung nội dung cho podcast hôm nay. Trước hết, tôi sẽ dạy bạn về sinh học của nỗi sợ và chấn thương, nghĩa là các tế bào và mạch nối, các kết nối trong cơ thể và các chất hoá học trong cơ thể dẫn tới cái gọi là phản ứng sợ hãi, và tại sao đôi khi, nhưng không phải luôn luôn, nỗi sợ có thể biến thành chấn thương. Tôi cũng sẽ mô tả sinh học của cách mà nỗi sợ bị gỡ bỏ, hay những gì chúng ta gọi là bị dập tắt. Bạn sẽ học, ví dụ, rằng chúng ta không thể chỉ đơn thuần loại bỏ nỗi sợ; thực tế chúng ta phải thay thế nỗi sợ bằng một sự kiện tích cực mới.
Vậy nỗi sợ là gì? Nỗi sợ thuộc loại hiện tượng của hệ thần kinh mà chúng ta có thể chắc chắn gọi là một cảm xúc. Tôi nghĩ công bằng khi nói rằng cảm xúc bao gồm các phản ứng bên trong cơ thể chúng ta: tim đập nhanh hơn, thay đổi lưu lượng máu, những cảm nhận như da ấm lên hay lạnh đi, nhưng cũng có một thành phần nhận thức. Có suy nghĩ, có ký ức. Có rất nhiều thứ diễn ra trong tâm trí và trong cơ thể chúng ta mà tổng hợp lại chúng ta gọi là một cảm xúc.
Vậy trước hết hãy nói về những gì nỗi sợ không phải là. Hầu hết mọi người đều quen thuộc với khái niệm và trải nghiệm về stress. Stress là một phản ứng sinh lý, và có thể nói rằng chúng ta không thể có nỗi sợ nếu không có vài, nếu không phải tất cả, các yếu tố của phản ứng stress. Tuy nhiên, chúng ta có thể bị stress mà không có nỗi sợ. Tương tự, mọi người quen thuộc với từ, hay đúng hơn là khái niệm, lo âu. Lo âu thường là stress về một sự kiện trong tương lai, mặc dù nó cũng có thể mang nghĩa khác. Chúng ta thực sự không thể có nỗi sợ mà không thấy, quan sát hoặc trải nghiệm một vài yếu tố của lo âu, nhưng chúng ta có thể lo âu mà không có nỗi sợ. Vậy bạn bắt đầu nhận ra rằng nỗi sợ được xây dựng từ một số yếu tố cơ bản, trong đó có stress và lo âu.
Rồi có chấn thương. Định nghĩa vận hành của chấn thương là một nỗi sợ đã xảy ra, tất nhiên bao gồm stress và lo âu, và nỗi sợ đó bằng cách nào đó bị gắn vào hoặc được kích hoạt trong hệ thần kinh của chúng ta sao cho nó xuất hiện vào những thời điểm không thích nghi, nghĩa là nỗi sợ không có lợi cho chúng ta, và nó bị tái kích hoạt vào nhiều thời điểm khác nhau. Lý do tôi đặt tất cả mớ từ ngữ này về nỗi sợ lên bàn không phải để làm phức tạp vấn đề. Ngược lại, là để đơn giản hoá vấn đề, bởi vì bây giờ khi chúng ta thừa nhận rằng có nhiều cụm từ khác nhau để mô tả thứ mà chúng ta gọi là nỗi sợ và các hiện tượng liên quan, chúng ta có thể bắt đầu chỉ tập trung vào hai vấn đề này — nỗi sợ và chấn thương — liên quan đến các quá trình sinh học cụ thể, các quá trình nhận thức cụ thể, và chúng ta có thể bắt đầu phân tích cách nỗi sợ được hình thành, cách nỗi sợ bị gỡ bỏ, và cách ký ức mới có thể thay thế những trải nghiệm từng gây sợ trước đó.
Chúng ta đã biết từ lâu rằng có những việc chúng ta có thể làm để cải thiện giấc ngủ, và điều đó bao gồm những thứ chúng ta có thể dùng, như magiê threonate, theanine, chiết xuất hoa cúc và glycine, cùng với những thứ ít được biết đến hơn như nghệ tây và rễ cây nữ lang. Tất cả đều là các thành phần được hỗ trợ bằng dữ liệu lâm sàng có thể giúp bạn dễ ngủ, duy trì giấc ngủ và tỉnh dậy cảm thấy sảng khoái hơn.
Tôi rất vui khi chia sẻ rằng nhà tài trợ lâu năm của chúng tôi, AG1, vừa tạo ra một sản phẩm mới có tên AGZ, một thức uống hằng đêm được thiết kế để giúp bạn ngủ ngon hơn và thức dậy cảm thấy rất sảng khoái. Trong vài năm qua, tôi đã làm việc với đội ngũ tại AG1 để giúp tạo ra công thức AGZ mới này. Nó có những hợp chất hỗ trợ giấc ngủ tốt nhất với tỉ lệ chính xác trong một hỗn hợp dễ uống. Điều này loại bỏ mọi phức tạp khi phải mày mò trên thị trường rộng lớn của các thực phẩm bổ sung tập trung vào giấc ngủ, và phải tìm liều lượng phù hợp cũng như những loại nên dùng cho bạn. Theo hiểu biết của tôi, AGZ là thực phẩm bổ sung hỗ trợ giấc ngủ toàn diện nhất trên thị trường. Tôi uống nó 30 đến 60 phút trước khi ngủ. Nhân tiện, nó rất ngon. Và nó làm tăng đáng kể cả chất lượng lẫn độ sâu giấc ngủ của tôi. Tôi biết điều đó cả từ cảm nhận chủ quan về giấc ngủ của mình và vì tôi theo dõi giấc ngủ. Tôi rất mong mọi người thử công thức AGZ mới này và tận hưởng lợi ích của giấc ngủ tốt hơn. AGZ có các hương vị sô-cô-la, sô-cô-la bạc hà và quả mọng hỗn hợp. Như tôi đã nói trước đó, tất cả đều rất ngon. Yêu thích nhất của tôi trong ba loại có lẽ là sô-cô-la bạc hà, nhưng tôi đều rất thích cả ba. Nếu bạn muốn thử AGZ, hãy vào drinkagz.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt. Một lần nữa, đó là drinkagz.com/huberman.
Trong nỗ lực này nhằm thiết lập một ngôn ngữ chung về nỗi sợ và chấn thương, tôi muốn chỉ ra khái niệm kích hoạt tự chủ (autonomic arousal). Kích hoạt tự chủ liên quan đến khía cạnh của hệ thần kinh mà chúng ta gọi là hệ thần kinh tự chủ. Về cơ bản nó có hai nhánh. Hai nhánh ở đây có nghĩa là hai hệ thống khác nhau. Một là cái gọi là hệ thần kinh tự chủ giao cảm. Và nó không có gì liên quan đến “thông cảm.”
Nó hoàn toàn liên quan đến việc tăng mức tỉnh táo.
Nhánh còn lại của hệ thần kinh tự chủ
là cái gọi là nhánh phó giao cảm
của hệ thần kinh tự chủ.
Tôi biết nghe hơi dài dòng.
Nhánh phó giao cảm của hệ thần kinh tự chủ
gồm các tế bào, nơ-ron, hoóc-môn
và những thành phần khác của não và cơ thể bạn
tham gia vào hệ thần kinh giúp bình tĩnh.
Vậy hệ giao cảm làm tăng cảnh giác, hệ phó giao cảm giúp an thần,
và chúng hoạt động như một cái bập bênh
để điều chỉnh mức độ tỉnh táo tổng thể của bạn.
Có nhiều khía cạnh khác nhau
của hệ thần kinh tự chủ,
nhưng một trong những khía cạnh chính
sẽ xuất hiện lặp đi lặp lại hôm nay
được gọi là trục HPA.
Trục HPA là viết tắt của trục vùng dưới đồi – tuyến yên – thượng thận.
Vùng dưới đồi là một tập hợp nơ-ron.
Đó là một vùng trong não, vị trí sâu ở đáy não,
chứa nhiều khu vực khác nhau
điều khiển những thứ như nhiệt độ cơ thể
và ham muốn tình dục, ham muốn ăn, cảm giác khát.
Nó cũng điều khiển cả ham muốn không giao phối, không quan hệ tình dục,
không ăn, không uống thêm nước hay bất kỳ loại chất lỏng nào khác.
Nên ở đó có cả chân ga lẫn phanh.
Vùng dưới đồi nối với cái gọi là tuyến yên.
Tuyến yên nằm gần phần mái của khoang miệng.
Nó tiết hoóc-môn vào dòng máu.
Và vùng dưới đồi có khả năng
kích thích sự phóng thích hoặc ngăn chặn phóng thích
những hoóc-môn cụ thể như cortisol
hoặc những hoóc-môn kích thích tuyến thượng thận
sản xuất adrenaline.
Nói về tuyến thượng thận,
chữ A trong HPA chính là tuyến thượng thận.
Bạn có hai tuyến nằm ngay phía trên thận,
ở vùng lưng dưới.
Chúng tiết ra các hoóc-môn khác nhau
và các chất hóa học khác vào cơ thể.
Và hai chất chính bạn cần biết hôm nay
là adrenaline, còn gọi là epinephrine, và cortisol.
Cả hai đều được gọi là hoóc-môn stress,
nhưng chúng không phải lúc nào cũng chỉ liên quan tới stress.
Chúng cũng tham gia vào việc tỉnh giấc vào buổi sáng
khi bạn thức dậy, xin lỗi, khi bạn rời khỏi giấc ngủ.
Vậy nên trục HPA nên được hiểu theo cách sau.
Trục HPA bao gồm một phần của não,
vùng dưới đồi, tuyến yên và tuyến thượng thận.
Đó là một hệ ba phần rất hay
dùng não của bạn để đánh thức hoặc kích hoạt cơ thể
và chuẩn bị cho hành động.
Và nó có thể làm điều đó trong ngắn hạn
bằng cách kích hoạt việc phóng thích hoóc-môn và các chất
khiến bạn tỉnh táo và sẵn sàng ngay lập tức.
Và bằng cách kích hoạt sự phóng thích các chất dẫn truyền thần kinh,
hoóc-môn và các chất khác
khiến sự tỉnh táo đó có đuôi rất dài,
một độ trễ rất lâu trước khi tắt.
Và điều đó quan trọng vì một trong những nét đặc trưng của cảm sợ
và một trong những nét đặc trưng của sang chấn
là chúng liên quan tới các phản ứng sợ hãi kéo dài.
Ngay cả khi những sự kiện gây sợ hãi,
những tác nhân bên ngoài kích hoạt trục HPA
có thể rất ngắn.
Phản ứng sợ hãi có thể vang vọng trong hệ thống của bạn
vì các chất hóa học tham gia
vào trục HPA này có thành phần nhanh
và một thành phần kéo dài lâu hơn.
Và thành phần kéo dài hơn
thực sự có thể phản hồi lên não
và điều khiển biểu hiện gen,
điều này có thể mất nhiều ngày và xây dựng ra các mạch mới
và các chất hóa học mới có thể khắc ghi nỗi sợ
vào não và cơ thể chúng ta.
Chúng ta thực sự không thể bàn về sợ hãi
mà không nói tới cấu trúc nổi tiếng là amygdala.
Nổi tiếng bởi vì tôi nghĩ hầu hết mọi người giờ đều
đã nghe về amygdala.
Amygdala có nghĩa là hạt hạnh nhân.
Nó là một cấu trúc hình hạnh nhân
ở cả hai bên bán cầu não.
Amygdala là một phần của cái ta có thể gọi là
phản xạ đe dọa.
Và điều này rất quan trọng để hình dung sợ hãi
bao gồm cả một phản xạ.
Và phản xạ đó liên quan tới những thứ như tim đập nhanh hơn, sự cảnh giác quá mức,
hệ thống chú ý của bạn bật lên,
tăng khả năng truy xuất nguồn năng lượng
cho chuyển động và tư duy, v.v.
Và amygdala là một phần của phản xạ đe dọa
đến mức chúng ta có thể nói thực sự
rằng nó là con đường chung cuối cùng
mà phản xạ đe dọa chảy qua.
Nói cách khác,
amygdala là điều thiết yếu cho phản ứng trước mối đe dọa.
Vì vậy trong khi amygdala có thể trông giống một hạt hạnh nhân,
thực chất nó là một phần của một phức hợp lớn hơn nhiều
hay một tập hợp nơ-ron
gọi là phức hợp amygdaloid (phức hợp hạch hạnh nhân).
Phức hợp này có khoảng 12 đến 14 vùng,
tùy thuộc nhà giải phẫu thần kinh nào
đang đặt tên và phân đoạn nó.
Tại sao điều đó quan trọng với chúng ta?
Thực ra amygdala
không chỉ là vùng dành cho mối đe dọa.
Đó là vùng sinh ra các phản xạ đe dọa
tích hợp nhiều loại thông tin khác nhau:
thông tin từ hệ thống trí nhớ của ta,
như hồi hải mã,
và từ hệ cảm giác,
mắt chúng ta,
tai chúng ta,
mũi chúng ta,
miệng chúng ta,
v.v.
Vậy nên thông tin vị giác,
thị giác,
thính giác,
xúc giác,
v.v.,
chảy vào phần gọi là bên ngoài (lateral) của amygdala
hay phức hợp amygdaloid.
Và sau đó có nhiều đường ra
từ amygdala.
Và ở đây mọi việc trở nên đặc biệt thú vị
vì các đường ra của amygdala
đi tới nhiều khu vực khác nhau,
nhưng có hai con đường chính.
Một liên quan tới vùng dưới đồi
và cũng truyền tới tuyến thượng thận
để tạo ra cảm giác cảnh giác và hành động.
Con đường còn lại ra khỏi amygdala
là tới một vùng rất thú vị
thường được liên kết với phần thưởng
và thậm chí nghiện ngập.
Phức hợp amygdaloid thực sự chiếu tới các vùng của hệ thống dopamine,
cái gọi là nhân accumbens,
con đường thưởng mesolimbic.
Đối với những bạn muốn tra cứu hoặc nhớ từ các tập về dopamine,
chúng ta có những đường dẫn trong não
liên quan tới theo đuổi,
động lực,
và phần thưởng.
Và chất điều biến thần kinh dopamine
chủ yếu chịu trách nhiệm
cho cảm giác thèm muốn,
theo đuổi,
và phần thưởng đó.
Và trung tâm mối đe dọa này
thực sự có thể giao tiếp với
và kích hoạt hệ thống dopamine.
Và về sau bạn sẽ nhận ra tại sao điều đó rất quan trọng và tại sao bạn có thể tận dụng hệ thống dopamine để thiết lập những ký ức mới thay thế những ký ức đầy sợ hãi.
Còn có một thành phần thứ tư, và tôi hứa đây là thành phần cuối cùng mà chúng ta cần đưa vào bức tranh về các mạch thần kinh của nỗi sợ. Đây là một mạch liên quan đến một vùng của não gọi là vỏ não trước trán và một vài phân vùng của nó, tức là nằm ngay phía trước. Nó tham gia vào cái mà chúng ta gọi là xử lý từ trên xuống (top-down processing).
Xử lý từ trên xuống là cách mà vỏ não trước trán của bạn và các vùng khác của não có thể kiểm soát hoặc ức chế một phản xạ. Bạn tự nói với mình: tôi muốn làm điều này, hoặc tôi nên làm điều này, hoặc dù tôi không muốn, tôi vẫn sẽ làm. Vì vậy thành phần thứ tư của nỗi sợ thực ra là khả năng của chúng ta gán câu chuyện, gán ý nghĩa và gán mục đích cho cái vốn dĩ là một phản ứng chung. Không thể thương lượng được cảm giác của nỗi sợ. Chỉ có thể thương lượng về ý nghĩa của nó. Chỉ có thể thương lượng xem bạn có tiếp tục, có dừng lại hay có rút lui hay không.
Đây thường là lúc trong podcast mà tôi nghĩ mọi người bắt đầu hỏi: được rồi, đã có sinh học, có cơ chế, có logic. Tôi loại bỏ nỗi sợ như thế nào? Thực ra không đơn giản như vậy, mặc dù bằng cách hiểu logic và cơ chế mà các mạch này được xây dựng, cuối cùng chúng ta có thể đến được chỗ đó. Tôi muốn đặt một mốc quanh một loại công cụ cụ thể, hay đúng hơn là một khung logic cho một tập hợp công cụ mà chúng ta sẽ xây dựng xuyên suốt tập này. Và dựa trên những gì bạn vừa biết — rằng phản xạ đối với mối đe dọa nhận đầu vào và có đầu ra và nó chịu ảnh hưởng của những sự kiện xử lý từ trên xuống, những cách diễn giải — bạn nên tự hỏi mình: tôi nên áp dụng loại cách diễn giải nào để loại bỏ nỗi sợ?
Trước hết, hãy lùi lại một bước và thừa nhận thực tế rằng nỗi sợ trong một số trường hợp là phản ứng thích nghi. Chúng ta không muốn mọi người loại bỏ những nỗi sợ có thể khiến họ bị thương hoặc tử vong, phải không? Lý do phản ứng và phản xạ trước mối đe dọa tồn tại là để giúp chúng ta khỏi chết, để giúp chúng ta tránh những quyết định tồi tệ. Vì vậy nó không chỉ là chuẩn bị cho những điều có thể làm chúng ta bị thương hoặc giết ngay lập tức, mà còn bảo vệ chúng ta cho tương lai bởi vì chúng ta có nhu cầu và khả năng dự đoán quan trọng.
Một số ký ức, ngay cả khi chúng gợi lên cảm giác sợ hãi ở chúng ta, lại mang tính bảo vệ. Chúng ngăn chúng ta phạm sai lầm nghiêm trọng có thể khiến bị thương, tử vong hoặc rơi vào hoàn cảnh khủng khiếp. Những ký ức khác thì nguy hiểm vì chúng tạo cho chúng ta cảm giác khó chịu và có xu hướng giới hạn hành vi theo những cách không thích nghi, ngăn cản chúng ta có những mối quan hệ lành mạnh với người khác, với công việc, và thậm chí là với chính bản thân.
Vì vậy ngôn ngữ nói về ký ức là bảo vệ hay là nguy hiểm là một khía cạnh quan trọng của nỗi sợ bởi vì phần lớn hệ thống sợ hãi chính là một hệ thống ký ức. Nó được thiết kế để ghi lại ký ức về một số trải nghiệm trước đó sao cho phản xạ đối với mối đe dọa được kích hoạt để dự báo những gì có thể xảy ra.
Bây giờ hãy nói về cách những ký ức nhất định được gắn vào hệ thống sợ hãi này một chút. Và điều này đưa chúng ta đến một khía cạnh tuyệt vời và thực sự đã đoạt giải Nobel của sinh học và sinh lý học, đó là điều kiện hóa Pavlov. Nhiều bạn có lẽ quen với những con chó của Pavlov và những thí nghiệm điều kiện hóa nổi tiếng. Chúng diễn ra như thế này: reng một cái chuông. Một con chó thường không phản ứng nhiều với tiếng chuông. Nó có thể chú ý nhưng thường không tiết nước bọt vì tiếng chuông. Tuy nhiên, nếu bạn kết hợp tiếng chuông với việc đưa thức ăn đủ lần, con chó sẽ tiết nước bọt khi thấy thức ăn. Cuối cùng bạn bỏ thức ăn đi, chỉ còn tiếng chuông, và con chó vẫn tiết nước bọt khi nghe chuông.
Trong bối cảnh điều kiện hóa Pavlov, những thứ này có tên như kích thích có điều kiện và kích thích vô điều kiện và các phản ứng tương ứng. Kích thích vô điều kiện là thứ gây ra phản ứng một cách tự nhiên không cần điều kiện. Trong ví dụ tôi vừa nêu, thức ăn là kích thích vô điều kiện. Tiếng chuông là cái mà chúng ta gọi là kích thích có điều kiện hay kích thích dùng để điều kiện hóa. Kích thích có điều kiện được ghép với thứ tự nhiên tạo ra phản ứng, và rồi cuối cùng kích thích có điều kiện tự nó sinh ra phản ứng.
Bạn có thể nghĩ: à, điều đó nghe chán và đơn giản, nhưng thực ra đây chính là cách hệ thống sợ hãi của chúng ta hoạt động. Khác với những con chó của Pavlov, bạn không cần nhiều lần lặp đi lặp lại của tiếng chuông với một kích thích vô điều kiện để có phản ứng. Bạn có thể có cái gọi là học chỉ trong một lần (one-trial learning). Và trong mạch liên quan đến hạch hạnh nhân (amygdala), phản xạ đối với mối đe dọa và tất cả những thứ tôi đã nói trước đó, hệ thống được thiết lập để học. Nó được thiết kế để tạo ký ức và dự báo vấn đề. Đó là một hệ thống rất tốt vì nó được thiết kế để giữ cho chúng ta an toàn.
Vì vậy giờ bạn nên hiểu cách điều kiện hóa cổ điển diễn ra. Bạn đi trình diễn piano khi còn nhỏ, bạn ngồi xuống và bị đơ người, và thật xấu hổ. Ngay cả khi bạn chỉ bị đơ vài giây, nhịp tim tăng, đổ mồ hôi và cảm giác hổ thẹn khiến bạn muốn tránh chơi nhạc cụ hay trình diễn trước công chúng trong một thời gian dài, trừ khi bạn làm điều gì đó để vượt qua nó. Đối với một số người, nó có xu hướng là sự tích lũy của nhiều trải nghiệm.
Có một yếu tố then chốt, cái mà chúng ta gọi là thành phần thời gian. Có một phần của hệ thống sợ hãi liên quan đến khả năng gom nhiều sự kiện theo thời gian lại và tạo ra một nỗi sợ cụ thể, hoặc lấy một sự việc rất riêng rẽ, xảy ra trong chốc lát, và biến nó thành một cảm giác sợ hãi rộng lớn chung. Tôi sẽ đưa ra một ví dụ về trường hợp sau để minh họa rõ hơn. Một vài năm trước, tôi có một người bạn đến thăm tôi ở San Francisco và xe của họ bị kẻ trộm đột nhập — thật không may, đây là chuyện thường xảy ra ở San Francisco, thậm chí giữa ban ngày. Đừng bao giờ để đồ gì trong xe ở San Francisco. Họ sẽ đập cửa vào giữa ban ngày. Không quan trọng. Cảnh sát có thể đang uống cà phê ngay đó trước mặt họ. Họ vẫn làm vậy. Đồ đạc của bạn bị lấy mất và họ quyết định sẽ không bao giờ trở lại San Francisco nữa. Đây là một sự cố riêng lẻ nhưng nó đã vĩnh viễn làm thay đổi cách họ nhìn nhận về thành phố — mà nói thẳng ra, khi hiểu hệ thống sợ hãi, tôi có thể thông cảm. Chúng ta có thể có những sự cố riêng lẻ lan tới những quyết định lớn về cả một nơi, hoặc chúng ta có thể có nhiều trải nghiệm đổ lại thành những nỗi sợ rất cụ thể, riêng rẽ về hoàn cảnh, địa điểm và sự vật.
Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một loại đồ uống điện giải có đủ những gì bạn cần và không có những thứ bạn không cần. Điều đó có nghĩa là các chất điện giải natri, magiê và kali ở liều lượng phù hợp nhưng không có đường. Việc bù nước đúng mức rất quan trọng để não và cơ thể hoạt động tối ưu. Ngay cả tình trạng mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất. Bạn cũng cần đảm bảo nhận đủ chất điện giải. Các chất điện giải natri, magiê và kali rất thiết yếu cho hoạt động của mọi tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh. Pha Element với nước sẽ giúp bạn rất dễ đảm bảo mình được cung cấp đầy đủ nước và chất điện giải.
Để đảm bảo rằng tôi nhận đủ nước và điện giải, tôi hòa tan một gói Element vào khoảng 16 đến 32 ounce nước ngay khi vừa thức dậy buổi sáng và tôi uống cái đó gần như là việc đầu tiên trong ngày. Tôi cũng sẽ uống Element hòa trong nước khi tập thể dục, đặc biệt vào những ngày nóng khi tôi ra nhiều mồ hôi và mất nước cùng điện giải. Element có nhiều vị rất ngon — tôi thích vị mâm xôi, tôi thích vị cam chanh. Hiện tại Element có vị chanh lạnh (lemonade) phiên bản giới hạn mà thật sự rất ngon. Tôi ghét phải nói thích vị này hơn tất cả các vị khác, nhưng vị lemonade này nằm trong top yêu thích của tôi cùng với mâm xôi hoặc dưa hấu — thật sự tôi không thể chỉ chọn một vị, tôi thích hết.
Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể vào drinkelement.com/Huberman — viết theo chính tả thương hiệu là drinkLMNT.com/Huberman — để nhận một gói mẫu Element miễn phí khi mua bất kỳ loại bột pha đồ uống Element nào. Lại nói lần nữa: drinkelement.com/Huberman để nhận gói mẫu miễn phí.
Tôi muốn nghĩ rằng đến giờ bạn đã có một hiểu biết khá tốt về các mạch thần kinh nằm dưới phản xạ đe dọa, phản ứng sợ hãi và cách chúng ta có kiểm soát từ trên xuống — có nghĩa là chúng ta có thể gắn một câu chuyện vào phản ứng sợ hãi — và rằng phản ứng sợ hãi có thể được học liên kết với những sự kiện cụ thể. OK, bây giờ tôi muốn nói về các liệu pháp được thực hiện trên người, cho phép những nỗi sợ bị xóa đi, cho phép các chấn thương được đảo ngược. Trái với hiểu lầm phổ biến, việc chỉ đơn thuần dập tắt một nỗi sợ sẽ không hiệu quả; người ta cần dập tắt một nỗi sợ và/hoặc chấn thương và thay thế ký ức, ý tưởng hoặc phản ứng đầy sợ hãi đó bằng một phản ứng tích cực — và đây là điều hiếm khi được bàn đến, cả trong tài liệu khoa học lẫn trong thảo luận chung về sợ hãi và chấn thương.
Vậy những phương pháp điều trị nào liên quan trực tiếp đến mạch sợ hãi và mạch liên quan đến chấn thương? Phương pháp chính để bắt đầu là các liệu pháp hành vi. Có ba dạng trị liệu mà chỉ bằng ngôn ngữ đã được chứng minh có ảnh hưởng tích cực rất mạnh — nghĩa là làm giảm sợ hãi và chấn thương — đó là: liệu pháp tiếp xúc kéo dài (prolonged exposure therapy), xử lý nhận thức (cognitive processing hay CPT) và liệu pháp hành vi nhận thức (cognitive behavioral therapy).
Rõ ràng — vì đã được đo lường — rằng nếu bạn nhìn vào lượng lo âu, phản ứng lo âu sinh lý thuần túy như tim đập nhanh, bừng đỏ da, đôi khi run tay — thì trải nghiệm sợ hãi theo thời gian khi người ta kể lại hoặc thuật lại chấn thương của họ, lần đầu họ làm điều đó, đặc biệt khi kể rất chi tiết, sẽ gây ra một phản ứng lo âu cực lớn, đôi khi còn mạnh bằng hoặc mạnh hơn so với việc tiếp xúc thực tế với sự kiện sợ hãi hoặc chấn thương. Rõ ràng đây là việc được thực hiện khi có chuyên viên lâm sàng hiện diện vì điều đó rất gây chấn thương cho người bệnh — họ thực sự sống lại chấn thương một cách đầy đủ và chi tiết, và họ được khuyến khích cung cấp đầy đủ chi tiết. Họ thường được khuyến khích nói bằng câu hoàn chỉnh, làm rõ các chi tiết về cảm giác bên trong, làm rõ các chi tiết về ký ức khi bước vào, trải qua và ra khỏi sự kiện đầy chấn thương đó, thực sự đào sâu vào mọi sắc thái và đường nét của những trải nghiệm khủng khiếp này.
Nhưng điều đáng chú ý là vào lần kể lại thứ hai, thứ ba và thứ tư của những sự kiện chấn thương hoặc sợ hãi này, phản ứng lo âu đó và mức độ phản ứng sinh lý — tức là biên độ phản ứng sinh lý — dần dần giảm đi theo từng lần kể. Mọi chuyên viên tôi đã nói chuyện trước khi làm tập này đều nói điều hoàn toàn giống nhau: một việc kể lại chi tiết các sự kiện chấn thương và sợ hãi là điều tuyệt đối cần thiết để đạt được hiệu quả tích cực của prolonged exposure, cognitive processing và cognitive behavioral therapy. Vậy điều cần ghi nhớ là việc nhận diện sự kiện chấn thương hoặc sợ hãi ban đầu một cách chi tiết, lặp đi lặp lại là then chốt để tạo ra một liên kết mới không chấn thương với sự kiện hoặc người đó.
Đó là phần một: bạn cần làm giảm trải nghiệm cũ — và khi tôi nói giảm tôi có ý giảm biên độ của phản ứng sinh lý — nhưng ngay cả sau khi điều đó xảy ra vẫn có một nhu cầu thiết yếu phải học lại một câu chuyện mới, tại sao phải học lại một câu chuyện mới hay tạo một liên kết mới? Điều đó liên quan đến mạch phản xạ sợ hãi: như bạn còn nhớ, có những đường ra tới các vùng não liên quan đến giải phóng dopamine và củng cố, và chúng ta nay biết rằng điều này cho phép các mạch sợ hãi và các mạch nền tảng cho chấn thương được ghi vào những trải nghiệm mới mang tính liên kết tích cực — tất cả thông qua câu chuyện, thông qua nhận thức. Và tôi nghĩ đây là một điểm rất quan trọng: chúng ta thường có xu hướng đánh giá thấp tầm quan trọng của việc lý giải, kể chuyện và xây dựng câu chuyện, nhưng vỏ não tiền trán (prefrontal cortex) là khả năng tuyệt vời của bộ não chúng ta để tạo ý nghĩa, gán ý nghĩa và mục đích cho những thứ vốn chỉ là các phản xạ. Bây giờ tôi đã nhắc tới prolonged exposure therapy, cognitive processing và cognitive behavioral therapy f…
Đối với những bạn đang tìm kiếm sự giảm bớt nỗi sợ và những sự kiện gây chấn thương, bạn có thể tìm các chuyên gia được cấp phép có thể thực hiện một hoặc vài trong những loại trị liệu đó. Tuy nhiên có nhiều người không tiếp cận được điều đó, hoặc họ đang tự tìm cách giải quyết những chuyện trong quá khứ rất khiến họ khó chịu. Tôi biết có nhiều người đang làm việc qua những vấn đề đó bằng cách viết nhật ký, nói chuyện với bạn bè, hoặc bất kỳ số phương pháp không truyền thống nào khác.
Một điều thực sự liên quan tới mọi người đang xử lý nỗi sợ và chấn thương ở bất kỳ dạng nào là tầm quan trọng của kết nối xã hội, liên quan tới các hệ hóa học và mạch thần kinh liên quan tới nỗi sợ và chấn thương. Cần hiểu rằng kết nối xã hội đều đặn, kết nối xã hội đáng tin cậy ở bất kỳ hình thức nào đều rất có lợi cho quá trình đó.
Trong vài phút nữa chúng ta sẽ thảo luận một số điều trị hành vi bao gồm những phác đồ rất mới và hấp dẫn để giải quyết nỗi sợ và chấn thương, nhưng trước đó tôi muốn nói về một số liệu pháp dùng thuốc đang bắt đầu xuất hiện như những phương pháp điều trị tiềm năng, đặc biệt là cho PTSD. Hai liệu pháp thuốc tôi muốn tập trung là tâm lý trị liệu có hỗ trợ ketamine và tâm lý trị liệu có hỗ trợ MDMA.
Ketamine là một thuốc mê phân ly. Phân ly, về bản chất, là nhìn nhận những gì đang xảy ra từ một góc độ khác so với cách mà người ta thường trải nghiệm sự kiện đó. Có vẻ như nó cho phép bệnh nhân, cá nhân kể lại chấn thương của họ trong khi cảm nhận rất ít hoặc một tập hợp cảm xúc khác hẳn so với cảm xúc họ đã trải qua trong chấn thương hoặc trải nghiệm đáng sợ ban đầu. Vậy đó là một việc ánh xạ cái mới lên cái cũ — ý nghĩa mới, cảm xúc mới lên những cảm xúc cũ — trong khi vẫn giữ nguyên cùng một câu chuyện. Theo cách này, chúng ta có thể xem tâm lý trị liệu hỗ trợ ketamine để điều trị chấn thương như sự kết hợp của ba yếu tố mà chúng ta đã nói trước đây: bạn muốn làm giảm cường độ, mức độ mạnh mẽ của trải nghiệm chấn thương hoặc nỗi sợ gốc, và điều đó dường như đạt được thông qua trạng thái phân ly dẫn tới sự suy giảm/chấm dứt của chấn thương và nỗi sợ. Nhưng đồng thời dường như cũng có một quá trình học lại tự động hoặc cố hữu — học lại một câu chuyện mới và một tập hợp trải nghiệm mới, đó là bước tiếp theo mà chúng ta đã mô tả trước đó.
Đó là một liệu pháp hấp dẫn, đang ngày càng được áp dụng, và có rất nhiều phòng khám trên khắp Hoa Kỳ hiện đang thực hiện. Liệu nó có trở thành phương pháp điều trị tối ưu cho chấn thương và nỗi sợ hay không thì chưa rõ. Các đồng nghiệp chuyên ngành tâm thần học của tôi nói điều đó khó xảy ra, mặc dù nó dường như có lợi cho một số người, đặc biệt là những người đang trải qua chấn thương hoặc có chấn thương tồn tại đi kèm với triệu chứng trầm cảm, vì dữ liệu về ketamine và trầm cảm có vẻ khá mạnh.
Tôi muốn nghỉ chút và cảm ơn một trong các nhà tài trợ của chúng ta: Function. Năm ngoái tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất cho xét nghiệm phòng thí nghiệm. Function cung cấp hơn 100 xét nghiệm phòng thí nghiệm nâng cao giúp bạn có một bức tranh tổng quan quan trọng về sức khỏe toàn thân. Bức tranh này cung cấp cho bạn những hiểu biết về sức khỏe tim mạch, cân bằng nội tiết, chức năng miễn dịch, mức độ dưỡng chất và nhiều hơn nữa.
Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm yếu tố sinh học then chốt đối với sức khỏe thể chất và tâm thần của bạn, họ còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ hàng đầu, chuyên gia trong các lĩnh vực liên quan. Ví dụ, trong một trong những xét nghiệm đầu tiên với Function, tôi biết rằng tôi có mức thủy ngân tăng trong máu. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều đó mà còn đưa ra những gợi ý về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân, trong đó bao gồm hạn chế tiêu thụ cá ngừ. Tôi đã ăn nhiều cá ngừ, đồng thời cố gắng ăn nhiều rau lá xanh hơn và bổ sung NAC (N‑acetylcysteine), cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc. Tôi nên nói rằng bằng cách làm xét nghiệm Function thứ hai, cách tiếp cận đó đã có hiệu quả. Xét nghiệm máu toàn diện là cực kỳ quan trọng — có rất nhiều điều liên quan tới sức khỏe tâm thần và thể chất của bạn chỉ có thể phát hiện qua xét nghiệm máu. Vấn đề là xét nghiệm máu trước đây luôn rất tốn kém và phức tạp. Ngược lại, tôi rất ấn tượng với sự đơn giản của Function và ở mức chi phí thì rất phải chăng. Do đó tôi quyết định tham gia ban cố vấn khoa học của họ và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast này.
Nếu bạn muốn thử Function, bạn có thể truy cập functionhealth.com/Huberman. Hiện Function có danh sách chờ hơn 250.000 người nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe podcast Huberman. Một lần nữa, đó là functionhealth.
com slash Huberman để có quyền truy cập sớm vào chức năng, vậy bây giờ hãy nói về MDMA. MDMA, đôi khi còn được gọi là ecstasy hoặc molly ở dạng giải trí, là một loại thuốc tổng hợp mạnh, mà ít nhất theo những gì chúng ta biết, tạo ra một trạng thái trong não và cơ thể khác biệt với bất kỳ trạng thái hóa học nào khác thường trải nghiệm được. Ý tôi là gì khi nói vậy? Chúng ta có một số hệ thống điều hóa thần kinh trong cơ thể — ví dụ điển hình là dopamine, serotonin, acetylcholine, norepinephrine — và giữa dopamine và serotonin có một kiểu hiện tượng như bập bênh. Dopamine thường liên quan đến việc kích hoạt các mạch thần kinh liên quan đến động lực, khao khát và phần thưởng, còn serotonin thường được hoạt hóa trong những tình huống mà chúng ta rất hạnh phúc và hài lòng với những gì mình có. Nói cách khác, dopamine liên quan đến việc theo đuổi và tìm kiếm, còn serotonin liên quan đến khoái cảm và sự thỏa mãn với các nguồn lực trong phạm vi ngay trước mặt chúng ta.
MDMA là một hợp chất đặc biệt ở chỗ nó làm tăng rất mạnh cả dopamine lẫn serotonin trong não và cơ thể cùng một lúc — đó là một tình huống độc đáo mà đơn giản là không thấy dưới các điều kiện bình thường. Về mặt chủ quan, những người dưới tác động của MDMA trong bối cảnh trị liệu có xu hướng báo cáo cảm giác kết nối sâu sắc hoặc cộng hưởng với người khác, thậm chí với đồ vật, với âm nhạc. Tại sao trạng thái tinh thần và thể chất này có thể hữu ích cho điều trị chấn thương? Có vẻ như nó cho phép việc học lại rất nhanh hoặc gắn thêm những liên kết mới vào trải nghiệm chấn thương trước đó. Một lần nữa, điều này dẫn chúng ta về cùng một mô hình về cách mà người ta làm mất đi nỗi sợ và chấn thương và thay thế bằng trải nghiệm mới.
Khi không có can thiệp bằng thuốc, cần có sự giảm bớt trải nghiệm cũ — có nghĩa là sự tiêu tuyệt chủng — rồi sau đó học lại một câu chuyện mới. Toàn bộ vấn đề về sợ hãi và chấn thương liên quan đến việc lấy các trải nghiệm bên ngoài và đổ những trải nghiệm đó vào cái mà tôi gọi là phản xạ đe dọa hoặc mạch sợ hãi. Chúng ta có một hệ thống có thể sinh ra các phản ứng đe dọa, và trong trường hợp chấn thương, rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) và stress cực độ hay stress mãn tính, hệ thống đó bị khuếch đại lên, đến mức chỉ cần rất ít — có thể chỉ một ký ức hoặc một liên association mà chúng ta thậm chí không biết — là có thể kích hoạt phản ứng.
Vậy làm sao để hiệu chỉnh lại hệ thống? Hầu hết các phương pháp hiện có liên quan đến điều trị bằng thuốc thường sẽ ức chế mức độ kích thích nội tại, cố gắng hạ nó xuống. Những gì chúng tôi đang làm với người tình nguyện là để họ thực hiện các giao thức thở gọi là siêu thông khí chu kỳ (cyclic hyperventilation), vốn có phần gây căng thẳng: đó là năm phút mỗi ngày của stress và về cơ bản là thực hiện việc siêu thông khí như tôi sẽ làm trong chốc lát trong năm phút — tức là thở quá mức — nhưng không liên tục suốt năm phút vì nhiều người có thể ngất hoặc cảm thấy rất khó chịu. Thao tác gồm: hít vào — thở ra — hít vào — thở ra, hít rất sâu bằng mũi, thở ra bằng miệng, và rồi cứ khoảng 25–30 nhịp thở thì thực hiện một lần thở ra hoàn toàn và nín thở với phổi rỗng trong khoảng 25, có thể 30, thậm chí 60 giây, rồi tiếp tục cho đến khi đủ năm phút.
Người tham gia báo cáo và dữ liệu của chúng tôi cho thấy mọi người cảm nhận mức độ kích thích tự động tăng cao. Thực sự tôi còn cảm thấy điều đó ngay bây giờ chỉ từ đợt siêu thông khí ngắn tôi vừa làm: bạn cảm thấy nóng lên, một số người sẽ đổ mồ hôi, một số người mở to mắt, một số cảm thấy bồn chồn — đó là adrenaline được giải phóng vào hệ thống của bạn. Về mặt chức năng, điều đó gây stress. Bạn có thể tưởng tượng một can thiệp rất ngắn: 5 phút mỗi ngày trong hai tuần, trong đó người tham gia, với sự hỗ trợ của một nhà lâm sàng (hy vọng), cố ý gây ra một trạng thái sinh lý rất căng thẳng — không né tránh phản ứng stress mà cố tình tăng phản ứng stress của chính họ — và có thể kết hợp với việc kể lại hoàn cảnh chấn thương hoặc nỗi sợ.
Điều này khác hẳn với trạng thái tinh thần và thân thể sẽ xuất hiện trong một buổi trị liệu kích hoạt chấn thương có hỗ trợ ketamine, hoặc một buổi trị liệu chấn thương có hỗ trợ MDMA, hay trong một buổi trị liệu thuần túy dựa trên kể chuyện nhằm giảm sợ hãi hoặc chấn thương. Lý do tôi thích các can thiệp loại này là vì a) chúng chi phí rất thấp, thậm chí gần như không tốn kém — bạn có thể tưởng tượng làm điều này khi viết nhật ký hoặc khi kể lại một trải nghiệm cụ thể. Tôi nghĩ việc tự chủ ý nhập vào những đợt stress ngắn này là một phương pháp rất hứa hẹn, và nếu mọi người định thử nghiệm, tôi chỉ muốn cảnh báo những người có rối loạn lo âu hoặc hoảng loạn hãy rất thận trọng — có lẽ không nên làm. Lý tưởng nhất là bạn thực hiện điều này kết hợp với sự hỗ trợ của một nhà lâm sàng. Nhưng tôi cũng biết có rất nhiều người ngoài kia đang đối phó với chấn thương và căng thẳng sau sang chấn ở nhiều dạng khác nhau và họ đang rất cần những phương pháp can thiệp tự hướng dẫn.
Vậy nên tóm lại, tôi muốn chạm qua rất sơ lược một vài yếu tố lối sống và bổ sung có thể ảnh hưởng đến những thứ như sợ hãi và chấn thương và việc vượt qua chúng. Nói ngắn gọn, có nhiều điều mà tất cả chúng ta có thể và nên làm để hỗ trợ sức khỏe tâm thần và thể chất tổng thể, và đây là những yếu tố nền tảng: dinh dưỡng chất lượng — điều đó có ý nghĩa gì với bạn — giấc ngủ chất lượng đều đặn, ngủ đầy đủ một cách thường xuyên. Tôi chỉ muốn nhanh chóng đề cập một vài thứ mà một số người thấy lợi ích lớn trong lĩnh vực bổ sung liên quan đến lo âu, stress, sợ hãi và PTSD, nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng một lần nữa những thứ này phần nào mang tính gián tiếp trong sự hỗ trợ và hầu hết tập trung vào giảm lo âu nói chung. Hai thứ mà tôi w…
Những thứ tôi muốn tập trung vào là hai loại mà tôi chưa từng nói đến trên podcast này trước đây, vì tôi đã có các podcast ngắn hơn về căng thẳng và quản lý căng thẳng. Thứ nhất là nhụy hoa nghệ tây (saffron) — nghe có vẻ lạ — nhưng có đến 12 nghiên cứu, thật khó tin nhưng đúng vậy, cho thấy khi uống saffron với liều 30 mg dường như là liều tin cậy để giảm lo âu trên các thang đo tiêu chuẩn, chẳng hạn như Thang đánh giá lo âu Hamilton (Hamilton Anxiety Rating Scale) cho những ai muốn biết. Đây là các hiệu ứng có ý nghĩa thống kê và các nghiên cứu này được tiến hành trên cả đối tượng nam và nữ; ở đây tôi chỉ nói đến các nghiên cứu trên người. Một số nghiên cứu là nghiên cứu mù đôi, và có cả một phân tích tổng hợp về những tác dụng tích cực, tức là tác dụng giảm lo âu, của những thứ như saffron.
Thứ hai là inositol. Inositol đã được chứng minh làm giảm đáng kể các triệu chứng lo âu. Liều dùng tương đối cao được sử dụng, nhưng thật bất ngờ là độ mạnh của tác dụng này tương đương với nhiều thuốc chống trầm cảm kê đơn. Liều 18 gram inositol uống trong một tháng đầy đủ, và cũng mất một thời gian để các triệu chứng lo âu được cải thiện.
Câu hỏi là bạn nên dùng khi nào? Theo logic những gì chúng ta đã trình bày hôm nay, có lẽ bạn không muốn dùng những chất này trong hoặc ngay trước một buổi trị liệu mà trong đó bạn đang cố gắng khuếch đại cường độ trải nghiệm và kể lại trải nghiệm đó nhằm cuối cùng triệt tiêu nó. Vì vậy bạn có thể tưởng tượng dùng chúng bên ngoài các buổi trị liệu như một cách để đưa hệ thống của bạn trở về mức nền bình thường.
Hôm nay chúng ta đã xem xét nhiều thông tin về sinh học của các đường mạch trong não và cơ thể nằm dưới phản ứng sợ hãi, những đường mạch đó dẫn tới sợ hãi mãn tính và trong một số trường hợp tới chấn thương và rối loạn stress sau chấn thương (PTSD). Chúng ta cũng đã đề cập đến nhiều phương pháp khác nhau để xử lý sợ hãi, chấn thương và PTSD hiện có trong thực hành lâm sàng. Điều quan trọng nhất, theo tôi, là hiểu và thực sự suy nghĩ về cấu trúc logic của các mạch thần kinh nằm dưới sợ hãi và PTSD, bởi khi làm vậy mỗi người trong chúng ta có thể cân nhắc xem phương pháp điều trị nào phù hợp nhất với mình.
Tôi cũng hy vọng điều này sẽ giúp mọi người tiếp cận những thực hành liên quan đến tái tiếp xúc (re-exposure) — với điều kiện việc đó được thực hiện trong một môi trường hỗ trợ — tái tiếp xúc với một sự kiện chấn thương nhất định nhằm cố gắng làm triệt tiêu phản ứng. Rõ ràng bạn muốn làm điều đó một cách an toàn, tức là an toàn về mặt tâm lý và thể chất. Có nhiều chuyên gia giỏi có thể giúp bạn làm công việc đó. Ngoài ra tôi chắc chắn cũng có không ít người mang theo các chấn thương hoặc nỗi sợ mà họ muốn giảm bớt nhưng không ở mức lâm sàng nghiêm trọng, và đó là lý do tôi đề cập đến một số phương pháp, kể cả những thực hành tự hướng dẫn, mà họ có thể thử nghiệm một cách hợp lý và hữu ích.
歡迎來到 Huberman Lab Essentials,我們在此重溫過去的節目,挑出對心理健康、身體健康與表現最具效力且可立即採行的科學工具。我是 Andrew Huberman,任職於史丹佛大學醫學院的神經生物學與眼科教授。今天我們要談的是恐懼的神經科學,也會討論創傷與創傷後壓力疾患(PTSD)。
可以說在過去十年中,神經科學領域不僅釐清了控制恐懼反應的神經迴路——也就是大腦中哪些區域以及它們如何運作——還揭示了一些重要方法,可以用行為療法、藥物療法以及所謂的腦機介面來消除(或減弱)恐懼。今天我們會談到這些所有面向,你將既理解恐懼與創傷的生物學基礎,也會得到許多面對恐懼與創傷的實務工具。
為了讓你了解本集的脈絡,我先說明今天播客的架構。首先,我會講解恐懼與創傷的生物學,實際談到身體與大腦中的細胞、迴路與連結,以及產生所謂恐懼反應的體內化學物質,以及為什麼有時(但非總是)恐懼會演變成創傷。我也會描述恐懼如何被「解除學習」──或我們所稱的「滅絕」。你會學到,例如,我們無法單純把恐懼「消掉」,實際上我們必須用新的正向事件來取代恐懼。
那麼,什麼是恐懼?恐懼屬於一類我們可以可靠稱為「情緒」的神經系統現象。我認為可以合理地說,情緒包括身體內的反應,如心跳加速、血流變化、我們感受到皮膚溫熱或變冷的感覺;但情緒也有認知成分,有想法、有記憶。各種在我們心智與身體中同時發生的事,合起來我們稱之為情緒。
先談談恐懼不是什麼。大多數人都熟悉壓力,無論是概念上或作為一種經驗。壓力是一種生理反應,可以說若沒有壓力反應的若干要素(有時甚至幾乎全部要素),我們就無法有恐懼。然而,我們可以有壓力但不一定有恐懼。同樣地,人們也熟悉「焦慮」這個詞(或片語)。焦慮通常是對某個未來事件的壓力,雖然它也可以有其他意義。我們若看到或感受到焦慮的某些元素,幾乎無法不出現恐懼,但我們也可以只有焦慮而沒有恐懼。所以你會開始意識到,恐懼是由某些基本要素組成的,這些要素包括壓力與焦慮。
接著是創傷。創傷的操作性定義是曾發生某種恐懼(當然包含壓力與焦慮),該恐懼以某種方式進入或被活化在我們的神經系統中,以致它在不適時(即非適應性的情況下)出現,換言之,那個恐懼對我們沒有好處,卻會在不同時間被重新喚醒。我把這些關於恐懼的各種詞彙擺在桌面上並不是要把事情弄複雜,而是要簡化問題:既然承認有很多不同的說法來描述我們稱為恐懼及相關現象的事物,我們就能開始專注於兩個議題——恐懼與創傷——並將它們連結到特定的生物學過程與認知過程,進而剖析恐懼如何形成、如何被解除,以及新的記憶如何取代先前的恐懼經驗。
我們早已知道有些方法可以改善睡眠,包括可以服用的東西,例如 magnesium threonate(鎂 L-蘇糖酸鹽)、茶胺酸(theanine)、洋甘菊萃取物與甘胺酸(glycine),以及較不為人知的番紅花與纈草根等。這些都是在臨床上支持的成分,能幫助你入睡、維持睡眠,並醒來時感到更有精神。
我很高興地分享,我們長期贊助商 AG1 剛推出一款新產品 AGZ,是為夜間飲用設計的飲品,能幫助你睡得更好、醒來更神清氣爽。過去幾年我與 AG1 團隊合作,開發了這個新的 AGZ 配方。它把最佳的助眠成分以正確比例整合成一袋易沖泡的飲品,省去你在眾多助眠保健品中摸索、計算劑量及決定哪些適合你的複雜過程。據我所知,AGZ 是市面上最全面的睡眠補充品。我在睡前 30 到 60 分鐘飲用,它順帶一提,相當好喝,而且明顯提升了我睡眠的品質與深度。我既有主觀的睡眠感受,也透過睡眠追蹤數據驗證其效果。我很期待大家試試這個新的 AGZ 配方,享受更好睡眠帶來的好處。AGZ 有巧克力、巧克力薄荷與綜合莓果三種口味,正如我前面所說,都非常美味。我最喜歡的是巧克力薄荷,但三種我都蠻喜歡的。如果你想試試 AGZ,請上 drinkagz.com/huberman 獲得專屬優惠。網址是 drinkagz.com/huberman。
為了建立一個關於恐懼與創傷的共同語言,我想指出「自主性喚起」(autonomic arousal)。自主性喚起關乎我們所謂的自主神經系統,基本上它有兩個分支──也就是兩個不同的系統。其中一個就是所謂的交感性自主神經系統(sympathetic autonomic nervous system),這裡的「sympathetic」與「同情」無關。
這一切都與提高警覺性有關。
自主神經系統的另一個分支
就是所謂的副交感神經(副交感分支)。
我知道這聽起來有點繞口。
自主神經系統的副交感分支
指的是腦與身體中那些細胞、神經元、化學物質
以及其他與鎮靜性神經系統有關的構成要素。
所以交感神經是讓人警覺,副交感神經是讓人平靜,
兩者像是一個翹翹板,
用來調整你整體的警覺程度。
自主神經系統有許多不同面向,
但其中一個主要面向
今天會不斷被提到,那就是所謂的 HPA 軸。
HPA 軸指的是下丘腦—腦下垂體—腎上腺軸。
下丘腦是一群神經元的集合,
是你腦中位於深處、腦底的一塊區域,
包含許多不同區域,控制像是體溫、
性慾、食慾、口渴等功能。
它也控制不想交配、不想吃、不想喝水或其他任何液體的欲望,
所以裡面同時有加速器與煞車。
下丘腦連接到所謂的腦下垂體。
腦下垂體位於靠近口腔上方的位置,
會把賀爾蒙釋放到你的血液中。
因此下丘腦能觸發或抑制特定賀爾蒙的釋放,
例如皮質醇或促使腎上腺製造腎上腺素的那些賀爾蒙。
說到腎上腺,
HPA 中的 A 就是腎上腺。
你有兩個腺體位在腎臟上方、靠近下背部,
它們會把不同的賀爾蒙和其他化學物質釋放到體內。
今天你需要知道的兩種主要物質
是腎上腺素(也稱為 epinephrine)和皮質醇。
這兩者都被稱為壓力賀爾蒙,
但它們並非只在壓力時才起作用。
它們也參與早晨醒來時的過程──當你從睡眠中起身時就會用到。
因此應把 HPA 軸想成如下這樣:
HPA 軸包含腦的一部分(下丘腦)、腦下垂體與腎上腺。
這是一個美妙的三位一體系統,
可以用你的大腦來提醒或喚醒你的身體,為行動做準備。
它可以在短期內透過觸發賀爾蒙和化學物質的釋放
讓你馬上變得警覺、準備就緒;
也可以透過釋放神經傳導物質、賀爾蒙與其他化學物質
讓這種警覺有很長的尾巴──在關閉前有很長的延遲。
這點很重要,因為恐懼和創傷的一個特徵
就是會產生持續很久的恐懼反應。
即便那些在外界觸發 HPA 軸的事件可能很短暫,
恐懼反應仍會在你的體系中回響,
因為參與 HPA 軸的化學物質有快速成分
也有較長效的成分。
而較長效的成分
實際上會反饋回大腦並能夠控制基因表現,
這可能需要好幾天,並逐步建立新的迴路
和新的化學物質,將恐懼嵌入我們的腦與身體。
若要談恐懼,我們幾乎無法不提著名的杏仁核。
它之所以出名,是因為我想大多數人現在都聽過杏仁核。
「杏仁核」字面意思是「杏仁」;
它是位於大腦兩側的杏仁狀結構。
杏仁核是我們可以稱為威脅反射的一部分。
把恐懼概念化為包含一種反射很重要,
那種反射會包含心跳加速、過度警覺、
注意系統被啟動、提高動作與思考所需能量的動員能力,等等。
杏仁核是威脅反射的一部分,
它如此重要,以至於我們可以說
威脅反射流經的最終共同途徑就是杏仁核。
換句話說,杏仁核對威脅反應是不可或缺的。
所以雖然杏仁核看起來像顆杏仁,
它其實是更大的一個複合體或神經元集合的一部分,
稱為杏仁核複合體(amygdaloid complex)。
這個複合體包含大約 12 到 14 個區域,
視不同神經解剖學家如何命名和切分而定。
這對我們為什麼重要呢?
事實上,杏仁核不只是用於處理威脅,
它是產生威脅反射的區域,整合了很多不同類型的資訊:
來自我們記憶系統(像是海馬迴)的資訊,
以及來自感覺系統的資訊──眼睛、耳朵、鼻子、嘴巴等。
所以味覺資訊、視覺、聽覺、觸覺等
會流入杏仁核複合體的所謂外側部(lateral portion/外側核)。
然後杏仁核有多條輸出通路。
這裡尤其有趣,因為杏仁核的輸出連到很多不同區域,
但主要有兩條路徑。
一條連到下丘腦,並進一步影響腎上腺,
產生警覺與行動的感覺。
杏仁核的另一條輸出路徑則通向一個非常有趣的區域,
通常與獎賞甚至成癮相關。
杏仁核複合體實際上會投射到多巴胺系統的區域,
例如所謂的伏隔核,以及中腦—邊緣(mesolimbic)的獎賞通路。
對於想查資料或還記得多巴胺單元的朋友來說,
我們的大腦有一些與追求、動機與獎賞相關的通路,
而神經調節物質多巴胺在追求、渴望與獎賞感受中扮演重要角色。
這個威脅中心其實能與並啟動多巴胺系統進行溝通。
之後你會明白為什麼那非常重要,以及你如何利用多巴胺系統來把新的記憶接上去,取代那些帶有恐懼的記憶。
還有第四個成分,我保證這是我們在描述恐懼神經迴路時需要加入的最後一個成分。這是一條牽涉到大腦一個稱為前額葉皮質(以及它的一些下位區域)的迴路——字面上就在前端。它參與我們所說的自上而下處理。自上而下的處理,就是前額葉皮質和大腦其他區域如何能夠控制或抑制一個反射的方式。你會對自己說:「我要做這件事」「我應該做這件事」,或者「即便我不想,我還是要去做」。
所以,恐懼的第四個成分,實際上是我們賦予敘事、賦予意義與賦予目的的能力,去解讀原本在任何意義上都只是通用反應的東西。恐懼的感受本身無法談判,能談判的只有它的意義;也只有可以談判你是否繼續、是否暫停,或是否後退。
通常在節目到這裡時,我想大家會開始問:「好吧,有生物基礎、有機制、有邏輯,那我要怎麼消除恐懼?」事情並不那麼簡單,雖然透過理解這些迴路如何被建立的邏輯與機制,我們最終可以達到那個目標。我想在此對某一類工具——或者說圍繞一組工具的邏輯框架——做個定位,這也是我們將在本集裡逐步建構的。基於你現在所知道的:威脅反射會接收輸入、產生輸出,並且會受到這些自上而下處理事件、這些敘事的影響,你應該在問自己,應該套用哪一種敘事來消除恐懼?
但先退一步,先承認一個現實:在某些情況下,恐懼是一種有適應性的反應。我們不希望人們去消除那些能夠防止受傷或喪命的恐懼,對吧?威脅反應與反射存在的理由,是為了幫助我們避免死亡、避免做出極糟的決定。它不僅是為了當下防備可能會傷害或致命的事物,也在保護我們未來,因為我們具有重要且能預期未來的需求與能力。
有些記憶,即便會喚起恐懼,卻是保護性的——它們保護我們不要犯會讓我們受傷、喪命或陷入極糟情境的錯誤。另一些記憶則是危險的,因為它們在我們內心製造不適,並傾向以不適應的方式限制我們的行為,阻礙我們與他人建立健康關係、在工作上的良好互動,甚至與自己建立良好關係。
把記憶分為保護性或危險性,是理解恐懼的重要面向,因為恐懼系統在很大程度上就是一個記憶系統。它被設計來在我們體內嵌入某些過去經驗的記憶,讓威脅反射能夠在預期可能發生的事情時被啟動。
那麼我們來談談某些記憶如何會被附著到這個恐懼系統上。這會帶我們到生物學與生理學中一個美麗且確實獲得諾貝爾獎肯定的面向:巴甫洛夫式制約(古典制約)。你們很多人可能對巴甫洛夫的狗與著名的制約實驗很熟悉。大致是這樣:敲鈴。狗對鈴聲通常沒什麼特別反應,或許會注意到,但通常不會因為鈴聲而分泌唾液。然而,如果你多次將鈴聲與食物同時呈現,狗會開始在看到食物時分泌唾液。最後,你把食物拿走,只敲鈴,狗也會因為鈴聲而分泌唾液。
在所謂的巴甫洛夫制約中,這些東西有專有名稱,像是條件刺激和無條件刺激(以及它們引發的反應)。無條件刺激是那個能無條件引發反應的東西;在我剛才的例子裡,食物就是無條件刺激。前面的例子中的鈴聲,就是我們所謂的條件刺激或制約刺激:條件刺激和自然會引發反應的東西配對,最終條件刺激本身也會引發該反應。
你可能會覺得這聽起來非常無聊又簡單,但事實上我們的恐懼系統就是這麼運作的。不同於巴甫洛夫的狗,你不需要很多很多次把鈴聲和某個無條件刺激配對才能獲得反應——你可以得到所謂的單次學習。在牽涉到杏仁核、威脅反射以及我先前提到的那些其他構成要素的迴路中,這個系統就是為了學習而設計的:為了建立記憶、預期問題。這是一個非常好的系統,因為它的目的是要保護我們安全。
現在你應該能理解古典制約是如何發生的。舉例來說,你小時候去參加鋼琴獨奏會,坐下來時突然僵住,那感覺非常糟糕且令人尷尬。即使你只是僵住幾秒鐘,心跳加速、出汗,以及你感到的羞愧,都會讓你想要避免彈琴或避免公開表演,可能長時間都不願上台,除非你做了某些事來克服它。有些人則比較像是多次經驗累積造成的傾向。
有一個關鍵,我們稱之為時間性成分。恐懼系統有一個部分,能把許多事件在時間上批次處理,形成一種特定的恐懼;或者把一次非常短暫、孤立的事件放大,產生一種非常廣泛的恐懼感。為了把後者說得更清楚,我舉個例子。
幾年前有個朋友來舊金山找我,他們的車子被闖,東西被偷了——在舊金山這種事很常發生,而且還是在白天發生。別把任何東西放在你車上,舊金山的人會在白天闖車。沒差,就算警察就站在那邊喝咖啡,他們還是會這麼做。他們的東西被拿走後,就決定再也不回舊金山了。這原本是一件孤立事件,卻永遠地改變了他們對這個城市的看法。老實說,了解恐懼系統的人會理解這種反應。
我們可能會有孤立事件,進而延伸出對整個地方的廣泛決策;也可能是許多經驗匯聚成對特定情況、地點或事物的非常具體的孤立恐懼。
我想稍做休息,感謝我們的贊助商 Element。Element 是一款電解質飲料,提供你所需的一切,而沒有你不需要的東西。也就是說,電解質(鈉、鎂、鉀)以正確比例提供,但不含糖。適當的水分補充對於大腦與身體達到最佳功能至關重要;即使是輕微的脫水也會降低認知與身體表現。獲得充足的電解質也很重要——鈉、鎂和鉀對你身體所有細胞的運作,尤其是神經元(神經細胞)至關重要。把 Element 泡在水裡喝,可以很容易確保你得到足夠的水分和電解質。
為了確保我攝取到適量的水分和電解質,我會在早上剛醒來時把一包 element 溶在大約 16 到 32 盎司的水裡,並且基本上把它當作早晨的第一件事喝掉。我也會在任何形式的身體活動中,特別是炎熱出汗很多、流失大量水分與電解質的日子,喝把 element 溶在水裡。element 有很多很好喝的口味,我喜歡覆盆子口味,也喜歡柑橘口味。現在 element 有款限量檸檬水口味,真是非常美味。我不太願意說我偏愛某一款勝過其他所有口味,但這個檸檬水口味確實和我最喜歡的那兩款──覆盆子或西瓜──齊名。說實話我選不出只有一種口味,我通通都愛。
如果你想試試 element,你可以到 drinkelement.com/Huberman(拼寫為 drink L-M-N-T dot com / Huberman)領取一包免費的 element 試用包,條件是購買任何一款 element 飲料粉。再說一次,網址是 drinkelement.com/Huberman,可以領取免費試用包。
我想,到現在為止,你應該已經相當了解構成威脅反射與恐懼反應的神經迴路,以及我們如何具有自上而下的控制──也就是我們可以為恐懼反應附上敘事,且恐懼反應可以和特定事件建立聯結並被學習。好了,現在我想談談在人類身上施行的療法,這些療法能讓恐懼被解除、讓創傷被逆轉。與一般認知相反,單純消滅一種恐懼並不足以奏效;人們需要消除恐懼和/或創傷,並以一個正向的反應來取代那個充滿恐懼或創傷的記憶、想法或反應。這一點在科學文獻中以及一般對恐懼與創傷的討論裡,甚少被提及。
那麼,哪些治療是直接與恐懼迴路及創傷相關的呢?首要的是所謂的行為療法。透過純粹語言使用的三種療法已被證明有非常強的正面效果,能減輕恐懼與創傷,那三種分別是延長曝露療法、認知處理療法(CPT)和認知行為療法(CBT)。因為有測量數據,很清楚地顯示:如果你觀察焦慮的量——那種純粹的生理性焦慮反應,例如心跳加速、皮膚發紅、有時手顫抖——當人們敘述或重述他們的創傷時,第一次這麼做(特別是在細節豐富地敘述時)會引起巨大的焦慮反應,有時甚至和或超過實際面對那個可怕事件或創傷時的焦慮反應。
顯然,這個過程是在臨床人員在場下進行的,因為這對當事人來說非常具創傷性:他們在字面上重溫那段創傷,且細節豐富地重現當時情境,並被鼓勵盡量提供完整細節。常常會被鼓勵用完整的句子說出來,詳述內心的感受、記憶中進入那個創傷或恐懼事件時的經歷、在過程中與之後的感受,真正挖掘這些可怕經驗的各種細微差別與輪廓。令人驚訝的是,在第二次、第三次和第四次重述這些創傷或恐懼事件時,那種焦慮反應──更精確地說,生理反應的振幅──會隨著每一次重述逐漸降低。
在我為這集節目預先與每位臨床醫師交談時,大家都說了完全相同的話:對創傷或恐懼事件進行詳盡的重述是獲得延長曝露療法、認知處理療法與認知行為療法正面效果的絕對必要條件。所以你要牢記的一點是:反覆以細節辨認早期的創傷或恐懼事件,是形成對該事件新的、非創傷性聯結的關鍵。
這是第一步:你需要降低舊有經驗的強度;當我說降低時,我指的是減少生理反應的振幅。但即便在那之後,仍有一個關鍵需求──重新學習一個新的敘事,或建立一個新的聯結。為什麼有這個必要?這與那套恐懼反射電路有關。正如你所記得的,該電路有輸出通往與多巴胺釋放和強化相關的大腦區域,而我們現在知道這提供了可能,將這些恐懼電路與構成創傷的電路,映射到帶有正向聯結的新經驗上。這完全是透過敘事、透過認知來完成的。
我認為這是一個非常重要的觀點:我們常常低估理性化、故事與敘事的重要性,但前額葉皮質具備驚人的能力,能為事物創造意義,為原本只是反射的反應附上意義與目的。前面我提到延長曝露療法、認知處理療法和認知行為療法。
對於那些尋求擺脫恐懼和創傷經驗的人,你可以尋找有執照的臨床醫師,他們可以提供一種或多種這類治療方式。不過,很多人無法取得這些資源,或是正自行處理過去讓他們感到非常不舒服的事情。我知道許多人透過寫日記、和朋友交談、或其他各種非傳統的方法在處理這些問題。
有一件事對於所有正在處理任何形式的恐懼和創傷的人都非常相關,那就是社交連結的重要性,因為它與恐懼和創傷相關的化學系統及神經迴路有關。重要的是要了解,定期的、值得信賴的社交連結對這個過程會非常有益。
待會我們會討論一些行為治療,包括一些真正新的、令人興奮的處理恐懼與創傷的治療方案,但在此之前我想談談正在出現作為潛在治療選項的一些藥物治療,特別是針對創傷後壓力症候群(PTSD)。我想聚焦的兩種藥物治療是氯胺酮(ketamine)輔助心理治療以及 MDMA 輔助心理治療。
氯胺酮是一種解離性麻醉劑。所謂解離,本質上是從與平常不同的視角來觀看正在發生的事。看來它以某種方式讓患者能在敘述其創傷時,感受到沒有情緒或是與當時實際經驗中不同的一組情緒體驗。也就是說,它把新的意義、新的情感映射到舊有的情感之上,而敘事本身保持不變。因此,我們可以把氯胺酮輔助心理治療看作是把我們之前談到的三個要素結合在一起:你想要減弱原有創傷或恐懼經驗的強度與效力——這似乎可透過這種解離導致的恐懼或創傷的滅絕來達成;但同時也似乎會自動或內在地促成對新的敘事與新經驗的重新學習,這正是我們先前描述的下一步。
這是一種引人注目的治療方法,正在快速普及,美國有許多診所正在提供。不過它是否會成為治療創傷與恐懼的最終療法還不清楚。我的精神科同事告訴我這不太可能,雖然它對某些人確實有益,尤其是正在經歷創傷或已有創傷與恐懼,且伴隨憂鬱症狀的人,因為氯胺酮對憂鬱症的數據看起來相當有力。
我想稍做停頓並感謝我們的贊助商 Function。去年我在尋找最完整的實驗室檢測方案時成為了 Function 的會員。Function 提供超過一百項進階實驗室檢測,能讓你快速掌握整體身體健康的關鍵快照。這個快照能提供關於心臟健康、荷爾蒙健康、免疫功能、營養素水平等等的洞見。
Function 不僅提供超過一百項對身心健康關鍵的生物標誌檢測,還會分析這些結果並由相關領域的頂尖醫師提供見解。例如,在我與 Function 做的其中一項檢測中,我發現自己血中汞含量偏高。Function 不僅幫我偵測出來,還提供了如何降低汞含量的建議,其中包括限制鮪魚攝取。我當時吃了很多鮪魚,同時也努力多吃葉菜類,並補充 NAC(N-乙醯半胱氨酸)與乙醯半胱氨酸,兩者皆可支持麩胱甘肽生成與解毒。我也要說,經過第二次 Function 的檢測,那個方法確實奏效。全面性的血液檢測非常重要,因為有很多與你心理及身體健康相關的項目只能透過血液檢測發現。問題是血液檢測過去一直很昂貴且複雜。相較之下,Function 以簡便與我非常滿意,而且價格也很實惠。因此我決定加入他們的科學諮詢委員會,我也很高興他們贊助這個播客。
如果你想試試 Function,可以到 functionhealth.com/Huberman。Function 目前有超過 250,000 人的等候名單,但他們為 Huberman 播客聽眾提供早期取得的機會。再次提醒,那是 functionhealth。
com
slash Huberman 取得
提前使用
功能,所以現在讓我們
談談 MDMA。MDMA
在娛樂性使用上有時也被稱為
迷幻藥(ecstasy)或 Molly,
是一種強效合成藥物,至少就我們所知,
它在大腦和身體中產生的狀態
不同於通常經驗到的任何其他化學狀態。
這是什麼意思呢?我們體內有好幾個
神經調節物質系統,好的例子包括
多巴胺、血清素、乙醯膽鹼、去甲腎上腺素,
多巴胺和血清素之間有點像跷跷板的現象。
多巴胺通常與啟動與動機、渴望和獎賞相關的神經迴路有關,
而血清素則較常在我們對現有狀況感到非常滿足和愉悅時被啟動。
所以多巴胺比較偏向追求與尋求,血清素比較關於對現有資源的快樂與滿足感。
MDMA 是一種獨特的化合物,因為它會同時使大腦和身體中的多巴胺與血清素
大幅增加,這是一種在正常情況下簡單不會出現的特殊狀況。
從主觀角度來看,在治療環境下服用 MDMA 的人
往往會報告與他人、甚至與事物、與音樂、與物件之間
產生極強的連結感或共鳴感。為什麼這種身心狀態
可能對治療創傷有用呢?它似乎允許非常快速的再學習,
或將新的聯結附加到先前的創傷經驗上。因此,這又把我們帶回到
人們如何消除恐懼與創傷並以新經驗替代它們的相同模型:
當沒有藥物治療參與時,需要先讓舊的經驗減弱,也就是所謂的消退,
然後重新學習一個新的敘事。這整個關於恐懼與創傷的問題,
涉及把外在經驗匯入我所稱的威脅反射或恐懼迴路這個東西。
我們有一個可以產生威脅反應的系統,而在創傷、PTSD 以及極端壓力、
慢性壓力的情況下,該系統會被增強,使得觸發它所需的刺激變得非常微小,
可能甚至只是一個記憶或一個我們自己都不知道的聯想。
我們如何重新校準這個系統?大多數現有涉及藥物治療的方法
通常會試著抑制內在喚起的程度,試著把它降低。
所以我們在人類受試者上所做的,是讓他們做一種稱為週期性過度換氣的呼吸法,
這有些具有壓力性:每天五分鐘的壓力,基本上是做我待會會示範的
過度換氣動作,但不是連續持續五分鐘(因為很多人會昏厥或覺得非常不適),
它包含吸—呼、吸—呼,非常深的鼻吸、口呼,然後每大約 25 或 30 次呼吸
做一次完整的呼氣並在肺部空的狀態下憋氣大約 25、也許 30、甚至 60 秒,
然後繼續,直到五分鐘結束。
受試者報告,我們的資料也顯示人們會感覺自主神經喚起增強,
事實上我現在即使只是做了那麼短的一段週期性過度換氣也能感覺到:
你會感覺變熱、有人會出汗、有些人會瞪大眼睛、有些人感到煩躁,
那是腎上腺素釋放到你系統中。這是有「壓力感」的——
可以想像一個非常短暫的每天五分鐘、為期兩週的介入,
在臨床人員支持下,我們希望人們會刻意誘導一種非常具有壓力性的生理狀態,
不是迴避壓力反應,而是刻意增加自己的壓力反應,
也許同時回憶創傷或恐懼的情境。這與在氯胺酮輔助的創傷心理治療會談、
或 MDMA 輔助的創傷心理治療會談、或狹義純以敘事為基礎的心理治療會談
中會出現的身心狀態,差異非常大。
我喜歡這類介入的一個原因是:一,它們成本很低甚至可以是零成本——
可以想像在寫日記或回述某個經驗時就進行。我確實認為
有意的、自我導向地進入這些短暫的壓力段落,是一個很有前景的方法,
如果有人要嘗試,我再次要提醒有焦慮或驚恐症的人要非常謹慎,
可能不應該做,理想情況下你會在臨床人員的協助下進行。
但我也知道有很多人在處理各種創傷和創傷後壓力,他們迫切尋找各種自我導向的介入方式。
所以我想簡短談一下某些生活方式和補充劑因素,
它們會如何影響像是恐懼、創傷以及克服這些問題。
長話短說,我們所有人可以且應該做很多事來支持整體心理與身體健康,
這些是優質營養的基礎要素:對你來說意味著良好的飲食品質、規律的高品質睡眠、
以及充足的睡眠。簡單提幾樣在補充劑領域中,有些人發現對焦慮、壓力、恐懼和 PTSD 有很大幫助的東西,
但我要指出的是,這些支持多多少少是間接的,且大多數都著重於整體降低焦慮。
其中我想…
我想要談的有兩樣東西,是我在這個播客上從未提過的。因為我之前曾做過關於壓力與短期壓力管理的節目,這兩樣比較少被討論。第一樣是藏紅花(saffron)——別小看它,居然有12項研究顯示,口服藏紅花 30 毫克似乎是減輕焦慮的可靠劑量,根據標準量表(想知道的朋友是指漢密爾頓焦慮量表)。這些效果是顯著的,且在男性與女性受試者身上皆有觀察到;我這裡僅指人體研究,其中好幾項為雙盲試驗,並且有針對像藏紅花此類物質之抗焦慮(減輕焦慮)正向效果的薈萃分析。另一樣是肌醇(inositol)。研究顯示肌醇能明顯降低焦慮症狀;所用劑量相當高,但你或許難以置信,其效力可與許多處方抗憂鬱藥相當——研究中為每天 18 克肌醇,連續服用一整個月,而且這些焦慮症狀的改善確實需要一些時間。
那麼何時服用比較合適?按照我們今天說明的邏輯,如果你正在某次療程或會談中、或在會談前,目的在於放大一次經驗的強度並重述該經驗以期最終使其消退,那麼你可能不會想在那個時候服用這些物質。可想見的是,把它們用在會談之外,作為幫助系統回復到基準狀態的一種方式,或許更合理。
今天我們回顧了大量有關大腦與身體中造成恐懼反應的生物途徑的資訊,這些途徑會導致慢性恐懼,並在某些情況下引發創傷與創傷後壓力症候群(PTSD)。我們也觸及了目前臨床上處理恐懼、創傷與 PTSD 的多種方法。我認為最重要的是理解並真正思考構成恐懼與 PTSD 的神經迴路的邏輯結構,因為如此一來,每個人就能思考哪些治療與方法對自己最有意義、最合適。
我也希望這能幫助人們在有支持性環境下,勇於接納某些涉及再暴露(re-exposure)的做法——也就是在嘗試使某個創傷事件消退時,重新暴露於該事件。當然,這要在心理與身體上都安全的情況下進行。有優秀的臨床從業者可以協助你做這類工作。我也確信有不少人的創傷或恐懼並不屬於極端的臨床範疇,且他們希望減輕這些負擔;因此我才提到一些項目,包括幾種自我引導的做法,這些做法對他們來說可能既有用又值得嘗試。

In this Huberman Lab Essentials episode, I explore the neuroscience of fear and trauma and how to effectively process and eliminate traumatic responses.

I explain why successful fear treatment requires both extinction of the old fearful response and replacement with a new positive association—not just cognitive reframing. I also explain how the threat reflex activates specific circuits connecting the amygdala, prefrontal cortex, and dopamine systems, and why detailed recounting of traumatic events progressively reduces their physiological impact. Finally, I review evidence-based approaches, including prolonged exposure therapy and cognitive behavioral therapy, discuss how five minutes per day of deliberate stress through cyclic hyperventilation can rewire fear responses, explain the critical role of social connection in activating neural pathways that reduce trauma, and share supplementation options for managing anxiety.

Read the episode show notes at hubermanlab.com.

Thank you to our sponsors

AGZ by AG1: https://drinkagz.com/huberman

LMNT: https://drinklmnt.com/huberman

Function: https://functionhealth.com/huberman

Timestamps

(0:00) Introducing Fear & Trauma

(0:17) What is Fear?

(1:03) Autonomic Arousal: “Alertness” vs. “Calmness”

(2:05) Fear vs. Stress & Anxiety

(9:20) “The Threat Reflex”: Neural Circuits for Fear

(20:50) Cognitive (Narrative) Therapies for Fear

(26:35) PTSD Treatments: Ketamine, MDMA, Oxytocin

(33:11) Deliberate Brief Stress Can Erase Fears & Trauma

(35:51) Nutrition, Sleep, & Other General Support Erasing Fear & Trauma

(38:18) Recap

Disclaimer & Disclosures

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Leave a Reply

Huberman LabHuberman Lab
Let's Evolve Together
Logo