AI transcript
0:00:04 where we revisit past episodes
0:00:07 for the most potent and actionable science-based tools
0:00:10 for mental health, physical health, and performance.
0:00:13 I’m Andrew Huberman,
0:00:15 and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology
0:00:17 at Stanford School of Medicine.
0:00:19 Today, we’re talking all about goals
0:00:23 and the science of goal-setting and achieving your goals.
0:00:25 So when we think about goal-seeking
0:00:28 and the pursuit of goals of any kind in the brain,
0:00:30 it doesn’t matter what the goal is.
0:00:33 It involves a common set of neural circuits.
0:00:35 One of the brain areas is the so-called amygdala.
0:00:38 The amygdala is most often associated with fear.
0:00:40 So you might say, “Wow, how is that involved
0:00:41 in goal-directed behavior?”
0:00:43 Well, a lot of our goal-directed behavior
0:00:47 is to avoid punishments, including things like embarrassment
0:00:50 or financial ruin or things of that sort.
0:00:53 And so the amygdala and some sense of anxiety or fear
0:00:55 is actually built in to the circuits
0:00:59 that generate goal-seeking and our motivation to pursue goals.
0:01:03 The other areas are the so-called ventral striatum.
0:01:06 The striatum is part of what’s called the basal ganglia.
0:01:08 The basal ganglia is a neural circuit
0:01:11 that can very simply be described as a neural circuit
0:01:15 that helps us generate go, meaning the initiation of action,
0:01:20 and no-go, the prevention of action type scenarios.
0:01:21 Let me make that even simpler.
0:01:23 The ventral striatum is part of this thing
0:01:24 called the basal ganglia.
0:01:27 The basal ganglia has sort of two circuits within it.
0:01:29 One circuit is involved in getting us to do things.
0:01:30 Like I’m going to get up tomorrow
0:01:33 and I’m going to run five miles first thing in the morning.
0:01:34 I don’t know if I’m actually going to do that,
0:01:36 but I’m just using that as an example.
0:01:39 Another circuit within the basal ganglia is a no-go circuit.
0:01:42 It’s the one that says, “No, I’m not going to go
0:01:44 for the second cookie or the third cookie.
0:01:46 I’m not going to eat that.”
0:01:48 And then the go circuit would be the one that’s responsible
0:01:51 for instead eating something else.
0:01:53 Okay, so we have go and no-go circuits
0:01:54 within the basal ganglia.
0:01:56 So we’ve got amygdala.
0:01:58 So think of as kind of fear and anxiety and avoidance.
0:02:00 We’ve got the basal ganglia,
0:02:03 which are for initiating action and preventing action.
0:02:06 And then there is the so-called cortex.
0:02:08 The cortex is the outer shell of the brain,
0:02:09 and there are two sub-regions of the cortex
0:02:12 that are involved in goal-directed behavior.
0:02:14 One is the lateral prefrontal cortex.
0:02:16 Prefrontal cortex is involved in so-called executive function,
0:02:18 things like planning,
0:02:20 thinking about things under different timescales.
0:02:22 So not just what we want in the immediate term,
0:02:25 but what we might want tomorrow or the next day
0:02:27 and how our actions currently are going to relate
0:02:28 to the future.
0:02:31 And the so-called orbitofrontal cortex.
0:02:34 Orbitofrontal cortex has a large number of functions,
0:02:36 but one of the key functions of the orbitofrontal cortex,
0:02:40 is involved in meshing some emotionality with our current state
0:02:45 of progress and comparing that emotionality to where we,
0:02:49 it might be when we are closer to a goal, okay?
0:02:52 So there are basically four areas, one involved in anxiety,
0:02:56 one involved in emotion, one involved in planning,
0:02:59 and another involved in this go, no-go action, okay?
0:03:02 If we want to make this even simpler, I’ll just do this one more time.
0:03:05 Think anxiety and fear, it’s the amygdala.
0:03:08 The second is involved in action and inaction.
0:03:12 Remember, go and no-go, so that’s the basal ganglia.
0:03:16 The other one is involved in planning and thinking
0:03:17 across different timescales.
0:03:19 So that’s lateral prefrontal cortex.
0:03:23 And then the fourth one is involved in emotionality,
0:03:26 where we sit emotionally at present compared to where we think
0:03:30 we will be emotionally when we reach some particular goal.
0:03:32 And that’s the orbitofrontal cortex.
0:03:35 What is going on in these circuits can basically be boiled down
0:03:37 to two particular things.
0:03:41 The first is value information, trying to understand whether or not
0:03:44 something is really worth pursuing or not.
0:03:48 The other component of this neural circuit is associated with action,
0:03:51 which actions to take and which actions not to take,
0:03:57 given the value of a particular goal in a given moment’s time.
0:03:59 You’re going to hear me say over and over again in this episode,
0:04:02 the value information about a goal is so key.
0:04:04 Here’s why.
0:04:09 There is basically one neurotransmitter or rather neuromodulator system
0:04:14 that governs our goal setting, goal assessment, and goal pursuit.
0:04:16 And that is the neuromodulator dopamine.
0:04:20 Dopamine is the common currency by which we assess our progress
0:04:23 toward particular things of particular value.
0:04:28 In fact, dopamine is the way that we assess value of our pursuits.
0:04:30 There are basically only three or four elements
0:04:32 to goal setting and goal pursuit.
0:04:36 Basically an individual or set of individuals has to identify
0:04:38 a specific thing that they’re going to attain.
0:04:41 Assessment of what, whether or not one is making progress
0:04:44 towards those goals is a second but necessary step.
0:04:46 And then there’s the business of goal execution.
0:04:49 And that brings us back to the neural circuit components.
0:04:51 Remember this neural circuit involving those four things earlier,
0:04:54 the amygdala striatum over frontal cortex
0:04:56 and the prefrontal cortex.
0:04:59 They work together to divide the whole process.
0:05:01 As I mentioned before, into two general categories.
0:05:06 The first is assessing value, knowing whether or not where one is
0:05:10 at one given moment relates to some external thing.
0:05:13 Are things going well or are things going poorly?
0:05:15 And knowing how to gauge that accurately.
0:05:18 And then action steps, goes and no-goes.
0:05:19 Do more of this, do less of that.
0:05:21 Do this, don’t do that, et cetera.
0:05:24 So now we’re going to shift back to the neuroscience.
0:05:27 And as we do this, I’d like you to keep in mind,
0:05:32 what are some things that you’ve either accomplished or that you’d like to accomplish going forward?
0:05:35 Because as we do this, we can build toward a set of protocols that at the end,
0:05:48 you’ll be able to very quickly plug in your particular goals and a route to those particular goals that’s grounded in the science that I think are going to be very effective in allowing you to reach those goals more quickly and with, indeed, less effort.
0:05:52 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, David.
0:05:55 David makes a protein bar unlike any other.
0:06:01 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
0:06:06 That’s right, 28 grams of protein and 75% of its calories come from protein.
0:06:10 That’s 50% higher than the next closest protein bar.
0:06:12 These bars from David also taste amazing.
0:06:19 Right now, my favorite flavor is the new cinnamon roll flavor, but I also like the chocolate chip cookie dough flavor and I also like the salted peanut butter flavor.
0:06:22 Basically, I like all the flavors, they’re all delicious.
0:06:25 So big news, David bars are now back in stock.
0:06:30 They were sold out for several months because they are that popular, but they are now back in stock.
0:06:42 By eating a David bar, I’m able to get 28 grams of protein in the calories of a snack, which makes it very easy for me to meet my protein goals of one gram of protein per pound of body weight per day and to do so without eating excess calories.
0:06:50 I generally eat a David bar most afternoons and I always keep them with me when I’m away from home or traveling because they’re incredibly convenient to get enough protein.
0:06:56 As I mentioned, they’re incredibly delicious and given that 28 grams of protein, they’re pretty filling for just 150 calories.
0:06:58 So they’re great between meals as well.
0:07:06 If you’d like to try David, you can go to davidprotein.com slash Huberman again, that’s davidprotein.com slash Huberman.
0:07:31 Peripersonal space is a key concept in neuroscience because you have particular neural circuits and particular chemicals that are geared toward what are called consumatory behaviors, meaning using things and consuming things and enjoying things that are in your immediate peripersonal space.
0:07:40 Within my current peripersonal space is my interoception, my understanding or perception of my internal body.
0:07:45 So how quickly I’m breathing, my heart rate, the feelings on the surface of my skin, et cetera.
0:07:53 But also within the confines of my peripersonal space is this coffee mug that if you’re listening to this, you can’t see this, but I’m lifting up a coffee mug.
0:07:54 I’m going to take a sip of coffee.
0:07:57 That’s a consumatory behavior.
0:07:58 I have the coffee.
0:08:00 I don’t have to do much or motivate much to get it.
0:08:04 Contrast that with the so-called extra personal space.
0:08:07 Extra personal space is everything beyond the confines of my reach.
0:08:14 How we feel about a particular goal is truly a feeling that we experience in the here and now, even though the goal is in the future.
0:08:15 Okay.
0:08:25 If we are going to evaluate whether or not we made progress today or yesterday or not, that’s an evaluation of how we feel in the immediate peripersonal space.
0:08:33 However, moving toward any goal involves orienting our thinking towards the extra personal space.
0:08:42 I’m just going to seed a little bit of the later conversation by saying that when we focus on an external point, we are in a process of exteroception.
0:08:47 It’s the focus on the extra personal space, not the peripersonal space.
0:09:00 Work at NYU, in particular in the laboratory of a phenomenal researcher in their psychology department by the name of Emily Balsetis, B-A-L-C-E-T-I-S, Emily Balsetis, has done really nice work on this.
0:09:11 They’ve done is they’ve had people focus their visual attention on a goal line of some sort, and then to engage in some sort of behavior that requires a lot of effort.
0:09:25 The long and short of these studies is that when people have to focus their attention on one location, like a goal line, they are much more effective in reaching those goals, and they achieve them with the perception that they expended less effort.
0:09:36 And what they did is they had a group of people exercise wearing 15-pound ankle weights, and they had to basically move a certain distance or run a certain distance to reach a goal line.
0:09:40 One group was focused on the goal line, visually focused on the goal line.
0:09:44 The other group was not told to visually focus on the goal line.
0:09:58 And what they found was that the group that focused on the goal line was able to achieve reaching that goal with 17% less effort, and it got there 23% quicker.
0:10:10 Simply by looking at the goal line does something to the psychology and physiology of these people that allows them to move forward with less perceived effort and to do it more quickly.
0:10:13 So what is special about focusing one’s visual attention at a given location?
0:10:22 Well, it turns out that we have two branches of our visual system, so visual information all comes in through our eyes, but then it can head down two different pathways.
0:10:28 One pathway is engaged when our vision is engaged when our vision is brought to a common point, what we call a vergence eye movement.
0:10:44 So if we’re focusing very intensely on a given point, regardless of how far away from us that point is, our visual system engages a certain set of neurons, neural circuits that are involved in resolving fine detail and that can evaluate small changes over small periods of time.
0:11:07 The other pathway through the visual system is a so-called magnocellar pathway, and this is a pathway that’s involved in taking in global information about lots of things that are happening around us, movement of things to our right, movement of things to our left, things that are happening down on the ground and all around us, and that pathway involves a sort of relaxation, if you will, of the neural circuits that are associated with alertness and attention.
0:11:23 When you focus your eyes on a particular location, blood pressure goes up, and there are some other systems that are coordinated with it in your brain and body that start releasing adrenaline, low amounts of adrenaline in most cases, and that adrenaline further readies your body for action.
0:11:38 Conversely, when our visual system is in a mode of looking at everything, when the aperture of our visual system is very broad, we know that there’s also a reduction in our goal-directed behavior and a reduction in blood pressure.
0:11:45 What many of you are probably thinking is, okay, well, that’s some physiology, there’s some psychology, but how do you actually apply this towards setting and achieving goals?
0:12:04 Well, you do that by understanding that your mental frame and your attention are always either positioned to your peripersonal space, focused on your immediate possessions and state, or towards things outside you, but that you also have the ability to dynamically travel back and forth between those.
0:12:11 If you already know what goal you want to pursue, maybe it’s a workout, maybe it’s a cognitive work of some particular sort, again, the process is very simple.
0:12:26 You’re going to focus your visual attention on one point beyond your peripersonal space, so it could be on your computer, it could be on the wall, it could be a horizon, it could be at a distance, and you’re going to focus your visual attention there, and with some effort, you’re going to hold your visual attention for 30 to 60 seconds.
0:12:34 You might blink, that’s okay, but you’re going to try and hold your visual attention there, so no moving your head around, no diverting your attention to other locations.
0:12:42 Again, it places your brain and body into a state of readiness, and then the idea is to move into the particular actions that bring you closer to your goal.
0:12:45 Okay, we haven’t yet talked about how to set goals and how to assess progress.
0:12:51 This is simply how to pursue goals, okay, but the visual component is important.
0:13:03 In fact, I would argue that the visual system and harnessing your visual attention to a narrow point is going to be the most effective way to get your brain and body into a mode of action to pursue whatever goal it is you’re trying to pursue.
0:13:05 So does visualization work?
0:13:33 Well, it turns out that visualization of the big win, the end goal, so the Super Bowl win, or eight gold medals in the Olympics, or graduation from the university of your choice, or making a certain amount of money, or finding the partner of your choice, et cetera, that visualization is effective in getting the goal pursuit process started, but it actually is a pretty lousy and maybe even counterproductive way to the goal.
0:13:37 way of maintaining pursuit of that goal.
0:13:48 In fact, there’s a much better way to maintain ongoing action toward a goal that also involves visualization, but it turns out it’s not about visualizing success.
0:14:05 If you look at the scientific literature, there’s a near doubling, near doubling in the probability of reaching one’s goal, if you focus routinely on foreshadowing failure.
0:14:13 You think about the ways in which things could fail if you take action A or you take action B and instead, therefore, you take action C.
0:14:21 If we think back to the neural circuit associated with assessing value in our goal pursuits, this makes perfect sense.
0:14:30 The amygdala, that center of the brain that’s involved in anxiety and fear and worry, well, the amygdala is one of the four core components of our goal setting and goal pursuit circuitry.
0:14:46 And so while I’d love to be able to tell you that all you should think about is rainbows and puppies and all the wonderful rewarding things that are going to happen when you achieve your goals, the truth is you should be thinking mainly about how bad it’s really going to get if you don’t do it.
0:14:55 How disappointing yourself you’re going to feel, how it will negatively impact you, if not in the immediate term, in the long term, if indeed your goal is to reach your goal.
0:15:05 And the more specific you can get by writing down or thinking about or talking about how bad it will be if you don’t achieve your goals, the more likely you are to achieve those goals.
0:15:11 If you’re going to visualize in a positive way, do that at the very beginning of some goal pursuit, maybe intermittently every once in a while.
0:15:17 You imagine the big win of, you know, scoring perfect on an exam or winning the championship or the great relationship.
0:15:25 But most of the time, if you want to be effective, you should be focusing on avoiding failure and you should be really clear about what those failures would look like and feel like.
0:15:29 By now, I’m sure that many of you have heard me say that I’ve been taking AG1 for more than a decade.
0:15:31 And indeed, that’s true.
0:15:40 The reason I started taking AG1 way back in 2012 and the reason why I still continue to take it every single day is because AG1 is, to my knowledge,
0:15:45 the highest quality and most comprehensive of the foundational nutritional supplements on the market.
0:15:56 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics, prebiotics, and adaptogens to cover any gaps that you might have in your diet while also providing support for a demanding life.
0:16:01 Given the probiotics and prebiotics in AG1, it also helps support a healthy gut microbiome.
0:16:12 The gut microbiome consists of trillions of little microorganisms that line your digestive tract and impact things such as your immune status, your metabolic health, your hormone health, and much more.
0:16:20 Taking AG1 consistently helps my digestion, keeps my immune system strong, and it ensures that my mood and mental focus are always at their best.
0:16:24 AG1 is now available in three new flavors, berry, citrus, and tropical.
0:16:32 And while I’ve always loved the AG1 original flavor, especially with a bit of lemon juice added, I’m really enjoying the new berry flavor in particular.
0:16:33 It tastes great.
0:16:35 But then again, I do love all the flavors.
0:16:43 If you’d like to try AG1 and try these new flavors, you can go to drinkag1.com slash Huberman to claim a special offer.
0:16:47 Just go to drinkag1.com slash Huberman to get started.
0:16:49 Now let’s talk about goal setting.
0:16:52 The goal should be significant, we are told.
0:16:53 It should be inspirational.
0:16:56 It should be aggressive yet realistic.
0:16:58 But what does that really look like?
0:17:00 And what does that correspond to?
0:17:01 And how do we actually make that happen?
0:17:16 It turns out that the probability of achieving a goal goes up or down depending on whether or not one visualizes or sets a goal that is easy, moderate, or impossible.
0:17:28 It turns out that if the goal is too easy, it’s too within reach, it doesn’t recruit enough of the autonomic nervous system to make pursuit of that goal likely.
0:17:37 Also, if a goal was too lofty, if it was too far from their current abilities, it didn’t recruit enough systolic blood pressure.
0:17:48 Even if people could get very excited about something mentally, it simply didn’t place their body into a state of readiness because it wasn’t tangible that they could actually perhaps really achieve it.
0:18:04 So it turns out that when goals were moderate, when they were just outside of one’s immediate abilities, or that one felt that, yeah, that would take a lot of effort, but it’s within range or maybe in range, like maybe I can do it, maybe I can’t.
0:18:12 Then there was a near doubling of the likelihood that they would engage in the ongoing pursuit of that particular goal.
0:18:15 The goals need to be realistic and truly challenging.
0:18:26 Don’t set goals that are so challenging and so lofty that they crash that blood pressure system in the other direction and make you or anyone feel unmotivated.
0:18:34 Now I’d like to talk about three particular areas of scientific study that point to goal pursuit, goal assessment, and goal achievement.
0:18:41 Any discussion about goals and goal pursuit would be incomplete without a discussion about the molecule dopamine.
0:18:48 Dopamine is often thought of as the molecule of pleasure and reward, but actually it is the molecule of motivation.
0:18:55 This is best illustrated by a classic set of studies that have been carried out in both animals and in humans.
0:18:58 The animal study can be described the following way.
0:19:01 Two rats, each in a separate cage.
0:19:16 You can provide those rats with the opportunity to indulge in something that they like, like food or mating or heat if it’s cold in the environment or a cool spot in the cage if it’s warm in the environment and so forth.
0:19:22 And what you find is that rats will very readily approach the rewarding thing.
0:19:28 They will mate, they will eat, they will pursue something that is of pleasure.
0:19:36 Now, if you are to take one of those rats and deplete its dopamine neurons, you can eliminate its dopamine neurons or block dopamine in the brain.
0:19:42 What you find is that those animals will still enjoy pleasure.
0:19:48 However, their motivation to achieve pleasure is vastly reduced.
0:20:02 In fact, if you place the item of pleasure, the mate, the food, et cetera, even just one rat’s length away from that rat, the rat without dopamine will not even move one length of its own body in order to achieve that pleasure.
0:20:07 And there are naturally occurring experiments in humans that mimic that result very accurately.
0:20:11 There are certain conditions in humans where there’s a depletion of dopamine.
0:20:18 And what you find is that the depletion of dopamine does not inhibit an ability to experience pleasure necessarily.
0:20:25 It inhibits an ability to pursue or go through the series of action steps in order to achieve pleasure.
0:20:32 So dopamine really sits at the heart of our motivational state to seek out goals and to seek pleasure.
0:20:42 And this is true for immediate goals that take place within a timeframe of minutes or a timeframe of a day or the timeframe of a week or the timeframe of a lifetime.
0:20:46 Dopamine is the common currency by which we pursue goals.
0:20:50 Now, dopamine does a number of things that are very interesting.
0:20:53 I’m going to describe a few of them as they relate to goal-seeking behavior.
0:21:03 First of all, there’s a fundamental feature of how our brain releases and uses dopamine that’s called reward prediction error.
0:21:18 And the simplest way to think about dopamine reward prediction error is that dopamine is released in the greatest amount and places us into a greater state of motivation when something happens that’s positive and novel.
0:21:26 If you don’t expect something positive to happen, you’re just going about your day and something positive happens, dopamine and a lot of dopamine is released.
0:21:38 However, if we anticipate something positive is going to happen and then that thing happens, we experience dopamine as part of the anticipation.
0:21:49 So even before we get the reward, there’s an increase in dopamine, it’s not as high as it would be if something really novel and unexpected and positive happened, but we do get an increase in dopamine.
0:21:56 And then when we actually experience the reward, we experience the positive thing, there’s a smaller increase in dopamine.
0:22:03 Okay, so again, the biggest increases in dopamine are response to things that are positive and unexpected.
0:22:08 Lesser dopamine is released when we anticipate something good will happen.
0:22:13 And when that happens, yes, we get some dopamine and we also get some dopamine when the positive thing happens.
0:22:17 There’s also the case in which we predict that something good will happen.
0:22:28 When that happens, there’s an increase in dopamine just as there was before, but then if that thing doesn’t happen, for instance, our friends don’t show up for dinner, then there’s a drop in dopamine below our initial baseline.
0:22:32 That drop in dopamine is the chemical essence of what we call disappointment.
0:22:44 Now, this dopamine reward prediction error, as it’s called, can be leveraged toward trying to reach our goals because it tells us where we should set our milestones.
0:22:49 We can’t be in a mode of simply being focused on the finish line.
0:23:01 So understanding what we know about reward prediction error, we can make better choices about where to place the milestones, how far out in the future to place milestones.
0:23:07 So then the question becomes how often or at what intervals should one assess progress?
0:23:18 I think that checking in at the end of a week, looking back on the previous week and assessing how well you performed in pursuit of a given goal or how many times you did something that you wanted to do or avoided something that you didn’t want to do.
0:23:24 I think that’s a reasonable and tractable schedule to assess once a week.
0:23:39 This dopamine system is critical to re-up, to remind ourselves that we are on track if indeed we are on track, because dopamine itself provides a state of motivation and readiness to continue in the regular pursuit of our goals.
0:23:45 Another very interesting aspect of dopamine is actually how the dopamine system interacts with the visual system.
0:24:02 When we are focused on a particular point in visual space or its particular goal or horizon, all those systems, our blood pressure, epinephrine, and indeed dopamine get recruited to put us into a state of readiness and willingness to go pursue things in that extra personal space.
0:24:12 When our visual attention is diffuse, all of that relaxes, and we tend to be more comfortable staying in the place that we are in our peripersonal space.
0:24:15 And the effect works in the other direction too.
0:24:21 When dopamine is increased, our visual attention for particular things out in space increase.
0:24:23 So the way it works is reciprocal.
0:24:33 When we use our visual system in a particular way, bring it to a point of focus, it recruits chemical and neural systems in our brain and body that put us into a state of readiness and pursuit.
0:24:48 And when we increase certain chemicals in our brain and body, like epinephrine, like dopamine, then we also allow our visual system to be in a state of looking out at particular locations in our visual world.
0:24:50 So the system works in both directions.
0:24:55 And some people leverage this by using things like caffeine or taking things like L-tyrosine to increase dopamine.
0:24:57 And again, it works both ways.
0:24:59 There’s no right or wrong way to do it.
0:25:17 I’m a particular fan of using behavioral tools always prior to using supplementation or any kinds of other tools because behavioral tools have a very unique feature that supplementation and other chemical tools don’t, which is that behavioral tools used over time engage neuroplasticity.
0:25:27 As we start to practice using our visual system to harness our attention to particular locations and in that way move toward particular goals, we get better and better at using those systems.
0:25:36 In fact, the systems for focus and motivation themselves have plasticity, so we get better at being motivated and focused when we place our visual attention at a given location.
0:25:39 I’d like to just briefly recap what I’ve covered up until now.
0:25:43 First of all, set goals that are challenging but possible.
0:25:53 Those moderate goals, not super easy, not super difficult, but moderately challenging goals seem to be the most effective in moving people towards their goals over the short and long term.
0:25:55 Second, plan concretely.
0:25:59 You need a concrete set of actions that you’re going to follow in order to reach your goals.
0:26:02 Third, foreshadow failure.
0:26:11 It turns out that imagining success and visualizing success can be useful at the outset of a goal and maybe every once in a while in pursuit of that goal.
0:26:15 But that it’s not terrific for putting you in constant pursuit of that goal.
0:26:22 Rather, foreshadowing failure, visualizing failure and all the terrible things that it’s going to bring seems to be more effective.
0:26:26 And that maps very well to what’s known about the neural circuitry and the involvement of the amygdala.
0:26:34 Focus on particular visual points as a way to harness your attention and to remove distractors.
0:26:44 Removing distractors and getting your body and brain into a mode of activation, getting that healthy increase in systolic blood pressure that puts you into forward motion towards your goals is absolutely key.
0:26:48 So that’s a brief summary of what I’ve covered up until now.
0:26:52 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, Element.
0:26:55 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
0:27:01 That means the electrolytes, sodium, magnesium, and potassium in the correct amounts, but no sugar.
0:27:04 Proper hydration is critical for optimal brain and body function.
0:27:08 Even a slight degree of dehydration can diminish cognitive and physical performance.
0:27:11 It’s also important that you get adequate electrolytes.
0:27:19 The electrolytes, sodium, magnesium, and potassium, are vital for functioning of all the cells in your body, especially your neurons or your nerve cells.
0:27:25 Drinking Element dissolved in water makes it very easy to ensure that you’re getting adequate hydration and adequate electrolytes.
0:27:33 To make sure that I’m getting proper amounts of hydration and electrolytes, I dissolve one packet of Element in about 16 to 32 ounces of water when I first wake up in the morning,
0:27:36 and I drink that basically first thing in the morning.
0:27:44 I’ll also drink Element dissolved in water during any kind of physical exercise that I’m doing, especially on hot days when I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
0:27:46 Element has a bunch of great tasting flavors.
0:27:48 I love the raspberry.
0:27:49 I love the citrus flavor.
0:27:53 Right now, Element has a limited edition lemonade flavor that is absolutely delicious.
0:28:01 I hate to say that I love one more than all the others, but this lemonade flavor is right up there with my favorite other one, which is raspberry or watermelon.
0:28:02 Again, I can’t pick just one flavor.
0:28:03 I love them all.
0:28:11 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement.com slash Huberman, spelled drinkelement.com slash Huberman,
0:28:15 to claim a free Element sample pack with a purchase of any Element drink mix.
0:28:20 Again, that’s drinkelement.com slash Huberman to claim a free sample pack.
0:28:28 I want to be sure to include a tool that’s been especially powerful for me that’s grounded in the neuroscience research and in the psychology research.
0:28:36 And as I describe this tool next, I think you’ll see the ways in which it meshes nicely with the work that Emily Balsetus and colleagues have done.
0:28:59 This is something that I’ve personally been doing for many years based on my understanding of the visual system and the understanding that indeed we can move our cognition and our perception from a place of interoception and focusing on our peripersonal space, that space within us and immediately around us, and on the things that are immediately accessible to us.
0:29:12 That we can shift from that mode to this mode of exteroception of focusing on things outside the confines of our skin and that are beyond our reach, that are literally goal-directed behaviors and goal-directed thoughts.
0:29:18 And this is something that in the past I talked about a little bit, and I’ve talked about something called space-time bridging.
0:29:29 And we haven’t talked too much about the time domain of the visual system today, but space-time bridging is simply a way of using one’s visual system to focus on the peripersonal space.
0:29:45 And interoception, and then gradually, in a deliberate way, stepping one’s focus into the extra personal space, and then back to the peripersonal space in a way that gives you a lot of flexibility and control over that ability in your daily life.
0:29:52 So I’m going to first describe the tool, and then I will explain more about the underlying science and the underlying mechanism.
0:29:54 Here’s how you would do this.
0:30:06 What you first do is you would close your eyes, and you would focus as much of your attention, including your visual attention, on your inner landscape, on your interoception.
0:30:11 So that would be your breathing, your heart rate, maybe even the surface of your skin, but really focusing internally.
0:30:16 And you would do that for a duration of approximately three slow breaths.
0:30:23 Then you would open your eyes, and you would focus your visual attention on some area on the surface of your body.
0:30:27 So for me, the way that I typically do this will be to focus on, say, the palm of my hand.
0:30:29 So I’ll focus my visual attention on the palm of my hand.
0:30:40 And I then do three breaths again, focusing on my internal state, but now I’m splitting out a little bit of my attention from interoception to exteroception.
0:30:41 I’m focusing on something outside me.
0:30:45 The ratio or the split of attention is about 90-10.
0:30:51 About 90% of my attention is focused internally, but I’m also focusing some of my attention externally.
0:30:54 Most people can do this pretty easily.
0:30:56 Then there’s a third, what I call station.
0:31:06 I now move my visual attention to outside my body, to some location in the room, or if I’m outside in the external environment, something in the range of 5 to 15 feet away.
0:31:11 And I’m trying to move 90% of my attention to that external object.
0:31:13 As I breathe, I’m paying attention to those three breaths.
0:31:22 So that’s why there’s still 10% that’s focused on my internal landscape, because I want to pay attention to those three breaths, but I’m focusing as much of my attention outside of myself,
0:31:28 maintaining just a little bit on my internal state so I can measure the cadence of those three breaths.
0:31:36 Then I move my visual attention to yet another station, which is further away, typically a horizon or something as far off in the distance as I can possibly see.
0:31:39 Again, for the duration of three breaths.
0:31:47 And at that point, I’m trying my very best to move 99, if not 100% of my attention to that external location.
0:31:49 Okay.
0:31:58 And then what I typically will do is I will try and expand both my vision and my cognition to a much broader sphere.
0:32:04 This is that magnocellular vision that we talked about before, where I’m not focusing on a particular location on the horizon.
0:32:10 I’m trying to dilate the aperture of my field of view so I can see as much of the visual landscape as I’m in as possible.
0:32:16 Again, for the duration of three breaths, then I would return immediately to my internal landscape.
0:32:27 I would close my eyes and I would do three more breaths, focusing entirely on my interoception, on my internal landscape, what we called before my peripersonal space.
0:32:30 And I would work through each of those stations, maybe two or three times.
0:32:35 The entire thing takes about 90 seconds to three minutes, depending on how many breaths you do.
0:32:37 What is all of this doing?
0:32:38 Why do I call this space-time bridging?
0:32:40 And why is this useful for goal setting?
0:32:47 The reason I call it space-time bridging is that the visual system is not just about analyzing space.
0:32:50 It’s actually how we batch time.
0:32:51 It’s how we carve up time.
0:33:03 And the simple way to state this is that when we focus our visual attention on a very narrow point that’s close to our body and our immediate experience, we tend to slice up time very finely.
0:33:05 We’re focused on our breathing.
0:33:07 We’re focused on our heartbeats.
0:33:14 In fact, our breathing and our internal landscape and our heartbeats become the sort of second hand, if you will, on our experience.
0:33:18 We are carving up time according to our immediate physiological experience.
0:33:33 Whereas when we focus our visual attention outside our body, not only do we engage that exteroceptive, extra personal space system, and we start to engage the dopamine system, the goal-directed system, but we also start batching time differently.
0:33:43 When we focus our visual system into a broader sphere of space or into a space beyond the confines of our skin, we start carving up time, our frame rate changes.
0:34:07 Now, this is useful in the context of goal setting, goal assessment, and goal pursuit because with the exception of a very few isolated examples, almost all goals involve setting some goal that’s off in the future and then carving up the time between now and the achievement of that goal into milestones that range in duration.
0:34:14 And the rewards, even if we try and just make them every week, are going to come at some unexpected intervals.
0:34:17 And that’s actually can be helpful for reinforcing behavior.
0:34:22 Intermittent reward that’s intermittent and random is the most effective reward schedule we know.
0:34:31 But the problem is always, how do we keep our cognition in line with the long-term goal while also being focused on these more immediate goals?
0:34:46 This behavior, or this practice rather, is teaching us to use our visual system and thereby our cognitive system and thereby our reward systems to orient to different locations in space and therefore different locations in time.
0:34:49 And that is the essence of goal-directed behavior.
0:34:52 That is the essence of setting a goal.
0:34:54 It’s about thinking about what you want.
0:34:59 Then it’s about setting milestones that are intermediate to that goal.
0:35:02 Then it’s about assessing whether or not you’re reaching those milestones.
0:35:06 And then it’s, of course, about updating your goals if you need to update your goals.
0:35:12 All of that is an enormously confusing batch of challenges if you think about it all at once.
0:35:20 But if you break it down into these elements that the visual system can help you find and move towards those milestones, I think there’s ample evidence to support that.
0:35:34 What’s very clear is that an ability to move from different visual stations and to do that in a deliberate way, in a focused and conscious way, clearly maps to an ability to conceive of different goals over different periods of time.
0:35:48 And I do believe can be greatly beneficial in allowing one to set particular goals and then move through the milestones to those goals and to constantly update one’s pursuit and reward in reaching those milestones and eventually the overall goal.
0:35:50 Per usual, I covered a lot of material today.
0:35:58 We talked about some of the neuroscience and psychology and popular understanding of goal-seeking behavior, how to assess goals, et cetera.
0:36:09 We talked about the use of the visual system to better achieve goals, and indeed, things like visualization and why forecasting failure can be more effective than forecasting success.
0:36:24 And in addition, I described this practice that one can incorporate as a daily or semi-daily practice of so-called space-time bridging, of using the visual system and your ability to deliberately step your visual system from stations that are within your body,
0:36:39 so-called peripersonal or interoceptive space out into the world further and further and then back again in sequence as a way to harness and cultivate and build up these systems that link vision, space, time, reward systems, and so forth.
0:36:46 Ultimately, as you set out to accomplish your goals, there are going to be a number of basic steps that everyone will have to follow.
0:36:50 You’ll have to clearly identify what the long-arching, ultimate goal is.
0:36:53 You’ll have to identify what the milestones will be.
0:37:07 You might not know all of them at the outset, but you ought to have some idea about the intervals at which you are going to set those milestones and set your reward schedule for assessing progress en route to those milestones and your ultimate goal.
0:37:18 My hope is that you’ll be able to incorporate these tools, if not all of them, perhaps just one of them or two of them in pursuit of whatever particular goals you happen to be focused on at this point and in the future.
0:37:23 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
nơi chúng tôi ôn lại các tập trước
để rút ra những công cụ dựa trên khoa học có tính ứng dụng cao nhất
cho sức khỏe tinh thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất.
Tôi là Andrew Huberman,
giảng viên ngành sinh học thần kinh và nhãn khoa
tại Trường Y Stanford.
Hôm nay, chúng ta sẽ nói về mục tiêu
và khoa học về việc đặt mục tiêu cũng như đạt được mục tiêu.
Khi nghĩ về việc tìm kiếm mục tiêu
và theo đuổi các mục tiêu bất kỳ trong não bộ,
không quan trọng mục tiêu là gì,
nó liên quan đến một tập hợp mạch thần kinh chung.
Một vùng trong não là cái gọi là hạch hạnh nhân (amygdala).
Hạch hạnh nhân thường được liên hệ nhiều nhất với nỗi sợ.
Bạn có thể tự hỏi, “Ồ, sao điều đó lại liên quan
đến hành vi có định hướng mục tiêu?”
Thực ra nhiều hành vi có định hướng mục tiêu của chúng ta
là để tránh những hình phạt, bao gồm các thứ như xấu hổ
hoặc phá sản tài chính hay những điều tương tự.
Vì vậy hạch hạnh nhân cùng với một cảm giác lo âu hay sợ hãi
thực chất được tích hợp trong các mạch thần kinh
tạo ra việc tìm kiếm mục tiêu và động lực theo đuổi mục tiêu.
Các vùng khác là cái gọi là thể vân bụng (ventral striatum).
Thể vân là một phần của cái gọi là nhân nền (basal ganglia).
Nhân nền là một mạch thần kinh
mà có thể mô tả rất đơn giản là một mạch giúp chúng ta tạo ra
“đi” — tức là khởi xướng hành động —
và “không đi” — tức là ngăn chặn hành động.
Để tôi nói cho rõ hơn.
Thể vân bụng là một phần của nhân nền.
Nhân nền có kiểu hai mạch bên trong nó.
Một mạch liên quan đến việc khiến chúng ta làm điều gì đó.
Ví dụ: tôi sẽ dậy vào sáng mai
và sẽ chạy năm dặm ngay đầu ngày.
Tôi không chắc mình có thật sự làm thế không,
nhưng tôi lấy đó làm ví dụ.
Một mạch khác trong nhân nền là mạch “không đi”.
Đó là mạch nói, “Không, tôi sẽ không lấy cái bánh quy thứ hai
hay cái thứ ba. Tôi sẽ không ăn cái đó.”
Còn mạch “đi” sẽ là mạch chịu trách nhiệm
cho việc ăn thứ khác thay vào đó.
Vậy là chúng ta có mạch “đi” và “không đi”
trong nhân nền.
Vậy là có hạch hạnh nhân.
Hãy nghĩ tới nó như nỗi sợ, lo âu và sự tránh né.
Chúng ta có nhân nền,
nó để khởi xướng hành động và ngăn chặn hành động.
Rồi còn có cái gọi là vỏ não (cortex).
Vỏ não là lớp vỏ ngoài của não,
và có hai vùng phụ của vỏ não
tham gia vào hành vi có định hướng mục tiêu.
Một là vỏ não trước trán bên (lateral prefrontal cortex).
Vỏ trước trán tham gia vào cái gọi là chức năng điều hành,
những việc như lập kế hoạch,
suy nghĩ theo các khoảng thời gian khác nhau.
Không chỉ là những gì ta muốn ngay lập tức,
mà còn là những gì ta có thể muốn vào ngày mai hay ngày tiếp theo
và những hành động hiện tại của ta sẽ liên quan ra sao
đến tương lai.
Và cái gọi là vỏ não trước trán ổ mắt (orbitofrontal cortex).
Vỏ trước trán ổ mắt có rất nhiều chức năng,
nhưng một trong những chức năng chính của nó
là kết hợp một số cảm xúc với trạng thái tiến độ hiện tại của chúng ta
và so sánh cảm xúc đó với vị trí cảm xúc mà ta nghĩ
mình sẽ có khi tiến gần tới mục tiêu, được chứ?
Về cơ bản có bốn vùng: một liên quan đến lo âu,
một liên quan đến cảm xúc, một liên quan đến lập kế hoạch,
và một liên quan đến việc “đi/không đi” (hành động).
Nếu muốn đơn giản hơn nữa, tôi sẽ nhắc lại lần nữa.
Hãy nghĩ đến lo âu và sợ hãi — đó là hạch hạnh nhân.
Vùng thứ hai liên quan đến hành động và bất động.
Nhớ là “đi” và “không đi” — đó là nhân nền.
Vùng khác liên quan đến lập kế hoạch và suy nghĩ
trong các khoảng thời gian khác nhau — đó là vỏ não trước trán bên.
Và vùng thứ tư liên quan đến cảm xúc,
nơi chúng ta đứng về mặt cảm xúc vào hiện tại so với nơi ta nghĩ
mình sẽ cảm thấy khi đạt được một mục tiêu cụ thể —
và đó là vỏ trước trán ổ mắt.
Những gì đang diễn ra trong các mạch này về cơ bản có thể tóm gọn
thành hai thứ chính.
Thứ nhất là thông tin về giá trị, cố gắng hiểu xem
một việc nào đó có thực sự đáng theo đuổi hay không.
Thành phần khác của mạch thần kinh này liên quan đến hành động,
là hành động nào nên làm và hành động nào không nên làm,
dựa vào giá trị của một mục tiêu nhất định vào một thời điểm nhất định.
Bạn sẽ nghe tôi nói đi nói lại trong tập này,
thông tin về giá trị của một mục tiêu là vô cùng quan trọng.
Đây là lý do.
Về cơ bản có một chất dẫn truyền/điều biến thần kinh
quyết định việc đặt mục tiêu, đánh giá mục tiêu và theo đuổi mục tiêu,
đó là chất điều biến thần kinh dopamine.
Dopamine là “đơn vị chung” mà ta dùng để đánh giá tiến trình
hướng tới những thứ có giá trị nhất định.
Thật ra dopamine là cách chúng ta đánh giá giá trị của những gì mình theo đuổi.
Về cơ bản chỉ có ba hoặc bốn yếu tố
trong việc đặt mục tiêu và theo đuổi mục tiêu.
Cơ bản là một cá nhân hoặc một nhóm phải xác định
một điều cụ thể mà họ sẽ đạt được.
Bước thứ hai nhưng cần thiết là đánh giá xem liệu người ta có đang
tiến tới những mục tiêu đó hay không.
Rồi sau đó là phần thực thi mục tiêu.
Và đó lại đưa chúng ta trở về các thành phần mạch thần kinh.
Nhớ mạch thần kinh tôi đề cập trước đó gồm bốn vùng kia —
hạch hạnh nhân, thể vân, vỏ trước trán ổ mắt
và vỏ trước trán bên.
Chúng phối hợp với nhau để chia toàn bộ quá trình,
như tôi đã nói, thành hai loại chung.
Thứ nhất là đánh giá giá trị, biết được liệu vị trí hiện tại của một người
vào một thời điểm nhất định có liên quan tới điều bên ngoài nào đó hay không.
Mọi thứ đang tiến triển tốt hay tệ?
Và biết cách đánh giá điều đó một cách chính xác.
Và sau đó là các bước hành động, mạch đi và không đi.
Làm nhiều điều này hơn, làm ít điều kia hơn.
Làm cái này, không làm cái kia, v.v.
Giờ chúng ta sẽ quay trở lại với phần khoa học thần kinh.
Và trong khi chúng ta làm điều này, tôi muốn bạn ghi nhớ, có những điều nào mà bạn đã hoàn thành hoặc những điều bạn muốn hoàn thành trong tương lai?
Bởi vì khi làm việc này, chúng ta có thể xây dựng một tập hợp các giao thức mà cuối cùng, bạn sẽ có thể nhanh chóng đưa vào các mục tiêu cụ thể của mình và một lộ trình tới những mục tiêu đó dựa trên khoa học — theo tôi là sẽ rất hiệu quả để giúp bạn đạt được mục tiêu nhanh hơn và thực sự với ít nỗ lực hơn.
Tôi muốn nghỉ giải lao nhanh và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng ta, David.
David làm một loại thanh protein khác biệt so với phần còn lại.
Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và 0 gram đường.
Đúng vậy, 28 gram protein và 75% lượng calo của nó đến từ protein.
Đó là cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất.
Những thanh của David cũng rất ngon.
Hiện tại, hương vị yêu thích của tôi là hương cinnamon roll mới, nhưng tôi cũng thích hương chocolate chip cookie dough và hương bơ đậu phộng muối.
Cơ bản là, tôi thích tất cả các hương — tất cả đều rất ngon.
Tin lớn là, thanh David bây giờ đã có hàng trở lại.
Chúng đã bán hết trong vài tháng vì chúng quá phổ biến, nhưng giờ đã có lại.
Bằng cách ăn một thanh David, tôi có thể lấy được 28 gram protein trong lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này khiến tôi rất dễ đạt được mục tiêu protein là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày mà không phải ăn thừa calo.
Tôi thường ăn một thanh David vào hầu hết buổi chiều và tôi luôn mang theo khi ra khỏi nhà hoặc đi công tác vì chúng cực kỳ tiện lợi để bổ sung đủ protein.
Như tôi đã nói, chúng rất ngon và với 28 gram protein thì cũng khá no chỉ với 150 calo.
Nên chúng rất phù hợp để ăn giữa các bữa.
Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể vào davidprotein.com/Huberman — một lần nữa là davidprotein.com/Huberman.
Không gian cận thân (peripersonal space) là một khái niệm then chốt trong khoa học thần kinh vì bạn có những mạch thần kinh và các chất hóa học đặc thù hướng tới những gì gọi là hành vi tiêu thụ (consummatory behaviors), tức là sử dụng, tiêu dùng và thưởng thức những thứ ở ngay trong không gian cận thân của bạn.
Trong không gian cận thân hiện tại của tôi có cảm nhận nội tạng của tôi — hiểu biết hoặc cảm nhận về bên trong cơ thể tôi.
Ví dụ: tôi đang thở nhanh hay chậm thế nào, nhịp tim của tôi, cảm giác trên bề mặt da, v.v.
Nhưng cũng nằm trong ranh giới không gian cận thân của tôi là chiếc cốc cà phê này — nếu bạn đang nghe điều này bạn không thể thấy, nhưng tôi đang nhấc một chiếc cốc cà phê lên.
Tôi sẽ nhấp một ngụm cà phê. Đó là một hành vi tiêu thụ.
Tôi có cà phê ở ngay đây, tôi không phải làm nhiều hay mất nhiều động lực để lấy nó.
Ngược lại là cái gọi là không gian ngoài thân (extra personal space).
Không gian ngoài thân là mọi thứ nằm ngoài tầm với của tôi.
Cảm nhận của chúng ta về một mục tiêu cụ thể thực ra là một cảm giác mà chúng ta trải nghiệm ở đây và bây giờ, mặc dù mục tiêu nằm ở tương lai.
Nếu chúng ta đánh giá xem hôm nay hay ngày hôm qua mình có tiến bộ hay không, đó là một đánh giá dựa trên cảm nhận trong không gian cận thân ngay lập tức.
Tuy nhiên, tiến tới bất kỳ mục tiêu nào cũng bao gồm việc định hướng suy nghĩ của chúng ta về không gian ngoài thân.
Tôi sẽ gợi ý một chút cho phần thảo luận sau rằng khi chúng ta tập trung vào một điểm bên ngoài, chúng ta đang trong một quá trình gọi là cảm nhận ngoại giới (exteroception).
Đó là sự tập trung vào không gian ngoài thân, chứ không phải không gian cận thân.
Các công trình ở NYU, đặc biệt là trong phòng thí nghiệm của một nhà nghiên cứu xuất sắc ở khoa tâm lý có tên Emily Balcetis (B-A-L-C-E-T-I-S), đã làm rất tốt việc này.
Họ đã làm là yêu cầu mọi người tập trung thị giác vào một vạch đích nào đó, rồi thực hiện một hành vi đòi hỏi nhiều nỗ lực.
Tóm lại các nghiên cứu này cho thấy khi người ta phải tập trung chú ý vào một vị trí, như một vạch đích, họ hiệu quả hơn nhiều trong việc đạt được mục tiêu đó, và họ cảm nhận là đã tiêu tốn ít nỗ lực hơn.
Trong một thí nghiệm, họ cho một nhóm người tập thể dục mang tạ cổ chân nặng 15 pound, và họ phải di chuyển một quãng nhất định hoặc chạy một khoảng để đến vạch đích.
Một nhóm được yêu cầu tập trung thị giác vào vạch đích.
Nhóm kia không được bảo phải tập trung nhìn vạch đích.
Kết quả là nhóm tập trung vào vạch đích đạt được mục tiêu với cảm nhận ít hơn 17% về nỗ lực, và đến được đó nhanh hơn 23%.
Chỉ bằng việc nhìn vào vạch đích đã làm thay đổi tâm lý và sinh lý của những người này, cho phép họ tiến lên với cảm nhận là ít nỗ lực hơn và làm điều đó nhanh hơn.
Vậy điều gì đặc biệt khi ta tập trung thị giác vào một vị trí nhất định?
Hóa ra chúng ta có hai nhánh của hệ thị giác; thông tin thị giác đi vào qua mắt nhưng sau đó có thể đi theo hai con đường khác nhau.
Một con đường hoạt động khi tầm nhìn của chúng ta được hội tụ vào một điểm chung, điều mà ta gọi là chuyển động điều hợp của mắt (vergence eye movement).
Vì vậy nếu chúng ta tập trung rất mãnh liệt vào một điểm nhất định, bất kể điểm đó ở xa hay gần, hệ thị giác của chúng ta kích hoạt một tập hợp nơ-ron, các mạch thần kinh liên quan đến việc phân giải chi tiết tinh vi và có thể đánh giá các thay đổi nhỏ theo những khoảng thời gian ngắn.
Con đường kia trong hệ thị giác là đường magnocellular, và đây là con đường liên quan đến việc nắm bắt thông tin tổng quát về nhiều thứ đang xảy ra xung quanh chúng ta — chuyển động sang phải, chuyển động sang trái, những gì đang diễn ra trên mặt đất và khắp nơi — và con đường này liên quan đến một dạng “thả lỏng”, nếu có thể nói vậy, của các mạch thần kinh liên quan tới trạng thái tỉnh táo và chú ý.
Khi bạn tập trung mắt vào một vị trí cụ thể, huyết áp tăng lên, và có một số hệ thống khác được phối hợp trong não và cơ thể bạn bắt đầu tiết adrenaline, thường là lượng adrenaline thấp, và adrenaline đó chuẩn bị cho cơ thể bạn sẵn sàng hành động.
Ngược lại, khi hệ thị giác của chúng ta ở trạng thái nhìn mọi thứ, khi “khẩu độ” tầm nhìn của chúng ta rất rộng, ta biết rằng hành vi hướng tới mục tiêu cũng giảm đi và huyết áp giảm.
Nhiều người có lẽ đang nghĩ: được rồi, đó là một vài điều về sinh lý, một chút tâm lý, nhưng làm thế nào để áp dụng điều này vào việc đặt và đạt mục tiêu?
Bạn làm điều đó bằng cách hiểu rằng khung tâm lý và sự chú ý của bạn luôn ở một trong hai trạng thái: hướng vào không gian quanh cơ thể (tập trung vào những gì bạn đang sở hữu và trạng thái hiện tại), hoặc hướng ra bên ngoài bạn; nhưng bạn cũng có khả năng di chuyển linh hoạt qua lại giữa hai trạng thái đó.
Nếu bạn đã biết mục tiêu mình muốn theo đuổi, có thể là một buổi tập luyện, có thể là một công việc nhận thức cụ thể nào đó, quy trình thực sự rất đơn giản.
Bạn sẽ tập trung sự chú ý bằng thị giác vào một điểm nằm ngoài không gian quanh cơ thể, có thể là máy tính của bạn, một bức tường, một đường chân trời, một điểm ở xa, và bạn sẽ dồn sự chú ý nhìn vào đó, và với một chút nỗ lực, bạn giữ sự chú ý đó trong 30 đến 60 giây.
Bạn có thể chớp mắt, không sao cả, nhưng bạn cố gắng giữ ánh nhìn ở đó, không quay đầu, không chuyển sự chú ý sang vị trí khác.
Một lần nữa, điều đó đặt não và cơ thể bạn vào trạng thái sẵn sàng, và ý tưởng là sau đó tiến hành các hành động cụ thể giúp bạn tiến gần hơn tới mục tiêu.
Được rồi, chúng ta chưa bàn về cách đặt mục tiêu và cách đánh giá tiến trình.
Đây đơn thuần là cách theo đuổi mục tiêu, nhưng yếu tố thị giác là quan trọng.
Thực tế, tôi cho rằng hệ thị giác và việc khai thác sự chú ý thị giác vào một điểm hẹp sẽ là cách hiệu quả nhất để đưa não và cơ thể bạn vào chế độ hành động nhằm theo đuổi bất kỳ mục tiêu nào bạn đang cố đạt được.
Vậy việc hình dung có hiệu quả không?
Hóa ra việc hình dung “thắng lớn”, mục tiêu cuối cùng — như vô địch Super Bowl, giành tám huy chương vàng Olympic, tốt nghiệp trường đại học bạn chọn, kiếm được một số tiền nhất định, tìm được đối tác bạn mong muốn, v.v. — việc hình dung như vậy có hiệu quả trong việc khởi động quá trình theo đuổi mục tiêu, nhưng thực ra đó là một cách khá tệ và thậm chí có thể phản tác dụng trong việc duy trì theo đuổi mục tiêu đó.
Thực tế, có một cách tốt hơn nhiều để duy trì hành động liên tục hướng tới mục tiêu mà cũng liên quan đến hình dung, nhưng hóa ra không phải là hình dung về thành công.
Nếu bạn xem xét tài liệu khoa học, xác suất đạt được mục tiêu gần như tăng gấp đôi nếu bạn thường xuyên tập trung vào việc dự báo trước những thất bại.
Bạn suy nghĩ về những cách thức mà mọi thứ có thể thất bại nếu bạn thực hiện hành động A hoặc hành động B, và do đó bạn chọn hành động C.
Nếu quay lại mạch thần kinh liên quan đến việc đánh giá giá trị trong quá trình theo đuổi mục tiêu, điều này hoàn toàn có lý.
Hạch hạnh nhân (amygdala), trung tâm não liên quan đến lo âu, sợ hãi và lo lắng, là một trong bốn thành phần cốt lõi của mạch thiết lập và theo đuổi mục tiêu của chúng ta.
Vì vậy, dù tôi rất muốn nói với bạn rằng tất cả những gì bạn nên nghĩ đến là cầu vồng, những chú chó con và tất cả điều tốt đẹp sẽ đến khi bạn đạt mục tiêu, sự thật là bạn nên chủ yếu nghĩ về việc mọi thứ sẽ tệ đến mức nào nếu bạn không làm.
Bạn sẽ thất vọng với chính mình ra sao, điều đó sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến bạn như thế nào — nếu không phải ngay lập tức thì là về lâu dài — nếu mục tiêu của bạn thực sự là đạt được mục tiêu.
Và càng cụ thể khi bạn viết ra, suy nghĩ hoặc nói về việc sẽ tệ thế nào nếu bạn không đạt được mục tiêu, bạn càng có nhiều khả năng đạt được những mục tiêu đó.
Nếu bạn định hình dung theo hướng tích cực, hãy làm điều đó ngay ở phần khởi đầu của việc theo đuổi mục tiêu, có thể thỉnh thoảng lặp lại.
Bạn tưởng tượng chiến thắng lớn, ví dụ như điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra, vô địch, hay một mối quan hệ tuyệt vời.
Nhưng phần lớn thời gian, nếu bạn muốn hiệu quả, bạn nên tập trung vào việc tránh thất bại và cần phải rất rõ ràng về những thất bại đó sẽ trông và cảm thấy như thế nào.
Đến giờ, tôi tin rằng nhiều người trong các bạn đã từng nghe tôi nói rằng tôi đã dùng AG1 hơn một thập kỷ.
Và thực sự như vậy.
Lý do tôi bắt đầu dùng AG1 từ năm 2012 và lý do tôi vẫn tiếp tục dùng mỗi ngày là vì theo hiểu biết của tôi, AG1 là sản phẩm bổ sung dinh dưỡng nền tảng có chất lượng cao nhất và toàn diện nhất trên thị trường.
Điều đó có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn có probiotics, prebiotics và adaptogen để bù đắp bất kỳ khoảng trống nào trong chế độ ăn của bạn đồng thời hỗ trợ cho một cuộc sống đòi hỏi cao.
Nhờ có probiotics và prebiotics trong AG1, nó còn hỗ trợ hệ vi sinh vật đường ruột khỏe mạnh.
Hệ vi sinh đường ruột bao gồm hàng nghìn tỷ vi sinh vật nhỏ bé lót theo đường tiêu hóa của bạn và ảnh hưởng đến các khía cạnh như trạng thái miễn dịch, sức khỏe chuyển hoá, sức khỏe nội tiết và nhiều thứ khác.
Việc dùng AG1 đều đặn giúp tiêu hoá của tôi tốt hơn, giữ hệ miễn dịch của tôi mạnh mẽ và đảm bảo tâm trạng cùng khả năng tập trung tinh thần của tôi luôn ở trạng thái tốt nhất.
AG1 hiện có ba hương vị mới: berry, citrus và tropical.
Và mặc dù tôi luôn thích hương vị nguyên bản của AG1, đặc biệt khi thêm một chút nước cốt chanh, tôi đang rất thích hương vị berry mới.
Nó rất ngon.
Nhưng rồi tôi cũng thích tất cả các hương vị.
Nếu bạn muốn thử AG1 và thử những hương vị mới này, bạn có thể vào drinkag1.com/Huberman để nhận ưu đãi đặc biệt.
Chỉ cần truy cập drinkag1.com/Huberman để bắt đầu.
Bây giờ chúng ta hãy nói về việc đặt mục tiêu.
Người ta nói mục tiêu nên có ý nghĩa.
Nó nên truyền cảm hứng.
Nó nên tham vọng nhưng thực tế.
Nhưng điều đó trông như thế nào thực sự?
Và điều đó tương ứng với cái gì?
Và làm sao chúng ta thực sự biến điều đó thành hiện thực?
Hóa ra xác suất đạt được một mục tiêu tăng hoặc giảm tùy vào việc người ta hình dung hoặc đặt mục tiêu dễ, vừa phải, hay không thể.
Hóa ra nếu mục tiêu quá dễ, quá trong tầm với, nó không kích hoạt đủ hệ thần kinh tự chủ để việc theo đuổi mục tiêu đó trở nên có khả năng.
Ngoài ra, nếu một mục tiêu quá cao xa, quá vượt quá khả năng hiện tại của họ, nó cũng không gây tăng huyết áp tâm thu đủ mức.
Ngay cả khi người ta có thể rất hứng thú về mặt tinh thần với điều gì đó, điều đó đơn giản là không đặt cơ thể họ vào trạng thái sẵn sàng vì mục tiêu đó không hiện hữu một cách cụ thể đến mức họ thực sự có thể đạt được.
Vì vậy khi các mục tiêu ở mức vừa phải, khi chúng chỉ hơi vượt ra ngoài khả năng ngay lập tức của một người, khi người đó cảm thấy “đúng, việc đó sẽ cần rất nhiều nỗ lực, nhưng nằm trong tầm hoặc có thể trong tầm, có lẽ mình làm được, có lẽ không,” thì khả năng họ sẽ tham gia vào việc theo đuổi liên tục mục tiêu đó gần như tăng gấp đôi.
Mục tiêu cần thực tế và thực sự thách thức.
Đừng đặt những mục tiêu quá khó và quá cao đến mức làm sụp hệ điều chỉnh huyết áp theo hướng ngược lại và khiến bạn hoặc bất kỳ ai cảm thấy mất động lực.
Bây giờ tôi muốn nói về ba lĩnh vực nghiên cứu khoa học cụ thể chỉ ra việc theo đuổi mục tiêu, đánh giá mục tiêu và đạt được mục tiêu.
Bất kỳ cuộc thảo luận nào về mục tiêu và việc theo đuổi mục tiêu sẽ không đầy đủ nếu không nói đến phân tử dopamine.
Dopamine thường được nghĩ là phân tử của khoái cảm và phần thưởng, nhưng thực ra nó là phân tử của động lực.
Điều này được minh họa rõ nhất bằng một chuỗi các nghiên cứu cổ điển đã được tiến hành cả trên động vật lẫn con người.
Nghiên cứu trên động vật có thể được mô tả như sau.
Hai con chuột, mỗi con ở một cái lồng riêng.
Bạn có thể cho những con chuột đó cơ hội tận hưởng điều chúng thích, như thức ăn, giao phối, một chỗ ấm nếu môi trường lạnh hoặc một chỗ mát trong lồng nếu môi trường nóng, v.v.
Và bạn thấy rằng chuột rất sẵn sàng tiếp cận thứ tạo thưởng ấy.
Chúng sẽ giao phối, chúng sẽ ăn, chúng sẽ theo đuổi điều mang lại khoái cảm.
Bây giờ, nếu bạn lấy một trong những con chuột đó và làm suy giảm các tế bào thần kinh tiết dopamine của nó — bạn có thể loại bỏ các tế bào thần kinh dopamine ấy hoặc chặn dopamine trong não — thì bạn thấy rằng những con vật đó vẫn còn cảm nhận được khoái cảm.
Tuy nhiên, động lực để đạt được khoái cảm của chúng giảm đi rất nhiều.
Thực tế là, nếu bạn đặt vật mang lại khoái cảm — con bạn tình, thức ăn, v.v. — chỉ cách con chuột đó đúng một chiều dài cơ thể, con chuột không có dopamine sẽ thậm chí không chịu di chuyển một chiều dài cơ thể của nó để đạt lấy khoái cảm đó.
Và có những “thí nghiệm” xảy ra tự nhiên ở người mô phỏng kết quả đó rất chính xác.
Có những tình trạng ở người dẫn đến sự giảm dopamine.
Và bạn thấy rằng sự giảm dopamine không nhất thiết ngăn cản khả năng trải nghiệm khoái cảm.
Nó ngăn cản khả năng theo đuổi hay thực hiện chuỗi các bước hành động để đạt được khoái cảm.
Vậy nên dopamine thật sự nằm ở trung tâm trạng thái động lực của chúng ta để tìm kiếm mục tiêu và tìm kiếm khoái cảm.
Và điều này đúng cho các mục tiêu ngay lập tức xảy ra trong vài phút, trong một ngày, trong một tuần hoặc trong suốt một đời người.
Dopamine là “đơn vị chung” mà theo đó chúng ta theo đuổi mục tiêu.
Bây giờ, dopamine thực hiện nhiều việc rất thú vị.
Tôi sẽ mô tả một vài việc liên quan tới hành vi tìm kiếm mục tiêu.
Trước hết, có một đặc điểm cơ bản về cách não chúng ta phóng thích và sử dụng dopamine, được gọi là sai số dự đoán phần thưởng.
Cách đơn giản nhất để nghĩ về sai số dự đoán phần thưởng của dopamine là dopamine được phóng thích với lượng lớn nhất và đặt chúng ta vào trạng thái động lực cao hơn khi có điều gì đó tích cực và mới mẻ xảy ra.
Nếu bạn không mong đợi điều gì tích cực xảy ra, bạn chỉ đang sống ngày thường và bỗng có điều tích cực xảy ra, dopamine — và rất nhiều dopamine — được phóng thích.
Tuy nhiên, nếu chúng ta đã dự đoán điều tích cực sẽ xảy ra rồi và rồi điều đó xảy ra, chúng ta trải nghiệm dopamine như một phần của sự mong đợi.
Vì vậy ngay cả trước khi nhận được phần thưởng, dopamine đã tăng lên; mức tăng đó không cao bằng khi có điều gì rất mới mẻ, bất ngờ và tích cực xảy ra, nhưng chúng ta vẫn có sự gia tăng dopamine.
Rồi khi chúng ta thật sự trải nghiệm phần thưởng, khi điều tích cực xảy ra, có một mức tăng dopamine nhỏ hơn.
Được rồi, vì vậy mức tăng dopamine lớn nhất là đáp ứng với những điều tích cực và bất ngờ.
Dopamine ít hơn được phóng thích khi chúng ta mong đợi điều tốt sẽ xảy ra.
Và khi điều đó xảy ra, đúng là chúng ta nhận được một ít dopamine, và chúng ta cũng nhận được một ít dopamine khi điều tích cực thực sự xảy ra.
Cũng có trường hợp chúng ta dự đoán điều tốt sẽ xảy ra — khi đó dopamine tăng giống như trước — nhưng rồi nếu điều đó không xảy ra, ví dụ bạn bè không đến ăn tối, thì dopamine giảm xuống dưới mức nền ban đầu của chúng ta.
Sự giảm dopamine đó chính là bản chất hóa học của cái mà chúng ta gọi là thất vọng.
Sai số dự đoán phần thưởng của dopamine, như người ta gọi, có thể được tận dụng để cố gắng đạt được mục tiêu của chúng ta vì nó cho chúng ta biết nơi nên đặt các cột mốc.
Chúng ta không thể ở trong chế độ chỉ tập trung vào vạch đích.
Vì vậy, hiểu được những gì ta biết về lỗi dự đoán phần thưởng (reward prediction error), chúng ta có thể lựa chọn tốt hơn nơi đặt các cột mốc và khoảng cách thời gian nên đặt các cột mốc đó.
Vậy câu hỏi tiếp theo là nên đánh giá tiến trình bao lâu một lần hoặc theo những khoảng thời gian nào?
Tôi nghĩ việc kiểm tra vào cuối mỗi tuần, nhìn lại tuần trước và đánh giá bạn đã thực hiện tốt như thế nào trong việc theo đuổi một mục tiêu nhất định — hoặc bạn đã làm bao nhiêu lần những việc mình muốn làm hoặc tránh được bao nhiêu lần những việc mình không muốn làm — là một lịch trình hợp lý và khả thi để đánh giá hàng tuần.
Hệ thống dopamine này rất quan trọng để “tái tiếp nhiên” — để nhắc nhở bản thân rằng chúng ta đang đi đúng hướng nếu thực sự như vậy — bởi vì chính dopamine tạo nên trạng thái động lực và sẵn sàng tiếp tục theo đuổi mục tiêu đều đặn.
Một khía cạnh rất thú vị khác của dopamine là cách hệ thống dopamine tương tác với hệ thị giác.
Khi chúng ta tập trung vào một điểm cụ thể trong không gian thị giác, hoặc một mục tiêu hay chân trời cụ thể, tất cả những hệ thống đó — huyết áp, epinephrine (adrenaline), và thực sự cả dopamine — được huy động để đặt chúng ta vào trạng thái sẵn sàng và sẵn lòng đi theo đuổi những thứ ngoài không gian cá nhân của mình.
Khi sự chú ý thị giác của chúng ta bị phân tán, tất cả những thứ đó thư giãn, và ta có xu hướng thoải mái hơn ở lại trong không gian gần cơ thể mình.
Hiệu ứng cũng hoạt động theo hướng ngược lại. Khi dopamine tăng lên, sự chú ý thị giác của chúng ta đối với những vật cụ thể ngoài không gian cũng tăng.
Cách hoạt động là tương hỗ. Khi chúng ta sử dụng hệ thị giác theo một cách nhất định, đưa nó đến một điểm tập trung, nó sẽ huy động các hệ hóa học và thần kinh trong não và cơ thể, đặt chúng ta vào trạng thái sẵn sàng và theo đuổi.
Và khi chúng ta tăng một số hóa chất nhất định trong não và cơ thể, như epinephrine hay dopamine, thì chúng ta cũng cho phép hệ thị giác ở trạng thái hướng ra những vị trí cụ thể trong thế giới thị giác của mình.
Vì vậy hệ thống hoạt động theo cả hai chiều.
Một số người tận dụng điều này bằng cách sử dụng những thứ như caffeine hoặc bổ sung L-tyrosine để tăng dopamine.
Và một lần nữa, nó hoạt động theo cả hai chiều. Không có cách đúng hay sai tuyệt đối để làm điều đó.
Tôi đặc biệt ủng hộ việc luôn sử dụng các công cụ hành vi trước khi dùng các chất bổ sung hoặc bất kỳ loại công cụ hóa học nào khác, vì công cụ hành vi có một đặc điểm rất độc đáo mà các biện pháp bổ sung hay công cụ hóa học không có, đó là khi sử dụng theo thời gian chúng kích hoạt tính dẻo thần kinh (neuroplasticity).
Khi chúng ta bắt đầu luyện tập sử dụng hệ thị giác để khai thác sự chú ý vào các vị trí cụ thể và theo cách đó tiến tới những mục tiêu cụ thể, chúng ta ngày càng giỏi hơn trong việc dùng những hệ thống đó.
Thực tế, chính các hệ thống chịu trách nhiệm cho sự tập trung và động lực cũng có tính dẻo, nên chúng ta trở nên giỏi hơn trong việc có động lực và tập trung khi đặt sự chú ý thị giác vào một vị trí nhất định.
Tôi muốn tóm tắt ngắn gọn những gì tôi đã trình bày cho đến giờ.
Trước hết, đặt mục tiêu vừa thử thách vừa khả thi. Những mục tiêu vừa phải — không quá dễ, không quá khó — dường như hiệu quả nhất trong việc đưa con người tiến tới mục tiêu cả về ngắn hạn lẫn dài hạn.
Thứ hai, lập kế hoạch cụ thể. Bạn cần một tập hợp hành động cụ thể mà bạn sẽ tuân theo để đạt được mục tiêu.
Thứ ba, dự báo trước thất bại. Hóa ra việc tưởng tượng và hình dung thành công có thể hữu ích ban đầu khi bắt đầu một mục tiêu và thỉnh thoảng trong quá trình theo đuổi, nhưng nó không tuyệt vời để đặt bạn vào trạng thái theo đuổi liên tục. Ngược lại, dự báo trước thất bại — hình dung thất bại và tất cả những điều tồi tệ nó sẽ mang lại — dường như hiệu quả hơn. Điều đó cũng khớp rất tốt với những gì biết về mạch thần kinh và sự tham gia của hạch hạnh nhân (amygdala).
Tập trung vào các điểm thị giác cụ thể như một cách để khai thác sự chú ý và loại bỏ các yếu tố gây xao nhãng. Loại bỏ các yếu tố gây xao nhãng và đưa cơ thể cùng não bộ vào trạng thái kích hoạt, tạo ra sự tăng huyết áp tâm thu lành mạnh khiến bạn tiến về phía trước hướng tới mục tiêu là điều hết sức then chốt.
Đó là tóm tắt ngắn gọn những gì tôi đã trình bày cho đến nay.
Tôi muốn nghỉ một chút và gửi lời cảm ơn tới một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element.
Element là một loại đồ uống bù điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có những thứ bạn không cần. Điều đó có nghĩa là có đủ các chất điện giải: natri, magiê và kali ở lượng thích hợp, nhưng không có đường.
Duy trì nước đúng cách rất quan trọng cho chức năng tối ưu của não và cơ thể. Ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất.
Cũng quan trọng là bạn phải có đủ chất điện giải. Các chất điện giải — natri, magiê và kali — rất cần thiết cho chức năng của tất cả các tế bào trong cơ thể, đặc biệt là các nơ-ron hay tế bào thần kinh.
Pha một gói Element vào nước khiến việc đảm bảo bạn có đủ nước và đủ chất điện giải trở nên rất dễ dàng.
Để đảm bảo tôi nhận đủ lượng nước và chất điện giải, tôi hòa một gói Element vào khoảng 16 đến 32 ounce nước (khoảng 470–950 ml) khi mới tỉnh dậy vào buổi sáng, và tôi uống đó là việc đầu tiên trong ngày.
Tôi cũng uống Element pha với nước khi tập thể dục, đặc biệt vào những ngày nóng khi tôi đổ nhiều mồ hôi và mất nước cùng chất điện giải.
Element có nhiều hương vị ngon. Tôi thích vị mâm xôi (raspberry). Tôi cũng thích vị cam quýt (citrus). Hiện tại Element có hương vị lemonade phiên bản giới hạn rất ngon.
Tôi thật khó mà nói mình thích hương vị nào hơn các hương vị khác, nhưng hương lemonade này nằm trong số những hương tôi thích nhất, cùng với hương mâm xôi hoặc dưa hấu. Một lần nữa, tôi không thể chỉ chọn một; tôi thích tất cả.
Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement.com/Huberman để nhận một gói mẫu Element miễn phí khi mua bất kỳ gói pha đồ uống Element nào.
Một lần nữa, đó là drinkelement.com/Huberman.
com/Huberman để nhận một gói mẫu miễn phí.
Tôi muốn chắc chắn đưa vào một công cụ đã đặc biệt hữu ích với tôi, và được đặt trên nền tảng các nghiên cứu về thần kinh học và tâm lý học.
Và khi tôi mô tả công cụ này tiếp theo, tôi nghĩ bạn sẽ thấy những cách mà nó kết hợp hài hòa với công trình mà Emily Balsetus và các cộng sự đã làm.
Đây là điều tôi đã thực hành cá nhân trong nhiều năm dựa trên hiểu biết về hệ thị giác và nhận thức rằng thực ra chúng ta có thể chuyển nhận thức và cảm nhận từ trạng thái chú ý vào bên trong (interoception) và tập trung vào không gian cận thân — khoảng không bên trong chúng ta và ngay xung quanh chúng ta, vào những thứ có thể tiếp cận ngay lập tức — sang trạng thái chú ý ra bên ngoài (exteroception), tập trung vào những thứ ngoài giới hạn làn da và ngoài tầm với, tức là những hành vi và suy nghĩ có định hướng mục tiêu.
Và đây là điều mà trước đây tôi đã nói đôi chút, tôi gọi là cầu nối không gian-thời gian (space-time bridging).
Hôm nay chúng ta chưa nói nhiều về miền thời gian của hệ thị giác, nhưng cầu nối không gian-thời gian đơn giản là một cách sử dụng hệ thị giác của mình để tập trung vào không gian cận thân và cảm nhận nội tại, rồi dần dần, một cách có chủ ý, chuyển tiêu điểm sang không gian ngoài thân, rồi trở lại không gian cận thân theo cách mang lại cho bạn nhiều linh hoạt và kiểm soát khả năng đó trong đời sống hàng ngày.
Vậy tôi sẽ mô tả công cụ trước, rồi giải thích thêm về khoa học nền tảng và cơ chế đằng sau.
Cách thực hiện như sau.
Đầu tiên bạn nhắm mắt lại, và bạn tập trung tối đa sự chú ý của mình, bao gồm cả chú ý thị giác, vào cảnh quan nội tâm, vào cảm nhận nội tại. Nghĩa là chú ý đến hơi thở, nhịp tim, có thể cả bề mặt da, nhưng thực sự là tập trung vào bên trong. Bạn làm vậy trong khoảng ba hơi thở chậm.
Rồi bạn mở mắt và tập trung chú ý thị giác vào một vùng trên bề mặt cơ thể mình. Với tôi, cách tôi thường làm là tập trung vào, ví dụ, lòng bàn tay. Tôi sẽ tập trung chú ý thị giác vào lòng bàn tay. Và tôi lại thở ba nhịp nữa, tập trung vào trạng thái nội tại, nhưng bây giờ tôi tách một chút chú ý từ cảm nhận nội tại sang cảm nhận bên ngoài. Tôi đang chú ý tới một thứ ngoài mình. Tỷ lệ phân chia chú ý khoảng 90-10. Khoảng 90% chú ý của tôi tập trung vào bên trong, nhưng tôi cũng dành một phần chú ý ra bên ngoài. Hầu hết mọi người có thể làm điều này khá dễ dàng.
Rồi có một “trạm” thứ ba. Tôi chuyển chú ý thị giác ra ngoài cơ thể, tới một vị trí trong phòng, hoặc nếu ở ngoài môi trường, tới một vật ở khoảng cách 5 đến 15 feet (1,5–4,5 mét). Tôi cố gắng dồn 90% chú ý vào vật thể ngoài đó. Khi thở, tôi chú ý đến ba hơi thở đó. Vì vậy vẫn còn 10% tập trung vào cảnh quan nội tâm, bởi tôi muốn chú ý tới ba hơi thở này, nhưng tôi đang tập trung càng nhiều càng tốt ra ngoài bản thân, chỉ giữ lại một chút về trạng thái nội tại để đo nhịp của ba hơi thở.
Rồi tôi chuyển chú ý thị giác sang một “trạm” khác nữa, xa hơn, thường là chân trời hoặc một điểm ở xa nhất mà tôi có thể nhìn thấy. Lại giữ trong thời lượng ba hơi thở. Ở điểm này, tôi cố gắng hết sức để chuyển 99%, nếu không phải 100%, chú ý của mình tới vị trí ngoài đó.
Rồi thường tôi sẽ cố mở rộng cả tầm nhìn lẫn tư duy ra một vùng rộng hơn nhiều. Đây là kiểu thị giác magnocellular mà chúng ta đã nói trước đó, nơi tôi không tập trung vào một điểm cụ thể trên đường chân trời. Tôi cố mở rộng “khẩu độ” trường nhìn để có thể thấy càng nhiều cảnh quan trực quan xung quanh mình càng tốt. Lại giữ trong thời lượng ba hơi thở, rồi ngay lập tức tôi quay về cảnh quan nội tâm. Tôi nhắm mắt và thực hiện thêm ba hơi thở nữa, hoàn toàn tập trung vào cảm nhận nội tại, vào không gian cận thân như đã nói. Tôi sẽ lặp qua từng trạm đó một, hai hoặc ba lần. Toàn bộ quy trình mất khoảng 90 giây đến 3 phút, tuỳ bạn thở bao nhiêu nhịp.
Tất cả việc này nhằm mục đích gì? Tại sao tôi gọi đó là cầu nối không gian-thời gian? Và tại sao điều này hữu ích cho việc đặt mục tiêu?
Lý do tôi gọi là cầu nối không gian-thời gian là vì hệ thị giác không chỉ phân tích không gian. Thực ra nó là cách chúng ta gom thời gian; là cách chúng ta phân chia thời gian. Nói ngắn gọn là khi ta tập trung chú ý thị giác vào một điểm rất hẹp, gần cơ thể và trải nghiệm ngay trước mắt, ta có xu hướng chia nhỏ thời gian rất mịn. Ta chú tâm vào hơi thở, vào nhịp tim. Thực ra, hơi thở và cảnh quan nội tại cùng nhịp tim của chúng ta trở thành như kim đồng hồ, nếu muốn nói vậy, trong trải nghiệm của ta. Chúng ta phân chia thời gian theo trải nghiệm sinh lý tức thời.
Trong khi đó, khi ta chuyển chú ý thị giác ra ngoài cơ thể, không chỉ ta kích hoạt hệ cảm nhận ngoại cảnh và bắt đầu vận dụng hệ dopamine — hệ định hướng mục tiêu — mà ta còn bắt đầu gom thời gian theo cách khác. Khi ta mở hệ thị giác của mình ra một vùng không gian rộng hơn hoặc ra ngoài giới hạn da thịt, cách ta phân đoạn thời gian, tốc độ khung thời gian của ta thay đổi.
Điều này hữu ích trong bối cảnh đặt mục tiêu, đánh giá mục tiêu và theo đuổi mục tiêu vì, ngoại trừ vài ví dụ rất hiếm, hầu hết mọi mục tiêu đều là việc đặt ra một điểm tới ở tương lai và rồi phân chia khoảng thời gian giữa hiện tại và lúc đạt được mục tiêu đó thành những cột mốc có độ dài khác nhau.
Và phần thưởng, ngay cả khi chúng ta cố gắng đặt chúng mỗi tuần, sẽ xuất hiện vào những khoảng thời gian không lường trước được.
Và điều đó thực ra có thể hữu ích để củng cố hành vi.
Phần thưởng gián đoạn và mang tính ngẫu nhiên là lịch trình phần thưởng hiệu quả nhất mà chúng ta biết.
Nhưng vấn đề luôn là, làm sao để giữ nhận thức của mình phù hợp với mục tiêu dài hạn trong khi vẫn tập trung vào những mục tiêu trước mắt hơn?
Hành vi này, hay đúng hơn là thực hành này, đang dạy chúng ta sử dụng hệ thị giác và từ đó hệ nhận thức và hệ phần thưởng để định hướng tới những vị trí khác nhau trong không gian và do đó những mốc thời gian khác nhau.
Và đó là bản chất của hành vi có mục tiêu.
Đó là bản chất của việc đặt mục tiêu.
Nó là việc suy nghĩ về những gì bạn muốn.
Rồi là việc đặt ra các cột mốc ở giữa mục tiêu đó.
Rồi là việc đánh giá xem bạn có đạt những cột mốc đó hay không.
Và tất nhiên, là việc cập nhật mục tiêu nếu bạn cần cập nhật.
Tất cả những điều đó là một đống thách thức vô cùng rối rắm nếu bạn nghĩ về tất cả cùng một lúc.
Nhưng nếu bạn chia nhỏ thành các yếu tố mà hệ thị giác có thể giúp bạn tìm và tiến về những cột mốc đó, tôi nghĩ có nhiều bằng chứng ủng hộ điều này.
Rõ ràng là khả năng di chuyển giữa các “trạm” thị giác khác nhau và làm điều đó một cách có chủ đích, tập trung và có ý thức tương ứng với khả năng hình dung các mục tiêu khác nhau theo những khoảng thời gian khác nhau.
Và tôi tin điều đó có thể mang lại lợi ích lớn giúp người ta đặt ra các mục tiêu cụ thể rồi đi qua các cột mốc để đạt tới mục tiêu ấy, đồng thời liên tục cập nhật việc theo đuổi và phần thưởng khi đạt các cột mốc rồi cuối cùng là mục tiêu tổng thể.
Như thường lệ, hôm nay tôi đã trình bày nhiều nội dung.
Chúng ta đã nói về một số điều trong khoa học thần kinh và tâm lý học cùng với sự hiểu biết phổ thông về hành vi tìm kiếm mục tiêu, cách đánh giá mục tiêu, v.v.
Chúng ta nói về việc sử dụng hệ thị giác để đạt được mục tiêu tốt hơn, và thực ra, những điều như kỹ thuật hình dung và lý do tại sao dự báo thất bại có thể hiệu quả hơn so với dự báo thành công.
Ngoài ra, tôi đã mô tả thực hành này mà người ta có thể kết hợp như một thực hành hằng ngày hoặc nửa ngày gọi là “cầu nối không gian-thời gian”, tức là sử dụng hệ thị giác và khả năng chủ động di chuyển hệ thị giác của bạn từ các trạm nằm trong cơ thể,
tức không gian cận thân (peripersonal) hoặc không gian nội cảm (interoceptive), ra ngoài thế giới xa hơn và xa hơn rồi quay trở lại theo trình tự như một cách tận dụng, nuôi dưỡng và xây dựng những hệ thống liên kết thị giác, không gian, thời gian, hệ phần thưởng, v.v.
Cuối cùng, khi bạn bắt tay vào thực hiện mục tiêu, sẽ có một số bước cơ bản mà ai cũng phải theo.
Bạn sẽ phải xác định rõ mục tiêu dài hạn, mục tiêu tối thượng.
Bạn sẽ phải xác định các cột mốc sẽ là gì.
Bạn có thể không biết hết tất cả ngay từ đầu, nhưng bạn nên có một ý niệm về các khoảng mà bạn sẽ đặt các cột mốc đó và thiết lập lịch trình phần thưởng để đánh giá tiến độ trên đường tới các cột mốc ấy và mục tiêu cuối cùng của bạn.
Hi vọng của tôi là bạn sẽ có thể kết hợp những công cụ này, nếu không phải tất cả thì chí ít một hai cái, trong việc theo đuổi bất kỳ mục tiêu cụ thể nào mà bạn đang tập trung vào ở thời điểm hiện tại và trong tương lai.
Và cuối cùng, nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm tới khoa học.
在這裡我們回顧過去的節目,挑出對心理健康、身體健康與表現最具效力且可立即採用的科學工具。
我是安德魯·休伯曼,
也是史丹佛醫學院神經生物學與眼科的教授。
今天我們要談的全都是目標──目標設定的科學,以及如何達成你的目標。
當我們在腦中思考尋求目標或追求任何類型目標時,
目標為何並不重要,
大腦會動用一組共同的神經迴路。
其中一個腦區是所謂的杏仁核。
杏仁核通常和恐懼相關聯。
你可能會想:「咦,這跟目標導向行為有什麼關係?」
事實上,我們很多目標導向的行為是為了避免懲罰,包含像尷尬、財務破產之類的事。
因此杏仁核與某種程度的焦慮或恐懼,實際上是內建於產生目標尋求與追求動機的迴路中。
另一個腦區是所謂的腹側紋狀體。紋狀體是基底節的一部分。
基底節是一個神經迴路,很簡單的說就是幫助我們產生「去做(go)」,也就是行動的啟動,
與「不去做(no‑go)」,也就是抑制或阻止行動的情況。
我再簡單說一次:腹側紋狀體屬於基底節的一部分,
基底節大致內含兩種迴路。
一個迴路是讓我們去做某事。
比方說:我可能會說「明天一大早我要起床先跑五英里」──我不確定我是不是真的會做,
但這只是個例子。
基底節內的另一個迴路則是 no‑go 迴路,
它會說:「不,我不會再拿第二塊或第三塊餅乾,我不會吃了。」
而 go 迴路會負責去做其他行為,例如改吃別的東西。
好,我們在基底節內有 go 與 no‑go 的迴路。
再來是杏仁核──可以把它想成與恐懼、焦慮與迴避有關。
還有前額葉皮質(cortex),大腦的外層殼,
其中有兩個次區域參與目標導向行為。
一個是外側前額葉皮質(lateral prefrontal cortex)。
前額葉皮質參與所謂的執行功能,
像是規劃、在不同時間尺度下思考事情。
所以不只是我們眼前立刻想要什麼,還有我們明天或後天可能想要什麼,
以及我們現在的行為如何與未來相關聯。
另一個是眶額皮質(orbitofrontal cortex)。
眶額皮質有很多功能,其中一個重要功能是把某種情緒性(emotionality)
與我們當前的進展狀態結合起來,並把那種情緒與當我們更接近目標時可能的情緒做比較。
基本上有四個區域:一個和焦慮有關,一個和情緒有關,
一個和規劃有關,另一個和這種 go / no‑go 的行動有關。
如果要更簡單,我再說一次:
想到焦慮與恐懼,就是杏仁核。
第二個是和行動與不行動有關,記住 go 與 no‑go,那是基底節。
第三個是和跨時間尺度的規劃與思考有關,那是外側前額葉皮質。
第四個是和情緒性有關──我們此刻的情緒狀態與我們預期達到某個目標時的情緒狀態之比較,
那是眶額皮質。
這些迴路在做的事基本上可以歸結為兩件事。
第一是「價值資訊」,也就是嘗試判斷某件事是否值得追求。
這個神經迴路的另一個構面則與行動有關:在某一刻、面對一個目標的價值時,該採取哪些行動、不該採取哪些行動。
在這一集你會常常聽到我反覆強調,關於一個目標的價值資訊有多麼關鍵。
這是為什麼:
基本上有一個神經傳導物質,或說神經調節系統,主導我們的目標設定、目標評估與目標追求,
那就是神經調節物質──多巴胺。
多巴胺是我們評估朝向特定有價值事物進展的共通貨幣。
事實上,多巴胺就是我們用來評估追求事物價值的方式。
目標設定和追求基本上只有三到四個要素。
基本上,個人或一群人必須識別一個他們要達成的具體事物。
第二個但必要的步驟是評估是否正在朝那些目標取得進展。
接著就是目標執行的問題。
這又把我們帶回到神經迴路的組成部分。
記得之前提到的那四個結構:杏仁核、紋狀體、眶額皮質與前額葉皮質。
它們共同運作,把整個過程分成我之前提到的兩大類:
第一是評估價值,知道在某一時刻自己所處的位置與某個外在事物的關係如何──事情進行得好還是不好?並且知道如何準確衡量;
第二是行動步驟,go 與 no‑go:應該多做這個、少做那個,做這個,不做那個,諸如此類。
現在我們要回到神經科學的面向。
在我們做這件事的同時,我希望你記住一件事:你已經完成了哪些事情,或是未來想完成哪些事情?因為在這個過程中,我們可以建構出一套協議,最終你能很快地將你的特定目標與通往那些目標的路徑套用進去,這些路徑是建立在我認為能有效幫助你更快且確實以較少努力達成目標的科學根據上。
我想稍微休息一下,並感謝我們的贊助商之一,David。David 製作的蛋白棒與眾不同——含有 28 克蛋白質、只有 150 卡路里,且零克糖。沒錯,28 克蛋白質,且其熱量有 75% 來自蛋白質,這比第二名高出 50%。這些 David 的蛋白棒也非常好吃。現在我最喜歡的是新出的肉桂捲口味,但我也喜歡巧克力碎片餅乾生麵糰口味和鹽味花生醬口味。基本上我喜歡所有口味——都很好吃。重大消息是,David 的蛋白棒現在已經重新上架。它們曾經賣到缺貨好幾個月,因為太受歡迎了,但現在又補貨了。透過吃一根 David 蛋白棒,我能在當作點心的熱量下攝取到 28 克蛋白質,這讓我很容易達到每天每磅體重一克蛋白質的目標,而且不用額外攝取過多熱量。我通常下午會吃一根 David 蛋白棒,外出或旅行時也會隨身帶著,因為它們取得足夠蛋白質非常方便。如前所述,它們非常美味,且考量到 28 克蛋白質,它們在 150 卡路里下相當有飽足感,所以也很適合餐與餐之間食用。如果你想試試 David,可以到 davidprotein.com/Huberman(再說一次,davidprotein.com/Huberman)。
近側空間(peripersonal space)是神經科學中的一個關鍵概念,因為存在特定的神經迴路與特定的化學物質,專門針對所謂的消費性行為——也就是在你近側空間中使用、消耗與享受事物的行為。在我目前的近側空間內包括我的內感覺,也就是對我內在身體狀態的理解或感知:例如我呼吸的快慢、心率、皮膚表面的感受等等。但同樣位於我近側空間範圍內的還有這只咖啡杯(如果你在聽這段,你看不到,但我正拿起一個咖啡杯)。我要喝一口咖啡。這就是一種消費性行為——咖啡就在我手邊,我不需要付出太多或太多動力就能取得它。
與此相對的是所謂的外側空間(extra personal space)。外側空間指的是超出我觸及範圍之外的一切。我們對某個特定目標的感受,實際上是在此時此刻所經驗到的感受,即使那個目標是在未來。好,如果我們要評估今天或昨天是否有進步,那就是對我們在當下近側空間中的感受所做的評估。然而,朝向任何目標前進都涉及把思考方向指向外側空間。
在後面討論中我會稍微提到一點:當我們把注意力放在外在的一個點上時,我們處於一種外感覺(exteroception)的過程中——也就是專注於外側空間而非近側空間。紐約大學(NYU)的一項研究,特別是在他們心理學系一位傑出研究者 Emily Balcetis(姓氏拼寫為 B-A-L-C-E-T-I-S)實驗室所做的工作,做得非常好。他們的做法是讓人們把視覺注意力集中在某條目標線上,然後從事某種需要大量努力的行為。簡而言之,這些研究發現,當人們必須把注意力聚焦在一個位置(像是一條目標線)時,他們在達成那些目標時更為有效,而且在主觀上覺得所花的努力較少。
他們的實驗讓一群人戴著 15 磅的腳踝配重,必須移動或跑一定距離以到達目標線。一組人被要求視覺上專注於目標線;另一組則沒有被告知要視覺專注於目標線。結果發現,專注於目標線的那組人在達成目標時主觀感覺所付出的努力少了 17%,而且到達目標的時間快了 23%。僅僅透過注視目標線,就會改變這些人的心理與生理,使他們以較少的主觀努力、更快地往前推進。
那麼,將視覺注意力集中在某個位置有什麼特別之處?原來我們的視覺系統有兩條分路。視覺資訊雖然都是從眼睛進入,但會沿著兩條不同的路徑傳遞。其中一條通路在我們的視線被帶到同一點時啟動,我們稱之為會聚眼動(vergence eye movement)。當我們非常專注地注視某一點時,視覺系統會啟動一組神經元和神經迴路,這些迴路負責解析精細的細節,能評估短時間內的微小變化。另一條通路是所謂的大細胞通路(magnocellular pathway),它負責接收周遭發生的大量整體資訊,例如右側或左側事物的移動、地面上的變化以及周遭環境的動態;而這條通路會帶來某種與警覺性與注意力相關的神經回路上的放鬆。
當你把視線聚焦在某個特定位置時,血壓會上升,且大腦與身體中有一些相關系統會被協調啟動,開始分泌腎上腺素——在大多數情況下是少量的腎上腺素,而這些腎上腺素進一步使你的身體為行動做好準備。
相反地,當我們的視覺系統處於「看向所有事物」的模式,也就是視野很開闊時,我們知道目標導向行為會減少,血壓也會下降。
你們中很多人可能會想,這些是生理學、心理學方面的事,但要如何把它實際應用到設定與達成目標上呢?方法是理解你的心理框架和注意力總是處在兩種定位之一:要麼定位在你的近體空間(你身旁的物品與狀態),要麼定位在外在事物;而且你可以在兩者之間動態地來回切換。
如果你已經知道要追求什麼目標,可能是健身訓練,也可能是某種認知工作,流程其實很簡單。你要把視覺注意力集中在一個位於你近體空間之外的點上——可能是在你的電腦上、牆面上、地平線、或某個遠方的目標點。然後你要用些努力,將視覺注意力維持在那裡 30 到 60 秒。偶爾眨眼沒關係,但不要左右晃動頭部,也不要把注意力轉移到其他地方。這樣可以讓你的大腦和身體進入一種準備狀態,接著就開始進行能使你更接近目標的具體行動。
好,我們還沒談到如何設定目標和評估進度;這段只是講如何追求目標,但視覺這個成分很重要。事實上,我會主張,把你的視覺注意力凝聚到一個狹窄點上,是讓大腦與身體進入行動模式、去追求你所想達成目標的最有效方式。
那麼視覺化有用嗎?事實上,想像那個大勝利——像是贏得超級盃、奧運八面金牌、如願從理想大學畢業、賺到某個數字的金錢、或找到你理想的伴侶等——這類對終局勝利的視覺化,確實能啟動目標追求的過程,但在維持追求該目標的過程中,它實際上是相當不理想、甚至可能有反效果的。
事實上,有一種更好的方法也涉及視覺化,但重點不是想像成功。從科學文獻來看,如果你慣常地預想可能的失敗,達成目標的機率幾乎會成倍增加。也就是說,思考採取 A 或 B 時會如何導致失敗,因而轉而採取行動 C。回到與我們評估目標價值有關的神經迴路,這點非常合乎邏輯。杏仁核——那個與焦慮、恐懼與擔憂有關的大腦中心——正好是我們目標設定與追求迴路的四個核心成分之一。
所以,雖然我很想告訴你們只要想想彩虹、小狗和達成目標後所有美好的獎賞就好了,事實是你應該主要思考如果不去做,事情會變得有多糟。你會對自己多失望,若無法達成,會如何在短期或更長期內對你產生負面影響──尤其是當這個目標對你很重要時。你越能具體地把「如果沒達成目標會有多糟」寫下來、想一想或說出來,就越有可能達成那些目標。
如果你要做正向的視覺化,把它放在某個目標追求的一開始,或不時間歇性地做一次,想像那個大勝利,例如考試滿分、贏得冠軍或美滿的關係;但大部分時間,若你想有效,你應該專注於避免失敗,並且非常清楚那些失敗會是什麼樣子、會帶來什麼感受。
到現在為止,我相信你們很多人都聽過我說我已經服用 AG1 超過十年,這確實是真的。我在 2012 年就開始服用 AG1,至今每天仍持續服用,原因是據我所知,AG1 在市面上的基礎營養補充品中,品質最高且最全面。這代表它不僅含有維生素和礦物質,還包含益生菌、益生元和適應原,能彌補你飲食中可能的缺口,同時支援高負荷的生活需求。
AG1 含有益生菌與益生元,因此也有助於維持健康的腸道微生物群。腸道微生物群由數以兆計的小微生物組成,棲息在你的消化道,會影響免疫狀態、新陳代謝、荷爾蒙健康等多方面。持續服用 AG1 幫助我的消化、保持免疫力強健,並確保我的情緒與專注力維持在最佳狀態。
AG1 現在推出三種新口味:莓果、柑橘與熱帶水果。雖然我一直很喜歡 AG1 的原味,特別加點檸檬汁,但我現在特別喜歡新的莓果口味──很好喝。不過說真的,所有口味我都喜歡。
如果你想試試 AG1 並嚐試這些新口味,可以到 drinkag1.com/Huberman 領取特別優惠。就到 drinkag1.com/Huberman 開始吧。
現在我們來談談設定目標。人們告訴我們,目標應該很重要,應該具有啟發性,應該既具挑戰性又務實。但那到底長什麼樣子?這和什麼對應?我們要如何實際讓它發生?
事實上,達成目標的機率會隨著一個人所想像或設定的目標是容易、適中或不可能而上升或下降。當目標太容易、太唾手可得時,它無法動員足夠的自主神經系統來使得追求該目標變得可能。相反地,如果目標過於高不可攀、離目前能力太遠,也無法引發足夠的收縮壓上升。即便人們在心理上對某事感到非常興奮,但若身體無法進入一種準備就緒的狀態,因為那個目標看起來不夠具體或實際可達,他們也不會真的去行動。
所以當目標是中等程度、就稍微超出一個人當下的能力範圍、讓人覺得「是的,這會需要很大努力,但在可及範圍內,或許我能做到,也或許做不到」時,持續追求該目標的可能性幾乎會增加一倍。目標需要是現實的且確實具有挑戰性。不要設定那種挑戰性與高度太過誇張的目標,會把血壓調節系統往相反方向壓垮,反而讓你或任何人感到沒有動力。
現在我想談三個與目標追求、目標評估及目標達成有關的科學研究領域。任何關於目標與追求目標的討論,如果不談到分子多巴胺,那就是不完整的。多巴胺常被認為是快樂與獎賞的分子,但實際上它是動機的分子。這點在一組經典的動物與人類研究中表現得最清楚。
動物研究可以這樣描述:兩隻老鼠,各自在不同的籠子裡。你可以給牠們機會去享受牠們喜歡的東西,比如食物、交配、在寒冷環境中的溫暖,或是在炎熱時環境中的涼爽處等等。你會發現老鼠會很樂意接近那些獎賞物;牠們會交配、會覓食、會追求讓牠們愉悅的事物。現在,如果你取走其中一隻老鼠的多巴胺神經元,或在腦內阻斷多巴胺,你會發現那些動物仍然能夠感受到快樂,但牠們為了獲得快樂的動機卻大幅降低。事實上,如果你把那個快樂的對象——配偶、食物等——放在離那隻老鼠僅一個老鼠身長的距離,沒有多巴胺的老鼠甚至不會為了得到那個快樂而移動自己身體的一個長度。
在人類中也有自然發生的情況非常準確地模擬了這個結果。有些疾病會導致多巴胺的耗損,結果不是抑制了感受快樂的能力,而是抑制了為了獲得快樂而去執行一連串行動步驟的能力。因此多巴胺確實位於我們尋找目標與追求快樂的動機狀態的核心。這對於在幾分鐘內發生的短期目標、一天內、一週內或一生的目標都適用。多巴胺是我們追求目標時的共通動力來源。
多巴胺有許多有趣的作用,我將描述其中幾項與尋求目標行為有關的重要面向。首先,我們大腦釋放並使用多巴胺的一個基本特徵稱為「獎勵預測誤差」。最簡單地理解獎勵預測誤差,就是當發生正面且新奇的事情時,多巴胺會大量釋放並把我們帶入更高的動機狀態。如果你沒有預期某件好事會發生,你正過著平常的一天,結果發生了好事,那麼會釋放大量的多巴胺。然而,如果我們預期某件好事會發生,然後那件事果然發生,我們會在期待階段就體驗到多巴胺的增加。也就是說,在真正得到獎賞之前會先有多巴胺提高,但這個提高不會像遇到非常新奇且出乎意料的正面事件時那麼高;然後當我們實際體驗到獎賞、看到那個正面事物時,多巴胺會有較小幅度的增加。
所以,回到剛才,最大幅的多巴胺增加是對正面且出乎意料的事情的反應;當我們預期會發生好事時,釋放的多巴胺較少;而當好事真的發生時,我們也會有一些多巴胺增加。還有一種情況是我們預測好事會發生,這時會有一個多巴胺的增加,但如果那件事沒有發生,例如朋友沒來吃飯,則多巴胺會跌落到低於原始基線的程度。那種多巴胺的下降就是我們所稱的失望的化學本質。
這種所謂的多巴胺獎勵預測誤差可以被用來幫助我們達成目標,因為它告訴我們應該把里程碑設在哪裡。我們不能只處在單純專注於終點的模式。
理解了我們對獎勵預測誤差的認知之後,我們就能更好地決定把里程碑放在哪裡、以及把里程碑設在多遠的未來。
那麼問題就變成了:應該多頻繁或以什麼間隔來評估進展?我認為在一週結束時回顧上一週,評估自己在追求某個目標上的表現如何、或是你完成了多少次想做的事、或避免了多少次不想做的事,這是一個合理且可行的安排──每週評估一次。
這個多巴胺系統對於重新確認(re‑up)、提醒我們是否真的在正軌上至關重要,因為多巴胺本身提供了一種動機和準備狀態,促使我們持續追求目標。
多巴胺另一個非常有趣的面向,是它如何與視覺系統互動。當我們把注意力集中在視覺空間中的某個點或特定目標或地平線時,所有那些系統──血壓、腎上腺素,當然還有多巴胺──都會被動員起來,使我們處於一種願意並準備去追逐那個外在空間中目標的狀態。當我們的視覺注意力分散時,這些就會放鬆,我們較容易保持在自己目前的近身空間中。而這個效應也是雙向的:當多巴胺增加時,我們對外在特定事物的視覺注意力也會提升。所以它是互惠的:當我們以特定方式使用視覺系統、將視線帶到一個焦點時,會動員腦與身體中的化學與神經系統,讓我們進入準備與追求的狀態;反過來,當我們增加腦與身體中的某些化學物質,例如腎上腺素、多巴胺,視覺系統也會更傾向於注視視覺世界中某些特定位置。系統在兩個方向上都在運作。
有些人會利用這點,透過咖啡因或服用像L‑酪氨酸這類的補充劑來提高多巴胺。這兩種方式都是可行的,沒有絕對的對錯。我個人偏好先使用行為工具,再考慮補充劑或其他工具,因為行為工具有一個補充劑或其他化學工具所不具備的獨特特性:長期使用行為工具會啟動神經可塑性。當我們開始練習以視覺系統來掌握注意力、將注意力導向特定位置並藉此朝特定目標前進時,我們會越來越擅長使用那些系統。事實上,專注與動機這些系統本身也具有可塑性,所以當我們把視覺注意力放在某個位置時,我們會變得更能被激發、更能專注。
在此簡短回顧我到目前為止所談的重點。首先,設定具挑戰性但可達成的目標──那些中等難度的目標,不是太簡單,也不是太困難,似乎在短期與長期都最能有效推動人們朝目標前進。第二,具體規劃。你需要一套具體的行動方案,作為達成目標的依循。第三,預演失敗。事實上,在一開始或偶爾追求目標時,想像成功、視覺化成功是有幫助的,但如果想要持續不斷地驅動自己去追求目標,光是想像成功並不是最佳策略;相反地,預先想像失敗、想像失敗會帶來的種種糟糕後果,似乎更有效。這一點與已知的神經迴路以及杏仁核的參與非常相符。把注意力放在特定的視覺點上,作為掌握注意力和移除干擾的方式;移除干擾、並使你的身體與大腦進入一種啟動模式、獲得那種能讓你朝目標前進的健康收縮壓上升,絕對是關鍵。
以上是我迄今為止所談內容的簡要總結。現在想稍作休息,並感謝我們的贊助商 Element。Element 是一款電解質飲品,它只有你需要的成分,不含你不需要的東西。也就是說,它包含正確劑量的電解質——鈉、鎂和鉀,但不含糖。適當的水分補給對於大腦和身體的最佳功能至關重要,即便是輕微脫水都會降低認知與體能表現;同時也要確保獲得充足的電解質。鈉、鎂與鉀對於身體所有細胞的功能,特別是神經元(神經細胞)來說,都是必需的。把 Element 溶在水中可以很容易地確保你有足夠的水分與電解質。
為了確保自己攝取到適當的水分與電解質,我起床後通常會把一包 Element 溶於大約16到32盎司的水中(約475–950毫升),然後把它當作起床後的第一件事來喝。在進行任何體能運動時,特別是炎熱出汗較多、流失水分與電解質的日子裡,我也會喝把 Element 溶於水中的飲品。Element 有很多美味口味,我喜歡覆盆子,也喜歡柑橘風味。現在 Element 還有一款限量檸檬水口味,真的非常好喝。我不太能只選一個最愛,但這個檸檬口味和我另一個最愛(覆盆子或西瓜)是並列的。總之,我都很喜歡。
如果你想試試 Element,可以前往 drinkelement.com/Huberman(拼寫為 drinkelement.com/Huberman),購買任一本 Element 飲品粉即可領取一包免費的 Element 樣品包。再次說明網址是 drinkelement.com/Huberman。
請造訪 com/Huberman 索取免費樣品包。
我想確認納入一個對我特別有幫助、且有神經科學與心理學研究支持的工具。接下來描述這個工具時,你會看到它如何與 Emily Balsetus 等人所做的工作很好地契合。這是我多年來基於對視覺系統的理解而親自實踐的做法;基於我們確實能夠將認知與知覺,從集中於內在感知與近體空間(即我們體內及緊鄰身體的空間)和那些即時可及的事物,轉移到一種外在感知──將注意力放在皮膚界限之外、伸手可及以外、真正面向目標的行為與思考上。
過去我曾稍微提過這件事,也談過一個叫做「時空橋接」的方法。今天我們沒有太多討論視覺系統的時間領域,但時空橋接簡單來說就是利用視覺系統先聚焦於近體空間與內在感知,然後有意識地、逐步地把注意力移向外在空間,再回到近體空間,如此反覆,從而在日常生活中獲得高度的靈活性與控制力。
我先描述這個工具的做法,然後再解釋其背後的科學與機制。操作方式如下:
首先閉上眼睛,將你大部分的注意力(包含視覺注意)放在你的內在景觀,也就是內在感知上。那可能是你的呼吸、心跳,或甚至皮膚表面的感覺,但重點是內在的覺察。這個階段大約持續三個緩慢的呼吸。
接著張開眼睛,並把視覺注意力集中在身體表面某一處。對我而言,通常會聚焦在手掌上。我會把視覺注意力放在手掌上,然後再做三個呼吸,仍然以內在狀態為主,但這時我開始把注意力從內在稍微分出一部分到外在。我對內在的注意大約佔 90%,但也將約 10% 的注意力放在外在。大多數人能相當容易做到這一點。
第三個位置,我會把視覺注意移到身體之外,對著房間中的某個點,如果在戶外則選距離約 5 到 15 英尺(約 1.5 到 4.5 公尺)之間的某個物體。此時我嘗試把約 90% 的注意力移到那個外在物體上。呼吸時我會注意那三個呼吸,所以仍保留約 10% 的內在注意力,以便掌握呼吸的節奏,但把大部分注意力放在身體外。
然後我會把視覺注意移到另一個更遠的站位,通常是地平線或能看得最遠的那個點,同樣維持三個呼吸。在這個階段,我盡力把注意力移到 99% 或接近 100% 的外在位置。
接著我通常會嘗試擴展我的視野與認知到更寬廣的範圍。這就是我們之前提到的以大細胞(magnocellular)為主的視覺功能:不是緊盯地平線上的某個特定點,而是試圖放大視野的孔徑,盡可能看見周遭的視覺景觀。這個階段同樣維持三個呼吸,然後我會立即回到內在景觀:閉上眼睛,再做三個呼吸,完全專注於內在感知,也就是我們之前稱的近體空間。然後再重複各個站位,可能做兩到三次。整個過程大約需要 90 秒到三分鐘,視你選擇的呼吸次數而定。
這一切在做什麼?為何我稱之為時空橋接?又為何對於設定目標有用?我之所以這樣稱呼,是因為視覺系統不僅僅用來分析空間,它實際上也是我們如何分割時間、如何把時間切分開來的方式。簡單來說,當我們把視覺注意力聚焦在靠近身體且非常狹窄的點時,我們傾向於把時間切得很細:我們關注呼吸、關注心跳。事實上,我們的呼吸、內在景觀與心跳成了我們經驗中的「秒針」,我們依據當下的生理經驗來切分時間。
而當我們把視覺注意力放到身體之外,不僅啟動外在感知與超個人空間系統,開始啟動多巴胺相關的目標導向系統,還會改變我們對時間的切分方式──當我們把視覺系統放在更廣闊的空間或皮膚界限之外的空間時,我們開始以不同的節奏切分時間,我們的「幀率」會改變。
這在設定目標、評估目標與追求目標的情境中很有用,因為除了少數例外,幾乎所有目標都涉及設一個未來的目標,然後把從現在到達成目標之間的時間切分成不同長度的里程碑。
即便我們試圖每週給予獎勵,獎勵仍會在一些意想不到的時間出現。這其實有助於強化行為。間歇且隨機的獎勵,是我們所知最有效的獎勵時程。但問題總是:我們如何在專注於這些較即時目標的同時,保持認知與長期目標一致?
這種行為,或更確切地說這種練習,教我們利用視覺系統,進而利用認知系統和獎勵系統,去指向不同的空間位置,從而指向不同的時間位置。這就是目標導向行為的本質。這也是設定目標的本質:先思考你想要什麼,然後設定通往該目標的中間里程碑,再評估自己是否達到那些里程碑,必要時當然還要更新你的目標。
如果一次把這些全部放在一起想,會變成極其混亂的一堆挑戰。但若把它拆解成視覺系統可以幫你找到並朝向那些里程碑的各個要素,我認為有充分的證據支持這樣做。很明顯,能夠從不同的視覺站位移動,並以有意、專注且有覺知的方式去做,顯然對於構想不同時段的各種目標有直接對應的能力。我確信這能大大有助於使一個人設定具體目標,然後依序通過里程碑,並在達成里程碑乃至最終目標的過程中不斷更新追求與獎勵。
像往常一樣,今天我涵蓋了許多內容。我們談到了有關尋求目標行為的一些神經科學、心理學及大眾理解,如何評估目標,等等。我們談到如何利用視覺系統更好地達成目標,的確也談到了像是視覺化,以及為何預想失敗有時比預想成功更有效。此外,我描述了一種可以作為每日或半每日練習納入的做法,所謂的「時空橋接」— 利用視覺系統,有意地把你的視覺從位於身體內側的站位(所謂的近端空間或內感知空間)逐步移到外界愈來愈遠的地方,再按順序移回來,作為駕馭、培養並強化那些連結視覺、空間、時間與獎勵系統等系統的一種方式。
最終,當你著手達成目標時,每個人都需要遵循若干基本步驟。你必須明確地確認那個長期且貫穿始終的終極目標是什麼;你必須確定哪些是里程碑;你起初可能不知道所有里程碑,但應該對設定里程碑的間隔以及如何為評估通往那些里程碑(以及最終目標)過程中的進展安排獎勵有所概念。我的希望是,你能夠把這些工具中的一部分——即便不是全部,或許只是一、兩項——融入你目前或未來關注的具體目標追求中。
最後,但絕非可有可無,感謝你對科學的關注。
In this Huberman Lab Essentials episode, I explain how to use science-based tools to better set and achieve goals.
I discuss the neuroscience of goal pursuit and how dopamine and visual attention shape motivation and effort. I explain whether visualizing success or failure better supports goal pursuit, how to choose goals at the right level of difficulty and evaluate progress. I also share a short “space-time bridging” protocol that helps train long-range, goal-directed behavior. These tools will help you stay motivated and reach goals more effectively.
Read the episode show notes at hubermanlab.com.
Thank you to our sponsors
AG1: https://drinkag1.com/huberman
David: https://davidprotein.com/huberman
LMNT: https://drinklmnt.com/huberman
Timestamps
(00:00:00) Goal Setting
(00:00:23) Brain & Goal Pursuit
(00:03:32) Goal Value, Action Steps
(00:05:49) Sponsor: David
(00:07:07) Peripersonal vs Extrapersonal Space
(00:08:34) Tool: Visual Focus & Pursuing Goals
(00:13:04) Visualization & Goal Pursuit, Tool: Visualize Failure
(00:15:25) Sponsor: AG1
(00:16:48) Tool: Goal Setting & Difficulty Level
(00:18:27) Dopamine & Goal Pursuit, Reward Prediction Error, Tool: Weekly Goal Assessment
(00:23:39) Dopamine & Vision; Importance of Behavioral Tools
(00:25:37) Recap of Tools for Goal Setting & Pursuit
(00:26:49) Sponsor: LMNT
(00:28:21) Goal Pursuit, Time; Tool: Space-Time Bridging
(00:35:49) Recap, Key Takeaways
Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.