Author: Huberman Lab

  • Dr. Kelly Starrett: How to Improve Your Mobility, Posture & Flexibility

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:07 for everyday life.
    0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:17 My guest today is Dr. Kelly Starrett.
    0:00:23 Dr. Kelly Starrett is a doctor of physical therapy and one of the world’s experts in
    0:00:24 movement.
    0:00:29 That is, he teaches people how to move better for the sake of sport, for the sake of recreational
    0:00:31 fitness, and for everyday living.
    0:00:36 Today we discuss several important topics, including how best to warm up for any and
    0:00:37 all workouts.
    0:00:42 He also tells us how to improve our movement patterns, for cardiovascular exercise, for
    0:00:48 sport, for resistance training, across the board how to move better, and how to improve
    0:00:52 our range of motion with the minimal amount of time investment.
    0:00:55 We hear a lot about different forms of stretching, we hear about dynamic stretching, we hear
    0:00:57 about passive stretching.
    0:01:02 Dr. Starrett explains how to improve our range of motion across our entire body in the best
    0:01:08 possible ways, as well as how to offset or repair any imbalances that stem from musculoskeletal
    0:01:14 problems or from neural issues, and how to reduce soreness, how to improve our posture,
    0:01:17 seated, standing, and movement-based posture.
    0:01:22 We talk about nutrition, so today’s episode covers an immense amount of actionable information
    0:01:24 that I’m certain all of you will benefit from.
    0:01:28 Dr. Kelly Starrett has authored several best-selling books, some of which you may have heard of,
    0:01:29 such as Supple Leopard.
    0:01:33 He was actually one of the first people to become synonymous with the use of a lacrosse
    0:01:38 ball or foam roller, but really even though a lot of people have talked about those, what
    0:01:42 he was really doing there was to emphasize the importance of understanding the relationship
    0:01:46 between the skeleton, the muscles, the nervous system, and the fascia, and today we also
    0:01:50 talk about fascia, which is an incredibly interesting and important topic.
    0:01:54 In addition to consulting and coaching for various college-level and professional athletes
    0:02:00 and teams, Dr. Kelly Starrett and his wife, Juliette Starrett, co-own the ready state.
    0:02:02 We provide a link to the ready state in the show note captions there.
    0:02:06 They have a plethora of useful information and actionable protocols.
    0:02:09 I should mention years ago, I took one of the courses from the ready state.
    0:02:12 It’s a really interesting course that we touch on some of the protocols from today.
    0:02:17 It’s all about pelvic floor, so whether you’re male or female and regardless of age, understanding
    0:02:22 your pelvic floor, how to take care of your pelvic floor in the context of exercise, posture,
    0:02:27 et cetera, is vitally important for all sorts of vitally important bodily functions.
    0:02:29 So today we also touch on that.
    0:02:33 By the end of today’s episode, I’m certain that you will be armed with a number of new
    0:02:35 highly actionable protocols.
    0:02:40 I should emphasize these protocols take very little time and have an outsized positive
    0:02:44 effect on your movement, your posture, and your overall health.
    0:02:47 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:49 and research roles at Stanford.
    0:02:53 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:02:57 about science and science related tools to the general public.
    0:03:01 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:03:03 Our first sponsor is Maui Nui Venison.
    0:03:09 Maui Nui Venison is 100% wild harvested venison from the island of Maui, and it is the most
    0:03:11 nutrient dense and delicious red meat available.
    0:03:15 I’ve spoken before on this podcast about the fact that most of us should be consuming
    0:03:20 about one gram of quality protein per pound of body weight every day.
    0:03:24 That protein provides critical building blocks for things like muscle repair and synthesis,
    0:03:29 but it also promotes overall health, given the importance of muscle tissue as an organ.
    0:03:33 Eating enough quality protein each day is also a terrific way to stave off hunger.
    0:03:36 One of the key things, however, is to make sure that you’re getting enough quality protein
    0:03:39 without ingesting excess calories.
    0:03:44 Maui Nui Venison has an extremely high quality protein per calorie ratio, so that getting
    0:03:48 one gram of quality protein per pound of body weight is both easy and doesn’t cause you
    0:03:50 to ingest an excess of calories.
    0:03:53 Also, Maui Nui Venison is absolutely delicious.
    0:03:57 They have venison steaks, ground venison, and venison bone broth.
    0:03:59 I personally like all of those.
    0:04:03 In fact, I probably eat a Maui Nui Venison burger pretty much every day, and occasionally
    0:04:05 I’ll swap that for a Maui Nui steak.
    0:04:09 The responsible population management of the access to your on the island of Maui means
    0:04:12 they cannot go beyond a particular harvest capacity.
    0:04:16 Signing up for a membership is therefore the best way to ensure access to their high quality
    0:04:17 meat.
    0:04:23 If you’d like to try Maui Nui Venison, you can go to MauiNuiVenison.com/huberman to
    0:04:26 get 20% off your membership or first order.
    0:04:30 Again, that’s MauiNuiVenison.com/huberman.
    0:04:32 Today’s episode is also brought to us by Juve.
    0:04:35 Juve makes medical grade red light therapy devices.
    0:04:40 Now, if there’s one thing that I have consistently emphasized on this podcast, it’s the incredible
    0:04:42 impact that light can have on our biology.
    0:04:46 Now, in addition to sunlight, red light and near infrared light have been shown to have
    0:04:51 positive effects on improving numerous aspects of cellular and organ health, including faster
    0:04:55 muscle recovery, improved skin health and wound healing, improvements in acne, meaning
    0:05:00 reductions in acne, reduced pain and inflammation, improved mitochondrial function, and even
    0:05:02 improving visual function itself.
    0:05:06 What sets Juve lights apart and why they’re my preferred red light therapy device is that
    0:05:11 they use clinically proven wavelengths, meaning specific wavelengths of red light and near
    0:05:15 infrared light in specific combinations to trigger the optimal cellular adaptations.
    0:05:19 Personally, I use the Juve whole body panel about three to four times per week, typically
    0:05:23 in the morning but sometimes in the afternoon, and I use the Juve handheld light both at
    0:05:25 home and when I travel.
    0:05:31 If you’d like to try Juve, you can go to Juve, spell joovv.com/huberman.
    0:05:35 Juve is offering an exclusive discount to all Huberman lab listeners with up to $400
    0:05:37 off, select Juve products.
    0:05:43 Again, that’s juve, joovv.com/huberman to get up to $400 off.
    0:05:46 And now for my discussion with Dr. Kelly Starrat.
    0:05:48 Dr. Kelly Starrat, welcome.
    0:05:49 Thank you, my friend.
    0:05:54 I’ve been wanting to get you on here for a long time, for many reasons, not the least
    0:06:03 of which is that you’ve just pioneered so many areas of health and fitness that I don’t
    0:06:09 even know where to start, frankly, but let’s jump in with the big M with movement.
    0:06:14 You’re an expert in dissecting complex movement, figuring out how people can move better, and
    0:06:19 also figuring out how people who are doing what they think are simple movements are actually
    0:06:23 making their life either more complex or more painful than it needs to be.
    0:06:30 So you’re also known for helping people with so-called mobility, which of course falls
    0:06:35 under the umbrella of movement, and I can’t see somebody do a foam roll or anything with
    0:06:40 a cross ball where they’re loosening up or talking about fascia without also thinking
    0:06:41 about you.
    0:06:45 So that should frame today’s conversation at least partially well.
    0:06:54 To kick things off, when you look at how most people sit, walk, and do their quote-unquote
    0:07:00 exercise, resistance training and/or cardiovascular, hopefully, and cardiovascular training, what
    0:07:03 are some of the most common problems that you see?
    0:07:05 Is it imbalance, like leaning to one side?
    0:07:09 Is it that their bodies are trained into asymmetry?
    0:07:16 Is there any way to mass diagnose everybody all at once in this first question?
    0:07:23 Let me borrow a couple of analogies from one of my favorite people, Katie Bowman.
    0:07:28 First thing she will point out, and it’s not a perfect analogy, so bear with us, is this
    0:07:34 notion of mechanotransduction, which means that at a cellular level, your tissues, some
    0:07:37 of your tissues specifically need mechanical input to express themselves.
    0:07:39 You want a strong tendon?
    0:07:40 How do you get a strong tendon?
    0:07:41 You have to load it.
    0:07:42 Right?
    0:07:43 Does it do tendon things?
    0:07:47 Is it lengthening under load, does it express shortening under load, does it do isometric
    0:07:48 holds?
    0:07:50 So we can start at that level.
    0:07:54 She points out that if you put a, and it’s getting not a perfect analogy, but if you
    0:08:00 put an orca into captivity, over a while, that orca fin will start to fold over.
    0:08:05 Folded fin syndrome, it’s nicer than floppy fin syndrome, that’s hurtful.
    0:08:10 And what you’re doing is when you alter the environment that this amazing animal lives
    0:08:11 in.
    0:08:12 It’s not swimming.
    0:08:13 It’s not fighting.
    0:08:14 It’s not hunting.
    0:08:16 You’re not loading the base of that fin.
    0:08:20 And so what happens is that collagen breaks down, and we start to see changes in that,
    0:08:22 in that expression of that.
    0:08:27 So what we can start to say is, again, not romanticizing the Pleistocene era when human
    0:08:35 beings were paleo and, but what is it that we need in our daily dose lives to maintain
    0:08:37 the integrity of our tissue systems?
    0:08:38 Exposure.
    0:08:40 So that our brain says, this is safe.
    0:08:45 So that you actually have tendons and ligaments that can do what tendons and ligaments can
    0:08:46 do.
    0:08:49 And fascia, that is, can be springy.
    0:08:55 If borrow another sort of catybomenism, if we have a movement language, an actual language,
    0:08:58 made up of words, how many words are you using today?
    0:09:01 And most of us aren’t using that many words, so very few words.
    0:09:02 So I sit.
    0:09:03 I stand.
    0:09:04 I walk very slowly.
    0:09:05 I sit.
    0:09:06 I stand.
    0:09:07 I walk very slowly.
    0:09:08 So everything is just in those few words.
    0:09:10 And then I go exercise using the same words.
    0:09:14 I’m on the exercise bike, I’m on an elliptical, which doesn’t actually ask me to have any
    0:09:16 hip extension.
    0:09:20 And suddenly you can see that our movement language, which we’re really codifying under
    0:09:27 intensity, load, we’re coming very competent in these adaptation positions, sitting.
    0:09:28 What ends up happening?
    0:09:31 Well, we start to see that our bodies are adaptation machines, and they just begin to
    0:09:32 adapt.
    0:09:38 And so suddenly what we have is a human body that doesn’t express normative range.
    0:09:42 The brain may not think that that range is even safe and put there.
    0:09:47 Then we start to sort of minimize the movement choices that the brain has, the movement options
    0:09:49 that the brain has.
    0:09:54 So really the question is, you know, at low loads, let’s establish things.
    0:09:57 At low loads and low speeds, you can get away with everything.
    0:09:58 Why?
    0:09:59 Because this body is rad.
    0:10:00 And it’s designed.
    0:10:01 It’s durable.
    0:10:02 It’s tangible.
    0:10:05 It’s designed to be written hard and put away wet for a long time.
    0:10:09 Remember when you were 17, would cut off your hand, would grow back the next day, right?
    0:10:13 You would think about the falls you took skating and you’d be like, oh, that sucked the next
    0:10:14 day.
    0:10:15 Put your shoulder back in.
    0:10:16 You just kind of respawn.
    0:10:21 So what is it that we need to put into our movement diet?
    0:10:26 And then we can start to separate out, should that be exercise or should that be movement?
    0:10:30 And now the real filter that we should be beginning these real and earnest conversations
    0:10:35 about is, what is it in the environment, given that I’m a busy working person, and maybe
    0:10:39 I have some agency in the morning, and maybe I have some agency in the afternoon.
    0:10:44 But let’s take exercise out of it, the one hour discreet, working on zone two cardio,
    0:10:47 working all right, my evidence-based practice.
    0:10:49 What should I be doing the rest of the time?
    0:10:51 So for example, one of the things that we’re huge fans of in the evening is sitting on
    0:10:53 the ground for 20 or 30 minutes.
    0:10:57 In what, cross-layered squatting?
    0:10:58 Yes.
    0:10:59 Yes.
    0:11:00 Long sit, side saddle.
    0:11:02 At any time you need to fidget, fidget.
    0:11:06 And what you’ll see is you start to accumulate exposure, which I think in my world view is
    0:11:13 the first order of magnitude in problem solving is how do we have the human be exposed to
    0:11:18 the thing we’re trying to change or improve or restore normative ranges.
    0:11:21 So that would be in the evening, just getting down on the floor?
    0:11:27 Yeah, that behavior alone, cultures that toil on the ground, sleep on the ground, we start
    0:11:33 to see fall risk in our elderly populations attenuate to zero, proximity to zero.
    0:11:38 Lower hip OA, lower low back OA, and it may just be that we’re using and touching some
    0:11:39 shapes.
    0:11:43 And our bodies are saying, “Hey, let’s just keep that around.
    0:11:46 Let’s normalize what the hip should be able to do.”
    0:11:52 In terms of your connective tissue, think about the idea here is that we’re loading
    0:11:59 you passively, actively, whatever, that you’re saying to your brain, “This is a quote from
    0:12:02 one of my PT instructors, and this is really important.
    0:12:03 People take this away.
    0:12:05 They should listen to this.
    0:12:07 Muscles and tissues are like obedient dogs.
    0:12:11 At no age do you stop adapting, at no age do you stop healing.
    0:12:12 Those things slow down.
    0:12:14 It’s a little bit harder to have the same adaptation we did.
    0:12:18 We weren’t in full-fledged puberty, but you can always adapt.
    0:12:22 In the first order of business, if you spend 20 or 30 minutes sitting on the ground, you’re
    0:12:24 going to start to see that my hamstrings start to feel better.
    0:12:28 My hips start to feel a little better because I’m just spending time in these ranges and
    0:12:32 my body is going to start to adapt as I increase my movement language.
    0:12:37 Would you extend what you just said to, like if somebody has a hardwood floor and maybe
    0:12:42 a little low-pile rug or something like that, and they’re going to watch a podcast or movie
    0:12:48 or show it in the evening, they stretch out and on their belly, like sort of up dog or
    0:12:50 cobra or whatever it’s called.
    0:12:57 So basically any kind of movement where you’re on the ground, any kind of squatting and maybe
    0:12:59 they start to stretch a bit here and there.
    0:13:02 So now we’re into the real magic, the behavior.
    0:13:04 Where are we going to stack these behaviors?
    0:13:07 So if you have to get up and down off the ground, plus one, right?
    0:13:09 I got to get up and down off the ground every day.
    0:13:12 So if you’re an older person who may hasn’t gotten off the ground, I’m older, I’m just
    0:13:16 talking about over 50, you may not have gotten them down off the ground for 100 years.
    0:13:18 You just don’t do it anymore, right?
    0:13:22 We want to hear why I think MMA is so amazing, you have to get up and down off the ground
    0:13:23 a lot, right?
    0:13:26 If you do, go to Jits, right?
    0:13:27 How about yoga?
    0:13:28 How about Pilates?
    0:13:31 You’re like, wow, there’s a lot of time organizing on the ground.
    0:13:37 So a lot of people, Ida Rolf really said, hey, how do we help the person organizing gravity
    0:13:40 first and foremost, right?
    0:13:45 Then we have someone like Phillip Beach, who is this incredible, who wrote this book on
    0:13:50 functional embryology, which I highly recommend, called Muscles and Meridians, I think, Muscles
    0:13:52 and Meridians.
    0:13:57 But his hypothesis is that one of the ways that the body tunes itself is by being on
    0:13:58 the ground.
    0:14:05 Again, restoring native ranges, re-approximating joints, right, kneeling, walking, and if
    0:14:10 you just took a step back and said, what’s it look like for the last 10,000 years?
    0:14:14 When have we, 10,000 years ago, my understanding is that I’m a little fatter.
    0:14:17 We’re femurs a little longer, but we’re pretty much the same people.
    0:14:18 Maybe I don’t digest milk yet.
    0:14:19 Maybe that’s the understanding.
    0:14:24 But ultimately, what behaviors have changed, we’re off the ground.
    0:14:29 And so this is an easy, don’t need any equipment, can drop this in.
    0:14:32 I can answer my emails, watch TV.
    0:14:36 That seems like the how we’re going to improve and be able to start to untangle this very
    0:14:37 complex query.
    0:14:39 Not when people have a lot going on.
    0:14:40 I love this.
    0:14:45 And as you point out, sorry, the rollers are already there.
    0:14:49 So you’re sitting there and the rollers there, another barrier to adherence knocked out.
    0:14:51 So you’re like, oh, Mazel, just what’s stiff today?
    0:14:52 What hurts today?
    0:14:55 How could I have some self-soothing input?
    0:14:59 And when we’re working at high levels of performance, like the highest levels, these
    0:15:05 range of motion, like keeping you being able to access the full arsenal of what you can
    0:15:10 do with your body, these moving solutions, sort of like Edelport Tall plus the Olympics,
    0:15:11 right?
    0:15:16 You would see that this is an easy way for our lead athletes to work and integrate without
    0:15:18 having to do another thing.
    0:15:22 So what I’m getting here is that everybody regardless of age should get down on the ground
    0:15:26 once a day and get up off the ground at some point.
    0:15:30 And you can use whatever you want to help you get up and down the ground.
    0:15:33 So those who are listening are like, I can’t do that.
    0:15:39 You know, there’s a test we write about in the book that if you just do crisscross apple
    0:15:44 sauce standing, you should be able to lower yourself to the ground and stand back up without
    0:15:45 using your hands.
    0:15:46 Okay.
    0:15:47 So cross the feet.
    0:15:50 Just for those that are just listening, cross the feet and then just slowly lower yourself
    0:15:51 into the seated.
    0:15:52 That’s right.
    0:15:53 Don’t collapse.
    0:15:54 Just lower yourself to the ground.
    0:15:57 And then without putting your hands down or knee down, can you stand back up?
    0:16:01 And should one be able to do it with either foot over the other?
    0:16:03 Seems like I should use my left leg and right leg equally, right?
    0:16:05 I shouldn’t have a good side and a bad side.
    0:16:10 But what’s interesting is the data, I think is that like it’s a nice predictor of all
    0:16:11 cause mortality and morbidity.
    0:16:13 That’s fine.
    0:16:19 But what it really hints at is your changes in how your body interacts with the environment.
    0:16:22 That because you’ve adapted suddenly the skill that you’ve done a hundred thousand
    0:16:27 times, 200,000 times as a kid’s in crisscross apple sauce, you suddenly are confronted as
    0:16:30 an adult with a skill you can no longer perform.
    0:16:32 And it doesn’t require massive hip range of motion.
    0:16:35 It doesn’t require full range of motion in your ankles.
    0:16:37 It’s actually a really fair test.
    0:16:41 But if you’re missing some of these end ranges, you’re going to struggle.
    0:16:44 And it’s nice now that I have this like, what’s the session cost?
    0:16:48 I become a love cycling mountain biking is my jam, but if I ride my bike a ton, my hips
    0:16:50 get super tight.
    0:16:55 But if I have some assessments, just like vital signs, blood pressure, 120 over 80, that’s
    0:16:58 not good blood pressure, but it’s a nice, decent reference.
    0:17:03 Now I create some movement minimums that help me understand how my body is interacting with
    0:17:07 stress, environment, nutrition, exercise, et cetera.
    0:17:13 For some people, maybe me, if I were to sit cross-legged on the ground for a bit and then
    0:17:14 stand up.
    0:17:15 Oh yeah.
    0:17:20 If it hasn’t been in a while, I’m like kind of like just kind of ache, but I consider myself
    0:17:22 pretty mobile.
    0:17:25 Once I warm up, I can run for an hour and a half, jog for an hour and a half.
    0:17:30 Once I get warmed up in the gym, I can move what at least for me is satisfying amounts
    0:17:31 of weight.
    0:17:32 So I wouldn’t say that I’m out of shape.
    0:17:34 I wouldn’t say I’m in spectacular shape.
    0:17:41 Is it normal for us, after a certain age, to kind of feel like we creak or ache as we
    0:17:44 move in or out of a new movement?
    0:17:49 Does it fit with being still a healthy person, or should we just not have any of those kinds
    0:17:50 of like …
    0:17:51 That was …
    0:17:53 Dude, I sat on the ground, that was rough.
    0:17:54 That was super rough.
    0:17:55 Yeah.
    0:17:57 Maybe sitting for 30 minutes and standing up and feeling like you have to kind of open
    0:18:00 yourself up with a can opener, so to speak.
    0:18:01 Well, a couple of things there.
    0:18:03 One is that you said new movement.
    0:18:08 So one of the ways we define best athlete is who’s the person who can transfer the skill,
    0:18:11 their current skill set, and pick up the new skill the fastest.
    0:18:16 So what I’ll say is, if you want to test how fit you are, how good your program is, go
    0:18:17 ahead and jump to someone else’s program.
    0:18:18 Let me know how that goes.
    0:18:20 Can you perform the skills?
    0:18:21 Are you skilled?
    0:18:22 You’re not?
    0:18:26 I’m chuckling because I joined Cameron Haynes for his weight workout, which is high repetition
    0:18:29 circuit work that went on for about 45 minutes.
    0:18:33 None of the weights were particularly heavy, but it’s just non-stop.
    0:18:37 I was sore, and I normally don’t get sore for more than a half day, if at all.
    0:18:39 Soreness hasn’t really ever been an issue for me.
    0:18:43 I was sore for almost a week and a half, maybe two weeks.
    0:18:44 But it was insane.
    0:18:45 It was …
    0:18:46 This is so good.
    0:18:49 It opens up the next thing, right?
    0:18:54 Founder of CrossFit, Greg Glassman, one of my earliest influences coaches, says, “We
    0:18:55 failed the margins of our experience.”
    0:19:02 So what you just saw was, “Hey, here is this metabolic pathway range work that I have not
    0:19:04 inoculated myself to.”
    0:19:09 And I think we’re at an interesting place where fitness has become hobby.
    0:19:14 Fitness has become sort of my personal pastime.
    0:19:19 And I can go to the gym and I can look jacked, you’re jacked in tan, you’re very handsome,
    0:19:20 49-year-old.
    0:19:27 But what we start to see is the things that make us look aesthetically pleasing or unfunctional
    0:19:33 enough isn’t the same thing as preparing for sport or transferring to new skill.
    0:19:37 And in fact, I would say if I had a spectrum of activities, I’d put like fitnessing over
    0:19:38 here.
    0:19:41 Like I’d go to a camp, I’d just do a million reps, I’d breathe hard, it’s super fun.
    0:19:46 I’m in Zumba, I’m like a mirroring, and I have positive regard, and I see my friends.
    0:19:49 On the other side, we have very much sports-specific training.
    0:19:52 The only goal is to support the sport.
    0:19:56 If you’re an elite soccer player, we have goals off-season, but in the season, it’s
    0:19:58 to support your body to win.
    0:20:02 But one step back from that, I call sports preparation training, which is where we start
    0:20:07 to see sort of some really pattern interference between what the internet says I should do
    0:20:13 to have huge quads and the best way to create an elite sprinter or an elite footballer.
    0:20:19 Or right, in that sports preparation training, I can be, think of it, GPP plus looking at
    0:20:21 positions and how things transfer.
    0:20:25 Frans Bosch is a great example of sports preparation training.
    0:20:29 He’s a Dutch thinker, his books are great, and you’ll see, understand that really what
    0:20:33 we’re trying to do in sports preparation is say, “Hey, what is this complex system
    0:20:35 in front of us?
    0:20:39 What’s the minimal amount of input so that we can still go and project ourselves into
    0:20:41 the world through sport and performance?”
    0:20:46 And then on the other side, suddenly, we do come up confronted with, “Hey, I’m doing
    0:20:50 this thing and I jump in with my friend and I get brutalized,” which is actually a problem
    0:20:55 that we have with people, really good fit athletes, and I throw them into like a group
    0:21:00 fitness class and they can do so much work that they wreck themselves for weeks.
    0:21:01 And that’s probably what happened.
    0:21:06 You’re so strong and you know how to just be uncomfortable and you just did this freakish
    0:21:10 amount of work without giving yourself a chance to adapt, and that happens all the time.
    0:21:17 So going back to the getting down on the ground once a day, and then getting up, I’d like
    0:21:25 to just, I want to get to fitness and sports training as well, but is there another practice
    0:21:30 or set of practices related to where we do our profession work?
    0:21:35 So I can stand, I have a standing desk, I have a drafting table, and I’ll sit stand.
    0:21:37 I’ll stand for a while, I’ll sit, stand for a while, I’ll sit.
    0:21:42 I have a stool, I like to be at a stool that’s where my back is not supported.
    0:21:45 And so I try and vary it as much as I can.
    0:21:51 And thanks to you, I got, thanks to your recommendation, that is, I bought one of those little kickstands
    0:21:52 that goes underneath the desk.
    0:21:53 A little fidget.
    0:21:54 From Rogue.
    0:21:55 Yeah.
    0:21:56 I don’t have any financial relationship to Rogue.
    0:21:58 You’re making tens of dollars on the fidget stand, right?
    0:22:01 No, I send them, I send them money like everyone else would.
    0:22:03 One could probably build one too, this is a little fidget stand.
    0:22:08 I love that thing because it reminds me to, you know, to swing my foot while I’m there,
    0:22:09 even while I’m standing.
    0:22:12 So that’s what I’ve done to try and keep some mobility during the day.
    0:22:15 And I want to double click on that because that’s really amazing because what you’ve
    0:22:18 done is said, “Hey, I can’t control this aspect of my mind.
    0:22:20 I have to do some deep work.
    0:22:24 That means I might need to perch or I might have to sit at a conference table.”
    0:22:27 And then what we can start to say is, “Well, what other choices do I have?”
    0:22:33 And now if we work with a typical person and you say you have some agency before you
    0:22:36 leave work and then your agency doesn’t return until you get home, right, what are you going
    0:22:42 to do during the day to keep the body moving, right, so that it’s easier to escape to your
    0:22:43 afternoon class?
    0:22:48 I think that’s the thing and what you just described is what my wife would call a movement
    0:22:49 rich environment.
    0:22:55 How do I pepper the environment with inputs so that I’m not just in a tiny movement language?
    0:22:56 I love that.
    0:23:02 I want to go back to the sitting on the ground, should it be painful, should it be sore?
    0:23:07 One aspect of your physiology that will not change, doesn’t have to change, is your range
    0:23:09 of motion as you get older.
    0:23:12 We should be able to maintain our range of motion.
    0:23:16 So what’s interesting is that if we’re suddenly confronted with tasks that ask us to be in
    0:23:20 certain positions that we’re not comfortable with, we’re going to be sore.
    0:23:21 You bet.
    0:23:22 You’re going to have to squeeze your butt.
    0:23:26 And something you said earlier, like, “Once I’m warmed up, I love that phrase, right?
    0:23:31 Once I’ve had my 27 supplements and my coffee and my activation, I’ve gotten into my sauna,
    0:23:32 and I can do anything.
    0:23:33 I feel great.”
    0:23:36 The real question is, should I have to do all that stuff?
    0:23:37 For high performance?
    0:23:38 Absolutely.
    0:23:44 But should I have to do all of this prep to have native range of motion, to have baseline
    0:23:45 range of motion?
    0:23:46 Probably not.
    0:23:51 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:23:56 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
    0:24:01 AG1 is designed to cover all of your foundational nutritional needs, and it tastes great.
    0:24:06 Now, I’ve been drinking AG1 since 2012, and I started doing that at a time when my budget
    0:24:07 for supplements was really limited.
    0:24:12 In fact, I only had enough money back then to purchase one supplement, and I’m so glad
    0:24:14 that I made that supplement, AG1.
    0:24:18 The reason for that is even though I strive to eat most of my foods from whole foods and
    0:24:23 minimally processed foods, it’s very difficult for me to get enough fruits, vegetables, vitamins
    0:24:27 and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
    0:24:31 And I need to do that in order to ensure that I have enough energy throughout the day, I
    0:24:34 sleep well at night, and keep my immune system strong.
    0:24:38 But when I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health,
    0:24:42 my mental health, and my performance, both cognitive and physical, are better.
    0:24:46 I know that because I’ve had lapses when I didn’t take AG1, and I certainly felt the
    0:24:47 difference.
    0:24:51 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
    0:24:55 and the brain, that when I regularly take AG1, which for me means serving in the morning
    0:24:59 or mid-morning, and again later in the afternoon or evening, then I have more mental clarity
    0:25:01 and more mental energy.
    0:25:07 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
    0:25:11 Right now, they’re giving away five free travel packs and a year’s supply of vitamin
    0:25:12 D3K2.
    0:25:18 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:25:22 As long as we’re there, I’m just going to tell you what’s worked best for me in terms
    0:25:26 of warming up, and I’d love to know your thoughts.
    0:25:33 Years ago, I think it was a Charles Pauliquin post or something like that, where it was
    0:25:39 suggested to do relatively low repetition warm-up as opposed to going in and doing 15
    0:25:42 reps, then 10, then eight, or whatever it is.
    0:25:47 I’ve found over the years, what’s allowed me to get strongest and stay strongest for
    0:25:54 me is to, sure, I’ll go in and do the first set of a resistance training movement of maybe
    0:26:00 eight repetitions just to get some blood flowing and remind my brain what the range of motion
    0:26:01 is right.
    0:26:09 Then I’ll do maybe just five, four, two repetitions of subsequent three sets, so five, four, and
    0:26:12 then two repetition sets with heavier loads.
    0:26:15 It’s just to prepare my nervous system for heavier loads.
    0:26:21 Then when I start my actual “work sets,” I can get a lot more real work done.
    0:26:25 This for me was like spit in the face of everything I had read, everything I had seen that you
    0:26:26 need to do higher repetitions.
    0:26:32 All the warm-ups and it has allowed me to progress more or less continuously over the
    0:26:35 decades that I’ve been training, and I’m not a natural athlete.
    0:26:36 I’m just not.
    0:26:38 I’ve trained for a long, long time, but I would never fall under what you would call
    0:26:40 like natural athlete.
    0:26:44 I have a low recovery quotient, all that stuff.
    0:26:46 For me, it was like a shocker, but it makes total sense.
    0:26:50 Prepare the nervous system for the work you’re about to do, and don’t follow some preconceived
    0:26:55 idea that you have to do high repetition warm-up or even moderate repetition warm-up, and lo
    0:26:56 and behold, you get much stronger.
    0:26:58 If you want to grow muscle, you can grow more muscle.
    0:27:00 Why haven’t we heard more about this?
    0:27:02 Why don’t people in fitness talk more?
    0:27:07 I know you do, and please do, talk about the nervous system and the fact that it’s not
    0:27:12 just all about warming up and getting blood flow, it’s really about preparing the brain
    0:27:15 and spinal cord and all the stuff in there.
    0:27:18 Let’s say a couple of variables there.
    0:27:19 What’s your training age?
    0:27:20 Right?
    0:27:23 If I’m going to take a beginner and you in the same thing, we can make big jumps.
    0:27:25 You and I have been … We’ve delifted together a decade ago.
    0:27:26 We can just go.
    0:27:32 We know our bodies, the patterns are well-engrained, our tissues have exposure here, right?
    0:27:34 There’s some things we can do.
    0:27:40 I love that you’re starting to see that what’s the minimal amount of warm-up to do the task,
    0:27:44 and on some days, you may be sore, maybe stiff, and he takes a little more time to go, get
    0:27:47 right underneath it.
    0:27:52 One of the things I think we have this opportunity to do is put play back into warm-ups.
    0:27:57 One of the things is that I suspect, and please correct me if I’m wrong, you don’t find a
    0:28:04 lot of joy in doing these wrote A, B, the world’s greatest stretch, do the active … It’s
    0:28:08 not that fun.
    0:28:11 Let me talk about my experience working with a team at Berkeley.
    0:28:16 I had this shout-out to the women’s water polo team at Berkeley who are my total family.
    0:28:22 These women are incredible, but it came into the sport and looked around and I saw really
    0:28:27 ineffective warm-ups that weren’t a good use of the time, that didn’t prepare us to get
    0:28:31 into a fight in 20 minutes or 30 minutes later.
    0:28:36 If you went through your warm-up and said, “I’m going to be in a fight, am I prepared
    0:28:37 for that or not?”
    0:28:43 That’s a nice rubric to say, “I’m a nervous system arousal, I have a little sweat on,
    0:28:52 I’ve practiced, I’ve touched some positions and shapes,” but what I see is that in the
    0:28:56 typical training session, there’s a lot of work to get done.
    0:29:00 Now I think training has become very, very dense.
    0:29:04 Here’s this piece, here’s this piece, now I do the successor work, I got to hit these
    0:29:09 cards, and so the warm-up for me has been one of the last places where I can get you
    0:29:14 to explore new movements, something you saw on the internet, play around.
    0:29:18 If you came to my gym, or we came to my house now, I’d be like, “Let’s go throw the medicine
    0:29:22 ball for five minutes,” and there’s no wrong way, but I want you to start to explore speed.
    0:29:27 I want you to explore catching an object and going fast, and what we haven’t done, and
    0:29:33 I suspect I wouldn’t say that your warm-up is the best way, I’d say it’s one way to get
    0:29:40 to the thing that we want faster, and potentially you stop doing what didn’t work and what didn’t
    0:29:45 serve you, which I really want people to understand is that if you’re not blind, going through
    0:29:49 some program, I want you to say, “Does this serve me?”
    0:29:53 Because my experience working now 20 years with the best teams and athletes and organizations
    0:29:57 on the planet, is athletes do what work and they stop doing what doesn’t work.
    0:29:58 Isn’t that interesting?
    0:30:03 Right, so what I love is that you started to get under heavy loads relatively quickly
    0:30:07 and movements you had real competency and exposure with, yes.
    0:30:11 Because what we want to do is come back to say, “What’s the least amount of work I can
    0:30:16 do to have the biggest adaptation in three hours in the gym doesn’t fit into your life
    0:30:18 and it doesn’t fit into the typical person’s life?”
    0:30:22 And theoretically, you’re going to have to go do a sport, so you’re going to have to
    0:30:26 recover from this sport and this training session, right?
    0:30:29 You were like, “Hey, I can’t even handle this high volume.
    0:30:30 It’s a ding on me, too.
    0:30:32 I can’t handle the same high volume as my friends can.”
    0:30:38 So wasting your time in quotation marks with lots of high volume sets of an empty barbell
    0:30:42 might have been useful at some point and maybe it doesn’t serve you as well now.
    0:30:45 Or because you have to put so many plates on that bar that’s just, that’s a warm-up by
    0:30:46 itself, right?
    0:30:47 That’s not an issue for me.
    0:30:49 Actually, you walked a mile to load those plates.
    0:30:52 No, that’s not an issue for me, but that’s a perfect, what you just said is a perfect
    0:30:56 opportunity for me to mention something that I’ve noticed, which prompts a question, which
    0:31:01 is, I notice that I have some asymmetry, my right shoulder naturally sits a little lower
    0:31:02 than my left.
    0:31:04 And whenever I get a little back tweak, it’s always on the same side, et cetera, et cetera.
    0:31:07 I know this varies for everybody.
    0:31:11 And I noticed that I was always picking up the weights and rewracking them, because I
    0:31:17 rewrack my weights like a grown-up, rewracking them on the same side.
    0:31:23 So I’ve made it a point now to switch up which side of my body I do them from.
    0:31:26 And notice I’m significantly weaker on one side of my body.
    0:31:31 I mean, not to the point where I have to use two different sets of, or two different dumbbells
    0:31:34 if I’m doing curls or something, but just noticing these natural asymmetries starting
    0:31:39 to show up because I’m a right-hander, or who knows, or I skateboarded.
    0:31:43 So I’ve spent a lot of my life, early life, with my left foot forward and my right foot
    0:31:44 pushing.
    0:31:47 And as a consequence, there are a lot of asymmetries.
    0:31:52 So what I’ve tried to do is correct those asymmetries in the between movement movements,
    0:31:57 but also to stagger my stance during curls and then switch it each time, or maybe even
    0:31:58 overemphasize the weaker side.
    0:32:01 I have no professional training in any of this.
    0:32:06 I’ve just found that it’s made for better posture, more evenly distributed strength.
    0:32:11 And I must say, all of that is based on teachings that I read in your books and through conversations
    0:32:15 with you about, “Hey, we have these natural imbalances, and there are little things that
    0:32:18 we can do that take moments that can correct those imbalances.”
    0:32:23 So if you would, could you sort of expand on the number and type of imbalances that
    0:32:27 you most commonly see, and some ways for people to remedy them?
    0:32:28 Excuse me.
    0:32:31 Let’s, if we just took the word imbalance and put it to the side for a second, because
    0:32:33 it’s sort of a nonspecific term.
    0:32:35 Like are we testing your hamstring to your quad?
    0:32:38 Like what’s the ideal ratio here?
    0:32:41 Like if you’re a professional pitcher, I hope your arm, right arm looks definitely in your
    0:32:42 left arm, right?
    0:32:52 But what we can say is, number one, imbalances don’t necessarily cause pain.
    0:32:53 Let’s be clear about that.
    0:33:02 We should be using our time in the gym as training to find efficiencies and blind spots
    0:33:10 in our patterns, in our skill, in our brains feeling comfortable with a certain movement.
    0:33:14 And what you just hit was that it’s, boy, it’s really easy to get a lot of variability
    0:33:16 just doing the things I want to do anyway.
    0:33:18 So now I’m in a tandem stance.
    0:33:20 I skate left foot forward, right?
    0:33:23 But you know, suddenly that’s my dominant stance.
    0:33:27 If you’re going to ask me to do anything of consequence, I’m going to adopt that stance.
    0:33:29 But suddenly I get to have some exposure here.
    0:33:30 So what’s the point of the gym?
    0:33:32 What’s the point of training?
    0:33:39 Just to work on some cardio respiratory output, you know, that the sign says, is it to move
    0:33:40 into play?
    0:33:43 Is it to, you know, the brains of, you know, problem solving machine, let’s give it some
    0:33:44 problems to solve.
    0:33:47 So you suddenly have a new problem to solve.
    0:33:50 And I would even say that weakness isn’t even the right idea.
    0:33:54 Just like here is a pattern that I’m not as effective at, as efficient at.
    0:34:01 So when we go into the gym, sort of with this great curiosity, then it’s a really rich place
    0:34:07 and really frankly the only safe place because there isn’t contact and sport and we’re not
    0:34:12 fighting and dancing and moving and we can really do this controlled formal movement
    0:34:14 where we can really see inputs and outputs.
    0:34:19 I explained my mother-in-law a long time ago what was happening when we were developing
    0:34:21 our model to understand movement.
    0:34:25 And I explained it and she was like, oh, you mean it makes the invisible visible?
    0:34:26 That’s right.
    0:34:30 Is that this is a place to understand how your range of motion is changing, how your skills
    0:34:32 are changing, right?
    0:34:35 Over the course of a season or the course of, you know, something going on in your life,
    0:34:38 a season in your life, suddenly you’re like, wow, my left hip is a little tight or my left
    0:34:41 shoulders, my internal rotation is going away.
    0:34:43 Hard to see when you’re swimming.
    0:34:45 Really easy to see when we done bus snatch, right?
    0:34:50 And what we’re trying to do then is take the gym, not only have it be a stimulus for adaptation,
    0:34:56 but have it be a really great place to uncover changes in my movement, changes in expression
    0:34:57 of that movement.
    0:35:03 And so really what you see, again, if I just do this one thing over and over again, that’s
    0:35:06 patterning, that’s repetition, that’s practice, right?
    0:35:09 And what you’ve done is just said, hey, let me change my brain.
    0:35:11 Let me open the door handle with my left side.
    0:35:17 And coming into the gym with that curiosity means that we can have seven bottom lines.
    0:35:18 We’re working on your fascia.
    0:35:20 We’re working on these energy systems.
    0:35:25 We’re working on these movement skills, but simultaneously we can have fun.
    0:35:28 We can work on understanding our range of motion.
    0:35:36 So for me, I think it’s easier to say, let’s frame mobility as do you, here’s my definition,
    0:35:38 do you have access to normative range of motion?
    0:35:42 The range of motion, every physician, every physical therapist, every chirole agrees on.
    0:35:44 Shoulder, it’s 180 degrees, fulcrum of flexion.
    0:35:49 So for those listening, this is lifting your arm above head so you can bring your hand
    0:35:52 basically, you know, above the center of your head.
    0:35:57 And what you can see right now is Andrew has his elbow bent, his head tipped to the side,
    0:36:02 he’s internally rotated, he’s solving the problem, which is what his brain is saying.
    0:36:03 Compensation.
    0:36:04 Right.
    0:36:07 If you want to use the word compensation, I want to put that on you.
    0:36:10 But what I’d say is that’s an incomplete position.
    0:36:13 Doesn’t mean you have pain, doesn’t mean you’re not the world champion, but it means we may
    0:36:16 have some latent capacity we could chase.
    0:36:22 And the next question for me then is what is it that’s missing potentially in your training
    0:36:23 that we’re not having this exposure?
    0:36:25 We’re not doing enough close grip pain.
    0:36:27 We’re not doing seesaw press, right?
    0:36:30 Or the arm is straight up, we’re always gripping on a barbell, right?
    0:36:33 I’m not handling enough dumbbells or kettlebells overhead.
    0:36:37 And then we can say, well, do I need some position transfer exercises, mobility work
    0:36:39 to restore that so we can use it again?
    0:36:44 And then more importantly, how does that turn up for you in a way that impacts your sport
    0:36:45 or your job?
    0:36:46 That’s what’s really interesting.
    0:36:47 Does that make sense?
    0:36:48 Yeah.
    0:36:52 So what I’m hearing is that when we go into the gym or wherever we do our resistance training
    0:36:59 work, that we should think about it as a place to, yes, perform to exceed our previous reps
    0:37:00 and sets.
    0:37:01 That’s fun.
    0:37:02 Yeah.
    0:37:03 Because that’s part of the…
    0:37:04 It’s fun and easy to measure.
    0:37:05 Hard to see.
    0:37:06 Are you getting better at soccer?
    0:37:07 I don’t know.
    0:37:08 But I put another keel on my bench today.
    0:37:09 That’s fun.
    0:37:12 Lex Friedman, who of course everybody knows from the Lex Friedman podcast, likes to make
    0:37:17 fun of Americans because he’s Russian, but he’s actually American now for being meatheads
    0:37:22 because we like to spend so much time in gyms working out as opposed to doing sports.
    0:37:27 And I assure him that I’ve also done and do sports now, but he likes to make that point.
    0:37:34 And I think it’s a fair one in that he’s a Brazilian jiu-jitsu guy, so in any event,
    0:37:41 the gym is also a place for diagnosis, to diagnose where we don’t have as much range
    0:37:43 of motion as we could.
    0:37:49 And that’s very helpful, I think, for people to hear because most people are time limited.
    0:37:53 They don’t have…if they’re getting their two or three resistance training workouts
    0:37:56 per week plus two or three cardiovascular training workouts and they’re listening to
    0:38:01 Peter or Tia, so they’re trying to hang from a bar for 90 seconds or more and they’re doing
    0:38:04 some farmer carries and they’re doing their zone too and they’re throwing on a weight
    0:38:07 vest and they got it fidgeting under their desk.
    0:38:10 At some point, you can start to understand why people are like, “Whoa, this is starting
    0:38:11 to become overwhelming.”
    0:38:16 What you’re talking about is going and doing your typical workout, but paying attention
    0:38:23 to where some, for lack of a better word, I’ll call them asymmetries or not full range
    0:38:26 of motion being expressed, where that might be happening.
    0:38:29 I love…I keep coming back to this, but the thing about getting down under the ground
    0:38:34 for 30 minutes each night while watching TV or while…maybe even while eating dinner
    0:38:37 or while talking to your family or partner, I think it’s fantastic.
    0:38:40 It also gives me an excuse to push the sofas off to the side of the room because I have
    0:38:44 this weird neuroticism about furniture in the middle of the room.
    0:38:48 So I’m imagining getting mats down on the floor, the living room.
    0:38:54 And suddenly, we’re not programming another thing that’s…I think one of the things that
    0:38:56 has happened and it’s a good thing.
    0:38:59 It’s a feature of the system.
    0:39:02 Strengthenishing in the last 20 years has become very sophisticated.
    0:39:10 So Juliette and I, my wife and CEO, opened our gym in 2005.
    0:39:12 This was the CrossFit gym down at the Presidio.
    0:39:13 That’s right.
    0:39:19 It was the 21st CrossFit in the world early, but we couldn’t buy a kettlebell in San Francisco.
    0:39:20 We had to drive to Santa Cruz.
    0:39:21 That says a lot about San Francisco.
    0:39:23 I can say that because I’m from the Bay Area.
    0:39:27 But there was one place in Santa Cruz that sold them, Played Against Sports, that imported
    0:39:29 these Russian kettlebells.
    0:39:30 Thank you, Pavel.
    0:39:33 And we had to make this trek down to buy them.
    0:39:37 So the fitness…I think we…I bought my first pair of Olympic lifting shoes out of the back
    0:39:38 of someone’s car, like a drug deal.
    0:39:39 Olympic lifting shoes?
    0:39:40 Yeah.
    0:39:41 Like you just couldn’t buy them.
    0:39:42 Flats old shoes.
    0:39:45 Like actually an Olympic lifting shoe with like a heel.
    0:39:49 But like you can buy those at like three different stores in Malibu right now.
    0:39:54 Like you go right over there, it’s…we have normal…you can buy a kettlebell as a target.
    0:39:59 So the world has become much more sophisticated.
    0:40:02 Sometimes like the overhead squat is a good example.
    0:40:03 Fantastic diagnostic tool.
    0:40:04 Tells us a lot.
    0:40:05 It’s a bar-held overhead.
    0:40:06 And squat down.
    0:40:07 Squat down.
    0:40:08 Super simple.
    0:40:11 All you have to do is have normal range of motion and your joints and tissues.
    0:40:12 Well, that helps.
    0:40:15 Juliette likes to say I was bendy before I was big.
    0:40:20 But you know, the idea here though is let’s go ahead and also put skill back into this.
    0:40:24 But most people weren’t overhead squatting, you know, at all.
    0:40:25 It wasn’t part of their language.
    0:40:27 Now everyone knows what an overhead squat is.
    0:40:28 Right?
    0:40:32 Dan John, CrossFit, all the Olympic lifters have been doing this forever.
    0:40:38 But what we are seeing is that the natural evolution of fitness and strength and conditioning
    0:40:42 is that we’ve become…we’ve gotten really decorative in our room.
    0:40:47 So we create this room that’s just every inch has a knick-knack, has an assistance.
    0:40:48 This is my tib raise.
    0:40:49 This is my neck thing.
    0:40:52 It’s a very decorative experience.
    0:40:56 And instead of asking what was essential in terms of energy systems and positions that
    0:40:59 I can train so that I could go use those credits.
    0:41:03 You know, for lack of a better word, fitness has become very recursive.
    0:41:07 I have this zone two so I can use more zone two so I can more zone two.
    0:41:10 Or I have pull-ups because they’ve been getting more pull-ups.
    0:41:12 Instead of, well, how did that make you swim?
    0:41:16 What’s the minimum amount of time we can spend in the gym so that you can go express that?
    0:41:19 Lex is right in a sport or an activity.
    0:41:23 And look, there are times in your life where the gym is the only thing you got.
    0:41:27 You know, Juliette and I, when we had two kids and a baby or two kids in our businesses,
    0:41:32 we did the 10, 10, 10 at 10, which is like 10 air squats, 10 kettlebell swings, 10 pull-ups,
    0:41:34 at 10 p.m. for 10 minutes.
    0:41:36 And I was like, elite.
    0:41:37 My fitness is elite.
    0:41:38 You do that every day.
    0:41:40 Well, I just did it when I could do it, right?
    0:41:42 Because that’s all I could fit in.
    0:41:46 So you know, I think what’s happened is we have now sold people this idea that fitness
    0:41:52 happens in a one-hour block, and if it’s not an hour, you know, then it’s not worth doing.
    0:41:57 And if you kept a bar loaded in your garage, you could walk out there and do sets in between
    0:41:58 making dinner.
    0:42:02 You kept a kettlebell in your kitchen, you could do povels, four swings on the minute
    0:42:05 for 20 minutes, and at least have some exposure and loading.
    0:42:10 So a long way around the bar of saying, I want to protect your gym time, because it’s
    0:42:15 really sacred, amazing time, where you can have fun, explore ranges, get strong, get
    0:42:18 jacked, feel great about yourself, interact with your friends.
    0:42:22 And what I don’t want to do is encroach anymore on that magic time, because we have a lot
    0:42:24 to get done in the gym physiologically.
    0:42:28 If we’re going to compete against these other teams, if we’re going to beat Stanford, we’re
    0:42:31 going to need to really maximize that time in the gym.
    0:42:35 So that means we need to push out some of these other behaviors, so we’re not stacking
    0:42:39 them in, and they’re eroding the time we could be squatting or benching or cleaning or running
    0:42:41 or sprinting or cutting or playing.
    0:42:47 You mentioned warming up with play, which I think is a wonderful concept, and presumably
    0:42:54 brings about more dynamic movement, and another reason I like it is that I love warming up
    0:42:58 aside from the types of warmups that I just described.
    0:42:59 I hate it.
    0:43:03 And I’m beginning to realize that the way I’ve been training, even though it’s been,
    0:43:09 I would say, useful and successful for where I’ve been, I’ve been thinking a lot about
    0:43:11 what I want to do heading into the new year.
    0:43:17 This is not like a New Year’s episode, this is evergreen because it’s you.
    0:43:22 But we have a new year coming, a lot of people are going to naturally mark the time during
    0:43:25 and after the holidays as a transition point.
    0:43:33 And if one wanted to start to not necessarily completely restructure their fitness, but
    0:43:35 wanted to start incorporating a few things.
    0:43:39 We’ve got sitting down in the evening for 30 minutes, we’ve got incorporating play into
    0:43:40 the warmup.
    0:43:41 What would that look like?
    0:43:43 Are we taking a tennis ball and bouncing it off the ground, we setting some rule in
    0:43:44 playing a game?
    0:43:45 Sure.
    0:43:46 What if I’m alone?
    0:43:49 Am I playing a little handball type game against the wall?
    0:43:50 Absolutely.
    0:43:53 See something on the internet, want to learn new skill, this is the time to put it in.
    0:43:57 I’m going to talk about my brilliant friend, David Weck.
    0:44:01 He has something called Rope Flow that he created.
    0:44:03 And it’s just a piece of climbing rope.
    0:44:06 And he will talk about all the things that we’ll do.
    0:44:12 For me, I get a thousand PNF patterns, I tie my upper body into my lower body.
    0:44:14 Could you explain PNF, sorry, acronym?
    0:44:16 Sorry, sorry everyone.
    0:44:23 That’s a model of facilitating movement developed at Kaiser Vallejo.
    0:44:26 It is by not in cabinet, I think.
    0:44:27 Maybe I’m going to confuse in those.
    0:44:32 And anyway, the bottom line is this, how do we help the body restore movement by using
    0:44:34 its own positional awareness?
    0:44:38 So if you’ve ever done a hamstring stretch, where someone holds you and you resist, that
    0:44:43 contract relax is a style, it’s a technique born out of PNF.
    0:44:44 Got it, sorry to interrupt.
    0:44:45 Okay, no problem.
    0:44:46 Perfect.
    0:44:47 So he’s got these ropes.
    0:44:53 And so suddenly, like I use this with all my teams, is suddenly I’m spinning ropes.
    0:44:58 I’m getting thousands of evolutions of the wrist turning, the elbow turning, the shoulder
    0:44:59 turning.
    0:45:03 I’m generating speed in weird positions that would be vulnerable and not as effective at
    0:45:05 high load high stakes.
    0:45:06 I get to twist.
    0:45:08 I can tie my eyes into it.
    0:45:10 I can develop my stance.
    0:45:15 And in five minutes of messing around, you’re like, oh, I feel good.
    0:45:17 And we’ve added some speed to that, right?
    0:45:20 Because a lot of the warmups I see people do, I’m like, hey, there was no speed.
    0:45:21 You know what sport is?
    0:45:22 Speed.
    0:45:25 You haven’t added any velocity to your training.
    0:45:26 So where are we going to do that?
    0:45:27 I love this.
    0:45:28 I’m excited to.
    0:45:32 Dave Weck does a lot of amazing things.
    0:45:34 His rope is a foundational piece of mind.
    0:45:38 If you work with me and you have shoulder pain and neck pain, you’re going to get my
    0:45:41 shoulder spin up or David Weck’s rope flow every day.
    0:45:42 That’s part of our homework.
    0:45:46 What are we going to do to give you exposure and restore what you’re supposed to do with
    0:45:47 your body?
    0:45:51 So walk into the gym, use the bathroom, hydrate whatever it is you need to do, and then five
    0:45:53 to 10 minutes of some play type dynamic activity.
    0:45:54 Sure.
    0:45:55 Throw a medicine ball around.
    0:46:01 Jump on a mini trampoline, pick up a barbell, do a complex, do some breath hold work.
    0:46:03 There’s a perfect place to lay out all the breath hold work.
    0:46:06 I think they call it dry face breath holding, right?
    0:46:09 Is this dynamic apnea work where you’re basically holding your breath.
    0:46:15 So for example, with our teams, we try to, I try to have, this is a magic number, seven
    0:46:22 sort of hypoxic events where we do something on a breath hold until the athlete has a crisis
    0:46:24 and has to breathe.
    0:46:29 And part of that is I want to get the brain ready for these high CO2 levels, right?
    0:46:32 And I want to challenge respiration and it’s so easy.
    0:46:33 Get on the bike.
    0:46:36 Here’s something everyone can do for five minutes.
    0:46:41 I want you to take a 10 second inhale on the bike, hold your breath as long as you can.
    0:46:47 When the bomb goes off in your face, recover nose only, start at the next one at the next
    0:46:48 minute.
    0:46:52 And what you’re going to see is, wow, that was really uncomfortable, really psychologically
    0:46:54 preparing myself to get into a fight.
    0:46:56 That came from the French free divers.
    0:46:58 One of the coaches I was working with was like, here’s something we used to do with
    0:46:59 our French free divers.
    0:47:01 I was like, this is so good.
    0:47:07 Mackenzie, Laird Hamilton, Wim Hof, the people who’ve been exposing us to dynamic apnea work
    0:47:08 is amazing.
    0:47:12 Here’s another example of something I can do instead of mindlessly just being on and
    0:47:18 I got to get a sweat, like, let’s go ahead and just layer in play and destruction.
    0:47:19 I love it.
    0:47:21 Do not lay on the ground a foam roll.
    0:47:22 Let me say that again.
    0:47:23 Do not lay on the ground a foam roll.
    0:47:26 That’s the worst way to get ready for a fight ever.
    0:47:30 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    0:47:34 I recently became a Function member after searching for the most comprehensive approach
    0:47:35 to lab testing.
    0:47:39 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
    0:47:43 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
    0:47:49 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
    0:47:53 status and other critical areas of my overall health and vitality.
    0:47:57 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers key to physical and
    0:48:02 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors
    0:48:03 on your results.
    0:48:07 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
    0:48:09 of mercury in my blood.
    0:48:10 This was totally surprising to me.
    0:48:13 I had no idea prior to taking the test.
    0:48:17 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
    0:48:23 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
    0:48:26 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
    0:48:31 and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
    0:48:36 and detoxification and worked to reduce my mercury levels.
    0:48:39 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
    0:48:43 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    0:48:47 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
    0:48:53 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
    0:48:56 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    0:49:01 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    0:49:06 Function currently has a waitlist of over 250,000 people, but they’re offering early
    0:49:07 access to Huberman lab listeners.
    0:49:13 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
    0:49:16 Today’s episode is also brought to us by Eight Sleep.
    0:49:20 Eight Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
    0:49:24 I’ve spoken many times before on this podcast about the critical need for us to get adequate
    0:49:26 amounts of quality sleep each night.
    0:49:30 That’s truly the foundation of all mental health, physical health, and performance.
    0:49:33 One of the best ways to ensure that you get a great night’s sleep is to control the temperature
    0:49:35 of your sleeping environment.
    0:49:38 That’s because in order to fall and stay deeply asleep, your body temperature actually
    0:49:41 has to drop by about one to three degrees.
    0:49:45 In order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually has to increase
    0:49:47 about one to three degrees.
    0:49:50 Eight Sleep makes it incredibly easy to control the temperature of your sleeping environment
    0:49:54 by allowing you to control the temperature of your mattress cover at the beginning, middle,
    0:49:55 and end of the night.
    0:49:58 I’ve been sleeping on an Eight Sleep mattress cover for nearly four years now and it has
    0:50:02 completely transformed and improved the quality of my sleep.
    0:50:06 Eight Sleep has now launched their newest generation of the Pod Cover, the Pod Four Ultra.
    0:50:11 The Pod Four Ultra has improved cooling and heating capacity, higher fidelity sleep tracking
    0:50:15 technology, and even has snoring detection that will automatically lift your head a few
    0:50:18 degrees to improve your airflow and stop your snoring.
    0:50:23 If you’d like to try an Eight Sleep mattress cover, go to eightsleep.com/huberman to save
    0:50:26 up to $350 off their Pod Four Ultra.
    0:50:31 Eight Sleep currently ships in the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and Australia.
    0:50:35 Again, that’s eightsleep.com/huberman.
    0:50:41 Somehow, and we could talk about how, it’s not a coincidence, you became synonymous with
    0:50:42 foam rolling.
    0:50:45 It became synonymous with you.
    0:50:46 That’s okay.
    0:50:47 I mean, it’s not okay.
    0:50:48 It’s okay with me.
    0:50:51 They weren’t saying about me, but I was about to say it’s okay.
    0:50:57 Anytime somebody goes public facing and starts to try and educate people, there are certain
    0:50:58 things that are sticky.
    0:50:59 They have high salience.
    0:51:04 Yes, I like to get into a cold plunge, but how Andrew Huberman became associated with
    0:51:06 cold plunging or buying a cold plunge is wild.
    0:51:09 I mean, sure, I own one and this sort of thing.
    0:51:15 I think they’re great for shifting your state, but it’s hardly the cornerstone of my life
    0:51:17 or my existence.
    0:51:23 I love it, I use it, but I think foam rolling, I think looked different enough from what
    0:51:29 people had not seen before, and these things just, they have a stickiness to them.
    0:51:31 Who knows why?
    0:51:33 What is the deal with foam rolling?
    0:51:35 Is there a utility to foam rolling?
    0:51:37 Absolutely.
    0:51:38 Is there a wrong way to do it?
    0:51:42 No, but there’s a way that’s not a great use of your time, right?
    0:51:47 So what we’re all looking at is we have a finite amount of time, and what’s my goal?
    0:51:50 To quickly touch my whole body?
    0:51:51 What are we trying to do?
    0:51:59 So, if I was using soft tissue mobilization or using a roller or a ball or something,
    0:52:01 what’s my goal here?
    0:52:04 Well, I think, and the research is very clear, it can help with pain, it can restore range
    0:52:05 of motion.
    0:52:06 Again, very clear.
    0:52:12 I want to point out sort of one of my research friends, Brent Brookbush, the Brookbush Institute
    0:52:16 has incredible summaries of musculoskeletal care.
    0:52:20 Brent is a genius, and if you go on his site, there’s a little hourglass, and you can search
    0:52:25 like trigger points, and you’ll see all of the deep dive research, analysis of the meta
    0:52:26 research.
    0:52:31 Like you’ll be like, “Okay, this is really excellent,” and it is tricky because what
    0:52:35 doesn’t work for my body or wasn’t going to get used for a time now is useless, and it’s
    0:52:36 easy to show on the Internet.
    0:52:37 So what’s our goal?
    0:52:44 If I was in pain and I was about to exercise, a quick two or three minute intervention working
    0:52:51 on, let’s call it desensitization of the tissues, let’s be mechanism agnostic for a second,
    0:52:58 and say that’s a really low level, into entry safe, highly effective way for you to suddenly
    0:53:01 feel better so we create a window of opportunity to move.
    0:53:02 That’s really cool.
    0:53:03 I love that.
    0:53:04 I love therapists in the room.
    0:53:05 No one went blind.
    0:53:08 He didn’t dislocate, right?
    0:53:11 So that could be a really excellent use of some soft tissue work.
    0:53:16 The same way a boxer would go, or an MMA fighter, or the Olympic lifters in China, they have
    0:53:21 people who are giving non-threatening input to the body to tell the brain it’s safe or
    0:53:27 to rehydrate something or get some … Again, is it just stimulus so that the brain says
    0:53:28 it’s safe?
    0:53:29 Sure.
    0:53:31 Are we restoring how the tissues slide and glide?
    0:53:32 Sure.
    0:53:37 A lot of times, I think, if you look at any of the mobility work, I’ll just put writ large,
    0:53:40 really comes down to just doing a couple things.
    0:53:42 Most of them are just isometrics.
    0:53:46 So we have a lot of isometrics, which everyone can agree is good stuff, and we do a lot of
    0:53:47 tempo work.
    0:53:50 That’s really just moving slowly through range.
    0:53:57 Just may be that I’m using a different tool to have that isometric stimulus or that tempo
    0:53:59 moving slowly stimulus.
    0:54:05 So we like to say, “Hey, let’s use mobilizations, mobilizing the tissues.
    0:54:06 Why are we doing it?
    0:54:07 What are we trying to do?
    0:54:08 Pain is a good reason.”
    0:54:13 And again, multi-factorial, highly subjective, “Why do I have pain while I got in a fight
    0:54:20 with my wife, and I didn’t eat, and I twisted my knee back in Vietnam, and who knows?”
    0:54:23 But what are the inputs that I have to self-soothe and desensitize?
    0:54:25 And it turns out a ball and a roller is a really good one.
    0:54:28 So I can use those to help myself feel better.
    0:54:30 Did that solve the problem?
    0:54:32 Did that solve two weeks of shitty sleep?
    0:54:34 Did that solve my poor nutrition and lack of fiber?
    0:54:37 Did that solve the fact that I don’t feel safe in this environment?
    0:54:41 No, but it got me a window of opportunity where I can go feel better in my body.
    0:54:42 Is anyone against that?
    0:54:43 No, okay.
    0:54:47 So what we can also say is, “Hey, this would be a great way to do what?
    0:54:48 Restore your range of motion.”
    0:54:52 A one tool and a system of tools to get you to do what?
    0:54:55 Have normative range again, right?
    0:55:00 For whatever reason, your lats are super stiff, it’s more complicated than that, but sometimes
    0:55:02 it’s not more complicated than that.
    0:55:06 And if I just get you getting some input into there, maybe I can restore that range of motion
    0:55:09 or create a window where you can go use it again.
    0:55:15 Lastly, I would say is that it’s a wonderful tool to decrease doms, delayed onset muscle
    0:55:16 soreness.
    0:55:19 So in the evening, you blow out your quads, do a little soft tissue work, and what you’ll
    0:55:24 see is maybe that’s blood flow, maybe it’s non-threatening input, maybe it’s just
    0:55:31 massage, maybe it’s just the parasympathetic input that massage has, touch, just down-regulates.
    0:55:33 Maybe those are the reasons I feel better.
    0:55:35 But the bottom line is, is that a good use of your time?
    0:55:36 Yes.
    0:55:40 Or all techniques on the roll are the same, no.
    0:55:44 And I think that’s where we’ve lost our minds, is that if you just rolled up and down your
    0:55:48 calf, didn’t do anything, I’m like, “Yeah, well, what are you doing?”
    0:55:51 What if I rolled side to side?
    0:55:55 So suddenly we can start to layer in some really complex thinking around this.
    0:56:00 How about this, you have a roller out and I put my calf on there and I start rolling
    0:56:02 side to side.
    0:56:03 Should that be uncomfortable?
    0:56:15 I’m guessing you’re going to say no, but anytime I’ve used a roller, I’m like, “Man, that
    0:56:16 hurts.
    0:56:17 That hurts.”
    0:56:18 I don’t do that sucks.
    0:56:19 Well, I mean, I don’t mind it.
    0:56:22 It’s not like level eight pain or anything.
    0:56:25 It’s just, it’s sort of like, it feels very localized.
    0:56:30 Even if the roller is a big fat Costello the Bulldog size roller, it feels like someone’s
    0:56:34 kind of kneading down in between my muscle fibers and then I start to think, maybe I
    0:56:36 just have like low fiber density.
    0:56:39 And if I were Mark Bell or something, then this would feel comfortable.
    0:56:41 But I always feel like the roller is going down to the bone.
    0:56:45 If you can round me out of the face of LFD, low fiber density.
    0:56:52 So, what I think we can do is let’s establish some guidelines for people because this is
    0:56:56 one of the ways that we can feel better in our home without bourbon, without ibuprofen,
    0:56:58 without THC.
    0:57:01 We need to give people some tools that don’t like that aren’t just …
    0:57:04 Without having to buy a sauna, if you can afford one great, but not everyone.
    0:57:09 I mean, this whole thing with sauna, love saunas, but you know, well, until very recently
    0:57:13 in my life, I couldn’t afford a sauna until very recently.
    0:57:15 Even as a tenured professor at Stanford, I’ll just say that, right?
    0:57:18 You can actually be angry at your parents for not giving you a sauna.
    0:57:19 No.
    0:57:22 You know, when I was a kid, my dad and I used to go to the Y in the evening sometimes when
    0:57:26 I was little and I’d shoot baskets or … He would lift weights, nautilus machines back
    0:57:27 then.
    0:57:28 Yeah.
    0:57:31 And then we’d sit in the sauna where there was a hot tub or something.
    0:57:35 And you had a different set of traumatic experiences sitting in the sauna at the Y.
    0:57:36 No.
    0:57:45 Actually, I learned how men … I learned how men over 40 spoke.
    0:57:49 They spoke in 1985.
    0:57:50 There you go.
    0:57:51 There you go.
    0:57:52 There you go.
    0:57:57 If everyone had a roller and a ball, there was a lot of dysfunction and discomfort we
    0:57:58 could manage.
    0:58:04 If you push on a tissue, we expect that tissue to be painless to compression or not uncomfortable
    0:58:05 to compression.
    0:58:06 Again, pain is a weird word.
    0:58:10 I don’t want to set that up, but you shouldn’t be uncomfortable to compression.
    0:58:14 What’s nice is that if I push on something, all I’m doing is just creating an isometric.
    0:58:16 It’s just a vector isometric.
    0:58:20 Instead of pulling an isometric through the length of the tissue, I’m putting it at a
    0:58:21 different vector and angle.
    0:58:22 So that would just be one.
    0:58:23 I could start there.
    0:58:25 And if it was uncomfortable, well, guess what?
    0:58:28 Now I can get my nervous system involved.
    0:58:31 So I can teach my brain that it’s safe to create a contraction here.
    0:58:32 So what do I do?
    0:58:33 It’s flex.
    0:58:34 Flex it.
    0:58:35 Hold it for four seconds.
    0:58:36 This is very basic, I realize.
    0:58:39 But for many people, they’re either already foam rolling and doing it incorrectly or they’re
    0:58:41 not foam rolling.
    0:58:42 We want them to do it correctly.
    0:58:48 So, if I understand correctly, it’s “okay” to flex the muscle that you have in contact
    0:58:50 with the foam roller while you’re rolling.
    0:58:55 If I find something that’s uncomfortable or stiff or doesn’t feel like my other side,
    0:58:56 I’m going to stop.
    0:58:58 I’ve found a place to work.
    0:59:00 I’m going to take a big inhale.
    0:59:04 So I take a four-second inhale.
    0:59:08 I want to teach myself that I need to be able to breathe in this position.
    0:59:12 One of my friends, Greg Cook, is like, “If you can’t breathe in a position, you don’t
    0:59:13 own a position.”
    0:59:16 You know, that sounds very Iangar too, but what we’re going to do is we’re going to
    0:59:20 say, “It’s okay to breathe here, and I’m going to contract here.
    0:59:23 And then I’m going to slowly relax and soften.”
    0:59:27 That’s tempo that’s moving slowly, and I can handle higher loads.
    0:59:32 And what will end up happening is if I repeat that cycle two or three times, guess what?
    0:59:34 My brain desensitizes that, changes range of motion.
    0:59:37 My brain suddenly is like, “That’s not a problem anymore.”
    0:59:39 So we just move on.
    0:59:44 And in two or three cycles of that contraction, breath hold, long exhale that starts to sound
    0:59:45 familiar, right?
    0:59:49 How do I calm down, long exhales?
    0:59:50 I’m not trying to spin up.
    0:59:53 I’m trying to say, “This is safe.
    0:59:54 I’ve done that with my breath.
    0:59:56 I’ve done that with contraction.
    0:59:58 I’m just getting input in.
    1:00:03 Just touch to my body, especially on parts that maybe don’t bark at me very often.”
    1:00:04 Right?
    1:00:08 People are shocked to learn that sometimes when they have knee pain, how stiff their
    1:00:09 quads are.
    1:00:12 And then we can test it, load it, feel it, palpate it, and I’m like, “Those things are
    1:00:14 just stiff.”
    1:00:19 And when we un-stiffen them, whatever technique you want to use, restore sliding surfaces,
    1:00:26 get neural input in there, we create range of motion, suddenly we change a motion dynamic,
    1:00:27 improve deficiency.
    1:00:30 The brain says, “Hey, that’s no longer a threat or we’re experiencing that as a new
    1:00:32 pattern or position.
    1:00:34 That’d be enough to reduce your pain.”
    1:00:37 But pain isn’t the only reason we’re mobilizing.
    1:00:42 We’re mobilizing so that we can reduce session cost so we can work out harder the next day
    1:00:46 and keep an eye on our minimums of our range of motion.
    1:00:48 Love this.
    1:00:52 And another just very basic question because I’ll be honest, I haven’t foam rolled much
    1:00:54 in my life.
    1:00:57 And it doesn’t have to be a big formula, everyone.
    1:01:00 Sometimes those big white, those are pool noodles, right?
    1:01:01 That’s what it was for.
    1:01:05 I think like Made in Colleen, Texas is like a manufacturing by-product and someone’s
    1:01:09 like, “We could put these in the pool and then some physical therapist is like sweet.”
    1:01:13 Like that thing’s way too big and too hard and too square and too soft.
    1:01:17 There’s a whole bunch of things like sometimes you need an elbow, sometimes you need a forearm,
    1:01:18 sometimes you need a thumb.
    1:01:23 So you can have much smaller diameter, a much bigger fan of smaller diameter rollers.
    1:01:25 I just think they fit your body better.
    1:01:27 Thank you for that.
    1:01:30 Also very helpful.
    1:01:36 Let’s say I want to “loosen up” or move out some potential soreness or soreness from
    1:01:40 a given muscle, like the quadricep.
    1:01:44 Does it make sense to start in the middle of that muscle, the top?
    1:01:48 Can you work above and below the knee?
    1:01:49 Are all of those things going to help?
    1:01:52 I realize this is a much fuller discussion than we can have in a few minutes.
    1:01:53 I think this is so great.
    1:01:54 But like how should I approach it?
    1:01:57 I’m like, “Okay, you know, my quads are a little sore or my back is sore.
    1:02:01 Do I go straight to the back or do I start with another body region?”
    1:02:03 I don’t think it matters.
    1:02:06 What I’m interested in is inputs and outputs, right?
    1:02:09 What I’m really interested in is what did you do to make yourself feel better?
    1:02:11 Did you just hope it would just go away?
    1:02:15 And then one day it didn’t and then you had to activate the emergency medical system.
    1:02:18 So let’s define a couple things.
    1:02:20 What is an injury?
    1:02:22 This is a great question.
    1:02:26 Injury for us is there’s a clear mechanism of mechanical trauma.
    1:02:27 There’s a bone sticking out of your leg, Andrew.
    1:02:29 Time to go to the hospital.
    1:02:30 Injured.
    1:02:31 Right.
    1:02:32 You’re injured.
    1:02:33 Right.
    1:02:34 I heard a snap and a pop.
    1:02:39 I have night sweats, dizziness, fever, vomiting, nausea, unaccountable weight loss, weight gain,
    1:02:41 changes in my bladder, bowel function, problem like coughs, knees or swallows.
    1:02:43 Those are red flags.
    1:02:44 You’re not sore.
    1:02:45 You’re sick.
    1:02:48 Let me introduce you to the doctor again, right?
    1:02:53 If your pain or dysfunction is so bad, you can’t occupy a role in your family, can’t
    1:02:57 occupy a role in society, can’t occupy a role in the team.
    1:03:00 That’s an emergency problem.
    1:03:02 That is a medical condition that needs medical.
    1:03:08 So you come in today, you’ve tweaked your back, we need to activate EMS, need to go to hospital.
    1:03:11 Because it’s so severe, you can’t do your job.
    1:03:13 Everything else, I want to call non-injury.
    1:03:14 I want to be very specific with the language of use.
    1:03:15 We call it an incident.
    1:03:23 It actually comes out of this sort of language, there’s a guy, here’s the long way around
    1:03:24 the barn.
    1:03:29 I read this great book called Deep Survival, which is Lawrence Gonzalez, which is about
    1:03:31 why people end up in survival situations.
    1:03:35 And it’s literally a lot about like, we got away with it for a long time.
    1:03:38 And then I just didn’t have them, you know, I ended up two miles out of sea.
    1:03:40 I’ve done it a million times and this time, right?
    1:03:41 That’s it.
    1:03:45 But there was a footnote in there from a book called Normal Accidents by Charles Perot
    1:03:46 who’s recently passed on.
    1:03:50 I emailed Charles because I was like, this has blown my mind.
    1:03:55 He calls, a lot of times will have trivial events in non-trivial systems.
    1:04:01 So he’s taking systems thinking, he’s looking at complex system organization.
    1:04:07 And his idea is that an accident, a normal accident is actually just expression of the
    1:04:11 system if you gave the system long enough to express itself.
    1:04:16 The inputs and outputs are so tightly coupled that it’s difficult to see what causes what
    1:04:17 and how they influence each other.
    1:04:19 That’s the body.
    1:04:23 So your stiff shoulder isn’t a problem until you fall in the ice.
    1:04:28 And then that stiff shoulder suddenly can’t take over pressure and overhead and you tear
    1:04:30 your rotator cuff off at high speed.
    1:04:33 You’d say, oh, black swan event, super crazy.
    1:04:37 But that’s actually just a normal expression of that shoulder system if we gave it enough
    1:04:40 time to express itself.
    1:04:45 So he has sort of like incident and accident.
    1:04:51 So an incident is, I want us to start to think about incident level problems, our pain, loss
    1:04:55 of range of motion, numbness, tingling, we’re becoming curious.
    1:04:57 Why is the brain sending you the signals?
    1:04:59 Pain is a request for change.
    1:05:02 So when we ask our athletic population, they just did this with 100 kids, I’m like, how
    1:05:03 many of you are pain free?
    1:05:06 100 high school kids, two hands go up.
    1:05:07 Two.
    1:05:08 High school.
    1:05:09 High school.
    1:05:14 So what we’re suddenly realizing is that pain is very much a part of the athletic condition,
    1:05:16 the human experience, certainly the athletic experience.
    1:05:20 You’ve been in pain a billion times and still gone out and done the thing.
    1:05:23 So what we want to do is say, pain is not always a medical problem.
    1:05:30 It’s a medical problem when the rest of the time we’re saying, how are you using fitness
    1:05:37 training as a scaffolding to understand nutrition, hydration, soft tissue work, desensitization,
    1:05:39 reperfusion of the tissues?
    1:05:44 So that’s what we’re trying to do in sport and training is empower people to say, what’s
    1:05:49 going on with my body and why don’t I feel the way I do or why does something hurt and
    1:05:50 why can’t I remedy that?
    1:05:54 And then when I run out of ideas, let me go get some help.
    1:06:01 So the rolling we can think of as a way to move out soreness, prepare us for more work
    1:06:04 the next day or something like that.
    1:06:08 But is it fair to say that we can also use the roller as a diagnostic tool?
    1:06:15 Like if I’m feeling an unusual amount of, not unusual, but let’s just say that I’m feeling
    1:06:20 like a wuss because when I lie down on that roller and I slide back and forth, like I’ve
    1:06:24 seen the videos of you and other folks doing that, I’m like, man, that really hurts.
    1:06:26 Does that necessarily mean something’s wrong?
    1:06:27 No.
    1:06:28 Okay.
    1:06:34 No, it means that for whatever reason, those tissues have become sensitized and that your
    1:06:40 brain is interpreting that stiffness as a threat and it’s reading it as pain, right?
    1:06:42 And some people, they don’t have that.
    1:06:46 Their tissues feel like this, but they don’t have pain when they do that.
    1:06:47 But that’s not a normal tissue.
    1:06:51 You should be like layers of warm silk sliding over steel springs.
    1:06:52 And what you’re seeing…
    1:06:54 Is that what quality tissue should feel like?
    1:06:55 Yeah, absolutely.
    1:06:56 Layers of silk over steel springs.
    1:06:58 Layers of silk over steel springs.
    1:07:03 And what we see is that we’re loading and training at such high intensities and such density now
    1:07:05 that our tissues get stiff.
    1:07:12 I’m just going to hang stiffness as, for whatever reason, high fibrotic, high density of tissues.
    1:07:18 Whatever the reason, the tissues don’t behave the way the joint system should, right?
    1:07:23 And that’s a problem because my training shouldn’t mitigate or attenuate or change my range
    1:07:24 of motion.
    1:07:29 It can, but now how am I keeping an eye on those changes?
    1:07:36 Or as you said earlier, as I do a sport and I start to do a sport and specialize, I’m
    1:07:42 throwing, throwing, or I swim, or I kick on one side, how can I start to identify as my
    1:07:48 body is changing and adapting that sport so I can drag myself back to a greater readiness?
    1:07:52 And that’s one of the reasons that that mobilization tool is such a powerful tool.
    1:07:54 Again, however you want to do it.
    1:07:59 I think it’s useful for us when we have, I came up with this thing called the D2R2 model
    1:08:02 because the other ray was taken, R2D2.
    1:08:06 So the first sort of business is I want to desensitize if something hurts.
    1:08:08 Something that hurts, let’s desensitize it.
    1:08:09 I can do that all different ways.
    1:08:16 Scraping is powerful desensitization, isometrics can be really useful, rolling, BFR can give
    1:08:17 me desensitization.
    1:08:19 There’s so many techniques to make my body–
    1:08:20 Both flow restrictions.
    1:08:21 Yeah, both flow restrictions.
    1:08:24 So that no longer my brain is perceiving this as a threat.
    1:08:28 Because if you’re in pain, you cannot generate the same amount of force or wattage or output
    1:08:32 and your brain is going to start to truncate, it’s going to start to lop off your movement
    1:08:33 solutions.
    1:08:34 It’s just going to happen.
    1:08:38 So we want everyone to be saying, “Hey, we don’t panic when we have pain, we just treat
    1:08:40 it like another diagnostic tool.”
    1:08:47 Then second D, we desensitize and then we ask, “Is this something that’d be decongested?”
    1:08:54 So decongestion means that oftentimes tissues that are swollen become more easily sensitized.
    1:08:57 Tissues that are swollen and congested don’t heal as fast.
    1:09:02 If you have a swollen ankle, those collagen fibers will not knit together as fast.
    1:09:06 If you have a joint that’s swollen or a tissue that’s swollen, your brain will shut down
    1:09:09 force production in and around that joint system.
    1:09:11 Is swelling an emergency?
    1:09:12 No.
    1:09:17 Is a swollen joint environment really healthy for the integrity and surface of the joint?
    1:09:18 No.
    1:09:20 We want to manage that.
    1:09:26 But oftentimes when someone comes in and the tissue is congested, sometimes we say swelling
    1:09:28 and we think ankle, only capsular.
    1:09:33 But here we have, if you’ve ever flown on an airplane and had cankles, that’s congested
    1:09:35 tissue.
    1:09:40 If we manage that congestion, if we move those lymphatics along, muscle contraction drives
    1:09:45 the lymphatic drainage, the lymph system is the sewage system of the body, decongested
    1:09:48 tissues often express less pain.
    1:09:53 And what we find is that in broken bones or soft tissue injuries, if we can better evacuate
    1:09:58 that swelling, better evacuate that congestion, not only do we see you now healing at the
    1:10:01 rate of a human being, we’re not rate limiting the healing, but also we can help you manage
    1:10:03 that sensitivity.
    1:10:06 Then the third one is, can we get some blood flow in there?
    1:10:08 You said, I once I warm up, I feel great.
    1:10:10 Welcome to the power of blood flow.
    1:10:11 Tissues become hydrated.
    1:10:15 We’re shifting blood from the stomach, all the things that happens, right?
    1:10:17 All that venous return is coming back on board.
    1:10:21 But suddenly we see that if we get something pumped full of blood, it tends to be less
    1:10:22 painful.
    1:10:25 And that’s a really easy, so if I have an old orthopedic thing, maybe I spend a few minutes
    1:10:30 just getting a huge quad pump on the leg extension machine, then I go squat heavy, right?
    1:10:35 So now I have desensitization, decongestion, reperfusion, whatever tool you want to use
    1:10:36 for these.
    1:10:37 That’s me.
    1:10:40 This is how I’ve come to kind of conceptualize these different tools.
    1:10:42 And the last one is restore.
    1:10:45 Do you have full range of motion, full normal in that joint, yes or no?
    1:10:50 Because that’s the last thing that we talk about, because you’re still able to perform
    1:10:55 your sport at college or do your job, but we’re not seeing how in excess, your ability
    1:11:00 to not access that range of motion may be limiting your movement choice and potentially
    1:11:03 overloading a tissue by making it work in a less effective manner.
    1:11:09 Or even just leading to progressively worse and worse posture, which is probably too…
    1:11:12 Define posture for me, because I think that’s a really great place to start, right?
    1:11:13 Yeah.
    1:11:17 I can define posture as when you catch yourself in a reflection and you realize, “Wow, I’m
    1:11:21 starting to look more like a C than a not.”
    1:11:22 That’s so great.
    1:11:25 The question is, is that a matter of aesthetics or pain?
    1:11:33 Well, certainly for me, it’s not pain, but I notice that it’s not becoming…
    1:11:40 I notice that unless I pay attention to my posture while sitting, unless I do range my
    1:11:45 fingers together and pull my chin back a few times a day, that I’m just naturally starting
    1:11:49 to tip over forward towards my text messages that aren’t even in my hands right now.
    1:11:55 And I think this is the younger generation, I mean, now that I’m 49, I can talk like that,
    1:11:56 right?
    1:11:58 Were you born in the 1900s?
    1:11:59 They are…
    1:12:00 Late 1900s?
    1:12:01 Yeah, exactly.
    1:12:09 But they’re starting to look like a C, and I’m a big believer in people, especially men,
    1:12:10 doing neck work.
    1:12:11 I feel like…
    1:12:14 How about especially people doing that work?
    1:12:15 Yeah.
    1:12:16 Well, here’s the thing.
    1:12:17 Anytime…
    1:12:21 I’m happy to go there with this one, maybe even at the risk of being politically incorrect.
    1:12:24 Anytime I’ve suggested that women also do neck work, they say no.
    1:12:30 You should see my goalie daughter, because for every pound stronger your neck is, your
    1:12:34 reduction in concussion risk drops huge a pound.
    1:12:35 Thank you.
    1:12:39 So, we keep the iron neck by the door, and she walks in, and there’s a…
    1:12:41 We have a video in our family where she’s doing her iron neck training.
    1:12:44 She looks at me and she’s like, “Dad, this is why I don’t have a boyfriend.”
    1:12:45 Thank you.
    1:12:46 Sorry, Caroline.
    1:12:47 But that’s the way it goes, right?
    1:12:48 Because she’s like, “Look at me.
    1:12:49 I look like an idiot.”
    1:12:51 But she loves having a big, strong neck that doesn’t…
    1:12:52 Can take the shot from the ball.
    1:12:53 Yeah.
    1:12:54 Listen, I wish everyone would train their neck.
    1:12:58 I had an accent where I fell off a roof, walked away from it.
    1:13:02 My neck was sore, but I heard it and felt it, and I was like, “Oh, goodness.”
    1:13:05 But it was actually from skateboarding stuff and falling, and then I started training my
    1:13:10 neck years ago and realized that, “Wow, when I train my neck, I’m one of the few people
    1:13:13 in my age cohort that doesn’t complain about shoulder pain.
    1:13:14 Now, maybe I don’t have full range of motion.
    1:13:17 Maybe I’m hanging out with the wrong people.”
    1:13:23 But anytime I see somebody with really broad shoulders, where their neck is really inside
    1:13:26 of their jawline, it looks like a head was placed on the wrong action figure body, I
    1:13:31 just want to go over to them and say, “Listen, A, it’s aesthetically a ridiculous.
    1:13:35 It looks like one of those flip books in the kids where you can change the head, the body,
    1:13:37 and the legs to be different animals.”
    1:13:41 More seriously, it’s a hazard because it’s your upper spine.
    1:13:44 It’s clearly not in line with the rest of your strength profile.
    1:13:47 And the other one is the more incentive-based thing is, “Hey, listen, if you train your
    1:13:51 neck, everything else gets stronger and your brain is going to be safer.”
    1:13:53 And as a neuroscientist, they usually listen to the last piece.
    1:13:54 Love it.
    1:13:55 Love it.
    1:13:56 So we’re talking about this.
    1:14:01 I do bridges, I know that they can be risky with talking the roof of my mouth, I do bridges
    1:14:05 to the back, and then I do have a four-way neck machine or I use a plate.
    1:14:09 Jeff Cavaliers got a great video of how to do this so we can link to how to do it safely.
    1:14:12 You got to close the chain by having a hand on the ground, this kind of thing to do it
    1:14:13 safely.
    1:14:17 But I’ve just found that network also serves posture.
    1:14:22 Posture serves the ability to make eye contact when you have those things we call conversations
    1:14:24 with people in real life.
    1:14:28 And I do think these things stack up to, we won’t call it like psychological confidence,
    1:14:31 but the ability to meet somebody, you know, like firm handshaking and trying to crush
    1:14:35 the other person’s hand, look people in the eye, stand up straight, whatever your height.
    1:14:41 These things really matter in subtle ways or not so subtle ways, I think that I do feel
    1:14:48 like, yes, that the younger generation and the older generation, they drop out of certain
    1:14:49 elements of life.
    1:14:51 If you’re looking down at the ground or your phone all the time, you can’t look people
    1:14:52 in the eye.
    1:14:56 You’re in a posturely not right, you’re in pain, you’re not as strong as you could be.
    1:15:02 I mean, these things stack up to being like in an aquarium full of fish, you’re becoming
    1:15:06 the fish in the background that’s like, you know, like it was kind of sickly.
    1:15:09 And the other fish are getting all the good stuff and, you know.
    1:15:15 If you define posture as like the Latin word root is position, so what we’re really saying
    1:15:20 is I have good position, I have bad position, I have bad position.
    1:15:26 One of the ways I think we’ve lost the narrative a little bit is we try to give people these
    1:15:30 extrinsic cues to correct their posture, shoulders back and down, check your tent.
    1:15:33 Like so all of a sudden you’re like, when am I going to be a human being?
    1:15:36 How do I practice this when I’m doing a complex skill?
    1:15:42 So the organization of your body, the organization of your spine particularly really is a reflection
    1:15:45 of your movement habits, your behaviors, your self-identity.
    1:15:47 There’s a lot of things in there, right?
    1:15:48 You didn’t get the job.
    1:15:51 You won the, you got the number from Juliet.
    1:15:55 Or your sleep deprived even, and I’m going to call myself out because people are going
    1:15:56 to do it.
    1:15:58 There are many times on this podcast when I go and I look at the, because I do listen
    1:16:02 to the podcast, try and see places I can improve, et cetera.
    1:16:05 And I’ll be like, wow, my posture, I’m like hunched over and I think to myself and I’ll
    1:16:06 go and I look.
    1:16:07 You’re just reflecting my posture.
    1:16:11 No, no, and I track my sleep, so you know, go back and look and I’ll be like, yeah, I
    1:16:14 wasn’t sleeping as well those days or whatever it is, right?
    1:16:18 I mean, I think that we are all guilty of not paying enough attention to our posture.
    1:16:27 So what we can do is we could define posture as there is a median range of the joint positioning
    1:16:31 where we simultaneously have most access to our physiology, right?
    1:16:36 And I’ll explain that a little more, but also those shapes aren’t associated with increased
    1:16:40 pain risk and increased injury risk, which is real.
    1:16:46 The research does bear that, that there are positions and shapes that lead to less effective
    1:16:48 movement are more likely to experience pain.
    1:16:53 It’s probabilistic, it’s not guaranteed, it’s more likely.
    1:16:58 So one of the things that I think you could understand is, hey, do you want to have access
    1:17:00 to all of the machinery?
    1:17:04 So go ahead and slouch and go ahead with me and then just turn over your shoulder.
    1:17:05 How far can you turn?
    1:17:06 Yeah, not very far.
    1:17:09 Now watch this, get into a position where you take a huge breath, get into the biggest
    1:17:12 position where you take the biggest breath.
    1:17:14 Okay, so that’s a pretty rocking shape.
    1:17:17 Now turn your head, it goes further.
    1:17:25 So by you being cued, can you adopt a shape, an organization of your trunk that allows
    1:17:27 you to ventilate a little bit more effectively?
    1:17:34 You completely change and reorganize your structure, which led to an improvement in output.
    1:17:38 So when I’m working with people, there’s only two things I really can wrap my head around.
    1:17:42 One is, do you have normative range of motion, yes or no?
    1:17:44 What are the tools we have to restore that and improve that?
    1:17:48 And does that expression give us greater biomotor output?
    1:17:49 Because those are objective measures.
    1:17:55 When biomotor output, I mean range of motion, force production, power, I see that I can
    1:18:00 express the physiology in a unique way that makes me more effective.
    1:18:04 And that is why you’ll see suddenly we have this definition that is maintaining the physiology
    1:18:06 and aspects.
    1:18:10 I’m not going to have as good shoulder flexion with my arm over the head as when I’m sitting
    1:18:14 up taller or in a position where I can take a bigger breath.
    1:18:18 And I think that’s what’s really great, because that gets us away from good posture, bad posture,
    1:18:23 into hey, that position doesn’t serve you as well in these circumstances.
    1:18:28 And in this position, I’m working with the para-rescue team in the Air Force.
    1:18:33 The number one reason they were having back injuries was getting the litter out of the
    1:18:38 helicopter because they have a litter, the soldiers there with all their gear on.
    1:18:43 They’ve got to lift from a totally weird flexed position, right?
    1:18:48 And this just turns out it’s not a really effective posture position shape that transfers
    1:18:50 to hitting this higher loads.
    1:18:51 So what do we do?
    1:18:52 We work on the range of motion.
    1:18:56 We give them skills to try to organize more effectively in that shape.
    1:19:02 And lo and behold, we can reduce injury risk and injury incident in those soldiers, right?
    1:19:07 So what we’re always thinking about here is let’s get away from good and bad and posture
    1:19:08 doesn’t matter.
    1:19:11 And it also doesn’t matter at low load, low speed.
    1:19:13 And I want to be very clear about that.
    1:19:19 So you can get away with murder at low velocities and low speeds, but speed kills.
    1:19:24 Oh, everyone’s fine, but when that speed wobble starts to happen, we start to see greater
    1:19:28 likelihood of deflection from posture.
    1:19:30 Your abs don’t work as effectively.
    1:19:33 You can’t create the same intrabdominal pressure, right?
    1:19:34 Check, check, check, check, check.
    1:19:39 So that’s why we always are saying, hey, is this true that you’re saying under high load,
    1:19:41 high speed when there’s consequence?
    1:19:46 Because maybe this set of conditions works under these conditions, but it doesn’t work
    1:19:47 across all conditions.
    1:19:52 And for me, I’m trying to take the best information I have working in sports and performance and
    1:19:55 trying to transmute that to my family.
    1:19:58 Transmute that to my neighborhood and to the kids I’m working with.
    1:20:02 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, Element.
    1:20:06 Element is an electrolyte drink that has everything you need, but nothing you don’t.
    1:20:10 That means the electrolytes, sodium, magnesium, and potassium, all in the correct ratios, but
    1:20:11 no sugar.
    1:20:15 Proper hydration is critical for optimal brain and body function.
    1:20:19 Even a slight degree of dehydration can diminish cognitive and physical performance.
    1:20:21 It’s also important that you get adequate electrolytes.
    1:20:25 The electrolytes, sodium, magnesium, and potassium are vital for the functioning of all the cells
    1:20:29 in your body, especially your neurons or your nerve cells.
    1:20:32 Drinking Element dissolved in water makes it extremely easy to ensure that you’re getting
    1:20:35 adequate hydration and adequate electrolytes.
    1:20:38 To make sure that I’m getting proper amounts of hydration and electrolytes, I dissolve
    1:20:43 one packet of Element in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning and
    1:20:45 I drink that basically first thing in the morning.
    1:20:49 I also drink Element dissolved in water during any kind of physical exercise that I’m doing,
    1:20:53 especially on hot days when I’m sweating a lot and therefore losing a lot of water
    1:20:54 and electrolytes.
    1:20:57 They have a bunch of different great tasting flavors of Element.
    1:20:59 They have watermelon, citrus, etc.
    1:21:00 Frankly, I love them all.
    1:21:04 And now that we’re in the winter months in the Northern Hemisphere, Element has their
    1:21:06 chocolate medley flavors back in stock.
    1:21:09 I really like the chocolate flavors, especially the chocolate mint when it’s heated up so
    1:21:11 you put it in hot water.
    1:21:15 And that’s a great way to replenish electrolytes and hydrate, especially when it’s cold and
    1:21:18 dry outside, when hydration is especially critical.
    1:21:23 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement.com/hubermanlab to claim a free
    1:21:27 Element sample pack with the purchase of any Element drink mix.
    1:21:33 Again, that’s drinkelement.com/hubermanlab to claim a free sample pack.
    1:21:38 As long as we’re talking about posture, it feels like a good transition point to pelvic
    1:21:39 floor.
    1:21:45 Years ago, and this is a plug for the material that you put out online and in books, but
    1:21:50 long before we met, I decided to sign up for your men’s pelvic floor course.
    1:21:52 I sold our women’s pelvic floor course two to one.
    1:21:58 It was so interesting because at that time, one could go online and learn a little bit
    1:21:59 about pelvic floor.
    1:22:02 Everyone, and we talked about this with a couple of different guests on this podcast,
    1:22:05 including the director of male sexual health.
    1:22:10 He’s an MD, PhD, or at least an MD, as I recall, Mike Eisenberg at Stanford.
    1:22:13 We talked about this with Mary Claire Haver and other people in the female health domain.
    1:22:14 I’m glad we’re normalizing this conversation.
    1:22:19 Yeah, we normalize this conversation that the pelvic floor is rich with vasculature for
    1:22:25 blood flow and neural input for controlling muscles, either passively or actively.
    1:22:34 I’ll tell you, the number of people I know who have urinary issues, sexual dysfunction
    1:22:40 issues, I know because they tell me that they squat heavy in the gym, they do their kegels
    1:22:41 and things like that.
    1:22:47 Then I’ve had guests on like Mike Eisenberg and others, and they say, “Yeah, actually,
    1:22:51 if you have a tight pelvic floor, doing kegels is about the worst thing you could ever do
    1:22:56 for urinary function or erection function.”
    1:22:57 That’s right.
    1:23:00 Because you’re sending in the wrong direction, you need to learn to relax your pelvic floor.
    1:23:05 Some women will say, and it seems to be women that report this, whether or not men just have
    1:23:06 this but don’t report it.
    1:23:07 I don’t know.
    1:23:11 I’ve had people write to me and say, “Yeah, I’ll do some lower body work in the gym and
    1:23:13 some urine is sneaking out.”
    1:23:16 It’s like, “Well, pelvic floor,” and you had this great course on pelvic floor that
    1:23:21 taught me, among other things, and I will say, I wasn’t suffering any of those particular
    1:23:27 issues, but I had prostate pain in my 30s, and I was like, “What’s going on?
    1:23:28 When got my PSA measured?”
    1:23:29 It’s normal.
    1:23:30 Perfectly normal.
    1:23:31 Thought, “What’s going on?”
    1:23:35 Started researching online, read your work, realized, “Oh, I think I might just have tight
    1:23:36 pelvic floor.”
    1:23:41 Started doing certain things, including you taught me how to sit down and stand up correctly.
    1:23:45 In this video, it was like you have to keep your sternum high, right?
    1:23:47 I think you said it was like a stately …
    1:23:51 There’s no wrong way right away to stand up or to sit down, everyone, but there are
    1:23:58 ways that reflect increased function, especially when you’re in a dysfunctional state.
    1:23:59 Right, right.
    1:24:00 Yeah, right.
    1:24:04 We’re not trying to yet tell people what to do or not to do, but it was like, “Wow.
    1:24:06 I’m probably hunched over too much.
    1:24:11 I think my hips are back too far when I’m sitting, and maybe I’ll move to a standing
    1:24:13 desk or a stand desk,” which is what I did.
    1:24:17 Low and behold, prostate pain goes away.
    1:24:22 Had I not found that course, I might have gone down the path of medication or something
    1:24:23 else, took care of everything.
    1:24:29 I will say the other thing I learned was I tend to have a slight anterior pelvic tilt.
    1:24:33 Thinking about the pelvis, like a bowl as I understand, like if that bowl could be … The
    1:24:37 ridge of that bowl could be parallel to the ground or tilted forward, anterior pelvic
    1:24:41 tilt, or back, posterior pelvic tilt, neutral seems like a good idea, but most people tend
    1:24:45 to have some natural propensity towards one or the other.
    1:24:49 Started wearing, I pretty much always wore flat shoes, Adidas, or skateboard shoes are
    1:24:50 pretty flat.
    1:24:51 I lucked out there.
    1:24:52 Your shoe game is strong today?
    1:24:53 Your shoe game is strong today.
    1:24:54 Adidas still wear them every day.
    1:25:00 I love them, or no shoes, which is great.
    1:25:05 I noticed, okay, that corrected some of that prostate pain too by making … Oh, excuse
    1:25:06 me.
    1:25:10 What helped correct it was to make sure that in the gym, I did something that turned out
    1:25:16 to be glute ham raises that would take my pelvis through a fairly full range of motion
    1:25:21 from posterior to anterior tilt, and I’ve come to love the glute ham raise.
    1:25:26 We’re talking full range glute ham raises as one of the most useful tools just posturally
    1:25:27 for pelvic floor.
    1:25:31 So it’s not about having huge ham strings- Beautiful, huge stiffness in the system, resetting
    1:25:36 it, high neurologic component to actually do the thing.
    1:25:40 One of the things I hinted at earlier is I’ve chased bio-motor output.
    1:25:44 Subdominal pressure and being able to have a pelvic floor that works for you is part
    1:25:45 of that system.
    1:25:49 Again, we can take the physiology and goose it up and down.
    1:25:55 What’s interesting about, I had a famous friend who was filming a TV show, and we were working
    1:25:57 on his internal rotation of his hip.
    1:26:01 So if you imagine someone on your back, and I bring your knee to your chest, and I swing
    1:26:07 your foot away from your midline, the femur rolls in.
    1:26:09 That’s internal rotation of the femur for everyone.
    1:26:13 And I worked on his internal rotation of his femur and just improved his hip flexion, knee
    1:26:15 to chest, just got those things going.
    1:26:21 I get this text that nine is like, “Bro, what is up with my boners?
    1:26:23 They’re out of control.
    1:26:24 What is going on?”
    1:26:26 Out of control in the positive direction.
    1:26:29 And I was like, “Well, there’s this thing called blood flow.”
    1:26:34 And when we improve blood flow, turns out reperfusion is on the list of things that
    1:26:35 we chase.
    1:26:37 So he’d been crimping the hose so to speak.
    1:26:39 It’s just stiff, right?
    1:26:45 And I think when we start to see that endopelvic fascia as a system, it’s so easy for us to
    1:26:46 be reductionists.
    1:26:48 Like I wouldn’t even say you had prostate pain.
    1:26:50 I would say you had pain in your prostate area.
    1:26:51 Right.
    1:26:54 And in fact, that’s what was told, the prostate region, right?
    1:26:55 And because-
    1:26:56 But you’re like, “I don’t know where my prostate is.
    1:26:57 Okay.
    1:26:58 That’s where my prostate is.”
    1:27:01 I mean, in a general sense, and I also saw that PSA level was well within normal, actually
    1:27:02 low range.
    1:27:04 And I was like, “What in the world is going on here?”
    1:27:08 When you start, you can find some pretty scary stuff online about spinal cord injuries and
    1:27:09 this kind of thing.
    1:27:14 Did what we just talked about, and boom, it’s never been an issue again.
    1:27:17 We have all the Olympic lifting gyms, even our gym.
    1:27:23 We kept a towel on the platforms so that women particularly would pee themselves when they
    1:27:26 would receive a heavy clean, heavy snatch.
    1:27:29 And we would just wipe it up.
    1:27:30 They’d actually urinate on the platform.
    1:27:31 Oh yeah.
    1:27:33 That happens all the time, all over the Olympics, everywhere.
    1:27:38 You’ll see that as blattering contents is not normal, right?
    1:27:41 Totally normal to poop yourself before a fight.
    1:27:42 That’s what animals do.
    1:27:44 Totally not normal to pee yourself.
    1:27:47 Peeing yourself is a sign of dysregulation, for sure.
    1:27:54 So what you’re seeing is though, “Hey, I can’t manage this high intrabdominal pressure I’m
    1:27:57 creating and what ends up happening is we pee ourselves.”
    1:28:00 So we can start by saying, “Well, are there positions and shapes?
    1:28:03 Theoretically, I want your pelvic floor to work in all the shapes.
    1:28:04 It’s maximum.
    1:28:06 There’ll be some shapes where it just doesn’t work as effectively.”
    1:28:10 And if you’re a man, so we’re getting into it, if you go pee, you’ll see a lot of men
    1:28:16 will put their hand on the wall and they’ll adopt a anterior pelvic tilt to pee.
    1:28:20 And what they’ll do is basically just turn the pelvic floor off.
    1:28:25 And so if you stand up and do a big anterior pelvic tilt, your pelvic floor will lose some
    1:28:27 of its tone and it’s easier to initiate a string.
    1:28:30 So anterior pelvic tilt, again, folks, is imagine your pelvis is a bowl.
    1:28:33 You’re tilting it forward like you’re going to pour water out of the bowl, which is a
    1:28:34 fair analogy here.
    1:28:35 That’s right.
    1:28:41 You’re saying ideally they keep a neutral pelvis and use the force of their muscles
    1:28:42 controlling their bladder.
    1:28:43 No, no, no.
    1:28:48 I’m saying that it’s much more difficult to pee in this position where we have high control
    1:28:50 over these systems.
    1:28:53 And what you’ll see is that most people will adopt a shape where they basically inhibit
    1:28:56 their pelvic floor so they can pee standing up.
    1:28:58 I can’t believe we’re going to dissect urine posture.
    1:29:01 Urinating posture, but I think it’s really important.
    1:29:10 Let’s contrast that to the famous sculpture of the boy peeing and he’s leaning back, leaning
    1:29:11 back.
    1:29:12 The same posture.
    1:29:14 His pelvis is forward and he’s leaning back.
    1:29:16 That’s the same posture.
    1:29:19 So people with sons will know this, right?
    1:29:27 So when you’re a young kid, young boy, it almost feels like you can pee over a car
    1:29:29 if you had to.
    1:29:30 Maybe I tried that.
    1:29:31 I’m just saying.
    1:29:32 It was a Volkswagen.
    1:29:33 That’s one car.
    1:29:34 Right.
    1:29:35 Right.
    1:29:38 So is there a proper posture for pee?
    1:29:39 No.
    1:29:40 No, no.
    1:29:47 But initiating a stream, maintaining a stream, that’s a sign of sexual health, of functional
    1:29:48 health.
    1:29:54 And what’s nice now is notice how we got to this very nuanced conversation about erectile
    1:30:00 dysfunction, about bladder insufficiency, about peeing ourselves.
    1:30:02 We got there through performance.
    1:30:08 We’ll have athletes who literally had a whole bunch of babies, suddenly have difficult time
    1:30:10 creating high inch abdominal tone.
    1:30:16 We’ll jump rope and as soon as they come back to a more organized position that allows
    1:30:21 them to transfer energy more effectively, recruit better musculature, have better organization,
    1:30:22 ping stops.
    1:30:24 So what we suddenly … This is female athletes.
    1:30:25 … are women athletes.
    1:30:26 So you recommend that they jump rope?
    1:30:27 Well, yeah.
    1:30:28 Absolutely.
    1:30:29 Eventually, I need to challenge that floor.
    1:30:30 That’s an easy way to do it.
    1:30:34 But what we see is, can you squeeze your butt and jump at the same time?
    1:30:38 And what you’ll find is that a lot of people, as soon as they adopt this into your pelvic
    1:30:43 tilt, glute goes off and they don’t have that glute control.
    1:30:45 So that can be problematic for a whole host of features.
    1:30:50 So imagine, I was hoping we were going to get to hip extension eventually, but what
    1:30:56 we see is that stiffness in the front of the quads, anterior line of the fascia, stiff
    1:30:58 front of the capsule, whatever the mechanism is.
    1:31:01 We do a lot of sitting, we’re squatters.
    1:31:07 My inability to take my knee behind my hip, we call this knees behind butt, knees behind
    1:31:08 butt guy.
    1:31:09 That’s what I want to be known as.
    1:31:11 Knee butt goes behind your butt like you’re in a lunge.
    1:31:12 That’s right.
    1:31:13 Sorry, Ben.
    1:31:16 So what you’re going to see is that a lot of times when we put people in those positions,
    1:31:18 they can’t get a good glute squeeze.
    1:31:19 Okay.
    1:31:20 Could one practice this?
    1:31:21 I’m thinking about it.
    1:31:22 It’s been a while since I’ve taken a yoga class.
    1:31:25 If you sit up right now and squeeze your butt, you would be like, “I can practice this.”
    1:31:26 Okay.
    1:31:30 So there’s a pose in yoga, and I’m not an advanced yogi, but I’ve taken a few yoga
    1:31:36 classes in my day, where you’re basically propped up sitting on your knees.
    1:31:37 So in the camel.
    1:31:38 High kneeling.
    1:31:39 Yeah.
    1:31:40 High kneeling.
    1:31:41 Hard to squeeze your butt there, isn’t it?
    1:31:42 It’s hard to squeeze your butt there.
    1:31:49 And because of all the forces yanking you anteriorly, those fascial lines, the quads,
    1:31:53 you’re basically in that high kneeling position, and because the lower leg is bent behind you,
    1:31:55 you’re being dragged forward.
    1:31:58 And it’s difficult to squeeze your butt and extend over backwards.
    1:32:01 So there’s that, do they call it camel pose, where you reach back and grab your heels,
    1:32:03 and then you’re supposed to look up at the ceiling.
    1:32:04 That’s a gnarly one.
    1:32:05 It’s a gnarly one.
    1:32:08 If you do it in the Bay Area, the teacher will say, “Don’t be surprised if some emotions
    1:32:09 come up.”
    1:32:10 No.
    1:32:11 Very fair.
    1:32:13 So just in Austin, Texas, they just say, “It’s supposed to hurt.
    1:32:14 Keep going.”
    1:32:15 I’m just joking here.
    1:32:16 This is like regional humor.
    1:32:20 But in any event, I think that’s actually accurate, by the way.
    1:32:26 But in any event, it is a slightly unusual, for most people who aren’t accustomed to it
    1:32:32 to do that pose, again, doing that pose, bringing it up for a reason.
    1:32:34 And if you don’t do that pose, you might do keeping pull-ups.
    1:32:36 That’s a global extension position.
    1:32:40 All we’re doing is taking the spine and putting a huge global load in it instead of a localized
    1:32:41 load.
    1:32:46 So an anterior pelvic tilt, you might think of localized extension and flexion, where
    1:32:52 I have one or two segments doing the lion’s share, whenever we can, prefer to have global
    1:32:56 flexion and extension because the spine maintains its integrity a little more effectively.
    1:33:01 So doing things like wheel pose, putting your hands up near your ears, pushing it flat
    1:33:07 on the ground, pushing up into an arc shape on the ground.
    1:33:08 Great diagnosis.
    1:33:11 Is this something that most people should be able to do?
    1:33:13 Yes.
    1:33:14 Can most people probably do it?
    1:33:15 No.
    1:33:17 Can we then break down the components of it?
    1:33:18 Yeah, absolutely.
    1:33:25 Even Iangar, Yogi Master, started to bring in props, blocks, and belts because he was seeing
    1:33:30 that his students weren’t able to achieve some of the base shapes.
    1:33:33 And what they were doing was human jenga to get into those patterns.
    1:33:34 They were just solving the problem.
    1:33:35 And he was like, “Hold up.
    1:33:37 Let’s not go around the problem.
    1:33:42 Let’s support you while we load you and breathe in these positions and shapes.”
    1:33:49 Given that most people don’t have a ton of time for movement, designated blocks of time
    1:33:55 for movement, if one we’re going to do, let’s say, some attempt toward wheel pose practice
    1:34:00 or camel pose practice or any number of the other things that we’re talking about here,
    1:34:04 which are taking the body into positions that we’re not naturally putting it into, given
    1:34:05 our activities.
    1:34:08 That’s a great way to say it, but you nailed that.
    1:34:11 Would you suggest doing these at the end of a resistance training workout?
    1:34:12 Sure.
    1:34:13 When does it work for you?
    1:34:14 At some point, you need to be exposed in this position.
    1:34:16 When are you going to get exposed in this position?
    1:34:20 If it happens to be able to be clumped in with your training, fantastic.
    1:34:22 If it’s at home in the evening, fantastic.
    1:34:27 If you’ve done sun salutation before, it’s old school, right?
    1:34:30 It’s almost like they were like, “Let’s get this system going a little bit.
    1:34:32 So later on in the day, it’s a little bit easier.”
    1:34:35 So at some point, we need to expose you to some positions.
    1:34:41 We have something called the hip spin up, and typically for my athletic populations,
    1:34:44 my teams especially, I’m like, “I want you to do one of three things in the morning.
    1:34:45 Get 10 minutes.”
    1:34:46 That’s all I’m asking.
    1:34:47 Eight to 10 minutes.
    1:34:49 Hip spin up, shoulder spin up, or breath spin up.
    1:34:50 Just do one of those.
    1:34:52 If your back hurts or knee hurts, you get hip spin up.
    1:34:55 If your shoulder or neck hurts, you get shoulder spin up.
    1:34:58 Then if not, just cycle through those.
    1:35:03 At least in the morning, we’re starting to touch some of these crucial shapes that you’re
    1:35:04 never in.
    1:35:09 If you do the hip spin up and suffer, I’m like, “Well, that’s telling me about your
    1:35:12 movement history, your injury history, your movement diet.”
    1:35:18 Again, nothing that we do on the ready state is related to supernatural levels of range
    1:35:21 of motion, just basic range of motion.
    1:35:24 The range of motion, again, that everyone learns in med school.
    1:35:26 Everyone learns in physical therapy school.
    1:35:33 What’s fun about what you said around this pelvic floor health piece is that when we
    1:35:37 get people doing some mobilization, really brought to me, really brought my attention
    1:35:41 of Jill Miller, is that we start mobilizing the endopelvic fascia.
    1:35:46 We just land a ball just anywhere from your pubic bone to your up to your diaphragm process,
    1:35:50 but particularly belly button south, you’ll see that none of that should be uncomfortable.
    1:35:56 One of the reasons we see high incidence of pelvic floor dysfunction, but also high incidence
    1:36:02 of sports hernias, is that we have a hip that doesn’t work very well and ends up dragging
    1:36:07 that pelvis into positions where it’s not muscly very strong.
    1:36:12 I can get out of position where I have a lot of good activation or access to those positions.
    1:36:17 Then I have fascia and musculature that’s super stiff, because every time you do abs,
    1:36:19 you celebrate the stiffness.
    1:36:22 You do abs, you’re like, “Oh, I’m sore to them, we’ll have some ice cream.”
    1:36:24 When’s the last time you managed your hamstrings or quads?
    1:36:25 Probably yesterday.
    1:36:28 When’s the last time you rolled out your abs and your obliques?
    1:36:29 Never?
    1:36:30 Previous life.
    1:36:32 Right, previous life before you respond.
    1:36:36 I think one of the things that we’re seeing is, again, that’d be a perfect time to do
    1:36:37 in the evening.
    1:36:40 Don’t go to the gym and lay on the kettlebell and be a creepy guy.
    1:36:45 Instead, pull out that volleyball at home, pull out that princess ball, you got a Walgreens,
    1:36:48 and start having a conversation with your pelvic floor.
    1:36:54 Turns out your abdomen, the pelvic floor, can also be mobilized.
    1:36:55 It’s really simple.
    1:37:00 Front of your pelvis is your pubic bone, that’s the front of the pelvic floor, the back is
    1:37:04 your coccyx, and each issue of tuberosity are sit bones as the side.
    1:37:06 Everything else is your pelvic floor.
    1:37:12 You can take a ball and just stay away from the holes, and if anything hurts to compression,
    1:37:17 you found a problem, so you can contract and relax and apply that same tissue.
    1:37:20 So I might be on my side, I might be rolling with the ball right underneath me.
    1:37:24 You would just be sitting down on your coffee table and just putting that, sitting that
    1:37:30 ball in and around your pelvis and around your glutes and around your pelvic floor.
    1:37:33 You might be dangerously close to your grundle, you’re welcome.
    1:37:38 So the idea here though is oftentimes when we’ll have athletes with back pain, we’re
    1:37:44 not looking at the pelvic floor or hip pain, but you have six short hip rotators, right?
    1:37:49 You don’t just have a couple rotators, you have a huge rotator cuff of the hip, and some
    1:37:53 of those things are congruent and kind of part of that pelvic floor.
    1:37:56 So it’s not that I need to go after my pelvic floor every day, because again, let me just
    1:37:58 add another thing to do your list.
    1:38:02 But if something changes, I suddenly wake up and I don’t have an erection.
    1:38:06 I suddenly are discovering that I’m peeing myself because I’m an elite cyclist, right?
    1:38:08 And something’s happening that I’m like, “Oh, I don’t know what to do here.
    1:38:09 Let me start to work on my belly.
    1:38:12 Let me see if I can work on restoring my positions.
    1:38:14 And can I do a little pelvic floor mobilization?”
    1:38:15 And that’s a great place to start.
    1:38:16 Which doctor was involved?
    1:38:17 None.
    1:38:19 Which pelvic floor therapist was involved?
    1:38:20 None.
    1:38:24 In fact, if you carry that to your specialists, they’re going to be like, “All right, we get
    1:38:28 to have the real conversation now because you’ve already done the other stuff.”
    1:38:37 But one thing that frightens me, and maybe unnecessarily so, is when I see men in particular
    1:38:43 doing crunch work, like ab work, crunching with ankles crossed.
    1:38:49 A, because people tend to cross the same ankle over the other one.
    1:38:52 They don’t symmetrically switch sides.
    1:38:54 That’s my good side, bro.
    1:39:00 And my other understanding is that this can also lead to some pelvic floor issues and
    1:39:01 asymmetries.
    1:39:07 A simple solution could be to not cross the ankles while doing repeated contraction work
    1:39:09 of the abdominals.
    1:39:10 Am I being silly?
    1:39:14 I would put that lower on the list of problems I have, right?
    1:39:20 I think if we went into the world right now and looked at people doing curls, curl ups,
    1:39:24 the real thing is, is that your only way that you’re training the abdominals?
    1:39:29 Am I, do I have a bigger range of motion of the trunk?
    1:39:33 There are so many ways to be thinking about what the trunk should be doing and reducing
    1:39:35 it down to this one curl.
    1:39:41 I think if one of the things that we’re looking at, I’d much rather you hang from a bar and
    1:39:42 curl up.
    1:39:43 Yeah.
    1:39:46 So, this is pretty much, I won’t say the only ab work I do.
    1:39:50 I do some anti-rotation work by staggering my stance when I do curls or anything else
    1:39:53 because it’s a very time-efficient way to do it, making sure my belly button is staying
    1:39:54 straight.
    1:39:57 So, you’re resisting the temptation to rock from side to side and get the anti-rotation
    1:39:59 work, obviously, switching up the stance.
    1:40:04 But doing what you describe, hanging from a bar, doing pikes, to me, you’re also getting
    1:40:05 grip work.
    1:40:06 Yes, you’re hanging.
    1:40:07 They’re just for time efficiency.
    1:40:12 You’re also not just separating the abs and working with the abdominals with the knee
    1:40:16 to the chest because that’s really what we’re seeing is that, do you only need your abs
    1:40:18 working in this position?
    1:40:23 So basically, you’re reproducing another seated position except you’re crunching your
    1:40:26 chest to your seated knee.
    1:40:27 And that’s really what that position is.
    1:40:28 Do we do it long?
    1:40:30 What happens if you do it long lever?
    1:40:34 Short lever means the elbow is bent, long lever is the elbow is straight, short lever
    1:40:37 is the knee is bent, long lever is the leg is straight.
    1:40:40 So why aren’t we working in all those patterns and positions?
    1:40:44 And then, being creative, there are so many GRED resources.
    1:40:48 The kids at Dave Duranty has a free ab workout.
    1:40:52 He’s an Olympic gymnast from Stanford, superstar.
    1:40:55 You can go on to, I think it’s Iron Monkey, sorry guys.
    1:41:04 And what you’ll see is there’s so much fun ways to play and think about what the role
    1:41:06 of the trunk should do.
    1:41:11 And I think we’re moving beyond, thank goodness, this like I have to be a rigid robot all the
    1:41:14 time and that we need to ask, what is the trunk supposed to do?
    1:41:20 A good way of thinking about this, and I think your sit-up is a good analogy.
    1:41:25 Really a book that makes the rounds from time to time is a book called The Spinal Engine
    1:41:27 by Serge Grecovetsky.
    1:41:34 And he really talks about the trunk as a driver of power, not just as a chassis of which the
    1:41:35 big engine moves.
    1:41:39 And that really is a nice conceptual way of simplifying movement.
    1:41:43 But if we define functional movement, most people agree it works in a wave of contraction
    1:41:48 from trunk to periphery, from core to sleeve, from axillary skeleton to peripheral skeleton.
    1:41:52 But that means, boy, there are positions where I’m really effective and can generate a lot
    1:41:54 of force and there’ll be positions where I can’t.
    1:41:57 But if my spine can’t handle flexion, it’s not a spine.
    1:41:59 If it can’t get extension, it’s not a spine.
    1:42:04 If it can’t rotate and being in these complex position shapes, I’m like red flag.
    1:42:06 So how are you training that thing?
    1:42:11 And if your only rigid dogma is straight up and down, which is a great reason to do mobility
    1:42:14 work, is suddenly we can side bend and we can twist.
    1:42:18 And am I exposing myself to some of those shapes?
    1:42:23 And so we call that work borrowing from one of my Olympic friends, Stu McMillan, Spinal
    1:42:28 Engine work, putting PVC, side bending, playing with the different shapes.
    1:42:33 And again, if you get into the David Weck ropes, if you threw medicine balls, you would
    1:42:34 suddenly see you’re like, “You’re right.
    1:42:36 I can’t be a rigid piece.
    1:42:40 How am I training the functionality of my trunk beyond just my six pack?”
    1:42:45 Because straight curling will certainly give you a six pack, but that doesn’t necessarily
    1:42:49 mean you’re going to surf with power, run with power, punch with power, et cetera.
    1:42:54 I mean, look at what just happened with those fights with the women fighting, just the rotational
    1:42:55 power that they have.
    1:42:58 You can’t get that from just crunches with your legs.
    1:43:04 The fight right before the Tyson and Jake Paul fight was arguably the best fight and
    1:43:06 people had seen it a long, long time.
    1:43:09 The spirit of it and just the … I mean, they were just incredible.
    1:43:12 Everyone watches women’s sports, that was really great.
    1:43:19 So I think what’s great now is if we can get people to start to be curious and to play
    1:43:23 and … I’m not saying you need 10,000 different movements, but instead of just hanging from
    1:43:26 the bar and doing knees to elbows or toes to the bar, what happened if you brought your
    1:43:31 right foot to your left hand and you started adding in a rotation to that and suddenly
    1:43:33 you’re like, “I suck at this.”
    1:43:38 And ultimately what I want to do is I want to uncover every deficiency in this play because
    1:43:39 I’m still going to deadlift.
    1:43:40 I’m still going to swing.
    1:43:41 I’m still going to lunge.
    1:43:45 I’m going to do all the things that I know that makes me feel robust and makes me ride
    1:43:49 my bike better and be a better kayaker, but simultaneously there’s a lot of play on either
    1:43:50 side of that.
    1:43:56 I love that you’re defining progression as incorporating these novel movements, exploring.
    1:43:58 Dude, that’s West Side 101.
    1:43:59 Loose Simmons.
    1:44:03 I mean, like, “Hey, this week we’re squatting with this bar, then we’re squatting with
    1:44:06 this bar, and then we’re changing your height, then we’re changing your stance.”
    1:44:09 I mean, West Side Barbell has been doing this forever.
    1:44:10 I didn’t realize they did that.
    1:44:13 I knew they weren’t crazy gnarly in there all the time.
    1:44:16 Every bar has its own max, right?
    1:44:20 And so what they’ve done is said, “Hey, the squat pattern is the thing we’re training,
    1:44:22 but how do we put another twist to the pretzel?
    1:44:26 Now the weight’s in front, now the weight’s behind, now it’s out, and now it’s too deep,
    1:44:27 and now we’re box squatting.”
    1:44:30 And I’m like, “Wow, you’re going to have to be a really competent, skilled squatter
    1:44:31 to handle all that.”
    1:44:36 It seems like in so many sports, not just for resistance training, but in so many sports,
    1:44:40 there’s this move shift now toward being an ATV, an all-trained vehicle.
    1:44:47 You can’t afford to just be good at one thing, and the cool thing about it is that the more
    1:44:52 dynamic range that people are expressing, the more evolution you see of any kind of
    1:44:53 sport.
    1:44:54 And I think we’re going to see this with fitness too.
    1:44:57 Realizing this as we have this conversation, what you’re really suggesting is that people
    1:44:59 explore their movement patterns.
    1:45:02 I love this thing that I’ve heard you say for years, and I know McKenzie harps on this
    1:45:06 too, which is, Brian and Kenzie, that is, you should be able to breathe well in every
    1:45:07 position.
    1:45:10 It’s such a fun test, actually.
    1:45:11 It’s such an easy test.
    1:45:13 Squat down, like you’re going to get something out of the cupboard, see if you can take like
    1:45:14 a full belly breath there.
    1:45:15 Come on.
    1:45:16 How simple is that?
    1:45:17 See if you can get your belly going out on the inhale there.
    1:45:22 I like to do this test myself, everyone, so I hang from the bar, you know, those pikes.
    1:45:25 I don’t get very many of them, admittedly, I’m doing like five sets of five.
    1:45:26 Awesome.
    1:45:29 Occasionally, we’ll try and twist a little bit, and as my grip strength improves slightly,
    1:45:30 maybe I’ll be able to get more.
    1:45:31 Usually, my grip strength goes first.
    1:45:34 Get smaller legs, it would be easier.
    1:45:38 I’ll take those, either a compliment or an insult, coming from you, Kelly.
    1:45:40 Kelly’s exceedingly strong.
    1:45:44 He deadlifts 600 pounds on the regular, he’s exceedingly strong.
    1:45:45 And he has incredible endurance.
    1:45:47 You’re actually more of an endurance guy.
    1:45:49 I think this is worth mentioning that you would have more.
    1:45:50 That’s why I’m not very strong.
    1:45:53 You have more of, I’m right.
    1:45:55 Have you seen my strong friends?
    1:45:58 I’m not deflecting.
    1:46:03 Your physiology is definitely biased towards certain things, like unequivocally.
    1:46:07 And what I am not good at is being brutally strong.
    1:46:10 Oh, I’ve been training for 20-plus years.
    1:46:13 Hard training, longer than that, 30 years.
    1:46:14 And this is all I can deadlift.
    1:46:15 That’s pathetic.
    1:46:17 Have you seen my strong friends?
    1:46:20 So what you see is that I’ve been cramming a square peg into a round hole because I really
    1:46:21 like it.
    1:46:26 But really, I should be at probably 190 pounds and I should be an aerobic athlete.
    1:46:27 Right.
    1:46:33 If we threw a 100-pound backpack on you and went backpacking, you’d be fine.
    1:46:40 Even now, you’re sitting at somewhere like 240, you’re like 6’2″, you can go for days.
    1:46:41 You’re naturally an endurance athlete.
    1:46:42 Absolutely.
    1:46:44 And I think that’s worth saying because people are listening, Kelly’s a big guy.
    1:46:46 And all my training is biased towards you.
    1:46:48 You cannot believe how much conditioning I do.
    1:46:50 I am a disciple of Joel Jameson.
    1:46:55 I’m a huge fan of trying to look at where I’m spending my time in these different heart
    1:46:56 rate zones.
    1:47:00 And then, you know, I’m just such a nerd of that because my primary sport is trying to
    1:47:03 keep up with my wife on the mountain bike.
    1:47:06 I think this is really important because I think we’ve been talking a lot about things
    1:47:08 kind of adjacent to resistance training.
    1:47:14 And I think it’s a wonderful shift now in culture that resistance training is being
    1:47:19 used, done by young people, by older people, women and men, you know, it’s fantastic.
    1:47:21 This was not the case 10 years ago.
    1:47:23 This was definitely not the case 20 years ago.
    1:47:24 No, for sure.
    1:47:27 It was like bodybuilders, football, pre-season football players and military were the only
    1:47:30 people weight training now, it’s everywhere.
    1:47:34 But you’re naturally an endurance athlete.
    1:47:39 I’m guessing that most people, I’m assuming, is this true, fall into the slower twitch
    1:47:45 kind of more endurance propensity than, I mean, how many truly naturally strong fast
    1:47:48 fiber type people are walking around out there if we just took the general population?
    1:47:53 The ones that are are sprinters and super springy and you know who those people are.
    1:47:55 They’re mutants.
    1:48:04 You know, I think I was always best at a skilled sport that use conditioning or use strength.
    1:48:09 When I compare myself to my friends who have huge aerobic engines, it’s embarrassing.
    1:48:13 I’m always the weakest, fattest, slowest, smallest person in the room.
    1:48:17 And it is, I can’t, like, if you just want to ego check, just come out, hang out with
    1:48:21 me, just meet my friends, see the people we’re working with, and you’ll see, you’re like,
    1:48:23 okay, genetics is not the same.
    1:48:27 I think we’ve told a little bit of a lie in the internet sphere that like, if you eat
    1:48:32 this way and you do these, you’ll be elite and like, we can certainly say that you have
    1:48:34 a training effect.
    1:48:35 For sure.
    1:48:36 And you should do that.
    1:48:38 But that’s not the same thing as being a mutant.
    1:48:40 And there are just so many mutants out there.
    1:48:41 Shocking.
    1:48:42 Yeah.
    1:48:48 I think it’s actually a worthwhile exercise to figure out what one’s natural leanings
    1:48:49 are.
    1:48:50 What do you like to do?
    1:48:51 Yeah.
    1:48:52 How about that?
    1:48:57 I just think it’s important that we remind ourselves that the whole point of this is to
    1:48:59 have the most fun.
    1:49:06 And what you’ll see, he put up a video of some Chinese elementary school kids.
    1:49:11 And the Chinese Olympic lifting team coaches coming and assessing their kids.
    1:49:14 And very quickly, they put kids over at squats, they had them jump on a single leg, they had
    1:49:18 them do double jumps, and they were like, you, you, you, have your parents call me.
    1:49:19 Right?
    1:49:24 So you can already see that coordination matters, wiring matters, and they were able to say,
    1:49:28 hey, these are the things that we think are going to make good Olympic lifters.
    1:49:33 So those kids, I think we start to split cohort early on, but most important is everyone
    1:49:35 needs the weight lift, period.
    1:49:37 And it’s not light to pink dumbbells.
    1:49:39 It’s real heavy weightlifting.
    1:49:44 But how much do you need to do to be better at your sport or to minimize your spine?
    1:49:48 Those are the spine changes or, or osteopenia or osteoporosis.
    1:49:52 Those are great conversations, but not necessary conversations about performance.
    1:49:53 Right?
    1:49:58 So it’s almost like we need to divide this into like aesthetics, and I’m keeping myself
    1:50:03 intact in versus I want to go to the Olympics because what you’re seeing on the world right
    1:50:05 now is that it, everyone’s an expert.
    1:50:07 I’m like, can I see how you work with 40 athletes?
    1:50:09 Can I see how you periodize that?
    1:50:11 Can I see how you manage travel and nutrition?
    1:50:16 Can I see how, you know, you were responsible or not responsible for this team, having all
    1:50:17 its members.
    1:50:21 So what we’re seeing is that it’s a, this performance thing is a really big task and
    1:50:24 it gets confused and watered down a little bit by everyone.
    1:50:27 Fitness says, well, I, I squat, so I’m an expert too.
    1:50:28 Not the same.
    1:50:32 Our good friend Kenny Kane taught me something.
    1:50:33 He’s shaking.
    1:50:34 He’s shaking his head.
    1:50:35 The best.
    1:50:36 The best.
    1:50:37 He’s a wonderful guy.
    1:50:40 You’re not going to find him on social media because a few years ago he just decided to
    1:50:44 take his gym and, and, and, and himself off social media.
    1:50:45 He’s very, very talented.
    1:50:46 So we’re going to give you his phone number.
    1:50:48 We’re going to have you call him because you can’t DM him.
    1:50:51 Very talented, uh, athlete and wonderful person.
    1:50:56 He taught me something, uh, I would say about eight years ago that I’ve found, oh, so useful
    1:51:01 for, uh, my training longevity, my enjoyment of training.
    1:51:07 And it was this, very simple, 80% of your workouts, Andrew, he said, are going to be
    1:51:10 at 80% of what you could do that day.
    1:51:12 Okay.
    1:51:13 That involves some humility.
    1:51:14 I like to sweat hard.
    1:51:17 I associate intensity with hard work, et cetera.
    1:51:23 He said 10% are going to be at 90% intensity, meaning a hundred percent is the most you
    1:51:28 could give possibly in whatever time is allotted on that day, given the sleep, given the nutrition,
    1:51:31 given the life circumstances on that day, the readiness for that day.
    1:51:36 And then here’s where it breaks down a little bit more, 5% are going to be at 95%.
    1:51:41 And 5% across the year are going to be maximum 100%.
    1:51:45 Everything you can give do or die workouts that day.
    1:51:49 And for me last year, I believe it was, was that was the, the rock carry came, came hands
    1:51:50 as podcasts.
    1:51:54 I gave everything I had had, of course, had the mountain been a little bit higher.
    1:51:58 I’d like to think I would have gone a little bit further, but I gave everything I could
    1:52:02 because that rock was slippery and it was muddy and my hamstring was out the day when
    1:52:07 we started that, you know, I was in pain when we started anyway.
    1:52:13 I think that advice that Kenny gave me was some of the best advice I’ve ever heard because
    1:52:20 my tendency would have been and had been to come in and go at 90, 95 or 100% every single
    1:52:21 workout.
    1:52:22 It got you a long way.
    1:52:23 Caffeine pre-workout, et cetera.
    1:52:24 That got you a long way.
    1:52:25 Yep.
    1:52:26 Yep.
    1:52:28 And it also brought me to this place where after eight or 10 weeks of training, I would
    1:52:32 get a cold or I’d get some nagging thing, a little thing, not, you know, wouldn’t put
    1:52:35 me under, but then or that I need to take a week off.
    1:52:36 Normal accident theory.
    1:52:37 Right.
    1:52:41 So I think I’d love your thoughts on, on Kenny’s recommendation.
    1:52:45 For me, it’s one of the things that I pass along anytime says about some fitness advice.
    1:52:47 I say, “Well, listen, I’m a neuroscientist, not a fitness guy, but I know a thing or two
    1:52:49 based on the mistakes I’ve made.
    1:52:51 Here’s a great piece of advice that’s really helped me.”
    1:52:58 80% of your workouts, 80% tensi, another 10% at 90%, then the 95, you know, 5% at 95
    1:53:03 and 5% across the year are the all out, everything you can give, leave it all on the mat type
    1:53:04 workouts.
    1:53:09 If we could start with a simple idea, we say, “Let’s be consistent before we’re heroic.”
    1:53:10 Right.
    1:53:14 So if your intensity causes you to not be able to show up for the gym for three days,
    1:53:15 I’m like, “Sweet.
    1:53:16 That was sweet.”
    1:53:19 And our abtation response to that is sucky, right?
    1:53:24 I much rather you be getting more consistent and not blowing yourself out.
    1:53:26 Remember that there was a phase where we’re like, “You shouldn’t be sore when you leave
    1:53:27 the gym.”
    1:53:28 Remember that?
    1:53:30 Like there are people who would talk about, “Hey, leave some reps in the reserve, like
    1:53:32 show up the next day, grease the groove.
    1:53:35 That’s old Povl Sots and Lean stuff.”
    1:53:41 I think that’s really good advice, especially since most people are not 20.
    1:53:44 Most people, and when you’re 20, you need to go find out what the limits are.
    1:53:46 Touch the fence, the electric fence once in a while, right?
    1:53:50 Lick all the doorknobs, let’s just call it that way.
    1:53:55 But you know, what ends up happening is there’s a lot of things have to be in place for you
    1:53:57 to be able to go to the well that many times.
    1:54:05 And what we know now, because we have all of this data, is that we can make better progress
    1:54:09 not burning it to the ground every single time.
    1:54:14 And it’s difficult for us because if I’m just fitnessing, how do I quantify that?
    1:54:15 Right?
    1:54:18 It’s easy for us to quantify another kilo or another watt.
    1:54:19 That makes it a lot easier.
    1:54:25 And what you’ll see is the best practices of these athletes, we do spend a lot of 70-80%
    1:54:26 heart rate.
    1:54:27 That’s what we call recovery.
    1:54:34 And Joel Jamison language, 80 to 90, we’re calling that conditioning, 90 to above overload.
    1:54:38 But what I think is nice is that that gives me a lot of, there’s some days where I touch
    1:54:44 78 or 80% and it’s hard because I am sleep deprived, stressed out, my nutrition hasn’t
    1:54:48 been great, I’m sleeping in a strange bed, you know, traveling, whatever.
    1:54:55 So I think what you’re seeing is something that one of my early coaches talked about,
    1:54:56 Mike Bergner.
    1:54:58 He says, “When the frying pan’s hot, let’s cook.”
    1:55:02 And that means I need to know myself and as a coach, I need to know you and I’m like,
    1:55:03 “You look great today.
    1:55:04 How do you feel great?
    1:55:05 Let’s go.
    1:55:06 Let’s go chase something.”
    1:55:07 Right?
    1:55:10 And when the frying pan’s hot, we cook, but the frying pan is not always hot.
    1:55:16 And if you pour in Bang Energy and Jack 3D and you can’t even hear inputs and outputs.
    1:55:20 So I think that’s such solid, reasonable advice.
    1:55:25 And really what we’re looking at is how can we get you to train much more consistently
    1:55:26 longer and longer and longer.
    1:55:29 You can only go to the well a few times.
    1:55:33 And what I’ll tell you is that as I still love to power clean, it’s my favorite thing.
    1:55:39 And that 100 kilo power clean is heavier than it was when I was 40, you know?
    1:55:44 And I want to pretend like that 100 kilo power clean is not a problem, but I actually have
    1:55:46 to progress and get myself there.
    1:55:49 And there are days where I’m like, “Oh, 80 kilos is my jam today.”
    1:55:56 So I think that’s really good advice and difficult for us to say, “How are we measuring success
    1:55:58 in our training?”
    1:55:59 Experience?
    1:56:00 No, no problem.
    1:56:01 Let me give you a baby.
    1:56:02 Keep this newborn alive.
    1:56:04 And then let’s go see how hard your training is the next day.
    1:56:05 You’re going to be terrible.
    1:56:08 You haven’t slept all night, you’re stressed, right?
    1:56:14 So I think what’s nice is having some subjective measurements around maybe body composition
    1:56:16 is one of them, that that’s important to you.
    1:56:19 But are you getting faster over the course of a week?
    1:56:20 What are your testing?
    1:56:22 How do we know inputs and outputs?
    1:56:27 And right now we’re just doing, we’re baking a lot, we’re making a lot of suicides, right?
    1:56:31 The old fountain drink where you just mix all the things, they always taste the same
    1:56:35 at the end like crap, but that suicide where you mix all the fountain drinks is a little
    1:56:37 bit of what we’re seeing in that.
    1:56:41 And one way of protecting ourselves is saying, “Hey, let’s make sure you can train tomorrow.”
    1:56:46 Suicide is obviously reflected on that the other day for some reason, why at a wedding
    1:56:50 or a party, young, typically it’s a Y chromosome associated disorder to feel like you have to
    1:56:53 mix a bunch of stuff and then get someone to drink it.
    1:56:54 You’re not wrong.
    1:56:58 Not alcoholic drinks for young kids, by the way, but mixing all the sodas, putting M&Ms,
    1:57:01 it’s just something like all my male friends are looking at.
    1:57:04 And I think that’s what we see a little bit.
    1:57:10 And if you, I am a deep coach nerd, I love fitness, I love fitness saying I’ll jump into
    1:57:13 any class anytime like, “Sure, let’s go.
    1:57:14 Let’s see.”
    1:57:21 You know, it’s so fun, but I need to see, I do get to watch sort of trends come and go.
    1:57:24 Things get very hot, you know, they get very popular.
    1:57:26 And again, the fitness has become a hobby.
    1:57:28 It’s an amuse.
    1:57:29 And that’s okay.
    1:57:34 It’s totally okay that Jim is a hobby, but that doesn’t hint about what’s the best way
    1:57:39 to develop capacity, elite capacity, long-term longevity capacity.
    1:57:41 Those things almost don’t go together.
    1:57:43 Let’s talk about hip extension.
    1:57:44 Bless you.
    1:57:51 As somebody who doesn’t like the elliptical or stationary bike but loves the assault bike,
    1:57:52 I love the assault bike.
    1:57:53 I don’t know why.
    1:57:55 It just feels like really good work.
    1:57:57 It is hard work.
    1:57:59 But you’re not going to find me on it.
    1:58:01 Katie and Bill made it harder with the echo bike.
    1:58:02 Thanks for making it worse.
    1:58:03 But what is the echo bike?
    1:58:06 The rogue echo bike is even worse than the assault bike.
    1:58:08 The assault bike, by the way, folks, is the one with the fan.
    1:58:12 And I’m not sure if they put it, the fan is for resistance, not to keep you cool, but
    1:58:13 it has that effect somewhat.
    1:58:16 In the winter, you’ll know what the fan does.
    1:58:20 So the echo bike is a harder assault bike?
    1:58:25 It’s just like imagine doing it on fire, uphill in the sand with a headwind.
    1:58:28 Then you’re like, okay, if you can make it worse, it’s worse.
    1:58:32 If you have one of these, I’m going to swing by this winter break and try this thing.
    1:58:37 But I love that because high physiology, low skill.
    1:58:38 That’s great.
    1:58:40 You just described me in a nutshell.
    1:58:45 I can take anyone, not no have to know anything about your range of motion, I can be like,
    1:58:47 who are you physiologically today?
    1:58:52 Let me introduce this freakish amount of work in this tiny range of motion that’s very safe.
    1:58:56 So we can really touch high intensity very safely there.
    1:58:58 Yeah, I like it much more than the skier.
    1:59:03 I’ll do the skier every once in a while, but I find that the skier, if I just sit and
    1:59:06 stand a bunch of times, I’d be like, I can just do this for 15 days.
    1:59:08 You know, I was like, is this exercise?
    1:59:10 And I’m like, am I doing this right?
    1:59:11 I don’t know.
    1:59:12 For some reason, it doesn’t feel like work.
    1:59:14 The assault bike always feels like work.
    1:59:15 Always feels like work.
    1:59:16 Okay.
    1:59:17 So hip extension.
    1:59:20 The assault bike is not hip extension typically, you know, tend to be, people tend to be hunched
    1:59:21 forward.
    1:59:22 You can get upright.
    1:59:23 Right.
    1:59:24 You can still don’t have any hip extensions.
    1:59:25 No hip extension.
    1:59:30 Let’s talk about if I’m squatting and I stand up, I’m extending the hip.
    1:59:31 As you stand up.
    1:59:32 Right.
    1:59:33 I’m going from flexion to extension.
    1:59:34 Yeah.
    1:59:36 One thing that I think for people listening that at least is helpful for me when, when
    1:59:40 hearing about squatting is to think about whether or not it’s a deadlift or a squat.
    1:59:44 You can imagine taking your hands, putting your fingers at your hips and you know, hiding
    1:59:49 your hands in your, in your, in that joint between the femur and your pelvis as you go
    1:59:50 down, right?
    1:59:53 Your hands get, get tucked into the, the fold between, between the two and as you stand
    1:59:54 up, it opens.
    1:59:55 So it’s hip hinge.
    1:59:56 They typically call it.
    2:00:01 And I think what you, we look at the squat and the lung is very, they’re cousins and
    2:00:03 the difference is long lever, short lever.
    2:00:07 And typically how you’re holding the weight, that’s the only difference.
    2:00:12 And sometimes upright torso position, but ultimately we’re really looking at, you know,
    2:00:16 what’s happening with the degree of bend of the, of the knee, right?
    2:00:19 That’s why they’re such elegant cousins.
    2:00:23 But if I’m squatting down and I stand up, people are like, I’m working on extension,
    2:00:24 working on extension all the time.
    2:00:28 I’m like, okay, now let’s continue this extension conversation and bring that knee behind your
    2:00:30 butt into a lunge.
    2:00:32 And that’s hip extension.
    2:00:36 And if there’s one thing that I’m seeing across so many of the populations I work with is
    2:00:42 we’re starting to see changes in erosion in this fundamental expression of power.
    2:00:45 The only people, we don’t see it as our Olympic sprinters there.
    2:00:50 And you’ll see that pockets, like we work with the all blacks and we’re obsessed on
    2:00:55 maintaining the hip extension, these very strong athletes because it means that they
    2:00:56 can run faster on the field.
    2:00:57 Rugby team.
    2:00:58 Rugby team.
    2:01:07 Am I correct in thinking that hip extension we can think of as a partially reflecting
    2:01:11 hamstring function where the hamstring is responsible for bringing the heel up toward
    2:01:16 the butt, but also for bringing the femur back behind the torso.
    2:01:22 I realize I’m not using the PT language, by the way, the PT’s online, your community,
    2:01:24 the PT’s, you guys just crack me up.
    2:01:29 In the field of medicine, there’s an analogous sub specialty of medicine where they have
    2:01:33 the similar kind of like ornery-ness and it’s, being a PT is very competitive.
    2:01:37 And so there’s a lot, you don’t do this, but the PT community, it’s like, you can make
    2:01:40 a cart, you can make a whole sitcom about this.
    2:01:46 The attacks often range from significant to the cluster around petty, not because they’re
    2:01:50 not knowledgeable, but because there’s so much nuance in this field, right?
    2:01:55 And it seems that there are a few things that everyone agrees on, and then everything else,
    2:01:57 people love to argue in community, out of community.
    2:02:02 So anytime I say anything about movement of the body, I want us to just say, I realize
    2:02:04 I’m probably not using the correct language.
    2:02:05 Perfect.
    2:02:10 I’m going to use that same defense of petty cluster-ness, clustering the pettiness.
    2:02:11 I’m sorry.
    2:02:13 All the physical therapists out there, I haven’t represented you in the way that you would
    2:02:14 like to be represented.
    2:02:16 I’ll say, I’m just talking my own experience.
    2:02:17 It’s just differences in nomenclature.
    2:02:18 Right.
    2:02:22 And I’m trying to be very meticulous in my language today.
    2:02:23 Appreciate that.
    2:02:28 One of the things that we want to look at is, and this is a Philip Beach muscles meridians
    2:02:31 idea is that there are contractal fields.
    2:02:37 And this goes along with, if we look at Thomas Meyers anatomy trains, of seeing the system
    2:02:38 as a system of systems.
    2:02:42 So we start to look at your back and your erectors, and then we’re tied that into the
    2:02:45 glutes, and then we tie that into the hamstrings, tie the calf.
    2:02:49 It’s kind of almost wraps around the bottom of the foot, right?
    2:02:50 The planar surface of the foot.
    2:02:57 So suddenly we’re looking at this global system that’s designed to create this mass extension
    2:03:00 position.
    2:03:04 Locomotion, we start to lock some of those pieces down a little bit, but one of the things
    2:03:10 that we’ve seen is that when you aren’t competent in this position, your hamstrings, for example,
    2:03:15 have to do a lot more work because your butt is no longer working on hip extension.
    2:03:20 Your adductors are restricted and they’re not bringing you back into flexion.
    2:03:27 So suddenly what we see is that your hamstrings are having to do the work of calf, but when
    2:03:29 your hamstrings are tied all the time, you don’t have hip extension.
    2:03:34 So a simple test we do is called the couch stretch.
    2:03:37 And all you need to do is face a wall and turn away from the wall.
    2:03:41 So you’re kneeling on the ground, hands and knees away from the wall.
    2:03:44 You’re going to put one of your knees in the corner.
    2:03:46 So your foot is going straight up and down.
    2:03:49 The knee is in the corner of the wall, and then I want you to see if you can squeeze
    2:03:50 your butt in that position.
    2:03:55 It’s still hot, hands and knees, except one foot now is kind of in the corner, down the
    2:03:57 wall, going towards your butt.
    2:04:01 First position one, and a lot of people are going to struggle with recruiting and activating
    2:04:05 their butt in that position because it’s what I’m calling positionally inhibited.
    2:04:07 We don’t know what the mechanism is.
    2:04:12 So you’re getting the knee back behind the torso, much as one would if you were sprinting
    2:04:14 and that rear leg is extended.
    2:04:16 Really we’re just flexing the lower leg.
    2:04:19 We’re flexing the lower leg shank, right, that lower limb.
    2:04:22 Second position is to come up into a high kneeling position.
    2:04:26 So you just bring your knee up and so like you’re kneeling, except that we have a trailing
    2:04:29 leg now with a leg that’s going up the wall.
    2:04:34 So front leg is sort of a right angle, right, your foot on the ground, right angle, rear
    2:04:41 leg is knee tucked into the corner where the floor meets the couch, foot is up on the
    2:04:42 couch.
    2:04:43 Nope, just on the ground.
    2:04:44 Okay.
    2:04:45 And we’ll provide a link to it.
    2:04:50 And I called the couch rest because I created this thing a long time ago, and I created
    2:04:53 on the couch for my young athletes while they were watching TV, right.
    2:04:56 I just needed some hip extension exposure.
    2:04:58 But we can do it on the wall and do it on the couch.
    2:05:03 Ultimately what we try to say is do you have glute squeeze, can you take a breath, right?
    2:05:06 If your breath starts to get real small in this position, I’m like, huh.
    2:05:09 So every time your knee comes behind your body, you can’t breathe anymore.
    2:05:10 How’s that working for you when you’re running?
    2:05:11 Is that good or bad?
    2:05:14 It seems to me that your breath should remain pretty constant, independent of what your
    2:05:16 hip does.
    2:05:20 So then we’d like to see if people can come to a more upright position.
    2:05:22 So that’s kind of position three.
    2:05:27 So a little bit more upright torso, we’re starting to increase hip demands as the torso
    2:05:28 comes upright.
    2:05:29 The torso is coming upright.
    2:05:32 The knee is moving further away from the chest on that loaded leg.
    2:05:35 And what you’ll see is that most people are going to be like, wow, that’s real stiff.
    2:05:36 I can’t even get there.
    2:05:37 I can’t breathe there.
    2:05:38 I have to banana back to get there.
    2:05:40 And I certainly can’t squeeze my butt there.
    2:05:43 And I want to tell everyone, this is a low-level test.
    2:05:48 The real test is your front foot goes up on a 12-inch to 18-inch box.
    2:05:51 So we’re not even in the test yet.
    2:05:52 The front leg extended.
    2:05:54 No, front leg just up higher.
    2:05:58 So we elevate the front leg into what’s called a hip lock.
    2:06:04 So that front leg is suddenly taking my pelvis and rotating it posteriorly.
    2:06:07 Knee is running into pelvis.
    2:06:08 Pelvis is like tucking.
    2:06:10 And now you’re really going to see what’s going on with your hip extension.
    2:06:17 So this is the equivalent position more or less of front knee sprinting, like really like
    2:06:23 jut it up in the air, maybe even past the belly button, definitely past the belly button.
    2:06:24 Rear leg behind you.
    2:06:28 So this is sort of like a caught in mid-stride.
    2:06:33 And so suddenly we have this nice test that allows us to see in our competency there.
    2:06:36 And I want to remind you, if you do the couch stretch and filament, your knee is actually
    2:06:38 in hip extension.
    2:06:39 Your knee isn’t even behind your butt here.
    2:06:40 It’s that hard.
    2:06:42 And I’m still biasing it towards flexion.
    2:06:47 So what we’re seeing is that you have a real deficit of hip extension.
    2:06:49 So that’s one way to improve it.
    2:06:53 You could just do the test, camp out there, take some breaths, contract, relax, breathe,
    2:06:56 do your resistance in isometrics, whatever you want to do there.
    2:07:01 So many ways to judge that up, rotate, side bend.
    2:07:05 The question is, how are you now loading that thing in your life?
    2:07:10 So we can put a band on you and get you to do some isometric standing, but show me in
    2:07:15 your movement language in the gym, how you’re reinforcing hip extension.
    2:07:19 So when we were talking about deadlifting with a tandem stance, still not hip extension,
    2:07:20 right?
    2:07:23 I’m extending the hip, but that trail leg is not.
    2:07:25 Rear foot elevated split squat, ding, ding, ding, ding.
    2:07:27 We start to get there, right?
    2:07:29 Bulgarians flipping a tire.
    2:07:34 Like anytime where I need to be able to, a big lunge is a good example, forward lunge,
    2:07:35 back lunge.
    2:07:36 Tell me about flipping a tire.
    2:07:39 So you’re talking about flipping a tire, but then at the top of the movement, you’re
    2:07:42 doing like a kettlebell swim where you buck your hips forward, like you’re going to try
    2:07:43 and pee over that Volkswagen.
    2:07:44 That’s right.
    2:07:45 You’re pushing over.
    2:07:46 Right.
    2:07:47 Don’t try and pee at the top.
    2:07:48 That’s right.
    2:07:49 But you’re talking about bucking the hips forward.
    2:07:50 That’s right.
    2:07:55 Suddenly you’re upright and that leg, that trailing leg is an extension in a long lever position.
    2:07:56 So we spent a lot of programming.
    2:08:00 One of the best persons at this is Franz Bosch.
    2:08:05 I mentioned earlier, and he has something I’ve termed like the Bosch snatch.
    2:08:10 So if you imagine being in a double stance, so I’m just like I’m swinging a kettlebell,
    2:08:14 if I took a plate or a dumbbell, it doesn’t matter.
    2:08:18 I’m just going to basically go from a hip hinge, and as I go overhead with the weight
    2:08:22 of the load, whatever’s appropriate for you, I’m going to take my front foot and step it
    2:08:24 up on a box.
    2:08:28 So all of a sudden I’m going from a flexed position in the hip.
    2:08:29 C-shaped body.
    2:08:30 Right.
    2:08:32 Or upright torso, but hinged.
    2:08:33 C-shaped, right?
    2:08:34 Yeah.
    2:08:35 Right.
    2:08:36 Right.
    2:08:39 And then, and then I’m going to step forward, and now I’m going to have that, one of those
    2:08:41 legs is going to be an extension.
    2:08:44 And so suddenly, now we’re adding speed to this extension, because that’s not what we
    2:08:47 do with reverse rear foot elevated split squats.
    2:08:49 We’re not loading that in speed.
    2:08:53 So we start to add the speed component to what we’re doing, and suddenly we’ve discovered
    2:08:55 another way to challenge your movement.
    2:08:59 It doesn’t just always be heavier, it can also be faster.
    2:09:03 So I’m basically, if you imagine if I was, here’s a great example, I love pressing.
    2:09:07 I think overhead pressing is the B’s knees, it’s one of my non-negotiables.
    2:09:11 We’re going to press, C-style press, overhead press, we’re pressing, but if I take your
    2:09:16 front foot and put it up on a box, make sure that back foot is straight with all your toes
    2:09:20 on the ground, and press from that position, you’re going to find out why you don’t have
    2:09:21 any hip extension.
    2:09:23 It’s going to be so, you won’t even think about the weight, you’ll think about your
    2:09:25 groin exploding.
    2:09:26 So a lot of…
    2:09:30 We recommend people probe that, those mechanics with very light dumbbells at first.
    2:09:34 Go press, go find out what you can press overhead, and you’re going to see that, like, wow, this
    2:09:39 tandem stance front foot elevated press is going to kill you.
    2:09:45 There’s a movement I do, I’m guessing, well, I’m curious if it activates hip extension the
    2:09:47 way I think it does.
    2:09:51 Here’s what I’ve been doing, that I’ve found useful, I don’t know if it’s true or not,
    2:09:56 but what I’ll do is I’ll tie a fairly thick band to a pull-up bar, I’ll squat down, I’ll
    2:10:02 hold it, like I’m holding a pole in front of me, like a pole carrier in a parade or something.
    2:10:07 I’ll squat down and I’ll jump up, but instead of…
    2:10:11 But I’ll buck my hips forward at the top, so feet go out in front.
    2:10:17 It’s very unnatural movement, actually, as opposed to jumping and pointing my toes down.
    2:10:21 My toes are kicking forward, so I’m trying to mimic the top of a kettlebell swing at
    2:10:22 the top of this movement.
    2:10:28 I would say, you know, one of the things that is useful for me as I am asked to come and
    2:10:32 tear through people’s programming and look for holes in their movement practices, we
    2:10:36 look at fundamental shapes.
    2:10:43 So what’s nice is that, okay, hang on everyone, let me define exercise for you, I’ll just
    2:10:45 give you a little framework.
    2:10:50 And I’ll start by saying, if something inflammatory, the shoulder’s not that complicated, it doesn’t
    2:10:51 do that many things.
    2:10:56 It goes overhead, goes out to the side, goes in the front, it goes in the back.
    2:10:57 That’s what your shoulder does.
    2:11:02 You can bend the elbow, you can twist in all those shapes, but those are the four fundamental
    2:11:06 primary organizations of the shape of the shoulder.
    2:11:09 Hip has flexion, extension, right?
    2:11:14 Really I can go laterally, but that’s just a different kind of squat, but really, like
    2:11:18 am I squatting with the foot really narrow or am I squatting a little bit wider?
    2:11:24 So what we can then do is say in these fundamental bookends, these benchmarks, this is what we
    2:11:30 call archetype, suddenly I can ask, well, how are you loading your overhead position?
    2:11:36 So if you’re always pressing on a bar or pulling on a lat-down machine, you actually are overhead,
    2:11:39 but you’re not in the fullest expression over overhead, right?
    2:11:43 Which is your arms straight up and down, parallel by your ears.
    2:11:44 Hands over the top of your head.
    2:11:45 Stamps over your head.
    2:11:46 Right.
    2:11:49 So what we can then do is say, well, what tools do you like to use?
    2:11:50 Kettlebells?
    2:11:51 Great.
    2:11:52 That’s one of the reasons kettlebells are so great.
    2:11:53 Single arm.
    2:11:54 I can’t hold it out here.
    2:11:55 It’s going to fall.
    2:11:56 I have to finish over my head.
    2:11:57 Right.
    2:12:01 Dumbbell is the same, but the kettlebells, it constrains us to express full overhead
    2:12:02 motion.
    2:12:06 I can look at, do you have enough interrotation with the hand by the side?
    2:12:08 Are you doing enough pressing-like activities?
    2:12:11 Chaturanga, the finished position of my row, right?
    2:12:13 Bench press, dip, running.
    2:12:18 Those are all movements where my shoulder comes into extension, whether the arm is straight
    2:12:19 or bent.
    2:12:22 So what’s nice now is that I can say, well, am I distracting those tissues or compressing
    2:12:23 those tissues?
    2:12:25 Well, you’re like, well, what do you mean?
    2:12:28 I’m like, are you pressing or are you doing a pull-up, right?
    2:12:29 Pressing overhead or doing a pull-up?
    2:12:31 That’s compressing or distraction, right?
    2:12:35 Very simple ways of looking at these movements.
    2:12:36 We can say, well, how are you coming there?
    2:12:40 Did you get there from a snatch or did you get there from a front rack position?
    2:12:42 So we can look at start position, finish position.
    2:12:45 And then suddenly what you’re realizing is you’re like, oh, I’m starting to understand
    2:12:51 the root movements and root positions that help me improve performance, predict future
    2:12:53 performance and help me get through pain.
    2:12:58 Because if I have people not expressing the highest levels of expression of the movement,
    2:12:59 that’s something we can improve.
    2:13:00 That’s technique, right?
    2:13:04 Let’s not just get bigger and stronger and say, let’s be more technically proficient.
    2:13:08 So I have all of these ways of looking at the movement selection choices.
    2:13:10 Again, what are you comfortable with?
    2:13:13 But then I can challenge it with load, make it heavier.
    2:13:18 We can do volume, we could add speed, we could add cardio respiratory demand.
    2:13:21 You could do more than five and suddenly you have to do 20 and we have metabolic demand
    2:13:22 in there.
    2:13:24 You and I are competing all of a sudden, right?
    2:13:28 Now suddenly I go from open torque to close torque.
    2:13:30 I go from giving you a barbell to a dumbbell, right?
    2:13:33 I go from open chain to closed chain.
    2:13:37 Suddenly we’re like, holy moly, block practice, random practice.
    2:13:42 I have all the tools for me to understand, are you competent putting your arms over your
    2:13:46 head or are you exposing these shapes under these different domains?
    2:13:52 And I think when we only look at sort of a few ranges of motion and we only look at load
    2:13:56 is the way, then we lose all the opportunity and richness of programming.
    2:13:57 Got it.
    2:14:02 Well, let me come back to my silly example of the band and the jump thing and say, okay,
    2:14:06 so for getting better at hip extension, which is what I think a lot of people need is what
    2:14:07 I’m hearing.
    2:14:08 A lot of people are in hip flexion.
    2:14:10 So you’re jumping and then coming up?
    2:14:15 Yeah, I mean, or we’ve seen these beautiful images of certainly not me, but like people
    2:14:18 doing long jump where they’re kind of like in an arched position, something.
    2:14:19 Oh, I see what you’re saying.
    2:14:23 Yeah, so the idea is because with the band it’s safe, right?
    2:14:28 Trying to get the hip into extension or feet out in front of the jumping.
    2:14:30 It’s a keeping pull-up without a pull-up.
    2:14:31 You’re just keeping on the bar.
    2:14:35 And I don’t keep on my pull-ups, by the way, because I’m a time under, no, I don’t keep
    2:14:37 on my pull-ups.
    2:14:40 I train with Ben Bruno from time to time.
    2:14:41 You keep on a pull-up with Ben Bruno there.
    2:14:44 You’re never going to hear the end of it ever.
    2:14:48 So I don’t, but I don’t anyway, because I’m a time under attention.
    2:14:49 That’s fine.
    2:14:50 I’m going to say that I love strict pull-ups.
    2:14:53 I do more strict pull-ups than you can imagine, but if you can’t keep, there’s something wrong
    2:14:54 with you.
    2:14:55 Okay.
    2:14:56 Got it.
    2:15:00 We’ll argue about this more offline, but I love to sprint.
    2:15:02 So that’s hip extension.
    2:15:03 Absolutely.
    2:15:04 Love to sprint.
    2:15:06 I love to sprint.
    2:15:07 And I love jumping.
    2:15:13 Like I’m a big believer in this maybe true, maybe not true idea that as we get older,
    2:15:14 we tend to jump and land less.
    2:15:17 A lot of injuries come from lack of eccentric load.
    2:15:23 There’s a whole saying out of the Soviet system, when you stop jumping, you start dying.
    2:15:29 And the lowest form could be trampolining, another low form jump roping.
    2:15:32 Highest form starting to be really powerful.
    2:15:33 I love it.
    2:15:34 You’re killing it.
    2:15:38 And what’s great now is you’ve just made this switch where you started describing your
    2:15:41 training in blocks of positions.
    2:15:43 What position am I training?
    2:15:46 What shape am I reinforcing?
    2:15:48 That’s a really, it’s not a muscle.
    2:15:52 Remember, your muscles are not wired for movement.
    2:15:53 Your brain is wired for movement.
    2:15:56 You don’t have any selective control over a single muscle in your body.
    2:15:57 That’s a mistake.
    2:16:03 So you’re not really working your biceps, you’re working arm flexion in a variety of
    2:16:04 positions.
    2:16:08 This squat exercise biases my quads more, but I’m not actually squatting, right?
    2:16:09 Because that’s impossible.
    2:16:10 Yeah.
    2:16:16 I think that the misconception, the broad misconception is that resistance training
    2:16:20 is just to build and strengthen muscles in a bodybuilding kind of fashion and no disrespect
    2:16:21 to the bodybuilders.
    2:16:22 No, we learned a lot.
    2:16:27 But, you know, we learned a ton and yet most people would probably do well to think about
    2:16:28 functional movements.
    2:16:33 In fact, there are a few Instagram accounts that really like to come after not just me,
    2:16:36 but a lot of people that have talked about resistance training and all that talk about
    2:16:38 functional patterns.
    2:16:43 And I have to say, as much as the messaging sometimes I think is a little bit abrasive,
    2:16:46 I pay attention to these and I have seen some of the before and afters that they’ll show
    2:16:53 for people that will incorporate into their training like throwing or ballistic movements
    2:16:58 from fully stop sprinting out the gate kind of thing and focusing immensely on balancing
    2:17:00 the two sides of the body.
    2:17:03 And without ever having done those programs, I have to say like, yeah, like a lot of these
    2:17:07 people had some pretty dysfunctional patterns and they look like they’re doing better.
    2:17:15 And I think it’s because I have to assume that they’re incorporating a much broader range
    2:17:21 of movements, more hip extension, working the two sides of the body, all the things that
    2:17:23 you’re talking about, all the things that you’re talking about.
    2:17:27 And so I think that the bodybuilding piece, I think is a great thing for getting people
    2:17:28 out the gate.
    2:17:31 I always say the amazing thing about resistance training, forgive me for going long here,
    2:17:36 but I think this is something that if somebody is not naturally inclined to exercise or resistance
    2:17:41 training, resistance training is one of the few forms of exercise that because of the
    2:17:47 blood flow, the so-called pump, give people a visual and sensation, a sensation based
    2:17:49 window into the progress they might make.
    2:17:50 Hell yeah.
    2:17:54 So this is unlike going for a run and getting to like, at the end of your run, you see a
    2:17:58 little less body fat and then two days later, you reduce your body fat percentage, right?
    2:18:02 It gives you a window into your future when you resistance train that way.
    2:18:05 And a gateway into a conversation that’s very complex.
    2:18:07 This is all I think about.
    2:18:09 And people are like, hey, I just want to feel better and I don’t want to get hurt in my
    2:18:10 calves when I run.
    2:18:12 You’re like, okay, it can be really simple.
    2:18:14 And also you have your right to look jacked in tan.
    2:18:16 I mean, you can be jacked all you want.
    2:18:19 And Mark Bell makes this point every single post.
    2:18:22 Look, I think there’s something that I try.
    2:18:24 We don’t ever punch down.
    2:18:26 We just don’t, you know, just point, we point to what we do.
    2:18:32 This is our model, but any model that someone’s on the internet, a model has to do three things.
    2:18:35 It has to explain current phenomenon, right?
    2:18:40 It has to predict future phenomenon and it has to be easily communicated.
    2:18:42 So let me see your model, how it works.
    2:18:43 How does it explain?
    2:18:48 If I do your thing, will I get better at this thing, right?
    2:18:50 That’s the thing I’m interested in, right?
    2:18:56 So what I see is, oh, a lot of recursive fun fitness where people feel better, but I still
    2:19:01 have to go over here and squat or I still have to go over here and become conditioned.
    2:19:07 But we can see the truth of needing to expose people to bigger ranges of motion and more
    2:19:13 skilled movement than some of the things we’re getting traditionally in the gym, right?
    2:19:18 And, and I think one of the things that we saw with like a, a pivot towards movement
    2:19:20 culture, right?
    2:19:25 Kind of coined by Idole Portal is that what we were seeing is that the gym didn’t beget
    2:19:28 necessarily better movers.
    2:19:33 What we had was people originally doing a skill, throwing something, running track and field.
    2:19:36 We would train and then go do more of that.
    2:19:42 And then what we did is we took the gym or took the sport skill movement out of it and
    2:19:44 we just remained in the gym.
    2:19:46 And you can see the reaction to that as well.
    2:19:47 You’re not very elegant.
    2:19:49 You can’t, don’t have any more moving solutions.
    2:19:51 You don’t transfer your energy very well.
    2:19:53 You’re not, you know, you’re not graceful.
    2:19:55 You can’t, you have no rhythm.
    2:20:00 So the real key for us is like, I think we want to put playback in there and you can
    2:20:05 see what the reaction is to, Hey, if we’re just doing bench press and hack squats, maybe
    2:20:11 that’s not making the best mover, but it’s certainly making a jacked guy who’s what we
    2:20:12 call it.
    2:20:13 What is it in that movie?
    2:20:14 Hot Girl Fit?
    2:20:20 Where, you know, it’s one of the recent movies where the guy is, who’s the guy from Twisters?
    2:20:21 That incredible actor.
    2:20:22 He was in Top Gun.
    2:20:26 Anyway, he’s swimming and the girl was like, Hey, why are you out of breath?
    2:20:27 He’s like, I don’t do cardio.
    2:20:28 I just do abs and biceps.
    2:20:30 She’s like, Oh my God, you’re hot girl fit.
    2:20:35 Like you have this big engine that looks good with no go.
    2:20:38 And I want to make sure that no offense to all the hot girls out there.
    2:20:42 But the idea here is what is it you want to do with your body?
    2:20:44 Let’s start there.
    2:20:46 And then we can start to say, well, what do you have access to?
    2:20:48 What’s your trainee age?
    2:20:51 And it’s a nuanced conversation is probably why you should have a coach and develop a
    2:20:54 coach for the rest of your life.
    2:21:00 But let’s not pretend having abs and big biceps is going to make you a good MMA fighter, right?
    2:21:04 And you can see why the resistance of, Hey, that made me less athletic.
    2:21:05 We want to be careful of that.
    2:21:12 Yeah, I like using the resistance training to make me stronger and better at running.
    2:21:13 Yes.
    2:21:16 And that’s my, that’s actually, that’s what’s in my mind.
    2:21:17 Yes.
    2:21:20 I only ran cross country one season in high school, wasn’t very good, but really enjoyed
    2:21:21 it.
    2:21:22 But I love running.
    2:21:26 I’ve been running for a long time and I’ll never be a, I run cross country one year in
    2:21:27 high school.
    2:21:28 Maybe we ran against each other.
    2:21:29 Oh, no, you’re a year older than I am.
    2:21:33 So I, I, I want to, yeah, well, I’ll tell the story some other time.
    2:21:38 It’s not my, my stories aren’t relevant here, but, but I use resistance training to be able
    2:21:42 to run better, faster, further without pain for me.
    2:21:43 Yes.
    2:21:44 Yeah.
    2:21:47 That is, that is what I would hope we look at training for.
    2:21:52 Now apply a longevity lens, a durability lens, right?
    2:21:56 Or as Juliette says, she’s like, don’t you want to just be able to pop off the couch and
    2:21:57 go on adventures?
    2:21:58 Right?
    2:22:00 I want to have a body that’s capable of that.
    2:22:04 I think what we’ve been pitching in the gym doesn’t really do that.
    2:22:08 And even that, I just want everyone to hear and double click on what Andrew said.
    2:22:13 That framework is that I now have a third party objective measure.
    2:22:15 Does my running get better with my training?
    2:22:17 And it’s a really great way to, a great way to evaluate your training.
    2:22:18 Yeah.
    2:22:19 Am I faster?
    2:22:20 Do I feel better?
    2:22:25 It’s really worked for me and it keeps me out of any kind of gravitational pull toward
    2:22:28 just trying to get more weight on the hack squat machine.
    2:22:30 I enjoy progressive overload.
    2:22:33 I enjoy doing movements better with more weight, et cetera.
    2:22:42 But I find that the gym just becomes this, when it’s a closed loop, I find it just becomes
    2:22:47 this kind of like endless exploration of like, what am I really, also at this age, like I
    2:22:49 want to maintain strength and build some muscle perhaps, but mostly.
    2:22:50 Do you want to get heavier?
    2:22:51 I don’t.
    2:22:52 Isn’t that weird?
    2:22:53 I don’t know.
    2:22:57 Michael, you need as much muscle as you can because winter is coming.
    2:23:02 My goal is to actually get much stronger without getting bigger and to keep my endurance going.
    2:23:07 I like to do one long rocker run per week, one shorter run, one sprint type run.
    2:23:08 I just figure like I’ll be.
    2:23:14 Everyone, what you just described for a typical person is doing a long piece, a short piece,
    2:23:17 and a high intensity piece.
    2:23:18 That’s right.
    2:23:19 That’s the goal.
    2:23:20 That’s the crack.
    2:23:21 Yeah.
    2:23:24 That’s what I do every week if I’m, you know, most weeks and then I’ll lift, you know, legs
    2:23:27 one day, you know, torso, everyone laughs torso, what kind of thing is that, you know, torso,
    2:23:28 including neck and abs.
    2:23:29 Let’s take the next one.
    2:23:30 Let’s go flank too.
    2:23:31 You want to get torso on flank.
    2:23:32 We’re really confused.
    2:23:34 We’re working on my flanks.
    2:23:36 And then I’ll do the, what could be called distal muscles.
    2:23:40 I’ll do an extra workout for calves, biceps and triceps and forearms and grip strength
    2:23:41 on Saturday.
    2:23:46 And that combination of things, right, this isn’t about my training to me meets the demands
    2:23:47 of life.
    2:23:52 Like I can sprint for the airplane with my luggage and get there and not cough up both
    2:23:53 lungs.
    2:23:54 I can go backpacking.
    2:23:58 Like if you say, hey, let’s go backpacking or you can do the grand can tomorrow, you’re
    2:23:59 going to carry 75 pounds sack.
    2:24:00 What a great.
    2:24:02 I’ll be a little bit sore at night, but I’ll feel good.
    2:24:04 I’ll feel good sore, right?
    2:24:09 We can go to the gym together and I can put, you know, what feels to me like a respectable
    2:24:11 amount of weight on the hack squat.
    2:24:12 We do some full range glute ham raises.
    2:24:17 I can hang from a bar, but I’m not trying to beat a pull up record or run a marathon.
    2:24:23 I find that anytime I’ve gone to the extreme in any one kind of training, I end up injured
    2:24:25 sick and I’m just not interested in that.
    2:24:28 And I like to think, I could be wrong, I’m projecting here probably that I’m representative
    2:24:30 of what most people want.
    2:24:33 I also want to be able to overeat a little bit every now and again, like Thanksgiving
    2:24:34 is coming a little bit.
    2:24:39 I also want to be able to not have to eat all day and then eat a big dinner and not
    2:24:43 dissolve into a puddle of my own tears because I’m neurotically worried about something
    2:24:44 nutrition based.
    2:24:47 Like I tend to, I basically skip one meal a day just by virtue of my schedule.
    2:24:50 It’s like a non intentional intermittent fasting.
    2:24:53 And the people who are obsessive about protein will say, well, gosh, that isn’t as good.
    2:24:54 But yeah, okay.
    2:24:56 So maybe I get a little bit less muscle.
    2:25:00 I’m not doing, I don’t want to be so neurotic about my training that I’m not focusing on
    2:25:01 the bigger missions of my life.
    2:25:07 And notice that what you said was I train so I can have fun.
    2:25:15 And I just want to double click on, we have sucked the joy and the play and exposure out
    2:25:17 of training and out of fitness.
    2:25:22 And now it’s, I have to have this VO2 Maxwell live to 150 and I have to do, right.
    2:25:27 And you’re forgot that we, this whole thing is so you can go spend some credits.
    2:25:32 So I like to say the gym and all that really focused training is spending time on credits.
    2:25:37 But one of my coach friends, Nicole Christensen says CrossFit roots, she’s like, we don’t
    2:25:39 nature for time.
    2:25:40 Stop natureing for time.
    2:25:44 Like this, we’re surfing so we can surf all day and we can surf more waves than the other
    2:25:47 kids because you’re not fit enough, right?
    2:25:51 I want to go hike and then ride my bike and play and ski and do all the things I want
    2:25:52 to do with my body.
    2:25:56 And that may mean I want to hold my kids or I want to do my job and this, you know, in
    2:26:01 this warehouse where it starts to train for life in a little bit more simple way.
    2:26:03 And it doesn’t feel like this crazy burden.
    2:26:10 And it also happens to be the best tool to understand how you’re moving because my expert
    2:26:13 coaches can watch you run and be like, that’s what we’re working on.
    2:26:15 And I’ll go right to the thing, right?
    2:26:20 But for the rest of us, we need to say, wow, my shoulder, that bench, that fly dumbbell
    2:26:22 bench was a little bit tricky.
    2:26:24 I’m losing some shoulder extension, right?
    2:26:27 Or at least I’m touching these shapes.
    2:26:31 And that ends up being a really interesting diagnostic tool where we can really take a
    2:26:36 shot at improving function and reducing musculoskeletal distress.
    2:26:38 And I think this is the, this is the template for it.
    2:26:39 Yeah.
    2:26:43 Enjoying your training and including enjoying training hard is one of the best things one
    2:26:44 can do.
    2:26:47 Years ago when I was skateboarding, I mean, I ruined skateboarding for myself because
    2:26:52 got picked up out of sympathy, to be fair, by a couple of sponsors and then got obsessed
    2:26:56 with the fact that, you know, I wasn’t progressing, that broke my foot and, you know, pretty soon,
    2:26:57 I didn’t hate it.
    2:27:00 I loved it and I loved the community, but it turned into something else.
    2:27:04 And had I just taken a step back from it and said, all right, I’m decent at this, I could
    2:27:05 get better.
    2:27:09 And I’m just going to focus on doing it for pleasure and make a living some other way.
    2:27:14 I’d probably be doing, you know, like, you know, frontside inverts and pools now and unfortunately
    2:27:15 I’m not.
    2:27:18 I’m lucky if I get a nice little frontside grind on coping.
    2:27:23 But whereas with fitness, resistance training running, I love resistance training running.
    2:27:27 The cup of coffee before my workout tastes 10 times bad because I’m going to work out.
    2:27:30 I love to use it as an opportunity to listen to music, listen to podcasts.
    2:27:34 Like there’s so much that’s in and around it that’s still just pure pleasure.
    2:27:39 Even on the days when I’m like at 95% of output or 100% of output or 80% of output, I’m
    2:27:45 like, I just am having so much fun and I can’t wait to get back in there.
    2:27:51 So when we are looking at society health, right, the first thing we argue instead of
    2:27:56 saying what’s most important, we say, what is it you want to do and who are your friends
    2:27:57 are going to do it with?
    2:27:59 And are you going to do it a lot?
    2:28:00 Let’s start there.
    2:28:05 Then we can start to weasel in everything, especially with social isolation, with sort
    2:28:06 of lack of community.
    2:28:11 I mean, I feel like sport is the last place where people congregate, right?
    2:28:12 Sports sidelines.
    2:28:18 This is the sort of, you know, lingua franca of the whole, you know, world I’ve taught
    2:28:20 on every continent except Antarctica.
    2:28:21 Everyone knows what a push-up is.
    2:28:22 Everyone knows what a deadlift is.
    2:28:23 It’s not science.
    2:28:24 Sorry.
    2:28:25 It’s not math.
    2:28:26 That’s not the universal language.
    2:28:27 It is bench press.
    2:28:31 Everyone knows and everyone can tell you how much you bench in any language.
    2:28:34 So there are some things there that are universal.
    2:28:41 And I think when we look at the humanism moving organism, then we can really start to not
    2:28:46 feel crazy about how our world is changing, but how do we fight back by setting up more
    2:28:49 opportunity to move more.
    2:28:55 And for me, the whole lens ends up being like we basically as we’re trying to parse through
    2:28:56 complex problems.
    2:29:02 So I have a world champion who’s injured, two-time world champion, isn’t able to finish a tour.
    2:29:06 You know, the first question I ask them is, “Tell me about your sleep.”
    2:29:07 I’m a rough sleeper.
    2:29:09 Oh, tell me more about that, right?
    2:29:13 Because I can’t even tell your inputs and outputs unless we’re getting into sleep.
    2:29:14 Then I say, “Well, tell me about your nutrition.”
    2:29:15 I eat clean.
    2:29:16 Great.
    2:29:17 Find that for me.
    2:29:18 I don’t even know what that means.
    2:29:19 Clean.
    2:29:22 Turns out, under-caloried, under-nutrition, doesn’t get enough macros, doesn’t get enough
    2:29:23 micros.
    2:29:24 I’m like, “Oh, we start to correct that.
    2:29:26 We start to collect sleep.”
    2:29:32 When we really start to divide some of the behaviors into, for me as a 51-year-old, I’m
    2:29:34 obsessed with my tissues not failing.
    2:29:38 Tearing Achilles is like every physical therapist’s worst nightmare.
    2:29:40 I jump rope every day, and I have great range.
    2:29:41 I do so many isometrics.
    2:29:43 I’m just not going to tear my Achilles.
    2:29:46 Now I’m going to tear my Achilles, but I’m not going to tear my Achilles.
    2:29:48 So tissue health is part of that.
    2:29:49 So now I have to look at nutrition.
    2:29:54 I have to look at my blood work, and I have to look at my sleep so that I can really define
    2:30:00 some of those things as that creates a readiness, tissue-tolerance health.
    2:30:04 Then I can be looking at the other things, and that’s really, as we start to get, again,
    2:30:10 the framework of sport or framework of play creates this place where I can suddenly start
    2:30:14 to understand inputs and outputs and how to take care of this carcass so that I can do
    2:30:17 what I want with my body, which is our new definition of mobility.
    2:30:20 Can I do what I want with my body and can I be pain-free?
    2:30:27 Am I correct in my very non-scientific assessment of Instagram accounts whereby when I see a
    2:30:36 80 to 100-year-old person moving well, that person tends to be doing something sort of
    2:30:38 gymnastics related.
    2:30:42 There’s this incredible video guy, a Chinese guy, a very tall Chinese guy doing essentially
    2:30:45 skin the cat and then into the pull-up, skin the cat.
    2:30:46 People can look it up.
    2:30:49 It doesn’t involve actual cats, hopefully.
    2:30:51 It shouldn’t.
    2:30:56 A 85-year-old woman sprinting, so we’re talking gymnastics-type movement.
    2:30:57 Did he stop?
    2:31:00 Sprinting movement.
    2:31:05 Sometimes it’ll be somebody in a gym lifting a heavy weight, but more often than not, it’s
    2:31:12 gymnastic-type movement, pull-up, dip, parallel bar, balance, beam, sprinting.
    2:31:16 Is that what got them there, or is that just the expression of what?
    2:31:17 Genetics.
    2:31:20 Do they feel safe, show me nutrition, show me their training age?
    2:31:25 But what’s noticeable there is that we have disciplines that require greater range of motion
    2:31:30 and skill of body control and high power output, right?
    2:31:31 Huh.
    2:31:36 So one of the things that we do in our programming for adults is I make you sprint once a week,
    2:31:40 like sprint, because people have not sprinted, and I don’t mean you can go out and run.
    2:31:43 I don’t think you’re capable of that, but I’m gonna put you on a bike, I’m gonna put
    2:31:48 you in control, and I’m gonna see what your peak wattage is, that’s sprinting.
    2:31:52 So ideally, I would love you to be able to do some heel sprints and repeats, but I don’t
    2:31:55 think you have the tissue tolerance or the range of emotion for that, and I know what
    2:31:59 the outcome is gonna be, but I can put you on a bike and say, “Can we hit this peak
    2:32:00 wattage?”
    2:32:04 And what you just discovered there was, “Hey, I still need to maintain my ability to move
    2:32:07 quickly and have control through great ranges of motion.”
    2:32:15 That is a recipe for why if you did yoga and did some sprints, you’re gonna be pretty bad
    2:32:16 ass.
    2:32:17 That’s a pretty good way.
    2:32:23 And why people who just do the elliptical and the little small dumbbells, they’re fooling
    2:32:24 themselves.
    2:32:25 It’s a lot of busy work.
    2:32:26 It’s a lot of busy work out there.
    2:32:28 It makes people feel like they’re involved in a program.
    2:32:33 And again, the way we wanna take our feelings out of it, how do you progress those pink
    2:32:34 dumbbells?
    2:32:37 1,000 reps is 2,000 reps, right?
    2:32:38 Show me progression.
    2:32:40 And suddenly, I can’t progress and regress those things.
    2:32:44 The other thing I wanna say is like, “Is it making the thing better?
    2:32:46 What are we training for?”
    2:32:53 And I think it feels decorative to have busy work, and I do all this prehab, corrective
    2:32:54 exercise.
    2:32:55 I’m like, “Hold up.
    2:32:58 Why don’t we do the thing we’re doing and regress and progress that and ask if you have
    2:33:00 native range of motion, yes or no?”
    2:33:05 But if we look at the typical person, especially someone listening to this podcast, they don’t
    2:33:06 have two hours in the gym.
    2:33:09 So if your program is requiring two hours of me, I’m out.
    2:33:12 If it requires an hour of me, I might be out.
    2:33:17 I’m so busy that sometimes I eat lots of 30 and 40 minute pieces, pepper throughout plus
    2:33:19 a lot of other play, and that’s good enough.
    2:33:23 So we really do need to look at how people are finding themselves in their environments
    2:33:25 to ask, “Is this appropriate for you?
    2:33:26 And what’s essential?”
    2:33:33 And it turns out a lot of this 20-something playing around, videoing yourself in the gym
    2:33:35 is great when you have three or four hours in the gym.
    2:33:36 Yeah.
    2:33:42 Listening to an entire album or podcast or book chapters in sequence, I think is, if
    2:33:49 I may, far more valuable than allowing oneself the opportunity to text and be on social
    2:33:53 media during a workout, because it just becomes a very distracted thing.
    2:33:58 I think that the workout of any kind is also an opportunity for building concentration.
    2:34:04 And one can listen to podcasts or books, et cetera, or an album sequentially through.
    2:34:10 But I find, at least for myself, if I work out in a way that’s interrupted by social
    2:34:15 media or texting or email, because it’s available there, that it carries through into the rest
    2:34:18 of the day, that I’m more distracted.
    2:34:19 I believe you.
    2:34:20 How about that?
    2:34:21 I believe you.
    2:34:25 And that’s what’s so great is you’re like, “Hey, that doesn’t work for me.”
    2:34:31 I find that my best thinking is done under enormous aerobic load.
    2:34:34 I literally am like, “Oh,” and I have an often jump up and write something on the white
    2:34:41 board and then go back and do my thing, because it creates flow state, and if I’m distracted,
    2:34:43 I can’t really hear what’s going on.
    2:34:47 And there’s a time when I want to distract myself, and there’s a time when I want to
    2:34:48 be amused.
    2:34:49 That’s fine.
    2:34:50 I’ve got to do a two-hour ride.
    2:34:54 I’m getting ready for a four-day backcountry ski trip here in February.
    2:34:59 But notice, I’ve already been getting ready for it in the beginning of November.
    2:35:00 I am ready.
    2:35:02 It’s taking me, going to ramp up.
    2:35:07 And so much of my training now is going towards, “Can I successfully do these four hard days
    2:35:08 the way I want to?”
    2:35:10 So some things come down a little bit.
    2:35:11 Strength dials down.
    2:35:12 I change my body composition.
    2:35:13 I like to be a little bit lighter.
    2:35:14 I’m playing.
    2:35:18 There are some times where I have to get two and three hours in of steady work done, and
    2:35:20 I’m like, “Headphones, you know what I mean?
    2:35:22 So it’s okay to be amused.
    2:35:26 You don’t have to be a monk doing what you’re doing, but I really like what you said.
    2:35:27 I feel distracted.
    2:35:28 Yeah.
    2:35:31 Let’s use this as a concentration time.
    2:35:32 Let’s use this as an interaction time.
    2:35:34 The gym should be the loneliest place in the world.
    2:35:38 If you’re not making eye contact and talking, high-fiving, get a different gym.”
    2:35:41 I would be remiss if I didn’t ask you about fascia.
    2:35:46 You and Jill Miller were some of the first people that I ever heard talk about fascia
    2:35:50 in an elaborate way, in a way that allowed me to finally understand what this incredible
    2:35:55 aspect of our physiology, the many things that it’s doing.
    2:35:58 I realize this is a vast discussion that we could take several more hours, but …
    2:36:00 I’m not a fascia researcher.
    2:36:01 Right.
    2:36:06 And yet, I think, as I recall, you’re one of the first people to talk about the relationship,
    2:36:10 telling people that there’s fascia, that we have this thing called fascia.
    2:36:14 Probably an important part of our physiology, our ability to move.
    2:36:20 To what extent do you think that tight fascia, quote-unquote, I’m probably offending many
    2:36:25 people in this moment, tight fascia restricts our movement, and that working on fascial
    2:36:32 release or maneuvering, mobilization, thank you, can allow us to move better.
    2:36:33 Maybe better posture.
    2:36:34 Maybe even feel better.
    2:36:38 There are a lot of theories, some probably wrong, some probably right, about what fascia
    2:36:42 can and can’t do for us, but what are some things about fascia that you find particularly
    2:36:45 interesting that you’d like to pass along?
    2:36:51 I think what we should do is if you pull fascia out of the human movement equation, the fails
    2:36:52 to stop moving.
    2:36:53 Right?
    2:36:58 So the recent, like we’ve just discovered fascia, that’s not really entirely true.
    2:37:05 There’s a really 20-year-old set of videos by a guy who describes himself as the somonaut.
    2:37:09 His name’s Gil Headley, and he did these live dissections on the YouTube.
    2:37:13 I don’t even know if he’s still there, but he basically did all of this gross anatomy
    2:37:15 for free on the internet.
    2:37:19 And he describes, so the four of the first people really describe fascia as this sort
    2:37:27 of incredible connective tissue network that envelops, wraps, stores energy, communicates,
    2:37:33 is tensionality, full disclosure, I went to school in Boulder, and I may have dated a
    2:37:37 girl who went to a Rolfing school and was a Rolfer, and I had a Rolf, was one of the
    2:37:41 first people to really talk about how can we mobilize fascia with touch.
    2:37:47 So I was introduced to fascia in the ’90s when I had Rolfing done on me.
    2:37:51 So when I’m trying to help someone think about pain or restore position, and this is overly
    2:37:56 gross, but it’ll create a framework for people, we ask, is this an environmental problem?
    2:37:57 Are you poorly hydrated?
    2:38:00 Because your tissues need to be hydrated to slide.
    2:38:01 Are you inflamed?
    2:38:05 That’s why we talk about nutrition and we talk about sleep, because we have this environmental
    2:38:06 piece.
    2:38:09 Then I often will say, “Hey, do we have just a movement problem?
    2:38:11 Do you just have crappy technique?
    2:38:13 Let’s fix the technique first.
    2:38:16 Let’s get you moving to the highest expression of the movement first.
    2:38:19 Hey, turn your foot straighter.
    2:38:21 Let’s re-centrate that joint.
    2:38:23 Can we have a better organization?”
    2:38:26 Then we start to say, because sometimes it’s just a movement problem, just you need some
    2:38:27 queuing.
    2:38:28 We say, “Is this a joint capsule problem?”
    2:38:29 This capsule is stiffness.
    2:38:33 The joint capsule is a bag of connect tissue that surrounds all your joints, and it can
    2:38:36 account for huge chunks of your range of motion limitation.
    2:38:39 So a lot of what we do is, after we try to mobilize it a joint tissue, and again, that’s
    2:38:44 my own bias, the way I was trained as an Australian trained manual therapist, this mainland school.
    2:38:48 Then we say, “Well, is this just a good old fashioned muscle restriction?”
    2:38:53 And we call it muscle dynamics, because that includes high tone, stress, fear, but trigger
    2:38:58 points are well documented phenomenon, muscles get stiff, they become fibrotic, right?
    2:39:01 You could have high tone trying to protect you, all those reasons, but that still could
    2:39:02 limit your range of motion.
    2:39:05 And lastly, we say sliding surfaces.
    2:39:10 So instead of kind of talking about all the different layers of dermis and skin and fascia,
    2:39:14 we say, “Do the things that slide, are they sliding?”
    2:39:19 So if you grab your skin on your forehead, it should slide in all the directions.
    2:39:23 Notice that the skin should slide all the directions over your tendons, right?
    2:39:28 If I grab your typical person’s Achilles and grab the skin over the Achilles, it doesn’t
    2:39:30 budge.
    2:39:35 It’s like they have an exoskeleton that’s that fascial kind of compartment, and it’s
    2:39:41 seized, it’s adhered, it’s bound to the underlying surfaces, which creates tissue restriction
    2:39:43 and higher tension.
    2:39:47 So when we’re mobilizing these tissues, we’re trying to keep tissues sliding and gliding.
    2:39:49 That’s an easy way of thinking about it.
    2:39:55 Nerves have to run through nerve tunnels, taking huge breaths, keeps all of those aspects
    2:39:57 of your trunk moving.
    2:40:00 And we just need to be thinking in like a systems approach.
    2:40:06 So sometimes if you went and saw an ART practitioner and it didn’t solve your problem.
    2:40:07 This is active release therapy.
    2:40:08 Yeah.
    2:40:09 Okay.
    2:40:11 It may not have been a fascial problem, right?
    2:40:15 If you went and saw someone who only worked on the muscles, it may not have been a muscle
    2:40:16 problem.
    2:40:20 If you went and saw a chiropractor and they worked on your joint structures, right, or
    2:40:23 a good physio, it may not be a joint restriction problem.
    2:40:27 If you saw a coach and they couldn’t cue you out of it, it may not have been a … So what
    2:40:30 we need to do is we recognize that if more squats just solved all the problems, wouldn’t
    2:40:32 we have solved all the problems?
    2:40:36 If rolling on a roller had solved all the problems, seems like we would have solved all the problems.
    2:40:41 So I think what ends up happening is we want to put fascia equally as an important part
    2:40:42 of the system.
    2:40:49 And one of the ways that we can directly impact that in a freeway at home is to begin a conversation
    2:40:53 of just some simple myofascial mobilization.
    2:40:57 In fact, myofascial means muscle fascial, but there are osteofascial connections.
    2:41:01 Does the fascia glide over the bone there, right?
    2:41:04 We can look at the tendinous fascial connections.
    2:41:08 And again, do these tissues slide and glide the way they’re supposed to slide and glide.
    2:41:10 And that’s a much easier way to look at it.
    2:41:13 And then I’m going to test and retest, not with subjective pain, but how is your range
    2:41:17 of motion and access to your range of motion?
    2:41:18 Thank you for that.
    2:41:21 I wanted to try rolling for a long time.
    2:41:27 And then a friend of mine who’s a former SEAL team operator told me that at some point
    2:41:33 during the rolling that he received that they put a glove on and went up his nostril and
    2:41:37 did some fascia relief on the release, excuse me, on the inside of his nose.
    2:41:41 And it, quote, it was the most painful experience he ever had.
    2:41:43 And I was like, all right, well, you know.
    2:41:47 I don’t even know anyone in Naval Special Warfare, but they’re so soft.
    2:41:50 I didn’t say that, Kelly said that.
    2:41:52 You know who you are, my friends.
    2:41:58 But I, you know, that, I confess, you know, it’s not like I avoid pain at all costs, but
    2:42:03 that that made me think that I might not want to do roll thing.
    2:42:06 I also don’t want someone putting their finger up my nose.
    2:42:09 So I’m assuming that I could say, hey, I want, I want to try roll thing.
    2:42:13 And I don’t need to get, because you hear this stuff like, oh, you know, there’s all
    2:42:16 this emotional release, which, you know, there are other ways to get that.
    2:42:20 The, um, I guess, is it always painful is the question.
    2:42:21 Does it need to be painful?
    2:42:23 His statement is pretty, it’s pretty severe.
    2:42:26 So pull, let’s pull roughing on the side because I’m not a rougher, but let’s just say that
    2:42:29 mobilizing your tissues doesn’t have to be painful.
    2:42:34 In fact, it’s likely that you’ll experience some discomfort, but let’s talk about a couple
    2:42:35 guideposts for you.
    2:42:37 Number one, you always have to be able to take a full breath, right?
    2:42:43 So if I’m mobilizing you or you’re mobilizing yourself and you suddenly stop breathing,
    2:42:45 you’re going too deep.
    2:42:48 So an easy way for you is to say, Hey, do I have, can I breathe here?
    2:42:51 Number two, I like to have volitional contraction.
    2:42:55 So if I’m mobilizing or someone’s doing something, I should be able to flex them out.
    2:42:56 I should have control over that.
    2:43:00 If the pain or depth or pressure is putting too much load on the system where I literally
    2:43:04 lose no muscle control, what am I doing, right?
    2:43:08 And then, you know, those two pieces, can I take a breath here?
    2:43:09 Do I have control here?
    2:43:12 Those go a long way to keeping me in the bounds.
    2:43:17 And then we tend to not work on a tissue longer than five minutes just because I want to get
    2:43:18 the rest of it tomorrow.
    2:43:21 And if you give me 10 minutes of work, that’s incredible.
    2:43:24 We like to put the soft tissue work before we go to bed.
    2:43:26 And what we found was that we had better adherence.
    2:43:30 No one’s doing anything productive in the 10 minutes before they go to the bedroom.
    2:43:35 Number two, like a child, when you put a child to bed, you’re like, first we take a
    2:43:38 bath and reread the book and then we go to bed, right?
    2:43:40 Your brain is like, I know it comes next.
    2:43:46 So if you do this rolling or some soft tissue work, self-massage, you are training your
    2:43:48 brain to know what comes next.
    2:43:52 We find that when people have engaged in massage or self-massage, they don’t stand up and want
    2:43:53 to fight anyone.
    2:43:54 They’re very relaxed.
    2:43:58 If you’ve ever gone to a spa and had a massage, you don’t go out and snatch or get into a
    2:43:59 fight afterwards.
    2:44:01 You’re so chill, bro.
    2:44:05 So we found it’s a great way to, as Jill Miller says, switch on the off switch.
    2:44:07 That’s a beautiful way of talking about that.
    2:44:14 How do I tell myself to shift out of this fight or flight into coming down five minutes
    2:44:18 per body part, start anywhere on the legs, start anywhere stiff, what’s asking?
    2:44:19 Can I breathe?
    2:44:20 Can I contract?
    2:44:24 You’re going to see that that’s a really simple way to start getting some input.
    2:44:26 And not all your tissues are the same.
    2:44:31 If you come to me with knee pain, I’m going to want to be able to look at your positions,
    2:44:35 but I’m also going to want to be able to stay on your quads, I mean, my full body weight.
    2:44:38 And if you can’t take that, I’m calling that incomplete.
    2:44:42 And those people out there who are going to be like, whoa, that’s heavy duty, you have
    2:44:47 not worked with my population who have monster thighs on our thick and fibrotic and it takes
    2:44:48 real weight.
    2:44:52 So we all have different sensitivities, but if I respect your ability to take a breath
    2:44:57 and contract, then all of a sudden we’re up regulating.
    2:45:02 What I recommend is you go to Thailand, you get a Thai massage from a 65 year old master
    2:45:05 woman who has weighs 109 pounds.
    2:45:09 And when she is working on your quads and you tap out, she’s like, no, I’m not done
    2:45:10 here.
    2:45:14 If you felt your quads, you’re going to realize how low the bar is.
    2:45:17 All right.
    2:45:18 Heat and cold.
    2:45:22 You were one of the first people that told me, hey, listen, cold’s great.
    2:45:27 Cold plunges, cold showers are great for shifting your state, for resilience training.
    2:45:28 It’s fun.
    2:45:29 It’s fun.
    2:45:33 I swam with Laird’s pool this morning to the breath hold, cold laps.
    2:45:34 It’s fun.
    2:45:35 I’m going to put in quotation marks.
    2:45:36 Yeah.
    2:45:38 Sometimes it’s type two fun.
    2:45:44 It definitely will shift one’s state for many hours afterwards for reasons we now understand.
    2:45:49 But you were one of the first people to point out to me that for injuries, oftentimes it’s
    2:45:56 better to profuse the tissue and that heat sometimes perhaps is the more favorable tool
    2:45:57 if you had to pick one.
    2:45:59 That’s right.
    2:46:05 So you, I think you even talked about that there is research to show that cold water
    2:46:09 immersion can attenuate training effects.
    2:46:15 If done in the six to eight hours after hypertrophy and strength training, because of its potent
    2:46:19 anti-inflammatory properties, prevent some of the inflammation that would prompt the
    2:46:21 adaptation response.
    2:46:26 Put simply, if your goal is bigger muscles and getting stronger, don’t do immersion-based
    2:46:32 deliberate cold exposure in the six to eight hours after your training.
    2:46:33 Find to do it on other days.
    2:46:34 Find to do it beforehand.
    2:46:37 In fact, athletes at Stanford do that on the basis of a lot of work from Craig Heller
    2:46:39 and others.
    2:46:41 Find to not do it at all if you don’t want to do it.
    2:46:47 Again, I’m not a, I’m not a, I’m not going to die on the sword of cold plunging.
    2:46:51 But it can attenuate or even prevent those adaptations.
    2:46:56 But at other times it’s a great tool for reducing inflammation, shifting one’s mental
    2:46:58 and physical state in the great direction.
    2:47:00 Look, it always sucks to get in the thing.
    2:47:03 The whole point is you feel much better when you get out than you did before you ever got
    2:47:04 in.
    2:47:05 That’s the simplest way to put it.
    2:47:10 I’m a middle-aged guy who wants to be the best middle-aged mountain biker in my neighborhood.
    2:47:17 Is my timing of my plunge going to affect my ability to be that mediocre athlete?
    2:47:18 No.
    2:47:19 So stop it.
    2:47:21 People are like, when’s the optimal time?
    2:47:23 I’m like, when’s it work for you?
    2:47:24 Is that first thing in the morning?
    2:47:30 Juliette found that if she got hot and plunged it in the night, she was like, woken up and
    2:47:31 fired up and ready.
    2:47:33 She’s like, I’m not going to sleep now.
    2:47:37 And I get hot and cold, hot and cold and it’s like someone hits the emergency break, right?
    2:47:39 So first of all, when’s it work for you?
    2:47:40 Right?
    2:47:43 Second of all, if there is a performance concern, we try to put it as far away from training
    2:47:44 as we can.
    2:47:45 That’s what we say.
    2:47:47 Training in the evening, plunge before.
    2:47:49 If you like, you train in the morning, plunge in the evening.
    2:47:50 Like get cold.
    2:47:51 That’s cool.
    2:47:56 And the point to that is the same reasons why we don’t ice injuries because it limits
    2:47:59 our body’s ability to heal.
    2:48:03 So it rate limits and it might do it by phase of constriction.
    2:48:05 Your body eventually, your body is going to warm up anyway.
    2:48:10 So one of the things we like to say is your body either heals at the rate of a human being
    2:48:12 or it heals slower.
    2:48:13 So there’s no such thing as a fast healer.
    2:48:17 You’re just, oh, you’re really good at healing at the rate of human physiology and the rest
    2:48:23 of us are doing dumb things that are rate limiting our healing, nutrition, sleep, right?
    2:48:29 When we are talking about anyone after surgery or injury, our benchmark in the line of the
    2:48:32 sand is eight hours of laying in bed without looking at your phone.
    2:48:34 That’s minimum.
    2:48:38 And I don’t care if you’re sleeping because resting is the next best thing, but I can’t
    2:48:41 actually understand inputs and outputs.
    2:48:42 And let me be super clear.
    2:48:47 If you’re trying to grow a body, learn a skill, change your body composition, get stronger,
    2:48:50 feel, that all rhymes with eight hours.
    2:48:52 We look seven as our minimum.
    2:48:54 And of course you’re human being, you’re going to get by.
    2:48:57 I was stressed out last night and wanted to come on to this show with my friend Andrew
    2:48:58 and do a good job.
    2:49:02 Like I didn’t get great sleep, but I’m a human being, I’m still going to show up.
    2:49:08 So what’s nice then is we can start to say, okay, what can we control in terms of managing
    2:49:12 and upregulating and boosting maximal healing rate for humans?
    2:49:16 And it turns out cold water may not be the best.
    2:49:19 Icing something might suppress prostaglandin release, right?
    2:49:22 Which means that you can think of it as you have these circulating stem cells.
    2:49:26 And again, sorry, everyone, get this just very cursory.
    2:49:32 And we need the chemical signalers from the injured damaged tissue to call those things
    2:49:33 to be.
    2:49:37 But if I ice that and suppress that, some of those cells can go swinging on past.
    2:49:45 There was a great study I saw a million years ago and it looked at ibuprofen usage in Australian
    2:49:48 military tactical athletes who had bad ankle sprains.
    2:49:53 And those athletes who were given ibuprofen, which does the same thing as ice, suppresses
    2:49:56 prostaglandin release, right?
    2:50:00 Cuts off some of those chemical signals were back faster than their counterparts who did
    2:50:05 not have the ibuprofen, but they had chronic ankle instability because they did not have
    2:50:10 a sufficient healing response because they had shut that healing response down.
    2:50:15 So what we find is, look, your body will wait until it warms back up.
    2:50:21 But if you think you’re going to do angineogenesis and make new capillaries and modulate all
    2:50:25 these things by slapping a non-specific ice pad for a non-specific amount of time over
    2:50:28 a non-specific tissue, you’ve got to be kidding me.
    2:50:29 And so it’s really Mickey Mouse.
    2:50:32 Does ice help for margaritas that are warm?
    2:50:33 Yes.
    2:50:34 Open heart surgery?
    2:50:35 Yes.
    2:50:36 Right?
    2:50:37 Waking you up in the morning?
    2:50:38 Waking you up in the morning?
    2:50:39 Hey, I have a kid who needs a placebo.
    2:50:42 I can numb that thing and give my kids some placebo ice.
    2:50:44 That’s great.
    2:50:48 Definitely can work for pain control because as soon as you’re numb, you can’t feel anything.
    2:50:50 But what’s going to happen when you pull that thing off, we’re going to come back.
    2:50:52 So we have found that we have much better.
    2:50:57 And again, instead of saying that’s bad, we’re turning out and saying we have so many better
    2:51:01 tools now to manage congestion because that’s really what we’re trying to do with ice and
    2:51:06 healing is we’re trying to stop swelling, right?
    2:51:11 What is swelling a mistake by the body, and the chances are it’s not really a mistake.
    2:51:14 Again, two and a half million years of evolution, this stuff’s pretty awesome.
    2:51:19 But what we know is failure to move and evacuate that swelling is a problem.
    2:51:24 So when we get people on non-fatiguing muscle contraction, NMES devices like the H wave or
    2:51:31 something like that, we find that we can actually decongest and keep moving in controlled ways.
    2:51:34 And we have much better clinical outcomes than we do with ice.
    2:51:36 Talk about heating pads, hot water bottles, sauna.
    2:51:37 Yes, yes, yes.
    2:51:38 Do you sit in the sauna?
    2:51:39 Yes, I do.
    2:51:40 I love the sauna.
    2:51:41 How often are you in the sauna?
    2:51:42 Whenever I can.
    2:51:47 And sometimes it’s short sessions and sometimes it’s super hot sessions and sometimes I just
    2:51:52 get hot and cold a couple of times and I try, like you said earlier, I’m not after some
    2:51:55 specific adaptation response.
    2:51:59 The sauna is a great way for us to chill out and hang out and sometimes we’re bored and
    2:52:00 we got to make dinner or move on.
    2:52:05 So I try to sauna. If there’s anything I do, I sauna a lot. Bigger the engine, the bigger
    2:52:06 the brakes.
    2:52:08 And for me, it’s such a big break.
    2:52:09 You mentioned Laird.
    2:52:12 I’ve seen Laird drag the assault bike into the sauna.
    2:52:16 Something most people probably shouldn’t do because they would die of hyperthermia.
    2:52:18 We call that Restrepo.
    2:52:21 It’s the worst place on earth.
    2:52:23 It’s an interesting tool, though, the heat.
    2:52:31 I find that if I get the sauna uncomfortably hot and then force myself to breathe super
    2:52:36 slowly only through my nose so that I don’t actually feel like a burning sensation on
    2:52:41 the inside of my nostrils and I just do that for 10, 15 minutes that it’s wonderful stress
    2:52:44 resilience training.
    2:52:47 But very different than the cold plunge where you can either muscle through it or distract
    2:52:53 yourself or whatever. In the heat, your heart rate’s going up and there’s this temptation
    2:52:59 to follow that heart rate toward a more elevated stress state.
    2:53:05 And so I find that you can get very, very hot, obviously be safe about this folks, but
    2:53:08 still maintain a lot of calm.
    2:53:11 And I think it’s a wonderful tool, but you have to kind of work at it.
    2:53:13 And I enjoy this, by the way. So people are probably thinking, here you go again. Why
    2:53:18 not just enjoy the sauna? But I like to listen to Gregorian chants or something in there
    2:53:26 and do this very, like, how even and calm can I stay at 215 or 220.
    2:53:29 And I wear the cap so those higher heats don’t register to the brain.
    2:53:33 You will drive yourself out. Eventually your brain is going to just… What drives me out
    2:53:38 of the sauna now is I wretch. I actually feel like I’m going to vomit because I’ve gotten
    2:53:42 so hot. My brainstem is like, bro, you can just override.
    2:53:46 I’m like, gotta get that. And I get out of the sauna.
    2:53:50 And then one of the reasons I love the cold so much, which up in our pool or our cold
    2:53:51 plunges, I can get back in the sauna.
    2:53:55 Right, right. It’s the contrast. I try to do it once a week, sauna, cold, sauna, cold,
    2:54:00 sauna, cold. Once a week, you know, again, not training for any specific thing, except
    2:54:04 to be able to go back to Jaco’s house because I did sauna at Jaco’s house with some family
    2:54:09 members of his and friends. And I think they wanted to see when I would tap.
    2:54:10 They want to crush you.
    2:54:16 I think they cranked that thing to like 222.30 and they called… He got me on this. I ended
    2:54:21 up down on the floor, you know, and they were teasing me because it’s obviously cooler down
    2:54:26 on the floor than it is up top. And so they call that the Huberman spot, the wimpy spot.
    2:54:29 But yeah, he’s a beast with the sauna.
    2:54:30 Everyone, it’s not a contest.
    2:54:34 It is in the willing household. I’ll tell you, it absolutely is.
    2:54:40 One of the things I like about the heat and the cold is that it informs me about my readiness.
    2:54:46 My state because just like my CO2 tolerance, my breath holds are very short when I’m stressed
    2:54:53 and under recovered. My heat tolerance drops dramatically. And so does my cold tolerance.
    2:54:56 It’s easier to pick up really fast. I start shivering right away. I’m like, whoa, I’ve
    2:55:00 been in here for 30 seconds. I’m already shivering. I’m like, huh, another piece of data that
    2:55:05 says maybe I need to make it a 70% day in the gym and move. I don’t have to take a day
    2:55:10 off. We believe, Gillette and I believe in this thing called desire to train. We wake
    2:55:16 up every day like you probably self-medicated with some exercises, kids, right? And we start
    2:55:18 thinking about what we’re going to exercise. What are we going to do? We’re going to ride
    2:55:21 our bikes. What are we going to do? What are we going to lift? When we wake up, we start
    2:55:25 thinking about when we’re going to do it. And we wake up on some days and it’s not there.
    2:55:28 And what we ask ourselves is it’s not there? Why is it not there? Is it me? I should be
    2:55:32 there. We should go train anyway. But we really try to listen to that voice. And when there’s
    2:55:37 no desire to train, it’s really strange how it correlates with crap heat tolerance, crap
    2:55:42 CO2 tolerance, crap cold tolerance. And I think it’s a nice way of understanding yourself
    2:55:46 from sort of a third party objective measure, especially as you get good at this. You’re
    2:55:51 like, wow, that really sucked today. Yeah, I love that. I think assessing one’s degree
    2:55:57 of kind of forward center of mass for effort is great. I’m borrowing this analogy from
    2:56:01 somebody else. I didn’t come up with this. He said, with all things, you’re either back
    2:56:07 on your heels, flat footed or forward center of mass. And I think we’ve heard a lot about
    2:56:09 trying to encourage ourselves to always be forward center of mass. What I’m hearing today
    2:56:16 is that great to do that sometimes, great sometimes to back off, but to just explore
    2:56:22 the full range of, for lack of a better way to put it, sort of emotional range of motion.
    2:56:28 Yeah. And remember, ultimately all this is supposed to be additive, right? And it’s supposed
    2:56:36 to inoculate me by creating a framework that makes more durable my body and my relationships.
    2:56:40 I mean, we didn’t even talk about the fact that the sauna is like, it’s just glue for
    2:56:44 people. It allows people to come together. I think one of the things I’ve noticed with
    2:56:48 my male friends is that it gives us a place like once a week where we get together because
    2:56:55 it’s so hot. We’re all super vulnerable and we talk with our friends and we kind of share
    2:57:00 those stories and it can be talked about our lives. And so it creates a framework for that.
    2:57:04 And if that was the benefit of the sauna, I’m in just that alone, right? That my wife
    2:57:09 and I feel more connected after taking a sauna together. I’m like, well, who cares about
    2:57:13 the heat shock proteins and Alzheimer’s? That’s probably important too. But I like having
    2:57:19 a lot of bottom things. And I think we, it’s easy for us to sort of so hyper science and
    2:57:25 hyper tactic things that we forget. The whole point of the brain is to be around other brains.
    2:57:29 That’s it. That’s why the brain exists. And then those brains go do rad shit in the world
    2:57:33 together. And sometimes it’s that simple. And when we start throwing on that filter
    2:57:37 on, it becomes a lot more sustainable. I’m not interested in being 110. I’m interested
    2:57:40 in being durable enough to take the hits on my way to 110.
    2:57:45 I love that. Some of my best friendships have been forged in the sauna and not by pushing
    2:57:49 ourselves necessarily just become the thing.
    2:57:56 Yeah. It’s so cool. I know that some of my New Zealand teams have a Kava. They call it
    2:58:01 recovery. And sometimes they’ll share, have a Kava ceremony and drink a little Kava and
    2:58:07 then jump in the sauna and really binds the boys. They really creates a down regulation
    2:58:16 of facts. I think, again, my own bias because I love this stuff is that I think all of it
    2:58:22 is about physical input. So if we took a sort of macro step back, we can say is what does
    2:58:26 your physical practice look like? Tell me about your physical practice. Well, I get
    2:58:30 up and move my body and I try to eat a fruit and some protein before I get out the door
    2:58:35 and I walk all day long and I try not to sit in one place for a long period of time. And
    2:58:39 I get home and if I’m lucky enough to exercise, I do. And then I sat on the floor and I roll
    2:58:44 a little bit, but that’s a full practice. You walk, you got sunlight, you, you know what
    2:58:48 I mean? And that, I think, is a much better way of thinking about this versus sort of,
    2:58:53 let me add another line of code to your programming where now you’re doing three sets of 10 of
    2:58:55 this thing.
    2:59:01 What are your thoughts on nutrition? You seem to be pretty balanced about this. Before
    2:59:05 we started recording, you were talking about some meatloaf recipes that sound pretty amazing.
    2:59:11 I’m not going to say I’m the best at meatloaf, but I may be seven out of 11 times bamboo
    2:59:17 terrace bench champion. I’m going to get a tattoo, but it’s fine.
    2:59:19 You enjoy food. I love food.
    2:59:28 So you like to eat and you cook a bit as well. Most people feel, I think, kind of overwhelmed
    2:59:31 at the discussions about nutrition. Now we’re trying to get a gram of protein per pound of
    2:59:35 body weight, which I subscribe to, but if I’m supposed to spread that out across the
    2:59:38 day, sometimes I’m doing that, sometimes I’m not. I like fruits and vegetables.
    2:59:42 Did you feel like a failure because you didn’t have a gram? I mean, honestly, it can feel
    2:59:45 for people like, oh, I didn’t do it.
    2:59:50 No, I think if people make getting high quality, high protein to calorie ratio foods as the
    2:59:56 foundation of their diet and then eating some vegetables and eating some fruit.
    2:59:58 Whoa, bro. What about the peels? You’re going to kill people at that time.
    2:59:59 And then I love that.
    3:00:00 Then that’s dangerous, son.
    3:00:05 I’ll eat the orange peel if it’s a really good orange. I will. People who know me, I’ve
    3:00:08 gotten some wide eyes at meals where I’ll take the lemons out of my drink. I’ll just eat
    3:00:11 the whole thing down. I don’t care. Someone will tell me why it’s going to kill me, but
    3:00:14 I don’t eat the seeds, but I’ll eat the peel too.
    3:00:22 So some vegetables, fruit, and then some starches per energetic requirements and/or real life.
    3:00:25 I’m not going to stay away from the sourdough bread because I don’t need a starch. I don’t
    3:00:31 have a little bit of it. I feel like we’ve lost our rational approach to eating because
    3:00:37 people feel these quantifiable metrics of calories and protein. They’re important, clearly.
    3:00:43 But I’ve always known you to be somebody who’s very balanced about the occasional ice cream,
    3:00:48 yes, steak, but also vegetables. I mean, A, why do you think that the nutrition conversation
    3:00:54 has gotten so distracted, even contentious? And B, what do you do? And if you were going
    3:00:59 to raise a kid, you’ve raised kids. If you were going to raise a kid and say, “Here’s
    3:01:04 what balanced nutrition looks like to you.” I’m not calling you nutritionist. I’m saying
    3:01:06 to you, how do you see this picture?
    3:01:10 I want to point out is that if we’re going to have a conversation, remember, my real
    3:01:14 job, day job, is high performance. I’m going to have to talk about body composition. I’m
    3:01:17 going to have to talk about fueling. Do you have enough carbs on board to do what we’re
    3:01:23 going to do? Are you eating to recover to reduce the session cost? How do we minimize
    3:01:27 the physiologic cost of this training, this competition? And that’s all wrapped around
    3:01:31 nutrition. I already hinted at, I’m going to have to talk and ultimately ask you to
    3:01:35 take a blood panel and make sure that you have everything on board so that your tissues
    3:01:38 are tissues and can handle the loading we’re prescribing them.
    3:01:44 So I didn’t want to get into nutrition at all because it’s always about body composition
    3:01:51 for me. And I’m like, that’s the most boring reason. We, Sean Stevenson, wrote a beautiful
    3:01:57 book about creating a table culture and a culture around eating for your family. So
    3:02:01 for me, the functional unit of change is the household. That’s the place where I want to
    3:02:05 make and put all my energy and time. That’s how we’ll transform society, one household
    3:02:09 at a time. But sitting down with your kids, the research around eating with your kids
    3:02:16 like twice or three times a week is phenomenal, right? Like cooking is beautiful. I have to
    3:02:23 become more nuanced because if I have a team I’m working with, like we had a tournament
    3:02:30 two weeks ago at Stanford, we played four games and that’s four collegiate nationally
    3:02:37 ranked teams that were playing bad asses. How do I fuel those women? How do I get them?
    3:02:41 What do they want to eat? What makes them feel good? What makes them feel bad? How do
    3:02:48 we balance all of that? Like I found out that putting food on a table with a tablecloth
    3:02:53 increased calories, again, as a high performance for me, I’m like how are the ways that I can
    3:03:01 be thinking about this from a practical standpoint. My personal thing is that we focus on trying
    3:03:04 to create … This has been really useful for Julia and I in objective measure, 0.8 to
    3:03:08 one grams of protein, which means I don’t measure anymore. Per pound of body weight.
    3:03:11 I’m 51 years old, per pound body weight. So what does that mean? It means that I really
    3:03:15 try to prioritize protein every meal. Super simple. And I try to eat one protein. I try
    3:03:20 to eat all the proteins, right? That’s probably better. I try not to choose personally very
    3:03:24 fatty proteins because my genetics don’t really support it. If I want to see triglycerides
    3:03:28 and things go through the roof, then I’ll watch me eat eggs and butter and steak like
    3:03:35 keto gives me diarrhea. So what I’ll say is I try to go for leaner proteins there and
    3:03:40 then on the fruits and vegetables because I think we have a real problem with not enough
    3:03:44 micronutrients, again, talking about tissue health and definitely not enough fiber. Those
    3:03:50 are huge problems. And if I get 800 grams of fruits and vegetables, this is a nutrition
    3:03:56 strategy promoter, our friend, E. C. Sinkowski of At Optimize Me Nutrition. She put this
    3:04:01 800 gram challenge based on some research and it changed everything because suddenly
    3:04:04 I was like, “Oh my God, I got to eat more food. I have to eat more fruits and vegetables.”
    3:04:09 And I was stuffing myself with fruits and vegetables, getting enough protein that I
    3:04:13 was like, “I guess there’s no room for a cookie.” And what I really liked about that
    3:04:18 it was agnostic about your cultural preferences. It didn’t matter if you were vegan, didn’t
    3:04:20 matter if you’re vegetarian, didn’t matter if you were carnivore. You want to do carnivore
    3:04:25 plus berries, knock yourself right out. It gave people permission to have their food
    3:04:31 identities, but it also met the minimums. And then we can dose up and dose down based
    3:04:36 on what your performance needs are. And this is 800 grams, not of carbohydrate.
    3:04:43 This is 800 grams. It’s like four big apples. A banana is like 80 to 100 grams. Yeah, if
    3:04:47 you want to be real dangerous, you ate eight bananas today, you could die. I mean, you
    3:04:52 could die. And a big salad with a lesk, cucumber, tomato.
    3:04:56 Probably two to 300 grams. Okay. So then you’d also want to get some fruit,
    3:05:00 maybe another, maybe some cruciferous vegetables, et cetera.
    3:05:06 Check this out. Again, I’m just going to do some boy math here. Starbucks cookie, delicious.
    3:05:10 Really? 300 calories. I’m going to just call it delicious, right?
    3:05:16 A pound of cherries is 230 calories. So eat a pound of cherries and tell me you’re like,
    3:05:19 “Ah, I still want something sweet.” A pound of melon, what is it? Like 220 calories?
    3:05:26 A pound of melon. So calorically, not very dense, right, but nutritionally super dense.
    3:05:32 So we’re end up loading a ton of more food on and it really does prioritize those things.
    3:05:37 And from a performance standpoint, one of our friends is this incredible nutritionist
    3:05:44 at Michigan football. Abigail is amazing there. And she will tell me about how she’s using
    3:05:49 nutrition as an intervention for sports performance. And she’ll have men come up to her and say,
    3:05:55 “Abigail, I pooped today.” And she’s like, “Yeah, that’s great. You should poop every
    3:05:59 day.” And they’re like, “No, no. You understand, I pooped yesterday too.” And it’s the first
    3:06:06 time these kids have pooped consecutively. They don’t poop regularly. And I think, again,
    3:06:10 if I’m just trying to get out in the weeds and talk about what’s normal and not normal,
    3:06:14 we should talk about you didn’t eat fiber. And she’s like, “Wait until you poop twice
    3:06:19 in one day.” And they were like, “That’s crazy. I’ve never, my whole life.” And the
    3:06:23 difference is they started eating fruits and vegetables and fiber. And when we start to
    3:06:28 create those benchmarks, it’s a lot easier for me to see inputs and outputs. And then
    3:06:32 we can argue about, can you choke down 100 grams of carbs an hour because you’re in my
    3:06:37 elite cyclist? I think you’d be shocked at how a lot of my athletes have changed their
    3:06:43 relationship around food because it serves their needs. It’s not their identity around
    3:06:47 control. And something that Julie and I have been very cautious of is if you have two daughters,
    3:06:52 just speaking, we’re really concerned about creating dysfunctional patterns or relationships
    3:06:57 to food because in this fitness space, it can be real gnarly.
    3:07:04 Yeah. I see the progression from sitcoms of the type that we grew up on to reality TV
    3:07:11 shows to social media where social media can do so much good education-wise, et cetera,
    3:07:16 connection. But it’s basically a reality TV show that everyone’s been able to cast themselves
    3:07:22 in if they want. And certain characters are casting their physique. Certain viewers are
    3:07:27 casting their outrageous behavior, and we’re all in this reality TV show called social
    3:07:29 media. I think that’s really the best way to describe
    3:07:32 it. And when people start to feel like, “Oh, wow,
    3:07:36 these people are getting attention for this reason or that reason,” it creates a gravitational
    3:07:40 pull toward people behaving a certain way. And then obviously, some of that can be really
    3:07:45 self-destructive. Do you win health? I mean, this is a great
    3:07:51 question, I ask people. So you shredded down super dysfunctional eating, can’t go out and
    3:07:56 eat with friends. You don’t drink anything with calories. It’s really gnarly to be hyper
    3:08:01 lean. And then what I’ll say is, when you took your shirt off, did you win Instagram?
    3:08:06 Did you win? Because you got another 60, 70 years on this planet. How does that work?
    3:08:11 We don’t really diet. We’ll manipulate macros to take weight off, put weight off players
    3:08:15 in season, out of season. We’ll have really good athletes say, “I think I should lose
    3:08:19 four pounds in the next two weeks for this thing.” And I’m like, “Hold up. I’m not going
    3:08:24 to put you in another stressor when we’re trying to, like, let’s go ahead and talk about body
    3:08:32 composition after the season.” But ultimately, when we really get people on board with how
    3:08:38 food has the potential to enrich their relationships, how fun it is to cook, how fun it is to prep,
    3:08:42 how fun it is to serve other people, then we have this really different relationship
    3:08:48 with fueling. And that’s really remarkable. But it is really easy to say, “I won.” And
    3:08:54 I’m like, “Okay, so this 90-day fast, there are so many fitness things out there where
    3:09:00 they start with a fast or brutal calorie restriction.” And I’m like, “That’s your jam to get people
    3:09:05 lean fast. It’s just to slam off the calories.” We know what’s going to happen. How many people
    3:09:09 have done some kind of 30-day, 90-day thing? And the next day, it’s like they’re off the
    3:09:14 rails. So if you’re doing some body recomp and then you’re off the rails for me, I’m
    3:09:19 like, “I don’t think that was very good because this is a long season we’re playing.”
    3:09:23 I think I have to be careful here because I realize this gets into some issues. When
    3:09:29 I did an episode about anorexia, I learned that, first of all, anorexia has existed for
    3:09:33 centuries. This idea that it’s more prominent now with social media, actually the numbers
    3:09:40 don’t bear out. What does bear out is that it is the most deadly, the most deadly by far
    3:09:47 of all the psychiatric illnesses. It leads to death in a far greater percentage of cases
    3:09:53 than any other psychiatric illness, including bipolar where people often commit suicide,
    3:09:58 much higher percentage of people commit suicide who are bipolar, et cetera. So it’s a really
    3:10:05 serious thing. And yet we assume that social media has made that worse, but there’s this
    3:10:08 now cluster of all these different eating disorders that don’t qualify as full-blown
    3:10:13 anorexia neurosa, sort of like ADHD now. We understand people are having attention deficit
    3:10:18 issues that might not be clinical ADHD, but that cluster around it and people’s adults
    3:10:22 and children’s inability to hold their attention on an idea or a topic for any appreciable
    3:10:28 amount of time. So it’s a very serious thing. I love that today you’ve talked about enjoying
    3:10:33 your training, like really enjoying your training, all aspects, the resistance part, the cardiovascular
    3:10:38 part, the mobility part, in the evening, getting down on the floor, also enjoying eating, which
    3:10:44 with people enjoying the sauna. I mean, I think people see the big guy that you are, the amazing
    3:10:47 track record you have of working with all these incredible athletes and you’re a quite
    3:10:52 accomplished athlete yourself. And I think this is the first time for me anyway that
    3:10:57 I realized like you are thinking about how to make this whole thing pleasurable and mesh
    3:11:01 it with real life, which I’m realizing now shouldn’t come as a surprise because you have
    3:11:06 a family, a flourishing family in addition to a flourishing business with the ready state
    3:11:10 and so forth. I think if there’s one message that really comes through over and over again,
    3:11:17 say it’s like, how can you make fitness and nutrition and health part of your life, but
    3:11:22 not let it take over your life or your mind in a way that isn’t healthy?
    3:11:27 Yeah. Thank you for that. And if that’s coming across at all, I think we’re doing a better
    3:11:32 job. And I would say certainly tempered as I’ve gotten more reasonable. I think we get
    3:11:36 older and you can see a little bit more of the horizon and you start to wrap your hands
    3:11:42 around how are we going to solve these problems in these different places? And what is sustainable?
    3:11:49 I really think that we see quick inputs and outputs at our high levels of sports performance
    3:11:54 and simultaneously, again, I want to take those lessons and transmute them to my own
    3:12:02 household in a really sustainable, fun way. The nutrition piece is such a dangerous one
    3:12:06 and young right now, Julie and I are very obsessed with youth sports and spending time
    3:12:13 with seeing if we can improve that experience for families. So they come out unharmed and
    3:12:19 reds, relative energy deficiency in sport is where we start to see that kids are not
    3:12:23 eating enough to fuel activity and their growing body simultaneously. And it’s really hard
    3:12:28 on their physiologies. And it starts to show up with lost periods. It starts to show up
    3:12:35 with stress fractures. And we start to see some degradation in the body’s tissues, but
    3:12:40 can really crash a lot of problems. Stacey Sims is probably the first person to really
    3:12:45 put it on my radar of, “Hey, you’re a physio coach. I need you to become an expert with
    3:12:50 the people that you’re working with. Are you eating enough support?” And I see some of
    3:12:55 the elite women I work with, elite women, really battle, “This is what the body I need
    3:12:59 to be paid and to win world championships.” And that’s not the body that people want on
    3:13:03 the Instagram. And should I have a salad after this training? I’m like, “We just played
    3:13:07 for three hours. No, you’re not going to eat a salad. Go get this big ass burrito.” And
    3:13:13 then we’ll talk about your salad next. So it sounds like the athletes are under eating.
    3:13:14 Yes.
    3:13:17 And my understanding anyway, the statistics seem to…
    3:13:22 Also underfueling, which I know is confusing, but potentially not thinking about food at
    3:13:27 the right times. And within the general population of non-athletes, especially youth, however,
    3:13:33 it seems that people are over-consuming calories. So there seems to be two populations clustering
    3:13:34 out here.
    3:13:39 This reminds me, we have a rule at our house for dinner. We have a three-vegetable rule.
    3:13:44 This is from one we work with, Margaret Garvey, who cooks a protein, whatever that is, and
    3:13:49 has also three vegetables. And that’s where she starts. And we have one daughter who is
    3:13:55 like gourmet chef. Georgia is just the total badass. And then I have Caroline, who is the
    3:14:00 pickiest human being on the leg. It’s brown on the leg. And she’s getting better. But
    3:14:04 when we had three vegetables, suddenly what we saw was that she might eat one. And we
    3:14:10 could start to have exposure. But I think if we crowd out some of the… Because we
    3:14:16 don’t want to have a restrictive house. But if we crowd out some of the other foods, we
    3:14:20 found that it was a lot easier for us to say, “This is what we’re eating. We eat this together
    3:14:24 as a family.” And then if there’s other foods… I mean, your teenagers are going to leave
    3:14:27 the house and eat whatever they want. Just be clear, everybody. So you might as well
    3:14:31 stuff them with the good stuff at home.
    3:14:37 I’d be remiss if I didn’t ask you about supplements. These days, we hear a lot about creatine.
    3:14:42 Creatine, creatine, creatine. I like creatine. I’ve been taking it for years. We’ll occasionally
    3:14:45 do a washout where I just kind of let a bunch of water out of my body. Why not? And then
    3:14:48 get back to it. I don’t do it for any specific reason. I just do it.
    3:14:50 I travel and forget to bring creatine, so I’m like, “Okay.”
    3:14:54 Yeah. But most of the time, I’m taking five to 10 grams a day. Okay. We’ve heard about
    3:15:00 the body benefits, the brain benefits for athletes and just “exercisers,” the typical
    3:15:06 person listening to this podcast. Do you recommend creatine? What are some of the things that
    3:15:10 in your household… I’m getting this picture and I’ve been in your home and I will say
    3:15:14 that the spirit in your home is a wonderful one. Brian McKenzie and I showed up more or
    3:15:20 less unannounced at one point and it’s a delightful thing. People’s spirits are up.
    3:15:25 It’s a space station. It’s a space station of stoke. You want to be part of it, you can
    3:15:29 come in. Thank you. It’s a great environment. It was
    3:15:33 very warming to see that and the way that you embrace all these different aspects of
    3:15:37 life. It’s busy and it’s hectic and it’s fun and people care for one another and they’re
    3:15:41 direct with one another, but in a way that’s really supportive, it’s really, in my mind,
    3:15:46 a great model for a home and it stayed with me and it’s really a pleasure to reflect on
    3:15:52 it. It’s a team effort in there for sure. I’ll
    3:15:59 just ask this. What supplements do you think are, if not necessary, then highly desirable
    3:16:03 for most people and then for athletes? Maybe because we get this question a lot now, especially
    3:16:08 after Stacey came on the podcast. For the female athletes you work with in particular,
    3:16:12 are there supplements that add on to that initial batch?
    3:16:19 I think we can divide these things into food-like things and then perform.
    3:16:25 Yeah, like whey protein is just a protein replacement, high quality, high protein to
    3:16:28 calorie ratio. That’s right. If you don’t handle whey, like
    3:16:32 my athletes, I’m like, let me introduce you to these vegetarian proteins. That’s because
    3:16:36 you’re having a hard time timing your meals or just getting enough protein because sometimes
    3:16:41 you just don’t feel like it, so great, great utilization there.
    3:16:47 For Caroline, she gets omegas at night because she doesn’t want to have any accidental fish
    3:16:52 burp at school. She’s a teenager, so she takes them before she goes to bed and we’re really
    3:16:58 interested in brain health and there’s some early research and again, not my expertise
    3:17:03 that I’ve heard of, read about, talked to people about that vitamin D creatine and omegas
    3:17:10 might help attenuate symptoms of concussion if they get hit. Post-prease, so those things
    3:17:14 are on Caroline. She gets creatine every day, she gets an omegas every day and she gets
    3:17:19 vitamin D. Some of that is, probably there’s no vitamin D during the summer because I could
    3:17:25 pull it out, but we live in northern climes and they’re indoors and there’s good research.
    3:17:29 I think Dan Garner had a great piece just talking about vitamin D supplementation in
    3:17:36 the military and the decrease of risk of fractures in the foot just with vitamin D.
    3:17:41 That’s the start for me. I take a good multi because I’m like, “I’m just going to cover
    3:17:49 the basis.” Then you can look, I think the next sort of valence of interest is, “Have
    3:17:52 you had a blood panel? How are your vitamin B levels? Is there anything we need to do
    3:17:58 based on your environment or your genetics?” Then I think it gets real in the weeds past
    3:18:04 that. Again, play around with that. One of my super smart friends is like, “I think you
    3:18:12 should take a small-dose statin once a week.” I was like, “All right.” I was like, “Better
    3:18:16 take some CoQ10 with that.” It’s an experiment I’m running. Downsides are low, I’m getting
    3:18:21 my blood panels, talk to my physician. CoQ10 is on the menu for me just to make sure I
    3:18:26 don’t have anything. I think suddenly what we should be looking at is, “How do I round
    3:18:32 out … My family doesn’t eat fish, so we’re not getting enough Omega’s from those sources.
    3:18:36 No one will eat walnuts, but I’m the only one eating walnuts. How do I round out my
    3:18:43 nutrition with some supplementation? Is there a benefit for some other things with my genetics
    3:18:54 or with what’s going on? JSTAR has mutated MTFHR gene. We are always watching B vitamins
    3:19:00 for her. Poor methylator. JSTAR is his wife. That’s right. Sorry. Jay Stizzle.
    3:19:06 You guys have such an awesome relationship. You guys have fun at one another. You’re clearly
    3:19:11 awesome companions to one another, and you do great work together. I am the broken anchor
    3:19:18 of the relationship. What’s really interesting is I have … I’m a little bit like you, I
    3:19:23 think I’m excitable. I get obsessed with things. It’s super fun. Go down rabbit holes. I like
    3:19:30 to experiment. JSTAR is the true North … No, that sounds fishy. We’re not doing that. I
    3:19:35 came home one time, and I was like, “You know what? This cow’s milk is out of here. Our
    3:19:39 family is only drinking goat milk. I only had the best goat milk. I just had the best
    3:19:43 goat milk.” Julia was like, “Sure. That’s good.” I gave some goat milk to Georgia, and
    3:19:47 she was like, “Hucked it across the room. She’s a baby.” Then I drank the goat milk
    3:19:53 and vomited into the sink, and I had goat milk on my lip. Julia just is so patient by
    3:19:57 saying, “Huh. I wonder if that’s a good idea. I wonder if we’ll stick around.”
    3:20:01 So she’s the rudder. She is 100% the rudder. She is a three-time world champion everyone.
    3:20:06 She’s a rower at Cal, and she is my training partner. She’s the greatest training partner
    3:20:09 we’ve had. We use training as another way of spending time together.
    3:20:13 I love it. Thanks for sharing a little bit of the picture of your home. It matches exactly
    3:20:15 my experience. Chaos.
    3:20:24 And a little bit of chaos and a ton of love. I’ve been quoting him a lot lately. I cannot
    3:20:32 take any credit for this, but Naval, who is famous on various podcasts, he says, “What
    3:20:39 are we really shooting for in life?” It’s a fit energetic body. This is Naval, not me,
    3:20:47 by the way. He said, “Fit energetic body, a calm mind, and resources.” We all have resources,
    3:20:50 and a home full of love. So, I don’t know, from…
    3:20:51 Thank you.
    3:20:52 I think that’s the list.
    3:20:55 Spend the rest of your life working on those, and you’re going to have a really, it’s going
    3:20:59 to be really fun. And I just want to remind people, you hear me said again, that they should
    3:21:06 all be enjoyable, and it is fun to track. It’s also, you know, which devices am I wearing
    3:21:10 right now? I’m not wearing a single device, you know? Because I want to feel. And sometimes
    3:21:15 I track, and sometimes I don’t track, and how am I feeling? And ultimately, everything
    3:21:21 is really coming down to how do I come to understand my own process and my interaction
    3:21:27 with the world process. And I think I’m getting better at 51 of knowing I don’t need six cookies,
    3:21:31 and I really need to get more fruits and vegetables and sleep, and I don’t need a device to tell
    3:21:32 me that.
    3:21:34 Love it.
    3:21:40 Well, Kelly, Dr. Starrett, thank you so much for coming on here today, and sharing with
    3:21:45 us so much wisdom. We covered so much. You covered so much. I mean, pelvic floor fashion,
    3:21:49 cold heat, movement patterns, you give us a ton of practical tools, getting down on
    3:21:56 the floor, sit stand, and on and on, but a small portal into the vast amount of knowledge
    3:22:00 you have in that head of yours. And I just have to say that, you know, it’s been a delight
    3:22:06 today because these little bits have come through about who I know you to be in the
    3:22:07 rest of the world.
    3:22:10 This is the real world. We just happen to have microphones in front of us, the rest
    3:22:16 of the world. And you’ve been at this a while, this business of trying to help people figure
    3:22:21 out best ways to move, how to be a better athlete, how to, you know, improve one’s fitness,
    3:22:28 how to take a rational, fun, hardworking approach at times, but also fun, playful, recreational
    3:22:33 approach to this really key aspect of our health and many key aspects of our health.
    3:22:38 So I just want to thank you for coming here today, for doing the work that you do. And
    3:22:43 you know, you are one of the real ones, as they say, you know, and you, and you walk
    3:22:48 the walk, you’re strong, you can go far, you have fun doing it. You’re a great husband
    3:22:53 and dad, and you’ve been a great friend to me. So thanks for coming on here. Let’s get
    3:22:56 you back again. And just thanks for being you.
    3:23:02 My pleasure. Anytime. And thanks to all the great human, people that make this thing possible.
    3:23:04 It’s really a thing. Thanks for brother.
    3:23:05 Thank you.
    3:23:09 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Kelly Starrett. To learn more about
    3:23:12 Kelly Starrett and the work that he does with his wife, Juliette Starrett, at the Ready
    3:23:18 State, as well as to find links to Dr. Starrett’s excellent books, please see the show note captions.
    3:23:22 If you enjoyed today’s episode with Dr. Kelly Starrett, and you’d like to learn more about
    3:23:26 the science of exercise physiology and the protocols that can best serve you in your
    3:23:31 fitness, athletic, and other goals, you can go to hubermanlab.com, enter the word fitness
    3:23:36 and galpin, G-A-L-P-I-N into the search function. And from there, you will find links in all
    3:23:41 formats, YouTube, Apple Spotify, to the series that we did on exercise with Dr. Andy Galpin,
    3:23:45 who is a true world expert in this topic. And it covers all the things you could possibly
    3:23:51 imagine related to fitness and exercise to meet your fitness and exercise goals. If you’re
    3:23:55 learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    3:23:59 That’s a terrific zero-cost way to support us. In addition, please follow the podcast
    3:24:04 on both Spotify and Apple. And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star
    3:24:09 review. Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    3:24:13 That’s the best way to support this podcast. If you have questions or comments about the
    3:24:17 podcast, or guests or topics that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast,
    3:24:22 please put those in the comment section on YouTube. I do read all the comments. For those
    3:24:25 of you that haven’t heard, I have a new book coming out. It’s my very first book. It’s
    3:24:30 entitled “Protocols, an operating manual for the human body.” This is a book that I’ve
    3:24:34 been working on for more than five years, and that’s based on more than 30 years of research
    3:24:40 and experience. And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress
    3:24:46 control protocols related to focus and motivation. And of course, I provide the scientific substantiation
    3:24:51 for the protocols that are included. The book is now available by presale@protocallsbook.com.
    3:24:57 There you can find links to various vendors. You can pick the one that you like best. Again,
    3:25:01 the book is called “Protocalls, an operating manual for the human body.” If you’re not
    3:25:06 already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media platforms.
    3:25:11 So that’s Instagram, X, formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn. And
    3:25:15 on all those platforms, I discuss science and science-related tools, some of which overlaps
    3:25:19 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
    3:25:24 on the Huberman Lab podcast. Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
    3:25:28 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network newsletter
    3:25:33 is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as protocols in
    3:25:38 the form of brief one-to-three-page PDFs. Those one-to-three-page PDFs cover things
    3:25:42 like deliberate heat exposure, deliberate cold exposure. We have a foundational fitness
    3:25:47 protocol. We also have protocols for optimizing your sleep, dopamine, and much more. Again,
    3:25:52 all available, completely zero cost. Simply go to hubermanlab.com, go to the menu tab,
    3:25:56 scroll down to newsletter, and provide your email. We do not share your email with anybody.
    3:26:01 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Kelly Starrett. And last,
    3:26:04 but certainly not least, thank you for your interest in science.
    3:26:07 (upbeat music)
    3:26:10 (upbeat music)
    Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư sinh lý thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Kelly Starrett. Tiến sĩ Kelly Starrett là một bác sĩ vật lý trị liệu và là một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới về chuyển động. Ông dạy mọi người cách di chuyển tốt hơn vì lợi ích của thể thao, thể dục giải trí và cuộc sống hàng ngày.
    Hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận về một số chủ đề quan trọng, bao gồm cách tốt nhất để khởi động cho bất kỳ bài tập nào. Ông cũng sẽ cho chúng ta biết cách cải thiện các mẫu chuyển động của chúng ta, cho bài tập tim mạch, cho thể thao, cho tập luyện sức đề kháng, làm thế nào để di chuyển tốt hơn trong mọi lĩnh vực, và cách cải thiện phạm vi chuyển động của chúng ta với mức đầu tư thời gian tối thiểu.
    Chúng ta sẽ nghe rất nhiều về các hình thức kéo giãn khác nhau, về kéo giãn động, về kéo giãn thụ động. Tiến sĩ Starrett giải thích cách cải thiện phạm vi chuyển động của toàn bộ cơ thể chúng ta theo những cách tốt nhất, cũng như cách khắc phục hoặc sửa chữa bất kỳ sự mất cân bằng nào phát sinh từ các vấn đề về cơ xương khớp hoặc từ các vấn đề thần kinh, và cách giảm đau nhức, cải thiện tư thế của chúng ta, cả khi ngồi, đứng và tư thế dựa trên chuyển động.
    Chúng ta cũng sẽ nói về dinh dưỡng, vì vậy tập hôm nay bao gồm một lượng thông tin có thể hành động rất lớn mà tôi chắc chắn tất cả các bạn sẽ được hưởng lợi. Tiến sĩ Kelly Starrett đã viết nhiều cuốn sách bán chạy, một số cuốn mà bạn có thể đã nghe đến, chẳng hạn như “Supple Leopard”. Ông thực sự là một trong những người đầu tiên trở thành biểu tượng với việc sử dụng bóng lacrosse hoặc con lăn bọt, nhưng thực sự, mặc dù nhiều người đã nói về chúng, điều ông thực sự làm là nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hiểu mối quan hệ giữa bộ xương, cơ bắp, hệ thần kinh và fascia, và hôm nay chúng ta cũng sẽ nói về fascia, một chủ đề cực kỳ thú vị và quan trọng.
    Ngoài việc tư vấn và huấn luyện cho nhiều vận động viên và đội thể thao ở cấp đại học và chuyên nghiệp, Tiến sĩ Kelly Starrett và vợ ông, Juliette Starrett, đồng sở hữu Ready State. Chúng tôi cung cấp liên kết đến Ready State trong phần ghi chú của chương trình. Họ có rất nhiều thông tin hữu ích và các giao thức có thể thực hiện được. Tôi nên đề cập rằng nhiều năm trước, tôi đã tham gia một trong những khóa học từ Ready State. Đó là một khóa học rất thú vị mà chúng tôi sẽ đề cập đến một số giao thức trong ngày hôm nay. Tất cả đều xoay quanh sàn chậu, vì vậy dù bạn là nam hay nữ và không phân biệt độ tuổi, việc hiểu biết về sàn chậu của bạn, cách chăm sóc sàn chậu trong bối cảnh tập thể dục, tư thế, v.v., là vô cùng quan trọng cho tất cả các chức năng cơ thể quan trọng. Hôm nay, chúng tôi cũng sẽ đề cập đến điều đó. Đến cuối tập podcast hôm nay, tôi chắc chắn rằng bạn sẽ được trang bị với một số giao thức mới có thể thực hiện được. Tôi nên nhấn mạnh rằng những giao thức này tốn rất ít thời gian và có tác động tích cực lớn đến chuyển động, tư thế và sức khỏe tổng thể của bạn. Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin miễn phí cho người tiêu dùng về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học cho công chúng. Để giữ đúng với chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng tôi là Maui Nui Venison. Maui Nui Venison là thịt nai hoàn toàn hoang dã được thu hoạch từ đảo Maui, và đây là loại thịt đỏ giàu dinh dưỡng và ngon nhất hiện có. Tôi đã nói trước đây trong podcast này về việc hầu hết chúng ta nên tiêu thụ khoảng một gram protein chất lượng cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày. Protein đó cung cấp các khối xây dựng quan trọng cho những thứ như sửa chữa và tổng hợp cơ bắp, nhưng nó cũng thúc đẩy sức khỏe tổng thể, xét đến tầm quan trọng của mô cơ như một cơ quan.
    Ăn đủ protein chất lượng mỗi ngày cũng là một cách tuyệt vời để ngăn chặn cơn đói. Tuy nhiên, một trong những điều quan trọng là đảm bảo rằng bạn nhận được đủ protein chất lượng mà không tiêu thụ quá nhiều calo. Thịt nai Maui Nui có tỷ lệ protein chất lượng cao cực kỳ trên mỗi calo, vì vậy việc nhận một gram protein chất lượng trên mỗi pound trọng lượng cơ thể là rất dễ dàng và không khiến bạn tiêu thụ quá nhiều calo. Hơn nữa, thịt nai Maui Nui thực sự rất ngon. Họ có thịt nai bít tết, thịt nai xay và nước dùng xương nai. Cá nhân tôi thích tất cả những món đó. Thực tế, tôi có lẽ ăn một chiếc burger thịt nai Maui Nui hầu như mỗi ngày, và thỉnh thoảng tôi sẽ đổi nó lấy một miếng bít tết Maui Nui. Quản lý dân số một cách có trách nhiệm đối với việc tiếp cận thịt trên đảo Maui có nghĩa là họ không thể vượt quá một khả năng thu hoạch nhất định. Do đó, việc đăng ký thành viên là cách tốt nhất để đảm bảo bạn có thể tiếp cận với thịt chất lượng cao của họ. Nếu bạn muốn thử thịt nai Maui Nui, bạn có thể truy cập MauiNuiVenison.com/huberman để nhận 20% giảm giá cho thành viên hoặc đơn hàng đầu tiên của bạn. Một lần nữa, đó là MauiNuiVenison.com/huberman. Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Juve. Juve sản xuất các thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ đạt tiêu chuẩn y tế. Bây giờ, nếu có một điều mà tôi đã nhấn mạnh liên tục trong podcast này, đó là tác động tuyệt vời mà ánh sáng có thể có đối với sinh học của chúng ta. Bây giờ, ngoài ánh sáng mặt trời, ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần đã được chứng minh có tác động tích cực đến việc cải thiện nhiều khía cạnh của sức khỏe tế bào và cơ quan, bao gồm phục hồi cơ bắp nhanh hơn, cải thiện sức khỏe da và lành vết thương, cải thiện tình trạng mụn, có nghĩa là giảm mụn, giảm đau và viêm, cải thiện chức năng ty thể, và thậm chí cải thiện chức năng thị giác. Điều gì làm cho đèn Juve khác biệt và tại sao chúng là thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ mà tôi ưa thích là vì chúng sử dụng các bước sóng đã được chứng minh lâm sàng, có nghĩa là các bước sóng cụ thể của ánh sáng đỏ và gần.
    ánh sáng hồng ngoại trong các kết hợp cụ thể để kích hoạt các thích nghi tế bào tối ưu.
    Cá nhân tôi sử dụng bảng đèn toàn thân Juve khoảng ba đến bốn lần mỗi tuần, thường là vào buổi sáng nhưng đôi khi vào buổi chiều, và tôi cũng sử dụng đèn cầm tay Juve cả ở nhà và khi tôi đi du lịch.
    Nếu bạn muốn thử Juve, bạn có thể truy cập vào Juve, đánh vần là joovv.com/huberman.
    Juve đang cung cấp một ưu đãi độc quyền cho tất cả người nghe của phòng thí nghiệm Huberman với mức giảm lên đến 400 đô la cho các sản phẩm Juve được chọn.
    Một lần nữa, đó là juve, joovv.com/huberman để nhận giảm giá lên đến 400 đô la.
    Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Kelly Starrat.
    Tiến sĩ Kelly Starrat, chào mừng bạn.
    Cảm ơn bạn, người bạn của tôi.
    Tôi đã muốn mời bạn đến đây từ rất lâu, vì nhiều lý do, trong đó không ít lý do là bạn đã tiên phong trong rất nhiều lĩnh vực sức khỏe và thể dục mà tôi thậm chí không biết bắt đầu từ đâu, thành thật mà nói, nhưng hãy bắt đầu với chữ M lớn, đó là chuyển động.
    Bạn là một chuyên gia trong việc phân tích chuyển động phức tạp, tìm ra cách mọi người có thể di chuyển tốt hơn, và cũng tìm ra cách những người đang thực hiện những chuyển động mà họ nghĩ là đơn giản thực sự đang làm cho cuộc sống của họ trở nên phức tạp hoặc đau đớn hơn mức cần thiết.
    Vì vậy, bạn cũng được biết đến với việc giúp mọi người với cái gọi là khả năng di động, điều này tất nhiên thuộc về lĩnh vực chuyển động, và tôi không thể thấy ai đó thực hiện cuộn bọt hoặc bất kỳ điều gì với quả bóng chéo mà họ đang nới lỏng hoặc nói về fascia mà không nghĩ đến bạn.
    Vì vậy, điều đó nên định hình cuộc trò chuyện hôm nay ít nhất là một phần nào đó.
    Để bắt đầu, khi bạn nhìn vào cách mà hầu hết mọi người ngồi, đi bộ và thực hiện cái gọi là bài tập của họ, tập luyện sức đề kháng và/hoặc tập luyện tim mạch, hy vọng là như vậy, bạn thấy một số vấn đề phổ biến nhất nào?
    Có phải là sự mất cân bằng, như nghiêng về một bên không?
    Có phải là cơ thể của họ đã được huấn luyện thành bất đối xứng không?
    Có cách nào để chẩn đoán hàng loạt mọi người cùng một lúc trong câu hỏi đầu tiên này không?
    Hãy để tôi mượn một vài phép ẩn dụ từ một trong những người tôi yêu thích, Katie Bowman. Điều đầu tiên cô ấy sẽ chỉ ra, và đây không phải là một phép ẩn dụ hoàn hảo, vì vậy hãy kiên nhẫn với chúng tôi, là khái niệm chuyển đổi cơ học, có nghĩa là ở cấp độ tế bào, một số mô của bạn, cụ thể là một số mô của bạn cần có đầu vào cơ học để thể hiện bản thân. Bạn muốn có một gân mạnh mẽ? Làm thế nào để bạn có được một gân mạnh mẽ? Bạn phải tải trọng cho nó. Đúng không? Nó có thực hiện các chức năng của gân không? Nó có kéo dài dưới tải trọng không, nó có co lại dưới tải trọng không, nó có giữ ở trạng thái tĩnh không? Vì vậy, chúng ta có thể bắt đầu từ cấp độ đó. Cô ấy chỉ ra rằng nếu bạn đặt một con cá voi sát thủ vào tình trạng nuôi nhốt, sau một thời gian, vây của con cá voi đó sẽ bắt đầu gập lại. Hội chứng vây gập, nghe có vẻ tốt hơn hội chứng vây mềm, điều đó thật tổn thương. Và điều bạn đang làm là khi bạn thay đổi môi trường mà con vật tuyệt vời này sống trong đó. Nó không bơi. Nó không chiến đấu. Nó không săn mồi. Bạn không tải trọng cho gốc của vây đó. Và điều gì xảy ra là collagen bị phân hủy, và chúng ta bắt đầu thấy những thay đổi trong sự thể hiện đó. Vì vậy, điều chúng ta có thể bắt đầu nói là, một lần nữa, không lãng mạn hóa kỷ Pleistocen khi con người còn sống theo chế độ ăn paleo, nhưng điều gì là cần thiết trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta để duy trì tính toàn vẹn của hệ thống mô của chúng ta? Sự tiếp xúc. Để não của chúng ta nói, điều này là an toàn. Để bạn thực sự có gân và dây chằng có thể thực hiện những gì gân và dây chằng có thể làm. Và fascia, có thể đàn hồi. Nếu mượn một kiểu ngôn ngữ chuyển động, một ngôn ngữ thực sự, được tạo thành từ các từ, bạn đang sử dụng bao nhiêu từ hôm nay? Và hầu hết chúng ta không sử dụng nhiều từ, rất ít từ. Vì vậy, tôi ngồi. Tôi đứng. Tôi đi rất chậm. Tôi ngồi. Tôi đứng. Tôi đi rất chậm. Vì vậy, mọi thứ chỉ nằm trong vài từ đó. Và sau đó tôi đi tập thể dục sử dụng cùng những từ đó.
    Tôi đang đạp xe trên xe đạp tập, tôi đang sử dụng máy đi bộ elip, mà thực sự không yêu cầu tôi phải có bất kỳ sự mở rộng hông nào. Và đột nhiên bạn có thể thấy rằng ngôn ngữ chuyển động của chúng ta, mà chúng ta thực sự đang mã hóa theo cường độ, tải trọng, chúng ta trở nên rất thành thạo trong những tư thế thích nghi này, ngồi. Điều gì xảy ra cuối cùng? Chà, chúng ta bắt đầu thấy rằng cơ thể của chúng ta là những cỗ máy thích nghi, và chúng chỉ bắt đầu thích nghi. Và vì vậy đột nhiên những gì chúng ta có là một cơ thể con người không thể hiện được phạm vi chuẩn mực. Não có thể không nghĩ rằng phạm vi đó thậm chí là an toàn và đặt ở đó. Sau đó, chúng ta bắt đầu giảm thiểu những lựa chọn chuyển động mà não có, những tùy chọn chuyển động mà não có. Vì vậy, thực sự câu hỏi là, bạn biết đấy, ở tải trọng thấp, hãy thiết lập mọi thứ. Ở tải trọng thấp và tốc độ thấp, bạn có thể làm mọi thứ. Tại sao? Bởi vì cơ thể này thật tuyệt vời. Và nó được thiết kế. Nó bền bỉ. Nó hữu hình. Nó được thiết kế để bị sử dụng mạnh mẽ và để lại trong tình trạng ẩm ướt trong một thời gian dài. Hãy nhớ khi bạn 17 tuổi, bạn sẽ cắt đứt tay của mình, nó sẽ mọc lại vào ngày hôm sau, đúng không? Bạn sẽ nghĩ về những cú ngã mà bạn đã gặp khi trượt băng và bạn sẽ nói, ôi, điều đó thật tệ vào ngày hôm sau. Đặt lại vai của bạn. Bạn chỉ đơn giản là tái sinh. Vậy điều gì là cần thiết để đưa vào chế độ ăn uống chuyển động của chúng ta? Và sau đó chúng ta có thể bắt đầu phân tách ra, liệu điều đó nên là bài tập hay nên là chuyển động? Và bây giờ bộ lọc thực sự mà chúng ta nên bắt đầu những cuộc trò chuyện thực sự và chân thành này là, điều gì trong môi trường, với điều kiện tôi là một người làm việc bận rộn, và có thể tôi có một chút quyền tự chủ vào buổi sáng, và có thể tôi có một chút quyền tự chủ vào buổi chiều. Nhưng hãy loại bỏ bài tập ra khỏi nó, một giờ riêng biệt, làm việc ở vùng cardio thứ hai, làm việc tốt, thực hành dựa trên bằng chứng của tôi. Tôi nên làm gì trong phần còn lại của thời gian? Ví dụ, một trong những điều mà chúng tôi rất thích vào buổi tối là ngồi trên mặt đất trong 20 hoặc 30 phút. Trong tư thế nào, ngồi xổm chéo lớp? Vâng. Vâng. Ngồi lâu, ngồi chéo bên.
    Bất cứ khi nào bạn cần phải cựa quậy, hãy cựa quậy. Và điều bạn sẽ thấy là bạn bắt đầu tích lũy sự tiếp xúc, mà theo quan điểm của tôi, đó là bậc đầu tiên trong việc giải quyết vấn đề là làm thế nào để con người được tiếp xúc với điều mà chúng ta đang cố gắng thay đổi, cải thiện hoặc khôi phục các phạm vi chuẩn mực. Vậy thì điều đó có thể là vào buổi tối, chỉ cần nằm xuống sàn? Đúng vậy, chỉ riêng hành vi đó, các nền văn hóa làm việc trên mặt đất, ngủ trên mặt đất, chúng ta bắt đầu thấy nguy cơ ngã ở các nhóm dân số cao tuổi giảm xuống gần như bằng không. Tình trạng thoái hóa khớp hông thấp hơn, tình trạng thoái hóa cột sống thắt lưng thấp hơn, và có thể chỉ đơn giản là chúng ta đang sử dụng và chạm vào một số hình dạng. Và cơ thể của chúng ta đang nói, “Này, hãy giữ điều đó lại. Hãy chuẩn hóa những gì mà hông nên có khả năng làm.” Về mặt mô liên kết của bạn, hãy nghĩ về ý tưởng ở đây là chúng ta đang tải bạn một cách thụ động, chủ động, bất kể là gì, rằng bạn đang nói với não bộ của mình, “Đây là một câu trích dẫn từ một trong những giảng viên vật lý trị liệu của tôi, và điều này thực sự quan trọng. Mọi người hãy ghi nhớ điều này. Hệ cơ và mô giống như những chú chó ngoan ngoãn. Ở bất kỳ độ tuổi nào, bạn cũng không ngừng thích nghi, ở bất kỳ độ tuổi nào, bạn cũng không ngừng chữa lành. Những điều đó chậm lại. Thật khó khăn hơn để có cùng một sự thích nghi như chúng ta đã có. Chúng ta không ở trong giai đoạn dậy thì hoàn toàn, nhưng bạn luôn có thể thích nghi. Trong công việc đầu tiên, nếu bạn dành 20 hoặc 30 phút ngồi trên mặt đất, bạn sẽ bắt đầu thấy rằng gân kheo của tôi bắt đầu cảm thấy tốt hơn. Hông của tôi bắt đầu cảm thấy tốt hơn một chút vì tôi chỉ đang dành thời gian trong những phạm vi này và cơ thể của tôi sẽ bắt đầu thích nghi khi tôi tăng cường ngôn ngữ vận động của mình. Bạn có mở rộng những gì bạn vừa nói đến, như nếu ai đó có một sàn gỗ cứng và có thể là một tấm thảm thấp hoặc gì đó như vậy, và họ sẽ xem một podcast hoặc phim hoặc chương trình nào đó vào buổi tối, họ duỗi ra và nằm sấp, như kiểu chó lên hoặc rắn hổ mang hoặc bất cứ điều gì được gọi như vậy không?
    Về cơ bản, bất kỳ loại chuyển động nào khi bạn ở trên mặt đất, bất kỳ loại ngồi xổm nào và có thể họ bắt đầu kéo dãn một chút ở đây và đó.
    Bây giờ chúng ta đang đi vào phép màu thực sự, hành vi. Chúng ta sẽ xếp chồng những hành vi này như thế nào?
    Nếu bạn phải đứng dậy và ngồi xuống từ mặt đất, cộng thêm một, đúng không? Tôi phải đứng dậy và ngồi xuống từ mặt đất mỗi ngày.
    Nếu bạn là một người lớn tuổi có thể chưa từng đứng dậy từ mặt đất, tôi lớn tuổi, tôi chỉ đang nói về những người trên 50, có thể bạn đã không đứng dậy từ mặt đất trong 100 năm. Bạn chỉ không làm điều đó nữa, đúng không?
    Chúng tôi muốn nghe lý do tại sao tôi nghĩ MMA thật tuyệt vời, bạn phải đứng dậy và ngồi xuống từ mặt đất rất nhiều, đúng không? Nếu bạn làm vậy, hãy đến Jits, đúng không? Còn yoga thì sao? Pilates thì sao? Bạn sẽ thấy, wow, có rất nhiều thời gian tổ chức trên mặt đất.
    Nhiều người, Ida Rolf thực sự đã nói, hey, làm thế nào để chúng ta giúp người đó tổ chức trọng lực trước tiên và quan trọng nhất, đúng không? Sau đó, chúng ta có một người như Phillip Beach, người viết cuốn sách tuyệt vời này về phôi học chức năng, mà tôi rất khuyến nghị, có tên là Cơ Bắp và Kinh Mạch, tôi nghĩ, Cơ Bắp và Kinh Mạch.
    Nhưng giả thuyết của ông là một trong những cách mà cơ thể tự điều chỉnh là bằng cách ở trên mặt đất. Một lần nữa, khôi phục các phạm vi tự nhiên, tái gần gũi các khớp, đúng không, quỳ, đi bộ, và nếu bạn chỉ lùi lại một bước và nói, nó trông như thế nào trong 10.000 năm qua? Khi nào chúng ta, 10.000 năm trước, theo hiểu biết của tôi, tôi hơi béo hơn một chút. Xương đùi của chúng ta dài hơn một chút, nhưng chúng ta vẫn là những người giống nhau. Có thể tôi chưa tiêu hóa được sữa. Có thể đó là sự hiểu biết.
    Nhưng cuối cùng, những hành vi nào đã thay đổi, chúng ta đã ra khỏi mặt đất. Và vì vậy đây là một điều dễ dàng, không cần thiết bị nào, có thể áp dụng ngay. Tôi có thể trả lời email của mình, xem TV. Điều đó có vẻ như là cách chúng ta sẽ cải thiện và có thể bắt đầu gỡ rối câu hỏi rất phức tạp này. Không phải khi mọi người có quá nhiều việc phải làm. Tôi yêu điều này.
    Và như bạn đã chỉ ra, xin lỗi, các con lăn đã có sẵn ở đó.
    Vì vậy, bạn đang ngồi đó và các con lăn ở đó, một rào cản khác đối với việc tuân thủ đã bị loại bỏ.
    Vì vậy, bạn như kiểu, ôi, Mazel, hôm nay cứng nhắc quá?
    Hôm nay đau ở đâu?
    Làm thế nào tôi có thể có một chút hỗ trợ tự xoa dịu?
    Và khi chúng ta làm việc ở mức hiệu suất cao, như những mức cao nhất, những
    phạm vi chuyển động này, như giữ cho bạn có thể tiếp cận toàn bộ kho vũ khí của những gì bạn có thể
    làm với cơ thể của bạn, những giải pháp di chuyển này, giống như Edelport Tall cộng với Thế vận hội, đúng không?
    Bạn sẽ thấy rằng đây là một cách dễ dàng cho các vận động viên hàng đầu của chúng ta làm việc và tích hợp mà không
    phải làm thêm điều gì khác.
    Vì vậy, điều tôi đang nói ở đây là mọi người, bất kể độ tuổi, nên xuống đất
    một lần mỗi ngày và đứng dậy khỏi mặt đất vào một thời điểm nào đó.
    Và bạn có thể sử dụng bất cứ thứ gì bạn muốn để giúp bạn xuống và lên khỏi mặt đất.
    Vì vậy, những ai đang nghe có thể nói, tôi không thể làm điều đó.
    Bạn biết đấy, có một bài kiểm tra mà chúng tôi viết trong cuốn sách rằng nếu bạn chỉ làm tư thế bắt chéo chân đứng, bạn nên có thể hạ mình xuống đất và đứng dậy mà không
    sử dụng tay.
    Được rồi.
    Vì vậy, bắt chéo chân.
    Chỉ dành cho những người chỉ đang nghe, bắt chéo chân và sau đó từ từ hạ mình xuống ngồi.
    Đúng rồi.
    Đừng sụp đổ.
    Chỉ cần hạ mình xuống đất.
    Và sau đó, mà không đặt tay hoặc đầu gối xuống, bạn có thể đứng dậy không?
    Và liệu một người có thể làm điều đó với chân này đặt lên chân kia không?
    Có vẻ như tôi nên sử dụng chân trái và chân phải một cách đều nhau, đúng không?
    Tôi không nên có một bên tốt và một bên xấu.
    Nhưng điều thú vị là dữ liệu, tôi nghĩ rằng nó như một dự đoán tốt về tất cả
    các nguyên nhân tử vong và bệnh tật.
    Điều đó thì ổn.
    Nhưng điều mà nó thực sự gợi ý là sự thay đổi trong cách cơ thể bạn tương tác với môi trường.
    Điều đó bởi vì bạn đã thích nghi đột ngột với kỹ năng mà bạn đã thực hiện hàng trăm ngàn lần.
    Thời gian, 200.000 lần khi còn là một đứa trẻ trong trò chơi “crisscross apple sauce”, bạn đột nhiên phải đối mặt với một kỹ năng mà bạn không còn có thể thực hiện được khi đã trưởng thành. Và điều đó không yêu cầu một phạm vi chuyển động hông lớn. Nó không yêu cầu phạm vi chuyển động đầy đủ ở mắt cá chân của bạn. Thực ra, đây là một bài kiểm tra khá công bằng. Nhưng nếu bạn thiếu một số phạm vi cuối này, bạn sẽ gặp khó khăn. Và giờ đây thật tốt khi tôi có điều này như, chi phí cho buổi tập là bao nhiêu? Tôi trở thành một người yêu thích đạp xe, đạp xe địa hình là sở thích của tôi, nhưng nếu tôi đạp xe quá nhiều, hông của tôi sẽ trở nên rất chặt. Nhưng nếu tôi có một số đánh giá, giống như các dấu hiệu sinh tồn, huyết áp, 120 trên 80, đó không phải là huyết áp tốt, nhưng đó là một tham chiếu khá ổn. Bây giờ tôi tạo ra một số mức độ vận động tối thiểu giúp tôi hiểu cách cơ thể tôi tương tác với căng thẳng, môi trường, dinh dưỡng, tập thể dục, v.v. Đối với một số người, có thể là tôi, nếu tôi ngồi bắt chéo chân trên mặt đất một lúc và rồi đứng dậy. Ồ vâng. Nếu đã lâu rồi, tôi cảm thấy hơi đau, nhưng tôi coi mình là người khá linh hoạt. Khi tôi khởi động, tôi có thể chạy trong một tiếng rưỡi, đi bộ trong một tiếng rưỡi. Khi tôi đã khởi động trong phòng tập, tôi có thể nâng những trọng lượng mà ít nhất đối với tôi là một lượng thỏa mãn. Vì vậy, tôi sẽ không nói rằng tôi không còn sức khỏe. Tôi sẽ không nói rằng tôi có sức khỏe tuyệt vời. Có phải là bình thường đối với chúng ta, sau một độ tuổi nhất định, cảm thấy như mình kêu kêu hoặc đau khi di chuyển vào hoặc ra khỏi một động tác mới? Điều đó có phù hợp với việc vẫn là một người khỏe mạnh, hay chúng ta chỉ không nên có những cảm giác như vậy … Điều đó thật … Này, tôi đã ngồi trên mặt đất, điều đó thật khó khăn. Thật sự rất khó khăn. Vâng. Có thể ngồi trong 30 phút và đứng dậy và cảm thấy như bạn phải mở mình ra như một cái mở hộp, nói một cách ví von. Vâng, có một vài điều ở đây. Một là bạn đã nói về chuyển động mới. Vì vậy, một trong những cách chúng ta định nghĩa vận động viên tốt nhất là ai là người có thể chuyển giao kỹ năng, bộ kỹ năng hiện tại của họ và tiếp thu kỹ năng mới nhanh nhất.
    Vậy điều tôi muốn nói là, nếu bạn muốn kiểm tra xem bạn có đủ sức khỏe hay không, chương trình của bạn có tốt không, hãy thử tham gia chương trình của người khác. Hãy cho tôi biết kết quả như thế nào. Bạn có thể thực hiện các kỹ năng không? Bạn có tài năng không? Bạn không có à? Tôi đang cười vì tôi đã tham gia buổi tập tạ với Cameron Haynes, đó là một bài tập circuit lặp lại cao kéo dài khoảng 45 phút. Không có tạ nào thực sự nặng, nhưng nó diễn ra liên tục. Tôi đã bị đau cơ, và tôi thường không bị đau cơ quá nửa ngày, nếu có. Cảm giác đau cơ chưa bao giờ thực sự là vấn đề với tôi. Tôi đã bị đau gần một tuần rưỡi, có thể là hai tuần. Nhưng thật điên rồ. Nó thật sự… Thật tuyệt vời. Nó mở ra điều tiếp theo, đúng không? Người sáng lập CrossFit, Greg Glassman, một trong những huấn luyện viên có ảnh hưởng đầu tiên của tôi, nói: “Chúng ta đã thất bại ở những giới hạn của kinh nghiệm của mình.” Vậy những gì bạn vừa thấy là, “Này, đây là công việc trong khoảng cách đường chuyển hóa mà tôi chưa tự tiêm chủng cho bản thân.” Và tôi nghĩ chúng ta đang ở một vị trí thú vị khi thể dục đã trở thành sở thích. Thể dục đã trở thành một loại thú vui cá nhân của tôi. Và tôi có thể đến phòng tập gym và tôi có thể trông rất khỏe mạnh, bạn trông rất đẹp trai, 49 tuổi. Nhưng điều chúng ta bắt đầu thấy là những thứ khiến chúng ta trông hấp dẫn về mặt thẩm mỹ hoặc không đủ chức năng không giống như việc chuẩn bị cho thể thao hoặc chuyển giao sang kỹ năng mới. Và thực tế, tôi sẽ nói nếu tôi có một phổ các hoạt động, tôi sẽ đặt thể dục ở đây. Như tôi sẽ đến một trại, tôi chỉ làm hàng triệu lần lặp lại, tôi thở hổn hển, thật sự rất vui. Tôi tham gia Zumba, tôi như một cái gương phản chiếu, và tôi có sự tôn trọng tích cực, và tôi gặp gỡ bạn bè. Ở phía bên kia, chúng ta có đào tạo rất cụ thể cho thể thao. Mục tiêu duy nhất là hỗ trợ cho thể thao. Nếu bạn là một cầu thủ bóng đá xuất sắc, chúng ta có những mục tiêu trong mùa giải, nhưng trong mùa giải, mục tiêu là hỗ trợ cơ thể bạn để chiến thắng. Nhưng một bước lùi từ điều đó, tôi gọi là đào tạo chuẩn bị cho thể thao, nơi chúng ta bắt đầu…
    Để thấy một số mẫu can thiệp thực sự giữa những gì internet nói tôi nên làm để có bắp đùi lớn và cách tốt nhất để tạo ra một vận động viên chạy nước rút xuất sắc hoặc một cầu thủ bóng đá xuất sắc. Hoặc đúng hơn, trong việc chuẩn bị cho thể thao, tôi có thể nghĩ đến GPP cộng với việc xem xét các vị trí và cách mà mọi thứ chuyển giao. Frans Bosch là một ví dụ tuyệt vời về việc chuẩn bị cho thể thao. Ông là một nhà tư tưởng người Hà Lan, sách của ông rất hay, và bạn sẽ thấy, hiểu rằng thực sự những gì chúng tôi đang cố gắng làm trong việc chuẩn bị cho thể thao là nói, “Này, hệ thống phức tạp này trước mặt chúng ta là gì? Số lượng đầu vào tối thiểu là gì để chúng ta vẫn có thể đi ra và thể hiện bản thân trong thế giới thông qua thể thao và hiệu suất?” Và sau đó, ở phía bên kia, đột nhiên, chúng tôi gặp phải, “Này, tôi đang làm điều này và tôi nhảy vào với bạn bè và tôi bị tàn phá,” thực sự là một vấn đề mà chúng tôi gặp phải với những người, những vận động viên thực sự khỏe mạnh, và tôi đưa họ vào một lớp thể dục nhóm và họ có thể làm quá nhiều việc đến nỗi họ làm hỏng bản thân trong nhiều tuần. Và đó có lẽ là điều đã xảy ra. Bạn rất mạnh và bạn biết cách để không thoải mái và bạn đã làm một lượng công việc kỳ lạ mà không cho bản thân cơ hội thích nghi, và điều đó xảy ra mọi lúc. Vì vậy, quay trở lại việc xuống đất một lần mỗi ngày, và sau đó đứng dậy, tôi muốn đến với thể dục và huấn luyện thể thao cũng như, nhưng có một thực hành khác hoặc một bộ thực hành liên quan đến nơi chúng tôi làm việc không? Vì vậy, tôi có thể đứng, tôi có một bàn làm việc đứng, tôi có một bàn vẽ, và tôi sẽ ngồi đứng. Tôi sẽ đứng một lúc, tôi sẽ ngồi, đứng một lúc, tôi sẽ ngồi. Tôi có một cái ghế đẩu, tôi thích ngồi trên ghế đẩu mà lưng tôi không được hỗ trợ. Và vì vậy tôi cố gắng thay đổi nó nhiều nhất có thể. Và nhờ bạn, tôi đã, nhờ vào sự gợi ý của bạn, tôi đã mua một trong những cái chân đế nhỏ nhỏ mà để dưới bàn. Một chút đồ chơi. Từ Rogue. Vâng.
    Tôi không có mối quan hệ tài chính nào với Rogue.
    Bạn đang kiếm được hàng chục đô la từ cái giá fidget, đúng không?
    Không, tôi gửi tiền cho họ, tôi gửi tiền giống như mọi người khác.
    Có lẽ ai đó cũng có thể tự làm một cái, đây là một cái giá fidget nhỏ.
    Tôi thích cái đó vì nó nhắc nhở tôi, bạn biết đấy, để đung đưa chân trong khi tôi ở đó,
    ngay cả khi tôi đang đứng.
    Vì vậy, đó là những gì tôi đã làm để cố gắng giữ cho cơ thể có chút vận động trong suốt cả ngày.
    Và tôi muốn nhấn mạnh điều đó vì nó thực sự tuyệt vời vì những gì bạn đã làm là nói rằng, “Này, tôi không thể kiểm soát khía cạnh này của tâm trí mình.
    Tôi phải làm một công việc sâu sắc.
    Điều đó có nghĩa là tôi có thể cần phải ngồi trên một cái ghế hoặc tôi có thể phải ngồi ở một cái bàn hội nghị.”
    Và sau đó, những gì chúng ta có thể bắt đầu nói là, “Vậy còn những lựa chọn nào khác mà tôi có?”
    Và bây giờ nếu chúng ta làm việc với một người bình thường và bạn nói rằng bạn có một chút quyền lực trước khi rời khỏi công việc và sau đó quyền lực của bạn không quay trở lại cho đến khi bạn về nhà, đúng không, bạn sẽ làm gì trong suốt cả ngày để giữ cho cơ thể vận động, đúng không, để dễ dàng hơn khi thoát ra lớp học buổi chiều của bạn?
    Tôi nghĩ đó là điều và những gì bạn vừa mô tả là điều mà vợ tôi sẽ gọi là một môi trường giàu vận động.
    Làm thế nào để tôi thêm vào môi trường những yếu tố đầu vào để tôi không chỉ ở trong một ngôn ngữ vận động nhỏ bé?
    Tôi thích điều đó.
    Tôi muốn quay lại việc ngồi trên mặt đất, liệu nó có nên đau, có nên nhức không?
    Một khía cạnh của sinh lý học của bạn sẽ không thay đổi, không cần phải thay đổi, là phạm vi chuyển động của bạn khi bạn già đi.
    Chúng ta nên có khả năng duy trì phạm vi chuyển động của mình.
    Vì vậy, điều thú vị là nếu chúng ta đột nhiên phải đối mặt với những nhiệm vụ yêu cầu chúng ta ở trong những tư thế mà chúng ta không thoải mái, chúng ta sẽ bị đau.
    Chắc chắn rồi.
    Bạn sẽ phải siết chặt mông của mình.
    Và một điều bạn đã nói trước đó, như là, “Khi tôi đã được khởi động, tôi thích cụm từ đó, đúng không?
    Khi tôi đã uống 27 loại thực phẩm bổ sung và cà phê của mình và đã kích hoạt, tôi đã vào phòng xông hơi của mình, và tôi có thể làm bất cứ điều gì.
    Tôi cảm thấy tuyệt vời.”
    Câu hỏi thực sự là, tôi có cần phải làm tất cả những điều đó không?
    Để có hiệu suất cao?
    Chắc chắn rồi.
    Nhưng tôi có cần phải chuẩn bị tất cả những điều này để có được phạm vi chuyển động tự nhiên, để có được phạm vi chuyển động cơ bản không?
    Có lẽ là không.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
    AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất và probiotic, cũng bao gồm prebiotic và adaptogen.
    AG1 được thiết kế để đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của bạn, và nó có vị rất ngon.
    Tôi đã uống AG1 từ năm 2012, và tôi bắt đầu vào thời điểm mà ngân sách của tôi cho các loại thực phẩm bổ sung rất hạn chế.
    Thực tế, hồi đó tôi chỉ có đủ tiền để mua một loại thực phẩm bổ sung, và tôi rất vui vì tôi đã chọn AG1.
    Lý do là mặc dù tôi cố gắng ăn hầu hết thực phẩm từ thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, nhưng thật khó để tôi có đủ trái cây, rau củ, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng, và adaptogen chỉ từ thực phẩm.
    Và tôi cần làm điều đó để đảm bảo rằng tôi có đủ năng lượng suốt cả ngày, tôi ngủ ngon vào ban đêm, và giữ cho hệ miễn dịch của mình mạnh mẽ.
    Nhưng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi nhận thấy tất cả các khía cạnh sức khỏe của tôi, sức khỏe thể chất, sức khỏe tinh thần, và hiệu suất của tôi, cả về nhận thức lẫn thể chất, đều tốt hơn.
    Tôi biết điều đó vì tôi đã có những lúc không uống AG1, và tôi chắc chắn đã cảm nhận được sự khác biệt.
    Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa vi sinh vật đường ruột và não bộ, rằng khi tôi thường xuyên uống AG1, mà đối với tôi có nghĩa là uống vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng, và lại vào buổi chiều hoặc buổi tối, thì tôi có nhiều sự rõ ràng về tinh thần và nhiều năng lượng tinh thần hơn.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt.
    Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp vitamin D3K2.
    Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
    Miễn là chúng ta có mặt ở đó, tôi chỉ muốn chia sẻ với bạn những gì đã hiệu quả nhất đối với tôi trong việc khởi động, và tôi rất muốn biết ý kiến của bạn.
    Nhiều năm trước, tôi nghĩ đó là một bài viết của Charles Pauliquin hay một cái gì đó tương tự, nơi mà người ta đề xuất thực hiện khởi động với số lần lặp lại tương đối thấp thay vì vào tập và làm 15 lần, sau đó 10 lần, rồi 8 lần, hoặc bất cứ điều gì khác.
    Trong suốt những năm qua, tôi nhận thấy điều đã giúp tôi mạnh mẽ nhất và duy trì sức mạnh của mình là, chắc chắn, tôi sẽ vào và thực hiện set đầu tiên của một bài tập kháng lực với khoảng 8 lần lặp lại chỉ để làm cho máu lưu thông và nhắc nhở não bộ của tôi về phạm vi chuyển động đúng.
    Sau đó, tôi sẽ thực hiện có thể chỉ 5, 4, 2 lần lặp lại của ba set tiếp theo, tức là các set 5, 4 và sau đó là 2 lần lặp lại với trọng lượng nặng hơn.
    Điều này chỉ để chuẩn bị hệ thần kinh của tôi cho những trọng lượng nặng hơn.
    Khi tôi bắt đầu các “set làm việc” thực sự, tôi có thể hoàn thành nhiều công việc thực tế hơn.
    Đối với tôi, điều này giống như một cú sốc với tất cả những gì tôi đã đọc, tất cả những gì tôi đã thấy rằng bạn cần phải thực hiện nhiều lần lặp lại cao.
    Tất cả các bài khởi động và điều này đã cho phép tôi tiến bộ hơn hoặc ít hơn liên tục trong suốt những thập kỷ tôi đã tập luyện, và tôi không phải là một vận động viên tự nhiên.
    Tôi chỉ không phải như vậy.
    Tôi đã tập luyện trong một thời gian rất dài, nhưng tôi sẽ không bao giờ rơi vào cái mà bạn gọi là vận động viên tự nhiên.
    Tôi có chỉ số phục hồi thấp, tất cả những thứ đó.
    Đối với tôi, đó là một cú sốc, nhưng nó hoàn toàn hợp lý.
    Chuẩn bị hệ thần kinh cho công việc mà bạn sắp làm, và đừng theo đuổi một ý tưởng nào đó đã được định sẵn rằng bạn phải thực hiện khởi động với số lần lặp lại cao hoặc thậm chí là khởi động với số lần lặp lại vừa phải, và thật bất ngờ, bạn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
    Nếu bạn muốn phát triển cơ bắp, bạn có thể phát triển nhiều cơ bắp hơn.
    Tại sao chúng ta không nghe nhiều hơn về điều này?
    và tủy sống và tất cả những thứ bên trong đó.
    Hãy nói về một vài biến số ở đó.
    Tuổi tập luyện của bạn là bao nhiêu?
    Đúng không?
    Nếu tôi đưa một người mới bắt đầu và bạn vào cùng một bài tập, chúng ta có thể tạo ra những bước nhảy lớn.
    Bạn và tôi đã … Chúng ta đã tập deadlift cùng nhau cách đây một thập kỷ.
    Chúng ta có thể bắt đầu ngay.
    Chúng ta biết cơ thể của mình, các mẫu hình đã được khắc sâu, các mô của chúng ta đã được tiếp xúc ở đây, đúng không?
    Có một số điều chúng ta có thể làm.
    Tôi thích việc bạn bắt đầu nhận ra rằng lượng khởi động tối thiểu cần thiết để thực hiện nhiệm vụ là gì,
    và vào một số ngày, bạn có thể cảm thấy đau, có thể cứng, và cần thêm một chút thời gian để vào đúng vị trí.
    Một trong những điều tôi nghĩ chúng ta có cơ hội làm là đưa trò chơi trở lại trong các bài khởi động.
    Một trong những điều là tôi nghi ngờ, và xin hãy sửa tôi nếu tôi sai, bạn không tìm thấy nhiều niềm vui trong việc thực hiện những bài khởi động như A, B, bài kéo giãn tuyệt vời nhất thế giới, thực hiện các động tác chủ động … Nó không thú vị lắm.
    Hãy để tôi nói về kinh nghiệm của tôi khi làm việc với một đội tại Berkeley.
    Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến đội bóng nước nữ tại Berkeley, những người mà tôi coi như gia đình của mình.
    Những người phụ nữ này thật tuyệt vời, nhưng khi tôi đến với môn thể thao này và nhìn xung quanh, tôi thấy những bài khởi động thực sự không hiệu quả, không sử dụng tốt thời gian, không chuẩn bị cho chúng tôi để vào một cuộc chiến trong 20 hoặc 30 phút sau.
    Nếu bạn thực hiện bài khởi động của mình và nói, “Tôi sẽ tham gia một cuộc chiến, tôi đã chuẩn bị cho điều đó chưa?”
    Đó là một tiêu chí hay để nói, “Hệ thần kinh của tôi đã được kích thích, tôi đã có một chút mồ hôi, tôi đã thực hành, tôi đã chạm vào một số tư thế và hình dạng,” nhưng điều tôi thấy là trong một buổi tập luyện điển hình, có rất nhiều công việc cần phải hoàn thành.
    Bây giờ tôi nghĩ rằng việc tập luyện đã trở nên rất, rất dày đặc.
    Đây là một phần, đây là một phần, bây giờ tôi thực hiện công việc kế tiếp, tôi phải hoàn thành những thẻ này, và vì vậy bài khởi động đối với tôi đã trở thành một trong những nơi cuối cùng mà tôi có thể khiến bạn khám phá những chuyển động mới, điều gì đó bạn thấy trên internet, chơi đùa một chút.
    Nếu bạn đến phòng tập của tôi, hoặc chúng ta đến nhà tôi ngay bây giờ, tôi sẽ nói, “Hãy ném quả bóng thuốc trong năm phút,” và không có cách nào sai cả, nhưng tôi muốn bạn bắt đầu khám phá tốc độ. Tôi muốn bạn khám phá việc bắt một vật thể và di chuyển nhanh, và điều mà chúng ta chưa làm, và tôi nghi ngờ rằng tôi sẽ không nói rằng việc khởi động của bạn là cách tốt nhất, tôi sẽ nói đó là một cách để đến với điều mà chúng ta muốn nhanh hơn, và có thể bạn sẽ ngừng làm những gì không hiệu quả và không phục vụ bạn, điều mà tôi thực sự muốn mọi người hiểu là nếu bạn không mù quáng, đi qua một chương trình nào đó, tôi muốn bạn nói, “Điều này có phục vụ tôi không?”
    Bởi vì kinh nghiệm của tôi làm việc trong 20 năm với những đội ngũ, vận động viên và tổ chức tốt nhất trên hành tinh, là vận động viên làm những gì hiệu quả và họ ngừng làm những gì không hiệu quả. Có phải điều đó thú vị không?
    Đúng vậy, điều tôi thích là bạn đã bắt đầu làm quen với những tải trọng nặng tương đối nhanh và những động tác mà bạn có năng lực và kinh nghiệm thực sự, đúng không? Bởi vì điều chúng ta muốn làm là quay lại và nói, “Số lượng công việc ít nhất mà tôi có thể làm để có sự thích nghi lớn nhất trong ba giờ ở phòng tập không phù hợp với cuộc sống của bạn và không phù hợp với cuộc sống của người bình thường?”
    Và lý thuyết là, bạn sẽ phải tham gia một môn thể thao, vì vậy bạn sẽ phải phục hồi sau môn thể thao và buổi tập này, đúng không? Bạn đã nói, “Này, tôi thậm chí không thể xử lý khối lượng cao này. Nó cũng là một điểm yếu của tôi. Tôi không thể xử lý cùng một khối lượng cao như bạn bè tôi.”
    Vì vậy, việc lãng phí thời gian của bạn trong dấu ngoặc kép với nhiều bài tập khối lượng cao với một thanh tạ trống có thể đã hữu ích ở một thời điểm nào đó và có thể bây giờ nó không phục vụ bạn tốt nữa. Hoặc vì bạn phải đặt quá nhiều đĩa lên thanh tạ đó, điều đó chỉ là một bài khởi động tự nó, đúng không? Đó không phải là vấn đề đối với tôi. Thực ra, bạn đã đi bộ một dặm để tải những đĩa đó. Không, đó không phải là vấn đề đối với tôi, nhưng điều bạn vừa nói là một điều hoàn hảo.
    Cơ hội để tôi đề cập đến một điều mà tôi đã nhận thấy, điều này dẫn đến một câu hỏi, đó là, tôi nhận thấy rằng tôi có một chút không đối xứng, vai phải của tôi tự nhiên thấp hơn một chút so với vai trái. Và mỗi khi tôi bị đau lưng nhẹ, nó luôn xảy ra ở cùng một bên, v.v. Tôi biết điều này khác nhau ở mỗi người. Và tôi nhận thấy rằng tôi luôn nhấc tạ lên và đặt lại chúng, vì tôi đặt lại tạ như một người lớn, đặt lại chúng ở cùng một bên. Vì vậy, tôi đã quyết định thay đổi bên nào của cơ thể tôi sẽ thực hiện các bài tập. Và tôi nhận thấy mình yếu hơn rõ rệt ở một bên cơ thể. Ý tôi là, không đến mức tôi phải sử dụng hai bộ tạ khác nhau, hoặc hai quả tạ khác nhau nếu tôi đang tập cuộn tay hoặc gì đó, nhưng chỉ nhận thấy những sự không đối xứng tự nhiên này bắt đầu xuất hiện vì tôi là người thuận tay phải, hoặc ai biết, hoặc tôi đã trượt ván. Vì vậy, tôi đã dành phần lớn cuộc đời mình, những năm đầu đời, với chân trái ở phía trước và chân phải đẩy. Và do đó, có rất nhiều sự không đối xứng. Vì vậy, những gì tôi đã cố gắng làm là sửa chữa những sự không đối xứng đó trong các chuyển động giữa các bài tập, nhưng cũng để thay đổi tư thế của tôi trong các bài tập cuộn tay và sau đó thay đổi nó mỗi lần, hoặc có thể thậm chí nhấn mạnh nhiều hơn vào bên yếu hơn. Tôi không có đào tạo chuyên nghiệp trong bất kỳ điều gì trong số này. Tôi chỉ thấy rằng điều đó đã tạo ra tư thế tốt hơn, sức mạnh phân bổ đều hơn. Và tôi phải nói rằng, tất cả những điều đó dựa trên những bài học mà tôi đã đọc trong sách của bạn và qua những cuộc trò chuyện với bạn về, “Này, chúng ta có những sự mất cân bằng tự nhiên này, và có những điều nhỏ mà chúng ta có thể làm trong vài khoảnh khắc để sửa chữa những sự mất cân bằng đó.” Vì vậy, nếu bạn có thể, bạn có thể mở rộng thêm về số lượng và loại sự mất cân bằng mà bạn thường thấy nhất, và một số cách để mọi người khắc phục chúng không? Xin lỗi. Hãy để chúng ta, nếu chúng ta chỉ lấy từ “mất cân bằng” và để sang một bên trong một giây, vì nó là một thuật ngữ không cụ thể. Như là chúng ta đang kiểm tra cơ đùi sau của bạn so với cơ đùi trước?
    Tỷ lệ lý tưởng ở đây là gì?
    Nếu bạn là một vận động viên ném bóng chuyên nghiệp, tôi hy vọng cánh tay phải của bạn trông chắc chắn hơn cánh tay trái, đúng không?
    Nhưng điều chúng ta có thể nói là, thứ nhất, sự mất cân bằng không nhất thiết gây ra đau đớn.
    Hãy làm rõ điều đó.
    Chúng ta nên sử dụng thời gian ở phòng tập như một cách để tìm kiếm sự hiệu quả và những điểm mù trong các mẫu hành động, trong kỹ năng của chúng ta, trong việc cảm thấy thoải mái với một chuyển động nhất định.
    Và điều bạn vừa đề cập là, ôi, thật dễ dàng để có nhiều biến đổi chỉ bằng cách làm những điều mà tôi muốn làm.
    Bây giờ tôi đang ở tư thế song song. Tôi trượt với chân trái về phía trước, đúng không?
    Nhưng bạn biết đấy, đột nhiên đó là tư thế chiếm ưu thế của tôi.
    Nếu bạn yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì quan trọng, tôi sẽ áp dụng tư thế đó.
    Nhưng đột nhiên tôi có cơ hội để trải nghiệm ở đây.
    Vậy mục đích của phòng tập là gì?
    Mục đích của việc tập luyện là gì?
    Chỉ để làm việc về một số chỉ số tim mạch, bạn biết đấy, như biển báo nói, có phải là để chuyển sang chơi không?
    Có phải là, bạn biết đấy, bộ não của một cỗ máy giải quyết vấn đề, hãy cho nó một số vấn đề để giải quyết.
    Vì vậy, bạn đột nhiên có một vấn đề mới để giải quyết.
    Và tôi thậm chí sẽ nói rằng sự yếu kém không phải là ý tưởng đúng.
    Cũng giống như đây là một mẫu mà tôi không hiệu quả, không hiệu suất bằng.
    Vì vậy, khi chúng ta vào phòng tập với sự tò mò lớn, thì đó là một nơi rất phong phú và thực sự là nơi an toàn duy nhất vì không có va chạm trong thể thao và chúng ta không đang chiến đấu, nhảy múa và di chuyển, và chúng ta có thể thực sự thực hiện những chuyển động có kiểm soát, nơi chúng ta có thể thấy rõ đầu vào và đầu ra.
    Tôi đã giải thích cho mẹ chồng của tôi từ lâu về những gì đang xảy ra khi chúng tôi phát triển mô hình của mình để hiểu về chuyển động.
    Và tôi đã giải thích và bà ấy đã nói, ôi, bạn có nghĩa là nó làm cho những điều vô hình trở nên hữu hình?
    Đúng vậy.
    Đây là một nơi để hiểu cách mà phạm vi chuyển động của bạn đang thay đổi, cách mà kỹ năng của bạn đang thay đổi, đúng không?
    Trong suốt một mùa giải hoặc trong một giai đoạn nào đó trong cuộc sống của bạn, một mùa trong cuộc đời bạn, đột nhiên bạn nhận ra, ôi, hông trái của tôi hơi căng hoặc vai trái của tôi, sự xoay trong của tôi đang giảm đi. Thật khó để nhận thấy khi bạn bơi. Nhưng rất dễ để thấy khi chúng ta thực hiện động tác nhấc tạ, đúng không? Và điều chúng ta đang cố gắng làm là biến phòng tập không chỉ là một kích thích cho sự thích nghi, mà còn là một nơi tuyệt vời để phát hiện những thay đổi trong chuyển động của tôi, những thay đổi trong cách thể hiện chuyển động đó.
    Và thực sự, điều bạn thấy, nếu tôi chỉ làm một điều này lặp đi lặp lại, đó là sự hình thành mẫu, đó là sự lặp lại, đó là thực hành, đúng không? Và điều bạn đã làm chỉ là nói, hãy để tôi thay đổi não của mình. Hãy để tôi mở tay nắm cửa bằng bên trái của mình. Và đến phòng tập với sự tò mò đó có nghĩa là chúng ta có thể có bảy yếu tố cơ bản. Chúng ta đang làm việc với mô liên kết của bạn. Chúng ta đang làm việc với những hệ thống năng lượng này. Chúng ta đang làm việc với những kỹ năng vận động này, nhưng đồng thời chúng ta có thể vui vẻ. Chúng ta có thể làm việc để hiểu phạm vi chuyển động của chúng ta.
    Vì vậy, đối với tôi, tôi nghĩ dễ hơn khi nói, hãy định hình tính linh hoạt là bạn có, đây là định nghĩa của tôi, bạn có quyền truy cập vào phạm vi chuyển động chuẩn không? Phạm vi chuyển động mà mọi bác sĩ, mọi nhà vật lý trị liệu, mọi nhà chỉnh hình đều đồng ý. Vai, là 180 độ, điểm xoay của sự gập. Vì vậy, đối với những ai đang nghe, đây là việc nâng cánh tay của bạn lên trên đầu để bạn có thể đưa tay của mình lên trên trung tâm đầu của bạn. Và điều bạn có thể thấy ngay bây giờ là Andrew đang gập khuỷu tay, đầu anh ấy nghiêng sang một bên, anh ấy đang xoay trong, anh ấy đang giải quyết vấn đề, đó là những gì não của anh ấy đang nói. Bù đắp. Đúng vậy. Nếu bạn muốn sử dụng từ bù đắp, tôi muốn đặt điều đó lên bạn. Nhưng điều tôi muốn nói là đó là một vị trí chưa hoàn chỉnh. Không có nghĩa là bạn bị đau, không có nghĩa là bạn không phải là nhà vô địch thế giới, nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta có thể có một số khả năng tiềm ẩn mà chúng ta có thể theo đuổi.
    Và câu hỏi tiếp theo đối với tôi là điều gì có thể đang thiếu trong quá trình đào tạo của bạn mà chúng ta không có sự tiếp xúc này?
    Chúng ta không thực hiện đủ các bài tập cầm gần.
    Chúng ta không thực hiện bài đẩy đu đưa, đúng không?
    Hoặc cánh tay thì thẳng lên, chúng ta luôn cầm nắm trên một thanh tạ, đúng không?
    Tôi không xử lý đủ tạ tay hoặc tạ kettlebell trên đầu.
    Và sau đó chúng ta có thể nói, liệu tôi có cần một số bài tập chuyển vị trí, công việc linh hoạt để phục hồi điều đó để chúng ta có thể sử dụng lại không?
    Và quan trọng hơn, điều đó ảnh hưởng đến bạn như thế nào trong cách tác động đến thể thao hoặc công việc của bạn?
    Đó là điều thực sự thú vị.
    Điều đó có hợp lý không?
    Vâng.
    Vì vậy, những gì tôi nghe được là khi chúng ta vào phòng gym hoặc bất kỳ nơi nào chúng ta thực hiện công việc tập luyện sức đề kháng, chúng ta nên nghĩ về nó như một nơi để, vâng, thực hiện để vượt qua số lần và số bộ trước đó của chúng ta.
    Điều đó thật thú vị.
    Vâng.
    Bởi vì đó là một phần của…
    Nó thú vị và dễ đo lường.
    Khó để thấy.
    Bạn có đang cải thiện trong bóng đá không?
    Tôi không biết.
    Nhưng hôm nay tôi đã thêm một tấm tạ vào ghế của mình.
    Điều đó thật thú vị.
    Lex Friedman, người mà tất cả mọi người đều biết từ podcast Lex Friedman, thích chế nhạo người Mỹ vì anh ấy là người Nga, nhưng hiện tại anh ấy thực sự là người Mỹ vì đã trở thành những người thích tập thể hình, vì chúng ta thích dành nhiều thời gian trong phòng gym để tập luyện thay vì tham gia thể thao.
    Và tôi đảm bảo với anh ấy rằng tôi cũng đã tham gia và đang tham gia thể thao bây giờ, nhưng anh ấy thích nhấn mạnh điều đó.
    Và tôi nghĩ đó là một điểm hợp lý vì anh ấy là một người tập Brazilian jiu-jitsu, vì vậy trong bất kỳ trường hợp nào, phòng gym cũng là một nơi để chẩn đoán, để chẩn đoán nơi mà chúng ta không có nhiều phạm vi chuyển động như chúng ta có thể.
    Và điều đó rất hữu ích, tôi nghĩ, cho mọi người nghe vì hầu hết mọi người đều bị giới hạn về thời gian.
    Họ không có… nếu họ đang thực hiện hai hoặc ba buổi tập luyện sức đề kháng mỗi tuần cộng với hai hoặc ba buổi tập luyện tim mạch và họ đang nghe Peter hoặc Tia, vì vậy họ đang cố gắng treo trên một thanh trong 90 giây hoặc hơn và họ đang làm…
    Một số nông dân mang theo và họ cũng đang thực hiện khu vực của mình và họ đang đeo một chiếc áo vest nặng và họ có nó lắc lư dưới bàn làm việc của mình. Vào một thời điểm nào đó, bạn có thể bắt đầu hiểu tại sao mọi người lại nói: “Wow, điều này bắt đầu trở nên quá tải.” Những gì bạn đang nói đến là đi và thực hiện bài tập thể dục thông thường của bạn, nhưng chú ý đến những điểm không cân xứng, hoặc không có phạm vi chuyển động đầy đủ được thể hiện, nơi mà điều đó có thể đang xảy ra. Tôi rất thích… Tôi cứ quay lại điều này, nhưng việc xuống dưới mặt đất trong 30 phút mỗi tối trong khi xem TV hoặc có thể thậm chí trong khi ăn tối hoặc trong khi nói chuyện với gia đình hoặc bạn đời của bạn, tôi nghĩ thật tuyệt vời. Nó cũng cho tôi một lý do để đẩy ghế sofa sang một bên của phòng vì tôi có một sự ám ảnh kỳ lạ về đồ nội thất ở giữa phòng. Vì vậy, tôi đang tưởng tượng việc trải thảm xuống sàn, trong phòng khách. Và đột nhiên, chúng ta không đang lập trình thêm một điều gì đó mà… tôi nghĩ một trong những điều đã xảy ra và đó là một điều tốt. Đó là một tính năng của hệ thống. Sự phát triển sức mạnh trong 20 năm qua đã trở nên rất tinh vi. Vì vậy, Juliette và tôi, vợ tôi và CEO, đã mở phòng tập gym của chúng tôi vào năm 2005. Đây là phòng tập CrossFit ở Presidio. Đúng vậy. Đây là phòng CrossFit thứ 21 trên thế giới, nhưng chúng tôi không thể mua một quả tạ kettlebell ở San Francisco. Chúng tôi phải lái xe đến Santa Cruz. Điều đó nói lên rất nhiều về San Francisco. Tôi có thể nói điều đó vì tôi đến từ khu vực Vịnh. Nhưng có một nơi ở Santa Cruz bán chúng, Played Against Sports, nơi nhập khẩu những quả tạ kettlebell của Nga. Cảm ơn bạn, Pavel. Và chúng tôi đã phải thực hiện chuyến đi này để mua chúng. Vì vậy, thể hình… Tôi nghĩ rằng… Tôi đã mua đôi giày nâng tạ Olympic đầu tiên của mình từ phía sau xe của ai đó, giống như một giao dịch ma túy. Giày nâng tạ Olympic? Đúng vậy. Giống như bạn không thể mua chúng. Giày phẳng cũ. Thực sự là một đôi giày nâng tạ Olympic với một cái gót.
    Nhưng bạn có thể mua những thứ đó ở ba cửa hàng khác nhau ở Malibu ngay bây giờ. Bạn chỉ cần đi ngay qua đó, chúng tôi có những thứ bình thường… bạn có thể mua một quả tạ kettlebell như một mục tiêu. Thế giới đã trở nên tinh vi hơn rất nhiều. Đôi khi, như bài squat overhead là một ví dụ tốt. Đây là một công cụ chẩn đoán tuyệt vời. Nó cho chúng ta biết rất nhiều điều. Đó là một thanh tạ được giữ trên đầu. Và ngồi xổm xuống. Ngồi xổm xuống. Siêu đơn giản. Tất cả những gì bạn cần làm là có phạm vi chuyển động bình thường và các khớp cũng như mô của bạn. Điều đó giúp ích. Juliette thích nói rằng tôi đã dẻo dai trước khi tôi lớn. Nhưng ý tưởng ở đây là hãy tiếp tục đưa kỹ năng trở lại vào điều này. Nhưng hầu hết mọi người không hề thực hiện squat overhead, bạn biết đấy. Nó không phải là một phần trong ngôn ngữ của họ. Bây giờ mọi người đều biết squat overhead là gì. Đúng không? Dan John, CrossFit, tất cả các vận động viên cử tạ Olympic đã thực hiện điều này từ rất lâu. Nhưng điều chúng ta đang thấy là sự tiến hóa tự nhiên của thể dục và sức mạnh và điều kiện là chúng ta đã trở nên… chúng ta đã trở nên rất trang trí trong phòng của mình. Vì vậy, chúng ta tạo ra một căn phòng mà mỗi inch đều có một món đồ trang trí, có một sự hỗ trợ. Đây là bài nâng gót chân của tôi. Đây là cái cổ của tôi. Đây là một trải nghiệm rất trang trí. Và thay vì hỏi điều gì là thiết yếu về các hệ thống năng lượng và vị trí mà tôi có thể tập luyện để có thể sử dụng những tín chỉ đó. Bạn biết đấy, vì thiếu từ tốt hơn, thể dục đã trở nên rất lặp lại. Tôi có vùng hai để tôi có thể sử dụng nhiều hơn vùng hai để tôi có thể nhiều hơn vùng hai. Hoặc tôi có những bài kéo xà vì họ đã thực hiện nhiều bài kéo xà hơn. Thay vì, ồ, điều đó đã giúp bạn bơi như thế nào? Thời gian tối thiểu mà chúng ta có thể dành trong phòng tập để bạn có thể thể hiện điều đó là bao nhiêu? Lex đúng trong một môn thể thao hoặc một hoạt động. Và nhìn xem, có những lúc trong cuộc sống của bạn mà phòng tập là điều duy nhất bạn có. Bạn biết đấy, Juliette và tôi, khi chúng tôi có hai đứa trẻ và một em bé hoặc hai đứa trẻ trong công việc của chúng tôi, chúng tôi đã thực hiện bài 10, 10, 10 lúc 10 giờ, tức là 10 lần squat không khí, 10 lần swing kettlebell, 10 lần kéo xà,
    vào lúc 10 giờ tối trong 10 phút.
    Và tôi đã nghĩ, thật xuất sắc.
    Thể lực của tôi thật xuất sắc.
    Bạn làm điều đó mỗi ngày.
    Chà, tôi chỉ làm khi tôi có thể, đúng không?
    Bởi vì đó là tất cả những gì tôi có thể sắp xếp.
    Vì vậy, bạn biết đấy, tôi nghĩ điều đã xảy ra là chúng ta đã bán cho mọi người ý tưởng rằng thể dục diễn ra trong một khối thời gian một giờ, và nếu không phải một giờ, bạn biết đấy, thì không đáng để làm.
    Và nếu bạn giữ một thanh tạ trong gara của bạn, bạn có thể đi ra đó và thực hiện các bài tập giữa lúc nấu ăn.
    Nếu bạn giữ một quả tạ kettlebell trong bếp, bạn có thể thực hiện các động tác swing, bốn lần mỗi phút trong 20 phút, và ít nhất có một chút tiếp xúc và tải trọng.
    Vì vậy, tôi muốn bảo vệ thời gian tập gym của bạn, vì đó là thời gian thiêng liêng, tuyệt vời, nơi bạn có thể vui vẻ, khám phá các phạm vi, trở nên mạnh mẽ, có cơ bắp, cảm thấy tuyệt vời về bản thân, tương tác với bạn bè.
    Và điều tôi không muốn làm là xâm phạm thêm vào thời gian kỳ diệu đó, vì chúng ta có rất nhiều việc phải làm trong gym về mặt sinh lý.
    Nếu chúng ta muốn cạnh tranh với các đội khác, nếu chúng ta muốn đánh bại Stanford, chúng ta cần tối đa hóa thời gian đó trong gym.
    Vì vậy, điều đó có nghĩa là chúng ta cần loại bỏ một số hành vi khác, để không xếp chồng chúng lại, và chúng không làm giảm thời gian mà chúng ta có thể squat, bench, clean, chạy, chạy nước rút, cắt hoặc chơi.
    Bạn đã đề cập đến việc khởi động bằng cách chơi, điều mà tôi nghĩ là một khái niệm tuyệt vời, và có lẽ mang lại sự chuyển động năng động hơn, và một lý do khác tôi thích nó là tôi yêu việc khởi động ngoài những loại khởi động mà tôi vừa mô tả.
    Tôi ghét nó.
    Và tôi bắt đầu nhận ra rằng cách tôi đã tập luyện, mặc dù nó đã, tôi sẽ nói, hữu ích và thành công cho những gì tôi đã trải qua, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì tôi muốn làm khi bước vào năm mới.
    Đây không phải là một tập về năm mới, đây là một chủ đề vĩnh cửu vì nó liên quan đến bạn.
    Nhưng chúng ta có một năm mới sắp đến, nhiều người sẽ tự nhiên đánh dấu thời gian trong…
    và sau kỳ nghỉ như một điểm chuyển tiếp.
    Và nếu ai đó muốn bắt đầu không nhất thiết phải hoàn toàn cấu trúc lại chế độ tập luyện của họ, nhưng muốn bắt đầu kết hợp một vài điều.
    Chúng ta có thể ngồi xuống vào buổi tối trong 30 phút, chúng ta có thể kết hợp việc chơi vào phần khởi động.
    Điều đó sẽ trông như thế nào?
    Chúng ta có đang lấy một quả bóng tennis và ném nó xuống đất, hay chúng ta đang đặt ra một quy tắc trong việc chơi một trò chơi?
    Chắc chắn rồi.
    Còn nếu tôi chơi một mình thì sao?
    Tôi có thể chơi một trò chơi kiểu bóng tay chống lại tường không?
    Chắc chắn rồi.
    Thấy điều gì đó trên internet, muốn học một kỹ năng mới, đây là thời điểm để thực hiện điều đó.
    Tôi sẽ nói về người bạn tuyệt vời của tôi, David Weck.
    Anh ấy có một cái gọi là Rope Flow mà anh ấy đã tạo ra.
    Và đó chỉ là một đoạn dây leo.
    Và anh ấy sẽ nói về tất cả những điều mà chúng ta sẽ làm.
    Đối với tôi, tôi có hàng ngàn mẫu PNF, tôi kết nối phần thân trên của mình với phần thân dưới.
    Bạn có thể giải thích PNF, xin lỗi, là từ viết tắt?
    Xin lỗi, xin lỗi mọi người.
    Đó là một mô hình hỗ trợ chuyển động được phát triển tại Kaiser Vallejo.
    Nó không phải ở trong tủ, tôi nghĩ vậy.
    Có thể tôi sẽ nhầm lẫn ở đó.
    Và dù sao, điều quan trọng là, làm thế nào chúng ta giúp cơ thể phục hồi chuyển động bằng cách sử dụng nhận thức vị trí của chính nó?
    Vì vậy, nếu bạn đã từng thực hiện một bài kéo giãn cơ đùi sau, nơi ai đó giữ bạn và bạn chống lại, thì phương pháp co thắt và thư giãn là một phong cách, đó là một kỹ thuật được sinh ra từ PNF.
    Hiểu rồi, xin lỗi đã làm gián đoạn.
    Được rồi, không vấn đề gì.
    Hoàn hảo.
    Vì vậy, anh ấy có những sợi dây này.
    Và đột nhiên, như tôi sử dụng điều này với tất cả các đội của mình, là đột nhiên tôi đang quay dây.
    Tôi đang tạo ra hàng ngàn vòng quay của cổ tay, khuỷu tay, vai.
    Tôi đang tạo ra tốc độ trong những tư thế kỳ lạ mà sẽ dễ bị tổn thương và không hiệu quả khi chịu tải nặng và rủi ro cao.
    Tôi có thể xoay.
    Tôi có thể kết nối đôi mắt của mình vào đó.
    Tôi có thể phát triển tư thế của mình.
    Và trong năm phút nghịch ngợm, bạn sẽ cảm thấy, ôi, tôi cảm thấy tốt.
    Và chúng ta đã thêm một chút tốc độ vào đó, đúng không?
    Bởi vì nhiều bài khởi động mà tôi thấy mọi người thực hiện, tôi cảm thấy, ồ, không có tốc độ nào cả. Bạn biết thể thao là gì không? Tốc độ. Bạn chưa thêm bất kỳ vận tốc nào vào việc tập luyện của mình. Vậy chúng ta sẽ làm điều đó ở đâu? Tôi rất thích điều này. Tôi rất hào hứng. Dave Weck làm rất nhiều điều tuyệt vời. Dây của anh ấy là một phần nền tảng trong tâm trí. Nếu bạn làm việc với tôi và bạn bị đau vai và đau cổ, bạn sẽ thực hiện bài tập xoay vai của tôi hoặc bài tập dây của David Weck mỗi ngày. Đó là một phần trong bài tập về nhà của chúng ta. Chúng ta sẽ làm gì để giúp bạn tiếp xúc và phục hồi những gì bạn nên làm với cơ thể của mình? Vì vậy, hãy bước vào phòng tập, sử dụng nhà vệ sinh, cung cấp nước, bất cứ điều gì bạn cần làm, và sau đó là năm đến mười phút hoạt động động lực chơi. Chắc chắn rồi. Ném một quả bóng y tế xung quanh. Nhảy trên một cái bạt lò xo mini, nhấc một thanh tạ, thực hiện một bài tập phức hợp, làm một số bài tập giữ hơi thở. Có một nơi hoàn hảo để thực hiện tất cả các bài tập giữ hơi thở. Tôi nghĩ họ gọi đó là giữ hơi thở trên mặt khô, đúng không? Đây là bài tập ngạt động động, nơi bạn cơ bản là giữ hơi thở. Vì vậy, ví dụ, với các đội của chúng tôi, chúng tôi cố gắng, tôi cố gắng có, đây là con số kỳ diệu, bảy sự kiện thiếu oxy, nơi chúng tôi làm điều gì đó trong khi giữ hơi thở cho đến khi vận động viên gặp khủng hoảng và phải thở. Và một phần của điều đó là tôi muốn chuẩn bị cho não bộ đối phó với những mức CO2 cao này, đúng không? Và tôi muốn thách thức hô hấp và điều đó thật dễ dàng. Hãy lên xe đạp. Đây là điều mà mọi người đều có thể làm trong năm phút. Tôi muốn bạn hít vào trong 10 giây trên xe đạp, giữ hơi thở càng lâu càng tốt. Khi quả bom nổ trong mặt bạn, hồi phục chỉ bằng mũi, bắt đầu ở lần tiếp theo vào phút tiếp theo. Và điều bạn sẽ thấy là, wow, điều đó thực sự không thoải mái, thực sự chuẩn bị tâm lý cho bản thân để vào một cuộc chiến. Điều đó đến từ các vận động viên lặn tự do người Pháp. Một trong những huấn luyện viên mà tôi làm việc cùng đã nói, đây là điều mà chúng tôi đã từng làm với các vận động viên lặn tự do người Pháp của chúng tôi. Tôi đã nói, điều này thật tuyệt vời.
    Mackenzie, Laird Hamilton, Wim Hof, những người đã giúp chúng ta tiếp cận với công việc thở động là tuyệt vời. Đây là một ví dụ khác về điều tôi có thể làm thay vì chỉ đơn giản là ngồi yên và tôi cần phải đổ mồ hôi, như, hãy cùng nhau thêm vào sự vui chơi và phá hủy. Tôi rất thích điều đó. Đừng nằm trên đất với một con lăn foam. Để tôi nói lại. Đừng nằm trên đất với một con lăn foam. Đó là cách tồi tệ nhất để chuẩn bị cho một trận đấu. Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Gần đây tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm phương pháp toàn diện nhất cho việc xét nghiệm trong phòng thí nghiệm. Trong khi tôi đã là một fan hâm mộ lâu năm của việc xét nghiệm máu, tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt nhằm có cái nhìn tổng thể về sức khỏe tim mạch, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng chuyển hóa, tình trạng vitamin và khoáng chất cũng như các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi. Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm chỉ số sinh học quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ hàng đầu về kết quả của bạn. Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu. Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi. Tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau xanh và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi. Xét nghiệm trong phòng thí nghiệm toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và trong khi tôi đã làm điều đó trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém.
    Tôi đã rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là việc hoàn thành bài kiểm tra, cũng như sự toàn diện và khả năng hành động của các bài kiểm tra, đến nỗi tôi đã gia nhập hội đồng tư vấn của họ gần đây, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast này. Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho những người nghe của Huberman Lab. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
    Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Eight Sleep. Eight Sleep sản xuất các vỏ đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ. Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này về nhu cầu thiết yếu của chúng ta trong việc có được đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm. Đó thực sự là nền tảng của tất cả sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo bạn có một giấc ngủ ngon là kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn. Điều này là vì để có thể ngủ sâu và duy trì giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ. Để thức dậy cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng một đến ba độ. Eight Sleep làm cho việc kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn trở nên cực kỳ dễ dàng bằng cách cho phép bạn điều chỉnh nhiệt độ của vỏ đệm vào đầu, giữa và cuối đêm. Tôi đã ngủ trên một vỏ đệm Eight Sleep gần bốn năm nay và nó đã hoàn toàn biến đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi. Eight Sleep hiện đã ra mắt thế hệ mới nhất của Vỏ Pod, Pod Four Ultra. Pod Four Ultra có khả năng làm mát và sưởi ấm được cải thiện, công nghệ theo dõi giấc ngủ độ chính xác cao hơn, và thậm chí có khả năng phát hiện ngáy ngủ sẽ tự động nâng đầu bạn lên vài độ để cải thiện luồng không khí và ngăn chặn tiếng ngáy của bạn.
    Nếu bạn muốn thử một chiếc vỏ đệm Eight Sleep, hãy truy cập eightsleep.com/huberman để tiết kiệm tới 350 đô la cho Pod Four Ultra của họ. Eight Sleep hiện đang giao hàng tại Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia chọn lọc trong EU và Úc. Một lần nữa, đó là eightsleep.com/huberman.
    Bằng cách nào đó, và chúng ta có thể nói về cách mà điều này không phải là ngẫu nhiên, bạn đã trở thành biểu tượng cho việc lăn foam. Nó đã trở thành biểu tượng cho bạn. Điều đó không sao cả. Ý tôi là, điều đó không ổn. Nó ổn với tôi. Họ không nói về tôi, nhưng tôi sắp nói rằng điều đó ổn. Mỗi khi ai đó công khai và bắt đầu cố gắng giáo dục mọi người, có những điều nhất định rất khó xử. Chúng có sự nổi bật cao. Vâng, tôi thích ngâm mình trong nước lạnh, nhưng cách mà Andrew Huberman trở thành liên kết với việc ngâm mình trong nước lạnh hoặc mua một cái ngâm lạnh thật kỳ lạ. Ý tôi là, chắc chắn, tôi sở hữu một cái và những thứ kiểu như vậy. Tôi nghĩ chúng rất tuyệt để thay đổi trạng thái của bạn, nhưng đó không phải là nền tảng của cuộc sống hay sự tồn tại của tôi. Tôi yêu nó, tôi sử dụng nó, nhưng tôi nghĩ việc lăn foam, tôi nghĩ nó khác biệt đủ so với những gì mọi người chưa thấy trước đây, và những điều này có một sự hấp dẫn nhất định. Ai biết tại sao?
    Vậy lăn foam có tác dụng gì? Có ích lợi gì từ việc lăn foam không? Chắc chắn rồi. Có cách nào sai để làm điều đó không? Không, nhưng có một cách không phải là cách sử dụng thời gian tốt nhất của bạn, đúng không? Vậy điều mà tất cả chúng ta đang nhìn vào là chúng ta có một khoảng thời gian hữu hạn, và mục tiêu của tôi là gì? Để nhanh chóng chạm vào toàn bộ cơ thể của tôi? Chúng ta đang cố gắng làm gì? Vậy, nếu tôi đang sử dụng kỹ thuật di động mô mềm hoặc sử dụng một cái lăn hoặc một quả bóng hay cái gì đó, mục tiêu của tôi ở đây là gì? Chà, tôi nghĩ, và nghiên cứu rất rõ ràng, nó có thể giúp giảm đau, nó có thể phục hồi phạm vi chuyển động. Một lần nữa, rất rõ ràng. Tôi muốn chỉ ra một trong những người bạn nghiên cứu của tôi, Brent Brookbush, Viện Brookbush có những tóm tắt tuyệt vời về chăm sóc cơ xương khớp. Brent là một thiên tài, và nếu bạn truy cập vào trang web của anh ấy, có một chiếc đồng hồ cát nhỏ, và bạn có thể tìm kiếm.
    như các điểm kích thích, và bạn sẽ thấy tất cả các nghiên cứu sâu, phân tích về nghiên cứu meta.
    Bạn sẽ nghĩ, “Được rồi, điều này thật sự tuyệt vời,” và điều đó thật khó khăn vì những gì không hiệu quả với cơ thể tôi hoặc không được sử dụng trong một thời gian giờ đây trở nên vô dụng, và thật dễ dàng để thể hiện trên Internet.
    Vậy mục tiêu của chúng ta là gì?
    Nếu tôi đang đau và tôi sắp tập thể dục, một can thiệp nhanh chóng trong hai hoặc ba phút làm việc trên, hãy gọi đó là làm giảm nhạy cảm của các mô, hãy tạm thời không quan tâm đến cơ chế, và nói rằng đó là một cách an toàn, hiệu quả cao để bạn đột ngột cảm thấy tốt hơn để chúng ta tạo ra một cơ hội để di chuyển.
    Điều đó thật tuyệt.
    Tôi thích điều đó.
    Tôi thích các nhà trị liệu trong phòng.
    Không ai bị mù.
    Anh ấy không bị trật khớp, đúng không?
    Vì vậy, đó có thể là một cách sử dụng thực sự tuyệt vời của một số công việc mô mềm.
    Cũng giống như một võ sĩ quyền anh, hoặc một võ sĩ MMA, hoặc các vận động viên Olympic ở Trung Quốc, họ có những người cung cấp đầu vào không đe dọa cho cơ thể để nói với não rằng nó an toàn hoặc để tái hydrat hóa một cái gì đó hoặc lấy một số … Một lần nữa, có phải chỉ là kích thích để não nói rằng nó an toàn?
    Chắc chắn rồi.
    Chúng ta có đang phục hồi cách mà các mô trượt và lướt không?
    Chắc chắn rồi.
    Nhiều lần, tôi nghĩ, nếu bạn nhìn vào bất kỳ công việc di động nào, tôi sẽ chỉ nói một cách tổng quát, thực sự chỉ tập trung vào việc làm một vài điều.
    Hầu hết trong số đó chỉ là isometric.
    Vì vậy, chúng ta có rất nhiều isometric, mà mọi người đều đồng ý là những thứ tốt, và chúng ta làm rất nhiều công việc theo nhịp độ.
    Điều đó thực sự chỉ là di chuyển chậm qua phạm vi.
    Có thể là tôi đang sử dụng một công cụ khác để có được kích thích isometric hoặc kích thích di chuyển chậm theo nhịp độ.
    Vì vậy, chúng tôi thích nói, “Này, hãy sử dụng các động tác mobilization, mobilizing các mô.”
    Tại sao chúng ta lại làm điều đó?
    Chúng ta đang cố gắng làm gì?
    Đau là một lý do tốt.”
    Và một lần nữa, đa yếu tố, rất chủ quan, “Tại sao tôi lại bị đau khi tôi đã cãi nhau với vợ, và tôi không ăn, và tôi đã bị xoắn đầu gối ở Việt Nam, và ai biết?”
    Nhưng những yếu tố nào mà tôi cần tự xoa dịu và giảm nhạy cảm?
    Và hóa ra một quả bóng và một con lăn là rất tốt.
    Vì vậy, tôi có thể sử dụng chúng để giúp bản thân cảm thấy tốt hơn.
    Điều đó có giải quyết được vấn đề không?
    Điều đó có giải quyết được hai tuần ngủ không ngon không?
    Điều đó có giải quyết được chế độ dinh dưỡng kém và thiếu chất xơ của tôi không?
    Điều đó có giải quyết được việc tôi không cảm thấy an toàn trong môi trường này không?
    Không, nhưng nó đã cho tôi một cơ hội để cảm thấy tốt hơn trong cơ thể của mình.
    Có ai phản đối điều đó không?
    Không, được rồi.
    Vậy điều chúng ta cũng có thể nói là, “Này, đây sẽ là một cách tuyệt vời để làm gì?
    Khôi phục phạm vi chuyển động của bạn.”
    Một công cụ và một hệ thống các công cụ để giúp bạn làm gì?
    Có lại phạm vi bình thường, đúng không?
    Vì lý do nào đó, cơ lưng của bạn rất cứng, nó phức tạp hơn thế, nhưng đôi khi
    nó không phức tạp hơn thế.
    Và nếu tôi chỉ cần đưa bạn vào một số yếu tố ở đó, có thể tôi có thể khôi phục phạm vi chuyển động đó
    hoặc tạo ra một cơ hội để bạn có thể sử dụng lại nó.
    Cuối cùng, tôi muốn nói rằng đây là một công cụ tuyệt vời để giảm đau cơ khởi phát muộn.
    Vì vậy, vào buổi tối, bạn làm căng cơ đùi, thực hiện một chút công việc trên mô mềm, và những gì bạn sẽ thấy có thể là lưu lượng máu, có thể là yếu tố không gây đe dọa, có thể chỉ là massage, có thể chỉ là yếu tố parasympathetic mà massage có, chạm vào, chỉ làm giảm kích thích.
    Có thể đó là lý do tôi cảm thấy tốt hơn.
    Nhưng điều quan trọng là, đó có phải là một cách sử dụng thời gian tốt không?
    Có.
    Hay tất cả các kỹ thuật trên con lăn đều giống nhau, không.
    Và tôi nghĩ đó là nơi chúng ta đã mất trí, là nếu bạn chỉ lăn lên lăn xuống bắp chân của mình, không làm gì cả, tôi sẽ nói, “Ừ, bạn đang làm gì vậy?”
    Thế còn nếu tôi lăn từ bên này sang bên kia thì sao?
    Vì vậy, đột nhiên chúng ta có thể bắt đầu xếp chồng một số suy nghĩ phức tạp xung quanh điều này.
    Thế này nhé, bạn có một con lăn và tôi đặt bắp chân của mình lên đó và tôi bắt đầu lăn từ bên này sang bên kia.
    Điều đó có nên khó chịu không?
    Tôi đoán bạn sẽ nói không, nhưng bất cứ khi nào tôi sử dụng con lăn, tôi sẽ nói, “Chà, điều đó…”
    Đau quá.
    Điều đó đau quá.”
    Tôi không làm điều đó tệ.
    Chà, ý tôi là, tôi không phiền về điều đó.
    Nó không giống như cơn đau cấp độ tám hay gì đó.
    Chỉ là, nó giống như, cảm giác rất tập trung.
    Ngay cả khi con lăn là một con lăn to như chó bulldog Costello, cảm giác như ai đó đang
    nhào nặn giữa các sợi cơ của tôi và sau đó tôi bắt đầu nghĩ, có thể tôi chỉ có mật độ sợi thấp.
    Và nếu tôi là Mark Bell hay gì đó, thì điều này sẽ cảm thấy thoải mái.
    Nhưng tôi luôn cảm thấy như con lăn đang đi xuống đến xương.
    Nếu bạn có thể làm tôi tròn ra khỏi khuôn mặt của LFD, mật độ sợi thấp.
    Vì vậy, điều tôi nghĩ chúng ta có thể làm là hãy thiết lập một số hướng dẫn cho mọi người vì đây là
    một trong những cách mà chúng ta có thể cảm thấy tốt hơn ở nhà mà không cần bourbon, không cần ibuprofen,
    không cần THC.
    Chúng ta cần cung cấp cho mọi người một số công cụ mà không chỉ là …
    Mà không cần phải mua một cái xông hơi, nếu bạn có khả năng mua thì tuyệt, nhưng không phải ai cũng có.
    Ý tôi là, toàn bộ chuyện với xông hơi, tôi thích xông hơi, nhưng bạn biết đấy, cho đến rất gần đây
    trong cuộc đời tôi, tôi không thể đủ khả năng mua một cái xông hơi cho đến rất gần đây.
    Ngay cả khi là một giáo sư có chức danh tại Stanford, tôi chỉ muốn nói như vậy, đúng không?
    Bạn thực sự có thể tức giận với cha mẹ của mình vì không cho bạn một cái xông hơi.
    Không.
    Bạn biết đấy, khi tôi còn nhỏ, bố tôi và tôi thường đi đến Y vào buổi tối đôi khi khi
    tôi còn nhỏ và tôi sẽ ném bóng rổ hoặc … Ông ấy sẽ nâng tạ, máy nautilus vào thời điểm đó.
    Ừ.
    Và sau đó chúng tôi sẽ ngồi trong xông hơi nơi có bồn tắm nóng hoặc gì đó.
    Và bạn đã có một bộ trải nghiệm chấn thương khác nhau khi ngồi trong xông hơi ở Y.
    Không.
    Thực ra, tôi đã học cách mà đàn ông … Tôi đã học cách mà đàn ông trên 40 tuổi nói chuyện.
    Họ nói chuyện vào năm 1985.
    Đó, bạn thấy chưa.
    Nếu mọi người có một con lăn và một quả bóng, có rất nhiều sự rối loạn và khó chịu mà chúng ta
    có thể quản lý.
    Nếu bạn ấn vào một mô, chúng tôi mong đợi mô đó không đau khi bị nén hoặc không khó chịu
    khi bị nén.
    Một lần nữa, đau là một từ kỳ lạ.
    Tôi không muốn thiết lập điều đó, nhưng bạn không nên cảm thấy không thoải mái với việc nén. Điều tuyệt vời là nếu tôi tác động vào một cái gì đó, tất cả những gì tôi làm chỉ là tạo ra một sự đồng dạng tĩnh. Đó chỉ là một đồng dạng véc-tơ. Thay vì kéo một đồng dạng qua chiều dài của mô, tôi đặt nó ở một véc-tơ và góc khác. Vậy đó chỉ là một điểm. Tôi có thể bắt đầu từ đó. Và nếu nó không thoải mái, thì bạn biết đấy? Bây giờ tôi có thể để hệ thần kinh của mình tham gia. Vì vậy, tôi có thể dạy cho não của mình rằng việc tạo ra một sự co cơ ở đây là an toàn. Vậy tôi làm gì? Tôi co cơ. Co lại. Giữ trong bốn giây. Tôi nhận ra điều này rất cơ bản. Nhưng đối với nhiều người, họ hoặc là đang sử dụng con lăn foam và làm sai hoặc họ không sử dụng con lăn foam. Chúng tôi muốn họ làm đúng. Vì vậy, nếu tôi hiểu đúng, thì “được” khi co cơ mà bạn đang tiếp xúc với con lăn foam trong khi bạn đang lăn. Nếu tôi tìm thấy điều gì đó không thoải mái hoặc cứng hoặc không cảm thấy giống như bên kia của tôi, tôi sẽ dừng lại. Tôi đã tìm thấy một nơi để làm việc. Tôi sẽ hít vào thật sâu. Vì vậy, tôi hít vào trong bốn giây. Tôi muốn dạy bản thân rằng tôi cần có thể thở trong tư thế này. Một trong những người bạn của tôi, Greg Cook, nói rằng: “Nếu bạn không thể thở trong một tư thế, bạn không sở hữu tư thế đó.” Bạn biết đấy, điều đó nghe có vẻ rất Iangar, nhưng những gì chúng tôi sẽ làm là chúng tôi sẽ nói, “Thật ổn khi thở ở đây, và tôi sẽ co lại ở đây. Và sau đó tôi sẽ từ từ thư giãn và làm mềm.” Đó là nhịp độ di chuyển chậm, và tôi có thể xử lý tải trọng cao hơn. Và điều sẽ xảy ra là nếu tôi lặp lại chu kỳ đó hai hoặc ba lần, bạn biết đấy? Não của tôi sẽ giảm độ nhạy cảm với điều đó, thay đổi phạm vi chuyển động. Não của tôi đột nhiên như thể, “Điều đó không còn là vấn đề nữa.” Vì vậy, chúng tôi chỉ tiếp tục. Và trong hai hoặc ba chu kỳ của sự co cơ, giữ hơi thở, thở ra dài mà bắt đầu nghe quen thuộc, đúng không? Làm thế nào để tôi bình tĩnh lại, thở ra dài? Tôi không cố gắng để tăng tốc. Tôi đang cố gắng nói, “Điều này là an toàn.”
    Tôi đã làm điều đó bằng hơi thở của mình.
    Tôi đã làm điều đó bằng cách co cơ.
    Tôi chỉ đang nhận thông tin vào.
    Chỉ cần chạm vào cơ thể tôi, đặc biệt là những phần có thể không thường xuyên “sủa” với tôi.”
    Đúng không?
    Mọi người thường bị sốc khi biết rằng đôi khi khi họ bị đau đầu gối, cơ đùi của họ cứng đến mức nào.
    Và sau đó chúng ta có thể kiểm tra, tải trọng, cảm nhận, sờ nắn nó, và tôi nói, “Những thứ đó chỉ cứng thôi.”
    Và khi chúng ta làm cho chúng mềm ra, bất kỳ kỹ thuật nào bạn muốn sử dụng, phục hồi bề mặt trượt, đưa thông tin thần kinh vào đó, chúng ta tạo ra phạm vi chuyển động, đột nhiên chúng ta thay đổi động lực chuyển động, cải thiện sự thiếu hụt.
    Bộ não nói, “Này, điều đó không còn là mối đe dọa nữa hoặc chúng ta đang trải nghiệm điều đó như một mẫu mới hoặc vị trí mới.
    Điều đó đủ để giảm cơn đau của bạn.”
    Nhưng cơn đau không phải là lý do duy nhất mà chúng ta đang di chuyển.
    Chúng ta di chuyển để có thể giảm chi phí phiên làm việc để chúng ta có thể tập luyện chăm chỉ hơn vào ngày hôm sau và theo dõi mức tối thiểu của phạm vi chuyển động của chúng ta.
    Thích điều này.
    Và một câu hỏi rất cơ bản khác vì tôi sẽ thành thật, tôi chưa từng sử dụng foam roller nhiều trong đời.
    Và không cần phải có một công thức lớn, mọi người.
    Đôi khi những cái lớn màu trắng đó, đó là những ống bơi, đúng không?
    Đó là điều mà chúng được dùng cho.
    Tôi nghĩ như Made in Colleen, Texas là một sản phẩm phụ trong sản xuất và ai đó đã nói, “Chúng ta có thể đặt những cái này vào hồ bơi và sau đó một nhà vật lý trị liệu sẽ nói tuyệt vời.”
    Như cái đó quá lớn, quá cứng, quá vuông và quá mềm.
    Có rất nhiều thứ như đôi khi bạn cần một khuỷu tay, đôi khi bạn cần một cẳng tay, đôi khi bạn cần một ngón tay cái.
    Vì vậy, bạn có thể có những con lăn có đường kính nhỏ hơn nhiều, một quạt lớn hơn của những con lăn có đường kính nhỏ hơn.
    Tôi chỉ nghĩ rằng chúng phù hợp với cơ thể bạn hơn.
    Cảm ơn bạn vì điều đó.
    Cũng rất hữu ích.
    Giả sử tôi muốn “thả lỏng” hoặc di chuyển một số cơn đau tiềm tàng hoặc cơn đau từ một cơ nhất định, như cơ đùi.
    Có hợp lý không khi bắt đầu ở giữa cơ đó, ở trên cùng?
    Bạn có thể làm việc trên và dưới đầu gối không?
    Tất cả những điều đó có giúp ích không?
    Tôi nhận ra đây là một cuộc thảo luận đầy đủ hơn nhiều so với những gì chúng ta có thể nói trong vài phút.
    Tôi nghĩ điều này thật tuyệt.
    Nhưng tôi nên tiếp cận nó như thế nào?
    Tôi nghĩ, “Được rồi, bạn biết đấy, cơ đùi của tôi hơi đau hoặc lưng tôi bị đau.
    Tôi có nên đi thẳng vào lưng hay bắt đầu với một vùng cơ thể khác?”
    Tôi không nghĩ điều đó quan trọng.
    Điều tôi quan tâm là đầu vào và đầu ra, đúng không?
    Điều tôi thực sự quan tâm là bạn đã làm gì để cảm thấy tốt hơn?
    Bạn có chỉ hy vọng rằng nó sẽ tự biến mất không?
    Và rồi một ngày nào đó nó không biến mất và bạn phải kích hoạt hệ thống y tế khẩn cấp.
    Vậy hãy định nghĩa một vài điều.
    Chấn thương là gì?
    Đây là một câu hỏi tuyệt vời.
    Chấn thương đối với chúng tôi là có một cơ chế chấn thương cơ học rõ ràng.
    Có một cái xương nhô ra khỏi chân bạn, Andrew.
    Đến lúc phải đi bệnh viện.
    Bị thương.
    Đúng.
    Bạn bị thương.
    Đúng.
    Tôi nghe thấy một tiếng snap và một tiếng pop.
    Tôi có triệu chứng đổ mồ hôi ban đêm, chóng mặt, sốt, nôn mửa, buồn nôn, giảm cân không rõ nguyên nhân, tăng cân,
    thay đổi trong chức năng bàng quang, ruột, các vấn đề như ho, đầu gối hoặc nuốt.
    Đó là những dấu hiệu cảnh báo.
    Bạn không chỉ bị đau.
    Bạn đang bị bệnh.
    Để tôi giới thiệu lại với bác sĩ, đúng không?
    Nếu cơn đau hoặc sự rối loạn của bạn nghiêm trọng đến mức bạn không thể đảm nhận vai trò trong gia đình, không thể
    đảm nhận vai trò trong xã hội, không thể đảm nhận vai trò trong đội.
    Đó là một vấn đề khẩn cấp.
    Đó là một tình trạng y tế cần được chăm sóc y tế.
    Vì vậy, hôm nay bạn đến đây, bạn đã làm đau lưng, chúng tôi cần kích hoạt EMS, cần phải đi bệnh viện.
    Bởi vì nó quá nghiêm trọng, bạn không thể làm công việc của mình.
    Mọi thứ khác, tôi muốn gọi là không phải chấn thương.
    Tôi muốn rất cụ thể với ngôn ngữ sử dụng.
    Chúng tôi gọi đó là một sự cố.
    Thực tế nó xuất phát từ loại ngôn ngữ này, có một người, đây là cách dài để đi vòng quanh.
    Tôi đã đọc một cuốn sách tuyệt vời có tên là “Deep Survival”, của Lawrence Gonzalez, nói về
    tại sao mọi người lại rơi vào tình huống sinh tồn.
    Và nó thực sự nói rất nhiều về việc, chúng ta đã thoát khỏi nó trong một thời gian dài.
    Và rồi tôi không có chúng, bạn biết đấy, tôi đã kết thúc cách biển hai dặm.
    Tôi đã làm điều đó hàng triệu lần và lần này, đúng không?
    Thế là xong.
    Nhưng có một ghi chú ở đó từ một cuốn sách có tên “Tai Nạn Bình Thường” của Charles Perot, người vừa mới qua đời.
    Tôi đã gửi email cho Charles vì tôi cảm thấy điều này thật đáng kinh ngạc.
    Ông ấy nói rằng, nhiều lúc sẽ có những sự kiện tầm thường trong những hệ thống không tầm thường.
    Vì vậy, ông ấy đang áp dụng tư duy hệ thống, ông ấy nhìn vào tổ chức hệ thống phức tạp.
    Và ý tưởng của ông là một tai nạn, một tai nạn bình thường thực sự chỉ là sự biểu hiện của hệ thống nếu bạn cho hệ thống đủ thời gian để biểu hiện.
    Các đầu vào và đầu ra được liên kết chặt chẽ đến mức khó để thấy cái gì gây ra cái gì và chúng ảnh hưởng đến nhau như thế nào.
    Đó là cơ thể.
    Vì vậy, vai của bạn bị cứng không phải là vấn đề cho đến khi bạn ngã trên băng.
    Và rồi vai cứng đó đột nhiên không thể chịu được áp lực và overhead và bạn làm rách gân xoay của mình với tốc độ cao.
    Bạn sẽ nói, ôi, sự kiện thiên nga đen, thật điên rồ.
    Nhưng thực sự đó chỉ là một biểu hiện bình thường của hệ thống vai đó nếu chúng ta cho nó đủ thời gian để biểu hiện.
    Vì vậy, ông ấy có một cái gì đó như sự cố và tai nạn.
    Vì vậy, một sự cố là, tôi muốn chúng ta bắt đầu nghĩ về những vấn đề ở cấp độ sự cố, cơn đau của chúng ta, mất khả năng vận động, tê, ngứa ran, chúng ta đang trở nên tò mò.
    Tại sao não lại gửi cho bạn những tín hiệu đó?
    Cơn đau là một yêu cầu thay đổi.
    Vì vậy, khi chúng tôi hỏi nhóm vận động viên của mình, họ vừa làm điều này với 100 đứa trẻ, tôi hỏi, có bao nhiêu người trong số các bạn không có cơn đau?
    100 học sinh trung học, chỉ có hai tay giơ lên.
    Hai.
    Trung học.
    Trung học.
    Vì vậy, điều chúng tôi nhận ra đột ngột là cơn đau thực sự là một phần rất lớn của tình trạng thể thao, trải nghiệm con người, chắc chắn là trải nghiệm thể thao.
    Bạn đã từng bị đau hàng tỷ lần và vẫn ra ngoài làm điều đó.
    Vì vậy, điều chúng tôi muốn nói là, cơn đau không phải lúc nào cũng là một vấn đề y tế.
    Nó trở thành một vấn đề y tế khi phần còn lại của thời gian chúng tôi nói, bạn đang sử dụng thể lực như thế nào.
    Đào tạo như một công cụ để hiểu về dinh dưỡng, hydrat hóa, công việc với mô mềm, giảm nhạy cảm, và tái tưới máu cho các mô?
    Vậy điều chúng ta đang cố gắng làm trong thể thao và đào tạo là trao quyền cho mọi người để họ có thể tự hỏi, điều gì đang xảy ra với cơ thể của tôi và tại sao tôi không cảm thấy như mình nên cảm thấy hoặc tại sao một cái gì đó lại đau và tại sao tôi không thể khắc phục điều đó?
    Và khi tôi hết ý tưởng, hãy để tôi đi tìm sự giúp đỡ.
    Vậy việc lăn có thể được coi như một cách để giảm đau nhức, chuẩn bị cho chúng ta làm việc nhiều hơn vào ngày hôm sau hoặc điều gì đó tương tự.
    Nhưng có công bằng khi nói rằng chúng ta cũng có thể sử dụng con lăn như một công cụ chẩn đoán không?
    Chẳng hạn, nếu tôi cảm thấy một lượng đau nhức không bình thường, không phải là không bình thường, nhưng hãy nói rằng tôi cảm thấy như một kẻ yếu đuối vì khi tôi nằm xuống trên con lăn và trượt qua lại, như tôi đã thấy trong các video của bạn và những người khác làm điều đó, tôi cảm thấy, ôi, điều đó thực sự đau. Điều đó có nhất thiết có nghĩa là có điều gì đó sai không?
    Không.
    Được rồi.
    Không, điều đó có nghĩa là vì lý do nào đó, các mô đó đã trở nên nhạy cảm và não của bạn đang diễn giải sự cứng nhắc đó như một mối đe dọa và đang đọc nó như là đau, đúng không?
    Và một số người, họ không có điều đó. Các mô của họ cảm thấy như thế này, nhưng họ không cảm thấy đau khi họ làm điều đó.
    Nhưng đó không phải là mô bình thường. Bạn nên cảm thấy như những lớp lụa ấm trượt trên những lò xo thép.
    Và những gì bạn thấy…
    Đó có phải là cảm giác của mô chất lượng không?
    Có, hoàn toàn.
    Những lớp lụa trên những lò xo thép.
    Những lớp lụa trên những lò xo thép.
    Và những gì chúng ta thấy là chúng ta đang tải và đào tạo với cường độ và mật độ cao đến mức các mô của chúng ta trở nên cứng.
    Hoặc như bạn đã nói trước đó, khi tôi tham gia thể thao và bắt đầu chuyên môn hóa, tôi đang ném, ném, hoặc tôi bơi, hoặc tôi đá một bên, làm thế nào tôi có thể bắt đầu nhận diện khi cơ thể tôi đang thay đổi và thích nghi với môn thể thao đó để tôi có thể kéo bản thân trở lại trạng thái sẵn sàng tốt hơn? Và đó là một trong những lý do mà công cụ di động đó lại mạnh mẽ như vậy. Một lần nữa, bạn có thể làm theo cách mà bạn muốn. Tôi nghĩ rằng nó hữu ích cho chúng ta khi chúng ta có, tôi đã nghĩ ra một mô hình gọi là mô hình D2R2 vì cái tên khác đã được sử dụng, R2D2.
    Vì vậy, công việc đầu tiên là tôi muốn làm giảm độ nhạy cảm nếu có điều gì đó đau. Một cái gì đó đau, hãy làm giảm độ nhạy cảm. Tôi có thể làm điều đó theo nhiều cách khác nhau. Cạo là một phương pháp giảm nhạy cảm mạnh mẽ, isometric có thể rất hữu ích, lăn, BFR có thể mang lại cho tôi sự giảm nhạy cảm. Có rất nhiều kỹ thuật để làm cho cơ thể tôi— Cả hai đều hạn chế lưu thông. Vâng, cả hai đều hạn chế lưu thông. Vì vậy, não của tôi không còn cảm nhận điều này như một mối đe dọa nữa. Bởi vì nếu bạn đang đau, bạn không thể tạo ra cùng một lượng lực hay công suất hoặc đầu ra và não của bạn sẽ bắt đầu cắt giảm, nó sẽ bắt đầu loại bỏ các giải pháp chuyển động của bạn. Điều đó sẽ xảy ra. Vì vậy, chúng tôi muốn mọi người nói, “Này, chúng ta không hoảng sợ khi chúng ta có cơn đau, chúng ta chỉ coi đó như một công cụ chẩn đoán khác.”
    Sau đó, D thứ hai, chúng tôi làm giảm độ nhạy cảm và sau đó chúng tôi hỏi, “Có phải đây là điều cần được giảm sung huyết không?” Vì vậy, giảm sung huyết có nghĩa là thường xuyên các mô bị sưng sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Các mô bị sưng và tắc nghẽn không hồi phục nhanh chóng. Nếu bạn có một mắt cá chân bị sưng, các sợi collagen đó sẽ không nối lại nhanh chóng. Nếu bạn có một khớp bị sưng hoặc một mô bị sưng, não của bạn sẽ ngừng sản xuất lực trong và xung quanh hệ thống khớp đó. Liệu sưng có phải là một tình huống khẩn cấp không? Không. Liệu môi trường khớp bị sưng có thực sự lành mạnh cho tính toàn vẹn và bề mặt của khớp không? Không. Chúng tôi muốn quản lý điều đó.
    Nhưng thường thì khi ai đó đến và mô mềm bị tắc nghẽn, đôi khi chúng ta nói đến sưng và nghĩ đến mắt cá chân, chỉ là bao khớp. Nhưng ở đây, nếu bạn từng bay trên máy bay và có tình trạng “cankles” (mắt cá chân sưng), đó chính là mô bị tắc nghẽn. Nếu chúng ta quản lý được sự tắc nghẽn đó, nếu chúng ta di chuyển các bạch huyết, sự co cơ sẽ thúc đẩy sự thoát nước bạch huyết, hệ thống bạch huyết là hệ thống thoát nước của cơ thể, các mô được giải tỏa thường cảm thấy ít đau hơn.
    Và điều chúng ta thấy là trong trường hợp gãy xương hoặc chấn thương mô mềm, nếu chúng ta có thể thoát nước sưng tốt hơn, giải tỏa sự tắc nghẽn tốt hơn, không chỉ là chúng ta thấy bạn đang hồi phục với tốc độ của một con người, mà không làm chậm quá trình hồi phục, mà còn có thể giúp bạn quản lý sự nhạy cảm đó.
    Sau đó, điều thứ ba là, liệu chúng ta có thể tạo ra một chút lưu thông máu ở đó không? Bạn đã nói, khi tôi khởi động, tôi cảm thấy tuyệt vời. Chào mừng bạn đến với sức mạnh của lưu thông máu. Các mô trở nên được cung cấp nước. Chúng ta đang chuyển máu từ dạ dày, tất cả những điều đó xảy ra, đúng không? Tất cả sự trở về tĩnh mạch đang quay trở lại. Nhưng đột nhiên chúng ta thấy rằng nếu chúng ta bơm một cái gì đó đầy máu, nó có xu hướng ít đau hơn. Và đó là một điều rất dễ dàng, vì vậy nếu tôi có một vấn đề chỉnh hình cũ, có thể tôi sẽ dành vài phút chỉ để bơm cơ đùi lớn trên máy kéo chân, sau đó tôi sẽ squat nặng, đúng không?
    Vì vậy, bây giờ tôi có sự giảm nhạy cảm, giải tỏa tắc nghẽn, tái tưới máu, bất kỳ công cụ nào bạn muốn sử dụng cho những điều này. Đó là tôi. Đây là cách tôi đã hình dung ra những công cụ khác nhau này. Và điều cuối cùng là phục hồi. Bạn có đầy đủ phạm vi chuyển động, bình thường trong khớp đó không, có hay không? Bởi vì đó là điều cuối cùng mà chúng ta nói đến, vì bạn vẫn có thể thực hiện thể thao ở trường đại học hoặc làm công việc của mình, nhưng chúng ta không thấy rằng việc bạn không thể tiếp cận phạm vi chuyển động đó có thể hạn chế sự lựa chọn chuyển động của bạn và có thể làm quá tải một mô bằng cách khiến nó hoạt động theo cách kém hiệu quả hơn.
    Hoặc thậm chí chỉ dẫn đến tư thế ngày càng xấu đi, điều này có lẽ là quá…
    Định nghĩa tư thế cho tôi, vì tôi nghĩ đó là một điểm khởi đầu rất tốt, đúng không?
    Vâng.
    Tôi có thể định nghĩa tư thế là khi bạn bắt gặp mình trong một tấm gương và nhận ra, “Wow, tôi
    bắt đầu trông giống như một chữ C hơn là không phải.”
    Thật tuyệt vời.
    Câu hỏi là, đó có phải là vấn đề thẩm mỹ hay đau đớn?
    Chắc chắn đối với tôi, đó không phải là đau đớn, nhưng tôi nhận thấy rằng nó không trở nên…
    Tôi nhận thấy rằng trừ khi tôi chú ý đến tư thế của mình khi ngồi, trừ khi tôi đưa các ngón tay lại với nhau và kéo cằm về phía sau vài lần trong ngày, thì tôi chỉ tự nhiên bắt đầu
    nghiêng về phía trước hướng tới tin nhắn văn bản mà thậm chí bây giờ không nằm trong tay tôi.
    Và tôi nghĩ đây là thế hệ trẻ hơn, ý tôi là, giờ tôi 49 tuổi, tôi có thể nói như vậy, đúng không?
    Bạn sinh ra vào những năm 1900 à?
    Họ là…
    Cuối những năm 1900?
    Vâng, chính xác.
    Nhưng họ bắt đầu trông giống như một chữ C, và tôi là một người tin tưởng lớn vào việc mọi người, đặc biệt là đàn ông,
    thực hiện các bài tập cổ.
    Tôi cảm thấy như…
    Còn đặc biệt là mọi người thực hiện công việc đó thì sao?
    Vâng.
    Vấn đề là đây.
    Bất cứ khi nào…
    Tôi sẵn lòng đi đến đó với vấn đề này, có thể thậm chí với rủi ro bị coi là không chính trị đúng đắn.
    Bất cứ khi nào tôi gợi ý rằng phụ nữ cũng nên thực hiện các bài tập cổ, họ đều nói không.
    Bạn nên xem con gái thủ môn của tôi, vì mỗi một pound mà cổ bạn mạnh hơn, nguy cơ bị chấn thương não của bạn giảm xuống rất nhiều.
    Cảm ơn bạn.
    Vì vậy, chúng tôi giữ chiếc cổ sắt bên cửa, và cô ấy bước vào, và có một…
    Chúng tôi có một video trong gia đình nơi cô ấy đang thực hiện bài tập cổ sắt.
    Cô ấy nhìn tôi và nói, “Bố, đây là lý do tại sao con không có bạn trai.”
    Cảm ơn bạn.
    Xin lỗi, Caroline.
    Nhưng đó là cách mọi chuyện diễn ra, đúng không?
    Bởi vì cô ấy nói, “Nhìn tôi này.
    Tôi trông như một kẻ ngốc.”
    Nhưng cô ấy thích có một cái cổ to và mạnh mẽ mà không…
    Có thể chịu được cú đánh từ quả bóng.
    Vâng.
    Nghe này, tôi ước mọi người đều tập luyện cổ của họ.
    Tôi đã có một tai nạn khi tôi ngã từ một mái nhà, và đã đi ra khỏi đó.
    Cổ tôi bị đau, nhưng tôi đã nghe và cảm nhận được điều đó, và tôi đã nghĩ, “Ôi, trời ơi.” Nhưng thực ra, điều đó là do tôi chơi trượt ván và bị ngã, và sau đó tôi bắt đầu tập luyện cổ cách đây nhiều năm và nhận ra rằng, “Wow, khi tôi tập luyện cổ, tôi là một trong số ít người trong nhóm tuổi của mình không phàn nàn về đau vai.” Bây giờ, có thể tôi không có phạm vi chuyển động hoàn toàn. Có thể tôi đang giao du với những người không phù hợp.” Nhưng mỗi khi tôi thấy ai đó có vai rộng, cổ họ thật sự nằm bên trong đường viền hàm, trông giống như một cái đầu được đặt lên thân hình của một nhân vật hành động sai, tôi chỉ muốn lại gần họ và nói, “Nghe này, A, về mặt thẩm mỹ thì thật là vô lý. Nó trông giống như một trong những quyển sách lật ở trẻ em mà bạn có thể thay đổi đầu, thân và chân thành những con vật khác nhau.” Nghiêm túc hơn, đó là một mối nguy hiểm vì đó là cột sống trên của bạn. Rõ ràng là nó không phù hợp với phần còn lại của hồ sơ sức mạnh của bạn. Và điều khác là điều dựa trên động lực hơn là, “Này, nghe này, nếu bạn tập luyện cổ, mọi thứ khác sẽ mạnh mẽ hơn và não của bạn sẽ an toàn hơn.” Và với tư cách là một nhà thần kinh học, họ thường lắng nghe phần cuối cùng. Thích điều đó. Thích điều đó. Vì vậy, chúng ta đang nói về điều này. Tôi làm cầu, tôi biết rằng chúng có thể rủi ro khi nói về vòm miệng của tôi, tôi làm cầu về phía sau, và sau đó tôi có một máy tập cổ bốn chiều hoặc tôi sử dụng một tấm đĩa. Jeff Cavaliers có một video tuyệt vời về cách làm điều này để chúng ta có thể liên kết với cách thực hiện nó một cách an toàn. Bạn phải đóng chuỗi bằng cách có một tay trên mặt đất, kiểu như vậy để làm điều đó một cách an toàn. Nhưng tôi chỉ thấy rằng việc tập luyện cổ cũng phục vụ cho tư thế. Tư thế phục vụ cho khả năng tạo liên lạc bằng mắt khi bạn có những điều mà chúng ta gọi là cuộc trò chuyện với mọi người trong đời thực. Và tôi thực sự nghĩ rằng những điều này tích lũy lại, chúng ta sẽ không gọi nó là sự tự tin tâm lý, nhưng khả năng gặp gỡ ai đó, bạn biết đấy, như bắt tay chắc chắn và cố gắng tạo ấn tượng.
    Tay của người khác, nhìn thẳng vào mắt mọi người, đứng thẳng, bất kể chiều cao của bạn. Những điều này thực sự quan trọng theo những cách tinh tế hoặc không tinh tế, tôi nghĩ rằng tôi cảm thấy như, đúng vậy, thế hệ trẻ và thế hệ già, họ đã bỏ qua một số yếu tố trong cuộc sống. Nếu bạn luôn nhìn xuống đất hoặc nhìn vào điện thoại, bạn không thể nhìn thẳng vào mắt mọi người. Bạn đang ở trong một tư thế không đúng, bạn đang đau, bạn không mạnh mẽ như bạn có thể. Ý tôi là, những điều này tích tụ lại giống như bạn đang ở trong một bể cá đầy cá, bạn trở thành con cá ở phía sau, như kiểu, bạn biết đấy, giống như nó có phần yếu ớt. Và những con cá khác đang nhận được tất cả những thứ tốt đẹp, và bạn biết đấy. Nếu bạn định nghĩa tư thế như là gốc từ tiếng Latin là vị trí, thì điều chúng ta thực sự đang nói là tôi có vị trí tốt, tôi có vị trí xấu, tôi có vị trí xấu. Một trong những cách mà tôi nghĩ chúng ta đã mất đi câu chuyện một chút là chúng ta cố gắng đưa cho mọi người những tín hiệu bên ngoài để điều chỉnh tư thế của họ, vai thẳng và xuống, kiểm tra lều của bạn. Như vậy, bỗng dưng bạn sẽ tự hỏi, khi nào tôi sẽ trở thành một con người? Làm thế nào tôi có thể thực hành điều này khi tôi đang thực hiện một kỹ năng phức tạp? Vì vậy, tổ chức cơ thể của bạn, đặc biệt là tổ chức cột sống của bạn thực sự là một phản ánh của thói quen di chuyển của bạn, hành vi của bạn, bản sắc của bạn. Có rất nhiều điều trong đó, đúng không? Bạn không có được công việc. Bạn đã thắng, bạn đã nhận được số từ Juliet. Hoặc bạn thậm chí còn thiếu ngủ, và tôi sẽ tự chỉ trích bản thân vì mọi người sẽ làm điều đó. Có nhiều lần trong podcast này khi tôi đi và tôi nhìn vào, vì tôi có nghe podcast, cố gắng xem những nơi tôi có thể cải thiện, v.v. Và tôi sẽ nghĩ, wow, tư thế của tôi, tôi đang cúi người và tôi nghĩ trong đầu và tôi sẽ đi và nhìn. Bạn chỉ đang phản ánh tư thế của tôi. Không, không, và tôi theo dõi giấc ngủ của mình, vì vậy bạn biết đấy, quay lại và nhìn và tôi sẽ thấy, đúng vậy, tôi đã không ngủ ngon những ngày đó hoặc bất cứ điều gì khác, đúng không?
    Ý tôi là, tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều có lỗi khi không chú ý đủ đến tư thế của mình.
    Vậy điều chúng ta có thể làm là định nghĩa tư thế như là có một khoảng giữa của vị trí khớp, nơi mà chúng ta đồng thời có nhiều khả năng tiếp cận nhất với sinh lý của mình, đúng không?
    Tôi sẽ giải thích thêm về điều đó, nhưng cũng cần lưu ý rằng những hình dạng đó không liên quan đến việc tăng nguy cơ đau đớn và nguy cơ chấn thương, điều này là có thật.
    Nghiên cứu cho thấy rằng có những vị trí và hình dạng dẫn đến chuyển động kém hiệu quả hơn và có khả năng cao hơn để trải qua cơn đau.
    Đó là xác suất, không phải là điều đảm bảo, nhưng có khả năng cao hơn.
    Vì vậy, một trong những điều mà tôi nghĩ bạn có thể hiểu là, bạn có muốn tiếp cận tất cả các cơ chế không?
    Vậy hãy ngồi khom lưng và cùng với tôi, rồi chỉ cần quay vai lại.
    Bạn có thể quay bao xa?
    Ừ, không xa lắm.
    Bây giờ hãy xem điều này, hãy vào một vị trí mà bạn hít một hơi thật sâu, vào vị trí lớn nhất mà bạn có thể hít vào.
    Được rồi, đó là một hình dạng khá tuyệt.
    Bây giờ hãy quay đầu của bạn, nó sẽ quay xa hơn.
    Vậy bằng cách bạn được hướng dẫn, bạn có thể áp dụng một hình dạng, một tổ chức của thân mình cho phép bạn thông khí hiệu quả hơn một chút không?
    Bạn hoàn toàn thay đổi và tổ chức lại cấu trúc của mình, điều này dẫn đến sự cải thiện trong đầu ra.
    Vì vậy, khi tôi làm việc với mọi người, chỉ có hai điều mà tôi thực sự có thể hiểu.
    Một là, bạn có phạm vi chuyển động chuẩn hay không? Có hay không?
    Những công cụ nào chúng ta có để phục hồi và cải thiện điều đó?
    Và liệu rằng biểu hiện đó có mang lại cho chúng ta đầu ra sinh học lớn hơn không?
    Bởi vì đó là những thước đo khách quan.
    Khi tôi nói về đầu ra sinh học, tôi có nghĩa là phạm vi chuyển động, sản xuất lực, sức mạnh, tôi thấy rằng tôi có thể biểu hiện sinh lý theo một cách độc đáo khiến tôi hiệu quả hơn.
    Và đó là lý do tại sao bạn sẽ thấy đột nhiên chúng ta có định nghĩa này là duy trì sinh lý và các khía cạnh.
    Tôi sẽ không có độ gập vai tốt như khi tôi để tay qua đầu khi tôi ngồi.
    cao hơn hoặc ở một vị trí mà tôi có thể hít thở sâu hơn.
    Và tôi nghĩ đó là điều thực sự tuyệt vời, vì điều đó giúp chúng ta thoát khỏi tư thế tốt, tư thế xấu,
    để đến với việc hey, vị trí đó không phục vụ bạn tốt trong những hoàn cảnh này.
    Và trong vị trí này, tôi đang làm việc với đội cứu hộ trong Không quân.
    Lý do số một khiến họ bị chấn thương lưng là khi lấy cáng ra khỏi
    máy bay trực thăng vì họ có một cái cáng, những người lính ở đó với tất cả trang bị của họ.
    Họ phải nâng từ một vị trí hoàn toàn kỳ lạ, đúng không?
    Và điều này hóa ra không phải là một tư thế hiệu quả để chuyển giao
    cho việc chịu tải cao hơn.
    Vậy chúng ta làm gì?
    Chúng ta làm việc trên phạm vi chuyển động.
    Chúng ta cung cấp cho họ các kỹ năng để cố gắng tổ chức hiệu quả hơn trong hình dạng đó.
    Và thật bất ngờ, chúng ta có thể giảm nguy cơ chấn thương và sự cố chấn thương ở những người lính đó, đúng không?
    Vì vậy, điều mà chúng ta luôn nghĩ đến ở đây là hãy thoát khỏi tốt và xấu và tư thế
    không quan trọng.
    Và nó cũng không quan trọng ở tải thấp, tốc độ thấp.
    Và tôi muốn làm rõ điều đó.
    Vì vậy, bạn có thể thoát khỏi mọi thứ ở tốc độ thấp và tải thấp, nhưng tốc độ giết chết.
    Ôi, mọi người đều ổn, nhưng khi sự rung lắc tốc độ bắt đầu xảy ra, chúng ta bắt đầu thấy khả năng
    chệch khỏi tư thế cao hơn.
    Cơ bụng của bạn không hoạt động hiệu quả như vậy.
    Bạn không thể tạo ra cùng một áp lực trong ổ bụng, đúng không?
    Kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra.
    Vì vậy, đó là lý do tại sao chúng tôi luôn nói, hey, điều này có đúng không mà bạn đang nói dưới tải cao,
    tốc độ cao khi có hậu quả?
    Bởi vì có thể bộ điều kiện này hoạt động trong những điều kiện này, nhưng nó không hoạt động
    trong tất cả các điều kiện.
    Và đối với tôi, tôi đang cố gắng lấy thông tin tốt nhất mà tôi có từ việc làm trong thể thao và hiệu suất và
    cố gắng truyền đạt nó đến gia đình tôi.
    Truyền đạt nó đến khu phố của tôi và đến những đứa trẻ mà tôi đang làm việc cùng.
    Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element.
    Element là một loại đồ uống điện giải có đầy đủ những gì bạn cần, nhưng không có những gì bạn không cần. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali, tất cả đều ở tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường. Hydrat hóa đúng cách là rất quan trọng cho chức năng tối ưu của não bộ và cơ thể. Ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất. Cũng quan trọng là bạn phải nhận đủ điện giải. Các điện giải, natri, magiê và kali là rất cần thiết cho sự hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh. Uống Element hòa tan trong nước giúp bạn dễ dàng đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ nước và đủ điện giải. Để chắc chắn rằng tôi nhận đủ lượng nước và điện giải, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng và tôi uống ngay vào buổi sáng. Tôi cũng uống Element hòa tan trong nước trong bất kỳ loại bài tập thể chất nào mà tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi ra nhiều mồ hôi và do đó mất nhiều nước và điện giải. Họ có nhiều hương vị khác nhau của Element rất ngon. Họ có dưa hấu, cam chanh, v.v. Thành thật mà nói, tôi thích tất cả chúng. Và bây giờ khi chúng ta đang ở trong những tháng mùa đông ở Bắc Bán Cầu, Element đã có lại các hương vị sô cô la. Tôi thực sự thích các hương vị sô cô la, đặc biệt là sô cô la bạc hà khi nó được làm nóng trong nước nóng. Và đó là một cách tuyệt vời để bổ sung điện giải và hydrat hóa, đặc biệt là khi trời lạnh và khô bên ngoài, khi việc hydrat hóa là rất quan trọng. Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement.com/hubermanlab để nhận một gói mẫu Element miễn phí khi mua bất kỳ gói trộn đồ uống Element nào. Một lần nữa, đó là drinkelement.com/hubermanlab để nhận một gói mẫu miễn phí. Miễn là chúng ta đang nói về tư thế, có vẻ như đây là một điểm chuyển tiếp tốt đến sàn chậu.
    Nhiều năm trước, và đây là một quảng cáo cho tài liệu mà bạn đã phát hành trực tuyến và trong sách, nhưng trước khi chúng ta gặp nhau, tôi đã quyết định đăng ký khóa học về sàn chậu cho nam giới của bạn. Tôi đã bán khóa học về sàn chậu cho phụ nữ với tỷ lệ hai trên một. Thật thú vị vì vào thời điểm đó, người ta có thể lên mạng và tìm hiểu một chút về sàn chậu. Mọi người, và chúng tôi đã nói về điều này với một vài khách mời khác nhau trong podcast này, bao gồm cả giám đốc sức khỏe tình dục nam. Ông ấy là bác sĩ y khoa, tiến sĩ, hoặc ít nhất là bác sĩ y khoa, như tôi nhớ, Mike Eisenberg tại Stanford. Chúng tôi đã nói về điều này với Mary Claire Haver và những người khác trong lĩnh vực sức khỏe nữ giới. Tôi rất vui vì chúng ta đang bình thường hóa cuộc trò chuyện này. Vâng, chúng ta đã bình thường hóa cuộc trò chuyện rằng sàn chậu rất phong phú với mạch máu cho lưu lượng máu và đầu vào thần kinh để kiểm soát cơ bắp, có thể thụ động hoặc chủ động. Tôi sẽ nói với bạn, số lượng người mà tôi biết có vấn đề về tiểu tiện, rối loạn tình dục, tôi biết vì họ nói với tôi rằng họ squat nặng trong phòng tập, họ làm bài tập kegel và những thứ như vậy. Sau đó, tôi đã có những khách mời như Mike Eisenberg và những người khác, và họ nói, “Vâng, thực sự, nếu bạn có sàn chậu căng, việc thực hiện bài tập kegel là điều tồi tệ nhất bạn có thể làm cho chức năng tiểu tiện hoặc chức năng cương dương.” Đúng vậy. Bởi vì bạn đang gửi tín hiệu theo hướng sai, bạn cần học cách thư giãn sàn chậu của mình. Một số phụ nữ sẽ nói, và có vẻ như chỉ có phụ nữ báo cáo điều này, không biết nam giới có gặp phải điều này nhưng không báo cáo hay không. Tôi không biết. Tôi đã có người viết cho tôi và nói, “Vâng, tôi sẽ tập một số bài tập cho phần thân dưới trong phòng tập và một chút nước tiểu đã rò rỉ ra.” Nó giống như, “Chà, sàn chậu,” và bạn đã có khóa học tuyệt vời về sàn chậu đã dạy tôi, trong số những điều khác, và tôi sẽ nói, tôi không gặp phải bất kỳ vấn đề nào trong số đó, nhưng tôi đã bị đau tuyến tiền liệt vào những năm 30 tuổi, và tôi đã tự hỏi, “Chuyện gì đang xảy ra? Khi nào tôi đo PSA của mình?” Nó bình thường. Hoàn toàn bình thường. Tôi đã nghĩ, “Chuyện gì đang xảy ra?”
    Bắt đầu nghiên cứu trực tuyến, đọc công việc của bạn, nhận ra, “Ôi, tôi nghĩ mình có thể bị chặt chẽ ở vùng chậu.”
    Bắt đầu làm một số điều nhất định, bao gồm cả việc bạn đã dạy tôi cách ngồi và đứng đúng cách.
    Trong video này, có vẻ như bạn phải giữ xương ức cao, đúng không?
    Tôi nghĩ bạn đã nói rằng nó giống như một cách trang trọng …
    Không có cách nào sai ngay lập tức để đứng dậy hoặc ngồi xuống, mọi người, nhưng có những cách phản ánh chức năng tăng cường, đặc biệt là khi bạn đang ở trong trạng thái không hoạt động.
    Đúng, đúng.
    Vâng, đúng.
    Chúng tôi chưa cố gắng nói cho mọi người biết nên làm gì hoặc không nên làm gì, nhưng có vẻ như, “Wow. Có lẽ tôi đang cúi người quá nhiều. Tôi nghĩ hông của mình lùi quá xa khi tôi ngồi, và có thể tôi sẽ chuyển sang bàn đứng hoặc bàn đứng,” đó là những gì tôi đã làm.
    Thật bất ngờ, cơn đau tuyến tiền liệt biến mất.
    Nếu tôi không tìm thấy khóa học đó, có lẽ tôi đã đi vào con đường dùng thuốc hoặc cái gì đó khác, đã giải quyết mọi thứ.
    Tôi sẽ nói rằng điều khác mà tôi học được là tôi có xu hướng có một chút nghiêng vùng chậu về phía trước.
    Nghĩ về vùng chậu, như một cái bát mà tôi hiểu, nếu cái bát đó có thể … Đường viền của cái bát đó có thể song song với mặt đất hoặc nghiêng về phía trước, nghiêng vùng chậu về phía trước, hoặc ngược lại, nghiêng vùng chậu về phía sau, trung tính có vẻ là một ý tưởng tốt, nhưng hầu hết mọi người có xu hướng có một thiên hướng tự nhiên về một trong hai bên.
    Bắt đầu mang giày, tôi hầu như luôn mang giày phẳng, Adidas, hoặc giày trượt ván khá phẳng.
    Tôi đã may mắn ở đó.
    Hôm nay bạn có giày đẹp không?
    Hôm nay bạn có giày đẹp.
    Adidas vẫn mang mỗi ngày.
    Tôi yêu chúng, hoặc không mang giày, điều đó thật tuyệt.
    Tôi nhận thấy, được rồi, điều đó cũng đã điều chỉnh một phần cơn đau tuyến tiền liệt bằng cách … Ôi, xin lỗi.
    Điều giúp điều chỉnh là đảm bảo rằng trong phòng gym, tôi đã làm một cái gì đó hóa ra là nâng mông và gân kheo sẽ đưa vùng chậu của tôi qua một phạm vi chuyển động khá đầy đủ từ nghiêng về phía sau đến nghiêng về phía trước, và tôi đã yêu thích nâng mông và gân kheo.
    Chúng ta đang nói về việc nâng mông và gân kheo toàn bộ như một trong những công cụ hữu ích nhất cho sàn chậu về mặt tư thế. Vì vậy, không phải là việc có những gân kheo lớn – mà là sự cứng cáp tuyệt đẹp trong hệ thống, thiết lập lại nó, với một thành phần thần kinh cao để thực sự thực hiện điều đó. Một trong những điều tôi đã gợi ý trước đó là tôi đã theo đuổi đầu ra sinh học – áp lực bụng và khả năng có một sàn chậu hoạt động cho bạn là một phần của hệ thống đó.
    Một lần nữa, chúng ta có thể lấy sinh lý học và điều chỉnh nó lên xuống. Điều thú vị là, tôi có một người bạn nổi tiếng đang quay một chương trình truyền hình, và chúng tôi đang làm việc về sự xoay trong của hông của anh ấy. Nếu bạn tưởng tượng có ai đó trên lưng bạn, và tôi đưa đầu gối của bạn về phía ngực, và tôi đưa bàn chân của bạn ra khỏi đường giữa, xương đùi sẽ xoay vào trong. Đó là sự xoay trong của xương đùi cho mọi người. Và tôi đã làm việc trên sự xoay trong của xương đùi của anh ấy và chỉ cải thiện được độ gập hông, đầu gối về ngực, chỉ làm cho những điều đó hoạt động.
    Tôi nhận được tin nhắn rằng “Bro, chuyện gì đang xảy ra với những cơn cương cứng của tôi? Chúng không thể kiểm soát được. Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Không thể kiểm soát theo hướng tích cực. Và tôi đã nói, “Chà, có một điều gọi là lưu lượng máu.” Và khi chúng ta cải thiện lưu lượng máu, hóa ra việc tái tưới máu nằm trong danh sách những điều mà chúng ta theo đuổi. Vì vậy, anh ấy đã bóp ống, nói cách khác. Nó chỉ cứng lại, đúng không?
    Và tôi nghĩ khi chúng ta bắt đầu nhìn thấy màng nội chậu như một hệ thống, thật dễ dàng cho chúng ta trở thành những người giảm thiểu. Tôi thậm chí sẽ không nói bạn bị đau tuyến tiền liệt. Tôi sẽ nói bạn có cảm giác đau ở khu vực tuyến tiền liệt của bạn. Đúng rồi. Và thực tế, đó là những gì đã được nói, khu vực tuyến tiền liệt, đúng không? Và vì- Nhưng bạn lại nói, “Tôi không biết tuyến tiền liệt của tôi ở đâu. Được rồi. Đó là nơi tuyến tiền liệt của tôi.” Ý tôi là, theo một nghĩa tổng quát, và tôi cũng thấy rằng mức PSA của bạn nằm trong giới hạn bình thường, thực sự là mức thấp. Và tôi đã nói, “Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Khi bạn bắt đầu, bạn có thể tìm thấy một số thông tin khá đáng sợ trên mạng về chấn thương tủy sống và…
    Điều này.
    Đã làm những gì chúng ta vừa nói, và bùm, nó chưa bao giờ là một vấn đề nữa.
    Chúng tôi có tất cả các phòng tập Olympic lifting, ngay cả phòng tập của chúng tôi.
    Chúng tôi giữ một chiếc khăn trên các nền tảng để phụ nữ đặc biệt sẽ tiểu tiện khi họ nhận một cú clean nặng, snatch nặng.
    Và chúng tôi chỉ cần lau sạch.
    Họ thực sự tiểu tiện trên nền tảng.
    Ôi vâng.
    Điều đó xảy ra mọi lúc, khắp nơi trong Thế vận hội, ở mọi nơi.
    Bạn sẽ thấy rằng việc tiểu tiện không kiểm soát là điều không bình thường, đúng không?
    Hoàn toàn bình thường khi đi tiêu trước một trận đấu.
    Đó là điều mà động vật làm.
    Hoàn toàn không bình thường khi tiểu tiện.
    Tiểu tiện là dấu hiệu của sự mất kiểm soát, chắc chắn.
    Vậy điều bạn thấy là, “Này, tôi không thể quản lý áp lực trong bụng cao mà tôi đang tạo ra và điều xảy ra là chúng tôi tiểu tiện.”
    Vì vậy, chúng ta có thể bắt đầu bằng cách nói, “Vậy có những vị trí và hình dạng nào không?
    Về lý thuyết, tôi muốn sàn chậu của bạn hoạt động trong tất cả các hình dạng.
    Đó là tối đa.
    Sẽ có một số hình dạng mà nó không hoạt động hiệu quả như vậy.”
    Và nếu bạn là đàn ông, vì vậy chúng ta đang đi vào vấn đề, nếu bạn đi tiểu, bạn sẽ thấy nhiều đàn ông sẽ đặt tay lên tường và họ sẽ nghiêng chậu về phía trước để đi tiểu.
    Và những gì họ sẽ làm là cơ bản chỉ là tắt sàn chậu.
    Và vì vậy nếu bạn đứng lên và nghiêng chậu về phía trước, sàn chậu của bạn sẽ mất một phần độ căng và dễ dàng hơn để bắt đầu một dòng.
    Vì vậy, nghiêng chậu về phía trước, lại nữa, mọi người, hãy tưởng tượng xương chậu của bạn như một cái bát.
    Bạn đang nghiêng nó về phía trước như thể bạn sắp đổ nước ra khỏi cái bát, điều này là một phép ẩn dụ hợp lý ở đây.
    Đúng vậy.
    Bạn đang nói rằng lý tưởng là họ giữ một xương chậu trung tính và sử dụng sức mạnh của cơ bắp để kiểm soát bàng quang của họ.
    Không, không, không.
    Tôi đang nói rằng thật khó khăn hơn nhiều để đi tiểu trong vị trí này, nơi chúng ta có sự kiểm soát cao hơn đối với những hệ thống này.
    Và những gì bạn sẽ thấy là hầu hết mọi người sẽ áp dụng một hình dạng mà họ cơ bản là ức chế sàn chậu của họ để họ có thể đứng tiểu.
    Tôi không thể tin rằng chúng ta sẽ phân tích tư thế tiểu tiện. Tư thế tiểu tiện, nhưng tôi nghĩ điều đó thực sự quan trọng. Hãy so sánh điều đó với bức tượng nổi tiếng của cậu bé đang đi tiểu, cậu ấy nghiêng về phía sau, nghiêng về phía sau. Đó là cùng một tư thế. Xương chậu của cậu ấy hướng về phía trước và cậu ấy nghiêng về phía sau. Đó là cùng một tư thế. Vì vậy, những người có con trai sẽ biết điều này, đúng không? Khi bạn còn là một đứa trẻ, một cậu bé, gần như cảm giác như bạn có thể đi tiểu qua một chiếc xe hơi nếu bạn cần. Có thể tôi đã thử điều đó. Tôi chỉ đang nói thôi. Đó là một chiếc Volkswagen. Đó là một chiếc xe. Đúng không? Vậy có tư thế đúng cho việc đi tiểu không? Không. Không, không. Nhưng việc khởi động một dòng nước, duy trì dòng nước, đó là dấu hiệu của sức khỏe tình dục, của sức khỏe chức năng. Và điều thú vị bây giờ là hãy chú ý cách chúng ta đã đến được cuộc trò chuyện rất tinh tế này về rối loạn cương dương, về sự không đủ của bàng quang, về việc chúng ta đi tiểu trong quần. Chúng ta đã đến đó thông qua hiệu suất. Chúng ta sẽ có những vận động viên thực sự đã có rất nhiều em bé, bỗng nhiên gặp khó khăn trong việc tạo ra độ căng cơ bụng cao. Chúng ta sẽ nhảy dây và ngay khi họ trở lại một vị trí có tổ chức hơn cho phép họ chuyển năng lượng hiệu quả hơn, tuyển dụng cơ bắp tốt hơn, có tổ chức tốt hơn, thì việc đi tiểu sẽ dừng lại. Vì vậy, điều mà chúng ta đột nhiên … Đây là những vận động viên nữ. … là những vận động viên nữ. Vậy bạn có khuyên họ nhảy dây không? Ồ, có. Chắc chắn rồi. Cuối cùng, tôi cần thách thức sàn đó. Đó là một cách dễ dàng để làm điều đó. Nhưng điều chúng ta thấy là, bạn có thể siết chặt mông và nhảy cùng một lúc không? Và điều bạn sẽ thấy là rất nhiều người, ngay khi họ áp dụng điều này vào độ nghiêng chậu của bạn, cơ mông sẽ không hoạt động và họ không có sự kiểm soát cơ mông đó. Vì vậy, điều đó có thể gây ra vấn đề cho một loạt các đặc điểm. Vì vậy, hãy tưởng tượng, tôi đã hy vọng chúng ta sẽ đến được việc mở rộng hông vào một lúc nào đó, nhưng điều chúng ta thấy là sự cứng nhắc ở phía trước của cơ đùi, đường trước của màng cơ, sự cứng nhắc ở phía trước của bao khớp, bất kể cơ chế là gì. Chúng ta ngồi rất nhiều, chúng ta là những người ngồi xổm.
    Sự không thể của tôi trong việc đưa đầu gối ra sau hông, chúng tôi gọi điều này là “đầu gối sau mông”, người có đầu gối sau mông. Đó là điều tôi muốn được biết đến. Đầu gối mông nằm sau mông của bạn như thể bạn đang ở trong tư thế lunge. Đúng vậy. Xin lỗi, Ben. Vậy điều bạn sẽ thấy là nhiều lần khi chúng tôi đặt mọi người vào những vị trí đó, họ không thể có được một cú siết mông tốt. Được không? Liệu có thể thực hành điều này không? Tôi đang nghĩ về điều đó. Đã một thời gian rồi tôi chưa tham gia một lớp yoga. Nếu bạn ngồi thẳng ngay bây giờ và siết mông lại, bạn sẽ nghĩ, “Tôi có thể thực hành điều này.” Được rồi. Có một tư thế trong yoga, và tôi không phải là một yogi nâng cao, nhưng tôi đã tham gia một vài lớp yoga trong đời, nơi bạn cơ bản là ngồi trên đầu gối. Vậy trong tư thế lạc đà. Ngồi quỳ cao. Đúng vậy. Ngồi quỳ cao. Khó để siết mông ở đó, phải không? Thật khó để siết mông ở đó. Và vì tất cả các lực kéo bạn về phía trước, những đường fascia, cơ đùi, bạn cơ bản ở trong tư thế ngồi quỳ cao đó, và vì chân dưới bị cong ra sau bạn, bạn bị kéo về phía trước. Và thật khó để siết mông và ngả người ra sau. Vậy có cái gọi là tư thế lạc đà, nơi bạn với tay ra sau và nắm lấy gót chân của mình, và sau đó bạn phải nhìn lên trần nhà. Đó là một tư thế khó. Đó là một tư thế khó. Nếu bạn làm điều đó ở khu vực Vịnh, giáo viên sẽ nói, “Đừng ngạc nhiên nếu một số cảm xúc xuất hiện.” Không. Rất công bằng. Vậy chỉ ở Austin, Texas, họ chỉ nói, “Nó sẽ đau. Tiếp tục đi.” Tôi chỉ đang đùa thôi. Đây là một kiểu hài hước vùng miền. Nhưng dù sao đi nữa, tôi nghĩ điều đó thực sự chính xác, nhân tiện. Nhưng dù sao đi nữa, đó là một điều hơi bất thường, đối với hầu hết mọi người không quen với việc làm tư thế đó, một lần nữa, làm tư thế đó, đưa nó lên vì một lý do. Và nếu bạn không làm tư thế đó, bạn có thể làm các bài kéo lên. Đó là một vị trí mở rộng toàn cầu. Tất cả những gì chúng tôi đang làm là lấy cột sống và đặt một tải trọng toàn cầu lớn vào đó thay vì một tải trọng cục bộ.
    Tải.
    Vậy, một độ nghiêng chậu trước, bạn có thể nghĩ đến việc mở rộng và gập cục bộ, nơi mà tôi có một hoặc hai đoạn thực hiện phần lớn công việc, bất cứ khi nào có thể, chúng ta nên ưu tiên cho việc gập và mở rộng toàn cầu vì cột sống duy trì tính toàn vẹn của nó hiệu quả hơn một chút.
    Vì vậy, thực hiện những động tác như tư thế bánh xe, đưa tay lên gần tai, ấn phẳng xuống đất, đẩy lên thành hình cung trên mặt đất.
    Chẩn đoán tuyệt vời.
    Đây có phải là điều mà hầu hết mọi người nên có khả năng thực hiện không?
    Có.
    Hầu hết mọi người có thể làm được điều đó không?
    Không.
    Vậy chúng ta có thể phân tích các thành phần của nó không?
    Có, chắc chắn rồi.
    Ngay cả Iyengar, bậc thầy yoga, cũng bắt đầu sử dụng các dụng cụ, khối và dây đai vì ông nhận thấy rằng học viên của mình không thể đạt được một số hình dạng cơ bản.
    Và những gì họ đang làm là chơi jenga con người để vào những mẫu hình đó.
    Họ chỉ đang giải quyết vấn đề.
    Và ông ấy đã nói, “Chờ đã.
    Đừng đi vòng quanh vấn đề.
    Hãy để tôi hỗ trợ bạn trong khi chúng ta tải trọng và thở trong những vị trí và hình dạng này.”
    Vì hầu hết mọi người không có nhiều thời gian cho việc vận động, những khoảng thời gian được chỉ định cho việc vận động, nếu một người sẽ thực hiện, giả sử, một nỗ lực nào đó để thực hành tư thế bánh xe hoặc tư thế lạc đà hoặc bất kỳ số lượng nào của những điều khác mà chúng ta đang nói đến ở đây, những điều đưa cơ thể vào những vị trí mà chúng ta không tự nhiên đặt nó vào, dựa trên các hoạt động của chúng ta.
    Đó là một cách tuyệt vời để nói điều đó, nhưng bạn đã nắm bắt được.
    Bạn có đề xuất thực hiện những điều này vào cuối một buổi tập luyện sức đề kháng không?
    Chắc chắn rồi.
    Khi nào thì điều đó phù hợp với bạn?
    Vào một thời điểm nào đó, bạn cần phải được tiếp xúc trong vị trí này.
    Khi nào bạn sẽ được tiếp xúc trong vị trí này?
    Nếu nó có thể được gộp chung với việc tập luyện của bạn, thật tuyệt.
    Nếu đó là ở nhà vào buổi tối, thật tuyệt.
    Nếu bạn đã thực hiện chào mặt trời trước đó, đó là cách cũ, đúng không?
    Nó gần như giống như họ đã nói, “Hãy để hệ thống này hoạt động một chút.
    Vì vậy, sau này trong ngày, sẽ dễ dàng hơn một chút.”
    Vì vậy, vào một thời điểm nào đó, chúng ta cần giới thiệu cho bạn một số tư thế. Chúng tôi có một cái gọi là hip spin up, và thường thì đối với những người tham gia thể thao, đặc biệt là các đội của tôi, tôi nói, “Tôi muốn bạn làm một trong ba điều vào buổi sáng. Dành ra 10 phút.” Đó là tất cả những gì tôi yêu cầu. Từ 8 đến 10 phút. Hip spin up, shoulder spin up, hoặc breath spin up. Chỉ cần làm một trong số đó. Nếu lưng bạn đau hoặc đầu gối bạn đau, bạn làm hip spin up. Nếu vai hoặc cổ bạn đau, bạn làm shoulder spin up. Nếu không thì chỉ cần luân phiên qua lại các động tác đó. Ít nhất vào buổi sáng, chúng ta bắt đầu tiếp xúc với một số hình dạng quan trọng mà bạn chưa bao giờ thực hiện. Nếu bạn làm hip spin up và cảm thấy khó chịu, tôi sẽ nói, “Chà, điều đó cho tôi biết về lịch sử vận động của bạn, lịch sử chấn thương của bạn, chế độ vận động của bạn.” Một lần nữa, không có gì mà chúng tôi làm trong trạng thái sẵn sàng liên quan đến mức độ siêu nhiên của phạm vi chuyển động, chỉ là phạm vi chuyển động cơ bản. Phạm vi chuyển động, một lần nữa, mà mọi người học trong trường y. Mọi người đều học trong trường vật lý trị liệu. Điều thú vị về những gì bạn đã nói liên quan đến sức khỏe sàn chậu là khi chúng tôi cho mọi người thực hiện một số động tác mobilization, điều này thực sự thu hút sự chú ý của tôi từ Jill Miller, là chúng tôi bắt đầu mobilize fascia nội khung chậu. Chúng tôi chỉ cần đặt một quả bóng ở bất kỳ đâu từ xương mu của bạn đến quá trình hoành của bạn, nhưng đặc biệt là phía dưới rốn, bạn sẽ thấy rằng không có gì trong số đó nên gây khó chịu. Một trong những lý do mà chúng tôi thấy tỷ lệ cao về rối loạn chức năng sàn chậu, nhưng cũng tỷ lệ cao về thoát vị thể thao, là vì chúng tôi có một khớp hông không hoạt động tốt và cuối cùng kéo khung chậu vào những vị trí mà nó không mạnh mẽ. Tôi có thể ra khỏi vị trí mà tôi có nhiều kích hoạt tốt hoặc truy cập vào những vị trí đó. Sau đó, tôi có fascia và cơ bắp rất cứng, vì mỗi lần bạn tập bụng, bạn lại ăn mừng sự cứng nhắc. Bạn tập bụng, bạn sẽ nói, “Ôi, tôi bị đau, chúng ta sẽ ăn kem.”
    Khi nào là lần cuối bạn chăm sóc cơ đùi sau hoặc cơ đùi trước của mình?
    Có lẽ là hôm qua.
    Khi nào là lần cuối bạn tập trung vào cơ bụng và cơ xiên của mình?
    Chưa bao giờ?
    Trong kiếp trước.
    Đúng rồi, kiếp trước trước khi bạn phản hồi.
    Tôi nghĩ một trong những điều mà chúng ta đang thấy là, lại một lần nữa, đó sẽ là thời điểm hoàn hảo để thực hiện vào buổi tối.
    Đừng đến phòng gym và nằm trên quả tạ kettlebell và trở thành một người kỳ quặc.
    Thay vào đó, hãy lấy quả bóng chuyền ở nhà, lấy quả bóng công chúa, bạn có thể tìm thấy ở Walgreens, và bắt đầu có một cuộc trò chuyện với cơ sàn chậu của bạn.
    Hóa ra bụng của bạn, cơ sàn chậu, cũng có thể được di động hóa.
    Nó thực sự rất đơn giản.
    Phía trước xương chậu của bạn là xương mu, đó là phần trước của cơ sàn chậu, phía sau là xương cụt, và mỗi xương ngồi là xương ngồi ở hai bên.
    Mọi thứ khác là cơ sàn chậu của bạn.
    Bạn có thể lấy một quả bóng và chỉ cần tránh xa các lỗ, và nếu có gì đó đau khi bị nén, bạn đã tìm thấy một vấn đề, vì vậy bạn có thể co lại và thư giãn và áp dụng cho cùng một mô.
    Vì vậy, tôi có thể nằm nghiêng, tôi có thể lăn với quả bóng ngay dưới tôi.
    Bạn chỉ cần ngồi xuống bàn cà phê của bạn và đặt quả bóng đó vào và xung quanh xương chậu của bạn và xung quanh cơ mông và xung quanh cơ sàn chậu của bạn.
    Bạn có thể đang ở rất gần với khu vực nhạy cảm của mình, bạn được chào đón.
    Vì vậy, ý tưởng ở đây là thường thì khi chúng tôi có các vận động viên bị đau lưng, chúng tôi không nhìn vào cơ sàn chậu hoặc đau hông, nhưng bạn có sáu cơ xoay hông ngắn, đúng không?
    Bạn không chỉ có một vài cơ xoay, bạn có một bộ cơ xoay lớn của hông, và một số trong những thứ đó là tương đồng và một phần của cơ sàn chậu.
    Vì vậy, không phải là tôi cần phải chăm sóc cơ sàn chậu của mình mỗi ngày, vì một lần nữa, hãy để tôi thêm một điều vào danh sách của bạn.
    Nhưng nếu có điều gì đó thay đổi, tôi đột nhiên thức dậy và không có sự cương cứng.
    Tôi đột nhiên phát hiện ra rằng tôi đang tiểu tiện ra quần vì tôi là một vận động viên đạp xe xuất sắc, đúng không?
    Và có điều gì đó đang xảy ra mà tôi nghĩ, “Ôi, tôi không biết phải làm gì ở đây.
    Hãy để tôi bắt đầu làm việc với bụng của mình.
    Hãy xem tôi có thể làm gì để phục hồi các vị trí của mình.
    Và tôi có thể thực hiện một chút động tác di động cho vùng chậu không?”
    Và đó là một nơi tuyệt vời để bắt đầu.
    Bác sĩ nào đã tham gia?
    Không có ai cả.
    Nhà trị liệu vùng chậu nào đã tham gia?
    Cũng không có ai.
    Thực tế, nếu bạn mang điều này đến cho các chuyên gia của bạn, họ sẽ nói, “Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu cuộc trò chuyện thực sự bây giờ vì bạn đã làm những điều khác rồi.”
    Nhưng một điều khiến tôi lo lắng, và có thể là không cần thiết, là khi tôi thấy đàn ông, đặc biệt, thực hiện các bài tập gập bụng, như là tập cơ bụng, gập với mắt cá chân chéo nhau.
    A, vì mọi người có xu hướng chéo cùng một mắt cá chân lên trên mắt cá chân kia.
    Họ không thay đổi bên một cách đối xứng.
    Đó là bên tốt của tôi, anh bạn.
    Và hiểu biết khác của tôi là điều này cũng có thể dẫn đến một số vấn đề về vùng chậu và sự không đối xứng.
    Một giải pháp đơn giản có thể là không chéo mắt cá chân khi thực hiện các bài tập co cơ bụng lặp đi lặp lại.
    Tôi có đang nói ngớ ngẩn không?
    Tôi sẽ đặt điều đó thấp hơn trong danh sách các vấn đề mà tôi có, đúng không?
    Tôi nghĩ nếu chúng ta đi ra ngoài thế giới ngay bây giờ và nhìn vào những người đang thực hiện các bài tập cuộn, cuộn lên, thì điều thực sự là, đó có phải là cách duy nhất mà bạn đang tập luyện cơ bụng không?
    Tôi có, tôi có phạm vi chuyển động lớn hơn của thân không?
    Có rất nhiều cách để suy nghĩ về những gì thân thể nên làm và giảm nó xuống chỉ còn một bài cuộn này.
    Tôi nghĩ nếu một trong những điều mà chúng ta đang xem xét, tôi rất thích bạn treo từ một thanh xà và cuộn lên.
    Vâng.
    Vì vậy, đây hầu như, tôi sẽ không nói là bài tập cơ bụng duy nhất mà tôi thực hiện.
    Tôi thực hiện một số bài tập chống xoay bằng cách thay đổi tư thế khi tôi thực hiện các bài cuộn hoặc bất kỳ điều gì khác vì đó là một cách rất hiệu quả về thời gian để làm điều đó, đảm bảo rằng rốn của tôi vẫn thẳng.
    Vì vậy, bạn đang chống lại cám dỗ để lắc từ bên này sang bên kia và thực hiện công việc chống xoay, rõ ràng là, thay đổi tư thế.
    Nhưng việc bạn mô tả, treo từ một thanh, thực hiện các động tác pike, theo tôi, bạn cũng đang thực hiện công việc về sức nắm.
    Đúng vậy, bạn đang treo.
    Chúng chỉ nhằm tiết kiệm thời gian.
    Bạn cũng không chỉ tách biệt cơ bụng và làm việc với cơ bụng bằng cách đưa đầu gối lên ngực, vì thực sự điều chúng ta thấy là, bạn có cần cơ bụng hoạt động ở vị trí này không?
    Vì vậy, về cơ bản, bạn đang tái tạo một vị trí ngồi khác, ngoại trừ việc bạn đang gập ngực về phía đầu gối đang ngồi của bạn.
    Và đó thực sự là điều mà vị trí đó thể hiện.
    Chúng ta có thực hiện nó lâu không?
    Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn thực hiện nó với cánh tay dài?
    Cánh tay ngắn có nghĩa là khuỷu tay bị cong, cánh tay dài có nghĩa là khuỷu tay thẳng, cánh tay ngắn có nghĩa là đầu gối bị cong, cánh tay dài có nghĩa là chân thẳng.
    Vậy tại sao chúng ta không làm việc trong tất cả những mẫu hình và vị trí đó?
    Và sau đó, hãy sáng tạo, có rất nhiều tài nguyên GRED.
    Những đứa trẻ ở Dave Duranty có một bài tập cơ bụng miễn phí.
    Anh ấy là một vận động viên thể dục Olympic từ Stanford, siêu sao.
    Bạn có thể truy cập vào, tôi nghĩ đó là Iron Monkey, xin lỗi các bạn.
    Và những gì bạn sẽ thấy là có rất nhiều cách thú vị để chơi và suy nghĩ về vai trò của thân mình nên làm gì.
    Và tôi nghĩ chúng ta đang vượt qua, cảm ơn Chúa, cái kiểu như tôi phải là một con robot cứng nhắc mọi lúc và rằng chúng ta cần hỏi, thân mình nên làm gì?
    Một cách tốt để suy nghĩ về điều này, và tôi nghĩ rằng động tác ngồi dậy của bạn là một phép ẩn dụ tốt.
    Thực sự, một cuốn sách thường được nhắc đến từ thời gian này qua thời gian khác là cuốn sách có tên là The Spinal Engine của Serge Grecovetsky.
    Và ông ấy thực sự nói về thân mình như một động lực của sức mạnh, không chỉ như một khung gầm mà động cơ lớn di chuyển.
    Và đó thực sự là một cách khái niệm hay để đơn giản hóa chuyển động.
    Nhưng nếu chúng ta định nghĩa chuyển động chức năng, hầu hết mọi người đồng ý rằng nó hoạt động theo một làn sóng co thắt từ thân mình đến ngoại vi, từ lõi đến tay áo, từ bộ xương nách đến bộ xương ngoại vi.
    Nhưng điều đó có nghĩa là, ôi, có những vị trí mà tôi thực sự hiệu quả và có thể tạo ra rất nhiều lực và sẽ có những vị trí mà tôi không thể.
    Nhưng nếu cột sống của tôi không thể chịu đựng được sự gập, thì đó không phải là một cột sống.
    Nếu nó không thể duỗi ra, thì đó không phải là một cột sống.
    Nếu nó không thể xoay và ở trong những hình dạng phức tạp này, tôi như một lá cờ đỏ.
    Vậy bạn đang tập luyện cái đó như thế nào?
    Và nếu giáo điều cứng nhắc duy nhất của bạn là thẳng đứng, điều này là một lý do tuyệt vời để làm việc về tính linh hoạt, thì đột nhiên chúng ta có thể nghiêng sang một bên và chúng ta có thể xoay.
    Và tôi có đang tiếp xúc với một số hình dạng đó không?
    Và vì vậy, chúng tôi gọi công việc đó là vay mượn từ một người bạn Olympic của tôi, Stu McMillan, công việc “Spinal Engine”, đặt PVC, nghiêng sang một bên, chơi với các hình dạng khác nhau.
    Và một lần nữa, nếu bạn tham gia vào dây David Weck, nếu bạn ném bóng y tế, bạn sẽ đột nhiên thấy rằng “Bạn đúng.
    Tôi không thể là một mảnh cứng nhắc.
    Tôi đang tập luyện chức năng của thân mình ngoài việc chỉ có cơ bụng sáu múi?”
    Bởi vì việc cuộn thẳng chắc chắn sẽ cho bạn một cơ bụng sáu múi, nhưng điều đó không nhất thiết có nghĩa là bạn sẽ lướt sóng với sức mạnh, chạy với sức mạnh, đấm với sức mạnh, v.v.
    Ý tôi là, hãy nhìn vào những gì vừa xảy ra với những trận đấu của các cô gái, chỉ sức mạnh xoay mà họ có.
    Bạn không thể có được điều đó chỉ từ việc gập bụng với chân.
    Trận đấu ngay trước trận Tyson và Jake Paul có thể được coi là trận đấu hay nhất mà mọi người đã thấy trong một thời gian rất dài.
    Tinh thần của nó và chỉ đơn giản là … Ý tôi là, họ thật sự tuyệt vời.
    Mọi người xem thể thao nữ, điều đó thật sự tuyệt vời.
    Vì vậy, tôi nghĩ điều tuyệt vời bây giờ là nếu chúng ta có thể khiến mọi người bắt đầu tò mò và chơi đùa, và … Tôi không nói rằng bạn cần 10.000 động tác khác nhau, nhưng thay vì chỉ treo từ xà và làm đầu gối chạm khuỷu tay hoặc ngón chân chạm xà, điều gì sẽ xảy ra nếu bạn đưa chân phải của bạn đến tay trái và bạn bắt đầu thêm vào một sự xoay và đột nhiên bạn cảm thấy “Tôi kém ở điều này.”
    Và cuối cùng, điều tôi muốn làm là tôi muốn khám phá mọi thiếu sót trong trò chơi này vì tôi vẫn sẽ tập deadlift.
    Tôi vẫn sẽ swing.
    Tôi vẫn sẽ lunge.
    Tôi sẽ làm tất cả những điều mà tôi biết sẽ giúp tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn và giúp tôi đạp xe tốt hơn và trở thành một người chèo thuyền kayak giỏi hơn, nhưng đồng thời có rất nhiều sự vui chơi ở cả hai bên.
    Tôi thích việc bạn định nghĩa sự tiến bộ là việc kết hợp những chuyển động mới lạ, khám phá.
    Này, đó là West Side 101.
    Loose Simmons.
    Ý tôi là, “Này, tuần này chúng ta sẽ squat với thanh tạ này, sau đó chúng ta sẽ squat với thanh tạ khác, rồi chúng ta sẽ thay đổi chiều cao của bạn, rồi chúng ta sẽ thay đổi tư thế của bạn.”
    Ý tôi là, West Side Barbell đã làm điều này từ rất lâu rồi.
    Tôi không nhận ra họ đã làm như vậy.
    Tôi biết họ không phải lúc nào cũng điên cuồng ở đó.
    Mỗi thanh tạ có giới hạn tối đa riêng, đúng không?
    Và những gì họ đã làm là nói, “Này, mẫu squat là điều mà chúng ta đang tập luyện, nhưng làm thế nào để chúng ta thêm một chút biến tấu cho nó?
    Bây giờ trọng lượng ở phía trước, bây giờ trọng lượng ở phía sau, bây giờ nó ra ngoài, và bây giờ thì quá sâu, và bây giờ chúng ta đang box squat.”
    Và tôi nghĩ, “Wow, bạn sẽ phải là một người squat thực sự có năng lực và kỹ năng để xử lý tất cả điều đó.”
    Có vẻ như trong rất nhiều môn thể thao, không chỉ cho việc tập luyện sức đề kháng, mà trong rất nhiều môn thể thao, có một sự chuyển dịch hiện nay hướng tới việc trở thành một chiếc ATV, một phương tiện được đào tạo toàn diện.
    Bạn không thể chỉ giỏi một điều duy nhất, và điều thú vị là càng nhiều phạm vi động lực mà mọi người thể hiện, thì sự tiến hóa của bất kỳ môn thể thao nào cũng càng rõ ràng hơn.
    Và tôi nghĩ chúng ta cũng sẽ thấy điều này với thể hình.
    Nhận ra điều này khi chúng ta có cuộc trò chuyện, điều bạn thực sự gợi ý là mọi người khám phá các mẫu chuyển động của họ.
    Tôi thích điều này mà tôi đã nghe bạn nói trong nhiều năm, và tôi biết McKenzie cũng nhấn mạnh điều này, đó là, Brian và Kenzie, bạn nên có thể thở tốt trong mọi tư thế.
    Thực sự là một bài kiểm tra thú vị.
    Đó là một bài kiểm tra rất dễ.
    Ngồi xổm xuống, như thể bạn đang lấy một cái gì đó từ tủ, xem liệu bạn có thể hít một hơi thật sâu ở đó không.
    Thôi nào.
    Nó đơn giản đến mức nào?
    Hãy xem liệu bạn có thể làm cho bụng mình phình ra khi hít vào không.
    Tôi thích tự mình làm bài kiểm tra này, mọi người, vì vậy tôi treo mình từ thanh xà, bạn biết đấy, những cú nhảy.
    Tôi không thực hiện được nhiều, thừa nhận là tôi chỉ làm khoảng năm hiệp năm lần.
    Tuyệt vời.
    Thỉnh thoảng, chúng tôi sẽ cố gắng xoay một chút, và khi sức mạnh cầm nắm của tôi cải thiện một chút,
    có thể tôi sẽ có thể làm nhiều hơn.
    Thường thì, sức mạnh cầm nắm của tôi yếu trước.
    Nếu có chân nhỏ hơn, sẽ dễ hơn.
    Tôi sẽ nhận điều đó, dù là lời khen hay lời châm biếm, từ bạn, Kelly.
    Kelly rất mạnh mẽ.
    Anh ấy thường nâng được 600 pound, anh ấy thực sự rất mạnh.
    Và anh ấy có sức bền tuyệt vời.
    Thực ra bạn là người có sức bền nhiều hơn.
    Tôi nghĩ điều này đáng để nhắc đến vì bạn sẽ có nhiều hơn.
    Đó là lý do tại sao tôi không mạnh lắm.
    Bạn có nhiều hơn, tôi đúng.
    Bạn đã thấy những người bạn mạnh mẽ của tôi chưa?
    Tôi không đang né tránh.
    Sinh lý của bạn chắc chắn thiên về một số điều nhất định, không thể phủ nhận.
    Và điều tôi không giỏi là trở nên mạnh mẽ một cách tàn bạo.
    Ôi, tôi đã tập luyện hơn 20 năm.
    Tập luyện chăm chỉ, lâu hơn thế, 30 năm.
    Và đây là tất cả những gì tôi có thể nâng.
    Thật đáng thất vọng.
    Bạn đã thấy những người bạn mạnh mẽ của tôi chưa?
    Vậy điều bạn thấy là tôi đã cố nhét một cái chốt vuông vào một cái lỗ tròn vì tôi thực sự
    thích nó.
    Nhưng thực sự, tôi nên nặng khoảng 190 pound và tôi nên là một vận động viên aerobic.
    Đúng vậy.
    Nếu chúng ta đeo một chiếc ba lô nặng 100 pound lên bạn và đi leo núi, bạn sẽ ổn thôi.
    Ngay cả bây giờ, bạn đang ở khoảng 240, bạn cao khoảng 6’2″, bạn có thể đi hàng ngày.
    Bạn tự nhiên là một vận động viên có sức bền.
    Chắc chắn rồi.
    Và tôi nghĩ điều đó đáng để nói vì mọi người đang lắng nghe, Kelly là một chàng trai to lớn.
    Và tất cả việc tập luyện của tôi đều thiên về bạn.
    Bạn không thể tin được tôi đã tập luyện nhiều như thế nào.
    Tôi là một tín đồ của Joel Jameson.
    Tôi là một fan lớn của việc cố gắng xem tôi đang dành thời gian ở những vùng nhịp tim khác nhau như thế nào.
    Và sau đó, bạn biết đấy, tôi thực sự là một người cuồng nhiệt về điều đó vì môn thể thao chính của tôi là cố gắng
    Giữ nhịp với vợ tôi trên xe đạp địa hình.
    Tôi nghĩ điều này thực sự quan trọng vì chúng ta đã nói rất nhiều về những thứ liên quan đến tập luyện sức đề kháng.
    Và tôi nghĩ đây là một sự chuyển mình tuyệt vời trong văn hóa hiện nay khi tập luyện sức đề kháng được sử dụng, được thực hiện bởi những người trẻ tuổi, người lớn tuổi, phụ nữ và đàn ông, bạn biết đấy, thật tuyệt vời.
    Điều này không phải là trường hợp 10 năm trước.
    Chắc chắn là không phải như vậy 20 năm trước.
    Không, chắc chắn rồi.
    Trước đây, chỉ có những người tập thể hình, cầu thủ bóng đá trong mùa tập huấn và quân đội là những người duy nhất tập tạ, giờ đây, nó có mặt ở khắp mọi nơi.
    Nhưng bạn tự nhiên là một vận động viên bền bỉ.
    Tôi đoán rằng hầu hết mọi người, tôi giả định, điều này có đúng không, rơi vào loại cơ chậm, có xu hướng bền bỉ hơn, ý tôi là, có bao nhiêu người thực sự mạnh mẽ với loại cơ nhanh tự nhiên đang đi lại ngoài kia nếu chúng ta chỉ lấy dân số chung?
    Những người đó là những vận động viên chạy nước rút và rất nhanh nhẹn, và bạn biết những người đó là ai.
    Họ là những người đặc biệt.
    Bạn biết đấy, tôi nghĩ tôi luôn giỏi nhất ở một môn thể thao có kỹ năng sử dụng thể lực hoặc sức mạnh.
    Khi tôi so sánh bản thân với những người bạn có động cơ aerobic lớn, tôi cảm thấy xấu hổ.
    Tôi luôn là người yếu nhất, béo nhất, chậm nhất, nhỏ nhất trong phòng.
    Và thật sự, tôi không thể, như, nếu bạn chỉ muốn kiểm tra cái tôi của mình, hãy ra ngoài, chơi với tôi, chỉ cần gặp gỡ bạn bè của tôi, xem những người mà chúng tôi đang làm việc cùng, và bạn sẽ thấy, bạn sẽ như, ồ, di truyền không giống nhau.
    Tôi nghĩ chúng ta đã nói một chút dối trá trong không gian internet rằng như, nếu bạn ăn theo cách này và bạn làm những điều này, bạn sẽ trở thành người xuất sắc và như, chúng ta chắc chắn có thể nói rằng bạn có hiệu ứng tập luyện.
    Chắc chắn rồi.
    Và bạn nên làm điều đó.
    Nhưng đó không phải là điều giống như là một người đặc biệt.
    Và có rất nhiều người đặc biệt ngoài kia.
    Thật sốc.
    Vâng.
    Tôi nghĩ thực sự là một bài tập đáng giá để tìm ra những thiên hướng tự nhiên của một người là gì.
    Bạn thích làm gì?
    Vâng.
    Thế còn điều đó thì sao?
    Tôi chỉ nghĩ rằng điều quan trọng là chúng ta cần nhắc nhở bản thân rằng mục đích chính của việc này là để có được niềm vui nhất. Và những gì bạn sẽ thấy là anh ấy đã đăng một video về một số học sinh tiểu học Trung Quốc. Và các huấn luyện viên đội cử tạ Olympic Trung Quốc đã đến và đánh giá các em. Rất nhanh chóng, họ đã cho các em thực hiện các bài tập squat, cho các em nhảy một chân, cho các em thực hiện các cú nhảy đôi, và họ đã nói: “Bạn, bạn, bạn, hãy để cha mẹ bạn gọi cho tôi.” Đúng không?
    Vì vậy, bạn có thể thấy rằng sự phối hợp là quan trọng, cách dây thần kinh hoạt động cũng quan trọng, và họ có thể nói, “Này, đây là những điều mà chúng tôi nghĩ sẽ tạo ra những vận động viên cử tạ Olympic giỏi.” Vì vậy, những đứa trẻ đó, tôi nghĩ chúng ta bắt đầu phân chia nhóm từ rất sớm, nhưng điều quan trọng nhất là mọi người cần phải tập nâng tạ, hết sức. Và không phải là những quả tạ nhẹ màu hồng. Đó là việc nâng tạ thực sự nặng. Nhưng bạn cần phải làm bao nhiêu để cải thiện môn thể thao của mình hoặc để giảm thiểu tác động lên cột sống? Đó là những thay đổi về cột sống hoặc loãng xương. Đó là những cuộc trò chuyện tuyệt vời, nhưng không phải là những cuộc trò chuyện cần thiết về hiệu suất. Đúng không?
    Vì vậy, gần như chúng ta cần chia điều này thành hai phần: một bên là thẩm mỹ, và bên kia là việc tôi giữ cho bản thân mình nguyên vẹn, trong khi bên còn lại là tôi muốn tham gia Olympic, bởi vì những gì bạn thấy trên thế giới hiện nay là ai cũng là chuyên gia. Tôi muốn hỏi: “Tôi có thể thấy bạn làm việc với 40 vận động viên không? Tôi có thể thấy bạn lập kế hoạch cho họ như thế nào không? Tôi có thể thấy bạn quản lý việc đi lại và dinh dưỡng như thế nào không? Tôi có thể thấy bạn có trách nhiệm hay không có trách nhiệm với đội này, với tất cả các thành viên của nó không?”
    Vì vậy, những gì chúng ta thấy là việc hiệu suất này thực sự là một nhiệm vụ rất lớn và nó bị nhầm lẫn và làm loãng một chút bởi mọi người. Những người tập thể dục nói rằng, “Tôi, tôi squat, vì vậy tôi cũng là một chuyên gia.” Không giống nhau. Người bạn tốt của chúng tôi, Kenny Kane, đã dạy tôi một điều. Anh ấy đang lắc đầu. Tốt nhất. Tốt nhất. Anh ấy là một người tuyệt vời. Bạn sẽ không tìm thấy anh ấy trên mạng xã hội vì vài năm trước, anh ấy đã quyết định…
    được vào giường nhưng cũng đủ để làm tôi khó chịu.
    Vì vậy, tôi đã quyết định tắt gym của mình và tự tách mình khỏi mạng xã hội.
    Anh ấy rất, rất tài năng.
    Vì vậy, chúng tôi sẽ cung cấp cho bạn số điện thoại của anh ấy.
    Chúng tôi sẽ có bạn gọi cho anh ấy vì bạn không thể nhắn tin trực tiếp cho anh ấy.
    Anh ấy là một vận động viên rất tài năng và là một người tuyệt vời.
    Anh ấy đã dạy tôi một điều, tôi sẽ nói khoảng tám năm trước, mà tôi thấy rất hữu ích cho sự bền bỉ trong tập luyện và niềm vui trong việc tập luyện của tôi.
    Và đó là điều này, rất đơn giản, 80% các buổi tập của bạn, Andrew, anh ấy nói, sẽ ở mức 80% khả năng của bạn trong ngày hôm đó.
    Được rồi.
    Điều đó đòi hỏi một chút khiêm tốn.
    Tôi thích đổ mồ hôi nhiều.
    Tôi liên tưởng cường độ với công việc chăm chỉ, v.v.
    Anh ấy nói 10% sẽ ở mức cường độ 90%, có nghĩa là 100% là mức tối đa bạn có thể cống hiến trong thời gian được phân bổ trong ngày hôm đó, dựa trên giấc ngủ, dinh dưỡng, và hoàn cảnh sống trong ngày hôm đó, sự sẵn sàng cho ngày hôm đó.
    Và sau đó, đây là nơi mà nó phân chia một chút nữa, 5% sẽ ở mức 95%.
    Và 5% trong suốt cả năm sẽ là tối đa 100%.
    Mọi thứ bạn có thể cống hiến cho các buổi tập “do or die” trong ngày hôm đó.
    Và đối với tôi, năm ngoái, tôi tin rằng đó là, đó là khi tôi tham gia vào cuộc thi khiêng đá, tôi đã cống hiến tất cả những gì tôi có, tất nhiên, nếu ngọn núi cao hơn một chút, tôi muốn nghĩ rằng tôi sẽ đi xa hơn một chút, nhưng tôi đã cống hiến tất cả những gì tôi có vì viên đá đó rất trơn và lầy lội và cơ đùi của tôi đã bị chấn thương vào ngày mà chúng tôi bắt đầu, bạn biết đấy, tôi đã rất đau khi chúng tôi bắt đầu.
    Dù sao đi nữa, tôi nghĩ rằng lời khuyên mà Kenny đã cho tôi là một trong những lời khuyên tốt nhất mà tôi từng nghe vì xu hướng của tôi sẽ là và đã từng là vào phòng tập và tập ở mức 90, 95 hoặc 100% trong mỗi buổi tập.
    Tôi cần nghỉ một tuần.
    Lý thuyết tai nạn bình thường.
    Đúng vậy.
    Tôi nghĩ tôi rất muốn nghe ý kiến của bạn về khuyến nghị của Kenny.
    Đối với tôi, đó là một trong những điều mà tôi thường truyền đạt mỗi khi có ai đó nói về một số lời khuyên về thể dục.
    Tôi nói, “Chà, hãy nghe này, tôi là một nhà thần kinh học, không phải là một người thể dục, nhưng tôi biết một vài điều dựa trên những sai lầm mà tôi đã mắc phải.
    Đây là một lời khuyên tuyệt vời đã thực sự giúp tôi.”
    80% bài tập của bạn, 80% là căng thẳng, 10% còn lại ở mức 90%, rồi 95%, bạn biết đấy, 5% ở mức 95 và 5% trong suốt cả năm là những bài tập hết sức, tất cả những gì bạn có thể cống hiến, hãy để lại tất cả trên thảm.
    Nếu chúng ta có thể bắt đầu với một ý tưởng đơn giản, chúng ta nói, “Hãy nhất quán trước khi trở thành anh hùng.”
    Đúng vậy.
    Vì vậy, nếu cường độ của bạn khiến bạn không thể đến phòng gym trong ba ngày, tôi sẽ nói, “Tuyệt vời.
    Điều đó thật tuyệt.”
    Và phản ứng của chúng ta đối với điều đó là không tốt, đúng không?
    Tôi rất muốn bạn trở nên nhất quán hơn và không tự làm mình kiệt sức.
    Hãy nhớ rằng đã có một giai đoạn mà chúng ta nói, “Bạn không nên cảm thấy đau khi rời khỏi phòng gym.”
    Bạn còn nhớ không?
    Có những người sẽ nói rằng, “Hãy để lại một vài lần tập trong dự trữ, như là đến ngày hôm sau, bôi trơn cơ bắp.”
    Đó là những điều cũ của Povl Sots và Lean.
    Tôi nghĩ đó là lời khuyên rất tốt, đặc biệt là vì hầu hết mọi người không còn 20 tuổi.
    Hầu hết mọi người, và khi bạn 20 tuổi, bạn cần đi tìm hiểu giới hạn là gì.
    Thỉnh thoảng hãy chạm vào hàng rào, hàng rào điện, đúng không?
    Hãy liếm tất cả các tay nắm cửa, hãy gọi nó như vậy.
    Nhưng bạn biết đấy, điều xảy ra là có rất nhiều thứ cần phải được thiết lập để bạn có thể đến giếng nước nhiều lần như vậy.
    Và điều chúng ta biết bây giờ, vì chúng ta có tất cả những dữ liệu này, là chúng ta có thể tiến bộ tốt hơn mà không phải đốt cháy mọi thứ mỗi lần.
    Và điều đó thật khó khăn với chúng ta vì nếu tôi chỉ tập thể dục, làm thế nào tôi có thể định lượng điều đó?
    Đúng không?
    Thật dễ dàng cho chúng ta để định lượng thêm một ký hay thêm một watt.
    Điều đó làm cho mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều.
    Và những gì bạn sẽ thấy là những phương pháp tốt nhất của những vận động viên này, chúng tôi dành rất nhiều thời gian từ 70-80% nhịp tim. Đó là điều chúng tôi gọi là phục hồi. Theo ngôn ngữ của Joel Jamison, từ 80 đến 90, chúng tôi gọi đó là rèn luyện thể lực, từ 90 trở lên là quá tải. Nhưng điều tôi nghĩ là tốt là điều đó cho tôi rất nhiều, có những ngày tôi chạm tới 78 hoặc 80% và thật khó khăn vì tôi thiếu ngủ, căng thẳng, dinh dưỡng của tôi không tốt, tôi ngủ trên một chiếc giường lạ, bạn biết đấy, đang đi du lịch, v.v.
    Vì vậy, tôi nghĩ điều bạn đang thấy là điều mà một trong những huấn luyện viên đầu tiên của tôi đã nói, Mike Bergner. Ông ấy nói: “Khi chảo nóng, hãy nấu ăn.” Và điều đó có nghĩa là tôi cần phải hiểu bản thân mình và với tư cách là một huấn luyện viên, tôi cần phải hiểu bạn và tôi nói, “Hôm nay bạn trông thật tuyệt. Bạn cảm thấy thế nào? Hãy cùng nhau đi. Hãy cùng nhau theo đuổi điều gì đó.” Đúng không? Và khi chảo nóng, chúng ta nấu ăn, nhưng chảo không phải lúc nào cũng nóng. Và nếu bạn đổ Bang Energy và Jack 3D vào, bạn thậm chí không thể nghe được đầu vào và đầu ra.
    Vì vậy, tôi nghĩ đó là một lời khuyên rất hợp lý và vững chắc. Và thực sự, điều chúng tôi đang xem xét là làm thế nào chúng tôi có thể giúp bạn tập luyện một cách nhất quán hơn, lâu hơn và lâu hơn nữa. Bạn chỉ có thể đến giếng nước một vài lần. Và điều tôi sẽ nói với bạn là khi tôi vẫn yêu thích việc nâng tạ, đó là điều tôi yêu thích nhất. Và việc nâng tạ 100 kilo nặng hơn so với khi tôi 40 tuổi, bạn biết không? Và tôi muốn giả vờ rằng việc nâng tạ 100 kilo không phải là vấn đề, nhưng thực sự tôi phải tiến bộ và đưa bản thân mình đến đó. Và có những ngày tôi nghĩ, “Ôi, 80 kilo là mức tôi thích hôm nay.”
    Vì vậy, tôi nghĩ đó là một lời khuyên rất tốt và khó khăn cho chúng tôi khi nói, “Chúng ta đang đo lường thành công trong việc tập luyện như thế nào?” Kinh nghiệm? Không, không vấn đề gì. Hãy để tôi cho bạn một đứa trẻ. Giữ cho đứa trẻ sơ sinh này sống sót. Và sau đó hãy xem việc tập luyện của bạn khó khăn như thế nào vào ngày hôm sau. Bạn sẽ rất tệ. Bạn đã không ngủ cả đêm, bạn đang căng thẳng, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ điều tốt là có một số phép đo chủ quan xung quanh có thể là thành phần cơ thể.
    Một trong số đó, điều đó quan trọng với bạn.
    Nhưng bạn có nhanh hơn trong suốt một tuần không?
    Bạn đang kiểm tra gì?
    Làm thế nào chúng ta biết được đầu vào và đầu ra?
    Và ngay bây giờ chúng ta chỉ đang làm, chúng ta đang nướng rất nhiều, chúng ta đang tạo ra rất nhiều “suicide”, đúng không?
    Cái nước uống từ máy cũ, nơi bạn chỉ cần trộn tất cả mọi thứ lại, chúng luôn có vị giống nhau
    cuối cùng như rác, nhưng cái “suicide” mà bạn trộn tất cả các loại nước uống từ máy lại là một chút
    cái mà chúng ta đang thấy ở đó.
    Và một cách để bảo vệ bản thân là nói, “Này, hãy chắc chắn rằng bạn có thể tập luyện vào ngày mai.”
    “Suicide” rõ ràng được phản ánh vào ngày hôm đó vì một lý do nào đó, tại sao ở một đám cưới
    hay một bữa tiệc, thường thì đó là một rối loạn liên quan đến nhiễm sắc thể Y khiến bạn cảm thấy như bạn phải
    trộn một đống thứ và sau đó khiến ai đó uống nó.
    Bạn không sai.
    Không phải đồ uống có cồn cho trẻ nhỏ, nhân tiện, nhưng trộn tất cả các loại soda, cho M&Ms vào,
    đó chỉ là điều mà tất cả bạn bè nam của tôi đang nhìn vào.
    Và tôi nghĩ đó là điều mà chúng ta thấy một chút.
    Và nếu bạn, tôi là một người đam mê huấn luyện viên, tôi yêu thể dục, tôi yêu thể dục đến mức tôi sẽ tham gia
    bất kỳ lớp nào bất cứ lúc nào như, “Chắc chắn, hãy đi nào.
    Hãy xem.”
    Bạn biết đấy, thật vui, nhưng tôi cần phải thấy, tôi thực sự có thể theo dõi các xu hướng đến và đi.
    Những thứ trở nên rất hot, bạn biết đấy, chúng trở nên rất phổ biến.
    Và một lần nữa, thể dục đã trở thành một sở thích.
    Nó là một thú vui.
    Và điều đó không sao cả.
    Hoàn toàn không sao khi phòng tập là một sở thích, nhưng điều đó không gợi ý về cách tốt nhất
    để phát triển khả năng, khả năng tinh nhuệ, khả năng bền lâu trong dài hạn.
    Những điều đó gần như không đi cùng nhau.
    Hãy nói về việc mở rộng hông.
    Chúc bạn sức khỏe.
    Là một người không thích máy chạy bộ hoặc xe đạp tĩnh nhưng yêu thích xe đạp tấn công,
    tôi yêu xe đạp tấn công.
    Tôi không biết tại sao.
    Nó chỉ cảm thấy như là một công việc thực sự tốt.
    Đó là công việc khó khăn.
    Nhưng bạn sẽ không thấy tôi trên đó.
    Katie và Bill đã làm cho nó khó khăn hơn với xe đạp echo.
    Cảm ơn vì đã làm cho nó tệ hơn.
    Nhưng xe đạp echo là gì?
    Xe đạp Echo xấu hơn cả xe đạp Assault.
    Xe đạp Assault, nhân tiện, là loại có quạt.
    Và tôi không chắc họ đặt quạt đó để tạo lực cản, không phải để giữ cho bạn mát, nhưng
    nó có tác dụng đó một chút.
    Vào mùa đông, bạn sẽ biết quạt đó làm gì.
    Vậy xe đạp Echo là một phiên bản khó hơn của xe đạp Assault?
    Chỉ cần tưởng tượng bạn đang làm điều đó trong lửa, leo dốc trên cát với gió ngược.
    Sau đó bạn sẽ nghĩ, được rồi, nếu bạn có thể làm cho nó tồi tệ hơn, thì nó sẽ tồi tệ hơn.
    Nếu bạn có một cái như thế này, tôi sẽ ghé qua trong kỳ nghỉ đông này và thử cái này.
    Nhưng tôi thích điều đó vì nó có cường độ cao, kỹ năng thấp.
    Thật tuyệt.
    Bạn vừa mô tả tôi trong một câu.
    Tôi có thể lấy bất kỳ ai, không cần phải biết gì về phạm vi chuyển động của bạn, tôi có thể hỏi,
    bạn đang ở trạng thái sinh lý nào hôm nay?
    Hãy để tôi giới thiệu một lượng công việc kỳ lạ này trong một phạm vi chuyển động rất nhỏ mà rất an toàn.
    Vì vậy, chúng ta có thể thực sự tiếp cận cường độ cao một cách rất an toàn ở đó.
    Vâng, tôi thích nó hơn nhiều so với máy trượt tuyết.
    Thỉnh thoảng tôi sẽ dùng máy trượt tuyết, nhưng tôi thấy rằng nếu tôi chỉ ngồi và
    đứng lên nhiều lần, tôi sẽ nghĩ, tôi có thể làm điều này trong 15 ngày.
    Bạn biết đấy, tôi đã nghĩ, đây có phải là bài tập không?
    Và tôi tự hỏi, liệu tôi có làm đúng không?
    Tôi không biết.
    Vì một lý do nào đó, nó không cảm thấy như công việc.
    Xe đạp Assault luôn cảm thấy như công việc.
    Luôn cảm thấy như công việc.
    Được rồi.
    Vậy, mở hông.
    Xe đạp Assault thường không phải là mở hông, bạn biết đấy, mọi người thường có xu hướng cúi
    về phía trước.
    Bạn có thể đứng thẳng.
    Đúng.
    Bạn vẫn không có bất kỳ động tác mở hông nào.
    Không có mở hông.
    Hãy nói về việc nếu tôi đang squat và tôi đứng lên, tôi đang mở hông.
    Khi bạn đứng lên.
    Đúng.
    Tôi đang từ trạng thái gập sang mở.
    Vâng.
    Một điều mà tôi nghĩ là hữu ích cho những người đang nghe, ít nhất là đối với tôi khi, khi
    nghe về việc squat là nghĩ xem đó có phải là deadlift hay squat không.
    Bạn có thể tưởng tượng việc đưa tay của bạn, đặt ngón tay ở hông và bạn biết đấy, ẩn đi.
    Đặt tay của bạn vào, vào, vào cái khớp giữa xương đùi và xương chậu khi bạn hạ xuống, đúng không?
    Tay của bạn sẽ được gập lại vào nếp gấp giữa hai cái đó và khi bạn đứng lên, nó sẽ mở ra.
    Đó là khớp hông. Họ thường gọi như vậy.
    Và tôi nghĩ rằng khi chúng ta nhìn vào động tác squat và lunge thì chúng rất giống nhau, và sự khác biệt nằm ở độ dài của đòn bẩy, đòn bẩy dài và đòn bẩy ngắn.
    Và thường thì cách bạn giữ trọng lượng, đó là sự khác biệt duy nhất.
    Và đôi khi là tư thế thân trên thẳng đứng, nhưng cuối cùng chúng ta đang thực sự xem xét, bạn biết đấy, điều gì đang xảy ra với độ cong của đầu gối, đúng không?
    Đó là lý do tại sao chúng lại là những người anh em thanh lịch như vậy.
    Nhưng nếu tôi đang ngồi xổm và đứng lên, mọi người sẽ nói, tôi đang làm việc với việc duỗi thẳng, làm việc với việc duỗi thẳng mọi lúc.
    Tôi nói, được rồi, bây giờ hãy tiếp tục cuộc trò chuyện về việc duỗi thẳng này và đưa đầu gối của bạn ra sau mông vào một động tác lunge.
    Và đó là duỗi hông.
    Và nếu có một điều mà tôi thấy ở rất nhiều nhóm người mà tôi làm việc cùng là chúng ta đang bắt đầu thấy sự thay đổi trong sự suy giảm ở biểu hiện sức mạnh cơ bản này.
    Những người duy nhất mà chúng ta không thấy điều đó là các vận động viên chạy nước rút Olympic.
    Và bạn sẽ thấy rằng có những nhóm, như chúng tôi làm việc với đội All Blacks và chúng tôi rất chú trọng vào việc duy trì duỗi hông, những vận động viên rất mạnh mẽ này vì điều đó có nghĩa là họ có thể chạy nhanh hơn trên sân.
    Đội bóng bầu dục.
    Đội bóng bầu dục.
    Tôi có đúng khi nghĩ rằng duỗi hông có thể được coi là một phần phản ánh chức năng của cơ hamstring, nơi mà cơ hamstring chịu trách nhiệm kéo gót chân lên gần mông, nhưng cũng để kéo xương đùi về phía sau thân?
    Tôi nhận ra rằng tôi không sử dụng ngôn ngữ của các nhà vật lý trị liệu, nhân tiện, cộng đồng của bạn, các nhà vật lý trị liệu, các bạn thật hài hước.
    Trong lĩnh vực y học, có một chuyên ngành phụ tương tự trong y học mà họ có tính cách tương tự như vậy và việc trở thành một nhà vật lý trị liệu là rất cạnh tranh.
    Và vì vậy có rất nhiều, bạn không làm điều này, nhưng cộng đồng PT, nó giống như, bạn có thể tạo ra một chiếc xe đẩy, bạn có thể tạo ra cả một sitcom về điều này. Những cuộc tấn công thường dao động từ đáng kể đến những điều nhỏ nhặt, không phải vì họ không có kiến thức, mà vì có rất nhiều sắc thái trong lĩnh vực này, đúng không? Và có vẻ như có một vài điều mà mọi người đều đồng ý, và sau đó mọi thứ khác, mọi người thích tranh luận trong cộng đồng, ngoài cộng đồng. Vì vậy, bất cứ khi nào tôi nói bất cứ điều gì về chuyển động của cơ thể, tôi muốn chúng ta chỉ nói, tôi nhận ra rằng tôi có thể không sử dụng ngôn ngữ chính xác. Tuyệt vời. Tôi sẽ sử dụng cùng một biện hộ cho sự nhỏ nhặt, nhóm lại những điều nhỏ nhặt. Tôi xin lỗi. Tất cả các nhà vật lý trị liệu ở đó, tôi chưa đại diện cho bạn theo cách mà bạn muốn được đại diện. Tôi sẽ nói, tôi chỉ đang nói về kinh nghiệm của riêng mình. Đó chỉ là sự khác biệt trong cách gọi tên. Đúng vậy. Và tôi đang cố gắng rất cẩn thận trong ngôn ngữ của mình hôm nay. Cảm ơn bạn. Một trong những điều mà chúng ta muốn xem xét là, và đây là ý tưởng về các meridian cơ bắp của Philip Beach rằng có những trường hợp co cơ. Và điều này đi cùng với, nếu chúng ta nhìn vào các đường nét giải phẫu của Thomas Meyers, để thấy hệ thống như một hệ thống của các hệ thống. Vì vậy, chúng ta bắt đầu nhìn vào lưng của bạn và các cơ dựng đứng, và sau đó chúng ta liên kết điều đó với cơ mông, và sau đó chúng ta liên kết điều đó với cơ đùi sau, liên kết với cơ bắp chân. Nó gần như quấn quanh đáy của bàn chân, đúng không? Bề mặt phẳng của bàn chân. Vì vậy, đột nhiên chúng ta đang nhìn vào hệ thống toàn cầu này được thiết kế để tạo ra vị trí mở rộng khối lượng này. Vận động, chúng ta bắt đầu khóa một số mảnh ghép đó lại một chút, nhưng một trong những điều mà chúng ta đã thấy là khi bạn không có khả năng trong vị trí này, cơ đùi sau của bạn, chẳng hạn, phải làm nhiều việc hơn vì mông của bạn không còn hoạt động trong việc mở rộng hông. Các cơ khép của bạn bị hạn chế và chúng không đưa bạn trở lại vào trạng thái gập.
    Vì vậy, điều chúng ta thấy là cơ đùi sau của bạn đang phải làm công việc của cơ bắp chân, nhưng khi cơ đùi sau của bạn luôn bị căng, bạn sẽ không có sự mở rộng hông. Một bài kiểm tra đơn giản mà chúng tôi thực hiện được gọi là bài kéo giãn trên ghế sofa. Tất cả những gì bạn cần làm là đứng đối diện với một bức tường và quay lưng lại với bức tường. Bạn sẽ quỳ trên mặt đất, hai tay và đầu gối cách xa bức tường. Bạn sẽ đặt một đầu gối của bạn vào góc tường. Vì vậy, chân của bạn sẽ thẳng lên và xuống. Đầu gối ở góc tường, và sau đó tôi muốn bạn xem liệu bạn có thể siết chặt mông của mình trong vị trí đó không. Vẫn ở tư thế quỳ, hai tay và đầu gối, ngoại trừ một chân bây giờ đang ở trong góc, xuống tường, hướng về phía mông của bạn. Vị trí đầu tiên, và nhiều người sẽ gặp khó khăn trong việc kích hoạt và sử dụng cơ mông của họ trong vị trí đó vì tôi gọi đó là bị hạn chế theo vị trí. Chúng ta không biết cơ chế là gì. Vì vậy, bạn đang đưa đầu gối về phía sau thân, giống như khi bạn đang chạy nước rút và chân sau được duỗi ra. Thực ra, chúng ta chỉ đang gập chân dưới. Chúng ta đang gập chân dưới, đúng không, chi dưới đó. Vị trí thứ hai là đứng lên trong tư thế quỳ cao. Vì vậy, bạn chỉ cần đưa đầu gối của bạn lên, giống như bạn đang quỳ, ngoại trừ chúng ta có một chân phía sau bây giờ đang đi lên tường. Vì vậy, chân trước tạo thành một góc vuông, đúng không, chân bạn trên mặt đất, góc vuông, chân sau là đầu gối được gập vào góc nơi sàn nhà gặp ghế sofa, chân đặt lên ghế sofa. Không, chỉ trên mặt đất. Được rồi. Và chúng tôi sẽ cung cấp một liên kết cho nó. Tôi gọi đó là nghỉ ngơi trên ghế sofa vì tôi đã tạo ra điều này từ lâu, và tôi đã tạo ra trên ghế sofa cho các vận động viên trẻ của mình trong khi họ đang xem TV, đúng không. Tôi chỉ cần một chút mở rộng hông. Nhưng chúng ta có thể làm điều đó trên tường và làm điều đó trên ghế sofa. Cuối cùng, điều chúng tôi cố gắng nói là bạn có siết chặt cơ mông không, bạn có thể hít thở không, đúng không?
    Nếu hơi thở của bạn bắt đầu trở nên thật nhỏ trong vị trí này, tôi nghĩ, ồ.
    Vì vậy, mỗi khi đầu gối của bạn đi ra sau cơ thể, bạn không thể thở nữa.
    Điều đó hoạt động như thế nào khi bạn chạy?
    Có tốt hay không?
    Có vẻ như hơi thở của bạn nên giữ ở mức khá ổn định, không phụ thuộc vào những gì hông của bạn làm.
    Vì vậy, chúng tôi muốn xem liệu mọi người có thể đến một vị trí thẳng đứng hơn.
    Đó là vị trí thứ ba.
    Vì vậy, thân trên thẳng hơn một chút, chúng tôi bắt đầu tăng yêu cầu cho hông khi thân trên thẳng lên.
    Thân trên đang thẳng lên.
    Đầu gối đang di chuyển xa hơn khỏi ngực trên chân đã tải.
    Và điều bạn sẽ thấy là hầu hết mọi người sẽ nói, wow, điều đó thật cứng.
    Tôi thậm chí không thể đến đó.
    Tôi không thể thở ở đó.
    Tôi phải uốn cong lưng để đến đó.
    Và tôi chắc chắn không thể siết chặt mông ở đó.
    Và tôi muốn nói với mọi người, đây là một bài kiểm tra cấp thấp.
    Bài kiểm tra thực sự là chân trước của bạn nâng lên trên một hộp cao từ 12 đến 18 inch.
    Vì vậy, chúng ta thậm chí chưa vào bài kiểm tra.
    Chân trước duỗi ra.
    Không, chân trước chỉ cần nâng cao hơn.
    Vì vậy, chúng tôi nâng chân trước lên vào cái gọi là khóa hông.
    Vì vậy, chân trước đó đột nhiên đưa xương chậu của tôi và xoay nó về phía sau.
    Đầu gối đang va vào xương chậu.
    Xương chậu như đang co lại.
    Và bây giờ bạn sẽ thực sự thấy điều gì đang xảy ra với sự mở rộng hông của bạn.
    Vì vậy, đây là vị trí tương đương hơn hoặc kém với việc chạy nước rút với đầu gối trước, như thực sự đưa nó lên không trung, có thể thậm chí vượt qua rốn, chắc chắn là vượt qua rốn.
    Chân sau ở phía sau bạn.
    Vì vậy, đây giống như bị mắc kẹt giữa bước chạy.
    Và vì vậy đột nhiên chúng tôi có một bài kiểm tra tốt cho phép chúng tôi thấy khả năng của mình ở đó.
    Và tôi muốn nhắc bạn, nếu bạn thực hiện bài kéo giãn trên ghế sofa và dây, đầu gối của bạn thực sự đang ở trong trạng thái mở rộng hông.
    Đầu gối của bạn thậm chí không ở sau mông ở đây.
    Nó khó đến mức đó.
    Và tôi vẫn đang thiên về sự gập lại.
    Vì vậy, những gì chúng tôi thấy là bạn có một sự thiếu hụt thực sự về sự mở rộng hông.
    Đó là một cách để cải thiện nó.
    Bạn có thể chỉ cần làm bài kiểm tra, cắm trại ở đó, hít thở, co lại, thư giãn, thở, thực hiện kháng cự bằng isometric, bất cứ điều gì bạn muốn làm ở đó. Có rất nhiều cách để đánh giá điều đó, xoay, nghiêng bên. Câu hỏi là, bây giờ bạn đang tải cái đó trong cuộc sống của bạn như thế nào? Vì vậy, chúng tôi có thể đặt một cái dây vào bạn và yêu cầu bạn thực hiện một số động tác đứng isometric, nhưng hãy cho tôi thấy trong ngôn ngữ chuyển động của bạn trong phòng tập thể dục, cách bạn củng cố việc mở rộng hông. Khi chúng ta nói về việc deadlift với tư thế song song, vẫn không phải là mở rộng hông, đúng không? Tôi đang mở rộng hông, nhưng chân sau thì không. Squat chia chân với chân sau nâng cao, ding, ding, ding, ding. Chúng ta bắt đầu đến đó, đúng không? Bulgarians lật một cái lốp. Bất cứ khi nào tôi cần có thể, một cú lunge lớn là một ví dụ tốt, lunge về phía trước, lunge về phía sau. Hãy cho tôi biết về việc lật một cái lốp. Bạn đang nói về việc lật một cái lốp, nhưng sau đó ở đỉnh của chuyển động, bạn đang thực hiện một động tác bơi kettlebell, nơi bạn đẩy hông về phía trước, như thể bạn đang cố gắng tiểu lên chiếc Volkswagen đó. Đúng vậy. Bạn đang đẩy lên. Đúng rồi. Đừng cố gắng tiểu ở đỉnh. Đúng vậy. Nhưng bạn đang nói về việc đẩy hông về phía trước. Đúng vậy. Đột nhiên bạn đứng thẳng và chân đó, chân sau đang ở trong một vị trí kéo dài ở một đòn bẩy dài. Vì vậy, chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian cho việc lập trình. Một trong những người giỏi nhất trong việc này là Franz Bosch. Tôi đã đề cập trước đó, và ông ấy có một cái mà tôi đã gọi là snatch Bosch. Vì vậy, nếu bạn tưởng tượng mình ở trong tư thế đôi, như thể tôi đang vung một cái kettlebell, nếu tôi lấy một cái đĩa hoặc một cái tạ tay, không quan trọng. Tôi chỉ đơn giản sẽ đi từ một tư thế gập hông, và khi tôi đưa trọng lượng lên trên đầu, bất cứ điều gì phù hợp với bạn, tôi sẽ đưa chân trước của mình bước lên một cái hộp. Vì vậy, đột nhiên tôi đang đi từ một vị trí gập ở hông. Cơ thể hình chữ C. Đúng rồi. Hoặc thân trên thẳng, nhưng gập lại. Hình chữ C, đúng không? Vâng. Đúng rồi. Đúng rồi.
    Và sau đó, tôi sẽ bước về phía trước, và bây giờ tôi sẽ có một trong những chân đó sẽ là một phần mở rộng.
    Và vì vậy, đột nhiên, bây giờ chúng ta đang thêm tốc độ vào phần mở rộng này, bởi vì đó không phải là những gì chúng ta làm với bài tập squat chân sau nâng cao ngược.
    Chúng ta không tải trọng với tốc độ.
    Vì vậy, chúng ta bắt đầu thêm yếu tố tốc độ vào những gì chúng ta đang làm, và đột nhiên chúng ta đã khám phá ra một cách khác để thách thức chuyển động của bạn.
    Nó không chỉ luôn luôn nặng hơn, mà nó cũng có thể nhanh hơn.
    Vì vậy, nếu bạn tưởng tượng, đây là một ví dụ tuyệt vời, tôi rất thích ép.
    Tôi nghĩ rằng ép trên đầu là điều tuyệt vời, nó là một trong những điều không thể thương lượng của tôi.
    Chúng ta sẽ ép, ép kiểu C, ép trên đầu, chúng ta đang ép, nhưng nếu tôi lấy chân trước của bạn và đặt lên một cái hộp, đảm bảo rằng chân sau thẳng với tất cả các ngón chân trên mặt đất, và ép từ vị trí đó, bạn sẽ phát hiện ra lý do tại sao bạn không có sự mở rộng hông.
    Nó sẽ rất… bạn thậm chí không nghĩ về trọng lượng, bạn sẽ nghĩ về việc háng của bạn như sắp nổ tung.
    Vì vậy, rất nhiều…
    Chúng tôi khuyên mọi người thử nghiệm những cơ chế đó với tạ tay rất nhẹ lúc đầu.
    Hãy đi ép, hãy tìm hiểu xem bạn có thể ép trên đầu bao nhiêu, và bạn sẽ thấy rằng, như, wow, bài ép chân trước nâng cao theo kiểu đôi này sẽ làm bạn mệt mỏi.
    Có một động tác tôi làm, tôi đoán, tôi tò mò không biết liệu nó có kích hoạt sự mở rộng hông theo cách tôi nghĩ hay không.
    Đây là những gì tôi đã làm, mà tôi thấy hữu ích, tôi không biết nó có đúng hay không, nhưng những gì tôi sẽ làm là tôi sẽ buộc một cái dây khá dày vào một cái thanh kéo lên, tôi sẽ ngồi xổm xuống, tôi sẽ giữ nó, như thể tôi đang giữ một cái cột trước mặt mình, như một người mang cột trong một cuộc diễu hành hay gì đó.
    Tôi sẽ ngồi xổm xuống và nhảy lên, nhưng thay vì…
    Nhưng tôi sẽ đẩy hông về phía trước ở đỉnh, vì vậy chân sẽ đưa ra phía trước.
    Đó là một chuyển động rất không tự nhiên, thực sự, trái ngược với việc nhảy lên và chỉ ngón chân xuống.
    Ngón chân của tôi đang đá về phía trước, vì vậy tôi đang cố gắng bắt chước đỉnh của một cú swing kettlebell.
    đỉnh cao của chuyển động này.
    Tôi sẽ nói rằng, một trong những điều hữu ích cho tôi khi tôi được yêu cầu đến và
    xem xét chương trình của mọi người và tìm kiếm những lỗ hổng trong thực hành chuyển động của họ, chúng tôi
    nhìn vào những hình dạng cơ bản.
    Vì vậy, điều tốt là, được rồi, mọi người hãy chờ một chút, để tôi định nghĩa bài tập cho bạn, tôi sẽ chỉ
    đưa cho bạn một khung nhỏ.
    Và tôi sẽ bắt đầu bằng cách nói, nếu có điều gì đó gây viêm, vai không quá phức tạp, nó không
    thực hiện quá nhiều chức năng.
    Nó có thể đưa lên trên đầu, đưa ra bên, đưa về phía trước, và đưa ra phía sau.
    Đó là những gì vai của bạn làm.
    Bạn có thể gập khuỷu tay, bạn có thể xoay theo tất cả những hình dạng đó, nhưng đó là bốn tổ chức
    cơ bản chính của hình dạng của vai.
    Hông có sự gập, duỗi, đúng không?
    Thực sự tôi có thể đi ngang, nhưng đó chỉ là một loại squat khác, nhưng thực sự, như
    tôi đang squat với chân thật sự hẹp hay tôi đang squat một chút rộng hơn?
    Vì vậy, điều chúng tôi có thể làm là nói trong những giới hạn cơ bản này, những tiêu chuẩn này, đây là những gì chúng tôi
    gọi là hình mẫu, đột nhiên tôi có thể hỏi, vậy bạn đang tải trọng như thế nào trong vị trí trên đầu của bạn?
    Vì vậy, nếu bạn luôn ấn vào một thanh hoặc kéo trên máy kéo lưng, bạn thực sự đang ở trên đầu,
    nhưng bạn không ở trong biểu hiện đầy đủ nhất của trên đầu, đúng không?
    Điều đó là tay của bạn thẳng lên và xuống, song song với tai của bạn.
    Đôi tay ở trên đỉnh đầu của bạn.
    Dấu chân ở trên đầu của bạn.
    Đúng rồi.
    Vì vậy, điều chúng tôi có thể làm là nói, vậy bạn thích sử dụng công cụ nào?
    Kettlebells?
    Tuyệt vời.
    Đó là một trong những lý do tại sao kettlebells lại tuyệt vời như vậy.
    Một tay.
    Tôi không thể giữ nó ở đây.
    Nó sẽ rơi.
    Tôi phải hoàn thành ở trên đầu của mình.
    Đúng rồi.
    Tạ cũng giống vậy, nhưng kettlebells, nó buộc chúng tôi phải thể hiện chuyển động hoàn toàn trên đầu.
    Tôi có thể xem, bạn có đủ khả năng xoay trong với tay bên cạnh không?
    Bạn có đang thực hiện đủ các hoạt động giống như ấn không?
    Chaturanga, vị trí kết thúc của bài row của tôi, đúng không?
    Bench press, dip, chạy.
    Đó là tất cả các chuyển động mà vai của tôi được duỗi ra, dù cánh tay thẳng hay cong.
    Vậy điều tốt là bây giờ tôi có thể nói, liệu tôi có đang làm gián đoạn các mô đó hay đang nén các mô đó?
    Bạn sẽ hỏi, ồ, bạn có ý gì? Tôi nói, bạn đang đẩy hay đang kéo lên, đúng không? Đẩy lên trên hay làm một bài kéo lên? Đó là nén hay gián đoạn, đúng không?
    Đó là những cách rất đơn giản để nhìn vào những chuyển động này.
    Chúng ta có thể nói, ồ, bạn đã đến đó như thế nào? Bạn có đến đó từ một bài nâng nhấc hay bạn đến đó từ một vị trí giá đỡ phía trước?
    Vì vậy, chúng ta có thể nhìn vào vị trí bắt đầu, vị trí kết thúc.
    Và rồi đột nhiên bạn nhận ra, ồ, tôi bắt đầu hiểu những chuyển động cơ bản và những vị trí cơ bản giúp tôi cải thiện hiệu suất, dự đoán hiệu suất trong tương lai và giúp tôi vượt qua cơn đau.
    Bởi vì nếu tôi có những người không thể thể hiện mức độ cao nhất của chuyển động, đó là điều chúng ta có thể cải thiện. Đó là kỹ thuật, đúng không?
    Đừng chỉ nghĩ đến việc trở nên to lớn và mạnh mẽ hơn mà hãy nói, hãy trở nên thành thạo về kỹ thuật hơn.
    Vì vậy, tôi có tất cả những cách để nhìn vào các lựa chọn chuyển động.
    Một lần nữa, bạn cảm thấy thoải mái với điều gì?
    Nhưng sau đó tôi có thể thách thức điều đó với tải trọng, làm cho nó nặng hơn.
    Chúng ta có thể làm nhiều hơn, chúng ta có thể thêm tốc độ, chúng ta có thể thêm yêu cầu về hô hấp tuần hoàn.
    Bạn có thể làm nhiều hơn năm lần và đột nhiên bạn phải làm 20 lần và chúng ta có yêu cầu về chuyển hóa ở đó.
    Bạn và tôi đang cạnh tranh đột nhiên, đúng không?
    Bây giờ đột nhiên tôi chuyển từ mô men mở sang mô men đóng.
    Tôi chuyển từ việc đưa cho bạn một thanh tạ sang một quả tạ, đúng không?
    Đó là cách, thì chúng ta sẽ mất tất cả cơ hội và sự phong phú của lập trình.
    Hiểu rồi.
    Thôi, để tôi quay lại ví dụ ngớ ngẩn của tôi về ban nhạc và việc nhảy và nói rằng, được rồi,
    để cải thiện khả năng duỗi hông, mà tôi nghĩ nhiều người cần, đó là những gì tôi đang nghe.
    Nhiều người đang ở tư thế gập hông.
    Vậy bạn đang nhảy rồi sau đó đứng dậy?
    Đúng vậy, hoặc chúng ta đã thấy những hình ảnh đẹp về những người không phải tôi, nhưng như những người
    thực hiện nhảy xa khi họ ở trong tư thế cong, kiểu gì đó.
    Ô, tôi hiểu bạn đang nói gì.
    Đúng vậy, ý tưởng là vì với dây đai thì nó an toàn, đúng không?
    Cố gắng đưa hông vào tư thế duỗi hoặc chân ra phía trước khi nhảy.
    Đó là một bài tập giữ cơ mà không cần kéo lên.
    Bạn chỉ cần giữ trên thanh.
    Và tôi không giữ được bài tập kéo lên của mình, nhân tiện, vì tôi là một người không có thời gian, không, tôi không giữ
    được bài tập kéo lên của mình.
    Thỉnh thoảng tôi tập với Ben Bruno.
    Bạn giữ được bài tập kéo lên với Ben Bruno ở đó.
    Bạn sẽ không bao giờ nghe thấy hết điều đó.
    Vì vậy, tôi không, nhưng tôi không làm vậy, vì tôi là một người không có thời gian.
    Điều đó không sao.
    Tôi sẽ nói rằng tôi thích bài tập kéo lên nghiêm ngặt.
    Tôi thực hiện nhiều bài tập kéo lên nghiêm ngặt hơn bạn có thể tưởng tượng, nhưng nếu bạn không giữ được, thì có điều gì đó không ổn với bạn.
    Được rồi.
    Hiểu rồi.
    Chúng ta sẽ tranh luận về điều này nhiều hơn ngoài đời, nhưng tôi thích chạy nước rút.
    Vậy đó là duỗi hông.
    Chắc chắn rồi.
    Tôi thích chạy nước rút.
    Tôi thích chạy nước rút.
    Và tôi thích nhảy.
    Tôi là một người tin tưởng lớn vào ý tưởng này có thể đúng, có thể không đúng rằng khi chúng ta lớn tuổi,
    chúng ta có xu hướng nhảy và đáp xuống ít hơn.
    Nhiều chấn thương đến từ việc thiếu tải đồng tâm.
    Có một câu nói trong hệ thống Liên Xô, khi bạn ngừng nhảy, bạn bắt đầu chết.
    Và hình thức thấp nhất có thể là nhảy bạt, một hình thức nhảy thấp khác là nhảy dây.
    Hình thức cao nhất bắt đầu trở nên thực sự mạnh mẽ.
    Tôi thích điều đó.
    Bạn đang làm rất tốt.
    Và điều tuyệt vời bây giờ là bạn vừa mới chuyển đổi mô tả việc tập luyện của mình theo các khối vị trí.
    Tôi đang tập ở vị trí nào?
    Hình dạng nào tôi đang củng cố?
    Đó thực sự không phải là một cơ bắp.
    Hãy nhớ rằng, các cơ bắp của bạn không được kết nối để di chuyển.
    Não của bạn mới là thứ được kết nối để di chuyển.
    Bạn không có khả năng kiểm soát chọn lọc một cơ bắp nào trong cơ thể mình.
    Đó là một sai lầm.
    Vì vậy, bạn không thực sự đang tập bắp tay, mà bạn đang làm việc với sự gập cánh tay ở nhiều vị trí khác nhau.
    Bài tập squat này thiên về cơ đùi trước của tôi hơn, nhưng tôi thực sự không đang squat, đúng không?
    Bởi vì điều đó là không thể.
    Đúng vậy.
    Tôi nghĩ rằng sự hiểu lầm, sự hiểu lầm rộng rãi là rằng tập luyện kháng lực chỉ để xây dựng và tăng cường cơ bắp theo kiểu thể hình và không có sự thiếu tôn trọng nào đối với các vận động viên thể hình.
    Không, chúng tôi đã học được rất nhiều.
    Nhưng, bạn biết đấy, chúng tôi đã học được rất nhiều và hầu hết mọi người có lẽ sẽ tốt hơn nếu nghĩ về các chuyển động chức năng.
    Thực tế, có một vài tài khoản Instagram thực sự thích chỉ trích không chỉ tôi, mà còn nhiều người đã nói về tập luyện kháng lực và tất cả những điều đó nói về các mẫu chuyển động chức năng.
    Và tôi phải nói rằng, mặc dù thông điệp đôi khi tôi nghĩ có phần thô lỗ, nhưng tôi vẫn chú ý đến những điều này và tôi đã thấy một số hình ảnh trước và sau mà họ sẽ cho thấy cho những người đã kết hợp vào việc tập luyện của họ như ném hoặc các chuyển động động lực từ việc chạy nước rút ngay từ đầu và tập trung rất nhiều vào việc cân bằng hai bên cơ thể.
    Và mà không bao giờ thực hiện những chương trình đó, tôi phải nói rằng, đúng vậy, như nhiều người trong số họ có một số mẫu chuyển động khá không hiệu quả và họ trông như đang làm tốt hơn.
    Và tôi nghĩ rằng điều đó là bởi vì tôi phải giả định rằng họ đang kết hợp một loạt các chuyển động rộng hơn, nhiều sự mở rộng hông hơn, làm việc với hai bên cơ thể, tất cả những điều mà bạn đang nói đến, tất cả những điều mà bạn đang nói đến.
    Và vì vậy, tôi nghĩ rằng phần thể hình, tôi nghĩ là một điều tuyệt vời để giúp mọi người bắt đầu.
    Tôi luôn nói rằng điều tuyệt vời về việc tập luyện sức đề kháng, xin lỗi vì đã nói dài dòng ở đây, nhưng tôi nghĩ đây là điều mà nếu ai đó không có thiên hướng tự nhiên để tập thể dục hoặc tập luyện sức đề kháng, thì tập luyện sức đề kháng là một trong những hình thức tập thể dục hiếm hoi mà nhờ vào lưu lượng máu, cái gọi là “pump”, mang lại cho mọi người một cái nhìn trực quan và cảm giác về tiến trình mà họ có thể đạt được.
    Chắc chắn rồi.
    Điều này khác với việc chạy bộ, khi bạn thấy một chút giảm mỡ cơ thể vào cuối buổi chạy, và sau hai ngày, bạn giảm tỷ lệ mỡ cơ thể, đúng không? Nó cho bạn một cái nhìn về tương lai của bạn khi bạn tập luyện sức đề kháng theo cách đó. Và nó mở ra một cuộc trò chuyện rất phức tạp. Đây là điều mà tôi luôn suy nghĩ.
    Và mọi người nói, “Này, tôi chỉ muốn cảm thấy tốt hơn và tôi không muốn bị đau bắp chân khi chạy.” Bạn nói, “Được rồi, điều đó có thể rất đơn giản.” Và bạn cũng có quyền để trông thật săn chắc và rám nắng. Ý tôi là, bạn có thể săn chắc như bạn muốn.
    Và Mark Bell luôn nhấn mạnh điều này trong mỗi bài đăng của mình. Nhìn này, tôi nghĩ có một điều mà tôi cố gắng. Chúng tôi không bao giờ hạ thấp người khác. Chúng tôi chỉ chỉ ra những gì chúng tôi làm. Đây là mô hình của chúng tôi, nhưng bất kỳ mô hình nào mà ai đó đưa ra trên internet, một mô hình phải làm ba điều. Nó phải giải thích hiện tượng hiện tại, đúng không? Nó phải dự đoán hiện tượng tương lai và nó phải dễ dàng được truyền đạt.
    Vậy hãy cho tôi xem mô hình của bạn, nó hoạt động như thế nào. Nó giải thích ra sao? Nếu tôi làm theo điều bạn nói, tôi có cải thiện được điều này không, đúng không? Đó là điều mà tôi quan tâm, đúng không?
    Vì vậy, những gì tôi thấy là, ôi, rất nhiều sự vui vẻ lặp đi lặp lại trong thể hình, nơi mọi người cảm thấy tốt hơn, nhưng tôi vẫn phải qua đây và squat hoặc tôi vẫn phải qua đây và trở nên có sức bền. Nhưng chúng ta có thể thấy sự thật về việc cần phải cho mọi người tiếp xúc với những phạm vi chuyển động lớn hơn và những chuyển động có kỹ năng hơn so với một số điều mà chúng ta thường nhận được trong phòng gym, đúng không?
    Và, và tôi nghĩ một trong những điều mà chúng ta thấy là sự chuyển hướng về văn hóa vận động, đúng không? Được đặt tên bởi Idole Portal, điều mà chúng ta thấy là phòng tập gym không nhất thiết tạo ra những người vận động tốt hơn. Những gì chúng ta có là mọi người ban đầu thực hiện một kỹ năng, ném một cái gì đó, chạy điền kinh. Chúng ta sẽ tập luyện và sau đó làm nhiều hơn như vậy. Và sau đó, điều chúng ta làm là chúng ta đã lấy phòng gym hoặc kỹ năng thể thao ra khỏi nó và chỉ còn lại trong phòng gym. Và bạn có thể thấy phản ứng đối với điều đó. Bạn không rất duyên dáng. Bạn không có nhiều giải pháp vận động. Bạn không chuyển hóa năng lượng của mình rất tốt. Bạn không, bạn biết đấy, bạn không thanh thoát. Bạn không có nhịp điệu. Vì vậy, chìa khóa thực sự đối với chúng tôi là như thế này, tôi nghĩ chúng tôi muốn đưa việc phát lại vào đó và bạn có thể thấy phản ứng là, Này, nếu chúng ta chỉ làm bài tập ngực và squat hack, có thể điều đó không tạo ra một người vận động tốt nhất, nhưng chắc chắn nó tạo ra một chàng trai cơ bắp mà chúng tôi gọi là. Cái gì trong bộ phim đó? Hot Girl Fit? Nơi mà, bạn biết đấy, đó là một trong những bộ phim gần đây nơi chàng trai, ai là chàng trai từ Twisters? Diễn viên tuyệt vời đó. Anh ấy đã ở trong Top Gun. Dù sao, anh ấy đang bơi và cô gái đã nói, Này, tại sao bạn lại thở hổn hển? Anh ấy nói, Tôi không tập cardio. Tôi chỉ tập bụng và bắp tay. Cô ấy nói, Ôi Chúa ơi, bạn thật hot girl fit. Như bạn có một động cơ lớn trông đẹp nhưng không có sức mạnh. Và tôi muốn đảm bảo rằng không có ý xúc phạm đến tất cả các cô gái hot ở ngoài kia. Nhưng ý tưởng ở đây là bạn muốn làm gì với cơ thể của bạn? Hãy bắt đầu từ đó. Và sau đó chúng ta có thể bắt đầu nói, bạn có quyền truy cập vào cái gì? Tuổi tập luyện của bạn là bao nhiêu? Và đó là một cuộc trò chuyện tinh tế, có lẽ đó là lý do tại sao bạn nên có một huấn luyện viên và phát triển một huấn luyện viên cho phần còn lại của cuộc đời bạn. Nhưng đừng giả vờ rằng việc có bụng và bắp tay to sẽ khiến bạn trở thành một võ sĩ MMA giỏi, đúng không? Và bạn có thể thấy lý do cho sự kháng cự của, Này, điều đó khiến tôi kém thể thao hơn. Chúng tôi muốn cẩn thận với điều đó.
    Vâng, tôi thích sử dụng tập luyện kháng lực để trở nên mạnh mẽ hơn và chạy tốt hơn.
    Đúng vậy.
    Và đó là điều mà tôi đang nghĩ đến.
    Đúng vậy.
    Tôi chỉ chạy đường trường một mùa ở trường trung học, không giỏi lắm, nhưng tôi thực sự thích nó.
    Nhưng tôi yêu chạy.
    Tôi đã chạy trong một thời gian dài và tôi sẽ không bao giờ là một vận động viên chạy đường trường. Tôi đã chạy đường trường một năm ở trường trung học.
    Có thể chúng ta đã chạy đối đầu với nhau.
    Ôi không, bạn lớn tuổi hơn tôi một năm.
    Vì vậy, tôi, tôi, tôi muốn, vâng, tôi sẽ kể câu chuyện đó vào một dịp khác.
    Câu chuyện của tôi không liên quan ở đây, nhưng tôi sử dụng tập luyện kháng lực để có thể chạy tốt hơn, nhanh hơn, xa hơn mà không bị đau.
    Đúng vậy.
    Đó là điều mà tôi hy vọng chúng ta sẽ xem xét trong việc tập luyện.
    Bây giờ hãy áp dụng một góc nhìn về tuổi thọ, một góc nhìn về độ bền, đúng không?
    Hoặc như Juliette nói, cô ấy nói, bạn không muốn chỉ cần nhảy ra khỏi ghế sofa và đi phiêu lưu sao?
    Đúng không?
    Tôi muốn có một cơ thể có khả năng làm điều đó.
    Tôi nghĩ những gì chúng ta đã quảng bá trong phòng tập không thực sự làm được điều đó.
    Và thậm chí, tôi chỉ muốn mọi người nghe và nhấn mạnh vào những gì Andrew đã nói.
    Khung này là tôi hiện có một thước đo khách quan từ bên thứ ba.
    Liệu việc chạy của tôi có tốt hơn với việc tập luyện của tôi không?
    Và đó là một cách tuyệt vời để đánh giá việc tập luyện của bạn.
    Vâng.
    Tôi có nhanh hơn không?
    Tôi có cảm thấy tốt hơn không?
    Điều đó thực sự hiệu quả với tôi và giúp tôi tránh khỏi bất kỳ lực hấp dẫn nào chỉ cố gắng tăng thêm trọng lượng trên máy squat hack.
    Tôi thích quá tải tiến bộ.
    Tôi thích thực hiện các động tác tốt hơn với nhiều trọng lượng hơn, v.v.
    Nhưng tôi thấy rằng phòng tập chỉ trở thành một vòng lặp khép kín, tôi thấy nó chỉ trở thành một loại khám phá vô tận về việc: tôi thực sự đang làm gì, cũng ở độ tuổi này, như tôi muốn duy trì sức mạnh và có thể xây dựng một chút cơ bắp, nhưng chủ yếu.
    Bạn có muốn nặng hơn không?
    Tôi không.
    Điều đó có kỳ lạ không?
    Tôi không biết.
    Michael, bạn cần nhiều cơ bắp nhất có thể vì mùa đông đang đến.
    Mục tiêu của tôi thực sự là trở nên mạnh mẽ hơn mà không cần to ra và giữ cho sức bền của mình tiếp tục. Tôi thích chạy một quãng đường dài mỗi tuần, một quãng đường ngắn hơn và một bài chạy nước rút. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi sẽ như vậy. Mọi người, những gì bạn vừa mô tả cho một người bình thường là thực hiện một bài dài, một bài ngắn và một bài cường độ cao. Đúng vậy. Đó là mục tiêu. Đó là điều cốt lõi. Vâng. Đó là những gì tôi làm mỗi tuần, nếu bạn biết, hầu hết các tuần, và sau đó tôi sẽ tập chân một ngày, bạn biết đấy, thân trên, mọi người cười về thân trên, cái thứ gì vậy, bạn biết đấy, thân trên, bao gồm cả cổ và bụng. Hãy lấy cái tiếp theo. Hãy làm phần hông nữa. Bạn muốn tập thân trên và phần hông. Chúng tôi thực sự bối rối. Chúng tôi đang làm việc trên phần hông của tôi. Và sau đó tôi sẽ tập những cơ có thể gọi là cơ xa. Tôi sẽ có một buổi tập bổ sung cho bắp chân, bắp tay và cơ tam đầu, cẳng tay và sức mạnh nắm vào thứ Bảy. Và sự kết hợp của những điều này, đúng vậy, điều này không phải là về việc tập luyện của tôi để đáp ứng nhu cầu của cuộc sống. Như tôi có thể chạy nước rút đến máy bay với hành lý của mình và đến đó mà không phải ho ra cả hai lá phổi. Tôi có thể đi leo núi. Như nếu bạn nói, hey, hãy đi leo núi hoặc bạn có thể đi Grand Canyon vào ngày mai, bạn sẽ mang theo một bao nặng 75 pound. Thật tuyệt. Tôi sẽ hơi đau một chút vào ban đêm, nhưng tôi sẽ cảm thấy tốt. Tôi sẽ cảm thấy đau tốt, đúng không? Chúng ta có thể đi đến phòng gym cùng nhau và tôi có thể đặt, bạn biết đấy, một trọng lượng mà tôi cảm thấy là hợp lý trên máy squat hack. Chúng tôi thực hiện một số bài nâng mông toàn diện. Tôi có thể treo từ một thanh, nhưng tôi không cố gắng phá kỷ lục kéo xà hay chạy marathon. Tôi nhận thấy rằng bất cứ khi nào tôi đi đến cực đoan trong bất kỳ loại tập luyện nào, tôi đều bị chấn thương hoặc ốm và tôi chỉ không quan tâm đến điều đó. Và tôi thích nghĩ, tôi có thể sai, tôi đang dự đoán ở đây có lẽ rằng tôi đại diện cho những gì hầu hết mọi người muốn. Tôi cũng muốn có thể ăn nhiều hơn một chút thỉnh thoảng, như Lễ Tạ Ơn sắp đến gần một chút.
    Tôi cũng muốn không phải ăn cả ngày và sau đó ăn một bữa tối lớn mà không phải tan chảy thành một vũng nước mắt của chính mình vì tôi lo lắng một cách thần kinh về điều gì đó liên quan đến dinh dưỡng. Như tôi thường làm, tôi cơ bản bỏ qua một bữa ăn mỗi ngày chỉ vì lịch trình của mình. Nó giống như một kiểu nhịn ăn gián đoạn không cố ý. Và những người cuồng protein sẽ nói, ồ, điều đó không tốt lắm. Nhưng vâng, được rồi. Có thể tôi sẽ có ít cơ bắp hơn một chút. Tôi không muốn trở nên quá thần kinh về việc tập luyện đến mức không tập trung vào những sứ mệnh lớn hơn trong cuộc đời mình. Và hãy chú ý rằng điều bạn nói là tôi tập luyện để có thể vui vẻ. Và tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng chúng ta đã lấy đi niềm vui và sự chơi đùa cũng như sự trải nghiệm ra khỏi việc tập luyện và thể dục. Và bây giờ thì, tôi phải có VO2 Max sống đến 150 và tôi phải làm, đúng không? Và bạn đã quên rằng toàn bộ điều này là để bạn có thể tiêu tốn một số tín chỉ. Vì vậy, tôi thích nói rằng phòng tập gym và tất cả những bài tập tập trung thực sự là dành thời gian cho các tín chỉ. Nhưng một trong những người bạn huấn luyện viên của tôi, Nicole Christensen, nói về nguồn gốc của CrossFit, cô ấy nói, chúng ta không tập luyện vì thời gian. Ngừng tập luyện vì thời gian. Giống như, chúng ta lướt sóng để có thể lướt cả ngày và có thể lướt nhiều sóng hơn những đứa trẻ khác vì bạn không đủ sức khỏe, đúng không? Tôi muốn đi leo núi và sau đó đạp xe và chơi và trượt tuyết và làm tất cả những điều tôi muốn làm với cơ thể của mình. Và điều đó có thể có nghĩa là tôi muốn bế con của mình hoặc tôi muốn làm công việc của mình trong kho hàng này, nơi bắt đầu tập luyện cho cuộc sống theo cách đơn giản hơn một chút. Và nó không cảm thấy như một gánh nặng điên rồ. Nó cũng là công cụ tốt nhất để hiểu cách bạn di chuyển vì các huấn luyện viên chuyên gia của tôi có thể quan sát bạn chạy và nói, đó là điều chúng ta đang làm việc. Và tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, đúng không? Nhưng đối với phần còn lại của chúng ta, chúng ta cần nói, wow, vai của tôi, cái ghế băng đó, cái ghế băng với tạ bay đó hơi khó khăn một chút. Tôi đang mất một chút độ duỗi vai, đúng không?
    Hoặc ít nhất tôi đang chạm vào những hình dạng này. Và điều đó trở thành một công cụ chẩn đoán thực sự thú vị, nơi chúng tôi có thể thực sự cố gắng cải thiện chức năng và giảm bớt sự khó chịu về cơ xương khớp. Và tôi nghĩ đây là mẫu hình cho điều đó. Vâng. Thích thú với việc tập luyện và bao gồm cả việc tập luyện chăm chỉ là một trong những điều tốt nhất mà một người có thể làm. Nhiều năm trước, khi tôi trượt ván, tôi đã làm hỏng việc trượt ván cho chính mình vì đã được một vài nhà tài trợ nhận vào chỉ vì lòng thương hại, để công bằng mà nói, và sau đó tôi đã bị ám ảnh bởi thực tế rằng, bạn biết đấy, tôi không tiến bộ, điều đó đã làm gãy chân tôi và, bạn biết đấy, khá nhanh chóng, tôi không ghét nó. Tôi yêu nó và tôi yêu cộng đồng, nhưng nó đã biến thành một điều khác. Nếu tôi chỉ lùi lại một bước và nói, được rồi, tôi khá ổn với điều này, tôi có thể cải thiện. Và tôi chỉ tập trung vào việc làm điều đó vì niềm vui và kiếm sống bằng cách khác. Có lẽ bây giờ tôi sẽ làm được những động tác như frontside inverts và bơi trong hồ bơi, và thật không may, tôi không làm được. Tôi đã may mắn nếu có thể thực hiện một cú frontside grind nhỏ trên coping. Nhưng trong khi đó, với thể dục, tập luyện sức đề kháng, chạy bộ, tôi yêu thích tập luyện sức đề kháng và chạy bộ. Cốc cà phê trước khi tập luyện của tôi có vị tệ gấp 10 lần vì tôi sắp tập luyện. Tôi thích sử dụng nó như một cơ hội để nghe nhạc, nghe podcast. Có rất nhiều điều xung quanh nó vẫn chỉ là niềm vui thuần khiết. Ngay cả vào những ngày mà tôi chỉ đạt 95% công suất hoặc 100% công suất hoặc 80% công suất, tôi vẫn cảm thấy rất vui và không thể chờ đợi để quay lại. Vì vậy, khi chúng ta nhìn vào sức khỏe xã hội, đúng không, điều đầu tiên chúng ta tranh luận thay vì nói điều gì là quan trọng nhất, chúng ta hỏi, bạn muốn làm gì và ai là bạn bè của bạn sẽ cùng làm điều đó? Và bạn có định làm điều đó nhiều không? Hãy bắt đầu từ đó. Sau đó, chúng ta có thể bắt đầu đưa mọi thứ vào, đặc biệt là với sự cô lập xã hội, với sự thiếu hụt cộng đồng.
    Ý tôi là, tôi cảm thấy thể thao là nơi cuối cùng mà mọi người tụ tập, đúng không?
    Bên lề thể thao.
    Đây là loại, bạn biết đấy, ngôn ngữ chung của toàn bộ, bạn biết đấy, thế giới mà tôi đã dạy ở mọi châu lục trừ Nam Cực.
    Mọi người đều biết hít đất là gì.
    Mọi người đều biết deadlift là gì.
    Đó không phải là khoa học.
    Xin lỗi.
    Đó không phải là toán học.
    Đó không phải là ngôn ngữ phổ quát.
    Đó là bench press.
    Mọi người đều biết và mọi người có thể cho bạn biết họ bench được bao nhiêu bằng bất kỳ ngôn ngữ nào.
    Vì vậy, có một số điều ở đó là phổ quát.
    Và tôi nghĩ khi chúng ta nhìn vào con người như một sinh vật đang chuyển động, thì chúng ta thực sự có thể bắt đầu không cảm thấy điên rồ về cách thế giới của chúng ta đang thay đổi, mà làm thế nào chúng ta có thể chống lại bằng cách tạo ra nhiều cơ hội để di chuyển hơn.
    Và đối với tôi, toàn bộ góc nhìn cuối cùng là như chúng tôi đang cố gắng phân tích những vấn đề phức tạp.
    Vì vậy, tôi có một nhà vô địch thế giới bị chấn thương, nhà vô địch thế giới hai lần, không thể hoàn thành một chuyến lưu diễn.
    Bạn biết đấy, câu hỏi đầu tiên tôi hỏi họ là, “Hãy cho tôi biết về giấc ngủ của bạn.”
    Tôi là một người ngủ không ngon.
    Ôi, hãy cho tôi biết thêm về điều đó, đúng không?
    Bởi vì tôi không thể thậm chí biết đầu vào và đầu ra của bạn trừ khi chúng ta đi vào giấc ngủ.
    Sau đó tôi nói, “Vậy hãy cho tôi biết về chế độ dinh dưỡng của bạn.”
    Tôi ăn sạch.
    Tuyệt vời.
    Tìm cho tôi điều đó.
    Tôi thậm chí không biết điều đó có nghĩa là gì.
    Sạch.
    Hóa ra, thiếu calo, thiếu dinh dưỡng, không đủ macro, không đủ micro.
    Tôi như, “Ôi, chúng ta bắt đầu điều chỉnh điều đó.
    Chúng ta bắt đầu thu thập giấc ngủ.”
    Khi chúng ta thực sự bắt đầu chia nhỏ một số hành vi, đối với tôi là một người 51 tuổi, tôi bị ám ảnh với việc các mô của tôi không bị hỏng.
    Rách gân Achilles giống như cơn ác mộng tồi tệ nhất của mọi nhà vật lý trị liệu.
    Tôi nhảy dây mỗi ngày, và tôi có phạm vi vận động tuyệt vời.
    Tôi làm rất nhiều bài tập tĩnh.
    Tôi chỉ không muốn rách gân Achilles của mình.
    Bây giờ tôi sẽ rách gân Achilles, nhưng tôi sẽ không rách gân Achilles.
    Vì vậy, sức khỏe mô là một phần của điều đó.
    Vì vậy, bây giờ tôi phải nhìn vào dinh dưỡng.
    Tôi cần xem xét kết quả xét nghiệm máu của mình và tôi cần xem xét giấc ngủ của mình để có thể xác định rõ một số điều, vì điều đó tạo ra sự sẵn sàng và sức khỏe chịu đựng của mô. Sau đó, tôi có thể xem xét những điều khác, và thực sự, khi chúng ta bắt đầu có được, một lần nữa, khung khổ của thể thao hoặc khung khổ của trò chơi tạo ra một nơi mà tôi có thể đột nhiên bắt đầu hiểu các đầu vào và đầu ra và cách chăm sóc cơ thể này để tôi có thể làm những gì tôi muốn với cơ thể của mình, đó là định nghĩa mới của chúng tôi về khả năng di chuyển. Tôi có thể làm những gì tôi muốn với cơ thể của mình và tôi có thể không bị đau? Tôi có đúng trong đánh giá không khoa học của mình về các tài khoản Instagram, khi tôi thấy một người từ 80 đến 100 tuổi di chuyển tốt, người đó có xu hướng làm một cái gì đó liên quan đến thể dục dụng cụ. Có một video tuyệt vời, một người Trung Quốc, một người Trung Quốc rất cao, đang thực hiện động tác “da mèo” và sau đó là động tác kéo lên, lại “da mèo”. Mọi người có thể tìm kiếm. Nó không liên quan đến những con mèo thực sự, hy vọng là vậy. Nó không nên như vậy. Một người phụ nữ 85 tuổi đang chạy nước rút, vì vậy chúng ta đang nói về những chuyển động kiểu thể dục dụng cụ. Anh ấy có dừng lại không? Chuyển động chạy nước rút. Đôi khi sẽ có ai đó trong phòng gym nâng một tạ nặng, nhưng thường thì đó là những chuyển động kiểu thể dục dụng cụ, kéo lên, nhúng, xà ngang, thăng bằng, chạy nước rút. Đó có phải là điều đã đưa họ đến đó, hay đó chỉ là biểu hiện của cái gì? Di truyền. Họ có cảm thấy an toàn không, cho tôi thấy chế độ dinh dưỡng của họ, cho tôi thấy tuổi tập luyện của họ? Nhưng điều đáng chú ý ở đây là chúng ta có những môn thể thao yêu cầu phạm vi chuyển động lớn hơn và kỹ năng kiểm soát cơ thể và công suất cao, đúng không? Hả. Vì vậy, một trong những điều mà chúng tôi làm trong chương trình cho người lớn là tôi bắt bạn chạy nước rút một lần mỗi tuần, như chạy nước rút, vì mọi người đã không chạy nước rút, và tôi không có ý nói bạn có thể ra ngoài và chạy. Tôi không nghĩ bạn có khả năng làm điều đó, nhưng tôi sẽ đặt bạn lên xe đạp, tôi sẽ để bạn kiểm soát, và tôi sẽ xem công suất tối đa của bạn là bao nhiêu, đó là chạy nước rút.
    Vì vậy, lý tưởng nhất là tôi muốn bạn có thể thực hiện một số bài chạy nước rút và lặp lại, nhưng tôi không nghĩ bạn có khả năng chịu đựng của mô hay phạm vi chuyển động cho điều đó, và tôi biết kết quả sẽ ra sao, nhưng tôi có thể cho bạn lên xe đạp và hỏi, “Chúng ta có thể đạt được công suất tối đa này không?”
    Và điều bạn vừa phát hiện ra là, “Này, tôi vẫn cần duy trì khả năng di chuyển nhanh và có kiểm soát qua những phạm vi chuyển động lớn.”
    Đó là lý do tại sao nếu bạn tập yoga và thực hiện một số bài chạy nước rút, bạn sẽ trở nên rất tuyệt vời.
    Đó là một cách khá tốt.
    Và lý do tại sao những người chỉ tập trên máy đi bộ và sử dụng những quả tạ nhỏ, họ đang tự lừa dối mình.
    Đó là rất nhiều công việc bận rộn.
    Có rất nhiều công việc bận rộn ở đó.
    Nó khiến mọi người cảm thấy như họ đang tham gia vào một chương trình.
    Và một lần nữa, cách chúng ta muốn tách cảm xúc ra khỏi nó, làm thế nào để bạn tiến bộ với những quả tạ hồng đó?
    1.000 lần là 2.000 lần, đúng không?
    Cho tôi thấy sự tiến bộ.
    Và đột nhiên, tôi không thể tiến bộ và lùi lại với những thứ đó.
    Điều khác tôi muốn nói là, “Liệu điều này có làm cho mọi thứ tốt hơn không? Chúng ta đang tập luyện vì điều gì?”
    Và tôi nghĩ rằng nó có vẻ trang trí khi có công việc bận rộn, và tôi thực hiện tất cả các bài tập phòng ngừa, bài tập chỉnh sửa.
    Tôi như, “Chờ đã. Tại sao chúng ta không thực hiện điều mà chúng ta đang làm và lùi lại và tiến bộ với điều đó và hỏi xem bạn có phạm vi chuyển động tự nhiên hay không, có hay không?”
    Nhưng nếu chúng ta nhìn vào người bình thường, đặc biệt là những người đang nghe podcast này, họ không có hai giờ trong phòng tập.
    Vì vậy, nếu chương trình của bạn yêu cầu hai giờ của tôi, tôi sẽ không tham gia.
    Nếu nó yêu cầu một giờ của tôi, tôi có thể sẽ không tham gia.
    Tôi bận rộn đến nỗi đôi khi tôi ăn rất nhiều những phần 30 và 40 phút, xen kẽ với nhiều hoạt động khác, và như vậy là đủ tốt.
    Vâng.
    Nghe một album, podcast hoặc các chương sách một cách liên tục, tôi nghĩ rằng, nếu tôi có thể nói, điều đó có giá trị hơn nhiều so với việc cho phép bản thân cơ hội nhắn tin và sử dụng mạng xã hội trong khi tập luyện, vì nó trở thành một điều rất phân tâm.
    Tôi nghĩ rằng việc tập luyện bất kỳ loại nào cũng là một cơ hội để xây dựng sự tập trung.
    Và người ta có thể nghe podcast hoặc sách, v.v., hoặc một album một cách liên tục.
    Nhưng tôi thấy, ít nhất là đối với bản thân mình, nếu tôi tập luyện theo cách bị gián đoạn bởi mạng xã hội hoặc nhắn tin hoặc email, vì chúng có sẵn ở đó, thì điều đó sẽ ảnh hưởng đến phần còn lại của ngày, khiến tôi trở nên phân tâm hơn.
    Tôi tin bạn.
    Thế còn bạn thì sao?
    Tôi tin bạn.
    Và điều tuyệt vời là bạn nói, “Này, điều đó không hiệu quả với tôi.”
    Tôi thấy rằng những suy nghĩ tốt nhất của mình thường xuất hiện dưới áp lực aerobic lớn.
    Tôi thực sự cảm thấy như, “Ôi,” và thường thì tôi phải nhảy lên và viết điều gì đó lên bảng trắng rồi quay lại làm việc của mình, vì điều đó tạo ra trạng thái dòng chảy, và nếu tôi bị phân tâm, tôi không thể thực sự nghe những gì đang diễn ra.
    Và có những lúc tôi muốn phân tâm, và có những lúc tôi muốn được giải trí.
    Điều đó không sao cả.
    Tôi phải thực hiện một chuyến đi hai giờ.
    Tôi đang chuẩn bị cho một chuyến đi trượt tuyết ở vùng núi trong bốn ngày vào tháng Hai.
    Nhưng hãy chú ý, tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho nó từ đầu tháng Mười Một.
    Tôi đã sẵn sàng.
    Điều đó sẽ tăng cường lên.
    Và rất nhiều việc tập luyện của tôi bây giờ đang hướng tới, “Liệu tôi có thể thực hiện thành công bốn ngày khó khăn này theo cách tôi muốn không?”
    Vì vậy, một số điều sẽ giảm bớt một chút.
    Sức mạnh giảm xuống.
    Tôi thay đổi thành phần cơ thể của mình.
    Tôi thích nhẹ hơn một chút.
    Tôi đang chơi.
    Có những lúc tôi phải hoàn thành hai đến ba giờ làm việc liên tục, và tôi nghĩ, “Tai nghe, bạn biết tôi đang nói gì không?”
    Vì vậy, không sao khi được giải trí.
    Bạn không cần phải là một nhà sư khi làm những gì bạn đang làm, nhưng tôi thực sự thích những gì bạn đã nói.
    Tôi cảm thấy bị phân tâm.
    Vâng.
    Hãy sử dụng điều này như một khoảng thời gian tập trung.
    Hãy coi đây là thời gian tương tác.
    Phòng tập thể dục có lẽ là nơi cô đơn nhất trên thế giới.
    Nếu bạn không giao tiếp bằng mắt, không nói chuyện, không chạm tay, hãy tìm một phòng tập khác.
    Tôi sẽ thật thiếu sót nếu không hỏi bạn về fascia.
    Bạn và Jill Miller là một trong những người đầu tiên mà tôi từng nghe nói về fascia một cách chi tiết, theo cách giúp tôi cuối cùng hiểu được khía cạnh tuyệt vời này của sinh lý học của chúng ta, những điều mà nó đang thực hiện.
    Tôi nhận ra đây là một cuộc thảo luận rộng lớn mà chúng ta có thể mất vài giờ nữa, nhưng …
    Tôi không phải là một nhà nghiên cứu fascia.
    Đúng vậy.
    Và tuy nhiên, tôi nghĩ, như tôi nhớ, bạn là một trong những người đầu tiên nói về mối quan hệ này, nói với mọi người rằng có fascia, rằng chúng ta có thứ gọi là fascia.
    Có lẽ là một phần quan trọng trong sinh lý học của chúng ta, khả năng di chuyển của chúng ta.
    Bạn nghĩ rằng fascia chặt, nói một cách nào đó, có thể hạn chế chuyển động của chúng ta đến mức nào, và việc làm việc với việc giải phóng fascia hoặc di chuyển, cảm ơn bạn, có thể cho phép chúng ta di chuyển tốt hơn.
    Có thể là tư thế tốt hơn.
    Có thể thậm chí cảm thấy tốt hơn.
    Có rất nhiều lý thuyết, một số có thể sai, một số có thể đúng, về những gì fascia có thể và không thể làm cho chúng ta, nhưng có những điều gì về fascia mà bạn thấy đặc biệt thú vị mà bạn muốn chia sẻ?
    Tôi nghĩ điều chúng ta nên làm là nếu bạn loại bỏ fascia khỏi phương trình chuyển động của con người, nó sẽ không ngừng di chuyển.
    Đúng không?
    Vì vậy, gần đây, như chúng ta vừa phát hiện ra fascia, điều đó không hoàn toàn đúng.
    Có một bộ video cũ 20 năm của một người tự mô tả mình là somonaut.
    Tên ông ấy là Gil Headley, và ông ấy đã thực hiện những cuộc giải phẫu trực tiếp trên YouTube.
    Tôi thậm chí không biết ông ấy còn ở đó không, nhưng ông ấy đã thực hiện tất cả những kiến thức giải phẫu này miễn phí trên internet.
    Và ông ấy mô tả, vì vậy bốn trong số những người đầu tiên thực sự mô tả fascia như một loại…
    Một mạng lưới mô liên kết đáng kinh ngạc bao quanh, bọc lại, lưu trữ năng lượng, giao tiếp, là tính căng, hoàn toàn minh bạch, tôi đã học ở Boulder, và có thể tôi đã hẹn hò với một cô gái học ở một trường Rolfing và là một Rolfer, và tôi đã có một Rolf, là một trong những người đầu tiên thực sự nói về cách chúng ta có thể di động hóa fascia bằng cách chạm vào.
    Vì vậy, tôi đã được giới thiệu về fascia vào những năm 90 khi tôi được thực hiện Rolfing. Khi tôi cố gắng giúp ai đó suy nghĩ về cơn đau hoặc phục hồi vị trí, và điều này có thể hơi thô thiển, nhưng nó sẽ tạo ra một khung cho mọi người, chúng tôi hỏi, đây có phải là một vấn đề môi trường không? Bạn có bị thiếu nước không? Bởi vì các mô của bạn cần được cung cấp đủ nước để trượt. Bạn có bị viêm không? Đó là lý do tại sao chúng tôi nói về dinh dưỡng và giấc ngủ, vì chúng tôi có yếu tố môi trường này.
    Sau đó, tôi thường sẽ nói, “Này, chúng ta có chỉ là một vấn đề về chuyển động không? Bạn có chỉ có kỹ thuật kém không? Hãy sửa kỹ thuật trước. Hãy để bạn di chuyển đến biểu hiện cao nhất của chuyển động trước. Này, hãy xoay bàn chân của bạn thẳng hơn. Hãy tái trung tâm khớp đó. Chúng ta có thể có một tổ chức tốt hơn không?” Sau đó, chúng tôi bắt đầu nói, vì đôi khi chỉ là một vấn đề về chuyển động, chỉ cần bạn cần một số tín hiệu.
    Chúng tôi nói, “Đây có phải là một vấn đề về bao khớp không?” Bao khớp này là sự cứng nhắc. Bao khớp là một túi mô liên kết bao quanh tất cả các khớp của bạn, và nó có thể chiếm một phần lớn trong việc hạn chế phạm vi chuyển động của bạn. Vì vậy, nhiều điều chúng tôi làm là, sau khi cố gắng di động hóa mô khớp, và một lần nữa, đó là thiên kiến của riêng tôi, cách tôi được đào tạo như một nhà trị liệu thủ công được đào tạo ở Úc, trường này.
    Sau đó, chúng tôi nói, “Chà, đây có phải chỉ là một sự hạn chế cơ bắp cổ điển không?” Và chúng tôi gọi đó là động lực cơ bắp, vì điều đó bao gồm tông cao, căng thẳng, sợ hãi, nhưng các điểm kích hoạt là hiện tượng đã được ghi chép rõ ràng, cơ bắp trở nên cứng nhắc, chúng trở nên xơ hóa, đúng không? Bạn có thể có tông cao đang cố gắng bảo vệ bạn, tất cả những lý do đó, nhưng điều đó vẫn có thể hạn chế phạm vi chuyển động của bạn.
    Cuối cùng, chúng ta nói về các bề mặt trượt. Thay vì nói về tất cả các lớp khác nhau của da, mô liên kết và cơ, chúng ta hỏi: “Những thứ trượt, có đang trượt không?”
    Nếu bạn nắm da trên trán của mình, nó nên trượt theo mọi hướng. Lưu ý rằng da nên trượt theo mọi hướng trên các gân của bạn, đúng không? Nếu tôi nắm gót chân của một người bình thường và nắm da trên gót chân đó, nó sẽ không nhúc nhích.
    Nó giống như họ có một bộ xương ngoài, đó là phần mô liên kết kiểu khoang, và nó đã bị kẹt, dính chặt, gắn vào các bề mặt bên dưới, điều này tạo ra sự hạn chế mô và căng thẳng cao hơn.
    Vì vậy, khi chúng ta di chuyển những mô này, chúng ta đang cố gắng giữ cho các mô trượt và lướt. Đó là một cách dễ dàng để suy nghĩ về nó. Các dây thần kinh phải chạy qua các đường hầm thần kinh, hít thở sâu, giữ cho tất cả các khía cạnh của thân thể bạn di chuyển.
    Và chúng ta chỉ cần suy nghĩ theo cách tiếp cận hệ thống. Vì vậy, đôi khi nếu bạn đi gặp một người thực hành ART và nó không giải quyết được vấn đề của bạn. Đây là liệu pháp giải phóng chủ động.
    Đúng vậy. Có thể đó không phải là một vấn đề về mô liên kết, đúng không? Nếu bạn đi gặp ai đó chỉ làm việc trên các cơ, có thể đó không phải là một vấn đề về cơ. Nếu bạn đi gặp một bác sĩ chỉnh hình và họ làm việc trên cấu trúc khớp của bạn, đúng không, hoặc một nhà vật lý trị liệu giỏi, có thể đó không phải là một vấn đề hạn chế khớp.
    Nếu bạn gặp một huấn luyện viên và họ không thể hướng dẫn bạn ra khỏi nó, có thể đó không phải là một … Vì vậy, điều chúng ta cần làm là nhận ra rằng nếu nhiều bài squat chỉ giải quyết tất cả các vấn đề, thì chúng ta đã giải quyết tất cả các vấn đề rồi, phải không?
    Nếu việc lăn trên một con lăn đã giải quyết tất cả các vấn đề, có vẻ như chúng ta đã giải quyết tất cả các vấn đề. Vì vậy, tôi nghĩ điều xảy ra là chúng ta muốn đặt mô liên kết là một phần quan trọng của hệ thống. Và một trong những cách mà chúng ta có thể tác động trực tiếp đến điều đó tại nhà là bắt đầu một cuộc trò chuyện về một số kỹ thuật di động mô liên kết đơn giản.
    Thực tế, myofascial có nghĩa là cơ và màng cơ, nhưng cũng có các kết nối xương màng. Liệu màng có trượt qua xương ở đó không, đúng không? Chúng ta có thể xem xét các kết nối màng gân. Và một lần nữa, liệu những mô này có trượt và lướt theo cách chúng nên trượt và lướt không. Và đó là một cách dễ hơn để nhìn nhận vấn đề. Sau đó, tôi sẽ kiểm tra và kiểm tra lại, không phải bằng cơn đau chủ quan, mà là phạm vi chuyển động của bạn và khả năng tiếp cận phạm vi chuyển động của bạn như thế nào? Cảm ơn bạn về điều đó. Tôi đã muốn thử lăn trong một thời gian dài. Và sau đó, một người bạn của tôi, người từng là một thành viên trong đội SEAL, đã nói với tôi rằng vào một thời điểm nào đó trong quá trình lăn mà anh ấy nhận được, họ đã đeo găng tay và đưa vào lỗ mũi của anh ấy để thực hiện một số giải phóng màng bên trong mũi của anh ấy. Và, trích dẫn, đó là trải nghiệm đau đớn nhất mà anh ấy từng có. Và tôi đã nghĩ, được rồi, bạn biết đấy. Tôi thậm chí không biết ai trong Lực lượng Đặc biệt Hải quân, nhưng họ thật mềm yếu. Tôi không nói điều đó, Kelly đã nói điều đó. Bạn biết mình là ai, các bạn của tôi. Nhưng tôi, bạn biết đấy, tôi thú nhận, không phải là tôi tránh đau đớn bằng mọi giá, nhưng điều đó khiến tôi nghĩ rằng tôi có thể không muốn làm điều lăn. Tôi cũng không muốn ai đó đưa ngón tay vào mũi của tôi. Vì vậy, tôi giả định rằng tôi có thể nói, hey, tôi muốn thử lăn. Và tôi không cần phải nhận được, vì bạn nghe những điều như, ôi, bạn biết đấy, có tất cả sự giải phóng cảm xúc này, mà, bạn biết đấy, có những cách khác để đạt được điều đó. Câu hỏi là, liệu nó có luôn đau đớn không? Liệu nó có cần phải đau đớn không? Câu nói của anh ấy khá nghiêm trọng. Vì vậy, hãy kéo, hãy kéo nhẹ nhàng bên cạnh vì tôi không phải là người thô bạo, nhưng hãy nói rằng việc di chuyển các mô của bạn không nhất thiết phải đau đớn. Thực tế, có khả năng bạn sẽ trải qua một số khó chịu, nhưng hãy nói về một vài điểm hướng dẫn cho bạn. Số một, bạn luôn phải có khả năng hít thở sâu, đúng không?
    Nếu tôi đang di chuyển bạn hoặc bạn đang tự di chuyển và đột nhiên bạn ngừng thở, bạn đang đi quá sâu. Một cách dễ dàng cho bạn là nói, “Này, tôi có thể thở ở đây không?”
    Thứ hai, tôi thích có sự co cơ tự nguyện. Nếu tôi đang di chuyển hoặc ai đó đang làm gì đó, tôi nên có khả năng co cơ ra. Tôi nên có quyền kiểm soát điều đó. Nếu cơn đau, độ sâu hoặc áp lực đang đặt quá nhiều tải lên hệ thống đến mức tôi thực sự mất kiểm soát cơ bắp, thì tôi đang làm gì, đúng không?
    Và sau đó, bạn biết đấy, hai điều đó, “Tôi có thể thở ở đây không?” và “Tôi có quyền kiểm soát ở đây không?” sẽ giúp tôi giữ mình trong giới hạn. Chúng tôi thường không làm việc trên một mô mềm lâu hơn năm phút chỉ vì tôi muốn làm phần còn lại vào ngày mai. Nếu bạn cho tôi 10 phút làm việc, đó là điều tuyệt vời.
    Chúng tôi thích thực hiện các bài tập mô mềm trước khi đi ngủ. Và điều chúng tôi phát hiện là chúng tôi có sự tuân thủ tốt hơn. Không ai làm gì có ích trong 10 phút trước khi họ vào phòng ngủ. Thứ hai, giống như một đứa trẻ, khi bạn đưa một đứa trẻ đi ngủ, bạn sẽ nói, “Đầu tiên chúng ta tắm và đọc lại cuốn sách, rồi chúng ta đi ngủ,” đúng không?
    Bộ não của bạn như thể, “Tôi biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.” Vì vậy, nếu bạn thực hiện việc lăn hoặc một số bài tập mô mềm, tự mát-xa, bạn đang huấn luyện bộ não của mình để biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
    Chúng tôi nhận thấy rằng khi mọi người tham gia vào việc mát-xa hoặc tự mát-xa, họ không đứng dậy và muốn đánh nhau. Họ rất thư giãn. Nếu bạn đã từng đến một spa và được mát-xa, bạn sẽ không ra ngoài và cướp giật hay đánh nhau sau đó. Bạn rất thoải mái, bạn ạ.
    Vì vậy, chúng tôi thấy đây là một cách tuyệt vời để, như Jill Miller nói, bật công tắc tắt. Đó là một cách tuyệt đẹp để nói về điều đó. Làm thế nào tôi có thể tự nhắc mình chuyển từ trạng thái chiến đấu hoặc chạy trốn sang giảm căng thẳng trong năm phút cho mỗi bộ phận cơ thể, bắt đầu từ bất kỳ đâu trên chân, bắt đầu từ bất kỳ đâu cứng nhắc, điều gì đang yêu cầu? Tôi có thể thở không? Tôi có thể co cơ không? Bạn sẽ thấy rằng đó là một cách rất đơn giản để bắt đầu nhận được một số tín hiệu.
    Và không phải tất cả các mô của bạn đều giống nhau.
    Nếu bạn đến gặp tôi với cơn đau đầu gối, tôi sẽ muốn xem các tư thế của bạn,
    nhưng tôi cũng sẽ muốn giữ trọng lượng toàn bộ cơ thể của mình trên cơ đùi của bạn.
    Và nếu bạn không thể chịu đựng điều đó, tôi sẽ gọi đó là chưa hoàn chỉnh.
    Và những người ngoài kia sẽ nói, ôi, điều đó nặng quá, bạn chưa làm việc với nhóm người của tôi,
    những người có đùi to và dày, và điều đó cần trọng lượng thực sự.
    Vì vậy, chúng ta đều có những độ nhạy khác nhau, nhưng nếu tôi tôn trọng khả năng của bạn
    để hít thở và co lại, thì đột nhiên chúng ta sẽ điều chỉnh lại.
    Điều tôi khuyên bạn là hãy đến Thái Lan, bạn hãy nhận một buổi massage Thái từ một
    người phụ nữ 65 tuổi nặng 49 kg.
    Và khi cô ấy làm việc trên cơ đùi của bạn và bạn không chịu nổi, cô ấy sẽ nói, không, tôi chưa xong ở đây.
    Nếu bạn cảm nhận được cơ đùi của mình, bạn sẽ nhận ra rằng mức độ là rất thấp.
    Được rồi.
    Nhiệt và lạnh.
    Bạn là một trong những người đầu tiên đã nói với tôi, này, nghe này, lạnh thì tuyệt vời.
    Ngâm mình trong nước lạnh, tắm lạnh rất tốt cho việc thay đổi trạng thái của bạn, cho việc
    đào tạo sức bền.
    Thật thú vị.
    Thật thú vị.
    Hôm nay tôi đã bơi trong hồ của Laird, giữ hơi thở, bơi lạnh.
    Thật thú vị.
    Tôi sẽ để trong dấu ngoặc kép.
    Vâng.
    Đôi khi đó là niềm vui loại hai.
    Nó chắc chắn sẽ thay đổi trạng thái của một người trong nhiều giờ sau đó vì những lý do mà
    chúng ta hiện đã hiểu.
    Nhưng bạn là một trong những người đầu tiên chỉ ra cho tôi rằng đối với các chấn thương, thường thì
    tốt hơn là làm cho mô được tưới máu và rằng nhiệt đôi khi có thể là công cụ thuận lợi hơn
    nếu bạn phải chọn một cái.
    Đúng vậy.
    Vì vậy, tôi nghĩ bạn thậm chí đã nói về việc có nghiên cứu cho thấy rằng việc ngâm mình
    trong nước lạnh có thể làm giảm hiệu ứng tập luyện.
    Nếu thực hiện trong khoảng thời gian từ sáu đến tám giờ sau khi tập luyện tăng cường cơ bắp và
    sức mạnh, vì tính chất chống viêm mạnh mẽ của nó, ngăn chặn một số viêm nhiễm có thể
    kích thích phản ứng thích nghi.
    Nói một cách đơn giản, nếu mục tiêu của bạn là có cơ bắp lớn hơn và mạnh mẽ hơn, đừng thực hiện việc tiếp xúc lạnh có chủ đích trong khoảng thời gian từ sáu đến tám giờ sau khi tập luyện. Hãy tìm cách thực hiện vào những ngày khác. Hãy tìm cách thực hiện trước khi tập. Thực tế, các vận động viên tại Stanford làm điều đó dựa trên nhiều nghiên cứu từ Craig Heller và những người khác. Hãy tìm cách không làm điều đó nếu bạn không muốn. Một lần nữa, tôi không phải là người sẽ khăng khăng về việc nhúng mình vào nước lạnh. Nhưng điều đó có thể làm giảm hoặc thậm chí ngăn chặn những thích nghi đó. Nhưng vào những thời điểm khác, đó là một công cụ tuyệt vời để giảm viêm, thay đổi trạng thái tinh thần và thể chất theo hướng tích cực. Nhìn chung, việc nhúng mình vào nước lạnh luôn là một trải nghiệm khó chịu. Điểm chính là bạn sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi ra khỏi nước so với trước khi bạn bước vào. Đó là cách đơn giản nhất để nói. Tôi là một người đàn ông trung niên muốn trở thành tay đua xe đạp núi trung niên tốt nhất trong khu phố của mình. Thời điểm tôi nhúng mình có ảnh hưởng đến khả năng trở thành một vận động viên tầm thường không? Không. Vậy nên hãy dừng lại. Mọi người thường hỏi, khi nào là thời điểm tối ưu? Tôi hỏi, khi nào thì điều đó phù hợp với bạn? Có phải là vào buổi sáng sớm không? Juliette phát hiện rằng nếu cô ấy nóng lên và nhúng mình vào nước lạnh vào ban đêm, cô ấy sẽ cảm thấy tỉnh táo và tràn đầy năng lượng. Cô ấy nói, tôi sẽ không ngủ bây giờ. Và tôi cảm thấy nóng và lạnh, nóng và lạnh, giống như ai đó kéo phanh khẩn cấp, đúng không? Vì vậy, trước tiên, khi nào thì điều đó phù hợp với bạn? Đúng không? Thứ hai, nếu có mối quan tâm về hiệu suất, chúng tôi cố gắng đặt nó càng xa khỏi buổi tập luyện càng tốt. Đó là điều chúng tôi nói. Tập luyện vào buổi tối, nhúng mình trước đó. Nếu bạn thích, bạn có thể tập vào buổi sáng, nhúng mình vào buổi tối. Như vậy, hãy làm lạnh. Điều đó thật tuyệt. Và lý do cho điều đó là cùng một lý do tại sao chúng tôi không chườm đá lên vết thương, vì điều đó hạn chế khả năng tự chữa lành của cơ thể. Vì vậy, nó hạn chế tốc độ và có thể làm điều đó bằng cách co lại. Cuối cùng, cơ thể bạn sẽ ấm lên dù sao đi nữa.
    Một trong những điều mà chúng tôi thường nói là cơ thể bạn hoặc là hồi phục với tốc độ của một con người hoặc là hồi phục chậm hơn. Vì vậy, không có khái niệm nào về việc hồi phục nhanh. Bạn chỉ đơn giản là, ôi, bạn thực sự giỏi trong việc hồi phục với tốc độ của sinh lý con người, còn những người khác trong chúng ta thì đang làm những điều ngu ngốc khiến quá trình hồi phục của chúng ta bị hạn chế, như dinh dưỡng, giấc ngủ, đúng không? Khi chúng ta nói về bất kỳ ai sau phẫu thuật hoặc chấn thương, tiêu chuẩn của chúng tôi là tám giờ nằm trên giường mà không nhìn vào điện thoại của bạn. Đó là mức tối thiểu. Và tôi không quan tâm nếu bạn đang ngủ, vì nghỉ ngơi là điều tốt tiếp theo, nhưng tôi không thể thực sự hiểu được đầu vào và đầu ra. Và để tôi làm rõ. Nếu bạn đang cố gắng phát triển một cơ thể, học một kỹ năng, thay đổi thành phần cơ thể, trở nên mạnh mẽ hơn, cảm nhận, tất cả đều liên quan đến tám giờ. Chúng tôi xem bảy giờ là mức tối thiểu. Và tất nhiên bạn là một con người, bạn sẽ vượt qua được. Tôi đã rất căng thẳng tối qua và muốn tham gia chương trình này với bạn tôi là Andrew và làm tốt công việc. Tôi không có giấc ngủ tuyệt vời, nhưng tôi là một con người, tôi vẫn sẽ xuất hiện. Vậy điều tốt là chúng ta có thể bắt đầu nói, được rồi, chúng ta có thể kiểm soát điều gì trong việc quản lý và tăng cường tối đa tốc độ hồi phục cho con người? Và hóa ra nước lạnh có thể không phải là lựa chọn tốt nhất. Chườm đá có thể ức chế sự giải phóng prostaglandin, đúng không? Điều này có nghĩa là bạn có thể nghĩ rằng bạn có những tế bào gốc đang lưu thông. Và một lần nữa, xin lỗi mọi người, hãy hiểu điều này một cách rất sơ lược. Chúng ta cần các tín hiệu hóa học từ mô bị tổn thương để gọi những thứ đó đến. Nhưng nếu tôi chườm đá và ức chế điều đó, một số tế bào đó có thể đi lướt qua. Có một nghiên cứu tuyệt vời mà tôi đã thấy cách đây một triệu năm và nó xem xét việc sử dụng ibuprofen ở các vận động viên quân đội Úc bị bong gân mắt cá chân nặng. Và những vận động viên đó được cho ibuprofen, cái mà cũng làm điều tương tự như chườm đá, ức chế sự giải phóng prostaglandin, đúng không?
    Cắt đứt một số tín hiệu hóa học đó đã quay trở lại nhanh hơn so với những người không dùng ibuprofen, nhưng họ đã bị mất ổn định mắt cá chân mãn tính vì không có phản ứng chữa lành đủ vì họ đã ngăn chặn phản ứng chữa lành đó.
    Vì vậy, điều chúng tôi phát hiện là, nhìn xem, cơ thể bạn sẽ chờ cho đến khi nó ấm lên trở lại. Nhưng nếu bạn nghĩ rằng bạn sẽ thực hiện angiogenesis và tạo ra các mao mạch mới và điều chỉnh tất cả những điều này bằng cách đặt một miếng đá không cụ thể trong một khoảng thời gian không cụ thể lên một mô không cụ thể, bạn phải đang đùa tôi.
    Và vì vậy, điều này thực sự là rất ngớ ngẩn.
    Đá có giúp cho margarita ấm không? Có.
    Phẫu thuật tim mở? Có.
    Đúng không?
    Đánh thức bạn vào buổi sáng?
    Đánh thức bạn vào buổi sáng?
    Này, tôi có một đứa trẻ cần một loại thuốc giả. Tôi có thể làm tê cái đó và cho con tôi một ít đá giả. Thật tuyệt.
    Chắc chắn có thể giúp kiểm soát cơn đau vì ngay khi bạn bị tê, bạn không cảm thấy gì cả. Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi bạn gỡ cái đó ra, chúng ta sẽ trở lại.
    Vì vậy, chúng tôi đã phát hiện ra rằng chúng tôi có nhiều cách tốt hơn. Và một lần nữa, thay vì nói rằng điều đó là xấu, chúng tôi đang nói rằng chúng tôi có rất nhiều công cụ tốt hơn bây giờ để quản lý tình trạng tắc nghẽn vì đó thực sự là điều chúng tôi đang cố gắng làm với đá và chữa lành là chúng tôi đang cố gắng ngăn chặn sưng, đúng không?
    Sưng là một sai lầm của cơ thể, và có khả năng đó không thực sự là một sai lầm. Một lần nữa, hai triệu rưỡi năm tiến hóa, những thứ này thật tuyệt vời. Nhưng điều chúng tôi biết là việc không di chuyển và giải phóng sưng là một vấn đề.
    Vì vậy, khi chúng tôi cho mọi người thực hiện co cơ không mệt mỏi, các thiết bị NMES như H wave hoặc cái gì đó tương tự, chúng tôi thấy rằng chúng tôi có thể thực sự làm giảm tắc nghẽn và tiếp tục di chuyển theo những cách có kiểm soát. Và chúng tôi có kết quả lâm sàng tốt hơn nhiều so với khi dùng đá.
    Nói về miếng đệm nhiệt, chai nước nóng, xông hơi. Có, có, có.
    Bạn có ngồi trong xông hơi không? Có, tôi có. Tôi yêu xông hơi.
    Bạn thường xuyên ở trong xông hơi bao nhiêu lần? Bất cứ khi nào tôi có thể.
    Và đôi khi thì các phiên tắm ngắn, đôi khi thì các phiên tắm cực nóng, và đôi khi tôi chỉ cảm thấy nóng và lạnh một vài lần, và tôi cố gắng, như bạn đã nói trước đó, tôi không tìm kiếm một phản ứng thích nghi cụ thể nào.
    Phòng xông hơi là một cách tuyệt vời để chúng tôi thư giãn và trò chuyện, và đôi khi chúng tôi cảm thấy chán và phải nấu bữa tối hoặc chuyển sang việc khác.
    Vì vậy, tôi cố gắng xông hơi. Nếu có điều gì tôi làm, thì tôi xông hơi rất nhiều. Động cơ càng lớn, phanh càng lớn.
    Và đối với tôi, đó là một sự nghỉ ngơi rất lớn.
    Bạn đã nhắc đến Laird.
    Tôi đã thấy Laird kéo xe đạp tấn công vào phòng xông hơi.
    Điều này có lẽ là điều mà hầu hết mọi người không nên làm vì họ sẽ chết vì sốc nhiệt.
    Chúng tôi gọi đó là Restrepo.
    Đó là nơi tồi tệ nhất trên trái đất.
    Tuy nhiên, nhiệt độ là một công cụ thú vị.
    Tôi nhận thấy rằng nếu tôi làm cho phòng xông hơi nóng đến mức không thoải mái và sau đó buộc bản thân phải thở thật chậm chỉ qua mũi để tôi không cảm thấy cảm giác nóng rát bên trong lỗ mũi, và tôi chỉ làm điều đó trong 10, 15 phút thì đó là một bài tập tuyệt vời để rèn luyện khả năng chịu đựng căng thẳng.
    Nhưng rất khác với việc ngâm lạnh, nơi bạn có thể hoặc là cố gắng vượt qua hoặc phân tâm hoặc bất cứ điều gì. Trong nhiệt độ, nhịp tim của bạn đang tăng lên và có cám dỗ để theo dõi nhịp tim đó đến một trạng thái căng thẳng cao hơn.
    Và vì vậy tôi nhận thấy rằng bạn có thể trở nên rất, rất nóng, rõ ràng là hãy an toàn với điều này, nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh.
    Và tôi nghĩ đó là một công cụ tuyệt vời, nhưng bạn phải làm việc với nó.
    Và tôi thực sự thích điều này, nhân tiện. Vì vậy, mọi người có lẽ đang nghĩ, lại nữa rồi. Tại sao không chỉ đơn giản là tận hưởng phòng xông hơi? Nhưng tôi thích nghe nhạc Gregorian hoặc một cái gì đó ở đó và làm điều này rất, như, tôi có thể giữ được sự bình tĩnh và đều đặn đến mức nào ở 215 hoặc 220.
    Và tôi đội mũ để những nhiệt độ cao hơn không ảnh hưởng đến não.
    Bạn sẽ tự đẩy mình ra ngoài. Cuối cùng thì não của bạn sẽ chỉ… Điều khiến tôi ra khỏi phòng xông hơi bây giờ là tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi thực sự cảm thấy như mình sắp nôn mửa vì tôi đã…
    quá nóng. Não của tôi như kiểu, anh bạn, bạn có thể chỉ cần bỏ qua.
    Tôi như kiểu, phải lấy cái đó. Và tôi ra khỏi phòng xông hơi.
    Và một trong những lý do tôi thích lạnh đến vậy, là vì ở hồ bơi của chúng tôi hoặc trong những lần ngâm lạnh, tôi có thể quay lại phòng xông hơi.
    Đúng rồi, đúng rồi. Đó là sự tương phản. Tôi cố gắng làm điều đó một lần mỗi tuần, xông hơi, lạnh, xông hơi, lạnh, xông hơi, lạnh. Một lần mỗi tuần, bạn biết đấy, lại không phải tập luyện cho bất cứ điều gì cụ thể, ngoại trừ việc có thể quay lại nhà Jaco vì tôi đã xông hơi ở nhà Jaco với một số thành viên trong gia đình của anh ấy và bạn bè. Và tôi nghĩ họ muốn xem khi nào tôi sẽ bỏ cuộc.
    Họ muốn nghiền nát bạn.
    Tôi nghĩ họ đã tăng nhiệt độ lên khoảng 222.30 và họ gọi… Anh ấy đã làm tôi như vậy. Cuối cùng tôi nằm xuống sàn, bạn biết đấy, và họ trêu chọc tôi vì rõ ràng là mát hơn khi nằm trên sàn so với ở trên cao. Và họ gọi đó là chỗ Huberman, chỗ yếu đuối.
    Nhưng vâng, anh ấy là một con thú với phòng xông hơi.
    Mọi người, đây không phải là một cuộc thi.
    Nó là trong gia đình willing. Tôi sẽ nói với bạn, nó hoàn toàn là như vậy.
    Một trong những điều tôi thích về nhiệt độ nóng và lạnh là nó cho tôi biết về sự sẵn sàng của mình.
    Trạng thái của tôi vì giống như khả năng chịu đựng CO2 của tôi, thời gian nín thở của tôi rất ngắn khi tôi bị căng thẳng và chưa hồi phục. Khả năng chịu nhiệt của tôi giảm mạnh. Và khả năng chịu lạnh cũng vậy.
    Nó dễ dàng để nhận ra rất nhanh. Tôi bắt đầu run ngay lập tức. Tôi như kiểu, ôi, tôi đã ở đây được 30 giây. Tôi đã bắt đầu run rồi. Tôi như kiểu, hả, một dữ liệu khác cho thấy có lẽ tôi cần phải làm cho nó thành một ngày 70% ở phòng tập và di chuyển. Tôi không cần phải nghỉ một ngày. Chúng tôi tin tưởng, Gillette và tôi tin vào điều mà chúng tôi gọi là khao khát tập luyện. Chúng tôi thức dậy mỗi ngày như bạn có lẽ đã tự điều trị bằng một số bài tập, đúng không? Và chúng tôi bắt đầu nghĩ về những gì chúng tôi sẽ tập. Chúng tôi sẽ đạp xe. Chúng tôi sẽ làm gì? Chúng tôi sẽ nâng cái gì? Khi chúng tôi thức dậy, chúng tôi bắt đầu…
    suy nghĩ về khi nào chúng ta sẽ làm điều đó. Và có những ngày chúng ta thức dậy và không có nó. Và điều chúng ta tự hỏi là tại sao nó không có? Có phải là do tôi không? Tôi nên có mặt ở đó. Chúng ta nên đi tập luyện bất kể thế nào. Nhưng chúng ta thực sự cố gắng lắng nghe giọng nói đó. Và khi không có mong muốn tập luyện, thật kỳ lạ khi nó tương quan với khả năng chịu nhiệt kém, khả năng chịu CO2 kém, khả năng chịu lạnh kém. Và tôi nghĩ đây là một cách hay để hiểu bản thân từ một thước đo khách quan bên ngoài, đặc biệt khi bạn trở nên giỏi hơn trong việc này. Bạn sẽ cảm thấy, ôi, hôm nay thật tệ. Vâng, tôi thích điều đó. Tôi nghĩ việc đánh giá mức độ trọng tâm của cơ thể trong nỗ lực là rất tuyệt. Tôi đang mượn phép ẩn dụ này từ người khác. Tôi không phải là người nghĩ ra điều này. Anh ấy nói, với mọi thứ, bạn hoặc là lùi lại trên gót chân, đứng yên hoặc là tiến về phía trước. Và tôi nghĩ chúng ta đã nghe rất nhiều về việc cố gắng khuyến khích bản thân luôn tiến về phía trước. Điều tôi nghe hôm nay là thật tuyệt khi làm điều đó đôi khi, cũng tuyệt khi lùi lại, nhưng chỉ để khám phá toàn bộ phạm vi, vì thiếu một cách diễn đạt tốt hơn, loại phạm vi cảm xúc. Vâng. Và hãy nhớ rằng, cuối cùng tất cả những điều này đều phải bổ sung cho nhau, đúng không? Và nó phải giúp tôi bằng cách tạo ra một khuôn khổ làm cho cơ thể và các mối quan hệ của tôi bền vững hơn. Ý tôi là, chúng ta thậm chí còn chưa nói về việc sauna giống như là keo dán cho mọi người. Nó cho phép mọi người tụ họp lại với nhau. Tôi nghĩ một trong những điều tôi nhận thấy với những người bạn nam của mình là nó cho chúng tôi một nơi như một lần mỗi tuần để chúng tôi gặp nhau vì nó quá nóng. Chúng tôi đều rất dễ bị tổn thương và chúng tôi trò chuyện với bạn bè và chia sẻ những câu chuyện đó và có thể nói về cuộc sống của chúng tôi. Và vì vậy nó tạo ra một khuôn khổ cho điều đó. Và nếu đó là lợi ích của sauna, tôi chỉ cần điều đó thôi, đúng không? Rằng vợ chồng tôi cảm thấy kết nối hơn sau khi cùng nhau tắm sauna. Tôi nghĩ, ai mà quan tâm đến…
    Các protein sốc nhiệt và bệnh Alzheimer? Điều đó có lẽ cũng quan trọng. Nhưng tôi thích có nhiều thứ cơ bản. Và tôi nghĩ rằng, dễ dàng cho chúng ta để trở nên quá khoa học và quá chiến thuật đến mức quên mất. Toàn bộ mục đích của não bộ là để ở bên cạnh những bộ não khác. Đó là lý do tại sao não bộ tồn tại. Và sau đó, những bộ não đó cùng nhau làm những điều tuyệt vời trong thế giới. Đôi khi, mọi thứ đơn giản như vậy. Và khi chúng ta bắt đầu áp dụng bộ lọc đó, mọi thứ trở nên bền vững hơn nhiều. Tôi không quan tâm đến việc sống đến 110 tuổi. Tôi quan tâm đến việc đủ bền bỉ để chịu đựng những cú sốc trên con đường đến 110 tuổi.
    Tôi thích điều đó. Một số tình bạn tốt nhất của tôi đã được hình thành trong phòng xông hơi và không phải bằng cách đẩy bản thân mình chỉ để trở thành một điều gì đó.
    Đúng vậy. Thật tuyệt vời. Tôi biết rằng một số đội của tôi ở New Zealand có Kava. Họ gọi đó là phục hồi. Và đôi khi họ sẽ chia sẻ, tổ chức một buổi lễ Kava và uống một chút Kava rồi nhảy vào phòng xông hơi, điều đó thực sự gắn kết các chàng trai lại với nhau. Họ thực sự tạo ra một sự điều chỉnh giảm căng thẳng. Tôi nghĩ, một lần nữa, sự thiên lệch của riêng tôi vì tôi yêu thích những điều này là tôi nghĩ tất cả đều liên quan đến đầu vào thể chất. Vì vậy, nếu chúng ta lùi lại một bước ở cấp độ vĩ mô, chúng ta có thể nói rằng thực hành thể chất của bạn trông như thế nào? Hãy cho tôi biết về thực hành thể chất của bạn. Chà, tôi dậy và di chuyển cơ thể của mình và tôi cố gắng ăn một chút trái cây và một ít protein trước khi ra khỏi cửa và tôi đi bộ suốt cả ngày và tôi cố gắng không ngồi ở một chỗ quá lâu. Và khi tôi về nhà, nếu tôi đủ may mắn để tập thể dục, tôi sẽ làm. Sau đó, tôi ngồi trên sàn và lăn lộn một chút, nhưng đó là một thực hành đầy đủ. Bạn đi bộ, bạn có ánh sáng mặt trời, bạn biết tôi muốn nói gì. Và tôi nghĩ rằng, đó là một cách suy nghĩ tốt hơn nhiều về điều này so với việc, để tôi thêm một dòng mã khác vào chương trình của bạn, nơi mà bây giờ bạn đang thực hiện ba hiệp 10 của điều này.
    Bạn nghĩ gì về dinh dưỡng? Bạn có vẻ khá cân bằng về điều này. Trước khi…
    Chúng tôi đã bắt đầu ghi âm, bạn đang nói về một số công thức làm bánh thịt nghe có vẻ khá tuyệt vời. Tôi không nói rằng tôi là người làm bánh thịt giỏi nhất, nhưng có thể tôi là nhà vô địch ghế băng tre bảy lần trong số mười một lần. Tôi sẽ xăm một hình, nhưng không sao cả. Bạn thích ăn uống. Tôi yêu thực phẩm.
    Vậy bạn thích ăn và cũng nấu ăn một chút. Hầu hết mọi người cảm thấy, tôi nghĩ, hơi choáng ngợp với những cuộc thảo luận về dinh dưỡng. Bây giờ chúng ta đang cố gắng đạt được một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể, điều mà tôi đồng ý, nhưng nếu tôi phải phân bổ điều đó trong suốt cả ngày, đôi khi tôi làm được, đôi khi thì không. Tôi thích trái cây và rau củ.
    Bạn có cảm thấy thất bại vì bạn không có một gram không? Ý tôi là, thành thật mà nói, điều đó có thể khiến mọi người cảm thấy như, ôi, tôi đã không làm được. Không, tôi nghĩ nếu mọi người coi việc tiêu thụ thực phẩm có tỷ lệ protein cao và chất lượng tốt là nền tảng của chế độ ăn uống của họ, sau đó ăn một ít rau và trái cây.
    Ôi, bạn ơi. Còn vỏ thì sao? Bạn sẽ giết người vào lúc đó. Và tôi thích điều đó. Thì đó là nguy hiểm, con trai. Tôi sẽ ăn vỏ cam nếu đó là một quả cam thật sự ngon. Tôi sẽ làm vậy. Những người biết tôi, tôi đã nhận được ánh mắt ngạc nhiên trong những bữa ăn khi tôi lấy chanh ra khỏi đồ uống của mình. Tôi sẽ ăn cả cái. Tôi không quan tâm. Ai đó sẽ nói với tôi rằng tại sao điều đó sẽ giết tôi, nhưng tôi không ăn hạt, nhưng tôi cũng sẽ ăn vỏ.
    Vì vậy, một số rau, trái cây, và sau đó một số tinh bột theo yêu cầu năng lượng và/hoặc cuộc sống thực. Tôi sẽ không tránh xa bánh mì chua vì tôi không cần tinh bột. Tôi không chỉ ăn một chút. Tôi cảm thấy như chúng ta đã mất đi cách tiếp cận hợp lý với việc ăn uống vì mọi người cảm thấy những chỉ số định lượng về calo và protein. Chúng rõ ràng là quan trọng. Nhưng tôi luôn biết bạn là người rất cân bằng về việc thỉnh thoảng ăn kem, đúng, bít tết, nhưng cũng ăn rau. Ý tôi là, A, tại sao bạn nghĩ rằng cuộc trò chuyện về dinh dưỡng…
    Tại sao mọi thứ lại trở nên phân tâm và thậm chí gây tranh cãi như vậy? Và B, bạn sẽ làm gì? Nếu bạn định nuôi dạy một đứa trẻ, bạn đã nuôi dạy trẻ con. Nếu bạn định nuôi dạy một đứa trẻ và nói, “Đây là hình ảnh của dinh dưỡng cân bằng đối với bạn.” Tôi không gọi bạn là chuyên gia dinh dưỡng. Tôi đang hỏi bạn, bạn nhìn nhận bức tranh này như thế nào?
    Tôi muốn chỉ ra rằng nếu chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện, hãy nhớ rằng công việc thực sự của tôi, công việc hàng ngày của tôi, là hiệu suất cao. Tôi sẽ phải nói về thành phần cơ thể. Tôi sẽ phải nói về việc cung cấp năng lượng. Bạn có đủ carbohydrate để thực hiện những gì chúng ta sẽ làm không? Bạn có ăn để phục hồi và giảm thiểu chi phí của buổi tập không? Làm thế nào để chúng ta giảm thiểu chi phí sinh lý của việc tập luyện và thi đấu này? Và tất cả những điều đó đều liên quan đến dinh dưỡng. Tôi đã gợi ý rằng tôi sẽ phải nói và cuối cùng yêu cầu bạn thực hiện một xét nghiệm máu để đảm bảo rằng bạn có mọi thứ cần thiết để các mô của bạn là mô và có thể chịu đựng được tải trọng mà chúng tôi đang chỉ định cho chúng.
    Vì vậy, tôi không muốn đi sâu vào dinh dưỡng chút nào vì đối với tôi, mọi thứ luôn xoay quanh thành phần cơ thể. Và tôi nghĩ rằng đó là lý do nhàm chán nhất. Chúng tôi, Sean Stevenson, đã viết một cuốn sách tuyệt vời về việc tạo ra một văn hóa bàn ăn và một văn hóa xung quanh việc ăn uống cho gia đình bạn. Đối với tôi, đơn vị chức năng của sự thay đổi là hộ gia đình. Đó là nơi tôi muốn dồn hết năng lượng và thời gian của mình. Đó là cách chúng ta sẽ chuyển biến xã hội, từng hộ gia đình một. Nhưng việc ngồi xuống với các con của bạn, nghiên cứu về việc ăn cùng với các con bạn khoảng hai hoặc ba lần một tuần là điều tuyệt vời, đúng không? Nấu ăn thật đẹp. Tôi phải trở nên tinh tế hơn vì nếu tôi có một đội mà tôi đang làm việc cùng, như chúng tôi đã có một giải đấu hai tuần trước tại Stanford, chúng tôi đã chơi bốn trận và đó là bốn đội đại học được xếp hạng quốc gia đang chơi rất xuất sắc. Làm thế nào để tôi cung cấp năng lượng cho những phụ nữ đó? Làm thế nào để tôi có thể làm cho họ? Họ muốn ăn gì? Điều gì khiến họ cảm thấy tốt? Điều gì khiến họ cảm thấy không tốt? Làm thế nào để…
    Chúng ta cân bằng tất cả những điều đó như thế nào? Tôi phát hiện ra rằng việc đặt thức ăn lên bàn có khăn trải bàn làm tăng lượng calo, lại một lần nữa, với tôi là một hiệu suất cao, tôi tự hỏi có những cách nào để suy nghĩ về điều này từ góc độ thực tiễn. Điều cá nhân của tôi là chúng tôi tập trung vào việc cố gắng tạo ra… Điều này đã rất hữu ích cho Julia và tôi trong việc đo lường khách quan, từ 0.8 đến 1 gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể. Tôi 51 tuổi, tính theo pound trọng lượng cơ thể. Vậy điều đó có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là tôi thực sự cố gắng ưu tiên protein trong mỗi bữa ăn. Rất đơn giản. Và tôi cố gắng ăn một loại protein. Tôi cố gắng ăn tất cả các loại protein, đúng không? Có lẽ như vậy thì tốt hơn. Tôi cố gắng không chọn những loại protein có nhiều chất béo vì gen của tôi không thực sự hỗ trợ điều đó. Nếu tôi muốn thấy triglyceride và những thứ khác tăng vọt, thì hãy xem tôi ăn trứng, bơ và thịt bò, như kiểu keto khiến tôi bị tiêu chảy. Vậy nên tôi sẽ nói rằng tôi cố gắng chọn những loại protein nạc hơn và sau đó là trái cây và rau củ vì tôi nghĩ chúng ta có một vấn đề thực sự với việc không đủ vi chất dinh dưỡng, lại một lần nữa, nói về sức khỏe mô và chắc chắn là không đủ chất xơ. Đó là những vấn đề lớn. Và nếu tôi ăn 800 gram trái cây và rau củ, đây là một chiến lược dinh dưỡng do bạn của chúng tôi, E. C. Sinkowski từ Optimize Me Nutrition, khuyến khích. Cô ấy đã đưa ra thử thách 800 gram dựa trên một số nghiên cứu và nó đã thay đổi mọi thứ vì đột nhiên tôi cảm thấy, “Ôi Chúa ơi, tôi phải ăn nhiều thức ăn hơn. Tôi phải ăn nhiều trái cây và rau củ hơn.” Và tôi đã nhồi nhét bản thân với trái cây và rau củ, đủ protein đến mức tôi nghĩ, “Có lẽ không còn chỗ cho một chiếc bánh quy.” Và điều tôi thực sự thích về điều đó là nó không phân biệt sở thích văn hóa của bạn. Không quan trọng bạn là người ăn chay, không quan trọng bạn là người ăn chay trường, không quan trọng bạn là người ăn thịt. Nếu bạn muốn ăn thịt cộng với trái cây mọng, thì cứ thoải mái. Nó đã cho mọi người quyền được thưởng thức thực phẩm của họ.
    danh tính, nhưng nó cũng đáp ứng được các yêu cầu tối thiểu. Và sau đó chúng ta có thể tăng liều và giảm liều dựa trên nhu cầu hiệu suất của bạn. Và đây là 800 gram, không phải carbohydrate. Đây là 800 gram. Nó giống như bốn quả táo lớn. Một quả chuối khoảng 80 đến 100 gram. Vâng, nếu bạn muốn mạo hiểm, bạn ăn tám quả chuối hôm nay, bạn có thể chết. Ý tôi là, bạn có thể chết. Và một đĩa salad lớn với rau diếp, dưa chuột, cà chua. Có lẽ khoảng hai đến 300 gram. Được rồi. Vậy thì bạn cũng nên ăn một ít trái cây, có thể thêm một ít rau cruciferous, v.v.
    Hãy xem cái này. Một lần nữa, tôi chỉ muốn làm một chút toán học đơn giản ở đây. Bánh quy Starbucks, ngon tuyệt. Thật sao? 300 calo. Tôi sẽ gọi nó là ngon, đúng không? Một pound anh đào là 230 calo. Vậy hãy ăn một pound anh đào và nói với tôi rằng bạn vẫn muốn một cái gì đó ngọt. Một pound dưa, nó khoảng 220 calo? Một pound dưa. Về mặt calo, không dày đặc lắm, đúng không, nhưng về mặt dinh dưỡng thì rất dày đặc. Vì vậy, chúng ta sẽ nạp vào rất nhiều thức ăn hơn và thực sự ưu tiên những thứ đó. Và từ góc độ hiệu suất, một trong những người bạn của chúng tôi là một chuyên gia dinh dưỡng tuyệt vời tại đội bóng Michigan. Abigail thật tuyệt vời ở đó. Cô ấy sẽ nói với tôi về cách cô ấy sử dụng dinh dưỡng như một can thiệp cho hiệu suất thể thao. Và cô ấy sẽ có những người đàn ông đến với cô ấy và nói, “Abigail, hôm nay tôi đã đi tiêu.” Và cô ấy nói, “Vâng, thật tuyệt. Bạn nên đi tiêu mỗi ngày.” Và họ nói, “Không, không. Bạn hiểu không, tôi cũng đã đi tiêu hôm qua.” Và đó là lần đầu tiên những đứa trẻ này đi tiêu liên tiếp. Họ không đi tiêu đều đặn. Và tôi nghĩ, một lần nữa, nếu tôi chỉ cố gắng đi sâu vào vấn đề và nói về cái gì là bình thường và không bình thường, chúng ta nên nói về việc bạn không ăn chất xơ. Và cô ấy nói, “Hãy chờ cho đến khi bạn đi tiêu hai lần trong một ngày.” Và họ đã nói, “Thật điên rồ. Tôi chưa bao giờ, trong suốt cuộc đời mình.” Và sự khác biệt là họ bắt đầu ăn trái cây và rau củ và chất xơ. Và khi chúng ta bắt đầu…
    Tạo ra những tiêu chuẩn đó, tôi dễ dàng hơn rất nhiều để thấy được đầu vào và đầu ra. Và sau đó, chúng ta có thể tranh luận về việc liệu bạn có thể tiêu thụ 100 gram carbohydrate mỗi giờ hay không vì bạn là một tay đua xe đạp ưu tú của tôi? Tôi nghĩ bạn sẽ ngạc nhiên về cách mà nhiều vận động viên của tôi đã thay đổi mối quan hệ của họ với thực phẩm vì nó phục vụ cho nhu cầu của họ. Đó không phải là danh tính của họ xung quanh sự kiểm soát. Và một điều mà Julie và tôi rất cẩn thận là nếu bạn có hai cô con gái, chỉ nói thôi, chúng tôi thực sự lo lắng về việc tạo ra những mẫu hình hoặc mối quan hệ không lành mạnh với thực phẩm vì trong lĩnh vực thể hình này, nó có thể rất phức tạp.
    Vâng. Tôi thấy sự tiến triển từ những bộ phim hài mà chúng tôi lớn lên cho đến các chương trình truyền hình thực tế và mạng xã hội, nơi mà mạng xã hội có thể mang lại rất nhiều lợi ích về giáo dục, kết nối, v.v. Nhưng về cơ bản, đó là một chương trình truyền hình thực tế mà mọi người đều có thể tham gia nếu họ muốn. Và một số nhân vật đang thể hiện hình thể của họ. Một số người xem đang thể hiện hành vi thái quá của họ, và tất cả chúng ta đều đang ở trong một chương trình truyền hình thực tế gọi là mạng xã hội. Tôi nghĩ đó thực sự là cách tốt nhất để mô tả nó. Và khi mọi người bắt đầu cảm thấy, “Ôi, wow, những người này đang nhận được sự chú ý vì lý do này hay lý do khác,” điều đó tạo ra một lực hấp dẫn đối với những người hành xử theo một cách nhất định. Và sau đó, rõ ràng, một số điều đó có thể thực sự tự hủy hoại.
    Bạn có thắng được sức khỏe không? Ý tôi là, đây là một câu hỏi tuyệt vời, tôi hỏi mọi người. Vậy bạn đã giảm cân xuống mức ăn uống cực kỳ không lành mạnh, không thể ra ngoài ăn với bạn bè. Bạn không uống bất cứ thứ gì có calo. Thực sự rất khó khăn để duy trì sự gầy gò. Và sau đó, điều tôi muốn nói là, khi bạn cởi áo ra, bạn có thắng Instagram không? Bạn có thắng không? Bởi vì bạn còn 60, 70 năm nữa trên hành tinh này. Điều đó hoạt động như thế nào? Chúng tôi không thực sự ăn kiêng. Chúng tôi sẽ điều chỉnh lượng macro để giảm cân, tăng cân cho các vận động viên trong mùa, ngoài mùa. Chúng tôi sẽ có những vận động viên rất tốt nói, “Tôi nghĩ tôi nên giảm cân.”
    “Bốn pound trong hai tuần tới cho việc này.” Và tôi nói, “Chờ đã. Tôi không muốn đặt bạn vào một áp lực khác khi chúng ta đang cố gắng, hãy nói về thành phần cơ thể sau mùa giải.” Nhưng cuối cùng, khi chúng tôi thực sự khiến mọi người tham gia vào việc thực phẩm có tiềm năng làm phong phú các mối quan hệ của họ, việc nấu ăn thú vị như thế nào, việc chuẩn bị thú vị ra sao, và việc phục vụ người khác thú vị đến mức nào, thì chúng tôi có một mối quan hệ rất khác với việc cung cấp năng lượng. Và điều đó thật đáng chú ý. Nhưng thật dễ để nói, “Tôi đã thắng.” Và tôi nói, “Được rồi, vậy thì việc nhịn ăn 90 ngày này, có rất nhiều chương trình thể dục ở đó bắt đầu bằng việc nhịn ăn hoặc hạn chế calo khắc nghiệt.” Và tôi nói, “Đó là cách của bạn để giúp mọi người gầy nhanh. Chỉ cần cắt giảm calo.” Chúng ta biết điều gì sẽ xảy ra. Có bao nhiêu người đã thực hiện một loại chương trình 30 ngày, 90 ngày nào đó? Và ngày hôm sau, họ như thể đã mất kiểm soát. Vì vậy, nếu bạn đang thực hiện một chương trình tái cấu trúc cơ thể và sau đó bạn lại mất kiểm soát, tôi nói, “Tôi không nghĩ điều đó là tốt vì đây là một mùa giải dài mà chúng ta đang chơi.” Tôi nghĩ tôi phải cẩn thận ở đây vì tôi nhận ra điều này liên quan đến một số vấn đề. Khi tôi thực hiện một tập về chứng biếng ăn, tôi đã học được rằng, trước hết, chứng biếng ăn đã tồn tại hàng thế kỷ. Ý tưởng rằng nó nổi bật hơn bây giờ với mạng xã hội, thực sự các con số không chứng minh điều đó. Điều mà các con số chứng minh là nó là bệnh tâm thần chết người nhất, chết người nhất rất nhiều so với tất cả các bệnh tâm thần khác. Nó dẫn đến cái chết trong một tỷ lệ lớn hơn nhiều so với bất kỳ bệnh tâm thần nào khác, bao gồm cả bệnh lưỡng cực, nơi mà mọi người thường tự tử, tỷ lệ người tự tử ở những người lưỡng cực cao hơn nhiều, v.v. Vì vậy, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Và mặc dù chúng ta cho rằng mạng xã hội đã làm điều đó tồi tệ hơn, nhưng hiện tại có một nhóm các rối loạn ăn uống khác nhau không đủ điều kiện để được coi là chứng biếng ăn thực sự, giống như ADHD bây giờ. Chúng ta hiểu rằng mọi người đang gặp phải sự thiếu chú ý.
    Các vấn đề có thể không phải là ADHD lâm sàng, nhưng lại liên quan đến nó và sự không thể giữ được sự chú ý của người lớn và trẻ em vào một ý tưởng hoặc một chủ đề trong một khoảng thời gian đáng kể. Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Tôi thích việc hôm nay bạn đã nói về việc tận hưởng việc đào tạo của mình, thực sự tận hưởng tất cả các khía cạnh, phần kháng cự, phần tim mạch, phần linh hoạt, vào buổi tối, nằm xuống sàn, cũng như thích ăn uống, và việc mọi người tận hưởng xông hơi. Ý tôi là, tôi nghĩ mọi người thấy bạn là một người lớn, với thành tích đáng kinh ngạc trong việc làm việc với tất cả những vận động viên tuyệt vời này và bạn cũng là một vận động viên rất xuất sắc. Và tôi nghĩ đây là lần đầu tiên, ít nhất là đối với tôi, tôi nhận ra rằng bạn đang suy nghĩ về cách làm cho toàn bộ điều này trở nên thú vị và kết hợp nó với cuộc sống thực, điều mà tôi nhận ra bây giờ không nên là một bất ngờ vì bạn có một gia đình, một gia đình phát triển bên cạnh một doanh nghiệp phát triển với Ready State và những thứ tương tự. Tôi nghĩ nếu có một thông điệp nào đó thực sự được truyền tải đi truyền đi truyền lại, thì đó là: làm thế nào bạn có thể biến thể dục, dinh dưỡng và sức khỏe thành một phần của cuộc sống của bạn, nhưng không để nó chiếm lấy cuộc sống hoặc tâm trí của bạn theo cách không lành mạnh?
    Vâng. Cảm ơn bạn về điều đó. Và nếu điều đó được truyền tải rõ ràng, tôi nghĩ chúng tôi đang làm tốt hơn. Và tôi chắc chắn đã trở nên hợp lý hơn. Tôi nghĩ chúng ta càng lớn tuổi thì càng thấy rõ hơn về chân trời và bắt đầu nắm bắt cách chúng ta sẽ giải quyết những vấn đề này ở những nơi khác nhau? Và cái gì là bền vững? Tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta thấy những đầu vào và đầu ra nhanh chóng ở mức độ hiệu suất thể thao cao của chúng ta và đồng thời, tôi muốn lấy những bài học đó và chuyển hóa chúng thành cuộc sống của chính mình theo một cách bền vững và thú vị. Phần dinh dưỡng là một phần rất nguy hiểm.
    và trẻ trung ngay bây giờ, Julie và tôi rất đam mê thể thao thanh thiếu niên và dành thời gian để xem liệu chúng tôi có thể cải thiện trải nghiệm đó cho các gia đình hay không. Để họ có thể tham gia mà không bị tổn thương và gặp phải tình trạng thiếu hụt năng lượng tương đối trong thể thao, nơi chúng ta bắt đầu thấy rằng trẻ em không ăn đủ để cung cấp năng lượng cho hoạt động và cơ thể đang phát triển của chúng đồng thời. Điều này thực sự khó khăn cho sinh lý của chúng. Và nó bắt đầu thể hiện qua việc mất chu kỳ kinh nguyệt. Nó bắt đầu thể hiện qua các vết nứt do căng thẳng. Và chúng ta bắt đầu thấy một số sự suy giảm trong các mô của cơ thể, nhưng có thể gây ra rất nhiều vấn đề. Stacey Sims có lẽ là người đầu tiên thực sự đưa vấn đề này vào tầm nhìn của tôi, “Này, bạn là một huấn luyện viên vật lý trị liệu. Tôi cần bạn trở thành một chuyên gia với những người mà bạn đang làm việc cùng. Bạn có ăn đủ để hỗ trợ không?” Và tôi thấy một số vận động viên nữ xuất sắc mà tôi làm việc cùng, những người thực sự phải vật lộn, “Đây là cơ thể mà tôi cần để thi đấu và giành chức vô địch thế giới.” Và đó không phải là cơ thể mà mọi người muốn trên Instagram. Và liệu tôi có nên ăn salad sau buổi tập này không? Tôi nói, “Chúng ta vừa chơi trong ba giờ. Không, bạn sẽ không ăn salad. Hãy đi lấy một cái burrito lớn.” Và sau đó chúng ta sẽ nói về salad của bạn sau. Vậy có vẻ như các vận động viên đang ăn không đủ. Đúng vậy. Và theo hiểu biết của tôi, các thống kê dường như… Cũng như thiếu năng lượng, điều mà tôi biết là gây nhầm lẫn, nhưng có thể không nghĩ về thực phẩm vào những thời điểm đúng. Và trong dân số chung của những người không phải vận động viên, đặc biệt là thanh thiếu niên, dường như mọi người đang tiêu thụ quá nhiều calo. Vì vậy, có vẻ như có hai nhóm dân số đang tập trung ở đây. Điều này làm tôi nhớ, chúng tôi có một quy tắc ở nhà cho bữa tối. Chúng tôi có quy tắc ba loại rau. Điều này đến từ một người mà chúng tôi làm việc cùng, Margaret Garvey, người nấu một loại protein, bất cứ thứ gì đó, và cũng có ba loại rau. Và đó là nơi cô ấy bắt đầu. Và chúng tôi có một cô con gái như một đầu bếp gourmet. Georgia thực sự là một người rất xuất sắc. Và sau đó tôi có Caroline, người là…
    người khó tính nhất trên thế gian. Cô ấy có màu nâu trên chân. Và cô ấy đang cải thiện. Nhưng khi chúng tôi có ba loại rau, đột nhiên điều chúng tôi thấy là cô ấy có thể ăn một loại. Và chúng tôi có thể bắt đầu tiếp xúc với nó. Nhưng tôi nghĩ nếu chúng tôi loại bỏ một số… Bởi vì chúng tôi không muốn có một ngôi nhà hạn chế. Nhưng nếu chúng tôi loại bỏ một số thực phẩm khác, chúng tôi thấy rằng dễ dàng hơn nhiều để nói, “Đây là những gì chúng tôi đang ăn. Chúng tôi ăn điều này cùng nhau như một gia đình.” Và nếu có những thực phẩm khác… Ý tôi là, các thanh thiếu niên của bạn sẽ rời khỏi nhà và ăn bất cứ thứ gì họ muốn. Hãy rõ ràng, mọi người. Vì vậy, bạn có thể nhồi nhét cho họ những thứ tốt ở nhà.
    Tôi sẽ thiếu sót nếu không hỏi bạn về các loại thực phẩm bổ sung. Ngày nay, chúng ta nghe rất nhiều về creatine. Creatine, creatine, creatine. Tôi thích creatine. Tôi đã dùng nó trong nhiều năm. Thỉnh thoảng, tôi sẽ làm một đợt ngừng sử dụng, nơi tôi chỉ để cho một đống nước ra khỏi cơ thể. Tại sao không? Và sau đó quay lại với nó. Tôi không làm điều đó vì lý do cụ thể nào. Tôi chỉ làm thôi.
    Tôi đi du lịch và quên mang theo creatine, vì vậy tôi nghĩ, “Được rồi.”
    Vâng. Nhưng hầu hết thời gian, tôi đang dùng từ 5 đến 10 gram mỗi ngày. Được rồi. Chúng ta đã nghe về lợi ích cho cơ thể, lợi ích cho não bộ cho các vận động viên và chỉ những người “tập thể dục,” những người bình thường nghe podcast này. Bạn có khuyến nghị creatine không? Có những điều gì trong gia đình bạn… Tôi đang hình dung và tôi đã ở trong nhà bạn và tôi sẽ nói rằng tinh thần trong ngôi nhà của bạn thật tuyệt vời. Brian McKenzie và tôi đã đến một cách gần như không báo trước vào một thời điểm và đó là một điều thú vị. Tinh thần của mọi người rất cao.
    Đó là một trạm không gian. Đó là một trạm không gian đầy năng lượng. Bạn muốn trở thành một phần của nó, bạn có thể vào. Cảm ơn bạn. Đó là một môi trường tuyệt vời. Thật ấm lòng khi thấy điều đó và cách bạn ôm ấp tất cả những khía cạnh khác nhau của cuộc sống. Nó bận rộn và hỗn loạn và vui vẻ và mọi người quan tâm đến nhau và họ…
    trực tiếp với nhau, nhưng theo cách thực sự hỗ trợ, trong tâm trí tôi, đó là một mô hình tuyệt vời cho một ngôi nhà và nó đã ở lại với tôi và thực sự là một niềm vui để suy ngẫm về nó. Đó chắc chắn là một nỗ lực của cả đội ở đó. Tôi chỉ muốn hỏi điều này. Bạn nghĩ rằng những thực phẩm bổ sung nào là, nếu không cần thiết, thì rất mong muốn cho hầu hết mọi người và sau đó cho các vận động viên? Có lẽ bởi vì chúng tôi nhận được câu hỏi này rất nhiều bây giờ, đặc biệt là sau khi Stacey xuất hiện trên podcast. Đối với các vận động viên nữ mà bạn làm việc cùng, có những thực phẩm bổ sung nào bổ sung cho nhóm ban đầu đó không?
    Tôi nghĩ chúng ta có thể chia những thứ này thành các thứ giống như thực phẩm và sau đó là hiệu suất. Vâng, như protein whey chỉ là một sự thay thế protein, tỷ lệ protein trên calo cao và chất lượng cao. Đúng vậy. Nếu bạn không xử lý được whey, như các vận động viên của tôi, tôi sẽ nói, hãy để tôi giới thiệu cho bạn những loại protein từ thực vật này. Đó là vì bạn gặp khó khăn trong việc sắp xếp bữa ăn của mình hoặc chỉ đơn giản là không đủ protein vì đôi khi bạn chỉ không cảm thấy muốn ăn, vì vậy việc sử dụng đó là rất tuyệt vời.
    Đối với Caroline, cô ấy nhận omega vào ban đêm vì cô ấy không muốn có bất kỳ hơi thở cá nào tình cờ ở trường. Cô ấy là một thiếu niên, vì vậy cô ấy uống trước khi đi ngủ và chúng tôi thực sự quan tâm đến sức khỏe não bộ và có một số nghiên cứu ban đầu và một lần nữa, không phải là chuyên môn của tôi mà tôi đã nghe, đọc, nói chuyện với mọi người rằng vitamin D, creatine và omega có thể giúp làm giảm triệu chứng chấn thương nếu họ bị va chạm. Sau khi được kiểm tra, những thứ đó đều có trên Caroline. Cô ấy nhận creatine mỗi ngày, cô ấy nhận omega mỗi ngày và cô ấy nhận vitamin D. Một số điều đó có thể là, có lẽ không có vitamin D trong mùa hè vì tôi có thể lấy ra, nhưng chúng tôi sống ở vùng phía bắc và họ ở trong nhà và có nghiên cứu tốt. Tôi nghĩ Dan Garner đã có một bài viết tuyệt vời chỉ nói về việc bổ sung vitamin D trong quân đội và giảm nguy cơ gãy xương ở chân chỉ với vitamin D.
    Đó là khởi đầu cho tôi. Tôi uống một loại vitamin tổng hợp tốt vì tôi nghĩ, “Tôi chỉ cần đảm bảo những điều cơ bản.” Sau đó, bạn có thể xem, tôi nghĩ điều tiếp theo cần quan tâm là, “Bạn đã làm xét nghiệm máu chưa? Mức vitamin B của bạn thế nào? Có điều gì chúng ta cần làm dựa trên môi trường hoặc di truyền của bạn không?” Sau đó, tôi nghĩ mọi thứ sẽ đi sâu hơn. Một lần nữa, hãy thử nghiệm với điều đó. Một trong những người bạn thông minh của tôi nói, “Tôi nghĩ bạn nên uống một liều statin nhỏ mỗi tuần.” Tôi đã nói, “Được rồi.” Tôi đã nói, “Tốt hơn là nên uống thêm CoQ10 với điều đó.” Đây là một thí nghiệm mà tôi đang thực hiện. Những rủi ro là rất thấp, tôi đang làm xét nghiệm máu, nói chuyện với bác sĩ của tôi. CoQ10 là một phần trong chế độ của tôi chỉ để đảm bảo rằng tôi không có vấn đề gì. Tôi nghĩ điều chúng ta nên xem xét là, “Làm thế nào để tôi bổ sung … Gia đình tôi không ăn cá, vì vậy chúng tôi không nhận đủ Omega từ những nguồn đó. Không ai ăn óc chó, nhưng tôi là người duy nhất ăn óc chó. Làm thế nào để tôi bổ sung dinh dưỡng của mình với một số thực phẩm bổ sung? Có lợi ích gì cho một số thứ khác với di truyền của tôi hoặc với những gì đang xảy ra không? JSTAR có gen MTFHR đã biến đổi. Chúng tôi luôn theo dõi vitamin B cho cô ấy. Cô ấy là người methyl hóa kém. JSTAR là vợ của anh ấy. Đúng vậy. Xin lỗi. Jay Stizzle.
    Các bạn có một mối quan hệ thật tuyệt vời. Các bạn có những khoảnh khắc vui vẻ với nhau. Rõ ràng là các bạn là những người bạn đồng hành tuyệt vời của nhau, và các bạn làm việc rất tốt cùng nhau. Tôi là cái neo bị hỏng trong mối quan hệ. Điều thú vị là tôi … Tôi hơi giống bạn, tôi nghĩ tôi dễ bị kích thích. Tôi bị ám ảnh với những thứ. Nó thật sự rất vui. Đi sâu vào những thứ không ngờ. Tôi thích thử nghiệm. JSTAR là phương Bắc thật sự … Không, nghe có vẻ lạ. Chúng ta không làm điều đó. Một lần tôi về nhà và nói, “Bạn biết không? Sữa bò này không còn nữa. Gia đình chúng ta chỉ uống sữa dê. Tôi chỉ uống sữa dê tốt nhất. Tôi vừa mới có sữa dê ngon nhất.” Julia đã nói, “Chắc rồi. Điều đó tốt.” Tôi đã cho Georgia một ít sữa dê, và…
    Cô ấy nói, “Ném nó qua phòng. Cô ấy là một đứa trẻ.” Rồi tôi uống sữa dê và nôn vào bồn rửa, và tôi có sữa dê trên môi. Julia thật sự rất kiên nhẫn khi nói, “Hửm. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là một ý tưởng tốt không. Tôi tự hỏi liệu chúng ta có ở lại không.” Vì vậy, cô ấy là người lái. Cô ấy hoàn toàn là người lái. Cô ấy là nhà vô địch thế giới ba lần, mọi người ạ. Cô ấy là một vận động viên chèo thuyền ở Cal, và cô ấy là bạn tập của tôi. Cô ấy là bạn tập tuyệt vời nhất mà chúng tôi từng có. Chúng tôi sử dụng việc tập luyện như một cách khác để dành thời gian bên nhau. Tôi yêu điều đó. Cảm ơn vì đã chia sẻ một chút về bức tranh ngôi nhà của bạn. Nó hoàn toàn khớp với trải nghiệm của tôi. Hỗn loạn.
    Và một chút hỗn loạn và rất nhiều tình yêu. Gần đây tôi đã trích dẫn anh ấy rất nhiều. Tôi không thể nhận bất kỳ công lao nào cho điều này, nhưng Naval, người nổi tiếng trên nhiều podcast, nói rằng, “Chúng ta thực sự đang nhắm đến điều gì trong cuộc sống?” Đó là một cơ thể tràn đầy năng lượng và khỏe mạnh. Đây là Naval, không phải tôi, nhân tiện. Anh ấy nói, “Cơ thể tràn đầy năng lượng và khỏe mạnh, một tâm trí bình tĩnh, và các nguồn lực.” Tất cả chúng ta đều có nguồn lực, và một ngôi nhà đầy tình yêu. Vậy nên, tôi không biết, từ…
    Cảm ơn bạn.
    Tôi nghĩ đó là danh sách. Hãy dành phần còn lại của cuộc đời bạn để làm việc trên những điều đó, và bạn sẽ có một cuộc sống thật sự, sẽ rất thú vị. Và tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người, bạn nghe tôi nói lại, rằng tất cả những điều đó nên mang lại niềm vui, và thật thú vị khi theo dõi. Cũng như, bạn biết đấy, tôi đang đeo thiết bị nào ngay bây giờ? Tôi không đeo một thiết bị nào cả, bạn biết không? Bởi vì tôi muốn cảm nhận. Và đôi khi tôi theo dõi, và đôi khi tôi không theo dõi, và tôi cảm thấy như thế nào? Cuối cùng, mọi thứ thực sự đều liên quan đến việc tôi hiểu quy trình của chính mình và sự tương tác của tôi với quy trình thế giới. Và tôi nghĩ tôi đang ngày càng tốt hơn ở tuổi 51 khi biết rằng tôi không cần sáu chiếc bánh quy, và tôi thực sự cần nhiều trái cây và rau củ hơn và giấc ngủ, và tôi không cần một thiết bị để nói với tôi điều đó.
    Yêu thích điều đó.
    Chà, Kelly, Tiến sĩ Starrett, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đến đây hôm nay và chia sẻ với…
    chúng ta rất nhiều trí tuệ. Chúng ta đã đề cập đến rất nhiều điều. Bạn đã đề cập đến rất nhiều điều. Ý tôi là, thời trang sàn chậu, nhiệt độ lạnh, các mẫu chuyển động, bạn đã cung cấp cho chúng tôi rất nhiều công cụ thực tiễn, ngồi xuống sàn, đứng lên ngồi xuống, và còn nhiều nữa, nhưng đó chỉ là một cánh cửa nhỏ vào lượng kiến thức khổng lồ mà bạn có trong đầu. Và tôi chỉ muốn nói rằng, bạn biết đấy, hôm nay thật là một niềm vui vì những mảnh ghép nhỏ này đã xuất hiện về con người mà tôi biết bạn là ai trong phần còn lại của thế giới.
    Đây là thế giới thực. Chúng ta chỉ tình cờ có micro trước mặt, phần còn lại của thế giới. Và bạn đã làm việc này một thời gian, công việc cố gắng giúp mọi người tìm ra cách tốt nhất để di chuyển, làm thế nào để trở thành một vận động viên tốt hơn, làm thế nào để, bạn biết đấy, cải thiện sức khỏe của một người, làm thế nào để có một cách tiếp cận hợp lý, vui vẻ, chăm chỉ vào những lúc cần thiết, nhưng cũng là một cách tiếp cận vui vẻ, chơi đùa, giải trí đối với khía cạnh thực sự quan trọng này của sức khỏe của chúng ta và nhiều khía cạnh quan trọng khác của sức khỏe.
    Vì vậy, tôi chỉ muốn cảm ơn bạn đã đến đây hôm nay, vì công việc mà bạn đang làm. Và bạn biết đấy, bạn là một trong những người thực sự, như người ta nói, bạn biết đấy, và bạn, và bạn thực hiện những gì bạn nói, bạn mạnh mẽ, bạn có thể đi xa, bạn vui vẻ khi làm điều đó. Bạn là một người chồng và người cha tuyệt vời, và bạn đã là một người bạn tuyệt vời của tôi. Vì vậy, cảm ơn bạn đã đến đây. Hãy quay lại lần nữa. Và chỉ cần cảm ơn bạn vì đã là chính bạn.
    Rất vui được gặp bạn. Bất cứ lúc nào. Và cảm ơn tất cả những con người tuyệt vời đã làm cho điều này trở nên khả thi. Thực sự là một điều tuyệt vời. Cảm ơn bạn, anh trai.
    Cảm ơn bạn.
    Cảm ơn bạn đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Kelly Starrett. Để tìm hiểu thêm về Kelly Starrett và công việc mà ông ấy làm với vợ mình, Juliette Starrett, tại Ready State, cũng như để tìm các liên kết đến những cuốn sách xuất sắc của Tiến sĩ Starrett, xin vui lòng xem phần ghi chú chương trình.
    Nếu bạn thích tập hôm nay với Tiến sĩ Kelly Starrett, và bạn muốn tìm hiểu thêm về khoa học của sinh lý học thể dục và các giao thức có thể phục vụ tốt nhất cho bạn trong việc…
    Để đạt được các mục tiêu về thể hình, thể thao và những mục tiêu khác, bạn có thể truy cập hubermanlab.com, nhập từ khóa “fitness” và “galpin”, G-A-L-P-I-N vào chức năng tìm kiếm. Từ đó, bạn sẽ tìm thấy các liên kết ở tất cả các định dạng, YouTube, Apple Spotify, đến loạt bài mà chúng tôi đã thực hiện về tập thể dục với Tiến sĩ Andy Galpin, người là một chuyên gia hàng đầu thế giới trong lĩnh vực này. Nó bao gồm tất cả những điều bạn có thể tưởng tượng liên quan đến thể hình và tập thể dục để đạt được các mục tiêu thể hình và tập thể dục của bạn. Nếu bạn đang học hỏi từ hoặc thích podcast này, xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời và không tốn kém để ủng hộ chúng tôi. Ngoài ra, xin hãy theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple. Trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao. Xin vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi hoặc nhận xét về podcast, hoặc về khách mời hoặc chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Protocols, an operating manual for the human body.” Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm. Nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp các bằng chứng khoa học cho các giao thức được bao gồm. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocallsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocalls, an operating manual for the human body.” Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Vậy là có Instagram, X, trước đây được biết đến là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả những nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều phần thì khác biệt so với nội dung trên podcast Huberman Lab. Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng các tài liệu PDF ngắn từ một đến ba trang. Những tài liệu PDF từ một đến ba trang đó đề cập đến các vấn đề như tiếp xúc với nhiệt độ cao có chủ đích, tiếp xúc với nhiệt độ lạnh có chủ đích. Chúng tôi có một giao thức tập luyện cơ bản. Chúng tôi cũng có các giao thức để tối ưu hóa giấc ngủ, dopamine và nhiều thứ khác. Một lần nữa, tất cả đều có sẵn, hoàn toàn miễn phí. Chỉ cần truy cập hubermanlab.com, vào tab menu, cuộn xuống bản tin và cung cấp email của bạn. Chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
    Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Kelly Starrett. Và cuối cùng, nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    (music vui tươi)
    (music vui tươi)
    歡迎來到 Huberman Lab 播客,在這裡我們討論科學和基於科學的日常生活工具。
    我叫安德魯·哈伯曼(Andrew Huberman),是斯坦福醫學院神經生物學和眼科的教授。
    今天的來賓是凱莉·斯塔雷特博士(Dr. Kelly Starrett)。
    凱莉·斯塔雷特博士是一位物理治療醫生,也是全球運動領域的專家之一。
    也就是說,他教導人們如何更好地移動,以便於體育、休閒健身和日常生活。
    今天我們討論了幾個重要主題,包括如何為任何和所有的鍛煉進行最佳熱身。
    他還告訴我們如何改善我們的運動模式,無論是心血管運動、競技體育還是抗阻訓練,各方面如何更好地移動,以及如何以最少的時間投資來改善我們的活動範圍。
    我們聽到了許多不同形式的伸展運動,聽到了動態伸展,也聽到了被動伸展。
    斯塔雷特博士解釋了如何以最佳方式改善我們整個身體的活動範圍,以及如何抵消或修復由肌肉骨骼問題或神經問題引起的任何不平衡,以及如何減少 soreness,改善我們的姿勢,包括坐姿、站姿和運動姿勢。
    我們談到了營養,因此今天的節目涵蓋了大量可採取行動的信息,我相信大家都會從中受益。
    凱莉·斯塔雷特博士是幾本暢銷書的作者,其中一些你可能聽說過,例如《柔韌的美洲豹》(Supple Leopard)。
    他實際上是第一批以使用曲棍球和泡棉滾筒而聞名的人之一,但儘管許多人都談到了這些,他真正的目的是強調理解骨骼、肌肉、神經系統和筋膜之間關係的重要性,而今天我們也談到了筋膜,這是一個非常有趣和重要的主題。
    除了為各種大學及職業運動員和團隊提供諮詢和指導外,凱莉·斯塔雷特博士和他的妻子朱莉葉特·斯塔雷特(Juliette Starrett)共同擁有 Ready State。我們在節目說明中提供了 Ready State 的鏈接。
    他們提供了大量有用的信息和可行的協議。
    我應該提到,多年前我參加了 Ready State 的課程。這是一門非常有趣的課程,我們今天觸及了其中的一些協議。
    這一切都與盆底肌有關,因此無論你是男性還是女性,不論年齡,理解你的盆底肌以及如何在運動、姿勢等背景下照顧你的盆底肌是對各種至關重要的身體功能至關重要的。
    因此,今天我們也提到了這一點。
    到今天節目的結束,我相信你會掌握幾個新的高度可行的協議。
    我應該強調,這些協議花費的時間非常少,卻對你的運動、姿勢和整體健康產生了巨大的正面影響。
    在我們開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。
    然而,這也是我希望向大眾提供零成本消費者科學及相關工具信息的願望和努力的一部分。
    與此主題相符,我想感謝今天播客的贊助商。
    我們的第一個贊助商是毛伊島野鹿肉(Maui Nui Venison)。
    毛伊島野鹿肉是100%來自毛伊島的野生鹿肉,是最富含營養且美味的紅肉。
    我在這個播客中曾經提到過,我們大多數人應該每天攝取大約每磅體重1克的高品質蛋白質。
    這種蛋白質提供了肌肉修復和合成等方面的重要構建塊,但它也促進整體健康,因為肌肉組織作為一種器官的重要性。
    每天攝取足夠的高品質蛋白質也是抵擋飢餓的極好方法。
    然而,一個關鍵點是確保你攝取足夠的高品質蛋白質而不攝入過多的卡路里。
    毛伊島野鹿肉的蛋白質與卡路里的比例極高,因此獲得每磅體重1克的高品質蛋白質既簡單又不會導致你攝入過多的卡路里。
    此外,毛伊島野鹿肉非常美味。
    他們有鹿肉牛排、磨碎的鹿肉和鹿肉高湯。我個人喜歡這些。
    事實上,我幾乎每天都會吃一個毛伊島野鹿肉漢堡,偶爾會換成毛伊島的牛排。
    負責任的人口管理確保他們在毛伊島的獵捕不會超過特定的產量上限。
    因此,註冊成為會員是確保獲得他們高品質肉類的最佳方式。
    如果你想嘗試毛伊島野鹿肉,可以訪問 MauiNuiVenison.com/huberman 獲得你的會員或首次訂單的20%折扣。
    再說一次,網址是 MauiNuiVenison.com/huberman。
    今天的節目還由 Juve 贊助。
    Juve 生產醫療級的紅光治療設備。
    如果有什麼我在這個播客中一貫強調的事情,那就是光對我們生物學的驚人影響。
    此外,紅光和近紅外光已被證明對改善細胞和器官健康的多個方面有所正面影響,包括更快的肌肉恢復、改善皮膚健康和傷口癒合、改善痤瘡(意思是減少痤瘡)、減輕疼痛和炎症、改善線粒體功能,甚至改善視覺功能本身。
    使 Juve 燈具與眾不同的,是它們使用臨床證明的波長,這意味著特定波長的紅光和近紅外光以特定的組合來觸發最佳的細胞適應。
    個人來說,我每週大約使用 Juve 整身板三到四次,通常是在早上,有時也會在下午使用,我在家裡和旅行時都會使用 Juve 手持燈。如果你想嘗試 Juve,可以前往 Juve 網站,網址是 joovv.com/huberman。Juve 正在為所有 Huberman 實驗室的聽眾提供獨家折扣,最多可享 $400 的優惠,針對部分 Juve 產品。再次提醒,網址是 juve,joovv.com/huberman,可以享有高達 $400 的折扣。現在讓我們開始與 Dr. Kelly Starrat 的討論。Dr. Kelly Starrat,歡迎!謝謝你,我的朋友。我一直想邀請你來此,原因有很多,最重要的是你在健康和健身的許多領域都有開創性的貢獻,坦白說,我都不知道該從哪裡開始。不過我們先從重要的「運動」開始。你是剖析複雜運動的專家,懂得如何幫助人們更好地移動,也能識別那些自以為是簡單動作的人,其實是在無意中使自己的生活變得更複雜或更痛苦。因此,你也因幫助人們所謂的靈活性而聞名,這當然屬於運動的範疇。我無法看到某人做泡沫滾筒或使用交叉球進行放鬆,而不會想到你。因此,這應該能部分框定今天的對話。首先,當你看看大多數人的坐姿、走路姿勢和他們所謂的運動、阻力訓練和/或心血管訓練時,通常會看到哪些最常見的問題?是失衡,比如向一側傾斜嗎?還是他們的身體已經訓練成不對稱?在這第一個問題中,有沒有辦法對每個人進行一次大範圍的診斷?讓我借用我最喜愛的幾個類比之一,Katie Bowman。她會指出的第一件事,雖然這不是一個完美的類比,但請耐心一下,是機械轉導(mechanotransduction)的概念,這意味著在細胞層面上,你的一些組織需要機械輸入才能表現出來。你想要強壯的肌腱?你怎麼才能得到強壯的肌腱呢?你必須對它施加負荷。對吧?它是否在做肌腱的事情?在負荷下是否延長、在負荷下是否表現出縮短,也就是說是否做等長收縮?所以我們可以從這個層次開始。她指出,如果你把一隻虎鯨放進圈養環境中,隨著時間的推移,那隻虎鯨的鰭會開始折疊。這被稱為折疊鰭綜合徵(Folded fin syndrome),比起軟鰭綜合徵(floppy fin syndrome)來得更好,因為後者聽起來很傷人。而當你改變這個驚人動物生活的環境時,鯨魚就不再游泳,也不再打鬥或狩獵,你沒有給這隻鯨魚的鰭施加負荷。因此,結果是膠原蛋白逐漸降解,我們開始看到該表現的變化。所以我們可以開始說,再沒有浪漫化早期人類的形式,但我們在日常生活中需要什麼才能維持我們組織系統的完整性呢?那就是暴露。讓我們的大腦說,這是安全的。這樣你實際上就擁有能夠做肌腱和韌帶該做的事的肌腱和韌帶。而筋膜則可以是有彈性的。如果借用 Katie Bowman 的另一個類比,如果我們有一種運動語言,實際上是由單詞構成的語言,那麼你今天使用了多少單詞?大多數人使用的單詞非常少,只有一些單詞。因此,我坐下。我站立。我非常慢地走路。我坐下。我站立。我非常慢地走路。所以一切都只是這幾個單詞。然後我去鍛鍊,使用相同的單詞。我在健身自行車上,我在椭圓機上,而這些運動並不要求我有任何髖部伸展。突然之間,你可以看到我們的運動語言,實際上我們在強度、負荷下進行編碼,我們非常擅長這些適應的位置,坐著。結果會怎樣?我們開始看到我們的身體是適應機器,它們開始適應。因此,突然之間,我們有了一個不表現出標準範圍的人體。大腦可能甚至不認為那個範圍是安全的,然後將它放在那裡。然後我們開始降低大腦所擁有的運動選擇,和運動選項。因此,真正的問題是,你知道,在低負荷的情況下,讓我們確定一下。在低負荷和低速度下,你可以應付所有事情。為什麼?因為這個身體很棒。它的設計是耐用的。它是可以觸摸的。它設計得像是要經受住艱難的挑戰並長時間保持健康。記得你17歲的時候,如果切掉你的手,第二天就會長回來,對吧?你會想到滑雪時摔倒的情形,然後會覺得「那真糟糕」,然後隔天再把肩膀放回去。你就像重生一樣。因此,我們需要在運動中加入什麼呢?然後我們可以開始分開,應該這是運動還是活動?而現在我們應該開始進行實質而誠實的討論的是,考慮到我是一個忙碌的上班族,也許我早上有一些時間安排,也許我下午有些時段可用,但讓我們把運動扔掉,談論那一小時的事情,專注於區域二心血管的訓練,優化我的循證實踐。那麼我應該在其他時間做什麼呢?因此例如,我們在晚上非常喜歡的一件事情是坐在地上20到30分鐘。用什麼姿勢?交叉屈膝?是的。是的。長時間坐著,側坐。任何時候你需要動動,就動動。
    您會看到的是,您開始累積曝露,我在我自己的世界觀中認為,解決問題的首要指標是,我們如何讓人類接觸到我們試圖改變、改善或恢復的正規範圍的事物。因此,這在晚上,就是直接坐在地板上嗎?是的,僅僅這種行為,當那些在地上勞作、在地上睡覺的文化開始出現時,我們開始看到老年人群體跌倒風險下降到零,趨近於零。髖關節骨關節炎較低、下背部骨關節炎較低,這可能僅僅是因為我們在使用和接觸某些形狀。我的身體告訴我:「嘿,我們就保持這樣吧。讓髖關節應該能夠做的事情正常化。」
    在談到您的結締組織時,這裡的想法是,我們在被動、主動或其他方面對您施加負荷,您對您的大腦說:「這是我某位物理治療導師的名言,這到很重要。人們應該記住這一點,應該聽這個。肌肉和組織就像順從的狗。無論年齡多大,適應永遠不會停止,治癒也不會停止。這些過程會變慢,適應變得有點困難。我們並不在完全的青春期,但您總是可以適應。在首要的任務中,如果您每天花20到30分鐘坐在地上,您會開始感覺到我的腿後肌肉開始感覺更好。我的髖部開始感覺好一些,因為我正在這些範圍內花時間,我的身體會隨著我增加的運動語言開始適應。
    您是否可以擴展您剛才所說的,即如果有一個硬木地板和一個較低的地毯,像這樣的地方,然後他們決定在晚上觀看播客或電影,並且他們躺在肚子上,像上犬或眼鏡蛇式或類似的動作。基本上,任何在地面上的動作,任何類型的蹲下,也許他們會在這裡和那裡開始伸展。因此,我們現在進入真正的魔法,行為。我們將這些行為堆疊在哪裡?如果您必須從地面上下起來,每天都會增加一點,對吧?我每天都必須上下地面。因此,如果您是一位年長者,可能已經有100年沒有下過地了。您根本不再這樣做,對吧?我們想知道為什麼我認為綜合格鬥如此令人驚嘆,您必須經常上下地面,對吧?如果您去練習柔術,對吧?瑜伽呢?普拉提呢?您會發現,組織在地板上的時間真是太多了。因此,許多人,伊達·羅夫確實說過,嘿,我們如何幫助人們優先組織重力?然後我們有像菲利普·比奇這樣的人,他是一位了不起的人,他寫了一本名叫《肌肉與經絡》的功能胚胎學書籍,我強烈推薦。但是他的假設是,身體調整自身的一種方式是通過在地面上。再次恢復原生範圍,重新接近關節,對吧,跪坐、行走,如果您只是退後一步,思考一下,過去1萬年來是什麼樣子的?1萬年前,我的理解是,我們的體型稍體胖一些。我們的股骨稍長,但基本上我們都是同樣的人。也許我還不能消化牛奶。也許這是理解。但最終,改變的是什麼行為呢?我們已經不再在地面上。因此,這是一個簡單的、不需要任何設備的活動,可以隨意放入。我可以回覆郵件,看電視。這看起來是如何改進並開始解開這個非常複雜的問題的方式。並不是所有人都有很多事情要做。我喜歡這一點。還有,正如您所指出的,對不起,滾筒已經在那裡了。因此,您坐在那裡,而滾筒就在那裡,另一個障礙已被打破。所以您就會想到,哦,今天是什麼僵硬?今天是什麼痛?我該如何有一些自我安撫的輸入?當我們在高水平表現時,就像最高水平的這些運動範圍一樣,這使您能夠充分利用身體的全部潛力,這些運動解決方案,就像艾德波特·塔爾加上奧林匹克運動會一樣,對吧?您會看到這是我們的首屈一指的運動員工作的簡單方法,並且能夠結合在一起,而無需做其他的事情。
    因此,我在這裡得到的是,無論年齡如何,每個人都應該每天至少下到地面上一次,並在某個時候再從地面上起來。您可以使用任何您想要的方式來幫助自己上下地面。因此,那些正在聽的人可能會說,「我做不到。」您知道,在我們的書中寫了一項測試,如果您只是在站立時做交叉寶寶坐,您應該能夠將自己降到地面並重新站起來,而不需要使用雙手。好吧。所以交叉雙腳。對於那些只是聽的人,交叉雙腳,然後慢慢將自己降低至坐姿。正是如此。不要崩潰。只是將自己降到地面上。然後在不將手或膝蓋放下的情況下,您能站回來嗎?是否應該能以任一腳跨越另一腳來完成?看起來我應該左右腿使用得相等,對吧?我不應該有一個好的一側和一個壞的一側。但有趣的是,數據表明,這似乎是一個所有原因的死亡率和發病率的良好預測指標。這很好。但它真正暗示的是您身體與環境互動的變化。因為您已經適應了,突然之間,您在兒童時期已經做了十萬次、二十萬次的技能,您突然在成年後被迫面對一項無法再執行的技能。它並不需要巨大的髖關節活動範圍,也不需要您腳踝的完整活動範圍。
    這其實是一個非常公平的測試。但如果你在某些極限範圍上有所缺失,你會感到困難。現在我很高興有這樣的工具,像是這次的課程成本是多少?我熱愛騎自行車和山地自行車,但如果我騎車太久,我的臀部會變得非常緊繃。但如果我能進行一些評估,就像生命徵象一樣,血壓120 over 80,這雖然不算好,但仍是一個不錯的參考。現在我制定了一些最低運動量,幫助我了解我的身體如何應對壓力、環境、營養、運動等等。對於某些人,也許是我,如果我在地上盤腿坐一會兒再站起來。如果已經過了一段時間,我會覺得有點疼痛,但我認為自己算是相當靈活。當我熱身後,我可以跑一個半小時,慢跑一個半小時。當我在健身房熱身後,我可以舉起對我來說滿意的重量。因此我不會說自己不在狀態中,也不會說自己狀態很好。我們是否在某個年齡後,感覺在進出新動作時會有聲音或疼痛,是正常的情況?這是否符合仍然是一個健康人的標準,或者我們應該完全不受這些影響?那是……老兄,我坐在地上,那真的很糟糕,真的非常糟糕。也許坐了30分鐘後起來,感覺就像要用開罐器把自己打開一樣。嗯,有幾件事情可以討論。一個是你提到新動作。因此,我們將最佳運動員定義為能夠最快地將當前的技能轉移並學習新技能的人。所以我要說的是,如果你想測試自己的健康狀況或程序的好壞,就去試試別人的課程吧。告訴我結果如何。你能表現出技能嗎?你有技能嗎?你沒有?我忍不住笑,因為我參加了 Cameron Haynes 的重訓,他的高重複循環訓練持續了大約45分鐘。所有的重量都不算特別重,但就是不停地進行。我很酸,通常我不會酸到超過半天,更不用說有時了。酸痛對我來說從來不是問題。我酸痛了快一個半星期,甚至可能有兩個星期。但這實在太瘋狂了。這是……這真的是太好了。這引出了下一個話題,對吧?CrossFit 創始人 Greg Glassman,我早期的影響教練之一,說過:「我們在經驗的邊緣上失敗了。」所以你剛才看到的,就是「嘿,這裡有一種我還沒有適應的代謝途徑範圍工作。」我認為我們正處於一個有趣的階段,健身已經變成了嗜好。健身已經成為我個人的消遣。我可以去健身房,看起來肌肉發達,你身材很好,膚色也好,非常帥氣,49歲。但是我們開始看到的事情是,讓我們看起來美觀或功能不夠的東西,並不是為運動或學習新技能做準備的同一回事。事實上,我會說,如果我有一個活動的光譜,我會把健身擺在這一端。就像我去營地做一百萬次重複,我會喘得很厲害,超級有趣。我在 Zumba 課上,就像看到自己在模仿,我有積極的自我感受,看到我的朋友。在另一邊,我們則有非常具體的運動訓練。唯一的目標就是支持運動。如果你是一名精英足球運動員,我們在賽季外有目標,但在賽季中,則是支持你的身體勝利。但從那邊,再往後一步,我稱之為運動準備訓練,在那裡我們開始看到一些真正的模式干扰,介於網路說我應該怎麼做以擁有超大的股四頭肌,以及創建精英短跑運動員或精英足球運動員的最佳方法。或者,對吧,在那運動準備訓練中,可以被視為 GPP,再加上查看位置和事物的轉移。Frans Bosch 是運動準備訓練的絕佳例子。他是一位荷蘭思想家,他的書籍非常好,你會看到,真正我們在運動準備中想要做的就是說:「嘿,這個複雜系統是什麼?我們需要最小的投入量,以便我們仍然能夠通過運動和表現進入世界?」然後在另外一邊,突然間,我們面對「嘿,我正在做這件事情,結果我和我的朋友一起跳進去,結果我被虐待了」,這實際上是我們和那些非常健康的運動員的一個問題,我把他們放進如健身團體課程中,他們能完成如此多的工作,以至於讓自己數周都無法恢復。這可能正是所發生的事情。你太強壯,懂得如何承受不適,這樣就做了這麼多的工作,而沒有給自己一個適應的機會,而這種情況經常發生。因此,回到每天都蹲下來一次,然後再站起來,我想說的是,我也想談論健身和運動訓練,但是否有其他實踐或一組與我們職業工作相關的實踐?所以我可以站著工作,我有一個站立式桌子,我有一個畫桌,我會坐著站著。我會站一會兒,然後坐下,然後再站起來。我有一個凳子,我喜歡沒有背部支持的凳子。因此,我盡量多變化點。多虧了你,基於你的建議,我買了一個小的桌下支架。那是一個小的擺弄器。來自 Rogue 的。對的。我跟 Rogue 沒有任何財務關係。你沒賺很多錢吧?不,我就像其他人一樣給他們寄錢。人們也可以自己做一個,這是一個小擺弄器。我超愛那個東西,因為它提醒我,即使我站著的時候,也要晃動我的腳。
    所以這就是我為了在白天保持一些流動性所做的嘗試。我想在這裡再多談一下,因為這真的很了不起,你所做的就是說:“嘿,我無法控制我思想中的這一方面。我需要進行深入的工作。這意味著我可能需要在某個地方休息一下,或者我可能不得不坐在會議桌旁。” 然後我們可以開始思考:“那麼,還有什麼其他選擇呢?” 現在,如果我們和一個典型的人一起工作,假設在你離開工作之前你有一些自主權,而當你回家之前你的自主權不會回來,那麼在白天你會怎麼做來讓身體保持運動,以便更容易去上下午的課?我覺得這就是關鍵,你剛描述的正是我妻子所說的豐富運動環境。我如何為這個環境加入一些刺激,以免我僅僅侷限於微小的運動語言?我很喜歡這一點。我想回到坐在地上,這是否應該感到疼痛,應該感到酸痛?你生理上的一個方面不會改變,也不必改變,就是隨著年齡增長你的活動範圍。我們應該能夠維持我們的活動範圍。所以有趣的是,如果我們突然面對一些要求我們保持某些姿勢的任務,而這些姿勢讓我們感到不適,我們會感到酸痛。沒錯。你必須緊縮你的臀部。你之前提到的一句話,比如,“一旦我熱身好,我非常喜歡這句話,對吧?一旦我吃了27種補充劑、喝了咖啡並激活了自己,我進入桑拿,我可以做任何事情。我感覺很好。”真正的問題是,我是否必須做這些事情?為了達到高效能?絕對需要。但我是否必須做所有這些準備才能擁有自然的活動範圍,獲得基礎的活動範圍?可能不需要。 我想快速休息一下,感謝我們的贊助商,AG1。AG1是一種維他命、礦物質、益生菌飲品,還包括了前纖維素和適應原。AG1旨在滿足你所有的基礎營養需求,味道也很好。從2012年開始,我每天都在喝AG1,我在那時候開始這樣做是因為我對補充劑的預算非常有限。事實上,當時我只有足夠的錢購買一種補充劑,我非常高興我選擇了AG1。這是因為儘管我努力從完整食物和最少加工的食品中攝取大部分食物,但我很難僅從食物中獲得足夠的水果、蔬菜、維生素和礦物質、微量元素和適應原。我需要這樣做,以確保我在白天有足夠的精力,晚上能睡得好,並保持我的免疫系統強健。但是當我每天服用AG1時,我發現我的健康各方面,包括身體健康、心理健康以及認知和身體性能都變得更好。我知道這一點是因為我曾經沒有服用AG1而出現過健康問題,並且我肯定感受到了不同。我還注意到,考慮到腸道微生物群和大腦之間的關係,在我定期服用AG1的時候,這對我來說意味著早上或中午服用一次,之後在下午或晚上再服用一次,結果我獲得了更多的心理清晰度和心理能量。如果你想試試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman來索取特別優惠。現在,他們贈送五包免費的旅行裝和一年的維生素D3K2供應。 再次重申,訪問drinkag1.com/huberman來索取這個特別優惠。既然我們談到這裡,我想告訴你對於熱身來說,什麼對我來說最有效,我也很想知道你的想法。幾年前,我看到了一個查爾斯·保利金的帖子,其中建議做相對較低重複次數的熱身,而不是去做15次,然後10次,然後8次等。我發現這些年來,讓我變得更強壯並保持強壯的方式是,當然,我會在開始的一組抗阻訓練動作中做大約8次重複,這只是為了讓血液流動,提醒我的大腦範圍是什麼。然後我會在接下來的三組中只做大約五次、四次和兩次的重複,這是趁著用更重的負載來準備我的神經系統。這樣當我開始我的“工作組”時,我能完成更多的實際工作。對我來說,這就像是對我所閱讀和看到的一切的挑戰,所有人都說你需要做更多重複的訓練。所有的熱身都使我能夠在我訓練的幾十年中不斷進步,而我不是天生的運動員。 我真的不是。我已經訓練了很長一段時間,但我從來不認為自己是所謂的天生運動員。我有著較低的恢復指數,所有那些事情。對我而言,這是很震驚的,但卻完全有意義。為你即將做的工作準備神經系統,不要跟隨某種預先的想法,認為你必須進行高重複的熱身,甚至中等重複的熱身,恰恰相反,你會變得更強。如果你想增長肌肉,你可以增長更多的肌肉。為什麼我們沒有聽到更多這樣的討論?為什麼健身界的人不討論更多?我知道你有在談論,請繼續,談談神經系統,以及事實是這不僅僅是熱身和促進血流,這真的關乎準備你的大腦和脊髓及其中的一切。那麼讓我們來看看幾個變數。你的訓練年限是多少?對吧?如果我將一個初學者和你放在同樣的情況下,我們可以取得巨大的進步。你和我十年前一起做過深蹲。我們可以直接進行。我們了解我們的身體,模式已經根深蒂固,我們的組織在這裡有過暴露,對吧?我們可以做一些事情。
    我喜歡你開始意識到,執行任務需要的最少熱身量是什麼,而在某些日子裡,你可能會感到酸痛,也許有些僵硬,這樣需要花更多時間去適應。 我認為我們有機會把玩耍放回熱身中。 我懷疑,你對於做這些循例的熱身,如 A、B,或是世界上最偉大的伸展運動,做主動熱身… 並不是很有樂趣。 讓我談談我在加州大學柏克萊分校與球隊合作的經驗。 我想對柏克萊女子水球隊表示讚揚,她們是我完整的家人。 這些女性太棒了,但當我進入這項運動,四處看看,我發現了一些非常沒有效率的熱身,沒有很好地利用時間,並且沒有幫助我們在 20 分鐘或 30 分鐘後準備好去進行比賽。 如果你做完熱身後問自己:「我要去比賽了,我準備好了嗎?」 這是一個很好的標準,可以說:「我正處於神經系統的興奮狀態,我有一點汗水,我已經練習過,觸摸過某些姿勢和形狀」,但在典型的訓練中,還有很多工作需要完成。 現在我認為訓練變得非常緊湊。 這一塊,那一塊,然後我得做後繼的工作,我得完成這些任務,因此對我來說,熱身是我最後一個可以讓你探索新動作的地方,無論是網路上看到的東西,還是玩玩兒。 如果你來到我的健身房,或者我們現在去我家,我會說:「來吧,扔五分鐘的藥球」,這沒有錯誤的方法,但我希望你開始探索速度。 我希望你探索接住物體並迅速行動,而我們沒有做到的,我懷疑我不會說你的熱身是最佳方式,我會說這是一種更快達到我們想要的東西的方法,並且可能會讓你停止做那些沒有用的事情,這是我真正希望人們理解的。如果你不是盲目地遵循某個計劃,我希望你問自己:「這對我有幫助嗎?」 因為我在這個行業工作了 20 年,與地球上最好的團隊、運動員和組織合作的經驗是,運動員會做有用的事,而停止做無用的事。 這不是很有趣嗎? 對,所以我喜歡的是,你開始相對快速地承受重負荷,並在你有真正的能力和接觸的動作中做到這一點,是的。 因為我們想要回到問題上,「我可以做最少的工作,來獲得三小時內最大的適應,這在你的生活中並不適用,也不適用於典型人的生活?」 理論上,你會去做某項運動,所以你會必須從這項運動和這次訓練中恢復,對吧? 你曾經說過:「嘿,我連這樣高的訓練量都無法應付。 這也對我造成打擊。 我無法負擔和我的朋友們一樣的高訓練量。」 所以在用空桿進行很多高訓練量的時候浪費你的時間在引用中,可能在某個時候是有用的,但也許現在並不適合你。 或者因為你必須在杠鈴上放上如此多的重量,這本身就是一種熱身,對吧? 對我來說這不是問題。 其實,你步行一英里來加載這些重物。 不,這對我來說不是問題,但你剛才說的正是我提及一些我注意到的事情的完美機會,這引發了一個問題,就是我注意到我有一些不對稱,我的右肩自然坐得比左肩低一些。 每當我感到背部有點緊時,總是在同一側,等等等等。我知道這對每個人都有所不同。 我發現我總是在提起重量並重新放回去,因為我像個大人一樣重新放置我的重量,但都是放在同一側。 因此,我現在特地開始在身體的另一側進行這些動作。 我發現自己在某一側的力量顯著較弱。 我的意思不是說,當我做捲臂或者其他運動時必須使用兩組或兩個不同的啞鈴,而只是注意到這些自然的劣勢開始浮現,因為我是右撇子,或者誰知道,我曾經滑板。 所以我在年輕時期的生活中把左腳放在前面,右腳用來推。 因此,有很多不對稱。 我試圖在移動動作之間矯正這些不對稱,但也要在捲臂時交替我的姿勢,然後每次都切換,或者甚至可能會過度強調較弱的一側。 我對這一切沒有專業訓練。 我只是發現這可以改善姿勢,讓力量分佈更均勻。 我必須說,所有這些都是基於我在你的書中閱讀到的教導,以及與你進行的對話,關於「嘿,我們有這些自然的不平衡,而有些小事可以在瞬間糾正這些不平衡。」 所以,如果可以的話,你能否多談一談你最常見的失衡的數量和類型,以及人們如何加以改善的一些方法? 不好意思。 如果我們暫時把「不平衡」這個詞放到一邊,因為這是一個不太具體的術語。 我們是在測試你的腿筋和股四頭肌嗎? 理想比例是什麼? 如果你是一名專業投手,我希望你的右臂完全看起來比你的左臂強,對吧? 但我們可以說的是,第一,不平衡並不一定會造成疼痛。 我們要明確這一點。 我們應該在健身房裡利用時間來找到我們的模式、技能和大腦在某種動作中感到舒適的效率和盲點。 而你剛才提到的,就是,哎呀,做我本來想做的事情時,獲得很多的變化真的很簡單。
    現在我站在交替的姿勢上。我用左腳向前滑行,對吧?但你知道,突然間這就是我的主導姿勢。如果你要我做任何有意義的事情,我會採用這個姿勢。但突然間我能在這裡有一些體驗。那么,健身房的意義是什麼?訓練的意義又是什麼?只是為了提高一些心肺功能嗎?或者為了進入遊戲中?還是為了讓我們的大腦,這個問題解決的機器,提供一些問題來解決?
    所以你突然有了一個新的問題需要解決。我甚至可以說,弱點這個詞用得不太對。就像這裡有一種模式,我在這方面的效率不是很高。所以當我們進入健身房,帶著這種巨大的好奇心時,它就變成了一個非常豐富的地方,坦白說,這是唯一一個安全的地方,因為這裡沒有接觸運動,我們不在打鬥或跳舞,我們可以做這種受控的正式運動,讓我們能夠清晰地看到輸入和輸出。
    我很久之前向我的岳母解釋過,我們在開發我們的運動理解模型時發生了什麼。我解釋完後,她說,哦,你是說它讓不可見的東西變得可見?沒錯。這是一個理解你自己的活動範圍如何改變、你的技能如何改變的地方。對吧?在一個賽季的過程中,或者說在你生活中的某些事情之中,生活的一個賽季中,你突然會意識到,哇,我的左髖有點緊,或者我的左肩的內旋在減少。在游泳的時候很難看到,但在我們進行巴士抓舉的時候卻很容易看出來。
    我們試圖做到的是將健身房不僅僅作為適應的刺激,而是使其成為一個非常好的地方,揭示我運動中的變化,運動表達中的變化。所以如果我不斷重複這一件事,那就是在形成模式、重複和練習,對吧?你所做的就是說,嘿,讓我改變我的大腦。讓我用左側打開門把手。帶著這種好奇心來到健身房意味著我們可以有七個底線。我們在鍛煉你的筋膜。我們在鍛煉這些能量系統。我們在鍛煉這些運動技能,但同時我們可以享受樂趣。我們可以努力理解我們的活動範圍。
    對我來說,我認為更容易這樣說:我們可以將靈活性框定為,你是否擁有正常的活動範圍?每位醫生、每位物理治療師、每位脊醫都認同的活動範圍。肩膀的活動範圍是180度,屈曲的支點。因此對於那些在聽,這是將手臂舉過頭頂,讓你的手基本上可以在頭頂的中央上方。你現在可以看到的是,安德魯的手肘彎曲,頭部側傾,他內旋,他在解決問題,這就是他的大腦所暗示的。補償。對。如果你想用補償這個詞,我可以把這個觀點給你。但我想說的是,這是一個不完整的姿勢。並不意味著你會有疼痛,也不意味著你不是世界冠軍,但這意味著我們可能有一些潛在的能力可以追求。
    那接下來的問題對我來說就是,在你的訓練中有什麼可能缺失的地方,以至於我們沒有進行這樣的運動?我們並沒有進行足夠的窄握訓練。我們沒有進行翹翹板推舉,對吧?或者手臂一直直舉,我們總是在握著杠鈴,對吧?我沒有足夠地使用啞鈴或壺鈴做過頂的運動。然後我們可以問自己,我是否需要一些位置轉換的練習、靈活性訓練來恢復這一點,以便我們能再次使用它?更重要的是,這樣會對你的運動或工作有什麼影響?這才是最有趣的。這說得通嗎?是的。
    所以我聽到的是,當我們進入健身房或者其他地方進行抗阻訓練時,我們應該將其視為一個地方,對,去表現以超越我們之前的重複和組數。這很有趣。對。因為這是……這很有趣,也很容易衡量。難以察覺。你在足球上進步了嗎?我不知道。但我今天又增加了一個槳在我的長椅上。這很有趣。
    萊克斯·弗里德曼,大家當然都知道他來自萊克斯·弗里德曼播客,他喜歡嘲笑美國人,因為他是俄國人,但他現在其實是美國人,因為我們喜歡花太多時間在健身房鍛煉,而不是進行運動。我向他保證,我也做過運動,現在也在做,但他喜歡強調這一點。我認為這是一個公平的觀點,因為他是一個巴西柔術的高手,所以無論如何,健身房也是一個用來診斷的地方,去診斷我們的活動範圍不如我們可以的那麼大。我認為這對人們來說非常有幫助,因為大多數人時間有限。他們如果每週獲得兩到三次的抗阻訓練,加上兩到三次的心肺訓練,然後聽彼得或提亞,他們在嘗試掛在杠上90秒以上,還在做一些農夫搬運,做他們的二級運動,並且在桌子下面帶著一個重物背心。
    在某個時候,你會開始明白人們為什麼會說,「哇,這開始變得令人難以承受了。」你所談論的是去做你典型的鍛煉,但要注意到,某些地方,為了找不到更好的詞,我將其稱為不對稱或未表達的完全活動範圍,可能在哪裡出現。我喜歡……我一直回到這一點,但每晚坐在地上看電視或其他事情30分鐘的事。
    或許甚至是在吃晚餐的時候,或者是在和你的家人或伴侶交談的時候,我認為這真是太棒了。這也給了我一個藉口把沙發推到房間的一側,因為我對房間中間的家具有這種奇怪的神經質。因此,我想像著在客廳地板上鋪上墊子。突然之間,我們沒有在編程另一件事情……我認為發生的一件事情,這是件好事。這是系統的一個特性。 在過去的二十年裡,增強訓練變得非常複雜。因此,Juliette 我和我的妻子兼首席執行官,在2005年開了一家健身房。這是在Presidio的CrossFit健身房。沒錯。這是世界上第21家CrossFit健身房,但我們在舊金山無法買到壺鈴。我們不得不開車去聖克魯斯。這說明了舊金山的許多問題。我可以這樣說,因為我來自灣區。但在聖克魯斯有一家專門售賣它們的店,Played Against Sports,進口這些俄羅斯壺鈴。謝謝你,Pavel。我們不得不為了買壺鈴做這次跋涉。因此健身……我想,我從某人的車後備箱中買到了第一雙奧林匹克舉重鞋,就像毒品交易一樣。奧林匹克舉重鞋?是的。就像你根本買不到它們。平底鞋。實際上是有跟的奧林匹克舉重鞋。但你知道,如今你可以在馬里布的三家不同商店購買它們。你只需走過去,就能買到壺鈴。這樣一來,世界變得更加複雜。有時,像過頭深蹲就是一個很好的例子。這是一個很棒的診斷工具,告訴我們很多信息。它是一個放在頭頂的杠鈴,然後蹲下去。蹲下去。超級簡單。你只需擁有正常的關節活動範圍和組織。嗯,這有幫助。Juliette 喜歡說我在變得壯大之前是柔韌的。但你知道,這裡的想法是讓我們把技能重新放回來。但大多數人根本不會進行過頭深蹲。這是不在他們的語言中的。現在每個人都知道過頭深蹲是什麼了。對吧?Dan John、CrossFit,所有奧林匹克舉重者一直在做這個。但我們所看到的是,健身和力量訓練的自然演變是我們變得非常裝飾性。因此,我們創建了一個房間,每一寸都有裝飾品和輔助工具。這是我的小腿抬升。這是我的頸部裝置。這是一種非常具裝飾性的體驗。而不是問什麼在能量系統和位置方面是必要的,以便我可以訓練這些,以便我可以使用這些學分。你知道,恕我直言,健身變得非常迴圈。我有這個區域二,所以我可以用更多的區域二來獲得更多的區域二。或者我有引體向上,因為他們得到了更多的引體向上。而不是,嗯,這讓你游泳的效果如何呢?我們在健身房能花的最少時間是多少,這樣你就可以去表達呢?Lex 正確地說,在一項運動或活動中。而且,看,在你生活的某些時候,健身房是你唯一的選擇。你知道,Juliette 和我在有兩個孩子和一個嬰兒或兩個孩子和我們的業務的時候,我們在晚上10點進行了10、10、10,這就像是10個空氣深蹲、10個壺鈴擺動、10個引體向上,10分鐘。然後我就感覺自己很精英。我的健身是精英。如果你每天都這樣做的話。其實我只是能做到的時候做而已,對吧?因為這是我能擠進去的唯一時間。所以,嗯,我覺得現在發生的是我們已經向人們推銷了這個理念,即健身只在一小時內完成,如果不是一小時,那麼就不值得去做。如果你在車庫裡保持一根裝載好的杠鈴,你可以走出去在做晚餐的間隙做幾組。如果你在廚房裡放一個壺鈴,你可以每分鐘做四次擺動20分鐘,至少有一些暴露和負載。因此,這就是我想說的,我想要保護你的健身時間,因為這是一個真正神聖、驚人的時間,你可以享受樂趣、探索範圍、變得強壯、增肌、對自己感到很好,和朋友互動。而我不想再侵佔那段神奇的時間,因為我們在生理上有很多事要做。如果我們要跟其他隊伍競爭,如果我們要戰勝史丹佛,我們需要真正最大化健身房的時間。因此這意味著我們需要推掉一些其他行為,以免將它們堆疊到一起,侵蝕我們可以進行蹲舉、臥推、清潔、跑步、短跑、切換或玩樂的時間。你提到通過遊戲來熱身,我認為這是個很好的概念,並且很可能帶來更多的動態運動,另外我喜歡它的另一個原因是我喜歡熱身,除了我剛才描述的那些熱身方式。我厭惡它。我開始意識到,儘管我所接受的訓練,我會說,在我所處的位置是有用且成功的,但我想到了在新的一年裡我想做的事情。這不是一集新年特別節目,這是永恆的,因為是你。但我們即將迎來新的一年,很多人自然會在假期期間和之後將這段時間標記為過渡點。如果有人想不完全重構他們的健身,但想開始融入一些事情。我們有晚上坐下來30分鐘,我們有將遊戲融入熱身。那會是什麼樣子?我們是在彈一個網球反彈在地面上,還是在制定一些遊戲的規則?當然。如果我一個人呢?我是在對著牆壁玩小手球嗎?絕對是的。如果在網上看到什麼,想學習新技能,這是放進去的時候。我將談談我那位出色的朋友,David Weck。
    他創造了一個叫做繩流的東西。這只是一根登山繩。他會談論我們將要做的所有事情。對我來說,我有一千種PNF模式,我把上半身和下半身綁在一起。可以抱歉解釋一下PNF這個縮寫嗎?抱歉,大家。我想這是一種在凱瑟瓦萊荷(Kaiser Vallejo)發展出來的促進運動的模型。也許我在這裡有點混淆。無論如何,重點是,我們如何利用身體自身的位置信息來幫助身體恢復運動?如果你曾經做過腿筋拉伸,讓別人握住你並抵抗,那個收縮放鬆的風格,是從PNF誕生出來的一種技術。明白了,抱歉打斷你。好的,沒問題。完美。因此,他有這些繩子。所以突然間,我用這個和我所有的團隊合作,就像我在旋轉繩子。我獲得了手腕轉動、肘部轉動、肩膀轉動的數千種演變。我在一些奇怪的位置上產生速度,這些位置在高負載高風險下會很脆弱,效果不佳。我可以扭轉。我可以把我的眼睛綁進去。我可以發展我的站姿。在五分鐘的玩耍中,你會覺得,哦,我感覺很好。我們增加了一些速度,對吧?因為我看到的許多熱身動作,我心想,嘿,沒有速度。你知道什麼是運動嗎?速度。你還沒有為你的訓練增添任何速度。我們將要在哪裡做到這一點?我喜歡這一點。我很期待。戴夫·維克(Dave Weck)做了很多驚人的事情。他的繩子是我思維的基礎。如果你和我一起工作,而你肩膀或脖子疼痛,你每天都會得到我的肩膀旋轉或戴夫·維克的繩流。這是我們作業的一部分。我們將做什麼來讓你曝光並恢復你的身體應該做的事情?你可以進入健身房,使用洗手間,保持水分,不管你需要做什麼,然後進行五到十分鐘的某種遊戲類型的動態活動。當然。四處拋擲藥球。跳上小蹦床,舉起杠鈴,做一個複合動作,做一些屏息的訓練。有一個完美的地方可以放置所有的屏息工作。我想他們稱之為乾臉屏息,對吧?這是否是動態窒息工作,你基本上是憋著氣。例如,在我們的團隊中,我們努力做到這個,是一個魔術數字,七種低氧事件,我們在屏息期間做某些事情,直到運動員出現危機必須呼吸。這部分是我想讓大腦為這些高二氧化碳水平做好準備,對吧?我想挑戰呼吸,這是非常簡單的。上自行車。這是每個人都可以做的事情,五分鐘。我希望你在自行車上進行10秒的吸氣,憋氣憋到你能憋的最久。當轟炸在你面前爆炸時,僅用鼻子恢復,在下一分鐘開始下一個。你會看到,哇,這真的很不舒服,真的在心理上為我進入戰鬥做好準備。這個想法來自法國的自由潛水員。我和其中一位教練合作,他說,這是我們以前對法國自由潛水員做的事情。我當時想,這太好了。麥肯齊(Mackenzie)、萊爾德·漢密爾頓(Laird Hamilton)、威姆·霍夫(Wim Hof),這些讓我們接觸動態窒息工作的人的表現真是太棒了。還有另一個例子,我可以做的,不需要無意義地保持運動,並且我得到了汗水,讓我們去層疊遊戲和破壞。我喜歡這一點。切勿躺在地上泡沫滾動。再說一次。切勿躺在地上泡沫滾動。這是為戰鬥做準備的最糟糕方式。我想快速休息一下,感謝我們的一位贊助商Function。我最近成為了Function的成員,因為我尋找最全面的實驗室檢測方法。雖然我一直是血液檢測的粉絲,但我真的想找到一個更深入的程序來分析血液、尿液和唾液,以獲得有關心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、新陳代謝功能、維他命和礦物質狀態以及整體健康和活力的全貌。Function不僅提供超過一百個與身體和心理健康相關的生物標記的檢測,還分析這些結果並提供來自頂級醫生的見解。例如,在我第一次使用Function進行的一次檢測中,我發現我的血液中有兩種汞水平較高。這對我來說完全驚訝。在進行檢測之前,我完全不知道。Function不僅幫助我檢測到這一點,還提供了醫生的見解,說明如何最好地降低這些汞水平,這包括限制我吞食的金槍魚,因為我一直吃了很多金槍魚,同時努力多吃綠葉蔬菜,並補充NAC和乙酰半胱氨酸,這兩者均可支持谷胱甘肽的生成和排毒,並致力於降低我的汞水平。這樣的綜合實驗室檢測對健康是非常重要的,儘管我已經進行了多年,但我一直覺得這過於複雜且昂貴。我對Function的印象深刻,無論是在測試的便利性層面,還是在測試的全面性和可操作性方面,因此我最近加入了他們的顧問委員會,而且我很高興他們贊助這個播客。如果你想嘗試Function,可以去functionhealth.com/huberman。目前Function有超過250,000人的候補名單,但他們為Huberman Lab的聽眾提供早期訪問。再次提醒,請訪問functionhealth.com/huberman以獲得Function的早期訪問。今天的節目還是由Eight Sleep贊助的。Eight Sleep製造具有冷卻、加熱和睡眠追踪功能的智能床墊罩。我以前在這個播客中多次談論我們每晚獲得足夠高質量睡眠的關鍵需求。
    這真的是所有心理健康、身體健康和表現的基礎。 確保良好睡眠的最佳方法之一是控制你的睡眠環境的溫度。 這是因為為了能夠深入入睡並保持深度睡眠,你的體溫實際上需要下降約一到三度。 為了讓你醒來感到精神煥發和充滿活力,你的體溫必須實際上上升約一到三度。 Eight Sleep 讓你控制睡眠環境的溫度變得相當簡單,讓你可以在晚上開始、中間和結束時調整你的床墊覆蓋的溫度。 我已經在 Eight Sleep 床墊上睡了近四年,這完全改變並改善了我的睡眠質量。 Eight Sleep 現在推出了最新世代的 Pod Cover,Pod Four Ultra。 Pod Four Ultra 擁有更好的冷卻和加熱能力,更高保真的睡眠追蹤技術,甚至還有打鼾檢測,它會自動抬高你的頭幾度,以改善你的氣流並停止打鼾。 如果你想試試 Eight Sleep 的床墊覆蓋,請訪問 eightsleep.com/huberman,可以節省高達 350 美元的 Pod Four Ultra。 Eight Sleep 目前在美國、加拿大、英國、歐盟選定國家和澳大利亞發貨。 再次提醒,網址是 eightsleep.com/huberman。
    不知怎麼的,我們可以談談原因,這不是巧合,你與泡沫滾動成為同義詞。 它已經成為你的代名詞。 這很好。 我的意思是,它並不是很好。 對我來說是可以的。 他們並不是在說我,但我正要說這是可以的。 每當有人公開面對公眾並開始試圖教育人們時,有些事情就會變得微妙。 它們具有高度的顯著性。 是的,我喜歡去低溫浸池,但安德魯·休曼是如何與低溫浸池或購買低溫浸池聯繫在一起的,這真是瘋狂。 我是說,當然,我擁有一個這樣的東西。 我認為它們對於改變狀態非常好,但這幾乎不算是我生活或存在的基石。 我喜歡它,我使用它,但我認為泡沫滾動看起來與人們以前未見過的東西有足夠的不同,而這些東西總是有一種黏性。 誰知道為什麼? 泡沫滾動是怎麼回事? 泡沫滾動有用嗎? 絕對有。 有錯誤的做法嗎? 不,但有一種方式並不是很好地利用你的時間,對吧? 所以我們所面臨的所有問題是,我們有有限的時間,我的目標是什麼? 快速觸摸我的全身? 我們在嘗試做什麼? 所以,如果我在進行軟組織運動或使用滾筒或球之類的東西,我的目標是什麼呢? 我認為,研究也非常明確,它可以幫助減輕疼痛,恢復活動範圍。 同樣非常清楚。 我想指出我的一位研究朋友,布蘭特·布魯克布什,布魯克布什研究所對肌肉骨骼護理有極好的總結。 布蘭特是個天才,如果你去他網站,會看到一個小沙漏,你可以搜索觸發點,會看到所有深入研究的分析。 你會覺得,“好的,這真是太棒了。”而且這有點棘手,因為什麼對我的身體無效或已經不再使用的東西現在有可能是無用的,並且在網上很容易顯示出來。 那麼,我們的目標是什麼? 如果我有疼痛,並且即將運動,那麼快速的兩三分鐘的干預,讓我們稱之為對組織的去敏感化,讓我們對機制暫時不置可否,說這是一個非常低級別、入門安全且高效的方式讓你突然感覺好一些,這樣我們就創造了一個移動的機會窗口。 這真的很酷。 我喜歡這一點。 我喜歡房間裡的治療師。 沒有人失明。 他沒有脫臼,對吧? 所以這可能是一些軟組織工作的非常好運用。 以拳擊手、MMA 格鬥家或中國的奧林匹克舉重運動員為例,他們都有一些人在給身體提供無威脅性的刺激,讓大腦知道這是安全的,或者重新水合某些東西,或者得到一些……同樣,這只是刺激,使大腦覺得它是安全的? 當然。 我們在恢復組織的滑動和滑行能力嗎? 當然。 我認為很多時候,如果你看看任何的靈活性訓練,通常可以概括為幾件事。 大多數只是等長收縮。 我們有很多的等長收縮,這點大家都可以同意是好東西,我們還做很多的節奏訓練。 那實際上就是將動作慢慢地穿過範圍。 也許我只是在使用不同的工具來獲得等長的刺激或慢動作的刺激。 所以我們喜歡說:“嘿,讓我們使用動員對組織進行動員。我們為什麼這麼做? 我們的目標是什麼? 疼痛是個好理由。” 再次強調,這是多因素且高度主觀的,“為什麼我會在和我妻子打架時感到疼痛,我又沒有吃東西,還有我在越南扭傷的膝蓋,誰知道呢?”但是我有哪些輸入可以自我安撫和去敏感化? 而且事實證明,一個球和一個滾筒是非常好的工具。 因此,我可以利用這些來幫助自己感覺好一些。 那解決了問題嗎? 那解決了兩週的糟糕睡眠嗎? 那解決了我糟糕的飲食和缺乏纖維的問題嗎? 那解決了我在這個環境中感到不安全的事實嗎? 不,但它給了我一個機會窗口,可以去感覺我的身體好了些。 有誰會反對這一點嗎? 不,好的。 所以我們也可以說,“嘿,這將是一個很好的方式來做什麼? 恢復你的活動範圍。” 一個工具加上一組工具,讓你能做什麼? 再次獲得正常的活動範圍,對吧? 不論原因如何,如果你的背闊肌非常僵硬,這比這更複雜,但有時這並不比這更複雜。
    如果我能讓你在這方面有所輸入,也許我可以恢復那個運動範圍或創造一個你可以再次使用的窗口。最後,我想說的是,這是一個減少延遲性肌肉酸痛(DOMS)的絕佳工具。因此,在晚上,你放鬆一下你的股四頭肌,做一些軟組織的工作,你會看到,這也許是血流,也許是非威脅性輸入,也許只是按摩,也許只是按摩所帶來的副交感神經輸入,接觸感會下調。也許這些都是我感覺變好的原因。但說到底,這是你時間的好用法嗎?是的。所有技術都是一樣的嗎?不。我覺得這是我們失去理智的地方,如果你只是上下滾動你的腓腸肌,卻什麼都不做,我會說,「是啊,你到底在做什麼?」如果我側著滾動呢?所以突然間,我們可以開始在這方面深入思考。這樣怎麼樣,你有個滾筒,我把我的腓腸肌放在上面,開始左右滾動。那應該會不舒服嗎?我猜你會說不,但每次我使用滾筒時,我都會想,「天啊,這很痛。這真的很痛。」我不喜歡這種感覺。嗯,我的意思是,我不介意。這並不是八級痛之類的。只是,感覺非常局部。即使滾筒是個大肥狗造型的滾筒,它也像是有人正在我的肌肉纖維之間揉捏,然後我開始想,也許我的肌肉纖維密度低。如果我是馬克·貝爾之類的,這會覺得舒適。但是我總感覺滾筒要滾到骨頭上。如果你能讓我從低纖維密度的情緒中恢復過來。那麼,我們可以做的就是為人們建立一些指導原則,因為這是我們在家中可以感覺更好的方式之一,不需要波本酒、不需要布洛芬、不需要THC。我們需要給人們一些工具,而不需要購買桑拿,當然如果你可以負擔得起,那很好,但並不是每個人都可以。我的意思是,這整個桑拿的事情,我喜歡桑拿,但你知道,直到最近我生活中我才有能負擔桑拿的能力。即使作為斯坦福大學擔任終身教授,我也會這樣說,對吧?你其實可以對你的父母生氣,因為他們沒有給你一個桑拿。沒有。你知道,當我還是小孩的時候,爸爸和我有時會在晚上去健身房,我會投籃,他會舉重,當時的健身器材都是那樣。然後我們會坐在桑拿裡,或者有一個熱水浴缸之類的。在健身房的桑拿裡你有一套不同的創傷經歷。沒有。其實,我學到了40歲以上的男人是如何說話的。他們的說話方式是在1985年。就是這樣。就是這樣。如果每個人都有一個滾筒和一個球,我們可以管理很多功能失調和不適。如果你按壓一個組織,我們期望該組織在壓縮下沒有疼痛或不會感到不適。再次強調,疼痛是一個奇怪的詞。我不想這樣設定,但你不應該在壓縮下感到不適。好的是,如果我對某個東西施加壓力,所有我在做的只是創造一個等長收縮。這只是向量等長收縮。與其在組織的長度上拉伸一個等長收縮,我將它放在不同的向量和角度上。所以,這只是一個。我可以從這裡開始。如果這不舒服,那麼,怎麼辦?現在我可以讓我的神經系統參與進來。這樣我可以教我的大腦這裡很安全可以進行收縮。那么我該怎麼做?彎曲它。把它彎曲四秒鐘。我意識到這是非常基本的。但對於很多人來說,他們要麼已經在泡沫滾動且做得不正確,要麼根本不進行泡沫滾動。我們希望他們可以正確完成。所以,如果我理解正確,與泡沫滾筒接觸的肌肉要收縮是「可以的」。如果我發現某個地方不舒服、僵硬或感覺和另一側不一樣,我會停下來。我找到了一個需要工作的地方。我會深吸一口氣。所以我會吸氣四秒。我想教自己要能在這個姿勢下呼吸。我的一位朋友,格雷格·庫克,會說:「如果你在一個姿勢中不能呼吸,那麼你就不擁有那個姿勢。」你知道,這聽起來也很伊揚格,但我們要做的是,我們要說:「在這裡呼吸是可以的,我會在這裡收縮。然後我會慢慢放鬆和柔化。」那是慢慢移動的節奏,而且我可以處理更高的負荷。而如果我重複這個循環兩三次,猜猜怎麼樣?我的大腦會對此不再敏感,改變那個運動範圍。我的大腦突然會說:「那不再是一個問題了。」所以我們就繼續進行。在這兩三次收縮、屏息和長時間呼氣的循環中,開始感覺熟悉,對吧?我該如何冷靜下來,長時間呼氣?我不是想讓自己激動起來。我是想說,「這是安全的。我已經用我的呼吸做到了這一點。我已經用收縮做到了這一點。我只是得到了輸入。只是觸摸我的身體,尤其是那些可能不經常向我發出警告的部位。」對吧?人們經常震驚地發現,當他們膝蓋疼痛時,自己的股四頭肌是多麼僵硬。然後我們可以測試它、加載它、感知它、觸診它,我就對他們說:「那些地方就是僵硬。」當我們把它們鬆開,無論你想用什麼技術,恢復滑動表面,讓神經輸入進去,我們創造出運動範圍,突然改變了運動動力學,提高了不足。大腦說,「嘿,那不再是一個威脅,或者我們將其視為一個新的模式或姿勢。這樣就足夠減少你的疼痛。」但疼痛並不是我們活動的唯一原因。
    我們正在動員,以減少訓練的成本,這樣我們就能在第二天更努力地訓練,同時監控我們的關節活動範圍的最低值。真的很喜歡這個。還有另一個非常基本的問題,因為我老實說,我一生中並沒有太多使用泡沫軸。在這方面不必有一個複雜的公式,大家。有時那些大型的白色物件,其實是游泳池用的海綿棒,對吧?就是這個用途。我想像德克薩斯州的科林市出產的東西,像是一種製造副產品,然後有個人說:「我們可以把這些放進泳池裡,然後有些物理治療師會覺得這樣很好。」但那個東西太大、太硬、太方、太軟了。有很多東西,有時你需要一個肘部,有時需要一個前臂,有時需要一個拇指。所以你可以選擇直徑更小的,還有更大範圍的直徑小的滾筒。我只是覺得它們更適合你的身體。謝謝你的分享,這也很有幫助。
    假設我想要“放鬆”或者減輕某個肌肉(比如股四頭肌)的潛在酸痛。從這個肌肉的中間或上方開始是否有意義?可以在膝蓋上下工作嗎?所有這些都會有幫助嗎?我意識到這是一個比我們幾分鐘內能討論的要全面得多的主題。我覺得這非常棒。但我應該如何開始呢?我在想:「好吧,你知道,我的股四頭肌有點疼,或者我的背部疼。我是直接去處理我背部,還是從其他身體部位開始?」我不認為這有什麼關係。我感興趣的是輸入和輸出,對吧?我真正感興趣的是你做了什麼讓自己感覺更好?你只是希望它自動消失嗎?然後有一天,它真的沒有消失,你不得不啟動緊急醫療系統。
    所以讓我們定義幾個問題。什麼是受傷?這是一個很好的問題。對我們來說,受傷有明顯的機械創傷機制。安德魯,你的腿上骨頭外露了,該去醫院了。受傷了。對,受傷了。對,我聽到了斷裂和彈響的聲音。我有夜間盜汗、頭暈、發燒、嘔吐、噁心、不明原因的體重減輕或增加,膀胱或腸道功能變化,像咳嗽、膝蓋或吞嚥的問題。這些都是警示信號。你不是在酸痛,你是生病了。讓我再把你介紹給醫生。如果你的疼痛或功能障礙嚴重到你無法在家庭、社會或團隊中扮演角色,那就是一個緊急問題。那是一個需要醫療的狀況。
    所以你今天進來,因為你的背部扭傷了,我們需要啟動EMT,得去醫院。因為情況非常嚴重,你無法工作。其他一切,我都想稱之為非受傷的情況。我想對使用的語言非常具體。我們稱之為事件。這其實來自於這種語言,有位先生,這是一個繞圈的方式。我讀了這本很棒的書《深度生存》,作者是勞倫斯·岡薩雷斯,講的是人們為何會陷入生存困境。實際上很多內容是說:我們曾經逃脫過,然後我不巧就在海上漂流兩英里。我已經做過一百萬次,這次卻不一樣。這就是了。但裡面有一個註腳,出自查爾斯·佩羅特的書《正常意外》,而他最近已經去世。我給查爾斯發了電子郵件,因為我覺得這讓我大開眼界。
    他說,許多時候,非平凡系統中會有微不足道的事件。他採取的是系統思維,查看複雜系統的組織。他的觀點是,事故,正常事故,其實只是在給予系統足夠的時間來表達自己。如果輸入和輸出的緊密聯繫讓我們很難看到是什麼造成了什麼以及它們之間是如何影響的。這就是身體。所以,當你在冰上摔倒的時候,你的僵硬肩膀並不是問題。然後那個僵硬的肩膀突然承受不了壓力和肩膀上舉動作,你的肩袖可能會在高速下撕裂。你可能會說,這是黑天鵝事件,極不尋常。但這其實只是那個肩膀系統的正常表現,如果我們給它足夠的時間表達自己。
    所以他有類似於事件和事故的區分。因此事件是,我想讓我們開始考慮事件層級的問題,我們的疼痛、活動範圍受限、麻木、刺痛,我們開始好奇。大腦為什麼會發送這些信號給你?疼痛是對變化的請求。所以當我們詢問我們的運動人群時,他們剛做過這個調查,100個孩子,我就問,有多少人是沒有疼痛的?100個高中生,只有兩隻手舉起。兩個。高中生。突然我們意識到,疼痛在運動狀態中以及人類經歷中,尤其在運動經歷中是非常常見的。你經歷過疼痛千百次,仍然去做那件事。所以我們想說,疼痛不總是醫療問題。當我們在其餘時間中詢問你是如何利用健身訓練作為支架來理解營養、水合、軟組織工作、去敏感化和組織再灌注,這就成為一個醫療問題。
    這就是我們在運動和訓練中所做的,讓人們能夠說,「我的身體發生了什麼事情?為什麼我感覺不對?為什麼有些地方疼?為什麼我無法解決?」然後當我用完所有的想法後,可以尋求幫助。所以,我們可以把滾動看作是一種方法,移除酸痛,為第二天的更多訓練做好準備,或者類似的事情。
    但可以公平地說,我們也可以將滾筒視為一種診斷工具嗎?例如,當我感到某種程度的,說不出來的,有點像是在感到脆弱,因為當我躺下來在那個滾筒上來回滑動時,我看過你和其他人這樣做的視頻,我會想,天啊,這真的很痛。這是否意味著有什麼問題?不。好吧。不是,這意味著不論什麼原因,那些組織已經變得敏感,而你的大腦將那種僵硬解讀為威脅,並且將其感覺為疼痛,對嗎?而有些人則並非如此。他們的組織感覺像這樣,但是他們在這樣做的時候卻並不感到疼痛。但這不是正常的組織。你應該感覺像是層層的溫暖絲綢滑過鋼彈簧。而你所看到的……這就是優質組織應該感覺的樣子?是的,絕對如此。層層的絲綢覆蓋著鋼彈簧。層層的絲綢覆蓋著鋼彈簧。而我們看到的是,我們現在以如此高的強度和如此密集的訓練,使得我們的組織變得僵硬。我只想把僵硬定義為,不論什麼原因,高纖維、高密度的組織。不論是什麼原因,這些組織的行為和關節系統應有的行為不一致,對嗎?這是一個問題,因為我的訓練不應該減少或削弱或改變我的活動範圍。它可以,但現在我如何注意到那些變化?或者正如你先前所說的,當我進行某項運動並開始專注於這項運動時,我在投擲,或者我游泳,或者我單側踢腿,我該如何開始識別我的身體在改變和適應這項運動,這樣我才能讓自己回到更高的準備狀態?這也是為什麼那個活動工具是如此強大的工具之一。再次,不管你想如何使用它。我認為這對我們來說是有用的,當我們有,我想出了這個稱為D2R2模型的東西,因為其他的名稱已被使用,R2D2。因此,第一個工作是,如果有東西疼痛,我想要去去敏感化。讓我們去去敏感化那些疼痛的東西。我可以用各種不同的方式做到這一點。刮痧是一種強大的去敏感化方法,等長收縮也可以非常有用,滾動,BFR也可以讓我去敏感化。讓我的身體……兼有流量限制。是的,同時有流量限制。這樣,我的大腦就不再把這視為威脅。因為如果你攏著痛,你無法產生相同的力量或瓦特或產出,而你的大腦將開始截斷,它將開始削減你的運動解決方案。這是必然的。因此,我們希望每個人都能說,「嘿,當我們感到疼痛時,我們不要驚慌,我們只是把它當作另一種診斷工具。」然後第二個D,我們去敏感化,接著我們問,「這是需要去充血的嗎?」所以去充血意味著,通常腫脹的組織更容易變得敏感。腫脹和充血的組織愈合得不那麼快。如果你的腳踝腫脹,那些膠原纖維不會那麼快地聯接在一起。如果你有關節腫脹或某個組織腫脹,你的大腦將會關閉在那個關節系統內及周邊的力量產生。腫脹是一種緊急情況嗎?不是。腫脹的關節環境真的對關節的完整性和表面健康嗎?不。我們希望管理這一點。但通常情況下,當某人進來時,組織充血,有時我們說腫脹,我們會想到腳踝,只有囊袋。但在這裡,如果你曾經搭過飛機並有水腫,那就是充血的組織。如果我們管理這種充血,如果我們推動那些淋巴管,肌肉收縮會促進淋巴排水,淋巴系統是身體的下水道系統,去充血的組織通常表現出較少的疼痛。我們發現,在骨折或軟組織損傷的情況下,如果我們能更好地排出那些腫脹,更好地清除那些充血,我們不僅能看到你現在以一個正常人的速度愈合,我們不會限制愈合的速度,還能幫助你管理那種敏感性。然後第三個是,我們能在那裡促進一些血流嗎?你說,一旦我熱身,我就感覺很好。歡迎來到血流的力量。組織變得水潤。我們正在將血液從胃部轉移,所有的流程都在發生,對吧?所有的靜脈回流正在重新回到身體中。但是突然間,我們看到如果我們讓某些東西充滿血液,它往往變得不那麼疼痛。這是非常簡單的,因此如果我有一個舊的骨科問題,也許我花幾分鐘僅僅是在腿部伸展機上進行一個強烈的股四頭肌泵動,然後再進行重的深蹲,對吧?所以現在我有去敏感化、去充血、再次灌注,無論你想使用什麼工具。這就是我如何逐漸概念化這些不同的工具。最後一個是恢復。你在那個關節裡是否有完整的活動範圍,正常的活動範圍,是的還是否?因為這是我們最後會談到的事情,因為你仍然能夠在大學做你的運動或做你的工作,但我們沒有看到你無法訪問那個活動範圍可能限制了你的運動選擇,並且有可能通過讓一個組織以較低效的方式運行而導致過載。或者甚至僅僅導致姿勢逐漸惡化,這可能過於……為我定義姿勢,因為我認為這是一個非常好的開始,對吧?是的。我可以將姿勢定義為當你在反射中看到自己並意識到,「哇,我開始看起來比不那麼像C的形狀還要像C的形狀。」這真好。問題是,那是美觀的問題還是疼痛的問題?好吧,對我來說,這不是疼痛,但我注意到這並沒有變得……
    我注意到,除非我在坐著的時候注意我的姿勢,否則我一天內不時地將手指並攏並把下巴向後拉幾次,否則我就會自然地向前傾斜,朝向我現在手中沒有的簡訊。我想這就是年輕一代的情況,現在我已經49歲了,可以這麼說吧,對吧?
    你出生在1900年代嗎?他們是……晚1900年代?沒錯,正是如此。但是他們的頸部開始看起來像字母C,而我非常相信人們,尤其是男人,應該多做頸部運動。我覺得……
    我們是否應該說,尤其是人們做那種運動?是的。那麼,事情是這樣的。每當我建議女性也做頸部運動時,她們總是拒絕。你應該看看我的女兒,她是一名守門員,因為你的頸部每強壯一磅,減少腦震盪風險就會大幅下降一磅。謝謝你。
    所以,我們把鐵頸器放在門口,她走進來時就會看到。我們有一段家庭影片,她正在做鐵頸訓練。她看著我,說:“爸爸,這就是我為什麼沒有男朋友的原因。”謝謝你。抱歉,卡羅琳。但事情就是這樣,對吧?因為她會說:“看看我,我看起來像個傻瓜。”但是她喜歡擁有一個強壯的頸部,不會……能夠承受球的撞擊。
    是的。聽著,我希望每個人都能訓練自己的頸部。我曾經有一次意外,我從屋頂摔下來,卻安然無恙。我的頸部有些疼痛,但我聽到了,感覺到了,我心想:“哦,天哪。”實際上是因為滑板的意外摔倒,然後幾年前我開始訓練我的頸部,意識到,“哇,當我訓練我的頸部時,我是我這個年齡段中少數幾個不抱怨肩膀疼痛的人之一。現在,也許我的活動範圍不是很完整,也許我和錯誤的人交往。但每當我看到有人肩膀很寬,而頸部卻非常靠近下巴時,就像一個頭放在錯誤的動作人偶身上一樣,我就想上前告訴他們:“聽著,A,這看起來在美學上非常荒謬。它看起來像是那些小孩的翻頁書,你可以將頭、身體和腿換成不同的動物。”
    更嚴重的是,這是一個危險,因為這關乎你的上脊柱。顯然,它與你身體力量的其餘部分並不在一條直線上。另一個更基於激勵的觀點是,“嘿,聽著,如果你訓練你的頸部,其他所有部位的力量都會增強,你的大腦會更安全。”作為一名神經科學家,他們通常會聽從最後這一點。太好了。太棒了。
    所以我們在談論這件事。我會做橋式訓練,我知道在口腔上方進行這種訓練是有風險的,我也會做背部的橋式,然後我有一個四向頸部訓練機,或者我使用一個重盤。Jeff Cavaliers有一段很棒的視頻教大家如何安全地做這個訓練。我們必須雙手一隻放在地上,這樣的操作才能安全地進行。但我發現這樣的訓練也有助於改善姿勢。姿勢則影響到當你與人交流時是否能進行眼神交流。
    我確實認為這些因素會積累起來,我們不能稱其為心理學上的自信,但它能影響到與某人見面時的狀態,比如堅定的握手、努力壓榨其他人的手、直視別人或挺直腰板,無論你的身高如何。我認為這些在微妙或不那麼微妙的方式中都非常重要。我感覺確實如此,年輕一代和年長一代在生活的某些方面都是脫節的。如果你總是低頭看地面或手機,你就無法與人對視。你的姿勢不正確,你感到疼痛,你的力量不如應該的強大。我是說,這些東西越累積,你就像是在一個充滿魚的水族館裡,變成了背景中的魚,像那樣,知道,你大概是病了。而其他的魚都在獲得好的東西,而你,知道的。
    如果你把姿勢定義為拉丁語的根源是位置,那麼我們真正想說的是,我有好的位置、壞的位置和不良的位置。我認為我們失去敘述的一個方式是,我們嘗試給人們這些外部的提示來矯正他們的姿勢,例如肩膀向後和向下,檢查帳篷。因此,突然之間,你就會想,“我何時才能成為一個人?”當我做一項複雜技能時,我如何練習這個?所以你身體的組織,特別是脊柱的組織,其實反映了你的運動習慣、行為和自我認同。裡面有很多因素,對吧?你沒有得到那份工作。你贏了,你從朱麗葉那裡得到了號碼。或者你甚至是缺乏睡眠,而且我要誠實地說,因為人們會這樣做。在這個播客上,有很多次我都會去查看,因為我真的會聽播客,試圖看看我能改進的地方等等。我會想,哇,我的姿勢,我彎著腰,我心中會說,我會去看看。你只是在反映我的姿勢。不是的,我也會記錄我的睡眠,所以你知道,可以回去看看,我會想,是的,那幾天我睡得不太好,或者其他的原因。我的意思是,我認為我們都對不夠關注自己的姿勢感到羞愧。因此我們可以將姿勢定義為,關節位置的中位範圍,這使我們同時能夠充分訪問我們的生理狀況,對吧?我會再多解釋一下,但那些姿勢的形狀不會伴隨著增加疼痛的風險和增加受傷的風險,這是實實在在的。研究確實表明,有些姿勢和形狀導致的運動效率較低,更容易經歷疼痛。
    這是概率性的,並不是保證的,而是更有可能。因此,我認為你可以理解的一件事是,嘿,你想要獲得所有機器的接入嗎?所以,放鬆一下,跟著我,然後把肩膀扭過去。你能轉到多遠?嗯,不太遠。現在看看這一點,進入一個你能深呼吸的姿勢,讓自己處於能夠深呼吸的最大姿勢。好吧,這是一個相當搖擺的形狀。現在轉轉你的頭,轉得更遠。因此,當你得到提示時,你能否採取一個形狀,一種你的身體組織,使你能更有效地通風?你完全改變並重組你的結構,這導致了輸出的改善。所以當我與人們一起工作時,只有兩件事我能真正理解。一是,你有正常的活動範圍嗎,是或不是?我們有哪些工具來恢復並改善這一點?那麼這種表達是否能給我們更大的生物運動輸出?因為這些是客觀的衡量標準。當我說生物運動輸出時,我是指活動範圍、力量產出、爆發力,我看到我可以用一種獨特的方式表達生理,讓我更有效。這就是為什麼你會突然看到我們有一個定義,是維持生理和各種方面的。我在手臂高舉的時候,肩部無法像我坐得更直或在我可以深呼吸的位置時那樣好。 我認為這是非常棒的,因為這讓我們擺脫了好姿勢、不良姿勢的觀念,而是進入了一種情況:在這種情況下,那個姿勢不如你想像的有效。而在這個位置,我與空軍的救援小組合作。他們背部受傷的主要原因是將擔架從直升機中取出,因為士兵身上裝滿了所有的裝備。他們必須從一個非常奇怪的彎曲位置抬起來,對吧?這恰好並不是一個有效的姿勢形狀,無法轉換成能承受更高的負載。那麼我們該怎麼做?我們努力提高活動範圍。我們給他們技能,讓他們在這種形狀中更有效地組織。而實際上,我們可以降低這些士兵的受傷風險和受傷事件,對吧?所以我們在這裡總是考慮的是讓我們擺脫好和壞,姿勢並不重要。而且在低負載、低速度下也不重要。我想明確指出這一點。因此,在較低的速度和負載下你可以逍遙法外,但速度會致命。哦,沒人有事,但當速度開始搖晃時,我們開始看到更大的可能性會偏離姿勢。你的腹部無法有效工作。你不能產生相同的腹腔壓力,對吧?確認,確認,確認,確認,確認。所以這就是為什麼我們總是說,嘿,在高負載、高速度下,當有後果時,你所說的是不是真的?因為可能這一組條件在這些條件下有效,但不適用於所有條件。而對我來說,我試著將我在運動和表現方面所獲得的最佳信息轉移到我的家庭中。將這些轉化到我的鄰里和我工作的小孩身上。我想簡短地插播一下我們的一位贊助商,Element。Element是一種電解質飲料,具有你所需的一切,但沒有多餘的東西。這意味著電解質、鈉、鎂和鉀,這些都在正確的比例中,卻不含糖。適當的水分攝取對於最佳的腦部和身體功能至關重要。即使是輕微的脫水也會降低認知和身體表現。獲取足夠的電解質也很重要。電解質、鈉、鎂和鉀對於你體內所有細胞的運作至關重要,尤其是你的神經元或神經細胞。飲用溶解在水中的Element非常簡單,可以確保你獲得足夠的水分和電解質。為了確保我獲得適當的水分和電解質,我早晨醒來時會將一包Element溶解在約16到32盎司的水中,並且基本上第一件事就是喝它。我在進行任何體能運動時,尤其是在炎熱的天氣裡流汗很多的時候,也會飲用溶解在水中的Element。Element有很多不同的美味口味。他們有西瓜、柑橘等。說實話,我都喜歡。而現在我們進入北半球的冬季,Element的巧克力混合口味又回到庫存。我特別喜歡巧克力口味,尤其是在熱水中加熱的巧克力薄荷口味。這是一種很好的方式來補充電解質並保持水分,特別是在外面寒冷干燥的時候,而此時保持水分尤為重要。如果你想嘗試Element,可以訪問drinkelement.com/hubermanlab,以獲得任何Element飲品混合時免費的Element樣品包。再次強調,請訪問drinkelement.com/hubermanlab以領取免費樣品包。既然我們在談論姿勢,這似乎是通往骨盆底的良好過渡點。幾年前,這也是對你在線和書籍中所提供的材料的推薦,但在我們相遇之前,我決定報名參加你的男性骨盆底課程。我賣出的女性骨盆底課程是男性的兩倍。這令人感興趣,因為在那時,人們可以在線學習一些關於骨盆底的知識。每個人,包括我們在這個播客中與幾位不同的嘉賓討論過的,包括男性性健康的主任,他是醫學博士,或至少是醫學博士,就我記得是斯坦福的邁克·艾森伯格。我們與瑪麗·克萊爾·哈弗和其他女性健康領域的專家討論過這個問題。
    我很高興我們正在正 normalization 這個對話。
    是的,我們正在正 normalization 這個對話,即骨盆底部有豐富的血管供應,以便血流和神經輸入來控制肌肉,無論是被動還是主動的。
    我告訴你,我認識的有尿失禁和性功能障礙的人數不勝數,我知道這是因為他們告訴我他們在健身房做重蹲,做凱格爾運動等等。
    然後我有像麥克·艾森伯格(Mike Eisenberg)這樣的嘉賓,他們說:“是的,實際上,如果你的骨盆底部緊繃,做凱格爾運動對尿功能或勃起功能來說是最糟糕的事情。”
    沒錯。
    因為你朝錯的方向用力,你需要學會放鬆你的骨盆底部。
    有些女性會說,似乎報告這些的都是女性,不知道男性是否會這樣,但不會報告。
    我不知道。
    我有過人來跟我說:“是的,我會在健身房做一些下半身的運動,結果有一些尿液不小心跑出來了。”
    我會想到,“那是骨盆底部的問題。”你有一個很棒的骨盆底課程教我很多東西,我要說的是,我當時並沒有遭受這些特定的問題,但我在三十多歲時有過前列腺疼痛,我會想:“發生了什麼事?”
    當我去測量我的 PSA 時,它是正常的。
    完全正常。
    我想,“發生了什麼事?”
    開始上網研究,讀了你的作品,意識到:“哦,我想我可能只是骨盆底部緊繃。”
    開始做一些特定的事情,包括你教我如何正確坐下和站起來。
    在這個影片中,你說過,要保持你的胸骨高昂,對吧?
    我想你說過這很有威嚴…
    其實並不是有一種正確的坐下或站起來的方式,但有些方式反映出增加的功能,特別是當你處於功能失調的狀態時。
    沒錯,對。
    我們並不是要告訴人們該做什麼或不該做什麼,但我感覺,“哇,我可能太彎腰了。我覺得我坐下來時,髖部可能向後傾太多,也許我該換成站立式桌子或站立桌,這就是我所做的。”
    低頭看看,前列腺疼痛消失了。
    如果我沒找到那個課程,我可能會走上一條藥物或其他方法的道路,解決所有的問題。
    我還想說的是,我發現自己有輕微的前傾骨盆。
    想著骨盆,就像一個碗,正如我所理解的,如果那個碗的邊緣與地面平行或向前傾斜,即前傾骨盆,或向後,即後傾骨盆,保持中立似乎是一個不錯的主意,但大多數人往往有自然而然的傾向。
    開始穿基本上是平底鞋,阿迪達斯或滑板鞋都很平,我運氣不錯。
    你今天的鞋子遊戲很強?
    你的鞋子遊戲今天很強。
    阿迪達斯,我每天都穿。 我喜歡它們,或者不穿鞋,這也很好。
    我發現,這樣也改善了一些前列腺疼痛,通過讓… 哦,抱歉。
    幫助改善的就是確保在健身房我做一些事情,結果變成了臀腿舉,這樣可以讓我的骨盆在從後傾到前傾的範圍內進行相當完整的運動,而我也開始喜愛臀腿舉。
    我們談到的全範圍臀腿舉是骨盆底部最有用的工具之一。
    所以這並不是說擁有巨大的腿筋—美麗、硬朗的系統彈性,重置它,實際上真的需要高神經成分來完成這個動作。
    我之前提到過的一件事是,我一直在追尋生物動力輸出。
    腹部壓力以及擁有為你工作的骨盆底部是這個系統的一部分。
    再說一次,我們可以上下調整生理學。
    有趣的是,我有一位著名的朋友正在拍攝一個電視節目,我們正在一起訓練他的髖關節內旋。
    所以如果你想像一下有人在你背上,我把你的膝蓋帶到你胸部,然後把你的腳從你的中線推開,股骨就會內旋。
    那是股骨的內旋。
    我專注在他股骨的內旋,並改善了他的髖屈,膝蓋抬向胸部,讓這些事情都啟動起來了。
    這時我收到一條短信,他說,“兄弟,我的勃起怎麼回事?它們失控了。發生了什麼事?”
    在正向失控中。
    我當時說,“嗯,這有個叫做血流的東西。”
    當我們改善血流時,事實證明,再灌流在我們追求的清單上。
    所以他在說所謂的夾住水管,罷了。
    它就是僵硬的,對吧?
    若我們開始將內骨盆筋膜視為一個系統,我們很容易變成還原論者。
    我甚至不會說你有前列腺痛。
    我會說你在前列腺區域有疼痛。
    沒錯。
    而實際上,這就是所謂的前列腺區域,對吧?
    因為—
    但你卻會說:“我不知道我的前列腺在哪裡,好的,這就是我的前列腺所在。”
    我的意思是,從一般意義上來說,我看到那個 PSA 水平也在正常範圍內,實際上有點低。
    我想:“發生了什麼事情?”
    當你開始時,你可以在網上找到一些關於脊髓損傷和這類事物的相當可怕的東西。
    我們剛談論的事,然後砰!它再也不是問題了。
    我們的奧運舉重健身房,甚至我們的健身房,都會在平台上保持一條毛巾,尤其是為了讓女性在接住一個重的清潔或重的抓舉時尿失禁。
    然後我們就會把它擦掉。
    她們實際上在平台上尿尿。
    哦,是的。
    這種事情隨時都在發生,在奧運會上到處都是。
    你會看到這種情況,撒尿不是正常的,對吧?
    在打鬥前拉屎是完全正常的。
    這是動物會做的。
    尿失禁完全不正常。 尿失禁絕對是失調的跡象。
    所以你所看到的其實是,「嘿,我無法控制我正在產生的高腹內壓,最終的結果就是我們會尿濕自己。」
    那麼我們可以先說,「那麼,有哪些姿勢和形狀呢?理論上,我希望你的骨盆底肌肉能在各種形狀中運作。這是最大的限制。有些形狀就是沒有那麼有效。」
    如果你是男人,那麼我們開始深入探討,如果你去上廁所,你會看到很多男人會把手放在牆上,然後他們會採取前傾的骨盆姿勢來小便。他們基本上會關掉骨盆底肌肉。因此,如果你站著,做一個大的前傾骨盆姿勢,你的骨盆底肌肉會失去一些緊張度,這樣就更容易開始排尿。
    所以前傾的骨盆姿勢,再次強調,想像你的骨盆像是一個碗。你向前傾斜,就像你要把水從碗裡倒出去,這是一個合理的比喻。沒錯,你是說理想的情況是他們保持中性骨盆,利用他們控制膀胱的肌肉力量來排尿。不是的,我是說在這個位置上排尿會變得困難,因為我們對這些系統擁有很高的控制力。你會發現,大多數人會採用一種形狀,基本上是抑制他們的骨盆底肌肉,這樣才能站著尿尿。
    我真不敢相信我們要剖析排尿姿勢。排尿姿勢,但我覺得這真的很重要。讓我們將此與著名的男孩小便雕塑對比,他向後傾斜,對吧?他同樣的姿勢。他的骨盆向前,而他則向後傾斜。這是一樣的姿勢。所以有兒子的父母會知道這一點,對吧?年紀小的男孩,有時候感覺像是可以尿到汽車上,如果需要的話。也許我試過這樣。我只是說。那是一輛大眾汽車。對,對的。
    那麼,排尿有正確的姿勢嗎?沒有。沒有,但開始流尿,持續流尿,這是性健康和功能健康的指標。現在有趣的是,注意我們是如何進入這個非常微妙的話題,關於勃起功能障礙、膀胱不足、以及尿濕自己的問題。我們是通過表現進入這個話題的。我們會有一些運動員,她們生了很多小孩,突然發現很難創造出高度的腹內張力。在跳繩時,一旦她們回到一種更有組織的姿勢,能夠更有效地轉換能量,更好地招募肌肉,組織更佳,就不會發生漏尿的情況。
    所以我們突然,這些是女性運動員。你建議她們跳繩嗎?嗯,是的。當然。最終,我需要挑戰那個骨盆底肌肉。這是一種簡單的方法去做。但我們看到的是,能不能同時擠緊你的臀部並跳起來?你會發現很多人,一旦他們採取這個骨盆前傾的姿勢,臀部的力量便無法發揮,他們沒有臀部的控制。這可能對整體功能有很大問題。
    所以想像一下,我希望我們最終能夠進入髖部伸展,但我們看到的是大腿前側的僵硬、筋膜的前側、膠囊的前側僵硬,無論機制是什麼。我們坐的時間太多,我們是蹲著的人。我的膝蓋無法在我的髖部之後,我們稱之為「膝蓋在臀部後面」,那就是我想被稱為的角色。膝蓋像是在弓步時一樣,靠在臀部後面。沒錯,抱歉,Ben。
    因此,你會看到很多時候,當我們把人放在那些姿勢時,他們無法很好地擠壓臀部。好吧,那麼可以練習這個嗎?我正在考慮這個。距離我上瑜伽課已經有一段時間了。如果你現在坐直,擠緊你的臀部,你會覺得,「我可以練習這個。」好的,瑜伽中有一個姿勢,我並不是一個進階的瑜伽練習者,但我上過幾堂瑜伽課,在那裡你基本上是跪著坐著的。
    也就是駱駝式。高跪坐。對。高跪坐。在那裡擠緊臀部幾乎很難,對吧?在那裡擠緊臀部確實不容易。因為所有的力量將你向前拉,那些筋膜線、大腿,基本上在那個高跪坐姿勢中,因為下肢彎曲在你身後,你的身體被向前拉。要擠緊臀部並向後伸展是困難的。
    所以有那個,他們稱之為駱駝式的姿勢,你向後伸手去抓自己的腳跟,然後你應該仰望天花板。這個動作很厲害。如果你在灣區這樣做,老師會說,「如果有情緒出現不要驚訝。」沒有。非常公平。因此在德克薩斯州奧斯汀,他們會說,「這是應該會痛的。繼續。」我只是在開玩笑,這是一種地域性幽默。但不管怎樣,我認為這是準確的,對了。無論如何,對於大多數不習慣這種姿勢的人來說,這確實有點不尋常,這就是提到那個姿勢的原因。如果你不這樣做,你可能會進行懸吊引體向上。這是一種全身伸展的姿勢。我們所做的只是使脊椎承受一個巨大的全身負荷,而不是局部負荷。
    因此,前傾的骨盆姿勢,你可以想到局部的伸展和彎曲,我有一點或兩個節段在做大部分負擔時,無論何時可能,都更喜歡全身的彎曲和伸展,因為脊椎能夠更有效地保持完整性。因此,做諸如星式的動作,將手放在耳附近,向地面施加壓力,然後推起來形成一個弧形,這是個很好的診斷。
    這是大多數人應該能夠做到的嗎?是的。大多數人可能能做到嗎?不。那麼我們可以分解它的組成部分嗎?是的,絕對可以。
    即便是瑜伽大師艾揚格(IYengar)也開始引入道具、磚塊和帶子,因為他發現他的學生無法達到一些基本的姿勢。他們所做的就像是在玩人類積木,以便進入那些形狀。他們只是在解決問題。他說:「等等,我們不要繞著問題走。讓我們在你承擔這些姿勢和形狀時支持你,並進行呼吸。」考慮到大多數人並沒有充裕的時間進行運動,如果我們要進行某些動作,比如說輪式姿勢或駱駝式姿勢練習,或是我們在談論的其他各式姿勢,這些都是讓身體進入我們日常活動中並不自然的狀態。如果它能與你的訓練結合,這太好了。如果是在家裡的晚上,也很好。如果之前做過日出敬禮,那可是老派的做法,對吧?那幾乎就像他們在說:「讓我們讓這個系統稍微啟動一下,讓一天中的後面稍微容易一些。」所以,在某種程度上,我們需要讓你接觸到一些姿勢。我們有一個叫做髖關節旋轉的練習,對我的運動員來說,特別是我的隊伍,我會說:「我希望你們早上做三樣中的一樣。花上10分鐘,這就是我所要求的。八到十分鐘。」髖關節旋轉、肩關節旋轉或呼吸旋轉,隨便選一種。如果你的背部或膝蓋疼痛,就做髖關節旋轉。如果你的肩膀或脖子痛,則選擇肩關節旋轉。如果都沒有問題,那就交替做這些。至少在早上,我們開始接觸到一些你從未接觸過的關鍵形狀。如果你做髖關節旋轉覺得痛苦,我會想,「好吧,這告訴了我你的運動歷史、受傷歷史和運動習慣。」再說一次,我們在準備狀態下做的所有事情並不是與超自然的關節活動範圍有關,只是基本的活動範圍。這是每個人在醫學院和物理治療學校都會學到的活動範圍。你提到的骨盆底健康這塊有趣的地方在於,當我們讓人進行某些動作時,正是喬·米勒(Jill Miller)讓我注意到的,我們開始活動內骨盆筋膜。我們隨意把球放在從恥骨到橫膈膜的位置上,但特別是肚臍以下的地方,你會發現那裡的感覺都不會不舒服。我們看到骨盆底功能障礙的高發生率和運動性疝氣的高發生率,其中一個原因是因為我們的髖部運作不良,最終拖著骨盆進入不夠強壯的姿勢。我可能會偏離一個好激活或進入這些位置的正確姿勢。然後我的筋膜和肌肉會變得非常僵硬,因為每次你做腹部運動時,你都是在慶祝僵硬。你在做腹部運動時會想,「哦,我的肌肉好痛,我們來吃冰淇淋吧。」你上一次管理你的腿後肌或四頭肌是什麼時候?可能是昨天。你上一次放鬆你的腹肌和側腹肌是什麼時候?從來沒有?之前的生活。對,之前的生活,你在回應之前。我認為我們看到的其中一件事情是,重新回到晚上進行這些練習的時機。不要去健身房躺在壺鈴上當個奇怪的人。而是把排球拿出來,或者把你在沃爾格林買的公主球拿出來,開始與骨盆底進行對話。結果發現你的腹部和骨盆底也能被動作活動。這其實很簡單。你骨盆的前面是恥骨,那是骨盆底的前面,後面是尾骨,每側的坐骨粗隆是你的坐骨。其他所有都是你的骨盆底。你可以拿個球,遠離那些洞,如果任何地方在受壓時感到疼痛,你就找到問題了,這樣你可以收縮和放鬆,並對相同的組織進行處理。所以我可能會側躺,可能會用球在我下面滾動。你可以只是坐在你的咖啡桌上,把球放在你的骨盆和臀部以及骨盆底周圍。你可能會靠近你的「根部」,不客氣。所以這裡的想法是,當我們有運動員有背痛問題的時候,我們並不是在尋找骨盆底或髖部的疼痛,但是你有六個短髖部旋轉肌,對吧?你不僅有幾個旋轉肌,你擁有一個巨大的髖部旋轉袖,而其中一些與骨盆底密切相關。所以不是說我每一天都需要去關注我的骨盆底,因為再說一次,讓我再加一件事情到你的清單上。但如果有什麼變化,我突然醒來發現自己沒有勃起。我突然發現自己因為是精英自行車手而在漏尿,對吧?某些事情發生了,我會想,「哦,我該怎麼辦呢?讓我開始專注於我的腹部。讓我看看我能否恢復我的姿勢。可以做一些骨盆底的活動嗎?」這都是個很好的開始。哪位醫生介入了?沒有。哪位骨盆底治療師介入了?沒有。事實上,如果你把這帶到你的專家那裡,他們會像,「好吧,我們現在可以進行真正的對話,因為你已經做過其他的事情了。」但有一件讓我擔心的事,也許並非沒有必要,就是當我看到特別是男性做捲腹運動,比如在交叉腳踝的狀態下進行腹部訓練。
    A,因為人們往往會把一隻腳踝交叉在另一隻腳上。
    他們不會對稱地交換位置。
    這是我的好的一面,兄弟。
    我的另一個理解是,這也可能導致一些骨盆底部問題和不對稱現象。
    一個簡單的解決方案可以是在做腹肌的重複收縮訓練時不要交叉腳踝。
    我是不是很傻?
    我會把這個問題放在我所面臨的問題中較低的位置,對吧?
    我認為如果我們現在走進這個世界,看看人們在做彎舉、坐起,其實你是否只有這一種方式在訓練腹肌?
    我,是否有更大的身體運動範圍?
    有這麼多種思考身體應該怎麼運作的方式,卻簡化到這一個彎舉。
    我認為如果我們是一個考量的一部分,我更希望你能懸掛在橫桿上然後坐起來。
    是的。
    所以,這基本上,我不會說這是我唯一的腹部運動。
    在我做彎舉或其他任何動作時,我會采取反旋轉的工作,通過調整我的站位因為這是一種非常有效率的方式來做到這一點,確保我的肚臍保持直線。
    所以,顯然你是在抵抗從一側搖擺的誘惑,並進行反旋轉訓練,顯然,改變站位。
    但你所描述的,懸掛在橫桿上,做頭立,對我來說,你也在進行握力鍛煉。
    是的,你在懸掛。
    這只是為了效率。
    你還不僅僅是分開腹肌,並保持膝蓋靠近胸部的動作,因為那真的就是我們所看到的,你是否只需在這個位置上使用你的腹肌?
    所以基本上,你是在重複另一個坐姿,除了你是在把胸部收縮到坐著的膝蓋。
    而這真的就是那個位置。
    我們做它的時間長嗎?
    如果你做長杠杆會發生什麼?
    短杠杆意味著手肘彎曲,長杠杆意味著手肘伸直,短杠杆意味著膝蓋彎曲,長杠杆則是腿伸直。
    那麼,為什麼我們不在所有這些模式和位置中進行鍛煉呢?
    然後,創造性地,有如此多的資源。
    Dave Duranty 的孩子們有一個免費的腹部鍛煉。
    他是來自斯坦福的奧運體操選手,超級明星。
    你可以去,我想是 Iron Monkey,抱歉各位。
    而你會看到有許多有趣的方式來玩耍和思考身體的角色應該是什麼。
    我認為我們正在超越,感謝上天,這種必須一直是剛性的機器人,然後我們需要詢問,身體應該做什麼?
    關於這一點的一個好思考方式,我認為你的坐起是一個很好的比喻。
    一本不時流行的書是由 Serge Grecovetsky 寫的《脊椎引擎》。
    他真正談論的是身體作為力量的驅動者,而不僅僅是大型引擎運行的底盤。
    這確實是一個簡化運動的好概念方式。
    但如果我們定義功能性運動,大多數人都同意它是從身體到周邊,從核心到袖子,從腋下骨骼到周邊骨骼的一波收縮形式運作。
    但這意味著,哇,有些位置我非常有效能,並且可以產生大量的力量,而有些位置則不。
    但是如果我的脊椎無法承受屈曲,那就不算脊椎。
    如果它無法擴展,那就不算脊椎。
    如果它無法旋轉並處於這些複雜的位置形狀中,我就像是紅旗。
    那麼,你是如何訓練這個東西的?
    如果你唯一剛性的教義是上下直立,這絕對是做活動工作的一個很好的理由,突然之間我們可以側彎,還可以扭轉。
    我是否在暴露自己於這些形狀當中?
    所以我們稱那項工作為借用我的奧林匹克朋友,Stu McMillan的脊椎引擎工作,利用PVC進行側彎,玩弄不同的形狀。
    再說一次,如果你涉足 David Weck 的繩索訓練,如果你投擲醫藥球,你會突然發現,“你對。”
    我無法做一塊剛性的東西。
    我如何超越僅僅六塊腹肌來訓練我的身體功能性?
    因為直線的彎舉肯定會給你六塊腹肌,但這不一定意味著你會有力量衝浪、跑步、出拳等等。
    我說的是,看看女性比賽中發生的事情,尤其是她們所展現的旋轉力量。
    你無法僅僅通過腿部的捲腹獲得那樣的力量。
    泰森和傑克·保羅對戰之前的比賽可以說是大家看到的最好的一場比賽。
    這種精神和……我意思是,他們簡直令人難以置信。
    每個人都觀察女性運動,那場比賽真的很棒。
    所以,我認為如今天才的好處是,如果我們能讓人們開始變得好奇,去玩耍,……我不是說你需要10,000種不同的運動,但與其只是懸掛在橫桿上,做膝蓋到肘部或腳趾到橫桿,為什麼不嘗試將你的右腳帶到左手然後開始加上旋轉動作,突然之間你會發現,“我在這方面很糟糕。”
    而最終我想要的是,我希望在這個過程中揭示出我每一處的弱點,因為我仍然會進行硬舉。
    我仍然會進行擺動。
    我仍然會進行前弓步。
    我會做所有我知道能讓我感受健壯的事情,讓我騎自行車更好,成為更好的皮划艇運動員,但同時在我所做的事情的兩側仍然有很多的玩耍。
    我喜歡你把推進的定義為納入這些新穎的動作,去探索。
    兄弟,這就是 West Side 101。
    Louie Simmons。
    我的意思是,“嘿,本週我們用這個橫桿進行深蹲,然後我們用這個橫桿進行深蹲,然後我們改變高度,然後改變站姿。”
    我意思是,West Side Barbell 一直在這樣做。
    我沒有意識到他們這樣做。
    我知道他們不是一直如此瘋狂。
    每個舉重杆都有它的極限,對吧?所以他們所做的就是說,「嘿,蹲舉的動作是我們訓練的重點,但我們如何給這個動作加點變化?現在重量在前面,現在重量在後面,現在往外推,然後變得太深,現在我們在做盒子蹲。」我心想,「哇,你需要成為一個非常能幹、技術嫻熟的蹲舉者才能應對這一切。」在很多運動中,不僅僅是阻力訓練,現在似乎都有這個趨勢朝著成為一個全能運動員的方向發展。你不能只局限於一項技能,這樣的好處是,人們表現出的動態範圍越廣,你能看到的運動進化就越多。我認為健身也會出現這種情況。在我們進行這個對話的時候,我意識到你真正建議的是讓人們探索他們的動作模式。我喜歡你多年前說過的話,我知道麥肯齊也一直強調這一點,即布萊恩和肯齊,你應該在每個姿勢中都能好好呼吸。這其實是一個非常有趣的測試,非常簡單。蹲下去,像是要從櫥櫃裡拿東西一樣,看看你能否在那裡吸到一個完整的腹式呼吸。來吧,這有多簡單?看看你能否在吸氣的時候讓肚子向外鼓起。我自己也喜歡這個測試,所以我會懸掛在橫杆上,知道那種撐肚子的運動。坦白說,我做得不算多,還是在做五組五次,非常好。偶爾我們會試著轉個身,隨著我的握力稍微提高,也許我能做得更多。通常情況下,我的握力是第一個變化的。讓腿更小,這樣會更容易。我會接受你給的這個讚美,或者說是侮辱,凱利,你的力量實在驚人。他經常舉起600磅的重量,力量非常驚人,他的耐力也非常出色;你其實更像是耐力型的運動員。我認為這是值得一提的,因為你會有更多的優勢,這也是為什麼我不是特別強壯的原因。你有更多的優勢,我說得對。你見過我那些強壯的朋友嗎?我並不是在轉移話題。你的生理特徵無疑是偏向某些特定的東西,而我不擅長的是極度的力量。哦,我已經訓練超過20年了。努力訓練,甚至更久,已經有30多年了。這就是我目前能舉起的所有重量。真可悲。你見過我那些強壯的朋友嗎?所以你會看到,我一直在把方形的釘子硬塞進圓形的洞,因為我真的喜歡這項運動。但事實上,我應該大約190磅,應該是一名耐力型運動員。如果我們在你身上背上100磅的背包去背包旅行,你會沒問題的。即使現在,你的體重大約在240磅左右,身高約6英尺2英寸,你可以連續運動好幾天。你天生就是一名耐力型運動員。絕對沒錯。我認為這一點是有必要提到的,因為人們在聽,凱利是一個大塊頭。而我所有的訓練都是以你為偏向的。你無法想像我進行了多少體能訓練。我是喬爾·詹姆森的信徒。我非常熱衷於研究我在這些不同心率區間中花費的時間。然後,你知道,我是這方面的一個癡迷者,因為我的主要運動就是試著跟上我妻子的山地自行車。我認為這真的很重要,因為我們一直在談論一些與阻力訓練相近的話題。我認為如今在文化上發生了一個美好的轉變,阻力訓練正在被年輕人、年長者、女性和男性所使用,這真是太棒了。十年前並非如此。二十年前也絕對不是這樣。沒錯,肯定如此。那時候舉重只有健美選手、美式足球球員和軍人,現在已經無處不在。但你天生就是一名耐力型運動員。我猜大多數人,這是否真的,都是屬於那種較慢的肌纖維,更耐力的傾向。也就是說,如果我們隨便從普遍人群中挑選出幾個,真的有多少身體本身就在快肌纖維方面自然強壯的人?有那些人是短跑選手,超彈性,您知道那些人都是誰。他們是變異體。我認為我總是最擅長需要耐力或力量的技能運動。每當我跟那些擁有巨大有氧引擎的朋友比較,我都很尷尬。我總是那個最弱、最胖、最慢、最矮的人。如果你想進行自我檢查,來跟我一起出去,見見我的朋友,看看我們一起合作的那些人,你會看到,哦,好吧,基因並不一樣。我認為我們在互聯網上傳播了一些謊言,比如,如果你這樣飲食並進行這些訓練,你就能成為精英,像是我們可以斷言,你肯定會有訓練的效果,這是肯定的,這是該做的。但這並不等於變異體。而且外面有太多的變異體了。真不可思議。我認為確定一個人的自然傾向是一項非常有價值的練習。你喜歡做什麼?對吧?我只是覺得重要的是要提醒自己,這個活動的目的就是要最享受。而你會看到,他發布了一段一些中國小學生的視頻。中國的奧林匹克舉重團隊教練來評估這些孩子。他們很快就讓孩子們進行蹲舉,讓他們單腿跳,還讓他們做雙腿跳,然後他們說,「你,你,你,叫你們的父母給我打電話。」對吧?所以你已經可以看到,協調性很重要,連接很重要,他們能夠說,「嘿,這些是我們認為能夠成為優秀奧林匹克舉重選手的特徵。」
    所以這些孩子,我認為我們在早期就開始劃分群組,但最重要的是,大家都需要提升重訓,這是肯定的。不僅僅是輕輕鬆鬆的粉紅色啞鈴,而是真正的重訓。但是,你需要做多少才能在你的運動中變得更好,或者減少脊椎的壓力呢?那些是脊椎的變化,或者是骨質疏鬆、低骨量的情況。這些都是很好的討論,但不一定是與表現有關的討論,對吧?所以幾乎像是我們需要將這個分為美學以及保持自身完整與我想要去奧運會,因為你現在在世界上看到的是每個人都是專家。我想知道你是怎麼與40位運動員合作的?我想知道你是怎麼安排訓練周期的?我想了解你是怎麼管理旅行和營養的?我想知道你對這支隊伍的責任感,是否能讓所有成員都有所提升。
    所以我們所看到的是,這個性能的事情是一個非常大的任務,而且每個人都有點迷惑並簡化了這個問題。健身的人說:“我可以深蹲,所以我也是專家。” 這並不一樣。我的好朋友肯尼·凱恩教會了我一些東西。他搖頭了。他真的是最棒的。他是一個很棒的人。你不會在社交媒體上找到他,因為幾年前他決定把他的健身房和自己從社交媒體上刪除。他非常非常有才華。所以我們會給你他的電話號碼,讓你去打電話給他,因為你不能私訊他。他是一位非常有才能的運動員和美好的人。他教了我一些東西,大約在八年前,我發現這對我的訓練長期性以及訓練的樂趣非常有幫助。而這很簡單,安德魯,他說你80%的訓練將會是在你能在那天做到的80%的強度下進行。這需要一些謙虛。我喜歡大汗淋漓。我把強度與努力工作等同起來。他說10%的訓練將在90%的強度下進行,也就是說100%是你在那一天可能給出的最多強度,考慮到那天的睡眠、營養和生活情況,還有那天的備戰狀態。然後這裡有更進一步的劃分,5%的訓練將會在95%的強度下進行。每年有5%的訓練會是最大強度的100%。那就是你能付出的一切,或者說是“拼死一搏”的訓練。對我來說,去年我記得是石塊搬運的那一次,我給了我所有的力量,當然,如果山稍微高一點,我希望我能走得更遠,但我把我能給的全都給了,因為那塊石頭滑而且泥濘,而且在我們開始的時候,我的腿筋就不太好,當時我本來就有點痛。
    我認為肯尼給我的建議是我聽過的最佳建議之一,因為我的傾向是,曾經在每一次訓練中都以90%、95%或100%的強度進行。這確實讓你走了很遠。咖啡因、訓練前補充劑等等,這讓你走了很遠。沒錯。而且這還讓我在訓練八到十週後就開始出現感冒或一些刺痛的情況,都是一些小問題,不至於讓我崩潰,但我需要休一週。這是正常的事故理論,對吧?所以我想聽聽你對肯尼建議的看法。對我來說,這是我在每次有人提到健身建議時會分享的事情。我說:“好吧,聽著,我是一名神經科學家,不是健身專家,但根據我犯過的錯誤,我知道一兩件事。這裡有一個很棒的建議,這對我真的很有幫助。” 80%的訓練,80%的強度,然後10%在90%,再來95%就是5%的95,而每年裡面有5%是全力以赴,每一切都可以給的,趕快留下所有汗水的訓練。
    如果我們從一個簡單的觀點開始,我們會說:“在我們成為英雄之前,讓我們先保持穩定。” 對吧?所以如果你的強度讓你連續三天無法去健身房,我會說:“太好了,真是棒!” 而我們對此的反應是很糟糕,對吧?我寧願你變得更加穩定,而不是把自己拖垮。記得之前有一個階段我們說過:“你離開健身房時不應該感到酸痛。” 記得嗎?像是有些人會談到:“嘿,留下一些重複的動作,讓你第二天再出現,潤滑一下。” 那是老式的Povl Sots和Lean的理念。我認為這是非常好的建議,尤其是因為大多數人都不是20歲。當你20歲時,你需要去找出自己的極限。不時去碰一下圍欄,對吧?偶爾舔舔所有的門把手,這樣說吧。但是你知道,實際上發生的事情是,有很多條件必須具備,才能讓你這麼多次去貪圖極限。而我們現在所知道的是,根據我們所有數據的支持,我們可以在不每一次都把自己弄得精疲力盡的情況下取得更好的進展。這對我們來說是困難的,因為如果我只是健身,那我該怎麼量化呢?對吧?對於我們來說,量化另一公斤或另一瓦特要容易得多。最好的運動員的最佳做法是,我們確實花了很多70-80%的心率。這就是我們所謂的恢復。在Joel Jamison的語言中,80到90%是我們稱之為身體素質,90%以上則是過載。但我覺得不錯的是,這讓我有很多的空間,有些日子我會達到78%或80%的強度,而且這很困難,因為我失眠、壓力大,我的營養也不怎麼樣,我在一張陌生的床上睡覺,知道的時候,正在旅行等等。
    所以我想你所看到的是,我早期的教練之一,邁克·伯格納曾提到的,他說:“當煎鍋熱的時候,就讓我們開始煮吧。”
    這意味著我需要了解自己,作為教練我也需要了解你,我會說:“你今天看起來很棒。你感覺怎麼樣?我們出發吧!去追尋一些東西。”對吧?當煎鍋熱時,我們就可以煮東西,但煎鍋並不總是熱的。如果你倒入Bang Energy和Jack 3D,卻連輸入和輸出的聲音都聽不見。所以我認為這是一個非常扎實和合理的建議。實際上,我們想要的是如何讓你訓練得更加持續,時間更久更久。你只能去水井幾次。我可以告訴你的是,儘管我仍然喜歡清槓,這是我最喜歡的項目,而100公斤的清槓對我來說比我40歲時更重,你知道嗎?我想假裝100公斤的清槓不是問題,但實際上我必須進步,達到那個程度。有時候我會說:“哦,今天80公斤是我最好的選擇。”我認為這真是個好建議,但對我們來說很難說:“我們怎麼衡量訓練的成功?”經驗?沒有問題。讓我給你一個嬰兒,讓這個新生兒活下來。然後讓我們看看你第二天的訓練有多艱難。你會很糟糕。你整晚都沒有睡,壓力很大,對吧?所以我認為,擁有一些主觀的測量標準是很好的,也許身體組成就是其中之一,這對你來說很重要。但在一週的過程中,你變得更快了嗎?你的測試結果如何?我們如何知道輸入和輸出?現在我們只是在做很多練習,我們做了很多的自殺式訓練,對吧?那種古老的汽水飲料,你隨意混合所有東西,最後的味道通常都是一樣的,像垃圾一樣,但那種混合汽水的自殺式訓練就是我們現在所看到的情況。保護自己的其中一種方法是說:“嘿,讓我們確保你明天能訓練。”顯然,某些原因導致自殺式運動在婚禮或派對上會被反映出來,通常這是與性別Y染色體相關的障礙,讓你覺得必須混合很多東西,然後讓某人喝下去。你沒有錯。對於小孩來說,並不是混合酒精飲料,而是把所有的汽水混合在一起,再加上M&M,這是我的男性朋友們都很關注的事情。我認為這正是我們所看到的情況。如果你,我是一個狂熱的教練迷,我熱愛健身。我喜歡健身,隨時想跳進任何課程中,“當然,讓我們去看看。”知道這真的很有趣,但我需要看,真的有機會觀察趨勢來來去去。某些事物變得非常流行,你知道,它們變得非常受歡迎。再說一次,健身變成了一種愛好。這是放鬆的事情。這完全沒問題,健身房成為了一種愛好,但這並不能提示出什麼是發展能力、精英能力和長期耐用能力的最佳方式。這些東西幾乎無法結合在一起。我們來談談髖部延展。祝你好運。身為一個不喜歡椭圓機或固定自行車但熱愛攻擊自行車的人,我愛攻擊自行車。我不知道為什麼,這真的讓我感覺在努力工作。這是很艱苦的工作。但你不會看到我在上面。凱蒂和比爾用回音自行車讓事情變得更難。謝謝你們讓它變得更糟。但回音自行車是什麼呢?瑪瑙回音自行車比攻擊自行車還要難。攻擊自行車,順便說一下,就是那個有風扇的。風扇是用來提供阻力的,而不是讓你保持涼爽,但它會有那種效果。在冬天,你會知道風扇的作用。所以回音自行車是一個更難的攻擊自行車?就像想像一下在火焰中上坡,踩沙子還有逆風。然後你會說,好吧,如果你能讓它更糟,那就更糟。如果你有其中之一,我會在這個冬季假期過來試試這個東西。但我喜歡這一點,因為高生理要求,低技能要求。這太棒了。你簡單地描述了我。我可以帶任何人,不必知道關於你的活動範圍的任何事情,我可以說,今天你生理上是什麼狀況?讓我在這小範圍內介紹這種怪異的工作,這是非常安全的。這樣我們就可以非常安全地接觸到高強度的訓練。是的,我比滑雪機更喜歡這個。我偶爾會用滑雪機,但我發現如果我只是坐下起來好多次,我會說,我可以這樣做15天。你知道,我會想,這算不算鍛鍊?我會想,我這樣做對嗎?我不知道。出於某種原因,這並不讓我感覺像是在工作。攻擊自行車總是讓我感覺在努力工作。總是讓我感覺在努力工作。好了,回到髖部延展。攻擊自行車通常不是髖部延展,你知道,人們往往向前駝著背。你仍然可以保持直立。對吧?你仍然沒有任何髖部延展。沒有髖部延展。讓我們談談,如果我在深蹲時站起來,我就是在延展髖部。當你站起來的時候。對吧?我從彎曲到伸展。是的。我認為對於聽眾來說,一個至少對我有幫助的觀點是,當聽到深蹲的時候,去思考這是否是硬拉或者深蹲。你可以想像將手放在髖部,然後知道你的手在進行下蹲時藏在你的股骨與骨盆之間對吧?你的手在那兩者之間的摺疊中被包入,而當你站起來時,它就擴開了。所以這就是髖部鉸鏈。他們通常這麼稱呼。我認為我們看待深蹲和弓步這兩者非常相似,唯一的區別是長槓和短槓,通常還有你握持重量的方式,這是唯一的區別。有時是直立的上半身姿勢,但最終我們真的在看,膝關節的彎曲度情況,對吧?這就是為什麼它們如此優雅的親戚。
    但如果我蹲下來然後站起來,人們就會說,我一直在練習伸展,練習伸展。我想,好吧,現在讓我們繼續這次伸展的對話,把膝蓋帶到臀部後面進入弓步。那就是髖關節伸展。如果我在許多我工作的族群中看到一件事,就是我們開始看到這種基本力量表現的侵蝕改變。唯一我們不會看到這種情況的是奧林匹克短跑選手。在某些圈子裡,例如我們和全黑隊合作,我們非常專注於保持髖部的伸展,這些非常強壯的運動員,因為這意味著他們能在球場上跑得更快。橄欖球隊。橄欖球隊。我想得對嗎,髖部伸展可以部分反映腿後肌的功能,腿後肌負責把腳跟向臀部拉,但也負責把股骨向背部後面拉。我意識到我沒有使用物理治療師的術語,對了,物理治療師們,你們的社群,物理治療師們,你們真的讓我忍俊不禁。在醫學領域,有一個類似的子專業,他們有類似的頑固,而且成為物理治療師非常競爭。因此,有很多事情你們不這樣做,但物理治療社群,簡直可以把它拍成整部情景喜劇。攻擊往往從嚴重到圍繞小事情,並不是因為他們不有知識,而是因為這個領域存在這麼多的細微差別,對吧?而且似乎有幾件事是大家一致同意的,然後其他所有的事情,人們喜歡在社區裡外爭論。因此,每當我談到身體運動的任何事情時,我想讓我們都說,我意識到我可能沒有使用正確的語言。完美。我將使用這一點來辯護小事的集中,我為聚焦小事而感到抱歉。對不起。所有的物理治療師,我沒有按照你們想要的方式來表達你們。我會說,我只是講述我的經驗。只是在命名上有差異。對。今天我試圖在我的語言上非常謹慎。謝謝你。一件我們想要看的事情是,這是一個菲利浦·比奇的肌肉經絡的觀點,就是有收縮場。這與我們查看托馬斯·梅耶斯的解剖列車的觀點相符,看到這個系統作為系統中的系統。這樣我們開始查看你的背部和豎脊肌,然後把這個綁在臀部上,然後把它綁在腿後肌,並綁上小腿。這幾乎環繞著腳底,對吧?腳的平面表面。因此,我們突然看到這個全球系統的運作旨在創造出這種大質量的伸展姿勢。運動,我們開始稍微固定一些部分,但我們看到的一件事是,當你在這個姿勢中不夠自信時,例如你的腿後肌必須做更多的工作,因為你的臀部不再參與髖部伸展。你的內收肌受限,它們無法將你帶回向內彎曲的姿勢。因此,我們突然看到的是,當你腿後肌一直緊繃時,你的臀部無法做到髖部伸展。那麼我們做的一個簡單測試叫做沙發伸展。你所需要做的就是面對一面牆,然後轉身背對牆。因此你跪在地上,雙手和雙膝遠離牆壁。你需要把一隻膝蓋放在角落裡。這樣你的腳是垂直上下的,膝蓋在牆的角落裡,然後我想看看你是否能在這個姿勢中擠壓你的臀部。仍然是熱燙的,雙手雙膝,除了現在有一隻腳大概在角落裡,沿著牆壁去你的臀部。這是第一個位置,許多人會在這個位置中掙扎著招募和激活他們的臀部,因為我稱這種情況為姿勢抑制。我們不知道機制是什麼。因此,你把膝蓋拉回身體後面,這就像你在短跑時後腿伸展。實際上,我們只是彎曲下肢。對,彎曲下肢,對吧,那個下肢。第二個位置是進入高跪姿勢。因此,你只是把膝蓋抬高,就像你在跪著,只不過我們現在有一隻後腿在牆上抬起。前腿有一個直角,對吧,腳在地上,直角,後腿的膝蓋靠在沙發和地面交接的角落,腳在沙發上。沒有,只是在地面上。好吧。我會提供一個連結。我之所以稱之為沙發休息,是因為我很久以前創建了這個東西,並且我是在沙發上為我的年輕運動員創建的,當時他們在看電視,對吧。我只是需要一些髖部伸展的曝光。但我們可以在牆上和沙發上進行。最終,我們想要了解的是你是否有臀部的擠壓,能否呼吸,對吧?如果你在這個位置中呼吸變得非常微小,我會想,嗯。所以每當你的膝蓋在你身體後面時,你不能再呼吸了。這在你跑步時效果如何?是好還是壞?在我看來,你的呼吸應該保持相對穩定,與你的髖部動作無關。因此我們希望看到人們能否保持更直立的姿勢。所以這大概是第三個位置。那麼你的軀幹變得更直立,隨著軀幹變直,我們開始增加髖部的需求。軀幹正在直立,膝蓋在負重腿上離胸部的距離越來越遠。你會看到大多數人會說,哇,這真的很僵硬。我甚至無法做到。我在那裡無法呼吸。為了到達那裡,我不得不彎腰背。並且我當然無法在那裡擠壓我的臀部。
    我想告訴大家,這是一個低級別的測試。真正的測試是你的前腳踏上12英寸到18英寸的箱子。所以我們現在還沒有進入測試階段。前腿伸直。不,前腿只是抬得更高。因此,我們將前腿提升到所謂的髖部鎖定。這樣前腿突然將我的骨盆向後旋轉。膝蓋撞向骨盆,骨盆就像在向內收縮。而現在你真的會看到你的髖部伸展情況。這個位置相當於前膝衝刺,真的像是向空中挺起,甚至超過肚臍,絕對是過了肚臍。後腿在你身後。所以這有點像在半步跑中被卡住了。於是,我們突然有了一個很好的測試,讓我們能夠看看我們的能力狀況。我想提醒你,如果你做沙發伸展和細絲訓練,你的膝蓋實際上是在髖部伸展。你的膝蓋甚至沒有在你的屁股後面。這是多麼困難。我仍然在偏向屈曲。因此,我們看到的是你在髖部伸展方面有真正的不足。這是一種改善的方法。你可以做這個測試,停留在那裡,進行一些呼吸,收縮,放鬆,呼吸,做你的等長抗阻訓練,無論你想在那裡做什麼。有很多方法來提高那個,旋轉,側彎。問題是,你現在怎麼在生活中給它加載?所以我們可以在你身上放一條帶子,讓你進行一些靜態抵抗訓練,但告訴我在健身房中,你如何加強髖部伸展。所以當我們談論使用雙腿站姿去舉重時,這仍然不是髖部伸展,對吧?我在伸展髖部,但那條後腿卻沒有。後腳抬高的分腿深蹲,叮叮叮叮。這讓我們逐漸到達那個狀態,對吧?保加利亞人翻車胎。任何時候我需要能夠,像大蹲是一個很好的例子,向前蹲,向後蹲。告訴我關於翻車胎的事情。所以你在談論翻車胎,但然後在運動的頂部,你正在做像壺鈴泳一樣的動作,讓你的髖部向前挺出,仿佛你想要尿到那輛大眾上面。對的。你是在向前推。對。不要試著在頂部尿出來。對的。但你正在談論將髖部向前挺。對的。突然之間你直立,而那條腿,那條後腿是在一個長槓桿的伸展位置。因此,我們花了很多時間在編程上。其中一個最擅長這個的就是Franz Bosch,我之前提到過,他有一些我稱之為Bosch抓舉的東西。所以如果你想像一下站著雙腿,像我在揮舞壺鈴一樣,如果我拿一個盤子或一個啞鈴也無所謂,我基本上會從髖部鉸鏈開始,然後在舉起負載時,不管對你來說什麼是合適的,我會把前腳踏上箱子。於是突然間,我從髖部的屈曲位置轉變,C型身體。對吧?或者直立的軀幹,但還是在鉸鏈姿勢。C型,對吧?是的。對的。然後,我將邁步向前,現在其中一條腿將處於伸展狀態。因此,突然之間,我們為這種伸展增加了速度,因為這不是我們進行反向後腳抬高分腿深蹲時所做的。 我們沒有以速度進行加載。因此,我們開始將速度成分添加到我們正在做的事情上,突然發現挑戰你運動的另一種方式。這不僅僅是變得更重,也可以是變得更快。因此,我基本上,如果你想像一下,這是一個很好的例子,我非常喜歡推舉。我認為頭上推舉是最好的,它是我的一項不容妥協的動作。我們要推舉,C型推舉,頭上推舉,我們在推舉,但如果我把你的前腳放到箱子上,確保你的後腳直,所有的腳趾都踩在地上,並從那個位置推舉,你會發現為什麼你沒有髖部伸展。這會讓你根本不會想著負載,你只會想著你的腹股溝要爆炸。因此,有很多…… 我們建議人們一開始用非常輕的啞鈴檢查那些機制。去推舉,找出你能在頭上推舉多少,你會看到,哇,這種雙腿站姿的前腳抬高推舉會讓你受不了。我做的一個動作,我在猜想,我很好奇這是否能像我想像的那樣激活髖部伸展。這是我一直在做的,我發現這很有用,我不知道這是否真實,但我會把一條相當厚的帶子綁在引體向上桿上,我會蹲下來,像是握住一根竿子在我面前,就像在遊行中托著竿子一樣。我會蹲下來然後跳起來,但不是……但我會在頂部將髖部向前挺出,讓腳在前面。這其實是一個非常不自然的動作,與跳起來並將腳尖指向下方不同。我的腳尖是向前踢的,因此我試圖模仿壺鈴擺動動作的頂部。 我會說,你知道,當我被要求深入分析人們的編程並尋找他們運動實踐中的漏洞時,這對我來說是一件有用的事情。我們查看基本形狀。因此,很高興的是,好的,等等大家,讓我為你們定義一下運動。我會給你一個小框架。首先,我要說,如果有什麼炎症,肩膀其實並不複雜,它的功能並不多。它可以向上舉,向側面舉,向前舉,向後舉。這就是你的肩膀所做的。你可以彎曲手肘,在所有這些姿勢中轉動,但是這些是肩膀形狀的四個基本主要組織結構。
    髖部有屈曲和伸展,對吧?其實我可以側向運動,但那只是另一種深蹲而已,真的,像是我是在做腳部真的很窄的深蹲,還是說我稍微寬一點的深蹲?所以我們可以在這些基本的書檔、基準中,這就是我們所說的原型,突然我可以問,嗯,你是如何承載你的高位姿勢?所以如果你總是在舉重桿或拉下背部機器,其實你是在高位,但並不是在高位的最充分表達中,對吧?也就是說你的手臂垂直向上和向下,與你的耳朵平行。手放在頭頂上方。印章在你的頭上。對的。因此我們可以說,那麼你喜歡用哪些工具呢?壺鈴?很好。這也是壺鈴如此棒的一個原因。單手。我不能把它保持在這裡。它會掉下來。我必須把它放在我頭上。對的。啞鈴也是一樣,但壺鈴限制我們去表達完全的高位動作。我可以看看,你的手側邊是否有足夠的內旋?你是否在做足夠的推舉類活動?四肢前屈,這就是我划船的完成姿勢,對吧?臥推、雙槓、跑步。這些都是我的肩膀進入伸展的動作,無論手臂是直的還是彎的。現在很好的地方是我可以說,那麼,我是在擾動那些組織還是壓縮那些組織?你會問,那你是什麼意思?我會問,你是在推舉還是在做引體向上,對吧?是向上推舉還是做引體向上?這是壓縮還是擾動,對吧?這是看這些動作的非常簡單的方法。我們可以說,你是怎樣到達那裡的?你是從抓舉進入的還是從前架姿勢進入的?所以我們可以看起始位置和結束位置。然後突然你會意識到,哦,我開始理解幫助我改善表現、預測未來表現和幫助我克服疼痛的根本動作和根本位置。因為如果我有的人不表現出運動最高水準的表達,這是我們可以改進的。這就是技術,對吧?我們不僅僅是變得更大、更強,而是說,讓我們更具技術熟練度。因此,我有所有這些方法去看待運動選擇的選擇。再一次,你對什麼感到舒適?但然後我可以用負重來挑戰它,加重。我們可以做訓練量,我們可以增加速度,我們可以增加心肺需求。你可以做超過五次,突然間變成二十次,我們就有代謝需求。我們兩個突然間變成了競爭,對吧?現在突然間我從開放的扭矩變成了封閉的扭矩。我從給你杠鈴變成了啞鈴,對吧?我從開放鏈變成了封閉鏈。突然我們像是,哇,區塊練習,隨機練習。我有所有的工具來理解,你是否能夠把手臂放到頭上,或者你是否在這些不同的領域暴露這些形狀?而我認為當我們只看幾種運動範圍,並且我們只看負重是唯一的方法時,我們就失去了所有的機會和節目設計的豐富性。明白了。讓我回到我那愚蠢的帶子和跳的例子,說,好吧,對於改善髖部伸展,這就是我聽到的很多人所需要的。很多人處於髖部屈曲的狀態。所以你是在跳起來然後再起來嗎?對,我的意思是,或者我們見到的那些美麗的畫面,當然不是我,但像是人們在做長跳時,他們有點像處於拱起的姿勢,某種程度上。噢,我明白你在說什麼。對,所以這個想法是因為帶子是安全的,對吧?試圖讓髖部進入伸展或讓雙腳在跳的前面。這是一個沒有引體向上的保持拉起。你只是在保持在杠鈴上。順便說一句,我不保持我的引體向上,因為我是時間壓力,不,我不保持我的引體向上。我從時候到時候和本·布魯諾訓練。如果你和本·布魯諾在一起保持引體向上,你將再也不會聽到那個的結束。因此我不這樣做,但是不管怎麼樣,因為我是時間壓力。沒關係。我會說我愛嚴格的引體向上。我做的嚴格引體向上比你能想像的還要多,但如果你不能保持,那你肯定有什麼不對。好吧。明白了。我們可以私下再辯論這個問題,但我愛短跑。所以那是髖部伸展。絕對的。我喜歡短跑。我喜歡短跑。我愛跳躍。就像是我非常相信這個,也許真,也許不真的觀點,即隨著年齡增長,我們往往跳起來和著陸的次數會減少。許多受傷來自於缺乏的離心負載。蘇聯系統裡有一句話,當你停止跳躍時,你開始死亡。最低的形式可以是蹦床,另一個低形式的跳繩。最高的形式則需要真的很強大。我愛它。你真的太厲害了。而現在最棒的是,你剛剛做了這個轉變,開始描述你的訓練在不同姿勢的區塊裡。我正在訓練什麼姿勢?我正在加強什麼形狀?這是一個很好的點,它不是一個肌肉。記住,你的肌肉並不是為了運動而設計的。你的大腦是為了運動而設計的。你對身體裡任何單獨肌肉的控制能力是不存在的。這是一個錯誤。所以你其實並不是在訓練你的二頭肌,而是在各種位置上進行手臂屈曲。這個深蹲動作偏重於我的股四頭肌,但我其實並不是在深蹲,對吧?因為那是不可能的。是的。我認為廣泛的誤解是,阻力訓練僅僅是為了以健美的方式增強和強化肌肉,對健美運動員並無冒犯之意。我們學到了很多。但你知道,我們學到了很多,但大多數人很可能會更好地考慮功能性動作。
    實際上,有一些Instagram帳號非常喜歡攻擊的不僅僅是我,還有許多談論抗阻訓練和所有功能模式的人。我得說,儘管有時我覺得這些訊息有點粗暴,但我還是會關注這些內容,並看到一些他們展示的前後對比,這些人把投擲或彈性動作融入到他們的訓練中,例如從靜止狀態全速短跑,並極為專注於身體兩側的平衡。即使我從未參加那些訓練計劃,我也不得不說,很多人確實存在一些不太良好的運動模式,而現在看起來他們的狀態改善了。我想這是因為我必須假設他們融入了更廣泛的動作範疇,更多的髖部伸展,並運用身體的兩側,所有你提到的那些事情。因此,我認為健美的部分對於使人們走上正軌是件好事。我常常說,抗阻訓練的神奇之處,抱歉我說得有點多,但我認為如果有人天生不喜歡運動或抗阻訓練,抗阻訓練是少數幾種運動形式之一,由於血液流動以及所謂的“泵”,可以給人視覺和感官上的體驗,讓人們了解自己可能會取得的進步。
    這和去跑步不同,跑步結束時你可能看到一點體脂肪減少,而兩天後又降低你的體脂肪百分比,對吧?抗阻訓練為你提供了一個關於未來的視窗,並為進入一個非常複雜的對話提供了一個入口。我一直在思考這些,人們會說:“嘿,我只是想要感覺好點,我在跑步時不想讓小腿受傷。”你會說:“好吧,其實可以很簡單。”你也有權利讓自己看起來健美又健康。我的意思是,你可以隨心所欲地讓自己變得更加健壯。而Mark Bell每一篇文章都會強調這一點。我認為有些事情是我嘗試做的,我們從來不會向下攻擊,我們只是指出我們所做的事情,這是我們的模型,但任何人在互聯網上使用的模型都必須做到三件事:它必須解釋當前現象,對吧?它必須預測未來現象,並且必須容易溝通。所以讓我看看你的模型,它是如何工作的?它如何解釋?如果我做你的事情,我會在這方面變得更好嗎?這是我感興趣的地方。
    所以我看到的是,很多重複的有趣健身,讓人感覺變好了,但我仍然必須過來進行深蹲,或者我仍然必須在這裡進行能力訓練。但是我們可以看到我們需要讓人們接觸到更大的動作範圍和更高技能動作的真相,而這些是我們在傳統健身房很難獲得的。然後,我認為我們看到的一件事是,轉向運動文化,這個概念是由Ido Portal創造的,就是健身房並不一定能產生更好的運動者。我們原本有的是人們在學習某項技能,比如投擲什麼東西或參加田徑運動,我們會訓練然後再去做更多的那種運動。然後我們所做的就是把健身房或運動技能動作移除,然後僅僅留在健身房中。你可以看到對此的反應。你並不優雅,你沒有更多的移動解決方案,你的能量轉換得不好,你不優雅,沒有節奏。所以我們真正的關鍵在於,我們想要把回放放進去,你可以看到反應是,如果我們只是做臥推和哈克深蹲,也許這並沒有成為最好的運動者,但肯定會造就一個我們稱之為“健美女孩”的壯漢。
    在那部電影中是什麼?《健美女孩》(Hot Girl Fit)?裡面一位男演員,誰是《龍捲風》(Twisters)中的男主角?那位令人難以置信的演員。他曾參演過《壯志凌雲》(Top Gun)。無論如何,他游泳時,女主角就問:“嘿,為什麼你喘不過氣?”他回應說:“我不做有氧運動,我只練腹肌和二頭肌。”她說:“哦天,那你就是健美女孩啊。”確實,擁有這麼大的引擎,卻沒有去實際運動。我要確保這不是對那些健美女孩的冒犯,但這裡的想法是,你想要用你的身體做到什麼?讓我們從這裡開始。然後我們可以開始說:“你能使用什麼?” “你的訓練年齡是多少?”這是一個細緻的對話,這也許就是為什麼你應該擁有一位教練並與之共同成長的原因。但我們不能假裝擁有腹肌和大二頭肌會讓你成為一名好的MMA選手,對吧?你可以看到為什麼這種抵抗感會出現:“嘿,那讓我變得不太運動。”我們要小心這一點。
    是的,我希望使用抗阻訓練來讓我變得更強壯,更擅長跑步。是的,那就是我心中所想的。是的。我在高中的一個賽季參加過越野賽,並不太好,但真的很喜歡它。我熱愛跑步,跑了很長一段時間,我永遠不會成為一名專業選手。我在高中的一個年頭參加過越野賽,也許我們過往互相競賽過。哦,不,你比我大一歲。我,我想,對了,我晚點再講這個故事。我那些故事在這裡並不相關,但我使用抗阻訓練來提高我的跑步效果,變得更快、更遠,對我來說沒有痛苦。是的,這就是我希望我們在訓練中尋求的目標。現在從長期和耐用的角度看問題,對吧?或者正如Juliette所說,“你難道不想從沙發上彈起來去冒險嗎?” 我希望擁有一個能達成這個目標的身體。
    我認為我們在健身房裡宣傳的並沒有真正實現這一點。即便如此,我只是希望大家聽取並深入理解安德魯所說的話。那個框架就是我現在擁有一個第三方的客觀指標。我的跑步隨著訓練變得更好嗎?這是一個很好的方式來評估你的訓練。是的。我變得更快了嗎?我感覺更好了嗎?這對我真的有效,並讓我避免任何向只是在哈克深蹲機上增加更多重量的重力吸引力。我喜歡漸進的超負荷。我喜歡用更多的重量來更好地完成動作等等。但是我發現,當健身房變成這種閉環時,它就會變成一種無休止的探索:我究竟想要什麼,這個年齡我又想保持力量並也許增長一些肌肉,但最重要的是……你想變得更重嗎?我不想。這不是很奇怪嗎?我不知道。邁克爾,你需要儘量增加肌肉,因為冬天快到了。我的目標是實際上變得更強而不變得更大,並保持我的耐力。我喜歡每週進行一次長距離的搖擺跑,一次短距離跑和一次衝刺跑。我想,我會這樣做。大家,你剛剛描述的對於一個典型的人來說,就是做一次長跑、一個短跑和一個高強度的運動。沒錯。這就是目標。這就是關鍵。是的。如果我每週大多數時候都是這樣的話,那我會做腿部訓練一天,身體訓練日,大家都會笑說身體訓練是什麼東西,身體訓練包括脖子和腹部。讓我們做下一項訓練。我們去做側腹訓練。你想在側腹上做身體訓練。我們真的很困惑。我們正專注於側腹訓練。然後,我會額外進行小腿、二頭肌、三頭肌、前臂和握力的訓練。這周六。我們所做的這些組合,對我來說並不是為了滿足我訓練的需求,而是生活的需求。我可以為了趕飛機而衝刺,帶著行李,能夠到達那裡而不至於咳嗽。 我可以去背包旅行。比如你說,嘿,讓我們去背包旅行,或者明天你可以去大峽谷,你將背著75磅的背包。這多棒!晚上我會有點酸痛,但我會感覺良好,舒適的酸痛。對吧?我們可以一起去健身房,而且我可以在哈克深蹲機上放上,對我來說,感覺像是一個值得尊敬的重量。我們做一些全範圍的臀腿舉。我可以懸掛在橫桿上,但我並不想打破引體向上的紀錄或跑馬拉松。 我發現,任何時候我在某種訓練中走到極端,我最終都會受傷生病,我對此並不感興趣。我喜歡這樣想,我可能錯了,我在這裡可能是在投射,我代表了大多數人想要的東西。我也想能夠時不時多吃一點,就像感恩節快到了。我也希望能夠不必整天吃東西,然後吃一頓大餐,而不至於因為神經質地擔心那些與營養相關的事情而淚如雨下。基本上,由於我的時間安排,我每天會跳過一餐,這就像非故意的間歇性禁食。那些對蛋白質過度執著的人會說,哦,那並不好。但是,是的,好吧。因此,也許我會少一點肌肉。我不希望對我的訓練那麼神經質,以至於忽略了我生活中更大的使命。請注意,你所說的就是,我訓練是為了好玩。 而我只是想深入強調一下,我們已經抽走了訓練和健身中的樂趣和遊戲的元素。而現在,它變成了,我必須追求VO2 Max,活到150歲,並且我必須去做。而你忘記了整個事情其實是讓你能夠去度過一些時光。因此,我喜歡說,健身房和所有那種真正專注的訓練是花時間在你的“積分”上。然而,我的一位教練朋友 Никол在談到CrossFit時會說,我們不以時間為導向。停止以時間為導向。就像這樣,我們衝浪是為了能夠整天衝浪,並且能夠比其他小朋友衝更多的浪,因為你不夠健壯,對吧?我想去徒步旅行,然後騎自行車,玩耍,滑雪,做我想用身體做的所有事。可能我想抱住我的孩子,或於是在這個倉庫裡完成我的工作,並且開始以更簡單的方式為生活做好準備。這並不會感覺有多大的負擔。而且,它也恰巧是理解你動作的最佳工具,因為我的專業教練可以看你跑步並告訴你,這就是我們正在努力的地方。而對於其他人,我們需要說,哇,我的肩膀,這個臥推,這個飛鳥啞鈴臥推有些困難。我正在失去一些肩膀的延展性,對吧?或者至少我在觸碰這些動作。這最終成為一個非常有趣的診斷工具,我們可以真正對改善功能和減少肌肉骨骼不適進行嘗試。我認為這是這個的模板。是的。享受你的訓練,並包括享受艱苦訓練,是人們能做的最好的事情之一。幾年前,當我滑板的時候,我的滑板運動對我自己造成了傷害,因為出於同情,我被幾位贊助商選中,然後我對於我並未進步的事感到著迷,這讓我摔斷了腳。不久之後,我沒有厭惡它。我愛它,我也愛這個社群,但它變成了別的東西。如果我只是退一步,說好吧,我在這方面還不錯,我可以變得更好,我會專注於享受它,然後讓自己的生活以其他方式獲得收益。
    我本來可能會做一些你知道的,像是前側翻轉和游泳池的技術,但不幸的是,我現在做不了。如果我能在邊緣做個漂亮的前側磨擦,那我就算幸運了。至於健身,阻力訓練和跑步,我熱愛阻力訓練和跑步。運動前的那杯咖啡味道有十倍的糟糕,因為我要開始運動。我喜歡把它當成一個機會來聽音樂、聽播客。圍繞著這一切的東西仍然純粹是快樂的。即使在我運動強度達到95%、100%或80%時,我也會覺得我真的很享受這個過程,我迫不及待想要回到其中。
    所以當我們看待社會健康時,第一件我們要爭論的事情是,不是說什麼是最重要的,而是問你想做什麼,以及你的朋友們會和你一起做嗎?你會經常去做嗎?讓我們從這裡開始。然後我們可以開始慢慢融入其他一切,特別是社交孤立和社區的缺乏。我覺得運動是人們聚集的最後地方,對吧?運動場邊。這是整個我教過的世界的通用語言,除了南極洲,我在每個大陸都教過。每個人都知道什麼是伏地挺身。每個人都知道什麼是硬舉。這不是科學,抱歉。這不是數學。那不是通用語言。是臥推。每個人都知道,無論用任何語言都可以告訴你你能臥推多少。所以那裡有些東西是普遍的。而我認為當我們看待這個人文的運動生態時,我們真的可以開始不感到瘋狂,去思考我們的世界是如何改變的,但我們如何通過創造更多的運動機會來反擊。
    對我來說,整個視角就是當我們努力解析複雜問題時。我有一位世界冠軍受傷,兩次世界冠軍,無法完成巡迴賽。你知道,我問他們的第一個問題是:“告訴我你的睡眠狀況。”我是一個睡眠不好的人。哦,告訴我更多關於這方面的事情,對吧?因為我無法理解你的攝入和排出,除非我們進入睡眠的話題。然後我說:“那麼,告訴我你的飲食。”我吃得很乾淨。很好。給我找出來吧。我甚至不知道那意味著什麼。乾淨。結果發現,攝入不足,營養不夠,宏量營養素攝取不足,微量營養素也不夠。我想,“哦,我們開始改善這些。我們開始收集睡眠。”當我們真的開始將一些行為劃分時,對我這個51歲的人來說,我痴迷於我的組織不會衰退。阿基里斯腱的撕裂就像是每個物理治療師的噩夢。我每天跳繩,運動範圍非常好。我做很多等長運動。我就不會撕裂我的阿基里斯腱。現在,我可能會撕裂阿基里斯腱,但我不會撕裂它。所以組織健康就是其中一部分。
    所以現在我必須看看我的飲食。我必須看看我的血液檢查,然後看看我的睡眠,以便我可以真實地定義一些這些東西,這樣才能形成一種準備狀態,組織耐受性健康。然後我可以查看其他的事情,這真的,如同我們又開始獲得運動或遊戲的框架,創造這個地方,使我突然可以開始理解輸入和輸出,以及如何照顧這個身體,以便我可以用我的身體做我想做的事情,這就是我們對流動性的全新定義。我能否做我想做的事,並且可以無痛?我在這裡的非科學評估是否正確,當我看到一個年齡介於80到100歲的人仍在活動時,這個人往往會做一些與體操相關的事情。那裡有一個令人驚訝的視頻,一位中國的高大男士,本質上是在做“皮肤猫”(skin the cat),然後進入引體向上,再做“皮肤猫”。人們可以查一下。希望這不涉及真正的貓。應該不會。還有一位85歲的女士在衝刺,所以我們談論的是體操類型的動作。他是否停下來?衝刺動作。有時候會是在健身房裡舉重的人,但更多的時候,是體操類型的動作,比如引體向上、雙槓、平衡木或衝刺。這是否使他們達到這個年齡,還是只是這些動作的呈現?基因。他們是否感到安全,告訴我他們的飲食,告訴我他們的訓練年限?但可見而知的是,我們有需要更大動作範圍和身體控制技能的學科,以及高功率輸出的需求,對吧?嗯。
    所以我們在成人的計劃中所做的事情之一是,我每週讓你衝刺一次,像衝刺一樣,因為人們從未衝刺過,我不是說你可以去跑。我覺得你沒有能力做到這一點,但我會把你放在自行車上,讓你掌握控制,看看你的峰值瓦特數,這就是衝刺。所以理想情況下,我希望你能做一些跟腱衝刺和重複,但我認為你沒有組織的耐受性或運動範圍,我知道結果會是什麼,但我可以把你放在自行車上,問:“我們可以達到這個峰值瓦特數嗎?”而你剛剛發現的是,“嘿,我仍然需要保持快速移動的能力並在大範圍的運動中保持控制。”這就是為什麼如果你做瑜伽和一些衝刺,你會變得非常厲害的原因。這是一個非常好的方法。而為什麼那些只做橢圓機和小啞鈴的人,其實是在自欺欺人。這只是一堆忙碌的工作。外面有很多只是忙碌的工作。這讓人們感覺似乎他們參與了一個計劃。再次強調,我們希望將情感抽離,如何推進那些粉色的啞鈴?1000次代表2000次,對吧?讓我看到進步。突然間,我無法推進和回退這些東西。
    我想說的另一件事就是,“這樣做是否讓事情變得更好?我們在訓練什麼?”我覺得忙碌的工作有點裝飾性,我做很多預防性訓練和矯正運動。我心想,“等等。為什麼我們不專注於做我們正在做的事情,然後讓它退步和進步,並問你是否有原生的活動範圍,是或不是?”但如果我們看看典型的人,尤其是那些在聽這個播客的人,他們在健身房裡可沒有兩個小時的時間。如果你的計劃需要我兩個小時的時間,我就不行了。如果需要我一個小時,我也許不行。我實在太忙了,有時候我在吃很多30分鐘和40分鐘的碎片化訓練,加上很多其他的活動,而這對我來說已經足夠了。因此,我們真的需要看看人們是如何在他們的環境中找到自己的,以問:“這對你來說合適嗎?什麼是必要的?”原來,很多二十多歲的玩樂、大量拍攝自己在健身房的影片,當你有三到四小時在健身房時是很棒的。是的。按順序聽整張專輯或播客或書章,我認為,如果可以的話,這比在運動時給自己機會發短信和上社交媒體要有價值得多,因為這樣就變成了一件非常分心的事情。我認為任何形式的運動也是一個提高專注力的機會。每個人都可以按順序聽播客或書籍,等等,或者聽一張專輯。但是,我發現,至少對我自己來說,如果我在社交媒體、發短信或電郵的打擾下進行訓練,由於這些都很可獲得,這種干擾會延續到我的整個一天,讓我變得更加分心。我相信你。怎麼樣?我相信你。而這就太好了,你說:“嘿,這不適合我。”我發現我最好的思考是在極大的有氧負荷下進行的。我真的會想,“哦,”然後經常跳起來在白板上寫下某些東西,然後回去繼續做我的事情,因為這會創造流暢的狀態,而如果我分心,我就無法真正聽到發生了什麼。有時我希望自己分心,而有時我希望自己娛樂。這很好。我得做兩個小時的騎行。我在為二月份的四天滑雪旅行做準備。但是注意,我已經在11月初就開始為此做準備了。我已經準備好了。這需要我的訓練逐步增加。因此,我現在的很多訓練都是在朝向“我能否以我想要的方式成功地完成這四天艱難的挑戰?”發展一些事情會有所下降。力量會降低。我的身體組成會改變。我喜歡稍微輕一些。我在玩。有時候我必須進行兩到三小時的穩定工作,我會在想,“耳機,你知道我在說什麼嗎?所以娛樂也沒關係。你不必像和尚一樣做你正在做的事情,但我真的喜歡你說的話。我覺得分心。是的。讓我們把這當作集中注意力的時間。讓我們把這當作互動的時間。健身房應該是世界上最孤獨的地方。如果你沒有進行眼神接觸和交談,或者高五,那就換一個健身房。”如果我不問你有關筋膜的問題,我會感到遺憾。你和吉爾·米勒是我第一次聽到詳細談論筋膜的人之一,讓我最終理解了我們生理的這個令人難以置信的方面,筋膜正在做的許多事情。我知道這是一個龐大的討論,我們可以花幾個小時,但……我不是筋膜研究者。對。但我記得你是第一批談論這種關係的人之一,告訴人們有筋膜,我們有這種叫做筋膜的東西。這可能是我們生理學中一個重要的部分,關乎我們的運動能力。你認為緊繃的筋膜,或所謂的,我可能現在冒犯了很多人,緊繃的筋膜在多大程度上限制了我們的運動,而致力於筋膜釋放或移動,謝謝,可以讓我們更好的活動。也許可以改善姿勢。甚至也許讓我們感覺更好。有很多理論,有些可能錯誤,有些可能正確,關於筋膜能為我們做什麼和不能做什麼,但你發現的筋膜中有哪些特別有趣的事情,你想分享的呢?我想我們應該這樣做:如果你把筋膜從人體運動方程中抽離,運動就停不下來。對嗎?所以最近,有人說我們剛剛發現筋膜,這並不完全正確。有一組20年前的視頻由一位自稱是“靈魂航行者”的人拍攝,他的名字是吉爾·赫德利,他在YouTube上進行了現場解剖。我甚至不知道他是否還在那裡,但他基本上是免費在互聯網上進行了所有這些大體解剖。他描述道,四位真正描述筋膜的人將其視為這種令人難以置信的結締組織網絡,包圍、包裹、儲存能量、進行交流,具有張力性。我必須透露,我在博爾德上學,可能交過一個去接受筋膜療法的女孩,並且她是一名筋膜療法師,而我有接受筋膜療法。她是最早一些真正談論我們如何透過觸摸來移動筋膜的人之一。所以我在90年代開始接觸筋膜,當時我接受了筋膜療法。所以當我試圖幫助某人思考疼痛或恢復位置時,這有點過於露骨,但會為人們提供一個框架,我們會問,這是一個環境問題嗎?你水分攝入不足嗎?因為你的組織需要保持水分才能滑動。你有發炎的問題嗎?這就是為什麼我們談論營養和睡眠,因為我們有這個環境因素。然後我經常會說,“嘿,我們只是有運動問題嗎?你只是技巧不佳嗎?讓我們先修正技巧。讓我們首先讓你對這個動作的最高表現進行活動。嘿,讓你的腳更直。讓我們重新集中關節。”
    我們可以有更好的組織嗎?」然後我們開始說,因為有時候這只是動作問題,只需要一些排隊。我們說:「這是關節囊問題嗎?」這個囊的僵硬程度。關節囊是圍繞所有關節的結締組織的袋子,這可能會導致你活動範圍的巨大限制。因此,我們做的很多事情是,當我們嘗試使關節組織活動,這是我自己偏見的方式,因為我接受的是一種在澳大利亞受訓的手療法訓練,我們會說:「那這只是傳統的肌肉限制嗎?」我們稱之為肌肉動力學,因為它包括高張力、壓力、恐懼,但觸發點是文獻中記載的現象,肌肉變得僵硬,並變得纖維化,對吧?你可能有高張力試圖保護你,所有這些原因,但這仍然會限制你的活動範圍。最後,我們會談到滑動表面。因此,我們不再談論皮膚及筋膜的各種層次,我們會說「滑動的東西,它們在滑動嗎?」如果你抓住你額頭上的皮膚,它應該能在所有方向上滑動。注意皮膚應該在你的肌腱上滑動所有方向,對吧?如果我抓住一個典型人的跟腱,然後抓住跟腱上的皮膚,它是毫無動靜的。就好像他們有一個外骨骼一樣,那種筋膜的隔間,它是被固定的,與底部表面緊密附著,這造成了組織的限制和更高的緊張度。因此,當我們使這些組織活動時,我們試圖保持組織的滑動和滑動。這是一種簡單的思維方式。神經必須通過神經通道運行,做出大口呼吸,使你身體的所有方面都能活動。我們只是需要以一種系統的方式來思考。因此,有時候如果你去看一位 ART (主動釋放療法)從業者而沒有解決你的問題,可能這根本就不是筋膜的問題,對吧?如果你去看一個專門處理肌肉的人,也可能不是肌肉的問題。如果你去見一位脊醫,他們針對你的關節結構進行調整,對吧,或者是一位好的物理治療師,也可能不是關節限制的問題。如果你見了一位教練,而他們無法幫助你擺脫問題,那可能也不是……所以我們需要認識到,如果更多的深蹲就能解決所有問題,那麼我們早就已經解決了所有問題。如果滾筒的使用就能解決所有問題,看起來我們早就已經解決了所有問題。因此,我想最終造成的情況是,我們希望將筋膜視為系統中同樣重要的一部分。而我們能以一種簡單的方式在家中直接影響的其中一種方式是開始一些簡單的肌筋膜活動治療。事實上,肌筋膜是指肌肉和筋膜,但還有骨筋膜的連接。那裡的筋膜是否能在骨頭上滑動,對吧?我們可以看看肌腱和筋膜之間的連結。再一次,這些組織是否按照應有的方式滑動和滑動。這是一種更簡單的觀點。然後我將進行測試和再測試,不是基於主觀的疼痛,而是你的活動範圍和對活動範圍的進入情況如何?謝謝你。我想嘗試滾動很久了。然後我的一位朋友,一位前海豹突擊隊成員告訴我,在他接受滾動的某個時候,他們戴上手套,伸入他的鼻孔,進行筋膜釋放,並且,他引用說,這是他經歷過的最痛苦的經歷。我聽了之後,心想,好吧,你知道,我甚至不認識海軍特殊戰隊的人,但他們太軟了。我沒有這樣說,是Kelly說的。你們知道自己是誰,我的朋友。但我呢,你知道,我承認,這並不是說我會不惜一切代價去避免痛苦,但這讓我認為我可能不想進行滾動。我也不想讓任何人把手指伸進我的鼻子。所以我假設我可以說,嘿,我想試試滾動。我不需要聽到這種東西,比如,哦,你知道,這裡有所有的情感釋放,這些,嗯,還有其他方式來做到這一點。我想知道,這要一直痛嗎?這是問題。它需要痛苦嗎?他的聲明非常嚴重。因此,讓我們在旁邊稍微進行一下選擇,因為我不是一個粗野的人,但讓我們說,調動你的組織不需要痛。事實上,你很可能會經歷一些不適,但讓我們談談幾個指標。第一,你必須能夠完整呼吸,對吧?所以如果我在調動你,或者你在調動自己,而你突然停止呼吸,那你就太深入了。因此,對你來說一個簡單的方法是說,嘿,我在這裡可以呼吸嗎?第二,我喜歡有意識的收縮。所以如果我在調動,或者別人在做某些事情,我應該能夠好好地借力一下。我應該能夠控制。如果疼痛或深度或壓力對系統施加了太大的負擔,以至於我完全失去肌肉控制,那我在做什麼,對吧?然後,你知道,這兩個部分,我能否在這裡呼吸?我在這裡是否可以控制?這些都將有助於讓我保持在安全範圍內。然後我們傾向於不在一個組織上工作超過五分鐘,只因為我想明天繼續做其餘的工作。如果你給我10分鐘的工作,那真是太棒了。我們喜歡在上床前進行軟組織治療。我們發現這樣我們的依從性更好。沒有人在上床前的10分鐘做任何生產性的事情。
    第二點,就像一個孩子,當你把孩子放上床時,你會說,首先我們要洗澡,再重讀那本書,然後我們就上床睡覺,對吧?你的大腦會想,我知道接下來該做什麼。所以如果你做這些滾動或一些軟組織的運動,自己按摩,你是在訓練你的大腦去知道接下來會發生什麼。我們發現,當人們進行按摩或自我按摩時,他們不會站起來想要和誰打架。他們非常放鬆。如果你曾經去過水療中心,做過按摩,你不會在按摩後出去搶東西或打架。你是如此放鬆,兄弟。因此,我們發現這是一個很好的方式,正如吉爾·米勒所說的,開啟關閉開關。這是一個很美的說法。我怎樣告訴自己轉變出這種戰鬥或逃跑的狀態,讓身體每個部位冷靜下來五分鐘,從腿部的任何地方開始,從任何僵硬的部位開始,怎麼問?我能呼吸嗎?我可以收縮嗎?你會發現這是一種非常簡單的方式來開始獲得一些反饋。而且並不是所有的組織都是一樣的。如果你來找我說膝蓋疼痛,我會想看看你的姿勢,但我也想要能夠施加我全身的重量在你的股四頭肌上。如果你不能承受,那我就稱之為不完整。而那些會說,哇,這可真沉的人,你們還沒有接觸過我們這些有著厚實纖維的臀部肌肉的人,真的需要施加很大的重量。所以我們每個人的敏感度都是不同的,但如果我尊重你吸氣和收縮的能力,那麼突然之間我們就開始調整了。我建議你去泰國,找一位體重109磅的65歲熟女做泰式按摩。當她在工作你的股四頭肌時,如果你受不了,她會說,不,我還沒完。如果你感受過你的股四頭肌,你會意識到底線有多低。好吧,熱和冷。你是第一個告訴我,嘿,聽著,冷水很好的人。冰水浴、冷水澡對於改變你的狀態和培養抵抗力是很好的。這很有趣。這很有趣。我今天早上在拉德的泳池裡進行冷水潛泳。這很有趣。我會加上引號。是的。有時這是第二類有趣的經歷。它絕對會在接下來的很多小時裡改變一個人的狀態,原因我們現在明白了。但你是第一個指出,對於受傷來說,通常更好的是去增加組織的血流,而如果要選擇一種工具,熱可能是更合適的工具。沒錯。所以我想你甚至提到過有研究顯示冷水浸泡可以減弱訓練效果。如果在增肌和力量訓練後的六到八小時內進行,因為它強大的抗炎特性,會阻止一些促使適應反應的炎症。簡單來說,如果你的目標是增大肌肉和增強力量,那麼在訓練後的六到八小時內,盡量不要進行基於浸泡的故意低溫暴露。可以找其他日子來做。可以提前做。事實上,斯坦福大學的運動員基於克雷格·海勒及其他人的大量研究也是這樣做的。如果不想做,完全可以不做。再說一次,我不是說要堅持冷水浴。但它可以減弱或甚至防止這些適應反應。但在其他時候,這是一個減少炎症、改變心理和身體狀態的好工具。看,進入冷水浴總是讓人不舒服。重點是你出來時感覺會比進去之前好得多。這是最簡單的說法。我是一個中年人,想成為我鄰里裡最好的中年山地車騎士。我的潛水時機會影響我成為那個普通運動員的能力嗎?不會。所以別再想了。人們常會問,最佳時機是什麼時候?我會問,對你來說什麼時候有效?如果是早上第一件事?朱麗葉發現如果她熱了然後再進冷水浴,她的狀態會被激發並且準備好。她說,我現在不打算睡覺。而且我會熱完又冷,熱完又冷,就像有人拉了緊急剎車一樣,對吧?所以首先,對你來說什麼時候有效?對吧?其次,如果有表現上的擔憂,我們會儘量將其與訓練保持距離。這是我們的說法。晚上訓練,潛水前。如果你想,早上訓練,晚上潛水。像這樣變冷。這很酷。這也是不使用冰敷傷的原因,因為它限制了我們身體的癒合能力。它提供了阻力,可能以收縮的階段來降低速度。你身體最終會自己變暖。因此,我們常常說,身體要麼以人的速度恢復,要麼恢復得慢。所以沒有所謂的快速療癒者。你只是,哦,你在以人類生理的速度進行療癒,而其餘的人則在做愚蠢的事,限制了我們的恢復,比如飲食、睡眠,對吧?當我們談論任何人手術或受傷後的情況時,我們的基準是八小時躺在床上而不看手機。這是最低要求。即使你沒有睡覺,因為休息是第二好的事情,但我實際上無法理解進入和輸出的情況。讓我非常清楚。 如果你想增長肌肉、學習技能、改變身體組成、變得更強壯、感覺,那麼這一切都和八小時有關。我們以七小時為最低限度。當然,你是個人類,你能應付。我昨晚壓力很大,想和我的朋友安德魯一起上這個節目並表現得很好。像我沒睡好,但我是一個人,我仍然會出現。
    所以,好的地方在於我們可以開始說,好的,我們在管理、調節以及提升人類最大癒合速度方面能控制什麼?結果顯示冷水可能不是最佳選擇。冰敷某個部位可能會抑制前列腺素的釋放,對吧?這意味著你可以把它想像成你有這些循環的幹細胞。再一次,抱歉給大家帶來的只是非常粗略的介紹。我們需要受傷組織發出的化學信號來召喚那些細胞。但如果我用冰敷抑制這些信號,那麼一些細胞可能會錯過這些信號而過去。我曾經看到一篇很棒的研究,約在一百萬年前,它研究了在澳大利亞軍事戰術運動員中使用布洛芬的情況,這些運動員的腳踝扭傷很嚴重。那些接受了布洛芬的運動員,這和冰的作用一樣,抑制了前列腺素的釋放,對吧?減少了一些化學信號的發出,他們的恢復速度比那些沒有服用布洛芬的運動員快,但是他們卻有慢性的腳踝不穩定性,因為他們沒有足夠的癒合反應,因為他們抑制了那個癒合反應。所以我們發現,看,你的身體會等到它再次暖和起來。但如果你想通過在一段不具體的時間內把一個不具體的冰墊貼在一個不具體的組織上來啟動血管新生和製造新的毛細血管,以及調節所有這些東西,那你得開玩笑。我說的真的是愚蠢。冰對於溫的瑪格麗塔有幫助嗎?有。心臟手術?有。早上叫醒你?早上叫醒你?嘿,我有一個孩子需要安慰劑。我可以麻痺那個東西,給我的孩子一些安慰劑冰。這很好。對於疼痛控制確實有效,因為你一旦麻木,就感覺不到任何東西。但當你把那個東西拿掉時,會發生什麼呢?我們將會回到原點。所以我們發現我們有很多更好的工具。而且再次強調,我們不是說這是壞的,我們轉而說我們現在有太多更好的工具來管理擁塞,因為這實際上是我們用冰和癒合所要做的,我們想要阻止腫脹,對吧?腫脹是身體的一個錯誤,而這種情況可能並不是真正的錯誤。再說一次,250萬年的進化,這些東西真是太棒了。但我們知道,無法移動和排出那種腫脹是個問題。因此,當我們讓人們進行非疲勞的肌肉收縮,像H wave這樣的NMES設備時,我們發現我們實際上可以去擠壓和保持以控制的方式移動。而且我們的臨床結果比用冰要好得多。談論加熱墊、熱水袋、桑拿。是的,是的,是的。你會坐在桑拿裡嗎?是的,我會。我喜歡桑拿。你多常去桑拿?只要有機會就去。有時是短時段,有時是超熱的時段,有時我會幾次熱冷交替,像你之前說的,我不是追求某種特定的適應反應。桑拿是我們放鬆和聚會的好方法,有時我們只是無聊,得做晚餐或繼續前進。所以我會盡量去桑拿。如果有什麼我會做的,那就是我經常去桑拿。引擎越大,剎車越大。對我來說,這是一個很大的剎車。你提到了Laird。我見過Laird把攻擊自行車拖進桑拿。這是大多數人可能不應該做的,因為他們會因為過熱而死。我們稱之為Restrepo。這是地球上最糟糕的地方。不過,熱是一種有趣的工具。如果我讓桑拿熱得不舒服,然後逼迫自己只用鼻子緩慢呼吸,這樣我就不會感覺到鼻腔內部的燒灼感,我只需這樣做10或15分鐘,這是很棒的壓力韌性訓練。但跟冷水沖洗非常不同,你可以選擇肌肉忍受或分散注意力或其他什麼。在熱中,你的心率正在上升,這種跟隨心率走向更高壓力狀態的誘惑也會隨之而來。因此,我發現你可以變得非常、非常熱,顯然要對這個保持安全,但仍然能維持相當多的平靜。我認為這是一個很棒的工具,但你必須要努力去做到。順便說一下,我喜歡這個。因此,人們可能會想,這又是為什麼?為什麼不享受桑拿呢?但我喜歡在那裡聽格里高利聖歌或其他一些東西,並做一個非常均勻和冷靜的挑戰,例如在215或220華氏度下能保持多麼冷靜。而且我戴帽子,這樣那些高溫就不會傳遞到大腦中。你會讓自己走出去。最後,驅使我離開桑拿的原因是我想要嘔吐,因為我變得太熱了。我的腦幹就像,兄弟,你可以選擇不這樣。我像是,必須得出去了。然後我就走出桑拿。然後我為什麼如此喜歡冷水,因為在我們的泳池或冷水沖洗中,我可以再回到桑拿。對,對。這是對比。我嘗試每週做一次,桑拿、冷水、桑拿、冷水、桑拿、冷水。每週一次,再次強調,並不是為了任何特定的事情訓練,而是能夠回到Jaco家,因為我和他的家人及朋友們在Jaco家裡一起去過桑拿。我想他們想看我會在何時「當掉」。他們想要壓倒你。我想他們把桑拿的溫度調到222到230華氏度,他們叫… 他讓我上了這個台階。我最終倒在地板上,他們取笑我,因為顯然,在地板上的溫度比在上面低。因此,他們稱那個地方為Huberman spot,懦弱點。但他是個桑拿的野獸。大家,這不是一場比賽。在Willing家是這樣。我告訴你,絕對是的。我喜歡熱和冷的其中一個原因是,它告訴我我的準備狀態。
    我的狀態就像我的二氧化碳耐受性一樣,當我感到壓力和未能徹底恢復時,我的屏氣時間非常短。我對熱的耐受性急劇下降,對寒冷的耐受性也是如此。很容易就會變得非常快。我立即開始發抖。我心想,哇,我在這裡待了30秒,就已經開始發抖了。我想,嗯,這又是一個數據,顯示也許我需要在健身房度過一個70%的日子並活動一下。我不必休息一天。我相信,吉列特和我相信所謂的訓練意願。每天早上我們醒來,就像你或許用一些鍛煉來自我調節,孩子們,對吧?我們開始思考我們要鍛煉什麼。我們打算騎自行車。我們要做什麼?我們要舉起什麼?當我們醒來時,我們開始思考何時要這麼做。有時候,我們醒來時,那種感覺卻不在。我們問自己,這種感覺為什麼不在?是我嗎?我應該有那種感覺。我們還是應該去鍛煉。不過,我們真的會努力聆聽那個聲音。而當沒有訓練的意願時,這與糟糕的熱耐受性、糟糕的二氧化碳耐受性、糟糕的寒冷耐受性,之間的關聯真的很奇怪。我認為這是一種很好的方式來從第三者客觀的角度了解自己,尤其當你越來越擅長這一點時。你就會想,哇,今天真的很糟糕。對,我喜歡這個。我認為評估一個人努力的重心推進程度是很棒的。我從別人那裡借用了這個比喻。這不是我想出的。他說,無論什麼事物,你要麼是後腳跟著地,要麼是平腳站立,要麼是向前的重心。我們聽到很多有關鼓勵自己始終保持向前重心的話。我今天聽到的是,有時這樣做很好,有時候退一步也很好,但要探索完整的範圍,為了更好的表達,類似情緒的運動範圍。是的。而且記住,最終這一切都是應該是附加的,對吧?它的目的是為我創造一個框架,使我的身體和我的關係變得更耐用。我們甚至還沒有談到桑拿的事,桑拿就像是人與人之間的粘合劑。它讓人們能夠聚在一起。我注意到,對於我的男性朋友來說,這創造了每週一次的聚會,因為那太熱了。我們都變得非常脆弱,我們和朋友交談,分享這些故事,交談關於我們的生活。因此,這為此創造了框架。如果這是桑拿的好處,我只要這一點就足夠了,對吧?我和我的妻子感到在一起桑拿後更有聯結。我想,誰在乎熱休克蛋白和阿茲海默症?那也許也很重要。但我喜歡很多底層的東西。我想對我們來說,容易把一切變得過於科學和過於有戰術性,以至於我們忘了,大腦的整個目的是與其他大腦在一起。就這樣。這就是為什麼大腦的存在。然後這些大腦一起去做很棒的事情。有時候就是這麼簡單。當我們開始戴上那個濾鏡時,變得可持續多了。我對能活到110歲不感興趣,我對能夠承受過程到達110歲的耐用性更感興趣。我喜歡這句話。我一些最好的友誼是在桑拿中建立的,而不是單單逼迫自己去達成某種目標。是的,這真的很酷。我知道我的一些紐西蘭隊伍有可可,他們稱之為恢復。有時他們會分享,舉行可可儀式,喝點可可,然後跳進桑拿,這真的加強了彼此的聯繫。他們真的會創造一個降低壓力的效果。我認為,再次回到我自己的偏見,因為我喜歡這些東西,我認為所有這些都是關於身體的輸入。因此,如果我們從宏觀的角度退後一步,可以說你的身體實踐看起來如何?告訴我你的身體實踐。我起來後會動一動我的身體,並在出門前儘量吃些水果和蛋白質。我整天都在走,並且儘量不在一個地方坐太長時間。當我回到家時,如果有幸鍛煉,我就會鍛煉。然後我會坐在地上稍微滾動一下,但這就是完整的實踐。你走路,你沐浴陽光,你知道我的意思嗎?我認為這比那種,讓我在你的運動程式中再加一行代碼,說你現在要做三組十的這個東西,來得更好。你對營養的看法是什麼?你似乎對此相當平衡。在我們開始錄影前,你在談一些聽起來非常精彩的肉餅食譜。我不會說我最擅長肉餅,但我可能是十一次中有七次的竹子陽臺長官。我想要一個紋身,但沒關係。你喜歡食物。我愛食物。所以你喜歡吃,也會做點菜。大多數人對於營養的討論感到有些不知所措。現在我們試圖獲得每磅體重一克的蛋白質,我也相信這一點,但如果我應該把它分散在整個一天,有時我這樣做,有時又不這樣。我喜歡水果和蔬菜。你會因為沒有一克而覺得自己失敗嗎?老實說,這對很多人來說可能會感覺像,哦,我沒有做到。沒有,我認為如果人們將獲得高品質、高蛋白低熱量的食物作為飲食的基礎,然後再吃些蔬菜和水果。哇,兄弟。那剝皮呢?你這樣會讓人死去。然後我喜歡這點。那真的很危險,孩子。我真的會吃橙子皮,如果它是非常好的橙子。我會。有些認識我的人,在用餐時看到我把檸檬從飲料中拿出來,我會把整個都吃下去。
    我不在乎。有人會告訴我為什麼這會要我的命,但是我不吃種子,但我也會吃果皮。所以一些蔬菜、水果,然後根據能量需求和/或真實生活攝入一些澱粉。我不會因為我不需要澱粉而遠離酸種麵包。我並不是只吃一點點。我覺得我們對飲食的理性方法已經消失了,因為人們感受到這些可量化的卡路里和蛋白質指標。這些顯然重要。但我一直知道你是一個對偶爾吃冰淇淋很有平衡感的人,對,牛排,但也包括蔬菜。我想問的是,A,你認為營養話題為什麼變得這麼分散,甚至引起爭議?B,你會怎麼做?如果你要養一個孩子,你已經養過孩子。如果你要養一個孩子並說:“對你來說,平衡營養看起來是什麼樣的。”我不是在叫你營養師。我是想問你,你怎麼看這個情況?
    我想指出的是,如果我們要進行一個對話,請記住,我的真正工作(本職工作)是高性能。我必須談論身體組成。我必須談論燃料。你有足夠的碳水化合物來完成我們要做的事情嗎?你吃東西是為了恢復以減少訓練成本嗎?我們怎麼能最小化這次訓練和比賽的生理成本?這一切都圍繞著營養。我已經暗示過,我將不得不與你談論並最終請你接受血液檢查,確保你擁有一切,讓你的組織能夠承受我們所開立的負荷。
    所以我根本不想談論營養,因為對我來說,這一切都關於身體組成。我覺得這是最無聊的原因。我們的肖恩·史蒂文森寫了一本美麗的書,關於為你的家庭創造一個餐桌文化和飲食文化。因此對我來說,變化的功能單位是家庭。那是我想要投入所有能量和時間的地方。這就是我們如何逐步改變社會,一個家庭一個家庭來。但是和你的孩子一起坐下,關於和孩子一起吃飯的研究是驚人的,對吧?像是每週兩次或三次的烹飪是美好的。我必須變得更加細緻,因為如果我有一個團隊在工作,就像我們兩週前在斯坦福舉行了一個比賽,我們打了四場比賽,而那是四支全國排名的高中隊伍在進行比賽。我要怎麼為那些女性提供燃料?她們想吃什麼?什麼讓她們感覺良好?什麼又讓她們感覺不好?我們怎麼能平衡這一切?我發現把食物放在有桌布的餐桌上就能增加卡路里,對我來說,作為一個高性能的人,我必須思考如何從實際的角度看待這個問題。就我個人而言,我們專注於試圖創造……這對朱莉亞和我在客觀測量上非常有用,0.8到1克的蛋白質,這意味著我不再測量。按照體重每磅的標準。我51歲,每磅體重。所以這意味著什麼?這意味著我真的盡量讓每餐以蛋白質為主。非常簡單。我試著攝取一種蛋白質。我試著攝取所有的蛋白質,對吧?這可能更好。我嘗試不選擇個人非常肥腴的蛋白質,因為我的基因不太支持這種飲食。如果我想讓三酸甘油脂水平暴漲,那麼我就會吃雞蛋、奶油和牛排,像生酮飲食一樣讓我腹瀉。所以我將更傾向於選擇更瘦的蛋白質,然後水果和蔬菜因為我認為我們在微量營養素方面確實有個問題,還有明顯不足的纖維。這些都是巨大的問題。如果我攝取800克的水果和蔬菜,這是我們的朋友、營養策略推動者E.C. Sinkowski在 Optimize Me Nutrition的創意。她基於一些研究提出了800克挑戰,並且改變了一切,因為突然之間我發現“哦,我得吃更多的食物。我得吃更多的水果和蔬菜。”我開始塞滿自己,攝取足夠的蛋白質,以至於我想:“大概沒有空間再吃餅乾了。”而我真正喜歡的是,這對你的文化偏好完全不講究。無論你是素食者,還是吃素者,甚至是食肉者都無所謂。你如果想完全食肉配上漿果,隨便用吧。這給了人們擁有自己食物身份的許可,並且也滿足了最低要求。然後我們可以根據你的表現需求來調整攝入量。這是800克,並非碳水化合物。這是800克。就像四個大蘋果。一根香蕉大約是80到100克。如果你真的想冒險,今天吃八根香蕉,可能會死掉。我是說,你可能會死掉。還有一份大沙拉,裡面有生菜、黃瓜、番茄。可能兩到三百克。好吧,那麼你可能還想再吃一些水果,或者一些十字花科蔬菜等等。
    看看這個。我將要做一些簡單的計算。星巴克的餅乾,非常好吃。真的嗎?300卡路里。我就叫它好吃,對吧?一磅櫻桃是230卡路里。所以吃一磅櫻桃告訴我,你會覺得:“啊,我仍然想要一些甜的東西。”一磅哈密瓜呢,大約220卡路里?一磅哈密瓜。所以從熱量上來說,不是非常密集,但在營養價值上非常豐富。因此我們最終裝載了更多的食物,這確實優先考慮了這些東西。從性能的角度來看,我們有一位朋友是密西根大學橄欖球隊的驚人營養師。阿比盖尔在那裡非常出色。她會告訴我她是如何利用營養作為運動表現的干預。有男性會來找她說:“阿比盖尔,我今天拉肚子了。”
    「她就像說,『對啊,這很好。你應該每天都要排便。』而他們則說,『不不,你得理解,我昨天也有排便。』這是這些孩子第一次連續排便。他們並不會定期排便。我再想一次,如果我只是想深入探討什麼是正常,什麼是不正常,我們應該討論你沒有攝取纖維。而她則說,『等你一天排兩次便再說。』他們則回應說,『這太瘋狂了。我整個人生中從來沒有過。』而不同的是,他們開始攝取水果、蔬菜和纖維。當我們開始設定這些基準時,對我來說更容易看到輸入和輸出。接著我們就可以討論,『你能在一小時內吃下100克碳水化合物嗎?因為你是我的精英自行車手。』我想你會對我很多運動員如何改變他們對食物的關係感到驚訝,因為這滿足了他們的需求,而不是圍繞控制的身份。朱莉和我一直非常謹慎的一點是,如果你有兩個女兒,我們真的很擔心會導致不健康的飲食模式或對食物的關係,因為在這個健身領域,這是非常麻煩的。
    是的。我看到從我們成長時期的情境喜劇到現實電視節目的進展,再到社交媒體,其中社交媒體在教育等方面可以做出很多好事,促進聯繫。但它基本上就像是一部現實電視節目,任何人都可以選擇在裡面出演,如果他們想的話。某些角色展示他們的身材,某些觀眾則展示他們的荒唐行為,而我們都在這個叫做社交媒體的現實電視秀中。我覺得這是最好的描述方式。當人們開始感受到,『哦,哇,這些人因為這個原因或那個原因而獲得關注,』就會形成一種重力吸引,使人們以某種方式行為。顯然,其中一些行為可能是自我破壞的。你贏得了健康嗎?這是一個我常問別人的好問題。所以你瘦得很徹底,飲食非常不健康,無法和朋友一起外出吃飯。你不喝任何含熱量的飲料。要極度瘦削真的很糟糕。然後我會說,當你脫掉上衣時,你在Instagram上贏了嗎?你贏了嗎?因為你還有另外60、70年的生命在這個星球上。這樣怎麼運作?我們並不真的進行飲食控制。我們會操縱宏觀營養素來減重,根據運動員的賽季或非賽季進行體重調整。我們會有非常優秀的運動員說,『我覺得我應該在接下來的兩週內減掉四磅,因為有個活動。』我會說,『等等,我不會讓你在我們嘗試時再增加一個壓力。我們先來談談賽季後的身體組成。』但最終,當我們真正讓人們認同食物有潛力豐富他們的關係,享受烹飪的樂趣,享受備餐的樂趣,享受為他人提供餐點的樂趣時,那麼我們就會對補充能量有一種截然不同的關係。這真是了不起。但說「我贏了」實在太容易。我會說,『好吧,這個90天的斷食,外面有太多健身的東西,它們以斷食或極端熱量限制開始。』我會說,『這是你為了讓人們快速減肥所做的,簡單來說,就是猛降熱量。』我們知道會發生什麼事。有多少人參加過某種30天、90天的活動?隔天,他們就會失去自我控制。所以如果你進行了一些身體重組,然後又失控,對我來說,我就會說,『我覺得這不是很好,因為這是一個漫長的賽季。』
    我覺得我得小心這一點,因為我意識到這涉及到一些問題。當我做了一集關於厭食症的節目時,我得知首先,厭食症已經存在了幾個世紀。這種認為現在因社交媒體變得更加突出,其實數據並不支撐這一點。真正的數據顯示,厭食症是所有精神疾病中最致命的,遠遠超過其他任何精神疾病。它在許多案例中造成的死亡率比其他任何精神疾病都高,包括雙相情感障礙,很多雙相患者經常自殺,雙相患者自殺的比率要高得多等等。所以這是一個非常嚴重的問題。儘管如此,我們仍然假設社交媒體使這一切變得更糟,但現在有一堆不同的飲食失調問題,並不符合完全的厭食症診斷,有點像現在的ADHD。我們知道人們在注意力方面存在問題,這不一定是臨床的ADHD,但圍繞這些問題和人們成年人及兒童在任何可觀的時間內無法集中注意力在一個想法或主題上。這是一個非常嚴重的問題。我很高興你今天談到享受你的訓練,真正享受你的訓練,所有方面,包括阻力訓練、有氧運動、靈活性訓練,晚上在地板上,還有享受用餐,還有享受桑拿。我想,人們看到你是一位身材魁梧的家伙,擁有如此驚人的成績和與這些不可思議運動員合作的經歷,你自己也是個非常了不起的運動員。我想對我來說,這是第一次意識到你在思考如何讓這整個事情變得愉悅,並與現實生活相結合,現在我意識到這不應該讓人驚訝,因為你有一個繁榮的家庭,還有一個蓬勃發展的商業,如The Ready State等等。我認為如果有一個訊息反復出現,我會說,那就是,如何讓健身、營養和健康成為你生活的一部分,但又不讓它以不健康的方式主導你的生活或思想。
    是的。謝謝你。如果這一點有傳達出來,我認為我們做得更好。我可以說,隨著我的理性增加,我已經變得更加克制。」
    我認為隨著年齡增長,我們能夠看到更多的視野,開始思考如何解決這些不同地方的問題,以及什麼才是可持續的。我真的認為,我們在運動表現的高峰期會看到快速的投入和產出,與此同時,我又想把這些教訓轉化為對我家庭的可持續且有趣的方式。營養的問題是非常危險的,而現在,朱莉和我都非常著迷於青少年運動,並且花時間看看我們如何能改善家庭的運動經驗。這樣他們就可以在沒有受到傷害的情況下參與。而運動中的相對能量不足(RED-S)是我們開始看到小孩未能攝取足夠的食物來支援活動及其成長的身體的地方。這對他們的生理來說非常困難,而這會開始表現在失去月經上,還有壓力性骨折。在身體組織的退化方面,我們會開始看到一些問題,但會導致很多問題的崩潰。斯泰西·西姆斯可能是第一個真正讓我意識到這件事的人,說:「嘿,你是一名物理治療教練。我需要你成為與你合作的人群的專家。你有足夠的飲食支援嗎?」我看到一些我合作的精英女性運動員真的在掙扎,「這就是我需要的身體,才能贏得世界冠軍。」而這不是人們想在Instagram上看到的身體。我該在這次訓練後吃沙拉嗎?我會說,「我們剛剛打了三個小時的球。不,你不會吃沙拉的。去吃個大卷餅。」然後我們再談你的沙拉。因此,看起來運動員飲食不足。
    是的。我的理解是,統計數據似乎也…
    還有的缺乏食物能量,我知道這可能會讓人困惑,但可能並沒有在正確的時間考慮進食。而在一般的非運動員人群中,尤其是年輕人中,似乎人們卻是攝取過多的卡路里。因此,似乎有兩個群體在這裡聚集。
    這讓我想起我們家有一個晚餐規則。我們有三樣蔬菜的規則。這是我們合作的瑪格麗特·加維提出的,她會烹調一種蛋白質,無論是什麼,還會有三種蔬菜。這是她的起點。我們有一個女兒就像是一位美食廚師,喬治亞完全是個厲害的角色。而卡羅琳則是這個世界上最挑食的人。這有點誇張,但她正在變好。然而,當我們有三種蔬菜時,突然我們看到她也許只會吃一樣。我們開始適應這個狀況。我認為如果我們把一些其他食物擠掉…因為我們不想要有一個限制性的家庭,但如果我們擠掉一些其他食物,我們發現說「這就是我們要吃的,我們作為一個家庭一起吃」,對我們來說會容易得多。如果還有其他食物…我的青少年們會離開家去吃他們想吃的東西。大家要記住這一點。因此你不妨在家裡給他們吃好東西。
    如果我不問你有關補充劑的問題,那我就失職了。如今,我們聽到很多有關肌酸的消息。肌酸,肌酸,肌酸。我喜歡肌酸。我已經吃了好幾年了。我們偶爾會做一次清洗,讓身體排掉一些水分。為何不呢?然後再繼續。我不會有任何特定的理由,我只是這樣做。
    我旅行時忘記帶肌酸,所以我會想,「好吧。」
    是的,但大多數時間,我每天攝取五到十克。好的。我們聽過有關身體受益、運動員和一般「健身者」的腦部受益,對於聽這個播客的普通人來說。你推薦肌酸嗎?在你家中有哪些東西…我想像了一下,我曾經來過你家,我會說你家裡的氛圍非常美好。布萊恩·麥肯齊和我在某個時候幾乎沒有提前通知就到訪,那是一件愉快的事。人們的精神昂揚。
    這是一個充滿活力的空間站。如果你想參與其中,隨時歡迎。謝謝你。這是一個極好的環境。看到這一切以及你擁抱生活各個不同方面的方式讓人感到非常溫暖。它忙碌、混亂而有趣,人們彼此相互關心,並且直接彼此交流,但這種方式真的很支持,在我心目中,這是一個很好的家庭模式,它在我腦海中留下了深刻印象,反思起來真的很愉快。那裡的團隊合作是肯定的。
    我只是想問,你認為對於大多數人而言,哪些補充劑是非常需要或是高度渴望的,然後對於運動員呢?可能因為在斯泰西上播客之後,我們現在經常會被這個問題問到。對於你所工作的女性運動員來說,是否有什麼補充劑可以添加到最初的那一批中?
    我認為我們可以把這些東西分為像食物一樣的東西和表現提升的東西。
    是的,像乳清蛋白就是一種蛋白質替代品,具有高品質和高蛋白對熱量比。正確。如果你不耐受乳清,我會告訴我的運動員:「讓我給你介紹這些素食蛋白質。」那是因為你在安排餐食或獲取足夠的蛋白質方面有困難,因為有時你根本不想吃,所以這是一個很好的利用。
    對於卡羅琳,她晚上會補充Omega-3,因為她不想在學校出現臭魚味。她還是個青少年,所以她睡前會吃,我們對大腦健康非常感興趣,這方面有一些早期的研究,雖然這不是我的專業,我聽過、讀過、跟人談過,維他命D、肌酸和Omega-3可能有助於減輕碰撞後的癥狀。如果他們受到了撞擊,之後的補充,因此這些東西都是給卡羅琳的。她每天都會攝取肌酸、Omega-3和維他命D。
    一些原因可能是,夏天時可能沒有維他命D,因為我可以從裡面提取出來,但我們生活在北方氣候,待在室內,而有很好的研究。我認為Dan Garner曾經寫過一篇很好的文章,談到軍隊中的維他命D補充劑對減少足部骨折風險的影響,只需要維他命D。對我而言,這是一個開始。我會服用一個好的綜合維他命,因為我心想:「我就要覆蓋基本需求。」接下來你可以考慮的問題是:「你有做過血液檢查嗎?你的維他命B水平怎麼樣?根據你的環境或基因,有沒有什麼需要注意的?」然後我認為接下來的事情會更加深入。再說一次,試著探索這些。一位非常聰明的朋友告訴我:「我覺得你應該每週服用一次小劑量的他汀類藥物。」我就答道:「好吧。」我說:「最好還要一起服用一些CoQ10。」這是一個我正在進行的實驗。壞處很少,我有做血液檢查,並與我的醫生交談。對我來說,CoQ10是一個選項,以確保我不會有任何問題。我認為我們應該注意的是:「我該如何平衡…我家人不吃魚,所以我們並沒有從那些來源獲得足夠的Omega脂肪酸。沒有人會吃核桃,但是我卻是唯一在吃核桃的人。我該如何通過一些補充劑來平衡我的營養?根據我的基因或現狀,有沒有其他健康益處呢?JSTAR有突變的MTFHR基因,我們總是關注她的維他命B。她是個代謝能力差的患者。JSTAR是他的妻子。對了,抱歉。Jay Stizzle。你們有著如此美好的關係。你們互相玩得很開心。你們顯然是彼此出色的伴侶,並且共同做得很好。我是這段關係中的破碎錨點。真正有趣的是,我也有一些像你一樣的特質,我覺得自己很興奮。我會對事物感到著迷,這超有趣。走進兔子洞裡。我喜歡實驗。JSTAR是我的北極星……不,這聽起來有點可疑。這樣不行。我曾經回到家,說:「你知道嗎?這牛奶不行。我們家只喝羊奶。我只喝最好的羊奶。我剛喝了最好的羊奶。」Julia說:「好啊,這不錯。」我給Georgia喝了些羊奶,她卻把羊奶扔到了房間的另一邊。她還只是個嬰兒。然後我喝了羊奶,吐到了水槽裡,嘴邊還沾著羊奶。Julia非常耐心地說:「嗯,我在想這是否是一個好主意。看看我們會不會一直這樣。」所以她就像船舵一樣。她絕對是船舵。她是一位三屆世界冠軍,大家注意到。她是加州的一名划船運動員,也是我的訓練夥伴。她是我們最棒的訓練夥伴。我們把訓練當作一起度過時間的另一種方式。我喜歡這樣。謝謝你分享了你家的部分景象。這真與我的經歷完全一致。混亂。還有一點混亂和滿滿的愛。我最近常常引用他。我無法為此事給予任何榮譽,但Naval,他在各種播客上都頗有名氣,他說:「我們究竟在生活中追求什麼?」這是一個適合充滿活力的身體。這是Naval,不是我,順便提一下。他說:「適合的充滿活力的身體,一顆平靜的心靈,和資源。」我們都有資源,還有一個充滿愛的家。所以,我不知道,從……謝謝。這是清單。花你剩下的生命在這些上面努力,你會過得非常有趣。我只想提醒大家,你們會聽到我再說一遍,它們都應該是有趣的,跟蹤起來也很有趣。還有,你知道我現在穿著哪些設備嗎?我一個設備都沒穿,因為我想要感受。有時我會記錄,也有時不記錄,我的感受如何?最終,所有的事情都真的回到我怎麼樣來理解我自己的過程和我與世界過程的互動。我想在51歲時,我對於知道自己不需要六個餅乾的事情變得更好,我真的需要更多的水果和蔬菜和睡眠,而我不需要設備告訴我這些。太棒了。好吧,Kelly,Dr. Starrett,真的非常感謝你今天來到這裡,和我們分享如此多的智慧。我們討論了很多,你講了很多。我是說,盆底肌肉的時尚、冷熱、動作模式,你給了我們很多實用的工具,如何在地板上坐著站著等等,但這都是你頭腦中廣大知識的一小部分。我必須說,今天是一個愉快的時光,因為這些小片段讓我看到了我所認識的你在這個世界的另一面。這才是真實的世界。我們只是碰巧在前面有麥克風,和全世界交流。而你在這行業中已經很多年了,致力於幫助人們找出最佳的運動方法,如何成為更好的運動員,如何去改善一個人的健康,如何在某些時候以理性、有趣且勤奮的方式對待這一切,但也以有趣、好玩、娛樂的方式來接觸這一關鍵的健康方面,以及我們健康的許多關鍵方面。因此,我想感謝你今天來到這裡,做著你所做的工作。你知道的,你是那些真正的典範,正如他們所說的,你行動することにも評価される,你很強大,你能走得很遠,你享受這個過程。你是個了不起的丈夫和父親,也是我的一位好朋友。謝謝你來到這裡。我們希望你再次回來。再次感謝你做你自己。我的榮幸。隨時都可以。還要感謝所有那些使這一切得以實現的偉大人員。這真的是一件事。謝謝你,兄弟。謝謝。謝謝你參加今天與Dr. Kelly Starrett的討論。欲了解更多關於Kelly Starrett和他與妻子Juliette Starrett在Ready State的工作,以及Dr. Starrett的優秀書籍的鏈接,請參見節目備註說明。
    如果您喜歡今天與凱利·斯塔瑞特博士的對話,並希望深入了解運動生理學的科學以及能最有效地幫助您實現健身、運動和其他目標的協議,您可以訪問 hubermanlab.com,並在搜索功能中輸入“fitness”和“galpin”(G-A-L-P-I-N)。從那裡,您將找到所有格式的鏈接,包括 YouTube、Apple、Spotify,這些都是我們與安迪·加爾平博士共同製作的運動系列的鏈接,他是這個主題的真正世界專家。該系列涵蓋了與健身和運動相關的所有可能的內容,以幫助您達到您的健身和運動目標。如果您正在學習並享受這個播客,請訂閱我們的 YouTube 頻道。這是一種非常棒且無成本的支持方式。此外,請在 Spotify 和 Apple 上關注這個播客。在 Spotify 和 Apple 上,您也可以給我們留下最多五顆星的評論。請查看今天節目開始時提到的贊助商,這是支持這個播客的最佳方式。如果您對這個播客、嘉賓或您希望我考慮的主題有任何問題或評論,請在 YouTube 的評論區留言。我會閱讀所有評論。對於那些還不知道的人,我有一本新的書即將出版,這是我第一本書,題名為《協議:人體操作手冊》。這是一本我花了五年多時間工作而成的書,基於超過30年的研究和經驗。它涵蓋了從睡眠到運動,再到與專注和動機相關的壓力控制協議的所有內容,當然,我也為包括的協議提供了科學依據。這本書目前可以通過 presale@protocallsbook.com 預購。在那裡,您可以找到各種供應商的鏈接,您可以選擇您最喜歡的。這本書的名稱是《協議:人體操作手冊》。如果您還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上的名稱是 Huberman Lab。所以在 Instagram、X(前身是 Twitter)、Threads、Facebook 和 LinkedIn 上,我討論科學和與科學相關的工具,其中一些內容與 Huberman Lab 播客的內容重疊,但很多內容與 Huberman Lab 播客的內容是不同的。再說一次,在所有社交媒體平台上都是 Huberman Lab。如果您還沒有訂閱我們的神經網絡通訊,這是一個無成本的每月通訊,包含播客摘要以及以簡短的1到3頁PDF形式的協議。這些1到3頁的PDF涵蓋了如故意的熱暴露、故意的冷暴露等內容。我們還有一個基礎健身協議,也有優化您的睡眠、多巴胺等的協議。再次重申,所有內容均可免費獲得。只需訪問 hubermanlab.com,進入菜單選項,滾動到通訊處,並提供您的電子郵件。我們不會與任何人分享您的電子郵件。再次感謝您今天邀請我與凱利·斯塔瑞特博士進行對話。最後,絕對不能忽視的是,感謝您對科學的關注。
    (活潑的音樂)
    (活潑的音樂)

    In this episode, my guest is Dr. Kelly Starrett, DPT, a world-renowned physical therapist, best-selling author, and expert on improving movement in fitness, sports, and daily life. We discuss strategies to enhance mobility and flexibility to boost physical performance and overall health, including ways to offset aging, heal from injuries faster, and correct movement or strength imbalances. Topics include zero- and low-cost tools, such as how to warm up effectively, prepare mentally for workouts, properly use foam rollers, perform fascial release, and apply heat or cold for pain management and tissue recovery. We also cover the best flexibility protocols. Dr. Starrett explains how to optimize default postures for sitting, standing, and everyday activities. Listeners will gain practical, easy-to-implement knowledge to improve their health and physical performance.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    Maui Nui Venison: https://mauinuivenison.com/huberman

    Joovv: https://joovv.com/huberman

    Function: https://functionhealth.com/huberman

    Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman

    LMNT: https://drinklmnt.com/hubermanlab

    Timestamps

    00:00:00 Dr. Kelly Starrett

    00:02:44 Sponsors: Maui Nui & Joovv

    00:05:46 Movement; Tool: Daily Floor Sitting

    00:12:50 Tools: Stacking Behaviors, Stretching, Floor Sitting

    00:17:07 Transferring Skills; Movement-Rich Environments; Range of Motion

    00:23:47 Sponsor: AG1

    00:25:18 Warm-Ups & Play

    00:30:51 Asymmetries & Training

    00:38:27 Maximizing Gym Time; Tool: 10, 10, 10 at 10

    00:42:41 Tool: Warming Up with Play; Breathwork

    00:47:26 Sponsors: Function & Eight Sleep

    00:50:35 Tool: Foam Rolling, Uses, Types & Technique

    01:01:30 Injury vs. Incident, Pain

    01:05:54 Managing Pain & Stiffness, Tool: D2R2 Method

    01:11:04 Posture, Neck Work

    01:19:58 Sponsor: LMNT

    01:21:33 Pelvic Floor, Prostate Pain

    01:28:06 Urination & Men, Pelvic Floor; Tool: Camel Pose

    01:33:42 Mobilizing the Pelvic Floor, Urogenital Health

    01:38:27 Abdominals, Rotational Power, Spinal Engine Work

    01:43:51 Dynamic & Novel Movements; Endurance & Strength Propensities

    01:50:29 Tool: Workout Intensity; Consistency & Workout Longevity

    01:57:41 Hip Extension, Tools: Couch Stretch, Bosch Snatch

    02:09:38 Fundamental Shapes & Training, Hip Extension, Movement Culture

    02:21:06 Training for Life & Fun

    02:30:20 Aging with Range of Motion & Control; Mental State & Training

    02:35:38 Fascia, Myofascial Mobilization

    02:41:17 Rolfing, Tool: Tissue Mobilization & Reducing Discomfort

    02:45:14 Deliberate Heat & Cold, Training, Injury & Healing

    02:54:35 Desire to Train, Physical Practice

    02:58:54 Balanced Nutrition; Eating Behaviors & Social Media

    03:10:23 Sustainable Nutrition & Training; Tool: 3 Vegetable Rule

    03:14:30 Supplements

    03:23:05 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Essentials: How to Defeat Jet Lag, Shift Work & Sleeplessness

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:05 Welcome to Huberman Lab Essentials, where we revisit past episodes for the most potent
    0:00:11 and actionable science-based tools for mental health, physical health, and performance.
    0:00:16 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:18 School of Medicine.
    0:00:24 Today’s podcast episode is about jet lag, shift work, and we are going to discuss protocols
    0:00:30 that are backed by science that can support particular tools that you can use to combat
    0:00:36 things like jet lag, offset some of the negative effects of shift work, and make life easier
    0:00:41 for the new parent as well as for the newborn child, the adolescent, anyone that wants to
    0:00:45 sleep better, feel better when they’re awake, etc.
    0:00:50 Let’s just take a step back for a moment and remind everybody what we’re talking about.
    0:00:56 The circadian rhythm is a 24-hour rhythm in all sorts of functions.
    0:01:01 The most prominent one is a rhythm in our feelings of wakefulness and sleepiness.
    0:01:05 You also have a rhythm in sleepiness and wakefulness that correlates with that.
    0:01:11 We tend to be sleepy as our temperature is falling, getting lower, and we tend to be
    0:01:16 more awake or waking when our temperature is increasing.
    0:01:22 We have a clock over the roof of our mouth, a group of neurons called the suprachiasmatic
    0:01:23 nucleus.
    0:01:29 That clock generates a 24-hour rhythm, and that clock is entrained, meaning it is matched
    0:01:35 to the external light/dark cycle, which is, no surprise, 24 hours.
    0:01:39 Spending the earth takes 24 hours.
    0:01:46 Our cells, our organs, our wakefulness, our temperature, but also our metabolism, our
    0:01:53 immune system, our mood, all of that is tethered to the outside light/dark cycle.
    0:01:58 If we are living our life in a perfect way where we wake up in the morning and we view
    0:02:05 sunlight as it crosses the horizon, and then by evening we catch a little sunlight, and
    0:02:10 then at night we’re in complete darkness, we will be more or less perfectly matched
    0:02:14 to the external or ambient light/dark cycle.
    0:02:19 Very few of us do that because of these things that we call artificial lights and this other
    0:02:22 thing that we call life demands.
    0:02:26 So today we’re going to talk about when we get pulled away from that rhythm.
    0:02:28 So what is the perfect day?
    0:02:32 What does that look like from a circadian sleep/wakefulness standpoint?
    0:02:39 You basically want to get as much light, ideally sunlight, but as much light into your eyes
    0:02:43 during the period of each 24 hour cycle when you want to be awake, when you want to be
    0:02:49 alert, and you want to get as little light into your eyes at the times of that 24 hour
    0:02:53 cycle when you want to be asleep, or drowsy and falling asleep.
    0:02:54 How much is enough?
    0:03:00 Well, a good number to shoot for as a rule of thumb is to try and get exposure to at
    0:03:08 least 100,000 lux before 9 a.m., 10 a.m. maybe, but before 9 a.m., assuming you’re waking
    0:03:12 up sometime between 5 and 8 a.m.
    0:03:18 The mechanism of circadian clock setting involves these neurons in your eye that send electrical
    0:03:24 signals to this clock above the roof of your mouth, and that system sums, meaning it adds
    0:03:25 photons.
    0:03:26 It’s a very slow system.
    0:03:30 So here we’re talking about trying to get that at least 100,000 photons, but not all
    0:03:31 at once.
    0:03:32 So what do you do?
    0:03:33 You go outside.
    0:03:37 Going outside, even on a cloudy day, could be 7,000, 10,000 lux.
    0:03:41 It’s really remarkable how bright it is, meaning how much photon energy is coming through.
    0:03:45 So try and get 100,000 lux before that 9 a.m.
    0:03:49 Now if you can’t do that because you live in an area of the world where it’s just not
    0:03:55 bright enough, some people have sent me pictures from Northern England, it’s just not bright
    0:04:01 enough in winter, then sure, you can resort to using artificial lights in order to get
    0:04:03 enough photons.
    0:04:08 And I’m putting out this 100,000 lux number as a target to get each day before 9 a.m.
    0:04:11 You can in theory get it all from artificial lights, but there are some special qualities
    0:04:15 about sunlight that make sunlight the better stimulus.
    0:04:21 Then I’ve recommended, based on scientific literature, that you look at sunlight sometime
    0:04:25 around the time when the sun is setting, and the reason for that, of course, is because
    0:04:31 it adjusts down the sensitivity of your eyes because here’s the diabolical thing.
    0:04:35 While we need a lot of photon energy early in the day to wake up our system and set our
    0:04:40 circadian clock and prepare us for a good night’s sleep 14 to 16 hours later, it takes
    0:04:46 very little photon energy to reset and shift our clock after 8 p.m.
    0:04:52 And that’s why you want to, as much as you safely can, avoid bright light and even not
    0:04:56 so bright light between the hours of 10 or 11 p.m. and 4 a.m.
    0:05:02 So let’s talk about shifting clocks because for the jet lag person, this ability to shift
    0:05:08 the clock with light temperature exercise and food is vitally important for getting
    0:05:10 onto the new local schedule.
    0:05:14 And there’s so much out there about jet lag today, I’m going to dial it down to one very
    0:05:20 specific parameter that all of you can figure out without any technology or devices and
    0:05:27 it can apply for when you travel for work or pleasure or any time you’re jet lagged.
    0:05:32 And I want to absolutely emphasize that you don’t have to travel to get jet lagged.
    0:05:34 Many of you are jet lagged.
    0:05:37 You’re jet lagged because you’re looking at your phone in the middle of the night, you’re
    0:05:40 jet lagged because you’re waking up at different times a day, you’re jet lagged because your
    0:05:47 exercise is on a chaotic regime some days at this time, some days at that time.
    0:05:49 But there are some simple things that you can do.
    0:05:50 So that’s where we’re headed.
    0:05:54 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, Aeropress.
    0:05:56 Aeropress is personally my favorite way to brew coffee.
    0:05:59 It’s similar to a French press, but it’s much better.
    0:06:04 The Aeropress was designed in Palo Alto by Alan Adler, a former teacher at Stanford in
    0:06:05 the engineering department.
    0:06:10 Adler, who’s a brilliant engineer and inventor, developed a unique brewing process that reduces
    0:06:14 the contact time that the water has with the ground coffee, leading to a rich, full-bodied
    0:06:19 cup of coffee without any acidity or bitterness every single time.
    0:06:23 First of all, the entire brewing process takes less than one minute, and the cleanup is super
    0:06:24 easy.
    0:06:28 Aeropress has just launched their new premium model, using the same patented design as the
    0:06:32 original model, but this edition has a truly elevated look and feel.
    0:06:35 It’s handmade with double-walled glass and stainless steel features.
    0:06:39 It’s incredibly well-built, it’s super sturdy, and it looks like a work of art.
    0:06:40 It’s really nice.
    0:06:42 I leave it out on the counter specifically for that reason.
    0:06:46 I’ve been using my own Aeropress premium for a few months now, and I absolutely love
    0:06:47 it.
    0:06:51 Coming up, I can’t imagine a better gift for any of the coffee lovers out there.
    0:06:56 With over 55,000 five-star reviews, Aeropress is the best-reviewed coffee press in the world.
    0:07:01 If you’d like to try Aeropress, you can go to aeropress.com/huberman.
    0:07:07 That’s A-E-R-O-P-R-E-S-S.com/huberman to get a free reusable metal filter with your
    0:07:08 Aeropress purchase.
    0:07:12 Aeropress ships to the USA, Canada, and over 60 other countries around the world.
    0:07:16 Again, that’s aeropress.com/huberman.
    0:07:17 Let’s talk about what jet lag is.
    0:07:24 There are quality peer-reviewed papers showing that jet lag will shorten your life.
    0:07:25 Jet lag is a serious thing.
    0:07:28 Now, here’s what’s interesting.
    0:07:38 Traveling westward on the globe is always easier than traveling eastward.
    0:07:45 It’s interesting because the effects of jet lag on longevity have shown that traveling
    0:07:50 east takes more years off your life than traveling west.
    0:07:53 Now, here’s what’s interesting.
    0:07:58 When we think about the effects of jet lag on longevity or this idea that it can shorten
    0:08:03 our lives, we have to ask ourselves, why?
    0:08:04 Why is that?
    0:08:08 It turns out there’s a pretty simple explanation for this.
    0:08:12 We’ve talked before about the autonomic nervous system, this set of neurons in our spinal
    0:08:17 cord and body and brain that regulate our wakefulness and our sleepiness.
    0:08:23 Turns out that human beings and probably most species are better able to activate and stay
    0:08:28 alert than they are to shut down their nervous system and go to sleep on demand.
    0:08:32 If you really have to push and you really have to stay awake, you can do it.
    0:08:37 You can stay up later, but falling asleep earlier is harder.
    0:08:42 That’s why traveling east has a number of different features associated with it that
    0:08:46 because you’re traveling east, you’re trying to go to bed earlier.
    0:08:51 As a Californian, if I go to New York City, I’ve got to get to bed three hours early and
    0:08:55 wake up three hours earlier, much harder than coming back to California and just staying
    0:08:57 up a few more hours.
    0:09:04 This probably has roots in evolutionary adaptation where under conditions where we need to suddenly
    0:09:10 gather up and go or forge for food or fight or do any number of different things that
    0:09:13 we can push ourselves through the release of adrenaline and epinephrine to stay awake,
    0:09:19 whereas being able to slow down and deliberately fall asleep is actually much harder to do.
    0:09:23 There’s an asymmetry to our autonomic nervous system that plays out in the asymmetry of
    0:09:24 jet lag.
    0:09:29 All right, well, let’s think about travel and what happens.
    0:09:34 Let’s say you’re not going eastward or westward, but you’re going north or south.
    0:09:40 If you go from, for instance, Washington, DC to Santiago, Chile, you’re just going north
    0:09:41 and south.
    0:09:43 You’re not really moving into a different time zone.
    0:09:44 You’re not shifting.
    0:09:47 You will experience travel fatigue.
    0:09:53 It turns out that jet lag has two elements, travel fatigue and time zone jet lag.
    0:10:02 Time zone jet lag is simply the inability of local sunlight and local darkness to match
    0:10:06 to your internal rhythm, this endogenous rhythm that you have.
    0:10:12 So before we get too complicated and too down in the weeds about this, I want to just throw
    0:10:14 out a couple of important things.
    0:10:19 First of all, some people suffer from jet lag a lot, other people not so much.
    0:10:23 Most people experience worse jet lag as they get older.
    0:10:28 There are reasons for that because early in life patterns of melatonin release are very
    0:10:31 stable and flat and very high actually in children.
    0:10:36 Then it becomes cyclic during puberty, meaning it comes on once every 24 hours and turns
    0:10:37 off once every 24 hours.
    0:10:42 And then as we get older, the cycles get more disrupted and we become more vulnerable to
    0:10:47 even small changes in schedule, et cetera, meal times, right?
    0:10:49 So jet lag gets worse as we age.
    0:10:56 I want to make changing your internal rhythm really easy or at least as easy and as simple
    0:10:58 as one could possibly make it, I believe.
    0:11:02 What I want to talk about is perhaps one of the most important things to know about your
    0:11:06 body and brain, which is called your temperature minimum.
    0:11:12 Your temperature minimum is the point in every 24 hour cycle when your temperature is lowest.
    0:11:16 Now, how do you measure that without a thermometer?
    0:11:21 It tends to fall 90 minutes to two hours before your average waking time.
    0:11:27 Temperature actually is the signal by which this clock above the roof of your mouth entrains
    0:11:33 or collectively pushes all the cells and tissues of our body to be on the same schedule.
    0:11:35 Temperature is the effector.
    0:11:39 And once you hear that, there should be an immediate, of course, because how else would
    0:11:45 you get all these different diverse cell types to follow one pattern, right?
    0:11:52 A pancreatic cell does something very different than a spleen cell or a neuron, right?
    0:11:54 They’re all doing different things at different rates.
    0:11:58 So the temperature signal can go out and then each one of those can interpret the temperature
    0:12:03 signal as one unified and consistent theme of their environment.
    0:12:06 Here’s the deal.
    0:12:15 If you expose your eyes to bright light in the four hours after your temperature minimum,
    0:12:20 your circadian clock will shift so that you will tend to get up earlier and go to sleep
    0:12:23 earlier in the subsequent days.
    0:12:24 Okay?
    0:12:26 It’s what’s called a phase advance.
    0:12:30 If you’d like to read up on this further, you advance your clock.
    0:12:37 However, if you view bright light in the four to six hours before your temperature minimum,
    0:12:39 you will tend to phase delay your clock.
    0:12:43 You will tend to wake up later and go to sleep later.
    0:12:47 I tend to wake up at about 6am, sometimes 6.30, sometimes 7.
    0:12:51 It depends a lot on what I was doing the night before, as I’m guessing it does for you.
    0:12:57 But that means that my temperature minimum is probably somewhere right around 4.30am,
    0:13:06 which means that if I wake up at 4.30am and I were to view bright light at 4.35am, I’m
    0:13:07 going to advance my clock.
    0:13:12 I’m going to want to go to bed earlier the subsequent night and wake up earlier the
    0:13:14 subsequent morning.
    0:13:19 As I shift my wake-up time, my temperature minimum shifts too, right?
    0:13:25 If I were to view bright light in the four to six hours before 4.30am, guess what?
    0:13:28 The next night, I’m going to want to stay up later, and I’m going to want to wake up
    0:13:31 later the subsequent morning.
    0:13:35 Your temperature minimum is a reference point, not a temperature reading.
    0:13:40 Again, if you want to measure your temperature minimum and figure out what it is, 98 point
    0:13:42 whatever, 96 point whatever, that’s fine.
    0:13:43 You can do that.
    0:13:45 But that information won’t help you.
    0:13:49 What you need to know is what time your body temperature is lowest and understand that
    0:13:54 in the four hours or so just after that time, viewing light will advance your clock to make
    0:13:56 you want to get up earlier.
    0:14:01 So now you can start to see and understand the logic of the system.
    0:14:05 You can now start to shift that temperature according to your travel needs.
    0:14:08 Here’s one way in which you might do that.
    0:14:15 Let’s say I am going to travel to Europe, which is nine hours ahead typically from California.
    0:14:21 I would want to determine my temperature minimum, which for me is about 4.30am, maybe 5am, and
    0:14:29 I would want to start getting up at about 5.30am and getting some bright light exposure, presumably
    0:14:34 from artificial sources because the sunlight isn’t going to be out at that time.
    0:14:38 Maybe even exercising as well, maybe even eating a meal at that time.
    0:14:43 You would want to start doing that two or three days before travel because once you
    0:14:51 land in or I land in Europe, chances are just viewing the sunrise or sunset in Europe is
    0:14:54 not going to allow me to shift my circadian clock.
    0:14:58 Some people say get sunlight in your eyes when you land, but that’s not going to work
    0:15:01 because one of two things is likely to happen.
    0:15:06 With a nine hour shift like that, either I’m going to view sunlight at a time that corresponds
    0:15:11 to the circadian dead zone, the time in which my circadian clock can’t be shifted, or I’m
    0:15:18 going to end up viewing sunlight at a time that corresponds to the four to six hour window
    0:15:21 before my temperature minimum.
    0:15:26 It’s going to shift me in exactly the opposite direction that I want to go.
    0:15:30 It can be very, very challenging for people to adjust to jet lag.
    0:15:33 You need to ask, am I traveling east or am I traveling west?
    0:15:37 Am I trying to advance my clock or delay my clock?
    0:15:41 Remember, viewing light, exercise and eating in the four to six hours before your temperature
    0:15:43 minimum will delay your clock.
    0:15:48 Eating, viewing sunlight and exercising, you don’t have to do all three, but some combination
    0:15:53 of those in the four to six hours after your temperature minimum will advance your clock.
    0:15:58 This is a powerful mechanism by which you can shift your clock anywhere from one to
    0:16:01 three hours per day, which is remarkable.
    0:16:06 That means your temperature minimum is going to shift out as much as three hours, which
    0:16:12 can make it such that you can travel all the way to Europe and as long as you’ve prepared
    0:16:18 for a day or so by doing what I described back home and then doing it when you arrive,
    0:16:24 you can potentially accomplish the entire shift within anywhere from 24 to 36 hours.
    0:16:29 A lot of people are landing in Europe, getting sunlight in their eyes and throwing their
    0:16:33 clock out of whack or not shifting their clock at all.
    0:16:37 This brings me to the other thing that’s highly recommended and I’ve mentioned this before,
    0:16:40 but you want to eat on the local meal schedule.
    0:16:47 If it’s in your practice to fast, fast, that’s fine, but when you eat, you want to eat within
    0:16:49 the local schedule for alertness.
    0:16:53 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:16:57 By now, many of you have heard me say that if I could take just one supplement, that
    0:16:59 supplement would be AG1.
    0:17:03 The reason for that is AG1 is the highest quality and most complete of the foundational
    0:17:05 nutritional supplements available.
    0:17:09 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics,
    0:17:15 prebiotics, and adaptogens to cover any gaps you may have in your diet and provide support
    0:17:16 for a demanding life.
    0:17:19 For me, even if I eat mostly whole foods and minimally processed foods, which I do for
    0:17:23 most of my food intake, it’s very difficult for me to get enough fruits and vegetables
    0:17:28 – vitamins and minerals, micronutrients, and adaptogens – from food alone.
    0:17:31 For that reason, I’ve been taking AG1 daily since 2012.
    0:17:36 When I do that, it clearly bolsters my energy, my immune system, and my gut microbiome.
    0:17:41 These are all critical to brain function, mood, physical performance, and much more.
    0:17:46 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim their special
    0:17:47 offer.
    0:17:50 Right now, they’re giving away five free travel packs plus a year supply of vitamin
    0:17:51 D3K2.
    0:17:57 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:17:58 Okay.
    0:18:02 I talked about traveling eastward, but we haven’t talked about traveling westward.
    0:18:07 Let’s say you’re traveling from New York to California, or from Europe to California.
    0:18:11 The challenge there tends to be how can you stay up late enough?
    0:18:15 Now, some people are able to do this because, as I mentioned earlier, the autonomic nervous
    0:18:21 system is asymmetrically wired such that it’s easier to stay up late later than we would
    0:18:24 naturally want to than it is to go to sleep earlier.
    0:18:29 Let’s say you land, and it’s 4 p.m. and you’re just dying, you’re in California, you came
    0:18:34 from Europe, it’s 4 p.m. and you really, really want to go to sleep.
    0:18:39 That’s where the use of things like caffeine, exercise, and sunlight can shift you.
    0:18:46 If it’s after your temperature peak, then viewing sunlight around 6 p.m. or 8 p.m. or
    0:18:50 artificial light, if there’s in sunlight, will help shift you later.
    0:18:55 It’s going to delay your clock and you’re going to be able to stay up later.
    0:19:00 The worst thing you can do is take a nap that was intended to last 20 minutes or an hour.
    0:19:05 I do this routinely and then wake up four hours later, or you wake up at, and it’s midnight
    0:19:06 and you can’t fall back asleep.
    0:19:08 You really want to avoid doing that.
    0:19:13 So, provided it’s not excessive amounts, stimulants like caffeine and coffee or tea can really
    0:19:19 help you push past that afternoon barrier and get you to sleep more like on the local
    0:19:24 schedule and eating on the local schedule as well.
    0:19:28 A number of people have asked about the use of melatonin to induce sleepiness.
    0:19:31 Melatonin is this hormone that’s released from the pineal gland.
    0:19:34 Melatonin induces sleepiness.
    0:19:40 Melatonin during development is also responsible for timing the secretion of certain hormones
    0:19:44 that are vitally important for puberty.
    0:19:47 Does melatonin control the onset of puberty?
    0:19:50 Not directly, but indirectly.
    0:19:53 Melatonin inhibits something called gonadotropin releasing hormone, which is a hormone that’s
    0:19:57 released from your hypothalamus, also roughly above the roof of your mouth and your brain.
    0:20:01 Gonadotropin releasing hormone is really interesting because it stimulates the release of another
    0:20:09 hormone called luteinizing hormone, which in females causes estrogen to be released within
    0:20:10 the ovaries.
    0:20:16 It’s involved in reproductive cycles, and in males, stimulates testosterone from the
    0:20:20 sertoli cells of the testes.
    0:20:24 Melatonin is inhibitory to GNRH, gonadotropin releasing hormone, and therefore is inhibitory
    0:20:29 to LH, luteinizing hormone, and therefore is inhibitory to testosterone and estrogen.
    0:20:31 There’s just no two ways about it.
    0:20:37 Melatonin is used widely for inducing sleepiness when you want to fall asleep in the new location
    0:20:38 that you’ve arrived.
    0:20:42 When you can’t fall asleep, you take melatonin and it helps you fall asleep.
    0:20:44 It does not help you stay asleep.
    0:20:50 In addition to that, melatonin has been kind of touted as the best way to shift your circadian
    0:20:51 clock.
    0:20:54 I’m happy to go on record saying, “Look, if you need melatonin and you can work with
    0:20:58 a doctor or somebody who really understands circadian and sleep biology, go for it if
    0:20:59 that’s your thing.”
    0:21:07 But as always on this podcast and elsewhere, I have a bias toward behavioral things that
    0:21:11 you can titrate and control like exposure to light, exercise, temperature, et cetera,
    0:21:15 that have much bigger margins for safety and certainly don’t have these other endocrine
    0:21:19 effects that we’ve been thinking about and talking about.
    0:21:24 So if you want to take melatonin in the afternoon in order to fall asleep or in the evening,
    0:21:25 be my guest.
    0:21:26 That’s up to you.
    0:21:29 Again, you’re responsible for your health, not me.
    0:21:33 But for many people, melatonin is not going to be the best solution.
    0:21:39 The best solution is going to be to use light and temperature and exercise on either side
    0:21:43 of the temperature minimum to shift your clock both before your trip and when you land in
    0:21:45 your new location and your clock starts to shift.
    0:21:49 Okay, so now you know my opinions about melatonin.
    0:21:55 Feel free to filter them through your own opinions and experiences with melatonin.
    0:21:59 And now you also understand what your temperature minimum is and how it represents an important
    0:22:05 landmark, either side of which you can use light temperature and exercise to shift your
    0:22:06 clock.
    0:22:10 Just to remind you a little bit about temperature, if you want to shift your clock, you can
    0:22:16 take a hot shower and then that will have a cooling effect after the hot shower.
    0:22:20 And if you were to get into a cold shower or an ice bath, if you have access to one,
    0:22:24 afterward there’s going to be a thermogenic effect of your body increasing temperature.
    0:22:29 So you can start to play these games with timing and hot and cold with meals, whether
    0:22:33 or not you eat or you don’t eat, and with light exposure, whether or not you view light
    0:22:34 or you don’t view light.
    0:22:39 So now you can start to see why understanding the core mechanics of a system can really
    0:22:40 give you the most flexibility.
    0:22:43 And that really underscores the most important thing is that when you understand mechanism,
    0:22:47 it’s not about being neurotically attached to a specific protocol.
    0:22:48 It’s the opposite.
    0:22:52 It can give you great confidence and flexibility in being able to shift your body rhythms however
    0:22:53 you want.
    0:22:56 And when things get out of whack, you can tuck them right back into place.
    0:23:00 One thing that’s common is that people need to do a quick trip.
    0:23:06 It’s not always that you’re going to go on vacation for two weeks or work someplace else
    0:23:08 for weeks on end.
    0:23:13 If your trip is 48 hours or less, stay on your home schedule.
    0:23:15 72, that’s when you start running into trouble.
    0:23:20 The transit time is also important, but I would say if it’s three days or less, stay
    0:23:23 on your home schedule as much as you can.
    0:23:27 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Roka.
    0:23:31 I’m excited to share that Roka and I have teamed up to create a new style of red lens
    0:23:32 glasses.
    0:23:36 These red lens glasses are meant to be worn in the evening after the sun goes down.
    0:23:40 They filter out short wavelength light that comes from screens and from LED lights, the
    0:23:44 sorts of LED lights that are most commonly used as overhead and frankly, lamp lighting
    0:23:45 nowadays.
    0:23:50 I want to emphasize Roka red lens glasses are not traditional blue blockers.
    0:23:53 They’re not designed to be worn during the day and to filter out blue light from screen
    0:23:54 light.
    0:23:59 They’re designed to prevent the full range of wavelengths that suppress melatonin secretion
    0:24:01 at night and that can alter your sleep.
    0:24:06 So by wearing Roka red lens glasses, they help you calm down and they improve your transition
    0:24:07 to sleep.
    0:24:12 Now I put my Roka red lens glasses on as soon as it gets dark outside and I’ve noticed
    0:24:16 a much easier transition to sleep, which makes sense based on everything we know about how
    0:24:21 filtering out short wavelengths of light can allow your brain to function correctly.
    0:24:23 If you’d like to try Roka, go to Roka.com.
    0:24:29 That’s Roka.com and enter the code Huberman to save 20% off your first order.
    0:24:34 Again, that’s Roka.com and enter the code Huberman at checkout.
    0:24:40 So let’s talk a little bit about a different form of jet lag that requires no planes, no
    0:24:44 trains, no automobiles and that’s shift work.
    0:24:48 Shift work is becoming increasingly common.
    0:24:51 Many of us are shift working even though we don’t have to.
    0:24:53 We’re doing work in the middle of the night.
    0:24:58 We are working on our computers at odd hours, sleeping during the day.
    0:25:00 Here’s the deal with shift work.
    0:25:06 If there’s one rule of thumb for shift work, it’s that if at all possible, you want to
    0:25:11 stay on the same schedule for at least 14 days, including weekends.
    0:25:16 Now that should immediately cue the non-shift workers to the importance of not getting too
    0:25:19 far off track on the weekend, even if you’re not a shift worker.
    0:25:23 So sleeping in on Sunday is not a good idea.
    0:25:27 The most important thing about shift work is to stay consistent with your schedule.
    0:25:35 If you’re going to work a shift where let’s say you start at 4pm and you end at 2am, then
    0:25:38 there’s some important questions that arise.
    0:25:42 For instance, should you see light during your shift?
    0:25:47 Well, this is a matter of personal choice, but ideally you want to view as much light
    0:25:51 as possible and as safely possible when you need to be alert.
    0:25:58 So that would mean from 4pm to 2am and then you would want to sleep.
    0:26:05 So using light as a correlate of alertness and using darkness as a correlate of sleepiness,
    0:26:09 what this means is see as much light as you safely can during the phase of your day when
    0:26:11 you want to be awake.
    0:26:17 So let’s say you go to sleep at, you get home after this 4pm to 2am shift.
    0:26:25 You maybe eat something, you go to sleep and you wake up and it’s noon or 1pm.
    0:26:27 Should you get light in your eyes?
    0:26:28 You guessed it.
    0:26:30 You need to know your temperature minimum.
    0:26:35 You need to know whether or not your temperature is increasing or decreasing.
    0:26:41 And now we can make this whole thing even simpler and just say if your temperature is decreasing,
    0:26:43 avoid light.
    0:26:47 If your temperature is increasing, get light.
    0:26:48 It’s that simple.
    0:26:52 I’m going to pause there and then I want to talk about kids and the elderly.
    0:26:59 In other words, how do we control sleep and circadian rhythms and wakefulness in babies,
    0:27:02 adolescents, teens, and age folks?
    0:27:03 All right.
    0:27:07 As I mentioned earlier, melatonin is not cyclic.
    0:27:09 It’s not cycling in babies.
    0:27:10 It’s more phasic.
    0:27:15 It’s being released at a kind of a constant level and babies tend to be smaller than adults.
    0:27:16 They are.
    0:27:21 And so those concentrations of melatonin are very high as a baby grows, those concentrations
    0:27:24 per unit volume are going to go down.
    0:27:28 Babies are not born with a typical sleep/wake cycle and now all the parents saying, “Tell
    0:27:29 me something.”
    0:27:30 I didn’t know.
    0:27:36 Perhaps the most important thing if you’re having to map to a baby’s schedule in order
    0:27:40 to make sure that they’re getting changings and nursing, et cetera, at the appropriate
    0:27:49 times is to try and maintain as if you can’t sleep or you can’t sleep continuously to try
    0:27:56 and maintain your autonomic nervous system in a place where you’re not going into heightened
    0:28:00 states of alertness when you would ideally be sleeping.
    0:28:05 Now I realized that this could be translated to try and stay calm while you’re sleep deprived,
    0:28:07 which is very hard for people to do.
    0:28:11 But this is where the non-sleep/deep-depressed protocol surface again and can potentially
    0:28:17 be very beneficial for people to be able to recover not necessarily sleep, but for them
    0:28:21 to maintain a certain amount of autonomic regulation.
    0:28:26 Last night I went to bed at about 10.30, I woke up at 3 in the morning, I knew I wasn’t
    0:28:33 feeling rested, I did a NSDR protocol, I fell back asleep, I woke up at 6.30.
    0:28:37 You need to teach your brain and your nervous system how to turn off your thoughts and go
    0:28:38 to sleep.
    0:28:42 And ideally you do that without medication unless there’s a real need, you do that through
    0:28:43 these behavioral protocols.
    0:28:48 They work because they involve using the body to shift the mind, not trying to just turn
    0:28:50 off your thoughts in the middle of the night.
    0:28:53 Other circumstances can arise if you’re taking care of a very sick loved one, you’re up all
    0:28:54 night.
    0:29:00 Try and stay calm using NSDR protocols, I know it’s harder to do than to say, but those
    0:29:04 protocols are there, they’re free, there’s research to support them.
    0:29:10 Try and get sleep whenever you can, but also try to get morning sunlight and evening sunlight
    0:29:15 in your eyes if you can, and if you can’t get that, use artificial light.
    0:29:19 Once again I’ve thrown a tremendous amount of information at you.
    0:29:25 I hope you will figure out your temperature minimum and start working with that to access
    0:29:28 the sleep and wakeful cycles that you want to access.
    0:29:31 I hope that you’ll explore NSDR.
    0:29:35 You have now access to a lot of mechanism about sleep and wakefulness.
    0:29:40 I really believe that as we drill deeper and deeper into these mechanisms and you start
    0:29:44 hearing some of the same themes again and again, you’re going to start to develop an
    0:29:48 intuition and an understanding of how these systems work in you and your particular life
    0:29:49 circumstances.
    0:29:54 So, know your temperature minimum, understand light in the early part of the day is valuable.
    0:29:57 Light when you want to be awake, provide it’s not so bright, it’s damaging, it’s great
    0:30:01 for you whether or not it comes from screens or sunlight, but sunlight’s better.
    0:30:05 Avoid light in the four to six hours before your temperature minimum or else you’re going
    0:30:09 to delay your clock unless you’re traveling and that’s what you want to do.
    0:30:13 Use temperature, increase temperature to shift your clock, decrease temperature to delay
    0:30:14 your clock.
    0:30:17 Thanks so much for your time and attention, I really appreciate it.
    0:30:22 See you next time on the Hooperman Lab Podcast and as always, thanks for your interest in
    0:30:22 science.
    0:30:26 [MUSIC PLAYING]
    0:30:28 you
    Chào mừng bạn đến với Huberman Lab Essentials, nơi chúng ta xem lại các tập trước để tìm ra những công cụ khoa học mạnh mẽ và có thể hành động được cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Tập podcast hôm nay nói về chứng lệch múi giờ, làm việc theo ca, và chúng ta sẽ thảo luận về các giao thức được hỗ trợ bởi khoa học có thể hỗ trợ các công cụ cụ thể mà bạn có thể sử dụng để chống lại những vấn đề như chứng lệch múi giờ, giảm bớt một số tác động tiêu cực của làm việc theo ca, và làm cho cuộc sống dễ dàng hơn cho những bậc cha mẹ mới cũng như cho đứa trẻ sơ sinh, thanh thiếu niên, bất kỳ ai muốn ngủ ngon hơn, cảm thấy tốt hơn khi họ tỉnh táo, v.v.
    Hãy cùng lùi lại một chút và nhắc nhở mọi người về những gì chúng ta đang nói đến. Nhịp sinh học là một nhịp 24 giờ trong tất cả các loại chức năng. Nhịp nổi bật nhất là nhịp trong cảm giác tỉnh táo và buồn ngủ của chúng ta. Bạn cũng có một nhịp trong cảm giác buồn ngủ và tỉnh táo tương ứng với điều đó. Chúng ta có xu hướng buồn ngủ khi nhiệt độ cơ thể giảm xuống, và chúng ta có xu hướng tỉnh táo hoặc thức dậy khi nhiệt độ cơ thể tăng lên.
    Chúng ta có một chiếc đồng hồ trên mái vòm miệng, một nhóm tế bào thần kinh gọi là nhân suprachiasmatic. Chiếc đồng hồ đó tạo ra một nhịp 24 giờ, và chiếc đồng hồ đó được đồng bộ hóa, có nghĩa là nó được khớp với chu kỳ ánh sáng/tối bên ngoài, điều này không có gì ngạc nhiên, là 24 giờ. Trái đất mất 24 giờ để quay một vòng. Các tế bào của chúng ta, các cơ quan của chúng ta, sự tỉnh táo của chúng ta, nhiệt độ của chúng ta, nhưng cũng là sự trao đổi chất, hệ thống miễn dịch, tâm trạng của chúng ta, tất cả đều gắn liền với chu kỳ ánh sáng/tối bên ngoài.
    Nếu chúng ta sống cuộc sống của mình một cách hoàn hảo, nơi chúng ta thức dậy vào buổi sáng và nhìn thấy ánh sáng mặt trời khi nó vượt qua đường chân trời, và sau đó vào buổi tối chúng ta bắt gặp một chút ánh sáng mặt trời, và sau đó vào ban đêm chúng ta ở trong bóng tối hoàn toàn, chúng ta sẽ được khớp hơn hoặc kém với chu kỳ ánh sáng/tối bên ngoài hoặc môi trường.
    Rất ít người trong chúng ta làm điều đó vì những thứ mà chúng ta gọi là ánh sáng nhân tạo và điều khác mà chúng ta gọi là những yêu cầu của cuộc sống.
    Vì vậy, hôm nay chúng ta sẽ nói về việc khi nào chúng ta bị kéo ra khỏi nhịp điệu đó.
    Vậy một ngày hoàn hảo là gì?
    Nó trông như thế nào từ góc độ giấc ngủ/thức tỉnh theo nhịp sinh học?
    Bạn về cơ bản muốn nhận được càng nhiều ánh sáng càng tốt, lý tưởng là ánh sáng mặt trời, nhưng càng nhiều ánh sáng vào mắt bạn trong khoảng thời gian của mỗi chu kỳ 24 giờ khi bạn muốn tỉnh táo, khi bạn muốn cảnh giác, và bạn muốn nhận được càng ít ánh sáng vào mắt bạn trong những khoảng thời gian của chu kỳ 24 giờ khi bạn muốn ngủ, hoặc buồn ngủ và đi vào giấc ngủ.
    Bao nhiêu là đủ?
    Một con số tốt để hướng tới theo quy tắc ngón tay cái là cố gắng nhận được ít nhất 100.000 lux trước 9 giờ sáng, có thể là 10 giờ sáng, nhưng trước 9 giờ sáng, giả sử bạn thức dậy vào khoảng thời gian từ 5 đến 8 giờ sáng.
    Cơ chế thiết lập đồng hồ sinh học liên quan đến những tế bào thần kinh trong mắt bạn gửi tín hiệu điện đến chiếc đồng hồ ở trên nóc miệng của bạn, và hệ thống đó tổng hợp, có nghĩa là nó cộng thêm các photon.
    Đó là một hệ thống rất chậm.
    Vì vậy, ở đây chúng ta đang nói về việc cố gắng nhận được ít nhất 100.000 photon, nhưng không phải tất cả cùng một lúc.
    Vậy bạn nên làm gì?
    Bạn ra ngoài.
    Ra ngoài, ngay cả trong một ngày nhiều mây, có thể có 7.000, 10.000 lux.
    Thật đáng kinh ngạc khi nó sáng đến mức nào, có nghĩa là có bao nhiêu năng lượng photon đang đi qua.
    Vì vậy, hãy cố gắng nhận được 100.000 lux trước 9 giờ sáng.
    Bây giờ nếu bạn không thể làm điều đó vì bạn sống ở một khu vực trên thế giới mà không đủ sáng, một số người đã gửi cho tôi những bức ảnh từ miền Bắc nước Anh, nơi mà mùa đông không đủ sáng, thì chắc chắn, bạn có thể sử dụng ánh sáng nhân tạo để nhận đủ photon.
    Sau đó, tôi đã khuyến nghị, dựa trên tài liệu khoa học, rằng bạn nên nhìn vào ánh sáng mặt trời vào khoảng thời gian mặt trời lặn, và lý do cho điều đó, tất nhiên, là vì nó làm giảm độ nhạy của mắt bạn. Bởi vì đây là điều quái ác. Trong khi chúng ta cần rất nhiều năng lượng photon vào đầu ngày để đánh thức hệ thống của mình, thiết lập đồng hồ sinh học và chuẩn bị cho một giấc ngủ ngon sau 14 đến 16 giờ, thì chỉ cần rất ít năng lượng photon để thiết lập lại và điều chỉnh đồng hồ của chúng ta sau 8 giờ tối. Và đó là lý do tại sao bạn muốn, trong khả năng an toàn của mình, tránh ánh sáng sáng và thậm chí cả ánh sáng không quá sáng giữa các giờ từ 10 hoặc 11 giờ tối đến 4 giờ sáng.
    Vậy hãy nói về việc điều chỉnh đồng hồ, vì đối với những người bị jet lag, khả năng điều chỉnh đồng hồ bằng ánh sáng, nhiệt độ, tập thể dục và thực phẩm là vô cùng quan trọng để thích nghi với lịch trình địa phương mới. Và có rất nhiều thông tin về jet lag ngày nay, tôi sẽ tập trung vào một tham số rất cụ thể mà tất cả các bạn có thể tự tìm ra mà không cần công nghệ hay thiết bị nào và nó có thể áp dụng khi bạn đi du lịch vì công việc, giải trí hoặc bất kỳ lúc nào bạn bị jet lag. Và tôi muốn nhấn mạnh rằng bạn không cần phải đi du lịch để bị jet lag. Nhiều bạn đang bị jet lag. Bạn bị jet lag vì bạn đang nhìn vào điện thoại giữa đêm, bạn bị jet lag vì bạn thức dậy vào những thời điểm khác nhau trong ngày, bạn bị jet lag vì chế độ tập thể dục của bạn không ổn định, có ngày vào thời điểm này, có ngày vào thời điểm khác. Nhưng có một số điều đơn giản mà bạn có thể làm.
    Vì vậy, đó là hướng đi của chúng ta. Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng ta, Aeropress. Aeropress là cách pha cà phê yêu thích của tôi. Nó giống như một bình pha cà phê kiểu Pháp, nhưng tốt hơn nhiều. Aeropress được thiết kế ở Palo Alto bởi Alan Adler, một giáo viên cũ tại Stanford trong khoa kỹ thuật. Adler, một kỹ sư và nhà phát minh xuất sắc, đã phát triển một quy trình pha chế độc đáo giúp giảm…
    thời gian tiếp xúc mà nước có với cà phê xay, dẫn đến một tách cà phê đậm đà, đầy đủ hương vị mà không có bất kỳ độ axit hay đắng nào mỗi lần.
    Đầu tiên, toàn bộ quá trình pha chế mất chưa đến một phút, và việc dọn dẹp thì cực kỳ dễ dàng.
    Aeropress vừa mới ra mắt mẫu cao cấp mới, sử dụng thiết kế được cấp bằng sáng chế giống như mẫu gốc, nhưng phiên bản này có vẻ ngoài và cảm giác thực sự nâng cao.
    Nó được làm thủ công với kính hai lớp và các chi tiết bằng thép không gỉ.
    Nó được xây dựng cực kỳ chắc chắn, rất bền, và trông như một tác phẩm nghệ thuật.
    Thật sự rất đẹp.
    Tôi để nó trên bàn bếp chính vì lý do đó.
    Tôi đã sử dụng Aeropress cao cấp của mình được vài tháng và tôi thực sự rất thích nó.
    Sắp tới, tôi không thể tưởng tượng được món quà nào tốt hơn cho những người yêu cà phê.
    Với hơn 55.000 đánh giá năm sao, Aeropress là máy pha cà phê được đánh giá cao nhất trên thế giới.
    Nếu bạn muốn thử Aeropress, bạn có thể truy cập aeropress.com/huberman.
    Đó là A-E-R-O-P-R-E-S-S.com/huberman để nhận bộ lọc kim loại tái sử dụng miễn phí với đơn hàng Aeropress của bạn.
    Aeropress giao hàng đến Mỹ, Canada và hơn 60 quốc gia khác trên thế giới.
    Một lần nữa, đó là aeropress.com/huberman.
    Hãy nói về chứng jet lag.
    Có những tài liệu chất lượng được đánh giá ngang hàng cho thấy chứng jet lag sẽ rút ngắn tuổi thọ của bạn.
    dây thần kinh và cơ thể và não bộ điều chỉnh sự tỉnh táo và buồn ngủ của chúng ta.
    Hóa ra rằng con người và có lẽ hầu hết các loài khác có khả năng kích hoạt và giữ tỉnh táo tốt hơn là tắt hệ thần kinh của họ và đi ngủ theo yêu cầu.
    Nếu bạn thực sự phải cố gắng và thực sự phải tỉnh táo, bạn có thể làm được.
    Bạn có thể thức khuya hơn, nhưng việc ngủ sớm hơn thì khó hơn.
    Đó là lý do tại sao việc đi về phía đông có một số đặc điểm khác nhau liên quan đến việc bạn đang cố gắng đi ngủ sớm hơn.
    Là một người sống ở California, nếu tôi đến New York City, tôi phải đi ngủ sớm hơn ba giờ và thức dậy sớm hơn ba giờ, khó hơn nhiều so với việc trở về California và chỉ cần thức thêm vài giờ.
    Điều này có lẽ có nguồn gốc từ sự thích nghi tiến hóa, nơi trong các điều kiện mà chúng ta cần phải tập hợp và đi hoặc tìm kiếm thức ăn hoặc chiến đấu hoặc làm bất kỳ số lượng công việc khác nhau nào đó mà chúng ta có thể tự thúc đẩy mình thông qua việc giải phóng adrenaline và epinephrine để giữ tỉnh táo, trong khi việc có thể chậm lại và cố ý đi vào giấc ngủ thực sự khó hơn nhiều.
    Có một sự bất đối xứng trong hệ thần kinh tự động của chúng ta thể hiện trong sự bất đối xứng của chứng jet lag.
    Được rồi, hãy nghĩ về việc du lịch và những gì xảy ra.
    Giả sử bạn không đi về phía đông hoặc phía tây, mà bạn đang đi về phía bắc hoặc phía nam.
    Nếu bạn đi từ, chẳng hạn, Washington, DC đến Santiago, Chile, bạn chỉ đang đi về phía bắc và phía nam.
    Bạn không thực sự di chuyển vào một múi giờ khác.
    Bạn không thay đổi.
    Bạn sẽ trải qua sự mệt mỏi do du lịch.
    Hóa ra rằng jet lag có hai yếu tố, mệt mỏi do du lịch và jet lag do múi giờ.
    Jet lag do múi giờ đơn giản là sự không khớp giữa ánh sáng mặt trời địa phương và bóng tối địa phương với nhịp điệu bên trong của bạn, nhịp điệu nội sinh mà bạn có.
    Vì vậy, trước khi chúng ta đi quá phức tạp và quá sâu vào vấn đề này, tôi muốn nêu ra một vài điều quan trọng.
    Trước hết, một số người bị jet lag rất nhiều, trong khi những người khác thì không quá nhiều. Hầu hết mọi người trải qua jet lag tồi tệ hơn khi họ lớn tuổi. Có lý do cho điều đó vì ở giai đoạn đầu của cuộc đời, các mẫu tiết melatonin rất ổn định, phẳng và thực sự rất cao ở trẻ em. Sau đó, nó trở nên chu kỳ trong giai đoạn dậy thì, có nghĩa là nó xuất hiện một lần mỗi 24 giờ và tắt đi một lần mỗi 24 giờ. Và khi chúng ta lớn tuổi, các chu kỳ trở nên bị rối loạn nhiều hơn và chúng ta trở nên dễ bị tổn thương hơn với ngay cả những thay đổi nhỏ trong lịch trình, v.v., thời gian ăn uống, đúng không? Vì vậy, jet lag trở nên tồi tệ hơn khi chúng ta già đi. Tôi muốn làm cho việc thay đổi nhịp sinh học của bạn trở nên thật dễ dàng, hoặc ít nhất là dễ dàng và đơn giản nhất có thể, tôi tin như vậy. Điều tôi muốn nói đến có lẽ là một trong những điều quan trọng nhất cần biết về cơ thể và não của bạn, đó là điểm nhiệt độ tối thiểu của bạn. Nhiệt độ tối thiểu của bạn là điểm trong mỗi chu kỳ 24 giờ khi nhiệt độ của bạn thấp nhất. Bây giờ, làm thế nào để bạn đo điều đó mà không cần nhiệt kế? Nó thường giảm xuống 90 phút đến hai giờ trước thời gian thức dậy trung bình của bạn. Nhiệt độ thực sự là tín hiệu mà đồng hồ này ở trên mái miệng của bạn điều chỉnh hoặc tập hợp tất cả các tế bào và mô của cơ thể chúng ta để cùng theo một lịch trình. Nhiệt độ là yếu tố tác động. Và khi bạn nghe điều đó, chắc chắn sẽ có một sự hiểu biết ngay lập tức, tất nhiên, vì làm thế nào bạn có thể khiến tất cả các loại tế bào khác nhau này theo một mẫu, đúng không? Một tế bào tuyến tụy làm điều gì đó rất khác so với một tế bào lách hoặc một nơ-ron, đúng không? Tất cả chúng đều thực hiện những việc khác nhau với những tốc độ khác nhau. Vì vậy, tín hiệu nhiệt độ có thể phát ra và sau đó mỗi một trong số đó có thể diễn giải tín hiệu nhiệt độ như một chủ đề thống nhất và nhất quán của môi trường của chúng. Đây là vấn đề. Nếu bạn tiếp xúc với ánh sáng sáng trong bốn giờ sau nhiệt độ tối thiểu của bạn, đồng hồ sinh học của bạn sẽ thay đổi để bạn có xu hướng dậy sớm hơn và đi ngủ.
    trong những ngày tiếp theo.
    Được chứ?
    Đó được gọi là sự tiến bộ của giai đoạn.
    Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về điều này, bạn hãy điều chỉnh đồng hồ của mình.
    Tuy nhiên, nếu bạn nhìn vào ánh sáng sáng trong khoảng bốn đến sáu giờ trước khi nhiệt độ của bạn đạt mức tối thiểu, bạn sẽ có xu hướng làm chậm đồng hồ của mình.
    Bạn sẽ có xu hướng thức dậy muộn hơn và đi ngủ muộn hơn.
    Tôi thường thức dậy vào khoảng 6 giờ sáng, đôi khi là 6 giờ 30, đôi khi là 7 giờ.
    Điều này phụ thuộc rất nhiều vào những gì tôi đã làm vào đêm trước, như tôi đoán là cũng vậy đối với bạn.
    Nhưng điều đó có nghĩa là mức nhiệt độ tối thiểu của tôi có lẽ nằm ở khoảng 4 giờ 30 sáng,
    điều đó có nghĩa là nếu tôi thức dậy vào lúc 4 giờ 30 sáng và tôi nhìn vào ánh sáng sáng vào lúc 4 giờ 35 sáng, tôi
    sẽ tiến bộ đồng hồ của mình.
    Tôi sẽ muốn đi ngủ sớm hơn vào đêm tiếp theo và thức dậy sớm hơn vào buổi sáng tiếp theo.
    Khi tôi thay đổi thời gian thức dậy, mức nhiệt độ tối thiểu của tôi cũng thay đổi, đúng không?
    Nếu tôi nhìn vào ánh sáng sáng trong khoảng bốn đến sáu giờ trước 4 giờ 30 sáng, đoán xem?
    Đêm tiếp theo, tôi sẽ muốn thức khuya hơn, và tôi sẽ muốn thức dậy muộn hơn vào buổi sáng tiếp theo.
    Mức nhiệt độ tối thiểu của bạn là một điểm tham chiếu, không phải là một chỉ số nhiệt độ.
    Một lần nữa, nếu bạn muốn đo mức nhiệt độ tối thiểu của mình và tìm hiểu nó là bao nhiêu, 98 độ gì đó, 96 độ gì đó, thì cũng được.
    Bạn có thể làm điều đó.
    Nhưng thông tin đó sẽ không giúp bạn.
    Điều bạn cần biết là thời gian mà nhiệt độ cơ thể bạn thấp nhất và hiểu rằng trong khoảng bốn giờ hoặc hơn sau thời gian đó, việc nhìn vào ánh sáng sẽ tiến bộ đồng hồ của bạn khiến bạn muốn dậy sớm hơn.
    Vì vậy, bây giờ bạn có thể bắt đầu thấy và hiểu logic của hệ thống.
    Bạn có thể bắt đầu điều chỉnh nhiệt độ đó theo nhu cầu du lịch của bạn.
    Đây là một cách mà bạn có thể làm điều đó.
    Giả sử tôi sẽ đi du lịch đến châu Âu, nơi thường cách California chín giờ.
    Tôi muốn xác định mức nhiệt độ tối thiểu của mình, mà đối với tôi là khoảng 4 giờ 30 sáng, có thể là 5 giờ, và…
    Tôi muốn bắt đầu dậy vào khoảng 5 giờ 30 sáng và tiếp xúc với ánh sáng sáng, có lẽ từ các nguồn nhân tạo vì ánh sáng mặt trời sẽ không xuất hiện vào thời điểm đó. Có thể tôi sẽ tập thể dục và thậm chí ăn một bữa ăn vào thời điểm đó. Bạn nên bắt đầu làm điều đó hai hoặc ba ngày trước khi đi du lịch vì một khi tôi đến châu Âu, khả năng chỉ ngắm nhìn bình minh hoặc hoàng hôn ở châu Âu sẽ không giúp tôi điều chỉnh đồng hồ sinh học của mình. Một số người nói rằng hãy để ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt khi bạn hạ cánh, nhưng điều đó sẽ không hiệu quả vì một trong hai điều có thể xảy ra. Với sự thay đổi 9 giờ như vậy, hoặc tôi sẽ nhìn thấy ánh sáng mặt trời vào thời điểm tương ứng với vùng chết của đồng hồ sinh học, thời gian mà đồng hồ sinh học của tôi không thể được điều chỉnh, hoặc tôi sẽ nhìn thấy ánh sáng mặt trời vào thời điểm tương ứng với khoảng thời gian từ bốn đến sáu giờ trước khi nhiệt độ của tôi đạt mức tối thiểu. Điều đó sẽ khiến tôi đi theo hướng ngược lại với điều tôi muốn. Việc điều chỉnh với chứng jet lag có thể rất, rất khó khăn đối với mọi người. Bạn cần hỏi, tôi đang đi về phía đông hay tôi đang đi về phía tây? Tôi đang cố gắng tiến đồng hồ của mình hay trì hoãn đồng hồ của mình? Hãy nhớ rằng, việc tiếp xúc với ánh sáng, tập thể dục và ăn uống trong khoảng thời gian từ bốn đến sáu giờ trước khi nhiệt độ của bạn đạt mức tối thiểu sẽ làm chậm đồng hồ của bạn. Ăn uống, tiếp xúc với ánh sáng mặt trời và tập thể dục, bạn không cần phải làm cả ba điều, nhưng một sự kết hợp nào đó trong khoảng thời gian từ bốn đến sáu giờ sau khi nhiệt độ của bạn đạt mức tối thiểu sẽ giúp tiến đồng hồ của bạn. Đây là một cơ chế mạnh mẽ mà bạn có thể điều chỉnh đồng hồ của mình từ một đến ba giờ mỗi ngày, điều này thật đáng kinh ngạc. Điều đó có nghĩa là nhiệt độ tối thiểu của bạn sẽ thay đổi đến ba giờ, điều này có thể khiến bạn có thể đi du lịch đến châu Âu và miễn là bạn đã chuẩn bị trong một ngày hoặc hơn bằng cách làm những gì tôi đã mô tả ở nhà và sau đó làm điều đó khi bạn đến nơi, bạn có thể hoàn thành toàn bộ sự thay đổi trong khoảng từ 24 đến 36 giờ.
    Rất nhiều người đang đến châu Âu, ánh nắng chiếu vào mắt họ và làm cho đồng hồ sinh học của họ bị rối loạn hoặc không điều chỉnh đồng hồ chút nào. Điều này đưa tôi đến một điều khác mà tôi rất khuyến khích và tôi đã đề cập trước đây, đó là bạn nên ăn theo lịch trình bữa ăn địa phương. Nếu bạn có thói quen nhịn ăn, thì hãy nhịn ăn, điều đó cũng tốt, nhưng khi bạn ăn, bạn nên ăn theo lịch trình địa phương để giữ sự tỉnh táo.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. Đến giờ, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi chỉ có thể dùng một loại thực phẩm chức năng, thì loại đó sẽ là AG1. Lý do là AG1 là thực phẩm chức năng dinh dưỡng nền tảng có chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất hiện có. Điều đó có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn có probiotics, prebiotics và adaptogens để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào trong chế độ ăn uống của bạn và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống đòi hỏi.
    Đối với tôi, ngay cả khi tôi ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, điều mà tôi thực hiện cho phần lớn lượng thức ăn của mình, thì rất khó để tôi có đủ trái cây và rau quả – vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens – chỉ từ thực phẩm. Vì lý do đó, tôi đã sử dụng AG1 hàng ngày kể từ năm 2012. Khi tôi làm điều đó, nó rõ ràng tăng cường năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi. Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều hơn nữa.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt của họ. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí cộng với một năm cung cấp vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
    Được rồi. Tôi đã nói về việc đi về phía đông, nhưng chúng ta chưa nói về việc đi về phía tây. Giả sử bạn đang đi từ New York đến California, hoặc từ châu Âu đến California. Thách thức ở đây thường là làm thế nào bạn có thể thức khuya đủ lâu? Bây giờ, một số người có thể làm điều này vì, như tôi đã đề cập trước đó, hệ thần kinh tự động…
    Hệ thống này được kết nối không đối xứng, khiến cho việc thức khuya dễ dàng hơn so với việc đi ngủ sớm hơn so với mong muốn tự nhiên của chúng ta. Giả sử bạn vừa hạ cánh, và lúc đó là 4 giờ chiều, bạn cảm thấy rất mệt mỏi, bạn đang ở California, bạn vừa từ châu Âu đến, lúc đó là 4 giờ chiều và bạn thực sự, thực sự muốn đi ngủ. Đó là lúc mà việc sử dụng các thứ như caffeine, tập thể dục và ánh sáng mặt trời có thể giúp bạn điều chỉnh. Nếu đã qua đỉnh nhiệt độ của bạn, thì việc nhìn thấy ánh sáng mặt trời vào khoảng 6 giờ chiều hoặc 8 giờ chiều, hoặc ánh sáng nhân tạo, nếu không có ánh sáng mặt trời, sẽ giúp bạn điều chỉnh lại đồng hồ sinh học của mình. Nó sẽ làm chậm lại đồng hồ sinh học của bạn và bạn sẽ có thể thức khuya hơn. Điều tồi tệ nhất bạn có thể làm là ngủ trưa với dự định chỉ kéo dài 20 phút hoặc một giờ. Tôi thường làm điều này và sau đó tỉnh dậy bốn giờ sau, hoặc bạn tỉnh dậy và thấy đã nửa đêm và không thể ngủ lại. Bạn thực sự muốn tránh làm điều đó. Vì vậy, miễn là không quá mức, các chất kích thích như caffeine, cà phê hoặc trà thực sự có thể giúp bạn vượt qua rào cản buổi chiều và giúp bạn ngủ theo lịch trình địa phương hơn, cũng như ăn theo lịch trình địa phương. Nhiều người đã hỏi về việc sử dụng melatonin để gây buồn ngủ. Melatonin là hormone được tiết ra từ tuyến tùng. Melatonin gây ra cảm giác buồn ngủ. Melatonin trong quá trình phát triển cũng có trách nhiệm điều chỉnh thời gian tiết ra một số hormone rất quan trọng cho tuổi dậy thì. Melatonin có kiểm soát sự khởi đầu của tuổi dậy thì không? Không trực tiếp, nhưng gián tiếp. Melatonin ức chế một thứ gọi là hormone giải phóng gonadotropin, là một hormone được tiết ra từ vùng dưới đồi của bạn, cũng nằm ở khoảng trên mái miệng và não của bạn. Hormone giải phóng gonadotropin thực sự rất thú vị vì nó kích thích sự tiết ra của một hormone khác gọi là hormone luteinizing, mà ở nữ giới gây ra sự tiết estrogen trong buồng trứng. Nó liên quan đến chu kỳ sinh sản, và ở nam giới, kích thích testosterone từ…
    Các tế bào Sertoli của tinh hoàn. Melatonin có tác dụng ức chế GNRH, hormone giải phóng gonadotropin, và do đó ức chế LH, hormone luteinizing, và do đó ức chế testosterone và estrogen. Không có cách nào khác về điều này. Melatonin được sử dụng rộng rãi để gây buồn ngủ khi bạn muốn ngủ ở một địa điểm mới mà bạn vừa đến. Khi bạn không thể ngủ, bạn uống melatonin và nó giúp bạn ngủ. Nó không giúp bạn duy trì giấc ngủ. Ngoài ra, melatonin đã được quảng bá như là cách tốt nhất để điều chỉnh đồng hồ sinh học của bạn. Tôi rất vui được ghi nhận rằng, “Nhìn này, nếu bạn cần melatonin và bạn có thể làm việc với một bác sĩ hoặc ai đó thực sự hiểu về sinh học đồng hồ sinh học và giấc ngủ, hãy làm nếu đó là điều bạn muốn.” Nhưng như thường lệ trong podcast này và ở những nơi khác, tôi có thiên kiến đối với những điều hành vi mà bạn có thể điều chỉnh và kiểm soát như tiếp xúc với ánh sáng, tập thể dục, nhiệt độ, v.v., có biên độ an toàn lớn hơn nhiều và chắc chắn không có những tác động nội tiết khác mà chúng ta đã nghĩ đến và nói về. Vì vậy, nếu bạn muốn uống melatonin vào buổi chiều để ngủ hoặc vào buổi tối, hãy tự nhiên. Điều đó tùy thuộc vào bạn. Một lần nữa, bạn chịu trách nhiệm cho sức khỏe của mình, không phải tôi. Nhưng đối với nhiều người, melatonin sẽ không phải là giải pháp tốt nhất. Giải pháp tốt nhất sẽ là sử dụng ánh sáng, nhiệt độ và tập thể dục ở cả hai bên nhiệt độ tối thiểu để điều chỉnh đồng hồ của bạn cả trước khi chuyến đi và khi bạn đến địa điểm mới và đồng hồ của bạn bắt đầu thay đổi. Được rồi, bây giờ bạn đã biết ý kiến của tôi về melatonin. Hãy thoải mái lọc chúng qua ý kiến và trải nghiệm của riêng bạn với melatonin. Và bây giờ bạn cũng hiểu nhiệt độ tối thiểu của bạn là gì và nó đại diện cho một cột mốc quan trọng, ở cả hai bên mà bạn có thể sử dụng ánh sáng, nhiệt độ và tập thể dục để điều chỉnh đồng hồ của bạn.
    Chỉ để nhắc bạn một chút về nhiệt độ, nếu bạn muốn điều chỉnh đồng hồ sinh học của mình, bạn có thể tắm nước nóng và sau đó sẽ có hiệu ứng làm mát sau khi tắm nước nóng. Và nếu bạn tắm nước lạnh hoặc ngâm mình trong bồn nước đá, nếu bạn có điều kiện, sau đó cơ thể bạn sẽ có hiệu ứng sinh nhiệt làm tăng nhiệt độ. Vì vậy, bạn có thể bắt đầu chơi những trò chơi này với thời gian và sự thay đổi giữa nóng và lạnh trong bữa ăn, dù bạn có ăn hay không, và với việc tiếp xúc với ánh sáng, dù bạn có nhìn thấy ánh sáng hay không.
    Vì vậy, bây giờ bạn có thể bắt đầu thấy tại sao việc hiểu các cơ chế cốt lõi của một hệ thống có thể thực sự mang lại cho bạn sự linh hoạt nhất. Và điều đó thực sự nhấn mạnh điều quan trọng nhất là khi bạn hiểu cơ chế, không phải là việc gắn bó một cách thần kinh với một giao thức cụ thể. Đó là điều ngược lại. Nó có thể mang lại cho bạn sự tự tin và linh hoạt tuyệt vời trong việc điều chỉnh nhịp sinh học của cơ thể theo cách bạn muốn. Và khi mọi thứ trở nên không ổn, bạn có thể đưa chúng trở lại đúng chỗ.
    Một điều thường thấy là mọi người cần thực hiện một chuyến đi ngắn. Không phải lúc nào bạn cũng sẽ đi nghỉ trong hai tuần hoặc làm việc ở nơi nào đó trong nhiều tuần liên tiếp. Nếu chuyến đi của bạn kéo dài 48 giờ hoặc ít hơn, hãy giữ theo lịch trình ở nhà của bạn. 72 giờ, đó là lúc bạn bắt đầu gặp rắc rối. Thời gian di chuyển cũng quan trọng, nhưng tôi sẽ nói rằng nếu chuyến đi kéo dài ba ngày hoặc ít hơn, hãy giữ theo lịch trình ở nhà của bạn càng nhiều càng tốt.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Roka. Tôi rất vui khi chia sẻ rằng Roka và tôi đã hợp tác để tạo ra một kiểu kính với tròng đỏ mới. Những chiếc kính tròng đỏ này được thiết kế để đeo vào buổi tối sau khi mặt trời lặn. Chúng lọc ánh sáng có bước sóng ngắn từ màn hình và từ đèn LED, những loại đèn LED thường được sử dụng làm đèn chiếu sáng trên cao và thực tế, đèn bàn hiện nay. Tôi muốn nhấn mạnh rằng kính tròng đỏ Roka không phải là những chiếc kính chặn ánh sáng xanh truyền thống.
    Chúng không được thiết kế để đeo trong suốt cả ngày và để lọc ánh sáng xanh từ màn hình. Chúng được thiết kế để ngăn chặn toàn bộ dải bước sóng ánh sáng ức chế sự tiết melatonin vào ban đêm và có thể làm thay đổi giấc ngủ của bạn. Vì vậy, khi đeo kính Roka với kính đỏ, chúng giúp bạn bình tĩnh lại và cải thiện quá trình chuyển tiếp vào giấc ngủ. Bây giờ, tôi đeo kính Roka với kính đỏ ngay khi trời tối và tôi đã nhận thấy quá trình chuyển tiếp vào giấc ngủ dễ dàng hơn nhiều, điều này hoàn toàn hợp lý dựa trên tất cả những gì chúng ta biết về cách lọc ra các bước sóng ngắn của ánh sáng có thể giúp não bộ hoạt động đúng cách. Nếu bạn muốn thử Roka, hãy truy cập Roka.com. Đó là Roka.com và nhập mã Huberman để tiết kiệm 20% cho đơn hàng đầu tiên của bạn. Một lần nữa, đó là Roka.com và nhập mã Huberman khi thanh toán.
    Vậy hãy nói một chút về một dạng jet lag khác không cần máy bay, tàu hỏa hay ô tô, đó là làm việc theo ca. Làm việc theo ca đang trở nên ngày càng phổ biến. Nhiều người trong chúng ta đang làm việc theo ca mặc dù không cần thiết. Chúng ta làm việc vào giữa đêm. Chúng ta làm việc trên máy tính vào những giờ không bình thường, ngủ vào ban ngày. Đây là vấn đề với làm việc theo ca. Nếu có một quy tắc chung cho làm việc theo ca, đó là nếu có thể, bạn nên giữ nguyên lịch trình trong ít nhất 14 ngày, bao gồm cả cuối tuần. Điều này nên ngay lập tức nhắc nhở những người không làm việc theo ca về tầm quan trọng của việc không bị lệch quá xa vào cuối tuần, ngay cả khi bạn không phải là người làm việc theo ca. Vì vậy, ngủ nướng vào Chủ nhật không phải là một ý tưởng hay. Điều quan trọng nhất về làm việc theo ca là giữ sự nhất quán với lịch trình của bạn. Nếu bạn sẽ làm việc theo ca mà giả sử bạn bắt đầu lúc 4 giờ chiều và kết thúc lúc 2 giờ sáng, thì sẽ có một số câu hỏi quan trọng phát sinh. Ví dụ, bạn có nên nhìn thấy ánh sáng trong ca làm việc của mình không? Chà, đây là một vấn đề của sự lựa chọn cá nhân, nhưng lý tưởng là bạn nên nhìn thấy càng nhiều ánh sáng càng tốt và càng an toàn càng tốt khi bạn cần tỉnh táo.
    Điều đó có nghĩa là từ 4 giờ chiều đến 2 giờ sáng và sau đó bạn sẽ muốn đi ngủ. Vì vậy, sử dụng ánh sáng như một yếu tố liên quan đến sự tỉnh táo và sử dụng bóng tối như một yếu tố liên quan đến sự buồn ngủ, điều này có nghĩa là hãy nhìn thấy nhiều ánh sáng nhất có thể trong suốt khoảng thời gian trong ngày khi bạn muốn tỉnh táo.
    Giả sử bạn đi ngủ sau khi về nhà từ ca làm việc 4 giờ chiều đến 2 giờ sáng. Bạn có thể ăn một cái gì đó, rồi đi ngủ và thức dậy vào lúc trưa hoặc 1 giờ chiều. Bạn có nên để ánh sáng vào mắt không? Bạn đoán đúng rồi. Bạn cần biết mức nhiệt độ tối thiểu của mình. Bạn cần biết liệu nhiệt độ của bạn có đang tăng hay giảm. Và bây giờ chúng ta có thể làm cho toàn bộ điều này đơn giản hơn và chỉ cần nói rằng nếu nhiệt độ của bạn đang giảm, hãy tránh ánh sáng. Nếu nhiệt độ của bạn đang tăng, hãy nhận ánh sáng. Thật đơn giản.
    Tôi sẽ tạm dừng ở đây và sau đó tôi muốn nói về trẻ em và người cao tuổi. Nói cách khác, làm thế nào chúng ta kiểm soát giấc ngủ và nhịp sinh học cũng như sự tỉnh táo ở trẻ sơ sinh, thanh thiếu niên và người lớn tuổi?
    Như tôi đã đề cập trước đó, melatonin không có chu kỳ. Nó không có chu kỳ ở trẻ sơ sinh. Nó có tính pha hơn. Nó được giải phóng ở một mức độ tương đối ổn định và trẻ sơ sinh thường nhỏ hơn người lớn. Thật vậy. Và do đó, nồng độ melatonin rất cao khi trẻ sơ sinh phát triển, nồng độ đó trên mỗi đơn vị thể tích sẽ giảm xuống. Trẻ sơ sinh không được sinh ra với chu kỳ ngủ/thức điển hình và bây giờ tất cả các bậc phụ huynh đang nói, “Nói cho tôi biết điều gì đó.” Tôi không biết.
    Có lẽ điều quan trọng nhất nếu bạn phải điều chỉnh theo lịch trình của một em bé để đảm bảo rằng chúng được thay tã và cho bú, v.v., vào những thời điểm thích hợp là cố gắng duy trì như thể bạn không thể ngủ hoặc không thể ngủ liên tục để cố gắng giữ cho hệ thần kinh tự động của bạn ở một nơi mà bạn không rơi vào trạng thái tỉnh táo cao độ khi bạn lý tưởng nên ngủ.
    Bây giờ tôi nhận ra rằng điều này có thể được dịch thành việc cố gắng giữ bình tĩnh trong khi bạn bị thiếu ngủ.
    Điều này rất khó đối với mọi người. Nhưng đây là lúc giao thức không ngủ / trầm cảm sâu lại xuất hiện và có thể mang lại lợi ích rất lớn cho mọi người trong việc phục hồi không nhất thiết phải ngủ, mà để họ duy trì một mức độ điều chỉnh tự động nhất định. Tối qua, tôi đi ngủ khoảng 10 giờ 30, tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng, tôi biết mình không cảm thấy được nghỉ ngơi, tôi đã thực hiện một giao thức NSDR, tôi lại ngủ thiếp đi và thức dậy lúc 6 giờ 30. Bạn cần dạy cho não bộ và hệ thần kinh của mình cách tắt suy nghĩ và đi vào giấc ngủ. Và lý tưởng nhất là bạn làm điều đó mà không cần thuốc, trừ khi có nhu cầu thực sự, bạn thực hiện điều đó thông qua những giao thức hành vi này. Chúng có hiệu quả vì chúng liên quan đến việc sử dụng cơ thể để thay đổi tâm trí, chứ không phải chỉ cố gắng tắt suy nghĩ giữa đêm. Những tình huống khác có thể phát sinh nếu bạn đang chăm sóc một người thân rất ốm, bạn phải thức cả đêm. Hãy cố gắng giữ bình tĩnh bằng cách sử dụng các giao thức NSDR, tôi biết điều đó khó hơn nói, nhưng những giao thức đó có sẵn, chúng miễn phí, có nghiên cứu hỗ trợ chúng. Hãy cố gắng ngủ bất cứ khi nào bạn có thể, nhưng cũng hãy cố gắng nhận ánh sáng mặt trời vào buổi sáng và buổi tối nếu có thể, và nếu bạn không thể nhận được điều đó, hãy sử dụng ánh sáng nhân tạo. Một lần nữa, tôi đã cung cấp cho bạn một lượng thông tin khổng lồ. Tôi hy vọng bạn sẽ tìm ra mức nhiệt độ tối thiểu của mình và bắt đầu làm việc với điều đó để tiếp cận các chu kỳ ngủ và tỉnh táo mà bạn muốn tiếp cận. Tôi hy vọng bạn sẽ khám phá NSDR. Bây giờ bạn đã có quyền truy cập vào rất nhiều cơ chế về giấc ngủ và sự tỉnh táo. Tôi thực sự tin rằng khi chúng ta đi sâu hơn vào những cơ chế này và bạn bắt đầu nghe thấy một số chủ đề giống nhau lặp đi lặp lại, bạn sẽ bắt đầu phát triển một trực giác và hiểu biết về cách những hệ thống này hoạt động trong bạn và hoàn cảnh sống cụ thể của bạn. Vì vậy, hãy biết mức nhiệt độ tối thiểu của bạn, hiểu rằng ánh sáng vào buổi sáng sớm là quý giá.
    Ánh sáng khi bạn muốn tỉnh táo, miễn là nó không quá sáng, gây hại, nó rất tốt cho bạn dù nó đến từ màn hình hay ánh sáng mặt trời, nhưng ánh sáng mặt trời thì tốt hơn. Tránh ánh sáng trong bốn đến sáu giờ trước khi nhiệt độ của bạn đạt mức tối thiểu, nếu không bạn sẽ làm chậm đồng hồ sinh học của mình, trừ khi bạn đang đi du lịch và đó là điều bạn muốn làm. Sử dụng nhiệt độ, tăng nhiệt độ để thay đổi đồng hồ sinh học của bạn, giảm nhiệt độ để làm chậm đồng hồ sinh học của bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian và sự chú ý của bạn, tôi thật sự trân trọng điều đó. Hẹn gặp lại bạn lần sau trên Podcast Hooperman Lab và như thường lệ, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    [ÂM NHẠC ĐANG CHƠI]
    歡迎來到 Huberman Lab Essentials,在這裡我們回顧過去的集數,提供針對心理健康、生理健康和表現的最有效且可行的科學工具。我是安德魯·哈伯曼(Andrew Huberman),是史丹佛醫學院神經生物學和眼科的教授。
    今天的播客主題是時差症和輪班工作,我們將討論一些科學支持的方案,以幫助你抵抗時差症、減少輪班工作帶來的負面影響,讓新家長和新生兒、青少年,甚至任何想要改善睡眠質量、醒來時感覺更好的朋友,都能變得更輕鬆。
    讓我們暫時後退一步,回顧一下我們所談論的內容。生理週期(circadian rhythm)是一種24小時的節律,影響著多種功能。其中最明顯的是我們的清醒感和困倦感的節律。你也會發現,困倦和清醒的節律與這兩者有關。我們的體溫下降時,通常會感到疲倦,而體溫上升時則更清醒或醒來。
    我們的上顎有一個生物鐘,名為視交叉上核(suprachiasmatic nucleus),這是一群神經元。這個生物鐘產生24小時的節律,並與外部的明暗循環相配合,顯然這也是24小時的周期。地球自轉一次需要24小時。我們的細胞、器官、清醒狀態、體溫,以及我們的代謝、免疫系統、情緒,所有這些都是與外部的明暗循環緊密相連的。如果我們的生活是完美的,早上起床時看到太陽從地平線升起,傍晚時再接受一些陽光,夜晚完全在黑暗中,我們就會與外部的明暗循環幾乎完全匹配。
    但很少有人能做到這一點,因為有我們所謂的人工光源以及生活的需求。所以今天我們將討論何時我們脫離了這種節律。
    那麼,完美的一天是什麼樣的?從生理睡眠/清醒的角度來看,完美的一天應該是怎樣的?基本上,你希望在每24小時循環中,盡可能多地(理想情況下是陽光)將光線進入你的眼睛,特別是在你希望清醒和警覺的時候,而在你希望睡覺或者感到困倦的時候,則想要最少的光線進入眼睛。
    多少光線才算夠呢?一個大概的準則是,試圖在早上9點之前,獲得至少100,000勒克斯(lux)的光照,早上10點之前也是可以的,但最好是在9點之前,假設你是在早上5點到8點之間醒來的。
    調節生理時鐘的機制涉及眼睛中的那些將電信號傳送至口腔上方生物鐘的神經元,而這一系統相加,即它累積光子。這是一個非常緩慢的系統。所以我們在討論嘗試獲得至少100,000個光子,但不是一次性攝入。
    那麼,你應該怎麼做呢?你可以出門。即便在陰雲密佈的日子,出門也可能獲得7,000到10,000勒克斯的光照。這真的是非常驚人,因為光線這麼明亮,意味着有這麼多的光子能量通過。所以,試著在早上9點之前獲得100,000勒克斯。
    如果你無法做到這一點,因為你住在光線不足的地方,例如有些人發給我的北英格蘭的照片,冬天真的不夠亮,那麼你可以依賴人工光源來獲得足夠的光子。我提出100,000勒克斯的這一目標,旨在促使人們在每一天的早上9點之前達到這一數字。理論上,你可以完全依賴人工光源來獲得這些光子,但陽光有一些特殊的特質,使其成為更好的刺激源。
    根據科學文獻,我曾建議,在日落時分欣賞陽光,原因當然是因為這樣可以降低你眼睛的敏感度。這裡有一個棘手的事實。雖然我們在白天早期需要大量的光子能量來喚醒系統、設定生理時鐘,並為14至16小時後的良好睡眠做好準備,但在晚上8點後重置和調整我們的生理時鐘所需的光子能量卻非常少。因此,你想盡可能安全地避免在晚上10點或11點至早上4點之間的明亮光線,甚至是比較柔和的光線。
    接下來我們來談談調整生理時鐘,因為對於受到時差影響的人來說,透過光線、體溫、運動和飲食來調整生理時鐘的能力對於適應新的當地時間表至關重要。如今關於時差症的資訊眾多,但我將專注於一個非常具體的參數,這是你們所有人都能在沒有任何科技或設備的情況下找出來的,而且它可以應用於工作或旅行中,或任何時候你受到時差影響的情況。我想強調的是,你不需要旅行就會感到時差。一些人因為半夜看手機、因為每天醒來的時間不同、因為運動時間不規則而感到時差。
    不過,有一些簡單的方法可以幫助你。這就是我們要探討的方向。我們先短暫休息一下,並感謝我們的贊助商,Aeropress。Aeropress是我個人最喜歡的咖啡沖泡方式。它類似於法式壓濃壺,但更好。Aeropress由前史丹佛大學工程系教師艾倫·阿德勒(Alan Adler)在帕洛阿爾托設計。
    阿德勒是一位出色的工程師和發明家,他開發了一種獨特的沖泡過程,可以減少水與研磨咖啡粉的接觸時間,讓每一杯咖啡都能呈現出豐富、醇厚的口感,沒有任何酸味或苦味。首先,整個沖泡過程不會超過一分鐘,清理起來也非常簡單。Aeropress剛推出他們的新高級型號,這一型號使用與原始型號相同的專利設計,但這一版的外觀和手感都更加高級。它以雙層玻璃和不銹鋼製造,手工製作,結構堅固,外觀如同藝術品,真的很漂亮。這就是為什麼我特意把它放在櫃檯上。這幾個月來我一直在使用自己的Aeropress高級版,我完全喜愛它。接下來,我無法想像有比這更適合咖啡愛好者的禮物了。擁有超過55,000條五星評價的Aeropress,是世界上評價最高的咖啡壓榨器。如果您想嘗試Aeropress,可以前往 aeropress.com/huberman。那是 A-E-R-O-P-R-E-S-S.com/huberman,您購買Aeropress時可以獲得一個免費可重複使用的金屬過濾器。Aeropress新運送至美國、加拿大及全球60多個國家。再次強調,網址是 aeropress.com/huberman。
    讓我們談談飛行時差的問題。有質量保證的同行評審文獻顯示,飛行時差會縮短壽命。飛行時差是一件嚴重的事情。現在,這裡面有個有趣的點。向西旅行總是比向東旅行要容易。這很有趣,因為飛行時差對壽命的影響顯示,向東旅行會比向西旅行帶走更多的生命年數。現在,這裡有個有趣的問題。當我們想到飛行時差對壽命的影響,或者說它會縮短我們的生命,我們必須問自己,為什麼?這是為什麼呢?原來這個問題的解釋相當簡單。我們之前談到過自主神經系統,這是我們脊椎、身體和大腦中的一組神經元,調節我們的清醒和困倦。人類以及可能大多數物種在激活和保持警覺方面表現得比隨時關閉神經系統和立即入睡要更好。如果真的需要堅持下去,並且必須保持清醒,您是可以做到的。您可以熬夜,但早睡卻比較難。這就是為什麼向東旅行有很多特徵,因為您要比平常更早入睡。作為加州人,如果我去紐約市,就必須提前三小時就寢,並提前三小時起床,這比回到加州再多熬幾個小時要困難得多。這可能源於進化適應的根源,因為在需要突然集合出發、尋找食物、戰鬥或進行其他多種活動的情況下,我們可以透過腎上腺素和去甲腎上腺素的釋放來保持清醒,而能夠慢下來並有意識地入睡實際上要困難得多。自主神經系統存在著一種不對稱性,這在飛行時差中也得以展現。
    好吧,讓我們考慮一下旅行會發生什麼。假設您不是往東或往西,而是往北或南。如果您例如從華盛頓特區前往智利的聖地亞哥,那麼您只是往北和南走,並沒有真正進入不同的時區,也沒有改變。您會經歷旅行疲勞。事實上,飛行時差有兩個要素,旅行疲勞和時區飛行時差。時區飛行時差就是當地的陽光和黑暗無法與您內部的節律匹配,這個內源性的節律。那麼,在我們變得過於複雜之前,我想提出幾個重要的事實。首先,有些人受到的飛行時差影響很大,其他人則不那麼明顯。大多數人隨著年齡增長而經歷更嚴重的飛行時差。這有原因,因為在生命的早期,褪黑激素的釋放模式非常穩定而平坦,兒童的水平實際上是非常高的。然後在青春期變得周期性,即每24小時釋放一次,然後又在24小時內關閉。隨著我們變老,這些周期會變得更為擾亂,我們也會變得對即使是小的時間表變化、餐飲時間等變得更加脆弱。因此,隨著我們的年齡增長,飛行時差會加重。我想讓你改變內部節奏變得非常簡單,或者至少做到我所能達到的最簡單、最容易的程度。我想談談關於您身體和大腦的一個重要概念,那就是您的最低體溫。您的最低體溫是每個24小時週期中體溫最低的時刻。那麼,沒有溫度計您怎麼測量呢?它往往在您平均清醒時間的前90分鐘到2小時之間下降。溫度實際上是信號,通過它,位於您上顎上的這個時鐘會調整或齊心協力地使我們身體的所有細胞和組織保持在同一時間表上。體溫是這一過程的效應器。一旦您聽到這裡,應該會立即明白,因為不然怎麼能讓這些不同的細胞類型遵循同一個模式呢?胰腺細胞和脾臟細胞或神經元的工作完全不同,對吧?它們都在以不同的速度執行著不同的角色。因此,體溫信號可以發出,然後每個細胞都可以將這個體溫信號解讀為對其環境統一且一致的主題。事情是這樣的。如果您在體溫最低的四小時內接觸到明亮的光,您的晝夜節律時鐘將會有所改變,從而使您在隨後的幾天裡更傾向於早起和早睡。
    好的嗎?
    這被稱為相位提前。如果你想進一步了解這個問題,你可以提前你的時鐘。然而,如果你在你體溫最低的前四到六小時內查看明亮的光線,你會傾向於延遲你的時鐘。你會傾向於晚上更晚入睡,更晚醒來。我通常在早上6點左右醒來,有時是6點30分,有時是7點。這在很大程度上取決於我前一天晚上在做什麼,我猜你也是如此。但這意味著我的體溫最低點大約在早上4點30分,因此如果我在早上4點30分醒來,然後在4點35分看明亮的光,我就會提前我的時鐘。我會想在接下來的晚上早點上床睡覺,並在接下來的早上早點醒來。當我改變我的醒來時間時,我的體溫最低點也會相應改變,對吧?如果我在早上4點30分之前的四到六小時內看明亮的光,猜猜會怎樣?第二晚,我會想要熬夜,並在接下來的早上想要晚點醒來。你的體溫最低點是一個參考點,而不是一個體溫讀數。再次強調,如果你想測量你的體溫最低點並弄清楚它是98點零多少,96點零多少,那沒問題。你可以這樣做。但那個信息不會對你有幫助。你需要知道的是你的體溫最低點在什麼時候,並理解在那個時間之後的四小時左右,查看光線會提前你的時鐘,使你想要更早起床。現在你可以開始看到並理解這個系統的邏輯了。你現在可以開始根據你的旅行需求調整那個體溫。這裡有一種可能的方法。假設我要去歐洲,通常比加州快九個小時。我想確定我的體溫最低點,對我來說大約是早上4點30分,也許5點,我想大約早上5點30分起床,並獲得一些明亮的光線暴露,這可能來自人造光源,因為那時陽光不會出現。也許我還會在那時候運動,甚至吃一頓飯。你會想提前兩到三天開始這樣做,因為一旦我抵達歐洲,單單看一下在歐洲的日出或日落,可能無法讓我改變我的生理時鐘。有些人說抵達時要讓陽光照在眼睛上,但那不會奏效,因為可能會發生兩種情況。在這樣的九小時差中,我要麼在與生理死區相對應的時間查看陽光,即我的生理時鐘無法被改變的時間,要麼我會在與我的體溫最低點前四到六小時窗口相對應的時間查看陽光。這會將我推向我不想去的完全相反的方向。調整到時差對很多人來說非常非常具有挑戰性。你需要問自己,我是向東旅行還是向西旅行?我是在試圖提前我的時鐘還是延遲我的時鐘?記住,在你體溫最低點前的四到六小時觀看光線、運動和吃飯會延遲你的時鐘。在你的體溫最低點後的四到六小時內吃飯、查看陽光和運動,你不必全部做,但在那段時間內的某種組合會提前你的時鐘。這是一種強大的機制,通過它你可以每天將你的時鐘調整從一到三小時,這是非常了不起的。這意味著你的體溫最低點可能會向外延移多達三小時,這樣你就可以一路旅行到歐洲,只要你按照我描述的方法在家準備一天或兩天,然後在你抵達時這樣做,你可能能在24到36小時之內完成整個調整。很多人抵達歐洲時,讓陽光照在眼睛上,卻讓自己的時鐘失調或根本無法改變。這讓我提到另一個強烈建議的事情,我之前提到過,你想按照當地的餐點時間進食。如果你通常選擇禁食,可以這樣做,但當你進食時,你會想要在當地的飲食時間內進行以促進警覺性。現在我想暫時稍作休息,提及我們的贊助商 AG1。到現在為止,許多人聽過我說如果我只能服用一種補充劑,那就是 AG1。原因在於 AG1 是最高品質和最完整的基礎營養補充劑。這意味著它不僅含有維生素和礦物質,還有益生菌、益生元和適應原,以彌補你飲食中可能存在的任何缺口,並為你繁忙的生活提供支持。對我來說,即使我大部分飲食是以全食和最少加工的食物為主,這在我的飲食攝入中,我仍然很難僅從食物中獲得足夠的水果和蔬菜——維生素和礦物質、微量元素和適應原。因此,我自2012年以來每天服用 AG1。這使我的能量、免疫系統和腸道微生物組得到了明顯的提升。這些都是對大腦功能、情緒、身體表現等至關重要的。如果你想嘗試 AG1,你可以訪問 drinkag1.com/huberman 以獲得他們的特別優惠。現在,他們正免費提供五個旅行包加上一年的維生素 D3K2。我再說一次,請訪問 drinkag1.com/huberman 獲取這項特別優惠。好的。我剛剛討論了向東旅行,但我們還沒有談到向西旅行。假設你是從紐約旅行到加州,或者從歐洲旅行到加州。
    那裡的挑戰往往在於如何能夠熬夜到足夠晚?現在,有些人能夠做到這一點,因為如我之前提到的,交感神經系統的連結是非對稱的,因此熬夜到比我們自然想要的時間更晚是比較容易的,而不是早點入睡。假設您降落時是下午四點,而且您感到非常疲憊,您在加州,剛從歐洲來,這時真的是非常想要入睡。這時使用咖啡因、運動和陽光等方式就能幫助您。如果在體溫的高峰之後,那麼在晚上六點或八點看陽光,或者如果有陽光的人工光也會幫助您延遲時間。這會延遲您的生物鐘,讓您能夠熬夜更久。您能做的最糟糕的事情就是打瞌睡,打算持續20分鐘或一小時。我經常這樣做,結果四小時後醒來,或者醒來時已經是午夜,卻無法再入睡。您真的要避免這樣。因此,只要不是過量,像咖啡因、咖啡或茶這類刺激物可以真正幫助您突破午後的障礙,讓您更像當地的作息去入睡,並在當地的時間吃東西。許多人詢問關於使用褪黑激素來引發困倦的問題。褪黑激素是由松果腺分泌的一種荷爾蒙。褪黑激素會引發困倦。在發育過程中,褪黑激素也負責調節某些在青春期至關重要的荷爾蒙的分泌。褪黑激素是否控制青春期的開始?不直接,但間接地。褪黑激素會抑制一種稱為促性腺釋放荷爾蒙(gonadotropin releasing hormone,簡稱GNRH)的物質,這是一種從下丘腦分泌的荷爾蒙,位於嘴巴上方、腦部附近。促性腺釋放荷爾蒙非常有趣,因為它刺激另一種荷爾蒙——促黃體素(luteinizing hormone)的釋放,這在女性體內會引發卵巢釋放雌激素。它參與生殖周期,而在男性中,則刺激睾丸的塞爾托利細胞釋放睾酮。褪黑激素對GNRH有抑制作用,因此對LH、促黃體素有抑制作用,進而對睾酮和雌激素也有抑制作用。這是毋庸置疑的。褪黑激素在您抵達新地點想要入睡時廣泛用於促進困倦。當您無法入睡時,您可以服用褪黑激素,這會幫助您入睡,但它並不幫助您維持睡眠。此外,褪黑激素也被宣稱是轉變生物鐘的最佳方法。我很高興公開說,「如果您需要褪黑激素並且能與理解生物鐘和睡眠生物學的醫生或專業人士合作,那麼去吧,如果這適合您。」但如同在這個播客和其他地方所說的,我偏向於那些您可以調整和控制的行為:像是光照、運動、溫度等等,這些對安全的邊際更大,並且當然沒有那些我們討論過的內分泌效應。因此,如果您想在下午服用褪黑激素以便入睡,或在晚上服用,隨意。這取決於您。再次強調,您的健康責任不在我身上。但對於許多人來說,褪黑激素可能不是最佳解決方案。最佳解決方案是使用光照和溫度,以及兩側的運動,在您旅行前和抵達新地點時,幫助轉變您的生物鐘。好的,現在您知道我對褪黑激素的看法了。隨意將這些過濾成您對褪黑激素的看法和經驗。現在您也了解您的最低體溫是什麼,並且這代表了一個重要的里程碑,不論哪一側,您都可以運用光照、溫度和運動來轉變您的時鐘。為了提醒您關於體溫的事,如果您想要改變生物鐘,您可以先洗個熱水澡,然後在熱浴後會有降溫的效果。如果您能使用冷水澡或冰浴,之後您的身體會有產熱的效果,體溫會上升。因此,您可以開始在時間和冷热上進行一些遊戲,無論您是否吃飯,與光照暴露有關,無論您是否接觸光照等等。所以現在您可以開始了解為什麼理解系統的基本機制真的可以給您最大的靈活性。這也凸顯了一件最重要的事情,就是當您理解了機制後,並不是對某個特定的方案過於依賴,而是恰恰相反。它可以給您在轉變身體節奏時帶來極大的信心和靈活性,隨心所欲,當情況失常時,您可以把它重新放回原位。有一個常見的情況是,人們需要進行短暫的旅行。並不是每次都是度假兩週或在別的地方工作好幾個星期。如果您的旅行時間在48小時以內,則最好保持在自己的作息時間上。而72小時是您開始遇到麻煩的時候。過渡時間也很重要,但我會說,如果是三天以內,儘量保持在自己的作息上。我想暫停一下,感謝我們的一位贊助商——Roka。我很高興地告訴您,Roka和我聯手創造了一種新的紅色鏡片眼鏡。這些紅色鏡片眼鏡是設計用於晚上日落之後佩戴的。它們可以過濾掉來自屏幕和LED燈的短波長光,這些LED燈如今最常用於天花板燈和燈具照明。
    我想強調 Roka 紅色鏡片眼鏡並不是傳統的藍光阻擋眼鏡。它們並不是設計用於白天以過濾屏幕光線中的藍光。它們是專門設計來阻止夜間抑制褪黑激素分泌的全範圍波長,這可能會影響你的睡眠。因此,佩戴 Roka 紅色鏡片眼鏡可以幫助你放鬆,並改善你進入睡眠的過渡。現在,我一旦外面變黑,就會立刻戴上 Roka 紅色鏡片眼鏡,我注意到我進入睡眠的過渡變得容易得多,這也是根據我們所知,過濾短波長光線可以讓大腦正確運作的道理。如果你想試試 Roka,請訪問 Roka.com。那是 Roka.com,輸入代碼 Huberman,你可以享受首次訂單 20% 的折扣。再次提醒,請到 Roka.com,並在結賬時輸入代碼 Huberman。
    那麼,讓我們聊聊另一種不需要飛機、火車或汽車的時差,就是輪班工作。輪班工作變得越來越普遍。許多人即使不必這樣做,也在夜間工作。我們半夜在電腦上工作,白天睡覺。關於輪班工作的要點是,如果可能的話,你想要在至少 14 天內保持同一時間表,包括周末。這應該立即讓非輪班工作的人意識到,周末不要過於偏離正常作息的重要性,即使你不是輪班工作者,所以在星期天睡懶覺並不是一個好主意。
    輪班工作最重要的事情是保持時間表的一致性。如果你要工作的一班是從下午 4 點到凌晨 2 點,那麼會出現一些重要的問題。例如,你在輪班期間應該看到光線嗎?這是一個個人選擇的問題,但理想情況下,當你需要保持清醒時,你想要儘可能多地安全接觸光線。所以這意味著從下午 4 點到凌晨 2 點你應該接觸光線,然後你想去睡覺。因此,把光線作為清醒的相關因素,將黑暗作為困倦的相關因素,這意味著在你想保持清醒的日間階段,儘可能安全地多接觸光線。
    假設你在完成這段下午 4 點到凌晨 2 點的班次後回到家,可能吃點東西,然後上床睡覺,醒來時是中午或下午 1 點。你應該讓光線進入你的眼睛嗎?你猜對了。你需要知道你的體溫是否達到最低點,需了解你的體溫是上升還是下降。現在,我們可以更簡單地說:如果你的體溫在下降,就避免光線;如果你的體溫在上升,就讓光線進入。就是這麼簡單。
    在這裡我會暫停,然後想談談孩子和老年人。換句話說,如何控制嬰兒、青少年和老年人的睡眠、晝夜節律和清醒狀態?如我之前所提到的,褪黑激素在嬰兒中並不是循環的,而是更類似於相位的釋放,流量保持在相對穩定的水平,而嬰兒通常比成年人小,因此它們的褪黑激素濃度較高,隨著嬰兒的成長,單位體積內的濃度會下降。嬰兒出生時並不具備典型的睡眠/覺醒週期,現在所有父母都在說:「告訴我一些我不知道的事情。」或許最重要的是,如果你需要遵循嬰兒的時間表來確保他們在適當的時間得到更換尿布和餵養,盡量保持,假如你無法持續睡眠,則試著保持你的自主神經系統處在不會高度警覺的狀態,是理想的睡眠時段。
    我意識到這可以轉述為試著在睡眠不足的情況下保持冷靜,這對許多人來說是非常困難的。但這就是非睡眠/深度抑鬱方案再次出現的地方,對於人們來說,能夠恢復一定程度的自律反應可能非常有益,而不僅僅是睡眠。昨晚我大約在 10:30 上床,凌晨 3 點醒來,知道自己沒有休息好,我做了一個非睡睡無意識反應(NSDR)方案,然後再次入睡,6:30 醒來。你需要教會你的大腦和神經系統如何關閉你的思緒並入睡。理想上,這應該在沒有藥物的情況下進行,除非真的有需要,這是通過這些行為方案完成的。它們有效是因為它們涉及使用身體來轉移心智,而不是試著在夜間只關掉思考。
    如果你正在照顧一位重病的摯愛,一整夜醒著,也會出現其他情況。試著保持冷靜,使用 NSDR 方案,我知道這比說容易,但這些方案是存在的,它們是免費的,有研究支持。儘量在有空的時候得到睡眠,但也要儘量在早晨和晚上讓陽光進入你的眼睛,如果無法做到,則使用人工光源。
    再次,我給你們提供了大量的信息。我希望你能找到你的體溫最低點,並開始利用它來獲取想要的睡眠和覺醒週期。我希望你能探索 NSDR。你現在擁有許多有關睡眠和清醒的機制。我的一個真正信念是,隨著我們越來越深入這些機制,並開始一次又一次地聽到相同的主題,你將開始發展對這些系統如何在你與你的特定生活環境中運作的直覺和理解。因此,了解你的體溫最低點,理解早晨的光線是有價值的。
    想要清醒的時候要有光,但不要太亮,因為那會造成傷害。無論光來自螢幕還是陽光,對你都是有益的,但陽光更好。在你體溫達到最低點的前四到六個小時內避免光線,否則你會延遲你的生物鐘,除非你在旅行,而且這正是你想要的。利用體溫,提升體溫可以改變你的生物鐘,降低體溫可以延遲你的生物鐘。非常感謝你的時間和關注,我真的很感激。 下次在Hooperman Lab Podcast再見,像往常一樣,感謝你對科學的興趣。
    [音樂播放]

    In this Huberman Lab Essentials episode, I explore science-backed protocols to combat jet lag, manage shift work, and optimize sleep across different stages of life.  

    I discuss “temperature minimum” — a simple and reliable measurement that helps you quickly adjust to new time zones and counteract the negative effects of nocturnal shift work. I also provide actionable tools for regulating sleep and wake cycles in babies and new parents.  

    The episode emphasizes the critical role of circadian rhythms, influenced by factors like light exposure, temperature regulation, and eating schedules. Practical tools include using light to shift your circadian clock, understanding the role of temperature in sleep, and adopting strategies to improve rest without medication. Whether you’re a shift worker, a parent of a newborn, or someone facing sleep challenges, this episode offers valuable guidance for enhancing recovery and overall well-being.

    Huberman Lab Essentials are short episodes (approximately 30 minutes) focused on essential science and protocol takeaways from past Huberman Lab episodes. Essentials will be released every Thursday, and our full-length episodes will still be released every Monday.

    Read the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    AeroPress: https://aeropress.com/huberman 

    ROKA: https://roka.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Introduction to Huberman Lab Essentials

    00:00:45 Understanding Circadian Rhythms

    00:02:32 Optimizing Light Exposure for Better Sleep

    00:04:46 Tools: Combating Jet Lag

    00:05:50 Sponsor: AeroPress

    00:07:15 The Science of Jet Lag & Longevity

    00:10:57 Temperature Minimum: Key to Circadian Adjustment

    00:16:49 Sponsor: AG1

    00:19:24 Melatonin: Uses & Misconceptions

    00:23:23 Sponsor: ROKA

    00:24:33 Shift Work: Managing Irregular Schedules

    00:26:50 Sleep Strategies for Different Age Groups

    00:29:15 Conclusion & Key Takeaways

    Disclaimer & Disclosures

  • Morgan Housel: Understand & Apply the Psychology of Money to Gain Greater Happiness

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:07 for everyday life.
    0:00:13 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:17 My guest today is Morgan Housel.
    0:00:21 Morgan Housel is a partner at the Collaborative Fund and an expert in private wealth generation
    0:00:23 and management.
    0:00:28 He is also the author of the spectacularly best-selling book, The Psychology of Money.
    0:00:30 And today, we talk about the psychology of money.
    0:00:33 We talk about how money can change your psychology.
    0:00:37 We talk about how most people tend to lie at the extremes of either saving too much
    0:00:39 money or spending too much money.
    0:00:43 And we talk about how most people get it completely wrong when it comes to framing
    0:00:48 in our minds what money is, what its real value is in its ability to generate happiness
    0:00:50 within us.
    0:00:54 And no, I am not going to tell you, and Morgan is not going to tell you, that beyond a certain
    0:00:56 dollar amount, you don’t increase your happiness.
    0:01:02 Because as we all know, money cannot buy happiness, but it can buffer stress.
    0:01:04 We acknowledge that from the outset.
    0:01:08 And then Morgan goes on to explain that really what we’re seeking when we talk about seeking
    0:01:10 wealth or money is freedom.
    0:01:15 Freedom is really about independence, and that if we are constantly in pursuit of wealth,
    0:01:18 well then we are not truly free or independent.
    0:01:23 So today’s discussion is as much about being happy, being free, feeling independent, feeling
    0:01:26 free of stress as it is about this thing that we call money.
    0:01:31 So in other words, Morgan explains not just how to generate and manage monetary wealth.
    0:01:36 He explains that, but he also explains how to organize your life in and around this thing
    0:01:41 that we call career, the pursuit of wealth, and happiness.
    0:01:44 And I can think of few topics as important as today’s topic.
    0:01:47 I read Morgan’s book, The Psychology of Money, and I loved it.
    0:01:51 I also love today’s discussion because I’m certain that after it’s done, you will realize
    0:01:56 that you’ve probably been thinking about wealth and money incorrectly in a number of
    0:02:00 ways and you’ve probably been pursuing it incorrectly in a number of ways.
    0:02:05 But by asking yourself certain probe questions that Morgan raises today and answering those
    0:02:09 questions, you can arrive in a place where your relationship to money and your pursuit
    0:02:14 of it really clearly matches your particular goals.
    0:02:17 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:19 and research roles at Stanford.
    0:02:23 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:02:26 about science and science-related tools to the general public.
    0:02:30 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:02:32 Our first sponsor is Wealthfront.
    0:02:36 I’ve been using Wealthfront for nearly a decade as my high-yield cash account and I
    0:02:37 absolutely love it.
    0:02:41 Personally, I’m sometimes hesitant to invest money given the risks involved, so I often
    0:02:46 prefer to keep it in my Wealthfront cash account where I’m able to earn 4.25% annual percentage
    0:02:48 yield on my deposits and you can as well.
    0:02:53 With Wealthfront, you can earn 4.25% APY on your cash through partner banks until you’re
    0:02:56 ready to either spend that money or invest it.
    0:03:00 With Wealthfront, you also get free same-day withdrawals to eligible accounts every day,
    0:03:01 even on weekends and holidays.
    0:03:05 The 4.25% APY is not a promotional rate.
    0:03:09 There’s no limit to what you can deposit and earn, and you can even get protection of up
    0:03:14 to $8 million through FDIC insurance provided through Wealthfront’s partner banks.
    0:03:18 For same-day withdrawals, just start your withdrawal as late as 9 p.m. Eastern to one
    0:03:23 of over 550 eligible banks and credit unions to get it the same day.
    0:03:26 And it takes just a few minutes to transfer your cash from the cash account to any of
    0:03:30 Wealthfront’s automated investing accounts when you’re ready.
    0:03:34 There are already over a million people using Wealthfront to save more, earn more, and build
    0:03:35 long-term wealth.
    0:03:38 Earn 4.25% APY on your cash today.
    0:03:44 If you’d like to try Wealthfront, go to wealthfront.com/huberman to receive a free $50 bonus with
    0:03:47 a $500 deposit into your first cash account.
    0:03:51 That’s wealthfront.com/huberman to get started now.
    0:03:53 This has been a paid testimonial of Wealthfront.
    0:03:55 Wealthfront brokerage isn’t a bank.
    0:03:57 The APY is subject to change.
    0:03:59 For more information, see the episode description.
    0:04:02 Today’s episode is also brought to us by BetterHelp.
    0:04:07 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
    0:04:08 online.
    0:04:11 Now, I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
    0:04:13 Initially, I didn’t have a choice.
    0:04:15 It was a condition of being allowed to stay in school.
    0:04:19 But pretty soon I realized that therapy is an extremely important component to overall
    0:04:20 health.
    0:04:23 Now, there are essentially three things that great therapy provides.
    0:04:27 First of all, it provides good rapport with somebody that you can trust and talk to about
    0:04:28 any and all issues you want to.
    0:04:33 Second of all, it can provide support in the form of emotional support or directed guidance.
    0:04:36 And third, expert therapy can provide useful insights.
    0:04:40 With BetterHelp, they make it very easy for you to find an expert therapist who you resonate
    0:04:44 with and can provide you those benefits that come through expert therapy.
    0:04:48 Also, because BetterHelp allows for therapy to be done entirely online, it’s very time
    0:04:49 efficient.
    0:04:53 It’s very easy to fit into a busy schedule with no commuting to your therapist’s office
    0:04:56 or sitting in a waiting room or looking for parking, none of that.
    0:04:57 It’s all done online.
    0:05:04 If you’d like to try BetterHelp, go to betterhelp.com/huberman to get 10% off your first month.
    0:05:08 And that’s betterhelp.com/huberman.
    0:05:11 And now for my discussion with Morgan Housel.
    0:05:12 Morgan Housel, welcome.
    0:05:13 Thanks so much for having me.
    0:05:14 Happy to be here.
    0:05:19 I’m excited that you have a new book coming out next year about the art of spending money.
    0:05:20 Is that right?
    0:05:21 That’s right.
    0:05:22 You got it.
    0:05:26 Today, I want to talk about how to think about money.
    0:05:28 What is it?
    0:05:34 How do we frame it within our historical context, meaning our personal historical context?
    0:05:40 Because I think we all and each think about money a little bit differently.
    0:05:47 And then talk about what is the best use or in some cases, not use of money.
    0:05:50 This is a topic that could go in any number of different directions.
    0:05:56 But my goal here is that people will get a better understanding of what money is, why
    0:06:04 they work for it, and really how to make it a true asset to their lives as opposed to
    0:06:09 something that is forever out of reach in terms of amount or what they expect it to
    0:06:10 bring them.
    0:06:11 Great.
    0:06:12 Looking forward to it.
    0:06:13 Great.
    0:06:17 So your book starts off with this notion that people are not crazy.
    0:06:20 It’s in fact the title of the chapter.
    0:06:23 Does that mean that people are rational about money?
    0:06:24 Oh, I think it’s very different.
    0:06:29 What I meant by no one is crazy is that it is so easy for people to look around at society
    0:06:32 and how other people are spending their money and saving their money and investing their money
    0:06:35 and say, “Why the hell would anybody do that?
    0:06:36 Why would you waste your money on this?
    0:06:38 Why would you hoard your money like that?”
    0:06:42 And I actually think if you peel back the onion layer of what’s going on in those people’s
    0:06:46 lives, no one is really that crazy with how they spend their money or save their money.
    0:06:48 It makes sense to them in that moment.
    0:06:50 My brother-in-law is a social worker.
    0:06:55 He works with very disadvantaged kids, kids who are abused at home, who don’t have homes.
    0:06:59 And a lot of those kids, not surprisingly, do very poorly at school.
    0:07:00 They misbehave.
    0:07:01 They get in fights.
    0:07:02 They don’t go to school.
    0:07:06 And it is so common for those kids that the teacher will look at those kids and say, “Why
    0:07:08 are you acting like this?
    0:07:09 Why don’t you do the right thing?
    0:07:10 It’s so obvious.”
    0:07:15 And he says, “There’s a phrase in social work, ‘All behavior makes sense with enough information.’
    0:07:19 That if you look at what those kids are dealing with in life, it would all make sense to you
    0:07:20 why they are misbehaving at school.”
    0:07:24 And I think that’s a powerful idea for a lot of things in life that all behavior makes
    0:07:26 sense with enough information.
    0:07:31 And you can really apply it to money too, that you could easily tie how I spend my money
    0:07:35 today and save my money today based off of the experience that I’ve had in life, how
    0:07:40 I was raised, where I was raised, how old I am, the generation I was born into, all
    0:07:42 things that are outside of my control.
    0:07:45 And it is very common to look at people who are spending a ton of money.
    0:07:46 Well, there’s a story behind that.
    0:07:50 They’re spending a ton of money because they want some, for a lot of them, they want some
    0:07:51 sort of attention.
    0:07:53 They’re trying to get people’s attention.
    0:07:55 Maybe some times they’re trying to cover up a hole and maybe they are actually all really
    0:07:56 enjoying it.
    0:07:59 People who are hoarding a lot of money, there’s a story there too.
    0:08:02 They experience something that’s causing them to do that.
    0:08:04 And I think that this is really important for two reasons.
    0:08:10 One, it forces you to realize that there is not one right way to manage money, to save
    0:08:11 it, to spend it.
    0:08:15 You got to figure out what works for you and what works for me might not work for you.
    0:08:16 There’s not one answer.
    0:08:21 And it’s not like math, like in math, two plus two equals four for everybody.
    0:08:23 And in money, it’s like, you got to figure it out for yourself.
    0:08:27 It’s almost like you’re tasting food or you’re tasting music, like just find out what you
    0:08:28 like and do that.
    0:08:32 The other thing is, I think you become less cynical about other people’s decisions.
    0:08:36 And you don’t spend all your day saying, “Look at that idiot spending their money in a stupid
    0:08:37 way.”
    0:08:39 You’re just, “No, it’s just, you got to figure it out for yourself.”
    0:08:41 And I think you become happier when you’re a little less cynical about how other people
    0:08:43 are doing it.
    0:08:49 For most people, including myself, the whole notion of money and safety are very closely
    0:08:50 linked.
    0:08:55 Do we have enough resources to take care of ourselves, plus a bit extra, one hopes?
    0:09:00 I guess I would include in taking care of oneself, buffering one’s anxiety about not
    0:09:01 having enough money.
    0:09:05 That’s part of the psychological care, and also taking care of others that we might be
    0:09:08 responsible for or simply want to take care of.
    0:09:15 That’s very closely linked to notions of how much and what type of education to get.
    0:09:21 I mean, I think everyone, presumably at some point, goes through the mental gymnastics
    0:09:23 of, “Is it worth it to get an advanced degree?
    0:09:25 What majors should I focus on?
    0:09:27 Is that, are there any jobs there?”
    0:09:30 When I went to school to be a neuroscientist, a cardiologist, a friend of our family said,
    0:09:32 “Why would you go into neuroscience?
    0:09:33 There are no jobs in that.”
    0:09:36 There were plenty of jobs in neuroscience and still are.
    0:09:39 I wouldn’t say that most of them are high-paying jobs.
    0:09:44 So we know that higher education doesn’t always scale with higher income.
    0:09:48 As we grow up and move into the world, we’re thinking about how to integrate all these different
    0:09:53 things, what we want to do because it’s interesting versus what will make us money.
    0:09:59 In your experience and observation, and in writing your book, is there some sort of mental
    0:10:02 path to cut through these different considerations?
    0:10:07 I mean, when we talk about money and wealth, what should we really take into consideration?
    0:10:09 Is there some sort of checklist?
    0:10:13 I mean, it becomes a pretty vast space.
    0:10:18 I believe that you get the best work out of yourself in terms of going after things that
    0:10:24 you’re really interested in, but there may not be money in things that are highly interesting
    0:10:25 to somebody.
    0:10:28 I asked Daniel Kahneman a very similar question about 10 years ago.
    0:10:32 Kahneman is a world-renowned psychologist, won the Nobel Prize in Economics, passed away
    0:10:34 a year or two ago.
    0:10:38 He said the trait that you need to do well with money over time, no matter who you are,
    0:10:41 is a well-calibrated sense of your future regret.
    0:10:43 What are you going to end up regretting in the past?
    0:10:48 I think at the highest level, that’s how you should base all of your financial decisions
    0:10:51 is, will I regret spending this or not spending this?
    0:10:54 Will I regret making or not making this investment?
    0:10:59 Now, much easier said than done, I think most people do not fully understand their own sense
    0:11:04 of regret, what they’re likely to look back and say, “I wish I had not have done this.”
    0:11:06 The other thing is that it changes over the course of your life.
    0:11:08 I’ll give you a perfect example.
    0:11:13 I’m a big saver, have been for my entire adult life.
    0:11:18 If heaven forbid, if I were on my deathbed tomorrow, would I regret the vacations I didn’t
    0:11:20 take, the cars I didn’t buy?
    0:11:21 The answer right now is absolutely not.
    0:11:25 I would feel so good knowing that my wife and kids are going to be okay.
    0:11:30 I would take so much pleasure in knowing that I did not spend that money, I saved it for
    0:11:31 their protection.
    0:11:34 Will I still feel that way if I’m 80 years old?
    0:11:37 Then maybe I will look back and say, “I should have lived a little bit more.
    0:11:41 I should have given my money away while I could have seen it being given away.”
    0:11:44 It changes throughout the course of your life, but I think if you’re always thinking through
    0:11:47 the lens of what am I going to regret?
    0:11:54 It’s never about YOLO or about like, “Oh, save today so you can have it for tomorrow.”
    0:11:57 I think that’s too simple to think about it.
    0:12:01 You have to know what you’re going to regret in the future and look back.
    0:12:02 Back to everyone’s different.
    0:12:05 What I will regret might be very different from what you will regret.
    0:12:06 Very interesting story from Jeff Bezos.
    0:12:11 He talked about when he started Amazon back, and I think it was 1994.
    0:12:14 The reason he started it, and he knew that there was very little chance it was going
    0:12:21 to work when he first started it, but he said, “If I do not try this, I will regret it.
    0:12:23 If I try it and it fails, I won’t regret that.”
    0:12:26 That’s an amazing story that talks about his entrepreneurial spirit.
    0:12:29 The other thing when I first heard that story is, bless him for thinking that.
    0:12:31 I do not have that personality.
    0:12:36 If I devoted my entire life and my family’s money and my parents’ money to a startup and
    0:12:38 it failed, I might regret that.
    0:12:42 I admire and I’m grateful for the people who do not have that vision, as he does, made
    0:12:44 the world better.
    0:12:48 Everyone’s sense of regret is going to be a little bit different.
    0:12:54 Sometimes this sense of what one is likely to regret, if we have access to it at all,
    0:12:59 because it sounds like we’re not very good at anticipating this, as Kahneman pointed out.
    0:13:03 Most people lack a well-calibrated sense of future regret.
    0:13:05 That’s going to change over time, so it’s dynamic.
    0:13:09 Here we’re talking about investing in two-year or four-year degrees.
    0:13:14 We’re talking about investing in a once-time, that is, in a particular profession.
    0:13:24 I think we come up with all these explanations, post-hoc, about, “Well, I went to that company,
    0:13:28 I went into that line of work, I spent 10 years there or the startup failed, but I learned
    0:13:33 a valuable lesson that then really supported me in a future endeavor.”
    0:13:38 We rationalize our poor choices from the past in ways that allow us to connect the dots,
    0:13:43 to steal from the famous Steve Jobs speech.
    0:13:49 Yet, all of this really says that we are very poor at placing our current experience and
    0:13:52 our past experience into any future projection of ourselves.
    0:13:58 You talk a little bit about this in your book, and this really sunk in for me in a major
    0:14:04 way that we don’t really know or anticipate how we are likely to change as we get older.
    0:14:05 Right.
    0:14:09 In psychology, you call the end-of-history illusion, which means that you are very aware
    0:14:12 of how much you’ve changed in the last 20 years.
    0:14:18 You are smarter, wiser, you have your beliefs about things in life have evolved, and that’s
    0:14:22 true for most people, but most people, if you actually dig into it, they think, if you
    0:14:25 say, “Who will you be in 20 years from now?”
    0:14:27 They think they’ll roughly be the same person they are today.
    0:14:31 There’s always this belief that, “I have grown so much in the past, but I’m done growing,”
    0:14:34 because it’s hard to project how you’re going to be different in the future.
    0:14:38 A lot of that is, if I tell myself, “20 years from now, I’ll have very different beliefs
    0:14:43 about politics,” whatever it might be, what I’m effectively admitting is what I believe
    0:14:45 today is wrong, and you don’t want to believe that.
    0:14:48 Everyone wants to wake up and look in the mirror and say, “What I believe today is the
    0:14:49 right thing.”
    0:14:53 It’s just like a self-justification of your own beliefs to make it easier to go about
    0:14:54 the days.
    0:14:57 What I believe right now is the right thing, and maybe you have a little bit of doubt around
    0:15:01 the edges, but most of it is what I believe is true, so you don’t want to believe that
    0:15:07 you’re going to adjust and adapt those beliefs over time, so it becomes difficult to take
    0:15:11 a truly long-term view and make a decision today that is going to be something that you’re
    0:15:13 not going to regret in the future.
    0:15:17 As I’ve always framed this, I think the only antidote to this of trying to get around this
    0:15:22 problem is avoiding the extreme ends of financial planning, and a lot of people are on the extreme
    0:15:23 ends.
    0:15:26 On one end, you have the fire movement, the people who save 90% of their income and they
    0:15:30 want to retire at 28, kind of that kind of thing, and on the other hand, you have the
    0:15:33 yellow crypto traders, who are like, “Doesn’t matter.
    0:15:35 Just throw it all down and let’s see what happens.”
    0:15:40 Those extreme ends, you are most likely to regret at some point in the future, and the
    0:15:43 crypto, look, I think a lot of those people are young and they have time to make up for
    0:15:44 their mistakes.
    0:15:48 I did a lot of really dumb things with my money in my teens and 20s, but I think a lot
    0:15:53 of them, that’s where they are most likely to look back.
    0:15:56 It’s one thing to lose a lot of money in your 20s and say, “Ah, it doesn’t really matter,”
    0:15:59 but then when you’re 48 and trying to put your kids through college, that’s when you’re
    0:16:03 going to look back like, “I wish I hadn’t done something like that.”
    0:16:07 Those extreme ends have the highest odds of future regret.
    0:16:12 In order to, as I described it before, carve a path through this for people, I’m wondering
    0:16:19 if people generally fall into either one or the other category of, as you described with
    0:16:25 Bezos, not wanting to regret not having done something.
    0:16:32 I think of that in pseudo-neurobiological terms as being drawn toward the possible dopaminergic
    0:16:34 or other rewards of having succeeded.
    0:16:40 Really, that’s what he’s envisioning, presumably, is the pain of having not had been given himself
    0:16:42 the opportunity to succeed.
    0:16:45 That’s one way to put it.
    0:16:49 The other path would be just avoiding the pain of loss.
    0:16:52 There are a lot of studies, I think, kind of in some of them, in fact, that people work
    0:16:58 a lot harder to avoid the pain of loss than to gain something.
    0:17:04 In thinking about the people I know of across various wealth scales and different ages, it
    0:17:08 seems that some people are just more motivated to try new things because they like doing
    0:17:09 new things.
    0:17:12 They like the sense of reward that can come from doing those things, and so it really
    0:17:17 is painful for them to stay in the same place financially or otherwise.
    0:17:19 Other people, they like the sure thing.
    0:17:20 They like reliability.
    0:17:22 You can see this in a lot of domains of their life.
    0:17:28 I don’t want to extrapolate this to all aspects of their life, but some people like dogs that
    0:17:33 the entire breed is known for rarely ever having bitten somebody.
    0:17:37 Other people like to raise cane corzos, and while I’m sure there’s some really nice loving
    0:17:43 cane corzos out there, they occasionally bite it when they bite it serious.
    0:17:48 Are we really talking about a propensity for risk versus safety, and do you think that people
    0:17:50 fall into more or less two camps on that?
    0:17:56 I think it’s true that some people would go nuts if they took the safe path, and even
    0:17:59 if they’re doing it in the name of like, “Oh, I don’t want to regret this,” but they need
    0:18:00 some sort of variability in their life.
    0:18:02 They need to go out and do things.
    0:18:07 The other element is we don’t know the paths that we didn’t take, and I’ll give you a personal
    0:18:08 example of this.
    0:18:12 20 years ago, I was enrolled in Pepperdine, but I didn’t go.
    0:18:15 I was enrolled in just at the last second I transferred, so I never actually attended,
    0:18:16 but I was all enrolled.
    0:18:20 Of course, I think, “What would my life have been if I had gone there?”
    0:18:24 Because the school that I transferred to, I met my wife, started my career there, and
    0:18:28 it’s easy for me to say, “God, I’m so glad I did not go there,” because my life would
    0:18:31 not be what it is today, but the truth is, maybe it would have been fine.
    0:18:33 It would have been better.
    0:18:36 You never know the paths that you didn’t take where they’re going to end up.
    0:18:40 Dr. Conrad’s point, a well-calibrated sense of your future regret, but nobody knows the
    0:18:44 paths that they didn’t take and where those would go, so it just makes it very difficult
    0:18:50 to have any idea of which path you should be on in that end.
    0:18:54 I think just avoiding those two camps of the extreme ends of it.
    0:18:58 Again, as I said earlier, I think that is actually more than half of people are on some
    0:19:02 sort of extreme end of spending way more than they can or saving way more than they need
    0:19:03 to.
    0:19:07 There’s a fat tail distribution in how people manage their money, and so that’s quite a
    0:19:08 few people.
    0:19:11 I think that’s why … I think it’s one of the reasons why we live in a society that
    0:19:14 is richer than it’s ever been by far.
    0:19:15 Not just at the top, but at the median level.
    0:19:19 The average family is richer than they’ve ever been, but because we manage it in such
    0:19:22 extreme ways, is it making people happier?
    0:19:25 Are we happier today than we were 40 years ago or 100 years ago?
    0:19:29 That there’s not a ton of evidence for, because managing it in a way that’s actually going
    0:19:34 to make you happier and reduce your regret and live a more meaningful life is much harder
    0:19:37 than earning it and accumulating it over time.
    0:19:43 When I was growing up, you would see a mixture of newer cars, including some very nice cars,
    0:19:47 as well as a lot of older beaten up cars driving around.
    0:19:51 Nowadays, of course, this varies by area.
    0:19:55 It’s actually rare to see really old beat up cars.
    0:19:58 You see some really nice old cars that have been restored, but that’s a different thing
    0:19:59 altogether.
    0:20:04 I assume this is because of credit, that people can now buy things on credit.
    0:20:09 How has the ability to purchase things on credit change the way that we think about money generally?
    0:20:15 I know people who have tremendous credit card debt, and I think are now at the point where
    0:20:17 they figure that they’re never going to pay it off.
    0:20:21 They’re just going to probably not live long enough to pay it off, and they’re comfortable
    0:20:24 with that, which is scary to see.
    0:20:26 Some of them aren’t even particularly big spenders.
    0:20:29 They just accrued this debt early enough, and they can’t seem to get out from the trap
    0:20:30 of that.
    0:20:35 I know other people who, like myself, pay off my credit card bill every month.
    0:20:42 I hate whatever it is, 18 plus percent interest, even if I’m one day late, I’m like, “Ah!”
    0:20:45 At the same time, I’m not somebody who likes to purchase many things.
    0:20:47 I’m not a things guy.
    0:20:51 I own one or two watches, one truck.
    0:20:55 I’m just not a things guy, but I certainly have my own psychological relationship with
    0:21:00 money that after talking to you today, I’m sure I’m going to realize is not optimized
    0:21:01 either.
    0:21:04 It’s easy to point fingers at people in these different groups, but going back to this issue
    0:21:12 of credit, how has the ability to own and use things that we don’t really truly own
    0:21:17 basically to exceed our income level in terms of the number and type of luxuries that we
    0:21:22 can enjoy changed the way that people think about money and use money?
    0:21:24 Because today’s discussion in your book, we’re talking about money as if it’s something
    0:21:27 that we have, but credit basically is living outside your means.
    0:21:28 By definition.
    0:21:29 Yeah.
    0:21:32 I think the knee-jerk response would be, “Oh, it helps you pull your consumption forward
    0:21:36 so you can have more toys that you would not have had in a different era.”
    0:21:39 I actually think for a lot of people, it’s the opposite, that there are a lot of people
    0:21:43 that have holes in their life, challenges in their life.
    0:21:48 A very easy answer, if you’re not happy with your life and you have a hole you’re trying
    0:21:52 to fill is, “Well, if I had more money, this problem would go away.”
    0:21:57 In previous generations, previous decades, you could not just go out and have a ton
    0:21:58 of more money.
    0:22:00 You earned your money from your paycheck, that was what you had.
    0:22:04 Today it makes it easier to try to fill that hole in your life with money.
    0:22:07 You can keep on getting more and more and more.
    0:22:10 For a lot of people, they will wake up and say, “Oh, if only I had that car, my life
    0:22:11 would be better.”
    0:22:14 They go buy that car and they still feel the same.
    0:22:15 It’s like, “Ah, you know what?
    0:22:17 If I had that car and that watch, then I’d feel better.”
    0:22:19 They get the watch, they feel the same.
    0:22:20 “Ah, you know what’s missing?
    0:22:21 A house.
    0:22:22 I’ve got to go get that.”
    0:22:23 Fancy that.
    0:22:24 It’s just continuous spiral.
    0:22:28 Since you can finance all of that, it makes it easier and easier to go on that spiral.
    0:22:31 Paul Smith made this incredible realization I loved from his biography.
    0:22:37 He said when he was poor and depressed, he had hope because he could tell himself, “One
    0:22:40 day I’m going to have money and all these problems will go away.”
    0:22:44 Then when he was rich and depressed, he was still depressed and he lost all of his hope
    0:22:46 because he had more money than he could ever spend.
    0:22:50 He could not tell himself, “If only I had more money, these problems would go away.”
    0:22:55 For a lot of people, the availability of credit is giving them, I think, a false sense of hope
    0:23:00 that’s keeping them on this hamster wheel of, “If only I had this bigger house, this
    0:23:03 nicer car, all these problems that I wake up with every morning would go away.”
    0:23:06 It keeps you on that path, which I think if you actually don’t have access to that
    0:23:09 much money, you’re more likely to wake up and say, “What is this hole?
    0:23:11 I need to fix it in a different way.
    0:23:12 It’s health.
    0:23:13 It’s relationships.
    0:23:15 It’s purpose, whatever it might be,” rather than trying to put a band-aid of credit over
    0:23:16 it.
    0:23:17 So interesting.
    0:23:22 I sometimes think about the phrase, “Money can’t buy happiness.”
    0:23:28 My immediate impulse is to respond with, well, somebody with a lot of money probably said
    0:23:34 that, not because I think money can buy happiness, but money can buffer stress.
    0:23:39 I have friends who’ve had children recently who have night nurses, they’re looking a lot
    0:23:46 more rested than the ones that don’t because they can’t afford them, and on and on.
    0:23:52 If you have a medical issue, there’s this whole world within hospitals that we won’t
    0:23:56 talk about in this episode, but there’s this whole world about wealth and how one is actually
    0:23:58 even treated as a person in a hospital.
    0:24:01 There’s a lot of knowledge behind the scenes about people’s income level when they come
    0:24:02 into a hospital.
    0:24:05 People are going to go wide-eyed when they hear this.
    0:24:09 They’ll get shuttled to different rooms, different conditions that allow them to sleep better,
    0:24:14 recover better, health outcomes depend on this, and on and on.
    0:24:19 So money can’t buy happiness, but it certainly can buffer stress and it can drive outcomes.
    0:24:27 So how should we frame that, especially if we are in the pursuit of acquiring more money,
    0:24:29 more wealth, because a lot of people are?
    0:24:31 Money absolutely can buy happiness.
    0:24:36 It’s often, though, an indirect path, and what I mean by that is, will a big, fancy house
    0:24:37 make you happier?
    0:24:43 And the answer is probably yes, but the reason it might is because it’ll make it easier to
    0:24:46 host friends and family, and that’s what’s actually making you happy.
    0:24:49 It’s those extra connections with those people.
    0:24:53 It’s going on a nice vacation make you happy, an expensive vacation, yes, because you’re
    0:24:56 going to form memories with your kids, with your spouse, with your friends while you’re
    0:24:57 there.
    0:24:58 That’s what’s making you happy.
    0:25:00 So you can’t say that money doesn’t make people happy.
    0:25:01 It does.
    0:25:02 It obviously does.
    0:25:05 The other thing that’s important is what really makes people happy in their core is some sense
    0:25:06 of purpose.
    0:25:10 There’s a great quote from the movie Boiler Room where he says, “People who say money
    0:25:12 doesn’t buy happiness don’t have any.”
    0:25:16 I think there’s a lot of truth to that, that people who become richer say, “Of course
    0:25:18 I was happier now than I was when I was poor.
    0:25:20 Of course, I would never want to go back there.”
    0:25:23 But often what’s happening is the reason that you are happier when you’re rich is because
    0:25:26 the reason you got rich is because you found some sort of purpose.
    0:25:27 You built a business.
    0:25:31 You were successful in your career, and that gave you a good sense of purpose and identity.
    0:25:36 And where you see the opposite of that are lottery winners who become rich, but not because
    0:25:40 they made a good investment, not because they built a business, not because they’re successful
    0:25:43 and their peers like them and whatnot, they just got lucky.
    0:25:47 And those are the people with so many studies that winning the lottery will not make you
    0:25:48 happy.
    0:25:50 It might for a very short period of time, but over time it doesn’t because you didn’t
    0:25:51 get any added purpose.
    0:25:54 You can’t wake up in the morning and say, “I built this business.
    0:25:55 I did it.
    0:25:56 I’m so successful.
    0:25:57 I got my PhD.
    0:25:58 I did it.”
    0:25:59 There’s none of that.
    0:26:00 You just got lucky.
    0:26:01 And so that’s not going to bring you much happiness.
    0:26:03 So money does make you happier.
    0:26:08 I think it can for everybody if you learn how to spend it in your personality and whatnot.
    0:26:10 Spending a lot of it, spending a ton of money can make you happier.
    0:26:15 I think there’s almost no limit to it, but it’s different for everybody and it’s often
    0:26:16 a roundabout way.
    0:26:21 I think a lot about this when if I go on an expensive vacation with my kids, let’s say
    0:26:22 that’s a 10.
    0:26:26 That’s a 10 out of 10 in terms of just happiness, memories and whatnot.
    0:26:30 But actually what was making me happy was spending uninterrupted time with my kids.
    0:26:34 So staying home and playing Legos on the living room floor with them, that might be like an
    0:26:36 eight and a half because that’s what’s making me happy.
    0:26:38 You just have to figure out the actual purpose.
    0:26:44 I think a good formula for a pretty good life at the simplest level is independence plus
    0:26:45 purpose.
    0:26:49 You need to have a purpose that is bigger than yourself, that you are chasing, family,
    0:26:53 religion, work, whatever it might be, different for everybody.
    0:26:56 And you need to have the independence to make sure you can do it on your own terms rather
    0:26:58 than chasing somebody else’s goal.
    0:27:03 That’s the highest level of psychological wellbeing, independence and purpose.
    0:27:08 And money is not one of those things, but you can easily see how money can help those things.
    0:27:09 Money brings you independence.
    0:27:12 It can allow you to find your purpose in a bigger way.
    0:27:15 You’re not chasing, you’re not at your boss’s whim.
    0:27:17 You can do whatever you want, you’re independent.
    0:27:20 So using money as a tool can make you happier.
    0:27:21 Spending money can make you happier.
    0:27:23 But it’s not the thing that is making you happier.
    0:27:28 It’s just a tool to do other things and acquire other things that are actually making you
    0:27:29 happy.
    0:27:33 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:27:37 By now, many of you have heard me say that if I could take just one supplement, that
    0:27:39 supplement would be AG1.
    0:27:43 The reason for that is AG1 is the highest quality and most complete of the foundational
    0:27:45 nutritional supplements available.
    0:27:49 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics,
    0:27:55 prebiotics and adaptogens to cover any gaps you may have in your diet and provide support
    0:27:56 for a demanding life.
    0:27:59 For me, even if I eat mostly whole foods and minimally processed foods, which I do for
    0:28:04 most of my food intake, it’s very difficult for me to get enough fruits and vegetables,
    0:28:08 vitamins and minerals, micronutrients and adaptogens from food alone.
    0:28:11 For that reason, I’ve been taking AG1 daily since 2012.
    0:28:16 When I do that, it clearly bolsters my energy, my immune system and my gut microbiome.
    0:28:21 These are all critical to brain function, mood, physical performance and much more.
    0:28:27 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim their special offer.
    0:28:31 Right now, they’re giving away five free travel packs plus a year’s supply of Vitamin
    0:28:32 D3K2.
    0:28:37 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:28:40 Today’s episode is also brought to us by Roka.
    0:28:44 Roka makes eyeglasses and sunglasses that are of the absolute highest quality.
    0:28:49 I’m excited to share that Roka and I have teamed up to create a new style of red lens
    0:28:50 glasses.
    0:28:54 These red lens glasses are meant to be worn in the evening after the sun goes down.
    0:28:58 They filter out short wavelength light that comes from screens and from LED lights, the
    0:29:02 sorts of LED lights that are most commonly used as overhead and frankly, lamp lighting
    0:29:03 nowadays.
    0:29:07 I want to emphasize, Roka red lens glasses are not traditional blue blockers.
    0:29:11 They’re not designed to be worn during the day and to filter out blue light from screen
    0:29:12 light.
    0:29:17 They’re designed to prevent the full range of wavelengths that suppress melatonin secretion
    0:29:19 at night and that can alter your sleep.
    0:29:24 So by wearing Roka red lens glasses, they help you calm down and they improve your transition
    0:29:25 to sleep.
    0:29:29 These nights I stay up until about 10pm or even midnight and I wake up between five and
    0:29:32 seven a.m. depending on when I went to sleep.
    0:29:36 Now I put my Roka red lens glasses on as soon as it gets dark outside and I’ve noticed
    0:29:40 a much easier transition to sleep which makes sense based on everything we know about how
    0:29:45 filtering out short wavelengths of light can allow your brain to function correctly.
    0:29:47 Roka red lens glasses also look cool frankly.
    0:29:50 You can wear them out to dinner or to concerts or out with friends.
    0:29:55 So it turns out it is indeed possible to support your biology to be scientific about it and
    0:29:57 to remain social after all.
    0:30:00 If you’d like to try Roka, go to Roka.com.
    0:30:05 That’s R-O-K-A.com and enter the code Huberman to save 20% off your first order.
    0:30:10 Again, that’s R-O-K-A.com and enter the code Huberman at checkout.
    0:30:14 I love the story about spending time with your kids on vacation as unstructured time
    0:30:18 as well as spending unstructured time with them playing Legos at home.
    0:30:20 My graduate advisor sadly passed away very young of cancer.
    0:30:25 She was 50 and I knew her kids really when they were in the womb because she was pregnant
    0:30:31 with the first one and I attended the memorial service there and it was an incredible thing
    0:30:36 because people gave up, gave their speeches and her kids got up and by then they were
    0:30:43 I think about eight and 11 or so and I’m sure they had a great many thoughts and feelings
    0:30:44 that they didn’t share.
    0:30:50 But the one thing that really stood out is they appreciated how much unstructured time
    0:30:51 their mom had spent with them.
    0:30:55 It wasn’t this like big event or something, it was all the unstructured time that she
    0:30:59 had spent with them and that was very inherent to the kind of person she was and so that
    0:31:03 really stuck with me and got willing to live a very long time but I think for anyone listening
    0:31:07 to this and because of the statement that Kahneman made where that we are not well calibrated
    0:31:12 to sense a future regret, the unstructured time is perhaps one of the most valuable things
    0:31:17 that we can give our relationships, both the people we engage in them with and ourselves
    0:31:20 and I don’t think it’s, I don’t think it’s discussed enough.
    0:31:24 There’s a gerontologist named Carl Pilmer who wrote a great book called 30 Lessons for
    0:31:29 Living and what he did is he interviewed about 100 centenarians and he just said, “Tell me
    0:31:33 about your life, what advice do you have for the rest of us?”
    0:31:37 And there’s a section of his book about money and he says of the thousand people, the thousand
    0:31:42 people he interviewed, of the 1,000 centenarians he interviewed, not a single one of them looking
    0:31:46 back at their lives said, “I wish I earned more money,” not a one but virtually every
    0:31:50 one of them said, “I wish I spent more time with my kids, I wish I was nicer to people,
    0:31:54 I wish I spent more time with my friends, my family, that was universal but earned more
    0:31:56 money was not in there whatsoever.”
    0:31:58 That stuck with me.
    0:32:04 And as you point out, however, earning money allows for the opportunity to spend time with
    0:32:07 kids and loved ones of all kinds.
    0:32:10 It can but I think there are a lot of people for whom it’s the opposite.
    0:32:12 If you are a partner at a law firm, you’re earning a ton of money.
    0:32:13 Congratulations, great.
    0:32:16 If you drive a big house in a nice car, you’re also probably working 100 hours a week.
    0:32:19 And the things that might fill your soul, it’s different for everybody.
    0:32:23 This is not universal but what might actually make you happy spending time with your friends,
    0:32:27 your family, exercising, sleeping late is not available to you.
    0:32:30 So that’s why it’s independence plus purpose.
    0:32:34 And I think there are a lot of people who make millions of dollars per year and have
    0:32:35 no independence whatsoever.
    0:32:39 They are completely tied to their bosses’ whims, to their work, to their employer.
    0:32:40 They might love it.
    0:32:42 I’m not saying you shouldn’t do that but they have no independence at all.
    0:32:46 I think there are billionaires who have no independence because they are so tied to doing
    0:32:48 things whether they like it or not.
    0:32:51 And that’s, I think a lot of people go crazy in that situation because they’re like, I’m
    0:32:54 making $5 million a year but it’s not making me any happier.
    0:32:58 It’s like, yeah, what would make you happier is independence and you are pushing yourself
    0:32:59 away from that.
    0:33:03 You’re probably more independent when you are 15 and have no money than you are at 40
    0:33:06 making millions of dollars a year.
    0:33:12 So then in an ideal world, which of course doesn’t exist, one would find a vocation or
    0:33:17 a pursuit that they found really meaningful, would work really, really hard, would make
    0:33:23 enough money to then, I guess, retire and spend unstructured time with the people you
    0:33:28 love and then simply stop working in this model that clearly is an artificial model
    0:33:34 that I’m creating here because it seems like after a certain point provided you earned that
    0:33:39 money through an effort that you felt was meaningful, presumably with people you enjoy
    0:33:43 or even if it wasn’t, you found it meaningful, you make that money, then it seems that it’s
    0:33:45 all about human interactions at that point.
    0:33:46 Yeah.
    0:33:52 And what’s true is that scenario, that dream scenario, might be true for 1% of the people
    0:33:55 that they can earn enough money to retire young and then pursue whatever they want.
    0:33:58 There’s an entrepreneur named Felix Dennis who wrote a book many years ago called How
    0:34:00 to Get Rich and there’s a quote in that book.
    0:34:05 He says, he was at the time maybe in his 70s and worth about a billion dollars, something
    0:34:06 like that.
    0:34:10 He said, if I knew what I knew now and I could do life over again, I would make as much money
    0:34:15 as I could, retire at age 35 and plant trees and write poetry.
    0:34:18 And he’s like, looking back, that’s what I should have done, is do, but let’s leave
    0:34:20 aside that, of course, not everybody can do that.
    0:34:21 What did he do?
    0:34:22 He kept working.
    0:34:23 He kept working.
    0:34:24 Even though he didn’t need more money.
    0:34:25 Absolutely.
    0:34:28 This is interesting because people who do achieve a high degree of wealth at a young
    0:34:33 age seem to keep going and we could make all sorts of assumptions about why it is that
    0:34:34 they do that.
    0:34:41 Expectations from others that their ego, literally their sense of self in some way or perhaps
    0:34:46 entirely is tied to the sense that they’re still in pursuit, that it’s somehow a failure
    0:34:49 to opt out at that point.
    0:34:56 I mean, we can speculate all day, but what this guy Felix said really rings true.
    0:34:59 It seems like once people reach a number and it, for everyone, it’s going to be different.
    0:35:02 It’s not going to be a billion dollars for everybody.
    0:35:06 Once they have enough resources for themselves and the people they need to take care of,
    0:35:11 maybe a little bit more as a buffer, it makes no sense to continue on that path.
    0:35:12 I think there are a lot of people.
    0:35:16 I think you’re one of them and I’m one of them who enjoy what they do.
    0:35:19 If you and I got to a point where we’re completely financially independent, all the money will
    0:35:20 need for the rest of our life.
    0:35:22 I would still be a writer.
    0:35:24 You would still do your research because we enjoy it.
    0:35:25 Absolutely.
    0:35:26 I love learning.
    0:35:27 I love learning.
    0:35:28 It’s not just, right.
    0:35:30 Actually, if you are the kind of person who says, “Once I hit my number, I’m done,” you
    0:35:31 probably don’t love your work at all.
    0:35:33 Almost by definition, you don’t.
    0:35:37 I think what’s dangerous, though, is when the money itself is part of your identity.
    0:35:38 I like being a writer.
    0:35:40 I like the process of writing.
    0:35:44 If I were to say, “I have to keep writing books because I need to make more money, I
    0:35:48 have to have a higher net worth,” particularly if I’m past the point of taking care of my
    0:35:52 family, then at that point, I think money is actually like a liability.
    0:35:54 It’s a financial asset and a psychological liability.
    0:35:56 It’s taking control over what you’re doing in life.
    0:36:00 If you’re saying, “I have to have more of it,” if there’s anything in life where you’re
    0:36:04 like, “I have to have more,” and even when I get more, my satiation point goes higher
    0:36:05 and higher.
    0:36:06 What is that?
    0:36:07 It’s an addiction.
    0:36:09 It’s controlling you at that point.
    0:36:13 There are a lot of people for whom money is a financial asset and a psychological liability.
    0:36:18 I think that’s actually true for some of the richest people in society.
    0:36:19 It grows exponentially over time.
    0:36:23 The richer you become, the more addicted to having more grows on you.
    0:36:27 In the backdrop of everything we’ve talked about thus far is the biology of dopamine
    0:36:28 reward.
    0:36:32 Dopamine, of course, being a molecule that people associate with reward, but it’s really
    0:36:33 about the pursuit of reward.
    0:36:34 It’s about more.
    0:36:38 It’s about, and it’s no coincidence that dopamine is involved in generating movement
    0:36:39 in the body.
    0:36:43 That’s why people with Parkinson’s who are depleted in dopamine can’t generate movement,
    0:36:49 and it’s also involved in generating cognitive movement and pursuit paying attention to things.
    0:36:55 There is this idea that I’ve been pushing for a few years now that throws its arms around
    0:36:59 a big literature on dopamine that says that addiction is a progressive narrowing of the
    0:37:06 things that bring you pleasure, but your definition is actually much better, I realize.
    0:37:11 Addiction is a progressive narrowing of the things that bring you pleasure and/or safety,
    0:37:13 or a sense of safety.
    0:37:16 Here we’re not talking about making more money to enjoy things more.
    0:37:22 We’re talking about making more money to avoid the sense that pain is coming, or that we
    0:37:24 are vulnerable.
    0:37:28 For a lot of people, that pain is a social pain, that they’re not going to climb high
    0:37:31 enough on the social ladder, that their peers are earning more than them, that their neighbors
    0:37:33 have a bigger house, whatever it might be.
    0:37:35 That’s the pain that they’re trying to avoid.
    0:37:39 That is a game that cannot be won, because, thankfully, there are a lot of very wealthy
    0:37:43 people in this world, and no matter how much money you’re making, there’s always somebody
    0:37:47 out there who’s earning more, living better, and has a bigger house and an nicer car.
    0:37:48 That’s always the case.
    0:37:53 If you are on that path of, “I need to earn more to climb that ladder so I can have more
    0:37:57 to earn more than the next guy,” that’s a game that you cannot win.
    0:38:02 I think that game of comparison, too, also grows the wealthier you are.
    0:38:06 The billionaires are more likely to compare themselves to other billionaires than the minimum
    0:38:10 wage worker is to compare themselves to somebody making $10 an hour or whatever.
    0:38:14 You are more likely to compare your lifestyle the richer you become.
    0:38:18 Since that comparison to other people is what gives you a feeling of inadequacy, there’s
    0:38:19 this irony.
    0:38:22 It’s hard to wrap your head around it and come to terms with it, but some of the most
    0:38:26 money insecure people you’ll ever meet are the richest people you’ll ever meet, people
    0:38:28 who live in a 15,000 square foot mansion.
    0:38:31 Yeah, but he’s got a 17,000 square foot mansion.
    0:38:36 Things that ordinary people would never consider that just consumes their life.
    0:38:39 Again, that’s the point where money is like the psychological debt.
    0:38:41 It’s psychological liability.
    0:38:45 It’s controlling their … It becomes an integral part of their identity.
    0:38:49 They wake up in the morning and look in the mirror and they see a person who makes money.
    0:38:50 That’s their identity.
    0:38:51 Who are you?
    0:38:52 Money.
    0:38:56 That’s when your process of chasing it just becomes a detriment to your happiness over
    0:38:57 time.
    0:39:00 You’re not using it as a tool to live a better life.
    0:39:03 Using it as a yardstick to measure yourself against others by.
    0:39:11 I fundamentally believe that all forms of addiction, all forms of addiction are fundamentally
    0:39:13 a fear of death.
    0:39:19 They’re a way of shrinking our aperture on time perception so that we’re in pursuit
    0:39:24 of something and for people that can place their addiction within work, it has this feedback
    0:39:28 of being “functional” as opposed to dysfunctional.
    0:39:33 This is also true for people that are continually seeking awards within their profession.
    0:39:37 I mean, there are these professions, academia included, but other professions where people
    0:39:41 are constantly pinning awards on one another and it gives us illusion of progress when
    0:39:43 in fact there’s a whole world of things happening.
    0:39:47 Now, these people often have quite healthy families and relationships, so they’re not
    0:39:49 mutually exclusive.
    0:39:55 But I know a few billionaires, not many, but I know some that are very happy, they tend
    0:39:59 to be the people that are still working and in pursuit of new things, avid learners.
    0:40:05 But perhaps by virtue of the work that I do, which is focused on science, but also health,
    0:40:13 the modern billionaires that I’m aware of seem to be very focused on not just making
    0:40:20 money but also trying to secure their place on the planet for a very long time.
    0:40:24 Not through legacy, although I think many of them like to provide for the next generations
    0:40:26 in their family, surely.
    0:40:30 Not so much by putting their names on the sides of buildings anymore, this used to be
    0:40:35 the way it was done, but rather trying to secure their health status because the one
    0:40:42 thing that money can buy sort of is better health care, but money can’t buy you more
    0:40:46 years of your life, except by virtue of the things that you are willing to not do and
    0:40:47 do behaviorally.
    0:40:52 You still have to exercise, you still have to get your sleep, you have to avoid certain
    0:40:59 things and so the modern billionaires often are talking about what they’re doing for their
    0:41:02 health as opposed to their yacht, their car, et cetera.
    0:41:05 This has now become the kind of metric for comparison.
    0:41:08 Blood profiles become a sort of point of bragging for people.
    0:41:11 It’s pretty interesting.
    0:41:15 Maybe given that you just look back about 50 or even 100 years and further back and
    0:41:18 the more wealthy people were, the less physical labor they were doing.
    0:41:21 Now they’re doing more physical labor to try and live longer.
    0:41:25 What are your thoughts on the relationship between physical health and money?
    0:41:31 Obviously, there’s a sweet spot there, but there’s no pill that people can purchase to
    0:41:34 live longer.
    0:41:39 I view it in the negative sense of the people who work to get money so hard that it takes
    0:41:43 a physical toll on their body and that is so incredibly common.
    0:41:49 That’s another form of debt that you can easily measure your net worth and your income.
    0:41:52 You could put a number on it, very clean to measure.
    0:41:56 It’s much harder to measure your health and I think it’s easier for people to say, “Yes,
    0:42:02 I’m only sleeping five hours tonight and I’m on my third divorce and I’m overweight, but
    0:42:05 I’m making a lot of money this year,” because one is very easy to measure and the others
    0:42:06 are much harder.
    0:42:09 Your happiness, your health, one that’s harder to measure that.
    0:42:13 I do think too that if you are very wealthy, particularly the very, very wealthy, you get
    0:42:18 so accustomed towards, “I can snap my fingers and literally get anything, a Gulfstream jet,
    0:42:19 a mansion, whatever.
    0:42:24 I can get it right now,” but health is like this last elusive thing that by and large
    0:42:28 you cannot purchase and I think that drives a lot of people crazy and that’s why if you
    0:42:32 can have anything in the world by snapping your fingers and getting it, then you eventually
    0:42:36 move towards what’s the thing that you don’t have and that’s immortality and I think there’s
    0:42:40 a long history of that going back to the Robert Barron’s, John D. Rockefeller was obsessed
    0:42:42 with it, Andrew Carnegie was obsessed with it.
    0:42:46 If you can have everything material in the world, you’re still going to have desire and
    0:42:51 ordinary people can sit around and dream and say, “One day I’m going to have the mansion.
    0:42:52 We’re not even a mansion.
    0:42:53 One day I’m going to have a house of my own.
    0:42:54 I’m going to have a car.
    0:42:56 I’m going to send my kids to college.”
    0:42:57 Everybody wants to dream.
    0:43:01 So if all that is a given, you have all the money you could ever spend, you still want
    0:43:02 to dream.
    0:43:03 So what do you dream about?
    0:43:07 It’s all about quality and so I think that’s been the case for a very long period of time.
    0:43:11 What’s interesting too is that there was a historian who looked back at the British
    0:43:12 Purage.
    0:43:18 He got a lot of data on how long people lived in various points of the UK economy and what
    0:43:24 he found was until about, I think it was 1750, the richest members of the UK had among the
    0:43:25 shortest lives.
    0:43:28 The poorest people were some of them who were living the longest and he dug into us.
    0:43:29 How could this be?
    0:43:31 The richest people died the fastest.
    0:43:35 And what he found is the richest people were the only ones who could afford all the quack
    0:43:39 medicines and the sham doctors who were just poisoning them.
    0:43:42 They were poisoning them back in the day when we knew nothing about medicine.
    0:43:46 So I think the idea of, “I want a better life and I should be able to buy that,” there’s
    0:43:48 a long history of that backfiring on people as well.
    0:43:52 Yeah, there’s a lot of excitement right now about stem cells and treatments that currently
    0:43:57 are not available in the United States that are available out of country and I get asked
    0:43:59 about these a lot.
    0:44:02 Most of them don’t have FDA approval yet.
    0:44:04 Some of them probably never will have FDA approval.
    0:44:07 We’ll probably talk about stem cells another time.
    0:44:12 Do you think you see this though where the wealthiest people are spending money on treatments
    0:44:16 that you either know are not going to work or are very questionable?
    0:44:17 Yeah.
    0:44:18 All the time.
    0:44:20 And then my backfire on you, that might make you less healthy.
    0:44:21 Oh, absolutely.
    0:44:25 I mean, I’ll just point out, I don’t have anything against stem cell therapies.
    0:44:28 I think they hold great potential.
    0:44:34 But there is a true story about a stem cell clinic down in Florida prior to the FDA bringing
    0:44:40 the gavel down on them of injecting stem cells into the eyes of wealthy people who could
    0:44:42 afford the treatment.
    0:44:48 These people had certain markers for macular degeneration and other things that can cause
    0:44:50 blindness and guess what happened to these people?
    0:44:52 They all went blind.
    0:44:57 So that brought the gavel down on stem cell therapies generally in this country.
    0:45:02 A lot of people are getting infusions of stem cells and related things out of country.
    0:45:06 They’re coming back and they’re walking and talking.
    0:45:10 And they’re calling me and they’re asking what my thoughts are and I have a lot of thoughts.
    0:45:12 I mean, I think that the basics of longevity are clear.
    0:45:16 I mean, you want to avoid head trauma and environmental toxins.
    0:45:17 Those things are real.
    0:45:22 And if you have certain mutations like BRCA mutations, you need to be more careful about
    0:45:24 cancer and avoid smoking.
    0:45:25 All the stuff, right?
    0:45:28 Alcohol turns out to be pro-cancerous and things of that sort.
    0:45:33 But then it’s physical activity, it’s nutrition, it’s social connection, it’s sleep, it’s
    0:45:36 sunlight, it’s all the things that I’ve talked about in this podcast and that other people
    0:45:38 talk about as well.
    0:45:43 But yes, very wealthy people are looking for that edge to live longer.
    0:45:48 And it is true that when you start to layer in all the basics of dos and don’ts, all the
    0:45:52 behaviors, and then you start to augment that with a few extra things, you get the sense
    0:45:58 of more vigor that sort of suggests they may live longer, but we still don’t know.
    0:45:59 We still don’t know.
    0:46:04 With the exception of exercise that we absolutely know can enrich mitochondrial density, give
    0:46:09 people more energy and vigor, et cetera, most of this is still a big question, Mark.
    0:46:15 See, I can see a very wealthy person using their money if you are very sick and you have
    0:46:17 a rare cancer to throw the kitchen sink at it.
    0:46:18 Every excellent doctor.
    0:46:19 Yeah.
    0:46:21 Those million-dollar therapies, well, not absolutely.
    0:46:25 But I think it’s a different animal if you are already pretty healthy to say, “I’m going
    0:46:29 to throw my money at trying to become immortal or close to it,” whatever it might be.
    0:46:31 That’s a different thing.
    0:46:32 I totally agree.
    0:46:39 And I think what we’re talking about here is you said it fairly quickly, but I think
    0:46:43 I want to highlight it because I think it’s really important that even people who have
    0:46:50 billions of dollars still have a sense of yearning for something that’s missing or that
    0:46:51 they don’t have.
    0:46:54 And in some cases, that’s the sustaining factor to their well-being.
    0:46:56 You say it’s also good to be in pursuit.
    0:46:57 Yeah.
    0:46:58 Maybe that’s with dopamine too, right?
    0:47:00 We always want more.
    0:47:01 It’s the pursuit of more.
    0:47:05 And if you’re wealthy enough to have everything, you still have a part of your brain that’s
    0:47:06 like, “Yeah, but I want more.
    0:47:07 I want more.
    0:47:08 I want more.”
    0:47:11 And if you’ve exhausted the physical part of the world, that material part of the world,
    0:47:16 and let’s leave aside the billionaires, even the average, ordinary American family that
    0:47:20 owns a modest house, owns a car that functions well, owns nice clothes, will send their kids
    0:47:21 to a state school.
    0:47:24 By a lot of historical definitions, they have everything, they have everything you would
    0:47:25 ever need.
    0:47:26 But you’re always yearning for more.
    0:47:29 It’s always this pursuit of, “Well, what else don’t I have?”
    0:47:34 And I think what you want more than anything in life is what you want and cannot have.
    0:47:37 That’s what you’re going to chase with all of your effort is the thing that you want
    0:47:38 and cannot have.
    0:47:41 And I think that’s where health comes in for a lot of these people.
    0:47:45 As long as you think that there’s a possibility you could get it.
    0:47:51 The dopamine circuit loves, you want what you feel is just out of your reach, but might
    0:47:52 be possible to achieve.
    0:47:54 I mean, this is why people throw so much money away gambling.
    0:47:59 But maybe with social media, it makes it seem so that there are virtually anything is within
    0:48:03 your reach, because it used to be before social media that your view of the world was mostly
    0:48:06 your neighbors and your coworkers and your siblings.
    0:48:11 And now everybody’s view of the world is a curated highlight reel of the most extreme
    0:48:13 events in the world.
    0:48:18 So if you are a 15-year-old scrolling through Instagram, then what is within your reach,
    0:48:22 what looks within your reach is a Ferrari and a private jet and a mansion in a way that
    0:48:26 didn’t exist when you and I were kids, and I think it makes the aspiration level that
    0:48:27 much harder.
    0:48:34 And real examples of people who went from nothing to immensely popular or wealthy, et cetera.
    0:48:41 I mean, gosh, I would say about once a month, somebody walks right up to me and says, “Just
    0:48:42 watch some day.
    0:48:46 I’m going to have the top podcast in the world on blank.”
    0:48:49 And they’re trying to seed this thing that they’ve seen on social media, which are examples
    0:48:55 of people kind of, it used to be called rags to riches, but the parallels in different
    0:48:56 universes.
    0:48:57 But there’s a famous musician.
    0:49:01 I think his name is Ed Sheeran, who there’s still a video of him early on saying he knew
    0:49:02 he was going to make it.
    0:49:05 If you watch the Conor McGregor documentary, it’s amazing.
    0:49:10 I think it’s called Notorious on Netflix, even if people aren’t into MMA, they should
    0:49:11 at least watch the first part.
    0:49:15 He was videotaping himself very early on, and he made this prediction that he was going
    0:49:19 to be a world champion, and then he ends up being a world champion, right?
    0:49:23 This is great anecdote that Kanye West used to practice his Grammy speech when he was
    0:49:26 walking to the train because he couldn’t afford the car.
    0:49:29 Like when he was an absolute nobody, he was practicing his Grammy acceptance speech of
    0:49:31 just like absolute ambition of where you’re going.
    0:49:35 Yeah, and I don’t know if this anecdote is true, but there’s the anecdote that I heard
    0:49:42 that Matt Damon and Ben Affleck practicing their Academy Awards acceptance speech in
    0:49:46 the schoolyard when they were kids, and then they gave their speech, and they were laughing
    0:49:47 about that.
    0:49:52 I grew up skateboarding, so when I first got into it, the Tony Hawks and the Mike McGills
    0:49:56 and Steve Caballeros, these were the names at the time where like these luminaries, right?
    0:49:59 The gap between us and them was so huge.
    0:50:03 By the time I was a junior in high school, my best friend at the time, Paul Zouane, sent
    0:50:06 in a videotape of himself to a company called Planet Earth.
    0:50:07 He got sponsored.
    0:50:11 Next thing you know, we’re in the shop, watching him skateboard, and within a year or two,
    0:50:13 he had his own pro model.
    0:50:18 So I think social media gives us not just the sense of what’s out there, but it gives
    0:50:24 us very salient examples of people that went from completely unknown to extremely known.
    0:50:29 Just this last year, there’s the so-called Hawk to a Girl, it’s interviewed outside a
    0:50:30 bar or something like that.
    0:50:31 It has a very popular podcast.
    0:50:32 She has sponsors.
    0:50:33 She’s known.
    0:50:35 Literally became one of the most famous people in the country.
    0:50:36 Right.
    0:50:39 And it has a financial stream now of income through her podcast.
    0:50:46 And so this raises the sort of idea in people’s minds or the possibility, however remote,
    0:50:51 that if somebody puts a camera in front of you, by virtue of one thing that you say,
    0:50:56 you could suddenly be an internationally known person and potentially go from quote-unquote
    0:50:57 rags to riches.
    0:51:02 And if you look at the studies, when you ask teenagers, what is your preferred career?
    0:51:03 What do you want to be when you grow up?
    0:51:06 It used to be astronaut, used to be doctor, used to be entrepreneur.
    0:51:09 Now it’s influencer, by far, is what people want to be.
    0:51:13 It seems like the quickest path to fame and wealth, and for a lot of people it is.
    0:51:16 My sister-in-law is a kindergarten teacher.
    0:51:20 She has a girl in her class who has over a million followers on YouTube as a kindergartener.
    0:51:23 That didn’t exist when you and I were kids, or it was so rare.
    0:51:27 But now enough people know stories like that, even if there are a few of them, enough people
    0:51:31 know stories to give you the sense of hope of like, well, if they could do it, I could
    0:51:32 do it too.
    0:51:38 Well, I’ll tell that everyone out there that if you think that fame is what you want, fame
    0:51:41 restricts your freedom, it does not increase your freedom.
    0:51:45 There’s a great quote from Neval where he says, “What you want to be is rich and anonymous.”
    0:51:46 That’s the sweet spot that you want to be.
    0:51:49 The opposite, you are poor and famous.
    0:51:51 And that’s the hardest spot to be in.
    0:51:55 But if you can be rich and anonymous, because I think there’s a really important concept
    0:51:59 with money that I call social debt, which is when the money that you have influences,
    0:52:03 it changes how other people think of you, and even maybe how you think about yourself.
    0:52:05 And you can measure your asset.
    0:52:07 It’s not actually debt.
    0:52:11 It’s not like debt you repay the bank, but it is very much a debt in terms of it is an
    0:52:15 anchor on your happiness that you have to repay.
    0:52:17 And fame is the ultimate social debt.
    0:52:21 And for a lot of people, their social debt of fame is more than the money that they made
    0:52:24 from whatever made them famous to begin with.
    0:52:29 And there’s this anecdote from Tiger Woods where he said, “He loves scuba diving because
    0:52:33 when he’s 100 feet under the ocean, is the only time in the world where people aren’t
    0:52:36 taking pictures of him and asking things of him and gawking at him.”
    0:52:38 Like, that’s, that sucks.
    0:52:41 That’s not that you have a lot of sympathy for somebody like that, but it does suck.
    0:52:44 Like, you can measure his net worth very quickly.
    0:52:45 What’s your net worth?
    0:52:46 Just show me the number.
    0:52:51 You can measure the liability of feeling like you have no privacy unless you are scuba diving.
    0:52:52 That’s a hard thing.
    0:52:57 And at various levels, a lot of people have that, even if you are earning a modest income.
    0:53:01 And all of a sudden, your friends, your family start saying, “Hey, I heard you got a raise.
    0:53:03 I could use a little bit myself.”
    0:53:04 That’s a social debt.
    0:53:05 They want you to pay at dinner and whatnot.
    0:53:07 And of course, maybe you’re happy to do that.
    0:53:11 You’re happy to share it, but let’s not pretend that there’s not a little bit of social debt
    0:53:15 and liability that comes with every added amount of income that you have.
    0:53:20 I mean, so much of social media is just, by definition, in terms of the number of followers
    0:53:25 being displayed, et cetera, a number of likes and comments being displayed is designed to
    0:53:27 set up these metrics of comparison.
    0:53:30 Yeah, the smartest minds of the generation work at Facebook and Instagram and Twitter
    0:53:34 to figure out how to give you FOMO, how to generate a little bit more dopamine.
    0:53:36 And they’re very good at it.
    0:53:40 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    0:53:44 I recently became a Function member after searching for the most comprehensive approach
    0:53:45 to lab testing.
    0:53:49 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
    0:53:53 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
    0:53:59 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
    0:54:03 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
    0:54:07 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers key to physical and
    0:54:12 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors
    0:54:13 on your results.
    0:54:18 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
    0:54:19 of mercury in my blood.
    0:54:20 This was totally surprising to me.
    0:54:24 I had no idea prior to taking the test.
    0:54:28 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
    0:54:33 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
    0:54:37 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
    0:54:42 and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
    0:54:46 and detoxification, and worked to reduce my mercury levels.
    0:54:49 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
    0:54:53 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    0:54:57 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
    0:55:03 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
    0:55:07 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    0:55:12 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    0:55:16 Function currently has a waitlist of over 250,000 people, but they’re offering early
    0:55:18 access to Huberman lab listeners.
    0:55:24 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
    0:55:31 One thing that I wish somebody would do, maybe it’s been done, is you mentioned earlier this
    0:55:37 is not typical, but I guess semi-common thing of an article will come out and say, “The
    0:55:43 five things that people say on their deathbed,” and they look back and they mention that they
    0:55:48 wish they’d spent less time at work, they wish they’d spent more time with their kids,
    0:55:50 or more time in nature, perhaps.
    0:55:56 Has anyone ever just asked people directly what were the things that they are most proud
    0:56:01 of or the things that they really feel brought them tremendous meaning then and as they’re
    0:56:04 passing away?
    0:56:07 Because it’s related, but it’s kind of the inverse of the same question.
    0:56:08 Yeah.
    0:56:09 Warren Buffett brought this up one time.
    0:56:14 He said, “A good way to think about life is,” it’s kind of grim, but he said, “Write
    0:56:18 what you want your obituary to say, and then work backwards to live up to it.”
    0:56:22 In that situation, if you were to write, what do you want your obituary to say?
    0:56:26 Most people would say, “Oh, I hope it says Morgan was a good father.
    0:56:27 He was a good husband.
    0:56:28 He helped his community.
    0:56:30 He was admired by his coworkers.”
    0:56:33 That’s what I wanted to say, and for a lot of people, it’s different for everyone, but
    0:56:34 it would be something like that.
    0:56:39 Why Buffett said it was important is because nobody who’s writing their preferred obituary
    0:56:45 would say, would include the size of their house, how many horsepower their car had,
    0:56:49 how nice their clothes were, because everybody knows it doesn’t matter.
    0:56:51 It’s like, forget who made this idea.
    0:56:54 There’s a thing between resume virtues and eulogy virtues.
    0:56:55 That was David Brooks.
    0:56:56 David Brooks said that.
    0:56:57 Thank you.
    0:57:01 Resume virtues are how much money you make, your degrees, everything.
    0:57:03 Eulogy virtues is, he was a great father.
    0:57:04 He was a great friend.
    0:57:05 He helped his community.
    0:57:09 He was funny, and I think most people really aspire to have eulogy virtues, but they spend
    0:57:11 all their day chasing resume virtues.
    0:57:12 Resume virtues can be great.
    0:57:13 I want a good education.
    0:57:18 I want a good income, but what you’re really trying to chase is to use those things to gain
    0:57:20 more resume virtues at the end of the day.
    0:57:24 I think if you think about it through that lens, a lot of these things become clear.
    0:57:29 That’s why, like I said, going on a great vacation with my kids, if that’s a 10, what’s
    0:57:31 really fun about that is spending time with them.
    0:57:34 When I’m detached from work, I’m not checking my phone every seven seconds.
    0:57:38 I’m just spending hours with my kids, giving them my full attention.
    0:57:39 That’s what made me happy.
    0:57:42 The view was great on the beach, cool, but that’s what made me happy, and I can do that
    0:57:44 at home, can I?
    0:57:49 What’s the difference between going to Maui as a resume virtue, spending time with your
    0:57:52 kids as a eulogy virtue?
    0:57:58 Why is it, do you think, that even though we’ve perhaps all heard by now that compounding
    0:58:03 interest is great, you put in, let’s say, a small or a moderate amount of money into
    0:58:08 even just a savings account that’s accruing a couple percent, very easier by year and
    0:58:13 with the economy, of course, or into the markets, that over time, if you quote unquote
    0:58:16 set it and forget it, just kind of put it there and walk away, that you’re likely to
    0:58:22 make X percent over time, and you can look at the plot, you can look at that line upward
    0:58:23 into the right.
    0:58:28 It almost always is jigged line drifting upward to the right, and even just scroll over and
    0:58:34 see, okay, at age whatever, I’m going to have X number of dollars, and that value is often
    0:58:38 very high relative to where one’s current wealth is.
    0:58:41 Even if they’re a student or they have very little put away, we all hear this, we can
    0:58:47 see it, you can run the models, it’s almost trivial, and yet people don’t do that even
    0:58:50 if they have the income to save.
    0:58:56 Is it that hard for us to project our emotional state and the sorts of things that we integrate
    0:59:02 in terms of life meaning and value into the future that most people just don’t do that?
    0:59:03 And why do you think that is?
    0:59:07 I mean, I’m not asking you to play neurobiologist here, I mean, I think we both agree that time
    0:59:13 perception is a complicated thing, but you would think that people would just sort of
    0:59:16 get it, but we’re not rational, most people aren’t rational in that way.
    0:59:20 They don’t save, they don’t invest, and they don’t compound interest, and so they end up
    0:59:22 with a lot less money than they could have and a lot more regret.
    0:59:23 Yeah.
    0:59:24 I think there’s two ways to think about this.
    0:59:29 One is my friend, Michael Batten, I could phrase it this way, he said, “If I ask you
    0:59:34 what is 8 plus 8 plus 8 plus 8, you figure that out in five seconds, that’s an easy one.
    0:59:38 If I said what is 8 times 8 times 8 times 8 times 8, even if you’re a math nerd, it’s
    0:59:39 too hard.
    0:59:40 You can’t figure it out.
    0:59:41 We’re not wired for exponential thinking.
    0:59:42 You just can’t do it.”
    0:59:47 And therefore, even if you show you the numbers, hey, invest a small amount, retire with a
    0:59:51 million dollars, I think it’s so counterintuitive that most people see that and they’re like,
    0:59:55 “Okay, that doesn’t really seem right, doesn’t really pass a sniff test, how big the numbers
    0:59:57 can get, how quickly the numbers can get big.”
    1:00:02 The other thing is if you tell a young person, “Hey, you have 50 years in front of you to
    1:00:05 invest, that’s great, time’s on your side.
    1:00:09 When you’re 70 years old, you’re going to have $10 million, 50 years from now might
    1:00:11 as well be 10,000 years from now.”
    1:00:13 You’re talking about people who don’t know what they’re going to eat for dinner tonight
    1:00:17 and you’re talking about like, “Hey, let’s talk about the year 2077.”
    1:00:18 It’s so far out of there.
    1:00:22 Even if that’s the right way to think about it, it’s a tough way to think about it.
    1:00:25 And time perception, you mentioned, is so difficult for people.
    1:00:29 If I said, “You’re going to get punched in the face in 10 seconds,” like that’s a fear
    1:00:30 and you’re like, “Oh, I don’t.”
    1:00:33 If I said, “Someone’s going to punch you in the face 50 years from now,” I’ll deal
    1:00:34 with it when I get there.
    1:00:36 It’s so easy to put out of sight, out of mind.
    1:00:39 And the other thing is Warren Buffett talked about this a lot.
    1:00:44 He said, actually it was Charlie Munger who said this, he said, “When teaching finance
    1:00:47 to young people, people either understand it instantly or never.”
    1:00:50 He was like, “Some people are just wired to get it and some people aren’t and that’s
    1:00:51 always been the case.”
    1:00:55 Munger often said all the time, he said, “The iron rule of math is only 1% of people can
    1:00:57 end up in the top 1%.
    1:01:02 And that’s why for a lot of people, yes, you should save and invest for 50 years.
    1:01:05 Let’s not pretend that that is easy or that everybody is psychologically able to do it.
    1:01:06 Some people are wired definitely.
    1:01:11 Of course, that’s the case as they are with health and intelligence and lots of other things.
    1:01:14 So I do think there’s a thing for financial education, we have getting people to understand
    1:01:15 what is possible.
    1:01:19 But I don’t think we’ll ever live in a world where everyone gets it and does it.
    1:01:23 That world has never existed and I think will never exist because it’s not math.
    1:01:24 It’s not a spreadsheet.
    1:01:26 It’s behavior.
    1:01:31 And we now live in a world where we understand the dangers of smoking and highly processed
    1:01:32 foods and whatever it might be.
    1:01:36 But even if we know it, people still do it because it’s behavioral.
    1:01:37 It’s not intelligence.
    1:01:42 So showing people the numbers and getting them to do it is night and day.
    1:01:46 Do you know how they got people to stop smoking in particular young people?
    1:01:48 It wasn’t by scaring them about their health.
    1:01:53 Turns out the most effective campaign to get, especially young people to stop smoking, was
    1:02:01 to hijack the inherent rebellion of youth and to display ads of wealthy older people
    1:02:03 in rooms full of smoke.
    1:02:08 So it became us as the youth rebelling against them, the older generation that are trying
    1:02:09 to take our money.
    1:02:13 It had nothing to do with health and it absolutely worked.
    1:02:16 And I have friends that work on this sort of thing in the context of public health as
    1:02:22 it relates to all sorts of public health initiatives and the effective way to change
    1:02:32 human behavior as it relates to health is to incentivize aesthetics, to incentivize fear
    1:02:40 or to hijack fear of dying, but even fear of dying is not sufficient as compared to hijacking
    1:02:46 these cross-generational, let’s just call them frictions that exist.
    1:02:48 So I found that to be interesting.
    1:02:52 Just a math example of 8 plus 8 plus 8 plus 8 versus 8 times 8 times 8 times 8 and you
    1:02:57 said that the human brain is not capable of exponential thinking or most people’s brains
    1:02:59 are not capable of exponential thinking.
    1:03:05 I think you either intentionally or inadvertently hit on something really important.
    1:03:10 I don’t know that the dopamine reward system, which is the fundamental currency of pursuit
    1:03:15 and reward across all time scales, it’s kind of wild, right?
    1:03:18 One neuromodulator and there are other things involved that modulate that modulator, but
    1:03:25 one neuromodulator is involved in reward pursuit across all time scales.
    1:03:28 Whether or not we’re playing, let’s say we’re both competitive enough to play a game of
    1:03:35 chess or checkers, dopamine is motivating the pursuit for the win or a four-year degree
    1:03:40 or an eight-year degree or why you would want maybe your kids to win a soccer game.
    1:03:42 Now you’re like a third person in dopamine, right?
    1:03:48 It’s across all time scales, all scenarios, it’s incredible and across many species.
    1:03:53 So it makes me wonder, and I’ll have to ask some of my colleagues that work on these dopamine
    1:03:58 reward schedules for a living, whether or not the dopamine reward system actually can
    1:04:01 do exponential math.
    1:04:03 It might not be able to do exponential math.
    1:04:07 It might be that the pursuit of water, the pursuit of mates, the pursuit of food, the
    1:04:14 pursuit of shelter, which is what these dopamine circuits evolved under the constraints of,
    1:04:16 whether or not they are even capable of doing exponential thinking.
    1:04:20 Or if it’s like the marshmallow test, which got misconstrued in many ways, but it’s like,
    1:04:22 yeah, would you rather have one right now or two in the future?
    1:04:27 I think for a lot of people, it’s just like there are some people for whom they’re wired
    1:04:28 so differently for this.
    1:04:33 So you hear stories about the old very wealthy people, the old billionaires.
    1:04:38 When they were 20 years old, they would not get a haircut because they knew that $3 haircut
    1:04:40 would compound into $100 by the time they’re older.
    1:04:45 They were just so wired from birth to understand this and to have a very long perception of
    1:04:46 time to do it.
    1:04:47 By definition, that’s the rarity.
    1:04:48 Most people are not like that.
    1:04:50 And I don’t know if they should be either.
    1:04:54 I don’t know if you should be the kind of person in your entire life who is always saving
    1:04:56 for a future and never enjoying what you have, too.
    1:04:59 Like that could lead to a lot of regret as well.
    1:05:00 And there are those people.
    1:05:02 So let’s parse the marshmallow test.
    1:05:05 The marshmallow test, I think initially done at Stanford.
    1:05:08 I think it was at Bing Nursery School or something like that or maybe somewhere at
    1:05:09 Stanford.
    1:05:11 If I’m wrong, someone will correct me in the comments.
    1:05:15 Of course, for those that don’t know, they brought these really cute kids into rooms and
    1:05:19 they put the marshmallow in front of them and they told them they could eat it now or
    1:05:23 they could wait and they could get two marshmallows later and then they videotaped them and the
    1:05:27 videos are absolutely delightful of the kids, like distracting themselves or having the
    1:05:29 marshmallows talk or taking a little piece of the marshmallows.
    1:05:36 It reveals as much variation on human self-constrained behavior as you could possibly imagine.
    1:05:38 And they’re really interesting, as you know.
    1:05:44 I would like to know whether the children that were able to wait and therefore get two
    1:05:50 marshmallows were trying to resist the temptation or whether or not they were being pulled forward
    1:05:53 by the anticipation of two marshmallows.
    1:05:57 My understanding, and maybe this is not complete, but my understanding, at least part of it,
    1:05:59 was neither of those two things.
    1:06:02 The kids who did the best and resisted it were the ones who distracted themselves.
    1:06:03 They weren’t even thinking about the marshmallow.
    1:06:06 They would sing a song, they would start playing with their shoes, they’d play with another
    1:06:07 kid.
    1:06:11 And the ones who could not resist are the ones who just sat there staring at the one marshmallow
    1:06:12 that was tempting them.
    1:06:13 That’s too hard to resist.
    1:06:15 Almost everybody will resist that.
    1:06:17 It was like the environment that they put themselves in.
    1:06:20 But they weren’t thinking into the future about how great it would be to have two marshmallows.
    1:06:21 I don’t think so.
    1:06:24 I think they were, because their kids are so distracted, they have the memory of a goldfish.
    1:06:26 They wanted to just go do something.
    1:06:29 They’d sing a song, they’d play with their shoes, they’d play with their friends.
    1:06:32 And then by the end of doing that, all of a sudden, they had waited long enough to get
    1:06:34 the two marshmallows.
    1:06:35 I think that was at least part of it.
    1:06:37 And I think there’s the truth for a lot of people, too.
    1:06:42 Think about the stock market, where so much temptation to always watch it and see what
    1:06:43 it’s doing.
    1:06:47 Because we have CNBC, and there’s the ticker, and the lights are green and red and whatnot.
    1:06:50 For a lot of people, it’s impossible to watch that.
    1:06:53 Or even worse, in Robinhood, you get a push notification on your phone.
    1:06:54 That’s too hard to resist.
    1:06:59 But you know where you see very good investing behavior, where people do a really good job,
    1:07:04 is when you invest automatically every paycheck into your 401(k) and you forgot your password.
    1:07:07 Because that environment is against temptation.
    1:07:08 There’s nothing to do.
    1:07:09 You forgot your password.
    1:07:13 But if you’re just bombarding yourself with stimulus of what to do, most people cannot
    1:07:15 resist that.
    1:07:21 My way of dealing with social media, I would say compulsion, not addiction, is I now, one
    1:07:23 could take an old phone.
    1:07:26 I actually got a phone specifically for social media.
    1:07:28 So I have Instagram and X on that phone.
    1:07:30 I don’t even recall the number of that phone.
    1:07:35 I airdrop things onto it if I want to post, and I do what Rogan calls post and ghost.
    1:07:38 So you post, and then it goes into a box.
    1:07:45 Because otherwise, I’m just absolutely blown away by how much time can be sucked away.
    1:07:48 You tell yourself, “I’m going to just look at social media for a moment,” and then you’re
    1:07:50 pulled down some rabbit hole.
    1:07:54 That’s just incredible the way they’ve designed these algorithms to get you.
    1:07:55 And of course, I like social media.
    1:07:56 I teach on social media.
    1:08:00 This conversation will probably be fragments of it, will be on social media.
    1:08:09 But I think that people don’t realize how compulsion inducing the dopamine circuitry
    1:08:10 is.
    1:08:16 And once you start getting pulled down it, you’re a different organism altogether.
    1:08:21 And it’s not a coincidence that the people who have the largest social media accounts
    1:08:23 spend very little time on social media.
    1:08:25 Because if you spend too much, it just gets overwhelming.
    1:08:29 Well, you’re spending time doing things like commenting and liking, and there’s a liability
    1:08:30 to some of that.
    1:08:32 But there’s a reward to it too, an immediate reward.
    1:08:38 What you’re not doing is going and doing the thing that you bring to social media that
    1:08:40 brings you more followers and views.
    1:08:46 So I always think of social media as the last point in a funnel where I go do things in
    1:08:52 real life like research papers, talk to people, learn, and then organize that learning into
    1:08:56 a format that I think people can benefit from, and then put it on social media.
    1:08:58 But that’s the end point.
    1:09:03 And so if I stay too long there, then I’m not getting more material.
    1:09:10 It’s almost like if I were a farmer, once the crops ship, I’m not going to stand there
    1:09:13 just looking at the road as the truck goes by.
    1:09:17 Yeah, you got to get back and plant more seeds and plow the field.
    1:09:21 So I like to think about these things in these very basic terms because I feel that the dopamine
    1:09:27 circuitry hasn’t evolved, but we have new technologies that have hijacked it to some
    1:09:28 extent.
    1:09:31 Jerry Seinfeld said one of the reasons he quit his show in the 1990s was because what
    1:09:36 made it so good and so funny is that he and Larry David would go sit in a deli and watch
    1:09:38 people order and make a joke.
    1:09:41 That’s where they got their content from was observing the world, but they got so busy
    1:09:43 and so famous that they couldn’t do that anymore.
    1:09:46 And he knew that it was going to come at the detriment of the show, that it wasn’t the
    1:09:50 ultimate reward of how big was the season, how many people watched the show, which money
    1:09:51 did we make.
    1:09:53 What made them great was going out and living and doing their thing.
    1:09:57 And once it came at the expense of that, it didn’t work anymore.
    1:10:05 Well, this raises a really key point for people, including myself, which is in an ideal world,
    1:10:13 one can make a living that is sufficient for their needs, doing something that you truly
    1:10:14 enjoy doing.
    1:10:22 Or I would say to be realistic, where 75% of the activities are pleasurable.
    1:10:26 Maybe 15% are kind of neutral.
    1:10:28 And then the remainder, there’s some punishing features.
    1:10:29 There are punishing features in every profession.
    1:10:30 Yes.
    1:10:32 Jeff Bezos said if you can enjoy half, that’s pretty good.
    1:10:33 Okay.
    1:10:34 All right.
    1:10:35 Yeah.
    1:10:36 Stringent with my…
    1:10:37 Yeah, more of an optimist than Bezos.
    1:10:38 Hey, I don’t…
    1:10:39 But then again, he’s Bezos.
    1:10:40 Yeah.
    1:10:42 I mean, you want to be able to enjoy your work.
    1:10:45 Not all aspects of it are going to be pleasurable.
    1:10:47 But ideally, that’s the case.
    1:10:51 Because what we’re talking about here is effort that precedes dopamine.
    1:10:57 And I’m a big believer that dopamine that is not preceded by effort is very dangerous.
    1:11:01 It’s not just things that are addictive, but by way of example, methamphetamine, cocaine
    1:11:05 dramatically and quickly spiked dopamine levels.
    1:11:06 With no effort put in.
    1:11:07 With no effort put in.
    1:11:10 And then of course we know from the beautiful work of my colleague Anna Lemke and others
    1:11:15 that then the dopamine profile is that then the higher the peak and the faster the rise
    1:11:21 to peak, then the more drop below baseline and the more time it takes to return to baseline.
    1:11:24 And typically what people do is when they’re below baseline in terms of their dopamine,
    1:11:28 that’s when they really start hitting the hammer with whatever behavior or substance.
    1:11:31 Like all it does is drive that baseline further and further and further down.
    1:11:35 Maybe that’s a good analogy for the lottery winner who gets a lot of money, a lot of dopamine
    1:11:38 in this example, but didn’t put anything into it.
    1:11:39 You didn’t build a business.
    1:11:40 You didn’t work at your career.
    1:11:41 You just got lucky.
    1:11:42 So it doesn’t feel as good.
    1:11:45 There’s no effort put into to like base it against.
    1:11:49 Compare it against what you were talking about before, which is time that’s unstructured
    1:11:51 with your kids playing Legos.
    1:11:53 It’s almost, it sounds effortless.
    1:11:55 It’s not like you’re like, oh, I got to go play with my boys Legos.
    1:11:58 I’m sure that you’re like, yes, like this is fun.
    1:12:00 This is the good stuff, as they say.
    1:12:04 And so there are forms of reward, it seems, that are not preceded by effort, although
    1:12:08 you had to raise those kids and your wife had to give birth to those kids and it’s work.
    1:12:13 But in terms of what’s happening in that limited timeframe, it’s just so seamless, right?
    1:12:15 It’s just sheer pleasure.
    1:12:17 And yet that kind of pleasure is enriching.
    1:12:22 It has me very perplexed as a biologist, I still don’t know the underlying mechanisms,
    1:12:27 but clearly we have multiple paths to pleasure, but I think we have only one path for motivation
    1:12:28 and that’s dopamine.
    1:12:34 But I think there are multiple forms of pleasure and I’m certain that dopamine that is high
    1:12:39 levels of dopamine that are not preceded by effort are not just bad, they are downright
    1:12:40 dangerous.
    1:12:41 I feel like so much of it too with parenting.
    1:12:45 This is a slightly different topic, but it’s the things that you’re not trying to have
    1:12:46 fun with that build the biggest memories.
    1:12:50 And for me, it’s when I travel with my son, he’s nine, so we go on a lot of trips now.
    1:12:55 What’s fun is not the event we’re going to, whether it’s skiing or football game, that’s
    1:12:56 not the best part of the trip.
    1:12:59 The best part of the trip is flying with him, renting a car with him, going out to dinner
    1:13:00 with him.
    1:13:01 That’s where you get all the memories.
    1:13:07 It’s a process of doing it that you’re really enjoying, that’s going to build all the memories,
    1:13:10 not necessarily the final destination where you’re going.
    1:13:14 I just want to hover on that for a second because I can think of numerous examples in
    1:13:20 my life where the best parts of a relationship were like a drive home with someone, where
    1:13:23 I’m asleep for part of the time, they’re asleep for part of the time, and you get
    1:13:26 back and you feel like you really did something.
    1:13:29 There’s something bonding about traveling with people.
    1:13:34 Even in the absence of external input, you’re just, what is that?
    1:13:38 It must be something fundamental, some fundamental circuit about journeying with other members
    1:13:39 of our species.
    1:13:43 Going through a challenge with someone, going through a journey of we did this together,
    1:13:44 we went through it together.
    1:13:45 There’s so much of that.
    1:13:49 If you go on a long hike with somebody at the top, you want to hug each other, we just
    1:13:50 did that together.
    1:13:53 It’s not even about being at the top, it’s like the journey you did with each other.
    1:13:56 So cliche, but I think it’s true for a lot of things.
    1:14:01 What’s that movie with Emil Hirsch where he, it’s a true story about the guy that goes
    1:14:07 out into the Alaskan wilderness and lives on that bus, and sadly, he passes away there.
    1:14:13 I just spoiled it for you, but he has, I think it’s called Into the Wild, where he’s obsessed
    1:14:17 with this notion of bonding with nature, but then in his journal, a real journal of a guy
    1:14:25 that really died out there, he gets to the realization that the fundamental pursuit in
    1:14:28 life is to experience things with other people.
    1:14:29 Absolutely.
    1:14:30 Yeah.
    1:14:34 And this is why solitary confinement is such a torture, the extreme end of it.
    1:14:35 Brutal.
    1:14:37 Brutal.
    1:14:41 On the other end of the spectrum, there’s freedom.
    1:14:43 So let’s talk about freedom.
    1:14:45 It means different things to different people.
    1:14:52 But certainly, one does not want to be enslaved by anything, including their own pursuit of
    1:14:53 work.
    1:14:59 So there, I think, at least two forms of anti-freedom.
    1:15:01 One would be the type that exists within our head.
    1:15:05 We have to continue on this track because I’m afraid of failure or I’m in pursuit of
    1:15:11 something and we are actually enslaved in a way that we create for ourselves in the
    1:15:13 act of pursuit.
    1:15:20 The other is the job where it’s providing resources, but we really don’t need to be
    1:15:23 there, and yet people don’t hop off the train.
    1:15:25 They could.
    1:15:28 They could escape the dreaded boss or the dreaded circumstance.
    1:15:33 I remember a time when all I wanted was a window at work that opened for fresh air.
    1:15:34 That’s all I wanted.
    1:15:37 And all these other things, I just wanted a window that opened.
    1:15:42 I even tried to find one of these little saws, but then the maintenance people or whatever
    1:15:47 the facilities people told me I’d get in trouble.
    1:15:52 We yearn for freedom, we hate enslavement for all the obvious reasons.
    1:15:59 In your observation, what is the best way to frame this need for freedom?
    1:16:06 And I have to imagine that people listening are at various points along their careers.
    1:16:10 What have you observed here in yourself and with other people you talk to, wealthy, not
    1:16:11 wealthy?
    1:16:12 What is freedom?
    1:16:13 How do we get real freedom?
    1:16:17 I think there’s an anecdote that I love, which was from Franklin Roosevelt when he
    1:16:18 was a kid.
    1:16:19 I think he was like five years old.
    1:16:20 He complained to his mother one day.
    1:16:24 He said, “My entire life is rules and schedules, and I hate it.”
    1:16:28 So his mom said, “Okay, Frankie, tomorrow you can do whatever you want.
    1:16:30 The day is yours, anything you want.”
    1:16:33 And his mom, Sarah Roosevelt, wrote in her diary that night.
    1:16:37 He said, “That day that he could do anything, he went back to his normal schedule.
    1:16:41 He did everything on schedule like he was supposed to do, but he was much happier because
    1:16:42 nobody was telling him to do it.”
    1:16:44 And I think that’s what’s true for a lot of people.
    1:16:46 Freedom does not mean you do nothing.
    1:16:49 It doesn’t necessarily mean you retire, it doesn’t mean you quit working.
    1:16:53 I want to be free and independent, which means I want to wake up every morning and say, “I
    1:16:54 can do whatever the hell I want today.”
    1:17:00 Even if most mornings what I want to do is work and be productive and put myself to use.
    1:17:05 So I think a lot of people misconstrue freedom as I’m going to ride off into the sunset and
    1:17:06 do nothing now.
    1:17:09 It’s like, no, I think people have an inherent drive to want to be productive and social
    1:17:13 and do things, but there’s a big difference between your boss telling you to do it and
    1:17:15 doing it on your own terms.
    1:17:20 When I was a junior in college, like a lot of young men, I wanted to be an investment
    1:17:21 banker.
    1:17:22 That’s what looked like power and prestige.
    1:17:25 So I got this investment banking internship, and it was absolutely miserable.
    1:17:28 They had this saying that it’s so funny in hindsight.
    1:17:32 They said, “If you don’t come to work on Saturday, don’t bother coming back on Sunday.”
    1:17:36 Just the culture of it was work 100 hours a week, just going nuts with it.
    1:17:37 And I hated it.
    1:17:39 Every single second, man, I had to leave.
    1:17:41 But it wasn’t because I was not into hard work.
    1:17:44 I think I was absolutely willing to work hard.
    1:17:46 I just didn’t want anyone to tell me to do it.
    1:17:50 And so when I became not necessarily financially independent, but I could have a job, it was
    1:17:53 more entrepreneurial, it was like, “Oh, I will work very hard.”
    1:17:56 And sometimes I might work as hard as an investment banker.
    1:17:59 I might work 80 hours a week, but it’s on my terms.
    1:18:03 And I think everyone is way more willing to do that than they are to be told what to
    1:18:04 do.
    1:18:05 I think that is an inherent human driver.
    1:18:09 And if you can use your money for independence, to where you can wake up and say, “I have
    1:18:14 the financial flexibility to work where I want, live where I want, retire what I want,
    1:18:18 take a different job, moved to a different department, even if it’s going to pay less,”
    1:18:22 that giving yourself independence and autonomy, I think for most people, is what’s going
    1:18:23 to drive.
    1:18:26 That’s the highest tool that you can use with money.
    1:18:29 And what’s important about that is where do you get independence with money?
    1:18:31 It’s the things you don’t spend money on.
    1:18:32 It’s the car you didn’t buy.
    1:18:34 It’s the house you didn’t buy.
    1:18:36 And most people will view that as idle money.
    1:18:37 You’re saving up money.
    1:18:38 It’s just sitting in the bank doing nothing.
    1:18:39 No, no, no.
    1:18:40 It’s giving you independence.
    1:18:44 And what you view as every dollar that you don’t spend is money that you are actually
    1:18:46 spending on independence.
    1:18:47 It’s not idle.
    1:18:51 It’s giving you marginal more independence than you had the day before.
    1:18:53 Then I think, to me, that’s why I save money.
    1:18:56 I’m not saving money because I’m a pessimist.
    1:18:58 I think it’s all going to come collapsing down.
    1:19:01 I’m saving money because I want to be independent, because that’s what I think is going to give
    1:19:03 me the most fulfillment, the most happiness.
    1:19:04 And that’s where the savings comes from.
    1:19:05 Wow.
    1:19:11 I think this is a super important concept.
    1:19:19 How should the person who is, let’s just say, early mid-career who likes what they’re doing
    1:19:21 but thinks that this is probably not the thing for them.
    1:19:23 I hear about this all the time.
    1:19:26 It’s good, but it’s a ton of work.
    1:19:29 It’s unclear how it’s going to turn out, but they feel like they’re already on the
    1:19:30 conveyor belt.
    1:19:35 There’s always this question of, do you stay in investment banking another year to make
    1:19:38 a bunch of money and then you get out so that you then have the freedom to pursue something
    1:19:41 where you have more freedom?
    1:19:43 People are always playing this kind of mental math.
    1:19:48 And I don’t think there’s a clear answer unless, of course, you’re lucky enough that you fall
    1:19:49 in love with science.
    1:19:51 I mean, I did not become a neuroscientist to make money, and Lord knows I didn’t.
    1:19:52 I mean, I made some.
    1:19:58 I made a living, but if people heard what I was making as a tenured 45-year-old professor
    1:20:03 at one of the premier universities in the world where the salaries are relatively high, they
    1:20:08 would be shocked, just shocked at post-tax income is quite low by Bay Area standards.
    1:20:09 But did you feel like you had independence?
    1:20:12 You can teach what you want, say what you want.
    1:20:13 There was a level of independence.
    1:20:14 Absolutely.
    1:20:15 Oh, and I loved it.
    1:20:20 And I still teach there, and it’s one of these things where I wouldn’t trade it for anything.
    1:20:25 I also, in terms of intellectual stimulation, in terms of being able to look to my left
    1:20:29 or look to my right and realize that most of the people at Stanford students include are
    1:20:31 just phenomenal.
    1:20:35 Their level of intellect, their drive, their excitement for what they’re doing, no one
    1:20:37 ends up there by accident.
    1:20:42 So that was and remains extremely exciting.
    1:20:48 But I think a lot of people, unless they find a profession that they really love, or there’s
    1:20:54 some feature of that profession that keeps them looped in in a way that feels satisfying,
    1:20:57 the people, et cetera.
    1:21:00 Most people are thinking, all right, how do I work to make a living?
    1:21:02 And then what’s the exit ramp?
    1:21:06 People think a lot about exit ramps, and sometimes it’s a dollar amount, but also it’s the idea
    1:21:10 that maybe go work on their real love, which might be gardening.
    1:21:13 You hear about these sort of hobby interests, right?
    1:21:20 I’ll write poetry or I’ll go with ceramics or something like that, the things that they
    1:21:23 truly enjoy doing.
    1:21:29 How should people optimize along those must versus want tos versus sort of aspirational
    1:21:30 goals?
    1:21:31 Two things come to mind here.
    1:21:35 One is most people understand inherently the dangers of communism or something.
    1:21:38 If the government’s telling you what to do, when to do it, what to say, that’s a bad thing
    1:21:39 that’s going to erode society.
    1:21:44 But a lot of those people work at a job where their boss tells them what time to come in,
    1:21:47 what to wear, what to say, how to act, whatnot.
    1:21:51 So they really understand it fundamentally at one level, but they’re actually doing some
    1:21:52 version.
    1:21:53 They manage their employees, whatnot.
    1:21:55 It’s not a knock against that.
    1:22:00 But I think what’s really true for independence and people, if they eventually move on to
    1:22:04 writing poetry and playing in their garden, whatever it might be, is that you leave on
    1:22:08 your own terms, that whatever your exit from your career was, was because you wanted to
    1:22:09 do it on your own terms.
    1:22:14 So the thing in psychology called the peak end rule, where to simplify it, minimize it,
    1:22:19 a lot of how you remember any endeavor that you did in life, a career, a vacation, whatever
    1:22:21 it is, is how you felt at the very end.
    1:22:24 And for a lot of people, if you have a great career, you enjoyed your career, you helped
    1:22:28 people, you made money, your colleagues appreciated you, but then you got fired or your boss came
    1:22:30 to you and said, “You’re too old to keep doing this.”
    1:22:31 That’s bad.
    1:22:33 You’ll never recover from that.
    1:22:36 And you compare that to the people who quit on their own terms.
    1:22:38 They said, “Look, I’m proud of my career, but that’s enough.
    1:22:42 I’m going to take a step back and pass the baton to another generation.”
    1:22:45 Those are the people who, even if they didn’t really enjoy their career that much, will
    1:22:49 look back at it fondly because it gets back to freedom and autonomy and control.
    1:22:53 You leave on your own terms, or you forced out on somebody else’s schedule.
    1:22:58 And so I think wherever you go in life, whatever you’re doing, even if you’re not an entrepreneur,
    1:23:03 maximizing for independence and autonomy and doing it on your own terms, on your own calendar,
    1:23:07 is absolutely vital in anything you’re doing.
    1:23:10 Most people are not necessarily, particularly as they get older, are not necessarily scared
    1:23:11 of death.
    1:23:14 They’re scared of a death not on their own terms.
    1:23:17 That’s going to sneak up on them, where they’re not going to have a chance to say goodbye.
    1:23:20 So I think that’s a good analogy for a lot of these things.
    1:23:21 We’re not scared of the ultimate outcome.
    1:23:24 We’re scared of not being able to do it on our own terms.
    1:23:29 Once heard Ray Dalio say something along the lines of the first third of your life has spent
    1:23:35 trying to learn how to function in the world, then there’s a middle third where you are
    1:23:38 acquiring resources to be able to take care of yourself and people close to you.
    1:23:45 And then in the final third of your life, you want to take your knowledge, take what
    1:23:48 you’ve gleaned in terms of financial and other types of wealth, because of course there are
    1:23:53 other types of wealth, and put back for subsequent generations is a beautiful model, if you think
    1:23:54 about it.
    1:23:59 I heard a phrase that when you get older, you either become an elder or elderly.
    1:24:00 You get to choose which one.
    1:24:02 Do you want to be an elder and help other people or elderly?
    1:24:04 You’re just going to disintegrate over time.
    1:24:06 You got to choose which one.
    1:24:13 Nowadays, we have both the benefit and the problem of people living longer and maintaining
    1:24:15 vigor longer and therefore working longer.
    1:24:17 This is certainly true in academia.
    1:24:19 People don’t like to retire.
    1:24:21 They really do not like to retire.
    1:24:23 And I don’t think it’s just so they can make more money.
    1:24:27 I think it’s so they can stay intellectually active.
    1:24:32 People get into science typically because they like learning or academics generally.
    1:24:36 They have a campus office where they go to and it makes them feel socially connected.
    1:24:41 So you can understand all the reasons why these people in their late 60s, 70s, and even
    1:24:45 80s, sometimes even 90s continue to go to work.
    1:24:50 It’s rare for these older generations of people that stay in various professions to continue
    1:24:53 to glean resources.
    1:24:54 But it happens.
    1:24:56 I mean, how old is Buffett?
    1:24:57 93, maybe.
    1:24:58 He’s still investing?
    1:24:59 Yeah.
    1:25:00 Oh, yeah.
    1:25:01 Full time.
    1:25:04 Presumably he’s going to use that money for either philanthropy or generational wealth within
    1:25:05 his family.
    1:25:06 Is that the plan?
    1:25:08 He’s already given away, I think, about $100 billion.
    1:25:10 And the plan is to give away the vast majority.
    1:25:13 I think he announced recently that he was going to leave each of his kids a billion
    1:25:16 dollars for philanthropy, not for their personal use, but for philanthropy, and the rest is
    1:25:18 all given away.
    1:25:19 Oh, yeah.
    1:25:24 The children of the ultra-rich that inherit all their wealth, I don’t know what the numbers
    1:25:25 are there.
    1:25:28 I know a great number of them squander it.
    1:25:33 But I also know a few examples of some that really make good on those incredible assets
    1:25:39 that they inherited and are very thoughtful, hardworking people.
    1:25:40 It does happen.
    1:25:41 There are a couple of families.
    1:25:45 I think of all the big Robert Barron families of 150 years ago, the Rockefellers probably
    1:25:46 did it the best.
    1:25:48 The Rockefellers still have a lot of wealth.
    1:25:49 The Vanderbilt’s by far did it the worst.
    1:25:52 They just squandered it in a couple of generations.
    1:25:54 And this is fairly well known now, but it’s pretty interesting.
    1:26:00 The first Vanderbilt heir who did not get a trust fund for whom all the money was dried
    1:26:04 up, the first person who didn’t get any money was Anderson Cooper of CNN.
    1:26:09 His mother, Gloria Vanderbilt, was the last Vanderbilt who got a big trust fund.
    1:26:14 And Cooper, I think not coincidentally, is the most successful and probably the happiest
    1:26:17 Vanderbilt heir in 150 years.
    1:26:18 And he’s talked about this.
    1:26:21 He was like, “I was the first person in my family who had to make a name for himself.”
    1:26:25 The fact that his last name is not Vanderbilt, it’s Cooper, and he didn’t get any money.
    1:26:29 He was like, “I had to go out and find my own way and find my own identity.”
    1:26:33 Whereas all of his ancestors, their identity was, “You’re rich from birth.
    1:26:34 That’s your identity.
    1:26:35 You don’t need to go out and make a name for yourself.
    1:26:37 You don’t need to work hard.
    1:26:38 You don’t need to create anything.
    1:26:40 All you need to do is sit here and spend your money.”
    1:26:42 And it made them miserable.
    1:26:45 And Cooper was the first person—look, this is very anecdotal.
    1:26:48 I’m not saying this is how it’s going to work for everyone, but the first person who
    1:26:51 had to make a name for himself and work for himself was the one who was the most successful
    1:26:55 and probably the happiest.
    1:26:56 Super important concept.
    1:27:02 Again, incredibly important, I think because people often will think that they—because
    1:27:07 they were born into families that didn’t have a lot of money, that somehow they were
    1:27:09 given the short end of the stick.
    1:27:10 And in some sense, they were.
    1:27:14 I mean, it’s one thing to grow up in a world with assets and another world where you don’t
    1:27:16 have assets.
    1:27:19 But we don’t often hear about the downside.
    1:27:23 It’s hard to have sympathy for a Vanderbilt heir who inherited $400 million on their
    1:27:24 18th birthday.
    1:27:25 They’re going to have a lot of sympathy for that, right?
    1:27:26 Right.
    1:27:27 Well, there’s show succession.
    1:27:31 It’s all about the horrible interpersonal dynamics of people that have a lot of wealth
    1:27:35 because it’s never enough and they self-destruct, essentially.
    1:27:38 I think the situation is you don’t have sympathy for them, but you should also realize
    1:27:41 that if you were in their shoes, you would probably self-destruct as well.
    1:27:43 It’s very difficult to do.
    1:27:47 Once in a while, you see someone who is completely motivated, irrespective of money.
    1:27:52 Mark Zuckerberg was offered a billion dollars cash for Facebook when I think he was 22,
    1:27:53 and he said, “No.
    1:27:54 I don’t want it.
    1:27:55 I’m going to keep going.”
    1:27:57 That’s a ridiculously rare personality.
    1:28:01 I think most people, if I inherited a billion dollars on my 18th birthday, I probably would
    1:28:03 have no motivation.
    1:28:07 If Musk did, if Elon Musk did, wouldn’t slow them down whatsoever.
    1:28:08 Jeff Bezos did.
    1:28:09 Mark Zuckerberg did.
    1:28:13 Those are very rare people who have a motivation that is so detached from money.
    1:28:20 I wonder if it’s the excesses of wealth that destroy people or if it’s the fact that the
    1:28:26 excesses take them away from the pursuit of what delivered the wealth in the first place.
    1:28:31 For a lot of those people, it’s the pursuit of solving the problem that’s doing it.
    1:28:33 I have a good friend, Patrick O’Shaughnessy, who phrased it this way.
    1:28:37 I’m going to paraphrase him, but he said, “If you had to describe the mindset of those
    1:28:41 very successful entrepreneurs, it’s not driven.
    1:28:42 It’s not motivated.
    1:28:46 It’s tortured, that they wake up every morning tortured by the problems that they’re not
    1:28:51 fixing and the opportunities that they have not yet found.”
    1:28:53 There’s a famous Elon Musk interview.
    1:28:56 I think it was on Lex Friedman where he was like, “You think you want to be me?
    1:28:58 The richest man in the world, but you don’t.”
    1:28:59 He was like, “It’s a storm up here.
    1:29:00 It’s a mess up here.”
    1:29:02 I think that’s true for a lot of people.
    1:29:05 My friend David Senra is a great podcast founder.
    1:29:06 I love Founders Podcast.
    1:29:09 He’s one of the best guys in the world I’ve ever met.
    1:29:16 He says of all the 350 founders that he’s profiled, only one of them has he actually
    1:29:17 said, “I would want that guy’s life.”
    1:29:20 It was Ed Thorpe, but put that aside.
    1:29:25 Of the other 349, I think you read their biography and you can say, “I’m so glad that
    1:29:28 they existed.
    1:29:29 Most of the time they did a lot of good in the world.
    1:29:33 They created products that make us better off and never in a million years what I want
    1:29:34 is life.”
    1:29:38 It seems miserable because most of the time the simple answer is their financial and career
    1:29:40 success came.
    1:29:44 The reason they’re so successful is because they devoted every waking second of their entire
    1:29:48 life to this one problem, this one endeavor and that came at the expense of their family
    1:29:52 life, of their health, of their mental health, their physical health.
    1:29:55 If you get a full view of there, it’s easy to look at Musk and say, “Oh, richest man in
    1:29:56 the world.
    1:29:57 Wouldn’t that be fun?”
    1:30:03 Yeah, but it came because he’s had this life of a singular devotion to, in his case, two
    1:30:05 or three different companies.
    1:30:10 I think if you take that full picture, it’s less glamorous than it would seem.
    1:30:16 It’s too tempting in life to have envy of someone and say, “Oh, well, I want their money
    1:30:20 and I want their career and their relationship or their humor.
    1:30:23 You’re picking little bits and pieces from their life, but it’s not how it works.
    1:30:25 You got to take the full package.”
    1:30:28 When you look at the full package of those people who you might envy, if you actually
    1:30:31 take a complete view of their life, maybe some of them, you would say, “No, that is
    1:30:36 a great life,” like Ed Thorpe, but I think for a lot of them, if you got the full view,
    1:30:39 you would look at it and say, “Oh, that’s actually a lot different than I thought.”
    1:30:40 I framed this one way.
    1:30:45 If you look at, it’s just flagrantly anecdotal, but among the 10 richest men in the world,
    1:30:48 there are accumulative 15 divorces among them.
    1:30:52 It’s very easy, particularly for young people, to say, “Oh, I’m jealous of that person.
    1:30:53 I envy that person.
    1:30:54 I want to be that person.”
    1:30:57 But I think for a lot of them, if you actually got a full view of their life, it’s not nearly
    1:31:00 as good as you would think.
    1:31:09 I think people like Elon Musk, people like Mark Zuckerberg, they represent these incredibly
    1:31:15 extreme examples that obviously most people can’t even, including me, can’t fathom what
    1:31:18 a day in their life must be like.
    1:31:26 But Zuck, he was on this podcast and it seems that he really enjoys doing what he’s doing.
    1:31:30 But I think for me and for most people, it’s just like so far out of the stratosphere of
    1:31:34 understanding, similar to the amount of wealth that they’ve acquired.
    1:31:36 It’s just sort of like, “What do you even do with all of that?”
    1:31:38 And people go, “Well, I’d figure it out.”
    1:31:43 Yeah, I’m sure you would, but it’s just so astronomically outside the scale of one’s
    1:31:47 normal dopamine reward schedules.
    1:31:48 It’s hard to imagine.
    1:31:53 And what are you going to do by a plane as big as a state?
    1:32:01 But there’s a place in between struggling to “make it” and being at that extreme where
    1:32:02 people hit that sweet spot.
    1:32:06 And I think a lot of your work is really aimed at at least shining light on the possibility
    1:32:12 of a sweet spot, where you’re doing something that you find meaningful, making sufficient
    1:32:17 income, that your anxiety is buffered.
    1:32:23 You have meaningful relationships in and out of work, and you’ve essentially built
    1:32:24 a “good life.”
    1:32:25 Right?
    1:32:30 I mean, I heard Naval say something recently where he said, “You want resources along the
    1:32:38 dimensions I just mentioned, a healthy fit body, a calm mind, and a home full of love.”
    1:32:44 I think it’s a pretty awesome list right there, and it’s a lot of work, though.
    1:32:48 Just to check off even one of those four boxes, it’s a lot of work.
    1:32:52 I think because money is so tangible, of counting it is so easy and so tangible, that even if
    1:32:57 people know that, they’re going to put an inordinate amount of effort towards making
    1:33:01 more money at the expense of their relationships, their health, their children, their friends,
    1:33:02 their family.
    1:33:06 And it comes at the expense, because if I were to say, “How do I increase my income
    1:33:07 by 10%?”
    1:33:08 It’s like, “I can wrap my head around that.
    1:33:11 I can give you a number of what that would be and how I might be able to do it.”
    1:33:13 But if I said, “How do I get my kids to love me 10% more?”
    1:33:17 I have no idea how to measure that or how to even pursue it.
    1:33:21 So even if I want that, because it’s hard, it’s not tangible, it’s much easier to ignore
    1:33:24 and just pursue the thing that you can count, which is money.
    1:33:26 Do you have a dog?
    1:33:27 I do.
    1:33:28 Golden Retriever.
    1:33:30 I was going to say, “You want them to love you 10% more than get them a puppy.”
    1:33:32 But it sounds like you already did that.
    1:33:34 I’m only half-kidding.
    1:33:42 I would say that dogs are not only unconditional love, but they have the ability to give on
    1:33:48 a daily basis, multiple times per day, in a way that, I mean, they give love as readily
    1:33:49 as they receive love.
    1:33:52 It’s just like this perfect reciprocal loop, right?
    1:33:53 And they’re constantly in the moment.
    1:33:54 They’re just living right there.
    1:33:55 There’s this great cartoon.
    1:33:56 A lot of people have probably seen it.
    1:34:00 It’s a guy and a dog sitting on a lake.
    1:34:03 And the guy’s thought bubble coming out of his head is he’s thinking about money.
    1:34:04 He’s thinking about work.
    1:34:05 He’s thinking about stocks.
    1:34:09 The dog’s thought bubble is a picture of them sitting on the lake.
    1:34:11 The dog’s just right in the moment, just enjoying what he’s doing right there.
    1:34:16 I think that’s like, that’s my jealousy of my dog when I look at her, 24 hours a day.
    1:34:18 Everyone will recognize this.
    1:34:19 They’re just in the moment.
    1:34:21 They just enjoy what they’re doing, whatever they’re doing.
    1:34:26 And everyone, including me, is either worrying, thinking about the past or dreaming about
    1:34:27 the future.
    1:34:28 I love that.
    1:34:29 What’s your dog’s name, if I may?
    1:34:30 Lucy.
    1:34:34 The Golden Retrievers are an amazing breed because they also are universally loving.
    1:34:41 They love the person that their owner the most, but they also love people that stop and meet
    1:34:42 them on the street.
    1:34:43 Not all dogs are like that.
    1:34:44 The worst guard dogs in the world.
    1:34:47 You could break into your house, the Golden Retriever would just come up and wag its tail
    1:34:48 and like you.
    1:34:51 I love it.
    1:34:54 Let’s talk about this social comparison thing.
    1:35:01 I’m trying to make this practical for people that are both partnered and not partnered.
    1:35:07 Seems to me that a lot of what I’ve observed in terms of people who are on the conveyor
    1:35:12 belt, work, work, work, work, work, have a picture in their mind of kind of where that’s
    1:35:17 all going, when enough is enough and when they plan to hop off or stay on or how late
    1:35:24 to stay in large part based on, yeah, they’re upbringing, yeah, kind of who they are, but
    1:35:31 also the messages that they’re getting from typically the one other person that has the
    1:35:33 greatest degree of input.
    1:35:39 You could create a picture where the spouse in either direction is saying, we need more.
    1:35:44 That changes the picture completely where the spouse just says, I would just like to
    1:35:45 see you more.
    1:35:47 I don’t need any more stuff.
    1:35:49 I just want to see you more.
    1:35:51 We want to see you more.
    1:35:56 These are the sorts of at home dynamics that I think drive a lot of decisions about career,
    1:36:00 not just what career is to pursue, but how long to stay in, whether or not you try and
    1:36:05 make partner in a firm, whether or not your social media account needs X number or followers
    1:36:06 or not.
    1:36:12 I think to me, this is as important as the social comparison of your peers at work or
    1:36:13 online.
    1:36:19 The messages that we receive by the people closest to us about what to be afraid of,
    1:36:20 what the needs are.
    1:36:27 I don’t know that people have really parsed how to resolve all that, but I’m guessing
    1:36:29 you probably have some thoughts about this.
    1:36:32 The balance between it is so difficult because for a lot of people who have families and
    1:36:36 are working very hard at the core, if you said, why are you working so hard?
    1:36:37 Well, to make more money.
    1:36:38 Why do you want more money?
    1:36:39 To take care of my family.
    1:36:43 It’s for very good intentions, but it’s coming at the expense of time with your family and
    1:36:44 whatnot.
    1:36:46 A lot of things, it’s not that you’re making a terrible decision.
    1:36:48 You’re doing what you think is right.
    1:36:50 Even if you said, well, how much is enough to take care of your family?
    1:36:52 By and large, it’s a game of comparison.
    1:36:58 The way that people lived 100 years ago, what is a good life 100 years ago, is completely
    1:36:59 inadequate life today.
    1:37:04 Not even 100 years ago, you go back to our parents’ generation and say in the 1950s,
    1:37:08 there is a nostalgia for the 1950s of, oh, life was so good then and so great and the
    1:37:10 white picket fence and the dog and the stay at home mom.
    1:37:16 It was a good picture, but what was the definition of a good life back then, a good middle class
    1:37:21 life was an 800 square foot house with one bathroom for four people and camping for your
    1:37:23 annual vacation.
    1:37:26 You would describe a life that most people would say that’s inadequate today.
    1:37:28 That’s not my definition of a good life today.
    1:37:32 That is shifting all the time and therefore you’re saying, well, how much money do you
    1:37:34 need to be happy?
    1:37:38 The truth is I need more money than the next family, than the next person.
    1:37:40 It’s this continuous chain.
    1:37:41 I think a lot of that is just evolution.
    1:37:45 It’s a competition for resources and it doesn’t matter how much money you have.
    1:37:48 What matters is that you have more money than the next person.
    1:37:52 That’s the sad truth for a lot of this and therefore you can easily imagine a world in
    1:37:57 which my grandkids are earning on average way more money than we are today and have way
    1:38:01 better resources, better health, better technologies and they’re no happier for it and they don’t
    1:38:03 feel any more relieved for it.
    1:38:07 They don’t feel like they can scale back and work less for it because they’re going to
    1:38:09 be competing with other people that have all those things.
    1:38:13 John Maynard Keynes, a great economist, very famously predicted a world where people would
    1:38:17 be working 20 hours a week because technology was going to make it so we didn’t need to
    1:38:19 work and that’s not how it works whatsoever.
    1:38:26 We are working less than we did back when everybody was a farmer but not nearly as little
    1:38:31 as we could be if we still had the expectations of a 1950s family living in an 800 square
    1:38:32 foot house.
    1:38:36 If we had those expectations, people could be working way less but it’s all a competition
    1:38:37 between other people.
    1:38:41 Even if 100 years from now, a middle class family is living in a 5,000 square foot house
    1:38:43 with a spaceship in their backyard.
    1:38:47 If that becomes the norm, you don’t appreciate it, any of it.
    1:38:51 If you took someone 100 years ago, if you took John Rockefeller, the richest man in
    1:38:55 the world 100 years ago and brought him to today and showed him a middle class family
    1:38:58 in America, he would say, “What is this, the Advil?
    1:39:01 You take a pill that makes your headache go away?
    1:39:02 You have sunscreen?
    1:39:03 You just rub this on the face?
    1:39:04 You don’t get sunburnt?”
    1:39:09 His jaw would be on the floor but nobody appreciates that today like he would because it’s just
    1:39:10 commonplace.
    1:39:14 Your definition of a good life, I expect to have that.
    1:39:18 It’s always going to be the case that the reason we’re working hard is to take care
    1:39:19 of our family.
    1:39:22 What we feel like is an adequate amount is a growing level over time.
    1:39:24 I should also say that that is by and large a great thing.
    1:39:28 The reason society progresses is because most people wake up in the morning feeling a little
    1:39:29 bit inadequate.
    1:39:33 Whatever I have today is not enough and I need to go work harder to get more.
    1:39:36 That’s why we have good technology and economic growth over time.
    1:39:38 At the macro level, it’s a great thing.
    1:39:43 That’s what pushes society forward and better medical technologies, all better technologies.
    1:39:48 The individual level, it creates this hamster wheel of a constant feeling of inadequacy that
    1:39:52 we try to compensate for by working harder and working harder even when it comes at the
    1:39:57 expense of things that should be more dear to us like our friends and family and health.
    1:40:04 With social media, we now have access to millions, if not billions of comparison points, whereas
    1:40:10 just 30 years ago, even 20 years ago, we only had access to local comparison points.
    1:40:13 The people in your neighborhood drove certain types of cars.
    1:40:16 Now online, you can see people that you went to high school with that have certain lives
    1:40:23 and they’re vacations that are spectacular relative to the ones that one typically has.
    1:40:28 I’d like to talk about this notion of social comparison as a function of place.
    1:40:30 We can touch on some major cities.
    1:40:31 We were doing this before we started recording.
    1:40:33 It’s kind of fun to do.
    1:40:42 In the Bay Area and Silicon Valley area where I grew up, it seems like there’s a high value
    1:40:48 place on the people who managed to do things that wick out to the entire world, the building
    1:40:52 of companies or technologies that go everywhere.
    1:40:56 It’s not just because of Facebook and Instagram, it’s also because of biotech.
    1:40:58 It’s because of all sorts of things.
    1:40:59 Apple.
    1:41:02 I mean, there’s a whole history of that.
    1:41:04 What would you say for New York City?
    1:41:08 What is the dominant message that’s being pumped into the psyche of New Yorkers?
    1:41:13 By the way, I love New York City, but it’d be fun to play this game a little bit as an
    1:41:17 example and then we’ll then wick it out to people regardless of where they live in the
    1:41:18 world.
    1:41:22 This is one of those things where what is so good and beneficial for society is what
    1:41:24 makes individuals miserable.
    1:41:30 I think what is the message here in Los Angeles or in New York or any other big city, San Francisco?
    1:41:33 The message is waking up in the morning and feeling inadequate because you are surrounded
    1:41:37 by people who at least look like they’re doing better than you and you say, “I have to chase
    1:41:38 that person.
    1:41:39 I have to get what they have.”
    1:41:40 That is great for society.
    1:41:43 That’s where we get new technologies, new innovations and growth.
    1:41:45 The individual level, it’s very difficult.
    1:41:48 I grew up out in the woods in Lake Tahoe.
    1:41:52 In that region, if you are a dentist, let’s say, you are on top of the world.
    1:41:54 You are the richest guy in town.
    1:41:55 Everybody looked up to you.
    1:41:57 You had the nicest house, the nicest car.
    1:42:01 If you are a family dentist here in Los Angeles, you don’t stick out whatsoever.
    1:42:07 You might feel like you are so far behind because you’re surrounded by legitimate billionaires.
    1:42:10 I think it’s interesting to ask, is a dentist happier in Lake Tahoe or here?
    1:42:14 I think it’s probably in Lake Tahoe because your comparison group is so much less, especially
    1:42:16 back in the pre-social media days.
    1:42:21 The states that are statistically the happiest in the United States, it’s not for cities,
    1:42:23 it’s not Los Angeles, it’s not New York.
    1:42:27 It tends to be in the Midwest, where wonderful places, whatnot, but less competitive than
    1:42:30 the grind of the big cities.
    1:42:34 That’s where, at the individual, where are you happiest?
    1:42:37 It’s where you have less comparison, but for society, what is better?
    1:42:40 It’s when you have a huge competition for getting ahead.
    1:42:44 I don’t know where I come down on that of where I would want to be.
    1:42:48 Of course, I want to be happy as an individual, but I want to live in a society that is moving
    1:42:49 ahead.
    1:42:53 The reason it’s moving ahead is because most people wake up feeling inadequate.
    1:42:54 You grew up in Tahoe?
    1:42:55 Yeah.
    1:42:57 I love Lake Tahoe.
    1:43:02 Can I ask you, did you grow up being competitive or thinking about how well people skied or
    1:43:03 snowboarded?
    1:43:04 Yes, absolutely.
    1:43:07 It was also, I lived in Tahoe pre-tech money.
    1:43:10 It’s very different now because so much Bay Area tech money just flooded into it.
    1:43:13 It’s its own little Hamptons now.
    1:43:18 Back in the day, I felt like when I grew up, normal people drove old pickup trucks and rich
    1:43:20 people drove new pickup trucks.
    1:43:23 That was the difference between rich and poor.
    1:43:27 Both in a city like Los Angeles and New York, and in a social media world especially, it’s
    1:43:31 normal people drive Honda Civics and rich people have private jets.
    1:43:35 The stratification between them is just blown so far out of proportion.
    1:43:39 I see this with my nine-year-old son, who a lot of kids watch as MrBeast, who I think
    1:43:40 is great.
    1:43:43 I think he’s an awesome, awesome guy, but it’s completely warped my son’s sense of
    1:43:44 money.
    1:43:49 MrBeast will be like, “Oh, keep your hand on the table and the last person with their
    1:43:50 hand wins a million dollars.”
    1:43:57 It’s like, if that’s your sense of money, it’s completely warped and skewed.
    1:43:58 It’s a tough way to live.
    1:44:03 I think the more of that angst that people have of, “I’m inadequate, I need to get ahead,
    1:44:07 the better society is going to be,” the more technology we’re going to have.
    1:44:13 Great example of this is what decades were the most technologically innovative by far.
    1:44:15 It’s not even close.
    1:44:18 It was the 1930s, the Great Depression, and the 1940s, World War II.
    1:44:23 When society was on fire, that’s when every business, every scientist, every entrepreneur
    1:44:28 woke up every morning and said, “I need to figure this out right now, today, immediately.”
    1:44:30 During the Great Depression, if you were a business owner, it was, “If I don’t figure
    1:44:33 out a way to become more efficient, I’m bankrupt tomorrow.”
    1:44:35 That was the birth of a lot of the assembly lines.
    1:44:38 It was the birth of the grocery store, the birth of the laundromat.
    1:44:43 Every business got better at what they do.
    1:44:45 The ones that didn’t went out of business immediately.
    1:44:52 World War II was if we don’t figure out new technologies, we’re going to lose everything.
    1:44:53 Hitler’s going to control the planet.
    1:44:58 That was nuclear energy, radar, jets, going down the list of things that we benefit from
    1:45:02 today happened because of that social angst that we had back then.
    1:45:06 I think there’s so much evidence that society progresses when things are a little bit on
    1:45:09 fire, not too much on fire, because then you just get overwhelmed with it.
    1:45:15 If you have a little bit of angst of, “I need to do this,” and when societies become
    1:45:20 fat and happy and decadent, or when companies do this, companies that just are minting money
    1:45:23 and there’s no pressure on it, they have more money than they know what to do with.
    1:45:29 That’s the downfall of a lot of companies, Sears, IBM, Intel, Boeing, who are either
    1:45:31 not around or are shells of their former selves.
    1:45:34 I think you can tie a lot of that to the success that they had in the past when there was no
    1:45:37 pressure to innovate and get ahead.
    1:45:40 It was just a culture of, “We have so much lying around here that we can do anything
    1:45:41 that we want.”
    1:45:46 I had a guy tell me one time who said, “Every business should have a little bit of debt
    1:45:50 because it keeps you in check, keeps your ambitions in line of waking up and being like,
    1:45:54 “No, I have to succeed this year because we have debt to pay off.”
    1:45:58 When you have too much freedom and a little bit too much autonomy, you have a higher chance
    1:46:00 of just letting it slip away.
    1:46:05 What made you great when you were young and poor and broke and hungry slips away with the
    1:46:07 wealthier you become?
    1:46:10 Tell me what you think of this mental exercise.
    1:46:15 As you’re describing this to me, I’m thinking about how at different stages of my career,
    1:46:19 first academic science, and I still teach, but I’m shut down my animal lab, still involved
    1:46:25 in some human research, but mainly focused on the podcast these days.
    1:46:31 I can look to different things around me that the force is pulling on me.
    1:46:35 I like to think in terms of carrot and stick, for those that don’t know what that is because
    1:46:38 we have a lot of listeners from outside the US.
    1:46:41 Carrot is the thing you’re working towards, the enticing thing, the reward.
    1:46:46 Stick is the punishment, carrot and stick, because frankly, that’s how the brain works,
    1:46:49 carrot and stick.
    1:46:54 A lot of what we’re talking about today is carrot and sticks of different sizes, different
    1:46:56 types, et cetera.
    1:47:02 For every stage of my career, graduate student, post-doc, professor before tenure, professor
    1:47:03 after getting tenure.
    1:47:04 It’s an interesting concept.
    1:47:08 People think of it as job for life, but it’s really academic freedom, and you’re still
    1:47:13 on the fundraising treadmill, or even as a podcaster.
    1:47:16 The force was inside me, and I’m not trying to make this about me.
    1:47:22 I know that there are different people that I’m trying to satisfy, and of course, satisfying
    1:47:26 my own curiosity and intellect, but there are forces.
    1:47:27 I’m part of a group.
    1:47:28 I’m part of a team here.
    1:47:29 I can’t let them down.
    1:47:31 It doesn’t matter how well I slept last night.
    1:47:33 I slept, happened to sleep pretty well last night, but it doesn’t matter.
    1:47:34 I got to show up.
    1:47:39 You got to suit up and show up, as they say.
    1:47:43 Do you think it’s worthwhile for people to stop wherever they are in their life arc and
    1:47:49 just think about where are these forces pulling us, the carrots and the sticks?
    1:47:53 I think therein lies a lot of information.
    1:47:58 Are you working for an expectation that you need to fulfill because you did it before?
    1:48:01 Sometimes think about professional athletes.
    1:48:05 They sometimes have a shorter professional life than in other careers, because just physical
    1:48:07 capabilities give way.
    1:48:09 What drives them?
    1:48:12 I often want to know what pulls them.
    1:48:16 Where do they feel obligated?
    1:48:18 What the drive is, but where do they feel obligated?
    1:48:19 Where do they feel like pulled?
    1:48:21 Is it to the general public?
    1:48:22 Is it their parents?
    1:48:23 Is it their bank account?
    1:48:26 Is it the fear that they’re going to have to retire at some point?
    1:48:27 Do you ever think about this kind of stuff?
    1:48:30 I think a lot of it is tied to your identity of just who do you see in the mirror when
    1:48:32 you wake up every morning.
    1:48:36 If your identity is I’m a professional athlete, if your identity is I’m a podcaster, I am
    1:48:40 a rich person, whatever it might be, then that’s what’s pulling you.
    1:48:41 It’s that source of your identity.
    1:48:44 This gets back to the Paul Graham idea of keep your identity small.
    1:48:49 I think he meant it mainly in the context of politics, of politics can just poison your
    1:48:52 identity and it really affects your thinking.
    1:48:55 Keeping your identity small for a lot of things, I think, is a great point of view.
    1:48:59 The more you look in the mirror and say I am a blank, doesn’t matter what that is, I’m
    1:49:03 a professor, I’m an author, whatever it is, it’s hard to give that up because it’s part
    1:49:04 of your identity.
    1:49:09 I saw this with my own dad who was a doctor and he retired and he went back to work a
    1:49:14 year later because I think at least part of it was when he looked in the mirror, he had
    1:49:15 to say I am a doctor.
    1:49:18 That was his identity and when he retired, he couldn’t say that anymore and it drove
    1:49:19 him crazy.
    1:49:20 I think it’s true for a lot of people.
    1:49:21 Now that could be great.
    1:49:26 For him, it was great and I think for me, my identity, I think my core identity is I’m
    1:49:31 a father, I’m a husband, I hope to be a friend, but then maybe I’m an author and if I had
    1:49:33 to give that up, it might sting a little bit.
    1:49:36 It’s not maybe the core of my identity but it’s right there.
    1:49:40 I think for a lot of people, if you’re successful, core to their identity is I’m a person who
    1:49:44 makes a lot of money, I’m a person who makes X dollars per year and they’re unable to give
    1:49:45 that up.
    1:49:49 Again, I think if we’re talking about money, that’s when money becomes a liability is when
    1:49:51 it’s ingrained in your identity and it’s controlling you.
    1:49:53 You’re not using it as a tool.
    1:49:58 It’s using you as its little marionette doll to control you every day.
    1:50:02 I think that’s when a lot of people go astray with their happiness with money is when it
    1:50:06 starts controlling them because it’s so core to who they see in the mirror every day.
    1:50:11 That’s like that cartoon of the person standing with a little cage in front of their face.
    1:50:15 They’re giving out freedom by virtue of some mental construct.
    1:50:23 I wonder if perhaps even better than Paul’s idea of shrinking one’s identity to make it
    1:50:28 operational and make it verb-based because it’s one thing to say, I’m going to not use
    1:50:34 my professional title of podcast or professor, author, doctor, but if one gets to the verb
    1:50:37 function that drove the pursuit of things in the first place.
    1:50:39 I enjoy doing this.
    1:50:41 I’m a curious person.
    1:50:48 I seem to mention them all the time and I’m just going to do it because it’s my podcast.
    1:50:52 Rick Rubin’s a close friend and I feel so lucky for that friendship.
    1:50:55 Of course, I love the music he’s produced, but that’s not why I love the friendship.
    1:51:01 I happen to just really think Rick’s a great guy because he’s so verb and action-based.
    1:51:05 Almost everything Rick talks about in terms of creativity and productivity is about discarding
    1:51:09 with titles and concepts of who you were before and just being in the verb state of wherever
    1:51:15 you happen to be at that point in your life and creating offerings.
    1:51:18 He actually likes to remove the concept of an audience.
    1:51:23 He actually talks about this is your offering to God and the audience may or may not like
    1:51:29 it, but that in his words is the way to frame it because otherwise you end up trying to
    1:51:30 satisfy people.
    1:51:31 Absolutely.
    1:51:36 And then you’re no longer in the process of exploring your curiosity or creativity.
    1:51:41 So yeah, I’ve decided at this moment and I’ll put it on record that I’m not going to think
    1:51:42 of myself as a podcaster.
    1:51:47 I mean, I did a lot of things that pursued skateboarding, pursued tropical fish tanks,
    1:51:54 pursued science and research science teaching, which in this public education and podcasting,
    1:51:58 I fully expect that in five to 10 years I’ll be doing something completely different, but
    1:52:02 it’ll still be attached to the verb state that drove every single one of those professions
    1:52:05 or every single one of those pursuits.
    1:52:10 Because as Rick’s taught me, it’s the energy that you need to continue to tap into that
    1:52:15 is self-rewarding, the feelings of delight, of friction and then release when you solve
    1:52:16 a problem.
    1:52:20 It’s not really about the profession or the title or even the resources that come from
    1:52:25 that, but that in fact the greatest resources, in particular financial resources coming from
    1:52:31 identifying the verb state of being in pursuit of something that’s truly unique to you.
    1:52:33 And that changes over time.
    1:52:36 I’m always amazed at these examples like the Warren Buffett and these people have been
    1:52:38 investing their whole life.
    1:52:42 You pointed this out in your book that one of the fundamental things about Buffett being
    1:52:45 so successful is that he’s had a lot of time investing.
    1:52:48 He’s been doing it since he was 11 and he’s 93.
    1:52:49 Right.
    1:52:51 It doesn’t seem like he needs another venue.
    1:52:53 It seems like he’s got it dialed.
    1:52:54 That’s his venue.
    1:52:57 If he were a golfer, he’d be dolphin at 93.
    1:52:58 Yeah.
    1:52:59 He’s doing it because he loves to do it.
    1:53:02 I think it’s, for me as a writer, what’s always been the case.
    1:53:06 I wonder if this, I don’t think this might really apply to your own career.
    1:53:09 I’ve always written for an audience of one, which is myself.
    1:53:11 I just want to write things that I think are interesting.
    1:53:13 I want to write stories that I find appealing.
    1:53:16 I want to write it in a style that I would enjoy reading.
    1:53:20 And I don’t care that much about the audience who might read it.
    1:53:23 Of course, I want them to read it and maybe buy the books and enjoy it, but I’m writing
    1:53:24 for myself.
    1:53:27 And I think you always do your best work when you do that if you’re writing or producing
    1:53:30 a podcast for an audience of one, which is you.
    1:53:34 And so I think if you’re doing it otherwise, it’s performative.
    1:53:35 And people do much worse work.
    1:53:36 They’re much less creative.
    1:53:38 They’re much less enjoyable when it’s performative.
    1:53:42 When you start off by asking, what does the audience want to hear or see?
    1:53:43 Yeah, that never works.
    1:53:44 That never works.
    1:53:45 But that’s what most people do.
    1:53:48 And even what does every writing 101 teacher teach their students?
    1:53:49 Know your audience.
    1:53:53 I don’t think it’s good advice because know your audience very quickly becomes pander
    1:53:55 to your audience.
    1:53:58 Not just as writers, but in any form of work that you do, pandering to your boss, pandering
    1:54:02 to your quarterly metrics, whatever that might be, you’re always going to do your best work
    1:54:07 if you have the independence and the autonomy to have an audience of one, which is yourself.
    1:54:08 Brian Chesky of Airbnb talks about this.
    1:54:12 He’s like, don’t build a product that a thousand people like, build a product that a hundred
    1:54:15 people love, or that one person you love and use it.
    1:54:17 That’s when you’re going to always do your best work.
    1:54:22 You’re not trying to manage a product or a book or a podcast towards some metric or goal.
    1:54:24 You’re doing it because you love doing it.
    1:54:27 Much easier said than done for a lot of careers because if you’re working for a company, you
    1:54:29 do have metrics you have to follow.
    1:54:31 You’d have formulas and policies you have to follow.
    1:54:35 It’s not that everyone can do this, but it’s unavoidable that you’re always going to do
    1:54:39 your best work when it’s yours and you’re doing it for yourself, not because you’re trying
    1:54:40 to reach some metric.
    1:54:46 I guess the phrase, “Be a lifer,” I used to think that meant if you were a musician,
    1:54:47 stay a musician.
    1:54:51 If you’re in finance, stay in finance, but I think now I’m going to revise that to one
    1:54:57 wants to be a lifer at tapping into the energy of pursuing things that are really meaningful
    1:55:01 to them in that moment, in that phase of life.
    1:55:02 It’s so different.
    1:55:05 I mean, when I was a kid, I was obsessed with fish tanks and tropical birds and the skateboarding
    1:55:07 punk rock music and it changed.
    1:55:13 The venue changed, but we don’t really change in terms of identity very much.
    1:55:21 These professions and these bank accounts, we’re not fundamentally changed by them.
    1:55:24 It’s really a bunch of verb states that drive all this.
    1:55:27 I actually hope that in 20 years I’m doing something different, that I’m not writing
    1:55:28 about the same topic.
    1:55:32 Maybe I hope I’m still writing and thinking and reading and learning, but if you’re always
    1:55:36 doing the same thing, I think someone like Buffett is an incredibly oddball rare bird
    1:55:39 who’s been doing the same thing for 80 years and loves it.
    1:55:43 I want to grow and adapt and evolve in what I’m doing, but if something becomes core to
    1:55:46 your identity, then it’s hard to release that and let go.
    1:55:49 You feel like you have to keep doing it even when it’s not that fun anymore and you’re
    1:55:53 not getting the dopamine rush of trying something new.
    1:55:57 You’re attached to something, you keep being a lawyer or whatever it might be because that’s
    1:55:59 your identity even when you don’t like it anymore.
    1:56:02 Think about Michael Jordan playing baseball.
    1:56:03 She did for a little while.
    1:56:08 He wanted to play professional baseball, so he gave himself the shot.
    1:56:11 I think it’s awesome even though it didn’t turn out as well as a basketball turned out
    1:56:17 for him because it just reflected his inherently competitive high performance nature.
    1:56:22 I had to keep doing something or Bezos so I keep bringing it up, but you build the biggest
    1:56:24 most successful company in the world, Amazon.
    1:56:25 What do you do in your retirement?
    1:56:28 You start a rocket company kind of thing.
    1:56:31 Maybe he did, I don’t know this and I want to put words in his mouth, maybe he did get
    1:56:34 a little bit bored with Amazon and it was he needed to do something else, but he’s
    1:56:35 not going to retire.
    1:56:36 He’s not going to play golf.
    1:56:37 He’s not going to sit on his boat.
    1:56:38 He’s going to go build another company.
    1:56:43 I always have to be doing something even if it’s growing and adapting.
    1:56:48 You’re working on a new book and I eagerly anticipate the release of that new book.
    1:56:49 When’s it coming out?
    1:56:50 September 2025.
    1:56:54 Okay, so we got a little while to wait.
    1:57:00 Are you willing to share a few things that you’re thinking about or that we might expect
    1:57:01 to see in that book?
    1:57:04 Yeah, I think there are pieces of the book that you and I have talked about today.
    1:57:08 The book is called The Art of Spending Money and I make a point of the book is not called
    1:57:12 the science of spending money because spending money is not a science.
    1:57:15 It’s not something where you can say here’s the formula, the works for everybody.
    1:57:16 It’s an art.
    1:57:17 And what is an art?
    1:57:18 It is different for everybody.
    1:57:19 It’s subjective.
    1:57:23 It’s often contradictory and I think that’s what an appropriate way to spend money should
    1:57:24 be.
    1:57:27 At no point in the book do I say here’s how you should spend your money because I don’t
    1:57:30 think anybody can accurately do that for a broad audience.
    1:57:36 It’s a look at the psychology of envy, of keeping up with the Joneses, of social aspiration,
    1:57:42 of identity that we’ve been talking about, managing money and kids, of being jealous
    1:57:44 of other people, of wanting to get attention for yourself.
    1:57:49 It’s a look at the psychology of that without offering any firm concrete advice, which I
    1:57:50 would say a lot of people don’t like that.
    1:57:53 A lot of people are like, “Well, just tell me what to do.”
    1:57:56 And I try to make a point in the beginning, same with my first book, Psychology and Money,
    1:57:58 of I can’t tell you what to do because I don’t know you.
    1:58:01 And what’s right for you is going to be maybe not right for me.
    1:58:04 You have to figure it out for yourself, but I can tell you what’s probably going through
    1:58:06 your head as you’re going on that journey.
    1:58:13 I can tell you about the psychological pitfalls and challenges and advice that is psychological.
    1:58:16 It’s not what you should do, but here’s how most people and why most people fall for
    1:58:21 envy and why if you understand the mechanics of envy, how silly it can be.
    1:58:24 That’s what the book dives into.
    1:58:30 In a lot of ways, what sounds like you’re describing is kind of identifying the sources
    1:58:38 of self-seduction where we, by virtue of social media or just by virtue of being human, we
    1:58:43 compare what we have to see if it really is what it is.
    1:58:49 You would think that we would be pretty good as a species at just experiencing things,
    1:58:51 kind of like the dog sitting next to the lake.
    1:58:57 And that we can understand that we have this propensity to compare and to regret things
    1:58:59 of past but not be able to anticipate future regret.
    1:59:02 You think we would be better at that, but clearly we’re not.
    1:59:04 Well, I guess this gets back to basic evolution.
    1:59:05 Evolution doesn’t care if you’re happy.
    1:59:08 It cares that you reproduce and you grow over time.
    1:59:09 That’s what it’s maximizing for.
    1:59:12 It doesn’t really care whether you have a good time during the process.
    1:59:15 Make more of yourself and take care of the young and then you’re dispensable.
    1:59:16 Keep going.
    1:59:17 Louis C.K. says more of me.
    1:59:19 That’s what we’re trying to do.
    1:59:22 Whether you’re happy or not doesn’t really play into the situation and actually might
    1:59:26 reward the person who is gaining a ton of resources, even if they’re miserable in the
    1:59:30 process, who’s making a ton of money in the process, even if they wake up miserable every
    1:59:34 morning, they’re gaining a lot of resources that might increase their fitness over time.
    1:59:36 Happiness doesn’t play much of a role.
    1:59:43 Do you think birth rates are going down because people feel that they have to use more of
    1:59:48 what they earn for themselves or that it’s harder to establish a relationship to money
    1:59:53 and resources that makes them feel capable of taking care of others?
    1:59:55 I think it’s so complex.
    1:59:59 It doesn’t lead to simple answers, but I think there is a lot of evidence that what happens
    2:00:02 why societies all over the world, this has always been the case, have fewer kids when
    2:00:06 they become wealthier is because their expectations for those kids go up.
    2:00:12 If you’re living in a poor society, poor economy, or during a poor era, you could have 10 kids
    2:00:15 because you knew all 10 of those kids or at least the ones who survived were going to
    2:00:16 become farmers.
    2:00:20 They were going to do, and that was their only hope, that was all they could do.
    2:00:22 You didn’t need to provide a lot of resources for them.
    2:00:26 If I give them basic food and shelter and clothes, that’s all they need to become a farmer.
    2:00:31 I think if you fast forward to today’s economy, the expectations are so much higher.
    2:00:34 You want your kid to become a PhD, to become an astronaut, to become a hedge fund, whatever
    2:00:39 it might be, and because of that, you need to provide so much more resources for that
    2:00:40 kid.
    2:00:44 I need to foster their growth and development from the time that they are infants and provide
    2:00:48 them tutors and after-school activities and maybe send them to private school and definitely
    2:00:52 send them to a college, which is going to cost a fortune, because the expectations for
    2:00:55 what you need to provide are so much higher.
    2:00:58 You feel like you can only provide that to maybe one, maybe two kids, which would have
    2:01:03 been a couple of generations ago, three or four kids, and a couple of generations before
    2:01:04 that, 10 kids.
    2:01:08 There’s also a very grim statistic about why do people used to have 10 kids?
    2:01:11 Because six of them died before they were five.
    2:01:15 If you needed those hands on the farm, you needed to have a lot of kids to make sure
    2:01:17 you had a lot of teenagers who could help you one day.
    2:01:21 I think we’re blessed to now live in a world where, thankfully, the infant mortality rate
    2:01:27 has collapsed so much that we don’t need to play that lottery game that we used to.
    2:01:32 What are you teaching your kids about money and at what age should we start to do that?
    2:01:37 For those listening who don’t have kids, I suppose it’s never too late to learn.
    2:01:42 One of the points I always make that I’ve learned the hard way, parenting, is I don’t
    2:01:45 think you need to sit your kids down and teach them about money because they’re paying attention
    2:01:47 whether you know it or not.
    2:01:50 Kids are so incredibly good at learning.
    2:01:53 They’re better at learning than adults are, particularly for things like language and
    2:01:54 whatnot.
    2:01:58 But you don’t need to sit your kids down and say, “This is how much we spend, and this
    2:02:01 is what we value, and this is why,” I say, “They’re paying attention.
    2:02:02 They’re figuring it out.”
    2:02:06 Every time they hear you say, “I can’t afford this,” every time we’re at the store and they
    2:02:09 say, “Oh, look, this is on sale, let’s get two of these,” they’re making a mental note
    2:02:10 of everything.
    2:02:14 Every time they hear you bicker about work, every time they hear you talk about a raise,
    2:02:17 even if it’s just in the next room, they’re piecing it all together.
    2:02:20 I don’t think they even know it, but they’re so good at learning that they’re building
    2:02:21 a mental model.
    2:02:25 Even if you never sit your kids down and teach them, by the time, certainly they’re teenagers,
    2:02:28 they know a lot about money.
    2:02:31 Maybe some of those things are good, maybe some of them is bad, but they’re paying attention.
    2:02:35 I think the only thing you can do as a kid or as a parent, I should say, is to lead by
    2:02:41 example, because we talked about this earlier, the propensity to rebel as a kid, as a teenager.
    2:02:44 You talked about the smoking ads, where they just wanted to do the opposite of what everyone
    2:02:45 else is doing.
    2:02:49 I think particularly for teenagers, which I don’t have yet, but if you sit them down
    2:02:50 and say, “This is what you should do.
    2:02:51 You should always do this.
    2:02:55 You should never do that,” their propensity to rebel is enormous.
    2:02:57 I should think you can backfire if you try to teach them.
    2:03:01 I think the best you can do, the only thing you can do is lead by example with people.
    2:03:05 One thing that a lot of, not just very wealthy people, but moderately wealthy people will
    2:03:09 say is, going to ask is, “How do I teach my kids about money without spoiling them?
    2:03:13 How do I use my money to help my kids without spoiling them?”
    2:03:14 That’s a big topic for a lot of people.
    2:03:19 Even if you’re like a middle-class family, how do I leave a small inheritance or help
    2:03:20 my kids?
    2:03:22 Should I buy them a new car or should I help them through college?
    2:03:26 I think a big thing that is easy to overlook is two things.
    2:03:32 You might think as a parent that you are teaching your kid grit and independence by withholding
    2:03:34 resources from them.
    2:03:35 You’re doing it very well intentioned.
    2:03:37 You need to earn your ironed-my-money, and this is mine.
    2:03:39 You got to go figure out your own.
    2:03:44 I think it is very easy to overlook that you are not teaching your kid independence and
    2:03:45 grit.
    2:03:46 You’re teaching them to resent you.
    2:03:49 I have a good friend, Chris Davis, who told the story.
    2:03:50 He’s an extreme example.
    2:03:54 Chris Davis’ grandfather is Shelby Davis, who is a billionaire investor, one of the
    2:03:56 greatest investors of all time.
    2:04:00 Chris tells the story that when he was a kid and his grandfather took him skiing, his grandfather
    2:04:05 would say, “If you want me to buy you a lift ticket, you need to hike up the hill first
    2:04:09 and ski down, hike to the top, and if you do that, then I’ll buy you a lift ticket.”
    2:04:14 Chris said, “The lesson that they learned from that was not grit and independence and
    2:04:15 hard work.
    2:04:19 The lesson they learned from it was grandpa’s kind of a jerk sometimes.”
    2:04:22 I think that’s an extreme example, but you see that a lot with kids.
    2:04:26 One very practical takeaway from this is that I think as a parent, you have to live the
    2:04:28 same lifestyle as your kids.
    2:04:31 It’s very difficult to say mom and dad fly first class, but you’re back and coach.
    2:04:32 Does anyone actually do that?
    2:04:33 Oh, absolutely.
    2:04:34 That’s awful.
    2:04:40 Maybe that’s still a very extreme example, but what you think as a parent that the kid
    2:04:44 is learning is, “Oh, if I work as hard as mom and dad one day, I’ll be sitting up there,”
    2:04:45 and they don’t.
    2:04:49 The lesson they learn is mom and dad think they are superior to us or mom and dad are
    2:04:50 superior to me.
    2:04:52 I’m inferior to them.
    2:04:56 I think this is why you see a lot of very wealthy kids who are just psychologically broken because
    2:05:00 I think you have well-meaning parents who are like, “Look, we’re very wealthy, but you’re
    2:05:01 not.
    2:05:04 You’ve got to earn your way,” and all the kid hears throughout their life is, “I’m inferior.
    2:05:05 I’m inferior.
    2:05:06 I’m inferior.
    2:05:07 I’m inferior.”
    2:05:10 And by the time they become adults, it’s so ingrained into who they are that they can’t
    2:05:11 take a step forward.
    2:05:13 They can’t advocate for themselves.
    2:05:17 And so, look, that’s what the very wealthy deal with, but I think that’s what I think
    2:05:18 a lot about with kids.
    2:05:22 The other thing that every parent with more than one kid will understand and recognize
    2:05:29 this, my two kids could not be more different, their personalities, their goals, even with
    2:05:31 the same parents living under the same roof.
    2:05:33 They are a million miles apart.
    2:05:36 And so, if you say, “What are you teaching your kids?”
    2:05:38 I don’t know who they’re going to be when they grow up.
    2:05:41 I don’t know what their goals or their aspirations are going to be.
    2:05:45 So is it right for me to tell my daughter, “Oh, here’s how you can save and become super
    2:05:46 wealthy over time.
    2:05:48 What if she doesn’t want to live that life?
    2:05:51 If she does have more of a YOLO personality of like, “Oh, I just want to go travel the
    2:05:52 world.
    2:05:55 I have no aspirations to become super wealthy and retire early.”
    2:05:59 So you have to let them figure it out for themselves and realize that what might be
    2:06:03 right for you and what may have been right for the era in which you and I grew up in
    2:06:07 might not be right for them and might not fit the era that they grew up in.
    2:06:15 I like this saying none of us know what it’s like to be picking age 13 years old in 2024.
    2:06:18 We think we do because we were 13 years old at one point.
    2:06:25 Your earlier descriptions of depriving kids of the first class ticket, putting them in
    2:06:31 coach and the parents flying in first class, it makes me realize that we like to think
    2:06:37 that those sorts of things will drive integration of the lesson, but each one of your examples
    2:06:42 pointed to the fact that kids are integrating based on the emotion they experience at the
    2:06:43 time.
    2:06:45 They’re not thinking about the larger lesson.
    2:06:46 They’re thinking about…
    2:06:47 They’re in their moment.
    2:06:50 They’re thinking, “I’m hiking up this hill and this sucks,” and they’re not piecing
    2:06:53 together things over time like, “Okay, I’m doing this and he’s trying to teach me a
    2:06:55 lesson.”
    2:06:56 It’s really…
    2:06:58 They’re very attached to their immediate feelings.
    2:06:59 Right.
    2:07:01 And maybe it would be different in Chris Davis’ example if the grandpa hiked up the hill
    2:07:04 with them because then the lesson you’re taking is like, “Oh, we’re going to do this
    2:07:07 together,” and that is teaching the value of hard work.
    2:07:08 “I’m going to do it with you.
    2:07:09 I’m going to suffer with you.”
    2:07:14 So leading by example rather than by humiliation, I think is the way to do it with kids.
    2:07:19 When I was a kid, my dad used to walk me to this point along our street where then he would
    2:07:21 split off to go to work.
    2:07:22 He was a scientist.
    2:07:26 He would go to his laboratory and I’d go off to kindergarten and first grade.
    2:07:33 And I remember one day asking him what he did for a living, and he’s a physicist, and
    2:07:34 he said, “Well, I’m a physicist,” and I said, “What’s that?”
    2:07:38 And he explained a little bit about what it was, and I’ll never forget…
    2:07:39 We still talk about this.
    2:07:40 He and I…
    2:07:41 I’ll never forget.
    2:07:42 And I said, “Do you like it?”
    2:07:46 And he said, “Well, you know that feeling the night before your birthday?”
    2:07:48 I said, “Yeah.”
    2:07:51 And he said, “I feel like that every day.”
    2:07:54 And then I think he also said, and I’m still a little bit murky on this one.
    2:07:59 I need to touch base with him about this sometime again soon, because he said, “You don’t always
    2:08:00 get presents.
    2:08:04 It doesn’t always work out, but the feeling that you might or that you’re likely going
    2:08:08 to or there’s a possibility that just feels so good.”
    2:08:12 And I think I must have internalized that lesson, because what I like is work.
    2:08:16 I don’t think I’m addicted to work, although some in my life have accused me of that, and
    2:08:18 I’m willing to be open to that possibility.
    2:08:22 But it wasn’t even really about discovery, it was about the possibility of discovery.
    2:08:31 And so I think in terms of teaching to kids and teaching to peers and teaching among humans,
    2:08:35 getting people in to think about the verb states that really motivate them from the
    2:08:40 best place seems to be the kind of general theme throughout today’s discussion and in
    2:08:41 your book somewhat.
    2:08:45 I’m not trying to summarize to two final point here, but if I may, it seems like, and what
    2:08:50 Rick Rubin has said about, he has this like just supernatural track record at bringing
    2:08:54 out the best creative elements in people from different genres of music.
    2:08:58 It seems to be about tapping into these verb states of like what is the thing that brings
    2:09:03 out your best as opposed to thinking about the rewards that come from that.
    2:09:04 But it’s hard.
    2:09:05 We see those numbers.
    2:09:08 We see those, the followers, the dollars, et cetera.
    2:09:09 We see the metrics of comparison.
    2:09:10 It’s tough.
    2:09:13 There’s a work to this that is not obvious.
    2:09:15 I think it will always be like that.
    2:09:19 We’re never going to live in a world where people don’t compare themselves to others.
    2:09:22 We’re never going to live in a world where people don’t feel inadequate to others who
    2:09:23 have more than them.
    2:09:27 But back to kids, I think this is a great place to tie this together.
    2:09:29 If you ask most parents what do you want for your kids?
    2:09:32 Most parents will say, “I just want them to be happy.
    2:09:33 I hope they’re happy one day.”
    2:09:37 And then if you said, “Well, do you hope that your children are rich and successful?”
    2:09:40 Parents might say, “Yeah, but mainly just happy.
    2:09:41 I just want them to be happy.”
    2:09:44 Regardless of what they’re doing, if they’re a kindergarten teacher, I want them to be happy.
    2:09:48 And I think the parents themselves say that because they haven’t done that themselves,
    2:09:52 because the parents themselves have chased money over happiness and they see the downside
    2:09:54 of it.
    2:09:55 That’s very common.
    2:09:59 And that’s why they say, “I hope my kid does this because I haven’t done a good job of
    2:10:03 that myself because the temptation is to do that, is to pursue something that’s not
    2:10:06 going to make you, is going to make you richer but not necessarily happier.”
    2:10:10 Now, that’s not an argument against money or working hard, which I want to do.
    2:10:13 I want to work hard and make money and have more money, of course.
    2:10:17 But I think there’s such a stark difference between using money as a tool to make yourself
    2:10:21 happier versus as a yardstick to compare yourself against others by.
    2:10:24 And so much in the modern world is the latter.
    2:10:28 We’re not using money to make ourselves happier or freer or more independent or to sleep better
    2:10:30 or to spend more time with the people we enjoy.
    2:10:33 We use money to measure ourselves against other people.
    2:10:34 It’s just, “Do I have more than you?
    2:10:35 Is my car faster than yours?
    2:10:37 Is my house bigger than yours?”
    2:10:41 And all of that is completely separated from what we actually want, like for our kids and
    2:10:44 ultimately for ourselves, which is, “Can I use this to become happier and live a better
    2:10:45 life?”
    2:10:52 What a wild concept, but it seems just spot-on.
    2:11:00 So we need to think about money a little differently or a lot differently if we are to get the
    2:11:03 most satisfaction from our work and from resources.
    2:11:06 It requires a lot of looking in the mirror and just saying, “Who am I and what do I want?”
    2:11:10 I think that’s the biggest thing, particularly when we started this conversation by saying,
    2:11:11 “Everybody is different.
    2:11:13 What’s right for me is not right for you.”
    2:11:15 And herein in that is that you have to understand yourself.
    2:11:21 And a lot of financial damage is done when people have a financial plan that is right
    2:11:23 for another person, but it’s wrong for them.
    2:11:27 And that’s dangerous because it’s the right financial plan maybe for a lot of other people.
    2:11:28 So it makes sense.
    2:11:29 It’s rational.
    2:11:32 It’s on paper, on the spreadsheet looks good, but it doesn’t fit your personality.
    2:11:34 That’s when a lot of damage is done.
    2:11:37 So I think to do better with money, you need to spend a lot of time thinking about who
    2:11:42 you are and your family and your goals and your aspirations, realizing that all of those
    2:11:44 things will change and adapt over time.
    2:11:47 So what was right for you 10 years ago might not be right today.
    2:11:51 And in a way that might seem selfish, like tuning out the rest of the world and tuning
    2:11:56 out other people and coworkers and neighbors and whatnot and just saying, “How can I use
    2:11:59 this as a tool to become happier, to live a little bit better life.
    2:12:01 What’s the purpose of money if it’s not that?”
    2:12:03 I love it.
    2:12:07 Well, Morgan, thank you so much for doing the work that you do.
    2:12:13 It’s an incredibly unique perspective on this thing that we all have to deal with, grapple
    2:12:20 with and hopefully can develop a symbiotic relationship with money.
    2:12:24 And it’s clear from talking to you today and also from reading your book that there’s
    2:12:28 a strong central cord of benevolence in all of this.
    2:12:30 I don’t know if that was your intent.
    2:12:32 It seems to just come through in who you are.
    2:12:37 But when I read your book and as we talk today, it’s just so clear that you want the best
    2:12:38 for people.
    2:12:43 So I think that’s an important thing to highlight because there are a lot of people out there
    2:12:47 telling people how to make money, what to do or not to do with their money, but you’re
    2:12:52 telling us how to live more meaningful lives, which is something just an order of magnitude
    2:12:53 more important.
    2:12:56 So for that and the work that you’ve done and that you’re doing, I’m eagerly anticipating
    2:13:01 your book next September and for coming here today to educate us.
    2:13:02 Thank you ever so much.
    2:13:03 This has been so much fun.
    2:13:04 Thank you, Andrew.
    2:13:07 Thank you for joining me for today’s discussion with Morgan Housel.
    2:13:12 To learn more about Morgan’s work and to find links to his two superb books, The Psychology
    2:13:17 of Money and Same as Ever, please see the links in the show note captions.
    2:13:21 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    2:13:23 It’s a terrific zero-cost way to support us.
    2:13:27 In addition, please follow the podcast on both Spotify and Apple.
    2:13:31 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
    2:13:35 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    2:13:37 That’s the best way to support this podcast.
    2:13:41 If you have questions or comments about the podcast or guests or topics that you’d like
    2:13:45 me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section
    2:13:46 on YouTube.
    2:13:47 I do read all the comments.
    2:13:50 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
    2:13:51 It’s my very first book.
    2:13:55 It’s entitled Protocols, an operating manual for the human body.
    2:13:58 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based on
    2:14:01 more than 30 years of research and experience.
    2:14:07 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control protocols
    2:14:09 related to focus and motivation.
    2:14:15 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    2:14:18 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
    2:14:22 You can find links to various vendors, you can pick the one that you like best.
    2:14:27 Again, the book is called Protocols, an operating manual for the human body.
    2:14:31 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
    2:14:32 platforms.
    2:14:37 So that’s Instagram, X, formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn.
    2:14:41 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
    2:14:45 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
    2:14:46 on the Huberman Lab podcast.
    2:14:50 Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
    2:14:54 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network
    2:14:58 newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as
    2:15:02 protocols in the form of brief one-to-three page PDFs.
    2:15:06 Those one-to-three page PDFs cover things like deliberate heat exposure, deliberate
    2:15:07 cold exposure.
    2:15:08 We have a foundational fitness protocol.
    2:15:12 We also have protocols for optimizing your sleep, dopamine, and much more.
    2:15:15 Again, all available, completely zero cost.
    2:15:19 You can go to HubermanLab.com, go to the menu tab, scroll down to newsletter, and provide
    2:15:20 your email.
    2:15:22 We do not share your email with anybody.
    2:15:26 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Morgan Housel.
    2:15:30 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    2:15:33 (upbeat music)
    2:15:35 (rock music)
    Chào mừng bạn đến với Podcast của Lab Huberman, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
    Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Morgan Housel.
    Morgan Housel là một đối tác tại Quỹ Hợp tác và là chuyên gia trong lĩnh vực tạo ra và quản lý tài sản cá nhân.
    Ông cũng là tác giả của cuốn sách bán chạy nhất tuyệt vời, Tâm lý học về Tiền.
    Và hôm nay, chúng ta sẽ nói về tâm lý học về tiền.
    Chúng ta sẽ nói về cách mà tiền có thể thay đổi tâm lý của bạn.
    Chúng ta sẽ nói về việc hầu hết mọi người có xu hướng nói dối ở những cực đoan, hoặc là tiết kiệm quá nhiều tiền hoặc là chi tiêu quá nhiều tiền.
    Và chúng ta sẽ nói về việc hầu hết mọi người hoàn toàn sai lầm khi định hình trong tâm trí chúng ta về tiền là gì, giá trị thực sự của nó trong khả năng tạo ra hạnh phúc bên trong chúng ta là gì.
    Và không, tôi sẽ không nói với bạn, và Morgan cũng sẽ không nói với bạn, rằng vượt qua một số tiền nhất định, bạn sẽ không tăng cường hạnh phúc của mình.
    Bởi vì như chúng ta đều biết, tiền không thể mua được hạnh phúc, nhưng nó có thể giảm bớt căng thẳng.
    Chúng tôi thừa nhận điều đó ngay từ đầu.
    Và sau đó, Morgan tiếp tục giải thích rằng thực sự những gì chúng ta đang tìm kiếm khi nói về việc tìm kiếm tài sản hoặc tiền bạc là tự do.
    Tự do thực sự liên quan đến sự độc lập, và nếu chúng ta liên tục theo đuổi tài sản, thì chúng ta không thực sự tự do hoặc độc lập.
    Vì vậy, cuộc thảo luận hôm nay cũng quan trọng như việc cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy tự do, cảm thấy độc lập, cảm thấy thoát khỏi căng thẳng cũng như về thứ mà chúng ta gọi là tiền.
    Nói cách khác, Morgan không chỉ giải thích cách tạo ra và quản lý tài sản tiền tệ.
    Ông giải thích điều đó, nhưng ông cũng giải thích cách tổ chức cuộc sống của bạn xung quanh thứ mà chúng ta gọi là sự nghiệp, việc theo đuổi tài sản và hạnh phúc.
    Và tôi không thể nghĩ ra chủ đề nào quan trọng hơn chủ đề hôm nay.
    Tôi đã đọc cuốn sách của Morgan, Tâm lý học về Tiền, và tôi rất thích nó.
    Tôi cũng rất thích cuộc thảo luận hôm nay vì tôi chắc chắn rằng sau khi nó kết thúc, bạn sẽ nhận ra rằng bạn có thể đã suy nghĩ về sự giàu có và tiền bạc một cách sai lầm ở nhiều khía cạnh và bạn có thể đã theo đuổi nó một cách sai lầm ở nhiều cách khác nhau. Nhưng bằng cách tự đặt cho mình những câu hỏi thăm dò mà Morgan nêu ra hôm nay và trả lời những câu hỏi đó, bạn có thể đến được một nơi mà mối quan hệ của bạn với tiền bạc và việc theo đuổi nó thực sự phù hợp rõ ràng với các mục tiêu cụ thể của bạn.
    Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học mà không tốn chi phí cho công chúng.
    Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là Wealthfront. Tôi đã sử dụng Wealthfront gần một thập kỷ như một tài khoản tiền mặt lãi suất cao và tôi thực sự yêu thích nó. Cá nhân tôi, đôi khi tôi do dự khi đầu tư tiền vì những rủi ro liên quan, vì vậy tôi thường thích giữ nó trong tài khoản tiền mặt Wealthfront, nơi tôi có thể kiếm được 4.25% lãi suất hàng năm trên các khoản gửi của mình và bạn cũng có thể như vậy.
    Với Wealthfront, bạn có thể kiếm được 4.25% APY trên tiền mặt của mình thông qua các ngân hàng đối tác cho đến khi bạn sẵn sàng chi tiêu số tiền đó hoặc đầu tư nó. Với Wealthfront, bạn cũng nhận được rút tiền miễn phí trong cùng ngày vào các tài khoản đủ điều kiện mỗi ngày, ngay cả vào cuối tuần và ngày lễ. Lãi suất 4.25% APY không phải là một mức lãi suất khuyến mãi. Không có giới hạn cho những gì bạn có thể gửi và kiếm được, và bạn thậm chí có thể nhận được bảo vệ lên đến 8 triệu đô la thông qua bảo hiểm FDIC được cung cấp qua các ngân hàng đối tác của Wealthfront.
    Để rút tiền trong cùng ngày, chỉ cần bắt đầu rút tiền của bạn muộn nhất là 9 giờ tối theo giờ miền Đông đến một trong hơn 550 ngân hàng và liên hiệp tín dụng đủ điều kiện để nhận được tiền trong cùng ngày. Và chỉ mất vài phút để chuyển tiền của bạn từ tài khoản tiền mặt sang bất kỳ tài khoản đầu tư tự động nào của Wealthfront khi bạn đã sẵn sàng.
    Hiện đã có hơn một triệu người đang sử dụng Wealthfront để tiết kiệm nhiều hơn, kiếm nhiều hơn và xây dựng tài sản lâu dài.
    Kiếm 4.25% APY trên tiền mặt của bạn ngay hôm nay.
    Nếu bạn muốn thử Wealthfront, hãy truy cập wealthfront.com/huberman để nhận một khoản thưởng miễn phí 50 đô la khi gửi 500 đô la vào tài khoản tiền mặt đầu tiên của bạn.
    Đó là wealthfront.com/huberman để bắt đầu ngay bây giờ.
    Đây là một lời chứng thực có trả phí của Wealthfront.
    Công ty môi giới Wealthfront không phải là một ngân hàng.
    APY có thể thay đổi.
    Để biết thêm thông tin, xem mô tả tập phim.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi BetterHelp.
    BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn trực tuyến.
    Bây giờ, tôi đã tham gia liệu pháp hàng tuần trong hơn 30 năm.
    Ban đầu, tôi không có sự lựa chọn.
    Đó là một điều kiện để được phép ở lại trường.
    Nhưng rất nhanh chóng, tôi nhận ra rằng liệu pháp là một thành phần cực kỳ quan trọng cho sức khỏe tổng thể.
    Bây giờ, về cơ bản có ba điều mà liệu pháp tuyệt vời cung cấp.
    Đầu tiên, nó tạo ra mối quan hệ tốt với một người mà bạn có thể tin tưởng và nói chuyện về bất kỳ vấn đề nào bạn muốn.
    Thứ hai, nó có thể cung cấp hỗ trợ dưới dạng hỗ trợ cảm xúc hoặc hướng dẫn có định hướng.
    Và thứ ba, liệu pháp chuyên gia có thể cung cấp những hiểu biết hữu ích.
    Với BetterHelp, họ làm cho việc tìm kiếm một nhà trị liệu chuyên gia mà bạn cảm thấy phù hợp trở nên rất dễ dàng và có thể cung cấp cho bạn những lợi ích mà liệu pháp chuyên gia mang lại.
    Ngoài ra, vì BetterHelp cho phép liệu pháp được thực hiện hoàn toàn trực tuyến, nên rất tiết kiệm thời gian.
    Rất dễ dàng để phù hợp với một lịch trình bận rộn mà không cần di chuyển đến văn phòng của nhà trị liệu hoặc ngồi trong phòng chờ hay tìm chỗ đậu xe, không có điều đó.
    Tất cả đều được thực hiện trực tuyến.
    Nếu bạn muốn thử BetterHelp, hãy truy cập betterhelp.com/huberman để nhận 10% giảm giá cho tháng đầu tiên của bạn.
    Và đó là betterhelp.com/huberman.
    Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Morgan Housel.
    Morgan Housel, chào mừng bạn.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi.
    Rất vui được ở đây.
    Tôi rất hào hứng khi biết rằng bạn sắp phát hành một cuốn sách mới vào năm tới về nghệ thuật tiêu tiền. Có đúng không? Đúng vậy. Bạn đã hiểu đúng. Hôm nay, tôi muốn nói về cách suy nghĩ về tiền. Tiền là gì? Chúng ta định hình nó trong bối cảnh lịch sử của chính mình như thế nào? Bởi vì tôi nghĩ rằng mỗi người trong chúng ta đều có cách nghĩ về tiền hơi khác nhau. Sau đó, tôi sẽ nói về cách sử dụng tiền tốt nhất hoặc trong một số trường hợp, không sử dụng tiền. Đây là một chủ đề có thể đi theo nhiều hướng khác nhau. Nhưng mục tiêu của tôi ở đây là mọi người sẽ hiểu rõ hơn về tiền là gì, tại sao họ làm việc vì nó, và thực sự làm thế nào để biến nó thành một tài sản thực sự trong cuộc sống của họ, thay vì là thứ gì đó mãi mãi ngoài tầm với về số lượng hoặc những gì họ mong đợi từ nó. Tuyệt vời. Tôi rất mong chờ điều đó. Tuyệt vời. Cuốn sách của bạn bắt đầu với khái niệm rằng mọi người không điên rồ. Thực tế, đó là tiêu đề của chương. Điều đó có nghĩa là mọi người có lý trí về tiền không? Ôi, tôi nghĩ điều đó rất khác. Ý tôi khi nói không ai điên rồ là vì thật dễ dàng cho mọi người nhìn xung quanh xã hội và cách mà những người khác đang tiêu tiền, tiết kiệm tiền và đầu tư tiền và nói, “Tại sao ai lại làm như vậy? Tại sao bạn lại lãng phí tiền vào cái này? Tại sao bạn lại tích trữ tiền như vậy?” Và thực sự, nếu bạn bóc tách lớp hành của những gì đang diễn ra trong cuộc sống của những người đó, không ai thực sự điên rồ với cách họ tiêu tiền hay tiết kiệm tiền. Nó có lý với họ trong khoảnh khắc đó. Anh rể tôi là một nhân viên xã hội. Anh ấy làm việc với những đứa trẻ rất thiệt thòi, những đứa trẻ bị lạm dụng ở nhà, những đứa không có nhà. Và nhiều đứa trẻ đó, không có gì ngạc nhiên, học rất kém ở trường. Chúng cư xử không đúng mực. Chúng đánh nhau. Chúng không đi học. Và thật phổ biến đối với những đứa trẻ đó, giáo viên sẽ nhìn những đứa trẻ đó và nói, “Tại sao bạn lại hành xử như vậy? Tại sao bạn không làm điều đúng đắn?”
    “Thật rõ ràng.”
    Và anh ấy nói, “Có một câu nói trong công tác xã hội, ‘Tất cả hành vi đều có lý do khi có đủ thông tin.’
    Nếu bạn nhìn vào những gì những đứa trẻ đó đang phải đối mặt trong cuộc sống, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng với bạn
    tại sao chúng lại cư xử không đúng mực ở trường.”
    Và tôi nghĩ đó là một ý tưởng mạnh mẽ cho nhiều điều trong cuộc sống rằng tất cả hành vi đều có lý do
    khi có đủ thông tin.
    Và bạn thực sự có thể áp dụng điều này vào tiền bạc, rằng bạn có thể dễ dàng liên kết cách tôi chi tiêu tiền
    hôm nay và tiết kiệm tiền hôm nay dựa trên những trải nghiệm mà tôi đã có trong cuộc sống, cách
    tôi được nuôi dạy, nơi tôi được nuôi dạy, tôi bao nhiêu tuổi, thế hệ mà tôi sinh ra, tất cả
    những điều nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
    Và thật phổ biến khi nhìn vào những người đang tiêu tốn rất nhiều tiền.
    Thực ra, có một câu chuyện đứng sau điều đó.
    Họ đang tiêu tốn rất nhiều tiền vì họ muốn nhận được một chút, đối với nhiều người trong số họ, họ muốn một
    loại sự chú ý nào đó.
    Họ đang cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người.
    Có thể đôi khi họ đang cố gắng lấp đầy một khoảng trống và có thể họ thực sự đang tận hưởng điều đó.
    Những người đang tích trữ rất nhiều tiền, cũng có một câu chuyện ở đó.
    Họ trải qua điều gì đó khiến họ làm như vậy.
    Và tôi nghĩ điều này thực sự quan trọng vì hai lý do.
    Một, nó buộc bạn phải nhận ra rằng không có một cách đúng duy nhất để quản lý tiền, để tiết kiệm
    nó, để chi tiêu nó.
    Bạn phải tìm ra điều gì phù hợp với bạn và điều gì phù hợp với tôi có thể không phù hợp với bạn.
    Không có một câu trả lời duy nhất.
    Và nó không giống như toán học, trong toán học, hai cộng hai bằng bốn cho mọi người.
    Còn trong tiền bạc, bạn phải tự tìm ra cho mình.
    Nó gần giống như bạn đang nếm thức ăn hoặc nếm nhạc, chỉ cần tìm ra điều bạn thích và làm điều đó.
    Điều thứ hai là, tôi nghĩ bạn sẽ trở nên ít hoài nghi hơn về quyết định của người khác.
    Và bạn không dành cả ngày để nói, “Nhìn kìa, cái thằng ngốc đó đang tiêu tiền của mình một cách ngu ngốc.”
    Bạn chỉ đơn giản là, “Không, chỉ cần, bạn phải tự tìm ra cho mình.”
    Và tôi nghĩ rằng bạn sẽ hạnh phúc hơn khi bạn bớt hoài nghi về cách mà người khác đang làm điều đó. Đối với hầu hết mọi người, bao gồm cả bản thân tôi, khái niệm về tiền bạc và sự an toàn rất liên quan chặt chẽ với nhau. Chúng ta có đủ nguồn lực để chăm sóc bản thân, cộng thêm một chút dư dả, mà mọi người hy vọng? Tôi nghĩ rằng việc chăm sóc bản thân bao gồm cả việc giảm bớt lo âu về việc không có đủ tiền. Đó là một phần của việc chăm sóc tâm lý, và cũng là việc chăm sóc những người khác mà chúng ta có thể chịu trách nhiệm hoặc đơn giản là muốn chăm sóc. Điều đó rất liên quan đến những khái niệm về việc nên học bao nhiêu và loại hình giáo dục nào. Ý tôi là, tôi nghĩ rằng ai cũng sẽ trải qua những suy nghĩ phức tạp về việc, “Liệu có đáng để lấy bằng cao học không? Tôi nên tập trung vào chuyên ngành nào? Có công việc nào ở đó không?” Khi tôi đi học để trở thành nhà thần kinh học, một bác sĩ tim mạch, một người bạn trong gia đình đã nói, “Tại sao bạn lại muốn theo học thần kinh học? Không có việc làm trong lĩnh vực đó.” Thực tế là có rất nhiều việc làm trong lĩnh vực thần kinh học và vẫn còn. Tôi không nói rằng hầu hết trong số đó là những công việc có mức lương cao. Vì vậy, chúng ta biết rằng giáo dục đại học không phải lúc nào cũng tương ứng với thu nhập cao hơn. Khi chúng ta lớn lên và bước vào thế giới, chúng ta đang suy nghĩ về cách tích hợp tất cả những điều khác nhau này, những gì chúng ta muốn làm vì nó thú vị so với những gì sẽ mang lại cho chúng ta tiền bạc. Trong kinh nghiệm và quan sát của bạn, và trong việc viết cuốn sách của bạn, có một con đường tư duy nào đó để vượt qua những cân nhắc khác nhau này không? Ý tôi là, khi chúng ta nói về tiền bạc và tài sản, chúng ta thực sự nên xem xét điều gì? Có một danh sách kiểm tra nào không? Ý tôi là, điều đó trở thành một không gian khá rộng lớn. Tôi tin rằng bạn sẽ có được công việc tốt nhất từ chính mình khi theo đuổi những điều mà bạn thực sự quan tâm, nhưng có thể không có tiền trong những thứ mà ai đó thấy rất thú vị. Tôi đã hỏi Daniel Kahneman một câu hỏi rất tương tự khoảng 10 năm trước.
    Kahneman là một nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới, đã giành giải Nobel Kinh tế, và ông đã qua đời cách đây một hoặc hai năm. Ông nói rằng đặc điểm mà bạn cần có để quản lý tiền bạc tốt theo thời gian, bất kể bạn là ai, là một cảm giác về sự hối tiếc trong tương lai được điều chỉnh tốt. Bạn sẽ hối tiếc điều gì trong quá khứ? Tôi nghĩ ở mức độ cao nhất, đó là cách bạn nên dựa vào tất cả các quyết định tài chính của mình: liệu tôi có hối tiếc khi chi tiêu điều này hay không chi tiêu điều này? Liệu tôi có hối tiếc khi thực hiện hoặc không thực hiện khoản đầu tư này? Bây giờ, nói thì dễ hơn làm, tôi nghĩ hầu hết mọi người không hoàn toàn hiểu được cảm giác hối tiếc của chính mình, những gì họ có khả năng nhìn lại và nói, “Tôi ước mình đã không làm điều này.” Điều khác là nó thay đổi trong suốt cuộc đời của bạn. Tôi sẽ đưa ra một ví dụ hoàn hảo. Tôi là một người tiết kiệm lớn, đã như vậy trong suốt cuộc đời trưởng thành của mình. Nếu trời không mưa, nếu tôi nằm trên giường bệnh ngày mai, tôi có hối tiếc về những kỳ nghỉ mà tôi không đi, những chiếc xe mà tôi không mua không? Câu trả lời ngay bây giờ là chắc chắn không. Tôi sẽ cảm thấy rất tốt khi biết rằng vợ và con tôi sẽ ổn. Tôi sẽ cảm thấy rất vui khi biết rằng tôi đã không chi tiêu số tiền đó, tôi đã tiết kiệm nó để bảo vệ họ. Liệu tôi có còn cảm thấy như vậy khi tôi 80 tuổi không? Có thể tôi sẽ nhìn lại và nói, “Tôi nên sống nhiều hơn một chút. Tôi nên cho đi số tiền của mình khi tôi còn có thể thấy nó được cho đi.” Nó thay đổi trong suốt cuộc đời của bạn, nhưng tôi nghĩ nếu bạn luôn suy nghĩ qua lăng kính của việc tôi sẽ hối tiếc điều gì? Nó không bao giờ liên quan đến YOLO hay kiểu như, “Ôi, hãy tiết kiệm hôm nay để bạn có thể có nó vào ngày mai.” Tôi nghĩ rằng điều đó quá đơn giản để suy nghĩ về nó. Bạn phải biết điều gì bạn sẽ hối tiếc trong tương lai và nhìn lại. Quay lại với việc mọi người đều khác nhau. Những gì tôi sẽ hối tiếc có thể rất khác so với những gì bạn sẽ hối tiếc. Một câu chuyện rất thú vị từ Jeff Bezos. Ông đã nói về khi ông bắt đầu Amazon, và tôi nghĩ đó là vào năm 1994.
    Lý do mà anh ấy bắt đầu là vì anh ấy biết rằng có rất ít khả năng nó sẽ thành công khi anh ấy mới bắt đầu, nhưng anh ấy nói: “Nếu tôi không thử cái này, tôi sẽ hối tiếc. Nếu tôi thử và nó thất bại, tôi sẽ không hối tiếc.” Đó là một câu chuyện tuyệt vời nói về tinh thần khởi nghiệp của anh ấy. Điều khác mà tôi nghĩ đến khi lần đầu nghe câu chuyện đó là, thật đáng quý khi anh ấy nghĩ như vậy. Tôi không có tính cách đó. Nếu tôi dành toàn bộ cuộc đời và tiền bạc của gia đình cũng như tiền bạc của cha mẹ tôi cho một startup và nó thất bại, tôi có thể sẽ hối tiếc về điều đó. Tôi ngưỡng mộ và biết ơn những người không có tầm nhìn như anh ấy, những người đã làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Cảm giác hối tiếc của mỗi người sẽ có chút khác biệt. Đôi khi cảm giác về những gì mà một người có thể hối tiếc, nếu chúng ta có thể tiếp cận được điều đó, vì có vẻ như chúng ta không giỏi trong việc dự đoán điều này, như Kahneman đã chỉ ra. Hầu hết mọi người thiếu một cảm giác hối tiếc trong tương lai được điều chỉnh tốt. Điều đó sẽ thay đổi theo thời gian, vì vậy nó là động. Ở đây chúng ta đang nói về việc đầu tư vào các bằng cấp hai năm hoặc bốn năm. Chúng ta đang nói về việc đầu tư vào một lần, tức là vào một nghề nghiệp cụ thể. Tôi nghĩ chúng ta đưa ra tất cả những lời giải thích này, sau khi sự việc đã xảy ra, về việc “À, tôi đã làm việc ở công ty đó, tôi đã vào nghề đó, tôi đã dành 10 năm ở đó hoặc startup đã thất bại, nhưng tôi đã học được một bài học quý giá mà sau này thực sự hỗ trợ tôi trong một nỗ lực trong tương lai.” Chúng ta biện minh cho những lựa chọn kém của mình trong quá khứ theo những cách cho phép chúng ta kết nối các điểm lại với nhau, để mượn từ bài phát biểu nổi tiếng của Steve Jobs. Tuy nhiên, tất cả những điều này thực sự nói rằng chúng ta rất kém trong việc đặt trải nghiệm hiện tại và trải nghiệm quá khứ của mình vào bất kỳ dự đoán tương lai nào về bản thân. Bạn đã nói một chút về điều này trong cuốn sách của mình, và điều này thực sự đã ăn sâu vào tôi theo một cách lớn rằng chúng ta không thực sự biết hoặc dự đoán được cách mà chúng ta có khả năng thay đổi khi chúng ta lớn tuổi. Đúng vậy. Trong tâm lý học, bạn gọi đó là ảo tưởng về sự kết thúc của lịch sử, có nghĩa là bạn rất nhận thức được.
    cách mà bạn đã thay đổi trong 20 năm qua.
    Bạn thông minh hơn, khôn ngoan hơn, niềm tin của bạn về những điều trong cuộc sống đã phát triển, và điều đó đúng với hầu hết mọi người, nhưng hầu hết mọi người, nếu bạn thực sự đào sâu vào vấn đề, họ nghĩ rằng, nếu bạn hỏi, “Bạn sẽ là ai trong 20 năm tới?”
    Họ nghĩ rằng họ sẽ gần như là cùng một người như hôm nay.
    Luôn có niềm tin rằng, “Tôi đã trưởng thành rất nhiều trong quá khứ, nhưng tôi đã hoàn thành việc trưởng thành,” vì thật khó để hình dung bạn sẽ khác biệt như thế nào trong tương lai.
    Nhiều điều trong số đó là, nếu tôi nói với bản thân, “20 năm nữa, tôi sẽ có những niềm tin rất khác về chính trị,” bất kể đó là gì, điều mà tôi thực sự thừa nhận là những gì tôi tin hôm nay là sai, và bạn không muốn tin điều đó.
    Ai cũng muốn thức dậy và nhìn vào gương và nói, “Những gì tôi tin hôm nay là điều đúng đắn.”
    Đó giống như một sự biện minh cho những niềm tin của chính bạn để dễ dàng hơn trong việc sống qua những ngày tháng.
    Những gì tôi tin ngay bây giờ là điều đúng đắn, và có thể bạn có một chút nghi ngờ ở các rìa, nhưng phần lớn là những gì tôi tin là đúng, vì vậy bạn không muốn tin rằng bạn sẽ điều chỉnh và thích nghi những niềm tin đó theo thời gian, vì vậy điều đó trở nên khó khăn để có một cái nhìn thực sự dài hạn và đưa ra quyết định hôm nay mà bạn sẽ không hối tiếc trong tương lai.
    Như tôi đã luôn nói, tôi nghĩ rằng phương thuốc duy nhất cho việc cố gắng vượt qua vấn đề này là tránh những cực đoan trong kế hoạch tài chính, và nhiều người đang ở những cực đoan đó.
    Một bên là phong trào FIRE, những người tiết kiệm 90% thu nhập của họ và họ muốn nghỉ hưu ở tuổi 28, kiểu như vậy, và ở bên kia, bạn có những nhà giao dịch tiền điện tử liều lĩnh, những người nói, “Không quan trọng.
    Chỉ cần ném tất cả xuống và xem điều gì sẽ xảy ra.”
    Những cực đoan đó, bạn có khả năng sẽ hối tiếc vào một thời điểm nào đó trong tương lai, và
    Tiền điện tử, nhìn này, tôi nghĩ nhiều người trong số đó còn trẻ và họ có thời gian để bù đắp cho những sai lầm của mình. Tôi đã làm rất nhiều điều ngu ngốc với tiền của mình khi còn là thiếu niên và trong độ tuổi 20, nhưng tôi nghĩ nhiều người trong số họ, đó là lúc họ có khả năng nhìn lại. Mất nhiều tiền trong độ tuổi 20 và nói, “À, điều đó không quan trọng lắm,” là một chuyện, nhưng khi bạn 48 tuổi và cố gắng cho con cái vào đại học, đó là lúc bạn sẽ nhìn lại và nói, “Giá mà tôi không làm điều đó.” Những cực đoan đó có khả năng cao nhất về sự hối tiếc trong tương lai.
    Để, như tôi đã mô tả trước đó, tạo ra một con đường cho mọi người, tôi tự hỏi liệu mọi người có thường rơi vào một trong hai loại, như bạn đã mô tả với Bezos, không muốn hối tiếc vì không làm điều gì đó. Tôi nghĩ về điều đó theo cách giả định sinh học thần kinh như là bị thu hút bởi những phần thưởng có thể có từ việc thành công. Thực sự, đó là điều mà ông ấy hình dung, có lẽ, là nỗi đau của việc không tự cho mình cơ hội để thành công. Đó là một cách để nói.
    Con đường khác sẽ là chỉ tránh nỗi đau của sự mất mát. Có rất nhiều nghiên cứu, tôi nghĩ, trong một số nghiên cứu đó, thực tế là mọi người làm việc chăm chỉ hơn để tránh nỗi đau của sự mất mát hơn là để đạt được điều gì đó. Khi nghĩ về những người mà tôi biết ở các mức độ giàu có khác nhau và độ tuổi khác nhau, có vẻ như một số người chỉ có động lực hơn để thử những điều mới vì họ thích làm những điều mới. Họ thích cảm giác phần thưởng có thể đến từ việc làm những điều đó, và vì vậy thực sự là đau đớn cho họ khi phải ở lại cùng một chỗ về tài chính hoặc những khía cạnh khác. Những người khác thì họ thích những điều chắc chắn. Họ thích sự đáng tin cậy. Bạn có thể thấy điều này trong nhiều lĩnh vực của cuộc sống họ. Tôi không muốn mở rộng điều này ra tất cả các khía cạnh trong cuộc sống của họ, nhưng một số người thích những con chó mà toàn bộ giống chó đó nổi tiếng vì hiếm khi cắn ai đó.
    Một số người thích nuôi chó Cane Corso, và trong khi tôi chắc chắn rằng có những chú Cane Corso rất đáng yêu, đôi khi chúng lại cắn người khi chúng cắn thật sự. Chúng ta có đang thực sự nói về xu hướng chấp nhận rủi ro so với an toàn hay không, và bạn có nghĩ rằng mọi người rơi vào hai nhóm nhiều hơn hoặc ít hơn về điều đó không?
    Tôi nghĩ rằng đúng là một số người sẽ phát điên nếu họ chọn con đường an toàn, và ngay cả khi họ làm điều đó với lý do như, “Ôi, tôi không muốn hối tiếc về điều này,” nhưng họ cần một loại sự biến đổi nào đó trong cuộc sống của họ. Họ cần ra ngoài và làm những điều.
    Yếu tố khác là chúng ta không biết những con đường mà chúng ta đã không chọn, và tôi sẽ đưa ra một ví dụ cá nhân về điều này. 20 năm trước, tôi đã đăng ký vào trường Pepperdine, nhưng tôi đã không đi. Tôi đã đăng ký chỉ vào giây phút cuối cùng và chuyển trường, vì vậy tôi chưa bao giờ thực sự tham dự, nhưng tôi đã hoàn tất thủ tục đăng ký.
    Tất nhiên, tôi nghĩ, “Cuộc sống của tôi sẽ ra sao nếu tôi đã đi đến đó?” Bởi vì trường mà tôi đã chuyển đến, tôi đã gặp vợ tôi, bắt đầu sự nghiệp của mình ở đó, và thật dễ dàng để tôi nói, “Chúa ơi, tôi rất vui vì đã không đi đến đó,” vì cuộc sống của tôi sẽ không như ngày hôm nay, nhưng sự thật là, có thể nó sẽ ổn. Nó có thể sẽ tốt hơn. Bạn không bao giờ biết những con đường mà bạn đã không chọn sẽ dẫn đến đâu.
    Điểm của Tiến sĩ Conrad, một cảm giác được điều chỉnh tốt về sự hối tiếc trong tương lai của bạn, nhưng không ai biết những con đường mà họ đã không chọn và chúng sẽ đi đâu, vì vậy điều đó thật khó khăn để có bất kỳ ý tưởng nào về con đường mà bạn nên đi. Tôi nghĩ chỉ cần tránh hai nhóm cực đoan đó. Như tôi đã nói trước đó, tôi nghĩ rằng thực sự hơn một nửa số người đang ở một trong những đầu cực đoan nào đó, chi tiêu nhiều hơn khả năng của họ hoặc tiết kiệm nhiều hơn mức cần thiết.
    Có một phân phối đuôi béo trong cách mọi người quản lý tiền của họ, và vì vậy có khá nhiều người. Tôi nghĩ đó là lý do … Tôi nghĩ đó là một trong những lý do tại sao chúng ta sống trong một xã hội giàu có hơn bao giờ hết.
    Không chỉ ở mức cao nhất, mà còn ở mức trung bình. Gia đình trung bình hiện nay giàu có hơn bao giờ hết, nhưng vì chúng ta quản lý tài sản theo những cách cực đoan như vậy, liệu điều đó có làm cho mọi người hạnh phúc hơn không? Chúng ta có hạnh phúc hơn hôm nay so với 40 năm trước hay 100 năm trước không? Có lẽ không có nhiều bằng chứng cho điều đó, vì việc quản lý tài sản theo cách thực sự làm cho bạn hạnh phúc hơn, giảm bớt sự hối tiếc và sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn khó hơn nhiều so với việc kiếm tiền và tích lũy theo thời gian.
    Khi tôi lớn lên, bạn sẽ thấy sự pha trộn giữa những chiếc xe mới hơn, bao gồm cả một số chiếc xe rất đẹp, cũng như nhiều chiếc xe cũ kỹ, hư hỏng đang chạy quanh. Ngày nay, tất nhiên, điều này thay đổi tùy theo khu vực. Thực sự hiếm khi thấy những chiếc xe cũ kỹ hư hỏng. Bạn sẽ thấy một số chiếc xe cũ đẹp đã được phục hồi, nhưng đó là một câu chuyện hoàn toàn khác. Tôi cho rằng điều này là do tín dụng, rằng mọi người bây giờ có thể mua sắm bằng tín dụng. Khả năng mua sắm bằng tín dụng đã thay đổi cách chúng ta nghĩ về tiền bạc như thế nào?
    Tôi biết những người có khoản nợ thẻ tín dụng khổng lồ, và tôi nghĩ họ hiện đang ở điểm mà họ cho rằng họ sẽ không bao giờ trả hết. Họ có thể sẽ không sống đủ lâu để trả hết, và họ cảm thấy thoải mái với điều đó, điều này thật đáng sợ khi chứng kiến. Một số người trong số họ thậm chí không phải là những người chi tiêu lớn. Họ chỉ tích lũy khoản nợ này sớm đến mức không thể thoát khỏi cái bẫy đó. Tôi biết những người khác, giống như tôi, trả hết hóa đơn thẻ tín dụng mỗi tháng. Tôi ghét bất cứ điều gì có lãi suất trên 18%, ngay cả khi tôi trễ một ngày, tôi cũng cảm thấy “Ôi!” Đồng thời, tôi không phải là người thích mua sắm nhiều thứ. Tôi không phải là người thích đồ vật. Tôi sở hữu một hoặc hai chiếc đồng hồ, một chiếc xe tải. Tôi chỉ không phải là người thích đồ vật, nhưng tôi chắc chắn có mối quan hệ tâm lý riêng với tiền bạc mà sau khi nói chuyện với bạn hôm nay, tôi chắc chắn sẽ nhận ra rằng nó cũng không được tối ưu hóa.
    Thật dễ dàng để chỉ trích những người trong các nhóm khác nhau, nhưng quay trở lại vấn đề tín dụng, khả năng sở hữu và sử dụng những thứ mà chúng ta không thực sự sở hữu, cơ bản là vượt quá mức thu nhập của chúng ta về số lượng và loại xa xỉ phẩm mà chúng ta có thể tận hưởng đã thay đổi cách mà mọi người suy nghĩ và sử dụng tiền như thế nào? Bởi vì trong cuộc thảo luận hôm nay trong cuốn sách của bạn, chúng ta đang nói về tiền như thể đó là thứ mà chúng ta có, nhưng tín dụng cơ bản là sống vượt quá khả năng của bạn. Theo định nghĩa. Vâng. Tôi nghĩ phản ứng tức thì sẽ là, “Ôi, nó giúp bạn kéo tiêu dùng của mình lên trước để bạn có thể có nhiều đồ chơi hơn mà bạn sẽ không có trong một thời kỳ khác.” Thực tế, tôi nghĩ đối với nhiều người, điều đó ngược lại, rằng có rất nhiều người có những khoảng trống trong cuộc sống của họ, những thách thức trong cuộc sống của họ. Một câu trả lời rất dễ dàng, nếu bạn không hạnh phúc với cuộc sống của mình và bạn có một khoảng trống mà bạn đang cố gắng lấp đầy là, “Chà, nếu tôi có nhiều tiền hơn, vấn đề này sẽ biến mất.” Trong các thế hệ trước, các thập kỷ trước, bạn không thể chỉ ra ngoài và có một đống tiền hơn. Bạn kiếm tiền từ tiền lương của mình, đó là những gì bạn có. Ngày nay, nó dễ dàng hơn để cố gắng lấp đầy khoảng trống đó trong cuộc sống của bạn bằng tiền. Bạn có thể tiếp tục kiếm được nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Đối với nhiều người, họ sẽ thức dậy và nói, “Ôi, nếu chỉ tôi có chiếc xe đó, cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn.” Họ đi mua chiếc xe đó và họ vẫn cảm thấy như cũ. Nó giống như, “À, bạn biết không? Nếu tôi có chiếc xe đó và chiếc đồng hồ đó, thì tôi sẽ cảm thấy tốt hơn.” Họ có chiếc đồng hồ, họ cảm thấy như cũ. “À, bạn biết điều gì đang thiếu? Một ngôi nhà. Tôi phải đi lấy cái đó.” Thật là kỳ diệu. Đó chỉ là một vòng xoáy liên tục. Vì bạn có thể tài trợ cho tất cả những điều đó, nên nó trở nên dễ dàng hơn và dễ dàng hơn để đi vào vòng xoáy đó. Paul Smith đã có một nhận thức tuyệt vời mà tôi rất thích từ tiểu sử của ông. Ông nói khi ông nghèo và trầm cảm, ông có hy vọng vì ông có thể tự nhủ, “Một ngày nào đó tôi sẽ có tiền và tất cả những vấn đề này sẽ biến mất.”
    Khi anh ta giàu có và trầm cảm, anh ta vẫn trầm cảm và mất hết hy vọng vì có nhiều tiền hơn mức anh ta có thể tiêu. Anh ta không thể tự nói với mình, “Giá mà tôi có nhiều tiền hơn, những vấn đề này sẽ biến mất.” Đối với nhiều người, việc có sẵn tín dụng mang lại cho họ, theo tôi nghĩ, một cảm giác hy vọng sai lầm khiến họ tiếp tục chạy theo vòng xoáy, “Giá mà tôi có ngôi nhà lớn hơn, chiếc xe đẹp hơn, tất cả những vấn đề mà tôi phải đối mặt mỗi sáng sẽ biến mất.” Nó giữ họ trên con đường đó, mà tôi nghĩ nếu bạn thực sự không có quyền truy cập vào nhiều tiền như vậy, bạn có khả năng cao hơn để thức dậy và tự hỏi, “Cái lỗ này là gì? Tôi cần phải sửa chữa nó theo cách khác. Đó là sức khỏe. Đó là các mối quan hệ. Đó là mục đích, bất cứ điều gì nó có thể là,” thay vì cố gắng che đậy nó bằng một miếng băng dán tín dụng.
    Thật thú vị. Đôi khi tôi nghĩ về câu nói, “Tiền không thể mua hạnh phúc.” Phản ứng ngay lập tức của tôi là đáp lại rằng, có lẽ ai đó có nhiều tiền đã nói điều đó, không phải vì tôi nghĩ tiền có thể mua hạnh phúc, mà vì tiền có thể giảm bớt căng thẳng. Tôi có những người bạn gần đây đã có con và họ có y tá ban đêm, họ trông khỏe khoắn hơn nhiều so với những người không thể chi trả cho điều đó, và còn nhiều điều khác nữa. Nếu bạn có vấn đề về sức khỏe, có cả một thế giới trong bệnh viện mà chúng ta sẽ không bàn đến trong tập này, nhưng có một thế giới về sự giàu có và cách mà một người thực sự được đối xử trong bệnh viện. Có rất nhiều kiến thức ẩn sau về mức thu nhập của mọi người khi họ vào bệnh viện. Mọi người sẽ mở to mắt khi nghe điều này. Họ sẽ được đưa đến những phòng khác nhau, những điều kiện khác nhau cho phép họ ngủ ngon hơn, hồi phục tốt hơn, kết quả sức khỏe phụ thuộc vào điều này, và còn nhiều điều khác nữa. Vì vậy, tiền không thể mua hạnh phúc, nhưng chắc chắn nó có thể giảm bớt căng thẳng và có thể thúc đẩy kết quả. Vậy chúng ta nên định hình điều đó như thế nào, đặc biệt nếu chúng ta đang theo đuổi việc kiếm thêm tiền,
    Nhiều tài sản hơn, vì nhiều người đang có? Tiền chắc chắn có thể mua hạnh phúc. Tuy nhiên, đó thường là một con đường gián tiếp, và ý tôi là, một ngôi nhà lớn, sang trọng có làm bạn hạnh phúc hơn không? Câu trả lời có lẽ là có, nhưng lý do mà nó có thể làm bạn hạnh phúc là vì nó sẽ giúp bạn dễ dàng hơn trong việc tiếp đãi bạn bè và gia đình, và đó chính là điều thực sự làm bạn hạnh phúc. Đó là những kết nối bổ sung với những người đó. Đi nghỉ dưỡng ở một nơi đẹp có làm bạn hạnh phúc không? Một kỳ nghỉ đắt tiền, có, vì bạn sẽ tạo ra những kỷ niệm với con cái, với bạn đời, với bạn bè trong thời gian đó. Đó chính là điều làm bạn hạnh phúc. Vì vậy, bạn không thể nói rằng tiền không làm cho mọi người hạnh phúc. Nó có. Rõ ràng là có. Điều quan trọng khác là điều thực sự làm cho mọi người hạnh phúc ở cốt lõi là một cảm giác về mục đích. Có một câu nói hay trong bộ phim Boiler Room, nơi nhân vật nói: “Những người nói rằng tiền không mua được hạnh phúc thì không có tiền.” Tôi nghĩ có nhiều sự thật trong đó, rằng những người trở nên giàu có nói: “Tất nhiên là tôi hạnh phúc hơn bây giờ so với khi tôi nghèo. Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ muốn quay lại đó.” Nhưng thường thì lý do bạn hạnh phúc hơn khi bạn giàu có là vì lý do bạn trở nên giàu có là vì bạn đã tìm thấy một loại mục đích nào đó. Bạn đã xây dựng một doanh nghiệp. Bạn đã thành công trong sự nghiệp của mình, và điều đó đã mang lại cho bạn một cảm giác về mục đích và danh tính tốt. Và nơi bạn thấy điều ngược lại là những người trúng số, họ trở nên giàu có, nhưng không phải vì họ đã đầu tư tốt, không phải vì họ đã xây dựng một doanh nghiệp, không phải vì họ thành công và được đồng nghiệp yêu mến, họ chỉ đơn giản là gặp may. Và đó là những người mà qua nhiều nghiên cứu cho thấy việc trúng số sẽ không làm bạn hạnh phúc. Nó có thể làm bạn hạnh phúc trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng theo thời gian thì không, vì bạn không có thêm mục đích nào. Bạn không thể thức dậy vào buổi sáng và nói: “Tôi đã xây dựng doanh nghiệp này. Tôi đã làm được. Tôi rất thành công. Tôi đã có bằng tiến sĩ. Tôi đã làm được.”
    Không có điều đó.
    Bạn chỉ gặp may mắn thôi.
    Và vì vậy, điều đó sẽ không mang lại cho bạn nhiều hạnh phúc.
    Vậy tiền bạc có thể mang lại cho bạn hạnh phúc hơn.
    Tôi nghĩ điều đó có thể đúng với mọi người nếu bạn biết cách chi tiêu theo tính cách của mình và những thứ tương tự.
    Chi tiêu nhiều tiền, chi tiêu một khoản lớn có thể làm bạn hạnh phúc hơn.
    Tôi nghĩ rằng gần như không có giới hạn nào cho điều đó, nhưng nó khác nhau với mỗi người và thường là một cách gián tiếp.
    Tôi nghĩ rất nhiều về điều này khi nếu tôi đi nghỉ đắt tiền với các con, giả sử đó là một trải nghiệm 10/10 về mặt hạnh phúc, kỷ niệm và những thứ tương tự.
    Nhưng thực sự điều làm tôi hạnh phúc là dành thời gian không bị gián đoạn với các con của tôi.
    Vì vậy, ở nhà và chơi Lego trên sàn phòng khách với chúng, có thể là khoảng 8,5 vì đó là điều làm tôi hạnh phúc.
    Bạn chỉ cần tìm ra mục đích thực sự.
    Tôi nghĩ một công thức tốt cho một cuộc sống khá tốt ở mức đơn giản nhất là độc lập cộng với mục đích.
    Bạn cần có một mục đích lớn hơn bản thân mình, mà bạn đang theo đuổi, gia đình, tôn giáo, công việc, bất cứ điều gì, khác nhau với mỗi người.
    Và bạn cần có sự độc lập để đảm bảo bạn có thể làm điều đó theo cách của riêng mình thay vì theo đuổi mục tiêu của người khác.
    Đó là mức độ cao nhất của sự an lành tâm lý, độc lập và mục đích.
    Và tiền không phải là một trong những điều đó, nhưng bạn có thể dễ dàng thấy cách mà tiền có thể giúp những điều đó.
    Tiền mang lại cho bạn sự độc lập.
    Nó có thể cho phép bạn tìm thấy mục đích của mình theo cách lớn hơn.
    Bạn không phải theo đuổi, bạn không phải chịu sự chi phối của sếp.
    Bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn, bạn độc lập.
    Vì vậy, sử dụng tiền như một công cụ có thể làm bạn hạnh phúc hơn.
    Chi tiêu tiền có thể làm bạn hạnh phúc hơn.
    Nhưng đó không phải là điều làm bạn hạnh phúc.
    Nó chỉ là một công cụ để làm những điều khác và đạt được những điều khác thực sự làm bạn hạnh phúc.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
    Đến bây giờ, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi chỉ có thể dùng một loại thực phẩm bổ sung, thì…
    Bổ sung mà tôi muốn giới thiệu là AG1. Lý do là AG1 là sản phẩm bổ sung dinh dưỡng nền tảng có chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất hiện có. Điều này có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn có probiotics, prebiotics và adaptogens để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào trong chế độ ăn uống của bạn và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống bận rộn. Đối với tôi, ngay cả khi tôi ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, mà tôi thực hiện cho phần lớn lượng thực phẩm tiêu thụ của mình, thì rất khó để tôi có đủ trái cây và rau quả, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ thực phẩm. Vì lý do đó, tôi đã sử dụng AG1 hàng ngày kể từ năm 2012. Khi tôi làm điều đó, nó rõ ràng tăng cường năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi. Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều hơn nữa. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt của họ. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí cộng với một năm cung cấp Vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó. Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Roka. Roka sản xuất kính mắt và kính râm có chất lượng tuyệt đối cao nhất. Tôi rất vui khi chia sẻ rằng Roka và tôi đã hợp tác để tạo ra một kiểu kính với tròng đỏ mới. Những chiếc kính tròng đỏ này được thiết kế để đeo vào buổi tối sau khi mặt trời lặn. Chúng lọc bỏ ánh sáng sóng ngắn phát ra từ màn hình và từ đèn LED, những loại đèn LED thường được sử dụng làm đèn chiếu sáng trên cao và thực sự, đèn bàn hiện nay. Tôi muốn nhấn mạnh, kính tròng đỏ của Roka không phải là những chiếc kính chặn ánh sáng xanh truyền thống. Chúng không được thiết kế để đeo vào ban ngày và lọc ánh sáng xanh từ ánh sáng màn hình. Chúng được thiết kế để ngăn chặn toàn bộ dải bước sóng ức chế sự tiết melatonin vào ban đêm và có thể làm thay đổi giấc ngủ của bạn. Vì vậy, khi đeo kính tròng đỏ của Roka, chúng giúp bạn thư giãn và cải thiện quá trình chuyển tiếp vào giấc ngủ.
    Những đêm này, tôi thức đến khoảng 10 giờ tối hoặc thậm chí nửa đêm và tôi dậy vào khoảng từ năm đến bảy giờ sáng, tùy thuộc vào thời điểm tôi đi ngủ. Bây giờ, tôi đeo kính Roka với ống kính đỏ ngay khi trời tối và tôi nhận thấy việc chuyển tiếp vào giấc ngủ dễ dàng hơn rất nhiều, điều này hoàn toàn hợp lý dựa trên tất cả những gì chúng ta biết về việc lọc bỏ các bước sóng ngắn của ánh sáng có thể giúp não bộ hoạt động đúng cách. Kính Roka với ống kính đỏ cũng trông rất ngầu. Bạn có thể đeo chúng khi đi ăn tối, đi hòa nhạc hoặc ra ngoài với bạn bè. Thật sự, có thể hỗ trợ sinh học của bạn một cách khoa học và vẫn giữ được sự xã hội. Nếu bạn muốn thử Roka, hãy truy cập Roka.com. Đó là R-O-K-A.com và nhập mã Huberman để tiết kiệm 20% cho đơn hàng đầu tiên của bạn. Một lần nữa, đó là R-O-K-A.com và nhập mã Huberman khi thanh toán. Tôi rất thích câu chuyện về việc dành thời gian với con cái của bạn trong kỳ nghỉ như một khoảng thời gian không có cấu trúc, cũng như dành thời gian không có cấu trúc với chúng khi chơi Lego ở nhà. Người hướng dẫn sau đại học của tôi thật buồn khi qua đời rất trẻ vì ung thư. Bà ấy 50 tuổi và tôi thực sự biết đến con của bà khi chúng còn trong bụng, vì bà ấy đang mang thai đứa đầu tiên và tôi đã tham dự lễ tưởng niệm ở đó, và đó là một điều tuyệt vời vì mọi người đã phát biểu và con của bà ấy đã đứng dậy, lúc đó chúng khoảng 8 và 11 tuổi và tôi chắc chắn rằng chúng có rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc mà chúng không chia sẻ. Nhưng điều nổi bật nhất là chúng đánh giá cao khoảng thời gian không có cấu trúc mà mẹ chúng đã dành cho chúng. Đó không phải là một sự kiện lớn hay gì cả, mà là tất cả những khoảng thời gian không có cấu trúc mà bà đã dành cho chúng, và điều đó thật sự phản ánh bản chất của con người bà, vì vậy điều đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi và tôi sẵn sàng sống rất lâu, nhưng tôi nghĩ rằng đối với bất kỳ ai đang nghe điều này và vì tuyên bố mà Kahneman đã đưa ra rằng chúng ta không được điều chỉnh tốt.
    Để cảm nhận một sự hối tiếc trong tương lai, thời gian không cấu trúc có lẽ là một trong những điều quý giá nhất mà chúng ta có thể dành cho các mối quan hệ của mình, cả với những người mà chúng ta tương tác và với chính bản thân mình, và tôi không nghĩ rằng điều này được thảo luận đủ. Có một nhà lão học tên là Carl Pilmer đã viết một cuốn sách tuyệt vời có tên là “30 Bài Học Để Sống” và những gì ông đã làm là phỏng vấn khoảng 100 người sống trăm tuổi và ông chỉ đơn giản hỏi, “Hãy kể cho tôi về cuộc sống của bạn, bạn có lời khuyên nào cho chúng tôi không?”
    Trong cuốn sách của ông có một phần nói về tiền bạc và ông nói rằng trong số 1.000 người mà ông đã phỏng vấn, không một ai trong số họ khi nhìn lại cuộc đời đã nói, “Tôi ước gì tôi kiếm được nhiều tiền hơn,” không ai cả nhưng gần như tất cả họ đều nói, “Tôi ước gì tôi dành nhiều thời gian hơn cho con cái, tôi ước gì tôi đối xử tốt hơn với mọi người, tôi ước gì tôi dành nhiều thời gian hơn cho bạn bè, gia đình của mình,” điều đó là phổ quát nhưng việc kiếm thêm tiền thì không có trong đó chút nào.
    Điều đó đã gây ấn tượng với tôi. Và như bạn đã chỉ ra, tuy nhiên, việc kiếm tiền cho phép có cơ hội dành thời gian với con cái và những người thân yêu ở mọi loại hình. Nó có thể như vậy nhưng tôi nghĩ có rất nhiều người mà điều đó ngược lại. Nếu bạn là một đối tác tại một công ty luật, bạn đang kiếm được rất nhiều tiền. Chúc mừng, tuyệt vời. Nếu bạn lái một chiếc xe đẹp và sống trong một ngôi nhà lớn, bạn cũng có thể đang làm việc 100 giờ mỗi tuần. Và những điều có thể làm đầy tâm hồn bạn thì khác nhau với mỗi người. Điều này không phải là phổ quát nhưng những gì thực sự có thể làm bạn hạnh phúc như dành thời gian với bạn bè, gia đình, tập thể dục, ngủ muộn thì không có sẵn cho bạn.
    Vì vậy, đó là lý do tại sao nó là độc lập cộng với mục đích. Và tôi nghĩ có rất nhiều người kiếm hàng triệu đô la mỗi năm nhưng không có chút độc lập nào. Họ hoàn toàn bị ràng buộc bởi những ý thích của sếp, công việc của họ, của nhà tuyển dụng. Họ có thể yêu thích điều đó. Tôi không nói rằng bạn không nên làm như vậy nhưng họ hoàn toàn không có độc lập.
    Tôi nghĩ có những tỷ phú không có sự độc lập vì họ bị ràng buộc vào việc phải làm những điều mà họ không thích. Và tôi nghĩ rằng nhiều người sẽ phát điên trong tình huống đó vì họ nghĩ, tôi kiếm được 5 triệu đô la một năm nhưng điều đó không làm tôi hạnh phúc hơn. Thực tế là, điều làm bạn hạnh phúc hơn chính là sự độc lập và bạn đang đẩy mình ra xa khỏi điều đó. Bạn có thể độc lập hơn khi bạn 15 tuổi và không có tiền so với khi bạn 40 tuổi kiếm hàng triệu đô la mỗi năm.
    Vì vậy, trong một thế giới lý tưởng, điều mà tất nhiên không tồn tại, người ta sẽ tìm thấy một nghề nghiệp hoặc một sở thích mà họ cảm thấy thực sự có ý nghĩa, sẽ làm việc rất, rất chăm chỉ, sẽ kiếm đủ tiền để sau đó, tôi đoán, nghỉ hưu và dành thời gian không có cấu trúc với những người mà bạn yêu thương và sau đó đơn giản là ngừng làm việc trong mô hình này mà rõ ràng là một mô hình nhân tạo mà tôi đang tạo ra ở đây vì có vẻ như sau một thời điểm nhất định, miễn là bạn kiếm được số tiền đó thông qua một nỗ lực mà bạn cảm thấy có ý nghĩa, có thể với những người mà bạn thích hoặc thậm chí nếu không phải vậy, bạn vẫn thấy nó có ý nghĩa, bạn kiếm được số tiền đó, thì có vẻ như mọi thứ đều xoay quanh các tương tác giữa con người vào thời điểm đó.
    Và điều đúng là kịch bản đó, kịch bản mơ ước đó, có thể đúng với 1% số người mà họ có thể kiếm đủ tiền để nghỉ hưu trẻ và sau đó theo đuổi bất cứ điều gì họ muốn. Có một doanh nhân tên là Felix Dennis, người đã viết một cuốn sách nhiều năm trước có tên là “Cách để trở nên giàu có” và trong cuốn sách đó có một câu nói. Ông ấy nói, vào thời điểm đó có thể ông đã ở độ tuổi 70 và có giá trị khoảng một tỷ đô la, cái gì đó như vậy. Ông ấy nói, nếu tôi biết những gì tôi biết bây giờ và có thể sống lại cuộc đời, tôi sẽ kiếm càng nhiều tiền càng tốt, nghỉ hưu ở tuổi 35 và trồng cây và viết thơ. Và ông ấy nói, nhìn lại, đó là điều tôi nên làm, nhưng hãy để đó sang một bên, tất nhiên không phải ai cũng có thể làm như vậy. Ông ấy đã làm gì? Ông ấy tiếp tục làm việc. Ông ấy tiếp tục làm việc. Dù ông ấy không cần thêm tiền. Chắc chắn rồi.
    Điều này thật thú vị vì những người đạt được mức độ giàu có cao ở độ tuổi trẻ dường như vẫn tiếp tục tiến bước và chúng ta có thể đưa ra mọi loại giả định về lý do tại sao họ lại làm như vậy.
    Sự kỳ vọng từ người khác rằng cái tôi của họ, theo nghĩa đen là cảm giác về bản thân họ theo một cách nào đó hoặc có thể hoàn toàn, gắn liền với cảm giác rằng họ vẫn đang theo đuổi, rằng việc từ bỏ vào thời điểm đó là một sự thất bại.
    Ý tôi là, chúng ta có thể suy đoán cả ngày, nhưng những gì mà người đàn ông tên Felix này nói thực sự rất đúng. Dường như một khi mọi người đạt đến một con số nào đó và đối với mỗi người, con số đó sẽ khác nhau. Nó sẽ không phải là một tỷ đô la cho tất cả mọi người.
    Khi họ có đủ tài nguyên cho bản thân và những người họ cần chăm sóc, có thể thêm một chút nữa như một khoản đệm, thì việc tiếp tục trên con đường đó trở nên vô nghĩa. Tôi nghĩ có rất nhiều người. Tôi nghĩ bạn là một trong số họ và tôi cũng là một trong số họ, những người thích những gì họ làm.
    Nếu bạn và tôi đạt đến một điểm mà chúng tôi hoàn toàn độc lập về tài chính, tất cả số tiền mà chúng tôi cần cho phần còn lại của cuộc đời, tôi vẫn sẽ là một nhà văn. Bạn vẫn sẽ làm nghiên cứu của bạn vì chúng ta thích nó.
    Chắc chắn rồi. Tôi yêu việc học. Tôi yêu việc học. Không chỉ đơn giản là, đúng không. Thực sự, nếu bạn là kiểu người nói, “Khi tôi đạt đến con số của mình, tôi sẽ dừng lại,” thì có lẽ bạn không yêu công việc của mình chút nào. Gần như theo định nghĩa, bạn không yêu nó.
    Tuy nhiên, điều nguy hiểm là khi tiền bạc trở thành một phần trong bản sắc của bạn. Tôi thích làm nhà văn. Tôi thích quá trình viết. Nếu tôi nói, “Tôi phải tiếp tục viết sách vì tôi cần kiếm thêm tiền, tôi phải có giá trị tài sản ròng cao hơn,” đặc biệt nếu tôi đã vượt qua điểm chăm sóc gia đình mình, thì vào thời điểm đó, tôi nghĩ tiền bạc thực sự giống như một gánh nặng.
    Nó là một tài sản tài chính và một gánh nặng tâm lý. Nó đang kiểm soát những gì bạn đang làm trong cuộc sống. Nếu bạn nói, “Tôi phải có nhiều hơn,” nếu có bất cứ điều gì trong cuộc sống mà bạn…
    như, “Tôi phải có nhiều hơn,” và ngay cả khi tôi có nhiều hơn, điểm thỏa mãn của tôi lại tăng lên
    và tăng lên.
    Điều đó là gì?
    Đó là một cơn nghiện.
    Nó đang kiểm soát bạn vào lúc đó.
    Có rất nhiều người mà tiền bạc là một tài sản tài chính và một gánh nặng tâm lý.
    Tôi nghĩ điều đó thực sự đúng với một số người giàu nhất trong xã hội.
    Nó phát triển theo cấp số nhân theo thời gian.
    Càng trở nên giàu có, bạn càng nghiện việc có nhiều hơn.
    Trong bối cảnh của tất cả những gì chúng ta đã nói cho đến nay là sinh học của phần thưởng dopamine.
    Dopamine, tất nhiên, là một phân tử mà mọi người liên kết với phần thưởng, nhưng thực sự
    nó liên quan đến việc theo đuổi phần thưởng.
    Nó liên quan đến việc có nhiều hơn.
    Và không phải ngẫu nhiên khi dopamine tham gia vào việc tạo ra chuyển động
    trong cơ thể.
    Đó là lý do tại sao những người mắc bệnh Parkinson, những người thiếu dopamine, không thể tạo ra chuyển động,
    và nó cũng liên quan đến việc tạo ra chuyển động nhận thức và theo đuổi, chú ý đến những điều.
    Có một ý tưởng mà tôi đã thúc đẩy trong vài năm qua, bao quát một tài liệu lớn về dopamine, nói rằng nghiện là sự thu hẹp tiến bộ của
    những điều mang lại cho bạn niềm vui, nhưng định nghĩa của bạn thực sự tốt hơn nhiều, tôi nhận ra.
    Nghiện là sự thu hẹp tiến bộ của những điều mang lại cho bạn niềm vui và/hoặc sự an toàn,
    hoặc cảm giác an toàn.
    Ở đây chúng ta không nói về việc kiếm nhiều tiền hơn để tận hưởng mọi thứ hơn.
    Chúng ta đang nói về việc kiếm nhiều tiền hơn để tránh cảm giác rằng nỗi đau đang đến, hoặc rằng chúng ta
    đang dễ bị tổn thương.
    Đối với nhiều người, nỗi đau đó là nỗi đau xã hội, rằng họ sẽ không leo lên đủ cao
    trên nấc thang xã hội, rằng bạn bè của họ kiếm được nhiều hơn họ, rằng hàng xóm của họ
    có một ngôi nhà lớn hơn, bất cứ điều gì có thể xảy ra.
    Đó là nỗi đau mà họ đang cố gắng tránh.
    Đó là một trò chơi không thể thắng, vì, thật may mắn, có rất nhiều người rất giàu
    trên thế giới này, và không quan trọng bạn kiếm được bao nhiêu tiền, luôn có ai đó
    Có những người ngoài kia kiếm được nhiều hơn, sống tốt hơn, có một ngôi nhà lớn hơn và một chiếc xe đẹp hơn. Điều đó luôn đúng. Nếu bạn đang đi trên con đường “Tôi cần kiếm nhiều hơn để leo lên bậc thang để có nhiều hơn, để kiếm nhiều hơn người khác,” thì đó là một trò chơi mà bạn không thể thắng. Tôi nghĩ rằng trò chơi so sánh này cũng tăng lên khi bạn trở nên giàu có hơn. Những tỷ phú có khả năng so sánh bản thân với những tỷ phú khác nhiều hơn là công nhân nhận mức lương tối thiểu so sánh với người kiếm được 10 đô la một giờ hay bất cứ điều gì. Bạn có khả năng so sánh lối sống của mình càng nhiều khi bạn trở nên giàu có hơn. Vì việc so sánh với người khác mang lại cho bạn cảm giác không đủ, có một sự mỉa mai ở đây. Thật khó để hiểu và chấp nhận điều đó, nhưng một trong những người cảm thấy không an toàn về tiền bạc nhất mà bạn sẽ gặp là những người giàu có nhất mà bạn sẽ gặp, những người sống trong một biệt thự 15.000 bộ vuông. Vâng, nhưng anh ta có một biệt thự 17.000 bộ vuông. Những điều mà người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến lại tiêu tốn cuộc sống của họ. Một lần nữa, đó là điểm mà tiền bạc giống như một món nợ tâm lý. Nó là một gánh nặng tâm lý. Nó kiểm soát … Nó trở thành một phần không thể thiếu trong danh tính của họ. Họ thức dậy vào buổi sáng và nhìn vào gương và thấy một người kiếm tiền. Đó là danh tính của họ. Bạn là ai? Tiền. Đó là lúc quá trình theo đuổi tiền bạc của bạn trở thành một trở ngại cho hạnh phúc của bạn theo thời gian. Bạn không sử dụng nó như một công cụ để sống một cuộc sống tốt hơn. Sử dụng nó như một thước đo để so sánh bản thân với người khác. Tôi tin rằng tất cả các hình thức nghiện, tất cả các hình thức nghiện đều căn bản là nỗi sợ cái chết. Chúng là cách thu hẹp nhận thức về thời gian của chúng ta để chúng ta theo đuổi một cái gì đó và đối với những người có thể đặt nghiện của họ vào công việc, nó có phản hồi là “chức năng” thay vì không chức năng.
    Điều này cũng đúng với những người luôn tìm kiếm giải thưởng trong nghề nghiệp của họ. Ý tôi là, có những nghề nghiệp, bao gồm cả học thuật, nhưng cũng có những nghề khác mà mọi người liên tục trao giải thưởng cho nhau và điều đó tạo ra ảo tưởng về sự tiến bộ khi thực tế có rất nhiều điều đang diễn ra.
    Bây giờ, những người này thường có gia đình và mối quan hệ khá lành mạnh, vì vậy họ không loại trừ lẫn nhau. Nhưng tôi biết một vài tỷ phú, không nhiều, nhưng tôi biết một số người rất hạnh phúc, họ thường là những người vẫn đang làm việc và theo đuổi những điều mới mẻ, những người học hỏi say mê.
    Nhưng có lẽ do công việc mà tôi làm, tập trung vào khoa học, nhưng cũng là sức khỏe, những tỷ phú hiện đại mà tôi biết dường như rất chú trọng không chỉ vào việc kiếm tiền mà còn cố gắng đảm bảo vị trí của họ trên hành tinh này trong một thời gian dài. Không phải thông qua di sản, mặc dù tôi nghĩ nhiều người trong số họ thích cung cấp cho các thế hệ tiếp theo trong gia đình họ, chắc chắn.
    Không phải bằng cách đặt tên của họ lên các tòa nhà nữa, điều này từng là cách mà người ta làm, mà thay vào đó là cố gắng đảm bảo tình trạng sức khỏe của họ, vì điều duy nhất mà tiền có thể mua được là chăm sóc sức khỏe tốt hơn, nhưng tiền không thể mua thêm năm tháng cuộc đời của bạn, ngoại trừ những điều mà bạn sẵn sàng không làm và làm theo hành vi.
    Bạn vẫn phải tập thể dục, bạn vẫn phải ngủ đủ giấc, bạn phải tránh một số điều nhất định và vì vậy những tỷ phú hiện đại thường nói về những gì họ đang làm cho sức khỏe của họ thay vì du thuyền, xe hơi, v.v. Điều này giờ đây đã trở thành một loại chỉ số để so sánh.
    Hồ sơ máu trở thành một điểm để khoe khoang cho mọi người. Thật thú vị. Có lẽ nếu bạn nhìn lại khoảng 50 hoặc thậm chí 100 năm trước và xa hơn nữa, những người giàu có hơn thì ít làm lao động chân tay hơn. Bây giờ họ đang làm nhiều lao động chân tay hơn để cố gắng sống lâu hơn.
    Bạn nghĩ gì về mối quan hệ giữa sức khỏe thể chất và tiền bạc? Rõ ràng, có một điểm cân bằng ở đó, nhưng không có viên thuốc nào mà mọi người có thể mua để sống lâu hơn.
    Tôi nhìn nhận điều này theo hướng tiêu cực của những người làm việc cực kỳ vất vả để kiếm tiền đến mức ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất của họ, và điều đó là vô cùng phổ biến. Đó là một hình thức nợ khác mà bạn có thể dễ dàng đo lường giá trị tài sản ròng và thu nhập của mình. Bạn có thể gán một con số cho nó, rất dễ để đo lường.
    Việc đo lường sức khỏe của bạn thì khó hơn nhiều, và tôi nghĩ rằng dễ dàng hơn cho mọi người nói, “Vâng, tôi chỉ ngủ năm giờ tối nay và tôi đang trong cuộc ly hôn thứ ba và tôi thừa cân, nhưng năm nay tôi kiếm được rất nhiều tiền,” vì một điều rất dễ đo lường và những điều kia thì khó hơn nhiều.
    Hạnh phúc của bạn, sức khỏe của bạn, một điều thì khó đo lường hơn. Tôi cũng nghĩ rằng nếu bạn rất giàu, đặc biệt là những người rất, rất giàu, bạn sẽ quen với việc, “Tôi có thể búng tay và thực sự có được bất cứ thứ gì, một chiếc máy bay Gulfstream, một biệt thự, bất cứ thứ gì. Tôi có thể có nó ngay bây giờ,” nhưng sức khỏe giống như điều cuối cùng khó nắm bắt mà nhìn chung bạn không thể mua được, và tôi nghĩ điều đó khiến nhiều người phát điên, và đó là lý do nếu bạn có thể có bất cứ thứ gì trên thế giới bằng cách búng tay và có được nó, thì cuối cùng bạn sẽ hướng tới điều mà bạn không có, đó là sự bất tử, và tôi nghĩ có một lịch sử dài về điều đó quay trở lại với những người như Robert Barron, John D. Rockefeller đã bị ám ảnh với điều đó, Andrew Carnegie cũng bị ám ảnh với điều đó.
    Nếu bạn có thể có mọi thứ vật chất trên thế giới, bạn vẫn sẽ có khát khao, và những người bình thường có thể ngồi lại và mơ mộng và nói, “Một ngày nào đó tôi sẽ có một biệt thự. Chúng tôi thậm chí không có một biệt thự. Một ngày nào đó tôi sẽ có một ngôi nhà của riêng mình. Tôi sẽ có một chiếc xe. Tôi sẽ gửi con tôi vào đại học.” Ai cũng muốn mơ mộng.
    Vì vậy, nếu tất cả những điều đó là điều hiển nhiên, bạn có tất cả tiền bạc mà bạn có thể chi tiêu, bạn vẫn muốn mơ mộng.
    Vậy bạn mơ về điều gì?
    Tất cả đều liên quan đến chất lượng và tôi nghĩ rằng điều đó đã đúng trong một khoảng thời gian rất dài.
    Điều thú vị là có một nhà sử học đã nhìn lại về tầng lớp quý tộc Anh.
    Ông đã thu thập rất nhiều dữ liệu về thời gian sống của mọi người ở các điểm khác nhau trong nền kinh tế Vương quốc Anh và những gì ông phát hiện là cho đến khoảng năm 1750, những thành viên giàu có nhất của Vương quốc Anh lại có tuổi thọ ngắn nhất.
    Những người nghèo nhất lại là một trong những người sống lâu nhất và ông đã đào sâu vào điều này.
    Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
    Những người giàu có chết nhanh nhất.
    Và những gì ông tìm thấy là những người giàu có là những người duy nhất có thể chi trả cho tất cả các loại thuốc giả và những bác sĩ giả mạo chỉ đang đầu độc họ.
    Họ đã bị đầu độc vào thời điểm mà chúng ta chưa biết gì về y học.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng ý tưởng “Tôi muốn có một cuộc sống tốt hơn và tôi nên có thể mua được điều đó” có một lịch sử dài về việc phản tác dụng đối với mọi người.
    Có rất nhiều sự phấn khích ngay bây giờ về tế bào gốc và các phương pháp điều trị hiện chưa có sẵn ở Hoa Kỳ nhưng có sẵn ở nước ngoài và tôi thường được hỏi về những điều này.
    Hầu hết trong số đó chưa được FDA phê duyệt.
    Một số trong số đó có thể sẽ không bao giờ được FDA phê duyệt.
    Chúng ta có thể sẽ nói về tế bào gốc vào một thời điểm khác.
    Bạn có nghĩ rằng bạn thấy điều này không, nơi những người giàu có nhất đang chi tiền cho các phương pháp điều trị mà bạn biết là sẽ không hiệu quả hoặc rất đáng nghi ngờ?
    Có.
    Mọi lúc.
    Và sau đó có thể phản tác dụng với bạn, điều đó có thể khiến bạn kém khỏe mạnh hơn.
    Ôi, hoàn toàn đúng.
    Ý tôi là, tôi chỉ muốn chỉ ra rằng, tôi không có gì chống lại các liệu pháp tế bào gốc.
    Tôi nghĩ chúng có tiềm năng lớn.
    Nhưng có một câu chuyện có thật về một phòng khám tế bào gốc ở Florida trước khi FDA can thiệp, đã tiêm tế bào gốc vào mắt của những người giàu có có khả năng chi trả cho phương pháp điều trị.
    Những người này có một số dấu hiệu cho bệnh thoái hóa điểm vàng và những vấn đề khác có thể gây ra.
    mù và đoán xem điều gì đã xảy ra với những người này?
    Họ đều bị mù.
    Điều đó đã khiến các liệu pháp tế bào gốc bị dừng lại ở nước này.
    Nhiều người đang nhận các liệu pháp tế bào gốc và những thứ liên quan từ nước ngoài.
    Họ trở về và họ đi bộ, nói chuyện.
    Và họ gọi cho tôi và hỏi tôi nghĩ gì và tôi có rất nhiều suy nghĩ.
    Ý tôi là, tôi nghĩ rằng những điều cơ bản về tuổi thọ là rõ ràng.
    Ý tôi là, bạn muốn tránh chấn thương đầu và các chất độc hại trong môi trường.
    Những điều đó là có thật.
    Và nếu bạn có một số đột biến nhất định như đột biến BRCA, bạn cần phải cẩn thận hơn về
    ung thư và tránh hút thuốc.
    Tất cả những thứ đó, đúng không?
    Rượu hóa ra là có khả năng gây ung thư và những thứ tương tự.
    Nhưng sau đó là hoạt động thể chất, dinh dưỡng, kết nối xã hội, giấc ngủ, ánh sáng mặt trời, tất cả những thứ mà tôi đã nói trong podcast này và những người khác cũng nói đến.
    Nhưng đúng là, những người rất giàu đang tìm kiếm lợi thế để sống lâu hơn.
    Và đúng là khi bạn bắt đầu kết hợp tất cả những điều cơ bản về những điều nên và không nên, tất cả các hành vi, và sau đó bạn bắt đầu bổ sung thêm một vài điều khác, bạn có cảm giác về sức sống nhiều hơn, điều đó gợi ý rằng họ có thể sống lâu hơn, nhưng chúng ta vẫn chưa biết.
    Chúng ta vẫn chưa biết.
    Ngoại trừ việc tập thể dục mà chúng ta hoàn toàn biết có thể làm tăng mật độ ti thể, mang lại cho mọi người nhiều năng lượng và sức sống, v.v., hầu hết những điều này vẫn là một dấu hỏi lớn.
    Thấy không, tôi có thể thấy một người rất giàu sử dụng tiền của họ nếu bạn rất ốm và bạn có một loại ung thư hiếm để ném mọi thứ vào đó.
    Mỗi bác sĩ xuất sắc.
    Đúng.
    Những liệu pháp triệu đô, thì không hoàn toàn.
    Nhưng tôi nghĩ rằng đó là một vấn đề khác nếu bạn đã khá khỏe mạnh để nói, “Tôi sẽ ném tiền của mình vào việc cố gắng trở nên bất tử hoặc gần như vậy,” bất cứ điều gì có thể.
    Đó là một điều khác.
    Tôi hoàn toàn đồng ý.
    Và tôi nghĩ điều chúng ta đang nói ở đây là bạn đã nói nó khá nhanh, nhưng tôi muốn nhấn mạnh điều này vì tôi nghĩ nó thực sự quan trọng rằng ngay cả những người có hàng tỷ đô la vẫn có một cảm giác khao khát về điều gì đó thiếu thốn hoặc điều gì đó mà họ không có. Và trong một số trường hợp, đó là yếu tố duy trì cho sự hạnh phúc của họ. Bạn nói rằng việc theo đuổi cũng là điều tốt. Đúng vậy. Có thể điều đó cũng liên quan đến dopamine, đúng không? Chúng ta luôn muốn nhiều hơn. Đó là sự theo đuổi cái nhiều hơn. Và nếu bạn đủ giàu có để có mọi thứ, bạn vẫn có một phần trong não của mình nói rằng, “Đúng vậy, nhưng tôi muốn nhiều hơn. Tôi muốn nhiều hơn. Tôi muốn nhiều hơn.” Và nếu bạn đã khai thác hết phần vật chất của thế giới, phần vật chất của thế giới, và hãy để sang một bên những người tỷ phú, ngay cả những gia đình Mỹ bình thường, sở hữu một ngôi nhà khiêm tốn, sở hữu một chiếc xe hoạt động tốt, sở hữu những bộ quần áo đẹp, sẽ gửi con cái họ đến một trường công lập. Theo nhiều định nghĩa lịch sử, họ có mọi thứ, họ có mọi thứ mà bạn cần. Nhưng bạn luôn khao khát nhiều hơn. Luôn luôn có sự theo đuổi, “Vậy còn điều gì khác mà tôi không có?” Và tôi nghĩ điều bạn muốn hơn bất cứ điều gì trong cuộc sống là điều bạn muốn và không thể có. Đó là điều mà bạn sẽ theo đuổi bằng tất cả nỗ lực của mình, là điều mà bạn muốn và không thể có. Và tôi nghĩ đó là nơi sức khỏe đến với nhiều người trong số này. Miễn là bạn nghĩ rằng có khả năng bạn có thể đạt được nó. Mạch dopamine thích điều đó, bạn muốn những gì bạn cảm thấy chỉ nằm ngoài tầm với của bạn, nhưng có thể đạt được. Ý tôi là, đó là lý do tại sao mọi người ném nhiều tiền vào cờ bạc. Nhưng có lẽ với mạng xã hội, nó khiến mọi thứ dường như gần như bất cứ điều gì cũng nằm trong tầm với của bạn, vì trước đây, trước khi có mạng xã hội, cái nhìn của bạn về thế giới chủ yếu là hàng xóm, đồng nghiệp và anh chị em của bạn. Và bây giờ cái nhìn của mọi người về thế giới là một đoạn phim nổi bật được chọn lọc từ những sự kiện cực đoan nhất trên thế giới.
    Nếu bạn là một thiếu niên 15 tuổi đang lướt Instagram, thì những gì nằm trong tầm với của bạn, những gì trông có vẻ trong tầm với là một chiếc Ferrari, một chiếc máy bay riêng và một biệt thự theo cách mà không tồn tại khi bạn và tôi còn nhỏ, và tôi nghĩ điều đó làm cho mức độ khát vọng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
    Có những ví dụ thực tế về những người đã từ tay trắng trở nên cực kỳ nổi tiếng hoặc giàu có, v.v. Tôi có thể nói rằng khoảng một lần mỗi tháng, có ai đó đến gần tôi và nói: “Chỉ cần chờ xem, một ngày nào đó, tôi sẽ có podcast hàng đầu thế giới về chủ đề nào đó.” Họ đang cố gắng gieo mầm cho điều mà họ đã thấy trên mạng xã hội, đó là những ví dụ về những người, trước đây được gọi là từ nghèo khó đến giàu có, nhưng có những điểm tương đồng trong các vũ trụ khác nhau.
    Có một nhạc sĩ nổi tiếng, tôi nghĩ tên anh ấy là Ed Sheeran, người mà vẫn có một video từ sớm nói rằng anh ấy biết mình sẽ thành công. Nếu bạn xem tài liệu về Conor McGregor, thật tuyệt vời. Tôi nghĩ nó có tên là Notorious trên Netflix, ngay cả khi mọi người không quan tâm đến MMA, họ cũng nên xem ít nhất phần đầu tiên. Anh ấy đã tự quay video từ rất sớm, và anh ấy đã đưa ra dự đoán rằng mình sẽ trở thành nhà vô địch thế giới, và sau đó anh ấy đã trở thành nhà vô địch thế giới, đúng không?
    Đây là một giai thoại tuyệt vời mà Kanye West đã từng luyện tập bài phát biểu nhận giải Grammy của mình khi anh ấy đi bộ đến tàu điện vì không đủ tiền mua xe. Khi anh ấy hoàn toàn là một người vô danh, anh ấy đã luyện tập bài phát biểu nhận giải Grammy của mình với sự tham vọng tuyệt đối về nơi mà mình sẽ đến.
    Và tôi không biết giai thoại này có đúng không, nhưng có một giai thoại mà tôi nghe nói rằng Matt Damon và Ben Affleck đã luyện tập bài phát biểu nhận giải Oscar của họ trong sân trường khi họ còn nhỏ, và sau đó họ đã phát biểu và cười về điều đó. Tôi lớn lên với việc trượt ván, vì vậy khi tôi mới bắt đầu, những cái tên như Tony Hawk, Mike McGill và Steve Caballero là những cái tên nổi bật vào thời điểm đó, đúng không?
    Khoảng cách giữa chúng tôi và họ thật sự rất lớn.
    Khi tôi là sinh viên năm ba trung học, người bạn thân nhất của tôi lúc đó, Paul Zouane, đã gửi một băng video của mình đến một công ty có tên là Planet Earth.
    Anh ấy đã được tài trợ.
    Ngay sau đó, chúng tôi có mặt ở cửa hàng, xem anh ấy trượt ván, và chỉ trong một hoặc hai năm, anh ấy đã có mẫu giày chuyên nghiệp riêng.
    Tôi nghĩ rằng mạng xã hội không chỉ mang đến cho chúng ta cảm nhận về những gì đang diễn ra, mà còn cung cấp cho chúng ta những ví dụ rõ ràng về những người đã từ hoàn toàn vô danh trở nên cực kỳ nổi tiếng.
    Chỉ trong năm ngoái, có một cô gái được gọi là Hawk, đã được phỏng vấn bên ngoài một quán bar hay gì đó.
    Cô ấy có một podcast rất nổi tiếng.
    Cô ấy có nhà tài trợ.
    Cô ấy được biết đến.
    Thực sự đã trở thành một trong những người nổi tiếng nhất trong nước.
    Đúng vậy. Và bây giờ cô ấy có một nguồn thu nhập tài chính từ podcast của mình.
    Điều này tạo ra một ý tưởng trong tâm trí mọi người hoặc khả năng, dù có xa vời, rằng nếu ai đó đặt một chiếc camera trước mặt bạn, chỉ với một điều bạn nói, bạn có thể đột nhiên trở thành một người nổi tiếng quốc tế và có khả năng từ “rách rưới” trở thành “giàu có”.
    Nếu bạn nhìn vào các nghiên cứu, khi bạn hỏi thanh thiếu niên, nghề nghiệp mà bạn thích là gì? Bạn muốn trở thành gì khi lớn lên?
    Trước đây, đó là phi hành gia, bác sĩ, doanh nhân.
    Bây giờ, “người có ảnh hưởng” là điều mà mọi người muốn trở thành, rõ ràng là như vậy.
    Có vẻ như đó là con đường nhanh nhất đến danh tiếng và sự giàu có, và đối với nhiều người, đúng là như vậy.
    Chị dâu của tôi là một giáo viên mẫu giáo.
    Cô ấy có một cô bé trong lớp có hơn một triệu người theo dõi trên YouTube khi còn là học sinh mẫu giáo.
    Điều đó không tồn tại khi bạn và tôi còn nhỏ, hoặc nếu có thì rất hiếm.
    Nhưng bây giờ có đủ người biết đến những câu chuyện như vậy, ngay cả khi chỉ có một vài người, đủ để mang lại cho bạn cảm giác hy vọng rằng, nếu họ có thể làm được, tôi cũng có thể làm được.
    Vậy thì, tôi muốn nói với tất cả mọi người rằng nếu bạn nghĩ rằng danh tiếng là điều bạn muốn, thì danh tiếng…
    Hạn chế tự do của bạn, nó không tăng cường tự do của bạn. Có một câu nói hay từ Neval, nơi ông nói: “Điều bạn muốn là trở nên giàu có và vô danh.” Đó là điểm ngọt ngào mà bạn muốn đạt được. Ngược lại, bạn nghèo và nổi tiếng. Và đó là vị trí khó khăn nhất để ở. Nhưng nếu bạn có thể trở nên giàu có và vô danh, bởi vì tôi nghĩ có một khái niệm rất quan trọng liên quan đến tiền mà tôi gọi là nợ xã hội, đó là khi tiền bạn có ảnh hưởng, nó thay đổi cách người khác nghĩ về bạn, và thậm chí có thể là cách bạn nghĩ về chính mình. Và bạn có thể đo lường tài sản của mình. Thực ra đó không phải là nợ. Nó không giống như nợ mà bạn phải trả cho ngân hàng, nhưng nó thực sự là một khoản nợ theo nghĩa là nó là một cái neo cho hạnh phúc của bạn mà bạn phải trả lại. Và nổi tiếng là khoản nợ xã hội tối thượng. Đối với nhiều người, khoản nợ xã hội từ sự nổi tiếng của họ nhiều hơn số tiền mà họ kiếm được từ những gì đã khiến họ nổi tiếng ngay từ đầu. Và có một giai thoại từ Tiger Woods, nơi ông nói: “Ông yêu thích lặn biển vì khi ông ở 100 feet dưới đại dương, đó là thời điểm duy nhất trên thế giới mà mọi người không chụp ảnh ông, không hỏi ông điều gì và không nhìn chằm chằm vào ông.” Như vậy, điều đó thật tệ. Không phải là bạn có nhiều sự đồng cảm với một người như vậy, nhưng điều đó thật sự tệ. Bạn có thể đo lường giá trị tài sản ròng của ông rất nhanh. Giá trị tài sản ròng của bạn là gì? Chỉ cần cho tôi thấy con số. Bạn có thể đo lường trách nhiệm cảm thấy như bạn không có sự riêng tư trừ khi bạn đang lặn biển. Đó là một điều khó khăn. Và ở nhiều mức độ khác nhau, nhiều người có điều đó, ngay cả khi bạn đang kiếm một khoản thu nhập khiêm tốn. Và đột nhiên, bạn bè, gia đình của bạn bắt đầu nói: “Này, tôi nghe nói bạn được tăng lương. Tôi cũng có thể cần một chút.” Đó là một khoản nợ xã hội. Họ muốn bạn trả tiền bữa tối và những thứ tương tự. Và tất nhiên, có thể bạn vui lòng làm điều đó. Bạn vui lòng chia sẻ, nhưng đừng giả vờ rằng không có một chút nợ xã hội và trách nhiệm nào đi kèm với mỗi khoản thu nhập thêm mà bạn có.
    Ý tôi là, rất nhiều mạng xã hội, theo định nghĩa, về số lượng người theo dõi được hiển thị, v.v., số lượng lượt thích và bình luận được hiển thị được thiết kế để thiết lập những chỉ số so sánh này.
    Đúng vậy, những bộ óc thông minh nhất của thế hệ này làm việc tại Facebook, Instagram và Twitter để tìm ra cách tạo ra cảm giác thiếu thốn (FOMO), cách tạo ra một chút dopamine nhiều hơn.
    Và họ rất giỏi trong việc đó.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function.
    Gần đây tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất về xét nghiệm lab.
    Mặc dù tôi đã lâu là một người hâm mộ việc xét nghiệm máu, nhưng tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt nhằm có được cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng trao đổi chất, tình trạng vitamin và khoáng chất, và các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi.
    Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm chỉ số sinh học quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ hàng đầu về kết quả của bạn.
    Ví dụ, trong một trong những xét nghiệm đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu.
    Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi.
    Tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm.
    Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau xanh hơn và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi.
    Xét nghiệm lab toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và trong khi tôi đã thực hiện điều này trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém.
    Tôi đã rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là hoàn thành bài kiểm tra, cũng như độ toàn diện và tính khả thi của các bài kiểm tra, đến nỗi tôi gần đây đã gia nhập hội đồng tư vấn của họ, và tôi rất vui mừng vì họ đang tài trợ cho podcast này.
    Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho những người nghe của phòng thí nghiệm Huberman.
    Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
    Một điều mà tôi ước ai đó sẽ làm, có thể đã được làm rồi, là bạn đã đề cập trước đây rằng đây không phải là điều bình thường, nhưng tôi đoán đây là một điều khá phổ biến, đó là một bài viết sẽ xuất hiện và nói, “Năm điều mà mọi người nói trên giường bệnh,” và họ nhìn lại và nhắc đến rằng họ ước mình đã dành ít thời gian hơn cho công việc, họ ước mình đã dành nhiều thời gian hơn cho con cái, hoặc nhiều thời gian hơn với thiên nhiên, có thể.
    Có ai đó từng hỏi trực tiếp mọi người rằng những điều mà họ tự hào nhất là gì hoặc những điều mà họ thực sự cảm thấy mang lại cho họ ý nghĩa to lớn khi họ còn sống và khi họ sắp ra đi không? Bởi vì điều đó liên quan, nhưng nó có phần ngược lại với cùng một câu hỏi.
    Warren Buffett đã đề cập đến điều này một lần. Ông nói, “Một cách tốt để suy nghĩ về cuộc sống là,” nó có phần u ám, nhưng ông nói, “Hãy viết những gì bạn muốn bài điếu văn của bạn nói, và sau đó làm ngược lại để sống theo điều đó.”
    Trong tình huống đó, nếu bạn phải viết, bạn muốn bài điếu văn của bạn nói gì? Hầu hết mọi người sẽ nói, “Ôi, tôi hy vọng nó nói rằng Morgan là một người cha tốt. Anh ấy là một người chồng tốt. Anh ấy đã giúp đỡ cộng đồng của mình. Anh ấy được đồng nghiệp ngưỡng mộ.” Đó là điều tôi muốn nói, và đối với nhiều người, điều đó khác nhau với từng người, nhưng nó sẽ là điều gì đó như vậy.
    Lý do Buffett nói rằng điều này quan trọng là vì không ai đang viết bài điếu văn mà họ mong muốn lại nói, sẽ không bao gồm kích thước ngôi nhà của họ, bao nhiêu mã lực mà chiếc xe của họ có,
    Cách mà quần áo của họ đẹp như thế nào, bởi vì ai cũng biết điều đó không quan trọng.
    Giống như, quên đi ai đã nghĩ ra ý tưởng này.
    Có một điều giữa những phẩm chất trong sơ yếu lý lịch và những phẩm chất trong điếu văn.
    Đó là David Brooks.
    David Brooks đã nói điều đó.
    Cảm ơn bạn.
    Phẩm chất trong sơ yếu lý lịch là số tiền bạn kiếm được, bằng cấp của bạn, mọi thứ.
    Phẩm chất trong điếu văn là, ông ấy là một người cha tuyệt vời.
    Ông ấy là một người bạn tuyệt vời.
    Ông ấy đã giúp đỡ cộng đồng của mình.
    Ông ấy hài hước, và tôi nghĩ hầu hết mọi người thực sự khao khát có được những phẩm chất trong điếu văn, nhưng họ dành cả ngày để theo đuổi những phẩm chất trong sơ yếu lý lịch.
    Phẩm chất trong sơ yếu lý lịch có thể rất tuyệt.
    Tôi muốn có một nền giáo dục tốt.
    Tôi muốn có một thu nhập tốt, nhưng điều bạn thực sự đang cố gắng theo đuổi là sử dụng những thứ đó để đạt được nhiều phẩm chất trong sơ yếu lý lịch hơn vào cuối ngày.
    Tôi nghĩ nếu bạn suy nghĩ về điều đó qua lăng kính đó, nhiều điều trong số này trở nên rõ ràng.
    Đó là lý do tại sao, như tôi đã nói, đi nghỉ tuyệt vời với các con của tôi, nếu đó là 10, điều thực sự thú vị về điều đó là dành thời gian với chúng.
    Khi tôi tách biệt khỏi công việc, tôi không kiểm tra điện thoại của mình mỗi bảy giây.
    Tôi chỉ dành hàng giờ bên các con, dành cho chúng sự chú ý đầy đủ của tôi.
    Đó là điều làm tôi hạnh phúc.
    Cảnh biển thì tuyệt vời, mát mẻ, nhưng đó là điều làm tôi hạnh phúc, và tôi có thể làm điều đó ở nhà, phải không?
    Sự khác biệt giữa việc đi đến Maui như một phẩm chất trong sơ yếu lý lịch và dành thời gian với các con bạn như một phẩm chất trong điếu văn là gì?
    Tại sao bạn nghĩ rằng, mặc dù có lẽ tất cả chúng ta đã nghe rằng lãi suất kép là tuyệt vời, bạn bỏ vào, giả sử, một số tiền nhỏ hoặc vừa vào thậm chí chỉ một tài khoản tiết kiệm đang tích lũy một vài phần trăm, rất dễ dàng theo năm và với nền kinh tế, tất nhiên, hoặc vào thị trường, rằng theo thời gian, nếu bạn “đặt nó và quên nó”, chỉ cần để nó ở đó và đi xa, bạn có khả năng kiếm được X phần trăm theo thời gian, và bạn có thể nhìn vào biểu đồ, bạn có thể nhìn vào đường thẳng đi lên bên phải.
    Nó gần như luôn luôn là một đường thẳng nghiêng lên bên phải, và thậm chí chỉ cần cuộn qua và…
    Bạn thấy đấy, ở độ tuổi nào đó, tôi sẽ có một số tiền X, và giá trị đó thường rất cao so với tài sản hiện tại của một người. Ngay cả khi họ là sinh viên hoặc có rất ít tiền tiết kiệm, chúng ta đều nghe điều này, chúng ta có thể thấy điều đó, bạn có thể chạy các mô hình, điều đó gần như là điều hiển nhiên, nhưng mọi người vẫn không làm điều đó ngay cả khi họ có thu nhập để tiết kiệm. Có phải thật khó để chúng ta dự đoán trạng thái cảm xúc của mình và những điều mà chúng ta tích hợp về ý nghĩa và giá trị cuộc sống trong tương lai đến mức hầu hết mọi người chỉ không làm điều đó? Và bạn nghĩ lý do là gì? Ý tôi là, tôi không yêu cầu bạn phải đóng vai trò là nhà thần kinh sinh học ở đây, tôi nghĩ chúng ta đều đồng ý rằng nhận thức về thời gian là một điều phức tạp, nhưng bạn sẽ nghĩ rằng mọi người sẽ hiểu điều đó, nhưng chúng ta không hợp lý, hầu hết mọi người không hợp lý theo cách đó. Họ không tiết kiệm, họ không đầu tư, và họ không tính lãi kép, vì vậy họ kết thúc với số tiền ít hơn rất nhiều so với những gì họ có thể có và nhiều sự hối tiếc hơn. Vâng. Tôi nghĩ có hai cách để suy nghĩ về điều này. Một là bạn tôi, Michael Batten, tôi có thể diễn đạt theo cách này, anh ấy nói, “Nếu tôi hỏi bạn 8 cộng 8 cộng 8 cộng 8 là gì, bạn có thể tính toán trong năm giây, đó là một câu hỏi dễ. Nếu tôi hỏi 8 nhân 8 nhân 8 nhân 8 nhân 8 là gì, ngay cả khi bạn là một người mê toán, điều đó cũng quá khó. Bạn không thể tính toán được. Chúng ta không được lập trình để suy nghĩ theo cấp số nhân. Bạn chỉ không thể làm điều đó.” Và do đó, ngay cả khi bạn cho họ thấy những con số, ồ, hãy đầu tư một số tiền nhỏ, nghỉ hưu với một triệu đô la, tôi nghĩ điều đó quá phản trực giác đến mức hầu hết mọi người thấy điều đó và họ nghĩ, “Được rồi, điều đó không thực sự có vẻ đúng, không thực sự vượt qua được bài kiểm tra mùi, những con số có thể lớn đến mức nào, những con số có thể lớn nhanh đến mức nào.” Điều khác là nếu bạn nói với một người trẻ, “Này, bạn có 50 năm phía trước để đầu tư, điều đó thật tuyệt, thời gian đang đứng về phía bạn. Khi bạn 70 tuổi, bạn sẽ có 10 triệu đô la, 50 năm nữa có thể cũng giống như 10.000 năm nữa.”
    Bạn đang nói về những người không biết tối nay sẽ ăn gì cho bữa tối và bạn đang nói về việc, “Này, hãy nói về năm 2077.” Nó quá xa vời. Ngay cả khi đó là cách đúng để suy nghĩ về nó, thì đó cũng là một cách suy nghĩ khó khăn. Và nhận thức về thời gian, như bạn đã đề cập, rất khó khăn đối với mọi người. Nếu tôi nói, “Bạn sẽ bị đánh vào mặt trong 10 giây nữa,” thì đó là một nỗi sợ và bạn sẽ nói, “Ôi, tôi không muốn.” Nếu tôi nói, “Ai đó sẽ đánh bạn vào mặt 50 năm nữa,” thì tôi sẽ giải quyết khi đến lúc đó. Thật dễ dàng để đặt nó ra khỏi tầm mắt, ra khỏi tâm trí. Và điều khác là Warren Buffett đã nói rất nhiều về điều này. Ông ấy nói, thực ra là Charlie Munger đã nói điều này, ông ấy nói, “Khi dạy tài chính cho những người trẻ, mọi người hoặc hiểu ngay lập tức hoặc không bao giờ.” Ông ấy nói, “Một số người được lập trình để hiểu và một số người thì không, và đó luôn là như vậy.” Munger thường nói rằng, “Quy tắc sắt của toán học là chỉ có 1% người có thể nằm trong top 1%.” Và đó là lý do tại sao đối với nhiều người, vâng, bạn nên tiết kiệm và đầu tư trong 50 năm. Đừng giả vờ rằng điều đó dễ dàng hoặc rằng mọi người đều có khả năng tâm lý để làm điều đó. Một số người chắc chắn được lập trình như vậy. Tất nhiên, điều đó cũng đúng như với sức khỏe, trí thông minh và nhiều thứ khác. Vì vậy, tôi thực sự nghĩ rằng có một điều về giáo dục tài chính, chúng ta cần giúp mọi người hiểu những gì là khả thi. Nhưng tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ sống trong một thế giới mà mọi người đều hiểu và làm được điều đó. Thế giới đó chưa bao giờ tồn tại và tôi nghĩ sẽ không bao giờ tồn tại vì nó không phải là toán học. Nó không phải là bảng tính. Nó là hành vi. Và bây giờ chúng ta sống trong một thế giới mà chúng ta hiểu được những nguy hiểm của việc hút thuốc và thực phẩm chế biến cao và bất cứ điều gì khác có thể xảy ra. Nhưng ngay cả khi chúng ta biết điều đó, mọi người vẫn làm vì đó là hành vi. Nó không phải là trí thông minh. Vì vậy, việc cho mọi người thấy những con số và khiến họ thực hiện điều đó là một sự khác biệt lớn.
    Bạn có biết làm thế nào họ đã khiến mọi người ngừng hút thuốc, đặc biệt là giới trẻ không?
    Không phải bằng cách dọa họ về sức khỏe của mình.
    Hóa ra, chiến dịch hiệu quả nhất để khiến, đặc biệt là giới trẻ ngừng hút thuốc, là
    chiếm lấy sự nổi loạn vốn có của tuổi trẻ và hiển thị quảng cáo của những người giàu có, lớn tuổi trong những căn phòng đầy khói thuốc.
    Vì vậy, nó trở thành cuộc nổi loạn của chúng tôi, những người trẻ tuổi chống lại họ, thế hệ lớn tuổi đang cố gắng lấy tiền của chúng tôi.
    Nó không liên quan gì đến sức khỏe và nó thực sự đã có hiệu quả.
    Và tôi có những người bạn làm việc trong lĩnh vực này trong bối cảnh sức khỏe cộng đồng, liên quan đến tất cả các sáng kiến sức khỏe cộng đồng và cách hiệu quả để thay đổi hành vi con người liên quan đến sức khỏe là khuyến khích thẩm mỹ, khuyến khích nỗi sợ hãi hoặc chiếm lấy nỗi sợ chết, nhưng ngay cả nỗi sợ chết cũng không đủ so với việc chiếm lấy những xung đột giữa các thế hệ, hãy gọi chúng là như vậy.
    Vì vậy, tôi thấy điều đó thật thú vị.
    Chỉ là một ví dụ toán học về 8 cộng 8 cộng 8 cộng 8 so với 8 nhân 8 nhân 8 nhân 8 và bạn đã nói rằng bộ não con người không có khả năng suy nghĩ theo cấp số nhân hoặc bộ não của hầu hết mọi người không có khả năng suy nghĩ theo cấp số nhân.
    Tôi nghĩ rằng bạn đã chạm vào một điều gì đó thực sự quan trọng, dù có chủ ý hay không.
    Tôi không biết rằng hệ thống thưởng dopamine, vốn là đồng tiền cơ bản của việc theo đuổi và thưởng trên tất cả các thang thời gian, thật kỳ diệu, phải không?
    Một chất điều biến thần kinh và có những thứ khác tham gia điều chỉnh chất điều biến đó, nhưng một chất điều biến thần kinh tham gia vào việc theo đuổi phần thưởng trên tất cả các thang thời gian.
    Dù chúng ta có đang chơi, giả sử chúng ta đủ cạnh tranh để chơi một ván cờ vua hoặc cờ đam, dopamine đang thúc đẩy việc theo đuổi chiến thắng hoặc một bằng cử nhân bốn năm hoặc một bằng cử nhân tám năm hoặc lý do tại sao bạn muốn có thể con bạn thắng một trận bóng đá.
    Bây giờ bạn như một người thứ ba trong dopamine, đúng không?
    Nó diễn ra trên tất cả các thang thời gian, tất cả các kịch bản, thật đáng kinh ngạc và trên nhiều loài.
    Điều đó khiến tôi tự hỏi, và tôi sẽ phải hỏi một số đồng nghiệp của tôi, những người làm việc với các lịch trình thưởng dopamine để kiếm sống, liệu hệ thống thưởng dopamine thực sự có thể thực hiện toán học mũ hay không. Có thể nó không thể thực hiện toán học mũ. Có thể rằng việc theo đuổi nước, theo đuổi bạn tình, theo đuổi thức ăn, theo đuổi nơi trú ẩn, điều mà các mạch dopamine này đã phát triển dưới những ràng buộc đó, liệu chúng có khả năng thực hiện suy nghĩ theo cấp số nhân hay không. Hay nếu nó giống như bài kiểm tra kẹo dẻo, điều đã bị hiểu sai theo nhiều cách, nhưng nó giống như, vâng, bạn muốn có một cái ngay bây giờ hay hai cái trong tương lai? Tôi nghĩ rằng đối với nhiều người, có một số người mà họ được lập trình rất khác biệt cho điều này. Vì vậy, bạn nghe những câu chuyện về những người giàu có, những tỷ phú cũ. Khi họ 20 tuổi, họ sẽ không cắt tóc vì họ biết rằng việc cắt tóc 3 đô la đó sẽ tích lũy thành 100 đô la khi họ lớn lên. Họ đã được lập trình từ khi sinh ra để hiểu điều này và có một nhận thức rất dài về thời gian để thực hiện điều đó. Theo định nghĩa, đó là sự hiếm hoi. Hầu hết mọi người không như vậy. Và tôi không biết liệu họ có nên như vậy hay không. Tôi không biết liệu bạn có nên là kiểu người trong suốt cuộc đời luôn tiết kiệm cho tương lai và không bao giờ tận hưởng những gì bạn có hay không. Điều đó có thể dẫn đến nhiều hối tiếc. Và có những người như vậy. Vậy hãy phân tích bài kiểm tra kẹo dẻo. Bài kiểm tra kẹo dẻo, tôi nghĩ ban đầu được thực hiện tại Stanford. Tôi nghĩ nó ở Trường Mẫu Giáo Bing hoặc một cái gì đó tương tự hoặc có thể ở đâu đó tại Stanford. Nếu tôi sai, ai đó sẽ sửa tôi trong phần bình luận. Tất nhiên, đối với những ai không biết, họ đã đưa những đứa trẻ rất dễ thương vào phòng và họ đặt kẹo dẻo trước mặt chúng và họ nói với chúng rằng chúng có thể ăn ngay bây giờ hoặc chúng có thể chờ và sau đó chúng có thể nhận được hai cái kẹo dẻo sau đó và sau đó họ đã quay video chúng và…
    Những video này thực sự rất thú vị về trẻ em, như việc tự phân tâm hoặc để những viên kẹo dẻo nói chuyện hoặc lấy một miếng nhỏ của những viên kẹo dẻo đó. Nó tiết lộ nhiều sự biến đổi trong hành vi tự kiềm chế của con người mà bạn có thể tưởng tượng. Và chúng thực sự rất thú vị, như bạn biết đấy.
    Tôi muốn biết liệu những đứa trẻ có thể chờ đợi và do đó nhận được hai viên kẹo dẻo có đang cố gắng chống lại cám dỗ hay không, hoặc liệu chúng có bị kéo về phía trước bởi sự mong đợi hai viên kẹo dẻo. Hiểu biết của tôi, và có thể điều này không hoàn toàn đúng, nhưng hiểu biết của tôi, ít nhất là một phần, không phải là một trong hai điều đó. Những đứa trẻ làm tốt nhất và kiềm chế được là những đứa tự phân tâm. Chúng thậm chí không nghĩ về viên kẹo dẻo. Chúng sẽ hát một bài hát, bắt đầu chơi với đôi giày của mình, hoặc chơi với một đứa trẻ khác.
    Còn những đứa không thể kiềm chế là những đứa chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào viên kẹo dẻo duy nhất đang cám dỗ chúng. Điều đó quá khó để kiềm chế. Hầu như ai cũng sẽ chống lại điều đó. Nó giống như môi trường mà chúng đặt bản thân vào. Nhưng chúng không nghĩ về tương lai rằng sẽ tuyệt vời như thế nào khi có hai viên kẹo dẻo. Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ rằng chúng, vì trẻ con rất dễ phân tâm, chúng có trí nhớ của một con cá vàng. Chúng chỉ muốn đi làm điều gì đó. Chúng sẽ hát một bài hát, chơi với đôi giày của mình, chơi với bạn bè. Và rồi đến cuối cùng, bất ngờ, chúng đã chờ đủ lâu để nhận được hai viên kẹo dẻo. Tôi nghĩ đó ít nhất là một phần của vấn đề. Và tôi nghĩ điều đó cũng đúng với nhiều người khác.
    Hãy nghĩ về thị trường chứng khoán, nơi có rất nhiều cám dỗ để luôn theo dõi và xem nó đang làm gì. Bởi vì chúng ta có CNBC, và có bảng điện tử, và đèn thì xanh đỏ và những thứ khác. Đối với nhiều người, thật khó để theo dõi điều đó. Hoặc tệ hơn, trong Robinhood, bạn nhận được thông báo đẩy trên điện thoại của mình.
    Thật khó để cưỡng lại điều đó. Nhưng bạn biết rằng nơi bạn thấy hành vi đầu tư rất tốt, nơi mọi người làm rất tốt, là khi bạn tự động đầu tư mỗi lần nhận lương vào 401(k) của mình và bạn quên mật khẩu. Bởi vì môi trường đó chống lại sự cám dỗ. Không có gì để làm. Bạn quên mật khẩu của mình. Nhưng nếu bạn cứ liên tục tự mình bắn phá với những kích thích về những gì cần làm, hầu hết mọi người không thể cưỡng lại điều đó.
    Cách tôi đối phó với mạng xã hội, tôi sẽ nói là sự cưỡng bức, không phải nghiện, là tôi bây giờ, có thể lấy một chiếc điện thoại cũ. Tôi thực sự đã có một chiếc điện thoại dành riêng cho mạng xã hội. Vì vậy, tôi có Instagram và X trên chiếc điện thoại đó. Tôi thậm chí không nhớ số của chiếc điện thoại đó. Tôi chuyển các thứ lên đó nếu tôi muốn đăng bài, và tôi làm điều mà Rogan gọi là đăng bài và biến mất. Bạn đăng bài, và sau đó nó vào một hộp. Bởi vì nếu không, tôi sẽ hoàn toàn choáng váng bởi thời gian có thể bị hút đi nhiều như thế nào. Bạn tự nói với mình, “Tôi chỉ sẽ xem mạng xã hội một chút,” và sau đó bạn bị kéo xuống một cái hố thỏ. Thật không thể tin được cách họ thiết kế những thuật toán này để khiến bạn bị cuốn vào.
    Và tất nhiên, tôi thích mạng xã hội. Tôi dạy trên mạng xã hội. Cuộc trò chuyện này có lẽ sẽ là những mảnh vụn của nó, sẽ có trên mạng xã hội. Nhưng tôi nghĩ rằng mọi người không nhận ra rằng mạch dopamine gây ra sự cưỡng bức như thế nào. Và một khi bạn bắt đầu bị cuốn vào đó, bạn trở thành một sinh vật hoàn toàn khác. Và không phải ngẫu nhiên mà những người có tài khoản mạng xã hội lớn nhất lại dành rất ít thời gian trên mạng xã hội. Bởi vì nếu bạn dành quá nhiều thời gian, nó chỉ trở nên quá tải.
    Chà, bạn đang dành thời gian làm những việc như bình luận và thích, và có một trách nhiệm nào đó với một số điều đó. Nhưng cũng có một phần thưởng cho nó, một phần thưởng ngay lập tức. Điều bạn không làm là đi làm những điều mà bạn mang đến mạng xã hội để thu hút thêm người theo dõi và lượt xem. Vì vậy, tôi luôn nghĩ về mạng xã hội như là điểm cuối cùng trong một cái phễu nơi tôi đi làm những điều trong…
    Cuộc sống thực như các bài nghiên cứu, nói chuyện với mọi người, học hỏi, và sau đó tổ chức những kiến thức đó thành một định dạng mà tôi nghĩ mọi người có thể hưởng lợi, và sau đó đăng lên mạng xã hội. Nhưng đó chỉ là điểm kết thúc. Và nếu tôi ở lại quá lâu ở đó, thì tôi sẽ không thu thập thêm được tài liệu nào. Nó gần giống như nếu tôi là một người nông dân, một khi mùa vụ đã thu hoạch, tôi sẽ không đứng đó chỉ để nhìn con đường khi xe tải đi qua. Đúng vậy, bạn phải quay lại và trồng thêm hạt giống và cày xới cánh đồng. Vì vậy, tôi thích nghĩ về những điều này theo những thuật ngữ rất cơ bản vì tôi cảm thấy rằng hệ thống dopamine chưa tiến hóa, nhưng chúng ta có những công nghệ mới đã chiếm đoạt nó đến một mức độ nào đó. Jerry Seinfeld đã nói rằng một trong những lý do ông ngừng chương trình của mình vào những năm 1990 là vì điều làm cho nó trở nên tuyệt vời và hài hước là ông và Larry David sẽ ngồi ở một quán deli và quan sát mọi người gọi món và tạo ra những câu đùa. Đó là nơi họ lấy nội dung từ việc quan sát thế giới, nhưng họ đã quá bận rộn và nổi tiếng đến mức không thể làm điều đó nữa. Và ông biết rằng điều đó sẽ gây hại cho chương trình, rằng đó không phải là phần thưởng tối thượng của việc mùa giải lớn như thế nào, có bao nhiêu người xem chương trình, chúng tôi đã kiếm được bao nhiêu tiền. Điều làm cho họ vĩ đại là ra ngoài và sống cuộc sống của họ. Và một khi điều đó bị ảnh hưởng, nó không còn hiệu quả nữa. Vâng, điều này đặt ra một điểm rất quan trọng cho mọi người, bao gồm cả tôi, đó là trong một thế giới lý tưởng, một người có thể kiếm sống đủ cho nhu cầu của họ, làm điều gì đó mà họ thực sự thích. Hoặc tôi sẽ nói để thực tế hơn, nơi 75% các hoạt động là thú vị. Có thể 15% là trung lập. Và phần còn lại, có một số đặc điểm khó khăn. Có những đặc điểm khó khăn trong mọi nghề nghiệp. Vâng. Jeff Bezos đã nói nếu bạn có thể tận hưởng một nửa, thì điều đó khá tốt. Được rồi. Được rồi. Vâng. Khắt khe với… Vâng, tôi là người lạc quan hơn Bezos. Này, tôi không… Nhưng lại một lần nữa, ông ấy là Bezos. Vâng.
    Ý tôi là, bạn muốn có thể tận hưởng công việc của mình. Không phải tất cả các khía cạnh của nó đều mang lại niềm vui. Nhưng lý tưởng thì đó là trường hợp. Bởi vì những gì chúng ta đang nói ở đây là nỗ lực trước khi có dopamine. Và tôi là một người tin tưởng mạnh mẽ rằng dopamine không được tạo ra từ nỗ lực thì rất nguy hiểm. Không chỉ là những thứ gây nghiện, mà ví dụ như methamphetamine, cocaine đã làm tăng nhanh chóng và mạnh mẽ mức dopamine. Mà không cần nỗ lực nào cả. Mà không cần nỗ lực nào cả. Và rồi tất nhiên chúng ta biết từ công trình tuyệt vời của đồng nghiệp tôi, Anna Lemke và những người khác rằng sau đó, hồ sơ dopamine là càng cao đỉnh điểm và càng nhanh chóng đạt đến đỉnh, thì càng giảm xuống dưới mức cơ bản và càng mất nhiều thời gian để trở lại mức cơ bản. Và thường thì những gì mọi người làm là khi họ ở dưới mức cơ bản về mặt dopamine, đó là lúc họ thực sự bắt đầu sử dụng bất kỳ hành vi hoặc chất nào. Như tất cả những gì nó làm là đẩy mức cơ bản đó xuống thấp hơn và thấp hơn nữa. Có lẽ đó là một phép ẩn dụ tốt cho người trúng số, người nhận được nhiều tiền, nhiều dopamine trong ví dụ này, nhưng không bỏ công sức vào đó. Bạn không xây dựng một doanh nghiệp. Bạn không làm việc trong sự nghiệp của mình. Bạn chỉ gặp may. Vì vậy, nó không cảm thấy tốt như vậy. Không có nỗ lực nào được bỏ ra để so sánh. So sánh với những gì bạn đã nói trước đó, đó là thời gian không có cấu trúc với con cái của bạn chơi Lego. Nó gần như, nghe có vẻ không cần nỗ lực. Không phải bạn như kiểu, ôi, tôi phải đi chơi Lego với các con trai của mình. Tôi chắc chắn rằng bạn như kiểu, vâng, đây là niềm vui. Đây là những điều tốt đẹp, như họ nói. Và vì vậy có những hình thức thưởng, dường như, không được tạo ra từ nỗ lực, mặc dù bạn đã phải nuôi dạy những đứa trẻ đó và vợ bạn đã phải sinh ra những đứa trẻ đó và đó là công việc. Nhưng về mặt những gì đang xảy ra trong khoảng thời gian hạn chế đó, nó thật sự rất liền mạch, phải không? Nó chỉ đơn giản là niềm vui thuần túy. Và tuy nhiên, loại niềm vui đó lại làm phong phú thêm cuộc sống.
    Là một nhà sinh học, tôi cảm thấy rất bối rối, tôi vẫn không biết các cơ chế cơ bản, nhưng rõ ràng chúng ta có nhiều con đường đến với niềm vui, nhưng tôi nghĩ chúng ta chỉ có một con đường cho động lực và đó là dopamine. Nhưng tôi nghĩ có nhiều hình thức niềm vui và tôi chắc chắn rằng mức dopamine cao mà không có nỗ lực trước đó không chỉ là xấu, mà còn thực sự nguy hiểm.
    Tôi cảm thấy điều này cũng đúng với việc nuôi dạy con cái. Đây là một chủ đề hơi khác, nhưng những điều mà bạn không cố gắng để vui vẻ lại tạo ra những kỷ niệm lớn nhất. Đối với tôi, đó là khi tôi đi du lịch với con trai tôi, cậu ấy chín tuổi, vì vậy chúng tôi đi rất nhiều chuyến đi bây giờ. Điều thú vị không phải là sự kiện chúng tôi tham gia, dù là trượt tuyết hay trận bóng đá, đó không phải là phần tốt nhất của chuyến đi. Phần tốt nhất của chuyến đi là bay cùng cậu ấy, thuê xe cùng cậu ấy, đi ăn tối cùng cậu ấy. Đó là nơi bạn có tất cả những kỷ niệm. Đó là một quá trình mà bạn thực sự tận hưởng, điều đó sẽ tạo ra tất cả những kỷ niệm, không nhất thiết là điểm đến cuối cùng mà bạn đang đến.
    Tôi chỉ muốn dừng lại một chút về điều đó vì tôi có thể nghĩ đến nhiều ví dụ trong cuộc sống của mình, nơi mà những phần tốt nhất của một mối quan hệ giống như một chuyến đi về nhà với ai đó, nơi mà tôi ngủ trong một phần thời gian, họ cũng ngủ trong một phần thời gian, và bạn trở về và cảm thấy như mình đã thực sự làm được điều gì đó. Có điều gì đó gắn kết khi đi du lịch với mọi người. Ngay cả khi không có sự tác động bên ngoài, bạn chỉ đang, điều đó là gì? Nó phải là một cái gì đó cơ bản, một mạch cơ bản về việc hành trình cùng với những thành viên khác trong loài của chúng ta. Đi qua một thử thách với ai đó, đi qua một hành trình mà chúng ta đã làm điều này cùng nhau, chúng ta đã trải qua điều đó cùng nhau. Có rất nhiều điều như vậy. Nếu bạn đi bộ đường dài với ai đó, ở đỉnh núi, bạn muốn ôm nhau, chúng ta vừa làm điều đó cùng nhau. Nó không chỉ là về việc đứng ở đỉnh, mà là hành trình mà bạn đã làm cùng nhau.
    Thật là một điều cliche, nhưng tôi nghĩ điều đó đúng với nhiều thứ.
    Có bộ phim nào với Emil Hirsch, nơi anh ấy, đó là một câu chuyện có thật về một người đàn ông đi vào vùng hoang dã Alaska và sống trên chiếc xe buýt đó, và thật buồn, anh ấy đã qua đời ở đó.
    Tôi vừa spoil cho bạn, nhưng tôi nghĩ nó có tên là “Into the Wild”, nơi anh ấy ám ảnh với khái niệm kết nối với thiên nhiên, nhưng sau đó trong nhật ký của mình, một nhật ký có thật của một người đã thực sự chết ở đó, anh ấy nhận ra rằng mục tiêu cơ bản trong cuộc sống là trải nghiệm những điều với người khác.
    Chắc chắn rồi.
    Và đây là lý do tại sao sự giam cầm đơn độc lại là một hình thức tra tấn, ở mức độ cực đoan.
    Tàn bạo.
    Tàn bạo.
    Ở phía đối diện của quang phổ, có tự do.
    Vậy hãy nói về tự do.
    Nó có nghĩa khác nhau với từng người.
    Nhưng chắc chắn, không ai muốn bị nô lệ bởi bất cứ điều gì, bao gồm cả việc theo đuổi công việc của chính họ.
    Vì vậy, tôi nghĩ, ít nhất có hai hình thức chống tự do.
    Một là loại tồn tại trong đầu chúng ta.
    Chúng ta phải tiếp tục trên con đường này vì tôi sợ thất bại hoặc tôi đang theo đuổi điều gì đó và thực sự chúng ta bị nô lệ theo cách mà chúng ta tự tạo ra trong hành động theo đuổi.
    Cái còn lại là công việc mà nó cung cấp tài nguyên, nhưng chúng ta thực sự không cần phải ở đó, và thế nhưng mọi người không nhảy khỏi chuyến tàu.
    Họ có thể.
    Họ có thể thoát khỏi ông sếp đáng sợ hoặc hoàn cảnh đáng sợ.
    Tôi nhớ một thời gian khi tất cả những gì tôi muốn là một cái cửa sổ ở nơi làm việc mở ra để đón không khí trong lành.
    Đó là tất cả những gì tôi muốn.
    Và tất cả những thứ khác, tôi chỉ muốn một cái cửa sổ mở.
    Tôi thậm chí đã cố gắng tìm một trong những cái cưa nhỏ này, nhưng sau đó những người bảo trì hoặc những người trong bộ phận cơ sở vật chất nói với tôi rằng tôi sẽ gặp rắc rối.
    Chúng ta khao khát tự do, chúng ta ghét sự nô lệ vì tất cả những lý do hiển nhiên.
    Theo quan sát của bạn, cách tốt nhất để định hình nhu cầu này về tự do là gì?
    Và tôi phải tưởng tượng rằng những người đang lắng nghe đang ở những giai đoạn khác nhau trong sự nghiệp của họ.
    Bạn đã quan sát thấy điều gì ở bản thân và với những người khác mà bạn trò chuyện, người giàu, không giàu?
    Tự do là gì?
    Làm thế nào để chúng ta có được tự do thực sự?
    Tôi nghĩ có một giai thoại mà tôi rất thích, đó là từ Franklin Roosevelt khi ông còn là một đứa trẻ.
    Tôi nghĩ ông khoảng năm tuổi.
    Một ngày nọ, ông phàn nàn với mẹ mình.
    Ông nói, “Cuộc đời tôi toàn là quy tắc và lịch trình, và tôi ghét điều đó.”
    Vì vậy, mẹ ông nói, “Được rồi, Frankie, ngày mai con có thể làm bất cứ điều gì con muốn. Ngày hôm đó là của con, bất cứ điều gì con muốn.”
    Và mẹ ông, Sarah Roosevelt, đã viết trong nhật ký của bà tối hôm đó.
    Bà nói, “Ngày hôm đó, khi con có thể làm bất cứ điều gì, con đã quay trở lại lịch trình bình thường của mình. Con đã làm mọi thứ theo lịch như con nên làm, nhưng con hạnh phúc hơn rất nhiều vì không ai bảo con phải làm điều đó.”
    Và tôi nghĩ đó là sự thật đối với nhiều người.
    Tự do không có nghĩa là bạn không làm gì cả.
    Nó không nhất thiết có nghĩa là bạn nghỉ hưu, nó không có nghĩa là bạn ngừng làm việc.
    Tôi muốn được tự do và độc lập, có nghĩa là tôi muốn thức dậy mỗi sáng và nói, “Hôm nay tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.”
    Ngay cả khi hầu hết các buổi sáng, điều tôi muốn làm là làm việc và có năng suất và sử dụng bản thân.
    Vì vậy, tôi nghĩ nhiều người hiểu sai về tự do như là tôi sẽ cưỡi ngựa vào hoàng hôn và không làm gì cả.
    Nó giống như, không, tôi nghĩ mọi người có một động lực vốn có để muốn có năng suất và xã hội và làm việc, nhưng có một sự khác biệt lớn giữa việc sếp của bạn bảo bạn làm điều đó và làm điều đó theo cách của riêng bạn.
    Khi tôi là sinh viên năm ba, giống như nhiều chàng trai trẻ, tôi muốn trở thành một ngân hàng đầu tư.
    Đó là điều trông có vẻ quyền lực và danh tiếng.
    Vì vậy, tôi đã có một kỳ thực tập ngân hàng đầu tư, và nó thật sự tồi tệ.
    Họ có câu nói mà giờ nghĩ lại thật buồn cười.
    Họ nói, “Nếu bạn không đến làm việc vào thứ Bảy, đừng bận tâm quay lại vào Chủ nhật.”
    Chỉ cần văn hóa của nó là làm việc 100 giờ mỗi tuần, chỉ điên cuồng với nó.
    Và tôi ghét điều đó.
    Mỗi giây phút, tôi phải rời đi.
    Nhưng không phải vì tôi không thích làm việc chăm chỉ. Tôi nghĩ rằng tôi hoàn toàn sẵn sàng làm việc chăm chỉ. Tôi chỉ không muốn ai đó bảo tôi phải làm điều đó. Và vì vậy, khi tôi trở nên không nhất thiết phải độc lập về tài chính, nhưng tôi có thể có một công việc, nó mang tính doanh nhân hơn, tôi cảm thấy như, “Ôi, tôi sẽ làm việc rất chăm chỉ.” Và đôi khi tôi có thể làm việc chăm chỉ như một ngân hàng đầu tư. Tôi có thể làm việc 80 giờ một tuần, nhưng đó là theo cách của tôi. Và tôi nghĩ mọi người đều sẵn sàng làm điều đó hơn là bị bảo phải làm gì. Tôi nghĩ đó là một động lực vốn có của con người. Và nếu bạn có thể sử dụng tiền của mình để đạt được sự độc lập, để bạn có thể thức dậy và nói, “Tôi có sự linh hoạt tài chính để làm việc ở nơi tôi muốn, sống ở nơi tôi muốn, nghỉ hưu khi tôi muốn, nhận một công việc khác, chuyển đến một phòng ban khác, ngay cả khi nó sẽ trả ít hơn,” thì việc tự cho mình sự độc lập và tự chủ, tôi nghĩ đối với hầu hết mọi người, đó là điều sẽ thúc đẩy họ. Đó là công cụ cao nhất mà bạn có thể sử dụng với tiền. Và điều quan trọng về điều đó là bạn có được sự độc lập với tiền ở đâu? Đó là những thứ bạn không chi tiền. Đó là chiếc xe bạn không mua. Đó là ngôi nhà bạn không mua. Và hầu hết mọi người sẽ xem đó là tiền nhàn rỗi. Bạn đang tiết kiệm tiền. Nó chỉ nằm trong ngân hàng mà không làm gì cả. Không, không, không. Nó đang mang lại cho bạn sự độc lập. Và những gì bạn xem như mỗi đô la mà bạn không chi tiêu là tiền mà bạn thực sự đang chi cho sự độc lập. Nó không nhàn rỗi. Nó mang lại cho bạn sự độc lập nhiều hơn một chút so với ngày hôm trước. Sau đó, tôi nghĩ, đối với tôi, đó là lý do tại sao tôi tiết kiệm tiền. Tôi không tiết kiệm tiền vì tôi là một người bi quan. Tôi nghĩ mọi thứ sẽ sụp đổ. Tôi tiết kiệm tiền vì tôi muốn độc lập, vì đó là điều tôi nghĩ sẽ mang lại cho tôi sự thỏa mãn nhất, hạnh phúc nhất. Và đó là nguồn gốc của việc tiết kiệm. Wow. Tôi nghĩ đây là một khái niệm cực kỳ quan trọng. Người đang ở giai đoạn giữa sự nghiệp, người thích những gì họ đang làm thì nên làm gì?
    nhưng nghĩ rằng có lẽ đây không phải là điều phù hợp với họ.
    Tôi nghe về điều này mọi lúc.
    Nó tốt, nhưng đó là một khối lượng công việc khổng lồ.
    Không rõ nó sẽ diễn ra như thế nào, nhưng họ cảm thấy như họ đã ở trên băng chuyền.
    Luôn có câu hỏi này: bạn có ở lại ngân hàng đầu tư thêm một năm để kiếm một đống tiền và sau đó ra ngoài để có tự do theo đuổi điều gì đó mà bạn có nhiều tự do hơn không?
    Mọi người luôn chơi trò toán học tinh thần kiểu này.
    Và tôi không nghĩ có câu trả lời rõ ràng trừ khi, dĩ nhiên, bạn đủ may mắn để yêu thích khoa học.
    Ý tôi là, tôi không trở thành nhà thần kinh học để kiếm tiền, và Chúa biết là tôi không.
    Ý tôi là, tôi đã kiếm được một chút.
    Tôi đã kiếm sống, nhưng nếu mọi người nghe những gì tôi kiếm được khi là một giáo sư có chức danh ở tuổi 45 tại một trong những trường đại học hàng đầu thế giới nơi mà mức lương tương đối cao, họ sẽ rất sốc, thực sự sốc khi thu nhập sau thuế khá thấp theo tiêu chuẩn của khu vực Vịnh.
    Nhưng bạn có cảm thấy mình có sự độc lập không?
    Bạn có thể dạy những gì bạn muốn, nói những gì bạn muốn.
    Có một mức độ độc lập.
    Chắc chắn rồi.
    Ôi, và tôi yêu điều đó.
    Và tôi vẫn dạy ở đó, và đó là một trong những điều mà tôi sẽ không đổi lấy bất cứ điều gì.
    Tôi cũng, về mặt kích thích trí tuệ, về việc có thể nhìn sang trái hoặc nhìn sang phải và nhận ra rằng hầu hết những người ở Stanford, bao gồm cả sinh viên, đều thật tuyệt vời.
    Trình độ trí tuệ của họ, động lực của họ, sự hào hứng của họ với những gì họ đang làm, không ai đến đó một cách tình cờ.
    Vì vậy, điều đó đã và vẫn rất thú vị.
    Nhưng tôi nghĩ nhiều người, trừ khi họ tìm thấy một nghề mà họ thực sự yêu thích, hoặc có một đặc điểm nào đó của nghề đó giữ họ gắn bó theo cách cảm thấy thỏa mãn, con người, v.v.
    Hầu hết mọi người đang nghĩ, được rồi, làm thế nào để tôi làm việc để kiếm sống?
    Và sau đó, lối thoát ở đâu?
    Mọi người thường suy nghĩ nhiều về các lối ra, và đôi khi đó là một số tiền, nhưng cũng có thể là ý tưởng rằng có thể họ sẽ làm việc với đam mê thực sự của mình, có thể là làm vườn. Bạn nghe về những sở thích kiểu như vậy, đúng không? Tôi sẽ viết thơ hoặc tôi sẽ làm gốm hoặc điều gì đó tương tự, những thứ mà họ thực sự thích làm.
    Những người nên tối ưu hóa giữa những điều cần làm, những điều muốn làm và những mục tiêu khát vọng như thế nào? Hai điều hiện lên trong tâm trí tôi ở đây. Một là hầu hết mọi người hiểu rõ những nguy hiểm của chủ nghĩa cộng sản hay điều gì đó tương tự. Nếu chính phủ bảo bạn phải làm gì, khi nào làm, nói gì, đó là một điều xấu sẽ làm suy yếu xã hội. Nhưng nhiều người trong số đó lại làm việc ở một công việc mà sếp của họ bảo họ khi nào vào làm, mặc gì, nói gì, hành xử như thế nào, và những thứ khác. Vì vậy, họ thực sự hiểu điều đó ở một mức độ nào đó, nhưng họ lại đang thực hiện một phiên bản nào đó. Họ quản lý nhân viên của mình, và những thứ tương tự. Điều đó không phải là một sự chỉ trích. Nhưng tôi nghĩ điều thực sự đúng cho sự độc lập và con người, nếu họ cuối cùng chuyển sang viết thơ và chơi trong khu vườn của mình, bất cứ điều gì đó có thể là, là bạn ra đi theo cách của riêng mình, rằng bất cứ điều gì bạn rời bỏ sự nghiệp của mình là vì bạn muốn làm điều đó theo cách của riêng bạn.
    Vì vậy, có một khái niệm trong tâm lý học gọi là quy tắc đỉnh điểm, để đơn giản hóa nó, rất nhiều cách mà bạn nhớ về bất kỳ nỗ lực nào mà bạn đã thực hiện trong cuộc sống, một sự nghiệp, một kỳ nghỉ, bất cứ điều gì, là cảm giác của bạn ở cuối cùng. Và đối với nhiều người, nếu bạn có một sự nghiệp tuyệt vời, bạn thích sự nghiệp của mình, bạn đã giúp đỡ mọi người, bạn kiếm tiền, đồng nghiệp của bạn đánh giá cao bạn, nhưng sau đó bạn bị sa thải hoặc sếp của bạn đến và nói, “Bạn quá già để tiếp tục làm điều này.” Đó là điều tồi tệ. Bạn sẽ không bao giờ phục hồi được từ điều đó. Và bạn so sánh điều đó với những người từ chức theo cách của riêng họ. Họ nói, “Nhìn này, tôi tự hào về sự nghiệp của mình, nhưng như vậy là đủ. Tôi sẽ lùi lại một bước và chuyển giao cho thế hệ khác.”
    Đó là những người mà, ngay cả khi họ không thực sự thích nghề nghiệp của mình lắm, sẽ nhìn lại nó với sự trìu mến vì nó liên quan đến tự do, quyền tự chủ và sự kiểm soát. Bạn rời đi theo cách của riêng mình, hoặc bạn bị buộc phải ra đi theo lịch trình của người khác. Và vì vậy, tôi nghĩ rằng bất cứ nơi nào bạn đi trong cuộc sống, bất cứ điều gì bạn đang làm, ngay cả khi bạn không phải là một doanh nhân, việc tối đa hóa sự độc lập và quyền tự chủ và thực hiện điều đó theo cách của riêng bạn, theo lịch trình của riêng bạn, là điều cực kỳ quan trọng trong bất kỳ điều gì bạn đang làm.
    Hầu hết mọi người không nhất thiết phải, đặc biệt khi họ lớn tuổi hơn, không nhất thiết phải sợ cái chết. Họ sợ cái chết không theo cách của riêng họ. Điều đó sẽ đến một cách bất ngờ, nơi họ sẽ không có cơ hội để nói lời tạm biệt. Vì vậy, tôi nghĩ đó là một phép ẩn dụ tốt cho nhiều điều trong số này. Chúng ta không sợ kết quả cuối cùng. Chúng ta sợ không thể làm điều đó theo cách của riêng mình.
    Tôi từng nghe Ray Dalio nói điều gì đó tương tự như một phần ba đầu tiên của cuộc đời bạn là dành để học cách hoạt động trong thế giới, sau đó có một phần ba giữa mà bạn đang tích lũy tài nguyên để có thể chăm sóc bản thân và những người gần gũi với bạn. Và sau đó, trong phần ba cuối cùng của cuộc đời bạn, bạn muốn sử dụng kiến thức của mình, sử dụng những gì bạn đã thu thập được về tài chính và các loại tài sản khác, vì tất nhiên có những loại tài sản khác, và đóng góp lại cho các thế hệ tiếp theo là một mô hình đẹp, nếu bạn nghĩ về nó.
    Tôi đã nghe một câu rằng khi bạn lớn tuổi, bạn sẽ trở thành người cao tuổi hoặc người già. Bạn có quyền chọn lựa. Bạn có muốn trở thành người cao tuổi và giúp đỡ người khác hay trở thành người già? Bạn chỉ sẽ dần dần tan biến theo thời gian. Bạn phải chọn một trong hai.
    Ngày nay, chúng ta vừa có lợi ích vừa có vấn đề của việc mọi người sống lâu hơn và duy trì sức sống lâu hơn và do đó làm việc lâu hơn. Điều này chắc chắn đúng trong lĩnh vực học thuật. Mọi người không thích nghỉ hưu. Họ thực sự không thích nghỉ hưu.
    Và tôi không nghĩ rằng điều đó chỉ để họ kiếm thêm tiền. Tôi nghĩ rằng đó là để họ có thể giữ cho trí tuệ của mình luôn hoạt động. Người ta thường tham gia vào khoa học vì họ thích học hỏi hoặc thích học thuật nói chung. Họ có một văn phòng trong khuôn viên trường nơi họ đến và điều đó khiến họ cảm thấy có kết nối xã hội. Vì vậy, bạn có thể hiểu tất cả lý do tại sao những người này ở độ tuổi 60, 70, và thậm chí 80, đôi khi cả 90 vẫn tiếp tục đi làm. Thật hiếm khi những thế hệ lớn tuổi này trong các nghề nghiệp khác nhau tiếp tục thu thập tài nguyên. Nhưng điều đó vẫn xảy ra. Ý tôi là, Buffett bao nhiêu tuổi rồi? 93, có thể. Ông ấy vẫn đang đầu tư? Vâng. Ồ, đúng vậy. Toàn thời gian. Có lẽ ông ấy sẽ sử dụng số tiền đó cho hoạt động từ thiện hoặc để tạo ra tài sản cho thế hệ sau trong gia đình mình. Đó có phải là kế hoạch không? Tôi nghĩ ông ấy đã cho đi khoảng 100 tỷ đô la. Và kế hoạch là cho đi phần lớn. Tôi nghĩ ông ấy đã thông báo gần đây rằng ông sẽ để lại mỗi đứa con của mình một tỷ đô la cho hoạt động từ thiện, không phải để sử dụng cá nhân, mà cho hoạt động từ thiện, và phần còn lại thì được cho đi hết. Ồ, đúng vậy. Những đứa trẻ của những người siêu giàu thừa kế toàn bộ tài sản của họ, tôi không biết con số ở đó là gì. Tôi biết có rất nhiều người trong số họ tiêu xài hoang phí. Nhưng tôi cũng biết một vài ví dụ về những người thực sự biết cách sử dụng tốt những tài sản khổng lồ mà họ thừa kế và là những người rất chu đáo, chăm chỉ. Điều đó vẫn xảy ra. Có một vài gia đình. Tôi nghĩ về tất cả những gia đình Robert Barron lớn cách đây 150 năm, có lẽ gia đình Rockefeller đã làm tốt nhất. Gia đình Rockefeller vẫn còn rất nhiều tài sản. Gia đình Vanderbilt thì tệ nhất. Họ đã tiêu xài hoang phí chỉ trong vài thế hệ. Và điều này hiện đã khá nổi tiếng, nhưng cũng khá thú vị. Người thừa kế đầu tiên của gia đình Vanderbilt không nhận được quỹ tín thác, người mà tất cả tiền bạc đã cạn kiệt, người đầu tiên không nhận được bất kỳ khoản tiền nào là Anderson Cooper của CNN.
    Mẹ của anh ấy, Gloria Vanderbilt, là người Vanderbilt cuối cùng nhận được một quỹ tín thác lớn. Và Cooper, tôi nghĩ không phải ngẫu nhiên, là người thừa kế Vanderbilt thành công nhất và có lẽ là hạnh phúc nhất trong 150 năm qua. Anh ấy đã nói về điều này. Anh ấy nói: “Tôi là người đầu tiên trong gia đình mình phải tự tạo dựng tên tuổi cho bản thân.” Thực tế là họ của anh ấy không phải là Vanderbilt, mà là Cooper, và anh ấy không nhận được bất kỳ khoản tiền nào. Anh ấy nói: “Tôi phải ra ngoài và tìm kiếm con đường riêng của mình và tìm kiếm bản sắc của chính mình.” Trong khi tất cả tổ tiên của anh ấy, bản sắc của họ là, “Bạn giàu từ khi sinh ra. Đó là bản sắc của bạn. Bạn không cần phải ra ngoài và tạo dựng tên tuổi cho bản thân. Bạn không cần phải làm việc chăm chỉ. Bạn không cần phải sáng tạo bất cứ điều gì. Tất cả những gì bạn cần làm là ngồi đây và tiêu tiền của mình.” Và điều đó đã khiến họ trở nên khổ sở. Cooper là người đầu tiên—nhìn này, đây là một câu chuyện rất cá nhân. Tôi không nói rằng đây là cách mà mọi người sẽ trải qua, nhưng người đầu tiên phải tự tạo dựng tên tuổi cho bản thân và làm việc cho chính mình là người thành công nhất và có lẽ là hạnh phúc nhất. Đây là một khái niệm cực kỳ quan trọng. Một lần nữa, tôi nghĩ điều này rất quan trọng vì mọi người thường nghĩ rằng họ—vì họ sinh ra trong những gia đình không có nhiều tiền, nên bằng cách nào đó họ đã bị thiệt thòi. Và trong một số khía cạnh, họ đã bị như vậy. Tôi có nghĩa là, một điều là lớn lên trong một thế giới có tài sản và một điều khác là lớn lên trong một thế giới không có tài sản. Nhưng chúng ta không thường nghe về những mặt trái. Thật khó để cảm thông cho một người thừa kế Vanderbilt đã thừa kế 400 triệu đô la vào sinh nhật 18 tuổi của họ. Họ sẽ có rất nhiều sự cảm thông cho điều đó, đúng không? Đúng. Chà, có chương trình “Succession”. Nó hoàn toàn nói về những động lực cá nhân khủng khiếp của những người có nhiều tài sản vì họ luôn cảm thấy chưa đủ và họ tự hủy hoại bản thân, về cơ bản. Tôi nghĩ tình huống là bạn không cảm thông cho họ, nhưng bạn cũng nên nhận ra rằng nếu bạn ở trong hoàn cảnh của họ, bạn cũng có thể tự hủy hoại bản thân.
    Rất khó để làm điều đó. Thỉnh thoảng, bạn sẽ thấy ai đó hoàn toàn có động lực, bất chấp tiền bạc. Mark Zuckerberg đã được đề nghị một tỷ đô la tiền mặt cho Facebook khi tôi nghĩ anh ấy mới 22 tuổi, và anh ấy đã nói: “Không. Tôi không muốn. Tôi sẽ tiếp tục.” Đó là một tính cách hiếm có một cách kỳ lạ. Tôi nghĩ hầu hết mọi người, nếu tôi thừa kế một tỷ đô la vào sinh nhật lần thứ 18, có lẽ tôi sẽ không có động lực. Nếu Musk làm vậy, nếu Elon Musk làm vậy, điều đó cũng không làm chậm họ lại chút nào. Jeff Bezos đã làm. Mark Zuckerberg cũng đã làm. Đó là những người rất hiếm hoi có động lực hoàn toàn tách rời khỏi tiền bạc. Tôi tự hỏi liệu có phải những sự thừa thãi của sự giàu có đã hủy hoại con người hay không, hay thực tế là những sự thừa thãi đó đã đưa họ ra xa khỏi việc theo đuổi những gì đã mang lại sự giàu có ngay từ đầu. Đối với nhiều người trong số họ, đó là việc theo đuổi giải quyết vấn đề đang diễn ra. Tôi có một người bạn tốt, Patrick O’Shaughnessy, người đã diễn đạt điều này theo cách này. Tôi sẽ diễn giải lại lời anh ấy, nhưng anh ấy đã nói: “Nếu bạn phải mô tả tư duy của những doanh nhân rất thành công đó, thì không phải là động lực. Không phải là động lực. Mà là sự dằn vặt, rằng họ thức dậy mỗi sáng với nỗi dằn vặt về những vấn đề mà họ chưa giải quyết và những cơ hội mà họ chưa tìm thấy.” Có một cuộc phỏng vấn nổi tiếng với Elon Musk. Tôi nghĩ nó diễn ra trên Lex Friedman, nơi anh ấy đã nói: “Bạn nghĩ bạn muốn trở thành tôi? Người giàu nhất thế giới, nhưng bạn không muốn đâu.” Anh ấy đã nói: “Ở đây như một cơn bão. Ở đây thật lộn xộn.” Tôi nghĩ điều đó đúng với nhiều người. Người bạn của tôi, David Senra, là một người sáng lập podcast tuyệt vời. Tôi yêu thích Founders Podcast. Anh ấy là một trong những người tốt nhất mà tôi từng gặp. Anh ấy nói rằng trong số 350 nhà sáng lập mà anh ấy đã phỏng vấn, chỉ có một người mà anh ấy thực sự nói: “Tôi muốn cuộc sống của người đó.” Đó là Ed Thorpe, nhưng hãy bỏ qua điều đó. Trong số 349 người còn lại, tôi nghĩ bạn đọc tiểu sử của họ và có thể nói: “Tôi rất vui vì họ đã tồn tại. Hầu hết thời gian họ đã làm rất nhiều điều tốt đẹp cho thế giới.”
    Họ đã tạo ra những sản phẩm giúp chúng ta có cuộc sống tốt hơn và không bao giờ trong hàng triệu năm, điều tôi muốn là cuộc sống này.”
    Có vẻ như thật bi thảm vì hầu hết thời gian, câu trả lời đơn giản là thành công tài chính và sự nghiệp của họ đã đến.
    Lý do họ thành công đến vậy là vì họ đã dành mọi giây phút tỉnh táo trong suốt cuộc đời mình cho một vấn đề duy nhất, một nỗ lực duy nhất và điều đó đã xảy ra với cái giá phải trả cho cuộc sống gia đình của họ, cho sức khỏe của họ, cho sức khỏe tâm thần của họ, sức khỏe thể chất của họ.
    Nếu bạn có cái nhìn toàn diện về điều đó, thật dễ dàng để nhìn vào Musk và nói, “Ôi, người giàu nhất thế giới.
    Điều đó sẽ thật thú vị phải không?”
    Đúng vậy, nhưng điều đó đến vì anh ấy đã có một cuộc sống với sự cống hiến duy nhất cho, trong trường hợp của anh ấy, hai hoặc ba công ty khác nhau.
    Tôi nghĩ nếu bạn nhìn vào bức tranh toàn cảnh đó, nó ít lấp lánh hơn so với những gì có vẻ.
    Cuộc sống thật dễ dàng để cảm thấy ghen tị với ai đó và nói, “Ôi, tôi muốn có tiền của họ và tôi muốn sự nghiệp của họ và mối quan hệ của họ hoặc sự hài hước của họ.
    Bạn đang chọn những mảnh ghép nhỏ từ cuộc sống của họ, nhưng đó không phải là cách mà mọi thứ hoạt động.
    Bạn phải nhìn vào toàn bộ gói.”
    Khi bạn nhìn vào toàn bộ gói của những người mà bạn có thể ghen tị, nếu bạn thực sự có cái nhìn hoàn chỉnh về cuộc sống của họ, có thể một số người trong số họ, bạn sẽ nói, “Không, đó là một cuộc sống tuyệt vời,” như Ed Thorpe, nhưng tôi nghĩ đối với nhiều người trong số họ, nếu bạn có cái nhìn toàn diện, bạn sẽ nhìn vào đó và nói, “Ôi, thực sự nó khác nhiều so với những gì tôi nghĩ.”
    Tôi đã đặt ra điều này theo một cách.
    Nếu bạn nhìn vào, nó chỉ là những câu chuyện giai thoại rõ ràng, nhưng trong số 10 người đàn ông giàu nhất thế giới, có tổng cộng 15 cuộc ly hôn giữa họ.
    Rất dễ dàng, đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi, để nói, “Ôi, tôi ghen tị với người đó.
    Tôi ghen tị với người đó.
    Tôi muốn trở thành người đó.”
    Nhưng tôi nghĩ đối với nhiều người trong số họ, nếu bạn thực sự có cái nhìn toàn diện về cuộc sống của họ, nó không tốt như bạn nghĩ.
    Tôi nghĩ những người như Elon Musk, những người như Mark Zuckerberg, họ đại diện cho những điều vô cùng…
    Những ví dụ cực đoan mà rõ ràng là hầu hết mọi người, bao gồm cả tôi, không thể nào hình dung được một ngày trong cuộc sống của họ sẽ như thế nào. Nhưng Zuck, anh ấy đã tham gia vào podcast này và có vẻ như anh ấy thực sự thích những gì mình đang làm. Nhưng tôi nghĩ đối với tôi và hầu hết mọi người, điều đó thật xa vời so với khả năng hiểu biết, tương tự như số lượng tài sản mà họ đã tích lũy được. Nó giống như kiểu, “Bạn thậm chí làm gì với tất cả những điều đó?” Và mọi người sẽ nói, “Chà, tôi sẽ tìm ra cách.” Vâng, tôi chắc chắn bạn sẽ làm vậy, nhưng điều đó thật sự nằm ngoài quy mô phần thưởng dopamine bình thường của một người. Thật khó để tưởng tượng. Và bạn sẽ làm gì với một chiếc máy bay lớn như một tiểu bang? Nhưng có một khoảng cách giữa việc vật lộn để “tồn tại” và việc ở trong tình huống cực đoan đó, nơi mọi người tìm thấy điểm ngọt ngào. Và tôi nghĩ rằng nhiều công việc của bạn thực sự nhằm mục đích ít nhất là làm sáng tỏ khả năng của một điểm ngọt ngào, nơi bạn đang làm điều gì đó mà bạn thấy có ý nghĩa, kiếm đủ thu nhập, để lo âu của bạn được giảm bớt. Bạn có những mối quan hệ có ý nghĩa trong và ngoài công việc, và bạn đã xây dựng được một “cuộc sống tốt đẹp.” Đúng không? Tôi có nghe Naval nói điều gì đó gần đây, nơi anh ấy nói, “Bạn muốn có tài nguyên theo những tiêu chí mà tôi vừa đề cập, một cơ thể khỏe mạnh, một tâm trí bình tĩnh, và một ngôi nhà đầy tình yêu.” Tôi nghĩ đó là một danh sách khá tuyệt vời, và đó là rất nhiều công việc. Chỉ để đánh dấu một trong bốn tiêu chí đó, đã là rất nhiều công việc. Tôi nghĩ vì tiền bạc rất cụ thể, việc đếm tiền rất dễ dàng và rõ ràng, nên ngay cả khi mọi người biết điều đó, họ sẽ dành một lượng nỗ lực không hợp lý để kiếm thêm tiền, bất chấp các mối quan hệ, sức khỏe, con cái, bạn bè, gia đình của họ. Và điều đó đến với cái giá phải trả, bởi vì nếu tôi nói, “Làm thế nào để tôi tăng thu nhập của mình lên 10%?” Thì sẽ như thế này, “Tôi có thể hình dung điều đó. Tôi có thể cho bạn một con số về điều đó và cách tôi có thể làm được.”
    Nhưng nếu tôi nói, “Làm thế nào để tôi khiến con cái yêu tôi nhiều hơn 10%?”
    Tôi không biết làm thế nào để đo lường điều đó hoặc thậm chí theo đuổi nó.
    Vì vậy, ngay cả khi tôi muốn điều đó, vì nó khó khăn, không thể chạm vào, nên dễ dàng hơn nhiều để phớt lờ
    và chỉ theo đuổi những thứ mà bạn có thể đếm được, đó là tiền.
    Bạn có nuôi chó không?
    Tôi có.
    Chó Golden Retriever.
    Tôi định nói, “Nếu bạn muốn chúng yêu bạn nhiều hơn 10%, thì hãy mua cho chúng một chú cún.”
    Nhưng có vẻ như bạn đã làm điều đó rồi.
    Tôi chỉ nửa đùa thôi.
    Tôi sẽ nói rằng chó không chỉ mang lại tình yêu vô điều kiện, mà chúng còn có khả năng cho đi
    mỗi ngày, nhiều lần trong ngày, theo cách mà, ý tôi là, chúng cho đi tình yêu dễ dàng
    như chúng nhận được tình yêu.
    Đó giống như một vòng lặp hoàn hảo, đúng không?
    Và chúng luôn sống trong khoảnh khắc hiện tại.
    Chúng chỉ đang sống ngay tại đó.
    Có một bức tranh hoạt hình tuyệt vời.
    Nhiều người có lẽ đã thấy nó.
    Đó là một người đàn ông và một chú chó ngồi bên hồ.
    Và bong bóng suy nghĩ của người đàn ông xuất hiện từ đầu anh ta đang nghĩ về tiền.
    Anh ta đang nghĩ về công việc.
    Anh ta đang nghĩ về cổ phiếu.
    Bong bóng suy nghĩ của chú chó là một bức tranh của chúng ngồi bên hồ.
    Chú chó chỉ đang sống trong khoảnh khắc, chỉ tận hưởng những gì nó đang làm ngay tại đó.
    Tôi nghĩ đó là, đó là sự ghen tị của tôi với chú chó của tôi khi tôi nhìn nó, 24 giờ một ngày.
    Mọi người sẽ nhận ra điều này.
    Chúng chỉ sống trong khoảnh khắc.
    Chúng chỉ tận hưởng những gì chúng đang làm, bất kể chúng đang làm gì.
    Và mọi người, bao gồm cả tôi, đều lo lắng, suy nghĩ về quá khứ hoặc mơ về tương lai.
    Tôi thích điều đó.
    Tên chú chó của bạn là gì, nếu tôi có thể hỏi?
    Lucy.
    Chó Golden Retriever là một giống chó tuyệt vời vì chúng cũng rất yêu thương.
    Chúng yêu người mà chủ của chúng nhất, nhưng chúng cũng yêu những người dừng lại và gặp
    chúng trên đường phố.
    Không phải tất cả chó đều như vậy.
    Chúng là những chú chó bảo vệ tệ nhất trên thế giới.
    Bạn có thể đột nhập vào nhà của bạn, chú Golden Retriever sẽ chỉ đến gần và vẫy đuôi
    và thích bạn.
    Tôi thích điều đó.
    Hãy nói về vấn đề so sánh xã hội này.
    Tôi đang cố gắng làm cho điều này thực tiễn cho những người đã có bạn đời và những người chưa có.
    Có vẻ như rất nhiều điều tôi quan sát được về những người đang trên “băng chuyền”, làm việc, làm việc, làm việc, có một hình ảnh trong đầu về việc tất cả những điều đó sẽ dẫn đến đâu, khi nào thì đủ và khi nào họ dự định nhảy xuống hoặc tiếp tục ở lại, hoặc ở lại bao lâu, phần lớn dựa trên, vâng, cách họ lớn lên, vâng, phần nào là con người của họ, nhưng cũng là những thông điệp mà họ nhận được từ thường là một người khác có ảnh hưởng lớn nhất.
    Bạn có thể tạo ra một hình ảnh mà ở đó người bạn đời ở cả hai hướng đều nói, chúng ta cần nhiều hơn. Điều đó hoàn toàn thay đổi hình ảnh khi người bạn đời chỉ nói, tôi chỉ muốn thấy bạn nhiều hơn. Tôi không cần thêm bất cứ thứ gì. Tôi chỉ muốn thấy bạn nhiều hơn. Chúng tôi muốn thấy bạn nhiều hơn. Đây là những loại động lực tại nhà mà tôi nghĩ là điều khiển nhiều quyết định về sự nghiệp, không chỉ là sự nghiệp nào để theo đuổi, mà còn là ở lại bao lâu, liệu có cố gắng trở thành đối tác trong một công ty hay không, liệu tài khoản mạng xã hội của bạn có cần một số lượng người theo dõi nhất định hay không.
    Theo tôi, điều này quan trọng như việc so sánh xã hội với những đồng nghiệp của bạn tại nơi làm việc hoặc trực tuyến. Những thông điệp mà chúng ta nhận được từ những người gần gũi nhất với chúng ta về những điều cần phải sợ hãi, những nhu cầu là gì.
    Tôi không biết liệu mọi người đã thực sự phân tích cách giải quyết tất cả những điều đó hay chưa, nhưng tôi đoán bạn có thể có một số suy nghĩ về điều này.
    Sự cân bằng giữa nó thật khó khăn vì đối với nhiều người có gia đình và đang làm việc rất chăm chỉ, nếu bạn hỏi, tại sao bạn làm việc chăm chỉ như vậy? Vâng, để kiếm nhiều tiền hơn. Tại sao bạn muốn nhiều tiền hơn? Để chăm sóc gia đình của tôi. Đó là vì những ý định rất tốt, nhưng điều đó đang diễn ra với cái giá là thời gian bên gia đình bạn và những thứ khác.
    Nhiều điều không phải là bạn đang đưa ra một quyết định tồi tệ. Bạn đang làm những gì bạn nghĩ là đúng. Ngay cả khi bạn nói, vậy bao nhiêu là đủ để chăm sóc gia đình bạn?
    Nói chung, đây là một trò chơi so sánh. Cách mà mọi người sống cách đây 100 năm, khái niệm về một cuộc sống tốt đẹp 100 năm trước, hoàn toàn không đủ cho cuộc sống ngày nay. Chưa đến 100 năm, nếu quay lại thế hệ của cha mẹ chúng ta và nói về những năm 1950, có một nỗi nhớ về những năm 1950 rằng, ôi, cuộc sống thật tuyệt vời vào thời điểm đó với hàng rào trắng và chú chó và người mẹ ở nhà. Đó là một bức tranh tốt, nhưng định nghĩa về một cuộc sống tốt đẹp vào thời điểm đó, một cuộc sống trung lưu tốt đẹp là một ngôi nhà 800 bộ vuông với một phòng tắm cho bốn người và cắm trại cho kỳ nghỉ hàng năm. Bạn sẽ mô tả một cuộc sống mà hầu hết mọi người sẽ nói rằng ngày nay là không đủ. Đó không phải là định nghĩa của tôi về một cuộc sống tốt đẹp ngày nay. Điều đó đang thay đổi liên tục và vì vậy bạn đang tự hỏi, bạn cần bao nhiêu tiền để hạnh phúc? Sự thật là tôi cần nhiều tiền hơn gia đình tiếp theo, hơn người tiếp theo. Đó là một chuỗi liên tục. Tôi nghĩ rằng nhiều điều trong số đó chỉ là sự tiến hóa. Đó là một cuộc cạnh tranh về tài nguyên và không quan trọng bạn có bao nhiêu tiền. Điều quan trọng là bạn có nhiều tiền hơn người khác. Đó là sự thật buồn cho nhiều điều này và vì vậy bạn có thể dễ dàng tưởng tượng một thế giới mà các cháu của tôi kiếm được trung bình nhiều tiền hơn chúng ta ngày nay và có nhiều tài nguyên tốt hơn, sức khỏe tốt hơn, công nghệ tốt hơn và họ không hạnh phúc hơn vì điều đó và họ không cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì điều đó. Họ không cảm thấy như thể họ có thể giảm bớt và làm việc ít hơn vì họ sẽ phải cạnh tranh với những người khác có tất cả những điều đó. John Maynard Keynes, một nhà kinh tế vĩ đại, đã rất nổi tiếng khi dự đoán một thế giới mà mọi người sẽ làm việc 20 giờ một tuần vì công nghệ sẽ khiến chúng ta không cần phải làm việc và đó không phải là cách mà mọi thứ hoạt động. Chúng ta đang làm việc ít hơn so với khi mọi người còn là nông dân nhưng không gần bằng mức tối thiểu mà chúng ta có thể có nếu chúng ta vẫn giữ những kỳ vọng của một gia đình những năm 1950 sống trong một ngôi nhà 800 bộ vuông.
    Nếu chúng ta có những kỳ vọng đó, mọi người có thể làm việc ít hơn rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là một cuộc cạnh tranh giữa những người khác.
    Ngay cả khi 100 năm nữa, một gia đình trung lưu sống trong một ngôi nhà 5.000 bộ vuông với một chiếc tàu vũ trụ trong sân sau của họ.
    Nếu điều đó trở thành chuẩn mực, bạn sẽ không đánh giá cao điều đó, bất kỳ điều gì trong số đó.
    Nếu bạn đưa một người sống cách đây 100 năm, nếu bạn đưa John Rockefeller, người đàn ông giàu nhất thế giới cách đây 100 năm, và đưa ông ta đến ngày hôm nay và cho ông ta thấy một gia đình trung lưu ở Mỹ, ông ta sẽ nói: “Đây là cái gì, Advil?
    Bạn uống một viên thuốc làm hết đau đầu?
    Bạn có kem chống nắng?
    Bạn chỉ cần thoa cái này lên mặt?
    Bạn không bị cháy nắng?”
    Hàm của ông ta sẽ rơi xuống đất nhưng không ai đánh giá cao điều đó ngày hôm nay như ông ta vì nó đã trở thành điều bình thường.
    Định nghĩa của bạn về một cuộc sống tốt đẹp, tôi mong đợi có được điều đó.
    Luôn luôn có lý do mà chúng ta làm việc chăm chỉ là để chăm sóc gia đình của mình.
    Cảm giác của chúng ta về một mức độ đủ là một mức độ ngày càng tăng theo thời gian.
    Tôi cũng nên nói rằng điều đó chủ yếu là một điều tuyệt vời.
    Lý do xã hội tiến bộ là vì hầu hết mọi người thức dậy vào buổi sáng với cảm giác hơi không đủ.
    Bất cứ điều gì tôi có hôm nay đều không đủ và tôi cần phải làm việc chăm chỉ hơn để có được nhiều hơn.
    Đó là lý do tại sao chúng ta có công nghệ tốt và sự tăng trưởng kinh tế theo thời gian.
    Ở cấp độ vĩ mô, đó là một điều tuyệt vời.
    Đó là điều thúc đẩy xã hội tiến lên và công nghệ y tế tốt hơn, tất cả các công nghệ tốt hơn.
    Ở cấp độ cá nhân, nó tạo ra một vòng quay hamster của cảm giác không đủ liên tục mà chúng ta cố gắng bù đắp bằng cách làm việc chăm chỉ hơn và làm việc chăm chỉ hơn ngay cả khi điều đó đến với cái giá của những điều nên quý giá hơn với chúng ta như bạn bè, gia đình và sức khỏe.
    Với mạng xã hội, giờ đây chúng ta có quyền truy cập vào hàng triệu, nếu không muốn nói là hàng tỷ điểm so sánh, trong khi chỉ 30 năm trước, thậm chí 20 năm trước, chúng ta chỉ có quyền truy cập vào các điểm so sánh địa phương.
    Những người trong khu phố của bạn lái những loại xe nhất định.
    Bây giờ trực tuyến, bạn có thể thấy những người mà bạn đã học trung học cùng có những cuộc sống nhất định và những kỳ nghỉ mà so với những gì mà người ta thường có thì thật là ngoạn mục. Tôi muốn nói về khái niệm so sánh xã hội như một chức năng của địa điểm. Chúng ta có thể đề cập đến một số thành phố lớn. Chúng tôi đã làm điều này trước khi bắt đầu ghi âm. Thật thú vị khi làm điều đó. Ở khu vực Vịnh và Silicon Valley, nơi tôi lớn lên, có vẻ như có một giá trị cao đối với những người đã thành công trong việc tạo ra những thứ ảnh hưởng đến toàn thế giới, xây dựng các công ty hoặc công nghệ lan tỏa khắp nơi. Không chỉ vì Facebook và Instagram, mà còn vì công nghệ sinh học. Đó là vì đủ loại thứ khác. Apple. Ý tôi là, có một lịch sử dài về điều đó. Bạn sẽ nói gì về New York City? Thông điệp chủ đạo mà người New Yorker nhận được là gì? Nhân tiện, tôi rất thích New York City, nhưng sẽ thật thú vị khi chơi trò này một chút như một ví dụ và sau đó chúng ta sẽ mở rộng ra cho mọi người bất kể họ sống ở đâu trên thế giới. Đây là một trong những điều mà những gì tốt đẹp và có lợi cho xã hội lại khiến cá nhân cảm thấy khổ sở. Tôi nghĩ thông điệp ở đây tại Los Angeles hay New York hay bất kỳ thành phố lớn nào khác, San Francisco? Thông điệp là thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy không đủ vì bạn bị bao quanh bởi những người ít nhất trông có vẻ đang làm tốt hơn bạn và bạn nói, “Tôi phải theo đuổi người đó. Tôi phải có được những gì họ có.” Điều đó thật tuyệt vời cho xã hội. Đó là nơi chúng ta có được công nghệ mới, đổi mới và sự phát triển. Ở cấp độ cá nhân, điều đó rất khó khăn. Tôi lớn lên ở vùng rừng núi Lake Tahoe. Ở khu vực đó, nếu bạn là một nha sĩ, hãy nói, bạn là người đứng đầu thế giới. Bạn là người giàu nhất trong thị trấn. Mọi người đều ngưỡng mộ bạn. Bạn có ngôi nhà đẹp nhất, chiếc xe đẹp nhất. Nếu bạn là một nha sĩ gia đình ở Los Angeles này, bạn không nổi bật chút nào.
    Bạn có thể cảm thấy mình đang tụt lại phía sau vì xung quanh bạn là những tỷ phú thực sự.
    Tôi nghĩ thật thú vị khi đặt câu hỏi, một nha sĩ có hạnh phúc hơn ở Lake Tahoe hay ở đây không?
    Tôi nghĩ có lẽ là ở Lake Tahoe vì nhóm so sánh của bạn ít hơn rất nhiều, đặc biệt là trong những ngày trước khi có mạng xã hội.
    Những bang được thống kê là hạnh phúc nhất ở Hoa Kỳ không phải là các thành phố, không phải Los Angeles, không phải New York.
    Chúng thường nằm ở miền Trung Tây, nơi có những nơi tuyệt vời, nhưng ít cạnh tranh hơn so với sự khắc nghiệt của các thành phố lớn.
    Đó là nơi, ở cấp độ cá nhân, bạn cảm thấy hạnh phúc nhất?
    Đó là nơi bạn có ít sự so sánh hơn, nhưng đối với xã hội, điều gì là tốt hơn?
    Đó là khi bạn có một cuộc cạnh tranh lớn để tiến lên.
    Tôi không biết mình sẽ đứng ở đâu trong việc này, nơi tôi muốn ở.
    Tất nhiên, tôi muốn hạnh phúc như một cá nhân, nhưng tôi muốn sống trong một xã hội đang tiến lên.
    Lý do nó tiến lên là vì hầu hết mọi người thức dậy với cảm giác không đủ.
    Bạn lớn lên ở Tahoe?
    Vâng.
    Tôi yêu Lake Tahoe.
    Tôi có thể hỏi bạn, bạn có lớn lên với sự cạnh tranh hay suy nghĩ về việc mọi người trượt tuyết hay trượt ván như thế nào không?
    Có, hoàn toàn.
    Tôi cũng đã sống ở Tahoe trước khi có tiền công nghệ.
    Bây giờ thì rất khác vì rất nhiều tiền công nghệ từ khu vực Vịnh đã tràn vào đây.
    Nó bây giờ là một Hamptons nhỏ của riêng mình.
    Ngày trước, tôi cảm thấy khi tôi lớn lên, những người bình thường lái xe tải cũ và những người giàu lái xe tải mới.
    Đó là sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo.
    Cả ở một thành phố như Los Angeles và New York, và đặc biệt là trong thế giới mạng xã hội, thì người bình thường lái xe Honda Civic và người giàu có máy bay riêng.
    Sự phân tầng giữa họ đã bị phóng đại quá mức.
    Tôi thấy điều này với cậu con trai chín tuổi của tôi, người mà nhiều đứa trẻ xem là MrBeast, mà tôi nghĩ là tuyệt vời.
    Tôi nghĩ anh ấy là một người tuyệt vời, nhưng điều đó đã hoàn toàn làm méo mó cảm nhận về tiền bạc của con trai tôi.
    MrBeast sẽ nói: “Ôi, giữ tay trên bàn và người cuối cùng giữ tay sẽ thắng một triệu đô la.”
    Nếu đó là cách bạn cảm nhận về tiền bạc, thì nó hoàn toàn bị méo mó và lệch lạc.
    Đó là một cách sống khó khăn.
    Tôi nghĩ rằng càng nhiều nỗi lo âu mà mọi người có về việc “Tôi không đủ khả năng, tôi cần phải tiến lên,” thì xã hội sẽ càng tốt hơn, và công nghệ sẽ càng phát triển.
    Một ví dụ tuyệt vời về điều này là những thập kỷ nào là những thập kỷ đổi mới công nghệ nhất.
    Không có gì gần bằng.
    Đó là những năm 1930, thời kỳ Đại Khủng Hoảng, và những năm 1940, Thế chiến II.
    Khi xã hội đang trong tình trạng khủng hoảng, đó là lúc mà mọi doanh nghiệp, mọi nhà khoa học, mọi doanh nhân đều thức dậy mỗi sáng và nói: “Tôi cần phải tìm ra cách giải quyết ngay bây giờ, hôm nay, ngay lập tức.”
    Trong thời kỳ Đại Khủng Hoảng, nếu bạn là một chủ doanh nghiệp, thì đó là: “Nếu tôi không tìm ra cách để trở nên hiệu quả hơn, tôi sẽ phá sản vào ngày mai.”
    Đó là sự ra đời của rất nhiều dây chuyền lắp ráp.
    Đó là sự ra đời của cửa hàng tạp hóa, sự ra đời của tiệm giặt là.
    Mọi doanh nghiệp đều trở nên tốt hơn trong những gì họ làm.
    Những doanh nghiệp không làm được điều đó đã lập tức phá sản.
    Thế chiến II là nếu chúng ta không tìm ra công nghệ mới, chúng ta sẽ mất tất cả.
    Hitler sẽ kiểm soát hành tinh.
    Đó là năng lượng hạt nhân, radar, máy bay phản lực, và danh sách những thứ mà chúng ta được hưởng lợi từ ngày hôm nay đã xảy ra nhờ vào nỗi lo âu xã hội mà chúng ta đã có vào thời điểm đó.
    Tôi nghĩ có rất nhiều bằng chứng cho thấy xã hội tiến bộ khi mọi thứ có chút khủng hoảng, không quá khủng hoảng, vì nếu không bạn sẽ bị choáng ngợp.
    Nếu bạn có một chút lo âu về việc “Tôi cần phải làm điều này,” và khi xã hội trở nên thỏa mãn và xa hoa, hoặc khi các công ty làm như vậy, các công ty chỉ kiếm được tiền mà không có áp lực nào, họ có nhiều tiền hơn họ biết phải làm gì với nó.
    Đó là sự suy tàn của nhiều công ty, Sears, IBM, Intel, Boeing, những công ty không còn tồn tại hoặc chỉ là cái bóng của chính họ trước đây.
    Tôi nghĩ bạn có thể liên kết nhiều điều đó với thành công mà họ đã có trong quá khứ khi không có áp lực phải đổi mới và tiến lên. Đó chỉ là một văn hóa của việc, “Chúng ta có quá nhiều thứ xung quanh đây nên chúng ta có thể làm bất cứ điều gì mà chúng ta muốn.” Một lần, có một người đã nói với tôi rằng, “Mỗi doanh nghiệp nên có một chút nợ vì nó giữ bạn trong tầm kiểm soát, giữ cho tham vọng của bạn đi đúng hướng, để thức dậy và nghĩ rằng, ‘Không, tôi phải thành công trong năm nay vì chúng ta có nợ phải trả.’” Khi bạn có quá nhiều tự do và một chút quá nhiều quyền tự chủ, bạn có nguy cơ cao hơn là để mọi thứ trôi đi. Những gì đã làm bạn vĩ đại khi bạn còn trẻ, nghèo, phá sản và đói khát sẽ dần trôi đi khi bạn trở nên giàu có hơn. Hãy cho tôi biết bạn nghĩ gì về bài tập tư duy này. Khi bạn mô tả điều này cho tôi, tôi đang nghĩ về cách ở những giai đoạn khác nhau trong sự nghiệp của mình, đầu tiên là khoa học học thuật, và tôi vẫn dạy, nhưng tôi đã đóng cửa phòng thí nghiệm động vật của mình, vẫn tham gia vào một số nghiên cứu về con người, nhưng chủ yếu tập trung vào podcast những ngày này. Tôi có thể nhìn vào những điều khác nhau xung quanh mình mà lực lượng đang kéo tôi. Tôi thích nghĩ theo cách “cà rốt và cây gậy”, cho những ai không biết đó là gì vì chúng ta có nhiều thính giả từ bên ngoài nước Mỹ. Cà rốt là điều bạn đang hướng tới, điều hấp dẫn, phần thưởng. Cây gậy là hình phạt, cà rốt và cây gậy, vì thật ra, đó là cách mà bộ não hoạt động, cà rốt và cây gậy. Nhiều điều mà chúng ta đang nói hôm nay là cà rốt và cây gậy với kích thước và loại khác nhau, v.v. Đối với mỗi giai đoạn trong sự nghiệp của tôi, sinh viên sau đại học, nghiên cứu sinh, giáo sư trước khi có chức danh, giáo sư sau khi có chức danh. Đó là một khái niệm thú vị. Mọi người nghĩ về nó như một công việc suốt đời, nhưng thực sự đó là tự do học thuật, và bạn vẫn đang trên chiếc máy chạy bộ gây quỹ, hoặc thậm chí là một podcaster. Lực lượng đó ở bên trong tôi, và tôi không cố gắng làm điều này về bản thân mình. Tôi biết rằng có những người khác nhau mà tôi đang cố gắng làm hài lòng, và tất nhiên, việc làm hài lòng…
    sự tò mò và trí tuệ của riêng tôi, nhưng có những lực lượng.
    Tôi là một phần của một nhóm.
    Tôi là một phần của một đội ở đây.
    Tôi không thể làm họ thất vọng.
    Không quan trọng tôi đã ngủ ngon như thế nào đêm qua.
    Tôi đã ngủ, tình cờ ngủ khá ngon đêm qua, nhưng điều đó không quan trọng.
    Tôi phải xuất hiện.
    Bạn phải chuẩn bị và xuất hiện, như người ta thường nói.
    Bạn có nghĩ rằng việc mọi người dừng lại ở bất kỳ đâu trong cuộc sống của họ và
    chỉ cần suy nghĩ về những lực lượng này đang kéo chúng ta về đâu, những điều hấp dẫn và những điều khó chịu, có đáng giá không?
    Tôi nghĩ rằng trong đó có rất nhiều thông tin.
    Bạn có đang làm việc vì một kỳ vọng mà bạn cần phải đáp ứng vì bạn đã làm điều đó trước đây không?
    Đôi khi hãy nghĩ về các vận động viên chuyên nghiệp.
    Họ đôi khi có một sự nghiệp ngắn hơn so với các nghề khác, vì khả năng thể chất chỉ đơn giản là giảm sút.
    Điều gì thúc đẩy họ?
    Tôi thường muốn biết điều gì kéo họ.
    Họ cảm thấy có nghĩa vụ ở đâu?
    Điều gì là động lực, nhưng họ cảm thấy có nghĩa vụ ở đâu?
    Họ cảm thấy bị kéo về đâu?
    Có phải là công chúng nói chung không?
    Có phải là cha mẹ của họ không?
    Có phải là tài khoản ngân hàng của họ không?
    Có phải là nỗi sợ rằng họ sẽ phải nghỉ hưu vào một thời điểm nào đó không?
    Bạn có bao giờ nghĩ về những điều như thế này không?
    Tôi nghĩ rằng nhiều điều trong số đó gắn liền với danh tính của bạn, chỉ là bạn thấy ai trong gương khi
    bạn thức dậy mỗi sáng.
    Nếu danh tính của bạn là tôi là một vận động viên chuyên nghiệp, nếu danh tính của bạn là tôi là một podcaster, tôi là
    một người giàu có, bất cứ điều gì cũng được, thì đó chính là điều đang kéo bạn.
    Đó là nguồn gốc của danh tính của bạn.
    Điều này quay trở lại với ý tưởng của Paul Graham về việc giữ cho danh tính của bạn nhỏ.
    Tôi nghĩ ông ấy chủ yếu nói điều này trong bối cảnh chính trị, rằng chính trị có thể làm hỏng danh tính của bạn và nó thực sự ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của bạn.
    Giữ cho danh tính của bạn nhỏ cho nhiều điều, tôi nghĩ, là một quan điểm tuyệt vời.
    Càng nhìn vào gương và nói tôi là một cái gì đó, không quan trọng đó là gì, tôi là một giáo sư, tôi là một tác giả, bất cứ điều gì, thật khó để từ bỏ điều đó vì nó là một phần
    của danh tính của bạn.
    Tôi đã thấy điều này với chính cha tôi, người là bác sĩ. Ông đã nghỉ hưu và quay lại làm việc một năm sau đó, vì tôi nghĩ ít nhất một phần là khi ông nhìn vào gương, ông phải nói rằng mình là bác sĩ. Đó là danh tính của ông và khi ông nghỉ hưu, ông không thể nói điều đó nữa và điều đó đã khiến ông phát điên. Tôi nghĩ điều này đúng với nhiều người.
    Bây giờ điều đó có thể là tuyệt vời. Đối với ông, điều đó thật tuyệt và tôi nghĩ đối với tôi, danh tính của tôi, tôi nghĩ danh tính cốt lõi của tôi là tôi là một người cha, tôi là một người chồng, tôi hy vọng sẽ là một người bạn, nhưng có thể tôi là một tác giả và nếu tôi phải từ bỏ điều đó, có thể sẽ hơi đau một chút. Có thể nó không phải là cốt lõi của danh tính tôi nhưng nó ở ngay đó.
    Tôi nghĩ đối với nhiều người, nếu bạn thành công, cốt lõi trong danh tính của họ là tôi là một người kiếm được nhiều tiền, tôi là một người kiếm được X đô la mỗi năm và họ không thể từ bỏ điều đó. Một lần nữa, tôi nghĩ nếu chúng ta đang nói về tiền bạc, đó là khi tiền bạc trở thành một gánh nặng, khi nó ăn sâu vào danh tính của bạn và nó kiểm soát bạn. Bạn không sử dụng nó như một công cụ. Nó đang sử dụng bạn như một con rối nhỏ để kiểm soát bạn mỗi ngày.
    Tôi nghĩ đó là khi nhiều người đi sai hướng với hạnh phúc của họ với tiền bạc, khi nó bắt đầu kiểm soát họ vì nó quá cốt lõi với cách họ nhìn vào gương mỗi ngày. Điều đó giống như hình ảnh hoạt hình của một người đứng với một cái lồng nhỏ trước mặt họ. Họ đang đánh mất tự do bởi một số cấu trúc tâm lý nào đó.
    Tôi tự hỏi có lẽ còn tốt hơn cả ý tưởng của Paul về việc thu nhỏ danh tính của một người để làm cho nó có thể hoạt động và làm cho nó dựa trên động từ, vì một điều là nói rằng, tôi sẽ không sử dụng chức danh nghề nghiệp của mình như podcast hay giáo sư, tác giả, bác sĩ, nhưng nếu một người đạt đến chức năng động từ đã thúc đẩy việc theo đuổi những điều đó ngay từ đầu.
    Tôi thích làm điều này. Tôi là một người tò mò. Tôi có vẻ nhắc đến chúng mọi lúc và tôi sẽ chỉ làm điều đó vì đây là podcast của tôi. Rick Rubin là một người bạn thân và tôi cảm thấy thật may mắn vì tình bạn đó.
    Tất nhiên, tôi yêu âm nhạc mà anh ấy sản xuất, nhưng đó không phải là lý do tôi yêu tình bạn này. Tôi thực sự nghĩ rằng Rick là một người tuyệt vời vì anh ấy rất chú trọng vào hành động và động từ. Hầu như mọi thứ Rick nói về sự sáng tạo và năng suất đều liên quan đến việc từ bỏ các danh hiệu và khái niệm về con người bạn đã từng là trước đây, và chỉ đơn giản là ở trong trạng thái hành động của bất cứ nơi nào bạn đang ở vào thời điểm đó trong cuộc sống và tạo ra những sản phẩm. Anh ấy thực sự thích loại bỏ khái niệm về khán giả. Anh ấy thực sự nói rằng đây là sản phẩm của bạn dành cho Chúa, và khán giả có thể thích hoặc không thích nó, nhưng theo lời anh ấy, đó là cách để định hình nó, vì nếu không bạn sẽ cố gắng làm hài lòng mọi người. Hoàn toàn đúng. Và sau đó bạn không còn trong quá trình khám phá sự tò mò hoặc sự sáng tạo của mình nữa. Vì vậy, vâng, tôi đã quyết định vào thời điểm này và tôi sẽ ghi lại rằng tôi sẽ không nghĩ về mình như một podcaster. Ý tôi là, tôi đã làm rất nhiều điều liên quan đến trượt ván, nuôi cá nhiệt đới, dạy khoa học và nghiên cứu khoa học, mà trong giáo dục công cộng và podcasting này, tôi hoàn toàn mong đợi rằng trong 5 đến 10 năm tới tôi sẽ làm một điều gì đó hoàn toàn khác, nhưng nó vẫn sẽ gắn liền với trạng thái hành động đã thúc đẩy từng nghề nghiệp hoặc từng sở thích đó. Bởi vì như Rick đã dạy tôi, đó là năng lượng mà bạn cần tiếp tục khai thác, là sự tự thưởng, cảm giác thích thú, sự ma sát và sau đó là sự giải tỏa khi bạn giải quyết một vấn đề. Nó không thực sự liên quan đến nghề nghiệp hay danh hiệu hay thậm chí là các nguồn lực đến từ điều đó, mà thực tế là các nguồn lực lớn nhất, đặc biệt là các nguồn lực tài chính đến từ việc xác định trạng thái hành động của việc theo đuổi điều gì đó thực sự độc đáo với bạn. Và điều đó thay đổi theo thời gian. Tôi luôn cảm thấy kinh ngạc trước những ví dụ như Warren Buffett và những người đã đầu tư cả đời mình.
    Bạn đã chỉ ra điều này trong cuốn sách của mình rằng một trong những điều cơ bản khiến Buffett thành công như vậy là ông ấy đã có rất nhiều thời gian để đầu tư. Ông bắt đầu từ khi 11 tuổi và giờ đã 93 tuổi. Đúng vậy. Dường như ông ấy không cần một lĩnh vực khác. Có vẻ như ông ấy đã nắm vững điều đó. Đó là lĩnh vực của ông. Nếu ông là một golfer, ông sẽ là một người chơi golf xuất sắc ở tuổi 93. Vâng. Ông làm điều đó vì ông yêu thích việc đó. Đối với tôi, với tư cách là một nhà văn, điều này luôn đúng. Tôi tự hỏi liệu điều này có thực sự áp dụng cho sự nghiệp của bạn không. Tôi luôn viết cho một khán giả duy nhất, đó là chính mình. Tôi chỉ muốn viết những điều mà tôi nghĩ là thú vị. Tôi muốn viết những câu chuyện mà tôi thấy hấp dẫn. Tôi muốn viết theo một phong cách mà tôi sẽ thích khi đọc. Và tôi không quá quan tâm đến khán giả có thể đọc nó. Tất nhiên, tôi muốn họ đọc và có thể mua sách và thưởng thức nó, nhưng tôi viết cho chính mình. Và tôi nghĩ bạn luôn làm việc tốt nhất khi bạn làm điều đó, nếu bạn đang viết hoặc sản xuất một podcast cho một khán giả duy nhất, đó là bạn. Vì vậy, tôi nghĩ nếu bạn làm điều đó theo cách khác, nó sẽ mang tính biểu diễn. Và mọi người làm việc kém hơn rất nhiều. Họ sáng tạo kém hơn rất nhiều. Họ ít thú vị hơn rất nhiều khi đó là biểu diễn. Khi bạn bắt đầu bằng cách hỏi, khán giả muốn nghe hoặc thấy điều gì? Vâng, điều đó không bao giờ hiệu quả. Điều đó không bao giờ hiệu quả. Nhưng đó là điều mà hầu hết mọi người làm. Và thậm chí, mỗi giáo viên viết 101 dạy học sinh của họ điều gì? Biết khán giả của bạn. Tôi không nghĩ đó là lời khuyên tốt vì việc biết khán giả của bạn rất nhanh chóng trở thành việc nịnh bợ khán giả của bạn. Không chỉ với tư cách là nhà văn, mà trong bất kỳ hình thức công việc nào bạn làm, việc nịnh bợ sếp của bạn, nịnh bợ các chỉ số hàng quý, bất cứ điều gì đó có thể là, bạn sẽ luôn làm việc tốt nhất nếu bạn có sự độc lập và tự chủ để có một khán giả duy nhất, đó là chính bạn. Brian Chesky của Airbnb nói về điều này.
    Anh ấy nói rằng, đừng xây dựng một sản phẩm mà một ngàn người thích, hãy xây dựng một sản phẩm mà một trăm người yêu thích, hoặc một người mà bạn yêu thích và sử dụng nó. Đó là lúc bạn sẽ luôn làm việc tốt nhất của mình. Bạn không cố gắng quản lý một sản phẩm, một cuốn sách hay một podcast theo một chỉ số hay mục tiêu nào đó. Bạn làm điều đó vì bạn yêu thích việc đó. Nói thì dễ hơn làm đối với nhiều nghề nghiệp, vì nếu bạn làm việc cho một công ty, bạn sẽ có những chỉ số mà bạn phải tuân theo. Bạn sẽ có những công thức và chính sách mà bạn phải tuân thủ. Không phải ai cũng có thể làm điều này, nhưng không thể tránh khỏi rằng bạn sẽ luôn làm việc tốt nhất của mình khi đó là của bạn và bạn làm điều đó cho chính mình, không phải vì bạn đang cố gắng đạt được một chỉ số nào đó. Tôi đoán câu nói “Hãy là một người gắn bó” mà tôi từng nghĩ có nghĩa là nếu bạn là một nhạc sĩ, hãy tiếp tục là nhạc sĩ. Nếu bạn làm trong lĩnh vực tài chính, hãy ở lại trong lĩnh vực tài chính, nhưng bây giờ tôi nghĩ tôi sẽ sửa lại rằng một người muốn trở thành một người gắn bó với việc khai thác năng lượng của việc theo đuổi những điều thực sự có ý nghĩa với họ trong khoảnh khắc đó, trong giai đoạn đó của cuộc sống. Nó thật sự khác biệt. Ý tôi là, khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã bị ám ảnh với bể cá và những chú chim nhiệt đới và nhạc punk rock trượt ván và nó đã thay đổi. Địa điểm đã thay đổi, nhưng chúng ta không thực sự thay đổi nhiều về mặt danh tính. Những nghề nghiệp này và những tài khoản ngân hàng này, chúng ta không bị thay đổi một cách cơ bản bởi chúng. Thực sự, đó là một loạt các trạng thái động từ điều khiển tất cả điều này. Tôi thực sự hy vọng rằng trong 20 năm nữa, tôi sẽ làm một điều gì đó khác, rằng tôi không viết về cùng một chủ đề. Có thể tôi hy vọng tôi vẫn đang viết, suy nghĩ, đọc và học hỏi, nhưng nếu bạn luôn làm cùng một điều, tôi nghĩ ai đó như Buffett là một người rất kỳ lạ, hiếm có, người đã làm cùng một điều trong 80 năm và yêu thích nó. Tôi muốn phát triển, thích ứng và tiến hóa trong những gì tôi đang làm, nhưng nếu điều gì đó trở thành cốt lõi trong danh tính của bạn, thì thật khó để từ bỏ và buông tay.
    Bạn cảm thấy như mình phải tiếp tục làm điều đó ngay cả khi nó không còn thú vị nữa và bạn không còn cảm giác hưng phấn khi thử điều gì mới. Bạn gắn bó với một điều gì đó, bạn tiếp tục làm luật sư hoặc bất cứ điều gì khác vì đó là danh tính của bạn ngay cả khi bạn không còn thích nó nữa. Hãy nghĩ về Michael Jordan chơi bóng chày. Anh ấy đã làm điều đó trong một thời gian ngắn. Anh ấy muốn chơi bóng chày chuyên nghiệp, vì vậy anh ấy đã cho mình cơ hội. Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời mặc dù nó không thành công như bóng rổ đối với anh ấy vì nó chỉ phản ánh bản chất cạnh tranh và hiệu suất cao vốn có của anh ấy. Tôi phải tiếp tục làm một cái gì đó hoặc Bezos, vì vậy tôi cứ nhắc đến điều đó, nhưng bạn đã xây dựng công ty lớn nhất và thành công nhất thế giới, Amazon. Bạn sẽ làm gì trong thời gian nghỉ hưu? Bạn bắt đầu một công ty tên lửa hay một điều gì đó. Có thể anh ấy đã làm, tôi không biết điều này và tôi không muốn đặt lời vào miệng anh ấy, có thể anh ấy đã cảm thấy hơi chán với Amazon và cần làm điều gì khác, nhưng anh ấy sẽ không nghỉ hưu. Anh ấy sẽ không chơi golf. Anh ấy sẽ không ngồi trên thuyền của mình. Anh ấy sẽ đi xây dựng một công ty khác. Tôi luôn phải làm một cái gì đó ngay cả khi nó đang phát triển và thích nghi. Bạn đang làm việc trên một cuốn sách mới và tôi rất mong chờ sự ra mắt của cuốn sách đó. Khi nào nó sẽ ra mắt? Tháng 9 năm 2025. Được rồi, vậy là chúng ta còn một thời gian để chờ đợi. Bạn có sẵn lòng chia sẻ một vài điều mà bạn đang nghĩ đến hoặc mà chúng tôi có thể mong đợi thấy trong cuốn sách đó không? Vâng, tôi nghĩ có những phần của cuốn sách mà bạn và tôi đã nói đến hôm nay. Cuốn sách có tên là Nghệ Thuật Chi Tiêu Tiền và tôi nhấn mạnh rằng cuốn sách không có tên là Khoa Học Chi Tiêu Tiền vì chi tiêu tiền không phải là một khoa học. Đó không phải là điều mà bạn có thể nói rằng đây là công thức, nó hoạt động cho mọi người. Đó là một nghệ thuật. Và nghệ thuật là gì? Nó khác nhau đối với mỗi người. Nó mang tính chủ quan. Nó thường mâu thuẫn và tôi nghĩ đó là cách chi tiêu tiền hợp lý nên như vậy.
    Trong suốt cuốn sách, tôi không nói rằng đây là cách bạn nên chi tiêu tiền của mình vì tôi không nghĩ ai có thể làm điều đó một cách chính xác cho một đối tượng rộng lớn. Đây là cái nhìn về tâm lý của sự ghen tị, việc theo kịp người khác, khát vọng xã hội, và bản sắc mà chúng ta đã nói đến, quản lý tiền bạc và trẻ em, sự ghen tị với người khác, và mong muốn thu hút sự chú ý cho bản thân. Đây là cái nhìn về tâm lý đó mà không đưa ra bất kỳ lời khuyên cụ thể nào, điều mà tôi nghĩ nhiều người không thích. Nhiều người sẽ nói, “Chỉ cần cho tôi biết tôi nên làm gì.” Và tôi cố gắng nhấn mạnh ngay từ đầu, cũng giống như trong cuốn sách đầu tiên của tôi, Tâm lý và Tiền bạc, rằng tôi không thể nói cho bạn biết bạn nên làm gì vì tôi không biết bạn. Và điều đúng cho bạn có thể không đúng với tôi. Bạn phải tự tìm ra điều đó, nhưng tôi có thể nói cho bạn biết những gì có thể đang diễn ra trong đầu bạn khi bạn đang trên hành trình đó. Tôi có thể nói cho bạn về những cạm bẫy tâm lý và những thách thức cũng như lời khuyên mang tính tâm lý. Đó không phải là những gì bạn nên làm, mà là đây là cách mà hầu hết mọi người và lý do tại sao hầu hết mọi người rơi vào sự ghen tị và nếu bạn hiểu cơ chế của sự ghen tị, nó có thể ngớ ngẩn như thế nào. Đó là điều mà cuốn sách khám phá.
    Theo nhiều cách, những gì bạn đang mô tả giống như việc xác định các nguồn tự quyến rũ, nơi mà chúng ta, nhờ vào mạng xã hội hoặc chỉ đơn giản là do bản chất con người, so sánh những gì chúng ta có để xem liệu nó thực sự như thế nào. Bạn có thể nghĩ rằng chúng ta sẽ khá giỏi trong việc trải nghiệm mọi thứ, giống như chú chó ngồi bên hồ. Và rằng chúng ta có thể hiểu rằng chúng ta có xu hướng so sánh và hối tiếc về những điều trong quá khứ nhưng không thể dự đoán được sự hối tiếc trong tương lai. Bạn nghĩ rằng chúng ta sẽ giỏi hơn trong việc đó, nhưng rõ ràng là chúng ta không. Chà, tôi đoán điều này quay trở lại với tiến hóa cơ bản. Tiến hóa không quan tâm đến việc bạn có hạnh phúc hay không. Nó quan tâm đến việc bạn sinh sản và phát triển theo thời gian. Đó là điều mà nó đang tối đa hóa.
    Nó không thực sự quan tâm đến việc bạn có thời gian vui vẻ trong quá trình đó hay không. Hãy làm nhiều hơn cho bản thân và chăm sóc những người trẻ, rồi bạn sẽ trở nên không cần thiết. Hãy tiếp tục. Louis C.K. nói nhiều hơn về tôi. Đó là điều chúng ta đang cố gắng thực hiện. Việc bạn có hạnh phúc hay không thực sự không ảnh hưởng đến tình huống và thực tế có thể thưởng cho người đang thu được rất nhiều tài nguyên, ngay cả khi họ đang khổ sở trong quá trình đó, người đang kiếm được rất nhiều tiền, ngay cả khi họ thức dậy với tâm trạng tồi tệ mỗi sáng, họ đang thu được rất nhiều tài nguyên có thể tăng cường khả năng của họ theo thời gian. Hạnh phúc không đóng vai trò lớn. Bạn có nghĩ rằng tỷ lệ sinh đang giảm xuống vì mọi người cảm thấy họ phải sử dụng nhiều hơn những gì họ kiếm được cho bản thân hoặc rằng thật khó để thiết lập một mối quan hệ với tiền bạc và tài nguyên khiến họ cảm thấy có khả năng chăm sóc người khác không? Tôi nghĩ điều này rất phức tạp. Nó không dẫn đến những câu trả lời đơn giản, nhưng tôi nghĩ có rất nhiều bằng chứng cho thấy điều gì đang xảy ra, tại sao các xã hội trên toàn thế giới, điều này luôn đúng, có ít con hơn khi họ trở nên giàu có là vì kỳ vọng của họ về những đứa trẻ đó tăng lên. Nếu bạn sống trong một xã hội nghèo, nền kinh tế nghèo, hoặc trong một thời kỳ nghèo, bạn có thể có 10 đứa trẻ vì bạn biết rằng tất cả 10 đứa trẻ đó hoặc ít nhất là những đứa sống sót sẽ trở thành nông dân. Đó là điều họ sẽ làm, và đó là hy vọng duy nhất của họ, đó là tất cả những gì họ có thể làm. Bạn không cần phải cung cấp nhiều tài nguyên cho chúng. Nếu tôi cung cấp cho chúng thực phẩm, nơi ở và quần áo cơ bản, đó là tất cả những gì chúng cần để trở thành nông dân. Tôi nghĩ nếu bạn nhanh chóng nhìn về nền kinh tế ngày nay, kỳ vọng cao hơn rất nhiều. Bạn muốn con bạn trở thành tiến sĩ, trở thành phi hành gia, trở thành người quản lý quỹ đầu cơ, bất cứ điều gì có thể, và vì vậy, bạn cần cung cấp nhiều tài nguyên hơn cho đứa trẻ đó. Tôi cần nuôi dưỡng sự phát triển và trưởng thành của chúng từ khi chúng còn là trẻ sơ sinh và cung cấp…
    Các gia sư và các hoạt động sau giờ học và có thể gửi chúng đến trường tư và chắc chắn gửi chúng đến một trường đại học, điều này sẽ tốn một khoản tiền lớn, vì những kỳ vọng về những gì bạn cần cung cấp thì cao hơn rất nhiều. Bạn cảm thấy như mình chỉ có thể cung cấp điều đó cho một, có thể hai đứa trẻ, điều mà cách đây vài thế hệ, bạn có thể có ba hoặc bốn đứa trẻ, và vài thế hệ trước đó, có thể là 10 đứa trẻ.
    Cũng có một thống kê rất ảm đạm về lý do tại sao mọi người thường có 10 đứa trẻ? Bởi vì sáu trong số đó đã chết trước khi được năm tuổi. Nếu bạn cần những đôi tay trên nông trại, bạn cần có nhiều đứa trẻ để đảm bảo rằng bạn có nhiều thanh thiếu niên có thể giúp bạn một ngày nào đó.
    Tôi nghĩ chúng ta thật may mắn khi sống trong một thế giới mà, thật may mắn, tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh đã giảm xuống rất nhiều đến mức chúng ta không cần phải chơi trò xổ số mà chúng ta từng phải. Bạn đang dạy cho con cái của bạn về tiền bạc như thế nào và ở độ tuổi nào chúng ta nên bắt đầu làm điều đó? Đối với những người đang nghe mà không có con, tôi nghĩ rằng không bao giờ là quá muộn để học.
    Một trong những điểm mà tôi luôn nhấn mạnh mà tôi đã học được theo cách khó khăn, trong việc nuôi dạy con cái, là tôi không nghĩ bạn cần phải ngồi xuống và dạy chúng về tiền bạc vì chúng đang chú ý, dù bạn có biết hay không. Trẻ em rất giỏi trong việc học. Chúng học tốt hơn người lớn, đặc biệt là về những thứ như ngôn ngữ và những gì tương tự. Nhưng bạn không cần phải ngồi xuống và nói, “Đây là số tiền chúng ta chi tiêu, và đây là những gì chúng ta coi trọng, và đây là lý do,” tôi nói, “Chúng đang chú ý. Chúng đang tìm ra điều đó.”
    Mỗi khi chúng nghe bạn nói, “Tôi không thể chi trả cho điều này,” mỗi khi chúng ta ở cửa hàng và chúng nói, “Ôi, nhìn kìa, cái này đang giảm giá, hãy mua hai cái này,” chúng đang ghi nhớ mọi thứ trong đầu. Mỗi khi chúng nghe bạn cãi nhau về công việc, mỗi khi chúng nghe bạn nói về việc tăng lương, ngay cả khi chỉ ở phòng bên cạnh, chúng đang ghép tất cả lại với nhau.
    Tôi không nghĩ họ thậm chí biết điều đó, nhưng họ rất giỏi trong việc học hỏi đến nỗi họ đang xây dựng một mô hình tư duy. Ngay cả khi bạn không bao giờ ngồi xuống dạy con cái của mình, thì khi chúng chắc chắn đã là thanh thiếu niên, chúng biết rất nhiều về tiền bạc. Có thể một số điều trong số đó là tốt, có thể một số điều là xấu, nhưng chúng đang chú ý. Tôi nghĩ điều duy nhất bạn có thể làm như một đứa trẻ hoặc như một bậc phụ huynh, tôi nên nói, là dẫn dắt bằng ví dụ, vì chúng ta đã nói về điều này trước đó, xu hướng nổi loạn khi còn nhỏ, khi là thanh thiếu niên. Bạn đã nói về các quảng cáo thuốc lá, nơi mà họ chỉ muốn làm điều ngược lại với những gì mọi người khác đang làm. Tôi nghĩ đặc biệt đối với thanh thiếu niên, mà tôi chưa có, nhưng nếu bạn ngồi xuống và nói, “Đây là những gì bạn nên làm. Bạn nên luôn làm điều này. Bạn không bao giờ nên làm điều đó,” thì xu hướng nổi loạn của chúng là rất lớn. Tôi nghĩ bạn có thể gặp phải phản tác dụng nếu cố gắng dạy chúng. Tôi nghĩ điều tốt nhất bạn có thể làm, điều duy nhất bạn có thể làm là dẫn dắt bằng ví dụ với mọi người. Một điều mà nhiều người, không chỉ những người rất giàu có, mà cả những người có mức thu nhập trung bình sẽ nói là, họ sẽ hỏi, “Làm thế nào tôi có thể dạy con cái tôi về tiền mà không làm hư chúng? Làm thế nào tôi có thể sử dụng tiền của mình để giúp con cái mà không làm hư chúng?” Đó là một chủ đề lớn đối với nhiều người. Ngay cả khi bạn là một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, làm thế nào tôi có thể để lại một di sản nhỏ hoặc giúp đỡ con cái? Tôi có nên mua cho chúng một chiếc xe mới hay nên giúp chúng qua đại học? Tôi nghĩ một điều lớn mà dễ bị bỏ qua là hai điều. Bạn có thể nghĩ là một bậc phụ huynh rằng bạn đang dạy con mình sự kiên trì và độc lập bằng cách giữ lại tài nguyên từ chúng. Bạn đang làm điều đó với ý định rất tốt. Bạn cần phải kiếm tiền của mình, và đây là của tôi. Bạn phải tự tìm cách của riêng mình. Tôi nghĩ rất dễ để bỏ qua rằng bạn không đang dạy con mình sự độc lập và kiên trì. Bạn đang dạy chúng sự oán giận đối với bạn. Tôi có một người bạn tốt, Chris Davis, người đã kể câu chuyện. Anh ấy là một ví dụ cực đoan.
    Ông của Chris Davis là Shelby Davis, một nhà đầu tư tỷ phú, một trong những nhà đầu tư vĩ đại nhất mọi thời đại. Chris kể rằng khi còn nhỏ, ông của cậu đã đưa cậu đi trượt tuyết, ông thường nói: “Nếu con muốn ông mua cho con một vé cáp treo, con cần phải leo lên đồi trước đã và trượt xuống, leo lên đỉnh, và nếu con làm được điều đó, thì ông sẽ mua cho con một vé cáp treo.” Chris nói: “Bài học mà họ học được từ điều đó không phải là sự kiên trì, độc lập và làm việc chăm chỉ. Bài học họ học được là ông đôi khi cũng là một người khó tính.” Tôi nghĩ đó là một ví dụ cực đoan, nhưng bạn thấy điều đó rất nhiều với trẻ em. Một điều rất thực tiễn mà tôi rút ra từ đây là, tôi nghĩ là một bậc phụ huynh, bạn phải sống cùng một lối sống với con cái của bạn. Thật khó để nói rằng mẹ và cha bay hạng nhất, nhưng bạn lại ngồi ở hạng phổ thông. Có ai thực sự làm như vậy không? Ồ, chắc chắn rồi. Thật tệ. Có thể đó vẫn là một ví dụ rất cực đoan, nhưng điều mà bạn nghĩ là con cái đang học được là, “Ồ, nếu tôi làm việc chăm chỉ như mẹ và cha một ngày nào đó, tôi sẽ ngồi ở đó,” nhưng thực tế không phải vậy. Bài học mà chúng học được là mẹ và cha nghĩ rằng họ vượt trội hơn chúng tôi hoặc mẹ và cha vượt trội hơn tôi. Tôi kém hơn họ. Tôi nghĩ đây là lý do tại sao bạn thấy nhiều đứa trẻ rất giàu có nhưng lại bị tổn thương tâm lý, bởi vì tôi nghĩ rằng có những bậc phụ huynh có ý tốt nhưng lại nói: “Nhìn này, chúng tôi rất giàu có, nhưng con thì không. Con phải tự kiếm lấy,” và tất cả những gì đứa trẻ nghe thấy suốt cuộc đời là, “Tôi kém hơn. Tôi kém hơn. Tôi kém hơn. Tôi kém hơn.” Và đến khi chúng trở thành người lớn, điều đó đã ăn sâu vào bản thân họ đến mức họ không thể tiến bước. Họ không thể tự bảo vệ mình. Và vì vậy, nhìn xem, đó là điều mà những người rất giàu phải đối mặt, nhưng tôi nghĩ đó là điều mà tôi suy nghĩ rất nhiều về trẻ em. Một điều khác mà mọi bậc phụ huynh có hơn một đứa trẻ sẽ hiểu và nhận ra là, hai đứa con của tôi không thể khác nhau hơn, về tính cách, mục tiêu của chúng, thậm chí cả trong…
    cùng một cha mẹ sống dưới một mái nhà.
    Họ cách nhau cả triệu dặm.
    Và vì vậy, nếu bạn nói, “Bạn đang dạy gì cho con cái của bạn?”
    Tôi không biết chúng sẽ trở thành ai khi lớn lên.
    Tôi không biết mục tiêu hay khát vọng của chúng sẽ là gì.
    Vậy có đúng không khi tôi nói với con gái mình, “Ôi, đây là cách bạn có thể tiết kiệm và trở nên siêu giàu theo thời gian.”
    Nếu nó không muốn sống cuộc sống đó thì sao?
    Nếu nó có tính cách YOLO hơn, kiểu như, “Ôi, tôi chỉ muốn đi du lịch khắp thế giới.
    Tôi không có khát vọng trở nên siêu giàu và nghỉ hưu sớm.”
    Vì vậy, bạn phải để chúng tự tìm ra điều đó và nhận ra rằng những gì có thể đúng với bạn và những gì có thể đúng trong thời đại mà bạn và tôi lớn lên có thể không đúng với chúng và có thể không phù hợp với thời đại mà chúng lớn lên.
    Tôi thích câu nói này, không ai trong chúng ta biết cảm giác như thế nào khi trở thành một đứa trẻ 13 tuổi vào năm 2024.
    Chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết vì chúng ta đã từng 13 tuổi vào một thời điểm nào đó.
    Mô tả trước đó của bạn về việc tước đoạt vé hạng nhất của trẻ em, đưa chúng vào hạng phổ thông và cha mẹ bay ở hạng nhất, khiến tôi nhận ra rằng chúng ta thích nghĩ rằng những điều như vậy sẽ thúc đẩy việc tiếp thu bài học, nhưng mỗi ví dụ của bạn đều chỉ ra rằng trẻ em đang tiếp thu dựa trên cảm xúc mà chúng trải qua vào thời điểm đó.
    Chúng không nghĩ về bài học lớn hơn.
    Chúng đang nghĩ về…
    Chúng đang ở trong khoảnh khắc của mình.
    Chúng đang nghĩ, “Tôi đang leo lên ngọn đồi này và điều này thật tệ,” và chúng không ghép nối mọi thứ theo thời gian như, “Được rồi, tôi đang làm điều này và anh ấy đang cố gắng dạy tôi một bài học.”
    Thực sự thì…
    Chúng rất gắn bó với cảm xúc ngay lập tức của mình.
    Đúng vậy.
    Và có thể sẽ khác trong ví dụ của Chris Davis nếu ông nội leo lên ngọn đồi cùng chúng, vì lúc đó bài học bạn nhận được là, “Ôi, chúng ta sẽ làm điều này cùng nhau,” và điều đó đang dạy giá trị của sự chăm chỉ.
    “Tôi sẽ làm điều đó với bạn.
    Tôi sẽ chịu đựng cùng bạn.”
    Vì vậy, dẫn dắt bằng ví dụ thay vì bằng sự sỉ nhục, tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để làm việc với trẻ em. Khi tôi còn nhỏ, bố tôi thường dẫn tôi đến một điểm trên con phố của chúng tôi, nơi ông sẽ tách ra để đi làm. Ông là một nhà khoa học. Ông sẽ đến phòng thí nghiệm của mình và tôi sẽ đi đến mẫu giáo và lớp một. Tôi nhớ một ngày đã hỏi ông rằng ông làm nghề gì, và ông là một nhà vật lý, và ông nói: “À, tôi là một nhà vật lý,” và tôi hỏi: “Điều đó là gì?” Ông đã giải thích một chút về điều đó, và tôi sẽ không bao giờ quên… Chúng tôi vẫn nói về điều này. Ông và tôi… Tôi sẽ không bao giờ quên. Và tôi hỏi: “Ông có thích không?” Và ông nói: “Chà, bạn biết cảm giác vào đêm trước sinh nhật của bạn không?” Tôi nói: “Có.” Và ông nói: “Tôi cảm thấy như vậy mỗi ngày.” Sau đó, tôi nghĩ ông cũng nói, và tôi vẫn còn hơi mơ hồ về điều này. Tôi cần phải liên lạc với ông về điều này một lần nữa sớm thôi, vì ông đã nói: “Bạn không phải lúc nào cũng nhận được quà. Nó không phải lúc nào cũng diễn ra như mong đợi, nhưng cảm giác rằng bạn có thể hoặc rằng bạn có khả năng sẽ có, hoặc có khả năng xảy ra, cảm giác đó thật tuyệt.” Và tôi nghĩ tôi đã tiếp thu bài học đó, vì điều tôi thích là công việc. Tôi không nghĩ mình nghiện công việc, mặc dù một số người trong cuộc sống đã buộc tội tôi như vậy, và tôi sẵn sàng mở lòng với khả năng đó. Nhưng thực sự không phải là về sự khám phá, mà là về khả năng khám phá. Vì vậy, tôi nghĩ rằng trong việc dạy dỗ trẻ em và dạy dỗ bạn bè và dạy dỗ giữa con người với nhau, việc khiến mọi người suy nghĩ về các trạng thái động từ thực sự thúc đẩy họ từ nơi tốt nhất dường như là chủ đề chung trong cuộc thảo luận hôm nay và trong cuốn sách của bạn một phần nào đó. Tôi không cố gắng tóm tắt thành hai điểm cuối cùng ở đây, nhưng nếu tôi có thể, có vẻ như, và những gì Rick Rubin đã nói về, ông có một thành tích siêu nhiên trong việc mang lại những yếu tố sáng tạo tốt nhất trong con người từ các thể loại âm nhạc khác nhau.
    Có vẻ như vấn đề là khai thác những trạng thái động từ này, tức là điều gì mang lại điều tốt nhất cho bạn, thay vì nghĩ về những phần thưởng đến từ điều đó. Nhưng điều đó thật khó. Chúng ta thấy những con số đó. Chúng ta thấy những người theo dõi, những đồng đô la, v.v. Chúng ta thấy các chỉ số so sánh. Thật khó khăn. Có một công việc trong điều này mà không rõ ràng. Tôi nghĩ điều đó sẽ luôn như vậy. Chúng ta sẽ không bao giờ sống trong một thế giới mà mọi người không so sánh bản thân với người khác. Chúng ta sẽ không bao giờ sống trong một thế giới mà mọi người không cảm thấy không đủ so với những người có nhiều hơn họ. Nhưng quay lại với trẻ em, tôi nghĩ đây là một nơi tuyệt vời để kết nối lại. Nếu bạn hỏi hầu hết các bậc phụ huynh rằng họ muốn gì cho con cái của mình? Hầu hết các bậc phụ huynh sẽ nói, “Tôi chỉ muốn chúng hạnh phúc. Tôi hy vọng chúng hạnh phúc một ngày nào đó.” Và nếu bạn hỏi, “Vậy bạn có hy vọng rằng con cái bạn sẽ giàu có và thành công không?” Các bậc phụ huynh có thể nói, “Có, nhưng chủ yếu là chỉ muốn chúng hạnh phúc. Tôi chỉ muốn chúng hạnh phúc.” Bất kể chúng đang làm gì, nếu chúng là giáo viên mẫu giáo, tôi muốn chúng hạnh phúc. Và tôi nghĩ chính các bậc phụ huynh nói như vậy vì họ chưa làm được điều đó cho chính mình, vì chính các bậc phụ huynh đã theo đuổi tiền bạc hơn là hạnh phúc và họ thấy được mặt trái của điều đó. Điều này rất phổ biến. Và đó là lý do tại sao họ nói, “Tôi hy vọng con tôi làm điều này vì tôi chưa làm tốt điều đó cho chính mình, vì cám dỗ là theo đuổi điều gì đó không làm cho bạn hạnh phúc, mà chỉ làm cho bạn giàu có hơn.” Bây giờ, đó không phải là một lập luận chống lại tiền bạc hay làm việc chăm chỉ, mà tôi muốn làm. Tôi muốn làm việc chăm chỉ và kiếm tiền và có nhiều tiền hơn, tất nhiên. Nhưng tôi nghĩ có một sự khác biệt rõ rệt giữa việc sử dụng tiền như một công cụ để làm cho bản thân bạn hạnh phúc hơn so với việc sử dụng nó như một thước đo để so sánh bản thân với người khác. Và rất nhiều trong thế giới hiện đại là cái sau. Chúng ta không sử dụng tiền để làm cho bản thân hạnh phúc hơn hay tự do hơn hay độc lập hơn hay để ngủ ngon hơn.
    hoặc dành nhiều thời gian hơn với những người mà chúng ta thích.
    Chúng ta sử dụng tiền để đo lường bản thân so với người khác.
    Chỉ đơn giản là, “Liệu tôi có nhiều hơn bạn không?
    Xe của tôi có nhanh hơn xe của bạn không?
    Nhà của tôi có lớn hơn nhà của bạn không?”
    Và tất cả những điều đó hoàn toàn tách biệt với những gì chúng ta thực sự muốn, như cho con cái chúng ta và cuối cùng là cho chính bản thân mình, đó là, “Liệu tôi có thể sử dụng điều này để trở nên hạnh phúc hơn và sống một cuộc sống tốt đẹp hơn không?”
    Thật là một khái niệm kỳ lạ, nhưng có vẻ như nó hoàn toàn đúng.
    Vì vậy, chúng ta cần suy nghĩ về tiền bạc một cách khác biệt một chút hoặc rất khác biệt nếu chúng ta muốn có được sự thỏa mãn tối đa từ công việc và từ các nguồn lực.
    Điều này đòi hỏi rất nhiều việc nhìn vào gương và chỉ cần nói, “Tôi là ai và tôi muốn gì?”
    Tôi nghĩ đó là điều quan trọng nhất, đặc biệt khi chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện này bằng cách nói,
    “Mọi người đều khác nhau.
    Điều đúng với tôi không nhất thiết phải đúng với bạn.”
    Và trong đó, bạn phải hiểu chính mình.
    Và rất nhiều thiệt hại tài chính xảy ra khi mọi người có một kế hoạch tài chính phù hợp với người khác, nhưng lại không phù hợp với họ.
    Và điều đó rất nguy hiểm vì có thể đó là kế hoạch tài chính đúng cho nhiều người khác.
    Vì vậy, nó có lý.
    Nó hợp lý.
    Trên giấy tờ, trên bảng tính trông có vẻ tốt, nhưng nó không phù hợp với tính cách của bạn.
    Đó là lúc rất nhiều thiệt hại xảy ra.
    Vì vậy, tôi nghĩ để làm tốt hơn với tiền bạc, bạn cần dành nhiều thời gian suy nghĩ về bạn là ai, gia đình bạn, mục tiêu và khát vọng của bạn, nhận ra rằng tất cả những điều đó sẽ thay đổi và thích nghi theo thời gian.
    Vậy điều gì đúng với bạn 10 năm trước có thể không còn đúng hôm nay.
    Và theo một cách nào đó, điều đó có thể có vẻ ích kỷ, như là tắt tiếng thế giới xung quanh và tắt tiếng những người khác, đồng nghiệp và hàng xóm và những gì khác và chỉ cần nói, “Tôi có thể sử dụng điều này như một công cụ để trở nên hạnh phúc hơn, để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn một chút.
    Mục đích của tiền là gì nếu không phải như vậy?”
    Tôi rất thích điều đó.
    Chà, Morgan, cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc mà bạn đang làm.
    Đây là một góc nhìn vô cùng độc đáo về điều mà tất cả chúng ta đều phải đối mặt, vật lộn và hy vọng có thể phát triển một mối quan hệ cộng sinh với tiền bạc. Và rõ ràng từ cuộc trò chuyện với bạn hôm nay cũng như từ việc đọc cuốn sách của bạn rằng có một sợi dây trung tâm mạnh mẽ của lòng tốt trong tất cả những điều này. Tôi không biết đó có phải là ý định của bạn hay không. Nó dường như chỉ đơn giản là hiện lên trong con người bạn. Nhưng khi tôi đọc cuốn sách của bạn và khi chúng ta trò chuyện hôm nay, thật rõ ràng rằng bạn muốn điều tốt nhất cho mọi người. Vì vậy, tôi nghĩ đó là một điều quan trọng cần nhấn mạnh vì có rất nhiều người ngoài kia đang chỉ cho mọi người cách kiếm tiền, nên làm gì hoặc không nên làm gì với tiền của họ, nhưng bạn đang chỉ cho chúng ta cách sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn, điều này quan trọng hơn rất nhiều. Vì vậy, vì điều đó và công việc mà bạn đã làm và đang làm, tôi rất háo hức chờ đợi cuốn sách của bạn vào tháng 9 tới và cảm ơn bạn đã đến đây hôm nay để giáo dục chúng tôi. Cảm ơn bạn rất nhiều. Điều này thật sự rất thú vị. Cảm ơn bạn, Andrew. Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Morgan Housel. Để tìm hiểu thêm về công việc của Morgan và tìm các liên kết đến hai cuốn sách tuyệt vời của anh ấy, “Tâm lý học về tiền bạc” và “Vẫn như xưa”, xin vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú của chương trình. Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đây là một cách tuyệt vời không tốn chi phí để hỗ trợ chúng tôi. Ngoài ra, xin hãy theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple. Và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao. Xin hãy kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi hoặc ý kiến về podcast hoặc khách mời hoặc chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
    Nó có tiêu đề là “Protocols, một cuốn sách hướng dẫn cho cơ thể con người.”
    Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, và nó dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm.
    Cuốn sách bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực.
    Và tất nhiên, tôi cung cấp cơ sở khoa học cho các giao thức được bao gồm.
    Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại presale@protocallsbook.com.
    Bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau, bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất.
    Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols, một cuốn sách hướng dẫn cho cơ thể con người.”
    Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Đó là Instagram, X, trước đây được biết đến là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn.
    Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung thì khác biệt với nội dung trên podcast Huberman Lab.
    Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng không tốn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng các tài liệu PDF ngắn từ một đến ba trang.
    Các tài liệu PDF từ một đến ba trang đó bao gồm những thứ như tiếp xúc với nhiệt độ cao một cách có chủ đích, tiếp xúc với lạnh một cách có chủ đích.
    Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản.
    Chúng tôi cũng có các giao thức để tối ưu hóa giấc ngủ, dopamine và nhiều thứ khác.
    Một lần nữa, tất cả đều có sẵn, hoàn toàn miễn phí.
    Bạn có thể truy cập HubermanLab.com, vào tab menu, cuộn xuống bản tin và cung cấp email của bạn.
    Chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
    Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Morgan Housel.
    Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    (music vui tươi)
    (music rock)
    歡迎來到 Huberman Lab 播客,我們在這裡討論科學及基於科學的日常生活工具。
    我是 Andrew Huberman,我是史丹佛醫學院的神經生物學和眼科教授。
    今天我的嘉賓是 Morgan Housel。
    Morgan Housel 是 Collaborative Fund 的合夥人,並且是私人財富生成和管理方面的專家。
    他也是暢銷書《金錢心理學》的作者。
    今天,我們將談論金錢的心理學。
    我們討論金錢如何改變我們的心理狀態。
    我們討論大多數人如何在過度儲蓄或過度消費的極端中徘徊。
    我們還會討論大多數人在思考金錢的本質及其在內心中帶來幸福的能力時,完全搞錯了方向。
    不,我不會告訴你,也不會告訴 Morgan,超過某個金額後,你的幸福感不會再增加。
    因為我們都知道,金錢買不到幸福,但它可以緩解壓力。
    我們從一開始就承認這一點。
    隨後,Morgan 解釋了當我們談論追求財富或金錢時,實際上我們所尋求的是真正的自由。
    自由實際上與獨立有關,而如果我們不斷追求財富,那麼我們就不是真正的自由或獨立。
    因此,今天的討論同樣關於快樂、自由、感受獨立以及脫離壓力的感受,與我們所稱之為金錢的事物不相上下。
    換句話說,Morgan 不僅解釋如何生成和管理金銭財富。
    他解釋了這一點,但他同時也解釋了如何在和圍繞這個我們稱之為職業、追求財富和幸福的事物中組織你的生活。
    我能想到的幾個話題中,今天的話題是非常重要的。
    我讀過 Morgan 的書《金錢心理學》,我非常喜歡它。
    我也很喜歡今天的討論,因為我確信在討論結束後,你會意識到你可能在多方面錯誤地思考了財富和金錢,並且你可能也在多方面錯誤地追求它。
    但是通過問自己 Morgan 今天提出的某些探討性問題並回答這些問題,你可以找出一個地方,你與金錢的關係及其追求能夠清晰地與你的特定目標相匹配。
    在我們開始之前,我想強調這個播客與我在史丹佛的教學和研究角色是分開的。
    然而,這是我希望和努力將零成本的科學及與科學相關的工具信息帶給大眾的願望和努力的一部分。
    按照這個主題,我想感謝今天播客的贊助商。
    我們的第一個贊助商是 Wealthfront。
    我使用 Wealthfront 將近十年,作為我的高收益現金賬戶,我非常喜歡它。
    就我而言,考慮到所涉及的風險,我有時會對投資金錢感到猶豫,因此我通常更喜歡將它保存在我的 Wealthfront 現金賬戶中,在那裡我能夠在存款上獲得 4.25% 的年回報率,你也可以。
    通過 Wealthfront,你可以在合作夥伴銀行那裡賺取 4.25% 的年回報率,直到你準備好花掉或者投資這筆錢。
    使用 Wealthfront,你每天包括周末和假日,都可以無需手續費提取合格帳戶的同日提款。
    4.25% 的年回報率並不是促銷利率。
    你可以存入和獲得的金額沒有上限,並且通過 Wealthfront 的合作銀行提供的 FDIC 保險,你甚至可以獲得高達 800 萬美元的保護。
    關於同日提款,只需在東部時間晚上 9 點之前開始提款,便可將資金提取到 550 多家合格的銀行和信用合作社,並可當日收到。
    當你準備好時,將資金從現金賬戶轉移到 Wealthfront 的任何自動投資賬戶僅需幾分鐘。
    目前已經有超過一百萬人使用 Wealthfront 來節省更多、賺取更多,並建立長期財富。
    今天就開始在你的現金上賺取 4.25% 的年回報率吧。
    如果你想嘗試 Wealthfront,請前往 wealthfront.com/huberman,首次現金賬戶存入 500 美元即可獲得 50 美元的免費獎金。
    那就是 wealthfront.com/huberman,立即開始。
    這是 Wealthfront 的付費推薦。
    Wealthfront 經紀不等同於銀行。
    年回報率隨時可能變動。
    詳細資訊請參閱本集的描述。
    今天的節目也得到了 BetterHelp 的支持。
    BetterHelp 提供與註冊治療師進行的專業療法,全部在線進行。
    現在,我已經接受了超過 30 年的每週心理治療。
    最初,我沒有選擇。
    這是我被允許留在學校的條件。
    但不久我意識到,心理治療是整體健康中極其重要的一個組成部分。
    現在,優秀的心理療法基本上提供三樣東西。
    首先,它提供了與可以信任的人的良好關係,你可以對他談論所有問題。
    其次,它可以提供情感支持或導向指導的支持。
    第三,專家的治療可以提供有用的見解。
    使用 BetterHelp,他們使您能夠很容易找到與您共鳴的專業治療師,並提供通過專業治療所獲得的這些好處。
    此外,由於 BetterHelp 允許完全在線進行治療,因此非常節省時間。
    很容易將其納入繁忙的日程中,無需通勤到療法師的辦公室、坐在候診室或尋找停車位,這些都不需要。
    一切都是在網上完成的。
    如果你想嘗試 BetterHelp,請前往 betterhelp.com/huberman,首月可享 10% 的折扣。
    那就是 betterhelp.com/huberman。
    現在讓我們開始與 Morgan Housel 的討論。
    Morgan Housel,歡迎你。
    謝謝你邀請我。
    我很高興來這裡。
    我很興奮你明年將出版一本新書,講述花錢的藝術。對嗎?
    沒錯。
    你說得對。
    今天,我想談談怎麼看待金錢。
    金錢是什麼?
    我們如何在我們的歷史背景中框定它,也就是說,在我們個人的歷史背景中?
    因為我認為我們每個人對金錢的看法都有些不同。
    然後談談金錢的最佳用途,或者在某些情況下,不使用金錢。
    這是一個可以朝各種不同方向發展的主題。
    但我在這裡的目標是讓人們更好地理解金錢是什麼、為什麼要為之工作,以及如何真正將其變成生活中的資產,而不是永遠無法達到的金額或他們期望其帶來的東西。
    太好了。
    期待這一切。
    太好了。
    所以你的書開始於一個觀點,即人們並不是瘋狂的。
    這其實是章節的標題。
    這是否意味著人們在金錢上是理性的?
    哦,我認為這是非常不同的。
    我所說的沒有人是瘋狂的意思是,人們容易看到社會和其他人花錢、存錢以及投資的方式,然後說:“為什麼會有人這樣做?
    你為什麼要把錢浪費在這上面?
    你為什麼要這樣囤積你的錢?”
    而我實際上認為,如果你揭開那些人的生活背景,就會發現沒有人在花錢或存錢上真的那麼瘋狂。
    對他們來說,在那一刻這是有意義的。
    我的姐夫是一名社會工作者。
    他與非常弱勢的孩子們合作,這些孩子在家中遭受虐待,沒有住所。
    而這些孩子的學校表現,毫不奇怪,都是很糟糕的。
    他們行為不當。
    他們打架。
    他們不去上學。
    而那些孩子的老師經常會問:“你為什麼這樣行事?
    為什麼不做正確的事情?
    這是如此明顯。”
    他說:“在社會工作中有一句話,‘所有的行為都有其意義,只要擁有足夠的信息。’
    如果你看看那些孩子在生活中所面臨的問題,你會明白為什麼他們在學校會行為不當。”
    我認為這是許多生活中事情的強大理念,即所有的行為都有其意義,只要獲得足夠的信息。
    這也可以很容易地應用到金錢上,你可以輕易地將我今天如何花錢和存錢與我在生活中的經歷、我所受到的教育、我成長的地方、我的年齡、我所出生的年代等與我無法控制的所有因素聯繫起來。
    很常見的是,人們會看那些花了大量金錢的人。
    那背後有一個故事。
    他們花了大量的錢,因為對於他們中的很多人來說,他們想要某種關注。
    他們試圖吸引人們的注意。
    也許有時候,他們在試圖掩蓋某種空虛,也許他們實際上都很享受這樣的生活。
    而那些囤積大量金錢的人,也有他們的故事。
    他們經歷了一些促使他們這樣做的事情。
    我認為這非常重要,有兩個原因。
    首先,它迫使你意識到,管理金錢、存錢、花錢並沒有一個正確的方式。
    你必須找出什麼對你有效,而對我有效的,對你來說可能是無效的。
    沒有一個答案。
    而且這並不像數學,因為在數學中,兩加兩對每個人來說都是等於四。
    而在金錢上,就像你必須為自己找出答案。
    這幾乎就像是在品嚐食物或音樂,找到你喜歡的東西並去做。
    另一件事是,我認為你對其他人的決策會變得不那麼愤世嫉俗。
    你不會整天說,“看看那個傻瓜怎麼把錢花在愚蠢的地方。”
    你只是說,“不,這只是,你必須為自己找出答案。”
    我認為當你對其他人處理金錢的方式不那麼愤世嫉俗時,你會變得更快樂。
    對於大多數人,包括我自己,金錢和安全的整個概念非常緊密相連。
    我們是否有足夠的資源來照顧自己,還有一點希望的額外。
    我想在照顧自己時還包括減輕對金錢不足的焦慮。
    這是心理上的照顧,也包括照顧我們可能負責或僅僅想照顧的其他人。
    這與獲得多少和什麼類型的教育的概念非常有關聯。
    我的意思是,我認為每個人,至少在某個時刻,都會經歷精神上的掙扎:“獲得高級學位是否值得?
    我應該專注於哪些專業?
    那裡有工作嗎?”
    當我上學想成為一名神經科學家、一名心臟病學家的時候,我們家的一位朋友說:“你為什麼要學神經科學?
    那沒有工作機會。”
    實際上神經科學領域有很多工作,現在仍然有。
    我並不是說它們中的大多數都是高薪工作。
    所以我們知道,高等教育和高收入並不總是成正比。
    隨著我們的成長進入社會,我們思考如何整合這些不同的事情,考慮我們想做的事情因為感興趣與能賺錢之間的平衡。
    在你的經驗和觀察中,以及在寫書過程中,是否有某種心理路徑可以通過這些不同的考量?
    我的意思是,當我們談論金錢和財富時,我們應該真正考慮些什麼?
    是否有某種檢查清單?
    我的意思是,這成為了一個相當廣泛的領域。
    我相信,追求你真正感興趣的事情會讓你發揮出最佳的工作,但對某些人來說,這些有趣的事情可能並不會帶來金錢。
    約十年前,我問丹尼爾·卡尼曼一個非常相似的問題。
    卡尼曼是一位世界著名的心理學家,榮獲經濟學諾貝爾獎,幾年前去世。
    他說,無論你是誰,隨著時間的推移,管理金錢所需的特質是對未來遺憾的良好認知。你會後悔過去的什麼呢? 我認為,在更高的層次上,你應該以此為基礎做出所有的財務決策:我會後悔花這筆錢嗎?還是會後悔不花這筆錢?這些話說起來容易,但實際上做起來困難,我認為大多數人並不完全理解他們自己的遺憾感,以及他們未來可能會回想起來說「我希望我當時沒有這樣做」。
    還有一點就是,這種感覺會隨著你一生的變化而改變。我給你一個完美的例子。我是一個很會儲蓄的人,這一點在我整個成年生活中一直如此。如果明天我不幸躺在病床上,我會後悔沒有去度假、沒有買那輛車嗎?現在的答案是絕對不會。我會覺得很高興,因為我知道我的妻子和孩子們會沒事。我會很享受知道我沒有花那筆錢,而是把它存起來以保護他們。等我80歲時,我還會這樣覺得嗎?也許我會回首說:「我應該活得更豐富一些。我應該在能親眼看到的時候把我的錢捐出去。」這種感受會隨著人生的不同階段而改變,但我認為如果你始終站在未來遺憾的角度去思考,這將有助於你做出決定。
    這並不是所謂的「活在當下」或「今朝有酒今朝醉」。我認為這種想法太過簡單。你必須知道未來會懷念什麼並加以思索。而每個人都是不同的。我會後悔的事情可能與你會後悔的事情截然不同。
    傑夫·貝索斯有個非常有趣的故事。他談到他在1994年創立亞馬遜的時候。他當時知道這個計畫幾乎不會成功,但他說:「如果我不去嘗試,我會後悔的。如果我嘗試了,它失敗了,我不會後悔。」這真是一個令人驚嘆的故事,體現了他的創業精神。
    當我第一次聽到這個故事時,真心佩服他的想法。可我並沒有那種個性。如果我將一生的積蓄、我家人的錢以及我父母的錢投入一個初創公司,而這家公司失敗了,我可能會感到後悔。我對那些沒有他那種潛力的人的敬佩與感激,使得世界變得更好。
    每個人的遺憾感都是略有不同的。有時候,對於某人來說,未來可能會感到後悔的事情,搞不好我們並不太擅長預測,就如卡尼曼所指出的。大多數人缺乏對未來遺憾的良好認知。這將隨著時間而改變,因此它是動態的。
    這裡我們在談論為期兩年或四年的學位投資。這是一次性投資,即在某個特定事業上。我認為我們常常找到所有這些事後解釋:「好吧,我去了那家公司,我進入了那行工作,我在那裡待了十年,或者創業失敗了,但我學到了寶貴的教訓,這在未來的事業中對我很有幫助。」我們合理化我們過去的錯誤選擇讓它能夠相互關聯,借用史蒂夫·喬布斯的名言。
    然而,所有這些實際上表明,我們對當前經歷與過去經歷如何影響未來投射的能力非常匱乏。你在書中也稍微提到了一下,對我而言,這是一個非常深刻的體悟,我們實際上並不真正知道或預測隨著年齡的增長我們會如何改變。
    對,在心理學上,你可以稱之為「歷史盡頭幻覺」,這意味著你對於在過去20年中你發生了多少變化非常清楚。你變得聰明、智慧,對生活的信念也演變了,這對大多數人而言都是如此,但如果你真的深入了解,大多數人如果被問到「20年後你會是誰?」他們會認為自己和今天差不多。他們總是抱著這種信念:「我過去成長了這麼多,但我已經不再成長」,因為預測未來的不同變化很困難。
    有很多原因,如果我告訴自己「20年後我將對政治有非常不同的看法」,無論情況如何,我實際上是在承認我今天的信念是錯誤的,而你並不想這樣想。每個人都希望醒來時面對鏡子,說「我今天的信念是正確的。」這就像是自我辯護的方式,讓你能夠更輕鬆的面對每一天。
    我現在相信的就是正確的,也許你對某些事情會有一點點疑慮,但大部分情況下,我相信的是真實的,因此你不想相信隨著時間的推移你會調整與適應那些信念,所以很難以真正長遠的眼光來看,在今天做出一個未來不會後悔的決定。
    就我一直提到的,我認為對付這個問題的唯一解方是避免極端的財務規劃,很多人都站在極端的兩端。一端是「FIRE運動」,那些人將90%的收入儲蓄,他們希望在28歲退休,類似這種情況;而另一端則是那些潛在的加密貨幣交易者,他們將所有的錢都扔進去,看看會發生什麼。這些極端的選擇,你最有可能在未來某時後悔,而在加密貨幣方面,很多人年輕,還有時間來彌補他們的失誤。我在十幾歲和二十多歲時做過很多愚蠢的事情,但我相信,很多人將來最有可能回首的就是那些選擇。
    在二十歲時大把虧損而說「啊,這沒什麼關係」是一回事,但等你四十八歲,想要供孩子上大學時,你就會回頭想「真希望我當時沒做那樣的事。」這些極端的情況往往會讓人將來感到最深的遺憾。為了如我之前所描述的那樣,幫助人們開闢一條道路,我在想,人們是否一般會落入你所描述的兩類情況中,例如貝佐斯那樣,不想對未曾嘗試的事情感到遺憾。
    我用類似神經生物學的術語來思考,在於被可能的多巴胺或其他成功的獎勵所吸引。事實上,他所想的,可能是不曾給自己成功機會的痛苦。這是一種說法。另一種路徑則是避免失去的痛苦。我認為有很多研究,部分研究顯示,為了避免失去的痛苦,人們通常比為獲得一些東西而更加努力。
    在思考我認識的各種財富層級和不同年齡的人時,似乎有些人只是因為喜歡嘗試新事物而更有動力去做新事物。他們喜歡從這些行為中獲得的獎勵感,因此在財務或其他方面停留在同一地方對他們來說真的是痛苦。其他人則喜歡穩定的事物。他們喜歡可靠性。你會在他們生活的許多領域看到這一點。我不想把這個擴展到他們生活的所有方面,但有些人喜歡那些整個品種幾乎從不咬人的狗。其他人則喜歡養卡尼科犬,雖然我相信有一些非常可愛和友好的卡尼科犬,但當它們咬人的時候,卻是非常嚴重的。
    我們真的在談論風險與安全的傾向嗎?你認為人們在這一方面更多地落入兩個營中嗎?我認為確實有些人如果走安全的路會變得瘋狂,即使他們是以「噢,我不想後悔這件事」的名義這麼做,但他們需要生活中有某種變化。他們需要出去做事情。另一個因素是,我們不知道那些未曾選擇的路徑,我給你一個個人的例子。二十年前,我報名進入佩珀代因大學,但我並沒有去。我在最後一刻轉學,因此我從未實際參加過,但我所有的學籍都是註冊的。當然,我常常想「如果我去那裡,我的生活會是什麼樣子?」因為我轉學的學校讓我遇見了我的妻子,在那裡開始了我的職業生涯,對我來說,說「天啊,我真高興我沒有去那裡」,因為我的生活不會是如今這樣,但事實是,也許那裡的生活會很好。或許會更好。你永遠不會知道你沒有選擇的路會通向何方。
    康拉德博士的觀點是,對未來遺憾的良好校準感,但沒有人知道他們沒有選擇的路會通向何方,所以這就使得人們難以確定自己應該走哪一條路。我認為應該避免屬於這兩個極端的情況。如我之前所說,我認為其實有超過一半的人是在某種極端情況中,花費超過其能力或儲蓄遠遠超過他們所需的。人們管理金錢的方式呈現出一種胖尾分布,這樣的情況實際上有相當多的人。我想這就是為什麼……我認為這是我們生活在一個比以往任何時候都要富裕的社會的原因之一。不僅僅是頂層,還有中位數水平。平均家庭比以往任何時候都要富裕,但因為我們以如此極端的方式管理金錢,這使得人們更快樂嗎?我們今天比四十年前或一百年前快樂嗎?對此並沒有太多證據,因為以能真正讓你更快樂、減少遺憾、過上更有意義的生活的方式來管理金錢,無疑比賺到它和逐步積累要難得多。
    在我成長的過程中,你會看到新車和一些非常漂亮的車與許多老舊破舊的車子混合行駛。當然,現在這因地區而異。實際上,看到真正老的破車非常罕見。你會看到一些經過修復的非常漂亮的老車,但那完全是不同的事情。我假設這是因為信用,現在人們可以用信用購買東西。購買商品的能力如何改變了我們對金錢的思考方式?我認識一些有驚人信用卡債務的人,我覺得他們現在已經認為自己永遠無法還清債務。他們可能將不會活得足夠久以清償這些債務,而他們對此感到滿意,這實在令人感到害怕。他們中的一些人甚至不是特別的消費者,只是早期積累了這筆債務,似乎永遠都無法逃脫這種困境。我知道其他人,像我一樣,每個月都會還清信用卡賬單。我討厭18%以上的利息,即使我晚了一天,我也會感到「啊!」與此同時,我並不是那種喜歡購買很多東西的人。我不是那種追求物質的人。我擁有一兩只手錶、一輛卡車。我真心覺得自己並不是追求物質的人,但毫無疑問,我對金錢有自己的心理關係,而在今天與你交談後,我相信我會意識到這一點也不是最佳狀態。
    指責這些不同群體中的人很容易,但回到信用這個問題上,我們真的不擁有的東西的擁有和使用能力,基本上是超過我們的收入水平,無論是數量還是類型,這些奢侈品的享受方式,改變了人們對金錢的看法和使用金錢的方式嗎?因為在你們的書中,今天的討論是把金錢當作我們擁有的東西,但信用基本上就是超出你的經濟能力生活。依據定義。是的。我認為自然而然的反應會是:”哦,它幫助你提前消費,這樣你就可以擁有在其他時代不會擁有的更多玩具。”但我實際上覺得對於很多人來說,情況正好相反,很多人生活中有缺憾,面臨挑戰。一個非常簡單的答案是,如果你對生活不滿意,並且試圖填補一個空虛,那麼就是:”好吧,如果我有更多的錢,這個問題就會消失。”在之前的世代和幾十年中,你不能隨便去獲得更多的錢。你從工資中賺取你的金錢,那就是你所擁有的。今天,試圖用金錢填補生活中的空虛變得更容易了。你可以不斷獲取更多。對於很多人來說,他們會在早上醒來說,”哦,要是我擁有那輛車,我的生活會更好。”他們去買那輛車,但仍然感覺一樣。就像,”啊,你知道嗎?如果我有那輛車和那隻手錶,那我就會感覺更好。”他們買了手錶,仍然感覺一樣。”啊,你知道缺少的是什麼?一棟房子。我得去弄到那個。”真是有趣。這是一個不斷的螺旋式循環。既然你可以為所有這些進行融資,那麼這會讓你更容易進入這種螺旋。保羅·史密斯在他的傳記中有一個我非常喜愛的驚人認識。他說,當他貧窮和抑鬱時,他有希望,因為他可以告訴自己,”有一天我會有錢,所有這些問題都會消失。”然後當他富有卻感到沮喪時,他仍然感到沮喪,失去了所有的希望,因為他擁有比他能花的還多的錢。他不能告訴自己,”如果我有更多的錢,這些問題就會消失。”對於許多人來說,信用的可用性給他們帶來了一種錯誤的希望,讓他們陷入 “如果我能有更大的房子,這輛更好的車,所有我每天早上醒來都要面對的問題都會消失”的旋渦中。這讓你保持在那條路上,我認為如果你實際上沒有那麼多錢的話,你更可能會醒來說,”這個空虛是什麼?我需要以不同的方式來修復它。是健康問題,是人際關係,是人生的意義,無論是什麼,而不是試圖用信用來貼上膏藥。”真有趣。我有時會想到 “金錢買不到幸福” 這句話。我的第一反應是回答,嗯,擁有很多錢的人可能說過這句話,不是因為我認為錢能買到幸福,而是因為錢能緩解壓力。我有朋友最近生了孩子,請了夜間護士,他們看起來比那些無法負擔的父母更加休息,等等。如果你有健康問題,醫院裡有一個完全不同的世界,我們不會在這一集中討論,但那裡有關於財富和在醫院中對待一個人的方式的整個世界。很多人在進入醫院時的收入水平在幕後有大量的知識。當人們聽到這些時會大吃一驚。他們會被分配到不同的房間,不同的條件讓他們能夠更好地睡覺,恢復得更好,健康結果取決於此,等等。所以金錢買不到幸福,但它的確能緩解壓力,並能影響結果。那麼,尤其是在我們追求獲得更多金錢、更多財富的情況下,應該如何框定這一點,因為很多人都是如此?金錢絕對可以買到幸福。這往往是一條間接的道路,我所說的意思是,房子大、豪華能讓你更幸福嗎?答案可能是肯定的,但可能的原因是,這會讓你更容易招待朋友和家人,而這正是讓你快樂的原因。與這些人建立額外的聯繫。在一次愉快的假期中你會感到快樂,昂貴的假期,的確,因為你會與孩子、配偶和朋友共同創造回憶。這是讓你感到快樂的事。因此,你不能說金錢不會讓人快樂。它會的。顯然會。另一件重要的事情是,讓人感到快樂的根本所在是一種意義感。電影《鍋爐房》的名句是:”說金錢買不到幸福的人根本就沒有錢。”我認為這句話有很多真實之處,因為變得更富有的人會說,”當然,我現在比貧窮時更快樂。當然,我不會想回到那個階段。”但通常發生的情況是,當你為什麼更快樂時,原因是你變得富有是因為你找到了某種意義。你創建了一家企業。你在事業上取得了成功,這給了你良好的目標感和身份感。而對於那些中獎的人的情況正好相反,他們變得富有,但不是因為他們做了好的投資,不是因為他們創建了一家企業,不是因為他們成功並且受到同儕的喜愛等等,他們只是運氣好。而這些人有很多研究表明,贏得彩票不會讓你幸福。它可能會在非常短的時間內讓你感到快樂,但隨著時間的推移並不會,因為你沒有獲得任何額外的意義。你不能在早上醒來說,”我建立了這個企業。我做到了。我非常成功。我得到了博士學位。我做到了。”沒有這些。
    你剛好運氣好。
    所以這不會帶給你太多的快樂。
    所以,金錢確實會讓你更快樂。
    我認為這對每個人都適用,只要你學會如何按照自己的個性來花錢等等。
    花很多錢,花大量的金錢可以讓你更快樂。
    我認為對此幾乎沒有任何限制,但每個人都不同,這通常是一種迂迴的方式。
    如果我和孩子們一起去昂貴的度假,這樣的經歷我經常會想到,假設這是十分滿分。
    在快樂、記憶以及其他方面來說,這是十分之十。
    但實際上讓我快樂的,是與孩子們共度無干擾的時間。
    所以在家裡和他們一起在客廳的地板上玩樂高,這或許是八分半,因為這才是真正讓我快樂的事情。
    你必須弄清楚真正的目的。
    我認為一個良好生活的簡單公式是獨立加上目的。
    你需要有一個比自己更大的目的,值得你去追求,家庭、宗教、工作等等,對每個人來說都不同。
    你還需要有獨立性,以確保你可以按照自己的條件去做,而不是追求別人的目標。
    這是心理健康的最高境界,獨立和目的。
    而金錢不是其中之一,但你可以很容易看出金錢如何能幫助這些事情。
    金錢帶來獨立性。
    它可以讓你更大程度地找到你的目的。
    你不再追逐,不再看他人的臉色。
    你可以做任何你想做的事,你是獨立的。
    所以,把金錢視為工具可以讓你更快樂。
    花錢可以讓你更快樂。
    但它並不是讓你快樂的根本原因。
    它只是用來做其他事情的工具,以及獲得其他真正讓你快樂的東西。
    我想暫時休息一下,提一下我們的贊助商,AG1。
    到現在為止,許多人已經聽我說過,如果我只能選擇一種補充劑,那這種補充劑就是AG1。
    原因在於AG1是最高品質且最全面的基礎營養補充劑。
    這意味著它不僅含有維生素和礦物質,還包含益生菌、益生元和適應原,以彌補你飲食中可能出現的任何缺口,並提供支持以應對繁重的生活。
    對我來說,即使我大部分時間吃的是全食和最少加工的食物,這是我大部分的食物攝取,但我依然很難單靠食物獲取足夠的水果和蔬菜、維生素和礦物質、微量營養素以及適應原。
    因此,自2012年以來,我每天都在服用AG1。
    當我這麼做時,它明顯增強了我的能量、免疫系統和腸道微生物群。
    這些對於大腦功能、情緒、身體表現等都是至關重要的。
    如果你想嘗試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman來申請他們的特別優惠。
    現在,他們正在贈送五包免費的旅行包,以及一年的D3K2維生素供應。
    再次強調,請訪問drinkag1.com/huberman,以索取這項特別優惠。
    今天的節目還由Roka贊助。
    Roka生產的眼鏡和墨鏡品質堪稱一流。
    我很高興地告訴大家,Roka和我聯手創造了一款新的紅色鏡片眼鏡。
    這款紅色鏡片眼鏡是為晚上日落後佩戴而設計的。
    它們能過濾來自屏幕和LED燈的短波長光,這些LED燈是當今最普遍用作天花板和燈光照明的。
    我想強調,Roka紅色鏡片眼鏡不是傳統的藍光阻隔器。
    它們不是在白天佩戴的,也不是用來過濾屏幕光中的藍光的。
    它們是設計來防止在晚上抑制褪黑激素分泌的所有波長,並且可以改變你的睡眠。
    因此,佩戴Roka紅色鏡片眼鏡可以幫助你放鬆心情,改善入睡的過程。
    最近幾晚,我熬夜到大約晚上十點左右,甚至到午夜,然後在早上五點到七點之間起床,具體取決於我是哪時候入睡。
    現在只要天黑了,我就會馬上戴上我的Roka紅色鏡片眼鏡,並且我注意到入睡的過程變得更加容易,這是基於我們所知道的,過濾短波長光線可以讓你的大腦正常運作。
    老實說,Roka紅色鏡片眼鏡看起來也很酷。
    你可以戴著它們去吃晚飯、參加音樂會或和朋友們聚會。
    所以,事實證明,支持你的生物學,讓它科學化的同時,仍然可以保持社交生活,這是完全可能的。
    如果你想試一試Roka,請訪問Roka.com。
    那是R-O-K-A.com,並在結帳時輸入代碼Huberman,以享受首單8折優惠。
    再次強調,請訪問R-O-K-A.com,並在結帳時輸入代碼Huberman。
    我喜歡关于和孩子們共度假期的故事,無論是無結構的時間,還是在家裡和他們一起玩樂高的無結構時間。
    可惜我的研究生導師年輕時因癌症去世。
    她五十歲,我早在她懷第一個孩子時就認識她的孩子。
    我參加了她的追悼會,那是一個令人難以置信的經歷,因為人們講述了他們的故事,她的孩子們也站起來發言,當時他們大約八歲和十一歲,我相信他們有很多想法和感受並沒有分享出來。
    但唯一讓我印象深刻的是,他們感激母親花了很多無結構的時間陪伴他們。
    這不是一個特別大的事件,而是她與他們共度的所有非結構化時間,這對於她的個性來說是非常本質的,因此這真的深深影響了我,讓我願意長久地生活下去。但我認為對於聽這段話的人來說,因為卡尼曼提到我們對未來遺憾的敏感度並不高,非結構的時間或許是我們可以給予關係中,包括與我們互動的人以及我們自己,最有價值的東西。我認為這並沒有被充分討論。
    有位名叫卡爾·皮爾默的老年醫學家,寫了一本很棒的書,叫做《30個生活課程》。他訪問了大約100位百歲老人,並問他們:「告訴我你的生活,對我們其他人有什麼建議?」
    他書中的一個部分談到了金錢,他說,在他訪問的1000位百歲老人中,沒有一位回首自己的人生後表示「我希望我賺更多的錢」,沒有一個。但幾乎每一個人都說:「我希望我能多花時間與我的孩子在一起,我希望我對人們更友善,我希望我能多花時間與我的朋友和家人在一起。」這是普遍的,但「賺更多的錢」並未出現在其中。
    這讓我印象深刻。正如你所指出的,然而,賺錢的確讓人們有機會與各種各樣的孩子和愛人共度時光。可以這樣說,但我認為對很多人來說情況正好相反。如果你是一家律所的合夥人,你賺了很多錢。恭喜,太好了。如果你開著一棟大房子和一輛漂亮的車,你可能每週也在工作100小時。而那些可能讓你心靈充實的事情,對每個人來說都不同。這並不是普遍的,但讓你真正快樂的事情,比如與朋友、家人共度時光、運動、睡懶覺,卻可能對你來說是不可得的。因此,這就是獨立加上目的。
    我認為有很多人每年賺幾百萬元,卻完全沒有獨立。他們完全依賴於老闆的心血來潮、工作和雇主。他們可能喜歡這樣。我不是說這樣不好,但他們根本沒有獨立。我認為有些億萬富翁也沒有獨立,因為他們無論喜不喜歡都被綁在做某些事情上。這種情況下我認為很多人會發瘋,因為他們會覺得,「我每年賺500萬元,但這並沒有讓我更快樂。」而實際上,讓你更快樂的應該是獨立,你卻在推開自己朝那個方向的可能性。你在15歲時,沒有錢的時候,或許會比在40歲時賺幾百萬時更獨立。
    所以在一個理想的世界裡,雖然當然這個世界並不存在,人們會找到一個他們覺得非常有意義的職業或追求,真的很努力工作,賺到足夠的錢,然後,我想,退休,與你所愛的人共度非結構的時間,然後在這個顯然是我所創造的人工模型中停止工作,因為它似乎在某個時刻提供你通過努力賺到的錢是有意義的,或許是和你喜歡的人一起,哪怕不是,你也覺得有意義,這樣賺到的錢在那時看來就完全是關於人際互動。
    是的。事實上,這個理想化的情景或許只對1%的人是成立的,那些人能賺到足夠的錢在年輕時退休,然後追求他們想要的任何事情。有位名叫菲利克斯·丹尼斯的企業家,幾年前寫了一本名為《如何致富》的書,那本書裡有一句名言。他說,當時他可能70多歲,身價約十億美元。他說,如果我知道我現在所知道的,能夠重新過一次生活,我會儘量賺最多的錢,在35歲時退休,然後種樹和寫詩。然後他回顧過去,說那是我應該做的,但當然,讓我們拋開不討論的事,並不是每個人都能做到那樣。他做了什麼?他繼續工作。他繼續工作。儘管他不再需要更多的錢。
    完全正確。這很有趣,因為那些在年輕時期達到高財富的人似乎會繼續奮鬥,我們可以對他們這樣做的原因作出各種假設。來自他人的期望,他們的自我感覺實際上在某種程度上或許完全與他們仍在追求的想法相連,選擇在那個時候退出好像是一種失敗。我的確可以一天到晚進行猜測,但這位菲利克斯所說的話真的很有道理。似乎一旦人們達到某個數字,對每個人來說都會有所不同。並不是每個人都會是十億美元。一旦他們擁有足夠的資源來滿足自己和需要照顧的人,也許稍微多一點作為緩衝,那麼繼續這條路就沒有意義。
    我認為有很多人,我認為你和我是其中之一,喜歡我們所做的事情。如果你和我達到完全的經濟獨立,今生我們所需的所有金錢,我仍然會是一名作家。你也會繼續做你的研究,因為我們享受這個過程。完全正確。我喜歡學習。我喜歡學習。這不是…對。如果你是那種說「一旦我達到了我的數字,我就完成了」的人,你大概根本不喜歡你的工作。幾乎可以說是如此。
    我認為危險的是,當金錢本身成為你身份的一部分。 我喜歡當作家。我喜歡寫作的過程。
    如果我說:「我必須繼續寫書,因為我需要賺更多的錢,我必須提高淨資產」,特別是當我已經過了照顧家庭的階段,那麼在那一刻,我認為錢實際上就像是一種負擔。它是一種財務資產,也是一種心理負擔。它在控制著你生活中的所作所為。如果你說,「我必須擁有更多」,如果生活中有任何事情讓你有「我必須擁有更多」的感覺,即使當我獲得更多時,我的滿足點卻不斷提高。這是什麼?這是一種上癮。此時它在控制著你。對很多人來說,錢是一種財務資產和心理負擔。我認為這對一些社會上最富有的人來說確實是如此。隨著時間的推移,它呈指數增長。你越富有,你對擁有更多的依賴感就越強。到目前為止,我們所談論的一切背後都是多巴胺獎勵的生物學。多巴胺,當然,是人們與獎勵聯繫在一起的分子,但它實際上關乎的是對獎勵的追求。它是關於「更多」。這絕不是巧合,多巴胺涉及到身體運動的生成。這就是為什麼多巴胺耗竭的人,如帕金森病患者,無法產生運動;它也涉及到生成認知運動,追求注意事物。我有一個想法,我這幾年一直在推廣,這個想法囊括了大量關於多巴胺的文獻,認為上癮是讓你感到快樂的事物逐漸減少,但我認識到你的定義實際上更好。上癮是讓你感到快樂和/或安全感的事物逐漸減少。在這裡,我們不是在談論賺更多的錢來享受更多的事物。我們是在談論賺更多的錢來避免感受到痛苦即將來臨,或我們脆弱的感覺。對很多人來說,這種痛苦是一種社會痛苦,他們擔心自己在社會階梯上無法攀登得夠高,擔心同儕賺得比自己多,擔心鄰居的房子更大,不論這是什麼。這就是他們試圖避免的痛苦。這是一種永遠無法贏得的遊戲,因為,幸運的是,世界上有很多非常富有的人,無論你賺了多少錢,總是會有人賺得更多,生活得更好,擁有更大的房子和更好的車子。這始終如此。如果你走在「我需要賺更多錢來攀登那個階梯,這樣我可以擁有比其他人更多的錢」的道路上,那是一場你無法贏得的遊戲。我認為這種比較的遊戲也是,你越富有,這種比較就越強。億萬富翁更有可能相互比較,而最低工資的工人則更不可能去與每小時賺10美元的人比較。你越富有,就越可能比較自己的生活方式。由於對他人的比較會讓你感到不適,因此存在一種諷刺。很難理解和接受,但你所遇到的一些最不安全感的人,恰恰是你所遇見的最富有的人,那些住在15,000平方英尺豪宅裡的人。是的,但他的豪宅有17,000平方英尺。普通人根本不會考慮的事卻消耗著他們的生活。同樣,這就是錢如同心理負債的境地。它是一種心理負擔。它在控制著他們…… 它成為了他們身份中不可或缺的一部分。他們早上醒來,照鏡子,看到的卻是一個賺錢的人。那就是他們的身份。你是誰?錢。這一刻你追逐它的過程,最終只是對你的快樂造成了傷害。你並不是將其視為工具來過更好的生活,而是將其用作一個衡量自己與他人之間的標準。我根本相信,所有形式的上癮,所有形式的上癮根本上都是對死亡的恐懼。這是縮小我們對時間感知的方式,以便我們在追求某些東西,而對於能夠將上癮置于工作的那些人來說,這有著「功能性」而非「非功能性」的反饋。這對於在專業領域中不斷尋求獎項的人來說也是如此。我的意思是,有這些專業,包括學術界在內,但也有其他專業,人們不斷地為彼此頒獎,這讓我們感覺到進步的假象,事實上卻是有一整個世界的事情正在發生。現在,這些人通常擁有相當健康的家庭和人際關係,所以這並不是相互排斥的。但我認識幾位億萬富翁,並不多,但我知道有些人非常快樂,他們往往是那些仍在工作並追求新事物的熱情學習者。但也許出於我從事的工作,這些工作專注於科學,但也包括健康,我所知道的現代億萬富翁似乎非常關注的不僅僅是賺錢,而且還試圖在這個星球上長期保障自己的地位。不是通過遺產,雖然我認為他們中的很多人善於為家族的下一代提供保障。不是那麼多依賴於把自己的名字刻在建築物邊上了,這曾經是這樣做的方式,而是試圖保障自己的健康狀態,因為有一件事情是錢所能買到的,那就是更好的醫療保健,但錢無法買到你的生命年限,除了通過你願意不做的事情和行為。你仍然需要運動,你仍然需要獲得足夠的睡眠,你必須避免某些事情,因此現代億萬富翁往往會談論他們為自己的健康所做的,而不是他們的遊艇、他們的汽車等等。這現在已經成為比較的標準。
    血液檔案成為人們的一種炫耀點,這相當有趣。或許可以回頭看看50年或甚至100年前的情況,越是富裕的人,他們的體力勞動越少。如今,他們卻進行更多的體力勞動以試圖延長壽命。你對身體健康與金錢之間的關係有什麼看法?顯然這之間有個甜蜜點,但並沒有什麼藥丸可以購買以延長壽命。我對這種情況的看法是,這些為賺取金錢而辛勤工作的人的生活,往往會對他們的身體造成身體上的傷害,而這種情況極其普遍。這是一種你可以輕易衡量淨資產和收入的另一種形式的債務。你可以為此給出一個數字,非常清晰易量化。而衡量健康則困難許多,我認為人們更容易說,「是的,今晚我只睡了五個小時,我正處於第三次離婚中,我超重,但我今年賺了很多錢。」因為金錢很容易量化,而其他方面就難多了。你的幸福感、你的健康,這些更難衡量的東西。我也認為,如果你非常富有,特別是極其富有的人,你會變得非常習慣於「我只需要打個响指就能得到任何東西,無論是高級噴氣機、豪宅,還是其他什麼,我立刻能得到它。」但健康卻是最後那個難以捉摸的東西,總体而言,你無法用金錢來購買,而我認為這讓許多人感到抓狂,因此如果你可以輕易得到世界上任何東西,那麼你最終所追求的便是你所沒有的東西,即不朽。我認為這背後有著悠久的歷史,可以追溯到那些富裕的“羅伯特巴倫”,約翰·D·洛克菲勒對此情有獨鍾,安德魯·卡內基亦是如此。如果你擁有世界上所有的物質財富,你仍然會有欲望,普通人可以坐在那裡做夢,說「有一天我要擁有豪宅,我們甚至連豪宅都不算。總有一天我會有自己的房子,擁有一輛車,送我的孩子上大學。」每個人都想要做夢。如果這些都是理所當然的,你擁有你能花掉的所有錢,你依然想要做夢。那么,你夢想的是什麼呢?這全在於質量,我認為這已經延續了很長一段時間。還有一點有趣的是,有位歷史學家回顧了英國的貴族制度。他獲得了很多數據,關於人們在英國經濟各階段的壽命,發現直到大約1750年,英國最富有的成員卻擁有最短的壽命。貧窮階層中的某些人卻活得最長,他深入研究這個現象,如何會這樣呢?最富有的人反而是死得最快。而他發現,最富有的人是唯一可以負擔所有偽醫療和假醫生的人,後者反而讓他們受到毒害。那時我們對醫學一無所知。所以我認為,想要過上更好生活並且應該能夠購買的思想也有著悠久的反噬歷史。現在關於幹細胞和目前在美國無法獲得的療法的興奮情緒很高,我也常被詢問這些問題。大部分療法尚未獲得FDA的批准,其中一些可能永遠不會獲得批准,我們或許另找時間討論幹細胞。你是否認為你能看到最富有人在花錢接受那些你知道不會有效或十分可疑的治療?是的,這在我們日常生活中隨時會發生。而其結果可能會讓你變得更不健康。哦,這絕對是。我的意思是,我對幹細胞療法並沒有偏見。我認為它們具有巨大的潛力。但在FDA對某個佛羅里達州的幹細胞診所出手之前,這裡發生了一個真實的故事:他們對那些能夠支付療法的富人進行幹細胞注射。這些人的某些特徵標記表明他們可能會患上黃斑變性和其他導致失明的疾病,結果這些人全都失明了。因此這直接導致了該國普遍對幹細胞療法的禁止。許多人在國外接受幹細胞及相關療法的注射,回國後卻能自由行走、交談。他們會給我打電話,詢問我的看法,而我有很多想法。我的意思是,長壽的基本因素是顯而易見的。你想要避免頭部外傷和環境毒素,這些是客觀存在的。如果你有某些基因突變,例如BRCA突變,你就需要更加小心癌症,並且要避免吸煙,所有這些都是對的。酒精證明是促癌的東西,包括其他類似的東西。但接下來是體育活動、營養、社交聯繫、睡眠、陽光,這些都是我在本播客中提到或者其他人也會提到的方面。是的,非常富裕的人都在尋求延長壽命的途徑。當你開始將所有注意事項和禁忌疊加在一起,再加上一些額外的東西時,你會感覺到一種更有活力的狀態,讓人感覺他們可能會活得更長,但這仍然是個未知數。我們仍然無法確定。除了運動,我們絕對知道這會增加線粒體的密度,使人們更有能量和活力等等,大部分問題仍然是一個巨大的問號。你看,我能想象一位非常富有的人,如果你生病非常嚴重且患有稀有癌症,就會全力以赴,尋求所有優秀的醫生。是的,那些價值百萬的療法,儘管並非全能。
    我認為如果你已經相當健康,那麼說「我要把我的錢用來追求不朽或接近不朽」這是不同的事情。這是另一回事。我完全同意。我想強調的是,即使是擁有數十億美元的人,仍然會對一些缺失或不擁有的東西感到渴望。在某些情況下,這成為他們幸福的維持因素。你說追求是好事。是的。這也許與多巴胺有關,對吧?我們總是想要更多。這是對更多的追求。如果你富裕到擁有一切,你的腦子裡仍然有一部分在想:「是的,但我想要更多。我想要更多。」如果你已經耗盡了現實世界的物質部分,那麼即使是擁有一間普通住宅、擁有運作良好的車輛、穿得體的普通美國家庭,也會把孩子送到公立學校。根據許多歷史定義,他們擁有一切,擁有你所需的一切。但你總是渴望更多。這始終是一種追求,「那麼,我還缺少什麼?」我認為你在生活中最想要的東西就是你想要但無法擁有的東西。你將盡全力追求的是你想要但無法獲得的東西。我認為這就是很多人健康的關鍵所在。只要你認為有可能得到。多巴胺回路喜歡的是,你渴望的是你認為就在觸手可及之處,但又可能實現。這就是為什麼人們會花這麼多錢去賭博。但也許隨著社交媒體的興起,它讓人覺得幾乎所有的東西都觸手可及,因為在社交媒體之前,你對世界的看法主要來自於你的鄰居、同事和兄弟姐妹。現在每個人對世界的看法都是經過策劃的最極端事件的精華集。因此,如果你是一個15歲的青少年正在Instagram上瀏覽,那麼對你來說,看起來觸手可及的東西就是法拉利、私人飛機和豪宅,這在你我兒時是完全不存在的,因此我認為這使得追求的水準變得更加艱難。而且還有那些從一無所有到極受歡迎或富有的人的真實例子。我想說,每個月大約都會有一個人跑到我面前,說「等著瞧,我將會有世界上最棒的播客。」他們試圖把他們在社交媒體上看到的這種情況植入到自己的理念中,這些情況就像從一無所有到富有的平行宇宙的例子。舉例來說,有位著名的音樂家,他的名字是艾德·希蘭(Ed Sheeran),他早期就有一段視頻,說他之後一定會成功。如果你看康納·麥克格雷格(Conor McGregor)的紀錄片,這非常驚人。我想那部紀錄片叫《聲名鵲起》(Notorious),即使人們對綜合格鬥不感興趣,他們至少應該看第一部分。他在很早的時候就開始拍攝自己,並預言自己會成為世界冠軍,結果他真的成為了世界冠軍,對吧?這是一個很好的例子, Kanye West曾經在走路去地鐵的時候練習他的格莱美演講,因為他買不起車。當他完全是一個無名小卒時,他在練習他的格莱美接受演講,這是一種對你將要走向的地方的絕對雄心。是的,我不知道這個故事是否真實,但我聽過一個故事,說馬特·達蒙(Matt Damon)和本·阿弗萊克(Ben Affleck)在小學的操場上練習他們的奧斯卡獎演講,然後他們發表了演講,還在笑這件事。 我從小就喜歡滑板,所以當我第一次進入這個圈子時,當時的名字如托尼·霍克(Tony Hawk)、邁克·麥基爾(Mike McGill)和史蒂夫·卡巴雷羅(Steve Caballero)都是那個時候的風雲人物。那時我和他們之間的差距是如此巨大。到我上高三時,我當時的最佳朋友保羅·祖安(Paul Zouane)給一家公司名為Planet Earth寄去了一段自己的滑板錄影。由於他得到了贊助,隨即我們在商店裡觀看他滑板,而在一兩年內,他便擁有了自己的專業滑板款式。所以我認為社交媒體不僅讓我們了解外界的情況,還給了我們非常顯著的例子,講述那些從無名到極著名的人。今年就有那個所謂的「女孩的滑板」(Hawk to a Girl),在酒吧外接受了採訪,非常流行的播客。她有贊助商,已經成名。她真的成為了全國最著名的人之一。對。而且她現在通過她的播客擁有了穩定的收入來源。因此,這使得人們心中產生了某種想法或可能性,無論多麼遙遠,只要有人把攝像機放在你面前,你的某一句話、一個瞬間,就有可能讓你突然成為國際知名的人物,並從所謂的“白手起家”變得富有。如果你看看研究,當你詢問青少年他們想要的職業時,想要長大後成為什麼?以前是宇航員、醫生或企業家,而現在影響者,毫無疑問是人們想要成為的職業。這似乎是通往名聲和財富最快的道路,對於很多人來說確實如此。我的嫂子是一名幼兒園老師。她班上的一個女孩在YouTube上擁有超過一百萬的追隨者,還是幼兒園學生。這在你我小時候是根本不存在的,或者是非常罕見的。
    但現在即使有一小部分這樣的故事,也有足夠多的人知道這些故事,讓人感到希望,比如,如果他們能做到,我也能做到。
    我想告訴所有人,如果你認為名聲是你想要的東西,名聲會限制你的自由,而不是增強你的自由。
    Neval 有句很好的名言,他說:「你想成為的就是有錢和匿名。」這正是你想要達到的甜蜜點。
    相對的,你就是貧窮而出名。這是最難處理的位置。
    但如果你能夠富有而匿名,我認為金錢有一個非常重要的概念,我稱之為社會債務。這是指你擁有的金錢影響了其他人如何看待你,甚至可能改變你對自己的看法。
    你可以衡量自己的財產。這其實不是債務。它不是像你還款給銀行的債務,但在某種程度上,這是一種債務,因為它是你快樂的一個錨點,而你需要償還它。
    而名聲就是最終的社會債務。對於很多人來說,他們的名聲社會債務比他們從成名的事情中賺到的錢還要多。
    有一個泰格·伍茲的軼事,他說:「他熱愛潛水,因為當他在海底一百英尺時,這是世界上唯一一個人們不拍他照片、不向他提出要求、不對他指指點點的時刻。」
    就像這樣,這真的很糟糕。雖然對這樣的人你難免會有一些同情,但這樣的情況確實很糟糕。像他那樣的人的淨資產可以很快地衡量。
    你的淨資產是什麼?只要告訴我這個數字。你可以測量擁有感覺沒有隱私的負擔,這種負擔持續到你潛水為止。這是一件艱難的事情。
    在不同的層面上,許多人都有這種感覺,即使是你賺著一個 modest income(適度的收入)。
    突然之間,你的朋友和家人開始說:「嘿,我聽說你加薪了,我也需要一些。」那是一種社會債務。他們想在晚餐時讓你買單等等。
    當然,也許你樂意這麼做。你樂意分享,但我們不要假裝隨著每增加的收入而來的社會債務和負擔並不存在。
    我的意思是,社交媒體的運作本質上在於按關注者的數量顯示等等,顯示讚和評論的數量是旨在設立這些比較的指標。
    是的,這一代最聰明的頭腦們在 Facebook、Instagram 和 Twitter 工作,試圖找出如何讓你產生 FOMO(害怕錯過的情緒),如何產生更多的多巴胺。而他們在這方面非常擅長。
    我想稍作休息,感謝我們的一位贊助商 Function。我最近成為了 Function 的會員,尋找最全面的實驗室測試方法。
    雖然我一直是血檢的愛好者,但我真的想找到一個更深入的項目來分析血液、尿液和唾液,以全面瞭解我的心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、新陳代謝功能、維他命和礦物質狀態,以及其他關鍵的整體健康和活力領域。
    Function 不僅提供超過一百項對身心健康至關重要的生物標記的測試,還分析這些結果,並為你提供來自頂級醫生的見解。
    例如,在我與 Function 的第一次測試中,我了解到我血液中的汞含量偏高。這讓我感到非常驚訝。在進行測試之前,我完全沒有意識到。
    Function 不僅幫助我找到這個問題,還提供了醫學專家對於如何最佳降低這些汞水平的見解,包括限制我的金槍魚攝取,因為我一直吃很多金槍魚,同時努力多吃綠葉蔬菜,並補充 NAC 和乙酰半胱氨酸,這兩者都可以支持谷胱甘肽的生成和排毒,並降低我的汞水平。
    這樣的綜合實驗室測試對於健康是非常重要的,雖然我已經做了很多年,但我總是覺得這過於複雜且昂貴。
    我對 Function 感到印象深刻,不只是因為它的易用程度,就是進行測試的過程,也因為測試的全面性和實用性,因此我最近加入了他們的顧問委員會,並且我很高興他們贊助這個播客。
    如果你想嘗試 Function,請訪問 functionhealth.com/huberman。Function 目前有超過 250,000 人的候補名單,但他們提供給 Huberman 實驗室聽眾提前進入的機會。
    再說一次,前往 functionhealth.com/huberman 獲得 Function 的提前訪問機會。
    我希望有誰能做一件事,或許已經有人做過,就是你之前提到的,這並不常見,但我想這是一個半普遍的事情,有時會出現文章說「人們在臨終床上所說的五件事」,他們回顧時提到他們希望少花點時間在工作上,更多時間陪伴孩子,或者更多時間親近大自然。
    有誰直接詢問過人們,讓他們分享他們最自豪的事情或真正帶給他們巨大意義的事情嗎?因為這是一種關聯,但這有點是同一問題的反向問題。
    是的。
    沃倫·巴菲特曾提到過這一點。他說:「思考生活的一個好方法是,寫下你希望你的訃告上說的話,然後倒過來努力去實現它。」
    在這種情況下,如果你要寫下,你希望你的訃告上寫什麼?大多數人會說:「哦,我希望它寫著摩根是一位好父親,他是一位好丈夫,他幫助了他的社區,他受到同事的欽佩。」這正是我希望提到的事情,對於很多人來說,雖然每個人的期待不同,但一般上都會是這樣的。
    為何巴菲特會強調這一點的重要性,是因為沒有人在寫他們喜好的訃告時會提到他們的房子有多大、汽車有多少馬力,或者他們的衣服多麼好,因為每個人都知道這些都不重要。這就像,先別管這個想法是誰提出的。履歷美德與悼詞美德之間有著某種關聯。這是大衛·布魯克斯所說的。履歷美德是你賺了多少錢、你的學歷、所有的成就。悼詞美德則是,他是一位偉大的父親。他是一位偉大的朋友。他幫助了他的社區。他很幽默,我認為大多數人真的渴望擁有悼詞美德,但他們卻整天追逐履歷美德。履歷美德是很重要的。我想要良好的教育。我想要好的收入,但你們真正想追求的,是將這些東西用來在一天結束時獲得更多的履歷美德。我覺得如果你從這個角度來思考,許多事情變得清晰明瞭。這就是為什麼,如我所說的,和我的孩子們一起度假,如果給這次旅行打10分,真正有趣的部分是和他們共度時光。當我遠離工作時,我不會每七秒就查看一次手機。我只是和我的孩子們一起花幾個小時,給予他們我全部的注意力。這使我感到快樂。海灘上的風景很美,但這才是讓我感到快樂的原因,而這在家裡我也可以做到,不是嗎?去毛伊島作為履歷美德,和孩子們共度時光作為悼詞美德之間有什麼區別?你認為為什麼儘管我們或許都已聽說過複利是多麼美妙,你只需投入一小筆或適量的資金即便只是進行儲蓄,讓它每年增長幾個百分比,隨著經濟的變化,或者投入市場,隨著時間的推移,如果你所謂的設置並忘卻,將它放在那裡然後走開,你可能會獲得一定的百分比?而且你可以看到圖表,可以看到那條向上右移的線。幾乎總是有一條漸進的上升曲線,即使只是滾動一下,看看好吧,在某個年齡我將擁有X數量的美元,而這個數值相對於一個人目前的財富往往是很高的。即使他們是學生或存款很少,我們都聽到這些,我們可以看到它,你可以運行模型,這幾乎微不足道,但即便人們有存錢的收入,卻不會這麼做。對我們來說,預測我們的情緒狀態和我們在生命意義和價值方面所整合的事物,在未來是如此困難,以至於大多數人都不這麼做,你認為這是為什麼?我的意思是,我並不是讓你來當神經生物學家,我認為我們都同意時間感知是件複雜的事情,但你會以為人們會自然而然地理解,但大多數人並不理性,他們不會儲蓄,他們不會投資,也不會讓複利增長,因此他們擁有的金錢比他們能夠擁有的少得多,並且有更多的遺憾。是的,我覺得有兩種方法可以思考這個問題。一種是我的朋友邁克爾·巴頓,我可以這樣表述,他說:“如果我問你8加8加8加8等於多少,你會在五秒內算出來,這是一個簡單的問題。如果我問8乘8乘8乘8乘8等於多少,即使你是數學迷,那也太難了。你無法算出來。我們 的大腦並不是為指數思維而設計的。你就是無法做到。”因此,即使你向他們展示數字,嘿,投資一小筆,退休時擁有一百萬美元,我認為這是如此反直覺,以至於大多數人看到後都會想,“好吧,這似乎不太對,不太符合常理,數字可以變得多麼大,數字可以多快變得龐大。”另一件事是如果你告訴一個年輕人,“嘿,你有50年的時間去投資,這真棒,時間對你有利。當你70歲時,你將擁有一千萬元,50年後不過就像是10000年後。”你談論的是那些不知道今晚要吃什麼的人,而你在談論的是,“嘿,我們來談談2077年。”這個時間距今實在是太久了。即使這是正確的想法,這也是一種艱難的思考方式。你提到的時間感知對人們來說是如此困難。如果我說,“你將在10秒內被打到臉”,那是一種恐懼,你會想,“哦,我不想。”如果我說,“有人會在50年後打你一拳”,我會到了那時再處理吧。將它視而不見,意識就會逐漸消失。還有一件事是沃倫·巴菲特經常談論這個。他說,事實上是查理·芒格說的,他說:“在教導年輕人理財時,人們要麼瞬間理解,要麼永遠不理解。”他就說:“有些人就是天生懂得這些,有些人則不是,這一直都是這樣。”芒格經常說:“數學的鐵則是,只有1%的人能夠進入前1%。因此,對於很多人來說,是的,你應該儲蓄並投資50年。讓我們不要假裝那是容易的,或者每個人心理上都能做到。的確,有些人天生就是這樣。當然,在健康、智力和其他許多事情上也是如此。所以我確實認為有必要進行財務教育,使人們理解什麼是可能的。但我不認為我們會生活在一個每個人都理解並做到的世界。那樣的世界從未存在,我相信永遠不會存在,因為這不是數學。這不是一個電子表格。這是行為。而我們現在生活的世界是,我們了解吸煙和高度加工食品的危險,無論是什麼。
    但即使我們知道這一點,人們仍然會這麼做,因為這是出於行為習慣。這並不是智力的問題。因此,向人們展示數據並讓他們改變行為是截然不同的。你知道他們是如何讓人們,尤其是年輕人,停止吸菸的嗎?並不是透過恐嚇他們的健康。事實上,最有效的運動是利用年輕人的叛逆精神,展示那些富有的年長者在煙霧瀰漫的房間中的廣告。所以這變成了我們年輕人對抗那些試圖奪走我們金錢的老一輩。這與健康無關,而且效果顯著。我有朋友在公共衛生領域工作,涉及各種公共衛生倡議。他們告訴我,改變與健康相關的人類行為的有效方式是激勵美學、激勵恐懼,或者利用對死亡的恐懼,但即使是對死亡的恐懼也不足以比擬那些跨世代的(我們就叫它摩擦吧)問題。因此,我覺得這很有趣。就像數學例子8加8加8加8對比8乘8乘8乘8,而你提到人腦並不具備指數思維能力,或者說大多數人的大腦並不具備指數思維能力。我認為你可能有意或無意地觸及了一個非常重要的問題。我不確定多巴胺獎勵系統,作為追求和獎勵的基本貨幣,是否能夠在所有時間尺度上進行指數計算,這有點不可思議,對吧?一種神經調節劑,還有其他一些調節這種調節劑的東西,但有一種神經調節劑涉及到所有時間尺度的獎勵追求。無論是我們在下棋還是跳棋,假設我們都足夠有競爭心,多巴胺都是促使追求勝利的動力,或者追求四年學位、八年學位,或你希望孩子贏得足球比賽的原因。現在你像個第三者在追求多巴胺,對吧?這涉及到所有的時間尺度和場景,這是令人難以置信的,並且適用於許多物種。因此,我開始想知道,我會問一些專門研究這些多巴胺獎勵計劃的同事,是否多巴胺獎勵系統實際上能夠進行指數計算。它可能無法進行指數計算。可能水的追求、伴侶的追求、食物的追求,以及避難所的追求,這些多巴胺迴路就是在這些約束下演化的,不知道它們是否有能力進行指數思考。或者這就像棉花糖測試,雖然這個測試在很多方面被誤解,但這就像,對,你是選擇現在得到一個,還是將來得到兩個?對於很多人來說,這就像是,有一些人是這麼不同地被編程的。你會聽到關於那些非常富有的老年人、老百萬富翁的故事。當他們20歲的時候,他們不會剪頭髮,因為他們知道那3美元的理髮費用在他們老了之後會變成100美元。他們從出生起就被編程成如此理解,並且有著非常長遠的時間觀。根據定義,這是罕見的。大多數人不是這樣的。我不知道他們是否應該這樣。也許你不應該成為一個一生都在為未來儲蓄、卻從不享受當下的人。這樣可能會導致很多遺憾,還有這樣的人。所以讓我們解析一下棉花糖測試。棉花糖測試,我想最初是在斯坦福大學進行的。據說是在賓園托兒所,或者也許是在斯坦福某個地方。如果我錯了,請有人在評論中糾正我。當然,對於那些不知情的人,他們會把這些非常可愛的小孩帶到房間,然後把棉花糖放在他們面前,告訴他們可以現在吃,或者等待以後能得到兩個棉花糖,然後拍下了視頻,視頻中小孩們分散注意力或者讓棉花糖說話,或者悄悄地咬一小塊棉花糖,這揭示了人類自我約束行為的各種變異,這是你可能想像得到的最多的。他們真的很有趣,正如你所知。我想知道那些能夠等待並因此能獲得兩個棉花糖的孩子,是在抵擋誘惑,還是被兩個棉花糖的期待吸引著。我的理解,也許這並不完整,但至少部分是,那並不是這兩件事。做得最好並能抵擋棉花糖誘惑的孩子是那些分散自己注意力的,他們甚至沒有想到棉花糖。他們會唱歌,開始玩自己的鞋子,或者和其他小孩玩。那些無法抵擋誘惑的孩子則是坐在那裡,盯著那顆誘惑他們的單個棉花糖。那是太難抵擋了。幾乎每個人都會抵擋住那個誘惑。這就像是他們所處的環境。但他們並不是在想未來擁有兩個棉花糖會有多棒。我覺得不是的。我認為他們是因為孩子們如此分心,記憶力如金魚一般。他們只是想去做些事情。他們會唱歌,會玩鞋子,會和朋友一起玩。然後到最後,突然間,他們已經等待足夠長的時間,可以獲得兩個棉花糖。我認為這至少是部分原因。而這對於許多人來說也有其真理。想想股市,總有誘惑讓我們時刻關注它並看看它在做什麼。因為我們有CNBC,還有好幾個標記在變化,燈光是綠色和紅色的,等等。
    對於很多人來說,觀看這個是根本不可能的。甚至更糟的是,在 Robinhood 上,你會收到電話上的推播通知。這太難以抗拒了。但你知道真正良好的投資行為是在哪裡?當人們每次發薪水時自動投資到他們的401(k)裡,而他們忘記了密碼。因為那個環境對誘惑是有抵抗力的。沒有什麼好做。你忘記了密碼。但如果你不斷地給自己刺激做什麼,大多數人是無法抵抗的。
    我處理社交媒體的方式,我會說是衝動,而不是上癮,就是我現在可以帶一部舊手機。我實際上專門為社交媒體買了一部手機。因此我在那部手機上有 Instagram 和 X。我甚至不記得那部手機的號碼。如果我想發佈內容,我就把東西空中傳輸到那部手機上,然後我按照 Rogan 所說的方式來發布和消失。所以你發佈後,然後它會進入一個盒子。因為否則,我會完全驚訝於時間是如何被吸走的。你告訴自己:「我只是想看看社交媒體一下。」然後你就被拉進了一個兔子洞。這真的是他們設計這些算法的方式讓你上癮的方式。當然,我喜歡社交媒體。我在社交媒體上教學。這段對話的片段可能會出現在社交媒體上。但我認為人們並沒有意識到,多巴胺回路是多麼容易引起衝動。一旦你開始被吸引進去,你就變成了完全不同的生物。而且擁有最大社交媒體帳戶的人花在社交媒體上的時間非常少,這並不是巧合。因為如果你花太多時間,它就會變得壓倒性。
    好吧,你正在花時間做一些事情,比如評論和點讚,而這其中有一些責任感。但這也有回報,一個立即的回報。你沒有去做那些對社交媒體的貢獻,這些貢獻會為你帶來更多的追隨者和瀏覽量。所以我總是把社交媒體看作是漏斗的最後一個點,我在現實生活中做一些事情,比如研究論文、和人交談、學習,然後把學到的東西整理成我認為別人能受益的格式,然後再放到社交媒體上。但這是最終的結果。如果我待在那裡太久,那麼我就不會得到更多的材料。這幾乎就像如果我是一個農民,當作物出貨後,我不會就這樣站著看著卡車過去。對,你得回去再種更多的種子,耕田。因此,我喜歡用這些非常基本的術語來思考這些事情,因為我認為多巴胺回路並沒有進化,但我們有新的技術在某種程度上綁架了它。
    傑瑞·西爾弗是在1990年代辭掉自己節目的原因之一,就是因為讓它如此出色和有趣的原因在於他和拉里·大衛會去一家熟食店,觀察人們點餐,然後開玩笑。他們的內容來源於觀察這個世界,但他們變得如此忙碌和出名,以至於再也無法做到這一點了。並且他知道這會對節目帶來不利影響,最終的獎勵並不是季節有多大,有多少人觀看,賺了多少錢。讓他們變得偉大的原因是出去生活,做他們的事情。一旦這是以此為代價,那麼它就不再管用了。
    好吧,這對於人們,包括我自己,提出了一個非常關鍵的觀點,即在理想的世界裡,一個人可以擁有足夠滿足自己需求的生計,從事他真正喜愛的事情。或者我會說,要實際一點,75%的活動是令人愉快的。也許15%是中性的。剩下的則有一些懲罰性的特徵。每個職業都有懲罰性的特徵。是的。傑夫·貝佐斯說如果你能享受一半的時間,那就很好。好吧,對。是的。對於我的……對。他比貝佐斯更樂觀。
    嘿,我不……但再說一次,他是貝佐斯。是的。我的意思是,你希望能夠享受你的工作。並不是所有的方面都會令人愉悅。但理想情況下,是這樣的。因為我們在這裡討論的是努力在多巴胺之前的問題。我堅信,沒有努力的多巴胺是非常危險的。不僅僅是那些上癮的東西,比如舉個例子,甲基苯丙胺、可卡因會迅速且劇烈地提升多巴胺水平。沒有投入任何努力。沒有投入任何努力。然後,當然,我們從我的同事安娜·倫克和其他人的美麗研究中知道,然後多巴胺的曲線是,峰值越高,達到峰值的速度越快,那麼低於基線的幅度就越大,回到基線所需的時間也更長。通常人們在他們的多巴胺低於基線的情況下,這就是他們真正開始用任何行為或物質猛敲的時候。就像這樣,會不斷將那個基線壓得越來越低。也許這是一個好比喻,用於那些贏得彩票的人,他們得到了很多錢,很多多巴胺,但沒有投入任何東西。你沒有建立一個企業。你沒有在你的職業上努力。你只是運氣好而已。因此,它的感覺並不如預期。沒有投入任何努力作為基準來進行比較。與你之前談到的,和孩子們一起玩樂高的無結構時間相比,那幾乎聽起來毫不費力。這不是你在想:「哦,我得去和我的男孩們玩樂高。」我敢肯定你是說:「是的,這真有趣。這才是重點。」因此,似乎有一些形式的獎勵是沒有先有努力的,儘管你必須養活那些孩子,而且你的妻子也必須把那些孩子生下來,這是需要工作的。
    但是就目前在那個有限時間範圍內發生的事情來說,簡直是如此流暢,對吧?這真是一種純粹的快樂。而且這種快樂是充實的。作為一名生物學家,我對此感到非常困惑,我仍然不知道背後的機制,但顯然我們有多條通往快樂的路徑,而我認為我們只有一條動機的路徑,那就是多巴胺。但我相信快樂有多種形式,我確信那些高水平的多巴胺在沒有付出努力之前不僅僅是不好的,它們實際上是非常危險的。我覺得這種感覺尤其在育兒方面也很明顯。這是一個稍微不同的話題,但那些你並不想故意讓其變得有趣的事情,卻能夠建立起最深刻的回憶。對我來說,當我和我九歲的兒子一起旅行時,我們現在經常出去旅行。真正有趣的不是我們去的活動,無論是滑雪還是足球比賽,那並不是旅行中最好的部分。旅行中最美好的部分是和他一起飛行、租車、外出用餐。那裡才是真正得到所有回憶的地方。這是一個你真正享受的過程,它將會建立起所有的回憶,而不僅僅是你要去的最終目的地。我想停留在這點上,因為我能想起生活中無數的例子,最好的關係片段就像是和某人一起回家的車程,我在一部分時間裡睡著,他在另一部分時間裡睡著,而當我們回到時,你會感覺自己真的做了些什麼。與人一起旅行有某種凝聚力。即使在沒有外部刺激的情況下,你只是,這是什麼?這必須是某種基本的東西,某種基本的電路,關於與我們物種的其他成員一起旅行的事。和某人一起經歷挑戰,共同經歷「我們一起做過這些」的旅程。這方面有太多了。如果你和某人一起長途徒步旅行,到達頂峰時,你想擁抱彼此,我們剛剛一起完成了這個。這甚至不是關於站在山頂,而是你們一起走過的旅程。這真的太老生常談了,但我認為這對很多事情來說都是正確的。那部Emil Hirsch的電影是什麼?它講述的是一個關於一個人走入阿拉斯加荒野生活在那個巴士上的真實故事,悲哀的是,他在那裡去世。我剛給你劇透了,但他有,我想它叫《走向野外》,他對與自然聯結的概念著迷,但在他的日記中,這是記錄了一位真正死在那裡的人的真實日記,他得出了生命的根本追求是與他人一起經歷事物的結論。確實如此。是的。而這就是為什麼孤獨監禁這樣的折磨是如此殘酷,這是極端的殘酷。在譜系的另一端,是自由。那麼讓我們談談自由。對不同的人來說,自由意味著不同的事物。但顯然,沒有人想被任何東西奴役,包括他們自己對工作的追求。所以,我認為至少有兩種形式的反自由。一種是在我們的腦海中存在的類型。我們必須繼續在這條道路上,因為我害怕失敗,或者我在追尋某些東西,而我們實際上是在自創的追求行為中被奴役。另一種是提供資源的工作,但我們其實並不需要待在那裡,然而人們卻不會跳下這列火車。他們可以。他們可以逃離可怕的老闆或可怕的情境。我還記得有段時間,我只想要一扇可以打開以通風的窗戶。這就是我想要的。除此之外的所有事情,我只想要一扇可以打開的窗戶。我甚至試圖找這些小鋸子,但後來維修部門或其他設施人員告訴我這樣做會有麻煩。我們渴望自由,因為所有明顯的理由我們都厭惡奴役。在你的觀察中,最好的框架來描述這種自由的需求是什麼?我想像那些聽的人在他們的職業生涯中所處的位置各不相同。你在自己和與你交談的其他人身上觀察到什麼,富有的和不富有的?自由是什麼?我們如何獲得真正的自由?我有一個我喜愛的軼事,來自富蘭克林·羅斯福年輕時的故事。我想他當時大約五歲。有一天他向媽媽抱怨。他說:「我整個生活都是規則和時間表,我討厭這樣。」於是他的媽媽說:「好吧,法蘭基,明天你可以隨心所欲。這天是你的,想做什麼就做什麼。」而他的母親薩拉·羅斯福那晚在日記中寫道。他說:「那一天他可以做任何事情,他又回到了正常的時間表。他依然像應該那樣按時做所有事情,但他變得更快樂,因為沒有人告訴他去做。」而我認為這對很多人來說都是如此。自由並不意味著你什麼都不做。它不一定意味著你退休,也不意味著你辭職。我想要自由和獨立,這意味著我想每天早上醒來,並說「我今天可以隨心所欲。」即使大多數早晨我想做的事是工作、有效率、讓自己發揮作用。所以我認為很多人誤解了自由的含義,認為我會騎著馬走向夕陽,現在什麼都不做。並不是的,我認為人們本能地渴望生產和社交,並做事情,但你老闆告訴你去做和你在自己的條件下去做之間有很大的區別。當我在大學時期的低年級,就像許多年輕人一樣,我想成為一名投資銀行家。這看起來像權力和聲望。所以我獲得了一個投資銀行的實習機會,但這絕對是痛苦的。他們有一句話,現在想起來真是好笑。他們說:「如果你不在星期六來上班,那麼星期天也別想回來。」

    這種文化就是每週工作100小時,完全瘋狂地投入其中。
    而我厭惡這種情況。
    每一秒都是,伙計,我必須離開。
    但這並不是因為我不喜歡辛勤工作。
    我絕對願意努力工作。
    我只是希望沒有人告訴我該怎麼做。
    所以當我變得不一定是財務獨立,但能夠找工作,這份工作更具企業家精神時,我就感到,「哦,我會非常努力地工作。」
    有時,我可能會像投資銀行家一樣努力工作。
    我可能每週工作80小時,但這是我自己的條件。
    我認為每個人都比被告知該做什麼更願意這樣做。
    我認為這是一種固有的人類驅動力。
    如果你能把錢用來獲得獨立,讓你能夠醒來說,「我有財務靈活性,可以在我想的地方工作,住我想住的地方,隨時退休,換一份不同的工作,甚至即使收入更少,轉到不同的部門,」這給予你獨立和自主權,我認為對大多數人來說,這將是驅動力。
    這是你可以用金錢達成的最高目標。
    而這一點重要的是,你如何用金錢獲得獨立?
    那就是你不花錢的東西。
    這是你沒有買的車。
    這是你沒有買的房子。
    而大多數人會把這看作是閒置的錢。
    你在存錢。
    它只是閒置在銀行裡毫無作為。
    不,不,不。
    這是在給你獨立。
    而你把每一美元視為未花掉的錢,其實都是你在為獨立付出的成本。
    這不是閒置的。
    這讓你比前一天擁有更多的獨立。
    對我來說,這就是我為什麼要存錢。
    我不是因為悲觀而存錢。
    我不是因為認為一切都會崩潰而存錢。
    我存錢是因為我想要獨立,因為我認為這會給我帶來最大的滿足感,最大的快樂。
    這就是儲蓄的來源。
    哇。
    我認為這是一個非常重要的概念。
    對於那位處於職業生涯早中期的人來說,他們喜歡自己正在做的事情,但覺得這可能不是他們所追求的東西,應該怎麼辦呢?
    我經常聽到這種情況。
    這很好,但工作量巨大。
    不清楚結果會是怎樣,但他們感覺自己已經站在了傳送帶上。
    總是有這樣的問題:你是否在投資銀行再工作一年以賺取一大筆錢,然後離開,以便在未來有更多的自由去追求你真正想做的事情?
    人們總是不斷進行這種心理計算。
    我認為除非你幸運地愛上科學,否則並沒有明確的答案。
    我當然不是為了賺錢而成為神經科學家的,主啊,我可沒有賺到大錢。
    我賺到了一些。
    我謀生,但如果人們知道我作為一名終身教授在全球頂尖大學之一的收入,儘管在那裡的薪水相對較高,聽後會感到震驚,實際上稅後收入在灣區的標準下相當低。
    但是你覺得你擁有獨立性嗎?
    你可以教你想教的東西,說你想說的話。
    那是有一定獨立性的。
    絕對如此。
    哦,我喜歡這份工作。
    我仍然在那裡教書,這是我願意付出一切的事情之一。
    此外,從智力刺激的角度來看,左右看去,發現斯坦福的大多數學生都是卓越的。
    他們的智力水平、求知慾、對所做事情的熱情,沒有一個人是偶然進入那裡的。
    所以這令人十分振奮,至今仍然令人激動。
    但我認為很多人,除非找到一份真正熱愛的職業,或者該職業有某種特徵讓他們能以讓人滿意的方式持續參與下去,不然大多數人會想,「好吧,我怎樣才能工作賺一份生計?」
    然後出口在哪裡?
    人們常常考慮出口,這有時是一個金錢數量,但這也是一種觀念,也許可以去做自己真正熱愛的事情,比如園藝。
    你會聽到這些興趣盡在不言中,對吧?
    我會寫詩,或做陶藝,或其它他們真正享受的事情。
    人們該如何在必需品與想要的東西上,以及願望目標之間進行優化?
    有兩個方面來到我的腦海。
    一是大多數人都內心理解共產主義的危險性,如果政府告訴你該做什麼,何時做,怎麼說,這是一件糟糕的事情,會侵蝕社會。
    但很多這樣的人從事的工作是,老板告訴他們幾點進來,穿什麼衣服,說什麼,如何行動等等。
    所以他們在某種程度上其實理解這是根本,但實際上他們在執行一種版本。
    他們管理員工等。
    這並不是否定這一點。
    但我認為對於獨立和人們來說,如果他們最終轉向寫詩、在花園裡玩耍,不論那是什麼,你都要以自己的條件離開,無論你職業的退出如何,都是因為你想要在自己的條件下去做的。
    在心理學中有一個被稱為高峰結束法則的概念,簡而言之,這與你記住一生中的任何經歷,無論是職業、生涯或假期等等,與你在結束時的感受有很大關聯。
    對於許多人來說,如果你有一份美好的職業,享受這份工作,幫助了他人,賺了錢,而且同事們都很欣賞你,但隨後你被解雇,或者你的老板來告訴你,「你年紀太大了,不適合繼續做這份工作。」
    那就是很糟糕。
    你永遠無法從中恢復過來。
    你可以與那些自主辭職的人對比。
    他們會說,「看,我為我的職業感到驕傲,但現在已經足夠了。
    我要退一步,把接力棒交給另一代人。即使這些人對自己的職業生涯並不是特別享受,但他們仍會懷著美好的回憶回顧這段過去,因為它與自由、自主和掌控有關。在你自己的條件下離開,或是在別人的時間表上被迫離開。因此,我認為無論你在生活中走到哪裡,無論你在做什麼,即使你不是一個企業家,追求獨立和自主,並在自己的條件、自己的時間表上做到這一點,對於你所做的任何事情來說都是至關重要的。
    大多數人在年齡增長的過程中,不一定會害怕死亡。他們害怕的是在非自己掌控的情況下死去。那種突然降臨的狀況,讓他們沒有機會說再見。所以,我認為這是一個很好的比喻。我們不怕最終的結果,而是害怕無法以自己的條件去面對它。曾聽到雷·達里奧(Ray Dalio)提到,人生的前三分之一是在學習如何在這個世界運作,然後中間的三分之一是在獲取資源,以便能夠照顧自己和身邊的人。最後的三分之一,則是希望將自己的知識和所獲得的財富(當然還有其他類型的財富)回饋給後代,這是一個美妙的模型,如果你仔細想想。
    我聽過一句話,隨著年齡增長,你要麼成為長者,要麼成為老年人。你有權選擇哪一個。你想成為長者,幫助他人,還是成為老年人?否則你會隨著時間的推移而瓦解。你必須選擇。
    如今,我們既擁有益處,也面臨人們越活越久且保持活力的問題,因此工作時間也延長。這在學術界尤其如此。人們不喜歡退休。他們真的不喜歡退休。我認為這不僅僅是為了賺更多的錢,而是因為他們希望保持智力的活躍。人們通常之所以進入科學領域,是因為他們喜歡學習或學術。每個人都有一個教室的辦公室,這使他們感受到社交的連接。因此,你可以理解為何這些六十多歲、七十多歲,甚至八十多歲,有時甚至九十歲的人仍然繼續工作。
    這些年長一代的人在各種職業中繼續獲取資源的情況並不常見,但它確實存在。我是說,巴菲特幾歲了?可能93歲。他還在投資嗎?對,沒錯,還在全職投資。他可能會將這筆錢用於慈善事業或家族的代際財富。這是計劃嗎?我想他已經捐出了約1000億美元。而計劃是捐出絕大部分。我想他最近宣布要給每個孩子一億美元,用於慈善,而不是他們個人的用途,其餘的都會捐出去。
    哦,沒錯。在超級富豪的孩子中,繼承所有財富的情況,我不知道具體數字。我知道很多人都揮霍掉了。但我也知道一些例子,某些人真正妥善利用了他們繼承的那些驚人的資產,並且是非常周到、勤奮的人。這是會發生的。我想到的幾個家庭,諸如150年前的大資本家家族中,洛克菲勒家族或許做得最好。洛克菲勒家族仍然有很多財富。而范德比爾特家族則是做得最糟糕,他們在幾代之內就揮霍一空。這現在已經相當有名,但它真的很有趣。
    第一位沒有遺產信託基金,所有資金耗盡的范德比爾特家族的繼承人是CNN的安德森·庫珀(Anderson Cooper)。他的母親,格洛里亞·范德比爾特,是最后一位獲得大量遺產信託基金的范德比爾特人。庫珀,我想並非偶然,是過去150年中最成功、也許是最幸福的范德比爾特繼承人。他談過這一點。他說,「我是家族中第一個必須自己打出名頭的人。」他的姓氏不是范德比爾特,而是庫珀,他沒有得到任何錢。他說,「我必須出去找到自己的道路,找到自己的身份。」而他的所有祖先,他們的身份就是,「你出生就是富有的。這是你的身份。你不需要出去打出名號。不需要努力工作。不需要創造任何東西。你只需要坐在這裡,花你的錢。」這讓他們感到痛苦。而庫珀是第一個—看,這非常主觀,我並不說這適用於每個人,但第一個必須打出自己名號、為自己打拼的人,也是那個最成功、也許最幸福的人。
    這是一個非常重要的概念。我再次強調,這非常重要,因為人們經常會認為,由於他們出生在沒有很多錢的家庭中,某種程度上他們是被剝奪了。而在某種意義上,他們確實是。我是說,成長在擁有資產的世界和沒有資產的世界中是完全不同的。但我們往往不聽到這種情況的負面影響。很難對一位在18歲生日那天繼承了4億美元的范德比爾特繼承人表示同情,他們不會對此感到多少同情,對吧?對。
    嗯,現在的電視劇《繼承之戰》,全都是關於擁有大量財富的人的可怕人際動態,因為這些財富永遠不夠,他們事實上自我毀滅。我認為情況是,你對他們沒有同情,但也應該意識到,如果你處於他們的境地,你也可能會自我毀滅。這非常困難。
    偶爾,你會看到一些人完全被激勵著,而不在乎金錢。馬克·祖克柏在22歲的時候被提供十億美元現金收購Facebook,但他拒絕了,他說:「不,我不想要。我會繼續前進。」這樣的個性實在是非常罕見。我認為大多數人,假如在我18歲生日時繼承了一億美元,我可能會毫無動力。如果埃隆·馬斯克這樣做,也不會讓他減慢腳步。傑夫·貝佐斯也如此,馬克·祖克柏也是。這些人都是那種對金錢的促進完全不相關的非常罕見的人。我在想,是過度的財富摧毀了人們,還是因為這些過度使他們遠離了最初帶來財富的追求?對於這些人大多數來說,驅動他們的是解決問題的追求。我有一位好朋友,帕特里克·奧肖尼斯,他是這樣表達的。我會引述他,但他說:「如果你要形容那些非常成功的企業家的心態,這不是驅動,也不是動機,而是**痛苦**,他們每個早晨都因為未能解決的問題和尚未發現的機會而感到痛苦。」有一個著名的埃隆·馬斯克訪談。我想是錄利克斯·弗里德曼的時候,他說:「你以為你想要成為我?世界上最富有的人,但其實不想。」他說:「這裡是暴風雨,這裡一片混亂。」我覺得這對很多人來說都是事實。我的朋友大衛·森拉是個了不起的播客創始人。我喜歡他的《創始人播客》。他是我遇到的最好的人之一。他說在他描寫的350位創始人中,只有一位他說過「我想要那個人的生活。」那是艾德·索普,但我們先不談那個。其他349位,我認為你讀他們的傳記,會說:「我很高興他們的存在。他們在世上做了很多好事,創造了讓我們生活更好的產品,但絕對不會想要他們的生活。」看起來糟糕,因為大多數時候,簡單的答案是他們的財務和事業成功是因為他們將整個生命中的每一個清醒的瞬間都投入到這一個問題、這一個事業中,而這是以家庭生活、健康、心理健康和身體健康為代價的。如果你對此有全方位的了解,就會容易看出馬斯克說「哦,世界上最富有的人,那肯定很有趣。」是的,但這是因為他一生都專注於他所做的兩三家不同的公司。我認為如果你接受整體畫面,那就沒有那麼光鮮亮麗。生活中很容易就會對別人產生嫉妒,說「哦,我想要他們的錢和事業,還有他們的關係或幽默感。」你只是在挑選他們生活中的一些片段,但這不是運作的方式。你必須接受整個包裹。當你只看那些你可能嫉妒的人所擁有的完整包裹時,如果你真的對他們的生活有全面的了解,或許有些人你會說「不,那是一個美好的生活」,就像艾德·索普,但我認為對許多人來說,如果你獲得了全面的認識,你會看著說「哦,實際上跟我想的不一樣。」我這樣框架這個問題。如果你看,在全球最富有的十人中,他們之間的離婚總數累積到了15次。對於年輕人來說,特別容易陷入「哦,我嫉妒那個人。我羨慕那個人。我想成為那個人。」這種想法。但我認為對於許多人而言,如果你真的對他們的生活有了全面的了解,並沒有你想的那麼好。我認為像埃隆·馬斯克、馬克·祖克柏這樣的人,代表了這些極端例子的範疇,顯然大多數人,包括我在內,都無法想象他們生活中的一天是什麼樣子。但祖克柏在這個播客上,似乎真的很享受他所做的事情。但對我和大多數人來說,這對我們理解的範圍實在是太過遙遠,類似於他們所獲得的財富。人們會想,「那麼多你的財富,你究竟是怎麼用的?」而人們說,「我會搞定的。」是的,我敢肯定你也會這樣想,但這在數量上超出了人類正常的多巴胺獎勵回報的範疇,難以想象。那麼你準備買一架跟州一樣大的飛機嗎?但在努力「成功」和達到那種極端之間有一個區域,人們可以在那裡找到甜蜜點。我認為你很多的工作確實是在照亮這種甜蜜點的可能性,讓你做一些你覺得有意義的事情,並賺取充足的收入,讓你的焦慮有所緩解。你擁有工作內外的有意義的關係,基本上建立了一個「良好的生活。」對吧?我的意思是,我最近聽到納瓦爾說的一句話,他說:「你想要我剛提到的各個方面的資源,一個健康的身體,一個平靜的心靈,和一個充滿愛的家。」我認為那是一個非常棒的清單,但這需要付出很多的努力。即使只要勾選這四個選項中的一個,也需要很大的努力。我認為,由於金錢是如此具體,計算起來非常容易和具體,即使人們意識到了這一點,他們也會在追求更多金錢的過程中付出不成比例的努力,而犧牲了他們的關係、健康、孩子、朋友和家人。這樣的代價是因為如果我說「我如何將收入提高10%?」,這樣的思維方式讓我能理解。我可以給出一個數字,說明這將如何實現。但如果我說「我如何讓我的孩子更愛我10%?」我就完全不知道該如何衡量這一點,或甚至如何去追求它。
    即使我想這樣做,但因為這很困難、不具體,忽略它並去追求可以計算的東西,例如金錢,實在容易得多。你有養狗嗎?我有。金毛尋回犬。我本來想說,「你想讓牠愛你多10%,那就給牠養隻小狗。」但聽起來你好像已經這樣做了。我只是在半開玩笑。我會說,狗不僅是無條件的愛,它們還有能力每天多次提供愛,就像它們獲得愛的頻率一樣。這就像一個完美的互惠回圈對吧?而且牠們總是在當下。牠們就在那裡生活。有一個很棒的卡通,很多人可能都看過。是一個人和一隻狗坐在湖邊。那個人的思維泡泡裡有關於金錢、工作的念頭,還有股票。狗的思維泡泡則是一幅他們坐在湖邊的畫面。狗則完全沉浸在當下,享受著他正在做的事情。我想這就是我對我的狗的嫉妒,每天24小時看著牠。每個人都能認同這一點。牠們就是活在當下,享受著他們正在做的事情,無論是什麼。而每個人,包括我,則是在擔心、思考過去或夢想未來。我喜歡這個。如果可以的話,你的狗叫什麼名字?露西。金毛尋回犬是一個了不起的品種,因為牠們普遍很有愛心。牠們特別愛牠的主人,但也很喜歡在街上遇到的每一個人。並不是所有的狗都是這樣的。世界上最糟糕的守衛犬。你進入你家,金毛尋回犬會走過來搖尾巴,喜歡你。我喜歡這一點。讓我們談談社會比較這個問題。我希望這對有伴侶和單身的人都能實用。對我來說,我觀察到許多人在傳送帶上,工作、工作、工作,心中都有一個大致的畫面,知道這一切要向何處去,什麼時候才算夠,何時計劃下車或留在上面,或是要在裡面待多久,這很大程度上是基於他們的成長環境,以及他們的個性,但也受到通常一個人的影響,這個人對他們的生活有最重大影響。你想像一下,配偶在這方面發出聲音,說我們需要更多。這會完全改變畫面,如果配偶說,我只想多見見你。我不需要更多的東西。我只想多見見你。我們想多見見你。這些是我認為驅動很多關於職業決策的家庭動態,不僅限於追求什麼職業,還有要在這個職業中待多久,是否要在某公司努力爭取合夥人,或是你的社交媒體賬戶是否需要多少個粉絲。我認為,這與你在工作或線上同齡人的社會比較一樣重要。來自我們最親近的人關於什麼值得擔心、什麼需要的訊息。我不知道人們是否真的解析過怎樣去解決這些,但我猜想你可能會有一些想法。這之間的平衡是非常困難的,因為對於很多有家庭的人來說,他們在努力工作,如果你問他們,為什麼這麼努力工作?嗯,為了賺更多的錢。為什麼想要更多的錢?為了照顧我的家庭。這是出於非常良好的意圖,但卻以犧牲與家人的時間為代價。很多情況下,並不是說你做出了一個糟糕的決定。你是在做你認為是正確的事情。即使你問,照顧你的家庭需要多少?基本上這是一場比較的遊戲。人們在100年前的生活,什麼算是一個好的生活在100年前,今天完全不夠格。甚至不需要回到100年前,你回到我們父母的年代,說在1950年代,有人對1950年代懷有懷舊情感,哦,當時的生活是多麼美好、多麼偉大,白色的圍欄、狗和全職家庭主婦。這是一幅好畫面,但當時對於中產階級生活的定義是一個800平方英尺的房子,四個人共用一間浴室,年度假期則是露營。你會描述出一種今天大多數人會認為不夠格的生活。那不是我對今天好的生活的定義。這種定義一直在變化,因而你會問,那麼需要多少錢才會幸福?事實是我需要比下一個家庭、下一個人更多的錢。這是一個持續的鏈條。我認為這很大程度上只是進化。這是一場對資源的競爭,無論你擁有多少錢都不重要。重要的是你必須擁有比下一個人更多的錢。這是許多事情的悲哀真相,因此你可以很容易想像一個我的孫子平均賺的錢比我們今天多得多,擁有更好的資源、更好的健康、更好的科技,但他們卻並不因此感到更快樂,也不覺得更輕鬆。他們覺得無法縮減工作量,因為他們會與擁有這一切的其他人競爭。約翰·梅納德·凱恩斯,一位偉大的經濟學家,非常著名地預測了一個世界,告訴人們將每週工作20小時,因為科技將使我們不需要工作,然而這根本不是那樣。我們比每個人都是農民的時候工作得少,但仍然遠不及如果我們仍然抱有生活在800平方英尺房子的1950年代家庭的期望時所能少的。如果我們有那些期望,人們本可以工作得更少,但這都是在與其他人競爭。
    即使在一百年後,一個中產階級家庭住在一座五千平方英尺的房子裡,後面還有一艘太空船。如果這成為常態,你就不再會欣賞這一切。如果你把一百年前的某人,像約翰·洛克菲勒,世界上最富有的人,帶到今天,然後向他展示一個美國的中產階級家庭,他會說:「這是什麼,阿德維爾?你們吃一顆藥丸就能消除頭痛?你們有防曬霜?只需把這個擦在臉上?你們不會被曬傷?」他的下巴會掉在地上,但今天沒有人像他那樣珍惜這些,因為這一切只是平常。你對美好生活的定義,我期待能擁有它。我們努力工作的原因將永遠是為了照顧我們的家庭。我們認為的足夠的程度隨著時間不斷增長。我還要說,這總的來說是件好事。社會進步的原因是大多數人早上醒來時感到自己有些不足。無論我今天擁有什麼,都不夠,我需要更努力地工作以獲得更多。這就是為什麼我們隨著時間的推移擁有良好的科技和經濟增長。在宏觀層面上,這是一件很好的事情。這推動了社會向前發展,促進了更好的醫療技術,以及所有更好的技術。在個人層面,它卻會產生這種持續感到不足的倦輪,我們試圖通過更加努力地工作來彌補,即使這犧牲了我們應該更加珍惜的東西,如朋友、家庭和健康。隨著社交媒體的興起,我們現在可以接觸到數以百萬甚至數十億的比較點,而就在三十年前,甚至二十年前,我們只有本地的比較點。在你的鄰里中,人們駕駛某款特定型號的車輛。現在在網上,你可以看到曾經和你上過同一所高中的人,他們的生活與假期相對於人們通常擁有的可謂非凡。我想談談這種社會比較的概念與地點的功能。我們可以提及一些主要城市。我們在開始錄音之前就已經在做這件事。這其實有點有趣。在我成長的灣區和硅谷地區,似乎人們十分重視那些能夠將事情推向全世界的人,無論是創建公司還是技術,這些事情都在無處不在。這不僅僅是因為臉書和Instagram,還因為生技產業。還因為各種各樣的因素。蘋果。我是說,這背後有著整個歷史。那麼你會怎麼說紐約市呢?對紐約人的精神所施加的主導訊息是什麼?順便提一下,我愛紐約市,但作為一個例子,玩玩這個遊戲會很有趣,然後我們會將其延伸到無論人們生活在世界哪裡。這正是那些對社會有益且良好的事物反而使個人感到痛苦。我認為,在洛杉磯或紐約或其他任何大城市,如舊金山,這裡的信息是:早上醒來時感到不足,因為你被看起來做得比你更好的人包圍著,讓你說:「我必須追趕那個人。我必須得到他們擁有的東西。」這對社會來說是好的。這就是我們獲得新技術、新創新和增長的地方。在個人層面上,這是非常困難的。我在太霍湖的林區長大。在那個地方,如果你是一名牙醫,可以說你是世界的頂端。你是鎮上最富有的人。每個人都尊敬你。你擁有最好的房子,最好的車。如果你在洛杉磯是一名家庭牙醫,你根本不會引人注目。你可能會感到自己遠遠落後,因為你被真正的億萬富翁所包圍。我認為問一問問題是有趣的:一名牙醫在太霍湖的生活真的快樂,還是在這裡快樂?我認為大概是在太霍湖,因為你的比較群體要少得多,尤其是在社交媒體興起之前的日子。根據統計,美國最幸福的州並不是城市,不是洛杉磯,也不是紐約。它往往是中西部,那裡有著美麗的地方等等,但競爭性不如大城市的磨練。這是從個體的角度來看,你最幸福的地方。那裡的比較少,但對於社會來說,什麼是更好的?就是當你有激烈的競爭來獲得進展。我不確定我對此的看法,究竟希望身處何地。當然,我希望作為一個個體感到快樂,但我也希望生活在一個向前發展的社會中。它向前發展的原因是因為大多數人醒來時感到不足。你在太霍湖長大過?是的。我愛太霍湖。可以問你,您在長大的時候是競爭激烈還是會考慮別人滑雪或滑雪板的技巧如何?是的,絕對是。那時候,我在太霍湖生活,是在科技財富出現之前。現在是非常不同的,因為灣區的科技資金大量湧入了這裡。現在它成為了自己的小海灘之家。過去,我覺得在我長大的時候,普通人開舊的皮卡,而有錢人開新的皮卡。這就是富人和窮人之間的區別。在像洛杉磯和紐約這樣的城市,尤其是在社交媒體的世界裡,普通人開本田思域,而有錢人則擁有私人飛機。他們之間的分層被極度膨脹。我看到我九歲的兒子,他有很多孩子追看MrBeast,他是一個我認為很棒的家伙。他是個令人讚揚的人,但這完全扭曲了我兒子的金錢觀。MrBeast會說,「哦,把手放在桌子上,最後一個把手放下的人贏一百萬美元。」如果金錢觀就是這樣,那完全扭曲而失真。這樣生活是很艱難的。
    我認為人們心中越多的焦慮,「我不夠好,我需要進步,」社會就會變得越好,我們就會擁有越多的科技。很好的例子是,幾十年來哪些時期是科技創新最為顯著的?其實連比都不需要。那是1930年代的大蕭條和1940年代的第二次世界大戰。當社會如火如荼的時候,每一個企業、每一位科學家、每一位企業家每天早上醒來都會說,「我需要馬上解決這個問題,今天,就立即。」在大蕭條期間,如果你是一位企業主,你會想,「如果我不想出辦法提高效率,我明天就會破產。」那是許多流水線誕生的時刻。雜貨店和洗衣店的誕生也是如此。每一個企業都在改進他們的業務。那些沒有進步的企業立刻就倒閉了。第二次世界大戰時,如果我們不想出新技術,我們將失去一切。希特勒將控制整個星球。那時候產生了核能、雷達、噴射機,今天我們所受益的所有事物都是因為那個時代的社會焦慮。我認為有很多證據表明,當事物處於某種程度的危機中,社會才能進步,而不是過火,否則你會被其壓倒。如果你有一點焦慮,「我需要做到這一點,」而社會變得過於安逸快樂,或者企業也是如此,這些企業只是賺取金錢而沒有壓力,擁有太多的資金使他們不知道該如何使用。這是許多企業的衰落原因,像Sears、IBM、Intel、Boeing,這些企業要麼已經消失,要麼淪為昔日的殘影。我認為你可以把這些與他們過去的成功聯繫起來,那時並沒有創新的壓力。那只是一種文化,「我們在這裡有這麼多閒置的資源,可以做任何我們想做的事情。」有一次我有位朋友告訴我,「每個企業都應該有一些債務,因為它讓你保持警覺,讓你的雄心與早上醒來的目的相一致,然後告訴自己,『不,我今年必須成功,因為我們有債務要償還。』」當你擁有過多的自由和過多的自主權時,你就更容易讓一切悄然流失。你年輕時的偉大與窮困與飢餓,會隨著你變得更富有而逐漸流失。告訴我你對這種思維練習的看法。當你在跟我描述這些時,我在想我職業生涯的不同階段,首先是學術科學,我現在仍在教學,但已經關閉了我的動物實驗室,現在仍然參與一些人類研究,但主要專注於如今的播客。我能從我周圍的人身上看到那些力量在拉扯著我。我喜歡用「胡蘿蔔與大棒」來思考這些,因為我們有很多來自美國以外的聽眾,不知道這是什麼。胡蘿蔔是你所努力追求的目標,誘人的東西,獎勵;大棒就是懲罰,胡蘿蔔與大棒,坦白地說,這就是大腦的運作方式。今天我們談論的很多內容都是不同大小、不同類型的胡蘿蔔和大棒。這每一個階段的職業生涯,研究生、博士後、終身教授前、終身教授後。這是一個有趣的概念。人們認為這是一份終身職業,但其實這真的是學術自由,而你仍然在籌款的跑步機上,或者作為播客製作人也是如此。這股力量存在於我內心深處,我並不是想把這一切都與我自己有關。我知道我在試圖滿足不同的人,當然也滿足我自己的好奇心和智慧,但也有力量。 我是團體的一部分。我是這裡的一員。我不能讓他們失望。昨晚我睡得再好也無所謂。昨晚我剛好睡得不錯,但這並不重要。我得出現。你得穿上你的裝備並出現,正如人們所說。你認為人們停下來,不論他們在生命的哪個階段,只是思考這些力量在拉扯著我們,這些胡蘿蔔和大棒,是有價值的嗎?我認為這其中有很多信息。你是在為滿足你之前所需的期望而工作嗎?有時候想想職業運動員。他們的職業生涯有時短於其他行業,因為身體能力會退化。是什麼驅使他們呢?我常常想知道是什麼在吸引他們。他們感到有什麼責任?他們的動力是什麼,但他們感到有什麼責任?他們感到被拉扯向哪個方向?是為了大眾?是為了他們的父母?是為了他們的銀行帳戶?是因為害怕某一天必須退休?你有想過這些事嗎?我認為很多與你的身份有關,就是當你每天早上醒來時,你在鏡子裡看到的是誰。如果你的身份是我是一名專業運動員,如果你的身份是我是一名播客製作人,我是一個富人,不論它是什麼,那就是在拉扯著你。這是你的身份來源。這又回到了保羅·格雷厄姆所說的要保持你的身份小。 我認為他主要是從政治的角度來看這一點,因為政治可以毒化你的身份,對你的思維產生真正的影響。保持身份的小巧對很多事情來說,我認為是一個很好的觀點。你越是看著鏡子,說我是一個空白,無論那是什麼,我是一名教授,我是一名作家,不管是什麼,放棄它都很困難,因為它是你的身份的一部分。我在自己父親身上看到過這一點,他是一名醫生,退休後一年後又回去工作,因為我認為至少部分原因是當他看著鏡子時,他不得不說「我是一名醫生」。那是他的身份,而當他退休時,他再也無法這麼說,這讓他感到瘋狂。
    我認為這對很多人來說都是事實。現在,這可能是很棒的。對他來說,這是很棒的,而對我來說,我的身份,我認為我的核心身份是我是個父親,我是一名丈夫,我希望成為一個朋友,但也許我還是一位作家。如果我要放棄這些,可能會讓我有點不安。這也許不是我身份的核心,但它就在那裡。我認為對許多人來說,如果你成功,對他們身份的核心就是我是賺很多錢的人,我是一年賺 X 美元的人,而他們無法放棄這一點。再次,我認為如果我們在談論金錢,當金錢深深植根於你的身份中並且在控制著你時,這時金錢就成為了一種負擔。你不是在把它當作工具來使用,而是被它當作木偶一樣控制著,讓你每天都感到無法逃脫。對許多人來說,當金錢開始控制他們時,他們的快樂就會偏離正軌,因為這和他們每天在鏡子中所看到的自己非常核心。這就像那幅漫畫,畫著一個人站著,面前有一個小籠子,透過某種心理建構而囚禁了自己的自由。我想,也許相比於保羅的縮小身份以使其操作化並使其動詞化的想法,這還不如直接談論功能更好,因為說「我不會使用我的職業頭銜,例如播客主持人、教授、作家、醫生」是一回事,但如果能夠進入驅動追求事物的動詞功能,那就另外一回事了。我喜歡這樣做。我是一個好奇的人。我似乎時常提到他們,只因為這是我的播客而已。瑞克·魯賓是一位密友,我很幸運能擁有這段友誼。當然,我喜歡他製作的音樂,但這並不是我愛這段友誼的原因。我只真的覺得瑞克是一個好人,因為他注重動詞和行動。瑞克談到創造力和生產力的幾乎所有內容,都與拋棄頭銜和過去身份的概念有關,僅僅專注於你在生活中那一刻所在的動詞狀態,並創造出作品。他實際上喜歡移除「觀眾」的概念。他實際上談到這是你對上帝的奉獻,而觀眾可能會喜歡或不喜歡,但用他自己的話來說,這才是框架的方式,因為否則你會試圖去取悅人們。絕對如此。然後你就不再處於探索你的好奇心或創造力的過程中。所以是的,我已經在此時刻決定了,我會紀錄下來,我不會把自己看作一名播客主持人。我是說,我做了很多追求滑板、熱帶魚缸、科學和研究科學教學的事情,而在這個公共教育和播客中,我完全預期在五到十年內,我會做一些完全不同的事情,但這仍然會與驅動這些行業或追求每一件事情的動詞狀態相關。因為正如瑞克教我的,持續接觸的能量是自我回報的,那種解決問題時的愉悅、摩擦和隨之而來的釋放感。這與職業或頭銜,甚至與來自這些頭銜的資源並不真的有關,而是從識別追求某些對你來說獨特的事物的動詞狀態中獲得最大的資源,尤其是金錢資源,這一點會隨著時間的推移而改變。我對這些例子總是感到驚訝,比如沃倫·巴菲特和這些終其一生都在投資的人。你在你的書中指出了這一點,即巴菲特成功的基本原因之一是他有很多時間來投資。他從 11 歲開始投資,現在 93 歲。對。他似乎不需要其他的舞台。他似乎已經掌控了一切。那就是他的舞台。如果他是一名高爾夫球手,他在 93 歲時也會像海豚一樣。對。他這麼做是因為他熱愛這一切。我想,對於我這個作家來說,這一直都是我的情況。我想知道這是否不太適用於你自己的職業。我一直是為一個人的觀眾而寫作,那就是我自己。我只想寫一些我認為有趣的東西。我想寫出我覺得吸引人的故事。我想用我自己會享受閱讀的風格來寫作。我並不太在乎可能會閱讀它的觀眾。當然,我希望他們讀到,可能購買這些書並享受,但我寫作是為了自己。我認為當你以一個人的觀眾,這個人就是你自己來寫作或製作播客時,你總是能做出最好的作品。所以我認為如果你以其他的方式操作,那就變得表演化了。人們的工作表現會變得更糟。他們的創造力會下降。當它變得表演化時,創作的樂趣會減少。當你開始問,“觀眾想聽什麼”或“觀眾想看什麼”時,對,那從來都行不通。那從來都行不通。但這就是大多數人所做的。甚至每個寫作 101 的老師都教他們的學生什麼呢?認識你的觀眾。我不認為這是一個好的建議,因為「認識你的觀眾」很快就會變成「迎合你的觀眾」。這不僅適用於作家,而是反映在你所從事的任何工作中,迎合你的上司,迎合你的季度指標,無論這是什麼,如果你擁有獨立和自主權,以一個人的觀眾,即你自己來工作,你總是能做出最好的作品。Airbnb 的布萊恩·切斯基談到了這一點。他說,別造一個千人喜歡的產品,造一個百人熱愛的產品,或一個你喜愛並使用的人的產品。那時你總是能做出最好的作品。你不是在試圖將產品、書籍或播客對準某個指標或目標,而是因為你熱愛這件事而去做。對於很多職業來說,這都說得很容易,因為如果你在一家公司工作,你確實有必須遵循的指標。
    你會有一些公式和政策需要遵循。
    並不是每個人都能這樣做,但不可避免的是,當你在做屬於自己的事情時,你的表現會是最好的,而不是因為你在試圖達到某種指標。
    我想這句話“成為終身者”的意思是,如果你是一名音樂家,就應該繼續做音樂家;如果你在金融領域,就應該繼續待在金融行業,但我現在認為,我要修正這一觀點,成為終身者應該是在追求當下對自己而言真正有意義的事物的同時汲取能量,無論是在生活的哪一個階段。
    這真的很不同。
    我意思是,當我還是小孩的時候,我對魚缸和熱帶鳥以及滑板朋克搖滾音樂著迷,然後這些興趣就變了。
    場景變了,但在身份認同上,我們並沒有真的變化很多。
    這些職業和銀行賬戶並沒有從根本上改變我們。
    這真的是一堆動詞狀態驅動著這一切。
    我實際上希望在二十年後我正在做些不同的事情,而不是寫同一個主題。
    或許我希望我仍然在寫作、思考、閱讀和學習,但如果你總是做同樣的事情,我認為像巴菲特這樣的人就是一個極為奇特的稀有人物,他已經做了同樣的事情八十年並且熱愛它。
    我希望在我所做的事情中成長、適應和演變,但如果某件事情成為你身份的核心,那麼就很難放手。
    你會覺得即使這不再有趣,甚至失去了嘗試新事物所帶來的多巴胺激增,你也必須繼續做下去。
    即使你不再喜歡,你依然會緊握某件事,比如繼續當律師或其他職業,因為這是你的身份。
    想想麥可·喬丹打棒球的事情。
    他確實打過一段時間。
    他想成為職業棒球選手,所以給了自己這個機會。
    我認為這很棒,即使結果沒有像他在籃球上那樣成功,但這反映了他內在的競爭性和高效能特質。
    我不得不繼續做某事,比如貝佐斯,所以我一直提到他,但你創建了世界上最大的、最成功的公司亞馬遜。
    你退休後會怎樣?
    你會開始一個火箭公司之類的。
    也許他真的這樣做了,我不知道,不想給他下定論,也許他對亞馬遜有點厭倦了,他需要做些別的事情,但他不會退休。
    他不會去打高爾夫球。
    他不會坐在他的船上。
    他會去建立另一家公司。
    我總是需要做些事情,即使是在成長和適應的過程中。
    你正在努力寫一本新書,我對這本新書的發布充滿期待。
    這本書什麼時候會出版?
    2025年9月。
    好吧,我們還需要等一段時間。
    你願意分享一些你正在考慮的或在那本書中我們可能會看到的內容嗎?
    是的,我認為這本書有一些今天你和我討論過的內容。
    這本書的標題是《花錢的藝術》,我特別強調這本書的標題不是《花錢的科學》,因為花錢不是一門科學。
    這不是一個可以說“這是公式,這對每個人都適用”的事情。
    這是一門藝術。
    那麼什麼是藝術呢?
    它對每個人都不同。
    它是主觀的。
    它往往是矛盾的,我認為這也正是花錢應有的合適方式。
    在這本書中,我並沒有說“這是你應該如何花錢”,因為我不認為任何人能夠對廣泛的受眾準確地做到這一點。
    這是一本研究嫉妒心理、迎合他人、社會抱負和身份認同的書,這些我們之前談到過的,還有如何管理金錢和孩子們的關係,如何嫉妒他人,如何想引起自己的注意。
    它是對這種心理學的探討,而不提供任何具體的建議,我會說很多人對此並不喜歡。
    很多人會說:“好吧,告訴我該怎麼做。”
    我試圖在開頭做一個明確的說明,就像我第一本書《心理學與金錢》一樣,我無法告訴你該怎麼做,因為我不認識你。
    對你來說正確的事可能對我來說就不一定正確。
    你必須自己找出答案,但我可以告訴你在你這段旅程中可能會出現的想法。
    我可以告訴你心理學上的陷阱和挑戰,以及心理學層面的建議。
    這不是你應該做的事情,而是為什麼大多數人會陷入嫉妒,了解嫉妒的機制有多荒謬。
    這就是這本書所深入探討的內容。
    在很多方面,看起來你所描述的是識別自我引誘的來源,我們,由於社交媒體或僅僅因為是人類,會互相比較,看看我們擁有的是否真如我們所想。
    你會認為作為一個物種,我們應該相當擅長體驗事物,就像坐在湖邊的狗一樣。
    而且我們能夠理解到,我們有這種比較的傾向,對過去的事情感到後悔,但無法預見未來的後悔。
    你會想我們應該在這方面更好,但顯然我們並不這樣。
    好吧,我想這回到了基本的進化。
    進化不在乎你是否快樂。
    進化在乎的是你能否繁衍和隨著時間增長。
    這是它所最大化的目標。
    它並不真正關心你在過程中是否有趣。
    多生養自己,照顧年輕一代,然後你就不再重要。
    繼續前進。
    路易斯·C·K說得好,多生養我。
    這就是我們所要做的。
    無論你是否快樂,實際上並不會影響這種情況,甚至可能會獎勵那些在過程中獲得大量資源的人,即使他們在這過程中感到痛苦,也無妨。即使他們每天早上醒來都感到不快樂,他們仍然在獲得大量的資源,這些資源可能隨著時間的推移而增強他們的適應力。快樂在其中並不扮演重要角色。
    你認為出生率下降是因為人們感覺必須更多地將賺到的錢用於自己,還是因為建立與金錢和資源的關係變得更加困難,讓他們感到無法照顧他人而導致的?我覺得這事情非常複雜,並不會產生簡單的答案,但我認為有很多證據表明,各地社會逐漸富裕之後生育孩子的數量減少,是因為他們對孩子的期望提高了。如果你生活在一個貧困的社會、貧弱的經濟環境或貧困時代,你可能會生10個孩子,因為你知道這10個孩子,或者至少是那些倖存下來的孩子,將會成為農民。他們能夠做到,而這是他們唯一的希望,這是他們所能做的一切。你不需要為他們提供太多資源。如果我給他們基本的食物、庇護和衣物,那就是他們成為農民所需的一切。
    如果你把時間快轉到今天的經濟,期望值就高得多。你希望你的孩子能成為博士,能成為太空人,能在對沖基金工作,不論是什麼,因為這樣,你就必須為那個孩子提供更多的資源。我需要在他們還是嬰兒的時候就開始培養他們的成長和發展,並為他們提供家教和課後活動,甚至送他們上私立學校,並絕對要讓他們上學上大學,這將花費一大筆錢,因為你需要提供的期望實在太高。
    你會覺得你可能只能這樣做到一個或兩個孩子,而在幾代人之前,可能是三個或四個孩子,再往前幾代,則是10個孩子。還有一個非常嚴峻的統計數據,為什麼人們曾經會有10個孩子?因為其中6個在五歲之前就去世了。如果你需要這些手來幫忙,你必須擁有很多孩子,以確保將來有足夠的青少年可以幫助你。我認為幸運的是,如今我們生活在一個嬰兒死亡率已經大幅下降的世界中,我們不再需要參加曾經的那場樂透遊戲。
    你在教導孩子們什麼有關金錢的事,應該從什麼年齡開始?對於那些沒有孩子的聽眾,我想學習永遠都不會太晚。我總是強調的一點是,我自己在育兒過程中學到的,就是我不認為需要坐下來專門教孩子們關於金錢的事,因為他們即使你不知道也在注意著。孩子們非常擅長學習。他們比成年人學習得更好,尤其是對語言和其他類似的事物。然而,你不需要坐下來告訴孩子:“這是我們的支出,這是我們的價值觀,這就是為什麼。”我認為“他們一直在注意。他們正在慢慢理解。”
    每當他們聽到你說“我負擔不起這個”,每當我們在商店,他們說“哦,看,這個在打折,我們買兩個吧”,他們都在潛意識中記下這些事情。每次他們聽見你對工作的爭吵,每次他們聽你談論加薪,即使這是在隔壁的房間,他們都在把這一切拼湊起來。我甚至不覺得他們知道,但他們學習的能力如此強大,以至於他們正在建立一個心理模型。即使你從不坐下來教他們,當他們長大到青少年時期,他們對金錢的知識也會很多。也許裡面有些是好的,有些可能是不好的,但他們確實是在注意。
    我認為作為父母你所能做的唯一事情,就是以身作則。因為我們之前談過,孩子和青少年有叛逆的傾向。你提到了吸煙廣告,他們只是想做所有人所做的相反的事情。我認為,特別是對於青少年而言,雖然我還沒有孩子,如果你坐下來告訴他們:“這是你應該做的。你應該總是這樣做,你不應該這樣做”,那麼他們叛逆的傾向就非常強烈。我認為如果你試圖教導他們的話,可能會適得其反。我想你能做到的最好事情,或許是唯一能做的,就是以身作則。
    不少不是非常有錢的人,也包括那些收入中等偏上的人,常常會問:“我該如何不寵壞我的孩子而教他們有關金錢的知識?我該如何利用我的錢來幫助我的孩子而不過度寵壞他們?”這對於很多人來說都是一個大話題。即使你是一個中產階級家庭,我該如何留下一些小遺產或者幫助我的孩子?我應該給他們買一輛新車,還是應該幫他們上大學?我認為有兩個很容易被忽視的重要點。
    你可能會認為作為父母,通過削減資源來教導孩子堅韌和獨立,這是一種良好的意圖。你可能會以為“你必須賺取自己的錢,這是我的。你必須去努力找出你的出路。”我認為很容易忽視的是,你並沒有教導你的孩子獨立和堅韌。你是在教他們對你產生怨恨。我有一位好朋友,克里斯·戴維斯(Chris Davis),他講述了這個故事。他是一個極端的例子。克里斯·戴維斯的祖父是謝爾比·戴維斯(Shelby Davis),他是一位億萬富翁投資者,歷史上最偉大的投資者之一。
    克里斯講述的故事是,當他還是小孩時,他的祖父帶他去滑雪,祖父會說:「如果你想讓我幫你買滑雪纜車票,你需要先爬上山,再滑下來,爬到山頂,如果你做到這一點,我就會幫你買滑雪票。」克里斯說:「他們從中學到的教訓不是堅韌、獨立和努力工作,而是祖父有時候真的很討厭。」我認為這是一個極端的例子,但這在孩子中是相當普遍的。一個非常實用的啟示是,作為父母,你必須與你的孩子過著相似的生活方式。很難說父母坐頭等艙,而你卻在經濟艙。真的有人這樣做嗎?哦,絕對有。那真是糟糕透了。也許這仍然是一個非常極端的例子,但作為父母,你認為孩子從中學到的教訓是:「哦,如果我像爸爸媽媽一樣努力工作,有一天我就會坐在那裡」,而實際上並不是。孩子學到的教訓是,媽媽和爸爸認為他們比我們更優越,或者媽媽和爸爸比我優越,我不如他們。我認為這就是為什麼你會看到很多非常富有的孩子心理上出現問題,因為我覺得這些父母是出於好意,他們像是,「看,我們非常富有,但你不是。你必須自己賺取。」而孩子一生中聽到的都是「我不如人,我不如人,我不如人,我不如人。」等到他們長大成人時,這已經深植於他們的自我之中,以至於他們無法邁出一步。他們無法為自己發聲。所以,這就是非常富有的人所面對的問題,但我想這也是我經常思考的問題。每個有多個孩子的父母都能理解並認識到這一點,我的兩個孩子完全不同,他們的個性、目標,即使是在同樣的父母和同樣的屋簷下生活,他們的差異也有千里之遠。因此,如果你問:「你在教你的孩子什麼?」我不知道他們長大後會變成什麼樣子,我也不知道他們的目標或抱負將會是什麼。那麼我告訴我的女兒「哦,這是你如何儲蓄並隨著時間變得富有的方式」,這樣是否正確?如果她不想過這樣的生活呢?如果她的個性更像YOLO(即「你只活一次」),比如「哦,我只想去旅行,我並不渴望變得富有或提早退休。」你必須讓他們自己去弄清楚,並意識到對你來說正確的事情以及在你我成長的年代中可能是對的事情,對他們來說可能並不正確,也不適合他們所成長的時代。我喜歡這麼說,對於2024年13歲的孩子,我們都不知他們的感受。我們以為我們懂,因為我們曾經13歲。你早前描述的剝奪孩子頭等艙票的故事,讓他們坐在經濟艙,而父母卻在頭等艙,這使我意識到我們喜歡認為這種事會促進學習的整合,但你所舉的每一個例子都強調了孩子們根據當時的情感在整合。他們不在思考更大的教訓,他們在思考……他們在當下。他們在想,「我正在爬這座山,這真糟糕」,而且他們沒有隨著時間的推移來拼湊,「好吧,我在做這件事,他在試圖教我一個教訓。」他們真的……非常依戀自己的即時感受。對。也許在克里斯·戴維斯的例子中,如果祖父和他們一起爬山,那麼你所得到的教訓是「哦,我們要一起做這件事」,這是在教會努力工作的價值。「我會和你一起做。我會和你一起承受。」所以,我認為以身作則而不是通過羞辱來教育孩子是正確的方式。當我還是個孩子的時候,我爸爸會帶我走到我們街道上的一個地方,然後他會分開去上班。他是一位科學家,會去他的實驗室,而我則去幼兒園和一年級。我記得有一天我問他他做什麼工作,他說他是一名物理學家,我問:「那是什麼?」然後他略微解釋了一下。我永遠不會忘記……我們至今仍在談論這件事。他和我……我永遠不會忘記。我問:「你喜歡這份工作嗎?」他說:「好吧,你知道生日前一晚的那種感覺嗎?」我說:「知道。」然後他說:「我每天都有那種感覺。」然後我想他還說過一些話,我對這一點仍然有點模糊。我需要再和他聊一下,因為他說:「你不一定會得到禮物。這並不總是會好結果,但你有可能會得到的那種感覺,實在是太好了。」我想我一定是內化了這個教訓,因為我喜歡工作。我不認為我是工作上癮,雖然我生活中的一些人曾經這樣指責我,我也願意接受這種可能性。但這其實並不只是關於發現,而是關於發現的可能性。因此,我認為在教育孩子、教育同伴和人與人之間的教學中,讓人們思考真正從最佳地方激勵他們的動詞狀態似乎是今天討論的普遍主題之一,以及你們的書中也有些關聯。我不想在此總結出兩個最終點,但如果可以的話,似乎有一種感覺,瑞克·魯賓所說的,他在挖掘不同音樂類別中人們最佳創造力的超自然能力,似乎就是在利用這些動詞狀態,例如什麼事能讓你有最佳表現,而不是想著從中得到的獎勵。
    但是這很難。
    我們看到那些數字。
    我們看到那些追隨者、金錢等等。
    我們看到比較的指標。
    這很艱難。
    這裡的工作並不明顯。
    我認為這將永遠如此。
    我們永遠不會生活在一個人們不會將自己與他人比較的世界中。
    我們永遠不會生活在一個人們不會對擁有更多的他人感到不足的世界中。
    回到孩子的話題,我認為這是一個很好的切入點。
    如果你問大多數父母,你希望你的孩子成為什麼樣的人?
    大多數父母會說:“我只希望他們幸福。我希望他們有一天能夠快樂。”
    然後如果你問:“那你希望你的孩子富有和成功嗎?”
    父母可能會說:“是的,但主要是希望他們幸福。我只希望他們快樂。”
    無論他們在做什麼,無論他們是一位幼兒園老師,我都希望他們能快樂。
    我認為父母會這樣說是因為他們自己沒有做到這一點,因為父母自己追逐金錢而非幸福,並且他們看到了這種追逐的壞處。
    這是非常普遍的。
    這就是為什麼他們會說:“我希望我的孩子能做到這一點,因為我自己沒有做好,因為誘惑就是這樣,追求某些會讓你更加富有但不一定會讓你更快樂的東西。”
    現在,這並不是反對金錢或努力工作的論點,我當然想努力工作,賺更多的錢,擁有更多的財富。
    但是,我認為使用金錢作為讓自己更快樂的工具,與使用金錢作為與他人比較的標準之間有著明顯的區別。
    而現代世界中很多事情都是後者。
    我們並不是在使用金錢來讓自己更快樂、更自由或更獨立,或者讓自己睡得更好,或與我們喜歡的人花更多的時間。
    我們使用金錢來衡量自己與他人的差距。
    只是,“我比你有更多嗎?我的車比你的更快嗎?我的房子比你的大嗎?”
    而這一切都完全與我們真正想要的東西無關,例如對我們的孩子和最終對我們自身而言,即“我能否利用這些來變得更快樂,過上更好的生活?”
    多麼瘋狂的概念,但似乎非常切合實際。
    所以如果我們想從工作和資源中獲得更多的滿足感,我們需要以不同的方式或更大程度地思考金錢。
    這需要我們多花時間照鏡子,並問自己:“我是誰,我想要什麼?”
    我認為這是最重要的事情,尤其是當我們開始這個對話時,說到“每個人都是不同的。對我來說合適的,對你來說卻不一定合適。”
    這就是其中的關鍵,你必須瞭解自己。
    當人們為其他人制定一個正確的財務計劃,但對他們而言卻是錯誤的時候,會造成很多財務損失。
    這是危險的,因為這對許多其他人來說可能是正確的財務計劃。
    所以這是合乎邏輯的。這是理性的。這在紙面上、在電子表格中看起來很好,但卻不符合你的個性。
    這時候就會造成很多損害。
    所以我認為,要更好地使用金錢,你需要花很多時間思考你自己、你的家庭、你的目標和你的抱負,並意識到這所有的東西都會隨著時間而改變和適應。
    十年前對你來說是對的,今天可能不再對了。
    某種程度上,這似乎顯得自私,像是屏蔽了外部世界和其他人、同事、鄰居等等,只是問自己:“我怎樣才能利用這東西作為工具來變得更快樂,過得更好一些。如果不是這樣,那金錢的意義何在?”
    我喜歡這個。
    摩根,非常感謝你所做的工作。
    這是我們所有人都必須處理、掙扎並希望能與金錢建立共生關係的一個獨特觀點。
    從和你交談,以及閱讀你的書中可以清楚看出,在這所有事情中有一條強烈的善意主線。
    我不知道這是否是你的意圖。這似乎自然就表現在你身上。
    但是當我閱讀你的書,並在今天的交流中,清楚地感受到你希望人們過得更好。
    所以我認為這是需要強調的重要事情,因為外面有很多人告訴別人如何賺錢,該如何處理或不處理他們的錢,但你告訴我們如何過上更有意義的生活,這比賺錢重要得多。
    所以對於你所做的工作和將要做的工作,我非常期待明年九月你的書,並感謝你今天來到這裡教育我們。
    非常感謝。
    這真是太有趣了。
    謝謝你,安德魯。
    謝謝你加入我今天與摩根·豪塞的討論。
    要了解摩根的工作,並找到他兩本出色的書《金錢心理學》和《一如既往》的鏈接,請查看節目說明中的鏈接。
    如果你從這個播客中學到東西或享受這個播客,請訂閱我們的YouTube頻道。
    這是一種非常棒的零成本支持我們的方式。
    另外,請在Spotify和Apple上關注這個播客。
    在Spotify和Apple上,你可以給我們留下最多五顆星的評價。
    請查看今天節目開頭和過程中提到的贊助商。
    這是支持這個播客的最佳方式。
    如果你對播客或嘉賓或希望我考慮的主題有任何問題或評論,請在YouTube的評論區留下。
    我會閱讀所有評論。
    對於那些還不知道的人,我有一本新書即將出版。
    這是我第一本書,名為《Protocols:人體操作手冊》。
    這是我工作了五年多的書,並基於超過30年的研究與經驗。
    這段文字翻譯成繁體中文如下:
    它涵蓋了從睡眠到運動以及與專注和動機相關的壓力控制協議的所有協議。
    當然,我也提供了包括的協議的科學依據。
    這本書現在可以預購,請發送郵件至 presale@protocallsbook.com。
    你可以找到各個供應商的連結,選擇你最喜歡的那一個。
    再一次,這本書名為《Protocols: A Manual for the Human Body》(《協議:人類身體的操作手冊》)。
    如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是 Huberman Lab。
    所以在 Instagram、X(以前稱為 Twitter)、Threads、Facebook 和 LinkedIn 上都是如此。
    在這些平台上,我討論科學和與科學相關的工具,其中一些內容與 Huberman Lab 播客的內容重疊,但大部分則與 Huberman Lab 播客的內容不同。
    再一次,請在所有社交媒體平台上搜索 Huberman Lab。
    如果你還沒有訂閱我們的神經網絡通訊,這是每月零成本的通訊,包含播客摘要以及以一至三頁 PDF 形式的協議。
    這些一至三頁的 PDF 講述如故意熱暴露、故意冷暴露等主題。
    我們有基礎健身協議。
    我們還有優化你的睡眠、多巴胺等的協議。
    再次強調,所有內容完全免費。
    你可以訪問 HubermanLab.com,進入菜單標籤,向下滾動至通訊,然後提供你的電子郵件。
    我們不會與任何人分享你的電子郵件。
    再次感謝你參加今天與摩根·豪塞爾的討論。
    最後但同樣重要的是,感謝你對科學的興趣。
    (歡快的音樂)
    (搖滾音樂)

    In this episode, my guest is Morgan Housel, an expert in private wealth generation and management and author of the bestselling book The Psychology of Money. We discuss how desiring, pursuing, saving, and spending money impact our psychology and perception of wealth. We explore why people tend to either overspend or oversave and examine the most common mistakes made in the pursuit of financial freedom. Additionally, we discuss how to best use money — and one’s relationship with it — as a tool to create psychological security, freedom, and a deeper sense of life purpose.

    We also delve into the impact of purchases, social media, and wealth signaling on our internal reward circuits, the dangers of using money as a gauge of career progress or self-worth, and the healthiest psychological stances to adopt while building wealth at any level. By the end of the episode, listeners will have gained numerous practical tools for making smarter financial decisions and should have a clearer understanding of the role money plays in their psychology, happiness, and life.

    Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Pre-order Andrew’s new book, Protocols: protocolsbook.com

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    Wealthfront**: https://wealthfront.com/huberman

    BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman

    ROKA: https://roka.com/huberman

    Function: https://functionhealth.com/huberman

    **This experience may not be representative of the experience of other clients of Wealthfront, and there is no guarantee that all clients will have similar experiences. Cash Account is offered by Wealthfront Brokerage LLC, Member Finra/SIPC. Promo terms and FDIC coverage conditions apply. Same-day withdrawal or instant payment transfers may be limited by destination institutions, daily transaction caps, and by participating entities such as Wells Fargo, the RTP® Network, and FedNow® Service. New Cash Account deposits are subject to a 2-4 day holding period before becoming available for transfer.

    Timestamps

    00:00:00 Morgan Housel

    00:02:13 Sponsors: Wealthfront & BetterHelp

    00:05:11 Spending Habits & Cynicism

    00:08:44 Tool: Money & Future Regrets

    00:16:07 Money Management Extremes; Credit & Hope

    00:23:17 Money as a Tool, Happiness, Independence & Purpose

    00:27:30 Sponsors: AG1 & ROKA

    00:30:11 Unstructured Time; Independence, Identify & Money; Addiction

    00:39:04 Longevity, Health & Money

    00:47:42 Ambition, Social Media, Fame & Social Debt

    00:53:37 Sponsor: Function

    00:55:24 Resume Virtues vs. Eulogy Virtues

    00:57:52 Compound Interest, Math vs. Behavior

    01:01:42 Dopamine & Time, Marshmallow Test & Distraction

    01:09:58 Motivation, Pleasure; Relationships

    01:14:38 Freedom, Tool: Savings & Independence

    01:19:06 Peak-End Rule, Autonomy & Independence; Elder vs. Elderly

    01:24:07 Familial Wealth & Identity; Entrepreneurs

    01:31:53 Life Purpose; Dogs; Social & Historical Comparison

    01:39:58 Social Comparison & Geography, Angst

    01:46:07 Carrot vs. Stick, Identity, Tool: Verb States & Energy

    01:56:43 Envy & Spending Money; Wealth & Birth Rates

    02:01:27 Tools: Parent Modeling; Resentment, Individual Goals

    02:07:15 Purpose, Happiness & Money

    02:13:05 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Essentials: Using Science to Optimize Sleep, Learning & Metabolism

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:05 Welcome to Huberman Lab Essentials, where we revisit past episodes for the most potent
    0:00:11 and actionable science-based tools for mental health, physical health, and performance.
    0:00:16 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:17 School of Medicine.
    0:00:21 Today is episode three of the podcast, and it is office hours.
    0:00:26 Office hours, as many of you know, is where students come to the office of the professor,
    0:00:32 sit down and ask questions, requesting clarification about things that were confusing, or to simply
    0:00:37 go down the route of exploring a topic with more depth and detail.
    0:00:43 Somebody asked, “What is the role of moonlight and fire?”
    0:00:47 I’m presuming they mean fireplace or candle or things of that sort.
    0:00:52 In setting circadian rhythms, is it okay to view moonlight at night, or will that wake
    0:00:53 me up?
    0:00:59 Will a fire in my fireplace or using candlelight be too much light?
    0:01:00 Great question.
    0:01:05 It turns out that moonlight, candlelight, and even a fireplace, if you have one of these
    0:01:12 roaring fires going in the fireplace, do not reset your circadian clock at night and trick
    0:01:14 your brain into thinking that it’s morning.
    0:01:19 Even though, if you’ve ever sat close to a fireplace or even a candle, that light seems
    0:01:23 very bright, and there are two reasons for that that are very important.
    0:01:28 The first one is that these neurons in your eye that I discussed in the previous episode,
    0:01:34 these melanopsin ganglion cells, also called intrinsically photosensitive ganglion cells,
    0:01:39 those cells adjust their sensitivity across the day, and those cells respond best to the
    0:01:45 blue-yellow contrast present in the rising and setting sun, so-called low-solar angle
    0:01:50 sun, also discussed in the previous episode, but those cells adjust their sensitivity such
    0:01:59 that they will not activate the triggers in the brain that convey daytime signals when
    0:02:05 they view moonlight, even a full moon, a really bright moon, or fire.
    0:02:08 Because we talked about just how crucial it is to avoid bright lights between the hours
    0:02:16 of about 10 p.m. and 4 a.m., except when you need to view things for sake of safety or work
    0:02:17 or so and so forth.
    0:02:20 I also received a lot of questions about red light.
    0:02:26 In principle, red light will not stimulate the melanopsin retinal neurons that wake
    0:02:29 up the brain and circadian clock and signal daytime.
    0:02:33 However, most of the red lights, in particular the red lights that come on these sheets of
    0:02:39 these products that people are supposed to view them in order to access a number of health
    0:02:45 effects, those are way too bright and would definitely wake up your body and brain.
    0:02:49 So if you’re thinking about red light for sake of avoiding the negative effects of light
    0:02:53 later in the day and at night, then you want that red light to be very, very dim.
    0:02:57 Certainly much dimmer than is on most of those commercial products.
    0:02:59 Now, do you need red lights?
    0:03:00 No.
    0:03:04 Although red lights are rather convenient because you can see pretty well with them on.
    0:03:06 But if they’re dim, they won’t wake up the circadian clock.
    0:03:11 They won’t have this dopamine disrupting thing that we talked about in the previous podcast.
    0:03:17 Okay, a huge number of people asked me about light through windows, setting your circadian
    0:03:22 clock with sunlight coming through a window is going to take 50 to 100 times longer.
    0:03:25 You can download the free app Light Meter.
    0:03:29 You can have a bright day outside or some sunlight, hold up that app, take a picture.
    0:03:31 It’ll tell you how many lux are in that environment.
    0:03:35 Now close the window and if you want, close the screen or don’t open the screen.
    0:03:39 You can do all sorts of experiments and you’ll see that it will at least half the amount
    0:03:47 of lux and it doesn’t scale linearly, meaning let’s say I get 10,000 lux outside, 5,000
    0:03:52 lux looking out through an open window and then I close the window and it’s 2,500 lux.
    0:03:57 It does not mean that you just need to view that sunlight for twice as long if it’s half
    0:03:58 as many lux.
    0:04:05 Okay, it’s not like 2,500 lux means you need to look for 10 minutes and 5,000 lux means
    0:04:06 you look for five minutes.
    0:04:10 It doesn’t scale that way just because the biology doesn’t work that way.
    0:04:13 Best thing to do is to get outside if you can.
    0:04:16 If you can’t, next best thing to do is to keep that window open.
    0:04:20 It is perfectly fine to wear prescription lenses and contacts.
    0:04:24 Why is it okay to wear prescription lenses and contacts when those are glass also?
    0:04:28 But looking through a window diminishes the effect.
    0:04:30 Well, we should think about this.
    0:04:34 The lenses that you wear in front of your eyes by prescription or on your eyes are designed
    0:04:37 to focus the light onto your neural retina.
    0:04:42 So let’s think about why I’m making some of these recommendations because I think it can
    0:04:48 really empower you with the ability to change your behavior in terms of light viewing and
    0:04:55 other things depending on time of year, depending on other lifestyle factors.
    0:05:00 The important point to understand is that early in the day, your central circadian clocks
    0:05:03 and all these mechanisms are looking for a lot of light.
    0:05:04 Okay.
    0:05:11 I want to talk about seasonal changes in all these things as they relate to mood and metabolism.
    0:05:16 So as all of you know, the earth spins once every 24 hours on its axis.
    0:05:19 So part of that day we’re bathed in sunlight depending on where we are.
    0:05:22 The other half of the day or part of the day we’re in darkness.
    0:05:29 The earth also travels around the sun 365 days is the time that it takes one year to travel
    0:05:32 around that sun.
    0:05:34 The earth is tilted.
    0:05:37 It’s not perfectly upright.
    0:05:40 So the earth is tilted on its axis.
    0:05:44 So depending on where we are in that 365 day journey and depending on where we are in terms
    0:05:49 of hemisphere, northern hemisphere, southern hemisphere, some days of the year are longer
    0:05:51 than others.
    0:05:52 Some are very short.
    0:05:53 Some are very long.
    0:05:57 If you’re at the equator, you experience less variation in day length and therefore night
    0:05:58 length.
    0:06:02 And if you’re closer to the poles, you’re going to experience some very long days and you’re
    0:06:06 also going to experience some very short days depending on which pole you’re at and what
    0:06:08 time of year it is.
    0:06:11 The simple way to put this is depending on time of year, the days are either getting
    0:06:13 shorter or getting longer.
    0:06:21 Now every cell in your body adjusts its biology according to day length, except your brain
    0:06:25 body and cells don’t actually know anything about day length.
    0:06:27 It only knows night length.
    0:06:29 And here’s how it works.
    0:06:33 Light inhibits melatonin powerfully.
    0:06:40 If days are long and getting longer, that means melatonin is reduced.
    0:06:45 If days are getting shorter, that melatonin signal is getting longer.
    0:06:51 So every cell in your body actually knows external day length and therefore time of year
    0:06:54 by way of the duration of the melatonin signal.
    0:07:00 By understanding that light and extended day length inhibit melatonin and melatonin tends
    0:07:05 to be associated with a more depressed or reduced functioning of these activity driving
    0:07:11 and mood elevating signals and understanding that you have some control over melatonin by
    0:07:16 way of light, including sunlight but also artificial light, that should empower you, I believe,
    0:07:22 to make the adjustments so that if you’re feeling low, you might ask, “How much light
    0:07:23 am I getting?
    0:07:24 When am I getting that light?”
    0:07:27 Because sleep is also important for restoring mood.
    0:07:28 So you need sleep.
    0:07:33 You can’t just crush melatonin across the board and expect to feel good because then
    0:07:37 you’re not going to fall asleep and stay asleep.
    0:07:43 Melatonin, not incidentally, comes from, is synthesized from serotonin.
    0:07:49 Serotonin is a neurotransmitter that is associated with feelings of well-being provided to proper
    0:07:50 levels.
    0:07:56 But well-being of a particular kind, well-being associated with quiescence and calm and the
    0:08:01 feeling that we have enough resources in our immediate conditions is the kind of thing
    0:08:07 that comes from a good meal or sitting down with friends or holding a loved one or conversing
    0:08:11 with somebody that you really bond with.
    0:08:13 Serotonin does not stimulate action.
    0:08:16 It tends to stimulate stillness.
    0:08:21 Very different than the neuromodulator dopamine, which is a reward feel-good neuromodulator
    0:08:23 that stimulates action.
    0:08:29 And actually, dopamine is the precursor to epinephrine, to adrenaline, which actually
    0:08:30 puts us into action.
    0:08:34 It’s actually made from dopamine, right?
    0:08:39 So you can start to think about light as a signal that is very powerful for modulating
    0:08:45 things like sleep and wakefulness, but also serotonin levels, melatonin levels.
    0:08:48 And I talked about this previously, but I’ll mention once more that light in the middle
    0:08:52 of the night reduces dopamine levels to the point where it can start causing problems
    0:08:55 with learning a memory and mood.
    0:09:00 That’s one powerful reason to avoid bright light in the middle of the night.
    0:09:04 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Element.
    0:09:08 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
    0:09:12 That means the electrolytes, sodium magnesium and potassium, in the correct ratios, but
    0:09:13 no sugar.
    0:09:17 We should all know that proper hydration is critical for optimal brain and body function.
    0:09:22 In fact, even a slight degree of dehydration can diminish your cognitive and physical performance
    0:09:23 to a considerable degree.
    0:09:26 It’s also important that you’re not just hydrated, but that you get adequate amounts
    0:09:29 of electrolytes in the right ratios.
    0:09:33 Drinking a packet of element dissolved in water makes it very easy to ensure that you’re
    0:09:36 getting adequate amounts of hydration and electrolytes.
    0:09:39 To make sure that I’m getting proper amounts of both, I dissolve one packet of element
    0:09:44 in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning, and I drink that basically
    0:09:45 first thing in the morning.
    0:09:49 I’ll also drink a packet of element dissolved in water, drink any kind of physical exercise
    0:09:54 that I’m doing, especially on hot days when I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
    0:09:57 There are a bunch of different great tasting flavors of element.
    0:10:00 I like the watermelon, I like the raspberry, I like the citrus, basically I like all of
    0:10:01 them.
    0:10:06 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement.com/huberman to claim an
    0:10:09 element sample pack with the purchase of any element drink mix.
    0:10:15 Again, that’s drink element spelled L-M-N-T, so it’s drinkelement.com/huberman to claim
    0:10:16 a free sample pack.
    0:10:19 Today’s episode is also brought to us by 8Sleep.
    0:10:23 8Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
    0:10:27 Now I’ve spoken before on this podcast about the critical need for us to get adequate amounts
    0:10:29 of quality sleep each night.
    0:10:33 Now one of the best ways to ensure a great night’s sleep is to ensure that the temperature
    0:10:37 of your sleeping environment is correct, and that’s because in order to fall and stay deeply
    0:10:42 asleep, your body temperature actually has to drop by about 1 to 3 degrees, and in order
    0:10:46 to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually has to increase
    0:10:48 about 1 to 3 degrees.
    0:10:52 8Sleep makes it very easy to control the temperature of your sleeping environment by allowing you
    0:10:56 to program the temperature of your mattress cover at the beginning, middle, and end of
    0:10:57 the night.
    0:11:01 I’ve been sleeping on an 8Sleep mattress cover for nearly four years now, and it has completely
    0:11:04 transformed and improved the quality of my sleep.
    0:11:09 8Sleep recently launched their newest generation of the pod cover called the Pod4 Ultra.
    0:11:13 The Pod4 Ultra has improved cooling and heating capacity, I find that very useful because
    0:11:16 I like to make the bed really cool at the beginning of the night, even colder in the
    0:11:20 middle of the night, and warm as I wake up.
    0:11:23 That’s what gives me the most slow wave sleep and rapid eye movement sleep.
    0:11:29 If you’d like to try an 8Sleep mattress cover, you can go to 8Sleep.com/huberman to access
    0:11:31 their Black Friday offer right now.
    0:11:35 With this Black Friday discount, you can save up to $600 on their Pod4 Ultra.
    0:11:37 This is 8Sleep’s biggest sale of the year.
    0:11:43 8Sleep currently ships to the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and Australia.
    0:11:47 Again, that’s 8Sleep.com/huberman.
    0:11:51 Throughout this podcast and in previous episodes, I’ve been mentioning neuromodulators, things
    0:11:57 like serotonin and dopamine, which tend to bias certain brain circuits and things in
    0:12:01 our body to happen, and certain brain circuits and things in our body not to happen.
    0:12:05 One of the ones I’ve mentioned numerous times is epinephrine, which is a neuromodulator
    0:12:08 that tends to put us into action, make us want to move.
    0:12:12 In fact, when it’s released in high amounts in our brain and body, it can lead to what
    0:12:16 we call stress, or the feeling of being stressed.
    0:12:21 Several people asked me, “What’s the difference between epinephrine and adrenaline?”
    0:12:25 Adrenaline is secreted from the adrenal glands, which sit right above our kidneys.
    0:12:31 Epinephrine is the exact same molecule, except that it’s released within the brain.
    0:12:34 Epinephrine and adrenaline are basically the same thing, and they tend to stimulate agitation
    0:12:36 and then desire to move.
    0:12:39 I’ve got a lot of questions about exercise.
    0:12:43 What forms of exercise are best for sleeping well?
    0:12:44 When should I exercise, et cetera?
    0:12:48 There are basically two forms of exercise that we can talk about, although, of course,
    0:12:50 I realize there are many different forms of exercise.
    0:12:54 There’s much more nuance to this, but we can talk about cardiovascular exercise where the
    0:12:58 idea is to repeat a movement over and over and over continuously, so that’ll be like
    0:13:01 running, biking, rowing, and cycling, this kind of thing.
    0:13:09 Or there’s resistance exercise, where you’re moving, lifting, presumably putting down also.
    0:13:14 Things of progressively heavier and heavier weight that you couldn’t do continuously for
    0:13:15 30 minutes.
    0:13:19 Now, you will see some places aerobic exercise is best done in the morning and weight training
    0:13:21 is best done in the afternoon.
    0:13:25 I think there’s far more individual variation than that.
    0:13:30 I think there are, however, a couple of windows that the exercise science literature and the
    0:13:37 circadian literature points to as windows related to body temperature in which performance,
    0:13:44 injury, in which performance is optimized, injury is reduced, and so on.
    0:13:51 Those tend to be 30 minutes after waking, three hours after waking, and the later afternoon,
    0:13:56 usually 11 hours after waking, which is when temperature tends to peak.
    0:13:59 A note about working out first thing in the morning.
    0:14:01 Last time we talked about nonphotic phase shifts.
    0:14:06 If you exercise first thing in the morning, your body will start to develop an anticipatory
    0:14:07 circuit.
    0:14:12 There’s actually plasticity in these circadian circuits that will lead you to want to wake
    0:14:15 up at the particular time that you exercise the previous three or four days.
    0:14:20 So that can be a powerful tool, but you still want to get light exposure, because it turns
    0:14:25 out that light and exercise converge to giving even bigger wakeup signal to the brain and
    0:14:26 body.
    0:14:29 You might want to think about that.
    0:14:32 Some people find if they exercise late in the day, they have trouble sleeping.
    0:14:39 In general, intense exercise does that, whereas the kind of lower intensity exercise doesn’t.
    0:14:44 Many of your questions were about neural plasticity, which is the brain and nervous system’s ability
    0:14:48 to change in response to experience.
    0:14:52 There was a question that asked whether or not these really deep biological mechanisms
    0:14:58 around wakefulness, time of waking, sleep, et cetera, were subject to neural plasticity,
    0:15:00 and indeed they are.
    0:15:04 Some of that plasticity is short-term and some of it is more long-term.
    0:15:10 There’s a really good analogy here, which is if you happen to eat on a very tight schedule
    0:15:16 where every day, say at 8 a.m., noon, and 7 p.m. is when you eat your food, not suggesting
    0:15:20 you do this, but let’s say you were to do that for a couple days.
    0:15:25 After a few days, you would start to anticipate those meal times where no matter where you
    0:15:30 were in the world, no matter what was going on in your life, about five to 10 minutes
    0:15:35 before those meal times, you would start to feel hungry and even a little agitated, which
    0:15:39 is your body’s way of trying to get you to forge for food.
    0:15:44 That’s because of some peptide signals that come from the periphery from your body, things
    0:15:50 like hypocretinorexin that signal to the hypothalamus and brainstem to make you active
    0:15:53 and alert and look for food and feel hungry.
    0:15:59 There’s an anticipatory circuit that’s a chemical circuit, but eventually over time,
    0:16:04 the neurons, the neural circuits that control hypocretinorexin would get tuned to the neural
    0:16:11 circuits that are involved in eating and maybe even smell and taste to create a eating circuit
    0:16:15 that’s unique to your pattern, to your rhythms.
    0:16:21 The same thing is true for these waking and exercise and other schedules, including ultradian
    0:16:22 schedules.
    0:16:26 If you wake up in the morning and start getting your sunlight, you start exercising in the
    0:16:31 morning or you exercise in the afternoon, pretty soon, your body will start to anticipate
    0:16:36 that and start to secrete hormones and other signals that prepare your body for the ensuing
    0:16:39 activity of waking up or going to sleep.
    0:16:46 If you get onto a pattern or a rhythm, even if that rhythm isn’t down to the minute, you’ll
    0:16:50 find that there’s plasticity in these circuits and it becomes easier to wake up early if
    0:16:54 that’s your thing or exercise at a particular day if that’s your thing.
    0:16:57 That’s the beauty of neural plasticity.
    0:17:01 A number of people ask, “What can I do to increase plasticity?”
    0:17:03 That really comes in two forms.
    0:17:10 There’s plasticity that we can access in sleep to improve rates of learning and depth of
    0:17:16 learning from the previous day or so, and there’s this NSDR, non-sleep deep breaths that can
    0:17:21 be done without sleeping to improve rates of learning and depth of retention, et cetera.
    0:17:25 Let’s consider those both and you can incorporate these protocols if you like.
    0:17:29 Again, these are based on quality peer-reviewed studies.
    0:17:32 First let’s talk about learning in sleep.
    0:17:36 This is based on some work that I’ll provide the reference for that was published in the
    0:17:39 Journal of Science.
    0:17:40 Excellent journal.
    0:17:44 Matt Walker also talks about some of these studies done by others in his book, Why We
    0:17:46 Sleep.
    0:17:50 These studies, just to remind you, are structured the following way.
    0:17:55 An individual is brought into a laboratory, does a spatial memory task.
    0:18:00 There tends to be a screen with a bunch of different objects popping up on the screen
    0:18:01 in different locations.
    0:18:05 It might be a bulldog’s face, it might be a cat, then it might be an apple, then it
    0:18:07 might be a pen in different locations.
    0:18:11 That sounds trivially easy, but with time you can imagine it gets pretty tough to come
    0:18:16 back a day later and remember if something presented in a given location was something
    0:18:19 you’ve seen before and whether or not it was presented in that location or a different
    0:18:20 location.
    0:18:25 If you had enough objects and changed locations enough, this can actually be quite difficult.
    0:18:32 In this study, the subjects either just went through the experiment or a particular odor
    0:18:38 was released into the room while they were learning, or a tone was played in the room
    0:18:44 while they were learning, and then during the sleep of those subjects the following night
    0:18:53 and the following night, this was done repeatedly for several nights, the same odor or tone was
    0:18:56 played while the subjects were sleeping.
    0:19:00 They did this in different stages of sleep, non-rem sleep and rapid eye movement sleep,
    0:19:01 REM sleep.
    0:19:08 They did this with just the tone in sleep if the subjects had had the odor, but not the
    0:19:13 tone, they did it with putting the tone if they had had the odor while learning, so basically
    0:19:17 all the controls, all the things you’d want to see done to make sure that it wasn’t some
    0:19:21 indirect effect, some modulatory effect.
    0:19:27 What they found was that providing the same stimulus, the odor if they smelled an odor
    0:19:33 or a tone if the subjects heard a tone while learning, if they just delivered that odor
    0:19:39 or tone while the subjects slept, rates of learning and retention of information was
    0:19:40 significantly greater.
    0:19:42 This is pretty cool.
    0:19:47 What this means is that you can cue the subconscious brain, the asleep brain, to learn particular
    0:19:51 things better and faster.
    0:19:52 So how might you implement this?
    0:19:54 Well, you could play with this if you want.
    0:19:59 I don’t see any real challenge to this provided the odor is a safe one and it doesn’t wake
    0:20:04 you up and the tone is a safe one and doesn’t wake you up.
    0:20:08 You could do this by having a metronome, for instance, while learning something, playing
    0:20:13 in the background or particular music and then have that very faintly while you sleep.
    0:20:16 So you could apply this if you like and try this.
    0:20:19 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:20:24 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that includes prebiotics and adaptogens.
    0:20:29 I’ve been drinking AG1 since 2012 and I started doing it at a time when my budget was really
    0:20:30 limited.
    0:20:34 In fact, I only had enough money to purchase one supplement and I’m so glad that I made
    0:20:36 that supplement AG1.
    0:20:39 The reason for that is even though I strive to eat whole foods and unprocessed foods,
    0:20:44 it’s very difficult to get enough vitamins and minerals, micronutrients and adaptogens
    0:20:47 from diet alone in order to make sure that I’m at my best, meaning have enough energy
    0:20:52 for all the activities I participate in from morning until night, sleeping well at night
    0:20:54 and keeping my immune system strong.
    0:20:59 When I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health, my mental
    0:21:03 health, my performance, recovery from exercise, all of those improve.
    0:21:06 And I know that because I’ve had lapses when I didn’t take my AG1 and I certainly felt
    0:21:07 the difference.
    0:21:11 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
    0:21:16 and the brain, that when I regularly take AG1 that I have more mental clarity and more
    0:21:17 mental energy.
    0:21:24 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
    0:21:29 For this month only, November 2024, AG1 is giving away a free one-month supply of omega-3
    0:21:34 fatty acids from fish oil in addition to their usual welcome kit of five free travel packs
    0:21:37 and a year supply of vitamin D3K2.
    0:21:41 As I’ve discussed many times before on this podcast, omega-3 fatty acids are critical
    0:21:44 for brain health, mood, cognition and more.
    0:21:49 Again, go to drinkag1.com/huberman to claim this special offer.
    0:21:53 The other form of neuroplasticity is not the neuroplasticity that you’re amplifying
    0:21:59 by listening to tones or smelling odors in sleep, but the neuroplasticity that you can
    0:22:02 access with non-sleep deep rest.
    0:22:08 So NSDR, non-sleep deep rest, as well as short 20-minute naps, which are very close to non-sleep
    0:22:13 deep rest because people rarely drop into deep states of sleep during short naps unless
    0:22:21 they’re very sleep deprived, NSDR has been shown to increase rates of learning when done
    0:22:28 for 20-minute bouts to match an approximately 90-minute bout of learning.
    0:22:29 So what am I talking about?
    0:22:34 90-minute cycles are these ultradian cycles that I’ve talked about previously and we tend
    0:22:41 to learn very well by taking a 90-minute cycle, transitioning into some focus mode early in
    0:22:45 the cycle when it’s hard to focus, and then deep focus and learning feels almost like
    0:22:50 agitation and strain, and then by the end of that 90-minute cycle, it becomes very hard
    0:22:54 to maintain focus and learn more information.
    0:23:00 There’s a study published in Cell Reports last year, great journal, excellent paper showing
    0:23:07 that 20-minute naps or light sleep of the sort of non-sleep deep rest taken immediately
    0:23:11 after we’re close to, it doesn’t have to be immediately after you finish the last sentence
    0:23:17 of learning or whatever it is or bar of music, but a couple of minutes after transitioning
    0:23:22 to a period of non-sleep deep rest where you’re turning off the analysis of duration path
    0:23:27 and outcome has been shown to accelerate learning to a significant degree, both the amount of
    0:23:30 information and the retention of that information.
    0:23:38 So that’s pretty cool because this is a cost-free, drug-free way of accelerating learning without
    0:23:43 having to get more sleep, but simply by introducing these 20-minute bouts.
    0:23:48 I would encourage people if they want to try this to consider the 20 minutes per every
    0:23:53 90 minutes of ultradian learning cycle, which brings us to the next thing about learning
    0:23:57 and plasticity, which is Neutropics, a.k.a. smart drugs.
    0:24:00 This is a big topic.
    0:24:07 That sigh was a sigh of concern about how to address Neutropics in a thorough enough but
    0:24:08 thoughtful enough way.
    0:24:13 There are elements to learning that we’ve discussed here before that are very concrete.
    0:24:19 Things like the ability to focus and put the blinders on to everything else that’s happening
    0:24:23 around you and in your head, mainly, distractions about things you should be doing, could be
    0:24:27 doing or might be doing, and focus on what you need to do.
    0:24:33 And then that’s required for triggering the acetylcholine neuromodulator that will then
    0:24:38 allow you to highlight the particular synapses that will then later change in sleep.
    0:24:43 So no Neutropic allows you to bypass the need for sleep and deep rest.
    0:24:44 That’s important to understand.
    0:24:48 Right now, most Neutropics tend to bundle a bunch of things together.
    0:24:50 Most of them include some form of stimulant, caffeine.
    0:24:54 You can’t just ingest more stimulant to be more focused.
    0:24:55 It doesn’t work that way.
    0:25:01 Most Neutropics also include things that increase or design to increase acetylcholine, things
    0:25:05 like AlphaGPC and other things of that sort.
    0:25:08 And indeed, there’s some evidence that they can increase acetylcholine.
    0:25:10 So we need the focus component.
    0:25:11 We need the alertness component.
    0:25:16 The alertness component comes from epinephrine traditionally from caffeine stimulation.
    0:25:21 The acetylcholine stimulation traditionally comes from choline donors or AlphaGPC, things
    0:25:22 of that sort.
    0:25:27 And then you would want to have some sort of off switch because anything that’s going
    0:25:32 to really stimulate your alertness that then provides a crash, that crash is not a crash
    0:25:37 into the deep kind of restful slumber that you would want for learning.
    0:25:45 It’s a crash into the kind of, let’s just call it lopsided sleep, meaning it’s deep
    0:25:49 sleep, but it lacks certain spindles and other elements of the physiology, sleep spindles
    0:25:54 that really engage the learning process and the reconfiguration of synapses.
    0:26:03 So right now, my stance on Neutropics is that maybe, maybe for occasional use provided it’s
    0:26:04 safe for you.
    0:26:05 I’m not recommending it.
    0:26:11 But in general, it tends to use more of a shotgun approach than is probably going to
    0:26:15 be useful for learning and memory in the long run.
    0:26:16 Okay.
    0:26:22 I’d like to continue by talking about the role of temperature in sleep, accessing sleep,
    0:26:25 staying asleep and wakefulness.
    0:26:30 Temperature is super interesting as it relates to circadian rhythms and wakefulness and sleep.
    0:26:36 First let’s take a look at what’s happening to our body temperature across each 24 hour
    0:26:38 cycle.
    0:26:44 In general, our temperature tends to be lowest right around 4 a.m. and starts creeping up
    0:26:51 around 6 a.m., 8 a.m. and peaks sometime between 4 p.m. and 6 p.m.
    0:26:54 There’s also an important way in which temperature matches day length.
    0:26:58 In general, as days get longer, it tends to be hotter out.
    0:27:01 Not always, but in general, that’s the way it is.
    0:27:04 And as days get shorter, it tends to be colder outside.
    0:27:10 So temperature and day length are also linked, metabolically they’re linked, biologically
    0:27:15 they’re linked, excuse me, and atmospherically they’re linked for the reasons that we talked
    0:27:20 about before about duration of day length and other climate features and so forth.
    0:27:25 So one of the most powerful things about setting your circadian rhythm properly is that your
    0:27:30 temperature will start to fall into a regular rhythm and that temperature has a very strong
    0:27:36 effect on things like metabolism and when you will feel most willing and interested
    0:27:38 in exercising.
    0:27:42 Typically, the willingness to exercise and engage in any kind of activity, mental or
    0:27:47 physical, is going to be when that rise in temperature is steepest, when the slope of
    0:27:48 that line is greatest.
    0:27:52 That’s why 30 minutes after waking is one of those key windows, as well as three hours
    0:27:58 after waking and then when temperature actually peaks, which is generally, generally about
    0:28:00 11 hours after waking.
    0:28:05 So this is why we say that temperature and circadian rhythm are linked, but they’re
    0:28:08 actually even more linked than that.
    0:28:12 We’ve talked before about how light enters the eye, triggers activation of these melanopsin
    0:28:16 cells which then triggers activation of the suprachiasmatic nucleus, the master circadian
    0:28:17 clock.
    0:28:20 And then I always say the master circadian clock informs all the cells and tissues of
    0:28:24 your body and puts them into a nice cohesive rhythm.
    0:28:29 But what I’ve never answered was how it actually puts them into that rhythm.
    0:28:31 And it does it two ways.
    0:28:35 One is it secretes a peptide, a peptide is just a little protein that floats through
    0:28:40 the bloodstream and signals to the cells, but the other way is it synchronizes the temperature
    0:28:42 under which those cells exist.
    0:28:46 So temperature is actually the effector of the circadian rhythm.
    0:28:51 Nowadays, there’s some interest in cold showers and ice baths.
    0:28:56 Going into an ice bath is very interesting because you have a rebound increase in thermogenesis.
    0:29:01 Now you should know from the previous episode that as that temperature increases, it will
    0:29:05 shift your circadian rhythm and which direction it shifts your circadian rhythm will depend
    0:29:08 on whether or not you’re doing it during the daytime or late in the day.
    0:29:13 If you do it after 8pm, it’s going to make your day longer, right?
    0:29:19 Because your body and your central clocks are used to temperature going up early in
    0:29:22 the day and throughout the day and peaking in the afternoon.
    0:29:27 If you then increase that further or you simply increase it over its baseline at 8pm after
    0:29:31 temperature was already falling, even if it’s just by a half a degree or a couple of degrees,
    0:29:35 or you do that with exercise, it doesn’t have to be with the ice bath, you are extending,
    0:29:41 you are shifting forward, you’re a phase delaying your clock, you’re convincing your clock and
    0:29:44 therefore the rest of your body that the day is still going, right?
    0:29:49 You’re giving it the perception, the cellular and physiological perception that the day
    0:29:54 is getting longer and you will want to naturally stay up later and wake up later.
    0:29:57 So for those of you that are having trouble getting up and this is going to almost sound
    0:30:01 laughable, but a cold shower first thing in the morning will wake you up but that’s waking
    0:30:06 you up in the short term because of a different mechanism which I’ll talk about in a moment.
    0:30:12 But it also is shifting your clock, it’s phase advancing your clock in a way that makes you
    0:30:15 more likely to get up earlier the next day.
    0:30:19 It’s going to make you want to wake up about half hour to an hour earlier the next day
    0:30:23 than you normally would, whereas if you do it while your temperature is falling, it will
    0:30:27 tend to delay and make your body perceive as if the day is getting longer.
    0:30:34 But temperature is again is not just one tool to manipulate wake up time and circadian rhythm
    0:30:39 and metabolism, it is the effector, it is the way that the central circadian clock impacts
    0:30:41 all the cells and tissues of your body.
    0:30:46 Light is the trigger, the suprachiasmatic nucleus is the master circadian clock that
    0:30:48 mediates all these changes.
    0:30:53 Also influenced by nonphotic influence like exercise and feeding and things of that sort.
    0:30:56 But temperature is the effector.
    0:30:59 Now you can also shift your circadian rhythm with eating.
    0:31:05 When you travel and you land in a new location and your schedule is inverted 12 hours, one
    0:31:09 way that we know you can shift your rhythm more quickly is to get onto the local meal
    0:31:10 schedule.
    0:31:12 Now that probably has to do with two effects.
    0:31:16 One are changes in temperature and eating induced increases in body temperature.
    0:31:18 Now you should understand why that would work.
    0:31:23 As well as eating has this anticipatory secretion of hypercretinorexin that I talked about it
    0:31:24 earlier.
    0:31:28 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, David.
    0:31:31 David makes a protein bar unlike any other.
    0:31:36 It has 28 grams of protein, only 150 calories and 0 grams of sugar.
    0:31:41 That’s right, 28 grams of protein and 75% of its calories come from protein.
    0:31:43 These bars from David also taste amazing.
    0:31:46 My favorite flavor is chocolate chip cookie dough.
    0:31:49 But then again I also like the chocolate fudge flavored one and I also like the cake flavored
    0:31:50 one.
    0:31:51 Basically, I like all the flavors.
    0:31:53 They’re incredibly delicious.
    0:31:56 For me personally, I strive to eat mostly whole foods.
    0:32:00 However, when I’m in a rush or I’m away from home or I’m just looking for a quick
    0:32:04 afternoon snack, I often find that I’m looking for a high quality protein source.
    0:32:09 With David, I’m able to get 28 grams of protein with the calories of a snack, which makes
    0:32:13 it very easy to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight each
    0:32:14 day.
    0:32:17 And it allows me to do that without taking in excess calories.
    0:32:21 I typically eat a David bar in the early afternoon or even mid afternoon if I want to bridge
    0:32:23 that gap between lunch and dinner.
    0:32:27 I like that it’s a little bit sweet so it tastes like a tasty snack, but it’s also
    0:32:31 giving me that 28 grams of very high quality protein with just 150 calories.
    0:32:35 If you would like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
    0:32:41 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
    0:32:47 Many people ask questions about food and neurotransmitters and how those relate to sleep, wakefulness
    0:32:53 and mood, which is essentially 25 hours of content for me to cover.
    0:32:57 But I’m going to try and distill out the most common questions.
    0:33:01 We’ve talked a lot about neuromodulators like dopamine, acetylcholine and norepinephrine.
    0:33:08 You may notice in those discussions that the precursors to say serotonin is tryptophan.
    0:33:09 Tryptophan actually comes from the diet.
    0:33:13 It comes from the foods that we eat.
    0:33:15 Tyrosine is the precursor to dopamine.
    0:33:18 It comes from the foods that we eat.
    0:33:24 And then once we ingest them, those compounds circulate to a variety of different cells
    0:33:26 and tissues.
    0:33:32 But it is true that our food and the particular foods we can influence things like neuromodulator
    0:33:34 levels to some extent.
    0:33:40 Nuts and meats, in particular red meats, tend to be rich in things like tyrosine.
    0:33:44 That tells you right there that because tyrosine is the precursor of dopamine and dopamine is
    0:33:52 the precursor of norepinephrine and epinephrine, that those foods tend to lend themselves toward
    0:33:57 the production of dopamine and epinephrine and the sorts of things that are associated
    0:33:58 with wakefulness.
    0:34:02 Now, of course, the volume of food that we eat also impacts our wakefulness.
    0:34:08 If we eat a lot of anything, whether or not it’s ribeye, steaks, rice or cardboard, please
    0:34:13 don’t eat cardboard, your stomach, if it’s very distended, will draw a lot of blood into
    0:34:18 your gut and you will divert blood from other tissues and you’ll become sleepy.
    0:34:22 So it’s not just about food content, it’s also about food volume, all right?
    0:34:28 Fasting states generally are associated with more alertness, epinephrine and so forth.
    0:34:34 And fed states are generally associated with more quiescence and relaxation, serotonin
    0:34:40 and the kind of things that lend themselves more towards sleep and less toward alertness.
    0:34:46 And fed states are generally associated with more quiescence and relaxation, serotonin
    0:34:52 and the kind of things that lend themselves more towards sleep and less toward alertness.
    0:34:57 There are a couple effects of food that are independent, or I should say a couple effects
    0:35:01 of eating because the food won’t do it when it’s sitting across the table, but of eating
    0:35:07 that are powerful for modulating, circadian rhythm, wakefulness, et cetera.
    0:35:11 And that’s because every time we eat, we get eating induced thermogenesis regardless of
    0:35:12 what we eat.
    0:35:15 And now you know from the discussion about temperature that if you’re eating early in
    0:35:20 the day, you’re tending to shift your rhythm earlier so that you’ll want to wake up earlier
    0:35:21 the next day.
    0:35:25 If you’re eating very late in the day, even if you can fall asleep after that, there’s
    0:35:28 a tendency for you to want to sleep later the next day.
    0:35:33 So as we finish up, I just want to offer you the opportunity to do an experiment.
    0:35:41 It might be interesting, just a suggestion, to write down for each day when you went outside
    0:35:45 to get sunlight and when you did that relative to waking.
    0:35:50 And then you might just take note of when you exercised and you might note when you
    0:35:55 might have felt chilled or cold if you do, or you might have felt particularly hot, or
    0:35:57 if you woke up in the middle of the night when you felt particularly hot.
    0:36:01 And then the last thing you might want to do is just write down if and when you did a
    0:36:09 non-sleep deep-rest protocol, NSDR protocol, anything that you’re using to deliberately
    0:36:14 teach your nervous system how to go from more alertness to more calmness in the waking state.
    0:36:17 By doing this, you can start to reveal some really interesting patterns.
    0:36:22 It’s really about taking the patterns of behaviors of waking and light viewing and eating and
    0:36:29 exercise and superimposing that on what you’re learning in this podcast and elsewhere, of
    0:36:31 course, and what you already know.
    0:36:36 And trying to see where certain problems or pain points might be arising.
    0:36:41 Maybe you start to find that using cold exposure early in the day is great for you, but using
    0:36:44 it late, if it’s too late in the day, that’s not great.
    0:36:49 Or if you’re into the sauna or it’s even like some people, including myself, if I take a
    0:36:54 hot shower or sit in a hot tub or a sauna late at night, well, then I get a compensatory
    0:36:58 decrease in body temperature and I sleep great, provided I hydrate well enough because that
    0:37:02 can be kind of a dehydrating thing to sit in hot conditions.
    0:37:08 But if I do the sauna early in the day, unless I exercise immediately afterward, then I tend
    0:37:13 to get the temperature drop, which makes sense because we get the sauna, you get vasodilation,
    0:37:16 you throw off a lot of heat and then you generally get a compensatory drop in temperature.
    0:37:20 If you do that early in the day, that’s right about the time that that temperature is trying
    0:37:22 to entrain the circadian clocks of your body.
    0:37:28 So I just encourage you to start becoming scientists of your own physiology, of your
    0:37:33 own brain and body and seeing how the various tools that you may or may not be using are
    0:37:38 affecting your patterns of sleep, your patterns of attention and wakefulness.
    0:37:42 It’s vitally important that if you do this, that you know that it’s not about trying to
    0:37:46 get onto an extremely rigid schedule.
    0:37:51 It’s really about trying to identify variables that are most powerful for you and that push
    0:37:55 you in the direction that you want to go and changing the variables that are pushing your
    0:37:58 body and your mind in the directions that you don’t want to go.
    0:38:02 Self experimentation is something that should be done slowly, carefully.
    0:38:04 You don’t want to be reckless about this.
    0:38:09 And this is where I would say manipulating one or two variables at a time is really going
    0:38:13 to be best as opposed to changing a dozen things all at once to really identify what
    0:38:16 it is that’s most powerful for you.
    0:38:18 And above all, thank you for your interest in science.
    0:38:23 [MUSIC]
    Chào mừng bạn đến với Huberman Lab Essentials, nơi chúng ta xem lại các tập trước để tìm ra những công cụ khoa học dựa trên bằng chứng mạnh mẽ và có thể áp dụng cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Hôm nay là tập thứ ba của podcast, và đây là giờ làm việc. Giờ làm việc, như nhiều bạn đã biết, là nơi sinh viên đến văn phòng của giáo sư, ngồi xuống và đặt câu hỏi, yêu cầu làm rõ về những điều gây nhầm lẫn, hoặc đơn giản là khám phá một chủ đề với nhiều chiều sâu và chi tiết hơn.
    Có người đã hỏi: “Vai trò của ánh trăng và lửa là gì?” Tôi giả định họ đang nói đến lò sưởi hoặc nến hoặc những thứ tương tự. Trong việc thiết lập nhịp sinh học, liệu có ổn không khi nhìn ánh trăng vào ban đêm, hay điều đó sẽ làm tôi tỉnh táo? Liệu một ngọn lửa trong lò sưởi của tôi hoặc việc sử dụng ánh nến có quá nhiều ánh sáng không?
    Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Hóa ra rằng ánh trăng, ánh nến, và thậm chí cả lò sưởi, nếu bạn có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lò, không làm đặt lại đồng hồ sinh học của bạn vào ban đêm và không khiến não bạn nghĩ rằng đó là buổi sáng. Mặc dù, nếu bạn đã từng ngồi gần một lò sưởi hoặc thậm chí một cây nến, ánh sáng đó có vẻ rất sáng, và có hai lý do cho điều đó rất quan trọng.
    Lý do đầu tiên là những tế bào thần kinh trong mắt bạn mà tôi đã thảo luận trong tập trước, những tế bào hạch melanopsin, còn được gọi là tế bào hạch nhạy cảm với ánh sáng nội tại, những tế bào đó điều chỉnh độ nhạy của chúng trong suốt cả ngày, và những tế bào đó phản ứng tốt nhất với độ tương phản xanh-vàng có mặt trong ánh sáng mặt trời khi mọc và lặn, được gọi là ánh sáng mặt trời với góc thấp, cũng đã được thảo luận trong tập trước, nhưng những tế bào đó điều chỉnh độ nhạy của chúng sao cho chúng sẽ không kích hoạt các tín hiệu trong não truyền tải tín hiệu ban ngày khi chúng nhìn thấy ánh trăng, ngay cả khi là trăng tròn, một ánh trăng thực sự sáng, hoặc lửa.
    Bởi vì chúng ta đã nói về việc quan trọng như thế nào để tránh ánh sáng mạnh giữa khoảng thời gian từ khoảng 10 giờ tối đến 4 giờ sáng, trừ khi bạn cần nhìn thấy mọi thứ vì lý do an toàn hoặc công việc hoặc những lý do tương tự.
    Tôi cũng nhận được rất nhiều câu hỏi về ánh sáng đỏ.
    Về nguyên tắc, ánh sáng đỏ sẽ không kích thích các tế bào thần kinh võng mạc melanopsin đánh thức não bộ và đồng hồ sinh học, và báo hiệu thời gian ban ngày.
    Tuy nhiên, hầu hết các loại đèn đỏ, đặc biệt là những loại đèn đỏ xuất hiện trên các sản phẩm mà mọi người được khuyên nên nhìn vào để tiếp cận một số tác dụng sức khỏe, thì quá sáng và chắc chắn sẽ đánh thức cơ thể và não bộ của bạn.
    Vì vậy, nếu bạn đang nghĩ đến ánh sáng đỏ để tránh những tác động tiêu cực của ánh sáng vào cuối ngày và ban đêm, thì bạn muốn ánh sáng đỏ đó phải rất, rất mờ.
    Chắc chắn là mờ hơn nhiều so với hầu hết các sản phẩm thương mại đó.
    Bây giờ, bạn có cần ánh sáng đỏ không?
    Không.
    Mặc dù ánh sáng đỏ khá tiện lợi vì bạn có thể nhìn thấy khá tốt khi bật chúng lên.
    Nhưng nếu chúng mờ, chúng sẽ không đánh thức đồng hồ sinh học.
    Chúng sẽ không gây ra sự rối loạn dopamine mà chúng ta đã nói đến trong podcast trước.
    Được rồi, một số lượng lớn người đã hỏi tôi về ánh sáng qua cửa sổ, việc thiết lập đồng hồ sinh học của bạn với ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ sẽ mất từ 50 đến 100 lần lâu hơn.
    Bạn có thể tải xuống ứng dụng miễn phí Light Meter.
    Bạn có thể có một ngày sáng bên ngoài hoặc một chút ánh sáng mặt trời, hãy mở ứng dụng đó lên, chụp một bức ảnh.
    Nhiều lux như vậy.
    Được rồi, không phải là 2.500 lux có nghĩa là bạn cần tìm kiếm trong 10 phút và 5.000 lux có nghĩa là bạn tìm kiếm trong 5 phút.
    Nó không theo cách đó chỉ vì sinh học không hoạt động theo cách đó.
    Điều tốt nhất là ra ngoài nếu bạn có thể.
    Nếu không, điều tốt tiếp theo là giữ cho cửa sổ mở.
    Việc đeo kính thuốc và kính áp tròng là hoàn toàn bình thường.
    Tại sao lại ổn khi đeo kính thuốc và kính áp tròng trong khi chúng cũng là kính?
    Nhưng nhìn qua cửa sổ lại giảm hiệu ứng.
    Chà, chúng ta nên suy nghĩ về điều này.
    Các thấu kính mà bạn đeo trước mắt theo đơn thuốc hoặc trên mắt của bạn được thiết kế để tập trung ánh sáng vào võng mạc thần kinh của bạn.
    Vì vậy, hãy nghĩ về lý do tại sao tôi đưa ra một số khuyến nghị này vì tôi nghĩ nó có thể thực sự giúp bạn có khả năng thay đổi hành vi của mình về việc tiếp xúc với ánh sáng và những điều khác tùy thuộc vào thời gian trong năm, tùy thuộc vào các yếu tố lối sống khác.
    Điểm quan trọng cần hiểu là vào đầu ngày, đồng hồ sinh học trung tâm của bạn và tất cả các cơ chế này đang tìm kiếm nhiều ánh sáng.
    Được rồi.
    Tôi muốn nói về những thay đổi theo mùa trong tất cả những điều này liên quan đến tâm trạng và sự trao đổi chất.
    Như tất cả các bạn đã biết, trái đất quay một lần mỗi 24 giờ trên trục của nó.
    Vì vậy, một phần của ngày chúng ta được tắm trong ánh sáng mặt trời tùy thuộc vào vị trí của chúng ta.
    Nửa còn lại của ngày hoặc một phần của ngày chúng ta ở trong bóng tối.
    Trái đất cũng di chuyển quanh mặt trời trong 365 ngày, đó là thời gian mà nó mất một năm để di chuyển quanh mặt trời.
    Trái đất bị nghiêng.
    Nó không hoàn toàn thẳng đứng.
    Vì vậy, trái đất bị nghiêng trên trục của nó.
    Tùy thuộc vào vị trí của chúng ta trong hành trình 365 ngày đó và tùy thuộc vào vị trí của chúng ta về bán cầu, bán cầu bắc, bán cầu nam, một số ngày trong năm dài hơn những ngày khác.
    Một số ngày rất ngắn.
    Một số ngày rất dài.
    Nếu bạn ở gần xích đạo, bạn sẽ trải nghiệm ít sự biến đổi về độ dài ngày và do đó độ dài đêm.
    Và nếu bạn ở gần các cực, bạn sẽ trải nghiệm những ngày rất dài và cũng sẽ trải nghiệm những ngày rất ngắn tùy thuộc vào cực nào bạn đang ở và thời điểm trong năm. Cách đơn giản để nói điều này là tùy thuộc vào thời điểm trong năm, những ngày sẽ trở nên ngắn hơn hoặc dài hơn.
    Bây giờ, mỗi tế bào trong cơ thể bạn điều chỉnh sinh học của nó theo độ dài ngày, ngoại trừ não của bạn. Cơ thể và các tế bào không thực sự biết gì về độ dài ngày. Chúng chỉ biết về độ dài đêm. Và đây là cách mà nó hoạt động. Ánh sáng ức chế melatonin một cách mạnh mẽ. Nếu những ngày dài và đang trở nên dài hơn, điều đó có nghĩa là melatonin bị giảm. Nếu những ngày đang trở nên ngắn hơn, thì tín hiệu melatonin đang trở nên dài hơn.
    Vì vậy, mỗi tế bào trong cơ thể bạn thực sự biết độ dài ngày bên ngoài và do đó thời điểm trong năm thông qua độ dài của tín hiệu melatonin. Bằng cách hiểu rằng ánh sáng và độ dài ngày kéo dài ức chế melatonin và melatonin có xu hướng liên quan đến trạng thái trầm cảm hơn hoặc giảm chức năng của những tín hiệu thúc đẩy hoạt động và nâng cao tâm trạng, và hiểu rằng bạn có một số quyền kiểm soát đối với melatonin thông qua ánh sáng, bao gồm ánh sáng mặt trời nhưng cũng cả ánh sáng nhân tạo, điều đó sẽ giúp bạn, tôi tin rằng, thực hiện những điều chỉnh để nếu bạn cảm thấy buồn, bạn có thể hỏi, “Tôi nhận được bao nhiêu ánh sáng? Khi nào tôi nhận được ánh sáng đó?”
    Bởi vì giấc ngủ cũng rất quan trọng để phục hồi tâm trạng. Vì vậy, bạn cần giấc ngủ. Bạn không thể chỉ đơn giản là làm giảm melatonin một cách tổng thể và mong đợi cảm thấy tốt, vì như vậy bạn sẽ không thể ngủ và duy trì giấc ngủ. Melatonin, không phải ngẫu nhiên, được tổng hợp từ serotonin. Serotonin là một chất dẫn truyền thần kinh liên quan đến cảm giác hạnh phúc khi ở mức độ thích hợp. Nhưng hạnh phúc của một loại cụ thể, hạnh phúc liên quan đến sự yên tĩnh và bình tĩnh và cảm giác rằng chúng ta có đủ tài nguyên trong điều kiện ngay lập tức của mình là điều mà…
    đến từ một bữa ăn ngon, hoặc ngồi xuống với bạn bè, hoặc ôm một người thân yêu, hoặc trò chuyện với ai đó mà bạn thực sự gắn bó.
    Serotonin không kích thích hành động.
    Nó có xu hướng kích thích sự tĩnh lặng.
    Khác rất nhiều so với neuromodulator dopamine, là một neuromodulator cảm giác thưởng, kích thích hành động.
    Và thực sự, dopamine là tiền chất của epinephrine, của adrenaline, cái mà thực sự đưa chúng ta vào hành động.
    Nó thực sự được tạo ra từ dopamine, đúng không?
    Vì vậy, bạn có thể bắt đầu nghĩ về ánh sáng như một tín hiệu rất mạnh mẽ để điều chỉnh những thứ như giấc ngủ và sự tỉnh táo, nhưng cũng là mức serotonin, mức melatonin.
    Và tôi đã nói về điều này trước đây, nhưng tôi sẽ đề cập một lần nữa rằng ánh sáng giữa đêm làm giảm mức dopamine đến mức có thể bắt đầu gây ra vấn đề với việc học, trí nhớ và tâm trạng.
    Đó là một lý do mạnh mẽ để tránh ánh sáng mạnh vào giữa đêm.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element.
    Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có gì bạn không cần.
    Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali, ở tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường.
    Chúng ta đều biết rằng việc cung cấp đủ nước là rất quan trọng cho chức năng tối ưu của não và cơ thể.
    Thực tế, ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất của bạn đến mức đáng kể.
    Cũng quan trọng là bạn không chỉ được cung cấp đủ nước, mà còn nhận đủ lượng điện giải ở tỷ lệ đúng.
    Uống một gói element hòa tan trong nước giúp bạn dễ dàng đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ lượng nước và điện giải.
    Để đảm bảo rằng tôi nhận đủ lượng cả hai, tôi hòa tan một gói element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng, và tôi uống cái đó ngay từ đầu buổi sáng.
    Tôi cũng sẽ uống một gói element hòa tan trong nước, uống bất kỳ loại bài tập thể chất nào.
    Điều mà tôi đang làm, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cũng như điện giải. Có rất nhiều hương vị khác nhau của Element rất ngon. Tôi thích vị dưa hấu, tôi thích vị mâm xôi, tôi thích vị cam chanh, nói chung là tôi thích tất cả chúng. Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu Element khi mua bất kỳ gói bột uống Element nào. Một lần nữa, đó là drink element được đánh vần là L-M-N-T, vì vậy hãy truy cập drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu miễn phí.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi 8Sleep. 8Sleep sản xuất các vỏ đệm thông minh với khả năng làm mát, làm nóng và theo dõi giấc ngủ. Tôi đã nói trước đây trên podcast này về nhu cầu thiết yếu của chúng ta trong việc có đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo có một giấc ngủ ngon là đảm bảo rằng nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn là đúng, và đó là vì để có thể ngủ sâu và duy trì giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng 1 đến 3 độ, và để thức dậy cảm thấy tỉnh táo và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng 1 đến 3 độ.
    8Sleep giúp bạn dễ dàng kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của mình bằng cách cho phép bạn lập trình nhiệt độ của vỏ đệm vào đầu, giữa và cuối đêm. Tôi đã ngủ trên một vỏ đệm 8Sleep gần bốn năm nay, và nó đã hoàn toàn biến đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi. 8Sleep gần đây đã ra mắt thế hệ mới nhất của vỏ pod gọi là Pod4 Ultra. Pod4 Ultra có khả năng làm mát và làm nóng được cải thiện, tôi thấy điều đó rất hữu ích vì tôi thích làm cho giường thật mát vào đầu đêm, thậm chí lạnh hơn vào giữa đêm, và ấm lên khi tôi thức dậy. Đó là điều mang lại cho tôi giấc ngủ sóng chậm nhiều nhất và giấc ngủ chuyển động mắt nhanh.
    Nếu bạn muốn thử một chiếc đệm 8Sleep, bạn có thể truy cập 8Sleep.com/huberman để nhận ưu đãi Black Friday ngay bây giờ. Với chương trình giảm giá Black Friday này, bạn có thể tiết kiệm lên đến 600 đô la cho Pod4 Ultra của họ. Đây là đợt giảm giá lớn nhất trong năm của 8Sleep. Hiện tại, 8Sleep giao hàng đến Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia ở EU và Australia. Một lần nữa, đó là 8Sleep.com/huberman.
    Trong suốt podcast này và các tập trước, tôi đã đề cập đến các chất điều biến thần kinh, những thứ như serotonin và dopamine, có xu hướng thiên lệch một số mạch não và những thứ trong cơ thể chúng ta xảy ra, và một số mạch não và những thứ trong cơ thể chúng ta không xảy ra. Một trong những chất tôi đã đề cập nhiều lần là epinephrine, một chất điều biến thần kinh có xu hướng thúc đẩy chúng ta hành động, khiến chúng ta muốn di chuyển. Thực tế, khi nó được giải phóng với số lượng lớn trong não và cơ thể của chúng ta, nó có thể dẫn đến cái mà chúng ta gọi là căng thẳng, hoặc cảm giác bị căng thẳng.
    Nhiều người đã hỏi tôi, “Sự khác biệt giữa epinephrine và adrenaline là gì?” Adrenaline được tiết ra từ tuyến thượng thận, nằm ngay trên thận của chúng ta. Epinephrine là cùng một phân tử, ngoại trừ việc nó được giải phóng trong não. Epinephrine và adrenaline về cơ bản là giống nhau, và chúng có xu hướng kích thích sự kích động và sau đó là mong muốn di chuyển.
    Tôi có rất nhiều câu hỏi về tập thể dục. Những hình thức tập thể dục nào là tốt nhất để ngủ ngon? Khi nào tôi nên tập thể dục, v.v.? Về cơ bản có hai hình thức tập thể dục mà chúng ta có thể nói đến, mặc dù, tất nhiên, tôi nhận ra có nhiều hình thức tập thể dục khác nhau. Có nhiều sắc thái hơn về điều này, nhưng chúng ta có thể nói về bài tập tim mạch, nơi ý tưởng là lặp lại một chuyển động liên tục, vì vậy đó sẽ giống như chạy, đạp xe, chèo thuyền và các loại hình như vậy. Hoặc có bài tập kháng lực, nơi bạn đang di chuyển, nâng, và có lẽ cũng đặt xuống.
    Những thứ có trọng lượng ngày càng nặng mà bạn không thể thực hiện liên tục trong 30 phút. Bây giờ, bạn sẽ thấy rằng một số bài tập aerobic tốt nhất nên thực hiện vào buổi sáng và tập tạ thì tốt nhất nên thực hiện vào buổi chiều. Tôi nghĩ rằng có sự biến đổi cá nhân lớn hơn nhiều so với điều đó. Tuy nhiên, tôi nghĩ có một vài khoảng thời gian mà tài liệu khoa học về thể dục và tài liệu về nhịp sinh học chỉ ra là những khoảng thời gian liên quan đến nhiệt độ cơ thể, trong đó hiệu suất được tối ưu hóa, chấn thương được giảm thiểu, và vân vân. Những khoảng thời gian đó thường là 30 phút sau khi thức dậy, ba giờ sau khi thức dậy, và vào chiều muộn, thường là 11 giờ sau khi thức dậy, thời điểm mà nhiệt độ có xu hướng đạt đỉnh. Một lưu ý về việc tập luyện ngay khi thức dậy vào buổi sáng. Lần trước chúng ta đã nói về sự thay đổi pha không ánh sáng. Nếu bạn tập thể dục ngay khi thức dậy vào buổi sáng, cơ thể bạn sẽ bắt đầu phát triển một mạch phản ứng dự đoán. Thực tế có sự linh hoạt trong những mạch nhịp sinh học này sẽ khiến bạn muốn thức dậy vào thời điểm cụ thể mà bạn đã tập thể dục trong ba hoặc bốn ngày trước đó. Vì vậy, điều đó có thể là một công cụ mạnh mẽ, nhưng bạn vẫn muốn nhận được ánh sáng, vì hóa ra rằng ánh sáng và tập thể dục hội tụ để tạo ra tín hiệu đánh thức lớn hơn cho não và cơ thể. Bạn có thể muốn suy nghĩ về điều đó. Một số người thấy rằng nếu họ tập thể dục muộn trong ngày, họ gặp khó khăn trong việc ngủ. Nói chung, tập thể dục cường độ cao sẽ gây ra điều đó, trong khi loại tập thể dục cường độ thấp hơn thì không. Nhiều câu hỏi của bạn liên quan đến tính linh hoạt thần kinh, đó là khả năng của não bộ và hệ thần kinh thay đổi để đáp ứng với trải nghiệm. Có một câu hỏi hỏi liệu những cơ chế sinh học sâu sắc này liên quan đến sự tỉnh táo, thời gian thức dậy, giấc ngủ, v.v., có chịu tác động của tính linh hoạt thần kinh hay không, và thực sự là có. Một số tính linh hoạt đó là ngắn hạn và một số khác là dài hạn.
    Có một phép ẩn dụ rất hay ở đây, đó là nếu bạn ăn theo một lịch trình rất chặt chẽ, nơi mà mỗi ngày, chẳng hạn như vào lúc 8 giờ sáng, 12 giờ trưa và 7 giờ tối là thời gian bạn ăn, không khuyên bạn nên làm điều này, nhưng giả sử bạn thực hiện điều đó trong vài ngày. Sau vài ngày, bạn sẽ bắt đầu mong đợi những thời điểm ăn uống đó, bất kể bạn ở đâu trên thế giới, bất kể điều gì đang diễn ra trong cuộc sống của bạn, khoảng 5 đến 10 phút trước những thời điểm ăn uống đó, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy đói và thậm chí hơi bồn chồn, đó là cách cơ thể bạn cố gắng khiến bạn tìm kiếm thức ăn.
    Điều này là do một số tín hiệu peptide đến từ ngoại vi của cơ thể bạn, những thứ như hypocretinorexin, tín hiệu đến vùng dưới đồi và thân não để khiến bạn hoạt động và tỉnh táo, tìm kiếm thức ăn và cảm thấy đói. Có một mạch dự đoán, đó là một mạch hóa học, nhưng cuối cùng theo thời gian, các tế bào thần kinh, các mạch thần kinh điều khiển hypocretinorexin sẽ được điều chỉnh với các mạch thần kinh liên quan đến việc ăn uống và có thể thậm chí là mùi vị và cảm giác để tạo ra một mạch ăn uống độc đáo theo kiểu của bạn, theo nhịp điệu của bạn.
    Điều tương tự cũng đúng với những lịch trình thức dậy, tập thể dục và các lịch trình khác, bao gồm cả lịch trình siêu nhịp. Nếu bạn thức dậy vào buổi sáng và bắt đầu nhận ánh sáng mặt trời, bạn bắt đầu tập thể dục vào buổi sáng hoặc bạn tập thể dục vào buổi chiều, rất nhanh chóng, cơ thể bạn sẽ bắt đầu mong đợi điều đó và bắt đầu tiết ra hormone và các tín hiệu khác chuẩn bị cho cơ thể bạn cho hoạt động tiếp theo của việc thức dậy hoặc đi ngủ.
    Nếu bạn vào một mô hình hoặc nhịp điệu, ngay cả khi nhịp điệu đó không chính xác đến từng phút, bạn sẽ thấy rằng có sự dẻo dai trong những mạch này và việc thức dậy sớm trở nên dễ dàng hơn nếu đó là điều bạn thích hoặc tập thể dục vào một ngày cụ thể nếu đó là điều bạn thích. Đó là vẻ đẹp của tính dẻo dai thần kinh.
    Nhiều người hỏi, “Tôi có thể làm gì để tăng cường tính dẻo dai?” Điều đó thực sự đến từ hai hình thức.
    Có một sự linh hoạt mà chúng ta có thể tiếp cận trong giấc ngủ để cải thiện tỷ lệ học tập và độ sâu của việc học từ ngày hôm trước hoặc gần đây, và có một phương pháp gọi là NSDR, thở sâu không ngủ, có thể thực hiện mà không cần ngủ để cải thiện tỷ lệ học tập và độ sâu của việc ghi nhớ, v.v. Hãy xem xét cả hai phương pháp này và bạn có thể kết hợp các giao thức này nếu bạn muốn. Một lần nữa, những điều này dựa trên các nghiên cứu chất lượng đã được đánh giá ngang hàng.
    Trước tiên, hãy nói về việc học trong giấc ngủ. Điều này dựa trên một số công trình mà tôi sẽ cung cấp tài liệu tham khảo, đã được công bố trên Tạp chí Khoa học. Đây là một tạp chí xuất sắc. Matt Walker cũng đề cập đến một số nghiên cứu này do người khác thực hiện trong cuốn sách của ông, “Tại sao chúng ta ngủ”. Những nghiên cứu này, để nhắc bạn nhớ, được cấu trúc theo cách sau. Một cá nhân được đưa vào một phòng thí nghiệm, thực hiện một nhiệm vụ ghi nhớ không gian. Thường có một màn hình với một loạt các đối tượng khác nhau xuất hiện trên màn hình ở các vị trí khác nhau. Nó có thể là khuôn mặt của một con bulldog, có thể là một con mèo, sau đó có thể là một quả táo, rồi có thể là một cây bút ở các vị trí khác nhau. Nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng theo thời gian, bạn có thể tưởng tượng rằng sẽ khá khó khăn để quay lại một ngày sau và nhớ xem một thứ gì đó xuất hiện ở một vị trí nhất định có phải là thứ bạn đã thấy trước đó hay không và liệu nó có được trình bày ở vị trí đó hay một vị trí khác.
    Nếu bạn có đủ các đối tượng và thay đổi vị trí đủ nhiều, điều này thực sự có thể khá khó khăn. Trong nghiên cứu này, các đối tượng hoặc chỉ tham gia vào thí nghiệm hoặc một mùi hương cụ thể được phát tán vào phòng trong khi họ đang học, hoặc một âm thanh được phát trong phòng trong khi họ đang học, và sau đó trong giấc ngủ của những đối tượng đó vào đêm hôm sau và đêm tiếp theo, điều này được thực hiện lặp đi lặp lại trong vài đêm, cùng một mùi hương hoặc âm thanh được phát trong khi các đối tượng đang ngủ. Họ đã thực hiện điều này ở các giai đoạn khác nhau của giấc ngủ, giấc ngủ không REM và giấc ngủ chuyển động mắt nhanh, REM.
    Họ đã làm điều này chỉ với âm thanh trong khi ngủ; nếu các đối tượng đã ngửi thấy mùi hương nhưng không có âm thanh, họ đã làm điều đó bằng cách phát âm thanh nếu họ đã ngửi thấy mùi hương trong khi học. Về cơ bản, tất cả các biện pháp kiểm soát, tất cả những điều bạn muốn thấy được thực hiện để đảm bảo rằng đó không phải là một hiệu ứng gián tiếp, một hiệu ứng điều chỉnh.
    Điều họ phát hiện ra là việc cung cấp cùng một kích thích, mùi hương nếu họ ngửi thấy mùi hương hoặc âm thanh nếu các đối tượng nghe thấy âm thanh trong khi học, nếu họ chỉ đơn giản là phát mùi hương hoặc âm thanh đó trong khi các đối tượng ngủ, thì tỷ lệ học tập và khả năng ghi nhớ thông tin đã tăng lên đáng kể.
    Điều này thật tuyệt vời.
    Điều này có nghĩa là bạn có thể kích thích não bộ tiềm thức, não bộ đang ngủ, để học những điều cụ thể tốt hơn và nhanh hơn.
    Vậy bạn có thể thực hiện điều này như thế nào?
    Chà, bạn có thể thử nghiệm với điều này nếu bạn muốn. Tôi không thấy có bất kỳ thách thức nào thực sự với điều này, miễn là mùi hương là an toàn và không làm bạn tỉnh dậy, và âm thanh là an toàn và không làm bạn tỉnh dậy.
    Bạn có thể làm điều này bằng cách sử dụng một chiếc métronome, chẳng hạn, trong khi học một cái gì đó, phát nhạc ở nền hoặc một loại nhạc cụ thể nào đó và sau đó phát rất nhẹ nhàng trong khi bạn ngủ.
    Vì vậy, bạn có thể áp dụng điều này nếu bạn thích và thử nghiệm.
    Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
    AG1 là một loại đồ uống vitamin khoáng chất probiotic bao gồm prebiotics và adaptogens. Tôi đã uống AG1 từ năm 2012 và tôi bắt đầu vào thời điểm ngân sách của tôi thực sự hạn chế. Thực tế, tôi chỉ có đủ tiền để mua một loại thực phẩm bổ sung và tôi rất vui vì đã chọn AG1.
    Lý do cho điều đó là mặc dù tôi cố gắng ăn thực phẩm nguyên chất và không chế biến, nhưng rất khó để có đủ vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ chế độ ăn uống để đảm bảo rằng tôi ở trạng thái tốt nhất, có nghĩa là có đủ năng lượng cho tất cả các hoạt động mà tôi tham gia từ sáng đến tối, ngủ ngon vào ban đêm và giữ cho hệ miễn dịch của tôi mạnh mẽ.
    Khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi nhận thấy tất cả các khía cạnh của sức khỏe của mình, sức khỏe thể chất, sức khỏe tinh thần, hiệu suất, sự phục hồi sau khi tập thể dục, tất cả đều cải thiện. Và tôi biết điều đó vì tôi đã có những lúc không uống AG1 và tôi chắc chắn đã cảm nhận được sự khác biệt.
    Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh đường ruột và não bộ, rằng khi tôi thường xuyên uống AG1, tôi có nhiều sự rõ ràng trong tư duy và năng lượng tinh thần hơn.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Chỉ trong tháng này, tháng 11 năm 2024, AG1 đang tặng một tháng cung cấp omega-3 từ dầu cá miễn phí, bên cạnh bộ quà chào đón thông thường gồm năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp vitamin D3K2.
    Như tôi đã thảo luận nhiều lần trước đây trong podcast này, omega-3 rất quan trọng cho sức khỏe não bộ, tâm trạng, nhận thức và nhiều hơn nữa. Một lần nữa, hãy truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt này.
    Hình thức neuroplasticity khác không phải là neuroplasticity mà bạn khuếch đại bằng cách nghe âm thanh hoặc ngửi mùi trong giấc ngủ, mà là neuroplasticity mà bạn có thể tiếp cận thông qua nghỉ ngơi sâu không ngủ (NSDR).
    Vì vậy, NSDR, nghỉ ngơi sâu không ngủ, cũng như những giấc ngủ ngắn 20 phút, rất gần với nghỉ ngơi sâu không ngủ vì mọi người hiếm khi rơi vào trạng thái ngủ sâu trong những giấc ngủ ngắn trừ khi họ rất thiếu ngủ. NSDR đã được chứng minh là tăng cường tỷ lệ học tập khi thực hiện trong các khoảng thời gian 20 phút để tương ứng với khoảng thời gian học tập khoảng 90 phút.
    Vậy tôi đang nói về điều gì? Các chu kỳ 90 phút là những chu kỳ ultradian mà tôi đã đề cập trước đây và chúng ta thường học rất tốt bằng cách thực hiện một chu kỳ 90 phút, chuyển sang chế độ tập trung sớm trong chu kỳ khi khó tập trung, và sau đó tập trung sâu và học tập cảm thấy gần như là sự kích thích và căng thẳng, và sau đó vào cuối chu kỳ 90 phút đó, trở nên rất khó để duy trì sự tập trung và học thêm thông tin.
    Có một nghiên cứu được công bố trong tạp chí Cell Reports năm ngoái, một tạp chí tuyệt vời, với một bài báo xuất sắc cho thấy rằng việc chợp mắt 20 phút hoặc ngủ nhẹ kiểu nghỉ ngơi sâu không phải ngủ ngay sau khi chúng ta gần hoàn thành, không nhất thiết phải ngay sau khi bạn kết thúc câu cuối cùng của việc học hoặc bất cứ điều gì khác, hoặc một đoạn nhạc, nhưng chỉ cần một vài phút sau khi chuyển sang một khoảng thời gian nghỉ ngơi sâu không phải ngủ, nơi bạn tắt đi việc phân tích về thời gian, con đường và kết quả, đã được chứng minh là tăng tốc độ học tập một cách đáng kể, cả về lượng thông tin và khả năng ghi nhớ thông tin đó.
    Điều này thật tuyệt vời vì đây là một cách tăng tốc học tập không tốn kém, không cần thuốc mà không cần phải ngủ nhiều hơn, mà chỉ đơn giản là bằng cách giới thiệu những khoảng thời gian 20 phút này. Tôi khuyến khích mọi người nếu muốn thử điều này hãy xem xét 20 phút cho mỗi 90 phút của chu kỳ học tập siêu nhịp, điều này dẫn chúng ta đến điều tiếp theo về học tập và tính dẻo dai, đó là Neutropics, hay còn gọi là thuốc thông minh.
    Đây là một chủ đề lớn. Cái thở dài đó là một cái thở dài lo lắng về cách giải quyết Neutropics một cách đầy đủ nhưng cũng đủ suy nghĩ. Có những yếu tố trong việc học mà chúng ta đã thảo luận ở đây trước đây rất cụ thể. Những điều như khả năng tập trung và bỏ qua mọi thứ khác đang xảy ra xung quanh bạn và trong đầu bạn, chủ yếu là những sự phân tâm về những điều bạn nên làm, có thể làm hoặc có thể đang làm, và tập trung vào những gì bạn cần làm.
    Và điều đó là cần thiết để kích hoạt chất điều biến thần kinh acetylcholine, sẽ cho phép bạn làm nổi bật các synapse cụ thể mà sau đó sẽ thay đổi trong giấc ngủ. Vì vậy, không có Neutropic nào cho phép bạn bỏ qua nhu cầu về giấc ngủ và nghỉ ngơi sâu. Điều đó rất quan trọng để hiểu. Hiện tại, hầu hết các Neutropics có xu hướng gom nhiều thứ lại với nhau. Hầu hết trong số đó bao gồm một số dạng chất kích thích, caffeine. Bạn không thể chỉ đơn giản là tiêu thụ nhiều chất kích thích hơn để tập trung hơn. Nó không hoạt động theo cách đó.
    Hầu hết các Neutropic cũng bao gồm những thứ làm tăng hoặc được thiết kế để tăng acetylcholine, những thứ như AlphaGPC và các thứ tương tự. Và thực sự, có một số bằng chứng cho thấy chúng có thể tăng acetylcholine. Vì vậy, chúng ta cần thành phần tập trung. Chúng ta cần thành phần tỉnh táo. Thành phần tỉnh táo thường đến từ epinephrine, từ sự kích thích của caffeine. Sự kích thích acetylcholine thường đến từ các chất cho choline hoặc AlphaGPC, những thứ tương tự. Và sau đó, bạn sẽ muốn có một loại công tắc tắt nào đó, vì bất cứ điều gì thực sự kích thích sự tỉnh táo của bạn mà sau đó gây ra một cú sốc, cú sốc đó không phải là cú sốc vào giấc ngủ sâu và nghỉ ngơi mà bạn muốn cho việc học. Đó là một cú sốc vào loại giấc ngủ không cân bằng, có nghĩa là đó là giấc ngủ sâu, nhưng thiếu một số sóng chập và các yếu tố khác của sinh lý học, sóng chập giấc ngủ mà thực sự tham gia vào quá trình học tập và tái cấu trúc synapse. Vì vậy, hiện tại, quan điểm của tôi về Neutropic là có thể, có thể sử dụng thỉnh thoảng nếu nó an toàn cho bạn. Tôi không khuyến nghị nó. Nhưng nhìn chung, nó có xu hướng sử dụng một cách tiếp cận bừa bãi hơn là có thể hữu ích cho việc học và trí nhớ trong dài hạn. Được rồi. Tôi muốn tiếp tục bằng cách nói về vai trò của nhiệt độ trong giấc ngủ, việc tiếp cận giấc ngủ, duy trì giấc ngủ và sự tỉnh táo. Nhiệt độ rất thú vị khi liên quan đến nhịp sinh học và sự tỉnh táo cũng như giấc ngủ. Đầu tiên, hãy xem xét những gì đang xảy ra với nhiệt độ cơ thể của chúng ta trong mỗi chu kỳ 24 giờ. Nói chung, nhiệt độ của chúng ta có xu hướng thấp nhất vào khoảng 4 giờ sáng và bắt đầu tăng lên vào khoảng 6 giờ sáng, 8 giờ sáng và đạt đỉnh vào khoảng thời gian từ 4 giờ chiều đến 6 giờ chiều. Cũng có một cách quan trọng mà nhiệt độ phù hợp với độ dài ngày. Nói chung, khi ngày dài hơn, thời tiết có xu hướng nóng hơn. Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng nhìn chung, đó là cách mà nó diễn ra. Và khi ngày ngắn lại, thời tiết có xu hướng lạnh hơn.
    Nhiệt độ và độ dài ngày cũng liên kết với nhau, về mặt chuyển hóa chúng liên kết, về mặt sinh học chúng liên kết, xin lỗi, và về mặt khí quyển chúng liên kết vì những lý do mà chúng ta đã nói trước đó về thời gian của độ dài ngày và các đặc điểm khí hậu khác.
    Vì vậy, một trong những điều mạnh mẽ nhất về việc thiết lập nhịp sinh học của bạn một cách chính xác là nhiệt độ của bạn sẽ bắt đầu rơi vào một nhịp điệu đều đặn và nhiệt độ đó có tác động rất mạnh đến những thứ như chuyển hóa và khi nào bạn sẽ cảm thấy sẵn sàng và quan tâm nhất đến việc tập thể dục.
    Thông thường, sự sẵn sàng để tập thể dục và tham gia vào bất kỳ hoạt động nào, dù là tinh thần hay thể chất, sẽ xảy ra khi nhiệt độ tăng cao nhất, khi độ dốc của đường đó lớn nhất.
    Đó là lý do tại sao 30 phút sau khi thức dậy là một trong những khoảng thời gian quan trọng, cũng như ba giờ sau khi thức dậy và khi nhiệt độ thực sự đạt đỉnh, thường là khoảng 11 giờ sau khi thức dậy.
    Vì vậy, đây là lý do tại sao chúng ta nói rằng nhiệt độ và nhịp sinh học liên kết với nhau, nhưng thực ra chúng còn liên kết chặt chẽ hơn thế.
    Chúng ta đã nói trước đây về cách ánh sáng vào mắt, kích hoạt sự hoạt động của các tế bào melanopsin, sau đó kích hoạt nhân suprachiasmatic, đồng hồ sinh học chính.
    Và tôi luôn nói rằng đồng hồ sinh học chính thông báo cho tất cả các tế bào và mô trong cơ thể bạn và đưa chúng vào một nhịp điệu hài hòa.
    Nhưng điều tôi chưa bao giờ trả lời là cách nó thực sự đưa chúng vào nhịp điệu đó.
    Và nó thực hiện điều đó theo hai cách.
    Một là nó tiết ra một peptide, peptide chỉ là một loại protein nhỏ trôi nổi trong dòng máu và báo hiệu cho các tế bào, nhưng cách khác là nó đồng bộ hóa nhiệt độ mà các tế bào đó tồn tại.
    Vì vậy, nhiệt độ thực sự là yếu tố tác động của nhịp sinh học.
    Ngày nay, có một số mối quan tâm về việc tắm nước lạnh và ngâm mình trong băng.
    Việc ngâm mình trong băng rất thú vị vì bạn có một sự gia tăng trở lại trong quá trình sinh nhiệt.
    Bây giờ bạn nên biết từ tập trước rằng khi nhiệt độ tăng lên, nó sẽ làm thay đổi nhịp sinh học của bạn và hướng mà nó thay đổi sẽ phụ thuộc vào việc bạn thực hiện điều đó vào ban ngày hay muộn trong ngày. Nếu bạn làm điều đó sau 8 giờ tối, nó sẽ làm cho ngày của bạn dài hơn, đúng không? Bởi vì cơ thể bạn và đồng hồ trung tâm của bạn đã quen với việc nhiệt độ tăng lên vào buổi sáng và suốt cả ngày, đạt đỉnh vào buổi chiều. Nếu bạn sau đó tăng nhiệt độ đó thêm hoặc đơn giản là tăng nó lên mức cơ bản vào lúc 8 giờ tối sau khi nhiệt độ đã giảm, ngay cả khi chỉ là nửa độ hoặc một vài độ, hoặc bạn làm điều đó với việc tập thể dục, không nhất thiết phải là tắm nước đá, bạn đang kéo dài, bạn đang đẩy lùi, bạn đang làm chậm đồng hồ của mình, bạn đang thuyết phục đồng hồ của bạn và do đó là phần còn lại của cơ thể bạn rằng ngày vẫn đang tiếp tục, đúng không? Bạn đang tạo ra cảm nhận, cảm nhận tế bào và sinh lý rằng ngày đang dài ra và bạn sẽ muốn tự nhiên thức khuya hơn và dậy muộn hơn. Vì vậy, đối với những ai gặp khó khăn trong việc dậy sớm và điều này có thể nghe có vẻ buồn cười, nhưng một vòi sen lạnh ngay khi thức dậy vào buổi sáng sẽ làm bạn tỉnh táo, nhưng đó là làm bạn tỉnh táo trong ngắn hạn vì một cơ chế khác mà tôi sẽ nói đến ngay bây giờ. Nhưng nó cũng đang thay đổi đồng hồ của bạn, nó đang tiến bộ đồng hồ của bạn theo cách làm cho bạn có khả năng dậy sớm hơn vào ngày hôm sau. Nó sẽ khiến bạn muốn dậy sớm khoảng nửa giờ đến một giờ vào ngày hôm sau so với bình thường, trong khi nếu bạn làm điều đó khi nhiệt độ của bạn đang giảm, nó sẽ có xu hướng làm chậm lại và khiến cơ thể bạn cảm nhận như thể ngày đang dài ra. Nhưng nhiệt độ lại không chỉ là một công cụ để điều chỉnh thời gian thức dậy và nhịp sinh học cũng như sự trao đổi chất, nó là yếu tố tác động, là cách mà đồng hồ sinh học trung tâm ảnh hưởng đến tất cả các tế bào và mô của cơ thể bạn.
    Ánh sáng là yếu tố kích thích, nhân hạt suprachiasmatic là đồng hồ sinh học chính điều hòa tất cả những thay đổi này. Nó cũng bị ảnh hưởng bởi các yếu tố không phải ánh sáng như tập thể dục và ăn uống cùng những thứ tương tự. Nhưng nhiệt độ là yếu tố thực hiện. Bây giờ bạn cũng có thể điều chỉnh nhịp sinh học của mình bằng cách ăn uống. Khi bạn đi du lịch và hạ cánh ở một địa điểm mới và lịch trình của bạn bị đảo ngược 12 giờ, một cách mà chúng ta biết để bạn có thể điều chỉnh nhịp sinh học của mình nhanh hơn là tham gia vào lịch ăn uống địa phương. Điều này có lẽ liên quan đến hai tác động. Một là sự thay đổi nhiệt độ và sự gia tăng nhiệt độ cơ thể do ăn uống gây ra. Bây giờ bạn nên hiểu tại sao điều đó lại có tác dụng. Cũng như việc ăn uống có sự tiết ra dự đoán của hypercretinorexin mà tôi đã đề cập trước đó. Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, David. David sản xuất một thanh protein khác biệt với bất kỳ loại nào khác. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và 0 gram đường. Đúng vậy, 28 gram protein và 75% calo của nó đến từ protein. Những thanh này từ David cũng rất ngon. Hương vị yêu thích của tôi là bột bánh quy sô cô la. Nhưng tôi cũng thích hương vị sô cô la fudge và tôi cũng thích hương vị bánh. Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị. Chúng cực kỳ ngon. Đối với tôi, tôi cố gắng ăn chủ yếu là thực phẩm nguyên chất. Tuy nhiên, khi tôi vội vàng hoặc xa nhà hoặc chỉ đang tìm một món ăn nhẹ nhanh vào buổi chiều, tôi thường thấy mình đang tìm kiếm một nguồn protein chất lượng cao. Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein với lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein của mình là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày. Và nó cho phép tôi làm điều đó mà không cần tiêu thụ calo dư thừa. Tôi thường ăn một thanh David vào đầu buổi chiều hoặc thậm chí giữa buổi chiều nếu tôi muốn cầu nối khoảng cách giữa bữa trưa và bữa tối. Tôi thích rằng nó hơi ngọt nên có vị như một món ăn nhẹ ngon miệng, nhưng nó cũng…
    cung cấp cho tôi 28 gram protein chất lượng rất cao chỉ với 150 calo.
    Nếu bạn muốn thử sản phẩm của David, bạn có thể truy cập vào davidprotein.com/huberman.
    Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman.
    Nhiều người đặt câu hỏi về thực phẩm và các chất dẫn truyền thần kinh và cách chúng liên quan đến giấc ngủ, sự tỉnh táo và tâm trạng, điều này thực sự là 25 giờ nội dung mà tôi cần đề cập.
    Nhưng tôi sẽ cố gắng tinh lọc ra những câu hỏi phổ biến nhất.
    Chúng ta đã nói rất nhiều về các chất điều chỉnh thần kinh như dopamine, acetylcholine và norepinephrine.
    Bạn có thể nhận thấy trong những cuộc thảo luận đó rằng các tiền chất của serotonin là tryptophan.
    Tryptophan thực sự đến từ chế độ ăn uống.
    Nó đến từ những thực phẩm mà chúng ta ăn.
    Tyrosine là tiền chất của dopamine.
    Nó cũng đến từ những thực phẩm mà chúng ta ăn.
    Và sau khi chúng ta tiêu thụ chúng, các hợp chất đó sẽ lưu thông đến nhiều tế bào và mô khác nhau.
    Nhưng đúng là thực phẩm của chúng ta và những thực phẩm cụ thể có thể ảnh hưởng đến mức độ các chất điều chỉnh thần kinh ở một mức độ nào đó.
    Các loại hạt và thịt, đặc biệt là thịt đỏ, thường giàu tyrosine.
    Điều đó cho bạn biết rằng vì tyrosine là tiền chất của dopamine và dopamine là tiền chất của norepinephrine và epinephrine, nên những thực phẩm đó có xu hướng hỗ trợ sản xuất dopamine và epinephrine, cũng như những thứ liên quan đến sự tỉnh táo.
    Giờ thì, tất nhiên, khối lượng thực phẩm mà chúng ta ăn cũng ảnh hưởng đến sự tỉnh táo của chúng ta.
    Nếu chúng ta ăn nhiều thứ gì đó, dù là ribeye, bít tết, cơm hay bìa cứng, xin đừng ăn bìa cứng, dạ dày của bạn, nếu nó bị phình to, sẽ hút rất nhiều máu vào ruột của bạn và bạn sẽ chuyển hướng máu từ các mô khác và bạn sẽ cảm thấy buồn ngủ.
    Vì vậy, không chỉ là về nội dung thực phẩm, mà còn về khối lượng thực phẩm, được chứ?
    Các trạng thái nhịn ăn thường liên quan đến sự tỉnh táo hơn, epinephrine và những thứ tương tự.
    Còn các trạng thái no thường liên quan đến sự yên tĩnh và thư giãn hơn, serotonin.
    và những điều có xu hướng thúc đẩy giấc ngủ nhiều hơn và ít hơn về sự tỉnh táo.
    Và trạng thái no thường liên quan đến sự yên tĩnh và thư giãn hơn, serotonin
    và những điều có xu hướng thúc đẩy giấc ngủ nhiều hơn và ít hơn về sự tỉnh táo.
    Có một vài tác động của thực phẩm mà độc lập, hoặc tôi nên nói là một vài tác động
    của việc ăn uống vì thực phẩm sẽ không có tác dụng khi nó đang nằm trên bàn, nhưng việc ăn
    thì có tác động mạnh mẽ đến việc điều chỉnh nhịp sinh học, sự tỉnh táo, v.v.
    Và đó là vì mỗi lần chúng ta ăn, chúng ta sẽ có sự sinh nhiệt do ăn uống gây ra bất kể
    chúng ta ăn gì.
    Và bây giờ bạn đã biết từ cuộc thảo luận về nhiệt độ rằng nếu bạn ăn sớm trong
    ngày, bạn có xu hướng dịch chuyển nhịp sinh học của mình sớm hơn để bạn sẽ muốn thức dậy sớm hơn
    vào ngày hôm sau.
    Nếu bạn ăn rất muộn trong ngày, ngay cả khi bạn có thể ngủ sau đó, có
    xu hướng bạn sẽ muốn ngủ muộn hơn vào ngày hôm sau.
    Vì vậy, khi chúng ta kết thúc, tôi chỉ muốn cung cấp cho bạn cơ hội để thực hiện một thí nghiệm.
    Có thể sẽ thú vị, chỉ là một gợi ý, để ghi lại mỗi ngày khi bạn ra ngoài
    để nhận ánh sáng mặt trời và khi bạn làm điều đó so với thời gian thức dậy.
    Và sau đó bạn có thể ghi chú khi bạn tập thể dục và bạn có thể ghi chú khi bạn
    có thể cảm thấy lạnh hoặc mát nếu bạn có, hoặc bạn có thể cảm thấy đặc biệt nóng, hoặc
    nếu bạn thức dậy giữa đêm khi bạn cảm thấy đặc biệt nóng.
    Và điều cuối cùng bạn có thể muốn làm là chỉ ghi lại nếu và khi nào bạn thực hiện một
    giao thức nghỉ ngơi sâu không ngủ, giao thức NSDR, bất cứ điều gì bạn đang sử dụng để cố ý
    dạy hệ thần kinh của bạn cách chuyển từ sự tỉnh táo nhiều hơn sang sự bình tĩnh hơn trong trạng thái thức.
    Bằng cách làm điều này, bạn có thể bắt đầu tiết lộ một số mẫu thực sự thú vị.
    Nó thực sự là về việc lấy các mẫu hành vi của sự thức dậy và việc xem ánh sáng và ăn uống và
    tập thể dục và chồng lên đó với những gì bạn đang học trong podcast này và những nơi khác, của
    Tất nhiên, và những gì bạn đã biết.
    Và cố gắng xem những vấn đề hoặc điểm đau nào có thể đang phát sinh.
    Có thể bạn bắt đầu nhận ra rằng việc tiếp xúc với lạnh vào buổi sáng là rất tốt cho bạn, nhưng nếu sử dụng vào buổi tối, nếu quá muộn trong ngày, thì không tốt.
    Hoặc nếu bạn thích xông hơi, hoặc như một số người, bao gồm cả tôi, nếu tôi tắm nước nóng hoặc ngồi trong bồn tắm nóng hoặc xông hơi vào ban đêm, thì tôi sẽ có sự giảm nhiệt độ cơ thể bù trừ và tôi ngủ rất ngon, miễn là tôi cung cấp đủ nước vì điều này có thể gây mất nước khi ngồi trong điều kiện nóng.
    Nhưng nếu tôi xông hơi vào buổi sáng, trừ khi tôi tập thể dục ngay sau đó, thì tôi có xu hướng bị giảm nhiệt độ, điều này có lý do vì khi xông hơi, bạn sẽ có sự giãn mạch, bạn sẽ tỏa ra rất nhiều nhiệt và sau đó thường sẽ có sự giảm nhiệt độ bù trừ.
    Nếu bạn làm điều đó vào buổi sáng, đó là thời điểm mà nhiệt độ đang cố gắng điều chỉnh đồng hồ sinh học của cơ thể bạn.
    Vì vậy, tôi khuyến khích bạn bắt đầu trở thành những nhà khoa học về sinh lý học của chính bạn, về não bộ và cơ thể của bạn và xem cách mà các công cụ khác nhau mà bạn có thể sử dụng hoặc không sử dụng đang ảnh hưởng đến các mẫu giấc ngủ, sự chú ý và tỉnh táo của bạn.
    Điều quan trọng là nếu bạn làm điều này, bạn phải biết rằng không phải là cố gắng để có một lịch trình cực kỳ cứng nhắc.
    Thực sự là cố gắng xác định các biến số mạnh mẽ nhất đối với bạn và đẩy bạn theo hướng mà bạn muốn đi và thay đổi các biến số đang đẩy cơ thể và tâm trí của bạn theo những hướng mà bạn không muốn đi.
    Thí nghiệm tự thân là điều nên được thực hiện từ từ, cẩn thận.
    Bạn không muốn liều lĩnh về điều này.
    Và đây là nơi tôi sẽ nói rằng việc điều chỉnh một hoặc hai biến số cùng một lúc sẽ là tốt nhất thay vì thay đổi hàng tá thứ cùng một lúc để thực sự xác định điều gì là mạnh mẽ nhất đối với bạn.
    Và trên hết, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    [ÂM NHẠC]
    歡迎來到 Huberman Lab Essentials,在這裡我們回顧過去的節目,探討一些基於科學的心理健康、身體健康和表現的最有效和可行的工具。我是安德魯・哈伯曼(Andrew Huberman),我是在史丹福醫學院的神經生物學和眼科教授。
    今天是播客的第三集,也是辦公時間。許多人都知道,辦公時間是學生來到教授的辦公室,坐下來提問,要求澄清一些困惑的問題,或是深入探討某個話題的地方。有位朋友問:“月光和火焰的角色是什麼?”我假設他們指的是壁爐或者蠟燭等類似的東西。
    在設置生理節律方面,夜間觀看月光是否會讓我清醒,或者壁爐中的火焰或使用蠟燭光是否光線過強?這是一個很好的問題。事實上,月光、蠟燭光,甚至是壁爐的火焰(如果你有一個正在燃燒的火)不會在晚上重新設定你的生理時鐘,也不會讓你的大腦誤以為是早上。雖然如果你曾靠近壁爐或蠟燭,那光看起來非常明亮,而這裡有兩個非常重要的原因。
    第一,這些我在上一集提到的眼睛中的神經元,稱為黑色素蛋白神經節細胞,或稱為內源性光敏神經節細胞,這些細胞會根據一天中的不同時間調整其敏感度,並且這些細胞對於在日出和日落時出現的藍黃對比反應最佳,這也在前一集中有所討論,但這些細胞會調整其靈敏度,以至於在看到月光時(即使是滿月,一個非常明亮的月亮)或火焰時,不會激活大腦中傳達白天信號的觸發器。
    因為我們談到了在晚上約10點到凌晨4點之間避免明亮光線是多麼重要,除非你出於安全或工作等原因需要觀看東西。我也收到了很多關於紅光的問題。原則上,紅光不會刺激那些喚醒大腦和生理時鐘並傳達白天信號的黑色素蛋白視網膜神經元。然而,大多數紅光,尤其是用於許多人需要觀看的產品上的紅光,都是過於明亮的,肯定會喚醒你的身體和大腦。因此,如果你考慮用紅光來避免在晚些時候和夜間光線的負面影響,你要確保那紅光非常非常暗,顯然比大多數商業產品上的紅光暗得多。
    現在,你需要紅光嗎?不需要。雖然紅光相當方便,因為你可以在開著的情況下看得相當清楚。但是如果它們是微弱的,它們不會喚醒生理時鐘。它們不會像我們在上一集播客中所談到的那樣干擾多巴胺。好吧,很多人問我關於透過窗戶的光,以及用陽光從窗戶設置生理時鐘的速度會慢50到100倍。你可以下載免費的應用程序 Light Meter。外面有個明亮的日子或一些陽光時,拿起那個應用程序,拍張照片。它會告訴你環境中的光照強度(Lux)有多少。
    現在關閉窗戶,如果你想,關閉防蚊網或者不打開它。你可以做各種實驗,你會發現它至少會減少一半的光照強度,而且不會線性縮放,這意味著假設我在外面得到10000 Lux,透過一個開放的窗戶看到5000 Lux,然後我關閉窗戶,裡面是2500 Lux。這不意味著你只需要在陽光下待兩倍的時間,如果裡面的光照強度減半。好吧,並不是說2500 Lux意味著你需要看10分鐘,而5000 Lux意味著你需要看5分鐘。生物不會這樣運作,最好的辦法是如果你可以的話就出去。如果不行,下一個最好的辦法是保持窗戶打開。
    佩戴處方鏡片和隱形眼鏡是完全可以的。為什麼當處方鏡片和隱形眼鏡都是玻璃的時候,佩戴它們是可以的?但透過窗戶看會減少效果。我們應該這樣思考:你在眼睛前佩戴的鏡片,無論是處方鏡片還是隱形眼鏡,都是設計來將光聚焦到你的神經網膜上。因此,讓我們思考為什麼我會給出這些建議,因為我認為這可以真正賦予你在觀光和其他事物方面根據時間、季節以及其他生活方式因素改變行為的能力。
    重要的是要理解,早上的時候,你的中心生理時鐘和所有這些機制都在尋找大量的光。好吧。我想談談這些與情緒和新陳代謝相關的季節性變化。正如你們所知,地球每24小時自轉一次。根據我們所在的位置,白天的一部分我們沐浴在陽光下,另一部分時間或者部分時間我們則在黑暗中。地球還圍繞太陽公轉,每365天就是圍著太陽轉一圈所需的時間。地球是傾斜的,不是完全垂直的,因此根據我們在這365天的旅程中的位置以及我們在半球中的位置,北半球和南半球,每年的某些日子都比其他日子長,有些則非常短,有些則非常長。如果你在赤道附近,你會體驗到日長的變化較少,因此夜晚的長度也會相應地減少。
    如果你靠近極地,你會經歷非常漫長的白天,還有非常短暫的白天,這取決於你位於哪個極地以及什麼時候的年份。簡單來說,根據年份的不同,白天要麼變短,要麼變長。
    現在你身體中的每一個細胞都會根據白天的長度調整它的生物學,除了你的大腦,身體和細胞其實對白天的長度一無所知。它只知道夜晚的長度。它的運作原理是:光線會強力抑制褪黑激素。如果白天很長且變得更長,那就意味著褪黑激素減少。如果白天變得更短,那麼褪黑激素的信號就會變長。因此,身體中的每個細胞其實都通過褪黑激素信號的持續時間來知道外部的白天長度,從而了解年份。
    理解光線和延長的白天長度會抑制褪黑激素,而褪黑激素傾向於與這些推動活動和提升情緒的信號的功能減弱或抑制有關,再加上您對褪黑激素有某種控制能力,無論是通過陽光還是人工光,這應該能讓你有能力進行調整,因此如果你感到低落,你可能會問:「我獲得了多少光?我什麼時候獲得這些光?」
    因為睡眠對於恢復情緒也很重要。所以你需要睡眠。你不能只是完全抑制褪黑激素,然後期望感覺良好,因為這樣你就不會入睡並持續睡眠。褪黑激素並不是偶然從血清素中合成的。血清素是一種神經傳遞素,與良好感受相關聯,前提是其水平適當。
    但特定類型的良好感受,與寧靜和冷靜相關,還有我們感覺到在即時條件下有足夠資源的感覺,這種感覺來自一頓美餐、與朋友坐下來、擁抱摯愛或與真正有聯繫的人交談。血清素不會刺激行動。它往往促進安靜。這與神經調節劑多巴胺非常不同,多巴胺是一種獎勵感覺良好的神經調節劑,會刺激行動。實際上,多巴胺是腎上腺素的前驅物,腎上腺素實際上讓我們進入行動。它是由多巴胺製成的,對吧?
    因此,你可以開始思考光作為一種非常強大的信號,用於調節諸如睡眠和清醒狀態的因素,但也包括血清素和褪黑激素的水平。我之前提到過這一點,但我再提一次,在午夜時分的光線會降低多巴胺水平到可能開始造成學習記憶和情緒問題的程度。這是一個強有力的理由,避免在午夜時分接觸強光。
    我想快速休息一下,感謝我們的贊助商之一,Element。Element 是一種電解質飲料,含有你所需的一切,而沒有你不需要的東西。這意味著電解質,包括鈉、鎂和鉀,按正確的比例提供,但不含糖。我們都應該知道,適當的水合作用對於最佳的腦部和身體功能至關重要。事實上,即使略微脫水也能大大減少你的認知和身體性能。你不僅需要保持水分,還需要在正確的比例中獲得充足的電解質。
    飲用一包溶解在水中的Element,使得確保你獲得足夠的水分和電解質變得非常簡單。為了確保我獲得足夠的兩者,我早上醒來時將一包Element溶解於約16到32盎司的水中,然後基本上在早上第一件事就飲用。當我進行任何類型的體育運動時,特別是在炎熱的日子裡,大量出汗並失去水分和電解質時,我也會飲用一包溶解在水中的Element。
    Element有多種不同口味,味道都很好。我喜歡西瓜味,我喜歡覆盆子味,我喜歡柑橘味,基本上我都喜歡。如果你想試試Element,你可以去drinkelement.com/huberman,以購買任何Element飲品混合物來索取Element樣品包。再次強調,那是drinkelement,拼寫為L-M-N-T,因此是drinkelement.com/huberman以索取免費樣品包。
    今天的節目也由8Sleep贊助。8Sleep生產智能床墊罩,具有冷卻、加熱和睡眠追蹤功能。我在之前的這個播客中談過,我們每晚獲得足夠的高品質睡眠的關鍵需求。確保充足的良好睡眠的一個最佳方法就是確保你的睡眠環境的溫度正確,因為為了入睡並保持深入的睡眠,你的體溫實際上必須降低約1到3度,而為了醒來時感到精神煥發和充滿活力,你的體溫實際上必須提高約1到3度。
    8Sleep使你能夠在晚上開始、中間和結束時編程床墊罩的溫度,從而輕鬆控制你的睡眠環境的溫度。我已經在8Sleep床墊罩上睡了近四年,這徹底改變並改善了我的睡眠質量。8Sleep最近推出了其最新世代的Pod罩,稱為Pod4 Ultra。Pod4 Ultra具有改進的冷卻和加熱能力,我覺得這非常有用,因為我喜歡在晚上開始時把床弄得非常冷,在夜間的中間更冷,然後在醒來的時候變暖。這樣可以讓我獲得最多的慢波睡眠和快速眼動睡眠。
    如果你想試試8Sleep床墊罩,你可以去8Sleep.com/huberman,現在可以獲得他們的黑色星期五優惠。
    這個黑色星期五的折扣讓你在 Pod4 Ultra 上最多可以節省 $600。這是 8Sleep 一年中最大的促銷活動。8Sleep 目前可以運送到美國、加拿大、英國、歐盟的部分國家和澳大利亞。再次強調,請訪問 8Sleep.com/huberman。
    在這個播客以及之前的集數中,我提到過神經調節劑,如血清素和多巴胺,這些物質傾向於偏向某些大腦回路和我們身體中某些事情的發生,以及不發生的一些事情。我提到過多次的其中一種是腎上腺素,它是一種神經調節劑,通常能讓我們行動起來,想要移動。實際上,當它在我們的大腦和身體中以高量釋放時,它會導致我們所稱的壓力,或者說是感到緊張的感覺。有幾個人問我,「腎上腺素和肾上腺素之間有什麼區別?」腎上腺素是由坐落在我們腎臟上方的腎上腺分泌的。腎上腺素是完全相同的分子,只是它是在大腦內釋放的。腎上腺素和肾上腺素基本上是同一件事情,它們傾向於刺激激動感,然後產生移動的慾望。
    我收到了很多有關運動的問題。哪種運動對良好睡眠最好?我應該什麼時候運動,等等?基本上,我們可以談論兩種運動形式,當然,我知道還有許多不同的運動形式。這方面有很多細微之處,但我們可以談論心血管運動,其理念是反覆不斷地重複某一動作,像是跑步、騎自行車、划船和這類活動。或者有阻力運動,你是正在移動、舉起、也許還有放下。這些重量逐漸變重,且你無法持續做 30 分鐘。
    現在,你會看到一些地方說有氧運動最好在早上進行,力量訓練最好在下午進行。我認為個體差異更大。可是,我認為運動科學文獻和生理學文獻中有幾個時間窗口被指向,這些窗口與體溫有關,在這些時間內,運動表現最佳,受傷風險降低等等。這些通常是在醒來後 30 分鐘、醒來後 3 小時,以及通常在醒來後 11 小時的下午晚些時候,這是體溫達到最高點的時候。
    關於早上第一件事運動的注意事項。上次我們談到非光相位變化。如果你早上第一件事就是運動,你的身體將開始發展一個預期回路。這些生理時間節律中其實有可塑性,這將使你在過去三到四天中運動的那個特定時候感到想要醒來。因此,這可以是一個強有力的工具,但你仍然希望得到光的曝露,因為事實證明,光與運動的結合會給大腦和身體提供更強的清醒信號。你可能想要考慮一下。
    有些人發現,如果他們在一天的晚些時候運動,就會有睡眠問題。一般來說,劇烈運動會這樣,而低強度運動則不會。許多你的問題是有關神經可塑性的,即大腦和神經系統如何能夠根據經驗而改變。有一個問題是問這些與清醒、醒來時間、睡眠等相關的深層生物機制是否受到神經可塑性的影響,答案確實是受到影響的。某些可塑性是短期的,某些則是更長期的。
    這裡有一個很好的類比,如果你在一個非常緊湊的時間表上進食,例如每天在早上 8 點、中午和晚上 7 點進食,並不是說你一定要這樣做,但假設你這樣做幾天。在幾天後,你將開始預期那些餐飲時間,無論你身在何處,無論生活中發生什麼事情,在那些餐飲時間前的 5 到 10 分鐘,你會開始感到飢餓,甚至有些焦躁,這是你身體試圖讓你找食物的方式。這是因為來自你身體周邊的一些肽信號,比如說下調素,向下丘腦和腦幹發送信號,讓你活躍、警覺,尋找食物並感到飢餓。
    有一套預期的回路是化學回路,但隨著時間的推移,控制下調素的神經元和神經回路會調整為與攝食有關的神經回路,甚至可能與嗅覺和味覺有關,以創建獨特的飲食回路,與你的模式和節奏相符。這對於清醒、運動和其他時間安排,包括超日時間安排都是如此。如果你早上醒來並開始接受陽光,早上或下午進行運動,很快,你的身體會開始預期這些,並開始分泌荷爾蒙和其他信號,為即將到來的清醒或入睡做準備。
    如果你建立了一個模式或節奏,即使這個節奏不是精確到分鐘,你會發現這些回路中存在可塑性,早起會變得更容易(如果這是你的偏好),或者在特定的日子運動也會變得更容易(如果這是你的偏好)。這就是神經可塑性的美妙之處。很多人問,「我能做什麼來增加可塑性?」這真的可以有兩種形式。我們可以在睡眠中獲取可塑性,以提高從前一天或更早的學習速度和深度,還有這個非睡眠深呼吸(NSDR),可以在不睡覺的情況下進行,以提高學習速度和保留深度等等。讓我們考慮這兩者,你可以根據自己的喜好納入這些方法。
    再次強調,這些資訊是基於高品質的同行評審研究。首先,我們來談談在睡眠中學習的問題。這是基於一些工作,我會提供參考資料,該工作發表在《科學期刊》中;這是一份出色的期刊。Matt Walker也在他的書籍《我們為何需要睡眠》中提到了一些由其他人進行的研究。這些研究的結構如下:一名個體被帶入實驗室,進行一項空間記憶任務。螢幕上會出現許多不同物體,在不同位置彈出。它可能是一隻鬆獅犬的臉,可能是一隻貓,然後可能是一個蘋果,接著可能是一支筆,分佈在不同的位置。聽起來似乎很簡單,但隨著時間的推移,可以想象,隔了一天回來後,記住在特定位置出現的物體是否是你之前見過的,以及它是否出現在那個位置或其他位置,會變得相當困難。如果物體足夠多,並且位置變化足夠多,這實際上會變得相當困難。在這項研究中,受試者要麼只是通過實驗,要麼在他們學習的過程中,房間內放出了特定的氣味,或播放了音調,然後在這些受試者睡眠的隔天晚上,這個過程持續了幾晚,當受試者在睡眠中時,播放了相同的氣味或音調。他們在不同的睡眠階段進行這項實驗,包括非快速眼動睡眠和快速眼動睡眠(REM睡眠)。如果受試者在學習時感受到氣味,但未聽到音調,他們會在睡眠中播放音調;如果受試者在學習時聽到音調,則會播放氣味,所以基本上所有的控制條件、所有你希望見到的東西都已經確保,以使其不是一些間接的影響或調節性效果。他們發現,在睡眠中提供相同的刺激——如果他們在學習的時候聞到的氣味或聽到的音調,若在睡眠時提供這些氣味或音調,學習和信息保持的速率會顯著提高。這真是很酷。這意味著你可以在潛意識的腦部、沉睡的大腦中,用刺激來促進特定事物的學習,讓它更好、更快。
    那麼,你可以如何實施這一點呢?如果你願意的話,你可以玩玩這個。我看不出這有什麼真正的挑戰,前提是氣味是安全的,不會讓你醒來,音調也是安全的,不會讓你醒來。例如,你可以在學習某些東西時,讓節拍器在背景中播放,或特定音樂,然後在你睡覺時輕微地繼續播放。因此,如果你願意,你可以應用這一點,嘗試一下。我想簡單休息一下,提到我們的贊助商AG1。AG1是一種維他命礦物質益生菌飲料,包括益生元和適應原。我從2012年就開始飲用AG1,當時我的預算非常緊張。事實上,我只能夠買一種補充劑,而我非常高興我選擇了AG1。原因是即使我努力攝取整食和未加工的食物,僅靠飲食也很難獲得足夠的維他命和礦物質、微量營養素和適應原,以確保自己處於最佳狀態,這意味著要有足夠的精力參與從早到晚的所有活動、晚上良好的睡眠以及保持強健的免疫系統。當我每天服用AG1時,我發現自己身體的各個方面,包括身體健康、心理健康、表現、運動恢復等,所有這些都得到了改善。我知道這一點,因為我曾經因為沒喝AG1而出現過 lapses,並且我確實感覺到了差異。我也注意到,考慮到腸道微生物群與大腦之間的關係,當我定期喝AG1時,我有了更多的心理清晰和心理能量。如果你想試試AG1,可以前往drinkag1.com/huberman以獲取特別優惠。僅在本月,即2024年11月,AG1將贈送一個免費的一個月供應的魚油Omega-3脂肪酸,此外還有他們的歡迎套件,包括五個免費旅行包和一年的維他命D3K2供應。如我在這個播客中多次所討論,Omega-3脂肪酸對大腦健康、情緒、認知等至關重要。再次,請訪問drinkag1.com/huberman以獲取這個特別優惠。
    另一種神經可塑性並不是你在聽音調或聞氣味時通過睡眠所增強的神經可塑性,而是你可以通過非睡眠深度休息來獲得的神經可塑性。因此,NSDR(非睡眠深度休息),以及短暫的20分鐘小睡,這些與非睡眠深度休息非常接近,因為人們在短暫的小睡期間很少會進入深度睡眠,除非他們非常缺乏睡眠,已經顯示出NSDR在進行20分鐘的時長時,可以增強學習的速率,這大約相當於90分鐘的學習時長。那麼我在談什麼呢?90分鐘的周期是這些我之前提到的超日周期,我們往往通過進入90分鐘的周期來學習得非常好,在這個周期的早期轉變到一些專注模式時,當難以集中精力,然後深入專注和學習會感覺幾乎像是焦慮和緊張,而在這90分鐘周期結束時,保持專注和學習更多信息變得非常困難。
    有一項去年發表在《Cell Reports》的研究,這是一個很棒的期刊,文章的質量非常高,顯示出20分鐘的小睡或輕微的非睡眠深度休息能顯著加速學習。這種休息應該是在你接近結束學習後立即進行的,雖然不必是在你完成學習的最後一句或音樂段落後立即,但在過渡到非睡眠深度休息的幾分鐘後,關閉對時間、路徑和結果的分析,已經證明能顯著提高學習的效果,無論是在資訊的獲取還是保留方面。因此,這真的很酷,因為這是一種無成本、無藥物的加速學習方式,而不需要更多的睡眠,只需要引入這20分鐘的休息。如果人們想嘗試這個方法,我建議每90分鐘的超短時循環中考慮20分鐘的休息,這使我們可以進一步探討學習和可塑性的下一個主題,神經營養劑,也就是所謂的智能藥物。這是一個龐大的話題。那一口氣是對如何以足夠全面但又有深思熟慮的方式來處理神經營養劑的擔憂。我們在這裡之前討論過一些學習的具體要素。比如,專注的能力,將注意力集中在你需要做的事情上,而對周圍發生的任何事務和你腦海中的干擾保持盲點,主要是關於你應該做什麼、可以做什麼或可能要做的事情。這對於引發乙醯膽鹼這種神經調節劑是必要的,因為它能幫助你突出特定的突觸,這些突觸隨後會在睡眠中進行變化。因此,沒有任何神經營養劑能讓你跳過需要睡眠和深度休息的必要性。這一點很重要。目前,大多數神經營養劑都是將多種物質捆綁在一起。大多數神經營養劑都包含某種形式的刺激劑,如咖啡因。你不能僅僅通過攝取更多刺激劑來提高專注力,這樣做是沒有用的。大多數神經營養劑還包括增加或設計來增加乙醯膽鹼的物質,例如AlphaGPC等。在確實有一些證據表明它們可以增加乙醯膽鹼的情況下,我們需要專注的成分。我們需要警覺的成分。傳統上,警覺性是來自於腎上腺素,主要來源於咖啡因的刺激。而乙醯膽鹼的刺激則傳統上來自於膽鹼供體或AlphaGPC等。然後,你需要某種關閉開關,因為任何能真正刺激你警覺性的東西,然後會導致崩潰的情況下,這種崩潰並不是你想要的那種深入休息的睡眠,而是一種不平衡的睡眠,意味著它是深度睡眠,但缺乏某些紡錘波和其他生理元素,這些紡錘波真正參與了學習過程和突觸的重組。因此,目前我對神經營養劑的立場是,或許偶爾使用是可以的,只要這對你來說是安全的。我並不推薦它。但一般來說,這種方法比起長期有效的學習和記憶,可能更多的是一種散彈槍式的做法。好吧。我想繼續談談溫度在睡眠、進入睡眠、保持睡眠和覺醒中的作用。溫度與生理節奏和覺醒及睡眠的關係非常有趣。首先,讓我們看看我們的體溫在24小時周期中的變化。一般來說,我們的體溫通常在凌晨4點左右最低,然後在早上6點、8點左右開始上升,並在下午4點到6點之間達到峰值。還有一種重要的方式,體溫隨著白天長度的變化而變化。一般來說,隨著白天變長,外部的氣溫通常會上升。不總是如此,但通常情況下就是這樣。而隨著白天變短,外部的氣溫則傾向於下降。因此,溫度和白天長度之間也是相互關聯的,在新陳代謝、生物學以及氣候等方面都是相關的,這些都與我們之前談論過的日長持續時間以及其他氣候特徵有關。因此,設置好生理節奏的最強有力的事情之一是你的體溫會開始進入一個規律的節奏,這種體溫對於新陳代謝和你在什麼時候最想運動有著極強的影響。通常,運動和參與任何形式的活動(無論是精神上還是身體上)的意願,將在體溫上升最陡峭的時候出現,當這條線的斜率最大時。這就是為什麼醒來30分鐘後是其中一個關鍵時期,同樣,醒來三小時後,以及當體溫實際達到峰值時,這通常是在醒來後大約11小時。這就是為什麼我們說溫度和生理節奏是相互關聯的,但事實上它們的關係比這更密切。我們之前談到光線如何進入眼睛,觸發這些黑視素細胞的激活,然後觸發視交叉上核的激活,即主生理時鐘。然後我總是說,主生理時鐘通知你身體的所有細胞和組織,讓它們進入一個良好的協調節奏。但我從未回答過它如何將它們納入那種節奏。它有兩種方式來做到這一點。一種是分泌一種肽,肽就是在血液中漂浮的小蛋白質,能對細胞發出信號,而另一種是協調這些細胞存在的溫度。因此,溫度實際上是生理節奏的效應器。如今,人們對冷水浴和冰浴產生了一些興趣。進入冰浴非常有趣,因為你會有一個熱產生的反彈增長。
    現在你應該知道,根據上一集的內容,當溫度上升時,這將影響你的晝夜節律,並且這種影響的方向取決於你是在白天還是接近一天結束時進行的。如果你在晚上8點之後進行這樣的活動,會讓你的白天變得更長,對吧?因為你的身體和中央時鐘習慣於早晨和整個白天的溫度上升,並在下午達到高峰。如果你在8點之後又進一步升高溫度,或者簡單地在已經下降的基準線上加熱,即使僅僅是半度或幾度,或者你進行運動(不一定是冰浴),你都是在延長、推進你的時鐘,讓你的生物時鐘和身體的其他部分相信白天還在持續,對吧?你是在給它一個感知,一個細胞和生理上的感知,讓它覺得白天變得更長,這樣你自然會想要晚點睡覺,晚點起床。
    所以對於那些起床有困難的人,這聽起來幾乎可笑,但早上第一件事洗冷水澡會喚醒你,但這是因為不同的機制將你喚醒,而且我稍後會談到。但它也是在調整你的生物時鐘,從而使你更可能在第二天更早起床。它將使你想要在第二天比平常早半小時到一小時起床,而如果你在體溫下降時進行這些活動,它則會延遲,讓你的身體感知到白天變得更長。但溫度並不是唯一操縱起床時間與晝夜節律和新陳代謝的工具,它是效應器,是中央晝夜時鐘如何影響你身體所有細胞和組織的方式。光是觸發因素,視交叉核是主控晝夜時鐘,負責調節所有這些變化。它也受到非光影響的影響,如運動和飲食等。但溫度則是效應器。
    現在你也可以透過飲食來調整晝夜節律。當你旅行並降落在新的地方,且你的作息時間反轉了12小時時,我們知道調整你節律的更快方法之一是適應當地的用餐時刻。這可能與兩個因素有關。一是溫度變化和飲食引起的體溫上升。現在你應該明白這樣做為什麼有效。同時,飲食還會促使高蠕動素的預期分泌,這是我之前提到過的。
    我想短暫休息一下,感謝我們的贊助商之一——大衛。大衛的蛋白棒與其他任何產品都不同。它含有28克蛋白質,只有150卡路里且零克糖。沒錯,28克蛋白質,75%的卡路里來自蛋白質。大衛的這些棒子味道也很好。我最喜歡的口味是巧克力餅乾麵團。不過,我也喜歡巧克力軟糖口味的,以及蛋糕口味的。基本上,我喜歡所有口味。它們非常美味。對我來說,我力求大部分攝取整食。然而,當我急著出去的時候,或者不在家,或者只是想要一個快速的下午小吃時,我經常會尋找高質量的蛋白質來源。透過大衛,我能在小吃的卡路里攝取中獲得28克蛋白質,這使我很容易達到每天每磅體重1克蛋白質的目標。而且讓我做到這一點不需要攝入過多的卡路里。我通常會在早午餐後或接近午餐時吃一根大衛蛋白棒,以填補午餐和晚餐之間的空隙。我喜歡它稍微甜一點,聽起來像個美味的小吃,但它也給了我28克的高質量蛋白質,只有150卡路里。如果你想試試大衛,可以訪問davidprotein.com/huberman。再次強調,鏈接是davidprotein.com/huberman。
    許多人問有關食物和神經傳遞物質的問題,以及它們如何與睡眠、清醒和情緒相關,這對我來說基本上是25小時的內容。但我會盡量提煉出最常見的問題。我們談了很多關於神經調節劑,如多巴胺、乙酰膽鹼和去甲腎上腺素。你在這些討論中可能會注意到,像血清素的前驅物是色氨酸。色氨酸實際上來自飲食,來自我們吃的食物。酪氨酸是多巴胺的前驅物,同樣也來自我們吃的食物。一旦我們攝取了這些化合物,它們會循環到不同的細胞和組織。然而,事實上我們的食物和特定食品在某種程度上能影響神經調節劑水平。堅果和肉類,尤其是紅肉,往往富含酪氨酸。這告訴你,因為酪氨酸是多巴胺的前驅物,而多巴胺又是去甲腎上腺素和腎上腺素的前驅物,因此這些食物傾向於促進多巴胺和腎上腺素的生成,這些都是與清醒相關的東西。
    當然,我們吃的食物量也影響我們的清醒程度。如果我們吃很多任何東西,無論是肋眼牛排、米飯還是紙板(請不要吃紙板),若你的胃非常脹,就會使大量血液流向你的腸道,從而讓其它組織的血液被轉移,讓你感到困倦。因此,不僅僅是食物內容,食物的體積也很重要,明白了嗎?禁食狀態一般與更多的警覺性、腎上腺素等相關。
    進食狀態通常與較為靜止和放鬆有關,與血清素以及那些有助於促進睡眠而非提高警覺性的事物相關。進食狀態一般與更高的靜止感和放鬆感有關,血清素以及有助於促進睡眠而非提高警覺性的事物就隨之而來。食物有一些獨立的影響,或者我應該說進食的影響,因為食物在桌子的另一邊時並不會產生這些影響,但進食是對調節生理節奏、清醒度等方面有著強大作用的。而這是因為每次進食時,我們都會產生進食引起的熱生產,無論我們吃的是什麼。
    現在你從有關溫度的討論中知道,如果你在一天的早些時候進食,你會傾向於提早調整你的生理節奏,這樣你第二天就會想要早起;如果你在一天的晚些時候進食,即使你能在進食後入睡,你也會傾向於第二天晚些時候想要睡覺。
    在我們結束之前,我想提供你一個做實驗的機會。這可能會很有趣,只是一個建議,記錄下每一天你何時外出獲取陽光,以及與醒來的時間相比。另外,你也可以記下你何時運動,還可以注意一下如果你有感受到寒冷或冷的時候;或者你可能會感到特別熱,或者如果你在半夜醒來時感到特別熱。
    接下來,你可以寫下你是否以及何時執行了非睡眠深度休息(NSDR)協議,或你正在使用的任何旨在有意教導你的神經系統如何從較高的警覺度轉變為較為放鬆的覺醒狀態的協議。這樣做,你可以開始揭示一些非常有趣的模式。這其實涉及在清醒、光照、進食和運動的行為模式上,將這些與你在這個播客及其他地方學習到的知識相重疊,當然,也包括你已經知道的內容,並試著找出某些可能出現的問題或痛點。
    也許你會發現,早上的冷曝露對你很有幫助,但如果是太晚了,效果就不好。或者如果你喜歡桑拿,對於一些人,包括我自己,在晚上洗熱水澡或坐在熱水浴缸或桑拿裡,那麼我會因此而補償性地降低體溫,這樣我就能睡得很好,但前提是我要保持足夠的水分,因為長時間待在熱環境中可能會導致脫水。但如果我在白天早些時候去桑拿,除非我馬上運動後再做,否則我往往會出現體溫下降,這是有道理的,因為在桑拿中,你會出現擴張血管的情況,失去大量熱量,然後通常會得到補償性的體溫下降。如果你在白天早些時候這樣做,正好是讓體溫嘗試調整你身體的生理時鐘的時候。
    所以我鼓勵你開始成為自己生理學的科學家,去觀察你自己的大腦和身體,看看你所使用或沒使用的各種工具是如何影響你睡眠模式、注意力和清醒度的。重要的是,如果你這樣做,你要明白,這並不是要你制定一個非常刻板的計劃。這真正涉及的是識別對你而言最有影響力的變數,並將你推向你想要的方向,改變那些推動你的身體和思想朝向你不想要的方向的變數。
    自我實驗應該是慢慢來、謹慎進行的。你不想在這方面失去理智。在這裡我會說,一次操縱一兩個變數是更好的選擇,而不是同時改變十幾件事,以便真正識別出對你最有影響的因素。
    最後,感謝你對科學的興趣。
    [音樂]

    In this Huberman Lab Essentials episode, I answer your most frequently asked questions about science-backed tools for improving alertness, enhancing learning, and achieving quality sleep. I also discuss the optimal times for exercising and eating, how to properly time light exposure, as well as methods for strategically adjusting your body temperature to influence your nervous system.

    Huberman Lab Essentials are short episodes (approximately 30 minutes) focused on essential science and protocol takeaways from past Huberman Lab episodes. Essentials will be released every Thursday, and our full-length episodes will still be released every Monday.

    Read the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    LMNT: https://drinklmnt.com/huberman 

    Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman 

    David: https://davidprotein.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Introduction to Huberman Lab Essentials

    00:00:37 Understanding Circadian Rhythms & Light

    00:02:17 Impact of Red Light on Circadian Rhythms

    00:03:12 Light Through Windows & Circadian Clocks

    00:05:04 Seasonal Changes & Circadian Rhythms

    00:07:38 Neurotransmitters & Mood Regulation

    00:09:00 Sponsors: LMNT & Eight Sleep

    00:11:47 Exercise & Circadian Rhythms

    00:14:40 Neuroplasticity & Learning

    00:20:16 Sponsor: AG1

    00:21:49 Non-Sleep Deep Rest (NSDR) & Learning

    00:23:43 Nootropics & Cognitive Enhancement

    00:26:16 Temperature & Circadian Rhythms

    00:31:25 Sponsor: David

    00:32:41 Food, Neurotransmitters & Circadian Rhythms

    00:35:28 Self-Experimentation & Conclusion

    Disclaimer & Disclosures

  • Dr. Ethan Kross: How to Control Your Inner Voice & Increase Your Resilience

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:09 for everyday life.
    0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:20 And I’m wearing these red lens wind down roka glasses because we are recording this
    0:00:23 late at night, which is unusual for us.
    0:00:28 And bright light, in particular, short wavelength bright light in the blue and green part of
    0:00:31 the spectrum, quashes melatonin, and it makes it hard to sleep.
    0:00:32 And I want to sleep tonight.
    0:00:37 These red lens glasses filter out the green and blue short wavelengths that would otherwise
    0:00:39 disrupt my sleep.
    0:00:41 My guest today is Dr. Ethan Cross.
    0:00:46 Dr. Ethan Cross is a professor of psychology at the University of Michigan and the director
    0:00:48 of the Emotion and Self-Control Laboratory.
    0:00:54 He is also the author of the bestselling book, Chatter, The Voice in Our Head and How to Harness
    0:00:55 It.
    0:00:59 This discussion is a really special one because we discuss something that each and all of
    0:01:03 us have, which is a voice in our head that is our voice.
    0:01:08 And that voice can range from encouraging to discouraging.
    0:01:13 It can be repetitive in ways that can be very intrusive, and it has a profound effect on
    0:01:18 our emotional state, our confidence, our levels of anxiety, and indeed what we are capable
    0:01:19 of achieving in life.
    0:01:25 Dr. Ethan Cross’ laboratory has done groundbreaking research to understand what is the origin
    0:01:29 of this voice in our heads and can and should we control it.
    0:01:31 And indeed the answer is yes.
    0:01:35 Today’s discussion gets into many things that people struggle with and many things that
    0:01:40 you can do to improve your life, such as how to regulate the chatter in your head, how
    0:01:43 to overcome ruminations and intrusive thoughts.
    0:01:46 And we also discuss what to do with your actual voice.
    0:01:51 For instance, data pointing to the fact that venting your negative emotions to others is
    0:01:52 actually bad.
    0:01:54 It tends to amplify bad emotions.
    0:01:55 We talk about that research.
    0:02:01 We also talk about other forms of outward speech and inward speech, that inner voice,
    0:02:05 that you can partake in in order to improve your emotional state and shift your emotional
    0:02:06 state.
    0:02:11 So today’s discussion really centers around common questions and common scenarios and
    0:02:14 common challenges that everybody grapples with.
    0:02:17 And of course we all have a voice in our head.
    0:02:21 Today you’re going to learn to listen to it, to regulate it and indeed to steer it in
    0:02:24 the direction of mental health, physical health, and performance.
    0:02:29 I’m also excited to tell you that Dr. Ethan Cross soon has another book coming out entitled
    0:02:33 Shift, Managing Your Emotions So They Don’t Manage You.
    0:02:37 And I tremendously enjoyed chatter, his first book, and I very much look forward to reading
    0:02:38 Shift when it comes out.
    0:02:42 We provide links to the work in Dr. Ethan Cross’ laboratory as well as links to his
    0:02:45 previous and forthcoming book in the show note captions.
    0:02:49 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:51 and research roles at Stanford.
    0:02:55 It is however part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:02:58 about science and science related tools to the general public.
    0:03:02 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:03:05 Our first sponsor is ExpressVPN.
    0:03:10 ExpressVPN is a virtual private network that keeps your data secure and private.
    0:03:14 It does that by routing your internet activity through their servers and encrypting it so
    0:03:17 that no one can see or sell your data.
    0:03:21 Now I’m personally familiar with the effects of not securing my data well enough.
    0:03:25 Several years ago, I had one of my bank accounts hacked and it was a terrible amount of work
    0:03:28 to try and have that reversed and the account secured.
    0:03:32 So after that happened, I talked to my friends in the tech community and they told me that
    0:03:36 even though you may think your internet connection is secure, often times it is not, especially
    0:03:41 if you’re using Wi-Fi networks such as those on planes and hotels at coffee shops and other
    0:03:42 public areas.
    0:03:46 In fact, even when you’re on the internet at home, your data may not be as secure as
    0:03:47 you think.
    0:03:50 The great thing about ExpressVPN is that I don’t even notice that it’s running since
    0:03:52 the connection it provides is so fast.
    0:03:56 I have it on my computer and on my phone and I just keep it on whenever I’m connected
    0:03:57 to the internet.
    0:04:01 If you want to start protecting your internet activity using ExpressVPN, you can go to
    0:04:06 ExpressVPN.com/huberman and you can get an extra three months free.
    0:04:13 Again, that’s E-X-P-R-E-S-S-V-P-N.com/huberman to get an extra three months free.
    0:04:17 Today’s episode is also brought to us by 8 Sleep.
    0:04:21 8 Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating and sleep tracking capacity.
    0:04:25 One of the best ways to ensure that you get a great night’s sleep every single night is
    0:04:28 to control the temperature of your sleeping environment and that’s because in order to
    0:04:33 fall and stay deeply asleep, your body temperature actually has to drop by about one to three
    0:04:38 degrees and in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually
    0:04:41 has to increase by about one to three degrees.
    0:04:45 8 Sleep makes it easy to control the temperature of your sleeping environment by allowing you
    0:04:48 to program the temperature of your mattress cover at the beginning, middle and end of
    0:04:49 the night.
    0:04:53 I’ve been sleeping on an 8 Sleep mattress cover for nearly four years now and it has
    0:04:55 completely improved the quality of my sleep.
    0:05:00 8 Sleep has now launched their newest generation pod cover, the Pod 4 Ultra.
    0:05:05 The Pod 4 Ultra has improved cooling and heating capacity, higher fidelity sleep tracking technology
    0:05:09 and even has snoring detection that will automatically lift your head a few degrees to improve your
    0:05:11 airflow and stop your snoring.
    0:05:16 If you’d like to try an 8 Sleep mattress cover, go to 8sleep.com/huberman to access
    0:05:18 their Black Friday offer right now.
    0:05:23 With this Black Friday discount, you can save up to $600 off on their Pod 4 Ultra.
    0:05:25 This is 8 Sleep’s biggest sale of the year.
    0:05:31 8 Sleep currently ships to the USA, Canada, the UK, select countries in the EU, and Australia.
    0:05:34 Again, that’s 8sleep.com/huberman.
    0:05:37 And now for my discussion with Dr. Ethan Cross.
    0:05:40 Dr. Ethan Cross, welcome.
    0:05:41 Great to be here.
    0:05:46 Right before we went hot mics, as they say, we were talking about interrupting one another
    0:05:48 and the fact that you’re from New York.
    0:05:52 I’m going to try not to interrupt you because the audience doesn’t like that.
    0:05:58 However, I am very interested in what you’re going to tell us about emotion regulation,
    0:06:04 but especially this thing that you call chatter, the voice in our heads.
    0:06:08 And prior to learning about your work, I always thought that chatter and the voice in our
    0:06:11 heads was overwhelmingly negative.
    0:06:12 That’s what we hear.
    0:06:15 How do you combat that negative voice in one’s head?
    0:06:19 But you have some very interesting ideas about the utility of chatter, like maybe how it
    0:06:20 even arose and what it’s for.
    0:06:22 So maybe we start there.
    0:06:23 Yeah.
    0:06:28 So I think this is a great question because the inner voice is something that we carry
    0:06:32 with us wherever we go, but we don’t tend to learn what it is, right?
    0:06:41 And actually, sometimes I get up there and speak to people and they often wonder, like,
    0:06:45 what is a purported serious scientist doing talking about a squishy topic like the voice
    0:06:47 inside our heads?
    0:06:52 And it turns out that this is a remarkable tool of the human mind.
    0:06:56 So when I use the term inner voice, what I’m talking about is our ability to silently use
    0:06:59 language to reflect on things in our lives.
    0:07:02 And it turns out that’s a type of Swiss army knife that we possess.
    0:07:05 It lets us do many different things.
    0:07:13 So just from the outset, let me distinguish chatter from other inner voice operations.
    0:07:17 I think of chatter as a dark side of the inner voice.
    0:07:19 And we’ll get to that in a little bit.
    0:07:26 But having the ability to silently use language, that is a boon to the human condition.
    0:07:29 So I’ll give you a couple of benefits that it serves.
    0:07:31 What’s your favorite sports team?
    0:07:34 The Harlem Globetrotters, because they’re undefeated, as I understand.
    0:07:35 Oh.
    0:07:36 Best record in any sport.
    0:07:38 I don’t think they’ve ever lost a game.
    0:07:39 Do they ever play against other teams?
    0:07:41 The Washington Generals.
    0:07:42 Okay.
    0:07:44 Sorry for the Washington Generals.
    0:07:50 So if you were to go to a game, and root for them, what would you say?
    0:07:51 Go Globetrotters.
    0:07:52 Go Globetrotters.
    0:07:53 Okay.
    0:07:58 Can you repeat that phrase silently three times in your head right now?
    0:07:59 Yes.
    0:08:01 Okay.
    0:08:02 You’ve just used your inner voice.
    0:08:08 So your inner voice is part of what we call our verbal working memory system, basic system
    0:08:13 of the human mind that lets us do something that I think is both extraordinary, but totally
    0:08:15 ordinary also.
    0:08:20 Your verbal working memory system, it’s a mouthful, lets you keep information active
    0:08:22 for short periods of time.
    0:08:28 So before we had cell phones, how did you memorize phone numbers?
    0:08:29 Like what would you do?
    0:08:30 Repeat it in your head.
    0:08:31 Yeah.
    0:08:33 And it had sort of a song to it.
    0:08:34 Yeah.
    0:08:35 Right?
    0:08:39 I can remember my childhood phone number still, even though that number is long since gone.
    0:08:40 Long since gone.
    0:08:41 Yeah.
    0:08:42 Even the whole area code’s gone, in fact.
    0:08:43 Really?
    0:08:44 Yeah.
    0:08:45 The number is probably still there, but under a different area code.
    0:08:46 I know.
    0:08:47 Because I tried calling it every once in a while.
    0:08:48 Interesting.
    0:08:49 Yeah.
    0:08:50 Well, it’s funny.
    0:08:54 When I go through this content, I give talks or workshops, I often say 2090501.
    0:08:56 Repeat that in your head three times.
    0:08:57 That’s my childhood phone number.
    0:08:58 I’m like, go give it a shot.
    0:08:59 Give them a call.
    0:09:02 So for all I know, that person may be getting lots of phone calls.
    0:09:06 It’s not my phone number.
    0:09:08 But that’s your verbal working memory system.
    0:09:12 You go to the grocery store and you try to remember what you were supposed to get.
    0:09:16 Most people don’t do that out loud, like, oh crap, what was I supposed to get?
    0:09:18 Milk, cheese, eggs.
    0:09:20 Repeat that silently in your head.
    0:09:24 So that’s one thing your inner voice allows you to do.
    0:09:27 Keep information active, verbal information.
    0:09:31 Your inner voice also helps you simulate and plan.
    0:09:37 So before presentations or interviews, a lot of people report going over what they’re going
    0:09:40 to say before that event.
    0:09:41 Do you ever do this?
    0:09:42 Yeah.
    0:09:50 My mode of preparation for things like solo podcasts and talks is it’s not scripted out
    0:09:57 line by line in advance, but I have a structure in my mind and it’s more like remembering
    0:10:01 the first line of each paragraph in my head and then the rest just kind of falls out.
    0:10:02 Yeah.
    0:10:03 We have a very similar style.
    0:10:09 I will bullet out what the key ideas are and as long as I could bullet that out, I am
    0:10:10 good to go.
    0:10:17 But I will also rehearse those bullets in my head, A, B, C, D. So that’s you using your
    0:10:19 inner voice as well.
    0:10:26 Now before a big presentation, like a live event, I will go over the opening to my presentation
    0:10:31 and sometimes just carry that dialogue through when I’m going for a walk around the hotel
    0:10:33 before the event.
    0:10:35 May I ask about the walk?
    0:10:41 When I prepare for live events or solo podcasts and long before I was involved in either of
    0:10:47 those activities for lectures of any kind or classroom discussions where I had to stand
    0:10:55 up in front of the class, I would find that walking and listening to a song would maybe
    0:11:01 simultaneously, maybe separately, would dramatically shape the kind of cadence and energy of the
    0:11:03 delivery of the talk.
    0:11:05 Yeah, I love the fact that you brought up songs there.
    0:11:11 So if you want to take a little detour here, so in my new book, Shift, we talk about or
    0:11:18 I talk about how the different shifters that exist to push your emotions around and sensation,
    0:11:22 sensory experiences are one powerful and I would argue often overlooked modality for
    0:11:24 shifting our emotions.
    0:11:27 So if you ask people, why do you listen to music?
    0:11:29 What do you think most people say?
    0:11:30 It makes me feel good.
    0:11:31 Feel, right?
    0:11:32 It’s about emotions.
    0:11:39 So one study, the number was around like 95, 96% of participants who were asked said exactly
    0:11:41 gave the answer that you just gave.
    0:11:46 But then if you look at in other studies, hey, the last time you felt anxious or angry
    0:11:51 or sad, what did you do to push your emotions around?
    0:11:56 The number of people who report using music to modulate their experience drops way down
    0:11:58 10 to 30%.
    0:12:03 Music is a really powerful tool for modulating our emotions.
    0:12:11 I actually, an unintentional parenting victory for me was when my youngest daughter was around
    0:12:14 five or six and I was coaching soccer.
    0:12:18 I lived for these soccer games on the weekend.
    0:12:22 I wasn’t one of these overbearing coaches who would, you know, go crazy on the sidelines.
    0:12:27 It was just such joy to just watch these kids play.
    0:12:31 And typically my daughter was really excited to go to the game.
    0:12:36 But one morning she was just like not into it at all.
    0:12:38 She was bummed, like she was bummed out.
    0:12:39 It was bumming me out.
    0:12:40 I was, you know, catching her emotions.
    0:12:43 We can talk about emotional contagion later.
    0:12:51 And gotten to the car and it just so happened that my cell phone was connected and the next
    0:12:56 song on the playlist happened to be “Journeys Don’t Stop Believing”.
    0:12:59 So you know the song, I presume.
    0:13:02 Don’t judge me for having this on my playlist, please.
    0:13:08 The song comes on and, you know, I start jamming out to it, you know, singing out loud like
    0:13:10 an embarrassing dad.
    0:13:14 And then I look in the back seat and I find her bopping her head.
    0:13:19 And then the chorus comes and we get really excited and then I pull up to the soccer field
    0:13:24 and she just bursts out of the car and is like invigorated.
    0:13:27 That is the power of music to impact us.
    0:13:36 So I will often also have songs on prior to big talks that I’m getting ready to, you know,
    0:13:37 get in that mental frame of mind.
    0:13:42 And I don’t think it’s a coincidence that many athletes do this as well.
    0:13:50 They’ve stumbled onto this tool that is quite powerful for pointing our emotional experience
    0:13:53 or our emotional trajectory in the direction we wanted to point.
    0:13:55 So it’s interesting.
    0:14:01 I was thinking about music in reference to shifting emotion as you just gave an example
    0:14:06 of, you know, feeling like a motivated and then your daughter’s motivated by the don’t
    0:14:07 stop.
    0:14:08 You know, okay, I’m not going to sing it.
    0:14:09 Keep going.
    0:14:10 We’ll do it together.
    0:14:11 We’ll not do that.
    0:14:15 We’ll cut the clip and they’ll run it out and they’ll spool it out and then no, I have
    0:14:20 a truly terrible singing voice, but I wonder, has the study ever been done or something
    0:14:28 similar to this where people who are feeling pretty good or very good are exposed to sadder
    0:14:30 music and vice versa.
    0:14:39 People are feeling sad is to sort of ecstatic music or positive lyrics because I’ve often
    0:14:47 wondered whether or not humans like or dislike when things or people try and shift their
    0:14:48 state.
    0:14:52 You know, I know in myself when I’m feeling upset about something, I don’t want to feel
    0:14:53 upset.
    0:14:59 I don’t think anyone wants to feel upset, but if I hear a song that’s positive, there’s
    0:15:01 a moment where I’m like, I can feel it kind of pulling on me.
    0:15:05 And you sort of know, like I could follow that trajectory and probably get out of this.
    0:15:07 And sometimes one does and sometimes one doesn’t.
    0:15:13 You know, and this gets to, I think, a more fundamental issue which is why I’m asking,
    0:15:18 which is, are we supposed to feel our emotions as a way to sort of dissolve them when we
    0:15:22 don’t want them, kind of the cathartic approach, or would listening to sad music when we’re
    0:15:24 sad just amplify the sadness?
    0:15:30 These are great questions and they touch on a couple of amazingly important issues that
    0:15:31 we need to get into.
    0:15:33 So let’s just do them serially.
    0:15:39 So number one has the study been done when you expose people to different kinds of emotion.
    0:15:45 Music, sad versus arousing, you know, happy music, do you see that push people’s emotions
    0:15:46 around?
    0:15:47 Yes.
    0:15:52 In fact, sensory tools like music or visual images are one of the most powerful tools
    0:16:00 that we have in our arsenal for pushing people’s emotions around in the context of experiments.
    0:16:03 So we want to induce a particular kind of state.
    0:16:08 We can play certain kinds of music or show people images that are designed to elicit
    0:16:12 positive or negative emotional experiences.
    0:16:16 So images being another sensory modality vision.
    0:16:18 So that’s number one.
    0:16:23 Number two, there’s this very interesting phenomenon where when we are in a particular
    0:16:30 emotional state, let’s say we’re feeling sad, we often don’t reflexively seek out the happy
    0:16:31 music.
    0:16:34 If we don’t go to a journey, instead we go to Adele, right?
    0:16:35 We’re going to Chicago.
    0:16:37 I’m giving you my age bracket here, right?
    0:16:41 Like the music that has sad associations for me.
    0:16:44 So there’s this mood congruency.
    0:16:49 If I’m feeling a certain way, I’m going to go deeper into that state and have the music
    0:16:51 facilitate me.
    0:16:53 Why on earth would we do that?
    0:16:54 Are we all masochistic?
    0:16:56 Do we just want to feel even worse?
    0:17:03 This gets at, I think, a critically important point that is not always talked about, which
    0:17:10 is all emotions are functional when they are experienced in the right proportions.
    0:17:11 Not too intensely and not too long.
    0:17:17 So sadness as an example is an emotion we experience when we’ve experienced some loss
    0:17:20 that we can’t rectify right away.
    0:17:23 Something has happened and you can’t fix that.
    0:17:25 You’ve lost someone.
    0:17:27 And so what does this emotion do?
    0:17:34 Well, it hijacks the way we are thinking, feeling, and our bodies are responding.
    0:17:40 So it motivates us to introspect, to turn our attention inward, to reflect on this situation,
    0:17:43 to now try to make sense of it, right?
    0:17:46 Something really important in my life has happened, I now have to change the way I’m
    0:17:52 thinking about my life so I can find meaning and move on.
    0:17:57 My physiology is slowing down, so I can engage in that slow introspection, but what’s also
    0:18:05 really interesting about sadness is it’s also impacting my facial display, giving a sign
    0:18:11 to all of the people in my environment to say, “Hey, maybe we should check up on that
    0:18:16 person, that guy, because he looks like he’s on his own in a corner,” right?
    0:18:20 So can you detect when someone is sad if you see a sad facial expression?
    0:18:21 Yes.
    0:18:24 When I used to teach the summer courses at Cold Spring Harbor in the North Shore, Long
    0:18:27 Island, the students would come in from all over the world.
    0:18:28 I’ve been there.
    0:18:29 It’s a great place.
    0:18:30 Yeah, it’s awesome.
    0:18:34 The summer camp for scientists, all of their laboratories all year, and Mike, I eventually
    0:18:39 was director of a course there, and my co-director and I used to have this debrief at the end
    0:18:44 of the first day or two where we would talk to one another and we would go over the list
    0:18:51 of names and we’d say, and she was remarkably good at this, just extraordinary, like a superpower
    0:18:58 at saying, “I think everyone’s settling in well, but I noticed that so-and-so might not
    0:19:01 be adjusted to the jet lag or might not be acclimating so well.”
    0:19:07 It’s a very tight-knit group, and the course is quite long for a course like that, but
    0:19:12 it’s important that everybody feel engaged early on, and people have a tendency to dominate
    0:19:19 in those intellectually competitive environments, and she could just pinpoint who it was that
    0:19:22 was feeling a little bit outside the group.
    0:19:27 We knew how to ameliorate that really quickly, and from her, I learned a bit of how to recognize
    0:19:33 the signs, and it was rarely just facial expression included that, and some other cues that she
    0:19:38 just seemed to have an unconscious or conscious genius around.
    0:19:40 For me, I learned some of that from her.
    0:19:43 I like to think I got better at it, but I think some people are just extraordinarily
    0:19:45 good at that detection.
    0:19:50 It enhances social interactions, and so some people are really good at detecting it, others
    0:19:52 are really good at displaying it.
    0:19:55 I’m going to go back to my daughter.
    0:20:03 If something happens where she feels sad, she exhibits this exaggerated response, like
    0:20:08 she’ll stick out her lower lip, and even if I’m kind of upset at her, it is amazing the
    0:20:09 power that that has on me.
    0:20:10 Melted.
    0:20:11 Melted.
    0:20:24 It is so beautifully manipulative, and it’s a testament to the power that these displays
    0:20:25 can have on us.
    0:20:30 I want to go back to one other question you raised in your last comment, and we’ll go
    0:20:33 back to the inner voice and its functionality.
    0:20:40 You raised the question about being shifted by others, other people, and perhaps either
    0:20:43 just our surroundings, music, or spaces.
    0:20:48 Sometimes you don’t want to have your emotions be shifted, and in fact, when other people
    0:20:52 try to do that, it can elicit what we call reactants.
    0:20:57 You get defensive because I don’t want you pushing me in a particular direction.
    0:21:04 I think that’s a really important point that we need to be aware of as people living and
    0:21:10 working in these social environments where we’re often well-intentioned, but sometimes
    0:21:14 our well-intentioned behaviors can backfire.
    0:21:20 There’s this beautiful research which shows that if you see someone suffering and you
    0:21:27 volunteer to help them, and they haven’t asked you to help them, that can blow up in
    0:21:32 your face, because what it does is it often communicates to people that you are thinking
    0:21:36 that they’re not capable of handling their own circumstances.
    0:21:42 Most of us were motivated to think that we’re capable of handling ourselves.
    0:21:45 There are still ways you can help people in those circumstances.
    0:21:52 It’s called providing invisible support, which involves providing support to the person who
    0:21:58 can genuinely benefit from it, but not shining a spotlight on the fact that that is what
    0:21:59 you are doing.
    0:22:02 How might this transpire?
    0:22:05 There’s some really simple things you could do.
    0:22:11 Let’s say my wife is really overwhelmed with stuff, and she hasn’t asked me for help, but
    0:22:18 I know she is at her wit’s end, work, and kids, and other kinds of stuff that are on her plate.
    0:22:22 I can proactively do things to lessen her burden.
    0:22:28 If it’s her turn to pick up the dry cleaning and the groceries, I’m doing that voluntarily.
    0:22:33 I’m doing that, and I’m not coming home and saying, “Hey, sweetie, look what I did today.
    0:22:34 I did all these things.
    0:22:36 Can I have a pat on my back?”
    0:22:38 That’s not what we’re talking about.
    0:22:45 It’s about your group, your lab, is working under a deadline to submit a grant application,
    0:22:49 and they don’t have time to eat, and you proactively have pizza delivered to the lab.
    0:22:52 It’s those little things that can help.
    0:22:53 Give you two more examples.
    0:23:01 Let’s say that someone on your team is really struggling with their ability to translate
    0:23:05 their work for popular audiences, and that’s something they’re motivated to do.
    0:23:10 Really important skill for scientists to be able to translate what they do for others
    0:23:11 to consume.
    0:23:17 Before you pull them aside and say, “Hey, I noticed that you’re stumbling on a few different
    0:23:21 issues, and here are a couple of things I think you can do better.”
    0:23:26 Before you do that direct intervention, you might have a team meeting where you share
    0:23:27 out best practices.
    0:23:34 “Hey, what are the two things that I’ve learned that really have benefited my ability to communicate
    0:23:35 with different audiences?”
    0:23:40 What you’re doing there is you’re getting people the resources they can benefit from,
    0:23:46 but you’re not shining a spotlight on the fact that you are directing it to them.
    0:23:51 It’s kind of a backdoor way of helping or of shifting.
    0:23:56 The last tool I’ll mention brings it back to sensation.
    0:24:03 One of the most powerful ways we can shift other people is through touch, tactile sensation.
    0:24:10 What’s the first thing that you do with a child to soothe them when they are born?
    0:24:11 Hold them.
    0:24:12 Hold them.
    0:24:13 Skin-to-skin contact.
    0:24:19 I remember both times my kids were born, I was like, “I want to get out of that because
    0:24:21 my wife got first dibs with both of our daughters.
    0:24:26 I want some of that skin-to-skin contact.”
    0:24:29 That doesn’t end after we leave the womb.
    0:24:33 The comfort that we experience, the release of stress-fighting chemicals that occurs when
    0:24:39 affectionate embraces are registered, that continues throughout the lifespan.
    0:24:45 If my daughters who don’t particularly like dad to volunteer advice to them on most things
    0:24:52 nowadays, if I know they’re having a bad day, I’ll go over and I’ll rub their back in a
    0:24:54 totally uncreepy way.
    0:24:57 That is an important caveat we should give to everyone who’s listening.
    0:25:03 What we’re talking about here is affectionate but not creepy or unwanted touch.
    0:25:08 It is touch that is mutually desired, and there is some research which shows actually
    0:25:15 that when it is not desired, you don’t get these benefits, and in fact, you get the opposite,
    0:25:17 plus usually my lawsuits as well.
    0:25:20 Yeah, sure.
    0:25:29 I definitely believe that as a primate species, which we are, we are older world primates,
    0:25:30 I think they call it allopathic grooming.
    0:25:38 You’ll see these images of these monkeys and lots of different species of primates.
    0:25:48 Just sitting nearby one another where one just has its hand, paw, paw on the one next
    0:25:52 to it, and they’ll just sit like that for long periods of time, and then sometimes they’re
    0:25:55 doing like an active grooming of removing paracetamol.
    0:26:03 This is very important in the primate world as we know, but grooming and picking in these
    0:26:06 kinds of things, you see it in couples, it’s actually can be kind of endearing, I suppose
    0:26:13 that it’s extremes, it’s kind of gross, but it’s rather endearing to see somebody kind
    0:26:22 of like remove a piece of lint off somebody, their partner’s jacket, or even just touch
    0:26:30 that it doesn’t look like it’s geared towards any specific outcome, and it doesn’t necessarily
    0:26:34 appear romantic or that it’s grooming, so maybe the lint example isn’t the best one,
    0:26:37 but where you just see people that are just like, actually on the flight down this morning
    0:26:41 because I had to fly in early, I was sitting on the aisle seat.
    0:26:49 In the middle was a boy, he was probably 14, 15, and his mom was at the window seat.
    0:26:54 I went up to use the restroom, came back, and he had fallen asleep on his mom’s shoulder,
    0:26:55 and I took a look at it.
    0:26:58 It was a very endearing moment, and then when we landed I said, “You know, the ability
    0:27:02 to sleep anywhere is a superpower,” and he said, “I learned it from my dad.”
    0:27:06 It was a moment where I just thought it was just a very pleasant thing to see them in
    0:27:08 this touch on the plane.
    0:27:10 He clearly felt comfortable enough to do that.
    0:27:14 I remember thinking like, “Yeah, humans were a lot like the other primates.”
    0:27:15 Yeah.
    0:27:21 There’s a beauty to it, and it is a tool, it is one kind of shifter that has to be obviously
    0:27:24 used in the appropriate context.
    0:27:30 All of our sensory modalities are powerful tools for, I would argue, relatively effortlessly
    0:27:35 shifting our emotions, and I think that’s really important because people often think
    0:27:42 that regulating our emotions is hard work to the extent that they believe you can regulate
    0:27:43 your emotions at all.
    0:27:49 We’ll talk about that in a little bit too, I’m sure, but self-control, emotion regulation,
    0:27:54 like let me roll up my sleeves and really kind of get in there, yes, it can at times
    0:28:00 be extraordinarily difficult to manage our emotions, and some of the tools that we have
    0:28:01 are effortful.
    0:28:07 One example would be expressive writing, this wonderful tool for working through problematic
    0:28:08 experiences.
    0:28:12 You sit down, just let yourself go for 15 to 20 minutes a day for one to three days.
    0:28:13 This is the Pennebaker.
    0:28:15 This is the Pennebaker writing effect.
    0:28:23 This is just a remarkably wonderful side effect, free, you could argue, intervention for helping
    0:28:25 you deal with curveballs that life throws at you.
    0:28:28 You have vast amounts of data supporting the practice.
    0:28:29 Vast amounts of data.
    0:28:35 The Pennebaker really deserves, in my opinion, if not the psychology equivalent of a Nobel
    0:28:36 Prize.
    0:28:43 I don’t know what that is, but it deserves real deep praise for developing that method
    0:28:48 because it’s essentially zero cost, takes a little bit of time, and there’s just hundreds
    0:28:49 of studies.
    0:28:54 Hundreds of studies showing these 10 to 15 minute cathartic writing, just free associate
    0:28:59 writing, as I understand with a writing utensilist, probably better.
    0:29:07 We did an episode where I talked about this and received a note from him and was grateful
    0:29:10 that we didn’t get anything badly wrong.
    0:29:11 In fact, he was pleased with it.
    0:29:14 I think that he deserves a lot of credit.
    0:29:17 We have a powerful tool for self-healing.
    0:29:23 We actually just restarted a prestigious speaker series at Michigan.
    0:29:28 The Cat’s Newcombe speaker series, which is designed to honor luminaries in the field.
    0:29:34 We actually kicked it off with Jamie coming to speak about his extraordinary work because
    0:29:40 this is really a gift, I think, not just to the field but humanity.
    0:29:44 The but, though, here is that it’s an effortful tool.
    0:29:46 It takes 15 minutes to use.
    0:29:49 There is nothing wrong with that.
    0:29:51 Lots of things that we do in life are effortful.
    0:29:56 But we also know that we don’t like exerting effort as a species.
    0:30:00 We like to conserve our resources as much as possible.
    0:30:05 If there are easy things you could do as well, it’s good to know about what those are.
    0:30:14 These sensory shifters, music, looking at images, these are modality, taste, touch.
    0:30:20 These are ways of pushing your emotions around pretty effectively for short periods of time
    0:30:25 that in a pinch, like when your daughter’s not in a great mood, or when you want to get
    0:30:29 pumped up before an important event, can be quite useful.
    0:30:36 We often just go through our lives not recognizing how we can strategically harness them.
    0:30:41 That’s my plug for sensory shifters.
    0:30:44 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:30:49 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that includes prebiotics and adaptogens.
    0:30:54 I’ve been drinking AG1 since 2012, and I started doing it at a time when my budget
    0:30:55 was really limited.
    0:30:59 In fact, I only had enough money to purchase one supplement, and I’m so glad that I made
    0:31:01 that supplement, AG1.
    0:31:04 The reason for that is even though I strive to eat whole foods and unprocessed foods,
    0:31:08 it’s very difficult to get enough vitamins and minerals, micronutrients, and adaptogens
    0:31:12 from diet alone in order to make sure that I’m at my best, meaning have enough energy
    0:31:17 for all the activities I participate in from morning until night, sleeping well at night,
    0:31:19 and keeping my immune system strong.
    0:31:24 When I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health, my mental
    0:31:28 health, my performance, recovery from exercise, all of those improve.
    0:31:31 And I know that because I’ve had lapses when I didn’t take my AG1, and I certainly felt
    0:31:32 the difference.
    0:31:36 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
    0:31:41 and the brain, that when I regularly take AG1, that I have more mental clarity and more
    0:31:42 mental energy.
    0:31:48 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
    0:31:54 For this month only, November 2024, AG1 is giving away a free one-month supply of omega-3
    0:31:59 fatty acids from fish oil, in addition to their usual welcome kit of five free travel
    0:32:02 packs and a year supply of vitamin D3K2.
    0:32:06 As I’ve discussed many times before on this podcast, omega-3 fatty acids are critical
    0:32:09 for brain health, mood, cognition, and more.
    0:32:14 Again, go to drinkag1.com/huberman to claim this special offer.
    0:32:17 Today’s episode is also brought to us by Juve.
    0:32:20 Juve makes medical-grade red light therapy devices.
    0:32:24 If there’s one thing that I’ve consistently emphasized on this podcast is the incredible
    0:32:27 impact that light can have on our biology.
    0:32:31 In addition to sunlight, red light and near-infrared light have been shown to have positive effects
    0:32:37 on improving numerous aspects of cellular and organ health, including faster muscle recovery,
    0:32:42 improved skin health and wound healing, improvements in acne, reduced pain and inflammation, improved
    0:32:46 mitochondrial function, and even improving vision itself.
    0:32:50 What sets Juve lights apart and why they’re my preferred red light therapy devices is
    0:32:55 that they use clinically proven wavelengths, meaning they use specific wavelengths of red
    0:33:00 light and near-infrared light in combination to trigger the optimal cellular adaptations.
    0:33:04 Personally, I use the Juve whole body panel about three to four times a week, and I use
    0:33:08 the Juve handheld light both at home and when I travel.
    0:33:13 If you’d like to try Juve, you can go to Juve, spelled J-O-O-V-V dot com slash Huberman.
    0:33:19 Juve is offering black Friday discounts of up to $1,300 now through December 2, 2024.
    0:33:25 Again, that’s Juve, J-O-O-V-V dot com slash Huberman to get up to $1,300 off select Juve
    0:33:28 products.
    0:33:35 Let’s go back to just close the loop on the inner voice and the benefits that it provides.
    0:33:41 We talked about two, verbal working memory, keeping verbal information active for short
    0:33:46 periods of time, and we talked about simulating and planning things, like going over what
    0:33:52 you’re going to say before an interview or an important presentation.
    0:33:59 Let’s turn to self-control and motivation.
    0:34:02 You exercise because you’ve talked about exercising.
    0:34:07 I try to exercise six days a week, although some are short workouts, some are longer.
    0:34:08 Yeah.
    0:34:09 You ever talk to yourself when you exercise?
    0:34:10 All the time.
    0:34:11 Yeah.
    0:34:12 Let’s hear it.
    0:34:17 The world wants to know, Andrew, what do you say to yourself on your exercise?
    0:34:21 Depends on how well rested I am, how motivated I am.
    0:34:26 I’ll give two examples at the opposite poles of the motivational scale.
    0:34:31 I was traveling two weeks ago, and I was doing some exercise for that.
    0:34:35 There’s a muscle on the back of the shoulder, the rear deltoid.
    0:34:38 I don’t think anyone’s favorite muscle to train, but it’s a very important one.
    0:34:39 That’s when you do this one.
    0:34:40 Right.
    0:34:47 For shoulder posture and stability, you’ve got to train that muscle group, because otherwise
    0:34:50 people tend to get this inward rotating, like your thumb’s pointing toward the belly button
    0:34:53 and your shoulder’s rolling forward thing, and there are a number of reasons why it’s
    0:34:54 important.
    0:34:59 So you’ve got to do the rear delt thing, and I sat down to do the first work set after
    0:35:04 a couple warm-ups, and I remember thinking, “I love training.
    0:35:05 I love training.
    0:35:08 I have since I started training when I was 16,” and I thought to myself, “For some reason,
    0:35:12 I don’t want to do this this morning,” and then I thought, “Okay, David Goggins would
    0:35:16 probably start swearing at himself in his head,” so I started that a little bit.
    0:35:19 That didn’t really work for me, sorry, David, and then I thought, “I’m going to go through
    0:35:23 every possible inner voice I can think of,” so I heard Jaco Willink’s voice, some friends
    0:35:29 with Jaco, and heard him just saying, “Yeah, whatever, you’re just weak,” or just do it
    0:35:33 anyway kind of mentality, and I just started cycling through all of them, and I made a
    0:35:38 deal with myself that when I ran out of voices to use, that’s when I would stop the set,
    0:35:42 and I probably tripled the number of repetitions that I would normally get with that weight,
    0:35:47 so it was like one part motivation, one part distraction, one part frustration, and I was
    0:35:55 just pulling from the catalog of possible voices of kind of coach-like voices, and
    0:35:57 worked out pretty well.
    0:36:05 And then at the other extreme, I can recall many times because I put effort into it where
    0:36:10 I’m well-rested, I’m hydrated, get appropriate amounts of caffeine in my system, which I
    0:36:15 love, and sit down to train, and I absolutely love to train under those conditions.
    0:36:20 The sun is shining, music’s playing, and I just remember, this was during a set, this
    0:36:26 was a leg day, always the hardest day, set of heavy hack squats, and just thinking, “I
    0:36:31 love this,” but I have this inner voice where every time I start a repetition, I go through
    0:36:34 the thing where I brace my midsection so I don’t hurt my back, and I always look directly
    0:36:38 at the ceiling, and I think about my Bulldog Costello, and I think, “I’m gonna do this
    0:36:41 one for you, I’m gonna do this one for you,” and I know at those moments my inner voice
    0:36:44 goes to, “He would probably just be sitting there like, ‘Why are you working this hard?’”
    0:36:47 Bulldogs don’t like to work.
    0:36:52 So I’m not really in a complete sentence generation inner voice kind of thing.
    0:36:59 But you have a very rich inner world, right?
    0:37:04 Verbal working memory stream is filled with words when you are working out.
    0:37:08 Yeah, and I’ll tell you this, I was gonna ask you this later in the episode, but maybe
    0:37:10 it’s relevant now, I think it is.
    0:37:15 When I was a kid, after my parents would tuck me in to go to sleep at night, I used to lie
    0:37:20 in bed and rehearse voices that I had heard throughout the day, and I felt like I could
    0:37:25 hear them in their tone of voice, and then I’d make them say different things just for
    0:37:27 my own entertainment.
    0:37:31 So I could have them say whatever I wanted, but in a particular voice.
    0:37:34 And my friend sometimes teased me that I’ll give people voices, like I’ll give someone
    0:37:38 like a March Simpson voice or something, I’ll just, they’re like, “She doesn’t sound
    0:37:41 like that at all, but I’ll just sort of create a narrative in my mind.”
    0:37:45 So yeah, a lot of chatter in there, a lot of voices.
    0:37:52 But not super organized, it’s not like I’m constructing a play, it feels like things
    0:37:58 geyser up, I toy with them and then, but it’s kind of a mishmash, it’s not super regimented,
    0:38:00 these aren’t complete sentences.
    0:38:05 Well, one of the reasons why the Penny Baker effect is believed to be so useful is because
    0:38:11 it imposes a structure on the stream going through our head, which is oftentimes not
    0:38:12 organized.
    0:38:16 And when you find that inner verbal stream going in the negative direction, so negative
    0:38:23 self-talk, so the chatter, you’re such an idiot or you’re looping over a problem without
    0:38:32 making any progress, putting those words in, actually taking that inner she-man and making
    0:38:38 a story out of it is essentially what the Penny Baker writing cues you to do because
    0:38:42 we are taught when we write, we write in sentences.
    0:38:47 There’s a structure to our writing that we impose on our thinking.
    0:38:52 Up here in our minds, it’s a free-for-all, it can go in all sorts of directions and that
    0:38:57 chaos is in part what can make chatter so aversive.
    0:38:59 So glad you’re bringing this up.
    0:39:04 Our very first guest ever on this podcast was a guy named Carl Dysaroth, he’s a bio-engineer,
    0:39:08 he’s a practicing psychiatrist, he’s one of the luminaries of neuroscience, he developed
    0:39:13 these light-sensitive channels to be able to manipulate neurons in animal models but
    0:39:16 also now in human clinical work as well.
    0:39:22 And one thing that he shared was that after he puts his kids to sleep, I think now they’re
    0:39:29 grown, but in the evening he’ll deliberately sit still, completely bodily still, close
    0:39:37 his eyes, and force himself to think in complete sentences for maybe an hour or so, maybe more.
    0:39:40 And I thought to myself, “Wow, that’s a very disciplined practice.”
    0:39:45 It also speaks to what you’re saying, which is that typically thinking in complete sentences
    0:39:48 is not the default of the mind.
    0:39:52 So I don’t know what his specific reason for doing that is, he shared a few of them on
    0:39:57 that podcast episode, but I’m sure there are others as well.
    0:40:03 But I tried it, it’s very difficult, especially with eyes closed, to not drift into multiple
    0:40:08 narratives, kind of the stream sort of split into your tributaries and then you dissolve
    0:40:10 it to sleep or meditation experience.
    0:40:16 Yeah, it’s almost dreamlike state where you’re in these liminal states.
    0:40:21 Well that’s I think where the writing provides a tool to structure your thinking.
    0:40:24 Talking has a similar modality.
    0:40:29 So when we talk to people, there is a structure to the way we converse where we’re not…
    0:40:35 If I were to just talk to you the way I pinball in my mind, you wouldn’t be able to understand
    0:40:42 me and you would think I’m out of my bleeping mind because I would be unable to have a meaningful
    0:40:43 conversation with you.
    0:40:49 So there’s some research which shows that if you get people to think of, to recall a
    0:40:53 chatter provoking experience, so think about something negative that’s happened to you
    0:40:58 and then you randomly assign them to just think about it and work it through in their
    0:41:04 mind versus write about it, so a penny baker writing-like condition or talk about it to
    0:41:06 someone else.
    0:41:10 The talking and the writing both do better in terms of how they feel when they’re done
    0:41:16 as compared to the just thinking because there’s no guardrails to the way we think.
    0:41:20 That we are taught I should add because we’re going to give people guardrails later in this
    0:41:22 episode.
    0:41:28 So in addition to using the penny baker approach, and by the way we’ll provide a link to some
    0:41:32 resources for the penny baker journaling because there’s some free online resources
    0:41:37 that I think are really powerful for people to use if they want to use that as a template
    0:41:42 for cathartic reasons or just get one’s mind around a problem or something I’m very familiar
    0:41:47 with waking up and just feeling like everything is kind of not a storm in there but a bit
    0:41:53 too disorganized to get my head right inside me, things to get my head right.
    0:41:55 Sometimes it’s music, sometimes it’s writing.
    0:41:59 It feels like journaling is just a really useful practice overall.
    0:42:02 It’s a useful practice and it’s an underutilized practice.
    0:42:08 So we did two pretty large studies during COVID to look at how are people regulating
    0:42:12 their emotions on a daily basis to deal with the anxiety surrounding COVID and we gave
    0:42:19 them a series of tools that they could check off if they use the tools that day.
    0:42:22 And we learned a couple of really interesting things.
    0:42:27 Number one, there are no one-size-fits-all solutions for folks.
    0:42:32 So remarkable variability characterized the tools that work for person A versus person
    0:42:39 B. Number two, it was seldom the case that people used one tool.
    0:42:44 In general, people used on average three or four tools each day, which I think is another
    0:42:50 really important take home because I am often asked as, for example, what is my favorite
    0:42:53 tool for managing emotions?
    0:42:58 I don’t have a favorite tool because I’m typically using multiple tools and most people are doing
    0:43:00 exactly the same.
    0:43:04 So it’s kind of like what we’re learning about emotion regulation is in some ways it’s similar
    0:43:07 to physical exercise.
    0:43:13 You’re not only going to work out your rear deltoids with the same exercise every day.
    0:43:15 You would have like funky looking shoulders if you did, right?
    0:43:18 And you’d probably be pretty weak in lots of other parts of your body.
    0:43:24 You’re doing multiple things and the multiple things that you do to exercise, I’m guessing,
    0:43:30 are different from the multiple things that I do to exercise, yet we may well be equally
    0:43:31 fit.
    0:43:35 Well, you may be a little bit more fit than me, but you get the drift.
    0:43:41 So there’s this beautiful variability to how we manage our inner worlds.
    0:43:46 To bring it back to expressive writing, we found that expressive writing, when people
    0:43:49 used it, was really, really useful.
    0:43:55 It moved the needle on their COVID anxiety, but it was an underutilized tool.
    0:43:56 People didn’t do it very much.
    0:44:01 And I think that’s in part because it is somewhat effortful.
    0:44:06 Ask another question about movement that falls on the other end of the spectrum to what we’re
    0:44:11 talking about now, which is structuring one’s thoughts in the form of writing in order to
    0:44:14 parse an idea or work through an emotional state.
    0:44:20 In 2015, by the way, I use these anecdotes, not because I want to focus on me, but just
    0:44:23 as generalizable anecdotes.
    0:44:27 The specifics here don’t matter, but I think probably most people are familiar with having
    0:44:32 an important decision where they have to weigh path A versus path B. I was in that place.
    0:44:37 I was actually choosing between a job at one institution and another institution, each of
    0:44:44 which had tremendous advantages, neither had any striking disadvantages, but it was a really
    0:44:45 hard decision.
    0:44:47 And those close to me at that time will tell you that it was just brutal.
    0:44:48 Been there.
    0:44:49 Yeah.
    0:44:53 I made everybody around me suffer tremendously to the point where people were just like flip
    0:44:54 a coin.
    0:44:56 Now, I’m not an indecisive person.
    0:45:04 I think it’s one of these things where big decisions, I think, deserve a lot of time
    0:45:05 and attention, and it was a time-constrained thing.
    0:45:08 So I was pouring over this pro-cons list.
    0:45:11 I was watching YouTube videos trying to figure out best ways for decision-making.
    0:45:12 I was trying to —
    0:45:16 Isn’t it amazing, by the way, when we’re in those situations, and I know exactly what
    0:45:20 you’re talking about, because I was pretty sure I was in exactly the same position.
    0:45:25 The things you do in those circumstances to get some insight are wacky.
    0:45:30 I’m sure you were Googling things that you had no business Googling these kinds of decision
    0:45:31 trees.
    0:45:32 Oh, yeah.
    0:45:33 I mean, it’s —
    0:45:34 Oh, yeah.
    0:45:35 It turns out they’re mathematical models.
    0:45:36 Yeah.
    0:45:42 So actually, my colleague at NYU, Tony Moshin, I forget the name of the model, but there’s
    0:45:50 a model about how many towns you should evaluate, kind of old example of towns you should evaluate
    0:45:53 in terms of where to start a business, like is it two, is it three, and there’s an optimal
    0:45:54 strategy there.
    0:45:58 In any event, most of it wasn’t helping, and I do believe that at some point you don’t
    0:46:01 want too many committee members because it just gets confusing.
    0:46:02 Absolutely.
    0:46:06 So the two best pieces of information came from the following practices.
    0:46:13 One was a colleague said, “Forget all the superficial pro-con stuff,” and I actually
    0:46:17 think this has proved to be very useful in all domains of life for me.
    0:46:22 He said, “Take yourself through a typical weekday in one place versus the other.
    0:46:23 Wake up.
    0:46:24 Where are you going to go?
    0:46:25 How are you going to travel?”
    0:46:28 Take yourself through the practicals of the day because everything else falls away once
    0:46:31 you’re at a place or you’re in a type of relationship.
    0:46:33 Take yourself through a given day.
    0:46:34 Sure.
    0:46:36 Don’t think about the relationship or the institution that you’re going to work for
    0:46:38 or the school you’re going to go to.
    0:46:42 That’s important, but take yourself through the entire day.”
    0:46:43 So I did that.
    0:46:49 And then he said, “Also do it on a weekend because in our profession, we tend to work
    0:46:52 all the time, but occasionally you take a day off.”
    0:46:53 And so that was very useful.
    0:46:57 The other thing that was very useful, which was completely surprising to me was at that
    0:47:03 time I was training in a boxing gym and I was doing some speed bag work and I’m decent
    0:47:04 at it.
    0:47:05 It was a great rhythm.
    0:47:10 And what’s so great about speed bag work is that you get into a rhythm where you forget
    0:47:13 that you’re trying to do the movement in a particular way.
    0:47:17 These central pattern generators, as we call them in neuroscience, take over and you’re
    0:47:21 just kind of turning your hands over in a way and like every once in a while you can
    0:47:24 think, “Okay, I need to put a little more hip swivel into this or a little more head
    0:47:27 movement and practice my slips or something.”
    0:47:33 But it’s largely unconscious after a certain point.
    0:47:38 And I was doing that and all of a sudden, boom, I thought just geyser to the surface
    0:47:40 and I made my decision.
    0:47:42 And that was my final decision.
    0:47:44 And I never went back from that decision.
    0:47:49 And so it was in the act of not trying to parse things, do words that words sprung up
    0:47:54 from my whatever unconscious somewhere in my brain, cortical or sub-cortical.
    0:47:55 I don’t know.
    0:47:57 And it was like, “That’s it.”
    0:47:59 And I was overwhelmed by that.
    0:48:04 And again, I don’t share all that because I think it’s speed bags or it’s the example
    0:48:08 I gave before that’s going to solve it for everybody, but that these answers to hard
    0:48:13 problems seem to come from very diametrically opposed approaches, verbal construction of
    0:48:17 complete sentences with paper or deliberately like Diceroth does.
    0:48:22 And then also like not trying to get an answer at all, boom, the answer shows up.
    0:48:23 What in the world is that?
    0:48:28 So it speaks to this idea that first of all, there are no one-size-fits-all solutions to
    0:48:33 addressing many of the big kinds of problems and decisions we have to face.
    0:48:38 So there are different modalities to self-discovery and insight.
    0:48:42 And yes, you can think very rationally and work it through and write about it and have
    0:48:44 conversations with other people.
    0:48:51 And then you can also allow your unconscious problem-solving machinery to do its thing.
    0:48:58 We don’t understand completely how this works, but we do know that your experience is not
    0:49:00 infrequent.
    0:49:07 Many people report having moments of insight when they are not otherwise engaged.
    0:49:13 And one line of thinking is that we are doing problem-solving behind the scenes that we’re
    0:49:17 not aware of and the solutions are bubbling up to awareness.
    0:49:22 So I actually, this may be the wrong usage of terms, but I weaponize this process for
    0:49:23 myself.
    0:49:28 So before I exercise, before I get on the treadmill or row or do whatever I’m going
    0:49:35 to do, I will load up the particular issue that I’m trying to find a solution for.
    0:49:38 Sometimes it’s how to word a paragraph.
    0:49:42 It might be if I’m working on a book, how to find the right kind of story.
    0:49:48 If it’s an interpersonal issue that I’ve got to smooth over, I load that up.
    0:49:51 And then I just get on the device.
    0:49:54 It’s usually an aerobic exercise that I’m doing.
    0:50:01 And I just, I don’t really think about it in any fixed way, but inevitably the ideas,
    0:50:06 the potential solutions, bubble up into awareness.
    0:50:13 That is a real valuable tool that I possess that I think allows me to have success in
    0:50:16 various areas of my life.
    0:50:23 It also identifies one of the reasons why chatter can be so unbelievably pernicious.
    0:50:27 So we didn’t get to all the benefits of the, there’s one more benefit of the inner voice
    0:50:30 that I want to get to, but I’m going to take a detour here for a second because I think
    0:50:31 this is really important.
    0:50:36 If we think of chatter as the dark side of your inner voice, you’re basically continuing
    0:50:41 to loop over the same problem in your head without making any progress.
    0:50:42 What if this happens?
    0:50:43 Why did this happen?
    0:50:45 I’m such an imbecile.
    0:50:50 You’re just continually going over that negative phenomenon or experience.
    0:50:52 You’re not making any, any headway.
    0:50:58 One of the things that that does is it consumes our attentional resources.
    0:51:03 It acts like a sponge that soaks up those limited resources.
    0:51:08 And so what that means is when I get on the treadmill or rowing machine, and that’s typically
    0:51:15 the time that I spend innovating, coming up with solutions that allow me to progress personally
    0:51:21 and professionally, I don’t have my mind’s not working to solve those problems.
    0:51:28 Instead, it is stuck dealing with this other muck where I’m not getting anywhere.
    0:51:31 And so we actually see, if you look at the literature, that one of the ways that chatter
    0:51:37 undermines people is it interferes with their ability to focus and solve problems.
    0:51:43 And that’s just one way it undermines people, but that is a huge, huge liability.
    0:51:50 Is there an association between trauma and elevated levels of internal chatter?
    0:51:52 I would say even more than an association.
    0:51:59 So we often think of chatter as what we call it as a trans-diagnostic mechanism.
    0:52:04 So it’s a mouthful that predicts various kinds of mood disorders.
    0:52:10 So what that means is chatter refers to a process, a process of looping, turning the
    0:52:13 same material over and over in your head.
    0:52:17 The content of that looping can take many different forms.
    0:52:22 You could inject some sad cognitions in there, I’m a shit, such a shit.
    0:52:24 Is it okay to say shit?
    0:52:25 Should I say that?
    0:52:26 Sure.
    0:52:27 I mean, David Goggins was on this podcast.
    0:52:28 Okay.
    0:52:29 So, you know.
    0:52:30 I mean, pretty much anything goes.
    0:52:31 Typically, we don’t swear at each other.
    0:52:32 Okay.
    0:52:33 Well, I should hope not.
    0:52:35 I mean, I would understand if you need to, you know, I’ve been called way worse than
    0:52:36 anything you’ve come up with here.
    0:52:37 You’ve been boxing.
    0:52:38 I actually boxed in high school.
    0:52:42 I don’t recommend people box unless they’re, you know, they’re professional and even then.
    0:52:45 I mean, I must say as a neuroscientist.
    0:52:46 It’s a lot of fun.
    0:52:47 Yeah.
    0:52:52 And on Wednesday nights, I’d spar a little bit, but I will say this.
    0:52:58 There are other sports where you can go level 10 out of 10, more safely, much more safely
    0:53:01 for the brain like Brazilian jiu-jitsu and things like that, you know.
    0:53:03 You definitely don’t want to insult the brain.
    0:53:04 Yeah.
    0:53:07 As a neuroscientist, I can’t encourage people to box.
    0:53:09 I would agree.
    0:53:13 In any case, I promise not to leap across the table if you do the same.
    0:53:14 Fair enough.
    0:53:15 Deal?
    0:53:16 Fair deal.
    0:53:21 So, basically, chatter refers to this process of looping over and over.
    0:53:25 If you inject some sad cognitions in there, I’m an imbecile.
    0:53:29 How can I, you know, I’m never going to live up to my potential.
    0:53:35 I don’t belong here, like, so then you get, if you take that to an extreme, high intensity
    0:53:40 and you perseverate over time, then you’re getting towards depression.
    0:53:45 If you inject anxiety-provoking cognitions, oh my God, what if this happens and what if
    0:53:51 that happens and you go down that path of uncertainty and fear, well, that leads you
    0:53:53 to more of the anxious route.
    0:53:59 And if you are filling that loop with traumatic memories and reminders of really painful
    0:54:03 experiences, you can get pushed towards trauma, too.
    0:54:09 So it is a process that cuts across many different, really serious conditions that we grapple
    0:54:11 with in society.
    0:54:17 But I want to also be clear to folks who are listening that if you experience chatter,
    0:54:20 that does not mean you have any of those disorders.
    0:54:25 If you experience chatter, welcome to the human condition, my friends, because most
    0:54:27 of us do at times.
    0:54:33 And so we often don’t experience it as intensely or for long stretches of time, which tends
    0:54:36 to characterize some of those clinical groups.
    0:54:41 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    0:54:45 I recently became a Function member after searching for the most comprehensive approach
    0:54:46 to lab testing.
    0:54:50 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
    0:54:54 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
    0:55:00 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
    0:55:04 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
    0:55:08 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers key to physical and
    0:55:13 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from talk doctors
    0:55:14 on your results.
    0:55:18 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
    0:55:20 of mercury in my blood.
    0:55:21 This was totally surprising to me.
    0:55:24 I had no idea prior to taking the test.
    0:55:28 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
    0:55:34 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
    0:55:37 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
    0:55:42 and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
    0:55:47 and detoxification and worked to reduce my mercury levels.
    0:55:50 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
    0:55:54 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    0:55:58 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
    0:56:04 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
    0:56:07 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    0:56:12 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    0:56:17 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early
    0:56:19 access to Huberman lab listeners.
    0:56:23 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
    0:56:32 If you had to highlight for now, and we’ll get back to others in a moment, the best maybe
    0:56:37 one or two ways to combat chatter, what would those be?
    0:56:45 Well, let me tell you about a couple of things that I do personally, because like as we try
    0:56:50 to regulate lots of different emotional experiences, different tools work for different people
    0:56:51 in different situations.
    0:56:59 There are upwards of two dozen or more science-based tools that I covered when I wrote chatter,
    0:57:03 when I got into shift, the broader train of regulating your emotions, there are even more
    0:57:05 tools out there.
    0:57:11 I don’t want to presume that the tools that work for me are going to work for everyone.
    0:57:18 My first line of defense when it comes to chatter are two distancing tools.
    0:57:22 When I’m using the term distancing, what I’m talking about is not avoidance per se.
    0:57:26 We should talk about avoidance later, but what I’m talking about when I say distancing
    0:57:32 is the ability to step back and view myself from a slightly more objective perspective.
    0:57:38 It turns out there are many different tactics that exist for doing this.
    0:57:42 One tactic that I find very powerful is language.
    0:57:49 I can manipulate the words I use to refer to myself, so I will often use my name and
    0:57:52 the second person pronoun you to try to think through a problem, Ethan.
    0:57:55 How are you going to manage this situation?
    0:58:01 If you think about when we use words like you, they are the verbal equivalent of pointing
    0:58:04 a finger at someone else.
    0:58:10 When you use your name and you to work through a problem, it’s automatically switching your
    0:58:11 perspective.
    0:58:14 It’s getting you to relate to yourself like you’re giving advice to someone else.
    0:58:19 It turns out that’s a really powerful tool because one of the things we know about human
    0:58:26 beings is we are much better at giving advice to others than we are taking that advice ourselves.
    0:58:28 Have you ever experienced this, Andrew?
    0:58:29 Gosh, no.
    0:58:33 Yes, of course, absolutely.
    0:58:39 Our optics are just much clearer when we’re in observation than when we’re internally,
    0:58:49 unless I find that I dedicate some real minutes or hours, basically a meditation, not unlike
    0:58:54 the complete sentence construction exploration that we were talking about before, just going
    0:58:59 inward and really saying, “Okay, let’s have a conversation about this,” and having a conversation
    0:59:00 with myself in there.
    0:59:08 That always leads to an obvious truth or sometimes a decision node that isn’t clear to me yet,
    0:59:13 but it leads someplace that feels like forward.
    0:59:20 But you’re taking special steps to be able to align yourself with the advice that you
    0:59:22 would give to someone else.
    0:59:24 Reflexively, sometimes we stumble, right?
    0:59:26 Oh, absolutely.
    0:59:30 The number of different ways that we can distract ourselves, this is what I was going to ask
    0:59:32 in a few moments, but I’ll take the opportunity now.
    0:59:40 I am wondering, as we’re talking about this today, if one of the more powerful hooks of
    0:59:48 social media is the scroll aspect, that with essentially zero effort, we can pick up a
    0:59:55 device and scroll through images and movies, and it will update us according to update
    1:00:00 the imagery and topics, of course, according to what it senses as our dwell times on certain
    1:00:04 pages, and all of a sudden, we don’t have to think about what’s in our head.
    1:00:08 My dad used to refer to surfing the internet, because at that time it was that, and scrolling
    1:00:12 social media as kind of a cognitive chewing gum.
    1:00:15 It keeps us busy, but it doesn’t provide any real nutrition.
    1:00:16 Well, it’s interesting.
    1:00:23 If you go back to when Facebook first came on the scene, one of the early prompts that
    1:00:29 it would use to get people to contribute textual information to, do you remember what this
    1:00:30 was?
    1:00:31 What is on your mind?
    1:00:32 I don’t know.
    1:00:39 So you would be queued to share what is on your mind, and in some ways, you could think
    1:00:47 of various forms of social media as providing people with a giant megaphone for their inner
    1:00:48 voice.
    1:00:49 It is literally asking you where it did.
    1:00:51 What is on your mind right now?
    1:00:53 So that’s in terms of posting.
    1:00:54 Posting, exactly.
    1:00:58 But in terms of consuming information, which I think most people on social media seem to
    1:01:02 be consumers more than creators.
    1:01:08 I mean, it’s remarkable to me how I can pick up the phone, and I have a specific phone with
    1:01:12 Instagram and X on it, and those apps are not on any other phones, so that it’s segregated
    1:01:19 from somebody who sends me a tweet or sends me an Instagram post, I’m not going to open
    1:01:20 it.
    1:01:21 I can’t open it on those phones.
    1:01:22 That’s helped a lot.
    1:01:26 We should come back to that, because that’s also modifying your spaces, which is another
    1:01:31 tool that I think is underutilized, so we should talk about that too.
    1:01:34 We’ll definitely touch on that.
    1:01:38 What I find is, I’ll say, “Okay, I’m going to take six minutes, it’s six minutes till
    1:01:40 the hour, take six minutes.”
    1:01:44 And what’s incredible is how fast six minutes seems to go by.
    1:01:45 That’s what’s so striking.
    1:01:47 It’s remarkable.
    1:01:49 And not always bad.
    1:01:56 So we often talk about social media like it is a de facto harm to society.
    1:02:00 There are negative features of social media that are well-documented.
    1:02:04 There are also some, I would argue, redemptive qualities to it.
    1:02:10 I’ll give you one of my personal ones, which is sometimes like to unwind before bed.
    1:02:16 I’m thinking all day, I want to just watch some ridiculously funny short reels.
    1:02:17 Yeah, raccoon videos.
    1:02:18 Yeah.
    1:02:22 You know, my wife looks over at me, she’s like, “What are you laughing at?”
    1:02:26 And then I sometimes I show her and she goes, “Why are you laughing at that?”
    1:02:32 But the algorithm has learned the specific kinds of funny videos that I like and no,
    1:02:34 I’m not going to tell you what they are.
    1:02:37 And it just lightens the load.
    1:02:43 And so that’s a way that I’m using social media very strategically to shift my emotions
    1:02:48 in a direction I want them to be shifted at a certain time.
    1:02:53 I think when we talk about social media and our emotional lives, the real challenge we
    1:03:02 face is how to learn, how to navigate these new digital environments in ways that serve
    1:03:07 us rather than serve against us and undermine our goals.
    1:03:10 We basically got thrown into social media without any rule book.
    1:03:11 We’re the experiment.
    1:03:12 We’re the experiment.
    1:03:15 But if you think about it, it’s a new environment.
    1:03:20 We were born into this physical world and our parents, our caretakers, from the time
    1:03:26 we were able to understand things and probably before, they were teaching us, they were socializing
    1:03:28 us how to navigate this space profitably.
    1:03:33 They don’t just like, “Lord of the flies, throw us into the world and let us kind of
    1:03:35 figure it out.”
    1:03:41 Outcomes wouldn’t be likely as good as they are for us if we didn’t have the kind of instruction
    1:03:43 that we receive.
    1:03:47 We’re only now developing that knowledge base to understand, “Hey, here are the healthy
    1:03:52 versus harmful versus benign ways of navigating social media.”
    1:03:57 I’m talking about social media now like it’s this unitary environment.
    1:04:02 Different social media applications, of course, have their own norms and rules of the games.
    1:04:06 You could think of them as like little different countries, they have their own little microcultures
    1:04:10 that you want to learn how to navigate.
    1:04:16 Creators are really busy trying to understand how they function, but it’s tricky and it’s
    1:04:25 tricky because creators can change how these applications govern by a press of a button.
    1:04:28 You could change the way the algorithm works and then you’ve got to start over to some
    1:04:29 extent.
    1:04:36 I’ve been told that by people in my life that one of the main reasons they get onto their
    1:04:42 phone in the middle of the night if they happen to wake up is that it allows a very soothing
    1:04:51 distraction compared to trying to wrestle with the firehose of thoughts in their head.
    1:04:56 It’s kind of like the way you describe these funny videos that you won’t disclose to us.
    1:04:58 That sounds like …
    1:05:00 They typically involve pranks.
    1:05:02 Okay, noted.
    1:05:08 We used to hear that people would have a drink after work to just kind of take the
    1:05:09 edge off or something like that.
    1:05:13 I feel like social media is doing that for a lot of people, the way you describe it fits
    1:05:15 with that idea.
    1:05:18 I certainly believe that from everything we know about the circadian health literature
    1:05:25 that you want to avoid looking at your phone between the hours of 11 p.m. and 4 a.m. most
    1:05:28 nights where nobody’s perfect, but that if you wake up in the middle of the night one
    1:05:31 of the worst things you can do is get on your phone and start scrolling social media, but
    1:05:36 I’m guessing people do it because it feels even worse to just sit there with your thoughts
    1:05:37 in the dark.
    1:05:43 It’s a shifter, but this is a perfect segue back to … You asked me about the tools that
    1:05:46 you recommend for fighting chatter and I’m telling you about the ones I use.
    1:05:53 There’s a second tool that I will use automatically when I detect the chatter brewing and I call
    1:05:56 it my 2 a.m. chatter strategy.
    1:06:02 I call it my 2 a.m. chatter strategy because I have seemingly like four to six weeks.
    1:06:09 I will go to bed happy and content and then I’ll wake up at 2 a.m. and it is all going
    1:06:11 to hell really fast.
    1:06:14 What time do you typically go to sleep?
    1:06:16 Usually around 11, 11.30.
    1:06:17 Interesting.
    1:06:21 Yeah, this is a common problem for a lot of people and there are some tools like long
    1:06:27 exhale, breathing and things that clearly work.
    1:06:32 I refuse to believe any thought that occurs between the hours of 2 a.m. and 5 a.m.
    1:06:33 I just refuse.
    1:06:34 I don’t believe it.
    1:06:38 It’s as if somebody is lying to me in my head and one could argue, “Well, maybe that’s
    1:06:42 where the truth is coming out because your forebrain is not so good at suppressing these
    1:06:47 unconscious thoughts and sure, all good,” but as you point out, they are rarely the kind
    1:06:51 of thoughts that one can work with, positive or negative.
    1:06:58 So the tool that I use actually implicitly activates an idea like the one you are describing.
    1:07:04 So at 2 a.m. when the chatter strikes, and by the way, you say, “Oh, this is common.
    1:07:05 This is more than common.”
    1:07:10 When I present to audiences and thousands and thousands of people over the years and
    1:07:18 I ask, “Hey, you ever get 2 a.m. chatter, maybe 2.30 a.m.”, all the hands go up.
    1:07:23 I don’t want to say universal affliction, but it is an incredibly common problem that
    1:07:26 people struggle with, like the chatter at night.
    1:07:31 So what I do is I use something called mental time travel, mental time travel into the future.
    1:07:37 And what I do is I ask myself, and I typically use my own name to do it, so I’m blending
    1:07:41 another distancing tool, distance self-talk, I say, “Ethan, how are you going to feel about
    1:07:43 this tomorrow morning?”
    1:07:49 No matter how bad the chatter ever is at 2 a.m. to your point, when I wake up the next
    1:07:55 morning and my brain is fully, fully awake and I have access to my prefrontal cortex
    1:08:01 and I can think constructively about things, it is never as bad that next morning as it
    1:08:04 is in the middle of the night.
    1:08:12 We of course have learned that over time because how many mornings have we woken up
    1:08:13 in our lives?
    1:08:14 We could do the math.
    1:08:15 If I was more sophisticated, I’d do it on the fly.
    1:08:16 I can’t.
    1:08:23 But like many, many mornings, we’ve experienced this, like chatter at 2 a.m., at 7 a.m., not
    1:08:24 so bad.
    1:08:28 So when you jump into this mental time travel machine and you ask yourself, “How am I going
    1:08:33 to feel about this tomorrow morning, next week, next year, 10 years from now?”
    1:08:39 What that does is it activates this understanding that what you are going through, as bad as
    1:08:43 it may seem, it is temporary, it will eventually subside.
    1:08:46 And that does something very powerful for a mind that is consumed with chatter.
    1:08:51 It turns the volume down on it, which for me is often all I have to do to get back to
    1:08:52 bed.
    1:08:58 So the official name for this tool is not mental time travel, it is called temporal distancing.
    1:08:59 And it’s a flexible tool.
    1:09:02 You can ask yourself if you’re struggling with a problem, how are you going to feel
    1:09:06 about it tomorrow, next week, 10 years from now.
    1:09:10 And it’s another way of broadening your perspective.
    1:09:14 It’s another kind of distancing tool that has a lot of science behind it.
    1:09:21 So those are the two of the cognitive things that I do on my own.
    1:09:28 And that nips a significant chunk of the chatter that I experience in the bud when it happens.
    1:09:32 And I should add that because I know about what chatter is and I know about how these
    1:09:39 tools work, I am exceptionally strategic in utilizing those tools the moment I detect
    1:09:40 the chatter brewing.
    1:09:44 So people will often ask, hey, do you ever, do you ever experience chatter?
    1:09:49 Like, yeah, of course, pinch me, I’m a living, breathing human being, I do at times, but
    1:09:54 I’m really good at detecting it and then implementing tools in an almost automatic manner.
    1:09:59 If this happens, if the chatter strikes, then I’m going to coach myself through the problem
    1:10:03 using my own name and you and I’m going to jump into the mental time travel machine and
    1:10:06 ask myself how am I going to feel about this in the future.
    1:10:11 If that’s not sufficient, then I’ll go to like the level two response, which consists
    1:10:17 of if weather permits, I’ll go for a walk in a safe, natural setting.
    1:10:22 I always feel the need to give the caveat about safe and natural because where I grew up in
    1:10:28 Brooklyn, like the natural settings were the place you got mugged, so they were not safe.
    1:10:33 At a park, I find restorative and there’s a ton of work highlighting the restorative features
    1:10:43 of green spaces, but then what I’ll also do is I’ll dial up the chatter advisory board.
    1:10:52 So I have a couple of people that I have carefully thought about what these people do for me
    1:10:53 when I have a problem.
    1:10:59 And they importantly don’t just let me vent my emotions or, or cut that to use that term
    1:11:01 before just I don’t just get it out.
    1:11:05 A lot of people think that the key to feeling better is to venture emotions.
    1:11:10 There’s research on this venting is good for strengthening bonds between people.
    1:11:14 It’s good to know that, you know, we’re buddies now, I could call you up if I’m struggling,
    1:11:16 you’re going to listen to me and empathize with me.
    1:11:21 That’s great for our relationship, but if all you do is just validate what I’m going
    1:11:27 through and you don’t take the next step to additionally help me look at that bigger picture
    1:11:32 and problem solve, I leave the conversation feeling really good about my relationship
    1:11:35 with you, but the problem is still there.
    1:11:41 So just venting ends up leading to what we call co-rumination, which can be pretty harmful.
    1:11:47 The people on my chatter advisory board, they know to first validate, empathize with me,
    1:11:48 learn about what I’m going through.
    1:11:53 They’ve got my back, they communicate that powerfully, but then once they do that, they
    1:11:57 start working with me to broaden the perspective to try to think through that problem, which
    1:12:03 I’m having difficulty doing sometimes when the chatter is really, really loud.
    1:12:09 And you know, typically when I get to that stage, I’m in pretty good shape.
    1:12:13 I love your examples of how you deal with chatter.
    1:12:17 Your example of going to sleep and the reason I asked when you go to sleep at about 11 p.m.
    1:12:24 and waking up at two or three, and that being a very common issue is as far as I understand
    1:12:28 reflective of the fact that early in the night, our sleep is dominated by slow wave deep sleep
    1:12:31 with less rapid eye movement sleep.
    1:12:35 And then somewhere right about that transition time, it’s not necessarily two or three a.m.
    1:12:40 per se, but given that you were asleep for about three, four hours, after about three,
    1:12:46 four hours of sleep, the proportion of our sleep that is rapid eye movement sleep relative
    1:12:48 to deep slow wave sleep shifts dramatically.
    1:12:53 The intensity of our dreams shifts dramatically, they become more emotionally laden.
    1:12:59 And that whole process of having those rapid eye movement sleep associated dreams is strongly
    1:13:03 associated with the removal of an emotional load in the morning when we wake.
    1:13:07 We know this because of you selectively deprive people of early night versus late night sleep
    1:13:08 and so on.
    1:13:14 The reason I mention this is that one tool that I certainly have found useful is that
    1:13:20 well, two tools really, if people just understand that one of the reasons they’ll wake up suddenly
    1:13:26 at two or three a.m. is that they’re undergoing this transition from a one kind of one form
    1:13:27 of sleep to another.
    1:13:30 It’s almost like a different beast altogether.
    1:13:36 And that heart racing emotionally laden thoughts is characteristic of where they’re supposed
    1:13:38 to be in the sleep architecture cycle.
    1:13:41 And so for me, so that’s number one.
    1:13:46 The other is that the tool that you provided of getting into this mental time travel, I’d
    1:13:51 like to just double click on this notion of time perception.
    1:13:53 In sleep and dreaming, I mean, time is very fluid.
    1:13:55 You can be one environment than another.
    1:13:56 It seems compressed.
    1:13:58 A lot happens in a short amount of time.
    1:14:03 When we are in chatter in the daytime, to what extent does it alter our perception of
    1:14:05 time?
    1:14:11 And I have a very specific reason for asking this because I believe that one of the main
    1:14:15 unifying features among the tools for dealing with depression, anxiety, et cetera, when
    1:14:22 I survey the research is almost all of them, journaling, meditation, even some of the medications
    1:14:27 for that matter involved taking people into a different sort of time perception mode.
    1:14:33 And it’s a kind of an abstract idea, but I think this may resonate with some of the issues
    1:14:38 related to chatter, that when we’re in a mental frame that’s not healthy for where we want
    1:14:41 to be at that moment, awake when we need to sleep, anxious when we want to be calm and
    1:14:48 so forth, that changing our time perception seems to be the most useful thing that we
    1:14:50 can do, or at least among the most useful.
    1:14:53 So what’s the relationship between chatter and time perception?
    1:14:56 Tell me more about what you mean by time perception.
    1:14:59 How broadly or finally we are binning time.
    1:15:03 So we know that as autonomic arousal, let’s call it stress, but wakefulness and autonomic
    1:15:05 arousal goes up, we’re fine slicing time.
    1:15:10 In fact, the pupils get bigger, we actually see depth of field changes, we get a higher
    1:15:12 resolution image of much less.
    1:15:14 This is, it makes every bit of evolutionary sense.
    1:15:18 We can deal with fewer things better, and typically it’s the thing that we’re fixated
    1:15:20 or ruminating on.
    1:15:23 When we’re relaxed, think about sitting back on a beach and you’re watching the clouds
    1:15:28 go by, it’s almost like your frame rate is slower.
    1:15:31 So your higher frame rate is like slow motion.
    1:15:35 This is why people who experience trauma often feel like things are, or a car crash, like
    1:15:39 see it in slow motion, or it’s not in slow motion, you’re fine slicing time.
    1:15:40 It’s kind of a remarkable thing, right?
    1:15:45 This is also how athletes learn to play with their levels of autonomic arousal.
    1:15:49 Fighters can see punches coming in and it’s almost like slow motion, but they can react
    1:15:51 with full speed, likewise with tennis players who will describe it.
    1:15:56 So what we’re talking about is dynamically changing the frame rate of one’s experience.
    1:16:00 It’s a very interesting question, and there’s not much data that I’m aware of directly linking
    1:16:05 chatter with time perception, the way you’re describing it.
    1:16:11 But what does come to mind are experiences of flow, which in many ways you might consider
    1:16:20 the opposite of chatter, flow being this state where you’re just in the moment and time is
    1:16:22 effortlessly passing.
    1:16:26 The demands of the situation completely match the skills that you bring to bear.
    1:16:30 It almost seems like the antithesis of what you’re describing.
    1:16:37 When I think about time in chatter, what becomes most accessible for me is this tendency that
    1:16:42 we have to really zoom in very narrowly on the object of the chatter, on the thing that
    1:16:49 is causing that distress, and we focus so narrowly on it, which of course makes a great
    1:16:54 deal of sense, because what are we taught to do from the time we’re little kids when
    1:16:56 we have a problem?
    1:16:57 Think about it, share it.
    1:16:58 Yeah, there you go.
    1:17:00 You got it on try number one.
    1:17:01 Zoom in.
    1:17:02 Focus on the problem.
    1:17:04 Roll up your sleeves and get to the bottom of it.
    1:17:09 And so that’s that kind of really, you’re getting in there in fine-grained detail.
    1:17:14 And you know, that does work for us a lot of the time, but it turns out when you inject
    1:17:18 a lot of emotion into the equation, that can get really troubling, and that’s where this
    1:17:25 zooming out, taking this broader view, whether you do that through visual modalities, imagination
    1:17:27 modalities, like mental time travel.
    1:17:30 You could time travel into the future, like I’ve just described.
    1:17:32 You can also go back in time.
    1:17:33 Like I do this quite a bit.
    1:17:39 When I’m struggling with some kind of adversity, I will go back in time and think of another
    1:17:45 experience in my life or someone else’s life that I know of when times were even worse and
    1:17:46 they got through it.
    1:17:51 And oh, if I got through that, well, sure as heck, I can get through this.
    1:17:58 And so that’s expanding our perception of time or looking at that bigger picture to
    1:18:01 work through something in the present moment.
    1:18:05 How often do you think people, and I do believe this is related to chatter, but if it’s not,
    1:18:14 we can set this aside for another day, how often do you think people are in kind of negative
    1:18:16 or positive fantasy?
    1:18:20 As they move through their day, I’m sure a study has been done asking people what they’re
    1:18:21 thinking about.
    1:18:24 How often is it actually tied to what they’re doing or they’re supposed to be doing?
    1:18:27 Or are they thinking about what they’re going to do this weekend, or maybe even constructing
    1:18:34 entire narratives of things that are non-existent, that they would like to exist, or occasionally
    1:18:38 we’ll see this person, I think we’ve all seen this person kind of mumbling to themselves,
    1:18:41 and it doesn’t look like they’re mumbling pleasant things.
    1:18:45 That’s because they’ve just been rejected by a journal editor, their article.
    1:18:49 The experience of every scientist, and it’s, of course, always reviewer number two’s fault.
    1:18:53 They didn’t read the paper carefully enough, of course, and none of us have ever been reviewer
    1:18:54 number two.
    1:18:58 I think it’s sarcastic, by the way, we’ve all been reviewer number two, a little academic
    1:19:02 inside ball humor there.
    1:19:06 You’ll see somebody mumbling to themselves, and it doesn’t look like they’re mumbling
    1:19:07 pleasant things.
    1:19:10 We don’t know what they’re saying to themselves, but I’m guessing that if we tap them, they’ll
    1:19:13 say, “Hey, what were you mumbling?”
    1:19:17 I would guess that more than 50% of the time, it was kind of frustration with stuff.
    1:19:20 You kind of see this like the frustrated person.
    1:19:22 It’s a hard thing to observe, actually.
    1:19:27 Yeah, so people have looked at this, and my memory of this wonderful paper, I think it
    1:19:36 was published in Science, I think the title was, “A Wandering Mind is an Unhappy Mind.”
    1:19:40 Basically the takeover from the article was that people spend between, well, if you look
    1:19:45 at this paper and lots of others like it, what we can deduce is that people spend between
    1:19:50 1/2 and 1/3 of their waking hours not focused on the present.
    1:19:54 Between 1/2 and 1/3 of the time, we’re drifting away, and we’re thinking about other things.
    1:19:59 This one particular paper linked that process with thinking about things that caused you
    1:20:00 to feel worse.
    1:20:04 I think there’s huge levels of variability there, though.
    1:20:08 I think being lost in thought can be a wonderful experience.
    1:20:12 I love, love, love, love, mind-wandering.
    1:20:14 I think it’s one of my strengths.
    1:20:16 It is the source of idea generation for me.
    1:20:21 It is also the source of emotion regulation.
    1:20:28 My sleeping pill, metaphorically speaking, is mental time travel.
    1:20:29 It’s getting away from the present.
    1:20:35 It is fantasizing about the future, thinking about the good things that could happen, the
    1:20:41 potentialities, or going into the past and savoring some of the positive things that
    1:20:42 happen.
    1:20:47 I’m thinking about the soccer game where my kids scored goals or something good happened
    1:20:50 to someone I know or to me.
    1:20:53 That to me is a wonderful way of going to bed.
    1:20:55 That is mental time travel.
    1:21:00 It is not being in the moment, which actually raises another really important point that
    1:21:01 I want to get in there.
    1:21:07 I’d love to get your take on this because in popular culture, we often hear that it’s
    1:21:09 really important to be in the moment.
    1:21:15 This has emerged as a type of cultural maxim, like be in the now.
    1:21:21 This idea is often conveyed so strongly that if you’re not in the moment, we sometimes
    1:21:26 think there’s something wrong with us, like, oh, we’ve got to train our attention to bring
    1:21:28 it back to the present.
    1:21:33 Being in the present can be very useful in many contexts.
    1:21:36 Certainly when we experience chatter, we start worrying about the future or ruminating about
    1:21:41 the past, refocusing on the present, our breath, our mantra, yes, lots of data support the
    1:21:44 utility of that.
    1:21:50 I always like to remind people that the human mind evolved to be able to travel in time.
    1:21:53 Lots of amazing things accompany that process.
    1:22:00 If I can’t go into the past, not only am I not savoring positive experiences which add
    1:22:05 joy and vitality to my life, I’m also not learning from my screw-ups, which sadly happened
    1:22:07 to me on a somewhat regular basis.
    1:22:11 I’m learning from my mistakes by revisiting the past.
    1:22:15 If I’m not going into the future, then I’m not planning.
    1:22:17 I’m not simulating.
    1:22:21 I’m not fantasizing.
    1:22:24 We don’t want to shut down mental time travel.
    1:22:30 I think what we want to learn how to do is how to travel in time in our minds more effectively
    1:22:34 without that time travel machine breaking down in the past, which is what happens when
    1:22:39 we get stuck on an experience or in the future when we just find ourselves fixating on something
    1:22:43 that we’re anxious about.
    1:22:47 Being in the moment can be good, but it is not the end point, I think, we always want
    1:22:50 to strive for.
    1:22:58 To what extent do you think that texting and smartphones, but namely texting, has interfered
    1:23:06 with time-tested, meaning over hundreds of thousands of years, time-tested mechanisms
    1:23:12 for us to process our emotions and our thoughts to arrive at better ways of thinking, feeling,
    1:23:13 being.
    1:23:18 Nowadays, if you get on a train or a plane or you’re in an Uber or you’re walking to
    1:23:24 your car and you have a thought about something, “Oh, that grant, that idea,” it’s so easy
    1:23:28 to just get into a mode of texting.
    1:23:32 Passive participation, maybe through social media scrolling, again, not universally bad,
    1:23:37 but you can go to passive kind of almost semi-dissociative state, like you’re not really in the parking
    1:23:42 lot anymore, you’re half in your phone and half in the parking lot, and texting, polling
    1:23:46 people around you as opposed to quote-unquote “in the old days” where you had to actually
    1:23:47 grapple through the stuff.
    1:23:53 As you describe the tools that you use to deal with chatter and to process information
    1:23:59 and to work with your thinking and your emotions, you strike me as somebody who has a rich
    1:24:06 jungle gym of things to play with in there and a toolkit and an emergency switch if you
    1:24:12 need it and all that stuff, whereas most people, I think, they have their phone.
    1:24:13 Yeah.
    1:24:14 Who are you going to call?
    1:24:15 Who are you going to text?
    1:24:16 What site are you going to Google?
    1:24:18 The Google search, too.
    1:24:23 I mean, it can’t be good.
    1:24:30 Well, it often isn’t, but it can be harnessed, and here’s the way I think about texting and
    1:24:36 really how social media and the opportunities it gives us to communicate with others whenever
    1:24:42 we want, how this has thrown a curveball into the way we manage our own emotions and
    1:24:48 sometimes inadvertently affect the emotions of not just other people, but groups of people
    1:24:50 and societies.
    1:24:56 When we experience emotions, we are often intensely motivated to share those experiences
    1:24:57 with others.
    1:25:02 There’s this wonderful research program by a Belgium psychologist by the name of Bernard
    1:25:08 Ramay who spent his whole life looking at what do you do when you experience emotions?
    1:25:13 Any found over many decades of work that you’re motivated to verbalize it, to get it out.
    1:25:15 And there are a couple of reasons for that.
    1:25:20 We want to relate to other people, get their support, but we also want to usually process
    1:25:22 it.
    1:25:29 In the pre-social media era, two things had to happen, typically, to share our emotions.
    1:25:36 First, you had to find someone to share them with, and typically, in the process of looking
    1:25:41 for someone, either to find someone face-to-face or via phone, time would pass.
    1:25:48 Now, what we know about time is that as time proceeds, our emotions in general tend to
    1:25:49 fade.
    1:25:54 So there’s this wonderful work on the duration of emotional experiences, and our emotional
    1:25:57 experiences all follow a common trajectory.
    1:25:59 So something happens in the world or in our mind.
    1:26:03 We imagine something that is provoking in some way.
    1:26:08 Our emotions get triggered, and then as time goes on, they eventually peter out.
    1:26:13 And depending on who the person is and what they’re dealing with, some people may peak
    1:26:17 more intensely than others and fade more quickly.
    1:26:21 Some maybe have shallower peaks and take longer to subside, but they all follow that
    1:26:24 basic trajectory over time.
    1:26:27 So let’s go back to the pre-social media era.
    1:26:31 So you’ve got to find someone to talk to.
    1:26:34 And while you’re trying to find someone to talk to, time is passing.
    1:26:37 That’s acting to temper our emotions.
    1:26:42 Now once you find someone to talk to, either face-to-face or via phone, the moment you
    1:26:49 start talking, you are now awash in all of this feedback, this emotional feedback, whether
    1:26:53 it’s coming from your face, like you’re giving me all sorts of information right now, I would
    1:26:55 benefit from smiling if you could.
    1:26:56 There we go.
    1:26:57 Thank you.
    1:26:58 I’m just joking for those who are listening.
    1:27:00 But I’m getting information from you.
    1:27:04 And if I’m talking to someone on the phone, likewise, I’m getting, their vocal tone is
    1:27:06 expressing to me how they feel.
    1:27:11 That is also working to constrain how we communicate with others.
    1:27:18 And it’s typically keeping our emotions, I would argue, in check, in balance, in proportion.
    1:27:22 We’re stripping away time with social media, and we’re also stripping away that kind of
    1:27:24 emotional feedback.
    1:27:31 This enables us to release our emotions in a much more unfiltered way.
    1:27:39 And I think this is why you often have situations that people are saying things via text or
    1:27:44 online that they would never say to another person’s face or over the phone.
    1:27:49 And I think this is one of the factors that can promote some pretty negative forces in
    1:27:55 society, so cyber bullying and the spread of moral outrage surrounding certain issues
    1:28:02 that might take a more constructive form if they were done in a different context.
    1:28:09 Now that is not to say that social media isn’t useful for spreading certain kinds of messages
    1:28:16 that require attention and are deserving of collective distress.
    1:28:21 It can be an amazingly useful tool that brings about needed change.
    1:28:26 But I think we do need to be conscious of how interacting with this technology has really
    1:28:31 fundamentally altered the way we communicate emotional information.
    1:28:39 When I think about the different ways to parse a problem, a real or imagined problem,
    1:28:45 and I think about the role of web searches, it immediately takes me to either social media
    1:28:49 or to, I don’t know, it could be Reddit, it could be some article that was written and
    1:28:52 posted online in 2019, you know, at least it will resurface.
    1:28:55 They repurpose these things all the time, it’s kind of, I don’t know why they do that.
    1:29:02 I just got emailed this morning about an interview to fact check that I did in 2019, no figure.
    1:29:07 I mean, it’s cool that there’s, I guess, that there’s archival material on the internet
    1:29:11 that not everything is fleeting, certainly in the podcast space.
    1:29:15 You know, we like to think that the information on this podcast will ever green archival,
    1:29:21 and we can update it over time, and that actually brings me to the very specific question, which
    1:29:28 is about AI, you know, with AI web searches are now changing fundamentally, they’re no
    1:29:33 longer being brought to a site that is just a designated site, you’re getting information
    1:29:38 back that’s the, you know, the amalgam of a lot of information funneled through presumably
    1:29:43 the large language models are changing all the time, but funneled through kind of your
    1:29:45 search behavior, your preferences, et cetera.
    1:29:50 So web searches are no longer just site destination journeys.
    1:29:58 They are, you know, recipes of information that are filtered and combined and given back
    1:30:05 to us, which makes me think that maybe AI can provide a kind of pseudo self that is wiser
    1:30:10 than ourselves in any moment, or potentially wiser than we are in any moment, because it
    1:30:15 can access information that is not dependent on like bodily state shifts, like, like at
    1:30:19 2.30 in the morning, 3.30 in the morning, a small problem can seem huge and a huge problem
    1:30:26 can seem absolutely overwhelming, just crushing us at 7am, it’s different when we search on
    1:30:30 the web now, like how to, you know, how to get through bankruptcy, let’s say somebody’s
    1:30:35 dealing with bankruptcy, they’re gonna, there’s information to go to, but with AI, it can
    1:30:39 give you the information in the form and in the, and from the sources that are most meaningful
    1:30:40 to you.
    1:30:44 And it doesn’t, even if it’s 2.30 in the morning for you, the AI is fresh, it doesn’t need
    1:30:45 to sleep.
    1:30:46 Right.
    1:30:49 That seems to me like a distinct advantage over our own minds.
    1:30:53 And I know AI is controversial, is it gonna get smarter than us, is it gonna tell us to
    1:30:56 go do bad things, this kind of thing, okay, that’s a whole different discussion.
    1:31:00 But it seems to me that AI could be pretty good, maybe even terrific at helping us resolve
    1:31:05 problems because it doesn’t have these state shifts and it’s really tailored to us.
    1:31:11 Well, it can be, and I think, you know, AI, I think of it as a new tool that has, you
    1:31:14 know, amazing potential.
    1:31:20 And I actually think it has the potential to help us advance on a problem where psychologists
    1:31:25 like myself currently find ourself fixed.
    1:31:31 So if I look back at the last 20, 30 years of research on emotion regulation, I’m talking
    1:31:36 here not just about managing chatter, but managing the whole suite of unwanted emotional
    1:31:38 states that we might encounter in our lives.
    1:31:45 What I can do is I can point to several individual tools that are empirically supported, science
    1:31:51 based tools, and scientists have done a really good job profiling how these individual tools
    1:31:53 work mechanistically.
    1:31:57 They’ve often gone down to the brain level, they’ve looked at them in intervention context
    1:31:59 and everything in between.
    1:32:02 So we have a pretty good sense of how individual tools work.
    1:32:08 But what we are now learning is individual tools are not the name of the game because
    1:32:13 we are often doing multiple things to manage our emotions and the combinations of tools
    1:32:19 we use within people they often vary across situations in ways that we don’t completely
    1:32:24 understand, and there’s variability between people as well.
    1:32:30 So the blends or cocktails of tools that are most beneficial to us remain to be illuminated.
    1:32:34 So if someone comes to me with a problem, I can go through all the tools in the toolbox.
    1:32:40 What I can’t do is I can’t prescribe combinations of tools and say, “Hey, for the kinds of problems
    1:32:44 that you are experiencing and the kind of person that you are, here are the four things
    1:32:48 that you should do, but that person over there, they should do these six things.”
    1:32:55 I think AI has the potential with the right inputs to help us learn about those patterns
    1:33:01 that explain how to optimize emotion regulation on an individual basis.
    1:33:07 And that is a remarkably tantalizing possibility for that technology.
    1:33:10 You mentioned you have kids.
    1:33:18 When my sister, who’s three years older than I am, was a kid, my dad tells the story that
    1:33:21 she had an imaginary friend, Larry.
    1:33:23 Larry was a girl, lived in a purple house.
    1:33:31 This imaginary friend, Larry, had all the components of a child’s mind that was unrestricted
    1:33:36 by all the barriers of naming and things like that.
    1:33:41 And my dad said that my sister used to play with Larry in her room for hours just talking
    1:33:45 to Larry with her dollhouses and her toys and her things and doing.
    1:33:47 And then one day my dad, he loves this story.
    1:33:51 I don’t know why he loves this story in particular, but he was standing outside her door and
    1:33:55 she was playing with Larry, her imaginary friend, talking to Larry.
    1:33:59 And then she stopped and turned around and he said, “How’s Larry?”
    1:34:01 And she said, “Larry’s dead.”
    1:34:04 And she never talked about Larry again.
    1:34:08 Like it was this sort of collision between fantasy life and real world.
    1:34:09 This is how I interpret it.
    1:34:10 And that was it.
    1:34:11 Yeah.
    1:34:12 Larry was done.
    1:34:13 Poor Larry.
    1:34:14 Poor Larry.
    1:34:15 Well, maybe it was time.
    1:34:19 Maybe it’s going to be seven soon and maybe it served her well.
    1:34:21 So I’ve always wanted to ask somebody this question.
    1:34:23 I think you are the person to ask this question.
    1:34:26 Are imaginary friends common in children?
    1:34:36 And are imaginary friends the primordial form of our internal dialogue with ourself?
    1:34:37 Just fascinating.
    1:34:40 And are there some adults who maintain imaginary friends?
    1:34:44 And I’ll set an additional context, which will be especially relevant to the listeners
    1:34:49 of this podcast, which was in the very seat that you’re sitting about this time last year.
    1:34:53 David Goggins was here and he was talking about how he pushes himself through tremendously
    1:34:54 hard things.
    1:34:59 And during that discussion, it became very clear that David has an array of different
    1:35:03 voices that are all him, but that serve different roles.
    1:35:08 And it was a remarkable thing to hear him articulate that because to those of us on
    1:35:12 the outside, we observe it as like one person, but he’s constructed in an elaborate inner
    1:35:15 world to be able to equip himself to do the things he does.
    1:35:18 And I just have to wonder whether or not this whole thing of imaginary friends provided
    1:35:22 it doesn’t take us into the realm of psychosis and delusion could actually be useful.
    1:35:23 Yeah.
    1:35:27 Isn’t it remarkable that this is such a common human experience?
    1:35:32 And for most people, they never talk about this with anyone else because this is such
    1:35:34 a private experience.
    1:35:40 So I often start presentations with a quote from Raphael Nadal, the tennis great, him
    1:35:43 answering a question about what’s the hardest thing that he struggles with.
    1:35:47 And he says, “It’s managing the voices plural in my head.”
    1:35:52 And I go to the audience and I say, “Hey, what do you do if someone comes up to you
    1:35:56 at a party and says they’re struggling with the voices inside their head?”
    1:35:57 Right?
    1:35:59 Like that is typically warning sign, right?
    1:36:06 That maybe something is awry here and someone needs support, yet this is a very common feature
    1:36:09 of the human experience that we just never really touch on.
    1:36:14 So to answer your question is a common for kids to have imaginary friends and maybe talk
    1:36:21 to themselves, yes, I believe this is called the study of pretense.
    1:36:27 According to one famous Soviet psychologist named Lev Vygotsky, one of the ways self-control
    1:36:31 is first learned is actually through self-talk.
    1:36:38 And so what happens is you as a child will hear your parents telling you to do things.
    1:36:43 “Andrey, you should do this or don’t do that and sit this way and not that way.”
    1:36:48 And then what children will often do is go off on their own and they will repeat those
    1:36:51 kinds of messages out loud to themselves.
    1:36:54 And so if you’ve ever been around young kids, you’ve probably seen them talking out loud
    1:37:00 to themselves or playing with dolls and no, Jimmy shouldn’t do this, Jimmy should do that.
    1:37:05 Some kids do it in the form not with an actual toy, but they have an imaginary friend in their
    1:37:09 mind that they are engaging with these different interactions.
    1:37:15 And what the kids are doing in those contexts according to this idea is they’re practicing
    1:37:16 self-control.
    1:37:22 They are repeating the things, the messages that their caretakers have told to them.
    1:37:24 They are reinforcing it in those ways.
    1:37:32 And then as time goes on and your sister demonstrated this, that outer voice becomes our inner voice.
    1:37:36 And we have the capacity to recruit that inner voice then throughout our lives, but it is
    1:37:43 interesting that during moments of extreme stress, many people sometimes report actually
    1:37:45 talking to themselves out loud.
    1:37:51 And there’s very little research on this and a lot of this is anecdotal, but I have, when
    1:37:55 speaking to a lot of individuals, they say, “Yeah, sometimes I will actually just start
    1:37:58 talking to myself out loud and I thought something was wrong with me.
    1:38:02 It’s always when I’m struggling with a major stressor.”
    1:38:08 So if we go back to reviewer number two in the academic world, I remember once I wrote
    1:38:16 this invited article and a reviewer did not say very nice things to me in this response.
    1:38:20 And I remember just walking, it was so offensive.
    1:38:24 I remember walking around the neighborhood and I was like, “Why don’t you say that to
    1:38:26 my face?”
    1:38:29 And I was just repeating what they said and I was rehearsing it, I was getting more and
    1:38:35 more upset and then ultimately working through it, but it almost seems like in real moments
    1:38:43 of stress, we revert back to this very primordial way of regulating ourselves, that we first
    1:38:47 exercise when we were kids, which is this self-talk.
    1:38:52 And so David has become exceptionally skilled at harnessing different voices, according
    1:38:56 to you, to manage the challenges that he is facing.
    1:39:02 I’ve heard David talk on a number of occasions and I think there is another important point
    1:39:08 to bring up here, which is I’m pretty sure that when David is activating different voices,
    1:39:15 they are not always a very gentle voice that is encouraging him to take it easy and be kind
    1:39:16 to oneself.
    1:39:17 No, quite the opposite.
    1:39:18 Quite the opposite.
    1:39:24 Sometimes, yes, and sometimes this is important because negative self-talk is often equated
    1:39:28 with harmful outcomes.
    1:39:33 Negative emotions are functional when they are activated in the right proportions.
    1:39:36 Sometimes being firm with yourself can be quite effective.
    1:39:41 So if I go to when I’m exercising and I’m doing classes sometimes where coaches are
    1:39:45 telling me to do really painful things, like sometimes I’m pretty tough on myself.
    1:39:51 I’m channeling my high school wrestling coach who is really hard on me, right?
    1:39:56 You better shape up, you can’t wimp out here.
    1:39:59 That serves a motivating function for me there.
    1:40:05 So if we’re recruiting some negative voices, that isn’t bad per se.
    1:40:07 What is bad is if we start looping.
    1:40:11 That is what we really want to equate with chatter.
    1:40:13 It’s getting stuck in those thought loops.
    1:40:15 That’s when things get harmful.
    1:40:20 When those negative emotions are tweaked too intensely or for too long.
    1:40:27 A couple of times we’ve talked about the relationship between physical activities and mental activities.
    1:40:30 In particular, taking a walk, going into green spaces.
    1:40:36 I was delighted to hear when you said that there’s a vast literature supporting the use
    1:40:39 of green spaces for calming ourselves.
    1:40:41 Is that essentially what the data show?
    1:40:44 Well, it goes a little bit beyond even just calming.
    1:40:53 So yes, there is data linking going for a walk in a beautiful setting with feeling better.
    1:40:58 But scientists have actually gone even deeper to understand the various mechanisms through
    1:41:03 which interacting with green spaces and other kinds of environments can help us.
    1:41:07 And so there are two major pathways that I often talk about.
    1:41:12 One is interacting with a green space can be cognitively restorative.
    1:41:17 So as we talked about earlier, when people get stuck experiencing chatter or other kinds
    1:41:22 of big emotions, our attention often fixates on the problem at hand.
    1:41:25 We focus really hard in trying to work through the problem.
    1:41:28 And that can drain us of our precious attentional resources.
    1:41:37 Well, when you go for a walk in a safe, natural setting, you’re surrounded by interesting cues
    1:41:40 that capture your attention in a very gentle way.
    1:41:46 So I’m talking about the flowers and the trees, the scents, the sounds.
    1:41:51 Our attention often drifts onto those features of our environment.
    1:41:57 Now, most of us are not doing the equivalent of carrying a magnifying glass and studying
    1:42:00 the geometrical structure of the leaves and the flowers.
    1:42:02 We’re just kind of taking it in.
    1:42:08 But the surroundings are sufficiently intriguing to capture, to grasp our attention.
    1:42:14 And that gives us this opportunity to restore that precious commodity.
    1:42:19 So there’s work, there’s a lot of work showing that going for a walk in a safe, natural setting
    1:42:21 can be cognitively restorative.
    1:42:27 That’s another feature that, or another mechanism through which nature exposure can help us.
    1:42:35 The other pathway that I just find so, it’s so cool from a research point of view, going
    1:42:41 for walks in natural settings often elicit the emotion of awe, which is an emotion we
    1:42:45 experience when we’re in the presence of something vast and indescribable, something
    1:42:47 that just feels bigger than ourselves.
    1:42:52 So in the arboretum near my house, there are these trees that have been there for hundreds
    1:42:53 of years.
    1:42:57 And you look up at these trees and you think, “My God, you’ve been there way longer than
    1:43:03 me and my parents and my grandparents, and you probably will be there longer than all
    1:43:04 of my progeny.”
    1:43:07 Like, “Wow, that just broadens my perspective.”
    1:43:09 Or an amazing sunset.
    1:43:14 You can also experience this emotion through feats of innovation.
    1:43:19 So I’m a science geek, I guess you could say.
    1:43:26 And for me, the two biggest awe triggers are, number one, the images of the galaxy that
    1:43:32 the latest telescope produces, which if you follow this, we some physicists have somehow
    1:43:39 figured out, engineers, how to take pictures of what the universe looked like billions
    1:43:40 of years ago.
    1:43:46 Somehow I don’t understand the physics, we can see what it looked like this vast amounts
    1:43:48 of time ago.
    1:43:53 And we also, of course, have the equivalent of an SUV currently roaming on Mars, sending
    1:43:55 us back footage of that planet.
    1:44:04 So when I think of that, like we’ve actually landed a vehicle on another planet, this vastly
    1:44:05 expands.
    1:44:06 Like I’m filled with awe.
    1:44:12 So when we are experiencing something vast and indescribable like that, this is the ultimate
    1:44:14 perspective, Rodner.
    1:44:16 So it leads to what we call shrinking of the self.
    1:44:21 We feel smaller when we’re contemplating something vast and indescribable.
    1:44:24 And when we feel smaller, guess what else feels smaller?
    1:44:25 Problems.
    1:44:34 So this is an easy way of utilizing the world around you to powerfully manage your emotions.
    1:44:40 And so what I love about that work is it highlights the fact that there are tools that are just
    1:44:41 hidden in plain sight.
    1:44:43 They’re waiting to be harnessed.
    1:44:45 And if you know where to look, you can often find them.
    1:44:50 And the nature, by the way, isn’t the only set of environmental tools that exist.
    1:44:55 There are lots of ways that you can interact with your environment strategically to help
    1:44:57 you feel better.
    1:45:00 We often develop attachments to places, for example.
    1:45:04 So you’re probably familiar with the concept of attachment figures.
    1:45:11 So there are these figures from our childhood that we often, though not always, securely
    1:45:12 attach to.
    1:45:16 They are a source of safety and comfort.
    1:45:20 And they serve a powerful regulatory role in our lives and our partners.
    1:45:27 If we’re in positive relationships, as I am, love you, as to my wife, she is an attachment
    1:45:29 figure for me.
    1:45:32 Well we also develop these associations with places.
    1:45:37 And so sometimes places can be the source of safety and comfort.
    1:45:44 Going back to those places during times of distress can be really rejuvenating.
    1:45:52 I know one person who discovered that there was infidelity in his relationship.
    1:45:59 And what really helped him get a grip on the situation was going back to his childhood home
    1:46:02 and sleeping in his bedroom at home.
    1:46:10 That was the turning point that allowed him to reroute his ability to navigate his life.
    1:46:14 That’s an example of the power of places to affect us.
    1:46:20 So how many times do we think about, “Hey, what are the places that are my emotional
    1:46:24 oases, if you will, that I can go to when I need it?”
    1:46:26 We can also structure our environments.
    1:46:31 Like you and I are both talking right now across the table from one another.
    1:46:33 We don’t have our cell phones out on the table.
    1:46:35 No, not for me, not even in the room.
    1:46:37 Not in the room for me either.
    1:46:42 If we did and we had it facing up, we would be distracted, but we’re not without a question.
    1:46:45 Even facing down, I think there’s some literature on this.
    1:46:46 Still a cue.
    1:46:47 It’s still an emotional cue.
    1:46:49 There’s a cognitive tether.
    1:46:58 Because the thing signals a particular reward and a particular set of behaviors.
    1:46:59 Just like a pen.
    1:47:03 There are probably many things you do with a pen, but typically one.
    1:47:05 This is not John Wick here.
    1:47:07 That’s the one thing that we’re talking about.
    1:47:10 We’re not getting innovative here with these objects.
    1:47:19 Right, when the phone is present even if it’s facedown, it cues the opportunity to make
    1:47:24 a call, receive a text, look on social media, scroll the internet, find out what’s happened.
    1:47:30 By leaving our phones outside of the space, we are managing our emotions in a very blunt
    1:47:32 and effective way.
    1:47:38 When laptop screens are open in my seminars, I know that I’ve already lost the battle because
    1:47:42 I know the object, the stimulus is so tempting.
    1:47:46 Even if I’m the most captivating professor in the world, which I am not, I aspire to
    1:47:54 be captivating, but I know that I’m always going to lose compared to the screen, the
    1:47:55 email.
    1:47:56 Do you ask them to close the laptop?
    1:47:57 I ask them to.
    1:47:58 Yeah, no laptops in my class.
    1:47:59 Wow.
    1:48:00 How was that received?
    1:48:01 So far, so good.
    1:48:05 You know, I explained to them, I actually explained to them the science behind this.
    1:48:09 I explained why I’m doing this and I say that, “Hey, if I have my laptop open and I’m in
    1:48:13 your shoes, this is a divided attention task.
    1:48:17 I’m not able to focus as well as if I don’t have it open.”
    1:48:21 And in the courses that I teach, it’s more about discussion and thinking through things,
    1:48:26 so they don’t really have a need to type notes for exams, which I think makes it easier
    1:48:28 for me.
    1:48:36 But modifying our space is really strategically, like this is another valuable tool in our
    1:48:37 toolbox.
    1:48:42 Like when we have people over for football watching parties, let’s say, it’s pretty common
    1:48:44 where I come from in Ann Arbor.
    1:48:49 And my favorite food in the world is pizza and we have this wonderful New York City-style
    1:48:51 pizza place in Ann Arbor now.
    1:48:56 I will order vast amounts of it, much more than we need.
    1:49:02 And when the game is over, I will insist that everyone take it with them, because I know
    1:49:07 if it is in the refrigerator and I open the refrigerator later that night to just get some
    1:49:14 water, if I see the pizza box, the queue, it will elicit an emotional response, this
    1:49:19 desire, this repetitive response to consume the pizza, which is not the goal that I have
    1:49:24 from either a fitness or a motion regulatory point of view.
    1:49:30 So I am structuring my spaces strategically all the time to give me the best chance of
    1:49:34 being successful at meeting my regulatory goals.
    1:49:38 I’m so glad you brought up pizza and New York pizza and the fact that you’re from New
    1:49:39 York.
    1:49:41 Here’s why.
    1:49:47 And again, I give a personal example only as a template for people to think about themselves.
    1:49:48 Sure.
    1:49:51 Either where it matches or doesn’t match, what I’m about to ask.
    1:49:52 I love being in nature.
    1:49:58 I love being up in Yosemite and rural areas and at the coast, I love being in nature and
    1:50:00 the quiet of nature.
    1:50:10 I find my mind slows and my thoughts and my emotions enter a pace that just is very soothing.
    1:50:12 I also love being in New York City.
    1:50:15 I was first in New York City when I was about five or six years old, and I remember telling
    1:50:19 my dad who’s from another big city, Buenos Aires, I remember telling him like, “I can’t
    1:50:20 believe this exists.
    1:50:21 Can we come back here?”
    1:50:25 And I swore that I would go back as many times as I possibly could and I love going to New
    1:50:26 York City.
    1:50:30 Despite it having many problems, it’s still a wonderful city.
    1:50:34 When I’m in New York, there’s tons of activity, there’s tons of stimuli.
    1:50:40 And I also find that my mind achieves that slowed pace.
    1:50:44 Another parallel construction here, and then I’ll wage the specific question.
    1:50:46 I’ve worked with professors.
    1:50:53 My postdoc advisor, for instance, and my graduate advisor worked extremely effectively.
    1:50:58 These are hyper-focused, unfortunately, both of them have passed, but hyper-focused, brilliant
    1:51:03 people, truly brilliant, and their offices were a complete disaster.
    1:51:07 And we’d say, “Ben, you need to clean your office,” and he would say, “No, no, no, don’t
    1:51:08 move anything.
    1:51:09 Otherwise, I won’t know where anything is.”
    1:51:12 And I’m like, “How can you know where anything is?”
    1:51:17 It looks like an earthquake hit yesterday, and he goes, “Don’t touch anything.”
    1:51:23 And he could find things in this dizzyingly messy environment.
    1:51:27 He was the stereotype of the professor sitting, hunched over at his keyboard at two in the
    1:51:29 morning, because at that time, I worked really late.
    1:51:36 You’d go into Ben’s office and you’d be like, “Hey,” and he organized thinking amidst chaos.
    1:51:38 And the New York example would be the parallel.
    1:51:42 And at the other extreme, nature also seems to bring this about.
    1:51:45 So two specific questions.
    1:51:49 Is there a continuum of, let’s say daytime, let’s forget about middle of the night, of
    1:51:53 daytime kind of default levels of chatter?
    1:51:55 I think of this as kind of RPM in a car.
    1:51:56 How is the car idling?
    1:51:59 I mean, you turn on the car, you just sit there, like if the transmission’s working
    1:52:04 well and everything’s working well, it’s like, “Hums it a nice,” it’s not redlining.
    1:52:11 Some people seem to be redlining all the time, and they calm down in cluttered environments.
    1:52:18 So how much do we have a kind of a set point, a chatter set point, assuming everything else
    1:52:21 equal, well rested, et cetera, et cetera?
    1:52:28 And then why is it that external environment, matching our internal chatter, somehow can
    1:52:31 adjust that internal set point, it seems.
    1:52:35 I realize this is very abstract, but for me, it’s very useful to think about where my mind
    1:52:41 goes into its most pleasant and effective states.
    1:52:44 For example, of your advisors resonate so strongly with myself.
    1:52:46 Is your office a mess?
    1:52:50 Well, it entirely depends on my mental state.
    1:52:56 And prior to really getting involved in this space, I had no insight into why sometimes
    1:53:03 my office was a total mess, and sometimes it is spick and span unbelievably organized
    1:53:04 and clean.
    1:53:09 So let me share with you some of the research in this space, because I think it’ll bear
    1:53:11 on this question you’re asking.
    1:53:18 A lot of people find that when they are experiencing chatter, they reflexively start organizing
    1:53:19 their spaces.
    1:53:22 So I’m a great example of this.
    1:53:25 My entire life, if we call my mother up right now, please let’s not do it.
    1:53:31 But if we did, she could attest to the fact that there would always be a trail of towels
    1:53:36 and clothing from the bathroom to my bedroom and all over the place.
    1:53:44 And my office is similar, piles of papers and books, and that’s when life is good.
    1:53:49 I’m kind of free flowing, I’m getting in there, I’m being creative, I’m generating ideas,
    1:53:51 and I’m not really worried about everything around me.
    1:53:58 In fact, I’m really good at typically like tuning out my surroundings to focus in on
    1:53:59 the task at hand.
    1:54:04 I could work in a coffee shop, I could work almost anywhere, and I love it.
    1:54:09 When I’m experiencing chatter though, and this is true from the time I was little, I
    1:54:11 would always start putting things away.
    1:54:16 I would always start organizing things, making them nice and tidy.
    1:54:18 My office is always spotless.
    1:54:22 Sometimes I even take it further presently when I’m experiencing chatter, I clean up
    1:54:26 my office, then I go into the kitchen and I make sure that’s nice and tidy, and if
    1:54:30 it’s really bad, I’ll clean up my kid’s rooms and things like that.
    1:54:32 This is a very common experience.
    1:54:37 When you’re experiencing chatter, you don’t feel like you are in control.
    1:54:38 You’re not in the driver’s seat.
    1:54:44 The thoughts and feelings are taken over and they’re pushing you in directions and to places
    1:54:45 that you don’t want to be.
    1:54:50 It’s an aversive state and it’s chronically activated for a lot of people.
    1:54:55 Human beings in general, we crave control.
    1:54:58 We like to know that the world is orderly and predictable.
    1:55:05 Use of survival value that that communicates to us, if we know things are certain and proceeding
    1:55:09 in a predictable way.
    1:55:15 Creating order around us compensates for the lack of order and control we feel inside.
    1:55:18 It’s called compensatory control.
    1:55:26 This is the explanation that is often provided for why so many of us augment our spaces to
    1:55:30 counteract in this case, our emotional state.
    1:55:35 I don’t know if that perfectly answers your question, but it for me highlights the way
    1:55:43 that we are tightly tethered to our surroundings in some circumstances.
    1:55:48 When I’m not experiencing chatter, it really doesn’t matter if the place is nice and tidy
    1:55:49 versus not.
    1:55:56 No big deal, but when I’m motivated to think, feel, and behave in a particular way, then
    1:56:00 my circumstances are becoming more important.
    1:56:09 The military is a very salient example where people have to have their kit in order in
    1:56:14 order to essentially be able to proceed with the job.
    1:56:18 People can say what they will about the military, but the structure and the hierarchy of the
    1:56:32 military is provided in order for people to go from a chaotic life to a structured life.
    1:56:38 It’s an extreme example, but having everything squared away is one of those things.
    1:56:44 I got certified a scuba dive a few years ago and it occurred to me early on in the first
    1:56:50 dives that if your kit isn’t squared away and you don’t have everything worked out,
    1:56:56 things can go badly wrong, and the severity of the potential consequences, or the potential
    1:57:02 severity of the consequences, as opposed to the right way of saying it, is a good reminder
    1:57:04 like to have everything in check.
    1:57:09 This isn’t the kind of thing where you can afford to forget a piece of gear or to not
    1:57:17 check a valve or it’s potentially life or death, and that serves an adaptive role.
    1:57:22 It’s nice to have an activity actually where that’s the case, whereas we get into our cars
    1:57:24 and we might pull out of the driveway and then go down the street, and now you see people
    1:57:30 texting and driving all the time, or hopefully less as time goes on, and then you might put
    1:57:33 on your seatbelt a quarter mile down the road, you might put on first.
    1:57:37 I always put mine on first when I remember, I’m sure now someone will catch me with my
    1:57:43 seatbelt off, but I drive with a seatbelt, and so on and so on.
    1:57:49 The physical steps that we take to organize ourselves and the environment and our relationship
    1:57:54 to the environment really do seem to change our brain into a different brain than were
    1:57:56 we to not do those things.
    1:58:03 The way I carve up the emotion regulation space is there are multiple shifters that exist.
    1:58:07 Some of those shifters are inside us, so they’re the sensory shifters we talked about, they’re
    1:58:13 attentional shifters, we haven’t gotten into that yet, but we can shine our mental spotlight
    1:58:20 on or away from things that are causing emotions, and we can be strategic in how we do that.
    1:58:25 There are perspective shifters, the way we think about our circumstances, reframing, distancing,
    1:58:27 those are all on the inside.
    1:58:32 But then there are also shifters that exist outside of us in our relationships, how other
    1:58:36 people can push our emotions in different directions.
    1:58:42 Sometimes other people can be amazing assets, sometimes tremendous liabilities.
    1:58:47 There are physical shifters, like in our spaces, and we just talked about those.
    1:58:53 You can then go a layer out even further and talk about culture as a shifter.
    1:58:57 People talk about culture as the air we breathe, right?
    1:59:01 We are in different cultures throughout our lives, and sometimes we move from one culture
    1:59:03 to another within the day.
    1:59:09 So if you’re going to your lab or you’re on campus at Stanford, that’s one very specific
    1:59:15 culture with certain values and norms and weird practices, maybe.
    1:59:17 That’s no offense to Stanford, by the way.
    1:59:21 That’s more academics, academia has some weird practices.
    1:59:27 If you then go to your podcast community, the team in the studio that we’re sitting
    1:59:32 here, there’s a different culture that characterizes the way you function here.
    1:59:39 And those cultures that we are a part of, they powerfully shape our emotional lives.
    1:59:45 They influence what kinds of emotional experiences we value.
    1:59:48 So what kinds of emotional experiences are we motivated to have?
    1:59:54 They give us practices, rituals to meet those emotion regulatory goals that we have as well.
    2:00:00 So that’s another kind of influence that I don’t think we often think about, but that
    2:00:02 is really quite powerful.
    2:00:07 It brings me back again to the smartphone.
    2:00:12 The smartphone carries an infinite number of contexts into the different environments
    2:00:14 with us.
    2:00:17 So we’re on the train, but we could be paying attention to something overseas.
    2:00:24 And I was on the plane this morning, and I just marveled at the number of screens on
    2:00:27 this, frankly, very densely packed plane.
    2:00:32 It was like probably fourth grade when a kid brought in a little mini TV.
    2:00:35 And I remember thinking, oh my goodness, that’s like a mini TV.
    2:00:38 It looked kind of like a walkie-talkie, and the resolution was terrible.
    2:00:40 And of course, it was all black and white.
    2:00:42 They had color TVs, by the way, when I was young.
    2:00:44 It just hadn’t made it to the mini TV.
    2:00:49 And we were basically walking around with little mini TVs all day with near infinite
    2:00:54 number of channels combined with texting, sharing, I mean, it’s wild.
    2:00:55 Remarkable.
    2:00:59 It’s science fiction, if we were to turn back the clock to when we were kids, to think
    2:01:05 about what we have in our pockets right now or on our wrists or some people, the classes
    2:01:07 that they are wearing.
    2:01:12 We probably wouldn’t have believed that this was possible when we were kids.
    2:01:13 I agree.
    2:01:14 I agree.
    2:01:19 And I’m just struck by the fact that our brains can adapt to this, but I do think that most
    2:01:26 people probably wonder about, what’s the optimal way to live?
    2:01:30 And the word optimal gets people a little triggered sometimes, believe it or not.
    2:01:34 I’m not talking about what puts people into their best performance mode or this or that.
    2:01:36 I’m not talking about biohacking.
    2:01:41 I’m referring to, there’s an age old question, what is a good life?
    2:01:44 And that’s a completely different podcast that we should probably do at some point.
    2:01:49 But it probably involves being able to pay attention to things and be present, but also
    2:01:55 let one’s mind drift and be socially present and have relationships and on and on.
    2:02:03 Do you think that we are in fact more challenged nowadays in the default mode of so many contexts
    2:02:06 arriving with us in our pocket when we arrive in a situation?
    2:02:11 Like you said, come to the studio, as long as my phone’s face down or away from me, I’m
    2:02:12 in the studio.
    2:02:14 Otherwise, I’ve brought the whole world with me.
    2:02:19 Yeah, this is a question that comes up quite a bit and it’s a really hard one to answer
    2:02:26 because we haven’t, of course, been tracking people’s chatter and emotion dysregulation
    2:02:28 levels over the centuries.
    2:02:36 I think it’s absolutely true that we now have new forms of technology that are perennially
    2:02:41 now presenting us with challenges that we need to figure out how to overcome, but they
    2:02:44 are also providing us with opportunities.
    2:02:54 So to be clear, I think social media and technology can and does do a lot of harm and I think
    2:02:58 it can and does do a lot of good for us as well.
    2:03:07 And the real challenge we face right now is figuring out how to navigate those digital
    2:03:09 technological landscapes.
    2:03:14 And I think we probably jumped into them without a user guide too quickly.
    2:03:19 And we’re only learning now 15 years later or whatever the number is that that was the
    2:03:26 case, but I don’t know that I would, I don’t know, well, I’ll speak for myself.
    2:03:31 I think net positive, there’s a lot of good that has come from these technologies.
    2:03:38 If we think back centuries ago, it’s not clear to me that the world wasn’t a challenging
    2:03:46 place either, I mean, you know, we used to get into fights and pull swords and there
    2:03:52 is huge, you know, people would invade readily if you go back further and we, there was the
    2:03:55 threat of illness and, you know, we weren’t living nearly as long.
    2:04:04 And so I think it’s easy to also forget just how far we have come as a species, but, and
    2:04:08 this is, I think, a really important, but I think about this often.
    2:04:13 The issues that we are talking about today on this podcast, this question of how we
    2:04:19 manage our emotional lives, this is a question that we have been struggling with likely for
    2:04:23 as long as we have been roaming the planet in our current form.
    2:04:26 Because humans have constantly been evolving new technologies.
    2:04:33 We’ve always been challenged by circumstances and those circumstances are constantly evolving,
    2:04:39 getting new threats to us that now we need to learn how to manage.
    2:04:46 When, you know, when I was digging deep into the history of motion regulation for shift,
    2:04:53 I couldn’t believe it that when I look back at the first surgical tool ever developed,
    2:04:55 you know what that is?
    2:04:56 Trefining.
    2:04:57 Trefining.
    2:05:00 So trefination, tell everyone who’s listening what that involved.
    2:05:08 Trefining is where you bore a hole through the skull in order to let out some volume
    2:05:09 of fluid.
    2:05:11 Some volume of fluid or.
    2:05:12 Or remove brain.
    2:05:19 Or brain or if we go back eight to 10,000 years ago when this technology was first cutting
    2:05:20 edge, right?
    2:05:24 Like the new iPhone of the times, trefination.
    2:05:25 For spirits.
    2:05:26 For maybe spirits, right?
    2:05:32 So one of the reasons it was believed to be used was to allow the evil spirits to escape
    2:05:37 that are maybe causing tremendous emotion dysregulation.
    2:05:42 So that was a cutting edge tool at one moment in time that we use to manage our emotions.
    2:05:45 Then let’s jump into the mental time travel machine or just the time travel machine and
    2:05:52 go to the late 1940s where there was another major spike on the emotion regulation innovation
    2:05:53 timeline.
    2:05:54 You know where I’m going with this?
    2:05:55 Yeah.
    2:05:56 And then you’re going to be ascended.
    2:05:57 I’m guessing you’re talking about the lobotomy.
    2:05:58 That’s right.
    2:05:59 The frontal lobotomy.
    2:06:06 A Portuguese physician develops the lobotomy, I think it was initially called a leucotomy,
    2:06:09 essentially making some holes in your frontal cortex.
    2:06:11 Through going up through the orbit of the eye.
    2:06:12 Through the eye.
    2:06:13 Sweeping it back and forth.
    2:06:18 This was not just an outpatient surgery, but a mobile surgery that would arrive to people’s
    2:06:19 homes.
    2:06:23 I think I could be wrong, but I think a Nobel Prize was given for the lobotomy.
    2:06:24 Well, there you go.
    2:06:25 The relieved anxiety.
    2:06:28 Unfortunately, it relieved a lot of other things as well.
    2:06:29 It relieved many other things as well.
    2:06:31 Relieved people’s interest in pursuing lots of things.
    2:06:39 It caused major, major, major dysfunction and to be clear, this is not an advocated emotion
    2:06:40 regulation intervention.
    2:06:42 It hasn’t been for a while.
    2:06:44 Well, that’s why I said don’t box.
    2:06:50 Prefrontal cortical damage is a common feature of people with the box or even, I don’t know
    2:06:51 if this is true.
    2:06:56 It needs to check, but I do hear that some, sadly, some soccer players who head the ball
    2:07:02 a lot deal with some frontal cortical-related dementia type stuff.
    2:07:09 I’m guessing that’s probably related to some genetic susceptibility, because at least to
    2:07:11 me, the soccer ball is not very hard.
    2:07:16 It’s not like they’re, you know, it’s, but, and then again, there are, of course, people
    2:07:22 who play a whole career of football or box, less seldom boxing, people who get hit a lot
    2:07:25 in the head often have problems.
    2:07:26 They develop problems.
    2:07:27 Yeah.
    2:07:30 Generally not a good thing, but, you know, just to go back to the lobotomy, what’s amazing
    2:07:38 to me is like that was perceived to be such an advance that it won the Nobel Prize, like
    2:07:39 the Nobel Prize.
    2:07:41 Because it calmed people down.
    2:07:46 Some people down, right, and so I raise these issues to just point that, like, we’ve been
    2:07:52 struggling to identify tools to manage our emotions effectively for a really long time.
    2:07:56 And now, fast forward to the present, we have not solved the puzzle of emotion regulation
    2:08:03 yet, but I would argue that we have made major advances in identifying non-invasive science-based
    2:08:09 tools that can be leveraged to help people lead more productive emotional lives.
    2:08:15 And so, you know, you raised this question earlier about what is a productive life?
    2:08:16 What is a good life?
    2:08:24 And I think answering that question is, in part, relevant to how I think about how do
    2:08:30 you define self-control in many ways or emotion regulation?
    2:08:35 Or let me, not just how you define it, but what are the component parts?
    2:08:41 So we’ve been talking about tools throughout this conversation, like these different tools
    2:08:44 that exist, these different shifters for pushing our emotions or chatting around.
    2:08:48 That’s one core part of regulating effectively.
    2:08:53 But another core part is our motivation or our goals.
    2:08:57 And you need both motivation and tools.
    2:09:04 So I can know about all the tools on the planet that scientists have discovered.
    2:09:09 If I’m not motivated to manage my emotions, I’m not going to use those tools.
    2:09:13 If on the other hand, I am highly motivated to regulate my emotions, but I don’t know
    2:09:19 what the tools are, I’m not going to be that effective, and I may, in fact, do some bad
    2:09:20 things.
    2:09:26 I may use unhealthy tools, substances that really can very powerfully map, you know, substance
    2:09:31 abuse I’m talking about, that can modulate my emotions, but has some negative consequences.
    2:09:37 So it’s about what are my goals for me, for my emotional life, and do I possess the tools
    2:09:41 that allow me to accomplish those goals?
    2:09:44 I think that is a formula for the good life.
    2:09:47 Hey, here are the goals that I have.
    2:09:52 And if these are healthy, productive goals and I have the means to achieve them, that
    2:09:54 should bring me a sense of satisfaction.
    2:10:00 Sometimes our goals, of course, aren’t optimal and use that maybe controversial word, but
    2:10:05 we do change our goals throughout our life, but it’s about finding the right set of goals
    2:10:10 for us as individuals and then identifying the tools that we can use to bring those goals
    2:10:11 to fruition.
    2:10:15 Yeah, in keeping with this historical arc of the tools that humans have used to try and
    2:10:20 regulate emotion, you mentioned trefining, frontal lobotomy, I think about a barbaric
    2:10:27 appearing procedure, but one that actually is pretty effective in the right hands and
    2:10:33 that is still commonly used today, electric shock therapy, which at a mechanistic level,
    2:10:38 we don’t really understand, but it seems to lead to a kind of massive dump of a bunch
    2:10:44 of neuromodulators, dopamine, serotonin, almost willy-nilly.
    2:10:49 And then nowadays, there’s a lot of at least interest, if not enthusiasm, more work is
    2:10:57 needed on the various psychedelics, in particular psilocybin and MDMA for depression.
    2:11:00 And PTSD more specifically.
    2:11:07 And while those are more in the serotonergic pathway, my read of the data is that they’re
    2:11:10 creating more brain-wide connectivity at resting state.
    2:11:15 I mean, they’re still fairly crude tools in terms of you’re massively changing the
    2:11:17 levels of given neuromodulators.
    2:11:20 People are undergoing variable experiences.
    2:11:23 It’s not directed in any way.
    2:11:27 Nolan Williams at Stanford is combining those things with transcranial magnetic stimulation
    2:11:32 to try and essentially highlight the activity of particular circuits during the psychedelic
    2:11:35 journeys and after things of that sort.
    2:11:40 So it’s getting more specific, but I would say even today, we don’t really have great
    2:11:44 pharmacologic or surgical tools for emotion.
    2:11:51 Now there’s terrific neurosurgery going on, mind you, but when it comes to behavioral tools
    2:11:57 for emotion regulation, I feel like the psychologists, you all, you and your colleagues, have done
    2:12:03 a tremendous job as have the people from, for lack of a better name, the sort of ancient
    2:12:10 traditions and from the wellness community, things like long exhale breathing, physiological
    2:12:16 size, meditation, Wendy Suzuki’s lab at NYU showing you 13 minutes a day of meditation
    2:12:19 improves focus, emotional state.
    2:12:26 So it seems to me that the behavioral tools are getting way out ahead of the surgical
    2:12:30 and even pharmacologic tools in terms of their specificity, their safety, and maybe even
    2:12:31 their potency.
    2:12:37 Would you care to reflect on what you see as the most valuable tools for emotion regulation?
    2:12:44 You’ve touched on some of them today, but already, but I mean, taking a walk, green spaces,
    2:12:48 time, you know, mental time travel, fantasy, I listed a few more of these off.
    2:12:56 I mean, these might seem kind of more modal, you know, top level contour things, but they
    2:12:57 work, right?
    2:12:58 I mean, the data say they work journaling.
    2:12:59 Yeah.
    2:13:07 I mean, they’re mechanistically, we understand the mechanisms that are underlying the benefits
    2:13:09 of these tools.
    2:13:13 They are easy to implement and not always, but for a lot of them, they’re easy.
    2:13:17 And I think that’s in part where their power resides.
    2:13:23 We are still trying to understand how the brain functions as you will know, you’ve contributed
    2:13:24 to this.
    2:13:26 I’ve worked on this a little bit myself too.
    2:13:31 The brain is in a remarkably complicated organ and we still have a lot to learn.
    2:13:37 I’m a big fan of trying to understand how phenomena like emotion play out at different
    2:13:43 levels of analysis, at the psychological level of thinking and feeling, but also at
    2:13:49 the biological level in terms of patterns of neural activity and hormones and so forth
    2:13:50 and so on.
    2:13:57 And so I think there’s great hope that we will be able to eventually down the road try
    2:14:02 to help people manage their emotions through multiple different sources of intervention,
    2:14:07 through the pharmacological level, through the behavioral level, through the interpersonal
    2:14:10 level, but it’s a messy, messy space right now.
    2:14:15 And I think one of the big problems is, and this is in part gets to bigger questions about
    2:14:22 science and how science is done, it can be hard to cross levels of analysis.
    2:14:27 And there are multiple practical constraints that become active here.
    2:14:33 So having the large enough samples and the right collaborators to look at how different
    2:14:38 kinds of interventions interact with one another, work in different populations.
    2:14:45 And so we tend not to do those more complicated designs because they’re a lot harder to do.
    2:14:51 They take a ton more money, a ton more time and effort, and oftentimes scientists are
    2:14:57 on timelines and their incentive structures that guide the kind of work that they do.
    2:15:04 But big picture down the road, I think the big questions are about how do these different
    2:15:07 kinds of interventions interact with one another?
    2:15:12 The good news is, though, that for any person who is watching or listening who’s motivated
    2:15:17 to manage their emotions right now, there are many things you can do to start.
    2:15:23 And it begins, step one, learning about what these tools are and then starting this process
    2:15:25 of experimenting with the tools.
    2:15:27 I don’t use that word experimenting lightly.
    2:15:33 I wouldn’t advocate experimenting with agents that have serious side effects of some of
    2:15:36 the biological interventions you articulated earlier do.
    2:15:41 Those kinds of tools I think should be used in the context of medical supervision.
    2:15:45 But a lot of these other tools that we’re talking about, small changes in how you think
    2:15:50 and behave and interact with your environments, those are things people can start doing right
    2:15:52 now.
    2:15:57 One of the most common questions I’ve received over the years is on YouTube in particular
    2:16:01 is how to stop intrusive voices.
    2:16:11 And occasionally, when people ask these questions, they’ll highlight that some parent or an ex
    2:16:14 or something will kind of a judge voice in there.
    2:16:17 And they don’t know if it’s their voice or the other person’s voice, but it’s in their
    2:16:23 head and it’s very unpleasant, presumably this circles back to childhood traumas or
    2:16:27 other forms of traumas, but irrespective of the origins.
    2:16:34 Are there any tools specifically to deal with intrusive thoughts and thought patterns?
    2:16:37 Maybe even OCD like thought patterns?
    2:16:38 So a couple of responses to that.
    2:16:45 So first of all, I think step one is recognizing that if you are hearing another voice, like
    2:16:51 if you can hear your dad’s voice in your head, it’s not your dad who is in your head.
    2:16:57 That is a simulation that you are engaging in, that your brain is capable of producing.
    2:17:02 And so that, I think, can be informative for people who are curious about these inner
    2:17:03 worlds.
    2:17:05 Yeah, I’m not referring to auditory hallucinations.
    2:17:12 I’m referring to the language of somebody, maybe not in that person’s voice, but they’re
    2:17:18 hearing maybe not you’re a bad person, but you’re not good enough.
    2:17:24 It’s not enough or just feeling like they can’t enjoy the good things in life because
    2:17:26 of these intrusive negative voices.
    2:17:31 There’s something that I hope listeners and viewers will find exceptionally liberating
    2:17:34 as I have found liberating from just knowing the science.
    2:17:40 So actually, I talk about these intrusive thoughts in shift.
    2:17:42 They are incredibly normative.
    2:17:46 And so there’s research which looks at like, how frequently have you experienced an intrusive
    2:17:48 thought over the past week or a month or two months?
    2:17:54 The proportion of people who experience these dark thoughts is exceptionally high.
    2:18:00 I don’t remember the exact percentage, but it is in my book and it is like near ceiling.
    2:18:05 I will do an exercise with my classes, my undergraduate classes, where I will ask them
    2:18:13 to anonymously describe whether they’ve experienced like a dark thought over the past week.
    2:18:15 Almost all of them are capable of generating.
    2:18:20 And some of these thoughts are really, really dark.
    2:18:25 I will often experience a very dark intrusive thought when I’m exercising at the gym.
    2:18:28 You’re looking at me with curiosity and a bit of concern right now.
    2:18:29 No, not concern.
    2:18:30 I’m just fascinated.
    2:18:33 I have ideas about why this may be, but I’m just fascinated.
    2:18:37 I don’t know that I’ve had dark thoughts in the gym, but it’s interesting.
    2:18:38 Here’s my dark thought.
    2:18:41 Watch out if you see me in the gym from here on.
    2:18:48 So if I’m carrying like a heavy dumbbell from a bench to a rack, I will sometimes have a
    2:18:54 thought of dropping it on the face of another person on a mat.
    2:18:55 Oh my goodness.
    2:18:56 It’s terribly dark.
    2:18:57 Terrible, terrible thought.
    2:18:58 It’s a terrible, terrible thought.
    2:19:00 So why am I experiencing that?
    2:19:07 It is most likely the brain’s simulating worst case scenarios to prevent me from doing it.
    2:19:10 Of course, I don’t want to drop a dumbbell on someone I never have.
    2:19:14 And so that’s one explanation for why this is so normative.
    2:19:20 It’s your brain’s way of constantly – there’s a theory that we’re constantly simulating
    2:19:24 all sorts of possibilities for what could happen.
    2:19:28 And most of these simulations, the probability of them coming to fruition, are exceptionally
    2:19:31 low, infinitesimally small.
    2:19:35 But on occasion, some of the wacky ones do escape into awareness.
    2:19:40 And that’s when we get the dark thought about harming someone or doing something illegal
    2:19:46 in a pretty egressive, egregious way, or in my case, dropping the dumbbell on the person
    2:19:47 stretching on their face.
    2:19:50 And so here’s what I find liberating.
    2:19:57 Me understanding that this is just how my brain works.
    2:20:03 Well, that doesn’t mean now that I’m something wrong with me as a human being, right?
    2:20:05 That I’m morally corrupt in any way.
    2:20:08 My brain’s going to sometimes produce these kinds of dark thoughts.
    2:20:10 I’m not going to act on them.
    2:20:14 And as long as I’m not acting on them, it’s all good.
    2:20:21 It’s almost like when people learn about the physiological response to anxiety, before
    2:20:26 they know what is happening, that can often be an incredibly distressing experience.
    2:20:31 All of a sudden, your stomach is churning, your palms are sweating.
    2:20:38 But in research, which shows if you communicate to people, hey, this is just your body preparing
    2:20:45 yourselves to adaptively respond to this uncertain circumstance you face.
    2:20:47 All of a sudden, you are totally flipping the frame.
    2:20:51 And now, I’m a Lamborghini, right?
    2:20:53 I am rising to the occasion.
    2:20:57 My body’s doing what it should be doing to allow me to excel here.
    2:21:03 That’s the kind of flip that I think understanding the frequency and origins of intrusive thoughts
    2:21:05 can have for folks.
    2:21:09 So step one is just recognizing if you experience intrusive thoughts at times again, welcome
    2:21:11 to the human condition.
    2:21:14 It’s a little blip in how our brain operates.
    2:21:20 But a lot of these tools have also been shown to be useful for nipping repetitive thinking
    2:21:21 in the bud.
    2:21:28 So when you’re curtailing chatter, you are also curtailing the likelihood of perseverating.
    2:21:34 The reason why we often perseverate on problems we’re experiencing is we’re highly motivated
    2:21:39 to make sense of these circumstances so we can move on with our lives.
    2:21:43 And our brain, this wonderful problem-solving organ that we possess, it just keeps churning
    2:21:45 until we solve that problem.
    2:21:50 And that’s surfacing all sorts of related thoughts here and there until you get there.
    2:21:55 And so when you solve the problem, those thoughts tend to subside too.
    2:22:02 I have two points, both of which are essentially questions.
    2:22:08 I think it’s relatively common for people when they go to a bridge or a dam or something
    2:22:14 very high with the potential for essentially a fatal fall where they to jump off to have
    2:22:18 the thought, what keeps me from jumping off when in fact they absolutely don’t want to
    2:22:19 jump off.
    2:22:23 And it seems like it’s another example of like, it’s registering the danger and the severity
    2:22:24 of the consequences.
    2:22:28 It also, I realize, helps us understand the level of risk.
    2:22:35 You know, I think Alex Honold, who famously did Free Solo to El Cap, a remarkable movie
    2:22:39 by the way, just along the lines of what we’re talking about.
    2:22:43 The way the movie is constructed, and I think Jimmy Chin and colleagues who made that movie,
    2:22:48 just such an incredible job, not just with the cinematography, but you know he survives
    2:22:52 from the very beginning of the movie, and yet it’s terrifying to watch the whole thing.
    2:22:59 And it’s kind of an hour, 45 minute expedition of exactly what we’re talking about.
    2:23:05 In that movie, as I recall, Alex spells out the assessment of risk and consequence, right?
    2:23:09 You know, level of risk, level of consequence, and how that’s a, those are key parameters
    2:23:10 to evaluate.
    2:23:14 And he’s obviously done that for himself, and he succeeded, and I hope he never does
    2:23:19 it again, only because he seems like a really delightful person, it would be nice to keep
    2:23:20 him around.
    2:23:22 And he’s doing other important work now.
    2:23:29 But the point being that I think it’s a very natural thing to evaluate risk and consequence
    2:23:32 in a way that, quote unquote, feels dark.
    2:23:36 But it’s actually highly adaptive through the lens that we’re talking about it.
    2:23:37 So that’s one point.
    2:23:40 Well, just to that point, if I can interject.
    2:23:48 So just to normalize this further for folks, so my family is very special to me as it is
    2:23:50 to most people.
    2:23:55 When my first daughter was born, we used to live in this house that had this on the second
    2:23:56 floor.
    2:23:59 There was a, I don’t know if you’d describe it as an overpass, but it was open to the
    2:24:00 floor beneath.
    2:24:05 And I remember having these intrusive thoughts of, at night when we’d have to bring my daughter
    2:24:09 into the bedroom to feed her or change her diaper or whatever, I would have these thoughts
    2:24:17 of carrying her and then dropping her over into the, you know, and splat, like not pleasant
    2:24:20 thoughts to experience in the middle of the night.
    2:24:26 It speaks to this point that you are raising that was likely my mind’s way of homing in
    2:24:31 on a really, really important issue in my life that I want to make sure never, ever, ever
    2:24:32 happens.
    2:24:38 It is not an indication that I’m morally corrupt or incredibly dark person.
    2:24:39 It’s how my brain is operating.
    2:24:44 So yeah, you’re assessing risk and consequence in an adaptive way.
    2:24:49 Yeah, it’s fascinating to think about.
    2:24:56 The second comment/question that I’d love your thoughts on is, you know, I had this
    2:25:02 bulldog, I talk about him all the time, this bulldog, Mastiff, and he had one default behavior
    2:25:06 that if he couldn’t engage in it would create anxiety in him.
    2:25:09 And that was he liked to chew, he liked to gnaw on things.
    2:25:12 As a puppy, he actually would teeth on bricks in the backyard.
    2:25:15 Oh my goodness, it looks so painful to me.
    2:25:18 Sometimes you bite through a lip.
    2:25:21 The bulldog part of their phenotype is that a lot of the pain receptors have been bred
    2:25:22 out of their face.
    2:25:26 And I just think, oh my goodness, I go out there and I was distraught at how much pain
    2:25:27 he must be causing himself.
    2:25:30 It was obviously less than I perceived.
    2:25:36 But nonetheless, this gnawing behavior was, you could just see it, it gave him such pleasure.
    2:25:43 He gave him something to chew on and you could just see the anxiety dissolve out of him.
    2:25:47 I’ve known a number of people that are fairly high intensity in terms of, they speak fast,
    2:25:51 high density of thought, information, et cetera, at least outwardly, who claim that they have
    2:25:54 got sort of a high RPM internally.
    2:26:00 And I vary and depending on time of day and time of year on this, but I place myself more
    2:26:07 or less into that category, engaging in an activity that harnesses my full attention.
    2:26:12 Perhaps we could call it flow, but nonetheless, engaging in activity that harnesses my full
    2:26:19 attention feels to me so unbelievably satisfying.
    2:26:20 So unbelievably satisfying.
    2:26:22 I think it’s for two reasons.
    2:26:28 One is the benefits of doing those activities, studying, learning, podcasting, doing research,
    2:26:32 interacting with someone in a really directed way, getting into that tunnel with them.
    2:26:37 As we’re doing now, there’s a positive feature and then there’s also the removal of a negative,
    2:26:41 like those RPM are not humming in the background.
    2:26:48 And I think for a lot of people, like ultra runners, and I know a lot of former addicts
    2:26:54 that start running marathons and get sober and stay sober, it’s remarkable how physical
    2:27:00 activity or cognitive activity can kind of take us into that plane of focus that both
    2:27:04 makes us productive, makes us fitter, but also relieves this inner voice.
    2:27:08 It kind of like lets the tension out the same way that I observed Costello letting the tension
    2:27:13 out through gnawing on these bricks or rawhides or whatever it was.
    2:27:20 And so my question is, is there, as I’m assuming, a relationship between the physical and the
    2:27:21 mental?
    2:27:27 We have a certain amount of energy in us and it varies between people and we need to harness
    2:27:31 and/or adjust that level of energy and to do that in ways that hopefully make us a living
    2:27:35 or bring our social relationships more closely together.
    2:27:39 Well, it certainly plays out in physical contexts as you’re describing, but it also, as you
    2:27:43 alluded to, plays out in cognitive contexts.
    2:27:50 When there is this match, this sweet spot between the demands, like you’re in a situation that
    2:27:57 is actually challenging, either physically or cognitively, and the resources that you
    2:28:02 bring to that situation perfectly match the demands.
    2:28:07 So it’s a taxing situation, but you are able to engage with it completely.
    2:28:13 That is the formula for getting stuck is the wrong word, for getting immersed in these
    2:28:19 kinds of flow states, which are, for many people, the goal that they have in their lives, both
    2:28:21 recreationally and professionally.
    2:28:26 And so you, as someone who is ideally getting into these flow states with your guests, I
    2:28:30 would hope and imagine, and that’s always the aspiration.
    2:28:32 That must feel really good.
    2:28:35 I mean, you talk for a long time with people.
    2:28:38 Does it feel like a long time when you’re having those conversations?
    2:28:39 No.
    2:28:40 Time perception completely changes.
    2:28:44 I might do this for two or three hours a week and then when we do a solo episode, sometimes
    2:28:48 the recording’s longest ever yet is 11 hours edited down.
    2:28:56 But those can be anywhere from 90 minutes to four hours or a live event.
    2:29:01 And I couldn’t tell you, it just seems like time just, time dissolves away.
    2:29:07 And when, that is because you are so absorbed in the moment and meeting the challenges of
    2:29:16 that situation, that all of your attention is commanded to that point in time, that moment.
    2:29:21 And that doesn’t leave a whole lot of room for all of the chatter to percolate in the
    2:29:23 background.
    2:29:28 And so, you know, one often, you might think like an ultramarathon or, what’s the correct
    2:29:29 term?
    2:29:30 Is that it?
    2:29:31 I think it’s called an ultra.
    2:29:35 I think we have some triathletes here in the room, our producer, Rob Moore, sitting to
    2:29:36 my left.
    2:29:40 We’ve never done this before, but how long is an ultra, anything longer than a marathon?
    2:29:41 Is that right?
    2:29:42 He’s giving a nod.
    2:29:44 He’s going to remain silent.
    2:29:47 Anything longer than a marathon is considered an ultra.
    2:29:52 And so, that’s a lot of time on the one hand to be alone with your thoughts, right?
    2:29:58 And you might think that might just be grounds for experiencing chatter, but it’s also a particularly
    2:30:03 challenging kind of physical feat that you have to devote a lot of resources to meeting
    2:30:05 those physical demands.
    2:30:10 And right, so that can propel you into a state of flow, and then you get some runners high
    2:30:13 to boot, some like chemical boost to enhance your mood.
    2:30:18 And all of a sudden, now you have people running, you know, 130 miles, I’m exaggerating.
    2:30:19 How long is it?
    2:30:23 Oh, people, I mean, people have done 200 mile altruists, 150 mile altruists.
    2:30:26 People, we have a friend, you know, again, my producer, Rob Moore, and I have a friend
    2:30:31 Ken Rideout who does these sorts of races in the Gobi Desert.
    2:30:34 He did it without any prior training in the desert, then won.
    2:30:40 I mean, but you know, these, Ken in particular, I’m thinking about right now, he’s a very
    2:30:41 high energy guy.
    2:30:47 I would be concerned about Ken and his family, not their safety, but their sanity, if Ken
    2:30:50 didn’t run that much, because he’s just, he’s,
    2:30:51 He needs to burn it off.
    2:30:55 He just has that much energy, and the whole concept of energy is something that I’m getting
    2:30:58 more and more interested in, you know, as we age, we tend to have less energy.
    2:30:59 What is that?
    2:31:02 Is it mitochondrial density and function, probably?
    2:31:06 But what we’re talking about here is a sort of cognitive velocity, you know, it’s not
    2:31:11 an official term, but it’s one that I’m using more and more nowadays, you know, that this,
    2:31:12 people should try this.
    2:31:13 I’m curious, have you ever done this?
    2:31:17 You sit down to read a page of a book, trying to remember the information.
    2:31:19 Maybe it’s technical, maybe it’s not.
    2:31:23 And then you flip the page and you try and read a page of the very same book a little
    2:31:26 bit faster than you’re comfortable while trying to retain the information.
    2:31:30 And I find that there’s this like sweet spot for reading where kind of like there’s a sweet
    2:31:35 spot for running where going a little faster sometimes actually feels like it requires
    2:31:36 less effort.
    2:31:37 Yeah.
    2:31:43 Well, it’s interesting that you say that because I actually engage in that exercise quite frequently,
    2:31:49 so, you know, I’m constantly reading for my job, right?
    2:31:52 If I’m not reading journal articles, I’m reading books for, you know, research and I’m doing
    2:31:54 writing books.
    2:32:01 And the way I do it is often through an audio form and I will put the speed rate up to 2X.
    2:32:07 I’ll often go as high as I can go on the app and I can retain a huge amount of information
    2:32:12 going that fast, but it does require that I’m very vigilant.
    2:32:18 I’m really carefully attending to that audio book when I’m moving at that speed.
    2:32:25 And so it’s not what I would do on vacation when I’m trying to consume a book or information
    2:32:27 for fun.
    2:32:33 You know, there I just want to kind of just gently go let the, let the paragraphs, you
    2:32:38 know, kind of pass my gaze and take it in slowly and almost even savor, savor the words
    2:32:39 on the page.
    2:32:45 But in other contexts, I do channel up the velocity and it can be incredibly engaging.
    2:32:47 It can also be depleting.
    2:32:53 So when you have conversations that really you find immensely rewarding and, you know,
    2:32:59 cognitive philosophy and I love that term is, is, is, you know, a 10 out of 10.
    2:33:03 When you’re done, do you ever find it a little tiring?
    2:33:04 Not immediately.
    2:33:09 But my personal challenge in life is I don’t transition states very well.
    2:33:12 So it takes me a little while to drop into a state, but then I stay there.
    2:33:17 So I’ll come out of here still thinking about and talking about this to myself or with others
    2:33:23 for, for a fair amount of time, maybe on the order of, you know, half an hour or two hours.
    2:33:26 I’ve learned this about myself over the years.
    2:33:30 It’s very effective for science and for certain things less effective for other areas of life.
    2:33:33 I’ve learned ways to transition faster.
    2:33:40 But then I will notice if I do, you know, record a solo and a guest episode and some
    2:33:45 intros and stuff in the same week that, yeah, on Saturday, I’m kind of like, my mind feels
    2:33:47 like it’s like white noise.
    2:33:48 Yeah.
    2:33:49 Yeah.
    2:33:54 And I, I’ve long thought that having, I used to call them low courtes all days, you know,
    2:33:57 just a day where I’m just kind of like veg.
    2:33:59 And you’re more tired probably on those days, huh?
    2:34:00 Yeah.
    2:34:01 Just let myself reset.
    2:34:02 Yeah.
    2:34:05 It was actually in my list of questions to ask you about resetting, going into kind
    2:34:11 of a state of wordlessness and just letting things just spool out for an hour, like not
    2:34:14 trying to control anything.
    2:34:19 Not trying to control anything in the universe except, you know, basic functions, right?
    2:34:25 Cooking shows, prank reels, these are mine.
    2:34:31 And like I am, you know, we often take for granted too that the TV in front of us is
    2:34:34 another emotion regulation device, right?
    2:34:39 And actually people who are creating programs are deliberately trying to push your emotions
    2:34:45 in particular directions from the score that accompanies movies and news and the news.
    2:34:51 So I don’t want my emotions being shifted in a direction that is contrary to my goals
    2:34:52 right before I go to bed.
    2:34:57 I am at a typically high velocity level throughout the day, starting with physical stuff and
    2:35:05 exercise to the cognitive stuff and the politicking and the science talks and all that stuff.
    2:35:11 When I’m finally done going through my email at night, I want like a good hour of just
    2:35:14 total mindless vegetation.
    2:35:20 And it puts me in a wonderfully serene state to then slide into bed, jump into that mental
    2:35:25 time travel machine, like do the fantasizing or savoring, and then puts me to sleep.
    2:35:29 And so, you know, I really value technology there for helping me do that.
    2:35:37 And I think that is the counterpoint to having this high velocity kind of experience.
    2:35:42 I will often, when I teach, like sometimes I’ll teach for like three hours, so it’s,
    2:35:44 you know, equivalent to what we’re doing right now.
    2:35:48 It is so unbelievably engaging and rewarding and like, this is why I got into this business.
    2:35:52 You are, you know, you’re having great conversations and you’re hopefully like changing the way
    2:35:59 people think about things, getting them to discover interests, all that good stuff.
    2:36:03 Couple hours later, when I come home, first of all, I need a little refractory period
    2:36:08 to switch out of work life into home life, which can often be challenging on the personal
    2:36:12 front because like my kids are just waiting there, well, my youngest kid is waiting there,
    2:36:15 my oldest kid is now in her room doing her own thing.
    2:36:20 But they want to play right away and I need some time just to decompress, but then once
    2:36:24 I do, I’ve got to lean further into that state.
    2:36:28 And so that’s, that is shifting and understanding how to shift.
    2:36:34 That’s a different kind of shift, but it is all about shifting our states to meet our
    2:36:39 goals and trying to understand how to do that well.
    2:36:42 And I think that is the subtext to everything that we are talking about here.
    2:36:47 Yeah, it’s such an important aspect of life and I do think that everyone would do well
    2:36:54 to evaluate for themselves how quickly, well, not well, you know, we’re not trying to place
    2:36:59 a grade on it, but how quickly or slowly one transitions into and out of states, how much
    2:37:05 of your thoughts and emotions and experience you’re carrying forward from one context to
    2:37:06 the next.
    2:37:11 I think about that a lot and it’s something that I try and work with a lot, especially,
    2:37:15 you know, arriving home and there’s people home and you want to engage in a particular
    2:37:16 way.
    2:37:20 And there’s actually a framework to help people do this that I really like.
    2:37:25 And it’s interesting because you mentioned the military earlier and there’s a wonderful
    2:37:30 corollary and it’s, I haven’t experienced this too often in my life where I see something
    2:37:36 in science that scaffolds onto a practice that another organization, in this case the
    2:37:44 military implements to help people, number one, identify what are there in the context
    2:37:47 of what we’re talking about, what are their emotion regulation goals, what are their shifting
    2:37:55 goals and how do you go from having those goals to bringing them to fruition.
    2:38:02 And so in the military, like special forces before they have complex, complicated operations,
    2:38:09 they will often first think about, okay, what’s our goal, what’s the outcome we hope to achieve,
    2:38:13 then what are the obstacles that we can anticipate that might undermine our ability to achieve
    2:38:14 that goal.
    2:38:19 And they’ll go around the room and, you know, the person in charge will like cold call,
    2:38:25 Socratic style on folks, like what is the potential obstacle.
    2:38:30 And then for every obstacle that they identify, they come up with a very specific, if this
    2:38:33 happens, then we will do this.
    2:38:38 And they have multiple if then plans for each of those different obstacles.
    2:38:41 So if we go back to the research landscape, there’s a technique called whoop.
    2:38:42 Have you ever, ever heard of this?
    2:38:45 Okay, so it’s whoops, an acronym.
    2:38:50 And I promise you, I wouldn’t use any acronyms, but this is a useful one to room.
    2:38:51 It’s a mnemonic to remember something.
    2:39:00 So how do you go from knowing to doing whoop is designed to help you do that?
    2:39:08 Because what is explicitly designed to do is target each of the places where goal pursuit
    2:39:10 often breaks down.
    2:39:12 Step one, what’s your wish?
    2:39:13 What’s the thing you hope to accomplish?
    2:39:16 Let’s be really clear about what that goal is.
    2:39:20 We often don’t stop to even think about what our specific concrete goals are.
    2:39:26 Okay, now that we have that goal, let’s give ourselves some opportunity to energize.
    2:39:30 What is the outcome we hope to achieve if we fulfill that goal?
    2:39:35 And what that’s doing is like giving us this motivation now, really energizing us to pursue
    2:39:36 it even further.
    2:39:39 Okay, we’ve got the outcome.
    2:39:40 But now let’s get realistic.
    2:39:42 What are the obstacles?
    2:39:47 What are the internal obstacles that might prevent me from achieving those goals?
    2:39:51 So that’s what my wish is to be more present with my family after work.
    2:39:59 The outcome that I hope to achieve is to be a better father, a better husband, to have
    2:40:02 a richer social life in those regards.
    2:40:03 Now what are the obstacles?
    2:40:04 Okay, internal obstacles.
    2:40:05 I got plenty.
    2:40:11 Like the temptation to check my email and get to inbox zero before the night is done.
    2:40:15 Or I love my science and I also want to do some of that work.
    2:40:19 Or maybe I’m going to get distracted by friends who call.
    2:40:24 All of those things are obstacles that might get in the way of me achieving the goal of
    2:40:26 being more present with my family.
    2:40:30 Now the final step, let me come up with an if then plan.
    2:40:39 If I’m tempted to check my email after seven or eight, then I’m going to remind myself
    2:40:44 about how important it is to be a dad, so I’ll do a lower framing.
    2:40:51 If someone calls after 9 p.m. and I’m engaging in activity with my kids, then I’m going to
    2:40:52 politely decline.
    2:40:57 And you can imagine coming up with all sorts of plans for different levels of sophistication.
    2:41:04 What those if then plans do is they try to make a motion regulation automatic because
    2:41:10 they identify a specific trigger, if, that’s the if, if this happens, and then they pair
    2:41:16 that trigger with a response, if then you rehearse that.
    2:41:20 And this way, when the trigger occurs, boom, you don’t have to stop and think, “What should
    2:41:21 I do?
    2:41:22 How should I behave?”
    2:41:23 You’ve got the plan and you implement it.
    2:41:26 I’ve got if then plans for chatter.
    2:41:31 If the chatter strikes, then I do distance self-talk and mental time travel.
    2:41:36 If the chatter is too overwhelming and those two tools don’t work, then I go to nature
    2:41:38 and I go to my chatter advisors.
    2:41:43 And so I have these if then plans that are linked up with my goals.
    2:41:50 And that’s an important technology that I think we can invite people to try to exercise
    2:41:55 in their own lives to make it more likely that they will achieve their regulatory goals.
    2:41:56 I love it.
    2:42:03 So whoop, spelled W-O-O-P, the W, if I have this correct, is what’s the goal?
    2:42:04 What’s your wish?
    2:42:06 What’s your wish?
    2:42:13 The first O is the opportunity to energize yourself around achieving that wish, a.k.a.
    2:42:14 motivation.
    2:42:15 That’s right.
    2:42:16 What’s the outcome you hope to achieve?
    2:42:17 Yep.
    2:42:18 Great.
    2:42:19 Okay.
    2:42:20 Even better because of what you said was shorter.
    2:42:23 The first O is what’s the outcome you hope to achieve?
    2:42:26 The second O, what are the obstacles you can anticipate?
    2:42:27 That’s right.
    2:42:32 And in the research space, it’s mostly been personal obstacles, but you can generalize
    2:42:36 out as the Navy SEALs do as an example.
    2:42:41 That’s the branch of the military I was referring to that essentially uses a similar kind of
    2:42:48 framework to, now you have me self-conscious about using the word optimize, to optimize
    2:42:53 the way they respond to missions and challenges.
    2:42:57 This is what they, so they’re not only dealing with internal obstacles, obviously, but also
    2:42:58 ones from the world around them.
    2:43:01 Don’t worry about using the word optimize.
    2:43:06 You did it optimally, and we’ll soon squelch any pejorative around optimize during this
    2:43:07 episode.
    2:43:11 And then the P in whoop is the plan, an if then plan.
    2:43:12 That’s right.
    2:43:13 So it’s not a vague plan.
    2:43:18 It’s a very specific plan so that you know exactly which strategies and steps to implement
    2:43:21 should A occur, B occur, C occur.
    2:43:22 That’s right.
    2:43:27 The general, general framework, which in part is I think why it has so much value, and there’s
    2:43:32 research behind this showing it can help people achieve various kinds of goals.
    2:43:37 Now there of course will be many situations that you have not developed whoops for.
    2:43:43 And that’s okay because you’re going to have all these other tools in your toolbox to manage
    2:43:46 those situations on the fly when they occur.
    2:43:52 But then once you encounter new situations and you discover what tools are effective,
    2:43:53 then you learn.
    2:43:54 You create your whoop.
    2:43:57 And then you could become more strategic, automatic, and effortless with how you engage
    2:43:59 them down the road.
    2:44:03 Earlier you mentioned attentional spotlights.
    2:44:05 And I’m fascinated by this.
    2:44:09 I know that most people hear that we can’t multitask, but primates, again, of which we
    2:44:14 are, old world primates in particular, can do covert attention.
    2:44:19 If I were not completely focused on you, I could focus an attentional spotlight on you
    2:44:23 and your voice and pay attention to you, but I could also monitor components of the room.
    2:44:25 I can merge those spotlights.
    2:44:28 I can divorce those spotlights.
    2:44:34 But it’s very hard to generate three compatible attentional spotlights at once.
    2:44:36 It seems like we have two.
    2:44:40 Maybe some people can manage three, but I’m betting most people can’t manage more than
    2:44:41 three.
    2:44:48 And I think it becomes especially difficult to manage even one when you’re experiencing
    2:44:53 an emotional episode that is essentially hijacking your attention.
    2:44:56 And attention is really important to talk about for a few reasons.
    2:45:02 So number one, as a species, we have the most sophisticated attention deployment system on
    2:45:03 the planet.
    2:45:10 We have the ability to strategically deploy our attention so we can willfully place it
    2:45:16 on the things we want or yank it away from the things we don’t want or we can succot
    2:45:18 our attention back and forth.
    2:45:23 When it comes to emotion, though, we are often taught certain maxims about how to deploy
    2:45:31 our attention that I think can sometimes be problematic because they fall into the category
    2:45:36 of prescriptive advice about magic pills.
    2:45:42 So often we hear, for example, that when it comes to chatter or really big emotions, things
    2:45:47 that you’re anxious about or fearful, you should not avoid the problem.
    2:45:49 You should focus on it.
    2:45:54 And there’s been a lot of research on this and what we have learned is, on the one hand,
    2:45:57 chronically avoiding things is not good.
    2:46:01 It’s associated with all sorts of negative outcomes for our emotional lives and beyond
    2:46:03 our physical lives, too, our health.
    2:46:11 But oftentimes, the signature for adaptively coping with emotional curveballs is being
    2:46:17 able to focus on the problem at hand, deploy your attention elsewhere, take a break, and
    2:46:18 then come back to it.
    2:46:22 And so this was a question actually I learned from my grandmother inadvertently.
    2:46:29 My grandmother was this very interesting woman who grew up in Poland during World War II,
    2:46:32 had her entire family slaughtered during the war.
    2:46:38 One of these kind of devastating experiences lived in the forest for years, back and forth,
    2:46:41 all this terrible stuff, family massacred and so forth.
    2:46:45 And growing up, she made it out of the war, moved to the States.
    2:46:51 I remember being just so exceptionally curious about what she experienced and how she was
    2:46:53 able to overcome it.
    2:46:58 And whenever I would ask her questions about this, she would always say, “Don’t ask me
    2:47:00 why or what happened.
    2:47:01 Why is a crooked letter?”
    2:47:05 That was a phrase she would use, which was really interesting because she didn’t speak
    2:47:10 English very well at all, heavily accented language, but she’d mastered this curious
    2:47:11 idiom.
    2:47:13 Like, “Why is a crooked letter?”
    2:47:19 In other words, nothing good comes from dredging up the past or really trying to understand
    2:47:20 things.
    2:47:21 “Your life is awesome.
    2:47:23 You’re in a safe place.
    2:47:24 You have a loving family.
    2:47:25 Just enjoy life.”
    2:47:27 So she’s trying to shelter me.
    2:47:34 So for most of the time that I would know her during the year, she would never focus
    2:47:41 on this horrific event that she experienced, except one day a year, there would be this
    2:47:47 Remembrance Day and we’d all pile into a synagogue and we’d talk about or I would listen to them
    2:47:52 talk about their experiences and the emotions would come out.
    2:47:58 So she would dose her exposure to the emotional information.
    2:48:03 Turns out what she was doing is she was being strategic in how she deployed her attention.
    2:48:07 She was focusing on the emotional issue at times when it was productive for her, but
    2:48:13 at other times when it didn’t serve her well, she occupied her attention with other kinds
    2:48:15 of thoughts and experiences.
    2:48:22 And a large literature is now beginning to emerge, which shows that this capacity to be
    2:48:27 flexible in how we wield our attention when it comes to sources of emotional struggles
    2:48:30 can be a really, really useful asset.
    2:48:37 And so I think it’s important to remind folks that these blunt prescriptions to always approach
    2:48:41 a thing, a problem, or always avoid it, they aren’t always true.
    2:48:47 And that often the magic that surrounds emotion regulation, I mean the magic not supernaturally
    2:48:54 but the beauty surrounding it is in being really facile and how we can deploy our attention.
    2:48:58 Really appreciate you sharing that personal anecdote.
    2:49:05 I’ve long struggled with the fact that so many of the sayings that were fed, like absence
    2:49:10 makes the heart grow fonder, oh yeah, well I also heard out of sight, out of mind, so
    2:49:11 which one is it?
    2:49:12 That’s right.
    2:49:13 And that’s why eventually I became a scientist.
    2:49:15 That’s right.
    2:49:21 Because it’s both and you can see this in the fields of nutrition and exercise.
    2:49:24 There are certain core truths and I think the goal is always to get to those core truths
    2:49:28 and then there’s some flexibility around those truths, there’s margins of error.
    2:49:31 I love what she shared, why is it a crooked letter?
    2:49:37 It reminds me of the Bob Dylan, I don’t look back.
    2:49:39 These are profound questions.
    2:49:45 How much of our consciousness should we use to enforce that we don’t spend time thinking
    2:49:49 about the past and therefore miss out on the present and creating a best possible future
    2:49:55 and yet we don’t want elements from the past to kind of ferret into our psyche and then
    2:49:57 show up in ways that are destructive.
    2:49:59 So it’s a complicated dance.
    2:50:06 Oh, I mean our emotional lives are anything but straightforward but we do have guide posts
    2:50:09 to steer us in how we deploy our attention.
    2:50:18 And so a couple of common heuristics that I like to use and describe to folks is, so
    2:50:25 let’s say something bad happens and you divert your attention away, you distract with a positive
    2:50:31 distraction, not a harmful distraction and then the problem doesn’t resurface, keep going.
    2:50:32 Like you don’t have to go back in time.
    2:50:37 There’s actually, I experienced some friction sometimes with my dad around this issue so
    2:50:45 my parents were divorced and I dealt with the baggage surrounding that experience earlier
    2:50:48 in my life and when I think about it now, I don’t get upset.
    2:50:54 I understand why it happened, I love both of my parents, I’ve moved on, I’m well adjusted
    2:50:59 but my dad likes to talk about this a lot whenever we speak and he will often bring
    2:51:04 it up and when he does, I’m like, well, we don’t have to talk about it, I’m actually
    2:51:05 totally fine.
    2:51:08 This isn’t a source of ongoing distress.
    2:51:13 Sometimes we’re able to make sense of what has happened to us and move on with our lives
    2:51:20 and when that happens, you know, that’s our cognitive machinery operating really, really
    2:51:21 well.
    2:51:24 We don’t have to go back and revisit every single thing.
    2:51:28 If on the other hand, we are trying to get a mental break, we’re distracting and we
    2:51:35 find thoughts about these experiences continually intruding into our awareness and being distracting,
    2:51:36 that is then a cue.
    2:51:41 Okay, well let’s focus in on it and then once you focus in on it, of course there are multiple
    2:51:45 ways you can engage with that experience.
    2:51:50 Sometimes just bathing yourself in the emotional pain can be useful for facilitating a kind
    2:51:55 of what we would call habituation, so getting used to the discomfort and realizing it’s
    2:52:00 not so bad to be in the presence of those negative thoughts.
    2:52:04 Maybe you want to reframe how you think about the circumstance and we have wonderful cognitive
    2:52:06 apparatus to help us reframe things.
    2:52:08 We can look at it from different perspectives.
    2:52:11 We can focus on the silver lining, we can contextualize it.
    2:52:18 So you have lots of tools to engage with things once you refocus, but you don’t always need
    2:52:20 to refocus on the problem.
    2:52:25 Do you want to be flexible, flexibility in how you deploy your attention is really the
    2:52:31 mantra that I personally live by based on what I know of how all of this works.
    2:52:34 There are a couple of caveats I want to throw out there.
    2:52:40 When I’m talking about distraction and avoiding, I’m talking about healthy distractions, healthy
    2:52:41 avoidance.
    2:52:49 There are unhealthier forms of avoidance that we know definitively are not productive like
    2:52:50 substance abuse.
    2:52:57 We also know that if you adopt a blunt rule of always just chronically avoiding, not good.
    2:52:59 So you want to be balanced.
    2:53:05 Could we add to the list of tools for avoidance that tend to be unhealthy?
    2:53:10 This isn’t one that I default to, but I know someone that told me that she used to default
    2:53:18 into overconsumption of story, like of audiobooks, not that audiobooks are bad, but a fiction
    2:53:24 audiobooks and just when there was a problem rather than dealing with the problem overindulgence
    2:53:26 in narratives that would just consume the mind.
    2:53:33 I guess any behavior where we’re not dealing with the itch that we probably need to scratch
    2:53:40 at least for a short while is probably going to be maladaptive in the long run.
    2:53:46 You want to listen to what your mind and body are telling you, and so if you find that the
    2:53:51 problem keeps resurfacing, that’s a cue you need to engage and deal with it.
    2:53:56 But a lot of the experiences we have on a daily basis, which may not be positive, negative
    2:54:03 experiences, as time moves on, sometimes that’s all we need to keep going with our lives.
    2:54:09 And we do see in the literature that when you impose a particular view on folks like
    2:54:15 you have to do it this way, that tends not to work out very well.
    2:54:21 Most of what we’ve been discussing today is one’s emotional life and experience and chatter
    2:54:29 and inner narratives with oneself and their environment, technology, nature, and to some
    2:54:30 extent relationships.
    2:54:36 But one powerful aspect of emotions that I think a lot of people wonder about and frankly
    2:54:42 participate in is this notion of emotional contagion, both positive and negative.
    2:54:46 I think of like us, you mentioned football, football’s big in Michigan, right?
    2:54:47 Oh yeah.
    2:54:49 I remember from the movie The Big Chill, they like actually go out and play football.
    2:54:52 I think they were all alum of University of Michigan.
    2:54:54 It’s a religion in the city that I live in, that’s right.
    2:54:55 Is it right?
    2:54:56 Yeah.
    2:54:57 Okay.
    2:54:59 And how many people go to one of these games?
    2:55:03 So we actually, it’s called the Big House, actually the largest football stadium in the
    2:55:04 country.
    2:55:05 So close to 110,000.
    2:55:06 Whoa.
    2:55:07 Yeah.
    2:55:08 That’s a lot of people.
    2:55:13 That’s a lot of people and we sing in unison and it’s actually, I never really was into
    2:55:18 football before moving to Ann Arbor and now I embrace it.
    2:55:22 It helps when you’re the national championships, which we were champions, which we were last
    2:55:23 year.
    2:55:24 Congratulations.
    2:55:26 We’re working on it this year.
    2:55:27 Cool.
    2:55:29 Maybe sometime I’ll go to a game.
    2:55:30 I don’t dislike football.
    2:55:31 I like football.
    2:55:34 I don’t think I’ve ever been to a professional football game.
    2:55:35 You should.
    2:55:36 We should definitely have you out there.
    2:55:37 Yeah.
    2:55:38 It is a load of fun.
    2:55:39 Okay.
    2:55:46 I’ll skip one game of the Globetrotter season to go to Michigan, a Michigan game.
    2:55:48 Emotional contagion occurs in football stadiums.
    2:55:50 It occurs in digesting news.
    2:55:51 We just had an election.
    2:55:58 So a lot of emotional contagion and essentially opposite directions post-election and on and
    2:56:00 on.
    2:56:02 What do we know about emotional contagion?
    2:56:11 It makes sense to me why we would be so prone to it, but where are the sort of rumble strips,
    2:56:17 so to speak, and the ditch on emotional contagion?
    2:56:18 That’s a driving analogy.
    2:56:20 The rumble strips are the go, go, go, go, go, go, that when you start to drift towards
    2:56:27 the ditch, obviously the ditch is losing control in the negative direction, maladaptive direction.
    2:56:32 How can we start to identify the rumble strips in emotional contagion?
    2:56:36 Emotional contagion is a very powerful phenomenon.
    2:56:39 Emotions can spread within seconds.
    2:56:46 They tend to, we tend to catch emotions more quickly when we’re not sure of how we should
    2:56:49 be thinking or feeling in a particular situation.
    2:56:55 So we often are referencing other people in those instances as a source of information.
    2:56:59 People around us, of course, are a rich source of information.
    2:57:02 This is also why we compare ourselves to other people so frequently.
    2:57:06 We’re trying to learn something about how to respond.
    2:57:11 And we know it can have these cascading effects, both in everyday life, in both the positive
    2:57:19 and the negative direction, but also in the digital world, we see these emotions that
    2:57:21 can spread really fast too.
    2:57:23 So it’s a very powerful phenomenon.
    2:57:29 It’s what I’m often very attentive to when I come into the classroom.
    2:57:34 Like you’re trying to, you tend to not want to have a negative mood spread through an
    2:57:36 audience when you are teaching to them.
    2:57:42 And so you’re sensitive to that kind of certain kinds of displays or tones that might convey
    2:57:46 that kind of emotional response.
    2:57:49 And I think it’s something that we need to be increasingly aware of, especially when
    2:57:53 we’re working in any kind of group context.
    2:57:59 Like when you’re working on a team, it is really important to keep the team at the level
    2:58:06 of emotional tone that you feel, if you’re the leader or even just a member of this team
    2:58:11 that is committed to it, you want to keep that tone at the most productive level.
    2:58:19 Because if it dips below or above, that can sabotage how well you perform.
    2:58:20 And there’s a lot of research on that.
    2:58:25 Both from directing my laboratory for a good number of years and from teaching and from
    2:58:30 certainly the podcast, which is a small team of seven of us, I’m familiar with what you
    2:58:31 just described.
    2:58:36 And also from being a camp counselor, that’s probably where I learned it, being a summer
    2:58:42 camp counselor when I was in college, that if you get two or three kids that are like
    2:58:46 really pissed off about what you have to do over the next couple of hours, it can send
    2:58:48 everything south.
    2:58:52 If they nip that in the bud right away, you have to repair that.
    2:58:58 And I’m very attentive to this when I am in group contexts, especially when I’m leading
    2:59:03 those groups, those teams, those labs, like really making sure that that kind of negative
    2:59:06 mojo does not spread.
    2:59:13 Do you think nowadays on university campuses there’s more of a tendency for students to
    2:59:16 raise their hands and say, “Let’s spark an issue.”
    2:59:25 And I’ll just preface this by saying, a guy that I worked for as an undergraduate, a physiologist,
    2:59:28 he told me that when he was teaching during the Vietnam War era, he would be in the middle
    2:59:33 of a lecture about cold thermogenesis physiology, his area of expertise.
    2:59:37 And someone would just stand up and say, “What about the war in Vietnam?”
    2:59:40 And I remember him telling me that story, I thought, “That’s outrageous, like really?”
    2:59:42 And he said, “Oh yeah, all the time.”
    2:59:46 And you would have to stop and have to acknowledge it and let them have their expression.
    2:59:47 I thought, “Well, that’s wild.
    2:59:54 Now we’re living in times when that’s not all that unusual in the university classroom
    2:59:56 and on campuses and online.”
    3:00:03 So it’s interesting that that previous example from the 1960s and ’70s is now very relevant
    3:00:04 again.
    3:00:07 So do we let people emote?
    3:00:13 Or as a summer camp counselor, someone pulled me aside and said, “These kids have a lot
    3:00:14 of energy.
    3:00:17 My only advice is be a channel, not a dam,” something that I never forgot.
    3:00:22 It’s very useful in other areas of life too, be a channel, not a dam.
    3:00:30 So how do you be a channel, not a dam, when people are having the need to externalize
    3:00:34 negative stuff and it holds the potential for emotional contagion?
    3:00:40 Well, I have an experience firsthand, the phenomenon that you’re describing in the classroom,
    3:00:44 but obviously a lot of my colleagues have, and we see this playing out on lots of universities.
    3:00:47 These are very turbulent times.
    3:00:52 Turbulence activates emotion, and we know going back to an earlier part of our conversation
    3:00:57 when people experience strong emotions are often motivated to share those emotions with
    3:01:02 other people, that often takes the form of vocalizing them, and that can elicit contagion
    3:01:03 throughout.
    3:01:08 And so now we’re beginning to actually understand how the emotional processes are making their
    3:01:14 way through people, groups, and societies.
    3:01:16 What should you do in those circumstances?
    3:01:22 Well, I think it depends a lot on the context and what the nature of the emotional response
    3:01:32 is, and is the emotion becoming really counterproductive or harmful, and there are differing views
    3:01:36 about when you should intervene and how to do it.
    3:01:45 I think in general, though, you bring the playbook of always wanting to validate your
    3:01:51 emotional experience as a genuine response that you are having to the situation.
    3:01:57 In most cases, yes, we can try to purposefully experience an emotion in a duplicitous way,
    3:02:02 but I think in a lot of cases, the kinds of phenomena we’re talking about, like these
    3:02:04 are just honest emotional reactions.
    3:02:10 These are really difficult times, and I think trying to understand where those emotions
    3:02:14 are coming from is often a really great first step.
    3:02:20 I mentioned to you before we started talking that I had this wonderful conflict mediator
    3:02:26 come to one of my classes recently to talk about how do you not just engage with emotional
    3:02:32 groups, but how do you engage with emotional groups at the same time that are having emotions
    3:02:38 because of one another, and the approach that she has found to be very successful in her
    3:02:45 career as a mediator is to ask folks to train them not to enter conversations to try to
    3:02:53 change each other’s minds, but to enter those conversations with a state of humility and
    3:02:57 curiosity and genuine interest and, in first and foremost, trying to just understand the
    3:02:59 other group’s position.
    3:03:07 I haven’t done that myself, but it strikes me as a pretty viable approach to a first
    3:03:13 step to having conversations about difficult issues, and it makes me think about how in
    3:03:18 the lab we often define wisdom.
    3:03:27 Wisdom is this concept of it indexes how well you are able to deal with social situations
    3:03:29 involving uncertainty.
    3:03:33 We don’t know how these social situations are going to play out, and why these individuals
    3:03:36 are skillful in navigating those circumstances.
    3:03:38 How do you define wisdom?
    3:03:39 What are its features?
    3:03:45 A few of its core features are humility, recognizing that I don’t know everything, a commitment
    3:03:51 to perspective taking, putting myself in the other person’s shoes, dialecticism, recognizing
    3:03:58 that the world is constantly in flux and circumstances are changing, and we need to be aware of that,
    3:04:05 and then also a general orientation towards the social good, like doing good in the world.
    3:04:11 It strikes me that entering these difficult situations with that kind of mindset is potentially
    3:04:15 productive for bridging divides.
    3:04:18 I love that.
    3:04:23 What an appropriate area for us to round up in, I think that right now clearly things
    3:04:29 are tense, but what you’ve talked about today, and at least from what I understand of how
    3:04:34 the human mind works in and around emotions, our own and observing others and potentially
    3:04:41 contagion, is that these tools can really help us do better, and that they’re not just
    3:04:48 research papers, they are implementable chunks of knowledge, and in some cases, such as what
    3:04:52 you’ve discussed today, real gems.
    3:04:56 For that reason, and for taking the time out of your research schedule, I mean your researcher,
    3:04:59 your teacher, your dad, your husband, you do many things, you make it to football games
    3:05:04 somehow also into the gym, where you don’t drop dumbbells on people’s faces intentionally,
    3:05:08 because you realize the dire consequences, you’re just doing a ton of amazing work in
    3:05:09 the world.
    3:05:15 I’d heard about in red chatter some time ago, and I just think it’s incredible what
    3:05:20 you’ve brought to people’s attention that has always, no pun intended, been on and in
    3:05:26 their minds, and I’m sure there are others in your field, but I want to specifically
    3:05:32 thank you on behalf of myself and everyone listening and watching for paying so much
    3:05:38 careful research attention and public education attention to this thing that we call chatter
    3:05:43 and the inner voice and emotion regulation, because this is really what makes up our lives.
    3:05:49 It’s as important in my mind, certainly as cardiovascular health or any other aspect of
    3:05:50 mental or physical health.
    3:05:55 So on behalf of myself and everyone listening and watching, thank you so much.
    3:05:59 Please come back again, because your research is evolving, we’d love to hear about.
    3:06:03 The next steps will definitely provide links to your work and to the upcoming book, which
    3:06:05 comes out in February of 2025.
    3:06:07 Do you want to tell us the title of the book?
    3:06:08 That’s right.
    3:06:11 It’s called Shift, Managing Your Emotions, So They Don’t Manage You.
    3:06:12 Great.
    3:06:15 And presumably it’s available for pre-sale now or soon?
    3:06:16 Yeah.
    3:06:26 It’s available, and it is essentially designed, it is written to just open the book on what
    3:06:30 emotions are, what we often get wrong about them, and what are the tools that we have
    3:06:32 to rein them in.
    3:06:37 My hope is that it addresses this big problem that I think we’ve been facing for a while,
    3:06:41 which is how to wrangle these emotions that sometimes get the best of us.
    3:06:42 Great.
    3:06:44 Well, I am personally going to order a copy by pre-sale.
    3:06:45 I insist on that.
    3:06:47 I don’t take free copies.
    3:06:49 I buy books because I’m a believer in books.
    3:06:53 So thank you for writing Shift and come back and talk to us again.
    3:06:54 Well, thanks for having me.
    3:06:56 It’s an incredible conversation, so I appreciate it.
    3:06:57 Feel the same way.
    3:06:58 Thank you so much.
    3:06:59 Thank you.
    3:07:02 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Ethan Cross.
    3:07:07 I hope you found it to be as informative and as actionable as I did.
    3:07:11 To learn more about Dr. Cross’s work and to find links to his previous book, Chatter,
    3:07:16 as well as his forthcoming book, Shift, Managing Your Emotions, So They Do Not Manage You,
    3:07:18 please see the show note captions.
    3:07:22 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    3:07:25 It’s a terrific zero-cost way to support us.
    3:07:29 Please also click the follow button for the Huberman Lab podcast on both Spotify and
    3:07:30 Apple.
    3:07:34 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
    3:07:38 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    3:07:40 That’s the best way to support this podcast.
    3:07:44 And if you have questions for me or comments about the podcast, or you have topics or guests
    3:07:48 you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments
    3:07:49 section on YouTube.
    3:07:50 I do read all the comments.
    3:07:55 And if you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social
    3:07:56 media platforms.
    3:08:01 So that’s Instagram, X, formerly known as Twitter, Facebook, LinkedIn, and Threads.
    3:08:05 And on all those platforms, I discuss science and science-related tools, some of which overlaps
    3:08:09 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
    3:08:10 on the Huberman Lab podcast.
    3:08:14 Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
    3:08:18 And if you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, the Neural Network
    3:08:22 newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes everything from podcast summaries
    3:08:26 to protocols in the form of brief one to three page PDFs.
    3:08:31 So these are protocols that describe the essential steps to take, for instance, to optimize your
    3:08:36 sleep, to improve your dopamine regulation for deliberate cold exposure, deliberate
    3:08:39 heat exposure, all of which is available completely zero cost.
    3:08:44 You simply go to Huberman Lab.com, go to the menu tab in the corner, scroll down to newsletter
    3:08:48 and provide your email, and I should point out that we do not share your email with anybody.
    3:08:53 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Ethan Cross.
    3:08:57 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
    3:09:00 [MUSIC PLAYING]
    3:09:02 (upbeat music)
    Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
    Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Tôi đang đeo kính Roka với kính lọc màu đỏ này vì chúng tôi đang ghi âm vào khuya, điều này thì không thường xảy ra với chúng tôi.
    Ánh sáng mạnh, đặc biệt là ánh sáng ngắn bước sóng trong phần màu xanh và màu xanh lá cây của quang phổ, làm giảm melatonin và khiến chúng ta khó ngủ.
    Và tôi muốn ngủ đêm nay.
    Những chiếc kính lọc màu đỏ này giúp lọc bỏ các bước sóng ngắn màu xanh và màu xanh lá cây có thể làm gián đoạn giấc ngủ của tôi.
    Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Ethan Cross.
    Tiến sĩ Ethan Cross là giáo sư tâm lý học tại Đại học Michigan và là giám đốc Phòng thí nghiệm Cảm xúc và Tự kiểm soát.
    Ông cũng là tác giả của cuốn sách bán chạy, “Chatter: The Voice in Our Head and How to Harness It”.
    Cuộc thảo luận này thật sự đặc biệt vì chúng tôi bàn về một điều mà mỗi người trong chúng ta đều có, đó là một giọng nói trong đầu mà chính là giọng nói của chúng ta.
    Và giọng nói đó có thể từ khích lệ đến chán nản.
    Nó có thể lặp đi lặp lại theo những cách rất xâm nhập, và nó có ảnh hưởng sâu sắc đến trạng thái cảm xúc, sự tự tin, mức độ lo âu của chúng ta, và thực sự là những gì chúng ta có thể đạt được trong cuộc sống.
    Phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Ethan Cross đã thực hiện những nghiên cứu đột phá để hiểu nguồn gốc của giọng nói này trong đầu chúng ta và liệu chúng ta có thể và nên kiểm soát nó hay không.
    Và thực sự câu trả lời là có.
    Cuộc thảo luận hôm nay đi vào nhiều vấn đề mà mọi người gặp phải và nhiều điều bạn có thể làm để cải thiện cuộc sống của mình, chẳng hạn như cách điều chỉnh những suy nghĩ trong đầu, cách vượt qua những suy nghĩ lặp đi lặp lại và xâm nhập.
    Chúng tôi cũng thảo luận về những gì nên làm với giọng nói thực sự của bạn.
    Ví dụ, dữ liệu chỉ ra rằng việc bộc lộ những cảm xúc tiêu cực của bạn với người khác thực sự là không tốt.
    Chúng tôi cũng nói về các hình thức giao tiếp bên ngoài và giao tiếp bên trong khác, đó là tiếng nói bên trong, mà bạn có thể tham gia vào để cải thiện trạng thái cảm xúc của mình và thay đổi trạng thái cảm xúc đó.
    Vì vậy, cuộc thảo luận hôm nay thực sự xoay quanh những câu hỏi phổ biến, những tình huống phổ biến và những thách thức phổ biến mà mọi người đều phải đối mặt.
    Và tất nhiên, chúng ta đều có một tiếng nói trong đầu. Hôm nay, bạn sẽ học cách lắng nghe nó, điều chỉnh nó và thực sự dẫn dắt nó theo hướng sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất.
    Tôi cũng rất vui mừng khi nói với bạn rằng Tiến sĩ Ethan Cross sắp có một cuốn sách khác ra mắt có tựa đề “Shift, Quản lý Cảm xúc của Bạn để Chúng Không Quản Lý Bạn”.
    Tôi đã rất thích cuốn sách đầu tiên của ông, “Chatter”, và tôi rất mong chờ được đọc “Shift” khi nó ra mắt.
    Chúng tôi cung cấp liên kết đến công việc trong phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Ethan Cross cũng như liên kết đến cuốn sách trước đây và sắp tới của ông trong phần ghi chú của chương trình.
    Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford.
    Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để cung cấp thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học mà không tốn chi phí cho công chúng.
    Để phù hợp với chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay.
    Nhà tài trợ đầu tiên của chúng tôi là ExpressVPN.
    ExpressVPN là một mạng riêng ảo giúp giữ cho dữ liệu của bạn an toàn và riêng tư.
    Nó làm điều đó bằng cách định tuyến hoạt động internet của bạn qua các máy chủ của họ và mã hóa nó để không ai có thể nhìn thấy hoặc bán dữ liệu của bạn.
    Bây giờ, tôi cá nhân đã quen với những tác động của việc không bảo mật dữ liệu của mình đủ tốt.
    Vài năm trước, một trong những tài khoản ngân hàng của tôi đã bị hack và đó là một khối lượng công việc khủng khiếp để cố gắng đảo ngược điều đó và bảo mật tài khoản.
    Nếu bạn đang sử dụng các mạng Wi-Fi như ở trên máy bay, khách sạn, quán cà phê và các khu vực công cộng khác. Thực tế, ngay cả khi bạn đang trực tuyến ở nhà, dữ liệu của bạn có thể không an toàn như bạn nghĩ. Điều tuyệt vời về ExpressVPN là tôi thậm chí không nhận ra nó đang hoạt động vì kết nối mà nó cung cấp rất nhanh. Tôi đã cài đặt nó trên máy tính và điện thoại của mình và tôi chỉ để nó hoạt động bất cứ khi nào tôi kết nối với internet. Nếu bạn muốn bắt đầu bảo vệ hoạt động trực tuyến của mình bằng ExpressVPN, bạn có thể truy cập vào ExpressVPN.com/huberman và bạn sẽ nhận được thêm ba tháng miễn phí. Một lần nữa, đó là E-X-P-R-E-S-S-V-P-N.com/huberman để nhận thêm ba tháng miễn phí.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi 8 Sleep. 8 Sleep sản xuất các vỏ đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo bạn có một giấc ngủ ngon mỗi đêm là kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn, và điều này là vì để có thể ngủ sâu và duy trì giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ. Để thức dậy cảm thấy tỉnh táo và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng một đến ba độ. 8 Sleep giúp bạn dễ dàng kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ bằng cách cho phép bạn lập trình nhiệt độ của vỏ đệm vào đầu, giữa và cuối đêm. Tôi đã ngủ trên vỏ đệm 8 Sleep gần bốn năm nay và nó đã hoàn toàn cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi. 8 Sleep hiện đã ra mắt thế hệ vỏ đệm mới nhất của họ, Pod 4 Ultra. Pod 4 Ultra có khả năng làm mát và sưởi ấm được cải thiện, công nghệ theo dõi giấc ngủ độ chính xác cao hơn và thậm chí có khả năng phát hiện ngáy, tự động nâng đầu bạn lên vài độ để cải thiện luồng không khí và ngăn ngừa ngáy. Nếu bạn muốn thử một vỏ đệm 8 Sleep, hãy truy cập vào 8sleep.com/huberman để nhận ưu đãi Black Friday ngay bây giờ.
    Với chương trình giảm giá Black Friday này, bạn có thể tiết kiệm tới 600 đô la cho sản phẩm Pod 4 Ultra của họ. Đây là đợt giảm giá lớn nhất trong năm của 8 Sleep. Hiện tại, 8 Sleep vận chuyển đến Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia ở EU và Australia. Một lần nữa, đó là 8sleep.com/huberman. Và bây giờ, hãy cùng tôi thảo luận với Tiến sĩ Ethan Cross. Tiến sĩ Ethan Cross, chào mừng bạn. Rất vui được ở đây. Ngay trước khi chúng ta bắt đầu, như người ta thường nói, chúng ta đã nói về việc ngắt lời nhau và thực tế là bạn đến từ New York. Tôi sẽ cố gắng không ngắt lời bạn vì khán giả không thích điều đó. Tuy nhiên, tôi rất quan tâm đến những gì bạn sẽ nói về việc điều chỉnh cảm xúc, nhưng đặc biệt là điều mà bạn gọi là chatter, tiếng nói trong đầu chúng ta. Trước khi tìm hiểu về công việc của bạn, tôi luôn nghĩ rằng chatter và tiếng nói trong đầu chúng ta chủ yếu là tiêu cực. Đó là điều chúng ta thường nghe. Làm thế nào bạn chống lại tiếng nói tiêu cực trong đầu? Nhưng bạn có một số ý tưởng rất thú vị về tính hữu ích của chatter, như có thể nó đã xuất hiện như thế nào và nó có tác dụng gì. Vậy có lẽ chúng ta bắt đầu từ đó. Vâng. Tôi nghĩ đây là một câu hỏi tuyệt vời vì tiếng nói bên trong là điều mà chúng ta mang theo bên mình bất cứ nơi nào chúng ta đi, nhưng chúng ta không có xu hướng tìm hiểu nó là gì, đúng không? Và thực sự, đôi khi tôi lên đó và nói chuyện với mọi người và họ thường tự hỏi, như, một nhà khoa học nghiêm túc được cho là đang làm gì khi nói về một chủ đề mềm mại như tiếng nói trong đầu chúng ta? Và hóa ra đây là một công cụ đáng chú ý của tâm trí con người. Vì vậy, khi tôi sử dụng thuật ngữ tiếng nói bên trong, điều tôi đang nói đến là khả năng của chúng ta để sử dụng ngôn ngữ một cách im lặng để phản ánh về những điều trong cuộc sống của chúng ta. Và hóa ra đó là một loại dao đa năng mà chúng ta sở hữu. Nó cho phép chúng ta làm nhiều điều khác nhau. Vì vậy, ngay từ đầu, hãy để tôi phân biệt chatter với các hoạt động tiếng nói bên trong khác. Tôi nghĩ chatter là mặt tối của tiếng nói bên trong. Và chúng ta sẽ nói về điều đó trong một chút nữa.
    Nhưng việc có khả năng sử dụng ngôn ngữ một cách im lặng, đó là một điều tốt cho tình trạng của con người.
    Vì vậy, tôi sẽ cho bạn biết một vài lợi ích mà nó mang lại.
    Đội thể thao yêu thích của bạn là gì?
    Harlem Globetrotters, vì họ chưa bao giờ thua, theo như tôi hiểu.
    Ôi.
    Kỷ lục tốt nhất trong bất kỳ môn thể thao nào.
    Tôi không nghĩ họ từng thua một trận nào.
    Họ có bao giờ thi đấu với các đội khác không?
    Washington Generals.
    Được rồi.
    Xin lỗi cho Washington Generals.
    Vậy nếu bạn đến một trận đấu và cổ vũ cho họ, bạn sẽ nói gì?
    Đi Globetrotters.
    Đi Globetrotters.
    Được rồi.
    Bạn có thể lặp lại câu đó một cách im lặng ba lần trong đầu ngay bây giờ không?
    Có.
    Được rồi.
    Bạn vừa sử dụng giọng nói bên trong của mình.
    Vì vậy, giọng nói bên trong của bạn là một phần của cái mà chúng ta gọi là hệ thống trí nhớ làm việc bằng lời nói, hệ thống cơ bản của tâm trí con người cho phép chúng ta làm điều gì đó mà tôi nghĩ vừa phi thường, nhưng cũng hoàn toàn bình thường.
    Hệ thống trí nhớ làm việc bằng lời nói của bạn, nghe có vẻ dài dòng, cho phép bạn giữ thông tin hoạt động trong thời gian ngắn.
    Vậy trước khi chúng ta có điện thoại di động, bạn đã ghi nhớ số điện thoại như thế nào?
    Bạn sẽ làm gì?
    Lặp lại nó trong đầu.
    Đúng.
    Và nó có một kiểu nhạc điệu.
    Đúng không?
    Tôi vẫn có thể nhớ số điện thoại thời thơ ấu của mình, mặc dù số đó đã không còn tồn tại từ lâu.
    Đã không còn tồn tại từ lâu.
    Đúng.
    Thực ra, ngay cả mã vùng cũng đã biến mất.
    Thật sao?
    Đúng.
    Số đó có thể vẫn còn, nhưng dưới một mã vùng khác.
    Tôi biết.
    Bởi vì tôi đã thử gọi nó thỉnh thoảng.
    Thú vị.
    Đúng.
    Chà, thật buồn cười.
    Khi tôi đi qua nội dung này, tôi có những bài nói chuyện hoặc hội thảo, tôi thường nói 2090501.
    Lặp lại điều đó trong đầu ba lần.
    Đó là số điện thoại thời thơ ấu của tôi.
    Tôi như, hãy thử xem. Gọi cho họ đi.
    Vì vậy, theo như tôi biết, người đó có thể nhận được rất nhiều cuộc gọi.
    Đó không phải là số điện thoại của tôi.
    Nhưng đó là hệ thống trí nhớ làm việc bằng lời nói của bạn.
    Bạn đi đến cửa hàng tạp hóa và cố gắng nhớ những gì bạn cần mua.
    Hầu hết mọi người không làm điều đó một cách công khai, kiểu như, ôi trời, mình phải lấy gì nhỉ?
    Sữa, phô mai, trứng.
    Lặp lại điều đó một cách thầm lặng trong đầu bạn.
    Đó là một điều mà giọng nói bên trong của bạn cho phép bạn làm.
    Giữ thông tin luôn hoạt động, thông tin bằng lời nói.
    Giọng nói bên trong của bạn cũng giúp bạn mô phỏng và lập kế hoạch.
    Vì vậy, trước các buổi thuyết trình hoặc phỏng vấn, nhiều người cho biết họ đã đi qua những gì họ sẽ nói trước sự kiện đó.
    Bạn có bao giờ làm điều này không?
    Có.
    Cách tôi chuẩn bị cho những thứ như podcast solo và các buổi nói chuyện không phải là viết kịch bản từng dòng một trước, nhưng tôi có một cấu trúc trong đầu và nó giống như việc nhớ dòng đầu tiên của mỗi đoạn trong đầu và sau đó phần còn lại tự nhiên sẽ tuôn ra.
    Có.
    Chúng ta có một phong cách rất giống nhau.
    Tôi sẽ liệt kê những ý tưởng chính và miễn là tôi có thể liệt kê chúng, tôi đã sẵn sàng.
    Nhưng tôi cũng sẽ luyện tập những điểm đó trong đầu, A, B, C, D. Vì vậy, đó là bạn đang sử dụng giọng nói bên trong của mình.
    Bây giờ, trước một buổi thuyết trình lớn, như một sự kiện trực tiếp, tôi sẽ xem lại phần mở đầu của bài thuyết trình và đôi khi chỉ cần mang cuộc đối thoại đó theo khi tôi đi dạo quanh khách sạn trước sự kiện.
    Tôi có thể hỏi về việc đi dạo không?
    Khi tôi chuẩn bị cho các sự kiện trực tiếp hoặc podcast solo và lâu trước khi tôi tham gia vào bất kỳ hoạt động nào trong số đó cho các bài giảng hoặc thảo luận trong lớp mà tôi phải đứng trước lớp, tôi nhận thấy rằng việc đi bộ và nghe một bài hát có thể đồng thời, có thể riêng biệt, sẽ hình thành một cách đáng kể nhịp điệu và năng lượng của bài nói.
    Có, tôi rất thích việc bạn đã đề cập đến các bài hát ở đó.
    Vì vậy, nếu bạn muốn đi một chút lạc hướng ở đây, trong cuốn sách mới của tôi, Shift, tôi nói về hoặc tôi nói về cách mà những yếu tố khác nhau tồn tại để điều chỉnh cảm xúc và cảm giác của bạn, trải nghiệm cảm giác là một phương thức mạnh mẽ và tôi sẽ lập luận rằng thường bị bỏ qua để thay đổi cảm xúc của chúng ta.
    Vì vậy, nếu bạn hỏi mọi người, tại sao bạn lại nghe nhạc?
    Bạn nghĩ hầu hết mọi người sẽ nói gì?
    Nó khiến tôi cảm thấy tốt.
    Cảm giác, đúng không?
    Đó là về cảm xúc.
    Trong một nghiên cứu, con số khoảng 95, 96% người tham gia được hỏi đã trả lời chính xác như bạn vừa nói.
    Nhưng nếu bạn nhìn vào các nghiên cứu khác, lần cuối cùng bạn cảm thấy lo lắng, tức giận hoặc buồn bã, bạn đã làm gì để điều chỉnh cảm xúc của mình?
    Số lượng người báo cáo sử dụng âm nhạc để điều chỉnh trải nghiệm của họ giảm xuống chỉ còn 10 đến 30%.
    Âm nhạc là một công cụ rất mạnh mẽ để điều chỉnh cảm xúc của chúng ta.
    Thực ra, một chiến thắng trong việc nuôi dạy con cái không chủ ý của tôi là khi con gái út của tôi khoảng năm hoặc sáu tuổi và tôi đang huấn luyện bóng đá.
    Tôi rất háo hức với những trận bóng đá vào cuối tuần.
    Tôi không phải là một huấn luyện viên quá khắt khe, người sẽ, bạn biết đấy, phát điên trên đường biên.
    Chỉ đơn giản là thật vui khi được xem những đứa trẻ chơi.
    Và thường thì con gái tôi rất háo hức đi xem trận đấu.
    Nhưng một buổi sáng, cô bé hoàn toàn không hứng thú.
    Cô bé buồn bã, như thể cô ấy đang chán nản.
    Điều đó khiến tôi cũng cảm thấy không vui.
    Tôi đã, bạn biết đấy, bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cô bé.
    Chúng ta có thể nói về sự lây lan cảm xúc sau.
    Khi tôi lên xe, thật tình cờ là điện thoại di động của tôi đã được kết nối và bài hát tiếp theo trong danh sách phát là “Journeys Don’t Stop Believing”.
    Bạn biết bài hát đó, tôi đoán vậy.
    Xin đừng đánh giá tôi vì có bài hát này trong danh sách phát của mình, làm ơn.
    Bài hát bắt đầu và, bạn biết đấy, tôi bắt đầu nhảy múa theo nó, hát to như một người cha ngượng ngùng.
    Và sau đó tôi nhìn vào ghế sau và thấy cô bé đang gật gù theo nhạc.
    Rồi điệp khúc vang lên và chúng tôi rất phấn khích, sau đó tôi dừng xe ở sân bóng đá và cô bé nhảy ra khỏi xe với tâm trạng phấn chấn.
    Đó là sức mạnh của âm nhạc để tác động đến chúng ta.
    Vì vậy, tôi thường cũng sẽ có những bài hát trước các buổi nói chuyện lớn mà tôi chuẩn bị, bạn biết đấy, để vào tâm trạng đó.
    Và tôi không nghĩ đó là sự trùng hợp khi nhiều vận động viên cũng làm điều này.
    Họ đã tình cờ phát hiện ra công cụ này, rất mạnh mẽ trong việc định hướng trải nghiệm cảm xúc của chúng ta hoặc quỹ đạo cảm xúc của chúng ta theo hướng mà chúng ta muốn. Thật thú vị. Tôi đã nghĩ về âm nhạc liên quan đến việc thay đổi cảm xúc, như bạn vừa đưa ra ví dụ về việc cảm thấy có động lực và sau đó con gái bạn cũng có động lực từ bài hát “Don’t Stop”. Bạn biết đấy, được rồi, tôi sẽ không hát nó. Tiếp tục nào. Chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau. Chúng ta sẽ không làm vậy. Chúng ta sẽ cắt đoạn clip và họ sẽ phát nó ra và sau đó không, tôi có một giọng hát thực sự tệ, nhưng tôi tự hỏi, liệu có nghiên cứu nào được thực hiện hoặc điều gì tương tự như thế này không, nơi những người cảm thấy khá tốt hoặc rất tốt được tiếp xúc với âm nhạc buồn hơn và ngược lại. Những người cảm thấy buồn thì được nghe nhạc vui vẻ hoặc lời ca tích cực, vì tôi thường tự hỏi liệu con người có thích hay không thích khi mọi thứ hoặc mọi người cố gắng thay đổi trạng thái của họ. Bạn biết đấy, tôi biết bản thân mình khi tôi cảm thấy khó chịu về điều gì đó, tôi không muốn cảm thấy khó chịu. Tôi không nghĩ ai cũng muốn cảm thấy khó chịu, nhưng nếu tôi nghe một bài hát tích cực, có một khoảnh khắc mà tôi cảm thấy nó như đang kéo tôi lại. Và bạn như biết, tôi có thể theo đuổi quỹ đạo đó và có thể thoát khỏi điều này. Đôi khi thì có, đôi khi thì không. Bạn biết đấy, và điều này dẫn đến, tôi nghĩ, một vấn đề cơ bản hơn mà tôi đang hỏi, đó là, chúng ta có nên cảm nhận cảm xúc của mình như một cách để giải tỏa chúng khi chúng ta không muốn chúng, kiểu như phương pháp giải tỏa cảm xúc, hay việc nghe nhạc buồn khi chúng ta buồn chỉ làm tăng thêm nỗi buồn? Đây là những câu hỏi tuyệt vời và chúng chạm đến một vài vấn đề quan trọng mà chúng ta cần đi sâu vào. Vậy hãy làm chúng theo thứ tự. Câu hỏi đầu tiên là liệu có nghiên cứu nào được thực hiện khi bạn cho mọi người tiếp xúc với các loại âm nhạc khác nhau về cảm xúc. Âm nhạc buồn so với âm nhạc vui vẻ, bạn có thấy rằng điều đó đẩy cảm xúc của mọi người đi không? Có.
    Thực tế, các công cụ cảm giác như âm nhạc hoặc hình ảnh trực quan là một trong những công cụ mạnh mẽ nhất mà chúng ta có trong kho vũ khí của mình để tác động đến cảm xúc của con người trong bối cảnh các thí nghiệm. Vì vậy, chúng ta muốn tạo ra một trạng thái cụ thể. Chúng ta có thể phát những loại nhạc nhất định hoặc cho mọi người xem những hình ảnh được thiết kế để gợi lên những trải nghiệm cảm xúc tích cực hoặc tiêu cực. Hình ảnh cũng là một phương thức cảm giác khác, đó là thị giác. Đó là điều đầu tiên.
    Thứ hai, có một hiện tượng rất thú vị là khi chúng ta ở trong một trạng thái cảm xúc cụ thể, giả sử chúng ta cảm thấy buồn, chúng ta thường không phản xạ tìm kiếm âm nhạc vui vẻ. Nếu chúng ta không đi đến một hành trình nào đó, thay vào đó, chúng ta lại nghe Adele, đúng không? Chúng ta đang đến Chicago. Tôi đang cho bạn biết độ tuổi của tôi đây, đúng không? Như là những bản nhạc có liên quan đến nỗi buồn đối với tôi. Vì vậy, có sự tương thích với tâm trạng. Nếu tôi cảm thấy theo một cách nào đó, tôi sẽ đi sâu hơn vào trạng thái đó và để âm nhạc hỗ trợ tôi.
    Tại sao chúng ta lại làm điều đó? Chúng ta có phải là những người thích đau khổ không? Chúng ta chỉ muốn cảm thấy tồi tệ hơn nữa sao? Điều này đề cập đến một điểm rất quan trọng mà không phải lúc nào cũng được nói đến, đó là tất cả các cảm xúc đều có chức năng khi chúng được trải nghiệm với tỷ lệ đúng. Không quá mãnh liệt và không quá lâu. Vì vậy, nỗi buồn là một ví dụ về một cảm xúc mà chúng ta trải nghiệm khi chúng ta đã trải qua một mất mát mà chúng ta không thể khắc phục ngay lập tức. Một điều gì đó đã xảy ra và bạn không thể sửa chữa điều đó. Bạn đã mất đi một ai đó. Vậy cảm xúc này làm gì? Nó chiếm đoạt cách mà chúng ta đang suy nghĩ, cảm nhận và cơ thể chúng ta phản ứng. Nó thúc đẩy chúng ta tự suy ngẫm, để hướng sự chú ý vào bên trong, để phản ánh về tình huống này, để giờ đây cố gắng hiểu nó, đúng không? Một điều gì đó thực sự quan trọng trong cuộc sống của tôi đã xảy ra, tôi giờ đây phải thay đổi cách tôi nghĩ về cuộc sống của mình để tôi có thể tìm thấy ý nghĩa và tiếp tục. Sinh lý của tôi đang chậm lại, vì vậy tôi có thể tham gia vào việc tự suy ngẫm chậm rãi, nhưng điều gì cũng đang…
    Điều thú vị về nỗi buồn là nó cũng ảnh hưởng đến biểu cảm trên khuôn mặt của tôi, tạo ra một dấu hiệu cho tất cả những người xung quanh tôi để nói rằng, “Này, có lẽ chúng ta nên kiểm tra xem người đó, gã đó, vì anh ta trông như đang một mình ở một góc,” đúng không?
    Vậy bạn có thể phát hiện khi ai đó buồn nếu bạn thấy một biểu cảm buồn trên khuôn mặt không?
    Có.
    Khi tôi từng dạy các khóa học mùa hè tại Cold Spring Harbor ở North Shore, Long Island, các sinh viên đến từ khắp nơi trên thế giới.
    Tôi đã từng ở đó.
    Đó là một nơi tuyệt vời.
    Vâng, thật tuyệt vời.
    Trại hè cho các nhà khoa học, tất cả các phòng thí nghiệm của họ suốt cả năm, và Mike, cuối cùng tôi đã là giám đốc một khóa học ở đó, và đồng giám đốc của tôi và tôi thường có buổi tổng kết vào cuối ngày đầu tiên hoặc thứ hai, nơi chúng tôi nói chuyện với nhau và xem qua danh sách tên và chúng tôi nói, và cô ấy thực sự rất giỏi trong việc này, thật phi thường, như một siêu năng lực khi nói, “Tôi nghĩ mọi người đang hòa nhập tốt, nhưng tôi nhận thấy rằng người này có thể không thích ứng tốt với jet lag hoặc có thể không thích nghi tốt lắm.”
    Đó là một nhóm rất gắn bó, và khóa học khá dài cho một khóa học như vậy, nhưng điều quan trọng là mọi người cảm thấy tham gia ngay từ đầu, và mọi người có xu hướng chiếm ưu thế trong những môi trường cạnh tranh trí tuệ như vậy, và cô ấy có thể chỉ ra ai là người cảm thấy hơi bị tách biệt khỏi nhóm.
    Chúng tôi biết cách cải thiện điều đó rất nhanh chóng, và từ cô ấy, tôi đã học được một chút cách nhận biết các dấu hiệu, và hiếm khi chỉ có biểu cảm trên khuôn mặt mà thôi, mà còn một số dấu hiệu khác mà cô ấy dường như có một thiên tài vô thức hoặc có ý thức về điều đó.
    Đối với tôi, tôi đã học được một số điều đó từ cô ấy.
    Tôi thích nghĩ rằng tôi đã trở nên tốt hơn trong việc này, nhưng tôi nghĩ một số người thực sự rất giỏi trong việc phát hiện điều đó.
    Nó nâng cao các tương tác xã hội, vì vậy một số người rất giỏi trong việc phát hiện nó, trong khi những người khác rất giỏi trong việc thể hiện nó.
    Tôi sẽ quay lại với con gái của mình.
    Nếu có điều gì đó xảy ra khiến cô ấy cảm thấy buồn, cô ấy sẽ thể hiện phản ứng thái quá này, như là cô ấy sẽ làm pHồng môi dưới, và ngay cả khi tôi có hơi khó chịu với cô ấy, thật tuyệt vời sức mạnh mà điều đó có đối với tôi.
    Tan chảy.
    Tan chảy.
    Nó thật sự rất đẹp và có tính thao túng, và đó là một minh chứng cho sức mạnh mà những biểu hiện này có thể có đối với chúng ta.
    Tôi muốn quay lại một câu hỏi khác mà bạn đã nêu trong bình luận cuối cùng của bạn, và chúng ta sẽ trở lại với giọng nói bên trong và chức năng của nó.
    Bạn đã đặt ra câu hỏi về việc bị ảnh hưởng bởi người khác, những người khác, và có thể là chỉ bởi môi trường xung quanh, âm nhạc, hoặc không gian.
    Đôi khi bạn không muốn cảm xúc của mình bị thay đổi, và thực tế, khi người khác cố gắng làm điều đó, nó có thể gây ra những gì chúng ta gọi là phản ứng.
    Bạn trở nên phòng thủ vì tôi không muốn bạn đẩy tôi theo một hướng nhất định.
    Tôi nghĩ đó là một điểm rất quan trọng mà chúng ta cần nhận thức khi sống và làm việc trong những môi trường xã hội này, nơi mà chúng ta thường có ý định tốt, nhưng đôi khi hành vi có ý định tốt của chúng ta có thể phản tác dụng.
    Có một nghiên cứu đẹp cho thấy rằng nếu bạn thấy ai đó đang chịu đựng và bạn tình nguyện giúp họ, và họ chưa yêu cầu bạn giúp họ, điều đó có thể phản tác dụng, vì điều đó thường truyền đạt đến mọi người rằng bạn nghĩ rằng họ không có khả năng tự xử lý hoàn cảnh của mình.
    Hầu hết chúng ta đều có động lực để nghĩ rằng chúng ta có khả năng tự xử lý bản thân.
    Vẫn có những cách bạn có thể giúp mọi người trong những hoàn cảnh đó.
    Nó được gọi là cung cấp hỗ trợ vô hình, liên quan đến việc cung cấp hỗ trợ cho người có thể thực sự được hưởng lợi từ nó, nhưng không làm nổi bật rằng đó là điều bạn đang làm.
    Điều này có thể diễn ra như thế nào?
    Có một số điều rất đơn giản bạn có thể làm.
    Giả sử vợ tôi đang cảm thấy quá tải với mọi thứ, và cô ấy chưa yêu cầu tôi giúp đỡ, nhưng tôi biết cô ấy đang ở trong tình trạng kiệt sức, công việc, và con cái, và những thứ khác đang đè nặng lên cô ấy.
    Tôi có thể chủ động làm những điều để giảm bớt gánh nặng cho cô ấy. Nếu đến lượt cô ấy phải lấy đồ giặt khô và mua sắm, tôi sẽ làm điều đó một cách tự nguyện. Tôi làm điều đó và không về nhà rồi nói: “Này, em yêu, nhìn xem hôm nay anh đã làm gì. Anh đã làm tất cả những điều này. Anh có thể được khen ngợi không?” Đó không phải là điều chúng ta đang nói đến. Điều quan trọng là nhóm của bạn, phòng thí nghiệm của bạn, đang làm việc dưới áp lực thời gian để nộp đơn xin tài trợ, và họ không có thời gian để ăn, và bạn chủ động gọi pizza giao đến phòng thí nghiệm. Chính những điều nhỏ nhặt đó có thể giúp ích.
    Cho tôi thêm hai ví dụ nữa. Giả sử rằng một người trong nhóm của bạn đang gặp khó khăn trong việc truyền đạt công việc của họ cho khán giả phổ thông, và đó là điều mà họ muốn làm. Đây là một kỹ năng rất quan trọng đối với các nhà khoa học để có thể truyền đạt những gì họ làm cho người khác hiểu. Trước khi bạn kéo họ sang một bên và nói: “Này, tôi nhận thấy bạn đang gặp khó khăn với một vài vấn đề khác nhau, và đây là một vài điều tôi nghĩ bạn có thể làm tốt hơn.” Trước khi bạn thực hiện can thiệp trực tiếp đó, bạn có thể tổ chức một cuộc họp nhóm nơi bạn chia sẻ những phương pháp tốt nhất. “Này, hai điều mà tôi đã học được và thực sự đã giúp ích cho khả năng giao tiếp của tôi với các khán giả khác nhau là gì?” Những gì bạn đang làm ở đó là cung cấp cho mọi người những tài nguyên mà họ có thể hưởng lợi, nhưng bạn không làm nổi bật thực tế rằng bạn đang chỉ định điều đó cho họ. Đó là một cách gián tiếp để giúp đỡ hoặc thay đổi.
    Công cụ cuối cùng mà tôi sẽ đề cập liên quan đến cảm giác. Một trong những cách mạnh mẽ nhất mà chúng ta có thể thay đổi người khác là thông qua sự chạm, cảm giác xúc giác. Điều đầu tiên bạn làm với một đứa trẻ để làm dịu chúng khi chúng ra đời là gì? Ôm chúng. Ôm chúng. Tiếp xúc da kề da. Tôi nhớ cả hai lần con tôi ra đời, tôi đã nghĩ: “Tôi muốn ra ngoài vì vợ tôi đã được ôm cả hai cô con gái của chúng tôi trước. Tôi cũng muốn có một chút tiếp xúc da kề da đó.” Điều đó không kết thúc sau khi chúng ta rời khỏi bụng mẹ.
    Sự thoải mái mà chúng ta trải nghiệm, sự giải phóng các hóa chất chống stress xảy ra khi những cái ôm âu yếm được ghi nhận, điều này tiếp tục suốt cuộc đời. Nếu các con gái của tôi, những người không thích bố tình nguyện đưa ra lời khuyên cho chúng về hầu hết mọi thứ hiện nay, nếu tôi biết chúng đang có một ngày tồi tệ, tôi sẽ đến bên và xoa lưng chúng theo cách hoàn toàn không kỳ quặc. Đó là một lưu ý quan trọng mà chúng ta nên đưa ra cho tất cả mọi người đang lắng nghe. Điều chúng ta đang nói ở đây là sự chạm vào âu yếm nhưng không kỳ quặc hay không mong muốn. Đó là sự chạm vào được mong muốn từ cả hai phía, và có một số nghiên cứu cho thấy thực sự khi nó không được mong muốn, bạn sẽ không nhận được những lợi ích này, và thực tế, bạn sẽ nhận được điều ngược lại, cộng với thường là các vụ kiện của tôi nữa. Vâng, chắc chắn rồi. Tôi thực sự tin rằng, với tư cách là một loài linh trưởng, mà chúng ta là, chúng ta là linh trưởng thế giới cũ, tôi nghĩ họ gọi đó là việc chải lông đồng loại. Bạn sẽ thấy những hình ảnh của những con khỉ và nhiều loài linh trưởng khác. Chúng chỉ ngồi gần nhau, nơi một con chỉ có tay, chân, móng vuốt trên con bên cạnh, và chúng sẽ ngồi như vậy trong thời gian dài, và đôi khi chúng đang thực hiện việc chải lông tích cực để loại bỏ những thứ như paracetamol. Điều này rất quan trọng trong thế giới linh trưởng như chúng ta biết, nhưng việc chải lông và chọn lựa những thứ như vậy, bạn thấy nó ở các cặp đôi, thực sự có thể khá dễ thương, tôi cho rằng đó là sự cực đoan, có phần kinh tởm, nhưng lại khá dễ thương khi thấy ai đó loại bỏ một mảnh bụi khỏi áo khoác của bạn đời, hoặc thậm chí chỉ chạm vào mà không có vẻ gì là hướng tới một kết quả cụ thể nào, và nó không nhất thiết phải có vẻ lãng mạn hay là việc chải lông, vì vậy có thể ví dụ về bụi không phải là ví dụ tốt nhất, nhưng nơi bạn chỉ thấy mọi người thực sự như, thực sự trên chuyến bay xuống sáng nay vì tôi phải bay sớm, tôi đã ngồi ở ghế gần lối đi. Ở giữa là một cậu bé, có lẽ khoảng 14, 15 tuổi, và mẹ của cậu ấy ngồi ở ghế bên cửa sổ.
    Tôi đã lên sử dụng nhà vệ sinh, quay lại và thấy cậu ấy đã ngủ gục trên vai mẹ, và tôi đã nhìn vào đó. Đó là một khoảnh khắc rất đáng yêu, và khi chúng tôi hạ cánh, tôi nói: “Bạn biết không, khả năng ngủ ở bất cứ đâu là một siêu năng lực,” và cậu ấy nói: “Tôi học được điều đó từ bố tôi.” Đó là một khoảnh khắc mà tôi chỉ nghĩ rằng thật dễ chịu khi thấy họ có sự gắn kết như vậy trên máy bay. Rõ ràng là cậu ấy cảm thấy đủ thoải mái để làm điều đó. Tôi nhớ đã nghĩ rằng: “Ừ, con người cũng giống như những loài linh trưởng khác.” Đúng vậy. Có một vẻ đẹp trong đó, và đó là một công cụ, là một loại chuyển đổi mà rõ ràng phải được sử dụng trong bối cảnh phù hợp. Tất cả các phương thức cảm giác của chúng ta đều là những công cụ mạnh mẽ, tôi sẽ lập luận rằng, tương đối dễ dàng để chuyển đổi cảm xúc của chúng ta, và tôi nghĩ điều đó thực sự quan trọng vì mọi người thường nghĩ rằng việc điều chỉnh cảm xúc là một công việc khó khăn đến mức họ tin rằng bạn có thể điều chỉnh cảm xúc của mình. Chúng ta sẽ nói về điều đó một chút nữa, tôi chắc chắn, nhưng tự kiểm soát, điều chỉnh cảm xúc, như thể tôi xắn tay áo lên và thực sự tham gia vào đó, đúng vậy, đôi khi việc quản lý cảm xúc của chúng ta có thể vô cùng khó khăn, và một số công cụ mà chúng ta có là cần nỗ lực. Một ví dụ là viết diễn cảm, một công cụ tuyệt vời để xử lý những trải nghiệm khó khăn. Bạn ngồi xuống, chỉ cần để bản thân trôi đi trong 15 đến 20 phút mỗi ngày trong một đến ba ngày. Đây là hiệu ứng viết Pennebaker. Đây là một tác dụng phụ đáng kinh ngạc, miễn phí, bạn có thể lập luận, là một can thiệp giúp bạn đối phó với những bất ngờ mà cuộc sống ném vào bạn. Bạn có một lượng lớn dữ liệu hỗ trợ cho thực hành này. Một lượng lớn dữ liệu. Theo ý kiến của tôi, Pennebaker thực sự xứng đáng, nếu không phải là giải Nobel tương đương trong tâm lý học. Tôi không biết đó là gì, nhưng nó xứng đáng nhận được sự khen ngợi sâu sắc vì đã phát triển phương pháp đó.
    Bởi vì nó về cơ bản là không tốn chi phí, mất một chút thời gian, và có hàng trăm nghiên cứu.
    Hàng trăm nghiên cứu cho thấy việc viết cathartic trong 10 đến 15 phút, chỉ viết tự do, như tôi hiểu với một dụng cụ viết, có lẽ sẽ tốt hơn.
    Chúng tôi đã thực hiện một tập mà tôi đã nói về điều này và nhận được một ghi chú từ anh ấy và rất biết ơn vì chúng tôi không mắc sai lầm nghiêm trọng nào.
    Thực tế, anh ấy đã hài lòng với nó.
    Tôi nghĩ rằng anh ấy xứng đáng nhận được nhiều tín dụng.
    Chúng ta có một công cụ mạnh mẽ cho việc tự chữa lành.
    Chúng tôi thực sự vừa khởi động lại một chuỗi diễn giả danh giá tại Michigan.
    Chuỗi diễn giả Cat’s Newcombe, được thiết kế để tôn vinh những nhân vật nổi bật trong lĩnh vực này.
    Chúng tôi thực sự đã khởi động nó với Jamie đến nói về công việc phi thường của anh ấy vì đây thực sự là một món quà, tôi nghĩ, không chỉ cho lĩnh vực mà còn cho nhân loại.
    Tuy nhiên, điều cần lưu ý ở đây là đây là một công cụ cần nỗ lực.
    Nó mất 15 phút để sử dụng.
    Không có gì sai với điều đó.
    Nhiều thứ chúng ta làm trong cuộc sống đều cần nỗ lực.
    Nhưng chúng ta cũng biết rằng chúng ta không thích phải nỗ lực như một loài.
    Chúng ta thích bảo tồn tài nguyên của mình càng nhiều càng tốt.
    Nếu có những điều dễ dàng mà bạn có thể làm, thì thật tốt khi biết về chúng.
    Những công cụ cảm giác này, âm nhạc, nhìn vào hình ảnh, đây là các phương thức, vị giác, xúc giác.
    Đây là những cách để điều chỉnh cảm xúc của bạn một cách hiệu quả trong thời gian ngắn, mà trong những lúc cần thiết, như khi con gái bạn không có tâm trạng tốt, hoặc khi bạn muốn có động lực trước một sự kiện quan trọng, có thể rất hữu ích.
    Chúng ta thường chỉ sống cuộc sống của mình mà không nhận ra cách mà chúng ta có thể khai thác chúng một cách chiến lược.
    Đó là lý do tôi muốn nhấn mạnh về những công cụ cảm giác.
    Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
    AG1 là một loại đồ uống vitamin khoáng chất probiotic bao gồm prebiotics và adaptogens.
    Tôi đã uống AG1 từ năm 2012, và tôi bắt đầu làm điều đó vào thời điểm ngân sách của tôi thực sự hạn chế.
    Trên thực tế, tôi chỉ có đủ tiền để mua một loại thực phẩm bổ sung, và tôi rất vui vì đã chọn loại thực phẩm bổ sung đó, AG1. Lý do là mặc dù tôi cố gắng ăn thực phẩm nguyên chất và không chế biến, nhưng rất khó để có đủ vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogen chỉ từ chế độ ăn uống để đảm bảo rằng tôi ở trạng thái tốt nhất, có nghĩa là có đủ năng lượng cho tất cả các hoạt động mà tôi tham gia từ sáng đến tối, ngủ ngon vào ban đêm và giữ cho hệ miễn dịch của tôi mạnh mẽ. Khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi nhận thấy tất cả các khía cạnh của sức khỏe của tôi, sức khỏe thể chất, sức khỏe tinh thần, hiệu suất, phục hồi sau khi tập thể dục, tất cả đều cải thiện. Và tôi biết điều đó vì tôi đã có những lúc không uống AG1, và tôi chắc chắn đã cảm nhận được sự khác biệt. Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh đường ruột và não, rằng khi tôi thường xuyên uống AG1, tôi có sự rõ ràng tinh thần và năng lượng tinh thần nhiều hơn. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Chỉ trong tháng này, tháng 11 năm 2024, AG1 đang tặng một tháng cung cấp miễn phí axit béo omega-3 từ dầu cá, bên cạnh bộ quà chào đón thông thường gồm năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp vitamin D3K2. Như tôi đã thảo luận nhiều lần trước đây trên podcast này, axit béo omega-3 rất quan trọng cho sức khỏe não bộ, tâm trạng, nhận thức và nhiều hơn nữa. Một lần nữa, hãy truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt này. Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Juve. Juve sản xuất các thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ đạt tiêu chuẩn y tế. Nếu có một điều mà tôi đã nhấn mạnh liên tục trên podcast này thì đó là tác động tuyệt vời mà ánh sáng có thể có đối với sinh học của chúng ta. Ngoài ánh sáng mặt trời, ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần đã được chứng minh là có tác động tích cực trong việc cải thiện nhiều khía cạnh của sức khỏe tế bào và cơ quan, bao gồm phục hồi cơ bắp nhanh hơn,
    Cải thiện sức khỏe da và khả năng lành vết thương, cải thiện tình trạng mụn, giảm đau và viêm, cải thiện chức năng ty thể, và thậm chí cải thiện cả thị lực.
    Điều làm cho đèn Juve trở nên khác biệt và lý do chúng là thiết bị trị liệu ánh sáng đỏ mà tôi ưa thích là vì chúng sử dụng các bước sóng đã được chứng minh lâm sàng, có nghĩa là chúng sử dụng các bước sóng cụ thể của ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần kết hợp với nhau để kích thích những thích ứng tế bào tối ưu.
    Cá nhân tôi sử dụng bảng đèn toàn thân Juve khoảng ba đến bốn lần một tuần, và tôi sử dụng đèn cầm tay Juve cả ở nhà và khi đi du lịch.
    Nếu bạn muốn thử Juve, bạn có thể truy cập vào Juve, được đánh vần là J-O-O-V-V dot com slash Huberman. Juve đang cung cấp giảm giá Black Friday lên đến 1.300 đô la từ bây giờ cho đến ngày 2 tháng 12 năm 2024.
    Một lần nữa, đó là Juve, J-O-O-V-V dot com slash Huberman để nhận giảm giá lên đến 1.300 đô la cho các sản phẩm Juve chọn lọc.
    Hãy quay lại để hoàn thiện về giọng nói bên trong và những lợi ích mà nó mang lại. Chúng ta đã nói về hai điều, trí nhớ làm việc bằng lời nói, giữ thông tin bằng lời nói hoạt động trong thời gian ngắn, và chúng ta đã nói về việc mô phỏng và lập kế hoạch, như việc xem trước những gì bạn sẽ nói trước một cuộc phỏng vấn hoặc một bài thuyết trình quan trọng.
    Hãy chuyển sang tự kiểm soát và động lực.
    Bạn tập thể dục vì bạn đã nói về việc tập thể dục. Tôi cố gắng tập thể dục sáu ngày một tuần, mặc dù một số buổi tập ngắn, một số buổi dài hơn.
    Bạn có bao giờ nói chuyện với chính mình khi tập thể dục không?
    Luôn luôn.
    Hãy cho tôi nghe.
    Thế giới muốn biết, Andrew, bạn nói gì với chính mình khi tập thể dục?
    Tùy thuộc vào việc tôi đã được nghỉ ngơi tốt đến đâu, tôi có động lực như thế nào. Tôi sẽ đưa ra hai ví dụ ở hai cực đối lập của thang động lực.
    Tôi đã đi du lịch cách đây hai tuần, và tôi đã thực hiện một số bài tập cho điều đó. Có một cơ ở phía sau vai, cơ delta sau. Tôi không nghĩ đó là cơ yêu thích của ai đó để tập, nhưng nó rất quan trọng. Đó là khi bạn thực hiện động tác này. Đúng vậy.
    Để có tư thế vai và sự ổn định, bạn phải rèn luyện nhóm cơ đó, vì nếu không, mọi người có xu hướng bị xoay vào trong, giống như ngón tay cái chỉ về phía rốn và vai thì bị cuộn về phía trước, và có nhiều lý do tại sao điều đó lại quan trọng.
    Vì vậy, bạn phải thực hiện bài tập cho cơ vai sau, và tôi đã ngồi xuống để thực hiện set tập đầu tiên sau một vài bài khởi động, và tôi nhớ đã nghĩ, “Tôi yêu việc tập luyện. Tôi yêu việc tập luyện. Tôi đã yêu từ khi bắt đầu tập luyện khi tôi 16 tuổi,” và tôi tự nhủ, “Không hiểu sao, sáng nay tôi không muốn làm điều này,” và sau đó tôi nghĩ, “Được rồi, David Goggins có lẽ sẽ bắt đầu chửi rủa bản thân trong đầu,” vì vậy tôi đã bắt đầu làm điều đó một chút.
    Điều đó không thực sự hiệu quả với tôi, xin lỗi David, và sau đó tôi nghĩ, “Tôi sẽ thử mọi giọng nói bên trong mà tôi có thể nghĩ đến,” vì vậy tôi nghe thấy giọng của Jaco Willink, một số bạn bè cùng với Jaco, và nghe thấy anh ấy chỉ nói, “Ừ, bất cứ điều gì, bạn chỉ yếu đuối thôi,” hoặc kiểu như “cứ làm đi,” và tôi đã bắt đầu lướt qua tất cả họ, và tôi đã tự hứa với bản thân rằng khi tôi hết giọng nói để sử dụng, đó là lúc tôi sẽ dừng lại set tập, và tôi có lẽ đã tăng gấp ba lần số lần lặp lại mà tôi thường đạt được với trọng lượng đó, vì vậy đó là một phần động lực, một phần phân tâm, một phần thất vọng, và tôi đã rút ra từ danh sách các giọng nói có thể có kiểu như giọng nói của huấn luyện viên, và điều đó đã hoạt động khá tốt.
    Và sau đó ở cực đối diện, tôi có thể nhớ nhiều lần vì tôi đã bỏ công sức vào đó, nơi tôi được nghỉ ngơi tốt, tôi được cung cấp đủ nước, có lượng caffeine thích hợp trong cơ thể, điều mà tôi rất thích, và ngồi xuống để tập luyện, và tôi thực sự yêu việc tập luyện trong những điều kiện đó. Mặt trời đang chiếu sáng, nhạc đang phát, và tôi chỉ nhớ, điều này diễn ra trong một set, đó là ngày tập chân, luôn là ngày khó khăn nhất, một set squat hack nặng, và chỉ nghĩ, “Tôi yêu điều này,” nhưng tôi có một giọng nói bên trong mà mỗi khi tôi bắt đầu một lần lặp lại, tôi lại trải qua…
    Cái mà tôi làm để giữ cho phần giữa cơ thể không bị đau lưng, và tôi luôn nhìn thẳng lên trần nhà, và tôi nghĩ về chú Bulldog Costello của tôi, và tôi nghĩ, “Tôi sẽ làm điều này vì cậu, tôi sẽ làm điều này vì cậu,” và tôi biết trong những khoảnh khắc đó, tiếng nói bên trong của tôi chuyển sang, “Chắc cậu ấy chỉ ngồi đó và nghĩ, ‘Tại sao cậu lại làm việc chăm chỉ như vậy?’” Bulldogs không thích làm việc.
    Vì vậy, tôi không thực sự ở trong một trạng thái tạo câu hoàn chỉnh nào cả. Nhưng bạn có một thế giới nội tâm rất phong phú, đúng không? Dòng trí nhớ làm việc bằng lời nói của bạn đầy ắp từ ngữ khi bạn tập thể dục.
    Vâng, và tôi sẽ nói với bạn điều này, tôi định hỏi bạn điều này sau trong tập, nhưng có lẽ nó liên quan đến bây giờ, tôi nghĩ là có. Khi tôi còn nhỏ, sau khi bố mẹ tôi đắp chăn cho tôi đi ngủ vào ban đêm, tôi thường nằm trên giường và diễn lại những giọng nói mà tôi đã nghe trong suốt cả ngày, và tôi cảm thấy như tôi có thể nghe chúng trong giọng điệu của họ, và sau đó tôi sẽ làm cho họ nói những điều khác nhau chỉ để giải trí cho bản thân.
    Vì vậy, tôi có thể làm cho họ nói bất cứ điều gì tôi muốn, nhưng với một giọng nói cụ thể. Và đôi khi bạn bè tôi trêu tôi rằng tôi sẽ cho mọi người những giọng nói, như tôi sẽ cho ai đó giọng của Marge Simpson hoặc gì đó, tôi chỉ, họ sẽ nói, “Cô ấy không nghe giống như vậy chút nào, nhưng tôi sẽ tạo ra một câu chuyện trong tâm trí của mình.”
    Vì vậy, vâng, có rất nhiều tiếng nói trong đó, rất nhiều giọng nói. Nhưng không được tổ chức lắm, không phải như tôi đang xây dựng một vở kịch, mà cảm giác như mọi thứ phun trào lên, tôi đùa giỡn với chúng và sau đó, nhưng nó giống như một mớ hỗn độn, không được quy củ lắm, đây không phải là những câu hoàn chỉnh.
    Một trong những lý do mà hiệu ứng Penny Baker được cho là rất hữu ích là vì nó áp đặt một cấu trúc lên dòng suy nghĩ trong đầu chúng ta, mà thường thì không được tổ chức. Và khi bạn nhận thấy dòng suy nghĩ bên trong đang đi theo hướng tiêu cực, như tự nói xấu bản thân, như tiếng nói lặp đi lặp lại, bạn thật ngu ngốc hoặc bạn đang lặp lại một vấn đề mà không…
    Việc tạo ra bất kỳ tiến bộ nào, đưa những từ đó vào, thực sự biến cái “nội tâm” của chúng ta thành một câu chuyện là điều mà các gợi ý viết của Penny Baker khuyến khích bạn làm, bởi vì chúng ta được dạy rằng khi viết, chúng ta viết bằng câu. Có một cấu trúc trong việc viết của chúng ta mà chúng ta áp đặt lên suy nghĩ của mình. Trong tâm trí chúng ta, mọi thứ có thể tự do, có thể đi theo nhiều hướng khác nhau và sự hỗn loạn đó một phần là lý do khiến cho việc trò chuyện trở nên khó chịu. Tôi rất vui khi bạn đề cập đến điều này. Khách mời đầu tiên của chúng tôi trong podcast này là một người tên là Carl Dysaroth, anh ấy là một kỹ sư sinh học, là một bác sĩ tâm thần đang hành nghề, và là một trong những nhân vật nổi bật trong lĩnh vực thần kinh học. Anh ấy đã phát triển những kênh nhạy sáng để có thể điều khiển các nơron trong các mô hình động vật nhưng cũng hiện nay trong công việc lâm sàng với con người. Một điều mà anh ấy chia sẻ là sau khi đưa các con đi ngủ, tôi nghĩ giờ chúng đã lớn, nhưng vào buổi tối, anh ấy sẽ cố tình ngồi yên, hoàn toàn không động đậy, nhắm mắt lại và buộc bản thân phải suy nghĩ bằng những câu hoàn chỉnh trong khoảng một giờ hoặc hơn. Và tôi tự nghĩ, “Wow, đó là một thực hành rất có kỷ luật.” Nó cũng nói lên điều bạn đang nói, đó là việc suy nghĩ bằng những câu hoàn chỉnh không phải là mặc định của tâm trí. Tôi không biết lý do cụ thể của anh ấy khi làm điều đó là gì, anh ấy đã chia sẻ một vài lý do trong tập podcast đó, nhưng tôi chắc chắn còn nhiều lý do khác nữa. Nhưng tôi đã thử, thật sự rất khó, đặc biệt là khi nhắm mắt, không để mình trôi vào nhiều câu chuyện khác nhau, kiểu như dòng chảy bị chia thành các nhánh và rồi bạn chìm vào giấc ngủ hoặc trải nghiệm thiền. Vâng, đó gần như là trạng thái mơ mà bạn ở trong những trạng thái liminal này. Tôi nghĩ đó là nơi mà việc viết cung cấp một công cụ để cấu trúc suy nghĩ của bạn. Nói chuyện có một phương thức tương tự. Vì vậy, khi chúng ta nói chuyện với mọi người, có một cấu trúc trong cách chúng ta giao tiếp mà chúng ta không…
    Nếu tôi chỉ nói với bạn theo cách mà tôi suy nghĩ lộn xộn trong đầu, bạn sẽ không thể hiểu tôi và bạn sẽ nghĩ tôi đang điên cuồng vì tôi sẽ không thể có một cuộc trò chuyện có ý nghĩa với bạn.
    Có một số nghiên cứu cho thấy nếu bạn khiến mọi người nghĩ về, hồi tưởng lại một trải nghiệm gây rối, hãy nghĩ về một điều tiêu cực đã xảy ra với bạn và sau đó bạn ngẫu nhiên phân công họ chỉ nghĩ về nó và xử lý nó trong đầu so với việc viết về nó, giống như một điều kiện viết của Penny Baker hoặc nói về nó với ai đó khác.
    Cả việc nói và viết đều mang lại cảm giác tốt hơn khi họ hoàn thành so với việc chỉ nghĩ về nó vì không có rào cản nào cho cách chúng ta suy nghĩ. Điều này chúng ta được dạy, tôi nên thêm vào, vì chúng ta sẽ cung cấp cho mọi người những rào cản sau trong tập này.
    Ngoài việc sử dụng phương pháp của Penny Baker, và nhân tiện, chúng tôi sẽ cung cấp một liên kết đến một số tài nguyên cho việc viết nhật ký của Penny Baker vì có một số tài nguyên miễn phí trực tuyến mà tôi nghĩ là rất hữu ích cho mọi người nếu họ muốn sử dụng nó như một mẫu cho lý do giải tỏa hoặc chỉ để hiểu rõ hơn về một vấn đề nào đó mà tôi rất quen thuộc, thức dậy và cảm thấy mọi thứ có vẻ không phải là một cơn bão trong đó nhưng hơi quá rối rắm để có thể sắp xếp lại trong đầu mình, những thứ để làm cho đầu óc tôi được sắp xếp lại. Đôi khi đó là âm nhạc, đôi khi là viết lách.
    Có vẻ như việc viết nhật ký là một thực hành rất hữu ích nói chung. Đây là một thực hành hữu ích và là một thực hành chưa được khai thác nhiều.
    Chúng tôi đã thực hiện hai nghiên cứu khá lớn trong thời gian COVID để xem mọi người điều chỉnh cảm xúc của họ hàng ngày như thế nào để đối phó với sự lo âu xung quanh COVID và chúng tôi đã cung cấp cho họ một loạt công cụ mà họ có thể đánh dấu nếu họ sử dụng những công cụ đó trong ngày. Và chúng tôi đã học được một vài điều rất thú vị. Điều số một, không có giải pháp nào phù hợp cho tất cả mọi người.
    Sự biến đổi đáng chú ý đã đặc trưng cho các công cụ mà người A sử dụng so với người B. Thứ hai, hiếm khi người ta chỉ sử dụng một công cụ. Nói chung, mọi người trung bình sử dụng ba hoặc bốn công cụ mỗi ngày, điều này tôi nghĩ là một điểm rất quan trọng cần ghi nhớ, vì tôi thường được hỏi, chẳng hạn như, công cụ yêu thích của tôi để quản lý cảm xúc là gì? Tôi không có công cụ yêu thích vì tôi thường sử dụng nhiều công cụ khác nhau và hầu hết mọi người cũng làm điều tương tự.
    Vì vậy, có thể nói rằng những gì chúng ta học được về việc điều chỉnh cảm xúc, theo một cách nào đó, tương tự như việc tập thể dục. Bạn không chỉ tập luyện cơ vai sau của mình với cùng một bài tập mỗi ngày. Nếu bạn làm vậy, bạn sẽ có vai trông rất kỳ quặc, đúng không? Và có lẽ bạn sẽ yếu ở nhiều bộ phận khác trên cơ thể. Bạn đang làm nhiều điều khác nhau và những điều khác nhau mà bạn làm để tập thể dục, tôi đoán, là khác với những điều mà tôi làm để tập thể dục, nhưng chúng ta có thể đều có thể trạng tương đương. Chà, có thể bạn khỏe hơn tôi một chút, nhưng bạn hiểu ý tôi.
    Vì vậy, có một sự biến đổi đẹp đẽ trong cách chúng ta quản lý thế giới nội tâm của mình. Để quay trở lại với việc viết diễn cảm, chúng tôi nhận thấy rằng viết diễn cảm, khi mọi người sử dụng, thực sự rất hữu ích. Nó đã giúp giảm lo âu về COVID của họ, nhưng đó là một công cụ chưa được sử dụng nhiều. Mọi người không thực hiện nó thường xuyên. Và tôi nghĩ phần nào đó là vì nó có phần tốn công sức.
    Hãy đặt một câu hỏi khác về chuyển động nằm ở đầu kia của phổ so với những gì chúng ta đang nói bây giờ, đó là cấu trúc suy nghĩ của một người dưới dạng viết để phân tích một ý tưởng hoặc làm việc qua một trạng thái cảm xúc. Năm 2015, nhân tiện, tôi sử dụng những giai thoại này, không phải vì tôi muốn tập trung vào bản thân, mà chỉ như những giai thoại có thể tổng quát hóa. Các chi tiết ở đây không quan trọng, nhưng tôi nghĩ có lẽ hầu hết mọi người đều quen thuộc với việc phải đưa ra một quyết định quan trọng, nơi họ phải cân nhắc giữa con đường A và con đường B. Tôi đã ở trong tình huống đó.
    Tôi thực sự đang lựa chọn giữa một công việc ở một tổ chức và một tổ chức khác, mỗi nơi đều có những lợi thế to lớn, không nơi nào có bất kỳ nhược điểm nổi bật nào, nhưng đó thực sự là một quyết định rất khó khăn. Và những người gần gũi với tôi vào thời điểm đó sẽ nói với bạn rằng điều đó thật tàn nhẫn. Tôi đã trải qua điều đó. Vâng. Tôi đã khiến mọi người xung quanh tôi chịu đựng rất nhiều đến mức mà mọi người chỉ muốn tung đồng xu. Bây giờ, tôi không phải là một người thiếu quyết đoán. Tôi nghĩ rằng đây là một trong những điều mà những quyết định lớn, tôi nghĩ, xứng đáng được dành nhiều thời gian và sự chú ý, và đó là một vấn đề bị giới hạn về thời gian. Vì vậy, tôi đã nghiền ngẫm danh sách ưu nhược điểm này. Tôi đã xem các video trên YouTube để cố gắng tìm ra những cách tốt nhất để ra quyết định. Tôi đã cố gắng — Thật tuyệt vời, phải không, khi chúng ta ở trong những tình huống đó, và tôi biết chính xác bạn đang nói về điều gì, vì tôi khá chắc chắn rằng tôi đã ở trong vị trí giống hệt như vậy. Những điều bạn làm trong những hoàn cảnh đó để có được một chút hiểu biết thật kỳ quặc. Tôi chắc chắn bạn đã tìm kiếm những thứ mà bạn không nên tìm kiếm, những loại cây quyết định này. Ôi, vâng. Ý tôi là, đó là — Ôi, vâng. Hóa ra chúng là những mô hình toán học. Vâng. Thực ra, đồng nghiệp của tôi ở NYU, Tony Moshin, tôi quên tên mô hình, nhưng có một mô hình về số lượng thị trấn bạn nên đánh giá, một ví dụ cũ về những thị trấn bạn nên đánh giá khi bắt đầu một doanh nghiệp, như là hai, ba, và có một chiến lược tối ưu ở đó. Dù sao đi nữa, hầu hết những điều đó không giúp ích, và tôi tin rằng vào một thời điểm nào đó bạn không muốn quá nhiều thành viên trong ủy ban vì điều đó chỉ làm mọi thứ trở nên rối rắm. Hoàn toàn đồng ý. Vì vậy, hai thông tin tốt nhất đến từ những thực hành sau đây. Một người đồng nghiệp đã nói, “Quên tất cả những điều bề ngoài về ưu nhược điểm,” và tôi thực sự nghĩ rằng điều này đã chứng minh là rất hữu ích trong tất cả các lĩnh vực của cuộc sống đối với tôi. Anh ấy nói, “Hãy tưởng tượng một ngày làm việc điển hình của bạn ở một nơi so với nơi khác. Bạn sẽ thức dậy. Bạn sẽ đi đâu?
    “Bạn sẽ đi du lịch như thế nào?”
    Hãy tự mình trải qua những điều thực tiễn trong một ngày, vì mọi thứ khác sẽ không còn quan trọng khi bạn đến một nơi nào đó hoặc khi bạn ở trong một mối quan hệ nào đó.
    Hãy tự mình trải qua một ngày cụ thể.
    Chắc chắn rồi.
    Đừng nghĩ về mối quan hệ hoặc tổ chức mà bạn sẽ làm việc cho, hoặc trường học mà bạn sẽ đến.
    Điều đó quan trọng, nhưng hãy tự mình trải qua cả một ngày.”
    Và tôi đã làm như vậy.
    Sau đó, anh ấy nói, “Cũng hãy làm điều đó vào cuối tuần, vì trong nghề của chúng ta, chúng ta thường làm việc suốt thời gian, nhưng thỉnh thoảng bạn cũng có thể nghỉ một ngày.”
    Và điều đó thật sự hữu ích.
    Một điều khác cũng rất hữu ích, mà hoàn toàn bất ngờ với tôi, là vào thời điểm đó tôi đang tập luyện ở một phòng tập boxing và tôi đang làm một số bài tập với bao tốc độ và tôi khá ổn với nó.
    Nó có một nhịp điệu tuyệt vời.
    Và điều tuyệt vời về việc tập với bao tốc độ là bạn có thể vào một nhịp điệu mà bạn quên rằng mình đang cố gắng thực hiện động tác theo một cách cụ thể.
    Những bộ phát sinh mẫu trung tâm, như chúng ta gọi trong khoa học thần kinh, sẽ chiếm ưu thế và bạn chỉ đơn giản là xoay tay theo một cách nào đó và thỉnh thoảng bạn có thể nghĩ, “Được rồi, tôi cần thêm một chút xoay hông vào đây hoặc một chút chuyển động đầu và thực hành những cú né của mình hoặc cái gì đó.”
    Nhưng sau một thời điểm, nó chủ yếu là vô thức.
    Và tôi đã làm điều đó và đột nhiên, bùng nổ, tôi nghĩ rằng nó bùng lên từ sâu trong tiềm thức của tôi và tôi đã đưa ra quyết định của mình.
    Và đó là quyết định cuối cùng của tôi.
    Và tôi chưa bao giờ quay lại từ quyết định đó.
    Và vì vậy, trong hành động không cố gắng phân tích mọi thứ, những từ ngữ đã xuất hiện từ một nơi nào đó trong tiềm thức của tôi, có thể là vỏ não hoặc dưới vỏ não.
    Tôi không biết.
    Và nó giống như, “Đó là nó.”
    Và tôi đã bị choáng ngợp bởi điều đó.
    Và một lần nữa, tôi không chia sẻ tất cả điều đó vì tôi nghĩ rằng đó là bao tốc độ hoặc là ví dụ mà tôi đã đưa ra trước đó sẽ giải quyết được cho mọi người, mà là những câu trả lời cho những điều khó khăn.
    Các vấn đề dường như xuất phát từ những cách tiếp cận hoàn toàn trái ngược nhau, việc xây dựng câu hoàn chỉnh bằng lời nói với giấy hoặc một cách có chủ đích như Diceroth làm. Và rồi cũng như không cố gắng tìm câu trả lời chút nào, bùm, câu trả lời xuất hiện. Điều gì trên thế giới này vậy?
    Vậy nên điều này nói lên ý tưởng rằng trước hết, không có giải pháp nào phù hợp cho tất cả để giải quyết nhiều loại vấn đề lớn và quyết định mà chúng ta phải đối mặt. Có nhiều phương thức khác nhau để tự khám phá và nhận thức. Và đúng, bạn có thể suy nghĩ rất lý trí và làm việc qua nó, viết về nó và có những cuộc trò chuyện với người khác.
    Và sau đó, bạn cũng có thể cho phép cơ chế giải quyết vấn đề tiềm thức của bạn hoạt động. Chúng ta không hoàn toàn hiểu cách thức này hoạt động, nhưng chúng ta biết rằng trải nghiệm của bạn không phải là hiếm. Nhiều người báo cáo có những khoảnh khắc nhận thức khi họ không tham gia vào bất cứ điều gì khác. Một dòng suy nghĩ là chúng ta đang giải quyết vấn đề một cách âm thầm mà chúng ta không nhận thức được và các giải pháp đang nổi lên trong nhận thức.
    Vì vậy, thực ra, có thể đây là cách sử dụng thuật ngữ không chính xác, nhưng tôi đã biến quá trình này thành một công cụ cho bản thân. Trước khi tôi tập thể dục, trước khi tôi lên máy chạy bộ hoặc chèo thuyền hoặc làm bất cứ điều gì tôi sắp làm, tôi sẽ nạp vào vấn đề cụ thể mà tôi đang cố gắng tìm giải pháp. Đôi khi đó là cách diễn đạt một đoạn văn. Nó có thể là nếu tôi đang làm việc trên một cuốn sách, cách tìm ra câu chuyện phù hợp. Nếu đó là một vấn đề giữa các cá nhân mà tôi phải làm dịu đi, tôi sẽ nạp vào đó.
    Và sau đó tôi chỉ cần lên thiết bị. Thường thì đó là một bài tập aerobic mà tôi đang thực hiện. Và tôi chỉ, tôi không thực sự nghĩ về nó theo cách cố định nào, nhưng không thể tránh khỏi, những ý tưởng, những giải pháp tiềm năng, nổi lên trong nhận thức. Đó là một công cụ thực sự quý giá mà tôi sở hữu, mà tôi nghĩ cho phép tôi thành công trong nhiều lĩnh vực của cuộc sống. Nó cũng chỉ ra một trong những lý do tại sao những cuộc trò chuyện có thể cực kỳ độc hại.
    Vì vậy, chúng ta chưa đề cập đến tất cả các lợi ích của giọng nói bên trong, còn một lợi ích nữa mà tôi muốn nói đến, nhưng tôi sẽ tạm rẽ sang một hướng khác trong giây lát vì tôi nghĩ điều này rất quan trọng.
    Nếu chúng ta nghĩ về tiếng nói bên trong như là mặt tối của giọng nói bên trong của bạn, thì bạn đang tiếp tục lặp đi lặp lại cùng một vấn đề trong đầu mà không đạt được tiến bộ nào.
    Điều gì sẽ xảy ra nếu điều này xảy ra? Tại sao điều này lại xảy ra? Tôi thật là một kẻ ngốc. Bạn chỉ đang liên tục suy nghĩ về hiện tượng hoặc trải nghiệm tiêu cực đó. Bạn không đạt được bất kỳ tiến bộ nào.
    Một trong những điều mà điều này gây ra là nó tiêu tốn tài nguyên chú ý của chúng ta. Nó hoạt động như một miếng bọt biển hút cạn những tài nguyên hạn chế đó. Và điều đó có nghĩa là khi tôi lên máy chạy bộ hoặc máy chèo, và đó thường là thời gian tôi dành để đổi mới, tìm ra các giải pháp cho phép tôi tiến bộ cả về cá nhân và nghề nghiệp, thì tâm trí tôi không hoạt động để giải quyết những vấn đề đó. Thay vào đó, nó bị mắc kẹt trong việc xử lý những điều lộn xộn khác mà tôi không đạt được tiến bộ nào.
    Và thực tế, nếu bạn nhìn vào tài liệu, bạn sẽ thấy rằng một trong những cách mà tiếng nói bên trong làm suy yếu con người là nó can thiệp vào khả năng tập trung và giải quyết vấn đề của họ. Và đó chỉ là một cách mà nó làm suy yếu con người, nhưng đó là một trách nhiệm rất lớn.
    Có mối liên hệ nào giữa chấn thương và mức độ tiếng nói bên trong cao không? Tôi sẽ nói rằng thậm chí còn hơn cả một mối liên hệ.
    Vì vậy, chúng ta thường nghĩ về tiếng nói bên trong như là một cơ chế chẩn đoán xuyên suốt. Vì vậy, đó là một thuật ngữ dài mà dự đoán nhiều loại rối loạn tâm trạng khác nhau.
    Điều đó có nghĩa là tiếng nói bên trong đề cập đến một quá trình, một quá trình lặp đi lặp lại, quay vòng cùng một nội dung trong đầu bạn. Nội dung của việc lặp đi lặp lại đó có thể có nhiều hình thức khác nhau. Bạn có thể chèn một số suy nghĩ buồn bã vào đó, tôi thật tệ, thật sự tệ.
    Có ổn không khi nói từ “tệ”? Tôi có nên nói điều đó không? Chắc chắn rồi. Ý tôi là, David Goggins đã xuất hiện trên podcast này. Được rồi. Vì vậy, bạn biết đấy. Ý tôi là, hầu như bất cứ điều gì cũng được.
    Thông thường, chúng ta không chửi nhau.
    Được rồi.
    Chà, tôi hy vọng là không.
    Ý tôi là, tôi sẽ hiểu nếu bạn cần, bạn biết đấy, tôi đã bị gọi bằng những từ tệ hơn bất kỳ điều gì bạn đã nghĩ ra ở đây.
    Bạn đã từng boxing.
    Thực ra, tôi đã từng boxing ở trường trung học.
    Tôi không khuyên mọi người boxing trừ khi họ, bạn biết đấy, là chuyên nghiệp và ngay cả khi đó.
    Ý tôi là, tôi phải nói với tư cách là một nhà thần kinh học.
    Nó rất vui.
    Và vào các đêm thứ Tư, tôi sẽ tập luyện một chút, nhưng tôi sẽ nói như thế này.
    Có những môn thể thao khác mà bạn có thể đạt đến mức 10 trên 10, an toàn hơn nhiều, an toàn hơn nhiều cho não như jiu-jitsu Brazil và những thứ như vậy, bạn biết đấy.
    Bạn chắc chắn không muốn xúc phạm đến não.
    Vâng.
    Với tư cách là một nhà thần kinh học, tôi không thể khuyến khích mọi người boxing.
    Tôi đồng ý.
    Dù sao đi nữa, tôi hứa sẽ không nhảy qua bàn nếu bạn cũng làm như vậy.
    Công bằng thôi.
    Thỏa thuận nhé?
    Thỏa thuận công bằng.
    Vì vậy, về cơ bản, chatter đề cập đến quá trình lặp đi lặp lại này.
    Nếu bạn tiêm vào đó một số nhận thức buồn bã, tôi là một kẻ ngu ngốc.
    Làm sao tôi có thể, bạn biết đấy, tôi sẽ không bao giờ sống đúng với tiềm năng của mình.
    Tôi không thuộc về đây, như vậy, nếu bạn đưa điều đó đến một mức độ cực đoan, cường độ cao và bạn kiên trì theo thời gian, thì bạn đang tiến gần đến trầm cảm.
    Nếu bạn tiêm vào đó những nhận thức gây lo âu, ôi trời, nếu điều này xảy ra và nếu điều kia xảy ra và bạn đi xuống con đường không chắc chắn và sợ hãi, thì điều đó dẫn bạn đến con đường lo âu nhiều hơn.
    Và nếu bạn đang lấp đầy vòng lặp đó bằng những ký ức chấn thương và những lời nhắc nhở về những trải nghiệm đau đớn thực sự, bạn cũng có thể bị đẩy về phía chấn thương.
    Vì vậy, đó là một quá trình cắt ngang qua nhiều điều kiện nghiêm trọng khác nhau mà chúng ta phải đối mặt trong xã hội.
    Nhưng tôi cũng muốn rõ ràng với những người đang lắng nghe rằng nếu bạn trải qua chatter, điều đó không có nghĩa là bạn có bất kỳ rối loạn nào trong số đó.
    Nếu bạn trải qua chatter, chào mừng bạn đến với tình trạng con người, bạn bè của tôi, vì hầu hết chúng ta đều trải qua điều đó vào những lúc khác nhau.
    Và vì vậy, chúng ta thường không trải nghiệm nó một cách mãnh liệt hoặc trong những khoảng thời gian dài, điều này thường đặc trưng cho một số nhóm lâm sàng đó.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function.
    Gần đây, tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm một phương pháp toàn diện nhất cho việc xét nghiệm trong phòng thí nghiệm.
    Trong khi tôi đã là một người hâm mộ lâu năm của việc xét nghiệm máu, tôi thực sự muốn tìm một chương trình phân tích sâu hơn về máu, nước tiểu và nước bọt để có được cái nhìn đầy đủ về sức khỏe tim mạch của mình, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng chuyển hóa, tình trạng vitamin và khoáng chất, và các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi.
    Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm chỉ số sinh học quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ về kết quả của bạn.
    Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu.
    Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi.
    Tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm.
    Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau xanh hơn và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi.
    Việc xét nghiệm trong phòng thí nghiệm toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và trong khi tôi đã thực hiện điều này trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém.
    Tôi đã rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là thực hiện xét nghiệm, cũng như độ toàn diện và khả năng hành động của các bài kiểm tra, đến nỗi tôi gần đây đã gia nhập hội đồng tư vấn của họ, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast.
    Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman.
    Chức năng hiện tại có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho những người nghe từ phòng thí nghiệm Huberman. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function. Nếu bạn phải nhấn mạnh ngay bây giờ, và chúng ta sẽ quay lại với những điều khác trong một khoảnh khắc, có thể là một hoặc hai cách tốt nhất để chống lại sự lải nhải, thì đó sẽ là gì?
    Chà, hãy để tôi nói về một vài điều mà tôi làm cá nhân, vì khi chúng ta cố gắng điều chỉnh nhiều trải nghiệm cảm xúc khác nhau, các công cụ khác nhau sẽ hiệu quả với những người khác nhau trong những tình huống khác nhau. Có hơn hai chục công cụ dựa trên khoa học mà tôi đã đề cập khi tôi viết về sự lải nhải, khi tôi đi vào việc điều chỉnh cảm xúc của bạn, còn có nhiều công cụ hơn nữa ở ngoài kia.
    Tôi không muốn giả định rằng các công cụ hiệu quả với tôi sẽ hiệu quả với tất cả mọi người. Phòng thủ đầu tiên của tôi khi nói đến sự lải nhải là hai công cụ tạo khoảng cách. Khi tôi sử dụng thuật ngữ tạo khoảng cách, tôi đang nói đến việc không phải là tránh né theo nghĩa đen. Chúng ta nên nói về sự tránh né sau, nhưng điều tôi đang nói đến khi tôi nói tạo khoảng cách là khả năng lùi lại và nhìn nhận bản thân từ một góc độ khách quan hơn một chút.
    Hóa ra có nhiều chiến thuật khác nhau để làm điều này. Một chiến thuật mà tôi thấy rất mạnh mẽ là ngôn ngữ. Tôi có thể điều chỉnh các từ mà tôi sử dụng để nói về bản thân, vì vậy tôi thường sử dụng tên của mình và đại từ ngôi thứ hai “bạn” để cố gắng suy nghĩ về một vấn đề, Ethan. Bạn sẽ quản lý tình huống này như thế nào?
    Nếu bạn nghĩ về khi chúng ta sử dụng những từ như “bạn”, chúng là tương đương bằng lời nói của việc chỉ tay vào người khác. Khi bạn sử dụng tên của mình và “bạn” để giải quyết một vấn đề, điều đó tự động chuyển đổi góc nhìn của bạn. Nó khiến bạn liên hệ với bản thân như thể bạn đang đưa ra lời khuyên cho người khác. Hóa ra đó là một công cụ rất mạnh mẽ vì một trong những điều chúng ta biết về con người…
    Con người thường giỏi hơn trong việc đưa ra lời khuyên cho người khác hơn là tự mình áp dụng những lời khuyên đó. Bạn đã bao giờ trải qua điều này chưa, Andrew? Ôi, không. Có chứ, hoàn toàn rồi. Khi chúng ta quan sát, tầm nhìn của chúng ta rõ ràng hơn rất nhiều so với khi chúng ta suy nghĩ nội tâm, trừ khi tôi dành ra một khoảng thời gian thực sự, có thể là vài phút hoặc vài giờ, giống như một buổi thiền, không khác gì việc khám phá cấu trúc câu hoàn chỉnh mà chúng ta đã nói trước đó, chỉ cần hướng nội và thực sự nói, “Được rồi, hãy có một cuộc trò chuyện về điều này,” và có một cuộc trò chuyện với chính mình ở bên trong. Điều đó luôn dẫn đến một sự thật rõ ràng hoặc đôi khi là một điểm quyết định mà tôi vẫn chưa rõ, nhưng nó dẫn đến một nơi nào đó cảm giác như đang tiến về phía trước. Nhưng bạn đang thực hiện những bước đặc biệt để có thể đồng bộ hóa bản thân với những lời khuyên mà bạn sẽ đưa ra cho người khác. Đôi khi, một cách phản xạ, chúng ta vấp ngã, đúng không? Ôi, hoàn toàn đúng. Có rất nhiều cách khác nhau mà chúng ta có thể làm phân tâm bản thân, đây là điều mà tôi định hỏi trong vài phút tới, nhưng tôi sẽ tận dụng cơ hội này ngay bây giờ. Tôi đang tự hỏi, khi chúng ta nói về điều này hôm nay, liệu một trong những yếu tố mạnh mẽ hơn của mạng xã hội có phải là khía cạnh cuộn xuống, rằng với gần như không có nỗ lực nào, chúng ta có thể cầm một thiết bị và cuộn qua hình ảnh và video, và nó sẽ cập nhật cho chúng ta theo những hình ảnh và chủ đề, tất nhiên, dựa trên những gì nó cảm nhận được từ thời gian chúng ta lưu lại trên một số trang nhất định, và đột nhiên, chúng ta không cần phải suy nghĩ về những gì trong đầu mình. Bố tôi thường gọi việc lướt internet, vì vào thời điểm đó là như vậy, và cuộn mạng xã hội là một loại kẹo cao su nhận thức. Nó giữ cho chúng ta bận rộn, nhưng không cung cấp bất kỳ dinh dưỡng thực sự nào. Thật thú vị. Nếu bạn quay lại thời điểm Facebook lần đầu tiên xuất hiện, một trong những câu hỏi sớm mà nó sử dụng để khuyến khích mọi người đóng góp thông tin văn bản là gì, bạn có nhớ không? Bạn đang nghĩ gì? Tôi không biết.
    Vì vậy, bạn sẽ được xếp hàng để chia sẻ những gì đang trong tâm trí của bạn, và theo một cách nào đó, bạn có thể nghĩ về các hình thức truyền thông xã hội như là cung cấp cho mọi người một cái loa khổng lồ cho tiếng nói bên trong của họ.
    Nó thực sự đang hỏi bạn nơi mà nó đã làm.
    Hiện tại bạn đang nghĩ gì?
    Vì vậy, đó là về việc đăng bài.
    Đăng bài, chính xác.
    Nhưng về việc tiêu thụ thông tin, mà tôi nghĩ hầu hết mọi người trên mạng xã hội có vẻ là người tiêu dùng nhiều hơn là người sáng tạo.
    Ý tôi là, thật đáng ngạc nhiên khi tôi có thể cầm điện thoại lên, và tôi có một chiếc điện thoại cụ thể với Instagram và X trên đó, và những ứng dụng đó không có trên bất kỳ điện thoại nào khác, vì vậy nó tách biệt khỏi ai đó gửi cho tôi một tweet hoặc gửi cho tôi một bài đăng trên Instagram, tôi sẽ không mở nó.
    Tôi không thể mở nó trên những chiếc điện thoại đó.
    Điều đó đã giúp rất nhiều.
    Chúng ta nên quay lại điều đó, vì điều đó cũng đang thay đổi không gian của bạn, mà tôi nghĩ là một công cụ khác mà tôi nghĩ là chưa được tận dụng nhiều, vì vậy chúng ta cũng nên nói về điều đó.
    Chúng ta chắc chắn sẽ đề cập đến điều đó.
    Điều tôi nhận thấy là, tôi sẽ nói, “Được rồi, tôi sẽ dành sáu phút, còn sáu phút nữa là đến giờ, hãy dành sáu phút.”
    Và điều đáng kinh ngạc là sáu phút dường như trôi qua nhanh chóng như thế nào.
    Đó là điều thật nổi bật.
    Thật đáng chú ý.
    Và không phải lúc nào cũng xấu.
    Vì vậy, chúng ta thường nói về mạng xã hội như thể nó là một mối nguy hại mặc định cho xã hội.
    Có những đặc điểm tiêu cực của mạng xã hội đã được ghi chép rõ ràng.
    Và đó là cách mà tôi sử dụng mạng xã hội một cách rất chiến lược để chuyển hướng cảm xúc của mình theo cách mà tôi muốn vào một thời điểm nhất định. Tôi nghĩ khi chúng ta nói về mạng xã hội và cuộc sống cảm xúc của chúng ta, thách thức thực sự mà chúng ta phải đối mặt là làm thế nào để học hỏi, làm thế nào để điều hướng những môi trường kỹ thuật số mới này theo cách phục vụ cho chúng ta thay vì chống lại chúng ta và làm suy yếu các mục tiêu của chúng ta. Chúng ta cơ bản đã bị ném vào mạng xã hội mà không có bất kỳ cuốn sách hướng dẫn nào. Chúng ta là một cuộc thí nghiệm. Nhưng nếu bạn nghĩ về điều đó, đây là một môi trường mới. Chúng ta được sinh ra trong thế giới vật lý này và cha mẹ, những người chăm sóc chúng ta, từ khi chúng ta có khả năng hiểu biết và có thể trước đó, họ đã dạy chúng ta, họ đã xã hội hóa chúng ta cách điều hướng không gian này một cách có lợi. Họ không chỉ như, “Chúa tể của những chiếc nhẫn, ném chúng ta vào thế giới và để chúng ta tự tìm hiểu.” Kết quả sẽ không thể tốt như hiện tại nếu chúng ta không có loại hướng dẫn mà chúng ta nhận được. Chúng ta chỉ mới phát triển được nền tảng kiến thức đó để hiểu, “Này, đây là những cách lành mạnh so với có hại so với vô hại để điều hướng mạng xã hội.” Tôi đang nói về mạng xã hội bây giờ như thể đây là một môi trường thống nhất. Các ứng dụng mạng xã hội khác nhau, tất nhiên, có những quy tắc và chuẩn mực riêng của chúng. Bạn có thể nghĩ về chúng như những quốc gia nhỏ khác nhau, chúng có những vi văn hóa riêng mà bạn muốn học cách điều hướng. Các nhà sáng tạo đang rất bận rộn cố gắng hiểu cách mà chúng hoạt động, nhưng điều đó rất phức tạp và khó khăn vì các nhà sáng tạo có thể thay đổi cách mà những ứng dụng này quản lý chỉ bằng một cú nhấn nút. Bạn có thể thay đổi cách mà thuật toán hoạt động và sau đó bạn phải bắt đầu lại từ đầu đến một mức độ nào đó. Tôi đã được những người trong cuộc sống của tôi nói rằng một trong những lý do chính mà họ lấy điện thoại giữa đêm nếu họ tình cờ thức dậy là vì nó mang lại một cảm giác rất dễ chịu.
    suy nghĩ.”
    Nó giống như cách mà bạn mô tả những video hài hước mà bạn không muốn tiết lộ cho chúng tôi.
    Nghe có vẻ như…
    Chúng thường liên quan đến những trò đùa.
    Được rồi, đã ghi nhận.
    Chúng tôi thường nghe rằng mọi người sẽ uống một ly sau giờ làm việc để giảm bớt căng thẳng hoặc điều gì đó tương tự.
    Tôi cảm thấy rằng mạng xã hội đang làm điều đó cho nhiều người, cách bạn mô tả phù hợp với ý tưởng đó.
    Tôi chắc chắn tin rằng từ tất cả những gì chúng ta biết về tài liệu sức khỏe nhịp sinh học, bạn nên tránh nhìn vào điện thoại giữa các giờ từ 11 giờ tối đến 4 giờ sáng vào hầu hết các đêm, nơi mà không ai là hoàn hảo, nhưng nếu bạn tỉnh dậy giữa đêm, một trong những điều tồi tệ nhất bạn có thể làm là cầm điện thoại và bắt đầu cuộn mạng xã hội, nhưng tôi đoán mọi người làm điều đó vì cảm giác còn tồi tệ hơn khi chỉ ngồi đó với những suy nghĩ của mình trong bóng tối.
    Đó là một sự chuyển hướng, nhưng đây là một cách hoàn hảo để quay lại… Bạn đã hỏi tôi về những công cụ mà tôi khuyên dùng để chống lại sự ồn ào trong tâm trí và tôi đang kể cho bạn về những cái mà tôi sử dụng.
    Có một công cụ thứ hai mà tôi sẽ tự động sử dụng khi tôi phát hiện ra sự ồn ào đang hình thành và tôi gọi nó là chiến lược ồn ào lúc 2 giờ sáng.
    Tôi gọi nó là chiến lược ồn ào lúc 2 giờ sáng vì dường như trong khoảng bốn đến sáu tuần, tôi sẽ đi ngủ vui vẻ và hài lòng và sau đó tôi sẽ tỉnh dậy lúc 2 giờ sáng và mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ rất nhanh.
    Bạn thường đi ngủ lúc mấy giờ?
    Thường là khoảng 11 giờ, 11 giờ 30.
    Thú vị.
    Vâng, đây là một vấn đề phổ biến đối với nhiều người và có một số công cụ như thở dài, hít thở và những thứ rõ ràng là hiệu quả.
    Tôi từ chối tin bất kỳ suy nghĩ nào xảy ra giữa các giờ từ 2 giờ sáng đến 5 giờ sáng.
    Tôi chỉ từ chối.
    Tôi không tin điều đó.
    Nó giống như ai đó đang nói dối tôi trong đầu và người ta có thể lập luận, “Chà, có thể đó là nơi sự thật đang xuất hiện vì vỏ não trước của bạn không giỏi trong việc kiềm chế những suy nghĩ này.”
    Những suy nghĩ vô thức và chắc chắn, tất cả đều tốt đẹp,” nhưng như bạn đã chỉ ra, chúng hiếm khi là những suy nghĩ mà người ta có thể làm việc cùng, dù tích cực hay tiêu cực.
    Vì vậy, công cụ mà tôi sử dụng thực sự kích hoạt một ý tưởng như cái mà bạn đang mô tả.
    Vào lúc 2 giờ sáng khi những tiếng nói lộn xộn xuất hiện, và nhân tiện, bạn nói, “Ôi, điều này là phổ biến. Điều này còn hơn cả phổ biến.”
    Khi tôi trình bày trước khán giả và hàng nghìn người trong suốt nhiều năm qua và tôi hỏi, “Này, bạn có bao giờ gặp phải tiếng nói lộn xộn lúc 2 giờ sáng, có thể là 2 giờ 30 không?”, tất cả các tay đều giơ lên.
    Tôi không muốn nói rằng đó là một căn bệnh phổ quát, nhưng đó là một vấn đề cực kỳ phổ biến mà mọi người phải vật lộn, giống như tiếng nói lộn xộn vào ban đêm.
    Vì vậy, những gì tôi làm là tôi sử dụng một cái gì đó gọi là du hành tâm trí, du hành tâm trí vào tương lai.
    Và những gì tôi làm là tôi tự hỏi bản thân, và tôi thường sử dụng tên của mình để làm điều đó, vì vậy tôi đang kết hợp một công cụ tạo khoảng cách khác, tự nói chuyện với bản thân từ xa, tôi nói, “Ethan, bạn sẽ cảm thấy thế nào về điều này vào sáng mai?”
    Dù cho tiếng nói lộn xộn có tồi tệ đến đâu vào lúc 2 giờ sáng, khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau và não tôi hoàn toàn tỉnh táo và tôi có thể truy cập vào vỏ não trước trán của mình và tôi có thể suy nghĩ một cách xây dựng về mọi thứ, thì nó không bao giờ tồi tệ như vậy vào sáng hôm sau như nó đã ở giữa đêm.
    Chúng ta tất nhiên đã học được điều đó theo thời gian vì có bao nhiêu buổi sáng mà chúng ta đã thức dậy trong cuộc đời mình?
    Chúng ta có thể tính toán.
    Nếu tôi tinh vi hơn, tôi sẽ làm điều đó ngay lập tức.
    Tôi không thể.
    Nhưng giống như nhiều buổi sáng, chúng ta đã trải nghiệm điều này, như tiếng nói lộn xộn lúc 2 giờ sáng, lúc 7 giờ sáng, không tồi tệ như vậy.
    Vì vậy, khi bạn nhảy vào chiếc máy du hành tâm trí này và bạn tự hỏi, “Tôi sẽ cảm thấy thế nào về điều này vào sáng mai, tuần tới, năm tới, 10 năm nữa?”
    Điều đó làm cho bạn nhận ra rằng những gì bạn đang trải qua, dù có tồi tệ đến đâu, thì nó chỉ là tạm thời, nó sẽ cuối cùng lắng xuống.
    Nó giảm âm lượng của những suy nghĩ đó, điều mà đối với tôi thường là tất cả những gì tôi cần làm để quay trở lại giường.
    Vì vậy, tên chính thức cho công cụ này không phải là du hành thời gian tâm lý, mà được gọi là khoảng cách tạm thời.
    Và đó là một công cụ linh hoạt.
    Bạn có thể tự hỏi nếu bạn đang vật lộn với một vấn đề, bạn sẽ cảm thấy như thế nào về nó vào ngày mai, tuần tới, 10 năm nữa.
    Và đó là một cách khác để mở rộng góc nhìn của bạn.
    Đó là một loại công cụ tạo khoảng cách khác có rất nhiều khoa học đứng sau.
    Vì vậy, đó là hai trong số những điều nhận thức mà tôi tự làm.
    Và điều đó đã ngăn chặn một phần lớn những suy nghĩ lộn xộn mà tôi trải qua ngay khi nó xảy ra.
    Và tôi nên thêm rằng vì tôi biết về những gì là suy nghĩ lộn xộn và tôi biết về cách những công cụ này hoạt động, tôi rất chiến lược trong việc sử dụng những công cụ đó ngay khi tôi phát hiện ra những suy nghĩ lộn xộn đang hình thành.
    Vì vậy, mọi người thường hỏi, này, bạn có bao giờ, bạn có bao giờ trải qua suy nghĩ lộn xộn không? Như, vâng, tất nhiên, hãy véo tôi, tôi là một con người sống và thở, thỉnh thoảng tôi có, nhưng tôi rất giỏi trong việc phát hiện nó và sau đó thực hiện các công cụ một cách gần như tự động.
    Nếu điều này xảy ra, nếu suy nghĩ lộn xộn xuất hiện, thì tôi sẽ tự hướng dẫn bản thân qua vấn đề bằng cách sử dụng tên của chính mình và bạn, và tôi sẽ nhảy vào cỗ máy du hành thời gian tâm lý và tự hỏi mình sẽ cảm thấy như thế nào về điều này trong tương lai.
    Nếu điều đó không đủ, thì tôi sẽ đi đến phản ứng cấp độ hai, bao gồm nếu thời tiết cho phép, tôi sẽ đi dạo trong một môi trường tự nhiên an toàn.
    Tôi luôn cảm thấy cần phải đưa ra cảnh báo về sự an toàn và tự nhiên vì nơi tôi lớn lên ở Brooklyn, những môi trường tự nhiên là nơi bạn bị cướp, vì vậy chúng không an toàn.
    Tại một công viên, tôi thấy phục hồi và có rất nhiều công việc nhấn mạnh các đặc điểm phục hồi của không gian xanh, nhưng sau đó những gì tôi cũng sẽ làm là tôi sẽ gọi cho hội đồng tư vấn suy nghĩ lộn xộn.
    Vì vậy, tôi có một vài người mà tôi đã suy nghĩ cẩn thận về những gì những người này làm cho tôi khi tôi gặp vấn đề.
    Và điều quan trọng là họ không chỉ để tôi bộc lộ cảm xúc của mình hay, hay nói cách khác, trước khi tôi chỉ đơn giản là giải tỏa cảm xúc. Nhiều người nghĩ rằng chìa khóa để cảm thấy tốt hơn là bộc lộ cảm xúc. Có nghiên cứu về việc bộc lộ cảm xúc giúp củng cố mối quan hệ giữa mọi người. Thật tốt khi biết rằng, bạn biết đấy, chúng ta là bạn bè bây giờ, tôi có thể gọi cho bạn nếu tôi gặp khó khăn, bạn sẽ lắng nghe tôi và đồng cảm với tôi. Điều đó thật tuyệt cho mối quan hệ của chúng ta, nhưng nếu tất cả những gì bạn làm chỉ là xác nhận những gì tôi đang trải qua và bạn không thực hiện bước tiếp theo để giúp tôi nhìn nhận bức tranh lớn hơn và giải quyết vấn đề, tôi sẽ rời cuộc trò chuyện với cảm giác rất tốt về mối quan hệ của chúng ta, nhưng vấn đề vẫn còn đó. Vì vậy, chỉ việc bộc lộ cảm xúc cuối cùng dẫn đến cái mà chúng tôi gọi là đồng hồi tưởng, điều này có thể khá có hại. Những người trong hội đồng tư vấn của tôi biết rằng họ cần xác nhận trước, đồng cảm với tôi, tìm hiểu về những gì tôi đang trải qua. Họ ủng hộ tôi, họ truyền đạt điều đó một cách mạnh mẽ, nhưng sau khi làm điều đó, họ bắt đầu làm việc với tôi để mở rộng quan điểm nhằm cố gắng suy nghĩ về vấn đề mà tôi đang gặp khó khăn trong việc giải quyết khi mà những suy nghĩ trong đầu tôi thật sự ồn ào. Và bạn biết đấy, thường thì khi tôi đến giai đoạn đó, tôi đang ở trong tình trạng khá tốt. Tôi thích những ví dụ của bạn về cách bạn xử lý những suy nghĩ trong đầu. Ví dụ của bạn về việc đi ngủ và lý do tôi hỏi bạn đi ngủ lúc khoảng 11 giờ tối và thức dậy lúc hai hoặc ba giờ sáng, và đó là một vấn đề rất phổ biến, là theo như tôi hiểu, phản ánh thực tế rằng vào đầu buổi tối, giấc ngủ của chúng ta chủ yếu là giấc ngủ sâu sóng chậm với ít giấc ngủ chuyển động mắt nhanh. Và sau đó, vào khoảng thời gian chuyển giao đó, không nhất thiết là hai hoặc ba giờ sáng, nhưng với việc bạn đã ngủ khoảng ba, bốn giờ, sau khoảng ba, bốn giờ ngủ, tỷ lệ giấc ngủ của chúng ta là giấc ngủ chuyển động mắt nhanh so với giấc ngủ sâu sóng chậm thay đổi một cách đáng kể.
    Cường độ của những giấc mơ của chúng ta thay đổi một cách mạnh mẽ, chúng trở nên nặng nề về mặt cảm xúc hơn. Và toàn bộ quá trình có những giấc mơ liên quan đến giấc ngủ chuyển động mắt nhanh (REM) này có mối liên hệ chặt chẽ với việc loại bỏ gánh nặng cảm xúc vào buổi sáng khi chúng ta thức dậy. Chúng ta biết điều này vì bạn đã chọn lọc để tước bỏ giấc ngủ vào ban đêm sớm so với giấc ngủ vào ban đêm muộn, và vân vân.
    Lý do tôi đề cập đến điều này là một công cụ mà tôi chắc chắn thấy hữu ích, thực ra là hai công cụ, nếu mọi người chỉ hiểu rằng một trong những lý do họ sẽ tỉnh dậy đột ngột vào lúc hai hoặc ba giờ sáng là vì họ đang trải qua sự chuyển tiếp từ một dạng giấc ngủ này sang một dạng giấc ngủ khác. Nó gần như là một con thú hoàn toàn khác. Và những suy nghĩ nặng nề về mặt cảm xúc khiến tim đập nhanh là đặc trưng cho nơi mà họ nên ở trong chu kỳ kiến trúc giấc ngủ.
    Vì vậy, đối với tôi, đó là điều đầu tiên. Điều thứ hai là công cụ mà bạn đã cung cấp để vào trạng thái du hành thời gian tâm lý, tôi muốn nhấn mạnh thêm về khái niệm cảm nhận thời gian. Trong giấc ngủ và mơ, tôi có nghĩa là, thời gian rất linh hoạt. Bạn có thể ở trong một môi trường này rồi lại chuyển sang môi trường khác. Nó dường như bị nén lại. Rất nhiều điều xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn. Khi chúng ta nói chuyện trong ban ngày, mức độ nào điều đó làm thay đổi cảm nhận về thời gian của chúng ta?
    Và tôi có một lý do rất cụ thể để hỏi điều này vì tôi tin rằng một trong những đặc điểm thống nhất chính trong các công cụ để đối phó với trầm cảm, lo âu, v.v., khi tôi khảo sát nghiên cứu là gần như tất cả chúng, từ việc viết nhật ký, thiền, thậm chí một số loại thuốc liên quan, đều liên quan đến việc đưa mọi người vào một chế độ cảm nhận thời gian khác. Và đó là một ý tưởng khá trừu tượng, nhưng tôi nghĩ điều này có thể liên quan đến một số vấn đề liên quan đến việc nói chuyện, rằng khi chúng ta ở trong một khung tâm lý không lành mạnh cho nơi mà chúng ta muốn ở vào thời điểm đó, tỉnh táo khi chúng ta cần ngủ, lo âu khi chúng ta muốn bình tĩnh và…
    Vì vậy, việc thay đổi nhận thức về thời gian dường như là điều hữu ích nhất mà chúng ta có thể làm, hoặc ít nhất là trong số những điều hữu ích nhất.
    Vậy mối quan hệ giữa tiếng nói lảm nhảm và nhận thức về thời gian là gì?
    Hãy cho tôi biết thêm về ý nghĩa của bạn về nhận thức thời gian.
    Chúng ta phân loại thời gian rộng rãi hoặc cuối cùng như thế nào.
    Chúng ta biết rằng khi sự kích thích tự động, hãy gọi nó là căng thẳng, nhưng sự tỉnh táo và sự kích thích tự động tăng lên, chúng ta sẽ cắt nhỏ thời gian.
    Thực tế, đồng tử mở rộng, chúng ta thực sự thấy sự thay đổi về độ sâu của trường nhìn, chúng ta có hình ảnh với độ phân giải cao hơn rất nhiều.
    Điều này hoàn toàn hợp lý từ góc độ tiến hóa.
    Chúng ta có thể xử lý ít thứ hơn nhưng tốt hơn, và thường thì đó là điều mà chúng ta đang tập trung hoặc suy nghĩ miên man.
    Khi chúng ta thư giãn, hãy nghĩ về việc ngồi trên bãi biển và nhìn những đám mây trôi qua, gần như tốc độ khung hình của bạn chậm lại.
    Vì vậy, tốc độ khung hình cao hơn của bạn giống như chuyển động chậm.
    Đó là lý do tại sao những người trải qua chấn thương thường cảm thấy mọi thứ như là, hoặc một vụ tai nạn xe hơi, như thể thấy nó trong chuyển động chậm, hoặc không phải là chuyển động chậm, bạn đang cắt nhỏ thời gian.
    Đó là một điều đáng chú ý, đúng không?
    Đây cũng là cách mà các vận động viên học cách chơi với mức độ kích thích tự động của họ.
    Các võ sĩ có thể thấy cú đấm đến gần như trong chuyển động chậm, nhưng họ có thể phản ứng với tốc độ đầy đủ, tương tự như các tay vợt tennis sẽ mô tả.
    Vì vậy, những gì chúng ta đang nói đến là thay đổi động mức độ khung hình của trải nghiệm của một người.
    Khi tôi nghĩ về thời gian trong những cuộc trò chuyện, điều dễ tiếp cận nhất với tôi là xu hướng mà chúng ta có để thực sự tập trung rất hẹp vào đối tượng của cuộc trò chuyện, vào điều đang gây ra sự lo lắng đó, và chúng ta tập trung rất hẹp vào nó, điều này tất nhiên là rất hợp lý, vì từ khi còn nhỏ, chúng ta được dạy phải làm gì khi gặp vấn đề?
    Hãy suy nghĩ về nó, chia sẻ nó.
    Đúng rồi, bạn đã hiểu ngay từ lần thử đầu tiên.
    Tập trung vào vấn đề.
    Xắn tay áo lên và tìm hiểu tận gốc.
    Và vì vậy, đó là kiểu tiếp cận chi tiết rất sâu sắc.
    Và bạn biết đấy, điều đó thường có hiệu quả với chúng ta, nhưng hóa ra khi bạn đưa nhiều cảm xúc vào phương trình, điều đó có thể trở nên rất rắc rối, và đó là lúc mà việc nhìn ra xa hơn, có cái nhìn rộng hơn, cho dù bạn làm điều đó thông qua các phương thức hình ảnh, các phương thức tưởng tượng, như du hành thời gian trong tâm trí.
    Bạn có thể du hành vào tương lai, như tôi vừa mô tả.
    Bạn cũng có thể quay ngược thời gian.
    Như tôi thường làm.
    Khi tôi gặp khó khăn với một loại thử thách nào đó, tôi sẽ quay ngược thời gian và nghĩ về một trải nghiệm khác trong cuộc đời mình hoặc cuộc đời của ai đó mà tôi biết khi mọi thứ còn tồi tệ hơn và họ đã vượt qua được.
    Và ôi, nếu tôi đã vượt qua được điều đó, thì chắc chắn tôi cũng có thể vượt qua được điều này.
    Và vì vậy, đó là việc mở rộng nhận thức của chúng ta về thời gian hoặc nhìn vào bức tranh lớn hơn để giải quyết một điều gì đó trong khoảnh khắc hiện tại.
    Bạn nghĩ rằng mọi người thường xuyên ở trong trạng thái tưởng tượng tiêu cực hoặc tích cực như thế nào? Tôi tin rằng điều này liên quan đến những cuộc trò chuyện, nhưng nếu không, chúng ta có thể để sang một ngày khác, bạn nghĩ rằng mọi người thường xuyên nghĩ về điều gì khi họ di chuyển qua một ngày? Chắc chắn đã có một nghiên cứu nào đó hỏi mọi người họ đang nghĩ về điều gì.
    Thực sự thì bao nhiêu phần trăm là liên quan đến những gì họ đang làm hoặc những gì họ nên làm?
    Hay họ đang nghĩ về những gì họ sẽ làm vào cuối tuần này, hoặc có thể thậm chí đang xây dựng…
    các câu chuyện hoàn toàn về những điều không tồn tại, mà họ muốn tồn tại, hoặc thỉnh thoảng
    chúng ta sẽ thấy người này, tôi nghĩ chúng ta đều đã thấy người này lẩm bẩm một mình,
    và có vẻ như họ không lẩm bẩm những điều dễ chịu.
    Điều đó là vì họ vừa bị từ chối bởi một biên tập viên tạp chí, bài viết của họ.
    Đó là trải nghiệm của mỗi nhà khoa học, và tất nhiên, luôn luôn là lỗi của người đánh giá số hai.
    Họ đã không đọc bài viết một cách cẩn thận, tất nhiên, và không ai trong chúng ta từng là người đánh giá
    số hai.
    Tôi nghĩ điều đó có phần châm biếm, bởi vì chúng ta đều đã từng là người đánh giá số hai, một chút hài hước học thuật ở đây.
    Bạn sẽ thấy ai đó lẩm bẩm một mình, và có vẻ như họ không lẩm bẩm
    những điều dễ chịu.
    Chúng ta không biết họ đang nói gì với bản thân, nhưng tôi đoán rằng nếu chúng ta chạm vào họ, họ sẽ
    nói, “Này, bạn đang lẩm bẩm gì vậy?”
    Tôi đoán rằng hơn 50% thời gian, đó là sự thất vọng với một số điều.
    Bạn có thể thấy điều này như một người thất vọng.
    Thực sự rất khó để quan sát điều này.
    Vâng, vì vậy mọi người đã xem xét điều này, và tôi nhớ về bài báo tuyệt vời này, tôi nghĩ nó
    được xuất bản trong tạp chí Science, tôi nghĩ tiêu đề là, “Một tâm trí lang thang là một tâm trí không hạnh phúc.”
    Cơ bản là thông điệp từ bài viết là mọi người dành từ, nếu bạn nhìn vào
    bài báo này và nhiều bài khác tương tự, điều chúng ta có thể suy luận là mọi người dành từ
    1/2 đến 1/3 thời gian thức của họ không tập trung vào hiện tại.
    Giữa 1/2 và 1/3 thời gian, chúng ta đang trôi dạt đi, và chúng ta đang nghĩ về những điều khác.
    Bài báo cụ thể này đã liên kết quá trình đó với việc nghĩ về những điều khiến bạn
    cảm thấy tồi tệ hơn.
    Tôi nghĩ có mức độ biến đổi rất lớn ở đó.
    Tôi nghĩ việc bị lạc trong suy nghĩ có thể là một trải nghiệm tuyệt vời.
    Tôi yêu, yêu, yêu, yêu, việc lang thang trong tâm trí.
    Tôi nghĩ đó là một trong những điểm mạnh của tôi.
    Nó là nguồn gốc của việc tạo ra ý tưởng cho tôi.
    Nó cũng là nguồn gốc của việc điều chỉnh cảm xúc.
    Viên thuốc ngủ của tôi, nói một cách ẩn dụ, là du hành thời gian tâm trí.
    Đó là việc thoát khỏi hiện tại.
    Đó là việc tưởng tượng về tương lai, suy nghĩ về những điều tốt đẹp có thể xảy ra, những khả năng, hoặc quay về quá khứ và thưởng thức một số điều tích cực đã xảy ra.
    Tôi đang nghĩ về trận bóng đá nơi mà các con tôi đã ghi bàn hoặc điều gì tốt đẹp đã xảy ra với một người mà tôi biết hoặc với tôi.
    Đối với tôi, đó là một cách tuyệt vời để đi ngủ.
    Đó là du hành thời gian tâm trí.
    Nó không phải là sống trong khoảnh khắc, điều này thực sự gợi ra một điểm rất quan trọng mà tôi muốn đề cập.
    Tôi rất muốn nghe ý kiến của bạn về điều này vì trong văn hóa đại chúng, chúng ta thường nghe rằng việc sống trong khoảnh khắc là rất quan trọng.
    Điều này đã trở thành một loại châm ngôn văn hóa, như là hãy sống trong hiện tại.
    Ý tưởng này thường được truyền đạt một cách mạnh mẽ đến nỗi nếu bạn không sống trong khoảnh khắc, đôi khi chúng ta nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với chúng ta, như là, ôi, chúng ta phải rèn luyện sự chú ý của mình để đưa nó trở lại hiện tại.
    Sống trong hiện tại có thể rất hữu ích trong nhiều bối cảnh.
    Chắc chắn rằng khi chúng ta trải qua sự ồn ào trong tâm trí, chúng ta bắt đầu lo lắng về tương lai hoặc suy ngẫm về quá khứ, việc tập trung lại vào hiện tại, hơi thở của chúng ta, câu thần chú của chúng ta, đúng vậy, có rất nhiều dữ liệu hỗ trợ cho tính hữu ích của điều đó.
    Tôi luôn thích nhắc nhở mọi người rằng tâm trí con người đã phát triển để có thể du hành trong thời gian.
    Có rất nhiều điều tuyệt vời đi kèm với quá trình đó.
    Nếu tôi không thể quay về quá khứ, không chỉ tôi không thưởng thức những trải nghiệm tích cực mang lại niềm vui và sức sống cho cuộc sống của tôi, mà tôi cũng không học hỏi từ những sai lầm của mình, điều này thật buồn khi xảy ra với tôi một cách khá thường xuyên.
    Tôi học hỏi từ những sai lầm của mình bằng cách quay lại quá khứ.
    Nếu tôi không hướng tới tương lai, thì tôi không lập kế hoạch.
    Tôi không mô phỏng.
    Tôi không tưởng tượng.
    Chúng ta không muốn ngăn chặn du hành thời gian tâm trí.
    Tôi nghĩ điều chúng ta muốn học là cách du hành trong thời gian trong tâm trí của chúng ta một cách hiệu quả hơn.
    không có chiếc máy du hành thời gian nào bị hỏng trong quá khứ, điều này xảy ra khi chúng ta bị mắc kẹt trong một trải nghiệm hoặc trong tương lai khi chúng ta chỉ thấy mình đang tập trung vào một điều gì đó mà chúng ta lo lắng.
    Sống trong khoảnh khắc có thể tốt, nhưng tôi nghĩ đó không phải là điểm kết thúc mà chúng ta luôn muốn phấn đấu.
    Bạn nghĩ rằng việc nhắn tin và smartphone, nhưng chủ yếu là nhắn tin, đã can thiệp vào những cơ chế đã được kiểm chứng theo thời gian, có nghĩa là trong hàng trăm ngàn năm, để chúng ta xử lý cảm xúc và suy nghĩ của mình nhằm đạt được những cách tốt hơn để suy nghĩ, cảm nhận và tồn tại đến mức nào?
    Ngày nay, nếu bạn lên tàu hoặc máy bay, hoặc bạn đang ở trong một chiếc Uber, hoặc bạn đang đi bộ đến xe của mình và bạn có một suy nghĩ về điều gì đó, “Ôi, khoản tài trợ đó, ý tưởng đó,” thật dễ dàng để rơi vào chế độ nhắn tin.
    Tham gia thụ động, có thể thông qua việc cuộn trên mạng xã hội, lại không hoàn toàn xấu, nhưng bạn có thể rơi vào trạng thái thụ động gần như bán phân ly, như thể bạn không thực sự ở trong bãi đậu xe nữa, bạn nửa ở trong điện thoại và nửa ở trong bãi đậu xe, và nhắn tin, hỏi ý kiến những người xung quanh bạn thay vì “ngày xưa” khi bạn thực sự phải vật lộn với những thứ đó.
    Khi bạn mô tả các công cụ mà bạn sử dụng để xử lý những tiếng ồn và thông tin và làm việc với suy nghĩ và cảm xúc của mình, tôi cảm thấy bạn là người có một bộ công cụ phong phú để chơi đùa ở đó và một bộ dụng cụ và một công tắc khẩn cấp nếu bạn cần và tất cả những thứ đó, trong khi hầu hết mọi người, tôi nghĩ, họ chỉ có điện thoại của mình.
    Ừ.
    Bạn sẽ gọi ai?
    Bạn sẽ nhắn tin cho ai?
    Bạn sẽ tìm kiếm trang web nào?
    Tìm kiếm trên Google cũng vậy.
    Ý tôi là, điều đó không thể tốt.
    Chà, thường thì không, nhưng nó có thể được khai thác, và đây là cách tôi nghĩ về việc nhắn tin và thực sự là cách mà mạng xã hội và những cơ hội mà nó mang lại cho chúng ta để giao tiếp với người khác bất cứ khi nào chúng ta muốn, cách này đã tạo ra một cú sốc trong cách chúng ta quản lý cảm xúc của chính mình và…
    đó là tích cực hay tiêu cực. Điều này có thể làm cho cảm xúc của chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn hoặc thậm chí thay đổi chúng. Khi chúng ta chia sẻ cảm xúc của mình, chúng ta không chỉ tìm kiếm sự đồng cảm mà còn có thể nhận được những phản hồi từ người khác, điều này có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về những gì mình đang trải qua.
    Nghiên cứu của Bernard Ramay cho thấy rằng việc chia sẻ cảm xúc không chỉ giúp chúng ta kết nối với người khác mà còn giúp chúng ta xử lý những cảm xúc đó. Trong thời đại trước mạng xã hội, việc tìm kiếm ai đó để chia sẻ cảm xúc thường mất thời gian, và trong khoảng thời gian đó, cảm xúc của chúng ta có thể phai nhạt. Tuy nhiên, khi chúng ta có cơ hội nói chuyện với ai đó, cảm xúc của chúng ta có thể được khơi dậy trở lại và thậm chí trở nên mãnh liệt hơn.
    Vì vậy, việc chia sẻ cảm xúc không chỉ là một cách để kết nối với người khác mà còn là một phần quan trọng trong việc xử lý và hiểu rõ hơn về những gì chúng ta đang cảm nhận.
    Nó đến từ khuôn mặt của bạn, như thể bạn đang cung cấp cho tôi đủ loại thông tin ngay bây giờ, tôi sẽ
    hưởng lợi từ việc mỉm cười nếu bạn có thể.
    Được rồi.
    Cảm ơn bạn.
    Tôi chỉ đùa thôi cho những ai đang nghe.
    Nhưng tôi đang nhận thông tin từ bạn.
    Và nếu tôi đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại, cũng vậy, giọng điệu của họ đang
    thể hiện cho tôi biết họ cảm thấy như thế nào.
    Điều đó cũng đang tác động đến cách chúng ta giao tiếp với người khác.
    Và nó thường giữ cho cảm xúc của chúng ta, tôi sẽ lập luận, trong tầm kiểm soát, cân bằng, và tỷ lệ.
    Chúng ta đang cắt giảm thời gian với mạng xã hội, và chúng ta cũng đang cắt giảm loại
    phản hồi cảm xúc đó.
    Điều này cho phép chúng ta giải phóng cảm xúc của mình theo cách không bị lọc.
    Và tôi nghĩ đây là lý do tại sao bạn thường thấy những tình huống mà mọi người nói những điều qua tin nhắn hoặc
    trực tuyến mà họ sẽ không bao giờ nói với mặt người khác hoặc qua điện thoại.
    Và tôi nghĩ đây là một trong những yếu tố có thể thúc đẩy một số lực lượng tiêu cực trong
    xã hội, như bắt nạt qua mạng và sự lan truyền của sự phẫn nộ về đạo đức xung quanh một số vấn đề
    mà có thể có hình thức xây dựng hơn nếu chúng được thực hiện trong một bối cảnh khác.
    Bây giờ, điều này không có nghĩa là mạng xã hội không hữu ích cho việc lan truyền một số loại thông điệp
    cần được chú ý và xứng đáng với sự lo lắng tập thể.
    Nó có thể là một công cụ cực kỳ hữu ích mang lại sự thay đổi cần thiết.
    Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải nhận thức được cách tương tác với công nghệ này đã thực sự
    thay đổi cách chúng ta giao tiếp thông tin cảm xúc.
    Khi tôi nghĩ về những cách khác nhau để phân tích một vấn đề, một vấn đề có thật hoặc tưởng tượng,
    và tôi nghĩ về vai trò của việc tìm kiếm trên web, nó ngay lập tức đưa tôi đến mạng xã hội
    hoặc, tôi không biết, có thể là Reddit, có thể là một bài viết nào đó đã được viết và
    đăng trực tuyến vào năm 2019, bạn biết đấy, ít nhất nó sẽ nổi lên trở lại.
    Họ tái sử dụng những thứ này mọi lúc, tôi không biết tại sao họ lại làm như vậy.
    Tôi vừa nhận được email sáng nay về một cuộc phỏng vấn để kiểm tra thông tin mà tôi đã thực hiện vào năm 2019, không có số liệu cụ thể. Ý tôi là, thật tuyệt khi có, tôi đoán, rằng có tài liệu lưu trữ trên internet mà không phải mọi thứ đều thoáng qua, chắc chắn là trong không gian podcast. Bạn biết đấy, chúng tôi thích nghĩ rằng thông tin trên podcast này sẽ luôn được lưu trữ, và chúng tôi có thể cập nhật nó theo thời gian, và điều đó thực sự đưa tôi đến một câu hỏi rất cụ thể, đó là về AI. Bạn biết đấy, với AI, các tìm kiếm trên web hiện đang thay đổi một cách cơ bản, chúng không còn chỉ đưa bạn đến một trang web được chỉ định, mà bạn đang nhận được thông tin trở lại là sự kết hợp của rất nhiều thông tin được lọc qua có lẽ là các mô hình ngôn ngữ lớn, luôn thay đổi, nhưng được lọc qua hành vi tìm kiếm của bạn, sở thích của bạn, v.v.
    Vì vậy, các tìm kiếm trên web không còn chỉ là những hành trình đến các trang đích. Chúng là, bạn biết đấy, những công thức thông tin được lọc và kết hợp và trả lại cho chúng ta, điều này khiến tôi nghĩ rằng có thể AI có thể cung cấp một loại bản thân giả mà khôn ngoan hơn chính chúng ta trong bất kỳ khoảnh khắc nào, hoặc có thể khôn ngoan hơn chúng ta trong bất kỳ khoảnh khắc nào, vì nó có thể truy cập thông tin không phụ thuộc vào những thay đổi trạng thái cơ thể, như là, như vào lúc 2:30 sáng, 3:30 sáng, một vấn đề nhỏ có thể trở nên lớn và một vấn đề lớn có thể trở nên hoàn toàn áp đảo, chỉ đè bẹp chúng ta vào lúc 7 giờ sáng, điều đó khác khi chúng ta tìm kiếm trên web bây giờ, như là, bạn biết đấy, làm thế nào để vượt qua phá sản, giả sử ai đó đang đối phó với phá sản, họ sẽ có thông tin để tham khảo, nhưng với AI, nó có thể cung cấp cho bạn thông tin dưới dạng và từ các nguồn có ý nghĩa nhất đối với bạn. Và nó không cần biết đó có phải là 2:30 sáng đối với bạn hay không, AI vẫn luôn tươi mới, nó không cần ngủ. Đúng vậy. Điều đó dường như là một lợi thế rõ ràng so với tâm trí của chúng ta.
    Và tôi biết AI là một chủ đề gây tranh cãi, liệu nó có thông minh hơn chúng ta không, liệu nó có bảo chúng ta làm những điều xấu không, kiểu như vậy, được rồi, đó là một cuộc thảo luận hoàn toàn khác. Nhưng theo tôi, AI có thể khá tốt, thậm chí có thể tuyệt vời trong việc giúp chúng ta giải quyết các vấn đề vì nó không có những sự thay đổi trạng thái này và nó thực sự được điều chỉnh cho chúng ta. Thực ra, tôi nghĩ AI là một công cụ mới có tiềm năng tuyệt vời. Và tôi thực sự nghĩ rằng nó có khả năng giúp chúng ta tiến bộ trong một vấn đề mà các nhà tâm lý học như tôi hiện đang gặp khó khăn.
    Nếu tôi nhìn lại 20, 30 năm nghiên cứu về điều chỉnh cảm xúc, tôi không chỉ nói về việc quản lý những suy nghĩ lộn xộn, mà còn quản lý toàn bộ loạt trạng thái cảm xúc không mong muốn mà chúng ta có thể gặp phải trong cuộc sống. Những gì tôi có thể làm là chỉ ra một số công cụ cá nhân được hỗ trợ bởi thực nghiệm, dựa trên khoa học, và các nhà khoa học đã làm rất tốt trong việc phân tích cách mà những công cụ cá nhân này hoạt động về mặt cơ chế. Họ thường đã đi xuống mức độ não bộ, họ đã xem xét chúng trong bối cảnh can thiệp và mọi thứ ở giữa.
    Vì vậy, chúng ta có một cảm nhận khá tốt về cách mà các công cụ cá nhân hoạt động. Nhưng điều mà chúng ta đang học được bây giờ là các công cụ cá nhân không phải là yếu tố chính vì chúng ta thường làm nhiều việc để quản lý cảm xúc của mình và sự kết hợp của các công cụ mà chúng ta sử dụng giữa các cá nhân thường thay đổi giữa các tình huống theo những cách mà chúng ta không hoàn toàn hiểu, và cũng có sự biến đổi giữa các cá nhân.
    Vì vậy, những sự pha trộn hoặc cocktail của các công cụ mang lại lợi ích nhất cho chúng ta vẫn cần được làm sáng tỏ. Nếu ai đó đến với tôi với một vấn đề, tôi có thể xem qua tất cả các công cụ trong hộp công cụ. Nhưng điều tôi không thể làm là tôi không thể kê đơn các sự kết hợp của các công cụ và nói, “Này, đối với những loại vấn đề mà bạn đang gặp phải và loại người mà bạn là, đây là bốn điều…”
    “Bạn nên làm điều đó, nhưng người kia, họ nên làm sáu điều này.”
    Tôi nghĩ AI có tiềm năng với những đầu vào đúng để giúp chúng ta tìm hiểu về những mẫu hình giải thích cách tối ưu hóa việc điều chỉnh cảm xúc trên cơ sở cá nhân.
    Và đó là một khả năng hấp dẫn đáng kể cho công nghệ đó.
    Bạn đã đề cập rằng bạn có con.
    Khi chị gái tôi, người lớn hơn tôi ba tuổi, còn nhỏ, bố tôi kể rằng cô ấy có một người bạn tưởng tượng tên là Larry.
    Larry là một cô gái, sống trong một ngôi nhà màu tím.
    Người bạn tưởng tượng này, Larry, có tất cả các thành phần của tâm trí trẻ em không bị ràng buộc bởi tất cả các rào cản của việc đặt tên và những thứ như vậy.
    Và bố tôi nói rằng chị gái tôi thường chơi với Larry trong phòng của cô ấy hàng giờ chỉ để nói chuyện với Larry bằng những ngôi nhà búp bê và đồ chơi của cô ấy.
    Rồi một ngày, bố tôi, ông rất thích câu chuyện này.
    Tôi không biết tại sao ông lại thích câu chuyện này đến vậy, nhưng ông đã đứng bên ngoài cửa phòng cô ấy và cô ấy đang chơi với Larry, người bạn tưởng tượng của mình, đang nói chuyện với Larry.
    Rồi cô ấy dừng lại, quay lại và ông nói, “Larry thế nào?”
    Cô ấy đáp, “Larry chết rồi.”
    Và cô ấy không bao giờ nói về Larry nữa.
    Như thể đó là một sự va chạm giữa cuộc sống tưởng tượng và thế giới thực.
    Đây là cách tôi hiểu điều đó.
    Và vậy là hết.
    Ừ.
    Larry đã xong.
    Tội nghiệp Larry.
    Tội nghiệp Larry.
    Có lẽ đã đến lúc.
    Có lẽ cô ấy sẽ sớm bảy tuổi và có lẽ điều đó đã phục vụ cô ấy tốt.
    Vì vậy, tôi luôn muốn hỏi ai đó câu hỏi này.
    Tôi nghĩ bạn là người để hỏi câu hỏi này.
    Bạn có nghĩ rằng bạn bè tưởng tượng là phổ biến ở trẻ em không?
    Và bạn bè tưởng tượng có phải là hình thức nguyên thủy của cuộc đối thoại nội tâm của chúng ta với chính mình không?
    Thật thú vị.
    Và có một số người lớn duy trì bạn bè tưởng tượng không?
    Và tôi sẽ đặt thêm một bối cảnh, điều này sẽ đặc biệt liên quan đến những người nghe podcast này, đó là trong chính chiếc ghế mà bạn đang ngồi vào khoảng thời gian này năm ngoái.
    David Goggins đã ở đây và ông ấy đã nói về cách ông ấy vượt qua những điều cực kỳ khó khăn. Trong cuộc thảo luận đó, rất rõ ràng rằng David có một loạt các giọng nói khác nhau, tất cả đều là của ông, nhưng phục vụ cho những vai trò khác nhau. Thật đáng chú ý khi nghe ông ấy diễn đạt điều đó, vì đối với những người bên ngoài, chúng tôi quan sát ông như một người, nhưng ông ấy được xây dựng trong một thế giới nội tâm phức tạp để có thể trang bị cho bản thân làm những điều mà ông ấy làm. Tôi chỉ tự hỏi liệu toàn bộ vấn đề về những người bạn tưởng tượng có thể hữu ích hay không, miễn là nó không dẫn chúng ta vào lĩnh vực tâm thần phân liệt và ảo tưởng.
    Phải không, thật đáng ngạc nhiên khi đây là một trải nghiệm rất phổ biến của con người? Và đối với hầu hết mọi người, họ không bao giờ nói về điều này với ai khác vì đây là một trải nghiệm rất riêng tư. Vì vậy, tôi thường bắt đầu các bài thuyết trình bằng một câu trích dẫn từ Raphael Nadal, tay vợt vĩ đại, khi ông ấy trả lời một câu hỏi về điều gì là khó khăn nhất mà ông ấy phải đối mặt. Ông ấy nói, “Đó là việc quản lý những giọng nói trong đầu tôi.”
    Và tôi hỏi khán giả, “Này, bạn sẽ làm gì nếu có ai đó đến gặp bạn tại một bữa tiệc và nói rằng họ đang vật lộn với những giọng nói trong đầu họ?” Đúng không? Đó thường là dấu hiệu cảnh báo, đúng không? Rằng có thể có điều gì đó không ổn ở đây và ai đó cần hỗ trợ, nhưng đây là một đặc điểm rất phổ biến của trải nghiệm con người mà chúng ta chưa bao giờ thực sự đề cập đến.
    Vì vậy, để trả lời câu hỏi của bạn, có phổ biến cho trẻ em có những người bạn tưởng tượng và có thể nói chuyện với chính mình không, có, tôi tin rằng điều này được gọi là nghiên cứu về sự giả vờ. Theo một nhà tâm lý học nổi tiếng của Liên Xô tên là Lev Vygotsky, một trong những cách mà sự tự kiểm soát được học đầu tiên thực sự là thông qua việc tự nói chuyện. Và điều gì xảy ra là bạn, khi còn là một đứa trẻ, sẽ nghe cha mẹ bạn bảo bạn làm những điều. “Andrey, con nên làm điều này hoặc không làm điều đó và ngồi như thế này chứ không phải như thế kia.”
    Và sau đó, những đứa trẻ thường làm là tự mình đi ra ngoài và chúng sẽ lặp lại những thông điệp đó một cách to tiếng với chính mình. Nếu bạn đã từng ở gần những đứa trẻ nhỏ, có lẽ bạn đã thấy chúng nói to với bản thân hoặc chơi với búp bê và nói rằng “Không, Jimmy không nên làm điều này, Jimmy nên làm điều kia.” Một số trẻ em không làm điều đó với một món đồ chơi thực sự, mà chúng có một người bạn tưởng tượng trong tâm trí mà chúng đang tương tác với những tình huống khác nhau. Theo ý tưởng này, những đứa trẻ đang làm trong những bối cảnh đó là chúng đang thực hành khả năng tự kiểm soát. Chúng đang lặp lại những điều, những thông điệp mà người chăm sóc đã nói với chúng. Chúng đang củng cố điều đó theo những cách như vậy. Và theo thời gian, như chị gái bạn đã chứng minh, giọng nói bên ngoài đó trở thành giọng nói bên trong của chúng ta. Chúng ta có khả năng sử dụng giọng nói bên trong đó trong suốt cuộc đời, nhưng thật thú vị là trong những khoảnh khắc căng thẳng cực độ, nhiều người đôi khi báo cáo rằng họ thực sự nói chuyện với chính mình một cách to tiếng. Có rất ít nghiên cứu về điều này và nhiều điều trong số này là thông tin giai thoại, nhưng khi tôi nói chuyện với nhiều cá nhân, họ nói, “Vâng, đôi khi tôi thực sự bắt đầu nói chuyện với chính mình một cách to tiếng và tôi nghĩ có điều gì đó không ổn với tôi. Điều đó luôn xảy ra khi tôi đang gặp khó khăn với một áp lực lớn.” Vì vậy, nếu chúng ta quay lại với người đánh giá số hai trong thế giới học thuật, tôi nhớ một lần tôi đã viết một bài báo được mời và một người đánh giá đã không nói những điều tốt đẹp với tôi trong phản hồi này. Tôi nhớ đã đi bộ quanh khu phố và cảm thấy thật xúc phạm. Tôi đã đi bộ quanh khu phố và tự hỏi, “Tại sao bạn không nói điều đó trước mặt tôi?” Tôi đã lặp lại những gì họ đã nói và tôi đã diễn tập nó, tôi càng ngày càng khó chịu hơn và cuối cùng đã làm việc qua nó, nhưng dường như trong những khoảnh khắc căng thẳng thực sự, chúng ta quay trở lại với cách rất nguyên thủy này để điều chỉnh bản thân, mà chúng ta đã thực hành khi còn nhỏ, đó là tự nói chuyện với chính mình.
    Và vì vậy, David đã trở nên rất tài năng trong việc khai thác những giọng nói khác nhau, theo bạn, để quản lý những thách thức mà anh ấy đang phải đối mặt.
    Tôi đã nghe David nói nhiều lần và tôi nghĩ có một điểm quan trọng khác cần đề cập ở đây, đó là tôi khá chắc chắn rằng khi David kích hoạt những giọng nói khác nhau, chúng không phải lúc nào cũng là một giọng nói nhẹ nhàng khuyến khích anh ấy hãy thư giãn và đối xử tốt với bản thân.
    Không, hoàn toàn ngược lại.
    Hoàn toàn ngược lại.
    Đôi khi, đúng vậy, và đôi khi điều này rất quan trọng vì những suy nghĩ tiêu cực về bản thân thường được liên kết với những kết quả có hại.
    Cảm xúc tiêu cực là chức năng khi chúng được kích hoạt ở tỷ lệ đúng.
    Đôi khi việc nghiêm khắc với bản thân có thể rất hiệu quả.
    Vì vậy, nếu tôi nghĩ đến khi tôi tập thể dục và tôi tham gia những lớp học mà các huấn luyện viên đang yêu cầu tôi làm những điều rất đau đớn, đôi khi tôi khá khắt khe với bản thân.
    Tôi đang kênh lại huấn luyện viên đấu vật thời trung học của mình, người rất nghiêm khắc với tôi, đúng không?
    Bạn cần phải cải thiện, bạn không thể yếu đuối ở đây.
    Điều đó phục vụ một chức năng thúc đẩy cho tôi ở đó.
    Vì vậy, nếu chúng ta đang tuyển dụng một số giọng nói tiêu cực, điều đó không phải là xấu per se.
    Điều xấu là nếu chúng ta bắt đầu lặp lại.
    Đó là điều mà chúng ta thực sự muốn liên kết với sự lải nhải.
    Nó bị mắc kẹt trong những vòng suy nghĩ đó.
    Đó là khi mọi thứ trở nên có hại.
    Việc tương tác với không gian xanh và các loại môi trường khác có thể giúp chúng ta. Và có hai con đường chính mà tôi thường nói đến. Một là tương tác với không gian xanh có thể phục hồi nhận thức. Như chúng ta đã nói trước đó, khi mọi người bị mắc kẹt trong những suy nghĩ lộn xộn hoặc những cảm xúc lớn khác, sự chú ý của chúng ta thường tập trung vào vấn đề hiện tại. Chúng ta cố gắng rất nhiều để giải quyết vấn đề. Và điều đó có thể làm cạn kiệt nguồn lực chú ý quý giá của chúng ta. Tuy nhiên, khi bạn đi dạo trong một môi trường tự nhiên an toàn, bạn sẽ được bao quanh bởi những tín hiệu thú vị thu hút sự chú ý của bạn một cách nhẹ nhàng. Tôi đang nói về những bông hoa và những cái cây, những mùi hương, những âm thanh. Sự chú ý của chúng ta thường trôi dạt vào những đặc điểm của môi trường xung quanh. Bây giờ, hầu hết chúng ta không mang theo kính lúp và nghiên cứu cấu trúc hình học của lá cây và hoa. Chúng ta chỉ đơn giản là tiếp nhận nó. Nhưng môi trường xung quanh đủ hấp dẫn để thu hút, để nắm bắt sự chú ý của chúng ta. Và điều đó mang lại cho chúng ta cơ hội phục hồi nguồn tài nguyên quý giá đó. Có rất nhiều nghiên cứu cho thấy rằng đi dạo trong một môi trường tự nhiên an toàn có thể phục hồi nhận thức. Đó là một đặc điểm khác, hoặc một cơ chế khác mà việc tiếp xúc với thiên nhiên có thể giúp chúng ta. Con đường khác mà tôi thấy thật thú vị từ góc độ nghiên cứu là việc đi dạo trong các môi trường tự nhiên thường gợi lên cảm xúc kinh ngạc, một cảm xúc mà chúng ta trải nghiệm khi ở trước sự hiện diện của điều gì đó rộng lớn và không thể diễn tả, điều gì đó mà chỉ đơn giản cảm thấy lớn hơn chính bản thân chúng ta. Ví dụ, trong vườn thực vật gần nhà tôi, có những cái cây đã tồn tại hàng trăm năm. Và khi bạn nhìn lên những cái cây này, bạn nghĩ, “Trời ơi, bạn đã ở đây lâu hơn tôi, cha mẹ tôi và ông bà tôi, và có lẽ bạn sẽ ở đây lâu hơn tất cả con cháu của tôi.” Như vậy, “Wow, điều đó thực sự mở rộng góc nhìn của tôi.”
    Hoặc một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp.
    Bạn cũng có thể trải nghiệm cảm xúc này thông qua những thành tựu đổi mới.
    Vì vậy, tôi là một người đam mê khoa học, có lẽ bạn có thể nói như vậy.
    Và đối với tôi, hai điều kích thích sự kinh ngạc lớn nhất là, thứ nhất, những hình ảnh của dải ngân hà mà kính viễn vọng mới nhất sản xuất ra, mà nếu bạn theo dõi điều này, một số nhà vật lý đã tìm ra cách nào đó, các kỹ sư, để chụp ảnh những gì vũ trụ trông như thế nào hàng tỷ năm trước.
    Bằng cách nào đó tôi không hiểu vật lý, chúng ta có thể thấy nó trông như thế nào vào thời điểm khổng lồ đó.
    Và chúng ta cũng, tất nhiên, có một chiếc SUV tương đương hiện đang lang thang trên sao Hỏa, gửi lại cho chúng ta những hình ảnh của hành tinh đó.
    Vì vậy, khi tôi nghĩ về điều đó, như thể chúng ta thực sự đã hạ cánh một phương tiện lên một hành tinh khác, điều này mở rộng một cách đáng kể.
    Tôi cảm thấy tràn đầy sự kinh ngạc.
    Vì vậy, khi chúng ta trải nghiệm điều gì đó rộng lớn và không thể diễn tả như vậy, đây là góc nhìn tối thượng, Rodner.
    Điều này dẫn đến cái mà chúng ta gọi là sự thu nhỏ của bản thân.
    Chúng ta cảm thấy nhỏ bé hơn khi đang suy ngẫm về điều gì đó rộng lớn và không thể diễn tả.
    Và khi chúng ta cảm thấy nhỏ bé hơn, bạn đoán xem điều gì khác cũng cảm thấy nhỏ bé hơn?
    Vấn đề.
    Vì vậy, đây là một cách dễ dàng để sử dụng thế giới xung quanh bạn để quản lý cảm xúc của mình một cách mạnh mẽ.
    Và điều tôi thích về công việc đó là nó làm nổi bật thực tế rằng có những công cụ chỉ đang ẩn mình ngay trước mắt.
    Chúng đang chờ được khai thác.
    Và nếu bạn biết nơi để tìm, bạn thường có thể tìm thấy chúng.
    Và thiên nhiên, nhân tiện, không phải là bộ công cụ môi trường duy nhất tồn tại.
    Có rất nhiều cách mà bạn có thể tương tác với môi trường của mình một cách chiến lược để giúp bạn cảm thấy tốt hơn.
    Chúng ta thường phát triển sự gắn bó với những nơi, chẳng hạn.
    Vì vậy, bạn có lẽ đã quen thuộc với khái niệm về những nhân vật gắn bó.
    Vì vậy, có những nhân vật từ thời thơ ấu của chúng ta mà chúng ta thường, mặc dù không phải lúc nào cũng, gắn bó một cách an toàn.
    Họ là nguồn an toàn và thoải mái.
    Và họ đóng vai trò điều tiết mạnh mẽ trong cuộc sống của chúng ta và của các đối tác.
    Nếu chúng ta có những mối quan hệ tích cực, như tôi đang có, yêu bạn, như với vợ tôi, cô ấy là một hình mẫu gắn bó đối với tôi.
    Chúng ta cũng phát triển những mối liên hệ này với các địa điểm.
    Và đôi khi, những địa điểm có thể là nguồn an toàn và thoải mái.
    Quay trở lại những địa điểm đó trong những lúc khó khăn có thể thực sự làm mới tinh thần.
    Tôi biết một người đã phát hiện ra rằng có sự không chung thủy trong mối quan hệ của anh ấy.
    Và điều thực sự giúp anh ấy kiểm soát tình hình là quay trở về ngôi nhà thời thơ ấu của mình và ngủ trong phòng ngủ ở nhà.
    Đó là bước ngoặt cho phép anh ấy định hướng lại khả năng điều hướng cuộc sống của mình.
    Đó là một ví dụ về sức mạnh của các địa điểm ảnh hưởng đến chúng ta.
    Vậy có bao nhiêu lần chúng ta nghĩ về, “Này, những địa điểm nào là ốc đảo cảm xúc của tôi, nếu bạn muốn, mà tôi có thể đến khi cần?”
    Chúng ta cũng có thể cấu trúc môi trường của mình.
    Như bạn và tôi đang nói chuyện ngay bây giờ qua bàn với nhau.
    Chúng ta không có điện thoại di động trên bàn.
    Không, không phải với tôi, thậm chí không có trong phòng.
    Cũng không có trong phòng với tôi.
    Nếu chúng ta có và để nó úp xuống, chúng ta sẽ bị phân tâm, nhưng không có câu hỏi nào.
    Ngay cả khi để úp xuống, tôi nghĩ có một số tài liệu về điều này.
    Vẫn là một tín hiệu.
    Đó vẫn là một tín hiệu cảm xúc.
    Có một sự gắn kết nhận thức.
    Bởi vì cái đó báo hiệu một phần thưởng cụ thể và một tập hợp hành vi cụ thể.
    Giống như một cây bút.
    Có lẽ có nhiều thứ bạn làm với một cây bút, nhưng thường thì chỉ có một.
    Đây không phải là John Wick ở đây.
    Đó là điều duy nhất mà chúng ta đang nói đến.
    Chúng ta không đang sáng tạo ở đây với những vật dụng này.
    Đúng vậy, khi điện thoại có mặt ngay cả khi nó úp xuống, nó gợi ý cơ hội để thực hiện cuộc gọi, nhận tin nhắn, xem mạng xã hội, lướt internet, tìm hiểu những gì đã xảy ra.
    Bằng cách để điện thoại của chúng ta bên ngoài không gian, chúng ta đang quản lý cảm xúc của mình theo một cách rất thô và hiệu quả.
    Khi màn hình laptop mở trong các buổi hội thảo của tôi, tôi biết rằng tôi đã thua cuộc chiến này.
    Tôi biết đối tượng, kích thích thật sự rất hấp dẫn.
    Ngay cả khi tôi là giáo sư quyến rũ nhất thế giới, mà tôi thì không, tôi khao khát được quyến rũ, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ luôn thua so với màn hình, email.
    Bạn có yêu cầu họ đóng laptop không?
    Tôi yêu cầu họ.
    Vâng, không có laptop trong lớp học của tôi.
    Wow.
    Phản ứng của họ ra sao?
    Cho đến nay, mọi thứ đều ổn.
    Bạn biết đấy, tôi đã giải thích cho họ, tôi thực sự đã giải thích cho họ khoa học đứng sau điều này.
    Tôi giải thích tại sao tôi làm điều này và tôi nói rằng, “Này, nếu tôi mở laptop và tôi ở trong vị trí của bạn, đây là một nhiệm vụ chia sẻ sự chú ý.
    Tôi không thể tập trung tốt như khi tôi không mở nó.”
    Và trong các khóa học mà tôi giảng dạy, chủ yếu là về thảo luận và suy nghĩ về các vấn đề, vì vậy họ không thực sự cần phải gõ ghi chú cho các kỳ thi, điều này khiến mọi thứ dễ dàng hơn cho tôi.
    Nhưng việc điều chỉnh không gian của chúng tôi thực sự là một chiến lược, như đây là một công cụ quý giá khác trong bộ công cụ của chúng tôi.
    Khi chúng tôi có người đến xem bóng đá, chẳng hạn, điều này khá phổ biến nơi tôi đến từ Ann Arbor.
    Và món ăn yêu thích của tôi trên thế giới là pizza và bây giờ chúng tôi có một quán pizza kiểu New York tuyệt vời ở Ann Arbor.
    Tôi sẽ đặt một lượng lớn, nhiều hơn những gì chúng tôi cần.
    Và khi trận đấu kết thúc, tôi sẽ khăng khăng yêu cầu mọi người mang theo, vì tôi biết nếu nó ở trong tủ lạnh và tôi mở tủ lạnh vào tối hôm đó chỉ để lấy một ít nước, nếu tôi thấy hộp pizza, hàng đợi, nó sẽ kích thích một phản ứng cảm xúc, mong muốn này, phản ứng lặp đi lặp lại để tiêu thụ pizza, điều này không phải là mục tiêu mà tôi có từ quan điểm về thể chất hay điều chỉnh cảm xúc.
    Vì vậy, tôi luôn cấu trúc không gian của mình một cách chiến lược để mang lại cho tôi cơ hội tốt nhất để thành công trong việc đạt được các mục tiêu điều chỉnh của mình.
    Tôi rất vui vì bạn đã đề cập đến pizza và pizza New York và thực tế là bạn đến từ New York.
    Đây là lý do.
    Và một lần nữa, tôi chỉ đưa ra một ví dụ cá nhân như một mẫu cho mọi người suy nghĩ về bản thân.
    Chắc chắn rồi.
    Dù là nơi nào phù hợp hay không phù hợp, điều tôi sắp hỏi.
    Tôi thích ở trong thiên nhiên.
    Tôi thích ở Yosemite và những vùng nông thôn cũng như ở bờ biển, tôi thích ở trong thiên nhiên và
    sự yên tĩnh của thiên nhiên.
    Tôi thấy tâm trí mình chậm lại và những suy nghĩ cùng cảm xúc của tôi đi vào một nhịp độ rất dễ chịu.
    Tôi cũng thích ở New York City.
    Lần đầu tiên tôi đến New York City khi tôi khoảng năm hoặc sáu tuổi, và tôi nhớ đã nói với
    bố tôi, người đến từ một thành phố lớn khác, Buenos Aires, tôi nhớ đã nói với ông rằng, “Tôi không thể
    tin điều này tồn tại.
    Chúng ta có thể quay lại đây không?”
    Và tôi đã thề rằng tôi sẽ quay lại nhiều lần nhất có thể và tôi rất thích đến New York City.
    Mặc dù nơi đây có nhiều vấn đề, nhưng nó vẫn là một thành phố tuyệt vời.
    Khi tôi ở New York, có rất nhiều hoạt động, có rất nhiều kích thích.
    Và tôi cũng nhận thấy rằng tâm trí tôi đạt được nhịp độ chậm lại đó.
    Một cấu trúc song song khác ở đây, và sau đó tôi sẽ đặt câu hỏi cụ thể.
    Tôi đã làm việc với các giáo sư.
    Ví dụ, người hướng dẫn sau tiến sĩ của tôi và người hướng dẫn sau đại học của tôi làm việc rất hiệu quả.
    Họ là những người tập trung cao độ, thật không may, cả hai đều đã qua đời, nhưng họ là những người
    thông minh xuất sắc, thực sự xuất sắc, và văn phòng của họ thì hoàn toàn hỗn độn.
    Và chúng tôi đã nói, “Ben, bạn cần dọn dẹp văn phòng của mình,” và anh ấy sẽ nói, “Không, không, không,
    đừng di chuyển bất cứ thứ gì.
    Nếu không, tôi sẽ không biết bất cứ thứ gì ở đâu.”
    Và tôi đã hỏi, “Làm sao bạn có thể biết bất cứ thứ gì ở đâu?”
    Nó trông như thể một trận động đất đã xảy ra hôm qua, và anh ấy nói, “Đừng chạm vào bất cứ thứ gì.”
    Và anh ấy có thể tìm thấy mọi thứ trong môi trường hỗn độn chóng mặt này.
    Anh ấy là hình mẫu của một giáo sư ngồi, cúi người trước bàn phím vào lúc hai giờ sáng, vì lúc đó, tôi
    thường làm việc rất muộn.
    Bạn sẽ vào văn phòng của Ben và bạn sẽ nói, “Chào,” và anh ấy đã tổ chức suy nghĩ giữa sự hỗn loạn.
    Và ví dụ về New York sẽ là sự song song.
    Và ở cực đối diện, thiên nhiên dường như cũng mang lại điều này.
    Vì vậy, có hai câu hỏi cụ thể.
    Có phải có một sự liên tục, hãy nói là trong ban ngày, hãy quên đi giữa đêm, về mức độ trò chuyện mặc định trong ban ngày không?
    Tôi nghĩ về điều này như là RPM trong một chiếc xe.
    Xe đang chạy không tải như thế nào?
    Ý tôi là, bạn khởi động xe, bạn chỉ ngồi đó, như thể hộp số đang hoạt động tốt và mọi thứ đang hoạt động tốt, nó như thể “rền rĩ một cách dễ chịu,” nó không ở mức tối đa.
    Một số người dường như luôn ở mức tối đa, và họ bình tĩnh lại trong những môi trường lộn xộn.
    Vậy chúng ta có một điểm thiết lập nào đó, một điểm thiết lập trò chuyện, giả sử mọi thứ khác đều bằng nhau, được nghỉ ngơi tốt, v.v., v.v. không?
    Và tại sao môi trường bên ngoài, khớp với trò chuyện bên trong của chúng ta, lại có thể điều chỉnh điểm thiết lập bên trong đó, dường như vậy.
    Tôi nhận ra điều này rất trừu tượng, nhưng đối với tôi, thật hữu ích khi suy nghĩ về nơi tâm trí tôi đi vào những trạng thái dễ chịu và hiệu quả nhất.
    Ví dụ, một trong những cố vấn của bạn cộng hưởng rất mạnh mẽ với tôi.
    Văn phòng của bạn có bừa bộn không?
    Chà, điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào trạng thái tâm lý của tôi.
    Và trước khi thực sự tham gia vào lĩnh vực này, tôi không có cái nhìn sâu sắc về việc tại sao đôi khi văn phòng của tôi lại hoàn toàn bừa bộn, và đôi khi nó lại gọn gàng và sạch sẽ một cách không thể tin được.
    Vì vậy, hãy để tôi chia sẻ với bạn một số nghiên cứu trong lĩnh vực này, vì tôi nghĩ nó sẽ liên quan đến câu hỏi bạn đang hỏi.
    Nhiều người nhận thấy rằng khi họ trải qua trò chuyện, họ phản xạ bắt đầu tổ chức không gian của mình.
    Vì vậy, tôi là một ví dụ tuyệt vời cho điều này.
    Cả cuộc đời tôi, nếu chúng ta gọi mẹ tôi ngay bây giờ, xin đừng làm điều đó.
    Nhưng nếu chúng ta làm, bà có thể xác nhận rằng sẽ luôn có một dấu vết của khăn tắm và quần áo từ phòng tắm đến phòng ngủ của tôi và khắp nơi.
    Và văn phòng của tôi cũng tương tự, chồng giấy tờ và sách, và đó là khi cuộc sống tốt đẹp.
    Tôi khá tự do, tôi đang tham gia vào đó, tôi đang sáng tạo, tôi đang tạo ra ý tưởng, và tôi không thực sự lo lắng về mọi thứ xung quanh mình.
    Trên thực tế, tôi rất giỏi trong việc thường xuyên loại bỏ những gì xung quanh để tập trung vào nhiệm vụ hiện tại. Tôi có thể làm việc trong một quán cà phê, tôi có thể làm việc ở hầu như bất kỳ đâu, và tôi thích điều đó. Tuy nhiên, khi tôi trải qua sự ồn ào, và điều này đúng từ khi tôi còn nhỏ, tôi luôn bắt đầu sắp xếp mọi thứ. Tôi luôn bắt đầu tổ chức mọi thứ, làm cho chúng gọn gàng và ngăn nắp. Văn phòng của tôi luôn sạch sẽ. Đôi khi, tôi thậm chí còn đi xa hơn, hiện tại khi tôi trải qua sự ồn ào, tôi dọn dẹp văn phòng của mình, sau đó tôi vào bếp và đảm bảo rằng nó cũng gọn gàng, và nếu nó thật sự bừa bộn, tôi sẽ dọn dẹp phòng của con tôi và những thứ như vậy. Đây là một trải nghiệm rất phổ biến. Khi bạn trải qua sự ồn ào, bạn không cảm thấy mình đang kiểm soát. Bạn không ở vị trí lái xe. Những suy nghĩ và cảm xúc đang chiếm lấy và đẩy bạn theo những hướng và đến những nơi mà bạn không muốn đến. Đó là một trạng thái khó chịu và nó thường xuyên được kích hoạt đối với nhiều người. Con người nói chung, chúng ta khao khát sự kiểm soát. Chúng ta thích biết rằng thế giới là có trật tự và có thể dự đoán được. Việc sử dụng giá trị sinh tồn này truyền đạt cho chúng ta, nếu chúng ta biết mọi thứ là chắc chắn và diễn ra theo cách có thể dự đoán. Tạo ra trật tự xung quanh chúng ta bù đắp cho sự thiếu trật tự và kiểm soát mà chúng ta cảm thấy bên trong. Điều này được gọi là kiểm soát bù đắp. Đây là lời giải thích thường được đưa ra cho lý do tại sao nhiều người trong chúng ta lại làm phong phú không gian của mình để chống lại, trong trường hợp này, trạng thái cảm xúc của chúng ta. Tôi không biết điều đó có trả lời hoàn hảo câu hỏi của bạn hay không, nhưng đối với tôi, nó làm nổi bật cách mà chúng ta bị ràng buộc chặt chẽ với môi trường xung quanh trong một số hoàn cảnh. Khi tôi không trải qua sự ồn ào, thực sự không quan trọng nếu nơi đó có gọn gàng hay không. Không có gì to tát, nhưng khi tôi có động lực để suy nghĩ, cảm nhận và hành xử theo một cách cụ thể, thì hoàn cảnh của tôi trở nên quan trọng hơn. Quân đội là một ví dụ rất rõ ràng, nơi mọi người phải có trang bị của họ trong trật tự.
    Để có thể tiến hành công việc một cách hiệu quả, mọi người có thể nói gì về quân đội, nhưng cấu trúc và hệ thống phân cấp của quân đội được thiết lập để giúp mọi người chuyển từ một cuộc sống hỗn loạn sang một cuộc sống có trật tự. Đây là một ví dụ cực đoan, nhưng việc có mọi thứ được sắp xếp gọn gàng là một trong những điều đó. Tôi đã được cấp chứng nhận lặn biển vài năm trước và tôi nhận ra ngay từ những lần lặn đầu tiên rằng nếu trang thiết bị của bạn không được sắp xếp gọn gàng và bạn không có mọi thứ được chuẩn bị, mọi thứ có thể diễn ra rất tồi tệ, và mức độ nghiêm trọng của những hậu quả tiềm tàng, hoặc mức độ tiềm tàng của những hậu quả, theo cách nói đúng, là một lời nhắc nhở tốt để có mọi thứ trong tầm kiểm soát. Đây không phải là điều mà bạn có thể quên một món đồ hoặc không kiểm tra một van, vì điều đó có thể liên quan đến sự sống và cái chết, và điều đó đóng vai trò thích ứng. Thật tuyệt khi có một hoạt động mà điều đó là cần thiết, trong khi chúng ta lên xe và có thể rời khỏi lối vào và đi xuống đường, và giờ đây bạn thấy mọi người nhắn tin và lái xe mọi lúc, hoặc hy vọng ít hơn khi thời gian trôi qua, và rồi bạn có thể thắt dây an toàn một đoạn đường sau đó, bạn có thể thắt dây an toàn trước. Tôi luôn thắt dây an toàn trước khi nhớ, tôi chắc chắn giờ đây ai đó sẽ thấy tôi không thắt dây an toàn, nhưng tôi lái xe với dây an toàn, và cứ như vậy. Những bước đi thực tế mà chúng ta thực hiện để tổ chức bản thân, môi trường và mối quan hệ của chúng ta với môi trường thực sự dường như thay đổi bộ não của chúng ta thành một bộ não khác so với việc chúng ta không làm những điều đó. Cách tôi phân chia không gian điều chỉnh cảm xúc là có nhiều yếu tố chuyển đổi tồn tại. Một số yếu tố chuyển đổi đó nằm bên trong chúng ta, đó là những yếu tố cảm giác mà chúng ta đã nói đến, chúng là những yếu tố chuyển đổi chú ý, chúng ta chưa đi vào điều đó nhưng chúng ta có thể chiếu ánh sáng tinh thần của mình vào hoặc ra khỏi những thứ đang gây ra cảm xúc, và chúng ta có thể chiến lược trong cách chúng ta làm điều đó.
    Có những yếu tố thay đổi cách nhìn, cách chúng ta nghĩ về hoàn cảnh của mình, việc định hình lại, tạo khoảng cách, tất cả đều nằm ở bên trong. Nhưng cũng có những yếu tố thay đổi tồn tại bên ngoài chúng ta trong các mối quan hệ, cách mà những người khác có thể tác động đến cảm xúc của chúng ta theo những hướng khác nhau. Đôi khi, những người khác có thể là tài sản tuyệt vời, đôi khi lại là gánh nặng khổng lồ. Có những yếu tố thay đổi vật lý, như trong không gian của chúng ta, và chúng ta vừa mới nói về những điều đó. Bạn có thể đi xa hơn một bước nữa và nói về văn hóa như một yếu tố thay đổi. Mọi người thường nói về văn hóa như không khí mà chúng ta hít thở, đúng không? Chúng ta sống trong những nền văn hóa khác nhau suốt cuộc đời, và đôi khi chúng ta chuyển từ nền văn hóa này sang nền văn hóa khác trong một ngày. Vì vậy, nếu bạn đang đến phòng thí nghiệm của mình hoặc bạn đang ở khuôn viên Stanford, đó là một nền văn hóa rất cụ thể với những giá trị và quy tắc nhất định, có thể là những thực hành kỳ lạ. Điều này không có ý xúc phạm đến Stanford, bằng cách nào đó. Đó là về học thuật, học viện có một số thực hành kỳ lạ. Nếu bạn sau đó đến cộng đồng podcast của mình, đội ngũ trong studio mà chúng ta đang ngồi đây, có một nền văn hóa khác định hình cách bạn hoạt động ở đây. Và những nền văn hóa mà chúng ta tham gia, chúng mạnh mẽ định hình cuộc sống cảm xúc của chúng ta. Chúng ảnh hưởng đến những loại trải nghiệm cảm xúc mà chúng ta coi trọng. Vậy những loại trải nghiệm cảm xúc nào mà chúng ta có động lực để có được? Chúng cung cấp cho chúng ta những thực hành, nghi lễ để đạt được những mục tiêu điều chỉnh cảm xúc mà chúng ta có. Vì vậy, đó là một loại ảnh hưởng khác mà tôi không nghĩ chúng ta thường nghĩ đến, nhưng thực sự rất mạnh mẽ. Nó lại đưa tôi trở lại với chiếc smartphone. Chiếc smartphone mang theo một số lượng bối cảnh vô hạn vào những môi trường khác nhau cùng với chúng ta. Vì vậy, chúng ta đang trên tàu, nhưng chúng ta có thể đang chú ý đến một cái gì đó ở nước ngoài. Và tôi đã ở trên máy bay sáng nay, và tôi chỉ ngạc nhiên về số lượng màn hình trên chiếc máy bay này, thực sự, rất đông đúc. Nó giống như khoảng lớp bốn khi một đứa trẻ mang vào một chiếc TV mini.
    Và tôi nhớ đã nghĩ, ôi trời ơi, đó giống như một chiếc TV mini. Nó trông giống như một chiếc bộ đàm, và độ phân giải thì thật tệ. Và tất nhiên, nó hoàn toàn đen trắng. Họ đã có TV màu, nhân tiện, khi tôi còn nhỏ. Nó chỉ chưa đến được TV mini. Và chúng tôi cơ bản là đi xung quanh với những chiếc TV mini nhỏ suốt cả ngày với gần như vô số kênh kết hợp với nhắn tin, chia sẻ, ý tôi là, thật điên rồ. Đáng kinh ngạc. Đó là khoa học viễn tưởng, nếu chúng ta quay ngược thời gian về khi chúng ta còn là trẻ con, để nghĩ về những gì chúng ta đang có trong túi ngay bây giờ hoặc trên cổ tay của chúng ta, hoặc một số người, những chiếc kính mà họ đang đeo. Chúng tôi có lẽ sẽ không tin rằng điều này là khả thi khi chúng tôi còn nhỏ. Tôi đồng ý. Tôi đồng ý. Và tôi chỉ bị ấn tượng bởi thực tế rằng bộ não của chúng ta có thể thích nghi với điều này, nhưng tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người có lẽ tự hỏi, cách sống tối ưu là gì? Và từ “tối ưu” đôi khi khiến mọi người cảm thấy hơi bị kích thích, tin hay không. Tôi không nói về những gì khiến mọi người ở trong chế độ hiệu suất tốt nhất của họ hay cái này hay cái kia. Tôi không nói về việc hack sinh học. Tôi đang đề cập đến một câu hỏi từ lâu, cuộc sống tốt đẹp là gì? Và đó là một podcast hoàn toàn khác mà chúng ta có lẽ nên thực hiện vào một thời điểm nào đó. Nhưng có lẽ nó liên quan đến việc có thể chú ý đến mọi thứ và hiện diện, nhưng cũng cho phép tâm trí của mình lang thang và hiện diện xã hội và có các mối quan hệ và cứ thế. Bạn có nghĩ rằng chúng ta thực sự đang gặp nhiều thách thức hơn ngày nay trong chế độ mặc định của rất nhiều bối cảnh đến với chúng ta trong túi khi chúng ta đến một tình huống không? Như bạn đã nói, đến studio, miễn là điện thoại của tôi nằm úp mặt xuống hoặc cách xa tôi, tôi đang ở trong studio. Nếu không, tôi đã mang cả thế giới theo mình. Vâng, đây là một câu hỏi thường xuất hiện và đó là một câu hỏi thực sự khó để trả lời vì chúng ta tất nhiên chưa theo dõi được mức độ trò chuyện và rối loạn cảm xúc của mọi người qua các thế kỷ.
    Tôi nghĩ rằng điều này hoàn toàn đúng khi chúng ta hiện nay có những hình thức công nghệ mới đang liên tục mang đến cho chúng ta những thách thức mà chúng ta cần tìm cách vượt qua, nhưng chúng cũng đang cung cấp cho chúng ta những cơ hội.
    Vì vậy, để rõ ràng, tôi nghĩ rằng mạng xã hội và công nghệ có thể và thực sự gây ra nhiều tác hại, và tôi cũng nghĩ rằng chúng có thể và thực sự mang lại nhiều lợi ích cho chúng ta.
    Và thách thức thực sự mà chúng ta đang đối mặt ngay bây giờ là tìm cách điều hướng những cảnh quan công nghệ số đó.
    Và tôi nghĩ rằng chúng ta có thể đã nhảy vào đó mà không có một hướng dẫn sử dụng quá nhanh.
    Và chúng ta chỉ mới học hỏi được bây giờ, 15 năm sau hoặc bất kỳ con số nào đó, rằng đó là trường hợp, nhưng tôi không biết rằng tôi sẽ, tôi không biết, tốt, tôi sẽ nói cho bản thân mình.
    Tôi nghĩ rằng tổng thể tích cực, có rất nhiều điều tốt đẹp đã đến từ những công nghệ này.
    Nếu chúng ta nghĩ lại hàng thế kỷ trước, tôi không rõ rằng thế giới không phải là một nơi đầy thách thức, ý tôi là, bạn biết đấy, chúng ta đã từng tham gia vào những cuộc chiến và rút kiếm, và có rất nhiều, bạn biết đấy, người ta sẽ xâm lược dễ dàng nếu bạn quay ngược lại xa hơn và chúng ta đã phải đối mặt với mối đe dọa của bệnh tật và, bạn biết đấy, chúng ta không sống lâu như bây giờ.
    Và vì vậy, tôi nghĩ rằng thật dễ dàng để cũng quên đi rằng chúng ta đã tiến bộ xa đến mức nào như một loài, nhưng, và đây là, tôi nghĩ, một điều rất quan trọng, nhưng tôi thường nghĩ về điều này.
    Các vấn đề mà chúng ta đang nói đến hôm nay trong podcast này, câu hỏi về cách chúng ta quản lý cuộc sống cảm xúc của mình, đây là một câu hỏi mà chúng ta có lẽ đã vật lộn từ lâu như chúng ta đã lang thang trên hành tinh này trong hình thức hiện tại của mình.
    Bởi vì con người đã liên tục phát triển công nghệ mới.
    Chúng ta luôn phải đối mặt với những hoàn cảnh và những hoàn cảnh đó luôn thay đổi, tạo ra những mối đe dọa mới đối với chúng ta mà giờ đây chúng ta cần học cách quản lý.
    Khi, bạn biết đấy, khi tôi đào sâu vào lịch sử của việc điều chỉnh chuyển động cho ca phẫu thuật, tôi không thể tin rằng khi tôi nhìn lại công cụ phẫu thuật đầu tiên từng được phát triển, bạn biết đó là gì không?
    Trefining.
    Trefining.
    Vậy thì, hãy cho mọi người đang lắng nghe biết về quy trình trefination.
    Trefining là quá trình khoan một lỗ qua hộp sọ để giải phóng một lượng dịch nào đó.
    Một lượng dịch nào đó hoặc.
    Hoặc là loại bỏ não.
    Hoặc não, hoặc nếu chúng ta quay ngược lại khoảng 8 đến 10.000 năm trước, khi công nghệ này lần đầu tiên trở thành tiên tiến, đúng không?
    Giống như chiếc iPhone mới của thời đại, trefination.
    Để giải phóng linh hồn.
    Có thể là để giải phóng linh hồn, đúng không?
    Một trong những lý do được cho là đã được sử dụng là để cho các linh hồn xấu thoát ra, có thể gây ra sự rối loạn cảm xúc to lớn.
    Vì vậy, đó là một công cụ tiên tiến vào một thời điểm nào đó mà chúng ta đã sử dụng để quản lý cảm xúc của mình.
    Sau đó, hãy nhảy vào cỗ máy du hành thời gian hoặc chỉ là cỗ máy du hành thời gian và quay về cuối những năm 1940, nơi có một cú nhảy lớn khác trong dòng thời gian đổi mới quản lý cảm xúc.
    Bạn biết tôi đang nói đến đâu không?
    Ừ.
    Và sau đó bạn sẽ được thăng tiến.
    Tôi đoán bạn đang nói về lobotomy.
    Đúng vậy.
    Lobotomy trước trán.
    Một bác sĩ người Bồ Đào Nha phát triển lobotomy, tôi nghĩ ban đầu nó được gọi là leucotomy, về cơ bản là khoan một số lỗ trong vỏ não trước trán của bạn.
    Đi qua hốc mắt.
    Qua mắt.
    Quét qua lại.
    Đây không chỉ là một ca phẫu thuật ngoại trú, mà còn là một ca phẫu thuật di động sẽ đến nhà của mọi người.
    Tôi nghĩ tôi có thể sai, nhưng tôi nghĩ một giải Nobel đã được trao cho lobotomy.
    Vâng, đúng vậy.
    Nó đã làm giảm lo âu.
    Thật không may, nó cũng đã làm giảm nhiều thứ khác.
    Nó đã làm giảm nhiều thứ khác nữa.
    Giảm sự quan tâm của mọi người trong việc theo đuổi nhiều thứ.
    Nó đã gây ra sự rối loạn lớn, lớn, lớn và để rõ ràng, đây không phải là một can thiệp quản lý cảm xúc được khuyến khích.
    Nó đã không được khuyến khích trong một thời gian dài.
    Vâng, đó là lý do tại sao tôi nói đừng đóng khung.
    Tổn thương vỏ não trước trán là một đặc điểm phổ biến ở những người có vấn đề này hoặc thậm chí, tôi không biết điều này có đúng không.
    Cần phải kiểm tra, nhưng tôi nghe nói rằng một số cầu thủ bóng đá, thật đáng buồn, những người thường xuyên đánh đầu có thể gặp phải một số vấn đề liên quan đến chứng mất trí nhớ vùng trán. Tôi đoán điều này có thể liên quan đến một số yếu tố di truyền, vì ít nhất đối với tôi, quả bóng đá không quá cứng. Không phải là họ, bạn biết đấy, nhưng, và lại có những người, tất nhiên, chơi bóng đá suốt sự nghiệp hoặc quyền anh, ít khi quyền anh, những người thường xuyên bị đánh vào đầu thường gặp vấn đề. Họ phát triển các vấn đề. Đúng vậy. Thông thường không phải là điều tốt, nhưng, bạn biết đấy, chỉ để quay lại với phẫu thuật lobotomy, điều khiến tôi ngạc nhiên là điều đó được coi là một bước tiến lớn đến nỗi nó đã giành được Giải Nobel, như Giải Nobel. Bởi vì nó làm cho mọi người bình tĩnh hơn. Một số người bình tĩnh hơn, đúng không, và vì vậy tôi nêu ra những vấn đề này chỉ để chỉ ra rằng, chúng ta đã vật lộn để xác định các công cụ quản lý cảm xúc của mình một cách hiệu quả trong một thời gian rất dài. Và bây giờ, nhanh chóng tiến đến hiện tại, chúng ta vẫn chưa giải quyết được câu đố về điều chỉnh cảm xúc, nhưng tôi sẽ lập luận rằng chúng ta đã có những bước tiến lớn trong việc xác định các công cụ khoa học không xâm lấn dựa trên bằng chứng có thể được sử dụng để giúp mọi người sống một cuộc sống cảm xúc hiệu quả hơn. Và vì vậy, bạn biết đấy, bạn đã đặt câu hỏi này trước đó về cuộc sống hiệu quả là gì? Cuộc sống tốt đẹp là gì? Và tôi nghĩ rằng việc trả lời câu hỏi đó có phần liên quan đến cách tôi nghĩ về cách bạn định nghĩa tự kiểm soát theo nhiều cách hoặc điều chỉnh cảm xúc? Hay để tôi không chỉ nói về cách bạn định nghĩa nó, mà còn về các thành phần cấu thành của nó? Vì vậy, chúng ta đã nói về các công cụ trong suốt cuộc trò chuyện này, như những công cụ khác nhau tồn tại, những công cụ khác nhau để điều chỉnh cảm xúc của chúng ta hoặc trò chuyện xung quanh. Đó là một phần cốt lõi của việc điều chỉnh hiệu quả. Nhưng một phần cốt lõi khác là động lực hoặc mục tiêu của chúng ta. Và bạn cần cả động lực và công cụ. Vì vậy, tôi có thể biết về tất cả các công cụ trên hành tinh mà các nhà khoa học đã phát hiện ra.
    Nếu tôi không có động lực để quản lý cảm xúc của mình, tôi sẽ không sử dụng những công cụ đó. Ngược lại, nếu tôi có động lực cao để điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng tôi không biết những công cụ đó là gì, tôi sẽ không hiệu quả lắm, và thực tế có thể tôi sẽ làm một số điều không tốt. Tôi có thể sử dụng những công cụ không lành mạnh, những chất mà thực sự có thể ảnh hưởng mạnh mẽ đến việc lạm dụng chất, mà tôi đang nói đến, có thể điều chỉnh cảm xúc của tôi, nhưng lại có những hậu quả tiêu cực. Vậy nên, điều quan trọng là mục tiêu của tôi cho cuộc sống cảm xúc của mình là gì, và tôi có những công cụ nào để giúp tôi đạt được những mục tiêu đó? Tôi nghĩ đó là công thức cho một cuộc sống tốt đẹp. Này, đây là những mục tiêu mà tôi có. Và nếu những mục tiêu này lành mạnh, có tính xây dựng và tôi có phương tiện để đạt được chúng, thì điều đó sẽ mang lại cho tôi cảm giác thỏa mãn. Đôi khi, tất nhiên, mục tiêu của chúng ta không phải lúc nào cũng tối ưu và sử dụng từ có thể gây tranh cãi đó, nhưng chúng ta thay đổi mục tiêu của mình trong suốt cuộc đời, nhưng điều quan trọng là tìm ra bộ mục tiêu phù hợp cho chúng ta như những cá nhân và sau đó xác định những công cụ mà chúng ta có thể sử dụng để biến những mục tiêu đó thành hiện thực. Vâng, theo dòng lịch sử của những công cụ mà con người đã sử dụng để cố gắng điều chỉnh cảm xúc, bạn đã đề cập đến việc khoan sọ, phẫu thuật thùy trán, tôi nghĩ về một quy trình có vẻ man rợ, nhưng thực sự hiệu quả trong tay đúng người và vẫn được sử dụng phổ biến ngày nay, liệu pháp sốc điện, mà ở mức độ cơ chế, chúng ta không thực sự hiểu rõ, nhưng dường như nó dẫn đến một sự giải phóng lớn của nhiều chất điều hòa thần kinh, dopamine, serotonin, gần như một cách ngẫu nhiên. Và ngày nay, có rất nhiều sự quan tâm, nếu không muốn nói là nhiệt huyết, cần nhiều công việc hơn về các loại thuốc tâm lý khác nhau, đặc biệt là psilocybin và MDMA cho trầm cảm. Và PTSD cụ thể hơn. Và trong khi những thứ đó chủ yếu nằm trong con đường serotoninergic, theo cách hiểu của tôi về dữ liệu là chúng đang tạo ra sự kết nối rộng rãi hơn trong não ở trạng thái nghỉ.
    Ý tôi là, chúng vẫn còn là những công cụ khá thô sơ về mặt thay đổi mạnh mẽ mức độ của các neuromodulator nhất định. Mọi người đang trải qua những trải nghiệm khác nhau. Nó không được định hướng theo bất kỳ cách nào. Nolan Williams tại Stanford đang kết hợp những điều này với kích thích từ trường xuyên sọ để cố gắng làm nổi bật hoạt động của các mạch nhất định trong các hành trình tâm linh và sau những trải nghiệm như vậy. Vì vậy, nó đang trở nên cụ thể hơn, nhưng tôi sẽ nói rằng ngay cả hôm nay, chúng ta vẫn chưa thực sự có những công cụ dược lý hoặc phẫu thuật tuyệt vời cho việc điều chỉnh cảm xúc. Bây giờ có những ca phẫu thuật thần kinh tuyệt vời đang diễn ra, nhưng khi nói đến các công cụ hành vi cho việc điều chỉnh cảm xúc, tôi cảm thấy rằng các nhà tâm lý học, các bạn, bạn và các đồng nghiệp của bạn, đã làm một công việc tuyệt vời như những người từ, vì thiếu một cái tên tốt hơn, những truyền thống cổ xưa và từ cộng đồng chăm sóc sức khỏe, những điều như thở dài lâu, kích thước sinh lý, thiền định, phòng thí nghiệm của Wendy Suzuki tại NYU cho thấy 13 phút thiền mỗi ngày cải thiện sự tập trung, trạng thái cảm xúc. Vì vậy, có vẻ như các công cụ hành vi đang vượt xa các công cụ phẫu thuật và thậm chí cả dược lý về mặt tính cụ thể, độ an toàn, và có thể cả hiệu lực của chúng. Bạn có muốn phản ánh về những gì bạn thấy là những công cụ quý giá nhất cho việc điều chỉnh cảm xúc không? Bạn đã đề cập đến một số trong số chúng hôm nay, nhưng tôi có ý nói, đi bộ, không gian xanh, thời gian, bạn biết đấy, du hành thời gian tâm lý, tưởng tượng, tôi đã liệt kê thêm một vài điều nữa. Ý tôi là, những điều này có thể có vẻ như là những điều kiểu mẫu hơn, những điều phác thảo cấp cao, nhưng chúng có hiệu quả, đúng không? Dữ liệu cho thấy chúng có hiệu quả, ghi chép. Vâng. Ý tôi là, về mặt cơ chế, chúng ta hiểu các cơ chế đang nằm dưới những lợi ích của những công cụ này. Chúng dễ thực hiện và không phải lúc nào cũng vậy, nhưng đối với nhiều công cụ trong số đó, chúng dễ dàng. Và tôi nghĩ rằng một phần sức mạnh của chúng nằm ở đó.
    Chúng ta vẫn đang cố gắng hiểu cách thức hoạt động của não bộ, như bạn đã biết, bạn đã đóng góp vào điều này. Tôi cũng đã làm việc một chút về vấn đề này. Não bộ là một cơ quan vô cùng phức tạp và chúng ta vẫn còn nhiều điều để học hỏi. Tôi là một người rất thích tìm hiểu cách mà các hiện tượng như cảm xúc diễn ra ở các cấp độ phân tích khác nhau, ở cấp độ tâm lý của suy nghĩ và cảm nhận, nhưng cũng ở cấp độ sinh học liên quan đến các mẫu hoạt động thần kinh, hormone và nhiều thứ khác nữa.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng có hy vọng lớn rằng chúng ta sẽ có thể giúp mọi người quản lý cảm xúc của họ thông qua nhiều nguồn can thiệp khác nhau, từ cấp độ dược lý, cấp độ hành vi, đến cấp độ giữa các cá nhân, nhưng hiện tại đây là một lĩnh vực rất phức tạp. Tôi nghĩ một trong những vấn đề lớn là, và điều này phần nào liên quan đến những câu hỏi lớn hơn về khoa học và cách thức khoa học được thực hiện, việc vượt qua các cấp độ phân tích có thể rất khó khăn. Có nhiều ràng buộc thực tiễn trở nên hoạt động ở đây. Do đó, việc có đủ mẫu lớn và những cộng tác viên phù hợp để xem xét cách mà các loại can thiệp khác nhau tương tác với nhau, hoạt động trong các quần thể khác nhau là rất quan trọng.
    Vì vậy, chúng ta thường không thực hiện những thiết kế phức tạp hơn vì chúng khó thực hiện hơn rất nhiều. Chúng tốn rất nhiều tiền, thời gian và công sức, và thường thì các nhà khoa học phải làm việc theo thời gian biểu và cấu trúc động lực hướng dẫn loại công việc mà họ thực hiện. Nhưng nhìn tổng thể về lâu dài, tôi nghĩ những câu hỏi lớn là các loại can thiệp khác nhau tương tác với nhau như thế nào?
    Tin tốt là, đối với bất kỳ ai đang xem hoặc nghe và có động lực để quản lý cảm xúc của mình ngay bây giờ, có rất nhiều điều bạn có thể làm để bắt đầu. Và điều này bắt đầu từ bước một, tìm hiểu về những công cụ này là gì và sau đó bắt đầu quá trình thử nghiệm với các công cụ. Tôi không sử dụng từ “thử nghiệm” một cách nhẹ nhàng.
    Tôi không khuyến khích việc thử nghiệm với những tác nhân có tác dụng phụ nghiêm trọng mà một số can thiệp sinh học mà bạn đã đề cập trước đó có thể gây ra. Những loại công cụ đó, tôi nghĩ, nên được sử dụng trong bối cảnh có sự giám sát y tế. Nhưng nhiều công cụ khác mà chúng ta đang nói đến, những thay đổi nhỏ trong cách bạn suy nghĩ, hành xử và tương tác với môi trường xung quanh, đó là những điều mà mọi người có thể bắt đầu thực hiện ngay bây giờ.
    Một trong những câu hỏi phổ biến nhất mà tôi nhận được trong suốt những năm qua, đặc biệt là trên YouTube, là làm thế nào để ngăn chặn những giọng nói xâm nhập. Và đôi khi, khi mọi người đặt ra những câu hỏi này, họ sẽ nhấn mạnh rằng có một người cha hoặc một người yêu cũ nào đó sẽ có một giọng nói phán xét ở đó. Họ không biết đó có phải là giọng nói của họ hay giọng nói của người khác, nhưng nó nằm trong đầu họ và rất khó chịu, có lẽ điều này liên quan đến những chấn thương thời thơ ấu hoặc các hình thức chấn thương khác, nhưng bất kể nguồn gốc. Có công cụ nào cụ thể để xử lý những suy nghĩ và mô hình suy nghĩ xâm nhập không? Có thể là những mô hình suy nghĩ giống như OCD?
    Vì vậy, một vài phản hồi cho điều đó. Đầu tiên, tôi nghĩ bước đầu tiên là nhận ra rằng nếu bạn nghe thấy một giọng nói khác, như nếu bạn có thể nghe thấy giọng nói của bố bạn trong đầu, thì đó không phải là bố bạn đang ở trong đầu bạn. Đó là một mô phỏng mà bạn đang tham gia, mà bộ não của bạn có khả năng tạo ra. Và vì vậy, tôi nghĩ điều đó có thể mang lại thông tin cho những người tò mò về những thế giới nội tâm này.
    Vâng, tôi không đề cập đến ảo giác thính giác. Tôi đang nói đến ngôn ngữ của một ai đó, có thể không phải là giọng nói của người đó, nhưng họ nghe thấy có thể không phải là bạn là một người xấu, mà là bạn không đủ tốt. Nó không đủ hoặc chỉ cảm thấy như họ không thể tận hưởng những điều tốt đẹp trong cuộc sống vì những giọng nói tiêu cực xâm nhập này. Có điều gì đó mà tôi hy vọng các thính giả và người xem sẽ thấy cực kỳ giải phóng như tôi đã thấy giải phóng chỉ từ việc biết về khoa học. Thực ra, tôi đã nói về những suy nghĩ xâm nhập này trong sự chuyển mình.
    Chúng rất mang tính chuẩn mực.
    Và có những nghiên cứu xem xét, trong tuần vừa qua hoặc một tháng hoặc hai tháng, bạn đã trải qua những suy nghĩ xâm nhập bao nhiêu lần?
    Tỷ lệ người trải qua những suy nghĩ tối tăm này là cực kỳ cao.
    Tôi không nhớ chính xác tỷ lệ phần trăm, nhưng nó có trong cuốn sách của tôi và gần như ở mức tối đa.
    Tôi sẽ thực hiện một bài tập với các lớp học của mình, các lớp đại học, nơi tôi sẽ yêu cầu họ mô tả một cách ẩn danh xem họ đã trải qua một suy nghĩ tối tăm nào trong tuần vừa qua hay chưa.
    Hầu hết họ đều có khả năng tạo ra.
    Và một số trong những suy nghĩ này thực sự rất, rất tối tăm.
    Tôi thường xuyên trải qua một suy nghĩ xâm nhập rất tối tăm khi tôi tập thể dục ở phòng gym.
    Bạn đang nhìn tôi với sự tò mò và một chút lo lắng ngay bây giờ.
    Không, không phải lo lắng.
    Tôi chỉ thấy thú vị.
    Tôi có những ý tưởng về lý do tại sao điều này có thể xảy ra, nhưng tôi chỉ thấy thú vị.
    Tôi không biết rằng tôi đã có những suy nghĩ tối tăm trong phòng gym, nhưng điều đó thật thú vị.
    Đây là suy nghĩ tối tăm của tôi.
    Hãy cẩn thận nếu bạn thấy tôi trong phòng gym từ giờ trở đi.
    Vì vậy, nếu tôi đang mang một quả tạ nặng từ ghế xuống giá, đôi khi tôi sẽ có một suy nghĩ về việc làm rơi nó lên mặt của một người khác trên thảm.
    Ôi trời ơi.
    Thật sự tối tăm.
    Một suy nghĩ khủng khiếp, khủng khiếp.
    Đó là một suy nghĩ khủng khiếp, khủng khiếp.
    Vậy tại sao tôi lại trải qua điều đó?
    Có khả năng cao là bộ não đang mô phỏng những kịch bản tồi tệ nhất để ngăn tôi làm điều đó.
    Tất nhiên, tôi không muốn làm rơi một quả tạ lên ai đó, tôi chưa bao giờ làm như vậy.
    Và đó là một trong những lời giải thích cho việc tại sao điều này lại mang tính chuẩn mực như vậy.
    Đó là cách mà bộ não của bạn liên tục – có một lý thuyết cho rằng chúng ta liên tục mô phỏng đủ loại khả năng cho những gì có thể xảy ra.
    Và hầu hết những mô phỏng này, xác suất để chúng trở thành hiện thực là cực kỳ thấp, nhỏ bé không đáng kể.
    Nhưng thỉnh thoảng, một số trong những suy nghĩ kỳ quặc đó lại thoát ra khỏi nhận thức.
    Và đó là khi chúng ta có những suy nghĩ tối tăm về việc làm hại ai đó hoặc làm điều gì đó bất hợp pháp.
    Theo cách khá mạnh mẽ và rõ ràng, hoặc trong trường hợp của tôi, là làm rơi tạ lên mặt người đang căng cơ.
    Và đây là điều tôi thấy giải phóng. Tôi hiểu rằng đây chỉ là cách mà bộ não của tôi hoạt động. Điều đó không có nghĩa là giờ đây có điều gì đó sai trái với tôi như một con người, đúng không? Rằng tôi bị tha hóa về mặt đạo đức theo cách nào đó. Bộ não của tôi đôi khi sẽ sản sinh ra những suy nghĩ tối tăm như vậy. Tôi sẽ không hành động theo chúng. Và miễn là tôi không hành động theo chúng, thì mọi thứ đều ổn.
    Nó gần giống như khi mọi người tìm hiểu về phản ứng sinh lý đối với lo âu, trước khi họ biết điều gì đang xảy ra, điều đó có thể thường là một trải nghiệm vô cùng căng thẳng. Đột nhiên, dạ dày của bạn quay cuồng, lòng bàn tay bạn đổ mồ hôi. Nhưng trong nghiên cứu, cho thấy nếu bạn giao tiếp với mọi người, hey, đây chỉ là cơ thể bạn đang chuẩn bị để phản ứng một cách thích ứng với tình huống không chắc chắn mà bạn đang phải đối mặt.
    Đột nhiên, bạn hoàn toàn thay đổi cách nhìn nhận. Và bây giờ, tôi là một chiếc Lamborghini, đúng không? Tôi đang vươn lên để đáp ứng yêu cầu. Cơ thể tôi đang làm những gì nó nên làm để cho phép tôi tỏa sáng ở đây. Đó là kiểu thay đổi mà tôi nghĩ việc hiểu tần suất và nguồn gốc của những suy nghĩ xâm nhập có thể mang lại cho mọi người.
    Vì vậy, bước đầu tiên là chỉ cần nhận ra nếu bạn đôi khi trải qua những suy nghĩ xâm nhập, chào mừng bạn đến với điều kiện con người. Đó chỉ là một điểm nhỏ trong cách mà bộ não của chúng ta hoạt động. Nhưng nhiều công cụ này cũng đã được chứng minh là hữu ích trong việc ngăn chặn những suy nghĩ lặp đi lặp lại ngay từ đầu.
    Vì vậy, khi bạn giảm thiểu những cuộc trò chuyện trong đầu, bạn cũng đang giảm thiểu khả năng lặp lại. Lý do tại sao chúng ta thường lặp lại những vấn đề mà chúng ta đang trải qua là vì chúng ta rất muốn hiểu những hoàn cảnh này để có thể tiếp tục cuộc sống của mình. Và bộ não của chúng ta, cơ quan giải quyết vấn đề tuyệt vời mà chúng ta sở hữu, nó cứ tiếp tục quay cuồng cho đến khi chúng ta giải quyết được vấn đề đó. Và điều đó sẽ xuất hiện đủ loại suy nghĩ liên quan ở đây và ở đó cho đến khi bạn đến được đích.
    Và vì vậy, khi bạn giải quyết vấn đề, những suy nghĩ đó cũng có xu hướng lắng xuống.
    Tôi có hai điểm, cả hai đều chủ yếu là câu hỏi.
    Tôi nghĩ rằng điều này tương đối phổ biến đối với mọi người khi họ đến một cây cầu hoặc một con đập hoặc một cái gì đó rất cao với khả năng rơi xuống chết người, nơi họ có thể nhảy xuống, để có suy nghĩ, điều gì ngăn cản tôi nhảy xuống khi thực tế họ hoàn toàn không muốn nhảy xuống.
    Và có vẻ như đây là một ví dụ khác về việc nhận thức được nguy hiểm và mức độ nghiêm trọng của hậu quả.
    Tôi cũng nhận ra rằng điều này giúp chúng ta hiểu mức độ rủi ro.
    Bạn biết đấy, tôi nghĩ Alex Honold, người nổi tiếng đã thực hiện Free Solo lên El Cap, một bộ phim đáng chú ý, chỉ theo những gì chúng ta đang nói.
    Cách bộ phim được xây dựng, và tôi nghĩ Jimmy Chin và các đồng nghiệp đã làm bộ phim đó, đã làm một công việc thật tuyệt vời, không chỉ với nhiếp ảnh mà bạn biết đấy, anh ấy sống sót từ đầu bộ phim, và vẫn thật đáng sợ khi xem toàn bộ.
    Và đó là một cuộc thám hiểm kéo dài khoảng một giờ 45 phút về chính những gì chúng ta đang nói.
    Trong bộ phim đó, theo như tôi nhớ, Alex đã chỉ ra đánh giá về rủi ro và hậu quả, đúng không?
    Bạn biết đấy, mức độ rủi ro, mức độ hậu quả, và đó là những tham số chính để đánh giá.
    Và rõ ràng là anh ấy đã làm điều đó cho chính mình, và anh ấy đã thành công, và tôi hy vọng anh ấy sẽ không làm lại điều đó, chỉ vì anh ấy có vẻ là một người rất dễ mến, thật tốt nếu giữ anh ấy ở lại.
    Và bây giờ anh ấy đang làm những công việc quan trọng khác.
    Nhưng điểm mấu chốt là tôi nghĩ rằng việc đánh giá rủi ro và hậu quả theo cách mà, nói một cách nào đó, cảm thấy u ám là một điều rất tự nhiên.
    Nhưng thực tế thì điều đó lại rất thích ứng qua lăng kính mà chúng ta đang nói đến.
    Vì vậy, đó là một điểm.
    Chà, chỉ để nói về điểm đó, nếu tôi có thể xen vào.
    Vì vậy, chỉ để làm cho điều này trở nên bình thường hơn cho mọi người, gia đình tôi rất đặc biệt đối với tôi như đối với hầu hết mọi người.
    Khi con gái đầu lòng của tôi ra đời, chúng tôi sống trong một ngôi nhà có một cái gì đó ở tầng hai. Có một cái gì đó, tôi không biết có thể mô tả nó như một cái cầu vượt hay không, nhưng nó mở ra phía dưới. Và tôi nhớ đã có những suy nghĩ xâm phạm rằng, vào ban đêm khi chúng tôi phải đưa con gái vào phòng ngủ để cho ăn hoặc thay tã hoặc bất cứ điều gì, tôi sẽ có những suy nghĩ về việc bế cô bé và rồi làm rơi cô bé xuống, bạn biết đấy, và rơi xuống, như kiểu không phải là những suy nghĩ dễ chịu để trải nghiệm giữa đêm khuya. Nó nói lên điều mà bạn đang đề cập rằng có lẽ đó là cách mà tâm trí tôi tập trung vào một vấn đề rất, rất quan trọng trong cuộc sống của tôi mà tôi muốn đảm bảo rằng nó không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ xảy ra. Điều đó không phải là dấu hiệu cho thấy tôi bị suy đồi về đạo đức hay là một người cực kỳ u ám. Đó là cách mà bộ não của tôi hoạt động. Vì vậy, vâng, bạn đang đánh giá rủi ro và hậu quả theo cách thích ứng. Vâng, thật thú vị khi nghĩ về điều đó. Bình luận/câu hỏi thứ hai mà tôi muốn nghe ý kiến của bạn là, bạn biết đấy, tôi có một chú bulldog, tôi thường nói về chú ấy, chú bulldog, Mastiff, và chú ấy có một hành vi mặc định rằng nếu không thể thực hiện thì sẽ tạo ra sự lo âu trong chú. Và đó là chú thích nhai, chú thích gặm nhấm mọi thứ. Khi còn là một chú cún, chú thực sự đã gặm những viên gạch trong sân sau. Ôi trời ơi, nhìn thật đau đớn với tôi. Đôi khi bạn cắn vào môi. Phần bulldog trong kiểu hình của chúng là rất nhiều các thụ thể đau đã bị lai tạo ra khỏi khuôn mặt của chúng. Và tôi chỉ nghĩ, ôi trời ơi, tôi ra ngoài đó và tôi cảm thấy đau lòng về việc chú ấy phải chịu đựng bao nhiêu nỗi đau. Rõ ràng là ít hơn những gì tôi cảm nhận. Nhưng dù sao đi nữa, hành vi gặm nhấm này, bạn có thể thấy rõ, nó mang lại cho chú ấy rất nhiều niềm vui. Nó cho chú ấy cái gì đó để nhai và bạn có thể thấy sự lo âu tan biến khỏi chú. Tôi đã biết một số người có cường độ khá cao về mặt, họ nói nhanh,
    mật độ tư duy, thông tin, v.v., ít nhất là bề ngoài, những người tuyên bố rằng họ có một loại tốc độ vòng quay cao bên trong.
    Và tôi thay đổi, tùy thuộc vào thời gian trong ngày và thời gian trong năm về điều này, nhưng tôi tự đặt mình vào loại đó, tham gia vào một hoạt động mà thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi.
    Có lẽ chúng ta có thể gọi đó là trạng thái “flow”, nhưng dù sao đi nữa, việc tham gia vào hoạt động mà thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi cảm thấy thật sự thỏa mãn không thể tin được.
    Thật sự thỏa mãn không thể tin được.
    Tôi nghĩ có hai lý do cho điều này.
    Một là lợi ích của việc thực hiện những hoạt động đó, học tập, nghiên cứu, làm podcast, tương tác với ai đó theo cách rất có định hướng, đi vào cái đường hầm với họ.
    Như chúng ta đang làm bây giờ, có một yếu tố tích cực và cũng có sự loại bỏ một yếu tố tiêu cực, như những vòng quay đó không vang lên ở phía sau.
    Và tôi nghĩ đối với nhiều người, như những người chạy ultra, và tôi biết nhiều người từng nghiện đã bắt đầu chạy marathon và trở nên tỉnh táo và giữ được sự tỉnh táo, thật đáng kinh ngạc cách mà hoạt động thể chất hoặc hoạt động nhận thức có thể đưa chúng ta vào trạng thái tập trung mà vừa làm cho chúng ta năng suất hơn, làm cho chúng ta khỏe mạnh hơn, nhưng cũng làm giảm đi tiếng nói bên trong.
    Nó giống như việc giải tỏa căng thẳng theo cách mà tôi quan sát Costello giải tỏa căng thẳng qua việc gặm những viên gạch hoặc da sống hoặc bất cứ thứ gì đó.
    Và câu hỏi của tôi là, có phải, như tôi đang giả định, có một mối quan hệ giữa thể chất và tinh thần không?
    Chúng ta có một lượng năng lượng nhất định trong cơ thể và nó thay đổi giữa các cá nhân và chúng ta cần khai thác và/hoặc điều chỉnh mức năng lượng đó và thực hiện điều đó theo những cách mà hy vọng sẽ giúp chúng ta kiếm sống hoặc mang các mối quan hệ xã hội của chúng ta lại gần nhau hơn.
    Chà, điều đó chắc chắn diễn ra trong các bối cảnh thể chất như bạn đang mô tả, nhưng như bạn đã ám chỉ, nó cũng diễn ra trong các bối cảnh nhận thức.
    Khi có sự phù hợp này, điểm ngọt ngào giữa các yêu cầu, như bạn đang ở trong một tình huống mà…
    Thực sự là một thách thức, cả về thể chất lẫn nhận thức, và những nguồn lực mà bạn mang đến cho tình huống đó hoàn toàn phù hợp với những yêu cầu.
    Vì vậy, đó là một tình huống căng thẳng, nhưng bạn có thể hoàn toàn tham gia vào nó. Đó là công thức để không bị mắc kẹt, mà là để đắm chìm trong những trạng thái dòng chảy như vậy, điều mà đối với nhiều người, là mục tiêu mà họ hướng tới trong cuộc sống, cả về giải trí lẫn nghề nghiệp.
    Và vì vậy, bạn, như một người lý tưởng đang bước vào những trạng thái dòng chảy này với khách mời của mình, tôi hy vọng và tưởng tượng, và đó luôn là khát vọng. Điều đó chắc hẳn cảm thấy rất tuyệt.
    Ý tôi là, bạn nói chuyện với mọi người trong một thời gian dài. Liệu có cảm giác như là một thời gian dài khi bạn có những cuộc trò chuyện đó không?
    Không.
    Cảm nhận về thời gian hoàn toàn thay đổi. Tôi có thể làm điều này trong hai hoặc ba giờ mỗi tuần và khi chúng tôi thực hiện một tập solo, đôi khi bản ghi âm dài nhất từ trước đến nay là 11 giờ đã được chỉnh sửa lại. Nhưng những tập đó có thể kéo dài từ 90 phút đến bốn giờ hoặc một sự kiện trực tiếp.
    Và tôi không thể nói với bạn, nó chỉ có vẻ như thời gian tan biến đi. Và khi đó, là vì bạn quá say mê vào khoảnh khắc và đối mặt với những thách thức của tình huống đó, mà tất cả sự chú ý của bạn được tập trung vào thời điểm đó, khoảnh khắc đó.
    Và điều đó không để lại nhiều không gian cho tất cả những tiếng ồn ào trong nền.
    Và vì vậy, bạn biết đấy, một người thường có thể nghĩ đến một cuộc đua siêu marathon hoặc, thuật ngữ chính xác là gì? Có phải vậy không?
    Tôi nghĩ nó được gọi là ultra.
    Tôi nghĩ chúng ta có một số vận động viên ba môn phối hợp ở đây trong phòng, nhà sản xuất của chúng tôi, Rob Moore, ngồi bên trái tôi.
    Chúng tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây, nhưng một cuộc đua ultra thì kéo dài bao lâu, bất cứ điều gì dài hơn một cuộc marathon? Có đúng không?
    Anh ấy gật đầu.
    Anh ấy sẽ giữ im lặng.
    Bất cứ điều gì dài hơn một cuộc marathon được coi là một cuộc đua ultra.
    Và vì vậy, đó là rất nhiều thời gian về một mặt để ở một mình với những suy nghĩ của bạn, đúng không?
    Và bạn có thể nghĩ rằng đó chỉ là lý do để trải nghiệm sự nói chuyện, nhưng đó cũng là một loại thử thách thể chất đặc biệt mà bạn phải dành nhiều nguồn lực để đáp ứng những yêu cầu thể chất đó.
    Và đúng vậy, điều đó có thể đưa bạn vào trạng thái “flow”, và sau đó bạn có được cảm giác phấn khích của người chạy, một loại tăng cường hóa học để nâng cao tâm trạng của bạn.
    Và đột nhiên, bây giờ bạn có những người chạy, bạn biết đấy, 130 dặm, tôi đang phóng đại.
    Nó dài bao nhiêu?
    Ôi, mọi người, ý tôi là, mọi người đã thực hiện những cuộc đua 200 dặm, 150 dặm.
    Chúng tôi có một người bạn, bạn biết đấy, một lần nữa, nhà sản xuất của tôi, Rob Moore, và tôi có một người bạn tên là Ken Rideout, người tham gia những cuộc đua kiểu này ở sa mạc Gobi.
    Anh ấy đã thực hiện điều đó mà không có bất kỳ sự huấn luyện nào trước đó trong sa mạc, rồi đã chiến thắng.
    Ý tôi là, nhưng bạn biết đấy, Ken, đặc biệt là, tôi đang nghĩ đến ngay bây giờ, anh ấy là một người rất năng lượng.
    Tôi sẽ lo lắng về Ken và gia đình anh ấy, không phải sự an toàn của họ, mà là sự tỉnh táo của họ, nếu Ken không chạy nhiều như vậy, vì anh ấy chỉ, anh ấy,
    Anh ấy cần phải tiêu hao năng lượng.
    Anh ấy có nhiều năng lượng như vậy, và toàn bộ khái niệm về năng lượng là điều mà tôi ngày càng quan tâm hơn, bạn biết đấy, khi chúng ta già đi, chúng ta có xu hướng có ít năng lượng hơn.
    Điều đó là gì? Có phải là mật độ và chức năng ti thể không, có lẽ?
    Nhưng những gì chúng ta đang nói ở đây là một loại tốc độ nhận thức, bạn biết đấy, đó không phải là một thuật ngữ chính thức, nhưng đó là một thuật ngữ mà tôi đang sử dụng ngày càng nhiều hiện nay, bạn biết đấy, rằng điều này, mọi người nên thử điều này.
    Tôi tò mò, bạn đã bao giờ làm điều này chưa?
    Bạn ngồi xuống để đọc một trang sách, cố gắng nhớ thông tin.
    Có thể nó là kỹ thuật, có thể không.
    Vâng.
    Thật thú vị khi bạn nói điều đó vì thực ra tôi thường xuyên tham gia vào bài tập đó,
    vì vậy, bạn biết đấy, tôi liên tục đọc cho công việc của mình, đúng không?
    Nếu tôi không đọc các bài báo khoa học, tôi sẽ đọc sách cho, bạn biết đấy, nghiên cứu và tôi cũng đang viết sách.
    Cách tôi làm điều đó thường là thông qua hình thức âm thanh và tôi sẽ tăng tốc độ lên 2X.
    Tôi thường cố gắng tăng tốc độ cao nhất có thể trên ứng dụng và tôi có thể giữ lại một lượng lớn thông tin khi đi nhanh như vậy, nhưng điều đó đòi hỏi tôi phải rất cảnh giác.
    Tôi thực sự chú ý cẩn thận đến cuốn sách âm thanh khi tôi di chuyển với tốc độ đó.
    Và vì vậy, đó không phải là điều tôi sẽ làm trong kỳ nghỉ khi tôi cố gắng tiêu thụ một cuốn sách hoặc thông tin để giải trí.
    Bạn biết đấy, ở đó tôi chỉ muốn từ từ để cho các đoạn văn, bạn biết đấy, trôi qua tầm nhìn của tôi và tiếp nhận từ từ, thậm chí là thưởng thức, thưởng thức những từ trên trang giấy.
    Nhưng trong những bối cảnh khác, tôi sẽ tăng tốc độ lên và điều đó có thể rất hấp dẫn.
    Nó cũng có thể làm kiệt sức.
    Vì vậy, khi bạn có những cuộc trò chuyện mà bạn thấy thực sự rất bổ ích và, bạn biết đấy, triết lý nhận thức và tôi thích thuật ngữ đó là, là, là, bạn biết đấy, 10 trên 10.
    Khi bạn kết thúc, bạn có bao giờ cảm thấy hơi mệt mỏi không?
    Không ngay lập tức.
    Nhưng thách thức cá nhân của tôi trong cuộc sống là tôi không chuyển đổi trạng thái rất tốt.
    Vì vậy, tôi mất một chút thời gian để rơi vào trạng thái đó, nhưng sau đó tôi sẽ ở lại đó.
    Vì vậy, tôi sẽ ra khỏi đây vẫn suy nghĩ về và nói về điều này với bản thân hoặc với người khác trong một khoảng thời gian khá dài, có thể khoảng nửa giờ hoặc hai giờ.
    Tôi đã học được điều này về bản thân mình trong suốt những năm qua.
    Nó rất hiệu quả cho khoa học và cho một số điều, ít hiệu quả hơn cho các lĩnh vực khác trong cuộc sống.
    Tôi đã học được cách chuyển đổi nhanh hơn.
    Nhưng sau đó tôi sẽ nhận thấy nếu tôi làm, bạn biết đấy, ghi âm một tập solo và một tập khách mời và một số phần giới thiệu và những thứ tương tự trong cùng một tuần thì, vâng, vào thứ Bảy, tôi cảm thấy như tâm trí mình giống như tiếng trắng.
    Vâng.
    Vâng.
    Và tôi, tôi đã lâu rồi nghĩ rằng có những ngày mà tôi gọi là “ngày thư giãn”, bạn biết đấy,
    chỉ là một ngày mà tôi chỉ muốn thư giãn.
    Và có lẽ bạn sẽ cảm thấy mệt mỏi hơn vào những ngày đó, đúng không?
    Vâng.
    Chỉ để cho bản thân mình được tái tạo lại.
    Vâng.
    Thực ra, đó là một trong những câu hỏi tôi muốn hỏi bạn về việc tái tạo, đi vào trạng thái không lời và chỉ để mọi thứ diễn ra trong một giờ, như không cố gắng kiểm soát bất cứ điều gì.
    Không cố gắng kiểm soát bất cứ điều gì trong vũ trụ ngoại trừ, bạn biết đấy, những chức năng cơ bản, đúng không?
    Chương trình nấu ăn, video hài hước, đó là những thứ tôi thích.
    Và như bạn biết đấy, chúng ta thường coi nhẹ rằng chiếc TV trước mặt chúng ta cũng là một thiết bị điều chỉnh cảm xúc, đúng không?
    Và thực sự, những người tạo ra các chương trình đang cố tình thúc đẩy cảm xúc của bạn theo những hướng cụ thể từ âm nhạc đi kèm với phim ảnh và tin tức.
    Vì vậy, tôi không muốn cảm xúc của mình bị thay đổi theo một hướng trái ngược với mục tiêu của mình ngay trước khi đi ngủ.
    Tôi thường ở trong trạng thái năng lượng cao trong suốt cả ngày, bắt đầu từ những hoạt động thể chất và tập thể dục đến những vấn đề nhận thức, chính trị và các cuộc trò chuyện khoa học và tất cả những thứ đó.
    Khi cuối cùng tôi hoàn thành việc kiểm tra email vào ban đêm, tôi muốn có một giờ chỉ để thư giãn hoàn toàn.
    Và điều đó đưa tôi vào một trạng thái bình yên tuyệt vời để sau đó trượt vào giường, nhảy vào cỗ máy du hành thời gian tâm trí, như là tưởng tượng hoặc thưởng thức, và sau đó đưa tôi vào giấc ngủ.
    Và vì vậy, bạn biết đấy, tôi thực sự đánh giá cao công nghệ ở đây vì đã giúp tôi làm điều đó.
    Và tôi nghĩ đó là điểm đối lập với việc có một trải nghiệm với tốc độ cao như vậy.
    Tôi thường, khi tôi dạy, đôi khi tôi sẽ dạy trong khoảng ba giờ, vì vậy, bạn biết đấy, tương đương với những gì chúng ta đang làm ngay bây giờ.
    Nó thật sự hấp dẫn và bổ ích đến mức không thể tin được và như vậy, đó là lý do tại sao tôi tham gia vào lĩnh vực này.
    Bạn đang có những cuộc trò chuyện tuyệt vời và hy vọng bạn đang thay đổi cách mà…
    Mọi người suy nghĩ về những điều, giúp họ khám phá sở thích, tất cả những điều tốt đẹp đó.
    Vài giờ sau, khi tôi về nhà, trước tiên, tôi cần một khoảng thời gian để chuyển đổi từ cuộc sống công việc sang cuộc sống gia đình, điều này thường có thể là một thách thức về mặt cá nhân vì như các con tôi đang chờ đợi, con nhỏ nhất của tôi đang chờ ở đó, còn con lớn nhất thì đang ở trong phòng làm những việc của riêng mình.
    Nhưng chúng muốn chơi ngay lập tức và tôi cần một chút thời gian để thư giãn, nhưng sau khi tôi làm được điều đó, tôi phải tiếp tục đắm chìm trong trạng thái đó.
    Và vì vậy, đó là việc thay đổi và hiểu cách để thay đổi.
    Đó là một loại thay đổi khác, nhưng tất cả đều liên quan đến việc thay đổi trạng thái của chúng ta để đạt được mục tiêu và cố gắng hiểu cách làm điều đó một cách tốt nhất.
    Và tôi nghĩ đó là nội dung chính của tất cả những gì chúng ta đang nói ở đây.
    Đúng vậy, đó là một khía cạnh rất quan trọng của cuộc sống và tôi thực sự nghĩ rằng mọi người nên tự đánh giá xem họ chuyển tiếp vào và ra khỏi các trạng thái một cách nhanh chóng hay chậm chạp như thế nào, bao nhiêu suy nghĩ, cảm xúc và trải nghiệm mà bạn mang theo từ bối cảnh này sang bối cảnh khác.
    Tôi nghĩ về điều đó rất nhiều và đó là điều mà tôi cố gắng làm việc nhiều, đặc biệt là, bạn biết đấy, khi về nhà và có mọi người ở nhà và bạn muốn tương tác theo một cách cụ thể.
    Và thực sự có một khung để giúp mọi người làm điều này mà tôi rất thích.
    Và thật thú vị vì bạn đã đề cập đến quân đội trước đó và có một sự tương đồng tuyệt vời, và tôi chưa trải nghiệm điều này quá nhiều trong cuộc sống của mình, nơi tôi thấy một điều gì đó trong khoa học hỗ trợ cho một thực hành mà một tổ chức khác, trong trường hợp này là quân đội, thực hiện để giúp mọi người, thứ nhất, xác định những gì có trong bối cảnh mà chúng ta đang nói về, mục tiêu điều chỉnh cảm xúc của họ là gì, mục tiêu thay đổi của họ là gì và làm thế nào để bạn từ những mục tiêu đó đưa chúng thành hiện thực.
    Và vì vậy trong quân đội, giống như các lực lượng đặc biệt trước khi thực hiện các hoạt động phức tạp, họ thường sẽ suy nghĩ trước về, được rồi, mục tiêu của chúng ta là gì, kết quả mà chúng ta hy vọng đạt được là gì, sau đó là những trở ngại nào mà chúng ta có thể dự đoán có thể cản trở khả năng đạt được mục tiêu đó.
    Và họ sẽ đi quanh phòng và, bạn biết đấy, người phụ trách sẽ gọi tên ngẫu nhiên, theo kiểu Socratic, hỏi mọi người, như là trở ngại tiềm năng là gì.
    Và sau đó cho mỗi trở ngại mà họ xác định, họ sẽ đưa ra một kế hoạch rất cụ thể, nếu điều này xảy ra, thì chúng ta sẽ làm điều này.
    Và họ có nhiều kế hoạch nếu thì cho từng trở ngại khác nhau đó.
    Vì vậy, nếu chúng ta quay lại với bối cảnh nghiên cứu, có một kỹ thuật gọi là whoop. Bạn đã bao giờ nghe về điều này chưa?
    Được rồi, vậy whoop là một từ viết tắt.
    Và tôi hứa với bạn, tôi sẽ không sử dụng bất kỳ từ viết tắt nào, nhưng đây là một từ hữu ích để nhớ.
    Vậy làm thế nào để bạn chuyển từ việc biết đến việc làm, whoop được thiết kế để giúp bạn làm điều đó?
    Bởi vì điều mà nó được thiết kế rõ ràng để làm là nhắm vào từng nơi mà việc theo đuổi mục tiêu thường gặp khó khăn.
    Bước đầu tiên, điều ước của bạn là gì? Điều mà bạn hy vọng đạt được là gì? Hãy rõ ràng về mục tiêu đó.
    Chúng ta thường không dừng lại để suy nghĩ về những mục tiêu cụ thể, cụ thể của chúng ta là gì.
    Được rồi, bây giờ chúng ta đã có mục tiêu đó, hãy cho mình một cơ hội để tiếp thêm năng lượng. Kết quả mà chúng ta hy vọng đạt được nếu chúng ta hoàn thành mục tiêu đó là gì?
    Và điều đó đang làm cho chúng ta có động lực, thực sự tiếp thêm năng lượng cho chúng ta để theo đuổi nó xa hơn nữa.
    Được rồi, chúng ta đã có kết quả. Nhưng bây giờ hãy thực tế. Những trở ngại là gì? Những trở ngại nội tại nào có thể ngăn cản tôi đạt được những mục tiêu đó?
    Vì vậy, điều ước của tôi là trở nên hiện diện hơn với gia đình sau giờ làm việc. Kết quả mà tôi hy vọng đạt được là trở thành một người cha tốt hơn, một người chồng tốt hơn, có một đời sống xã hội phong phú hơn trong những khía cạnh đó.
    Bây giờ, những trở ngại là gì?
    Được rồi, những rào cản bên trong.
    Tôi có rất nhiều.
    Như là cám dỗ để kiểm tra email và đạt được inbox zero trước khi đêm kết thúc.
    Hoặc tôi yêu thích khoa học và tôi cũng muốn làm một số công việc đó.
    Hoặc có thể tôi sẽ bị phân tâm bởi những người bạn gọi điện.
    Tất cả những điều đó đều là rào cản có thể cản trở tôi đạt được mục tiêu là
    có mặt nhiều hơn với gia đình.
    Bây giờ bước cuối cùng, hãy để tôi nghĩ ra một kế hoạch nếu thì.
    Nếu tôi bị cám dỗ để kiểm tra email sau bảy hoặc tám giờ, thì tôi sẽ nhắc nhở bản thân
    về tầm quan trọng của việc làm cha, vì vậy tôi sẽ thực hiện một khung thấp hơn.
    Nếu có ai đó gọi sau 9 giờ tối và tôi đang tham gia vào hoạt động với các con, thì tôi sẽ
    từ chối một cách lịch sự.
    Và bạn có thể tưởng tượng ra nhiều loại kế hoạch cho các cấp độ khác nhau.
    Những kế hoạch nếu thì đó cố gắng làm cho việc điều chỉnh cảm xúc trở nên tự động vì
    chúng xác định một kích thích cụ thể, nếu, đó là nếu, nếu điều này xảy ra, và sau đó chúng ghép
    kích thích đó với một phản ứng, nếu thì bạn sẽ tập luyện điều đó.
    Và theo cách này, khi kích thích xảy ra, boom, bạn không cần phải dừng lại và nghĩ, “Tôi nên
    làm gì?
    Tôi nên cư xử như thế nào?”
    Bạn đã có kế hoạch và bạn thực hiện nó.
    Tôi có những kế hoạch nếu thì cho những suy nghĩ lộn xộn.
    Nếu những suy nghĩ lộn xộn xuất hiện, thì tôi sẽ thực hiện tự nói chuyện và du hành thời gian trong tâm trí.
    Nếu những suy nghĩ lộn xộn quá áp đảo và hai công cụ đó không hiệu quả, thì tôi sẽ ra thiên nhiên
    và tìm đến những người tư vấn về suy nghĩ lộn xộn của tôi.
    Và vì vậy tôi có những kế hoạch nếu thì này được liên kết với các mục tiêu của tôi.
    Và đó là một công nghệ quan trọng mà tôi nghĩ chúng ta có thể mời mọi người thử áp dụng
    trong cuộc sống của họ để làm cho khả năng đạt được các mục tiêu điều chỉnh của họ cao hơn.
    Tôi rất thích điều đó.
    Vì vậy, whoop, đánh vần là W-O-O-P, chữ W, nếu tôi nhớ đúng, là mục tiêu gì?
    Ước mơ của bạn là gì?
    Ước mơ của bạn là gì?
    Chữ O đầu tiên là cơ hội để tiếp thêm năng lượng cho bản thân trong việc đạt được ước mơ đó, tức là
    động lực.
    Đúng vậy.
    Kết quả bạn hy vọng đạt được là gì?
    Yep.
    Tuyệt vời.
    Được rồi.
    Càng tốt hơn vì những gì bạn nói ngắn gọn hơn.
    O đầu tiên là kết quả mà bạn hy vọng đạt được là gì?
    O thứ hai, những trở ngại nào bạn có thể dự đoán?
    Đúng vậy.
    Và trong lĩnh vực nghiên cứu, chủ yếu là những trở ngại cá nhân, nhưng bạn có thể tổng quát hóa như các SEAL Hải quân làm như một ví dụ.
    Đó là nhánh quân đội mà tôi đang đề cập đến, mà về cơ bản sử dụng một loại khung tương tự để, giờ bạn khiến tôi cảm thấy tự ti khi sử dụng từ tối ưu hóa, để tối ưu hóa cách họ phản ứng với các nhiệm vụ và thách thức.
    Đây là những gì họ làm, vì vậy họ không chỉ đối phó với những trở ngại bên trong, rõ ràng, mà còn cả những trở ngại từ thế giới xung quanh họ.
    Đừng lo lắng về việc sử dụng từ tối ưu hóa.
    Bạn đã làm điều đó một cách tối ưu, và chúng ta sẽ sớm dập tắt bất kỳ ý nghĩa tiêu cực nào xung quanh từ tối ưu hóa trong tập này.
    Và sau đó, P trong whoop là kế hoạch, một kế hoạch nếu thì.
    Đúng vậy.
    Vì vậy, đó không phải là một kế hoạch mơ hồ.
    Đó là một kế hoạch rất cụ thể để bạn biết chính xác những chiến lược và bước nào cần thực hiện nếu A xảy ra, B xảy ra, C xảy ra.
    Đúng vậy.
    Khung tổng quát, mà một phần là lý do tại sao nó có giá trị lớn như vậy, và có nghiên cứu chứng minh điều này cho thấy nó có thể giúp mọi người đạt được nhiều loại mục tiêu khác nhau.
    Bây giờ, tất nhiên sẽ có nhiều tình huống mà bạn chưa phát triển whoops cho.
    Và điều đó không sao cả vì bạn sẽ có tất cả những công cụ khác trong hộp công cụ của bạn để quản lý những tình huống đó ngay khi chúng xảy ra.
    Nhưng sau đó, một khi bạn gặp phải những tình huống mới và bạn phát hiện ra những công cụ nào hiệu quả, thì bạn sẽ học hỏi.
    Bạn tạo ra whoop của bạn.
    Và sau đó bạn có thể trở nên chiến lược hơn, tự động hơn và dễ dàng hơn trong cách bạn tiếp cận chúng trong tương lai.
    Trước đó, bạn đã đề cập đến ánh đèn chú ý.
    Và tôi rất thích điều này.
    Tôi biết rằng hầu hết mọi người nghe rằng chúng ta không thể đa nhiệm, nhưng loài linh trưởng, một lần nữa, trong đó có chúng ta, đặc biệt là loài linh trưởng thế giới cũ, có thể thực hiện sự chú ý kín đáo.
    Nếu tôi không hoàn toàn tập trung vào bạn, tôi có thể chiếu một ánh sáng chú ý vào bạn và giọng nói của bạn và chú ý đến bạn, nhưng tôi cũng có thể theo dõi các thành phần của căn phòng. Tôi có thể kết hợp những ánh sáng đó. Tôi có thể tách rời những ánh sáng đó. Nhưng rất khó để tạo ra ba ánh sáng chú ý tương thích cùng một lúc. Có vẻ như chúng ta có hai. Có thể một số người có thể quản lý ba, nhưng tôi đoán hầu hết mọi người không thể quản lý hơn ba. Và tôi nghĩ rằng điều này trở nên đặc biệt khó khăn để quản lý ngay cả một khi bạn đang trải qua một cơn cảm xúc mà về cơ bản đang chiếm lấy sự chú ý của bạn. Và sự chú ý thực sự quan trọng để nói đến vì một vài lý do. Thứ nhất, với tư cách là một loài, chúng ta có hệ thống phân bổ sự chú ý tinh vi nhất trên hành tinh. Chúng ta có khả năng phân bổ sự chú ý của mình một cách chiến lược để có thể đặt nó vào những thứ mà chúng ta muốn hoặc kéo nó ra khỏi những thứ mà chúng ta không muốn hoặc chúng ta có thể chuyển sự chú ý của mình qua lại. Tuy nhiên, khi nói đến cảm xúc, chúng ta thường được dạy những nguyên tắc nhất định về cách phân bổ sự chú ý mà tôi nghĩ đôi khi có thể gây ra vấn đề vì chúng thuộc về thể loại lời khuyên quy định về những viên thuốc kỳ diệu. Thường thì chúng ta nghe, chẳng hạn, rằng khi nói đến những cuộc trò chuyện hay những cảm xúc lớn, những điều mà bạn lo lắng hoặc sợ hãi, bạn không nên tránh vấn đề. Bạn nên tập trung vào nó. Và đã có rất nhiều nghiên cứu về điều này và những gì chúng ta đã học được là, một mặt, việc liên tục tránh né những điều là không tốt. Nó liên quan đến đủ loại kết quả tiêu cực cho cuộc sống cảm xúc của chúng ta và cả cuộc sống thể chất của chúng ta, sức khỏe của chúng ta. Nhưng thường thì, dấu hiệu để đối phó một cách thích ứng với những cú sốc cảm xúc là có khả năng tập trung vào vấn đề hiện tại, phân bổ sự chú ý của bạn sang nơi khác, nghỉ ngơi, và sau đó quay lại với nó. Và vì vậy, đây thực sự là một câu hỏi mà tôi đã học từ bà tôi một cách vô tình.
    Bà tôi là một người phụ nữ rất thú vị, lớn lên ở Ba Lan trong Thế chiến II, đã chứng kiến cả gia đình mình bị tàn sát trong cuộc chiến. Một trong những trải nghiệm tàn khốc đó là bà đã sống trong rừng nhiều năm, đi đi lại lại, tất cả những điều khủng khiếp đó, gia đình bị thảm sát và nhiều điều khác nữa. Khi lớn lên, bà đã vượt qua cuộc chiến và chuyển đến Mỹ. Tôi nhớ mình đã rất tò mò về những gì bà đã trải qua và làm thế nào bà có thể vượt qua nó. Mỗi khi tôi hỏi bà về điều này, bà luôn nói: “Đừng hỏi tôi tại sao hay chuyện gì đã xảy ra. Tại sao là một chữ cong?” Đó là một câu nói mà bà thường dùng, điều này thật thú vị vì bà không nói tiếng Anh tốt chút nào, với giọng nặng, nhưng bà đã thành thạo câu thành ngữ kỳ lạ này. Như thể, “Tại sao là một chữ cong?” Nói cách khác, không có điều gì tốt đẹp từ việc đào bới quá khứ hay thực sự cố gắng hiểu mọi thứ. “Cuộc sống của bạn thật tuyệt vời. Bạn đang ở một nơi an toàn. Bạn có một gia đình yêu thương. Hãy tận hưởng cuộc sống.” Vì vậy, bà đang cố gắng bảo vệ tôi. Trong suốt thời gian tôi biết bà trong năm, bà sẽ không bao giờ tập trung vào sự kiện kinh hoàng mà bà đã trải qua, ngoại trừ một ngày trong năm, sẽ có Ngày Tưởng niệm và chúng tôi sẽ cùng nhau đến một hội đường Do Thái và chúng tôi sẽ nói về hoặc tôi sẽ lắng nghe họ nói về những trải nghiệm của họ và cảm xúc sẽ trào ra. Bà sẽ kiểm soát việc tiếp xúc với thông tin cảm xúc. Hóa ra, những gì bà đang làm là bà đang chiến lược trong cách bà phân bổ sự chú ý của mình. Bà tập trung vào vấn đề cảm xúc vào những thời điểm mà điều đó có lợi cho bà, nhưng vào những thời điểm khác khi điều đó không phục vụ tốt cho bà, bà đã chiếm lĩnh sự chú ý của mình bằng những suy nghĩ và trải nghiệm khác. Và một lượng lớn tài liệu hiện đang bắt đầu xuất hiện, cho thấy khả năng linh hoạt trong cách chúng ta sử dụng sự chú ý của mình khi đối mặt với những nguồn gốc của những cuộc đấu tranh cảm xúc có thể là một tài sản thực sự, thực sự hữu ích.
    Và vì vậy, tôi nghĩ điều quan trọng là nhắc nhở mọi người rằng những chỉ dẫn thẳng thừng như luôn tiếp cận một điều gì đó, một vấn đề, hoặc luôn tránh xa nó, không phải lúc nào cũng đúng. Và thường thì phép màu xung quanh việc điều chỉnh cảm xúc, tôi muốn nói là phép màu không phải siêu nhiên mà là vẻ đẹp xung quanh nó nằm ở việc chúng ta có thể dễ dàng triển khai sự chú ý của mình như thế nào. Tôi thật sự trân trọng việc bạn chia sẻ câu chuyện cá nhân đó. Tôi đã lâu nay vật lộn với thực tế rằng có rất nhiều câu nói mà chúng ta được nghe, như “xa mặt cách lòng”, ồ đúng rồi, nhưng tôi cũng đã nghe “xa mặt thì gần lòng”, vậy thì cái nào mới đúng? Đúng vậy. Và đó là lý do tại sao cuối cùng tôi trở thành một nhà khoa học. Đúng vậy. Bởi vì cả hai đều đúng và bạn có thể thấy điều này trong các lĩnh vực dinh dưỡng và tập thể dục. Có những chân lý cốt lõi nhất định và tôi nghĩ mục tiêu luôn là đạt được những chân lý cốt lõi đó, sau đó có một chút linh hoạt xung quanh những chân lý đó, có những giới hạn sai số. Tôi thích những gì cô ấy chia sẻ, tại sao lại là một chữ cái cong? Nó làm tôi nhớ đến Bob Dylan, “tôi không nhìn lại”. Đây là những câu hỏi sâu sắc. Chúng ta nên sử dụng bao nhiêu ý thức của mình để khẳng định rằng chúng ta không dành thời gian suy nghĩ về quá khứ và do đó bỏ lỡ hiện tại và tạo ra một tương lai tốt nhất có thể, và trong khi đó, chúng ta không muốn những yếu tố từ quá khứ len lỏi vào tâm trí của mình và sau đó xuất hiện theo những cách hủy hoại. Vì vậy, đó là một điệu nhảy phức tạp. Ồ, tôi có nghĩa là cuộc sống cảm xúc của chúng ta không hề đơn giản nhưng chúng ta có những cột mốc để hướng dẫn chúng ta trong việc triển khai sự chú ý của mình. Và vì vậy, một vài quy tắc chung mà tôi thích sử dụng và mô tả cho mọi người là, giả sử có điều gì xấu xảy ra và bạn chuyển sự chú ý của mình đi, bạn phân tâm bằng một sự phân tâm tích cực, không phải một sự phân tâm có hại và sau đó vấn đề không tái xuất hiện, hãy tiếp tục. Như vậy, bạn không cần phải quay lại thời gian. Thực tế là, tôi đôi khi gặp một số ma sát với bố tôi xung quanh vấn đề này.
    Bố mẹ tôi đã ly hôn và tôi đã phải đối mặt với những gánh nặng xung quanh trải nghiệm đó trong giai đoạn đầu của cuộc đời. Khi nghĩ về nó bây giờ, tôi không cảm thấy buồn. Tôi hiểu tại sao điều đó lại xảy ra, tôi yêu cả hai bậc phụ huynh của mình, tôi đã vượt qua, tôi đã điều chỉnh tốt. Nhưng bố tôi thích nói về điều này rất nhiều mỗi khi chúng tôi trò chuyện và ông thường nhắc đến nó. Khi ông làm như vậy, tôi cảm thấy, ồ, chúng ta không cần phải nói về điều đó, thực ra tôi hoàn toàn ổn. Đây không phải là nguồn gốc của sự căng thẳng liên tục.
    Đôi khi, chúng ta có thể hiểu được những gì đã xảy ra với mình và tiếp tục cuộc sống. Khi điều đó xảy ra, bạn biết đấy, đó là lúc bộ máy nhận thức của chúng ta hoạt động rất tốt. Chúng ta không cần phải quay lại và xem xét từng điều một. Nếu ngược lại, chúng ta đang cố gắng tìm một khoảng nghỉ cho tâm trí, chúng ta đang phân tâm và chúng ta thấy những suy nghĩ về những trải nghiệm này liên tục xâm nhập vào ý thức của mình và gây phân tâm, thì đó là một dấu hiệu. Được rồi, hãy tập trung vào nó và một khi bạn đã tập trung vào nó, tất nhiên có nhiều cách để bạn tương tác với trải nghiệm đó.
    Đôi khi, chỉ cần ngâm mình trong nỗi đau cảm xúc có thể hữu ích để tạo điều kiện cho một loại mà chúng ta gọi là habituation, tức là làm quen với sự khó chịu và nhận ra rằng việc ở trong sự hiện diện của những suy nghĩ tiêu cực không tệ đến vậy. Có thể bạn muốn định hình lại cách bạn nghĩ về hoàn cảnh và chúng ta có những công cụ nhận thức tuyệt vời để giúp chúng ta định hình lại mọi thứ. Chúng ta có thể nhìn nhận từ nhiều góc độ khác nhau. Chúng ta có thể tập trung vào những điều tích cực, chúng ta có thể đặt nó vào bối cảnh. Vì vậy, bạn có rất nhiều công cụ để tương tác với mọi thứ một khi bạn đã tập trung lại, nhưng bạn không nhất thiết phải tập trung vào vấn đề.
    Bạn có muốn linh hoạt không? Sự linh hoạt trong cách bạn phân bổ sự chú ý thực sự là câu thần chú mà tôi sống theo dựa trên những gì tôi biết về cách mọi thứ hoạt động. Có một vài lưu ý mà tôi muốn đưa ra. Khi tôi nói về sự phân tâm và tránh né, tôi đang nói về những sự phân tâm lành mạnh, những sự phân tâm lành mạnh.
    tránh né.
    Có những hình thức tránh né không lành mạnh mà chúng ta biết chắc chắn là không hiệu quả như lạm dụng chất kích thích.
    Chúng ta cũng biết rằng nếu bạn áp dụng một quy tắc cứng nhắc là luôn luôn tránh né một cách mãn tính, thì điều đó không tốt.
    Vì vậy, bạn cần phải có sự cân bằng.
    Chúng ta có thể thêm vào danh sách các công cụ tránh né có xu hướng không lành mạnh không?
    Đây không phải là một điều mà tôi thường nghĩ đến, nhưng tôi biết một người đã nói với tôi rằng cô ấy thường rơi vào tình trạng tiêu thụ quá mức các câu chuyện, như sách nói, không phải là sách nói thì xấu, nhưng là sách nói hư cấu và chỉ khi có vấn đề xảy ra thì cô ấy lại không giải quyết vấn đề mà lại chìm đắm trong những câu chuyện đó, khiến tâm trí bị cuốn theo.
    Tôi đoán bất kỳ hành vi nào mà chúng ta không đối mặt với những cơn ngứa mà có lẽ chúng ta cần phải giải quyết, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ sẽ trở thành không thích ứng trong dài hạn.
    Bạn cần lắng nghe những gì tâm trí và cơ thể bạn đang nói với bạn, và nếu bạn thấy rằng vấn đề cứ tái diễn, đó là một dấu hiệu bạn cần phải tham gia và giải quyết nó.
    Nhưng nhiều trải nghiệm mà chúng ta có hàng ngày, có thể không phải là những trải nghiệm tích cực, tiêu cực, theo thời gian, đôi khi đó là tất cả những gì chúng ta cần để tiếp tục cuộc sống của mình.
    Và chúng ta thấy trong tài liệu rằng khi bạn áp đặt một quan điểm cụ thể lên mọi người như “bạn phải làm theo cách này”, thì điều đó thường không diễn ra tốt đẹp.
    Hầu hết những gì chúng ta đã thảo luận hôm nay là về đời sống cảm xúc và trải nghiệm, những cuộc trò chuyện và những câu chuyện bên trong với bản thân và môi trường xung quanh, công nghệ, thiên nhiên, và đến một mức độ nào đó là các mối quan hệ.
    Nhưng một khía cạnh mạnh mẽ của cảm xúc mà tôi nghĩ nhiều người thắc mắc và thực sự tham gia vào đó là khái niệm lây lan cảm xúc, cả tích cực và tiêu cực.
    Tôi nghĩ về chúng ta, bạn đã đề cập đến bóng đá, bóng đá rất phổ biến ở Michigan, đúng không?
    Ôi vâng.
    Tôi nhớ từ bộ phim The Big Chill, họ thực sự ra ngoài và chơi bóng đá.
    Tôi nghĩ họ đều là cựu sinh viên của Đại học Michigan.
    Đó là một tôn giáo ở thành phố mà tôi sống, đúng vậy.
    Có đúng không?
    Ừ.
    Được rồi.
    Và có bao nhiêu người tham gia một trong những trận đấu này?
    Thực ra, nó được gọi là Big House, thực sự là sân vận động bóng đá lớn nhất trong cả nước.
    Gần 110.000 người.
    Wow.
    Đúng là nhiều người.
    Đúng là nhiều người và chúng tôi hát đồng thanh, thực sự, tôi chưa bao giờ thích bóng đá trước khi chuyển đến Ann Arbor và giờ tôi đã chấp nhận nó.
    Nó giúp khi bạn là nhà vô địch quốc gia, mà chúng tôi đã là nhà vô địch vào năm ngoái.
    Chúc mừng.
    Chúng tôi đang cố gắng cho năm nay.
    Tuyệt quá.
    Có thể một lúc nào đó tôi sẽ đi xem một trận đấu.
    Tôi không ghét bóng đá.
    Tôi thích bóng đá.
    Tôi không nghĩ là tôi đã bao giờ đi xem một trận đấu bóng đá chuyên nghiệp.
    Bạn nên đi.
    Chúng tôi chắc chắn nên có bạn ở đó.
    Ừ.
    Thật sự rất vui.
    Được rồi.
    Tôi sẽ bỏ qua một trận đấu trong mùa giải Globetrotter để đi xem một trận đấu của Michigan.
    Sự lây lan cảm xúc xảy ra trong các sân vận động bóng đá.
    Nó xảy ra khi tiếp nhận tin tức.
    Chúng tôi vừa có một cuộc bầu cử.
    Vì vậy, có rất nhiều sự lây lan cảm xúc và thực sự là theo những hướng đối lập sau bầu cử và cứ tiếp tục như vậy.
    Chúng ta biết gì về sự lây lan cảm xúc?
    Tôi hiểu tại sao chúng ta lại dễ bị ảnh hưởng như vậy, nhưng đâu là những “dải phân cách” và “hố” trong sự lây lan cảm xúc?
    Đó là một phép ẩn dụ về lái xe.
    Các dải phân cách là những tín hiệu “đi, đi, đi, đi, đi” mà khi bạn bắt đầu lệch sang bên hố, rõ ràng là hố đó là mất kiểm soát theo hướng tiêu cực, theo hướng không thích hợp.
    Làm thế nào chúng ta có thể bắt đầu xác định các dải phân cách trong sự lây lan cảm xúc?
    Sự lây lan cảm xúc là một hiện tượng rất mạnh mẽ.
    Cảm xúc có thể lan truyền chỉ trong vài giây.
    Chúng có xu hướng, chúng ta có xu hướng bắt được cảm xúc nhanh hơn khi chúng ta không chắc chắn về cách chúng ta nên suy nghĩ hoặc cảm nhận trong một tình huống cụ thể.
    Vì vậy, chúng ta thường tham khảo những người khác trong những trường hợp đó như một nguồn thông tin.
    Những người xung quanh chúng ta, tất nhiên, là một nguồn thông tin phong phú.
    Đây cũng là lý do tại sao chúng ta thường xuyên so sánh bản thân với người khác. Chúng ta đang cố gắng học hỏi điều gì đó về cách phản ứng. Và chúng ta biết rằng điều này có thể có những tác động dây chuyền, cả trong cuộc sống hàng ngày, theo cả hướng tích cực và tiêu cực, nhưng cũng trong thế giới số, chúng ta thấy những cảm xúc này có thể lan truyền rất nhanh. Vì vậy, đây là một hiện tượng rất mạnh mẽ. Đây là điều mà tôi thường rất chú ý khi bước vào lớp học. Như bạn đang cố gắng, bạn có xu hướng không muốn để tâm trạng tiêu cực lan rộng trong một khán giả khi bạn đang giảng dạy cho họ. Vì vậy, bạn nhạy cảm với những kiểu biểu hiện hoặc tông giọng nhất định có thể truyền đạt loại phản ứng cảm xúc đó. Và tôi nghĩ đây là điều mà chúng ta cần ngày càng nhận thức rõ hơn, đặc biệt là khi chúng ta làm việc trong bất kỳ bối cảnh nhóm nào. Như khi bạn làm việc trong một đội, rất quan trọng để giữ cho đội ở mức độ tông cảm xúc mà bạn cảm thấy, nếu bạn là người lãnh đạo hoặc thậm chí chỉ là một thành viên của đội này, bạn muốn giữ cho tông đó ở mức độ hiệu quả nhất. Bởi vì nếu nó giảm xuống dưới hoặc vượt quá, điều đó có thể phá hoại hiệu suất của bạn. Và có rất nhiều nghiên cứu về điều đó. Cả từ việc điều hành phòng thí nghiệm của tôi trong một thời gian dài và từ việc giảng dạy và chắc chắn từ podcast, mà là một nhóm nhỏ bảy người chúng tôi, tôi quen thuộc với những gì bạn vừa mô tả. Và cũng từ việc làm cố vấn trại hè, có lẽ đó là nơi tôi học được điều này, khi tôi làm cố vấn trại hè vào mùa hè khi tôi còn học đại học, rằng nếu bạn có hai hoặc ba đứa trẻ thực sự tức giận về những gì bạn phải làm trong vài giờ tới, điều đó có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ. Nếu họ không xử lý ngay từ đầu, bạn phải sửa chữa điều đó. Và tôi rất chú ý đến điều này khi tôi ở trong các bối cảnh nhóm, đặc biệt là khi tôi dẫn dắt những nhóm, những đội, những phòng thí nghiệm đó, như thực sự đảm bảo rằng loại năng lượng tiêu cực đó không lan rộng.
    Bạn có nghĩ rằng ngày nay, trên các khuôn viên đại học, có nhiều xu hướng hơn cho sinh viên giơ tay và nói: “Hãy khơi dậy một vấn đề.”
    Và tôi sẽ bắt đầu bằng cách nói rằng, một người mà tôi đã làm việc khi còn là sinh viên đại học, một nhà sinh lý học, đã nói với tôi rằng khi ông ấy giảng dạy trong thời kỳ Chiến tranh Việt Nam, ông ấy sẽ ở giữa một bài giảng về sinh lý học nhiệt độ lạnh, lĩnh vực chuyên môn của ông.
    Và có ai đó đứng dậy và nói: “Còn chiến tranh ở Việt Nam thì sao?”
    Tôi nhớ ông ấy đã kể cho tôi câu chuyện đó, tôi đã nghĩ, “Thật là vô lý, thực sự sao?”
    Và ông ấy nói, “Ôi vâng, thường xuyên.”
    Và bạn sẽ phải dừng lại và phải công nhận điều đó và để họ có cơ hội thể hiện.
    Tôi đã nghĩ, “Chà, thật điên rồ.
    Bây giờ chúng ta đang sống trong thời đại mà điều đó không còn quá bất thường trong lớp học đại học và trên các khuôn viên cũng như trực tuyến.”
    Vì vậy, thật thú vị khi ví dụ trước đó từ những năm 1960 và 1970 giờ đây lại rất phù hợp.
    Vậy chúng ta có để mọi người thể hiện cảm xúc không?
    Hay như một người hướng dẫn trại hè đã kéo tôi sang một bên và nói, “Những đứa trẻ này có rất nhiều năng lượng.
    Lời khuyên duy nhất của tôi là hãy là một kênh, không phải là một đập,” điều mà tôi chưa bao giờ quên.
    Nó cũng rất hữu ích trong các lĩnh vực khác của cuộc sống, hãy là một kênh, không phải là một đập.
    Vậy làm thế nào để bạn trở thành một kênh, không phải là một đập, khi mọi người có nhu cầu thể hiện những điều tiêu cực và điều đó có tiềm năng gây ra sự lây lan cảm xúc?
    Chà, tôi đã có trải nghiệm trực tiếp về hiện tượng mà bạn đang mô tả trong lớp học, nhưng rõ ràng là nhiều đồng nghiệp của tôi cũng đã trải qua, và chúng tôi thấy điều này diễn ra ở nhiều trường đại học.
    Đây là những thời kỳ rất bất ổn.
    Sự bất ổn kích hoạt cảm xúc, và chúng ta biết rằng quay trở lại một phần trước của cuộc trò chuyện, khi mọi người trải qua những cảm xúc mạnh mẽ thường có động lực để chia sẻ những cảm xúc đó với người khác, điều đó thường diễn ra dưới hình thức vocal hóa chúng, và điều đó có thể gây ra sự lây lan.
    Và vì vậy bây giờ chúng ta đang bắt đầu thực sự hiểu cách mà các quá trình cảm xúc đang tạo ra chúng.
    đường đi qua con người, nhóm và xã hội.
    Bạn nên làm gì trong những hoàn cảnh đó?
    Chà, tôi nghĩ điều đó phụ thuộc rất nhiều vào bối cảnh và bản chất của phản ứng cảm xúc, và liệu cảm xúc đó có trở nên thực sự không hiệu quả hoặc có hại hay không, và có những quan điểm khác nhau về thời điểm bạn nên can thiệp và cách thức thực hiện.
    Tôi nghĩ nhìn chung, bạn nên mang theo cách tiếp cận luôn muốn xác nhận trải nghiệm cảm xúc của mình như một phản ứng chân thực mà bạn đang có đối với tình huống.
    Trong hầu hết các trường hợp, đúng vậy, chúng ta có thể cố gắng trải nghiệm một cảm xúc theo cách hai mặt, nhưng tôi nghĩ trong nhiều trường hợp, những loại hiện tượng mà chúng ta đang nói đến, như đây chỉ là những phản ứng cảm xúc chân thật.
    Đây là những thời điểm thực sự khó khăn, và tôi nghĩ việc cố gắng hiểu những cảm xúc đó đến từ đâu thường là một bước đầu tiên rất tuyệt vời.
    Tôi đã đề cập với bạn trước khi chúng ta bắt đầu nói chuyện rằng tôi đã có một người hòa giải xung đột tuyệt vời đến một trong những lớp học của tôi gần đây để nói về cách không chỉ tham gia với các nhóm cảm xúc, mà còn cách tham gia với các nhóm cảm xúc cùng lúc đang có cảm xúc vì nhau, và cách tiếp cận mà cô ấy đã tìm thấy rất thành công trong sự nghiệp của mình với tư cách là một người hòa giải là yêu cầu mọi người được đào tạo không tham gia vào các cuộc trò chuyện để cố gắng thay đổi suy nghĩ của nhau, mà tham gia vào những cuộc trò chuyện đó với một trạng thái khiêm tốn, tò mò và quan tâm chân thành và, trước hết, cố gắng chỉ để hiểu vị trí của nhóm khác.
    Tôi chưa làm điều đó, nhưng điều đó khiến tôi cảm thấy như một cách tiếp cận khả thi để có những cuộc trò chuyện về những vấn đề khó khăn, và nó khiến tôi nghĩ về cách mà trong phòng thí nghiệm, chúng tôi thường định nghĩa trí tuệ.
    Trí tuệ là khái niệm chỉ ra mức độ bạn có khả năng đối phó với các tình huống xã hội liên quan đến sự không chắc chắn.
    Chúng ta không biết những tình huống xã hội này sẽ diễn ra như thế nào, và tại sao những cá nhân này lại khéo léo trong việc điều hướng những hoàn cảnh đó.
    Bạn định nghĩa trí tuệ như thế nào?
    Những đặc điểm của nó là gì?
    Một vài đặc điểm cốt lõi của trí tuệ bao gồm sự khiêm tốn, nhận ra rằng tôi không biết mọi thứ, cam kết với việc tiếp nhận quan điểm, đặt mình vào vị trí của người khác, tính biện chứng, nhận ra rằng thế giới luôn thay đổi và hoàn cảnh cũng đang thay đổi, và chúng ta cần phải nhận thức được điều đó, và cũng có một định hướng chung về lợi ích xã hội, như làm điều tốt cho thế giới.
    Tôi cảm thấy rằng việc bước vào những tình huống khó khăn với tâm thế như vậy có thể mang lại hiệu quả trong việc thu hẹp khoảng cách.
    Tôi thích điều đó.
    Đây là một lĩnh vực rất phù hợp để chúng ta kết thúc, tôi nghĩ rằng hiện tại mọi thứ rõ ràng đang căng thẳng, nhưng những gì bạn đã nói hôm nay, và ít nhất từ những gì tôi hiểu về cách hoạt động của tâm trí con người liên quan đến cảm xúc, cả của chính chúng ta và quan sát người khác và khả năng lây lan cảm xúc, là những công cụ này thực sự có thể giúp chúng ta làm tốt hơn, và chúng không chỉ là những bài nghiên cứu, mà là những mảnh kiến thức có thể áp dụng, và trong một số trường hợp, như những gì bạn đã thảo luận hôm nay, là những viên ngọc thực sự.
    Vì lý do đó, và vì đã dành thời gian ra khỏi lịch trình nghiên cứu của bạn, tôi muốn nói rằng bạn là một nhà nghiên cứu, một giáo viên, một người cha, một người chồng, bạn làm rất nhiều việc, bạn cũng tham gia các trận bóng đá và đến phòng tập gym, nơi bạn không cố tình làm rơi tạ lên mặt người khác, vì bạn nhận ra những hậu quả nghiêm trọng, bạn đang thực hiện rất nhiều công việc tuyệt vời trong thế giới này.
    Tôi đã nghe về những cuộc trò chuyện đỏ từ một thời gian trước, và tôi chỉ nghĩ rằng thật tuyệt vời những gì bạn đã mang đến sự chú ý của mọi người, điều mà luôn, không phải là một câu đùa, đã tồn tại trong tâm trí họ, và tôi chắc chắn còn nhiều người khác trong lĩnh vực của bạn, nhưng tôi muốn đặc biệt cảm ơn bạn thay mặt cho bản thân tôi và tất cả những người đang lắng nghe và xem vì đã dành rất nhiều sự chú ý nghiên cứu cẩn thận và sự chú ý giáo dục công cộng cho điều mà chúng ta gọi là trò chuyện và tiếng nói bên trong và điều chỉnh cảm xúc, vì đây thực sự là những gì tạo nên cuộc sống của chúng ta.
    Trong tâm trí tôi, điều này quan trọng không kém gì sức khỏe tim mạch hay bất kỳ khía cạnh nào khác của sức khỏe tâm thần hoặc thể chất.
    Vì vậy, thay mặt cho bản thân tôi và tất cả những người đang lắng nghe và theo dõi, xin cảm ơn rất nhiều.
    Xin hãy quay lại lần nữa, vì nghiên cứu của bạn đang phát triển, chúng tôi rất muốn nghe về điều đó.
    Các bước tiếp theo chắc chắn sẽ cung cấp liên kết đến công việc của bạn và cuốn sách sắp ra mắt, sẽ phát hành vào tháng 2 năm 2025.
    Bạn có muốn cho chúng tôi biết tiêu đề của cuốn sách không?
    Đúng vậy.
    Nó có tên là “Shift, Quản lý Cảm xúc của Bạn, Để Chúng Không Quản Lý Bạn”.
    Tuyệt vời.
    Và có lẽ nó đã có sẵn để đặt trước ngay bây giờ hoặc sắp tới?
    Đúng vậy.
    Nó đã có sẵn, và nó được thiết kế, được viết để mở đầu cho cuốn sách về cảm xúc là gì, những gì chúng ta thường hiểu sai về chúng, và những công cụ mà chúng ta có để kiểm soát chúng.
    Hy vọng của tôi là nó sẽ giải quyết vấn đề lớn mà tôi nghĩ chúng ta đã phải đối mặt một thời gian, đó là cách để kiểm soát những cảm xúc đôi khi vượt qua chúng ta.
    Tuyệt vời.
    Chà, tôi sẽ đặt một bản qua hình thức đặt trước.
    Tôi khăng khăng về điều đó.
    Tôi không nhận bản miễn phí.
    Tôi mua sách vì tôi tin vào sách.
    Vì vậy, cảm ơn bạn đã viết cuốn “Shift” và hãy quay lại nói chuyện với chúng tôi lần nữa.
    Cảm ơn bạn đã mời tôi.
    Và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
    Xin vui lòng cũng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay.
    Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này.
    Và nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast, hoặc bạn có chủ đề hoặc khách mời
    mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại trong phần bình luận
    trên YouTube.
    Tôi đọc tất cả các bình luận.
    Và nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng
    mạng xã hội.
    Vì vậy, đó là Instagram, X, trước đây được gọi là Twitter, Facebook, LinkedIn và Threads.
    Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số
    trong số đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung thì khác biệt
    so với nội dung trên podcast Huberman Lab.
    Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Và nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network là một bản
    tin hàng tháng miễn phí hoàn toàn bao gồm mọi thứ từ tóm tắt podcast đến các giao thức dưới
    dạng PDF ngắn từ một đến ba trang.
    Vì vậy, đây là các giao thức mô tả các bước thiết yếu cần thực hiện, chẳng hạn như tối ưu hóa giấc
    ngủ của bạn, cải thiện việc điều chỉnh dopamine của bạn cho việc tiếp xúc lạnh có chủ đích, tiếp xúc
    nóng có chủ đích, tất cả đều có sẵn hoàn toàn miễn phí.
    Bạn chỉ cần truy cập HubermanLab.com, vào tab menu ở góc, cuộn xuống bản tin và cung cấp
    email của bạn, và tôi nên chỉ ra rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
    Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Ethan Cross.
    Và cuối cùng, nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    [MUSIC PLAYING]
    (music vui tươi)
    歡迎來到 Huberman Lab Podcast,在這裡我們討論科學以及基於科學的日常生活工具。
    我是 Andrew Huberman,是斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。
    我現在戴著這副紅色鏡片的 ROKA 眼鏡,因為我們正在深夜錄音,這對我們來說並不常見。
    強光,尤其是藍光和綠光範圍內的短波長亮光,會抑制褪黑激素,讓人睡不著覺。
    而我今晚想要好好睡一覺。
    這副紅色鏡片眼鏡可以過濾掉那些如果不過濾將會影響我睡眠的綠色和藍色短波長光線。
    今天我的嘉賓是 Dr. Ethan Cross。
    Dr. Ethan Cross 是密歇根大學的心理學教授以及情感與自我控制實驗室的主任。
    他也是暢銷書《Chatter: The Voice in Our Head and How to Harness It》的作者。
    這次討論非常特別,因為我們探討的是每個人心中都有的聲音,那正是我們自己的聲音。
    那個聲音可以是鼓勵性的,也可以是沮喪性的。
    它可能重複得令人感到非常困擾,對我們的情緒狀態、自信心、焦慮程度以及我們能在生活中達成的成就有深遠的影響。
    Dr. Ethan Cross 的實驗室進行了開創性的研究,以了解這個聲音的來源,以及我們能否或應該如何控制它。
    答案確實是可以的。
    今天的討論涵蓋了許多人所面臨的挑戰,以及你可以做的改善生活的方法,例如如何調節你頭腦中的喃喃自語,如何克服反覆思考和侵入性想法。
    我們還討論了如何利用自己的實際聲音。
    例如,數據顯示向他人發洩你的負面情緒實際上是有害的。
    它往往會放大壞情緒。
    我們將討論這項研究。
    我們還討論了其他形式的外部發聲和內部發聲,即內心的聲音,讓你能參與以改善你的情緒狀態並轉變情緒。
    因此,今天的討論真正圍繞著大家都面臨的共通問題、情境和挑戰。
    當然,我們每個人心中都有一個聲音。
    今天你將學會傾聽這個聲音,調節它,並引導它走向心理健康、身體健康和表現的方向。
    我也很高興告訴你,Dr. Ethan Cross 即將出版另一本書,名為《Shift: Managing Your Emotions So They Don’t Manage You》。
    我非常喜歡他的第一本書《Chatter》,我非常期待閱讀即將出版的《Shift》。
    我們在節目筆記中提供了 Dr. Ethan Cross 實驗室工作的鏈接,以及他過去和即將出版的書籍的鏈接。
    在我們開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。
    然而,它是我將零成本的科學及相關工具信息帶給公眾的願望和努力的一部分。
    根據這一主題,我想感謝今天播客的贊助商。
    我們的第一個贊助商是 ExpressVPN。
    ExpressVPN 是一個虛擬私人網路,可以讓你的數據安全和私密。
    它通過將你的網絡活動路由到他們的伺服器並加密,來確保沒人能看到或賣掉你的數據。
    我個人對於未能妥善保護我的數據的影響很有感觸。
    幾年前,我的銀行賬戶被駭客攻擊,試圖逆轉這一情況並確保賬戶安全,需要花費大量的精力。
    因此在那之後,我與科技界的朋友們交談,他們告訴我,即使你認為你的網絡連接是安全的,實際上往往並非如此,尤其是當你使用像飛機、酒店、咖啡店和其他公共場所的 Wi-Fi 網絡時。
    事實上,即使在家上網時,你的數據安全性也不如你所想。
    ExpressVPN 的好處在於我甚至沒有注意到它在運行,因為它提供的連接非常快速。
    我在我的電腦和手機上都安裝了它,每次連接網絡時我都保持開啟。
    如果你想開始使用 ExpressVPN 來保護你的網絡活動,你可以訪問 ExpressVPN.com/huberman,並可以獲得額外三個月的免費服務。
    再次強調,請訪問 E-X-P-R-E-S-S-V-P-N.com/huberman 來獲得額外三個月的免費服務。
    今天的節目也由 8 Sleep 贊助。
    8 Sleep 生產具備冷卻、加熱和睡眠追踪功能的智能床墊套。
    確保每晚都能獲得良好睡眠的最佳方法之一就是控制你的睡眠環境的溫度,因為為了能夠入睡並保持深度睡眠,你的體溫實際上必須下降約一到三度,而為了醒來時感覺神清氣爽並充滿活力,你的體溫實際上必須上升約一到三度。
    8 Sleep 讓你輕鬆控制睡眠環境的溫度,允許你在夜間的開始、中間和結束時設置床墊套的溫度。
    我已經在 8 Sleep 床墊套上睡了將近四年,這完全改善了我的睡眠質量。
    8 Sleep 現在推出了他們最新一代的 Pod 床墊套,Pod 4 Ultra。
    Pod 4 Ultra 擁有改進的冷卻和加熱能力、更高的睡眠追踪技術甚至還具備打鼾檢測功能,能夠自動將你的頭部抬高幾度,以改善你的氣流並停止打鼾。
    如果你想試用 8 Sleep 的床墊套,請訪問 8sleep.com/huberman,立即享受他們的黑五優惠。
    在這個黑色星期五優惠中,您可以在 Pod 4 Ultra 上節省高達 $600 的費用。這是 8 Sleep 每年的最大促銷活動。8 Sleep 目前向美國、加拿大、英國、歐盟部分國家以及澳大利亞發貨。再次提醒,網址是 8sleep.com/huberman。現在,我們來談談與伊桑·克羅斯博士的對話。伊桑·克羅斯博士,歡迎您。很高興能在這裡。在我們開啟麥克風之前,正如所說,我們在談論彼此打斷對方的問題,還有您來自紐約的事。我會努力不打斷您,因為觀眾不喜歡這樣。然而,我對您要告訴我們的情緒調節非常感興趣,但尤其是您所說的那種“喧囂”,我們腦海中的聲音。在了解您的作品之前,我一直認為這種喧囂和我們腦海中的聲音極為負面。這是我們常聽到的。您該如何對抗腦海中那個負面的聲音呢?但您對喧囂的實用性有一些非常有趣的想法,比如它是如何產生的以及它的用途。那麼,或許我們可以從這裡開始。
    是的。我認為這是一個很好的問題,因為內在的聲音是我們隨身攜帶的東西,但我們通常不會學習它是什麼,對吧?其實有時我站上去向人們演講時,他們經常想知道,像我這樣的所謂嚴肅科學家為什麼會談論如此抽象的話題,比如我們腦海中的聲音。事實證明,這是人類思維的一種非凡工具。所以當我使用“內在聲音”這個術語時,我所談論的是我們能夠靜靜地使用語言來反思我們生活中的事物。它實際上是一種我們擁有的瑞士軍刀,可以讓我們做許多不同的事情。首先,讓我將喧囂與其他內在聲音的操作區分開來。我認為喧囂是內在聲音的黑暗面。我們稍後會談到這一點。但擁有靜默使用語言的能力,這對人類而言是一種福音。我會給您幾個它所帶來的好處。您最喜歡的運動隊是什麼?哈勒姆環球球隊,因為他們保持不敗,據我了解。哦。任何運動中最佳的戰績。我想他們從未輸過。那他們會和其他隊伍比賽嗎?華盛頓將軍隊。好吧。對華盛頓將軍隊感到抱歉。如果您去看比賽,為他們加油,您會說什麼?環球球隊加油。環球球隊加油。好吧。您能否現在在腦中靜默地重複那句話三遍?可以。好的。您剛剛使用了您的內在聲音。您的內在聲音是我們所稱的語言工作記憶系統的一部分,這是人類思維的一個基本系統,讓我們能夠做一些我認為既非凡又完全平常的事情。您的語言工作記憶系統,這個名詞很長,讓您能夠短時間內保持信息的活躍。所以在我們有手機之前,您是怎樣記住電話號碼的?您會怎麼做?在腦中重複它。是的。而且它有一種旋律。對吧?我甚至能記得我童年的電話號碼,儘管這個號碼早就消失了。早就消失了。是的。事實上,整個區號都消失了。真的嗎?是的。這個號碼可能還在,但使用不同的區號。我知道。因為我會偶爾嘗試打那個號碼。有趣的是。是的。嗯,很有趣的是,當我講這些內容時,我在演講或研討會中常說 2090501。在腦中重複三遍。那是我的童年電話號碼。我會說,去試試吧。打電話給他們。據我所知,那個人可能正在接到很多電話。那不是我的電話號碼。但這就是您的語言工作記憶系統。您去雜貨店時,試著記住自己要買什麼。大多數人不會大聲說出來,比如:“哦,天啊,我要買什麼?”牛奶,奶酪,雞蛋。靜默地在腦中重複那個。這是您的內在聲音幫助您做的一件事。保持信息的活躍,語言信息。您的內在聲音還幫助您進行模擬和計劃。因此,在演講或面試之前,很多人會報告在該事件之前反复回顧自己要說的內容。您會這樣做嗎?是的。我準備獨立播客和演講的方式不是逐字逐句地提前寫好,而是我在腦中有一個結構,這更像是記住每段落的第一行,然後其餘的自然流出。是的。我們的風格非常相似。我會列出關鍵想法,並且只要我能列出那些要點,我就能做好。但我也會在腦中排練那些要點,A、B、C、D。所以這也是您在使用您的內在聲音。在大型演講之前,比如現場活動,我會反复考慮我演講的開場,並有時會在活動之前繞著酒店散步時持續進行這一對話。我可以問一下散步的事嗎?當我為現場活動或獨立播客做準備時,以及在我參加任何類型的講座或課堂討論之前,我發現散步和聽歌曲會同時或分開地顯著影響演講的節奏和能量。是的,我很高興您提到歌曲。如果您想稍微改變一下主題,在我新的書《變革》中,我談到了存在的不同改變的方式來調整您的情緒和感官體驗,我認為感官經驗是一種強大且經常被忽視的情緒轉變方式。如果您問人們,為什麼要聽音樂,您覺得大多數人會說什麼?讓我感覺很好。感覺,對吧?這與情緒有關。
    所以有一項研究顯示,大約95%到96%的參與者在被詢問時給出了你剛剛提到的回答。
    但如果你看看其他研究,比如說,最後一次你感到焦慮、憤怒或悲傷時,你是怎麼處理情緒的?
    報告使用音樂來調整情緒的人數卻明顯下降到10%到30%。
    音樂是一個非常強大的工具,可以幫助我們調節情緒。
    其實,我有過一個意外的育兒勝利,那是在我最小的女兒大約五或六歲的時候,我在指導足球。
    我每個週末都是期待這些足球比賽。
    我不是那種在場邊會失控的過度嚴厲的教練。
    看著這些孩子們踢球真是一種快樂。
    通常我的女兒對參加比賽感到非常興奮。
    但有一天早上,她卻完全不想去。
    她很沮喪,感覺很失落。
    這也讓我感到沮喪。
    我也在捕捉她的情緒。
    我們可以稍後討論情緒傳染的問題。
    上了車後,剛好我的手機連接著,播放列表中的下一首歌是「Journey 的 Don’t Stop Believin’」。
    我想你知道這首歌。
    請不要因為我在播放列表中有這首歌而評判我。
    歌開始播放時,我開始隨著節拍隨意唱著,像個尷尬的爸爸一樣大聲唱出來。
    然後我看後座,發現她正在隨著音樂搖頭。
    接著合唱部分來了,我們都非常興奮,然後我駛到了足球場,她就像是充滿活力地從車裡跳出來。
    這就是音樂對我們影響的力量。
    所以我經常在準備大型演講之前也會聽些音樂,讓自己進入那種心理狀態。
    我不認為許多運動員也這麼做是偶然的。
    他們偶然發現了這個可以有效指引我們的情感體驗或情感走向的強大工具。
    所以這個很有趣。
    我在想音樂與情感轉變的關聯,你剛才舉了例子,感到積極,然後你女兒因為「不要停止」而受到激勵。
    我知道,我不會唱這首歌。
    繼續。
    我們一起來做。
    我們就不這樣了。
    我們剪掉這段,她們會放出來,然後不,我的歌聲真是糟糕得極了,但我在想,是否曾經有類似的研究,探討當人們感覺不錯或非常好的時候,會被悲傷的音樂影響,而反之亦然。
    當人們感到悲傷時,是否會更受到快樂或積極歌詞的音樂的影響?
    因為我常常在想,人類是否喜歡或不喜歡當某些東西或人試圖改變他們的情緒狀態。
    我知道當我因為某事感到難過時,我並不想感到難過。
    我想沒有人真的想感到難過,但如果我聽到一首積極的歌曲,有一瞬間我會覺得它在拉扯我的情緒。
    你知道的,我可以跟隨那種情緒走向,並可能擺脫這感覺。
    有時候成功,有時又不成功。
    這涉及到我認為的更根本的問題,這也是我為什麼在問,當我們不想有某種情緒時,我們是否應該體驗它們,以此來消解它們,這就像是宣洩情感的方式,還是當我們感到悲傷時,聽悲傷的音樂會加劇悲傷?
    這些都是很好的問題,涉及到一些我們需要深入探討的驚人重要議題。
    所以我們就一一來討論。
    首先,曾經研究過當人們接觸不同種類的情感音樂時的影響嗎?
    悲傷音樂與激發興奮的快樂音樂比起來,能否推動人們的情感?
    是的。
    實際上,音樂或視覺影像這類感官工具是我們在實驗中影響人們情緒的最強大手段之一。
    所以如果我們希望誘發一種特定的情感狀態,我們可以播放某些類型的音樂或顯示設計用來引發正面或負面情緒的影像。
    所以影像是另一種感官模式的視覺。
    這是第一點。
    第二,有一種非常有趣的現象是,當我們處於某種情感狀態時,比如我們感到悲傷時,我們往往不會自動尋求快樂的音樂。
    我們不聽Journey,而是聽Adele對吧?
    我們把時間帶至芝加哥。
    我在告訴你我的年齡範圍,對吧?
    就像對我來說有悲傷連結的音樂。
    所以這是一種情緒相契性。
    如果我感受到某種情感,我可能會更深入那種狀態,並讓音樂來幫助我。
    為什麼我們會這樣做?
    我們都是受虐狂嗎?
    我們只是想感覺更糟?
    這涉及到我認為的一個關鍵要點,這一點並不總是被提及,那就是所有情緒在適當的比例下都是有功能的。
    不要過於強烈,也不要持續太久。
    舉例來說,悲傷是我們在經歷了一些無法立即挽回的損失時所經歷的一種情緒。
    發生了某件事情,而你無法修復它。
    你失去了一個人。
    那麼這種情緒是做什麼的呢?
    它劫持了我們的思維方式、感受以及我們身體的反應。
    所以它促使我們進行內省,將注意力轉向內心,反思這種情況,試圖使其合乎情理,對吧?
    在我生命中發生了某些極為重要的事情,我現在必須改變我對生活的思考方式,這樣我才能找到意義,並繼續前進。
    我的生理狀態正在放慢,因此我可以進行那種緩慢的內省,但關於悲傷,另—個有趣的地方是,它也影響了我的面部表情,讓我周圍的人發出一個信號,說:「嘿,也許我們該關心一下那個人,或者說那個傢伙,因為他看起來獨自在一個角落裡。」對吧?
    那麼,如果你看到悲傷的面部表情,你能夠察覺到某人悲傷嗎?是的。
    當我曾經在長島北岸的冷泉港教授夏季課程時,學生們來自世界各地。我去過那裡。那是一個很棒的地方。是的,那太棒了。科學家的夏令營,整年的實驗室都在那裡,而麥克,最後我成為那裡一門課的主任,我和我的副主任每年在第一到第二天結束時會進行一次回顧,我們會談論彼此,看看名單上的名字,我們會說,她在這方面出奇地好,簡直是超能力,說道:「我覺得每個人都適應得很好,但我注意到某某可能沒有適應時差,或者可能沒有很好地調整過來。」
    這是一個非常緊密的團體,而這樣的課程對於一門課來說相當長,但重要的是每個人都能夠早期感受到參與感,人們在這些智力競爭的環境中有主導的傾向,而她能夠準確指出那些感到有些融入不進的人。我們知道如何迅速改善這種情況,從她那裡,我學到了一些識別標誌的技巧,這不僅僅是面部表情,還有一些其他的線索,她似乎在這方面有一種無意識或有意識的天賦。對我而言,我從她那裡學到了一些這些東西。我喜歡認為我在這方面變得更好了,但我認為有些人在這種察覺上異常出色。這增強了社交互動,因此有些人真的很擅長檢測它,另一些人則非常擅長表現出來。
    我再回到我的女兒。如果發生了讓她感到悲傷的事,她會表現出一種誇張的反應,比如她會撅起下脣,即使我對她有點生氣,這種情緒對我來說卻有著無與倫比的力量。融化。融化。這是如此美妙的操控,這證明了這些表現對我們的影響力。
    我想回到你在上一次評論中提到的另一個問題,我們將再次探討內心聲音及其功能。你提出了關於被他人、其他人,或許是我們周圍的環境、音樂或空間所影響的問題。有時你不想讓自己的情緒被改變,事實上,當其他人試圖這樣做時,可能會引發我們所謂的反應反應。你會變得防禦性,因為我不想讓你朝某個特定方向推我。我認為這是一個非常重要的觀點,我們作為生活和工作在這些社交環境中的人需要意識到,在這些地方我們經常是出於好意,但有時我們的好意行為可能會事與願違。
    有一項精美的研究顯示,如果你看到某人受苦,而你主動提供幫助,但他們並沒有請求你幫助,那可能會讓你陷入困境,因為這通常傳達給人們一個信息,即你認為他們無法處理自己的情況。我們大多數人都希望相信自己能夠處理自己。仍然有方法可以在這些情況下幫助人們。這被稱為提供隱形支持,涉及到給與那些能真正從中受益的人提供支持,但並不將焦點放在你所做的事上。
    這可能會如何發生?你可以做一些非常簡單的事情。假設我的妻子非常忙碌,而她並沒有請求我幫助,但我知道她快要崩潰了,工作、孩子和其他各種事務讓她無法應對。我可以主動做一些事情來減輕她的負擔。如果輪到她去取乾洗衣物和雜貨,我就自告奮勇去做。我這樣做,而不是回家說:「嘿,親愛的,看我今天做了什麼。我做了這些事情。我可以得到一點讚賞嗎?」這不是我們所談論的。
    假設你的團隊中有人在將他們的工作轉達給大眾方面遇到了麻煩,而這是他們想做的事情。對於科學家來說,能夠將他們所做的事情轉達給人們是一個非常重要的技能。在你把他們叫到一邊說「嘿,我注意到你在幾個問題上有些掙扎,這裡有幾件我認為你可以做得更好的事」之前,你可以舉行一次團隊會議,分享最佳實踐。「嘿,我學到的兩件事情真的幫助了我與不同觀眾溝通的能力是什麼?」在這裡,你給了人們可以受益的資源,但卻不顯示出這事實是針對他們的。這是一種幫助或改變的間接方式。
    我提到的最後一個工具又把我們帶回感官層面。透過觸摸或觸覺感受來改變其他人是我們可運用的最強大方式之一。當一個孩子出生時,你所做的第一件事是什麼?抱住他們。抱住他們。皮膚對皮膚的接觸。我記得我孩子出生的那兩次,我在想:「我想從那個位置走開,因為我的妻子和我們的兩位女兒都優先得到了抱的機會。我想要一些皮膚對皮膚的接觸。」

    這種舒適感並不會在我們離開母 womb 之後就結束。
    我們所經歷的舒適感、當被親密擁抱時釋放的對抗壓力的化學物質,這種感覺會伴隨我們一生。
    如果我的女兒們在如今不特別喜歡爸爸在大多數事情上給予建議的情況下,如果我知道她們今天心情不好,我會過去以完全不 creepy 的方式輕輕捏她們的背。
    這是我們應該告訴每位聽眾的重要警告。
    我們在這裡談論的是親密的觸碰,但並不是 creep 的或不受歡迎的觸碰。
    這是雙方都渴望的觸碰,有研究顯示,當觸碰不是被渴望時,其實是無法獲得這些好處的,反而會產生相反的效果,還有我通常會面臨的訴訟。
    是的,當然。
    我確信,作為一種靈長類物種,我們是古老的世界靈長類,我想他們稱之為同類梳理。
    你可能會看到這些猴子和各種不同的靈長類動物的圖像。
    它們彼此坐在一起,其中一隻只是在另一隻的身上放著手或爪子,然後就這樣靜靜地坐著很長一段時間,有時會進行主動梳理,去除寄生蟲。
    這在靈長類動物的世界中非常重要,但梳理和拾除這些東西,你會在情侶中看到,這實際上在某種程度上可能是討人喜歡的,雖然有時會讓人感到噁心,但看到有人從伴侶的外套上輕輕去除一片纖維,甚至僅僅是觸碰時,並不是針對任何特定結果的,也不一定顯得浪漫或像是梳理,所以也許纖維的例子並不是最好的,但你可以看到人們實際上是在做一些這樣的事情。
    其實今早在飛機上因為我必須提前飛入,我坐在靠走道的座位上。
    中間是一個大約14、15歲的男孩,他的媽媽坐在窗邊的座位上。
    我上去上了個洗手間,回來時看到他靠在他媽媽的肩膀上睡著了,我看了一眼。
    那是一個非常可愛的瞬間,然後當我們著陸時,我說:「你知道,隨時隨地都能睡覺是一種超能力。」他說:「我從我爸爸那學來的。」
    那一刻我覺得他們在飛機上的觸碰真是一件令人愉快的事情。
    他顯然感到足夠舒適去這樣做。
    我記得我在想:「是啊,人類和其他靈長類動物非常相似。」
    是的。
    這其中有一種美感,這是一種工具,顯然必須在適當的情境中使用。
    我們所有的感官通道都是強大的工具,我會辯稱,能夠相對輕鬆地改變我們的情緒,而我認為這是非常重要的,因為人們常常認為調節情緒是很艱難的工作,以至於他們相信你根本無法調節情緒。
    我們稍後也會談到這個,但自我控制、情緒調節,就像我要捲起袖子真正深入其中,是的,有時管理情緒可能異常困難,而我們擁有的一些工具是需要努力的。
    一個例子是表達性寫作,這是一個極好的工具可以幫助處理問題經歷。
    你坐下來,只需讓自己在15到20分鐘內隨意寫個不停,一到三天。
    這就是 Pennebaker 的寫作效應。
    這是一種顯著的美妙副作用,你可以說這是一種幫助應對人生衝擊的干預。
    你有大量數據支持這一做法。
    大量的數據。
    在我看來,Pennebaker 實際上值得獲得心理學方面的諾貝爾獎,雖然我不知道那是什麼,但他真的應該因為發展這種方法而受到高度讚揚,因為這幾乎是零成本,花費一點點時間,而且已經有數百項研究。
    數百項研究顯示這種10到15分鐘的發洩寫作,純粹的自由聯想寫作,根據我了解的,不如使用寫作工具大概要更好。
    我們做了一個節目,我談到了這一點,收到了他的便條,並且感謝我們沒有出現任何大錯誤。
    事實上,他對此感到高興。
    我認為他應該獲得很多讚譽。
    我們擁有一個強大的自我療癒工具。
    我們實際上剛剛在密歇根重新啟動了一個著名的講者系列。
    Cat’s Newcombe 講者系列,旨在表彰該領域的傑出人物。
    我們實際上以 Jamie 來的講座拉開序幕,講述了他非凡的工作,因為我認為這不僅是對這一領域的禮物,也是對人類的禮物。
    然而,這是個需要努力的工具。
    使用有15分鐘的過程。
    這並沒有什麼錯誤。
    我們生活中做的很多事情都是需要努力的。
    但我們也知道,作為一個物種,我們不喜歡付出努力。
    我們喜歡盡可能保護我們的資源。
    如果有容易的方法可以做到,了解這些方法是很有益的。
    這些感官的轉移器、音樂、觀察影像、味覺、觸覺。
    這些都是在短時間內有效地改變你的情緒的方法,在緊急情況下,比如當你的女兒心情不好,或者在重要事件之前想要振奮精神,這些都是非常有用的。
    我們經常在生活中未能意識到我們如何能夠有策略地利用它們。
    這是我對感官轉移器的推銷。
    我想稍作休息,感謝我們的贊助商 AG1。
    AG1 是一種包括益生菌和適應原的維生素礦物質飲料。
    自2012年以來我一直在喝 AG1,而我開始的時候預算真的非常有限。
    事實上,我只夠錢買一種補充品,而我非常高興選擇了 AG1。
    這樣的原因是,即使我努力吃全食和未加工的食品,單靠飲食獲取足夠的維他命、礦物質、微量營養素和適應原卻非常困難,這是為了確保我能發揮最佳狀態,也就是說有足夠的能量來參與從早到晚的所有活動、晚上能睡得好,以及保持我的免疫系統強健。當我每天服用AG1時,我發現自己所有健康方面的指標,包括身體健康、心理健康、運動表現和恢復,都是有改善的。我知道這一點,因為我有過忘記服用AG1的時期,這時我確實感受到差異。我也注意到,考慮到腸道微生物組與大腦之間的關係,當我定期服用AG1時,我的思維更加清晰,思維能量也增強了。如果你想嘗試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman以獲得特別優惠。在2024年11月這個月,AG1提供免費一個月的魚油Omega-3脂肪酸,此外還包含他們通常提供的五個免費旅行包和一年的維他命D3K2供應。正如此前在這個播客中多次提到的,Omega-3脂肪酸對大腦健康、情緒、認知等至關重要。再次訪問drinkag1.com/huberman以獲取這個特別優惠。今天的節目還由Juve贊助。Juve生產醫療級的紅光治療設備。如果有一件事我在這個播客中不斷強調,那就是光對我們生物學的驚人影響。除了陽光,紅光和近紅外光已被證明對改善細胞和器官健康的多個方面有正面影響,包括加快肌肉恢復、改善皮膚健康與傷口癒合、改善痤瘡、減少疼痛和炎症、改善線粒體功能,甚至改善視力。讓Juve燈具與眾不同的原因,以及為什麼它們是我首選的紅光治療設備,是因為它們使用經臨床證實的波長,這意味著它們使用特定波長的紅光和近紅外光的組合來觸發最佳的細胞適應。我個人每週大約使用Juve的全身面板三到四次,也在家裡和旅行時使用Juve的手持燈。如果你想嘗試Juve,可以訪問Juve,拼寫為J-O-O-V-V.com/huberman。Juve現在到2024年12月2日提供高達$1,300的黑色星期五折扣。再次強調,Juve,J-O-O-V-V.com/huberman,可以獲得高達$1,300的優惠。在這裡我們再回過頭來關於內心聲音及其帶來的好處。我們談到了兩個方面,語言工作記憶,保持語言信息短時間內的活躍,還有模擬和計劃事情,比如在面試或重要演講前預演一下自己要說的話。現在讓我們轉向自我控制和動力。你運動的原因是因為你談過運動。我盡量每週運動六天,雖然有些是短的鍛煉,有些則是比較長的。對,是的。你運動時會和自己對話嗎?一直都會。好吧,讓我們聽聽。全世界都想知道,安德魯,你在運動時會對自己說什麼?這取決於我恢復得有多好,有多有動力。我舉兩個相反的例子來說明動力的極端。我兩週前出差,進行了一些鍛煉。其中有一塊肩部的肌肉,就是後三角肌。我不認為這是任何人最喜歡訓練的肌肉,但這是一個非常重要的肌肉。這是當你做這個時候。對。為了肩部姿勢和穩定性,必須訓練這個肌肉群,因為如果不這樣做,人們傾向於出現內旋的情況,像是大拇指指向肚臍,肩膀向前滾,那有很多原因解釋為什麼這樣重要。所以你必須做後三角的訓練,我坐下來進行第一組訓練,在幾組熱身後就開始了,我記得自己在想:“我喜歡訓練。我愛訓練。自從我16歲開始訓練以來我就一直這樣想,”然後我對自己說:“不知道為什麼,今天早上我不想這樣做。”然後我想:“好吧,大衛·戈金斯可能會在腦海裡開始罵自己,”所以我也稍微這樣做了一下。這對我來說真的沒有用,抱歉,大衛,然後我想:“我會跑過我能想到的每一種內心聲音,”所以我聽到雅各·威林克(Jaco Willink)的聲音,還有一些與他一起的朋友,聽到他說:“隨便吧,你只是太軟弱了,”或者那種“無論如何都做”的心態,我就開始篩選所有的聲音,我對自己做了一個約定,就是當我用完所有的聲音時,我就會停止這組,所以我可能把通常在這個重量下能做的次數增加了三倍,因此這既是一部分動力,一部分分心,也是一部分挫折,而我就這樣調動著各種可能的教練般的聲音,效果還不錯。然後在另外一個極端,我可以回想起許多次,因為我付出了努力,當我睡得好的時候,水分充足,體內有適當量的咖啡因(我非常喜歡),我坐下來訓練,我在這樣的條件下愛上了訓練。
    陽光明媚,音樂響起,我突然想起,這是在一組訓練中,這是腿部訓練日,永遠是最困難的一天,進行一組重型哈克深蹲時,我心裡想:「我愛這個。」但我心裡有個聲音,每次我開始做一次重複動作時,我都會先緊繃腹部,以免傷到背部,而我總是直視天花板,想起我的鬥牛犬科斯特洛,我心裡想:「這一組是為你做的,我要為你而戰。」我知道在那一刻,我的內心聲音會轉向,「他可能只是在那坐著,想著:『你為什麼要那麼辛苦工作?』」鬥牛犬可不喜歡工作。
    所以我並不是在完全構造一句話的時候運行內心聲音。但你有一個非常豐富的內心世界,對吧?在你鍛煉的時候,口語工作記憶的流動中充滿了單詞。是的,我告訴你這個,我本來想在這一集稍後問你這個問題,但也許現在提起來是有意義的,我想是的。
    當我還是小孩的時候,我的父母在晚上哄我上床睡覺之後,我常常躺在床上編排我白天聽到的聲音,我感覺我可以聽到他們的語調,然後我會讓他們說不同的話語,只是為了娛樂自己。這樣我就可以讓他們用我想要的任何特定聲音說話。
    有時我的朋友會取笑我說,我會為人們加聲音,比如我會給某人的聲音加上「瑪姬·辛普森」的口音,他們會說:「她根本不聽起來像那樣,但我就在我的腦海裡創造了一個敘述。」所以,是的,裡面有很多喧囂,有很多聲音。但並不是非常有組織,並不是像我在構建一部劇本,而是感覺像是事物從地下噴湧而出,我玩弄它們,但這有點混亂,並不是非常有規律,這些都不是完整的句子。
    你知道,佩尼·貝克效應被認為如此有用的原因之一是因為它為我們腦海中的流動施加了結構,而這流動往往是無序的。當你發現內心的話語流轉向消極方向時,那就是消極的自我對話,那些喧囂,比如「你真是個白癡」或者繞著一個問題死纏著卻沒有進展,將這些話放進去,實際上把那個內心的聲音變成故事,這就是佩尼·貝克寫作所引導你做的,因為我們在寫作時會被教導用完整的句子寫作。我們的寫作是有結構的,我們將其強加於思考。腦海中的思緒卻是自由發揮的,可以往各種方向發展,而那種混亂部分就是使喧囂變得如此厭惡的原因。所以我很高興你提起了這一點。
    我們這個播客的第一位嘉賓是一位名叫卡爾·迪薩羅斯的男士,他是一位生物工程師,現職精神科醫生,也是神經科學的一位傑出人物,他開發了這些光敏通道,可以操控動物模型中的神經元,但現在也用於人類臨床工作。之一他分享的事情是他在晚上把孩子哄睡後(我想他們現在都長大了),他會故意保持靜止,完全身體不動,閉上眼睛,強迫自己在大約一小時左右的時間裡用完整的句子思考。我心裡想,「哇,這是一種非常有紀律的練習。」
    這也反映了你所說的,通常以完整的句子思考並不是思維的預設。所以我不知道他這樣做的具體原因,他在那集播客中分享了一些,但我相信還有其他原因。但我試過,這非常困難,尤其是在閉上眼睛時,不會漂流到多個敘述中,就像思緒在分支流中流淌,然後你沉沉入睡或進入冥想狀態。是的,這幾乎是夢幻般的狀態,處於這些邊緣狀態。我想這就是寫作提供工具結構思維的地方。
    和人交談有相似的模式。當我們和人交談時,我們的對話方式有一種結構,如果我只是像在我的腦海中彈跳一樣和你聊天,你根本不會懂我,並且會認為我失去理智,因為我無法和你進行有意義的對話。研究顯示,如果讓人回憶起一個引發喧囂的經歷,想一想發生過什麼負面的事情,然後隨機讓他們在心中思考,而不是寫下來,或者和別人談論,對於完成這些事情後的感受來說,談話和寫作都比僅僅思考要好,因為我們的思考是沒有護欄的。每個人都在被教導,我們稍後會給人們提供護欄。
    除了使用佩尼·貝克的方法,順便說一下,我們將提供一些對於佩尼·貝克寫作的資源連結,因為有一些免費的在線資源,我認為對想要用作抒發理由的人來說是非常強大的,或者只是想釐清某個問題或其他的東西。我非常習慣醒來時感覺一切有點亂,裡面的一切似乎不算是暴風雨,但有點太雜亂,讓我無法理清自己的頭緒,尋找一些能讓我理清頭緒的東西。有時是音樂,有時是寫作。寫日記似乎就是一個非常有用的練習。這是一個有用的練習,但是卻未被充分利用。
    因此在COVID期間,我們進行了兩項相當大型的研究,看看人們在日常中如何調節情緒以應對與COVID相關的焦慮,我們給他們提供了一系列工具,如果他們當天使用過這些工具,可以在上面打勾。
    我們學到了幾個非常有趣的事情。首先,對於不同的人來說,沒有一種放之四海而皆準的解決方案。因此,對於 A 先生和 B 先生來說,適合他們的工具會有顯著的變化。其次,人們很少只使用一種工具。一般來說,人們每天平均使用三到四種工具,我認為這是另一個非常重要的要點,因為我經常被問到,例如,管理情緒的最愛工具是什麼?我沒有最愛的工具,因為我通常會使用多種工具,而大多數人也正是如此。
    所以,對於我們在情緒調節中的學習,在某些方面,就像身體鍛煉一樣。你不會每天都用相同的運動鍛煉你的後三角肌。如果你這麼做,你的肩膀會看起來很奇怪,對吧?而且你可能在身體的其他部位也會變得很虛弱。你在做多項運動,而你做的多項運動和我做的多項運動,我猜你們可能是不同的,但我們都可能同樣強壯。嗯,你可能比我稍微強壯一點,但你明白我的意思。所以,我們管理內在世界的方式是相當美妙的多樣性。
    回到表達寫作上,我們發現,當人們使用表達寫作時,它非常有用。它對於他們的 COVID 焦慮有所改善,但這是一種使用不足的工具。人們並不經常使用它。我認為這在某種程度上是因為這需要一些努力。
    再問一個問題,與我們現在談論的在另一個光譜的動作有關,即通過寫作構建思想,以解析某個概念或處理情緒狀態。順便說一下,在 2015 年,我用這些軼事,不是因為我想專注於我自己,而是作為一種普遍的軼事。具體情況並不重要,但我想大多數人都熟悉必須在 A 路徑和 B 路徑之間權衡的重要決策。我當時就是這樣。我實際上是在選擇一所機構的工作和另一所機構的工作,每個選擇都有巨大優勢,沒有明顯的劣勢,但這是一個非常艱難的決定。而當時我身邊的人會告訴你,這是非常殘酷的。我曾經經歷過。
    是啊。我讓身邊的每個人都經歷了巨大的痛苦,以至於人們只是說掄硬幣。現在,我並不是一個優柔寡斷的人。我認為這是大決策應該花很多時間和注意力的問題,而這是一個時間受限的事情。因此,我在仔細研究這個利弊清單。我在觀看 YouTube 視頻,試圖找出決策的最佳方法。我在試圖…對了,當我們身處這些情況時,真的很驚人。我知道你所說的是什麼,因為我也非常確信自己處於完全相同的情況。你在那些情況下所做的事情來獲得一些見解是多麼奇怪。我肯定你在搜尋一些你根本不應該搜索的內容,比如這些決策樹。
    哦,是的。我是說,這實在太奇怪了。對了,結果發現它們是數學模型。是的。我在 NYU 的同事托尼·莫辛,我忘記了那個模型的名稱,但有一種關於你應評估多少個城鎮的模型,這是一個關於如何選擇創業地點的舊示例,像是要評估兩個、三個,還是有一個最佳策略。
    無論如何,大部分的東西都並沒有幫助,我相信某個時候你不希望有太多的委員會成員,因為這會變得混淆。絕對是的。因此,兩個最好的資訊來自以下的做法。第一個是一位同事說:「忘掉所有表面的利弊清單」,我實際上認為這對我生活的所有領域都非常有用。他說:「想像一下你在一個地方和另一個地方的典型工作日。早上起床。你要去哪裡?你將如何旅行?」想像一下你整個一天的實際情況,因為一旦你在某個地方或處於某種關係中,其他一切都會消失。想像一下你的一天。好的。別去想你會工作的那個關係或機構,或是你將要去的學校。這很重要,但要想像一下整個一天。」
    所以我這麼做了。然後他還說:「週末也這麼做,因為在我們的職業中,我們往往總是工作,但偶爾你會休一天假。」這非常有用。
    另一件對我來說極為驚訝的有用事情是,那時我正在一個拳擊健身房訓練,我正在做一些速度袋的訓練,我對這個相當不錯。這是一個很好的節奏。而速度袋訓練的美好之處在於,你能進入一個節奏,讓你忘記自己試圖以特定方式進行動作。這些我們在神經科學中稱為的中心模式生成器會接管,而你只是有點隨意地轉動著雙手,偶爾可以想到「好的,我需要多一些髖部轉動或者更多的頭部動作,練習我的閃避。」但在某個點之後,這大致上是無意識的。
    我就在這樣做,突然之間,砰的一聲,我突然想到了那個念頭,並且做出了我的決定。那就是我的最終決定。我再也沒有回去考慮那個決定。因此,在不試圖解析的行動中,詞語從我腦海中的某個潛意識裡蹦了出來,無論是皮質還是亞皮質,我不知道。然後我就想,「就是這樣。」我對此感到難以置信。
    再說一次,我之所以分享這些並不是因為我認為速度袋或我之前舉的例子會為所有人解決問題,而是這些對於困難問題的答案似乎來自截然不同的方法,一方面是用紙筆口語化地構造完整的句子,另一方面則是像戴斯洛斯那樣故意不去尋求答案,然後砰,答案就浮現出來。這到底是什麼?這表明了一個觀點,即首先,並沒有萬能的解決方案可以應對我們面對的許多重大問題和決策。因此,自我探索和洞察有不同的方式。是的,你可以非常理性地思考、推理、寫作並與其他人交談。然後,你也可以讓你的潛意識問題解決機制去發揮作用。我們並不完全了解這是如何運作的,但我們知道這種經歷並不罕見。許多人報告說,在他們不從事其他活動時會有洞察的瞬間。一種思考方式認為,我們在不知不覺中進行問題解決,然後解決方案浮現到意識中。因此,我實際上,我可能不太正確地使用這些術語,但我為自己武器化這個過程。在我運動之前,無論是在跑步機上、划船還是做其他任何事情之前,我都會將我試圖找到解決方案的具體問題加載進去。有時候是如何組織一段文字;如果我在寫書,可能是如何找到合適的故事;如果是我必須緩和的人際問題,我也會提前加載。然後,我就開始運動。通常是有氧運動,而在這過程中,我並不會以任何固定的方式思考,但不可避免地,想法和潛在的解決方案會浮現到意識中。這是一個我擁有的真正有價值的工具,我認為它讓我在生活的各個方面都能取得成功。這同時也顯示出內心喧囂如此令人厭惡的原因之一。因此,我們還沒有談到內心聲音的所有好處,還有一個我想提到的益處,但我想先繞一下這個話題,因為我認為這非常重要。如果我們將內心的喧囂視為內心聲音的陰暗面,那麼基本上你就是不停地在腦海中反覆糾結在同一個問題上而不作任何進展。“如果這樣會怎麼樣?”“這樣為什麼會發生?”“我真是個白癡。”你不斷地重演那種消極的現象或經歷,沒有任何進展。這樣做的一個結果是消耗我們的注意力資源。它就像一個海綿,吸收那些有限的資源。這意味著,當我上跑步機或划船機,而那通常是我創新的時間,尋找讓我在個人和職業上有所進展的解決方案時,我的思維並沒有在解決那些問題。相反,它卻被困在處理那種其他的困境中,讓我無從進展。因此,如果你查看文獻就會發現,內心喧囂削弱人們的一個方法就是它妨礙了他們集中注意力和解決問題的能力。這只是它削弱人們的一種方式,但卻是一個巨大的負擔。創傷和內心喧囂的升高水平之間是否存在聯繫?我會說這甚至不僅僅是一種聯繫。因此,我們通常將內心的喧囂視為我們所謂的跨診斷機制。這是一句難以理解的話,它預測各種情緒障礙。這意味著內心的喧囂指的是一種反覆循環的過程,在你的腦海中不斷重複相同的材料。這種循環的內容可以採取許多不同的形式。你可以在裡面注入一些悲傷的認知,比如“我真是個垃圾,真是個垃圾”。可以說“垃圾”嗎?我應該這麼說嗎?當然可以。我是說,David Goggins在這個播客上也這樣說過。好吧,所以,你知道。我是說,幾乎任何事情都可以。通常,我們不會彼此咒罵。好吧。我希望不是。我會理解,如果你需要,知道我被叫過的名字比你能想到的任何名字要糟得多。你有拳擊經歷。我實際上在高中的時候有打過拳擊。我不推薦人們去拳擊,除非他們是專業的,即使如此。我必須說,作為一名神經科學家,這真的很有趣。是的。在星期三的晚上我會打一點,但我會這麼說。有其他運動可以以更安全的方式達到10分的強度,比如巴西柔術和類似的運動。你肯定不想冒犯大腦。是的。作為一名神經科學家,我不敢鼓勵人們去拳擊。我同意。無論如何,我保證如果你做同樣的事情,我不會跳過桌子。可以嗎?公平的交易。所以,基本上,內心的喧囂指的是這種反覆循環的過程。如果你在裡面注入一些悲傷的認知,比如“我真是個白癡。我怎麼可能達到我的潛力呢。這裡不屬於我”,那麼如果你把這種情況極端化、強度提高並持續下去,你就會面臨抑鬱。如果你注入一些引發焦慮的認知,比如“哦我的上帝,如果這樣發生怎麼辦,如果那樣發生怎麼辦”,你會走入不確定和恐懼的道路,這將導致你更多地傾向於焦慮。如果你將那種循環填滿創傷記憶和痛苦經歷的提醒,你也可能會被推向創傷。因此,這是一個跨越許多我們在社會上所面對的非常嚴重的情況的過程。但我同時也想對在聽的人說,如果你經歷內心喧囂,這並不意味著你有任何這些障礙。
    如果你經歷了喧囂,朋友們,歡迎來到人類的狀態,因為我們大多數人有時都會這樣經歷。因此,我們通常不會像某些臨床群體那樣強烈或長時間地經歷它。 我想先休息一下,感謝我們的一位贊助商,Function。我最近成為了Function的會員,因為我尋找最全面的實驗室檢測方式。雖然我一直是血液檢測的愛好者,但我真的想找到一個更深入的項目來分析血液、尿液和唾液,以全面了解我的心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、代謝功能、維生素和礦物質狀態以及我整體健康和活力的其他關鍵領域。 Function不僅提供超過一百種對身體和心理健康至關重要的生物標記的檢測,還分析這些結果並提供醫生針對這些結果的見解。例如,在我與Function的第一個檢測中,我發現我的血液中有兩個高含量的汞。這讓我完全感到驚訝。在進行檢測之前,我根本不知道。Function不僅幫助我檢測到這一點,還提供了醫生建議的見解,告訴我如何最好地減少這些汞的含量,包括限制我對金槍魚的攝取,因為我一直攝入很多金槍魚,同時也努力攝取更多的綠葉蔬菜,並補充NAC和乙酰半胱氨酸,這兩者都有助於支持谷胱甘肽的產生和解毒,並有助於降低我的汞含量。像這樣全面的實驗室檢測對健康是如此重要,儘管我已經這樣做了多年,但我一直覺得它過於複雜和昂貴。我對Function的印象非常深刻,不僅在使用的便利性上——即完成檢測的過程,也包括檢測的全面性和可操作性,因此我最近加入了他們的顧問委員會,我很高興他們贊助這個播客。如果你想嘗試Function,請訪問functionhealth.com/huberman。Function目前有超過250,000人的候補名單,但他們正在為Huberman Lab的聽眾提供提前訪問的機會。再說一次,請訪問functionhealth.com/huberman以獲得Function的提前訪問。如果你現在必須突出一兩種可能的最佳對抗喧囂的方法,那會是什麼呢?好吧,讓我告訴你幾件我個人做的事情,因為在我們嘗試調節許多不同的情感體驗時,不同的工具在不同的人和不同的情況下是有效的。我在撰寫《喧囂》時涵蓋了二十種以上基於科學的工具,而當我進入情感調節的更廣泛訓練時,還有更多工具存在。我不想假設適合我的工具對每個人都有效。當談到喧囂時,我的第一道防線是兩個疏離工具。當我使用疏離這個術語時,我所說的不是逃避。我們稍後再討論逃避,但當我說疏離時,我指的是能夠退後一步,從稍微客觀的角度看待自己。事實證明,存在多種不同的策略來做到這一點。我發現非常有效的一個策略是使用語言。我可以操控我使用的詞語來指代自己,因此我經常會用我的名字和第二人稱代詞「你」來思考問題,伊桑。你將如何管理這種情況?如果你思考的時候,我們使用「你」這樣的詞語,它們在語言上相當於指向其他人。當你使用你的名字和「你」來解決問題時,這自動切換了你的視角。這使你與自己產生聯繫,像是在給別人建議一樣。事實證明這是一個非常強大的工具,因為我們對人類的一個了解是,我們在給予他人建議方面比自己更有優勢。你曾經有過這種經歷嗎,安德魯?哦,不是的。是的,當然,絕對如此。我們的光學在觀察時比我們內在的時候明亮得多,除非我發現自己花了幾分鐘或幾個小時,基本上進行冥想,不像我們之前談論的完整句子結構探索,向內探索,真正說:「好吧,讓我們來談談這個」,並和自己進行對話。這總是會導致一個明顯的真理,或者有時是一個我尚未明確的決策節點,但它導向某個感覺向前的地方。但你正在採取特殊步驟,以便能夠使自己與你會給他人的建議對齊。有時我們會本能地跌倒,對吧?哦,絕對是的。我們可以分散自己注意力的方式有很多,這是我幾分鐘後會問的問題,但我現在抓住這個機會。我在想,當我們今天談論這個時候,社交媒體的其中一個更強大的吸引力是否就是滾動的方面,因為幾乎不需要任何努力,我們便可以拿起一個設備並滾動瀏覽圖片和影片,並根據我們在特定頁面上的停留時間更新圖像和主題,突然間,我們不需要思考我們腦海中所想的。我的父親曾經把上網稱作衝浪,因為那時是那樣,而將社交媒體滾動稱作某種認知口香糖。這讓我們忙碌,但並不提供任何真正的營養。嗯,這很有趣。如果你回顧Facebook首次出現時,它用來吸引人們貢獻文本信息的早期提示之一,你還記得那是什麼嗎?你心裡在想什麼?我不知道。
    所以,你會排隊分享你心中的想法,某種程度上,你可以將各種社交媒體視為為人們提供了一個巨大的擴音器,來發聲表達內心的聲音。
    它實際上在問你,它在何處。
    你現在心中想什麼?
    這就是在發布方面。
    正是如此。
    但在消費資訊的方面,我認為大多數社交媒體上的人似乎更像是消費者而非創作者。
    我覺得非常神奇的是,我可以拿起電話,特定的電話裡有 Instagram 和 X,這些應用程式不在其他任何電話上,因此它與發送我推文或發送 Instagram 貼文的人隔離,我不會去打開它。
    我在那些電話上無法打開它。
    這幫了很多忙。
    我們應該回來談談這個,因為這也在改變你的空間,這是另一個我認為使用不足的工具,因此我們也應該討論這個。
    我們肯定會涉及到這個。
    我發現,我會說:「好吧,我打算花六分鐘,距離整點還有六分鐘,就花六分鐘。」
    而令人難以置信的是,六分鐘似乎過得是如此之快。
    這就是如此引人注目。
    真是了不起。
    而且不總是壞事。
    所以我們常常談論社交媒體,彷彿它對社會造成了事實上的傷害。
    社交媒體上確實有一些負面特徵是得到了充分記錄的。
    我會說,也有一些,我認為是救贖性的特質。
    我給你一個我的個人例子,這是有時候我在睡前想放鬆一下。
    我整天都在思考,我想看看一些荒謬好笑的短影片。
    是啊,浣熊視頻。
    是的。
    你知道,我的妻子看著我,她說:「你在笑什麼?」
    然後有時我會給她看,她卻說:「你為什麼要笑那個?」
    但算法已經學會了我喜歡的特定類型的搞笑視頻,還有,我不會告訴你它們是什麼。
    這真的讓我的壓力減輕了。
    所以這是一種我非常有策略地使用社交媒體的方法,在特定的時間將我的情緒轉向我希望它們轉變的方向。
    我認為,當我們談論社交媒體和我們的情感生活時,我們面臨的真正挑戰是如何學會,如何在這些新的數位環境中導航,以對我們有利,而不是對我們不利,並損害我們的目標。
    我們基本上是被拋入社交媒體,沒有任何規則手冊。
    我們就是實驗。
    我們就是實驗。
    但如果你仔細想想,這是一個新的環境。
    我們出生於這個物質世界,我們的父母、看護者,從我們能夠理解事物的時候,甚至可能還在之前,他們就在教我們,讓我們學會如何有效地導航這個空間。
    他們不會只是像《蒼蠅王》一樣,把我們扔進這個世界,讓我們自己摸索出路。
    如果我們沒有接受到那種指導,結果可能不會像現在這樣好。
    我們現在才在建立那種知識基礎,以理解,「嘿,這裡有健康、傷害和良性導航社交媒體的方式。」
    我現在談論社交媒體時,彷彿它是一個統一的環境。
    不同的社交媒體應用程式當然有自己的規範和遊戲規則。
    你可以把它們想像成小小的不同國家,它們有自己的小微文化,你需要學會如何在裡面導航。
    創作者們正在忙於理解它們的運作,但這很棘手,因為創作者可以透過按一下按鈕改變這些應用程式的治理方式。
    你可以改變算法的運作方式,然後你就要在某種程度上重新開始。
    我聽說過我的生活中,有人告訴我,當他們在半夜醒來時,有一個主要原因是他們會拿起電話,是因為這樣可以提供一種相對平靜的分心,這比起試圖去應對腦海中思緒如潮水般湧來要好得多。
    這有點像你描述的那些搞笑視頻,你不會透露給我們。
    那聽起來像是…
    它們通常涉及惡作劇。
    好的,記下了。
    我們曾經聽說人們下班後會喝酒,以便緩解壓力或其他類似的事。
    我覺得社交媒體對很多人來說正做著這樣的事情,你的描述與這個理念相符。
    我確實相信,根據我們所知道的生理健康文獻,你會想要避免在大多數夜晚的11點到4點之間看你的電話,即使沒有人是完美的,但如果你在半夜醒來,最糟糕的事情之一就是拿起電話開始滾動社交媒體,但我猜人們這麼做,是因為坐在黑暗中面對自己的思想似乎更糟糕。
    這是一種轉變,但這是一個完美的過渡回到…你問我對抗雜音的工具,我告訴你我使用的工具。
    還有一種我會自動使用的工具,當我察覺到雜音在醞釀時,我稱之為我的「凌晨2點雜音策略」。
    我稱之為我的「凌晨2點雜音策略」,因為通常在四到六周內,我會開心滿足地上床睡覺,然後在凌晨2點醒來,一切都在迅速變得糟糕。
    你通常幾點睡覺?
    通常是在11點,11點半。
    有趣。
    是的,這對很多人來說都是一個共同的問題,並且有一些像深長呼氣、呼吸等工具明顯有效。
    我拒絕相信在凌晨2點到5點之間出現的任何想法。我只是不相信。
    這就像有人在我腦海裡對我撒謊,人們可以辯稱,「好吧,也許那是因為你的前額葉無法很好地抑制這些潛意識的想法,當然,這一切都很好,但正如你指出的,它們很少是可以進行討論的想法,無論是正面的還是負面的。」
    所以我使用的工具實際上隱含地啟動了你所描述的這個概念。在凌晨兩點當雜念開始湧現時,順便說一句,你會說,「哦,這是常見的。這不僅僅是常見的。」多年來,我在向觀眾展示時,對數千人提問:「嘿,你們有沒有在凌晨兩點,或者說凌晨兩點半的時候產生雜念?」所有的手都舉了起來。我不想說這是普遍的困擾,但這確實是一個人們所面臨的非常常見的問題,就像夜晚的雜念一樣。所以我所做的就是使用一種叫做心理時間旅行的工具,進入未來的心理時間旅行。我問自己,通常我會使用自己的名字來進行這個過程,因此我結合了另一種距離工具,自我對話,我會說:「Ethan,你明天早上對這件事的感受會是什麼?」無論凌晨兩點的雜念有多糟糕,當我第二天早上醒來,腦袋完全清醒,能夠接觸到我的前額葉皮質,並且能夠對事物進行建設性的思考時,第二天早上的情況從來不會像夜深人靜時那樣糟糕。我們當然已經隨著時間的推移學到了這一點,因為我們一生中有多少個早晨是醒過來的呢?我們可以做這個數學。如果我更有能力的話,我可以即興做這個計算。可是我不能。但是像很多早晨,我們都有這種經歷,凌晨兩點的雜念,在早上七點的時候,卻沒有那麼糟糕。因此,當你跳入這台心理時間旅行機器,問自己,「我明天早上、下週、明年、十年後會對這個感受如何?」這樣做的話,可以啟動你的理解,即你正在經歷的事情,無論看起來多麼糟糕,都是暫時的,最終會平息。這對於充滿雜念的心智來說,有著非常強大的作用。這會降低雜念的音量,而對我來說,這通常就是我回到床上的全部所需。因此,這個工具的官方名稱並不是心理時間旅行,而是時間距離。這是一個靈活的工具。當你面對問題時,可以問自己你對這個問題在明天、下週、十年後感受如何。這是另一種拓寬視角的方式。這是一種有著大量科學依據的距離工具。因此,這是我自己使用的兩種認知工具。在雜念發生時,這會有效地抑制我所經歷的雜念。我還應該補充說,因為我知道何謂雜念,並且知道這些工具是如何運作的,所以當我察覺到雜念正在醞釀之際,我會非常有策略地運用這些工具。因此人們經常會問,嘿,你有沒有經歷過雜念?當然有,掐我一下,我是活生生的人,有時會這樣,但我真的擅長察覺它,然後幾乎以自動化的方式實施工具。如果這發生了,雜念湧現,那麼我會用自己的名字來指導自己解決問題,並且我會跳進心理時間旅行機器,問自己未來對這件事情的感受。如果這樣還不夠,我會進入第二級的應對策略,即如果天氣允許,我會在安全的自然環境中散步。我總是覺得有必要給出保證,關於安全和自然,因為我在布魯克林長大,像自然環境的地方就是你被搶劫的地方,所以它們並不安全。在公園裡,我覺得可以恢復精力,並且有很多研究強調綠色空間的恢復特性,但接下來我也會啟動我的雜念顧問團。因為我仔細考慮過這些人對我在面對問題時的幫助。重要的是,他們不僅僅讓我發洩情緒,或者用之前提到的方式來說,我不只是把情緒發洩出來。很多人認為感覺好轉的關鍵在於發洩情緒。關於這方面有研究指出,發洩對增強人與人之間的聯繫是有益的。知道這一點很好,你知道,我們現在是好朋友,如果我有困難可以打電話給你,你會聆聽我並且對我表示同情。這對我們的關係是很好,但如果你做的僅僅是確認我正在經歷的事情,卻沒有進一步幫助我看待更大的全局,與問題解決相關,我離開對話後會對你們的關係感到很好,但問題依然存在。所以單純的發洩最終導致我們所稱的共憂,這可能相當有害。我的雜念顧問團的人知道首先要確認,對我表示同情,了解我正在經歷的事情。他們支持我,有力地傳達這一點,但一旦他們這樣做,就開始和我一起拓寬觀點,嘗試思考我正在經歷的問題,這在雜念非常非常吵鬧時,我有時很難做到。你知道,當我到達那個階段時,我通常會處於相當好的狀態。我很喜歡你對應對雜念的例子。你提到的入睡和我問你大約晚上11點入睡,凌晨兩點或三點醒來的那個例子,這是我所理解的非常普遍的問題,因為早晨的睡眠是由慢波深度睡眠主導,而快速眼動睡眠較少。然後在那個過渡期的某處,並不一定是凌晨兩點或三點,但考慮到你睡了約三到四小時之後,快速眼動睡眠相對於深慢波睡眠的比例會劇烈改變。我們夢境的強度會劇烈改變,變得更加情感豐富。
    整個快速眼動睡眠(REM)階段的夢境過程,與我們早上醒來時情緒負擔的解除有著密切的關聯。我們知道這一點,是因為當我們選擇性地剝奪人們早上晚上的睡眠時,就可以觀察到這種現象。我提到這個的原因是,我發現有一個很有用的工具,實際上是兩個工具。如果人們能理解他們突然在凌晨兩三點醒來的原因之一,就是他們在一種睡眠形態轉變為另一種睡眠形態。這幾乎就像是完全不同的生物。心跳加速和情感負擔的思想是他們在睡眠結構循環中應該處於的一種狀態。因此,在我看來,這是第一點。第二點是你提供的這個精神時間旅行的工具,我想對時間感知的這個概念進行深入探討。在睡眠和做夢中,時間是非常流動的。你可以在一個環境中而又迅速轉換到另一個環境。時間似乎被壓縮了。在短短的時間內發生了很多事情。當我們白天喋喋不休時,這在多大程度上改變了我們對時間的感知?我問這個問題有一個非常特定的理由,因為我相信在我調查的研究中,應對抑鬱、焦慮等問題的各種工具有一個主要的統一特徵,幾乎所有的工具——寫日記、冥想,甚至某些藥物——都涉及到幫助人們進入一種不同的時間感知模式。這是一個抽象的想法,但我認為這可能與喋喋不休的某些問題相關,當我們處於一種不健康的心理狀態中,而這種狀態與我們此時此刻想要達到的狀態不符合,像是在需要睡覺時清醒、在想要冷靜時焦慮等等,改變我們的時間感知似乎是我們能做的最有用的事情之一,或者至少是最有用的事情之一。
    那麼,喋喋不休與時間感知之間的關係是什麼呢?你能多告訴我一些關於時間感知的意思嗎?我們對時間的劃分有多廣泛或多細。當我們的自主神經緊張,讓我們稱之為壓力時,清醒和自主神經緊張上升時,我們會對時間進行細分。事實上,瞳孔變大,我們能看到景深的變化,對更少的事物產生更高的解析度影像。這完全符合進化的邏輯。我們可以更好地處理更少的事物,通常是我們所執著或思考的事情。當我們放鬆時,想想坐在沙灘上,觀察雲朵飄過,就像你的幀率變得更慢。因此,你的高幀率就像是慢動作。這就是為什麼經歷過創傷的人常常覺得事故,像是車禍似乎在慢動作中發生,或者其實並不是真正的慢動作,而是你在細分時間。這是一件相當奇妙的事情,對吧?這也是運動員學會如何調控他們的自主神經緊張的方式。格鬥選手可以看到即將來的拳擊,幾乎感覺像是慢動作,但他們能以全速反應,網球選手也會形容這種情況。
    因此,我們在談論的是動態改變一個人經驗的幀率。這是一個非常有趣的問題,而我所知道的直接將喋喋不休與時間感知聯繫起來的數據並不多。但是想到的卻是心流的經驗,從某種意義上來說,你可以認為心流就是喋喋不休的反面,心流是一種狀態,你完全在當下,時間自然而然地流逝。情況的需求與你所擁有的技能完全匹配。這幾乎似乎與你所描述的事物的反義詞。
    當我思考喋喋不休中的時間時,對我來說最容易理解的是我們有一種傾向,非常狹窄地聚焦於喋喋不休的物件,也就是那個引發困擾的事物。我們如此狹隘地關注它,這當然非常有道理,因為從小到大,我們學到的就是當遇到問題時,要怎麼做?想想、分享它。對,就是這樣。在第一次嘗試時你就明白了。縮小焦點。聚焦於問題。捲起袖子,弄清楚事情的真相。於是,你進入了那種非常細緻的細節中。你知道,這對我們很多時候是有效的,但事實上,當你在公式中注入大量情緒時,這會變得非常困擾,而這就是放大視野、獲得更寬廣觀點的地方,無論是透過視覺模式、想象模式,像是精神時間旅行。你可以像我剛才描述的那樣,前往未來的時光旅行。你也可以回到過去。比如說,當我面臨某種困難時,我經常會回顧過去的某個經歷,或者我知道的其他人生活中的某個時刻,那時候的情況甚至更糟,但他們克服了困難。“噢,如果我能度過那個,那麼我肯定能克服這個。”所以,這就是擴展我們對時間的感知,或者看更大的全局,以便在當前時刻克服某些事情。你認為人們在負面或正面的幻想中處於多頻繁的狀態呢?我確實相信這與喋喋不休有關,但如果沒有關係,我們可以把這個問題留到以後再討論。你認為人們在一天中有多頻繁會處於這樣的狀態呢?我相信一定有研究詢問過人們在想些什麼。
    這段文字翻譯成繁體中文如下:
    實際上,這與他們正在做的事情或應該做的事情有多大的關聯呢?還是他們在思考這個週末要做什麼,或甚至在構建一些並不存在的完整敘事,這些事情他們希望存在?偶爾我們會看到這個人在自言自語,我想我們都見過這樣的人,他們似乎不是在自言自語些愉快的事情。這是因為他們剛剛被期刊編輯拒絕了他們的文章。每位科學家的共同經歷,當然,這總是審稿人二號的錯。他們沒有仔細閱讀論文,當然,我們中間沒有人曾經是審稿人二號。順便說一下,我覺得這有點諷刺,我們大家都曾經是審稿人二號,這是一種小小的學術幽默。你會看到有人在自言自語,他們似乎不是在自言自語些愉快的事情。我們不知道他們在對自己說些什麼,但我猜如果我們輕輕碰他們,他們會說:“嘿,你在自言自語什麼?”我猜有超過50%的時間,他們是在對某些事情感到沮喪。你會看到這樣一個沮喪的人的樣子。其實很難觀察到這一點。是的,人們對此進行了研究,我對這篇精彩的論文的記憶,我想它發表在《科學》期刊上,題目是《漫遊的心智是一個不快樂的心智》。基本上,這篇文章的結論是,人們在清醒的時候,有一半到三分之一的時間沒有集中在當下。也就是說,在一半到三分之一的時間裡,我們在心靈上漂流,思考著其他事情。這篇特定的論文將這一過程與思考使自己感到更糟的事情聯繫起來。不過,我認為這裡存在巨大的變異性。我認為沉思是一種美妙的經歷。我熱愛、熱愛、熱愛心靈漫遊。我認為這是我的優勢之一。這是我創意產生的來源,也是情緒調節的來源。可以這樣比喻,我的安眠藥就是心靈的時間旅行。這是遠離當下。它是一種幻想未來,思考可能發生的美好事物,或者回到過去細細品味那些正面的經歷。我想著我孩子進球的足球賽,或者我認識的人或我自己身上發生的美好事情。這對我來說是入睡的一種美妙方式。這就是心靈的時間旅行。這並不是活在當下,這其實提出了一個我想強調的非常重要的觀點。我想聽聽你的看法,因為在流行文化中,我們經常聽到活在當下是非常重要的。這已經成為一種文化格言,比如說要活在當下。這個觀點傳達得如此強烈,以至於如果我們不在當下,我們有時會覺得自己有問題,好像我們需要訓練自己的注意力,讓注意力回到當下。活在當下在很多情境中確實是很有用的。當我們經歷心煩時,我們開始擔心未來或對過去反思,重新將注意力放回當下,例如我們的呼吸,我們的咒語,很多數據支持這種方法的有效性。我總是喜歡提醒人們,人類的心智進化出來是為了能夠進行時間旅行。這一過程伴隨著許多令人驚奇的事情。如果我無法回到過去,不僅意味著我無法細細品味那些為我生活增添快樂和活力的積極經歷,我還無法從自己的錯誤中學習,這些錯誤可惜對我來說是有些常見的。我通過重新訪問過去來學習我的錯誤。如果我無法展望未來,那我就無法計劃,無法模擬,無法幻想。我們不想關閉心靈的時間旅行。我認為我們想學會的是如何更有效地在心智中進行時間旅行,而不讓這種時間旅行的機器因為聚焦於過去而損壞,這正是當我們被一種經歷所困住,或在未來時找不到自己對某些使我們焦慮的事情過於著迷而發生的事情。活在當下可以很好,但我認為這並不是我們總是想追求的終點。你認為簡訊和智慧型手機,特別是簡訊,妨礙了我們在數十萬年的時間裡經過考驗的情感和思考處理機制的程度有多大,以達到更好的思考、感受、存在的方式?如今,如果你乘火車或飛機,或在Uber上,或者走向你的車,並想到某些事情,“哦,關於那個基金,那個想法”,很容易就進入簡訊的模式。被動參與,可能通過社交媒體的滾動,再次,不是說全然不好,但你可以進入一種被動的幾乎半-解離的狀態,就像你不再完全在停車場,而是半個人在手機上,半個人在停車場,發短信,向你周圍的人詢問,而不是在“舊時代”中需要實際去解決問題。當你描述你用來應對心煩、處理信息和應對思維和情感的工具時,你讓我覺得你擁有豐富的遊樂場供你在其中遊玩,還有工具箱和緊急開關以備不時之需,而大多數人則只有他們的手機。對。你打算聯繫誰?你打算發簡訊給誰?你打算搜尋哪個網站?還有Google搜尋。我是說,這也不會是好事。
    好吧,這往往不是,但它可以被利用,我對於簡訊的理解以及社交媒體和它為我們提供的隨時與他人溝通的機會是這樣的:這對我們管理自身情緒的方式帶來了曲折,有時不經意地影響不僅是其他人的情緒,還有群體和社會的情緒。
    當我們經歷情緒時,通常會強烈渴望與他人分享這些經歷。有一個比利時心理學家名叫伯納德·拉梅(Bernard Ramay)的精彩研究計畫,他一生致力於研究當你感受情緒時,你該怎麼做。他在幾十年的工作中發現,人們有動力去用言語表達它,將情緒發洩出來。這其中有幾個原因。我們想要與他人建立聯繫,獲得他們的支持,但我們通常也想處理這些情緒。
    在社交媒體之前,分享情緒通常必須發生兩件事。首先,你必須找一個人來分享,通常在尋找的過程中,無論是面對面還是通過電話,時間都會流逝。現在,我們對時間的理解是,隨著時間的推移,我們的情緒通常會逐漸消退。因此,關於情緒經歷持續時間的研究非常精彩,我們的情緒經歷都遵循一個共同的軌跡。
    所以,當世界或我們的心靈中發生某件事情時,我們會想像某種在某種程度上引發情緒的事情。我們的情緒被觸發,然後隨著時間的推移,它們最終會消失。因此,根據那個人的特質和他們正在面對的情況,有些人的情緒高峰可能比其他人更強烈,而且消退得也更快。有些人可能有較淺的高峰,需要更長的時間才會平息,但它們都遵循隨時間推移的基本軌跡。
    現在讓我們回到社交媒體之前的時代。你必須找人來交談。而在你試圖找到一個可以交談的人時,時間正在流逝。這對我們情緒的調節起到了作用。當你找到某人交談,無論是面對面還是通過電話,當你開始說話的那一刻,你就會沉浸在各種反饋中,這些情感反饋來自於你的面部表情,比如你現在給我的各種信息。如果你能微笑,那就更好了。謝謝哦。這只是開玩笑,對於那些在聽的人來說。但我正在從你那裡獲取信息。如果我在電話上與某人交談,同樣,我能從他們的語音音調中感受到他們的情緒。這也在約束我們與他人溝通的方式。而我認為這通常使我們的情緒保持在相對平衡的狀態中。
    隨著社交媒體的發展,我們正在剝離時間,並且也在剝離那種情感的反饋。這使得我們可以以一種更不受篩選的方式釋放情緒。我認為這就是為什麼人們經常在簡訊或網上說出他們絕對不會面對面或通過電話說出來的話。我認為這是促進社會中一些負面力量的因素之一,比如網路霸凌以及圍繞某些議題的道德憤怒的擴散,如果在不同的情境中處理,這些問題可能會以更具建設性的形式出現。
    這並不是說社交媒體對於傳播某些需要關注的訊息不有效,這些訊息也確實值得集體關切。它可以是一個非常有用的工具,帶來必要的改變。但我認為我們確實需要意識到,與這種技術互動的方式真正根本上改變了我們傳遞情感信息的方式。
    當我思考解析一個問題的不同方法,無論是現實的還是虛構的問題時,我會想到網路搜尋的角色,它立刻讓我想到社交媒體或不知名的網站,也可能是某篇在2019年撰寫並發佈的文章,總之,它至少會重新出現。他們總是在重組這些內容,我不太清楚為什麼這樣做。我今天早上收到了關於我在2019年參加的一次事實核查面試的電子郵件。這很酷,我想,互聯網上還有檔案資料,並非所有東西都是昙花一現,尤其是在播客領域。我們喜歡相信這個播客中的信息會持久存在,並且我們可以隨著時間更新它。這實際上使我想到了非常具體的問題,即關於人工智慧,您知道,隨著人工智慧的發展,網路搜尋正在從根本上改變,它們不再僅僅是轉到指定網站的過程,而是透過大語言模型進行過濾的許多信息的綜合,這會隨著你的搜尋行為、你的偏好等等而變化。因此,網路搜索不再僅僅是單純的網站目的地旅程。
    它們是經過過濾和結合的信息配方,並返還給我們,這讓我想,也許人工智慧可以提供一種比我們在任何時刻都更智慧的“假自我”,或者潛在地在任何時刻比我們更智慧,因為它可以獲取不受身體狀態變化影響的信息。比如說,在凌晨2:30或3:30,一個小問題可能會看起來巨大,而一個大問題可能會讓我們感到無法承受,讓我們在早上七點時感到疲憊不堪。現在當我們在網路上搜尋如何渡過破產的問題時,假設某個人正面臨破產,他們會有資訊可供參考,而人工智慧能夠以對他們來說最有意義的形式和來源提供該資訊。即使是在凌晨2:30,人工智慧是清醒的,它不需要睡覺。
    好的。
    在我看來,這似乎是相較於我們自己的思維一個明顯的優勢。
    我知道人工智慧是有爭議的,它會不會比我們更聰明,它會不會指使我們去做壞事,這種問題,這是一個完全不同的討論。
    但在我看來,人工智慧在幫助我們解決問題上可能非常出色,甚至能夠做得很棒,因為它不會受到這些狀態變化的影響,並且它真的很適合我們。
    嗯,它有可能是這樣的,我認為你知道,人工智慧對我來說是一種新的工具,擁有驚人的潛力。
    我其實認為,它有潛力幫助我們在心理學家如我自己目前無法突破的問題上取得進展。
    所以如果我回顧過去二三十年有關情緒調節的研究,我談的不僅僅是管理雜音,而是管理我們在生活中可能遇到的整套不希望出現的情緒狀態。
    我能做的,就是指出幾個經過實證支持的、基於科學的個別工具,科學家們在分析這些工具的機制上做得很好。
    他們經常深入到大腦層面,在介入的上下文中進行觀察,以及介於兩者之間的所有內容。
    因此,我們對個別工具的運作有相當良好的認識。
    但我們現在正在學習的是,個別工具並不是關鍵,因為我們通常會使用多種方式來管理我們的情緒,而我們在不同情境中使用的工具組合往往變化多端,這種變化我們並不完全理解,並且不同的人之間也存在變異性。
    因此,對我們最有益的工具混合或雞尾酒尚待進一步澄清。
    如果有某人來找我詢問問題,我可以逐一檢視工具箱中的所有工具。
    但我不能為他們開出工具的組合,並說:“嘿,對於你所面臨的問題類型和你這樣的人,這裡有四樣你應該做的事情,而那邊那個人,他應該做這六樣。”
    我認為人工智慧在合適的輸入下,有潛力幫助我們學習那些模式,解釋如何在個體層面上優化情緒調節。
    對於這項技術來說,這是一個令人驚艷的可能性。
    你提到你有孩子。
    當我的姐姐比我大三歲的時候,她是個小孩,我爸爸講過一個故事,說她有個想像中的朋友,拉里。
    拉里是一個女孩,住在一座紫色房子裡。
    這個想像中的朋友拉里,擁有一切童心未泯的成分,不受命名等所有障礙的限制。
    我爸爸說,我的姐姐曾經在她的房間裡和拉里玩上好幾個小時,只是和拉里說話,玩她的 dolls 房子、玩具和其他東西。
    然後有一天,我爸爸,他非常喜歡這個故事。
    我不知道為什麼他特別喜歡這個故事,但他站在她的房門外,看到她和想像中的朋友拉里在一起玩,和拉里說話。
    然後她停止了,轉過身來,他說:“拉里怎麼樣?”
    她說:“拉里死了。”
    然後她再也沒有提起過拉里。
    這就像是幻想生活和現實世界之間的一次碰撞。
    這是我的解讀。
    就這樣。
    是的。
    拉里完了。
    可憐的拉里。
    可憐的拉里。
    那也許是時候了。
    也許她快七歲了,這對她來說或許是好事。
    所以我一直想問某個問題。
    我覺得你是我該問的人。
    孩子們的想像朋友常見嗎?
    想像朋友是我們與自身進行內部對話的原始形式嗎?
    真是引人入勝。
    還有一些成年人會保持想像朋友嗎?
    我會提供額外的背景,這對於這個播客的聽眾來說特別相關,就是在一年前大約這個時候,你坐在的這個位置上,戴維·戈金斯曾在這裡,他談到他如何通過極其艱難的事情來推動自己。
    在那次討論中,變得非常明顯的是,戴維擁有一系列不同的聲音,這些聲音都是他的,但佔有不同的角色。
    聽到他這樣表達是令人驚訝的,因為對於我們這些外部的人來說,我們將其視為一個人,但他在一個精巧的內心世界中被構建,能夠裝備自己去做他所做的事情。
    我不禁想知道這整個想像朋友的概念,如果它不會把我們帶入精神病和妄想的領域,是否實際上可能是有用的。
    是啊。
    這樣一個普遍的人類經驗真是令人驚訝。
    對於大多數人來說,他們從不與其他人談論這個,因為這是一種非常私人的經歷。
    所以我經常在演講一開始引用網球名將拉斐爾·納達爾的一句名言,他回答一個關於他面臨的最艱難的事情的問題。
    他說:“管理我腦中的多重聲音。”
    然後我對觀眾說:“嘿,如果有人在派對上來找你,說他們正在與腦中的聲音掙扎,你會怎麼做?”
    對吧?這通常是一個警告信號,對吧?
    也許這裡有些不對勁,有人需要支持,然而這仍然是我們人類經歷中非常常見的特徵,我們從未真正觸及過。
    所以回答你的問題,孩子們有想像朋友也許和自言自語是很常見的,是的,我相信這被稱為假裝的研究。
    根據一位著名的蘇聯心理學家列夫·維果茨基的說法,自我控制最初學會的方式之一實際上是通過自我對話。
    所以發生的事情是,你作為一個孩子會聽到父母告訴你做某些事情。“安德烈,這個你應該做,或者那個你不要做,這樣坐而不是那樣。”
    然後孩子們通常會自己走開,並且大聲重複這些信息。
    所以如果你曾經和小孩子在一起,你可能會看到他們自言自語或玩娃娃,說著「不,吉米不該這樣做,吉米應該那樣做」。有些孩子不是用實際的玩具,而是心中有一個想像中的朋友,與他們進行各種互動。根據這一觀點,孩子們在這些情境中所做的是在練習自我控制。他們在重複照顧者告訴他們的信息,他們是以這種方式來強化這些信息。隨著時間的推移,你的妹妹也展示了這一點,外在的聲音變成了我們內在的聲音。我們有能力在一生中調動這個內在的聲音,但有趣的是,在極端壓力的時刻,許多人有時會報告說他們實際上會自言自語。而關於這一點的研究非常少,很多都是轶事,但我在與許多人交談時,他們說,「是的,有時我真的會開始自言自語,我以為自己有問題。通常是當我面對重大壓力時。」所以如果我們回到學術界的審稿人二號,我記得有一次我寫了一篇邀請文章,而一位審稿人在回應中對我說的話不太友好。我記得走過社區時,感到非常冒犯。我心裡想,「為什麼不當面對我說?」我只是重複他們的話,並且在彩排,讓我越來越不高興,最終努力處理這件事,但在真正的壓力時刻,我們似乎回到了這種非常原始的調節自己情緒的方式,就像我們小時候所做的那樣,即自我對話。因此,大衛根據你的說法已經非常擅長利用不同的聲音來應對他所面臨的挑戰。我聽過大衛多次發言,我認為這裡有一個重要的點,就是我相當肯定,當大衛在激活不同的聲音時,它們並不總是很溫和的聲音,並鼓勵他放鬆和善待自己。不,恰恰相反。恰恰相反。有時是的,有時這一點很重要,因為消極的自我對話常常被視為有害的結果。當負面情緒在正確的比例中被激活時,它們是有功能的。有時對自己嚴厲可以非常有效。因此,當我在健身時,有時教練會告訴我做一些非常痛苦的事情,比如有時我會對自己非常嚴厲。我在發揮我高中摔跤教練對我的嚴厲方式,對吧?你最好振作起來,你不能在這裡退縮。這對我來說是很有激勵作用的。所以如果我們調動一些消極的聲音,這本身並不好。糟糕的是如果我們開始循環。這就是我們真正想和閒聊划上等號的地方。它被卡在那些思維迴路中。那時事情會變得有害。當那些負面情緒被調整得太強烈或持續太久時。我們談過身體活動和心理活動之間的關係幾次。特別是散步,進入綠地。我很高興聽到你說有大量文獻支持使用綠地來讓自己冷靜。這基本上是數據所顯示的嗎?其實,不僅僅是讓人冷靜。因此,是的,有數據將在美麗環境中散步與感覺更好聯繫起來。但科學家們實際上更深入地理解與綠地和其他環境互動可以幫助我們的各種機制。因此,我經常談論兩個主要途徑。一個是與綠地互動可以讓認知恢復。正如我們之前所談到的,當人們陷入閒聊或其他類型的大情緒時,我們的注意力往往集中在當前問題上。我們非常努力地想要解決問題。而這會耗盡我們珍貴的注意力資源。當你在一個安全的自然環境中散步時,周圍圍繞著有趣的線索以非常溫和的方式吸引你的注意力。我說的是花朵和樹木、氣味和聲音。我們的注意力往往會轉向環境中的這些特徵。現在,我們大多數人並沒有像帶著放大鏡一樣研究葉子和花朵的幾何結構。我們只是大致上接受了這一切。但周圍的環境足夠有趣,足以吸引並抓住我們的注意力。這為我們提供了恢復這種珍貴資源的機會。因此,有很多研究表明,在一個安全的自然環境中散步可以實現認知恢復。這是自然暴露幫助我們的另一個特徵或機制。另一條途徑,我覺得從研究的角度來看非常酷,就是在自然環境中散步經常會引起敬畏的情緒,這是一種我們在面對龐大而難以形容的事物時會產生的情緒,感覺有些超越了我們自己。因此,在我家附近的植物園裡,有這些樹木已經存在了幾百年。你仰望這些樹木,會想,「我的天啊,你們比我、我的父母和我的祖父母都存在得更久,並且你們可能會存在得比我所有的後代還要長。」就像「哇,這真是擴大了我的視野」。或者一個驚人的日落。你也可以通過創新成就來體驗這種情緒。因此,我想我可說是一個科學迷。
    對我來說,最大讓我感到震撼的兩個因素是,第一,最新望遠鏡所拍攝的銀河影像,如果你有在關注這個話題,我們的一些物理學家和工程師不知為何找到了方法,拍攝出宇宙數十億年前的樣子。我不太理解這裡面的物理學,但我們卻能看到那麼久以前的樣貌。而且,當然,我們目前在火星上也有一輛類似 SUV 的車輛正在巡遊,並把那顆行星的影像回傳給我們。所以當我想到這些時,我覺得我們確實在另一顆行星上著陸,這讓我的心靈大大擴張。真是讓人驚嘆。所以當我們經歷這些浩瀚且無法描述的事物時,這是我們最終的視角,Rodner。因此,這引發了我們所謂的自我縮小。當我們在思考一些浩瀚且無法描述的事物時,我們感到自己更渺小。而當我們感到渺小時,你猜其他什麼也會感到更渺小呢?問題。所以這是一種利用周圍世界來強效管理情緒的簡便方法。我喜歡這項工作的原因是,它突顯了有一些工具正隱藏在明處,等待被利用。如果你知道該去哪裡找,通常可以發現它們。順便提一下,大自然並不是唯一存在的環境工具,還有很多方法可以與你的環境有策略地互動,幫助你感覺更好。我們通常會對某些地方產生依附感。例如,你可能熟悉依附物的概念。我們童年時期的一些人物,通常(但不總是)會與我們建立穩固的依附關係。它們是安全感和安慰的來源,並在我們的生活和伴侶中扮演著強大的調節角色。如果我們身處於積極的關係中,像我一樣,愛你,我的妻子對我來說就是一個依附物。那麼我們也會與某些地方產生這些聯結。因此,有時候地方可以成為安全感和安慰的來源。回到那些地方在困難時期真的可以讓人感到恢復活力。我知道有一個人發現他的關係中存在不忠,而真正幫助他掌控局勢的是回到他的童年家,並在他家中的臥室裡睡覺。那是讓他重新獲得應對生活能力的轉捩點。這是一個場所對我們產生影響的例子。我們有多少次思考過,「嘿,什麼地方是我的情感綠洲,我在需要時可以去的地方?」我們也可以調整自己的環境。就像你和我現在正坐在桌子對面交談。我們桌上沒有手機。不,對我來說,甚至不在房間裡。對我來說也不在房間。如果我們有手機,並將其面朝上,我們就會分心,但現在我們沒有,這毫無疑問。即使是面朝下,我想也有一些文獻在講這個。仍然是一個線索。這仍然是一個情感線索。有一種認知聯繫。因為這東西提醒我們某種特定的獎勵和一組特定的行為。就像一支筆。你可能用一支筆做很多事情,但通常都是一樣的。這裡不是約翰·威克。這就是我們要討論的那一件事。對這些物件我們並不在創新。對吧,即使手機是面朝下,存在的話,它仍然提示了撥打電話、接收簡訊、查看社交媒體、瀏覽網絡、了解發生了什麼的機會。通過把手機放在空間外,我們以非常粗暴而有效的方式管理著自己的情緒。當我的研討會上筆記本電腦屏幕打開時,我知道我已經失去了戰鬥,因為我知道這個物件、這個刺激是如此具有誘惑力。即使我是全世界最吸引人的教授,雖然我不是,我渴望成為吸引人的,但我知道與這個屏幕、電子郵件相比,我總是會輸。你會要求他們關閉筆記本電腦嗎?我會要求他們這樣做。是的,我的課堂上不允許使用筆記本電腦。哇。這樣的反應如何?到目前為止,還不錯。你知道,我向他們解釋了背後的科學。我解釋了為什麼要這樣做,我說,「嘿,如果我打開我的筆記本電腦,而我在你們的立場上,這是一項分心的任務。我無法像在沒有打開它的情況下那樣專注。」在我教授的課程中,更注重討論和思考,所以他們實際上不需要為考試打字筆記,我認為這讓我的工作更容易。但戰略性地改變我們的空間,這是一個在工具箱中非常有價值的工具。例如,當我們有朋友來看足球比賽時,這在我來自安娜堡的地方非常普遍。我的最愛是比薩,而我們在安娜堡有一家美味的紐約風格比薩店。我會訂購大量的比薩,遠遠超過我們需要的數量。而當比賽結束時,我會堅持要求每個人都帶走它,因為我知道如果它在冰箱裡,當晚稍晚我去冰箱拿水,看到比薩盒子,這一暗示會引發一種情感反應,這種渴望,這種食用比薩的重複反應,這並不是我在健身或情緒調節方面的目標。因此,我一直在有策略地結構我的空間,以給自己最好的機會達成我的調節目標。我很高興你提到比薩和紐約比薩,以及你來自紐約的事。理由如下。再一次,我只用個人例子作為人們自我思考的模板。當然。無論是相符還是不同,我接下來要問的問題。我喜歡大自然。我喜歡在優勝美地、鄉村和海岸,喜歡待在大自然和大自然的寧靜中。
    我發現我的思維變得緩慢,思想和情感進入一種非常舒適的節奏。我也非常喜愛在紐約市。在我大約五或六歲的時候第一次來到紐約市,我記得告訴來自另一個大城市布宜諾斯艾利斯的父親,我說:“我無法相信這個地方的存在。我們可以再回來嗎?”我發誓我會儘可能多次回來,且我非常喜愛去紐約市。儘管那裡有許多問題,它仍然是一座美好的城市。當我在紐約時,周圍有大量的活動和刺激。我也發現我的思維能夠達到那種放慢的節奏。這裡有另一個平行的概念,然後我會提出具體的問題。我曾與教授們合作,例如我的博士後指導老師和我的研究生導師,他們非常有效率。這兩位都是超級專注的人,不幸的是,他們都已去世,但他們確實是才華橫溢的天才,他們的辦公室完全是一片混亂。我們會說,“本,你需要清理你的辦公室,”而他則說,“不,不,不,別動任何東西。否則,我就不會知道任何東西在哪裡。”我想,“你怎麼可能知道任何東西在哪裡?”看起來就像昨天發生了地震,而他說,“別碰任何東西。”即使在這種讓人眩暈的凌亂環境中,他仍然能找到東西。他就是那種典型的教授,在凌晨兩點伏在鍵盤前,因為那時我經常加班。你進到本的辦公室,就會說,“嘿,”而他在混亂中組織思考。紐約的例子就是這種平行關係。在另一個極端,自然似乎也能帶來這個效果。那麼,有兩個具體問題。是否存在一個連續體,可以說是在白天,假裝不考慮半夜,白天的喧鬧水平?我把這想像成車輛的轉速計。車輛在怠速時,情況是怎樣的?也就是說,你啟動了車子,靜止不動,假設變速箱和其他所有方面都運行良好,它就會「順暢地運行」,而不是紅線運行。有些人似乎總是在紅線運行,並且在混亂的環境中平靜下來。我們有多大的可能有一個固定點,即喧鬧的固定點,假設其他條件相同,休息良好等等,那麼為什麼外部環境與我們的內部喧鬧相匹配,似乎能夠調整這個內部固定點呢?我意識到這非常抽象,但對我來說,思考我的思維何時進入最愉悅和有效的狀態非常有用。例如,你的導師與我自身的聯繫非常深刻。你的辦公室是亂的嗎?這完全取決於我的心理狀態。在我真正參與這個領域之前,我對為什麼有時我的辦公室會是完全混亂的,另一些時候又是井然有序和非常乾淨的狀態沒有任何見解。所以讓我與你分享一些在這個領域的研究,因為我認為這將與你所提的問題相關。很多人會發現,當他們體驗到喧鬧時,他們會本能地開始整理他們的空間。我就是這方面的好例子。我的一生中,如果我們現在打電話給我母親,請不要這樣做,但如果我們這樣做,她可以證明,從浴室到我的臥室總是會有一條毛巾和衣物的足跡,到處都是。我的辦公室也是一樣,堆滿了文件和書籍,那時生活美好。我過得自由流動,進入狀態,充滿創意,產生想法,而我根本不擔心周圍的一切。實際上,我很擅長通常像屏蔽周圍環境,以便專注於手頭的任務。我可以在咖啡店工作,幾乎在任何地方工作,而我喜愛這樣。然而,當我體驗到喧鬧時,這從我小時候就是真實的,我總會開始把東西放好。我總是開始整理,把它們弄得整齊乾淨。我的辦公室總是一絲不苟。有時候我甚至會更進一步,目前當我經歷喧鬧時,我清理辦公室,然後進入廚房,確保那裡整潔,如果情況真的糟糕,我會清理孩子的房間等等。這是一種非常普遍的經驗。當你經歷喧鬧時,你感覺自己不再掌控。你不在駕駛座上。思想和情感佔據了主導,並推動你朝著你不想去的方向和地方。這是一種令人厭煩的狀態,對許多人來說是長期活躍的。一般來說,人類渴望控制。我們喜歡知道世界是有序和可預知的。生存的價值在於,如果我們知道事情是確定的並以可預知的方式進行。周圍環境的秩序感補償了我們內心感受到的混亂和缺乏控制。這被稱為補償性控制。這是對為什麼我們中有如此多人增強我們的空間以對抗在這種情況下的情緒狀態的解釋。 我不知道這是否完美回答了你的問題,但對我來說,它突顯了在某些情況下我們是如何緊密與我們的環境相互依存的。當我不經歷喧鬧時,地方是整潔的與否並不重要。沒什麼大不了,但當我被激勵去以特定方式思考、感受和行為時,我的環境變得更加重要。軍隊是一個非常明顯的例子,人們必須保持裝備整齊,以使他們能夠有效率地進行工作。人們可以對軍隊說任何話,但軍隊的結構和層級是為了讓人們可以從混亂的生活轉變為有序的生活。這是一個極端的例子,但把一切整理好就是這樣的事情之一。
    幾年前我獲得了潛水的認證,早在第一次潛水時,我就意識到如果你的裝備沒有整理好,所有事都沒有處理妥當,可能會出現很嚴重的問題,而潛在後果的嚴重性或潛在的嚴重性,正確的說法是一個不錯的提醒,讓我們記得一切都要保持檢查。
    這類事並不是你可以隨便忘記某個裝備或者不檢查某個閥門的事,因為這可能涉及生死,而這也在適應性上發揮作用。實際上,這樣的活動很不錯,而我們進入汽車後,可能會從車道開出來,然後沿街駛去,而現在你會看到人們在開車時發短信,或許隨著時間的推移會減少,然後你可能在行駛四分之一英里後才系上安全帶,或者在那之前就系上。我總是會在記得的時候先系上我的安全帶,我相信現在會有人看到我沒有系安全帶,但我駕駛時一定會系上安全帶,等等。
    我們為了組織自己和環境,以及與環境的關係所採取的實際行動,確實似乎會將我們的大腦轉變為一種與不這樣做的情況完全不同的大腦。
    我將情緒調節的空間劃分為多個轉變者存在。這些轉變者中有一些存在於我們內部,例如我們談到的感官轉變者,還有注意力轉變者,我們還沒有深入這一點,但是我們可以選擇將我們的心理聚光燈對著或遠離那些引起情緒的事物,我們可以在這方面採取策略。有些是觀點轉變者,例如我們如何看待我們的情況,重新框架,保持距離,這些都在我們的內部。
    但還有一些轉變者存在於我們的外部,這是關於我們的關係,其他人如何能夠推動我們的情緒向不同的方向。有時候,其他人可以成為令人驚訝的資產,有時卻變成巨大的負擔。還有物理轉變者,例如在我們的空間,我們已經談過這些。
    然後你可以再更深入一層,談談文化作為轉變者。人們常說文化就像我們呼吸的空氣,對吧?在我們的一生中,我們處於不同的文化中,有時在一天之內我們會從一種文化轉移到另一種文化。因此,如果你去了你的實驗室或在斯坦福校園裡,那就是一種非常特定的文化,具有某些價值觀、規範和奇怪的習慣,也許。對斯坦福並無冒犯之意。那更多的是學術界,學術界有一些奇怪的習俗。
    如果你去到你的播客社區,在我們現在坐的這個工作室裡,這裡也有不同的文化特徵,這些文化強有力地塑造了我們的情感生活。它們會影響我們重視的情感經歷類型。那么,我們渴望擁有的情感經歷是什麼?它們為我們提供了實踐、儀式,以達成我們的情緒調節目標。因此,這是另一種影響,我觉得我们往往没有考虑到,但这确实非常强大。
    這又讓我想到了智能手機。智能手機將無數的情境帶入不同的環境中。因此,我們在火車上,但我們可能在關注一些海外的事情。今天早上我在飛機上,對於這架實際上非常密集的飛機上的屏幕數量感到驚訝。就像四年級時,有個小孩帶來一台小型電視。我記得我想,哦,天哪,那就像一台小型電視。它看起來有點像對講機,解析度很差,當然,都是黑白的。順便說一下,當我年輕時,已經有彩色電視了,只是還沒普及到小型電視。
    我們基本上整天都在隨身攜帶小型電視,幾乎無限的頻道,加上發短信、分享,這意味著,真是太瘋狂了。令人驚訝的是,這就像科幻小說,如果我們回到小時候,想想我們現在口袋裡或手腕上,甚至有些人身上佩戴的設備。我們在小時候可能不會相信這是一種可能性。我同意。我同意。我驚訝於我們的大腦可以適應這些,但我認為大多數人可能會想知道,最佳的生活方式是什麼?而且「最佳」這個詞有時會讓人感到有些不安,信不信由你。我並不是在談論什麼讓人表現出最佳狀態的事,也不是在談這或那。我不是在談論生物駭客。我所指的是,有一個古老的問題,什麼是美好人生?那是一個完全不同的播客,我們可能應該在某個時候討論。但這大概涉及能夠關注事物並保持當下,也讓自己的思維隨意漂流,社交互動,建立關係,還有其他。
    你認為我們如今在面對這麼多在口袋裡的情境時,確實是否比以往更具挑戰性?就像你所說的,來到工作室時,只要我的手機面朝下或遠離我,我就進入了工作室。否則,我就是帶著整個世界來了。是的,這是一個經常出現的問題,這是一個很難回答的問題,因為我們當然沒有追蹤人們的喧囂和情緒失調水平有多少世紀。我認為,絕對正確的是,我們現在有新形式的技術,這些技術經常為我們帶來需要解決的挑戰,但它們也為我們提供了機會。因此,為了澄清,我認為社交媒體和技術可以並且確實為我們造成很多傷害,同時我也認為它們可以並且確實對我們有很多好處。
    目前我們面臨的真正挑戰是如何在這些數位科技環境中導航。我認為我們可能在沒有使用說明書的情況下過於急促地跳入其中。至今15年過去了,我們才開始了解到情況實際上是這樣,但我不確定我是否會這麼說,嗯,我講講我自己。我認為總體來說,這些科技帶來了許多好處。如果我們回想幾百年前,我不清楚那時的世界不是一個充滿挑戰的地方,我的意思是,我們曾經會打架,拔劍,而且,歷史上如果你再往回追溯,有大量的人會輕易入侵我們的國家。我們面對過疾病的威脅,而且,我們的壽命根本沒有現在那麼長。因此,我認為很容易忘記我們作為一個物種已經走了多遠,但,這是,我認為,非常重要的,但我經常考慮到這一點。我們今天在這個播客上討論的問題,即如何管理我們的情感生活這個問題,很可能是我們自從以當前的形式在這個星球上漫遊以來就一直在掙扎的問題。因為人類一直在不斷發展新技術。我們總是面臨環境的挑戰,而這些環境也不斷演變,給我們帶來新的威脅,這是我們現在需要學會如何管理的。
    當我深入了解有關情感調節的歷史時,我不敢相信當我回顧首個外科手術工具的時候,你知道那是什麼嗎?穿鑿術。穿鑿術。那麼穿鑿術告訴所有正在聆聽的人這包括什麼。穿鑿術就是在頭骨上打孔,以便釋放一些液體的體積。一些液體的體積或。或是移除大腦。或者如果我們回到八到一萬年前,這項技術剛剛起步,就像當時的最新iPhone,穿鑿術。為了驅逐精神。可能是為了驅逐精神,對吧?因此,人們認為它的使用其中一個原因是在讓那些可能導致情緒調節失衡的惡靈逃出去。所以這曾經是一個切尖的工具,用來管理我們的情緒。然後讓我們跳進心理時間旅行機或時間旅行機,回到1940年代末,那時情感調節創新時間線上再次出現了一次重大峰值。你知道我要說什麼嗎?對。然後你將會被提升。我猜你在說的是腦葉切除術。沒錯。前額葉切除術。一位葡萄牙醫生發展了腦葉切除術,我想這最初叫作白質切除,也就是在你的前額葉皮層上打幾個孔,通過眼窩。通過眼睛。在裡面來回打掃。這不僅僅是一個門診手術,而是一個能到達人們家中的移動手術。我想我可能記錯了,但我想腦葉切除術曾獲得諾貝爾獎。好吧,那你知道了。它緩解了焦慮。不幸的是,它還緩解了許多其他的事情。它緩解了許多其他方面的事情。緩解了人們追求許多事情的興趣。造成了極大的功能失常,而且要明確的是,這並不是一個被提倡的情感調節干預。這已經不是一段時間了。好吧,這就是為什麼我說不要盒子。前額皮層損傷是那些有盒子的人常見的特徵,或者我不知道這是否是真的。這需要確認,但我聽說有些不幸的足球運動員經常抬頭頂球而遭受前額皮層相關的癡呆類型問題。我猜這可能與某些基因易感性有關,因為至少對我來說,足球並不是非常硬的球。不像他們是在,嗯,但,還有當然,當然還有一些人在足球或拳擊等職業生涯中,經常在頭部受到撞擊的人也常常會出現問題。通常來說,這不是一件好事,但,知道了腦葉切除術,我覺得最令我驚訝的是,這被認為是如此的進步,以至於獲得了諾貝爾獎,就像諾貝爾獎。因為它平靜了人們。有些人平靜了,對吧?所以我提出這些問題只是想指出,我們一直在努力尋找工具來有效管理我們的情緒,這已經持續了很長一段時間。現在,快進到現在,我們還沒有解決情感調節的謎題,但我認為我們在識別基於科學的無侵入性工具方面取得了重大進步,這些工具可以幫助人們過上更具生產性的情感生活。因此,你知道,你早些時候提出了這個問題,什麼是一種有生產力的生活?什麼是美好生活?我認為回答這個問題在某種程度上與我如何思考自我控制的定義或情感調節是相關的。或者,讓我說,不僅是你如何定義它,而是組成部分是什麼。因此,在整個對話中,我們一直在討論工具,像這些存在的不同工具,這些不同的刺激者來影響我們的情感或進行交談。這是有效調節的一個核心部分。但另一個核心部分是我們的動力或我們的目標。你需要動力和工具。因為即使我知道地球上科學家們發現的所有工具,如果我沒有動力去管理我的情感,我就不會使用那些工具。如果另一方面,我非常有動力去調節自己的情感,但我不知道工具是什麼,那我就不會那麼有效,實際上我可能會做一些錯誤的事情。我可能會使用不健康的工具,像一些非常強烈的物質來調節我的情緒,但卻帶來一些負面後果。
    這段文字的翻譯如下:
    所以這是關於我自己的目標,我的情感生活,以及我是否擁有能夠實現這些目標的工具?我認為這是美好生活的公式。嘿,我有這些目標。如果這些是健康、有生產力的目標,而我也有達成它們的手段,那應該會帶給我一種滿足感。有時我們的目標,當然,並不是最理想的,這是一個或許有爭議的詞,但在我們的一生中,我們確實會改變自己的目標,而關鍵在於找到最適合我們這些個體的目標,然後確定我們可以用來實現這些目標的工具。
    是的,根據人類用來調節情緒的工具的歷史趨勢,你提到了鑽孔術、前額葉白質切除術,我想起來這些程序看起來很野蠻,但在合適的人手中,其實是相當有效的,且至今仍在廣泛使用的電擊療法。從機械的層面來看,我們並不完全理解這個過程,但它似乎會導致大量神經調節劑的釋放,如多巴胺和血清素,幾乎是隨意的。而如今,對各種迷幻藥,尤其是蘑菇素和MDMA在抑鬱症和創傷後壓力症候群方面的研究,至少引起了相當的關注,甚至熱情。
    儘管它們主要在血清素途徑上,我對數據的理解是它們能夠在靜息狀態下創造更大範圍的大腦連結。我是說,這些仍然是在改變特定神經調節劑的水平時相當粗糙的工具。人們正在經歷不同樣的體驗,這並不是以任何方式進行指導的。斯坦福的諾蘭·威廉斯將這些與經顱磁刺激結合,試圖突顯在迷幻旅程中及之後特定電路的活動。因此,它正在變得更加具體,但我想說,即使在今天,我們對情緒並沒有真正良好的藥物或外科工具。
    現在有很棒的神經外科手術正在進行,但在情緒調節的行為工具方面,我覺得心理學家們,你們和你們的同事們,做得非常出 色,古老傳統的各類從業者和健康社區,像是長呼吸、身體運動、冥想等等,都是這方面的貢獻,如溫迪·鈴木的研究顯示,每天只需冥想13分鐘就能提高專注力和情緒狀態。因此在我看來,行為工具在特異性、安全性、甚至可能的效力上,已經明顯跑在外科和藥理工具的前面。
    你願意分享一下你認為對情緒調節最有價值的工具嗎?你今天提到了其中一些,但我想說,例如散步、綠色空間、時間,你知道的,心理上的時間旅行、幻想,我列舉了一些其他的這些。這些可能看起來更像是模式上的、更高層次的概念,但它們確實有效,對吧?數據顯示它們有效,寫日記也是。
    是的,從機械的角度來看,我們理解這些工具背後的益處機制。它們易於實施,雖然並不總是,但對於很多人來說,它們非常簡單。我認為這部分正是它們的力量所在。我們仍在努力理解大腦如何運作,如你所知,你也做了一些貢獻。我自己也在這方面努力過。大腦是一個極其複雜的器官,我們仍有很多要學習的。我非常支持理解像情緒這樣的現象在不同分析層級上的表現,包括心理層面上的思考和感受,以及生物層面上的神經活動模式和荷爾蒙等。
    因此,我認為我們有很大的希望,在未來能夠通過多種不同的干預方式來幫助人們管理情緒,通過藥物、行為和人際交往層面的干預,但現在這個領域還是很混亂。我認為最大的问题之一是,這在某種程度上牽涉到科學及其實踐的更大問題,跨層級的分析可能很艱難,這裡會出現多種實際的限制。因此,必須有足夠大的樣本和合適的合作夥伴來研究不同干預方式如何相互作用,及其在不同人群中的效果。於是,我們不太會做這種更複雜的設計,因為這些會更難進行,需要更多的資金、時間和努力,而科學家們通常受制於時間表和激勵結構,這會引導他們的工作方向。
    但從長遠來看,我認為大的問題是這些不同的干預方式之間是如何相互作用的。不過好消息是,對於任何現在這個時刻想要開始管理自己情緒的人來說,有很多事情你可以開始做。首先,學習這些工具是什麼,然後開始實驗這些工具。我並不是輕視地使用“實驗”這個詞。我不會主張使用那些可能會導致嚴重副作用的生物干預措施。這類工具應在醫療監督的情況下使用。但我們所談論的許多其他工具,像是小的思考、行為和與環境互動的改變,這些都是人們現在可以開始做的事情。
    多年來我收到的最常見的問題之一,尤其是在YouTube上,就是如何停止侵入性的聲音。
    偶爾,當人們問這些問題時,他們會強調某個父母或前任伴侶的聲音在他們的腦海中評判著他們。他們不知道這是自己的聲音還是其他人的聲音,但這個聲音在他們的腦中,感覺非常不愉快,這大概又回到了童年創傷或其他形式的創傷,無論來源如何。有沒有什麼工具專門用來處理侵入性思想和思維模式?或許甚至是類似強迫症的思維模式?
    對此有幾個回應。首先,我認為第一步是認識到,如果你在腦中聽到另一個聲音,比如說聽到父親的聲音,那並不是你的父親在你腦中。那是一種你正在進行的模擬,是你大腦能夠產生的。對於對這些內在世界感到好奇的人來說,這點我認為是可以提供資訊的。是的,我不是在指聽覺幻覺。我指的是某個人的語言,或許不是那個人的聲音,但他們聽到的可能不是「你是一個壞人」,而是「你不夠好」。這並不足夠,或者只是覺得因為這些侵入性消極的聲音而無法享受生活中的好事。
    有些我希望聽眾和觀眾能發現的東西,正如我從了解科學中感受到的解放感。因此,我在《轉變》中提到這些侵入性思想。它們是非常正常的。有研究調查了你在過去一週、過去一個月或過去兩個月中有多少次經歷過侵入性思想?經歷這些黑暗思想的人比例非常高。我不記得具體的百分比,但它在我的書中,接近上限。我會在我的本科課程中進行一個練習,讓他們匿名描述自己在過去一週中是否經歷過黑暗思想。幾乎所有人都能產生這些思想,而其中一些思想真的很黑暗。當我在健身房鍛煉時,我經常會經歷到一種非常黑暗的侵入性思想。
    你現在用好奇又有些擔心的眼神看著我。不是擔心,我只是很著迷。我有一些想法來解釋這為什麼會發生,但我只是覺得很有趣。我不確定自己在健身房是否有過黑暗思想,但這很有趣。這是我的黑暗思想。如果你以後在健身房看到我,請小心。如果我從長椅提著一個重哑鈴到架子上,我有時會想到把它掉在另一個人的臉上。哎呀,這真黑暗。可怕,可怕的想法。這是可怕的、可怕的想法,那我為什麼會經歷這個呢?這很可能是大腦模擬最壞的情況,以防我真的這樣做。當然,我不想把哑鈴掉在某人身上,我從來沒有這麼做過。因此,這是為什麼這麼正常的一種解釋。這是你大腦不斷模擬所有可能會發生的情況的方式。有一個理論認為,我們不斷模擬各種可能性,而這些模擬實現的可能性則極低,微乎其微。而偶爾,一些奇怪的思想會逃到意識中。那時我們就會對傷害某人或以非常激進、惡劣的方式做某事的黑暗思想產生想法,或者在我的例子中,是將哑鈴掉在正伸展的人臉上。
    所以我覺得解放的地方在於,理解這只是我的大腦如何運作。這不意味著我作為一個人是有問題的,對吧?這不代表我在道德上有任何缺陷。我的大腦有時會產生這樣的黑暗思想。我不會去實踐它們。只要我不採取行動,那就沒問題。這有點像人們了解焦慮的生理反應時,在他們還不知道發生了什麼的時候,這往往是一個非常痛苦的體驗。突然間,你的胃在翻騰,手心在出汗。但研究顯示,如果你告訴人們,嘿,這只不過是你的身體在準備適應性地應對你面對的不確定情況,突然間,你就會完全反轉這個框架。現在,我就是一輛蘭博基尼,對吧?我正在迎接挑戰。我的身體正在做它應該做的事情,使我能在這裡出色表現。我認為理解侵入性思想的頻率和來源可以為人們帶來這樣的轉變。
    所以第一步就是認識到,如果你偶爾經歷侵入性思想,歡迎來到人類的狀態。這是一個小波動,這是我們大腦運作的方式。但許多這些工具也已被證明對於阻止重複性思考非常有用。因此,當你減少雜音時,你也在減少持續思考的可能性。我們通常會在遇到問題時反覆思考的原因是,我們非常渴望理解這些情況,以便能繼續生活。而我們的大腦,這個我們擁有的偉大解決問題的器官,會不停運轉,直到我們解決問題。在這過程中,它會浮現出各種相關的思想,直至我們到達結論。因此,當你解決了問題,這些想法也往往會減少。
    我有兩個要點,基本上都是問題。我認為,人們在去橋樑、壩或其他高處的地方時,當他們有潛在致命的跳落危險時,會產生「什麼讓我不跳下去?」的想法,儘管他們絕對不想跳下去。而這似乎是另一個例子,顯示出對危險和後果的嚴重性有所察覺。我也意識到,這有助於我們理解風險的程度。
    你知道,我認為亞歷克斯·霍諾德(Alex Honnold)以無繩攀爬埃爾·卡皮坦(El Capitan)而聞名,順便說一句,那是一部了不起的電影,正是我們正在談論的主題。這部電影的結構以及我認為詹米·欽(Jimmy Chin)和他的同事們所做的,真是太棒了,不僅在攝影上,而且你知道他從電影一開始就能生存下來,儘管看完整部電影卻是非常可怕的。這大概是一個一小時四十五分鐘的遠征,正是我們所談論的內容。在那部電影中,我記得亞歷克斯清楚地闡述了風險和後果的評估,對吧?你知道,風險的程度,後果的程度,而這些是評估的關鍵參數。他顯然為自己做了這些評估,並且成功了,希望他再也不這樣做了,僅僅是因為他看起來真的是個很可愛的人,留住他會很好。他現在正在做其他重要的工作。我的重點是,我認為評估風險和後果是一種非常自然的事情,從某種意義上來說,這感覺有些陰暗。但從我們所談論的視角來看,這實際上是高度適應性的。所以這是一個要點。好吧,就這一點,如果我可以插話。為了讓大家更容易理解,我的家人對我來說非常重要,就像對大多數人一樣。當我的第一個女兒出生時,我們曾經住在一棟有二樓的房子裡。那裡有一個,我不知道你是否會稱之為天橋,但它是開放的,通向樓下。我記得在晚上我們需要把女兒帶進臥室哺乳或換尿布的時候,我會有一些妨礙的想法,想著抱著她然後把她掉進去,然後“噗通”,這樣的想法在半夜出現,真是不愉快。這引出了你所提出的這一點,這很可能是我內心的想法,專注於我生活中一個非常重要的問題,我想確保永遠不會發生。這並不代表我道德敗壞或是一個極其陰暗的人。這就是我大腦的運作方式。所以,是的,你在以適應性方式評估風險和後果。是的,這是值得思考的。另外一個我非常想聽你見解的評論/問題是,我有一隻鬆獅犬,我經常談到牠,這隻鬆獅犬和獒犬混血,牠有一種默認的行為,如果無法進行這種行為,就會讓牠感到焦慮。那就是牠喜歡咀嚼,喜歡啃咬東西。作為小狗時,牠甚至會在後院啃磚頭。哦,我的天,看起來好疼。我有時候會咬破嘴唇。鬆獅犬這一類型的特徵是,牠們的臉上的很多疼痛感應器都是被選育出來的。我就想,哦,我的天,出去看牠,當時我對牠造成的痛苦感到無比難受。顯然,這比我感知的要少。然而,這種啃咬行為,你可以看得出來,這讓牠非常快樂。給牠一些可以咀嚼的東西,你可以看見焦慮從牠身上消失。我認識很多人,他們在表達方面強度相對較高,說話快、思維密集、信息豐富等,至少在外在上是這樣,他們聲稱內心的RPM(轉速)很高。我依情況而異,取決於一天中的時間和一年中的時間,但我大致上可以算在這個類別中,參加一些能夠全神貫注的活動。或許我們可以稱之為心流,但無論如何,進行能夠全神貫注的活動對我來說都令人難以置信地滿足。我認為這有兩個原因。一方面是進行這些活動的好處,比如學習、研究、播客、進行研究、與某人以非常專注的方式互動、進入與他們的隧道中。就像我們現在這樣,有一個積極的特徵,然後還有一個消除負面特徵,比如那種RPM在背景中不再轟鳴。我想對於很多人來說,比如超馬跑者,我知道很多前成癮者開始跑馬拉松並保持清醒,身體活動或認知活動如何能讓我們進入那種專注狀態,這既使我們更有生產力,也使我們更健康,還能減輕這種內心的聲音。這些內心的聲音就像讓緊張釋放出去,正如我觀察到的,科斯特羅通過啃咬這些磚頭或原皮讓緊張釋放出來。因此,我的問題是,正如我所假設的,身體和心理之間是有關聯的嗎?我們內心擁有一定量的能量,這在不同的人之間有所差異,我們需要駕馭和/或調整這種能量程度,以希望以某種方式讓我們維持生計或使我們的社交關係更緊密。這當然在你所描述的身體上下文中體現出來,但正如你所暗示的,也在認知上下文中體現出來。當這種匹配,這個甜蜜點存在時,需求——無論是身體上的還是認知上的挑戰情境——與你為這種情況所帶來的資源完美匹配。這是一個艱難的情境,但你能夠完全投入其中。這正是沉浸於這種心流狀態的公式,對於許多人來說,這是他們在生活中,不論是在娛樂還是專業上所追求的目標。因此,你作為預期在與嘉賓進入這些心流狀態的人,我希望並想像這總是我們的期望。這一定感覺非常好。我是說,你與人交談很長時間。當你進行那些對話時,它聽起來像很長時間嗎?不。時間感知會完全改變。
    我可能每週會這樣做兩到三個小時,然後當我們錄製單人集時,有時候編輯後錄音的時間會達到歷史新長的11小時。但這些錄音的長度可以從90分鐘到四小時,或者是一場現場活動。我無法告訴你,只是感覺時間真的會溶解掉。這是因為你如此沉浸在當下,面對著那個情境中的挑戰,所有的注意力都集中在那一刻上。這樣一來,就沒有太多空間讓所有的雜音在背景中滲透。
    因此,你可能會想,像是超級馬拉松,正確的專有名詞是什麼?是這樣嗎?我想叫它超級。我們在這裡有幾位鐵人三項選手,我的製作人Rob Moore坐在我左邊。我們從來沒這樣做過,但超級馬拉松的距離是多久?任何比馬拉松更長的距離?是嗎?他點了點頭,他會保持沉默。任何比馬拉松更長的都是超級馬拉松。
    那麼,這在某種程度上是很多時間可以讓你獨處於自己的思緒中,對吧?你可能會想,這可能只是會導致經歷雜音,但這也是一種尤其具挑戰性的體能測試,你必須投入大量資源去滿足那些身體需求。對,所以這能將你推向一種專注的狀態,然後你還能獲得一些跑步者的愉悅,還有某種提升你情緒的化學助力。這樣一來,突然間你就能看到人們在奔跑130英里,我在誇大其詞。那有多長?哦,有人,意思是人們已經完成了200英里或150英里的超級馬拉松。我們有一位朋友,你知道的,我的製作人Rob Moore,以及我的朋友Ken Rideout,他參加這類比賽是在戈壁沙漠中進行的。他在沒有任何先前訓練的情況下完成了比賽,並且贏得了比賽。這不可思議,但是你知道,Ken特別是,現在我在想他,他是一個充滿能量的人。如果Ken不這麼跑步,我會擔心他和他的家人,不是擔心他們的安全,而是擔心他們的理智,因為他真的是,他需要把這些能量發洩出來。他有那麼多的活力,而我對於能量的整體概念越來越感興趣,隨著我們老去,我們傾向於有較少的能量。這是什麼呢?可能是線粒體密度和功能?但我們在這裡談論的是一種認知速度,這不是正式的術語,但如今我越來越多地使用它,這,人們應該嘗試一下。我很好奇,你有沒有試過這樣做?你坐下來讀一本書的一頁,試著記住信息。也許它是技術性的,也許不是。然後你翻頁,試著稍微快一點閱讀同一本書的一頁,同時試著保留信息。我發現有一個甜蜜點,對於閱讀來說就像跑步一樣,有時候跑得快一點事實上能讓你覺得需要的努力更少。
    嗯,你說得有趣,因為我其實經常進行這個練習,所以,我知道我不斷地在工作中閱讀,對吧?如果我不是在讀期刊文章,我就是在讀書進行研究,然後我也在寫書。而我通常會選擇用有聲書的方式來進行,並將播放速度提高到2倍速度。我經常會把速度調到應用程序能達到的最高點,這樣快的速度我仍然能保留大量的信息,但這需要我保持非常警覺。當我以這種速度移動時,我真的要非常仔細地專注於那本有聲書。因此,這不是我在度假時用來閱讀書籍或信息娛樂的方式。在那種情況下,我只是想輕鬆地讓段落在眼前來去,慢慢吸收,甚至享受頁面上的文字。但在其他情況中,我會提高速度,這樣可能會變得非同尋常地吸引人。它也可能令人感到疲憊。因此,當你進行真的讓你感到非常有價值的對話時,你知道,認知哲學,我非常喜歡這個詞,滿分10分。完成後,你會感到有點累嗎?不會立刻。但我生活中的個人挑戰是我不太善於轉換狀態。所以我需要一段時間才能進入狀態,但然後我會保持在那個狀態。因此,我會從這裡走出來,仍然在思考並和自己或他人討論這個話題,持續相當一段時間,也許是半小時或兩小時左右。這些年來我對自己了解了很多。這對於科學是非常有效的,但對於生活的其他某些方面則效用較差。我已經學會了更快地轉換狀態的方法。但然後我會注意到,如果我在同一週內錄製了單人和嘉賓的節目,以及一些開場白的話,那麼在星期六,我有點感覺我的大腦就像白噪音。是的,我長久以來一直認為,擁有,我以前稱之為低能量日,就是那種我只是有點放空的日子。在那些日子裡你可能會感到更疲倦,對吧?對。讓自己重新啟動。是的。實際上,我在問題清單中有問你關於重新啟動的問題,進入一種沒有言語的狀態,讓事情隨便自由流淌一個小時,而不是試圖控制任何事情。不是試圖控制宇宙中的任何事情,除了,基本的功能,對吧?烹飪節目,惡搞影片,這是我所喜愛的。而且,我們通常也常常忽視眼前的電視是一種情緒調節的工具,對吧?而且,實際上,製作節目的人故意在試圖把你的情緒推向某些特定方向,從與電影和新聞伴隨的配樂中就可以看出來。
    所以我不想在睡覺前情緒被轉向與我的目標相悖的方向。
    我在整個白天的速度通常很快,從運動和體能活動開始,到認知活動、政治活動、科學討論,以及其他所有事情。
    當我晚上終於整理完我的電子郵件時,我希望有一個小時的完全無意識的放空時間。
    這讓我進入一種美妙的平靜狀態,然後滑進床上,跳進那個心理時光機中,進行幻想或品味,接著就入睡。
    所以,你知道的,我真的很重視技術能幫我達成這一點。
    我認為這是與這種高速度體驗的對立面。
    當我教課時,我經常會教三小時,這,嗯,可以說相當於我們現在所做的。
    這是如此不可思議的吸引人、令人滿足,這就是我為何進入這個行業的原因。
    你正在進行精彩的對話,希望能改變人們的思維方式,讓他們發現興趣,所有這些美好的事情。
    幾個小時後,當我回到家,首先,我需要一段時間的休整,來從工作生活轉換到家庭生活,這在個人層面上往往相當挑戰,因為我的孩子們在那裡等著,嗯,我的小孩在那裡等著,而我大的孩子現在在她的房間裡做自己的事情。
    但他們想立刻玩,而我需要一些時間來放鬆,但一旦我做到,我就必須更進一步融入那種狀態。
    所以,這就是轉變,理解如何轉變。
    這是一種不同的轉變,但就是關於轉變我們的狀態,以滿足我們的目標,並試圖理解如何做好這一點。
    我認為這是我們在這裡談論的所有內容的潛在主題。
    是的,這是生活中一個重要的方面,我確實認為每個人都應該評估一下自已在轉換狀態時的快慢,嗯,不是好或壞,對吧,我們不是在打分,而是有多快或多慢地進出台上下文,以及你在不同上下文中承載的思想、情感和經歷有多少。
    我常常思考這一點,這是我努力處理的事情,尤其是,嗯,回到家時,家裡有人,而你希望以某種特定的方式互動。
    其實有一個框架可以幫助人們做到這一點,我真的很喜歡。
    有趣的是,你早些時候提到軍事,而這裡有個很好的對應點,我在生活中經歷的並不多,看到科學中的某些東西與另一個組織的實踐相結合,在這種情況下,軍事幫助人們首先識別我們正在談論的上下文中,他們的情緒調節目標是什麼,他們的轉變目標是什麼,以及如何從擁有這些目標過渡到實現它們。
    在軍事上,比如特種部隊在進行複雜的作戰前,他們通常會首先思考,好的,我們的目標是什麼,我們希望達成的結果是什麼,然後是我們可以預見的,可能會妨礙我們達成那個目標的障礙。
    他們會在會議室裡,嗯,負責人會像冷點名一樣,進行蘇格拉底式的提問,像是潛在的障礙是什麼。
    然後對於他們所識別的每一個障礙,他們會提出一個非常具體的「如果這樣發生,那麼我們將這樣做」。
    他們為每一個不同的障礙都有多個「如果…那麼…」的計劃。
    所以如果我們回過頭來看研究領域,有一種被稱為 whoop 的技術。
    你聽說過這個嗎?
    好的,whoop 是一個首字母縮略詞。
    我向你保證,我不會使用任何縮寫,但這個非常有用。
    這是一個幫助記憶的助記符。
    所以你怎麼從知道變成做到,whoop 旨在幫助你做到這一點。
    因為它的設計明確地針對了目標追求通常出現故障的每一個地方。
    第一步,你的願望是什麼?
    你希望達成的事情是什麼?
    讓我們對這個目標要清楚明確。
    我們經常不會停下來思考我們具體的目標是什麼。
    好了,既然我們有了這個目標,我們就給自己一些機會來激發動力。
    如果我們實現這個目標,我們希望達成的結果是什麼?
    這樣做就像是在給我們提供這種動力,真正激勵我們進一步追求。
    好,我們有了結果。
    但現在讓我們現實一點。
    障礙是什麼?
    有哪些內部障礙可能會妨礙我實現這些目標?
    所以我的願望是,在工作後能更好地陪伴我的家人。
    我希望實現的結果是成為一個更好的父親,更好的丈夫,在這方面擁有更豐富的社交生活。
    那麼障礙是什麼?
    好吧,內部障礙,我有很多。
    比如在夜晚結束前查看電子郵件、達到收件箱清零的誘惑。
    或者我喜歡我的科學,我也想做一些工作。
    或許我會被打電話的朋友分心。
    所有這些都是可能妨礙我達成和家人更多互動的障礙。
    現在最後一步,讓我制定一個「如果…那麼…」計劃。
    如果我在七點或八點後受到查看電子郵件的誘惑,那麼我會提醒自己成為一個爸爸有多重要,所以我會降低期望。
    如果有人在晚上九點後打電話,而我正和我的孩子們互動,那麼我會禮貌地拒絕。
    而且你可以想像,對於不同的複雜程度制定各種計劃。
    以下是上述文本的繁體中文翻譯:
    這些「如果…那麼…」計畫的作用是試圖讓動作調節自動化,因為它們識別出一個特定的觸發因素,如果,這是「如果」,如果這件事發生了,那麼它們就會將該觸發因素與一個反應配對,如果發生了那麼你就進行排練。這樣的話,當觸發發生時,砰,你就不必停下來思考,「我該怎麼做?我應該怎樣行為?」你已經有計畫,並且付諸行動。
    我有關於雜念的「如果…那麼…」計畫。如果雜念出現,那麼我就進行自我對話與心理時間旅行。如果雜念過於強烈而且這兩個工具無法奏效,那麼我就去大自然中走一走,並趨向於我的雜念顧問。因此,我擁有這些與我的目標聯繫起來的「如果…那麼…」計畫。我認為這是一項重要的技術,我們可以邀請人們嘗試在自己的生活中運用,以增加他們實現調節目標的可能性。我非常喜歡這一點。
    那麼「WHOOP」這個詞,拼寫為 W-O-O-P,W,如果我沒有記錯的話,是什麼目標?你的願望是什麼?願望是什麼?第一個 O 是達成該願望的機會,亦即動力。正是如此。你希望達成的結果是什麼?很好!更好的是,你所說的內容更簡短。第一個 O 是你希望達成的結果是什麼?第二個 O,是你可以預見的障礙是什麼?正是如此。而在研究領域中,這主要是個人的障礙,但你可以像海豹部隊一樣進行概括。這就是我提到的軍事部門,他們基本上使用類似的框架,現在讓您對使用「優化」這個詞感到自覺,以優化他們對任務和挑戰的反應。他們不僅處理內部障礙,顯然還處理來自周圍環境的障礙。
    不用擔心使用「優化」這個詞。你已經做到最佳化了,我們很快就會壓制在這一集裡的任何貶義。然後WHOOP中的 P 是計畫,一個「如果…那麼…」計畫。正是如此。所以這不是一個模糊的計畫,而是一個非常具體的計畫,以便你知道在 A 發生、B 發生或 C 發生時應該實施哪些具體策略和步驟。正是如此。這是一個一般的框架,部分原因我認為這樣有其巨大價值,並且有研究證明這可以幫助人們實現各種目標。
    當然會有許多情況是你尚未為之制定「WHOOP」計畫的。但這沒關係,因為當這些情況發生時,你將有這些其他工具可以隨時應對。但一旦你遇到新情況,並發現哪些工具有效,你就會學習。你創建你的「WHOOP」。然後在未來你可以對如何運用它們變得更具策略性、自動化和毫不費力。
    你之前提到注意力聚焦。我对此非常着迷。我知道大多數人聽到我們無法多任務處理,但靈長類動物,尤其是我們這類老世界靈長類動物,可以進行隱性注意。如果我不完全專注於你,我可以將注意力聚光燈集中在你身上,聽你的聲音,但我也可以監控房間中的其他成分。我可以合併這些聚光燈。我可以分開這些聚光燈。但要同時產生三個相容的注意力聚光燈非常困難。似乎我們最多只能有兩個。也許某些人可以處理三個,但我敢打賭大多數人無法處理超過三個。而當你正在經歷一個情緒事件時,它基本上正在劫持你的注意力,那麼甚至管理一個都會變得特別困難。
    而且,注意力是非常重要的,值得談論幾個原因。首先,作為一個物種,我們在地球上擁有最精密的注意力部署系統。我們可以有意識地將注意力置於我們想要的事物上,或從我們不想要的事物上猛烈拉開,或者我們可以讓注意力在兩者之間迅速切換。然而,當涉及到情緒時,我們通常被教導某些有關如何部署注意力的格言,我認為這有時是有問題的,因為它們落入了關於神丹妙藥的處方建議類別。
    例如,當涉及到雜念或非常激烈的情緒時,我們經常聽到,關於你擔心或害怕的事情,不應該迴避問題,而應該集中注意力在上面。對此有很多研究,我們所學的有一方面是,長期避免事物是不好的。這與我們情感生活及其之外的各種負面結果有關,還有我們的身體健康。但通常,適應性應對情感衝擊的特徵是能夠集中注意力在當前問題上,然後把注意力轉移到別處,休息一下,然後再回到問題上。
    這其實是一個我從祖母那裡無意中學到的問題。我的祖母是一位非常有趣的女性,她在二戰期間在波蘭長大,整個家庭在戰爭中被屠殺。這是一次毀滅性的經歷,她在森林中生活了好幾年,來回穿梭,經歷了所有這些可怕的事情,家族被屠殺等。在成長的過程中,她在戰後逃出,來到了美國。我記得我對她的經歷以及她如何克服這一切感到無比好奇。每當我問她有關此事的問題時,她總是說:「別問我為什麼或發生了什麼。為什麼是個歪字母?」這是她經常用的話,這非常有趣,因為她的英語說得不太好,口音很重,但她掌握了這個奇特的成語。“為什麼是個歪字母?”換句話說,從過去的經歷中挖掘出來或真的試圖理解事情,沒有任何好處。
    「你的生活真美好。
    你身處安全的地方。
    你有一個充滿愛的家庭。
    只要享受生活。」
    所以她正在試著保護我。
    在全年大部分時間裡,我認識她的時候,她從來不會專注於她經歷的這個可怕事件,除了每年有一天的紀念日,我們會一起聚到一個猶太教堂,談論或是我會聆聽他們談論他們的經歷,情感便會浮現出來。
    所以她會控制自己接觸情感信息的程度。
    結果發現她這樣做是有策略的,這樣可以有效利用她的注意力。
    她會在對她有利的時候專注於情感問題,而在其他時候當這不再有幫助時,則會用其他類型的想法和經歷來佔據她的注意力。
    現在有大量的文獻開始出現,顯示當面對情感鬥爭的來源時,靈活使用我們的注意力的能力可以成為一種非常有用的資產。
    因此我認為提醒大家注意,這種簡單的規則,比如總是面對某個問題,或者總是避免它,並不總是成立。
    而情感調節中那種魔法,我的意思是,這種魔法並不是超自然的,而是其美妙之處在於我們能夠非常靈活地使用注意力。
    非常感謝你分享這個個人軼事。
    我長期以來一直在對抗這樣一個事實,我們所聽到的許多諺語,像是「距離讓心更相思」,哦,是的,但我也聽說過「眼不見,心不煩」,那麼到底是什麼呢?
    沒錯。
    這就是為什麼我最終成為了科學家。
    沒錯。
    因為這兩者都有,你可以在營養和運動的領域中看到這一點。
    有某些核心真理,我認為目標總是要抵達那些核心真理,而在這些真理周圍則有一些靈活性,存在誤差的邊際。
    我喜歡她所分享的,為什麼這是個彎曲的字母?
    這讓我想起了鮑勃·迪倫的歌,我不會回頭看。
    這些都是深刻的問題。
    我們的意識應該用多少來強化我們不花時間思考過去,從而錯過現在,創造最好的未來,但我們又不想讓過去的元素鑽進我們的心靈,然後以破壞性的方式表現出來。
    所以這是一種複雜的舞蹈。
    哦,我的情感生活一點也不簡單,但我們確實有指導方針來引導我們如何使用注意力。
    因此,我喜歡使用並向人們描述幾個常見的啟發式方法,比如說,如果發生了什麼不好的事情,你將注意力轉移開,找到一個積極的干擾,而不是有害的干擾,然後問題就不會再重新浮現,保持這樣就好。
    就像你不需要回到過去。
    實際上,我和我爸爸在這個問題上曾經感到一些摩擦,所以我父母離婚,我在生活的早期處理過與那段經歷相關的包袱,現在想起來,我不會感到不安。
    我理解為什麼會發生,我愛我的父母,我已經走出了那段經歷,適應得很好,但我爸爸每次通話時都喜歡談論這件事,經常提起,當他這樣做的時候,我會說,「其實我們不必談論這個,我其實很好。」這不是一個持續的困擾。
    有時我們能夠理解發生在我們身上的事情,並繼續生活,當這種情況發生時,我們的認知機制運作得非常好。
    我們不必回去重新審視每一件事情。
    另一方面,如果我們試圖暫時放鬆,轉移注意力,而發現與這些經歷有關的想法不斷侵擾我們的意識並讓我們分心,那就成為了一個信號。
    好吧,讓我們集中關注這個問題,然後一旦你專注於此,當然有多種方式可以與這個經歷互動。
    有時候,只是沉浸在情感痛苦中有助於促進我們所謂的習慣化,讓自己逐漸適應不適感,並意識到面對那些負面思維並沒有那麼糟糕。
    或許你想重新框架你對情況的看法,我們擁有很好的認知工具來幫助我們重新定位事物。
    我們可以從不同的角度來看待它。
    我們可以專注於有利的方面,還可以對其進行情境分析。
    所以一旦你重新聚焦,你會擁有很多工具來處理問題,但並不總是需要重新聚焦於問題。
    你想要靈活使用你的注意力,靈活性就是我根據我對這一切運作的認識所遵循的準則。
    我想提出幾個注意事項。
    當我談論轉移注意力和回避時,我指的是健康的轉移和健康的回避。
    我們知道有一些不健康的回避方式,比如藥物濫用,那絕對是沒有效果的。
    我們還知道,如果你採用總是持續回避的簡單規則,這並不好。
    所以你想要保持平衡。
    我們能否將健康回避的工具清單加入到不健康的回避工具中?
    這不是我通常會想到的,但我認識一個人,她告訴我,她曾經有過沉迷於故事的過度消費,比如有聲書,不是說有聲書不好,而是小說有聲書,當出現問題時,而不是解決問題,卻沉迷於會消耗心靈的敘事之中。
    我想任何一種行為,只要我們不解決需要抓癢的問題,即使只是一小段時間,從長期來看也可能是適應不良的。
    你需要聆聽自己的思想和身體所告訴你的事情,因此如果你發現問題不斷重新浮現,那就是需要你去參與並解決它的信號。」
    但是我們每天的許多經歷,雖然可能不是正面的,或是負面的經歷,隨著時間的推移,有時這正是我們繼續生活所需要的。我們在文獻中看到,當你強加一種特定的觀點給人們,像是“你必須這樣做”,往往效果並不好。今天我們討論的大部分內容是關於一個人的情感生活、經驗、內心對話以及與自己和環境、科技、大自然,甚至在某種程度上,與人際關係的互動。但是我認為許多人好奇且實際參與的一個強大情感方面是所謂的情感傳染,包括正面和負面。我想到你提到足球,足球在密歇根州非常受歡迎,對吧?哦,是的。我記得電影《大冷卻》中,他們實際上出去打足球。我想他們都是密歇根大學的校友。這是我所住這個城市的宗教,沒錯。對嗎?是的。那麼,一場比賽有多少人參加呢?所以我們實際上有一個叫“大屋”的地方,實際上是全國最大的足球場,大約可以容納110,000人。哇。是的。那是很多人。那是很多人,我們齊聲唱歌,實際上,在搬到安娜堡之前我從未真正喜歡足球,現在我接受它。當你是全國冠軍時,這更有幫助,我們去年是冠軍。今年我們正在努力。恭喜。希望有一天我能去看場比賽。我並不討厭足球。我喜歡足球。不知道我是否去過職業足球賽。我建議你去。我們絕對應該帶你去。是的。那真的很有趣。好吧,我會跳過一場溜冰者的賽季,去看密歇根的一場比賽。情感傳染發生在足球場上。它出現在消化新聞的過程中。我們剛剛舉行過一次選舉。因此,選舉後存在大量情感傳染,基本上是相反的方向,還有其他情況。我們對情感傳染了解多少?我明白為什麼我們會如此容易受到其影響,但對於情感傳染,有哪些“應急條”呢?這是一個駕駛的比喻。應急條是一種感覺,即“走,走,走,走,走”,當你開始偏向溝渠時,顯然那個溝渠就是失去控制,朝著負面的方向、適應不良的方向。那麼,我們如何開始識別情感傳染中的“應急條”呢?情感傳染是一種非常強大的現象。情感可以在幾秒鐘內傳播。當我們不確定在特定情境中應該如何思考或感受時,我們往往會更快地捕捉到情感。在這些情況下,我們經常會參考其他人作為信息的來源。周圍的人,當然,是信息的豐富來源。這也是為什麼我們如此頻繁地與其他人進行比較的原因。我們試圖學到如何反應的某些東西。我們知道,無論是正面還是負面的方向,它都可能產生連鎖效應,不僅在日常生活中如此,在數位世界中,我們也會看到這些情感迅速傳播。因此,這是一種非常強大的現象。當我進入教室時,我經常非常關注這一點。你會試著不想讓消極的情緒在觀眾中蔓延,所以你對某些形式的表現或語調非常敏感,這可能傳達出這種情感反應。我認為這是我們需要越來越意識到的,特別是在任何群體環境中工作時。像是在團隊中工作時,保持團隊的情感基調非常重要。如果你是領導者,甚至只是這個團隊中承諾的成員,你都想保持這種基調在最有效的水平上。因為如果它下降或上升,這會妨礙你的表現。而這方面的研究很多,無論是從我在實驗室裡指導多年,還是從教學,甚至是從那個小型的七人播客中,我都對你剛才描述的情況很熟悉。還有,作為一名夏令營輔導員,這可能是我學到的地方,在我大學時期當夏令營輔導員時,如果你有兩三個孩子對接下來的幾小時真的非常不滿,他們可以將一切搞得一團糟。如果他們能迅速扼殺不滿,你必須修復那種情況。在團體環境中,尤其是我領導這些團隊和實驗室時,我對此非常謹慎,確保那種消極的情緒不會蔓延。你覺得現在的大學校園裡,學生們是否更傾向於舉手說:“讓我們激發一個問題”?我想先提到一個我當本科生時曾為他工作過的生理學家,他告訴我,當他在越南戰爭時期教學時,他會在講授冷熱生理學的講座中,有人會站起來說:“那越南戰爭怎麼辦?”我記得他告訴我那個故事時,我想,“這太離譜了,真的嗎?”他說:“哦,對,經常發生。”你必須停下來承認並讓他們表達。我想,“這太狂野了。現在我們生活的時代,在大學教室和校園及在線上,這並不是不尋常。”所以有趣的是,1960年代和70年代的例子現在再次變得十分相關。我們是讓人們情緒表達?還是,作為一名夏令營輔導員,有人把我拉到一邊,說:“這些孩子們充滿了精力。”
    我的唯一忠告是「要做一個管道,而不是水壩」,這是我永遠不會忘記的話。這在生活的其他領域也非常有用,要做一個管道,而不是水壩。那麼,當人們有需要外化負面情緒,而這可能會引發情感傳染的時候,該如何成為一個管道,而不是水壩呢?
    我親身經歷過你在課堂上描述的現象,顯然許多我的同事也有類似的經歷,我們在很多大學中都能看到這種情況的發生。這是非常動盪的時期。動盪激發情感,我們知道回到我們早期談話的部分,當人們經歷強烈情感時,往往會受到分享這些情感的動機,這通常表現為口頭表達,而這可能在各個地方引發情感傳染。
    現在,我們開始真正理解情感過程是如何在個人、群體和社會之間傳遞的。在這些情況下你應該怎麼做呢?我認為這很大程度上取決於背景以及情感反應的性質,情感是否變得真正適得其反或有害,而關於何時介入以及如何介入的觀點也不盡相同。不過,我認為通常而言,你應當始終希望確認自己對情況的情感 Experience 是一種真實的反應。
    在大多數情況下,沒錯,我們可以試著以一種雙重的方式故意去經歷一種情感,但我認為在很多情況下,我們所談論的現象,其實只是誠實的情感反應。這些是非常困難的時期,我認為試圖了解那些情感來自何處通常是個非常好的第一步。
    我在開始談話之前提到過,最近有位出色的衝突調解員來到我的課堂上,談論如何不僅與情感群體互動,而是如何在同時面對因對方而產生情感的情感群體進行互動,而她在其調解生涯中發現非常成功的方法是請人們訓練自己,在進入對話時,不要試圖改變彼此的想法,而是以謙遜和好奇的心態進入對話,真摯地想要理解對方群體的立場。我自己還沒有這樣做,但這對我來說似乎是一個非常可行的第一步,去進行關於棘手問題的對話。
    這讓我想到了在實驗室中我們如何定義智慧。智慧這個概念衡量了你應對具有不確定性的社會情況的能力。我們並不知道這些社會情況將如何發展,也不知道這些人為何能夠駕馭這些環境。你如何定義智慧?它的特徵是什麼?其一些核心特徵包括謙遜,認識到我並不懂得全部、承諾去理解他人的視角,設身處地為他人著想,辯證法,認識到世界是持續變化的,環境也在變化,我們需要意識到這點,還有對社會公益的普遍導向,像是在這個世界上做好事。
    我認為以這種心態進入這些困難的情況可能有助於彌合分歧。我很喜歡這點。我認為這是一個適合我們總結的領域,目前顯然情況緊張,但你今天談論的,以及我對人類思維在情感方面的理解,我們自己的情感、觀察他人以及可能的傳染,就是這些工具真的可以幫助我們做得更好,並且這些不僅僅是研究論文,而是可實施的知識片段,在某些情況下,例如你今天所討論的,是真正的寶貴之處。
    因此,非常感謝你抽出時間,儘管你是一位研究者、教師、父親和丈夫,身兼多職,但你依然能夠參加足球比賽,甚至去健身房,並且不會故意在別人臉上掉下啞鈴,因為你認識到其嚴重後果,你在這個世界上確實做了很多出色的工作。之前我在紅色討論中聽說過這一點,我真的覺得你所帶給人們的關注是不可思議的,這一直都是人們心中有、腦中有的話題,我相信你這個領域還有其他人,但我想特別代表我自己以及所有聽眾和觀眾對你表示感謝,因為你花了如此多的心思在研究和公共教育的注意力上,關於我們稱之為「喋喋不休」的事情,以及內心聲音和情感調節,因為這些確實構成了我們的生活。在我看來,這與心血管健康或任何其他心理或生理健康方面同等重要。
    所以,代表我自己和所有聽眾、觀眾,再次非常感謝你。請再來一次,因為你的研究正在發展,我們很希望了解下一步。我們會提供鏈接,讓人們能夠找到你的工作,還有即將於2025年2月出版的書籍。你想告訴我們這本書的書名嗎?那是對的,書名叫做《轉變:管理你的情感,讓它們不再管理你》。太好了。這本書是現在可以預售還是即將開始?是的,它已經可用,基本上是寫出來說明情感是什麼,我們通常對它們的誤解,以及我們可以用來控制它們的工具。我希望它能解決這個我認為我們已經面臨很久的大問題,那就是如何掌控那些有時會超越我們控制的情感。太好了,我個人會選擇預售一本。我要堅持這點。我不接受免費的副本。我購買書籍,因為我相信書籍。
    所以謝謝你撰寫《Shift》,並回來與我們再次交談。
    好吧,謝謝你邀請我。
    這是一場令人難以置信的對話,我很感謝。
    我也有同樣的感受。
    非常感謝。
    謝謝。
    感謝你參加今天與伊桑·克羅斯博士的討論。
    我希望你覺得這次討論和我一樣具有資訊性和可行性。
    想了解更多有關克羅斯博士的工作,並找到他之前的書籍《Chatter》,以及他即將出版的書《Shift:管理你的情緒,使其不再控制你》的鏈接,請參見節目註釋中的說明。
    如果你喜歡這個播客或從中學習,請訂閱我們的YouTube頻道。這是一個完全免費的支持我們的好方法。
    請在Spotify和Apple上點擊Huberman Lab播客的關注按鈕。
    在Spotify和Apple上,你可以給我們留下最高五顆星的評價。
    請也查看在今天的節目開始以及過程中提到的贊助商。這是支持本播客的最佳方式。
    如果你對我有問題或對播客有評論,或者你有希望我考慮在Huberman Lab播客中討論的主題或嘉賓,請把這些放在YouTube的評論區中。我會閱讀所有評論。
    如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。因此,這包括Instagram、X(前稱Twitter)、Facebook、LinkedIn和Threads。
    在這些平台上,我討論科學以及與科學相關的工具,其中一些內容與Huberman Lab播客重疊,但許多內容與播客的內容是不同的。
    再次重申,在所有社交媒體平台上都可以找到Huberman Lab。如果你還沒有訂閱我們的Neural Network電子郵件通訊,Neural Network電子郵件通訊是一份免費的每月電子報,內容包括播客摘要以及以簡短的一至三頁PDF形式提供的協議。
    這些協議描述了要採取的基本步驟,例如,優化你的睡眠、改善你的多巴胺調節、進行有意圖的冷暴露、進行有意圖的熱暴露,所有這些都是完全免費的。
    你只需前往Huberman Lab.com,點擊右上角的菜單標籤,向下滾動找到電子報,然後提供你的電子郵件。我應該指出,我們不會將你的電子郵件與任何人分享。
    再次感謝你參加今天與伊桑·克羅斯博士的討論。
    最後,但絕對不是最不重要的部分,謝謝你對科學的興趣。
    [音樂播放]
    (激昂的音樂)

    In this episode, my guest is Dr. Ethan Kross, Ph.D., professor of psychology at the University of Michigan, director of the Emotion & Self-Control Laboratory, and author of the bestselling book Chatter. We discuss the purpose of the inner voice in your head and its impact on emotional well-being and motivation.

    We also explore practical tools to manage negative internal chatter and eliminate intrusive thoughts. Topics include how music, exercise, mental distancing techniques, and expressive writing can help rescript your inner dialogue to be self-encouraging and effective in creating outward behavioral changes. Dr. Kross explains why venting to others is self-defeating and offers better alternatives. Throughout the episode, he provides research-supported, actionable protocols to help you shift your internal dialogue and accompanying emotional state, fostering greater happiness and resilience.

    Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Pre-order Andrew’s new book, Protocols: protocolsbook.com

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    ExpressVPN: https://expressvpn.com/huberman

    Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman

    Joovv: https://joovv.com/huberman

    Function: https://functionhealth.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Dr. Ethan Kross

    00:02:45 Sponsors: ExpressVPN & Eight Sleep

    00:05:38 Inner Voice & Benefits

    00:10:33 Music & Emotions

    00:15:09 Shifting Emotions, Emotional Congruency, Facial Expressions

    00:20:25 Resistance to Shifting Emotion; Tool: Invisible Support, Affectionate Touch

    00:27:16 Tool: Expressive Writing; Sensory Shifters

    00:30:41 Sponsors: AG1 & Joovv

    00:33:27 Inner Voice Benefits, Thinking vs. Writing, Tool: Journaling

    00:44:01 Decision Making, Individualization; Tool: Exercise

    00:50:24 “Chatter,” Trauma, Depression, Anxiety

    00:54:37 Sponsor: Function

    00:56:25 Tool: Combating Chatter, Mental Distancing; Distraction & Social Media

    01:04:30 Tools: 2 AM Chatter Strategy, Mental Time Travel; Venting

    01:13:41 Time, Chatter & Flow

    01:18:01 Focusing on Present, Mental Time Travel

    01:22:49 Texting, Social Media, Sharing Emotions

    01:28:31 AI & Individualized Tools for Emotional Regulation

    01:33:07 Imaginary Friend, Developing Inner Voice; Negative Emotions

    01:40:20 Tool: Nature & Cognitive Restoration; Awe; Screens, Modifying Spaces

    01:49:34 Cities vs. Nature, Organizing Space & Compensatory Control

    01:56:00 Emotional Regulation & Shifters, Screens

    02:01:19 Historical Approaches to Manage Emotions; Motivation & Mental Tools

    02:10:12 Mechanical & Behavioral Interventions, Emotional Regulation

    02:15:52 Tool: Stop Intrusive Voices; Anxiety

    02:21:55 Assessing Risk & Consequence; Flow & Cognitive Engagement

    02:31:02 “Cognitive Velocity”; Resetting

    02:36:43 Transition States, Tool: Goal Pursuit & WOOP

    02:43:59 Attention, Emotional Flexibility; Avoidance

    02:54:15 Emotional Contagion

    03:00:22 Validating Emotions, Wisdom; Shift Book

    03:06:59 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Essentials: Master Your Sleep & Be More Alert When Awake

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:03 Welcome to Huberman Lab Essentials, where we revisit past
    0:00:06 episodes for the most potent and actionable science based
    0:00:09 tools for mental health, physical health, and
    0:00:13 performance. I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of
    0:00:16 neurobiology and ophthalmology at Stanford School of
    0:00:21 Medicine. Today’s podcast episode is all about sleep. We’re
    0:00:24 also going to talk about the mirror image of sleep, which is
    0:00:28 wakefulness. Now, these two phases of our life sleep and
    0:00:32 wakefulness govern everything about our mental and physical
    0:00:36 health. And we’re not just going to talk about what’s useful
    0:00:39 about sleep. We’re also going to talk about how to get better
    0:00:41 at sleeping. And that will include how to get better at
    0:00:46 falling asleep, timing your sleep and accessing better sleep
    0:00:49 quality. In doing so, we’re also going to discuss how to get
    0:00:53 more focused and alert in wakefulness. So if you’re like
    0:00:57 most people, which includes me, you have some challenges with
    0:01:00 sleep, at least every third or fifth night or so and maybe
    0:01:03 even more often. So we’re really going to go tool heavy
    0:01:07 today and talk about tools that can help you fall asleep,
    0:01:11 sleep better, and emerge from sleep feeling more rested. So
    0:01:14 what determines how well we sleep and the quality of our
    0:01:19 wakeful state? Turns out that’s governed by two forces. The
    0:01:23 first force is a chemical force. It’s called adenosine.
    0:01:27 Adenosine is a molecule in our nervous system and body that
    0:01:31 builds up the longer we are awake. So if you’ve just slept
    0:01:36 for eight or nine or 10 really deep restful hours, adenosine
    0:01:39 is going to be very low in your brain and body. If however
    0:01:44 you’ve been awake for 10, 15 or more hours, adenosine levels
    0:01:48 are going to be much higher. Adenosine creates a sort of
    0:01:52 sleep drive or a sleep hunger. And a good way to remember this
    0:01:57 and think about adenosine is to think about caffeine. Caffeine
    0:02:01 for most people wakes them up. It makes them feel more alert.
    0:02:07 Caffeine acts as an adenosine antagonist. What that means is
    0:02:10 that when you ingest caffeine, whether or not it’s coffee or
    0:02:14 soda or tea or in any other form, it binds to the adenosine
    0:02:18 receptor. It sort of parks there just like a car would park
    0:02:21 in a given parking slot and therefore adenosine can’t park
    0:02:24 in that slot. Now when caffeine parks in the adenosine
    0:02:29 receptor slot, nothing really happens downstream of that
    0:02:32 receptor. The receptor can’t engage the normal cellular
    0:02:37 functions of making that cell and you feel sleepy. So the
    0:02:40 reason caffeine wakes you up is because it blocks the
    0:02:45 sleepiness receptor. It blocks the sleepy signal. And this is
    0:02:48 why when that caffeine wears off, adenosine will bind to
    0:02:51 that receptor sometimes with even greater what we call
    0:02:55 affinity and you feel the crash. You feel especially tired.
    0:02:59 Caffeine has a lot of health benefits. It also for some
    0:03:02 people can be problematic for health. It can raise blood
    0:03:06 pressure, etc. Caffeine increases this molecule that’s a
    0:03:09 neuromodulator that we call dopamine. We discussed this in
    0:03:13 episode one which tends to make us feel good, motivated and
    0:03:17 give us energy because as you may have learned in episode
    0:03:21 one, dopamine is related to another neuromodulator called
    0:03:23 epinephrine, which gives us energy. In fact, epinephrine
    0:03:26 is made from dopamine. So let’s just take a step back and
    0:03:28 think about what we’re talking about when we’re talking
    0:03:31 about sleep sleepiness. If you’ve ever pulled an all
    0:03:34 nighter, you’ll notice something interesting. As
    0:03:37 morning rolls around, you’ll suddenly feel an increase in
    0:03:41 your energy and alertness again, even though adenosine has
    0:03:45 been building up for the entire night. Why is that? The
    0:03:48 reason that is is because there’s a second force which is
    0:03:51 governing when you sleep and when you’re awake and that
    0:03:56 force is a so-called circadian force. Circadian means
    0:04:01 about a day or about 24 hours and inside all of us is a
    0:04:05 clock that exists in your brain and my brain and the brain
    0:04:10 of every animal that we’re aware of that determines when
    0:04:13 we want to be sleepy and when we want to be awake. That
    0:04:17 block of sleep and when it falls within each 24 hour
    0:04:21 cycle is governed by a number of different things, but the
    0:04:24 most powerful thing that’s governing when you want to be
    0:04:28 asleep and when you want to be awake is light and in
    0:04:32 particular, it’s governed by sunlight. I can’t emphasize
    0:04:36 enough how important and how actionable this relationship
    0:04:41 is between light and when you want to sleep. It’s quite
    0:04:44 simple on the face of it and it’s quite simple to resolve,
    0:04:47 but people tend to make a big mess of this whole circadian
    0:04:51 literature, frankly. So let’s just break it down from the
    0:04:55 standpoint of what’s going on in your brain and body as you
    0:04:59 go through one 24 hour day. Let’s start with waking. So
    0:05:02 regardless of how well you slept at night or whether or not
    0:05:05 you were up all night, most people tend to wake up some
    0:05:09 time around when the sun rises. When you wake up in the
    0:05:12 morning, you wake up because a particular hormone called
    0:05:16 cortisol is released from your adrenal glands. Your
    0:05:18 adrenal glands sit right above your kidneys and there’s a
    0:05:21 little pulse of cortisol. There’s also a pulse of
    0:05:26 epinephrine which is adrenaline from your adrenals and
    0:05:30 also in your brain and you feel awake. Now that pulse of
    0:05:33 cortisol and adrenaline and epinephrine might come from
    0:05:36 your alarm clock. It might come from you naturally waking
    0:05:40 up, but it tends to alert your whole system in your body
    0:05:42 that it’s time to increase your heart rate. It’s time to
    0:05:45 start tensing your muscles. It’s time to start moving about.
    0:05:49 It’s very important that that cortisol pulse come early in
    0:05:53 the day or at least early in your period of wakefulness.
    0:05:56 When you wake up in the morning and you experience that rise
    0:06:00 in cortisol, there’s a timer that starts going and these are
    0:06:03 cellular timers and they’re dictated by the relation between
    0:06:07 different organs in your body that says to your brain and
    0:06:12 body that in about 12 to 14 hours, a different hormone,
    0:06:14 this hormone we’re calling melatonin, will be released
    0:06:18 from your pineal gland. So, there’s two mechanisms here,
    0:06:21 a wakefulness signal and a sleepiness signal and the
    0:06:25 wakefulness signal triggers the onset of the timer for the
    0:06:28 sleepiness signal. I’d like to take a quick break and thank
    0:06:32 our sponsor AG1. AG1 is an all-in-one vitamin, mineral,
    0:06:36 probiotic drink with adaptogens. I’ve been taking AG1 daily
    0:06:39 since 2012, so I’m delighted that they’re sponsoring this
    0:06:43 podcast. The reason I started taking AG1 and the reason I
    0:06:46 still take AG1 once and often twice a day is because it is
    0:06:48 the highest quality and most complete foundational
    0:06:52 nutritional supplement. What that means is that AG1 ensures
    0:06:55 that you’re getting all the necessary vitamins, minerals,
    0:06:57 and other micronutrients to form a strong foundation for your
    0:07:01 daily health. AG1 also has probiotics and prebiotics that
    0:07:04 support a healthy gut microbiome. Your gut microbiome
    0:07:07 consists of trillions of microorganisms that line your
    0:07:10 digestive tract and impact things such as your immune
    0:07:13 system status, your metabolic health, your hormone health,
    0:07:15 and much more. So, I’ve consistently found that when I
    0:07:19 take AG1 daily, my digestion is improved, my immune system is
    0:07:22 more robust, I rarely get sick, and my mood and mental focus
    0:07:26 are at their best. In fact, if I could take just one supplement,
    0:07:29 that supplement would be AG1. If you’d like to try AG1,
    0:07:33 you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special
    0:07:38 offer. For this month only, November 2024, AG1 is giving
    0:07:41 away one free month supply of omega 3 fatty acids from fish
    0:07:45 oil in addition to the usual welcome kit of 5 free travel
    0:07:48 packs and a year supply of vitamin D3K2 with your order.
    0:07:52 Omega 3 fatty acids are critical for brain health, mood,
    0:07:57 cognition, and much more. Again, go to drinkag1.com/huberman
    0:08:01 to claim this special offer. Okay, so the rhythm of cortisol
    0:08:05 and melatonin is what we call endogenous. It’s happening in
    0:08:09 us all the time without any external input. In fact, if we
    0:08:12 were in complete darkness living in a cave with no
    0:08:16 artificial lights whatsoever, these rhythms of cortisol and
    0:08:19 melatonin would continue. So, if you were in complete
    0:08:24 darkness, it would happen once per 24 hour cycle, but it would
    0:08:30 be somewhat later and later each day. Whereas, under normal
    0:08:34 circumstances, what happens is you wake up and what happens
    0:08:38 when you wake up? You open your eyes. When you open your eyes,
    0:08:42 light comes into your eyes. Now, the way this system works is
    0:08:44 that you have a particular set of neurons in your eye. They’re
    0:08:47 called retinal ganglion cells. When light comes into the eye,
    0:08:51 there’s a particular group of retinal ganglion cells or type
    0:08:55 of retinal ganglion cells that perceives a particular type of
    0:08:59 light and communicates that to this clock that resides right
    0:09:01 above the roof of your mouth called the suprachiasmatic
    0:09:07 nucleus. And the suprachiasmatic nucleus has connections with
    0:09:11 essentially every cell and organ of your body. Now, it’s
    0:09:14 vitally important that we get light communicated to this
    0:09:18 central clock in order to time the cortisol and melatonin
    0:09:22 properly. When I say properly, I can say that with confidence
    0:09:25 because we know based on a lot of evidence that if you don’t
    0:09:30 get your cortisol and melatonin rhythms right, there are
    0:09:35 tremendously broad and bad effects on cardiovascular health,
    0:09:40 metabolic effects, learning, depression, dementia. So let’s
    0:09:44 think about what happens when we do this correctly and how to
    0:09:47 do it correctly. When we wake up, our eyes open. Now, if we’re
    0:09:52 in a dark room, there isn’t enough light to trigger the
    0:09:57 correct timing of this cortisol melatonin thing, these
    0:10:01 rhythms. You might say, well, why won’t any light do it? Well,
    0:10:04 it turns out that these neurons in our eye that set the
    0:10:08 circadian clock and then allow our circadian clock to set all
    0:10:10 the clocks of all the cells and organs and tissues of our
    0:10:16 body responds best to a particular quality of light and
    0:10:20 amount of light. And those are the qualities of light and
    0:10:27 amount of light that come from sunlight. So these neurons,
    0:10:29 what they’re really looking for, although they don’t have a
    0:10:32 mind of their own, is the sun at what we call low solar
    0:10:35 angle. The eye and the nervous system don’t know anything
    0:10:39 about sunrises or sunsets. It only knows the quality of
    0:10:42 light that comes in when the sun is low in the sky. The
    0:10:46 system evolves so that when the sun is low in the sky,
    0:10:49 there’s a particular contrast between yellows and blues
    0:10:53 that triggers the activation of these cells. However, if you
    0:10:57 wake up a few hours after the sunrise, which I tend to most
    0:11:01 days personally, you still want to get outside and view
    0:11:04 sunlight. You don’t need the sunlight beaming you directly
    0:11:07 in the eyes. There’s a lot of photons, light energy that
    0:11:12 scattered from sunlight at this time. But the key is to get
    0:11:16 that light energy from sunlight ideally into your eyes.
    0:11:19 It’s critically important that you get outside to get this
    0:11:22 light. I had a discussion with a colleague of mine, Dr.
    0:11:25 Jamie Zeitzer, who’s in the Department of Psychiatry and
    0:11:30 Behavioral Sciences at Stanford, a world expert in this,
    0:11:36 and he tells me that it’s 50 times less effective to view
    0:11:40 this sunlight through a window, through a car windshield, or
    0:11:44 through a side window of a car than it is to just get outside
    0:11:48 with no sunglasses and view light early in the day. Once the
    0:11:52 sun is overhead, the quality of light shifts so that you miss
    0:11:56 this opportunity to time the cortisol pulse. And that turns
    0:12:00 out to be a bad thing to do. You really want to time that
    0:12:04 cortisol pulse properly because we’ll get into this a little
    0:12:08 bit more later, but a late shifted cortisol pulse, in
    0:12:13 particular a 9 p.m. or 8 p.m. increase in cortisol, is one of
    0:12:18 the consequences and maybe one of the causes of a lot of
    0:12:21 anxiety disorders and depression. So it’s kind of a
    0:12:22 chicken egg thing. We don’t know whether or not it’s the
    0:12:26 correlated with, it’s the cause or the effect, but it’s a
    0:12:29 signature of depression and anxiety disorder. Bringing that
    0:12:33 cortisol pulse earlier in your wakeful period, earlier in
    0:12:36 your day, has positive benefits ranging from blood
    0:12:40 pressure to mental health, et cetera. I’m not going to list
    0:12:42 them all off because there’s just so many of them, but many,
    0:12:46 many positive things happen when you are getting the cortisol
    0:12:51 early in the day, far away from your melatonin pulse. Okay,
    0:12:53 so how long should you be outside? Well, this is going to
    0:12:56 vary tremendously because some people live in environments
    0:13:00 where it’s very bright. So let’s say it’s Colorado in the
    0:13:03 middle of winter, there’s a snow field, there’s no cloud
    0:13:06 covered, you walk outside, there’s going to be so much
    0:13:10 photon light energy arriving on your retina that probably only
    0:13:13 takes 30 to 60 seconds to trigger the central clock and set
    0:13:16 your cortisol and melatonin rhythms properly and get
    0:13:22 everything in lined up nicely. Whereas if you’re in Scandinavia
    0:13:24 in the depths of winter and you wake up at 5 a.m. and the
    0:13:27 sun is just barely creeping across the horizon, then goes
    0:13:30 back down again a few hours later, you probably are not
    0:13:36 getting enough sunlight in order to set these rhythms. So
    0:13:40 many people find that they need to use sunlight simulators
    0:13:42 in the form of particular lights that were designed to
    0:13:45 simulate sunlight. You could say, well, the lights in my
    0:13:48 house or my phone are really, really bright, right? Everyone’s
    0:13:50 telling us to stay off our phones at night because they’re
    0:13:53 really bright. But guess what? It turns out that early in
    0:13:58 the day, your retina is not very sensitive, which means you
    0:14:02 need a lot of photons, ideally coming from sunlight to set
    0:14:04 these clock mechanisms. So looking at your phone or
    0:14:08 artificial lights is fine if you wake up before sunrise, but
    0:14:12 it’s not going to work to set these clock mechanisms.
    0:14:15 So you want to use sunlight. If you can’t see sunlight
    0:14:19 because of your environment, then you are going to have to
    0:14:21 opt for artificial light. And in that case, you’re going to
    0:14:25 want an artificial light that either simulates sunlight or
    0:14:28 has a lot of blue light. Now, without going off course here,
    0:14:31 you might be saying, wait, I’ve heard blue light is bad for
    0:14:35 me. Actually, blue light is great for this mechanism during
    0:14:37 the day. A lot of people will say, oh, I should be wearing
    0:14:41 blue blockers throughout the day. No, that’s the exact wrong
    0:14:45 thing that should be reserved for late in the evening because
    0:14:50 light suppresses melatonin. Sunlight inhibits the pineal.
    0:14:54 It prevents it from releasing melatonin. Darkness
    0:14:59 allows the pineal to release melatonin. So the pineal is not
    0:15:03 the gland or the organ of sunlight. It is the gland of darkness.
    0:15:06 In fact, melatonin can be thought of as a sleepiness signal
    0:15:09 that’s correlated with darkness. So get up each morning,
    0:15:13 try and get outside. I know that can be challenging for people,
    0:15:17 but anywhere from two to 10 minutes of sunlight exposure
    0:15:20 is going to work well for most people. If you can’t do it every
    0:15:23 day or you sleep through this period of the early day, low
    0:15:26 solar angle, don’t worry about it. These systems in the body,
    0:15:29 these hormone systems and neurotransmitter systems that
    0:15:32 make you awake at certain periods of the day and sleepy at
    0:15:37 other times are operating by averaging when you view the
    0:15:43 brightest light. Some of you, many of you might be asking,
    0:15:45 what else can help set this rhythm? Well, it turns out that
    0:15:49 light is what we call the primary zeitgeber, the
    0:15:55 time giver. But other things can help establish this rhythm of
    0:15:59 cortisol followed by melatonin 12 to 16 hours later as well.
    0:16:03 The other things besides light are timing of food intake,
    0:16:09 timing of exercise, as well as various drugs or chemicals that
    0:16:12 one might ingest, not illegal drugs, although those will
    0:16:16 impact circadian mechanisms as well. The other thing is sunset
    0:16:20 when the sun is also at low solar angle, low close to the
    0:16:25 horizon, by viewing sunlight at that time of day in the
    0:16:27 evening or afternoon, depending on what time of year it is and
    0:16:31 where you are in the world. These melanopsin cells, these
    0:16:34 neurons in your eyes signal the central circadian clock that
    0:16:38 it’s the end of the day. There was a really nice study that
    0:16:43 showed that viewing sunlight around the time of sunset
    0:16:46 doesn’t have to be just crossing the horizon, but
    0:16:51 circa sunset, within an hour or so of sunset,
    0:16:55 prevents some of the bad effects of light in preventing
    0:16:59 melatonin release later that same night. So let me repeat
    0:17:02 this. Viewing light early in the day is key. Viewing light
    0:17:05 later in the day when the sun is setting or around that time
    0:17:09 can help protect these mechanisms, your brain and
    0:17:12 body, against the negative effects of light later in the
    0:17:16 day. So let me talk about how you would do that. You’d go
    0:17:19 view the sunset or you would go outside in the late
    0:17:21 afternoon or evening. Again, if you want to do this through a
    0:17:24 window at work, that’s fine, but it’ll take 50 times longer.
    0:17:27 So the best thing to do is just to get outside for a few
    0:17:29 minutes, anywhere from two to 10 minutes, also in the
    0:17:32 afternoon. Having those two signals arriving to your
    0:17:36 central clock, that your body, your internal world, knows
    0:17:38 when it’s morning and knows when it’s evening, is
    0:17:42 tremendously powerful. There’s always a lot of questions
    0:17:44 about how long, how much, how do I know if I’ve had
    0:17:47 enough? You’ll know because your rhythm will start to
    0:17:50 fall into some degree of normalcy. You’ll start to
    0:17:52 wake up at more or less the same time each day. You’ll
    0:17:55 fall asleep more easily at night. Generally, it takes
    0:17:58 about two or three days for these systems to align. So if
    0:18:00 you’ve not been doing these behaviors, it’s going to take
    0:18:03 a few days, but they can have tremendous benefits and
    0:18:06 sometimes rather quickly on a number of different mental
    0:18:09 and physical aspects of your health. I’d like to take a
    0:18:12 quick break and thank our sponsor, 8Sleep. 8Sleep makes
    0:18:15 smart mattress covers with cooling, heating, and sleep
    0:18:17 tracking capacity. Now, I’ve spoken before on this
    0:18:19 podcast about the critical need for us to get adequate
    0:18:22 amounts of quality sleep each night. Now, one of the
    0:18:24 best ways to ensure a great night’s sleep is to ensure
    0:18:27 that the temperature of your sleeping environment is
    0:18:29 correct. And that’s because in order to fall and stay
    0:18:32 deeply asleep, your body temperature actually has to
    0:18:35 drop by about one to three degrees. And in order to
    0:18:37 wake up feeling refreshed and energized, your body
    0:18:39 temperature actually has to increase about one to three
    0:18:42 degrees. 8Sleep makes it very easy to control the
    0:18:45 temperature of your sleeping environment by allowing you
    0:18:47 to program the temperature of your mattress cover at
    0:18:50 the beginning, middle, and end of the night. I’ve been
    0:18:52 sleeping on an 8Sleep mattress cover for nearly four
    0:18:55 years now and it has completely transformed and
    0:18:57 improved the quality of my sleep. 8Sleep recently
    0:19:00 launched their newest generation of the pod cover
    0:19:03 called the Pod4 Ultra. The Pod4 Ultra has improved
    0:19:06 cooling and heating capacity. I find that very useful
    0:19:07 because I like to make the bed really cool at the
    0:19:09 beginning of the night, even colder in the middle of
    0:19:13 the night, and warm as I wake up. That’s what gives
    0:19:15 me the most slow wave sleep and rapid eye movement
    0:19:18 sleep. It also has a snoring detection that will
    0:19:21 automatically lift your head a few degrees to improve
    0:19:23 your airflow and stop your snoring. If you’d like to
    0:19:25 try an 8Sleep mattress cover, you can go to
    0:19:29 8Sleep.com/huberman to access their Black Friday offer
    0:19:32 right now. With this Black Friday discount, you can
    0:19:36 save up to $600 on their Pod4 Ultra. This is 8Sleep’s
    0:19:38 biggest sale of the year. 8Sleep currently ships to
    0:19:42 the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and
    0:19:47 Australia. Again, that’s 8Sleep.com/huberman. Now
    0:19:50 let’s talk about the bad effects of light because
    0:19:55 light is not supposed to arrive in our system at
    0:19:57 any time. And nowadays, because of screens and
    0:20:01 artificial light, we have access to light at times
    0:20:05 of day and night that normally we wouldn’t. Now
    0:20:07 earlier I said that you need a lot of light, in
    0:20:10 particular sunlight, to set these clock mechanisms.
    0:20:13 That’s true, but there’s a kind of diabolical
    0:20:15 feature to the way all this works, which is the
    0:20:19 longer you’ve been awake, the more sensitive
    0:20:22 your retina and these cells are to light. So that
    0:20:26 if you’ve been awake for 10, 12, 14 hours, it
    0:20:29 becomes very easy for even a small amount of light
    0:20:33 coming from a screen or from an overhead light
    0:20:36 to trigger the activation of the clock and make
    0:20:38 you feel like you want to stay up later, make it
    0:20:40 harder to fall asleep, and disrupt your sleep
    0:20:43 pattern. Okay, so the simple way to think about
    0:20:46 this is you want as much light as is safely
    0:20:48 possible early in the day, morning and throughout
    0:20:51 the day, including blue light, and you want as
    0:20:54 little light coming into your eyes, artificial or
    0:20:58 sunlight, after say 8 p.m. And certainly you do
    0:21:00 not want to get bright light exposure to your
    0:21:03 eyes between 11 p.m. and 4 a.m. And here’s why.
    0:21:08 Light that arrives to the eyes between 11 p.m. and
    0:21:13 4 a.m. approximately suppresses the release of
    0:21:16 dopamine, this neuromodulator that makes us feel
    0:21:20 good as sort of an endogenous antidepressant, and
    0:21:23 can inhibit learning and create all sorts of other
    0:21:25 detrimental effects. It does this through a
    0:21:27 mechanism for those of you who want to know the
    0:21:30 neural pathways that involves light to the eyes
    0:21:31 that’s then signaled to a structure called the
    0:21:34 habenula. When that habenula gets activated, it’s
    0:21:37 actually called the disappointment nucleus, because
    0:21:41 it actually makes us feel less happy and more
    0:21:44 disappointed and can lead to certain forms of
    0:21:47 depression in the wakeful state. Now, if you wake
    0:21:48 up in the middle of the night and you need to use
    0:21:50 the bathroom or you’re on an all night flight and
    0:21:53 you’re, you know, you need to read or whatever it
    0:21:56 is, fine. It’s, you know, every once in a while
    0:21:58 it’s not going to be a problem to get bright
    0:22:00 light exposure to your eyes in the middle of the
    0:22:03 night. But if you think about our lifestyle
    0:22:05 nowadays and being up late looking at phones,
    0:22:07 even if you dim that screen, you’re triggering
    0:22:10 this activation because your retinal sensitivity
    0:22:12 and the sensitivity of these neurons has gone
    0:22:14 up late in the day. For those of you that are
    0:22:16 experiencing challenges with mood, those of you
    0:22:19 that have anxiety, learning problems, issues
    0:22:20 focusing, the questions I usually get are how
    0:22:23 can I focus better? One of the best ways you can
    0:22:25 support your mechanisms for good mood, mental
    0:22:30 health, learning, focus, metabolism, etc. is to
    0:22:33 take control of this light exposure behavior at
    0:22:36 night and not get much or any bright light
    0:22:38 exposure in the middle of the night. These cells
    0:22:40 in our eye, these neurons that signal the
    0:22:44 central clock, reside mostly, not exclusively,
    0:22:47 but mostly in the bottom half of our retina.
    0:22:49 And because we have a lens in front of our
    0:22:51 retina and because of the optics of lenses,
    0:22:54 that means that these cells are actually viewing
    0:22:57 our upper visual field. This is probably not
    0:23:01 coincidental that these cells were essentially
    0:23:04 designed to detect sunlight, which is overhead
    0:23:09 of course. So if you want to avoid
    0:23:13 improper activation of these neurons, it’s
    0:23:16 better to place lights that you use in the
    0:23:18 evening low in your physical environment. So on
    0:23:21 desktops or even the floor, if that’s if you
    0:23:24 want to go that way, as opposed to overhead
    0:23:27 lights. So overhead fluorescent lights would
    0:23:29 be the worst. That would be the worst case
    0:23:32 scenario. Lights that are overhead that are a
    0:23:34 little bit softer of the sort of yellow or
    0:23:37 reddish tints would be slightly better. But
    0:23:39 dim lights that are set low in the room are
    0:23:41 going to be best because they aren’t going to
    0:23:45 activate these neurons and therefore shift your
    0:23:49 circadian clock. But let’s talk about what light
    0:23:51 can do in terms of shifting us in healthy
    0:23:55 ways. So the way to think about this whole
    0:23:57 system, again, is you’ve got a denocene building
    0:23:59 up depending on how long you’ve been awake
    0:24:01 and it’s making you sleepy. And then you’ve got
    0:24:03 the circadian mechanisms that are timing your
    0:24:05 wakefulness and timing when you want to be
    0:24:07 asleep, mainly through cortisol and melatonin.
    0:24:09 But there are a bunch of other things that
    0:24:11 are downstream of cortisol and melatonin.
    0:24:14 Like we tend to be hungrier during our
    0:24:16 wakeful period than late at night. Some
    0:24:18 people like to eat late at night. But if
    0:24:20 you’re finding that you can’t become a day
    0:24:23 person or a morning person, shifting your
    0:24:26 light exposure, exercise, and food intake to
    0:24:28 the daytime will help. Jamie Zeitzer and
    0:24:31 colleagues did a beautiful study showing
    0:24:34 that if you turn on the lights before
    0:24:37 waking up, so around 45 minutes to an hour
    0:24:40 before waking up, even if your eyelids are
    0:24:42 closed, provided you’re not under the
    0:24:46 covers, after doing that for a few days,
    0:24:49 that increases your total sleep time and
    0:24:51 shifts forward the time at which you feel
    0:24:53 sleepy. It makes you want to go to bed
    0:24:56 earlier each night. Now, in a kind of
    0:24:58 diabolical way, they did this with teenagers
    0:25:00 who are notorious for wanting to wake up
    0:25:02 late and stay up late. And what they found
    0:25:04 was bright light flashes just turning on
    0:25:06 the lights in their environment overhead
    0:25:07 lights because they’re trying to activate
    0:25:09 the system and that’s why they’re using
    0:25:12 overhead lights. Even through the eyelids
    0:25:15 before these kids woke up, then made those
    0:25:17 kids naturally want to go to bed earlier
    0:25:18 and they ended up sleeping longer. So that’s
    0:25:20 something you could try. You could put
    0:25:23 your lights on a timer to go on early in
    0:25:25 the day before you wake up. You could
    0:25:27 open your blinds so that sunlight is
    0:25:30 coming through. Again, if you curl up
    0:25:31 under the covers, then it’s not going to
    0:25:34 reach these neurons. But it’s remarkable
    0:25:35 the light can actually penetrate the
    0:25:37 eyelids, activate these neurons and go
    0:25:40 to the central clock. That study
    0:25:42 illustrates a really important principle
    0:25:44 of how you’re built, which is you have
    0:25:46 the capacity for what are called phase
    0:25:49 advances and phase delays. And I don’t
    0:25:52 want to complicate this too much. So the
    0:25:54 simplest way to think about phase
    0:25:57 advances and phase delays is that if you
    0:26:00 see light late in the day, and in
    0:26:02 particular in the middle of the night,
    0:26:04 your brain and body, for reasons that
    0:26:07 now you understand, will think that
    0:26:09 that’s morning light, even though it’s
    0:26:10 not sunlight because you have this
    0:26:12 heightened sensitivity. And it will
    0:26:14 phase delay, it will delay your clock. It
    0:26:15 will essentially make you want to get
    0:26:18 up later and go to sleep later. So the
    0:26:20 simple way to think about this is if
    0:26:22 you’re having trouble waking up early
    0:26:25 and feeling alert early in the day,
    0:26:26 you’re going to want to try and get
    0:26:28 bright light exposure even before
    0:26:30 waking up, because it will advance your
    0:26:32 clock. It will sort of like turning the
    0:26:35 clock forward. Whereas if you are
    0:26:36 having trouble waking up early, you
    0:26:38 definitely don’t want to get too much
    0:26:40 light exposure or any light exposure to
    0:26:43 your eyes late in the evening and in the
    0:26:44 middle of the night, because it’s just
    0:26:46 going to delay your clock more and more.
    0:26:48 And what you’re trying to do is provide
    0:26:50 them anchors. You’re trying to provide
    0:26:53 them consistent, powerful anchors so
    0:26:56 that your cortisol, your melatonin, and
    0:26:58 then everything that’s that cascades
    0:27:00 down from that like your metabolism and
    0:27:02 your ability to learn and your sense of
    0:27:05 alertness, your dopamine, your serotonin,
    0:27:08 all that stuff is timed regularly. One
    0:27:11 of the reasons why there’s so much
    0:27:14 you know challenge out there with focus
    0:27:17 and anxiety and depression, there are a
    0:27:18 lot of reasons for that, but one of the
    0:27:21 reasons is that people’s internal
    0:27:23 mechanisms aren’t anchored to anything
    0:27:25 regular. These systems again will
    0:27:26 average, but if you can provide them
    0:27:29 consistent light anchors early in the
    0:27:31 day and in the evening and avoiding
    0:27:33 light at night, you will be amazed at
    0:27:35 the tremendous number of positive
    0:27:37 effects that can come from that at the
    0:27:39 level of metabolic factors, hormones,
    0:27:41 and just general feelings of well-being.
    0:27:44 And this is why whenever people ask me
    0:27:45 what should I take, which is one of the
    0:27:47 most common questions I get, what
    0:27:48 supplements should I take, what drugs
    0:27:50 should I be taking, what things should I
    0:27:53 be taking, the first question I always
    0:27:57 ask them is how’s your sleep? And 90% of
    0:27:58 the time they tell me they either have
    0:28:00 trouble falling asleep or staying asleep
    0:28:02 or they don’t feel rested throughout the
    0:28:05 day. A brief note about naps. Naps
    0:28:07 provided that they’re less than one
    0:28:09 ultradian cycle, probably they’re 20
    0:28:11 minutes or 30 minutes or even an hour,
    0:28:12 can be very beneficial for a lot of
    0:28:15 people. You don’t have to take them, but
    0:28:17 many people naturally feel a dip in
    0:28:19 energy and focus late in the afternoon.
    0:28:20 In fact, if we were going to look at
    0:28:22 wakefulness, what we would find is that
    0:28:23 you get that morning light exposure
    0:28:25 hopefully your cortisol goes up, people
    0:28:26 start feeling awake and then around two
    0:28:28 or three or four in the afternoon
    0:28:31 there’s a spike in everything from
    0:28:33 alertness to ability to learn, some
    0:28:35 metabolic factors drop and then it just
    0:28:37 naturally comes back up and then it
    0:28:39 tapers off as the night goes on.
    0:28:42 So for some of you naps are great, I love
    0:28:45 taking naps. Some people, they wake up
    0:28:47 from naps feeling really groggy.
    0:28:48 That’s probably because they’re not
    0:28:51 sleeping as well as they should at night
    0:28:52 or as long as they should at night and
    0:28:55 so they’re dropping into REM sleep or
    0:28:57 deeper forms of sleep in the daytime
    0:28:58 and then they wake up and they feel
    0:29:00 kind of disoriented. Other people feel
    0:29:02 great after a nap. So that’s another
    0:29:04 case where just like with caffeine you
    0:29:06 sort of have to evaluate for yourself.
    0:29:07 I’d like to take a quick break and thank
    0:29:10 one of our sponsors, ROKA. ROKA makes
    0:29:12 eyeglasses and sunglasses that are the
    0:29:14 absolute highest quality. I’ve been
    0:29:16 wearing ROKA readers and sunglasses
    0:29:18 for years now and I love them.
    0:29:19 They’re lightweight, they have superb
    0:29:21 optics and they have lots of frames to
    0:29:23 choose from. I’m excited to share that
    0:29:25 ROKA and I have teamed up to create a
    0:29:27 new style of red lens glasses.
    0:29:29 These red lens glasses are meant to be
    0:29:30 worn in the evening after the sun goes
    0:29:32 down. They filter out short wavelength
    0:29:34 light that comes from screens and from
    0:29:36 LED lights, the sorts of LED lights that
    0:29:38 are most commonly used as overhead and
    0:29:41 frankly lamp lighting nowadays. I want to
    0:29:43 emphasize ROKA red lens glasses are not
    0:29:45 traditional blue blockers. They’re not
    0:29:47 designed to be worn during the day and to
    0:29:50 filter out blue light from screen light.
    0:29:51 They’re designed to prevent the full
    0:29:53 range of wavelengths that suppress
    0:29:55 melatonin secretion at night and that
    0:29:56 can alter your sleep.
    0:29:59 So by wearing ROKA red lens glasses
    0:30:01 they help you calm down and they improve
    0:30:02 your transition to sleep.
    0:30:05 Most nights I stay up until about 10 p.m.
    0:30:06 or even midnight and I wake up between
    0:30:08 five and seven a.m. depending on when I
    0:30:09 went to sleep.
    0:30:11 Now I put my ROKA red lens glasses on as
    0:30:13 soon as it gets dark outside and I’ve
    0:30:15 noticed a much easier transition to
    0:30:17 sleep which makes sense based on
    0:30:18 everything we know about how filtering
    0:30:20 out short wavelengths of light can allow
    0:30:22 your brain to function correctly.
    0:30:24 ROKA red lens glasses also look cool
    0:30:25 frankly.
    0:30:26 You can wear them out to dinner or to
    0:30:28 concerts or out with friends. So it
    0:30:29 turns out it is indeed possible to
    0:30:31 support your biology to be scientific
    0:30:32 about it
    0:30:35 and to remain social after all. If you’d
    0:30:37 like to try ROKA go to ROKA.com
    0:30:40 that’s ROKA.com and enter the code
    0:30:42 huberman to save 20% off your first
    0:30:43 order.
    0:30:45 Again that’s ROKA.com and enter the
    0:30:47 code huberman at checkout.
    0:30:49 Okay so naps are going to be good for
    0:30:51 some people not for others. I personally
    0:30:52 like to take a nap around three or
    0:30:53 four p.m.
    0:30:55 But there’s a practice that I’ve adopted
    0:30:58 in the last five years that I’ve found
    0:31:00 to be immensely beneficial
    0:31:02 that is sort of like napping but isn’t
    0:31:03 napping.
    0:31:06 It’s a thing that they call yoga nidra.
    0:31:08 Yoga nidra actually means yoga sleep
    0:31:10 and it’s a sort of meditation that you
    0:31:11 listen to.
    0:31:13 Meditation and yoga nidra scripts have
    0:31:15 been immensely helpful for me
    0:31:17 in terms of accelerating the transition
    0:31:19 to sleep.
    0:31:21 So they involve taking a few minutes
    0:31:23 10 to 30 minutes or so just like you
    0:31:24 would for a nap
    0:31:26 and just listening to a script almost
    0:31:27 passively.
    0:31:29 And it has you do some particular
    0:31:30 patterns of breathing
    0:31:33 and some other kind of body scan like
    0:31:35 things that can really help people
    0:31:37 learn to relax not just in that moment
    0:31:39 but get better at relaxing and turning
    0:31:41 off thinking in order to fall asleep
    0:31:43 when they want to do that at night.
    0:31:45 In other words they’re always good for
    0:31:46 you because it’s a training mechanism
    0:31:48 by which you self-train your nervous
    0:31:49 system
    0:31:50 to go from a state
    0:31:52 of heightened alertness that you don’t
    0:31:52 want
    0:31:54 to heighten relaxation
    0:31:55 that you do want.
    0:31:57 And so it’s really teaching you to hit
    0:31:58 the break
    0:32:00 and that brings us to an even more
    0:32:02 important point perhaps which is
    0:32:03 we’ve all experienced
    0:32:06 that we can stay up if we want to
    0:32:06 right.
    0:32:08 If we want to stay up late on new
    0:32:10 years or we want to push in all night
    0:32:12 or some people can do that more easily
    0:32:13 than others
    0:32:15 but we’re all capable of doing that
    0:32:17 but it’s very hard to make ourselves
    0:32:18 fall asleep.
    0:32:20 And so there’s a sort of asymmetry to
    0:32:22 the way our autonomic nervous system
    0:32:24 which governs this alertness calmness
    0:32:25 thing the sympathetic and parasympathetic
    0:32:26 nervous system
    0:32:29 there’s an asymmetry there where we are
    0:32:31 more easily able to engage
    0:32:33 wakefulness and drive wakefulness we
    0:32:35 can force ourselves to stay awake
    0:32:36 then we are able
    0:32:38 to force ourselves to fall asleep.
    0:32:40 And one of the things that I say over
    0:32:41 and over again
    0:32:43 and I’m going to continue to say over
    0:32:43 and over again
    0:32:45 is it’s very hard to control the mind
    0:32:46 with the mind
    0:32:48 when you have trouble falling asleep
    0:32:50 you need to look to some mechanism that
    0:32:51 involves the body
    0:32:53 and all the things I described
    0:32:55 meditation hypnosis yoga nidra
    0:32:57 all involve
    0:32:59 exhale emphasized breathing
    0:33:01 certain ways of lying down and controlling
    0:33:03 the body we’re going to get into breathing
    0:33:05 in real depth at another time
    0:33:07 but all of those involve using the body
    0:33:09 to control the mind rather than trying
    0:33:10 to
    0:33:11 you know
    0:33:13 wrestle your mind into a certain
    0:33:15 pattern of relaxation
    0:33:16 and when we’re having trouble controlling
    0:33:18 the mind i encourage people to look
    0:33:19 towards the body
    0:33:22 look toward sunlight avoid sunlight if
    0:33:23 and bright light if that happens to be
    0:33:24 late at night
    0:33:26 so there’s a theme that’s starting to
    0:33:27 emerge which is in order to control
    0:33:28 this thing that we call the nervous
    0:33:29 system
    0:33:31 we have to look back to some of the
    0:33:32 things we discussed earlier like
    0:33:34 sensation perception etc
    0:33:37 but we have to ask what can we control
    0:33:38 well i’m talking about controlling
    0:33:39 light exposure
    0:33:41 controlling your breathing and body
    0:33:43 non-sleep deep rest
    0:33:46 or what i here after we will refer to
    0:33:49 as nsdr non-sleep deep rest
    0:33:51 as a way to reset
    0:33:54 one’s ability to be awake after you
    0:33:55 emerge from nsdr
    0:33:57 so to get some more wakefulness and
    0:33:58 ability to attend some emotional
    0:33:59 stability
    0:34:00 reset
    0:34:04 as well as make it better and easier
    0:34:05 to fall asleep when you want to go to
    0:34:06 sleep at night
    0:34:09 now non-sleep deep rest does have some
    0:34:10 research to support it
    0:34:12 there’s a beautiful study done out of a
    0:34:14 university in Denmark
    0:34:16 i will later provide a link to that
    0:34:17 study
    0:34:19 that showed that this meditation and
    0:34:21 yoga nidra type meditation
    0:34:24 allows dopamine and other neural
    0:34:26 modulators in an area of the brain
    0:34:27 called the striatum that’s involved in
    0:34:29 motor planning and motor execution
    0:34:31 to reset itself
    0:34:34 in other words this nsdr can reset our
    0:34:35 ability
    0:34:37 to engage in the world in a way that’s
    0:34:38 very deliberate
    0:34:41 okay so what about things that we can
    0:34:43 and maybe should or should not take in
    0:34:44 order to control
    0:34:46 and access better sleep and better
    0:34:47 wakefulness
    0:34:49 there are a couple things that are
    0:34:50 directly in line with the biology
    0:34:52 related to falling and staying asleep
    0:34:53 and directly in line with the biology
    0:34:54 of wakefulness
    0:34:57 there’s a whole category of things
    0:34:59 like stimulants
    0:35:00 cocaine and fetamine and
    0:35:01 prescription stimulants
    0:35:04 that are the prescription ones were
    0:35:06 designed for the treatment of narcolepsy
    0:35:07 so things like modafinil
    0:35:09 or armadafinil
    0:35:10 that are designed to create wakefulness
    0:35:12 they are all essentially
    0:35:16 chemical variants of things that
    0:35:18 increase epinephrine and dopamine
    0:35:18 now of course
    0:35:21 I’m over the standpoint that things like
    0:35:22 cocaine and fetamine are just across the
    0:35:23 board
    0:35:23 bad
    0:35:25 they have so many addictive and
    0:35:26 terrible effects
    0:35:28 in the proper setting
    0:35:30 prescribed by the proper professional
    0:35:32 things like modafinil for narcolepsy
    0:35:34 might be appropriate
    0:35:36 I know that a lot of people out there
    0:35:38 take Adderall
    0:35:39 even though they haven’t been prescribed
    0:35:39 Adderall
    0:35:42 in order to increase wakefulness
    0:35:44 that is essentially
    0:35:46 you know well it’s illegal for one
    0:35:47 but it’s also
    0:35:49 it’s abusing the system in the sense
    0:35:50 that you’re pushing back on the adenosine
    0:35:51 system
    0:35:52 slightly differently than you do caffeine
    0:35:54 it will make you feel more alert
    0:35:56 there tends to be a heavy rebound
    0:35:57 and they do have an addictive potential
    0:35:59 there are also some other effects of
    0:36:00 those that can be quite bad
    0:36:01 but there are some supplements and
    0:36:04 some things that are safer
    0:36:04 certainly safer
    0:36:08 and that in cases where
    0:36:09 you’re doing all the right behaviors
    0:36:11 you’re exercising and eating
    0:36:12 correctly
    0:36:13 and you’re still having trouble with sleep
    0:36:14 that can be beneficial
    0:36:17 for falling and staying asleep
    0:36:18 now I want to be very clear
    0:36:19 I am not pushing supplements
    0:36:21 I’m just pointing you towards some
    0:36:22 things
    0:36:23 that have been shown in
    0:36:25 peer-reviewed studies to have some benefit
    0:36:27 the first one
    0:36:28 is magnesium
    0:36:30 there are many forms of magnesium
    0:36:32 but certain forms of magnesium
    0:36:34 can have positive effects
    0:36:35 on sleepiness and the ability to stay
    0:36:36 asleep
    0:36:37 mainly
    0:36:39 by way of increasing neurotransmitters
    0:36:40 like GABA
    0:36:42 there are a lot of forms of magnesium
    0:36:42 out there
    0:36:44 but one in particular is
    0:36:45 magnesium threonate
    0:36:47 T-H-R-E-O-N-A-T-E
    0:36:48 which
    0:36:51 you have to check to see if this
    0:36:51 is right for you
    0:36:52 check with your doctor
    0:36:53 the other thing is
    0:36:54 theanine
    0:37:00 T-H-E-A-T-H-E-A-N-I-N-E
    0:37:01 theanine
    0:37:03 100 to 200 milligrams of theanine
    0:37:05 for me also helps me
    0:37:07 turn off my mind and fall asleep
    0:37:07 interestingly
    0:37:09 theanine is now being introduced
    0:37:10 to a lot of energy drinks
    0:37:13 in order to take away the jitters
    0:37:14 that are associated with
    0:37:15 drinking too much caffeine
    0:37:16 or with some other things
    0:37:18 that are in the energy drinks
    0:37:19 so just a
    0:37:20 consideration
    0:37:21 again I’m not here to tell you
    0:37:22 what to do or not do
    0:37:22 but
    0:37:24 just want to arm you with information
    0:37:26 the
    0:37:29 the thing about theanine and magnesium
    0:37:30 is taken together
    0:37:30 they do
    0:37:31 for some people
    0:37:33 they can make them so sleepy
    0:37:34 and sleep so deeply
    0:37:35 that they actually have trouble
    0:37:36 waking up in the morning
    0:37:37 so you have to play with these things
    0:37:38 and titrate them
    0:37:39 if you decide to use them
    0:37:41 again if you decide to go this route
    0:37:43 I would not start by taking supplements
    0:37:44 I would start by getting your
    0:37:45 light viewing behavior
    0:37:46 correct
    0:37:48 and then think about your nutrition
    0:37:49 and then think about your activity
    0:37:50 and then think about
    0:37:52 whether or not you want a supplement
    0:37:54 we already talked about melatonin earlier
    0:37:55 there’s another supplement
    0:37:56 that could be quite useful
    0:37:57 which is apigenin
    0:38:00 A-P-I-G-E-N-I-N
    0:38:02 which is the derivative of chamomile
    0:38:03 50 milligrams of apigenin
    0:38:05 also can augment
    0:38:08 or support this kind of creation
    0:38:09 of a sleepiness
    0:38:10 to help fall asleep
    0:38:11 and stay asleep
    0:38:13 as an important point
    0:38:15 apigenin is a fairly potent
    0:38:16 estrogen inhibitor
    0:38:19 so women who want to keep their
    0:38:21 estrogen levels high
    0:38:22 or at whatever levels they happen
    0:38:23 to be at
    0:38:23 should probably avoid
    0:38:25 apigenin altogether
    0:38:27 and men take that into consideration
    0:38:28 as well
    0:38:30 men need estrogen
    0:38:31 also you don’t want to
    0:38:32 completely eliminate your estrogen
    0:38:33 that it can create all sorts of
    0:38:34 bad effects on
    0:38:37 libido and cognition etc
    0:38:38 so apigenin
    0:38:39 and some people is going to be
    0:38:40 a pretty strong estrogen inhibitor
    0:38:42 so keep that in mind
    0:38:43 so thank you so much
    0:38:44 for your time and attention
    0:38:45 and above all
    0:38:51 thank you for your interest in science
    Chào mừng bạn đến với Huberman Lab Essentials, nơi chúng ta xem lại những tập trước để tìm ra những công cụ khoa học mạnh mẽ và có thể áp dụng cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh lý thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford. Tập podcast hôm nay hoàn toàn xoay quanh giấc ngủ. Chúng ta cũng sẽ nói về hình ảnh phản chiếu của giấc ngủ, đó là sự tỉnh táo. Hai giai đoạn này trong cuộc sống của chúng ta, giấc ngủ và sự tỉnh táo, chi phối mọi thứ về sức khỏe tâm thần và thể chất của chúng ta. Và chúng ta không chỉ nói về những gì hữu ích về giấc ngủ. Chúng ta cũng sẽ nói về cách để cải thiện giấc ngủ của mình. Điều này sẽ bao gồm cách để dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn, thời gian ngủ và cách tiếp cận chất lượng giấc ngủ tốt hơn. Trong quá trình này, chúng ta cũng sẽ thảo luận về cách để có thể tập trung và tỉnh táo hơn trong trạng thái tỉnh táo. Vì vậy, nếu bạn giống như hầu hết mọi người, bao gồm cả tôi, bạn có một số thách thức với giấc ngủ, ít nhất là mỗi ba hoặc năm đêm một lần và có thể thậm chí thường xuyên hơn. Vì vậy, hôm nay chúng ta sẽ đi sâu vào các công cụ và nói về những công cụ có thể giúp bạn dễ dàng đi vào giấc ngủ, ngủ ngon hơn và thức dậy từ giấc ngủ với cảm giác được nghỉ ngơi hơn. Vậy điều gì quyết định chất lượng giấc ngủ của chúng ta và chất lượng trạng thái tỉnh táo của chúng ta? Hóa ra điều đó được chi phối bởi hai lực. Lực đầu tiên là một lực hóa học. Nó được gọi là adenosine. Adenosine là một phân tử trong hệ thần kinh và cơ thể của chúng ta, tích tụ càng lâu chúng ta tỉnh táo. Vì vậy, nếu bạn vừa ngủ được tám, chín hoặc mười giờ thật sâu và nghỉ ngơi, adenosine sẽ rất thấp trong não và cơ thể của bạn. Tuy nhiên, nếu bạn đã tỉnh táo trong 10, 15 giờ hoặc lâu hơn, mức adenosine sẽ cao hơn nhiều. Adenosine tạo ra một loại động lực ngủ hoặc cơn đói ngủ. Một cách tốt để nhớ điều này và suy nghĩ về adenosine là nghĩ về caffeine. Caffeine đối với hầu hết mọi người giúp họ tỉnh táo. Nó khiến họ cảm thấy tỉnh táo hơn. Caffeine hoạt động như một chất đối kháng adenosine. Điều đó có nghĩa là
    khi bạn tiêu thụ caffeine, dù đó là cà phê, soda, trà hay ở bất kỳ hình thức nào khác, nó sẽ gắn vào thụ thể adenosine. Nó giống như một chiếc xe đỗ ở một chỗ đỗ nhất định, và do đó adenosine không thể đỗ ở chỗ đó. Khi caffeine đỗ vào chỗ thụ thể adenosine, thì không có gì thực sự xảy ra ở phía sau thụ thể đó. Thụ thể không thể thực hiện các chức năng tế bào bình thường để làm cho tế bào đó và bạn cảm thấy buồn ngủ. Vì vậy, lý do caffeine làm bạn tỉnh táo là vì nó chặn thụ thể buồn ngủ. Nó chặn tín hiệu buồn ngủ. Và đây là lý do tại sao khi caffeine hết tác dụng, adenosine sẽ gắn vào thụ thể đó, đôi khi với mức độ mà chúng ta gọi là ái lực cao hơn, và bạn cảm thấy mệt mỏi. Bạn cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. Caffeine có nhiều lợi ích cho sức khỏe. Nó cũng có thể gây vấn đề cho sức khỏe của một số người. Nó có thể làm tăng huyết áp, v.v. Caffeine làm tăng một phân tử là một chất điều chỉnh thần kinh mà chúng ta gọi là dopamine. Chúng ta đã thảo luận về điều này trong tập một, chất này có xu hướng làm cho chúng ta cảm thấy tốt, có động lực và cung cấp năng lượng cho chúng ta, vì như bạn có thể đã học trong tập một, dopamine liên quan đến một chất điều chỉnh thần kinh khác gọi là epinephrine, chất này mang lại cho chúng ta năng lượng. Thực tế, epinephrine được tạo ra từ dopamine. Vậy hãy lùi lại một bước và suy nghĩ về những gì chúng ta đang nói khi nói về giấc ngủ và sự buồn ngủ. Nếu bạn đã từng thức trắng đêm, bạn sẽ nhận thấy một điều thú vị. Khi buổi sáng đến, bạn sẽ đột nhiên cảm thấy năng lượng và sự tỉnh táo tăng lên trở lại, mặc dù adenosine đã tích tụ suốt cả đêm. Tại sao lại như vậy? Lý do là có một lực thứ hai điều khiển khi nào bạn ngủ và khi nào bạn tỉnh, và lực đó được gọi là lực sinh học nhịp sinh học. Nhịp sinh học có nghĩa là khoảng một ngày hoặc khoảng 24 giờ, và bên trong tất cả chúng ta có một chiếc đồng hồ tồn tại trong não của bạn, não của tôi và não của mọi động vật mà chúng ta biết, xác định khi nào.
    Chúng ta muốn cảm thấy buồn ngủ và khi nào chúng ta muốn tỉnh táo. Khối lượng giấc ngủ và thời điểm nó xảy ra trong mỗi chu kỳ 24 giờ bị chi phối bởi nhiều yếu tố khác nhau, nhưng yếu tố mạnh mẽ nhất quyết định khi nào bạn muốn ngủ và khi nào bạn muốn tỉnh táo chính là ánh sáng, đặc biệt là ánh sáng mặt trời. Tôi không thể nhấn mạnh đủ tầm quan trọng và tính khả thi của mối quan hệ này giữa ánh sáng và thời điểm bạn muốn ngủ. Vấn đề này có vẻ khá đơn giản và cũng dễ dàng để giải quyết, nhưng mọi người thường làm rối tung lên toàn bộ tài liệu về nhịp sinh học, thật sự là như vậy. Vậy hãy cùng phân tích từ góc độ những gì đang diễn ra trong não bộ và cơ thể của bạn khi bạn trải qua một ngày 24 giờ. Hãy bắt đầu với việc thức dậy. Dù bạn có ngủ ngon vào ban đêm hay không, hầu hết mọi người thường tỉnh dậy vào khoảng thời gian mặt trời mọc. Khi bạn thức dậy vào buổi sáng, bạn thức dậy vì một hormone đặc biệt gọi là cortisol được tiết ra từ tuyến thượng thận của bạn. Tuyến thượng thận của bạn nằm ngay trên thận và có một đợt sóng cortisol. Cũng có một đợt sóng epinephrine, tức là adrenaline từ tuyến thượng thận và cũng trong não của bạn, và bạn cảm thấy tỉnh táo. Đợt sóng cortisol và adrenaline này có thể đến từ đồng hồ báo thức của bạn. Nó có thể đến từ việc bạn tự nhiên thức dậy, nhưng nó thường đánh thức toàn bộ hệ thống trong cơ thể bạn rằng đã đến lúc tăng nhịp tim. Đã đến lúc bắt đầu căng cơ. Đã đến lúc bắt đầu di chuyển. Rất quan trọng là đợt sóng cortisol này xuất hiện sớm trong ngày hoặc ít nhất là sớm trong khoảng thời gian bạn tỉnh táo. Khi bạn thức dậy vào buổi sáng và trải nghiệm sự gia tăng cortisol, có một chiếc đồng hồ hẹn giờ bắt đầu chạy và đó là những chiếc đồng hồ tế bào, chúng được xác định bởi mối quan hệ giữa các cơ quan khác nhau trong cơ thể bạn, cho não và cơ thể bạn biết rằng trong khoảng 12 đến 14 giờ nữa, một hormone khác,
    hormone mà chúng ta gọi là melatonin sẽ được giải phóng từ tuyến tùng của bạn. Vậy có hai cơ chế ở đây, một tín hiệu tỉnh táo và một tín hiệu buồn ngủ, và tín hiệu tỉnh táo kích hoạt sự bắt đầu của bộ đếm cho tín hiệu buồn ngủ. Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất, probiotic kết hợp với các adaptogen. Tôi đã uống AG1 hàng ngày từ năm 2012, vì vậy tôi rất vui mừng khi họ tài trợ cho podcast này. Lý do tôi bắt đầu uống AG1 và lý do tôi vẫn uống AG1 một lần và thường là hai lần một ngày là vì nó là chất bổ sung dinh dưỡng nền tảng chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất. Điều đó có nghĩa là AG1 đảm bảo rằng bạn nhận được tất cả các vitamin, khoáng chất và các vi chất dinh dưỡng cần thiết để tạo ra một nền tảng vững chắc cho sức khỏe hàng ngày của bạn. AG1 cũng có probiotics và prebiotics hỗ trợ một hệ vi sinh vật đường ruột khỏe mạnh. Hệ vi sinh vật đường ruột của bạn bao gồm hàng triệu vi sinh vật trải dài trên đường tiêu hóa của bạn và ảnh hưởng đến những thứ như tình trạng hệ miễn dịch, sức khỏe chuyển hóa, sức khỏe hormone và nhiều hơn nữa. Vì vậy, tôi đã nhận thấy rằng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tiêu hóa của tôi được cải thiện, hệ miễn dịch của tôi mạnh mẽ hơn, tôi hiếm khi bị ốm, và tâm trạng cũng như sự tập trung tinh thần của tôi ở mức tốt nhất. Thực tế, nếu tôi chỉ có thể uống một loại thực phẩm bổ sung, thì loại thực phẩm bổ sung đó sẽ là AG1. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Chỉ trong tháng này, tháng 11 năm 2024, AG1 đang tặng một tháng cung cấp omega 3 axit béo từ dầu cá miễn phí bên cạnh bộ quà chào mừng thông thường gồm 5 gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp vitamin D3K2 với đơn hàng của bạn. Omega 3 axit béo rất quan trọng cho sức khỏe não bộ, tâm trạng, nhận thức và nhiều hơn nữa. Một lần nữa, hãy truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt này. Được rồi, vậy nhịp điệu của cortisol và melatonin là điều mà chúng ta gọi là nội sinh. Nó đang xảy ra trong
    chúng ta luôn bị ảnh hưởng bởi nó mà không cần bất kỳ đầu vào bên ngoài nào. Thực tế, nếu chúng ta sống trong bóng tối hoàn toàn trong một cái hang mà không có ánh sáng nhân tạo nào, những nhịp điệu cortisol và melatonin này vẫn sẽ tiếp tục. Vì vậy, nếu bạn ở trong bóng tối hoàn toàn, nó sẽ xảy ra một lần trong mỗi chu kỳ 24 giờ, nhưng sẽ xảy ra muộn hơn một chút mỗi ngày. Trong khi đó, trong các điều kiện bình thường, điều gì xảy ra khi bạn thức dậy? Bạn mở mắt ra. Khi bạn mở mắt, ánh sáng sẽ vào mắt bạn. Bây giờ, cách mà hệ thống này hoạt động là bạn có một tập hợp các tế bào thần kinh đặc biệt trong mắt. Chúng được gọi là tế bào hạch võng mạc. Khi ánh sáng vào mắt, có một nhóm tế bào hạch võng mạc hoặc loại tế bào hạch võng mạc nhất định cảm nhận một loại ánh sáng cụ thể và truyền đạt điều đó đến chiếc đồng hồ này nằm ngay trên nóc miệng của bạn, gọi là nhân suprachiasmatic. Và nhân suprachiasmatic có kết nối với hầu như mọi tế bào và cơ quan trong cơ thể bạn. Bây giờ, việc truyền đạt ánh sáng đến chiếc đồng hồ trung tâm này là cực kỳ quan trọng để điều chỉnh đúng thời gian cho cortisol và melatonin. Khi tôi nói “đúng”, tôi có thể nói điều đó với sự tự tin vì chúng tôi biết dựa trên rất nhiều bằng chứng rằng nếu bạn không điều chỉnh đúng nhịp cortisol và melatonin của mình, sẽ có những tác động rất rộng lớn và tiêu cực đến sức khỏe tim mạch, các hiệu ứng chuyển hóa, học tập, trầm cảm, và chứng mất trí. Vậy hãy suy nghĩ về những gì xảy ra khi chúng ta làm điều này đúng cách và cách để thực hiện đúng. Khi chúng ta thức dậy, mắt chúng ta mở ra. Bây giờ, nếu chúng ta ở trong một căn phòng tối, sẽ không có đủ ánh sáng để kích hoạt thời gian đúng cho việc điều chỉnh cortisol và melatonin, những nhịp điệu này. Bạn có thể hỏi, tại sao không có ánh sáng nào cũng có thể làm được? Thực tế là những tế bào thần kinh trong mắt chúng ta, những tế bào thiết lập đồng hồ sinh học và cho phép đồng hồ sinh học của chúng ta điều chỉnh tất cả đồng hồ của tất cả các tế bào, cơ quan và mô trong cơ thể chúng ta, phản ứng tốt nhất với một chất lượng ánh sáng cụ thể và…
    số lượng ánh sáng. Và đó là những đặc tính của ánh sáng và số lượng ánh sáng đến từ ánh sáng mặt trời. Vì vậy, những nơ-ron này, mặc dù chúng không có tư duy riêng, nhưng thực sự đang tìm kiếm ánh sáng mặt trời ở những gì chúng ta gọi là góc mặt trời thấp. Mắt và hệ thần kinh không biết gì về sự bình minh hay hoàng hôn. Nó chỉ biết chất lượng ánh sáng mà nó nhận được khi mặt trời ở thấp trên bầu trời. Hệ thống phát triển để khi mặt trời ở thấp trên bầu trời, có một sự tương phản đặc biệt giữa màu vàng và màu xanh, điều này kích hoạt sự hoạt động của những tế bào này. Tuy nhiên, nếu bạn thức dậy vài giờ sau khi mặt trời mọc, điều mà tôi thường làm hầu hết các ngày, bạn vẫn muốn ra ngoài và tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Bạn không cần ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt. Có rất nhiều photon, năng lượng ánh sáng bị tán xạ từ ánh sáng mặt trời vào thời điểm này. Nhưng điều quan trọng là nhận được năng lượng ánh sáng từ ánh sáng mặt trời vào mắt bạn. Việc ra ngoài để nhận được ánh sáng này là cực kỳ quan trọng. Tôi đã có một cuộc thảo luận với một đồng nghiệp của tôi, Tiến sĩ Jamie Zeitzer, người thuộc Khoa Tâm thần và Khoa học Hành vi tại Stanford, một chuyên gia hàng đầu thế giới trong lĩnh vực này, và ông ấy nói với tôi rằng việc nhìn ánh sáng mặt trời qua cửa sổ, qua kính chắn gió của xe hơi, hoặc qua cửa sổ bên của xe hơi kém hiệu quả gấp 50 lần so với việc chỉ cần ra ngoài mà không đeo kính râm và nhìn ánh sáng vào buổi sáng. Khi mặt trời ở trên cao, chất lượng ánh sáng thay đổi khiến bạn bỏ lỡ cơ hội để điều chỉnh nhịp cortisol. Và điều đó hóa ra là một điều không tốt. Bạn thực sự muốn điều chỉnh nhịp cortisol một cách chính xác vì chúng ta sẽ đi sâu vào điều này một chút nữa sau, nhưng một nhịp cortisol bị lệch muộn, đặc biệt là sự gia tăng cortisol vào lúc 9 giờ tối hoặc 8 giờ tối, là một trong những hậu quả và có thể là một trong những nguyên nhân của nhiều rối loạn lo âu và trầm cảm. Vì vậy, đây là một vấn đề tương tự như gà và trứng. Chúng ta không biết liệu đó có phải là…
    liên quan đến, đó là nguyên nhân hay hậu quả, nhưng đó là một dấu hiệu của trầm cảm và rối loạn lo âu. Việc đưa nhịp cortisol vào sớm hơn trong thời gian thức dậy của bạn, sớm hơn trong ngày, có những lợi ích tích cực từ huyết áp đến sức khỏe tâm thần, v.v. Tôi sẽ không liệt kê tất cả chúng vì có quá nhiều, nhưng rất nhiều điều tích cực xảy ra khi bạn nhận được cortisol sớm trong ngày, xa khỏi nhịp melatonin của bạn. Vậy, bạn nên ở ngoài bao lâu? Điều này sẽ thay đổi rất nhiều vì một số người sống trong môi trường rất sáng. Giả sử bạn ở Colorado giữa mùa đông, có một cánh đồng tuyết, không có mây, bạn bước ra ngoài, sẽ có rất nhiều năng lượng ánh sáng photon đến võng mạc của bạn mà có lẽ chỉ mất 30 đến 60 giây để kích hoạt đồng hồ trung tâm và thiết lập nhịp cortisol và melatonin của bạn một cách chính xác và làm cho mọi thứ được sắp xếp một cách tốt đẹp. Trong khi đó, nếu bạn ở Scandinavia vào giữa mùa đông và bạn thức dậy lúc 5 giờ sáng và mặt trời chỉ vừa mới ló rạng trên đường chân trời, rồi lại lặn xuống vài giờ sau đó, có lẽ bạn không nhận được đủ ánh sáng mặt trời để thiết lập những nhịp này. Vì vậy, nhiều người thấy rằng họ cần sử dụng các thiết bị mô phỏng ánh sáng mặt trời dưới dạng những loại đèn đặc biệt được thiết kế để mô phỏng ánh sáng mặt trời. Bạn có thể nói, ồ, đèn trong nhà tôi hoặc điện thoại của tôi thật sự rất sáng, đúng không? Mọi người đều nói với chúng ta rằng nên tránh xa điện thoại vào ban đêm vì chúng rất sáng. Nhưng đoán xem? Hóa ra, vào buổi sáng sớm, võng mạc của bạn không nhạy cảm lắm, điều này có nghĩa là bạn cần rất nhiều photon, lý tưởng là từ ánh sáng mặt trời để thiết lập những cơ chế đồng hồ này. Vì vậy, việc nhìn vào điện thoại hoặc ánh sáng nhân tạo là ổn nếu bạn thức dậy trước khi mặt trời mọc, nhưng nó sẽ không hoạt động để thiết lập những cơ chế đồng hồ này. Vì vậy, bạn muốn sử dụng ánh sáng mặt trời. Nếu bạn không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời…
    vì môi trường của bạn, bạn sẽ phải chọn ánh sáng nhân tạo. Và trong trường hợp đó, bạn sẽ muốn có một loại ánh sáng nhân tạo mô phỏng ánh sáng mặt trời hoặc có nhiều ánh sáng xanh. Bây giờ, mà không đi lạc đề, bạn có thể đang nghĩ, chờ đã, tôi đã nghe rằng ánh sáng xanh thì không tốt cho tôi. Thực ra, ánh sáng xanh rất tốt cho cơ chế này trong suốt cả ngày. Nhiều người sẽ nói, ôi, tôi nên đeo kính chặn ánh sáng xanh suốt cả ngày. Không, đó là điều hoàn toàn sai lầm, điều đó nên được giữ lại cho buổi tối muộn vì ánh sáng ức chế melatonin. Ánh sáng mặt trời ức chế tuyến tùng. Nó ngăn tuyến này tiết ra melatonin. Bóng tối cho phép tuyến tùng tiết ra melatonin. Vì vậy, tuyến tùng không phải là tuyến hoặc cơ quan của ánh sáng mặt trời. Nó là tuyến của bóng tối. Thực tế, melatonin có thể được coi là một tín hiệu buồn ngủ có liên quan đến bóng tối. Vì vậy, hãy dậy mỗi sáng, cố gắng ra ngoài. Tôi biết điều đó có thể khó khăn với nhiều người, nhưng từ hai đến mười phút tiếp xúc với ánh sáng mặt trời sẽ rất tốt cho hầu hết mọi người. Nếu bạn không thể làm điều đó mỗi ngày hoặc bạn ngủ qua khoảng thời gian này vào buổi sáng sớm, khi góc mặt trời thấp, đừng lo lắng về điều đó. Những hệ thống này trong cơ thể, những hệ thống hormone và hệ thống chất dẫn truyền thần kinh khiến bạn tỉnh táo vào những thời điểm nhất định trong ngày và buồn ngủ vào những thời điểm khác đang hoạt động bằng cách trung bình khi bạn nhìn thấy ánh sáng sáng nhất. Một số bạn, nhiều bạn có thể đang hỏi, còn điều gì khác có thể giúp thiết lập nhịp điệu này? Thực ra, ánh sáng là thứ mà chúng ta gọi là zeitgeber chính, người cho thời gian. Nhưng những thứ khác cũng có thể giúp thiết lập nhịp điệu này của cortisol, tiếp theo là melatonin sau 12 đến 16 giờ. Những thứ khác ngoài ánh sáng là thời gian ăn uống, thời gian tập thể dục, cũng như các loại thuốc hoặc hóa chất khác mà một người có thể tiêu thụ, không phải là thuốc bất hợp pháp, mặc dù những thứ đó cũng sẽ ảnh hưởng đến các cơ chế nhịp sinh học. Điều khác là hoàng hôn khi mặt trời cũng ở góc thấp, gần với…
    horizon, bằng cách nhìn ánh sáng mặt trời vào thời điểm đó trong ngày vào buổi tối hoặc buổi chiều, tùy thuộc vào thời gian trong năm và bạn đang ở đâu trên thế giới. Những tế bào melanopsin này, những nơ-ron trong mắt bạn, báo hiệu cho đồng hồ sinh học trung tâm rằng đã đến lúc kết thúc một ngày. Có một nghiên cứu rất hay cho thấy việc nhìn ánh sáng mặt trời vào khoảng thời gian hoàng hôn không chỉ đơn thuần là khi mặt trời lặn, mà vào khoảng thời gian gần hoàng hôn, trong vòng một giờ hoặc hơn, có thể ngăn chặn một số tác động xấu của ánh sáng trong việc ngăn cản sự tiết melatonin vào đêm hôm đó. Vậy hãy để tôi nhắc lại điều này. Nhìn thấy ánh sáng vào buổi sáng là rất quan trọng. Nhìn thấy ánh sáng vào cuối ngày khi mặt trời đang lặn hoặc vào khoảng thời gian đó có thể giúp bảo vệ các cơ chế này, não bộ và cơ thể của bạn, chống lại những tác động tiêu cực của ánh sáng vào cuối ngày. Vậy hãy để tôi nói về cách bạn có thể làm điều đó. Bạn sẽ đi xem hoàng hôn hoặc ra ngoài vào cuối buổi chiều hoặc buổi tối. Một lần nữa, nếu bạn muốn làm điều này qua cửa sổ tại nơi làm việc, điều đó cũng được, nhưng sẽ mất gấp 50 lần thời gian. Vì vậy, điều tốt nhất là chỉ cần ra ngoài trong vài phút, từ hai đến mười phút, cũng vào buổi chiều. Có hai tín hiệu này đến với đồng hồ trung tâm của bạn, rằng cơ thể bạn, thế giới bên trong của bạn, biết khi nào là buổi sáng và biết khi nào là buổi tối, là vô cùng mạnh mẽ. Luôn có rất nhiều câu hỏi về thời gian, số lượng, làm thế nào để biết tôi đã đủ chưa? Bạn sẽ biết vì nhịp sinh học của bạn sẽ bắt đầu rơi vào một mức độ bình thường nào đó. Bạn sẽ bắt đầu thức dậy vào cùng một thời điểm mỗi ngày. Bạn sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn vào ban đêm. Thông thường, sẽ mất khoảng hai hoặc ba ngày để các hệ thống này đồng bộ hóa. Vì vậy, nếu bạn chưa thực hiện những hành vi này, sẽ mất vài ngày, nhưng chúng có thể mang lại những lợi ích to lớn và đôi khi khá nhanh chóng trên nhiều khía cạnh khác nhau của sức khỏe tinh thần và thể chất của bạn. Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, 8Sleep. 8Sleep sản xuất…
    các vỏ đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ. Tôi đã từng nói trước đây trên podcast này về nhu cầu thiết yếu của chúng ta trong việc có được đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo có một giấc ngủ ngon là đảm bảo rằng nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn là đúng. Điều này là vì để có thể ngủ sâu và duy trì giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ. Và để thức dậy cảm thấy tỉnh táo và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng một đến ba độ. 8Sleep giúp bạn rất dễ dàng kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ bằng cách cho phép bạn lập trình nhiệt độ của vỏ đệm tại đầu, giữa và cuối đêm. Tôi đã ngủ trên một vỏ đệm 8Sleep gần bốn năm nay và nó đã hoàn toàn biến đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi. 8Sleep gần đây đã ra mắt thế hệ mới nhất của vỏ pod gọi là Pod4 Ultra. Pod4 Ultra có khả năng làm mát và sưởi ấm được cải thiện. Tôi thấy điều này rất hữu ích vì tôi thích làm cho giường thật mát vào đầu đêm, thậm chí lạnh hơn vào giữa đêm, và ấm lên khi tôi thức dậy. Đó là điều mang lại cho tôi giấc ngủ sóng chậm và giấc ngủ REM nhiều nhất. Nó cũng có chức năng phát hiện ngáy, tự động nâng đầu bạn lên một vài độ để cải thiện luồng không khí và ngăn chặn tiếng ngáy của bạn. Nếu bạn muốn thử một vỏ đệm 8Sleep, bạn có thể truy cập 8Sleep.com/huberman để nhận ưu đãi Black Friday ngay bây giờ. Với ưu đãi giảm giá Black Friday này, bạn có thể tiết kiệm lên đến 600 đô la cho Pod4 Ultra của họ. Đây là đợt giảm giá lớn nhất trong năm của 8Sleep. 8Sleep hiện đang vận chuyển đến Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia ở EU và Úc. Một lần nữa, đó là 8Sleep.com/huberman. Bây giờ hãy cùng nói về những tác động xấu của ánh sáng vì ánh sáng không nên đến trong hệ thống của chúng ta tại…
    bất cứ lúc nào. Và ngày nay, vì có màn hình và ánh sáng nhân tạo, chúng ta có thể tiếp cận ánh sáng vào những thời điểm trong ngày và đêm mà bình thường chúng ta sẽ không có. Bây giờ, trước đó tôi đã nói rằng bạn cần nhiều ánh sáng, đặc biệt là ánh sáng mặt trời, để thiết lập các cơ chế đồng hồ này. Điều đó là đúng, nhưng có một đặc điểm có phần quái ác trong cách mà tất cả những điều này hoạt động, đó là càng lâu bạn tỉnh táo, thì võng mạc và các tế bào này càng nhạy cảm với ánh sáng. Vì vậy, nếu bạn đã tỉnh táo trong 10, 12, 14 giờ, thì chỉ cần một lượng nhỏ ánh sáng từ màn hình hoặc từ ánh sáng trên cao cũng đủ để kích hoạt đồng hồ và khiến bạn cảm thấy muốn thức khuya hơn, làm cho việc ngủ trở nên khó khăn hơn và làm rối loạn nhịp ngủ của bạn. Được rồi, cách đơn giản để nghĩ về điều này là bạn muốn có nhiều ánh sáng nhất có thể một cách an toàn vào buổi sáng và suốt cả ngày, bao gồm cả ánh sáng xanh, và bạn muốn có ít ánh sáng vào mắt bạn, dù là ánh sáng nhân tạo hay ánh sáng mặt trời, sau khoảng 8 giờ tối. Và chắc chắn bạn không muốn tiếp xúc với ánh sáng mạnh vào mắt giữa 11 giờ tối và 4 giờ sáng. Và đây là lý do tại sao. Ánh sáng đến mắt giữa 11 giờ tối và 4 giờ sáng ước tính sẽ ức chế sự giải phóng dopamine, một chất điều chỉnh thần kinh khiến chúng ta cảm thấy tốt hơn như một loại thuốc chống trầm cảm nội sinh, và có thể ức chế việc học và tạo ra đủ loại tác động có hại khác. Nó làm điều này thông qua một cơ chế cho những ai muốn biết các con đường thần kinh liên quan đến ánh sáng đến mắt, sau đó được tín hiệu đến một cấu trúc gọi là habenula. Khi habenula đó được kích hoạt, nó thực sự được gọi là nhân thất vọng, vì nó khiến chúng ta cảm thấy ít hạnh phúc hơn và nhiều thất vọng hơn, và có thể dẫn đến một số dạng trầm cảm trong trạng thái tỉnh táo. Bây giờ, nếu bạn thức dậy giữa đêm và bạn cần sử dụng nhà vệ sinh hoặc bạn đang trên một chuyến bay đêm và bạn, bạn biết đấy, bạn cần đọc hoặc bất cứ điều gì đó mà…
    Thì, cũng được. Bạn biết đấy, thỉnh thoảng việc tiếp xúc với ánh sáng mạnh vào giữa đêm sẽ không phải là vấn đề. Nhưng nếu bạn nghĩ về lối sống của chúng ta ngày nay và việc thức khuya nhìn vào điện thoại, ngay cả khi bạn giảm độ sáng màn hình, bạn vẫn kích hoạt sự hoạt động này vì độ nhạy của võng mạc và độ nhạy của các nơ-ron này đã tăng lên vào cuối ngày. Đối với những ai đang gặp khó khăn với tâm trạng, những ai có lo âu, vấn đề học tập, khó khăn trong việc tập trung, câu hỏi mà tôi thường nhận được là làm thế nào để tôi có thể tập trung tốt hơn? Một trong những cách tốt nhất để bạn hỗ trợ các cơ chế cho tâm trạng tốt, sức khỏe tâm thần, học tập, tập trung, trao đổi chất, v.v. là kiểm soát hành vi tiếp xúc với ánh sáng vào ban đêm và không để tiếp xúc với nhiều hoặc bất kỳ ánh sáng mạnh nào vào giữa đêm. Những tế bào này trong mắt chúng ta, những nơ-ron này báo hiệu cho đồng hồ trung tâm, chủ yếu nằm ở nửa dưới của võng mạc. Và vì chúng ta có một thấu kính ở phía trước võng mạc và do quang học của thấu kính, điều đó có nghĩa là những tế bào này thực sự đang nhìn vào trường nhìn phía trên của chúng ta. Có lẽ không phải ngẫu nhiên khi những tế bào này được thiết kế để phát hiện ánh sáng mặt trời, mà ánh sáng này thì tất nhiên là ở trên cao. Vì vậy, nếu bạn muốn tránh kích hoạt không đúng cách những nơ-ron này, tốt hơn là đặt đèn mà bạn sử dụng vào buổi tối ở vị trí thấp trong môi trường vật lý của bạn. Ví dụ như trên bàn làm việc hoặc thậm chí trên sàn nhà, nếu bạn muốn làm như vậy, thay vì đèn trên cao. Đèn huỳnh quang trên cao sẽ là tồi tệ nhất. Đó sẽ là kịch bản tồi tệ nhất. Những đèn ở trên cao có màu sắc hơi mềm mại hơn, như màu vàng hoặc đỏ, sẽ tốt hơn một chút. Nhưng những đèn mờ được đặt thấp trong phòng sẽ là tốt nhất vì chúng sẽ không kích hoạt những nơ-ron này và do đó không làm thay đổi đồng hồ sinh học của bạn. Nhưng hãy nói về ánh sáng…
    Có thể làm gì để chuyển đổi chúng theo những cách lành mạnh. Vậy cách để suy nghĩ về toàn bộ hệ thống này, một lần nữa, là bạn có một chất denocene tích tụ tùy thuộc vào thời gian bạn thức và nó khiến bạn buồn ngủ. Và sau đó bạn có các cơ chế nhịp sinh học điều chỉnh thời gian bạn tỉnh táo và thời gian bạn muốn ngủ, chủ yếu thông qua cortisol và melatonin. Nhưng còn rất nhiều yếu tố khác phụ thuộc vào cortisol và melatonin. Chẳng hạn, chúng ta thường cảm thấy đói hơn trong thời gian tỉnh táo so với đêm khuya. Một số người thích ăn khuya. Nhưng nếu bạn thấy rằng mình không thể trở thành người dậy sớm hoặc người buổi sáng, việc thay đổi ánh sáng, tập thể dục và chế độ ăn uống vào ban ngày sẽ giúp ích. Jamie Zeitzer và các đồng nghiệp đã thực hiện một nghiên cứu tuyệt vời cho thấy nếu bạn bật đèn trước khi thức dậy, khoảng 45 phút đến một giờ trước khi thức dậy, ngay cả khi mí mắt của bạn đang nhắm, miễn là bạn không nằm dưới chăn, sau khi làm điều đó trong vài ngày, điều đó sẽ tăng tổng thời gian ngủ của bạn và đẩy lùi thời gian mà bạn cảm thấy buồn ngủ. Nó khiến bạn muốn đi ngủ sớm hơn mỗi đêm. Bây giờ, theo một cách khá quái ác, họ đã thực hiện điều này với những thanh thiếu niên nổi tiếng vì muốn thức dậy muộn và thức khuya. Và điều họ phát hiện ra là những tia sáng mạnh chỉ cần bật đèn trong môi trường của họ, vì họ đang cố gắng kích hoạt hệ thống và đó là lý do họ sử dụng đèn trên cao. Ngay cả qua mí mắt trước khi những đứa trẻ này thức dậy, điều đó đã khiến những đứa trẻ này tự nhiên muốn đi ngủ sớm hơn và cuối cùng chúng đã ngủ lâu hơn. Vì vậy, đó là điều bạn có thể thử. Bạn có thể đặt đèn của mình vào một bộ hẹn giờ để bật sớm trong ngày trước khi bạn thức dậy. Bạn có thể mở rèm để ánh sáng mặt trời chiếu vào. Một lần nữa, nếu bạn cuộn mình dưới chăn, thì ánh sáng sẽ không đến được các tế bào thần kinh này. Nhưng thật đáng kinh ngạc là ánh sáng thực sự có thể xuyên qua.
    mí mắt, kích hoạt các nơ-ron này và đi đến đồng hồ trung tâm. Nghiên cứu đó minh họa một nguyên tắc rất quan trọng về cách bạn được cấu tạo, đó là bạn có khả năng cho những gì được gọi là sự tiến bộ giai đoạn và sự trì hoãn giai đoạn. Và tôi không muốn làm phức tạp điều này quá nhiều. Vì vậy, cách đơn giản nhất để nghĩ về sự tiến bộ giai đoạn và sự trì hoãn giai đoạn là nếu bạn thấy ánh sáng muộn trong ngày, và đặc biệt là giữa đêm, não và cơ thể bạn, vì những lý do mà bây giờ bạn đã hiểu, sẽ nghĩ rằng đó là ánh sáng buổi sáng, mặc dù đó không phải là ánh sáng mặt trời vì bạn có sự nhạy cảm cao hơn. Và nó sẽ trì hoãn giai đoạn, nó sẽ làm chậm đồng hồ của bạn. Nó sẽ khiến bạn muốn dậy muộn hơn và đi ngủ muộn hơn. Vì vậy, cách đơn giản để nghĩ về điều này là nếu bạn gặp khó khăn trong việc dậy sớm và cảm thấy tỉnh táo vào đầu ngày, bạn sẽ muốn cố gắng tiếp xúc với ánh sáng sáng ngay cả trước khi thức dậy, vì điều đó sẽ tiến bộ đồng hồ của bạn. Nó giống như việc chỉnh đồng hồ tiến lên. Trong khi nếu bạn gặp khó khăn trong việc dậy sớm, bạn chắc chắn không muốn tiếp xúc với quá nhiều ánh sáng hoặc bất kỳ ánh sáng nào vào mắt bạn vào cuối buổi tối và giữa đêm, vì điều đó chỉ làm trì hoãn đồng hồ của bạn ngày càng nhiều hơn. Và điều bạn đang cố gắng làm là cung cấp cho chúng những điểm neo. Bạn đang cố gắng cung cấp cho chúng những điểm neo mạnh mẽ và nhất quán để cortisol, melatonin của bạn, và sau đó là tất cả những gì phát sinh từ đó như sự trao đổi chất của bạn và khả năng học hỏi của bạn và cảm giác tỉnh táo của bạn, dopamine, serotonin của bạn, tất cả những thứ đó được định thời một cách đều đặn. Một trong những lý do tại sao có rất nhiều thách thức với sự tập trung, lo âu và trầm cảm, có rất nhiều lý do cho điều đó, nhưng một trong những lý do là các cơ chế nội bộ của mọi người không được neo vào bất cứ điều gì đều đặn. Những hệ thống này lại sẽ trung bình, nhưng nếu bạn có thể cung cấp cho chúng những điểm neo ánh sáng nhất quán vào buổi sáng,
    Nếu bạn dành thời gian ở ngoài trời vào ban ngày và vào buổi tối, đồng thời tránh ánh sáng vào ban đêm, bạn sẽ ngạc nhiên trước số lượng lớn những tác động tích cực có thể đến từ điều đó ở mức độ các yếu tố chuyển hóa, hormone và cảm giác chung về sự khỏe khoắn. Và đó là lý do tại sao mỗi khi mọi người hỏi tôi nên dùng gì, đây là một trong những câu hỏi phổ biến nhất mà tôi nhận được, tôi nên dùng thực phẩm chức năng nào, tôi nên dùng thuốc gì, tôi nên dùng những thứ gì, câu hỏi đầu tiên tôi luôn hỏi họ là giấc ngủ của bạn thế nào? Và 90% thời gian, họ nói với tôi rằng họ gặp khó khăn trong việc đi vào giấc ngủ hoặc duy trì giấc ngủ, hoặc họ không cảm thấy được nghỉ ngơi suốt cả ngày. Một lưu ý ngắn gọn về giấc ngủ trưa. Giấc ngủ trưa, miễn là nó dưới một chu kỳ siêu nhịp, có thể là 20 phút, 30 phút hoặc thậm chí một giờ, có thể rất có lợi cho nhiều người. Bạn không cần phải ngủ trưa, nhưng nhiều người tự nhiên cảm thấy giảm năng lượng và sự tập trung vào cuối buổi chiều. Thực tế, nếu chúng ta xem xét sự tỉnh táo, điều chúng ta sẽ thấy là bạn nhận được ánh sáng buổi sáng, hy vọng cortisol của bạn tăng lên, mọi người bắt đầu cảm thấy tỉnh táo và sau đó vào khoảng hai, ba hoặc bốn giờ chiều có một sự gia tăng từ sự cảnh giác đến khả năng học hỏi, một số yếu tố chuyển hóa giảm xuống và sau đó nó tự nhiên tăng trở lại và sau đó giảm dần khi đêm đến. Vì vậy, đối với một số bạn, giấc ngủ trưa rất tuyệt, tôi thích ngủ trưa. Một số người, họ thức dậy từ giấc ngủ trưa cảm thấy rất mệt mỏi. Điều đó có thể là do họ không ngủ ngon như họ nên vào ban đêm hoặc không ngủ đủ lâu vào ban đêm, vì vậy họ rơi vào giấc ngủ REM hoặc các dạng giấc ngủ sâu hơn vào ban ngày và sau đó họ thức dậy và cảm thấy hơi lúng túng. Những người khác cảm thấy tuyệt vời sau một giấc ngủ trưa. Vì vậy, đó là một trường hợp khác mà giống như với caffeine, bạn phải tự đánh giá cho chính mình. Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, ROKA. ROKA sản xuất kính mắt và kính râm mà là…
    chất lượng tuyệt đối cao nhất. Tôi đã
    đeo kính đọc và kính mát ROKA
    trong nhiều năm và tôi rất thích chúng.
    Chúng nhẹ, có quang học tuyệt vời và có nhiều kiểu dáng để
    chọn lựa. Tôi rất vui được chia sẻ rằng
    ROKA và tôi đã hợp tác để tạo ra một
    kiểu kính với tròng đỏ mới.
    Những chiếc kính tròng đỏ này được thiết kế để
    đeo vào buổi tối sau khi mặt trời lặn.
    Chúng lọc bỏ ánh sáng có bước sóng ngắn
    từ màn hình và từ đèn LED, loại đèn LED mà
    thường được sử dụng làm đèn chiếu sáng trên cao và
    thực sự là đèn bàn hiện nay. Tôi muốn nhấn mạnh rằng
    kính tròng đỏ ROKA không phải là
    kính chặn ánh sáng xanh truyền thống. Chúng không
    được thiết kế để đeo vào ban ngày và lọc bỏ ánh sáng xanh từ ánh sáng màn hình.
    Chúng được thiết kế để ngăn chặn toàn bộ
    dải bước sóng ánh sáng ức chế
    tiết melatonin vào ban đêm và có thể
    thay đổi giấc ngủ của bạn.
    Vì vậy, khi đeo kính tròng đỏ ROKA,
    chúng giúp bạn bình tĩnh hơn và cải thiện
    quá trình chuyển tiếp vào giấc ngủ.
    Hầu hết các đêm, tôi thức đến khoảng 10 giờ tối
    hoặc thậm chí nửa đêm và tôi thức dậy giữa
    5 và 7 giờ sáng, tùy thuộc vào thời điểm tôi
    đi ngủ.
    Bây giờ, tôi đeo kính tròng đỏ ROKA ngay khi
    bên ngoài tối và tôi đã nhận thấy quá trình chuyển tiếp vào
    giấc ngủ dễ dàng hơn rất nhiều, điều này hoàn toàn hợp lý dựa trên
    mọi thứ chúng ta biết về cách lọc bỏ
    các bước sóng ánh sáng ngắn có thể giúp
    não bạn hoạt động đúng cách.
    Kính tròng đỏ ROKA cũng trông thật ngầu
    thực sự.
    Bạn có thể đeo chúng đi ăn tối hoặc đi
    hòa nhạc hoặc ra ngoài với bạn bè. Vì vậy,
    hóa ra thực sự có thể
    hỗ trợ sinh học của bạn một cách khoa học
    và vẫn giữ được sự xã hội sau tất cả. Nếu bạn muốn thử ROKA, hãy truy cập ROKA.com
    đó là ROKA.com và nhập mã
    huberman để tiết kiệm 20% cho đơn hàng đầu tiên của bạn.
    Một lần nữa, đó là ROKA.com và nhập mã
    huberman khi thanh toán.
    Được rồi, vì vậy giấc ngủ ngắn sẽ tốt cho
    một số người nhưng không tốt cho người khác. Cá nhân tôi
    thích ngủ trưa vào khoảng ba hoặc
    bốn giờ chiều.
    Nhưng có một thói quen mà tôi đã áp dụng
    Trong năm năm qua, tôi đã thấy điều này rất có lợi. Đó là một thứ giống như ngủ trưa nhưng không phải là ngủ trưa. Đó là một thứ mà họ gọi là yoga nidra. Yoga nidra thực sự có nghĩa là giấc ngủ yoga, và đó là một loại thiền mà bạn nghe. Các kịch bản thiền và yoga nidra đã rất hữu ích cho tôi trong việc tăng tốc quá trình chuyển tiếp vào giấc ngủ.
    Vì vậy, chúng bao gồm việc dành một vài phút, từ 10 đến 30 phút, giống như bạn dành cho một giấc ngủ trưa, và chỉ cần nghe một kịch bản một cách gần như thụ động. Nó hướng dẫn bạn thực hiện một số kiểu thở nhất định và một số hoạt động quét cơ thể khác có thể thực sự giúp mọi người học cách thư giãn, không chỉ trong khoảnh khắc đó mà còn cải thiện khả năng thư giãn và tắt suy nghĩ để có thể ngủ khi họ muốn vào ban đêm.
    Nói cách khác, chúng luôn tốt cho bạn vì đó là một cơ chế đào tạo mà qua đó bạn tự đào tạo hệ thần kinh của mình để chuyển từ trạng thái cảnh giác cao độ mà bạn không muốn sang trạng thái thư giãn mà bạn muốn. Và vì vậy, nó thực sự dạy bạn cách đạp phanh. Điều này dẫn chúng ta đến một điểm quan trọng hơn, đó là chúng ta đều đã trải nghiệm rằng chúng ta có thể thức nếu chúng ta muốn, đúng không? Nếu chúng ta muốn thức khuya vào đêm giao thừa hoặc muốn thức suốt đêm, hoặc một số người có thể làm điều đó dễ dàng hơn những người khác, nhưng tất cả chúng ta đều có khả năng làm điều đó, nhưng rất khó để khiến bản thân ngủ.
    Và vì vậy có một sự bất đối xứng trong cách mà hệ thần kinh tự động của chúng ta, điều khiển sự cảnh giác và sự bình tĩnh, tức là hệ thần kinh giao cảm và đối giao cảm, có một sự bất đối xứng ở đó, nơi mà chúng ta dễ dàng hơn trong việc tham gia vào sự tỉnh táo và thúc đẩy sự tỉnh táo, chúng ta có thể ép bản thân thức dậy hơn là ép bản thân ngủ.
    Và một trong những điều mà tôi nói đi nói lại và sẽ tiếp tục nói đi nói lại là rất khó để kiểm soát tâm trí bằng chính tâm trí.
    Khi bạn gặp khó khăn trong việc đi vào giấc ngủ, bạn cần tìm kiếm một số cơ chế liên quan đến cơ thể. Tất cả những điều tôi đã mô tả như thiền, thôi miên, yoga nidra đều liên quan đến việc thở sâu, nhấn mạnh vào việc thở ra, những cách nằm xuống nhất định và kiểm soát cơ thể. Chúng ta sẽ đi sâu vào việc thở vào một thời điểm khác, nhưng tất cả những điều đó đều liên quan đến việc sử dụng cơ thể để kiểm soát tâm trí, thay vì cố gắng vật lộn với tâm trí của bạn để đạt được một mô hình thư giãn nhất định.
    Khi chúng ta gặp khó khăn trong việc kiểm soát tâm trí, tôi khuyến khích mọi người hãy nhìn về cơ thể, hướng về ánh sáng mặt trời, tránh ánh sáng mặt trời và ánh sáng mạnh nếu điều đó xảy ra vào ban đêm. Có một chủ đề đang bắt đầu xuất hiện, đó là để kiểm soát thứ mà chúng ta gọi là hệ thần kinh, chúng ta phải quay lại một số điều mà chúng ta đã thảo luận trước đó như cảm giác, nhận thức, v.v. Nhưng chúng ta phải hỏi rằng chúng ta có thể kiểm soát điều gì?
    Tôi đang nói về việc kiểm soát sự tiếp xúc với ánh sáng, kiểm soát hơi thở và cơ thể, nghỉ ngơi sâu không ngủ, hay cái mà tôi sẽ gọi là nsdr (nghỉ ngơi sâu không ngủ) như một cách để thiết lập lại khả năng tỉnh táo của một người sau khi bạn thoát ra từ nsdr. Điều này giúp tăng cường sự tỉnh táo và khả năng chú ý, cũng như ổn định cảm xúc, thiết lập lại, cũng như làm cho việc đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn khi bạn muốn đi ngủ vào ban đêm.
    Nghỉ ngơi sâu không ngủ thực sự có một số nghiên cứu hỗ trợ. Có một nghiên cứu tuyệt vời được thực hiện tại một trường đại học ở Đan Mạch. Tôi sẽ cung cấp liên kết đến nghiên cứu đó sau. Nghiên cứu cho thấy rằng thiền và thiền yoga nidra cho phép dopamine và các chất điều chỉnh thần kinh khác trong một khu vực của não gọi là striatum, liên quan đến lập kế hoạch và thực hiện động cơ, tự thiết lập lại. Nói cách khác, nsdr có thể thiết lập lại khả năng của chúng ta để tham gia vào thế giới một cách rất có chủ đích.
    Vậy còn những điều mà chúng ta có thể và có thể nên hoặc không nên tiếp nhận để kiểm soát và tiếp cận giấc ngủ tốt hơn thì sao?
    tỉnh táo
    Có một vài điều liên quan trực tiếp đến sinh học liên quan đến việc ngủ và duy trì giấc ngủ và trực tiếp liên quan đến sinh học của sự tỉnh táo. Có một danh mục hoàn toàn các thứ như chất kích thích, cocaine và fetamine cùng với các chất kích thích theo toa, mà các loại theo toa này được thiết kế để điều trị chứng ngủ rũ. Những thứ như modafinil hoặc armodafinil được thiết kế để tạo ra sự tỉnh táo. Tất cả chúng đều về cơ bản là các biến thể hóa học của những thứ làm tăng epinephrine và dopamine.
    Giờ thì, tôi không đứng ở quan điểm rằng những thứ như cocaine và fetamine hoàn toàn xấu. Chúng có rất nhiều tác dụng gây nghiện và tồi tệ. Trong bối cảnh phù hợp, được kê đơn bởi các chuyên gia phù hợp, những thứ như modafinil cho chứng ngủ rũ có thể là phù hợp. Tôi biết rằng có rất nhiều người ngoài kia sử dụng Adderall mặc dù họ chưa được kê đơn Adderall để tăng cường sự tỉnh táo. Điều này về cơ bản là, bạn biết đấy, nó là bất hợp pháp một phần, nhưng nó cũng là lạm dụng hệ thống theo nghĩa là bạn đang tác động ngược lại lên hệ thống adenosine, hơi khác so với caffeine. Nó sẽ khiến bạn cảm thấy tỉnh táo hơn. Thường thì có một sự hồi phục mạnh mẽ và chúng có tiềm năng gây nghiện. Cũng có một số tác dụng khác của những thứ đó có thể khá tồi tệ, nhưng cũng có một số thực phẩm bổ sung và một số thứ an toàn hơn, chắc chắn là an toàn hơn, và trong những trường hợp mà bạn đang thực hiện tất cả các hành vi đúng đắn, bạn đang tập thể dục và ăn uống đúng cách, và bạn vẫn gặp khó khăn với giấc ngủ, điều đó có thể có lợi cho việc đi vào giấc ngủ và duy trì giấc ngủ.
    Bây giờ tôi muốn rất rõ ràng, tôi không đang thúc đẩy các thực phẩm bổ sung. Tôi chỉ đang chỉ bạn đến một số thứ đã được chứng minh trong các nghiên cứu được đánh giá ngang hàng là có một số lợi ích. Thứ đầu tiên là magiê. Có nhiều dạng magiê, nhưng một số dạng magiê nhất định có thể có tác động tích cực đến sự buồn ngủ và khả năng duy trì giấc ngủ. Chủ yếu là…
    bằng cách tăng cường các chất dẫn truyền thần kinh như GABA, có rất nhiều dạng magiê khác nhau trên thị trường, nhưng một dạng đặc biệt là magiê threonate (T-H-R-E-O-N-A-T-E), mà bạn cần kiểm tra xem liệu nó có phù hợp với bạn hay không, hãy tham khảo ý kiến bác sĩ của bạn. Một điều khác là theanine (T-H-E-A-N-I-N-E), 100 đến 200 miligam theanine cũng giúp tôi tắt tâm trí và dễ dàng đi vào giấc ngủ. Thú vị là, theanine hiện đang được đưa vào nhiều loại nước tăng lực để giảm bớt cảm giác hồi hộp liên quan đến việc uống quá nhiều caffeine hoặc một số thành phần khác có trong nước tăng lực. Vì vậy, chỉ là một điều cần cân nhắc. Tôi không ở đây để nói cho bạn biết nên làm gì hay không nên làm gì, nhưng chỉ muốn cung cấp cho bạn thông tin.
    Điều cần lưu ý về theanine và magiê là khi dùng chung, chúng có thể khiến một số người cảm thấy buồn ngủ đến mức khó khăn trong việc tỉnh dậy vào buổi sáng. Vì vậy, bạn cần thử nghiệm với những thứ này và điều chỉnh liều lượng nếu bạn quyết định sử dụng chúng. Nếu bạn quyết định đi theo con đường này, tôi không khuyên bạn nên bắt đầu bằng việc dùng thực phẩm chức năng. Tôi khuyên bạn nên bắt đầu bằng cách điều chỉnh hành vi tiếp xúc với ánh sáng của bạn, sau đó nghĩ về chế độ dinh dưỡng của bạn, rồi nghĩ về hoạt động của bạn, và cuối cùng là xem liệu bạn có muốn dùng thực phẩm chức năng hay không.
    Chúng ta đã nói về melatonin trước đó. Có một thực phẩm chức năng khác có thể rất hữu ích, đó là apigenin (A-P-I-G-E-N-I-N), là dẫn xuất của hoa cúc. 50 miligam apigenin cũng có thể tăng cường hoặc hỗ trợ việc tạo ra cảm giác buồn ngủ để giúp bạn dễ dàng đi vào giấc ngủ và duy trì giấc ngủ. Một điểm quan trọng là apigenin là một chất ức chế estrogen khá mạnh, vì vậy phụ nữ muốn giữ mức estrogen cao hoặc ở mức nào đó mà họ đang có thì nên tránh apigenin hoàn toàn, và nam giới cũng nên cân nhắc điều này. Nam giới cũng cần estrogen, bạn không muốn hoàn toàn loại bỏ estrogen của mình, vì điều đó có thể gây ra đủ loại vấn đề.
    các tác động xấu đến
    sự ham muốn và nhận thức, v.v.
    vì vậy apigenin
    và một số người sẽ trở thành
    một chất ức chế estrogen khá mạnh
    vì vậy hãy ghi nhớ điều đó
    cảm ơn bạn rất nhiều
    vì thời gian và sự chú ý của bạn
    và trên hết
    cảm ơn bạn vì sự quan tâm đến khoa học
    歡迎來到 Huberman Lab Essentials,在這裡我們回顧過去的集數,為您帶來最有效且可行的科學基礎工具,幫助心理健康、身體健康和表現。我是 Andrew Huberman,是斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。今天的播客集數專注於睡眠。我們還會討論睡眠的鏡像,即清醒。這兩個生命階段——睡眠和清醒,主導著我們心理和身體健康的方方面面。我們不僅會談論睡眠的相關知識,還會探討如何改善睡眠,包括如何更快入睡、安排睡眠時間以及提高睡眠質量。在這個過程中,我們也會討論如何在清醒時提高專注力和警覺性。如果你像大多數人一樣(這包括我),你在睡眠方面或多或少都會遇到一些挑戰,至少每三到五晚會有這種情況,或者可能更頻繁。因此,今天我們將重點介紹一些工具,幫助你更快入睡、改善睡眠,以及在睡醒後感覺更為清爽。那么,什麼決定了我們的睡眠質量和清醒狀態的品質呢?事實上,這由兩種力量所主導。第一種力量是化學力量,名為腺苷。腺苷是在我們神經系統和身體中運行的分子,長時間清醒會使其積累。因此,如果你剛剛經歷了八、九或十個小時的深層、舒適的睡眠,那麼腺苷在你的腦中和身體中都是非常低的。然而,如果你清醒了十、十五小時或更長時間,腺苷的水平則會顯著提高。腺苷會創造出一種睡眠需求或睡眠飢餓感。而記住腺苷的一個好方法是想像咖啡因。對於大多數人來說,咖啡因可以喚醒他們,使他們感到更加警覺。咖啡因充當腺苷的拮抗劑。這意味著當你攝入咖啡因時,不論是咖啡、汽水、茶還是其他形式,咖啡因會與腺苷受體結合。它就像一輛車停入指定的停車位,因此腺苷無法在那個位置停住。當咖啡因進入腺苷受體時,該受體的下游並不會發生任何事情。這個受體無法進行正常的細胞功能,讓細胞告訴你感到困倦。所以咖啡因能讓你清醒的原因是因為它阻止了困倦受體,堵住了困倦信號。這就是為什麼當咖啡因的效果消失時,腺苷會再次與該受體結合,有時甚至會以更大的親和力結合,讓你感到疲倦,特別是當你感到崩潰的時候。咖啡因有很多健康益處,但對某些人來說,也可能會對健康造成問題,像是提高血壓等等。咖啡因會增加這種我們稱之為多巴胺的神經調節物。這在第一集我們有討論過,它往往會讓我們感到愉悅、充滿動力並提供能量,因為你可能在第一集中了解到,多巴胺與另一種神經調節物腎上腺素有關,而腎上腺素會讓我們充滿能量。事實上,腎上腺素是由多巴胺製成的。所以讓我們退一步來思考一下,當我們談論睡眠和困倦時我們在討論什麼。如果你曾經熬夜,你可能會注意到一些有趣的事情。當早晨來臨時,即使整個夜晚腺苷一直在增長,你也會突然感到精力和警覺性的提升。為什麼會這樣?原因在於還有第二種力量主導著你何時入睡和清醒,這種力量被稱為生理時鐘(circadian force)。生理時鐘是指大約一天或24小時,而我們每個人腦中都有一個時鐘,它存在於你的大腦、我的大腦以及我們了解的每一種動物的大腦中,這個時鐘決定了我們何時想要入睡,何時想要清醒。在每個24小時週期中睡眠的時間和持續時間主要是由許多不同的因素所決定,但最強大的一個因素就是光,而特別是陽光。我無法強調這種光與你想要入睡的關係有多麼重要和可行。這看起來非常簡單,解決起來也相對容易,但坦白說,人們往往會將整個生理時鐘的文獻弄得一團糟。因此,讓我們從你在經過24小時一天的過程中,腦和身體發生的狀況出發,來簡單解釋一下。讓我們先從清醒說起。無論你前一晚睡得多好,或是熬夜到什麼時候,大多數人往往會在日出左右醒來。當你早晨醒來時,你的清醒是因為一種特定的荷爾蒙——皮質醇從你的腎上腺分泌。你的腎上腺位於腎臟的上方,會有一波皮質醇的分泌,還有來自腎上腺和大腦的腎上腺素脈衝,這會讓你感到清醒。這波皮質醇和腎上腺素的脈衝可能來自你設的鬧鐘,也可能是你自然醒來,但這通常會提醒你全身系統,是時候提高心率,是時候開始緊張肌肉,是時候開始活動了。很重要的一點是,這波皮質醇的分泌應該在一天的早些時候,或者至少是在你的清醒階段的早期就出現。
    當你早上醒來並感受到皮質醇的上升時,就會啟動一個計時器,這是細胞計時器,它們由你體內不同器官之間的關係來決定,告訴你的大腦和身體,在大約12到14小時後,另一種荷爾蒙(我們稱之為褪黑激素)會從你的松果腺釋放出來。因此,這裡有兩個機制,一個是覺醒信號,另一個是困倦信號,覺醒信號觸發困倦信號計時器的開始。我想稍微休息一下,感謝我們的贊助商AG1。AG1是一種集成的維他命、礦物質、益生菌飲料,還含有適應原。我自2012年以來每天都在服用AG1,所以我很高興他們贊助這個播客。我開始服用AG1的原因,以及至今仍然每天甚至有時兩次服用AG1的原因,是因為它是最高品質和最完整的基礎營養補充品。這意味著AG1確保你獲得所有必要的維他命、礦物質和其他微量營養素,以建立堅實的每日健康基礎。AG1還含有益生菌和益生元,能支持健康的腸道微生物群。你的腸道微生物群由數以萬億計的微生物組成,它們在你的消化道內壁上,影響你的免疫系統狀態、代謝健康、荷爾蒙健康以及更多。因此,我發現當我每天服用AG1時,我的消化有所改善,免疫系統更為強健,我很少生病,情緒和思維焦點也達到最佳。事實上,如果我只能選擇一種補充劑,那種補充劑就是AG1。如果你想嘗試AG1,可以前往drinkag1.com/huberman以獲取特別優惠。僅在2024年11月這個月份,AG1將贈送一個月的魚油Omega 3脂肪酸供應,此外還包含通常的迎新套件——5包免費旅行包,以及你訂購的維他命D3K2一年的供應。Omega 3脂肪酸對於大腦健康、情緒、認知等方面至關重要。再次提醒,請訪問drinkag1.com/huberman以獲取此特別優惠。好的,皮質醇和褪黑激素的節律就是我們所稱的內源性。它們在我們體內持續發生,而不需要任何外部輸入。事實上,即使我們身處完全黑暗的洞穴中,沒有任何人工燈光,皮質醇和褪黑激素的節律仍會繼續運作。因此,如果你身處完全黑暗中,它將在24小時周期中發生一次,但每一天會稍微晚一些。而在正常情況下,當你醒來時,會發生什麼?你睜開眼睛。當你睜開眼睛時,光線進入你的眼睛。這個系統的運作方式是,你的眼睛裡有一組特定的神經元,稱為視網膜神經元。當光線進入眼睛時,一組特定的視網膜神經元會感知到這種特定類型的光並將其傳遞給位於你口腔上方的稱為視交叉上核的時鐘。視交叉上核與實質上你身體的每一個細胞和器官都有聯繫。因此,向這個中心時鐘傳遞光線以正確計時皮質醇和褪黑激素是至關重要的。當我說正確時,我可以自信地說,因為我們根據大量證據知道,如果你的皮質醇和褪黑激素的節律不正確,對心血管健康、代謝影響、學習、抑鬱、癡呆等將會有極其廣泛和不良的影響。所以讓我們思考一下當我們正確地做這件事情時會發生什麼,以及如何正確地做它。當我們醒來時,我們的眼睛睜開。現在,如果我們處於黑暗的房間裡,沒有足夠的光線來觸發皮質醇和褪黑激素的正確時間,你可能會問,為什麼任何光都無法做到呢?實際上,設定晝夜節律的眼睛神經元對特定質量和光線強度的光反應最好,而這些正是陽光中所擁有的光質和光量。因此,這些神經元其實是在尋找太陽,特別是在我們所稱的低日角時。眼睛和神經系統對日出或日落並不了解,它們只知道當太陽低於地平線時進入的光質。該系統的演變使得當太陽在天際低懸時,黃色和藍色之間的特定對比會觸發這些細胞的激活。然而,如果你在日出後幾小時醒來,這是我個人大多數日子所傾向的,你仍然需要走出戶外,接觸陽光。你並不需要陽光直接照射到眼睛中。在這個時候,從陽光中散射出的光子和光能非常多。但是關鍵是要從陽光中獲得這種光能,理想情況下進入你的眼睛。走出戶外以獲取這種光是至關重要的。我曾經和我的同事、斯坦佛大學精神病學與行為科學系的專家Dr. Jamie Zeitzer討論過這個問題,他告訴我,透過窗戶、汽車擋風玻璃或車窗觀賞陽光的效果是直接走出戶外不戴太陽眼鏡地觀賞早晨光線的效果低50倍。一旦太陽高掛於空中,光質會發生變化,使你錯過這個時機去調整皮質醇的脈衝。這樣做的結果是相當不理想的。你非常想正確調整皮質醇的脈衝,因為稍後我們會談到這個問題,但如果脈衝時間推遲,特別是晚上8點或9點的脈衝……
    皮質醇的增加是許多焦慮症和抑鬱症的後果之一,也可能是其原因之一。因此,這就像一個雞生蛋的問題。我們不知道它是與焦慮和抑鬱症有相關,還是它是原因或者影響,但它確實是抑鬱症和焦慮症的一個特徵。將皮質醇的脈衝提早到清醒期的早些時候,對你的血壓、心理健康等方面都有正面好處。我不會一一列舉,因為實在太多了,但是當你在一天的早期,遠離來自褪黑激素的脈衝時,許多積極的事情就會發生。
    那麼你應該在外面待多久呢?這會有很大的變化,因為有些人生活在非常明亮的環境中。舉例來說,如果你在冬天的科羅拉多州,雪地上沒有雲層,走出戶外,你的視網膜上會接收大量的光子能量,可能只需要30到60秒就能觸發中央時鐘,並正確地設置你的皮質醇和褪黑激素節律,使一切都很好地對齊。而如果你在斯堪地那維亞的冬季深處,早上五點醒來,陽光剛好掠過地平線,幾小時後又再次落下,這時你可能獲得的陽光並不足以設置這些節律。因此,許多人發現自己需要使用特定的燈具來模擬陽光。
    你可能會說,我房子裡的燈或我的手機都非常明亮,對吧?每個人都告訴我們晚上不要盯著手機,因為它們非常亮。但實際上,早上的時候,你的視網膜並不太敏感,這意味著你需要大量的光子,理想上是來自陽光,以設置這些時鐘機制。所以如果你在日出之前醒來,使用手機或人工光源是可以的,但並不能有效設置這些時鐘機制。因此,你需要使用陽光。如果因為環境原因你看不見陽光,那麼你就必須選擇人工光。在這種情況下,你需要一種模擬陽光或擁有大量藍光的人工光。
    在不偏離主題的情況下,你可能會說,等等,我聽說藍光對我有害。實際上,藍光在白天對這個機制是非常有益的。許多人會說,哦,我應該在白天戴上藍光阻過濾器。不,這正是錯誤的做法,應該保留到晚上晚些時候,因為光會抑制褪黑激素。陽光抑制松果腺,防止其釋放褪黑激素。而黑暗則讓松果腺釋放褪黑激素。所以,松果腺不是陽光的腺體或器官,而是黑暗的腺體。事實上,褪黑激素可以被認為是一種與黑暗相關的睡意信號。因此,每天早上起床,儘量外出。我知道這對一些人來說可能是有挑戰性的,但從兩到十分鐘的陽光暴露對大多數人來說都是有效的。如果你無法每天這樣做,或在這一早晨低太陽角度期間睡過了,則不必擔心。這些系統在身體中的激素系統和神經遞質系統,使你在一天的某些時候清醒而在其他時候感到困倦,通過你觀察到的最明亮光線作平均運作。
    有些人,許多人可能會問,還有什麼可以幫助設置這些節律?實際上,光是我們稱之為主要時間指標(zeitgeber)的東西,時間的給予者。但還有其他因素可以幫助設置這種皮質醇隨後在12至16小時後的褪黑激素節律。其他因素除了光之外,還包括食物攝入的時間、運動的時間,以及某些藥物或化學物質的攝入(並非非法藥物,儘管這些也會影響晝夜節律系統)。另一個因素是日落,當陽光也在低角度的時候,通過在日落時分,根據你所在的季節和地區觀察陽光,這些視網膜中的黑色素細胞會向中央生理時鐘信號發出這一天已結束的訊號。有一項非常好的研究顯示,在日落時分觀看陽光,並不一定要在陽光水平線上,而是在日落前後的一小時內,都可以防止光的負面影響,從而避免在同一晚晚些時候抑制褪黑激素釋放。
    所以讓我重複一下,早上觀看光是關鍵。在一天的晚些時候,當太陽下山或接近那個時間時查看光源可以幫助保護這些機制,讓你的大腦和身體免受日後光線的負面影響。因此,讓我談談你應該如何做到這一點。你應該去看日落,或者在下午晚些時候或晚上到戶外。再次強調,如果你想通過工作窗口來進行這一操作,那也是可以的,但會花費50倍的時間。所以最好的方法就是在外面待幾分鐘,無論是兩到十分鐘,也是在下午。讓這兩個信號到達你的中央時鐘,使你的身體、內部世界能夠知道何時是早上,何時是晚上,這是極為重要的。
    總是會有關於多久、多少的問題,如何知道是否足夠?你會知道,因為你的節律將開始逐漸恢復正常。你會開始每天幾乎在同一時間醒來,晚上也會更容易入睡。一般來說,這些系統需要大約兩到三天的時間才能達到一致。
    如果你不常進行這些行為,那麼需要幾天的時間,但它們能給你的心理和身體健康的多個方面帶來巨大的好處,有時還會相當迅速。我想先稍作休息,感謝我們的贊助商 8Sleep。8Sleep 生產具有冷卻、加熱和睡眠追蹤能力的智能床墊套。之前我在這個播客中提到過,我們每晚需要獲得足夠的高質量睡眠的關鍵性需求。確保睡眠環境的溫度合適是確保良好睡眠的最佳方式之一。因為為了深度入睡和保持深度睡眠,你的體溫實際上必須下降約一到三度。而為了醒來時感覺神清氣爽和精力充沛,你的體溫則需要提高約一到三度。8Sleep 讓控制你的睡眠環境的溫度變得非常簡單,允許你在夜間的開始、中間和結束時編程床墊套的溫度。我已經在 8Sleep 床墊套上睡了將近四年,這完全改變了我的睡眠質量。8Sleep 最近推出了他們最新一代的 pod 套,稱為 Pod4 Ultra。Pod4 Ultra 增強了冷卻和加熱能力。我覺得這非常有用,因為我喜歡在晚上開始時把床鋪調得很冷,在半夜時調得更冷,然後在醒來時調暖。這樣能讓我獲得最多的慢波睡眠和快速眼動睡眠。它還具有打鼾檢測功能,可以自動抬升你的頭幾度,以改善你的氣流並停止打鼾。如果你想試試 8Sleep 床墊套,可以訪問 8Sleep.com/huberman,立即獲取他們的黑色星期五優惠。借助這個黑色星期五折扣,你可以在 Pod4 Ultra 上節省高達 600 美元。這是 8Sleep 年度最盛大的促銷。8Sleep 目前向美國、加拿大、英國、部分歐盟國家和澳大利亞發貨。再次強調一下,網站是 8Sleep.com/huberman。現在讓我們來談談光的負面影響,因為光不應該在任何時候進入我們的系統。如今,由於屏幕和人造光,我們在白天和夜晚可以接觸到通常不會接觸的光。早些時候我提到過,你需要大量的光,特別是陽光,以設置這些生物鐘機制。這是真的,但這整個過程有一種狡猾的特點,就是你清醒的時間越長,你的視網膜和這些細胞對光的敏感性就會越高。因此,如果你已經清醒了 10、12、14 小時,即使是來自屏幕或頭頂燈的少量光也會非常容易觸發生物鐘的啟動,讓你想要熬夜,更難入睡,並打亂你的睡眠模式。那麼,簡單的說,你希望在早上的白天和整個白天獲得盡可能多的光,包括藍光,而在晚上 8 點以後,希望眼睛接觸到的光(無論是人造光還是陽光)越少越好。當然,你不希望在晚上 11 點到早上 4 點之間接觸到強烈的光線。原因如下:在晚上 11 點到早上 4 點之間到達眼睛的光大約會抑制多巴胺的釋放,這種神經調節物讓我們感覺良好,像是內源性抗抑鬱劑,並可能抑制學習,造成其他各種不良影響。這是通過一種機制實現的,對於那些想要了解神經通路的人,涉及到光進入眼睛然後傳遞到一個叫做 habenula 的結構。當這個 habenula 被激活時,它實際上被稱為失望核,因為它讓我們感到更不快樂和更失望,並可能導致清醒狀態下某些形式的抑鬱。現在,如果你半夜醒來需要上廁所,或者在半夜飛行時需要閱讀或做其他事情,這是可以的。有時在半夜接觸明亮的光線不會有問題。但如果你考慮到我們如今的生活方式,晚上的手機使用,即使你將屏幕調暗,這仍然會觸發該激活,因為你視網膜的敏感度及這些神經元的敏感度在白天晚些時候已經上升。對於那些有情緒困擾的朋友,尤其是焦慮、學習困難或專注問題的人,我經常被問到的問題是:我該如何提高專注力?支持你良好情緒、心理健康、學習、專注、新陳代謝等機制的最佳方法之一就是在晚上控制光曝露行為,避免在半夜接觸太多或任何強烈的光。這些存在於我們眼中的細胞,這些信號傳遞中央生物鐘的神經元,大部分位於我們視網膜的下半部。因為我們的視網膜前面有一個鏡頭,而且根據鏡頭的光學原理,這意味著這些細胞實際上是在觀察我們的上方視野。這可能並非巧合,這些細胞基本上是為了檢測陽光而設計的,因為陽光是從上方照射下來的。因此,如果你想避免這些神經元的不當激活,最好是在晚上將你使用的燈光放置在較低的位置,比如桌面上或地板上,而不是頭頂燈。所以,頭頂的熒光燈是最糟糕的選擇。那將是最糟糕的情況。稍微柔和一些的頭頂燈,比如黃色或紅色的燈光會稍微好一些。
    但是,房間裡設置的低光燈光將是最好的,因為這些燈光不會激活神經元,因此不會改變你的生理時鐘。接下來我們來談談光線在以健康的方式改變我們方面可以做什麼。因此,重新思考整個系統的方式,比如說,根據你醒著多久,代謝產物(adenosine)堆積的量會增多,這會讓你感到困倦。然後,你有由皮質醇和褪黑激素控制的生理時鐘,決定你的清醒時間和你想要入睡的時間。但還有許多其他在皮質醇和褪黑激素之下影響的因素。比如說,我們在清醒期間通常比凌晨時候更容易感到飢餓。有些人喜歡在晚上的時候吃東西。但如果你發現自己無法成為白天型或早晨型的人,將你的光線暴露、運動和飲食習慣調整到白天是有幫助的。Jamie Zeitzer和同事進行了一項出色的研究顯示,如果你在醒來前將燈打開,大約在醒來前45分鐘到一小時,即使你的眼皮閉著,只要你不在被窩裡,經過幾天的這樣做,會增加你的總睡眠時間,並提前你感到困倦的時間。這會讓你每晚都想早點上床睡覺。現在,他們以一種有些惡作劇的方式進行這項研究,對象是那些以喜歡晚起和熬夜而聞名的青少年。他們發現,明亮的燈光閃爍——僅僅是把他們周圍的燈光打開,因為他們試圖激活這個系統,所以使用的是上方的燈光。即使在青少年的眼皮微閉時,這也會讓這些孩子自然地想要早點上床睡覺,結果他們最終睡得更久。所以這是你可以嘗試的事情。你可以將燈設置定時器,讓它在你醒來之前的早上自動開啟。你可以打開百葉窗,讓陽光進來。再次強調,如果你蜷縮在被窩裡,那麼光線將無法到達這些神經元。但光線實際上能穿透眼皮,激活這些神經元並影響中央生理時鐘的事實是驚人的。這項研究體現了一個非常重要的原則,關於你是如何構建的,這就是你有能力進行我們所謂的相位提前和相位延遲。我不想讓這變得太複雜。所以,相位提前和相位延遲的最簡單理解方式是,如果你在一天的晚些時候,特別是在深夜看到光,你的腦袋和身體會基於你現在已經理解的原因,認為那是早晨的光,即使它不是陽光,因為你對光的敏感性提高。這將會是相位延遲,使你的時鐘變慢。這本質上會讓你想晚點起床,想晚點睡覺。因此,最簡單的理解就是,如果你早上無法早起且感覺清醒,甚至想要努力獲得明亮的光線曝光,那麼在醒來之前曝光光線將是有益的,因為這會提前你自己的生理時鐘。這就像把時鐘撥快一樣。而如果你早上無法早起,那麼晚上的時候你絕對不想讓眼睛承受過多的光線或任何光線,因為這將進一步延遲你的生理時鐘。而你所要做的就是提供一些錨點。你在試著提供一些一致而強大的錨點,以便你的皮質醇、褪黑激素,以及所有衍生的因素,比如你的新陳代謝、學習能力、警覺感受、你的多巴胺、你的血清素,所有這些東西都是定期調配的。為什麼有這麼多人在專注、焦慮和抑鬱方面會遇到困難,有很多原因,但其中一個原因就是人們的內部機制沒有固定在任何規律上。這些系統會隨機變化,但如果你能在白天和晚上提供持續的光照錨點,並在夜間避免光線,你會驚訝於這會在新陳代謝因子、荷爾蒙和一般幸福感方面帶來的巨大正面效果。這就是為什麼每當人們問我應該服用什麼,即我收到的最常見的問題之一,應該服用什麼補充劑、應該服用什麼藥物、有哪些東西應該服用的時候,我總是首先問他們,”你們的睡眠情況怎麼樣?”而90%的人都告訴我他們要麼有入睡困難,要麼有保持睡眠的困難,或者他們整天都感覺沒有休息好。關於小睡的簡短說明。如果小睡少於一個超日週期,可能是20分鐘、30分鐘甚至一個小時,對很多人來說是非常有益的。你不必小睡,但很多人自然會在下午晚些時候感到能量和集中力的下降。事實上,如果我們要觀察清醒時間,會發現上午的光線暴露希望能讓你的皮質醇增高,然後人們開始感到清醒,然後在下午兩點、三點或四點時,從警覺性到學習能力的各項指標會有一個攀升,一些新陳代謝因子會下降,然後這又會自然反彈回升,隨著夜晚的推進而逐漸減少。因此,對於你們中的一些人來說,小睡非常棒,我喜歡小睡。而有些人,則在小睡後感到非常昏沉。這可能是因為他們晚上沒有好好的睡眠,或者晚上睡的時間不夠,於是他們在白天進入快速眼動睡眠或更深層的睡眠,然後醒來後感到有些迷茫。其他人則在小睡後感覺很好。
    所以這又是另一個案例,就像咖啡因一樣,你得自己評估一下。我想趁此機會感謝我們的一個贊助商,ROKA。ROKA生產的眼鏡和太陽眼鏡都是極高品質的。我這幾年來一直在戴ROKA的讀書眼鏡和太陽眼鏡,我非常喜歡它們。它們輕便,光學效果極佳,框架樣式選擇很多。我很高興能告訴大家,ROKA和我合作創造了一款新的紅色鏡片眼鏡。這款紅色鏡片眼鏡是設計在晚上日落後佩戴的。它們過濾了來自螢幕和LED燈的短波長光線,這種LED燈通常在現今被用作天花板照明和燈具照明。我想強調,ROKA的紅色鏡片眼鏡不是傳統的藍光過濾鏡。它們不是設計用來在白天佩戴以過濾螢幕光線中的藍光。而是設計用來防止在晚上抑制褪黑激素分泌的所有波長光線,這能影響你的睡眠。因此,佩戴ROKA的紅色鏡片眼鏡可以幫助你平靜下來,提升你進入睡眠的過程。大多數晚上,我會保持清醒到晚上十點或者甚至午夜,然後在凌晨五點到七點之間醒來,這取決於我何時入睡。現在只要外面變暗,我就會戴上ROKA的紅色鏡片眼鏡,我注意到我更容易進入睡眠,這與我們知道的有關篩選短波長光線如何使大腦正常運作的知識相符。坦白說,ROKA的紅色鏡片眼鏡看起來也很酷。你可以穿著它們去吃晚餐、看音樂會或與朋友外出。因此,事實上,支持你的生物學,以科學的方式去做,並且依然能保持社交是完全可能的。如果你想試試ROKA,可以去ROKA.com,那是ROKA.com,輸入代碼huberman以享受首次訂單九折優惠。再重申一次,ROKA.com,結賬時輸入代碼huberman。好吧,小睡對某些人來說是好的,對其他人則不然。我個人喜歡在下午三點或四點時小睡。但在過去五年中,我採納了一種我發現非常有益的做法,這種方法有點像小睡,但不是小睡。這被稱為瑜伽睡眠(yoga nidra)。瑜伽睡眠實際上是瑜伽的睡眠,這是一種你可以聆聽的冥想。冥想和瑜伽睡眠的腳本對我在加速進入睡眠方面非常有幫助。因此,它們包含了幾分鐘的時間,大約10到30分鐘,就像小睡一樣,幾乎是被動地聆聽腳本。而且它會指導你進行一些特定的呼吸模式和其他類似身體掃描的練習,這真的可以幫助人們學習放鬆,不僅是在那一刻,而是讓你更擅長於放鬆和關閉思維,以便在晚上想要入睡時入睡。換句話說,它們對你始終是有益的,因為這是一個訓練機制,通過這個機制你可以自我訓練神經系統,讓自己從一種你不想要的高度警覺狀態轉變為你想要的放鬆狀態。因此,這真的是在教你如何踩下剎車。這讓我想到了一個也許更重要的點,我們都經歷過,如果我們想的話,我們可以熬夜,對吧?如果我們想要在新年的時候熬夜,或者想要通宵,有些人比其他人更容易做到,但我們都能做到這一點。不過,讓自己入睡是非常困難的。因此,我們的自主神經系統在控制這種警覺和平靜的事情時,交感神經系統和副交感神經系統之間存在一種不對稱性,我們更容易調動清醒和驅動清醒,我們可以強迫自己保持清醒,而不是強迫自己入睡。
    很難用心智來控制心智,這是我一次又一次強調的事情,我將繼續重複說這個觀點。當你在入睡時遇到困難時,你需要尋找一些涉及身體的機制。所有我描述的方式——冥想、催眠、瑜伽尼德拉——都涉及到強調呼氣的呼吸、某些躺下的方式和控制身體的技巧。我們將在其他時間深入探討呼吸的問題,但所有這些都涉及到利用身體來控制心智,而不是試圖在心智中摔跤,讓它變成一定的放鬆模式。
    當我們在控制心智方面遇到困難時,我鼓勵人們向身體尋求幫助,看看陽光,否則在夜晚如果亮光過強就要避免陽光。因此,有一個開始出現的主題,就是為了控制我們所謂的神經系統,我們必須回顧一些早期討論的內容,如感覺、知覺等,但我們必須詢問:我們能控制什麼?
    我所談論的是控制光照、調節呼吸和身體的非睡眠深層休息(NSDR,即非睡眠深層休息)作為重新設定一個人在NSDR結束後醒來能力的方法,這樣可以獲得更多的清醒和情緒穩定,並且使你在晚上想要入睡時更容易入睡。非睡眠深層休息確實有一些研究支持,它有一項出自丹麥大學的美麗研究,我會稍後提供這項研究的連結。該研究顯示這種冥想和瑜伽尼德拉類型的冥想可以重新設置大腦中一個名為紋狀體的區域,其中涉及運動計劃和運動執行的多巴胺和其他神經調節劑。換句話說,這種NSDR可以重置我們參與世界的能力,讓我們能夠非常有意識地進行互動。
    那麼,關於我們可以或也許應該、或不應該攝取的事物,以便控制與獲得更好的睡眠及淡薄醒覺,有幾件事情與有關入睡和維持睡眠的生物學直接相關,與清醒的生物學直接相關。這其中有一整類事物,如興奮劑,包括可卡因、枸櫞酸酯和處方興奮劑,處方興奮劑是為治療嗜睡症而設計的,因此像莫達非尼或阿莫達非尼等會被設計用來增加清醒度。這些基本上都是增加腎上腺素和多巴胺的化學變體。
    當然,我的立場是認為像可卡因和枸櫞酸酯在各種情況下都不好,它們有太多上癮和可怕的影響。在正確的情況下,由合適的專業人員處方的藥物,如幫助治療嗜睡症的莫達非尼,可能是合適的。我知道很多人服用阿得拉(Adderall),即使沒有被處方,也是為了提高清醒度。事實上,這在法律上是非法的,同時在某種意義上,也是在濫用系統,因為你要稍微不同於咖啡因地反擊腺苷系統,這會讓你感覺更加警覺,但常常會出現明顯的反彈效果,並且這些也有上癮的潛力。這些東西往往也會有其他的副作用,可能很糟糕。
    然而,也有一些補充劑以及一些更安全的東西,特別是在你已經做好所有正確行為的情況下,如運動和飲食正常,但仍然在睡眠方面有困難時,它們可能有助於入睡和保持睡眠。現在我想非常清楚地指出,我不是在推銷補充劑,我只是想告訴你一些在經過同行評審的研究中顯示出一些好處的東西。
    第一個是鎂。鎂有很多種形式,但某些形式的鎂對於昏昏欲睡和保持睡眠的能力可能有正面影響,主要是通過增加像GABA這樣的神經遞質。有很多類型的鎂,但有一種特別的鎂是鎂蘇醇(magnesium threonate,T-H-R-E-O-N-A-T-E),你必須檢查它是否對你合適,並詢問你的醫生。
    另一個是茶氨酸(theanine,T-H-E-A-N-I-N-E),對我來說,100到200毫克的茶氨酸也幫助我關閉我的思緒並入睡。值得注意的是,茶氨酸目前正在引入到很多能量飲料中,以消除與飲用過多咖啡因或其他能量飲料中的成分相關的心悸。因此這只是一個考量,我再次強調,我不是在告訴你該做什麼或不該做什麼,而是想提供一些資訊。
    關於茶氨酸和鎂一起服用的事情,對某些人來說,可能會讓他們非常困倦,並且在早晨醒來時有些困難,所以你需要對這些東西進行實驗和劑量調整,如果你決定使用它們。如果你決定走這條路,我建議不要一開始就服用補充劑,應該先從改善你的光照行為開始,然後考慮你的飲食,再考慮你的活動,最後再考慮你是否想要服用補充劑。
    我們之前已經談到了褪黑激素,還有另一個可能非常有用的補充劑是香芹苷(apigenin,A-P-I-G-E-N-I-N),這是一種洋甘菊的衍生物,50毫克的香芹苷也可增強或支持這種創造昏睡感的方式,幫助入睡和保持睡眠。需要特別指出的是,香芹苷是一種相當有效的雌激素抑制劑,因此希望保持其雌激素水平高或保持在任何特定水平的女性,應該盡量避免使用香芹苷,而男性則應謹慎使用。
    考慮到這一點,男性也需要雌激素,你也不想完全消除你的雌激素,因為這可能會對性慾、認知等產生各種不良影響。因此,蘆薈素對某些人來說可能是一種相當強的雌激素抑制劑,所以請記住這一點。非常感謝你的時間和關注,最重要的是,感謝你對科學的興趣。

    This is the second episode of Huberman Lab Essentials — short episodes (approximately 30 minutes) focused on essential science and protocol takeaways from past Huberman Lab episodes.

    This Essentials episode offers insights into what makes us sleepy, helps us sleep soundly, and feel awake and alert. It covers a wide range of tools for anyone looking to improve their sleep and wakefulness, with the science and reasoning behind each tool explained.

    Essentials will be released every Thursday, and our full-length episodes will still be released every Monday.

    Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman

    ROKA: https://roka.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Introduction to Huberman Lab Essentials

    00:00:18 Understanding Sleep & Wakefulness

    00:01:11 The Role of Adenosine & Caffeine

    00:03:45 Circadian Rhythms & the Importance of Light

    00:04:54 Morning Light Exposure & Cortisol

    00:06:27 Sponsor: AG1

    00:16:14 Evening Light Exposure & Melatonin

    00:18:08: Sponsor: Eight Sleep

    00:19:47 Managing Light Exposure for Better Sleep

    00:28:03 The Benefits of Naps & Yoga Nidra

    00:29:06 Sponsor: ROKA

    00:34:38 Supplements for Sleep & Wakefulness

    00:38:42 Conclusion & Final Thoughts

    Disclaimer & Disclosures

  • Dr. Terry Sejnowski: How to Improve at Learning Using Neuroscience & AI

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:07 for everyday life.
    0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:17 My guest today is Dr. Terry Sagnowski.
    0:00:22 Dr. Terry Sagnowski is a professor at the Salk Institute for Biological Studies, where
    0:00:26 he directs the Computational Neurobiology Laboratory.
    0:00:29 And as his title suggests, he is a computational neuroscientist.
    0:00:34 That is, he uses math, as well as artificial intelligence, and computing methods to understand
    0:00:38 this overarching, ultra-important question of how the brain works.
    0:00:43 Now, I realize that when people hear terms like computational neuroscience, algorithms,
    0:00:48 large language models, and AI, that it can be a bit overwhelming and even intimidating.
    0:00:53 But I assure you that the purpose of Dr. Sagnowski’s work, and indeed today’s discussion, is all
    0:00:59 about using those methods to clarify how the brain works, and indeed to simplify the answer
    0:01:00 to that question.
    0:01:05 So for instance, today you will learn that regardless of who you are, regardless of your
    0:01:11 experience, that all your motivation in all domains of life is governed by a simple algorithm
    0:01:12 or equation.
    0:01:17 Dr. Sagnowski explains how a single rule, a single learning rule, drives all of our
    0:01:19 motivation-related behaviors.
    0:01:22 And it, of course, relates to the neuromodulator dopamine.
    0:01:25 And if you’re familiar with dopamine as a term, today you will really understand how
    0:01:31 dopamine works to drive your levels of motivation, or in some cases, lack of motivation, and
    0:01:34 how to overcome that lack of motivation.
    0:01:36 Today we also discuss how best to learn.
    0:01:41 Dr. Sagnowski shares not just information about how the brain works, but also practical
    0:01:46 tools that he and colleagues have developed, including a zero-cost online portal that teaches
    0:01:52 you how to learn better based on your particular learning style, the way that you in particular
    0:01:55 forge for information and implement that information.
    0:02:01 Dr. Sagnowski also explains how he himself uses physical exercise of a particular type
    0:02:06 in order to enhance his cognition, that is, his brain’s ability to learn information and
    0:02:08 to come up with new ideas.
    0:02:12 Today we also discuss both the healthy brain and the diseased brain in conditions like
    0:02:18 Parkinson’s and Alzheimer’s, and how particular tools that relate to mitochondrial function
    0:02:23 can perhaps be used in order to treat various diseases, including Alzheimer’s dementia.
    0:02:26 I’m certain that by the end of today’s episode, you will have learned a tremendous
    0:02:31 amount of new knowledge about how your brain works and practical tools that you can implement
    0:02:32 in your daily life.
    0:02:36 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:38 and research roles at Stanford.
    0:02:42 It is, however, part of my desire and effort to bring zero-cost to consumer information
    0:02:46 about science and science-related tools to the general public.
    0:02:50 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:02:52 Our first sponsor is BetterHelp.
    0:02:56 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out completely
    0:02:57 online.
    0:02:59 I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
    0:03:01 Initially, I didn’t have a choice.
    0:03:04 It was a condition of being allowed to stay in school, but pretty soon I realized that
    0:03:07 therapy is an extremely important component to one’s overall health.
    0:03:12 In fact, I consider doing regular therapy just as important as getting regular exercise,
    0:03:16 including cardiovascular exercise and resistance training, which, of course, I also do every
    0:03:17 single week.
    0:03:21 Now, there are essentially three things that great therapy provides.
    0:03:25 First of all, it provides a good rapport with somebody that you can trust and talk to about
    0:03:27 essentially all issues that you want to.
    0:03:31 Second of all, great therapy provides support in the form of emotional support or simply
    0:03:36 directed guidance, what to do or what not to do in given areas of your life.
    0:03:40 And third, expert therapy can provide you useful insights that you would not have been
    0:03:42 able to arrive at on your own.
    0:03:46 BetterHelp makes it very easy to find an expert therapist who you really resonate with and
    0:03:50 that can provide you the benefits I just mentioned that come with effective therapy.
    0:03:56 If you’d like to try BetterHelp, go to betterhelp.com/huberman to get 10% off your first month.
    0:03:59 Again, that’s betterhelp.com/huberman.
    0:04:03 Today’s episode is also brought to us by Helix Sleep.
    0:04:07 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are customized to your unique sleep needs.
    0:04:11 Now I’ve spoken many times before on this and other podcasts about the fact that getting
    0:04:16 a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical health and performance.
    0:04:19 Now the mattress you sleep on makes a huge difference in terms of the quality of sleep
    0:04:20 that you get each night.
    0:04:25 How soft it is or how firm it is, how breathable it is, all play into your comfort and need
    0:04:27 to be tailored to your unique sleep needs.
    0:04:32 If you go to the Helix website, you can take a brief two minute quiz and it asks you questions
    0:04:34 such as, “Do you sleep on your back, your side or your stomach?
    0:04:36 Do you tend to run hot or cold during the night?”
    0:04:37 Because of that sort.
    0:04:40 Maybe you know the answers to those questions, maybe you don’t.
    0:04:43 Either way, Helix will match you to the ideal mattress for you.
    0:04:46 For me, that turned out to be the Dusk mattress, the USK.
    0:04:50 I started sleeping on a Dusk mattress about three and a half years ago and it’s been
    0:04:52 far and away the best sleep that I’ve ever had.
    0:04:57 If you’d like to try Helix, you can go to helixsleep.com/huberman.
    0:05:01 Take that two minute sleep quiz and Helix will match you to a mattress that is customized
    0:05:02 for your unique sleep needs.
    0:05:08 By the month of November 2024, Helix is giving up to 25% off on all mattress orders and two
    0:05:09 free pillows.
    0:05:15 Again, that’s helixsleep.com/huberman to get up to 25% off and two free pillows.
    0:05:18 Now for my discussion with Dr. Terry Sainowski.
    0:05:21 Dr. Terry Sainowski, welcome.
    0:05:23 Great to be here.
    0:05:28 We go way back and I’m a huge, huge fan of your work because you’ve worked on a great
    0:05:31 many different things in the field of neuroscience.
    0:05:36 You’re considered by many a computational neuroscience, so you bring mathematical models to an understanding
    0:05:40 of the brain and neural networks and we’re also going to talk about AI today and we’re
    0:05:45 going to make it accessible for everybody, biologist or no, math background or no.
    0:05:50 To kick things off, I want to understand something.
    0:05:55 I understand a bit about the parts list of the brain and most listeners of this podcast
    0:05:58 will understand a little bit of the parts list of the brain even if they’ve never heard
    0:06:01 an episode of this podcast before because they understand there are cells, those cells
    0:06:05 are neurons, those neurons connect to one another in very specific ways that allow us
    0:06:09 to see, to hear, to think, et cetera.
    0:06:15 I’ve come to the belief that even if we know the parts list, it doesn’t really inform us
    0:06:17 how the brain works.
    0:06:18 This is the big question.
    0:06:19 How does the brain work?
    0:06:20 What is consciousness?
    0:06:23 All of this stuff.
    0:06:30 Here and how does an understanding of how neurons talk to one another start to give us a real
    0:06:33 understanding about how the brain works?
    0:06:36 What is this piece of meat in our heads?
    0:06:42 Because it can’t just be, okay, the hippocampus remembers stuff and the visual cortex perceives
    0:06:43 stuff.
    0:06:48 When you sit back and you remove the math from the mental conversation, if that’s possible
    0:06:53 for you, how do you think about, quote, unquote, how the brain works?
    0:07:00 At a very basic level, what is this piece of meat in our heads really trying to accomplish?
    0:07:03 Let’s just say the time when we first wake up in the morning and we’re a little groggy
    0:07:09 till we make it to that first cup of coffee or water, or maybe even just to urinate first
    0:07:10 thing in the morning.
    0:07:11 What is going on in there?
    0:07:16 What a great question.
    0:07:23 I have a — Pat Churchley and I wrote a book, “Computational Brain,” and in it, there’s
    0:07:30 this levels diagram, and it levels of investigation at different spatial scales from the molecular
    0:07:37 at the very bottom to synapses and neurons, circuits, neural circuits, how they’re connected
    0:07:43 with each other, and then brain areas in the cortex and then the whole central nervous
    0:07:51 system span 10 orders of magnitude, 10th to the 10th, in spatial scale.
    0:07:56 Where is consciousness in all of that?
    0:07:59 There are two approaches that neuroscientists have taken.
    0:08:05 I shouldn’t say neuroscientists, I should say that scientists have taken, and the one
    0:08:10 you described, which is, let’s look at all the parts, that’s the bottom-up approach.
    0:08:15 Take it apart and just reductionist approach, and you make a lot of progress.
    0:08:19 You can figure out how things are connected and understand how development works, how
    0:08:26 neurons connect, but it’s very difficult to really make progress because quickly you get
    0:08:28 lost in the forest.
    0:08:37 Now the other approach, which has been successful, but at the end unsatisfying, is the top-down
    0:08:43 approach, and this is the approach that psychologists have taken looking at behavior and trying to
    0:08:53 understand the laws of behavior, this is the behaviorist, but even people in AI were trying
    0:09:00 to do a top-down, to write programs that could replicate human behavior, intelligent behavior.
    0:09:06 I have to say that both of those approaches, bottom-up or top-down, have really not gotten
    0:09:11 to the core of answering any of those questions, the big questions.
    0:09:17 But there’s a whole new approach now that is emerging in both neuroscience and AI at
    0:09:22 exactly the same time, and at this moment in history it’s really quite remarkable.
    0:09:27 So there’s an intermediate level between the implementation level at the bottom, how you
    0:09:38 implement some particular mechanism, and the actual behavior of the whole system is called
    0:09:42 the algorithmic level, it’s in between.
    0:09:48 So algorithms are like recipes, they’re like when you bake a cake, you have to have ingredients
    0:09:55 and you have to say the order in which they’re put together and how long, and if you get
    0:10:00 it wrong it doesn’t work, it’s just a mess.
    0:10:06 Now it turns out that we’re discovering algorithms, we’ve made a lot of progress with understanding
    0:10:14 the algorithms that are used in neural circuits, and this speaks to the computational level
    0:10:21 of how to understand the function of the neural circuit, but I’m going to give you one example
    0:10:29 of an algorithm, which is one we worked on back in the 1990s when Peter Dayan and Reid
    0:10:35 Montague were postdocs in the lab, and it had to do with a part of the brain below the
    0:10:43 cortex called the basal ganglia, which is responsible for learning sequences of actions
    0:10:46 in order to achieve some goal.
    0:10:51 For example, if you want to play tennis, you have to be able to coordinate many muscles
    0:10:56 and a whole sequence of actions has to be made if you want to be able to serve accurately
    0:11:01 and you have to practice, practice, practice, well what’s going on there is that the basal
    0:11:08 ganglia basically is taking over from the cortex and producing actions that get better
    0:11:14 and better and better and better, and that’s true not just of the muscles, but it’s also
    0:11:15 true of thinking.
    0:11:21 If you want to become good in any area, if you want to become a good financier, if you
    0:11:29 want to become a good doctor or a neuroscientist, you have to be practicing, practicing, practicing
    0:11:38 in terms of understanding the details of the profession and what works, what doesn’t work
    0:11:43 and so forth, and it turns out that the basal ganglia interacts with the cortex not just
    0:11:47 in the back, which is the action part, but also with the prefrontal cortex, which is
    0:11:48 the thinking part.
    0:11:51 Can I ask you a question about this briefly?
    0:11:56 The basal ganglia, as I understand, are involved in the organization of two major types of
    0:12:03 behaviors, go, meaning to actually perform a behavior, but the basal ganglia also instruct
    0:12:09 no go, don’t engage in that behavior, and learning an expert golf swing or even a basic
    0:12:14 golf swing or tennis racket swing involves both of those things, go and no go.
    0:12:21 Given what you just said, which is that the basal ganglia are also involved in generating
    0:12:28 thoughts of particular kinds, I wonder therefore if it’s also involved in suppression of thoughts
    0:12:29 of particular kinds.
    0:12:35 I mean, you don’t want your surgeon cutting into a particular region and just thinking
    0:12:38 about their motor behaviors, what to do and what not to do.
    0:12:42 They presumably need to think about what to think about, but also what to not think about.
    0:12:47 You don’t want that surgeon thinking about how their kid was a brat that morning, and
    0:12:50 they’re frustrated because the two things interact.
    0:12:54 Is there go no go in terms of action and learning, and is there go no go in terms of thinking?
    0:13:00 Well, I mentioned the prefrontal cortex and that part, the loop with the basal ganglia,
    0:13:05 that is one of the last to mature in early adulthood.
    0:13:11 The problem is that for adolescents, it’s not the no go part for planning and actions.
    0:13:17 This isn’t quite there yet, and so often it doesn’t kick in to prevent you from doing
    0:13:19 things that are not in your best interest.
    0:13:25 Yes, absolutely right, but one of the things though is that learning is involved, and this
    0:13:32 is really a problem that we cracked first theoretically in the ’90s and then experimentally
    0:13:37 later by recording from neurons and also brain imaging in humans.
    0:13:44 So it turns out we know the algorithm that is used in the brain for how to learn sequences
    0:13:51 of actions to achieve a goal, and it’s the simplest possible algorithm you can imagine.
    0:13:56 It’s simply to predict the next reward you’re going to get.
    0:14:05 If I do an action, will it give me something of value, and you’ll learn every time you
    0:14:10 try something, whether you got the amount of reward you expected or less, you use that
    0:14:16 to update the synapses, synaptic plasticity, so that the next time you’ll have a better
    0:14:21 chance of getting a better reward, and you build up what’s called a value function.
    0:14:27 So the cortex now, over your lifetime, is building up a lot of knowledge about things
    0:14:30 that are good for you, things that are bad for you, like you go to a restaurant, you
    0:14:33 order something, how do you know what’s good for you, right?
    0:14:39 You’ve had lots of meals in a lot of places, and now that is part of your value function.
    0:14:43 This is the same algorithm that was used by AlphaGo.
    0:14:46 This is the program that DeepMind built.
    0:14:53 This is an AI program that beat the world Go Champion, and Go is the most complex game
    0:14:58 that humans have ever played on a regular basis.
    0:15:00 Far more complex than chess, as I understand.
    0:15:01 Yeah, that’s right.
    0:15:06 So Go is to chess with chess as to something like checkers.
    0:15:12 In other words, the level of difficulty is another way off above it, because you have
    0:15:18 to think in terms of battles going on all over the place at the same time, and the order
    0:15:24 in which you put the pieces down are going to affect what’s going to happen in the future.
    0:15:29 So this value function is super interesting, and I wonder whether, and I think you answered
    0:15:36 this, but I wonder whether this value function is implemented over long periods of time.
    0:15:42 So you talked about the value function in terms of learning a motor skill.
    0:15:47 Let’s say swinging a tennis racket to do a perfect tennis serve, or even just a decent
    0:15:49 tennis serve.
    0:15:54 When somebody goes back to the court, let’s say on the weekend, once a month over the course
    0:16:00 of years, are they able to tap into that same value function every time they go back, even
    0:16:04 though there’s been a lot of intervening time and learning?
    0:16:05 That’s question number one.
    0:16:09 And then the other question is, do you think that this value function is also being played
    0:16:15 out in more complex scenarios, not just motor learning, such as, let’s say, a domain of
    0:16:21 life that for many people involves some trial and error, it would be like human relationships.
    0:16:23 We learn how to be friends with people.
    0:16:25 We learn how to be a good sibling.
    0:16:28 We learn how to be a good romantic partner.
    0:16:30 We get some things right, we get some things wrong.
    0:16:35 So as the same value function being implemented, we’re paying attention to what was rewarding,
    0:16:38 but what I didn’t hear you say also was what was punishing.
    0:16:43 Are we only paying attention to what is rewarding, or we’re also integrating punishment?
    0:16:47 We don’t get an electric shock when we get the serve wrong, but we can be frustrated.
    0:16:58 What you identified is a very important feature, which is that rewards, by the way, every time
    0:17:03 you do something, you’re updating this value function every time, and it accumulates.
    0:17:07 And the answer to your first question, the answer is that it’s always going to be there.
    0:17:09 It doesn’t matter.
    0:17:15 It’s a very permanent part of your experience and who you are.
    0:17:23 And interestingly, and the behaviorists knew this back in the 1950s, that you can get there
    0:17:27 two ways of trial and error.
    0:17:35 Small rewards are good because you’re constantly coming closer and closer to getting what you’re
    0:17:41 seeking, a better tennis player or being able to make a friend.
    0:17:52 But the negative punishment is much more effective, one trial learning.
    0:18:00 You don’t need to have 100 trials, which you need when you’re training a rat to do some
    0:18:03 task with small food rewards.
    0:18:06 But if you just shock the rat, boy, that rat doesn’t forget that.
    0:18:12 Yeah, one really bad relationship will have you learning certain things forever.
    0:18:17 And this is also PTSD, post-traumatic stress disorder is another good example of that.
    0:18:21 That can screw you up for the rest of your life.
    0:18:25 But the other thing, and you pointed out something really important, which is that a large part
    0:18:30 of the prefrontal cortex is devoted to social interactions.
    0:18:33 And this is how humans, when you come into the world, you don’t know what language you’re
    0:18:34 going to be speaking.
    0:18:40 You don’t know what the cultural values are that you’re going to have to be able to become
    0:18:44 a member of this society and things that are expected of you.
    0:18:50 All of that has to become through experience, through building this value function.
    0:18:53 And this is something we discovered in the 20th century.
    0:18:58 And now it’s going into AI, it’s called reinforcement learning in AI.
    0:19:02 It’s a form of procedural learning as opposed to the cognitive level where you think and
    0:19:04 you do things.
    0:19:10 Cognitive thinking is much less efficient because you have to go step by step with procedural
    0:19:12 learning.
    0:19:13 It’s automatic.
    0:19:19 Can you give me an example of procedural learning in the context of a comparison to
    0:19:20 cognitive learning?
    0:19:27 Like, is there an example of perhaps like how to make a decent cup of coffee using purely
    0:19:33 knowledge-based learning versus procedural learning where procedural learning wins?
    0:19:36 And I can imagine one, but you’re the true expert here.
    0:19:42 Well, you know a lot of examples, but since we’ve been talking about tennis, can you
    0:19:45 imagine learning how to play tennis through a book, reading a book?
    0:19:46 That’s so funny.
    0:19:52 On the plane back from Nashville yesterday, the guy sitting across the aisle from me was
    0:19:57 reading a book about maybe he was working on his pilot’s license or something.
    0:20:02 And I looked over and couldn’t help but notice these diagrams of the plane flying.
    0:20:07 And I thought, I’m just so glad that this guy is a passenger and not a pilot.
    0:20:10 And then I thought about how the pilot’s learned and presumably it was a combination
    0:20:14 of practical learning and textbook learning.
    0:20:17 I mean, when you scuba dive, this is true, I’m scuba dive certified.
    0:20:21 And when you get your certification, you learn your dive tables and you learn why you have
    0:20:25 to wait between dives, et cetera, and gas exchange and a number of things.
    0:20:30 But there’s really no way to simulate what it is to take your mask off underwater, put
    0:20:33 it back on, and then blow the water out of your mask.
    0:20:37 You just have to do that in a pool and you actually have to do it when you need to for
    0:20:41 it to really get drilled in.
    0:20:49 It’s really essential for things that have to be executed quickly and expertly to get
    0:20:54 that really down pat so you don’t have to think.
    0:20:58 And this happens in school, right?
    0:21:04 In other words, you have classroom lessons where you’re given explicit instruction, but
    0:21:07 then you go do homework.
    0:21:08 That’s procedural learning.
    0:21:09 You do problems.
    0:21:10 You solve problems.
    0:21:18 And I’m a PhD physicist, so I went through all of the classes in theoretical physics.
    0:21:24 And it was really the problems that really were the core of becoming a good physicist.
    0:21:28 You can memorize the equations, but that doesn’t mean you understand how to use the equations.
    0:21:29 I think it’s worth highlighting something.
    0:21:33 A lot of times on this podcast, we talk about what I call protocols.
    0:21:37 It would be like get some morning sunlight in your eyes to stimulate your suprachiasmatic
    0:21:41 nucleus by way of your retinal ganglion cells, audiences of this podcast will recognize those
    0:21:42 terms.
    0:21:45 It’s basically get sunlight in your eyes in the morning and set your circadian clock.
    0:21:50 And you can hear that a trillion times, but I do believe that there’s some value to both
    0:21:54 knowing what the protocol is, the underlying mechanisms.
    0:21:58 There are these things in your eye that encode the sunrise qualities of light, et cetera,
    0:22:01 and then send them to your brain, et cetera, et cetera.
    0:22:07 But then once we link knowledge, pure knowledge, to a practice, I do believe that the two things
    0:22:14 merge someplace in a way that, let’s say reinforces both the knowledge and the practice.
    0:22:16 So these things are not necessarily separate.
    0:22:17 They bridge.
    0:22:22 In other words, doing your theoretical physics problem sets reinforces the examples that
    0:22:26 you learned in lecture and in your textbooks and vice versa.
    0:22:33 So this is a battle that’s going on right now in schools.
    0:22:35 What you just said is absolutely right.
    0:22:36 You need both.
    0:22:37 We have two major learning systems.
    0:22:40 We have a cognitive learning system, which is cortical.
    0:22:47 We have procedural learning system, which is subcortical, basal ganglia.
    0:22:49 And the two go hand in hand.
    0:22:54 If you want to become good at anything, the two are going to help each other.
    0:22:59 And what’s going on right now in schools, in California at least, is that they’re trying
    0:23:01 to get rid of the procedural.
    0:23:02 That’s ridiculous.
    0:23:09 They don’t want students to practice because it’s going to be, you’re stressing them.
    0:23:13 You don’t want them to feel that they’re having difficulty.
    0:23:14 But it can do everything.
    0:23:20 For those listening, I’m covering my eyes because this would be saying, goodness, there’s
    0:23:21 so many examples.
    0:23:24 Like here’s a textbook on swimming and then you’re going to go out to the ocean someday
    0:23:28 and you will never actually swim.
    0:23:33 And now you’re expected to be able to survive, let alone swim well.
    0:23:34 It’s crazy.
    0:23:43 I’ll tell you, Barbara Oakley and I have a MOOC, Massive Open Online Course, on Learning
    0:23:44 How to Learn.
    0:23:49 And it helps students, we aimed at students, but it actually has been taken by 4 million
    0:23:53 people in 200 countries ages 10 to 90.
    0:23:54 What is this called?
    0:23:55 Learning How to Learn.
    0:23:58 Is it, is there a paywall?
    0:24:00 No, it’s free, completely free.
    0:24:01 Amazing.
    0:24:07 And, you know, I get incredible feedback, fan letters almost every day.
    0:24:09 Well, you’re about to get a few more.
    0:24:12 I did an episode on learning how to learn and my understanding of the research is that
    0:24:15 we need to test ourselves on the material.
    0:24:22 The testing is not just a form of evaluation, it is a form of identifying the errors that
    0:24:27 help us then compensate for the errors and learn, but it’s very procedural.
    0:24:31 It’s not about just listening and regurgitating.
    0:24:35 You know, you put your finger on it, which is that, and this is what we teach the students,
    0:24:43 is that you have to, the way the brain works, right, is not, it doesn’t memorize things
    0:24:48 like a computer, but you have to, it has to be active learning.
    0:24:49 You have to actively engage.
    0:24:55 In fact, when you’re trying to solve a problem on your own, right, this is where you’re really
    0:24:58 learning by trial and error, and that’s the procedural system.
    0:25:03 But if someone tells you what the right answer is, you know, that’s just something that is
    0:25:08 a fact that it gets stored away somewhere, but it’s not going to automatically come up
    0:25:13 if you actually are faced with something that’s not exactly the same problem, but is similar.
    0:25:22 And by the way, this is the key to AI, completely essential for the recent success of these large
    0:25:28 language models that the public now is beginning to use, is that they’re not parrots.
    0:25:34 They just, they’re not, they just don’t memorize what the data that they’ve taken in.
    0:25:36 They have to generalize.
    0:25:40 That means to be able to do well on new things that come in that are similar to the old things
    0:25:45 that you’ve seen, but allow you to solve new problems.
    0:25:47 That’s the key to the brain.
    0:25:50 The brain is really, really good at generalizing.
    0:25:55 In fact, in many cases, you only need one example to generalize.
    0:26:02 But going to a restaurant for the first time, there are a number of new interactions, right?
    0:26:04 There might be a host or a hostess.
    0:26:06 You sit down at these tables you’ve never sat at.
    0:26:07 Somebody asks you questions.
    0:26:08 You read it.
    0:26:09 Okay.
    0:26:14 Maybe it’s a QR code these days, but forever after you understand the process of going
    0:26:19 into a restaurant, doesn’t matter what the genre of food happens to be or what city, sitting
    0:26:22 inside or outside, you can pretty much work it out.
    0:26:23 Sit at the counter.
    0:26:24 Sit outside.
    0:26:25 Sit at the table.
    0:26:31 There are a number of key action steps that I think pretty much translate to everywhere,
    0:26:36 unless you go to some super high-end thing or some super low-end thing where it’s a buffet
    0:26:37 or whatever.
    0:26:39 You can start to fill in the blanks here.
    0:26:45 If I understand correctly, there’s an action function that’s learned from the knowledge
    0:26:46 and the experience.
    0:26:47 Exactly.
    0:26:50 Then where is that action function stored?
    0:26:54 Is it in one location in the brain or is it kind of an emergent property of multiple brain
    0:26:55 areas?
    0:27:00 You’re right at the cusp here of where we are in neuroscience right now.
    0:27:02 We don’t know the answer to that question.
    0:27:14 In the past, it had been thought that the cortex were like countries that each of which,
    0:27:20 each part of the cortex was dedicated to one function, right?
    0:27:23 Interestingly, you record for the neurons and it certainly looks that way, right?
    0:27:28 In other words, there’s a visual cortex in the back and there’s a whole series of areas
    0:27:32 and then there’s the auditory cortex here in the middle and then the prefrontal cortex
    0:27:34 for social interaction.
    0:27:39 It looked really clear-cut that it’s modular.
    0:27:45 Now, what we’re facing is we have a new way to record from neurons.
    0:27:52 Optically, we can record from tens of thousands, from dozens of areas simultaneously and what
    0:27:57 we’re discovering is that if you want to do any task, you’re engaging not just the
    0:28:05 area that you might think has the input coming into the visual system, but the visual system
    0:28:08 is getting input from the motor system, right?
    0:28:12 In fact, there’s more input coming from the motor system than from the eye.
    0:28:13 Really?
    0:28:14 Yes.
    0:28:18 That’s right, Ellen at UCLA has shown that in the mouse.
    0:28:26 This is so now we’re looking at global interactions between all these areas and that’s where real
    0:28:30 complex cognitive behaviors emerge is from those interactions.
    0:28:34 Now we have the tools for the first time to actually be able to see them in real time
    0:28:44 and we’re doing that now first on mice and monkeys, but we now can do this in humans.
    0:28:49 So I’ve been collaborating with a group at Mass General Hospital to record from people
    0:28:55 with epilepsy and they have to have an operation for people who are drug resistant to be able
    0:29:02 to find out where it starts in the cortex and where it is initiated, where the seizure
    0:29:07 starts and then to go in, you have to go in and record simultaneously from a lot of parts
    0:29:13 of the cortex for weeks until you find out where it is and then you go in and you try
    0:29:21 to take it out and often that helps, very, very invasive, but for two weeks we have access
    0:29:28 to all those neurons in that cortex that are being recorded from constantly and so I started
    0:29:33 out because I was interested in sleep and I wanted to understand what happens in the
    0:29:41 cortex of a human during sleep, but then we realized that you can also figure people
    0:29:46 who have these debilitating problems with seizures, they’re there for two weeks and
    0:29:51 they have nothing to do, so they just love the fact that scientists are interested in
    0:29:57 helping them and teaching them things and finding out where in the cortex things are
    0:30:00 happening when they learn something.
    0:30:05 This is a goldmine, it’s unbelievable and I’ve learned things from humans that I could
    0:30:07 have never gotten from any other species.
    0:30:08 Amazing.
    0:30:13 So, I know which is one of them, but there are other things in sleep that we’ve discovered
    0:30:15 having to do with traveling waves.
    0:30:20 There are circular traveling waves that go on during sleep, which is astonishing, nobody
    0:30:24 ever really saw that before.
    0:30:29 If you were to ascribe one or two major functions to these traveling waves, what do you think
    0:30:31 they are accomplishing for us in sleep?
    0:30:35 And by the way, are they associated with deep sleep, slow wave sleep or with rapid eye movement
    0:30:37 sleep or both?
    0:30:47 This is non-rem sleep, this is a jargon, but this is during intermediate transition states.
    0:30:48 Our audience will probably be keep up.
    0:30:52 They’ve heard a lot about slow wave sleep from me and that walker from rapid eye movements.
    0:30:53 Light slow wave sleep.
    0:30:56 And so what are these traveling waves accomplished for us?
    0:31:04 In the case of, they’re called sleep spindles, the waves last for about a second or two and
    0:31:08 they travel, like I say, in a circle around the cortex.
    0:31:13 And it’s known that these spindles are important for consolidating experiences you’ve had during
    0:31:18 the day into your long-term memory storage.
    0:31:26 So, it’s a very important function and if you take out, see, it’s the hippocampus that
    0:31:28 is replaying the experiences.
    0:31:30 It’s a part of the brain is very important for long-term memory.
    0:31:34 If you don’t have a hippocampus, you can’t learn new things.
    0:31:40 As I say, you can’t remember what you did yesterday or for that matter, even an hour
    0:31:41 earlier.
    0:31:46 But the hippocampus plays back your experiences, causes the sleep spindles now to need that
    0:31:48 into the cortex.
    0:31:53 And it’s important you do that right because you don’t want to overwrite the existing knowledge
    0:31:54 you have.
    0:31:58 You just want to basically incorporate the new experience into your existing knowledge
    0:32:03 base in an efficient way that doesn’t interfere with what you already know.
    0:32:07 So, that’s an example of a very important function that these traveling ways have.
    0:32:11 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:32:16 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that includes prebiotics and adaptogens.
    0:32:22 I’ve been drinking AG1 since 2012 and I started doing it at a time when my budget was really
    0:32:23 limited.
    0:32:26 In fact, I only had enough money to purchase one supplement and I’m so glad that I made
    0:32:28 that supplement, AG1.
    0:32:31 The reason for that is even though I strive to eat whole foods and unprocessed foods,
    0:32:36 it’s very difficult to get enough vitamins and minerals, micronutrients, and adaptogens
    0:32:39 from diet alone in order to make sure that I’m at my best, meaning have enough energy
    0:32:44 for all the activities I participate in from morning until night, sleeping well at night
    0:32:46 and keeping my immune system strong.
    0:32:51 When I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health, my mental
    0:32:55 health, my performance, recovery from exercise, all of those improve.
    0:32:58 And I know that because I’ve had lapses when I didn’t take my AG1 and I certainly felt
    0:32:59 the difference.
    0:33:03 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
    0:33:08 and the brain, that when I regularly take AG1, that I have more mental clarity and more
    0:33:09 mental energy.
    0:33:16 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
    0:33:21 For this month only, November 2024, AG1 is giving away a free one month supply of omega-3
    0:33:26 fatty acids from fish oil, in addition to their usual welcome kit of five free travel
    0:33:29 packs and a year supply of vitamin D3K2.
    0:33:33 As I’ve discussed many times before on this podcast, omega-3 fatty acids are critical
    0:33:36 for brain health, mood, cognition, and more.
    0:33:41 Again, go to drinkag1.com/huberman to claim this special offer.
    0:33:44 Today’s episode is also brought to us by David.
    0:33:47 David makes a protein bar unlike any other.
    0:33:53 It has 28 grams of protein, only 150 calories and 0 grams of sugar.
    0:33:57 That’s right, 28 grams of protein and 75% of its calories come from protein.
    0:33:59 These bars from David also taste amazing.
    0:34:03 My favorite flavor is chocolate chip cookie dough, but then again I also like the chocolate
    0:34:06 fudge flavored one and I also like the cake flavored one.
    0:34:08 Basically, I like all the flavors.
    0:34:09 They’re incredibly delicious.
    0:34:12 For me personally, I strive to eat mostly whole foods.
    0:34:16 However, when I’m in a rush, or I’m away from home, or I’m just looking for a quick
    0:34:20 afternoon snack, I often find that I’m looking for a high quality protein source.
    0:34:25 With David, I’m able to get 28 grams of protein with the calories of a snack, which makes
    0:34:29 it very easy to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight each
    0:34:30 day.
    0:34:33 And it allows me to do that without taking in excess calories.
    0:34:37 I typically eat a David bar in the early afternoon or even mid-afternoon if I want
    0:34:39 to bridge that gap between lunch and dinner.
    0:34:43 I like that it’s a little bit sweet so it tastes like a tasty snack, but it’s also
    0:34:48 giving me that 28 grams of very high quality protein with just 150 calories.
    0:34:52 If you would like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
    0:34:57 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
    0:35:03 As I recall, there are one or two things that one can do in order to ensure that one gets
    0:35:09 sufficient sleep spindles at night and thereby incorporate this new knowledge.
    0:35:14 This was from the episode that we did with Gina Poe from UCLA, I believe, and others,
    0:35:16 including Matt Walker.
    0:35:20 My recollection is that the number one thing is to make sure you get enough sleep at night
    0:35:22 so you experience enough of these spindles.
    0:35:26 And we’re all familiar with the cognitive challenges, including memory challenges and
    0:35:30 learning challenges associated with lack of sleep, insufficient sleep.
    0:35:36 The other was that there was some interesting relationship between daytime exercise and
    0:35:39 nighttime prevalence of sleep spindles.
    0:35:40 Are you familiar with that literature?
    0:35:41 Yes.
    0:35:42 Oh, yes.
    0:35:48 No, this is a fascinating literature, and it’s all pointing in the same direction, which
    0:35:54 is that we always neglect to appreciate the importance of sleep.
    0:35:59 I mean, obviously, you’re refreshed when you wake up, but there’s a lot of things happen.
    0:36:04 It’s not that your brain turns off, it’s that it goes into a completely different state,
    0:36:08 and memory consolidation is just one of those things that happens when you fall asleep.
    0:36:11 And of course, there’s dreams and so forth.
    0:36:19 We don’t fully appreciate or understand exactly how all the different sleep stages work together.
    0:36:30 But exercise is a particularly important part of getting the motor system tuned up.
    0:36:36 And it’s thought that the REM, rapid eye movement sleep, may be involved in that.
    0:36:41 So that’s yet another part of the sleep stages.
    0:36:46 You go through, you go back and forth between stream sleep and the slow way sleep, back
    0:36:49 and forth, back and forth during the night.
    0:36:55 And then when you wake up, you’re in the REM stage, more and more REM.
    0:36:58 But that’s all observation.
    0:37:04 But as a scientist, what you want to do is perturb the system and see if you can, maybe
    0:37:08 if you had more sleep spindles, maybe you’d be able to remember things better.
    0:37:14 So it turns out Sarah Mednick, who was at UC Irvine, did this fantastic experiment.
    0:37:23 So it turns out there’s a drug called zolpidum, which goes by the name Ambien.
    0:37:24 You may have some experience with that.
    0:37:27 I’ve never taken it, but I’m aware of what it is.
    0:37:29 People use it as a sleep aid.
    0:37:30 That’s right.
    0:37:35 A lot of people take it in order to sleep, okay?
    0:37:41 Well it turns out that it causes more sleep spindles, really, yeah.
    0:37:45 It doubles the number of sleep spindles if you take the drug.
    0:37:53 You take the drug after you’ve done the learning, you do the learning at night and then you
    0:37:56 take the drug and you have twice as many spindles.
    0:38:00 You wake up in the morning, you can remember twice as much from what you learned.
    0:38:03 And the memories are stable over time.
    0:38:04 It’s in there.
    0:38:05 Yes.
    0:38:06 No, it consolidates it.
    0:38:07 I mean, that’s the point.
    0:38:09 What’s the downside of Ambien?
    0:38:10 Okay.
    0:38:11 Here’s the downside.
    0:38:12 Okay.
    0:38:17 So people who take the drug say if you’re going to Europe and you take it and then you sleep
    0:38:24 really soundly, but often you find yourself in the hotel room and you completely have
    0:38:27 no clue, you have no memory of how you got there.
    0:38:32 I’ve had that experience without Ambien or any other drugs where I am very badly jet
    0:38:33 lagged.
    0:38:34 Yes.
    0:38:39 And I wake up and for a few seconds, but what feels like eternity, I have no idea where
    0:38:40 I am.
    0:38:41 Okay.
    0:38:42 It’s terrifying.
    0:38:44 Well, that’s another problem that you have with jet lag.
    0:38:46 Jet lag really screws things up.
    0:38:49 But this is something where it could be an hour.
    0:38:56 You took the train or you took a taxi or something and so here, this seems crazy.
    0:39:04 How could it be a way to improve learning and recall on one hand and then forgetfulness
    0:39:05 on the other hand?
    0:39:16 Well, it turns out what’s important is that when you take the drug, in other words, it
    0:39:22 helps consolidate experiences you’ve had in the past before you took the drug, but it
    0:39:27 will wipe out experiences you have in the future after you take the drug.
    0:39:28 Right?
    0:39:29 So I’m not laughing.
    0:39:35 It must be a terrifying experience, but I’m laughing because there’s some beautiful pharmacology
    0:39:40 and indeed some wonderfully useful pharmaceuticals out there.
    0:39:43 Some people may cringe to hear me say that, but there are some very useful drugs out there
    0:39:46 that save lives and help people deal with symptoms, et cetera.
    0:39:47 Side effects are always a concern.
    0:39:56 But this particular drug profile, Ambien, that is, seems to reveal something perhaps
    0:40:00 even more important than the discussion about spindles or Ambien or even sleep, which is
    0:40:04 that you got to pay the piper somehow as they say.
    0:40:05 That’s right.
    0:40:11 That you tweak one thing in the brain, something else goes.
    0:40:15 You don’t get anything for free.
    0:40:22 I think that this is something that is true not just of drugs for the brain, but steroids
    0:40:23 for the body.
    0:40:24 Sure.
    0:40:25 Yeah.
    0:40:30 I mean, steroids, even low dose testosterone therapy, which is very popular nowadays, will
    0:40:31 give people more vigor, et cetera.
    0:40:37 But it is introducing a second puberty, and puberty is perhaps the most rapid phase of
    0:40:39 aging in the entire lifespan.
    0:40:43 Same thing with people who take growth hormone would be probably a better example because
    0:40:47 certainly those therapies can be beneficial to people, but growth hormone gives people
    0:40:50 more vigor, but it accelerates aging.
    0:40:53 Look at the quality of skin that people have when they take growth hormone.
    0:40:54 It looks more aged.
    0:40:56 They physically change.
    0:40:58 And I’m not for or against these things.
    0:40:59 It’s highly individual.
    0:41:00 But I completely agree with you.
    0:41:07 I would also venture that with the growing interest in so-called new tropics and people
    0:41:12 taking things like modafinil, not just for narcolepsy, daytime sleepiness, but also to
    0:41:16 enhance cognitive function, okay, maybe they can get away with doing that every once in
    0:41:18 a while for a deadline task or something.
    0:41:24 But my experience is that people who obsess over the use of pharmacology to achieve certain
    0:41:26 brain states pay in some other way.
    0:41:27 Absolutely.
    0:41:32 Whether or not stimulants or sedatives or sleep drugs, and that behaviors will always
    0:41:34 prevail.
    0:41:36 Behaviors will always prevail as tools.
    0:41:44 And one of the things about the way the body evolved is that it really has to balance a
    0:41:46 lot of things.
    0:41:50 And so with drugs, you’re basically unbalancing it somehow.
    0:41:57 And the consequence is, as you point out, is that in order to make one part better, one
    0:42:02 part of your body, you sacrifice something else somewhere else.
    0:42:07 As long as we’re talking about brain states and connectivity across areas, I want to ask
    0:42:08 a particular question.
    0:42:12 Then I want to return to this issue about how best to learn, especially in kids, but
    0:42:14 also in adulthood.
    0:42:17 I’ve become very interested in and spent a lot of time with the literature and some
    0:42:21 guests on the topic of psychedelics.
    0:42:24 Let’s leave the discussion about LSD aside, because do you know why there aren’t many
    0:42:25 studies of LSD?
    0:42:26 This is kind of a fun one.
    0:42:28 No one is expected to know the answer.
    0:42:29 Well, it’s against the law, I think.
    0:42:33 But so is psilocybin or MDMA, and there are lots of studies going on about this.
    0:42:34 Well, there are now.
    0:42:35 Yeah, it’s changed.
    0:42:37 But when I was growing up, as you know, it was against the law.
    0:42:38 Right.
    0:42:43 So what I learned is that there are far fewer clinical trials exploring the use of LSD as
    0:42:46 a therapeutic, because with the exception of Switzerland, none of the researchers are
    0:42:50 willing to stay in the laboratory as long as it takes for the subject to get through
    0:42:54 an LSD journey, whereas psilocybin tends to be a shorter experience.
    0:42:55 Right.
    0:42:56 Okay.
    0:42:58 Let’s talk about psilocybin for a moment.
    0:43:04 My read of the data on psilocybin is that it’s still open to question, but that some
    0:43:09 of the clinical trials show pretty significant recovery from major depression is pretty impressive.
    0:43:13 But if we just set that aside and say, “Okay, more needs to be worked out for safety,”
    0:43:17 what is very clear from the brain imaging studies, the sort of before and after resting
    0:43:25 state, task related, et cetera, is that you get more resting state global connectivity,
    0:43:31 more areas talking to more areas than was the case prior to the use of the psychedelic.
    0:43:35 And given the similarity of the psychedelic journey, and here specifically talking about
    0:43:40 psilocybin to things like rapid eye movement, sleep, and things of that sort, I have a very
    0:43:42 simple question.
    0:43:47 Do you think that there’s any real benefit to increasing brain-wide connectivity?
    0:43:52 To me, it seems a little bit haphazard, and yet the clinical data are promising, if nothing
    0:43:54 else, promising.
    0:44:00 And so, is what we’re seeking in life as we acquire new knowledge, as we learn tennis
    0:44:07 or golf, or take up singing, or what have you, as we go from childhood into the late
    0:44:13 stages of our life, that whole transition is what we’re doing, increasing connectivity
    0:44:15 and communication between different brain areas.
    0:44:18 Is that what the human experience is really about?
    0:44:21 Or is it that we’re getting more modular, we’re getting more segregated in terms of
    0:44:25 this area, talking to this area in this particular way.
    0:44:29 Feel free to explore this in any way that feels meaningful, or to say pass if it’s not
    0:44:30 a good question.
    0:44:31 No, it’s a great question.
    0:44:35 I mean, you have all these great questions, and we don’t have complete answers yet.
    0:44:43 But specifically with regard to connectivity, if you look at what happens in an infant’s
    0:44:48 brain during the first two years, there’s a tremendous amount of new synapses being
    0:44:49 formed.
    0:44:50 This is your area, by the way.
    0:44:51 The neurodevelopment.
    0:44:52 The neurodevelopment.
    0:44:53 Yeah.
    0:44:54 That’s true.
    0:44:55 But then you prune them.
    0:44:56 Right?
    0:45:01 Then the second phase is that you overabundant synapses, and now what you want to do is to
    0:45:02 prune them.
    0:45:03 Why would you want to do that?
    0:45:09 Well, synapses are expensive.
    0:45:16 Takes a lot of energy to activate all of the neurons and the synapses especially, because
    0:45:20 there’s the turnover of the neurotransmitter.
    0:45:26 And so what you want to do is to reduce the amount of energy and only use those synapses
    0:45:30 that have been proven to be the most important.
    0:45:31 Right?
    0:45:38 Now, unfortunately, as you get older, the pruning slows down, but doesn’t go away.
    0:45:43 So the cortex thins and so forth.
    0:45:45 So I think it goes in the opposite direction.
    0:45:50 I think that as you get older, you’re losing connectivity.
    0:45:53 But interestingly, you retain the old memories.
    0:45:57 The old memories are really rock solid, because they were put in when you were young.
    0:45:58 The foundation.
    0:46:02 The foundation upon which everything else is built.
    0:46:11 But it’s not totally one way in the sense that even as an adult, as you know, you can
    0:46:12 learn new things.
    0:46:13 Maybe not as quickly.
    0:46:18 By the way, this is one of the things that surprised me.
    0:46:25 So Barbara and I have looked at the people who really were the benefit of the most.
    0:46:29 It turns out that the peak of the demographic is 25 to 35.
    0:46:30 Barbara.
    0:46:31 Oakley.
    0:46:32 Oakley.
    0:46:33 Yeah, she’s really the mastermind.
    0:46:40 She’s a fabulous educator and background in engineering.
    0:46:42 But what’s going on?
    0:46:49 So it turns out we aimed our MOOC at kids in high school and college, because that’s
    0:46:50 their business.
    0:46:52 They go every day and they go into work.
    0:46:54 They have to learn, right?
    0:46:56 That’s their business.
    0:47:02 But in fact, very few of the students were actually, you know, they weren’t taking the
    0:47:03 course.
    0:47:04 Why should they?
    0:47:05 They spent all day in the class, right?
    0:47:06 Why do they want to take another class?
    0:47:10 So this is the learning to learn class.
    0:47:11 Learning how to learn.
    0:47:12 So you did this with Barbara.
    0:47:13 So we did this.
    0:47:18 I did with Barbara and now 25 to 35, we have this huge peak, huge.
    0:47:19 So what’s going on?
    0:47:20 Here’s what’s going on.
    0:47:22 It’s very interesting.
    0:47:24 So you’re 25.
    0:47:25 You’ve gone to college.
    0:47:27 Half the people, by the way, who take the course went to college, right?
    0:47:29 So it’s not like, you know, filling in for college.
    0:47:32 This is like topping it off.
    0:47:34 But you’re in a workforce.
    0:47:36 You have to learn new skill.
    0:47:37 Maybe you have mortgage.
    0:47:38 Maybe you have children, right?
    0:47:47 You can’t afford to go off and take a course, or get another degree.
    0:47:52 So you take a MOOC and you discover, you know, I’m not quite as agile as I used to be in
    0:47:58 terms of learning, but it turns out with our course, you can boost your learning.
    0:48:04 And so that even though you’re not as, your brain isn’t learning as quickly, you can do
    0:48:05 it more efficiently.
    0:48:06 This is amazing.
    0:48:07 I want to take this course.
    0:48:10 I will take this course.
    0:48:12 What sort of time commitment is the course?
    0:48:15 You already pointed out that it’s zero cost, which is amazing.
    0:48:16 Yeah.
    0:48:17 Okay.
    0:48:20 So it’s bite-sized videos lasting about 10 minutes each.
    0:48:24 And there’s about 50 or 60 over a course of one month.
    0:48:25 And are you tested?
    0:48:26 Are you self-tested?
    0:48:27 Yeah.
    0:48:28 Yeah.
    0:48:29 There are tests.
    0:48:30 There are quizzes.
    0:48:31 There are tests at the end.
    0:48:33 And there are forums where you can go and talk to other students.
    0:48:34 You have questions.
    0:48:35 We have TAs.
    0:48:37 And anyone can do this.
    0:48:42 Everyone in the world, in fact, we have people in India, housewives, who say, “Thank you.
    0:48:43 Thank you.
    0:48:44 Thank you.”
    0:48:46 Because I could have never learned about how to be a better learner.
    0:48:49 And I wish I had known this when I was going to school.
    0:48:54 Why do more people not know about this learning-to-learn course, although as people know, if I get
    0:48:58 really excited about it or about anything, I’m never going to shut up about it.
    0:49:02 But I’m going to take the course first, because I want to understand the guts of it.
    0:49:04 You’ll enjoy it.
    0:49:08 You have 98% approval, which is phenomenal, it’s sticky.
    0:49:09 Is it math?
    0:49:10 No.
    0:49:11 Vocabulary?
    0:49:12 No math.
    0:49:16 We’re not teaching anything specific.
    0:49:17 We’re not trying to give you knowledge.
    0:49:25 We’re trying to tell you how to acquire knowledge and how to do that, how to deal with exam anxiety,
    0:49:26 for example.
    0:49:29 Or how do we all procrastinate, right?
    0:49:30 We put things off.
    0:49:31 No.
    0:49:32 No, I’m kidding.
    0:49:33 We all procrastinate.
    0:49:35 We teach you how to avoid that.
    0:49:36 Fantastic.
    0:49:42 Okay, I’m going to skip back a little bit now with the intention of double-clicking on
    0:49:45 this learning-to-learn thing.
    0:49:51 You pointed out that, in particular in California, but elsewhere as well, there isn’t as much
    0:49:57 procedural practice-based learning anymore.
    0:50:01 I’m going to play devil’s advocate here, and I’m going to point out that this is not
    0:50:06 what I actually believe, but when I was growing up, you had to do your times tables in your
    0:50:13 division, and then your fractions and your exponents, and they build on one another.
    0:50:18 And then at some point, you take courses where you might need a graphing calculator to some
    0:50:20 people that can be like, “What is this?”
    0:50:23 But the point being that there were a number of things that you had to learn to implement
    0:50:27 functions, and you learned by doing.
    0:50:28 You learned by doing.
    0:50:33 Likewise, in physics class, we were attaching things to strings and for macro mechanics
    0:50:39 and learning that stuff, and learning from the chalkboard lectures.
    0:50:45 I can see the value of both, certainly, and you explained that the brain needs both to
    0:50:50 really understand knowledge and how to implement and back and forth.
    0:50:54 But nowadays, you’ll hear the argument, “Well, why should somebody learn how to read a paper
    0:50:58 map unless it’s the only thing available because you have Google Maps?”
    0:51:02 Or if they want to do a calculation, they just put it into the top bar function on the
    0:51:05 Internet and boom, out comes the answer.
    0:51:14 So there is a world where certain skills are no longer required, and one could argue that
    0:51:23 the brain space and activity and time and energy in particular could be devoted to learning
    0:51:28 new forms of knowledge that are going to be more practical in the school and workforce
    0:51:30 going forward.
    0:51:32 So how do we reconcile these things?
    0:51:36 I mean, I’m of the belief that the brain is doing math, and you and I agree.
    0:51:40 It’s electrical signals and chemical signals, and it’s doing math, and it’s running algorithms.
    0:51:43 I think you convinced us of that, certainly.
    0:51:49 But how are we to discern what we need to learn versus what we don’t need to learn in
    0:51:53 terms of building a brain that’s capable of learning the maximum number of things or
    0:51:58 even enough things so that we can go into this very uncertain future, because as far
    0:52:02 as you know and I know, neither of us have a crystal ball.
    0:52:05 So what is essential to learn?
    0:52:10 And for those of us that didn’t learn certain things in our formal education, what should
    0:52:13 we learn how to learn?
    0:52:20 Well, this is generational.
    0:52:25 So technologies provide us with tools.
    0:52:28 You mentioned the calculator, right?
    0:52:37 Well, a calculator didn’t eliminate the education you need to get in math, but it made certain
    0:52:43 things easier, it made it possible for you to do more things and more accurately.
    0:52:49 However, interestingly, students in my class often come up with answers that are off by
    0:52:53 eight orders of magnitude, and that’s a huge amount, right?
    0:52:58 It’s clear that they didn’t key in the calculator properly, but they didn’t recognize that it
    0:53:04 was a very far, it was a completely way off the beam, because they didn’t have a good
    0:53:05 feeling for the numbers.
    0:53:10 They don’t have a good sense of, you know, exactly how big it should have been, order
    0:53:13 of magnitude, basic understanding.
    0:53:20 So it’s kind of a, there’s a, the benefit is that you can do things faster, better,
    0:53:25 but then you also lose some of your intuition if you don’t have the procedural system in
    0:53:26 place.
    0:53:32 I’m thinking about a kid that wants to be a musician who uses AI to write a song about
    0:53:40 a bad breakup that then is kind of recovered when they find new love, and I’m guessing
    0:53:45 that you could do this today and get a pretty good song out of AI, but would you call that
    0:53:48 kid a songwriter or a musician?
    0:53:52 On the face of it, yeah, the AI is helping, and then you’d say, well, that’s not the same
    0:53:57 as sitting down with a guitar and trying out different chords and feeling the intonation
    0:54:01 in their voice, but I’m guessing that for people that were on the electric guitar, they were
    0:54:04 criticizing people on the acoustic guitar.
    0:54:07 You know, so we have this generational thing where we look back and say, that’s not the
    0:54:08 real thing.
    0:54:12 You need to get the, so what are the key fundamentals is really a critical question.
    0:54:13 Okay.
    0:54:18 So I’m going to come back to that because this is how, the way you put it at the beginning
    0:54:24 had to do with whether you’re, how your brain is allocating resources, okay?
    0:54:29 So when you’re younger, you can take in things.
    0:54:30 Your brain is more malleable.
    0:54:35 For example, how good are you on social media?
    0:54:43 Well, I do all my own Instagram and Twitter, and those accounts have grown in proportion
    0:54:44 to the amount of time I’ve been doing it.
    0:54:45 So yeah, I would say pretty good.
    0:54:50 I mean, I’m not the biggest account on social media, but for a science health account, we’re
    0:54:51 doing okay.
    0:54:52 Thanks to the audience.
    0:54:59 Well, this speaks well for the fact that you’ve managed to break, you know, to go beyond
    0:55:00 the generation gap.
    0:55:02 I can type with my thumbs, Terry.
    0:55:03 Okay.
    0:55:04 There you go.
    0:55:05 That’s a manual skill that you learned.
    0:55:08 That’s a new phenomenon of human evolution.
    0:55:09 I couldn’t believe it.
    0:55:13 I saw people doing that, and now I can do it too.
    0:55:18 But the thing is that if you learn how to do that early in life, you’re much more good
    0:55:19 at it.
    0:55:22 You can move your thumbs much more quickly.
    0:55:27 Also, you can have many more, you know, tweets going, what do they call them?
    0:55:28 No, they’re not called tweets.
    0:55:34 So on X, I think they still call them tweets because it’s hard to verb the letter X.
    0:55:35 The word X.
    0:55:36 You all didn’t think of that one.
    0:55:37 I like X because it’s cool.
    0:55:44 It’s kind of punk, and it’s got a black kind of format, and it fits with kind of the engineer
    0:55:47 like black X, you know, and this kind of thing.
    0:55:48 But yeah, we’ll still call them tweets.
    0:55:49 Okay, we’ll call them tweets.
    0:55:51 Okay, that’s good.
    0:55:58 But you know, I walk across campus and I see everybody, like half the people are tweeting
    0:56:00 or you know, they’re doing something with their cell phone.
    0:56:01 I mean, it’s unbelievable.
    0:56:04 And you have beautiful sunsets at the Salk Institute.
    0:56:05 We’ll put a link to one of them.
    0:56:12 I mean, it is truly spectacular, awe-inspiring to see a sunset at the Salk Institute.
    0:56:13 Every day is different.
    0:56:15 And everyone’s on their phones these days?
    0:56:16 Sad.
    0:56:17 And you know, they’re looking down at their phone.
    0:56:19 And they’re walking along even people who are skateboarding.
    0:56:20 Unbelievable.
    0:56:25 I mean, it’s amazing what human being can do, you know, when they learn to get into something.
    0:56:28 But what happens is the younger generation picks up whatever technology it is and the
    0:56:31 brain gets really good at it.
    0:56:37 And you can pick it up later, but you’re not quite as agile, not quite as maybe obsessive.
    0:56:38 It fatigues me.
    0:56:44 I will point this out, that doing anything on my phone feels fatiguing in a way that
    0:56:49 reading a paper book or even just writing on a laptop or a desktop computer is fundamentally
    0:56:50 different.
    0:56:51 I can do that for many hours.
    0:56:55 If I’m on social media for more than a few minutes, I can literally feel the energy draining
    0:56:57 out of my body.
    0:56:58 Interesting.
    0:57:04 I could do sprints or deadlifts for hours and not feel the kind of fatigue that I feel
    0:57:06 from doing social media.
    0:57:08 So you know, this is fascinating.
    0:57:11 I like to know what’s going on in your brain.
    0:57:15 Why is it, and also I’d like to know from younger people whether they have the same,
    0:57:16 I think not.
    0:57:22 I think my guess is that they don’t feel fatigued because they got into this early enough.
    0:57:31 And this is actually a very, very, I think that has a lot to do with the foundation you
    0:57:32 put into your brain.
    0:57:39 In other words, things that you get, you learn when you’re really young are foundational
    0:57:40 and they make things easier.
    0:57:41 Some things easier.
    0:57:42 Yeah.
    0:57:47 I spent a lot of time in my room as a kid either playing with Legos or action figures or building
    0:57:50 fish tanks or reading about fish.
    0:57:55 I tended to read about things and then do a lot of procedural based activities.
    0:57:58 You know, I would read skateboard magazines and skateboard.
    0:58:02 I was never one to really just watch a sport and not play it.
    0:58:04 So that, you know, bridging across these things.
    0:58:08 So social media to me feels like an energy sink.
    0:58:12 And of course I love the opportunity to be able to teach to people and learn from people
    0:58:13 at such scale.
    0:58:17 But at an energetic level, I feel like I don’t have a foundation for it.
    0:58:23 It’s like I’m trying to like, like Jerry rigged my cognition into doing something that it wasn’t
    0:58:24 designed to do.
    0:58:25 Well, there you go.
    0:58:26 And it’s because you don’t have the foundation.
    0:58:28 You didn’t do it when you were younger.
    0:58:34 And now you have to sort of use the cognitive powers to do a lot of what was being done
    0:58:37 now in a younger person procedurally.
    0:58:41 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Element.
    0:58:45 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
    0:58:50 That means the electrolytes, sodium magnesium and potassium in the correct ratios, but no
    0:58:51 sugar.
    0:58:54 We should all know that proper hydration is critical for optimal brain and body function.
    0:58:59 In fact, even a slight degree of dehydration can diminish your cognitive and physical performance
    0:59:00 to a considerable degree.
    0:59:03 It’s also important that you’re not just hydrated, but that you get adequate amounts
    0:59:06 of electrolytes in the right ratios.
    0:59:09 Drinking a packet of element dissolved in water makes it very easy to ensure that you’re
    0:59:13 getting adequate amounts of hydration and electrolytes.
    0:59:17 To make sure that I’m getting proper amounts of both, I dissolve one packet of element in
    0:59:20 about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning.
    0:59:22 And I drink that basically first thing in the morning.
    0:59:26 I’ll also drink a packet of element dissolved in water during any kind of physical exercise
    0:59:31 that I’m doing, especially on hot days when I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
    0:59:34 There are a bunch of different great tasting flavors of element.
    0:59:35 I like the watermelon.
    0:59:36 I like the raspberry.
    0:59:37 I like the citrus.
    0:59:38 Basically, I like all of them.
    0:59:42 If you’d like to try element, you can go to drinkelement.com/huberman to claim an
    0:59:46 element sample pack with the purchase of any element drink mix.
    0:59:52 Again, that’s drink element spelled L-M-N-T, so it’s drinkelement.com/huberman to claim
    0:59:53 a free sample pack.
    0:59:56 Today’s episode is also brought to us by Juve.
    1:00:00 Juve makes medical grade red light therapy devices.
    1:00:04 Now if there’s one thing that I’ve consistently emphasized on this podcast is the incredible
    1:00:06 impact that light can have on our biology.
    1:00:11 In addition to sunlight, red light and near-infrared light have been shown to have positive effects
    1:00:15 on improving numerous aspects of cellular and organ health, including faster muscle
    1:00:22 recovery, improved skin health and wound healing, improvements in acne, reduced pain and inflammation,
    1:00:26 improved mitochondrial function, and even improving vision itself.
    1:00:30 What sets Juve lights apart and why their my preferred red light therapy devices is that
    1:00:34 they use clinically proven wavelengths, meaning they use specific wavelengths of red light
    1:00:39 and near-infrared light in combination to trigger the optimal cellular adaptations.
    1:00:44 Personally, I use the Juve whole body panel about three to four times a week, and I use
    1:00:47 the Juve handheld light both at home and when I travel.
    1:00:53 If you’d like to try Juve, you can go to Juve spelled J-O-O-V-V dot com slash Huberman.
    1:00:59 Juve is offering Black Friday discounts of up to $1300 now through December 2nd, 2024.
    1:01:06 And that’s Juve, J-O-O-V-V dot com slash Huberman, to get up to $1300 off select Juve products.
    1:01:11 I’m going to tell you something which is going to help all of your listeners.
    1:01:17 My book, ChatGDP and the Future of AI, I went through and I looked at other people’s experiences
    1:01:18 with ChatGDP.
    1:01:22 I just wanted to know what people were thinking.
    1:01:26 And I came across, it was an article, I think it was the New York Times, of a technical
    1:01:33 writer who decided she would spend one month using it to help her write things, her articles.
    1:01:40 And she said that when she started out, at the end of the day, she was drained, completely
    1:01:47 drained, and it was like working on a machine, like a tractor or something, struggling, struggling,
    1:01:50 struggling to get it to work.
    1:01:57 And then she started, said, “Well, wait a second.
    1:01:59 What if I treat it like a human being?
    1:02:04 What if I’m polite instead of being curt?”
    1:02:13 She said, “Suddenly, I started getting better answers by being polite and back and forth
    1:02:15 the way you were with a human.”
    1:02:18 So saying, “Could you please give me information about so and so?”
    1:02:19 Yeah, please.
    1:02:20 I’m really having trouble.
    1:02:21 That answer you gave me was fabulous.
    1:02:27 Is exactly what I was looking for, and now I need you to go on to the next part and help
    1:02:28 me with that too.
    1:02:30 In other words, the way you talk to a human, right, if you’re an assistant.
    1:02:36 Or is it that she was talking to the AI, to ChatGPT it sounds like in this case, in the
    1:02:41 way that her brain was familiar with asking questions to a human.
    1:02:47 In other words, so is the AI learning her and therefore giving her the sorts of answers
    1:02:50 that are more facile for her to integrate with?
    1:02:53 I think it’s both.
    1:02:57 First of all, the ChatGDP is mirroring the way you treat it.
    1:02:59 It will mirror that back.
    1:03:05 You treat it like a machine, you like a machine, because that’s what it’s good at.
    1:03:07 But here’s the surprise.
    1:03:13 Surprises, she said, “Once I started treating it like a human, at the end of the day I wasn’t
    1:03:14 fatigued anymore.”
    1:03:15 Why?
    1:03:21 Well, it turns out that all your life, you interact with humans in a certain way and
    1:03:26 your brain is wired to do that and it doesn’t take any effort.
    1:03:32 And so by treating the ChatGDP as if it were a human, you’re taking advantage of all the
    1:03:35 brain circuits in your brain.
    1:03:36 This is incredible.
    1:03:40 And I’ll tell you why, because I think many people, not just me, but many people really
    1:03:43 enjoy social media.
    1:03:47 Everyone from it, I mean, yesterday I learned a few things that I thought were just fascinating
    1:03:52 about how we perceive our own identity according to whether or not we’re filtering it through
    1:03:56 the responses of others or whether or not we take a couple minutes and really just sit
    1:03:58 and think about how we actually feel about ourselves.
    1:04:02 Very interesting ideas about locus of self-perception and things like that.
    1:04:06 I also looked at a really cool video of a baby raccoon popping bubbles while standing
    1:04:08 on its hind limbs.
    1:04:09 And that was really cool.
    1:04:12 And social media could provide me both those things within a series of minutes.
    1:04:14 Now, I was thinking to myself, this is crazy, right?
    1:04:18 The raccoon is kind of trivial, but it delighted me and that’s not trivial.
    1:04:20 There you go.
    1:04:23 But here’s the question.
    1:04:31 Could it be that one of the detrimental aspects of social media is that if we’re complimenting
    1:04:36 one another or if we are giving hearts or we’re giving thumbs down or we’re in an argument
    1:04:40 with somebody or we’re doing a clap back or they’re clapping back on us as it or dunking
    1:04:48 as it’s called on Exxon, that it isn’t necessarily the way that we learned to argue.
    1:04:52 It’s not necessarily the way that we learn to engage in healthy dispute.
    1:04:57 And so as a consequence, it feels like, and this is my experience, that certain online
    1:05:02 interactions feel really good and others feel like they’re kind of great on me because there’s
    1:05:04 almost like an action step that isn’t allowed.
    1:05:08 You can’t fully explain yourself or understand the other person.
    1:05:13 And I am somebody who believes in the power of real face-to-face dialogue or at least
    1:05:14 on the phone dialogue.
    1:05:17 And I feel the same way about text messaging.
    1:05:18 I hate text messaging.
    1:05:24 When text messaging first came out, I remember thinking, I was not a kid that passed notes
    1:05:25 in class.
    1:05:26 This feels like passing notes in class.
    1:05:30 In fact, this whole text messaging thing is beneath me.
    1:05:31 That’s how I felt.
    1:05:34 And over the years, of course, I became a text messenger.
    1:05:36 And it’s very useful for certain things, be there in five minutes, running a few minutes
    1:05:40 late, in my case, that’s a common one.
    1:05:46 But I think this notion of what grates on us and as it relates to whether or not it
    1:05:52 matches our childhood-developed template of how our brain works is really key because
    1:05:56 it touches on something that I definitely want to talk about today that I know you’ve
    1:06:00 worked on quite a bit, which is this concept of energy.
    1:06:06 What we’re talking about here is energy, not woo biology, woo science wellness energy.
    1:06:09 We’re talking about we only have a finite amount of energy.
    1:06:16 And years ago, the great Ben Barris, sadly passed away, our former colleague and my post-doc
    1:06:20 advisor, came to me one day in the hallway and he stopped me and he called me Andy,
    1:06:21 like you do.
    1:06:28 And he said, “Andy, how come we get so run down of energy as we get older?
    1:06:30 Why am I more tired today than I was 10 years ago?”
    1:06:31 I was like, “I don’t know.
    1:06:32 How are you sleeping?”
    1:06:33 He’s like, “I’m sleeping fine.”
    1:06:35 Ben never slept much in the first place, but he had a ton of energy.
    1:06:39 And I thought to myself, “I don’t know.
    1:06:42 What is this energy thing that we’re talking about?
    1:06:46 I want to make sure that we close the hatch on this notion of a template neural system
    1:06:50 that then you either find experiences invigorating or depleting.
    1:06:53 I want to make sure we close the hatch on that, but I want to make sure that we relate
    1:06:56 it at some point to this idea of energy.
    1:07:02 And why is it that with each passing year of our life, we seem to have less of it?”
    1:07:04 You asked these great questions.
    1:07:05 I wish that I had great answers.
    1:07:08 Well, so far you really do have great answers.
    1:07:12 There’s certainly novel to me in the sense that I’ve not heard answers of this sort.
    1:07:17 So there’s a tremendous amount of learning for me today, and I know for the audience.
    1:07:24 But let’s say somebody is 20 years old versus 50 years old versus what should they do?
    1:07:25 I mean, we need to integrate with the modern world.
    1:07:27 We also need to relate across generations.
    1:07:28 Oh, yeah.
    1:07:29 No, this is true.
    1:07:30 This is true.
    1:07:31 People aren’t retiring as much.
    1:07:32 They’re living longer.
    1:07:36 Their birth rates are down, but we have to all get along, as they say.
    1:07:38 So it is interesting.
    1:07:45 I think it’s true that we all, as we get older, have less of the vigor, if I can use
    1:07:50 a somewhat different word from energy, we’ll come back to that.
    1:07:54 But I think there are some who manage to keep an active life.
    1:07:59 Here’s something that, again, in our MOOC, we really emphasize.
    1:08:00 Could you explain a MOOC?
    1:08:02 I think most people won’t know what a MOOC is.
    1:08:03 Just for their sake.
    1:08:04 Okay.
    1:08:09 They’ve been around for about, actually, started at Stanford, Andrew Ng, and Daphna
    1:08:10 Kohler.
    1:08:12 So they have a company called Coursera.
    1:08:17 And what happens is that you get professors, and in fact, anybody who has knowledge or
    1:08:23 professional expertise, to give lectures that are available to anybody in the world who
    1:08:30 have access to the internet, and this is probably tens of thousands now.
    1:08:36 Any specialty, history, science, music, you name it.
    1:08:40 There’s somebody who’s an expert on that who wants to tell you, because they’re excited
    1:08:42 about what they’re doing.
    1:08:43 Okay.
    1:08:50 So what we wanted to do was to help people with learning.
    1:08:53 And so part of the problem is that it gets more difficult.
    1:08:56 It takes more effort as you get older.
    1:09:00 It depletes your vigor more if we’re going to stay with this language of energy and vigor.
    1:09:01 Yeah.
    1:09:02 That’s right.
    1:09:03 So let’s actually use the word energy.
    1:09:09 As you know, in the cell, there’s a physical power plant called the mitochondrion, which
    1:09:17 is supplying us with ATP, which is the coin of the realm for the cell, to be able to operate
    1:09:19 all of its machinery, right?
    1:09:25 And so one of the things that happens when you get older is that your mitochondrial
    1:09:26 run down.
    1:09:27 Yeah.
    1:09:29 Fewer of them, and they’re less efficient.
    1:09:30 That’s right.
    1:09:31 They’re less efficient.
    1:09:35 And actually, drugs can do that to you, too, because they can harm mitochondria.
    1:09:36 Recreational drugs.
    1:09:37 No.
    1:09:38 The drugs you take for illness.
    1:09:43 I’m not sure about recreational drugs, but I know in the case that there are a lot of
    1:09:49 drugs that people take because they have to.
    1:09:54 But the other thing, and this is something that’s the bad news, here’s the good news.
    1:10:03 The good news is that you can replenish your energy by exercise.
    1:10:06 Exercise is the best drug you could ever take.
    1:10:12 It’s the cheapest drug you could ever take that can help every organ in your body.
    1:10:20 It helps obviously your heart, it helps your brain, it rejuvenates your brain, it helps
    1:10:21 your immune system.
    1:10:25 Every single organ system in the body benefits from a regular exercise.
    1:10:30 I run on the beach every day at the Salk Institute.
    1:10:37 And I also, it’s on a mesa, 340 foot above the, so I go down every day, and then I climb
    1:10:38 up the cliff.
    1:10:39 Yeah.
    1:10:42 Those steps down to Blacks Beach are a good workout.
    1:10:47 They are, they are, and so this is something that has kept me active, and I do hiking when
    1:10:51 hiking in the Alps this last fall.
    1:10:53 So this is in September.
    1:10:59 So this is, I think, something that people really ought to realize is that, you know,
    1:11:06 it’s like putting away, you know, reserves of energy for, you know, when you get older.
    1:11:09 The more you put away, the better off you are.
    1:11:10 Here’s something else.
    1:11:11 Okay.
    1:11:13 Now this is jumping now to Alzheimer’s.
    1:11:20 So a study that was done in China many, many years ago when I first came to La Jolla, San
    1:11:27 Diego, I heard this from the, it was the head of the Alzheimer’s program.
    1:11:35 He had done a study in China on onset, and he, they went and they had three populations.
    1:11:38 They had peasants who had almost no education.
    1:11:41 And they had another group that had high school education, and then there were people who
    1:11:44 were, you know, advanced education.
    1:11:51 So it turns out that the onset of Alzheimer’s was earlier for the people who had no education,
    1:11:54 and it was the latest for the people who had the most education.
    1:11:56 Now this is interesting, isn’t it?
    1:12:00 Because it’s, and presumably the genes aren’t that different, right?
    1:12:02 I mean, they’re all Chinese.
    1:12:08 So one possibility, and obviously we don’t really know why, but one possibility is that
    1:12:17 the more you exercise your brain with education, the more reserve you have later in life.
    1:12:22 I believe in the notion, and I don’t have a better word for it, maybe you do, or a phrase
    1:12:28 for it, is of kind of a cognitive velocity.
    1:12:32 You know, I sometimes will play with this, I’ll read slowly, or I’ll see where my default
    1:12:36 pace of reading is at a given time of day, and then I’ll intentionally try and read a
    1:12:40 little bit faster while also trying to retain the knowledge I’m reading.
    1:12:44 So I’m not just reading the words, I’m trying to absorb the information, and you can feel
    1:12:46 the energetic demand of that.
    1:12:50 And then I’ll play with it, I’ll kind of back off a little bit, and then I’ll go forward.
    1:12:57 And I try and find the sweet spot where I’m not reading at the pace that is reflexive,
    1:13:02 but just a little bit quicker while also trying to retain the information.
    1:13:07 And I learned this when I had a lot of catching up to do at one phase of my educational career.
    1:13:11 Fortunately, it was pretty early, and I was able to catch up on most things, occasionally
    1:13:15 things slip through, and I have to go back and learn how to learn, and if I get anything
    1:13:18 wrong on the internet, they sure as heck pointed out, and then we go back and learn.
    1:13:19 And guess what?
    1:13:24 I’d never forget that because punishment, social punishment is a great signal.
    1:13:30 So thank you all for keeping me learning.
    1:13:37 But I picked that up from my experience of trying to get good at things like skateboarding,
    1:13:38 or soccer when I was younger.
    1:13:44 There’s a certain thing that happens when skateboarding, that was my sport growing up, where it’s actually
    1:13:47 easier to learn something going faster.
    1:13:51 You know, most kids try and learn how to ollie and kickflip standing in the living room on
    1:13:52 the carpet.
    1:13:53 That’s the worst way to learn how to do it.
    1:13:57 It’s all easier going a bit faster than you’re comfortable.
    1:14:02 It’s also the case that if you’re not paying attention, you can get hurt.
    1:14:05 It’s also the case that if you pay too much cognitive attention, you can’t perform the
    1:14:06 motor movements.
    1:14:07 Right.
    1:14:11 So there’s this sweet spot that eventually I was able to translate into an understanding
    1:14:16 of when I sit down to read a paper or a news article, or even listen to a podcast, there’s
    1:14:21 a pace of the person’s voice, and then I’ll adjust the rate of the audio, where I have
    1:14:28 to engage cognitively, and I know I’m in a mode of retaining the information and learning.
    1:14:33 Whereas if I just go with my reflexive pace, it’s rare that I’m in that perfect zone.
    1:14:36 So I point this out because perhaps it will be useful to people.
    1:14:40 I don’t know if it’s incorporated into your learning how to learn course, but I do think
    1:14:46 that there is something which I call kind of cognitive velocity, which is ideal for learning,
    1:14:48 versus kind of leisurely scrolling.
    1:14:51 And this is why I think that social media is detrimental.
    1:14:58 I think that we train our brain basically to be slow, passive, and multi-context cycling
    1:14:59 through.
    1:15:05 And unless something is very high salience, it kind of makes us kind of fat and lazy,
    1:15:10 forgive the language, but I’m going to be blunt here, fat and lazy cognitively, unless
    1:15:12 we make it a point to also engage learning.
    1:15:16 And my guess is it’s tapping into this mitochondrial system.
    1:15:17 Very likely.
    1:15:19 That’s one part of it.
    1:15:25 By the way, the way that you’ve adjusted the speed is very interesting because it turns
    1:15:32 out that stress, everybody thinks stress is bad, but no, it turns out stress that is transient.
    1:15:37 That is only for a limited amount of time that you control is good for you.
    1:15:38 It’s good for your brain.
    1:15:39 It’s good for your body.
    1:15:45 I run intervals on the beach just the way that you do cognitive intervals when you’re
    1:15:46 reading.
    1:15:52 I run like hell for about 10 seconds, and then I go to a jog and I run like hell for
    1:16:00 another 10 seconds, and it’s pushing your body into that extra gear that helps the muscles.
    1:16:04 The muscles need to know that this is what they’ve got to put out, and that’s where you
    1:16:11 gain muscle mass, not from just doing the same running pace every day.
    1:16:15 Well, your intellectual and physical vigor is undeniable.
    1:16:17 I’ve known you a long time.
    1:16:23 You’ve always had a slight forward center of mass in your intellect, and even the speed
    1:16:26 at which you walk, Terry, dare I say.
    1:16:30 For a Californian, you’re a quick walker.
    1:16:31 That’s a compliment, by the way.
    1:16:36 East Coasters know what I’m talking about, and Californians would be like, “Why not
    1:16:37 slow down?”
    1:16:43 The reason to not slow down too much for too long is that these mitochondrial systems,
    1:16:48 the energy of the brain and body, as you point out, are very linked, and I do think that
    1:16:51 below a certain threshold, it makes it very hard to come back.
    1:16:55 Just like below a certain threshold, it’s hard to exercise without getting very depleted
    1:16:58 or even injured, that we need to maintain this.
    1:17:05 Perhaps now would be a good time to close the hatch on this issue of how to teach young
    1:17:06 people.
    1:17:13 Everyone should take this learning-to-learn course as a free resource, amazing.
    1:17:22 As it relates to AI, do you think that young people and older people now, I’m 49, so put
    1:17:27 myself in the older bracket, should be learning how to use AI?
    1:17:33 They are already learning how to use AI, and again, it’s just like, new technology comes
    1:17:34 along, who picks up first?
    1:17:38 It’s the younger people, and it’s astonishing.
    1:17:44 They’re using it a lot more than I use it almost every day, but I know a lot of students
    1:17:52 who basically, and by the way, it’s like any other tool, it’s a tool that you need to know
    1:17:54 how to use it.
    1:17:58 Where do you suggest people start?
    1:18:06 I have started using Claude AI, this was suggested to me by somebody expert in AI as an alternative
    1:18:07 to chat GPT.
    1:18:12 I don’t have anything against chat GPT, but I’ll tell you, I really like the aesthetic
    1:18:14 of Claude AI.
    1:18:16 It’s a bit of a softer, beige aesthetic.
    1:18:18 It feels kind of Apple-like.
    1:18:22 I like the Apple brand, and it gives me answers.
    1:18:24 Maybe it’s the font, maybe it’s the feel.
    1:18:29 Maybe this goes back to the example you used earlier where I like Claude AI, and I’m a big
    1:18:31 fan of it, and they don’t pay me to say this.
    1:18:35 I have never met them, I have no relationship to them, except that it gives me answers in
    1:18:41 a bullet-pointed format that feels very aesthetically easy to transfer that information into my brain
    1:18:43 or onto a page.
    1:18:45 I like Claude AI, use chat GPT.
    1:18:51 How should people start to explore AI for sake of getting smarter, learning knowledge just
    1:18:54 for the sake of knowledge, having fun with it?
    1:18:56 What’s the best way to do that?
    1:19:03 I think exactly what you did, which is there’s now dozens and dozens of different chat bots
    1:19:09 out there, and different people will feel comfortable with one or the other.
    1:19:15 Chat GPT is the first, so that’s why it’s kind of taken over a lot of the cognitive space.
    1:19:19 It’s become like Kleenex, that word.
    1:19:26 That was why I used it as the first word in my book because it’s iconic.
    1:19:30 Some of them, I have to say that, for example, there are some that are really much better
    1:19:33 math than others.
    1:19:45 Google’s Gemini recently did some fine-tuning with what’s called chain of reasoning.
    1:19:48 When you reason, you go through a sequence of steps, and when you solve a math problem,
    1:19:55 you go through a sequence of steps of fitting, first finding out what’s missing and then
    1:19:58 adding that.
    1:20:04 It went from 20% correct to 80 on those problems.
    1:20:08 As people hear that, they probably think, “Well, that means 20% wrong still.”
    1:20:14 Could you imagine any human or panel of humans behind a wall where if you asked it a question,
    1:20:19 and then another question, and another question, that it would give you back better than 80%
    1:20:23 accurate information in a matter of seconds?
    1:20:34 I think we are being perhaps a little bit unfair to compare these large language models
    1:20:39 to the best humans rather than the average human, right?
    1:20:45 As you said, most people couldn’t pass the LSAT, the loss test to get into law school,
    1:20:51 or MCAT, the test to get into medical school, and JetGPT has.
    1:21:00 Is there a world now where we take the existing AI, LLMs, these computers basically that can
    1:21:08 learn like a collection of human brains and send that somehow into the future, right?
    1:21:11 Give them an imagined future, okay?
    1:21:18 Could we give them outcome A and outcome B and let them forage into future states that
    1:21:24 we are not yet able to get to, and then harness that knowledge and explore the two different
    1:21:25 outcomes?
    1:21:33 I think that’s perhaps the better question in some sense because we can’t travel back
    1:21:40 in time, but we can perhaps travel into the future with AI if you provide it different
    1:21:47 scenarios and you say, “Unlike a panel of people, panel of experts, medical experts,
    1:21:53 or space travel experts, or sea travel experts,” you can’t say, “Hey, you know what, don’t
    1:21:55 sleep tonight.
    1:21:58 You’re just going to work for the next 48 hours.
    1:22:02 In fact, you’re going to work for the next three weeks or three months, and you know
    1:22:03 what?
    1:22:04 You’re not going to do anything else.
    1:22:05 You’re not going to pay attention to your health.
    1:22:06 You’re not going to do anything else.”
    1:22:12 But you can take a large language model and you can say, “Just forage for knowledge under
    1:22:17 the following different scenarios,” and then have that fleet of large language models come
    1:22:21 back and give us the information like, “I don’t know, tomorrow.”
    1:22:22 Okay.
    1:22:24 So I’ve lived through this myself.
    1:22:31 Back in the 1980s, I was just starting my career, and I was one of the pioneers in developing
    1:22:33 learning algorithms for neural network models.
    1:22:37 Jeff Hinton and I collaborated together on something called the Bosel Machine, and he
    1:22:39 actually won an Nobel Prize for this recently.
    1:22:40 Yeah, just this year.
    1:22:41 Wonderful.
    1:22:42 He’s one of my best friends.
    1:22:43 Brilliant.
    1:22:49 And he well deserved it for not just the Bosel Machine, but all the work he’s done since
    1:22:54 then on machine learning and then back propagation and so forth.
    1:23:00 But back then, Jeff and I had this view of the future.
    1:23:06 AI was dominated by symbol processing, rules, logic, writing computer programs.
    1:23:13 For every problem, you need a different computer program, and it was very human resource intensive
    1:23:17 to write programs so that it was very, very slow going.
    1:23:18 And they never actually got there.
    1:23:23 They never wrote a program for vision, for example, even though the computer vision community
    1:23:25 really worked hard for a long time.
    1:23:27 But we had this view of the future.
    1:23:32 We had this view that nature had solved these problems, and there’s existence proof that
    1:23:36 you can solve the vision problem, look, every animal can see even insects, right?
    1:23:37 Come on.
    1:23:40 Well, figure out, let’s figure out how they did it.
    1:23:43 Maybe we can help by following up on nature.
    1:23:48 We can actually, again, going back to algorithms, I was telling you.
    1:23:52 And so in the case of the brain, what makes it different from a digital computer, digital
    1:23:57 computers basically can run any program, but a fly brain, for example, only runs the program
    1:24:00 that is a special purpose hardware allows it to run.
    1:24:01 Not much neuroplasticity.
    1:24:07 There’s enough there, just enough habituation and so forth so that you can survive.
    1:24:08 And this is…
    1:24:09 Survive 24 hours.
    1:24:13 I’m not trying to be disparaging to the fly biologists, but when I think of neuroplasticity,
    1:24:18 I think of the magnificent neuroplasticity of the human brain to customize to a world
    1:24:19 of experience.
    1:24:20 I agree.
    1:24:21 But…
    1:24:25 When I think about a fly, I think about a really cool set of neural circuits that work really
    1:24:32 well to avoid getting swatted, to eating, and to reproducing, and not a whole lot else.
    1:24:34 They don’t really build technology.
    1:24:38 They might have interesting relationships, but who knows, who cares.
    1:24:41 It’s just sort of like, it’s not that it doesn’t matter.
    1:24:46 It’s just a question of the lack of plasticity makes them kind of a meh species.
    1:24:47 Okay.
    1:24:49 I can see I’ve pressed your button here.
    1:24:50 No, no, no, no.
    1:24:51 I love fly biology.
    1:24:54 They taught us about algorithms for direction selectivity in the visual system.
    1:24:55 Oh, no, no.
    1:24:56 I love the Drosophila biology.
    1:25:03 I just think that the lack of neuroplasticity reveals a certain key limitation, and the
    1:25:06 reason we’re the curators of the Earth is because we have so much plasticity.
    1:25:07 Of course.
    1:25:08 Of course.
    1:25:10 But you have to take…
    1:25:15 One step at a time, nature first has to be able to create creatures that can survive,
    1:25:23 and then their brain gets bigger as the environment gets more complex, and here we are.
    1:25:29 But the key is that it turns out that certain algorithms in the fly brain are present in
    1:25:32 our brain, like conditioning, classical conditioning.
    1:25:37 You can classical condition a fly in terms of training it to…
    1:25:41 When you give it a reward, it will produce the same action.
    1:25:43 This is like condition behavior.
    1:25:47 That algorithm that I told you about, that isn’t your value function.
    1:25:52 Temporal difference learning, that algorithm is in the fly brain, it’s in your brain.
    1:25:56 So we can learn about learning from many species.
    1:25:58 I was just having a little fun poking at the fly biologist.
    1:26:01 I actually think Drosophila has done a great deal.
    1:26:08 As has honeybee biology, for instance, if you give caffeine to bees on particular flowers,
    1:26:13 they’ll actually try and pollinate those flowers more, because they actually like the feeling
    1:26:14 of being caffeinated.
    1:26:17 There’s a bad pun about a buzz here, but I’m not going to make that pun because everyone’s
    1:26:20 done it before.
    1:26:27 I fully absorb and agree with the value of studying simpler organisms to find the algorithms.
    1:26:28 Right.
    1:26:29 That’s where we are right now.
    1:26:34 Now, just to go into the future now, I’m telling the story about what we really were.
    1:26:37 We were predicting the future.
    1:26:41 We were saying, “This is an alternative to traditional AI.
    1:26:43 We were not taken seriously.”
    1:26:44 Everybody was…
    1:26:46 The experts said, “No, no.
    1:26:47 Write programs.
    1:26:48 Write programs.”
    1:26:53 The resources, the grants, the jobs, and we were just like the little furry mammals under
    1:26:56 the feet of these dinosaurs in retrospect.
    1:27:01 I love the analogy, but the dinosaurs died off.
    1:27:06 The point I’m making is that it’s possible for our brain to make these extrapolations
    1:27:07 into the future.
    1:27:10 Why not AI versions of brains?
    1:27:11 Why not?
    1:27:14 I think your idea is a great one.
    1:27:22 I mean, the reason I’m excited about AI and increasingly so across the course of this
    1:27:32 conversation is because there are very few opportunities to forge information at such
    1:27:34 large scale and around the circadian clock.
    1:27:40 I mean, if there’s one thing that we are truly a slave to as humans is the circadian biology.
    1:27:42 You got to sleep sooner or later.
    1:27:46 Even if you don’t, your cognition really waxes and wanes across the circadian cycle.
    1:27:48 If you don’t, you’re going to die early.
    1:27:50 We know this.
    1:27:51 Computers can work, work, work.
    1:27:53 Sure, you got to power them.
    1:27:54 There’s the cooling thing.
    1:28:01 There are a bunch of things related to that, but that’s tractable.
    1:28:04 Computers can work, work, work.
    1:28:09 The idea that they can provide a portal into the future and that they can just bring it
    1:28:11 back so we can take a look-see.
    1:28:19 I’m not saying we have to implement their advice, but to be able to send a panel of diverse,
    1:28:27 computationally diverse, experientially diverse AI experts into the future and bring us back
    1:28:33 a panel of potential routes to take to me is so exciting.
    1:28:37 Maybe a good example would be like treatments for schizophrenia.
    1:28:40 This is an area that I want to make sure that we talk about.
    1:28:46 I grew up learning as a neuroscience student that schizophrenia was somehow a disruption
    1:28:51 of the dopamine system because if you give neuroleptic drugs that block dopamine receptors,
    1:28:56 that you get some improvement in the motor symptoms and some of the hallucinations, etc.
    1:29:00 You now also have people who say, “No, that’s not really the basis of schizophrenia.
    1:29:01 I’d love your thoughts.”
    1:29:05 You have incredible work from people like Chris Palmer at Harvard and we even have a
    1:29:10 department at Stanford now focusing, we even have people at Stanford now focusing on what
    1:29:15 Chris really founded as a field, which is metabolic psychiatry, the idea that who could
    1:29:20 imagine being sarcastic here, what you eat impacts your mitochondria, how you exercise
    1:29:25 impacts your mitochondria, mitochondria impacts brain function, and woe and behold,
    1:29:29 metabolic health of the brain and body impacts schizophrenia symptoms.
    1:29:34 He’s looked at ways that people can use ketogenic diet, maybe not to cure, but to treat and in
    1:29:37 some cases maybe even cure schizophrenia.
    1:29:41 Here we are at this place where we still don’t have a “cure” for schizophrenia, but
    1:29:48 you could send LLMs into the future and start to forage the most likely, all of the data
    1:29:56 in those fields, probably could do that in an hour, plus come up with a bunch of hypothesized
    1:30:02 different positive and negative result clinical trials that don’t even exist yet, 10,000 subjects
    1:30:09 in Scandinavia who go on ketogenic diet, who have a certain level of susceptibility
    1:30:15 schizophrenia based on what we know from twin studies, things that never ever ever would
    1:30:21 be possible to do in an afternoon, maybe even in a year, there’s this in funding, and boom,
    1:30:25 get the answers back and let them present us those answers and then you say, “Well,
    1:30:30 it’s artificial,” but so are human brains coming up with these experiments.
    1:30:34 For me, I’m starting to realize that it’s not that we have to implement everything
    1:30:40 that AI tells us or offers us, but it sure as hell gives us a great window into what
    1:30:43 might be happening or is likely to happen.
    1:30:49 Specifically for schizophrenia, I’m pretty sure that if we had these large language models
    1:30:53 20 years ago, we would have known back then that ketamine would have been a really good
    1:30:56 drug to try to help these people.
    1:31:00 Tell us about the relationship between ketamine and schizophrenia because I think a lot of
    1:31:03 people, and maybe you could define schizophrenia even though most people think about people
    1:31:10 hearing voices and psychosis, there’s a bit more to it that maybe we just can’t bring
    1:31:11 out.
    1:31:17 Okay, so one of the things now that we know, the problem is that if you look at the endpoint,
    1:31:20 that doesn’t tell you what started the problem.
    1:31:28 But during early development, schizophrenia is something that appears when late adolescence,
    1:31:35 early adulthood, but it actually is already a problem, a genetic problem from the get-go.
    1:31:40 So what is the concordance in identical twins, meaning if you have identical twins in the
    1:31:46 womb and one is destined to be full-blown schizophrenic, what’s the probability of the
    1:31:47 other?
    1:31:48 So here’s the experiment.
    1:31:52 This has very, very been replicated many, many times in mice, I should say.
    1:31:57 Oh, no, actually, okay, let me start with a human, okay.
    1:32:04 So ketamine is, for a long time, and it still is a party drug, special K.
    1:32:06 I’ve never taken it, but this is what I hear.
    1:32:07 I haven’t either.
    1:32:08 I don’t know.
    1:32:09 It’s a dissociative anesthetic, right?
    1:32:14 But I’ll tell you what happens, because I’ve talked to these people who have done this.
    1:32:18 You take ketamine, subanesthetic, by the way, it’s an anesthetic, it’s given to children.
    1:32:21 It’s a pretty good anesthetic, and it’s also used in veterinary medicine.
    1:32:29 But in any case, you give it to, you take young adults, here’s what they experience.
    1:32:38 They experience, out-of-body experience, they have this wonderful feeling of energy,
    1:32:43 and they’re very, it’s a high, but it’s a very unusual high.
    1:32:51 Now, if they just go and have one experience, but if they have two, like they party two
    1:32:55 days in a row, a lot of them come into the emergency room.
    1:32:59 And here’s what the symptoms are.
    1:33:03 Full-blown psychosis, full-blown.
    1:33:08 We’re talking about indistinguishable from a schizophrenic break.
    1:33:09 So auditory hallucinations.
    1:33:10 Yeah.
    1:33:17 And hallucinations, paranoia, very, very advanced, you’d say that, my God, this person
    1:33:26 here has really gone, has become a schizophrenic, and this is really, like you say, the symptoms
    1:33:27 are the same.
    1:33:32 However, if you isolate them for a couple of days, they’ll come back, right?
    1:33:37 So it means that schizophrenia can induce, I mean, sorry, ketamine can induce a form
    1:33:43 of schizophrenia, psychosis, temporarily, not permanently, fortunately.
    1:33:44 Okay.
    1:33:45 So what does it attack?
    1:33:46 Okay.
    1:33:47 And there’s another literature on this.
    1:33:54 It turns out that it binds to a form of receptor, a glutamate receptor called NMDA receptors,
    1:33:56 which are very important by way for learning and memory.
    1:34:04 But we know the target, and we also know what the acute outcome is that it reduces the strength
    1:34:11 of the inhibitory circuit, the interneurons that use inhibitory transmitters, the enzyme
    1:34:15 that creates the inhibitory transmitter is downregulated.
    1:34:16 And what does that do?
    1:34:18 It means that there’s more excitation.
    1:34:20 And what does that mean when there’s more excitation?
    1:34:27 It means that there’s more activity in the cortex, and there’s actually much more vigor.
    1:34:32 You start becoming crazy, right, if it’s too much activity.
    1:34:33 So this is interesting.
    1:34:39 So this is telling us, I think, that we should be thinking about, and now there’s a whole
    1:34:47 field now in psychiatry that has to do with the glutamate hypothesis for the first, where
    1:34:52 the actual imbalance first occurs.
    1:34:58 It’s an imbalance between the excitatory inhibitory systems that are in the cortex,
    1:34:59 keep you in balance.
    1:35:03 And NMDA, N-methyldiaspartate receptors are glutamate receptors.
    1:35:04 Yes, they are glutamate.
    1:35:05 They’re one class.
    1:35:06 That’s one class.
    1:35:07 That’s right.
    1:35:08 Okay.
    1:35:15 So now, here is a hypothesis for why ketamine might be good for depression.
    1:35:16 People are taking it now.
    1:35:18 We’re depressed, right?
    1:35:26 So here you have a drug that causes overexcitation, and here you have a person who is under-excited.
    1:35:31 Depression is associated with lower excitatory activity in some parts of the cortex.
    1:35:36 Well, if you titrate it, you can come back into balance, right?
    1:35:43 So what you do is you fight depression with schizophrenia, a touch of schizophrenia.
    1:35:49 Now, you have to keep giving, I think, once every three weeks, they have to have a new
    1:35:55 dose of ketamine, but it’s helped an enormous number of people with very, very severe clinical
    1:35:56 depression.
    1:36:01 So as we learn more about the mechanisms underlying some of these disorders, the better we are
    1:36:08 going to be at extrapolating and coming up with some solutions at least to prevent it
    1:36:09 from getting worse.
    1:36:14 By the way, I’m pretty sure that the large-language models could have figured this out longer ago.
    1:36:19 So in an attempt to understand how we might be able to leverage these large-language models
    1:36:24 now, how would we have used these large-language models long ago?
    1:36:35 Let’s say you had 2024 AI technology in, let’s have fun here, 1998, the year that I started
    1:36:36 graduate school.
    1:36:37 Right.
    1:36:41 At that time, it was like the dopamine hypothesis, schizophrenia was in every textbook.
    1:36:47 There was a little bit about glutamate, perhaps, but it was all about dopamine.
    1:36:51 So how would the large-language models have discovered this?
    1:36:53 Protein was known as a drug.
    1:37:01 Ketamine, by the way, is very similar to PCP, which also bonds the NMDR receptor.
    1:37:08 So how would this also, which is also, yeah, not one I recommend, nor ketamine.
    1:37:12 Frankly, I don’t recommend any recreational drugs, but I’m not a recreational drug guy.
    1:37:19 But what would those large-language models do if they, so you’ve got 2024 technology
    1:37:25 placed into 1998, they’re foraging for existing knowledge, but then are they able to make
    1:37:30 predictions like, “Hey, this stuff is going to turn out to be wrong,” or, “Hey, this
    1:37:31 stuff is …”
    1:37:32 Okay.
    1:37:40 You know, this is all very, very speculative, and really we can begin actually to see this
    1:37:42 happening now.
    1:37:47 So I have a colleague at the Salk Institute, Rusty Gage.
    1:37:55 Very distinguished neuroscientist, and he discovered that there are new neurons being
    1:37:59 born in the hippocampus, right, which is something, in adults, which is something that in a textbook
    1:38:01 says that doesn’t happen, right?
    1:38:03 That was around 1998, Rusty did that, yeah.
    1:38:04 That’s right.
    1:38:11 And I actually have a paper with him where we tested LTP, long-term potentiation, actually
    1:38:15 the effects of exercise on neurogenesis.
    1:38:17 Exercise increases neurogenesis.
    1:38:25 It increases the cells, it increases neurogenesis and also the cells that are active become
    1:38:26 part of the circuit.
    1:38:28 More cells become integrated.
    1:38:30 And this is true in humans as well, right?
    1:38:31 Yeah.
    1:38:36 And there was some cancer drug that was given that, you know, that they showed that there
    1:38:39 are new cells that were able, that they were able to later impose more of them to actually
    1:38:43 see that they were born in the adult, okay.
    1:38:51 So here we are, okay, in 1998, and the question is, can you jump?
    1:38:52 Can you jump into the future?
    1:38:53 Okay.
    1:39:04 So Rusty, you know, happened to talk about this issue about, you know, he’s using these
    1:39:12 large language models now for his research, and I said, “Oh, wow, how do you use it?”
    1:39:15 And he said, “We use it as an idea pump.”
    1:39:16 What do you mean idea pump?
    1:39:22 Well, you know, we give it all of the experiments that we’ve done, and we have, you know, the
    1:39:27 literature, its access to the literature and so forth, and we ask it for ideas for new
    1:39:28 experiments.
    1:39:29 Oh, I love it.
    1:39:30 I love it.
    1:39:36 I was on a plane where I sat next to a guy that works at Google, and he’s one of the
    1:39:43 main people there in terms of voice to text, and text to voice software, and he showed
    1:39:44 me something.
    1:39:48 I’ll provide a link to it because it’s another one of these open resource things.
    1:39:49 And I’m not super techy.
    1:39:53 I’m not like the, I don’t get an F in technology.
    1:39:54 I don’t get an A plus.
    1:39:55 I’m kind of in the middle.
    1:39:58 So I think I’m pretty representative of the average listener for this podcast, presumably.
    1:40:04 What he showed me is that you can take, you open up this website, and you can take PDFs
    1:40:10 or you take URLs, so websites, website addresses, and you just place them in the margin.
    1:40:13 You literally just drag and drop them there.
    1:40:20 And then you can ask questions, and the AI will generate answers that are based on the
    1:40:26 content of whatever you put into this margin, those PDFs, those websites.
    1:40:32 And the cool thing is, it references them so you know which article it came from.
    1:40:39 And, and then you can start asking it more sophisticated questions, like in the two examples
    1:40:45 of the effects of a drug, one being very strong and one being very weak, which of these papers
    1:40:51 do you think is more rigorous based on, you know, subject number, but also kind of the
    1:40:53 strength of the findings.
    1:40:54 You know, a pretty vague thing.
    1:40:56 Strength of findings is pretty vague, right?
    1:41:00 Anyone that argues those are weak findings, those aren’t enough subjects, well, we know
    1:41:04 a hell of a lot about human memory from one patient, HM.
    1:41:09 So strength of findings when people is a subjective thing, you really have to be an expert in
    1:41:11 a field to understand strength of findings, and even then.
    1:41:17 And what’s amazing is it starts giving back answers, like, well, if you’re concerned about
    1:41:23 number of subjects, this paper, but that’s a pretty obvious one, which one had more subjects,
    1:41:29 but it can start critiquing these statistics that they used in these papers in very sophisticated
    1:41:35 ways, and explain back to you why certain papers may not be interesting and others are
    1:41:39 more interesting, and it starts to weight the evidence.
    1:41:45 And then you say, well, with that weighted evidence, can you hypothesize what would happen
    1:41:46 if?
    1:41:49 And so I’ve done a little bit of this where it starts trying to predict the future based
    1:41:53 on, you know, 10 papers that you gave it five minutes ago.
    1:42:00 I don’t think any professor could do that, except in their very specific area of interest,
    1:42:03 and if they were already familiar with the papers, and it would take them many hours,
    1:42:06 if not days, to read all those papers in detail.
    1:42:10 And they might not actually come up with the same answers, right?
    1:42:11 Right.
    1:42:12 Yeah.
    1:42:18 So, actually, this is something that is happening in medicine, by the way, for doctors who are
    1:42:23 using AI as an assistant, this is really interesting.
    1:42:27 So this is dermatology, it was a paper in nature, you know, with skin lesions.
    1:42:31 There’s several, 2000 skin lesions.
    1:42:36 Some of them are, you know, cancerous, and others are benign.
    1:42:41 And so, in any case, they tested the expert doctors, and then they tested an AI, and they
    1:42:46 were both doing about, you know, 90 percent, right?
    1:42:52 However, if you let the doctor use the AI, it boosts the doctor to 98 percent.
    1:42:53 98 percent accuracy.
    1:42:54 Yes.
    1:42:55 And what’s going on there?
    1:42:56 It’s very interesting.
    1:43:03 So it turns out that, although they got the same 90 percent, they had different expertise
    1:43:08 that the AI had access to more data, and so it could look at the lesions that were rare
    1:43:11 that the doctor may never have seen, okay?
    1:43:16 But the doctor has more in-depth knowledge of the most common ones that he’s seen over
    1:43:19 and over again, and those are subtleties and so forth.
    1:43:24 But so, putting them together, it makes so much sense that they’re going to improve if
    1:43:26 they work together.
    1:43:33 And I think that now, what you’re saying is that using AI as a tool for discovery with
    1:43:41 the expert who’s interpreting and looking at the arguments, the statistical arguments,
    1:43:48 and also looking at the paper, maybe in a new way, maybe that’s the future of science.
    1:43:49 Maybe that’s what’s going to happen.
    1:43:52 Everybody’s worried about, oh, AI is going to replace us.
    1:43:57 It’s going to be much better than we are everything, and humans are obsolete.
    1:43:59 Nothing can be further from the case.
    1:44:07 Our strengths and weaknesses are different, and by working together, it’s going to strengthen.
    1:44:14 Both, what we do and what AI does, and it’s going to be a partnership, it’s not going
    1:44:17 to be adversarial, it’s going to be a partnership.
    1:44:22 Would you say that’s the case for things like understanding or discovering treatments for
    1:44:31 a neurologic illness for avoiding large scale catastrophes?
    1:44:36 Can it predict macro movements?
    1:44:39 Let me give an example.
    1:44:44 Here in Los Angeles, there’s occasionally an accident on the freeway.
    1:44:46 You have a lot of cameras over freeways nowadays.
    1:44:48 You have cameras in cars.
    1:44:53 You can imagine all of the data being sent in in real time, and you could probably predict
    1:44:55 accidents pretty easily.
    1:45:00 These are just moving objects at a specific rate who’s driving haphazardly, but you could
    1:45:06 also potentially signal takeover of the brakes or the steering wheel of a car and prevent
    1:45:07 accidents.
    1:45:14 I mean, certain cars already do that, but could you essentially eliminate, let’s do something
    1:45:15 even more important.
    1:45:16 Let’s eliminate traffic.
    1:45:24 I don’t know if you can do that, because that’s a funnel problem, but could you predict physical
    1:45:26 events in the world into the future?
    1:45:27 Okay.
    1:45:34 This has already been done, not for traffic, but for hurricanes.
    1:45:41 As you know, the weather is extremely difficult to predict, and except here in California
    1:45:48 where it’s always going to be sunny right here, but now what they’ve done is to feed
    1:45:55 a lot of previous data from previous hurricanes and also simulations of hurricanes.
    1:45:57 You can simulate them in a supercomputer.
    1:46:03 It takes days and weeks, so it’s not very useful for actually accurately predicting
    1:46:10 where it’s going to hit, Florida, but what they did was after training up the AI on all
    1:46:16 of this data, it was able to predict with much better accuracy exactly where in Florida
    1:46:20 it’s going to make a landfall.
    1:46:25 It does that on your laptop in 10 minutes.
    1:46:26 Incredible.
    1:46:33 Something just clicked for me, and it’s probably obvious to you and most people, but I think
    1:46:34 this is true.
    1:46:35 I think what I’m about to say is true.
    1:46:40 At the beginning of our conversation, we were talking about the acquisition of knowledge
    1:46:46 versus the implementation of knowledge, just learning facts versus learning how to implement
    1:46:50 those facts in the form of physical action or cognitive action.
    1:46:52 Math problem is cognitive action, physical action.
    1:46:53 Okay.
    1:46:57 AI can do both knowledge acquisition.
    1:47:01 It can learn facts, long lists of facts and combinations of facts, but presumably it can
    1:47:05 also run a lot of problem sets and solve a lot of problem sets.
    1:47:12 I don’t think except with some crude still-to-me examples of robotics that it’s very good at
    1:47:16 action yet, but it will probably get there at some point.
    1:47:23 Robots are getting better, but they’re not doing what we’re doing yet, but it seems to
    1:47:30 me that as long as they can acquire knowledge and then solve different problem sets, different
    1:47:36 iterations of combinations of knowledge that basically they are in a position to take any
    1:47:43 data about prior events or current events and make pretty darn good predictions about
    1:47:49 the future and run those back to us quickly enough and to themselves quickly enough that
    1:47:52 they could play out the different iterations.
    1:47:57 I’m thinking one of the problems that seems to have really vexed neuroscientists in the
    1:48:02 field of medicine and the general public has been the increase in the at least diagnosis
    1:48:05 of autism.
    1:48:07 I’ve heard so many different hypotheses over the years.
    1:48:11 I think we’re still pretty much in the fog on this one.
    1:48:20 Could AI start to come up with new and potential solutions and treatments if they’re necessary,
    1:48:22 but maybe get to the heart of this problem?
    1:48:23 It might.
    1:48:25 It depends on the data you have.
    1:48:31 It depends on the complexity of the disease.
    1:48:32 But it will happen.
    1:48:37 In other words, we will use those tools at the best we can because obviously if you can
    1:48:43 make any progress at all and jump into the future, wow, that would save lives.
    1:48:45 That would help so many people out there.
    1:48:50 I really think the promise here is so great that even though there are flaws and there
    1:48:56 are regulatory problems, we really, really have to really push.
    1:49:06 We have to do that in a way that is going to help people in terms of making their jobs
    1:49:13 better and helping them solve problems that otherwise they would have had difficulty with
    1:49:15 and so forth.
    1:49:20 It’s beginning to happen, but these are early days.
    1:49:28 We’re at a stage right now with AI that is similar to what happened after the first flight
    1:49:29 of the Wright brothers.
    1:49:36 In other words, the achievement that the Wright brothers made was to get off the ground 10
    1:49:41 feet and to power forward with the human being 100 feet.
    1:49:42 That was it.
    1:49:43 That was the first flight.
    1:49:46 It took an enormous amount of improvements.
    1:49:49 The most difficult thing that had to be solved was control.
    1:49:50 How do you control it?
    1:49:55 How do you make it go in the direction you want it to go?
    1:50:00 Shades of what’s happening now in AI is that we are off the ground, we’re not going very
    1:50:05 far yet, but who knows where it will take us into the future.
    1:50:11 Let’s talk about Parkinson’s disease, a depletion of dopamine neurons that leads to difficulty
    1:50:22 in smooth movement generation and also some cognitive and mood-based dysfunction.
    1:50:28 Tell us about your work on Parkinson’s and what did you learn?
    1:50:32 As you point out, Parkinson’s is first a degenerative disease.
    1:50:40 It’s very interesting because the dopamine cells are a particular part of the brain stem
    1:50:44 and they are the ones that are responsible for procedural learning.
    1:50:46 I told you before about temporal difference.
    1:50:49 It’s dopamine cells.
    1:50:55 It’s a very powerful way for global signals called a neuromodulator because it modulates
    1:51:00 all the other signals taking place throughout the cortex.
    1:51:15 Also it’s very important for learning sequences of actions that produce survival for survival.
    1:51:27 The problem is that with certain environmental insults, especially toxins like pesticides,
    1:51:33 those neurons are very vulnerable and when they die, you get all of the symptoms that
    1:51:36 you just described.
    1:51:43 People who have lost those cells actually before the treatment, you know, Aldopa, which
    1:51:49 is a dopamine precursor, they actually became comatose, right?
    1:51:51 They didn’t move.
    1:51:58 They were still live, but they just didn’t move at all.
    1:52:01 Locked in is called, yeah, it’s tragic, tragic.
    1:52:08 So when the first trials of Aldopa were given to them, it was magical because suddenly they
    1:52:11 started talking again.
    1:52:13 So I mean, this is amazing, amazing.
    1:52:17 I’m curious, when they started talking again, did they report that their brain state during
    1:52:21 the locked in phase was slow velocity?
    1:52:25 Was it sort of like a dreamlike state or they felt like they were in a nap or were they
    1:52:28 in there screaming to get out?
    1:52:33 Because their physical velocity obviously was zero, they’re locked in after all.
    1:52:40 And I’ve long wondered when coming back from a run or from waking up from a great night’s
    1:52:46 sleep when I shift into my waking state, whether or not physical velocity and cognitive velocity
    1:52:47 are linked.
    1:52:52 So a wonderful observation or a question, I’ll bet you know the answer.
    1:53:01 Okay, here’s something that is really amazing, it was discovered interestingly when they
    1:53:04 tend to move slowly, as you said.
    1:53:08 But to them, cognitively, they think they’re moving fast.
    1:53:13 Now it’s not because they can’t move fast because you can say, well, can you move faster?
    1:53:14 Sure.
    1:53:15 And they move normal, right?
    1:53:19 But to them, they think they’re moving at super velocities.
    1:53:20 So it’s a set point issue.
    1:53:22 So it’s a set point issue, yes, it’s all about set points.
    1:53:25 That’s what’s really going on.
    1:53:31 And as the set point gets further and further down, now without moving at all, they think
    1:53:32 they’re moving, right?
    1:53:33 I mean, this is what’s going on.
    1:53:35 By the way, you can ask them, what was it like?
    1:53:37 We were talking to you and you didn’t respond.
    1:53:40 Oh, I didn’t feel like it.
    1:53:42 The brain confabulates an answer.
    1:53:50 Well, they confabulated it because they didn’t have enough energy or they couldn’t initiate.
    1:53:52 They couldn’t initiate actions.
    1:53:56 That’s one of the things that they have trouble with, with movements, starting a movement.
    1:54:00 As you can tell, I’m fascinated by this notion of cognitive velocity.
    1:54:06 And again, there may be a better or more accurate or official language for it.
    1:54:12 But I feel like it encompasses so much of what we try to do when we learn and the fact
    1:54:17 that during sleep you have these very vivid dreams during rapid eye movement sleep.
    1:54:19 So cognitive velocity is very fast.
    1:54:22 Time perception is different than in slow wave sleep dreams.
    1:54:28 And I really think there’s something to it as at least one metric that relates to brain
    1:54:29 state.
    1:54:33 I’ve long thought that we know so much more about brain states during sleep than we do
    1:54:35 about wakeful brain states.
    1:54:39 We talk about focus, motivated, flow.
    1:54:41 These are not scientific terms.
    1:54:45 I’m not being disparaging of them, they’re pretty much all we’ve got until we come up
    1:54:46 with something better.
    1:54:50 But we’re biologists and neuroscientists and computational neuroscientists in your case.
    1:54:55 And we’re trying to figure out what brain state are we in right now.
    1:54:58 Our cognitive velocity is a certain value.
    1:55:04 But I think the more that people think about this, I’ll venture to say that the more that
    1:55:07 they think a little bit about their cognitive velocity at different times of day.
    1:55:10 We start to notice that there’s a, tends to be a few times of day.
    1:55:18 For me, it tends to be early to late mid-morning and then again in the evening after a little
    1:55:24 bit of trough and energy that boy, that hour and a half each, that’s the time to get real
    1:55:25 work done.
    1:55:31 I can mentally sprint far at those times.
    1:55:37 But there are other times of day when I don’t care how much caffeine I drink, unless it’s
    1:55:43 a stressful event that I need to meet the demands of that stress, I just can’t get to
    1:55:46 that faster pace while I’m also engaging.
    1:55:51 You can read faster, you can listen, but you’re not using the information, you’re not storing
    1:55:52 the information.
    1:55:53 That’s right.
    1:55:54 What times of day for you are?
    1:56:06 I get most done in morning and then later after dinner is also different though.
    1:56:12 I think in the morning, I’m better at creative stuff and then I think that in the evening
    1:56:15 I’m better at actually just cranking it out.
    1:56:17 Interesting.
    1:56:22 Given the relationship between a body temperature and circadian rhythm, I would like to run
    1:56:27 an experiment that relates core body temperature to cognitive velocity.
    1:56:34 I’ve actually noticed that this is something that is just purely subjective, but the temperature
    1:56:41 at the salt inside the building is kept 75, it’s like rock solid.
    1:56:45 But in the afternoon, I feel a little chilly.
    1:56:52 It’s probably my internal, body temperature, it’s probably going down.
    1:56:58 That may correspond to the loss of energy, the amount of the ability for the brain and
    1:56:59 everything else.
    1:57:03 By the way, you know this is Q10, this is a jargon.
    1:57:11 Every single enzyme in your every cell can go at different rates depending on the temperature.
    1:57:15 The body temperature is doing this and all the cells are doing this too.
    1:57:20 It’s an explanation, I’m not sure if it’s the right one.
    1:57:24 Craig Heller, my colleague at Stanford in the biology department, has beautifully described
    1:57:31 how the enzymatic control over pyruvate, I believe it is, controls muscular failure.
    1:57:37 That local muscular failure, when people are trying to move some resistance, has everything
    1:57:43 to do with the temperature, the local temperature that shuts down certain enzymatic processes
    1:57:47 that don’t allow the muscles to contract the same way.
    1:57:50 He knows the details and he covered them on this podcast and I’m forgetting the details.
    1:57:55 He starts to go, “Wow, these enzymes are so beautifully controlled by temperature.”
    1:58:00 And of course, his laboratory is focused on ways to bypass those temperature or to change
    1:58:04 temperature locally in order to bypass those limitations and have shown them again and
    1:58:05 again.
    1:58:06 It’s just incredible.
    1:58:11 Yeah, I don’t hear we’re speculating about what it would mean for cognitive velocity,
    1:58:16 but I think it’s such a different world to think about the underlying biology as opposed
    1:58:18 to just thinking about a drug.
    1:58:23 You increase dopamine and norepinephrine and epinephrine, the so-called catecholamines,
    1:58:26 and you’re going to increase energy focus and alertness, but you’re going to pay the
    1:58:27 price.
    1:58:30 You’re going to have a trough and energy focus and alertness that’s proportional to how much
    1:58:31 greater it was when you took the drug.
    1:58:34 Craig Boy, amphetamines are a good example.
    1:58:41 Boy, you’re going a mile a minute when you’re taking the drug.
    1:58:48 Of course, when I stand, that’s your impression and the reality is you don’t actually accomplish
    1:58:50 that much more.
    1:58:56 Have any LLMs, so AI been used to answer this really pressing question of what is going
    1:59:02 to be the consequence on cognition for these young brains that have been weaned while taking
    1:59:07 Ritalin, Adderall, Vivance, and other stimulants because we have millions of kids that have
    1:59:08 been raised.
    1:59:13 We have a chairman on our whole cadre, a whole generation, and I really would like
    1:59:15 to know the answer.
    1:59:17 I wonder if anybody’s studying that.
    1:59:22 That’s really a great question because we gave them speed effectively, the drug that
    1:59:26 causes the brain to be activated.
    1:59:36 By the way, the consequence is that when it wears off, you have no energy.
    1:59:39 You just completely spend.
    1:59:40 That’s it.
    1:59:41 That’s the pit.
    1:59:44 That’s the pit, but that’s why you take more of it.
    1:59:49 That’s the problem, it’s a spiral.
    1:59:56 I love how today, you’re making it so very clear how computation, how math and computers
    2:00:02 and AI now are really shaping the way that we think about these biological problems,
    2:00:04 which are also psychological problems, which are also daily challenges.
    2:00:08 I also love that we touched on mitochondria and how to replenish mitochondria.
    2:00:12 I want to make sure that we talk about a couple of things that I know are in the back of people’s
    2:00:18 minds, no pun intended here, which are consciousness and free will.
    2:00:21 Normally, I don’t like to talk about these things.
    2:00:25 Not because they’re sensitive, but because I find the discussions around them typically
    2:00:32 to be more philosophical than neurobiological, and they tend to be pretty circular.
    2:00:37 You get people like Kevin Mitchell, who I think he has a book about free will, he believes
    2:00:40 in free will.
    2:00:43 You’ve got people like Robert Sapolsky, wrote the book Determined, he doesn’t believe in
    2:00:44 free will.
    2:00:47 How do you feel about free will?
    2:00:49 Is it even a discussion that we should be having?
    2:00:57 Well, if you go back 500 years to the Middle Ages, the concept didn’t exist, or at least
    2:01:08 not in the way we use it, because the way that humans felt about the world and how it
    2:01:14 worked and its impact on them was that it’s all fate.
    2:01:22 They had this concept of fate, which is that there’s nothing you can do that something
    2:01:27 is going to happen to you because of what’s going on in the gods above, or whatever it
    2:01:28 is.
    2:01:34 You attribute it to the physical forces around you that caused it.
    2:01:38 Not to your own free will, not that there’s something that caused you this to happen to
    2:01:39 you.
    2:01:47 I think that these words, by the way that we use, free will, consciousness, intelligence,
    2:01:52 understanding, they’re weasel words, because you can’t pin them down.
    2:01:58 There is no definition of consciousness that everybody agrees on, and it’s tough to solve
    2:02:07 a scientific problem if you don’t have a definition that you can agree on, and there’s this big
    2:02:14 controversy about whether these large language models understand language or not the way
    2:02:17 we do.
    2:02:21 What it really is revealing is we don’t understand what understanding is.
    2:02:28 Literally, we don’t have a really good argument or measure that you can measure someone’s
    2:02:33 understanding and then apply it to the GDP and see whether it’s the same.
    2:02:38 It probably isn’t exactly the same, but maybe there’s some continuum here we’re talking
    2:02:39 about.
    2:02:52 The way I look at it, it says if an alien suddenly landed on earth and started talking
    2:02:59 to us in English, and the only thing we could be sure of was that it’s not human.
    2:03:06 I met some people that I wondered about their terrestrial origins.
    2:03:11 Okay, now there’s a big diversity amongst humans too, you’re right about that.
    2:03:16 Certain colleagues of ours at UCSD years ago, one in particular in the physics department
    2:03:24 who I absolutely adore as a human being, just had such an unusual pattern of speech, of
    2:03:27 behavior, totally appropriate behavior, but just unusual.
    2:03:31 In the middle of a faculty meeting, we just turned to me and start talking while the other
    2:03:39 person was presenting and I was like, “Maybe not now,” and he would say, “Oh, okay.”
    2:03:42 But in any other domain, you’d say he was very socially adept.
    2:03:47 There are certain people that just kind of discard with convention and he kind of wanted
    2:03:48 to like, “Is he an alien?”
    2:03:51 It’s kind of cool, in a cool way, like he’s one of my, again, a friend and somebody I
    2:03:52 really delight in.
    2:03:53 It’s true.
    2:03:54 It’s true.
    2:04:00 No, not everybody has adopted the same social conventions.
    2:04:02 It could be a touch of autism.
    2:04:03 Yeah.
    2:04:04 That’s a problem.
    2:04:08 In other words, there are very high-functioning autistic people out there.
    2:04:09 He’s brilliant.
    2:04:18 And often, there are high people who are brilliant with autism.
    2:04:24 Could you build an LLM that was more on one end of the spectrum versus the other to see
    2:04:26 what kind of information they forage for?
    2:04:27 I reviewed a paper.
    2:04:30 Personally, it would be a really important thing to do.
    2:04:31 It’s been done.
    2:04:32 Okay.
    2:04:37 There was a paper that I reviewed where they took the LLM and they fine-tuned it with different
    2:04:44 data from people with different disorders, the autism and so forth.
    2:04:49 And sociopaths, you know.
    2:04:50 That’s scary.
    2:04:51 But you want to know the answer.
    2:04:52 No, no.
    2:04:58 They got these LLMs to behave just like those people who have these disorders.
    2:05:01 You can get them to behave that way, yes.
    2:05:05 Could you do political leaning and values?
    2:05:10 I haven’t seen that, but it’s pretty clear that to me at least that if you can do sociopathy,
    2:05:15 you can probably do any political belief, you know.
    2:05:19 But you could also view all this as, you could take benevolent tracks.
    2:05:30 You could also say hypercreative, sensitive to emotional tone of voices and find out what
    2:05:36 kind of information that person brings, excuse me, that LLM brings back versus somebody who
    2:05:40 is very oriented towards just the content of people’s words as opposed to what, you
    2:05:43 know, because among people, you find this.
    2:05:46 You know, if you’ve ever left a party with a significant other and sometimes someone
    2:05:51 will say, I’ve had this experience with like, did you see that interaction between so and
    2:05:52 so?
    2:05:53 I’m like, no, what are you talking about?
    2:05:54 Like, did you hear that?
    2:05:55 I’m like, no, not at all.
    2:05:58 I didn’t hear, I heard the words, but I did not pick up on what you were picking up on.
    2:06:03 And it was clear that there’s two very different experiences of the same content based purely
    2:06:06 on a difference in interpretation of the tonality.
    2:06:07 Okay.
    2:06:14 There’s a lot of information that is, as you point out, which has to do with the tone,
    2:06:21 the spatial expressions, you know, there’s a tremendous amount of information that is
    2:06:27 past, not just with words, but with all the other parts, the visual input and so forth.
    2:06:30 And some people are good at picking that up and others are not.
    2:06:34 There’s a tremendous variability between individuals.
    2:06:39 And you know, that’s the biology is all about diversity and it’s all about, you know, needing
    2:06:47 a gene pool that’s very diverse so that you can evolve and survive catastrophic changes
    2:06:50 that occur in a climate, for example.
    2:07:08 But wouldn’t it be wonderful if we could create a LLM that could understand what those differences
    2:07:09 are?
    2:07:10 Now, just think about it, right?
    2:07:14 That could truly diverse LLM that integrated all those differences.
    2:07:15 Yeah, but here’s what you’d have to do.
    2:07:21 What you’d have to do is to train it up on data from a bunch of individuals, human individuals.
    2:07:27 Now, one of the things about these LLMs is that they don’t have a single persona.
    2:07:30 They can adopt any persona.
    2:07:33 You have to tell it what you’re expecting from.
    2:07:37 Or ask it in a way that works for you and you’ll get back a certain persona.
    2:07:44 If you, I once gave it an abstract from a paper, very technical, a computational paper.
    2:07:52 And I said, “You are a neuroscientist, and I want you to explain this abstract to a ten-year-old.”
    2:07:54 It did it in a way that I could never have done it.
    2:07:57 It really simplified it.
    2:08:02 Some of the subtleties were not in it, but it explained what plasticity it was and explained
    2:08:03 what a synapse is.
    2:08:04 It’s amazing.
    2:08:05 It did that.
    2:08:07 It’s like a qualifying exam for a graduate student.
    2:08:13 I saw something today on X, formerly known as Twitter, that blew my mind that I wanted
    2:08:14 your thoughts on that.
    2:08:19 It was very appropriate to what you’re saying right now, which is someone was asking questions
    2:08:25 of an LLM on chat GPT or maybe one of these other anthropic or Claude or something like
    2:08:26 that.
    2:08:27 I’ll probably misuse those names.
    2:08:38 One of the AI online sites and somewhere in the middle of its answers, the LLM decided
    2:08:43 to just take a break and start looking at pictures of landscapes in Yosemite.
    2:08:52 Like the LLM was doing what a maybe cognitively fatigued person or what any kind of online
    2:08:56 person online would do, which was to like take a break and look at a couple pictures
    2:08:59 of something, maybe they’re thinking about going camping there or something and then
    2:09:01 get back to whatever task.
    2:09:06 We hear about hallucinations in AI that it can imagine things that aren’t there, just
    2:09:11 like a human brain, but that blew my mind.
    2:09:16 I haven’t encountered that, but it’s fascinating.
    2:09:23 That’s a sign of a real generative internal model.
    2:09:33 Here’s the thing that most distinguishes, I think, an LLM from a human is that if you
    2:09:39 go into a room, quiet room, and just sit there without any sensory stimulation, your brain
    2:09:40 keeps thinking.
    2:09:47 In other words, you think about what you want to do, planning ahead or something that happened
    2:09:53 to you during the day, your brain is always generating internally.
    2:09:59 After talking to you, one of these large language models just goes blank.
    2:10:06 There is no self-continuous, self-generated thoughts.
    2:10:11 We know self-generated thought and in particular brain activity during sleep, as you illustrated
    2:10:15 earlier with the example of sleep spindles and rapid eye movement sleep, are absolutely
    2:10:24 critical for shaping the knowledge that we experienced during the day.
    2:10:28 These LLMs are not quite where we are at yet.
    2:10:38 They can outperform us in certain things like go, but how soon will we have LLMs, AI that
    2:10:43 is, with self-generated internal activity?
    2:10:48 We were getting closer, and so this is something I’m working on myself, actually trying to
    2:10:56 understand how that’s done in our own brains was generating continual brain activity that
    2:11:00 leads to planning and things.
    2:11:04 We don’t know what the answer to that is yet in neuroscience.
    2:11:11 By the way, you go to a lecture and you hear the words one after the next over an hour and
    2:11:16 you see the slides went after the next, and then you ask a question.
    2:11:18 Just think about what you just did.
    2:11:24 Somehow, you’re able to integrate all that information over the hour and then use your
    2:11:30 long-term memory then to come up with some insight or some issue that you want.
    2:11:38 How did your brain remember all that information, traditional working memory that neuroscientists
    2:11:39 study?
    2:11:44 It’s only a few seconds, maybe a telephone number or something, but we’re talking about
    2:11:46 long-term working memory.
    2:11:53 We don’t understand how that was done, and LLMs, actually large language models, can
    2:11:54 do something.
    2:12:01 It’s called in-context learning, and it was a great surprise because there is no plasticity.
    2:12:05 The thing learns at the beginning, you train it up on data, and then all it does after
    2:12:12 that is to inference, fast loop of activity one word after the next.
    2:12:16 That’s what happens with no learning, no learning.
    2:12:24 But it’s been noticed that as you continue your dialogue, it seems to get better at things.
    2:12:25 How could that be?
    2:12:31 How could it be in-context learning, even though there’s no plasticity?
    2:12:32 That’s a mystery.
    2:12:35 We don’t know the answer to that question yet, but we also don’t know what the answer
    2:12:36 it is.
    2:12:39 What the answer is for humans, either.
    2:12:40 Right.
    2:12:47 Could I ask you a few questions about you and as it relates to science and your trajectory?
    2:12:53 Building off of what you were just saying, do you have a practice of meditation or eyes
    2:13:02 closed, sensory input, reduced or shut down to drive your thinking in a particular way,
    2:13:06 or are you at your computer talking to your students in postdocs and sprinting on the
    2:13:07 beach?
    2:13:08 Orously.
    2:13:12 No, it’s funny you mentioned that because I get my best ideas, not sprinting on the
    2:13:18 beach, but just either walking or jogging.
    2:13:19 It’s wonderful.
    2:13:20 I don’t know.
    2:13:21 I think serotonin goes up.
    2:13:22 It’s another neuromodulator.
    2:13:26 I think that that stimulates ideas and thoughts.
    2:13:35 So inevitably, I come back to my office and I can’t remember any of those great ideas.
    2:13:37 What do you do about that?
    2:13:38 Well now I take notes.
    2:13:39 Voice memos.
    2:13:40 Yeah.
    2:13:41 Uh-huh.
    2:13:42 And some of them pan out.
    2:13:44 There’s no doubt about it.
    2:13:48 You’re put into a situation, it is a form of meditation.
    2:13:56 If you’re running in a steady pace, nothing distracting about the beach.
    2:13:57 Do you listen to music or podcasts?
    2:14:01 No, I never listen to anything except my own thoughts.
    2:14:06 So there’s a former guest on this podcast who, she happens to be triple-degreeed from
    2:14:11 Harvard, but she’s more in the kind of like personal coach space, but very, very high
    2:14:14 level and impressive mind, impressive human all around.
    2:14:22 And she has this concept of wordlessness that can be used to accomplish a number of different
    2:14:28 things, but this idea that allowing oneself or creating conditions for oneself to enter
    2:14:35 states throughout the day, or maybe once a day, of very minimal sensory input.
    2:14:39 No lecture, no podcast, no book, no music, nothing.
    2:14:47 And allowing the brain to just kind of idle and go a little bit nonlinear, if you will.
    2:14:51 Where we’re not constructing thoughts or paying attention to anyone else’s thoughts through
    2:14:58 those media venues in any kind of structured way as a source of great ideas and creativity.
    2:14:59 It’s been studied.
    2:15:01 Psychologists call it mind wandering.
    2:15:02 Mind wandering.
    2:15:04 Yeah, it is a significant literature.
    2:15:11 And it’s often when you have an aha moment, you know, your mind is wandering and it’s
    2:15:20 thinking nonlinearly in the sense of not following a sequence that is logical, you know, hopping
    2:15:22 from thing to thing.
    2:15:27 Often that’s when you get a great idea with just letting your mind wander.
    2:15:28 Yeah.
    2:15:29 And that happens to me.
    2:15:35 I wonder whether social media and just texting and phones in general have eliminated a lot
    2:15:40 of the walks to the car after work where one would normally not be on a call or in communication
    2:15:42 with anyone or anything.
    2:15:47 I used to do experiments where I was, you know, like pipetting and running, you know,
    2:15:49 it has to chemistry and it was very relaxing.
    2:15:53 And I could think while I was doing, because I knew the procedures and then, you know,
    2:15:55 you had to pay attention to certain things, write them down.
    2:16:00 But I would often feel like, wow, I’m both working and relaxing and thinking of things.
    2:16:02 And then I would listen to music sometimes.
    2:16:11 Okay, so we have a whole session, you know, a clip in learning how to learn about exactly
    2:16:14 this phenomenon.
    2:16:16 Here’s what we tell our students, right?
    2:16:20 Is that, you know, if you’re having trouble with some concept or, you know, you don’t
    2:16:24 understand something, you’re beating your head against the wall.
    2:16:27 Don’t stop, stop.
    2:16:29 Just go off and do something.
    2:16:31 Go off and clean the dishes.
    2:16:34 Go off and, you know, walk around the block.
    2:16:39 And inevitably what happens is when you come back, your mind is clear and you figure out
    2:16:41 what to do.
    2:16:45 And that’s one of the best pieces of advice that anybody could get.
    2:16:51 Because, you know, we don’t, nobody has told us how the brain works, right?
    2:16:57 Some people are really good at intuitings, because they’ve experienced, you may be, and
    2:17:07 but everybody, okay, the other thing is everybody I know who’s really made important contributions.
    2:17:11 And I’ll bet you’re one of them.
    2:17:14 You know, you’re struggling with some problem at night and you go to bed and you wake up
    2:17:17 in the morning, ah, that’s the solution.
    2:17:18 That’s what I should do, right?
    2:17:24 The first thing in the morning when I wake up is when I’m almost bombarded with, I wouldn’t
    2:17:31 say insight and not always meaningful insight, but certainly what was unclear becomes immediately
    2:17:32 clear on the way.
    2:17:33 That’s right.
    2:17:37 That’s the thing that is so amazing about sleep.
    2:17:40 And you can see people who know this can count on it.
    2:17:46 In other words, the key is to think about it before you go to sleep, right?
    2:17:49 Your brain works on it during the sleep period, right?
    2:17:52 And so, you know, don’t watch TV because then who knows what your brain is going to work
    2:17:53 on.
    2:17:59 You know, use the time before you fall asleep to think about something that is bothering
    2:18:04 you or maybe something that, you know, you’re trying to understand, maybe, you know, a paper
    2:18:09 that you read the paper and say, oh, you know, I’m tired, I’m going to go to sleep.
    2:18:11 You wake up in the morning and say, oh, I know what’s going on in that paper.
    2:18:12 Yeah.
    2:18:13 I mean, that’s what happens.
    2:18:16 You can use, you know, once you know something about how the brain works, you can take advantage
    2:18:18 of that.
    2:18:20 Do you pay attention to your dreams?
    2:18:21 Do you record them?
    2:18:22 No.
    2:18:23 No.
    2:18:24 Okay.
    2:18:25 So here’s the problem.
    2:18:36 Dreams seem so iconic and a lot of people, you know, somehow attribute things to them.
    2:18:44 But there has never been any good theory or any good understanding, first of all, why
    2:18:45 we dream.
    2:18:47 It’s still not completely clear.
    2:18:49 I mean, there are some ideas.
    2:18:53 Or what, why this particular dream?
    2:18:56 Does that have some significance for you?
    2:19:03 And the only thing that I know that might explain a little bit is that, you know, the
    2:19:08 dreams are often very visual, you know, rapid eye movement sleep so that there’s something
    2:19:11 happening that actually is interesting.
    2:19:15 All the neuromodulators are down-regulated during sleep, and then during REM sleep, the
    2:19:16 acetylcholine comes up, right?
    2:19:19 So that’s a very powerful neuromodulator.
    2:19:22 It’s important for attention, for example.
    2:19:27 But it doesn’t come up in the prefrontal cortex, which means that the circuits in the prefrontal
    2:19:34 cortex that are interpreting the sensory input coming in are not turned on.
    2:19:40 So any of these, whatever happens in your visual cortex is not being monitored anymore.
    2:19:44 So you get bizarre things, you know, that you start floating and, you know, things happen
    2:19:45 to you.
    2:19:48 And, you know, it’s not anchored anymore.
    2:19:51 And so, but that still doesn’t explain why, right?
    2:19:53 Why you have that period.
    2:19:57 It’s important because if you block it, and there are some sleeping pills that do block
    2:20:04 it, you know, it really does cause problems with, you know, normal cognitive function.
    2:20:05 Cannabis as well.
    2:20:13 People who come off cannabis experience a tremendous REM rebound and lots of dreaming
    2:20:17 in the, you know, the days and weeks and months after cannabis.
    2:20:18 Wow.
    2:20:21 I don’t want to call it withdrawal because that has a different meaning.
    2:20:22 Yeah.
    2:20:27 It’s say it’s an imbalance that was cause of, you know, because the brain adjusted to
    2:20:31 the, you know, the endocannabinoid levels.
    2:20:34 And now it’s got to go back and it takes time.
    2:20:35 But it’s interesting.
    2:20:36 It isn’t interesting.
    2:20:37 It affects dreams.
    2:20:38 I think that may be a clue.
    2:20:39 Yeah.
    2:20:42 Very, very common phenomenon.
    2:20:45 I’m told I’m not a cannabis user, but no judgment there.
    2:20:47 I just am not.
    2:20:52 This is actually a book I read years ago when I was in college.
    2:20:58 So a long time ago by Alan Hobson, who was out at Harvard who, oh, cool.
    2:21:05 So I never met him, but he had this interesting idea that dreams in particular rapid eye movement
    2:21:13 dreams were so very similar to the experience that one has on certain psychedelics, LSD,
    2:21:17 Surgical Acid Diathomide, or psilocybin.
    2:21:22 And that perhaps dreams are revealing the unconscious mind, you know, not saying this
    2:21:25 in any psychological terms, you know, that, you know, when we’re asleep, our conscious
    2:21:30 mind can’t control thought and action in the same way, obviously, and kind of a, it’s
    2:21:35 sort of a recession of the water line, you know, so we’re getting more of the, the unconscious
    2:21:36 processing revealed.
    2:21:38 You know, that’s an interesting hypothesis.
    2:21:40 How would you test it?
    2:21:45 I probably have to put someone in a scanner, have them go to sleep, put them in the scanner
    2:21:52 on a psilocybin journey, this kind of thing, you know, that it’s tough.
    2:21:57 I mean, any of these observational studies, of course, we both know are deficient in the
    2:22:00 sense that what you’d really like to do is control the neural activity.
    2:22:04 You’d like to get in there and tickle the neurons over here and see how the brain changes
    2:22:06 and you’d love to get real time subjective report.
    2:22:09 This is the problem with sleep and dreaming is people, you can wake people up and ask
    2:22:13 them what they were just dreaming about, but you can’t really know what they’re dreaming
    2:22:16 about in real time.
    2:22:17 It’s true.
    2:22:18 Yeah, it’s true.
    2:22:20 By the way, you know, there are two kinds of dreams.
    2:22:21 Very interesting.
    2:22:28 So if you wake someone up during REM sleep, you get very vivid changing dreams that are
    2:22:31 always, they’re always different and changing.
    2:22:36 But if you wake someone up during slow wave sleep, you often get a dream report, but it’s
    2:22:40 a kind of dream that keeps repeating over and over again every night.
    2:22:42 And it’s a very heavy emotional content.
    2:22:43 Interesting.
    2:22:45 That’s in slow wave sleep.
    2:22:46 Yeah.
    2:22:49 Because I’ve had a few dreams over and over and over throughout my life, so this would
    2:22:50 be in slow wave sleep.
    2:22:52 Yeah, probably slow wave sleep.
    2:22:53 Yeah.
    2:22:56 Fascinating.
    2:23:01 As a neuroscientist who’s computationally oriented, but really you incorporate the biology
    2:23:05 so well into your work, so that’s one of the reasons you’re you, you’re this luminary
    2:23:11 of your field and who’s also now really excited about AI.
    2:23:13 What are you most excited about now?
    2:23:20 Like if you had, and of course this isn’t the case, but if you had like 24 more months
    2:23:24 to just pour yourself into something and then you had to hand the keys to your lab over
    2:23:28 to someone else, what would you go all in on?
    2:23:33 Well, so the NIH has something called the Pioneer Award.
    2:23:39 And what they’re looking for are big ideas that could have a huge impact, right?
    2:23:50 So I put one in recently, and, and, and here’s the title is a temporal context in brains
    2:23:52 and transformers.
    2:23:54 And in brains and transforms?
    2:23:55 Transformers.
    2:23:56 Formers.
    2:23:57 AI.
    2:23:58 Right.
    2:24:03 The, the key to chat GTP is the fact there’s this new architectures, deep learning architecture,
    2:24:06 city forward network, but it’s called a transformer.
    2:24:13 And it has certain parts in it that are unique as one called self-attention.
    2:24:19 And it’s, it’s, it’s a way of doing what it’s called temporal context.
    2:24:22 It what it does is it connects words that are far apart.
    2:24:26 You give it a sequence of words and it can tell you the association, like if I use the
    2:24:31 word this, and then you have to figure out in the last sentence what it did refer to
    2:24:35 while there’s three or four nouns it could have referred to, but from context you can
    2:24:37 figure out which one it does.
    2:24:40 And you can learn that association.
    2:24:44 Could I just play with another example to make sure I understand this correctly.
    2:24:49 I’ve seen these word bubble charts, like if we were to say piano, you’d say keys, you’d
    2:24:53 say music, you’d say seat, you’d, and then, you know, it kind of builds out a word cloud
    2:24:54 of association.
    2:24:55 Right.
    2:24:57 And then over here we’d say, I don’t know, I’m thinking about the Salk Institute, I’d
    2:25:02 say sunset, Stonehenge, anyone that looks up, either there’s this phenomenon, Salkhenge.
    2:25:05 And then you start building out a word cloud over there.
    2:25:10 These are disparate things, except I’ve been to a classical music concert at the Salk
    2:25:11 Institute.
    2:25:12 Yes, symphony of soul.
    2:25:13 Twice.
    2:25:15 So they’re not completely non-overlapping.
    2:25:19 And so you start getting associations at a distance and eventually they bridge together.
    2:25:20 Is this what you’re referring to?
    2:25:21 Yes.
    2:25:27 I think that that’s an example, but it turns out that every word is ambiguous as like
    2:25:29 three, four meetings.
    2:25:31 And so you have to figure that out from context.
    2:25:38 And so in other words, there are words that live together and that come up often.
    2:25:43 And you can learn that from just by, you know, predicting the next word in a sentence, that’s
    2:25:45 how a transformer is trained.
    2:25:48 You give it a bunch of words and it keeps predicting the next word in a sentence.
    2:25:51 Like in my email now, it tries to predict the next word.
    2:25:52 Exactly.
    2:25:54 And it’s mostly right part of the time.
    2:25:59 Okay, well, that’s because it’s a very primitive version of this algorithm.
    2:26:08 What happens is if you train it up on enough, not only can it answer the next word, it internally
    2:26:13 builds up a semantic representation in the same way you describe the words that are related
    2:26:17 to each other, having associations.
    2:26:22 It can figure that out and it has representations inside this very large network with trillions
    2:26:27 of parameters and unbelievable how big they were gotten.
    2:26:37 And those associations now form an internal model of the meaning of the sentence.
    2:26:43 Literally it’s been, this is something that now we’ve probed these transformers and so
    2:26:48 we pretty much are pretty confident.
    2:26:53 And that means that it’s forming an internal model of the outside world, in this case a
    2:26:56 bunch of words.
    2:27:01 And that’s how it’s able to actually respond to you in a way that is sensible, that makes
    2:27:05 sense and actually is interesting and so forth.
    2:27:07 And it’s all for the self-attention, I’m talking about.
    2:27:13 So in the case, my pioneer proposal is to figure out how does the brain do self-attention,
    2:27:14 right?
    2:27:17 It’s got to do it somehow.
    2:27:21 Now I’ll give you a little hint.
    2:27:22 Basal ganglia.
    2:27:24 It’s in the basal ganglia.
    2:27:25 That’s my hypothesis.
    2:27:26 Well, we’ll see.
    2:27:33 I mean, I’ll be working with experimental people.
    2:27:38 I’ve worked with John Reynolds, for example, who studies primate visual cortex and we’ve
    2:27:46 looked at traveling ways there and there are other people that have looked at in primates.
    2:27:55 And so now these traveling waves, I think, are also a part of the puzzle, pieces of the
    2:28:00 puzzle that are going to give us a much better view of how the cortex is organized and how
    2:28:03 it interacts with the basal ganglia.
    2:28:09 We’ve already been there, but neuroscientists have studied each one of these parts of the
    2:28:13 brain independently and now we have to start thinking about putting the pieces of the puzzle
    2:28:18 together, trying to get all the things that we know about these areas and see how they
    2:28:21 work together in a computational way.
    2:28:24 And that’s really where I want to go.
    2:28:25 I love it.
    2:28:28 And I do hope they decide to fund your pioneer work.
    2:28:29 I do too.
    2:28:35 And should they make the bad decision not to, we will figure out another way to get the
    2:28:36 work done.
    2:28:38 And certainly you will.
    2:28:42 Terry, I want to thank you.
    2:28:46 Thanks of all for coming here today, taking time out of your busy cognitive and running
    2:28:51 and teaching and research schedule to share your knowledge with us.
    2:28:55 And also for the incredible work that you’re doing on public education and teaching the
    2:29:02 public, I should say, giving the public resources to learn how to learn better at zero cost.
    2:29:08 So we will certainly provide links to learning how to learn and your book and to these other
    2:29:10 incredible resources that you’ve shared.
    2:29:15 And you’ve also given us a ton of practical tools today related to exercise mitochondria
    2:29:18 and some of the things that you do, which of course are just your versions of what you
    2:29:25 do, but that certainly, certainly are going to be a value to people, including me in our
    2:29:28 cognitive and physical pursuits and frankly, just longevity.
    2:29:34 I mean, this is not lost on me and those listening that your vigor is, as I mentioned
    2:29:36 earlier, undeniable.
    2:29:42 And it’s been such a pleasure over the years to just see the amount of focus and energy
    2:29:47 and enthusiasm that you bring to your work and to observe that it not only hasn’t slowed,
    2:29:49 but you’re picking up velocity.
    2:29:51 So thank you so much for educating us today.
    2:29:56 I know I speak on behalf of myself and many, many people listening and watching this is
    2:30:01 a real gift, a real incredible experience to learn from you.
    2:30:02 So thank you so much.
    2:30:03 Well, thank you.
    2:30:10 And I have to say that I’ve been blessed over the years with wonderful students and wonderful
    2:30:15 colleagues and I count you among them who really I’ve learned a lot from.
    2:30:24 But you know, we’re, you know, science is a social activity and we learn from each other
    2:30:27 and we all make mistakes.
    2:30:31 But we learn from our mistakes and that’s the beauty of science is that we can make progress.
    2:30:37 Now, you know, your career has been remarkable too, because you have affected and influenced
    2:30:47 more people than anybody else I know personally with the knowledge that you are broadcasting
    2:30:52 through your interviews, but also, you know, just in terms of your interests, really, I’m
    2:30:54 really impressed with what you’ve done.
    2:31:00 And I want you to keep, you know, at it because we need people like you.
    2:31:08 We need we need scientists who can actually express and reach the public.
    2:31:11 If we if we don’t do that, everything we do is behind closed doors, right?
    2:31:13 Nothing gets out.
    2:31:19 And so you’re one of the best of the breed in terms of being able to explain things in
    2:31:23 a clear way that gets through to more people than anybody else I know.
    2:31:24 Well, thank you.
    2:31:29 I’m very honored to hear that it’s a labor of love for me and and I’ll take those words
    2:31:31 in and I really appreciate it.
    2:31:34 It’s an honor and a privilege to sit with you today and please come back again.
    2:31:36 I’ll be a love to I would love to you.
    2:31:37 All right.
    2:31:38 Thank you, Terry.
    2:31:39 You’re welcome.
    2:31:43 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Terry Sienowski to find links to
    2:31:47 his work, the zero cost online learning portal that he and his colleagues have developed
    2:31:51 and to find links to his new book, please see the show note captions.
    2:31:56 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    2:31:58 That’s a terrific zero cost way to support us.
    2:32:03 In addition, please follow the podcast on both Spotify and Apple and on both Spotify
    2:32:06 and Apple, you can leave us up to a five star review.
    2:32:10 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    2:32:12 That’s the best way to support this podcast.
    2:32:16 If you have questions or comments about the podcast or guests or topics that you’d like
    2:32:20 me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section on
    2:32:21 YouTube.
    2:32:24 I do read all the comments for those of you that haven’t heard, I have a new book coming
    2:32:25 out.
    2:32:26 It’s my very first book.
    2:32:30 It’s entitled protocols and operating manual for the human body.
    2:32:33 This is a book that I’ve been working on for more than five years and that’s based on more
    2:32:39 than 30 years of research and experience and it covers protocols for everything from sleep
    2:32:44 to exercise to stress control protocols related to focus and motivation.
    2:32:49 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    2:32:53 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
    2:32:57 There you can find links to various vendors, you can pick the one that you like best.
    2:33:02 Again, the book is called protocols and operating manual for the human body.
    2:33:06 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
    2:33:07 platforms.
    2:33:11 So that’s Instagram, ex formerly known as Twitter, Threads, Facebook and LinkedIn.
    2:33:15 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
    2:33:20 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
    2:33:21 on the Huberman Lab podcast.
    2:33:25 And again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
    2:33:29 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network newsletter
    2:33:33 is a zero cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as protocols in
    2:33:37 the form of brief one to three page PDFs.
    2:33:41 Those one to three page PDFs cover things like deliberate heat exposure, deliberate cold
    2:33:42 exposure.
    2:33:43 We have a foundational fitness protocol.
    2:33:47 We also have protocols for optimizing your sleep, dopamine and much more.
    2:33:49 Again, all available, completely zero cost.
    2:33:53 Simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab, scroll down to newsletter and provide
    2:33:55 your email.
    2:33:57 We do not share your email with anybody.
    2:34:01 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Terry Sienowsky.
    2:34:05 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    2:34:10 [MUSIC]
    Chào mừng bạn đến với Podcast Lab Huberman, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
    Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Terry Sagnowski.
    Tiến sĩ Terry Sagnowski là giáo sư tại Viện Nghiên cứu Sinh học Salk, nơi ông điều hành Phòng thí nghiệm Sinh học Thần kinh Tính toán.
    Và như tiêu đề của ông đã gợi ý, ông là một nhà khoa học thần kinh tính toán.
    Nói cách khác, ông sử dụng toán học, cũng như trí tuệ nhân tạo và các phương pháp tính toán để hiểu câu hỏi tổng quát, cực kỳ quan trọng về cách thức hoạt động của não bộ.
    Bây giờ, tôi nhận ra rằng khi mọi người nghe các thuật ngữ như sinh học thần kinh tính toán, thuật toán, mô hình ngôn ngữ lớn và AI, điều đó có thể gây choáng ngợp và thậm chí đáng sợ.
    Nhưng tôi đảm bảo với bạn rằng mục đích của công việc của Tiến sĩ Sagnowski, và thực sự là cuộc thảo luận hôm nay, hoàn toàn xoay quanh việc sử dụng những phương pháp đó để làm rõ cách thức hoạt động của não bộ, và thực sự là để đơn giản hóa câu trả lời cho câu hỏi đó.
    Vì vậy, chẳng hạn như hôm nay bạn sẽ học được rằng bất kể bạn là ai, bất kể kinh nghiệm của bạn, tất cả động lực của bạn trong mọi lĩnh vực của cuộc sống đều được điều chỉnh bởi một thuật toán hoặc phương trình đơn giản.
    Tiến sĩ Sagnowski giải thích cách một quy tắc duy nhất, một quy tắc học tập duy nhất, thúc đẩy tất cả các hành vi liên quan đến động lực của chúng ta.
    Và tất nhiên, nó liên quan đến chất dẫn truyền thần kinh dopamine.
    Và nếu bạn quen thuộc với thuật ngữ dopamine, hôm nay bạn sẽ thực sự hiểu cách dopamine hoạt động để thúc đẩy mức độ động lực của bạn, hoặc trong một số trường hợp, thiếu động lực, và cách để vượt qua sự thiếu động lực đó.
    Hôm nay chúng ta cũng thảo luận về cách tốt nhất để học.
    Tiến sĩ Sagnowski không chỉ chia sẻ thông tin về cách thức hoạt động của não bộ, mà còn cung cấp các công cụ thực tiễn mà ông và các đồng nghiệp đã phát triển, bao gồm một cổng trực tuyến miễn phí dạy bạn cách học tốt hơn dựa trên phong cách học tập của bạn, cách mà bạn cụ thể tìm kiếm thông tin và áp dụng thông tin đó.
    Tiến sĩ Sagnowski cũng giải thích cách mà ông sử dụng một loại hình tập thể dục cụ thể để nâng cao khả năng nhận thức, tức là khả năng của não bộ trong việc học thông tin và đưa ra những ý tưởng mới.
    Hôm nay, chúng ta cũng sẽ thảo luận về cả não bộ khỏe mạnh và não bộ bị bệnh trong các tình trạng như Parkinson và Alzheimer, cũng như cách mà những công cụ cụ thể liên quan đến chức năng ty thể có thể được sử dụng để điều trị các bệnh khác nhau, bao gồm cả chứng mất trí nhớ Alzheimer.
    Tôi chắc chắn rằng đến cuối tập hôm nay, bạn sẽ học được một lượng kiến thức khổng lồ về cách mà não bộ của bạn hoạt động và những công cụ thực tiễn mà bạn có thể áp dụng trong cuộc sống hàng ngày.
    Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học mà không tốn phí cho công chúng.
    Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là BetterHelp. BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn trực tuyến.
    Tôi đã tham gia liệu pháp hàng tuần trong hơn 30 năm. Ban đầu, tôi không có sự lựa chọn. Đó là một điều kiện để được phép ở lại trường, nhưng rất sớm tôi nhận ra rằng liệu pháp là một thành phần cực kỳ quan trọng đối với sức khỏe tổng thể của một người.
    Thực tế, tôi coi việc tham gia liệu pháp định kỳ quan trọng như việc tập thể dục đều đặn, bao gồm cả tập thể dục tim mạch và tập sức bền, mà tất nhiên, tôi cũng thực hiện mỗi tuần.
    Bây giờ, về cơ bản có ba điều mà liệu pháp tuyệt vời cung cấp. Đầu tiên, nó tạo ra một mối quan hệ tốt với một người mà bạn có thể tin tưởng và nói chuyện về hầu hết mọi vấn đề mà bạn muốn. Thứ hai, liệu pháp tuyệt vời cung cấp sự hỗ trợ dưới dạng hỗ trợ cảm xúc hoặc đơn giản là hướng dẫn cụ thể, những gì cần làm hoặc không nên làm trong các lĩnh vực nhất định của cuộc sống bạn.
    Và thứ ba, liệu pháp chuyên gia có thể cung cấp cho bạn những hiểu biết hữu ích mà bạn sẽ không thể tự mình đạt được. BetterHelp giúp bạn dễ dàng tìm thấy một nhà trị liệu chuyên gia mà bạn thực sự hòa hợp và có thể mang lại cho bạn những lợi ích mà tôi vừa đề cập đến từ liệu pháp hiệu quả. Nếu bạn muốn thử BetterHelp, hãy truy cập betterhelp.com/huberman để nhận 10% giảm giá cho tháng đầu tiên của bạn. Một lần nữa, đó là betterhelp.com/huberman.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Helix Sleep. Helix Sleep sản xuất đệm và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này và các podcast khác về việc có một giấc ngủ ngon là nền tảng của sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Chiếc đệm bạn ngủ trên đó có sự khác biệt lớn về chất lượng giấc ngủ mà bạn có được mỗi đêm. Độ mềm mại hay độ cứng của nó, khả năng thoáng khí của nó, tất cả đều ảnh hưởng đến sự thoải mái của bạn và cần được điều chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn.
    Nếu bạn truy cập vào trang web của Helix, bạn có thể thực hiện một bài kiểm tra ngắn hai phút và nó sẽ hỏi bạn những câu hỏi như: “Bạn ngủ ở tư thế nào, nằm ngửa, nằm nghiêng hay nằm sấp? Bạn có thường cảm thấy nóng hay lạnh vào ban đêm không?” Có thể bạn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó, có thể bạn không. Dù sao đi nữa, Helix sẽ ghép bạn với chiếc đệm lý tưởng cho bạn. Đối với tôi, chiếc đệm phù hợp là chiếc đệm Dusk, USK. Tôi đã bắt đầu ngủ trên chiếc đệm Dusk khoảng ba năm rưỡi trước và đó là giấc ngủ tốt nhất mà tôi từng có.
    Nếu bạn muốn thử Helix, bạn có thể truy cập helixsleep.com/huberman. Thực hiện bài kiểm tra giấc ngủ hai phút và Helix sẽ ghép bạn với một chiếc đệm được tùy chỉnh cho nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Đến tháng 11 năm 2024, Helix đang giảm giá lên đến 25% cho tất cả các đơn đặt hàng đệm và tặng hai gối miễn phí. Một lần nữa, đó là helixsleep.com/huberman để nhận giảm giá lên đến 25% và hai gối miễn phí.
    Bây giờ là phần thảo luận của tôi với Tiến sĩ Terry Sainowski.
    Tiến sĩ Terry Sainowski, chào mừng.
    Thật tuyệt khi có mặt ở đây.
    Chúng ta đã biết nhau từ lâu và tôi là một fan hâm mộ lớn của công việc của bạn vì bạn đã làm việc trên rất nhiều lĩnh vực khác nhau trong lĩnh vực thần kinh học.
    Bạn được nhiều người coi là một nhà thần kinh học tính toán, vì vậy bạn mang đến các mô hình toán học để hiểu về não bộ và mạng lưới thần kinh, và hôm nay chúng ta cũng sẽ nói về AI và chúng ta sẽ làm cho nó dễ tiếp cận với mọi người, dù là nhà sinh học hay không, có nền tảng toán học hay không.
    Để bắt đầu, tôi muốn hiểu một điều.
    Tôi hiểu một chút về danh sách các bộ phận của não bộ và hầu hết người nghe podcast này sẽ hiểu một chút về danh sách các bộ phận của não bộ ngay cả khi họ chưa bao giờ nghe một tập nào của podcast này trước đây vì họ hiểu rằng có các tế bào, những tế bào đó là các nơron, và những nơron này kết nối với nhau theo những cách rất cụ thể cho phép chúng ta nhìn, nghe, suy nghĩ, v.v.
    Tôi đã đến niềm tin rằng ngay cả khi chúng ta biết danh sách các bộ phận, điều đó cũng không thực sự giúp chúng ta hiểu cách não bộ hoạt động.
    Đây là câu hỏi lớn.
    Não bộ hoạt động như thế nào?
    Ý thức là gì?
    Tất cả những điều này.
    Và làm thế nào để hiểu cách các nơron giao tiếp với nhau bắt đầu giúp chúng ta có một hiểu biết thực sự về cách não bộ hoạt động?
    Mảnh thịt này trong đầu chúng ta là gì?
    Bởi vì nó không thể chỉ là, được rồi, hồi hải mã nhớ những thứ và vỏ não thị giác nhận biết những thứ.
    Khi bạn ngồi lại và loại bỏ toán học khỏi cuộc trò chuyện tinh thần, nếu điều đó có thể xảy ra với bạn, bạn nghĩ về, nói một cách nào đó, cách não bộ hoạt động như thế nào?
    Ở một mức độ rất cơ bản, mảnh thịt này trong đầu chúng ta thực sự đang cố gắng đạt được điều gì?
    Hãy nói về thời điểm chúng ta thức dậy vào buổi sáng và chúng ta hơi mơ màng cho đến khi chúng ta đến được tách cà phê hoặc nước đầu tiên, hoặc có thể chỉ là để đi tiểu ngay vào buổi sáng.
    Có điều gì đang diễn ra ở đó?
    Đúng là một câu hỏi tuyệt vời.
    Tôi có một — Pat Churchley và tôi đã viết một cuốn sách, “Não Tính Toán,” và trong đó, có một sơ đồ các cấp độ, mô tả các cấp độ điều tra ở các quy mô không gian khác nhau từ phân tử ở rất dưới cùng đến các synapse và neuron, các mạch, các mạch thần kinh, cách mà chúng kết nối với nhau, và sau đó là các khu vực não trong vỏ não và sau đó là toàn bộ hệ thần kinh trung ương trải dài 10 bậc độ lớn, từ 10 đến 10, trong quy mô không gian.
    Ý thức nằm ở đâu trong tất cả những điều đó?
    Có hai cách tiếp cận mà các nhà thần kinh học đã thực hiện.
    Tôi không nên nói là các nhà thần kinh học, tôi nên nói rằng các nhà khoa học đã thực hiện, và cách tiếp cận mà bạn đã mô tả, đó là, hãy xem xét tất cả các phần, đó là cách tiếp cận từ dưới lên.
    Tách rời nó ra và chỉ áp dụng cách tiếp cận giảm thiểu, và bạn đạt được nhiều tiến bộ.
    Bạn có thể tìm ra cách mà mọi thứ kết nối và hiểu cách phát triển diễn ra, cách mà các neuron kết nối, nhưng rất khó để thực sự đạt được tiến bộ vì bạn nhanh chóng bị lạc trong rừng.
    Bây giờ, cách tiếp cận khác, đã thành công nhưng cuối cùng lại không thỏa mãn, là cách tiếp cận từ trên xuống, và đây là cách tiếp cận mà các nhà tâm lý học đã thực hiện, nhìn vào hành vi và cố gắng hiểu các quy luật của hành vi, đây là cách tiếp cận hành vi, nhưng ngay cả những người trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo cũng đã cố gắng thực hiện một cách tiếp cận từ trên xuống, để viết các chương trình có thể tái tạo hành vi con người, hành vi thông minh.
    Tôi phải nói rằng cả hai cách tiếp cận đó, từ dưới lên hay từ trên xuống, thực sự chưa đạt được cốt lõi để trả lời bất kỳ câu hỏi nào trong số những câu hỏi lớn đó.
    Nhưng hiện nay có một cách tiếp cận hoàn toàn mới đang nổi lên trong cả thần kinh học và trí tuệ nhân tạo cùng một lúc, và vào thời điểm này trong lịch sử, điều đó thực sự khá đáng chú ý.
    Vì vậy, có một cấp độ trung gian giữa cấp độ thực hiện ở dưới cùng, cách bạn thực hiện một cơ chế cụ thể nào đó, và hành vi thực tế của toàn bộ hệ thống được gọi là cấp độ thuật toán, nó nằm ở giữa.
    Các thuật toán giống như công thức nấu ăn, giống như khi bạn làm bánh, bạn cần có nguyên liệu và bạn phải chỉ rõ thứ tự mà chúng được kết hợp và thời gian, và nếu bạn làm sai, nó sẽ không hoạt động, chỉ đơn giản là một mớ hỗn độn.
    Bây giờ, hóa ra chúng ta đang phát hiện ra các thuật toán, chúng ta đã tiến bộ rất nhiều trong việc hiểu các thuật toán được sử dụng trong các mạch thần kinh, và điều này liên quan đến cấp độ tính toán của cách hiểu chức năng của mạch thần kinh, nhưng tôi sẽ đưa ra một ví dụ về một thuật toán, đó là một thuật toán mà chúng tôi đã làm việc vào những năm 1990 khi Peter Dayan và Reid Montague là các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ trong phòng thí nghiệm, và nó liên quan đến một phần của não nằm dưới vỏ não gọi là hạch nền, phần này chịu trách nhiệm học các chuỗi hành động để đạt được một mục tiêu nào đó.
    Ví dụ, nếu bạn muốn chơi quần vợt, bạn phải có khả năng phối hợp nhiều cơ bắp và một chuỗi hành động hoàn chỉnh phải được thực hiện nếu bạn muốn có thể giao bóng chính xác và bạn phải luyện tập, luyện tập, luyện tập, điều đang diễn ra ở đây là hạch nền cơ bản đang tiếp quản từ vỏ não và tạo ra các hành động ngày càng tốt hơn, và điều này không chỉ đúng với các cơ bắp, mà cũng đúng với tư duy.
    Nếu bạn muốn trở nên giỏi trong bất kỳ lĩnh vực nào, nếu bạn muốn trở thành một nhà tài chính giỏi, nếu bạn muốn trở thành một bác sĩ giỏi hoặc một nhà thần kinh học, bạn phải luyện tập, luyện tập, luyện tập để hiểu chi tiết về nghề nghiệp và những gì hiệu quả, những gì không hiệu quả và vân vân, và hóa ra hạch nền tương tác với vỏ não không chỉ ở phía sau, đó là phần hành động, mà còn với vỏ não trước trán, đó là phần tư duy.
    Tôi có thể hỏi bạn một câu hỏi về điều này một cách ngắn gọn không? Hạch nền, theo như tôi hiểu, liên quan đến việc tổ chức hai loại hành vi chính, hành động, có nghĩa là thực hiện một hành vi, nhưng hạch nền cũng hướng dẫn…
    Không được, đừng tham gia vào hành vi đó, và việc học cách đánh golf chuyên nghiệp hoặc thậm chí là một cú đánh golf cơ bản hay cú đánh vợt tennis đều liên quan đến cả hai điều đó, đi và không đi. Với những gì bạn vừa nói, đó là các hạch nền cũng tham gia vào việc tạo ra những suy nghĩ của những loại cụ thể, tôi tự hỏi liệu nó cũng có liên quan đến việc ức chế những suy nghĩ của những loại cụ thể hay không. Ý tôi là, bạn không muốn bác sĩ phẫu thuật của mình cắt vào một vùng cụ thể và chỉ nghĩ về các hành vi vận động của họ, phải làm gì và không phải làm gì. Họ có lẽ cần phải nghĩ về những gì cần nghĩ đến, nhưng cũng cần phải nghĩ về những gì không nên nghĩ đến. Bạn không muốn bác sĩ phẫu thuật đó nghĩ về việc con của họ đã cư xử tồi tệ như thế nào vào buổi sáng hôm đó, và họ cảm thấy thất vọng vì hai điều đó tương tác với nhau. Có phải có đi không đi về mặt hành động và học tập, và có phải có đi không đi về mặt suy nghĩ không? Vâng, tôi đã đề cập đến vỏ não trước trán và phần đó, vòng lặp với các hạch nền, là một trong những phần cuối cùng trưởng thành trong độ tuổi trưởng thành sớm. Vấn đề là đối với thanh thiếu niên, không phải phần không đi cho việc lập kế hoạch và hành động. Điều này chưa thực sự hoàn thiện, và vì vậy thường thì nó không hoạt động để ngăn bạn làm những điều không có lợi cho bạn. Vâng, hoàn toàn đúng, nhưng một trong những điều là học tập có liên quan, và đây thực sự là một vấn đề mà chúng tôi đã giải quyết đầu tiên về lý thuyết vào những năm 90 và sau đó là thực nghiệm sau này bằng cách ghi lại từ các tế bào thần kinh và cũng là hình ảnh não ở con người. Vì vậy, hóa ra chúng tôi biết thuật toán được sử dụng trong não để học các chuỗi hành động nhằm đạt được một mục tiêu, và đó là thuật toán đơn giản nhất mà bạn có thể tưởng tượng. Nó chỉ đơn giản là dự đoán phần thưởng tiếp theo mà bạn sẽ nhận được. Nếu tôi thực hiện một hành động, liệu nó có mang lại cho tôi điều gì đó có giá trị không, và bạn sẽ học mỗi lần bạn thử một điều gì đó, cho dù bạn nhận được số lượng phần thưởng mà bạn mong đợi hay ít hơn, bạn sử dụng điều đó để cập nhật các synapse, tính linh hoạt của synapse, để lần sau bạn sẽ có một kết quả tốt hơn.
    cơ hội nhận được phần thưởng tốt hơn, và bạn xây dựng cái được gọi là hàm giá trị. Vì vậy, vỏ não bây giờ, trong suốt cuộc đời của bạn, đang tích lũy rất nhiều kiến thức về những điều tốt cho bạn, những điều xấu cho bạn, như khi bạn đến một nhà hàng, bạn gọi món gì, làm thế nào bạn biết điều gì là tốt cho bạn, đúng không? Bạn đã có rất nhiều bữa ăn ở nhiều nơi, và bây giờ đó là một phần của hàm giá trị của bạn. Đây là cùng một thuật toán được sử dụng bởi AlphaGo. Đây là chương trình mà DeepMind đã xây dựng. Đây là một chương trình AI đã đánh bại nhà vô địch Go thế giới, và Go là trò chơi phức tạp nhất mà con người từng chơi một cách thường xuyên. Phức tạp hơn nhiều so với cờ vua, theo như tôi hiểu. Đúng vậy. Vì vậy, Go tương tự như cờ vua, giống như cờ vua với cờ đam. Nói cách khác, mức độ khó khăn là một cách khác để vượt lên trên nó, bởi vì bạn phải suy nghĩ về các trận chiến đang diễn ra ở khắp mọi nơi cùng một lúc, và thứ tự mà bạn đặt các quân cờ xuống sẽ ảnh hưởng đến những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Vì vậy, hàm giá trị này rất thú vị, và tôi tự hỏi liệu, và tôi nghĩ bạn đã trả lời điều này, nhưng tôi tự hỏi liệu hàm giá trị này có được thực hiện trong khoảng thời gian dài hay không. Vì vậy, bạn đã nói về hàm giá trị theo nghĩa học một kỹ năng vận động. Giả sử như vung vợt tennis để thực hiện một cú giao bóng hoàn hảo, hoặc thậm chí chỉ là một cú giao bóng tạm ổn. Khi ai đó quay trở lại sân, giả sử vào cuối tuần, một lần mỗi tháng trong suốt nhiều năm, họ có thể truy cập vào cùng một hàm giá trị đó mỗi lần họ quay lại, ngay cả khi đã có rất nhiều thời gian và việc học can thiệp? Đó là câu hỏi số một. Và câu hỏi khác là, bạn có nghĩ rằng hàm giá trị này cũng đang được thực hiện trong những kịch bản phức tạp hơn, không chỉ là học vận động, chẳng hạn như, giả sử, một lĩnh vực trong cuộc sống mà đối với nhiều người liên quan đến một số thử nghiệm và sai sót, sẽ giống như các mối quan hệ con người. Chúng ta học cách làm bạn với mọi người.
    Chúng ta học cách để trở thành một người anh/chị tốt.
    Chúng ta học cách để trở thành một người bạn đời tốt.
    Chúng ta có những điều đúng, và cũng có những điều sai.
    Vì vậy, khi cùng một hàm giá trị được thực hiện, chúng ta đang chú ý đến những gì mang lại phần thưởng,
    nhưng điều mà tôi không nghe bạn nói cũng là những gì bị trừng phạt.
    Chúng ta chỉ chú ý đến những gì mang lại phần thưởng, hay chúng ta cũng đang tích hợp sự trừng phạt?
    Chúng ta không bị sốc điện khi thực hiện cú giao bóng sai, nhưng chúng ta có thể cảm thấy thất vọng.
    Điều bạn đã xác định là một đặc điểm rất quan trọng, đó là phần thưởng, bằng cách nào đó, mỗi lần
    bạn làm điều gì đó, bạn đang cập nhật hàm giá trị này mỗi lần, và nó tích lũy lại.
    Và câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên của bạn, câu trả lời là nó sẽ luôn tồn tại.
    Không quan trọng.
    Đó là một phần rất vĩnh viễn trong trải nghiệm của bạn và con người bạn.
    Và thú vị là, các nhà hành vi học đã biết điều này từ những năm 1950, rằng bạn có thể đạt được điều đó
    bằng hai cách thông qua thử nghiệm và sai lầm.
    Phần thưởng nhỏ là tốt vì bạn liên tục tiến gần hơn và gần hơn đến việc đạt được những gì bạn
    mong muốn, một tay vợt tennis giỏi hơn hoặc có thể kết bạn.
    Nhưng sự trừng phạt tiêu cực thì hiệu quả hơn nhiều, học chỉ qua một lần thử nghiệm.
    Bạn không cần phải có 100 lần thử nghiệm, điều mà bạn cần khi đang huấn luyện một con chuột làm một
    nhiệm vụ với phần thưởng thực phẩm nhỏ.
    Nhưng nếu bạn chỉ sốc con chuột, thì con chuột đó sẽ không bao giờ quên điều đó.
    Vâng, một mối quan hệ thật tồi tệ sẽ khiến bạn học được một số điều mãi mãi.
    Và điều này cũng là PTSD, rối loạn căng thẳng sau chấn thương là một ví dụ tốt khác về điều đó.
    Điều đó có thể làm bạn bị ảnh hưởng suốt phần đời còn lại.
    Nhưng điều khác, và bạn đã chỉ ra một điều rất quan trọng, đó là một phần lớn
    của vỏ não trước trán được dành cho các tương tác xã hội.
    Và đây là cách mà con người, khi bạn đến với thế giới, bạn không biết ngôn ngữ nào bạn sẽ
    nói.
    Bạn không biết các giá trị văn hóa mà bạn sẽ phải có để có thể trở thành.
    Một thành viên của xã hội này và những điều mà người ta mong đợi ở bạn. Tất cả những điều đó phải được hình thành qua trải nghiệm, qua việc xây dựng chức năng giá trị này. Và đây là điều mà chúng ta đã phát hiện ra vào thế kỷ 20. Bây giờ nó đang được áp dụng vào trí tuệ nhân tạo, được gọi là học tăng cường trong AI. Đây là một hình thức học quy trình, trái ngược với cấp độ nhận thức, nơi bạn suy nghĩ và thực hiện các hành động. Suy nghĩ nhận thức kém hiệu quả hơn nhiều vì bạn phải đi từng bước với việc học quy trình. Nó là tự động. Bạn có thể cho tôi một ví dụ về học quy trình trong bối cảnh so sánh với học nhận thức không? Chẳng hạn, có phải có một ví dụ về cách làm một tách cà phê ngon chỉ bằng kiến thức so với học quy trình, nơi mà học quy trình thắng? Tôi có thể tưởng tượng một ví dụ, nhưng bạn mới là chuyên gia thực sự ở đây. Chà, bạn biết nhiều ví dụ, nhưng vì chúng ta đã nói về quần vợt, bạn có thể tưởng tượng việc học chơi quần vợt qua một cuốn sách, đọc một cuốn sách không? Thật buồn cười. Trên chuyến bay trở về từ Nashville hôm qua, người ngồi đối diện tôi đang đọc một cuốn sách về việc có thể anh ta đang làm việc để lấy giấy phép phi công hoặc gì đó. Và tôi đã nhìn sang và không thể không chú ý đến những sơ đồ của máy bay bay. Và tôi nghĩ, tôi thật sự vui mừng vì người này là hành khách chứ không phải là phi công. Sau đó, tôi nghĩ về cách mà các phi công học, và có lẽ đó là sự kết hợp giữa học thực hành và học qua sách giáo khoa. Ý tôi là, khi bạn lặn biển, điều này là đúng, tôi đã được cấp chứng nhận lặn biển. Và khi bạn nhận chứng nhận của mình, bạn học các bảng lặn và bạn học lý do tại sao bạn phải chờ giữa các lần lặn, v.v., và trao đổi khí và một số điều khác. Nhưng thực sự không có cách nào để mô phỏng cảm giác khi bạn tháo mặt nạ dưới nước, đeo lại nó, và sau đó thổi nước ra khỏi mặt nạ của bạn. Bạn chỉ cần thực hiện điều đó trong một bể bơi và bạn thực sự phải làm điều đó khi cần thiết để nó thực sự được ghi nhớ.
    Điều thực sự cần thiết cho những việc cần được thực hiện nhanh chóng và chuyên nghiệp là phải nắm vững chúng đến mức không cần phải suy nghĩ. Và điều này xảy ra ở trường học, đúng không? Nói cách khác, bạn có những bài học trên lớp nơi bạn được hướng dẫn rõ ràng, nhưng sau đó bạn phải làm bài tập về nhà. Đó là học tập theo quy trình. Bạn giải quyết các bài toán. Tôi là một nhà vật lý học có bằng tiến sĩ, vì vậy tôi đã trải qua tất cả các lớp học về vật lý lý thuyết. Và thực sự, những bài toán chính là cốt lõi để trở thành một nhà vật lý giỏi. Bạn có thể ghi nhớ các phương trình, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn hiểu cách sử dụng các phương trình đó. Tôi nghĩ rằng đáng để nhấn mạnh một điều gì đó. Rất nhiều lần trong podcast này, chúng tôi nói về những gì tôi gọi là các giao thức. Nó giống như việc nhận ánh sáng mặt trời buổi sáng vào mắt bạn để kích thích nhân suprachiasmatic thông qua các tế bào hạch võng mạc của bạn; khán giả của podcast này sẽ nhận ra những thuật ngữ đó. Về cơ bản, đó là nhận ánh sáng mặt trời vào mắt bạn vào buổi sáng và thiết lập đồng hồ sinh học của bạn. Và bạn có thể nghe điều đó hàng triệu lần, nhưng tôi tin rằng có giá trị trong việc biết giao thức là gì, các cơ chế cơ bản. Có những thứ trong mắt bạn mã hóa các đặc tính ánh sáng của bình minh, v.v., và sau đó gửi chúng đến não của bạn, v.v. Nhưng một khi chúng ta liên kết kiến thức, kiến thức thuần túy, với một thực hành, tôi tin rằng hai điều đó sẽ hòa quyện ở một nơi nào đó theo cách mà, hãy nói, củng cố cả kiến thức và thực hành. Vì vậy, những điều này không nhất thiết phải tách biệt. Chúng kết nối với nhau. Nói cách khác, việc làm các bài tập vật lý lý thuyết của bạn củng cố các ví dụ mà bạn đã học trong bài giảng và trong sách giáo khoa của bạn và ngược lại. Vì vậy, đây là một cuộc chiến đang diễn ra ngay bây giờ trong các trường học. Những gì bạn vừa nói là hoàn toàn đúng. Bạn cần cả hai. Chúng ta có hai hệ thống học tập chính. Chúng ta có một hệ thống học tập nhận thức, đó là vỏ não.
    Chúng tôi có một hệ thống học tập quy trình, mà nằm ở vùng dưới vỏ não, cụ thể là hạch nền. Và hai điều này luôn đi đôi với nhau. Nếu bạn muốn giỏi về bất cứ điều gì, hai điều này sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Và điều đang diễn ra ngay bây giờ trong các trường học, ít nhất là ở California, là họ đang cố gắng loại bỏ việc học quy trình. Thật là vô lý. Họ không muốn học sinh thực hành vì điều đó sẽ khiến họ căng thẳng. Họ không muốn học sinh cảm thấy rằng họ đang gặp khó khăn. Nhưng nó có thể làm mọi thứ. Đối với những ai đang lắng nghe, tôi đang che mắt mình vì có quá nhiều ví dụ. Như là có một cuốn sách giáo khoa về bơi lội và rồi một ngày nào đó bạn sẽ ra biển và bạn sẽ không bao giờ thực sự bơi. Và bây giờ bạn được kỳ vọng có thể sống sót, chứ chưa nói đến việc bơi giỏi. Thật điên rồ. Tôi sẽ nói với bạn, Barbara Oakley và tôi có một khóa học trực tuyến mở rộng, MOOC, về cách học. Nó giúp học sinh, chúng tôi nhắm đến học sinh, nhưng thực tế đã có 4 triệu người tham gia từ 200 quốc gia, độ tuổi từ 10 đến 90. Điều này được gọi là gì? Cách học. Có phải có phí không? Không, hoàn toàn miễn phí. Thật tuyệt vời. Và, bạn biết đấy, tôi nhận được phản hồi tuyệt vời, những lá thư fan gần như mỗi ngày. Chà, bạn sắp nhận thêm một vài lá thư nữa. Tôi đã thực hiện một tập về cách học và hiểu biết của tôi về nghiên cứu là chúng ta cần kiểm tra bản thân về tài liệu. Việc kiểm tra không chỉ là một hình thức đánh giá, mà còn là một cách xác định những lỗi sai giúp chúng ta bù đắp cho những lỗi sai đó và học hỏi, nhưng nó rất quy trình. Nó không chỉ đơn thuần là nghe và nhắc lại. Bạn biết đấy, bạn đã chỉ ra điều đó, và đây là điều chúng tôi dạy cho học sinh, là cách mà não bộ hoạt động, đúng không, không phải là nó ghi nhớ mọi thứ như một chiếc máy tính, mà bạn phải, nó phải là học tập chủ động. Bạn phải tham gia một cách tích cực.
    Trên thực tế, khi bạn cố gắng tự giải quyết một vấn đề, đúng không, đây là lúc bạn thực sự học hỏi qua thử nghiệm và sai sót, và đó là hệ thống quy trình. Nhưng nếu ai đó cho bạn biết câu trả lời đúng, bạn biết đấy, đó chỉ là một sự thật được lưu trữ ở đâu đó, nhưng nó sẽ không tự động xuất hiện nếu bạn thực sự đối mặt với một điều gì đó không hoàn toàn giống vấn đề đó, nhưng lại tương tự. Và nhân tiện, đây là chìa khóa của trí tuệ nhân tạo, hoàn toàn cần thiết cho sự thành công gần đây của những mô hình ngôn ngữ lớn mà công chúng hiện đang bắt đầu sử dụng, đó là chúng không phải là những con vẹt. Chúng không, chúng chỉ không ghi nhớ những dữ liệu mà chúng đã tiếp nhận. Chúng phải tổng quát hóa. Điều đó có nghĩa là có thể làm tốt với những điều mới xuất hiện mà tương tự với những điều cũ mà bạn đã thấy, nhưng cho phép bạn giải quyết những vấn đề mới. Đó là chìa khóa của bộ não. Bộ não thực sự rất giỏi trong việc tổng quát hóa. Thực tế, trong nhiều trường hợp, bạn chỉ cần một ví dụ để tổng quát hóa. Nhưng khi đến một nhà hàng lần đầu tiên, có một số tương tác mới, đúng không? Có thể có một người tiếp tân. Bạn ngồi xuống những bàn mà bạn chưa bao giờ ngồi. Ai đó hỏi bạn câu hỏi. Bạn đọc nó. Được rồi. Có thể bây giờ là mã QR, nhưng từ đó trở đi bạn hiểu quy trình vào một nhà hàng, không quan trọng thể loại món ăn là gì hay thành phố nào, ngồi bên trong hay bên ngoài, bạn có thể khá là làm rõ mọi thứ. Ngồi ở quầy. Ngồi bên ngoài. Ngồi ở bàn. Có một số bước hành động chính mà tôi nghĩ hầu như có thể áp dụng ở mọi nơi, trừ khi bạn đến một nơi siêu cao cấp hoặc một nơi siêu bình dân như buffet hay gì đó. Bạn có thể bắt đầu điền vào những chỗ trống ở đây. Nếu tôi hiểu đúng, có một chức năng hành động được học từ kiến thức và kinh nghiệm. Chính xác. Vậy chức năng hành động đó được lưu trữ ở đâu?
    Nó có nằm ở một vị trí trong não hay là một thuộc tính phát sinh từ nhiều khu vực não khác nhau?
    Bạn đang ở ngay ranh giới của nơi mà chúng ta đang ở trong lĩnh vực thần kinh học hiện nay.
    Chúng ta không biết câu trả lời cho câu hỏi đó.
    Trong quá khứ, người ta đã nghĩ rằng vỏ não giống như các quốc gia, mỗi phần của vỏ não đều được dành riêng cho một chức năng, đúng không?
    Thú vị thay, khi bạn ghi lại hoạt động của các nơ-ron, nó chắc chắn trông như vậy, đúng không?
    Nói cách khác, có một vỏ thị giác ở phía sau và có một loạt các khu vực, sau đó là vỏ thính giác ở giữa và sau đó là vỏ trước trán cho tương tác xã hội.
    Nó trông thật rõ ràng rằng nó là mô-đun.
    Bây giờ, điều mà chúng ta đang đối mặt là chúng ta có một cách mới để ghi lại hoạt động của các nơ-ron.
    Về mặt quang học, chúng ta có thể ghi lại từ hàng chục nghìn, từ hàng chục khu vực cùng một lúc và những gì chúng ta đang phát hiện là nếu bạn muốn thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào, bạn không chỉ kích hoạt khu vực mà bạn có thể nghĩ rằng có tín hiệu đầu vào vào hệ thống thị giác, mà hệ thống thị giác đang nhận đầu vào từ hệ thống vận động, đúng không?
    Thực tế, có nhiều đầu vào đến từ hệ thống vận động hơn là từ mắt.
    Thật sao?
    Đúng vậy.
    Ellen tại UCLA đã chỉ ra điều đó ở chuột.
    Vì vậy, bây giờ chúng ta đang nhìn vào các tương tác toàn cầu giữa tất cả những khu vực này và đó là nơi mà những hành vi nhận thức phức tạp thực sự xuất hiện từ những tương tác đó.
    Bây giờ chúng ta có công cụ lần đầu tiên để thực sự có thể thấy chúng trong thời gian thực và chúng ta đang làm điều đó bây giờ trước tiên trên chuột và khỉ, nhưng chúng ta giờ có thể làm điều này trên con người.
    Vì vậy, tôi đã hợp tác với một nhóm tại Bệnh viện Mass General để ghi lại từ những người bị động kinh và họ phải trải qua một ca phẫu thuật cho những người kháng thuốc để có thể tìm ra nơi bắt đầu trong vỏ não và nơi nó được khởi xướng, nơi cơn co giật bắt đầu và sau đó để đi vào, bạn phải vào và ghi lại đồng thời từ nhiều phần.
    của vỏ não trong vài tuần cho đến khi bạn tìm ra vị trí của nó và sau đó bạn vào trong và cố gắng lấy nó ra, và thường thì điều đó giúp ích, rất, rất xâm lấn, nhưng trong hai tuần chúng tôi có quyền truy cập vào tất cả những nơ-ron trong vỏ não đó mà đang được ghi lại liên tục và vì vậy tôi bắt đầu vì tôi quan tâm đến giấc ngủ và tôi muốn hiểu điều gì xảy ra trong vỏ não của một con người trong khi ngủ, nhưng sau đó chúng tôi nhận ra rằng bạn cũng có thể tìm ra những người có những vấn đề tàn phá với cơn co giật, họ ở đó trong hai tuần và họ không có gì để làm, vì vậy họ rất thích thực tế rằng các nhà khoa học quan tâm đến việc giúp đỡ họ và dạy họ những điều và tìm ra nơi nào trong vỏ não những điều đang xảy ra khi họ học được điều gì đó.
    Đây là một mỏ vàng, thật không thể tin được và tôi đã học được những điều từ con người mà tôi có thể chưa bao giờ có được từ bất kỳ loài nào khác.
    Thật tuyệt vời.
    Vì vậy, tôi biết một trong số đó, nhưng còn có những điều khác trong giấc ngủ mà chúng tôi đã phát hiện liên quan đến các sóng di chuyển.
    Có những sóng di chuyển hình tròn diễn ra trong khi ngủ, điều này thật đáng kinh ngạc, không ai thực sự thấy điều đó trước đây.
    Nếu bạn phải gán một hoặc hai chức năng chính cho những sóng di chuyển này, bạn nghĩ chúng đang đạt được điều gì cho chúng ta trong giấc ngủ?
    Và nhân tiện, chúng có liên quan đến giấc ngủ sâu, giấc ngủ sóng chậm hay với giấc ngủ chuyển động mắt nhanh hoặc cả hai?
    Đây là giấc ngủ không REM, đây là một thuật ngữ chuyên ngành, nhưng đây là trong các trạng thái chuyển tiếp trung gian.
    Khán giả của chúng tôi có lẽ sẽ theo kịp.
    Họ đã nghe rất nhiều về giấc ngủ sóng chậm từ tôi và người đi bộ từ chuyển động mắt nhanh.
    Giấc ngủ sóng chậm nhẹ.
    Vậy những sóng di chuyển này đạt được điều gì cho chúng ta?
    Trong trường hợp, chúng được gọi là các chùm sóng giấc ngủ, các sóng kéo dài khoảng một hoặc hai giây và chúng di chuyển, như tôi đã nói, theo hình tròn quanh vỏ não.
    Và người ta đã biết rằng những chùm sóng này rất quan trọng cho việc củng cố những trải nghiệm mà bạn đã có trong suốt cả ngày vào bộ nhớ dài hạn của bạn.
    Vì vậy, đây là một chức năng rất quan trọng và nếu bạn xem xét, chính là hồi hải mã đang phát lại những trải nghiệm. Đây là một phần của não bộ rất quan trọng cho trí nhớ dài hạn. Nếu bạn không có hồi hải mã, bạn không thể học những điều mới. Như tôi đã nói, bạn không thể nhớ những gì bạn đã làm hôm qua hoặc thậm chí là một giờ trước đó. Nhưng hồi hải mã phát lại những trải nghiệm của bạn, khiến cho các sóng giấc ngủ cần thiết được đưa vào vỏ não. Và điều quan trọng là bạn phải làm điều đó đúng cách vì bạn không muốn ghi đè lên những kiến thức hiện có mà bạn đã có. Bạn chỉ muốn cơ bản là tích hợp trải nghiệm mới vào cơ sở kiến thức hiện có của bạn một cách hiệu quả mà không làm gián đoạn những gì bạn đã biết. Vì vậy, đó là một ví dụ về một chức năng rất quan trọng mà những con đường di chuyển này có.
    Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin khoáng chất probiotic bao gồm prebiotics và adaptogens. Tôi đã uống AG1 từ năm 2012 và tôi bắt đầu vào thời điểm mà ngân sách của tôi thực sự hạn chế. Thực tế, tôi chỉ có đủ tiền để mua một loại thực phẩm bổ sung và tôi rất vui vì tôi đã chọn AG1. Lý do là mặc dù tôi cố gắng ăn thực phẩm nguyên chất và không chế biến, nhưng rất khó để có đủ vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ chế độ ăn uống để đảm bảo rằng tôi ở trạng thái tốt nhất, có nghĩa là có đủ năng lượng cho tất cả các hoạt động tôi tham gia từ sáng đến tối, ngủ ngon vào ban đêm và giữ cho hệ miễn dịch của tôi mạnh mẽ. Khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi nhận thấy tất cả các khía cạnh của sức khỏe của tôi, sức khỏe thể chất, sức khỏe tinh thần, hiệu suất, phục hồi sau khi tập thể dục, tất cả đều cải thiện. Và tôi biết điều đó vì tôi đã có những lúc không uống AG1 và tôi chắc chắn cảm nhận được sự khác biệt. Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh vật đường ruột.
    và bộ não, rằng khi tôi thường xuyên sử dụng AG1, tôi có nhiều sự rõ ràng về tinh thần và nhiều năng lượng tinh thần hơn.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt.
    Chỉ trong tháng này, tháng 11 năm 2024, AG1 đang tặng một tháng cung cấp omega-3 miễn phí từ dầu cá, bên cạnh bộ quà chào đón thông thường gồm năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp vitamin D3K2.
    Như tôi đã thảo luận nhiều lần trước đây trên podcast này, omega-3 rất quan trọng cho sức khỏe não bộ, tâm trạng, nhận thức và nhiều hơn nữa.
    Một lần nữa, hãy truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt này.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi David.
    David sản xuất một thanh protein khác biệt so với những thanh khác.
    Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và 0 gram đường.
    Đúng vậy, 28 gram protein và 75% calo của nó đến từ protein.
    Những thanh của David cũng có hương vị tuyệt vời.
    Hương vị yêu thích của tôi là bánh quy chocolate chip, nhưng tôi cũng thích hương vị chocolate fudge và hương vị bánh ngọt.
    Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị.
    Chúng cực kỳ ngon miệng.
    Đối với tôi cá nhân, tôi cố gắng ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất.
    Tuy nhiên, khi tôi vội vàng, hoặc khi tôi xa nhà, hoặc khi tôi chỉ tìm kiếm một món ăn nhẹ nhanh vào buổi chiều, tôi thường thấy mình đang tìm kiếm một nguồn protein chất lượng cao.
    Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein với lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein của mình là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày.
    Và điều đó cho phép tôi làm điều đó mà không cần tiêu thụ calo dư thừa.
    Tôi thường ăn một thanh David vào đầu buổi chiều hoặc thậm chí giữa buổi chiều nếu tôi muốn lấp đầy khoảng trống giữa bữa trưa và bữa tối.
    Tôi thích rằng nó hơi ngọt một chút nên có vị như một món ăn nhẹ ngon miệng, nhưng nó cũng cung cấp cho tôi 28 gram protein rất chất lượng cao với chỉ 150 calo.
    Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập davidprotein.com/huberman.
    Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman.
    Theo như tôi nhớ, có một hoặc hai điều mà mọi người có thể làm để đảm bảo rằng họ có đủ giấc ngủ chập chờn vào ban đêm và từ đó áp dụng kiến thức mới này.
    Điều này đến từ tập mà chúng tôi đã thực hiện với Gina Poe từ UCLA, tôi tin là như vậy, và những người khác, bao gồm cả Matt Walker.
    Những gì tôi nhớ là điều số một là đảm bảo bạn có đủ giấc ngủ vào ban đêm để trải nghiệm đủ những giấc ngủ chập chờn này.
    Và tất cả chúng ta đều quen thuộc với những thách thức về nhận thức, bao gồm cả thách thức về trí nhớ và học tập liên quan đến việc thiếu ngủ, ngủ không đủ.
    Điều khác là có một mối quan hệ thú vị giữa việc tập thể dục vào ban ngày và sự xuất hiện của giấc ngủ chập chờn vào ban đêm.
    Bạn có quen thuộc với tài liệu đó không?
    Có.
    Ôi, có.
    Không, đây là một tài liệu thú vị, và tất cả đều chỉ ra cùng một hướng, đó là chúng ta luôn bỏ qua tầm quan trọng của giấc ngủ.
    Ý tôi là, rõ ràng là bạn cảm thấy được làm mới khi thức dậy, nhưng có rất nhiều điều xảy ra.
    Không phải là não của bạn tắt, mà là nó chuyển sang một trạng thái hoàn toàn khác, và việc củng cố trí nhớ chỉ là một trong những điều xảy ra khi bạn ngủ.
    Và tất nhiên, có những giấc mơ và những thứ khác.
    Chúng ta không hoàn toàn đánh giá cao hoặc hiểu chính xác cách mà tất cả các giai đoạn giấc ngủ khác nhau hoạt động cùng nhau.
    Nhưng tập thể dục là một phần đặc biệt quan trọng để làm cho hệ thống vận động được điều chỉnh.
    Và người ta nghĩ rằng giấc ngủ REM, giấc ngủ chuyển động mắt nhanh, có thể liên quan đến điều đó.
    Vì vậy, đó là một phần khác của các giai đoạn giấc ngủ.
    Bạn trải qua, bạn đi qua lại giữa giấc ngủ chập chờn và giấc ngủ sóng chậm, qua lại, qua lại trong suốt đêm.
    Và sau đó khi bạn thức dậy, bạn đang ở trong giai đoạn REM, ngày càng nhiều REM.
    Nhưng đó chỉ là quan sát.
    Nhưng với tư cách là một nhà khoa học, điều bạn muốn làm là làm rối loạn hệ thống và xem liệu bạn có thể, có thể…
    nếu bạn có nhiều sóng giấc ngủ hơn, có thể bạn sẽ nhớ mọi thứ tốt hơn. Vậy là Sarah Mednick, người đã làm việc tại UC Irvine, đã thực hiện một thí nghiệm tuyệt vời. Hóa ra có một loại thuốc gọi là zolpidem, được biết đến với tên gọi Ambien. Có thể bạn đã có một số kinh nghiệm với nó. Tôi chưa bao giờ dùng nó, nhưng tôi biết nó là gì. Mọi người sử dụng nó như một loại thuốc hỗ trợ giấc ngủ. Đúng vậy. Rất nhiều người dùng nó để ngủ, được chứ? Vậy mà hóa ra nó làm tăng số lượng sóng giấc ngủ, thực sự, đúng vậy. Nó gấp đôi số lượng sóng giấc ngủ nếu bạn dùng thuốc. Bạn dùng thuốc sau khi đã học, bạn học vào ban đêm và sau đó bạn dùng thuốc và bạn có gấp đôi số sóng. Bạn thức dậy vào buổi sáng, bạn có thể nhớ gấp đôi những gì bạn đã học. Và những ký ức đó ổn định theo thời gian. Nó ở đó. Đúng. Không, nó củng cố nó. Ý tôi là, đó là điểm chính. Nhược điểm của Ambien là gì? Được rồi. Đây là nhược điểm. Được rồi. Những người dùng thuốc nói rằng nếu bạn đi châu Âu và bạn dùng nó và sau đó bạn ngủ rất say, nhưng thường thì bạn thấy mình ở trong phòng khách sạn và bạn hoàn toàn không có ý tưởng gì, bạn không có ký ức về cách bạn đến đó. Tôi đã có trải nghiệm đó mà không cần Ambien hay bất kỳ loại thuốc nào khác khi tôi bị jet lag rất nặng. Đúng. Và tôi thức dậy và trong vài giây, nhưng cảm giác như vĩnh cửu, tôi không biết mình đang ở đâu. Được rồi. Thật đáng sợ. Vậy, đó là một vấn đề khác mà bạn gặp phải với jet lag. Jet lag thực sự làm mọi thứ rối tung lên. Nhưng đây là điều mà có thể chỉ mất một giờ. Bạn đã đi tàu hoặc bạn đã đi taxi hay gì đó và vì vậy, điều này có vẻ điên rồ. Làm thế nào nó có thể là một cách để cải thiện việc học và ghi nhớ ở một bên và sau đó là sự quên lãng ở bên kia? Vâng, hóa ra điều quan trọng là khi bạn dùng thuốc, nói cách khác, nó giúp củng cố những trải nghiệm mà bạn đã có trong quá khứ trước khi bạn dùng thuốc, nhưng nó…
    Sẽ xóa bỏ những trải nghiệm mà bạn có trong tương lai sau khi bạn dùng thuốc. Đúng không? Vì vậy, tôi không cười. Chắc hẳn đó là một trải nghiệm đáng sợ, nhưng tôi đang cười vì có một số dược lý tuyệt vời và thực sự có một số dược phẩm rất hữu ích ở ngoài kia. Một số người có thể cảm thấy khó chịu khi nghe tôi nói điều đó, nhưng có một số loại thuốc rất hữu ích có thể cứu sống và giúp mọi người đối phó với các triệu chứng, v.v. Tác dụng phụ luôn là một mối quan tâm. Nhưng hồ sơ thuốc cụ thể này, Ambien, dường như tiết lộ điều gì đó có thể còn quan trọng hơn cả cuộc thảo luận về các sợi tủy hoặc Ambien hay thậm chí giấc ngủ, đó là bạn phải trả giá cho những gì bạn có, như người ta thường nói. Đúng vậy. Bạn điều chỉnh một thứ trong não, thứ khác sẽ mất đi. Bạn không nhận được gì miễn phí. Tôi nghĩ rằng điều này không chỉ đúng với thuốc cho não, mà còn với steroid cho cơ thể. Chắc chắn rồi. Vâng. Ý tôi là, steroid, ngay cả liệu pháp testosterone liều thấp, rất phổ biến hiện nay, sẽ mang lại cho mọi người sức sống hơn, v.v. Nhưng nó đang giới thiệu một tuổi dậy thì thứ hai, và tuổi dậy thì có lẽ là giai đoạn lão hóa nhanh nhất trong suốt cuộc đời. Điều tương tự cũng xảy ra với những người dùng hormone tăng trưởng, có lẽ là một ví dụ tốt hơn vì chắc chắn những liệu pháp đó có thể có lợi cho mọi người, nhưng hormone tăng trưởng mang lại cho mọi người sức sống hơn, nhưng nó cũng làm tăng tốc độ lão hóa. Hãy nhìn vào chất lượng làn da của những người dùng hormone tăng trưởng. Nó trông có vẻ già hơn. Họ thay đổi về mặt thể chất. Và tôi không đứng về phía nào trong những điều này. Nó rất cá nhân. Nhưng tôi hoàn toàn đồng ý với bạn. Tôi cũng sẽ dám nói rằng với sự quan tâm ngày càng tăng đối với những thứ được gọi là nootropic và mọi người dùng những thứ như modafinil, không chỉ cho chứng ngủ rũ, buồn ngủ ban ngày, mà còn để nâng cao chức năng nhận thức, được rồi, có thể họ có thể làm điều đó thỉnh thoảng cho một nhiệm vụ cần hạn chót hoặc điều gì đó.
    Nhưng kinh nghiệm của tôi là những người ám ảnh về việc sử dụng dược phẩm để đạt được những trạng thái não nhất định sẽ phải trả giá theo một cách nào đó.
    Chắc chắn rồi.
    Dù là chất kích thích, thuốc an thần hay thuốc ngủ, thì hành vi sẽ luôn chiếm ưu thế.
    Hành vi sẽ luôn chiếm ưu thế như những công cụ.
    Và một trong những điều về cách cơ thể tiến hóa là nó thực sự phải cân bằng rất nhiều thứ.
    Vì vậy, khi sử dụng thuốc, bạn cơ bản đang làm mất cân bằng nó theo một cách nào đó.
    Và hậu quả là, như bạn đã chỉ ra, để làm cho một phần tốt hơn, một phần của cơ thể bạn, bạn phải hy sinh một cái gì đó ở nơi khác.
    Miễn là chúng ta đang nói về trạng thái não và sự kết nối giữa các khu vực, tôi muốn hỏi một câu hỏi cụ thể.
    Sau đó, tôi muốn quay lại vấn đề này về cách học tốt nhất, đặc biệt là ở trẻ em, nhưng cũng ở người lớn.
    Tôi đã trở nên rất quan tâm và dành nhiều thời gian với tài liệu và một số khách mời về chủ đề chất kích thích tâm lý.
    Hãy để cuộc thảo luận về LSD sang một bên, vì bạn có biết tại sao không có nhiều nghiên cứu về LSD không?
    Đây là một câu hỏi thú vị.
    Không ai được kỳ vọng biết câu trả lời.
    Chà, tôi nghĩ là vì nó trái pháp luật.
    Nhưng psilocybin hay MDMA cũng vậy, và có rất nhiều nghiên cứu đang diễn ra về điều này.
    Chà, bây giờ thì có.
    Đúng vậy, nó đã thay đổi.
    Nhưng khi tôi lớn lên, như bạn biết, thì nó trái pháp luật.
    Đúng rồi.
    Vì vậy, điều tôi học được là có rất ít thử nghiệm lâm sàng khám phá việc sử dụng LSD như một liệu pháp, vì ngoại trừ Thụy Sĩ, không có nhà nghiên cứu nào sẵn sàng ở lại trong phòng thí nghiệm lâu như cần thiết để chủ thể trải qua một hành trình LSD, trong khi psilocybin thường là một trải nghiệm ngắn hơn.
    Đúng rồi.
    Được rồi.
    Hãy nói về psilocybin một chút.
    Theo tôi, dữ liệu về psilocybin vẫn còn mở để bàn cãi, nhưng một số thử nghiệm lâm sàng cho thấy sự phục hồi đáng kể từ trầm cảm nặng là khá ấn tượng.
    Nhưng nếu chúng ta gạt điều đó sang một bên và nói, “Được rồi, cần phải làm rõ thêm về sự an toàn,” thì điều rất rõ ràng từ các nghiên cứu hình ảnh não bộ, kiểu như trạng thái nghỉ ngơi trước và sau, liên quan đến nhiệm vụ, v.v., là bạn có được sự kết nối toàn cầu ở trạng thái nghỉ ngơi nhiều hơn, nhiều khu vực giao tiếp với nhiều khu vực hơn so với trước khi sử dụng chất gây ảo giác. Và với sự tương đồng của hành trình gây ảo giác, và ở đây cụ thể nói về psilocybin với những thứ như giấc ngủ REM (giấc ngủ chuyển động nhanh của mắt) và những thứ tương tự, tôi có một câu hỏi rất đơn giản. Bạn có nghĩ rằng có bất kỳ lợi ích thực sự nào từ việc tăng cường kết nối toàn bộ não bộ không? Đối với tôi, điều đó có vẻ hơi ngẫu nhiên, nhưng dữ liệu lâm sàng thì hứa hẹn, nếu không có gì khác, thì cũng hứa hẹn. Vậy, điều mà chúng ta tìm kiếm trong cuộc sống khi chúng ta tiếp thu kiến thức mới, khi chúng ta học tennis hoặc golf, hoặc bắt đầu hát, hoặc bất cứ điều gì khác, khi chúng ta chuyển từ thời thơ ấu vào giai đoạn cuối của cuộc đời, toàn bộ quá trình chuyển đổi đó là những gì chúng ta đang làm, tăng cường kết nối và giao tiếp giữa các khu vực khác nhau của não bộ. Đó có phải là điều mà trải nghiệm con người thực sự hướng tới không? Hay là chúng ta đang trở nên phân đoạn hơn, chúng ta đang trở nên tách biệt hơn về mặt khu vực này, nói chuyện với khu vực kia theo cách cụ thể này. Hãy thoải mái khám phá điều này theo bất kỳ cách nào cảm thấy có ý nghĩa, hoặc nói “bỏ qua” nếu đó không phải là một câu hỏi hay. Không, đó là một câu hỏi tuyệt vời. Ý tôi là, bạn có tất cả những câu hỏi tuyệt vời này, và chúng tôi vẫn chưa có câu trả lời hoàn chỉnh. Nhưng cụ thể về kết nối, nếu bạn nhìn vào những gì xảy ra trong não của một đứa trẻ trong hai năm đầu đời, có một lượng lớn các synapse mới được hình thành. Đây là lĩnh vực của bạn, nhân tiện. Phát triển thần kinh. Phát triển thần kinh. Đúng vậy. Điều đó đúng. Nhưng sau đó bạn sẽ cắt tỉa chúng. Đúng không? Sau đó, giai đoạn thứ hai là bạn có quá nhiều synapse, và bây giờ điều bạn muốn làm là cắt tỉa chúng. Tại sao bạn lại muốn làm điều đó? Chà, synapse thì tốn kém.
    Cần rất nhiều năng lượng để kích hoạt tất cả các nơ-ron và các synapse, đặc biệt là vì có sự thay đổi của các chất dẫn truyền thần kinh. Vì vậy, điều bạn muốn làm là giảm lượng năng lượng và chỉ sử dụng những synapse đã được chứng minh là quan trọng nhất. Đúng không?
    Thật không may, khi bạn già đi, quá trình cắt tỉa chậm lại nhưng không biến mất. Vì vậy, vỏ não mỏng đi và những thứ tương tự. Tôi nghĩ rằng điều này đi theo hướng ngược lại. Tôi nghĩ rằng khi bạn già đi, bạn đang mất đi sự kết nối. Nhưng thú vị là, bạn vẫn giữ lại những ký ức cũ. Những ký ức cũ thực sự rất vững chắc, vì chúng được hình thành khi bạn còn trẻ. Nền tảng. Nền tảng mà mọi thứ khác được xây dựng trên đó.
    Nhưng không hoàn toàn theo một chiều theo nghĩa là ngay cả khi là người lớn, như bạn biết, bạn vẫn có thể học những điều mới. Có thể không nhanh như trước. Nhân tiện, đây là một trong những điều khiến tôi ngạc nhiên. Vì vậy, Barbara và tôi đã xem xét những người thực sự được hưởng lợi nhiều nhất. Hóa ra đỉnh điểm của nhân khẩu học là từ 25 đến 35 tuổi. Barbara. Oakley. Oakley. Vâng, cô ấy thực sự là người đứng sau. Cô ấy là một nhà giáo dục tuyệt vời và có nền tảng về kỹ thuật.
    Nhưng điều gì đang xảy ra? Hóa ra chúng tôi đã nhắm đến MOOC của mình cho các em học sinh trung học và sinh viên đại học, vì đó là công việc của họ. Họ đi học mỗi ngày và họ phải học, đúng không? Đó là công việc của họ. Nhưng thực tế, rất ít sinh viên thực sự tham gia khóa học. Tại sao họ phải tham gia? Họ đã dành cả ngày trong lớp học, đúng không? Tại sao họ lại muốn tham gia một lớp học khác?
    Vì vậy, đây là lớp học học cách học. Học cách để học. Bạn đã làm điều này với Barbara. Vì vậy, chúng tôi đã làm điều này. Tôi đã làm với Barbara và bây giờ từ 25 đến 35 tuổi, chúng tôi có một đỉnh cao lớn, rất lớn. Vậy điều gì đang xảy ra? Đây là điều đang diễn ra. Thật thú vị. Bạn 25 tuổi. Bạn đã đi học đại học. Một nửa số người, nhân tiện, những người tham gia khóa học đã đi học đại học, đúng không?
    Vì vậy, không giống như, bạn biết đấy, việc học đại học. Đây giống như việc hoàn thiện thêm. Nhưng bạn đang ở trong một môi trường làm việc. Bạn phải học kỹ năng mới. Có thể bạn có khoản vay mua nhà. Có thể bạn có con cái, đúng không? Bạn không thể đủ khả năng để nghỉ việc và tham gia một khóa học, hoặc lấy một bằng cấp khác. Vì vậy, bạn tham gia một khóa học MOOC và bạn nhận ra, bạn biết đấy, mình không còn nhanh nhạy trong việc học như trước, nhưng hóa ra với khóa học của chúng tôi, bạn có thể cải thiện khả năng học tập của mình. Và mặc dù não bạn không học nhanh như trước, bạn vẫn có thể làm điều đó một cách hiệu quả hơn. Điều này thật tuyệt vời. Tôi muốn tham gia khóa học này. Tôi sẽ tham gia khóa học này. Khóa học này yêu cầu cam kết thời gian như thế nào? Bạn đã chỉ ra rằng nó không tốn chi phí nào, điều này thật tuyệt vời. Vâng. Được rồi. Nó có các video ngắn khoảng 10 phút mỗi video. Và có khoảng 50 hoặc 60 video trong suốt một tháng. Và bạn có được kiểm tra không? Bạn tự kiểm tra? Vâng. Vâng. Có các bài kiểm tra. Có các bài trắc nghiệm. Có các bài kiểm tra ở cuối khóa học. Và có các diễn đàn nơi bạn có thể đến và nói chuyện với các sinh viên khác. Bạn có câu hỏi. Chúng tôi có các trợ giảng. Và bất kỳ ai cũng có thể tham gia điều này. Mọi người trên thế giới, thực tế là chúng tôi có những người ở Ấn Độ, các bà nội trợ, những người nói, “Cảm ơn. Cảm ơn. Cảm ơn.” Bởi vì tôi không bao giờ có thể học cách trở thành một người học tốt hơn. Và tôi ước gì tôi đã biết điều này khi tôi còn đi học. Tại sao nhiều người không biết về khóa học học cách học này, mặc dù như mọi người biết, nếu tôi thực sự hào hứng về nó hoặc về bất cứ điều gì, tôi sẽ không bao giờ ngừng nói về nó. Nhưng tôi sẽ tham gia khóa học trước, vì tôi muốn hiểu rõ về nó. Bạn sẽ thích nó. Bạn có 98% sự chấp thuận, điều này thật tuyệt vời, nó rất hấp dẫn. Có phải là toán học không? Không. Từ vựng? Không có toán học. Chúng tôi không dạy bất cứ điều gì cụ thể. Chúng tôi không cố gắng cung cấp cho bạn kiến thức. Chúng tôi đang cố gắng chỉ cho bạn cách tiếp thu kiến thức và cách làm điều đó, cách đối phó với lo âu khi thi cử, chẳng hạn. Hoặc làm thế nào mà tất cả chúng ta đều trì hoãn, đúng không? Chúng ta để mọi thứ lại.
    Không.
    Không, tôi đùa thôi.
    Chúng ta đều có xu hướng trì hoãn.
    Chúng tôi dạy bạn cách tránh điều đó.
    Thật tuyệt vời.
    Được rồi, bây giờ tôi sẽ quay lại một chút với ý định làm rõ về việc học cách học.
    Bạn đã chỉ ra rằng, đặc biệt là ở California, nhưng ở nơi khác cũng vậy, không còn nhiều
    việc học dựa trên thực hành quy trình nữa.
    Tôi sẽ đóng vai trò là người phản biện ở đây, và tôi sẽ chỉ ra rằng đây không phải là
    những gì tôi thực sự tin, nhưng khi tôi lớn lên, bạn phải học bảng nhân, rồi đến phép chia,
    sau đó là phân số và số mũ, và chúng xây dựng lên nhau.
    Và rồi đến một thời điểm nào đó, bạn sẽ tham gia các khóa học mà bạn có thể cần một máy tính
    cầm tay đồ thị, với một số người có thể cảm thấy như, “Đây là cái gì vậy?”
    Nhưng điểm chính là có một số điều mà bạn phải học để thực hiện các hàm, và bạn học
    bằng cách làm.
    Bạn học bằng cách làm.
    Tương tự, trong lớp vật lý, chúng tôi đã gắn các thứ vào dây và học về cơ học vĩ mô
    và học những điều đó từ các bài giảng trên bảng phấn.
    Tôi có thể thấy giá trị của cả hai, chắc chắn rồi, và bạn đã giải thích rằng bộ não cần
    cả hai để thực sự hiểu kiến thức và cách thực hiện và qua lại.
    Nhưng ngày nay, bạn sẽ nghe lập luận, “Thế tại sao ai đó phải học cách đọc bản đồ giấy
    trừ khi đó là thứ duy nhất có sẵn vì bạn có Google Maps?”
    Hoặc nếu họ muốn thực hiện một phép tính, họ chỉ cần nhập vào thanh công cụ trên
    Internet và ngay lập tức, câu trả lời sẽ xuất hiện.
    Vì vậy, có một thế giới mà một số kỹ năng không còn cần thiết nữa, và người ta có thể
    tranh luận rằng không gian, hoạt động, thời gian và năng lượng của bộ não đặc biệt có thể
    được dành cho việc học những hình thức kiến thức mới sẽ thực tiễn hơn trong trường học
    và nơi làm việc trong tương lai.
    Vậy chúng ta làm thế nào để hòa giải những điều này?
    Ý tôi là, tôi tin rằng bộ não đang thực hiện toán học, và bạn và tôi đồng ý.
    Đó là các tín hiệu điện và tín hiệu hóa học, và nó đang thực hiện toán học, và nó đang chạy các thuật toán.
    Tôi nghĩ bạn đã thuyết phục chúng tôi về điều đó, chắc chắn rồi.
    Nhưng làm thế nào để chúng ta phân biệt được những gì chúng ta cần học so với những gì chúng ta không cần học trong việc xây dựng một bộ não có khả năng học hỏi tối đa số lượng kiến thức hoặc thậm chí đủ kiến thức để chúng ta có thể bước vào tương lai rất không chắc chắn này, bởi vì theo như bạn và tôi biết, cả hai chúng ta đều không có quả cầu pha lê.
    Vậy điều gì là thiết yếu để học?
    Và đối với những người trong chúng ta không học được một số điều trong giáo dục chính quy, chúng ta nên học cách học như thế nào?
    Chà, điều này là thuộc về thế hệ.
    Vì vậy, công nghệ cung cấp cho chúng ta các công cụ.
    Bạn đã đề cập đến máy tính bỏ túi, đúng không?
    Chà, một chiếc máy tính bỏ túi không loại bỏ việc bạn cần phải học toán, nhưng nó làm cho một số điều trở nên dễ dàng hơn, nó giúp bạn có thể làm nhiều việc hơn và chính xác hơn.
    Tuy nhiên, điều thú vị là, học sinh trong lớp của tôi thường đưa ra những câu trả lời sai lệch đến tám bậc độ lớn, và đó là một lượng lớn, đúng không?
    Rõ ràng là họ đã không nhập đúng vào máy tính bỏ túi, nhưng họ không nhận ra rằng đó là một sự sai lệch rất lớn, hoàn toàn lệch khỏi thực tế, bởi vì họ không có cảm giác tốt về các con số.
    Họ không có cảm giác tốt về việc, bạn biết đấy, chính xác nó nên lớn như thế nào, bậc độ lớn, hiểu biết cơ bản.
    Vì vậy, có một điều, lợi ích là bạn có thể làm mọi thứ nhanh hơn, tốt hơn, nhưng sau đó bạn cũng mất đi một phần trực giác của mình nếu bạn không có hệ thống quy trình trong tay.
    Tôi đang nghĩ về một đứa trẻ muốn trở thành nhạc sĩ sử dụng AI để viết một bài hát về một cuộc chia tay tồi tệ mà sau đó được phục hồi khi họ tìm thấy tình yêu mới, và tôi đoán rằng bạn có thể làm điều này ngày hôm nay và có được một bài hát khá hay từ AI, nhưng bạn có gọi đứa trẻ đó là một nhạc sĩ hay không?
    Nhìn bề ngoài, vâng, AI đang giúp đỡ, và sau đó bạn sẽ nói, ồ, đó không phải là cùng một điều.
    Khi ngồi xuống với một cây guitar và thử nghiệm các hợp âm khác nhau, cảm nhận âm điệu trong giọng nói của họ, nhưng tôi đoán rằng đối với những người chơi guitar điện, họ đã chỉ trích những người chơi guitar acoustic. Bạn biết đấy, chúng ta có một vấn đề thế hệ khi nhìn lại và nói rằng, đó không phải là điều thực sự. Bạn cần phải có, vậy những điều cơ bản chính là một câu hỏi rất quan trọng. Được rồi. Tôi sẽ quay lại vấn đề đó vì cách bạn diễn đạt ở đầu đã liên quan đến việc não của bạn phân bổ tài nguyên như thế nào, được chứ? Khi bạn còn trẻ, bạn có thể tiếp thu mọi thứ. Não của bạn dẻo dai hơn. Ví dụ, bạn giỏi thế nào trên mạng xã hội? Chà, tôi tự quản lý Instagram và Twitter của mình, và những tài khoản đó đã phát triển tương ứng với thời gian tôi đã làm. Vậy nên, tôi sẽ nói là khá tốt. Ý tôi là, tôi không phải là tài khoản lớn nhất trên mạng xã hội, nhưng đối với một tài khoản về sức khỏe khoa học, chúng tôi đang làm khá ổn. Nhờ vào khán giả. Điều này cho thấy bạn đã thành công trong việc vượt qua khoảng cách thế hệ. Tôi có thể gõ bằng ngón tay cái của mình, Terry. Được rồi. Đó là một kỹ năng thủ công mà bạn đã học. Đó là một hiện tượng mới trong tiến hóa của con người. Tôi không thể tin được. Tôi đã thấy mọi người làm điều đó, và bây giờ tôi cũng có thể làm được. Nhưng vấn đề là nếu bạn học cách làm điều đó sớm trong cuộc sống, bạn sẽ làm tốt hơn nhiều. Bạn có thể di chuyển ngón tay cái của mình nhanh hơn nhiều. Ngoài ra, bạn có thể có nhiều tweet hơn, họ gọi chúng là gì nhỉ? Không, chúng không được gọi là tweet. Trên X, tôi nghĩ họ vẫn gọi chúng là tweet vì thật khó để biến chữ X thành động từ. Từ X. Các bạn không nghĩ đến điều đó sao? Tôi thích X vì nó thật ngầu. Nó có chút punk, và có một định dạng màu đen, và nó phù hợp với kiểu kỹ sư như X đen, bạn biết đấy, và kiểu như vậy. Nhưng vâng, chúng ta vẫn sẽ gọi chúng là tweet. Được rồi, chúng ta sẽ gọi chúng là tweet.
    Được rồi, điều đó thật tốt.
    Nhưng bạn biết đấy, tôi đi bộ qua khuôn viên trường và thấy mọi người, như một nửa số người đang tweet hoặc làm gì đó với điện thoại di động của họ.
    Ý tôi là, thật khó tin.
    Và bạn có những buổi hoàng hôn tuyệt đẹp tại Viện Salk.
    Chúng tôi sẽ để một liên kết đến một trong số đó.
    Ý tôi là, thật sự là ngoạn mục, đầy cảm hứng khi thấy một buổi hoàng hôn tại Viện Salk.
    Mỗi ngày đều khác nhau.
    Và mọi người đều đang sử dụng điện thoại của họ những ngày này?
    Thật buồn.
    Và bạn biết đấy, họ đang nhìn xuống điện thoại của mình.
    Và họ đi bộ, ngay cả những người đang trượt ván.
    Thật khó tin.
    Ý tôi là, thật tuyệt vời những gì con người có thể làm, bạn biết đấy, khi họ học cách tập trung vào một điều gì đó.
    Nhưng điều xảy ra là thế hệ trẻ tiếp nhận bất kỳ công nghệ nào và bộ não trở nên rất giỏi trong việc đó.
    Và bạn có thể học sau này, nhưng bạn không nhanh nhẹn bằng, không thể ám ảnh như họ.
    Điều đó làm tôi mệt mỏi.
    Tôi sẽ chỉ ra rằng, làm bất cứ điều gì trên điện thoại của tôi cảm thấy mệt mỏi theo một cách mà việc đọc sách giấy hoặc thậm chí chỉ viết trên laptop hoặc máy tính để bàn là hoàn toàn khác biệt.
    Tôi có thể làm điều đó trong nhiều giờ.
    Nếu tôi ở trên mạng xã hội hơn vài phút, tôi có thể cảm thấy năng lượng đang rút ra khỏi cơ thể mình.
    Thú vị.
    Tôi có thể chạy nước rút hoặc nâng tạ trong nhiều giờ mà không cảm thấy loại mệt mỏi mà tôi cảm thấy từ việc sử dụng mạng xã hội.
    Vì vậy, bạn biết đấy, điều này thật hấp dẫn.
    Tôi muốn biết điều gì đang diễn ra trong bộ não của bạn.
    Tại sao lại như vậy, và tôi cũng muốn biết từ những người trẻ hơn liệu họ có cảm thấy giống vậy không, tôi nghĩ là không.
    Tôi đoán rằng họ không cảm thấy mệt mỏi vì họ đã tiếp xúc với điều này đủ sớm.
    Và thực sự, tôi nghĩ điều này có rất nhiều liên quan đến nền tảng mà bạn đã xây dựng trong bộ não của mình.
    Nói cách khác, những điều mà bạn học được khi còn rất nhỏ là nền tảng và chúng làm cho mọi thứ dễ dàng hơn.
    Một số điều dễ dàng hơn.
    Vâng.
    Tôi đã dành nhiều thời gian trong phòng của mình khi còn nhỏ, hoặc chơi với Legos hoặc các nhân vật hành động hoặc xây dựng…
    bể cá hoặc đọc về cá.
    Tôi thường đọc về những thứ và sau đó thực hiện nhiều hoạt động dựa trên quy trình.
    Bạn biết đấy, tôi sẽ đọc tạp chí trượt ván và trượt ván.
    Tôi chưa bao giờ là người chỉ ngồi xem thể thao mà không chơi.
    Vì vậy, bạn biết đấy, kết nối giữa những điều này.
    Đối với tôi, mạng xã hội cảm thấy như một cái hố năng lượng.
    Và tất nhiên, tôi rất thích cơ hội được dạy và học từ mọi người ở quy mô lớn như vậy.
    Nhưng ở mức độ năng lượng, tôi cảm thấy như mình không có nền tảng cho điều đó.
    Nó giống như tôi đang cố gắng, như thể lắp ráp lại nhận thức của mình để làm một điều gì đó mà nó không được thiết kế để làm.
    Vâng, đó là lý do.
    Và đó là vì bạn không có nền tảng.
    Bạn đã không làm điều đó khi còn trẻ.
    Và bây giờ bạn phải sử dụng sức mạnh nhận thức để làm nhiều điều mà người trẻ tuổi đang làm theo quy trình.
    Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element.
    Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có gì bạn không cần.
    Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali ở tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường.
    Chúng ta đều biết rằng việc cung cấp đủ nước là rất quan trọng cho chức năng não và cơ thể tối ưu.
    Thực tế, ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất của bạn đến một mức độ đáng kể.
    Cũng quan trọng là bạn không chỉ được cung cấp đủ nước, mà còn phải nhận đủ lượng điện giải ở tỷ lệ đúng.
    Uống một gói element hòa tan trong nước giúp bạn dễ dàng đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ lượng nước và điện giải.
    Để đảm bảo rằng tôi nhận đủ cả hai, tôi hòa tan một gói element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng.
    Và tôi uống điều đó ngay từ đầu buổi sáng.
    Tôi cũng sẽ uống một gói element hòa tan trong nước trong bất kỳ loại bài tập thể chất nào.
    Điều mà tôi đang làm, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cũng như điện giải. Có rất nhiều hương vị khác nhau của Element rất ngon. Tôi thích vị dưa hấu. Tôi thích vị mâm xôi. Tôi thích vị cam chanh. Nói chung, tôi thích tất cả chúng. Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu Element khi mua bất kỳ loại bột uống Element nào. Một lần nữa, đó là drink element, được viết là L-M-N-T, vì vậy hãy truy cập drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu miễn phí.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Juve. Juve sản xuất các thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ đạt tiêu chuẩn y tế. Nếu có một điều mà tôi đã nhấn mạnh liên tục trong podcast này, đó là tác động tuyệt vời mà ánh sáng có thể có đối với sinh học của chúng ta. Ngoài ánh sáng mặt trời, ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần đã được chứng minh là có tác động tích cực trong việc cải thiện nhiều khía cạnh của sức khỏe tế bào và cơ quan, bao gồm phục hồi cơ bắp nhanh hơn, cải thiện sức khỏe da và lành vết thương, cải thiện mụn, giảm đau và viêm, cải thiện chức năng ty thể, và thậm chí cải thiện cả thị lực. Điều làm cho đèn Juve trở nên khác biệt và lý do tại sao chúng là thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ mà tôi ưa thích là vì chúng sử dụng các bước sóng đã được chứng minh lâm sàng, có nghĩa là chúng sử dụng các bước sóng cụ thể của ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần kết hợp với nhau để kích thích các thích ứng tế bào tối ưu. Cá nhân tôi sử dụng bảng toàn thân Juve khoảng ba đến bốn lần một tuần, và tôi sử dụng đèn cầm tay Juve cả ở nhà và khi tôi đi du lịch. Nếu bạn muốn thử Juve, bạn có thể truy cập Juve, được viết là J-O-O-V-V, dot com slash Huberman. Juve đang cung cấp giảm giá Black Friday lên đến 1300 đô la từ nay đến ngày 2 tháng 12 năm 2024. Và đó là Juve, J-O-O-V-V dot com slash Huberman, để nhận giảm giá lên đến 1300 đô la cho các sản phẩm Juve chọn lọc.
    Tôi sẽ nói với bạn điều gì đó sẽ giúp tất cả thính giả của bạn. Cuốn sách của tôi, ChatGDP và Tương lai của AI, tôi đã xem xét và nhìn nhận những trải nghiệm của người khác với ChatGDP.
    Tôi chỉ muốn biết mọi người đang nghĩ gì. Và tôi đã tình cờ thấy một bài viết, tôi nghĩ đó là của New York Times, về một nhà văn kỹ thuật đã quyết định dành một tháng để sử dụng nó nhằm giúp cô viết những thứ, những bài viết của cô. Cô ấy nói rằng khi bắt đầu, vào cuối ngày, cô ấy cảm thấy kiệt sức, hoàn toàn kiệt sức, và cảm giác như đang làm việc trên một cỗ máy, như một chiếc máy kéo hay gì đó, vật lộn, vật lộn, vật lộn để khiến nó hoạt động.
    Rồi cô ấy bắt đầu nói, “Chờ một chút. Nếu tôi đối xử với nó như một con người thì sao? Nếu tôi lịch sự thay vì thô lỗ thì sao?” Cô ấy nói, “Đột nhiên, tôi bắt đầu nhận được những câu trả lời tốt hơn khi lịch sự và giao tiếp qua lại như bạn làm với một con người.”
    Vì vậy, nói rằng, “Bạn có thể vui lòng cho tôi thông tin về ai đó không?” Vâng, làm ơn. Tôi thực sự gặp khó khăn. Câu trả lời bạn đã cho tôi thật tuyệt vời. Chính xác là những gì tôi đang tìm kiếm, và bây giờ tôi cần bạn tiếp tục với phần tiếp theo và giúp tôi với điều đó nữa. Nói cách khác, cách bạn nói chuyện với một con người, đúng không, nếu bạn là một trợ lý.
    Hay là cô ấy đang nói chuyện với AI, với ChatGPT có vẻ như trong trường hợp này, theo cách mà não của cô ấy quen thuộc với việc đặt câu hỏi cho một con người. Nói cách khác, vậy AI có đang học hỏi từ cô ấy và do đó cung cấp cho cô ấy những loại câu trả lời dễ dàng hơn để cô ấy tích hợp không? Tôi nghĩ là cả hai.
    Trước tiên, ChatGPT đang phản chiếu cách bạn đối xử với nó. Nó sẽ phản chiếu lại điều đó. Bạn đối xử với nó như một cỗ máy, nó sẽ như một cỗ máy, vì đó là điều mà nó giỏi. Nhưng đây là điều bất ngờ. Cô ấy nói, “Một khi tôi bắt đầu đối xử với nó như một con người, vào cuối ngày tôi không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.” Tại sao?
    Hóa ra rằng suốt cuộc đời bạn, bạn tương tác với con người theo một cách nhất định và não của bạn được lập trình để làm điều đó mà không cần nỗ lực. Và vì vậy, bằng cách đối xử với ChatGPT như thể nó là một con người, bạn đang tận dụng tất cả các mạch não trong não của bạn. Điều này thật đáng kinh ngạc.
    Và tôi sẽ nói với bạn lý do tại sao, vì tôi nghĩ nhiều người, không chỉ riêng tôi, mà nhiều người thực sự thích mạng xã hội. Mọi người từ đó, ý tôi là, hôm qua tôi đã học được một vài điều mà tôi nghĩ thật thú vị về cách chúng ta nhận thức về bản thân mình tùy thuộc vào việc chúng ta có lọc nó qua phản ứng của người khác hay không, hoặc liệu chúng ta có dành một vài phút để thực sự ngồi xuống và suy nghĩ về cách chúng ta thực sự cảm thấy về bản thân mình hay không. Những ý tưởng rất thú vị về vị trí của sự tự nhận thức và những điều như vậy. Tôi cũng đã xem một video thật tuyệt về một chú gấu trúc con đang nổ bóng xà phòng trong khi đứng trên hai chân sau của nó. Và điều đó thật tuyệt. Mạng xã hội có thể cung cấp cho tôi cả hai điều đó chỉ trong vài phút. Bây giờ, tôi đang tự nghĩ, điều này thật điên rồ, đúng không? Gấu trúc có vẻ hơi tầm thường, nhưng nó đã mang lại niềm vui cho tôi và điều đó không hề tầm thường. Đó là điều bạn thấy. Nhưng đây là câu hỏi. Liệu có thể rằng một trong những khía cạnh có hại của mạng xã hội là nếu chúng ta đang khen ngợi lẫn nhau hoặc nếu chúng ta đang gửi trái tim hoặc chúng ta đang cho điểm thấp hoặc chúng ta đang tranh cãi với ai đó hoặc chúng ta đang phản biện lại hoặc họ đang phản biện lại chúng ta như vậy, hoặc như được gọi là “dunking” trên Exxon, thì đó không nhất thiết là cách mà chúng ta đã học để tranh luận. Nó không nhất thiết là cách mà chúng ta học để tham gia vào tranh chấp lành mạnh. Và vì vậy, như một hệ quả, cảm giác như, và đây là kinh nghiệm của tôi, rằng một số tương tác trực tuyến cảm thấy thật tốt và những cái khác cảm thấy như chúng đang gây khó chịu cho tôi vì có một bước hành động gần như không được phép. Bạn không thể giải thích hoàn toàn bản thân mình hoặc hiểu người khác. Và tôi là người tin vào sức mạnh của cuộc đối thoại thực sự mặt đối mặt hoặc ít nhất là cuộc đối thoại qua điện thoại. Và tôi cảm thấy giống như vậy về nhắn tin. Tôi ghét nhắn tin. Khi nhắn tin lần đầu tiên xuất hiện, tôi nhớ đã nghĩ, tôi không phải là đứa trẻ hay chuyền giấy trong lớp. Điều này cảm giác như việc chuyền giấy trong lớp học.
    Thực tế, việc nhắn tin này thật sự không phải là điều tôi muốn làm. Đó là cảm giác của tôi. Và qua nhiều năm, tất nhiên, tôi đã trở thành một người nhắn tin. Và nó rất hữu ích cho một số việc, như là “tôi sẽ đến trong năm phút nữa”, “tôi đang muộn vài phút”, trong trường hợp của tôi, đó là điều thường gặp. Nhưng tôi nghĩ khái niệm về những gì khiến chúng ta khó chịu và cách nó liên quan đến việc liệu nó có phù hợp với mẫu hình phát triển từ thời thơ ấu của chúng ta về cách bộ não hoạt động hay không là rất quan trọng, vì nó chạm đến một điều mà tôi chắc chắn muốn nói đến hôm nay, điều mà tôi biết bạn đã làm việc rất nhiều, đó là khái niệm về năng lượng.
    Điều chúng ta đang nói ở đây là năng lượng, không phải là năng lượng khoa học huyền bí hay năng lượng sức khỏe. Chúng ta đang nói về việc chúng ta chỉ có một lượng năng lượng hữu hạn. Và nhiều năm trước, người bạn vĩ đại Ben Barris, thật buồn khi ông đã qua đời, cựu đồng nghiệp của chúng tôi và là người hướng dẫn sau tiến sĩ của tôi, đã đến gặp tôi một ngày trong hành lang, ông dừng lại và gọi tôi là Andy, như bạn vẫn thường làm. Ông nói, “Andy, tại sao chúng ta lại cảm thấy kiệt sức hơn khi lớn tuổi? Tại sao hôm nay tôi lại mệt mỏi hơn so với 10 năm trước?” Tôi đã nói, “Tôi không biết. Bạn ngủ thế nào?” Ông ấy nói, “Tôi ngủ ổn.” Ben chưa bao giờ ngủ nhiều ngay từ đầu, nhưng ông ấy có rất nhiều năng lượng. Và tôi tự hỏi, “Tôi không biết. Điều gì là năng lượng mà chúng ta đang nói đến? Tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta đóng lại khái niệm về một hệ thống thần kinh mẫu hình mà từ đó bạn có thể cảm thấy trải nghiệm là bổ dưỡng hoặc làm kiệt sức. Tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta đóng lại khái niệm đó, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng chúng ta liên kết nó vào một thời điểm nào đó với ý tưởng về năng lượng. Và tại sao mỗi năm trôi qua trong cuộc đời của chúng ta, chúng ta dường như lại có ít năng lượng hơn?” Bạn đã đặt ra những câu hỏi tuyệt vời. Tôi ước mình có những câu trả lời tuyệt vời. Thật ra, cho đến giờ bạn thực sự có những câu trả lời tuyệt vời. Có rất nhiều điều mới mẻ đối với tôi theo nghĩa là tôi chưa từng nghe những câu trả lời kiểu này. Vì vậy, hôm nay có rất nhiều điều để tôi học hỏi, và tôi biết khán giả cũng vậy.
    Nhưng hãy nói rằng ai đó 20 tuổi so với 50 tuổi thì họ nên làm gì? Ý tôi là, chúng ta cần phải hòa nhập với thế giới hiện đại. Chúng ta cũng cần phải kết nối giữa các thế hệ. Ồ, đúng vậy. Điều này là đúng. Người ta không nghỉ hưu nhiều như trước nữa. Họ sống lâu hơn. Tỷ lệ sinh giảm, nhưng chúng ta phải hòa hợp với nhau, như người ta thường nói. Vì vậy, điều này thật thú vị. Tôi nghĩ rằng đúng là khi chúng ta lớn tuổi hơn, chúng ta có ít sức sống hơn, nếu tôi có thể sử dụng một từ khác với năng lượng, chúng ta sẽ quay lại với điều đó. Nhưng tôi nghĩ có một số người vẫn quản lý để duy trì một cuộc sống năng động. Đây là điều mà, một lần nữa, trong MOOC của chúng tôi, chúng tôi thực sự nhấn mạnh. Bạn có thể giải thích MOOC là gì không? Tôi nghĩ hầu hết mọi người sẽ không biết MOOC là gì. Chỉ để họ hiểu. Được rồi. Chúng đã xuất hiện khoảng, thực ra, bắt đầu tại Stanford, Andrew Ng và Daphna Kohler. Họ có một công ty gọi là Coursera. Và điều xảy ra là bạn có các giáo sư, và thực tế, bất kỳ ai có kiến thức hoặc chuyên môn nghề nghiệp, để giảng bài mà có sẵn cho bất kỳ ai trên thế giới có quyền truy cập internet, và có lẽ bây giờ là hàng chục nghìn người. Bất kỳ chuyên ngành nào, lịch sử, khoa học, âm nhạc, bạn đặt tên nó đi. Có ai đó là chuyên gia về điều đó và muốn nói cho bạn biết, vì họ rất hào hứng với những gì họ đang làm. Được rồi. Vì vậy, điều chúng tôi muốn làm là giúp mọi người trong việc học. Và một phần của vấn đề là nó trở nên khó khăn hơn. Nó đòi hỏi nhiều nỗ lực hơn khi bạn lớn tuổi. Nó làm cạn kiệt sức sống của bạn nhiều hơn nếu chúng ta sẽ giữ lại ngôn ngữ này về năng lượng và sức sống. Vâng. Đúng vậy. Vì vậy, hãy thực sự sử dụng từ năng lượng. Như bạn biết, trong tế bào, có một nhà máy điện vật lý gọi là ty thể, cung cấp cho chúng ta ATP, là đồng tiền của tế bào, để có thể vận hành tất cả các máy móc của nó, đúng không? Và vì vậy, một trong những điều xảy ra khi bạn lớn tuổi là ty thể của bạn bị suy giảm. Vâng.
    Ít hơn và chúng kém hiệu quả hơn.
    Đúng vậy.
    Chúng kém hiệu quả hơn.
    Và thực sự, thuốc có thể làm điều đó với bạn, vì chúng có thể gây hại cho ty thể.
    Thuốc giải trí.
    Không.
    Những loại thuốc bạn dùng để điều trị bệnh.
    Tôi không chắc về thuốc giải trí, nhưng tôi biết trong trường hợp có rất nhiều loại thuốc mà mọi người phải dùng.
    Nhưng điều khác, và đây là tin xấu, đây là tin tốt.
    Tin tốt là bạn có thể bổ sung năng lượng của mình bằng cách tập thể dục.
    Tập thể dục là loại thuốc tốt nhất mà bạn có thể dùng.
    Đó là loại thuốc rẻ nhất mà bạn có thể dùng và có thể giúp mọi cơ quan trong cơ thể bạn.
    Nó rõ ràng giúp tim của bạn, giúp não của bạn, làm trẻ hóa não của bạn, giúp hệ thống miễn dịch của bạn.
    Mỗi hệ thống cơ quan trong cơ thể đều được hưởng lợi từ việc tập thể dục thường xuyên.
    Tôi chạy trên bãi biển mỗi ngày tại Viện Salk.
    Và tôi cũng, nó nằm trên một mesa, cao 340 feet so với mặt đất, vì vậy tôi đi xuống mỗi ngày, rồi leo lên vách đá.
    Đúng vậy.
    Những bậc thang xuống bãi biển Blacks là một bài tập tốt.
    Chúng là như vậy, và đây là điều đã giữ cho tôi luôn năng động, và tôi đã đi leo núi khi đi leo núi ở dãy Alps vào mùa thu vừa qua.
    Vì vậy, điều này diễn ra vào tháng Chín.
    Tôi nghĩ đây là điều mà mọi người thực sự nên nhận ra, đó là, bạn biết đấy, giống như việc tích trữ năng lượng cho khi bạn lớn tuổi hơn.
    Càng tích trữ nhiều, bạn càng tốt hơn.
    Đây là điều khác.
    Được rồi.
    Bây giờ chúng ta chuyển sang bệnh Alzheimer.
    Một nghiên cứu được thực hiện ở Trung Quốc nhiều năm trước khi tôi lần đầu đến La Jolla, San Diego, tôi đã nghe điều này từ người đứng đầu chương trình Alzheimer.
    Ông ấy đã thực hiện một nghiên cứu ở Trung Quốc về sự khởi phát, và họ đã có ba nhóm dân số.
    Họ có những người nông dân hầu như không có giáo dục.
    Và họ có một nhóm khác có trình độ học vấn trung học, và sau đó là những người có trình độ học vấn cao.
    Hóa ra, sự khởi phát của bệnh Alzheimer xảy ra sớm hơn đối với những người không có giáo dục, và muộn hơn đối với những người có trình độ học vấn cao nhất. Điều này thật thú vị, phải không? Bởi vì, và có lẽ là gen không khác nhau nhiều, đúng không? Ý tôi là, họ đều là người Trung Quốc. Một khả năng, và rõ ràng là chúng ta không thực sự biết lý do tại sao, nhưng một khả năng là càng nhiều bạn rèn luyện não bộ của mình qua giáo dục, thì bạn càng có nhiều dự trữ hơn trong cuộc sống sau này. Tôi tin vào khái niệm này, và tôi không có từ nào tốt hơn để diễn đạt nó, có thể bạn có, hoặc một cụm từ cho nó, đó là một loại tốc độ nhận thức. Bạn biết đấy, đôi khi tôi sẽ chơi với điều này, tôi sẽ đọc chậm lại, hoặc tôi sẽ xem tốc độ đọc mặc định của mình ở một thời điểm nhất định trong ngày, và sau đó tôi sẽ cố gắng đọc nhanh hơn một chút trong khi cũng cố gắng giữ lại kiến thức mà tôi đang đọc. Vì vậy, tôi không chỉ đọc những từ, tôi đang cố gắng hấp thụ thông tin, và bạn có thể cảm nhận được nhu cầu năng lượng của điều đó. Sau đó, tôi sẽ chơi với nó, tôi sẽ lùi lại một chút, và rồi tôi sẽ tiến lên. Tôi cố gắng tìm ra điểm ngọt ngào nơi tôi không đọc với tốc độ phản xạ, mà chỉ nhanh hơn một chút trong khi cũng cố gắng giữ lại thông tin. Tôi đã học được điều này khi tôi có rất nhiều việc phải bắt kịp ở một giai đoạn trong sự nghiệp học tập của mình. May mắn thay, đó là khá sớm, và tôi đã có thể bắt kịp hầu hết mọi thứ, thỉnh thoảng có những điều trượt qua, và tôi phải quay lại và học cách học, và nếu tôi làm sai điều gì đó trên internet, họ chắc chắn sẽ chỉ ra, và sau đó chúng tôi quay lại và học. Và đoán xem? Tôi sẽ không bao giờ quên điều đó vì hình phạt, hình phạt xã hội là một tín hiệu tuyệt vời. Vì vậy, cảm ơn tất cả các bạn đã giúp tôi tiếp tục học hỏi. Nhưng tôi đã học được điều đó từ kinh nghiệm của mình khi cố gắng giỏi những thứ như trượt ván, hoặc bóng đá khi tôi còn trẻ. Có một điều nhất định xảy ra khi trượt ván, đó là môn thể thao của tôi khi lớn lên, nơi mà thực sự…
    Dễ dàng hơn để học một cái gì đó khi đi nhanh hơn. Bạn biết đấy, hầu hết trẻ em cố gắng học cách nhảy ollie và kickflip khi đứng trong phòng khách trên thảm. Đó là cách tồi tệ nhất để học cách làm điều đó. Tất cả đều dễ dàng hơn khi đi nhanh hơn một chút so với mức thoải mái của bạn. Cũng có trường hợp nếu bạn không chú ý, bạn có thể bị thương. Cũng có trường hợp nếu bạn chú ý quá nhiều, bạn không thể thực hiện các chuyển động vận động. Đúng vậy. Vậy nên có một điểm ngọt ngào mà cuối cùng tôi đã có thể chuyển thành một sự hiểu biết rằng khi tôi ngồi xuống để đọc một bài báo hoặc một bài viết tin tức, hoặc thậm chí nghe một podcast, có một nhịp điệu trong giọng nói của người đó, và sau đó tôi sẽ điều chỉnh tốc độ âm thanh, nơi tôi phải tham gia về mặt nhận thức, và tôi biết tôi đang ở trong chế độ tiếp thu thông tin và học hỏi. Trong khi nếu tôi chỉ đi theo nhịp độ phản xạ của mình, thì hiếm khi tôi ở trong vùng hoàn hảo đó. Tôi chỉ ra điều này vì có thể nó sẽ hữu ích cho mọi người. Tôi không biết liệu nó có được đưa vào khóa học học cách học của bạn hay không, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng có một điều mà tôi gọi là tốc độ nhận thức, điều này là lý tưởng cho việc học, so với việc cuộn chậm rãi. Và đây là lý do tại sao tôi nghĩ rằng mạng xã hội có hại. Tôi nghĩ rằng chúng ta đang huấn luyện bộ não của mình cơ bản là chậm, thụ động và đa ngữ cảnh, luân phiên qua lại. Và trừ khi có điều gì đó rất nổi bật, nó khiến chúng ta trở nên lười biếng và kém nhạy bén, xin lỗi vì ngôn từ, nhưng tôi sẽ nói thẳng, lười biếng và kém nhạy bén về mặt nhận thức, trừ khi chúng ta đặt ra mục tiêu cũng tham gia vào việc học. Và tôi đoán rằng nó đang tác động vào hệ thống ty thể này. Rất có thể. Đó là một phần của nó. Nhân tiện, cách mà bạn đã điều chỉnh tốc độ rất thú vị vì hóa ra rằng căng thẳng, mọi người đều nghĩ rằng căng thẳng là xấu, nhưng không, hóa ra căng thẳng tạm thời. Chỉ trong một khoảng thời gian giới hạn mà bạn kiểm soát thì lại tốt cho bạn. Nó tốt cho bộ não của bạn. Nó tốt cho cơ thể của bạn.
    Tôi chạy các bài tập ngắt quãng trên bãi biển giống như cách bạn thực hiện các bài tập ngắt quãng nhận thức khi bạn đọc. Tôi chạy như điên trong khoảng 10 giây, sau đó tôi chuyển sang đi bộ chậm, rồi lại chạy như điên trong 10 giây nữa, và điều này giúp cơ thể bạn vào một chế độ hoạt động cao hơn, điều này rất tốt cho cơ bắp. Các cơ bắp cần biết rằng đây là những gì chúng phải làm, và đó là nơi bạn tăng cường khối lượng cơ bắp, chứ không phải chỉ đơn giản là chạy với cùng một tốc độ mỗi ngày.
    Chà, sức sống trí tuệ và thể chất của bạn là điều không thể phủ nhận. Tôi đã biết bạn từ lâu. Bạn luôn có một trọng tâm khối lượng hơi nghiêng về phía trước trong trí tuệ của mình, và thậm chí cả tốc độ mà bạn đi bộ, Terry, tôi dám nói. Đối với một người California, bạn là một người đi bộ nhanh. Đó là một lời khen, nhân tiện. Những người ở Bờ Đông biết tôi đang nói về điều gì, và người California sẽ hỏi, “Tại sao không chậm lại?”
    Lý do không nên chậm lại quá lâu là vì các hệ thống ty thể này, năng lượng của não và cơ thể, như bạn đã chỉ ra, rất liên kết với nhau, và tôi thực sự nghĩ rằng dưới một ngưỡng nhất định, rất khó để quay lại. Giống như dưới một ngưỡng nhất định, rất khó để tập thể dục mà không bị kiệt sức hoặc thậm chí bị thương, chúng ta cần duy trì điều này.
    Có lẽ bây giờ là thời điểm tốt để khép lại vấn đề này về cách dạy dỗ người trẻ. Mọi người nên tham gia khóa học học cách học này như một nguồn tài nguyên miễn phí, thật tuyệt vời. Liên quan đến AI, bạn có nghĩ rằng những người trẻ và người lớn tuổi bây giờ, tôi 49 tuổi, vì vậy tôi tự xếp mình vào nhóm người lớn tuổi, nên học cách sử dụng AI không? Họ đã học cách sử dụng AI rồi, và một lần nữa, nó giống như, công nghệ mới xuất hiện, ai là người tiếp nhận đầu tiên? Đó là những người trẻ tuổi, và thật đáng kinh ngạc. Họ sử dụng nó nhiều hơn tôi gần như mỗi ngày, nhưng tôi biết nhiều sinh viên, và nhân tiện, nó giống như bất kỳ công cụ nào khác, đó là một công cụ mà bạn cần biết cách sử dụng. Bạn gợi ý mọi người bắt đầu từ đâu?
    Tôi đã bắt đầu sử dụng Claude AI, điều này được một người có chuyên môn về AI gợi ý cho tôi như một lựa chọn thay thế cho chat GPT. Tôi không có gì chống lại chat GPT, nhưng tôi phải nói rằng tôi thực sự thích thẩm mỹ của Claude AI. Nó có một phong cách hơi mềm mại, màu be. Nó cảm giác giống như sản phẩm của Apple. Tôi thích thương hiệu Apple, và nó cung cấp cho tôi những câu trả lời. Có thể là do phông chữ, có thể là do cảm giác. Có thể điều này quay trở lại ví dụ mà bạn đã sử dụng trước đó, nơi tôi thích Claude AI và tôi là một fan lớn của nó, và họ không trả tiền cho tôi để nói điều này. Tôi chưa bao giờ gặp họ, tôi không có mối quan hệ nào với họ, ngoại trừ việc nó cung cấp cho tôi những câu trả lời theo định dạng gạch đầu dòng mà cảm giác rất dễ dàng để chuyển tải thông tin đó vào não tôi hoặc lên một trang giấy. Tôi thích Claude AI, sử dụng chat GPT. Người ta nên bắt đầu khám phá AI như thế nào để trở nên thông minh hơn, học kiến thức chỉ vì lý do kiến thức, và vui vẻ với nó? Cách tốt nhất để làm điều đó là gì? Tôi nghĩ chính xác những gì bạn đã làm, đó là hiện nay có hàng chục và hàng chục chatbot khác nhau, và những người khác nhau sẽ cảm thấy thoải mái với cái này hay cái kia. Chat GPT là cái đầu tiên, vì vậy đó là lý do tại sao nó đã chiếm lĩnh nhiều không gian nhận thức. Nó đã trở thành như từ Kleenex, từ đó. Đó là lý do tại sao tôi đã sử dụng nó như từ đầu tiên trong cuốn sách của tôi vì nó mang tính biểu tượng. Một số trong số đó, tôi phải nói rằng, ví dụ, có một số cái thực sự giỏi hơn về toán học so với những cái khác. Gemini của Google gần đây đã thực hiện một số điều chỉnh tinh vi với cái gọi là chuỗi lý luận. Khi bạn lý luận, bạn đi qua một chuỗi các bước, và khi bạn giải một bài toán, bạn đi qua một chuỗi các bước để tìm ra cái gì còn thiếu và sau đó thêm vào đó. Nó đã tăng từ 20% đúng lên 80% cho những bài toán đó. Khi mọi người nghe điều đó, họ có thể nghĩ, “Chà, điều đó có nghĩa là vẫn còn 20% sai.” Bạn có thể tưởng tượng bất kỳ con người nào hoặc một nhóm người nào đó đứng sau một bức tường mà nếu bạn hỏi họ một câu hỏi,
    Và sau đó là một câu hỏi khác, và một câu hỏi khác nữa, rằng nó sẽ trả lại cho bạn thông tin chính xác hơn 80% chỉ trong vài giây?
    Tôi nghĩ chúng ta có thể đang không công bằng khi so sánh các mô hình ngôn ngữ lớn này với những con người giỏi nhất thay vì những con người trung bình, đúng không?
    Như bạn đã nói, hầu hết mọi người không thể vượt qua kỳ thi LSAT, kỳ thi đầu vào trường luật, hay MCAT, kỳ thi đầu vào trường y, và JetGPT thì đã làm được.
    Liệu có một thế giới mà chúng ta có thể sử dụng AI hiện có, các mô hình ngôn ngữ lớn, những chiếc máy tính cơ bản có thể học như một tập hợp các bộ não con người và gửi chúng vào tương lai không?
    Hãy cho chúng một tương lai tưởng tượng, được không?
    Chúng ta có thể đưa cho chúng kết quả A và kết quả B và để chúng khám phá các trạng thái tương lai mà chúng ta chưa thể đạt được, và sau đó khai thác kiến thức đó và khám phá hai kết quả khác nhau?
    Tôi nghĩ đó có lẽ là câu hỏi tốt hơn theo một nghĩa nào đó vì chúng ta không thể du hành ngược thời gian, nhưng chúng ta có thể có thể du hành vào tương lai với AI nếu bạn cung cấp cho nó các kịch bản khác nhau và bạn nói, “Khác với một nhóm người, nhóm chuyên gia, các chuyên gia y tế, hoặc các chuyên gia du hành không gian, hoặc các chuyên gia du lịch biển,” bạn không thể nói, “Này, bạn biết không, đừng ngủ đêm nay. Bạn chỉ cần làm việc trong 48 giờ tới. Thực tế, bạn sẽ làm việc trong ba tuần hoặc ba tháng tới, và bạn biết không? Bạn sẽ không làm gì khác. Bạn sẽ không chú ý đến sức khỏe của mình. Bạn sẽ không làm gì khác.”
    Nhưng bạn có thể lấy một mô hình ngôn ngữ lớn và bạn có thể nói, “Chỉ cần tìm kiếm kiến thức dưới các kịch bản khác nhau sau đây,” và sau đó để đội ngũ các mô hình ngôn ngữ lớn đó quay lại và cung cấp cho chúng ta thông tin như, “Tôi không biết, ngày mai.”
    Được rồi.
    Vì vậy, tôi đã trải qua điều này.
    Vào những năm 1980, tôi vừa mới bắt đầu sự nghiệp của mình, và tôi là một trong những người tiên phong trong việc phát triển các thuật toán học cho các mô hình mạng nơ-ron.
    Jeff Hinton và tôi đã hợp tác với nhau về một cái gọi là Máy Bosel, và ông ấy thực sự đã giành được Giải Nobel cho điều này gần đây.
    Vâng, chỉ trong năm nay thôi.
    Thật tuyệt vời.
    Ông ấy là một trong những người bạn tốt nhất của tôi.
    Rất xuất sắc.
    Và ông ấy hoàn toàn xứng đáng với điều đó không chỉ vì Máy Bosel, mà còn vì tất cả những công việc ông ấy đã làm kể từ đó về học máy và sau đó là lan truyền ngược và những thứ tương tự.
    Nhưng vào thời điểm đó, Jeff và tôi có một cái nhìn về tương lai.
    AI bị chi phối bởi việc xử lý ký hiệu, quy tắc, logic, viết chương trình máy tính.
    Đối với mỗi vấn đề, bạn cần một chương trình máy tính khác nhau, và việc viết các chương trình đó rất tốn nhân lực, vì vậy nó diễn ra rất chậm chạp.
    Và họ thực sự không bao giờ đạt được điều đó.
    Họ chưa bao giờ viết một chương trình cho thị giác, chẳng hạn, mặc dù cộng đồng thị giác máy tính đã thực sự làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài.
    Nhưng chúng tôi có cái nhìn về tương lai này.
    Chúng tôi có cái nhìn rằng thiên nhiên đã giải quyết những vấn đề này, và có bằng chứng tồn tại rằng bạn có thể giải quyết vấn đề thị giác, nhìn xem, mọi động vật đều có thể nhìn thấy, ngay cả côn trùng, đúng không?
    Hãy nào.
    Vậy thì, hãy tìm hiểu, hãy tìm hiểu xem họ đã làm điều đó như thế nào.
    Có thể chúng ta có thể giúp bằng cách theo dõi thiên nhiên.
    Chúng ta thực sự, một lần nữa, quay trở lại với các thuật toán, tôi đã nói với bạn.
    Và vì vậy trong trường hợp của não bộ, điều gì làm cho nó khác với một máy tính kỹ thuật số, máy tính kỹ thuật số cơ bản có thể chạy bất kỳ chương trình nào, nhưng não của một con ruồi, chẳng hạn, chỉ chạy chương trình mà phần cứng đặc biệt cho phép nó chạy.
    Không có nhiều tính linh hoạt thần kinh.
    Có đủ ở đó, chỉ đủ thói quen và những thứ tương tự để bạn có thể sống sót.
    Và đây là…
    Sống sót 24 giờ.
    Tôi không cố gắng coi thường các nhà sinh học ruồi, nhưng khi tôi nghĩ về tính linh hoạt thần kinh, tôi nghĩ về tính linh hoạt thần kinh tuyệt vời của não người để tùy chỉnh theo một thế giới trải nghiệm.
    Tôi đồng ý.
    Nhưng…
    Khi tôi nghĩ về một con ruồi, tôi nghĩ về một bộ mạch thần kinh thực sự tuyệt vời hoạt động rất…
    Để tránh bị bắt nạt, để ăn uống và để sinh sản, và không có nhiều điều khác.
    Chúng thực sự không xây dựng công nghệ.
    Chúng có thể có những mối quan hệ thú vị, nhưng ai biết, ai quan tâm.
    Nó chỉ giống như, không phải là nó không quan trọng.
    Chỉ là một câu hỏi về việc thiếu tính dẻo dai khiến chúng trở thành một loài bình thường.
    Được rồi.
    Tôi thấy tôi đã chạm vào vấn đề của bạn ở đây.
    Không, không, không, không.
    Tôi yêu sinh học ruồi.
    Họ đã dạy chúng tôi về các thuật toán cho sự chọn lọc hướng trong hệ thống thị giác.
    Ôi, không, không.
    Tôi yêu sinh học Drosophila.
    Tôi chỉ nghĩ rằng việc thiếu tính dẻo dai thần kinh tiết lộ một giới hạn quan trọng, và lý do chúng ta là những người bảo tồn Trái đất là vì chúng ta có rất nhiều tính dẻo dai.
    Tất nhiên.
    Tất nhiên.
    Nhưng bạn phải thực hiện…
    Một bước một lần, thiên nhiên trước tiên phải có khả năng tạo ra những sinh vật có thể sống sót,
    và sau đó não của chúng sẽ lớn hơn khi môi trường trở nên phức tạp hơn, và đây là chúng ta.
    Nhưng điều quan trọng là hóa ra rằng một số thuật toán trong não ruồi có mặt trong não của chúng ta, như điều kiện hóa, điều kiện hóa cổ điển.
    Bạn có thể điều kiện hóa cổ điển một con ruồi về việc huấn luyện nó để…
    Khi bạn cho nó một phần thưởng, nó sẽ thực hiện cùng một hành động.
    Đây là như hành vi có điều kiện.
    Thuật toán mà tôi đã nói với bạn, đó không phải là hàm giá trị của bạn.
    Học sự khác biệt theo thời gian, thuật toán đó có trong não ruồi, nó có trong não của bạn.
    Vì vậy, chúng ta có thể học về việc học từ nhiều loài khác nhau.
    Tôi chỉ đang vui vẻ một chút khi châm chọc các nhà sinh học ruồi.
    Tôi thực sự nghĩ rằng Drosophila đã làm rất nhiều.
    Cũng như sinh học ong mật, chẳng hạn, nếu bạn cho ong caffeine trên những bông hoa cụ thể,
    chúng thực sự sẽ cố gắng thụ phấn cho những bông hoa đó nhiều hơn, vì chúng thực sự thích cảm giác được caffein.
    Có một trò chơi chữ tồi tệ về tiếng ong ở đây, nhưng tôi sẽ không tạo ra trò chơi chữ đó vì mọi người đã làm điều đó trước đây.
    Tôi hoàn toàn đồng ý và thấu hiểu giá trị của việc nghiên cứu các sinh vật đơn giản hơn để tìm ra các thuật toán.
    Đúng vậy.
    Đó là nơi chúng ta đang ở ngay bây giờ.
    Bây giờ, chỉ để đi vào tương lai, tôi đang kể câu chuyện về những gì chúng ta thực sự đã từng.
    Chúng ta đã dự đoán tương lai.
    Chúng ta đã nói, “Đây là một sự thay thế cho trí tuệ nhân tạo truyền thống.
    Chúng ta đã không được coi trọng.”
    Mọi người thì…
    Các chuyên gia đã nói, “Không, không.
    Hãy viết chương trình.
    Hãy viết chương trình.”
    Các nguồn lực, các khoản tài trợ, các công việc, và chúng ta chỉ như những loài động vật có lông nhỏ bé dưới chân những con khủng long này khi nhìn lại.
    Tôi thích phép ẩn dụ này, nhưng những con khủng long đã tuyệt chủng.
    Điểm tôi muốn nhấn mạnh là có khả năng cho bộ não của chúng ta thực hiện những suy diễn này vào tương lai.
    Tại sao không có các phiên bản trí tuệ nhân tạo của bộ não?
    Tại sao không?
    Tôi nghĩ ý tưởng của bạn là một ý tưởng tuyệt vời.
    Ý tôi là, lý do tôi hào hứng về trí tuệ nhân tạo và ngày càng nhiều hơn trong suốt cuộc trò chuyện này là vì có rất ít cơ hội để tạo ra thông tin ở quy mô lớn như vậy và xung quanh đồng hồ sinh học.
    Ý tôi là, nếu có một điều mà chúng ta thực sự là nô lệ như con người thì đó chính là sinh học nhịp sinh học.
    Bạn phải ngủ sớm hay muộn.
    Ngay cả khi bạn không ngủ, nhận thức của bạn thực sự sẽ lên xuống theo chu kỳ sinh học.
    Nếu bạn không ngủ, bạn sẽ chết sớm.
    Chúng ta biết điều này.
    Máy tính có thể làm việc, làm việc, làm việc.
    Chắc chắn, bạn phải cung cấp năng lượng cho chúng.
    Có vấn đề làm mát.
    Có rất nhiều điều liên quan đến điều đó, nhưng điều đó là khả thi.
    Máy tính có thể làm việc, làm việc, làm việc.
    Ý tưởng rằng chúng có thể cung cấp một cổng vào tương lai và rằng chúng có thể mang nó trở lại để chúng ta có thể xem xét.
    Tôi không nói rằng chúng ta phải thực hiện theo lời khuyên của chúng, nhưng việc có thể gửi một nhóm các chuyên gia trí tuệ nhân tạo đa dạng về mặt tính toán và kinh nghiệm vào tương lai và mang về cho chúng ta một loạt các con đường tiềm năng để lựa chọn thì thật sự rất thú vị.
    Có thể một ví dụ tốt sẽ là các phương pháp điều trị cho bệnh tâm thần phân liệt.
    Đây là một lĩnh vực mà tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta sẽ nói đến.
    Tôi đã lớn lên với việc học như một sinh viên thần kinh học rằng bệnh tâm thần phân liệt là một sự gián đoạn nào đó.
    Hệ thống dopamine vì nếu bạn cho thuốc chống loạn thần chặn các thụ thể dopamine, bạn sẽ thấy một số cải thiện trong các triệu chứng vận động và một số ảo giác, v.v. Giờ đây, cũng có những người nói: “Không, đó không thực sự là cơ sở của bệnh tâm thần phân liệt. Tôi rất muốn nghe ý kiến của bạn.” Bạn có những công trình tuyệt vời từ những người như Chris Palmer tại Harvard và chúng ta thậm chí có một khoa tại Stanford hiện đang tập trung, chúng ta thậm chí có những người tại Stanford hiện đang tập trung vào điều mà Chris thực sự đã sáng lập như một lĩnh vực, đó là tâm thần học chuyển hóa, ý tưởng rằng ai có thể tưởng tượng được rằng, những gì bạn ăn ảnh hưởng đến ty thể của bạn, cách bạn tập thể dục ảnh hưởng đến ty thể của bạn, ty thể ảnh hưởng đến chức năng não, và thật bất ngờ, sức khỏe chuyển hóa của não và cơ thể ảnh hưởng đến triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt. Ông đã xem xét những cách mà mọi người có thể sử dụng chế độ ăn ketogenic, có thể không phải để chữa trị, nhưng để điều trị và trong một số trường hợp có thể thậm chí chữa khỏi bệnh tâm thần phân liệt. Chúng ta đang ở một nơi mà chúng ta vẫn chưa có một “phương pháp chữa trị” cho bệnh tâm thần phân liệt, nhưng bạn có thể gửi các mô hình ngôn ngữ lớn vào tương lai và bắt đầu tìm kiếm những dữ liệu có khả năng nhất, tất cả các dữ liệu trong các lĩnh vực đó, có lẽ có thể làm điều đó trong một giờ, cộng thêm việc đưa ra một loạt các thử nghiệm lâm sàng giả thuyết khác nhau về kết quả tích cực và tiêu cực mà thậm chí chưa tồn tại, 10.000 đối tượng ở Scandinavia theo chế độ ăn ketogenic, những người có một mức độ nhạy cảm nhất định với bệnh tâm thần phân liệt dựa trên những gì chúng ta biết từ các nghiên cứu sinh đôi, những điều mà chưa bao giờ có thể thực hiện trong một buổi chiều, có thể thậm chí trong một năm, có nguồn tài trợ này, và bùm, nhận được câu trả lời và để họ trình bày cho chúng ta những câu trả lời đó và sau đó bạn nói: “Chà, đó là nhân tạo,” nhưng bộ não con người cũng đang đưa ra những thí nghiệm này. Đối với tôi, tôi bắt đầu nhận ra rằng không phải chúng ta phải thực hiện mọi thứ mà AI nói với chúng ta hoặc đề xuất cho chúng ta, nhưng chắc chắn nó cho chúng ta một cái nhìn tuyệt vời về những gì có thể đang xảy ra hoặc có khả năng xảy ra.
    Cụ thể về bệnh tâm thần phân liệt, tôi khá chắc rằng nếu chúng ta có những mô hình ngôn ngữ lớn này cách đây 20 năm, chúng ta đã biết rằng ketamine sẽ là một loại thuốc rất tốt để thử giúp đỡ những người này.
    Hãy cho chúng tôi biết về mối quan hệ giữa ketamine và bệnh tâm thần phân liệt, vì tôi nghĩ nhiều người, và có thể bạn có thể định nghĩa bệnh tâm thần phân liệt, mặc dù hầu hết mọi người nghĩ về những người nghe thấy tiếng nói và rối loạn tâm thần, nhưng còn nhiều điều hơn thế mà có thể chúng ta không thể đưa ra.
    Được rồi, vì vậy một trong những điều mà chúng ta biết bây giờ, vấn đề là nếu bạn nhìn vào điểm kết thúc, điều đó không cho bạn biết điều gì đã bắt đầu vấn đề. Nhưng trong giai đoạn phát triển sớm, bệnh tâm thần phân liệt là một thứ xuất hiện khi tuổi vị thành niên muộn, đầu tuổi trưởng thành, nhưng thực tế nó đã là một vấn đề, một vấn đề di truyền ngay từ đầu.
    Vậy sự tương đồng trong các cặp song sinh giống hệt nhau là gì, có nghĩa là nếu bạn có các cặp song sinh giống hệt nhau trong bụng mẹ và một người có số phận trở thành bệnh nhân tâm thần phân liệt hoàn toàn, xác suất của người còn lại là bao nhiêu?
    Vì vậy, đây là thí nghiệm. Điều này đã được lặp lại rất, rất nhiều lần trên chuột, tôi nên nói. Ồ, không, thực ra, được rồi, để tôi bắt đầu với con người, được không.
    Vì vậy, ketamine là, trong một thời gian dài, và vẫn là một loại thuốc tiệc tùng, đặc biệt K. Tôi chưa bao giờ dùng nó, nhưng đây là những gì tôi nghe. Tôi cũng chưa. Tôi không biết. Nó là một loại thuốc gây mê phân ly, đúng không?
    Nhưng tôi sẽ cho bạn biết điều gì xảy ra, vì tôi đã nói chuyện với những người đã làm điều này. Bạn dùng ketamine, ở liều dưới mức gây mê, nhân tiện, nó là một loại thuốc gây mê, nó được cho trẻ em. Nó là một loại thuốc gây mê khá tốt, và nó cũng được sử dụng trong y học thú y. Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào, bạn cho nó vào, bạn lấy những người trưởng thành trẻ tuổi, đây là những gì họ trải nghiệm. Họ trải nghiệm cảm giác ra khỏi cơ thể, họ có cảm giác tuyệt vời về năng lượng, và họ rất, đó là một cảm giác phấn khích, nhưng đó là một cảm giác phấn khích rất khác thường.
    Bây giờ, nếu họ chỉ có một trải nghiệm, nhưng nếu họ có hai, như họ tham gia tiệc tùng hai lần…
    Trong nhiều ngày liên tiếp, rất nhiều người đã đến phòng cấp cứu. Và đây là những triệu chứng. Tâm thần phân liệt hoàn toàn, hoàn toàn. Chúng ta đang nói về những triệu chứng không thể phân biệt được với một cơn khủng hoảng tâm thần phân liệt. Vì vậy, có những ảo giác thính giác. Đúng vậy. Và ảo giác, hoang tưởng, rất, rất nghiêm trọng, bạn có thể nói rằng, ôi trời, người này thực sự đã trở thành một người tâm thần phân liệt, và thực sự, như bạn nói, các triệu chứng là giống nhau. Tuy nhiên, nếu bạn cách ly họ trong vài ngày, họ sẽ trở lại, đúng không? Điều đó có nghĩa là tâm thần phân liệt có thể được gây ra, ý tôi là, xin lỗi, ketamine có thể gây ra một dạng tâm thần phân liệt, tâm thần phân liệt tạm thời, không phải vĩnh viễn, may mắn thay. Được rồi. Vậy nó tấn công cái gì? Được rồi. Và có một tài liệu khác về điều này. Hóa ra nó gắn với một dạng thụ thể, một thụ thể glutamate gọi là thụ thể NMDA, rất quan trọng cho việc học tập và trí nhớ. Nhưng chúng ta biết mục tiêu, và chúng ta cũng biết kết quả cấp tính là nó giảm sức mạnh của mạch ức chế, các tế bào nội tại sử dụng các chất truyền đạt ức chế, enzyme tạo ra chất truyền đạt ức chế bị giảm điều hòa. Và điều đó có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là có nhiều kích thích hơn. Và điều đó có nghĩa là gì khi có nhiều kích thích hơn? Nó có nghĩa là có nhiều hoạt động hơn trong vỏ não, và thực sự có nhiều sức sống hơn. Bạn bắt đầu trở nên điên cuồng, đúng không, nếu hoạt động quá nhiều. Vậy điều này thật thú vị. Điều này đang cho chúng ta biết, tôi nghĩ rằng, chúng ta nên suy nghĩ về, và bây giờ có một lĩnh vực hoàn toàn mới trong tâm thần học liên quan đến giả thuyết glutamate đầu tiên, nơi mà sự mất cân bằng thực sự xảy ra lần đầu tiên. Đó là sự mất cân bằng giữa các hệ thống kích thích và ức chế trong vỏ não, giữ cho bạn được cân bằng. Và thụ thể NMDA, N-methyldiaspartate là thụ thể glutamate. Đúng vậy, chúng là glutamate. Chúng là một loại. Đó là một loại. Đúng rồi. Được rồi. Vậy bây giờ, đây là một giả thuyết về lý do tại sao ketamine có thể tốt cho trầm cảm.
    Mọi người đang sử dụng nó bây giờ.
    Chúng ta đang cảm thấy chán nản, đúng không?
    Vậy thì đây là một loại thuốc gây ra sự kích thích quá mức, và đây là một người đang bị thiếu kích thích.
    Trầm cảm liên quan đến hoạt động kích thích thấp hơn ở một số vùng của vỏ não.
    Chà, nếu bạn điều chỉnh nó, bạn có thể trở lại trạng thái cân bằng, đúng không?
    Vậy nên, bạn đang chống lại trầm cảm bằng cách sử dụng một chút tâm thần phân liệt.
    Bây giờ, bạn phải tiếp tục cho, tôi nghĩ, cứ ba tuần một lần, họ phải có một liều ketamine mới, nhưng nó đã giúp rất nhiều người có trầm cảm lâm sàng rất nặng.
    Vì vậy, khi chúng ta tìm hiểu thêm về các cơ chế tiềm ẩn của một số rối loạn này, chúng ta sẽ tốt hơn trong việc suy diễn và đưa ra một số giải pháp ít nhất để ngăn chặn nó trở nên tồi tệ hơn.
    Nhân tiện, tôi khá chắc chắn rằng các mô hình ngôn ngữ lớn có thể đã tìm ra điều này từ lâu.
    Vì vậy, trong nỗ lực hiểu cách chúng ta có thể tận dụng những mô hình ngôn ngữ lớn này bây giờ, chúng ta đã sử dụng những mô hình ngôn ngữ lớn này như thế nào từ lâu?
    Giả sử bạn có công nghệ AI năm 2024 vào năm 1998, năm mà tôi bắt đầu học sau đại học.
    Đúng rồi.
    Vào thời điểm đó, nó giống như giả thuyết dopamine, tâm thần phân liệt có mặt trong mọi sách giáo khoa.
    Có một chút về glutamate, có lẽ, nhưng tất cả đều xoay quanh dopamine.
    Vậy những mô hình ngôn ngữ lớn sẽ phát hiện ra điều này như thế nào?
    Protein được biết đến như một loại thuốc.
    Ketamine, nhân tiện, rất giống với PCP, cũng liên kết với thụ thể NMDR.
    Vậy điều này cũng sẽ, cũng là, vâng, không phải là thứ tôi khuyên dùng, cũng như ketamine.
    Thực ra, tôi không khuyên dùng bất kỳ loại thuốc giải trí nào, nhưng tôi không phải là người sử dụng thuốc giải trí.
    Nhưng những mô hình ngôn ngữ lớn đó sẽ làm gì nếu họ, vì vậy bạn có công nghệ năm 2024 đặt vào năm 1998, họ đang tìm kiếm kiến thức hiện có, nhưng sau đó họ có thể đưa ra dự đoán như, “Này, thứ này sẽ hóa ra là sai,” hoặc, “Này, thứ này là …”
    Được rồi.
    Bạn biết đấy, tất cả những điều này đều rất, rất suy đoán, và thực sự chúng ta có thể bắt đầu thấy điều này xảy ra ngay bây giờ.
    Vì vậy, tôi có một đồng nghiệp tại Viện Salk, Rusty Gage. Ông ấy là một nhà thần kinh học rất nổi bật, và ông đã phát hiện ra rằng có những nơron mới được sinh ra trong hồi hải mã, đúng không, điều này ở người lớn là điều mà sách giáo khoa nói rằng không xảy ra, đúng không?
    Điều đó xảy ra vào khoảng năm 1998, Rusty đã làm điều đó, đúng vậy.
    Đúng rồi. Và thực sự tôi có một bài báo với ông ấy, nơi chúng tôi đã thử nghiệm LTP, tăng cường dài hạn, thực sự là tác động của việc tập thể dục lên sự hình thành nơron mới.
    Tập thể dục làm tăng sự hình thành nơron mới. Nó làm tăng số lượng tế bào, nó làm tăng sự hình thành nơron mới và cũng các tế bào đang hoạt động trở thành một phần của mạch.
    Nhiều tế bào hơn trở nên tích hợp. Và điều này cũng đúng với con người, đúng không?
    Đúng. Và có một số loại thuốc chống ung thư đã được đưa ra, mà bạn biết đấy, họ đã chỉ ra rằng có những tế bào mới mà họ có thể, mà họ đã có thể sau đó áp dụng nhiều hơn để thực sự thấy rằng chúng được sinh ra ở người lớn, được không.
    Vì vậy, đây là chúng ta, được không, vào năm 1998, và câu hỏi là, bạn có thể nhảy không? Bạn có thể nhảy vào tương lai không?
    Được rồi. Vì vậy, Rusty, bạn biết đấy, đã tình cờ nói về vấn đề này, về việc, bạn biết đấy, ông ấy đang sử dụng những mô hình ngôn ngữ lớn này cho nghiên cứu của mình, và tôi đã nói, “Ôi, wow, bạn sử dụng nó như thế nào?”
    Và ông ấy nói, “Chúng tôi sử dụng nó như một máy bơm ý tưởng.”
    Bạn có nghĩa là máy bơm ý tưởng?
    Chà, bạn biết đấy, chúng tôi đưa cho nó tất cả các thí nghiệm mà chúng tôi đã thực hiện, và chúng tôi có, bạn biết đấy, tài liệu, quyền truy cập vào tài liệu và những thứ tương tự, và chúng tôi hỏi nó về ý tưởng cho các thí nghiệm mới.
    Ôi, tôi thích điều đó. Tôi thích điều đó.
    Tôi đã ở trên một chuyến bay nơi tôi ngồi cạnh một người làm việc tại Google, và anh ấy là một trong những người chính ở đó về phần mềm chuyển giọng nói thành văn bản và văn bản thành giọng nói, và anh ấy đã cho tôi xem một cái gì đó.
    Tôi sẽ cung cấp một liên kết đến nó vì đó là một trong những tài nguyên mở khác.
    Và tôi không phải là người quá am hiểu công nghệ. Tôi không giống như, tôi không nhận điểm F trong công nghệ. Tôi không nhận điểm A cộng.
    Tôi đang ở giữa.
    Vì vậy, tôi nghĩ mình khá đại diện cho người nghe trung bình của podcast này, có lẽ là như vậy.
    Những gì anh ấy đã chỉ cho tôi là bạn có thể mở trang web này, và bạn có thể lấy các tệp PDF hoặc lấy URL, tức là địa chỉ trang web, và bạn chỉ cần đặt chúng vào lề.
    Bạn thực sự chỉ cần kéo và thả chúng vào đó.
    Sau đó, bạn có thể đặt câu hỏi, và AI sẽ tạo ra các câu trả lời dựa trên nội dung của bất cứ thứ gì bạn đưa vào lề này, những tệp PDF, những trang web đó.
    Điều thú vị là, nó sẽ tham chiếu đến chúng để bạn biết bài viết đến từ đâu.
    Và, sau đó bạn có thể bắt đầu đặt những câu hỏi phức tạp hơn, như trong hai ví dụ về tác động của một loại thuốc, một loại rất mạnh và một loại rất yếu, bạn nghĩ bài báo nào trong số này là nghiêm ngặt hơn dựa trên, bạn biết đấy, số lượng đối tượng, nhưng cũng là sức mạnh của các phát hiện.
    Bạn biết đấy, một điều khá mơ hồ.
    Sức mạnh của các phát hiện là một điều khá mơ hồ, đúng không?
    Bất kỳ ai tranh luận rằng đó là những phát hiện yếu, rằng số lượng đối tượng không đủ, thì chúng ta biết rất nhiều về trí nhớ con người từ một bệnh nhân, HM.
    Vì vậy, sức mạnh của các phát hiện khi nói về con người là một điều chủ quan, bạn thực sự phải là một chuyên gia trong lĩnh vực đó để hiểu sức mạnh của các phát hiện, và ngay cả như vậy.
    Và điều tuyệt vời là nó bắt đầu đưa ra các câu trả lời, như, nếu bạn lo lắng về số lượng đối tượng, thì bài báo này, nhưng đó là một điều khá hiển nhiên, bài nào có nhiều đối tượng hơn, nhưng nó có thể bắt đầu phê bình các thống kê mà họ đã sử dụng trong các bài báo này theo những cách rất tinh vi, và giải thích lại cho bạn lý do tại sao một số bài báo có thể không thú vị và những bài khác thì thú vị hơn, và nó bắt đầu đánh giá bằng chứng.
    Và sau đó bạn nói, với bằng chứng đã được đánh giá đó, bạn có thể giả thuyết điều gì sẽ xảy ra nếu?
    Và vì vậy tôi đã làm một chút điều này, nơi nó bắt đầu cố gắng dự đoán tương lai dựa trên, bạn biết đấy, 10 bài báo mà bạn đã đưa cho nó năm phút trước.
    Tôi không nghĩ rằng bất kỳ giáo sư nào có thể làm điều đó, ngoại trừ trong lĩnh vực rất cụ thể của họ, và nếu họ đã quen thuộc với các tài liệu, thì sẽ mất nhiều giờ, nếu không muốn nói là nhiều ngày, để đọc tất cả những tài liệu đó một cách chi tiết. Và họ có thể không đưa ra những câu trả lời giống nhau, đúng không? Đúng vậy. Vâng. Thực ra, đây là điều đang diễn ra trong y học, nhân tiện, đối với các bác sĩ đang sử dụng AI như một trợ lý, điều này thực sự thú vị. Đây là về da liễu, có một bài báo trong tạp chí Nature, bạn biết đấy, liên quan đến các tổn thương da. Có khoảng 2000 tổn thương da. Một số trong số đó là, bạn biết đấy, ung thư, và những cái khác thì là lành tính. Và trong mọi trường hợp, họ đã thử nghiệm các bác sĩ chuyên gia, và sau đó họ thử nghiệm một AI, và cả hai đều đạt khoảng 90 phần trăm, đúng không? Tuy nhiên, nếu bạn để bác sĩ sử dụng AI, nó sẽ nâng cao độ chính xác của bác sĩ lên 98 phần trăm. 98 phần trăm độ chính xác. Vâng. Và điều gì đang xảy ra ở đây? Thật thú vị. Hóa ra rằng, mặc dù họ đạt cùng 90 phần trăm, nhưng họ có những chuyên môn khác nhau, AI có quyền truy cập vào nhiều dữ liệu hơn, vì vậy nó có thể nhìn vào những tổn thương hiếm mà bác sĩ có thể chưa bao giờ thấy, được chứ? Nhưng bác sĩ có kiến thức sâu hơn về những tổn thương phổ biến nhất mà họ đã thấy đi thấy lại, và đó là những điểm tinh tế và những thứ tương tự. Nhưng vì vậy, khi kết hợp chúng lại với nhau, thật hợp lý khi họ sẽ cải thiện nếu họ làm việc cùng nhau. Và tôi nghĩ rằng bây giờ, những gì bạn đang nói là việc sử dụng AI như một công cụ để khám phá với chuyên gia đang diễn giải và xem xét các lập luận, các lập luận thống kê, và cũng xem xét bài báo, có thể theo một cách mới, có thể đó là tương lai của khoa học. Có thể đó là điều sẽ xảy ra. Mọi người đều lo lắng về việc, ôi, AI sẽ thay thế chúng ta. Nó sẽ tốt hơn nhiều so với chúng ta trong mọi thứ, và con người sẽ trở nên lỗi thời. Không có gì sai hơn thế. Điểm mạnh và điểm yếu của chúng ta là khác nhau, và bằng cách làm việc cùng nhau, điều đó sẽ làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn.
    Cả hai, những gì chúng ta làm và những gì AI làm, và đó sẽ là một mối quan hệ hợp tác, không phải là đối kháng, mà sẽ là một mối quan hệ hợp tác. Bạn có thể nói rằng điều đó đúng với những thứ như hiểu biết hoặc khám phá các phương pháp điều trị cho một căn bệnh thần kinh để tránh những thảm họa quy mô lớn không? Nó có thể dự đoán các chuyển động vĩ mô không? Hãy để tôi đưa ra một ví dụ. Ở Los Angeles, thỉnh thoảng có một vụ tai nạn trên đường cao tốc. Ngày nay, có rất nhiều camera trên các đường cao tốc. Bạn có camera trong xe hơi. Bạn có thể tưởng tượng tất cả dữ liệu được gửi đến trong thời gian thực, và bạn có thể dự đoán các vụ tai nạn một cách khá dễ dàng. Đây chỉ là những vật thể di chuyển với một tốc độ cụ thể mà đang lái xe một cách bừa bãi, nhưng bạn cũng có thể tiềm năng điều khiển phanh hoặc vô lăng của một chiếc xe và ngăn chặn tai nạn. Ý tôi là, một số xe hơi đã làm điều đó, nhưng liệu bạn có thể loại bỏ, hãy làm điều gì đó thậm chí còn quan trọng hơn. Hãy loại bỏ tắc nghẽn giao thông. Tôi không biết bạn có thể làm điều đó không, vì đó là một vấn đề về ống dẫn, nhưng liệu bạn có thể dự đoán các sự kiện vật lý trong thế giới vào tương lai không? Được rồi. Điều này đã được thực hiện, không phải cho giao thông, mà cho bão. Như bạn biết, thời tiết cực kỳ khó dự đoán, và ngoại trừ ở California nơi mà trời luôn nắng, nhưng bây giờ những gì họ đã làm là cho vào rất nhiều dữ liệu từ các cơn bão trước đó và cũng như các mô phỏng của các cơn bão. Bạn có thể mô phỏng chúng trong một siêu máy tính. Nó mất vài ngày và vài tuần, vì vậy nó không hữu ích lắm cho việc dự đoán chính xác nơi nó sẽ đổ bộ, Florida, nhưng những gì họ đã làm là sau khi đào tạo AI trên tất cả dữ liệu này, nó đã có thể dự đoán với độ chính xác tốt hơn nhiều chính xác nơi nào ở Florida mà nó sẽ đổ bộ. Nó làm điều đó trên máy tính xách tay của bạn trong 10 phút. Thật không thể tin được. Một điều gì đó vừa lóe lên trong tôi, và có lẽ điều đó rất rõ ràng với bạn và hầu hết mọi người, nhưng tôi nghĩ điều này là đúng. Tôi nghĩ những gì tôi sắp nói là đúng.
    Vào đầu cuộc trò chuyện của chúng ta, chúng ta đã nói về việc tiếp thu kiến thức so với việc áp dụng kiến thức, chỉ học các sự kiện so với việc học cách áp dụng những sự kiện đó dưới dạng hành động vật lý hoặc hành động nhận thức.
    Bài toán toán học là hành động nhận thức, hành động vật lý.
    Được rồi.
    AI có thể thực hiện cả hai việc tiếp thu kiến thức. Nó có thể học các sự kiện, những danh sách dài các sự kiện và sự kết hợp của các sự kiện, nhưng có lẽ nó cũng có thể chạy nhiều bộ bài toán và giải quyết nhiều bộ bài toán.
    Tôi không nghĩ rằng, ngoại trừ một số ví dụ thô sơ về robot mà tôi vẫn thấy, nó thực sự giỏi về hành động, nhưng có lẽ nó sẽ đạt được điều đó vào một thời điểm nào đó.
    Robot đang ngày càng tốt hơn, nhưng chúng vẫn chưa làm được những gì chúng ta đang làm, nhưng theo tôi, miễn là chúng có thể tiếp thu kiến thức và sau đó giải quyết các bộ bài toán khác nhau, các biến thể khác nhau của sự kết hợp kiến thức, thì về cơ bản chúng đang ở vị trí có thể lấy bất kỳ dữ liệu nào về các sự kiện trước đó hoặc các sự kiện hiện tại và đưa ra những dự đoán khá chính xác về tương lai và truyền đạt những dự đoán đó cho chúng ta đủ nhanh và cho chính chúng đủ nhanh để chúng có thể thực hiện các biến thể khác nhau.
    Tôi đang nghĩ đến một trong những vấn đề dường như đã khiến các nhà khoa học thần kinh trong lĩnh vực y học và công chúng nói chung cảm thấy bối rối là sự gia tăng, ít nhất là trong việc chẩn đoán tự kỷ.
    Tôi đã nghe rất nhiều giả thuyết khác nhau trong suốt những năm qua.
    Tôi nghĩ chúng ta vẫn còn khá mơ hồ về vấn đề này.
    Liệu AI có thể bắt đầu đưa ra các giải pháp và phương pháp điều trị mới và tiềm năng nếu cần thiết, nhưng có thể đi đến tận gốc rễ của vấn đề này không?
    Có thể.
    Điều đó phụ thuộc vào dữ liệu bạn có.
    Nó phụ thuộc vào độ phức tạp của bệnh.
    Nhưng điều đó sẽ xảy ra.
    Nói cách khác, chúng ta sẽ sử dụng những công cụ đó một cách tốt nhất có thể vì rõ ràng nếu bạn có thể đạt được bất kỳ tiến bộ nào và nhảy vào tương lai, wow, điều đó sẽ cứu sống nhiều người.
    Tôi thực sự nghĩ rằng tiềm năng ở đây là rất lớn, đến nỗi mặc dù có những khuyết điểm và có những vấn đề về quy định, chúng ta thực sự, thực sự phải thúc đẩy. Chúng ta phải làm điều đó theo cách sẽ giúp mọi người cải thiện công việc của họ và giúp họ giải quyết những vấn đề mà nếu không có thể họ sẽ gặp khó khăn và những thứ tương tự. Điều này đang bắt đầu xảy ra, nhưng đây vẫn là những ngày đầu. Chúng ta đang ở một giai đoạn hiện tại với AI tương tự như những gì đã xảy ra sau chuyến bay đầu tiên của anh em nhà Wright. Nói cách khác, thành tựu mà anh em nhà Wright đạt được là cất cánh 10 feet và bay xa 100 feet với một con người. Đó là tất cả. Đó là chuyến bay đầu tiên. Nó đã mất một lượng lớn cải tiến. Điều khó khăn nhất cần phải giải quyết là kiểm soát. Làm thế nào để bạn kiểm soát nó? Làm thế nào để bạn làm cho nó đi theo hướng bạn muốn? Những gì đang xảy ra bây giờ trong AI có thể thấy rằng chúng ta đã cất cánh, nhưng chúng ta vẫn chưa bay xa, nhưng ai biết được nó sẽ đưa chúng ta đến đâu trong tương lai. Hãy nói về bệnh Parkinson, một sự suy giảm của các nơron dopamine dẫn đến khó khăn trong việc tạo ra chuyển động mượt mà và cũng một số rối loạn về nhận thức và tâm trạng. Hãy cho chúng tôi biết về công việc của bạn về bệnh Parkinson và những gì bạn đã học được? Như bạn đã chỉ ra, bệnh Parkinson trước hết là một bệnh thoái hóa. Nó rất thú vị vì các tế bào dopamine là một phần cụ thể của thân não và chúng là những tế bào chịu trách nhiệm cho việc học theo quy trình. Tôi đã nói với bạn trước đây về sự khác biệt theo thời gian. Đó là các tế bào dopamine. Đây là một cách rất mạnh mẽ cho các tín hiệu toàn cầu gọi là chất điều biến thần kinh vì nó điều chỉnh tất cả các tín hiệu khác diễn ra trong vỏ não. Nó cũng rất quan trọng cho việc học các chuỗi hành động tạo ra sự sống còn. Vấn đề là với một số tác động môi trường nhất định, đặc biệt là các chất độc như thuốc trừ sâu,
    Những tế bào thần kinh đó rất dễ bị tổn thương và khi chúng chết, bạn sẽ gặp phải tất cả các triệu chứng mà bạn vừa mô tả. Những người đã mất những tế bào đó thực sự trước khi điều trị, bạn biết đấy, Aldopa, một tiền chất của dopamine, họ thực sự đã rơi vào trạng thái hôn mê, đúng không? Họ không cử động. Họ vẫn còn sống, nhưng họ hoàn toàn không cử động. Đó được gọi là trạng thái bị khóa, thật bi thảm, thật bi thảm. Vì vậy, khi những thử nghiệm đầu tiên của Aldopa được đưa cho họ, thật kỳ diệu vì đột nhiên họ bắt đầu nói chuyện trở lại. Ý tôi là, điều này thật tuyệt vời, thật tuyệt vời. Tôi tò mò, khi họ bắt đầu nói chuyện trở lại, họ có báo cáo rằng trạng thái não của họ trong giai đoạn bị khóa là tốc độ chậm không? Có phải giống như một trạng thái mơ màng hay họ cảm thấy như đang trong một giấc ngủ ngắn, hay họ đang ở đó và kêu gào để thoát ra? Bởi vì tốc độ vật lý của họ rõ ràng là bằng không, họ bị khóa mà. Và tôi đã tự hỏi từ lâu khi trở về từ một cuộc chạy hoặc từ việc tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, khi tôi chuyển sang trạng thái tỉnh táo, liệu tốc độ vật lý và tốc độ nhận thức có liên quan đến nhau không. Vì vậy, một quan sát hoặc câu hỏi tuyệt vời, tôi cá là bạn biết câu trả lời. Được rồi, đây là một điều thực sự kỳ diệu, nó được phát hiện một cách thú vị khi họ có xu hướng di chuyển chậm, như bạn đã nói. Nhưng đối với họ, về mặt nhận thức, họ nghĩ rằng họ đang di chuyển nhanh. Bây giờ không phải vì họ không thể di chuyển nhanh, vì bạn có thể nói, ồ, bạn có thể di chuyển nhanh hơn không? Chắc chắn rồi. Và họ di chuyển bình thường, đúng không? Nhưng đối với họ, họ nghĩ rằng họ đang di chuyển với tốc độ siêu nhanh. Vì vậy, đó là một vấn đề về điểm thiết lập. Vậy đó là một vấn đề về điểm thiết lập, đúng, tất cả đều liên quan đến điểm thiết lập. Đó là điều thực sự đang diễn ra. Và khi điểm thiết lập ngày càng thấp hơn, bây giờ mà không di chuyển chút nào, họ nghĩ rằng họ đang di chuyển, đúng không? Ý tôi là, đó là điều đang diễn ra. Nhân tiện, bạn có thể hỏi họ, cảm giác như thế nào? Chúng tôi đã nói chuyện với bạn và bạn không phản hồi. Ồ, tôi không cảm thấy như vậy. Não bộ tạo ra một câu trả lời.
    Chà, họ đã bịa ra điều đó vì họ không có đủ năng lượng hoặc họ không thể khởi xướng. Họ không thể khởi xướng hành động. Đó là một trong những điều mà họ gặp khó khăn, với các chuyển động, bắt đầu một chuyển động. Như bạn có thể thấy, tôi rất thích thú với khái niệm về tốc độ nhận thức. Và một lần nữa, có thể có một ngôn ngữ tốt hơn hoặc chính xác hơn hoặc chính thức hơn cho điều đó. Nhưng tôi cảm thấy nó bao hàm rất nhiều điều mà chúng ta cố gắng làm khi học và thực tế là trong giấc ngủ, bạn có những giấc mơ rất sống động trong giấc ngủ REM. Vì vậy, tốc độ nhận thức rất nhanh. Cảm nhận về thời gian khác với trong những giấc mơ sóng chậm. Và tôi thực sự nghĩ rằng có điều gì đó liên quan đến ít nhất một chỉ số liên quan đến trạng thái não. Tôi đã nghĩ từ lâu rằng chúng ta biết nhiều hơn về trạng thái não trong giấc ngủ so với trạng thái não khi tỉnh táo. Chúng ta nói về sự tập trung, động lực, trạng thái “flow”. Đây không phải là những thuật ngữ khoa học. Tôi không có ý coi thường chúng, chúng gần như là tất cả những gì chúng ta có cho đến khi chúng ta nghĩ ra điều gì đó tốt hơn. Nhưng chúng ta là các nhà sinh học, nhà thần kinh học và trong trường hợp của bạn là các nhà thần kinh học tính toán. Và chúng ta đang cố gắng tìm ra trạng thái não mà chúng ta đang ở ngay bây giờ. Tốc độ nhận thức của chúng ta là một giá trị nhất định. Nhưng tôi nghĩ rằng càng nhiều người suy nghĩ về điều này, tôi dám nói rằng họ sẽ suy nghĩ một chút về tốc độ nhận thức của họ vào những thời điểm khác nhau trong ngày. Chúng ta bắt đầu nhận thấy rằng có một vài thời điểm trong ngày. Đối với tôi, thường là từ sáng sớm đến giữa buổi sáng và sau đó lại vào buổi tối sau một chút thời gian giảm sút năng lượng, thì giờ và nửa giờ đó, đó là thời gian để hoàn thành công việc thực sự. Tôi có thể chạy bộ về mặt tinh thần rất xa vào những thời điểm đó. Nhưng có những thời điểm khác trong ngày khi tôi không quan tâm đến việc tôi uống bao nhiêu caffeine, trừ khi đó là một sự kiện căng thẳng mà tôi cần đáp ứng yêu cầu của sự căng thẳng đó, tôi chỉ không thể đạt được nhịp độ nhanh hơn trong khi tôi cũng đang tham gia.
    Bạn có thể đọc nhanh hơn, bạn có thể nghe, nhưng bạn không sử dụng thông tin, bạn không lưu trữ thông tin.
    Đúng vậy.
    Thời gian trong ngày nào là thời gian tốt nhất cho bạn?
    Tôi hoàn thành nhiều việc nhất vào buổi sáng và sau đó là sau bữa tối, nhưng cũng khác nhau.
    Tôi nghĩ vào buổi sáng, tôi giỏi hơn trong những việc sáng tạo và sau đó tôi nghĩ rằng vào buổi tối, tôi giỏi hơn trong việc thực hiện các công việc.
    Thú vị.
    Xét về mối quan hệ giữa nhiệt độ cơ thể và nhịp sinh học, tôi muốn thực hiện một thí nghiệm liên quan đến nhiệt độ cơ thể cốt lõi với tốc độ nhận thức.
    Tôi thực sự nhận thấy rằng đây là điều hoàn toàn chủ quan, nhưng nhiệt độ trong tòa nhà được giữ ở 75 độ, nó rất ổn định.
    Nhưng vào buổi chiều, tôi cảm thấy hơi lạnh.
    Có lẽ nhiệt độ cơ thể bên trong của tôi đang giảm xuống.
    Điều đó có thể tương ứng với việc mất năng lượng, khả năng của não bộ và mọi thứ khác.
    Nhân tiện, bạn biết đây là Q10, đây là một thuật ngữ chuyên ngành.
    Mỗi enzyme trong mỗi tế bào của bạn có thể hoạt động với tốc độ khác nhau tùy thuộc vào nhiệt độ.
    Nhiệt độ cơ thể đang làm điều này và tất cả các tế bào cũng đang làm điều này.
    Đó là một lời giải thích, tôi không chắc đó có phải là lời giải thích đúng hay không.
    Craig Heller, đồng nghiệp của tôi tại Stanford trong khoa sinh học, đã mô tả một cách tuyệt vời cách mà sự kiểm soát enzym đối với pyruvate, tôi tin là như vậy, kiểm soát sự thất bại của cơ bắp.
    Sự thất bại cơ bắp tại chỗ, khi mọi người cố gắng di chuyển một lực cản, có liên quan đến nhiệt độ, nhiệt độ tại chỗ mà làm ngừng một số quá trình enzym không cho phép cơ bắp co lại theo cách giống nhau.
    Ông ấy biết chi tiết và đã đề cập đến chúng trong podcast này và tôi quên mất chi tiết.
    Ông ấy bắt đầu nói, “Wow, những enzyme này được kiểm soát một cách tuyệt đẹp bởi nhiệt độ.”
    Và tất nhiên, phòng thí nghiệm của ông ấy tập trung vào những cách để vượt qua nhiệt độ đó hoặc thay đổi.
    nhiệt độ tại chỗ để vượt qua những hạn chế đó và đã cho thấy điều đó một lần nữa và một lần nữa.
    Thật không thể tin được.
    Vâng, tôi không nghe thấy chúng ta đang suy đoán về điều đó sẽ có nghĩa gì đối với tốc độ nhận thức, nhưng tôi nghĩ đây là một thế giới hoàn toàn khác khi nghĩ về sinh học cơ bản thay vì chỉ nghĩ về một loại thuốc.
    Bạn tăng cường dopamine và norepinephrine và epinephrine, những chất gọi là catecholamines, và bạn sẽ tăng cường năng lượng, sự tập trung và sự tỉnh táo, nhưng bạn sẽ phải trả giá.
    Bạn sẽ có một khoảng thời gian thấp và sự tập trung và tỉnh táo sẽ tỷ lệ thuận với mức độ cao hơn khi bạn dùng thuốc.
    Craig Boy, amphetamines là một ví dụ tốt.
    Khi bạn dùng thuốc, bạn có thể làm mọi thứ với tốc độ một dặm một phút.
    Tất nhiên, khi tôi đứng, đó là ấn tượng của bạn và thực tế là bạn không thực sự đạt được nhiều hơn thế.
    Có bất kỳ LLM nào, tức là AI, đã được sử dụng để trả lời câu hỏi rất cấp bách này về hậu quả đối với nhận thức của những bộ não trẻ này đã được cai sữa trong khi dùng Ritalin, Adderall, Vivance và các chất kích thích khác không? Bởi vì chúng ta có hàng triệu đứa trẻ đã được nuôi dưỡng.
    Chúng ta có một chủ tịch trong toàn bộ đội ngũ của chúng ta, một thế hệ hoàn toàn, và tôi thực sự muốn biết câu trả lời.
    Tôi tự hỏi liệu có ai đang nghiên cứu điều đó không.
    Đó thực sự là một câu hỏi tuyệt vời vì chúng ta đã cho họ thuốc kích thích, hiệu quả là loại thuốc khiến não bộ được kích hoạt.
    Nhân tiện, hậu quả là khi nó hết tác dụng, bạn sẽ không còn năng lượng.
    Bạn chỉ hoàn toàn kiệt sức.
    Đó là tất cả.
    Đó là cái hố.
    Đó là cái hố, nhưng đó là lý do tại sao bạn lại dùng nhiều hơn.
    Đó là vấn đề, đó là một vòng xoáy.
    Tôi thích cách mà hôm nay, bạn đang làm rõ ràng rằng tính toán, toán học và máy tính và AI hiện đang thực sự định hình cách mà chúng ta nghĩ về những vấn đề sinh học này, cũng là những vấn đề tâm lý, cũng là những thách thức hàng ngày.
    Tôi cũng thích rằng chúng ta đã đề cập đến ty thể và cách bổ sung ty thể.
    Tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta sẽ nói về một vài điều mà tôi biết đang ở trong tâm trí của mọi người, không có ý đùa ở đây, đó là ý thức và tự do ý chí. Thông thường, tôi không thích nói về những điều này. Không phải vì chúng nhạy cảm, mà vì tôi thấy các cuộc thảo luận xung quanh chúng thường mang tính triết học hơn là thần kinh sinh học, và chúng có xu hướng khá vòng vo. Bạn có những người như Kevin Mitchell, tôi nghĩ anh ấy có một cuốn sách về tự do ý chí, anh ấy tin vào tự do ý chí. Bạn có những người như Robert Sapolsky, người đã viết cuốn sách “Determined”, anh ấy không tin vào tự do ý chí. Bạn cảm thấy thế nào về tự do ý chí? Liệu đây có phải là một cuộc thảo luận mà chúng ta nên có không? Chà, nếu bạn quay ngược 500 năm về thời Trung cổ, khái niệm này không tồn tại, hoặc ít nhất không theo cách mà chúng ta sử dụng, bởi vì cách mà con người cảm nhận về thế giới và cách nó hoạt động và ảnh hưởng đến họ là tất cả đều do số phận. Họ có khái niệm về số phận, đó là không có gì bạn có thể làm để ngăn cản một điều gì đó sẽ xảy ra với bạn vì những gì đang diễn ra ở các vị thần trên cao, hoặc bất cứ điều gì đó. Bạn quy cho các lực lượng vật lý xung quanh bạn đã gây ra điều đó. Không phải do tự do ý chí của chính bạn, không phải có điều gì đó đã khiến điều này xảy ra với bạn. Tôi nghĩ rằng những từ này, theo cách mà chúng ta sử dụng, tự do ý chí, ý thức, trí tuệ, hiểu biết, chúng là những từ mập mờ, vì bạn không thể xác định chúng một cách rõ ràng. Không có định nghĩa nào về ý thức mà mọi người đều đồng ý, và thật khó để giải quyết một vấn đề khoa học nếu bạn không có một định nghĩa mà bạn có thể đồng ý, và có một cuộc tranh cãi lớn về việc liệu những mô hình ngôn ngữ lớn này có hiểu ngôn ngữ theo cách mà chúng ta hiểu hay không. Điều mà nó thực sự tiết lộ là chúng ta không hiểu hiểu biết là gì. Thực sự, chúng ta không có một lập luận hay thước đo tốt để bạn có thể đo lường sự hiểu biết của ai đó và sau đó áp dụng nó vào GDP và xem liệu nó có giống nhau hay không.
    Có lẽ nó không hoàn toàn giống nhau, nhưng có thể có một sự liên tục nào đó mà chúng ta đang nói đến.
    Cách tôi nhìn nhận vấn đề là, nó nói rằng nếu một sinh vật ngoài hành tinh đột nhiên hạ cánh xuống trái đất và bắt đầu nói chuyện với chúng ta bằng tiếng Anh, và điều duy nhất mà chúng ta có thể chắc chắn là nó không phải là con người.
    Tôi đã gặp một số người mà tôi tự hỏi về nguồn gốc trái đất của họ.
    Được rồi, bây giờ có một sự đa dạng lớn giữa con người, bạn nói đúng về điều đó.
    Một số đồng nghiệp của chúng tôi tại UCSD nhiều năm trước, đặc biệt là một người trong khoa vật lý mà tôi rất yêu quý như một con người, có một cách nói chuyện và hành vi rất khác thường, hoàn toàn là hành vi phù hợp, nhưng chỉ là khác thường.
    Trong một cuộc họp khoa, anh ấy đã quay sang tôi và bắt đầu nói chuyện trong khi người khác đang thuyết trình và tôi đã nghĩ, “Có lẽ không phải bây giờ,” và anh ấy sẽ nói, “Ồ, được rồi.”
    Nhưng trong bất kỳ lĩnh vực nào khác, bạn sẽ nói rằng anh ấy rất khéo léo về mặt xã hội.
    Có những người chỉ đơn giản là không tuân theo quy tắc và anh ấy như muốn hỏi, “Liệu anh ấy có phải là người ngoài hành tinh không?”
    Nó thật thú vị, theo một cách thú vị, như thể anh ấy là một trong những người bạn của tôi, và là người mà tôi thực sự thích thú.
    Điều đó là đúng.
    Điều đó là đúng.
    Không, không phải ai cũng đã áp dụng cùng một quy tắc xã hội.
    Có thể đó là một chút tự kỷ.
    Vâng.
    Đó là một vấn đề.
    Nói cách khác, có những người tự kỷ rất chức năng cao ở ngoài kia.
    Anh ấy rất thông minh.
    Và thường thì, có những người thông minh với chứng tự kỷ.
    Bạn có thể xây dựng một mô hình ngôn ngữ lớn (LLM) mà thiên về một đầu của phổ so với đầu kia để xem họ tìm kiếm loại thông tin gì không?
    Bạn có thể khiến họ cư xử như vậy, đúng không?
    Bạn có thể làm về khuynh hướng chính trị và giá trị không?
    Tôi chưa thấy điều đó, nhưng ít nhất thì tôi thấy rõ rằng nếu bạn có thể làm về tâm lý xã hội, bạn có thể làm bất kỳ niềm tin chính trị nào, bạn biết đấy.
    Nhưng bạn cũng có thể xem tất cả điều này như là, bạn có thể chọn những hướng tích cực.
    Bạn cũng có thể nói rằng nó rất sáng tạo, nhạy cảm với âm điệu cảm xúc của giọng nói và tìm hiểu loại thông tin mà người đó mang lại, xin lỗi, mà LLM mang lại so với ai đó rất chú trọng vào nội dung lời nói của mọi người thay vì những gì, bạn biết đấy, bởi vì giữa mọi người, bạn sẽ thấy điều này.
    Bạn biết đấy, nếu bạn từng rời một bữa tiệc cùng với người yêu và đôi khi có ai đó sẽ nói, tôi đã có trải nghiệm này như, bạn có thấy tương tác giữa người này và người kia không?
    Tôi như, không, bạn đang nói về cái gì vậy?
    Như, bạn có nghe thấy điều đó không?
    Tôi như, không, hoàn toàn không.
    Tôi đã nghe thấy những từ, nhưng tôi không nhận ra những gì bạn đang nhận ra.
    Và rõ ràng là có hai trải nghiệm rất khác nhau về cùng một nội dung chỉ dựa trên sự khác biệt trong cách diễn giải âm điệu.
    Được rồi.
    Có rất nhiều thông tin mà như bạn đã chỉ ra, liên quan đến âm điệu, các biểu hiện không gian, bạn biết đấy, có một lượng thông tin khổng lồ không chỉ với từ ngữ, mà với tất cả các phần khác, đầu vào hình ảnh và vân vân.
    Và một số người giỏi trong việc nắm bắt điều đó và những người khác thì không.
    Có một sự biến đổi lớn giữa các cá nhân.
    Và bạn biết đấy, sinh học là tất cả về sự đa dạng và nó liên quan đến việc cần một nguồn gen rất đa dạng để bạn có thể tiến hóa và sống sót qua những thay đổi thảm khốc xảy ra trong khí hậu, chẳng hạn.
    Nhưng sẽ thật tuyệt vời nếu chúng ta có thể tạo ra một LLM có thể hiểu những sự khác biệt đó là gì?
    Bây giờ, chỉ cần nghĩ về điều đó, đúng không?
    Một LLM thật sự đa dạng mà tích hợp tất cả những sự khác biệt đó.
    Vâng, nhưng đây là những gì bạn sẽ phải làm.
    Những gì bạn cần làm là huấn luyện nó trên dữ liệu từ một số cá nhân, những cá nhân con người.
    Bây giờ, một trong những điều về các LLM này là chúng không có một nhân cách duy nhất.
    Chúng có thể nhận bất kỳ nhân cách nào.
    Bạn phải cho nó biết bạn mong đợi điều gì từ nó.
    Hoặc hỏi nó theo cách mà bạn cảm thấy phù hợp và bạn sẽ nhận lại một nhân cách nhất định.
    Một lần, tôi đã đưa cho nó một đoạn trích từ một bài báo, rất kỹ thuật, một bài báo về tính toán.
    Và tôi đã nói, “Bạn là một nhà thần kinh học, và tôi muốn bạn giải thích đoạn trích này cho một đứa trẻ mười tuổi.”
    Nó đã làm điều đó theo cách mà tôi không bao giờ có thể làm được.
    Nó thực sự đã đơn giản hóa nó.
    Một số sự tinh tế không có trong đó, nhưng nó đã giải thích plasticity là gì và giải thích
    synapse là gì.
    Thật tuyệt vời.
    Nó đã làm được điều đó.
    Nó giống như một kỳ thi đủ điều kiện cho một sinh viên cao học.
    Hôm nay tôi đã thấy một điều gì đó trên X, trước đây được gọi là Twitter, khiến tôi rất ngạc nhiên và tôi muốn
    biết ý kiến của bạn về điều đó.
    Nó rất phù hợp với những gì bạn đang nói ngay bây giờ, đó là có ai đó đang đặt câu hỏi
    cho một LLM trên chat GPT hoặc có thể là một trong những cái khác như Anthropic hoặc Claude hoặc cái gì đó tương tự.
    Tôi có thể sẽ sử dụng sai những cái tên đó.
    Một trong những trang web AI trực tuyến và ở đâu đó giữa các câu trả lời của nó, LLM đã quyết định
    nghỉ ngơi một chút và bắt đầu xem những bức tranh phong cảnh ở Yosemite.
    Giống như LLM đang làm điều mà một người có thể mệt mỏi về mặt nhận thức hoặc bất kỳ người nào trực tuyến sẽ làm, đó là nghỉ ngơi và xem một vài bức tranh
    của cái gì đó, có thể họ đang nghĩ đến việc đi cắm trại ở đó hay cái gì đó và sau đó quay lại với bất kỳ nhiệm vụ nào.
    Chúng ta nghe về những ảo giác trong AI rằng nó có thể tưởng tượng những điều không có ở đó, giống như một bộ não con người, nhưng điều đó khiến tôi rất ngạc nhiên.
    Tôi chưa gặp phải điều đó, nhưng thật thú vị.
    Đó là dấu hiệu của một mô hình nội bộ sinh ra thực sự.
    Đây là điều mà tôi nghĩ phân biệt rõ ràng một LLM với con người là nếu bạn
    vào một căn phòng, một căn phòng yên tĩnh, và chỉ ngồi đó mà không có bất kỳ kích thích cảm giác nào, não của bạn vẫn tiếp tục suy nghĩ. Nói cách khác, bạn suy nghĩ về những gì bạn muốn làm, lập kế hoạch cho tương lai hoặc điều gì đó đã xảy ra với bạn trong suốt cả ngày, não của bạn luôn tạo ra nội dung bên trong. Sau khi nói chuyện với bạn, một trong những mô hình ngôn ngữ lớn này chỉ trở nên trống rỗng. Không có những suy nghĩ tự phát, tự sinh ra. Chúng ta biết rằng suy nghĩ tự sinh ra và đặc biệt là hoạt động não bộ trong giấc ngủ, như bạn đã minh họa trước đó với ví dụ về sóng giấc ngủ và giấc ngủ REM, là vô cùng quan trọng để hình thành kiến thức mà chúng ta trải nghiệm trong suốt cả ngày. Những mô hình ngôn ngữ lớn này vẫn chưa đạt đến mức độ của chúng ta. Chúng có thể vượt trội hơn chúng ta trong một số lĩnh vực như cờ vây, nhưng khi nào chúng ta sẽ có những mô hình ngôn ngữ lớn, AI, với hoạt động nội bộ tự sinh ra? Chúng ta đang tiến gần hơn, và đây là điều mà tôi đang tự mình làm việc, thực sự cố gắng hiểu cách mà điều đó diễn ra trong não của chúng ta, tạo ra hoạt động não liên tục dẫn đến việc lập kế hoạch và những thứ khác. Chúng ta vẫn chưa biết câu trả lời cho điều đó trong lĩnh vực thần kinh học. Nhân tiện, bạn đi đến một bài giảng và bạn nghe những từ này nối tiếp nhau trong suốt một giờ và bạn thấy các slide lần lượt xuất hiện, và sau đó bạn đặt một câu hỏi. Hãy nghĩ về những gì bạn vừa làm. Bằng cách nào đó, bạn có thể tích hợp tất cả thông tin đó trong suốt một giờ và sau đó sử dụng trí nhớ dài hạn của bạn để đưa ra một cái nhìn sâu sắc hoặc một vấn đề mà bạn muốn. Làm thế nào mà não của bạn nhớ tất cả thông tin đó, trí nhớ làm việc truyền thống mà các nhà khoa học thần kinh nghiên cứu? Chỉ là vài giây, có thể là một số điện thoại hoặc điều gì đó, nhưng chúng ta đang nói về trí nhớ làm việc dài hạn. Chúng ta không hiểu làm thế nào điều đó được thực hiện, và các mô hình ngôn ngữ lớn, thực sự là các mô hình ngôn ngữ lớn, có thể làm được điều gì đó. Nó được gọi là học trong ngữ cảnh, và đó là một bất ngờ lớn vì không có tính linh hoạt. Điều đó học ở giai đoạn đầu, bạn huấn luyện nó trên dữ liệu, và sau đó tất cả những gì nó làm sau đó…
    đó là để suy diễn, vòng lặp nhanh của hoạt động một từ sau từ khác.
    Đó là những gì xảy ra khi không có sự học hỏi, không có sự học hỏi.
    Nhưng đã có nhận thấy rằng khi bạn tiếp tục cuộc đối thoại của mình, dường như nó ngày càng tốt hơn trong một số vấn đề.
    Làm thế nào điều đó có thể xảy ra?
    Làm thế nào có thể là học trong ngữ cảnh, mặc dù không có tính dẻo?
    Đó là một điều bí ẩn.
    Chúng ta chưa biết câu trả lời cho câu hỏi đó, nhưng chúng ta cũng không biết câu trả lời
    đó là gì.
    Câu trả lời cho con người cũng vậy.
    Đúng vậy.
    Tôi có thể hỏi bạn một vài câu hỏi về bạn và mối liên hệ của nó với khoa học và quỹ đạo của bạn không?
    Dựa trên những gì bạn vừa nói, bạn có thực hành thiền hoặc nhắm mắt, giảm hoặc ngừng tiếp nhận cảm giác để điều khiển suy nghĩ của mình theo một cách cụ thể không, hay bạn đang ngồi trước máy tính nói chuyện với sinh viên và nghiên cứu sinh của mình và chạy bộ trên bãi biển?
    Thật hài hước.
    Không, thật buồn cười khi bạn đề cập đến điều đó vì tôi có những ý tưởng tốt nhất của mình, không phải khi chạy trên bãi biển, mà chỉ đơn giản là đi bộ hoặc chạy bộ.
    Thật tuyệt vời.
    Tôi không biết.
    Tôi nghĩ serotonin tăng lên.
    Đó là một loại neuromodulator khác.
    Tôi nghĩ rằng điều đó kích thích ý tưởng và suy nghĩ.
    Vì vậy, không thể tránh khỏi, tôi quay trở lại văn phòng của mình và không thể nhớ bất kỳ ý tưởng tuyệt vời nào đó.
    Bạn làm gì về điều đó?
    Bây giờ tôi ghi chú.
    Ghi âm giọng nói.
    Vâng.
    Uh-huh.
    Và một số trong số chúng thành công.
    Không còn nghi ngờ gì nữa.
    Bạn được đặt vào một tình huống, đó là một hình thức thiền.
    Nếu bạn chạy với nhịp độ ổn định, không có gì phân tâm về bãi biển.
    Bạn có nghe nhạc hoặc podcast không?
    Không, tôi không bao giờ nghe gì ngoài những suy nghĩ của riêng mình.
    Vì vậy, có một vị khách trước đây trên podcast này, cô ấy tình cờ có ba bằng cấp từ Harvard, nhưng cô ấy chủ yếu ở trong lĩnh vực huấn luyện cá nhân, nhưng rất, rất cao cấp và có trí tuệ ấn tượng, con người ấn tượng mọi mặt.
    Và cô ấy có khái niệm về sự không lời có thể được sử dụng để đạt được nhiều điều khác nhau, nhưng ý tưởng này cho phép bản thân hoặc tạo ra điều kiện cho bản thân để bước vào.
    các trạng thái trong suốt cả ngày, hoặc có thể là một lần mỗi ngày, với rất ít thông tin cảm giác. Không có bài giảng, không có podcast, không có sách, không có nhạc, không có gì cả. Và cho phép bộ não chỉ ở trạng thái nhàn rỗi và đi một chút phi tuyến tính, nếu bạn muốn. Nơi mà chúng ta không xây dựng suy nghĩ hoặc chú ý đến suy nghĩ của người khác thông qua các phương tiện truyền thông theo cách có cấu trúc nào đó như một nguồn ý tưởng và sự sáng tạo tuyệt vời. Điều này đã được nghiên cứu. Các nhà tâm lý học gọi đó là sự lang thang của tâm trí. Sự lang thang của tâm trí. Đúng vậy, đó là một lĩnh vực đáng kể. Và thường thì khi bạn có một khoảnh khắc “aha”, bạn biết đấy, tâm trí của bạn đang lang thang và đang suy nghĩ một cách phi tuyến tính theo nghĩa là không theo một trình tự hợp lý, bạn biết đấy, nhảy từ điều này sang điều khác. Thường thì đó là lúc bạn có một ý tưởng tuyệt vời chỉ với việc để tâm trí bạn lang thang. Đúng vậy. Và điều đó xảy ra với tôi. Tôi tự hỏi liệu mạng xã hội và chỉ việc nhắn tin và điện thoại nói chung có loại bỏ nhiều cuộc đi bộ đến xe sau giờ làm việc, nơi mà người ta thường không nhận cuộc gọi hoặc giao tiếp với ai đó hay điều gì đó. Tôi đã từng thực hiện các thí nghiệm mà tôi, bạn biết đấy, như là pipetting và chạy, bạn biết đấy, nó liên quan đến hóa học và rất thư giãn. Và tôi có thể suy nghĩ trong khi làm, vì tôi biết các quy trình và sau đó, bạn biết đấy, bạn phải chú ý đến một số điều, ghi chúng lại. Nhưng tôi thường cảm thấy như, wow, tôi vừa làm việc vừa thư giãn và suy nghĩ về những điều. Và sau đó tôi đôi khi nghe nhạc. Được rồi, vì vậy chúng tôi có một phiên học, bạn biết đấy, một đoạn trong việc học cách học về chính hiện tượng này. Đây là những gì chúng tôi nói với sinh viên của mình, đúng không? Là nếu bạn gặp khó khăn với một khái niệm nào đó hoặc, bạn biết đấy, bạn không hiểu điều gì đó, bạn đang đập đầu vào tường. Đừng dừng lại, dừng lại. Chỉ cần đi làm điều gì đó. Đi làm sạch bát đĩa. Đi ra ngoài và, bạn biết đấy, đi bộ quanh khối. Và không thể tránh khỏi điều gì xảy ra là khi bạn quay lại, tâm trí của bạn sẽ rõ ràng và bạn sẽ tìm ra.
    Cái cần làm.
    Và đó là một trong những lời khuyên tốt nhất mà bất kỳ ai cũng có thể nhận được.
    Bởi vì, bạn biết đấy, không ai đã nói cho chúng ta biết cách hoạt động của bộ não, đúng không?
    Một số người rất giỏi trong việc trực giác, vì họ đã trải nghiệm, bạn có thể là một trong số đó, và
    nhưng mọi người, được rồi, điều khác là mọi người mà tôi biết đã thực sự đóng góp quan trọng.
    Và tôi cá rằng bạn cũng là một trong số họ.
    Bạn biết đấy, bạn đang vật lộn với một vấn đề nào đó vào ban đêm và bạn đi ngủ, rồi bạn thức dậy
    vào buổi sáng, à, đó là giải pháp.
    Đó là điều tôi nên làm, đúng không?
    Điều đầu tiên vào buổi sáng khi tôi thức dậy là khi tôi gần như bị tấn công bởi, tôi sẽ không
    nói là sự hiểu biết và không phải lúc nào cũng là sự hiểu biết có ý nghĩa, nhưng chắc chắn điều gì không rõ ràng trở nên ngay lập tức
    rõ ràng trên đường đi.
    Đúng vậy.
    Đó là điều thật tuyệt vời về giấc ngủ.
    Và bạn có thể thấy những người biết điều này có thể dựa vào nó.
    Nói cách khác, chìa khóa là suy nghĩ về nó trước khi bạn đi ngủ, đúng không?
    Bộ não của bạn sẽ làm việc về nó trong suốt thời gian ngủ, đúng không?
    Và vì vậy, bạn biết đấy, đừng xem TV vì không ai biết bộ não của bạn sẽ làm việc về điều gì.
    Bạn biết đấy, hãy sử dụng thời gian trước khi bạn ngủ để suy nghĩ về điều gì đó đang làm phiền
    bạn hoặc có thể là điều gì đó mà, bạn biết đấy, bạn đang cố gắng hiểu, có thể, bạn biết đấy, một bài báo
    mà bạn đã đọc và nói, ôi, bạn biết đấy, tôi mệt, tôi sẽ đi ngủ.
    Bạn thức dậy vào buổi sáng và nói, ôi, tôi biết điều gì đang diễn ra trong bài báo đó.
    Vâng.
    Ý tôi là, đó là điều xảy ra.
    Bạn có thể sử dụng, bạn biết đấy, một khi bạn biết điều gì đó về cách bộ não hoạt động, bạn có thể tận dụng
    điều đó.
    Bạn có chú ý đến những giấc mơ của mình không?
    Bạn có ghi lại chúng không?
    Không.
    Không.
    Được rồi.
    Vậy đây là vấn đề.
    Giấc mơ dường như rất biểu tượng và nhiều người, bạn biết đấy, bằng cách nào đó gán cho chúng những điều.
    Nhưng chưa bao giờ có lý thuyết tốt nào hoặc bất kỳ sự hiểu biết tốt nào, trước tiên là tại sao
    chúng ta lại mơ.
    Vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng.
    Ý tôi là, có một số ý tưởng.
    Hoặc tại sao, tại sao giấc mơ cụ thể này?
    Điều đó có ý nghĩa gì với bạn không?
    Và điều duy nhất mà tôi biết có thể giải thích một chút là, bạn biết đấy, những giấc mơ thường rất hình ảnh, bạn biết đấy, trong giấc ngủ REM, vì vậy có điều gì đó đang xảy ra thực sự thú vị.
    Tất cả các neuromodulator đều bị giảm điều hòa trong khi ngủ, và sau đó trong giấc ngủ REM, acetylcholine tăng lên, đúng không?
    Vì vậy, đó là một neuromodulator rất mạnh.
    Nó quan trọng cho sự chú ý, chẳng hạn.
    Nhưng nó không tăng lên ở vỏ não trước trán, điều này có nghĩa là các mạch trong vỏ não trước trán đang giải thích đầu vào cảm giác không được kích hoạt.
    Vì vậy, bất kỳ điều gì xảy ra trong vỏ não thị giác của bạn đều không được giám sát nữa.
    Vì vậy, bạn sẽ có những điều kỳ lạ, bạn biết đấy, bạn bắt đầu nổi lên và, bạn biết đấy, những điều xảy ra với bạn.
    Và, bạn biết đấy, nó không còn được neo lại nữa.
    Và vì vậy, nhưng điều đó vẫn không giải thích tại sao, đúng không?
    Tại sao bạn có khoảng thời gian đó.
    Nó quan trọng vì nếu bạn chặn nó, và có một số loại thuốc ngủ chặn nó, bạn biết đấy, nó thực sự gây ra vấn đề với, bạn biết đấy, chức năng nhận thức bình thường.
    Cần sa cũng vậy.
    Những người ngừng sử dụng cần sa trải qua một sự phục hồi REM lớn và rất nhiều giấc mơ trong, bạn biết đấy, những ngày, tuần và tháng sau khi sử dụng cần sa.
    Wow.
    Tôi không muốn gọi đó là cơn thèm thuốc vì điều đó có ý nghĩa khác.
    Vâng.
    Nó nói rằng đó là một sự mất cân bằng do, bạn biết đấy, vì não đã điều chỉnh theo mức độ endocannabinoid.
    Và bây giờ nó phải quay lại và điều đó mất thời gian.
    Nhưng điều đó thật thú vị.
    Nó không thú vị sao?
    Nó ảnh hưởng đến giấc mơ.
    Tôi nghĩ rằng đó có thể là một manh mối.
    Vâng.
    Một hiện tượng rất, rất phổ biến.
    Tôi được nói rằng tôi không phải là người sử dụng cần sa, nhưng không có sự phán xét ở đây.
    Tôi chỉ không phải.
    Đây thực sự là một cuốn sách tôi đã đọc nhiều năm trước khi tôi còn ở đại học.
    Vì vậy, đã lâu rồi, của Alan Hobson, người đã làm việc tại Harvard, ôi, thật tuyệt.
    Tôi chưa bao giờ gặp anh ấy, nhưng anh ấy có một ý tưởng thú vị rằng những giấc mơ, đặc biệt là giấc mơ trong giai đoạn REM, rất giống với trải nghiệm mà một người có được khi sử dụng một số loại thuốc tâm thần, như LSD, Acid Diathomide, hoặc psilocybin. Và có thể rằng những giấc mơ đang tiết lộ tâm trí vô thức, bạn biết đấy, không nói điều này theo bất kỳ thuật ngữ tâm lý nào, bạn biết đấy, khi chúng ta ngủ, tâm trí có ý thức của chúng ta không thể kiểm soát suy nghĩ và hành động theo cách giống như khi chúng ta tỉnh táo, rõ ràng là như vậy, và kiểu như là, nó giống như một sự rút lui của đường nước, bạn biết đấy, vì vậy chúng ta đang nhận được nhiều hơn về quá trình vô thức được tiết lộ. Bạn biết đấy, đó là một giả thuyết thú vị. Làm thế nào bạn sẽ kiểm tra nó? Có lẽ tôi phải đặt ai đó vào máy quét, để họ đi ngủ, đặt họ vào máy quét trong một chuyến đi psilocybin, kiểu như vậy, bạn biết đấy, điều đó thật khó. Ý tôi là, bất kỳ nghiên cứu quan sát nào như vậy, tất nhiên, chúng ta đều biết là thiếu sót ở chỗ mà điều bạn thực sự muốn làm là kiểm soát hoạt động thần kinh. Bạn muốn vào đó và kích thích các nơ-ron ở đây và xem cách não thay đổi và bạn sẽ rất thích có báo cáo chủ quan theo thời gian thực. Đây là vấn đề với giấc ngủ và giấc mơ là mọi người, bạn có thể đánh thức mọi người và hỏi họ vừa mơ về điều gì, nhưng bạn không thể thực sự biết họ đang mơ về điều gì trong thời gian thực. Điều đó đúng. Vâng, điều đó đúng. Nhân tiện, bạn biết đấy, có hai loại giấc mơ. Rất thú vị. Nếu bạn đánh thức ai đó trong giai đoạn REM, bạn sẽ nhận được những giấc mơ sống động, thay đổi liên tục mà luôn luôn khác nhau và thay đổi. Nhưng nếu bạn đánh thức ai đó trong giai đoạn sóng chậm, bạn thường nhận được một báo cáo giấc mơ, nhưng đó là một loại giấc mơ lặp đi lặp lại mỗi đêm. Và nó có nội dung cảm xúc rất nặng nề. Thú vị. Điều đó xảy ra trong giai đoạn sóng chậm. Vâng. Bởi vì tôi đã có một vài giấc mơ lặp đi lặp lại suốt cuộc đời mình, vì vậy điều này sẽ xảy ra trong giai đoạn sóng chậm. Vâng, có lẽ là giai đoạn sóng chậm. Vâng.
    Thú vị quá.
    Là một nhà thần kinh học có định hướng tính toán, nhưng thực sự bạn kết hợp sinh học rất tốt vào công việc của mình, đó là một trong những lý do khiến bạn trở thành một nhân vật nổi bật trong lĩnh vực của mình và hiện tại cũng rất hào hứng về trí tuệ nhân tạo (AI).
    Điều gì khiến bạn hào hứng nhất bây giờ?
    Nếu bạn có, và tất nhiên điều này không phải là trường hợp, nhưng nếu bạn có thêm 24 tháng nữa để dồn sức vào một điều gì đó và sau đó bạn phải giao chìa khóa phòng thí nghiệm của mình cho người khác, bạn sẽ dồn hết sức vào điều gì?
    Chà, NIH có một cái gọi là Giải thưởng Tiên phong.
    Và những gì họ đang tìm kiếm là những ý tưởng lớn có thể tạo ra tác động lớn, đúng không?
    Vì vậy, tôi đã gửi một đề xuất gần đây, và đây là tiêu đề: “Bối cảnh tạm thời trong não và các mạng biến hình.”
    Và trong não và biến hình?
    Biến hình.
    AI.
    Đúng rồi.
    Chìa khóa của chat GTP là thực tế là có những kiến trúc mới, kiến trúc học sâu, mạng tiến về phía trước, nhưng nó được gọi là mạng biến hình.
    Và nó có những phần nhất định mà là độc đáo, một trong số đó được gọi là tự chú ý.
    Và đó là một cách để thực hiện cái mà nó gọi là bối cảnh tạm thời.
    Nó kết nối các từ cách xa nhau.
    Bạn đưa cho nó một chuỗi từ và nó có thể cho bạn biết sự liên kết, như nếu tôi sử dụng từ “này”, và sau đó bạn phải tìm ra trong câu trước nó đã đề cập đến điều gì, trong khi có ba hoặc bốn danh từ mà nó có thể đã đề cập đến, nhưng từ bối cảnh bạn có thể tìm ra cái nào.
    Và bạn có thể học được sự liên kết đó.
    Tôi có thể chơi với một ví dụ khác để chắc chắn rằng tôi hiểu đúng điều này không?
    Tôi đã thấy những biểu đồ bong bóng từ, như nếu chúng ta nói “đàn piano”, bạn sẽ nói “phím”, bạn sẽ nói “âm nhạc”, bạn sẽ nói “ghế”, và sau đó, bạn biết đấy, nó sẽ xây dựng một đám mây từ liên kết.
    Đúng rồi.
    Và sau đó ở đây, chúng ta sẽ nói, tôi không biết, tôi đang nghĩ về Viện Salk, tôi sẽ nói “hoàng hôn”, “Stonehenge”, bất cứ ai nhìn lên, có một hiện tượng này, Salkhenge.
    Và sau đó bạn bắt đầu xây dựng một đám mây từ ở đó.
    Đây là những điều khác nhau, ngoại trừ việc tôi đã tham dự một buổi hòa nhạc nhạc cổ điển tại Viện Salk.
    Đúng vậy, bản giao hưởng của tâm hồn.
    Hai lần.
    Vì vậy, chúng không hoàn toàn không chồng chéo lên nhau.
    Và vì vậy bạn bắt đầu nhận được những liên tưởng từ xa và cuối cùng chúng kết nối lại với nhau.
    Có phải đây là điều bạn đang đề cập đến không?
    Đúng vậy.
    Tôi nghĩ rằng đó là một ví dụ, nhưng hóa ra mỗi từ đều có thể hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau, khoảng ba, bốn nghĩa.
    Và vì vậy bạn phải tìm ra điều đó từ ngữ cảnh.
    Nói cách khác, có những từ sống cùng nhau và thường xuất hiện.
    Và bạn có thể học điều đó chỉ bằng cách, bạn biết đấy, dự đoán từ tiếp theo trong một câu, đó là cách mà một transformer được đào tạo.
    Bạn cung cấp cho nó một đống từ và nó liên tục dự đoán từ tiếp theo trong một câu.
    Giống như trong email của tôi bây giờ, nó cố gắng dự đoán từ tiếp theo.
    Chính xác.
    Và nó thường đúng phần lớn thời gian.
    Được rồi, điều đó là vì đây là một phiên bản rất nguyên thủy của thuật toán này.
    Điều xảy ra là nếu bạn đào tạo nó đủ, không chỉ nó có thể trả lời từ tiếp theo, mà nó còn xây dựng một đại diện ngữ nghĩa bên trong theo cách mà bạn mô tả các từ có liên quan đến nhau, có những liên tưởng.
    Nó có thể tìm ra điều đó và nó có những đại diện bên trong mạng lưới rất lớn này với hàng triệu triệu tham số và thật không thể tin được nó đã lớn đến mức nào.
    Và những liên tưởng đó bây giờ hình thành một mô hình nội bộ về ý nghĩa của câu.
    Thực sự, đây là điều mà bây giờ chúng tôi đã thăm dò những transformer này và vì vậy chúng tôi khá tự tin.
    Và điều đó có nghĩa là nó đang hình thành một mô hình nội bộ về thế giới bên ngoài, trong trường hợp này là một đống từ.
    Và đó là cách mà nó có thể thực sự phản hồi với bạn theo một cách hợp lý, có nghĩa là hợp lý và thực sự thú vị và vân vân.
    Và tất cả đều nhờ vào sự chú ý tự thân, tôi đang nói về.
    Vì vậy, trong trường hợp này, đề xuất tiên phong của tôi là tìm ra cách mà não bộ thực hiện sự chú ý tự thân, đúng không?
    Nó phải có cách nào đó để làm điều đó.
    Bây giờ tôi sẽ cho bạn một gợi ý nhỏ.
    Hạch nền.
    Nó nằm trong hạch nền.
    Đó là giả thuyết của tôi.
    Chà, chúng ta sẽ xem.
    Ý tôi là, tôi sẽ làm việc với những người thực nghiệm.
    Tôi đã làm việc với John Reynolds, chẳng hạn, người nghiên cứu vỏ não thị giác của động vật linh trưởng và chúng tôi đã xem xét các sóng di chuyển ở đó và còn nhiều người khác cũng đã nghiên cứu về động vật linh trưởng.
    Và bây giờ, tôi nghĩ rằng những sóng di chuyển này cũng là một phần của câu đố, những mảnh ghép của câu đố sẽ cho chúng ta cái nhìn tốt hơn về cách mà vỏ não được tổ chức và cách mà nó tương tác với hạch nền.
    Chúng ta đã từng ở đó, nhưng các nhà thần kinh học đã nghiên cứu từng phần của não bộ một cách độc lập và bây giờ chúng ta phải bắt đầu suy nghĩ về việc ghép các mảnh ghép của câu đố lại với nhau, cố gắng kết hợp tất cả những gì chúng ta biết về những khu vực này và xem chúng hoạt động cùng nhau theo cách tính toán như thế nào.
    Và đó thực sự là nơi tôi muốn đến.
    Tôi rất thích điều đó.
    Và tôi hy vọng họ sẽ quyết định tài trợ cho công việc tiên phong của bạn.
    Tôi cũng vậy.
    Và nếu họ đưa ra quyết định tồi tệ không làm như vậy, chúng ta sẽ tìm ra cách khác để hoàn thành công việc.
    Và chắc chắn bạn sẽ làm được.
    Terry, tôi muốn cảm ơn bạn.
    Cảm ơn tất cả vì đã đến đây hôm nay, dành thời gian từ lịch trình bận rộn về nhận thức, chạy, giảng dạy và nghiên cứu của bạn để chia sẻ kiến thức với chúng tôi.
    Và cũng vì công việc tuyệt vời mà bạn đang làm trong giáo dục công cộng và dạy cho công chúng, tôi nên nói, cung cấp cho công chúng các tài nguyên để học cách học tốt hơn mà không tốn chi phí.
    Vì vậy, chúng tôi chắc chắn sẽ cung cấp liên kết đến cách học để học và cuốn sách của bạn cũng như những tài nguyên tuyệt vời khác mà bạn đã chia sẻ.
    Và bạn cũng đã cho chúng tôi rất nhiều công cụ thực tiễn hôm nay liên quan đến việc tập thể dục, ti thể và một số điều mà bạn làm, mà tất nhiên chỉ là phiên bản của bạn về những gì bạn làm, nhưng chắc chắn sẽ có giá trị đối với mọi người, bao gồm cả tôi trong những nỗ lực nhận thức và thể chất của chúng tôi và thực sự, chỉ là sự trường thọ.
    Ý tôi là, điều này không hề bị bỏ qua đối với tôi và những người đang lắng nghe rằng sự nhiệt huyết của bạn, như tôi đã đề cập trước đó, là không thể phủ nhận. Và thật là một niềm vui trong suốt những năm qua khi được chứng kiến mức độ tập trung, năng lượng và sự nhiệt tình mà bạn mang đến cho công việc của mình và quan sát rằng nó không chỉ không chậm lại, mà bạn còn đang gia tăng tốc độ. Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã giáo dục chúng tôi hôm nay. Tôi biết tôi đang nói thay cho bản thân mình và rất nhiều người đang lắng nghe và theo dõi đây là một món quà thực sự, một trải nghiệm tuyệt vời để học hỏi từ bạn. Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều.
    Chà, cảm ơn bạn. Và tôi phải nói rằng tôi đã được ban phước trong suốt những năm qua với những sinh viên tuyệt vời và những đồng nghiệp tuyệt vời, và tôi coi bạn là một trong số họ, những người mà tôi thực sự đã học hỏi được rất nhiều. Nhưng bạn biết đấy, khoa học là một hoạt động xã hội và chúng ta học hỏi từ nhau và tất cả chúng ta đều mắc sai lầm. Nhưng chúng ta học từ những sai lầm của mình và đó là vẻ đẹp của khoa học là chúng ta có thể tiến bộ. Bây giờ, bạn biết đấy, sự nghiệp của bạn cũng thật đáng chú ý, vì bạn đã ảnh hưởng và tác động đến nhiều người hơn bất kỳ ai mà tôi biết cá nhân với kiến thức mà bạn đang truyền tải qua các cuộc phỏng vấn của bạn, nhưng cũng, bạn biết đấy, chỉ về mặt sở thích của bạn, thực sự, tôi rất ấn tượng với những gì bạn đã làm. Và tôi muốn bạn tiếp tục, bạn biết đấy, vì chúng ta cần những người như bạn. Chúng ta cần những nhà khoa học có thể thực sự diễn đạt và tiếp cận công chúng. Nếu chúng ta không làm điều đó, mọi thứ chúng ta làm đều diễn ra sau những cánh cửa đóng kín, đúng không? Không có gì được công bố ra ngoài. Và vì vậy, bạn là một trong những người giỏi nhất trong việc có thể giải thích mọi thứ một cách rõ ràng, dễ hiểu với nhiều người hơn bất kỳ ai khác mà tôi biết.
    Chà, cảm ơn bạn. Tôi rất vinh dự khi nghe rằng đây là một công việc xuất phát từ tình yêu đối với tôi và tôi sẽ tiếp nhận những lời đó và tôi thực sự trân trọng điều đó. Thật là một vinh dự và đặc quyền khi được ngồi cùng bạn hôm nay và xin hãy quay lại lần nữa. Tôi rất muốn điều đó.
    Được rồi. Cảm ơn bạn, Terry. Không có gì.
    Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Terry Sienowski để tìm hiểu về công việc của ông, cổng học trực tuyến miễn phí mà ông và các đồng nghiệp đã phát triển, cũng như để tìm liên kết đến cuốn sách mới của ông. Xin vui lòng xem phần ghi chú chương trình.
    Nếu bạn đang học hỏi từ hoặc thích podcast này, hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời và miễn phí để ủng hộ chúng tôi.
    Ngoài ra, hãy theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple, và trên cả hai nền tảng này, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
    Xin vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này.
    Nếu bạn có câu hỏi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, hãy để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube.
    Tôi đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tiêu đề “Các giao thức và hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người”. Đây là cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm, nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp các chứng minh khoa học cho các giao thức được bao gồm.
    Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocallsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau, bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Các giao thức và hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người”.
    Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Đó là Instagram, ex (trước đây được gọi là Twitter), Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó có sự giao thoa.
    với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng phần lớn là khác biệt so với nội dung trên podcast Huberman Lab.
    Và một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng không tốn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang.
    Các PDF từ một đến ba trang đó bao gồm những thứ như tiếp xúc với nhiệt độ cao một cách có chủ đích, tiếp xúc với lạnh một cách có chủ đích.
    Chúng tôi có một giao thức tập luyện cơ bản.
    Chúng tôi cũng có các giao thức để tối ưu hóa giấc ngủ, dopamine và nhiều hơn nữa.
    Một lần nữa, tất cả đều có sẵn, hoàn toàn không tốn phí.
    Chỉ cần truy cập HubermanLab.com, vào tab menu, cuộn xuống bản tin và cung cấp email của bạn.
    Chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
    Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Terry Sienowsky.
    Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    [ÂM NHẠC]
    歡迎來到 Huberman 實驗室播客,在這裡我們討論科學及其應用於日常生活的科學工具。我是安德魯·霍伯曼,斯坦福醫學院神經生物學和眼科的教授。今天的嘉賓是特里·薩諾斯基博士。特里·薩諾斯基博士是索爾克生物學研究所的教授,並負責計算神經生物學實驗室。正如他的頭銜所示,他是一位計算神經科學家。也就是說,他利用數學、人工智慧及計算方法來理解一個重要而根本的問題:大腦是如何運作的。
    我意識到,當人們聽到計算神經科學、算法、大型語言模型和 AI 等術語時,會感到有些不知所措甚至受到威脅。但我向您保證,薩諾斯基博士的工作目的,以及今天的討論,都是利用這些方法來澄清大腦的運作方式,並簡化這個問題的答案。
    舉例來說,今天您將了解到,無論您是誰,無論您有什麼經驗,您的所有動機在生活的各個領域都是由一個簡單的算法或方程式所支配。薩諾斯基博士解釋了一個單一的規則,即一個單一的學習規則,驅動我們所有與動機相關的行為。這當然與神經調節劑多巴胺有關。如果您熟悉多巴胺這個詞,今天您將真正理解多巴胺如何驅動您的動機水平,或在某些情況下缺乏的動機,以及如何克服這種缺乏動機的狀態。
    今天我們還討論了最好的學習方法。薩諾斯基博士不僅分享了大腦運作的資訊,還提供了他和同事們開發的實用工具,包括一個免費的在線平台,該平台根據您特定的學習風格教您如何更好地學習,包括您如何尋找資訊和實施該資訊。薩諾斯基博士還解釋了他自己如何利用特定類型的體育鍛煉來增強他的認知能力,也就是他大腦學習資訊和提出新想法的能力。
    今天我們還將討論健康大腦和神經退行性疾病大腦,如帕金森氏症和阿茲海默症,以及與線粒體功能有關的特定工具如何可能用於治療各種疾病,包括阿茲海默型癡呆。相信在今天的節目結束時,您將學到大量有關您大腦運作的全新知識,以及可以在日常生活中實施的實用工具。
    在我們開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,這是我帶給公眾零成本科學和科學相關工具資訊的願望和努力的一部分。為了與這一主題保持一致,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一位贊助商是 BetterHelp。BetterHelp 提供由持牌治療師完全在線進行的專業治療。我已經做了超過 30 年的每週治療。最初,我沒有選擇。這是能夠繼續上學的條件,但很快我意識到,治療對於整體健康來說是極其重要的。我實際上認為,定期進行治療與定期鍛煉一樣重要,包括心血管運動和阻力訓練,這些我當然每週也會做。
    現在,優秀的治療提供的基本上有三樣東西。首先,它提供了一個良好的關係,讓您能夠信任並談論您所想談論的所有問題。第二,優秀的治療提供情感支持或明確的指導,告訴您在生活的特定領域中該做什麼或不該做什麼。第三,專業的治療可以提供您自己無法得到的有用見解。BetterHelp 讓您輕鬆找到一位真正與您有共鳴的專家治療師,並提供我剛才提到的有效治療所帶來的好處。
    如果您想試試 BetterHelp,可以訪問 betterhelp.com/huberman,獲得第一個月 10% 的折扣。再次重複一遍,請訪問 betterhelp.com/huberman。
    今天的節目則由 Helix Sleep 贊助。Helix Sleep 提供根據您的獨特睡眠需求定制的床墊和枕頭。我在此之前已多次在這個和其他播客中提到,獲得良好的睡眠是心理健康、身體健康和表現的基礎。您睡的床墊對於每晚獲得的睡眠質量影響巨大。床墊的軟硬程度、透氣性等都直接關係到您的舒適度,並需要根據您獨特的睡眠需求進行調整。
    如果您訪問 Helix 的網站,您可以參加一個簡短的兩分鐘問卷,它會問您一些問題,比如:“您是仰臥、側臥還是俯臥睡覺?您在夜間傾向於熱還是冷?”根據這些問題的回答,Helix 會為您匹配最適合的床墊。對我而言,最終匹配的是 Dusk 床墊。我大約在三年半前開始使用 Dusk 床墊,這是我所體驗過的最佳睡眠。
    如果您想試試 Helix,可以訪問 helixsleep.com/huberman。參加那個兩分鐘的睡眠問卷,Helix 將為您匹配一個根據您獨特的睡眠需求定制的床墊。在 2024 年 11 月之前,Helix 將提供所有床墊訂單最高 25% 的折扣和兩個免費的枕頭。再次重複一遍,訪問 helixsleep.com/huberman,獲得最高 25% 的折扣和兩個免費的枕頭。
    現在,我們來聽聽與特里·薩諾斯基博士的討論。
    特里·塞諾夫斯基,歡迎你。
    我很高興能到這裡。
    我們認識很久了,我真的非常欣賞你的工作,因為你在神經科學領域做了許多不同的研究。
    許多人認為你是計算神經科學家,你將數學模型帶入對大腦和神經網路的理解,今天我們也將談論人工智慧,我們的目標是讓每個人都能輕鬆理解,不論是生物學家還是沒有數學背景的人。
    在開始之前,我想了解一些事情。
    我對大腦的部件有一點了解,此播客的大多數聽眾即使從未聽過此節目,也會對大腦的部件有一些了解,因為他們知道大腦中有細胞,而這些細胞就是神經元,這些神經元以非常特定的方式互相連接,使得我們能夠看見、聽見、思考等等。
    我開始相信,即使我們知道了部件名單,這其實並不真能告訴我們大腦是如何運作的。
    這是個大問題。
    大腦是如何工作的?
    意識是什麼?
    所有這些東西。
    那麼,如何理解神經元之間的交流,開始讓我們真正理解大腦如何運作?
    我們頭顱裡的這塊肉究竟是什麼?
    因為它不可能只是,好的,海馬體記住資訊,視覺皮層感知東西。
    當你放鬆心情,排除掉心理對話中的數學時,如果這對你來說是可能的,你是如何思考,所謂的“大腦是如何工作的”?
    在一個非常基本的層面上,這塊肉在我們頭裡究竟試圖完成什麼?
    就拿早上我們第一次醒來時的情境來說,在我們稍顯迷糊的狀態中,直到我們喝下第一杯咖啡或水,甚至可能是早上第一件事就是去上廁所,裡面究竟發生了什麼?
    這真是一個好問題。
    我和帕特·丘奇利一起寫了一本書,名為《計算大腦》,裡面有一個層次圖,展示不同空間尺度的研究層次,從最底部的分子到突觸和神經元、電路、神經電路,它們之間是如何連接的,然後是皮層中的腦區,最後是整個中樞神經系統,跨越十個數量級,第十至第十的空間尺度。
    意識存在於這一切中哪裡?
    神經科學家採取了兩種方法。
    我不該說神經科學家,我應該說科學家所採取的方法,其中你描述的就是一種,讓我們看看所有的部件,這是自下而上的方法。
    拆解它,也就是還原論的方法,這樣你會進展很多。
    你可以弄清楚事物是如何相互連接的,理解發展是如何工作的,神經元是如何連接的,但要真正取得進展是非常困難的,因為很快你會在樹林裡迷失。
    另一種方法,雖然老師曾成功,但最終卻令人失望,是自上而下的方法,這是心理學家在研究行為並試圖理解行為法則時所採取的方法,這就是行為主義,但即使是人工智慧的研究者也曾嘗試根據這種方法,編寫可以複製人類行為的程式,智能行為。
    我必須說,這兩種方法,無論是自下而上還是自上而下,都未能真正深入解答那些核心問題、那些重大問題。
    但是,現在出現了一種全新的方法,它同時出現在神經科學和人工智慧領域,這在歷史的當下真是相當了不起。
    因此,有一個中間層,介於底部的實現層和整個系統的實際行為之間,這稱為演算法層,就是介於兩者之間。
    演算法就像食譜,當你烘焙蛋糕時,必須有成分,並且你必須說明它們組合的順序和時間,如果順序錯了就不行,結果會一團糟。
    現在,事實證明我們正在發現演算法,我們在理解神經電路中使用的演算法方面取得了很大進展,這涉及到計算層面,如何理解神經電路的功能,但我將給你一個演算法的例子,這是一個我們在1990年代與彼得·戴揚和里德·蒙塔奎一起研究的,它與位於皮層下方的基底神經節有關,該區域負責學習行為序列,以達成某些目標。
    例如,如果你想打網球,你必須能夠協調許多肌肉,並且必須完成一整套行為序列,才能準確發球,你需要不斷練習,練習,再練習,而基底神經節基本上就是從皮層接管,產生越來越好、越來越好的動作,這對肌肉而言是如此,對思考也是如此。
    如果你想在某個領域變得優秀,想成為一個好的金融專家、好的醫生或者好的神經科學家,你就必須在理解專業的細節、什麼有效、什麼無效等方面不斷練習,結果發現基底神經節不僅與後面的皮層互動,即動作部分,它還與前額葉皮層,即思考部分互動。
    可以請我簡單問你一個問題嗎?
    據我了解,基底神經節涉及組織兩種主要的行為類型:前進,也就是實際執行一種行為,而基底神經節同時也指示「停止」,不參與該行為。學習一個專業的高爾夫揮桿,甚至基本的高爾夫揮桿或網球揮桿都涉及這兩樣事情:前進和停止。
    根據你剛才所說的,基底神經節也參與生成某些特定類型的思維,因此我想知道它是否也涉及抑制某些特定類型的思維。
    我的意思是,你不希望你的外科醫生切入某一特定區域時僅僅專注於他們的動作行為,該做什麼和不該做什麼。
    他們大概需要考慮應該思考什麼,還有不應該思考什麼。
    你不希望外科醫生想著他們的孩子早上多麼頑皮,因為這會讓他們感到沮喪,而這兩個因素是互相關聯的。
    在行動和學習方面是否存在前進和停止的區分?在思考方面也是否存在前進和停止的區分?
    嗯,我提到過前額葉皮質和與基底神經節之間的迴路,這是早期成年時期最晚成熟的部分之一。
    問題在於對於青少年來說,這不是與計劃和行動相關的停止部分。
    這一部分還未完全發展,因此通常它不會啟動來阻止你做一些不符合你最佳利益的事情。
    是的,這完全正確,但其中一個問題是學習的參與,這實際上是我們在90年代首先理論上破解的問題,然後通過記錄神經元的活動以及對人類的腦部成像來實驗驗證的。
    結果我們知道大腦用來學習行動序列以達成目標的算法,而這是你可以想像的最簡單的算法。
    它僅僅是預測你將獲得的下一個獎勵。
    如果我做一個動作,這是否會給我一些有價值的東西,並且每次你嘗試某件事情時,不論你獲得的獎勵是你所期望的還是更少,你都會用這些來更新突觸,突觸可塑性,以便下次你會更有可能獲得更好的獎勵,這樣你就建立了所謂的價值函數。
    因此,在你的生活中,皮質現在積累了許多關於對你有益的事物和對你有害的事物的知識,就像你去一家餐廳,點了某樣東西,你怎麼知道什麼對你有益呢?
    你在很多地方吃過很多餐,現在這已經成為你價值函數的一部分。
    這是AlphaGo所使用的相同算法。
    這是DeepMind所開發的程序。
    這是一個擊敗了世界圍棋冠軍的人工智慧程序,而圍棋是人類有史以來最複雜的遊戲。
    據我了解,這比棋類遊戲複雜得多。
    是的,沒錯。
    圍棋對於棋類就像棋對於跳棋。
    換句話說,難度層級高得多,因為你必須考慮到四處的戰鬥同時進行,並且你放下棋子的順序會影響未來會發生的事情。
    因此,這個價值函數非常有趣,我想知道,並且我認為你已經回答了這個問題,但我想知道這個價值函數是否在長時間的周期中實施。
    所以你提到過在學習一項動作技能方面的價值函數。
    假設揮舞網球拍來做一個完美的網球發球,甚至只是一次不錯的發球。
    當某人一次又一次地回到球場,假設在週末,每個月一次,隨著幾年的時間推移,他們是否能夠在每次回去時都能依靠同樣的價值函數,儘管中間經歷了許多時間和學習?
    這是第一個問題。
    然後第二個問題是,你認為這個價值函數也在更複雜的情境中發揮作用嗎,不僅僅是運動學習,例如,對於許多人來說涉及某種試錯的生命領域,像是人際關係。
    我們學會了如何和人交朋友。
    我們學會了如何做好兄弟姐妹。
    我們學會了如何成為一個好的浪漫伴侶。
    我們有些事情做對了,有些事情做錯了。
    那麼這是否仍在實施相同的價值函數?我們在關注什麼是有獎勵的,但你沒有提到的還有什麼是懲罰的。
    我們是否只關注那些有獎勵的,還是我們也在整合懲罰?
    當我們發球錯誤時,我們不會受到電擊,但我們會感到沮喪。
    你指出的特徵非常重要,就是每次你做某事時,獎勵都在更新這個價值函數,並且它不斷累積。
    你第一個問題的答案是,這個價值函數將永遠存在。
    這沒有關係。
    這是你經驗和你身份中非常永久的一部分。
    有趣的是,行為主義者在1950年代就知道,通過試錯,你可以有兩種方式走到那裡。
    小獎勵是好的,因為你不斷接近你所追求的目標,成為一位更好的網球選手或能夠交到朋友。
    但負面懲罰則更有效,單次學習。
    你不需要進行100次嘗試,這是你訓練老鼠完成某個任務時所需的小食物獎勵。
    但如果你只是電擊老鼠,哇,那只老鼠不會忘記這一點。
    是的,一段特別糟糕的關係會讓你永遠學會某些事情。
    這也是創傷後壓力症候群的另一個好例子。
    這可能會搞砸你餘生的生活。
    但另一件事是,你指向了一個非常重要的地方,即前額葉皮質的很大一部分是專注於社交互動的。
    這就是人類來到世界上的方式,當你出生時,你不知道自己會講什麼語言。你不知道自己將要擁有什麼樣的文化價值觀,以便成為這個社會的一份子,以及對你有什麼期望。所有這些都必須通過經驗來獲得,通過建立這個價值功能。這是我們在20世紀發現的。現在它進入了人工智慧領域,被稱為強化學習。它是一種程序性學習的形式,相對於你思考和行動的認知層面。認知思考的效率要低得多,因為在程序性學習中,你必須一步步地進行。程序性學習是自動的。在認知學習中,有沒有一個例子可以展示程序性學習的勝利?例如,如何利用純知識學習來製作一杯不錯的咖啡,與程序性學習相比,程序性學習贏了?
    我可以想像一個例子,但你才是真正的專家。你知道很多例子,但既然我們一直在談論網球,你能想像通過讀書來學習如何打網球嗎?這真好笑。昨天從納什維爾飛回來的飛機上,坐在我對面走道那邊的那個人正在看一本書,可能是在考取他的飛行執照。我瞥了一眼,忍不住注意到他書中的飛行圖表。我想,我真高興這個人是乘客而不是飛行員。然後我想到飛行員是怎麼學習的,可能是實踐學習和教科書學習的結合。我的意思是,當你進行潛水時,這是確實的,我有潛水證書。當你獲得證書時,學習潛水表,你學習為什麼在潛水之間要等待等等,還有氣體交換等等諸多內容。但真的沒有任何方法可以模擬在水下脫下面罩,然後再戴上,再把水吹出來的過程。你必須在泳池中實際操作,並且必須在真正需要的時候去做,這樣才能夠真正掌握。對於需要快速和專業執行的事物,這點真的很關鍵,以至於你不需要思考。這在學校裡也發生,對吧?換句話說,你有課堂上明確指示的教學,然後你去做作業。這就是程序性學習。你做題目,解決問題。我是一名博士物理學家,因此我經歷了所有的理論物理課程。實際上,這些問題是成為一名優秀物理學家的核心。你可以死記公式,但這並不意味著你理解如何運用這些公式。
    我覺得值得強調一些事情。在這個播客上,我們許多時候討論我所謂的協議。就像是讓你的眼睛在早晨接觸一些陽光,以刺激你的視交叉上核通過你的視網膜節細胞,這些術語聽眾應該會認出來。這基本上是早上讓陽光進入你的眼睛來設置你的生理時鐘。你可以聽到一萬次,但我確實相信,了解協議的具體機制是有價值的。你的眼睛中有這些東西編碼著日出光線的特質等等,然後將這些信息傳送到你的大腦等等。但是一旦我們將純知識與實踐聯繫起來,我就相信這兩者會在某種程度上融合在一起,讓我們說能夠強化知識和實踐。因此,這些事情並不一定是獨立的,它們是互相連結的。換句話說,做你的理論物理問題集增強了你在講座和教科書中學到的例子,反之亦然。因此,這在學校中正在發生一場戰鬥。你剛才說的話完全正確。你需要兩者。我們有兩個主要的學習系統。我們有一個認知學習系統,它是皮層的。我們有一個程序性學習系統,它是下皮層、基底神經節的。這兩者是息息相關的。如果你想在任何方面變得優秀,這兩者將會互相幫助。而現在在學校裡,至少在加州,他們正在試圖淘汰程序性學習。這太荒謬了。他們不希望學生們練習,因為這會造成壓力,他們不想讓學生感覺到困難。但這一切都可以做到。對於那些在聽的朋友們,我在掩住我的眼睛,因為這讓我想到,天啊,真有太多例子了。就像這裡有一本關於游泳的教科書,然後你將來會去海裡,但你從未真正游過泳。現在你還被期望能夠生存,更不用說游得好。這真是瘋狂。我告訴你,巴巴拉·奧克利和我有一個大型開放網絡課程,名為《學習如何學習》。它幫助學生,我們的目標是學生,但實際上有400萬人在200個國家參加了這個課程,年齡從10歲到90歲。這個課程叫什麼?《學習如何學習》。有付費牆嗎?不,這是完全免費的。太神奇了。而且,你知道,我幾乎每天都收到來自粉絲們的驚人反饋信。好吧,你將要再收到一些。我做了一集關於學習如何學習的節目,我對這項研究的理解是,我們需要在材料上測試自己。測試不僅僅是一種評估的形式,它還是一種識別錯誤的方式,幫助我們彌補錯誤並學習,但它非常程序化。這不是單單聽和重述的問題。你要明白,你觸及了要點,也就是這一點,我們教給學生的是,大腦的運作方式並不是像電腦那樣記憶,而是必須是主動學習。
    你必須積極參與。事實上,當你試圖獨自解決問題時,這就是你真正通過試錯學習的過程,這就是程序系統。然而,如果有人告訴你正確的答案,那只是被存放在某個地方的事實,但如果你面臨的問題和以前看過的問題不完全相同,但又相似,那麼這個答案不會自動浮現出來。順便提一下,這是人工智慧的關鍵,對於這些大型語言模型最近的成功至關重要,公眾現在開始使用的這些模型,並不是「鹦鹉」。它們不是僅僅記住它們所吸收的數據。它們必須進行概括。這意味著能夠對新來的與你曾見過的舊事物相似的事物表現良好,但同時能夠解決新的問題。這是大腦的關鍵。大腦在概括方面非常出色。事實上,在許多情況下,只需要一個例子就可以進行概括。但是,第一次去餐廳用餐時,會有很多新的互動,對吧?可能有一位接待員。你坐在自己從未坐過的桌子上。有人問你問題。你閱讀它。好吧,也許現在是二維碼,但此後你就理解了進入餐廳的過程,不管食物的種類或城市是什麼,坐在裡面還是外面,你都能大致應對。坐在吧檯。坐在外面。坐在桌子上。 我認為有一些關鍵的行動步驟幾乎在任何地方都適用,除非你去某些超高端的場所或者某些超低端的自助餐之類的地方。你可以開始填補這些空白。如果我理解正確,行動功能是從知識和經驗中學習的。正是如此。那麼,這個行動功能儲存在何處?是大腦中的某一個地點,還是多個大腦區域的 emergent property?你現在剛好位於神經科學領域的最前沿。我們對這個問題的答案仍然不確定。在過去,人們認為皮層像是每個國家,每個皮層的部分都專注於一種功能,對吧?有趣的是,當你對神經元進行錄音時,這看起來確實是這樣,對吧?換句話說,後面有一個視覺皮層,還有一系列的區域,然後中間有聽覺皮層,再然後是負責社交互動的前額皮層。看起來這真的是模組化的。然而,現在我們面臨的是,我們有了新的方法來記錄神經元。從光學上來說,我們可以同時記錄成千上萬的神經元,來自數十個區域,我們正在發現,如果你想完成任何任務,你不僅僅是使用你可能認為接收來自視覺系統的輸入的區域,而是視覺系統正在從運動系統獲取輸入,對吧?事實上,來自運動系統的輸入比來自眼睛的還要多。真的嗎?是的。沒錯,UCLA的艾倫(Ellen)在老鼠身上顯示了這一點。因此現在我們正在觀察所有這些區域之間的全球互動,真正複雜的認知行為就是從這些互動中產生的。現在我們第一次有工具可以實時查看它們,我們現在首先在老鼠和猴子身上進行研究,但我們現在可以在人類身上進行這項研究。我一直在與麻薩諸塞州總醫院的一個團隊合作,對癲癇患者進行記錄,這些患者需要接受手術,因為他們對藥物有抗藥性,以便找出癲癇從皮層的哪裡開始,以及癲癇發作開始的地方,然後再去進行記錄,你必須同時記錄很多皮層的部分,持續幾周,直到你找出它的位置,然後你去嘗試切除它,這通常會有幫助,這是非常具有侵入性的,但在兩周內,我們可以訪問所有那些不斷被記錄的皮層中的神經元,於是我開始研究是因為我對睡眠感興趣,想了解人在睡眠狀態下皮層中發生了什麼,但後來我們意識到,你還可以找出那些有癲癇等耗竭性問題的人,他們在這裡待了兩周,沒有事情可做,所以他們非常喜歡科學家對於幫助他們、教導他們以及找出在他們學到東西時,皮層中哪些地方正在發生過程的興趣。這是一個金礦,真是難以置信,我從人類身上學到了許多我從其他物種身上無法獲得的知識。太不可思議了。所以,我知道其中之一,但還有其他在睡眠中與旅行波相關的發現。有一種圓形旅行波在睡眠期間發生,這是驚人的,沒有人真的看過這種情況。如果要給這些旅行波指定一到兩個主要功能,你認為它們在睡眠中為我們完成了什麼?順便問一下,它們與深睡眠、慢波睡眠或快速眼動睡眠有關,還是兩者都有?這是非快速眼動(non-REM)睡眠,這是行話,但這是在中間的過渡狀態。 我們的觀眾可能會跟得上。他們已經聽到我講過許多關於慢波睡眠的知識,然後那位走動的人的快速眼動睡眠。輕微的慢波睡眠。那麼,這些旅行波為我們達成了什麼呢?就像我說的,在慢波睡眠中,有一種叫做睡眠紡錘的波持續大約一到兩秒,並且像我所說的那樣在皮層周圍呈圓形傳播。已知這些紡錘對於鞏固你在白天經歷的事情進入你的長期記憶存儲是重要的。
    這是一個非常重要的功能,如果你去掉海馬迴,你會發現正是海馬迴在重播這些經驗。這是大腦中的一部分,對於長期記憶非常重要。如果沒有海馬迴,你根本無法學習新事物。正如我所說的,你無法記得昨天做了什麼,甚至一小時前的事情也是如此。但海馬迴會重播你的經歷,促使睡眠紡錘波進入皮層。正確地做到這一點非常重要,因為你不想覆蓋你已有的知識。你只是希望基本上將新的經驗高效地納入到你已有的知識庫中,而不干擾你已經知道的東西。這是一個非常重要的功能的例子,這些旅行方式具有。
    我想稍作休息,感謝我們的贊助商AG1。AG1是一種維他命礦物質益生菌飲料,包括益生元和適應原。我自2012年開始飲用AG1,那時我的預算非常有限。事實上,我只夠錢購買一種補充品,我非常高興我選擇了AG1。原因是,即使我努力食用全食和未加工食品,僅靠飲食獲取足夠的維他命和礦物質、微量營養素和適應原是非常困難的,這樣才能確保我處於最佳狀態,這意味著我需要有足夠的能量來進行從早到晚的所有活動,晚上良好地睡眠,並保持免疫系統強壯。
    當我每天飲用AG1時,我發現自己身心健康、表現、運動後的恢復等各方面都有所改善。我知道這一點,因為當我沒有飲用AG1時,我會明顯感受到差異。我還注意到,考慮到腸道微生物群和大腦之間的關係,當我定期飲用AG1時,我的思維更加清晰,心理能量也更多。
    如果你想嘗試AG1,可以前往 drinkag1.com/huberman 以獲取特別優惠。在本月,即2024年11月,AG1將免費贈送一個月的魚油Omega-3脂肪酸供應,此外還有他們通常提供的五個免費旅行包和一年的維生素D3K2供應。正如我在這個播客中多次提到的,Omega-3脂肪酸對於腦部健康、情緒、認知等至關重要。再次訪問 drinkag1.com/huberman 以獲取該特別優惠。
    今天的節目還由David贊助。David製作的蛋白棒與其他任何蛋白棒都不同。每根蛋白棒含28克蛋白質,只有150卡路里,並且不含糖。是的,28克蛋白質,且75%的卡路里來自蛋白質。David的這些蛋白棒口感也相當美味。我最喜歡的口味是巧克力餅乾麵團,當然我也喜歡巧克力軟糖味和蛋糕味的。基本上,我喜歡所有口味,它們都非常美味。對我個人來說,我努力多吃全食。然而,當我匆忙,或身處異地,或者只是想要快速的下午小吃時,我經常發現我在尋找高品質的蛋白質來源。借助David,我能在小吃的卡路里下攝取28克蛋白質,這讓我很容易達到每天每磅體重1克蛋白質的目標。而且在不攝入過多卡路里的情況下完成。
    我通常在午後早些時候甚至中午時候吃一根David蛋白棒,以便在午餐和晚餐之間填補這一空白。我喜歡它有一點甜味,所以它像一種美味的零食,但它也提供了28克非常高質量的蛋白質,只需150卡路里。如果你想嘗試David,可以訪問davidprotein.com/huberman。再次提醒,鏈接是davidprotein.com/huberman。
    如我所記得,有一兩件事情可以確保我們晚上獲得足夠的睡眠紡錘波,從而整合這些新知識。我相信這是我們與UCLA的Gina Poe等人一起做的那一集。我記得的第一件事是確保晚上獲得足夠的睡眠,以便體驗足夠的這些紡錘波。我們都對缺乏睡眠所帶來的認知挑戰,包括記憶和學習挑戰非常熟悉。另一件事則是白天運動與夜間睡眠紡錘波的流行之間存在一些有趣的關係。你對那篇文獻有了解嗎?是的,哦,沒錯,這是一個引人入勝的文獻,所有的研究都朝著同一個方向指向,即我們總是忽視睡眠的重要性。顯然,當你醒來時,你會感到神清氣爽,但有許多事情都發生了。並不是你的大腦關閉了,而是它進入了一個完全不同的狀態,記憶鞏固只是你入睡時發生的其中一件事情。當然,還有夢等等。我們對於所有不同的睡眠階段如何協同運作並未充分理解。但運動在調整運動系統方面是至關重要的。据信,快速眼動睡眠(REM)可能與之相關。所以這是睡眠階段中的另一個部分。你在夜間會在快動睡眠和慢波睡眠之間反復切換。然後當你醒來時,你正處於REM階段,並且越來越多的REM。但這些只是觀察。作為科學家,你要做的是擾亂系統,看看如果你有更多的睡眠紡錘波,或許你會記得更好的事情。因此,事實證明,Sarah Mednick曾在加州大學爾灣分校做了一個了不起的實驗。
    所以有一種藥叫做佐尔普隆(zolpidem),它的品牌名稱是安眠藥(Ambien)。
    你可能對這有一些經驗。
    我從未服用過,但我知道這是什麼。
    人們把它用作助眠劑。
    沒錯。
    很多人都會服用它以促進睡眠,好嗎?
    結果發現,服用這種藥會導致更多的睡眠旋波(sleep spindle),真的,對。
    如果你服用這種藥,它會使睡眠旋波的數量增加一倍。
    你在學習之後再服用藥物,你在晚上學習,然後服用藥物,這樣你會有兩倍的旋波。
    你早上起來時,可以記住你學習的內容的兩倍。
    而且記憶隨著時間的推移是穩定的。
    它在裡面。
    是的。
    不,它會鞏固這些記憶。
    我的意思是,這就是重點。
    安眠藥的壞處是什麼?
    好吧。
    這是壞處。
    因此,服用這種藥的人會說,如果你要去歐洲,服用了這種藥後會睡得很沉,但經常發現你自己在酒店房間裡,完全不知道自己是怎麼到那裡的。
    我有過這樣的經歷,沒有服用安眠藥或任何其他藥物,感到非常嚴重的時差反應。
    是的。
    我醒來時幾秒鐘,感覺像是永恆一樣,我不知道自己在什麼地方。
    好吧。
    這真的很可怕。
    嗯,這是時差反應的另一個問題。
    時差反應真的讓事情變得麻煩。但這裡的情況可能是一個小時。
    你坐了火車或出租車之類的,這似乎很瘋狂。
    怎麼可能在一方面改善學習和回憶,另一方面卻造成遺忘呢?
    結果發現重要的是,在你服用藥物時,換句話說,它有助於鞏固你在服用藥物之前的經歷,但它會抹去你在服用藥物之後的經歷。
    對吧?
    所以我不是在笑。
    這一定是一次可怕的經歷,但我之所以笑是因為這裡面有一些美妙的藥理學,事實上,有一些非常有用的藥物。
    一些人可能會覺得這話不妥,但有一些非常有用的藥物可以拯救生命並幫助人們應對症狀等等。
    副作用總是個問題。
    但這個特定的藥物特徵——安眠藥——似乎揭示了比關於旋波、安眠藥甚至睡眠的討論更重要的事情,那就是,正如他們所說,總會有代價。
    沒錯。
    你在大腦中調整一樣東西,其他東西就會受到影響。
    你不會有任何免費的東西。
    我認為這不僅僅適用於大腦的藥物,也適用於身體的類固醇。
    當然。
    是的。
    我的意思是,類固醇,即使是低劑量的睪酮療法,現在也非常流行,會給人們帶來更多的活力等等。
    但這是在引入第二次青春期,而青春期可能是整個人生中最迅速的衰老階段。
    服用生長激素的人也是如此,這可能是更好的例子,因為這些療法確實對人們有益,但生長激素給人們帶來更多的活力,但它卻加速了衰老。
    看看服用生長激素的人皮膚的質量。
    看起來更老了。
    他們的身體發生了變化。
    而我並不支持或反對這些事情。這是非常個體化的。
    但是我完全同意你的看法。
    我也會冒險說,隨著對所謂的新型藥物的日益關注,人們使用像莫達非尼(modafinil)的東西,不僅僅是為了治療嗜睡症、日間嗜睡,還是為了增強認知功能,好的,也許他們偶爾可以在截止日期前做這樣的事。
    但根據我的經驗,過度依賴藥物來達到特定大腦狀態的人會在其他方面付出代價。
    肯定的。
    無論是興奮劑、鎮靜劑還是助眠藥,這些行為總是會占主導地位。
    行為總是會占主導地位,作為工具。
    而關於身體如何進化的觀點之一是,它必須平衡很多事情。
    所以,透過藥物,你基本上是以某種方式打破了這種平衡。
    其結果,正如你所指出的,為了改善身體的某一部分,你會在其他地方犧牲某些東西。
    既然我們在談論大腦狀態和不同區域之間的連接,我想問一個特定的問題。
    然後我想回到關於如何最好地學習的問題,特別是在孩子和成年人中。
    我對迷幻藥的文獻和一些嘉賓花了很多時間,變得非常感興趣。
    我們暫且不談LSD的討論,因為你知道為什麼沒有很多LSD的研究嗎?
    這是一個有趣的問題。
    沒有人會被期望知道答案。
    我想這是違法的。但賽洛西賓(psilocybin)或MDMA也是如此,這些有很多研究正在進行。
    現在是的。
    對,這已經改變了。
    但當我成長的時候,你知道,那是違法的。
    對。
    所以我了解到,探索LSD用作治療的臨床試驗要少得多,因為除了瑞士,沒有研究人員願意在實驗室待上那麼久,以便讓受試者完成一次LSD的旅程,而賽洛西賓則往往是較短的體驗。
    對。
    好吧,我們先暫時談談賽洛西賓。
    根據我對賽洛西賓數據的理解,現在仍然有待質疑,但一些臨床試驗顯示嚴重抑鬱症的顯著康復相當驚人。
    但如果我們把這放在一邊,說“好吧,安全性需要更多的工作”,從大腦成像研究中非常清楚的一點是,無論是靜息狀態前後、任務相關等,使用迷幻藥後,你會獲得更多的靜息狀態全局連接,更多的區域之間的交流,與之前相比。
    考慮到迷幻旅程的相似性,這裡特別提到的神奇蘑菇與快速眼動睡眠等現象之間的聯繫,我有一個非常簡單的問題。你認為增加大腦內的連接性有任何真正的好處嗎?對我來說,這似乎有點隨意,但臨床數據至少是令人鼓舞的,如果說不錯的話,是非常鼓舞的。因此,當我們獲得新的知識,學習網球、高爾夫,或學唱歌,或者其他什麼的時候,隨著我們從童年過渡到人生的晚期,這整個過程就是在做的事情,增強不同大腦區域之間的連接性與交流。這就是人類的體驗嗎?還是說我們變得更模組化,我們在某個特定的方式下讓這個區域與那個區域的交流變得更加隔離?隨意以任何有意義的方式探討這個問題,或者如果這不是一個好的問題,可以選擇不回答。
    不,這是一個很好的問題。我的意思是,你有這麼多好的問題,我們還沒有完整的答案。不過,具體談到連接性,如果你看看嬰兒大腦在頭兩年的發展,會發現有大量新的突觸在形成。順便說一下,這是你的領域。神經發展。沒錯。但是隨後你會進行修剪,對吧?然後第二階段是你有過多的突觸,而你現在想做的就是要修剪它們。為什麼要這樣做呢?好吧,突觸是非常耗能的。激活所有神經元及突觸需要大量的能量,特別是因為神經傳遞物質的週期。因此,你想要做的就是減少能量的使用,只使用那些已被證明是最重要的突觸。對吧?不幸的是,隨著你變老,修剪的速度會減慢,但並不會完全消失。因此,大腦皮層會變薄等等。
    所以我認為這是朝相反方向發展的。我認為,隨著年齡增長,你的連接性在減少。但有趣的是,你會保留舊的記憶。舊的記憶非常牢固,因為它們是在你年輕的時候形成的。這是基礎。所有其他記憶的基石。但這並不是完全單向的,因為即使作為成年人,你也知道,你仍然可以學習新事物。也許沒有那麼快。順便說一下,這是讓我感到驚訝的事情之一。因此,芭芭拉和我研究了那些實際上受益最大的人群。結果發現,最多的年齡段是25到35歲。芭芭拉。奧克利。對,她真的是這一切的策劃者。她是優秀的教育者,擁有工程背景。但發生了什麼事呢?所以我們的MOOC課程是針對高中和大學的學生,因為他們每天都要上課,得學習,對嗎?這是他們的工作。但事實上,很少有學生真的在上這門課。為什麼他們會要這樣做呢?他們整天都在課堂上,對吧?為什麼還想再上另一門課?所以這是學習如何學習的課程。你與芭芭拉一起做過這個。對,所以我和芭芭拉一起做了這個,現在25到35歲的人群中有一個巨大的高峰,真的很巨大。那么,發生了什麼呢?這裡的情況很有趣。
    所以你25歲,已經上過大學。順便提一下,選擇這門課的人中有一半都上過大學,所以這不是為大學填補空缺。這可算是加餐。但你在工作中。你需要學習新技能。也許你有按揭,也許你有孩子,對吧?你無法負擔去上課或獲取另一個學位。因此,你參加了一門MOOC,你發現,雖然我學習的敏捷性不如以前,但我們的課程可以提升你的學習能力。因此,即使你的大腦學習得不夠快,你也能以更高的效率學習。這太驚人了。我想參加這門課。我會參加這門課。這個課程需要多長時間的承諾呢?你已經指出這是零成本,真是太棒了。
    好的。所以每段視頻的時長約為10分鐘,大約有50到60段,總共一個月的課程。你會被測試嗎?你會進行自我測試嗎?是的。是的。有測試。有測驗。有期末考試。還有論壇,你可以去跟其他學生交流。有問題的時候,我們有助教。任何人都可以參加。事實上,全世界的每個人都可以,我們還有來自印度的家庭主婦,她們說:「謝謝。謝謝。謝謝。」因為我從未學會過如何成為一個更優秀的學習者。我希望在上學時我就知道這一切。為什麼更多的人不熟悉這個學習如何學習的課程?雖然大家都知道如果我對它或任何事情真的感到興奮,我是絕對不會停下來的。但我會先參加這門課,因為我想理解它的深層次內容。你會喜歡這門課的。你們的滿意度有98%,這太驚人了,非常吸引人。
    是數學嗎?不。詞彙嗎?不,是不需要數學。我們不教什麼具體的知識。我們想告訴你如何獲取知識,以及如何應對考試焦慮,比如,你能否告訴我們所有人都會拖延的情況,對吧?我們會把事情拖到最後。不。我在開玩笑。我們都會拖延。我們教你如何避免這種情況。太棒了。好了,我現在想稍微回顧一下,重點聚焦在這個學習如何學習的內容上。你指出,在加州尤其如此,但其他地方的程序性實踐學習也不多了。
    我在這裡要扮演一個辯護者的角色,我要指出這並不是我真正相信的觀點,但在我成長的過程中,你必須學會時間表算術、除法,然後是分數和指數,這些知識是相互依存的。然後在某個時期,你會上那些需要圖形計算機的課程,對有些人來說,這可能會讓人感到困惑:「這是什麼?」但重點在於,有很多東西你必須學會來實現各種功能,而你是透過實踐來學習的。你是透過實踐在學習。
    同樣,在物理課上,我們把東西掛在繩子上,研究宏觀力學,從粉筆板的演講中學習。我當然可以理解兩者的價值,你也解釋過大腦需要兩者來真正理解知識及如何運用這些知識並來回切換。但在當今社會,你會聽到這樣的論點:「為什麼有人要學會閱讀紙質地圖,除非這是唯一可用的選擇,因為你有谷歌地圖?」或者如果他們想計算,僅需把計算輸入網上的搜索框,然後「啪」,結果就出來了。
    因此,有一個世界是某些技能不再需要的,有人可以辯稱大腦空間、活動以及特別的時間和能量可以用來學習新的、更實用的知識,這些新知識在未來的學校和工作場景中會更有幫助。那麼我們該如何調和這些問題呢?我相信大腦正在進行數學運算,你我都同意這一點。它是電信號和化學信號,它在進行數學計算,運行算法。我想你確實這樣convince我們。
    但是,我們該如何辨別我們需要學習的東西與不需要學習的東西,以建立一個能夠學會最多知識或甚至足夠知識的大腦,以迎接這個非常不確定的未來,因為就你我所知,沒有人擁有水晶球。那么,什麼是必須學習的呢?對於那些在正式教育中沒有學到某些東西的人,我們應該學會怎樣學習呢?
    這是世代之間的問題。科技為我們提供工具。你提到了計算器,對吧?計算器並沒有消除你在數學中需要的教育,但它讓某些事情變得更容易,使你能以更準確的方式做更多的事情。然而,值得注意的是,我班上的學生經常會給出相差八個數量級的答案,這是一個巨大的差異,對吧?很明顯,他們在計算器上輸入不正確,但他們沒有意識到這個結果相差太遠,因為他們對數字的感覺不夠好。他們對數字的大小、數量級、基本理解等都沒有良好的認知。
    所以這是一個雙刃劍,優點是你可以做事情更快、更好,但如果你沒有良好的程序系統,你也會失去一些直覺。我想到一個孩子,想成為音樂家,利用人工智慧寫一首關於失戀的歌曲,然後當他們找到新的愛情時,那首歌在某種程度上得到了恢復,我猜現在你可以做到這一點,並從人工智慧那裡得到一首相當不錯的歌曲,但你會把那個孩子稱為作曲家還是音樂家呢?
    從表面上看,人工智慧確實在幫助,而你會說這和坐下來用吉他試不同和弦、感受他們聲音中的音調是不同的,但我猜對那些玩電吉他的人的批評是針對那些用木吉他的人。因此,我們有這樣一個世代的問題,我們回頭說,這不是實際的東西。你需要學到的關鍵基礎真的是一個至關重要的問題。
    好的,那麼我回到這點,因為你一開始提到的與乃至於大腦如何分配資源有關。當你年輕的時候,你可以接收很多東西。你的大腦更具可塑性。例如,你在社交媒體上的表現如何?好吧,我自己管理 Instagram 和 Twitter,這些賬號的增長與我經營的時間成正比。因此,我會說還算不錯。我的社交媒體賬號不是最大,但對於一個科學健康賬號來說,我們做得不錯,這要歸功於觀眾。
    這無疑顯示了你成功地跨越了世代鴻溝。我能用拇指打字,特里。好的,這是一種你學到的手動技能。這是人類進化的新現象。我無法相信,當我看到人們這樣做的時候,而現在我也能做到。但問題是,如果你一早就在生活中學會這個技能,你的效率會高很多。你可以更迅速地移動你的拇指。你也可以有更多的推文,我不知道他們叫什麼?不,這不是推文。在 X 上,我想他們仍然稱之為推文,因為動詞化字母 X 是麻煩的。字母 X,這一點你們都沒有想到。我喜歡 X,因為它很酷,有點叛逆,采用黑色的設計,適合那種工程師的風格。
    但是,是的,我們還是會稱它們為推文。好的,我們叫它們推文。好的,這很好。但是你知道,我在校園裡走路,看到每個人,約有一半的人在推文或者在用手機做別的事情。我是說,這真不可思議。你知道,索克研究所的日落非常美麗,我們將放上其中一個的連結。我是說,在索克研究所看到日落真是壯觀,讓人敬畏。每天都是不同的。而如今每個人都在玩手機?真遺憾。
    你知道,他們正低頭看著手機。即使是滑板的人也一邊走一邊看。真不可思議。我是說,人類能做到的事情真是驚人,你知道嗎?當他們學會投入某事時。但是,發生的情況是,年輕一代會接觸到任何科技,而大腦就會變得非常擅長它。你可以稍後再學,但你就不會那麼靈活,也許不會那麼執著。這讓我感到疲憊。我想指出的是,在我的手機上做任何事情都感覺疲憊,這與讀紙本書或者在筆記型電腦或桌面電腦上寫東西是根本不同的。我可以這樣做很多小時。如果我在社交媒體上待超過幾分鐘,我能真切地感覺到精力在流失。這很有趣。我可以進行短跑或硬舉幾個小時,而不會感受到來自社交媒體的疲憊。所以,你知道,這是非常迷人的。我想了解你的大腦正在發生什麼。我不知道為什麼,我也想了解年輕人是否有同樣的感受,我覺得沒有。我猜他們不會感到疲憊,是因為他們早早就入門了。這其實與你在大腦中建立的基礎有很大關係。換句話說,你在年幼時所學的東西是根本性的,這使得一些事情變得更容易。是的。我小時候在我的房間裡花了很多時間,要麼玩樂高,要麼玩動作人偶,要麼建魚缸,或是閱讀有關魚的書籍。我通常會閱讀一些東西,然後進行很多程序性活動。你知道,我會閱讀滑板雜誌並滑板。我從來不是那種只看運動卻不去參與的人。所以說,在這些事物之間架起橋樑,對我來說,社交媒體感覺像是一個能量耗竭的地方。當然,我喜歡有機會以這麼大的規模教導人們並向人們學習。但在能量層面上,我感覺我沒有基礎。就像我在試圖把我的認知「即興」編排成做一些它本來並不設計來做的事情。嗯,就是這樣。因為你沒有基礎。你在年輕時沒有這樣做。現在你必須利用認知能力來完成許多現在年輕人利用程序性方式做的事情。我想先稍作休息,感謝我們的贊助商 Element。Element 是一種電解質飲料,擁有你所需的一切,而沒有你不需要的東西。這意味著電解質,鈉、鎂和鉀的正確比例,但不含糖。我們應該都知道,適當的水分補充對於最佳的腦部和身體功能至關重要。事實上,即使是輕微的脫水也會顯著降低你的認知和身體表現。重要的是不僅要保持水分,還要獲得足夠的電解質,並且維持在正確的比例。喝一包溶解在水中的 Element,可以確保你獲得足夠的水分和電解質。為了確保我獲得適量的水分和電解質,我早上醒來時將一包 Element 溶解在大約 16 到 32 盎司的水中。我會在早上第一件事就喝下它。在任何我進行的體育活動中,尤其是在炎熱的日子裡,我大量出汗並流失水分和電解質時,我也會喝一包溶解在水中的 Element。Element 有很多不同的美味口味。我喜歡西瓜。我喜歡覆盆子。我喜歡柑橘。基本上,我喜歡它們所有的口味。如果你想試試 Element,你可以去 drinkelement.com/huberman 購買任何 Element 飲料混合包時還可以索取 Element 樣品包。再次強調,drink element 的拼寫是 L-M-N-T,因此是 drinkelement.com/huberman 免費索取樣品包。今天的節目還由 Juve 贊助。Juve 生產醫療級的紅光治療設備。現在我一貫強調的事情就是光對我們生物學的巨大影響。除了陽光之外,紅光和近紅外光已被證明對改善細胞和器官健康的多個方面有正面影響,包括更快的肌肉恢復、改善皮膚健康和傷口癒合、改善痤瘡、減少疼痛和炎症、改善線粒體功能,甚至改善視力本身。使 Juve 燈具與眾不同,並成為我首選的紅光治療設備,是因為它們使用臨床證明的波長,這意味著它們使用特定的紅光和近紅外光波長的組合,以觸發最佳的細胞適應。我個人每週大約使用 Juve 全身面板三到四次,我在家和旅行時都會使用 Juve 手持燈。如果你想試試 Juve,可以訪問 Juve,拼寫為 J-O-O-V-V,然後加 slash Huberman。Juve 現在到 2024 年 12 月 2 日提供高達 $1300 的黑色星期五折扣。再次強調,那是 Juve,J-O-O-V-V dot com slash Huberman,來獲得高達 $1300 的選定 Juve 產品折扣。我想告訴你一個可以幫助你所有聽眾的消息。我的書《ChatGDP 與 AI 的未來》裡, 我查看了其他人使用 ChatGDP 的經驗。我只是想知道人們在想些什麼。我看到一篇文章,我想是《紐約時報》,裡面有一位技術作家決定用它幫助她寫文章,持續一個月。她說當她開始時,每天結束時,她感到疲憊,完全精疲力竭,就像在使用一台機器,比如拖拉機之類的,苦苦掙扎,努力使它運作。然後她開始說:「等等。」
    如果我把它當成人類來對待會怎麼樣?
    如果我禮貌一點,而不是簡短地回應會怎麼樣?”
    她說:“突然之間,我開始收到更好的回答,因為我對待它的方式就像對待人類一樣,互動來互動去。”
    所以她這樣說:“請您給我一些關於某某的資訊?”
    好的,拜託。我真的有點困難。
    你給我的那個答案太棒了。
    正是我所尋找的,現在我需要你幫我進入下一部分,幫助我處理那個。
    換句話說,你和人類交流的方式,對吧,作為一個助手。
    或者她是不是在和AI聊天,聽起來在這個情況下是ChatGPT,以她腦袋熟悉的方式向人類提出問題。
    換句話說,這AI是學習著她,因而提供了她更容易整合的答案嗎?
    我認為兩者皆是。
    首先,ChatGPT會反映出你如何對待它。
    你把它視為機器,它就會像機器一樣運作,因為這是它擅長的。
    但這裡有個驚喜。
    她說:“一旦我開始像對待人類一樣對待它,到了最後我不再感到疲憊。”
    為什麼呢?
    嗯,結果發現,這輩子你以某種方式和人類互動,你的腦子就是這樣接線的,這過程不需要任何努力。
    因此,通過把ChatGPT視作人類,你便充分利用了大腦中的所有神經連結。
    這太不可思議了。
    我告訴你為什麼,因為我認為很多人,不僅僅是我,很多人都真的喜歡社交媒體。
    每個人都是,昨天我學到了一些我認為對如何根據他人的反應來感知自我身份的方式非常吸引人的事情,或者我們是否花幾分鐘真正靜下心來思考我們對自己實際感受的看法。
    這些是有關自我感知重心和類似概念非常有趣的想法。
    我還看了一個超級酷的視頻,裡面一隻小浣熊在站立著的時候爆破泡泡。
    那真的很酷。
    而社交媒體可以在幾分鐘內同時提供這兩種事物。
    現在,我在心裡想,這真瘋狂,對吧?
    小浣熊有點瑣碎,但它讓我很高興,這可不算瑣碎。
    這就是重點。
    但問題是。
    社交媒體的某些不利方面是否意味著,當我們在互相讚美,或者給予心形,或者給予拇指向下的評價,或者與某人爭論,或是彼此反擊時,這不一定是我們學會辯論的方式。
    這不一定是我們學會進行健康爭執的方式。
    因此,結果就像我所經歷的,某些在線互動讓人感覺很好,而其他的則感覺太過煩膩,因為幾乎缺少一個必要的行動步驟。
    你不能完全解釋自己或理解對方。
    而我是一個相信真實面對面對話力量的人,或者至少是電話對話。
    我對簡訊也有同樣的看法。
    我討厭簡訊。
    當簡訊剛出來的時候,我記得我在想,我不是那種在課堂上傳遞紙條的孩子。
    這感覺就像在課堂上傳遞紙條。
    事實上,這整個簡訊的事情對我來說是低級的。
    我就是這麼覺得。
    而多年來,當然,我成為了一個簡訊使用者。
    這在某些事情上非常有用,比如說五分鐘後到達,晚了幾分鐘,對我來說這是一個常見的情況。
    但我認為,這種對於我們所感受到的事物的煩躁與這是否符合我們童年時期所發展出來的大腦工作模式的關聯是非常關鍵的,因為它觸及到我今天絕對想談論的事情,我知道你也花了很多時間研究,而這個概念是能量。
    我們在談論的是能量,而不是某種玄學的生物學、玄學科學或者健康能量。
    我們在談論的是我們的能量是有限的。
    多年前,我已故的前同事和我的博士後指導教師本·巴里斯有一天在走廊上找我,他停下來叫我安迪,就像你那樣。
    他說:“安迪,為什麼我們年紀越大,能量就越容易下降?
    為什麼我今天比十年前更感到疲勞?”
    我說:“我不知道。
    你睡得怎麼樣?”
    他說:“我睡得很好。”
    本從來不怎麼睡覺,但他有很多精力。
    我心想:“我不知道。
    我們談論的這個能量到底是什麼?
    我想確保我們遮住這種模板神經系統的概念,然後你會感受到的經歷要麼讓你神清氣爽,要麼讓你耗損。
    我想確保我們停止這種思維,但我想要確保在某個時候與這個能量的概念相關聯。
    為什麼隨著我們生命中的每一年,我們似乎總是有更少的能量呢?”
    你提出了這些很棒的問題。
    我希望我能有很好的答案。
    至今為止,你真的有很好的答案。
    這在某種意義上對我來說是新奇的,因為我以前沒有聽到過這類答案。
    所以今天對我來說有很多學習,我知道對觀眾也是如此。
    但假設有人20歲和50歲,他們該怎麼做?
    我的意思是,我們需要融入現代世界。
    我們還需要跨代溝通。
    哦,是的,這是真的。
    人們不再像以前那樣退休了。
    他們活得更久。
    出生率下降了,但我們都必須相處融洽,正如他們所說的。
    所以這很有趣。
    我認為隨著年齡的增長,我們的精神活力會有所減少,如果我可以使用一個稍微不同於能量的詞,那麼我們會回到這一點。
    但我認為有些人成功地保持著活躍的生活。
    這是我們在 MOOC 課程中非常強調的一點。你能解釋一下 MOOC 是什麼嗎?我想大多數人不會知道 MOOC 是什麼。為了他們的 sake。好吧。MOOC(大型開放在線課程)其實已經存在了一段時間,最早是在斯坦福大學由 Andrew Ng 和 Daphna Kohler 開始的。他們有一家公司叫 Coursera。發生的事情是,來自各地的教授以及任何擁有知識或專業專長的人都可以提供講座,這些講座對任何有網路訪問的人都是可用的,目前可能有數萬人參與。任何專業領域,無論是歷史、科學、音樂,隨便你說。有些人在這些領域是專家,並且他們渴望告訴你這些知識,因為他們對所做的事感到興奮。
    所以我們想要做的就是幫助人們學習。問題的一部分是,隨著年齡增長,學習變得更加困難。隨著你年齡增長,如果我們要使用這種能量和活力的語言,這會消耗你的活力。對,沒錯。所以我們實際上使用“能量”這個詞。正如你所知道的,細胞中有一個叫做線粒體的物理發電廠,它為我們提供 ATP,這是細胞運作其所有機械設備的貨幣,對吧?因此隨著年齡增長,發生的一件事是你的線粒體會減少。對,數量更少,效率也更低。沒錯,效率更低。事實上,藥物也可能對你有這種影響,因為它們會傷害線粒體。娛樂性藥物。不,這是你因病服用的藥物。我對娛樂性藥物不太確定,但我知道有許多藥物是人們因為需要而服用的。
    但還有另一件事,這是壞消息,這裡是好消息。好消息是你可以通過運動來補充能量。運動是你能夠做到的最好的藥物。它是你所能服用的最便宜的藥物,可以幫助你身體的每個器官。它顯然幫助心臟,幫助大腦,讓大腦 rejuvenate,還有助於免疫系統。身體的每一個器官系統都會從定期運動中受益。我每天在索克研究所的海灘上跑步。我還在海拔 340 英尺的台地上,因此我每天都會下山,然後攀爬懸崖。對,通往 Blacks Beach 的台階是一個很好的鍛煉。沒錯,沒錯,這是讓我保持活躍的一件事情,而我去年秋天的時候在阿爾卑斯山還徒步旅行。那是在九月份。所以我認為,人們真的應該意識到這一點,這就像是為自己儲備能量,用於年老時。儲備的越多,生活會越好。
    還有其他事情。好吧。現在我們跳到阿茲海默症。很多年前我剛來洛霍亞(La Jolla),聖地牙哥聽到的這項研究,是由阿茲海默症計畫的負責人做的。他在中國做了一項有關發病的研究,他們選擇了三個人口群體。第一組是幾乎沒有受過教育的農民。第二組有高中教育,然後是受過高等教育的人。結果發現,受教育程度最低的人早期出現阿茲海默症,而受教育程度最高的人則最晚出現。這是很有趣的,不是嗎?因為,基因大概並沒有那麼不同,對吧?我意思是,他們都是中國人。所以一個可能性,顯然我們不確定原因,但可能是,隨著年齡增長,更多地用教育來鍛煉你的大腦,你在晚年可能有更多的儲備。我相信這個觀念,雖然我沒有更好的詞語或短語來表達,也許你有,就是一種“認知速度”的概念。你知道,有時我會玩這個,我會慢慢閱讀,或者我會看看在一天中的某個時候自己閱讀的預設速度,然後我會有意識地嘗試快速閱讀,同時還要保留我所閱讀的知識。所以我不是只是在閱讀文字,而是在努力吸收入我所閱讀的信息,你可以感覺到這種能量需求。然後我會玩一玩,稍微退後一下,再向前推進。我嘗試找到一個甜蜜點,在那裡我不會以反射性的速度閱讀,而是稍微快一點,同時還想保留信息。我在教育生涯的某一階段學會了這一點。幸運的是,那時候還比較早,我能夠趕上大部分事情,有時候會有漏掉的東西,我得回去學習怎麼學,如果我在互聯網上犯了錯,那他們肯定會指出來,然後我們再回去學習。而且你猜怎麼著?我永遠不會忘記這些,因為懲罰,社會懲罰是一個很好的信號。非常感謝大家讓我持續學習。
    但我從年輕時嘗試在滑板或足球等事情上變得優秀的經驗中學到了這一點。滑板的學習有某種現象,那是我成長時的運動,當你速度更快的時候,實際上學習更容易。你知道,大多數小孩嘗試在客廳的地毯上學習如何 ollie 和 kickflip。這是學習的最差方式。其實更快的速度更容易比你覺得舒適的速度來學習。如果不夠專注,你可能會受傷。如果過度專注於認知,你無法進行運動動作。對的。
    所以我發現有一個最佳點,最後我能夠將其轉化為一種理解,當我坐下來閱讀一篇論文或新聞文章,甚至聽播客時,會發現那個人的聲音有個節奏,然後我會調整音頻的播放速度,此時我必須進行認知參與,並且我知道我正處於吸收資訊和學習的狀態。然而,如果我只是隨著我的反射性速度來進行,就很少能進入那個完美的區域。因此我指出這一點,也許對人們會有用。我不曉得這是否包含在你們的學習如何學習課程中,但我確實認為有一些我稱之為認知速度的東西,這對學習是理想的,而不是那種悠閒的瀏覽。這就是為什麼我認為社交媒體是有害的。我認為我們基本上是在訓練我們的大腦變得緩慢、被動,並且在多情境中循環。除非某件事非常突出,否則它會使我們變得懶惰,請原諒我這樣的措辭,但我在這裡要直言,就是在認知上變得懶惰,除非我們下定決心去進行學習。我的猜測是這觸及到了這個線粒體系統。非常可能,這是一部分。順便提一下,你調整速度的方式非常有趣,因為實際上,壓力,大家都認為壓力是不好的,但不,事實上,瞬時性的壓力,即你控制的、限時的壓力是對你有益的。這對你的大腦有好處,對你的身體有好處。我在海灘上進行間歇跑,就像你在閱讀時進行認知間歇。我會用力衝刺大約10秒,然後慢跑,再用力衝刺10秒,這是把你的身體推入那個額外的檔位,有助於肌肉的進步。肌肉需要知道他們該輸出的重量,這樣你才能獲得肌肉質量,而不是每天都以同樣的跑步速度進行。你的智力和身體的活力毫無疑問。我認識你很久了。你在智力上擁有輕微的向前重心,甚至在步伐的速度上,我敢說,特里,對於一個加州人來說,你走得很快。這是個讚美,順便說一句。東海岸的人知道我在說什麼,而加州人可能會想,“為什麼不慢下來?”不過,為什麼不應該走得太慢是因為這些線粒體系統,正如你指出的,大腦和身體的能量是非常相關的,我確實認為低於某個閾值就很難回到原本的狀態。就像低於某個閾值,進行鍛煉會很難而導致過度疲勞或甚至受傷,我們需要保持這個狀態。或許現在是結束這個如何教導年輕人的問題的好時機。每個人都應該把這個學習如何學習的課程視為一個免費資源,這太了不起了。至於人工智慧,你認為年輕人和老年人現在,因為我49歲,所以算是較老的一組,應該學會如何使用人工智慧嗎?他們已經在學習如何使用人工智慧,這就像新技術的出現,誰會最先掌握?就是年輕人,而且這項技能的掌握速度驚人。他們使用人工智慧的頻率遠超過我幾乎每天都在用的程度,但我知道有很多學生也基本上在使用,順便提一下,這就像任何其他工具,這是一種你需要知道如何使用的工具。你建議人們該從何開始?我已經開始使用Claude AI,這是某位AI專家建議我的作為Chat GPT的替代選擇。我對Chat GPT沒有任何不滿,但我告訴你,我真的很喜歡Claude AI的美學。這有點像柔和的米色外觀。它有一種蘋果產品的感覺。我喜歡蘋果品牌,它給我答案。也許是字體,或者是感受。也許這回想起你早些時候提到的例子,我喜歡Claude AI,我是它的忠實粉絲,他們也沒有付我來說這些。我從來沒有見過他們,與他們沒有任何關係,只是它以簡潔的項目格式提供答案,讓我覺得很容易將這些資訊轉移到我的大腦或頁面上。我喜歡Claude AI,也使用Chat GPT。人們應該如何開始探索人工智慧,以便變得更聰明,學習知識僅僅為了知識,並與之互動以獲取樂趣?最好的方法是什麼?我認為正如你所做的,現在有數十種不同的聊天機器人,而不同的人會對某些(機器人)感到舒適。Chat GPT是第一個,所以這是為什麼它佔據了很多認知空間。它變得像Kleenex那樣的詞。這就是我為什麼在我的書中使用它作為第一個詞,因為它是具有標誌性的。有些,我必須說,例如,有些機器人在數學上表現得非常出色。谷歌的Gemini最近對所謂的推理鏈進行了一些微調。當你推理時,你會經過一系列步驟,當你解決數學問題時,你會經過一系列步驟,首先找出缺什麼,然後再添加。它在這些問題上的正確率從20%上升到80%。當人們聽到這個時,他們可能會想,“那仍然有20%的錯誤。”你能想像在牆後有一個人或一組人,如果你問他一個問題,再問另一個問題,再問另一個問題,它能在幾秒鐘內給你80%以上的準確信息嗎?我認為我們在比較這些大型語言模型與最優秀的人類時,也許有點不公平,而不是與普通人類相比,對吧?正如你所說,大多數人無法通過LSAT,進入法學院的入學考試,也無法通過MCAT,進入醫學院的考試,而JetGPT卻做到了。
    現在是否有一個世界,我們可以將現有的人工智慧、大型語言模型(LLMs),這些基本上能像多個人類大腦集合一樣學習的電腦,以某種方式傳送到未來呢?給它們一個想像的未來,好嗎?我們能否給它們結果A和結果B,讓它們探索我們尚未能夠達到的未來狀態,然後利用這些知識來探索這兩種不同的結果?在某種意義上,我認為這可能是更好的問題,因為我們無法回到過去,但如果你為AI提供不同的情境,我們或許可以向未來旅行,你可以說:“與一組專家、醫療專家、太空旅行專家或海洋旅行專家不同,”你無法說:“嘿,你知道嗎,今晚不要睡覺。你將在接下來的48小時內工作。事實上,你將在接下來的三週或三個月內工作,而且你知道嗎?你不會做其他任何事情。你不會關心你的健康。你不會做其他任何事情。”但你可以拿一個大型語言模型,告訴它:“在以下不同的情境下,隨便擷取知識,”然後讓這一隊大型語言模型回來告訴我們一些信息,比如 “我不知道,明天。”
    好吧。我自己也經歷過這一切。在1980年代,當時我剛開始我的職業生涯,並且是開發神經網絡模型學習算法的先驅之一。我與傑夫·辛頓(Jeff Hinton)合作開發了一種叫做博塞爾機器(Bosel Machine)的東西,而他最近因此獲得了諾貝爾獎。是的,就在今年。太好了!他是我最好的朋友之一,才華橫溢。他當之無愧,不僅因為博塞爾機器,還有他自那以來在機器學習、反向傳播等方面所做的所有工作。但在那個時候,傑夫和我對未來有一種看法。人工智慧主要是以符號處理、規則、邏輯和編寫計算機程序為主。對於每一個問題,你都需要一個不同的計算機程序,而編寫程序非常耗費人力資源,因此進展非常緩慢。事實上,它們從未達到目標。例如,他們從未為視覺編寫過程序,即使計算機視覺社群也努力了很長時間。但我們對未來有這樣的看法。我們認為自然已經解決了這些問題,因為有存在證明表明你可以解決視覺問題,看看,每一種動物甚至昆蟲都能看見,對吧?來吧。好吧,我們來看看,他們是怎麼做到的。也許我們可以透過追隨自然來幫助。我們可以再一次回到算法,我告訴你們。
    在腦的案例中,與數字電腦的不同之處在於,數字電腦基本上可以運行任何程序,但果蠅的腦子,比如說,只運行那些專用硬體允許它運行的程序。並沒有太多的神經可塑性。只是夠生存的習慣和其他東西而已,讓你能夠生存。這是……生存24小時。我並不是要貶低果蠅生物學家,但當我想到神經可塑性時,我想到的是人類大腦的壯觀神經可塑性,能夠自我定制以適應經驗世界。我同意。但是……當我想到果蠅時,我想到的是一組非常酷的神經電路,能夠很好的避免被拍打、進食和繁殖,並沒有其他太多的事情。它們並不真的建造技術。它們可能有有趣的關係,但誰知道,誰在乎。這有點像,這不是說它們不重要,只是這種缺乏可塑性使得它們成為一種平庸的物種。好吧。我可以看出我按到了你的痛點。不是,不是,我喜歡果蠅生物學。它們教會了我們有關視覺系統中方向選擇性的算法。哦,不不,我愛果蠅生物學。我只是認為缺乏神經可塑性揭示了一定的關鍵局限,而我們之所以成為地球的策展人,是因為我們擁有如此多的可塑性。當然,當然。但是你必須一步一步來,大自然首先必須能夠創造能夠生存的生物,然後隨著環境變得愈加複雜,它們的腦子會變得更大,而我們也在這裡。但關鍵在於,事實證明果蠅大腦中的某些算法在我們的大腦中也存在,例如條件反射,經典條件反射。你可以以條件反射來訓練果蠅……當你給它獎勵時,它將產生同樣的行為。這就像是條件行為。那個算法我告訴過你,不是你的價值函數。時間差學習,那個算法就在果蠅的腦子裡,也在你的腦子裡。因此我們可以從許多物種中學習學習。我只是開玩笑地挑逗果蠅生物學家。我其實認為果蠅做了很多事情。比如蜜蜂生物學,如果你在特定的花上給蜜蜂咖啡因,它們實際上會更努力地為那些花授粉,因為它們實際上喜歡被咖啡因影響的感覺。這裡有一個關於嗡嗡聲的冷笑話,但我不會說這個笑話,因為大家都已經說過了。我完全吸收並同意研究更簡單生物體以尋找算法的價值。對吧。這就是我們現在所處的情況。
    現在,讓我們展望未來,我在講述我們實際上是什麼。我們在預測未來。我們在說:“這是傳統AI的另一種選擇。我們當時並沒有被認真對待。”每個人…專家們說:“不不。編寫程序。編寫程序。”資源、資助、工作,而我們在回顧中就像這些恐龍腳下的小毛茸茸的哺乳動物。我喜歡這個比喻,但恐龍消亡了。
    我想表達的觀點是,我們的大腦有能力對未來進行這些推斷。
    為什麼不讓人工智慧也能模擬大腦呢?
    為什麼不可以?
    我認為你的想法非常好。
    我是說,我對人工智慧感到興奮的原因,以及在這次對話中越來越興奮,是因為我們幾乎沒有機會以如此大規模的方式塑造信息,尤其是關於生理節奏的部分。
    我的意思是,如果有什麼是人類真正受制於的,那就是生理時鐘。
    你遲早需要睡覺。
    即使你不睡,你的認知能力也會隨著生理週期起伏。
    如果你不這麼做,你可能會早死。
    我們知道這一點。
    電腦可以持續運作,運作,再運作。
    當然,你得給它們供電。
    還有散熱的問題。
    這些都是與之相關的問題,但都是可行的。
    電腦可以持續運作,運作,再運作。
    它們能提供通往未來的窗口,能讓我們回顧未來的情景,這個想法讓我非常興奮。
    我不是說我們必須實施它們的建議,但能夠派出一組多樣化的、計算上多樣化的、體驗上多樣化的人工智慧專家進入未來,並帶回一組潛在的行動路線,對我來說是非常令人興奮的。
    也許一個好的例子就是治療精神分裂症。
    這是一個我希望確保我們討論的領域。
    我從神經科學的學生時代就學到,精神分裂症在某種程度上是一種多巴胺系統的破壞,因為如果你給予阻斷多巴胺受體的抗精神病藥物,你會發現運動症狀和某些幻覺會有所改善等等。
    而現在也有一些人說,「不,這並不是精神分裂症的根本原因。我很想知道你的想法。」
    在哈佛的克里斯·帕爾默等人的研究中,我們有了驚人的成果,現在在斯坦福大學甚至有一個部門專注於克里斯所創立的領域,即代謝精神病學,這個概念是,誰能夠想像在這裡變得諷刺的是,你所吃的食物影響你的線粒體,你的運動方式影響你的線粒體,線粒體影響大腦功能,而可憐的是,大腦和身體的代謝健康會影響精神分裂症的症狀。
    他研究了人們如何使用生酮飲食,也許不是為了治癒,但可以用來治療,在某些情況下甚至可能治癒精神分裂症。
    在這裡,我們仍然處於一個尚未有「治療」精神分裂症的境地,但你可以派出大型語言模型進入未來,開始搜尋所有相關領域的數據,可能在一小時內就能做到,然後提出一堆假設的正面和負面結果的臨床試驗,這些試驗甚至尚不存在,比如在斯坎地那維亞進行生酮飲食的 10,000 名受試者,根據雙胞胎研究我們所知道的,這些事情在下午甚至一年內都不可能做到,但有了資金,瞬間就能得到答案,讓他們向我們呈現這些答案,然後你就會說,「好吧,這是人工的」,但人類大腦所進行的實驗也是如此。
    對我來說,我開始意識到,我們不必實施人工智慧告訴我們或提供的所有建議,但它確實讓我們能窺見可能正在發生或將要發生的事情。
    對於精神分裂症,我相當肯定,如果我們在20年前就有這些大型語言模型,我們當時就會知道氯胺酮將是幫助這些人的一種非常好的藥物。
    告訴我們氯胺酮和精神分裂症之間的關係,因為我認為很多人,也許你可以定義一下精神分裂症,雖然大多數人想的都是聽到聲音和精神病,但還有更多的內容也許我們無法表達清楚。
    好吧,我們現在知道的事情之一是,問題在於,如果你看最終的結果,這並不告訴你問題的起因。
    但在早期發展中,精神分裂症是一種在青少年晚期或早期成年時期出現的問題,但實際上從一開始就已經是一個基因的問題。
    那麼在同卵雙胞胎中,契合度是什麼意思呢?也就是說,如果你有同卵雙胞胎在母腹中,其中一個注定會完全發展為精神分裂症,那麼另一個會有什麼樣的概率?
    所以這就是實驗。
    這在老鼠身上已經多次被複製,我應該這麼說。
    哦,不,實際上好吧,讓我先從人類開始,好的。
    所以氯胺酮,長期以來,它仍然是一種派對藥物,特別是K。
    我從未服用過,但這是我所聽到的。
    我也沒有。
    我不知道。
    它是一種解離性麻醉劑,是吧?
    但我告訴你發生了什麼,因為我曾與這些人交談過。
    你服用氯胺酮,且是亞麻醉劑,順便說一下,它是一種麻醉劑,對兒童使用相當不錯,也是用於獸醫醫學。
    無論如何,你給年輕人服用,以下是他們的體驗。
    他們會經歷到身體外經驗,感受到能量的愉悅感,並且非常……這是一種快感,但也非常不尋常。
    現在,如果他們只是去經歷一次,但如果他們有兩次,比如連續兩天派對,很多就會進入急診室。
    而這裡的症狀是。
    完全的精神病,完全的精神病。
    我們談論的是與精神分裂症的崩潰無法區分開來。
    所以出現了聽覺幻覺。
    是的。
    而且出現了幻覺、妄想,你會說這個人真的變成了精神分裂症患者,而這真的,就像你說的,症狀是相同的。
    然而,如果你把它們孤立幾天,它們會回來的,對吧?
    所以這意味著精神分裂症可以誘發,我是說,抱歉,氯胺酮可以誘發一種形式的精神分裂症,精神病,這是暫時的,而非永久的,幸運的是。
    好吧。
    那麼它攻擊什麼?
    好吧。
    這方面還有其他文獻。
    結果發現它與一種受體結合,這是一種苯甲酸受體,稱為NMDA受體,這對於學習和記憶非常重要。
    但我們知道目標,我們也知道急性結局是它降低了抑制電路的強度,使用抑制性神經傳遞物質的介入神經元,其中產生抑制性神經傳遞物質的酶被下調。
    那這會引發什麼?
    這意味著興奮性增強。
    當有更多興奮時那又意味著什麼呢?
    這意味著皮層中的活動更多,實際上能量也更多。
    如果活動過多,你就開始變得瘋狂,對吧?
    這很有趣。所以這告訴我們,我認為,我們應該考慮一下,現在在精神病學中有一整個領域與谷氨酸假說有關,這是實際不平衡首次出現的地方。
    這是皮層中的興奮系統和抑制系統之間的平衡失調。
    而NMDA,N-甲基-D-天冬氨酸受體是谷氨酸受體。
    是的,它們是谷氨酸。它們是一類。這就是一類。對。
    好吧。所以現在,這是一個假說,解釋為什麼氯胺酮可能對抑鬱症有好處。
    人們現在正在服用它。我們感到沮喪,對吧?
    所以你有一種導致過度興奮的藥物,而你有一個興奮不足的人。
    抑鬱症與大腦某些部位的較低興奮性活動有關。
    那麼,如果你調整劑量,你可以重新回到平衡,對吧?
    所以你所做的就是用一點精神分裂症來對抗抑鬱症。
    現在,我認為你必須每三週注射一次,他們必須獲得新的氯胺酮劑量,但這幫助了許多有非常非常嚴重臨床抑鬱症的人。
    隨著我們對一些這些疾病背後機制的了解越來越多,我們將能夠更好地推導出一些解決方案,至少能防止它變得更糟。
    順便說一下,我相當確信大型語言模型早就可以查明這一點。
    所以在試圖了解我們現在如何利用這些大型語言模型時,我們早些時候會怎麼使用這些大型語言模型?
    假設你有2024年的AI技術,讓我們開心一下,放在1998年,那年我開始研究生學業。
    對。
    那時候,像多巴胺假說,精神分裂症在每本教科書中都會出現。
    或許還提到一點谷氨酸,但那全是多巴胺。
    所以大型語言模型會怎麼發現這一點呢?
    蛋白質被認為是藥物。
    對了,氯胺酮與PCP非常相似,後者也與NMDA受體結合。
    所以這又會怎樣,這也是,對,我不推薦它,也不推薦氯胺酮。
    坦白說,我不推薦任何休閒藥物,但我也不是一個使用休閒藥物的人。
    不過如果這些大型語言模型能夠這樣做,那麼如果把2024年的技術放到1998年,他們會利用現有的知識,但他們是否能作出預測,比如「嘿,這些東西會被證明是錯的」,或者「嘿,這些東西是……」
    好吧。
    你知道,這一切都是非常非常推測的,而我們現在實際上開始看到這種情況發生。
    所以我在索爾克研究所有一位同事,Rusty Gage。
    他是一位很傑出的神經科學家,他發現海馬體中有新神經元產生,這在成年人中是發生的,而教科書上說這是不會發生的,對吧?
    這大約是1998年,Rusty做到了,是的。
    對的。
    而且我確實和他合作了篇論文,我們測試了LTP,長期增強作用,實際上是運動對神經生成的影響。
    運動增加了神經生成。
    它增加了細胞,增加了神經生成,而且激活的細胞也成為電路的一部分。
    更多的細胞被整合進來。
    這在人體中也是如此,對吧?
    是的。
    而且有某種癌症藥物被給予,他們顯示出有新細胞能夠,能夠稍後顯示出它們在成人中產生的情況,好的。
    所以我們在1998年,問題是,你能跳嗎?
    你能跳進未來嗎?
    好吧。
    所以Rusty,您知道,恰好談到了這個問題,你知道,他現在在研究中使用這些大型語言模型,我說「哦,哇,你是怎麼使用它的?」
    他說:「我們把我們做過的所有實驗都放進去,我們有,知道文獻,有文獻的訪問權,等等,然後我們請它提供新實驗的想法。」
    哦,我喜歡這個。
    我喜歡這個。
    我在一架飛機上坐在一個在谷歌工作的人的旁邊,他是那方面的主要人物之一,涉及語音轉文字和文字轉語音的軟件,他給我展示了一些東西。
    我會提供一個鏈接,因為這又是這些開放資源項目之一。
    而我不是特別懂技術的人。
    我不會在技術上失敗。我不會獲得A+。
    我有點中等,所以我認為我代表了這個播客的普通聽眾。
    他給我展示的是,你可以打開這個網站,你可以將PDF文件或者網站地址放在邊緣。
    你真的只需將它們拖放到那裡。
    然後你可以提出問題,人工智慧會根據你在這個邊欄中輸入的內容、那些PDF檔案、那些網站生成答案。 最酷的是,它會引用這些資料,讓你知道這些回答是來自哪篇文章。 然後,你可以開始詢問一些更複雜的問題,例如,在關於藥物影響的兩個例子中,其中一種影響非常強烈,而另一種影響非常微弱,你認為這些論文中哪一篇根據受試者人數以及研究結果的強度來看更扎實。 這是一個相當模糊的概念,對吧?
    研究結果的強度相當模糊,對吧? 任何認為這些是微弱研究結果的人,會說受試者數量不足,我們知道從一個病人,HM,我們對人類記憶了解得非常多。因此,當談到涉獵人類的研究結果強度時,這是一個主觀的問題,你真的需要在某個領域成為專家才能理解研究結果的強度,即便如此。 而且令人驚奇的是,它開始提出回應,比如說,如果你關心受試者的數量,那麼這篇論文是個不錯的選擇,但這點不言自明,哪一篇有更多的受試者,但它還可以開始非常精緻地批評這些論文中使用的統計數據,並向你解釋為什麼某些論文可能不那麼有趣,而其他的則更有趣,它開始對證據進行加權。
    接著你會問,根據這些加權的證據,你能否假設如果發生某種情況會怎樣?所以我已經做過這樣的嘗試,它開始根據你五分鐘前提供的十篇論文來預測未來。 我認為除了在非常特定的興趣範疇內,沒有任何教授能做到這一點,且如果他們已經熟悉這些論文,即便是這樣,閱讀這些論文詳細內容也需要數小時,甚至幾天。 而且他們可能並不會得出相同的答案,對吧? 對的。
    所以,實際上,這些事情正在醫學領域發生,順便提一下,對於使用人工智慧作為助手的醫生來說,這非常有趣。 這是一篇關於皮膚病的論文,發表於《自然》期刊,有關皮膚病變。 有幾千個皮膚病變,其中一些是癌變的,其他則是良性的。 因此,無論如何,他們對專家醫生進行測試,然後他們也測試了人工智慧,兩者的準確率都在90%左右。 然而,如果你讓醫生使用人工智慧,那麼醫生的準確率可以提升到98%。 98%的準確率! 是的。
    這裡發生了什麼? 這很有趣。 所以事實證明,雖然他們的準確率都是90%,但他們的專業知識是不同的,人工智慧可以接觸到更多的數據,因此它可以查看一些醫生可能從未見過的罕見病變,好的? 但醫生對他所見過的最常見的病變擁有更深入的知識,那些是微妙之處等等。 但是將這兩者結合起來,顯而易見,他們在合作時會改善彼此的表現。 我覺得現在你所說的就是,把人工智慧作為發現的工具,與專家一起解釋和查看論據,這樣的統計論據,還有可能以嶄新的方式看待這些論文,也許這就是科學的未來。 也許這就是將要發生的事情。 大家都擔心,哦,人工智慧將取代我們,它將在各方面都優於我們,人類會變得過時。 沒有什麼比這更錯誤的了。 我們的優勢和劣勢不同,通過合作,將會變得更強大。 我們所做的和人工智慧所做的,這是一種夥伴關係,並不是對抗的關係,而是一種夥伴關係。
    你會說這種情況也適用於理解或發現神經科學疾病的治療方案,以避免大規模災難的情況嗎? 它能預測宏觀運動嗎? 讓我舉個例子。 在洛杉磯,公路上偶爾會發生事故。 現在在公路上有很多攝像頭,車輛上也有攝像頭。 你可以想像所有的數據實時被發送,這樣你很可能會預測到事故的發生。 這些只是以特定速度移動的物體,在草率駕駛,但你還可以潛在地發出一個信號,接管汽車的剎車或方向盤,防止事故的發生。 我是說,一些汽車已經這樣做了,但你是否能夠根本消除交通? 我不確定你能否做到,因為那是一個漏斗問題,但你能否預測物理事件在未來的情況? 好的。 這已經完成了,不是針對交通,而是颶風。 正如你所知,天氣預測非常困難,除了加州這裡永遠是陽光明媚的地方,但現在他們進行了大量過去颶風的數據輸入,還有颶風的模擬。 你可以在超級計算機上進行模擬。 這需要數天或數週,因此對於準確預測將會撞擊佛羅里達州的地點並不太有用,但他們在訓練人工智慧使用這些數據之後,它能夠以更好的準確度預測到颶風將在哪個具體位置登陸佛羅里達州。 它在你的筆記本電腦上只需10分鐘就可以做到這一點。 難以置信。
    對我來說,某些事情突然變得清楚,而這可能對你和大多數人來說是顯而易見的,但我認為這是真的。 我想我即將說的話是對的。 在我們談話一開始,我們討論的是知識的獲取與知識的實施,僅僅是學習事實與學習如何以物理行動或認知行動的形式實施這些事實。 數學問題是認知行動,物理行動。 好的。 人工智慧可以同時進行知識獲取。
    它可以學習事實、長長的事實清單和事實的組合,但推測它也可以解決許多問題集和解決許多問題集。我不確定除了對於一些粗糙的、仍然對我來說是機器人範疇的例子之外,它在行動上還沒有特別出色,但它大概會在某個時候達到那個水平。機器人正變得越來越好,但它們還沒有做到我們所做的事情,不過在我看來,只要它們能夠獲取知識,然後解決不同的問題集,不同的知識組合的迭代,基本上,它們就能夠從任何有關先前事件或當前事件的數據中,做出相當準確的未來預測,並能快速地將這些預測回送給我們和它們自己,以便能夠發展出不同的迭代。我在想,有一個問題似乎真的困擾著神經科學家,以及醫學界和一般公眾,那就是自閉症的診斷至少有所增加。這些年來我聽過很多不同的假設。我想我們在這方面仍然相當困惑。人工智慧能否開始提出新的潛在解決方案和必要的治療,或者或許能夠觸及這個問題的核心?有可能。這取決於你擁有的數據,也取決於疾病的複雜性。但這是必然會發生的。換句話說,我們會盡可能地使用這些工具,因為顯然,如果你能有任何進展並跳入未來,哇,那將拯救生命,幫助很多人。我真的認為這裡的前景非常廣闊,即使有缺陷也有監管問題,我們真的需要加倍努力。我們必須以能夠幫助人們改善他們工作、幫助他們解決本來會有困難的問題等方式來進行。這開始發生了,但這仍然是早期階段。我們目前處於人工智慧的發展階段,類似於萊特兄弟第一次飛行之後的情況。換句話說,萊特兄弟的成就就是讓人類在空中懸浮10英尺,並向前推進100英尺。就這樣。這是第一次飛行。這需要大量的改進。最困難的問題是控制。你如何控制它?你如何讓它朝著你想要的方向移動?現在人工智慧的情形和當時的情形有些相似,我們已經起飛了,但還沒有飛得很遠,但誰知道未來會把我們帶到何方。讓我們談談帕金森氏病,這是一種多巴胺神經元的耗損,導致平滑運動生成的困難以及一些認知和情緒功能的障礙。告訴我們你在帕金森氏病方面的研究以及你學到了什麼?正如你所指出的,帕金森氏病首先是一種退行性疾病。這非常有趣,因為多巴胺細胞是腦幹的特定部分,它們負責程序性學習。我之前告訴過你有關時間差的事情。這是多巴胺細胞。這是一種非常強大的全局信號,被稱為神經調節劑,因為它調節著整個皮層中的所有其他信號。此外,這對於學習能夠生存的行動序列非常重要。問題是,在某些環境損傷特別是像農藥這樣的毒素下,這些神經元非常脆弱,而當它們死亡時,你會得到你剛剛描述的所有症狀。那些在接受治療之前已經失去這些細胞的人,如阿多巴(Aldopa),這是一種多巴胺前體,實際上變得昏迷,對吧?他們不會動。他們還是活著,但完全不會動。被稱為「鎖定」,是的,這是悲劇,悲劇。所以當第一次的阿多巴試驗給予他們時,這是神奇的,因為突然他們又開始說話了。所以我的意思是,這真是驚人,驚人。我好奇的是,當他們再次開始說話時,他們是否報告在鎖定階段的腦狀態是慢速?是不是有點夢幻般的狀態,或者他們感覺自己在打盹,還是他們在裡面尖叫想要出去?因為他們的身體速度顯然是零,畢竟他們被鎖定了。長期以來我一直在想,從跑步回來或從良好的夜間睡眠中醒來,當我切換到清醒狀態時,身體速度和認知速度是否有聯繫。因此這是一個美妙的觀察或問題,我敢打賭你知道答案。好的,這裡有一件非常驚人的事情,當他們傾向於慢速移動時被有趣地發現。按照你所說,但對他們來說,從認知上來說,他們認為自己在快速移動。現在並不是因為他們無法快速移動,因為你可以說,那你能不能動得更快?當然可以。他們會正常移動,對吧?但對於他們來說,他們認為自己在以超高速移動。所以這是一個設置點的問題。對,是設置點的問題,沒錯,這都是關於設置點。這才是真正的情況。而隨著設置點越來越低,現在他們完全不移動,他們卻認為自己在移動,對吧?我的意思是,這就是正在發生的事情。順便說一下,你可以問他們,那是怎麼回事?我們在跟你說話,你卻不回答。哦,我不想回答。大腦編造了答案。好吧,他們是因為沒有足夠的能量或無法啟動。他們無法啟動動作。這是他們在運動方面所面臨的困難之一,啟動一個動作。正如你所見,我對這種認知速度的概念感到著迷。同樣,可能有更好或更準確或更正式的術語來表達它。但是我覺得它涵蓋了我們學習時所試圖做的事情的許多方面,事實上在睡眠中你會在快速眼動睡眠期間體驗到非常生動的夢。
    認知速度非常快。對於時間的感知與慢波睡眠夢境中的不同。我真的認為這至少是一個與大腦狀態相關的量度。我早就認為,我們對於睡眠期間的大腦狀態了解得遠比對清醒的大腦狀態多。我們談論專注、動力、心流。這些並不是科學術語。我並不是在貶低這些詞彙,它們幾乎是我們所擁有的,直到我們想出了更好的術語。但是在你的情況下,我們是生物學家、神經科學家和計算神經科學家。我們正在試圖弄清楚我們現在處於什麼樣的大腦狀態。我們的認知速度是一個特定的數值。但我認為人們越多思考這個問題,我敢說他們會在一天中的不同時間思考他們的認知速度。我們開始注意到,通常在一天中的某些時段會有這樣的趨勢。對我來說,這通常是從早上到中午的時段,然後在晚上稍微經歷一段低谷和能量再度提升的時候,那一個半小時,就是進行真正工作的最佳時機。那段時間我可以腦力衝刺。但在一天的其他時段,我無論喝多少咖啡因,除非是要面對的壓力事件,否則我根本無法達到那樣的更高速度,同時還要參與其中。你可以更快地閱讀,聆聽,但你並沒有使用信息,也沒有儲存信息。說得對。你一天中什麼時候的效率最高呢?我早上做的最多,然後晚餐後也是不一樣。我覺得早上我在創意方面比較好,而晚上則在實際動手生產上更有效。很有趣。考慮到體溫和生物節律之間的關係,我想進行一個實驗,研究核心體溫與認知速度之間的關聯。我其實已經注意到這是一個完全主觀的問題,但建築物內的鹽度保持在75度,這是毫無變化的。但在下午,我會感覺有點寒冷。這可能是我內部的體溫下降了。這可能與能量的損失有關,對大腦及其他一切的能力有影響。順便說一下,你知道這是Q10,這是一個術語。你每個細胞中的每一個酶都可以根據溫度以不同的速度運作。體溫和所有細胞也是如此。這是一種解釋,我不確定是否正確。我的同事克雷格·赫勒在斯坦福生物學系美妙地描述了我相信是丙酮酸酶對肌肉失效的酶控。當人們試圖克服某種阻力的時候,局部的肌肉失效與溫度有著很大的關係,局部的溫度會關閉某些酶的過程,使得肌肉無法以相同的方式收縮。他知道細節,他在這個播客中介紹過,但我忘了具體情況。他開始說:“哇,這些酶這麼巧妙地受到溫度的控制。”當然,他的實驗室專注於繞過這些溫度的方法,或在局部更改溫度,從而繞過這些限制,並一次又一次地證明這一點。這真的令人難以置信。是的,我們在這裡推測這對認知速度意味著什麼,但我認為這是思考基礎生物學與僅僅思考藥物的世界之間如此不同。你增加多巴胺、去甲腎上腺素和腎上腺素,這些所謂的兒茶酚胺,你會增加能量、專注和警覺性,但你會付出代價。你會有一個與服用藥物時的提升程度成正比的能量、專注和警覺性低谷。克雷格,安非他命就是一個很好的例子。當你服用藥物時,你的速度快如飛。然而,當我站立時,這是你的印象,實際上你並沒有取得更多成就。是否有任何大型語言模型(LLMs),也就是人工智慧被用來回答這個迫在眉睫的問題,即這些在服用利他林、阿莫達非尼、維凡斯和其他興奮劑的年輕大腦的認知後果將會是什麼,因為我們有數以百萬計的孩子在這樣成長。我們有一個主席,整個世代的人,我真的想知道答案。我想知道是否有任何人研究這個問題。這是一個很好的問題,因為我們實際上給了他們興奮劑,這種藥物會使大腦活躍。順便說一下,後果是,當藥效消退時,你會感覺沒有能量。你就是完全耗盡。就是這樣。那是深淵。那是深淵,但這就是為什麼你會再吃更多。這成了問題,它是一個惡性循環。我喜歡你今天如此清楚地表達計算、數學、電腦和人工智能如何真正塑造我們思考這些生物問題的方式,這些問題也是心理問題,同時也是日常挑戰。我也很高興我們提到了線粒體和如何重建線粒體。我想確保我們討論一些我知道在大家心中揮之不去的議題,不帶有任何雙關意味,那就是意識和自由意志。一般來說,我不喜歡談論這些事情。不是因為它們敏感,而是我發現圍繞它們的討論往往是更哲學性的,而不是真正的神經生物學,並且常常是相當循環的。你會遇到像凱文·米切爾這樣的人,我想他有一本關於自由意志的書,他相信自由意志。還有像羅伯特·薩波斯基那樣的人,他寫了一本叫《決定論》的書,他不相信自由意志。
    你對自由意志的看法如何?這是否是我們應該討論的話題?如果回溯到五百年前的中世紀,這個概念並不存在,或至少不是以我們當今的方式使用,因為人類對世界的認知以及其運作方式和對他們的影響都是命運的安排。他們有命運這個概念,即無論你做了什麼事情,有些事會發生在你身上,這是因為上面的神明或其他原因在運作。你會把這歸因於你周遭的物理力量,而不是自己的自由意志,不會認為有什麼原因使你遭遇這樣的情況。 我認為這些詞語,比如我們所使用的自由意志、意識、智慧、理解等,都是含糊不清的詞,因為你無法將它們確切定義。對於意識,並沒有大家一致同意的定義,如果你沒有一個可以達成共識的定義,那麼就很難解決科學問題,而目前有一個重大爭議,即這些大型語言模型是否以我們的方式理解語言。它真正揭示的是我們並不了解理解到底是什麼。從字面上來說,我們並沒有一個良好的論據或指標來衡量某人的理解能力,然後將其應用於GDP,看看它是否相同。可能並不完全相同,但也許我們正在談論的是某種連續性。我這樣看,如果外星人突然降落到地球並開始用英語與我們交談,而我們唯一可以確信的就是它不是人類。我遇到過一些我懷疑其地球起源的人。好吧,地球人之間的多樣性也是很大的,你說得對。幾年前,UCSD有一些我們的同事,尤其是物理系的一位同事,我非常欣賞他的為人,他的言語和行為模式非常不尋常,完全是恰當的行為,但就是不尋常。在一次教職員會議中,他突然對我說話,當另一個正在發言的人時,我心想「或許現在不適合」,他會說「哦,好吧」。但是在任何其他領域,你會說他非常擅長社交。有些人會完全不拘泥於常規,他的行為完全是「他是外星人嗎?」這樣有點酷,像是他是我的一位朋友,讓我非常愉快。這是真的。這是真的。不是每個人都遵循相同的社交規範。這可能有點自閉症的特徵。是的。那是一個問題。換句話說,有一些功能非常高效的自閉症人士。他非常聰明。而且,通常,有一些聰明且患有自閉症的人。你能否建立一個LLM,偏向某一範疇,看看他們尋找什麼樣的資訊?我審查過一篇論文。就我個人而言,這將是一個非常重要的事情。這項研究已經完成。好吧。我審查過一篇論文,他們將LLM進行了微調,使用了來自不同障礙(例如自閉症等)的人們的不同數據。還有社會病態者,你知道的。這很嚇人。但是你想知道答案。不是的,不是的。他們讓這些LLM表現得就像那些有這些障礙的人一樣。你可以讓他們這樣行為,是的。你能否分析政治傾向和價值觀?我還沒見過,但是對我來說,如果你能做社會病態,那麼你可能能做到任何政治信仰。然而,你也可以將這一切視為,你可以採取善意的趨勢。你也可以說他們是過度創造性的,對情感語調敏感,了解那個人帶來何種資訊,對比於一些非常注重人們言詞內容的人,因為在每個人之間你會發現這種情況。如果你曾經和一位伴侶一起離開派對,有時會有人說,我遇到過這樣的經歷,像是「你看到某某之間的互動了嗎?」我會想,不,妳在說什麼?「妳聽到了嗎?」我會說,不,根本沒有。我聽到了文字,但並沒有察覺到你所察覺的東西。顯然,對同樣的內容存在兩種非常不同的體驗,純粹基於語調解讀的差異。好吧,有很多資訊,正如你所指出的,這與語調、空間表達有關,你知道的,有大量資訊不僅僅是文字,還包括所有其他部分,例如視覺輸入等等。有些人擅長接收這些,而有些人則不然。個體之間存在巨大的變異性。你知道,生物學就是關於多樣性,關於需要一個非常多元的基因庫,以便你能夠進化並在氣候發生劇變時生存。但如果我們能創建一個能理解這些差異的LLM,那不是太好了嗎?現在,想一想,對吧?那是一個真正多樣化的LLM,能夠整合所有那些差異。是的,但這裡是你必須做到的。你必須從一大群人類個體的數據中訓練它。這些LLM的一個特點是,它們沒有單一的個性。它們可以採納任何個性。你必須告訴它你對它的期望,或者以一種有效的方式詢問它,這樣你就會得到特定的個性。如果你,我曾經給它提供了一篇論文的摘要,非常技術性的一篇計算機論文。我說,「你是一位神經科學家,我希望你能向一個十歲的小孩解釋這個摘要。」它用我從未能做到的方式完成了。它真的簡化了這個內容。
    一些微妙之處並不在其中,但它解釋了什麼是可塑性,並且解釋了什麼是突觸。
    這太驚人了。
    它做到了。
    就像是研究生的資格考試。
    我今天在 X 上看到了一些令我震驚的東西,原本叫做 Twitter,我想聽聽你的看法。
    這與你現在所說的非常相關,有人正在向一個大型語言模型(LLM)提問,可能是 ChatGPT 或者是其他像 Anthropic 或 Claude 之類的東西。
    我可能會錯誤使用那些名字。
    在網上的 AI 站點中,其中一個 LLM 在回答的過程中,突然決定休息一下,開始觀看約塞米蒂的風景照片。
    就像這個 LLM 在做一個可能已經認知疲勞的人或者任何其他在線人所做的事情,即休息一下,看看一些他們可能考慮過去露營的地方的照片,然後再回到任何任務上。
    我們聽說 AI 有幻覺,能想象不存在的東西,就像人類的大腦一樣,但這真是震撼我。
    我還沒有遇到過這種情況,但這很有趣。
    這表明了真正的生成內部模型。
    我認為最能區分 LLM 和人類的事情是,如果你進入一個安靜的房間,只是靜靜地坐著而沒有任何感官刺激,你的大腦會不斷思考。
    換句話說,你會思考你想做的事情,提前計劃或思考你白天發生的事情,你的大腦總是在內部生成思考。
    在與你談話之後,這些大型語言模型卻會變得空白。
    沒有自我延續、自我生成的思考。
    我們知道自我生成的思維,尤其是睡眠期間的大腦活動,正如你之前用睡眠紡錘和快速眼動睡眠的例子所說,對於塑造我們在白天經歷的知識是至關重要的。
    這些 LLM 還不能完全與我們相比。
    它們在某些事情上表現優於我們,比如圍棋,但我們何時才能擁有擁有自我生成內部活動的 LLM,AI 呢?
    我們在逐步接近,因此這是我自己正在努力了解的事情,實際上試圖理解我們的大腦是如何產生持續的腦活動以促進計劃等。
    我們在神經科學中還不知道這個問題的答案。
    對了,你去聽一個講座,聽著一個小時一個接一個的詞,然後看到一張張幻燈片,然後你問了一個問題。
    想想你剛剛做了什麼。
    不知怎麼地,你能在一個小時內整合所有這些信息,然後使用你的長期記憶來提出一些洞察或你所關心的問題。
    你的大腦是如何記住所有那些信息的?這是神經科學家研究的傳統工作記憶。
    它只有幾秒鐘,可能是一個電話號碼或其他什麼,但我們談論的是長期工作記憶。
    我們還不明白這是如何做到的,而 LLM,即大型語言模型,卻能做到一些事情。
    這被稱為上下文學習,這是一個巨大的驚喜,因為並不存在可塑性。
    這個模型在開始學習時,你用數據訓練它,然後它之後的一切都是推理,一個接一個地快速反應。
    這就是沒有學習、沒有學習的情況。
    但已經注意到的是,隨著對話的進行,它似乎在某些事情上變得更好了。
    這怎麼可能?
    即使沒有可塑性,這怎麼可能是上下文學習?
    這是一個謎。
    我們尚不清楚這個問題的答案,但我們也不知道人類的答案又是什麼。
    對吧。
    我可以問你幾個關於你自己的問題,以及它與科學和你的職業軌跡的關係嗎?
    基於你剛才所說的,你是否有冥想的習慣,讓眼睛閉上、感官輸入降低或關閉,以便以特定的方式引導你的思考,還是你在電腦前和學生及博士後交談,或者在海灘上疾走?
    不不,妙的是你提到這個,因為我最好的想法來自於在海灘上漫步或慢跑,而不是疾走。
    這太美好了。
    我不知道,我認為血清素在上升。
    這是另一種神經調節劑。
    我認為這會刺激想法和思考。
    所以我不可避免地回到我的辦公室,但卻不記得那些偉大的想法了。
    你怎麼處理這個?
    現在我會做筆記。
    語音備忘錄。
    是的。
    對。
    有些點子確實能成功,這毫無疑問。
    你被放在一個情境中,這是一種冥想的形式。
    如果你以穩定的步伐跑步,海灘沒有任何分心的事物。
    你聽音樂或播客嗎?
    不,我從不聽任何東西,除了我自己的思緒。
    有一位之前的嘉賓,她恰好是哈佛的三重學位者,但她更偏向於個人教練領域,但她的頭腦非常高效且令人印象深刻,她有這個無言的概念,可以用來達成許多不同的事物,但這個概念是要讓自己創造條件,讓自己在白天的某些時間內,或者每天一次,進入非常最小感官輸入的狀態。
    沒有講座、沒有播客、沒有書籍、沒有音樂,什麼都沒有。
    讓大腦稍微閒置一下,讓它變得非線性。
    我們不是在通過這些媒體以任何結構化的方式構建思維或關注別人的思維,而是將其作為創造偉大想法的來源。
    這已經被研究過了。
    心理學家稱其為思維漫遊。
    思維漫遊。
    是的,這是一個重要的文獻。
    以下是您提供文本的繁體中文翻譯:
    經常當你有靈光一現的時候,你知道的,你的思緒在游蕩,然後它以非線性、不遵循邏輯順序的方式在運作,從一件事跳到另一件事。通常就是在這樣的時刻,你讓你的思緒隨意游走時,會靈光一現。對,我也有過這樣的經歷。我在想,社交媒體、簡訊和手機是否消除了許多下班後走向車子的時間,通常在那段時間,人們不會接電話或與任何人或事物交流。我曾經進行實驗,像是在移液、跑步,這需要化學知識,這樣非常放鬆。而在這個過程中我可以思考,因為我知道步驟,然後,你必須注意某些事情,寫下來。但我經常感受到,哇,我既在工作又在放鬆,還在思考事情。然後我有時會聽音樂。好的,我們有完整的一節,對於學習如何學習這種現象有一段講解。我們告訴學生的是,如果你在某個概念上遇到困難,或者不明白某些事情,撞牆時停下來。不要停,去做點別的事情。去洗碗,去街區走一圈。最終的結果就是,當你回來時,你的思緒會變得清晰,你會想出該怎麼做。這是任何人可以得到的最佳建議之一。因為,你知道,沒有人告訴過我們大腦是如何運作的,對吧?有些人非常擅長直覺,因為他們有經驗,你也許也是,但所有我認識的那些對於重要貢獻有實力的人,我敢打賭你也是其中之一。你知道,你晚上正在努力解決某個問題,你上床睡覺,早上醒來,啊,那就是解決方案。那就是我應該做的,對吧?早晨醒來的第一件事情就是,我幾乎被轟炸,我不會說是靈感,也不一定是有意義的靈感,但確實是之前不明了的事情,瞬間變得明晰。沒錯。這就是睡眠的神奇之處。你可以看到那些知道這一點的人可以依賴它。換句話說,關鍵是在你入睡之前考慮它,對吧?你的大腦在睡眠期間會對此進行處理,對吧?所以,你知道,不要看電視,因為那就不知道你的大腦會去處理什麼。利用入睡前的時間思考一些困擾你的事情,或者也許是一些你正在試圖理解的事情,可能是你讀過的論文,然後你說,哦,我累了,我要去睡覺。你早上醒來,那你就會說,哦,我知道那篇論文到底是怎麼回事。是的。這是會發生的。你一旦知道了大腦運作的某些事情,你就可以利用這一點。你有留意過你的夢嗎?有記錄下來嗎?不。沒有。好吧。問題在於,夢似乎是如此標誌性,很多人以某種方式將事情歸因於它們。但從來沒有任何好的理論或理解,首先,為什麼我們會做夢。這仍然不完全清楚。我的意思是,有一些想法。或者,為什麼這個特定的夢?對你有什麼意義?唯一我知道的也許能解釋一點的是,夢往往是非常視覺化的,快速眼動睡眠的時候,實際上發生了一些有趣的事情。在睡眠期間,所有的神經調節物質都會被下調,而在快速眼動睡眠期間,乙醯膽鹼會上升,對吧?這是一種非常強大的神經調節物質。例如,它對注意力很重要。但它不會在前額葉皮層上升,這意味著來自感官的輸入的電路在前額葉皮層並沒有被啟動。因此,發生在你視覺皮層中的任何事情都不會再被監測。所以你會得到一些奇怪的事情,你知道的,你開始飄浮,然後,事情就發生在你身上。而且,這不再是固定的。所以,這仍然無法解釋為什麼,對吧?為什麼你要經歷那個時期。這是重要的,因為如果你阻擋它,有一些安眠藥確實會阻擋它,你知道,這真的會引起正常認知功能的問題。大麻也是如此。那些從大麻中斷的人在幾天、幾週和幾個月後會經歷巨大的快速眼動反彈和大量做夢。哇。我不想說這是戒斷,因為那有不同的含義。是的。可以說這是一種不平衡,因為你的大腦已經適應了內源性大麻素的水平。現在它必須恢復,而這需要時間。但這是有趣的。這不是很有趣嗎?這會影響夢境。我認為這也許是一個線索。是的。非常普遍的現象。我被告知我不是大麻使用者,但不會對此進行評判。我只是沒有。這其實是我在上大學時讀的一本書,已經是很久以前的事情了,作者是艾倫·霍布森,他在哈佛大學擔任過職務,哦,真酷。所以我從未見過他,但他有一個有趣的觀點,認為夢,尤其是快速眼動夢,與在某些迷幻藥,如LSD、鴉片酸或蕈鹼的人所經歷的非常相似。也許夢揭示了潛意識,並不是用任何心理學術語來表達,你知道的,當我們睡著時,我們的意識無法以同樣的方式控制思維和行動,顯然,這就像是潮水退去一樣,我們揭示了更多的潛意識處理。
    你知道,這是一個有趣的假設。你會怎麼測試它呢?我可能得讓某人進入掃描儀,讓他們入睡,然後在進行迷幻松露的旅程時將他們放進掃描儀,這種事情,你知道,這很困難。我是說,這些觀察性研究當然都有缺陷,我們都知道,真正想要做的是控制神經活動。你想進入大腦,輕拍這邊的神經元,看看大腦如何變化,並且希望能得到實時的主觀報告。這就是睡眠和夢境的問題,人們可以在夢中驚醒並詢問他們剛才夢見了什麼,但你無法真的知道他們在實時夢見了什麼。這是真的。對,這是真的。順便說一句,你知道夢有兩種類型,非常有趣。如果你在快速眼動睡眠期間叫醒某人,你會得到非常生動且不斷變化的夢,這些夢始終是不同且變化不斷的。但如果你在慢波睡眠期間叫醒某人,你常常會得到一個夢的報告,但這種夢是每晚不斷重複的,並且內容情感十分沉重。有趣,這是在慢波睡眠期間。是的。因為我在一生中有幾個夢是不斷重複的,所以這應該是在慢波睡眠中。對,應該是慢波睡眠。是的。令人著迷。作為一名以計算為導向的神經科學家,你真的把生物學很好地融入到你的工作中,這也是你成為這個領域的燦爛人物之一的原因,現在你也對人工智能感到非常興奮。你現在最興奮的是什麼?比如如果你有,當然這並不是事實,但如果你有24個月的時間可以全心投入到某件事情上,然後你必須把實驗室的鑰匙交給其他人,你會全力以赴投入到什麼上面?嗯,所以國立衛生研究院有一個叫做先驅獎的東西。他們尋求的是能夠產生巨大影響的大想法,對吧?所以我最近提交了一個提案,這裡的標題是《大腦和變壓器的時間背景》。什麼是變壓器?變壓器。人工智能。對。ChatGPT的關鍵在於,它有一些新的架構,深度學習架構,叫做變壓器。它有某些獨特的部分,其中一個稱為自我注意(self-attention)。這是一種進行所謂時間背景的方法。它的作用是連接相距較遠的單詞。你給它一系列單詞,它就可以告訴你它們之間的關聯,比如如果我使用單詞“這”,那麼你必須在上一句話中弄清楚它指的是什麼,當然有三或四個名詞可以參考,但從上下文中你可以弄清楚它指的是哪一個。你可以學習這種關聯。我能否進一步舉個例子來確保我正確理解這一點?我見過這些單詞氣泡圖,比如如果我們說“鋼琴”,你會說“琴鍵”,你會說“音樂”,你會說“座位”,然後你知道,這會建立出一個單詞雲,顯示其關聯。對。然後在這裡我們會說,我不知道,我在想索克研究所,我會說“日落”、“巨石陣”,任何人查閱,都會看到這個現象,索克亨奇(Salkhenge)。然後你開始在那裡建立一個單詞雲。這些都是不同的東西,除了我在索克研究院參加過古典音樂會。是的,靈魂交響樂。兩次。所以它們並不是完全不重疊的。於是,你開始在距離之間獲得聯繫,最終它們會聯繫在一起。這就是你所提到的嗎?是的。我認為這是一個例子,但事實上每個單詞都是模糊的,通常有三四個意義。所以你必須基於上下文來搞清楚。換句話說,有些單詞是一起出現並且經常出現的。你可以通過預測句子中的下一個單詞來學習這一點,這就是變壓器的訓練方式。你給它一堆單詞,它不斷預測句子中的下個單詞。就像我現在的電子郵件,它試著預測下個單詞。正確。大部分時間它都是對的。好吧,那是因為這算法的版本非常原始。發生的事情是,如果你對它進行足夠的訓練,它不僅可以回答下一個單詞,它內部還會建立一個語義表示,正如你所描述的那樣,相關單詞之間有聯繫。它可以弄清楚,並且它在這個非常大的網絡內部擁有表示,這個網絡有著數兆個參數,說明其龐大程度令人難以置信。這些聯繫現在形成了一個外部世界的內部模型,在這種情況下是一些單詞。這就是它能夠以合理的、合乎邏輯的、有趣的方式回應你的原因。而這一切都是來源於我所說的自我注意。因此,在我的先驅提案中,我的目標是弄清楚大腦是如何進行自我注意的,對吧?它必須以某種方式做到這一點。現在我給你一個小提示。基底神經節。它存在於基底神經節中。這是我的假設。那我們就看看吧。我是說,我會跟實驗的專家合作。我曾經和約翰·雷諾茲合作過,他研究猿類視覺皮層,我們看過那裡的旅行波,還有其他研究猿類的專家。所以,這些旅行波,我認為也是解開這個謎題的部分線索,它們將使我們更好地了解皮層的組織及其與基底神經節的相互作用。
    我們已經去過那裡了,但神經科學家們已經獨立研究了大腦的每一個部分,現在我們必須開始考慮如何把這些拼圖放在一起,試著整合我們對這些領域的所有了解,看看它們是如何以計算的方式協同工作的。這正是我想前進的方向。我非常熱愛這項工作。我也希望他們能決定資助你的開創性研究。我也是。如果他們做出不好的決定不資助,我們會想出其他方法來完成這項工作。你們一定會的。
    特里,我要感謝你。謝謝你今天來到這裡,抽出時間從你繁忙的認知、跑步、教學和研究日程中分享你的知識。還有,你在公共教育和為公眾提供資源方面所做的難以置信的工作,我應該說,是讓公眾以零成本學會如何更好地學習。所以我們肯定會提供學習如何學習的連結,你的書以及你分享的這些其他驚人資源。今天,你還給了我們很多實用工具,與運動、線粒體和你進行的一些事情有關,這當然只是你自己的版本,但這些對人們,包括我在認知和身體追求中的確是有價值的,坦白來說,還有對於長壽。我是說,這一點不僅對我,對所有在場聽的人來說都是明顯的,你的活力,正如我之前提到的,是無可否認的。這幾年來,看到你在工作中投入的專注、精力和熱情,真是太高興了,我注意到你不僅沒有減速,反而在提升速度。因此,非常感謝你今天的教育。我知道我代表我自己以及許多在聽和觀看的人說,這是一份真正的禮物,一次真正難以置信的學習經歷,所以非常感謝你。
    好吧,謝謝你。我必須說,這些年來我有幸擁有出色的學生和同事,我也把你算在其中,從你那裡學到了很多。但你知道,科學是一種社交活動,我們互相學習,我們都會犯錯誤。但是我們從錯誤中學習,這就是科學的美妙之處,我們可以取得進展。現在,你的職業生涯也相當卓越,因為你影響和影響的人人,超過我認識的任何人,你透過訪談所廣播的知識,但也在於你真正的興趣,我真的對你所做的感到印象深刻。我希望你繼續努力,因為我們需要像你這樣的人。我們需要能夠真正表達和接觸公眾的科學家。如果我們不這樣做,那我們所做的一切都在閉門造車,對吧?什麼都不會被外界知曉。所以你是能夠以清晰的方式解釋事物的最好人才之一,而這方式能讓更多的人理解,是我所認識中最出色的之一。
    好吧,謝謝你。聽到這些話我感到非常榮幸,這對我來說是一項出自內心的工作,我會記住這些話,我真的很感激。今天能和你坐在一起是一種榮幸,請再來一次。我會非常高興,你的光臨。好的,謝謝你,特里。你太客氣了。謝謝你參加今天與特里·西亞諾夫斯基博士的討論。想查找他的工作、他和同事們開發的零成本在線學習平台的連結,還有他的新書的連結,請查看節目筆記。如果你喜歡這個播客,請訂閱我們的YouTube頻道。這是一種非常好的零成本支持我們的方式。此外,請在Spotify和Apple上跟隨這個播客。在Spotify和Apple上,您可以留下最多五顆星的評價。請查看在今天的節目開始時和過程中提到的贊助商。這是支持這個播客的最佳方法。如果你對播客或嘉賓或希望我考慮的話題有任何問題或評論,請在YouTube的評論區留言。我會閱讀所有評論。對於那些還沒有聽到的人,我有一本新書即將出版。這是我的第一本書,書名是《人體操作手冊》。這是一本我花了超過五年時間寫的書,基於30多年的研究和經驗,涵蓋從睡眠到運動到壓力控制、焦點和動機的協議。當然,我會提供所包含協議的科學根據。這本書現在可以通過pre-sale@protocallsbook.com預訂。在那裡,您可以找到各種供應商的連結,選擇您最喜歡的那個。再次重申,這本書的書名是《人體操作手冊》。如果您還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。這包括Instagram、以往的Twitter(現稱為X)、Threads、Facebook和LinkedIn。在所有這些平台上,我討論科學和與科學相關的工具,其中一些與Huberman Lab播客的內容重疊,但大部分與Huberman Lab播客的內容是不同的。再次強調,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。如果您還沒有訂閱我們的神經網絡電子報,那麼我們的神經網絡電子報是一份零成本的每月電子報,包括播客摘要和以簡短的一至三頁PDF格式的協議。這些一至三頁的PDF涵蓋了例如故意熱暴露、故意冷暴露。我們有一個基礎健身計劃。我們還有優化睡眠、多巴胺等等的協議。再次重申,所有這些完全免費。只需前往HubermanLab。
    請訪問菜單標籤,向下滾動至新聞簡報並提供您的電子郵件。
    我們不會與任何人分享您的電子郵件。
    再次感謝您參加我與 Dr. Terry Sienowsky 今天的討論。
    最後但同樣重要,感謝您對科學的興趣。
    [音樂]

    In this episode, my guest is Dr. Terry Sejnowski, Ph.D., professor of computational neurobiology at the Salk Institute for Biological Studies. He is world-renowned for exploring how our brain processes and stores information and, with that understanding, for developing tools that enable us to markedly improve our ability to learn all types of information and skills.

    We discuss how to learn most effectively in order to truly master a subject or skill. Dr. Sejnowski explains how to use AI tools to forage for new information, generate ideas, predict the future, and assist in analyzing health data and making health-related decisions.

    We also explore non-AI strategies to enhance learning and creativity, including how specific types of exercise can improve mitochondrial function and cognitive performance. Listeners will gain insights into how computational methods and AI are transforming our understanding of brain function, learning, and memory, as well as the emerging roles of these tools in addressing personal health and treating brain diseases such as Alzheimer’s and Parkinson’s.

    Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Pre-order Andrew’s new book, Protocols: protocolsbook.com

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman

    Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman 

    David Protein: https://davidprotein.com/huberman 

    LMNT: https://drinklmnt.com/huberman 

    Joovv: https://joovv.com/huberman 

    Timestamps

    00:00:00 Dr. Terry Sejnowski  

    00:02:32 Sponsors: BetterHelp & Helix Sleep  

    00:05:19 Brain Structure & Function, Algorithmic Level  

    00:11:49 Basal Ganglia; Learning & Value Function  

    00:15:23 Value Function, Reward & Punishment  

    00:19:14 Cognitive vs. Procedural Learning, Active Learning, AI  

    00:25:56 Learning & Brain Storage  

    00:30:08 Traveling Waves, Sleep Spindles, Memory  

    00:32:08 Sponsors: AG1 & David  

    00:34:57 Tool: Increase Sleep Spindles; Memory, Ambien; Prescription Drugs  

    00:42:02 Psilocybin, Brain Connectivity  

    00:45:58 Tool: ‘Learning How to Learn’ Course  

    00:49:36 Learning, Generational Differences, Technology, Social Media  

    00:58:37 Sponsors: LMNT & Joovv  

    01:01:06 Draining Experiences, AI & Social Media  

    01:06:52 Vigor & Aging, Continued Learning, Tool: Exercise & Mitochondrial Function  

    01:12:17 Tool: Cognitive Velocity; Quick Stressors, Mitochondria  

    01:16:58 AI, Imagined Futures, Possibilities  

    01:27:14 AI & Mapping Potential Options, Schizophrenia  

    01:30:56 Schizophrenia, Ketamine, Depression  

    01:36:15 AI, “Idea Pump,” Analyzing Research  

    01:42:11 AI, Medicine & Diagnostic Tool; Predicting Outcomes  

    01:50:04 Parkinson’s Disease; Cognitive Velocity & Variables; Amphetamines  

    01:59:49 Free Will; Large Language Model (LLM), Personalities & Learning  

    02:12:40 Tool: Idea Generation, Mind Wandering, Learning  

    02:18:18 Dreams, Unconscious, Types of Dreams  

    02:22:56 Future Projects, Brain & Self-Attention  

    02:31:39 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter  

    Disclaimer & Disclosures

  • Essentials: How Your Brain Works & Changes

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:03 Welcome to Huberman Lab Essentials, where we revisit past
    0:00:06 episodes for the most potent and actionable science based
    0:00:09 tools for mental health, physical health, and
    0:00:13 performance. I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of
    0:00:16 neurobiology and ophthalmology at Stanford School of
    0:00:21 Medicine. Today’s podcast episode is all about sleep. We’re
    0:00:24 also going to talk about the mirror image of sleep, which is
    0:00:28 wakefulness. Now, these two phases of our life sleep and
    0:00:32 wakefulness govern everything about our mental and physical
    0:00:36 health. And we’re not just going to talk about what’s useful
    0:00:39 about sleep. We’re also going to talk about how to get better
    0:00:41 at sleeping. And that will include how to get better at
    0:00:46 falling asleep, timing your sleep and accessing better sleep
    0:00:49 quality. In doing so, we’re also going to discuss how to get
    0:00:53 more focused and alert in wakefulness. So if you’re like
    0:00:57 most people, which includes me, you have some challenges with
    0:01:00 sleep, at least every third or fifth night or so and maybe
    0:01:03 even more often. So we’re really going to go tool heavy
    0:01:07 today and talk about tools that can help you fall asleep,
    0:01:11 sleep better, and emerge from sleep feeling more rested. So
    0:01:14 what determines how well we sleep and the quality of our
    0:01:19 wakeful state? Turns out that’s governed by two forces. The
    0:01:23 first force is a chemical force. It’s called adenosine.
    0:01:27 Adenosine is a molecule in our nervous system and body that
    0:01:31 builds up the longer we are awake. So if you’ve just slept
    0:01:36 for eight or nine or 10 really deep restful hours, adenosine
    0:01:39 is going to be very low in your brain and body. If however
    0:01:44 you’ve been awake for 10, 15 or more hours, adenosine levels
    0:01:48 are going to be much higher. Adenosine creates a sort of
    0:01:52 sleep drive or a sleep hunger. And a good way to remember this
    0:01:57 and think about adenosine is to think about caffeine. Caffeine
    0:02:01 for most people wakes them up. It makes them feel more alert.
    0:02:07 Caffeine acts as an adenosine antagonist. What that means is
    0:02:10 that when you ingest caffeine, whether or not it’s coffee or
    0:02:14 soda or tea or in any other form, it binds to the adenosine
    0:02:18 receptor. It sort of parks there just like a car would park
    0:02:21 in a given parking slot and therefore adenosine can’t park
    0:02:24 in that slot. Now when caffeine parks in the adenosine
    0:02:29 receptor slot, nothing really happens downstream of that
    0:02:32 receptor. The receptor can’t engage the normal cellular
    0:02:37 functions of making that cell and you feel sleepy. So the
    0:02:40 reason caffeine wakes you up is because it blocks the
    0:02:45 sleepiness receptor. It blocks the sleepy signal. And this is
    0:02:48 why when that caffeine wears off, adenosine will bind to
    0:02:51 that receptor sometimes with even greater what we call
    0:02:55 affinity and you feel the crash. You feel especially tired.
    0:02:59 Caffeine has a lot of health benefits. It also for some
    0:03:02 people can be problematic for health. It can raise blood
    0:03:06 pressure, etc. Caffeine increases this molecule that’s a
    0:03:09 neuromodulator that we call dopamine. We discussed this in
    0:03:13 episode one which tends to make us feel good, motivated and
    0:03:17 give us energy because as you may have learned in episode
    0:03:21 one, dopamine is related to another neuromodulator called
    0:03:23 epinephrine, which gives us energy. In fact, epinephrine
    0:03:26 is made from dopamine. So let’s just take a step back and
    0:03:28 think about what we’re talking about when we’re talking
    0:03:31 about sleep sleepiness. If you’ve ever pulled an all
    0:03:34 nighter, you’ll notice something interesting. As
    0:03:37 morning rolls around, you’ll suddenly feel an increase in
    0:03:41 your energy and alertness again, even though adenosine has
    0:03:45 been building up for the entire night. Why is that? The
    0:03:48 reason that is is because there’s a second force which is
    0:03:51 governing when you sleep and when you’re awake and that
    0:03:56 force is a so-called circadian force. Circadian means
    0:04:01 about a day or about 24 hours and inside all of us is a
    0:04:05 clock that exists in your brain and my brain and the brain
    0:04:10 of every animal that we’re aware of that determines when
    0:04:13 we want to be sleepy and when we want to be awake. That
    0:04:17 block of sleep and when it falls within each 24 hour
    0:04:21 cycle is governed by a number of different things, but the
    0:04:24 most powerful thing that’s governing when you want to be
    0:04:28 asleep and when you want to be awake is light and in
    0:04:32 particular, it’s governed by sunlight. I can’t emphasize
    0:04:36 enough how important and how actionable this relationship
    0:04:41 is between light and when you want to sleep. It’s quite
    0:04:44 simple on the face of it and it’s quite simple to resolve,
    0:04:47 but people tend to make a big mess of this whole circadian
    0:04:51 literature, frankly. So let’s just break it down from the
    0:04:55 standpoint of what’s going on in your brain and body as you
    0:04:59 go through one 24 hour day. Let’s start with waking. So
    0:05:02 regardless of how well you slept at night or whether or not
    0:05:05 you were up all night, most people tend to wake up some
    0:05:09 time around when the sun rises. When you wake up in the
    0:05:12 morning, you wake up because a particular hormone called
    0:05:16 cortisol is released from your adrenal glands. Your
    0:05:18 adrenal glands sit right above your kidneys and there’s a
    0:05:21 little pulse of cortisol. There’s also a pulse of
    0:05:26 epinephrine which is adrenaline from your adrenals and
    0:05:30 also in your brain and you feel awake. Now that pulse of
    0:05:33 cortisol and adrenaline and epinephrine might come from
    0:05:36 your alarm clock. It might come from you naturally waking
    0:05:40 up, but it tends to alert your whole system in your body
    0:05:42 that it’s time to increase your heart rate. It’s time to
    0:05:45 start tensing your muscles. It’s time to start moving about.
    0:05:49 It’s very important that that cortisol pulse come early in
    0:05:53 the day or at least early in your period of wakefulness.
    0:05:56 When you wake up in the morning and you experience that rise
    0:06:00 in cortisol, there’s a timer that starts going and these are
    0:06:03 cellular timers and they’re dictated by the relation between
    0:06:07 different organs in your body that says to your brain and
    0:06:12 body that in about 12 to 14 hours, a different hormone,
    0:06:14 this hormone we’re calling melatonin, will be released
    0:06:18 from your pineal gland. So, there’s two mechanisms here,
    0:06:21 a wakefulness signal and a sleepiness signal and the
    0:06:25 wakefulness signal triggers the onset of the timer for the
    0:06:28 sleepiness signal. I’d like to take a quick break and thank
    0:06:32 our sponsor AG1. AG1 is an all-in-one vitamin, mineral,
    0:06:36 probiotic drink with adaptogens. I’ve been taking AG1 daily
    0:06:39 since 2012, so I’m delighted that they’re sponsoring this
    0:06:43 podcast. The reason I started taking AG1 and the reason I
    0:06:46 still take AG1 once and often twice a day is because it is
    0:06:48 the highest quality and most complete foundational
    0:06:52 nutritional supplement. What that means is that AG1 ensures
    0:06:55 that you’re getting all the necessary vitamins, minerals,
    0:06:57 and other micronutrients to form a strong foundation for your
    0:07:01 daily health. AG1 also has probiotics and prebiotics that
    0:07:04 support a healthy gut microbiome. Your gut microbiome
    0:07:07 consists of trillions of microorganisms that line your
    0:07:10 digestive tract and impact things such as your immune
    0:07:13 system status, your metabolic health, your hormone health,
    0:07:15 and much more. So, I’ve consistently found that when I
    0:07:19 take AG1 daily, my digestion is improved, my immune system is
    0:07:22 more robust, I rarely get sick, and my mood and mental focus
    0:07:26 are at their best. In fact, if I could take just one supplement,
    0:07:29 that supplement would be AG1. If you’d like to try AG1,
    0:07:33 you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special
    0:07:38 offer. For this month only, November 2024, AG1 is giving
    0:07:41 away one free month supply of omega 3 fatty acids from fish
    0:07:45 oil in addition to the usual welcome kit of 5 free travel
    0:07:48 packs and a year supply of vitamin D3K2 with your order.
    0:07:52 Omega 3 fatty acids are critical for brain health, mood,
    0:07:57 cognition, and much more. Again, go to drinkag1.com/huberman
    0:08:01 to claim this special offer. Okay, so the rhythm of cortisol
    0:08:05 and melatonin is what we call endogenous. It’s happening in
    0:08:09 us all the time without any external input. In fact, if we
    0:08:12 were in complete darkness living in a cave with no
    0:08:16 artificial lights whatsoever, these rhythms of cortisol and
    0:08:19 melatonin would continue. So, if you were in complete
    0:08:24 darkness, it would happen once per 24 hour cycle, but it would
    0:08:30 be somewhat later and later each day. Whereas, under normal
    0:08:34 circumstances, what happens is you wake up and what happens
    0:08:38 when you wake up? You open your eyes. When you open your eyes,
    0:08:42 light comes into your eyes. Now, the way this system works is
    0:08:44 that you have a particular set of neurons in your eye. They’re
    0:08:47 called retinal ganglion cells. When light comes into the eye,
    0:08:51 there’s a particular group of retinal ganglion cells or type
    0:08:55 of retinal ganglion cells that perceives a particular type of
    0:08:59 light and communicates that to this clock that resides right
    0:09:01 above the roof of your mouth called the suprachiasmatic
    0:09:07 nucleus. And the suprachiasmatic nucleus has connections with
    0:09:11 essentially every cell and organ of your body. Now, it’s
    0:09:14 vitally important that we get light communicated to this
    0:09:18 central clock in order to time the cortisol and melatonin
    0:09:22 properly. When I say properly, I can say that with confidence
    0:09:25 because we know based on a lot of evidence that if you don’t
    0:09:30 get your cortisol and melatonin rhythms right, there are
    0:09:35 tremendously broad and bad effects on cardiovascular health,
    0:09:40 metabolic effects, learning, depression, dementia. So let’s
    0:09:44 think about what happens when we do this correctly and how to
    0:09:47 do it correctly. When we wake up, our eyes open. Now, if we’re
    0:09:52 in a dark room, there isn’t enough light to trigger the
    0:09:57 correct timing of this cortisol melatonin thing, these
    0:10:01 rhythms. You might say, well, why won’t any light do it? Well,
    0:10:04 it turns out that these neurons in our eye that set the
    0:10:08 circadian clock and then allow our circadian clock to set all
    0:10:10 the clocks of all the cells and organs and tissues of our
    0:10:16 body responds best to a particular quality of light and
    0:10:20 amount of light. And those are the qualities of light and
    0:10:27 amount of light that come from sunlight. So these neurons,
    0:10:29 what they’re really looking for, although they don’t have a
    0:10:32 mind of their own, is the sun at what we call low solar
    0:10:35 angle. The eye and the nervous system don’t know anything
    0:10:39 about sunrises or sunsets. It only knows the quality of
    0:10:42 light that comes in when the sun is low in the sky. The
    0:10:46 system evolves so that when the sun is low in the sky,
    0:10:49 there’s a particular contrast between yellows and blues
    0:10:53 that triggers the activation of these cells. However, if you
    0:10:57 wake up a few hours after the sunrise, which I tend to most
    0:11:01 days personally, you still want to get outside and view
    0:11:04 sunlight. You don’t need the sunlight beaming you directly
    0:11:07 in the eyes. There’s a lot of photons, light energy that
    0:11:12 scattered from sunlight at this time. But the key is to get
    0:11:16 that light energy from sunlight ideally into your eyes.
    0:11:19 It’s critically important that you get outside to get this
    0:11:22 light. I had a discussion with a colleague of mine, Dr.
    0:11:25 Jamie Zeitzer, who’s in the Department of Psychiatry and
    0:11:30 Behavioral Sciences at Stanford, a world expert in this,
    0:11:36 and he tells me that it’s 50 times less effective to view
    0:11:40 this sunlight through a window, through a car windshield, or
    0:11:44 through a side window of a car than it is to just get outside
    0:11:48 with no sunglasses and view light early in the day. Once the
    0:11:52 sun is overhead, the quality of light shifts so that you miss
    0:11:56 this opportunity to time the cortisol pulse. And that turns
    0:12:00 out to be a bad thing to do. You really want to time that
    0:12:04 cortisol pulse properly because we’ll get into this a little
    0:12:08 bit more later, but a late shifted cortisol pulse, in
    0:12:13 particular a 9 p.m. or 8 p.m. increase in cortisol, is one of
    0:12:18 the consequences and maybe one of the causes of a lot of
    0:12:21 anxiety disorders and depression. So it’s kind of a
    0:12:22 chicken egg thing. We don’t know whether or not it’s the
    0:12:26 correlated with, it’s the cause or the effect, but it’s a
    0:12:29 signature of depression and anxiety disorder. Bringing that
    0:12:33 cortisol pulse earlier in your wakeful period, earlier in
    0:12:36 your day, has positive benefits ranging from blood
    0:12:40 pressure to mental health, et cetera. I’m not going to list
    0:12:42 them all off because there’s just so many of them, but many,
    0:12:46 many positive things happen when you are getting the cortisol
    0:12:51 early in the day, far away from your melatonin pulse. Okay,
    0:12:53 so how long should you be outside? Well, this is going to
    0:12:56 vary tremendously because some people live in environments
    0:13:00 where it’s very bright. So let’s say it’s Colorado in the
    0:13:03 middle of winter, there’s a snow field, there’s no cloud
    0:13:06 covered, you walk outside, there’s going to be so much
    0:13:10 photon light energy arriving on your retina that probably only
    0:13:13 takes 30 to 60 seconds to trigger the central clock and set
    0:13:16 your cortisol and melatonin rhythms properly and get
    0:13:22 everything in lined up nicely. Whereas if you’re in Scandinavia
    0:13:24 in the depths of winter and you wake up at 5 a.m. and the
    0:13:27 sun is just barely creeping across the horizon, then goes
    0:13:30 back down again a few hours later, you probably are not
    0:13:36 getting enough sunlight in order to set these rhythms. So
    0:13:40 many people find that they need to use sunlight simulators
    0:13:42 in the form of particular lights that were designed to
    0:13:45 simulate sunlight. You could say, well, the lights in my
    0:13:48 house or my phone are really, really bright, right? Everyone’s
    0:13:50 telling us to stay off our phones at night because they’re
    0:13:53 really bright. But guess what? It turns out that early in
    0:13:58 the day, your retina is not very sensitive, which means you
    0:14:02 need a lot of photons, ideally coming from sunlight to set
    0:14:04 these clock mechanisms. So looking at your phone or
    0:14:08 artificial lights is fine if you wake up before sunrise, but
    0:14:12 it’s not going to work to set these clock mechanisms.
    0:14:15 So you want to use sunlight. If you can’t see sunlight
    0:14:19 because of your environment, then you are going to have to
    0:14:21 opt for artificial light. And in that case, you’re going to
    0:14:25 want an artificial light that either simulates sunlight or
    0:14:28 has a lot of blue light. Now, without going off course here,
    0:14:31 you might be saying, wait, I’ve heard blue light is bad for
    0:14:35 me. Actually, blue light is great for this mechanism during
    0:14:37 the day. A lot of people will say, oh, I should be wearing
    0:14:41 blue blockers throughout the day. No, that’s the exact wrong
    0:14:45 thing that should be reserved for late in the evening because
    0:14:50 light suppresses melatonin. Sunlight inhibits the pineal.
    0:14:54 It prevents it from releasing melatonin. Darkness
    0:14:59 allows the pineal to release melatonin. So the pineal is not
    0:15:03 the gland or the organ of sunlight. It is the gland of darkness.
    0:15:06 In fact, melatonin can be thought of as a sleepiness signal
    0:15:09 that’s correlated with darkness. So get up each morning,
    0:15:13 try and get outside. I know that can be challenging for people,
    0:15:17 but anywhere from two to 10 minutes of sunlight exposure
    0:15:20 is going to work well for most people. If you can’t do it every
    0:15:23 day or you sleep through this period of the early day, low
    0:15:26 solar angle, don’t worry about it. These systems in the body,
    0:15:29 these hormone systems and neurotransmitter systems that
    0:15:32 make you awake at certain periods of the day and sleepy at
    0:15:37 other times are operating by averaging when you view the
    0:15:43 brightest light. Some of you, many of you might be asking,
    0:15:45 what else can help set this rhythm? Well, it turns out that
    0:15:49 light is what we call the primary zeitgeber, the
    0:15:55 time giver. But other things can help establish this rhythm of
    0:15:59 cortisol followed by melatonin 12 to 16 hours later as well.
    0:16:03 The other things besides light are timing of food intake,
    0:16:09 timing of exercise, as well as various drugs or chemicals that
    0:16:12 one might ingest, not illegal drugs, although those will
    0:16:16 impact circadian mechanisms as well. The other thing is sunset
    0:16:20 when the sun is also at low solar angle, low close to the
    0:16:25 horizon, by viewing sunlight at that time of day in the
    0:16:27 evening or afternoon, depending on what time of year it is and
    0:16:31 where you are in the world. These melanopsin cells, these
    0:16:34 neurons in your eyes signal the central circadian clock that
    0:16:38 it’s the end of the day. There was a really nice study that
    0:16:43 showed that viewing sunlight around the time of sunset
    0:16:46 doesn’t have to be just crossing the horizon, but
    0:16:51 circa sunset, within an hour or so of sunset,
    0:16:55 prevents some of the bad effects of light in preventing
    0:16:59 melatonin release later that same night. So let me repeat
    0:17:02 this. Viewing light early in the day is key. Viewing light
    0:17:05 later in the day when the sun is setting or around that time
    0:17:09 can help protect these mechanisms, your brain and
    0:17:12 body, against the negative effects of light later in the
    0:17:16 day. So let me talk about how you would do that. You’d go
    0:17:19 view the sunset or you would go outside in the late
    0:17:21 afternoon or evening. Again, if you want to do this through a
    0:17:24 window at work, that’s fine, but it’ll take 50 times longer.
    0:17:27 So the best thing to do is just to get outside for a few
    0:17:29 minutes, anywhere from two to 10 minutes, also in the
    0:17:32 afternoon. Having those two signals arriving to your
    0:17:36 central clock, that your body, your internal world, knows
    0:17:38 when it’s morning and knows when it’s evening, is
    0:17:42 tremendously powerful. There’s always a lot of questions
    0:17:44 about how long, how much, how do I know if I’ve had
    0:17:47 enough? You’ll know because your rhythm will start to
    0:17:50 fall into some degree of normalcy. You’ll start to
    0:17:52 wake up at more or less the same time each day. You’ll
    0:17:55 fall asleep more easily at night. Generally, it takes
    0:17:58 about two or three days for these systems to align. So if
    0:18:00 you’ve not been doing these behaviors, it’s going to take
    0:18:03 a few days, but they can have tremendous benefits and
    0:18:06 sometimes rather quickly on a number of different mental
    0:18:09 and physical aspects of your health. I’d like to take a
    0:18:12 quick break and thank our sponsor, 8Sleep. 8Sleep makes
    0:18:15 smart mattress covers with cooling, heating, and sleep
    0:18:17 tracking capacity. Now, I’ve spoken before on this
    0:18:19 podcast about the critical need for us to get adequate
    0:18:22 amounts of quality sleep each night. Now, one of the
    0:18:24 best ways to ensure a great night’s sleep is to ensure
    0:18:27 that the temperature of your sleeping environment is
    0:18:29 correct. And that’s because in order to fall and stay
    0:18:32 deeply asleep, your body temperature actually has to
    0:18:35 drop by about one to three degrees. And in order to
    0:18:37 wake up feeling refreshed and energized, your body
    0:18:39 temperature actually has to increase about one to three
    0:18:42 degrees. 8Sleep makes it very easy to control the
    0:18:45 temperature of your sleeping environment by allowing you
    0:18:47 to program the temperature of your mattress cover at
    0:18:50 the beginning, middle, and end of the night. I’ve been
    0:18:52 sleeping on an 8Sleep mattress cover for nearly four
    0:18:55 years now and it has completely transformed and
    0:18:57 improved the quality of my sleep. 8Sleep recently
    0:19:00 launched their newest generation of the pod cover
    0:19:03 called the Pod4 Ultra. The Pod4 Ultra has improved
    0:19:06 cooling and heating capacity. I find that very useful
    0:19:07 because I like to make the bed really cool at the
    0:19:09 beginning of the night, even colder in the middle of
    0:19:13 the night, and warm as I wake up. That’s what gives
    0:19:15 me the most slow wave sleep and rapid eye movement
    0:19:18 sleep. It also has a snoring detection that will
    0:19:21 automatically lift your head a few degrees to improve
    0:19:23 your airflow and stop your snoring. If you’d like to
    0:19:25 try an 8Sleep mattress cover, you can go to
    0:19:29 8Sleep.com/huberman to access their Black Friday offer
    0:19:32 right now. With this Black Friday discount, you can
    0:19:36 save up to $600 on their Pod4 Ultra. This is 8Sleep’s
    0:19:38 biggest sale of the year. 8Sleep currently ships to
    0:19:42 the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and
    0:19:47 Australia. Again, that’s 8Sleep.com/huberman. Now
    0:19:50 let’s talk about the bad effects of light because
    0:19:55 light is not supposed to arrive in our system at
    0:19:57 any time. And nowadays, because of screens and
    0:20:01 artificial light, we have access to light at times
    0:20:05 of day and night that normally we wouldn’t. Now
    0:20:07 earlier I said that you need a lot of light, in
    0:20:10 particular sunlight, to set these clock mechanisms.
    0:20:13 That’s true, but there’s a kind of diabolical
    0:20:15 feature to the way all this works, which is the
    0:20:19 longer you’ve been awake, the more sensitive
    0:20:22 your retina and these cells are to light. So that
    0:20:26 if you’ve been awake for 10, 12, 14 hours, it
    0:20:29 becomes very easy for even a small amount of light
    0:20:33 coming from a screen or from an overhead light
    0:20:36 to trigger the activation of the clock and make
    0:20:38 you feel like you want to stay up later, make it
    0:20:40 harder to fall asleep, and disrupt your sleep
    0:20:43 pattern. Okay, so the simple way to think about
    0:20:46 this is you want as much light as is safely
    0:20:48 possible early in the day, morning and throughout
    0:20:51 the day, including blue light, and you want as
    0:20:54 little light coming into your eyes, artificial or
    0:20:58 sunlight, after say 8 p.m. And certainly you do
    0:21:00 not want to get bright light exposure to your
    0:21:03 eyes between 11 p.m. and 4 a.m. And here’s why.
    0:21:08 Light that arrives to the eyes between 11 p.m. and
    0:21:13 4 a.m. approximately suppresses the release of
    0:21:16 dopamine, this neuromodulator that makes us feel
    0:21:20 good as sort of an endogenous antidepressant, and
    0:21:23 can inhibit learning and create all sorts of other
    0:21:25 detrimental effects. It does this through a
    0:21:27 mechanism for those of you who want to know the
    0:21:30 neural pathways that involves light to the eyes
    0:21:31 that’s then signaled to a structure called the
    0:21:34 habenula. When that habenula gets activated, it’s
    0:21:37 actually called the disappointment nucleus, because
    0:21:41 it actually makes us feel less happy and more
    0:21:44 disappointed and can lead to certain forms of
    0:21:47 depression in the wakeful state. Now, if you wake
    0:21:48 up in the middle of the night and you need to use
    0:21:50 the bathroom or you’re on an all night flight and
    0:21:53 you’re, you know, you need to read or whatever it
    0:21:56 is, fine. It’s, you know, every once in a while
    0:21:58 it’s not going to be a problem to get bright
    0:22:00 light exposure to your eyes in the middle of the
    0:22:03 night. But if you think about our lifestyle
    0:22:05 nowadays and being up late looking at phones,
    0:22:07 even if you dim that screen, you’re triggering
    0:22:10 this activation because your retinal sensitivity
    0:22:12 and the sensitivity of these neurons has gone
    0:22:14 up late in the day. For those of you that are
    0:22:16 experiencing challenges with mood, those of you
    0:22:19 that have anxiety, learning problems, issues
    0:22:20 focusing, the questions I usually get are how
    0:22:23 can I focus better? One of the best ways you can
    0:22:25 support your mechanisms for good mood, mental
    0:22:30 health, learning, focus, metabolism, etc. is to
    0:22:33 take control of this light exposure behavior at
    0:22:36 night and not get much or any bright light
    0:22:38 exposure in the middle of the night. These cells
    0:22:40 in our eye, these neurons that signal the
    0:22:44 central clock, reside mostly, not exclusively,
    0:22:47 but mostly in the bottom half of our retina.
    0:22:49 And because we have a lens in front of our
    0:22:51 retina and because of the optics of lenses,
    0:22:54 that means that these cells are actually viewing
    0:22:57 our upper visual field. This is probably not
    0:23:01 coincidental that these cells were essentially
    0:23:04 designed to detect sunlight, which is overhead
    0:23:09 of course. So if you want to avoid
    0:23:13 improper activation of these neurons, it’s
    0:23:16 better to place lights that you use in the
    0:23:18 evening low in your physical environment. So on
    0:23:21 desktops or even the floor, if that’s if you
    0:23:24 want to go that way, as opposed to overhead
    0:23:27 lights. So overhead fluorescent lights would
    0:23:29 be the worst. That would be the worst case
    0:23:32 scenario. Lights that are overhead that are a
    0:23:34 little bit softer of the sort of yellow or
    0:23:37 reddish tints would be slightly better. But
    0:23:39 dim lights that are set low in the room are
    0:23:41 going to be best because they aren’t going to
    0:23:45 activate these neurons and therefore shift your
    0:23:49 circadian clock. But let’s talk about what light
    0:23:51 can do in terms of shifting us in healthy
    0:23:55 ways. So the way to think about this whole
    0:23:57 system, again, is you’ve got a denocene building
    0:23:59 up depending on how long you’ve been awake
    0:24:01 and it’s making you sleepy. And then you’ve got
    0:24:03 the circadian mechanisms that are timing your
    0:24:05 wakefulness and timing when you want to be
    0:24:07 asleep, mainly through cortisol and melatonin.
    0:24:09 But there are a bunch of other things that
    0:24:11 are downstream of cortisol and melatonin.
    0:24:14 Like we tend to be hungrier during our
    0:24:16 wakeful period than late at night. Some
    0:24:18 people like to eat late at night. But if
    0:24:20 you’re finding that you can’t become a day
    0:24:23 person or a morning person, shifting your
    0:24:26 light exposure, exercise, and food intake to
    0:24:28 the daytime will help. Jamie Zeitzer and
    0:24:31 colleagues did a beautiful study showing
    0:24:34 that if you turn on the lights before
    0:24:37 waking up, so around 45 minutes to an hour
    0:24:40 before waking up, even if your eyelids are
    0:24:42 closed, provided you’re not under the
    0:24:46 covers, after doing that for a few days,
    0:24:49 that increases your total sleep time and
    0:24:51 shifts forward the time at which you feel
    0:24:53 sleepy. It makes you want to go to bed
    0:24:56 earlier each night. Now, in a kind of
    0:24:58 diabolical way, they did this with teenagers
    0:25:00 who are notorious for wanting to wake up
    0:25:02 late and stay up late. And what they found
    0:25:04 was bright light flashes just turning on
    0:25:06 the lights in their environment overhead
    0:25:07 lights because they’re trying to activate
    0:25:09 the system and that’s why they’re using
    0:25:12 overhead lights. Even through the eyelids
    0:25:15 before these kids woke up, then made those
    0:25:17 kids naturally want to go to bed earlier
    0:25:18 and they ended up sleeping longer. So that’s
    0:25:20 something you could try. You could put
    0:25:23 your lights on a timer to go on early in
    0:25:25 the day before you wake up. You could
    0:25:27 open your blinds so that sunlight is
    0:25:30 coming through. Again, if you curl up
    0:25:31 under the covers, then it’s not going to
    0:25:34 reach these neurons. But it’s remarkable
    0:25:35 the light can actually penetrate the
    0:25:37 eyelids, activate these neurons and go
    0:25:40 to the central clock. That study
    0:25:42 illustrates a really important principle
    0:25:44 of how you’re built, which is you have
    0:25:46 the capacity for what are called phase
    0:25:49 advances and phase delays. And I don’t
    0:25:52 want to complicate this too much. So the
    0:25:54 simplest way to think about phase
    0:25:57 advances and phase delays is that if you
    0:26:00 see light late in the day, and in
    0:26:02 particular in the middle of the night,
    0:26:04 your brain and body, for reasons that
    0:26:07 now you understand, will think that
    0:26:09 that’s morning light, even though it’s
    0:26:10 not sunlight because you have this
    0:26:12 heightened sensitivity. And it will
    0:26:14 phase delay, it will delay your clock. It
    0:26:15 will essentially make you want to get
    0:26:18 up later and go to sleep later. So the
    0:26:20 simple way to think about this is if
    0:26:22 you’re having trouble waking up early
    0:26:25 and feeling alert early in the day,
    0:26:26 you’re going to want to try and get
    0:26:28 bright light exposure even before
    0:26:30 waking up, because it will advance your
    0:26:32 clock. It will sort of like turning the
    0:26:35 clock forward. Whereas if you are
    0:26:36 having trouble waking up early, you
    0:26:38 definitely don’t want to get too much
    0:26:40 light exposure or any light exposure to
    0:26:43 your eyes late in the evening and in the
    0:26:44 middle of the night, because it’s just
    0:26:46 going to delay your clock more and more.
    0:26:48 And what you’re trying to do is provide
    0:26:50 them anchors. You’re trying to provide
    0:26:53 them consistent, powerful anchors so
    0:26:56 that your cortisol, your melatonin, and
    0:26:58 then everything that’s that cascades
    0:27:00 down from that like your metabolism and
    0:27:02 your ability to learn and your sense of
    0:27:05 alertness, your dopamine, your serotonin,
    0:27:08 all that stuff is timed regularly. One
    0:27:11 of the reasons why there’s so much
    0:27:14 you know challenge out there with focus
    0:27:17 and anxiety and depression, there are a
    0:27:18 lot of reasons for that, but one of the
    0:27:21 reasons is that people’s internal
    0:27:23 mechanisms aren’t anchored to anything
    0:27:25 regular. These systems again will
    0:27:26 average, but if you can provide them
    0:27:29 consistent light anchors early in the
    0:27:31 day and in the evening and avoiding
    0:27:33 light at night, you will be amazed at
    0:27:35 the tremendous number of positive
    0:27:37 effects that can come from that at the
    0:27:39 level of metabolic factors, hormones,
    0:27:41 and just general feelings of well-being.
    0:27:44 And this is why whenever people ask me
    0:27:45 what should I take, which is one of the
    0:27:47 most common questions I get, what
    0:27:48 supplements should I take, what drugs
    0:27:50 should I be taking, what things should I
    0:27:53 be taking, the first question I always
    0:27:57 ask them is how’s your sleep? And 90% of
    0:27:58 the time they tell me they either have
    0:28:00 trouble falling asleep or staying asleep
    0:28:02 or they don’t feel rested throughout the
    0:28:05 day. A brief note about naps. Naps
    0:28:07 provided that they’re less than one
    0:28:09 ultradian cycle, probably they’re 20
    0:28:11 minutes or 30 minutes or even an hour,
    0:28:12 can be very beneficial for a lot of
    0:28:15 people. You don’t have to take them, but
    0:28:17 many people naturally feel a dip in
    0:28:19 energy and focus late in the afternoon.
    0:28:20 In fact, if we were going to look at
    0:28:22 wakefulness, what we would find is that
    0:28:23 you get that morning light exposure
    0:28:25 hopefully your cortisol goes up, people
    0:28:26 start feeling awake and then around two
    0:28:28 or three or four in the afternoon
    0:28:31 there’s a spike in everything from
    0:28:33 alertness to ability to learn, some
    0:28:35 metabolic factors drop and then it just
    0:28:37 naturally comes back up and then it
    0:28:39 tapers off as the night goes on.
    0:28:42 So for some of you naps are great, I love
    0:28:45 taking naps. Some people, they wake up
    0:28:47 from naps feeling really groggy.
    0:28:48 That’s probably because they’re not
    0:28:51 sleeping as well as they should at night
    0:28:52 or as long as they should at night and
    0:28:55 so they’re dropping into REM sleep or
    0:28:57 deeper forms of sleep in the daytime
    0:28:58 and then they wake up and they feel
    0:29:00 kind of disoriented. Other people feel
    0:29:02 great after a nap. So that’s another
    0:29:04 case where just like with caffeine you
    0:29:06 sort of have to evaluate for yourself.
    0:29:07 I’d like to take a quick break and thank
    0:29:10 one of our sponsors, ROKA. ROKA makes
    0:29:12 eyeglasses and sunglasses that are the
    0:29:14 absolute highest quality. I’ve been
    0:29:16 wearing ROKA readers and sunglasses
    0:29:18 for years now and I love them.
    0:29:19 They’re lightweight, they have superb
    0:29:21 optics and they have lots of frames to
    0:29:23 choose from. I’m excited to share that
    0:29:25 ROKA and I have teamed up to create a
    0:29:27 new style of red lens glasses.
    0:29:29 These red lens glasses are meant to be
    0:29:30 worn in the evening after the sun goes
    0:29:32 down. They filter out short wavelength
    0:29:34 light that comes from screens and from
    0:29:36 LED lights, the sorts of LED lights that
    0:29:38 are most commonly used as overhead and
    0:29:41 frankly lamp lighting nowadays. I want to
    0:29:43 emphasize ROKA red lens glasses are not
    0:29:45 traditional blue blockers. They’re not
    0:29:47 designed to be worn during the day and to
    0:29:50 filter out blue light from screen light.
    0:29:51 They’re designed to prevent the full
    0:29:53 range of wavelengths that suppress
    0:29:55 melatonin secretion at night and that
    0:29:56 can alter your sleep.
    0:29:59 So by wearing ROKA red lens glasses
    0:30:01 they help you calm down and they improve
    0:30:02 your transition to sleep.
    0:30:05 Most nights I stay up until about 10 p.m.
    0:30:06 or even midnight and I wake up between
    0:30:08 five and seven a.m. depending on when I
    0:30:09 went to sleep.
    0:30:11 Now I put my ROKA red lens glasses on as
    0:30:13 soon as it gets dark outside and I’ve
    0:30:15 noticed a much easier transition to
    0:30:17 sleep which makes sense based on
    0:30:18 everything we know about how filtering
    0:30:20 out short wavelengths of light can allow
    0:30:22 your brain to function correctly.
    0:30:24 ROKA red lens glasses also look cool
    0:30:25 frankly.
    0:30:26 You can wear them out to dinner or to
    0:30:28 concerts or out with friends. So it
    0:30:29 turns out it is indeed possible to
    0:30:31 support your biology to be scientific
    0:30:32 about it
    0:30:35 and to remain social after all. If you’d
    0:30:37 like to try ROKA go to ROKA.com
    0:30:40 that’s ROKA.com and enter the code
    0:30:42 huberman to save 20% off your first
    0:30:43 order.
    0:30:45 Again that’s ROKA.com and enter the
    0:30:47 code huberman at checkout.
    0:30:49 Okay so naps are going to be good for
    0:30:51 some people not for others. I personally
    0:30:52 like to take a nap around three or
    0:30:53 four p.m.
    0:30:55 But there’s a practice that I’ve adopted
    0:30:58 in the last five years that I’ve found
    0:31:00 to be immensely beneficial
    0:31:02 that is sort of like napping but isn’t
    0:31:03 napping.
    0:31:06 It’s a thing that they call yoga nidra.
    0:31:08 Yoga nidra actually means yoga sleep
    0:31:10 and it’s a sort of meditation that you
    0:31:11 listen to.
    0:31:13 Meditation and yoga nidra scripts have
    0:31:15 been immensely helpful for me
    0:31:17 in terms of accelerating the transition
    0:31:19 to sleep.
    0:31:21 So they involve taking a few minutes
    0:31:23 10 to 30 minutes or so just like you
    0:31:24 would for a nap
    0:31:26 and just listening to a script almost
    0:31:27 passively.
    0:31:29 And it has you do some particular
    0:31:30 patterns of breathing
    0:31:33 and some other kind of body scan like
    0:31:35 things that can really help people
    0:31:37 learn to relax not just in that moment
    0:31:39 but get better at relaxing and turning
    0:31:41 off thinking in order to fall asleep
    0:31:43 when they want to do that at night.
    0:31:45 In other words they’re always good for
    0:31:46 you because it’s a training mechanism
    0:31:48 by which you self-train your nervous
    0:31:49 system
    0:31:50 to go from a state
    0:31:52 of heightened alertness that you don’t
    0:31:52 want
    0:31:54 to heighten relaxation
    0:31:55 that you do want.
    0:31:57 And so it’s really teaching you to hit
    0:31:58 the break
    0:32:00 and that brings us to an even more
    0:32:02 important point perhaps which is
    0:32:03 we’ve all experienced
    0:32:06 that we can stay up if we want to
    0:32:06 right.
    0:32:08 If we want to stay up late on new
    0:32:10 years or we want to push in all night
    0:32:12 or some people can do that more easily
    0:32:13 than others
    0:32:15 but we’re all capable of doing that
    0:32:17 but it’s very hard to make ourselves
    0:32:18 fall asleep.
    0:32:20 And so there’s a sort of asymmetry to
    0:32:22 the way our autonomic nervous system
    0:32:24 which governs this alertness calmness
    0:32:25 thing the sympathetic and parasympathetic
    0:32:26 nervous system
    0:32:29 there’s an asymmetry there where we are
    0:32:31 more easily able to engage
    0:32:33 wakefulness and drive wakefulness we
    0:32:35 can force ourselves to stay awake
    0:32:36 then we are able
    0:32:38 to force ourselves to fall asleep.
    0:32:40 And one of the things that I say over
    0:32:41 and over again
    0:32:43 and I’m going to continue to say over
    0:32:43 and over again
    0:32:45 is it’s very hard to control the mind
    0:32:46 with the mind
    0:32:48 when you have trouble falling asleep
    0:32:50 you need to look to some mechanism that
    0:32:51 involves the body
    0:32:53 and all the things I described
    0:32:55 meditation hypnosis yoga nidra
    0:32:57 all involve
    0:32:59 exhale emphasized breathing
    0:33:01 certain ways of lying down and controlling
    0:33:03 the body we’re going to get into breathing
    0:33:05 in real depth at another time
    0:33:07 but all of those involve using the body
    0:33:09 to control the mind rather than trying
    0:33:10 to
    0:33:11 you know
    0:33:13 wrestle your mind into a certain
    0:33:15 pattern of relaxation
    0:33:16 and when we’re having trouble controlling
    0:33:18 the mind i encourage people to look
    0:33:19 towards the body
    0:33:22 look toward sunlight avoid sunlight if
    0:33:23 and bright light if that happens to be
    0:33:24 late at night
    0:33:26 so there’s a theme that’s starting to
    0:33:27 emerge which is in order to control
    0:33:28 this thing that we call the nervous
    0:33:29 system
    0:33:31 we have to look back to some of the
    0:33:32 things we discussed earlier like
    0:33:34 sensation perception etc
    0:33:37 but we have to ask what can we control
    0:33:38 well i’m talking about controlling
    0:33:39 light exposure
    0:33:41 controlling your breathing and body
    0:33:43 non-sleep deep rest
    0:33:46 or what i here after we will refer to
    0:33:49 as nsdr non-sleep deep rest
    0:33:51 as a way to reset
    0:33:54 one’s ability to be awake after you
    0:33:55 emerge from nsdr
    0:33:57 so to get some more wakefulness and
    0:33:58 ability to attend some emotional
    0:33:59 stability
    0:34:00 reset
    0:34:04 as well as make it better and easier
    0:34:05 to fall asleep when you want to go to
    0:34:06 sleep at night
    0:34:09 now non-sleep deep rest does have some
    0:34:10 research to support it
    0:34:12 there’s a beautiful study done out of a
    0:34:14 university in Denmark
    0:34:16 i will later provide a link to that
    0:34:17 study
    0:34:19 that showed that this meditation and
    0:34:21 yoga nidra type meditation
    0:34:24 allows dopamine and other neural
    0:34:26 modulators in an area of the brain
    0:34:27 called the striatum that’s involved in
    0:34:29 motor planning and motor execution
    0:34:31 to reset itself
    0:34:34 in other words this nsdr can reset our
    0:34:35 ability
    0:34:37 to engage in the world in a way that’s
    0:34:38 very deliberate
    0:34:41 okay so what about things that we can
    0:34:43 and maybe should or should not take in
    0:34:44 order to control
    0:34:46 and access better sleep and better
    0:34:47 wakefulness
    0:34:49 there are a couple things that are
    0:34:50 directly in line with the biology
    0:34:52 related to falling and staying asleep
    0:34:53 and directly in line with the biology
    0:34:54 of wakefulness
    0:34:57 there’s a whole category of things
    0:34:59 like stimulants
    0:35:00 cocaine and fetamine and
    0:35:01 prescription stimulants
    0:35:04 that are the prescription ones were
    0:35:06 designed for the treatment of narcolepsy
    0:35:07 so things like modafinil
    0:35:09 or armadafinil
    0:35:10 that are designed to create wakefulness
    0:35:12 they are all essentially
    0:35:16 chemical variants of things that
    0:35:18 increase epinephrine and dopamine
    0:35:18 now of course
    0:35:21 I’m over the standpoint that things like
    0:35:22 cocaine and fetamine are just across the
    0:35:23 board
    0:35:23 bad
    0:35:25 they have so many addictive and
    0:35:26 terrible effects
    0:35:28 in the proper setting
    0:35:30 prescribed by the proper professional
    0:35:32 things like modafinil for narcolepsy
    0:35:34 might be appropriate
    0:35:36 I know that a lot of people out there
    0:35:38 take Adderall
    0:35:39 even though they haven’t been prescribed
    0:35:39 Adderall
    0:35:42 in order to increase wakefulness
    0:35:44 that is essentially
    0:35:46 you know well it’s illegal for one
    0:35:47 but it’s also
    0:35:49 it’s abusing the system in the sense
    0:35:50 that you’re pushing back on the adenosine
    0:35:51 system
    0:35:52 slightly differently than you do caffeine
    0:35:54 it will make you feel more alert
    0:35:56 there tends to be a heavy rebound
    0:35:57 and they do have an addictive potential
    0:35:59 there are also some other effects of
    0:36:00 those that can be quite bad
    0:36:01 but there are some supplements and
    0:36:04 some things that are safer
    0:36:04 certainly safer
    0:36:08 and that in cases where
    0:36:09 you’re doing all the right behaviors
    0:36:11 you’re exercising and eating
    0:36:12 correctly
    0:36:13 and you’re still having trouble with sleep
    0:36:14 that can be beneficial
    0:36:17 for falling and staying asleep
    0:36:18 now I want to be very clear
    0:36:19 I am not pushing supplements
    0:36:21 I’m just pointing you towards some
    0:36:22 things
    0:36:23 that have been shown in
    0:36:25 peer-reviewed studies to have some benefit
    0:36:27 the first one
    0:36:28 is magnesium
    0:36:30 there are many forms of magnesium
    0:36:32 but certain forms of magnesium
    0:36:34 can have positive effects
    0:36:35 on sleepiness and the ability to stay
    0:36:36 asleep
    0:36:37 mainly
    0:36:39 by way of increasing neurotransmitters
    0:36:40 like GABA
    0:36:42 there are a lot of forms of magnesium
    0:36:42 out there
    0:36:44 but one in particular is
    0:36:45 magnesium threonate
    0:36:47 T-H-R-E-O-N-A-T-E
    0:36:48 which
    0:36:51 you have to check to see if this
    0:36:51 is right for you
    0:36:52 check with your doctor
    0:36:53 the other thing is
    0:36:54 theanine
    0:37:00 T-H-E-A-T-H-E-A-N-I-N-E
    0:37:01 theanine
    0:37:03 100 to 200 milligrams of theanine
    0:37:05 for me also helps me
    0:37:07 turn off my mind and fall asleep
    0:37:07 interestingly
    0:37:09 theanine is now being introduced
    0:37:10 to a lot of energy drinks
    0:37:13 in order to take away the jitters
    0:37:14 that are associated with
    0:37:15 drinking too much caffeine
    0:37:16 or with some other things
    0:37:18 that are in the energy drinks
    0:37:19 so just a
    0:37:20 consideration
    0:37:21 again I’m not here to tell you
    0:37:22 what to do or not do
    0:37:22 but
    0:37:24 just want to arm you with information
    0:37:26 the
    0:37:29 the thing about theanine and magnesium
    0:37:30 is taken together
    0:37:30 they do
    0:37:31 for some people
    0:37:33 they can make them so sleepy
    0:37:34 and sleep so deeply
    0:37:35 that they actually have trouble
    0:37:36 waking up in the morning
    0:37:37 so you have to play with these things
    0:37:38 and titrate them
    0:37:39 if you decide to use them
    0:37:41 again if you decide to go this route
    0:37:43 I would not start by taking supplements
    0:37:44 I would start by getting your
    0:37:45 light viewing behavior
    0:37:46 correct
    0:37:48 and then think about your nutrition
    0:37:49 and then think about your activity
    0:37:50 and then think about
    0:37:52 whether or not you want a supplement
    0:37:54 we already talked about melatonin earlier
    0:37:55 there’s another supplement
    0:37:56 that could be quite useful
    0:37:57 which is apigenin
    0:38:00 A-P-I-G-E-N-I-N
    0:38:02 which is the derivative of chamomile
    0:38:03 50 milligrams of apigenin
    0:38:05 also can augment
    0:38:08 or support this kind of creation
    0:38:09 of a sleepiness
    0:38:10 to help fall asleep
    0:38:11 and stay asleep
    0:38:13 as an important point
    0:38:15 apigenin is a fairly potent
    0:38:16 estrogen inhibitor
    0:38:19 so women who want to keep their
    0:38:21 estrogen levels high
    0:38:22 or at whatever levels they happen
    0:38:23 to be at
    0:38:23 should probably avoid
    0:38:25 apigenin altogether
    0:38:27 and men take that into consideration
    0:38:28 as well
    0:38:30 men need estrogen
    0:38:31 also you don’t want to
    0:38:32 completely eliminate your estrogen
    0:38:33 that it can create all sorts of
    0:38:34 bad effects on
    0:38:37 libido and cognition etc
    0:38:38 so apigenin
    0:38:39 and some people is going to be
    0:38:40 a pretty strong estrogen inhibitor
    0:38:42 so keep that in mind
    0:38:43 so thank you so much
    0:38:44 for your time and attention
    0:38:45 and above all
    0:38:51 thank you for your interest in science
    Chào mừng bạn đến với Huberman Lab Essentials, nơi chúng ta xem lại các tập trước để tìm ra những công cụ khoa học mạnh mẽ và dễ áp dụng nhất cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư sinh lý thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y Stanford.
    Hãy tiếp tục thảo luận của chúng ta về độ dẻo dai của não, một đặc điểm tuyệt vời của hệ thống thần kinh cho phép nó tự thay đổi để thích ứng với trải nghiệm và thậm chí theo những cách mà chúng ta quyết định một cách có ý thức và chủ động. Hầu hết mọi người không biết cách tiếp cận độ dẻo dai của não, và đó chính là điều mà toàn bộ tháng này của Podcast Huberman Lab đã đề cập đến.
    Chúng ta đã khám phá độ dẻo dai của não từ nhiều góc độ khác nhau. Chúng ta đã nói về tính dẻo dai đại diện. Chúng ta đã thảo luận về tầm quan trọng của sự tập trung và phần thưởng. Chúng ta đã nói về khía cạnh tuyệt vời và có phần bất ngờ của hệ thống thăng bằng, cách thay đổi mối quan hệ của chúng ta với trọng lực và, bên cạnh đó, việc mắc sai lầm khi chúng ta cố gắng và học hỏi có thể mở ra những cánh cửa để đạt được tính dẻo dai.
    Tuy nhiên, chúng ta chưa thực sự nói nhiều về việc chỉ đạo độ dẻo dai về những kết quả cụ thể, và cho đến nay, chúng ta thực sự chưa thảo luận về cách để loại bỏ những điều mà chúng ta không muốn. Và vì vậy, hôm nay, chúng ta sẽ khám phá khía cạnh đó của độ dẻo dai của não, và chúng ta sẽ thực hiện điều đó trong bối cảnh của một chủ đề rất quan trọng và có phần nhạy cảm, đó là cơn đau và, trong một số trường hợp, chấn thương ở hệ thần kinh.
    Như mọi khi trên podcast này, chúng ta sẽ thảo luận về một số khoa học. Chúng ta sẽ đi vào cơ chế, nhưng chúng ta cũng thực sự sẽ nói về các nguyên tắc. Nguyên tắc quan trọng hơn nhiều so với bất kỳ một thí nghiệm nào hay một mô tả về cơ chế nào và chắc chắn quan trọng hơn bất kỳ một giao thức nào, vì các nguyên tắc cho phép bạn suy nghĩ về hệ thống thần kinh của mình và làm việc với nó theo những cách phục vụ bạn tốt nhất.
    Vậy hãy bắt đầu thảo luận về cơn đau và hệ thống cảm giác thân thể. Hệ thống cảm giác thân thể, như cái tên đã chỉ ra, liên quan đến việc hiểu cảm giác chạm, cảm giác vật lý trên cơ thể chúng ta. Cách đơn giản nhất để nghĩ về hệ thống cảm giác thân thể là chúng ta có những cảm biến nhỏ, và những cảm biến đó xuất hiện dưới hình thức là các tế bào thần kinh, các tế bào thần kinh nằm trong da của chúng ta và ở các lớp sâu bên dưới da.
    Chúng ta có một số cảm biến tương ứng với, và chúng ta nên nói rằng phản ứng với, sự chạm cơ học. Vì vậy, áp lực trên đỉnh bàn tay của tôi hoặc một điểm kim hoặc các cảm biến khác, chẳng hạn, phản ứng với nhiệt độ, với lạnh. Một số phản ứng với rung động với một số lượng lớn các thụ thể khác nhau trong da của chúng ta. Và chúng nhận thông tin đó và gửi nó qua những dây dẫn mà chúng ta gọi là axon dưới dạng tín hiệu điện tới tủy sống của chúng ta và sau đó lên não.
    Trong tủy sống và não, chúng ta có các trung tâm giải thích thông tin đó, thực sự làm cho những tín hiệu điện đó trở nên có ý nghĩa. Và điều này thật tuyệt vời vì không có cảm biến nào trong số đó có một hình thức thông tin độc đáo khác mà nó sử dụng. Nó chỉ gửi tiềm năng điện vào hệ thống thần kinh. Cơn đau, và cảm giác cơn đau thì, có tin hay không, là một từ gây tranh cãi trong lĩnh vực thần kinh học.
    Mọi người thường thích sử dụng từ nociception. Nociceptors là các cảm biến trong da phát hiện các loại kích thích nhất định. Nó thực sự đến từ từ Latin nocera, có nghĩa là gây tổn hại. Vậy tại sao các nhà thần kinh học lại không muốn nói về cơn đau? Ồ, nó rất chủ quan. Nó có một thành phần tinh thần và một thành phần vật lý. Chúng ta không thể nói rằng cơn đau chỉ đơn giản là một nỗ lực để tránh tổn hại vật lý cho cơ thể. Và đây là lý do.
    Chúng thực sự có thể tách rời khỏi nhau. Và có một trường hợp nổi tiếng được công bố trong Tạp chí Y học Anh, nơi một công nhân xây dựng, tôi nghĩ là anh ấy đã ngã, câu chuyện là như vậy, và một chiếc đinh dài 14 inch đã xuyên qua ủng của anh ấy và lên phía trên của ủng, và anh ấy đã ở trong tình trạng đau đớn khủng khiếp, chỉ vượt xa bất cứ điều gì anh ấy từng trải qua. Anh ấy báo cáo rằng anh không thể di chuyển theo bất kỳ chiều nào, ngay cả một chút nhỏ, mà không cảm thấy cơn đau khủng khiếp.
    Họ đã đưa anh vào phòng khám, vào bệnh viện. Họ đã có thể cắt bỏ ủng và họ nhận ra rằng chiếc đinh đã đi giữa hai ngón chân và nó thực sự không xuyên qua da chút nào. Hình ảnh trực quan của anh ấy về chiếc đinh xuyên qua ủng đã khiến anh cảm thấy, cảm giác hợp lý, rằng anh đang trải qua cơn đau của một chiếc đinh xuyên qua chân mình, điều này thật tuyệt vời vì nó nói lên sức mạnh của tâm trí trong kịch bản cơn đau này.
    Và nó cũng nói lên sức mạnh của sự cụ thể. Không phải là anh ấy nghĩ rằng đôi chân của mình đang bốc cháy. Anh ấy nghĩ rằng vì anh ấy thấy một chiếc đinh đi qua chân mình, mà, nó đang đi qua ủng của mình, điều mà anh ấy nghĩ đang đi qua chân mình, rằng đó là cơn đau nhói mà một chiếc đinh sẽ tạo ra. Nó thực sự nói lên khả năng tuyệt vời mà những chức năng nhận thức cấp cao này có trong việc diễn giải những gì chúng ta đang trải qua ở ngoại vi, thậm chí chỉ dựa trên những gì chúng ta thấy.
    Vậy tại sao chúng ta lại nói về cơn đau trong một tháng về độ dẻo dai của não? Ồ, hóa ra rằng hệ thống đau cung cấp cho chúng ta một số nguyên tắc khác nhau mà chúng ta có thể tận dụng để A, đảm bảo rằng nếu chúng ta bị thương, chúng ta có thể hiểu sự khác biệt giữa chấn thương và cơn đau, vì có sự khác biệt, rằng nếu chúng ta từng đau, chúng ta có thể hiểu sự khác biệt giữa chấn thương và cơn đau, rằng chúng ta sẽ có thể diễn giải cơn đau của mình.
    Và trong suốt podcast hôm nay, tôi sẽ trình bày các giao thức giúp loại bỏ cơn đau từ cả hai đầu của quang phổ, từ ngoại vi ở mức độ chấn thương và thông qua những cơ chế mentál cấp cao. Hãy tin hay không tin, chúng ta sẽ nói về tình yêu. Một đồng nghiệp của tôi tại Stanford, người điều hành một phòng khám đau lớn, đang làm việc và đã công bố các dữ liệu chất lượng qua đánh giá đồng cấp về vai trò của tình yêu trong việc điều chỉnh phản ứng cơn đau.
    Vậy điều chúng ta đang nói đến hôm nay là tính linh hoạt của cảm nhận, có ảnh hưởng trực tiếp đến cơn đau cảm xúc và có tác động trực tiếp đến chấn thương. Bây giờ hãy bắt đầu suy nghĩ về những gì xảy ra với cơn đau. Và tôi sẽ nói cho bạn biết ngay bây giờ rằng có một sự đột biến, một sự đột biến gen trong một kênh natri cụ thể. Một kênh natri là một trong những lỗ nhỏ trong các tế bào thần kinh cho phép chúng bắn ra các xung động. Nó rất quan trọng đối với chức năng của tế bào thần kinh. Nó cũng quan trọng cho sự phát triển của một số tế bào thần kinh nhất định. Và có một sự đột biến cụ thể. Có những đứa trẻ được sinh ra mà không có kênh natri 1.7 này, nếu bạn muốn tìm hiểu thêm. Những đứa trẻ đó không cảm thấy đau, không cảm thấy đau chút nào. Và đó là một tình huống kinh khủng. Chúng không sống lâu do tai nạn. Đó là một hoàn cảnh thực sự tồi tệ và đáng tiếc. Thực tế, có lý do để suy đoán rằng một trong những lý do, không phải tất cả, nhưng một trong những lý do tại sao mọi người có thể khác nhau trong sự nhạy cảm với cơn đau là do sự khác biệt về gen và số lượng các loại thụ thể mà họ thể hiện. Những người sản xuất quá nhiều thụ thể này cảm thấy cơn đau cực đoan từ ngay cả những kích thích nhẹ nhàng. Vì vậy, hãy nói về một số đặc điểm của cách mà chúng ta được cấu tạo về mặt thể chất và cách điều đó liên quan đến cơn đau cũng như cách chúng ta có thể phục hồi từ chấn thương. Tôi muốn tạm nghỉ một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, 8Sleep. 8Sleep sản xuất các vỏ đệm thông minh với khả năng làm mát, làm nóng và theo dõi giấc ngủ. Tôi đã nói trước đây trên podcast này về nhu cầu quan trọng của chúng ta trong việc có đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo có một giấc ngủ ngon là đảm bảo rằng nhiệt độ trong không gian ngủ của bạn là đúng. Bởi vì để có thể ngủ sâu và giữ được giấc ngủ đó, nhiệt độ cơ thể của bạn cần giảm khoảng một đến ba độ. Và để thức dậy cảm thấy tỉnh táo và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự cần tăng khoảng một đến ba độ. 8Sleep giúp kiểm soát nhiệt độ trong không gian ngủ của bạn một cách rất dễ dàng, cho phép bạn lập trình nhiệt độ của vỏ đệm vào đầu, giữa và cuối đêm. Tôi đã ngủ trên một chiếc vỏ đệm 8Sleep gần bốn năm nay và nó đã hoàn toàn biến đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi. 8Sleep gần đây đã ra mắt thế hệ mới nhất của vỏ đệm gọi là Pod 4 Ultra. Pod 4 Ultra có khả năng làm mát và làm nóng cải tiến. Tôi thấy điều này rất hữu ích vì tôi thích làm cho giường thật mát vào đầu đêm, mát hơn ở giữa đêm và ấm lên khi tôi thức dậy. Điều đó mang lại cho tôi giấc ngủ sóng chậm và giấc ngủ nhanh mắt nhiều nhất. Nó cũng có chức năng phát hiện ngáy, sẽ tự động nâng đầu bạn lên vài độ để cải thiện luồng không khí và ngăn ngừa ngáy. Nếu bạn muốn thử một chiếc vỏ đệm 8Sleep, hãy truy cập 8sleep.com/huberman để tiết kiệm tới 350 đô la cho Pod 4 Ultra của họ. 8Sleep hiện đang vận chuyển tại Mỹ, Canada, Anh, một số quốc gia chọn lọc trong EU và Úc. Một lần nữa, đó là 8sleep.com/huberman. Đầu tiên, chúng ta có các bản đồ bề mặt cơ thể của mình trong não. Nó được gọi là homunculus. Đại diện đó được tỷ lệ hóa theo cách phù hợp với độ nhạy. Các khu vực trên cơ thể bạn nhạy cảm nhất có nhiều diện tích não hơn dành cho chúng. Lưng của bạn là một phần mô khổng lồ so với đầu ngón tay của bạn, nhưng lưng của bạn lại có ít thụ thể hơn, và đại diện của lưng trong não thực sự khá nhỏ, trong khi đại diện của ngón tay của bạn thì rất lớn. Vì vậy, diện tích não dành cho một phần cơ thể cụ thể có liên quan trực tiếp đến mật độ thụ thể trong phần cơ thể đó, không phải kích thước của phần cơ thể. Bạn có thể biết mức độ nhạy cảm của một phần cơ thể cụ thể và bao nhiêu diện tích não dành cho nó thông qua cái gọi là phân biệt hai điểm. Bạn có thể làm thí nghiệm này. Nếu bạn muốn, tôi nghĩ tôi đã mô tả điều này một hoặc hai lần trước đây, nhưng về cơ bản, nếu bạn có ai đó, có thể cầm hai cây bút và đặt chúng cách nhau khoảng sáu inch trên lưng bạn và chạm vào trong khi bạn quay mặt đi, và họ sẽ hỏi bạn có bao nhiêu điểm đang chạm bạn và bạn nói hai, nhưng nếu họ di chuyển chúng gần lại, khoảng ba inch, bạn có thể sẽ cảm nhận đó như là một điểm tiếp xúc, trong khi trên ngón tay của bạn, bạn có thể chơi trò chơi đó suốt cả ngày, và miễn là có khoảng cách một milimet hoặc gần như vậy, bạn sẽ biết đó là hai điểm thay vì một, và đó là vì có nhiều điểm ảnh hơn, nhiều mật độ thụ thể hơn. Điều này có ảnh hưởng trực tiếp đến cơn đau vì nó cho thấy các khu vực trên cơ thể có mật độ thụ thể dày đặc hơn sẽ nhạy cảm hơn với cơn đau so với những khu vực khác. Vì vậy, như một quy tắc chung, các khu vực trên cơ thể của bạn bị thương mà là những khu vực lớn có độ nhạy cảm thấp trước khi bị thương có thể sẽ trải qua ít cơn đau hơn, và tài liệu cho thấy sẽ lành lại chậm hơn vì chúng không có nhiều tế bào xung quanh để tạo ra phản ứng viêm, và bạn có thể nói, “Chờ đã, tôi tưởng viêm là xấu.” Vâng, một trong những điều tôi thực sự muốn truyền đạt hôm nay là viêm không phải là xấu. Viêm không kiểm soát thì xấu, nhưng viêm là điều tuyệt vời. Viêm là phản ứng để sửa chữa mô. Tôi nghĩ có thể đây là lúc tốt để suy nghĩ về mối quan hệ giữa ngoại vi và các bản đồ trung tâm theo cách mà nhiều người trong số các bạn có thể đã nghe nói trước đây, điều này sẽ tạo khung cho cuộc thảo luận tốt hơn một chút, đó là cơn đau phantom. Bây giờ, một số bạn có thể quen thuộc với điều này, nhưng đối với những người mà bị cắt cụt tay hoặc chân hoặc ngón tay hoặc một phần khác của cơ thể, điều không hiếm gặp là những người đó cảm thấy như họ vẫn còn cái chi đó hoặc phần cơ thể đó còn nguyên vẹn. Và thường thì, thật không may, cảm giác của cái chi đó không phải là một cái chi đang thoải mái và chỉ tồn tại ở đó.
    Cảm giác là chi thể đang trải qua cơn đau hoặc bị biến dạng theo một hướng cụ thể mà nó đã ở trong thời điểm bị thương. Vì vậy, nếu một người bị một lực mạnh vào tay và cuối cùng tay họ bị cắt cụt, thường thì họ sẽ tiếp tục cảm thấy đau ở tay ma, điều này thật kỳ diệu. Và đó là vì hình ảnh của bàn tay đó vẫn còn nguyên vẹn trong vỏ não, trong não, và nó cố gắng cân bằng mức độ hoạt động của nó. Thông thường, nó nhận được cái gọi là phản hồi proprioceptive. Proprioception chỉ là kiến thức của chúng ta về vị trí của các chi thể trong không gian. Đây là một khía cạnh cực kỳ quan trọng của hệ thống cảm giác thân thể của chúng ta. Và không có phản hồi proprioceptive nào cả. Do đó, rất nhiều mạch thần kinh bắt đầu tăng cường mức độ hoạt động của chúng và chúng trở nên rất nhận thức về chi thể ma. Trước khi phòng thí nghiệm của tôi ở Stanford, tôi đã ở UC San Diego và một trong những đồng nghiệp của tôi là một người mà mọi người chỉ gọi bằng họ, Ramachandran, người nổi tiếng với việc hiểu hiện tượng chi thể ma này và phát triển một giải pháp rất đơn giản nhưng rất mạnh mẽ cho nó, điều này nói lên khả năng điều tiết từ trên xuống dưới đáng kinh ngạc. Và điều tiết từ trên xuống, khả năng sử dụng nhận thức và cảm giác của não để kiểm soát cơn đau trong cơ thể là điều mà ai cũng có thể học để thu lợi, không chỉ những người mất chi thể hay bị đau mãn tính, vì đây là cách để khai thác khả năng sử dụng tâm trí của chúng ta để điều khiển nhận thức về những gì đang xảy ra trong cơ thể. Vậy Ramachandran đã làm gì? Ramachandran đã yêu cầu những người mất chi thể đặt chi thể còn lại của họ vào một chiếc hộp có gương bên trong, sao cho khi họ nhìn vào chiếc hộp và di chuyển chi thể còn lại, chi thể đối diện, đó là hình phản chiếu của chi thể còn lại vì họ thiếu chi thể đối diện, họ sẽ thấy nó như thể nó còn nguyên vẹn. Và khi họ di chuyển chi thể còn lại, họ sẽ hình dung bằng mắt của mình chi thể đang ở vị trí của chi thể vắng mặt, tất cả đều nhờ vào gương, di chuyển xung quanh và họ sẽ cảm thấy ngay lập tức nhẹ nhõm khỏi cơn đau ma. Và ông ấy sẽ bảo họ và họ sẽ hướng tay về một vị trí mà họ thấy thoải mái, sau đó họ sẽ ra khỏi hộp gương hoặc lấy tay ra và họ sẽ cảm thấy như tay đã trở về vị trí thư giãn, bình thường của nó. Vì vậy, bạn có thể có sự xác định lại hình ảnh chi tiết của bàn tay trong thời gian thực. Điều này thật đáng kinh ngạc. Đây là điều mà tất cả chúng ta đều muốn có thể thực hiện nếu chúng ta đang bị đau, vì nếu bạn làm bất kỳ điều gì đủ lâu, bao gồm cả việc sống, bạn sẽ trải qua cơn đau ở một dạng nào đó. Và điều này, một lần nữa, tôi chỉ muốn nhắc bạn, không chỉ liên quan đến những chấn thương thể chất và cơn đau. Điều này cũng liên quan trực tiếp đến cơn đau về mặt cảm xúc nữa, điều mà tất nhiên, chúng ta sẽ nói tới. Vì vậy, các nghiên cứu của Ramachandran thật sự sâu sắc vì chúng đã nói lên một vài điều. Một, tính linh hoạt có thể rất nhanh, rằng nó có thể được thúc đẩy bởi kinh nghiệm của một điều gì đó, chỉ là trải nghiệm trực quan. Và vì vậy điều này có thể làm một số bạn cảm thấy sốc và tôi không cố gắng tỏ ra thiếu nhạy cảm, nhưng cơn đau là một điều cảm nhận cũng giống như một điều vật lý. Đây là một hệ thống niềm tin về những gì bạn đang trải qua trong cơ thể, và điều đó có ý nghĩa quan trọng cho việc chữa lành các loại chấn thương khác nhau và cơn đau liên quan đến chấn thương đó. Bây giờ điều này nêu ra một chủ đề khác, chắc chắn liên quan đến tính dẻo dai thần kinh và chấn thương, nhưng đó là một chủ đề tổng quát hơn mà tôi nghe nói đến nhiều, đó là chấn thương não do chấn động. Nhiều chấn thương không chỉ liên quan đến chi thể và sự thiếu sử dụng chi thể đó, mà còn có chấn động và chấn thương đầu. Nhưng tôi muốn nói một chút về những gì được biết đến về quá trình hồi phục từ chấn động. Và điều này rất quan trọng vì nó có những hàm ý cho quá trình lão hóa bình thường cũng như trong việc giảm bớt một số sự suy giảm nhận thức và thể chất xảy ra với lão hóa bình thường. Thông thường, sau chấn thương đầu, có một tập hợp các triệu chứng mà nhiều người, nếu không phải tất cả những người bị chấn thương đầu báo cáo, đó là đau đầu, sợ ánh sáng, mà ánh sáng trở nên khó chịu, rối loạn giấc ngủ, khó tập trung, đôi khi là vấn đề tâm trạng, có một loạt triệu chứng rất lớn và tất nhiên mức độ nghiêm trọng sẽ khác nhau, v.v. Rất rõ ràng rằng bất kể có hay không có gãy xương đầu và bất kể khi nào chấn thương đầu xảy ra và đã xảy ra bao nhiêu lần, hệ thống sửa chữa não, não người lớn, chủ yếu tập trung quanh hệ thống bạch huyết mà chúng ta gọi là hệ thống glimphatic, giống như một hệ thống cống rãnh mà dọn dẹp các mảnh vụn xung quanh các neuron, đặc biệt là các neuron bị thương. Và hệ thống glimphatic rất hoạt động trong khi ngủ. Và hệ thống glimphatic là điều mà bạn muốn rất hoạt động vì nó sẽ dọn dẹp các mảnh vụn nằm giữa các neuron và các tế bào bao quanh các liên kết giữa các neuron được gọi là glia, những tế bào này tham gia tích cực vào việc sửa chữa các liên kết giữa các neuron khi bị hư hại. Vì vậy, hệ thống glimphatic quan trọng đến nỗi nhiều người, nếu không phải tất cả người bị chấn thương đầu đều được khuyên, hãy nghỉ ngơi đầy đủ, bạn cần phải ngủ. Và đó là một lời khuyên có hai mặt. Một mặt, nó bảo bạn phải ngủ vì tất cả những điều tốt đẹp này sẽ xảy ra khi ngủ. Nó cũng liên quan đến việc khuyến khích những người đó không tiếp tục tham gia vào hoạt động của họ toàn thời gian hoặc thực sự cố gắng vượt qua mọi việc. Hệ thống glimphatic đã được chứng minh là được kích hoạt thêm theo hai cách. Một là việc ngủ ở một bên, không nằm ngửa hoặc nằm sấp, dường như làm tăng lượng dọn dẹp hoặc dòng chảy, mà tôi nên nói, của hệ thống glimphatic. Điều khác đã được chứng minh là cải thiện chức năng của hệ thống glimphatic là một hình thức tập thể dục nhất định. Và tôi muốn rất rõ ràng. Tôi sẽ không bao giờ, và tôi không đề nghị mọi người tập thể dục theo cách nào đó làm trầm trọng thêm chấn thương của họ hoặc đi ngược lại lời khuyên của bác sĩ của họ.
    Tuy nhiên, có một số dữ liệu thú vị cho thấy việc tập Cardio ở vùng hai trong 30 đến 45 phút ba lần một tuần dường như cải thiện tỷ lệ làm sạch một số mảnh vụn sau chấn thương và nhìn chung, dù có chấn thương hay không, tăng tốc và cải thiện tốc độ lưu thông cho hệ thống glimphatic.
    Có thể là đi bộ nhanh.
    Có thể là chạy bộ.
    Nếu bạn có thể thực hiện điều đó một cách an toàn với chấn thương của mình, có thể là đạp xe.
    Và điều này thực sự thú vị ngoài phạm vi chấn thương sọ não vì những gì chúng ta biết từ tuổi tác là tuổi tác là một quá trình không tuyến tính.
    Nó không giống như mỗi năm sống, não của bạn trở nên già hơn một chút.
    Đôi khi nó theo kiểu giống như một hàm bậc thang và có những bước nhảy lớn trong các chỉ số lão hóa.
    Tôi đoán rằng chúng ta có thể nghĩ về chúng như những lần nhảy xuống vì đây là điều tiêu cực và hầu hết mọi người đều muốn sống lâu hơn và khỏe mạnh hơn cả về não và cơ thể.
    Vì vậy, các loại bài tập mà tôi đang đề cập bây giờ thực sự liên quan nhiều hơn đến sự trường thọ của não và giữ cho não khỏe mạnh hơn là về thể lực.
    Vì vậy, tôi nghĩ đây là điều thực sự thú vị và nếu một số bạn muốn biết về cơ chế hoặc ít nhất là cơ chế được giả thuyết, có một phân tử gọi là aquaporin bốn liên quan đến hệ thống tế bào thần kinh đệm.
    Các tế bào thần kinh đệm, hay nói cách khác, được gọi là “keo” trong tiếng Latin, là các tế bào trong não, là các tế bào đông đảo nhất trong não.
    Trên thực tế, chúng bao bọc các khớp nối thần kinh, nhưng chúng là những tế bào rất năng động, aquaporin bốn chủ yếu được biểu hiện bởi một loại tế bào thần kinh đệm được gọi là tế bào sao, trông giống như một ngôi sao nhỏ, là những tế bào vô cùng thú vị.
    Điều cần nhớ là tế bào sao nối kết giữa các neuron, các khớp nối, các kết nối giữa chúng và hệ thống mạch máu, hệ thống máu và hệ thống glimphatic.
    Vì vậy, hệ thống glimphatic và hệ thống tế bào thần kinh đệm là một hệ thống mà chúng ta muốn hoạt động liên tục trong suốt cả ngày càng nhiều càng tốt.
    Vì vậy, đi bộ ở mức độ nhẹ là cardio vùng hai và sau đó vào ban đêm trong giấc ngủ sóng chậm thì thực sự khi hệ thống glimphatic hoạt động.
    Hy vọng điều đó sẽ là một kinh nghiệm hành động, với điều kiện là bạn có thể thực hiện loại cardio đó một cách an toàn, mà tôi tin rằng mọi người nên thực hiện nếu họ quan tâm đến sự trường thọ của não, không chỉ những người đang cố gắng vượt qua chấn thương sọ não.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng ta, AG1.
    Đến giờ, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi chỉ có thể dùng một loại thực phẩm chức năng, thì đó sẽ là AG1.
    Lý do là AG1 là thực phẩm chức năng đêm ba cao cấp và hoàn chỉnh nhất hiện có.
    Điều đó có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn chứa probiotic, prebiotic và adaptogen để lấp đầy những thiếu sót mà bạn có thể có trong chế độ ăn uống và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống đòi hỏi.
    Đối với tôi, ngay cả khi tôi ăn chủ yếu là thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, điều mà tôi làm cho phần lớn thức ăn của mình, tôi rất khó để nhận đủ trái cây và rau quả, vitamin, khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogen chỉ từ thực phẩm.
    Vì lý do đó, tôi đã uống AG1 hàng ngày kể từ năm 2012.
    Khi tôi làm điều đó, rõ ràng nó củng cố năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi.
    Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều hơn nữa.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt.
    Chỉ trong tháng này, tháng 1 năm 2025, AG1 sẽ tặng 10 gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp Vitamin D3K2.
    Một lần nữa, hãy truy cập drinkag1.com/huberman để nhận được 10 gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp Vitamin D3K2.
    Giờ đây, tôi muốn trở lại một chút với một số khía cạnh chủ quan của việc điều chỉnh cơn đau vì tôi nghĩ điều đó là rất thú vị và rất có thể hành động mà mọi người nên biết về điều này.
    Diễn giải của chúng ta, diễn giải chủ quan của chúng ta về một sự kiện cảm giác là vô cùng mạnh mẽ trong việc xác định trải nghiệm của chúng ta với sự kiện đó.
    Phân tử adrenaline khi được giải phóng vào cơ thể thực sự làm giảm trải nghiệm cơn đau của chúng ta.
    Tất cả chúng ta đều biết những câu chuyện về những người đi bộ hàng dặm trên đôi chân bị cụt, những người thực hiện đủ loại việc làm đáng kinh ngạc cho phép họ vượt qua những gì sẽ là cơn đau và sau đó họ thực sự trải nghiệm cơn đau cực kỳ nghiêm trọng nhưng trong quá trình diễn ra thì thường họ không cảm thấy đau và đó là do tác động làm giảm cơn đau của adrenaline.
    Và việc liên kết của các thụ thể nhất định thực sự làm giảm các con đường đau.
    Những người dự đoán một mũi tiêm morphine ngay lập tức báo cáo cảm giác mất cơn đau.
    Cơn đau của họ bắt đầu giảm đi vì họ biết rằng họ sẽ nhận được giảm đau và đó là một tác động mạnh mẽ.
    Bây giờ tất cả các bạn có thể đang nói về hiệu ứng giả dược.
    Hiệu ứng giả dược là rất thực.
    Hiệu ứng giả dược và hiệu ứng tin tưởng, như chúng được gọi, có tác động sâu sắc đến trải nghiệm của chúng ta về các kích thích khó chịu như đau và cũng có thể có tác động sâu sắc đến các kích thích tích cực và những điều mà chúng ta mong đợi.
    Một nghiên cứu mà tôi nghĩ đặc biệt thú vị ở đây là từ đồng nghiệp của tôi tại Stanford, Sean Mackie.
    Họ đã thực hiện một nghiên cứu hình ảnh não.
    Họ đã để mọi người chịu đau.
    Trong trường hợp này là cơn đau do nhiệt.
    Mọi người có ngưỡng rất cụ thể đến nhiệt đến mức họ không thể chịu được nữa nhưng họ đã khám phá mức độ mà nhìn vào hình ảnh của ai đó, trong trường hợp này là một người bạn đời lãng mạn mà người đó yêu có thể cho phép họ điều chỉnh phản ứng đau của mình.
    Và kết quả là nó đúng.
    Họ có thể chịu đựng nhiều cơn đau hơn và họ báo cáo rằng nó không đau như vậy.
    Phản ứng đó, cảm giác yêu thương bên trong có thể làm giảm trải nghiệm đau đớn một cách đáng kể.
    Đây không phải là những tác động nhỏ và không ngạc nhiên khi mối quan hệ sớm như thế nào, mối quan hệ mới thế nào, tương quan trực tiếp với khả năng của mọi người họ cho thấy trong việc sử dụng tình yêu này, biểu tượng nội tâm của tình yêu để làm giảm phản ứng đau.
    Vì vậy, đối với những người trong số bạn đã ở bên cạnh bạn đời của mình nhiều năm và bạn yêu họ rất nhiều và bạn bị cuốn hút bởi họ, thật tuyệt vời.
    Bạn có một cơ chế đã được cài đặt sẵn, tôi nghĩ là không phải cài đặt sẵn mà bạn đã phải làm việc để có được điều đó, vì các mối quan hệ cần phải có công sức, nhưng bạn đã có một cơ chế cài đặt để làm giảm cơn đau. Và một lần nữa, đây không phải là những tác động nhỏ, đây là những tác động lớn và tất cả sẽ xảy ra thông qua sự điều chỉnh từ trên xuống mà chúng ta đã nói đến, không khác gì các thí nghiệm với hộp gương về chi giả giúp giảm cơn đau ảo hoặc một số dạng điều chỉnh từ trên xuống khác. Ví dụ ngược lại là hình ảnh đinh xuyên qua giày, là một hình ảnh trực quan khiến người ta cảm thấy đau mặc dù thực tế là không có tổn thương mô nào. Tất cả đều liên quan đến sự cảm nhận.
    Hệ thống đau thực sự chịu ảnh hưởng của những yếu tố cảm nhận này, điều này thật đáng chú ý vì khi chúng ta nghĩ về hệ thống cảm giác thân thể, nó có thành phần nhận thức, có thành phần ngoại vi nhưng còn một thành phần khác đó là cách mà cảm giác của chúng ta, hệ thống cảm giác thân thể của chúng ta, gắn kết với hệ thần kinh tự động của chúng ta. Không liên quan đến tình yêu, chúng ta sẽ nói về một điều khác hoàn toàn, đó là việc châm cứu và sử dụng điện ở các phần khác nhau của cơ thể, được gọi là châm cứu, mà với nhiều người nó đã được coi như một loại y học thay thế. Nhưng bây giờ có những phòng thí nghiệm xuất sắc đang khám phá cái gọi là châm cứu điện và châm cứu, và tôi nghĩ rằng điều bạn sẽ thấy thú vị và ngạc nhiên khi tìm hiểu là nó thực sự có hiệu quả nhưng đôi khi nó có thể làm cơn đau trầm trọng hơn và đôi khi có thể làm giảm đau, và tất cả điều này xảy ra thông qua những con đường rất riêng biệt mà chúng ta có thể thật sự nói rằng nơ-ron này kết nối với nơ-ron kia, nơ-ron kết nối với tuyến thượng thận và chúng ta có thể liên kết tất cả điều này với dopamine vì cuối cùng, chính hóa chất và các mạch nơ-ron này tạo ra những cảm nhận hay trải nghiệm mà chúng ta gọi là đau, tình yêu, v.v.
    Thực ra có rất nhiều nghiên cứu được các đồng nghiệp đánh giá cao ủng hộ việc sử dụng châm cứu, đặc biệt là cho các vấn đề về đường tiêu hóa. Trong những năm gần đây, đã có một sự nhấn mạnh vào việc cố gắng hiểu cơ chế của những thứ như châm cứu và chính châm cứu, nhưng như một cách để cố gắng hiểu cách mà những loại thực hành này có thể thực sự giúp cho những người đang trải qua cơn đau hoặc thay đổi mối quan hệ giữa hệ thần kinh và cơ thể nói chung.
    Điều mà tôi muốn nói về châm cứu là cách đáng kinh ngạc mà châm cứu làm sáng tỏ sự giao tiếp giữa hệ thống cảm giác thân thể, khả năng cảm nhận những thứ bên ngoài, cảm nhận trong lòng, cảm giác bên trong và cách mà hệ thống cảm giác thân thể đó được kết nối và giao tiếp với hệ thần kinh tự động của chúng ta, điều này điều chỉnh mức độ sẵn sàng hoặc bình tĩnh của chúng ta.
    Vì vậy, tất cả điều này đưa chúng ta về lại với hình ảnh hoá hình thể cơ thể. Chúng ta có một hình ảnh của bề mặt cơ thể trong não bộ của mình. Hình ảnh đó được gọi là somatotopic, và somatotopy có nghĩa là các khu vực trên cơ thể của bạn gần nhau sẽ được đại diện bởi các nơ-ron gần nhau trong não. Các kết nối từ các nơ-ron não đó được gửi vào cơ thể và chúng được đồng bộ hóa với có nghĩa là chúng kết nối chéo và tạo synapse với một số đầu vào từ nội tạng, từ ruột, từ cơ hoành, từ dạ dày, từ lá lách và từ tim. Các cơ quan nội tạng của chúng ta đang gửi thông tin lên bản đồ này trong não bộ của chúng ta về bề mặt cơ thể, nhưng đó là thông tin nội tại, điều mà chúng ta gọi là cảm giác bên trong, khả năng nhìn vào bên trong hoặc tưởng tượng bên trong và cảm nhận những gì chúng ta cảm thấy bên trong.
    Vì vậy, cách để nghĩ về điều này một cách chính xác là hình ảnh của bản thân chúng ta là một hình ảnh của các hoạt động nội tại, các cơ quan nội tạng của chúng ta, mọi thứ bên trong làn da của chúng ta và bề mặt làn da của chúng ta cũng như thế giới bên ngoài. Ba thứ này luôn được kết hợp một cách rất thú vị, phức tạp nhưng rất liền mạch.
    Châm cứu liên quan đến việc sử dụng kim và đôi khi là điện và/hoặc nhiệt để kích thích các vị trí cụ thể trên cơ thể, và nếu một ai đó gặp vấn đề về tiêu hóa như ruột của họ hoạt động quá nhanh, họ bị tiêu chảy, bạn kích thích khu vực này và nó sẽ làm chậm lại hoạt động của ruột; hoặc nếu hoạt động của ruột quá chậm, họ bị táo bón, bạn kích thích một khu vực khác và nó sẽ làm tăng tốc độ.
    Và bạn biết đấy, nghe về điều này, nếu nghe có vẻ hơi lạ đối với một người phương Tây không nghĩ về các mạch nơ-ron tiềm ẩn, có thể nghe có vẻ kỳ quặc nhưng khi bạn nhìn vào mạch nơ-ron, giải phẫu nơ-ron, điều đó thật sự bắt đầu có ý nghĩa. Tuy nhiên, việc kích thích mạnh mẽ vùng bụng này, với châm cứu điện, có một tác động rất mạnh đến việc làm tăng tình trạng viêm nhiễm trong cơ thể. Điều này rất quan trọng để hiểu, vì không chỉ đơn giản là kích thích ruột tạo ra điều này, mà bạn đang kích hoạt vùng ruột. Nó kích hoạt một con đường thần kinh cụ thể; cho những ai thích tìm hiểu, đó là trục thần kinh giao cảm tủy sống lá lách, nếu bạn thực sự muốn biết, và nó là tiền viêm trong hầu hết các điều kiện.
    Nếu chẳng hạn, người đó đang đối mặt với một loại nhiễm trùng vi khuẩn cụ thể, điều này có thể có lợi. Và điều này quay trở lại một cuộc thảo luận từ rất sớm mà chúng ta đã có trong một podcast trước đó mà chúng ta sẽ tiếp tục quay lại, đó là phản ứng stress được thiết kế để chống lại nhiễm trùng. Vì vậy, hóa ra rằng có những mô hình kích thích nhất định trên bụng có thể thực sự giải phóng các tế bào miễn dịch từ các cơ quan miễn dịch như lá lách của chúng ta và chống lại nhiễm trùng. Khi bạn kích thích những con đường này mà đặc biệt kích hoạt tuyến thượng thận, tuyến thượng thận giải phóng norepinephrine và epinephrine, và não bộ cũng làm như vậy, nó liên kết với những gì được gọi là thụ thể beta-noradrenergic. Điều này thực sự đang đi sâu vào chi tiết, nhưng thụ thể beta-noradrenergic kích hoạt lá lách, đây giải phóng các tế bào chống lại nhiễm trùng. Đây là phản ứng nhanh ngắn hạn.
    Sự kích thích mạnh mẽ hơn ở vùng bụng tại các khu vực khác có thể gây viêm do cách mà nó kích hoạt các vòng phản hồi nhất định quay trở lại não và kích hoạt các con đường lo âu, làm trầm trọng thêm cơn đau. Một con đường kích thích norepinephrine và làm giảm cơn đau, trong khi con đường khác thì không. Tất cả những điều này có ý nghĩa gì? Tại sao chúng ta lại phải kết hợp tất cả những điều này lại với nhau? Có một bài báo được công bố trên tạp chí Nature Medicine vào năm 2014, đây là một tạp chí xuất sắc mô tả cách dopamine có thể kích hoạt dây thần kinh phế vị ở ngoại biên, và norepinephrine có thể kích hoạt dây thần kinh phế vị ở ngoại biên và giảm viêm. Điều này có nghĩa là có những bản đồ thực sự trên bề mặt cơ thể của chúng ta mà khi được kích thích sẽ giao tiếp với hệ thần kinh tự động, hệ thống điều khiển độ tỉnh táo hoặc sự bình tĩnh, nhờ đó nó sẽ giải phóng các phân tử như norepinephrine và dopamine, giúp chúng ta tỉnh táo hơn và làm giảm phản ứng đau, đồng thời giảm viêm. Nhưng còn những con đường khác, khi bị kích thích thì lại gây viêm. Một trong những điều khiến tôi rất khó chịu gần đây, và tôi không dễ bị kích thích, nhưng điều thật sự khiến tôi khó chịu là khi người ta nói về viêm, như thể viêm là xấu, viêm là tuyệt vời, viêm là lý do khiến các tế bào được gọi đến vị trí chấn thương để làm sạch. Viêm là điều cho phép bạn hồi phục từ bất kỳ chấn thương nào. Viêm mãn tính là xấu, nhưng viêm cấp tính là hoàn toàn cần thiết. Hãy nhớ những đứa trẻ mà chúng ta đã nói đến trước đó, những đứa trẻ có các đột biến trong các thụ thể cảm nhận cơn đau, chúng không bao giờ bị viêm, và đó là lý do tại sao khớp của chúng thực sự bị phân hủy. Điều đó thật khủng khiếp bởi vì chúng thực sự không có phản ứng viêm do không bao giờ bị kích hoạt bởi phản ứng đau. Vì vậy, tôi nghĩ rằng dữ liệu về châm cứu đang trở nên rất thú vị. Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, David. David tạo ra một thanh protein không giống bất kỳ loại nào khác. Đó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và không có gram đường nào. Đúng vậy, 28 gram protein và 75% lượng calo của nó đến từ protein. Những thanh protein của David cũng rất ngon. Hương vị yêu thích của tôi là bột bánh quy chocolate, nhưng tôi cũng thích loại hương vị chocolate fudge và loại hương vị bánh ngọt. Thực sự tôi thích tất cả các hương vị. Chúng cực kỳ ngon. Đối với tôi, tôi cố gắng ăn chủ yếu là thực phẩm nguyên chất. Tuy nhiên, khi tôi vội vàng hoặc xa nhà hoặc chỉ đang tìm kiếm một bữa ăn nhẹ buổi chiều nhanh chóng, tôi thường thấy rằng mình đang tìm kiếm một nguồn protein chất lượng cao. Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein với lượng calo của một bữa ăn nhẹ, điều đó giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein của mình một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày. Và nó cho phép tôi làm điều đó mà không cần nạp thêm calo. Tôi thường ăn một thanh David vào đầu buổi chiều hoặc ngay cả giữa buổi chiều nếu tôi muốn vượt qua khoảng thời gian giữa bữa trưa và bữa tối. Tôi thích rằng nó hơi ngọt, nên nó như một món ăn nhẹ ngon, nhưng nó cũng cung cấp cho tôi 28 gram protein chất lượng rất cao chỉ với 150 calo. Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập vào davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman. Trước khi tôi tiếp tục, tôi chỉ muốn trả lời một câu hỏi mà tôi nhận được rất nhiều, đó là về việc thở Wim Hof? Wim Hof, còn được gọi là Người băng, có phương pháp thở tương tự như thở TUMO, như ban đầu nó được gọi, về cơ bản là thở nhanh và sau đó thực hiện một số lần thở ra và giữ hơi thở. Nhiều người đã hỏi tôi về nó liên quan đến việc quản lý cơn đau. Tác động của việc thực hiện kiểu thở đó không phải là một tác động bí ẩn. Nó giải phóng adrenaline từ tuyến thượng thận. Khi bạn có adrenaline trong hệ thống, và khi lách hoạt động rất tích cực, phản ứng đó được sử dụng để chống lại nhiễm trùng và căng thẳng chống lại nhiễm trùng bằng cách giải phóng các tế bào tiêu diệt trong cơ thể. Tuy nhiên, bạn không muốn phản ứng căng thẳng giữ ở chế độ bất diệt. Những điều như thở Wim Hof, như bồn tắm đá, bất cứ thứ gì giải phóng adrenaline sẽ chống lại nhiễm trùng, nhưng bạn muốn điều tiết thời gian của phản ứng adrenaline đó. Hôm nay, chúng tôi đã nói về nhiều công cụ khác nhau, nhưng tôi muốn tập trung vào một chuỗi công cụ đặc biệt mà hy vọng bạn không cần thiết phải sử dụng, nhưng có lẽ nếu bạn là một con người và bạn năng động, bạn sẽ cần vào một thời điểm nào đó. Đó là về việc quản lý chấn thương và phục hồi và nhanh chóng hồi phục, hoặc ít nhất là nhanh chóng nhất có thể. Điều đó bao gồm việc loại bỏ cơn đau. Nó bao gồm việc lấy lại khả năng vận động và trở lại cuộc sống bình thường, bất cứ điều gì điều đó có ý nghĩa đối với bạn. Tôi muốn nhấn mạnh rằng những gì tôi sắp nói tiếp theo được phát triển dưới sự tư vấn chặt chẽ với Kelly Staret, mà nhiều các bạn có thể đã nghe đến trước đây. Kelly có thể được tìm thấy trên trang Ready State. Anh ấy là một nhà sinh lý học thể dục đã được đào tạo chính thức, có bằng cấp và giáo dục. Anh ấy là một chuyên gia thế giới về chuyển động và phục hồi mô. Vì vậy, tôi đã hỏi Kelly. Tôi đã làm cho nó trở nên thật đơn giản. Tôi nói, “Được rồi, giả sử tôi bị trật mắt cá chân hoặc gãy tay hoặc bị chấn thương đầu gối hoặc rách dây chằng chéo trước hoặc cái gì đó như vậy hoặc chấn thương vai. Những điều cần thiết tuyệt đối cần làm bất kể tình huống là gì?” Điều đầu tiên là một điều rất cơ bản mà giờ đây bạn có rất nhiều thông tin để hành động, đó là giấc ngủ là rất quan trọng. Và vì vậy chúng tôi đã đồng ý rằng tám giờ ngủ là lý tưởng, nhưng nếu không thì ít nhất phải ngủ không di chuyển trong tám giờ. Vì vậy, đó là điều không thể thương lượng trong việc tạo nền tảng cho việc cho phép sự thông thoáng bạch huyết và sự thông thoáng mô, v.v. Điều còn lại là, nếu có thể, trừ khi nó thực sự khắc nghiệt hoặc bạn không thể làm được, thì hãy đi bộ mười phút mỗi ngày. Tất nhiên, bạn không muốn làm trầm trọng thêm chấn thương, ít nhất là đi bộ mười phút mỗi ngày và có lẽ lâu hơn. Đây là nơi thật sự thú vị.
    Tôi đã được dạy và học rằng khi bạn bị thương, bạn nên chườm đá vào chỗ bị thương. Bạn nên để đá lên, nhưng tôi đã không nhận ra điều này. Nhưng khi nói chuyện với các chuyên gia về thể dục và một số bác sĩ, họ nói rằng đá thực sự chỉ là một dạng giả dược. Nó làm tê môi trường xung quanh vết thương, điều này không có gì ngạc nhiên, và sẽ giảm đau trong một thời gian ngắn, nhưng nó có một số tác động tiêu cực có thể làm mất đi lợi ích của nó. Thực sự, nó có thể gây ra tình trạng đông máu và tình trạng nhầy nhụa của mô và dịch, điều này không tốt vì bạn muốn có các đại thực bào và các loại tế bào khác làm sạch các mảnh vụn và vết thương và di chuyển chúng ra ngoài để có thể sửa chữa. Điều này thật sự gây bất ngờ cho tôi, khiến tôi tự hỏi, vậy còn nhiệt độ thì sao? Hóa ra nhiệt độ thực sự khá có lợi. Những tác động chính dường như được giải thích bởi việc nhiệt độ cải thiện độ nhớt của các mô và sự lưu thông của dịch, máu, bạch huyết và các chất lỏng khác ra khỏi khu vực bị thương. Tất cả điều này có thể nghe giống như tri thức thông thường. Tôi luôn nghĩ rằng đó là đá, thuốc chống viêm không steroid, những thứ chặn prostaglandin, vậy nên những thứ như aspirin, ibuprofen, acetaminophen, những thứ đó thường hoạt động bằng cách chặn các chất ức chế prostaglandin cox và những thứ tương tự, những thứ trong con đường đó. Những loại điều trị này vốn giảm viêm có thể không quá tốt ngay từ đầu khi bạn cần viêm, chúng có thể quan trọng để hạn chế đau để mọi người có thể hoạt động. Nhưng những điều mà tôi đã nói hôm nay thực sự dựa trên ba nguyên tắc. Một là phản ứng viêm là một phản ứng tốt. Nó gọi tới vị trí bị thương những thứ sẽ làm sạch vết thương khỏi các tế bào không tốt. Sau đó, sẽ có những thứ cải thiện sự tưới máu như hệ thống glymphatic, ngủ sâu, chân nâng cao, ngủ một bên, tập thể dục nhịp điệu cấp độ thấp ba lần một tuần. Nhiều người hỏi tôi về huyết tương giàu tiểu cầu, hay còn gọi là PRP. Họ lấy máu, làm giàu cho tiểu cầu và tiêm lại vào cơ thể người. Đây là vấn đề. Chưa bao giờ có bằng chứng cho thấy việc tiêm chính nó là nguyên nhân tạo ra hiệu ứng. Những khẳng định rằng PRP thực sự chứa tế bào gốc rất yếu ớt. Khi bạn nhìn vào tài liệu và nói chuyện với bất kỳ ai có chuyên môn trong lĩnh vực tế bào gốc, họ sẽ nói với bạn rằng số lượng tế bào gốc trong PRP là cực kỳ nhỏ. Tế bào gốc là một lĩnh vực công nghệ đầy hứa hẹn. Tuy nhiên, có một phòng khám ở Florida đã bị đóng cửa cách đây vài năm vì đã tiêm tế bào gốc thu hoạch từ bệnh nhân vào mắt để điều trị thoái hóa điểm vàng. Những người này đang gặp vấn đề về thị lực và ngay sau khi tiêm tế bào gốc vào mắt, họ hoàn toàn bị mù. Tôi không ở đây để nói với bạn rằng bạn nên hay không nên làm gì, nhưng tôi nghĩ rằng bất cứ điều gì liên quan đến tế bào gốc đều cần phải thận trọng. Vấn đề chính với tế bào gốc mà tôi nghĩ là đáng lo ngại là tế bào gốc là những tế bào muốn trở thành nhiều thứ khác nhau, không chỉ là mô mà bạn quan tâm. Nếu bạn làm hỏng đầu gối và tiêm tế bào gốc vào đầu gối của bạn, bạn cần phải hạn chế phân tử các tế bào gốc đó để chúng không trở thành tế bào khối u. Một khối u là một tập hợp của các tế bào gốc. Cần phải tiếp cận vấn đề này với sự thận trọng cực độ, ngay cả khi đó là máu hoặc tế bào gốc của chính bạn mà bạn đang tiêm lại. Tôi sẽ kết thúc ở đây. Tôi đã nói về rất nhiều công cụ hôm nay. Tôi đã nói nhiều về cảm giác thân thể, về tính dẻo dai, về đau, về châm cứu, một chút ngẫu nhiên của châm cứu, viêm, căng thẳng. Chúng tôi thậm chí đã nói một chút về việc thở cường độ cao. Như thường lệ, chúng ta đã có một chuyến tham quan xung quanh một chủ đề nhất định, thiết lập một số công cụ trong quá trình này, hy vọng rằng những nguyên tắc liên quan đến đau đớn và chấn thương, nhưng cũng là độ dẻo dai thần kinh nói chung hôm nay trong bối cảnh của hệ thống cảm giác thân thể sẽ có ích cho tất cả các bạn. Tôi không mong muốn chấn thương đến bất kỳ ai trong số các bạn, nhưng tôi hy vọng các bạn sẽ tiếp nhận thông tin, làm gì với nó tùy thuộc vào bạn. Một lần nữa, cảm ơn rất nhiều vì sự chú ý và thời gian của bạn hôm nay. Như thường lệ, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    Chào mừng bạn đến với Huberman Lab Essentials, nơi chúng ta xem lại các tập trước để tìm ra những công cụ dựa trên khoa học mạnh mẽ và có thể áp dụng cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Trong podcast hôm nay, chúng ta sẽ nói về danh sách các bộ phận của hệ thần kinh. Nghe có vẻ nhàm chán, nhưng đây là những mảnh ghép tạo nên mọi khía cạnh trong trải nghiệm cuộc sống của bạn, từ những gì bạn nghĩ đến những gì bạn cảm nhận, những gì bạn tưởng tượng và những gì bạn đạt được từ ngày bạn sinh ra cho đến ngày bạn qua đời.
    Cuối podcast này, tôi hứa rằng bạn sẽ hiểu nhiều hơn về cách bạn hoạt động và cách áp dụng kiến thức đó. Vậy hãy cùng nói về hệ thần kinh.
    Lý do tôi nói hệ thần kinh của bạn và không phải là não của bạn là vì não của bạn thực sự chỉ là một phần của cái thứ lớn hơn và quan trọng hơn mà chúng ta gọi là hệ thần kinh. Hệ thần kinh bao gồm não và tủy sống của bạn, nhưng cũng bao gồm tất cả các kết nối giữa não và tủy sống với các cơ quan trong cơ thể bạn. Nó cũng bao gồm, rất quan trọng, tất cả các kết nối giữa các cơ quan của bạn quay trở lại tủy sống và não.
    Vì vậy, cách để nghĩ về cách bạn hoạt động ở mọi cấp độ từ khoảnh khắc bạn sinh ra cho đến ngày bạn qua đời, mọi thứ bạn nghĩ, nhớ, cảm nhận và tưởng tượng là hệ thần kinh của bạn là một vòng lặp liên tục của giao tiếp giữa não, tủy sống và cơ thể, và cơ thể, tủy sống và não. Thực tế, chúng ta thực sự không thể tách rời chúng. Đó là một vòng lặp liên tục.
    Cách để nghĩ về cách hệ thần kinh hoạt động là những trải nghiệm, những ký ức của chúng ta, mọi thứ giống như các phím trên một cây đàn piano được chơi theo một thứ tự nhất định, đúng không? Nếu tôi chơi các phím trên một cây đàn piano theo một thứ tự nhất định và với một cường độ nhất định, đó là một bài hát nhất định. Chúng ta có thể so sánh điều đó với một trải nghiệm nhất định.
    Não có thể chia sẻ nội dung này.
    đó là nhận thức của bạn về một vị trí cụ thể.
    Bạn có thể mở rộng sự chú ý của mình giống như làm cho ánh sáng chiếu rọi trở nên khuếch tán hơn hoặc bạn có thể làm cho nó tập trung hơn.
    Điều này rất quan trọng để hiểu nếu bạn đang nghĩ về các công cụ để cải thiện hệ thần kinh của mình.
    Sự chú ý là điều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bạn.
    Hệ thần kinh có thể phản xạ trong hành động của nó hoặc có thể có chủ đích.
    Những suy nghĩ có chủ đích là từ trên xuống.
    Chúng đòi hỏi một chút nỗ lực và sự tập trung, nhưng đó chính là điểm mấu chốt.
    Bạn có thể quyết định tập trung hành vi của mình theo bất kỳ cách nào bạn muốn, nhưng nó sẽ luôn cảm thấy như yêu cầu một chút nỗ lực và căng thẳng, trong khi khi bạn ở chế độ phản xạ chỉ đi bộ, nói chuyện, ăn uống và làm những việc của mình, nó sẽ cảm thấy rất dễ dàng.
    Điều đó là vì hệ thần kinh của bạn cơ bản được lập trình để có thể thực hiện hầu hết mọi thứ một cách dễ dàng mà không cần nhiều năng lượng chuyển hóa, nhưng ngay khi bạn cố gắng làm điều gì đó rất cụ thể, bạn sẽ cảm thấy một loại ma sát tinh thần.
    Điều đó sẽ trở nên thách thức.
    Chúng ta có cảm giác, nhận thức, và sau đó chúng ta có những điều mà chúng ta gọi là cảm xúc.
    Những điều này trở nên phức tạp một chút vì gần như tất cả chúng ta, tôi hy vọng là tất cả chúng ta, đều quen thuộc với những điều như hạnh phúc và buồn bã hoặc sự chán nản hoặc sự thất vọng.
    Chắc chắn rằng cảm xúc và cảm giác là sản phẩm của hệ thần kinh.
    Chúng liên quan đến hoạt động của các tế bào thần kinh, nhưng như tôi đã đề cập trước đó, các tế bào thần kinh hoạt động điện, nhưng chúng cũng giải phóng hóa chất và có một loại hóa chất nhất định có ảnh hưởng sâu sắc đến trạng thái cảm xúc của chúng ta.
    Chúng được gọi là các chất điều chỉnh thần kinh, và những chất điều chỉnh thần kinh đó có những cái tên mà có lẽ bạn đã nghe trước đây, như dopamine, serotonin, acetylcholine, epinephrine.
    Các chất điều chỉnh thần kinh thực sự rất thú vị vì chúng thiên lệch về việc các tế bào thần kinh nào có khả năng hoạt động và các tế bào nào có khả năng không hoạt động.
    Một cách đơn giản để nghĩ về các chất điều biến thần kinh là chúng giống như các danh sách phát mà bạn có trên bất kỳ thiết bị nào mà bạn sẽ phát những thể loại nhạc cụ thể. Ví dụ, dopamine, thường được thảo luận như là phân tử của phần thưởng hoặc niềm vui, có liên quan đến phần thưởng và nó thường tạo ra một tâm trạng phấn chấn khi được giải phóng với lượng thích hợp trong não.
    Lý do nó làm như vậy là vì nó làm cho một số nơron và các mạch thần kinh, như chúng ta gọi, hoạt động tích cực hơn và những cái khác ít hoạt động hơn. Vì vậy, serotonin, chẳng hạn, là một phân tử mà khi được giải phóng có xu hướng khiến chúng ta cảm thấy rất tốt với những gì chúng ta có, cảnh quan nội tâm của chúng ta và các nguồn lực mà chúng ta có, trong khi dopamine, hơn là một phân tử của phần thưởng, thực sự là một phân tử của động lực hướng tới những điều bên ngoài chúng ta và mà chúng ta muốn theo đuổi.
    Chúng ta có thể nhìn vào những điều kiện hoặc tình huống lành mạnh như việc theo đuổi một mục tiêu, nơi mỗi khi chúng ta hoàn thành một điều gì đó trên đường đến mục tiêu đó, một chút dopamine được giải phóng và chúng ta cảm thấy có nhiều động lực hơn, điều đó xảy ra. Chúng ta cũng có thể nhìn vào ví dụ cực đoan của một cái gì đó như hưng cảm, nơi ai đó theo đuổi không ngừng các thứ bên ngoài như tiền bạc và các mối quan hệ đến mức họ ở trong trạng thái ảo tưởng rằng họ có đủ nguồn lực mà họ cần để theo đuổi tất cả những điều này khi thực tế thì họ không có.
    Tôi cũng muốn nhấn mạnh rằng cảm xúc là điều mà chúng ta thường cảm thấy không nằm trong tầm kiểm soát của mình. Chúng ta cảm thấy như chúng bùng lên bên trong chúng ta và chúng chỉ xảy ra với chúng ta. Và điều đó là vì chúng có phần phản xạ. Chúng ta không thực sự bắt đầu với một suy nghĩ có chủ đích để hạnh phúc hay một suy nghĩ có chủ đích để buồn. Chúng ta có xu hướng trải nghiệm chúng theo cách thụ động và phản xạ.
    Và điều đó dẫn chúng ta đến điều tiếp theo, đó là những suy nghĩ. Những suy nghĩ thực sự thú vị vì theo nhiều cách, chúng giống như những nhận thức, ngoại trừ…
    Họ không chỉ dựa vào những gì đang xảy ra trong hiện tại, mà còn cả những điều chúng ta nhớ từ quá khứ và những điều mà chúng ta dự đoán về tương lai. Một điều thú vị khác về suy nghĩ là suy nghĩ có thể vừa phản xạ. Chúng có thể xảy ra liên tục, giống như những cửa sổ bật lên trên một trình duyệt web không được lọc tốt, hoặc chúng có thể là có chủ đích. Chúng ta có thể quyết định có một suy nghĩ và nhiều người không hiểu hoặc ít nhất là không đánh giá cao rằng các mẫu suy nghĩ và các mạch thần kinh nằm dưới suy nghĩ thực sự có thể được kiểm soát theo cách có chủ đích này.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất, probiotic kết hợp với adaptogen. Tôi đã uống AG1 hàng ngày từ năm 2012, vì vậy tôi rất vui mừng khi họ tài trợ cho podcast này.
    Lý do tôi bắt đầu uống AG1 và lý do tôi vẫn uống AG1 một lần và thường là hai lần mỗi ngày là vì nó là sản phẩm bổ sung dinh dưỡng nền tảng chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất. Điều đó có nghĩa là AG1 đảm bảo rằng bạn nhận được tất cả các vitamin, khoáng chất và các vi chất dinh dưỡng cần thiết để tạo ra một nền tảng vững chắc cho sức khỏe hàng ngày của bạn. AG1 cũng có probiotics và prebiotics hỗ trợ một hệ vi sinh vật đường ruột khỏe mạnh.
    Hệ vi sinh vật đường ruột của bạn bao gồm hàng triệu vi sinh vật nằm dọc theo đường tiêu hóa của bạn và ảnh hưởng đến các yếu tố như tình trạng hệ miễn dịch, sức khỏe chuyển hóa, sức khỏe hormone và nhiều hơn nữa. Vì vậy, tôi đã thấy rằng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tiêu hóa của tôi được cải thiện, hệ miễn dịch của tôi mạnh mẽ hơn, tôi hiếm khi bị ốm, và tâm trạng cũng như sự tập trung tinh thần của tôi ở mức tốt nhất. Thực tế, nếu tôi chỉ có thể uống một loại thực phẩm bổ sung, thì đó sẽ là AG1.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Chỉ trong tháng này, tháng 11 năm 2024, AG1 đang tặng một tháng cung cấp omega-3 miễn phí từ dầu cá, bên cạnh bộ quà tặng chào mừng thông thường với năm sản phẩm du lịch miễn phí.
    Các gói và một năm cung cấp vitamin D3K2 sẽ được kèm theo đơn hàng của bạn. Axit béo Omega-3 rất quan trọng cho sức khỏe não bộ, tâm trạng, nhận thức và nhiều hơn nữa. Một lần nữa, hãy truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt này. Cuối cùng, có những hành động. Hành động hoặc hành vi có lẽ là khía cạnh quan trọng nhất đối với hệ thần kinh của chúng ta, bởi vì trước hết, hành vi của chúng ta thực sự là điều duy nhất sẽ tạo ra bất kỳ hồ sơ hóa thạch nào về sự tồn tại của chúng ta. Sau khi chúng ta chết, hệ thần kinh sẽ suy thoái, bộ xương của chúng ta sẽ còn lại, nhưng trong khoảnh khắc trải nghiệm điều gì đó rất vui vẻ hoặc điều gì đó rất buồn, nó có thể cảm thấy bao trùm đến mức chúng ta thực sự nghĩ rằng nó có một ý nghĩa nào đó vượt ra ngoài khoảnh khắc đó. Và thực tế là đối với con người, và tôi nghĩ là đối với tất cả các loài, các cảm giác, nhận thức, suy nghĩ và cảm xúc mà chúng ta có trong suốt cuộc đời, không có gì trong số đó thực sự được mang theo ngoại trừ những điều mà chúng ta thực hiện và chuyển đổi thành hành động như viết, hành động như lời nói, hành động như kỹ thuật những điều mới. Vì vậy, hồ sơ hóa thạch của loài chúng ta và mỗi người trong chúng ta thực sự thông qua hành động. Và một phần lý do tại sao rất nhiều hệ thần kinh của chúng ta được dành cho việc chuyển đổi cảm giác, nhận thức, cảm xúc và suy nghĩ thành hành động. Một cách khác để suy nghĩ về điều này là một trong những lý do mà hệ thần kinh trung ương của chúng ta, não bộ và tủy sống bao gồm những thứ này trong hộp sọ của chúng ta, nhưng cũng kết nối rất mạnh mẽ với cơ thể là vì hầu hết mọi thứ mà chúng ta trải nghiệm, bao gồm cả suy nghĩ và cảm xúc của chúng ta, thực sự được thiết kế để tác động đến hành vi của chúng ta hoặc không. Và thực tế là suy nghĩ cho phép chúng ta chạm vào quá khứ và dự đoán tương lai, không chỉ trải nghiệm những gì đang xảy ra trong khoảnh khắc, đã tạo ra khả năng đáng kinh ngạc cho chúng ta tham gia vào những hành vi không chỉ dành cho khoảnh khắc, mà còn dựa trên những điều mà chúng ta biết từ quá khứ và những điều mà chúng ta muốn thấy trong tương lai.
    Và khía cạnh này, hệ thần kinh của chúng ta trong việc tạo ra chuyển động xảy ra thông qua một số con đường rất đơn giản. Con đường phản xạ cơ bản bao gồm các khu vực của thân não mà chúng ta gọi là các bộ tạo mẫu trung tâm. Khi bạn đi bộ, miễn là bạn đã biết cách đi, bạn cơ bản đang đi bộ vì bạn có các nhóm nơ-ron tạo mẫu trung tâm tạo ra chuyển động chân phải, chân trái, chân phải, chân trái. Tuy nhiên, khi bạn quyết định di chuyển theo một cách cụ thể có chủ đích, điều đó đòi hỏi một chút chú ý hơn, bạn bắt đầu kích hoạt các khu vực trong não của mình để xử lý từ trên xuống, nơi mà não trước của bạn làm việc từ trên xuống để kiểm soát các bộ tạo mẫu trung tâm, vì vậy có thể là chân phải, chân phải, chân trái, chân phải, chân phải, chân trái, nếu có thể bạn đang leo núi qua một số tảng đá hoặc gì đó và bạn phải tham gia vào loại chuyển động đó. Vì vậy, chuyển động cũng giống như suy nghĩ có thể là phản xạ hoặc có chủ đích. Và khi chúng ta nói về có chủ đích, tôi muốn rất cụ thể về cách não của bạn hoạt động theo cách có chủ đích vì nó tạo ra một đặc điểm rất quan trọng của hệ thần kinh mà chúng ta sẽ nói đến tiếp theo, đó là khả năng thay đổi hệ thần kinh của bạn. Và điều tôi muốn tập trung một chút là khái niệm về việc hệ thần kinh làm điều gì đó một cách có chủ đích có nghĩa là gì? Chà, khi bạn làm điều gì đó một cách có chủ đích, bạn chú ý, bạn đang đưa nhận thức của mình vào việc phân tích ba điều, thời gian, điều gì đó sẽ mất bao lâu hoặc nên được thực hiện, con đường, bạn nên làm gì, và kết quả. Nếu bạn làm điều gì đó trong một khoảng thời gian nhất định, điều gì sẽ xảy ra? Bây giờ, khi bạn đi bộ trên phố hoặc bạn đang ăn hoặc bạn chỉ đang nói một cách phản xạ, bạn không thực hiện cái mà tôi gọi là chức năng có chủ đích DPO, thời gian, con đường, kết quả trong não và hệ thần kinh của bạn. Hãy đưa ra một ví dụ, có thể ai đó nói điều gì đó khiến bạn bị kích thích.
    Bạn không thích điều đó và bạn biết rằng bạn không nên phản ứng. Bạn cảm thấy, ôi, tôi không nên phản ứng, tôi không nên phản ứng, tôi không nên phản ứng. Bạn đang chủ động kiềm chế hành vi của mình thông qua quá trình xử lý từ trên xuống. Não trước của bạn thực sự đang ngăn cản bạn nói ra điều mà bạn biết là không nên nói hoặc có thể bạn nên chờ đợi để nói hoặc nói theo một cách khác. Điều này cảm thấy như sự kích thích và căng thẳng vì bạn thực sự đang kiềm chế một mạch. Chúng ta thực sự có thể thấy những ví dụ về những gì xảy ra khi bạn không làm điều này tốt. Một số ví dụ đến từ trẻ em. Nếu bạn nhìn vào trẻ nhỏ, chúng không có mạch não trước để tham gia vào quá trình xử lý từ trên xuống cho đến khi chúng đạt đến độ tuổi, bạn biết đấy, 22, thậm chí 25. Nhưng ở trẻ nhỏ, bạn thấy điều này theo một cách rất rõ ràng. Một đứa trẻ thấy một viên kẹo mà nó muốn và sẽ chỉ với tay ra và lấy nó, trong khi một người lớn có lẽ sẽ hỏi xem họ có thể lấy một viên hay chờ cho đến khi được mời một viên trong hầu hết các trường hợp. Những người bị tổn thương ở một số khu vực của thùy trán không có loại hạn chế này. Họ sẽ chỉ nói ra những điều. Họ sẽ chỉ nói những điều. Tính bốc đồng là sự thiếu kiểm soát từ trên xuống, sự thiếu quá trình xử lý từ trên xuống. Vì vậy, rất nhiều hệ thống vận động được thiết kế để chỉ hoạt động theo cách phản xạ. Và sau đó, khi chúng ta quyết định muốn học điều gì đó hoặc làm điều gì đó hoặc không làm điều gì đó, chúng ta phải tham gia vào sự hạn chế từ trên xuống này. Và nó cảm thấy như sự kích thích vì nó đi kèm với sự giải phóng một chất điều hòa thần kinh gọi là norepinephrine, mà trong cơ thể chúng ta gọi là adrenaline, và nó thực sự khiến chúng ta cảm thấy kích thích. Vì vậy, đối với những ai đang cố gắng học điều gì đó mới hoặc học cách kiềm chế phản ứng của mình hoặc cẩn thận và có chủ ý hơn trong phản ứng của mình, điều đó sẽ cảm thấy thách thức vì một lý do cụ thể. Nó sẽ cảm thấy thách thức vì các hóa chất trong cơ thể bạn được giải phóng trong…
    Sự liên kết với nỗ lực đó được thiết kế để khiến bạn cảm thấy hơi bồn chồn. Và điều này thực sự quan trọng để hiểu vì nếu bạn muốn hiểu về tính dẻo dai của thần kinh, bạn cần hiểu cách định hình hành vi của mình, cách định hình suy nghĩ của mình, cách thay đổi khả năng thực hiện của bạn trong bất kỳ bối cảnh nào. Điều quan trọng nhất cần hiểu là nó yêu cầu quá trình xử lý từ trên xuống. Nó yêu cầu cảm giác bồn chồn này. Thực tế, tôi sẽ nói rằng sự bồn chồn và căng thẳng là điểm khởi đầu cho tính dẻo dai của thần kinh. Vậy hãy cùng xem tính dẻo dai của thần kinh là gì. Tính dẻo dai của thần kinh là khả năng cho những kết nối trong não và cơ thể thay đổi để phản ứng với trải nghiệm. Và điều đáng kinh ngạc về hệ thần kinh của con người, đặc biệt là, là chúng ta có thể chỉ đạo những thay đổi thần kinh của chính mình. Chúng ta có thể quyết định rằng chúng ta muốn thay đổi não của mình. Nói cách khác, não của chúng ta có thể tự thay đổi và hệ thần kinh của chúng ta có thể tự thay đổi. Trong một thời gian dài, người ta nghĩ rằng tính dẻo dai của thần kinh là món quà độc nhất của những động vật và con người trẻ tuổi, rằng nó chỉ có thể xảy ra khi chúng ta còn trẻ. Thực tế, não của trẻ nhỏ cực kỳ dẻo dai. Trẻ em có thể học ba ngôn ngữ mà không có giọng điệu một cách phản xạ, trong khi người lớn thì rất khó khăn. Nó đòi hỏi nhiều nỗ lực và căng thẳng hơn, nhiều suy nghĩ kiểu kết quả theo thời gian hơn để đạt được những thay đổi dẻo dai đó. Tuy nhiên, chúng ta hiện nay biết rằng não của người lớn có thể thay đổi để phản ứng với trải nghiệm. Để hiểu quá trình đó, chúng ta thực sự phải hiểu một điều gì đó mà có thể ban đầu có vẻ hoàn toàn tách biệt với tính dẻo dai của thần kinh, nhưng thực sự nằm ở trung tâm của tính dẻo dai thần kinh. Và đối với bất kỳ ai trong số các bạn quan tâm đến việc thay đổi hệ thần kinh của mình để điều gì đó mà bạn muốn có thể từ rất khó khăn hoặc dường như gần như không thể và ngoài tầm với trở thành rất phản xạ, điều này đặc biệt quan trọng để chú ý đến.
    Tính dẻo dai trong hệ thần kinh của con người trưởng thành là có giới hạn, có nghĩa là nó được kiểm soát bởi các chất điều biến thần kinh. Những thứ mà chúng ta đã nói đến trước đó, như dopamine, serotonin, và một chất đặc biệt gọi là acetylcholine, là những chất mở ra tính dẻo dai. Chúng thực sự tiết lộ tính dẻo dai và cho phép những khoảng thời gian ngắn mà trong đó bất kỳ thông tin nào, bất kỳ điều gì mà chúng ta cảm nhận, nhận thức hoặc suy nghĩ, hoặc bất kỳ cảm xúc nào mà chúng ta cảm thấy, có thể được lập bản đồ trong não đến mức sau này sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta để trải nghiệm và cảm nhận điều đó.
    Bây giờ, điều này có một mặt tối và một mặt tích cực. Mặt tối là thực sự rất dễ để có được tính dẻo dai thần kinh khi trưởng thành thông qua những trải nghiệm chấn thương, tồi tệ hoặc thách thức. Nhưng câu hỏi quan trọng là tại sao lại như vậy? Và lý do là như vậy là vì khi có điều gì đó rất xấu xảy ra, có sự giải phóng của hai bộ chất điều biến thần kinh trong não, epinephrine, cái mà thường khiến chúng ta cảm thấy tỉnh táo và kích thích, điều này liên quan đến hầu hết các hoàn cảnh xấu, và acetylcholine, cái mà có xu hướng tạo ra một ánh sáng nhận thức thậm chí còn mạnh mẽ và tập trung hơn.
    Hãy nhớ rằng trước đây, chúng ta đã nói về nhận thức và cách mà nó giống như một ánh sáng chiếu. Acetylcholine làm cho ánh sáng đó đặc biệt sáng và đặc biệt hạn chế ở một khu vực trong trải nghiệm của chúng ta. Và nó làm điều đó bằng cách làm cho một số nơron nhất định trong não và cơ thể của chúng ta hoạt động nhiều hơn so với tất cả các nơron khác. Vì vậy, acetylcholine giống như một cây bút đánh dấu mà sau đó tính dẻo dai thần kinh sẽ đến và nói, chờ đã, những nơron nào đã hoạt động trong giai đoạn cảnh giác đặc biệt này của bất kỳ ngày hay đêm nào, bất cứ khi nào điều này xảy ra.
    Cách mà nó hoạt động là như thế này, bạn có thể nghĩ về epinephrine như là tạo ra sự tỉnh táo và một mức độ chú ý tăng cường không thể tin được so với những gì bạn đã trải nghiệm trước đó. Bạn có thể nghĩ về acetylcholine như là phân tử làm nổi bật bất kỳ điều gì mà nó xảy ra.
    Trong khoảng thời gian cảnh giác cao độ đó, để rõ ràng hơn, chính epinephrine tạo ra sự cảnh giác đến từ một nhóm neuron trong thân não nếu bạn quan tâm. Acetylcholine từ một khu vực của não trước đang đánh dấu hoặc đánh dấu các neuron đặc biệt hoạt động trong mức độ cảnh giác cao này. Điều này đánh dấu các tế bào, các neuron và các synapse để củng cố, để trở nên có khả năng hoạt động hơn trong tương lai ngay cả khi chúng ta không nghĩ về nó. Trong những hoàn cảnh xấu, tất cả những điều này xảy ra mà chúng ta không cần phải làm nhiều. Tuy nhiên, khi chúng ta muốn điều gì đó xảy ra, chúng ta muốn học một ngôn ngữ mới. Chúng ta muốn học một kỹ năng mới. Chúng ta muốn trở nên có động lực hơn. Chúng ta biết điều gì chắc chắn? Chúng ta biết rằng quá trình đạt được tính dẻo não để có được nhiều sự tập trung hơn, nhiều động lực hơn hoàn toàn yêu cầu sự giải phóng epinephrine. Chúng ta phải có sự cảnh giác để có được sự tập trung và chúng ta phải có sự tập trung để chỉ đạo những thay đổi dẻo đó đến những phần cụ thể của hệ thần kinh của chúng ta. Điều này có những hệ quả to lớn trong việc suy nghĩ về các công cụ khác nhau, cho dù đó là công cụ hóa học hay công cụ máy móc, hoặc chỉ là các chế độ tự tạo ra về thời gian hoặc cường độ mà bạn sẽ tập trung để có được tính dẻo não. Nhưng còn một khía cạnh khác nữa. Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, David. David làm một thanh protein khác biệt với bất kỳ loại nào khác. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và không có gram đường nào. Đúng vậy, 28 gram protein và 75% calo của nó đến từ protein. Những thanh này từ David cũng có hương vị tuyệt vời. Hương vị yêu thích của tôi là bột bánh quy chocolate chip. Nhưng tôi cũng thích hương vị chocolate fudge và tôi cũng thích hương vị bánh. Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị. Chúng cực kỳ ngon. Đối với tôi cá nhân, tôi cố gắng ăn chủ yếu là thực phẩm nguyên chất.
    Tuy nhiên, khi tôi đang vội hoặc xa nhà hoặc chỉ đơn giản là tìm kiếm một món ăn nhẹ nhanh chóng vào buổi chiều, tôi thường thấy mình đang tìm kiếm một nguồn protein chất lượng cao. Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein với lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein của mình là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày. Và điều đó cho phép tôi làm điều đó mà không cần tiêu thụ calo dư thừa. Tôi thường ăn một thanh David vào đầu buổi chiều hoặc thậm chí giữa buổi chiều nếu tôi muốn lấp đầy khoảng trống giữa bữa trưa và bữa tối. Tôi thích rằng nó hơi ngọt một chút, vì vậy nó có vị như một món ăn nhẹ ngon miệng, nhưng nó cũng cung cấp cho tôi 28 gram protein rất chất lượng với chỉ 150 calo. Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập vào davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman. Bí mật bẩn thỉu của tính dẻo não là không có sự dẻo não nào xảy ra trong quá trình bạn đang cố gắng học, trong sự kiện khủng khiếp, trong sự kiện tuyệt vời, trong điều mà bạn thực sự đang cố gắng hình thành và học hỏi. Không có gì thực sự thay đổi giữa các nơ-ron mà sẽ kéo dài. Tất cả sự dẻo não, sự củng cố của các synapse, sự bổ sung trong một số trường hợp của các tế bào thần kinh mới, hoặc ít nhất là các kết nối giữa các tế bào thần kinh, tất cả đều xảy ra ở một giai đoạn rất khác của cuộc sống, đó là khi chúng ta đang trong giấc ngủ và nghỉ ngơi sâu không ngủ. Và vì vậy, tính dẻo não, mà là loại thánh tích của trải nghiệm con người, bạn biết đấy, đây là năm mới và mọi người đang nghĩ về các quyết tâm năm mới. Và ngay bây giờ, có lẽ mọi thứ được tổ chức và mọi người rất có động lực. Nhưng điều gì sẽ xảy ra vào tháng Ba hoặc tháng Tư hoặc tháng Năm? Vâng, tất cả phụ thuộc vào việc một người có thể liên tục mang lại bao nhiêu sự chú ý và tập trung vào bất cứ điều gì mà họ đang cố gắng học. Đến mức mà sự kích thích và cảm giác căng thẳng thực sự là cần thiết cho quá trình dẻo não này được kích hoạt.
    Nhưng việc tái cấu trúc thực sự diễn ra trong các khoảng thời gian ngủ và nghỉ ngơi sâu không ngủ. Có một nghiên cứu được công bố năm ngoái mà tôi muốn chia sẻ, không phải do phòng thí nghiệm của tôi thực hiện, cho thấy rằng 20 phút nghỉ ngơi sâu. Đây không phải là giấc ngủ sâu, mà thực chất là làm một việc gì đó rất khó khăn và rất căng thẳng, sau đó dành 20 phút ngay lập tức để cố ý tắt đi suy nghĩ tập trung và tham gia, thực sự đã tăng tốc độ tính linh hoạt của não bộ. Có một nghiên cứu khác thật đáng kinh ngạc và chúng tôi sẽ đi sâu vào điều này trong một tập podcast trong tương lai không xa, cho thấy rằng nếu mọi người đang học một kỹ năng cụ thể, có thể là kỹ năng ngôn ngữ hoặc kỹ năng vận động và họ nghe một âm thanh chỉ phát trong nền. Âm thanh đó phát định kỳ qua nền như một cái chuông trong giấc ngủ sâu. Nếu cái chuông đó được phát, việc học sẽ nhanh hơn nhiều cho điều mà họ đang học trong khi còn tỉnh táo. Nó như một tín hiệu cho hệ thần kinh trong giấc ngủ. Nó thậm chí không cần phải trong giấc mơ rằng điều gì đó đã xảy ra trong giai đoạn tỉnh táo là đặc biệt quan trọng. Đến mức mà cái chuông đó giống như một tín hiệu Pavlov. Nó như một lời nhắc nhở cho bộ não đang ngủ rằng, ôi, bạn cần nhớ điều gì đó mà bạn đã học vào thời điểm cụ thể trong ngày và tỷ lệ học tập cũng như tỷ lệ giữ lại, có nghĩa là mức độ mà mọi người có thể nhớ lại từ điều họ đã học, cao hơn đáng kể trong những điều kiện đó. Vì vậy, tôi sẽ nói về cách áp dụng tất cả những kiến thức này một cách chi tiết hơn trong tập podcast này nhưng cũng trong các tập tương lai. Nhưng điều này thực sự nói lên tầm quan trọng then chốt của giấc ngủ và sự tập trung, hai đầu đối lập của trạng thái chú ý của chúng ta. Khi chúng ta đang trong giấc ngủ, các DPO, phân tích thời gian, con đường và kết quả là không thể. Chúng ta chỉ có thể liên quan đến những gì đang xảy ra bên trong chúng ta. Vì vậy, giấc ngủ là rất quan trọng.
    Cũng quan trọng không kém là những khoảng thời gian nghỉ ngơi sâu không ngủ, nơi chúng ta tạm ngừng phân tích về thời gian, con đường và kết quả, đặc biệt là đối với điều mà chúng ta vừa cố gắng học. Chúng ta đang ở trong một trạng thái liminal, nơi sự chú ý của chúng ta có vẻ đang trôi dạt khắp nơi. Hóa ra điều này rất quan trọng cho việc củng cố, cho những thay đổi giữa các tế bào thần kinh, cho phép những gì chúng ta đang cố gắng học chuyển từ trạng thái có ý thức, khó khăn, căng thẳng và mệt mỏi sang trạng thái dễ dàng và phản xạ.
    Điều này cũng chỉ ra cách mà những người khác nhau, bao gồm nhiều bác sĩ hiện đại, đang suy nghĩ về cách ngăn chặn những hoàn cảnh xấu, những chấn thương không đi vào hệ thần kinh của chúng ta một cách vĩnh viễn. Nó nói rằng bạn có thể muốn can thiệp vào một số khía cạnh của trạng thái não bộ mà không liên quan đến điều xấu đã xảy ra, những trạng thái não bộ xảy ra vào ngày hôm sau, tháng sau hoặc năm sau.
    Và tôi cũng muốn chắc chắn rằng tôi chú ý đến thực tế rằng đối với nhiều bạn, bạn đang suy nghĩ về tính dẻo của não bộ, không chỉ trong việc thay đổi hệ thần kinh của bạn để thêm vào điều gì đó mới, mà còn để loại bỏ những điều mà bạn không thích, mà bạn muốn quên đi những trải nghiệm xấu hoặc ít nhất là loại bỏ sự gắn bó cảm xúc với một mối quan hệ xấu hoặc một mối quan hệ xấu với một điều gì đó, một người nào đó hoặc một sự kiện nào đó, học cách giảm bớt nỗi sợ hãi với một số điều nhất định, loại bỏ một nỗi ám ảnh, xóa bỏ một chấn thương.
    Những ký ức đó không bị xóa bỏ. Tôi rất tiếc phải nói rằng những ký ức không tự chúng bị xóa bỏ, nhưng gánh nặng cảm xúc của những ký ức có thể được giảm bớt. Và có một số cách khác nhau mà điều đó có thể xảy ra, nhưng tất cả đều yêu cầu điều mà chúng ta gọi là tính dẻo của não bộ. Chúng ta sẽ có một số lượng lớn các cuộc thảo luận về tính dẻo của não bộ một cách sâu sắc. Và điều quan trọng nhất cần hiểu là đây thực sự là một quá trình hai giai đoạn. Điều gì điều khiển sự chuyển tiếp giữa trạng thái tỉnh táo và tập trung và những trạng thái nghỉ ngơi sâu và giấc ngủ sâu.
    Các trạng thái là một hệ thống trong não bộ và cơ thể của chúng ta, một khía cạnh nhất định của hệ thần kinh được gọi là hệ thần kinh tự chủ. Và điều này cực kỳ quan trọng để hiểu cách mà hệ thần kinh tự chủ hoạt động. Nó có những tên gọi như hệ thần kinh giao cảm và hệ thần kinh đối giao cảm, mà thực sự là những cái tên khá phức tạp vì chúng có phần gây hiểu lầm. Hệ thần kinh giao cảm là cái liên quan đến sự tỉnh táo nhiều hơn. Hệ thần kinh đối giao cảm là cái liên quan đến sự bình tĩnh hơn và điều này trở nên thật sự gây nhầm lẫn vì hệ thần kinh giao cảm nghe giống như sự đồng cảm và sau đó mọi người nghĩ rằng nó liên quan đến sự bình tĩnh. Tôi sẽ gọi nó là hệ thống tỉnh táo và hệ thống bình tĩnh vì mặc dù giao cảm và đối giao cảm đôi khi được sử dụng, nhưng mọi người thực sự bị nhầm lẫn.
    Vì vậy, cách để suy nghĩ về hệ thần kinh tự chủ và lý do nó quan trọng cho mọi khía cạnh trong cuộc sống của bạn, nhưng đặc biệt là cho tính dẻo của não bộ và tham gia vào những trạng thái tập trung này và sau đó là những trạng thái không tập trung, là nó hoạt động giống như một cái bập bênh. Mỗi 24 giờ, chúng ta đều quen thuộc với thực tế rằng khi chúng ta thức dậy vào buổi sáng, chúng ta có thể cảm thấy hơi uể oải, nhưng sau đó thường thì chúng ta tỉnh táo hơn. Và khi buổi tối đến, chúng ta có xu hướng trở nên thư giãn và buồn ngủ hơn. Cuối cùng, vào một thời điểm nào đó trong đêm, chúng ta đi ngủ. Vì vậy, chúng ta đi từ trạng thái tỉnh táo đến trạng thái bình tĩnh sâu sắc và khi làm như vậy, chúng ta đi từ khả năng tham gia vào những phân tích loại kết quả theo thời gian rất tập trung đến những trạng thái trong giấc ngủ mà hoàn toàn tách rời khỏi thời gian, con đường và kết quả, trong đó mọi thứ hoàn toàn ngẫu nhiên và không bị ràng buộc về cảm giác, nhận thức và cảm xúc của chúng ta và vân vân.
    Vì vậy, mỗi 24 giờ, chúng ta có một giai đoạn trong ngày mà là tối ưu cho việc suy nghĩ, tập trung, học hỏi và tính dẻo của não bộ và thực hiện đủ loại việc. Chúng ta cũng có năng lượng. Và ở một giai đoạn khác trong ngày, chúng ta cảm thấy mệt mỏi và không có khả năng tập trung.
    Chúng ta không có khả năng tham gia vào các phân tích về kết quả theo đường dài. Và thật thú vị khi cả hai giai đoạn đều quan trọng trong việc hình thành hệ thần kinh của chúng ta theo những cách mà chúng ta mong muốn. Vì vậy, nếu chúng ta muốn kích thích tính dẻo dai của hệ thần kinh và muốn tận dụng tối đa hệ thần kinh của mình, mỗi người trong chúng ta cần phải thành thạo cả việc chuyển tiếp giữa trạng thái tỉnh táo và giấc ngủ cũng như chuyển tiếp giữa giấc ngủ và tỉnh táo.
    Hiện nay, có rất nhiều điều được nói đến về tầm quan trọng của giấc ngủ và nó cực kỳ quan trọng cho việc chữa lành vết thương, cho việc học như tôi vừa đề cập, cho việc củng cố việc học, cho tất cả các khía cạnh của hệ miễn dịch của chúng ta. Đây là khoảng thời gian duy nhất mà chúng ta không thực hiện các phân tích về đường dài và kết quả, và nó cực kỳ quan trọng cho tất cả các khía cạnh của sức khỏe của chúng ta, bao gồm cả tuổi thọ.
    Tuy nhiên, ít người nói về cách để cải thiện giấc ngủ, cách để cải thiện quá trình liên quan đến việc đi vào giấc ngủ, duy trì giấc ngủ và tiếp cận những trạng thái tâm trí và cơ thể liên quan đến sự tê liệt hoàn toàn. Hầu hết mọi người không biết điều này, nhưng thực tế là bạn bị tê liệt trong phần lớn giấc ngủ của mình để bạn không thể hành động theo những giấc mơ của mình, có lẽ. Nhưng cũng là nơi mà não của bạn ở trong trạng thái hoàn toàn nhàn rỗi, nơi mà nó không kiểm soát bất cứ điều gì, nó chỉ được để tự do hoạt động.
    Và có một số điều mà chúng ta có thể làm để thành thạo việc chuyển tiếp đó nhằm cải thiện giấc ngủ, và điều này liên quan đến nhiều hơn chỉ là thời gian chúng ta ngủ. Tất cả chúng ta đều được nói rằng chúng ta cần ngủ nhiều hơn, nhưng cũng có vấn đề về chất lượng giấc ngủ, tiếp cận những trạng thái sâu của tư duy không DPO, và thời gian ngủ đúng. Chưa có nhiều điều được thảo luận công khai về thời điểm nên đi ngủ, theo như tôi biết. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều có thể nhận ra rằng việc ngủ nửa giờ trong suốt cả ngày để có tổng cộng tám giờ ngủ trong mỗi chu kỳ 24 giờ có lẽ rất khác và không tối ưu so với một khối giấc ngủ liên tục tám giờ.
    Mặc dù có những người đã thử điều này, tôi nghĩ rằng nó đã được viết trong nhiều cuốn sách khác nhau. Không nhiều người có thể tuân thủ lịch trình đó. Nhân tiện, tôi nghĩ nó được gọi là lịch trình Uberman, không nên nhầm lẫn với lịch trình Huberman vì trước hết, lịch trình của tôi không giống như vậy. Và thứ hai, tôi sẽ không bao giờ cố gắng thực hiện một chế độ ngủ như vậy. Một điều khác rất quan trọng để hiểu là chúng ta chưa khám phá được như một nền văn hóa về những nhịp điệu xảy ra trong trạng thái tỉnh táo của chúng ta. Rất nhiều sự chú ý đã được tập trung vào giá trị của giấc ngủ và tầm quan trọng của giấc ngủ, điều này thật tuyệt. Nhưng tôi không nghĩ rằng hầu hết mọi người đang chú ý đến những gì đang xảy ra trong trạng thái tỉnh táo của họ và khi nào thì não của họ được tối ưu hóa cho sự tập trung. Và não của họ được tối ưu hóa cho những DPO này, những loại tương tác theo thời gian và kết quả cho việc học tập và thay đổi. Và khi não của họ có lẽ phù hợp hơn cho những suy nghĩ và hành vi phản xạ hơn. Và hóa ra có một lượng lớn dữ liệu khoa học chỉ ra sự tồn tại của những gì được gọi là nhịp điệu ultradian. Có thể bạn đã nghe về nhịp điệu circadian. Circadian có nghĩa là khoảng một ngày. Vì vậy, đó là nhịp điệu 24 giờ vì trái đất quay một lần mỗi 24 giờ. Nhịp điệu ultradian xảy ra trong suốt cả ngày và chúng yêu cầu ít thời gian hơn. Chúng ngắn hơn. Nhịp điệu ultradian quan trọng nhất trong cuộc thảo luận này là nhịp 90 phút mà chúng ta trải qua liên tục trong khả năng chú ý và tập trung của mình. Và trong giấc ngủ, giấc ngủ của chúng ta được chia thành các đoạn 90 phút. Chỉ trong đêm, chúng ta có nhiều giấc ngủ nhẹ ở giai đoạn một và giai đoạn hai, sau đó chúng ta đi vào giấc ngủ sâu hơn ở giai đoạn ba và giai đoạn bốn, và sau đó chúng ta trở lại giai đoạn một, hai, ba, bốn. Vì vậy, suốt đêm, bạn đang trải qua những nhịp điệu ultradian này của giai đoạn một, hai, ba, bốn, một, hai, ba, bốn. Nó đang lặp lại. Hầu hết mọi người có thể biết điều đó, có thể họ không.
    Nhưng khi bạn thức dậy vào buổi sáng, những nhịp sinh học siêu nhanh này vẫn tiếp tục. Và thực tế là chúng ta được tối ưu hóa để tập trung và chú ý trong những chu kỳ 90 phút này. Vì vậy, vào đầu một trong những chu kỳ 90 phút đó, có thể bạn ngồi xuống để học một điều gì đó mới hoặc tham gia vào một hành vi thử thách mới. Trong năm hoặc mười phút đầu tiên của một trong những chu kỳ đó, điều này đã được biết đến rằng não bộ và các mạch thần kinh cũng như các chất điều biến thần kinh sẽ không được điều chỉnh tối ưu cho bất cứ điều gì mà bạn đang cố gắng làm. Nhưng khi bạn đi sâu hơn vào chu kỳ 90 phút đó, khả năng tập trung và tham gia vào quá trình DPO này, cũng như điều chỉnh tính dẻo của thần kinh và học hỏi thực sự sẽ lớn hơn rất nhiều. Và sau đó, bạn cuối cùng sẽ thoát ra khỏi điều đó vào cuối chu kỳ 90 phút. Vì vậy, những chu kỳ này xảy ra trong giấc ngủ và những chu kỳ này cũng xảy ra trong trạng thái tỉnh táo, và tất cả những điều đó đều được điều khiển bởi sự cân bằng giữa sự tỉnh táo và sự bình tĩnh mà chúng ta gọi là hệ thần kinh tự động. Vì vậy, nếu bạn muốn làm chủ và kiểm soát hệ thần kinh của mình, bất kể công cụ nào bạn sử dụng, cho dù đó là công cụ dược lý hay công cụ hành vi hay công cụ giao diện máy não, thì điều quan trọng là phải hiểu rằng toàn bộ sự tồn tại của bạn diễn ra trong những chu kỳ 90 phút này, cho dù bạn đang ngủ hay tỉnh táo. Và vì vậy, bạn thực sự cần phải học cách chen vào những chu kỳ 90 phút đó. Và ví dụ, sẽ hoàn toàn điên rồ và không hiệu quả nếu cố gắng chỉ học thông tin trong khi đang ngủ sâu bằng cách nghe thông tin đó vì bạn sẽ không thể tiếp cận được nó. Tuy nhiên, sẽ rất tốt nếu tham gia vào một khoảng thời gian tập trung học hỏi mỗi ngày. Và bây giờ chúng ta biết khoảng thời gian tập trung học hỏi đó nên kéo dài bao lâu. Nó nên ít nhất là một chu kỳ 90 phút. Và kỳ vọng nên là giai đoạn đầu của chu kỳ đó sẽ đầy thử thách. Nó sẽ đau đớn. Nó sẽ không cảm thấy tự nhiên.
    Nó sẽ không cảm thấy như là một dòng chảy, nhưng bạn có thể học và các mạch của bộ não bạn liên quan đến sự tập trung và động lực có thể học cách chuyển sang chế độ tập trung hơn, có được nhiều tính linh hoạt thần kinh hơn. Nói cách khác, bằng cách tham gia vào các chu kỳ Ultradian vào những thời điểm thích hợp trong ngày. Ví dụ, một số người học rất tốt vào buổi sáng và không tốt lắm vào buổi chiều. Vì vậy, bạn có thể bắt đầu khám phá quá trình này ngay cả khi không có thông tin nào về các hóa chất thần kinh cơ bản bằng cách đơn giản là chú ý, không chỉ đến khi nào bạn đi ngủ và khi nào bạn thức dậy mỗi sáng, cảm giác ngủ của bạn sâu hay nông như thế nào theo cách chủ quan, mà còn trong suốt cả ngày khi nào bộ não bạn có xu hướng lo âu nhất vì hóa ra điều đó có liên quan đến nhận thức mà chúng ta sẽ nói đến. Bạn có thể tự hỏi, khi nào bạn tập trung nhất khi bạn ít lo âu nhất? Khi nào bạn cảm thấy có động lực nhất? Khi nào bạn cảm thấy ít động lực nhất bằng cách hiểu cách mà các khía cạnh khác nhau của cảm nhận, cảm xúc, suy nghĩ và hành động của bạn có xu hướng muốn tham gia hoặc không muốn tham gia. Bạn phát triển một cái nhìn rất tốt về những gì sẽ cần thiết để thay đổi khả năng tập trung của bạn hoặc thay đổi khả năng tham gia vào tư duy sáng tạo vào những thời điểm khác nhau trong ngày. Nếu bạn chọn. Và đó là hướng đi mà chúng ta sẽ tiến tới. Tất cả bắt đầu với việc làm chủ cái đu đưa này là hệ thần kinh tự động, mà ở mức độ tổng quát là một sự chuyển tiếp giữa sự tỉnh táo và giấc ngủ, nhưng ở mức độ tinh vi hơn và cũng quan trọng không kém là các chu kỳ khác nhau, những chu kỳ 90 phút này điều khiển cuộc sống của chúng ta suốt thời gian, 24 giờ một ngày, mỗi ngày trong cuộc đời chúng ta. Và vì vậy, chúng ta sẽ nói về cách bạn có thể kiểm soát hệ thần kinh tự động để bạn có thể tiếp cận tốt hơn với tính linh hoạt thần kinh, tiếp cận tốt hơn với giấc ngủ, thậm chí tận dụng giai đoạn chuyển tiếp giữa giấc ngủ và sự tỉnh táo để tiếp cận những thứ như sự sáng tạo và những thứ khác.
    Tất cả đều dựa trên các nghiên cứu đã được công bố trong suốt một trăm năm qua, chủ yếu trong vòng 10 năm qua, và một số nghiên cứu rất mới, chỉ ra việc sử dụng các công cụ cụ thể sẽ cho phép bạn khai thác tối đa hệ thần kinh của mình.
    Hôm nay, chúng ta đã đề cập đến rất nhiều thông tin. Đó là một chuyến tham quan nhanh chóng từ các nơ-ron và synapse đến tính dẻo dai của hệ thần kinh trong hệ thần kinh tự chủ. Chúng ta sẽ trở lại nhiều chủ đề này trong tương lai.
    Vì vậy, nếu tất cả những điều đó không thấm vào bạn ngay lập tức, xin đừng lo lắng. Chúng ta sẽ quay lại những chủ đề này nhiều lần. Tôi muốn trang bị cho bạn một ngôn ngữ mà chúng ta đều đang phát triển, tạo thành một bộ thông tin cơ bản chung cho tương lai.
    Và tôi hy vọng thông tin này có giá trị đối với bạn, và bạn đang suy nghĩ về những gì đang hoạt động tốt cho bạn, những gì hoạt động kém hơn và những gì đã rất khó khăn, những gì dễ dàng đối với bạn trong việc theo đuổi các hành vi hoặc trạng thái cảm xúc cụ thể, nơi mà những thách thức của bạn hoặc những thách thức của những người mà bạn biết có thể nằm ở đâu.
    Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều vì thời gian và sự chú ý của bạn. Và trên hết, cảm ơn bạn vì sự quan tâm đến khoa học.
    [MUSIC PLAYING]
    (music vui tươi)
    歡迎來到 Huberman Lab Essentials,這裡我們重新探討過去的集數,提供最有效且可操作的以科學為基礎的心理健康、身體健康和表現工具。我是安德魯·休伯曼(Andrew Huberman),我在史丹佛醫學院擔任神經生物學與眼科的教授。
    讓我們繼續討論神經可塑性,這是我們神經系統的一個不可思議的特徵,讓它能夠根據經驗自我改變,甚至以我們有意識且刻意決定要改變的方式進行改變。大多數人不知道如何接觸到神經可塑性,因此這整個月的 Huberman Lab 播客都是關於這個主題。我們從各種不同的角度探討了神經可塑性。我們談到了代表性可塑性,我們談到了專注和獎勵的重要性。我們還談到了前庭系統這個令人驚訝的方面,即改變我們與重力的關係,同時在學習過程中犯錯,如何打開可塑性的窗口。
    但是我們尚未深入討論如何將可塑性指向特定的結果,到目前為止,我們實際上還沒有談論如何撤銷我們不想要的東西。因此今天,我們將探討神經可塑性的這一方面,並將其放在一個非常重要且有些敏感的話題中,即疼痛以及某些情況下對神經系統的損傷。
    和往常一樣,在這個播客中,我們將討論一些科學。我們會進入機制,但我們也會深入探討原則。原則比任何一個實驗或機制描述更重要,當然也比任何一個協議更重要,因為原則使你能夠思考你的神經系統並以最佳方式與之合作。
    那麼讓我們開始討論疼痛和體感系統。體感系統顧名思義,與理解觸覺、我們身體上的物理感受有關。思考體感系統的最簡單方式就是我們有一些小感應器,這些感應器以神經元、神經細胞的形式存在於我們的皮膚及其下層。我們有一些感應器與機械觸摸相對應,而且應該說是對機械觸摸做出反應。所以施加壓力在我手的頂部,或用針點等其他感應器,會對熱、冷做出反應。有些則對振動做出反應,並在我們的皮膚中有著大量不同的感受器。它們將這些信息轉化為電信號,通過我們所稱之為軸突的神經纜線發送到脊髓,再到大腦。在脊髓和大腦內部,我們有中心用來解讀這些信息,實際上使這些電信號變得有意義。這是驚人的,因為這些感應器沒有不同的獨特信息形式來使用。它們僅僅將電位傳送到神經系統。
    疼痛,及其感受,信不信由你,對於神經科學領域而言,這是一個具爭議性的詞彙。人們更喜歡使用”有害感知”(nociception)這個詞。”有害感知器”是皮膚中檢測特定刺激類型的感應器。這其實來自拉丁詞根”nocera”,意為”傷害”。那麼為什麼神經科學家不想談論疼痛呢?因為疼痛是非常主觀的。它有心理成分和生理成分。我們不能簡單地說疼痛只是企圖避免身體的物理傷害。以下是原因。它們實際上可以彼此分離。而且,有一個著名的案例發表在《英國醫學期刊》中,一位建築工人,據說他摔倒了,一根14英寸的釘子穿過他的靴子,刺入他的腳,他在痛苦中掙扎,無法忍受,痛苦超過了他以往的任何經歷。他報告說,他甚至無法在任何一個方向上稍微移動,沒有感到極度的痛苦。他們將他帶到診所,進入醫院。他們能夠剪掉靴子,並且意識到釘子是在他的兩個腳趾之間,並沒有真的刺穿皮膚。他視覺上影像中的釘子穿過他的靴子讓他感到,這種感覺是他正在經歷釘子刺穿他腳的疼痛,這是不可思議的,因為它顯示了心靈在這種疼痛情況下的力量。這也顯示了特異性的力量。他並不是認為他的腳在著火。因為他看見釘子穿過他的靴子,為什麼他會認為釘子穿過他的腳,他認為這是釘子的鋒利疼痛,正是釘子會產生的那種疼痛。這充分說明了這些自上而下的更高層次的認知功能在解讀我們外周所經歷的事物的不可思議能力,甚至只依賴於我們所看到的東西。
    那麼為什麼我們在討論神經可塑性這個月的時候談論疼痛呢?其實疼痛系統給我們提供了幾個可以利用的原則,以確保如果我們受傷,我們能夠理解傷害和疼痛之間的區別,因為這是有區別的;如果我們經歷疼痛,我們能夠理解傷害和疼痛之間的差異,從而能夠解釋我們的疼痛。在今天的播客中,我將涵蓋一些協議,這些協議能夠從傷害的周圍環境和這些自上而下的心理機制,幫助消除疼痛。信不信由你,我們將談論愛。我的一位同事在史丹佛經營一家主要的疼痛診所,他在研究並已發表了關於愛在調節疼痛反應中的作用的高質量同行評審數據。
    今天我們要討論的是感知的可塑性,這直接關係到情感上的痛苦以及創傷。因此,讓我們開始思考在疼痛發生時發生了什麼。我現在就告訴你,特定的鈉通道中發現了一種突變。鈉通道是神經元中的小孔,允許它們發出動作電位。這對神經元的功能非常重要,也對某些神經元的發展至關重要。而這裡有一種特定的突變。有些孩子出生時沒有這種鈉通道1.7,如果你想查找的話。這些孩子完全不感覺疼痛,根本沒有疼痛。這是一種可怕的情況。他們往往因為事故而活不久。這是一種真正可怕且不幸的遭遇。事實上,合理推測人們在疼痛敏感性上的差異部分原因可能是由於基因變異,以及他們表達多少這類受體。產生過多這種受體的人,即使是微妙的刺激也會感受到極度的疼痛。所以讓我們討論一下我們的身體的某些特徵以及這與疼痛之間的關係,以及我們如何從傷害中恢復。我想先暫停一下,感謝我們的贊助商8Sleep。8Sleep製造智能床墊罩,具有冷卻、加熱和睡眠跟踪功能。我之前在這個播客中談過,我們每晚獲得足夠的優質睡眠是多麼重要。確保良好睡眠的最佳方式之一是確保您的睡眠環境的溫度是合適的。因為為了能深度入睡並保持穩定的睡眠,您的體溫實際上需要下降約一到三度。而為了醒來感覺神清氣爽和充滿活力,您的體溫實際上需要上升約一到三度。8Sleep讓您非常容易控制睡眠環境的溫度,通過允許您在晚上開始、中間和結束時編程床墊罩的溫度。我已經使用8Sleep的床墊罩快四年了,它完全轉變並改善了我的睡眠質量。8Sleep最近推出了新一代的Pod罩,稱為Pod 4 Ultra。Pod 4 Ultra在冷卻和加熱能力上有所改進。我覺得這非常有用,因為我喜歡在夜晚開始時讓床墊非常冷,在夜間中間時更冷,以及在我醒來時變暖。這樣可以給我最充分的慢波睡眠和快速眼動睡眠。它還具有打鼾檢測,可以自動抬起您的頭部幾度,以改善您的氣流並停止打鼾。如果您想嘗試8Sleep的床墊罩,請訪問8sleep.com/huberman,以節省高達350美元的Pod 4 Ultra。8Sleep目前在美國、加拿大、英國、選定的歐盟國家和澳大利亞發貨。再次說明,網址是8sleep.com/huberman。所以首先,我們的大腦中有身體表面的地圖。這被稱為小人圖。這種表現以一種與敏感性相匹配的方式進行縮放。因此,身體中最敏感的部位有更多的大腦區域分配給它們。您的背部是一塊巨大的組織,而與您的指尖相比,您的背部實際上有較少的受體,並且您大腦中對背部的表現實際上相當小,而指尖的表現則非常大。因此,給定身體部位分配的腦區大小直接與該身體部位中受體的密度相關,而不是身體部位的大小。您可以通過所謂的雙點辨別法來確定特定身體部位的敏感程度以及分配給它的腦區。您可以做這個實驗。如果您願意,我想我之前描述過這一次或兩次,但基本上,如果您有其他人,可能可以拿兩支筆,將它們放在您背部約六英寸的距離,然後在面對另一方的情況下觸碰,他們會問您他們正在觸摸多少點,您回答兩個,但如果他們將這兩支筆移得更近,例如三英寸,您很可能會把它當作一個接觸點,而在您手指上的話,您可以一直玩這個遊戲,只要有大約一毫米的間距,您便會知道是兩個點,而不是一個,這是因為有更多的像素,受體密度更高。這直接與疼痛有關,因為這表明受體較密集的身體部位對疼痛的敏感性會更高。因此,作為一個經驗法則,受傷的大面積身體部位如果在受傷前的敏感性較低,它們可能會經歷較少的疼痛,而文獻顯示它們的癒合速度會較慢,因為周圍沒有那麼多細胞能產生炎症,您可能會說:“等等,我以為炎症是壞的。”好吧,我今天非常想強調的一件事是炎症並不好。失控的炎症是壞的,但炎症本身是非常好的。炎症是組織修復的反應。我覺得現在是時候思考周邊與中央地圖之間的關係了,這樣的方式許多人可能之前聽過,這將使討論更好地框定,那就是幻肢痛。現在,有些人可能對此有所了解,但對於那些手臂、腿、手指或身體其他部分被截肢的人來說,感受到仍然擁有那隻肢體或附肢或身體的一部分的情況並不罕見。通常,不幸的是,該肢體的感覺並不是那隻肢體輕鬆、放鬆且安靜地存在。
    感覺是那個肢體正在經歷疼痛或是在受傷時的特定方向中扭曲。因此,如果有人手部受到鈍力碰撞,並最終手部被截肢,通常他們會持續感覺到幻肢的疼痛,這真是相當驚人。因為那隻手的表徵在皮層中依然完整,在大腦中,它試圖平衡其活動水平。通常,它會接收所謂的本體感覺反饋。本體感覺就是我們對肢體在空間中位置的認知,這是我們身體感覺系統的一個極其重要的方面。當沒有本體感覺反饋時,許多神經迴路開始增加其活動水平,並對幻肢變得非常敏感。
    在我的實驗室尚未搬到斯坦福大學之前,我在加州大學聖地亞哥校區工作,其中一位同事是有名的拉馬昌德蘭(Ramachandran),他以理解幻肢現象而聞名,並提出了一個非常簡單但非常強大的解決方案,這也凸顯了由上而下的調節的驚人能力。由上而下的調節,通過個體的腦力認知和感官來控制身體疼痛的能力,是每個人都可以學習利用的,而不僅僅是那些失去肢體或慢性疼痛的人,因為這是一種利用我們的思維來控制對身體發生的事物的感知的方式。
    那麼,拉馬昌德蘭做了什麼呢?他讓缺少一隻肢體的人將完整的肢體放入一個有鏡子的盒子裡,這樣當他們看向盒子並移動他們完整的肢體時,缺少的肢體就會在鏡子中顯示為完整的肢體。當他們移動完整的肢體時,眼睛能夠視覺化缺失肢體的位子,因此這一切都是通過鏡子實現的,他們會感受到幻肢疼痛的立即緩解。他會告訴他們,並指導他們將手指向感覺舒服的方向,然後他們會離開鏡子盒子或把手拿出來,並感覺手部現在處於放鬆正常的位置。因此,可以實時重新映射手部的表徵,這真是令人驚訝的。如果我們感到疼痛,我們都希望能夠做到這一點,因為如果你在生活中堅持任何事情,無論是什麼,都會經歷某種形式的疼痛。再次提醒您,這不僅是身體受傷和疼痛的問題,對於情緒上的疼痛也有直接相關性,我們當然會談到這一點。
    拉馬昌德蘭的研究相當深刻,因為他們表達了幾個觀點。首先,神經可塑性可以非常快速,這可以通過某些經驗來驅動,只是視覺經驗。因此,這可能會讓一些人感到震驚,我並不是想表現得不敏感,但疼痛在很大程度上是一次知覺的體驗,就像它是一個身體的現象。這是對於你在身體中所經歷的事情的信念體系,這對於不同類型的受傷和與之相關的疼痛癒合具有重要意義。
    這引出了另一個話題,這與神經可塑性和受傷確實相關,但這是一個更普遍的話題,我聽到很多人談論的,就是創傷性腦損傷。許多受傷不僅僅是與肢體有關,還包括腦震盪和頭部受傷。但我想稍微談談有關腦震盪復原的知識。這非常重要,因為它對正常衰老也有影響,並能抵銷一些隨著正常衰老而出現的認知衰退和身體衰退。
    通常,在創傷性腦損傷(TBI)之後,許多人,如果不是所有人,都報告了一系列症狀,包括頭痛、畏光(光線會讓人感到厭惡)、睡眠障礙、注意力集中困難、有時情緒問題,範圍很廣,當然,嚴重程度會有所不同等等。不論是否有顱骨骨折,無論這次創傷性腦損傷發生的時候和次數,修復腦部的系統,成人的大腦,主要集中在這個我們稱之為顱內淋巴系統(glimphatic system)的淋巴系統上,這就像一個排水系統,清理圍繞神經元的碎片,特別是受傷的神經元。而顱內淋巴系統在睡眠期間非常活躍。這個系統是你希望保持非常活躍的,因為它可以清除神經元之間和圍繞神經元之間的細胞(稱為膠質細胞)的連接處所積累的碎片,這些細胞在損傷時會積極參與修復神經元之間的連接。
    因此,顱內淋巴系統如此重要,以至於許多人,如果不是所有創傷性腦損傷患者,都被告知要充分休息、需要睡眠。這是雙重的建議。一方面,它告訴你要獲得足夠的睡眠,因為在睡眠中會發生很多好事情。另一方面,也是希望這些人不要繼續全職參與他們的活動,也不要強迫自己堅持下去。顱內淋巴系統已被證明可以以兩種方式進一步激活。一是側睡,而不是仰睡或趴睡,似乎能增強顱內淋巴系統的清除或穿透效果。另一件事是,有某種運動形式已被證明能改善顱內淋巴系統的功能。我要非常非常明確,我絕對不會,也不建議人們以任何方式進行運動,這會加重他們的傷害或違反他們醫生的建議。
    然而,有一些有趣的數據顯示,每週進行三次的區域二有氧運動,持續30至45分鐘,似乎能改善在受傷後某些碎片的清除率,而一般來說,不論是否受傷,都能加速並改善腦脊液系統的流動率。這可以是快走,也可以是慢跑。如果您能在受傷的情況下安全地做到這一點,那麼騎自行車也是可以的。對於外傷性腦損傷(TBI)以外的情況,這真的很有趣,因為我們從老化中所知道的是,老化是一個非線性過程。這並不是每年生活中,您的大腦只是稍微變老。有時,它更像階梯函數,會在衰老指標上出現大幅度的跳躍。我們可以把這些跳躍看作是負面的,因為對於大多數人來說,大家都希望活得更久,並在大腦和身體上更健康。因此,我現在提到的運動類型,其實更關乎大腦的長壽,保持大腦健康,而不僅僅是身體的健康。所以,我認為這非常有趣。如果有些人想知道這個機制或至少是假設的機制,有一種叫做水通道蛋白4的分子,與神經膠質細胞系統有關。神經膠質細胞,拉丁文中的“膠水”是大腦中最數量眾多的細胞。事實上,它們在突觸周圍有包裹,但它們是非常動態的細胞,水通道蛋白4主要由一種叫做星狀膠質細胞的神經膠質細胞表達,這些細胞看起來像小星星,非常有趣。值得記住的是,星狀膠質細胞在神經元之間、突觸之間的連接及血管系統和腦脊液系統之間架起了橋樑。因此,這個腦脊液系統和星狀膠質細胞系統是一個我們希望在白天保持長期活躍的系統。因此,低強度的快走區域二有氧運動,以及在晚上慢波睡眠期間,腦脊液系統便會啟動。希望這可以作為一個可行的建議,前提是您能安全地進行這種有氧運動,我認為每一個關心大腦長壽的人都應該這樣做,而不僅僅是那些試圖從TBI中恢復的人。接下來,我想快速休息一下,並提到我們的贊助商AG1。到目前為止,許多人聽過我說,如果我只能服用一種補充劑,那麼這種補充劑就是AG1。原因是AG1是最高品質和最完整的基礎營養補充劑。這意味著它不僅包含維他命和礦物質,還包括益生菌、益生元和適應原,以彌補您飲食中的任何缺口,並提供支持以應對艱難的生活。對我來說,即使我大部分食物攝取都是整食和最少加工的食品,這真的很難讓我從食物中獲得足夠的水果和蔬菜、維他命和礦物質、微量營養素和適應原。出於這個原因,自2012年以來,我一直每日服用AG1。這樣做明顯增強了我的能量、免疫系統和腸道微生物組。這些對大腦功能、情緒、身體表現等等都至關重要。如果您想嘗試AG1,您可以前往drinkag1.com/huberman以獲得特別優惠。在2025年1月這個月份,AG1將贈送10包免費的旅行包和一年份的維他命D3K2。再次,請前往drinkag1.com/huberman以索取10包免費旅行包和一年份的維他命D3K2。現在,我想回到一些主觀的疼痛調節方面,因為我認為這是如此有趣和可行,值得每個人知道。對於感官事件的解讀,我們的主觀解釋對我們的事件體驗具有巨大的影響。當腎上腺素釋放到我們體內時,確實會減弱我們的疼痛感受。我們都知道那些人走在截肢後的故事,為了完成某些驚人的壯舉而移動,儘管可能經歷了本來會引起疼痛的狀況,但在事件進行期間,他們往往並不感到疼痛,這是因為腎上腺素減弱了疼痛的效果。那些預期會注射嗎啡的人,會立即報告失去疼痛的感覺。他們的疼痛開始減輕,因為他們知道自己將獲得疼痛緩解,這是一種強大的效果。現在大家可能都在說安慰劑效應。安慰劑效應是非常真實的。安慰劑效應以及信念效應,如此所稱,對我們的疼痛等有害刺激的體驗產生深遠的影響,並且對積極刺激以及我們所期待的事情也有深遠的影響。我認為有一項特別有趣的研究來自斯坦福大學的我的同事肖恩·麥基。他們進行了一項神經成像研究。他們讓人們面對疼痛,這次是熱疼痛。人們對熱的耐受度有非常具體的閾值,超過這個閾值便無法忍受更多的熱。他們研究了當觀看一個自己所愛的人的圖片時,是否能夠調整自己的疼痛反應。結果顯示,確實如此。他們可以忍受更多的疼痛,並且報告疼痛感沒有那麼強烈。這種愛的感受能在相當程度上減輕疼痛的經歷。這不是微小的效果,不意外的是,關係的早期程度、新關係的程度,和他們使用這種愛這種內部愛的表現來減輕疼痛反應的能力有著直接的相關性。因此,對於那些與伴侶相處多年的、非常愛他們且對他們充滿著迷的人,太棒了。
    你有一個預裝的,我想這並不算是預裝,你必須做出努力,因為關係是需要努力的,但你有一個內建的機制來減輕痛苦。而且,這些影響並不是小的,而是重大的,這一切都通過我們之前所提到的自上而下的調節來實現,不像是幻肢疼痛的鏡盒實驗那樣緩解幻肢疼痛,或某些其他的自上而下的調節。相反的例子是靴子裡的釘子,這是一種視覺影像讓人覺得很痛,實際上即使沒有組織損傷也會感到疼痛。這完全是感知性的。
    因此,疼痛系統確實受到這些感知影響的影響,這是相當引人注目的,因為當我們考慮體感系統時,它有這種認知組件,有這種外周組件,但還有另一個組件,即我們的感覺、我們的體感系統如何與我們的自律神經系統交織在一起。獨立於愛的話題,我們將討論一些完全不同的東西,即將針和電放在身體的不同部位,這被稱為針灸,對許多人來說,它被視為一種替代療法,但現在有優秀的實驗室正在探索所謂的電針灸和針灸。我想你會感興趣並驚訝地發現,它確實有效,但有時它可能會加重疼痛,有時則能緩解疼痛,這一切都是通過非常明確的途徑進行的,我們可以真正說這個神經元連接到那個神經元,再連接到腎上腺,我們可以把這一切都與多巴胺聯繫起來,因為最終是這些化學物質和神經迴路產生了我們所稱的疼痛、愛等的感知或經驗。
    事實上,有很多非常好的同行評審研究支持針灸在特定的腸胃道問題上的使用。近年來,有一種趨勢是試圖理解像針灸這樣的機制,作為了解這些做法如何實際上能讓經歷痛苦的人受益,或改變神經系統或大腦-身體關係的一種方式。我想談談針灸的方式是針灸如何照亮體感系統之間的交互作用,我們感知外部事物的能力,內部的腸感知和內感知,以及這種體感系統如何與調節我們警覺性或冷靜程度的自律神經系統互相連接和溝通。
    這一切都帶我們回到小人腦。我們在大腦中對我們身體表面的這種表徵。這種表徵被稱為體圖,體圖的意思是,身體上彼此靠近的區域,由大腦中彼此相近的神經元來表徵。這些大腦神經元的連接被送到身體中,並且它們同步,即交叉連線,與一些來自內臟的輸入形成突觸,來自我們的腸、橫膈膜、胃、脾臟和心臟。我們的內臟向大腦中的這個身體表面地圖發送信息,但這是關於內部信息的,即我們所稱的內感知,我們看著內部或想像內部並感受我們內部的感覺。
    因此,正確思考這一點的方式是,我們對自我的表徵是我們內部運作的表徵,我們的內臟,我們的腸道,我們皮膚內的一切,以及我們皮膚的表面和外部世界。這三者總是以一種非常有趣、複雜但又非常無縫的方式結合在一起。
    針灸涉及使用針,有時還會用到電和/或熱,刺激身體的特定位置。如果某人有腸胃道問題,例如腸道運動過快,腹瀉,你刺激這個區域,它就會減緩他們的腸道運動;或者如果他們的腸道運動太慢,便秘了,你刺激其他地方,它就會加速。聽到這些,如果對於一個不考慮潛在神經迴路的西方人來說,這聽起來似乎有點奇怪,但當你查看神經迴路和神經解剖學時,它真的開始變得合理。
    然而,強烈刺激腹部的電針灸會對身體產生強烈的炎症增加影響。理解這一點很重要,因為並不是單純刺激腸道就會發生這一點,因為你在激活腸道區域。它激活了一條特定的神經通路,對於熱衷於此的人來說,這是脾腎脊髓交感神經軸,如果你真的想知道,它在大多數條件下是促炎的。如果例如某人正在對抗某種細菌感染,這可能是有益的。
    這再次回到我們在之前的播客中有過的更早的討論,我們會不斷重溫,即壓力反應是為了對抗感染而設計的。所以,事實證明,在腹部有某些刺激模式實際上可以釋放我們免疫器官(如脾臟)中的免疫細胞來對抗感染。當你刺激這些通路,尤其是腎上腺,腎上腺釋放去甲腎上腺素和腎上腺素,大腦也會這樣做,這些物質結合於所謂的β-去甲腎上腺素受體。這真的開始深入細節,但β-去甲腎上腺素受體會激活脾臟,釋放出能對抗感染的細胞。這是短期的快速反應。
    腹部在其他區域的更強烈刺激可能是促發炎的,因為它們觸發某些回路,這些回路回到大腦並激活加劇疼痛的焦慮通路。 所以一條通路刺激去甲腎上腺素並減少對疼痛的感知,另一條則不這樣。 這一切意味著什麼? 我們為什麼要將這些內容綜合起來? 有一篇2014年發表的論文在《自然醫學》期刊上,這是一個優秀的期刊,描述了如何外周的多巴胺能激活迷走神經,去甲腎上腺素也能外周激活迷走神經並減少炎症。 這意味著,當我們身體的特定區域被刺激時,會觸發與我們的自主神經系統的溝通,這個系統控制著警覺或平靜,因此釋放出去甲腎上腺素和多巴胺等分子,讓我們更警覺,同時抑制對疼痛的反應,並減少炎症。 但是還有其他的通路,當其被刺激時則是促發炎的。 最近有一件事讓我感到特別困擾,雖然我不容易生氣,但人們談論炎症的時候講得像炎症是壞事,事實上,炎症是極其必要的,它是細胞被召集到受傷部位以清理的原因。 炎症將讓你從任何受傷中癒合。 慢性炎症是壞事,但急性炎症卻是絕對必要的。 記得我們之前提到的那些有這些感受疼痛的受體的突變的小孩嗎?他們從來不會有炎症,這就是為什麼他們的關節會literal上崩解。 真的很可怕,因為他們根本沒有炎症反應,因為這反應從未因疼痛而觸發。 因此,我認為有關針灸的數據變得非常有趣。 我想稍作休息,感謝我們的一位贊助商,David。 David的蛋白棒與其他任何產品都不同。 每根蛋白棒含有28克蛋白質,僅150卡路里且零糖。 沒錯,28克蛋白質,75%的熱量來自蛋白質。 這些David的蛋白棒口味也非常好。 我最喜歡的口味是巧克力餅乾麵糰,當然我也喜歡巧克力軟糖口味的,還有蛋糕口味的。 基本上,我喜歡所有口味。 它們真的很美味。 就我個人而言,我努力主要攝取全食物。 然而,當我匆忙或者不在家,或者只是想要一個快速的下午小吃時,我常常發現自己尋找高質量的蛋白質來源。 有了David,我就能以小吃的熱量享有28克蛋白質,這讓我每天達到每磅體重一克蛋白質的目標變得非常簡單。 而且這樣我可以不攝入過多的熱量。 我通常在早午餐時或中午稍晚時吃一根David的蛋白棒,這樣可以填補午餐和晚餐之间的空隙。 我喜歡這根棒子有點甜,吃起來就像是一個美味的小吃,但它也給我提供了28克非常高質量的蛋白質,只有150卡路里。 如果你想嘗試David,可以前往davidprotein.com/huberman。 再次強調,鏈接是davidprotein.com/huberman。 在我繼續之前,我想回答一個我經常收到的問題,那就是Wim Hof呼吸法怎麼樣。 Wim Hof,也被稱為冰人,這種呼吸法類似於最初所稱的TUMO呼吸法,基本上涉及過度換氣,然後進行一些呼氣和屏息。 有很多人詢問我這種呼吸法與疼痛管理的關係。 進行這種呼吸的效果並不是什麼神秘的效果。 它會釋放腎上腺中的腎上腺素。 當你的系統中有腎上腺素,脾臟非常活躍時,這種反應被用來對抗感染,並通過釋放體內的殺手細胞來阻礙感染。 然而,你不希望壓力反應無限期地持續下去。 類似Wim Hof呼吸法、冰浴,任何能釋放腎上腺素的東西都可以對抗感染,但你需要調節腎上腺素反應的持續時間。 今天我們討論了多種工具,但我想專注於一組特定的工具,大家希望你們不需要這些工具,但可以預見,如果你是人類並且活躍,總會需要。 這主要是關於如何管理受傷,快速恢復和癒合,或者至少儘可能快。 它包括消除疼痛。 包括恢復活動能力,回到正常的生活中,不管那對你意義何在。 我要強調的是,接下來我要討論的內容是在與Kelly Staret密切協商下發展出來的,很多人可能聽說過他。 Kelly可以在「Ready State」找到。 他是一名經過正式訓練的運動生理學家,具有學位和教育背景。他是運動和組織康復的世界專家。因此我問了Kelly。我把它做得非常簡單。我說:「好吧,假設我扭傷了腳踝、或摔斷了手臂、或傷到了膝蓋或前交叉韌帶,或其他類似的傷,或肩部受傷。 不管情況如何,絕對必要的事情是什麼?」 第一件事是非常基本的,現在你有很多信息可供行動,也就是說,睡眠是必不可少的。 我們都同意,理想情況下需要八小時的睡眠,但如果不行,至少要八小時的靜止不動。 所以這是在獲得淋巴清除和組織清除的基礎上,這是不可協商的。 另一點是,如果可能的話,除非痛苦極大,否則每天至少要走十分鐘的路。 當然,你不想加重受傷,至少每天走十分鐘,可能會更長。 這裡就變得有趣了。
    我被教導過,當你受傷時,應該要冰敷傷處。
    理論上應該要用冰塊敷上去,但我之前並沒有意識到這一點。
    但與運動生理學家和一些醫師交談後,他們表示冰敷實際上更像是一種安慰劑。
    它會麻痺傷口周圍的感覺,這並不令人驚訝,能夠暫時消除疼痛,但也可能有一些負面影響,或許會抵消其效果。
    事實上,它可能會造成組織和液體的凝結和堵塞,這是壞事,因為你希望巨噬細胞和其他細胞類型能夠吞噬、清除殘骸和傷害,並將其移除,以便進行修復。
    所以這讓我感到驚訝,進而提出疑問,那麼熱敷呢?
    結果發現熱敷實際上是非常有益的。
    主要的效果似乎可以用熱度改善組織的黏度以及提升液體血流、淋巴液和其他液體從受傷區域的清除和灌注來解釋。
    這一切聽起來都像是常識知識。
    我一直認為是冰敷、非類固醇消炎藥,還有一些會阻擋前列腺素的東西,例如阿司匹林、布洛芬、對乙酰氨基酚等,這些通常是透過阻擋類似於COX的前列腺素抑制劑和同類物質來起作用。
    那些減少炎症的治療在開始時可能不太理想,因為那時你其實是需要炎症,但它們在限制疼痛上可能是重要的,讓人們能夠正常運作。
    但我今天所談論的內容基本上是建立在三個原則之上的。
    第一,炎症反應是好的。
    它可以召喚清理傷口的好細胞和物質來到受傷部位。
    接下來,會有一些東西能夠改善灌注,例如腦脊髓液系統的運作,獲得深度睡眠,抬高雙腳,側臥睡覺,每週進行三次低強度的第二區域有氧運動。
    很多人問我有關富血小板血漿(PRP)的問題。
    他們會提取血液,富集血小板,然後重新注射回到人們的體內。
    問題是,目前還未證實這種注射是否真的產生效果。
    PRP 實際上包含幹細胞的說法是非常薄弱的。
    當你查看文獻並與任何幹細胞領域的專家交談時,他們會告訴你,PRP 中的幹細胞數量是微乎其微的。
    幹細胞是一個令人興奮的技術領域。
    然而,佛羅里達州有一個診所幾年前遭到關閉,因為他們將從病人身上提取的幹細胞注射進眼睛中以治療黃斑變性。
    這些人本來就有視力不佳的問題,而在注射這些幹細胞後不久,他們便完全失明。
    我不是來告訴你應該或不應該做什麼,但我確實認為涉及幹細胞的任何事務都應該要非常謹慎。
    我認為幹細胞存在的主要問題是,幹細胞是想要變成許多不同東西的細胞,而不僅僅是你感興趣的組織。
    如果你傷到膝蓋而將幹細胞注入膝蓋中,你需要在分子層面上限制這些幹細胞,以免它們變成腫瘤細胞。
    腫瘤是一群幹細胞的集合。
    即便這是你自己的血液或幹細胞再注射進去,也需要非常小心地應對這個問題。
    我就先說到這裡。
    我今天談了很多工具。
    我談到了許多感覺知覺、可塑性、疼痛、針灸及針灸的一些細微差別,以及炎症、壓力。
    我們甚至還談了一點高強度呼吸的問題。
    一如既往,我們對一個特定的主題進行了一次旋風式的快速巡禮,邊走邊放下幾些工具,希望今天在感覺知覺系統的背景下,與疼痛和傷害的原則,以及一般神經可塑性有關的內容能對大家有所幫助。
    我不希望任何人受傷,但我希望你能夠接受這些信息,隨你的心意去處理。
    再次感謝你們今天的時間和關注。
    一如既往,非常感謝你們對科學的興趣。
    歡迎來到 Huberman Lab Essentials,在這裡我們回顧過去的節目,為您帶來最有效、最具行動性的科學工具,幫助您改善心理健康、身體健康與表現。我是安德魯·Huberman,我是斯坦福醫學院神經生物學和眼科的教授。
    在今天的播客中,我們要討論神經系統的組成部分。這聽起來可能無聊,但這些細小的組件共同構成了您生活體驗的方方面面,從您思考的內容到您感受的情感,從您想像的事物到您取得的成就,從出生的那一天到您去世的那一天。
    在本播客結束時,我保證您會更深入了解自己的運作方式,以及如何應用這些知識。因此,讓我們來談談神經系統。
    我之所以說「您的神經系統」而不是「您的大腦」,是因為您的大腦實際上只是這個更大、更重要的系統的一部分,坦白說,我們稱之為神經系統。神經系統包括您的大腦和脊髓,但也包括大腦、脊髓與您身體各器官之間的所有連接。此外,它非常重要的一點是,還包括所有從器官回到脊髓和大腦的連接。
    因此,您可以將這一切想像成一個自您出生的那一刻起,直到您去世的一個持續的溝通迴圈,您所有的思考、記憶、感受和想像都在其中。事實上,我們甚至無法將它們分開,這是一個連續的迴圈。
    理解神經系統如何運作的方式是,我們的經驗,我們的記憶,一切就像鋼琴上的音鍵以特定的順序被演奏。如果我以特定的順序和強度演奏鋼琴鍵,那就是一首特定的歌曲。我們可以將它比擬為一種特定的經驗。我們的大腦實際上是一種經驗的地圖。我們來到這個世界,我們的大腦對學習特定的東西有一種偏向。它準備接收信息並學習這些信息,但大腦實際上是一種經驗的地圖。
    那麼,讓我們來談談經驗究竟是什麼。對於您的大腦來說,運作意味著什麼呢?我認為可以公平地說,神經系統實際上做了五件事情,也許還有第六件。第一個是感覺。感覺是您神經系統的一個非可協商的元素。您眼睛中的神經元感知特定顏色的光線和特定方向的運動。您皮膚中的神經元感知特定類型的觸覺,例如輕觸、堅實觸或疼痛觸。您耳中的神經元感知特定的聲音。您整個生活的體驗都是通過這些我們所稱之為感覺接收器來過濾的,如果您想知道它的名稱。
    知覺是我們將感知的事物聚焦並理解它的能力,以進行探索和記憶。因此,知覺實際上只是我們在任何時刻所注意的感官。知覺受您注意力的控制,而注意力的思考方式就像聚光燈,然而,這並不是一個聚光燈。您實際上有兩個注意力聚光燈。任何告訴您不能多工處理的人,告訴他們錯了,如果他們與您不同意,告訴他們聯繫我,因為在舊世界的靈長類動物中,包括人類,我們能夠做一種稱為隱蔽注意的事情。我們可以將一束注意力的聚光燈放在某樣東西上,例如我們在閱讀的東西或我們在觀看的東西,或我們在傾聽的人上,然後我們可以將第二束注意力的聚光燈放在我們正在吃的東西上,感受它的味道,或者我們的孩子在房間裡跑來跑去,或我的狗。您可以將注意力分割到兩個地方,但當然,您也可以將您的顯知注意力帶到某一特定位置。您可以擴散您的注意力,類似於使聚光燈變得更加擴散,或者您可以使其更加集中。如果您想考慮改善神經系統的工具,這一點非常重要。注意力是完全在您控制之下的。
    神經系統的行動可以是反射性的,也可以是故意的。故意的思考是自上而下的。它們需要一些努力和專注,但這就是重點。您可以自由選擇以您想要的任何方式集中您的行為,但這總是會感覺需要一些努力和拉扯,而當您在反射模式中,只是在走路、說話、吃東西和做您自己的事情時,這會感覺非常容易。這是因為您的神經系統基本上被設計成以較少的代謝需求、消耗較少的能量,能夠輕鬆地完成大多數任務,但當您嘗試做某些非常具體的事情時,您會感受到一種心理摩擦。這會是具有挑戰性的。我們有感覺、知覺,然後我們有我們所稱之為感受/情緒的東西。這些變得有點複雜,因為幾乎所有人,我希望所有人,對幸福、悲傷、無聊或挫折等事物都很熟悉。當然,情緒和感受是神經系統的產物。它們涉及神經元的活動,但如我之前提到的,神經元是電活躍的,但它們也釋放化學物質,而有一類化學物質對我們的情緒狀態具有深刻影響。這些被稱為神經調節劑,這些神經調節劑的名稱您可能之前聽過,例如多巴胺、血清素、乙酰膽鹼和腎上腺素。神經調節劑非常有趣,因為它們影響哪些神經元可能會活躍,哪些則可能不會。
    簡單地說,神經調節物質可以被看作是您在任何設備上播放特定音樂類別時所擁有的播放列表。例如,多巴胺通常被討論為獎勵或快樂的分子,與獎勵有關,當它在大腦中適量釋放時,確實會產生一種愉悅的心情。
    它之所以能這樣做,是因為它使某些神經元和神經迴路(我們稱之為神經迴路)更活躍,而使其他神經元則活躍度降低。舉例來說,血清素是一種分子,當釋放時,會使我們對所擁有的事物感到非常滿足,對我們的內在環境和資源感到愉快;而多巴胺,除了作為獎勵分子外,更是驅動我們追求外部事物的動機分子。我們可以觀察到健康狀況或情境的情況,例如追求一個目標,當我們在邁向這個目標的過程中完成某些事情時,會釋放一點多巴胺,這會讓我們感受到更多的動力,這真的會發生。
    我們也可以看看極端的例子,例如狂躁症,當一個人不斷追求外部事物如金錢和人際關係時,他們會陷入一種妄想狀態,誤以為擁有追求這些事物所需的資源,而實際上卻並沒有。我想強調的是,情緒是我們普遍認為不在我們控制之下的東西。我們感覺它們會在我們心中自然而然地噴湧而出,似乎是這種感覺的發生是隨之而來的。這是因為它們是某種反射性的。我們並不會特意想要感到快樂或特意想要感到悲傷。
    我們傾向於以被動和反射性的方式體驗它們。接下來是思維,思維是非常有趣的,因為在許多方面,它們就像感知一樣,除了它們不僅僅是基於當前發生的事情,還包括我們從過去記得的事情以及對未來的預期。
    思維的另一個有趣之處在於,它們可以是反射性的。思維可以隨時隨地發生,就像濾網不良的網頁瀏覽器中的彈出窗口,或者它們可以是有意識的。我們可以選擇去思考,很多人不明白或至少不認識到,構成思維的思維模式和神經迴路實際上是可以這麼有意識地控制的。
    我想簡短休息一下,感謝我們的贊助商AG1。AG1是一種全方位的維生素、礦物質、益生菌飲料,還含有適應原。我自2012年以來每天都在服用AG1,因此我很高興他們贊助這個播客。我開始服用AG1的原因,以及至今每天一到兩次服用AG1的原因,是因為它是最高品質和最完整的基礎營養補充劑。這意味著AG1確保您獲得所有必要的維生素、礦物質和其他微量元素,以為您的日常健康打下堅實的基礎。AG1還含有支持健康腸道微生物群的益生菌和益生元。您的腸道微生物群由數萬億微生物組成,它們佈滿了您的消化道,影響您的免疫系統狀態、新陳代謝健康、荷爾蒙健康等等。
    因此,我發現每天服用AG1時,我的消化狀況得到了改善,免疫系統變得更加強健,我很少生病,情緒和精神集中度達到最佳狀態。事實上,如果我只能選擇一種補充劑,那一定是AG1。如果您想試試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman以獲取特別優惠。在2024年11月這個月,AG1將提供一個免費的魚油Omega-3脂肪酸一個月的供應量,還有您訂單中的五個免費旅行包以及一年的D3K2維生素供應。Omega-3脂肪酸對於大腦健康、情緒、認知等等至關重要。再次請訪問drinkag1.com/huberman以申請這項特別優惠。
    最後是行為。行為可能是我們神經系統中最重要的方面,因為首先,我們的行為實際上是唯一能創造出任何化石記錄來證明我們存在的東西。在我們去世後,神經系統逐漸衰退,我們的骨骼還會留存,但在體驗某些非常喜悅或非常悲傷的瞬間時,這些感受可能會如此包羅萬象,以至於我們真的認為它們具有除那一瞬間以外的某種意義。
    實際上對於人類,對於所有物種而言,我們在生命中所擁有的感受、感知、思維和情緒,除了我們采取並轉化為行為的那些,如寫作、言語、工程創新等行為外,沒有任何一種是能夠被延續的。因此,我們物種的化石記錄以及每一個個體的化石記錄,實際上都是通過行為來實現的。這也是為什麼我們的神經系統如此多地專注於將感知、情感和思維轉化為行為的原因之一。
    另一種思考的方式是,我們的中樞神經系統、大腦和脊髓為何會包含這些因素於顱內,但同時也如此密切地連接到身體,因為幾乎我們所有的體驗,包括思維和情感,實際上都是為了影響我們的行為而設計的。思維使我們能夠回顧過去,展望未來,而不僅僅是經歷當下的事情,這使我們擁有了一種驚人的能力,去參與那些不僅僅是為了當下,而是基於我們從過去知道的以及希望在未來看到的事情的行為。
    這方面,我們創造運動的神經系統是通過一些非常簡單的路徑進行的。反射路徑基本上包括我們稱之為中央模式生成器的腦幹區域。當你走路時,只要你已經知道如何走路,你基本上是因為有中央模式生成器這組神經元能夠產生右腳、左腳、右腳、左腳這種運動。然而,當你決定以某種特定的、有意識的方式運動時,那需要更多的注意力,你開始動用大腦的某些區域進行自上而下的處理,讓你的前腦自上而下地控制那些中央模式生成器,這樣或許是右腳、右腳、左腳、右腳、右腳、左腳,如果你也許正在沿著石頭徒步旅行,並且需要進行那種運動。所以,運動就像思考一樣,可以是反射性的或有意識的。在談到有意識時,我想具體說明你的大腦在有意識運作時的工作方式,因為這引出了一個很重要的特點——改變你的神經系統的能力。
    接下來,我想集中討論的,是神經系統以某種有意識的方式做事情意味著什麼。那麼,當你有意識地做某件事時,你會專注,你在分析三件事情:持續時間、應該進行多久,路徑、應該做什麼,以及結果。如果你在特定的時間內做某件事,會發生什麼?當你在街上走路或吃東西,或者你只是反射性地交談時,你並沒有在進行我所稱的DPO,即持續時間、路徑、結果的這種有意識的功能。舉個例子,假設有人說了觸動你的話。你不喜歡它,你知道不應該做出反應。你會感覺到「哦,我不應該反應,我不應該反應,我不應該反應。」你實際上正在通過自上而下的處理來抑制自己的行為。你的前腦正在防止你說出那些你知道不應該說的話,或者應該等著再說的話,或以不同的方式表達。這種感覺像是焦慮和壓力,因為你實際上是在抑制一個回路。我們實際上可以看到當你未能很好地進行這種抑制時會發生什麼。有些例子來自於兒童。如果你看年幼的孩子,他們並沒有前腦的回路,以進行這種自上而下的處理,直到他們年齡大約22歲,甚至25歲。但是在年幼的孩子身上,你會以非常強烈的方式看到這一點。孩子看到一顆他們想要的糖果,就會伸手去抓,而成年人可能會在大多數情況下詢問是否可以拿一片,或者等著被提供一片。那些前額葉某些區域受損的人沒有這種限制。他們會隨便冒出話來。他們會隨口說出事情。沖動是一種缺乏自上而下控制的表現,缺乏自上而下的處理。因此,很多運動系統是設計以反射性的方式運作的。然後當我們決定想學習某些東西或做某件事或不做某件事時,我們必須進行這種自上而下的限制。這種感覺像是焦慮,因為它伴隨著一種叫作去甲腎上腺素的神經調節物質的釋放,在我們的身體中我們稱之為腎上腺素,它實際上讓我們感到焦慮。因此,對於那些嘗試學習新事物或學習抑制反應或在反應上更有意識和謹慎的人來說,這會因為特定的原因而感到挑戰。它會感到具有挑戰性,因為在與那個努力相關的化學物質在你體內被釋放出來的時候,是設計來讓你感到焦慮的。因此,這一點非常重要去理解,因為如果你想要了解神經可塑性,你需要明白如何塑造你的行為,如何塑造你的思維,如何改變你在任何環境中執行的能力。最重要的一點是,它需要自上而下的處理,這種焦慮的感覺。事實上,我會說,焦慮和壓力是進入神經可塑性的切入點。
    所以,讓我們來看看神經可塑性是什麼。神經可塑性是指大腦和身體中的這些連接根據經驗而改變的能力。而人類神經系統特別令人難以置信的是,我們可以指導我們自己的神經變化。我們可以決定想改變我們的大腦。換句話說,我們的大腦能夠自行改變,我們的神經系統也能自行改變。長時間以來,人們認為神經可塑性是年輕動物和人類的獨特天賦,只有在年輕時才可能發生。事實上,年輕的大腦是非常有可塑性的。孩子們可以在沒有口音的情況下自然而然地學會三種語言,而成年人則非常具有挑戰性。成年人需要付出更多的努力和壓力,需要更多的持續時間、路徑和結果之類的思維,才能實現這些可塑性變化。然而,我們現在知道,成年人的大腦可以根據經驗改變。為了理解這個過程,我們必須理解某些表面上似乎與神經可塑性完全無關,但實際上位於神經可塑性中心的東西。對於任何想要改變自己的神經系統,使得某件物從非常困難或似乎幾乎不可能且難以觸及的變得非常反射性的人,這尤其重要。成人的人類神經系統的可塑性是被調控的,意味著它是由神經調節物質控制的。
    我們之前談到的這些東西,多巴胺、血清素,以及特別提到的乙醯膽鹼,都是開啟神經可塑性的關鍵。它們實際上揭示了可塑性,並允許我們在短暫的時間內,無論是感知、思考或感受的任何信息,這些信息都可以在大腦中被映射,使得我們以後更容易去體驗和感受這些事物。現在,這其中有黑暗的一面和正面的一面。黑暗的一面是,成年人在面對創傷性、可怕或具有挑戰性的經歷時,實際上很容易獲得神經可塑性。但重要的問題是,為什麼會這樣呢?原因是當發生非常糟糕的事情時,大腦中會釋放兩組神經調節劑:腎上腺素,這使我們感到警覺和焦躁,通常與大多數壞情況相關;乙醯膽鹼則會創造出更加強烈和集中的感知聚光燈。記得我們之前提到過感知就像是聚光燈。乙醯膽鹼使這個光特別明亮,並特別集中於我們經歷的某一區域。它的作用是使大腦和身體中特定的神經元比其他神經元活躍得多。因此,乙醯膽鹼有點像一支螢光筆,之後神經可塑性會進來,問“嘿,哪一些神經元在這個特別警覺的階段,無論是白天還是夜晚,當這件事情發生時是活躍的。”整個過程是這樣的,你可以把腎上腺素視為創造出這種警覺性,與之前的經歷相比,這種警覺性和令人難以置信的注意力水平大大增加。你可以把乙醯膽鹼看作是在這種高度警覺期間突出所發生的一切的分子。因此,要明確的是,腎上腺素來自腦幹的一組神經元,這些神經元創造了警覺性。如果你有興趣的話,乙醯膽鹼則來自前腦的一個區域,標記或標記在這種高度警覺性期間特別活躍的神經元。現在,這會標記細胞、神經元和突觸,使它們變得更強,未來即使我們不去思考,也更可能變得活躍。因此,在糟糕的環境中,這一切都會自然而然地發生,而我們不需要做太多。然而,當我們想要某件事情發生時,比如學習新語言,學習新技能,或想提升動機,我們何時能確定什麼?我們知道獲得神經可塑性的過程,使我們更有專注力和更具動機,絕對需要釋放腎上腺素。我們必須有警覺性才能集中注意力,而我們需要專注以指導那些神經可塑性改變到我們神經系統的特定部位。這在考慮各種工具時有巨大的意義,無論這些工具是化學工具、機械工具,還是自我調節的集中時間或強度的方式來獲得神經可塑性。但這裡還有另一面。我想快速停下來,感謝我們的一位贊助商,David。David做出了一種不同於其他的蛋白質棒。它有28克蛋白質,只有150卡路里,還是零克糖。沒錯,28克蛋白質和75%的卡路里來自蛋白質。David的這些棒子味道也非常棒。我的最愛口味是巧克力餅乾麵團。當然,我也喜歡巧克力熔岩口味的,還有蛋糕口味的。基本上,我喜歡所有的口味。它們非常美味。對我來說,我努力大多數時間吃全食物。然而,當我趕時間,或不在家,或者只是想要一個快速的下午小吃時,我經常發現我在尋找一個高質量的蛋白質來源。使用David,我能以小吃的卡路里獲得28克蛋白質,這讓我非常容易達到每日每磅體重1克蛋白質的蛋白質目標。並且這樣做不需要攝入過多的卡路里。我通常會在早午或下午中段吃一根David棒子,以填補午餐和晚餐之間的空檔。我喜歡它有一點甜,所以它像是美味的小吃,但同時也提供28克高質量的蛋白質,只需150卡路里。如果你想嘗試David,可以訪問 davidprotein.com/huberman。再次提醒,鏈接是davidprotein.com/huberman。神經可塑性的秘密是,當你努力學習某樣東西時,無論是經歷可怕的事件,還是偉大的事件,或是你真正想要塑造和學習的事情,實際上都沒有任何神經可塑性發生。在神經元之間,沒有任何持久的變化。所有的神經可塑性、突觸的加強、在某些情況下新增的神經細胞,或至少是神經細胞之間的連接,這一切都發生在生命的另一個階段,那就是我們在睡眠和非睡眠的深層休息中。因此,神經可塑性是人類經歷的聖杯,這正值新年,大家都在思考新年決心。現在,或許一切都很有序,人們也非常有動力。但是,到了三月、四月或五月會發生什麼?這一切都取決於一個人能夠不斷投入多少注意力和專注於他們想學習的事物。因此,焦躁和壓力的感覺實際上是觸發神經可塑性這一過程所必須的。但實際的重 wiring 卻發生在睡眠和非睡眠的深層休息期間。有一項去年發表的研究與此特別相關,我想分享的是,這不是我實驗室所做的,顯示20分鐘的深度休息。
    這並不是深度睡眠,而是在做一些非常困難和強烈的事情之後,立刻花20分鐘故意關掉有意識的專注思考和參與,實際上加速了神經可塑性。有一項令人難以置信的研究,我們將在未來的播客集數中深入探討,這項研究顯示如果人們正在學習某項特定技能,可能是一種語言技能或運動技能,並且在背景中聽到一個音調持續播放,就像在深度睡眠中一樣。這個音調會不時地像鈴聲一樣響起。如果這個鈴聲播放時,人們在清醒時學習的內容,學習的速度會更快。這某種程度上是對神經系統在睡眠中的暗示。即使不必在夢中,那在清醒階段發生的事情對於記憶也特別重要。這鈴聲似乎成了一種巴甫洛夫式的提示,是對正在睡眠的大腦的提醒:哦,你需要記住在那一天的特定時間學習的內容。在這些條件下,學習的速度和記憶的保持率,即人們可以從所學習的內容中記住多少,顯著提高。
    我將會在這集播客中以及未來的集數中,更詳細地討論如何應用這些知識。但這實際上突顯了睡眠和專注的重要性,這是我們注意狀態的兩個相對極端。當我們在睡眠中時,這些DPO(持續時間路徑和結果分析)是無法進行的。我們無法做到這一點。我們只是與內心發生的事情相關。因此,睡眠是關鍵。非睡眠深度休息的時期同樣重要,在這個時期我們關掉對持續時間路徑和結果的分析,特別是對於我們剛剛試圖學習的內容。我們處於一種邊緣狀態,注意力在各處漂流。結果發現,這對於神經細胞之間的變化至關重要,這將使我們試圖學習的東西從刻意、困難、壓力和緊張變得輕鬆和本能。
    這也指出了許多人,包括許多現代臨床醫生,對如何防止不良情況、創傷永遠留在我們神經系統中的思考。他們認為你可能想要干擾某些大腦狀態,避免的情況發生在壞事之後的那幾天、幾個月或幾年。還有,我想強調的是,對於你們中的許多人而言,你們思想中的神經可塑性不僅僅是改變神經系統以增加某些新的東西,還是想忘記你們不想要的東西,想要忘掉那些壞的經歷,或至少去除那些壞關係的情感依附,或對某些人或某些事件的壞關係學會少害怕某些事情,消除某種恐懼症,抹去創傷。記憶本身不會被抹去。我很抱歉地說,記憶本身不會被抹去,但記憶的情感負擔可以被減輕。這可以通過許多不同的方法發生,但它們都需要我們所謂的神經可塑性。我們將進行大量有關神經可塑性的深入討論。而最重要的是要理解,這確實是一個雙階段的過程。控制清醒專注與深度休息和深度睡眠狀態之間轉變的,是我們大腦和身體中的一個系統,神經系統的一個特定方面,稱為自主神經系統。理解這個自主神經系統如何運作是非常重要的。它有像交感神經系統和副交感神經系統這樣的名稱,坦白地說,這些名稱有點複雜,因為它們稍微誤導。交感神經系統與更清醒有關。副交感神經系統與更平靜有關,這就很容易讓人誤解,因為交感神經系統聽起來像同情,然後人們會認為它與平靜有關。我將其稱為警覺系統和冷靜系統,因為即使有時使用交感和副交感,人們也會感到非常困惑。因此,思考自主神經系統的方式,以及它對你生活中每個方面都很重要,特別是對神經可塑性及參與這些專注狀態和隨後的不專注狀態而言,就是它像一個盪鞦韆。每24小時,我們都熟悉早上醒來的事實,可能會有些昏昏沉沉,但通常會更加警覺。隨著晚上到來,我們往往會變得更加放鬆和困倦。最終,某個時候我們就會入睡。因此,我們從警覺轉至深度冷靜,當我們這麼做的時候,我們的能力從進行這些非常專注的持續時間路徑結果類型的分析,轉變為完全與持續時間路徑和結果無關的睡眠狀態,在這種狀態下,我們的感覺、知覺和情緒等都是完全隨機且無法約束的。因此,每24小時,我們的每一天都有一個最佳的階段,用於思考、專注、學習和神經可塑性,並進行各種活動。我們擁有能量。而在我們一天的另一個階段,我們感到疲憊,無法專注。這段時間我們無法進行持續時間路徑結果類型的分析。值得注意的是,這兩個階段對於以我們希望的方式塑造我們的神經系統都是重要的。
    如果我們想要利用神經可塑性,並希望充分發揮我們神經系統的潛力,我們每個人都必須掌握從清醒到入睡,以及從睡眠到清醒之間的轉變。如今,許多人已經對睡眠的重要性提出了種種看法,而它對傷口癒合、學習(如我剛才提到的)、鞏固學習,以及我們免疫系統的各個方面都是至關重要的。這是我們不進行這些持續時間、路徑和結果分析的唯一時期,而這對我們健康的所有方面,包括壽命,都至關重要。
    然而,對於如何改善睡眠、如何在入睡、保持睡眠以及進入完全麻痺的心身狀態過程中變得更好,卻鮮有人提及。大多數人都不知道,實際上在很多睡眠時期你是麻痺的,以至於無法在夢中行動。此外,你的大腦處於一種完全空閒的狀態,並不控制任何事情,只是隨意運行。而我們每個人都有一些方法可以掌握這個轉變,讓我們在睡眠上變得更好,這涉及的範圍遠不止我們睡眠的時間。當然,我們都被告知需要多睡,但還有睡眠質量的問題,進入那些深層非DPO思維的狀態,以及睡眠的適當時機。
    至於何時安排睡眠,我想公眾討論的並不多。我們都能夠理解,在一天中只小睡半小時,然後以此累計出每24小時八小時睡眠,這與連續八小時的穩定睡眠相比,是非常不同而且不理想的。雖然有人嘗試這種方法,但我認為這在各種書籍中已經被提及過。並不是很多人能夠遵循那個時間表。順便提一下,我想這種時間表叫做Uberman時間表,以免與Huberman時間表混淆,因為首先,我的時間表根本與那個沒有任何相似之處;其次,我絕對不會嘗試這樣的睡眠規則。
    另一件非常重要的事情是,我們作為文化並沒有探究在清醒狀態中發生的節奏。很多注意力都集中在睡眠的價值和重要性上,這是很好的。但我不認為大多數人關注他們清醒狀態中發生的事情,以及他們的大腦在何時最能專注。大腦最適合這些DPO,即持續時間、路徑和結果類型的學習和變化活動,而在某些時候,它可能更適合更反射性的思考和行為。
    結果發現,存在大量科學數據指向所謂的超日節律(ultradian rhythms)。也許你聽說過晝夜節律(circadian rhythms),晝夜節律是指約一天的節律,即24小時的節律,因為地球每24小時自轉一次。超日節律則是在一整天中發生的,所需時間更少,它們的長度更短。為了這次討論,最重要的超日節律是90分鐘的節律,我們在專注與注意的能力上整天都在經歷這種節律。在睡眠中,我們的睡眠被分為90分鐘的片段。夜晚的第一相和第二相是較輕的睡眠,然後我們進入更深的第三相和第四相睡眠,之後再回到第一、第二、第三和第四相。整晚你都在經歷這些第一、第二、第三、第四相的超日節律。大多數人可能知道,或者也許不知道,但是早晨醒來時,這些超日節律仍然持續。
    而事實上,我們在這些90分鐘的週期中是最適合專注和注意的。因此,在這些90分鐘的週期開始時,也許你坐下來學習一些新事物或者進行一些新的挑戰性行為。在這些週期的前五或十分鐘內,眾所周知,腦部及其神經回路和神經調節物質不會最佳調整,以應對你所嘗試做的事情。但隨著你更深入地進入這90分鐘的週期,你集中專注的能力、參與這個DPO過程的能力、指導神經可塑性和學習的能力實際上會大大增強。然後,最終在這個90分鐘循環的結束時你會跳出來。
    這些週期在睡眠中和清醒時都在發生,所有這些都受我們稱之為自主神經系統的警覺與冷靜之間的擺盪所控制。因此,如果你想要掌握和控制你的神經系統,無論你使用什麼工具,無論是藥物工具還是行為工具,或是腦機介面工具,理解整個存在都在這些90分鐘週期中無論你是清醒還是睡著,都是至關重要的。因此,你真正需要學會如何嵌入這些90分鐘的週期。例如,在深度睡眠中試圖透過聆聽來學習資訊會完全瘋狂且適得其反,因為你無法訪問這些資訊。然而,每天進行一次集中的學習會完全可行。我們現在知道這次集中的學習應至少持續一個90分鐘的週期,並且期望是該週期的早期階段會比較具有挑戰性,會感到困難,不會感覺自然,也不會感覺流暢,但你可以學習,並且大腦中參與專注與動機的電路可以學會進入更專注的狀態,獲得更多的神經可塑性。
    換句話說,就是在適當的時間參與這些超日週期。例如,有些人早上的學習能力非常強,但在下午就不那麼理想。因此,即使沒有任何關於基礎神經化學的資訊,您也可以開始探索這個過程,只需注意以下幾點:不僅是您每天晚上入睡和早上醒來的時間,您主觀上感覺到的睡眠深度與淺度,還有您在白天的某些時段,當您的大腦往往最焦慮時,因為事實證明這與感知有關,我們稍後會討論這個問題。您可以問自己:您最專注的時刻是什麼時候?您最不焦慮的時候是什麼時候?您最有動力的時刻是什麼時候?您在理解感知的不同方面(感覺、情緒、思想和行動)上,哪個時刻最缺乏動力,這些方面是想要參與還是不想參與的。您會深入了解在一天中不同的時刻,轉變您的專注能力或投入創意思維所需的條件。如果您選擇這樣做,這就是我們前進的方向。 一切都始於掌握這個搖擺不定的自律神經系統,這在宏觀層面上是清醒與睡眠之間的轉變,但在更微妙的層面上,這些循環,包括每90分鐘一次的循環,持續影響我們的生活,每24小時、每天都在發生。因此,我們將討論如何掌控自律神經系統,以便您能更好地進入神經可塑性,更好地獲得睡眠,甚至利用睡眠與清醒之間的過渡階段來獲取創造力等。這一切都基於過去一百年中發表的研究,尤其是在過去十年內的一些非常新穎的研究,指出可以使用特定工具來充分利用您的神經系統。因此,今天我們涵蓋了大量資訊。這幾乎是一場從神經元和突觸到自律神經系統中的神經可塑性的旋風之旅。我們將持續重訪這些主題。所以,如果這一切沒有在一次性地吸收進去,請不要擔心。我們會一再重複這些主題。我希望能夠為您提供一種語言,讓我們大家能夠共同發展一套基本的共同信息。希望這些資訊對您有價值,並且能讓您思考哪些方面運作良好,哪些方面較不理想,以及哪些方面極具挑戰性,哪些方面對於您追求特定行為或情緒狀態是容易的,您的挑戰或者您認識的人的挑戰可能存在於何處。非常感謝您抽出時間和注意力,最重要的是,感謝您對科學的興趣。
    [音樂播放]
    (輕快音樂)

    This is the first episode of Huberman Lab Essentials — short episodes (approximately 30 minutes) focused on essential science and protocol takeaways from past Huberman Lab episodes.

    This Essentials episode introduces how the nervous system creates sensations, perceptions, emotions, thoughts, and behaviors, as well as how we can change our nervous system — a phenomenon known as neuroplasticity.

    Essentials will be released every Thursday, and our full-length episodes will still be released every Monday.

    Access the show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    David: https://davidprotein.com/huberman 

    Timestamps

    00:00:00 Introduction to Huberman Lab Essentials & the Nervous System  

    00:02:23 Understanding Sensation & Perception  

    00:04:56 Emotions & Neuromodulators  

    00:07:42 Thoughts & Deliberate Actions  

    00:08:22 Sponsor: AG1

    00:09:54 Deliberate Processing & Neuroplasticity  

    00:15:59 The Mechanisms of Neuroplasticity  

    00:20:56 Sponsor: David 

    00:22:13 The Importance of Sleep & Rest  

    00:27:12 Understanding the Autonomic Nervous System  

    00:36:49 Leveraging Ultradian Rhythms

    Disclaimer & Disclosures

  • Dr. Allan Schore: How Relationships Shape Your Brain

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:06 for everyday life.
    0:00:13 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:17 My guest today is Dr. Alan Shore.
    0:00:23 Dr. Alan Shore is a clinician psychoanalyst, and he is the world expert in how childhood
    0:00:29 attachment patterns impact our adult relationships, including romantic relationships, friendships,
    0:00:33 and professional relationships, as well as our relationship to ourselves.
    0:00:39 Dr. Shore is on the faculty in the Department of Psychiatry and Behavioral Sciences at the
    0:00:42 University of California, Los Angeles School of Medicine.
    0:00:47 He is also the author of several important books, including Right Brain Psychotherapy
    0:00:50 and Development of the Unconscious Mind.
    0:00:55 Today’s discussion with Dr. Shore is an extremely important one for everyone to hear, to understand
    0:00:58 themselves, and to understand the people in their lives.
    0:00:59 Why?
    0:01:02 Well, we all go through the first 24 months of age.
    0:01:04 You wouldn’t be listening to this if you hadn’t.
    0:01:09 And during that first 24 months of age, your brain develops in a particular way depending
    0:01:16 on how you interacted with your primary caretaker, namely your mother, but also your father or
    0:01:18 other primary caretakers.
    0:01:23 In that first 24 months, your right brain and your left brain mediate very specific
    0:01:25 but different processes.
    0:01:29 For instance, today you’ll learn from Dr. Shore that your right brain circuitry, that
    0:01:34 is, specific circuitries on the right hand side of your brain, are involved in developing
    0:01:39 a very specific type of resonance with your primary caretaker that transitions from states
    0:01:44 of calm and quiescence that you both share simultaneously to states that are considered
    0:01:48 upstates of excitement, of enthusiasm, of being wide-eyed.
    0:01:53 And the transitioning back and forth between those states, as Dr. Shore explains, is critical
    0:01:57 to our emotional development and how we form attachments later.
    0:02:01 So if you’ve heard, for instance, of avoidant attachment or anxious attachment or secure
    0:02:06 attachment, today you’ll understand why those particular attachment styles develop, how
    0:02:11 they translate from early life to your adolescence, teen years, and adulthood, and in fact how
    0:02:15 those childhood attachment patterns, which of course we can’t control for ourselves,
    0:02:21 but we can control for our children, how we can modify them through very specific protocols
    0:02:26 in order to achieve better relations with both others and with ourselves.
    0:02:30 It’s indeed a very special conversation, and to my knowledge, unlike any other discussions
    0:02:34 about relationships, neuroscience, or psychology that certainly I have heard before, and I
    0:02:37 fully expect that for you it will be as well.
    0:02:41 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:43 and research roles at Stanford.
    0:02:47 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:02:50 about science and science-related tools to the general public.
    0:02:54 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:02:57 Our first sponsor is David.
    0:02:59 David makes a protein bar unlike any other.
    0:03:05 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
    0:03:10 That’s right, 28 grams of protein, and 75 percent of its calories come from protein.
    0:03:12 These bars from David also taste amazing.
    0:03:14 My favorite flavor is chocolate chip cookie dough.
    0:03:17 But then again, I also like the chocolate fudge flavored one, and I also like the cake
    0:03:18 flavored one.
    0:03:20 Basically, I like all the flavors.
    0:03:21 They’re incredibly delicious.
    0:03:24 For me personally, I strive to eat mostly whole foods.
    0:03:28 However, when I’m in a rush, or I’m away from home, or I’m just looking for a quick
    0:03:32 afternoon snack, I often find that I’m looking for a high quality protein source.
    0:03:37 With David, I’m able to get 28 grams of protein with the calories of a snack, which
    0:03:41 makes it very easy to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight
    0:03:42 each day.
    0:03:45 And it allows me to do that without taking in excess calories.
    0:03:49 I typically eat a David bar in the early afternoon or even mid-afternoon if I want
    0:03:52 to bridge that gap between lunch and dinner.
    0:03:55 I like that it’s a little bit sweet, so it tastes like a tasty snack, but it’s also
    0:04:00 giving me that 28 grams of very high quality protein with just 150 calories.
    0:04:03 If you would like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
    0:04:09 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
    0:04:11 Today’s episode is also brought to us by Eight Sleep.
    0:04:15 Eight Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
    0:04:19 Now, I’ve spoken before on this podcast about the critical need for us to get adequate
    0:04:21 amounts of quality sleep each night.
    0:04:25 Now, one of the best ways to ensure a great night’s sleep is to ensure that the temperature
    0:04:27 of your sleeping environment is correct.
    0:04:31 And that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your body temperature actually
    0:04:34 has to drop by about one to three degrees.
    0:04:37 And in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually
    0:04:40 has to increase about one to three degrees.
    0:04:44 Eight Sleep makes it very easy to control the temperature of your sleeping environment
    0:04:48 by allowing you to program the temperature of your mattress cover at the beginning, middle,
    0:04:49 and end of the night.
    0:04:53 I’ve been sleeping on an Eight Sleep mattress cover for nearly four years now, and it has
    0:04:56 completely transformed and improved the quality of my sleep.
    0:05:00 Eight Sleep recently launched their newest generation of the pod cover called the Pod
    0:05:01 4 Ultra.
    0:05:04 The Pod 4 Ultra has improved cooling and heating capacity.
    0:05:08 I find that very useful because I like to make the bed really cool at the beginning of the
    0:05:12 night, even colder in the middle of the night, and warm as I wake up.
    0:05:16 That’s what gives me the most slow wave sleep and rapid eye movement sleep.
    0:05:20 It also has snoring detection that will automatically lift your head a few degrees to improve your
    0:05:23 airflow and stop your snoring.
    0:05:27 If you’d like to try an Eight Sleep mattress cover, you can go to eightsleep.com/huberman
    0:05:30 to access their Black Friday offer right now.
    0:05:35 With this Black Friday discount, you can save up to $600 on their Pod 4 Ultra.
    0:05:37 This is Eight Sleep’s biggest sale of the year.
    0:05:42 Eight Sleep currently ships to the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and Australia.
    0:05:46 Again, that’s eightsleep.com/huberman.
    0:05:49 And now for my discussion with Dr. Alan Shore.
    0:05:50 Dr. Alan Shore, welcome.
    0:05:52 Nice to be here.
    0:05:57 To kick things off, I have a simple question, which is, what percentage of our thinking
    0:06:03 and our behavior do you think is governed by our conscious mind versus our unconscious
    0:06:05 mind?
    0:06:09 You understand that I was trained in psychoanalysis, and I’m a psychodynamic psychotherapist in
    0:06:12 addition to a scientist and a real scientist.
    0:06:16 So the unconscious has been something that I have been aware of and I have been writing
    0:06:20 about, and it’s a central part of what I’m writing about to this day, essentially, as
    0:06:25 we’re going to see, I’m suggesting that the right brain is the unconscious mind.
    0:06:30 So when you ask how much of things really are conscious and how much are unconscious,
    0:06:35 I’m also looking at that neurobiologically in terms of how much of activity is going
    0:06:36 on in the right brain.
    0:06:42 The right brain is always processing information, always, especially emotional information at
    0:06:48 levels beneath conscious awareness, especially when you’re in an emotional interaction.
    0:06:53 So how much really are things that are conscious, I would say that when it comes to the basic
    0:07:00 motivations of why we do what we do, 95 to 90 percent of that is unconscious.
    0:07:03 And there has been data to show that that is the case.
    0:07:08 But most, although we think that our conscious mind literally is making all of these decisions
    0:07:13 underneath at all points in time, the unconscious is operating.
    0:07:18 Used to be thought that the unconscious only comes forth in dreams at night, but we now
    0:07:25 know that this right brain is reading unconscious communications between us.
    0:07:29 Communications is a safe to be with you, do you understand what I’m saying?
    0:07:34 Really the critical ones always operating and much more important than we had thought
    0:07:36 itself.
    0:07:41 Let’s start thinking about and talking about this right brain versus left brain thing.
    0:07:48 And what I’d like to know is when we come into this world, how much lateralization,
    0:07:54 as we call it, how much right versus left brain specialization is there at the time
    0:07:58 when we exit the womb, when we take our first breath?
    0:08:03 The answer to that is pretty clear at this point in time.
    0:08:09 And incidentally, some of these questions about the unconscious are provided by neurobiology.
    0:08:11 But essentially, here’s what we know.
    0:08:16 There was discoveries that would be made in the ’80s and the ’90s about the human brain
    0:08:18 growth spurt.
    0:08:23 The human brain growth spurt occurs from the last trimester of pregnancy through the second
    0:08:26 until the third year of life.
    0:08:31 All of that time is a period of right hemisphere dominance.
    0:08:37 And actually, there have been six major studies in neuroscience laboratories around the world
    0:08:41 that have shown that the right hemisphere is dominant during that period of time.
    0:08:46 In fact, there’s recent study in Mexico where they looked at two to three months, six to
    0:08:49 eight months, nine to 12 months.
    0:08:53 At each point in time, they noticed that the right hemisphere was accelerating its growth.
    0:08:55 The left was not.
    0:08:58 So the right is dominant very early.
    0:09:03 In fact, there’s evidence to show that even in utero, there is a right lateralization.
    0:09:08 Now, remember, the lateralization is part of all systems.
    0:09:13 And what is lateralized is not only the cortical areas, but the subcortical areas, et cetera.
    0:09:17 So if you take, let’s say, the amygdala– there’s a difference between the right amygdala
    0:09:18 and the left amygdala.
    0:09:20 And again, the right hemisphere.
    0:09:24 So the answer to that is pretty– very clearly now.
    0:09:30 The left hemisphere does not come into a growth spurt until the end of the second year and
    0:09:38 into the third year up until that point, which means everything about attachment is about
    0:09:40 right brain dynamics.
    0:09:46 Does that mean that everything about attachment is occurring in the first 24 months?
    0:09:47 Yes, absolutely.
    0:09:51 And it’s occurring during that brain growth spurt while the right hemisphere.
    0:09:57 So essentially, what you have now is that in the baby’s brain, that baby’s brain is
    0:09:59 now in a right brain growth spurt.
    0:10:04 And the mother now is shaping that baby’s right brain through the attachment mechanism,
    0:10:06 through her regulation of that brain.
    0:10:10 So she’s helping shaping that brain for better or for worse.
    0:10:17 And incidentally, that means also not only secure attachments, but also the matter– because
    0:10:23 it’s for better or worse– it’s also the early evolution of insecure attachments.
    0:10:28 And we’ll talk about what those insecure attachments– all of those really are being shaped by the
    0:10:29 right.
    0:10:35 What’s more, there’s evidence to show that it goes right hemisphere, then it goes left
    0:10:41 hemisphere, and then it goes back into left and back and right along the lifespan.
    0:10:48 So although you have a tremendous growth spurt more than any other time in the first two
    0:10:53 and a half, three years of life, think now about adolescence, where you have another
    0:10:54 growth spurt.
    0:10:57 Is adolescence marked by a right brain growth spurt?
    0:11:01 It’s marked by the initially right, and then it goes left.
    0:11:08 So essentially, with puberty and with the onset of testosterone and antigens and estrogens,
    0:11:14 it shifts now into another growth spurt at that point in time, which means, just for
    0:11:20 the record, now the attachment relationship, which is essentially going to be about how
    0:11:25 we regulate our emotion, because I’ll be talking about attachment is about the communication
    0:11:31 of emotions, right brain to right brain, in the first two years of life, and about the
    0:11:35 regulation of emotions in that same period of time, et cetera.
    0:11:42 But ultimately, that leads to the strategies that we have for affect regulation, and attachment
    0:11:47 is essentially affect regulation, affect communication, and affect regulation.
    0:11:51 So now what you’re looking at, if you have a mother and an infant, they are communicating
    0:11:57 with each other, right brain to right brain, and how are they doing it?
    0:12:00 By face, voice, and gesture.
    0:12:08 The mother is now reading the expressions of the baby’s face, the visual, the auditory,
    0:12:10 the prosody of the voice, and then the tactile.
    0:12:16 So she’s picking up these kinds of communications that are coming out of that baby, tactile,
    0:12:22 gestural, visual, and she’s now picking up those communications now.
    0:12:27 She’s resonating with those communications, and then she is going to regulate those communications,
    0:12:29 and that’s essentially what it’s about.
    0:12:33 In the end, what we have is strategies of affect regulation.
    0:12:39 How we regulate affect for the rest of our lives depends upon the attachment relationship
    0:12:43 of the first two years, which is a right brain to right brain connection.
    0:12:48 Now there have been hundreds, thousands of studies on attachment, as you’re well aware
    0:12:50 at this point in time.
    0:12:56 But the key to it, literally, I began this in 1994 with my first book, affect regulation
    0:13:02 and the origin of the self, the neurobiology of emotional development.
    0:13:08 Remember, Bowlby was studying attachment in the ’60s, but the problem of emotion really
    0:13:12 was not picked up, and early on, when they were looking at attachment, they were looking
    0:13:16 at behaviors, and they were looking at cognition.
    0:13:19 So if you know the attachment literature, remember the strange situation?
    0:13:22 Yeah, just to remind listeners, I’ve talked about this on previous podcasts, I’ll provide
    0:13:28 a link to that segment, but a strange situation can briefly be described as parent and usually
    0:13:31 mother and child come into the clinic.
    0:13:35 They deliberately leave the baby with a caretaker.
    0:13:38 This is sort of a pseudo daycare type situation.
    0:13:43 Mother leaves, and then there’s a lot of attention paid to how the infant or young child toddler,
    0:13:46 whatever age they were looking at, reacts.
    0:13:47 Are they nervous?
    0:13:49 Are they able to engage in play?
    0:13:52 And then they look at the return of the mother and how they react to that, and there was this
    0:13:59 classification of behaviors along the lines of secure attached, insecure attached.
    0:14:05 There was a categorization of kind of an amalgam of different things, these so-called D-babies
    0:14:08 that were kind of a bunch of other things.
    0:14:14 And this is where we hear a lot nowadays about secure, insecure, and anxious, and avoidant
    0:14:16 adult relationship styles.
    0:14:18 There’s been a lot written about that and talked about that.
    0:14:21 We don’t have time to go into all that in detail, but this is what Dr. Shore is referring
    0:14:22 to.
    0:14:27 I’m really intrigued by this idea that there’s a right brain, left brain dominance that
    0:14:29 takes place throughout the lifespan.
    0:14:34 Has it been carefully mapped into adulthood such that we can say as a function of chronological
    0:14:39 age, when somebody hits their early 30s, that they’re more right brain or left brain dominant?
    0:14:43 Or is it more developmental milestones as opposed to chronological age?
    0:14:46 I think it’s developmental milestones there.
    0:14:52 I’m thinking that, remember Eric Erickson talking about different stages of life and
    0:14:56 how you have a hierarchy here, literally, because the attachment is a hierarchy.
    0:14:59 It starts subcortical and then it goes to cortical.
    0:15:05 So what he said was that there are changes along the line, and that it fits with that.
    0:15:11 So the attachment relationship is there at later points in time, and really what it does,
    0:15:15 it guides us through our relationships with other people.
    0:15:20 It certainly guides us through strategies of what to do with stress.
    0:15:25 And that way that we deal with that stress is now going to depend upon how the mother
    0:15:31 is regulating that baby’s stress during a critical period.
    0:15:37 The term critical period is an important one here, too, because, again, at the first two
    0:15:41 years of life, it’s the right brain is in that critical period there.
    0:15:47 But that leads to strategies of affect regulation of how we deal with stress, but also how we
    0:15:49 deal with novel situations.
    0:15:52 And again, all of it has to do with emotion.
    0:15:59 Now, I jumped there because I talked about there was attachment models move from behavior
    0:16:03 to cognition to emotion.
    0:16:08 And essentially, the first book that I wrote was on the neurobiology of emotional development.
    0:16:13 And in 1994, when I came out with that book, I was about the same time that Antonio de
    0:16:15 Macio came out with his book.
    0:16:21 And really, it was not until the mid-90s, partly because of the neuroimaging, which
    0:16:27 was coming during, you remember, the decade of the brain, that emotion really now became
    0:16:30 a matter that science was looking at for the first time.
    0:16:37 The point that I’m making here is that attachment is not psychological, it’s psychobiological.
    0:16:41 And there was always this rift between the psychological and the biological.
    0:16:45 But when you’re talking about emotions, you’re not only talking about psychological events,
    0:16:50 you’re talking about physiological events that are associated with those events.
    0:16:54 For example, the physiology of the stress response, the physiology of the sympathetic
    0:17:00 nervous system, which is energy expending, and the parasympathetic nervous system, which
    0:17:01 is energy conserving.
    0:17:04 So the mother is a regulator of that.
    0:17:10 And the way that she is a regulator of that baby is that she’s tracking that baby’s arousal
    0:17:17 levels, she’s tracking that baby’s emotions as they change in time moment to moment.
    0:17:24 And then she’s synchronizing with that, and that allows her now to be able to regulate
    0:17:25 it.
    0:17:31 So we’re going from recognizing that baby’s emotions, synchronizing with those emotions,
    0:17:33 and then being an affect regulator.
    0:17:40 So the mother, who is securely attached now, is a good affect regulator of that baby.
    0:17:44 She not only is an affect regulator of the negative states of the baby, because negative
    0:17:49 states and negative affects are adaptive by definition.
    0:17:51 Baby cries, mother nurses, baby.
    0:17:54 And there’s a signal she’s sending there, literally.
    0:18:00 And the mother then intuitively knows, intuitively knows, she’s not using her left brain to figure
    0:18:02 out what to do with that baby.
    0:18:06 She’s doing it intuitively, and intuition is a right brain function.
    0:18:11 And she’s regulating that baby implicitly.
    0:18:16 Now, let’s go back over implicit to explicit, okay?
    0:18:23 You’re seeing a lot now about the shift from explicit to implicit, something that is implicit
    0:18:26 goes on at levels beneath awareness.
    0:18:32 So when she is intuitively knowing what to do, that right now this baby is down regulating
    0:18:38 too much and she wants to bring that baby up, she’ll now use her tone of voice, literally,
    0:18:41 to raise that baby up into a more excited state.
    0:18:47 Or if the baby is dysregulated, sympathetic hyperarousal, she knows how to down-regulate
    0:18:48 that.
    0:18:53 And she’ll down-regulate that by her facial expression, by the tone of a voice.
    0:18:58 Now, her tone of a voice is now trying to soften and to quiet down.
    0:19:05 So essentially, what attachment is, is the regulator of arousal, of emotional arousal.
    0:19:11 And that emotional arousal also includes the autonomic nervous system.
    0:19:17 So what we have here is the regulation attachment of the limbic system, the emotion processing
    0:19:22 limbic system, positive and negative, and the autonomic nervous system.
    0:19:30 So they are limbic autonomic circuits, and those circuits are in the right brain.
    0:19:39 Now on this matter, as it turns out, the right brain has a control system of attachment.
    0:19:45 Now since the right brain is there first, before the left, because there’s no speech
    0:19:50 at two years, she’s regulating this baby at two months, six months, 12 months, all of
    0:19:56 it is occurring nonverbal, she’s doing this implicitly, not explicitly.
    0:20:06 The left hemisphere processes explicit stimuli, conscious stimuli, rational stimuli.
    0:20:07 That’s not there.
    0:20:14 Everything is being done implicitly, beneath levels of awareness, and again, that allows
    0:20:15 her to be the regulation.
    0:20:22 So attachment theory, my attachment theory, regulation theory, is essentially attachment
    0:20:25 is interactive regulation.
    0:20:27 Stay with me now.
    0:20:32 Ultimately what we have are two forms of regulation.
    0:20:36 What we’re doing is we’re regulating the self, right?
    0:20:41 I mean, it’s the subjective self, which is in the right hemisphere.
    0:20:43 The left is the subjective self.
    0:20:47 The left is verbal, conscious.
    0:20:53 She’s regulating the right hemisphere, and she’s doing that, again, by tracking the baby’s
    0:20:55 emotional states, as I said.
    0:21:02 But again, what the child learns now from that is that her right brain is becoming more and
    0:21:07 more complex from the first year to the second year.
    0:21:15 It’s going to turn out some of these functions that are more complex are being also stimulated
    0:21:16 by the mother.
    0:21:22 And ultimately, by the end of the second year, that baby can regulate its emotional states
    0:21:29 by itself, in its right brain.
    0:21:31 We have two forms of regulation.
    0:21:37 You can regulate your states by auto-regulation, by yourself, in other words, you’re not with
    0:21:40 other human beings at this point in time.
    0:21:44 You have an efficient right brain which can regulate, and, incidentally, what we’re talking
    0:21:51 about here is the regulation of the amygdala by the right orbital frontal cortex.
    0:21:56 The right orbital frontal cortex is the highest level of the right hemisphere.
    0:22:02 It also has the most sophisticated and the latest evolving parts of the brain are in
    0:22:07 the right frontal cortex, not the left.
    0:22:13 The right orbital frontal, not the left, thorso-lateral cortex is the key to this.
    0:22:19 So what we learned from attachment here, again, is how to, both in a sugar attachment, how
    0:22:22 to auto-regulate your emotions when you’re apart from people.
    0:22:26 In other words, when you go to a quiet place at this point in time, you’re regulating yourself
    0:22:31 down, so to speak, and you’re getting a nice regulation of the amygdala by the right orbital
    0:22:41 frontal cortex, or interactive regulation, which is now you go to another human being.
    0:22:47 We go to another human being under times of stress, in an optimal situation.
    0:22:52 We also go to another human being to share joy states, and remember I said that the mother
    0:22:57 is up-regulating joy states and down-regulating negative states.
    0:23:03 So in a secure attachment, you have somebody now who can do both.
    0:23:07 In certain forms of insecure attachment, that’s not going to happen.
    0:23:13 The avoidant attachment is always auto-regulating his states.
    0:23:21 So just so I’m clear, in avoidant attachment, the baby, which is now, let’s say, two-and-a-half
    0:23:27 years old, three years old, that’s already a toddler, that’s a toddler, excuse me.
    0:23:34 The toddler is auto-regulating more often than seeking another to help sort of do coordinated
    0:23:35 regulation.
    0:23:40 Yeah, what I’m saying is a secure attachment, and let me back up a step on it.
    0:23:48 The key to attachment is psychobiological attunement, you know the phrase, notice psychobiological
    0:23:55 attunement, that the mother is regulating not only the psychological aspect, but literally
    0:24:00 is regulating the physiological aspect of that, which means that she’s regulating the
    0:24:01 autonomic nervous system.
    0:24:06 Think about porgis, social engagement system.
    0:24:14 What we have here is the capacity in secure attachment who have, and then the second part
    0:24:16 of the attachment is repair.
    0:24:19 Let me go back.
    0:24:21 Psychobiological attunement.
    0:24:28 Sometimes she misattunes, sometimes she misreads the baby’s states for one reason or another.
    0:24:34 What happens in a good enough caregiving is that the mother who has misattuned now re-adturns
    0:24:41 that baby, now resynchronizes with that baby, now reconnects right brains to right brains
    0:24:42 with that baby.
    0:24:47 And that repair is the key here, you have misattunement and repair.
    0:24:53 So the key to a secure attachment is not only psychobiological attunement, but it’s also
    0:24:55 the repair of the misattunement.
    0:25:02 And that allows the baby now to expand that situation and being able to use that now to
    0:25:05 order a case.
    0:25:07 That’s a secure.
    0:25:14 But if she misattunes, for example, and doesn’t repair, let’s say, or she’s not that good
    0:25:19 at psychobiologically attuning, let’s say as an avoidant mother, because an avoidant
    0:25:23 personalities are uncomfortable with real closeness.
    0:25:28 Another term for an avoidant personality is a dismissive personality.
    0:25:33 And what they are dismissing is the need for interactive regulations, so they’re always
    0:25:35 auto-regulating.
    0:25:40 Or you have another time in which you have another form of attachment, an insecure anxious
    0:25:48 attachment, where that person is always interactively regulating, or is always going to others to
    0:25:53 help them regulate, but can’t auto-regulate.
    0:25:58 I think this is a really important thing to hover on for a moment, just given some context
    0:26:04 about hundreds of thousands of questions that I get about avoidant versus secure versus
    0:26:05 anxious attached.
    0:26:11 And you stated it all incredibly clearly, but I want to make sure that we double-click
    0:26:13 on this, as they say.
    0:26:20 The idea that if a child and mother did not coordinate their autonomic…
    0:26:22 You usually were synchronized.
    0:26:23 Synchronized.
    0:26:28 Did not synchronize their autonomic regulation in the proper way, that there would be a non-secure
    0:26:29 attachment.
    0:26:34 I’m using that language for a specific reason, makes total sense.
    0:26:43 But this idea that if the child, the baby, which is a toddler at three or so, is avoidant,
    0:26:48 then they’re going to have to learn to auto-regulate, and they’re going to seek others to help them
    0:26:51 regulate less than a secure attached.
    0:26:58 And the anxious attached baby, toddler, adolescent, adult will do just the opposite.
    0:27:03 They’re going to have a hard time self-soothing, but they are going to feel…
    0:27:08 Let’s say that these might be the kind of people that don’t well tolerate a text message
    0:27:12 not getting responded to at a very short latency.
    0:27:13 For instance.
    0:27:16 And we all, depending on context, we have this, right?
    0:27:22 But I find this to be incredibly important, which is why I wanted to go back through it,
    0:27:27 because I think nowadays we hear so much about anxious and securely attached, avoidant, etc.,
    0:27:30 in the context of adult romantic relationships.
    0:27:35 But I hope that people are realizing the truly incredible importance of your work, which is
    0:27:43 that the same circuitry and mechanisms that are used to establish infant/mother attachment
    0:27:48 are repurposed later in life for adult relationships.
    0:27:53 I think that when we hear that, it makes sense, but I don’t think that most people know that.
    0:27:58 They assume somehow that there’s circuitry in our brain and body for adult romantic attachment
    0:28:02 that is distinct from our attachment circuitry that we had with our parent.
    0:28:07 And I think your work speaks very loudly that they are in fact the exact same circuitry.
    0:28:10 All of this is happening in the right brain.
    0:28:15 And, incidentally, attachment relationship is retained as an autobiographical memory
    0:28:20 in the first two years of life, even before there’s a left hemisphere.
    0:28:24 And that under later stress situation, that will be the key there.
    0:28:28 And, incidentally, the attachment, whether it’s secure or insecure, is also the key to
    0:28:30 positive and negative transferences.
    0:28:33 That’s where it’s communicated.
    0:28:37 Let me go back and say a little bit more about one other form of attachment, and that you
    0:28:40 mentioned the type D attachment.
    0:28:44 These are disorganized babies.
    0:28:47 So you have secure.
    0:28:53 You have two types of organized insacures, the avoidant and the anxious.
    0:28:56 And then you have a disorganized, disoriented one.
    0:29:06 Now, ultimately, that person under stress is not able to auto-regulate or to interact
    0:29:08 and regulate.
    0:29:13 So what they will do at that point now, now I’m now thinking about, let’s say, PTSD,
    0:29:17 various borderline personality disorder.
    0:29:23 That person now literally can’t go to the other for auto-regulation or interactive regulation.
    0:29:29 That person now will use a defense literally to shut down the attachment system.
    0:29:33 And that’s exactly what dissociation is.
    0:29:35 Dissociation just shuts down the attachment.
    0:29:42 So in the anxious attachment, you have a continual activation of the attachment system, which
    0:29:46 means a continual activation of the right hemisphere all of the time.
    0:29:54 And in the secure dismissive attachment, you have a deactivation of the attachment system,
    0:29:56 which would be a deactivation of the right brain.
    0:30:02 So in the end, a secure attachment is an efficient one, but it’s an efficient one that can switch
    0:30:04 back and forth between them.
    0:30:10 Not only that, it also, at a later point in time when the left comes online, it can also
    0:30:15 communicate much better with the left hemisphere than without that.
    0:30:22 Regulation theory is essentially a theory of the development of the self in an optimal
    0:30:29 situation, but it also talks about the psychopathogenesis of the self, the early origins of psychiatric
    0:30:33 disorders and personality disorders.
    0:30:38 I’m thinking about not only schizophrenia and depression, but I’m now thinking about
    0:30:42 narcissistic personality disorders, borderline personality disorders, maybe we’ll come back
    0:30:43 to more on that.
    0:30:45 And then ultimately, the repair of the self.
    0:30:50 So regulation theory is about the development of the self, the psychopathogenesis of the
    0:30:52 self, and then the repair of the self.
    0:30:58 Because these attachment situations are now going to play out under all periods of stress.
    0:31:03 The right hemisphere is dominant for the stress response.
    0:31:09 The right hemisphere is dominant for the sympathetic nervous system, the energy expending.
    0:31:14 And the right hemisphere is dominant for the parasympathetic nervous system.
    0:31:18 So again, all of that will play out at a later points under stress.
    0:31:24 And when those systems break down, that’s when the patient will form symptomatologies
    0:31:26 and come into therapy.
    0:31:33 And in therapy, the therapist now, the key, I’m jumping here.
    0:31:34 No, this is great.
    0:31:41 Because there’s a right brain-to-right brain interaction between the mother and the infant.
    0:31:46 There’s also a right brain-to-right brain interaction between the therapist and the patient.
    0:31:51 And the key to both of them is regulation.
    0:31:54 Person is coming in in a dysregulated state.
    0:31:57 The key to that is regulation.
    0:32:05 And the key to any form of therapy, whatever the form of it is, again, is interactive regulation.
    0:32:08 And it’s a therapeutic relationship.
    0:32:15 The thing which is the best indicator of whether somebody will do well out of therapy and whether
    0:32:21 a clinician will do well out of therapy is how well they can deal with the therapeutic
    0:32:22 relationship.
    0:32:28 A really good therapist literally knows how to bring back those attachment things there
    0:32:31 because now the person is starting to feel safety and trust.
    0:32:37 And incidentally, attachment is about safety and trust, which is very much autonomic.
    0:32:44 But again here, the key to therapy is being able to form a therapeutic relationship with
    0:32:45 the patient.
    0:32:54 The key here is can the therapist form, co-create a therapeutic relationship with an avoidant
    0:33:00 patient, with a secure patient, with an anxious patient, with a borderline patient.
    0:33:04 As you can imagine, the toughest thing is going to be able to do with the borderline
    0:33:07 patient or the schizophrenic patient.
    0:33:11 So what you have here is that the attachment dynamics are building out.
    0:33:19 So in the very first session, what’s happening, the therapist is listening to the verbalizations
    0:33:25 of the patient in order to diagnose and understand the symptomatology.
    0:33:29 But the therapist is also listening beneath the words.
    0:33:34 And the patient is tracking the attachment relationship underneath that, tracking the
    0:33:40 arousal and the arousal dysregulation underneath that, tracking it in his own body, so to speak,
    0:33:41 et cetera.
    0:33:44 And again, that is a different type of listening.
    0:33:50 Again, the therapist is listening to a left brain, but more or less the therapist is listening
    0:33:52 to the right brain.
    0:33:55 And the question is, how does the therapist do that?
    0:33:59 And in order, just for the record, for the therapist to be able to get to the attachment
    0:34:03 dynamics, which are right lateralized, the therapist has got to switch out of the left
    0:34:04 into the right.
    0:34:06 And there’s a term for that.
    0:34:09 The term for that is surrender, surrender.
    0:34:14 One cannot consciously, purposely put yourself into the right.
    0:34:16 You’ve got to let go.
    0:34:19 You’ve got to let go, think, let it be, so to speak.
    0:34:23 I’d like to take a quick break and thank our sponsor, AG1.
    0:34:28 AG1 is an all-in-one vitamin mineral probiotic drink with adaptogens.
    0:34:32 I’ve been taking AG1 daily since 2012, so I’m delighted that they’re sponsoring this
    0:34:33 podcast.
    0:34:38 The reason I started taking AG1 and the reason I still take AG1 once and often twice a day
    0:34:43 is because it is the highest quality and most complete foundational nutritional supplement.
    0:34:48 What that means is that AG1 ensures that you’re getting all the necessary vitamins, minerals,
    0:34:51 and other micronutrients to form a strong foundation for your daily health.
    0:34:56 AG1 also has probiotics and prebiotics that support a healthy gut microbiome.
    0:35:00 Your gut microbiome consists of trillions of microorganisms that line your digestive
    0:35:05 tract and impact things such as your immune system status, your metabolic health, your
    0:35:06 hormone health, and much more.
    0:35:11 So I’ve consistently found that when I take AG1 daily, my digestion is improved, my immune
    0:35:17 system is more robust, I rarely get sick, and my mood and mental focus are at their best.
    0:35:21 In fact, if I could take just one supplement, that supplement would be AG1.
    0:35:27 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
    0:35:33 For this month only, November 2024, AG1 is giving away one free month supply of omega-3
    0:35:38 fatty acids from fish oil in addition to the usual welcome kit of five free travel packs
    0:35:41 and a year supply of vitamin D3K2 with your order.
    0:35:46 Omega-3 fatty acids are critical for brain health, mood, cognition, and much more.
    0:35:51 Again, go to drinkag1.com/huberman to claim this special offer.
    0:35:56 Tell me more about surrender, and I just want to make sure I understand this is surrender
    0:36:03 on the part of the therapist trying to, yes, listen to the narrative that the patient is
    0:36:10 sharing, but also paying attention to the underlying emotional state is the person quaking.
    0:36:12 Are they angry?
    0:36:19 Is there feelings of despair, shock, disgust?
    0:36:20 Right.
    0:36:25 So they’re carrying this in their parallel tracks, and then is the goal of the therapist
    0:36:31 if they’re an effective one, to then soothe the patient, or is it to allow the patient
    0:36:34 to have some sort of catharsis, some release of this?
    0:36:39 At what point does the therapist intervene and try and coordinate and show the patient
    0:36:45 a different way to think about and feel about the topic matter?
    0:36:49 What I’m suggesting here is that essentially the therapist is listening left brain to left
    0:36:54 brain, but the therapist also is always listening beneath the words, et cetera, and he’s listening
    0:36:57 to the right brain to right brain communications.
    0:37:01 And the patient now who is depressed is coming out with right brain communications.
    0:37:08 Their sadness and the voice, the face is clearly dysregulated, and essentially as the therapist
    0:37:15 is tracking that, the emotional arousal, whether it’s into hypo arousal and depression or hyper
    0:37:23 arousal into anxiety, the first thing there is to synchronize with that patient so that
    0:37:27 my physiology is syncing with their physiology.
    0:37:37 And now through the right insular, interceptively, I now literally am feeling in my body what
    0:37:40 the patient is feeling in their body.
    0:37:46 I now understand that patient from the inside out.
    0:37:52 And incidentally, what I’m picking up in my body about the dysregulation of that patient
    0:37:58 may be very different than the verbal report that that patient is giving at that time.
    0:38:05 But the key here, literally, just like the mother is synchronizing with that baby’s crescendos
    0:38:10 and the decrescendos of that autonomic state of those emotional state, I’m picking up those
    0:38:14 points where they are shifting into and out of an emotional state.
    0:38:16 I’m synchronizing with that.
    0:38:22 And then ultimately, when I’m in sync with that kind of thing, then at that point, purely
    0:38:29 implicitly, I’m now starting to slow the tone of my voice if I want to reduce that arousal
    0:38:32 down, or I’m up regulating the voice.
    0:38:36 At that point in time, I am now interactively regulating.
    0:38:37 And we are now synchronized together.
    0:38:44 So essentially what’s going to happen is that as we synchronize as they’re going to dysregulation,
    0:38:50 we’re now synchronizing together as we’re going down into regulation.
    0:39:00 So the therapist can literally and somatically show the patient what auto-regulation is like
    0:39:03 or what coordinated regulation is like.
    0:39:08 And you’ll see it on my face, face, voice, gesture.
    0:39:10 You’ll see it on my face.
    0:39:12 You’ll see it in the tone of my voice.
    0:39:14 You’ll see it in my gestures.
    0:39:18 These three sensory modalities are now going back and forth between us.
    0:39:25 So the key of the first session, literally, is not only to diagnose, really, it’s to start
    0:39:30 to begin to synchronize with that patient and to form a therapeutic alliance with that
    0:39:31 patient.
    0:39:37 And at the end of the first session, the patient may say, “I don’t know why, but I’m feeling
    0:39:44 better, and I have some idea that you can understand, but it’s got to be more than that.”
    0:39:46 I am feeling, literally.
    0:39:56 So often nowadays, I think we hear that adult romantic relationships can provide a healing
    0:40:02 of some of the failures of childhood attachment.
    0:40:09 And there’s also a phrase thrown around a lot that we need to learn to parent ourselves.
    0:40:15 This is more of a pop psychology online social media thing that people need to learn to mother
    0:40:19 and father themselves at some level, to self-soothe.
    0:40:20 Who knows what that means?
    0:40:21 I’m not going to try and define it.
    0:40:23 It’s not operationally defined.
    0:40:30 So the question I have is, to what extent do you think the process that you just described
    0:40:39 with a therapist can start to rewire some of the capacity to auto-regulate or coordinated
    0:40:40 to regulate?
    0:40:47 Essentially, here, what you have is over time, partly because of this synchrony.
    0:40:52 First of all, let me spell synchrony with the capital S. What I mean by that is, in
    0:40:58 the last five years, a huge amount of information has come out about this idea about interpersonal
    0:41:00 surgery.
    0:41:06 The term “synchrony” comes from the Greek, “sink,” meaning the same chrony time, same
    0:41:07 time.
    0:41:10 So literally, two people literally are synchronized.
    0:41:16 We are feeling something in the same moment, and we are feeling it spontaneously between
    0:41:17 ourselves.
    0:41:20 We are feeling that kind of situation.
    0:41:24 So again here, the key to the mother really even more than the auto-regulation.
    0:41:27 The key is interactive regulation.
    0:41:28 Number one.
    0:41:31 It’s occurring at an implicit level.
    0:41:35 The mother literally is doing this without any conscious awareness.
    0:41:36 She’s doing this intuitively.
    0:41:39 The right hemisphere is intuitive, and it’s imagistic.
    0:41:40 It’s not rational and logical.
    0:41:45 The key to any disorder, whatever it is, is the regulation of a particular state.
    0:41:53 The regulation of rage, the regulation of loss, the dysregulation of shame and disgust.
    0:41:58 So essentially what you have is the regulation of all of these emotions.
    0:42:02 But that regulation, I want to point out, is all implicit.
    0:42:09 And here’s where the skill of being with patients over long periods of time is the key here.
    0:42:15 Because the key to making changes in the patient is not what you say to the patient or what
    0:42:17 you do to the patient.
    0:42:19 It’s how to be with the patient.
    0:42:20 You understand the difference?
    0:42:23 How to be with that patient?
    0:42:29 Especially while that person’s being is in a dysregulated state.
    0:42:33 Now by definition, when they’re coming in in the first session, they are in a dysregulated
    0:42:34 state.
    0:42:35 So again, it’s implicit.
    0:42:38 It’s not explicit.
    0:42:49 If explicit regulation is an intellectual understanding of my symptoms, implicit is
    0:42:56 an unconscious understanding at a physiological level, at a psychobiological level of that.
    0:43:04 And incidentally, synchrony is the mechanism underneath empathy.
    0:43:10 Now we know empathy literally has to be there.
    0:43:13 But empathy is a right brain function.
    0:43:14 And there is a difference.
    0:43:17 I said there’s a difference in the hemispheres.
    0:43:24 There’s a difference between emotional empathy where I am feeling what you are feeling.
    0:43:28 And we are sharing the same feeling.
    0:43:30 And I don’t have to think about that literally.
    0:43:33 I know at that point in time we are in the same place.
    0:43:37 There’s a difference between emotional empathy on the right and cognitive empathy on the
    0:43:39 left.
    0:43:44 Cognitive empathy is an understanding that makes no changes.
    0:43:47 It’s essentially where attempting to do is make the changes in the right.
    0:43:52 Now the changes in the right are going to be in the right axis.
    0:43:58 They’re going to be the orbital frontal cortex, which is the executive regulator of the right
    0:43:59 brain.
    0:44:04 The dorsolateral cortex is the executive regulator of the left brain.
    0:44:11 The orbital frontal cortex now starts to form new connections with the cingulate, the insular,
    0:44:12 and the amygdala.
    0:44:16 And that’s where you’re now going to see the changes.
    0:44:20 But again, the changes are due to the regulation.
    0:44:25 So you’ll see the person now starting to come into more regulated states.
    0:44:27 And the key is synchrony.
    0:44:33 So what’s happening here, there’s a strong therapeutic alliance, safety and trust.
    0:44:41 And in that situation now, the more synchrony that is there between the two, the more interactive
    0:44:44 regulation of theirs to be between the two.
    0:44:48 And first there will be synchrony between the patient and the therapist.
    0:44:52 Then there will be synchrony and interact regulation between that person and maybe
    0:44:53 other people.
    0:44:59 Maybe a wife, a partner, and ultimately in the symptomatology will change because remember
    0:45:03 the symptomatology is dysregulation.
    0:45:07 And the whole key is to change it to regulation.
    0:45:09 It’s fascinating.
    0:45:15 There are a couple of questions I have before we move forward about mother infant attachment
    0:45:17 as opposed to father infant attachment.
    0:45:18 So that’s one.
    0:45:19 And I’ll ask these again in a moment.
    0:45:22 But I think you’ll see where I’m going here.
    0:45:28 And then I’m fascinated by the idea that these circuits get established early in life, then
    0:45:34 are repurposed for adult relationships that can be modified in the way that you just described.
    0:45:40 But that they cross gender and gender lines.
    0:45:51 So for instance, a female baby can form these patterns of attachment with their mother, female
    0:45:52 caretaker.
    0:45:57 But then assuming that baby grows up to be a heterosexual woman and she has attachments
    0:46:03 to men, then these things can be reactivated across gender lines.
    0:46:08 So this formation of this circuitry is not gender specific, although it sounds like it’s
    0:46:12 important that it be the mother to child in some way.
    0:46:15 You keep saying mother child as opposed to caretaker.
    0:46:20 So to just spell them out one by one, first question, are there any data about the formation
    0:46:27 of these circuits in the baby where the mother is either not available, if it’s an adopted
    0:46:31 mother, if it’s a child raised by extended family.
    0:46:33 I mean, there’s so many different configurations.
    0:46:34 But you get the point.
    0:46:35 All right.
    0:46:37 Here’s what I’m suggesting.
    0:46:41 First of all, there has been some conflict on this.
    0:46:49 But after 30 years on this, I believe that there is a primary attachment figure.
    0:46:54 And the primary attachment figure is the person who was the interactive regulator of that
    0:46:57 baby when that baby is under stress.
    0:46:58 Between age zero and two.
    0:46:59 Yeah.
    0:47:01 Or maybe even another way.
    0:47:06 The primary attachment figure is the person who provides the right brain for that baby
    0:47:09 when that baby’s right brain is dysregulated.
    0:47:10 Could be dad.
    0:47:11 Could be mom.
    0:47:12 Could be.
    0:47:13 Yes, it’s true.
    0:47:17 Women are better at reading nonverbal cues than men are, but it could be.
    0:47:27 And incidentally, we now have some evidence that’s showing that men do have right brains.
    0:47:28 Or second there.
    0:47:29 I wasn’t sure if you were joking.
    0:47:30 But I don’t know.
    0:47:32 Maybe that’s reflective of a right brain.
    0:47:33 All right.
    0:47:36 Now, that being the case, what’s happening here is that in the first year or two, the
    0:47:44 mother’s right brain, the person who is the right brain, which in most cultures is a woman.
    0:47:45 But there’s not have to be.
    0:47:48 It could be a stay-at-home dad who literally has a good right brain.
    0:47:53 And maybe a couple are figuring out that literally he’d be better in that position.
    0:47:54 But it needs that right brain.
    0:47:58 But other than that, what happens here when it goes now into the second year, toward the
    0:48:03 end of the second year, and the father comes online, got me?
    0:48:07 At that point in time, the father now becomes a primary attachment figure also.
    0:48:10 But he has some differences the way that he’s dealing with that baby.
    0:48:15 He’s usually more arousing with that baby and that the play is more arousing with that
    0:48:16 baby.
    0:48:24 So more activation of the sympathetic autonomic, so sort of more up, let’s call it up-level
    0:48:25 play.
    0:48:26 Exactly.
    0:48:30 You’re dealing with more up-regulation and being able to tolerate more hyper-route states.
    0:48:36 Because in the second year, one of the things that the father will do with toddler infant
    0:48:40 first year, toddler second year, rough and tumble pay, for example, rough and tumble
    0:48:41 play.
    0:48:42 So the father is that.
    0:48:46 So the father literally is now teaching the child literally how to take risks.
    0:48:52 But the father is now moving more towards autonomy and independence.
    0:48:56 The mother was there at the beginning about interactive regulation.
    0:49:04 So the father is playing that role, and I’ve also suggested that just as the mother is shaping
    0:49:10 that baby’s right brain in the first year, the father is now shaping that baby’s left
    0:49:17 brain towards the end of the first year, second and into the third year, that he’s shaping
    0:49:21 that baby’s, his left brain to that baby’s left brain.
    0:49:29 That being the case, he may also earlier on have had good experiences with that baby early
    0:49:30 on in life.
    0:49:38 And a good example of that would be a father who is tender, yet at the same time is instrumental
    0:49:41 and is teaching things about the world.
    0:49:49 So one brain is shaped by the mother figure, the father figure.
    0:49:54 What about under situations where there’s really just one primary caretaker?
    0:49:56 This is increasingly common nowadays.
    0:50:02 And in some countries, like in certain Scandinavian countries, people opt to do this, and elsewhere,
    0:50:04 of course, but this isn’t always a divorce situation.
    0:50:06 Sometimes people decide to have children on their own.
    0:50:15 I think what’s happening in that kind of situation is the person is initially performing, initially
    0:50:20 providing the right brain, and then that person is now providing the left brain.
    0:50:23 So let’s say there’s a single woman with a child.
    0:50:28 Her right brain is there on the get, but then in the second year, and then suddenly there
    0:50:33 may be father figures or family members who also can step into that.
    0:50:37 But essentially, her left brain is there also.
    0:50:41 Remember, we both have right brains and left brains.
    0:50:50 But again, that’s a different kind of skill in a left brain, which would be the more autonomous
    0:50:51 situation.
    0:50:57 What are your thoughts about some of the modern exploration of compounds that can facilitate
    0:51:02 more right brain synchrony between therapist and patient?
    0:51:06 I’ve done a few episodes about MDMA-assisted psychotherapy.
    0:51:13 These of course were just recently not approved by the FDA, so these are not legal.
    0:51:19 Nonetheless, there are interesting clinical studies showing that these are empathogens.
    0:51:29 One could imagine that they could be useful in the proper context to improve patient therapist
    0:51:33 right brain synchrony and accelerate some of this process.
    0:51:39 But it seems like it would also require both the patient and the therapist taking the compound,
    0:51:42 and that seems like it would have all sorts of ethical issues.
    0:51:43 Yeah.
    0:51:47 Remember, it’s the relationship in the end that is the key there.
    0:51:55 I’m also somewhat aware of that literature, and you use the word empathogen, which is
    0:52:02 not quite straight out empathic, but mimicking those kind of situations there.
    0:52:11 My thought is that that might be more efficacious if it were specifically involving right brain
    0:52:17 dynamics with a person who knew how to work with those right brain.
    0:52:21 What you’re getting there are very early forms of the behaviors which are subcortical.
    0:52:26 Remember, the attachment is also regulating the subcortical areas, and those are the key
    0:52:27 ones.
    0:52:29 And incidentally, we are paying too much attention to the cortical area.
    0:52:34 We literally have to shift because the subcortical areas are the foundations of the human and
    0:52:36 everything is built on top of that.
    0:52:40 I’ll come back to in utero in a second if I don’t get on that.
    0:52:45 In fact, I have some people who have worked with me have also been using right brain type
    0:52:54 psychotherapy with those patients, and I think that that will be really interesting possibilities
    0:53:02 of seeing changes where you have the relationship in addition to that.
    0:53:07 And also some understanding about how the right brain works, because one of the problems
    0:53:13 that you have where there is still some resistance to the idea that the right brain is just a
    0:53:17 simpler version of the complex left hemisphere, but that’s not the case.
    0:53:20 This right brain is working completely differently.
    0:53:28 So I’m thinking that in that case, a better situation.
    0:53:32 Before I forget this, I want to just throw one of the pieces.
    0:53:38 I said that the right brain is in a growth spurt from the last trimester.
    0:53:47 In the last five years, 10 years, there has been a real interest in utero development
    0:53:53 and evidence to show that you’re even seeing lateralization in the fetus and so.
    0:53:57 And there’s even evidence now, scientific evidence to show that the early memories in
    0:54:01 utero are stored in the right amygdala.
    0:54:03 So they’re down there, so to speak.
    0:54:08 So we’re not paying more and more attention to what is happening there, because at birth,
    0:54:14 literally, what you have here is the deeper parts of the right brain are evolving in utero,
    0:54:21 the insula, and the right amygdala, the center amygdala, and that’s setting up.
    0:54:27 And you also have synchronization across the placenta, whereby they are regulating each
    0:54:29 other’s autonomic nervous systems.
    0:54:31 Can adrenaline pass across the placenta?
    0:54:32 I should know this.
    0:54:37 I know adrenaline doesn’t cross the blood-brain barrier, but the brain makes its own adrenaline.
    0:54:40 But do we know if adrenaline crosses the placental barrier?
    0:54:43 Well, most of the studies have been on cortisol.
    0:54:46 And high levels of cortisol, they’re going to cross it.
    0:54:51 So if you have, let’s say, the amygdala, which is in a critical period of growth, the right
    0:54:56 amygdala, and the cortisol levels are very high, that’s really going to not be an optimal
    0:55:02 situation for that amygdala to evolve, because you’re going to have a continuous stress response
    0:55:03 there.
    0:55:06 And that’s going to have, and essentially what that means also, that if the mother isn’t
    0:55:11 in a very stressed state during an utero, some of that literally now is going to impact
    0:55:14 the lower areas of the brain.
    0:55:18 So as far as adrenaline goes, I’m not sure on that.
    0:55:27 I don’t see why not, although hormones certainly cross– we’re looking at not only changes
    0:55:32 in neuromodulators, especially, incidentally, the key here that we’re trying to regulate
    0:55:41 are the neuromodulators– excuse me– dopamine, reward, noradrenaline, adrenaline.
    0:55:46 It’s those, which also early in life literally form plastic, or neuroplastic, so they will
    0:55:47 form circuits.
    0:55:53 That’s what we’re attempting to regulate here, to down-regulate very high levels of noradrenaline
    0:55:57 and up-regulate dopamine, et cetera, et cetera.
    0:56:02 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    0:56:06 I recently became a function member after searching for the most comprehensive approach
    0:56:07 to lab testing.
    0:56:11 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
    0:56:15 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
    0:56:21 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
    0:56:25 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
    0:56:29 Function not only provides testing of over 100 biomarkers, key to physical and mental
    0:56:34 health, but it also analyzes these results and provides insights from talk doctors on
    0:56:35 your results.
    0:56:40 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
    0:56:41 of mercury in my blood.
    0:56:42 This was totally surprising to me.
    0:56:46 I had no idea prior to taking the test.
    0:56:50 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
    0:56:55 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
    0:56:59 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens and
    0:57:04 supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
    0:57:08 and detoxification and worked to reduce my mercury levels.
    0:57:11 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
    0:57:15 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    0:57:19 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
    0:57:25 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
    0:57:29 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    0:57:34 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    0:57:38 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early
    0:57:40 access to Huberman lab listeners.
    0:57:46 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
    0:57:52 As I recall in your book, Right Brain Psychotherapy, there was a beautiful description of these
    0:57:58 upstates and then these more calming state coordination between mother and child.
    0:58:04 I actually read this book when I was living in Tupang, I would walk on the road, I don’t
    0:58:08 recommend this, there are no sidewalks in Tupang, and I would read the physical copy,
    0:58:15 and I recall very distinctly thinking about this image of the baby and the mother, and
    0:58:22 the baby is a little bit hyper aroused, is upset, and so the mother would make sounds,
    0:58:27 not necessarily words like shush, shush, shush, shush, these kinds of things, or humming,
    0:58:30 or you know, or bouncing lullabies, these sorts of things.
    0:58:31 That’s the prosody.
    0:58:37 That’s the prosody, and then the related release of things like serotonin, perhaps oxytocin
    0:58:42 as well, we can talk more about those, but then also how critical it is for the mother
    0:58:47 to be able to regulate the baby’s transition to upstates, like looking at the baby as it
    0:58:53 comes out of a nap, and saying good morning, and really wide eyes, lots of gesturing, lots
    0:59:00 of gesticulating that is, bringing the voice level up, and the baby really waking up in
    0:59:05 a kind of a steeper slope of arousal, and how important that was, and then that being slightly
    0:59:12 more related, and this makes perfect sense, to norepinephrine, adrenaline at low, healthy
    0:59:14 levels, and perhaps dopamine as well.
    0:59:17 Is that the right way to think about this?
    0:59:22 And if so, is that what’s going on when we form adult friendships, adult relationships?
    0:59:28 Are we oscillating back and forth between the ability to hang out, and relax, and soothe
    0:59:32 each other, and the ability to kind of get excited about something?
    0:59:36 Is this the basis of all relationships and relating?
    0:59:39 Yes, yes.
    0:59:45 The key here is emotional regulation again, and again, it’s implicit emotional regulation.
    0:59:52 One of the tenets, central tenets of my ideas here is that, first of all, there has been
    0:59:56 too much of an emphasis on the down-regulation of negative states.
    1:00:00 You remember the original attachment theory, the secure base, the baby would come back in
    1:00:04 a stress state, she would down-regulate the negative states.
    1:00:08 But really, attachment is about the down-regulation of negative states, and the up-regulation
    1:00:11 of positive states.
    1:00:16 Still at this point in time, the importance of positive states and the human experience
    1:00:23 are overlooked, positive emotions, joy, enthusiasm, excitement.
    1:00:27 Positive states literally are the key, and there are hormonal aspects to that, as you
    1:00:31 just point out, for example, dopamine, et cetera, et cetera.
    1:00:32 And this goes to therapy also.
    1:00:37 In therapy, it’s not only just the down-regulation and the sharing the down-regulation, but it’s
    1:00:44 also sharing the up-regulation of positive states, because that’s a critical piece of
    1:00:45 it also.
    1:00:48 But there still is that bias to look one way.
    1:00:56 Now in the Right Brain book, I’m also talking about two types of love, quiet love and excited
    1:00:57 love.
    1:01:04 This was the famous psychoanalyst, Donald Winnicott, who was a pediatrician, who was
    1:01:06 one of the great psychoanalysts of the 20th century.
    1:01:12 And he made the distinction between quiet love, which would again be the down-regulation
    1:01:17 of noradrenaline, and excited, which is into a parasympathetic state.
    1:01:23 So you’re going from a hypasympathetic state into a parasympathetic state, quiet love,
    1:01:27 and then excited love, which would be also passionate love, which is the high arousal
    1:01:30 state out of it, so to speak.
    1:01:35 And they are both important, and ultimately, they both need to be integrated.
    1:01:40 And you may have a situation whereby one can do one, but ultimately, they have to come
    1:01:41 together.
    1:01:43 Let me make this important point.
    1:01:47 In the end, we have negative emotions for adaptive reasons.
    1:01:48 It’s there.
    1:01:50 Let’s say shame.
    1:01:58 Shame is meant to doze down very high levels of arousal, and if one can’t do that, very
    1:02:02 high levels of arousal, let’s say in narcissistic personality disorders, you need to be able
    1:02:07 to — so we need to have access to both positive and negative emotions.
    1:02:14 But the real key to a secure attachment is the ability to integrate both positive and
    1:02:16 negative emotions.
    1:02:23 So with a really good, securely attached mother, when that baby is in a down state, literally,
    1:02:28 she can literally ride down with that baby and synchronize, and when it’s in upstate,
    1:02:30 she can really ride up with that state.
    1:02:35 In the case of narcissistic personality disorders, let’s say, for example, and I’m jumping here,
    1:02:38 we’ve got an insecure attachment.
    1:02:42 It can be an avoidant attachment, or the other one depends on what kind.
    1:02:45 There are two different types of narcissistic personality disorders.
    1:02:48 You can have anxiously attached narcissistic — No, no, but you can have two different
    1:02:52 types of narcissistic personality disorders, a vulnerable attachment and an egotistical
    1:02:53 attachment.
    1:02:56 You said a vulnerable attachment.
    1:02:59 Vulnerable attachment is, again, an anxious attachment.
    1:03:02 These people constantly need praise.
    1:03:03 Yes.
    1:03:07 Sound familiar, but also egotistical attachment.
    1:03:14 But my point out of that, essentially here, is the stresses in life are there, and that
    1:03:20 the negative stresses are there, but we can learn from those negative stresses also, etc.
    1:03:24 And ultimately, what we need to do is to be able to know how to integrate.
    1:03:31 If we can’t integrate the positive and the negative, we’ll end up with splitting.
    1:03:33 You know the term.
    1:03:39 Because I believe that’s a primary feature of borderline personality disorder, which
    1:03:41 I think we should also touch on.
    1:03:42 Yeah.
    1:03:49 So my understanding about splitting is that it’s the I love you, I hate you phenomenon
    1:03:57 brought on by not just an internal switch, which is sometimes seen in bipolar disorder,
    1:04:05 but rather somebody with borderline personality disorder will see something like and be very
    1:04:06 upset.
    1:04:10 Like suddenly, the fact that a glass is empty of a drink meant that they didn’t think enough
    1:04:16 to refill a glass or something, whereas a few minutes before, it was perfectly fine.
    1:04:17 It was not an issue.
    1:04:19 Like there needs to be a trigger and then they split.
    1:04:20 Is that right?
    1:04:21 Yeah.
    1:04:22 Yeah.
    1:04:26 So essentially, you know, the splitting usually the splitting goes out externally.
    1:04:28 That person is all bad.
    1:04:30 I am all good.
    1:04:32 So now you have that splitting, etc.
    1:04:35 You can’t see anything of the goodness in that person at this point in time.
    1:04:36 Does it sometimes go the other way?
    1:04:37 That person’s all good.
    1:04:38 I’m bad.
    1:04:41 It could also be that all good, but also have internally splitting.
    1:04:46 You have an internal split between a good self and a bad self.
    1:04:50 And internally, there’s an internal object relationship that we all have as we internalize
    1:04:55 these external relationships so that there’s a good self and a bad self, literally, and
    1:04:58 that they cannot be integrated, so to speak.
    1:05:04 And that that part of me, I hate that part of me versus I love that part of me.
    1:05:10 All in terms of borderline, usually what you see at the very beginning is that there’s
    1:05:15 an over idealization of the positive values of that therapist.
    1:05:21 And then there is some there are some then stressors and misattunements and ruptures
    1:05:22 that are repair.
    1:05:27 And now all of a sudden what was totally good now becomes totally bad.
    1:05:32 And suddenly that could be if there was not a strong therapeutic alliance, the point at
    1:05:34 which the person will drop out.
    1:05:40 Are these people with borderline personality is I don’t know if you still call it a disorder
    1:05:46 nowadays that gets a little bit into the let’s call it borderline with borderline.
    1:05:52 Do they exhibit the same sort of splitting idealization and then the idea that somebody
    1:05:55 is terrible and they want nothing to do with them in the context of work relationships,
    1:05:56 friendships.
    1:05:59 Does it extend out into other domains of life?
    1:06:03 Or is it unique to certain types of relationships?
    1:06:08 I think it’s a way of seeing the world, remember, and the way of seeing the world essentially
    1:06:13 is very different from the left hemisphere in the right hemisphere, the right hemisphere
    1:06:16 sees the world through emotional relationships.
    1:06:21 And that so that can become a trait that can be really hard and fast traded.
    1:06:25 Let me put it another way.
    1:06:32 In the case of narcissistic personality disorder, the baby is all good.
    1:06:40 The caregiver primary caregiver is always thinking very positive about that about that infant.
    1:06:48 But when that infant now all of a sudden becomes depressed, the interactive regulation stops
    1:06:49 at that point in time.
    1:06:52 The caregiver doesn’t want anything to do with it.
    1:07:00 So at that point in time, now everything is unconscious.
    1:07:07 If you and I are together and there is a miso-tune between us, what possibility, let’s say, in
    1:07:14 a dismissive attachment is all of a sudden I will disengage.
    1:07:22 We got too close and at that point in time, maybe I’m acting out my early attachment dynamics,
    1:07:29 because what the baby is doing is expecting what the mother will do next.
    1:07:34 And at that point in time, there’s a miso-tunement like that.
    1:07:41 And so in the case of a dismissive personality, that person will emotionally disengage, become
    1:07:44 very abstract at that point in time.
    1:07:49 And at that point in time, I can’t feel you.
    1:07:51 I hear what you’re saying.
    1:07:57 And so at all points in time, you have this situation of coming closer and moving apart,
    1:07:59 coming closer and moving apart.
    1:08:05 And this will be acted out in the therapeutic relationship also.
    1:08:11 And so that every time the person is, the anxious person is stressed, they’ll come in
    1:08:12 closer to you now.
    1:08:15 Now, they’re more demanding about what they need from you.
    1:08:17 Look at the tone of my voice.
    1:08:20 Now the in-sugar avoidant now is not going to deactivate it.
    1:08:24 And at that point in time, my voice will now get flat.
    1:08:27 You can’t even hear the effective tone of my voice.
    1:08:36 So I’m telling you that we always pick up at the level of our own physiology how emotionally
    1:08:46 close or distant that person is at this point in time, especially at points of stress, whether
    1:08:50 I’m coming in or I’m moving out.
    1:08:51 Let me go back to this.
    1:08:57 All of this is occurring at an implicit level, which is why you said something about reparenting,
    1:08:59 et cetera.
    1:09:02 Too much is on a conscious level there.
    1:09:08 If you really want to make these changes in a personality, they have to be changes in
    1:09:09 the right brain.
    1:09:15 And that’s why all therapy now is looking into emotion, all therapy.
    1:09:21 No matter what the form of therapy, it’s laying on top of the therapeutic relationship and
    1:09:23 emotion per se.
    1:09:32 I’m pausing because I’m just taking all this in and thinking about what are the ways that
    1:09:40 people can start to tap into this right brain health or lack of health and ways to repair
    1:09:50 their right brain circuitry, so to speak, without a therapist, or is that just simply
    1:09:51 impossible?
    1:09:53 No, it’s not impossible.
    1:09:55 No, it’s not impossible.
    1:10:04 We all do grow, and, incidentally, our right brains do grow, but, again, the key here I’m
    1:10:13 suggesting, the whole idea about interpersonal neurobiology, and it was the editor of the
    1:10:18 Northern Syria, interpersonal, which is the two-person situation, there has been too much
    1:10:24 of an emphasis on order regulation and not enough emphasis on interactive regulation.
    1:10:32 The real key to changing a right brain is finding people you can be close with, finding
    1:10:40 people you can be open with, finding people you can be vulnerable with, that literally
    1:10:46 you can show your shortcomings, and opening yourself up to those people as they open up
    1:10:47 to you.
    1:10:53 It’s literally to form that right brain to right brain communication system with someone
    1:10:54 else.
    1:10:55 I think I just got it.
    1:11:04 I think, if I’m not mistaken, what you’re describing is interactive dynamics that create
    1:11:09 or elaborate on circuitry that exists in all of us, but that, for some people, might be
    1:11:17 atrophied because of the lack of proper emotional nourishment early in life, but that we can
    1:11:21 engage these right brain circuits.
    1:11:25 But then, when we’re not around these people, there must be something about the right brain
    1:11:33 circuitry that provides a soothing function so that we must know at an implicit level
    1:11:34 that we can do this.
    1:11:37 We know how to attach in healthy ways to people.
    1:11:39 We have a close friend we can rely on.
    1:11:43 We have maybe friends plural.
    1:11:45 Maybe repair a relationship with a sibling, this kind of thing.
    1:11:50 It’s not that these circuits need to constantly be engaged every moment with the barista,
    1:11:59 but that somehow, at an unconscious level, it must be that we come to realize that this
    1:12:05 circuitry has re-elaborated or has elaborated in a way that we know, quote unquote, we can
    1:12:07 do it.
    1:12:11 Remember, part of the problem is being able to take in, to take these things in here,
    1:12:17 but the key to emotion, incidentally, let me throw out another important term in terms
    1:12:19 of a therapy situation.
    1:12:26 I’ve said, essentially, therapy is about literally reworking emotion and the key to
    1:12:33 mental health and physical health is also a right brain emotional situation here.
    1:12:39 The key here is that there are heightened, affective moments in a therapy session.
    1:12:45 I’m going to go therapy, then I’m going to come back to your question.
    1:12:47 We’ve now formed the therapeutic alliance.
    1:12:53 The stronger the therapeutic alliance is between us, more empathy between us, so to speak.
    1:12:59 The more we can share, I’m now going to start to drop some of my defenses because the defenses
    1:13:05 are there to block affect, negative affect and begin now to take a chance now to open
    1:13:08 myself up to somebody else’s.
    1:13:12 But in a therapy session, somewhere around the middle of that session, the person comes
    1:13:19 in out of the world in a left-brained state, somewhere in the middle of the session, they
    1:13:25 start moving into affect and now the person is starting to talk in a more affective level.
    1:13:29 And now talking about a memory or some sad situation or something that just happened
    1:13:35 in a relationship with a couple, now you even start hearing my voices now, the voice tone
    1:13:45 change and these moments, which only may last, believe it or not, 50, 60 seconds, are heightened
    1:13:48 affective moments.
    1:13:53 These are moments when all of a sudden we are both in the right and we are both synchronized
    1:13:57 and the affective now is out there, so to speak.
    1:14:02 And that’s the possibility now to get this change in these heightened affective moments.
    1:14:09 So to be in an interpersonal relationship with someone and to co-create with that person
    1:14:16 a heightened affective moment in both of us, which we are sharing at that point in time,
    1:14:20 by taking the risk to be open at that point in time also.
    1:14:25 These are the moments in life that you really go into your autobiographical memory.
    1:14:31 I remember my occasion with that person, I could bring back the whole context because
    1:14:36 remember the right brain acts with images, images.
    1:14:41 So I can bring back that image now and I can remember the closeness that I felt at that
    1:14:43 point in time, et cetera.
    1:14:44 These are put into right brain.
    1:14:50 So we are always putting into our autobiographical memory these heightened affective moments.
    1:14:59 So to have those shared affective moments with other people, these are really whereby
    1:15:01 you’re making changes in the right.
    1:15:06 And these are much more important, I want to suggest, than intellectually.
    1:15:14 Now there have been certain fMRI, I’m now going to move into a little bit of a different
    1:15:16 place here.
    1:15:21 What I’m suggesting is that these right brain-to-right brain communications are always going on.
    1:15:26 But certain people literally can’t read them as well as other people can.
    1:15:31 And they can’t read the face of voice and they can’t synchronize well.
    1:15:37 Can I stop you and ask one question, which is, let’s take this conversation, for instance.
    1:15:40 I’m listening to your words very carefully.
    1:15:45 If I make an effort to listen especially carefully to what somebody is saying, the content of
    1:15:51 their words, is there a competition between left and right brain such that I’m now not
    1:15:56 getting as much right brain listening?
    1:16:01 This to me feels like the surrender aspect, whereas I can, and I do this during these
    1:16:08 interviews/discussions where I’ll sit back sometimes and I’m still listening but I widen
    1:16:14 my gaze, I don’t look around but I widen my gaze and I’m trying to just feel something
    1:16:15 coming in.
    1:16:19 I’m not a therapist obviously, no one would ever suspect that I was.
    1:16:24 But I only do it for a few seconds and then I re-engage and I used to think that it was
    1:16:27 like a relaxation of sorts.
    1:16:34 But inevitably, I feel like it’s a different way to, the conversation takes a different
    1:16:35 direction.
    1:16:37 Is that more or less what you’re talking about?
    1:16:38 Yeah, that’s a colossal shift.
    1:16:43 I mean, Stanley, the corpus callot, you can shift from the left into the right in about
    1:16:44 100 milliseconds.
    1:16:48 So essentially, you have to be in one hemisphere or the other.
    1:16:53 So if I’m listening very carefully to exactly what you said and I’m tracking everything
    1:16:59 you said like we’re in a courtroom situation, then my right brain is suppressed.
    1:17:00 Is that right?
    1:17:01 Good feed, good feed.
    1:17:03 Now watch where I go here.
    1:17:08 The right hemisphere is dominant for attention.
    1:17:13 I mean, this baby and this mother, literally, she’s focusing our attention on that baby’s
    1:17:19 face tone, but there are two different types of attention, strong neuroscience to show
    1:17:20 this.
    1:17:26 The left brain operates by narrow attention, narrowly focused attention.
    1:17:32 The best example of narrowly focused attention is you are following my words one after the
    1:17:33 other.
    1:17:37 But there’s another type of attention which is used by the right brain, which is called
    1:17:44 wide-ranging attention, which comes right out of Freud, which he also called, maybe
    1:17:47 you’ll remember this, evenly suspended attention.
    1:17:49 I haven’t heard that, but that’s beautiful.
    1:17:54 That’s the same thing, which is much wider than that, and that form of attention is the
    1:17:58 form of attention that the right brain has.
    1:18:09 Because the attention at that point in time is not only of what’s coming from the outside,
    1:18:15 but also attention to what’s happening in the inside, my own inside, the changes in
    1:18:18 my own physiology at that point in time also.
    1:18:24 So yes, there are these two different forms of attention, and essentially the only way
    1:18:32 someone who was just narrow all the time, let’s take a personality who just lives in
    1:18:33 the left hemisphere.
    1:18:35 A hyper-linear person.
    1:18:36 Exactly.
    1:18:38 Hyper-logical, hyper-rational.
    1:18:42 Cannot really see the big picture, but literally that kind of a situation.
    1:18:48 So essentially, that kind of a person is always looking at the narrow aspects of it, and cannot
    1:18:55 see the broader context, the broader context, because there’s a context that’s being set
    1:18:56 up.
    1:19:01 Right now, between you and I, there’s also a context that’s being set up.
    1:19:07 And that context also has to it a kind of a feeling of safety and trust as we literally
    1:19:14 just go off wherever our thoughts are with some idea that literally you’ll be able to
    1:19:17 follow that and you’ll come back with me at the same time.
    1:19:24 So the context, the emotional atmosphere between us changes when you go left into the right
    1:19:26 like that.
    1:19:34 Point here is that it used to be thought that the only way you could understand the brain
    1:19:37 was by looking more intrpsychically into one brain.
    1:19:42 If you understood how one brain worked and everything was intrpsychic.
    1:19:44 But then there’s the interpersonal part of it.
    1:19:50 And so essentially, we’re moving now from a one-person intrpsychic psychology to a two-person
    1:19:51 interpersonal psychology.
    1:19:53 You see what I mean by two-person.
    1:19:58 I got the mother here, I got the baby there, I got the patient here, I got the therapist
    1:19:59 there.
    1:20:03 And between them, literally we’re going back and forth at all periods of time, right brain
    1:20:06 to right brain communications underneath the conversation.
    1:20:13 So neuroimaging, hyper-scanning, neuroimaging, you’re familiar with hyper-scanning.
    1:20:17 Another paradigm-shifting thing that is occurring now in neuroimaging.
    1:20:24 For the first time, we can now scan two people, NIRS, EEG, whatever you want, while they
    1:20:30 are in the middle of a basic interpersonal interaction, a numberable interaction between
    1:20:32 the two of them.
    1:20:35 These studies have now been done.
    1:20:42 And what they did was that they found is that the two brains, especially when they are into
    1:20:48 emotional states and when they are looking at each other face to face and they’re concentrating
    1:20:54 literally on how to empathically be with that person, et cetera, emotions, so to speak,
    1:21:01 they find that the right brain of one will synchronize with the right brain of the other.
    1:21:08 And the part of the right brain that synchronizes with the other is the right temporal parietal
    1:21:17 junction, a lot of evidence now on the right temporal parietal junction.
    1:21:20 I said right brain to right brain.
    1:21:23 So now the eyes are coming.
    1:21:28 I remember the eyes are, I mean, direct eye connection really is the most powerful form
    1:21:29 of communication.
    1:21:33 I always remind people these are two little bits of brain outside your cranial vault.
    1:21:36 As weird as that might seem, they are two bits of brain, your retina is central nervous
    1:21:41 system, and you’re looking at, that’s about as close as you can get to looking at somebody’s
    1:21:42 brain state.
    1:21:43 As anything.
    1:21:48 Well, you know, the eyes are being controlled by the autonomic nervous system, so you have
    1:21:54 an autonomic nervous system, the autonomic nervous system synchrony here, so to speak.
    1:22:01 But essentially what’s occurring at this point in time, face, voice, gesture.
    1:22:06 The face is processed in the posterior parts of the right hemisphere, the face processing,
    1:22:09 right hemisphere, face processing.
    1:22:13 The posterior parts of the right hemisphere, the sensory areas of the right hemisphere process
    1:22:19 the voice, the melody of the voice, the tone of the voice, that’s different than the semantics
    1:22:20 of the voice.
    1:22:25 This is prosody, this is what the Italians do so well.
    1:22:27 Right.
    1:22:36 And the posterior parts of the right hemisphere also will process gesture and tactile, okay?
    1:22:42 All of that comes together, is integrated together in the right temporal parietal junction.
    1:22:49 So when two people literally are empathically synchronizing with each other, when we are
    1:22:58 sharing the same emotional state, the third patient says at this point in time, my God,
    1:23:02 it’s rage, I never realized it was anger.
    1:23:09 And at that point in time, the empathic therapist who’s synchronizing, we are both literally
    1:23:13 now in that right temporal parietal junction.
    1:23:20 But the right temporal parietal junction is what sends the communications and receives
    1:23:21 the communications.
    1:23:23 Got me here?
    1:23:29 So essentially, that’s where our linkage is and we are now literally in a right brain
    1:23:32 to right brain communication.
    1:23:40 And what they found was during a real psychotherapy situation where the patient comes in and they’re
    1:23:45 there because they have interpersonal relationships problems and emotional problems, and they’re
    1:23:51 face to face in their eye to eye, and they’re tracking each other’s like that, you’ll find
    1:23:53 that synchronization.
    1:24:00 So the synchronization between my right temporal parietal and your right temporal parietal
    1:24:03 is a right brain to right brain communication.
    1:24:09 That right brain to right brain communication is always occurring in that kind of a context.
    1:24:18 And therefore, the most important new change in psychoanalysis is that the unconscious
    1:24:21 is more than just happening at dreams.
    1:24:29 It’s happening at all points because the unconscious we now know is a relational unconscious.
    1:24:35 It communicates with another relational unconscious, right brain to right brain, and this has really
    1:24:41 changed so much now in our understanding about what psychotherapy is about also.
    1:24:48 And certainly, I want to point out the major change mechanism in psychotherapy now is not
    1:24:49 insight.
    1:24:52 It’s not cognitive insight.
    1:24:58 It’s more the ability to have an emotionally laden conversation with another human being
    1:25:02 and to make emotional connections with another human being, which is why the therapeutic
    1:25:05 relationship really is the factor of the change.
    1:25:11 And that’s very different than the old days was your unconscious is here, the analyst
    1:25:12 is there.
    1:25:17 I’m now going to interpret what you’re doing as you are sinking down into the right, but
    1:25:19 I’m going to stay up left and interpret it.
    1:25:21 That’s why there was a real limitation to that.
    1:25:27 And that’s why psychoanalysis really changed now also to a face-to-face contact, not just
    1:25:30 the couch also.
    1:25:37 Fascinating, and makes total sense based on the newer imaging tools, revealing synchrony,
    1:25:38 et cetera.
    1:25:44 I have two questions that can be asked in parallel.
    1:25:47 Music and dogs.
    1:25:48 Why music and dogs?
    1:25:55 Well, some of what you’re describing reminds me of the state shift that occurs when I hear
    1:26:03 particular pieces of music for which I’m not paying attention to the lyrics, or in some
    1:26:07 cases the lyrics matter, I’m listening, but they don’t make any sense.
    1:26:11 Like if they were read out as a paragraph, it wouldn’t make any sense.
    1:26:14 But it feels like there’s some fundamental truth there.
    1:26:19 So this is, I could state specific musical preferences, but it’s highly individual.
    1:26:20 For some people, it’s classical music.
    1:26:22 For other people, it’s music that contains lyrics.
    1:26:29 But there’s this feeling, like, yes, there’s a truth there, and I feel that truth.
    1:26:33 Even though the content of the words, let’s take it, couldn’t help myself.
    1:26:38 Like a Bob Dylan song, for instance, he certainly could be considered a poet, right?
    1:26:42 And if you read the lyrics just as a paragraph, you’d be like, “This is nonsense.”
    1:26:46 But the way that it’s sung, the meaning behind it, the timbre in the voice, the prosody,
    1:26:49 et cetera, and presumably the emotion that he was feeling at the time when the music
    1:26:55 was recorded, communicates with us, and we enter a synchronous state.
    1:27:00 And then in parallel to this, I mentioned dogs, where sure, they have a left brain
    1:27:05 and a right brain, but I think with animals, generally, if they’re domestic animals and
    1:27:11 we have a very close relationship to them, we can really feel a resonance with them and
    1:27:13 presumably them with us.
    1:27:18 And for anyone that’s experienced it, some people might be chuckling now, but it’s nothing
    1:27:19 short of profound, right?
    1:27:24 The extent to which we really feel like they see us and we see them and there’s a bond.
    1:27:29 Clearly not the same magnitude as a parent-child bond, but nonetheless.
    1:27:36 So music and dogs, do you think it’s tapping in to this same right temporal parietal structure?
    1:27:43 Well, I think that it’s … First of all, the right temporal parietal junction is the
    1:27:46 post-theory and the right orbital front is the cortex, so the whole right brain there,
    1:27:47 so to speak.
    1:27:51 So we’re basically going from anterior to posterior, just their structure’s the whole
    1:27:52 way back.
    1:27:55 Yeah, the orbital frontal is the regulation part of it.
    1:28:01 The temporal parietal junction is the communication part of it, so the whole key is the communication
    1:28:03 of emotion and the regulation of emotion.
    1:28:05 Where is the surrender switch?
    1:28:10 The surrender is the colossal switch out of the left into the right.
    1:28:15 So not so much paying attention to the content of the words, the logic behind them, the logical
    1:28:21 flaws that might exist, the analytic part, but rather how the words sound, how the words
    1:28:22 feel, literally.
    1:28:29 Yes, and clearly one of the … First of all, there has been a lot of neuroscience done
    1:28:34 on music and, incidentally, most of that is right brain, showing right brain activation
    1:28:35 in music.
    1:28:44 The key here, even more than that, it’s particular music to me.
    1:28:50 It has a particular meaning to me, its subjectivity, and a lot shows that music is essentially
    1:28:53 a mechanism of affect regulation.
    1:28:58 But I want to suggest to you that pets are also a mechanism of affect regulation.
    1:28:59 Dogs everywhere smiling.
    1:29:05 Absolutely, and maybe by the same things, I want to suggest, I think that the communication
    1:29:12 between dogs, and I’ve had four dogs myself, is that literally it’s tactile, it’s the touch
    1:29:17 of that animal, it’s the prosody of the voice, because literally that dog understands the
    1:29:25 prosody of the voice, and also, to some extent, I think they can read our faces.
    1:29:29 But more than that, there’s one other sense, which I haven’t brought up, which is part
    1:29:33 of human relationship, and that’s smell.
    1:29:36 This is overlooked in human relationship.
    1:29:41 But in real intimate contacts between human beings, the smell is really a key there.
    1:29:47 Think about sexual arousal, so dogs are really very strong on our smell, et cetera.
    1:29:56 But if attachment is reunion after a separation, you come home, there’s that dog sitting there,
    1:30:00 literally, and immediately, you’re down-regulating the day.
    1:30:04 You have now taken off the whole left hemisphere, our whole stresses of all of that, and you’re
    1:30:10 now shifting left into right, and we use the mechanisms that are available to do that.
    1:30:13 Playing music is one of the ways to do that.
    1:30:19 In some sense, music is an auto-regulation, although music can be live music, and then
    1:30:21 it’s more than that, so that’s the case.
    1:30:24 Or playing music with others, this is something I’m incapable of because I have no musical
    1:30:29 ability, but playing music with others, you can see that when we talk about the chemistry
    1:30:35 of a band, it’s so incredible to witness that, and then to feel it en masse with thousands,
    1:30:37 maybe, of other people.
    1:30:46 There have been studies to show that during a performance, there is a synchrony, there
    1:30:52 are synchronized states between the performer and the audience, and suddenly, they’re all,
    1:30:56 you can have thousands of people, literally, in that same synchronized state at that point
    1:30:57 in time here.
    1:31:04 You mentioned earlier Stephen Porges’ work, and we know that brain and body are connected
    1:31:12 in both directions, and I should know this, but I don’t know if the right brain has preferential
    1:31:18 communication with the parasympathetic or sympathetic, or other aspects of, well, Vegas
    1:31:21 is parasympathetic, but I think it’s probably both.
    1:31:26 I think the more we discover about the Vegas, it’s likely to be mixed, sympathetic, parasympathetic,
    1:31:28 but I’ll catch some heat for that, but that’s okay.
    1:31:36 But bodily sensing is a real thing, like there are ways that our diaphragm and our core relax
    1:31:37 when we’re happy.
    1:31:43 All of this is obvious to anyone, but I’m just curious how right brain links up with
    1:31:44 bodily states.
    1:31:48 The right brain is more connected into the body than the left brain.
    1:31:52 Incidentally, do you know the name Ian McGilchrist?
    1:31:53 Yes.
    1:31:57 I know the name, and many people have commented on our YouTube channel that I need to talk
    1:32:01 to Ian.
    1:32:05 I have gotten that far, but I’ve been busy.
    1:32:06 Get him.
    1:32:07 Get him.
    1:32:08 Great.
    1:32:09 Ian, we’ll send you an invite.
    1:32:10 Yeah.
    1:32:18 I mean, there has been ongoing dialogue between us for some time, but Ian talks about that
    1:32:25 the right brain literally is much more connected into the body, and incidentally, it’s also
    1:32:28 more dominant for will.
    1:32:33 Unconscious will is more important than conscious will, which you kind of at the very beginning,
    1:32:35 we were talking about the left versus the right.
    1:32:36 Yeah.
    1:32:44 So I’m curious as to how people can start to sense these right brain, left brain shifts.
    1:32:50 We talked about how paying a little less attention to the content of words and a little bit more
    1:32:58 to how a conversation is feeling, independent of the word content might be part of it.
    1:33:03 We hear a lot these days about how body posture matters.
    1:33:06 If people are closed up with their arms crossed, I don’t know, but sometimes I’m just a little
    1:33:09 chilly, so I’ll cross my arms, and sometimes I’ll cross my arms and lean in, and I know
    1:33:12 that I’m in a much more attuned state.
    1:33:16 So I don’t put too much weight on that, but maybe I should put more weight on that.
    1:33:17 Yeah.
    1:33:18 What are your thoughts?
    1:33:19 Yeah.
    1:33:25 There was a classical work by an analyst by the name of Manuel Hammer, and he was talking
    1:33:27 about how to reach the affect.
    1:33:33 And what he suggested is that there are certain moments in the session when literally my body,
    1:33:38 in order to pick up the communications of the patient, I lean back.
    1:33:43 I’m not leaning forward into, I lean back and let the atmosphere literally come over
    1:33:44 me, so to speak.
    1:33:45 No, I love this.
    1:33:50 He says, “Forgive me for interrupting,” but I love this because people, especially on
    1:33:55 social media, they take a piece of information, like if you’re leaned back, you’re disengaged.
    1:33:57 You’re leaned forward, you’re engaged, but you could also just turn it right around and
    1:34:00 say, “If you’re leaned forward, you’re impending,” and then the person doesn’t have space.
    1:34:01 All right.
    1:34:04 And so, frankly, it becomes a bunch of BS.
    1:34:07 But notice, here, what I’m talking about, the therapist is attempting to do is to make
    1:34:14 an emotional connection, an empathic connection, and in order to make an empathic connection,
    1:34:20 you’re leaning back, you’re leaning back, and literally as you lean back, all of a sudden,
    1:34:25 you’re able to pick up things and hear things that you didn’t see before, so to speak.
    1:34:30 And frequently, what happens when you’re in an emotional connection like that, images
    1:34:35 will come to your mind, images, which really represent the emotional experience that the
    1:34:37 other is having.
    1:34:42 And at that point in time, also, what you’ll find is that just as you’re picking up that
    1:34:46 person’s image, he’s picking up your person’s image.
    1:34:52 And what Hammer says is that what we have here is something that’s like an affective
    1:34:58 wireless between the two, because it’s going back and forth between the two of us, just
    1:35:03 like a right brain-to-right brain communication, affected by it.
    1:35:11 Freud said the human unconscious acts like a receptor, and it picks up the communications
    1:35:14 of the unconscious of another human being.
    1:35:20 Freud said literally human beings can pick up the unconscious without it going through
    1:35:22 the conscious mind.
    1:35:28 So again, in that kind of a context, that all makes sense.
    1:35:32 The other thing I want to say about all of these behaviors that are going on now when
    1:35:41 there is an emotional communication, the key is spontaneous behaviors, spontaneous.
    1:35:45 Not thought-out behaviors, spontaneous behaviors.
    1:35:51 When there’s spontaneous behaviors, there’s more trust in them being in the first place.
    1:35:54 But there’s not a mind that is attempting to present anything.
    1:36:00 And when you have two people revealing their spontaneous behaviors to each other, even if
    1:36:05 they’re not sure how they’re going to be affected, that also is a matter for synchrony.
    1:36:12 In order for there to be synchrony, there has to be spontaneous two-way communications,
    1:36:13 turn-taking communications.
    1:36:19 And incidentally, as we talk about this conversation, what is set up in the attachment between the
    1:36:25 mother and the infant, the infant makes a cry, the mother responds, is that they are
    1:36:27 now taking turns.
    1:36:29 There’s turn-taking behavior.
    1:36:36 And in a good relationship, what you find is more or less smooth turn-taking behaviors.
    1:36:42 And incidentally, you and I, who have never met before, are not doing too badly in these
    1:36:46 spontaneous turn-taking behaviors between us.
    1:36:47 I appreciate you saying that.
    1:36:49 I feel the same way.
    1:36:55 Text messaging has become a dominant mode of communication these days.
    1:37:02 I’ve hosted a few guests, expert in emotions in the brain, Lisa Feldman Barrett, for instance,
    1:37:03 and others.
    1:37:11 And she and others have talked about how the emojification of emotions, just like a smiley
    1:37:16 face or a crying face or a goodness or a mind blown, these things are convenient, as is
    1:37:20 shorthand text, lack of punctuation, et cetera.
    1:37:26 But today’s conversation also highlights the extent to which text messaging is pretty much
    1:37:32 devoid of most everything that you’re talking about, a green bubble or a blue bubble, seen
    1:37:38 or not seen, red or not in that red, depending on how you set your settings.
    1:37:43 The latency, the turn-taking, sometimes people layer in multiple conversations and you’re
    1:37:47 going back and forth about a couple of different things and then like your food order comes.
    1:37:57 I mean, sure, the human brain can handle this, but this seems either not good, neutral, that
    1:38:03 is, or bad for building and reinforcing communication.
    1:38:08 It actually concerns me, but of course I’m now 49, so I can say things like now that
    1:38:13 I’m 49, I can say things like that, but it concerns me because I think that you can imagine
    1:38:23 the young brain and the older brain essentially not being good at interpersonal dynamics because
    1:38:24 of text messaging.
    1:38:25 I agree.
    1:38:26 I agree.
    1:38:40 First of all, let me mention that one of Ian’s ideas is that essentially the left hemisphere
    1:38:46 is becoming more and more dominant today in not only in this country, and he sees that
    1:38:51 as really as a huge problem because the title of his book is “The Master” and it’s “Emissary,”
    1:38:56 and the emissary, which is left brain, betrays the master, so he sees that one of the problems
    1:39:02 we’re dealing with right now is that there’s the left hemisphere is there and that these
    1:39:06 right hemisphere is even metaphors are problematic.
    1:39:10 So I have a rule.
    1:39:12 I don’t like to argue over text.
    1:39:16 I don’t like to argue, period, but I don’t, you know, I’ll pick up the phone.
    1:39:20 I’m of the generation where we called one another.
    1:39:28 I find text to be completely devoid of what I’m really seeking in terms of connection,
    1:39:33 and I think that there’s an entire, I know there’s an entire generation of people that
    1:39:38 grew up communicating mainly through short message.
    1:39:43 Jonathan Haight and the author of “The Anxious Generation” has been encouraging young kids
    1:39:47 to put away their phones and get out and interact more, encouraging parents to let their kids
    1:39:50 be more what they call free range kids and do this kind of thing, arguing that there’s
    1:39:56 far fewer dangers in the physical world than there are in the online world for young brains.
    1:39:58 He makes a convincing argument.
    1:40:06 For those of us that are seeking to have a better connection, maybe even do some healing
    1:40:11 of the right brain circuitry that you’ve been talking about today, do you think that
    1:40:18 there’s a hierarchy of effectiveness such that, you know, like text would be perhaps
    1:40:24 at the bottom, voice memo, maybe next level up, I’m thinking here, a phone call, you know,
    1:40:27 there was a time when we wrote handwritten letters and those felt very meaningful.
    1:40:32 I kept handwritten letters from people that I cared about and that cared about me.
    1:40:38 The handwritten letters are proofs that it doesn’t have to be a real time exchange, but
    1:40:42 there’s something about handwriting, a type written letter by today’s standards would
    1:40:49 also be a significant thing, but you know, there really seems to be something special
    1:40:54 about a letter, a face-to-face conversation.
    1:41:01 In terms of literally the point of the letter and the attempt of the letter literally was
    1:41:03 to make a connection.
    1:41:08 I can remember in my childhood going away to camp and we would write letters back and
    1:41:14 forth and the words that were being used there were literally about making a connection and
    1:41:19 filling you in, which also meant that I had to reflect about myself and what was happening
    1:41:26 with me and how I felt about that and how I was sharing all of that with another person.
    1:41:31 That has really gone into the background and things have become much more impersonal, but
    1:41:39 I want to point out that for a certain type of personality, texting fits perfectly.
    1:41:44 These are people that walk around with left brains that are high-perturbed.
    1:41:49 People living in the left, that’s right.
    1:41:53 I just want to point out there are other ways literally of feeding the right brain of what
    1:42:00 it needs and one of the other ways also is going out into the world, is traveling, is
    1:42:03 being in nature, sharing those kinds of things also.
    1:42:12 Those are also in addition to the in-person situations here, but we’re seeing changes
    1:42:19 here, we’re seeing changes here and I’m not so sure too many of these are good.
    1:42:27 Let me throw out, I made a little list of the areas which are now being studied which
    1:42:33 are showing that clearly this is right brain dominance in these activities.
    1:42:35 Please share.
    1:42:38 Stop me at any point.
    1:42:43 Basically the argument that I’m making in this new book on human nature is that the
    1:42:48 highest levels of human nature are on the right brain.
    1:42:56 Essentially intuition, now remember, intuition is there for all kinds of professions.
    1:43:03 One of the things that a fireman gains over time is literally how to read a fire.
    1:43:06 Intuition, purely right brain, and so on.
    1:43:18 Intuition literally is drawing on body sensations also, etc., imagery, creativity, a lot of
    1:43:23 evidence showing creativity, the ability to processing something novel and something
    1:43:50 new, metaphors, imagination, studies, humor, music, poetry, art, morality, compassion,
    1:44:04 spirituality, and the best for last, love.
    1:44:12 That’s a spectacular list, making the right brain circuitry at least among the most exciting
    1:44:15 circuits, certainly important circuits.
    1:44:19 I threw an ad for the next book.
    1:44:22 I love right brain psychotherapy, love, love, love it.
    1:44:28 I own a hardcover copy, I’ve owned it for a couple of years now, highly recommend it.
    1:44:30 We’ll put links to your books in the show note.
    1:44:32 Gets a development of the unconscious mind also.
    1:44:36 Okay, we’ll do.
    1:44:43 What are some activities that allow us to, quote unquote, drop into our right brain circuitry
    1:44:44 a bit more?
    1:44:48 One that immediately leapt to mind as you mentioned nature and interacting with nature
    1:44:53 and we were talking about music is walking.
    1:45:03 And earlier we talked about you educated us on rather this notion of wide range attention,
    1:45:10 this evenly suspended attention that is associated with the right brain, this kind of widening
    1:45:14 of gaze as opposed to narrow gaze and narrow attention that is associated with left brain
    1:45:16 circuitry.
    1:45:22 When we’re out in nature and when we’re ambulating, when we’re walking, provided we’re not looking
    1:45:29 at our phone, one hopes, or looking for something specific like a bird that we’ve spotted.
    1:45:31 We tend to be in panoramic vision.
    1:45:36 I’m a vision scientist so I can’t help myself, you know, what we call “magniceller vision.”
    1:45:37 Yeah, sure.
    1:45:38 Big pixels.
    1:45:39 I’m aware.
    1:45:40 Yeah, taking it all in.
    1:45:47 If you’re more spherical than kind of a cone of attention, I would imagine that might be
    1:45:51 more right brain associated.
    1:45:58 What are some things that you, if you, suggest to your patients like, “Hey, you know, until
    1:46:02 our next session, you know, do you encourage them to journal, free associate journal to
    1:46:11 listen to music, to take walks, or do you restrict the activation of this right brain
    1:46:15 circuitry to the session and then let it just show up as it were?”
    1:46:16 Yeah.
    1:46:17 Yeah.
    1:46:21 So you let it them sort of just default to what’s happening.
    1:46:28 Two points here.
    1:46:40 First of all, on therapy, I think there’s been too much of an emphasis on technique in therapy.
    1:46:51 And really what the right brain research is showing is that it’s the right brain process.
    1:46:54 That’s the key here more than the technique.
    1:47:01 And so that being the case, due to my own training, if psychotherapy has shown to be
    1:47:09 more effective in making long-term changes and even changes after the treatment is over
    1:47:13 than other forms of therapy like CBT, so I think there’s been too much on that.
    1:47:21 On the matter of other experiences, the right brain is also dominant for processing novel
    1:47:23 information.
    1:47:29 Any time something new comes up, the right picks it up first and you get a burst of
    1:47:31 noradrenaline out of that also.
    1:47:42 So the pursuit of continuing to have a curious mind and an open mind I think is part of that
    1:47:47 and seeking new experiences in different parts of the world.
    1:47:53 I mean, there’s an economic piece to that also, but with new challenges, bring up new
    1:48:03 challenges that we have and to essentially, if possible, feed curiosity.
    1:48:10 Einstein even said something essentially along those lines there.
    1:48:19 So new experiences with new people, new challenges, new places to see, a travel I think is one
    1:48:25 of those and it turned out to be one of the great fortunate gifts that came from all of
    1:48:27 this.
    1:48:33 I was a therapist only for about 45 years and I came into this late.
    1:48:41 I wrote this book late and literally, it’s led me into new relationships and new friends.
    1:48:48 Who starts making friends at 45 and 50 years old, but again, novelties and sharing that
    1:48:52 I think is also another way of doing that.
    1:48:56 Plus, you said this, I’ll repeat it, exercise.
    1:48:59 Exercise is a key here.
    1:49:08 I happen to be interested in energy and in mitochondria and there’s a scientist Navio
    1:49:13 at San Diego who has written on this and he’s talking about the healing process and part
    1:49:18 of the healing process literally is exercise.
    1:49:25 That’s fundamental to healing of whatever, physical and mental and also restorative sleep.
    1:49:36 So taking care of our body, one of the things that we learn early in our experiences, mostly
    1:49:40 taught through the bodies, literally how to take care of our bodies and as you’re well
    1:49:50 aware of, you don’t see that in certain pathologies and I’m talking about more than just self-destructive
    1:50:00 like cutting it, but ultimately the ability to be able to look inward and to be able to
    1:50:08 reflect back upon the self and to be able to see even what we want to see and don’t
    1:50:09 want to see.
    1:50:19 Now, I want to just make a quick reference to defenses because defenses can be adaptive
    1:50:23 and maladaptive and they’re important and they’re there.
    1:50:29 For example, we have defenses against overwhelming affect, dissociation is defense against overwhelming
    1:50:35 affect, but we also have defense like repression, which is part of all human beings and repression
    1:50:43 can be normal and adaptive or it can be maladaptive and it’s maladaptive literally when the repression
    1:50:44 is very strong essentially.
    1:50:49 What you have there is that the left hemisphere is just shutting out anything coming over
    1:50:50 from the right.
    1:50:51 That’s what repression is.
    1:50:54 The left hemisphere is just shutting that all out.
    1:50:59 So part of this is becoming more aware of those defenses that we have also and I want
    1:51:01 to make this point also.
    1:51:08 There are certain parts of ourselves which we cannot see.
    1:51:14 We can only see them when we’re getting feedback from somebody who knows us and can see those
    1:51:21 things in us and even if at the time they’re uncomfortable, but we need that feedback from
    1:51:27 somebody we trust to be able to see, which is why this ability literally to completely
    1:51:31 change one’s psychology is highly problematic because remember what you’re attempting to
    1:51:40 do is to change the right brain, which is why intimate relationships, close relationships
    1:51:46 with whom we can share things is really a key there also.
    1:51:56 Everybody has blind spots and the way out of that again is trusting enough to take in
    1:52:00 negative feedback at times also.
    1:52:10 My own feeling is that when something hits me, let’s say a disappointment hits me, and
    1:52:15 one of the things I learned early about my own emotion because in order to study emotion,
    1:52:23 you have to study your own emotion, et cetera, that for me literally when something comes,
    1:52:29 I just let it come and move wherever it’s going to go and feel it just at all of its
    1:52:36 intensity and strength and even after sharing it, literally letting it penetrate down so
    1:52:42 to speak and ultimately at some point it’ll come back into another shape in a form but
    1:52:47 our emotions are adaptive and again I want to point out one of the major fallacies is
    1:52:53 that negative emotions are bad and positive emotions are good.
    1:53:00 Positive emotions are good, manic emotions, et cetera, negative emotions are bad, loss,
    1:53:05 we are wired for all of these emotions because they have adaptive value and we need to be
    1:53:14 able to be familiar with all of those different types of emotions that come away in our lives.
    1:53:21 I have a friend, he’s a songwriter and he told me that he has this process whereby he
    1:53:29 writes music every day but he starts his day by painting or drawing and I think he sold
    1:53:35 some paintings and drawings but that’s not his main vocation but he told me that he draws
    1:53:42 and paints as a way to sort of grease the gears to songwriting and then I learned that
    1:53:49 Joni Mitchell did this too or something similar and I can’t help but wonder whether or not
    1:53:55 they’ve unconsciously tapped into a mode of bringing right brain circuitry up in terms
    1:53:57 of its activity.
    1:54:04 Neither of them are known as painters or artists but of course musical artists and quite accomplished
    1:54:06 ones at that.
    1:54:09 Does that sort of tool or technique make sense?
    1:54:14 Yeah, it does, essentially it’s creativity, which again is the ability to see something
    1:54:20 novel in a new way, to look at the same thing but through new eyes so I think those are
    1:54:27 ways of literally, artists know literally how to get surrender out of the left and get
    1:54:31 into the right and you’re seeing these mechanisms of surrender but let me share into something
    1:54:35 else more autobiographical about what you’re saying.
    1:54:41 When I decided to, I knew that I was going to write something at a certain point in time
    1:54:48 and so for ten years I went into a period of self-study and literally I went to a library,
    1:54:51 Cal State Library near me and I just went through the stacks.
    1:54:56 Do you remember what it was like to go through the stacks and I started to move into psychology
    1:55:01 and to neurology and to chemistry but then I found myself doing something else.
    1:55:07 I went back to the piano, I took piano as a teenager, it led nowhere but as an adult
    1:55:12 I went back to the piano, we have a piano in the house, it came from my in-laws because
    1:55:17 I wanted to know something in my fingers, I didn’t want to know something in my logic.
    1:55:24 I knew that the way that I usually would understand things would be rationally and logically but
    1:55:32 I wanted to be able to play and be able to play again purely so that it was in my fingers
    1:55:35 and I also wanted to be able to visualize.
    1:55:42 So I got to a point now where I started to be able to see a cell and I could visualize
    1:55:48 mitochondrial moving now up into the dendrites at the cell membrane so that visualization
    1:55:55 capacity as well as the musical capacity was my intuitive way of starting now more and
    1:56:02 more to get me to lean into the right to be able to learn how to be in the right.
    1:56:03 Amazing.
    1:56:12 I love this and I’ll refrain from sharing my personal use of I guess we call them avenues
    1:56:19 into the right but I want to make clear, I understand you’re in the stacks of books
    1:56:25 in the library, it feels and sounds like a cognitive endeavor, a left brain endeavor
    1:56:32 but then it just came to you, I want to play the piano or through the research that you
    1:56:39 were doing this 10-year self-research, amazing by the way, I’m so struck by that, then did
    1:56:42 it just come to you in a flash, like I want to play the piano again?
    1:56:47 And was it because playing the piano contrasted so much with looking through the stacks or
    1:56:48 they were aligned?
    1:56:56 No, it just meant, for me that was exploration, it was exploration, it was all new information
    1:56:59 and I found that I could master more than what the field that I was trained in.
    1:57:07 Let me give you one other experience that is a lot of evidence to show, the a-ha experience
    1:57:08 is right brain also.
    1:57:14 So there are times when literally insights will come quickly and suddenly and they’ll
    1:57:17 seem to come out of nowhere and all of a sudden the muse is there.
    1:57:22 So that was an a-ha experience and when I thought about it it just made all kinds of
    1:57:23 sense.
    1:57:28 I mean there was a purpose to it because again I needed to get past doing that.
    1:57:33 Let me tell you something else that I decided to do very early on as I was setting off into
    1:57:39 this ten-year period, I decided never to memorize anything.
    1:57:41 Tell me more.
    1:57:44 It’s a lot of effort that gets nowhere.
    1:57:49 Literally what I wanted to do as I wanted to understand it in the way that I could understand
    1:57:51 it.
    1:57:56 So if there’s a lot of wasted time and memorization, and that being the case, as you can imagine
    1:57:58 I have a rather enormous of memory.
    1:58:02 I know where things are, I know where they are, I know how to get them.
    1:58:07 I know what’s important and I know how to put it into a place where I know where that
    1:58:08 article is.
    1:58:14 And incidentally when I’m working, originally I would write everything down and the writing
    1:58:18 had an effect of putting that more into my memory.
    1:58:25 Even now when I’m studying I’ll take papers, I’ll Xerox them, and I’ll read them at my
    1:58:26 desk.
    1:58:29 I will not read and study right off the computer.
    1:58:35 In other words, I was learning my own technique of learning.
    1:58:39 So important, I often get asked what’s your note taking process, how do you prepare a
    1:58:40 solo episode?
    1:58:43 I do these long solos that I have only a few pages of notes.
    1:58:48 But I could describe it but the process is so specific to the way that I learn across
    1:58:52 the whatever six, eight, ten weeks that it takes me to prepare for one of those, sometimes
    1:58:57 more, that it wouldn’t really translate, like it doesn’t matter.
    1:59:05 But there’s a process of introspection there about literally how do I learn, and how can
    1:59:09 I literally absorb the information so that it goes in deep.
    1:59:12 The left hemisphere essentially is a surface hemisphere.
    1:59:15 The right hemisphere is the one of depth, so to speak.
    1:59:20 And what goes into the right, for example, if you have an experience, an emotional experience
    1:59:24 that’s really important, that goes deep into your autobiographical memory.
    1:59:31 That’s much deeper than your attempting to memorize something at any point in time.
    1:59:38 Given the extreme importance of this right brain circuitry and of this autonomic synchrony
    1:59:46 between mother and typically mother, primary caretaker that is and infant, what are some
    1:59:51 things that are known from the literature as critically important about that stage in
    1:59:57 terms of, you know, amount of time spent with the child.
    2:00:02 You know, oftentimes parents are working, there are nannies or any number of different
    2:00:03 things.
    2:00:06 There are a lot of different structures nowadays for families and balancing work and family.
    2:00:11 But is there anything known about how to, I hate to use the word optimize, but maximize
    2:00:14 the health of the relationship?
    2:00:15 Yeah.
    2:00:19 I don’t think that this culture compared to other cultures really provides for that
    2:00:20 kind of time.
    2:00:25 I think that people are stressed because of that.
    2:00:33 And now I’m going to talk about maternal leave and paternal leave in other rich countries.
    2:00:41 The paternal leave is three months and maternal leave is six months or more in Scandinavia.
    2:00:48 So these other countries have figured out this time of life is critical that if you
    2:00:56 really want to affect a personality and help shape that personality to be a moral person
    2:01:01 or, you know, to have values, et cetera, the time literally that to put in is the earliest
    2:01:02 years.
    2:01:05 That’s when it’s there, so to speak.
    2:01:11 And without that kind of leave policy, in this country, most people go back to work
    2:01:14 at six weeks.
    2:01:19 Six weeks is at the beginning of the critical period of the right brain.
    2:01:24 The autonomic nervous system is in a critical period at six to eight weeks.
    2:01:27 The amygdala is coming into a critical period.
    2:01:32 The basolateral amygdala, the insula and the cingulate are in a critical period at that
    2:01:34 point in time.
    2:01:40 This is before the child has formed an attachment or a separation.
    2:01:47 So I see this as literally—and as I’m well aware of, there’s now talking about this
    2:01:48 more and more.
    2:01:53 In fact, the recent debate, there was discussion of this also about this problem.
    2:02:00 The London School of Economics had a study about what is the best predictor, the best
    2:02:04 childhood predictor, of adult satisfaction in life.
    2:02:11 And the best predictor was emotion, and the second was the child’s conduct, and the third
    2:02:15 and last was the child’s IQ.
    2:02:17 We have things upside down here.
    2:02:25 We are focusing too much on executive functions that come online in the third year.
    2:02:30 And again, what I’m suggesting to you is that the whole foundations of our personality
    2:02:37 are starting in utero through the second and the third year, and then with the father, etc.
    2:02:41 That’s where we literally should be putting the money, and the money should be there so
    2:02:43 that it provides the time.
    2:02:46 Every other culture has figured this out.
    2:02:53 The UNICEF took a poll in 2021 of 36 countries, rich countries.
    2:02:58 We came in last in emotional well-being, childhood well-being.
    2:03:01 Shame.
    2:03:04 It is a shame.
    2:03:08 What’s wonderful, however, is that you’re highlighting these issues.
    2:03:14 So many people are hearing about this, and I encourage anyone, everyone listening, to
    2:03:21 really take in the ordering of importance of what Dr. Schor just shared, that IQ, third
    2:03:26 on the list, emotion regulation, number one.
    2:03:27 Conduct.
    2:03:28 Conduct.
    2:03:36 So the idea that we need to train our kids up as little memorizing computers is clearly
    2:03:37 the wrong idea.
    2:03:41 Clearly, there’s important information that needs to be committed to memory to be a functional
    2:03:48 human being, but that we’re missing not just critical knowledge transfer, but critical
    2:03:51 emotional transfer.
    2:03:56 And for that reason, and for so many other reasons, I really want to thank you for coming
    2:03:59 in today and having this conversation.
    2:04:04 It’s unlike any conversation I’ve had on this podcast, for several reasons, not the
    2:04:09 least of which is that you have this incredible knowledge of the neurobiology, which for me
    2:04:14 is a delight, and I’m sure for the listeners too, but also the clinical experience, which
    2:04:16 is so rich.
    2:04:21 And it’s clear you’ve also done your own work in exploring these ideas, and you’ve been
    2:04:25 here for and participated in the evolution of this whole right brain, left brain thing,
    2:04:29 the advent of neuroimaging, and how that’s really shed new light.
    2:04:35 And I just love, love, love the way that you braid all this together in terms of actionable
    2:04:40 things with patient and therapist, but also just in terms of one’s understanding of self.
    2:04:44 I’m certain people are going to take this knowledge into their lives and into the world,
    2:04:48 and it’s been really enriching for me, and I’m certain it’s going to be immensely enriching
    2:04:50 for them.
    2:04:51 So thank you for the work you do.
    2:04:55 Thank you for taking the time to come here today, and I’m excited about your new book.
    2:04:59 So keep us informed as to when that comes out, and we’ll have you back on for another
    2:05:01 discussion if you’re willing.
    2:05:09 And just thank you so much for entering this left brain, right brain dance and dynamic.
    2:05:11 It’s been thoroughly enjoyable for me.
    2:05:13 Absolute pleasure for me too, Andrew.
    2:05:14 Absolute pleasure.
    2:05:15 Thank you.
    2:05:16 Thank you.
    2:05:20 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Alan Shore.
    2:05:23 To learn more about his work and to find links to his books, please see the links in the
    2:05:25 show note captions.
    2:05:29 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    2:05:32 That’s a terrific zero-cost way to support us.
    2:05:36 Another terrific zero-cost way to support us is to follow the podcast on both Spotify
    2:05:41 and Apple, and on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
    2:05:45 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    2:05:48 That’s the best way to support this podcast.
    2:05:51 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d
    2:05:56 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments on YouTube.
    2:05:57 I do read all the comments.
    2:06:00 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
    2:06:02 It’s my very first book.
    2:06:05 It’s entitled Protocols, an operating manual for the human body.
    2:06:08 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based
    2:06:13 on more than 30 years of research and experience, and it covers protocols for everything from
    2:06:20 sleep to exercise to stress control, protocols related to focus and motivation, and of course
    2:06:25 I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    2:06:29 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
    2:06:33 There you can find links to various vendors, you can pick the one that you like best.
    2:06:37 Again, the book is called Protocols, an operating manual for the human body.
    2:06:41 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
    2:06:43 platforms.
    2:06:47 So that’s Instagram, ex formerly known as Twitter, LinkedIn, Facebook, and Threads,
    2:06:51 and on all those platforms, I discuss science and science-based tools, some of which overlap
    2:06:55 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
    2:06:57 covered on the Huberman Lab podcast.
    2:07:00 Again, it’s Huberman Lab on all social media platforms.
    2:07:04 And if you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, the Neural Network
    2:07:08 newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as
    2:07:13 brief one-to-three-page PDFs that cover protocols for things like deliberate heat exposure,
    2:07:14 deliberate cold exposure.
    2:07:18 There’s a protocol for managing your dopamine, there’s a protocol for optimizing your sleep,
    2:07:21 for neuroplasticity and learning, and much more.
    2:07:24 To sign up for the newsletter, simply go to hubermanlab.com.
    2:07:25 There you provide your email.
    2:07:29 I’d like to emphasize that we do not share your email with anybody.
    2:07:33 And as I mentioned before, the newsletter is completely zero-cost.
    2:07:37 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Alan Shore.
    2:07:45 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
    Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Alan Shore.
    Tiến sĩ Alan Shore là một nhà phân tích tâm lý lâm sàng, và ông là chuyên gia hàng đầu thế giới về cách mà các mô hình gắn bó thời thơ ấu ảnh hưởng đến các mối quan hệ của chúng ta ở tuổi trưởng thành, bao gồm các mối quan hệ lãng mạn, tình bạn và các mối quan hệ chuyên nghiệp, cũng như mối quan hệ của chúng ta với chính bản thân.
    Tiến sĩ Shore là giảng viên trong Khoa Tâm thần học và Khoa học Hành vi tại Trường Y khoa UCLA.
    Ông cũng là tác giả của một số cuốn sách quan trọng, bao gồm Tâm lý học não phải và Phát triển của tâm trí vô thức.
    Cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Shore là một cuộc thảo luận cực kỳ quan trọng mà mọi người đều nên nghe, để hiểu về bản thân và hiểu về những người trong cuộc sống của họ.
    Tại sao?
    Bởi vì tất cả chúng ta đều trải qua 24 tháng đầu đời.
    Bạn sẽ không nghe điều này nếu bạn chưa trải qua.
    Và trong 24 tháng đầu đời đó, bộ não của bạn phát triển theo một cách cụ thể tùy thuộc vào cách bạn tương tác với người chăm sóc chính của mình, đó là mẹ bạn, nhưng cũng có thể là cha hoặc những người chăm sóc chính khác.
    Trong 24 tháng đầu, não phải và não trái của bạn điều tiết những quá trình rất cụ thể nhưng khác nhau.
    Chẳng hạn, hôm nay bạn sẽ học từ Tiến sĩ Shore rằng mạch điện não phải của bạn, tức là các mạch cụ thể ở bên phải não của bạn, liên quan đến việc phát triển một loại cộng hưởng rất cụ thể với người chăm sóc chính của bạn, chuyển tiếp từ trạng thái bình tĩnh và yên tĩnh mà cả hai bạn cùng chia sẻ đồng thời đến các trạng thái được coi là trạng thái phấn khích, nhiệt huyết, và sự ngạc nhiên.
    Và việc chuyển tiếp qua lại giữa các trạng thái đó, như Tiến sĩ Shore giải thích, là rất quan trọng cho sự phát triển cảm xúc của chúng ta và cách chúng ta hình thành các mối gắn bó sau này.
    Vì vậy, nếu bạn đã nghe nói về kiểu gắn bó né tránh, gắn bó lo âu hoặc gắn bó an toàn, hôm nay bạn sẽ hiểu tại sao những kiểu gắn bó cụ thể đó lại phát triển, chúng chuyển hóa từ cuộc sống sớm đến tuổi vị thành niên, tuổi teen và tuổi trưởng thành như thế nào, và thực tế là những mẫu gắn bó thời thơ ấu đó, mà tất nhiên chúng ta không thể kiểm soát cho chính mình, nhưng chúng ta có thể kiểm soát cho con cái của mình, cách mà chúng ta có thể điều chỉnh chúng thông qua những quy trình rất cụ thể để đạt được mối quan hệ tốt hơn với cả người khác và với chính bản thân mình.
    Đây thực sự là một cuộc trò chuyện rất đặc biệt, và theo như tôi biết, khác với bất kỳ cuộc thảo luận nào khác về mối quan hệ, khoa học thần kinh hoặc tâm lý học mà tôi đã từng nghe trước đây, và tôi hoàn toàn mong đợi rằng đối với bạn cũng sẽ như vậy.
    Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford.
    Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học với chi phí bằng không cho công chúng.
    Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay.
    Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là David.
    David sản xuất một loại thanh protein không giống bất kỳ loại nào khác.
    Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và không có gram đường nào.
    Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% calo của nó đến từ protein.
    Những thanh protein từ David cũng có hương vị tuyệt vời.
    Hương vị yêu thích của tôi là bột bánh quy chocolate chip.
    Nhưng tôi cũng thích loại có hương vị fudge chocolate, và tôi cũng thích loại có hương vị bánh.
    Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị.
    Chúng cực kỳ ngon miệng.
    Rất dễ dàng để đạt được mục tiêu protein của tôi là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày. Và điều đó cho phép tôi làm điều đó mà không cần tiêu thụ quá nhiều calo. Tôi thường ăn một thanh David vào buổi chiều sớm hoặc thậm chí giữa chiều nếu tôi muốn lấp đầy khoảng trống giữa bữa trưa và bữa tối. Tôi thích rằng nó có một chút ngọt, vì vậy nó giống như một món ăn vặt ngon, nhưng nó cũng cung cấp cho tôi 28 gram protein chất lượng rất cao với chỉ 150 calo. Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman. Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Eight Sleep. Eight Sleep sản xuất các vỏ đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ. Tôi đã nói trước đây trên podcast này về nhu cầu thiết yếu của chúng ta để có được đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo một giấc ngủ ngon là đảm bảo rằng nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn là đúng. Và đó là vì để có thể ngủ sâu và duy trì giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ. Và để thức dậy cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng một đến ba độ. Eight Sleep làm cho việc kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn trở nên rất dễ dàng bằng cách cho phép bạn lập trình nhiệt độ của vỏ đệm vào đầu, giữa và cuối đêm. Tôi đã ngủ trên một vỏ đệm Eight Sleep gần bốn năm nay, và nó đã hoàn toàn biến đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi. Eight Sleep gần đây đã ra mắt thế hệ mới nhất của vỏ pod gọi là Pod 4 Ultra. Pod 4 Ultra có khả năng làm mát và sưởi ấm được cải thiện. Tôi thấy điều đó rất hữu ích vì tôi thích làm cho giường thật mát vào đầu đêm, thậm chí lạnh hơn vào giữa đêm, và ấm lên khi tôi thức dậy.
    Đó là điều mang lại cho tôi giấc ngủ sóng chậm và giấc ngủ REM nhiều nhất. Nó cũng có chức năng phát hiện ngáy, sẽ tự động nâng đầu bạn lên một vài độ để cải thiện luồng không khí và ngăn chặn tiếng ngáy của bạn. Nếu bạn muốn thử một lớp đệm Eight Sleep, bạn có thể truy cập eightsleep.com/huberman để nhận ưu đãi Black Friday ngay bây giờ. Với chương trình giảm giá Black Friday này, bạn có thể tiết kiệm lên đến 600 đô la cho Pod 4 Ultra của họ. Đây là đợt giảm giá lớn nhất trong năm của Eight Sleep. Eight Sleep hiện đang giao hàng đến Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia chọn lọc trong EU và Úc. Một lần nữa, đó là eightsleep.com/huberman. Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Alan Shore. Tiến sĩ Alan Shore, chào mừng bạn. Rất vui được ở đây. Để bắt đầu, tôi có một câu hỏi đơn giản, đó là, bạn nghĩ rằng tỷ lệ phần trăm suy nghĩ và hành vi của chúng ta được điều khiển bởi tâm trí có ý thức so với tâm trí vô thức là bao nhiêu? Bạn hiểu rằng tôi đã được đào tạo trong lĩnh vực phân tâm học, và tôi là một nhà trị liệu tâm lý động lực bên cạnh việc là một nhà khoa học thực thụ. Vì vậy, vô thức là điều mà tôi đã nhận thức và viết về, và nó là một phần trung tâm trong những gì tôi viết đến ngày hôm nay, về cơ bản, như chúng ta sẽ thấy, tôi đang gợi ý rằng não phải là tâm trí vô thức. Vì vậy, khi bạn hỏi có bao nhiêu điều thực sự là có ý thức và bao nhiêu điều là vô thức, tôi cũng đang xem xét điều đó từ góc độ thần kinh học về mức độ hoạt động diễn ra trong não phải. Não phải luôn luôn xử lý thông tin, luôn luôn, đặc biệt là thông tin cảm xúc ở các mức độ dưới nhận thức có ý thức, đặc biệt khi bạn đang trong một tương tác cảm xúc. Vậy có bao nhiêu điều thực sự là có ý thức, tôi sẽ nói rằng khi nói đến những động lực cơ bản của việc tại sao chúng ta làm những gì chúng ta làm, 95 đến 90 phần trăm trong số đó là vô thức. Và đã có dữ liệu cho thấy điều đó là đúng. Nhưng hầu hết, mặc dù chúng ta nghĩ rằng tâm trí có ý thức của chúng ta thực sự đang đưa ra tất cả những quyết định này.
    Dưới đây, ở mọi thời điểm, tiềm thức đang hoạt động. Trước đây, người ta nghĩ rằng tiềm thức chỉ xuất hiện trong những giấc mơ vào ban đêm, nhưng giờ đây chúng ta biết rằng bán cầu não phải đang đọc những thông điệp tiềm thức giữa chúng ta. Giao tiếp là một nơi an toàn để ở bên bạn, bạn có hiểu những gì tôi đang nói không? Thực sự, những yếu tố quan trọng luôn hoạt động và quan trọng hơn nhiều so với những gì chúng ta đã nghĩ. Hãy bắt đầu suy nghĩ và nói về sự khác biệt giữa bán cầu não phải và bán cầu não trái. Và điều tôi muốn biết là khi chúng ta đến với thế giới này, có bao nhiêu sự phân lập, như chúng ta gọi là, có bao nhiêu sự chuyên môn hóa giữa bán cầu não phải và bán cầu não trái vào thời điểm chúng ta rời khỏi bụng mẹ, khi chúng ta hít thở lần đầu tiên? Câu trả lời cho điều đó hiện tại khá rõ ràng. Và tình cờ, một số câu hỏi về tiềm thức này được cung cấp bởi sinh học thần kinh. Nhưng về cơ bản, đây là những gì chúng ta biết. Đã có những phát hiện sẽ được thực hiện vào những năm 80 và 90 về sự phát triển đột ngột của não bộ con người. Sự phát triển đột ngột của não bộ con người xảy ra từ tam cá nguyệt cuối cùng của thai kỳ cho đến năm thứ hai và thứ ba của cuộc đời. Tất cả thời gian đó là một giai đoạn thống trị của bán cầu não phải. Thực tế, đã có sáu nghiên cứu lớn trong các phòng thí nghiệm thần kinh học trên toàn thế giới cho thấy rằng bán cầu não phải thống trị trong khoảng thời gian đó. Thực tế, có một nghiên cứu gần đây ở Mexico nơi họ xem xét trẻ từ hai đến ba tháng, sáu đến tám tháng, chín đến mười hai tháng. Ở mỗi thời điểm, họ nhận thấy rằng bán cầu não phải đang tăng tốc độ phát triển. Bán cầu não trái thì không. Vì vậy, bán cầu não phải rất thống trị từ rất sớm. Thực tế, có bằng chứng cho thấy ngay cả trong tử cung, có sự phân lập bên phải. Bây giờ, hãy nhớ rằng sự phân lập là một phần của tất cả các hệ thống. Và những gì được phân lập không chỉ là các khu vực vỏ não, mà còn cả các khu vực dưới vỏ não, v.v. Vì vậy, nếu bạn lấy, giả sử, hạch hạnh nhân – có sự khác biệt giữa hạch hạnh nhân bên phải.
    và amygdala bên trái.
    Và một lần nữa, bán cầu não bên phải.
    Vì vậy, câu trả lời cho điều đó rất rõ ràng bây giờ.
    Bán cầu não bên trái không phát triển mạnh cho đến cuối năm thứ hai và
    vào năm thứ ba, cho đến thời điểm đó, điều này có nghĩa là mọi thứ về sự gắn bó đều liên quan đến
    động lực của bán cầu não bên phải.
    Điều đó có nghĩa là mọi thứ về sự gắn bó diễn ra trong 24 tháng đầu tiên?
    Có, hoàn toàn đúng.
    Và nó xảy ra trong thời gian phát triển não bộ trong khi bán cầu não bên phải.
    Vì vậy, về cơ bản, những gì bạn có bây giờ là trong não của em bé, não của em bé
    hiện đang trong giai đoạn phát triển mạnh của bán cầu não bên phải.
    Và người mẹ giờ đây đang định hình bán cầu não bên phải của em bé thông qua cơ chế gắn bó,
    thông qua việc điều chỉnh não bộ đó.
    Vì vậy, cô ấy đang giúp định hình não bộ đó theo cách tốt hơn hoặc xấu hơn.
    Và tình cờ, điều đó cũng có nghĩa là không chỉ là sự gắn bó an toàn, mà còn cả vấn đề—bởi vì
    nó là tốt hơn hoặc xấu hơn—nó cũng là sự phát triển ban đầu của những sự gắn bó không an toàn.
    Và chúng ta sẽ nói về những sự gắn bó không an toàn đó—tất cả những điều đó thực sự đang được hình thành bởi
    bên phải.
    Hơn nữa, có bằng chứng cho thấy nó đi từ bán cầu não bên phải, sau đó là bán cầu não bên trái,
    và sau đó quay trở lại bên trái và lại bên phải trong suốt cuộc đời.
    Vì vậy, mặc dù bạn có một giai đoạn phát triển mạnh mẽ hơn bất kỳ thời điểm nào khác trong hai
    và một nửa, ba năm đầu đời, hãy nghĩ đến tuổi vị thành niên, nơi bạn có một
    giai đoạn phát triển khác.
    Tuổi vị thành niên có được đánh dấu bởi một giai đoạn phát triển mạnh của bán cầu não bên phải không?
    Nó được đánh dấu bởi ban đầu là bên phải, và sau đó là bên trái.
    Vì vậy, về cơ bản, với tuổi dậy thì và sự xuất hiện của testosterone và kháng nguyên và estrogen,
    nó chuyển sang một giai đoạn phát triển khác vào thời điểm đó, điều này có nghĩa là, chỉ để ghi nhận, bây giờ mối quan hệ gắn bó, mà về cơ bản sẽ liên quan đến cách
    chúng ta điều chỉnh cảm xúc của mình, vì tôi sẽ nói rằng sự gắn bó liên quan đến giao tiếp.
    của cảm xúc, từ não phải đến não phải, trong hai năm đầu đời, và về việc điều chỉnh cảm xúc trong cùng khoảng thời gian đó, v.v.
    Nhưng cuối cùng, điều đó dẫn đến các chiến lược mà chúng ta có để điều chỉnh cảm xúc, và sự gắn bó về cơ bản là điều chỉnh cảm xúc, giao tiếp cảm xúc và điều chỉnh cảm xúc.
    Vì vậy, bây giờ điều bạn đang nhìn thấy, nếu bạn có một người mẹ và một đứa trẻ, họ đang giao tiếp với nhau, từ não phải đến não phải, và họ đang làm điều đó như thế nào?
    Bằng khuôn mặt, giọng nói và cử chỉ.
    Người mẹ đang đọc các biểu cảm trên khuôn mặt của em bé, thị giác, thính giác, ngữ điệu của giọng nói, và sau đó là xúc giác.
    Vì vậy, cô ấy đang tiếp nhận những loại giao tiếp này phát ra từ em bé, xúc giác, cử chỉ, thị giác, và bây giờ cô ấy đang tiếp nhận những giao tiếp đó.
    Cô ấy đang cộng hưởng với những giao tiếp đó, và sau đó cô ấy sẽ điều chỉnh những giao tiếp đó, và đó về cơ bản là điều mà nó hướng tới.
    Cuối cùng, những gì chúng ta có là các chiến lược điều chỉnh cảm xúc.
    Cách chúng ta điều chỉnh cảm xúc cho phần còn lại của cuộc đời phụ thuộc vào mối quan hệ gắn bó trong hai năm đầu đời, đó là một kết nối từ não phải đến não phải.
    Bây giờ đã có hàng trăm, hàng nghìn nghiên cứu về sự gắn bó, như bạn đã biết rõ vào thời điểm này.
    Nhưng chìa khóa của nó, thực sự, tôi đã bắt đầu điều này vào năm 1994 với cuốn sách đầu tiên của tôi, điều chỉnh cảm xúc và nguồn gốc của bản thân, sinh học thần kinh của sự phát triển cảm xúc.
    Hãy nhớ rằng, Bowlby đã nghiên cứu về sự gắn bó vào những năm 60, nhưng vấn đề của cảm xúc thực sự không được đề cập đến, và ngay từ đầu, khi họ nhìn vào sự gắn bó, họ đã nhìn vào hành vi và họ đã nhìn vào nhận thức.
    Vì vậy, nếu bạn biết về tài liệu về sự gắn bó, hãy nhớ tình huống kỳ lạ?
    Vâng, chỉ để nhắc nhở người nghe, tôi đã nói về điều này trong các podcast trước, tôi sẽ cung cấp một liên kết đến đoạn đó, nhưng một tình huống kỳ lạ có thể được mô tả ngắn gọn là cha mẹ và thường là…
    Mẹ và con vào phòng khám. Họ cố tình để lại em bé với một người chăm sóc. Đây là một tình huống kiểu như nhà trẻ giả. Mẹ rời đi, và sau đó có rất nhiều sự chú ý được dành cho cách mà trẻ sơ sinh hoặc trẻ nhỏ, bất kể độ tuổi nào, phản ứng. Chúng có lo lắng không? Chúng có thể tham gia vào trò chơi không? Sau đó, họ xem xét sự trở lại của người mẹ và cách mà trẻ phản ứng với điều đó, và có sự phân loại hành vi theo các kiểu gắn bó an toàn, gắn bó không an toàn. Có một sự phân loại về một sự kết hợp của nhiều thứ khác nhau, những đứa trẻ được gọi là D-babies, mà thực sự là một tập hợp của nhiều điều khác. Và đây là nơi mà chúng ta nghe nhiều hiện nay về các kiểu quan hệ của người lớn an toàn, không an toàn, lo âu và tránh né. Đã có rất nhiều điều được viết và nói về điều đó. Chúng ta không có thời gian để đi vào tất cả những chi tiết đó, nhưng đây là điều mà Tiến sĩ Shore đang đề cập đến. Tôi thực sự bị cuốn hút bởi ý tưởng rằng có sự thống trị của não phải, não trái diễn ra suốt cuộc đời. Nó đã được lập bản đồ một cách cẩn thận vào tuổi trưởng thành đến mức chúng ta có thể nói rằng theo chức năng của tuổi tác, khi ai đó bước vào đầu tuổi 30, họ có thống trị não phải hay não trái không? Hay đó là những cột mốc phát triển hơn là tuổi tác? Tôi nghĩ rằng đó là những cột mốc phát triển. Tôi đang nghĩ đến việc, hãy nhớ Eric Erickson nói về các giai đoạn khác nhau của cuộc sống và cách mà bạn có một hệ thống phân cấp ở đây, thực sự, vì sự gắn bó là một hệ thống phân cấp. Nó bắt đầu từ dưới vỏ não và sau đó đi lên vỏ não. Vì vậy, những gì ông ấy đã nói là có những thay đổi dọc theo con đường, và điều đó phù hợp với điều đó. Vì vậy, mối quan hệ gắn bó tồn tại ở những thời điểm sau trong thời gian, và thực sự những gì nó làm là hướng dẫn chúng ta qua các mối quan hệ với những người khác. Nó chắc chắn hướng dẫn chúng ta qua các chiến lược để đối phó với căng thẳng. Và cách mà chúng ta xử lý căng thẳng đó giờ đây sẽ phụ thuộc vào cách mà người mẹ…
    Điều này đang điều chỉnh căng thẳng của em bé trong một giai đoạn quan trọng. Thuật ngữ “giai đoạn quan trọng” cũng rất quan trọng ở đây, vì trong hai năm đầu đời, não phải của trẻ đang ở trong giai đoạn quan trọng đó. Nhưng điều đó dẫn đến các chiến lược điều chỉnh cảm xúc về cách chúng ta đối phó với căng thẳng, nhưng cũng là cách chúng ta đối phó với những tình huống mới lạ. Và một lần nữa, tất cả đều liên quan đến cảm xúc.
    Bây giờ, tôi đã nhảy vào đó vì tôi đã nói về các mô hình gắn bó chuyển từ hành vi sang nhận thức và cảm xúc. Và thực chất, cuốn sách đầu tiên mà tôi viết là về sinh học thần kinh của sự phát triển cảm xúc. Vào năm 1994, khi tôi phát hành cuốn sách đó, đó cũng là khoảng thời gian mà Antonio de Macio phát hành cuốn sách của ông. Thực sự, phải đến giữa những năm 90, một phần nhờ vào công nghệ hình ảnh thần kinh, mà bạn còn nhớ, đó là thập kỷ của bộ não, thì cảm xúc mới thực sự trở thành một vấn đề mà khoa học lần đầu tiên nhìn nhận.
    Điểm mà tôi muốn nhấn mạnh ở đây là gắn bó không chỉ là tâm lý, mà là tâm sinh lý. Và luôn có một sự rạn nứt giữa tâm lý học và sinh học. Nhưng khi bạn nói về cảm xúc, bạn không chỉ đang nói về các sự kiện tâm lý, mà bạn đang nói về các sự kiện sinh lý liên quan đến những sự kiện đó. Ví dụ, sinh lý của phản ứng căng thẳng, sinh lý của hệ thần kinh giao cảm, mà tiêu tốn năng lượng, và hệ thần kinh đối giao cảm, mà bảo tồn năng lượng.
    Vì vậy, người mẹ là một người điều chỉnh điều đó. Cách mà cô ấy điều chỉnh em bé là cô ấy theo dõi mức độ kích thích của em bé, cô ấy theo dõi cảm xúc của em bé khi chúng thay đổi theo thời gian từng khoảnh khắc. Và sau đó, cô ấy đồng bộ hóa với điều đó, và điều đó cho phép cô ấy có thể điều chỉnh nó. Vì vậy, chúng ta đang từ việc nhận ra cảm xúc của em bé, đồng bộ hóa với những cảm xúc đó, và sau đó trở thành một người điều chỉnh cảm xúc.
    Vì vậy, người mẹ, người đã có sự gắn bó an toàn, là một người điều chỉnh cảm xúc tốt cho đứa trẻ. Bà không chỉ là người điều chỉnh cảm xúc cho những trạng thái tiêu cực của đứa trẻ, vì những trạng thái tiêu cực và cảm xúc tiêu cực về bản chất là thích nghi. Đứa trẻ khóc, người mẹ cho bú, đứa trẻ. Và có một tín hiệu mà bà đang gửi đi, theo nghĩa đen. Và người mẹ sau đó biết một cách trực giác, biết một cách trực giác, bà không sử dụng bán cầu não trái để tìm ra cách làm gì với đứa trẻ đó. Bà đang làm điều đó một cách trực giác, và trực giác là chức năng của bán cầu não phải. Bà đang điều chỉnh đứa trẻ một cách ngầm hiểu. Bây giờ, hãy quay lại từ ngầm hiểu sang rõ ràng, được không? Bạn đang thấy rất nhiều điều về sự chuyển đổi từ rõ ràng sang ngầm hiểu, điều gì đó là ngầm hiểu diễn ra ở các mức độ dưới nhận thức. Vì vậy, khi bà biết trực giác phải làm gì, rằng bây giờ đứa trẻ này đang giảm điều chỉnh quá mức và bà muốn nâng đứa trẻ lên, bà sẽ sử dụng giọng nói của mình, theo nghĩa đen, để nâng đứa trẻ lên trạng thái phấn khích hơn. Hoặc nếu đứa trẻ đang mất điều chỉnh, hưng phấn giao cảm, bà biết cách để giảm điều chỉnh điều đó. Và bà sẽ giảm điều chỉnh điều đó bằng biểu cảm khuôn mặt, bằng giọng nói. Bây giờ, giọng nói của bà đang cố gắng làm mềm và làm dịu lại. Vì vậy, về cơ bản, sự gắn bó là bộ điều chỉnh sự hưng phấn, sự hưng phấn cảm xúc. Và sự hưng phấn cảm xúc đó cũng bao gồm hệ thần kinh tự động. Vì vậy, những gì chúng ta có ở đây là sự điều chỉnh gắn bó của hệ limbic, hệ limbic xử lý cảm xúc, tích cực và tiêu cực, và hệ thần kinh tự động. Vì vậy, chúng là các mạch limbic tự động, và những mạch đó nằm ở bán cầu não phải. Bây giờ về vấn đề này, hóa ra, bán cầu não phải có một hệ thống kiểm soát sự gắn bó. Bởi vì bán cầu não phải xuất hiện trước, trước bán cầu não trái, vì không có ngôn ngữ ở hai tuổi, bà đang điều chỉnh đứa trẻ này ở hai tháng, sáu tháng, mười hai tháng, tất cả đều diễn ra không bằng lời nói, bà đang làm điều này một cách ngầm hiểu, không phải rõ ràng.
    Bán cầu trái xử lý các kích thích rõ ràng, các kích thích có ý thức, các kích thích lý trí. Điều đó không có ở đây. Mọi thứ đang được thực hiện một cách ngầm, dưới mức nhận thức, và một lần nữa, điều đó cho phép cô ấy trở thành sự điều chỉnh. Vậy lý thuyết gắn bó, lý thuyết gắn bó của tôi, lý thuyết điều chỉnh, về cơ bản là gắn bó là sự điều chỉnh tương tác. Hãy theo dõi tôi nhé. Cuối cùng, những gì chúng ta có là hai hình thức điều chỉnh. Những gì chúng ta đang làm là chúng ta đang điều chỉnh bản thân, đúng không? Ý tôi là, đó là bản ngã chủ quan, nằm ở bán cầu phải. Bán cầu trái là bản ngã chủ quan. Bán cầu trái là ngôn ngữ, có ý thức. Cô ấy đang điều chỉnh bán cầu phải, và cô ấy làm điều đó, một lần nữa, bằng cách theo dõi các trạng thái cảm xúc của em bé, như tôi đã nói. Nhưng một lần nữa, điều mà đứa trẻ học được từ điều đó là bán cầu phải của nó đang trở nên ngày càng phức tạp từ năm đầu tiên đến năm thứ hai. Nó sẽ phát triển một số chức năng phức tạp hơn cũng được kích thích bởi người mẹ. Cuối cùng, vào cuối năm thứ hai, em bé đó có thể tự điều chỉnh các trạng thái cảm xúc của mình, trong bán cầu phải của nó. Chúng ta có hai hình thức điều chỉnh. Bạn có thể điều chỉnh các trạng thái của mình bằng cách tự điều chỉnh, tức là, bạn không ở bên những con người khác vào thời điểm này. Bạn có một bán cầu phải hiệu quả có thể điều chỉnh, và, tình cờ, những gì chúng ta đang nói ở đây là sự điều chỉnh của hạch hạnh nhân bởi vỏ não trán orbital bên phải. Vỏ não trán orbital bên phải là mức độ cao nhất của bán cầu phải. Nó cũng có những phần tinh vi nhất và mới nhất đang tiến hóa của não bộ nằm ở vỏ não trán bên phải, không phải bên trái. Vỏ não trán orbital bên phải, không phải vỏ não thùy bên trái, là chìa khóa cho điều này. Vậy điều mà chúng ta học được từ sự gắn bó ở đây, một lần nữa, là cách để, cả trong sự gắn bó ngọt ngào, cách tự điều chỉnh cảm xúc của bạn khi bạn xa cách mọi người. Nói cách khác, khi bạn đến một nơi yên tĩnh vào thời điểm này, bạn đang điều chỉnh bản thân.
    Hạ xuống, nói một cách chính xác, và bạn đang nhận được sự điều chỉnh tốt của amygdala bởi vỏ não trán bên phải, hoặc sự điều chỉnh tương tác, mà giờ đây bạn đi đến một con người khác. Chúng ta đến với một con người khác trong những lúc căng thẳng, trong một tình huống tối ưu. Chúng ta cũng đến với một con người khác để chia sẻ những trạng thái vui vẻ, và hãy nhớ rằng tôi đã nói rằng người mẹ đang tăng cường trạng thái vui vẻ và giảm thiểu trạng thái tiêu cực. Vì vậy, trong một mối liên kết an toàn, bạn có ai đó có thể làm cả hai điều đó. Trong một số hình thức liên kết không an toàn, điều đó sẽ không xảy ra. Liên kết tránh né luôn tự điều chỉnh trạng thái của mình. Vì vậy, để tôi rõ ràng, trong liên kết tránh né, đứa trẻ, mà giờ đây, hãy nói là hai tuổi rưỡi, ba tuổi, đó đã là một đứa trẻ nhỏ, xin lỗi. Đứa trẻ nhỏ thường tự điều chỉnh nhiều hơn là tìm kiếm người khác để giúp thực hiện sự điều chỉnh phối hợp. Vâng, điều tôi đang nói là một mối liên kết an toàn, và để tôi quay lại một bước về điều đó. Chìa khóa của sự gắn bó là sự đồng điệu tâm sinh lý, bạn biết cụm từ đó, hãy chú ý đến sự đồng điệu tâm sinh lý, rằng người mẹ không chỉ điều chỉnh khía cạnh tâm lý, mà thực sự còn điều chỉnh khía cạnh sinh lý của điều đó, có nghĩa là bà ấy đang điều chỉnh hệ thần kinh tự động. Hãy nghĩ về hệ thống tương tác xã hội. Những gì chúng ta có ở đây là khả năng trong mối liên kết an toàn, và sau đó phần thứ hai của sự gắn bó là sửa chữa. Hãy để tôi quay lại. Sự đồng điệu tâm sinh lý. Đôi khi bà ấy không đồng điệu đúng cách, đôi khi bà ấy đọc sai trạng thái của đứa trẻ vì một lý do nào đó. Điều gì xảy ra trong việc chăm sóc đủ tốt là người mẹ đã không đồng điệu đúng cách giờ đây sẽ điều chỉnh lại đứa trẻ đó, giờ đây sẽ đồng bộ lại với đứa trẻ đó, giờ đây sẽ kết nối lại não phải với não phải của đứa trẻ đó. Và việc sửa chữa đó là chìa khóa ở đây, bạn có sự không đồng điệu và sửa chữa. Vì vậy, chìa khóa để có một mối liên kết an toàn không chỉ là sự đồng điệu tâm sinh lý, mà còn là việc sửa chữa sự không đồng điệu.
    Và điều đó cho phép em bé mở rộng tình huống đó và có thể sử dụng điều đó để yêu cầu một trường hợp.
    Đó là một sự an toàn.
    Nhưng nếu cô ấy không đồng cảm, ví dụ, và không sửa chữa, hãy nói, hoặc cô ấy không giỏi trong việc đồng cảm tâm sinh lý, hãy nói như một người mẹ tránh né, vì những người có tính cách tránh né không thoải mái với sự gần gũi thực sự.
    Một thuật ngữ khác cho tính cách tránh né là tính cách phủ nhận.
    Và điều mà họ phủ nhận là nhu cầu về sự điều chỉnh tương tác, vì vậy họ luôn tự điều chỉnh.
    Hoặc bạn có một thời điểm khác trong đó bạn có một hình thức gắn bó khác, một gắn bó lo âu không an toàn, nơi mà người đó luôn điều chỉnh tương tác, hoặc luôn tìm đến người khác để giúp họ điều chỉnh, nhưng không thể tự điều chỉnh.
    Tôi nghĩ đây là một điều rất quan trọng để dừng lại một chút, chỉ để đưa ra một số bối cảnh về hàng trăm nghìn câu hỏi mà tôi nhận được về gắn bó tránh né so với an toàn so với gắn bó lo âu.
    Và bạn đã trình bày tất cả một cách cực kỳ rõ ràng, nhưng tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta nhấn mạnh vào điều này, như người ta thường nói.
    Ý tưởng rằng nếu một đứa trẻ và người mẹ không phối hợp được sự điều chỉnh tự động của họ…
    Bạn thường được đồng bộ hóa.
    Đồng bộ hóa.
    Không đồng bộ hóa sự điều chỉnh tự động của họ theo cách đúng đắn, thì sẽ có một sự gắn bó không an toàn.
    Tôi đang sử dụng ngôn ngữ đó vì một lý do cụ thể, hoàn toàn hợp lý.
    Nhưng ý tưởng rằng nếu đứa trẻ, em bé, mà là một đứa trẻ mới biết đi khoảng ba tuổi, là người tránh né, thì chúng sẽ phải học cách tự điều chỉnh, và chúng sẽ tìm kiếm người khác để giúp chúng điều chỉnh ít hơn so với một đứa trẻ gắn bó an toàn.
    Và em bé gắn bó lo âu, trẻ mới biết đi, thanh thiếu niên, người lớn sẽ làm điều ngược lại.
    Chúng sẽ gặp khó khăn trong việc tự xoa dịu, nhưng chúng sẽ cảm thấy…
    Hãy nói rằng đây có thể là những người không chịu đựng tốt một tin nhắn văn bản không được phản hồi trong một khoảng thời gian rất ngắn.
    Ví dụ.
    Và tất cả chúng ta, tùy thuộc vào bối cảnh, chúng ta đều có điều này, đúng không?
    Nhưng tôi thấy điều này cực kỳ quan trọng, đó là lý do tại sao tôi muốn quay lại với nó, vì tôi nghĩ rằng ngày nay chúng ta nghe rất nhiều về những người lo âu và gắn bó an toàn, tránh né, v.v., trong bối cảnh các mối quan hệ lãng mạn của người lớn. Nhưng tôi hy vọng rằng mọi người đang nhận ra tầm quan trọng thực sự đáng kinh ngạc của công việc của bạn, đó là cùng một mạch điện và cơ chế được sử dụng để thiết lập sự gắn bó giữa trẻ sơ sinh và mẹ sẽ được sử dụng lại sau này trong cuộc sống cho các mối quan hệ của người lớn. Tôi nghĩ rằng khi chúng ta nghe điều đó, nó có lý, nhưng tôi không nghĩ rằng hầu hết mọi người biết điều đó. Họ cho rằng có một số mạch điện trong não và cơ thể của chúng ta cho sự gắn bó lãng mạn của người lớn là khác biệt với mạch gắn bó mà chúng ta đã có với cha mẹ. Và tôi nghĩ rằng công việc của bạn nói rất rõ rằng thực tế chúng là cùng một mạch điện. Tất cả những điều này đang diễn ra ở bán cầu não phải. Và, tình cờ, mối quan hệ gắn bó được giữ lại như một ký ức tự truyện trong hai năm đầu đời, thậm chí trước khi có bán cầu não trái. Và rằng trong những tình huống căng thẳng sau này, điều đó sẽ là chìa khóa ở đó. Và, tình cờ, sự gắn bó, dù là an toàn hay không an toàn, cũng là chìa khóa cho những chuyển giao tích cực và tiêu cực. Đó là nơi nó được truyền đạt. Hãy để tôi quay lại và nói thêm một chút về một hình thức gắn bó khác, và bạn đã đề cập đến loại gắn bó D. Đây là những em bé không có tổ chức. Vì vậy, bạn có gắn bó an toàn. Bạn có hai loại không an toàn có tổ chức, đó là tránh né và lo âu. Và sau đó bạn có một loại không có tổ chức, mất phương hướng. Cuối cùng, người đó trong tình huống căng thẳng không thể tự điều chỉnh hoặc tương tác và điều chỉnh. Vì vậy, những gì họ sẽ làm vào lúc đó, giờ tôi đang nghĩ về, hãy nói, PTSD, các rối loạn nhân cách biên giới khác nhau. Người đó bây giờ thực sự không thể đến với người khác để tự điều chỉnh hoặc điều chỉnh tương tác. Người đó bây giờ sẽ sử dụng một cơ chế phòng vệ thực sự để đóng lại hệ thống gắn bó.
    Và đó chính xác là điều mà sự phân ly là.
    Sự phân ly chỉ đơn giản là ngừng kết nối.
    Vì vậy, trong mối liên kết lo âu, bạn có một sự kích hoạt liên tục của hệ thống gắn bó, điều này có nghĩa là một sự kích hoạt liên tục của bán cầu não phải suốt thời gian.
    Còn trong mối liên kết an toàn nhưng từ chối, bạn có một sự ngừng hoạt động của hệ thống gắn bó, điều này sẽ là một sự ngừng hoạt động của bán cầu não phải.
    Vì vậy, cuối cùng, một mối liên kết an toàn là một mối liên kết hiệu quả, nhưng đó là một mối liên kết hiệu quả có thể chuyển đổi qua lại giữa chúng.
    Không chỉ vậy, nó cũng, vào một thời điểm sau đó khi bán cầu não trái hoạt động, nó cũng có thể giao tiếp tốt hơn nhiều với bán cầu não trái so với khi không có điều đó.
    Lý thuyết điều tiết về cơ bản là một lý thuyết về sự phát triển của cái tôi trong một tình huống tối ưu, nhưng nó cũng nói về bệnh sinh tâm thần của cái tôi, nguồn gốc sớm của các rối loạn tâm thần và rối loạn nhân cách.
    Tôi đang nghĩ không chỉ về tâm thần phân liệt và trầm cảm, mà giờ tôi đang nghĩ về các rối loạn nhân cách tự mãn, rối loạn nhân cách biên giới, có thể chúng ta sẽ quay lại nhiều hơn về điều đó.
    Và cuối cùng, là việc sửa chữa cái tôi.
    Vì vậy, lý thuyết điều tiết là về sự phát triển của cái tôi, bệnh sinh tâm thần của cái tôi, và sau đó là việc sửa chữa cái tôi.
    Bởi vì những tình huống gắn bó này giờ sẽ diễn ra trong tất cả các giai đoạn căng thẳng.
    Bán cầu não phải chiếm ưu thế trong phản ứng căng thẳng.
    Bán cầu não phải chiếm ưu thế trong hệ thần kinh giao cảm, nơi tiêu tốn năng lượng.
    Và bán cầu não phải chiếm ưu thế trong hệ thần kinh phó giao cảm.
    Vì vậy, tất cả những điều đó sẽ diễn ra ở những thời điểm sau đó dưới áp lực.
    Và khi những hệ thống đó bị phá vỡ, đó là khi bệnh nhân sẽ hình thành các triệu chứng và đến với liệu pháp.
    Và trong liệu pháp, nhà trị liệu bây giờ, điểm mấu chốt, tôi đang nhảy vào đây.
    Không, điều này thật tuyệt.
    Bởi vì có một sự tương tác giữa bán cầu não phải của mẹ và trẻ sơ sinh.
    Cũng có một sự tương tác giữa não phải của nhà trị liệu và bệnh nhân. Và chìa khóa cho cả hai là sự điều chỉnh. Người bệnh đến trong trạng thái không được điều chỉnh. Chìa khóa cho điều đó là sự điều chỉnh. Và chìa khóa cho bất kỳ hình thức trị liệu nào, bất kể hình thức của nó là gì, một lần nữa, là sự điều chỉnh tương tác. Và đó là một mối quan hệ trị liệu. Điều mà là chỉ số tốt nhất cho việc liệu ai đó có thể làm tốt trong trị liệu hay không và liệu một nhà lâm sàng có thể làm tốt trong trị liệu hay không là khả năng của họ trong việc xử lý mối quan hệ trị liệu. Một nhà trị liệu thực sự giỏi thực sự biết cách khôi phục những yếu tố gắn bó đó vì bây giờ người bệnh bắt đầu cảm thấy an toàn và tin tưởng. Và tình cờ, gắn bó liên quan đến an toàn và tin tưởng, điều này rất tự động. Nhưng một lần nữa, chìa khóa của trị liệu là khả năng hình thành một mối quan hệ trị liệu với bệnh nhân. Chìa khóa ở đây là liệu nhà trị liệu có thể hình thành, cùng tạo ra một mối quan hệ trị liệu với một bệnh nhân có xu hướng né tránh, với một bệnh nhân an toàn, với một bệnh nhân lo âu, với một bệnh nhân ranh giới hay không. Như bạn có thể tưởng tượng, điều khó nhất sẽ là làm việc với bệnh nhân ranh giới hoặc bệnh nhân tâm thần phân liệt. Vì vậy, những gì bạn có ở đây là các động lực gắn bó đang được xây dựng. Trong phiên họp đầu tiên, điều đang xảy ra là nhà trị liệu đang lắng nghe những lời nói của bệnh nhân để chẩn đoán và hiểu triệu chứng. Nhưng nhà trị liệu cũng đang lắng nghe bên dưới những lời nói. Và bệnh nhân đang theo dõi mối quan hệ gắn bó bên dưới điều đó, theo dõi sự kích thích và sự không điều chỉnh kích thích bên dưới điều đó, theo dõi nó trong cơ thể của chính mình, có thể nói như vậy, v.v. Và một lần nữa, đó là một loại lắng nghe khác. Một lần nữa, nhà trị liệu đang lắng nghe một cách tư duy trái, nhưng hơn hoặc kém nhà trị liệu đang lắng nghe não phải. Và câu hỏi là, nhà trị liệu làm điều đó như thế nào?
    Và để ghi lại, để nhà trị liệu có thể tiếp cận được động lực gắn bó, mà chủ yếu nằm ở bên phải, nhà trị liệu phải chuyển từ bên trái sang bên phải. Và có một thuật ngữ cho điều đó. Thuật ngữ đó là từ bỏ, từ bỏ. Không ai có thể một cách có ý thức, có chủ đích đưa bản thân vào bên phải. Bạn phải buông bỏ. Bạn phải buông bỏ, nghĩ rằng, hãy để mọi thứ diễn ra, có thể nói như vậy.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất và probiotic tất cả trong một với các adaptogen. Tôi đã uống AG1 hàng ngày kể từ năm 2012, vì vậy tôi rất vui mừng khi họ tài trợ cho podcast này.
    Lý do tôi bắt đầu uống AG1 và lý do tôi vẫn uống AG1 một lần và thường là hai lần một ngày là vì nó là sản phẩm bổ sung dinh dưỡng nền tảng chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất. Điều đó có nghĩa là AG1 đảm bảo rằng bạn nhận được tất cả các vitamin, khoáng chất và các vi chất dinh dưỡng cần thiết để tạo ra một nền tảng vững chắc cho sức khỏe hàng ngày của bạn.
    AG1 cũng có probiotics và prebiotics hỗ trợ một hệ vi sinh vật đường ruột khỏe mạnh. Hệ vi sinh vật đường ruột của bạn bao gồm hàng triệu vi sinh vật trải dọc theo đường tiêu hóa và ảnh hưởng đến nhiều thứ như tình trạng hệ miễn dịch, sức khỏe chuyển hóa, sức khỏe hormone và nhiều hơn nữa.
    Vì vậy, tôi đã thấy rằng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tiêu hóa của tôi được cải thiện, hệ miễn dịch của tôi mạnh mẽ hơn, tôi hiếm khi bị ốm, và tâm trạng cũng như sự tập trung tinh thần của tôi ở mức tốt nhất. Thực tế, nếu tôi chỉ có thể uống một loại thực phẩm bổ sung, thì loại thực phẩm bổ sung đó sẽ là AG1.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Chỉ trong tháng này, tháng 11 năm 2024, AG1 đang tặng một tháng cung cấp omega-3 từ dầu cá miễn phí, bên cạnh bộ quà chào mừng thông thường gồm năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp vitamin D3K2 với đơn hàng của bạn. Omega-3 rất quan trọng cho sức khỏe não bộ, tâm trạng, nhận thức và nhiều hơn nữa.
    Một lần nữa, hãy truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt này.
    Hãy cho tôi biết thêm về sự đầu hàng, và tôi chỉ muốn chắc chắn rằng tôi hiểu đây là sự đầu hàng từ phía nhà trị liệu đang cố gắng, vâng, lắng nghe câu chuyện mà bệnh nhân đang chia sẻ, nhưng cũng chú ý đến trạng thái cảm xúc bên dưới, liệu người đó có đang run rẩy không. Họ có tức giận không? Có cảm giác tuyệt vọng, sốc, ghê tởm không? Đúng vậy. Họ đang mang điều này trên những con đường song song, và mục tiêu của nhà trị liệu, nếu họ là một người hiệu quả, là để xoa dịu bệnh nhân, hay là để cho bệnh nhân có một loại catharsis nào đó, một sự giải tỏa điều này? Tại thời điểm nào thì nhà trị liệu can thiệp và cố gắng phối hợp và chỉ cho bệnh nhân một cách khác để suy nghĩ và cảm nhận về vấn đề đó? Điều tôi đang gợi ý ở đây là về cơ bản nhà trị liệu đang lắng nghe từ não trái đến não trái, nhưng nhà trị liệu cũng luôn lắng nghe bên dưới những lời nói, v.v., và họ đang lắng nghe sự giao tiếp từ não phải đến não phải. Và bệnh nhân bây giờ, người đang trầm cảm, đang phát ra những giao tiếp từ não phải. Nỗi buồn của họ và giọng nói, khuôn mặt rõ ràng là không ổn định, và về cơ bản khi nhà trị liệu theo dõi điều đó, sự kích thích cảm xúc, cho dù nó là vào trạng thái hạ kích thích và trầm cảm hay hưng phấn quá mức vào lo âu, điều đầu tiên là đồng bộ hóa với bệnh nhân đó để sinh lý của tôi đồng bộ với sinh lý của họ. Và bây giờ thông qua vùng đảo phải, tôi thực sự cảm nhận trong cơ thể mình những gì bệnh nhân đang cảm nhận trong cơ thể họ. Tôi giờ đây hiểu bệnh nhân đó từ bên trong ra ngoài. Và tình cờ, những gì tôi cảm nhận trong cơ thể mình về sự không ổn định của bệnh nhân đó có thể rất khác so với báo cáo bằng lời mà bệnh nhân đó đang đưa ra vào thời điểm đó. Nhưng điểm mấu chốt ở đây, thực sự, cũng giống như người mẹ đang đồng bộ hóa với những âm điệu tăng dần của đứa trẻ.
    và những âm thanh giảm dần của trạng thái tự động đó, của trạng thái cảm xúc đó, tôi đang nắm bắt những điểm mà chúng đang chuyển đổi vào và ra khỏi một trạng thái cảm xúc. Tôi đang đồng bộ hóa với điều đó. Và cuối cùng, khi tôi hòa hợp với loại điều đó, thì vào thời điểm đó, một cách hoàn toàn ngầm hiểu, tôi bắt đầu làm chậm giọng nói của mình nếu tôi muốn giảm bớt sự kích thích, hoặc tôi đang điều chỉnh giọng nói lên. Vào thời điểm đó, tôi đang điều chỉnh một cách tương tác. Và chúng tôi bây giờ đã đồng bộ hóa với nhau. Vì vậy, điều gì sẽ xảy ra là khi chúng tôi đồng bộ hóa khi họ đang gặp rối loạn, chúng tôi bây giờ đang đồng bộ hóa cùng nhau khi chúng tôi đi vào trạng thái điều chỉnh. Vì vậy, nhà trị liệu có thể thực sự và thể chất cho bệnh nhân thấy điều gì là tự điều chỉnh hoặc điều chỉnh phối hợp. Và bạn sẽ thấy điều đó trên khuôn mặt của tôi, khuôn mặt, giọng nói, cử chỉ. Bạn sẽ thấy điều đó trên khuôn mặt của tôi. Bạn sẽ thấy điều đó trong giọng nói của tôi. Bạn sẽ thấy điều đó trong cử chỉ của tôi. Ba phương thức cảm giác này bây giờ đang trao đổi qua lại giữa chúng tôi. Vì vậy, chìa khóa của buổi trị liệu đầu tiên, thực sự, không chỉ là chẩn đoán, mà là bắt đầu đồng bộ hóa với bệnh nhân đó và hình thành một liên minh trị liệu với bệnh nhân đó. Và vào cuối buổi trị liệu đầu tiên, bệnh nhân có thể nói, “Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn, và tôi có một số ý tưởng rằng bạn có thể hiểu, nhưng chắc chắn phải hơn thế.” Tôi cảm thấy, thực sự. Ngày nay, tôi nghĩ chúng ta thường nghe rằng các mối quan hệ lãng mạn của người lớn có thể cung cấp sự chữa lành cho một số thất bại trong sự gắn bó thời thơ ấu. Và cũng có một cụm từ thường được nhắc đến rằng chúng ta cần học cách làm cha mẹ cho chính mình. Đây là một điều gì đó thuộc về tâm lý học đại chúng trên mạng xã hội mà mọi người cần học cách tự chăm sóc và tự an ủi ở một mức độ nào đó. Ai biết điều đó có nghĩa là gì? Tôi sẽ không cố gắng định nghĩa nó. Nó không được định nghĩa một cách hoạt động.
    Câu hỏi tôi có là, bạn nghĩ quá trình mà bạn vừa mô tả với một nhà trị liệu có thể bắt đầu tái cấu trúc khả năng tự điều chỉnh hoặc phối hợp để điều chỉnh đến mức độ nào?
    Về cơ bản, ở đây, theo thời gian, một phần vì sự đồng bộ này. Trước hết, cho phép tôi viết “đồng bộ” với chữ cái S hoa. Ý tôi muốn nói là, trong năm năm qua, một lượng lớn thông tin đã được công bố về ý tưởng này về phẫu thuật giữa các cá nhân.
    Thuật ngữ “đồng bộ” có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp, “sink,” có nghĩa là cùng một thời gian, cùng một lúc.
    Vì vậy, theo nghĩa đen, hai người thực sự đang đồng bộ hóa. Chúng ta cảm nhận điều gì đó trong cùng một khoảnh khắc, và chúng ta cảm nhận điều đó một cách tự phát giữa chúng ta với nhau.
    Chúng ta đang cảm nhận tình huống đó. Vì vậy, một lần nữa, chìa khóa ở đây là người mẹ, thực sự còn hơn cả khả năng tự điều chỉnh. Chìa khóa là điều chỉnh tương tác.
    Số một. Nó diễn ra ở mức độ ngầm hiểu. Người mẹ thực sự đang làm điều này mà không có bất kỳ nhận thức ý thức nào. Bà ấy làm điều này một cách trực giác.
    Bán cầu não phải là trực giác, và nó mang tính hình ảnh. Nó không phải là lý trí và logic. Chìa khóa của bất kỳ rối loạn nào, bất kể là gì, là điều chỉnh một trạng thái cụ thể.
    Điều chỉnh cơn giận, điều chỉnh nỗi mất mát, sự rối loạn của xấu hổ và ghê tởm. Vì vậy, về cơ bản, những gì bạn có là sự điều chỉnh của tất cả những cảm xúc này. Nhưng tôi muốn chỉ ra rằng sự điều chỉnh đó hoàn toàn là ngầm hiểu.
    Và đây là nơi mà kỹ năng ở bên bệnh nhân trong thời gian dài là chìa khóa ở đây. Bởi vì chìa khóa để tạo ra sự thay đổi ở bệnh nhân không phải là những gì bạn nói với bệnh nhân hoặc những gì bạn làm với bệnh nhân.
    Mà là cách bạn ở bên bệnh nhân. Bạn hiểu sự khác biệt không? Cách để ở bên bệnh nhân đó? Đặc biệt là khi sự tồn tại của người đó đang ở trong trạng thái rối loạn.
    Bây giờ theo định nghĩa, khi họ đến trong buổi gặp đầu tiên, họ đang ở trong trạng thái rối loạn. Vì vậy, một lần nữa, nó là ngầm hiểu. Nó không phải là rõ ràng.
    Nếu quy định rõ ràng là sự hiểu biết trí tuệ về các triệu chứng của tôi, thì quy định ngầm là sự hiểu biết vô thức ở mức độ sinh lý, ở mức độ tâm sinh học của điều đó. Và tình cờ, sự đồng bộ là cơ chế nằm dưới sự đồng cảm. Bây giờ chúng ta biết rằng sự đồng cảm thực sự phải có mặt. Nhưng sự đồng cảm là một chức năng của bán cầu não phải. Và có sự khác biệt. Tôi đã nói rằng có sự khác biệt giữa các bán cầu. Có sự khác biệt giữa sự đồng cảm cảm xúc, nơi tôi cảm nhận những gì bạn đang cảm nhận. Và chúng ta chia sẻ cùng một cảm xúc. Và tôi không cần phải suy nghĩ về điều đó theo nghĩa đen. Tôi biết vào thời điểm đó, chúng ta đang ở cùng một nơi. Có sự khác biệt giữa sự đồng cảm cảm xúc ở bên phải và sự đồng cảm nhận thức ở bên trái. Sự đồng cảm nhận thức là một sự hiểu biết mà không tạo ra sự thay đổi nào. Nó về cơ bản là nơi mà những gì đang cố gắng thực hiện là tạo ra sự thay đổi ở bên phải. Bây giờ, những thay đổi ở bên phải sẽ diễn ra ở trục bên phải. Chúng sẽ là vỏ não trán, là bộ điều chỉnh điều hành của bán cầu não phải. Vỏ não lưng bên là bộ điều chỉnh điều hành của bán cầu não trái. Vỏ não trán bây giờ bắt đầu hình thành các kết nối mới với hồi hải mã, vỏ não đảo và hạch hạnh nhân. Và đó là nơi bạn sẽ thấy những thay đổi. Nhưng một lần nữa, những thay đổi là do sự điều chỉnh. Vì vậy, bạn sẽ thấy người đó bắt đầu vào các trạng thái được điều chỉnh nhiều hơn. Và chìa khóa là sự đồng bộ. Vậy điều gì đang xảy ra ở đây, có một liên minh trị liệu mạnh mẽ, sự an toàn và niềm tin. Và trong tình huống đó, càng có nhiều sự đồng bộ giữa hai người, càng có nhiều sự điều chỉnh tương tác giữa họ. Và trước tiên sẽ có sự đồng bộ giữa bệnh nhân và nhà trị liệu. Sau đó sẽ có sự đồng bộ và điều chỉnh tương tác giữa người đó và có thể là những người khác. Có thể là vợ, một đối tác, và cuối cùng, triệu chứng sẽ thay đổi vì hãy nhớ rằng triệu chứng là sự mất điều chỉnh.
    Và chìa khóa ở đây là thay đổi nó thành quy định. Thật thú vị. Tôi có một vài câu hỏi trước khi chúng ta tiến xa hơn về sự gắn bó giữa mẹ và trẻ sơ sinh so với sự gắn bó giữa cha và trẻ sơ sinh. Đó là một câu hỏi. Và tôi sẽ hỏi lại những câu này trong một lúc. Nhưng tôi nghĩ bạn sẽ thấy tôi đang đi đến đâu. Và tôi cũng rất quan tâm đến ý tưởng rằng những mạch này được thiết lập sớm trong cuộc đời, sau đó được tái sử dụng cho các mối quan hệ trưởng thành có thể được điều chỉnh theo cách mà bạn vừa mô tả. Nhưng chúng lại vượt qua ranh giới giới tính. Ví dụ, một em bé gái có thể hình thành những mẫu gắn bó này với mẹ hoặc người chăm sóc nữ. Nhưng giả sử em bé đó lớn lên trở thành một người phụ nữ dị tính và cô ấy có những mối gắn bó với đàn ông, thì những điều này có thể được kích hoạt lại qua các ranh giới giới tính. Vì vậy, việc hình thành mạch này không phải là đặc thù cho giới tính, mặc dù có vẻ như điều quan trọng là phải có mẹ với con cái theo một cách nào đó. Bạn cứ nói mẹ con thay vì người chăm sóc. Vậy để làm rõ từng điểm một, câu hỏi đầu tiên, có dữ liệu nào về việc hình thành những mạch này ở em bé khi mẹ không có mặt, nếu đó là một người mẹ nuôi, nếu đó là một đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi gia đình mở rộng không? Ý tôi là, có rất nhiều cấu hình khác nhau. Nhưng bạn hiểu ý tôi. Được rồi. Đây là điều tôi đang gợi ý. Trước hết, đã có một số xung đột về điều này. Nhưng sau 30 năm nghiên cứu về vấn đề này, tôi tin rằng có một hình mẫu gắn bó chính. Và hình mẫu gắn bó chính là người đã điều chỉnh tương tác cho em bé đó khi em bé đang gặp căng thẳng. Trong khoảng thời gian từ 0 đến 2 tuổi. Vâng. Hoặc có thể theo một cách khác. Hình mẫu gắn bó chính là người cung cấp bán cầu não phải cho em bé đó khi bán cầu não phải của em bé đang bị rối loạn. Có thể là cha. Có thể là mẹ. Có thể là. Vâng, điều đó đúng. Phụ nữ thường giỏi hơn trong việc đọc các tín hiệu phi ngôn ngữ so với nam giới, nhưng cũng có thể là.
    Và tình cờ, chúng ta hiện có một số bằng chứng cho thấy rằng đàn ông thực sự có bán cầu não phải.
    Hoặc là điều thứ hai.
    Tôi không chắc bạn đang đùa.
    Nhưng tôi không biết.
    Có thể điều đó phản ánh một bán cầu não phải.
    Được rồi.
    Vậy thì, điều đang xảy ra ở đây là trong năm đầu tiên hoặc hai năm đầu, bán cầu não phải của người mẹ, người có bán cầu não phải, mà trong hầu hết các nền văn hóa là phụ nữ.
    Nhưng không nhất thiết phải như vậy.
    Có thể là một người cha ở nhà, người thực sự có bán cầu não phải tốt.
    Và có thể một cặp đôi đang nhận ra rằng thực sự anh ấy sẽ tốt hơn trong vị trí đó.
    Nhưng nó cần bán cầu não phải đó.
    Ngoài ra, điều gì sẽ xảy ra khi nó chuyển sang năm thứ hai, vào cuối năm thứ hai, và người cha bắt đầu tham gia, bạn hiểu không?
    Vào thời điểm đó, người cha giờ đây trở thành một hình mẫu gắn bó chính.
    Nhưng anh ấy có một số khác biệt trong cách mà anh ấy tương tác với đứa trẻ.
    Thường thì anh ấy sẽ kích thích đứa trẻ nhiều hơn và trò chơi sẽ kích thích hơn với đứa trẻ đó.
    Vì vậy, có nhiều sự kích hoạt của hệ thần kinh giao cảm, vì vậy có thể gọi đó là trò chơi ở mức độ cao hơn.
    Chính xác.
    Bạn đang xử lý nhiều hơn về việc điều chỉnh lên và có thể chịu đựng nhiều trạng thái hưng phấn hơn.
    Bởi vì trong năm thứ hai, một trong những điều mà người cha sẽ làm với đứa trẻ sơ sinh năm đầu tiên, đứa trẻ năm thứ hai, là chơi đùa thô bạo, ví dụ như chơi đùa thô bạo.
    Vì vậy, người cha là như vậy.
    Người cha thực sự đang dạy đứa trẻ cách chấp nhận rủi ro.
    Nhưng người cha giờ đây đang tiến gần hơn đến sự tự chủ và độc lập.
    Người mẹ đã ở đó từ đầu với việc điều chỉnh tương tác.
    Vì vậy, người cha đang đóng vai trò đó, và tôi cũng đã gợi ý rằng cũng giống như người mẹ đang hình thành bán cầu não phải của đứa trẻ trong năm đầu tiên, người cha giờ đây đang hình thành bán cầu não trái của đứa trẻ vào cuối năm đầu tiên, năm thứ hai và vào năm thứ ba, rằng anh ấy đang hình thành bán cầu não trái của đứa trẻ, bán cầu não trái của đứa trẻ.
    Trong trường hợp này, có thể trước đó anh ấy cũng đã có những trải nghiệm tốt với đứa trẻ đó từ sớm trong cuộc sống. Một ví dụ tốt về điều này là một người cha dịu dàng, nhưng đồng thời cũng đóng vai trò quan trọng và dạy cho những điều về thế giới. Vì vậy, một bộ não được hình thành bởi hình mẫu người mẹ và hình mẫu người cha. Còn trong những tình huống chỉ có một người chăm sóc chính thì sao? Điều này ngày càng trở nên phổ biến trong thời đại ngày nay. Ở một số quốc gia, như ở một số nước Bắc Âu, mọi người chọn làm như vậy, và ở những nơi khác, tất nhiên, nhưng điều này không phải lúc nào cũng là tình huống ly hôn. Đôi khi, mọi người quyết định có con một mình. Tôi nghĩ rằng điều đang xảy ra trong tình huống đó là người đó ban đầu đang thực hiện, ban đầu cung cấp bộ não bên phải, và sau đó người đó đang cung cấp bộ não bên trái. Giả sử có một người phụ nữ đơn thân với một đứa trẻ. Bộ não bên phải của cô ấy có mặt ngay từ đầu, nhưng sau đó trong năm thứ hai, có thể sẽ có những hình mẫu người cha hoặc thành viên gia đình cũng có thể tham gia vào điều đó. Nhưng về cơ bản, bộ não bên trái của cô ấy cũng có mặt. Hãy nhớ rằng, chúng ta đều có bộ não bên phải và bên trái. Nhưng một lần nữa, đó là một loại kỹ năng khác trong bộ não bên trái, điều này sẽ là tình huống tự chủ hơn. Bạn nghĩ gì về một số nghiên cứu hiện đại về các hợp chất có thể tạo điều kiện thuận lợi cho sự đồng bộ bộ não bên phải giữa nhà trị liệu và bệnh nhân? Tôi đã thực hiện một vài tập về liệu pháp tâm lý hỗ trợ MDMA. Những điều này tất nhiên gần đây không được FDA phê duyệt, vì vậy chúng không hợp pháp. Tuy nhiên, có những nghiên cứu lâm sàng thú vị cho thấy đây là những chất gây đồng cảm. Người ta có thể tưởng tượng rằng chúng có thể hữu ích trong bối cảnh thích hợp để cải thiện sự đồng bộ bộ não bên phải giữa bệnh nhân và nhà trị liệu và tăng tốc một số quá trình này. Nhưng có vẻ như điều này cũng sẽ yêu cầu cả bệnh nhân và nhà trị liệu cùng sử dụng hợp chất, và điều đó có vẻ sẽ gặp phải đủ loại vấn đề đạo đức. Vâng.
    Hãy nhớ rằng, cuối cùng thì mối quan hệ mới là chìa khóa ở đây. Tôi cũng có phần nào nhận thức về tài liệu đó, và bạn sử dụng từ empathogen, mà không hoàn toàn giống như empathic, nhưng lại bắt chước những tình huống như vậy. Tôi nghĩ rằng điều đó có thể hiệu quả hơn nếu nó liên quan cụ thể đến động lực của bán cầu não phải với một người biết cách làm việc với bán cầu não phải đó. Những gì bạn đang nhận thấy là những hình thức rất sớm của các hành vi mà nằm dưới vỏ não. Hãy nhớ rằng, sự gắn bó cũng điều chỉnh các khu vực dưới vỏ não, và đó là những khu vực quan trọng. Và tình cờ, chúng ta đang chú ý quá nhiều đến khu vực vỏ não. Chúng ta thực sự phải chuyển hướng vì các khu vực dưới vỏ não là nền tảng của con người và mọi thứ được xây dựng dựa trên đó. Tôi sẽ quay lại với việc trong tử cung trong một giây nếu tôi không quên. Thực tế, tôi có một số người đã làm việc với tôi cũng đã sử dụng liệu pháp tâm lý kiểu bán cầu não phải với những bệnh nhân đó, và tôi nghĩ rằng điều đó sẽ mở ra những khả năng thú vị để thấy sự thay đổi khi bạn có mối quan hệ bên cạnh điều đó. Và cũng có một số hiểu biết về cách mà bán cầu não phải hoạt động, vì một trong những vấn đề mà bạn gặp phải là vẫn còn một số sự kháng cự đối với ý tưởng rằng bán cầu não phải chỉ là một phiên bản đơn giản hơn của bán cầu não trái phức tạp, nhưng đó không phải là trường hợp. Bán cầu não phải này hoạt động hoàn toàn khác biệt. Vì vậy, tôi đang nghĩ rằng trong trường hợp đó, một tình huống tốt hơn. Trước khi tôi quên điều này, tôi muốn ném ra một trong những phần. Tôi đã nói rằng bán cầu não phải đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ từ tam cá nguyệt cuối. Trong năm năm, mười năm qua, đã có một sự quan tâm thực sự đến sự phát triển trong tử cung và bằng chứng cho thấy rằng bạn thậm chí còn thấy sự phân lập ở thai nhi và như vậy. Và giờ đây có cả bằng chứng khoa học để cho thấy rằng những ký ức sớm trong tử cung được lưu trữ trong hạch hạnh nhân phải. Vì vậy, chúng nằm ở đó, có thể nói như vậy.
    Vì vậy, chúng ta không chú ý nhiều hơn đến những gì đang xảy ra ở đó, bởi vì ngay từ khi sinh ra, những gì bạn có ở đây là các phần sâu hơn của não phải đang phát triển trong tử cung, cụ thể là đảo nhân (insula) và hạch hạnh nhân bên phải (right amygdala), hạch hạnh nhân trung tâm (center amygdala), và điều đó đang thiết lập. Bạn cũng có sự đồng bộ hóa qua nhau thai, nơi mà chúng đang điều chỉnh hệ thần kinh tự động của nhau.
    Adrenaline có thể vượt qua nhau thai không? Tôi nên biết điều này. Tôi biết adrenaline không vượt qua hàng rào máu-não, nhưng não tự sản xuất adrenaline của riêng nó. Nhưng chúng ta có biết adrenaline có vượt qua hàng rào nhau thai không? Chà, hầu hết các nghiên cứu đã tập trung vào cortisol. Và mức cortisol cao sẽ vượt qua hàng rào đó. Vì vậy, nếu bạn có, giả sử, hạch hạnh nhân, mà đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, hạch hạnh nhân bên phải, và mức cortisol rất cao, thì đó thực sự sẽ không phải là một tình huống tối ưu cho hạch hạnh nhân đó phát triển, vì bạn sẽ có một phản ứng căng thẳng liên tục ở đó.
    Và điều đó có nghĩa là, nếu người mẹ không ở trong trạng thái căng thẳng cao trong tử cung, một phần nào đó thực sự sẽ ảnh hưởng đến các vùng thấp hơn của não. Về phần adrenaline, tôi không chắc về điều đó. Tôi không thấy lý do gì mà không, mặc dù hormone chắc chắn có thể vượt qua – chúng ta đang xem xét không chỉ những thay đổi trong các chất điều hòa thần kinh, đặc biệt, tình cờ, điều quan trọng ở đây mà chúng ta đang cố gắng điều chỉnh là các chất điều hòa thần kinh – xin lỗi – dopamine, phần thưởng, noradrenaline, adrenaline. Đó là những thứ, mà cũng trong giai đoạn đầu của cuộc sống thực sự hình thành plastic, hoặc neuroplastic, vì vậy chúng sẽ hình thành các mạch. Đó là những gì chúng ta đang cố gắng điều chỉnh ở đây, để giảm mức noradrenaline rất cao và tăng cường dopamine, v.v., v.v.
    Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Gần đây tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất về xét nghiệm lab.
    Trong khi tôi đã là một người hâm mộ việc xét nghiệm máu từ lâu, tôi thực sự muốn tìm một chương trình phân tích máu, nước tiểu và nước bọt sâu hơn để có cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch của mình, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng chuyển hóa, tình trạng vitamin và khoáng chất, cũng như các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi.
    Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn 100 chỉ số sinh học, điều quan trọng đối với sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích các kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ về kết quả của bạn.
    Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu. Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi. Tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm.
    Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cố gắng ăn nhiều rau xanh và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi.
    Xét nghiệm lab toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và trong khi tôi đã thực hiện điều đó trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém. Tôi rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là thực hiện xét nghiệm, cũng như độ toàn diện và tính khả thi của các bài kiểm tra, đến nỗi tôi đã gia nhập hội đồng tư vấn của họ gần đây, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast.
    Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho những người nghe podcast của Huberman. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
    Như tôi nhớ trong cuốn sách của bạn, “Tâm lý học não phải”, có một mô tả đẹp về những điều này.
    các trạng thái kích thích và sau đó là sự phối hợp bình tĩnh hơn giữa mẹ và con.
    Tôi thực sự đã đọc cuốn sách này khi tôi còn sống ở Tupang, tôi thường đi bộ trên đường, tôi không khuyên bạn nên làm điều này, vì ở Tupang không có vỉa hè, và tôi đã đọc bản in, và tôi nhớ rất rõ hình ảnh của em bé và người mẹ, em bé có vẻ hơi kích thích quá mức, đang buồn bã, và người mẹ sẽ phát ra âm thanh, không nhất thiết là từ ngữ như shush, shush, shush, shush, những thứ như vậy, hoặc ngân nga, hoặc, bạn biết đấy, hoặc hát ru, những thứ kiểu như vậy.
    Đó là ngữ điệu.
    Đó là ngữ điệu, và sau đó là sự giải phóng liên quan đến những thứ như serotonin, có thể là oxytocin nữa, chúng ta có thể nói thêm về những điều đó, nhưng cũng quan trọng là người mẹ có thể điều chỉnh sự chuyển tiếp của em bé sang trạng thái kích thích, như nhìn vào em bé khi nó vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, và nói chào buổi sáng, với đôi mắt thật to, nhiều cử chỉ, nhiều động tác, tức là nâng cao âm lượng giọng nói, và em bé thực sự tỉnh dậy trong một trạng thái kích thích mạnh mẽ hơn, và điều đó quan trọng như thế nào, và sau đó điều đó có liên quan một chút, và điều này hoàn toàn hợp lý, đến norepinephrine, adrenaline ở mức thấp, khỏe mạnh, và có thể cả dopamine nữa.
    Có phải đây là cách đúng để suy nghĩ về điều này không?
    Và nếu đúng, thì điều đó có xảy ra khi chúng ta hình thành tình bạn trưởng thành, các mối quan hệ trưởng thành không?
    Chúng ta có đang dao động qua lại giữa khả năng thư giãn, an ủi lẫn nhau và khả năng kích thích về một điều gì đó không?
    Có phải đây là nền tảng của tất cả các mối quan hệ và sự liên kết không?
    Vâng, vâng.
    Chìa khóa ở đây lại là điều chỉnh cảm xúc, và một lần nữa, đó là điều chỉnh cảm xúc tiềm ẩn.
    Một trong những nguyên tắc, nguyên tắc trung tâm trong những ý tưởng của tôi ở đây là, trước hết, đã có quá nhiều sự nhấn mạnh vào việc giảm thiểu các trạng thái tiêu cực.
    Bạn còn nhớ lý thuyết gắn bó ban đầu, nền tảng an toàn, em bé sẽ quay lại trong…
    Trong một trạng thái căng thẳng, cô ấy sẽ giảm thiểu các trạng thái tiêu cực. Nhưng thực sự, sự gắn bó là về việc giảm thiểu các trạng thái tiêu cực và tăng cường các trạng thái tích cực. Tuy nhiên, vào thời điểm này, tầm quan trọng của các trạng thái tích cực và trải nghiệm con người thường bị bỏ qua, như cảm xúc tích cực, niềm vui, sự nhiệt tình, sự phấn khích. Các trạng thái tích cực thực sự là chìa khóa, và có những khía cạnh hormon liên quan đến điều đó, như bạn vừa chỉ ra, ví dụ như dopamine, v.v. Điều này cũng liên quan đến liệu pháp. Trong liệu pháp, không chỉ đơn thuần là giảm thiểu và chia sẻ việc giảm thiểu, mà còn là chia sẻ việc tăng cường các trạng thái tích cực, vì đó cũng là một phần quan trọng. Nhưng vẫn có sự thiên lệch để nhìn theo một hướng. Bây giờ trong cuốn sách “Right Brain”, tôi cũng đang nói về hai loại tình yêu, tình yêu yên tĩnh và tình yêu phấn khích. Đây là một nhà phân tâm học nổi tiếng, Donald Winnicott, người là bác sĩ nhi khoa, và là một trong những nhà phân tâm học vĩ đại của thế kỷ 20. Ông đã phân biệt giữa tình yêu yên tĩnh, mà lại là việc giảm thiểu noradrenaline, và tình yêu phấn khích, mà chuyển sang trạng thái đối giao cảm. Vì vậy, bạn đang chuyển từ trạng thái hiệp giao cảm sang trạng thái đối giao cảm, tình yêu yên tĩnh, và sau đó là tình yêu phấn khích, cũng là tình yêu đam mê, mà là trạng thái hưng phấn cao, có thể nói như vậy. Cả hai đều quan trọng, và cuối cùng, cả hai đều cần được tích hợp. Và bạn có thể có một tình huống mà một người có thể làm một điều, nhưng cuối cùng, họ phải kết hợp lại. Hãy để tôi nhấn mạnh điểm quan trọng này. Cuối cùng, chúng ta có cảm xúc tiêu cực vì lý do thích nghi. Nó tồn tại. Hãy nói đến sự xấu hổ. Sự xấu hổ có mục đích làm giảm mức độ hưng phấn rất cao, và nếu một người không thể làm điều đó, mức độ hưng phấn rất cao, hãy nói đến rối loạn nhân cách tự mãn, bạn cần phải có khả năng – vì vậy chúng ta cần phải có quyền truy cập vào cả cảm xúc tích cực và tiêu cực.
    Nhưng chìa khóa thực sự để có một mối gắn bó an toàn là khả năng tích hợp cả cảm xúc tích cực và tiêu cực.
    Vì vậy, với một người mẹ gắn bó an toàn và tốt, khi đứa trẻ ở trạng thái buồn, cô ấy có thể thực sự đồng hành cùng đứa trẻ và đồng bộ hóa, và khi đứa trẻ ở trạng thái vui vẻ, cô ấy có thể thực sự nâng đỡ trạng thái đó.
    Trong trường hợp của các rối loạn nhân cách tự mãn, giả sử, và tôi đang nhảy vào đây, chúng ta có một mối gắn bó không an toàn.
    Nó có thể là một mối gắn bó tránh né, hoặc một loại khác tùy thuộc vào loại nào. Có hai loại rối loạn nhân cách tự mãn khác nhau.
    Bạn có thể có rối loạn nhân cách tự mãn gắn bó lo âu – Không, không, nhưng bạn có thể có hai loại rối loạn nhân cách tự mãn khác nhau, một là gắn bó dễ tổn thương và một là gắn bó tự phụ.
    Bạn đã nói về gắn bó dễ tổn thương. Gắn bó dễ tổn thương là, một lần nữa, một gắn bó lo âu. Những người này liên tục cần được khen ngợi.
    Vâng. Nghe quen thuộc, nhưng cũng có gắn bó tự phụ. Nhưng điểm tôi muốn nhấn mạnh ở đây là những căng thẳng trong cuộc sống tồn tại, và những căng thẳng tiêu cực cũng có đó, nhưng chúng ta cũng có thể học hỏi từ những căng thẳng tiêu cực đó, v.v.
    Và cuối cùng, điều chúng ta cần làm là biết cách tích hợp. Nếu chúng ta không thể tích hợp những điều tích cực và tiêu cực, chúng ta sẽ kết thúc với sự phân đôi. Bạn biết thuật ngữ này.
    Bởi vì tôi tin rằng đó là một đặc điểm chính của rối loạn nhân cách biên giới, mà tôi nghĩ chúng ta cũng nên đề cập đến.
    Vâng. Vì vậy, hiểu biết của tôi về sự phân đôi là hiện tượng “Tôi yêu bạn, tôi ghét bạn” xảy ra không chỉ do một công tắc bên trong, mà đôi khi thấy trong rối loạn lưỡng cực, mà thực sự là một người có rối loạn nhân cách biên giới sẽ thấy điều gì đó và rất bực bội.
    Chẳng hạn, đột nhiên, việc một ly nước trống rỗng có nghĩa là họ không nghĩ đủ để đổ đầy ly nước hoặc điều gì đó tương tự, trong khi vài phút trước đó, mọi thứ hoàn toàn ổn. Nó không phải là một vấn đề.
    Cần phải có một kích thích và sau đó họ phân tách. Có đúng không? Vâng. Vâng. Về cơ bản, bạn biết đấy, sự phân tách thường diễn ra bên ngoài. Người đó hoàn toàn xấu. Tôi hoàn toàn tốt. Vì vậy, bây giờ bạn có sự phân tách đó, v.v. Bạn không thể thấy bất kỳ điều gì tốt đẹp nào trong người đó vào thời điểm này. Đôi khi nó có đi theo hướng ngược lại không? Người đó hoàn toàn tốt. Tôi xấu. Nó cũng có thể là hoàn toàn tốt, nhưng cũng có sự phân tách bên trong. Bạn có một sự phân tách bên trong giữa một bản thân tốt và một bản thân xấu. Và bên trong, có một mối quan hệ đối tượng nội tâm mà tất cả chúng ta đều có khi chúng ta nội tâm hóa những mối quan hệ bên ngoài này, để có một bản thân tốt và một bản thân xấu, theo nghĩa đen, và chúng không thể được tích hợp, có thể nói như vậy. Và phần đó của tôi, tôi ghét phần đó của tôi so với tôi yêu phần đó của tôi. Tất cả trong bối cảnh ranh giới, thường thì những gì bạn thấy ngay từ đầu là có sự lý tưởng hóa quá mức các giá trị tích cực của nhà trị liệu đó. Và sau đó có một số yếu tố căng thẳng và sự không hòa hợp và những rạn nứt cần được sửa chữa. Và bây giờ đột nhiên, những gì hoàn toàn tốt bây giờ trở thành hoàn toàn xấu. Và đột nhiên, nếu không có một liên minh trị liệu mạnh mẽ, đó có thể là điểm mà người đó sẽ bỏ cuộc. Những người này có tính cách ranh giới, tôi không biết liệu bạn có còn gọi đó là một rối loạn ngày nay không, nhưng nó có một chút liên quan đến việc gọi là ranh giới với ranh giới. Họ có thể thể hiện cùng một loại lý tưởng hóa phân tách và sau đó là ý tưởng rằng ai đó thật tệ và họ không muốn liên quan gì đến họ trong bối cảnh các mối quan hệ công việc, tình bạn. Nó có mở rộng ra các lĩnh vực khác trong cuộc sống không? Hay nó chỉ đặc trưng cho một số loại mối quan hệ nhất định? Tôi nghĩ đó là một cách nhìn nhận thế giới, hãy nhớ rằng, và cách nhìn nhận thế giới về cơ bản rất khác giữa bán cầu não trái và bán cầu não phải, bán cầu não phải nhìn thế giới qua các mối quan hệ cảm xúc.
    Và điều đó có thể trở thành một đặc điểm mà có thể rất khó để giao dịch một cách nhanh chóng và chắc chắn.
    Để tôi diễn đạt theo cách khác.
    Trong trường hợp rối loạn nhân cách narcissistic, đứa trẻ luôn được coi là tốt đẹp.
    Người chăm sóc chính luôn nghĩ rất tích cực về đứa trẻ đó.
    Nhưng khi đứa trẻ bỗng nhiên trở nên trầm cảm, việc điều chỉnh tương tác dừng lại tại thời điểm đó.
    Người chăm sóc không muốn liên quan gì đến nó.
    Vì vậy, tại thời điểm đó, mọi thứ đều trở nên vô thức.
    Nếu bạn và tôi ở bên nhau và có một sự không hòa hợp giữa chúng ta, khả năng, giả sử, trong một mối quan hệ gắn bó từ chối, bỗng nhiên tôi sẽ rút lui.
    Chúng ta đã quá gần gũi và tại thời điểm đó, có thể tôi đang thể hiện lại những động lực gắn bó từ thuở ban đầu của mình, bởi vì điều mà đứa trẻ đang làm là mong đợi mẹ sẽ làm gì tiếp theo.
    Và tại thời điểm đó, có một sự không hòa hợp như vậy.
    Vì vậy, trong trường hợp của một người có tính cách từ chối, người đó sẽ ngắt kết nối về mặt cảm xúc, trở nên rất trừu tượng tại thời điểm đó.
    Và tại thời điểm đó, tôi không thể cảm nhận bạn.
    Tôi nghe những gì bạn đang nói.
    Vì vậy, tại mọi thời điểm, bạn có tình huống đến gần hơn và rời xa, đến gần hơn và rời xa.
    Và điều này cũng sẽ được thể hiện trong mối quan hệ trị liệu.
    Và vì vậy mỗi khi người đó, người lo âu, cảm thấy căng thẳng, họ sẽ đến gần bạn hơn.
    Bây giờ, họ trở nên đòi hỏi hơn về những gì họ cần từ bạn.
    Hãy nhìn vào giọng nói của tôi.
    Bây giờ, người tránh né sẽ không làm cho nó ngừng lại.
    Và tại thời điểm đó, giọng nói của tôi sẽ trở nên phẳng lặng.
    Bạn thậm chí không thể nghe thấy âm điệu cảm xúc trong giọng nói của tôi.
    Vì vậy, tôi đang nói với bạn rằng chúng ta luôn nhận biết ở mức độ sinh lý của chính mình rằng người đó gần gũi hay xa cách về mặt cảm xúc tại thời điểm này, đặc biệt là trong những thời điểm căng thẳng, liệu tôi đang đến gần hay đang rời xa.
    Hãy để tôi quay lại điều này.
    Tất cả những điều này đang diễn ra ở một mức độ ngầm, đó là lý do tại sao bạn đã nói về việc nuôi dạy lại bản thân, v.v. Có quá nhiều điều diễn ra ở mức độ ý thức. Nếu bạn thực sự muốn thay đổi những điều này trong tính cách, thì đó phải là những thay đổi ở não phải. Và đó là lý do tại sao tất cả các liệu pháp hiện nay đều tập trung vào cảm xúc, tất cả các liệu pháp. Dù hình thức liệu pháp nào, nó cũng đều dựa trên mối quan hệ trị liệu và cảm xúc tự thân. Tôi đang tạm dừng vì tôi đang tiếp nhận tất cả điều này và suy nghĩ về những cách mà mọi người có thể bắt đầu tiếp cận sức khỏe não phải hoặc sự thiếu hụt sức khỏe và những cách để sửa chữa mạch não phải của họ, nói một cách khác, mà không cần đến một nhà trị liệu, hay điều đó có đơn giản là không thể? Không, điều đó không phải là không thể. Không, điều đó không phải là không thể. Chúng ta đều trưởng thành, và, tình cờ, não phải của chúng ta cũng phát triển, nhưng, một lần nữa, chìa khóa ở đây mà tôi muốn gợi ý, toàn bộ ý tưởng về sinh học thần kinh giữa các cá nhân, và đó là biên tập viên của Northern Syria, tương tác giữa hai người, đã có quá nhiều sự nhấn mạnh vào việc điều chỉnh trật tự và không đủ nhấn mạnh vào việc điều chỉnh tương tác. Chìa khóa thực sự để thay đổi não phải là tìm những người mà bạn có thể gần gũi, tìm những người mà bạn có thể cởi mở, tìm những người mà bạn có thể dễ bị tổn thương, mà thực sự bạn có thể thể hiện những điểm yếu của mình, và mở lòng với những người đó khi họ mở lòng với bạn. Nó thực sự là để hình thành một hệ thống giao tiếp từ não phải đến não phải với một người khác. Tôi nghĩ tôi vừa hiểu ra. Tôi nghĩ, nếu tôi không nhầm, những gì bạn đang mô tả là động lực tương tác tạo ra hoặc phát triển các mạch mà tồn tại trong tất cả chúng ta, nhưng mà, đối với một số người, có thể bị teo lại do thiếu dinh dưỡng cảm xúc đúng cách trong những năm đầu đời, nhưng chúng ta có thể kích hoạt những mạch não phải này. Nhưng sau đó, khi chúng ta không ở bên những người này, chắc chắn phải có điều gì đó về não phải.
    mạch điện cung cấp chức năng xoa dịu để chúng ta phải biết ở mức độ ngầm rằng chúng ta có thể làm điều này. Chúng ta biết cách gắn bó một cách lành mạnh với mọi người. Chúng ta có một người bạn thân mà chúng ta có thể dựa vào. Có thể chúng ta có nhiều bạn bè. Có thể sửa chữa một mối quan hệ với một người anh chị em, kiểu như vậy. Không phải là những mạch này cần phải được kích hoạt liên tục mỗi khoảnh khắc với barista, mà bằng cách nào đó, ở mức độ vô thức, chúng ta phải nhận ra rằng mạch điện này đã được tái cấu trúc hoặc đã được phát triển theo cách mà chúng ta biết, nói một cách khác, chúng ta có thể làm được.
    Hãy nhớ rằng, một phần của vấn đề là khả năng tiếp nhận, để tiếp nhận những điều này ở đây, nhưng chìa khóa của cảm xúc, tình cờ, để tôi đưa ra một thuật ngữ quan trọng khác trong một tình huống trị liệu. Tôi đã nói, về cơ bản, trị liệu là về việc thực sự làm lại cảm xúc và chìa khóa cho sức khỏe tâm thần và sức khỏe thể chất cũng là một tình huống cảm xúc của bán cầu não phải ở đây. Chìa khóa ở đây là có những khoảnh khắc cảm xúc cao trào trong một phiên trị liệu.
    Tôi sẽ đi vào trị liệu, sau đó tôi sẽ quay lại câu hỏi của bạn. Chúng ta đã hình thành liên minh trị liệu. Liên minh trị liệu càng mạnh mẽ giữa chúng ta, càng nhiều sự đồng cảm giữa chúng ta, có thể nói như vậy. Càng nhiều điều chúng ta có thể chia sẻ, tôi giờ sẽ bắt đầu hạ bớt một số phòng thủ của mình vì những phòng thủ đó có mặt để chặn cảm xúc, cảm xúc tiêu cực và bây giờ bắt đầu có cơ hội mở lòng với cảm xúc của người khác. Nhưng trong một phiên trị liệu, khoảng giữa phiên đó, người đó bước vào từ thế giới bên ngoài trong trạng thái bán cầu não trái, khoảng giữa phiên, họ bắt đầu chuyển sang cảm xúc và bây giờ người đó bắt đầu nói ở mức độ cảm xúc hơn. Và bây giờ nói về một kỷ niệm hoặc một tình huống buồn nào đó hoặc điều gì đó vừa xảy ra trong một mối quan hệ với một cặp đôi, bây giờ bạn thậm chí bắt đầu nghe thấy giọng nói của tôi, âm điệu giọng nói thay đổi và những khoảnh khắc này, mà chỉ có thể kéo dài, tin hay không, 50, 60 giây, là những khoảnh khắc cao trào.
    các khoảnh khắc cảm xúc.
    Đây là những khoảnh khắc mà đột nhiên chúng ta đều đúng và chúng ta đều đồng bộ với nhau,
    và khoảnh khắc cảm xúc đó đang hiện hữu, có thể nói như vậy.
    Và đó là khả năng để có được sự thay đổi trong những khoảnh khắc cảm xúc cao độ này.
    Vì vậy, để có một mối quan hệ giữa cá nhân với ai đó và cùng nhau tạo ra một khoảnh khắc cảm xúc cao độ trong cả hai chúng ta, mà chúng ta đang chia sẻ vào thời điểm đó,
    bằng cách chấp nhận rủi ro để mở lòng vào thời điểm đó cũng vậy.
    Đây là những khoảnh khắc trong cuộc sống mà bạn thực sự đi vào ký ức tự truyện của mình.
    Tôi nhớ về dịp của mình với người đó, tôi có thể hồi tưởng lại toàn bộ bối cảnh vì
    nhớ rằng bán cầu não phải hoạt động với hình ảnh, hình ảnh.
    Vì vậy, tôi có thể hồi tưởng lại hình ảnh đó bây giờ và tôi có thể nhớ lại sự gần gũi mà tôi cảm thấy vào thời điểm đó, v.v.
    Những điều này được đưa vào bán cầu não phải.
    Vì vậy, chúng ta luôn đưa vào ký ức tự truyện của mình những khoảnh khắc cảm xúc cao độ này.
    Để có những khoảnh khắc cảm xúc chung với những người khác, thực sự là nơi mà
    bạn đang tạo ra những thay đổi ở bên phải.
    Và tôi muốn gợi ý rằng những điều này quan trọng hơn nhiều, hơn là về mặt trí tuệ.
    Bây giờ đã có một số nghiên cứu fMRI, tôi sẽ chuyển sang một nơi hơi khác ở đây.
    Những gì tôi đang gợi ý là những giao tiếp giữa bán cầu não phải với bán cầu não phải luôn diễn ra.
    Nhưng một số người thực sự không thể đọc chúng tốt như những người khác.
    Và họ không thể đọc được biểu cảm trên khuôn mặt và giọng nói và họ không thể đồng bộ tốt.
    Tôi có thể dừng bạn lại và hỏi một câu hỏi, đó là, hãy lấy cuộc trò chuyện này làm ví dụ.
    Tôi đang lắng nghe từng lời của bạn rất cẩn thận.
    Nếu tôi cố gắng lắng nghe một cách đặc biệt cẩn thận những gì ai đó đang nói, nội dung của
    những lời họ nói, có phải có sự cạnh tranh giữa bán cầu não trái và phải đến mức tôi không
    nhận được nhiều sự lắng nghe từ bán cầu não phải không?
    Điều này đối với tôi cảm thấy như khía cạnh đầu hàng, trong khi tôi có thể, và tôi làm điều này trong những khoảnh khắc này.
    cảm xúc và suy nghĩ của tôi. Khi tôi ngồi lại và lắng nghe, tôi không chỉ chú ý đến những gì đang được nói ra, mà còn cảm nhận được những gì đang diễn ra bên trong tôi. Tôi không phải là một nhà trị liệu, rõ ràng là vậy, không ai có thể nghĩ rằng tôi là một người như thế. Nhưng tôi chỉ làm điều đó trong vài giây và sau đó tôi quay trở lại tham gia. Trước đây, tôi từng nghĩ rằng đó giống như một cách thư giãn nào đó. Nhưng không thể tránh khỏi, tôi cảm thấy rằng đó là một cách khác để cuộc trò chuyện đi theo một hướng khác. Có phải đó là điều bạn đang nói đến không? Vâng, đó là một sự thay đổi lớn. Ý tôi là, Stanley, thể chất não bộ, bạn có thể chuyển từ bên trái sang bên phải trong khoảng 100 mili giây. Vì vậy, về cơ bản, bạn phải ở trong một bán cầu não này hoặc bán cầu não kia. Nếu tôi lắng nghe rất cẩn thận những gì bạn đã nói và theo dõi mọi thứ bạn đã nói như thể chúng ta đang ở trong một phiên tòa, thì bán cầu não bên phải của tôi bị ức chế. Có đúng không? Tốt lắm, tốt lắm. Bây giờ hãy xem tôi đi đến đâu. Bán cầu não bên phải chiếm ưu thế trong việc chú ý. Ý tôi là, em bé này và người mẹ này, thực sự, cô ấy đang tập trung sự chú ý của chúng ta vào gương mặt của em bé, nhưng có hai loại chú ý khác nhau, có bằng chứng khoa học mạnh mẽ để chứng minh điều này. Bán cầu não bên trái hoạt động bằng cách chú ý hẹp, chú ý tập trung hẹp. Ví dụ tốt nhất về chú ý tập trung hẹp là bạn đang theo dõi từng từ của tôi một cách liên tiếp. Nhưng có một loại chú ý khác được sử dụng bởi bán cầu não bên phải, được gọi là chú ý rộng rãi, mà Freud đã đề cập, mà ông cũng gọi là, có thể bạn sẽ nhớ điều này, chú ý treo lơ lửng đều đặn. Tôi chưa nghe điều đó, nhưng thật đẹp. Đó là cùng một điều, mà rộng hơn nhiều, và hình thức chú ý đó là hình thức chú ý mà bán cầu não bên phải có. Bởi vì chú ý vào thời điểm đó không chỉ là những gì đến từ bên ngoài, mà còn là chú ý đến những gì đang xảy ra bên trong, bên trong chính tôi, những thay đổi trong cảm xúc và suy nghĩ của tôi.
    cùng nhau tương tác. Điều này cho phép chúng ta quan sát cách mà não bộ của hai người hoạt động đồng thời trong một tình huống giao tiếp.
    Vì vậy, đúng là có hai hình thức chú ý khác nhau, và về cơ bản, cách duy nhất mà một người chỉ tập trung vào một khía cạnh hẹp, hãy lấy một tính cách chỉ sống trong bán cầu não trái. Một người siêu tuyến tính. Chính xác. Siêu logic, siêu lý trí. Họ không thể nhìn thấy bức tranh lớn, mà thực sự là một tình huống như vậy.
    Vì vậy, về cơ bản, một người như vậy luôn nhìn vào những khía cạnh hẹp của vấn đề và không thể thấy bối cảnh rộng hơn, bối cảnh rộng hơn, vì có một bối cảnh đang được thiết lập. Ngay bây giờ, giữa bạn và tôi, cũng có một bối cảnh đang được thiết lập. Và bối cảnh đó cũng mang lại một cảm giác an toàn và tin tưởng khi chúng ta thực sự chỉ đi theo những suy nghĩ của mình với một ý tưởng rằng bạn sẽ có thể theo kịp và sẽ trở lại với tôi cùng một lúc.
    Vì vậy, bối cảnh, bầu không khí cảm xúc giữa chúng ta thay đổi khi bạn chuyển từ bên trái sang bên phải như vậy. Điểm ở đây là trước đây người ta nghĩ rằng cách duy nhất để hiểu não bộ là nhìn sâu vào một bộ não. Nếu bạn hiểu cách mà một bộ não hoạt động và mọi thứ đều là tâm lý nội tâm. Nhưng sau đó có phần liên nhân.
    Và vì vậy, về cơ bản, chúng ta đang chuyển từ tâm lý học nội tâm của một người sang tâm lý học liên nhân của hai người. Bạn thấy ý tôi nói về hai người không. Tôi có người mẹ ở đây, tôi có em bé ở đó, tôi có bệnh nhân ở đây, tôi có nhà trị liệu ở đó. Và giữa họ, thực sự chúng ta đang đi qua lại ở mọi thời điểm, giao tiếp từ não phải sang não phải dưới cuộc trò chuyện.
    Vì vậy, hình ảnh thần kinh, siêu quét, hình ảnh thần kinh, bạn quen thuộc với siêu quét. Một điều thay đổi mô hình khác đang xảy ra bây giờ trong hình ảnh thần kinh. Lần đầu tiên, chúng ta có thể quét hai người, NIRS, EEG, bất cứ điều gì bạn muốn, trong khi họ cùng nhau tương tác.
    Bạn đang ở giữa một tương tác giao tiếp cơ bản, một tương tác có thể đếm được giữa hai người họ. Những nghiên cứu này hiện đã được thực hiện. Và điều họ phát hiện ra là hai bộ não, đặc biệt khi họ đang ở trong trạng thái cảm xúc và khi họ nhìn nhau mặt đối mặt và họ tập trung thực sự vào việc đồng cảm với người đó, v.v., cảm xúc, có thể nói như vậy, họ nhận thấy rằng bán cầu não phải của một người sẽ đồng bộ với bán cầu não phải của người kia. Phần của bán cầu não phải đồng bộ với người kia là giao điểm thái dương – đỉnh phải, có rất nhiều bằng chứng hiện nay về giao điểm thái dương – đỉnh phải. Tôi đã nói bán cầu não phải với bán cầu não phải. Vậy bây giờ, đôi mắt đang đến. Tôi nhớ rằng đôi mắt, ý tôi là, kết nối mắt trực tiếp thực sự là hình thức giao tiếp mạnh mẽ nhất. Tôi luôn nhắc nhở mọi người rằng đây là hai mảnh não nhỏ bên ngoài hộp sọ của bạn. Dù có vẻ kỳ quặc, chúng là hai mảnh não, võng mạc của bạn là hệ thống thần kinh trung ương, và bạn đang nhìn vào, đó là gần nhất bạn có thể nhìn vào trạng thái não của ai đó. Như bất kỳ điều gì. Chà, bạn biết đấy, đôi mắt được điều khiển bởi hệ thần kinh tự động, vì vậy bạn có một hệ thần kinh tự động, sự đồng bộ của hệ thần kinh tự động ở đây, có thể nói như vậy. Nhưng về cơ bản, điều gì đang xảy ra vào thời điểm này, khuôn mặt, giọng nói, cử chỉ. Khuôn mặt được xử lý ở các phần phía sau của bán cầu não phải, xử lý khuôn mặt, bán cầu não phải, xử lý khuôn mặt. Các phần phía sau của bán cầu não phải, các khu vực cảm giác của bán cầu não phải xử lý giọng nói, giai điệu của giọng nói, âm điệu của giọng nói, điều đó khác với ngữ nghĩa của giọng nói. Đây là ngữ điệu, đây là điều mà người Ý làm rất tốt. Đúng vậy. Và các phần phía sau của bán cầu não phải cũng sẽ xử lý cử chỉ và cảm giác, được chứ? Tất cả những điều đó kết hợp lại, được tích hợp lại ở giao điểm thái dương – đỉnh phải.
    Vì vậy, khi hai người thực sự đồng cảm với nhau, khi chúng ta chia sẻ cùng một trạng thái cảm xúc, bệnh nhân thứ ba nói rằng, ôi trời, đó là cơn giận, tôi chưa bao giờ nhận ra đó là sự tức giận. Và vào thời điểm đó, nhà trị liệu đồng cảm đang đồng bộ hóa, chúng ta thực sự đang ở trong giao điểm thái dương – đỉnh chẩm bên phải. Nhưng giao điểm thái dương – đỉnh chẩm bên phải là nơi gửi và nhận thông tin. Bạn có theo kịp không? Về cơ bản, đó là nơi liên kết của chúng ta và bây giờ chúng ta thực sự đang trong giao tiếp từ não phải đến não phải. Và điều họ phát hiện ra là trong một tình huống trị liệu tâm lý thực sự, nơi bệnh nhân đến vì họ gặp vấn đề trong các mối quan hệ cá nhân và các vấn đề cảm xúc, và họ đối diện với nhau, nhìn thẳng vào mắt nhau, và theo dõi nhau như vậy, bạn sẽ thấy sự đồng bộ hóa. Vì vậy, sự đồng bộ hóa giữa giao điểm thái dương – đỉnh chẩm bên phải của tôi và giao điểm thái dương – đỉnh chẩm bên phải của bạn là một giao tiếp từ não phải đến não phải. Giao tiếp từ não phải đến não phải này luôn xảy ra trong bối cảnh như vậy. Và do đó, sự thay đổi mới quan trọng nhất trong phân tâm học là vô thức không chỉ xảy ra trong giấc mơ. Nó xảy ra ở mọi điểm vì chúng ta hiện nay biết rằng vô thức là một vô thức có tính chất quan hệ. Nó giao tiếp với một vô thức có tính chất quan hệ khác, từ não phải đến não phải, và điều này thực sự đã thay đổi rất nhiều trong sự hiểu biết của chúng ta về những gì trị liệu tâm lý thực sự là. Và chắc chắn, tôi muốn chỉ ra rằng cơ chế thay đổi chính trong trị liệu tâm lý hiện nay không phải là sự thấu hiểu. Nó không phải là sự thấu hiểu nhận thức. Mà là khả năng có một cuộc trò chuyện đầy cảm xúc với một con người khác và tạo ra những kết nối cảm xúc với một con người khác, đó là lý do tại sao mối quan hệ trị liệu thực sự là yếu tố thay đổi.
    Và điều đó rất khác so với những ngày xưa, khi mà vô thức của bạn ở đây, còn nhà phân tích thì ở đó.
    Bây giờ tôi sẽ diễn giải những gì bạn đang làm khi bạn đang chìm xuống bên phải, nhưng tôi sẽ ở bên trái và diễn giải điều đó.
    Đó là lý do tại sao có một giới hạn thực sự đối với điều đó.
    Và đó là lý do tại sao phân tâm học thực sự đã thay đổi, bây giờ cũng có sự tiếp xúc trực tiếp, không chỉ là trên ghế sofa.
    Thật thú vị, và hoàn toàn hợp lý dựa trên các công cụ hình ảnh mới hơn, tiết lộ sự đồng bộ, v.v.
    Tôi có hai câu hỏi có thể được đặt song song.
    Âm nhạc và chó.
    Tại sao âm nhạc và chó?
    Chà, một số điều bạn đang mô tả làm tôi nhớ đến sự thay đổi trạng thái xảy ra khi tôi nghe những bản nhạc cụ thể mà tôi không chú ý đến lời bài hát, hoặc trong một số trường hợp lời bài hát có ý nghĩa, tôi đang lắng nghe, nhưng chúng không có ý nghĩa gì.
    Giống như nếu chúng được đọc như một đoạn văn, nó sẽ không có ý nghĩa gì.
    Nhưng có cảm giác như có một sự thật cơ bản nào đó ở đó.
    Vì vậy, tôi có thể nêu ra những sở thích âm nhạc cụ thể, nhưng điều đó rất cá nhân.
    Đối với một số người, đó là nhạc cổ điển.
    Đối với những người khác, đó là nhạc có lời.
    Nhưng có cảm giác này, như, vâng, có một sự thật ở đó, và tôi cảm nhận được sự thật đó.
    Mặc dù nội dung của lời bài hát, hãy lấy ví dụ, không thể kiềm chế bản thân.
    Như một bài hát của Bob Dylan, chẳng hạn, ông chắc chắn có thể được coi là một nhà thơ, đúng không?
    Và nếu bạn đọc lời bài hát chỉ như một đoạn văn, bạn sẽ nghĩ, “Đây là vô nghĩa.”
    Nhưng cách mà nó được hát, ý nghĩa đằng sau nó, âm sắc trong giọng nói, nhịp điệu, v.v., và có lẽ là cảm xúc mà ông ấy đang cảm nhận vào thời điểm khi bản nhạc được ghi lại, giao tiếp với chúng ta, và chúng ta bước vào một trạng thái đồng bộ.
    Và sau đó, song song với điều này, tôi đã đề cập đến chó, nơi mà chắc chắn, chúng có bán cầu não trái và bán cầu não phải, nhưng tôi nghĩ với động vật, nói chung, nếu chúng là động vật nuôi và chúng ta có một mối quan hệ rất gần gũi với chúng, chúng ta thực sự có thể cảm nhận được sự cộng hưởng với chúng và…
    cảm xúc của chúng ta. Và đối với những ai đã trải nghiệm điều này, một số người có thể đang cười, nhưng đó không gì khác ngoài sự sâu sắc, đúng không? Mức độ mà chúng ta thực sự cảm thấy họ nhìn thấy chúng ta và chúng ta nhìn thấy họ và có một mối liên kết. Rõ ràng không cùng một quy mô như mối liên kết giữa cha mẹ và con cái, nhưng vẫn vậy. Vậy âm nhạc và chó, bạn có nghĩ rằng chúng đang khai thác vào cùng một cấu trúc thái dương đỉnh bên phải này không? Tôi nghĩ rằng … Trước hết, giao điểm thái dương đỉnh bên phải là lý thuyết sau và vùng trán orbital bên phải là vỏ não, vì vậy toàn bộ não bên phải ở đó, có thể nói như vậy. Vì vậy, chúng ta về cơ bản đang đi từ phía trước đến phía sau, chỉ là cấu trúc của chúng là toàn bộ đường đi trở lại. Đúng vậy, vùng trán orbital là phần điều chỉnh của nó. Giao điểm thái dương đỉnh là phần giao tiếp của nó, vì vậy chìa khóa ở đây là giao tiếp cảm xúc và điều chỉnh cảm xúc. Nút thả lỏng ở đâu? Sự thả lỏng là công tắc khổng lồ chuyển từ bên trái sang bên phải. Vì vậy, không phải chú ý quá nhiều đến nội dung của từ ngữ, logic đứng sau chúng, những sai sót logic có thể tồn tại, phần phân tích, mà là cách mà từ ngữ phát ra âm thanh, cách mà từ ngữ cảm nhận, theo nghĩa đen. Vâng, và rõ ràng một trong những … Trước hết, đã có rất nhiều nghiên cứu về thần kinh học liên quan đến âm nhạc và, tình cờ, hầu hết trong số đó là não bên phải, cho thấy sự kích hoạt não bên phải trong âm nhạc. Chìa khóa ở đây, thậm chí còn hơn thế, là âm nhạc cụ thể đối với tôi. Nó có một ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, tính chủ quan của nó, và nhiều nghiên cứu cho thấy âm nhạc về cơ bản là một cơ chế điều chỉnh cảm xúc. Nhưng tôi muốn gợi ý với bạn rằng thú cưng cũng là một cơ chế điều chỉnh cảm xúc. Chó ở khắp nơi đang mỉm cười. Chắc chắn rồi, và có thể bởi những điều tương tự, tôi muốn gợi ý, tôi nghĩ rằng sự giao tiếp giữa những chú chó, và tôi đã có bốn chú chó, là điều mà thực sự nó mang tính xúc giác, đó là sự chạm của động vật đó, đó là âm điệu của giọng nói, bởi vì thực sự chú chó đó hiểu được cảm xúc của chúng ta.
    Âm điệu của giọng nói, và cũng, ở một mức độ nào đó, tôi nghĩ họ có thể đọc được khuôn mặt của chúng ta. Nhưng hơn thế nữa, có một giác quan khác mà tôi chưa đề cập, đó là mùi. Điều này thường bị bỏ qua trong mối quan hệ giữa con người. Nhưng trong những tiếp xúc thân mật thực sự giữa con người, mùi thực sự là một yếu tố then chốt. Hãy nghĩ về sự kích thích tình dục, vì vậy chó rất nhạy cảm với mùi của chúng ta, v.v. Nhưng nếu sự gắn bó là sự đoàn tụ sau một thời gian xa cách, bạn trở về nhà, có con chó đang ngồi đó, thực sự, và ngay lập tức, bạn đang giảm bớt căng thẳng trong ngày. Bạn đã gỡ bỏ toàn bộ bán cầu trái, tất cả những căng thẳng đó, và bây giờ bạn đang chuyển từ trái sang phải, và chúng ta sử dụng các cơ chế có sẵn để làm điều đó. Chơi nhạc là một trong những cách để làm điều đó. Theo một cách nào đó, âm nhạc là một hình thức tự điều chỉnh, mặc dù âm nhạc có thể là nhạc sống, và sau đó nó còn hơn thế nữa, đó là trường hợp. Hoặc chơi nhạc với người khác, đây là điều mà tôi không thể làm vì tôi không có khả năng âm nhạc, nhưng khi chơi nhạc với người khác, bạn có thể thấy rằng khi chúng ta nói về hóa học của một ban nhạc, thật tuyệt vời khi chứng kiến điều đó, và sau đó cảm nhận nó cùng với hàng ngàn, có thể, những người khác. Đã có những nghiên cứu cho thấy rằng trong một buổi biểu diễn, có sự đồng bộ, có những trạng thái đồng bộ giữa người biểu diễn và khán giả, và đột nhiên, tất cả họ, bạn có thể có hàng ngàn người, thực sự, trong cùng một trạng thái đồng bộ tại thời điểm đó. Bạn đã đề cập trước đó đến công trình của Stephen Porges, và chúng ta biết rằng não và cơ thể được kết nối theo cả hai hướng, và tôi nên biết điều này, nhưng tôi không biết liệu bán cầu não phải có giao tiếp ưu tiên với hệ thần kinh phó giao cảm hay giao cảm, hoặc các khía cạnh khác của, ồ, Vegas là phó giao cảm, nhưng tôi nghĩ có lẽ là cả hai. Tôi nghĩ rằng càng khám phá về Vegas, có khả năng nó sẽ là sự kết hợp, giao cảm, phó giao cảm.
    Nhưng tôi sẽ bị chỉ trích vì điều đó, nhưng không sao cả.
    Nhưng cảm nhận cơ thể là một điều có thật, như có những cách mà cơ hoành và cơ bụng của chúng ta thư giãn khi chúng ta hạnh phúc.
    Tất cả những điều này là hiển nhiên với bất kỳ ai, nhưng tôi chỉ tò mò về cách mà bán cầu não phải kết nối với các trạng thái cơ thể.
    Bán cầu não phải kết nối với cơ thể nhiều hơn bán cầu não trái.
    Ngẫu nhiên, bạn có biết tên Ian McGilchrist không?
    Có.
    Tôi biết tên, và nhiều người đã bình luận trên kênh YouTube của chúng tôi rằng tôi cần nói chuyện với Ian.
    Tôi đã đến mức đó, nhưng tôi đã bận rộn.
    Gọi anh ấy đi.
    Gọi anh ấy đi.
    Tuyệt vời.
    Ian, chúng tôi sẽ gửi cho bạn một lời mời.
    Vâng.
    Ý tôi là, đã có một cuộc đối thoại liên tục giữa chúng tôi trong một thời gian, nhưng Ian nói rằng bán cầu não phải thực sự kết nối nhiều hơn với cơ thể, và ngẫu nhiên, nó cũng chiếm ưu thế hơn về ý chí.
    Ý chí vô thức quan trọng hơn ý chí có ý thức, mà bạn đã đề cập ngay từ đầu, chúng ta đã nói về bán cầu trái so với bán cầu phải.
    Vâng.
    Vì vậy, tôi tò mò về cách mà mọi người có thể bắt đầu cảm nhận những sự chuyển đổi giữa bán cầu não phải và bán cầu não trái.
    Chúng ta đã nói về việc chú ý ít hơn đến nội dung của từ ngữ và nhiều hơn đến cảm giác của một cuộc trò chuyện, độc lập với nội dung từ ngữ có thể là một phần của điều đó.
    Chúng ta nghe rất nhiều những ngày này về việc tư thế cơ thể quan trọng như thế nào.
    Nếu mọi người khép kín với cánh tay khoanh lại, tôi không biết, nhưng đôi khi tôi chỉ cảm thấy hơi lạnh, vì vậy tôi sẽ khoanh tay, và đôi khi tôi sẽ khoanh tay và nghiêng người về phía trước, và tôi biết rằng tôi đang ở trong một trạng thái nhạy cảm hơn nhiều.
    Vì vậy, tôi không đặt quá nhiều trọng số vào điều đó, nhưng có thể tôi nên đặt nhiều trọng số hơn vào điều đó.
    Vâng.
    Bạn nghĩ sao?
    Vâng.
    Có một công trình cổ điển của một nhà phân tích có tên là Manuel Hammer, và ông ấy đã nói về cách để tiếp cận cảm xúc.
    Và điều ông ấy gợi ý là có những khoảnh khắc nhất định trong buổi trị liệu khi thực sự cơ thể tôi, để tiếp nhận thông điệp của bệnh nhân, tôi ngả lưng ra.
    Tôi không nghiêng về phía trước, tôi ngả lưng lại và để cho bầu không khí thực sự bao trùm lấy tôi, có thể nói như vậy. Không, tôi thích điều này. Anh ấy nói: “Xin lỗi vì đã làm gián đoạn,” nhưng tôi thích điều này vì mọi người, đặc biệt là trên mạng xã hội, họ lấy một mảnh thông tin, như nếu bạn ngả lưng lại, bạn không tham gia. Bạn nghiêng về phía trước, bạn tham gia, nhưng bạn cũng có thể chỉ cần quay ngược lại và nói, “Nếu bạn nghiêng về phía trước, bạn đang gây áp lực,” và lúc đó người kia không có không gian. Được rồi. Và vì vậy, thật sự, nó trở thành một đống nhảm nhí. Nhưng hãy chú ý, ở đây, điều tôi đang nói đến, nhà trị liệu đang cố gắng tạo ra một kết nối cảm xúc, một kết nối đồng cảm, và để tạo ra một kết nối đồng cảm, bạn phải ngả lưng lại, bạn ngả lưng lại, và thực sự khi bạn ngả lưng lại, đột nhiên, bạn có thể tiếp nhận những điều và nghe những điều mà bạn chưa thấy trước đây, có thể nói như vậy. Và thường thì, điều gì xảy ra khi bạn ở trong một kết nối cảm xúc như vậy, những hình ảnh sẽ xuất hiện trong tâm trí bạn, những hình ảnh thực sự đại diện cho trải nghiệm cảm xúc mà người kia đang có. Và vào thời điểm đó, bạn cũng sẽ thấy rằng cũng như bạn đang tiếp nhận hình ảnh của người đó, anh ấy đang tiếp nhận hình ảnh của bạn. Và điều mà Hammer nói là những gì chúng ta có ở đây giống như một kết nối cảm xúc không dây giữa hai người, vì nó đang diễn ra qua lại giữa chúng ta, giống như một giao tiếp từ não phải đến não phải, bị ảnh hưởng bởi nó. Freud đã nói rằng tiềm thức của con người hoạt động như một bộ thu, và nó tiếp nhận các thông điệp từ tiềm thức của một con người khác. Freud đã nói rằng thực sự con người có thể tiếp nhận tiềm thức mà không cần phải qua tâm trí ý thức. Vì vậy, một lần nữa, trong bối cảnh như vậy, tất cả đều có ý nghĩa. Điều khác mà tôi muốn nói về tất cả những hành vi này đang diễn ra bây giờ khi có một giao tiếp cảm xúc, chìa khóa là những hành vi tự phát, tự phát.
    Những hành vi không được suy nghĩ kỹ, hành vi tự phát.
    Khi có những hành vi tự phát, có nhiều niềm tin hơn vào việc chúng tồn tại ngay từ đầu.
    Nhưng không có một tâm trí nào cố gắng trình bày bất cứ điều gì.
    Và khi bạn có hai người tiết lộ những hành vi tự phát của họ cho nhau, ngay cả khi họ không chắc chắn về cách họ sẽ bị ảnh hưởng, điều đó cũng là một vấn đề cho sự đồng bộ.
    Để có sự đồng bộ, phải có sự giao tiếp hai chiều tự phát, giao tiếp theo lượt.
    Và tình cờ, khi chúng ta nói về cuộc trò chuyện này, điều được thiết lập trong mối liên kết giữa người mẹ và trẻ sơ sinh, trẻ sơ sinh kêu khóc, người mẹ phản ứng, là họ đang thay phiên nhau.
    Có hành vi thay phiên.
    Và trong một mối quan hệ tốt, những gì bạn tìm thấy là hành vi thay phiên diễn ra khá suôn sẻ.
    Và tình cờ, bạn và tôi, những người chưa bao giờ gặp nhau trước đây, cũng không làm quá tệ trong những hành vi thay phiên tự phát giữa chúng ta.
    Tôi rất trân trọng bạn đã nói như vậy.
    Tôi cảm thấy giống như vậy.
    Nhắn tin đã trở thành một phương thức giao tiếp chủ yếu trong những ngày này.
    Tôi đã mời một vài khách mời, chuyên gia về cảm xúc trong não, như Lisa Feldman Barrett, chẳng hạn, và những người khác.
    Cô ấy và những người khác đã nói về cách mà việc sử dụng biểu tượng cảm xúc cho cảm xúc, giống như mặt cười hoặc mặt khóc hoặc sự tốt đẹp hay sự ngạc nhiên, những điều này rất tiện lợi, cũng như văn bản viết tắt, thiếu dấu câu, v.v.
    Nhưng cuộc trò chuyện hôm nay cũng làm nổi bật mức độ mà nhắn tin gần như thiếu thốn mọi thứ mà bạn đang nói đến, một bong bóng xanh hoặc một bong bóng xanh, đã thấy hay chưa thấy, đỏ hay không đỏ, tùy thuộc vào cách bạn thiết lập cài đặt của mình.
    Thời gian trễ, việc thay phiên, đôi khi mọi người chồng chéo nhiều cuộc trò chuyện và bạn đang đi qua lại về một vài điều khác nhau và rồi như đơn hàng thực phẩm của bạn đến.
    Ý tôi là, chắc chắn, bộ não con người có thể xử lý điều này, nhưng điều này có vẻ không tốt, trung lập, rằng…
    Điều này có thể tốt hoặc xấu cho việc xây dựng và củng cố giao tiếp. Thực sự, điều này khiến tôi lo lắng, nhưng tất nhiên, giờ tôi đã 49 tuổi, nên tôi có thể nói những điều như vậy. Nhưng nó khiến tôi lo lắng vì tôi nghĩ rằng bạn có thể tưởng tượng ra rằng bộ não trẻ và bộ não già không thực sự giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ cá nhân do việc nhắn tin.
    Tôi đồng ý.
    Trước tiên, cho phép tôi đề cập rằng một trong những ý tưởng của Ian là bán cầu não trái ngày càng trở nên thống trị hơn không chỉ ở đất nước này, và ông coi đó thực sự là một vấn đề lớn vì tiêu đề cuốn sách của ông là “Người Thầy” và “Sứ Giả”, và sứ giả, tức là bán cầu não trái, phản bội người thầy, vì vậy ông thấy rằng một trong những vấn đề mà chúng ta đang phải đối mặt ngay bây giờ là bán cầu não trái đang hiện hữu và rằng những phép ẩn dụ của bán cầu não phải thậm chí còn gặp vấn đề.
    Vì vậy, tôi có một quy tắc. Tôi không thích tranh cãi qua tin nhắn. Tôi không thích tranh cãi, nói chung, nhưng tôi không, bạn biết đấy, tôi sẽ nhấc điện thoại lên. Tôi thuộc thế hệ mà chúng tôi gọi điện cho nhau. Tôi thấy tin nhắn hoàn toàn thiếu vắng những gì tôi thực sự tìm kiếm về mặt kết nối, và tôi nghĩ rằng có một thế hệ hoàn toàn, tôi biết có một thế hệ hoàn toàn những người lớn lên chủ yếu giao tiếp qua tin nhắn ngắn.
    Jonathan Haight và tác giả của “Thế Hệ Lo Âu” đã khuyến khích các em nhỏ bỏ điện thoại và ra ngoài tương tác nhiều hơn, khuyến khích các bậc phụ huynh để cho con cái họ trở thành những đứa trẻ tự do hơn và làm những điều như vậy, lập luận rằng có ít nguy hiểm hơn trong thế giới vật lý so với thế giới trực tuyến đối với bộ não trẻ. Ông đưa ra một lập luận thuyết phục.
    Đối với những người trong chúng ta đang tìm kiếm một kết nối tốt hơn, có thể thậm chí làm một số liệu pháp cho mạch não phải mà bạn đã nói đến hôm nay, bạn có nghĩ rằng có một thứ bậc về hiệu quả đến mức mà, bạn biết đấy, như tin nhắn có thể là…
    Ở dưới cùng, ghi âm giọng nói, có thể là một cấp độ tiếp theo, tôi đang nghĩ đến một cuộc gọi điện thoại, bạn biết đấy, đã có một thời kỳ khi chúng ta viết những bức thư tay và những bức thư đó cảm thấy rất có ý nghĩa. Tôi đã giữ những bức thư tay từ những người mà tôi quan tâm và những người quan tâm đến tôi. Những bức thư tay là bằng chứng rằng nó không nhất thiết phải là một sự trao đổi theo thời gian thực, nhưng có điều gì đó về chữ viết tay, một bức thư đánh máy theo tiêu chuẩn ngày nay cũng sẽ là một điều quan trọng, nhưng bạn biết đấy, dường như thực sự có điều gì đó đặc biệt về một bức thư, một cuộc trò chuyện trực tiếp.
    Về mặt thực sự của bức thư và nỗ lực của bức thư thực sự là để tạo ra một kết nối. Tôi có thể nhớ trong thời thơ ấu của mình khi đi cắm trại và chúng tôi đã viết thư qua lại, và những từ được sử dụng ở đó thực sự là về việc tạo ra một kết nối và cập nhật cho nhau, điều này cũng có nghĩa là tôi phải suy ngẫm về bản thân mình và những gì đang xảy ra với tôi và tôi cảm thấy thế nào về điều đó và tôi đã chia sẻ tất cả những điều đó với một người khác như thế nào. Điều đó thực sự đã lùi vào nền và mọi thứ đã trở nên ít cá nhân hơn, nhưng tôi muốn chỉ ra rằng đối với một loại tính cách nhất định, nhắn tin rất phù hợp. Đây là những người đi quanh với bán cầu não trái rất hoạt bát. Những người sống trong bán cầu trái, đúng vậy.
    Tôi chỉ muốn chỉ ra rằng có những cách khác để nuôi dưỡng bán cầu não phải của những gì nó cần và một trong những cách khác cũng là ra ngoài thế giới, là du lịch, là ở trong thiên nhiên, chia sẻ những điều như vậy cũng. Những điều đó cũng là bổ sung cho những tình huống trực tiếp ở đây, nhưng chúng ta đang thấy những thay đổi ở đây, chúng ta đang thấy những thay đổi ở đây và tôi không chắc rằng nhiều trong số này là tốt. Hãy để tôi nêu ra, tôi đã lập một danh sách nhỏ về những lĩnh vực hiện đang được nghiên cứu cho thấy rõ ràng đây là sự thống trị của bán cầu não phải trong những hoạt động này. Xin vui lòng chia sẻ. Hãy dừng tôi lại bất cứ lúc nào.
    Cơ bản, lập luận mà tôi đưa ra trong cuốn sách mới này về bản chất con người là rằng các mức độ cao nhất của bản chất con người nằm ở bán cầu não phải. Về cơ bản, trực giác, hãy nhớ rằng, trực giác có mặt trong tất cả các loại nghề nghiệp. Một trong những điều mà một người lính cứu hỏa có được theo thời gian là khả năng đọc hiểu một đám cháy. Trực giác, hoàn toàn thuộc về bán cầu não phải, và như vậy. Trực giác thực sự còn dựa vào cảm giác cơ thể, hình ảnh, sự sáng tạo, có rất nhiều bằng chứng cho thấy sự sáng tạo, khả năng xử lý những điều mới lạ và độc đáo, phép ẩn dụ, trí tưởng tượng, các nghiên cứu, sự hài hước, âm nhạc, thơ ca, nghệ thuật, đạo đức, lòng từ bi, tâm linh, và điều tốt đẹp nhất cuối cùng, tình yêu. Đó là một danh sách tuyệt vời, làm cho mạch điện của bán cầu não phải trở thành một trong những mạch thú vị nhất, chắc chắn là những mạch quan trọng. Tôi đã đưa ra một quảng cáo cho cuốn sách tiếp theo. Tôi yêu liệu pháp tâm lý bán cầu não phải, yêu, yêu, yêu nó. Tôi sở hữu một bản cứng, tôi đã sở hữu nó được vài năm rồi, rất khuyến nghị. Chúng tôi sẽ để liên kết đến các cuốn sách của bạn trong ghi chú chương trình. Nó cũng phát triển tâm trí vô thức. Được rồi, chúng ta sẽ làm. Một số hoạt động nào cho phép chúng ta, nói một cách nào đó, “rơi vào” mạch điện của bán cầu não phải nhiều hơn một chút? Một điều ngay lập tức hiện lên trong tâm trí tôi khi bạn đề cập đến thiên nhiên và tương tác với thiên nhiên và chúng ta đã nói về âm nhạc là đi bộ. Và trước đó, chúng ta đã nói về việc bạn đã giáo dục chúng tôi về khái niệm chú ý rộng, sự chú ý được treo lơ lửng đều đặn này liên quan đến bán cầu não phải, kiểu mở rộng tầm nhìn so với tầm nhìn hẹp và sự chú ý hẹp liên quan đến mạch điện của bán cầu não trái. Khi chúng ta ở ngoài thiên nhiên và khi chúng ta di chuyển, khi chúng ta đi bộ, miễn là chúng ta không nhìn vào điện thoại của mình, hy vọng là vậy, hoặc tìm kiếm một cái gì đó cụ thể như một con chim mà chúng ta đã nhìn thấy. Chúng ta có xu hướng ở trong tầm nhìn toàn cảnh. Tôi là một nhà khoa học về thị giác nên tôi không thể không nói về điều này, bạn biết đấy, cái mà chúng ta gọi là “thị giác magniceller.” Vâng, chắc chắn rồi. Các pixel lớn. Tôi biết.
    Vâng, tôi đang tiếp thu tất cả.
    Nếu bạn có hình dạng gần giống như hình cầu hơn là một hình nón của sự chú ý, tôi tưởng tượng rằng điều đó có thể liên quan nhiều hơn đến bán cầu não phải.
    Có những điều gì mà bạn, nếu bạn, gợi ý cho bệnh nhân của mình như, “Này, bạn biết đấy, cho đến phiên họp tiếp theo của chúng ta, bạn có khuyến khích họ viết nhật ký, tự do liên tưởng viết nhật ký, nghe nhạc, đi dạo, hay bạn có hạn chế việc kích hoạt mạch não phải này chỉ trong phiên họp và để nó tự xuất hiện như nó vốn có?”
    Vâng.
    Vâng.
    Vì vậy, bạn để họ tự động trở về với những gì đang xảy ra.
    Có hai điểm ở đây.
    Trước hết, về liệu pháp, tôi nghĩ rằng đã có quá nhiều sự nhấn mạnh vào kỹ thuật trong liệu pháp.
    Và thực sự, những gì nghiên cứu về bán cầu não phải cho thấy là quá trình của bán cầu não phải. Đó là chìa khóa ở đây hơn là kỹ thuật.
    Và vì lý do đó, do sự đào tạo của riêng tôi, nếu liệu pháp tâm lý đã được chứng minh là hiệu quả hơn trong việc tạo ra những thay đổi lâu dài và thậm chí là những thay đổi sau khi điều trị kết thúc so với các hình thức liệu pháp khác như CBT, thì tôi nghĩ rằng đã có quá nhiều sự chú ý vào điều đó.
    Về vấn đề những trải nghiệm khác, bán cầu não phải cũng chiếm ưu thế trong việc xử lý thông tin mới.
    Bất cứ khi nào có điều gì mới xuất hiện, bán cầu não phải sẽ tiếp nhận nó trước tiên và bạn cũng sẽ nhận được một cú sốc noradrenaline từ điều đó.
    Vì vậy, việc theo đuổi một tâm trí tò mò và một tâm trí cởi mở, tôi nghĩ là một phần của điều đó và tìm kiếm những trải nghiệm mới ở những nơi khác nhau trên thế giới.
    Ý tôi là, cũng có một khía cạnh kinh tế trong đó, nhưng với những thách thức mới, sẽ tạo ra những thách thức mới mà chúng ta có và nếu có thể, hãy nuôi dưỡng sự tò mò.
    Einstein thậm chí đã nói điều gì đó tương tự như vậy.
    Vì vậy, những trải nghiệm mới với những người mới, những thách thức mới, những nơi mới để khám phá, việc du lịch tôi nghĩ là một trong số đó và hóa ra đó là một trong những món quà may mắn tuyệt vời đến từ tất cả những điều này.
    Tôi chỉ là một nhà trị liệu trong khoảng 45 năm và tôi đến với điều này muộn.
    Tôi đã viết cuốn sách này muộn và thực sự, nó đã dẫn tôi đến những mối quan hệ mới và những người bạn mới. Ai bắt đầu kết bạn ở tuổi 45 và 50 chứ, nhưng một lần nữa, những điều mới mẻ và việc chia sẻ mà tôi nghĩ cũng là một cách khác để làm điều đó. Thêm vào đó, bạn đã nói điều này, tôi sẽ lặp lại, đó là tập thể dục. Tập thể dục là một yếu tố then chốt ở đây. Tôi tình cờ quan tâm đến năng lượng và ti thể, và có một nhà khoa học tên là Navio ở San Diego đã viết về điều này và ông ấy đang nói về quá trình chữa lành, và một phần của quá trình chữa lành thực sự là tập thể dục. Điều đó là cơ bản cho việc chữa lành bất cứ điều gì, cả thể chất lẫn tinh thần và cũng là giấc ngủ phục hồi. Vì vậy, việc chăm sóc cơ thể của chúng ta, một trong những điều mà chúng ta học được sớm trong trải nghiệm của mình, chủ yếu được dạy qua cơ thể, thực sự là cách chăm sóc cơ thể của chúng ta và như bạn đã biết, bạn không thấy điều đó ở một số bệnh lý nhất định và tôi đang nói về nhiều hơn chỉ là tự hủy hoại như cắt xén, mà cuối cùng là khả năng nhìn vào bên trong và có thể phản ánh lại bản thân và có thể thấy ngay cả những gì chúng ta muốn thấy và không muốn thấy. Bây giờ, tôi muốn chỉ ra một cách nhanh chóng về các cơ chế phòng vệ vì các cơ chế phòng vệ có thể thích ứng và không thích ứng và chúng quan trọng và chúng tồn tại. Ví dụ, chúng ta có các cơ chế phòng vệ chống lại cảm xúc quá tải, sự phân ly là một cơ chế phòng vệ chống lại cảm xúc quá tải, nhưng chúng ta cũng có cơ chế phòng vệ như sự đàn áp, điều này là một phần của tất cả mọi người và sự đàn áp có thể là bình thường và thích ứng hoặc nó có thể không thích ứng và nó thực sự không thích ứng khi sự đàn áp rất mạnh. Những gì bạn có ở đó là bán cầu não trái chỉ đang ngăn chặn mọi thứ từ bên phải. Đó chính là sự đàn áp. Bán cầu não trái chỉ đang ngăn chặn tất cả điều đó. Vì vậy, một phần của điều này là trở nên nhận thức hơn về những cơ chế phòng vệ mà chúng ta có và tôi cũng muốn nhấn mạnh điểm này. Có những phần nhất định của bản thân mà chúng ta không thể thấy.
    Chúng ta chỉ có thể nhận ra những điều đó khi nhận được phản hồi từ ai đó hiểu chúng ta và có thể nhìn thấy những điều đó trong chúng ta, ngay cả khi vào thời điểm đó, điều đó không thoải mái. Nhưng chúng ta cần phản hồi từ một người mà chúng ta tin tưởng để có thể thấy, đó là lý do tại sao khả năng thay đổi hoàn toàn tâm lý của một người là rất vấn đề, bởi vì hãy nhớ rằng điều bạn đang cố gắng làm là thay đổi bán cầu não phải, đó là lý do tại sao các mối quan hệ thân mật, những mối quan hệ gần gũi mà chúng ta có thể chia sẻ điều gì đó là rất quan trọng.
    Mọi người đều có những điểm mù và cách để thoát khỏi điều đó một lần nữa là đủ tin tưởng để tiếp nhận phản hồi tiêu cực vào những lúc cần thiết. Cảm giác của riêng tôi là khi có điều gì đó tác động đến tôi, giả sử như một sự thất vọng, và một trong những điều tôi đã học được sớm về cảm xúc của chính mình, vì để nghiên cứu cảm xúc, bạn phải nghiên cứu cảm xúc của chính mình, v.v., thì đối với tôi, khi có điều gì đó đến, tôi chỉ để nó đến và di chuyển đến bất cứ đâu nó sẽ đi và cảm nhận nó với tất cả cường độ và sức mạnh của nó. Ngay cả sau khi chia sẻ, tôi cũng để nó thâm nhập xuống, nói một cách khác, và cuối cùng, vào một thời điểm nào đó, nó sẽ trở lại dưới một hình dạng khác, nhưng cảm xúc của chúng ta là thích nghi. Và tôi muốn chỉ ra rằng một trong những sai lầm lớn là cho rằng cảm xúc tiêu cực là xấu và cảm xúc tích cực là tốt.
    Cảm xúc tích cực là tốt, cảm xúc hưng phấn, v.v., cảm xúc tiêu cực là xấu, sự mất mát, chúng ta được lập trình cho tất cả những cảm xúc này vì chúng có giá trị thích nghi và chúng ta cần phải quen thuộc với tất cả những loại cảm xúc khác nhau đó xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta. Tôi có một người bạn, anh ấy là một nhạc sĩ sáng tác và anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy có một quy trình mà anh ấy viết nhạc mỗi ngày, nhưng anh ấy bắt đầu ngày mới bằng cách vẽ hoặc tô màu. Tôi nghĩ anh ấy đã bán một số bức tranh và bản vẽ, nhưng đó không phải là nghề chính của anh ấy. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy vẽ và tô màu như một cách để “bôi trơn” các bánh răng cho việc sáng tác nhạc, và sau đó tôi đã học được rằng…
    Joni Mitchell cũng đã làm điều này hoặc điều gì đó tương tự và tôi không thể không tự hỏi liệu họ có vô tình khai thác vào một chế độ nào đó để kích hoạt mạch não bên phải hay không. Cả hai người họ đều không được biết đến như những họa sĩ hay nghệ sĩ, nhưng tất nhiên họ là những nghệ sĩ âm nhạc và rất tài năng trong lĩnh vực đó. Liệu loại công cụ hay kỹ thuật đó có hợp lý không? Vâng, nó hợp lý, về cơ bản đó là sự sáng tạo, mà một lần nữa là khả năng nhìn thấy điều gì đó mới mẻ theo một cách mới, nhìn vào cùng một thứ nhưng qua đôi mắt mới, vì vậy tôi nghĩ đó là những cách mà các nghệ sĩ thực sự biết cách để từ bỏ tư duy logic và chuyển sang tư duy trực giác. Bạn đang thấy những cơ chế của sự từ bỏ, nhưng hãy để tôi chia sẻ về một điều gì đó khác mang tính tự truyện hơn về những gì bạn đang nói. Khi tôi quyết định, tôi biết rằng tôi sẽ viết một cái gì đó vào một thời điểm nhất định và vì vậy trong mười năm, tôi đã bước vào một giai đoạn tự học và thực sự tôi đã đến một thư viện, Thư viện Cal State gần tôi và tôi đã đi qua các kệ sách. Bạn có nhớ cảm giác như thế nào khi đi qua các kệ sách không? Tôi bắt đầu tìm hiểu về tâm lý học, thần kinh học và hóa học, nhưng sau đó tôi thấy mình làm một việc khác. Tôi đã quay lại với đàn piano, tôi đã học piano khi còn là một thiếu niên, nhưng không đi đến đâu cả. Nhưng khi trưởng thành, tôi đã quay lại với đàn piano, chúng tôi có một cây đàn piano trong nhà, nó đến từ nhà thông gia của tôi vì tôi muốn biết điều gì đó trong ngón tay của mình, tôi không muốn biết điều gì đó bằng lý trí. Tôi biết rằng cách mà tôi thường hiểu mọi thứ sẽ là một cách lý trí và logic, nhưng tôi muốn có thể chơi và chơi lại một cách thuần túy để nó nằm trong ngón tay của tôi và tôi cũng muốn có thể hình dung. Vì vậy, tôi đã đến một điểm mà tôi bắt đầu có thể nhìn thấy một tế bào và tôi có thể hình dung các ti thể đang di chuyển lên vào các nhánh của màng tế bào, vì vậy khả năng hình dung cũng như khả năng âm nhạc là cách trực giác của tôi để bắt đầu nhiều hơn.
    Nhiều hơn để khiến tôi nghiêng về quyền được học cách để ở đúng chỗ. Thật tuyệt vời. Tôi yêu điều này và tôi sẽ kiềm chế việc chia sẻ cách sử dụng cá nhân của tôi, tôi đoán chúng ta gọi chúng là những con đường vào đúng chỗ, nhưng tôi muốn làm rõ, tôi hiểu bạn đang ở giữa những cuốn sách trong thư viện, điều đó cảm giác và nghe như một nỗ lực nhận thức, một nỗ lực của bán cầu não trái, nhưng rồi nó đến với bạn, tôi muốn chơi piano hoặc thông qua nghiên cứu mà bạn đang thực hiện trong 10 năm tự nghiên cứu, thật tuyệt vời, tôi bị ấn tượng bởi điều đó, rồi nó đến với bạn như một tia chớp, như tôi muốn chơi piano một lần nữa? Và có phải vì việc chơi piano trái ngược rất nhiều với việc xem qua những cuốn sách hay chúng đã hòa hợp với nhau? Không, điều đó có nghĩa là, đối với tôi, đó là sự khám phá, đó là sự khám phá, đó là tất cả thông tin mới và tôi nhận ra rằng tôi có thể làm chủ nhiều hơn những gì mà lĩnh vực mà tôi đã được đào tạo. Hãy để tôi cho bạn một trải nghiệm khác mà có rất nhiều bằng chứng để cho thấy, trải nghiệm a-ha cũng là của bán cầu não phải. Có những lúc mà những hiểu biết sẽ đến nhanh chóng và đột ngột và chúng dường như đến từ hư không và đột nhiên, nguồn cảm hứng xuất hiện. Đó là một trải nghiệm a-ha và khi tôi nghĩ về nó, nó thật sự có ý nghĩa. Ý tôi là có một mục đích cho điều đó vì một lần nữa tôi cần phải vượt qua việc làm đó. Hãy để tôi nói với bạn điều gì khác mà tôi đã quyết định làm rất sớm khi tôi bắt đầu vào giai đoạn mười năm này, tôi quyết định không bao giờ ghi nhớ bất cứ điều gì. Hãy cho tôi biết thêm. Đó là rất nhiều nỗ lực mà không đi đến đâu cả. Thực sự, điều tôi muốn làm là tôi muốn hiểu nó theo cách mà tôi có thể hiểu. Vì vậy, nếu có rất nhiều thời gian lãng phí và việc ghi nhớ, và nếu đó là trường hợp, như bạn có thể tưởng tượng, tôi có một trí nhớ khá lớn. Tôi biết mọi thứ ở đâu, tôi biết chúng ở đâu, tôi biết cách lấy chúng. Tôi biết điều gì quan trọng và tôi biết cách đặt nó vào một nơi mà tôi biết nơi bài viết đó ở đâu.
    Và tình cờ, khi tôi làm việc, ban đầu tôi sẽ viết mọi thứ xuống và việc viết này có tác dụng giúp tôi ghi nhớ tốt hơn. Ngay cả bây giờ, khi tôi học, tôi sẽ lấy giấy, sao chép chúng và đọc tại bàn làm việc của mình. Tôi sẽ không đọc và học ngay trên máy tính. Nói cách khác, tôi đã học được kỹ thuật học của riêng mình. Điều này rất quan trọng, tôi thường được hỏi quy trình ghi chú của bạn là gì, bạn chuẩn bị cho một tập đơn như thế nào? Tôi thực hiện những tập đơn dài mà chỉ có vài trang ghi chú. Nhưng tôi có thể mô tả nó, nhưng quy trình này rất cụ thể với cách mà tôi học trong suốt khoảng thời gian sáu, tám, mười tuần mà tôi chuẩn bị cho một trong những tập đó, đôi khi còn lâu hơn, nên nó thực sự không thể chuyển thể được, như là không quan trọng. Nhưng có một quy trình tự suy ngẫm về cách tôi học, và làm thế nào tôi có thể hấp thụ thông tin một cách sâu sắc. Bán cầu não trái chủ yếu là bán cầu bề mặt. Bán cầu não phải là bán cầu của chiều sâu, có thể nói như vậy. Và những gì đi vào bên phải, ví dụ, nếu bạn có một trải nghiệm, một trải nghiệm cảm xúc thực sự quan trọng, thì điều đó sẽ đi sâu vào ký ức tự truyện của bạn. Điều đó sâu hơn nhiều so với việc bạn cố gắng ghi nhớ điều gì đó vào bất kỳ thời điểm nào. Với tầm quan trọng cực kỳ của mạch não bên phải này và sự đồng bộ tự động giữa mẹ và thường là mẹ, người chăm sóc chính và trẻ sơ sinh, có những điều gì được biết từ tài liệu là cực kỳ quan trọng về giai đoạn đó liên quan đến, bạn biết đấy, thời gian dành cho trẻ. Bạn biết đấy, thường thì cha mẹ đi làm, có bảo mẫu hoặc bất kỳ số lượng khác nhau nào. Ngày nay có rất nhiều cấu trúc khác nhau cho các gia đình và việc cân bằng giữa công việc và gia đình. Nhưng có điều gì được biết về cách, tôi ghét phải dùng từ tối ưu hóa, nhưng tối đa hóa sức khỏe của mối quan hệ không? Vâng.
    Tôi không nghĩ rằng văn hóa này so với các nền văn hóa khác thực sự cung cấp cho loại thời gian đó. Tôi nghĩ rằng mọi người đang bị căng thẳng vì điều đó. Và bây giờ tôi sẽ nói về chế độ nghỉ thai sản và nghỉ chăm sóc con ở các quốc gia giàu có khác. Chế độ nghỉ chăm sóc cha là ba tháng và chế độ nghỉ thai sản là sáu tháng hoặc hơn ở Scandinavia. Vì vậy, những quốc gia khác đã nhận ra rằng giai đoạn này trong cuộc đời là rất quan trọng; nếu bạn thực sự muốn ảnh hưởng đến tính cách và giúp hình thành tính cách đó để trở thành một người có đạo đức hoặc, bạn biết đấy, có giá trị, v.v., thì thời gian thực sự cần thiết là những năm đầu đời. Đó là lúc mà mọi thứ hình thành, có thể nói như vậy. Và nếu không có chính sách nghỉ phép như vậy, ở đất nước này, hầu hết mọi người trở lại làm việc sau sáu tuần. Sáu tuần là vào đầu giai đoạn quan trọng của não phải. Hệ thần kinh tự chủ đang ở trong một giai đoạn quan trọng từ sáu đến tám tuần. Hạch hạnh nhân đang bước vào một giai đoạn quan trọng. Hạch hạnh nhân bên ngoài, vỏ não đảo và vỏ não cingulate đang ở trong một giai đoạn quan trọng vào thời điểm đó. Đây là trước khi đứa trẻ hình thành sự gắn bó hoặc sự tách biệt. Vì vậy, tôi thấy điều này thực sự – và như tôi đã nhận thức rõ, hiện nay có nhiều cuộc thảo luận về điều này hơn. Thực tế, trong cuộc tranh luận gần đây, cũng có sự thảo luận về vấn đề này. Trường Kinh tế London đã có một nghiên cứu về yếu tố dự đoán tốt nhất, yếu tố dự đoán tốt nhất trong thời thơ ấu, về sự hài lòng của người lớn trong cuộc sống. Và yếu tố dự đoán tốt nhất là cảm xúc, và thứ hai là hành vi của trẻ, và thứ ba và cuối cùng là chỉ số IQ của trẻ. Chúng ta đang có những điều ngược lại ở đây. Chúng ta đang tập trung quá nhiều vào các chức năng điều hành bắt đầu hoạt động vào năm thứ ba. Và một lần nữa, điều tôi đang gợi ý với bạn là toàn bộ nền tảng của tính cách chúng ta bắt đầu từ trong bụng mẹ qua năm thứ hai và thứ ba, và sau đó là với người cha, v.v. Đó là nơi mà chúng ta thực sự nên đầu tư tiền bạc, và tiền bạc nên được dành ra để cung cấp thời gian.
    Mọi nền văn hóa khác đều đã nhận ra điều này.
    UNICEF đã tiến hành một cuộc khảo sát vào năm 2021 ở 36 quốc gia, những quốc gia giàu có.
    Chúng ta đứng cuối cùng về sự phát triển cảm xúc và sự phát triển của trẻ em.
    Thật xấu hổ.
    Đó là một điều xấu hổ.
    Tuy nhiên, điều tuyệt vời là bạn đang làm nổi bật những vấn đề này.
    Rất nhiều người đang nghe về điều này, và tôi khuyến khích bất kỳ ai, mọi người đang lắng nghe, hãy
    thực sự tiếp nhận thứ tự quan trọng của những gì Tiến sĩ Schor vừa chia sẻ, rằng IQ, đứng thứ ba
    trong danh sách, còn điều chỉnh cảm xúc, đứng thứ nhất.
    Hành vi.
    Hành vi.
    Vì vậy, ý tưởng rằng chúng ta cần đào tạo trẻ em như những cỗ máy ghi nhớ rõ ràng là một ý tưởng sai lầm.
    Rõ ràng, có những thông tin quan trọng cần phải ghi nhớ để trở thành một con người chức năng, nhưng chúng ta không chỉ thiếu chuyển giao kiến thức quan trọng, mà còn thiếu chuyển giao cảm xúc quan trọng.
    Và vì lý do đó, và vì rất nhiều lý do khác, tôi thực sự muốn cảm ơn bạn đã đến đây hôm nay và tham gia cuộc trò chuyện này.
    Đây là một cuộc trò chuyện không giống bất kỳ cuộc trò chuyện nào tôi đã có trên podcast này, vì nhiều lý do, trong đó không thể không nhắc đến việc bạn có kiến thức tuyệt vời về sinh học thần kinh, điều mà đối với tôi là một niềm vui, và tôi chắc chắn cũng vậy đối với các thính giả, nhưng cũng là kinh nghiệm lâm sàng, rất phong phú.
    Và rõ ràng bạn cũng đã tự mình khám phá những ý tưởng này, và bạn đã ở đây và tham gia vào sự tiến hóa của toàn bộ vấn đề não phải, não trái, sự ra đời của hình ảnh thần kinh, và cách mà điều đó thực sự đã làm sáng tỏ nhiều điều mới.
    Và tôi thật sự yêu thích cách bạn kết nối tất cả điều này lại với nhau về những điều có thể hành động được giữa bệnh nhân và nhà trị liệu, nhưng cũng chỉ về sự hiểu biết của một người về bản thân.
    Tôi chắc chắn rằng mọi người sẽ mang kiến thức này vào cuộc sống của họ và vào thế giới, và điều này đã thực sự làm phong phú cho tôi, và tôi chắc chắn rằng nó sẽ mang lại sự phong phú to lớn cho họ.
    Vì vậy, cảm ơn bạn vì công việc bạn làm.
    Cảm ơn bạn đã dành thời gian đến đây hôm nay, và tôi rất háo hức về cuốn sách mới của bạn.
    Vì vậy, hãy giữ cho chúng tôi được thông báo khi điều đó ra mắt, và chúng tôi sẽ mời bạn quay lại để thảo luận thêm nếu bạn sẵn lòng.
    Và tôi chỉ muốn cảm ơn bạn rất nhiều vì đã tham gia vào điệu nhảy và động lực giữa não trái và não phải này.
    Thật sự rất thú vị đối với tôi.
    Cũng là một niềm vui tuyệt đối đối với tôi, Andrew.
    Thật sự là một niềm vui.
    Cảm ơn bạn.
    Cảm ơn bạn.
    Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Alan Shore.
    Để tìm hiểu thêm về công việc của ông và để tìm các liên kết đến sách của ông, xin vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú của chương trình.
    Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
    Đó là một cách tuyệt vời không tốn kém để ủng hộ chúng tôi.
    Một cách tuyệt vời không tốn kém khác để ủng hộ chúng tôi là theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple, và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
    Xin vui lòng cũng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay.
    Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này.
    Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc nhận xét về podcast hoặc khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube.
    Tôi có đọc tất cả các bình luận.
    Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt.
    Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
    Nó có tựa đề “Protocols, an operating manual for the human body” (Các giao thức, một cẩm nang vận hành cho cơ thể con người).
    Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, và nó dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm, và nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến kiểm soát căng thẳng, các giao thức liên quan đến sự tập trung và động lực, và tất nhiên tôi cung cấp các chứng minh khoa học cho các giao thức được bao gồm.
    Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocallsbook.com.
    Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau, bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất.
    Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols, an operating manual for the human body”.
    Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Đó là Instagram, ex trước đây được biết đến là Twitter, LinkedIn, Facebook và Threads,
    và trên tất cả những nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung thì khác biệt so với những gì được đề cập trong podcast Huberman Lab.
    Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Và nếu bạn chưa đăng ký nhận bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network là một bản tin hàng tháng miễn phí hoàn toàn, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các tài liệu PDF ngắn từ một đến ba trang đề cập đến các giao thức cho những thứ như tiếp xúc với nhiệt độ cao một cách có chủ đích, tiếp xúc với lạnh một cách có chủ đích.
    Có một giao thức để quản lý dopamine của bạn, có một giao thức để tối ưu hóa giấc ngủ của bạn, cho tính dẻo não và học tập, và nhiều hơn nữa.
    Để đăng ký nhận bản tin, chỉ cần truy cập hubermanlab.com.
    Tại đó, bạn cung cấp email của mình.
    Tôi muốn nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
    Và như tôi đã đề cập trước đó, bản tin hoàn toàn miễn phí.
    Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia vào cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Alan Shore.
    Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    歡迎來到 Huberman 實驗室播客,在這裡我們討論科學及基於科學的日常生活工具。我是 Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。今天的嘉賓是 Alan Shore 博士。Alan Shore 博士是一位臨床精神分析學家,他是研究童年依附模式如何影響我們成年關係(包括浪漫關係、友誼和專業關係)以及我們與自己關係的世界專家。Shore 博士在加州大學洛杉磯分校醫學院精神病學與行為科學系任教。他還是幾本重要書籍的作者,包括《右腦心理療法》和《無意識心智的發展》。
    今天與 Shore 博士的對話對每個人來說都極其重要,有助於理解自己和生活中的他人。為什麼呢?因為我們都經歷了生命的前 24 個月。如果沒有經歷過,你就不會在這裡收聽。在這 24 個月中,根據與主要照顧者(即母親,也可能是父親或其他主要照顧者)的互動方式,你的大腦以特定方式發展。在這 24 個月中,你的右腦和左腦進行著非常具體但不同的處理過程。例如,今天你將從 Shore 博士那裡了解到,你的右腦迴路,即大腦右側的特定迴路,與主要照顧者之間發展出一種非常特定的共鳴,這種共鳴會從你們共同分享的平靜狀態過渡到被認為是激發、熱情和驚奇的興奮狀態。Shore 博士解釋說,在這些狀態之間的來回轉換對我們的情感發展以及如何形成以後的依附非常關鍵。
    因此,如果你曾聽說過迴避型依附、焦慮型依附或安全型依附,今天你將理解這些特定依附風格為何產生,它們如何從早期生命過渡到青少年時期及成年期,實際上這些童年依附模式(當然我們無法為自己控制,但可以為我們的孩子控制)如何通過非常具體的方案進行調整,以改善我們與他人以及與自己的關係。這無疑是一個非常特別的對話,據我所知,它與我之前聽過的有關關係、神經科學或心理學的討論完全不同,我也完全期望你會這樣感受到。
    在我們開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,這是我希望和努力的部分,目的是向公眾提供零成本的科學和相關工具資訊。秉持這個主題,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一位贊助商是 David。David 生產的蛋白棒與其他蛋白棒截然不同。它含有 28 克蛋白質,僅 150 卡路里,且不含糖。沒錯,28 克蛋白質,其中 75% 的卡路里來自蛋白質。David 的這些棒子味道也非常好。我的最愛口味是巧克力餅乾麵團。不過,我也喜歡巧克力軟糖和蛋糕口味。基本上,我喜歡所有口味。它們真的非常美味。就我個人而言,我會努力主要吃全食物。然而,當我忙碌、或在外面、或只是想要快速的下午點心時,我經常發現自己在尋找高品質的蛋白質來源。使用 David,我能夠在點心的卡路里之內攝取 28 克蛋白質,這讓我很容易達到每日每磅體重攝取 1 克蛋白質的目標。這讓我在不攝取過多卡路里的情況下做到這一點。我通常在下午早些時候或甚至中午吃一根 David 能量棒,如果我想在午餐和晚餐之間彌補空檔的話。我喜歡它有點甜,所以品嚐起來像美味的點心,但它也給我提供了每 150 卡路里所含的 28 克優質蛋白質。如果你想試試 David,你可以前往 davidprotein.com/huberman。再說一次,網址是 davidprotein.com/huberman。
    今天的節目還由 Eight Sleep 贊助。Eight Sleep 生產具有冷卻、加熱和睡眠追蹤能力的智能床墊罩。我之前在這個播客中提到,獲得足夠的高質量睡眠是非常重要的。而確保良好的睡眠環境溫度是保證美好睡眠的最佳方法之一。因為為了進入並保持深度睡眠,你的體溫實際上必須降低約 1 至 3 度。為了清晨醒來時感到精神煥發和充滿活力,你的體溫實際上必須提高約 1 至 3 度。Eight Sleep 使得調節睡眠環境的溫度變得非常簡單,讓你可以為床墊罩設置夜間開始、中間和結束時的溫度。我已經在使用 Eight Sleep 的床墊罩近四年了,這完全改變了我睡眠的質量。Eight Sleep 最近推出了最新一代的 Pod 床墊罩,稱為 Pod 4 Ultra。Pod 4 Ultra 提升了冷卻和加熱能力。我覺得這非常有用,因為我喜歡在夜晚開始時把床墊調得很冷,在夜間中間時調得更冷,然後在醒來時調得溫暖。這讓我獲得最多的慢波睡眠和快速眼動睡眠。
    它還具備打鼾檢測功能,能夠自動將您的頭部稍微抬起幾度,以改善氣流並停止打鼾。如果您想嘗試 Eight Sleep 的床墊罩,您可以前往 eightsleep.com/huberman 立即獲取他們的黑色星期五優惠。在這次的黑色星期五折扣中,您可以在他們的 Pod 4 Ultra 上節省高達 600 美元。這是 Eight Sleep 一年中最大的促銷。Eight Sleep 目前提供運送到美國、加拿大、英國、歐盟部分國家和澳大利亞的服務。再次提醒您,網址是 eightsleep.com/huberman。現在,我們來聽聽與艾倫·肖博士的討論。艾倫·肖博士,歡迎您來到這裡。很高興能夠到此。開場時,我有一個簡單的問題,那就是,您認為我們的思維和行為中,有多少是由意識心智和潛意識心智所主導的比例?您了解我接受過精神分析的訓練,我是心理動力學心理治療師,同時也是一名科學家,一名真正的科學家。因此,潛意識一直是我所關注的主題,我也一直在寫作,這至今仍然是我寫作的核心部分。顯然,我建議右腦就是潛意識。因此,當您問到有多少事情實際上是意識的,有多少是潛意識的時候,我也在從神經生物學的角度考量這一點,尤其是考量右腦的活動量。右腦始終在處理信息,尤其是在情感互動中,始終在潛意識的水平下處理情感信息。因此,至於真正的意識事物,我會說,在我們為何而做的基本動機中,95% 到 90% 是潛意識的。這方面已有數據顯示確實如此。但是,儘管我們認為意識心智在每一時刻都在做出所有的決策,但潛意識卻始終在運作。過去,人們認為潛意識僅在夜間的夢中展現,但我們現在知道,這個右腦其實是在解讀我們之間的潛意識溝通。這是蘊含著安全感的交流,你明白我在說什麼嗎?真正關鍵的潛意識運作,比我們曾經想像的要重要得多。讓我們開始思考並討論這種右腦與左腦之間的關係。我想知道的是,當我們來到這個世界時,在我們離開母體、進行第一次呼吸的時候,我們所謂的側腦化,即右腦與左腦的專門化程度有多少?這個問題的回答現在非常清楚。另外,關於潛意識的這些問題是由神經生物學提供的。但是,基本上,我們知道的是,1980年代和1990年代會有關於人類大腦的快速生長期的發現。人類大腦的成長高峰發生在懷孕的最後三個月到第二年直到第三年之間。這整段時間是右半球主導的時期。事實上,全球的神經科學研究實驗室裡有六項主要研究顯示,在那段期間,右半球是佔主導地位的。實際上,在墨西哥最近的一項研究中,他們觀察了兩到三個月,六到八個月,九到十二個月的嬰兒。在每一個時間點,他們注意到右腦加速生長,而左腦則沒有。因此,右腦很早就展現出優勢。事實上,有證據顯示,即使在母體內,也存在右側化。現在,請記住,側腦化是所有系統的一部分,而且所側腦化的區域不僅包括皮質區域,還包括皮下區域等。因此,如果您以杏仁核為例——右杏仁核與左杏仁核之間是有差異的。此外,還有右半球。至於這個問題的答案現在非常明確。左半球直到第二年末才開始快速增長,並一直延續到第三年。在此之前,一切與依附相關的事情都是與右腦的動力學有關。這是否意味著所有與依附相關的事情都是在頭24個月內發生的?是的,絕對是。而且它是在右半球的腦成長高峰期間發生的。因此,基本上,您現在看到的是嬰兒的腦部正在經歷右腦的快速成長。而母親則透過依附機制,通過她對該大腦的調節,在塑造這個嬰兒的右腦。她在幫助塑造這個大腦,無論是好是壞。順帶一提,這也意味著不僅僅是安全的依戀,因為這是好壞參半的,同時也意味著不安全的依附的早期演變。我們將談論那些不安全依附的所有內容——這些都真的被右腦所形塑。不僅如此,還有證據顯示,潛意識的溝通是右半球接著進入左半球,然後又回到左側和右側,這會持續一生。因此,儘管在生命的頭兩年半至三年所經歷的成長高峰超過了其他任何時期,但現在想想青春期,這時會有另一個生長高峰。青春期的成長高峰是否以右半球為主導?它最初由右腦開始,然後向左腦發展。因此,隨著青春期的到來,以及睾酮、抗原和雌激素的生成,它現在會在那個時間點進入另一個生長高峰,這也就是說,現在的依附關係,基本上將是關於我們如何調節自己的情緒,因為我將討論的是依附是情感的交流,首先在生命的兩年內是右腦與右腦之間的交流,以及在相同的時期內情感如何得到調節,等等。
    但最終,這導致了我們對情緒調節的策略,而依附關係基本上就是情緒調節、情緒交流和情緒調節。因此,現在如果你觀察一位母親和她的嬰兒,他們在相互交流,對吧?是由右腦對右腦進行的交流,那他們是如何做到的呢?通過面部表情、聲音和手勢。母親現在正在讀取寶寶臉上的表情,包括視覺、聽覺、聲音的韻律,以及觸覺。因此,她正在接收來自嬰兒的這些交流,觸覺、手勢、視覺,她現在正在獲取這些交流。她與這些交流產生共鳴,然後她將調節這些交流,這本質上就是這個內容。最終,我們擁有的是情緒調節的策略。我們如何在餘生中調節情緒,取決於前兩年形成的依附關係,這是一種右腦與右腦的連結。現在,正如你所知,有數百、數千項關於依附的研究。但關鍵是,從字面上看,我在1994年以我的第一本書《情緒調節與自我的起源:情緒發展的神經生物學》開始了這一切。記住,鮑爾比在六十年代就開始研究依附,但情緒的問題其實並未受到重視,早期的依附研究都是關注行為和認知的。因此,如果你知道依附文獻,記得那個陌生情境嗎?對,為了提醒聽眾,我在之前的播客中談過這個,我會提供該部分的鏈接,但陌生情境可以簡要描述為父母,通常是母親和孩子進入診所。他們故意將嬰兒留給保育員,這有點像是一種偽托兒所的情況。母親離開,然後就會有大量的注意力放在嬰兒或幼兒的反應上。他們是否緊張?他們能否參與遊戲?然後他們觀察母親的歸來,孩子們對此有什麼反應,這些行為會被分類為安全依附、不安全依附。還有對各種不同事物的綜合分類,這些所謂的D-寶寶也算是一類。現在,我們經常聽到安全型、不安全型、焦慮型和迴避型的成人關係風格。關於這些已經有很多文章和討論。我們沒有時間細說所有這些,但這就是肖爾博士所提到的。我對這個觀點非常感興趣,即在整個生命週期中存在著右腦和左腦的主導性。它是否被仔細映射到成年期,以至於我們可以根據年齡的變化來說,當某人進入三十多歲時,他們是否更偏向於右腦或左腦主導?還是更傾向於發展里程碑,而不是年齡?我認為這更可能是發展里程碑。我想到的是,是否還記得埃里克·艾里克森談論不同的人生階段,以及你有一個明確的層次結構,因為依附本身就是一個層次結構。它從皮層下開始,然後到達皮質。因此,他所說的是沿著這條線有變化,且它與這一點相符。依附關係在以後的時間點依然存在,實際上它指導我們與他人的關係。它無疑指導我們應對壓力的策略。而我們處理壓力的方式,將取決於母親在關鍵時期如何調節嬰兒的壓力。關鍵期這個詞在這裡也很重要,因為在生命的最初兩年中,右腦就在那個關鍵期。但這導致了情緒調節的策略,讓我們能夠應對壓力,同時也能應對新情況。再一次,這一切都與情緒有關。現在,我之所以提到這一點,是因為我談到了依附模型如何從行為轉向認知,再到情緒。而我寫的第一本書正是關於情緒發展的神經生物學。在1994年,當我推出那本書時,大約也是安東尼奧·德·馬西奧推出他那本書的時候。事實上,直到90年代中期,部分原因是神經影像學在“腦的十年”期間的發展,情緒才真正成為科學首次關注的問題。我想強調的是,依附不是心理學的,而是心理生物學的。心理學與生物學之間始終存在著這種鴻溝。但當我們談論情緒時,我們不僅在討論心理事件,同時也在討論與這些事件相關的生理事件。例如,壓力反應的生理學、交感神經系統的生理學(即能量支出)和副交感神經系統的生理學(即能量保存)。因此,母親就是這方面的調節者。她調節嬰兒的方式是追蹤嬰兒的喚醒水平,持續關注嬰兒在時間推移中的情緒變化。然後,她與這些情緒協調,這樣她才能夠進行調節。因此,我們從識別嬰兒的情緒開始,然後與這些情緒協調,最後成為情緒調節者。因而,那位安全依附的母親現在是嬰兒良好的情緒調節者。她不僅能調節嬰兒的負面狀態,因為負面狀態和負面情緒在定義上是適應性的。
    嬰兒哭泣,母親餵奶,嬰兒。她在那裡發送了一個信號,從字面上來說。然後母親直覺地知道,直覺地知道,她並不是用她的左腦去琢磨該怎麼處理這個嬰兒。她是憑直覺在做,而直覺是右腦的功能。她正在暗中調節這個嬰兒。
    現在,讓我們回到從隱性的到顯性的,好嗎?你現在看到很多關於從顯性到隱性的轉變,隱性事物在意識之下的層面上運作。因此,當她直覺上知道該怎麼做時,這個嬰兒現在正在過度下調,她想要讓嬰兒興奮起來,她就會用自己的聲音語調來把嬰兒提高到更興奮的狀態。或者如果嬰兒的情緒不穩定,出現交感神經系統的過度興奮,她知道如何讓嬰兒安定下來。她會通過面部表情、聲音的語調來使嬰兒安定下來。
    現在,她的聲音語調正在嘗試柔化並讓人平靜下來。因此,依附的本質就是調節情緒喚起。而這種情緒喚起也包括自律神經系統。所以我們在這裡看到的是邊緣系統的調節,情緒處理的邊緣系統,正面和負面,和自律神經系統。它們是邊緣自律回路,而這些回路位於右腦中。
    在這一點上,右腦實際上擁有一個控制系統來進行依附。由於右腦比左腦先發展,因為在兩歲時還沒有語言,她正在兩個月、六個月、十二個月的時候調節這個嬰兒,這一切都在非語言的狀態下悄悄發生,她這樣做是隱性的,而不是顯性的。左半球處理顯性刺激、意識刺激和理性刺激。那並不存在。一切都是在隱性的層面上進行,而這使得她能夠進行調節。
    所以,依附理論,我的依附理論,即調節理論,實質上是依附是互動調節。現在跟著我。最終我們得到了兩種調節形式。我們正在調節自我,對吧?我的意思是,這是主觀自我,位於右半球。左半球是主觀自我。左半球是言語、意識。她正在調節右半球,並且再次是通過追蹤嬰兒的情緒狀態,正如我所說的。
    但再一次,孩子從中學習的是,隨著時間的推移,她的右腦愈發複雜。事實上,這些更複雜的功能也正受到母親的刺激。最終,到了第二年的結束,這個嬰兒可以在右腦中自行調節自己的情緒狀態。我們擁有兩種調節形式。
    你可以通過自我調節,換句話說,也就是說此時你沒有與其他人類在一起來調節你的情緒狀態。你擁有一個高效的右腦,它可以調節情緒,而附帶說明的是,我們在這裡談論的是右眼眶前額皮質對扁桃腺的調節。右眼眶前額皮質是右半球的最高層次。它還擁有大腦中最先進、最晚進化的部分,位於右額葉皮質,而不是左側。右眼眶前額皮質,而不是左側的外側額皮質,是這一切的關鍵。
    所以,我們從依附中學到的再次是,無論是在情感依附中,如何在與人分開時進行自我調節。換句話說,當你此時走到一個安靜的地方,實際上你在讓自己平靜下來,可以說是在進行某種意義上的自我調節,而你在右眼眶前額皮質的調節下獲得了良好的扁桃腺調節,或是互動調節,即當你去接觸另一個人類時。
    在壓力下,我們會去接觸另一個人,在最佳的情況下。我們也去接觸另一個人來分享喜悅的狀態,還記得我說過母親會提高喜悅的狀態並降低負面的狀態。因此,在安全的依附中,你會有一個能夠做兩者的人。在某些形式的不安全依附中,這是不會發生的。
    逃避依附總是自我調節他的狀態。為了讓我清楚,在逃避依附中,這個嬰兒,假設現在是兩歲半,三歲,已經是一個幼兒,抱歉,這是一個幼兒。這個幼兒往往更經常自我調節,而不是尋求他人來幫助進行協調調節。是的,我所說的安全依附,讓我回溯一步。
    依附的關鍵在於心理生物學的調和,你知道這個短語,注意心理生物學的調和,即母親不僅規範心理層面,還從字面上調節這一切的生理層面,這意味著她正在調節自律神經系統。想想社會參與系統。我們在這裡的安全依附能力,然後依附的第二部分是修復。
    讓我再次回到心理生物學的調和。有時候,她會錯誤調和,有時候她會因某種原因錯誤解讀嬰兒的狀態。在足夠良好的照護中,母親如果誤調,會重新校正寶寶,現在重新與寶寶進行同步,現在右腦與寶寶的右腦重新連結。而這種修復是關鍵,你有失調和修復。
    所以,安全依附的關鍵不僅是心理生物學的調和,還有對失調的修復。這使得嬰兒能夠擴展這種情況並能夠將其利用到今後的生活中。這就是安全依附。
    但如果她不適當地調整情感,例如,沒有修復,或者她在心理生物學上調整得不太好,假設她是一位逃避型的母親,因為逃避型人格對於真實的親密關係感到不自在。逃避型人格的另一個術語是輕視型人格。他們所輕視的是互動調節的需要,因此他們總是依靠自我調節。或者你會遇到另一種依附形式,不安全的焦慮型依附,在這種情況下,那個人總是進行互動調節,或者總是尋求他人來幫助他們調節,但自己卻不能進行自我調節。我認為這是一個非常重要的問題,值得我們稍作停留,考慮一下我所收到的數十萬個有關逃避型與安全型與焦慮型依附的問題。你已經清楚地闡述了所有這些,但是我想確保我們深入探討一下,正如他們所說的那樣。如果孩子和母親未能以正確的方式協調他們的自主神經系統……你通常是同步的。同步。未能以正確的方式同步他們的自主調節,就會出現不安全的依附。我使用這種語言是有特定原因的,這完全是有道理的。但是,如果孩子,也就是說三歲左右的嬰兒,呈現逃避型,那麼他們必須學會自我調節,並且尋求他人來幫助他們進行調節的次數會少於那些安全型依附的人。而焦慮型依附的嬰兒、幼兒、青少年和成年人則會完全相反。他們會在自我安撫方面遇到困難,但他們會感到…… 可以說,這些人士可能會對一條訊息在非常短的時間內未獲回應很難忍受。舉例來說。在某種情況下,我們每個人都有這種感受,對吧?但我認為這是極其重要的,這也是我想再次探討的原因,因為我認為現在我們聽到很多有關焦慮型和安全型依附,逃避型等等的話題,都是在成年人浪漫關係的背景下。然而,我希望人們意識到你工作的真正重要性,那就是用於建立嬰兒和母親依附的相同電路和機制,會在生命的後期再次被用於成人關係。我認為當我們聽到這點時,這是有道理的,但我不認為大多數人都知道這一點。他們不知怎的假設我們大腦和身體中有一種電路,用於成人浪漫依附,這種電路與我們與父母的依附電路是不同的。我認為你的工作非常明確地表明,這些實際上是完全相同的電路。所有這些都是在右腦中發生的。而且,順便提一下,依附關係在生命的頭兩年內以自傳式記憶的形式被保留,甚至在左半球發育之前。在後來的壓力情況下,這將成為關鍵。而且,無論是安全的還是不安全的依附,都是正向和負向移情的關鍵。這就是交流的地方。讓我再回過頭來說一些關於你提到的D類依附的其他類型的事情。這些是無序的嬰兒。所以你有安全型依附。你有兩種類型的有組織的不安全型,逃避型和焦慮型。然後你有一種無序的、迷失方向的依附。最終,這個人在壓力下無法自我調節或互動調節。因此,這時他們會做的事情,我現在想到的是,比如,創傷後壓力症候群(PTSD),各種邊緣型人格障礙。這個人現在字面上無法向他人尋求自我調節或互動調節。這個人現在會利用一種防禦機制來徹底關閉依附系統。這正是解離的本質。解離就是關閉依附。因此,在焦慮型依附中,你會發現依附系統的持續激活,這意味著右半球會持續被激活。而在安全的輕視型依附中,依附系統會被解除激活,這對應的是右腦的解除激活。因此,最終的結果是安全型依附是一種有效的依附,它可以在兩者之間來回切換。不僅如此,在左腦開始運作的較晚時期,它還可以比沒有左腦的情況下更有效地進行交流。調節理論本質上是關於在最佳情況下自我的發展,但它也談到了自我的心理病理學,精神疾病和人格障礙的早期起源。我正在思考的不僅僅是精神分裂症和抑鬱症,還包括現在思考的自戀型人格障礙、邊緣型人格障礙,也許我們會回來再詳談這個。最終,自我的修復。因此,調節理論是關於自我發展、自我心理病理學以及自我修復的理論。因為這些依附情況將在所有的壓力時期中表現出來。右半球對於壓力反應是主導的。右半球對於交感神經系統是主導的,這是耗能的。而且,右半球對於副交感神經系統也是主導的。所以,再次強調,所有這些將在以後的壓力情況下表現出來。當這些系統崩潰時,患者就會形成症狀並來到治療中。在治療中,治療師,這是關鍵,我此處插入。這真是太好了。因為在母親與嬰兒之間存在著一種右腦對右腦的互動。在治療師與患者之間也存在著一種右腦對右腦的互動。對於這兩者來說,調節是關鍵。這個人進入時的狀態是失調的。
    關鍵在於調節。
    而任何形式的治療,不論其形態如何,再次強調,都是互動調節。
    這是一種治療關係。
    衡量一個人是否能夠從治療中獲益的最佳指標,以及臨床醫師是否能在治療中表現良好的關鍵在於他們如何處理這種治療關係。
    一位優秀的治療師真正知道如何重新建立那些依附關係,因為這時患者開始感受到安全和信任。
    順帶一提,依附關係與安全和信任有關,這在某種程度上是自主的。
    但在這裡,治療的關鍵在於能否和患者建立療癒關係。
    這裡的關鍵在於,治療師能否與迴避型患者、穩定型患者、焦慮型患者和邊緣型患者形成和共同創造治療關係。
    可以想像,最難做到的將是與邊緣型患者或精神分裂症患者建立關係。
    因此,您所看到的是依附動力在加強。
    在第一次會談中,治療師正在傾聽患者的言辭,以便進行診斷和了解症狀學。
    但治療師也在聆聽詞語之下的意思。
    患者在此過程中追踪著潛在的依附關係,追踪著內心的喚起和喚起失調,似乎是在自我體驗中進行追蹤等等。
    這就是一種不同類型的聆聽。
    再說一次,治療師在傾聽左腦的表達,但或多或少地也在聆聽右腦的信息。
    問題在於,治療師是怎麼做到的?
    僅供記錄,為了讓治療師能夠接觸到以右側為主的依附動力,治療師必須切換從左側進入右側。
    這裡有一個術語。
    這個術語就是“放下”,放下。
    一個人不能有意識、有目的地迫使自己進入右側。
    你必須放手。
    你必須放手,心想,讓事情隨之而然。
    我想暫時休息一下,感謝我們的贊助商 AG1。
    AG1是一種包含適應原的全方位維他命礦物質益生菌飲料。
    自2012年以來,我每天都在服用AG1,因此我很高興他們贊助這個播客。
    我開始服用AG1的原因,以及至今仍然每天一次,甚至有時兩次的原因,是因為它是最高品質及最完整的基礎營養補充品。
    這意味著AG1可以確保你獲得所有必要的維他命、礦物質和其他微量營養素,為你的日常健康建立堅實的基礎。
    AG1還含有支持健康腸道微生物群的益生菌和益生元。
    你的腸道微生物群由數萬億微生物組成,這些微生物在你的消化道內部,它們影響著免疫系統狀況、代謝健康、激素健康等等。
    因此,我一直發現當我每天服用AG1時,我的消化得到改善,免疫系統也更加強健,我很少生病,情緒和思維集中度都處於最佳狀態。
    事實上,如果我只能選擇一種補充品,那就是AG1。
    如果你想試試AG1,可以訪問 drinkag1.com/huberman 以獲取特別優惠。
    僅在這個月,即2024年11月,AG1將免費提供一個月的魚油Omega-3脂肪酸,並附上通常的五個免費旅行包的歡迎套件,以及一年的維他命D3K2供應。
    Omega-3脂肪酸對大腦健康、情緒、認知等至關重要。
    再次重申,請訪問 drinkag1.com/huberman 以獲取這一特別優惠。
    告訴我更多關於放下的事,我想確保理解的是,這是治療師的放下,試著是的,傾聽患者分享的敘事,但同時也注意到潛在的情緒狀態,這個人是否在顫抖。
    他們的情緒是憤怒、絕望、震驚、厭惡嗎?
    對。
    他們在平行的兩條軌道上攜帶這些情感,而治療師的目標如果是有效的,是否就是安撫患者,或是讓患者有某種宣洩,釋放這些?
    治療師何時介入並協調,向患者展示有不同方式思考和感受這個話題?
    我在這裡所建議的是,治療師實際上是在進行左腦對左腦的聆聽,但治療師同時也始終在聆聽詞語之下的意義等,並且他在聆聽右腦對右腦的溝通。
    而現在這個抑鬱的患者正在以右腦的形式進行溝通。
    他們的悲傷和面部表情顯然失調,而基本上,當治療師追踪這種情感喚起時,無論是低喚起的抑鬱還是高喚起的焦慮,第一步是與該患者同步,使得我的生理狀態與他們的生理狀態同步。
    而現在通過右側島葉,內感覺上,我現在真的在我的身體中感受到患者在他們的身體中感受到的東西。
    我現在從內到外理解該患者。
    順帶一提,我從我的身體上感知的患者的失調情況可能與該患者當時給予的語言報告非常不同。
    但這裡的關鍵,如同母親與嬰兒的生理狀態的漸強和漸弱同步一樣,我正在捕捉他們從一種情感狀態進入和退出的點。
    我正在與此同步。
    然後最終,當我與這類事情同步時,在那個時刻,我會在純粹隱含的情況下開始放慢我的語調,如果我想降低那種興奮感,或者提高聲音的音調。此時,我正在進行互動調節。我們現在已經同步在一起。
    因此,基本上,會發生的事情是,當我們同步時,他們會進入失調,我們現在同步在一起,當我們進入調節時。治療師可以具體和身體地向患者展示自我調節是什麼樣的,或協調調節是什麼樣的。你會在我的臉上、我的臉部表情、語音、手勢上看到這一點。你會在我的臉上看到它。你會在我的語調中看到它。你會在我的手勢中看到它。這三種感官模式現在在我們之間來回互動。
    因此,第一次會議的關鍵,不僅僅是診斷,事實上是開始與患者同步,並與患者形成治療聯盟。在第一次會議結束時,患者可能會說:“我不知道為什麼,但我感覺好多了,我有點意識到你可以理解,但這肯定不止於此。”我確實在感受。
    如今,經常聽到成年人之間的浪漫關係可以治癒一些童年依附的失敗。而且還有一句話經常被提及,我們需要學會自我養育。這更像是一種流行心理學的網絡社交媒體現象,人們需要在某種程度上學會自我撫慰,像母親和父親一樣。誰知道那是什麼意思?我不會嘗試定義它。它並未被操作性定義。
    所以我有一個問題是,你認為你剛才描述的與治療師的過程,在多大程度上可以開始重塑自我調節或協調調節的能力?事實上,隨著時間的推移,部分原因是因為這種同步性。首先,讓我用大寫“S”來拼寫同步性。我所說的是,在過去五年中,關於這種人際手術的想法有大量資訊陸續出現。“同步”這個詞源自希臘語“sink”,意味著同一時間。
    所以在字面上,兩個人是同步的。我們在同一時刻感受到了某種東西,而我們在彼此之間自發地感受到它。我們在感受到那種情境。
    因此,這裡的關鍵在於母親,相較於自我調節,更重要的是互動調節。第一點。它發生在隱含層面。母親在沒有任何意識的情況下實際上是在這樣做。她是憑直覺這樣做的。右半球是直覺的,它是圖像化的。它並不是理性和邏輯的。任何障礙的關鍵,不論它是什麼,都是對特定狀態的調節。對憤怒的調節,對失落的調節,對羞愧和厭惡的失調。
    因此,事實上,你所擁有的是對這些情緒的調節。但我想指出的是,那種調節是完全隱含的。而這裡的關鍵在於與患者長時間相處的技巧。因為對於患者的改變,關鍵不在於你對患者說了什麼或對患者做了什麼。關鍵在於如何與患者在一起。你了解這個區別嗎?如何與那位患者在一起?特別是在那個人在失調狀態下的時候。
    根據定義,當他們在第一次會議中進來時,他們處於一種失調狀態。因此,再次強調,這是隱含的,而不是顯性。如果顯性調節是對我症狀的智力理解,那麼隱性則是在生理層面和心理生物學層面上對此的無意識理解。而巧合的是,同步性就是同理心之下的機制。
    現在我們知道同理心必須存在。但同理心是右腦功能。而且存在差異。我之前提到過半球之間的差異。在情感同理心中,我感受到你所感受的,我們分享著相同的感受。我根本不需要去思考這一點。我在那個時刻就知道我們在同一個地方。右側的情感同理心與左側的認知同理心之間是存在差異的。認知同理心是一種理解,但不會產生改變。它基本上是在試圖實現右側的變化。
    現在,右側的變化將會在右側軸心上。它們將會是前額皮質,這是右腦的執行調節者。背外側皮質是左腦的執行調節者。前額皮質現在開始與扣帶、島葉和杏仁核形成新連接。這就是你將會看到變化的地方。但是再一次,這些變化都是因為調節。因此你會看到那個人開始進入更受調節的狀態。而關鍵就是同步性。
    所以這裡發生的是,存在著強大的治療聯盟、安全性和信任。在那種情況下,兩者之間的同步越多,他們之間的互動調節就越多。然後,患者和治療師之間將出現同步。接著,這個人與其他人之間的互動調節也會出現。也許是一位妻子、伴侶,最終在症狀表現中會改變,因為記住症狀本身是失調的。而整個關鍵是將其改變為調節。這真是令人著迷。在我們繼續之前,我有幾個問題要問關於母親嬰兒依附與父親嬰兒依附之間的區別。這是一個問題。我將稍後再問這些問題。儘管如此,我想你會明白我將要探討的方向。
    然後我對於這些電路在生命早期建立的概念感到著迷,然後它們會被重新用於成人關係,並且可以如你所描述的那樣進行修改。但是它們跨越了性別界限。例如,一個女性嬰兒可以與母親、女性護理者建立這些依附模式。但假設這個嬰兒長大成為一名異性戀女性,並且她對男人有依附,那麼這些東西可以跨性別界限重新啟用。因此,這種電路的形成並不是性別特定的,儘管聽起來母親與孩子之間有某種重要性。你一直在說母親與孩子,而不是護理者。那么逐一來說,第一個問題是,有沒有任何數據顯示在母親不可用的情況下這些電路在嬰兒身上的形成?比如說,如果是被收養的母親,或者是由大家庭撫養的孩子。我是說,配置方式有很多種。但是你明白我的意思了。好的。我所建議的是,首先,這方面曾經存在一些爭議。但是在30年的研究之後,我相信有一個主要的依附人物。主要的依附人物是那個在嬰兒受壓時,與之互動並進行調節的人。年齡在零到兩歲之間。是的。或者也可以這樣來看,主要的依附人物是當這個嬰兒的右腦失調時,給予這個嬰兒正確大腦的人。可能是爸爸。也可能是媽媽。是的,這是真的,女性在解讀非語言線索方面比男性更好,但也可能是。順便說一下,我們現在有一些證據顯示男性也有右腦。或者我不確定你是否在開玩笑。但我不知道。也許這反映了右腦的特徵。好的。既然這樣,那麼在第一年或兩年裡,母親的右腦,也就是在大多數文化中是女性的那個人。但也不一定。也可能是一個居家爸爸,他真的有一個很好的右腦。也許這對夫妻正在發現,他真的可能更適合那個角色。但它需要那個右腦。除此之外,當它進入第二年,接近第二年的結尾,父親在線上,明白了嗎?到那時,父親現在也成為了主要的依附人物。但是他面對嬰兒的方式有些不同。他通常會以更刺激的方式與嬰兒互動,而這種遊戲對嬰兒來說更具挑戰性。因此,交感神經系統的激活更多,更像是升級的玩法。沒錯。你正在處理更多的上調,並且能夠容忍更多的高度興奮狀態。因為在第二年,父親會與嬰兒和幼兒進行一些粗暴玩耍,例如,粗暴遊玩。因此,父親就是這樣。所以,父親實際上在教導孩子如何冒險。但父親現在更趨向於自主和獨立。母親在一開始是互動調節的角色。因此,父親發揮這個角色,我也曾建議,就如同母親在第一年塑造嬰兒的右腦,父親現在在第一年的結尾到第二年和第三年之間塑造嬰兒的左腦,他正在塑造那個嬰兒的左腦,讓它與自己的左腦相整合。這樣一來,他可能也在早期就與這個嬰兒有過良好的互動體驗。一個好的例子是,一位溫柔的父親,同時也是有用的,並且在教孩子有關世界的事情。所以一個大腦由母親角色塑造,另一個大腦由父親角色塑造。那在只有一位主要護理者的情況下呢?這種情況如今越來越普遍。在某些國家,例如某些斯堪的納維亞國家,人們選擇這樣做,當然還有其他地方,但這不一定總是離婚的情況。有時候,人們選擇獨自生孩子。我認為在這種情況下發生的事情是,那個人最初提供了右腦,然後那個人現在提供左腦。假設有一位單身母親和一個孩子。她的右腦在剛開始的時候就已經存在,但在第二年,突然可能會有父親角色或者家庭成員也能介入。但基本上,她的左腦也在那裡。記住,我們都有右腦和左腦。但是,再說一次,這是一種不同的左腦技能,會更自我導向。你對一些現代探索可以促進治療師與病患之間的右腦同步的化合物有何看法?我做過幾集關於MDMA輔助心理治療的節目。這些當然最近沒有被FDA批准,所以這些並不合法。儘管如此,有趣的臨床研究表明這些是同理激發劑。人們可以想像,在合適的情境下,它們可以用來改善病患與治療師的右腦同步並加速某些過程。但是看起來這也需要病患和治療師都服用這種化合物,而這似乎會引出各種道德問題。是的。記住,最終的關鍵是關係。我對那方面的文獻也有一定了解,而你使用的「同理激發劑」這個詞,並不是完全的同理心,而是模仿這些情況。我的想法是,如果涉及與某個能夠處理那種右腦動態的人合作,可能會更有效。
    您所得到的是非常早期的行為形式,這些行為是潛意識的。請記住,依附關係也在調節潛意識區域,而這些區域才是關鍵。順帶一提,我們對皮層區域過於關注。我們實際上需要轉變,因為潛意識區域是人類的基礎,一切都是建立在這之上的。如果我不去提到子宮內的事,我會在一會兒後再回到這個話題。事實上,我有一些與我合作的人也在使用右腦類型的心理治療來處理這些病人,我認為這樣的關係會帶來非常有趣的變化。同時,還需要理解右腦的運作方式,因為有一個問題在於,人們仍然對右腦僅僅是複雜左腦簡化版本的觀點抱有抵抗,但事實並非如此。這個右腦的工作方式完全不同。所以我認為,在這種情況下,會有一個更好的狀況。在我忘記之前,想先提到一個重要的點。我之前提到右腦在最後一個妊娠三個月內正處於生長高峰。在過去五年、十年中,人們對子宮內的發展非常感興趣,並有證據顯示您甚至能在胎兒中看到側化的現象。目前甚至有科學證據顯示,子宮內的早期記憶儲存在右側杏仁核裡。因此,它們就像在潛意識中一樣存在。我們並沒有越來越關注那裡發生的事情,因為出生時,您所擁有的事物是右腦的更深層部分在子宮內演化,即島葉和右側杏仁核、中心杏仁核,這正在設置中。您還會看到通過胎盤的同步化,彼此調節對方的自主神經系統。腎上腺素能否穿過胎盤?我應該知道這個。我知道腎上腺素不會穿過血腦屏障,但腦部可以自行生成腎上腺素。但是我們知道腎上腺素是否穿過胎盤的屏障嗎?大多數研究集中於皮質醇,而高水平的皮質醇會穿過它。因此,如果您有右側杏仁核正處於關鍵成長期,且皮質醇水平很高,這對於該杏仁核的發展將真的不是最佳狀況,因為您會在那裡持續遭遇壓力反應。這意味著,如果母親在子宮內沒有處於非常緊張的狀態,那么這些事物會直接影響到大腦的較底層區域。至於腎上腺素,我並不確定。我不明白為什麼不行,儘管荷爾蒙肯定可以穿透——我們在這裡不僅在關注神經調節劑的變化,尤其是,順便提一句,我們試圖調節的關鍵就是神經調節劑——抱歉——多巴胺、獎勵、去甲腎上腺素、腎上腺素。這些在生命早期實際上會形成可塑性或神經可塑性,因此它們會形成回路。我們所嘗試調節的,就是降低非常高的去甲腎上腺素水平並提高多巴胺等等等等。我想稍作休息並感謝我們的一位贊助商Function。我最近成為了Function的會員,因為我尋找一種最全面的實驗室檢測方法。雖然我長期以來一直是血液檢測的粉絲,但我確實想找到一個更深入的程序來分析血液、尿液和唾液,以全面了解我的心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、代謝功能、維生素和礦物質狀態及我整體健康與活力的其他關鍵領域。Function不僅提供100多個生物標記的檢測,這些對身體和心理健康至關重要,而且還分析這些結果並提供醫生對您的結果的見解。例如,在我和Function的第一次檢測中,我發現我血液中的汞含量過高。這令我感到非常驚訝,在檢測之前我完全不知道。Function不僅幫助我檢測到這一點,還提供了醫生提供的見解,告訴我如何最佳地降低這些汞含量,包括限制我的金槍魚消費,因為我之前吃了很多金槍魚,並努力吃更多的綠葉蔬菜,補充NAC和乙酰半胱氨酸,這兩者都可以支持谷胱甘肽的生成和排毒,並減少我的汞含量。這種全面的實驗室檢測對健康非常重要,儘管我已經進行了多年,但我總覺得這過於複雜且費用昂貴。我對Function的印象非常深刻,無論是在使用的便利性上,即進行檢測的過程,以及檢測的全面性和可操作性,我最近還加入了他們的諮詢委員會,並對他們贊助這個播客感到非常高興。如果您想嘗試Function,請訪問functionhealth.com/huberman。Function目前有超過250,000人的等待名單,但他們正在為Huberman Lab的聽眾提供早期訪問。再次強調,是functionhealth.com/huberman以獲得Function的早期訪問。據我回憶,在您的書《右腦心理治療》中,有對這些狀態轉變及母子之間的更平靜狀態的協調的美麗描述。
    我其實在住在吐邦的時候讀過這本書,我會在路上走,雖然不推薦這樣做,因為吐邦沒有的人行道,我當時是讀著實體書。我清晰地記得當時想到這個嬰兒和母親的形象,嬰兒有點亢奮,感到不安,因此母親會發出聲音,並不一定是話語,比如輕聲細語,或是哼唱,或者搖籃曲這類的聲音。這就是韻律。
    這是韻律,然後還有與之相關的荷爾蒙釋放,例如血清素,也許還有催產素,我們可以進一步討論這些,但同時母親能夠調節嬰兒的情緒狀態轉變是多麼關鍵,就像觀察嬰兒從小睡中醒來並說早安,眼睛睜得大大的,多做手勢,讓聲音變得高昂,讓嬰兒真的在一種更高的喚起狀態下醒來,這是多麼重要,這與去甲腎上腺素、在健康低水平下的腎上腺素以及也許還有多巴胺之間的關係,也非常合理。
    這樣的想法是否正確?如果是的話,當我們形成成年朋友關係和成年關係時,是否就是在這樣運作?我們是否在一起放鬆,互相安慰和興奮之間來回搖擺?這是否是所有關係和互動的基礎?
    是的,是的。這裡的關鍵再次是情感調節,並且再次是隱性情感調節。我這裡的一個中心思想是,首先,對於負面狀態的下調節的強調過多。你還記得最初的依附理論,安全基礎,嬰兒會在壓力狀態下回來,母親會下調負面狀態。但是事實上,依附的本質在於負面狀態的下調節,以及正面狀態的上調節。
    在此時此刻,正面狀態和人類經驗的重要性被忽視,積極情緒、快樂、熱情、興奮。正面狀態字面上是關鍵,而這其中有荷爾蒙的層面,正如你剛才提到的,例如多巴胺等。而這也適用於治療。在治療中,不僅僅是負面狀態的下調節和分享,還有對正面狀態的上調節的共享,因為這也是一個關鍵部分。但仍然有偏向只朝一個方向看的傾向。
    在《右腦》一書中,我還提到兩種類型的愛,靜謐的愛和興奮的愛。這是著名的精神分析學家唐納德·溫尼科特,他是一位兒科醫生,也是20世紀偉大的精神分析師之一。 他區分了靜謐的愛,這將是去甲腎上腺素的下調節,而興奮的愛則進入副交感神經狀態。所以你從高交感狀態進入副交感狀態,靜謐的愛,然後是興奮的愛,這就像是激情的愛,這也是一種高喚起的狀態,這樣說的話。
    它們都是重要的,最終,它們都需要被整合在一起。你可能會遇到一種情況,其中一種可能做到,但最終它們必須結合在一起。讓我強調這一重要觀點。最後,我們有負面情緒是出於適應的原因。它就存在著。假設羞愧。羞愧旨在降低非常高的喚起水平,如果無法做到這一點,例如在自戀型人格障礙中,就需要能夠做到——所以我們需要能夠接觸到正面和負面情緒。但是,安全依附的真正關鍵是能夠整合正面和負面情緒。
    因此,對於一個非常好、可靠的母親而言,當嬰兒處於下調狀態時,她可以與嬰兒一起降低情緒,並進行同步,而當嬰兒在上調狀態時,她也可以和那種狀態一起上升。至於自戀型人格障礙,例如,我這裡有些跳轉,我們可能會有不安全的依附。這可以是逃避型依附,或者其他類型,具體取決於是哪一種。自戀型人格障礙有兩種不同的類型。你可以有焦慮型依附的自戀型——不,不,可以有兩種不同的自戀型人格障礙,一種是脆弱型依附,另一種是自我中心型依附。
    你提到脆弱型依附。脆弱型依附,還是焦慮型依附。這些人不斷需要讚美。是的。聽起來熟悉,但也有自我中心型依附。但是我從中要表達的要點是,生活中的壓力存在,而負面壓力也在,那些負面壓力也教會了我們一些東西等等。最終,我們需要做的是學會如何整合。如果我們無法整合正面和負面情緒,我們最終會陷入分裂。你知道這個術語。因為我相信這是邊緣性人格障礙的一個主要特徵,我認為我們也應該觸及這一點。
    是的。我對分裂的理解是,這是一種“我愛你,我恨你”的現象,不僅僅是由於內在的開關,這在躁鬱症中有時會看見,而是那些有邊緣性人格障礙的人會看到一些事情並變得非常不安。例如,突然間,杯子裡的飲料空了,意味著他們沒有想著去給杯子加滿,或者其他類似的事情,而幾分鐘前這根本沒有問題。似乎需要一個觸發,然後他們就會分裂。是這樣嗎?
    是的。是的。大致上,你知道,分裂通常會向外延伸。那個人是全壞的。而我則是全好的。
    現在你有了這種分裂等等。
    在這個時期,你無法看到那個人身上的任何善良。
    有時會反過來嗎?
    那個人全是好,而我則是壞。
    也可能是全是好,但內心卻有分裂。
    你內心有一個好的自我和壞的自我的分裂。
    在內心深處,正是這種內部的物體關係,因為我們將這些外部關係內化,因此有一個好的自我和一個壞的自我,字面上講,這兩者無法整合。
    而我恨那部分的自己,卻又愛那部分的自己。
    在邊緣型人格障礙的情況下,通常一開始你會看到的就是對那位治療師的積極價值的過度理想化。
    然後會有一些壓力和不調適,以及需要修復的關係破裂。
    這時,突然之間,原本完全好的東西變得完全不好。
    如果沒有強大的治療聯結,這可能就是那個人退出的時刻。
    這些邊緣型人格的人,不知道現在還是否稱之為障礙,這讓人想到邊緣型的邊緣型。
    他們是否在工作關係、友情中表現出同樣的分裂理想化,然後認為某人可怕,想要與之切割關係?
    這種情況會延伸到生活的其他領域嗎?還是僅限於某些類型的關係?
    我認為這是一種看待世界的方式,請記住,這種看待世界的方式本質上與左腦和右腦非常不同,右腦通過情感關係看待世界。
    因此這可能成為一種特質,這種特質非常難以改變。
    我換個方式說。
    在自戀型人格障礙的情況下,嬰兒是全好的。
    主要的看護者總是對那個嬰兒有非常積極的看法。
    但當那個嬰兒突然變得沮喪時,互動的調節在那一刻停止了。
    看護者不想再和他有任何關係。
    所以在那一刻,所有的一切都是潛意識的。
    如果你我在一起,而我們之間有不調適,假設說,在一種拒絕型依戀中,我將突然疏離。
    我們走得太近了,而在那一刻,也許我正在重演我早期的依戀動態,因為嬰兒所做的就是期待母親接下來的反應。
    而在那一刻,發生了不調適。
    因此在拒絕型人格的情況下,那個人會情感上疏離,在該時刻變得非常抽象。
    在那一刻,我感受不到你。
    我聽到你說的話。
    在每一個時刻,你都會面臨親近與遠離的狀況,親近與遠離。
    在治療關係中也會表現出來。
    因此,每次那個焦慮的人感到壓力時,他們就會靠近你。
    現在,他們對於你所需的東西會更有要求。
    看看我的語氣。
    而現在的逃避型則不會去解除這種狀態。
    在那一刻,我的語音會變得平淡。
    你甚至聽不到我語音中的情感色彩。
    我告訴你的是,我們總是能夠從我們自身的生理狀態中感知,在這一刻,這個人情感上有多接近或多疏遠,尤其是在壓力點上,無論我是在靠近還是遠離。
    讓我回到這裡。
    所有這一切都在隱性層面發生,這就是你提到重新養育等方面的原因。
    那裡太多都是在意識層面上。
    如果你真的想在個性上做出這些改變,那就必須在右腦上進行改變。
    這就是為什麼所有的治療現在都在關注情感,所有的治療。
    無論是什麼形式的治療,它都是基於治療關係和情感的。
    我暫停一下,因為我正在消化這一切,思考人們可以如何開始進入這種右腦健康或不健康,以及如何修復他們的右腦電路,這樣的方式,沒有治療師的情況下,這是否簡直是不可能的?
    不是的,這並不是不可能。
    我們都會成長,巧合的是,我們的右腦也會成長,但再次強調,我所建議的關鍵在於人際神經生物學的整體概念,編輯了北方叙利亚的人際關係,這是雙方的情境,對於秩序調節的強調過多,而對於互動調節的強調過少。
    改變右腦的真正關鍵是找到可以親近的人,找到可以開放的人,找到可以脆弱面對的人,真正可以展現自己的缺陷,而且隨著他們向你敞開,你也向他們敞開。
    這是真正與別人的右腦進行交流的系統。
    我想我明白了。
    如果我沒記錯,你所描述的是互動動態,這些動態塑造或擴展了存在於我們所有人中的電路,但對於某些人來說,這些電路可能因缺乏早期生活中的適當情感營養而萎縮,但我們可以參與這些右腦電路。
    當我們不在這些人身邊時,必須有某種關於右腦電路提供舒緩功能的東西,因此我們必須在隱性層面上知曉我們可以做到這一點。
    我們知道如何以健康的方式依附於他人。
    我們有一位可以依賴的摯友。
    我們可能有多位朋友。
    可能與兄弟姐妹修復這種關係,這種情形。
    這些電路並不是需要與咖啡師每時每刻保持互動,而是某種程度上,在潛意識層面,我們必須意識到這些電路已經重新構建,或者以一種我們所知道的方式進行了展開,\所謂的\—我們可以做到這一點。
    要記住,問題的一部分在於能否接納,將這些事物納入這裡,但情感的關鍵,順便提一下,讓我在治療情境中補充另一個重要的術語。我曾經說過,治療本質上是重新處理情感,而心理健康和身體健康的關鍵也在於這裡的右腦情感狀態。
    關鍵在於,在治療會話中,會有更加高漲的情感時刻。我將討論療法,然後回到您的問題。我們現在已經建立了治療聯盟。在我們之間,治療聯盟越強,我們之間的同理心就越多,可以這麼說。這樣我們才能更多地分享,我現在將開始降低一些防衛,因為這些防衛是用來阻止情感的,負面情感,並現在開始冒險去打開自己,分享給他人。
    但在一個治療會話中,大約在會話中途,來的人會以左腦狀態進入這個世界,隨著會話的進行,他們開始進入情感狀態,這時候個體開始以更深的情感層次來交談。此時可能會談及某段回憶或某個令人悲傷的事件,或者剛剛發生的戀愛關係中的某些事情,現在你開始聽到我語音的變化,聲調的改變,這些情感高漲的時刻,可能只持續50到60秒,卻是非常強烈的情感時刻。
    這是當我們突然在情感上都進入了同一個頻率,彼此同步,所謂的情感就在那裡。這就是在這些高漲情感時刻中實現變化的可能性。因此,在某人之間建立人際關係,並在我們兩個之中共同創造出一個高漲的情感時刻,在那個時間點上分享,同時冒著打開自己的風險。
    這些都是生活中那些真正讓你進入自傳記憶的時刻。我記得我和那個人的時刻,我能帶回整個上下文,因為請記住,右腦以影像運作,影像。所以我現在可以回憶起那個影像,記起那時所感受到的親密感等等。這些都融入右腦。
    所以我們總是在自傳記憶中放入這些高漲的情感時刻。與他人共享這些情感時刻,正是您在右腦中產生變化的地方。我想要建議的是,這些比智力上更重要。
    現在已有某些功能性磁共振成像(fMRI)研究,我將稍微轉到不同的方向。我的建議是,這種右腦對右腦的信息傳遞總是在進行。但某些人根本無法像其他人那樣理解它們,他們無法讀懂臉部的語調,也無法很好地同步。能否打斷您,問一句問題,比如說,讓我們拿這段對話為例。我非常仔細地聽您所說的話。如果我特別努力地仔細聆聽某人的話語內容,是否會有左腦和右腦之間的競爭,以至於我現在聽到的右腦信息不多了?
    對我來說,這似乎是放鬆的方面,而我在這些面談/討論中,會有時坐下來,仍然聽著,但我擴大我的視野,我不是隨便瞧,不過是寬視我的視野,試著去感受一些進入的東西。顯然我不是治療師,沒有人會懷疑我是一個。但我這樣做只持續幾秒鐘,然後我會再次投入。我曾經認為這有種放鬆的感覺,但不知不覺中,我覺得這是一種不同的方式,對話會朝著不同的方向發展。這是否大致上就是您所談論的?
    是的,這是一個巨大的轉變。我是說,史丹利,胼胝體,您可以在大約100毫秒內從左腦轉變為右腦。所以,基本上,您必須停留在一側大腦中。如果我非常仔細地聽您所說的每一句話,像在法庭那樣跟蹤您的每一句話,那麼我的右腦就會被壓制。對嗎?很好,不錯的反饋。
    現在看看我接下來要說的。右半球在注意力方面占主導地位。我是說,這位母親 literally,她在專注於那個嬰兒的面部表情音調,但有兩種不同類型的注意力,強大的神經科學證據顯示這一點。左腦是以狹窄的注意力運作,專注的注意力。狹窄注意力的最佳例子就是您一個接一個地跟隨我的話。
    但還有另一種注意力是由右腦使用的,稱為廣泛注意力,這直接來自弗洛伊德,他也稱之為,或許您會記得這個,均衡懸浮的注意力。我沒聽過,但那很美。這是同樣的事,這種注意力比那更寬,這種注意力是右腦所具有的。因為在那當時的注意力,不僅是來自外界的東西,還是關注內心發生了什麼變化,我自身生理狀態的變化。因此,是的,這兩種注意力形式確實存在,而且本質上,只有那些一直狹窄的人,比如我們可以想像一下就是一種只生活在左半球的人。完全是線性的。
    確實。超邏輯的、超理性的。無法真正看到全貌,卻是這樣.
    這種人本質上總是關注於事情的狹隘面向,而無法看見更廣泛的背景,因為這裡有一個背景正在建立。
    現在,在你和我之間,也有一個背景正在建立。
    而這個背景也帶有一種安全感和信任感,因為我們可以隨意在各自的思緒中徘徊,有一種想法是,你將能夠跟隨我的思路,同時回來與我共享。
    所以背景,我們之間的情感氛圍在你從左邊轉到右邊的時候會發生變化。
    重點在於,過去人們認為了解大腦的唯一方法是更深入地探討一個人的內心。
    如果你理解了一個大腦的運作,那一切都是內心的。然而,還有一個人際互動的部分。
    因此本質上,我們現在正在從一人內心心理學轉向雙人之間的人際心理學。
    你明白我所說的雙人之間的意思了吧。我有母親在這裡,嬰兒在那裡,病人在這裡,治療師在那裡。
    在他們之間,我們不斷地在所有時期來回交流,右腦與右腦之間在對話之下進行交流。
    所以神經影像學、超掃描,你對於超掃描應該有所了解。
    現在在神經影像學中出現了另一個範式轉變。
    第一次,我們現在可以掃描兩個人,NIRS、EEG,無論你想用什麼,在他們進行基本的人際互動的過程中,無數的互動就在他們之間發生。
    這些研究已經完成了。
    他們發現兩個大腦,尤其是在他們處於情緒狀態時,當彼此面對面,且他們專注於如何同情地與對方相處等情緒狀態時,他們發現一個人的右腦會與另一個人的右腦同步。
    與另一個人同步的右腦部分是右側顳頂交界區,目前有許多關於右側顳頂交界的證據。
    我說的是右腦對右腦。
    所以現在眼睛來了。
    我記得眼睛,我的意思是,直接的眼睛接觸真的是真正最強大的交流形式。
    我總是提醒人們,這是兩塊腦子的延伸,雖然聽起來很奇怪,但它們是兩塊腦子,你的視網膜是中樞神經系統,你正在注視的對象,這是你能夠接近窺視某人腦部狀態的方式。
    就任何而言。
    那麼,你知道,眼睛是在自律神經系統的控制之下,所以你有一個自律神經系統,在這裡可以說是自律神經系統的同步。
    但本質上,這時候發生的,是面孔、聲音、姿勢。
    面孔在右半球的後部處理,面孔處理,右半球,面孔處理。
    右半球的後部,右半球的感覺區處理聲音,聲音的旋律、音調,這與聲音的語意是不同的。
    這是語調,這是義大利人做的非常出色的事情。
    對。
    而右半球的後部也會處理姿勢和觸覺,好嗎?
    所有這些組合在一起,在右側顳頂交界區進行整合。
    所以當兩個人真正同情地相互同步時,當我們共享相同的情緒狀態時,第三個病人在此時說,天哪,這是憤怒,我從來沒有意識到這是憤怒。
    在那一時刻,同情的治療師正在同步,我們兩個現在都在那個右側顳頂交界區。
    而右側顳頂交界區是發送和接收交流的部位。
    你明白我的意思了吧?
    所以本質上,這就是我們的聯結所在,而我們現在真的是在進行右腦對右腦的交流。
    他們發現,在一個真實的心理治療情境中,病人進來是因為他們有的人際關係問題和情感問題,並且他們面對面,眼對眼地相互追蹤時,你會發現這種同步。
    因此,我的右側顳頂和你的右側顳頂之間的同步就是右腦對右腦的交流。
    這種右腦對右腦的交流在這種背景下總是會發生。
    因此,精神分析中最重要的新變化是無意識不再僅僅是在夢中發生。
    它在所有時刻都在發生,因為我們現在知道無意識是一種關係無意識。
    它與另一種關係無意識進行交流,右腦對右腦,這真的改變了我們對心理治療的理解。
    我當然想指出,現在心理治療中主要的變化機制不再是洞察。
    這不是認知上的洞察。
    而是與另一個人進行情感交流的能力,並與另一個人建立情感聯結,這就是為什麼療癒關係真的成為變化的因素。
    這與過去的不同,以前無意識在這裡,分析師在那裡。
    我現在要解釋你正在進入情境中的內容,但我會停留在左邊來解釋它。
    這就是為什麼會有真正的限制。
    這也是為什麼精神分析真正在現今改變為面對面的接觸,而不僅僅是躺在沙發上。
    這是令人著迷的,並且基於新的成像工具揭示的同步等,完全合情合理。
    我有兩個可以平行提出的問題。
    音樂和狗。
    為什麼音樂和狗?
    好吧,你所描述的某些東西讓我想起了當我聽到特定音樂片段時的狀態轉變,那時我並沒有注意歌詞,或者在某些情況下,歌詞有其重要性,我在聆聽,但它們卻沒有任何意義。
    就像如果把它們當作一段文字來讀,根本不會有任何意義。
    但感覺裡有某種基本的真理。
    所以這是,我可以具體說出一些音樂偏好,但這是非常個人化的。
    對於某些人來說,是古典音樂。
    對於其他人來說,是包含歌詞的音樂。
    但有這樣的感覺,像是,是的,裡面有一種真理,我感受到那種真理。
    即使文字的內容,讓我們拿來說,我無法自已。
    比如說一首鮑勃·迪倫的歌曲,他肯定可以被視為一位詩人,對吧?
    如果你把歌詞當作一段文字來讀,你會想,「這是無稽之談。」
    但它的演唱方式、其背後的意義、聲音中的音色、韻律等等,以及他在音樂錄製時所感受到的情感,與我們交流,我們進入一種同步的狀態。
    然後與此並行,我提到了狗,當然,它們有左腦和右腦,但我認為對於動物來說,通常如果它們是家養動物,且我們與它們的關係非常密切,我們真的能感受到與它們的共鳴,推測它們也能感受到我們的共鳴。
    對於任何曾經經歷過這些的人,某些人可能現在在笑,但這無疑是深刻的,對吧?
    我們真的能感覺到它們在看我們,而我們在看它們,並且有一種聯結。
    顯然這和親子之間的聯結並不在同一個程度,但仍然如此。
    那麼音樂和狗,你認為這是否觸及了同樣的右側顳頂結構?
    我認為……首先,右側顳頂交界區是後理論的部分,而右側眼窩前腦是皮層,所以整個右腦可以這麼說。
    所以我們基本上是從前到後,整個結構都是在這樣的過程中。
    是的,眼窩前腦是調節情感的部分。
    顳頂交界區是交流的部分,所以整個關鍵在於情感的交流和情感的調節。
    那麼「放下開關」在哪裡?
    放下就是從左腦到右腦的巨大開關。
    所以,不是那麼注意字詞的內容、其背後的邏輯、可能存在的邏輯缺陷,分析的部分,而是字詞的聲音、字詞的感覺,從字面上來說。
    是的,而且顯然第一點……首先,關於音樂已經有很多神經科學的研究,而順便提一下,大多數都是右腦,顯示出音樂中的右腦激活。
    在這裡,甚至比那更重要的是,對我而言是特定的音樂。
    它對我有特定的意義,它的主觀性,很多研究顯示音樂本質上是一種情感調節的機制。
    但我想告訴你,寵物也是情感調節的機制。
    狗到處都在微笑。
    絕對是如此,也許是因為同樣的原因,我想建議,我認為狗之間的交流,而我自己也有四隻狗,實際上是觸覺的,是那隻動物的觸碰,是聲音的韻律,因為那隻狗實際上能理解聲音的韻律,並且在某種程度上,我認為它們能讀懂我們的面部表情。
    但更重要的是,還有一種我沒有提到的感官,那就是嗅覺。
    這在人際關係中常被忽視。
    但在人類之間真正的親密接觸中,嗅覺真的起了關鍵作用。
    想想性喚起,因此狗對我們的嗅覺非常敏銳等等。
    但如果依戀是分離後的重聚,當你回到家時,狗就坐在那裡,實際上,立刻,你就減少了一整天的壓力。
    你現在已經卸下了整個左半球,以及所有的壓力,然後你正在從左轉向右,而我們也利用可用的機制來做到這一點。
    播放音樂就是這樣做的一種方式。
    在某種意義上,音樂是一種自我調節,雖然音樂可以是現場音樂,那麼情況就不一樣了。
    或者與他人一起演奏音樂,這是我無法做到的,因為我沒有音樂才能,但與他人一起演奏音樂,你可以看到當我們談論一個樂隊的化學反應時,這是多麼令人驚奇的目睹,然後與成千上萬的其他人一起感受。
    已有研究表明,在表演期間,表演者和觀眾之間存在著同步性,在那一刻,成千上萬的人字面上都在同一種同步狀態中。
    你之前提到過斯蒂芬·波傑斯的研究,我們知道大腦和身體是雙向連結的,這點我應該知道,但我不知道右腦是否優先與副交感或交感神經溝通,或其他方面,嗯,迷走神經是副交感,但我認為可能兩者都有。
    我認為,隨著我們對迷走神經的探索越來越多,它很可能是混合的,交感、副交感的,但這樣說我可能會遭到批評,但這沒關係。
    但身體感知確實是一件真實的事情,像是當我們高興時,我們的橫膈膜和核心會放鬆的方式。
    所有這些對任何人來說都是顯而易見的,但我只是好奇右腦如何與身體狀態連結。
    右腦與身體的連結比左腦更為緊密。
    順便問一下,你知道伊恩·麥基爾克里斯特的名字嗎?
    知道。
    我知道這個名字,很多人已經在我們的 YouTube 頻道上評論說我需要與伊恩交談。
    我已經知道這一點,但我一直很忙。
    讓我去找他。
    好極了。
    伊恩,我們會發送邀請給你。
    我想,我們之間的對話已經持續了一段時間,但伊恩談到右腦實際上與身體的聯繫更為緊密,而順帶一提,右腦在意志方面也更具優勢。潛意識的意志比意識的意志更為重要,這在一開始我們討論左腦與右腦的時候就提到過了。是的。因此,我很好奇人們如何能開始察覺這些右腦與左腦之間的轉變。我們討論過,如果能稍微少關注字詞的內容,多關注談話的感受,不受字詞內容影響,這可能是其中的一部分。如今我們經常聽到身體姿勢的重要性。如果人們雙臂交叉合攏,我不太清楚,但有時候我只是有點冷,所以我會交叉手臂,而有時候我會交叉手臂並向前傾,這樣我知道自己更為敏感。因此我不會對此給予過多關注,但也許我該更注重這一點。是的。你有什麼想法?是的。有一位名叫曼努埃爾·哈默的分析師曾經進行過一項古典的研究,他談到如何達到情感。他建議在某些會談的時刻,為了接收病人的溝通,我會向後傾坐。我不是向前傾,而是向後傾,讓氣氛實際上來包圍我,可以這麼說。不,我愛這個。他說,“抱歉打擾了,”但我喜歡這個,因為人們,尤其是在社交媒體上,他們會採取一段信息,比如如果你向後傾就是不投入。如果你向前傾,則代表你投入,但你也可以恰好相反地說,“如果你向前傾,你是在威脅,”然後這樣就沒有了空間。好吧。因此,坦白說,這變成了一堆胡說八道。但請注意,我在這裡所說的,治療師試圖做的是建立情感連結和同理心聯繫,而為了建立同理心聯繫,你是向後傾的,向後傾著,實際上當你向後傾時,突然之間你能捕捉到一些之前未見的事情。通常,在這樣的情感連結中,圖像會浮現在你的腦海中,這些圖像實際上代表了他人所經歷的情感體驗。在那個時刻,你會發現,正如你正在捕捉那個人的圖像,他也在捕捉你的人格圖像。哈默所說的是,我們在這裡擁有的像是一種情感無線通訊,因為它在我們兩個之間來回流動,正如右腦與右腦之間的通訊,受到它的影響。佛洛伊德說,人類的潛意識像一個接收器,能接收另一個人類的潛意識的溝通。佛洛伊德說,人類實際上可以不經過意識思維而捕捉潛意識。因此,再次,在那種語境下,這一切都合情合理。我還想談談現在這些情感交流中正在發生的所有行為,關鍵在於自發行為,自發的。不是經過深思熟慮的行為,而是自發的行為。當有自發的行為時,首先就更多信任它們。但沒有一個心智試圖提出任何東西。當你有兩個人彼此展示他們自發的行為時,即使他們不確定會受到什麼影響,這也是一種協同的情況。要實現協同,就必須有雙向的自發溝通,輪流的交流。順便提及,當我們談到這個對話時,母親與嬰兒之間的依附關係就是如此,嬰兒哭泣,母親做出反應,這樣他們就開始輪流。存在輪流的行為。在良好的關係中,你會發現輪流的行為多多少少是順利的。此外,你我之間,雖然之前從未見過面,但在我們之間的自發輪流行為表現得不錯。我很感謝你這麼說。我有同感。文字訊息如今已經成為主流的交流方式。我曾接待過幾位專家,例如情感與大腦的專家麗莎·費爾德曼·巴雷特,以及其他人。他和其他人談到情感的表情符號化,比如微笑的臉或哭泣的臉,這些東西是方便的,正如簡潔的文本,缺乏標點等。但今天的對話也突顯了文字訊息幾乎缺乏你所談到的所有內容,綠色的氣泡或藍色的氣泡,見或不見,紅色或不在紅色中,根據你設置的參數而定。延遲、輪流,有時人們會疊加多個對話,而你在幾個不同的事情間來回切換,然後像你的食物訂單來了。我是說,人類的大腦當然能處理這些,但這似乎無論是不好、中性還是對建立和加強交流都是有害的。這實際上令我擔憂,但當然我現在49歲,所以我可以這樣說,但這令我擔憂,因為我覺得你可以想像年輕的大腦與老年的大腦在因為文字訊息而在處理人際動態方面都不太好。我同意。我同意。
    首先,讓我提到伊恩的其中一個觀點,那就是左半球在今天變得越來越主導,這不僅僅是在這個國家,他認為這是一個巨大的問題,因為他書的標題是《大師》和《使者》,而這個使者,即左腦,背叛了大師,因此他認為我們目前面臨的一個問題是左半球在運作,而右半球的隱喻甚至都是有問題的。
    所以我有一條規則。我不喜歡就文字爭論。我不喜歡爭論,總之我不喜歡,但我知道,我會撥打電話。我是那一代習慣於互相打電話的。我發現文本完全缺乏我在尋求聯繫時所渴望的內容。我知道有整整一代人主要是通過短訊溝通。喬納森·海特和《焦慮的一代》的作者一直在鼓勵年輕孩子把手機放下,去外面多互動,並鼓勵父母讓孩子成為他們所說的“自由放養的孩子”,做這樣的事情,並且主張實體世界的危險比在線世界的危險要少得多。他提出了有說服力的論點。
    對於那些尋求更好連接的人,也許甚至是修復你今天提到的右腦回路的人來說,你認為在有效性上是否存在一種層級,比如說,文本可能是最低的,語音備忘錄可能是下一個層級,我在想的是電話通話。曾經有一段時間我們用手寫信件,這感覺非常有意義。我保存了一些我在乎的人的手寫信件,以及他們對我的關心。手寫信是證明,這不必是實時交流,但手寫時有一些特別的東西。而根據今天的標準,打字的信件也將是重要的,但你知道,信件和面對面的對話之間似乎真的有某種特別的東西。
    實際上,信件的目的和信件所試圖達到的效果就是建立連接。我記得在我童年時期,去夏令營,我們會互相寫信,使用的詞匯字面上就是為了建立連接並告訴你我的情況,這也意味著我必須反思自己,思考我的感受,並將所有這些與他人分享。這一切真的已經退到了背景中,事情變得更加不個人化,但我想指出,對於某種類型的個性,發短信非常合適。這些人擁有高度煩擾的左腦。人們在左側生活,沒錯。我只是想指出,還有其他方式可以滋養右腦所需的東西,而其中之一就是走進世界,旅行,親近大自然,分享這些事情。這些除了面對面的互動之外也是重要的,但我們在這裡看到了變化,我不太確定這些變化中有多少是好事。
    讓我提出,我列出了一些現在正在研究的領域,這些領域顯示出明顯的右腦主導這些活動。請分享,有什麼想法就隨時打斷我。
    基本上,我在這本新書中關於人性的論點是人性的最高層次在於右腦。基本上,直覺,記住,直覺在各種職業中都是存在的。消防員隨著時間的推移所獲得的一項技能就是如何閱讀火災。直覺,純粹是右腦,等等。直覺實際上還涉及對身體感受的提取等,形象、創造力,許多證據顯示創造力、處理新穎事物的能力、隱喻、想像力、研究、幽默、音樂、詩歌、藝術、道德、同情、靈性,最後最重要的是,愛。這是一個壯觀的清單,讓右腦回路成為至少是最令人興奮的環路,無疑是重要的回路。
    我為下本書輕輕地打了廣告。我熱愛右腦心理治療,愛它,愛它,愛它。我有一本精裝版的副本,我擁有它幾年了,我極力推薦它。我們會在節目說明中放上你的書的連結。它也涉及無意識心智的發展。好的,那就這樣。
    有哪些活動可以讓我們所謂的“更深入”右腦回路呢?你提到自然和與自然互動,還有我們在談論音樂時,我馬上想到的就是走路。之前我們談到,你教育了我們這個廣泛注意力的概念,這種均衡懸浮的注意力與右腦相關,這種相對於左腦回路的狹隘注意力的視野擴展。
    當我們身處自然時,當我們在走動時,只要不是在看手機,期望如此,或者在尋找我們所發現的某個具體事物,比如一隻鳥。我們往往會處於全景視覺。我是一位視覺科學家,所以我忍不住談論我們所謂的“巨視細胞視覺”。對,確實如此。大像素。我知道。而且,我們會把一切都收入眼底。如果你更像是一個球體而不是一個圓錐形的注意力,那我想,這可能更多與右腦有關。
    你對你的病人有什麼建議嗎?比如說,「嘿,你知道,在我們下次會議之前,你會鼓勵他們寫日記,自由聯想,聽音樂,散步,還是你會把這種右腦 circuitry 的激活限制在會議中,讓它自然而然地出現?」
    是的。
    所以你讓他們就這樣默默地接受當下發生的事情。這裡有兩個觀點。首先,在治療方面,我認為對治療技術的強調過多。真正的右腦研究所顯示的,是這個過程才是關鍵,而不僅僅是技術。因此,在這種情況下,根據我自己的訓練,心理治療在進行長期改變以及在治療結束後仍然能夠帶來改變方面,比起其他形式的治療,如認知行為療法(CBT),更有效,我認為對此的強調太多了。
    至於其他經驗,右腦在處理新信息上也佔主導地位。每當有新的事物出現,右腦都會首先接收,這也會釋放出一陣去甲腎上腺素。因此,持續保持好奇心和開放的心態,我認為這是尋求世界不同地方新經驗的一部分。我的意思是,這其中也有經濟因素,但新的挑戰會帶來我們需要的挑戰,並且基本上,如果可能的話,去滋養好奇心。愛因斯坦也曾經說過類似的話。
    所以,與新的人、新的挑戰、新的地方見面,旅行我認為就是其中之一,這也成為了從所有這些中來的一個巨大的幸運禮物。我當了大約45年的治療師,是晚期才進入這個行業。我晚期才寫這本書,而這的確讓我進入了新的關係和交到新的朋友。誰會在45歲和50歲時交朋友,但再次,去追求新奇和分享,我認為也是另一種方式。而且,你提到了這個,我重複一次,鍛煉。鍛煉是這裡的關鍵。
    我恰好對能量和線粒體感興趣,聖地亞哥有位科學家 Navio 寫過這方面的研究,他談論到癒合過程,而癒合過程的一部分確實是鍛煉。這對於身體和心理的療癒都是基本的,還有恢復性睡眠。因此,照顧我們的身體是我們在早期經驗中學到的事情,多數是通過身體教會我們如何照顧自身,而你也知道,在某些病理上看不到這一點,我談的不僅僅是自我毀滅,比如自殘,而最終是能夠向內看,反思自我,看到我們想看和不想看的東西。
    現在,我想快速提到防禦機制,因為防禦機制可以是適應性的也可以是非適應性的,它們很重要且存在。例如,我們有對於過度情感的防禦,解離是一種對過度情感的防禦,但我們也有像壓抑這樣的防禦,這是所有人類的一部分,而壓抑在某種意義上可以是正常和適應性的,或者可以是非適應性的,而它在強烈的情況下就會被視為非適應性。你所見的就是,左半球在關閉從右半球過來的任何事物。這就是壓抑的本質。左半球僅僅是把這些全給關閉了。
    因此,這部分是變得更加意識到我們擁有的防禦機制,我也想提出這一點。我們的某些部分是無法看見的。只有在我們獲得某位知道我們的人反饋時,我們才能見到這些東西,哪怕當時讓人感到不舒服,但我們需要來自可信任的人的反饋,以便能見得到,這就是為什麼這種徹底改變一個人的心理是高度問題的原因,因為要記住,你試圖改變的是右腦,這就是為什麼與親密關係、能夠分享事情的密切關係也至關重要。
    每個人都有盲點,而走出這些盲點的方式在於夠信任,有時也能接受負面的反饋。我個人的感覺是,當某些事情觸擊我,假設失望來臨,我早期學到的關於自己情緒的事情是,為了研究情緒,你必須研究自己的情緒,等等,對我而言,當某事來臨時,我會讓它來,隨著它向任何地點移動,感受它的強度和強烈,即使在分享之後,讓它深入到內心,並最終在某個時刻,它將以另一種形狀和樣式回來,但我們的情緒是適應性的。我再次想指出一個主要的錯誤觀念,就是認為負面情緒是壞的,正面情緒是好的。正面情緒是好的,躁狂情緒等,負面情緒是壞的,失去,我們都是為了所有這些情緒存在的,因為它們具有適應價值,我們需要熟悉這些不同類型的情緒在我們生活中的出現。
    我有一位朋友,他是一位詞曲作者,他告訴我他有一種過程,他每天寫音樂,但他開始的一天是通過畫畫或素描來作為開端,我想他賣過一些畫作和素描,但那並不是他的主要職業。他告訴我,他畫畫作為促進詞曲創作的一種方式,然後我了解到喬尼·米切爾也這樣做過或有類似的做法,我不禁想知道,他們是否無意識地調動了右腦 circuitry 在活動上的模式。兩人都不以畫家或藝術家聞名,但當然,都是音樂藝術家,而且相當成功。
    這種工具或技術有意義嗎?
    是的,基本上它是創造力,這再次是以新的方式看待一些新奇事物的能力,從新的視角看待同一事物。因此,我認為這些是字面上藝術家如何從左腦的控制中放鬆,進入右腦的方式,你可以看到這些放鬆的機制,但讓我分享一些更具自傳性的內容,關於你所說的事情。
    當我決定在某個時間點會寫東西時,經歷了十年的自我學習期,我真的去了一個圖書館,離我很近的加州州立大學圖書館,我只是翻閱書架。
    你還記得翻閱書架是什麼樣的感覺嗎?我開始接觸心理學、神經科學和化學,但然後我發現自己在做其他事情。
    我回到了鋼琴上,我在青少年時期學過鋼琴,當時並沒有任何進展,但作為成年人我回到了鋼琴前,我們家裡有一台鋼琴,是我岳父母留下的,因為我想在指尖上知道某些事情,而不是在邏輯上理解。
    我知道我通常理解事物的方式是理性和邏輯的,但我想能夠再次彈奏,純粹地在我的指尖上感受到音樂,我也想能夠進行可視化。
    現在我已經到了能夠看見一個細胞的地步,我可以想像線粒體正在朝著細胞膜的樹突移動。因此,這種可視化能力以及音樂能力是我直觀的方式,開始讓我越來越多地傾向於右腦,學習如何運用右腦。
    真是驚人。
    我喜歡這一點,我會避免分享我個人對進入右腦的各種途徑的使用,但我想澄清,我理解你處於圖書館的書架之間,這感覺起來像是認知上的努力,是一種左腦的努力,但接著它突然出現在你腦海中,像是我想再次彈鋼琴?
    而這是否因為彈鋼琴與翻閱書架形成了強烈對比,還是兩者之間有某種相似之處?
    不,對我來說,這是探索,這是探索,這是所有新信息,我發現自己可以掌握超過我所學領域的知識。
    讓我告訴你另外一個經驗,這是一個大量證據指向的經歷,所謂的「頓悟」經歷也是與右腦有關。
    有時,靈感會迅速而突然地湧現,似乎是從無到有,突然之間,靈感女神就出現了。
    那是一個頓悟的經驗,當我思考時,這一切都變得非常有意義。
    我的意思是,這是有目的的,因為我需要超越那種狀態。
    讓我告訴你,在我開始這十年旅程的早期,我決定永遠不去背誦任何東西。
    告訴我更多。
    這是一種付出努力卻沒有去處的做法。
    我實際上是想以我能夠理解的方式去理解它。
    所以如果有大量浪費在記憶上的時間,那麼,照你所想,我有著相當龐大的記憶力。
    我知道東西在哪裡,我知道它們的位置,我知道如何獲取它們。
    我知道什麼是重要的,也知道如何把它放到我知道那篇文章的位置上。
    順便提一下,當我工作時,最初我會把所有東西都寫下來,而寫作在我的記憶中有加強的效果。
    即使現在我在學習時,我會拿紙張,復印它們,然後在我的桌上閱讀它們。
    我不會直接在電腦上閱讀和學習。
    換句話說,我正在學習我自己的學習技巧。
    這是非常重要的,我經常被問到你的筆記過程是什麼,你如何準備獨奏的節目?
    我會做這些長的獨奏,而我只有幾頁筆記。
    但我可以描述,但這個過程是如此專門於我學習的方式,跨越那六、八、十週的準備過程,有時甚至更長,這真的無法轉化,因為它並不重要。
    但這裡有一個內省的過程,關於我怎樣學習,我怎樣能夠深入吸收信息。
    左腦基本上是表面大腦。
    右腦則是深度大腦,這麼說吧。
    而進入右腦的,例如,當你有一個非常重要的情感經歷時,這會深入你的自傳記憶。
    這遠比你在任何時候試圖記憶某些東西要深得多。
    鑒於這種右腦神經通路的極端重要性,以及母親與嬰兒之間通常的自律同步,根據文獻,有哪些被認為在這個階段至關重要的方面,比如與孩子共度的時間。你知道,父母通常要工作,有保姆或其他不同的安排。
    如今,家庭結構各種不同,要平衡工作和家庭。
    但是,有沒有什麼已知的方法來,我不想用「最佳化」這個詞,但最大限度地提升這段關係的健康?
    是的。
    我不認為這種文化相比其他文化真的提供了那種時間。
    我認為人們因為這點而感到壓力。
    現在我想談談其他富裕國家的產假和父親假。
    在斯堪的納維亞,父親假是三個月,而母親假是六個月或更久。
    這些國家已經意識到,人生的這個時期對塑造個性至關重要。如果你真的想影響一個人的個性,幫助他成為一個有道德的人,或者擁有價值觀等,投入的時間實際上是最早的幾年。這個時期是非常關鍵的。沒有這種產假政策的話,在這個國家,大多數人會在六週後返回工作。六週正好處於右腦的關鍵期。自律神經系統在六到八週時處於關鍵期。腦部的杏仁體也進入了一個關鍵期。側基底唾液腺、島腦和扣帶回在這段時間都處於關鍵期。這是在孩子形成依附或分離之前。因此,我認為這真的非常重要——而且我非常清楚,現在人們對此的討論越來越多。實際上,在最近的辯論中,這個問題也曾被提起。倫敦政治經濟學院有一項關於成年生活滿意度的最佳兒童預測指標的研究。最佳的預測指標是情感,其次是孩子的行為,第三個也是最後一個是孩子的智商。我們的重點完全顛倒了。我們過於集中於第三年出現的執行功能。再說一次,我所建議的是,我們個性的整個基礎是從子宮內開始到第二、第三年,然後還有父親等等。這才是我們應該真的投入資金的地方,資金應該提供時間。其他文化早已經意識到了這一點。聯合國兒童基金會在2021年對36個富裕國家進行了一項調查。我們在情感福祉和兒童福祉方面排在最後,真是羞愧。這是一種羞恥。然而,令人欣喜的是,你強調了這些問題。這樣的討論讓人們聽到了這些,我鼓勵每位聆聽者真的要理解史科醫生剛剛分享的重要性排序,智商排第三,情感調節則是第一。行為。行為。因此,讓我們的孩子像小型記憶計算機一樣進行培訓的想法顯然是錯誤的。顯然,為了成為一個功能正常的人類,需要記住一些重要的信息,但我們不僅缺乏關鍵的知識傳授,更缺乏關鍵的情感傳遞。基於這些原因和其他很多原因,我真的想感謝你今天的到來並展開這次對話。這次對話與我在這個播客上進行的其他對話完全不同,原因有很多,其中之一就是你對神經生物學的深刻知識,對我來說這是一種享受,對聽者來說我確信也是如此,另外還包括你豐富的臨床經驗。顯然,你也對這些理念進行了自己的探索,並參與了這整個右腦、左腦理論的演變,神經成像技術的出現使這一切有了新的光亮。我真的很喜歡、很喜歡你如何將這一切交織在一起,無論是對患者和治療師之間的可行性,也包括對自我理解的認識。我相信人們會將這些知識帶入他們的生活和世界中,這對我來說是非常充實的,我確信對他們來說會是極大的豐富。因此,感謝你所做的工作。感謝你抽出時間今天來到這裡,我也期待你的新書發布。所以,請讓我們知道何時會出版,如果你願意,我們將再次邀請你來進行另一次討論。非常感謝你參與這場左腦、右腦的舞蹈和動態,對我來說這次經歷真的非常愉快。對我來說也是一個絕對的榮幸,安德魯。絕對的榮幸。謝謝你。謝謝你。感謝你加入我與艾倫·肖醫生的討論。要了解更多有關他的工作並找到他的書籍連結,請查看節目備註中的連結。如果你從這個播客中獲得了啟發或享受其中,請訂閱我們的YouTube頻道。這是一種極好的零成本支持我們的方式。另一種極好的零成本支持我們的方式是去Spotify和Apple上關注本播客,並且在這兩個平台上,你可以給我們留下高達五顆星的評價。請還檢查一下本集開頭和期間提到的贊助商。這是支持本播客的最佳方式。如果你有問題或對播客、嘉賓或話題有評論,想讓我考慮在Huberman Lab播客中討論,請將這些評論放在YouTube的評論中。我會閱讀所有的評論。對於那些還不知道的人,我將出版一本新書。這是我第一本書,名為《Protocols: An Operating Manual for the Human Body》。這是一本我工作超過五年的書,基於三十多年的研究和經驗,涵蓋了從睡眠到運動再到壓力控制的一切協議,以及與專注和動力有關的協議,我當然提供了這些協議所包括的科學依據。這本書現在可以在presale@protocolsbook.com進行預售。在那裡,你可以找到各種銷售商的連結,選擇你最喜歡的一個。再次,這本書叫做《Protocols: An Operating Manual for the Human Body》。如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。在Instagram、Twitter(原名Twitter)、LinkedIn、Facebook和Threads上,我討論科學和基於科學的工具,其中有些內容與Huberman Lab播客的內容重疊,但許多內容與Huberman Lab播客所涵蓋的內容是不同的。
    再次提醒您,Huberman Lab 在所有社交媒體平台上都有發布。如果您尚未訂閱我們的神經網絡電子報,神經網絡電子報是一份無需費用的每月電子報,包括播客摘要,以及涵蓋如故意熱暴露、故意冷暴露等內容的一至三頁的簡報PDF。有管理多巴胺的方案,有優化睡眠的方案,有針對神經可塑性和學習的方案,還有更多內容。要訂閱電子報,只需訪問 hubermanlab.com。在那裡您可以填寫您的電郵地址。我想強調的是,我們不會與任何人分享您的電郵地址。此外,如我之前提到的,這份電子報是完全免費的。再次感謝您參加今天與 Alan Shore 博士的討論。最後,感謝您對科學的興趣。

    In this episode, my guest is Dr. Allan Schore, Ph.D., a faculty member in the department of psychiatry and behavioral sciences at the University of California, Los Angeles, a longtime clinical psychotherapist, and a multi-book author. We discuss how early child-parent interactions shape brain circuitry, impacting our ability to form attachments, manage emotions, and navigate conflict and stress. We cover how the development of right-brain circuitry related to emotional processing and the unconscious mind regulates physiological responses, influencing adult friendships and romantic relationships. We also explore how improving your ability to listen to the emotional tone—rather than just the meaning—of words is a vital skill for fostering better relationships with yourself and others, and how it plays a role in reshaping brain circuitry.

    Additionally, we explain how circuits in the right brain hemisphere drive creativity and intuition and discuss activities to access the unconscious mind. This episode delves into how the unconscious mind regulates emotions—both your own and others’—and shapes our sense of self. By the end, you’ll have new knowledge and tools to build more secure, meaningful, and impactful connections of all kinds: professional, romantic, familial, friendships, and beyond.

    Access the full show notes for this episode, including referenced articles, resources, and people mentioned at hubermanlab.com.

    Use Ask Huberman Lab, our chat-based tool, for summaries, clips, and insights from this episode.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    David Protein: https://davidprotein.com/huberman

    Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman

    Function: https://functionhealth.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Dr. Allan Schore

    00:02:37 Sponsors: David & Eight Sleep

    00:05:49 Thoughts & Unconscious Mind

    00:07:36 Right vs Left Brain, Child Development, Attachment

    00:13:19 Attachment Styles & Development, Emotions & Physiology

    00:18:12 Intuition, Arousal, Emotional Regulation & Attachment

    00:23:13 Psychobiological Attunement, Repair; Insecure & Anxious Attachment

    00:28:33 Attachment Styles, Regulation Theory; Therapy

    00:34:20 Sponsor: AG1

    00:35:51 “Surrender,” Therapy, Patient Synchronization

    00:39:46 Synchrony, Empathy, Therapy & Developing Autoregulation

    00:45:07 Mother vs Father, Child Development; Single Caretakers

    00:50:51 MDMA, Right Brain; Fetal Development

    00:55:58 Sponsor: Function

    00:57:46 Integrating Positive & Negative Emotions, Quiet vs Excited Love

    01:03:33 Splitting, Borderline; Therapy & Emotions

    01:09:24 Tool: Right Brain, Vulnerability & Repair

    01:15:32 Right vs. Left Brain, Attention

    01:19:26 Right Brain Synchronization, Eye Connection, Empathy

    01:25:39 Music & Dogs, Resonance

    01:30:58 Right Brain & Body; Empathic Connection, Body Language

    01:36:47 Tool: Text Message, Communication, Relationships

    01:42:18 Right Brain Dominance & Activities; Tool: Fostering the Right Brain

    01:50:10 Defenses, Blind Spots

    01:53:14 Creativity, Accessing the Right Brain, Insight

    01:59:31 Paternal Leave, Parent-Child Relationships, Attachment

    02:05:16 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Dr. Shanna Swan: How to Safeguard Your Hormone Health & Fertility

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:06 for everyday life.
    0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:17 My guest today is Dr. Shauna Swan.
    0:00:23 Dr. Shauna Swan is a professor of environmental medicine and public health at the Mount Sinai
    0:00:24 School of Medicine.
    0:00:31 She is a world expert in how exposure to various toxins and compounds in the food and environment
    0:00:33 impact our reproductive health.
    0:00:39 She focuses on how these compounds in our air, in our food supply, in our water supply,
    0:00:45 in cosmetics, even in household items, impact the developing fetus, children, and adults
    0:00:50 at the level of their reproductive biology, so things like testosterone and estrogen,
    0:00:55 and the pathways within the brain and body that are impacted by testosterone and estrogen,
    0:01:01 but also how all of those things in our environment and that we put into our body impact our health
    0:01:04 on a daily basis and our long-term health.
    0:01:08 So during today’s discussion, you will learn why fertility rates are indeed dramatically
    0:01:13 dropping from year to year and have been for quite some time now.
    0:01:17 You’ll also learn why testosterone levels are dropping, why sperm counts are dropping,
    0:01:23 why things like polycystic ovarian syndrome are increasing in women, and what we can do
    0:01:24 about it.
    0:01:28 In fact, during much of today’s discussion, Dr. Swan emphasizes the things that you can
    0:01:32 do every single day and that in fact turn out to be very simple.
    0:01:38 They involve certain things to do and certain things to avoid in order to limit your exposure
    0:01:41 to these environmental toxins and their impact.
    0:01:46 So by the end of today’s episode, you will be highly informed by the world expert on
    0:01:51 endocrine disruptors and environmental toxins, and you will also be highly informed in terms
    0:01:56 of how you can have agency, how you can take control of your health in relation to these
    0:01:58 various compounds.
    0:02:01 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:03 and research roles at Stanford.
    0:02:07 It is however part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:02:11 about science and science-related tools to the general public.
    0:02:15 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:02:17 Our first sponsor is Element.
    0:02:21 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
    0:02:26 That means the electrolytes, sodium magnesium and potassium, in the correct ratios, but
    0:02:27 no sugar.
    0:02:31 We should all know that proper hydration is critical for optimal brain and body function.
    0:02:35 In fact, even a slight degree of dehydration can diminish your cognitive and physical performance
    0:02:37 to a considerable degree.
    0:02:39 It’s also important that you’re not just hydrated, but that you get adequate amounts
    0:02:42 of electrolytes in the right ratios.
    0:02:46 Drinking a packet of Element dissolved in water makes it very easy to ensure that you’re
    0:02:49 getting adequate amounts of hydration and electrolytes.
    0:02:53 To make sure that I’m getting proper amounts of both, I dissolve one packet of Element in
    0:02:57 about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning, and I drink that basically
    0:02:58 first thing in the morning.
    0:03:02 I’ll also drink a packet of Element dissolved in water during any kind of physical exercise
    0:03:08 that I’m doing, especially on hot days when I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
    0:03:10 There are a bunch of different great tasting flavors of Element.
    0:03:14 And now that we’re entering the winter months, at least here in the Northern Hemisphere,
    0:03:17 Element has their chocolate medley flavors back in stock.
    0:03:21 I really like these chocolate flavors, especially the chocolate mint when mixed into hot water.
    0:03:25 And of course, despite being a bit colder outside, hydration is still critically important.
    0:03:29 In fact, a lot of people don’t realize this, but even when it’s cold out, it’s easy to
    0:03:30 get dehydrated.
    0:03:34 And that’s because the air is dry, and so even though you don’t notice the accumulation
    0:03:38 of sweat on your skin, you can still be losing a lot of water and electrolytes.
    0:03:43 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement.com/huberman to claim an Element
    0:03:46 sample pack with the purchase of any Element drink mix.
    0:03:52 Again, that’s drink element spelled L-M-N-T, so it’s drinkelement.com/huberman to claim
    0:03:53 a free sample pack.
    0:03:56 Today’s episode is also brought to us by Roka.
    0:04:01 Roka makes eyeglasses and sunglasses that are of the absolute highest quality.
    0:04:05 I’ve been wearing Roka readers and sunglasses for years now, and I love them.
    0:04:09 They’re lightweight, they have superb optics, and they have lots of frames to choose from.
    0:04:13 I’m excited to share that Roka and I have teamed up to create a new style of red lens
    0:04:14 glasses.
    0:04:18 These red lens glasses are meant to be worn in the evening after the sun goes down.
    0:04:22 They filter out short wavelength light that comes from screens and from LED lights, the
    0:04:27 sorts of LED lights that are most commonly used as overhead and frankly, lamp lighting
    0:04:28 nowadays.
    0:04:32 I want to emphasize, Roka red lens glasses are not traditional blue blockers.
    0:04:36 They’re not designed to be worn during the day and to filter out blue light from screen
    0:04:37 light.
    0:04:41 They’re designed to prevent the full range of wavelengths that suppress melatonin secretion
    0:04:43 at night and that can alter your sleep.
    0:04:48 So by wearing Roka red lens glasses, they help you calm down and they improve your
    0:04:50 transition to sleep.
    0:04:54 Most nights I stay up until about 10 p.m. or even midnight and I wake up between 5 and
    0:04:56 7 a.m., depending on when I went to sleep.
    0:05:01 Now I put my Roka red lens glasses on as soon as it gets dark outside and I’ve noticed
    0:05:05 a much easier transition to sleep, which makes sense based on everything we know about how
    0:05:09 filtering out short wavelengths of light can allow your brain to function correctly.
    0:05:12 Roka red lens glasses also look cool, frankly.
    0:05:15 You can wear them out to dinner or to concerts or out with friends.
    0:05:19 So it turns out it is indeed possible to support your biology, to be scientific about it and
    0:05:22 to remain social after all.
    0:05:24 If you’d like to try Roka, go to Roka.com.
    0:05:30 That’s R-O-K-A.com and enter the code Huberman to save 20% off your first order.
    0:05:34 Again, that’s R-O-K-A.com and enter the code Huberman at checkout.
    0:05:37 Today’s episode is also brought to us by BetterHelp.
    0:05:41 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
    0:05:42 online.
    0:05:45 Now I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
    0:05:50 In fact, I consider doing regular therapy just as important as getting regular exercise,
    0:05:54 including cardiovascular exercise and resistance training exercise, which of course I also
    0:05:55 do every week.
    0:05:58 Now there are essentially three things that great therapy provides.
    0:06:03 First, it provides a good rapport with somebody that you can really trust and talk to about
    0:06:05 any and all issues that concern you.
    0:06:09 Second of all, great therapy provides support in the form of emotional support, but also
    0:06:12 directed guidance, the dos and the not to dos.
    0:06:16 And third, expert therapy can help you arrive at useful insights that you would not have
    0:06:18 arrived at otherwise.
    0:06:21 With BetterHelp, they make it very easy to find an expert therapist with whom you can
    0:06:25 really resonate with and provide you with these three benefits that I described.
    0:06:29 Also, because BetterHelp is carried out entirely online, it’s very time efficient and easy
    0:06:34 to fit into a busy schedule, with no commuting to a therapist’s office or sitting in a waiting
    0:06:36 room or looking for a parking spot.
    0:06:41 So if you’d like to try BetterHelp, go to betterhelp.com/huberman to get 10% off your
    0:06:42 first month.
    0:06:45 Again, that’s betterhelp.com/huberman.
    0:06:49 And now for my discussion with Dr. Shauna Swan.
    0:06:51 Dr. Shauna Swan, welcome.
    0:06:53 Dr. Andrew Huberman.
    0:06:55 Thank you.
    0:06:57 I’m super excited for today’s conversation.
    0:07:00 I’ve followed your work for a number of years.
    0:07:07 I’ve seen some of your appearances on other podcasts, and I got to see you speak while
    0:07:09 we were both in Copenhagen.
    0:07:10 I was in the audience.
    0:07:14 You didn’t know I was there, but incredible stuff that you’ve been doing it as a researcher,
    0:07:17 as a public educator, as a writer.
    0:07:22 Let’s kick off by just asking the basic question.
    0:07:30 Are there things in our environment, including our food that are diminishing our reproductive
    0:07:32 and overall health?
    0:07:35 And if so, which are the ones that you think about?
    0:07:42 And perhaps if you could just mention a few of the more salient, maybe even shocking, but
    0:07:46 salient results that you’ve observed over the years.
    0:07:53 What was the kind of like, whoa, result or results that have really steered your attention
    0:07:56 in the last couple of decades?
    0:07:59 And I’ll just say what we were talking about before we were on the microphone, which is
    0:08:00 that you are a skeptic.
    0:08:04 You are not somebody who walks out into the world and looks for things that could be messing
    0:08:10 up our biology, messing up our health, and yet you’ve found some.
    0:08:14 So if you could just share with us what you’ve observed and what you find really compelling
    0:08:16 and important for people to know about, we can dive in there.
    0:08:18 That was a lot of questions.
    0:08:20 I could probably talk for a long time.
    0:08:21 Feel free.
    0:08:22 I won’t speak until you’re done.
    0:08:23 No, but I want to break it up.
    0:08:24 Let’s break it up.
    0:08:32 So I think the first question about was, are there forces, chemicals, agents in the environment
    0:08:34 that can affect our reproductive health?
    0:08:35 Yes?
    0:08:36 Okay.
    0:08:37 So my answer to that is yes.
    0:08:39 I think there’s no question about that.
    0:08:47 The question comes down to when and in whom and what dose and so on and so forth.
    0:08:56 But whether there are, let’s just say broadly things, yes, of course, the category that
    0:09:07 I focus on are manmade, primarily manmade chemicals, although I do also include the
    0:09:14 influence of other factors, factors of choice, for example, sleep, exercise, that kind of
    0:09:15 thing.
    0:09:16 We can talk about that.
    0:09:22 But let’s just focus here on the chemicals because I think that’s what led me to do a
    0:09:27 lot of my research and to write the book that I wrote.
    0:09:36 So my thesis is that chemicals in the environment, that’s a very broad class, so we’ll have to
    0:09:45 say some chemicals in the environment at the right time to the right organism affect fertility.
    0:09:52 So and let me just say fertility is one area that I focused on, but actually this class
    0:09:58 of chemicals that I’m primarily interested in are those that affect the body’s hormones.
    0:10:05 So those are known as hormone disrupting chemicals or endocrine disrupting chemicals, hormone
    0:10:08 altering chemicals, whatever, there’s a lot of names.
    0:10:15 But that helps you focus on where to look for the effects because if it’s hormone altering,
    0:10:20 you can now have something to really ask, okay, here’s a chemical, does it affect a
    0:10:22 hormone?
    0:10:23 Which hormone?
    0:10:24 When?
    0:10:25 How?
    0:10:29 And then you start, that’s almost laying out an experiment right there, right?
    0:10:33 So focusing in on hormone disrupting chemicals I think is useful.
    0:10:34 Absolutely.
    0:10:35 Yeah.
    0:10:41 And much of what we’ll talk about today probably centers on the estrogen and testosterone pathways
    0:10:51 as they relate to masculinization or feminization of the brain and body and sperm and egg quality.
    0:10:56 So I’m a reproductive epidemiologist, I got there in an indirect path.
    0:11:04 I think probably my work on oral contraceptives led me there most directly.
    0:11:09 And oral contraceptives are endocrine disrupting chemicals.
    0:11:12 That’s what they’re designed to do.
    0:11:17 That’s what they’re designed to do, change your body’s hormones, your reproductive hormones.
    0:11:23 So it’s interesting, way back when when I worked on the study at Kaiser on oral contraceptives,
    0:11:28 which was the largest study of its kind in the world actually, trying to figure out were
    0:11:34 there adverse effects of oral contraceptives, if so, you know, for whom and when and how
    0:11:35 much and so on.
    0:11:36 And so there’s a very great study.
    0:11:46 And coming forward in time, I, you know, I studied environmental chemicals, not so much
    0:11:55 pharmaceuticals for quite a while when I was at the California Department of Health Services.
    0:12:00 And then I had an aha moment.
    0:12:11 I was flying to Japan with my friend John Brock, who was a chemist at CDC, wonderful chemist,
    0:12:14 and you have long flights, we were talking about this and that’s when he says, “Shonna,
    0:12:18 you should look at phthalates,” and I’m going, “Why should I look at phthalates?”
    0:12:21 I never heard of phthalates, right?
    0:12:27 And he said, “Well, we can now measure them at the CDC, and we see they’re in everybody,
    0:12:31 they’re in women of reproductive age, fact one.
    0:12:41 Fact two, colleagues at the NTP have shown something they are calling the phthalate syndrome.”
    0:12:42 And so he explained.
    0:12:44 What is NTP?
    0:12:45 National Toxicology Program, sorry.
    0:12:46 Thank you.
    0:12:47 For using Alphabet.
    0:12:49 No, quite all right.
    0:12:54 National Toxicology Program, a governmental research center.
    0:12:59 And their job is to look at chemicals and see what is the toxicity.
    0:13:04 So it could be reproductive, it could be carcinogenicity, it could be neurotoxicity.
    0:13:06 That’s what they do.
    0:13:15 And so they had signaled out these phthalates as being reproductively toxic and specifically
    0:13:19 to males and specifically when exposure is in utero.
    0:13:29 Pregnant mom is exposed to phthalates, and somehow the fetus is disrupted.
    0:13:34 If you don’t mind, I’d like to know, is mom ingesting phthalates in the form of food?
    0:13:36 Is she inhaling phthalates?
    0:13:37 Are they landing on her skin?
    0:13:43 What are the modes of entry into the body of the mom that, let’s just assume it goes
    0:13:47 through the placental barrier into the fetus and is impacting fetal development?
    0:13:54 So in those experiments, it was through food, but we are exposed in all those ways you mentioned.
    0:13:58 Every way that something can get into our body, phthalates get in there.
    0:13:59 But let’s come back to that.
    0:14:01 Let me go to the experiment at NTP.
    0:14:09 So what they did at NTP, National Toxicology Program, they fed mother rats various doses
    0:14:13 of these various phthalates.
    0:14:20 And what they found was no changes in the females are not that they found at that time.
    0:14:21 The female offspring?
    0:14:22 Female offspring, sorry.
    0:14:29 But in the male offspring, they found that the genitals were, I would summarize it by
    0:14:31 saying incompletely masculinized.
    0:14:33 So I’ll explain what that is.
    0:14:39 So for that, I have to back up and say something you probably know very well.
    0:14:40 But I’ll just explain it.
    0:14:43 The genital tract initially is a ridge.
    0:14:44 It’s a single ridge.
    0:14:46 It’s the same in males and females.
    0:14:49 It’s not sexually dimorphic at the beginning.
    0:14:54 And then under the influence of testosterone, in a very specific window called the male
    0:15:01 programming window, in rats, it stays, I think, nine to 12 of gestations, a very short window.
    0:15:07 To orient people, I think rat mouse gestation is about 21 days or so.
    0:15:11 So for us, it’ll be early first trimester.
    0:15:12 But that comes later.
    0:15:23 So at that time, if they feed their mother that chemical in her food, then her male offspring
    0:15:28 are born with changes in his genitals, or more likely to.
    0:15:36 And so what they tend to have is a smaller penis, less descent of the testes, more likely
    0:15:39 to have under-scented testicles.
    0:15:41 There are internal changes.
    0:15:45 We didn’t get into in our human study because we can’t look there.
    0:15:48 But the epididymis, there are changes and so on.
    0:15:51 The whole genital tract is altered.
    0:15:57 And the most important measure for me, as it turned out, and for humans, and perhaps
    0:16:04 for animals, is something that the animal scientists had studied for a long time for
    0:16:11 actually 90-plus years, but had never been studied in humans.
    0:16:15 And that is the distance from the anus to the genitals.
    0:16:22 This collection of changes in the male genitals was given the name the phthalate syndrome.
    0:16:33 Now, you’re a physician, and I challenge you to think of any syndrome aside from alcohol.
    0:16:36 After you feel alcohol syndrome, of course, there’s a syndrome.
    0:16:42 But note what syndrome is attached to a chemical class?
    0:16:46 Just for technical purposes, I’m a PhD, not a clinician.
    0:16:50 But I worked on neural development for many years, and then prior to that, some endocrine
    0:16:51 stuff.
    0:16:57 So I’m facile with the general terms.
    0:17:03 One that comes to mind would be, for instance, the thalidomide babies, anti-miscarriage
    0:17:06 drug that changed limb development.
    0:17:08 That’s a very extreme example.
    0:17:16 I would say for in human normal development, what I’m most familiar with are the early
    0:17:23 organizing effects of androgens that convert to estrogen on external phenotype, which is
    0:17:30 basically, nerd speak, for during development, the Y chromosome leads to the production of
    0:17:38 a number of genes and eventually proteins through RNA, et cetera, that are including testosterone
    0:17:43 and dihydrotestosterone that in the brain organizes the brain male and causes the growth
    0:17:49 of the penis, or organizes, meaning it sets up the penis to then, during puberty, when
    0:17:55 the penis is exposed to testosterone, endestrogen, NDHT, a bunch of things, not just testosterone,
    0:17:56 the penis grows.
    0:17:57 Right.
    0:17:58 And lots of other things.
    0:18:00 Right, lots of other things.
    0:18:07 So the word soup that I just put forward is basically saying that there are a lot of things
    0:18:17 in development where hormones set up a potential to respond to other hormones later.
    0:18:19 It’s not that testosterone grows the penis during development.
    0:18:21 It does that.
    0:18:26 But more so, it establishes a potential for the penis to grow when exposed to things later
    0:18:27 during puberty.
    0:18:29 Do I have that right?
    0:18:30 Right.
    0:18:34 As far as the name goes, which is the phthalate syndrome, there is thalidomide.
    0:18:38 It’s not usually called a thalidomide syndrome, but it could be.
    0:18:39 You saw your right about that.
    0:18:48 But it’s extremely rare, and there is no environmentally, you know, chemical in the environment as opposed
    0:18:49 to a pharmaceutical.
    0:18:50 That is given a syndrome.
    0:18:53 So this is very, very unique.
    0:18:59 And so I thought, wow, John’s telling you this on the plane, right?
    0:19:04 Something in the environment that is basically having an endocrine and body disruptive effect,
    0:19:09 at least on par with fetal alcohol syndrome and thalidomide syndrome.
    0:19:10 Right.
    0:19:11 Yeah.
    0:19:14 So when, well, at this point, it was only animals, right?
    0:19:19 Because John was telling you about the NTP study, which was in rats.
    0:19:24 And so I thought, wow, you know, I like puzzles.
    0:19:29 So my first question was, is this happening in humans?
    0:19:31 You might ask that, you know, as a natural thing to ask.
    0:19:32 Great question.
    0:19:37 And then I thought, how would we find out?
    0:19:42 And answering that question took me 10 years.
    0:19:43 Okay.
    0:19:54 So if you think about, okay, phthalate in the mother changes in the genitals of the offspring,
    0:19:55 connect them.
    0:19:56 How do we do that?
    0:19:57 Right?
    0:19:59 So we have to start with phthalates in the mother.
    0:20:01 So how do we know that?
    0:20:11 Well, fortunately or not, I had stored a lot of urine from pregnant women from a study
    0:20:13 that I was doing on sperm count.
    0:20:15 I just got the woman’s urine coincidentally.
    0:20:18 If you will, I thought, well, save it.
    0:20:22 You know, it’s not expensive and not hard.
    0:20:23 Minus 80 degree freezers.
    0:20:25 Doesn’t take a lot of room.
    0:20:26 Put it in there.
    0:20:31 So I had this urine saved from pregnant women.
    0:20:39 And then I knew from John that we could look in the urine for phthalate metabolites.
    0:20:43 So these are products that the body forms when they’re exposed to phthalates, and you can
    0:20:45 measure them in urine.
    0:20:50 So I thought, okay, I could get that urine, I could look at the phthalate metabolites,
    0:20:54 and then I’d know what the mother is exposed to.
    0:21:00 And based on the animal data, we have good evidence that it actually makes its way to
    0:21:02 the fetus.
    0:21:08 So then I thought, okay, then maybe there’s a change in the babies.
    0:21:09 So then I had to get the babies.
    0:21:17 So fortunately, I had done this study on pregnant couples, pregnant women and their partners,
    0:21:22 and I was able to call them and say, would you come in and let us measure your baby’s
    0:21:23 genitals?
    0:21:24 Right?
    0:21:27 How willing were parents to let you do that?
    0:21:28 They were okay.
    0:21:30 Most of them were okay with that.
    0:21:31 Yeah.
    0:21:32 Yeah.
    0:21:33 Well, they trusted us.
    0:21:37 You know, they had been in a study with us and, you know, we were reputable.
    0:21:40 Those babies were still young, but not newborn.
    0:21:43 So this was a while later.
    0:21:47 The babies that we actually got were on average, I think, about 12 months old.
    0:21:53 So not ideal maybe because the rats had been measured at birth.
    0:21:57 The rat genitals have been, but that’s what we could do at that time.
    0:21:58 Yeah.
    0:22:02 The reason I ask is there’s always the potential for ongoing phthalate exposure to the newborn.
    0:22:03 Sure.
    0:22:04 Absolutely.
    0:22:10 There’s, in either case, you’re able to draw some potential link between, or potentially
    0:22:11 draw a link.
    0:22:17 I have to be careful with my language there, between phthalate exposure in utero and ex-utero
    0:22:18 and these external biomarkers.
    0:22:19 Yeah.
    0:22:23 I mean, given that the critical window is quite short and quite early, by the way, let
    0:22:26 me just say, when the rats, they did a lot of work on this critical window.
    0:22:31 And when the rat moms were exposed before day nine, it did nothing.
    0:22:35 And when they were exposed after day 12, it did nothing.
    0:22:41 So it was only the exposure during that critical window is very delicate.
    0:22:43 And it’s, by the way, true of the brain as well.
    0:22:48 So they’re teasing out what is the critical window is one of the challenges that we have
    0:22:50 when we work with these chemicals.
    0:22:58 So I wasn’t so much worried about exposure in the delivery room and in their feed in
    0:23:03 the first year of life because I knew that was unlikely to change these measures.
    0:23:06 Do other things, but maybe, but not these measures.
    0:23:11 So then the question became kind of what you’re asking is, what do we measure?
    0:23:12 What do we actually measure?
    0:23:19 And if you think about a newborn rat or mouse, their genitals are pretty small.
    0:23:27 And there’s not, it’s very difficult to know exactly how that corresponds to the human
    0:23:35 genital system and what you see at birth, you know, when you spread a boy’s legs.
    0:23:41 And so I got a pediatrician in Los Angeles who worked with me on how to make that translation
    0:23:46 and how to do this exam.
    0:23:50 And that took us quite a while because we really wanted to come as close as we could.
    0:23:53 What was clear was that the anus part of it was easy.
    0:23:55 You go to the center of the anus.
    0:23:56 So that was easy.
    0:23:58 Then what’s the other landmark?
    0:23:59 What’s the genital landmark?
    0:24:04 So it turns out there are in males too, and in females there are too as well.
    0:24:06 So let’s just talk about males.
    0:24:13 So for males, the best place to measure and actually closest to the rat measurement is
    0:24:19 the place where the tissue changes, where the scrotum inserts.
    0:24:23 And that, it goes from rugator to smooth tissue.
    0:24:27 But that point is pretty clear, pretty easy to measure.
    0:24:30 The other measure, and that was the anus scrotal distance.
    0:24:34 And the other measurement we took was the anal penile distance.
    0:24:38 And that was the insertion, the anterior insertion of the penis.
    0:24:40 The part closest to the body.
    0:24:41 Closest to the head.
    0:24:42 Yeah.
    0:24:43 Closest to the head.
    0:24:44 Yeah.
    0:24:48 And that was not so obvious because you don’t have a change in tissue there.
    0:24:51 So where exactly do you put your caliper?
    0:25:01 And we had a lot of discussion about, do you press down, do you wonder how, where exactly
    0:25:03 do you make that mark?
    0:25:08 And actually, the anus scrotal is the measurement with the least variance because you can measure
    0:25:10 it most precisely.
    0:25:14 But the anal penile is another measurement.
    0:25:19 And then you can do something similar in females, and we did that, but that’s, we maybe don’t
    0:25:20 have to go into that now.
    0:25:27 So we designed this exam, and we did a lot of work to make sure it was repeatable across
    0:25:29 examiners.
    0:25:39 And what we finally did was bring the mothers in, bring the babies in, and got three measurements.
    0:25:44 And then on every 10th baby, we got an independent examiner to get three measurements.
    0:25:48 So we could look at within and between examiner variation.
    0:25:52 You understand this is the first time this had done, been done this way in humans.
    0:25:58 There was a Mexican study that tried to do this, and I never learned very much about
    0:25:59 it.
    0:26:02 And I was excited that they had done this, but I’m not sure how it relates to this.
    0:26:06 So I just mentioned that out of honesty, you know, there’s somebody in Mexico did this.
    0:26:12 But to my knowledge, this is the first time it was used as a toxicological measure in
    0:26:14 humans, right?
    0:26:18 So we were, we did that study.
    0:26:24 We related those measurements to what CDC had measured in the urine of our women, collected
    0:26:30 while they were pregnant, and we found the phthalate syndrome.
    0:26:37 Good. You explain what the correlation was between phthalate metabolite levels, which
    0:26:38 is, I believe.
    0:26:43 Not by number, because I don’t remember it anymore, but, but there was a significant,
    0:26:45 let’s just take the AGD.
    0:26:52 The AGD of mothers who had higher levels of three, the most antiandrogenic phthalates,
    0:27:00 I’ll tell you what those are in a minute, had significantly shorter, and a gentle distance.
    0:27:05 And then I have to say that, which I haven’t said and should have, that anti-general distance
    0:27:07 is actually dimorphic.
    0:27:12 So it tends to be 50 to 100% longer in males than females.
    0:27:17 That makes sense if you think about what’s going in that space.
    0:27:24 There’s a lot of real estate in males between the anus and, you know, let’s say the penis,
    0:27:27 penal insertion, much more than in females.
    0:27:35 So it’s natural that that will be longer, but that’s, I began doing some work in looking
    0:27:41 at other species, and it turns out that that’s true in all mammalian species, except two,
    0:27:45 and one is the hyena, and one is the elephant.
    0:27:50 So in the hyena, I’m just saying this because you would be amused by it, I think.
    0:27:51 Well, I-
    0:27:52 You know about hyenas?
    0:27:53 I do.
    0:27:58 If you know about hyena genitalia, then I’d like to admit, and I can tell you why after
    0:28:04 you educate us, but I’ll keep my explanation brief, but I’m very familiar with hyena genitalia.
    0:28:12 So I have, I know Stephen Glickman, who works with a, you might know him too, he works in
    0:28:13 Berkeley.
    0:28:18 He was my instructor when I was a graduate student at Cal, and I used to run in Tilden
    0:28:22 Park, I suppose I’ll tell it now, and there was a colony of wild hyenas, but they were
    0:28:23 behind Chainlink.
    0:28:24 Yes.
    0:28:30 It’s actually a favorite hike of mine up the Strawberry Canyon Trail, and a good friend
    0:28:34 of mine, Brian Prendergas, who’s now a professor at the University of Chicago, worked on the
    0:28:40 prairie voles that were also housed at that facility, and a fun thing to do was to go
    0:28:49 see the hyenas with Steve, they’re brutally dangerous animals, and Steve has tons of stories
    0:28:50 about them.
    0:28:54 We should probably resist our temptation to spiral into that.
    0:29:00 Maybe sometime I’ll do a little like evening chat podcast where I tell Steve Glickman’s
    0:29:01 stories.
    0:29:02 He’s a delightful person.
    0:29:07 And yeah, those, let’s just say this, the female hyenas have clitoruses larger than
    0:29:12 some of the male hyena penises, and those females give birth through those clitoruses,
    0:29:13 as we both know.
    0:29:19 So you will not be surprised to know that the female HDD is longer than the male.
    0:29:20 Right.
    0:29:21 Because they’re heavily androgenized.
    0:29:22 Exactly.
    0:29:23 As I recall by Andrasteen Dione.
    0:29:26 Actually, I don’t know that.
    0:29:31 It became popular during the era of steroids in professional baseball because Andrasteen
    0:29:37 Dione was being used pretty frequently in baseball at that time.
    0:29:41 Anyway, we could go down the spiral of hyenas.
    0:29:45 But also, in terms of behavior, the female is the alpha.
    0:29:46 Right.
    0:29:47 Right.
    0:29:48 They eat first.
    0:29:54 They eat physically and hierarchically dominant in hyenas.
    0:29:57 So it’s really interesting, isn’t it?
    0:30:02 That they would have a longer, more masculine intergenital distance.
    0:30:06 Elephants, we won’t go into now, but they’re kind of midway in many things.
    0:30:11 So including they’re about equal intergenital distance in males and females.
    0:30:18 Other than that, humans and other species male intergenital distance is 50 to 100 percent
    0:30:19 longer.
    0:30:29 However, so three phthalates, diethylhexylphthalate, DEHP, dibutylphthalate, DBP, and butylbenzylphthalate,
    0:30:38 BBZP are the most antianrogenic, testosterone lowering phthalates.
    0:30:45 And those are the ones that were associated with a shorter intergenital distance in males.
    0:30:46 In human males.
    0:30:49 Human males and animal.
    0:30:54 So we replicated that animal study in humans.
    0:31:00 And then, because you know this is how it is in science, I had to do it all again, right?
    0:31:03 So I started a whole new study.
    0:31:07 And that study is still going on.
    0:31:08 The children are still being followed.
    0:31:14 I think we started in 2012.
    0:31:20 The paper, first paper on intergenital distance came out in 2005 at a pretty big impact.
    0:31:29 And so these are studies where you’re looking at the intergenital distance in relatively
    0:31:32 newborn humans, then tracking that distance.
    0:31:33 No, that’s a different.
    0:31:34 Tracking is another study.
    0:31:35 Okay.
    0:31:41 So there are two studies on demonstrating the Phthalic Syndrome in human males.
    0:31:42 Okay.
    0:31:45 So the first one I described, the second one, the replication.
    0:31:49 And the second one is the one that’s going on still.
    0:31:53 And what it does to their reproductive function, we don’t know that kids are only 12 years
    0:31:54 old now.
    0:31:58 So we would like to know that and we will know that.
    0:31:59 Okay.
    0:32:02 But I have another answer for you about that.
    0:32:07 So we started the second study and the second study, which is called TIDES, which is the
    0:32:10 infant development and environment study.
    0:32:14 By the way, these are both in four cities in the United States.
    0:32:18 And there we did it right.
    0:32:24 So we got the urine in the first, early urine, because we knew that could be important.
    0:32:26 We didn’t have that option in the first one.
    0:32:28 Remember those urine samples were accidental.
    0:32:31 We got them when we could, right?
    0:32:37 And we got repeated urines, one in each trimester, to look at the effects in different trimesters.
    0:32:43 And then we examined the babies at birth, which is what the rats … So we came much
    0:32:49 closer to replicating the rodent study and we saw it again.
    0:32:52 I’d like to take a quick break and thank our sponsor, AG1.
    0:32:57 AG1 is an all-in-one vitamin mineral probiotic drink with adaptogens.
    0:33:02 I’ve been taking AG1 daily since 2012, so I’m delighted that they’re sponsoring this
    0:33:03 podcast.
    0:33:08 The reason I started taking AG1 and the reason I still take AG1 once and often twice a day
    0:33:12 is because it is the highest quality and most complete foundational nutritional supplement.
    0:33:17 What that means is that AG1 ensures that you’re getting all the necessary vitamins, minerals
    0:33:21 and other micronutrients to form a strong foundation for your daily health.
    0:33:26 AG1 also has probiotics and prebiotics that support a healthy gut microbiome.
    0:33:30 Your gut microbiome consists of trillions of microorganisms that line your digestive
    0:33:34 tract and impact things such as your immune system status, your metabolic health, your
    0:33:36 hormone health and much more.
    0:33:41 So I’ve consistently found that when I take AG1 daily, my digestion is improved, my immune
    0:33:46 system is more robust, I rarely get sick, and my mood and mental focus are at their best.
    0:33:50 In fact, if I could take just one supplement, that supplement would be AG1.
    0:33:56 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
    0:34:02 For this month only, November 2024, AG1 is giving away one free month supply of omega-3
    0:34:07 fatty acids from fish oil, in addition to the usual welcome kit of 5-free travel packs
    0:34:11 and a year supply of vitamin D3K2 with your order.
    0:34:16 Omega-3 fatty acids are critical for brain health, mood, cognition and much more.
    0:34:22 Again, go to drinkag1.com/huberman to claim this special offer.
    0:34:28 More phthalate exposure equates to shorter analgenital distance in males.
    0:34:32 It was approaching the distribution in females.
    0:34:35 It sounds like that the distributions moved more closely together.
    0:34:36 Yes.
    0:34:37 Right.
    0:34:38 Yes.
    0:34:39 Although it wasn’t the females that moved.
    0:34:40 Sorry.
    0:34:41 The male distribution…
    0:34:42 Became more like the female.
    0:34:45 Became more, I could say feminized, but more female-like.
    0:34:46 Yeah.
    0:34:53 But these boys also had smaller penises, less descent of the testes, smaller scrotums.
    0:34:55 So they were smaller.
    0:34:57 Everything was in their genital areas.
    0:35:02 Are all the secondary sex characteristics of puberty in males, atoms, apple, facial
    0:35:06 or growth, thickening of the vocal cords, therefore lowering the voice, etc.
    0:35:12 Are those all later activating effects of hormones, or are there precursors to those
    0:35:16 that are present in males?
    0:35:24 Because in mice, as I recall, I couldn’t tell you…
    0:35:27 We call it in the laboratory, people always chuckle at this, but it’s like sexing the
    0:35:31 animals when you look to determine if it’s a male or female.
    0:35:35 When they’re really young, you have to look carefully at first, right?
    0:35:37 And then you get pretty good at it.
    0:35:38 As they get older, it gets easier.
    0:35:47 But when the mice are feet down, back up, you can’t really tell.
    0:35:49 You can’t really tell.
    0:35:54 As the mice get older, their testicles become visible in the males, even from above.
    0:35:57 But as far as I know, there aren’t really external markers.
    0:36:02 So you may have found the one truly external biomarker of maleness.
    0:36:03 Of maleness.
    0:36:08 And so I do want to say one thing about females, because then that’ll lead me to my conclusion
    0:36:11 about the role of this measure.
    0:36:24 So if the mother is exposed to more testosterone than expected, you might expect that her female
    0:36:28 offspring would have a more male analgenital distance.
    0:36:29 Is that the case?
    0:36:30 Yes.
    0:36:31 So it’s a bi-directional effect.
    0:36:37 Can we also presume that if the mother either secretes or is exposed to more androgen, then
    0:36:39 the males can become hyper-male?
    0:36:41 No.
    0:36:42 I don’t know what that would be.
    0:36:46 We never saw anything that would be hyper-male.
    0:36:55 So the yes, I said to you was the result of a study where we looked at the girls born
    0:36:57 to women with PCOS.
    0:37:00 So women with PCOS have excess testosterone.
    0:37:01 Polycystic ovarians.
    0:37:02 Sorry.
    0:37:03 Polycystic ovarians.
    0:37:04 No, that’s good.
    0:37:06 We’ve talked about it a little bit before on the podcast.
    0:37:12 Let’s say it’s associated with, my understanding is it’s associated with elevated levels of
    0:37:14 androgens.
    0:37:15 That’s right.
    0:37:18 These women often have facial hair and you know.
    0:37:24 Not just the moms, but the people, the women with PCOS have elevated androgens.
    0:37:29 Not just, we’re not talking about pregnant moms, anymore.
    0:37:35 And so in our study population, we did a search for women who had diagnosis of PCOS and took
    0:37:39 that as a marker of higher testosterone exposure and then looked at the girls.
    0:37:45 And yes, those girls had a longer, quote, more masculine intergenital distance.
    0:37:46 What age group were you looking at?
    0:37:47 In the infants.
    0:37:48 In the infants.
    0:37:54 Oh, the PCOS was at pregnancy at the time they were pregnant.
    0:37:59 So presumably people between they’re like somewhere in their 20s out to their 40s.
    0:38:07 So adult human females who have PCOS tend to, we know they have higher levels of androgens,
    0:38:11 but they also have more male-like anal genital distance.
    0:38:12 They do not.
    0:38:13 Their daughters do.
    0:38:14 Their daughters do.
    0:38:16 Thank you for that clarification.
    0:38:17 Their daughters.
    0:38:28 And so put this together, this measure is a look inside the womb at the androgen level
    0:38:35 that the fetus is exposed to at that time, which is amazing because you can’t go in there
    0:38:40 without disturbing, you know, you can’t.
    0:38:44 And so this is very early first trimester, you can’t even get fluid and so on.
    0:38:53 So this tells you, this is like a readout of what was in the fluid at the time.
    0:39:02 So then your next question was what does this mean for later fertility?
    0:39:03 Yes.
    0:39:04 Yeah.
    0:39:12 What is the impact of this early androgen exposure to female offspring or let’s just
    0:39:18 say reduction in functional androgen exposure to male offspring?
    0:39:24 The reason I’m using loop-de-loop language is you probably know, but for the audience,
    0:39:29 not trying to complicate things here, but a lot of the masculinizing effects of hormones
    0:39:34 in fetal development is actually testosterone that’s converted into estrogen.
    0:39:37 So it can get pretty tricky.
    0:39:43 But maybe for sake of simplicity today, we’ll just stick with androgen effects on masculinization
    0:39:48 with the understanding that some of those effects are the consequence of testosterone
    0:39:50 being converted into estrogen.
    0:39:58 It’s just that people form such strong associations falsely that testosterone is male, that’s
    0:40:02 not true and estrogen is female and it just gets really murky.
    0:40:15 But for the time being, you identified an external biomarker of fetal androgen aka masculinization
    0:40:16 via the mother.
    0:40:17 That’s right.
    0:40:18 Got it.
    0:40:19 Okay.
    0:40:28 So then we asked the question you’ve asked and many people asked, who cares?
    0:40:35 Why would we worry about a boy having a slightly smaller antigenal distance?
    0:40:38 Well, I can tell you there are many boys that are probably worried about it right now.
    0:40:44 They’ve probably got the ruler and the calipers out right now.
    0:40:47 But I’m going to answer that question.
    0:40:53 So I told you that our kids are too young, they’re not producing sperm right now.
    0:40:58 So we had to go to an adult population.
    0:41:05 And so we went to a population of college students in Rochester, New York.
    0:41:13 And what we did there was make an assumption, which is based on animal data.
    0:41:14 It’s true in animals.
    0:41:15 We’ve been following the animal path here all along.
    0:41:20 So in the animals, my colleague, Earl Gray, who did these studies.
    0:41:22 His name is Earl Gray.
    0:41:23 Yeah.
    0:41:24 That’s cool.
    0:41:25 Yeah.
    0:41:29 And he said, “AGD is forever.”
    0:41:31 An antigenal distance is forever.
    0:41:36 Now, what that means is it’s not like your antigenal distance today is what it was when
    0:41:37 you were born.
    0:41:41 Of course, you’re a bigger person, but that means adjusted for body size, right?
    0:41:47 So if you assume that AGD is forever, if you’re born with a short for your size, AGD, then
    0:41:52 when you’re 20, you’ll have a short for your size, AGD, okay?
    0:41:53 Can we assume that?
    0:41:54 Okay.
    0:42:00 Can we assume that then if we get these college students to come in and we can measure their
    0:42:07 antigenal distance, we’re getting a reflection of what it was when they were born, okay?
    0:42:11 And then we can get their sperm count.
    0:42:13 And then we can see if they’re related.
    0:42:15 And that’s what we did.
    0:42:22 So we got this population of volunteers, paid them $75, and one of the guys said, “For
    0:42:25 75 bucks, you can do anything.”
    0:42:31 And so what we did was we measured their antigenal distance, and then we got them to give us
    0:42:36 a semen sample and complete a questionnaire and things you do in a study.
    0:42:40 We’ll link to that study, but I have a couple of questions about the controls in that study,
    0:42:44 just for sake of people understanding how a study like this would be done.
    0:42:49 I don’t expect you to recall all the details, but you’re adjusting for body size and body
    0:42:52 weight, height, weight.
    0:42:57 What are the factors that would scale here that would allow you to normalize?
    0:43:00 In other words, what you’re trying to do is backtrack to what it likely was at infancy.
    0:43:03 No, we didn’t actually try to go back.
    0:43:06 Let me just tell you what the results were.
    0:43:13 In this group of men, if they had a longer antigenal distance, they had a higher sperm
    0:43:14 count.
    0:43:15 Got it.
    0:43:18 So you would correlate those two measures.
    0:43:22 And then if we wanted to say something about, we didn’t try to say anything about how it
    0:43:23 was when they were born.
    0:43:30 We just said, okay, we’ll take that assumption that this reflects their early AGD if we want
    0:43:34 to say something about early AGD and sperm count.
    0:43:38 So it’s easy to say AGD is related to sperm count because we measured that.
    0:43:41 We saw that, a correlation that’s published.
    0:43:49 Okay, if we want to say their early AGD at birth and their sperm count, that’s a leap
    0:43:52 of faith in some sense because we don’t have their early.
    0:43:56 For these guys in Rochester, we didn’t measure their AGD at birth.
    0:44:02 Were there any conditions of being a participant in the studies such as refraining from alcohol,
    0:44:08 cannabis, et cetera, in the 90 days prior, 90 days being the duration of a sperm adgenesis?
    0:44:09 Yeah, I don’t remember that.
    0:44:10 They’re college students.
    0:44:12 So presumably some of them are dream.
    0:44:13 Okay.
    0:44:17 But in the end, it was a robust link.
    0:44:19 And then Mike Eisenberg, who you might know, is Samford.
    0:44:20 Yeah, my colleague at Samford.
    0:44:21 He’s been on this podcast.
    0:44:22 Yeah.
    0:44:23 Yeah, good, good.
    0:44:24 So he’s a colleague of mine too.
    0:44:32 And he looked at men in an infertility clinic and those who had born children and those
    0:44:34 who had not born children.
    0:44:38 And the men who had born children had a longer intergenital distance than men who had never
    0:44:39 born a child.
    0:44:41 Never born, but were trying.
    0:44:42 Yes.
    0:44:43 Right.
    0:44:44 These were not people who opted out.
    0:44:45 Right.
    0:44:46 Exactly.
    0:44:47 Exactly.
    0:44:51 These were people who were having challenges with fertility versus success with fertility.
    0:44:57 And by the way, the question of how you measure AGD in an adult man is a different question
    0:44:59 than how you measure it in a newborn.
    0:45:01 And we did a lot of work on that.
    0:45:03 And Michael helped with that too.
    0:45:08 So it sounds like, oh, and may I ask, were the sperm counts that were on the, let’s just
    0:45:17 say the lower, like the lower quartile, were the quote unquote lower sperm counts like
    0:45:18 functionally lower?
    0:45:22 Because I always wonder about this, like it’s come up in a number of discussions like with
    0:45:25 Robert Sapolsky, with Mike Eisenberg, and now I’m asking you, and when we hear that
    0:45:31 sperm counts are going down, are they going down to the point where fertility is impacted?
    0:45:35 That’s really the one of the, I think, functional questions.
    0:45:40 So I’m going to, let’s lay aside the question of AGD, right?
    0:45:44 That’s really interesting, but let’s talk about sperm count.
    0:45:45 Okay.
    0:45:46 Okay.
    0:45:57 So if you, there’s a beautiful study among pregnancy planners out of Denmark quite a
    0:46:00 long time ago.
    0:46:08 And in that study, what they did was take couples that were trying to conceive that had never,
    0:46:12 or not recently, I can’t remember, used oral contraceptives.
    0:46:18 And then they saw what the sperm count was and how long it took them to conceive, right?
    0:46:21 Time to pregnancy in relation to.
    0:46:28 And what they showed is a really interesting curve, which has never been corrected to my
    0:46:29 knowledge.
    0:46:33 And this is what I use and what I think people use, which is that if you, I wish I could
    0:46:34 draw it here.
    0:46:35 You should have a board.
    0:46:36 You should have a board.
    0:46:40 The problem is a lot of people are listening, but maybe we can talk people through it.
    0:46:48 So just think about a curve where you go all the way down to zero, that would be no sperm.
    0:46:54 And then as the probability of conceiving is zero, so you’re looking at sperm count
    0:47:00 along, you know, X axis and months to conception.
    0:47:05 And what you see is that if you have no sperm, you don’t have no conception.
    0:47:09 If you go up to around 40, 45, there’s a steep increase.
    0:47:14 So the more sperm you have, 40, 45 million million per milliliter.
    0:47:17 And this is million per milliliter.
    0:47:19 So just pure concentration, not number of motile sperm.
    0:47:21 This is just how many sperm.
    0:47:22 We’re not talking about quality.
    0:47:23 No, no, no.
    0:47:24 Just the number.
    0:47:31 So when you have 45 to 50 million per milliliter and below, it matters a lot what your sperm
    0:47:32 count is.
    0:47:33 You know, people say it doesn’t matter.
    0:47:34 Yeah.
    0:47:39 If you get in this range where the probability of conception is dropping off really rapidly,
    0:47:40 it matters a lot.
    0:47:44 And then around 45 to 50, it starts to level off.
    0:47:50 And then after that, after certainly after 100, probably 75, it doesn’t matter at all.
    0:47:55 So 100 million sperm per milliliter of semen.
    0:47:56 Yes.
    0:47:57 Okay.
    0:47:58 So can you see this?
    0:47:59 Okay.
    0:48:03 So when people say, does sperm count matter for fertility?
    0:48:04 Yes.
    0:48:07 It matters a lot if it’s low.
    0:48:10 And no, it doesn’t matter at all if it’s high.
    0:48:12 So we just have too many sperm.
    0:48:16 I mean, I don’t, but you must, you know.
    0:48:17 And there’s…
    0:48:18 So nature runs a probability game.
    0:48:19 Overproduced sperm.
    0:48:20 Right.
    0:48:22 So some of those will be high quality, some will be low quality.
    0:48:23 Exactly.
    0:48:26 Depending on their age, when they were, that is when they were generated.
    0:48:27 Or their conditions, you know.
    0:48:30 Or their conditions, how much heat exposure, et cetera.
    0:48:31 So nature runs a probability game.
    0:48:32 That’s right.
    0:48:38 Hoping that the best quality sperm will fertilize the egg.
    0:48:39 Right.
    0:48:45 So below 45,000, excuse me, below 45 million…
    0:48:46 Million per milliliter.
    0:48:51 Below 45 million sperm per milliliter of semen, the sperm count really matters.
    0:48:53 It drops off precipitously.
    0:48:54 That’s right.
    0:48:58 Once you get up to 75, 100 million per milliliter of sperm, then…
    0:48:59 It’s all good.
    0:49:00 You’re good to go.
    0:49:01 Right.
    0:49:08 And sperm counts range anywhere from, you know, it could be low, eight, nine, 10 million per
    0:49:10 milliliter in the very low situation.
    0:49:11 It could be zero.
    0:49:12 It could be zero in some people, right?
    0:49:14 All the way up to 400 million.
    0:49:15 Yeah.
    0:49:16 There’s a huge range.
    0:49:17 Right.
    0:49:18 And that’s a function of age.
    0:49:19 It’s a function of genetics.
    0:49:22 It’s a function of presumably phthalate exposure.
    0:49:23 Right?
    0:49:24 Yeah.
    0:49:28 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    0:49:31 I recently became a Function member after searching for the most comprehensive approach
    0:49:32 to lab testing.
    0:49:36 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
    0:49:41 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
    0:49:47 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
    0:49:51 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
    0:49:54 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers, key to physical and
    0:49:59 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from talk doctors
    0:50:01 on your results.
    0:50:05 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
    0:50:07 of mercury in my blood.
    0:50:08 This was totally surprising to me.
    0:50:11 I had no idea prior to taking the test.
    0:50:15 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
    0:50:20 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
    0:50:24 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
    0:50:29 and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
    0:50:34 and detoxification and worked to reduce my mercury levels.
    0:50:37 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
    0:50:41 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    0:50:45 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
    0:50:51 the tests done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
    0:50:54 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    0:50:59 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    0:51:03 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early
    0:51:05 access to Huberman lab listeners.
    0:51:10 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
    0:51:13 We were on to the fact that sperm counts are dropping.
    0:51:17 There’s a relationship to analgenital distance, and there’s a relationship between analgenital
    0:51:19 distance and phthalate exposure.
    0:51:24 And then I asked the question, okay, we’re hearing about sperm counts dropping, but is
    0:51:26 it functionally relevant?
    0:51:30 Is that one of the reasons why fertility is dropping?
    0:51:35 We’ve also got the female side where we’ve got women with elevated androgens, so we can
    0:51:37 talk about that a little bit later.
    0:51:47 And then, of course, we have the sociobiology piece where people are opting out, or it’s
    0:51:51 also economics in some cases, opting out of having kids.
    0:51:52 Right.
    0:51:55 So let’s go back to sperm count, because we haven’t really talked about that.
    0:52:02 It’s a kind of a different path, and my introduction into phthalates was not through sperm count.
    0:52:06 It was through this question of my colleague asking me, you should look at this and challenged,
    0:52:12 and I looked at it, and that was a really, really interesting journey that I went on.
    0:52:18 But there was a separate for a while journey that I was on, and that started in the late
    0:52:27 1990s when I was asked to join a committee of the National Academy of Sciences.
    0:52:35 And that committee was assembled to look at the question of whether hormonally active
    0:52:40 chemicals, endocrine disrupting chemicals in the environment posed a threat to human
    0:52:46 health, because at that time, it was like, well, yeah, we hear about this, but should
    0:52:48 we care, right?
    0:52:57 And so that committee wanted to consider a study that had come out of Denmark a few years
    0:53:04 earlier, which claimed that sperm count had dropped 50% in 50 years.
    0:53:05 Wow.
    0:53:07 That’s a huge drop.
    0:53:10 That’s what we’re seeing worse than that, by the way, now.
    0:53:11 So, okay.
    0:53:16 They said to me, I was the only statistician on the panel, would you look at this and see
    0:53:21 if we need to consider this in our deliberations?
    0:53:27 And as I mentioned, I’m skeptical, and I looked at it and I thought, I don’t think so.
    0:53:29 That was my initial reaction.
    0:53:33 And that was because, first of all, I didn’t know who had written this.
    0:53:40 I just saw it in a journal, and it was not very big, and not very many figures, not very
    0:53:48 much data, and I thought of it, and I thought, that’s a big claim for a little paper.
    0:53:51 But I’ll look at it, because it’s important.
    0:53:59 And so, what I did then was to think about all the factors that we epidemiologists call
    0:54:01 confounders.
    0:54:08 factors that might have caused that decline if it wasn’t real, biologically.
    0:54:13 And so, we could think of some of them together.
    0:54:18 Maybe the method of counting sperm had changed, so that later methods counted fewer sperm
    0:54:19 in the same sample.
    0:54:22 That’s certainly possible.
    0:54:28 But it turned out that wasn’t the case, because they actually had all used the same method.
    0:54:33 And maybe the men had changed, so maybe you can’t get a sperm count at random.
    0:54:36 You have to get somebody to volunteer, right?
    0:54:37 So who were these men?
    0:54:41 Or were they very different in the early part of the study, in the late part of the study,
    0:54:45 in a way that maybe in the late part of the study, there were men with lower sperm count,
    0:54:49 and they were more concerned.
    0:54:51 Maybe they were more obese.
    0:54:53 That’s pretty plausible.
    0:54:57 Obesity is related to sperm count, fertility.
    0:55:01 And maybe they smoked more, and so on and so forth.
    0:55:10 So what I did was to get the 61 studies, go through them, and try to extract information
    0:55:15 on all the factors that could explain the decline.
    0:55:25 So I created a multivariable model, and ran that model into my astonishment when I was
    0:55:27 done.
    0:55:34 The slope of the decline was exactly the same to the first decimal place.
    0:55:42 It had not explained anything, and I was like, “Oh my God, this looks like it might be real.”
    0:55:47 And for those listening, what Dr. Swann is describing is being the excellent scientist
    0:55:48 that she is.
    0:55:54 She went and looked for all the things that could impact the result that were not related
    0:55:58 to what the main conclusion seemed to be.
    0:56:05 Which is that sperm counts were going down over time, and this is really important because
    0:56:09 I think what we’re talking about here in parallel to the main conversation is how to do really
    0:56:14 great science, especially in human populations that are out there living.
    0:56:17 Some of these men probably smoke some cannabis.
    0:56:22 I’m not saying that reduces sperm count, might reduce sperm motility, however, we covered
    0:56:23 that in the podcast.
    0:56:27 Now that all the cannabis folks go, “Well, so-and-so got so-and-so pregnant when they
    0:56:32 were doing a lot of weed,” and I always say, “Okay, well, there are a number of other factors.”
    0:56:41 But alcohol, there’s frequency of ejaculation, the requirement to abstain for 48 to 72 hours
    0:56:44 to up to five days prior, et cetera.
    0:56:48 All these factors that men may or may not faithfully report.
    0:56:52 But you assume that if some are telling the truth and some aren’t, that there’s an equal
    0:56:53 distribution of that.
    0:56:55 So all the different things, right?
    0:57:02 This is so very different than looking at, for instance, ovarian reserve, like the number
    0:57:08 of eggs where you use ultrasound and you use AMH levels, and sure, things can impact that,
    0:57:12 but it’s a little different than when we’re taking sperm counts.
    0:57:17 So thank you for doing the study so carefully and for repeating them so many times.
    0:57:24 I mean, many of the studies that you’ve done follow up on the sperm count studies across
    0:57:25 multiple years.
    0:57:29 As you said, the first study was in 1992, then you did one in 2017, then there was one again,
    0:57:31 and there was an update I noticed online.
    0:57:39 So you are extremely thorough, and it probably reflects your early training in math and statistics
    0:57:40 and probability theory.
    0:57:44 You’re not somebody to just go in and go, “Oh, yeah, in these people that eat a few
    0:57:47 too much of this, then there’s a little less of that.”
    0:57:52 So I just wanted to, if today’s discussion feels like we’re really, we’re laving through
    0:57:59 this, that’s intentional, and it’s important for people to hear these kinds of claims are
    0:58:03 not the sort of thing that you could, people would make them all over the board, but work
    0:58:09 like this needs to be done with an extremely meticulous eye and consideration of all the
    0:58:10 variables.
    0:58:11 Well, good scientific method.
    0:58:12 Yeah.
    0:58:17 And I would say especially with human epidemiological work because of the number of potential confounding
    0:58:19 variables.
    0:58:27 So when I saw that, and actually did another study to select my own studies and not accept
    0:58:33 her 61 studies that had been published, that Elizabeth Carlson had published.
    0:58:39 So new studies came up to more recent times, went back further, did it again, found exactly
    0:58:40 the same thing.
    0:58:41 Okay.
    0:58:44 So there were three looks at that, and I thought, “Okay, I’m going to accept this now.
    0:58:48 This is, sperm count is declining.”
    0:58:49 And why?
    0:58:52 That turned to the why.
    0:58:53 Okay.
    0:58:55 Because up and down now, we hadn’t said anything about why.
    0:58:57 We just said, “Is it doing that?”
    0:58:58 Yes.
    0:58:59 Okay.
    0:59:01 If it, now we believe it is declining, why?
    0:59:06 And so then I thought quite a lot and talked to people and ruled out genetics because it
    0:59:07 was too fast.
    0:59:08 It’s two generations.
    0:59:09 It’s too fast.
    0:59:11 50 years, two generations.
    0:59:14 So if it’s not genetics, then it’s environment.
    0:59:19 And so what is it about the environment that could do this?
    0:59:28 So I asked, “Okay, in the environment, there could be things that are making sperm decline.”
    0:59:33 So if you think about how you might look at that, you might design the study that I’d
    0:59:36 design next, which is another study.
    0:59:40 And by the way, this preceded the AGD.
    0:59:45 So we had four cities in the United States that we picked with different environments.
    0:59:51 And then we got men to come in and we used the same equipment at each place.
    0:59:55 We used the same method of selecting the men.
    0:59:59 The technicians were trained centrally at UC Davis.
    1:00:01 We had very good quality control.
    1:00:05 So samples were sent around every quarter to make sure that everybody was measuring things
    1:00:07 the same way.
    1:00:10 We didn’t want drift, right?
    1:00:13 And then we got their urine.
    1:00:14 And that’s how I had those urine samples.
    1:00:21 So if you wanted to do this study and you wanted to get a representative sample of men, where
    1:00:23 would you go?
    1:00:27 Because I can’t ask a guy in the street to give me a semen sample, right?
    1:00:30 It’s not something you get very, you know.
    1:00:36 So I thought, how can I get a representative sample which would teach me something about
    1:00:39 a larger population called the parent population?
    1:00:40 So here’s a sample.
    1:00:41 It should represent the parent.
    1:00:43 So how do I ensure that?
    1:00:48 And what I decided was to sample partners of pregnant women.
    1:00:52 Because pregnant women all come to medical care, almost all.
    1:00:57 And if their partners will give a semen sample, then we have a representative sample.
    1:00:59 And we know what we’re looking at.
    1:01:00 So that’s what we did.
    1:01:08 So the semen study is the study of partners of pregnant women.
    1:01:11 And of course, they’ll have slightly higher semen quality because they got their partner
    1:01:13 pregnant.
    1:01:16 And so we had their urine.
    1:01:18 We had their blood.
    1:01:23 And we looked at their semen quality.
    1:01:26 And then we decided to look at pesticides.
    1:01:32 And the reason we look at pesticides was because there was a lot of gradation across our forest
    1:01:35 centers in pesticide use.
    1:01:41 And what we found was really extraordinary that men who were living in central Missouri,
    1:01:47 where I was living at the time, who were in the middle of a agricultural belt where there
    1:01:52 was spraying all the time for soybeans and so on.
    1:01:58 Those men had half as many moving sperm as men in Minneapolis.
    1:01:59 Whoa.
    1:02:00 Whoa.
    1:02:04 Huge, right?
    1:02:07 And then we went one step further.
    1:02:15 And within Missouri, we looked at a sample of men who had very high sperm parameters and
    1:02:21 very low sperm parameters and showed that five pesticides were significantly higher in
    1:02:23 the men with the low sperm parameters.
    1:02:26 That include motility, morphology, all the family.
    1:02:29 So these are pesticides that are being sprayed in the air on crops.
    1:02:31 You mentioned soybeans.
    1:02:32 What other types of crops?
    1:02:33 I don’t know.
    1:02:34 Okay.
    1:02:35 I don’t remember.
    1:02:38 So plant and fruit crops.
    1:02:42 Yeah, whatever they were growing in Columbia, Missouri at that time.
    1:02:48 And just to make sure I understand, it’s not that the men need…
    1:02:49 Corn and soybeans.
    1:02:50 Corn and soybeans.
    1:02:54 But eating corn and soybeans, we’re talking about living in an area where pesticides are
    1:02:58 being used by, I guess, is it still called dust crop?
    1:03:01 Yeah, we didn’t go into how they got these.
    1:03:03 We just looked in their urine and there were the metabolites.
    1:03:07 The metabolites don’t get in their urine unless they were exposed.
    1:03:10 Exposed through the air or exposed by eating corn and soybeans.
    1:03:11 We don’t know.
    1:03:12 We don’t know.
    1:03:13 Okay.
    1:03:14 We don’t know.
    1:03:15 But this was not a particularly…
    1:03:18 We didn’t sample farmers only or anything like that.
    1:03:21 So whoever came into the…
    1:03:22 Remember how we got these men?
    1:03:23 Their wives were pregnant.
    1:03:27 They were having prenatal care at the University of Missouri.
    1:03:28 So that’s where we got them.
    1:03:36 Whoever happened to come in to the prenatal clinic and agree to be in our study, the male…
    1:03:39 Male’s urine was measured for these pesticides.
    1:03:47 I’m sure a number of people including myself are wondering in what other products are these
    1:03:51 five pesticides present?
    1:03:54 Are these commonly used pesticides or is it something about…
    1:03:57 They’re called the triazine pesticides.
    1:04:02 Atrazine was the most widely used and it’s a huge use around the world.
    1:04:07 I mean, it’s highly one of the most, the largest commercial pesticides.
    1:04:11 So these were very big players in the pesticide field.
    1:04:16 A relevant theme there would be maybe we could take a moment and talk about atrazide and
    1:04:21 its effect on male sexual behavior in amphibia.
    1:04:28 And we’ll come back to the sperm size because when I was a graduate student at UC Berkeley,
    1:04:32 I had the wonderful experience of taking a course from the now, I think you mentioned
    1:04:33 he’s a dean.
    1:04:35 There are multiple deans on campuses.
    1:04:41 Tyrone Hayes is a wonderful researcher who established a link through his research between
    1:04:48 atrazine exposure and male sexual behavior of amphibia.
    1:04:49 Yes.
    1:04:51 Could you elaborate on that result?
    1:04:52 Yeah.
    1:05:00 So Tyrone first caught frogs in the wild and environments that were more or less exposed
    1:05:05 to atrazine and showed effects on development and sexual behavior.
    1:05:09 Then he, in his lab, he actually exposed them.
    1:05:12 So he knew exactly who was exposed and how much.
    1:05:19 And he showed that, and I can’t tell you what percent or what, but a significant number
    1:05:27 of frogs exposed to this pesticide atrazine chose to mate with other male frogs.
    1:05:29 Tried to mate with other male frogs.
    1:05:30 Presumably unsuccessfully.
    1:05:32 Well, they mounted them.
    1:05:35 He has photos of the males mounting males.
    1:05:41 And so presumably this is a neural change that occurred, neuroendocrine change, but
    1:05:46 ultimately neural since mounting behavior is controlled by, actually we now know that
    1:05:50 the hypothalamic nucleotide that control this, David Anderson, who’s been on this podcast
    1:05:58 has people in his laboratory that, including a former graduate student of mine, working
    1:06:05 on this specific issue of what the circuitry is.
    1:06:06 That’s a remarkable result.
    1:06:15 It’s been kind of used and misused out there in the media and in popular culture.
    1:06:19 But if nothing else, it suggests that the organization of the neural circuits and neuroendocrine
    1:06:28 pathways that control sexual, I don’t want to say partner, because it is mating, frogs
    1:06:36 aren’t monogamous, but sexual preference are significantly impacted by this atrazine.
    1:06:37 Yes.
    1:06:43 And it suggests that there are other environmental chemicals as well.
    1:06:50 And I don’t know if we’ll have time to go there, but I did work on neurodevelopmental
    1:06:53 outcomes in relation to renail fallot exposure.
    1:07:03 So I think the overarching idea here is that the brain, like the genitals is sexually dimorphic.
    1:07:07 And there’s many people, by the way, who will take offense at that.
    1:07:08 Really?
    1:07:09 Yeah.
    1:07:12 I think there’s, I mean, going back to the work of Frank Beach and the psychology department
    1:07:16 at UC Berkeley, showed this in Beagles.
    1:07:20 It’s been shown in pretty much every species, but it’s not a better worse.
    1:07:23 I think this is what people need to hear, like dimorphic does not mean better worse.
    1:07:24 It means different.
    1:07:25 Right.
    1:07:26 Right.
    1:07:36 And that there are, for example, advantages to spatial reasoning in a male, which are
    1:07:38 related to testosterone, right?
    1:07:39 You know that.
    1:07:43 I mean, I think there, yeah, I mean, my understanding of this literature, and I’m not an expert
    1:07:47 in this particular aspect, which is the behavioral phenotypes.
    1:07:51 But you know, like the medial pre-optic area of the hypothalamus is known to be sexually
    1:07:56 dimorphic, dependent on testosterone, converted into estrogen during development, et cetera,
    1:07:57 et cetera.
    1:08:01 And there’s just so much evidence of this.
    1:08:07 How it links to behaviors is, can I think can be reasonably placed into ethologically
    1:08:15 relevant, evolutionarily logical arguments when talking about rodents or beagles or even
    1:08:18 rhesus macaque, monkeys.
    1:08:25 I think where people get a bit inflamed is when people try and take the sexual dimorphisms
    1:08:31 that have been observed in animal brains or even in human brains and tack those to specific
    1:08:34 abilities or lesser abilities.
    1:08:37 I think that’s when people sort of go, wait a second, like I have much better sense of
    1:08:38 direction than my husband.
    1:08:42 And you go, well, yeah, like, you know, and then you go, well, does that mean that she
    1:08:43 has higher testosterone than him?
    1:08:50 And then maybe in that, and pretty soon you’re, you’re in almost a no man’s land, a no person’s
    1:08:54 land of confounding variables, right?
    1:08:56 But I really appreciate that you raised this.
    1:08:59 And also that you said it and I didn’t because I feel safer that way.
    1:09:08 But look, there is a very simple outdated questionnaire and it’s play behavior.
    1:09:09 It’s called the PSAI.
    1:09:10 It’s been used for years.
    1:09:13 It’s a rough and tumble play.
    1:09:14 Yes.
    1:09:15 Yes.
    1:09:21 And there are 24 questions on there and they are sexually dimorphic, I guess you could
    1:09:25 say that they’re, you know, my child likes to play with dolls.
    1:09:26 My child likes to play dress up.
    1:09:30 My child likes to play rough and tumble, et cetera.
    1:09:40 And we gave that questionnaire to our population and looked at the answers that the mothers
    1:09:45 gave both in our population, by the way, and a Swedish population of the colleague there,
    1:09:50 Carl Bornehunk and Gustav Bornehunk.
    1:09:59 And what we found, higher phthalate levels, these anti-antigenic phthalates were exposed,
    1:10:06 you know, were associated with less masculine male typical play in our male boys.
    1:10:11 So this is phthalate exposure to the mom.
    1:10:17 Baby is born in the young human child, yeah, four years, I think it was four years of age.
    1:10:23 Four years of age, less rough and tumble type play among the boys whose mothers were exposed
    1:10:26 to more phthalates during a critical period of development.
    1:10:32 Now you can see that’s a politically loaded issue now, I mean, you know, yeah, well, I
    1:10:40 think we’re, I mean, let’s have some fun with this in the scientific sense.
    1:10:44 The notion of dimorphism is, you know, okay, male and female brains are different, right?
    1:10:48 And male, female defined in those, almost all those studies as presence of a Y chromosome.
    1:10:53 And then people say, well, there’s some, there’s XYY and then there’s XXY, okay, but most of
    1:10:57 the time you’re talking about XX chromosome or XY chromosomes at birth.
    1:11:01 Forget everything else for the moment.
    1:11:02 These are always distributions.
    1:11:04 This is what I think people need to know.
    1:11:11 These are not, this is not, you know, two hills of data separated by a valley.
    1:11:13 These are overlapping distributions, right?
    1:11:17 So you get males with a quote-unquote female-like distribution, you get females with a quote-unquote
    1:11:19 male-like distribution.
    1:11:25 And I think as long as we acknowledge that, then we’re just talking statistics.
    1:11:31 We’re not placing any cultural or any value on it really whatsoever.
    1:11:32 Right.
    1:11:36 But if you, you could make the analog to the intergenital distance, it’s kind of similar.
    1:11:40 You know, you have the same exposure, shallow exposure, you have something changed statistically.
    1:11:46 We don’t see huge differences in the boy’s genitals.
    1:11:50 And we don’t see huge, I don’t, we know, these kids have not been scanned, so we don’t know
    1:11:54 how their brains look, but based on their answers, we don’t see huge differences.
    1:11:55 We see tendencies.
    1:12:02 We see they are more likely, if they had been exposed to these salads, to want to play dress
    1:12:08 up and have tea parties, more likely, doesn’t mean that they’re all going to, but that’s
    1:12:10 the direction and so on.
    1:12:13 So I think we have to just think about more likely, not absolute, yeah.
    1:12:23 And of course, there are also the, the sociobiological variables, such as if a young boy has a sibling
    1:12:27 that’s a sister, there’s more likely to be dresses around, right?
    1:12:30 If he has two older brothers, there might be more rough and tumble play happening in
    1:12:31 the house.
    1:12:36 And I have some friends that are women who have older brothers, and those women are,
    1:12:41 you know, some of them roll jiu-jitsu or do, you know, and I know some women who are only
    1:12:45 children who do martial arts and fight, right?
    1:12:50 So I think that none of this is deterministic as we know.
    1:12:55 And let me just add, we did control for the sex of the sibling, older sibling.
    1:13:01 And we also asked about the parent’s attitude just towards same-sex play.
    1:13:06 So what would, how would you feel if your child, your male child, played with dolls?
    1:13:08 Would you be discouraging?
    1:13:12 Would you incur, because it has a lot to do with what’s in the house.
    1:13:13 You know, if you say, did your child play with dolls?
    1:13:15 Well, what, what if there were no dolls, right?
    1:13:16 This is super interesting to me.
    1:13:20 I don’t want to reveal too much, but I grew, just because it’s not, it’s just an end of
    1:13:24 one, but I grew up in a household where I have a sister.
    1:13:32 But then after a certain age, I received very strong messages about what sorts of play were,
    1:13:34 were gender appropriate.
    1:13:38 And I think I also just naturally defaulted to, there were a bunch of boys that lived
    1:13:39 in my neighborhood.
    1:13:41 They had older sisters, so all the sisters hung out together.
    1:13:45 It’s kind of interesting, all the younger brothers pretty much hung out together.
    1:13:48 Even the, the guys that weren’t, didn’t have siblings or had brothers for siblings.
    1:13:52 So there was a really strong divergence, but I grew up in the, that was in the 70s and
    1:13:56 early 80s when things were, let’s just say culture was more dimorphic then.
    1:13:57 Clearly.
    1:13:58 Right.
    1:14:00 I mean, there were television shows like all in the family, which the entire basis of
    1:14:04 the show was the wife going back to work and the husband being confused about it.
    1:14:06 I mean, nowadays people will go like, what?
    1:14:07 That’s wild.
    1:14:13 I have to ask, because I know people are wondering, and I’m wondering, what are some non-pesticide
    1:14:20 sources of phthalates that we have agency over, that we can take control over?
    1:14:21 Right.
    1:14:22 So let me correct you.
    1:14:31 It’s not that sources of phthalates necessarily, pesticides, there are phthalates in pesticides,
    1:14:37 but that’s not the worst player in the, in the story.
    1:14:45 If you look at the different classes of exposures that are hormonally active, right?
    1:14:55 Pesticides are, phthalates are bisphenols, like bisphenol A, BPA, certain metals are,
    1:14:59 there’s the PFOS chemicals, there’s all these different classes, right?
    1:15:06 And if we want to go, excuse me, into what in our daily life exposes us to these things,
    1:15:12 that’s another story that we, we can talk about.
    1:15:15 But they’re going to be different depending on the class, right?
    1:15:20 So let’s throw our arms around all of those for the moment.
    1:15:26 And I’ll just ask you, given that you’re an expert in this area, what are the top three
    1:15:33 to five sources of endocrine disruptors that we have agency over?
    1:15:38 And let’s forget about pregnancy for the moment, since we’re all out of the womb if we’re listening
    1:15:40 to this.
    1:15:42 Some people will be pregnant as they listen to it.
    1:15:50 But would you say it’s, you know, drinking out of plastic bottles, is it laundry detergent?
    1:15:55 Is it, you know, rubber tires that are cascading down on us through the air and we’re inhaling
    1:15:59 them, I mean, presumably all of the above, but what are, which ones that we have agency
    1:16:04 over, do you think are the most, let’s just say concerning where people could make better
    1:16:07 choices?
    1:16:15 I would say food-borne exposures, exposures in the food, in the food packaging, in the
    1:16:23 food storage, in the food, in the cooking utensils, we can go through the various things.
    1:16:29 But we’re doing that all the time.
    1:16:31 We’re eating all the time.
    1:16:37 We’re getting food into us and these are bringing in in a very, you know, in a way that we have
    1:16:44 some control over, some agency over, you know, we can make changes in our foods.
    1:16:49 Very close to that is drink, you know, food and beverage.
    1:16:57 So I, first of all, I’ve talked about this a lot, I’ve written about it in my book.
    1:17:02 I’m also, as you know, involved in a movie where in the movie, that might be a good time
    1:17:04 to talk about that.
    1:17:10 What we do in the movie, the movie is about six couples that are infertile, okay?
    1:17:15 They haven’t been able to conceive in 12 months, that’s the definition.
    1:17:23 And then a company that I work with, a million marker out of Berkeley, has a trained staff
    1:17:29 that interviews them, not only them, but anyone who signs into this company, interviews them
    1:17:32 and ask them what they use.
    1:17:35 What do they use for their facial care?
    1:17:36 What do they use for their shampoo?
    1:17:40 What do they use for their cleaning products and their laundry detergent and what do they
    1:17:42 store their food in and on and on and on.
    1:17:50 So this is a long inventory that they take of all products that people are aware of using.
    1:17:59 And based on that, we identify likely bad players in the list.
    1:18:03 So how we do that is another, you know, we can talk about that later.
    1:18:10 But then in the film, and in this little, it’s actually an experiment that I designed
    1:18:17 and we’re called an intervention, and we are then intervening in their exposures by changing
    1:18:20 out these things that they told us.
    1:18:27 So we will tell them, you know, don’t use any product with fragrance, for example, that’s
    1:18:29 a major source of exposure to phthalates.
    1:18:30 Any product.
    1:18:31 Any fragrance product.
    1:18:32 So fragrance is added.
    1:18:37 No perfume, no lotions, soap with fragrance, right?
    1:18:38 And essential oil fragrances.
    1:18:40 Essential oil is a tricky.
    1:18:41 Right.
    1:18:42 It’s a mix.
    1:18:43 It’s a mix.
    1:18:44 Yeah.
    1:18:47 So I’m going to, that’s guarded, but anything, you know.
    1:18:49 Spray deodorants, roll on deodorants.
    1:18:55 Laundry detergent with, yep, in shampoo, and any, if you can smell it, it’s probably affecting
    1:18:56 your hormones.
    1:19:00 I’m so happy about this answer, not because I have any stake in any company related to
    1:19:06 fragrance-free stuff, but I have a very strong sense of smell and I either love or hate smells
    1:19:12 and I hate synthetic smells, like going through the duty-free, especially in a European airport
    1:19:15 where with all the perfumes, and I’m just going to hold my breath.
    1:19:16 I know.
    1:19:18 It feels like I’m breathing poison.
    1:19:19 I know.
    1:19:20 Well.
    1:19:22 Well, you are actually.
    1:19:23 Yeah.
    1:19:24 Yeah.
    1:19:25 Yeah.
    1:19:26 Yeah.
    1:19:27 In some sense.
    1:19:28 And most soaps.
    1:19:29 Right.
    1:19:30 Yeah.
    1:19:31 Super interesting.
    1:19:32 So that’s your primary intervention is to tell them get rid of anything with fragrances.
    1:19:33 No.
    1:19:34 Okay.
    1:19:35 That’s only one thing we get rid of.
    1:19:40 We talk about how the plastics that they use to store their food, food storage containers,
    1:19:43 try to get them to get rid of those if they’re made of plastic.
    1:19:48 We try to get them to get rid of their non-stick pans because of the PFOS chemicals that are
    1:19:51 in those, and so on and so forth.
    1:19:57 So we go through all steps of their life and try to tell them how to make changes that will
    1:19:58 reduce their exposure.
    1:20:04 But presumably also changes, like if the man is obese, for instance, you might have him
    1:20:05 walking a bit more.
    1:20:06 No.
    1:20:07 No.
    1:20:08 You don’t touch any of that?
    1:20:12 Well, you see, Andrew, if we did that, we would be mixing up two interventions.
    1:20:14 We would be mixing up an obesity intervention.
    1:20:15 I see.
    1:20:16 This is a study.
    1:20:17 I’m sorry.
    1:20:20 I thought that this group is missioned with helping couples get pregnant.
    1:20:21 No, no.
    1:20:22 Okay.
    1:20:27 This is a study to look at what happens if you make these product related changes.
    1:20:28 Great.
    1:20:29 Just product related changes.
    1:20:30 Right.
    1:20:31 Exactly.
    1:20:32 Exactly.
    1:20:33 Okay.
    1:20:35 So there’s a third one on obesity.
    1:20:38 And a lot of these chemicals, just to let you know, are obesogens.
    1:20:41 They increase obesity.
    1:20:43 There’s a book called Obesogens.
    1:20:44 You can read about them.
    1:20:48 And so it’s very, there is some overlap.
    1:20:52 So by reducing some of these chemicals that are in your food storage containers, you’re
    1:20:54 also reducing obesogens.
    1:20:57 So it’s not a clear yes/no.
    1:20:59 We gave them a box, each couple.
    1:21:01 I went to their house.
    1:21:04 These couples around the United States with a big box.
    1:21:08 And in this box are these alternative products.
    1:21:16 And so, you know, straws and bamboo spoons and, you know, $500 per box.
    1:21:21 I think it was approximately, it had to do with their personal, you know, exposure.
    1:21:24 And then they made these changes.
    1:21:33 Now, unlike another study that you reported, they are at the end quite happy to keep doing
    1:21:34 this, by the way.
    1:21:35 They love this.
    1:21:36 They love doing this.
    1:21:43 It was so gratifying to see that they felt in many, many ways their life got better.
    1:21:48 You know, I’m not a, I’m pretty careful in what I, so I hesitate to say this because
    1:21:57 the data is not hard, but the impression is that they are happy, happier.
    1:21:58 They’re sleeping better.
    1:22:02 They report more energy and so on and so forth having made these changes.
    1:22:04 We need to follow that up with hard data.
    1:22:05 I’m not writing that.
    1:22:11 I’m not, you know, but they, but I can say and I can write that they felt very positive
    1:22:15 and are, we’re going to go back and see if they did continue.
    1:22:16 We need to do that.
    1:22:22 But at the end of the six, of the three months, they, and hopefully in six months, they will,
    1:22:25 they are still making these changes in their lives.
    1:22:29 Did you collect data on whether or not they were able to conceive after having made these
    1:22:30 changes?
    1:22:35 Yes, we did, but I actually can’t talk about that until the babies are born.
    1:22:37 Just kidding.
    1:22:41 And we did get their sperm count at the beginning and the end and then had some very interesting
    1:22:42 data on that.
    1:22:43 Too early to report.
    1:22:44 Too, too early to report.
    1:22:51 Let me ask you this then and I appreciate that the not wanting to share specific results
    1:22:56 until this, all the data are in and it’s published.
    1:23:05 If somebody listening, we’re having trouble conceiving for 12 months or more are the sorts
    1:23:10 of replacement intervention and product interventions that you’re talking about here.
    1:23:16 Things that you would at least feel comfortable saying might be a good place to start or to
    1:23:17 explore.
    1:23:18 Absolutely.
    1:23:19 Absolutely.
    1:23:20 There’s no harm.
    1:23:24 None of the changes are putting people at risk or doing anything that could be harmful
    1:23:25 to them.
    1:23:26 I’m sure of that.
    1:23:27 Be very careful.
    1:23:29 And some are going to be cost saving.
    1:23:37 I think that’s where drinking out of plastic bottles far less, if at all, just for reasons
    1:23:43 related to wanting to reduce waste, I use a mason jar or I use these or ceramic, although
    1:23:47 you’ll probably tell me that the lining on the ceramic mug might have endocrine disruptors.
    1:23:48 No.
    1:23:49 Okay, great.
    1:23:50 Okay.
    1:23:51 Well, then I’ll keep drinking.
    1:23:56 But it’s very reassuring to me that there are things that we can do in terms of cost saving
    1:24:02 elimination or replacement of consumables that can improve endocrine status.
    1:24:03 Maybe fertility also.
    1:24:07 If you’re buying a bulk, bring a container to the store and fill it up, a glass jar,
    1:24:12 instead of buying something in plastic, you’re winning on both ends because those bulk products
    1:24:14 are cheaper.
    1:24:17 One of the things I did with the couples was go shop with them.
    1:24:21 And we went around and we looked at various products and, for example, we looked at the
    1:24:29 produce and there was the option to buy freestanding bunches of lettuce, heads of lettuce, or wrapped
    1:24:31 up in plastic bunches of lettuce.
    1:24:33 And I said, “Let’s compare the price.”
    1:24:39 I actually didn’t know until we did, but that freestanding unwrapped lettuce was cheaper.
    1:24:44 And I think that’s, you know, because that makes sense because there’s a work involved
    1:24:47 in wrapping it up in the container and so on.
    1:24:53 And so not only are you getting something that’s more toxic, but it’s more expensive.
    1:24:59 When it comes to reducing BPA exposure and some of these forever chemicals that you mentioned,
    1:25:06 sometimes like reducing fluid intake from plastic vessels is going to be number one.
    1:25:09 The primary source of BPA is in the lining of cans.
    1:25:19 So any drink or soup or anything that comes in a can is going to be…
    1:25:20 Any can.
    1:25:21 All can.
    1:25:28 Any can, unless it’s a high end, you know, elite company that’s made the change from BPA
    1:25:32 to an alternative lining, and they’ll say that.
    1:25:40 And by the way, BPA has some bad relatives, such as BPS and BPF, and maybe you’d be interested
    1:25:41 in this story.
    1:25:48 So when it came out that BPA was estrogenic, which is what it is, and by the way, it’s
    1:25:55 kind of the evil twin of phthalates because phthalates are androgenic, and BPA is estrogenic,
    1:26:00 and phthalates make plastic soft, and BPA makes plastic hard.
    1:26:01 You don’t want either.
    1:26:02 Okay.
    1:26:09 So when this came out that this was a bad thing, the manufacturer started selling things
    1:26:10 that say BPA-free.
    1:26:12 I’m sure you’ve seen that.
    1:26:19 The trick is that instead of BPA, they use BPS and BPF.
    1:26:24 And these are chemicals, these are look-alikes, they’re analogs, and they’re just as harmful.
    1:26:25 Sneaky-sneaky-sneaky.
    1:26:29 I’m not a conspiracy theorist, but it’s just so dirty.
    1:26:30 It’s so dirty.
    1:26:35 It’s like, you know, right now is a really important time to be having this discussion
    1:26:39 because there’s been a lot of movement on Capitol Hill, and there’s been a lot of movement
    1:26:44 on social media about trying to call attention to metabolic syndromes and highly processed
    1:26:46 foods and issues like this.
    1:26:48 And it’s become unfortunately politicized.
    1:26:55 I mean, I hear this stuff, and I just think to myself, the only good faith that we can
    1:27:03 really trust is our own desire to be healthier and to have our families and friends be healthier
    1:27:06 and to try and consume and not consume things on the basis of that.
    1:27:14 My belief is that we can’t trust any larger agency to either protect or harm us.
    1:27:17 It’s like they’re going to do what they’re going to do.
    1:27:21 We just have to be informed as opposed to trying to like dismantle the systems that
    1:27:25 led to this, which just seems like infinitely complicated.
    1:27:29 Maybe you can do that, but I’m far less optimistic and now that I’m 49 years old, I can say things
    1:27:32 like now that I’m 49, I feel like.
    1:27:34 But what you’re saying is really important.
    1:27:36 If I look at a can, it says BPA free.
    1:27:42 It doesn’t mean anything because it has BPSs or other endocrine disruptors.
    1:27:48 So drinking out of glass vessels, drinking out of ceramic vessels.
    1:27:49 Metal.
    1:27:53 Metal, but not cans, not metal cans, not aluminum cans.
    1:27:54 Right.
    1:27:55 Not cans, no.
    1:27:56 Goodness.
    1:28:00 But, you know, you can get a metal water bottle that’s not lined with BPA.
    1:28:01 Steel.
    1:28:02 Steel.
    1:28:03 Yeah.
    1:28:04 Steel.
    1:28:05 Yeah.
    1:28:08 And is it true that microwave safe means it just means that the plastic won’t melt
    1:28:09 in the microwave.
    1:28:13 So you never, never put plastic in a microwave.
    1:28:16 So here’s the story.
    1:28:24 The BPA phthalates, plasticizers are added to the plastic, but they’re not chemically
    1:28:27 bound to it, okay?
    1:28:35 So if you put anything in a container that has these chemicals in it, they will, and
    1:28:42 then put it in a hot environment, they will come out of the plastic and go into the food.
    1:28:47 So if you, in a microwave, or you put your bottle in the car and the sun comes in and
    1:28:52 it warms up the bottle, and then the stuff goes into your water.
    1:28:56 You don’t want to mix these chemicals and your food, but if you do, the worst thing
    1:28:58 is to do it in a heated environment.
    1:29:04 I think about all the food that was consumed in college in the ’90s and 2000s, like the
    1:29:12 cuppa noodles with the styrofoam, the things in packaging, stuff like that is pretty straightforward
    1:29:16 to eliminate once one understands and decides.
    1:29:21 Then we start getting into the more nuanced thing of like, okay, you can buy a really
    1:29:26 nice tasting anyway, grass-fed, grass-finished steak, but it’s wrapped in plastic.
    1:29:32 Well, or you can go to the butcher, but most people don’t have time to go to the butcher.
    1:29:36 Or you can get strawberries at the farmer’s market, blueberries at the farmer’s market,
    1:29:40 which is what I try to do, but sometimes I buy strawberries at the market and they have
    1:29:43 those plastic flip-top things, and of course, I recycle the plastic.
    1:29:50 How bad is it if you rinse the strawberries off with good clean water that were in the
    1:29:51 plastic container?
    1:29:54 We have to do that experiment, I don’t know.
    1:30:00 So it sounds to me like not drinking out of cans, not drinking out of plastic bottles.
    1:30:07 It’s going to be not microwaving plastic ever, and in general, just avoiding plastic intake.
    1:30:10 If you can afford it, buy organic.
    1:30:16 So you’re going to avoid the pesticides, and then phthalates are actually added to pesticides,
    1:30:18 and they’re added because they increase absorption.
    1:30:28 So you want your pesticides to get into the plant, and to kill the bad stuff, and insects.
    1:30:35 So the same property of phthalates that makes them good for pesticides also makes them good
    1:30:39 for our hand cream, just mentioning absorption, absorption.
    1:30:44 Anything that’s absorbed in the body is going to have phthalates in it, and it also holds
    1:30:47 scent and color.
    1:30:53 So it’s added to those scents, and it’s also added to your lipstick and to your color,
    1:30:55 you know, whatever you put on your face, and so on.
    1:31:00 Anything that holds scent and color, that’s going to be phthalates.
    1:31:06 I’ve been accused online of being a sunscreen truth, or I’m not a sunscreen truth, or I’m
    1:31:09 going to keep repeating this as many times as I can.
    1:31:15 I understand that UV damage to the skin can cause certain cancers.
    1:31:17 I get that.
    1:31:19 I agree with that.
    1:31:23 The data are pretty clear to me based on having researched this pretty extensively and talked
    1:31:28 to many, many people, including dermoncologists, that mineral-based sunscreens like zinc oxide
    1:31:34 and titanium dioxide, but certainly zinc oxide are safer than the chemical sunscreens.
    1:31:37 A lot of people get upset when I say that, and they say, “Well, in Europe, there’s tons
    1:31:40 of evidence that the chemical-based sunscreens are safe.”
    1:31:41 Okay, fine.
    1:31:42 You use them.
    1:31:43 I’m not going to.
    1:31:51 The point being that UV damage is bad, there are ways to protect ourselves from the sun,
    1:31:59 including physical barriers like clothing, hats, et cetera, but pretty much all sunscreen
    1:32:02 that I’m aware of is designed to be absorbed.
    1:32:07 What do we do if we want to get some UV protection from whatever kind of sunscreen we deem safe
    1:32:11 for ourselves, but we want to avoid these exposures to these other things?
    1:32:12 What do we do?
    1:32:16 Do we have to hunt really carefully for the right sunscreen?
    1:32:19 Yeah, I think that’s a good idea.
    1:32:22 Are you familiar with environmental working group?
    1:32:24 Is another one out of the Bay Area?
    1:32:25 No.
    1:32:26 Oh, okay.
    1:32:27 I don’t know actually where they are.
    1:32:28 They’re pretty big.
    1:32:29 Sounds familiar, but I can’t say I’m familiar with them.
    1:32:35 They have consumer guides, and in those consumer, so environmental working group, I’m not part
    1:32:39 of them, but I like their work.
    1:32:42 In these consumer guides, you can put in the product, and they have categories.
    1:32:46 You can put sunscreen, if we had time, we could do it right now, and then you can put
    1:32:50 the name of your sunscreen, and it’ll give you a number, and then if the number is less
    1:32:53 than 10, it’ll tell you why.
    1:32:57 Are they independent of any fund funding?
    1:33:02 That question will probably come up for you too.
    1:33:05 People will say, “Where did she get her funding?”
    1:33:06 People get very suspicious about this.
    1:33:07 I can tell you that.
    1:33:09 Yeah, that’d be great.
    1:33:10 Yeah.
    1:33:17 I am a tenure professor at Mount Sinai, get some salary there because I’m only part-time,
    1:33:26 and I have a funder, one funder, who funded my sperm decline, second sperm decline analysis,
    1:33:30 and the publicity of my book, so it’s a foundation.
    1:33:31 It’s philanthropy.
    1:33:35 Yeah, it’s philanthropy, and it’s actually not a lot of money.
    1:33:40 There’s no reason to think that anything that you’re telling us is linked to the food industry
    1:33:42 or an alternative product or anything.
    1:33:48 I’m very, very careful not to endorse any product because I don’t want that complication.
    1:33:50 Thanks for clarifying that.
    1:33:52 I wasn’t suspicious.
    1:33:56 But I think nowadays, people have just been taught to, appropriately so, they’ve been
    1:33:58 taught to say, “Well, wait, where does this funding come from?”
    1:34:04 Because a lot of the studies that led to the food pyramid, for instance, people were under
    1:34:09 the impression that somehow that was biased by companies that were funding the work, and
    1:34:10 I don’t know.
    1:34:11 I haven’t done the forensics on that.
    1:34:13 I don’t have the time or the energy.
    1:34:21 All I know is that when it comes to what people eat, when it comes to what people put on
    1:34:28 their body, it becomes a very personal thing, and it’s woven in with a lot of psychological
    1:34:33 and emotional issues.
    1:34:43 What are a few things that you do and/or avoid in light of what you know about these endocrine
    1:34:44 disruptors?
    1:34:49 And by the way, it goes without saying that you’re in spectacular cognitive and physical
    1:34:52 shape for any age, but it’s really remarkable.
    1:34:56 I feel comfortable sharing this because someone else published it online recently.
    1:34:59 You are soon to enjoy your what birthday?
    1:35:00 89th.
    1:35:01 89th birthday.
    1:35:02 Amazing.
    1:35:07 And with all the talk about longevity, cognitive and physical longevity, everyone’s thinking,
    1:35:08 including me, like, “What does she do?”
    1:35:14 Well, she avoids all these endocrine disruptors, and she has a wonderfully rich life of curiosity
    1:35:16 and other things.
    1:35:21 But yeah, what are some other things that you do and/or avoid in light of what you know,
    1:35:25 for which there may or may not be a controlled study, but I think we’re all just curious.
    1:35:28 We’ll frame this as what you do.
    1:35:30 So water.
    1:35:32 Our water, I worry about the water.
    1:35:36 I’ve studied water for a long time in my past life.
    1:35:39 So we actually distill our water.
    1:35:42 So we have a tabletop distiller.
    1:35:44 My husband, Stephen, cleans it out.
    1:35:48 There’s a lot of gunk in it, by the way, even though it’s San Francisco that has clean water
    1:35:51 at the end of the day, after you’ve distilled the water, there’s a lot of gunk.
    1:35:54 So you distill the water, so this is not reverse osmosis?
    1:35:55 No, distilling.
    1:35:56 Okay.
    1:35:57 Yeah.
    1:36:01 So it’s distilled, and then it condenses in a glass container, and then we put that in
    1:36:07 glass containers in the fridge, and so, and it tastes really good, by the way, really,
    1:36:08 really.
    1:36:11 Somebody was just over and he said, “This tastes like melted snow.”
    1:36:13 I thought it was lovely.
    1:36:16 And you use that for drinking, for coffee, for tea, for cooking too, if you make rice,
    1:36:17 you’re using distilled.
    1:36:18 Actually, no.
    1:36:19 No.
    1:36:24 No, but for ice cubes and, you know, whenever I can think about it, we can’t use too much
    1:36:27 because you’d be too busy all the time.
    1:36:29 But he doesn’t want us to date, and it’s just the two of us.
    1:36:32 So water is important.
    1:36:35 We try to leave our shoes at the door.
    1:36:37 Tell me about that one.
    1:36:44 Well, dust that you bring in contains a lot of the, particularly, the PFAS chemicals.
    1:36:52 So that’s actually, I’m not 100% good on that, but we try to do that.
    1:36:55 And I’m careful with the products I put on my face.
    1:37:01 I check them out the way I suggest it, you know, environmental working group.
    1:37:02 And I go to the farmer’s market.
    1:37:06 I always buy organic, always buy organic.
    1:37:12 But I know that’s a cost issue for some people, and an availability issue for some people.
    1:37:17 But in San Francisco, you can do that.
    1:37:22 Some areas where I don’t do more of what I should, I think, I’m starting to be aware
    1:37:26 of the chemicals in clothing.
    1:37:31 We haven’t talked about that, but there’s a, turns out there’s a lot of, particularly in,
    1:37:35 it’s a problem for work out wear, because you’re absorbing so much, you’re sweaty,
    1:37:38 you’re hot, and you’re bringing these chemicals into your body.
    1:37:45 And that may be one of the interventions that we do, get a bunch of athletes to use safe clothing
    1:37:50 and traditional clothing and see what their body burden is.
    1:37:51 That’s how you know.
    1:37:56 So, erring toward cotton as opposed to synthetic materials?
    1:37:57 Synthetics, right.
    1:37:58 Right.
    1:37:59 And the dyes are important.
    1:38:01 So you don’t want, you want maybe plant-based dyes.
    1:38:03 It’s not my area of expertise.
    1:38:07 I have a colleague who I work with on this, and I’ll go with her advice.
    1:38:13 But I’m just saying that’s another area that I think people will soon be paying attention
    1:38:15 to.
    1:38:20 There’s also the area that is much more difficult, which is what’s in building materials and
    1:38:21 furniture.
    1:38:26 But a lot of these PFAS and the flame retardants are in our furniture and in our building materials
    1:38:30 and trying to think about how to build.
    1:38:34 I was asked about safety in a new village that’s being built in California, by the way.
    1:38:40 And it’s really challenging to think about if you were going to do this right and you
    1:38:46 were going to build a town that was toxic-free, how would you do that?
    1:38:48 I’m thinking about that.
    1:38:52 I’m thinking about the opener of the Simpsons and doing the exact opposite, where like in
    1:38:56 the opener of the Simpsons, there’s like a three-eyed fish and there’s the chemical
    1:38:59 plant and I’m just thinking, you just look at the opener of the Simpsons and you do
    1:39:04 the inverse of everything that’s there, the inverse of everything that’s there, including
    1:39:11 alcohol intake, which is robust on the Simpsons.
    1:39:19 But interesting, so when it comes to food sourcing, like a non-fruit, non-vegetable food
    1:39:21 sourcing, is there anything we can do?
    1:39:24 I mean, it’s so hard for people to get eggs from farms.
    1:39:28 I mean, you can if you go to a farmer’s market, but this stuff can get pretty tricky, pretty
    1:39:29 expensive.
    1:39:34 And most people listening are not going to be living in Sonoma, where they might have
    1:39:39 a neighbor that has chickens or something.
    1:39:40 It’s a hard problem.
    1:39:47 It is a hard problem, and I think maybe people asking for it more would help.
    1:39:48 I don’t know.
    1:39:54 I mean, in San Francisco, I’m lucky because I can just get, you know, just on the phone,
    1:39:57 fresh direct order, and I know it’s okay.
    1:40:00 But I know that’s not the case everywhere.
    1:40:06 So I think being aware, honestly, is a really big step.
    1:40:11 If you are aware that this is something you want to change, you will find ways to change
    1:40:12 it.
    1:40:16 It’s interesting because a few years back, there was a lot of discussion about dyes in
    1:40:21 children’s toys, in particular toys from overseas.
    1:40:22 Right?
    1:40:26 Remember, kids are young, babies are always gnawing on stuff and teething, and there was
    1:40:28 a lot of attention, like, “Hey, like what’s in these sippy cups?”
    1:40:33 And my understanding is toys and sippy cups, and my understanding is that BPAs were banned
    1:40:34 from sippy cups.
    1:40:35 Thalite.
    1:40:36 Thalite, excuse me.
    1:40:37 Based on my work.
    1:40:38 Based on your work.
    1:40:39 Thank you so much.
    1:40:44 Thank you for the clarification, truly, and for the work that led to that.
    1:40:54 We have this innate, thankfully, innate reflex to protect our young, as does most every species.
    1:40:55 Thank goodness.
    1:40:59 And we know that baby skin is more absorbent than older skin.
    1:41:04 We know, and so there are literally laws in place and restrictions in place to make sure
    1:41:06 that this stuff is minimized in young kids.
    1:41:11 But then we sort of, after age 12, we’re kind of like, “Okay, well, it’s a free for all.
    1:41:12 It depends on your budget.
    1:41:13 Where do you go?”
    1:41:17 And so we can’t rely on governing bodies to do this.
    1:41:22 But I think it’s a useful conversation, especially given your relationship to Scandinavia, which
    1:41:29 is a fun one to elaborate on, to illustrate some of the discrepancy between the U.S. and
    1:41:32 Europe.
    1:41:41 What sorts of chemicals are banned in Europe in food, in lotions, et cetera, that you’re
    1:41:45 aware of that are prominent here in the U.S.?
    1:41:48 Maybe that’s a good filter to play some of this choice-making through.
    1:41:57 Europe has had a policy called reach, and under reach, you have to show that a chemical
    1:42:02 is safe before it’s put into the marketplace.
    1:42:08 The way our system is here is put in the marketplace, and then if somebody gets worried
    1:42:13 about it, they might do a study, they might find harm.
    1:42:15 Remember how long it took me to find that phthalite connection?
    1:42:19 It was 10 years, two studies, 10 years, $10 million, by the way.
    1:42:26 So if you’re going to wait for that, I don’t know, given the number of chemicals out there,
    1:42:30 $80,000 or more, forget it.
    1:42:36 So I think the reach policy of testing before something’s put in the market is making a
    1:42:42 big difference in Europe, and I think that’s one reason why they’re much better off.
    1:42:46 Are those animal tests or animal and human tests that they’re doing over there?
    1:42:50 Whatever defines safety, it depends on the chemical, it depends on what the product is.
    1:42:53 I can’t answer that in general.
    1:42:58 So that might be a good avenue for changing legislature here to install something similar
    1:42:59 to reach.
    1:43:02 Absolutely, but it’s not going to happen, I don’t think.
    1:43:03 No?
    1:43:06 No, because there’s too many forces against that.
    1:43:09 It’s very, very hard for manufacturers to make changes.
    1:43:13 I’ll give you one example.
    1:43:18 So you might not know, but should know that phthalates are very prevalent in the hospital
    1:43:20 setting.
    1:43:29 If you think of a tube, to dialysis, to chemotherapy, to IV, it’s all phthalates, and that’s going
    1:43:31 into your body.
    1:43:38 And there was recently a bill passed in California that DEHP could not be in IV bags.
    1:43:40 It’s fantastic, a success.
    1:43:44 In the actual bag, the bags could not contain these endocrine disruptors.
    1:43:47 Yes, DEHP specifically.
    1:43:57 So that was a great step forward, but that’s like one chemical, right?
    1:44:00 In one product, and that was a battle.
    1:44:06 So you see how hard it is to do this, extremely hard.
    1:44:13 There’s a company, Bebron, which makes hospital products, and they are very forward thinking,
    1:44:21 and they set up a factory in Florida to make alternative IV bags out of another product,
    1:44:23 polyolefin.
    1:44:29 And the problem is that we’re not sure about the safety of polyolefin.
    1:44:31 So it gets really difficult.
    1:44:37 You can say, remove DEHP, but now we scientists have to say, what does it mean for a chemical
    1:44:39 to be safe?
    1:44:41 And we don’t know that.
    1:44:47 I don’t mean to dissolution you and your listeners, but that’s a huge challenge that
    1:44:48 we’re up against.
    1:44:49 We know it’s safer.
    1:44:53 We know it’s safer, and we know what the bad actors are, and we know the things we don’t
    1:44:58 want to be exposed to, but we have to be careful when we think about what do we want to put
    1:44:59 in instead.
    1:45:08 Yeah, I’m thinking about this, a former president of Stanford, who has also happened to be a
    1:45:10 family friend years ago.
    1:45:17 He’s since passed Don Kennedy when he retired as president at Stanford.
    1:45:20 My understanding is that he went and directed the FDA.
    1:45:24 And I was just thinking to myself, when did this happen?
    1:45:26 Because I know he was super into health.
    1:45:28 He was like an avid runner.
    1:45:30 He was very fit well into his 70s.
    1:45:33 Yeah, he hit replacement, kept running, or maybe it was knee replacement.
    1:45:34 I don’t know.
    1:45:35 The guy was obsessed with health.
    1:45:41 And so I don’t think that there’s a lack of interest in health at the level of, it was
    1:45:47 like the FDA, but there’s clearly a problem.
    1:45:53 And I’m just trying to think of solutions, and it seems to all boil down to what we can
    1:45:56 take control of in our home.
    1:46:00 Like when we go to a restaurant, it’s challenging to know what they’re doing in the kitchen.
    1:46:04 And at some point, it becomes neurotic to know.
    1:46:07 Although I know people that won’t go to restaurants where they use seed oils, there’s this whole
    1:46:10 new thing cropping up about avoiding seed oils.
    1:46:12 But maybe there are more significant issues.
    1:46:13 Who knows?
    1:46:20 The seed oil crowd is pretty intense, and I like olive oil anyway, so I air to that.
    1:46:25 But I think if people are interested in limiting their exposure to these endocrine disruptors,
    1:46:28 one of the key questions that’s going to come up again and again, especially in light of
    1:46:34 PCOS and sperm counts is, we can’t control what happened to us during pregnancy.
    1:46:39 But once we have some sense of agency over what we put into our body and how we put it
    1:46:49 into our body, do you think that there’s plasticity and resilience to this system?
    1:46:56 So God forbid if somebody was exposed to a lot of these things early on, by making changes,
    1:46:58 can they rescue themselves to any degree?
    1:46:59 No.
    1:47:02 So it’s really just dependent on what your parents did.
    1:47:03 Yes.
    1:47:07 And that’s not to say that your own exposure cannot change things further and make things
    1:47:08 worse.
    1:47:10 But here’s the fact.
    1:47:19 If a male’s mother smokes when he’s in the womb, then he has a, this is a Danish study
    1:47:22 by the way, 50% reduction in sperm count.
    1:47:25 If his mother smoked while he was in the womb, how much smoking are we talking?
    1:47:27 I don’t know, don’t remember.
    1:47:34 But the reason I bring this up is because there’s nothing he can do to change that.
    1:47:39 If he smokes as an adult, he has, I think, a similar reduction in the sperm count.
    1:47:43 He can stop and his sperm will be restored.
    1:47:45 He can get his sperm health back.
    1:47:49 But whatever happened in the womb stays in the womb, if you will.
    1:47:50 It’s developmental.
    1:47:54 It’s not going to, you know, it’s going to be there for life.
    1:47:56 And that’s true for the brain as well.
    1:48:05 So I think anybody who’s thinking of conceiving a pregnancy or pregnant has a responsibility
    1:48:11 to really learn how to reduce their exposure because these things are, by the way, passed
    1:48:13 on for several generations.
    1:48:19 It’s your child and your child’s child because the germ cells for your grandchild are going
    1:48:22 to be carried in, within your child.
    1:48:26 So germ cells are not germs as in infectious germs.
    1:48:30 It’s the cells that will produce the egg and sperm that germinate.
    1:48:32 Hence the word germ.
    1:48:34 So it’s a huge responsibility.
    1:48:41 And I think people should take it very seriously that they have, you know, they’re going to
    1:48:45 be affecting the health of subsequent gen, some labs say it’s seven generations.
    1:48:50 I don’t know if that’s true, but certainly three generations are affected.
    1:48:53 And so I should mention my book.
    1:48:54 Can I mention that?
    1:48:55 Yeah, please.
    1:48:56 I’ll mention it.
    1:48:57 Yeah.
    1:48:58 I believe I mentioned it in my introduction.
    1:48:59 Yeah.
    1:49:04 So in countdown, two words, by the way, because if you say countdown one word, you won’t find
    1:49:05 it.
    1:49:11 But countdown, we have two chapters on things you can do, very practical things you can do.
    1:49:14 And also websites you can go to and links you can go to.
    1:49:17 Now this came out in a while ago.
    1:49:23 So 21, so there are many more things now, but I think it’s a good start.
    1:49:34 How lonely are you in this expedition of identifying endocrine disruptors in food, in pesticides,
    1:49:35 in the sorts of things you’re talking about?
    1:49:39 Is there a whole field of this, of excellent people?
    1:49:44 Are you a small team of people that are against the grain?
    1:49:48 I mean, I confess, I don’t know many people doing the sorts of work that you’re doing,
    1:49:51 but you’re the most public facing and prominent.
    1:49:58 And I guess my question is, is the NIH funding a lot of this sort of thing?
    1:49:59 Absolutely.
    1:50:02 We’re an army and it’s not international.
    1:50:08 And there is now a global plastics treaty under negotiation, by the way.
    1:50:11 Tell us about the plastics treaty.
    1:50:20 People are trying to create, get passed by various countries, an international plastics
    1:50:21 treaty.
    1:50:22 I don’t want to talk a lot about it.
    1:50:28 I’m not involved in that process, but in the process, you could see, if you looked into
    1:50:38 there, hundreds of scientists and concerned citizens and activists and people in legislation
    1:50:42 who are working to specifically on the chemicals and plastic.
    1:50:48 Now, plastic is really a bad actor, but it is not the only bad actor.
    1:50:55 So I want to just mention that plastic is really important, but pesticides are not plastic
    1:50:56 and so on.
    1:51:00 So there are many other classes that you have to worry about, but certainly controlling our
    1:51:03 exposure to plastic is huge.
    1:51:10 And you asked about scientists in this area, yes, there’s a huge amount of science going
    1:51:19 on for this, and it’s funded by NIH and it’s funded by the EU, and primarily, I think those
    1:51:27 are the two funders of Scandinavia has funding within Scandinavian countries.
    1:51:31 So there’s a lot of work and a lot of very good people working really hard, but it’s
    1:51:32 a huge problem.
    1:51:40 And it’s been here since, well, plastic started to rise in popularity in 1950.
    1:51:47 So we have like 75 years to battle against, and it’s not going down anytime soon.
    1:51:52 Lifespan is increasing pretty significantly, presumably in large part because of the reduction
    1:51:59 in smoking and control of infectious diseases.
    1:52:08 But lifespan is definitely increasing, whereas the use of plastics has clearly increased.
    1:52:14 And so, I guess one could argue that we’re living longer, but we are less robust than
    1:52:19 we were, less reproductively competent, is that?
    1:52:25 The people that are reflected in that long lifespan were not necessarily exposed early
    1:52:28 in life, which is when it’s most critical.
    1:52:31 So I was born in 1936.
    1:52:35 There was no plastic then.
    1:52:40 And there were other things, of course, but not as they are today.
    1:52:48 So I don’t think that you can make the inference that because we’re living longer plastic growth,
    1:52:52 the growth of the plastics industry is somehow driving that longevity.
    1:52:53 Absolutely not.
    1:52:54 Absolutely not.
    1:52:57 I think what it’s driving is decrease in fertility.
    1:53:01 And what’s happening is that the shift in populations is pretty dramatic.
    1:53:05 We’re getting, the pyramid used to be like this.
    1:53:09 I’m making a triangle with my arms, showing very few people on top and a lot of people
    1:53:10 on the bottom.
    1:53:14 But what’s happening is that that’s getting inverted.
    1:53:17 So we’re getting more and more people on top, and fewer and fewer people on the bottom.
    1:53:19 Birth rates are way down.
    1:53:21 Birth rates are way down.
    1:53:28 And so this is an enormous problem for societies because the people in that small support group
    1:53:35 at the bottom can’t drive the society to support the large growth on top.
    1:53:38 Is this true in other countries as well?
    1:53:39 Yes, absolutely.
    1:53:40 Absolutely.
    1:53:42 It’s all over the world.
    1:53:49 And the decline in fertility in my mind is probably, well, one of the biggest challenges
    1:53:57 we’re facing now because it’s everywhere, it’s very acute, and there’s only limited
    1:54:02 things we can do to counter it.
    1:54:07 There’s a wonderful website called, it’s by the World Bank, put out by the World Bank.
    1:54:09 It’s called Fertility Data.
    1:54:14 And if you go in there, you can see what is the fertility rate every year, but you can
    1:54:22 put in, plug in a country or a year and see what the fertility rate in each country in
    1:54:23 the world each year.
    1:54:24 And you can see that.
    1:54:30 And what you see is that a decline, about the same rate as sperm decline, by the way,
    1:54:33 about 50% in 50 years.
    1:54:39 And the critical point for fertility is two.
    1:54:41 So what’s that mean?
    1:54:46 That’s called replacement, and that’s two people replace themselves with a total fertility
    1:54:47 rate of two.
    1:54:52 Actually, 2.1 because you have a little bit of loss, but 2.1, you’re good to go, a society.
    1:54:55 When you fall below that, you’re shrinking.
    1:55:01 And there are many countries in the world that are below that, including the United States.
    1:55:10 And for example, the worst I’ve seen is actually South Korea, which is at 0.78.
    1:55:12 One is at 1.
    1:55:17 So large parts of the world are just not replacing themselves.
    1:55:21 And why that is is maybe another discussion or we can talk about it.
    1:55:25 I don’t know if you want to go into that, but it’s not just sperm count, for sure.
    1:55:30 Along those lines, let’s talk about egg count and quality.
    1:55:33 You mentioned the PCOS results earlier.
    1:55:39 Before we were on mic, you mentioned an interesting study that you did about the use of electric
    1:55:41 blankets.
    1:55:46 And assessing whether or not the use of electric blankets had impacted egg number or quality
    1:55:47 in women.
    1:55:48 And the answer was?
    1:55:53 Actually, what we looked at in women, I’m sorry to correct you, but it was the outcome
    1:55:58 of their pregnancy, their fertility, and if they got pregnant, how did that turn out?
    1:55:59 Excuse me.
    1:56:01 So thank you for that clarification.
    1:56:05 But I’m sure there’d be a lot of other studies that have looked at that.
    1:56:07 I just have been away from that field for a long time.
    1:56:16 But so far, I don’t see convincing evidence that the use of cell phones or other exposures
    1:56:21 to electromagnetic radiation are affecting our pregnancies and our fertility.
    1:56:25 That’s not to say it’s not happening, but I have not looked at it.
    1:56:29 And I don’t like to make statements about things I haven’t looked at.
    1:56:37 My understanding of the cell phone data for sperm count and motility, aka quality, is
    1:56:43 I discussed a meta-analysis covering this on the podcast previously, is that there are
    1:56:49 some heat effects of cell phone use and keeping the phone in the pocket that may, I want to
    1:56:59 be careful here, impact sperm count and motility quality, but direct effects of EMFs on sperm.
    1:57:03 There’s no evidence that it is disrupting sperm, at least to my knowledge.
    1:57:10 I honestly have to say, just going to say I don’t know, but I do know that heat is related
    1:57:12 to fertility and sperm count.
    1:57:19 And you can look at the birth rates as a function of the month of conception.
    1:57:25 And you can see that, for example, in warm months, in warm climates, there’s less.
    1:57:30 So heat does play a role, but how much that’s tied to cell phone use?
    1:57:35 I think that’s something that’s now under investigation by a lot of groups, and we’ll
    1:57:36 see what they find.
    1:57:41 Yeah, the data on sitting more than a few hours a day, on having legs that are very
    1:57:47 large as a consequence of obesity, or even just legs that are large, heating the scrotum.
    1:57:52 Those data are fairly, I would say, solid in terms of the relationship to reducing sperm
    1:57:54 count.
    1:57:59 Heat is not good for sperm, which is why the scrotum has the features that it does to move
    1:58:04 that the testicle is further or closer to the body.
    1:58:10 Getting back to egg count and quality, there’s some evidence that girls are entering puberty
    1:58:17 earlier, but that women are also undergoing perimenopause and menopause earlier.
    1:58:21 Do we know what that is the consequence of?
    1:58:27 There are several new papers actually on the menopausal age showing relation to a number
    1:58:30 of chemicals, but I can’t quote them to you right now.
    1:58:36 I don’t remember which class it was that they looked at, but I think that’s right.
    1:58:43 I think there is growing evidence that earlier fewer, it’s also called premature ovarian
    1:58:55 failure, so that women are just not producing the eggs as long as they used to.
    1:59:02 I just want to say something about the fertility, can we go back to fertility?
    1:59:05 When this comes up, and I’m sure you’ve seen the literature, there’s a lot of literature
    1:59:13 on this, that say fertility is going down, fewer children are being born, A, people say,
    1:59:18 that’s a good thing because it’s less of a load on the planet, which is another discussion.
    1:59:24 Then they say, well, this is due to choice, that people are choosing to have fewer children
    1:59:30 and they’re choosing to delay childbearing till they’re no longer as fertile.
    1:59:36 They’re using more contraception, women are more educated, they’re entering the workforce.
    1:59:44 All of these social factors are given as the reason for decline in fertility.
    1:59:52 I just need to point out, whenever I hear this, that it’s not just human fertility that’s
    1:59:54 declining.
    2:00:02 The number of species that are becoming extinct is increasing rapidly.
    2:00:08 There have been for at least 40 years evidence that those pesticides that affect us are affecting
    2:00:12 animals as well.
    2:00:19 The decline in fertility in non-human species cannot be attributed to delayed childbearing,
    2:00:23 or use of contraception, or entering workforce.
    2:00:29 It’s interesting because we usually hear first about species that are about to go extinct
    2:00:31 that are badly endangered.
    2:00:36 I don’t know what the proper language is, but it was about to go distinct, like the
    2:00:38 Florida panther.
    2:00:43 We hear that there are these species, like there’s a very small subset of them left.
    2:00:49 The black-footed ferrets in Montana, I think one ferret, his name is Scarface, sired something
    2:00:54 like 300 litters that then led to the, eventually they started out breeding because if you do
    2:00:58 too much in breeding, obviously it’s not good, but then they were able to at least partially
    2:01:02 recover, maybe fully recover those populations.
    2:01:07 People forget the domino effect of these ecosystems when one species is compromised.
    2:01:12 When the black-footed ferrets, I know it might sound kind of silly, but were compromised
    2:01:17 in terms of their populations, the prairie dog population went up, the grasses were getting
    2:01:22 eaten far more, and then there’s all these downstream consequences on bugs.
    2:01:27 I’m not an expert in this, but one doesn’t have to be an expert to understand.
    2:01:33 You move one pin here and the whole web moves, and so, or you move one node and the whole
    2:01:41 web reconfigures, and that’s what nature has been doing for millions of years, right?
    2:01:48 But at some point, it is conceivable, no pun intended, that we are going to be the species
    2:01:50 on the endangered species list, right?
    2:01:56 I mean, that’s not like an outrageous sci-fi movie, like at some point humans might be added
    2:01:57 to the endangered species list.
    2:02:04 With the exception that we have, we’re very clever, and so we found a lot of ways to do
    2:02:06 medically assisted, you know, conception.
    2:02:07 Right.
    2:02:17 Ixie, the literally gentle grabbing of one sperm and forcing it to fertilize the egg is
    2:02:21 something we’ve covered on this podcast in our fertility episode with Natalie Crawford
    2:02:24 and a solo episode that I did.
    2:02:29 There are questions that people have, reasonable questions about whether or not the offspring
    2:02:37 of those types of scenarios are the same as the genetic probability experiment, as you
    2:02:41 mentioned before, of having, you know, 200 million sperm and then letting nature select
    2:02:45 the one that is most robust in that environment.
    2:02:52 Yeah, and, you know, the number of technologies is increasing, we’re a very clever species.
    2:03:00 And for example, I don’t know if you’ve heard of gametogenesis, so it is now possible to
    2:03:10 create an embryo from a sperm cell, from a skin cell, a skin cell can produce a sperm
    2:03:12 cell and an egg cell.
    2:03:15 You give it the right transcription factors, and you can, you can…
    2:03:18 So this is kind of interesting, exciting, and scary, right?
    2:03:19 That’s wild.
    2:03:20 What is it?
    2:03:26 I think the vultures, the females, there’s some way in which two female vultures or maybe
    2:03:32 a single female vulture can create offspring in the absence of a male.
    2:03:37 There’s also a three-party IVF, I don’t know if you’re aware of this, where this was developed
    2:03:39 where there’s a mitochondrial disease.
    2:03:45 You can take the two eggs, one from the intended mother, you take the nucleus, so you get the
    2:03:52 DNA, you put it into an egg of somebody where the DNA has been removed, but where the spindles,
    2:03:57 which are rich with mitochondria, are from a typically a much younger host, and then
    2:03:58 you use a sperm.
    2:04:03 So it’s actually three parents, it’s the spindle of one mom, the DNA of another mom, and a
    2:04:04 sperm.
    2:04:07 They do this in the UK for mitochondrial disease, it’s still illegal in the United States as
    2:04:12 far as I understand, and it’s done in other countries, and in theory.
    2:04:14 Legal issues must be.
    2:04:23 Yeah, but in theory, this would allow women of any age provided they can still have eggs
    2:04:30 to have their DNA propagated forward, because the DNA can be put into a younger egg that
    2:04:35 has the spindle quality that allows for the production of more cells.
    2:04:39 This canon has been done in humans.
    2:04:46 You and I won’t think of all the things that will be developed in the next 10, 20 years
    2:04:54 to meet the challenge of declining fertility by ordinary conception.
    2:04:58 I think that’s how we’re going to solve this problem for us, we’re going to just be smarter
    2:05:05 and smarter about how to do medically assisted conception.
    2:05:13 And then the question is going to be, it’ll take time to know this, is whether there are
    2:05:19 effects in the offspring, adverse effects in the offspring.
    2:05:24 It’s a little tricky, because for example, if you use the sperm of an infertile couple
    2:05:30 and you see, let’s say the son is subfertile, that’s born that way, but you do it in a test
    2:05:32 tube or whatever.
    2:05:38 And then you can say, well, maybe that’s because the father was infertile and he’s got inheritance
    2:05:41 from the father from that, you know what I’m saying?
    2:05:47 So you can’t know whether the, if you see an adverse effect in an offspring, you have
    2:05:52 to be very careful that it’s not something that they’ve gotten because of problems that
    2:05:56 led the couple to seek assisted reproduction.
    2:05:57 You follow me?
    2:06:02 Yep, super challenging, fascinating problem.
    2:06:10 So in anticipation of this sit down together, I put a question out on X, formerly known
    2:06:12 as Twitter.
    2:06:20 I let people know that I was hosting an expert in endocrine disruptors and phthalates and
    2:06:26 pesticides, reproductive implications, et cetera, and I asked for questions.
    2:06:32 And they came up with a huge number of excellent questions, many of which you’ve already answered.
    2:06:35 Things like, is tap water safe?
    2:06:36 What can we do to our tap water?
    2:06:38 You mentioned you distill water.
    2:06:44 My understanding is that reverse osmosis provided there’s remineralization, excuse me, difficult
    2:06:47 word to say, can also be effective, et cetera.
    2:06:52 There were a lot of questions about cosmetics and laundry detergents.
    2:06:56 I don’t know if we discussed laundry detergents.
    2:07:02 What do you use in terms of laundry detergent, or that is presumably one can find?
    2:07:03 I don’t even remember.
    2:07:04 Okay.
    2:07:05 Don’t go by my products.
    2:07:06 Okay.
    2:07:13 For one thing, I’m not going to be pregnant anytime soon, no.
    2:07:21 I believe there are some solutions like instead of bleach, people can use hydrogen peroxide.
    2:07:24 I can’t speak about specific products, actually.
    2:07:25 You know, I can tell you who can.
    2:07:27 You might like to talk to her.
    2:07:31 You remember I mentioned Million Marker, the company that did the inventory.
    2:07:32 Not the company.
    2:07:35 Well, they are a company.
    2:07:36 Look at Million Marker.
    2:07:37 I think you’d be interested.
    2:07:38 Okay.
    2:07:39 Great.
    2:07:47 The person who runs that, Genoa, is a Chinese American, and a friend of mine, and we’re going
    2:07:50 to be writing a grant together.
    2:07:52 She participated in the film.
    2:07:55 Our participants sent there.
    2:08:02 If you go to Million Marker, you log on, and if you agree to pay whatever it is, $199,
    2:08:06 I think, you send your urine in, they give you a kit, you send your urine in, and they
    2:08:07 test it for all these things in your urine.
    2:08:09 You know what’s in your body.
    2:08:10 You might want to think about it.
    2:08:12 It might be interesting.
    2:08:17 Then if you pay another $100, I think you get this counseling, and so on, blah, blah.
    2:08:21 You can see the different levels, but she knows all about products.
    2:08:24 I don’t know about products, because it’s a moving target.
    2:08:28 And also, I don’t like to talk about product names, because it sounds like I’m endorsing
    2:08:29 them.
    2:08:30 Right.
    2:08:35 We won’t expect you to give product names, and I’ll follow your recommendation that you
    2:08:36 just gave.
    2:08:40 Somebody asked about food dyes, just generally the dyes in foods.
    2:08:45 I saw it in an incredible study recently that Science Magazine covered, so Science Magazine,
    2:08:46 very reputable, of course.
    2:08:51 Yellow number five, I forget what the precise name is, but the thing that makes Cheetos
    2:08:56 really bright, they put it on the bellies of adult mice, and it literally makes them
    2:08:57 translucent.
    2:08:58 Oh, yeah.
    2:08:59 I saw that.
    2:09:00 You can see the organs.
    2:09:01 I saw that.
    2:09:02 It’s wild.
    2:09:03 It’s so scary.
    2:09:09 I sent it to Rogan, and he was like, “Whoa,” his version of, “Whoa.”
    2:09:11 I was like, I also said, “Whoa.”
    2:09:13 He probably said, “Holy shit,” right?
    2:09:14 Or worse.
    2:09:15 No, no.
    2:09:17 I’m not going to say what it said, but it wasn’t.
    2:09:18 He didn’t curse.
    2:09:21 There are a number of questions about household items.
    2:09:28 Again, we’re not looking for specific products, but for instance, soaps, body wash, cleaning
    2:09:36 sprays, floor cleaners, laundry-related cleaners, do any or all of these contain endocrine disruptors
    2:09:39 unless one is careful to find the ones that don’t.
    2:09:40 Yes.
    2:09:41 Okay.
    2:09:42 Receipts, how serious is it?
    2:09:46 Should we be concerned about the BPAs and other endocrine disruptors on receipts?
    2:09:47 Yes.
    2:09:53 My suggestion is, just ask for an electronic receipt, and then you don’t have to deal with
    2:09:54 it.
    2:09:59 Yes, but they’re definitely absorbed into your body.
    2:10:03 Any impact of endocrine disruptors of the sort we’ve talked about today on the thyroid
    2:10:04 system?
    2:10:05 Yes.
    2:10:08 Presumably, in the bad direction, not at all.
    2:10:09 Yes.
    2:10:10 This is an interesting point.
    2:10:15 Let me just say another word about it.
    2:10:24 There was an ongoing study in the Faroe Islands off of Denmark, and they studied PFAS chemicals
    2:10:31 and showed that people who fished there, there were fish for people, and they ate the fish,
    2:10:38 and they were getting high levels of PFAS in their body, and this has published effects
    2:10:42 on their immune response.
    2:10:47 My concern, and I don’t know if anyone’s looked at this, is given everyone’s vaccination
    2:10:53 , is our response to vaccination now altered by these chemicals?
    2:10:58 I don’t know, but I think it’s a really interesting question, but there is a whole field of the
    2:11:02 effect of these chemicals on the thyroid system, and there’s a lot of evidence that
    2:11:04 it’s adverse.
    2:11:07 Can these endocrine disruptors be detoxed from the body?
    2:11:09 Is there anything that we can do?
    2:11:11 What’s the quickest ways?
    2:11:17 Things like sweating, are there ways to improve liver clearance of these endocrine disruptors?
    2:11:20 The answer to that depends on the class of chemicals.
    2:11:26 The chemicals that are water soluble, in particular the phthalates and the bisphenols, leave
    2:11:29 the body in a matter of hours.
    2:11:30 You don’t have to do anything.
    2:11:35 You just have to stop taking them in.
    2:11:44 Liver chemicals, the PFAS chemicals, pesticides, so it has to do with how they’re handled
    2:11:45 by the body.
    2:11:49 If they’re water soluble, you pee them out.
    2:11:53 If they’re fat soluble, they’re going to be around for a long time.
    2:11:59 It just depends on the chemical structure of the compound.
    2:12:00 There was a question about non-stick pans.
    2:12:01 You covered that earlier.
    2:12:06 Someone had to pick between non-stick coated pans versus seasoned iron pans.
    2:12:07 No question, iron.
    2:12:12 There’s no risk associated with seasoned iron pans.
    2:12:19 A number of other questions such as why does Europe have such more stringent laws, et cetera?
    2:12:25 Lots of questions about atrazine, questions about ointments and fragrances you’ve covered.
    2:12:32 I must say that as I scroll through these hundreds of questions, if not more, you’ve
    2:12:43 done an amazing job at clarifying for us what’s known, what is not known, and essentially
    2:12:49 where it’s a probably should avoid, definitely avoid, and look, we just don’t know.
    2:12:54 Well, you know, I have to distinguish between we just don’t know and I just don’t know.
    2:12:57 It’s not, I mean, there are many things that I don’t know.
    2:12:59 It’s a huge field.
    2:13:05 So, you know, maybe with some, you know, ask the question of chat GPT.
    2:13:06 Yeah.
    2:13:14 Well, we’ll be certain to ask chat GPT and we will be certain to ask other experts in
    2:13:15 these areas.
    2:13:22 But I just want to make very clear, I and everyone listening and watching truly appreciate
    2:13:26 the work that you’ve been doing in this area for a number of years.
    2:13:34 We’re so grateful that you took that airline flight with your, this chemist that you mentioned,
    2:13:40 that you stored the urine of those pregnant women, that you analyzed it, and that you’ve
    2:13:44 gone down this path of exploring, you know, things that are really disruptive to our health
    2:13:52 and potentially to the existence of our species as, you know, as we talked about earlier,
    2:13:56 there is the possibility that we go extinct, not because of a meteor, but because we fail
    2:14:02 to replace ourselves and that we fail to replace ourselves because we destroy our biological
    2:14:04 ability to replace ourselves.
    2:14:09 I think it’s hard for people to internalize that very real possibility because we feel
    2:14:13 ourselves sitting in traffic with thousands of other people and go, “There’s too many
    2:14:14 people, right?”
    2:14:15 This kind of thing.
    2:14:21 But I want to thank you for the work that you’ve been doing and continue to do for your
    2:14:25 willingness to write books and to educate the public on podcasts like this and others
    2:14:31 because these are topics that are pretty emotionally loaded for people.
    2:14:36 I don’t think anything gets people quite as inflamed as the idea that what they’ve been
    2:14:41 ingesting and exposed to, especially in terms of consumables that they’ve spent their harder
    2:14:48 and money on, have been harming them and their offspring and generations to follow, that there’s
    2:14:54 something that really lands deep in that way, but you’ve also offered us a lot of possibility
    2:14:57 and a sense of agency over these things.
    2:15:04 I love that you weave your math and statistics and probability theory background into all
    2:15:10 of this because what comes through is intense curiosity, intense rigor and a real desire
    2:15:12 to do good.
    2:15:16 Thank you so much for joining us and please come back again as you make more discoveries.
    2:15:17 I’d love to.
    2:15:18 It’s been really fun.
    2:15:22 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Shauna Swan.
    2:15:26 To learn more about her work and to find a link to her excellent books on these topics,
    2:15:29 please see the links in the show note captions.
    2:15:33 Also I should mention that if you’re interested in learning more about microplastics and endocrine
    2:15:38 disruptors, I did a solo episode of the Huberman Lab podcast on that topic and that is also
    2:15:40 linked in the show note captions.
    2:15:44 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube
    2:15:45 channel.
    2:15:47 That’s a terrific zero-cost way to support us.
    2:15:51 In addition, please follow the podcast on both Spotify and Apple by clicking follow
    2:15:53 on Spotify and Apple.
    2:15:57 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
    2:16:01 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    2:16:03 That’s the best way to support this podcast.
    2:16:07 Also if you have any questions for me or comments about the podcast or guests or topics that
    2:16:11 you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments
    2:16:12 section on YouTube.
    2:16:14 I do read all the comments.
    2:16:16 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
    2:16:18 It’s my very first book.
    2:16:21 It’s entitled Protocols, an operating manual for the human body.
    2:16:24 This is a book that I’ve been working on for more than five years and that’s based on
    2:16:29 more than 30 years of research and experience and it covers protocols for everything from
    2:16:36 sleep to exercise to stress control protocols related to focus and motivation.
    2:16:41 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    2:16:45 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
    2:16:49 Where you can find links to various vendors, you can pick the one that you like best.
    2:16:54 Again, the book is called Protocols, an operating manual for the human body.
    2:16:57 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
    2:16:58 platforms.
    2:17:03 So that’s Instagram, ex formerly known as Twitter, Threads, Facebook and LinkedIn.
    2:17:07 And on all those social media platforms, I discuss science and science related tools,
    2:17:11 some of which overlap with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which
    2:17:14 is distinct from the content covered on the Huberman Lab podcast.
    2:17:17 Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
    2:17:22 And if you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network
    2:17:26 newsletter is a zero cost monthly newsletter that includes podcast summaries, as well as
    2:17:29 protocols in the form of brief one to three page PDFs.
    2:17:34 These protocols cover things like deliberate cold exposure, deliberate heat exposure, how
    2:17:38 to optimize your dopamine, how to improve your sleep, all available at zero cost to
    2:17:40 access these newsletters.
    2:17:44 You go to Huberman Lab.com, go to the top right corner menu, scroll down the newsletter
    2:17:45 and enter your email.
    2:17:49 And I should mention that we do not share your email with anybody.
    2:17:53 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Shauna Swan.
    2:17:57 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    2:18:00 [MUSIC PLAYING]
    2:18:02 (upbeat music)
    Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
    Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Shauna Swan.
    Tiến sĩ Shauna Swan là giáo sư về y học môi trường và sức khỏe cộng đồng tại Trường Y khoa Mount Sinai.
    Cô là chuyên gia hàng đầu thế giới về cách mà sự tiếp xúc với các độc tố và hợp chất khác nhau trong thực phẩm và môi trường ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản của chúng ta.
    Cô tập trung vào cách mà những hợp chất này trong không khí, trong nguồn thực phẩm, trong nguồn nước, trong mỹ phẩm, thậm chí trong các vật dụng gia đình, ảnh hưởng đến thai nhi đang phát triển, trẻ em và người lớn ở mức độ sinh học sinh sản của họ, như testosterone và estrogen, và các con đường trong não bộ và cơ thể bị ảnh hưởng bởi testosterone và estrogen, nhưng cũng như tất cả những điều đó trong môi trường của chúng ta và những gì chúng ta đưa vào cơ thể ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta hàng ngày và sức khỏe lâu dài của chúng ta.
    Vì vậy, trong cuộc thảo luận hôm nay, bạn sẽ tìm hiểu lý do tại sao tỷ lệ sinh sản thực sự đang giảm mạnh qua từng năm và đã như vậy trong một thời gian dài.
    Bạn cũng sẽ tìm hiểu lý do tại sao mức testosterone đang giảm, tại sao số lượng tinh trùng đang giảm, tại sao các vấn đề như hội chứng buồng trứng đa nang đang gia tăng ở phụ nữ, và chúng ta có thể làm gì về điều đó.
    Thực tế, trong phần lớn cuộc thảo luận hôm nay, Tiến sĩ Swan nhấn mạnh những điều mà bạn có thể làm mỗi ngày và thực sự rất đơn giản.
    Chúng bao gồm một số điều cần làm và một số điều cần tránh để hạn chế sự tiếp xúc của bạn với những độc tố môi trường này và tác động của chúng.
    Vì vậy, vào cuối tập hôm nay, bạn sẽ được thông tin đầy đủ từ chuyên gia hàng đầu thế giới về các chất gây rối loạn nội tiết và độc tố môi trường, và bạn cũng sẽ được thông tin đầy đủ về cách bạn có thể có quyền kiểm soát, cách bạn có thể kiểm soát sức khỏe của mình liên quan đến những hợp chất khác nhau này.
    Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học với chi phí bằng không cho công chúng.
    Để phù hợp với chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là Element. Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có gì bạn không cần. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali, ở tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường.
    Chúng ta đều biết rằng việc cung cấp đủ nước là rất quan trọng cho chức năng tối ưu của não và cơ thể. Thực tế, ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất của bạn một cách đáng kể. Cũng quan trọng là bạn không chỉ được cung cấp đủ nước, mà còn cần có đủ lượng điện giải ở tỷ lệ đúng.
    Uống một gói Element hòa tan trong nước giúp bạn dễ dàng đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ lượng nước và điện giải. Để đảm bảo rằng tôi nhận đủ cả hai, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng, và tôi uống ngay vào buổi sáng.
    Tôi cũng sẽ uống một gói Element hòa tan trong nước trong bất kỳ loại bài tập thể chất nào mà tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cùng với điện giải. Có rất nhiều hương vị khác nhau của Element rất ngon. Và bây giờ khi chúng ta bước vào những tháng mùa đông, ít nhất là ở Bắc Bán Cầu, Element đã có lại các hương vị sô cô la medley.
    Tôi rất thích những hương vị sô cô la này, đặc biệt là sô cô la bạc hà khi hòa vào nước nóng. Và tất nhiên, mặc dù bên ngoài có hơi lạnh, việc cung cấp đủ nước vẫn rất quan trọng. Thực tế, nhiều người không nhận ra điều này, nhưng ngay cả khi trời lạnh, bạn cũng dễ bị mất nước.
    Và đó là vì không khí khô, nên mặc dù bạn không nhận thấy sự tích tụ mồ hôi trên da, bạn vẫn có thể mất đi rất nhiều nước và điện giải. Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu Element với việc mua bất kỳ loại bột uống Element nào. Một lần nữa, đó là drink element được đánh vần là L-M-N-T, vì vậy hãy truy cập drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu miễn phí.
    Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Roka. Roka sản xuất kính mắt và kính râm có chất lượng tuyệt đối cao nhất. Tôi đã đeo kính đọc và kính râm Roka trong nhiều năm qua và tôi rất thích chúng. Chúng nhẹ, có quang học tuyệt vời và có nhiều kiểu dáng để lựa chọn. Tôi rất vui khi chia sẻ rằng Roka và tôi đã hợp tác để tạo ra một kiểu kính với tròng đỏ mới. Những chiếc kính tròng đỏ này được thiết kế để đeo vào buổi tối sau khi mặt trời lặn. Chúng lọc bỏ ánh sáng có bước sóng ngắn từ màn hình và từ đèn LED, những loại đèn LED thường được sử dụng làm đèn chiếu sáng trên cao và thực sự, đèn bàn hiện nay.
    Tôi muốn nhấn mạnh rằng, kính tròng đỏ Roka không phải là kính chặn ánh sáng xanh truyền thống. Chúng không được thiết kế để đeo vào ban ngày và lọc bỏ ánh sáng xanh từ ánh sáng màn hình. Chúng được thiết kế để ngăn chặn toàn bộ dải bước sóng ánh sáng ức chế sự tiết melatonin vào ban đêm và có thể làm thay đổi giấc ngủ của bạn. Vì vậy, bằng cách đeo kính tròng đỏ Roka, chúng giúp bạn thư giãn và cải thiện quá trình chuyển tiếp vào giấc ngủ.
    Hầu hết các đêm, tôi thức khuya đến khoảng 10 giờ tối hoặc thậm chí nửa đêm và tôi thức dậy vào khoảng 5 đến 7 giờ sáng, tùy thuộc vào thời gian tôi đi ngủ. Bây giờ, tôi đeo kính tròng đỏ Roka ngay khi trời tối và tôi đã nhận thấy quá trình chuyển tiếp vào giấc ngủ dễ dàng hơn rất nhiều, điều này thật hợp lý dựa trên tất cả những gì chúng ta biết về cách lọc bỏ ánh sáng có bước sóng ngắn có thể giúp não bộ hoạt động đúng cách. Kính tròng đỏ Roka cũng trông rất ngầu, thật sự.
    Bạn có thể mặc chúng khi đi ăn tối, đi hòa nhạc hoặc ra ngoài với bạn bè.
    Vậy là thực sự có thể hỗ trợ sinh học của bạn, tiếp cận một cách khoa học và vẫn giữ được sự xã hội sau tất cả.
    Nếu bạn muốn thử Roka, hãy truy cập Roka.com.
    Đó là R-O-K-A.com và nhập mã Huberman để tiết kiệm 20% cho đơn hàng đầu tiên của bạn.
    Một lần nữa, đó là R-O-K-A.com và nhập mã Huberman khi thanh toán.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi BetterHelp.
    BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn trực tuyến.
    Tôi đã thực hiện liệu pháp hàng tuần hơn 30 năm.
    Thực tế, tôi coi việc thực hiện liệu pháp định kỳ quan trọng như việc tập thể dục thường xuyên, bao gồm cả bài tập tim mạch và bài tập sức bền, mà tất nhiên tôi cũng thực hiện mỗi tuần.
    Có ba điều cơ bản mà liệu pháp tuyệt vời cung cấp.
    Đầu tiên, nó tạo ra một mối quan hệ tốt với ai đó mà bạn thực sự có thể tin tưởng và nói chuyện về bất kỳ vấn đề nào liên quan đến bạn.
    Thứ hai, liệu pháp tuyệt vời cung cấp sự hỗ trợ dưới dạng hỗ trợ cảm xúc, nhưng cũng là hướng dẫn có định hướng, những điều nên làm và không nên làm.
    Và thứ ba, liệu pháp chuyên gia có thể giúp bạn đạt được những hiểu biết hữu ích mà bạn sẽ không đạt được nếu không có.
    Với BetterHelp, họ làm cho việc tìm kiếm một nhà trị liệu chuyên gia mà bạn thực sự có thể đồng cảm trở nên rất dễ dàng và cung cấp cho bạn ba lợi ích mà tôi đã mô tả.
    Ngoài ra, vì BetterHelp hoàn toàn trực tuyến, nên rất tiết kiệm thời gian và dễ dàng phù hợp với lịch trình bận rộn, không cần di chuyển đến văn phòng của nhà trị liệu hay ngồi trong phòng chờ hoặc tìm chỗ đậu xe.
    Vì vậy, nếu bạn muốn thử BetterHelp, hãy truy cập betterhelp.com/huberman để nhận 10% giảm giá cho tháng đầu tiên của bạn.
    Một lần nữa, đó là betterhelp.com/huberman.
    Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Shauna Swan.
    Tiến sĩ Shauna Swan, chào mừng bạn.
    Tiến sĩ Andrew Huberman.
    Cảm ơn bạn.
    Tôi rất hào hứng cho cuộc trò chuyện hôm nay.
    Tôi đã theo dõi công việc của bạn trong một số năm.
    Tôi đã thấy một số lần xuất hiện của bạn trên các podcast khác, và tôi đã được nghe bạn nói khi chúng ta cùng có mặt ở Copenhagen. Tôi đã ở trong khán giả. Bạn không biết tôi có mặt ở đó, nhưng những điều tuyệt vời mà bạn đã làm với tư cách là một nhà nghiên cứu, một nhà giáo dục công cộng, một nhà văn thật sự rất ấn tượng. Hãy bắt đầu bằng cách hỏi câu hỏi cơ bản. Có những yếu tố nào trong môi trường của chúng ta, bao gồm cả thực phẩm, đang làm giảm sức khỏe sinh sản và sức khỏe tổng thể của chúng ta không? Nếu có, những yếu tố nào mà bạn nghĩ đến? Và có lẽ nếu bạn có thể đề cập đến một vài kết quả nổi bật, có thể thậm chí gây sốc, nhưng vẫn nổi bật mà bạn đã quan sát được trong những năm qua. Kết quả nào đã khiến bạn phải thốt lên “wow” và thực sự thu hút sự chú ý của bạn trong vài thập kỷ qua? Và tôi chỉ muốn nói về những gì chúng ta đã thảo luận trước khi lên mic, đó là bạn là một người hoài nghi. Bạn không phải là người bước ra thế giới và tìm kiếm những điều có thể làm rối loạn sinh học của chúng ta, làm ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta, nhưng bạn đã tìm thấy một số điều như vậy. Vì vậy, nếu bạn có thể chia sẻ với chúng tôi những gì bạn đã quan sát và những gì bạn thấy thực sự hấp dẫn và quan trọng cho mọi người biết, chúng ta có thể đi sâu vào đó. Đó là rất nhiều câu hỏi. Tôi có thể nói trong một thời gian dài. Cứ thoải mái. Tôi sẽ không nói cho đến khi bạn nói xong. Không, nhưng tôi muốn chia nhỏ ra. Hãy chia nhỏ ra. Vậy câu hỏi đầu tiên là, có những lực lượng, hóa chất, tác nhân nào trong môi trường có thể ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản của chúng ta không? Có không? Được rồi. Vậy câu trả lời của tôi là có. Tôi nghĩ không có nghi ngờ gì về điều đó. Câu hỏi đặt ra là khi nào, ở ai và liều lượng như thế nào và nhiều vấn đề khác. Nhưng có những điều, hãy nói chung là có, tất nhiên, danh mục mà tôi tập trung vào là các hóa chất do con người tạo ra, chủ yếu là hóa chất do con người tạo ra, mặc dù tôi cũng bao gồm ảnh hưởng của các yếu tố khác, ví dụ như lựa chọn, giấc ngủ, tập thể dục, những điều như vậy. Chúng ta có thể nói về điều đó.
    Nhưng hãy chỉ tập trung vào các hóa chất ở đây vì tôi nghĩ đó là điều đã dẫn tôi đến việc thực hiện nhiều nghiên cứu của mình và viết cuốn sách mà tôi đã viết.
    Vì vậy, luận điểm của tôi là các hóa chất trong môi trường, đó là một lớp rất rộng, vì vậy chúng ta sẽ phải nói về một số hóa chất trong môi trường vào thời điểm thích hợp đối với sinh vật phù hợp ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.
    Và cho phép tôi nói rằng khả năng sinh sản là một lĩnh vực mà tôi đã tập trung vào, nhưng thực sự lớp hóa chất mà tôi chủ yếu quan tâm là những hóa chất ảnh hưởng đến hormone của cơ thể.
    Vì vậy, những hóa chất đó được gọi là hóa chất gây rối loạn hormone hoặc hóa chất gây rối loạn nội tiết, hóa chất thay đổi hormone, bất kể tên gọi nào, có rất nhiều tên.
    Nhưng điều đó giúp bạn tập trung vào nơi tìm kiếm các tác động vì nếu nó thay đổi hormone, bạn có thể có một điều gì đó để thực sự hỏi, được không, đây là một hóa chất, nó có ảnh hưởng đến hormone không?
    Hormone nào? Khi nào? Như thế nào? Và sau đó bạn bắt đầu, đó gần như là việc thiết lập một thí nghiệm ngay tại đó, đúng không?
    Vì vậy, việc tập trung vào các hóa chất gây rối loạn hormone tôi nghĩ là hữu ích.
    Chắc chắn rồi.
    Và nhiều điều mà chúng ta sẽ nói hôm nay có lẽ xoay quanh các con đường estrogen và testosterone liên quan đến việc nam hóa hoặc nữ hóa não và cơ thể cũng như chất lượng tinh trùng và trứng.
    Vì vậy, tôi là một nhà dịch tễ học sinh sản, tôi đã đến đó theo một con đường gián tiếp.
    Tôi nghĩ có lẽ công việc của tôi về các biện pháp tránh thai đường uống đã dẫn tôi đến đó một cách trực tiếp nhất.
    Và các biện pháp tránh thai đường uống là các hóa chất gây rối loạn nội tiết. Đó là điều mà chúng được thiết kế để làm.
    Đó là điều mà chúng được thiết kế để làm, thay đổi hormone của cơ thể bạn, hormone sinh sản của bạn.
    Vì vậy, thật thú vị, cách đây rất lâu khi tôi làm việc trong nghiên cứu tại Kaiser về các biện pháp tránh thai đường uống, đó thực sự là nghiên cứu lớn nhất trong loại hình này trên thế giới, cố gắng tìm hiểu xem có những tác động bất lợi nào của các biện pháp tránh thai đường uống không, nếu có, bạn biết đấy, cho ai và khi nào và bao nhiêu và vân vân.
    Và vì vậy có một nghiên cứu rất lớn.
    Và khi tiến về phía trước trong thời gian, tôi, bạn biết đấy, tôi đã nghiên cứu về hóa chất môi trường, không phải là dược phẩm trong một thời gian dài khi tôi làm việc tại Sở Dịch vụ Y tế California. Và rồi tôi đã có một khoảnh khắc “aha”. Tôi đang bay đến Nhật Bản với người bạn John Brock, người là một nhà hóa học tại CDC, một nhà hóa học tuyệt vời, và trong những chuyến bay dài, chúng tôi đã nói về điều này và đó là khi anh ấy nói, “Shonna, bạn nên xem xét về phthalates,” và tôi đã hỏi, “Tại sao tôi nên xem xét về phthalates?” Tôi chưa bao giờ nghe nói về phthalates, đúng không? Và anh ấy nói, “Chà, bây giờ chúng tôi có thể đo chúng tại CDC, và chúng tôi thấy chúng có mặt trong mọi người, chúng có trong phụ nữ trong độ tuổi sinh sản, thực tế một. Thực tế hai, các đồng nghiệp tại NTP đã chỉ ra một điều gì đó mà họ gọi là hội chứng phthalate.” Và vì vậy anh ấy đã giải thích. NTP là gì? Chương trình Độc tính Quốc gia, xin lỗi. Cảm ơn bạn. Để sử dụng chữ cái. Không sao cả. Chương trình Độc tính Quốc gia, một trung tâm nghiên cứu của chính phủ. Và công việc của họ là xem xét các hóa chất và xem độc tính của chúng là gì. Nó có thể là độc tính sinh sản, có thể là khả năng gây ung thư, có thể là độc tính thần kinh. Đó là những gì họ làm. Và vì vậy họ đã chỉ ra những phthalates này là độc tính sinh sản và cụ thể là đối với nam giới và cụ thể là khi tiếp xúc trong tử cung. Mẹ mang thai tiếp xúc với phthalates, và bằng cách nào đó, thai nhi bị ảnh hưởng. Nếu bạn không phiền, tôi muốn biết, mẹ có đang tiêu thụ phthalates dưới dạng thực phẩm không? Bà có hít phải phthalates không? Chúng có rơi lên da bà không? Những cách nào mà phthalates xâm nhập vào cơ thể của mẹ mà, hãy giả sử nó đi qua hàng rào nhau thai vào thai nhi và ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi? Trong những thí nghiệm đó, nó là qua thực phẩm, nhưng chúng ta bị tiếp xúc theo tất cả những cách mà bạn đã đề cập. Mọi cách mà một thứ gì đó có thể vào cơ thể chúng ta, phthalates đều xâm nhập vào đó. Nhưng hãy quay lại vấn đề đó. Hãy để tôi nói về thí nghiệm tại NTP. Vậy những gì họ đã làm tại NTP, Chương trình Độc tính Quốc gia, họ đã cho những con chuột mẹ ăn các liều lượng khác nhau.
    các phthalate khác nhau này.
    Và những gì họ phát hiện là không có sự thay đổi nào ở các con cái mà họ đã tìm thấy vào thời điểm đó.
    Con cái?
    Con cái, xin lỗi.
    Nhưng ở các con đực, họ phát hiện rằng bộ phận sinh dục bị, tôi sẽ tóm tắt lại bằng cách nói là không hoàn toàn nam hóa.
    Vì vậy, tôi sẽ giải thích điều đó.
    Để làm được điều đó, tôi phải quay lại và nói điều gì đó mà bạn có thể đã biết rất rõ.
    Nhưng tôi sẽ chỉ giải thích nó.
    Đường sinh dục ban đầu là một rãnh.
    Nó là một rãnh đơn.
    Nó giống nhau ở cả nam và nữ.
    Nó không có sự khác biệt giới tính ở giai đoạn đầu.
    Và sau đó dưới ảnh hưởng của testosterone, trong một khoảng thời gian rất cụ thể gọi là khoảng thời gian lập trình nam, ở chuột, nó kéo dài, tôi nghĩ, từ 9 đến 12 ngày mang thai, một khoảng thời gian rất ngắn.
    Để định hướng cho mọi người, tôi nghĩ thời gian mang thai của chuột khoảng 21 ngày.
    Vì vậy, đối với chúng ta, đó sẽ là giai đoạn đầu của tam cá nguyệt đầu tiên.
    Nhưng điều đó sẽ đến sau.
    Vì vậy, vào thời điểm đó, nếu họ cho mẹ chúng ăn hóa chất đó trong thức ăn của bà, thì các con đực của bà sẽ được sinh ra với những thay đổi ở bộ phận sinh dục của chúng, hoặc có khả năng cao hơn.
    Và những gì chúng thường có là một dương vật nhỏ hơn, sự xuống thấp của tinh hoàn ít hơn, có khả năng cao hơn để có tinh hoàn không xuống.
    Có những thay đổi bên trong.
    Chúng tôi không đi vào trong nghiên cứu của chúng tôi trên con người vì chúng tôi không thể nhìn vào đó.
    Nhưng màng tinh hoàn có những thay đổi và v.v.
    Toàn bộ đường sinh dục bị thay đổi.
    Và chỉ số quan trọng nhất đối với tôi, như đã được chứng minh, và đối với con người, và có lẽ đối với động vật, là một điều mà các nhà khoa học động vật đã nghiên cứu trong một thời gian dài, thực sự hơn 90 năm, nhưng chưa bao giờ được nghiên cứu ở con người.
    Và đó là khoảng cách từ hậu môn đến bộ phận sinh dục.
    Tập hợp các thay đổi này ở bộ phận sinh dục nam được gọi là hội chứng phthalate.
    Bây giờ, bạn là một bác sĩ, và tôi thách thức bạn nghĩ về bất kỳ hội chứng nào ngoài hội chứng do rượu.
    Sau khi bạn cảm thấy hội chứng do rượu, tất nhiên, có một hội chứng.
    Nhưng hãy lưu ý hội chứng nào được gắn liền với một loại hóa chất?
    Chỉ để mục đích kỹ thuật, tôi có bằng tiến sĩ, không phải là bác sĩ lâm sàng. Nhưng tôi đã làm việc về sự phát triển thần kinh trong nhiều năm, và trước đó, tôi đã nghiên cứu một số vấn đề nội tiết. Vì vậy, tôi khá quen thuộc với các thuật ngữ chung. Một ví dụ mà tôi nghĩ đến là, chẳng hạn, những đứa trẻ bị ảnh hưởng bởi thalidomide, một loại thuốc chống sảy thai đã làm thay đổi sự phát triển của chi. Đó là một ví dụ rất cực đoan. Tôi sẽ nói rằng trong sự phát triển bình thường của con người, điều mà tôi quen thuộc nhất là những tác động tổ chức sớm của androgen chuyển đổi thành estrogen lên kiểu hình bên ngoài, về cơ bản, nói theo cách của những người nghiên cứu, trong quá trình phát triển, nhiễm sắc thể Y dẫn đến việc sản xuất một số gen và cuối cùng là protein thông qua RNA, v.v., bao gồm testosterone và dihydrotestosterone, mà trong não tổ chức não thành nam và gây ra sự phát triển của dương vật, hoặc tổ chức, có nghĩa là nó thiết lập dương vật để sau đó, trong giai đoạn dậy thì, khi dương vật tiếp xúc với testosterone, estrogen, NDHT, và một số thứ khác, không chỉ testosterone, dương vật sẽ phát triển. Đúng vậy. Và còn nhiều thứ khác nữa. Đúng, rất nhiều thứ khác. Vì vậy, những thuật ngữ mà tôi vừa đưa ra cơ bản đang nói rằng có rất nhiều điều trong sự phát triển mà hormone thiết lập một tiềm năng để phản ứng với các hormone khác sau này. Không phải là testosterone làm cho dương vật phát triển trong quá trình phát triển. Nó có tác dụng đó. Nhưng hơn thế nữa, nó thiết lập một tiềm năng cho dương vật phát triển khi tiếp xúc với các yếu tố khác sau này trong giai đoạn dậy thì. Tôi có đúng không? Đúng vậy. Về tên gọi, đó là hội chứng phthalate, có thalidomide. Nó thường không được gọi là hội chứng thalidomide, nhưng có thể. Bạn đã đúng về điều đó. Nhưng nó cực kỳ hiếm, và không có hóa chất nào trong môi trường, bạn biết đấy, khác với một loại dược phẩm. Điều đó được gọi là hội chứng. Vì vậy, điều này rất, rất đặc biệt. Và tôi nghĩ, wow, John đang nói với bạn điều này trên máy bay, đúng không?
    Một điều gì đó trong môi trường cơ bản có tác động gây rối loạn nội tiết và cơ thể, ít nhất là tương đương với hội chứng rượu thai nhi và hội chứng thalidomide. Đúng vậy. Vậy, vào thời điểm này, chỉ có động vật, đúng không? Bởi vì John đã nói với bạn về nghiên cứu NTP, nghiên cứu này được thực hiện trên chuột. Và tôi đã nghĩ, wow, bạn biết đấy, tôi thích những câu đố. Vậy câu hỏi đầu tiên của tôi là, điều này có xảy ra ở con người không? Bạn có thể hỏi điều đó, bạn biết đấy, như một điều tự nhiên để hỏi. Câu hỏi tuyệt vời. Và sau đó tôi đã nghĩ, làm thế nào chúng ta có thể tìm ra điều đó? Và việc trả lời câu hỏi đó đã mất của tôi 10 năm. Được rồi. Vậy nếu bạn nghĩ về, được rồi, phthalate trong cơ thể mẹ làm thay đổi bộ phận sinh dục của con cái, kết nối chúng lại. Làm thế nào chúng ta làm điều đó? Đúng không? Vậy chúng ta phải bắt đầu với phthalate trong cơ thể mẹ. Vậy làm thế nào chúng ta biết điều đó? Chà, may mắn hoặc không, tôi đã lưu trữ rất nhiều nước tiểu của phụ nữ mang thai từ một nghiên cứu mà tôi đang thực hiện về số lượng tinh trùng. Tôi đã tình cờ có được nước tiểu của phụ nữ. Nếu bạn muốn, tôi đã nghĩ, ồ, hãy lưu lại. Bạn biết đấy, nó không tốn kém và không khó. Tủ đông -80 độ. Không chiếm nhiều chỗ. Để nó ở đó. Vì vậy, tôi đã lưu nước tiểu này từ các phụ nữ mang thai. Và sau đó tôi biết từ John rằng chúng tôi có thể tìm phthalate metabolites trong nước tiểu. Đây là những sản phẩm mà cơ thể hình thành khi tiếp xúc với phthalates, và bạn có thể đo chúng trong nước tiểu. Vậy tôi đã nghĩ, được rồi, tôi có thể lấy nước tiểu đó, tôi có thể xem xét các phthalate metabolites, và sau đó tôi sẽ biết mẹ đã tiếp xúc với cái gì. Dựa trên dữ liệu từ động vật, chúng tôi có bằng chứng tốt rằng nó thực sự đi vào thai nhi. Vậy sau đó tôi đã nghĩ, được rồi, có thể có sự thay đổi ở các em bé. Vì vậy, tôi đã phải lấy các em bé. May mắn thay, tôi đã thực hiện nghiên cứu này trên các cặp vợ chồng mang thai, phụ nữ mang thai và bạn đời của họ, và tôi đã có thể gọi cho họ và nói, bạn có thể đến đây và để chúng tôi đo bộ phận sinh dục của em bé của bạn không? Đúng không? Cha mẹ có sẵn lòng để bạn làm điều đó không? Họ cũng đồng ý.
    Hầu hết họ đều đồng ý với điều đó.
    Ừ.
    Ừ.
    Chà, họ đã tin tưởng chúng tôi.
    Bạn biết đấy, họ đã tham gia một nghiên cứu với chúng tôi và, bạn biết đấy, chúng tôi có uy tín.
    Những chú chuột con đó vẫn còn nhỏ, nhưng không phải là mới sinh.
    Vì vậy, đây là một thời gian sau đó.
    Những chú chuột con mà chúng tôi thực sự nhận được trung bình, tôi nghĩ, khoảng 12 tháng tuổi.
    Vì vậy, có thể không lý tưởng lắm vì những con chuột đã được đo lường ngay từ khi sinh.
    Cơ quan sinh dục của chuột đã được đo, nhưng đó là những gì chúng tôi có thể làm vào thời điểm đó.
    Ừ.
    Lý do tôi hỏi là luôn có khả năng tiếp xúc với phthalate liên tục đối với trẻ sơ sinh.
    Chắc chắn rồi.
    Hoàn toàn đúng.
    Trong cả hai trường hợp, bạn có thể rút ra một số liên kết tiềm năng giữa, hoặc có thể rút ra một liên kết.
    Tôi phải cẩn thận với ngôn ngữ của mình ở đây, giữa việc tiếp xúc với phthalate trong tử cung và ngoài tử cung và những dấu hiệu sinh học bên ngoài này.
    Ừ.
    Ý tôi là, với việc khoảng thời gian quan trọng khá ngắn và khá sớm, nhân tiện, để tôi nói rằng, khi những con chuột, chúng đã thực hiện rất nhiều công việc về khoảng thời gian quan trọng này.
    Và khi những con chuột mẹ bị tiếp xúc trước ngày thứ chín, thì không có tác dụng gì.
    Và khi chúng bị tiếp xúc sau ngày thứ mười hai, thì cũng không có tác dụng gì.
    Vì vậy, chỉ có việc tiếp xúc trong khoảng thời gian quan trọng đó là rất nhạy cảm.
    Và, nhân tiện, điều này cũng đúng với não bộ.
    Vì vậy, việc xác định khoảng thời gian quan trọng là một trong những thách thức mà chúng tôi gặp phải khi làm việc với những hóa chất này.
    Vì vậy, tôi không quá lo lắng về việc tiếp xúc trong phòng sinh và trong thức ăn của chúng trong năm đầu đời vì tôi biết rằng điều đó khó có thể thay đổi những chỉ số này.
    Có thể có những thứ khác, nhưng có thể, nhưng không phải những chỉ số này.
    Vì vậy, câu hỏi trở thành điều bạn đang hỏi là, chúng tôi đo lường cái gì?
    Chúng tôi thực sự đo lường cái gì?
    Và nếu bạn nghĩ về một con chuột con hoặc chuột, cơ quan sinh dục của chúng khá nhỏ.
    Và rất khó để biết chính xác điều đó tương ứng như thế nào với hệ thống sinh dục của con người và những gì bạn thấy khi sinh, bạn biết đấy, khi bạn mở chân của một cậu bé.
    Và vì vậy, tôi đã tìm được một bác sĩ nhi khoa ở Los Angeles, người đã làm việc với tôi về cách thực hiện bản dịch đó và cách thực hiện bài kiểm tra này. Điều đó đã mất một thời gian khá lâu vì chúng tôi thực sự muốn đến gần nhất có thể. Điều rõ ràng là phần hậu môn thì dễ. Bạn chỉ cần đến trung tâm của hậu môn. Vậy thì điểm mốc khác là gì? Điểm mốc sinh dục là gì? Hóa ra cũng có ở nam giới, và cũng có ở nữ giới. Vậy hãy chỉ nói về nam giới. Đối với nam giới, nơi tốt nhất để đo và thực sự gần nhất với kích thước của chuột là nơi mà mô thay đổi, nơi mà bìu gắn vào. Và điều đó, nó chuyển từ mô nhăn sang mô mịn. Nhưng điểm đó thì khá rõ ràng, khá dễ để đo. Đo lường khác mà chúng tôi thực hiện là khoảng cách giữa hậu môn và bìu. Và đo lường khác mà chúng tôi thực hiện là khoảng cách giữa hậu môn và dương vật. Và đó là điểm gắn vào, điểm gắn phía trước của dương vật. Phần gần nhất với cơ thể. Gần nhất với đầu dương vật. Đúng vậy. Gần nhất với đầu dương vật. Đúng vậy. Và điều đó không rõ ràng lắm vì bạn không có sự thay đổi mô ở đó. Vậy chính xác thì bạn đặt thước kẹp ở đâu? Và chúng tôi đã có rất nhiều cuộc thảo luận về việc, bạn có ấn xuống không, bạn tự hỏi làm thế nào, chính xác thì bạn đánh dấu ở đâu? Và thực sự, khoảng cách giữa hậu môn và bìu là phép đo có độ biến thiên thấp nhất vì bạn có thể đo nó một cách chính xác nhất. Nhưng khoảng cách giữa hậu môn và dương vật là một phép đo khác. Và sau đó bạn có thể làm điều tương tự ở nữ giới, và chúng tôi đã làm điều đó, nhưng có lẽ bây giờ chúng ta không cần phải đi vào chi tiết đó. Vì vậy, chúng tôi đã thiết kế bài kiểm tra này, và chúng tôi đã làm rất nhiều công việc để đảm bảo nó có thể lặp lại giữa các người kiểm tra. Và cuối cùng, chúng tôi đã đưa các bà mẹ vào, đưa các em bé vào, và thực hiện ba phép đo. Và sau đó, trên mỗi 10 em bé, chúng tôi đã có một người kiểm tra độc lập để thực hiện ba phép đo. Vì vậy, chúng tôi có thể xem xét sự biến thiên trong và giữa các người kiểm tra. Bạn hiểu rằng đây là lần đầu tiên điều này được thực hiện theo cách này trên con người.
    Có một nghiên cứu ở Mexico đã cố gắng làm điều này, và tôi không học được nhiều về nó. Tôi rất phấn khích khi họ đã thực hiện điều này, nhưng tôi không chắc nó liên quan như thế nào đến vấn đề này. Vì vậy, tôi chỉ đề cập đến điều đó một cách trung thực, bạn biết đấy, có ai đó ở Mexico đã làm điều này. Nhưng theo kiến thức của tôi, đây là lần đầu tiên nó được sử dụng như một biện pháp độc tính ở người, đúng không? Vì vậy, chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu đó. Chúng tôi đã liên hệ những đo lường đó với những gì CDC đã đo được trong nước tiểu của các phụ nữ của chúng tôi, được thu thập trong khi họ mang thai, và chúng tôi đã phát hiện ra hội chứng phthalate. Tốt. Bạn giải thích mối tương quan giữa mức độ chuyển hóa phthalate, mà tôi tin là. Không phải bằng con số, vì tôi không nhớ nữa, nhưng có một sự khác biệt đáng kể, hãy lấy AGD. AGD của các bà mẹ có mức độ cao hơn của ba loại phthalate chống androgen mạnh nhất, tôi sẽ cho bạn biết đó là những loại nào trong một phút, có chiều dài ngắn hơn đáng kể, và khoảng cách giới tính. Và tôi phải nói rằng, điều mà tôi chưa nói và nên nói, khoảng cách giới tính thực sự là khác biệt giữa hai giới. Nó có xu hướng dài hơn từ 50 đến 100% ở nam giới so với nữ giới. Điều đó có lý nếu bạn nghĩ về những gì đang diễn ra trong không gian đó. Có rất nhiều “đất” ở nam giới giữa hậu môn và, bạn biết đấy, hãy nói là dương vật, sự chèn vào dương vật, nhiều hơn so với nữ giới. Vì vậy, thật tự nhiên khi điều đó sẽ dài hơn, nhưng đó là, tôi đã bắt đầu làm một số công việc nhìn vào các loài khác, và hóa ra điều đó đúng ở tất cả các loài động vật có vú, ngoại trừ hai loài, và một là linh cẩu, và một là voi. Vì vậy, ở linh cẩu, tôi chỉ nói điều này vì tôi nghĩ bạn sẽ thấy thú vị. À, tôi- Bạn biết về linh cẩu không? Tôi biết. Nếu bạn biết về bộ phận sinh dục của linh cẩu, thì tôi muốn thừa nhận, và tôi có thể cho bạn biết lý do sau khi bạn giáo dục chúng tôi, nhưng tôi sẽ giữ phần giải thích của mình ngắn gọn, nhưng tôi rất quen thuộc với bộ phận sinh dục của linh cẩu. Vì vậy, tôi biết Stephen Glickman, người làm việc với một, bạn có thể cũng biết anh ấy, anh ấy làm việc ở Berkeley.
    Ông ấy là giảng viên của tôi khi tôi là sinh viên cao học tại Cal, và tôi thường chạy trong Công viên Tilden. Tôi nghĩ bây giờ tôi sẽ kể về điều đó, và có một thuộc địa của những con linh cẩu hoang dã, nhưng chúng ở phía sau hàng rào dây xích. Đúng vậy. Thực ra, đây là một trong những con đường đi bộ yêu thích của tôi, lên Đường mòn Strawberry Canyon, và một người bạn tốt của tôi, Brian Prendergas, hiện là giáo sư tại Đại học Chicago, đã nghiên cứu về những con chuột đồng prairies cũng được nuôi tại cơ sở đó. Một điều thú vị là đi xem những con linh cẩu với Steve, chúng là những động vật cực kỳ nguy hiểm, và Steve có rất nhiều câu chuyện về chúng. Chúng ta có lẽ nên kiềm chế cơn cám dỗ để đi sâu vào điều đó. Có thể một lúc nào đó tôi sẽ làm một buổi trò chuyện podcast vào buổi tối, nơi tôi kể những câu chuyện của Steve Glickman. Ông ấy là một người rất dễ mến. Và vâng, hãy nói như thế này, những con linh cẩu cái có âm vật lớn hơn một số con linh cẩu đực, và những con cái đó sinh con qua những âm vật đó, như chúng ta đều biết. Vì vậy, bạn sẽ không ngạc nhiên khi biết rằng âm vật của con cái HDD dài hơn con đực. Đúng vậy. Bởi vì chúng bị androgen hóa mạnh mẽ. Chính xác. Như tôi nhớ là do Andrasteen Dione. Thực ra, tôi không biết điều đó. Nó trở nên phổ biến trong thời kỳ steroid trong bóng chày chuyên nghiệp vì Andrasteen Dione đã được sử dụng khá thường xuyên trong bóng chày vào thời điểm đó. Dù sao, chúng ta có thể đi sâu vào chủ đề linh cẩu. Nhưng cũng về hành vi, con cái là alpha. Đúng vậy. Đúng vậy. Chúng ăn trước. Chúng ăn một cách thể chất và theo thứ bậc trong linh cẩu. Thật thú vị, phải không? Rằng chúng lại có khoảng cách giữa các cơ quan sinh dục dài hơn, nam tính hơn. Voi, chúng ta sẽ không đi vào bây giờ, nhưng chúng ở giữa nhiều thứ. Vì vậy, bao gồm cả việc khoảng cách giữa các cơ quan sinh dục của con đực và con cái gần như bằng nhau. Ngoài ra, khoảng cách giữa các cơ quan sinh dục của con đực và con cái ở người và các loài khác dài hơn từ 50 đến 100 phần trăm. Tuy nhiên, ba loại phthalate, diethylhexylphthalate, DEHP, dibutylphthalate, DBP, và butylbenzylphthalate,
    BBZP là những phthalate có tính kháng androgen mạnh nhất, làm giảm testosterone. Và đó là những chất được liên kết với khoảng cách giữa các cơ quan sinh dục ngắn hơn ở nam giới. Ở nam giới người. Nam giới người và động vật. Vì vậy, chúng tôi đã tái hiện nghiên cứu động vật đó trên con người. Và rồi, vì bạn biết rằng đây là cách mà khoa học hoạt động, tôi phải làm lại tất cả, đúng không? Vì vậy, tôi đã bắt đầu một nghiên cứu hoàn toàn mới. Và nghiên cứu đó vẫn đang tiếp diễn. Những đứa trẻ vẫn đang được theo dõi. Tôi nghĩ chúng tôi bắt đầu vào năm 2012. Bài báo đầu tiên về khoảng cách giữa các cơ quan sinh dục được công bố vào năm 2005 với tác động khá lớn. Và vì vậy, đây là những nghiên cứu mà bạn đang xem xét khoảng cách giữa các cơ quan sinh dục ở những con người tương đối mới sinh, sau đó theo dõi khoảng cách đó. Không, đó là một nghiên cứu khác. Theo dõi là một nghiên cứu khác. Được rồi. Vì vậy, có hai nghiên cứu về việc chứng minh Hội chứng Phthalic ở nam giới người. Được rồi. Nghiên cứu đầu tiên mà tôi mô tả, nghiên cứu thứ hai, là nghiên cứu tái hiện. Và nghiên cứu thứ hai là nghiên cứu vẫn đang diễn ra. Và chúng tôi không biết nó ảnh hưởng như thế nào đến chức năng sinh sản của họ, vì bây giờ những đứa trẻ chỉ mới 12 tuổi. Vì vậy, chúng tôi muốn biết điều đó và chúng tôi sẽ biết điều đó. Được rồi. Nhưng tôi có một câu trả lời khác cho bạn về điều đó. Vì vậy, chúng tôi đã bắt đầu nghiên cứu thứ hai và nghiên cứu thứ hai, được gọi là TIDES, là nghiên cứu về phát triển và môi trường trẻ sơ sinh. Nhân tiện, cả hai nghiên cứu này đều ở bốn thành phố tại Hoa Kỳ. Và ở đó, chúng tôi đã làm đúng. Vì vậy, chúng tôi đã lấy mẫu nước tiểu trong giai đoạn đầu, vì chúng tôi biết rằng điều đó có thể quan trọng. Chúng tôi không có tùy chọn đó trong nghiên cứu đầu tiên. Hãy nhớ rằng những mẫu nước tiểu đó là ngẫu nhiên. Chúng tôi đã lấy chúng khi có thể, đúng không? Và chúng tôi đã lấy nước tiểu lặp lại, một lần trong mỗi tam cá nguyệt, để xem xét các tác động trong các tam cá nguyệt khác nhau. Và sau đó chúng tôi đã kiểm tra các em bé khi sinh, điều này giống như những gì mà chuột … Vì vậy, chúng tôi đã đến gần hơn nhiều với việc tái hiện nghiên cứu trên động vật gặm nhấm và chúng tôi đã thấy điều đó một lần nữa. Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất và probiotic tất cả trong một với các adaptogen.
    Tôi đã sử dụng AG1 hàng ngày kể từ năm 2012, vì vậy tôi rất vui mừng khi họ tài trợ cho podcast này.
    Lý do tôi bắt đầu sử dụng AG1 và lý do tôi vẫn tiếp tục sử dụng AG1 một lần và thường là hai lần mỗi ngày là vì đây là sản phẩm bổ sung dinh dưỡng nền tảng chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất.
    Điều đó có nghĩa là AG1 đảm bảo rằng bạn nhận được tất cả các vitamin, khoáng chất và các vi chất dinh dưỡng cần thiết để tạo ra một nền tảng vững chắc cho sức khỏe hàng ngày của bạn.
    AG1 cũng có probiotics và prebiotics hỗ trợ một hệ vi sinh vật đường ruột khỏe mạnh.
    Hệ vi sinh vật đường ruột của bạn bao gồm hàng triệu vi sinh vật lót dọc theo đường tiêu hóa và ảnh hưởng đến những điều như tình trạng hệ miễn dịch của bạn, sức khỏe chuyển hóa, sức khỏe hormone và nhiều hơn nữa.
    Vì vậy, tôi đã nhận thấy rằng khi tôi sử dụng AG1 hàng ngày, tiêu hóa của tôi được cải thiện, hệ miễn dịch của tôi mạnh mẽ hơn, tôi hiếm khi bị ốm, và tâm trạng cũng như sự tập trung tinh thần của tôi ở mức tốt nhất.
    Thực tế, nếu tôi chỉ có thể sử dụng một loại thực phẩm bổ sung, thì loại thực phẩm bổ sung đó sẽ là AG1.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt.
    Chỉ trong tháng này, tháng 11 năm 2024, AG1 đang tặng một tháng cung cấp miễn phí axit béo omega-3 từ dầu cá, bên cạnh bộ quà chào mừng thông thường gồm 5 gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp vitamin D3K2 với đơn hàng của bạn.
    Axit béo omega-3 rất quan trọng cho sức khỏe não bộ, tâm trạng, nhận thức và nhiều hơn nữa.
    Một lần nữa, hãy truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt này.
    Sự tiếp xúc với phthalate nhiều hơn tương đương với khoảng cách giữa hậu môn và bộ phận sinh dục ở nam giới ngắn hơn.
    Nó gần giống với phân bố ở nữ giới.
    Nghe có vẻ như các phân bố đã di chuyển gần lại với nhau hơn.
    Đúng vậy.
    Đúng.
    Mặc dù không phải là nữ giới đã di chuyển.
    Tất cả các đặc điểm giới tính thứ cấp trong giai đoạn dậy thì ở nam giới, như là quả táo Adam, sự phát triển của khuôn mặt, sự dày lên của dây thanh âm, do đó làm giọng nói trầm xuống, v.v. Tất cả những điều đó có phải là những tác động kích hoạt sau này của hormone, hay có những tiền thân nào đó có sẵn ở nam giới? Bởi vì trong chuột, như tôi nhớ, tôi không thể nói với bạn… Chúng tôi gọi nó trong phòng thí nghiệm, mọi người luôn cười khi nghe điều này, nhưng nó giống như việc xác định giới tính của động vật khi bạn nhìn để xác định xem đó là con đực hay con cái. Khi chúng còn rất nhỏ, bạn phải nhìn thật kỹ lúc đầu, đúng không? Và sau đó bạn sẽ trở nên khá giỏi trong việc đó. Khi chúng lớn lên, việc này trở nên dễ dàng hơn. Nhưng khi chuột nằm ngửa, bạn không thể thực sự phân biệt được. Bạn không thể thực sự phân biệt được. Khi chuột lớn lên, tinh hoàn của chúng trở nên rõ ràng ở con đực, ngay cả từ trên cao. Nhưng theo như tôi biết, không có dấu hiệu bên ngoài nào thực sự. Vì vậy, bạn có thể đã tìm thấy một dấu hiệu sinh học bên ngoài thực sự của sự nam tính. Của sự nam tính. Và vì vậy, tôi muốn nói một điều về nữ giới, vì điều đó sẽ dẫn tôi đến kết luận của mình về vai trò của biện pháp này. Nếu người mẹ tiếp xúc với nhiều testosterone hơn mong đợi, bạn có thể mong đợi rằng con cái nữ của cô ấy sẽ có khoảng cách hậu môn – sinh dục lớn hơn. Có phải như vậy không? Có. Vì vậy, đó là một tác động hai chiều. Chúng ta có thể giả định rằng nếu người mẹ tiết ra hoặc tiếp xúc với nhiều androgen hơn, thì các bé trai có thể trở nên quá nam tính không? Không. Tôi không biết điều đó sẽ là gì. Chúng tôi chưa bao giờ thấy điều gì đó được gọi là quá nam tính. Vì vậy, câu “có” mà tôi đã nói với bạn là kết quả của một nghiên cứu mà chúng tôi đã xem xét các cô gái sinh ra từ những người phụ nữ mắc PCOS. Những người phụ nữ mắc PCOS có lượng testosterone dư thừa. Buồng trứng đa nang. Xin lỗi. Buồng trứng đa nang. Không, điều đó tốt. Chúng tôi đã nói về nó một chút trước đây trong podcast. Hãy nói rằng nó liên quan đến, theo hiểu biết của tôi, nó liên quan đến mức độ androgen cao hơn. Đúng vậy. Những người phụ nữ này thường có râu trên mặt và bạn biết đấy.
    Không chỉ các bà mẹ, mà cả những người phụ nữ mắc hội chứng buồng trứng đa nang (PCOS) đều có mức androgen cao hơn. Chúng ta không nói về các bà mẹ mang thai nữa. Trong nhóm nghiên cứu của chúng tôi, chúng tôi đã tìm kiếm những phụ nữ được chẩn đoán mắc PCOS và coi đó là dấu hiệu của việc tiếp xúc với testosterone cao hơn, sau đó xem xét các cô gái. Và đúng vậy, những cô gái đó có khoảng cách giữa các cơ quan sinh dục dài hơn, được gọi là khoảng cách giữa các cơ quan sinh dục nam tính hơn. Bạn đang xem xét nhóm tuổi nào? Ở trẻ sơ sinh. Ở trẻ sơ sinh. Ồ, PCOS xảy ra trong thời kỳ mang thai khi họ đang mang thai. Vì vậy, có thể là những người trong độ tuổi từ 20 đến 40. Những phụ nữ trưởng thành mắc PCOS có xu hướng, chúng ta biết họ có mức androgen cao hơn, nhưng họ cũng có khoảng cách giữa các cơ quan sinh dục giống như nam giới nhiều hơn. Họ không có. Con gái của họ thì có. Con gái của họ thì có. Cảm ơn bạn đã làm rõ điều đó. Con gái của họ. Vậy hãy kết hợp lại, biện pháp này là một cái nhìn vào bên trong tử cung về mức androgen mà thai nhi tiếp xúc vào thời điểm đó, điều này thật tuyệt vời vì bạn không thể vào đó mà không làm rối loạn, bạn biết đấy, bạn không thể. Và đây là giai đoạn đầu của tam cá nguyệt đầu tiên, bạn thậm chí không thể lấy được dịch và v.v. Vì vậy, điều này cho bạn biết, đây giống như một bản đọc về những gì có trong dịch vào thời điểm đó. Câu hỏi tiếp theo của bạn là điều này có ý nghĩa gì đối với khả năng sinh sản sau này? Vâng. Đúng vậy. Tác động của việc tiếp xúc với androgen sớm này đối với con cái nữ hoặc hãy chỉ nói là giảm tiếp xúc với androgen chức năng đối với con cái nam? Lý do tôi sử dụng ngôn ngữ vòng vo là bạn có thể biết, nhưng đối với khán giả, không cố gắng làm phức tạp mọi thứ ở đây, nhưng nhiều tác động nam tính hóa của hormone trong phát triển thai nhi thực sự là testosterone được chuyển đổi thành estrogen. Vì vậy, điều này có thể trở nên khá phức tạp. Nhưng có thể vì sự đơn giản hôm nay, chúng ta sẽ chỉ giữ lại các tác động của androgen đối với sự nam tính hóa với sự hiểu biết rằng một số tác động đó là hậu quả của testosterone được chuyển đổi thành estrogen.
    Chỉ là mọi người hình thành những liên tưởng mạnh mẽ một cách sai lầm rằng testosterone là của nam, điều đó không đúng và estrogen là của nữ, và mọi thứ trở nên rất mơ hồ. Nhưng trong thời gian này, bạn đã xác định được một dấu hiệu sinh học bên ngoài của androgen thai nhi, hay còn gọi là sự nam hóa thông qua người mẹ. Đúng vậy. Hiểu rồi. Được rồi. Vậy thì chúng tôi đã đặt câu hỏi mà bạn đã hỏi và nhiều người khác cũng đã hỏi, ai quan tâm? Tại sao chúng ta lại lo lắng về việc một cậu bé có khoảng cách giữa các bộ phận sinh dục hơi nhỏ hơn một chút? Chà, tôi có thể nói với bạn rằng có nhiều cậu bé có lẽ đang lo lắng về điều đó ngay bây giờ. Họ có thể đã lấy thước kẻ và thước cặp ra ngay bây giờ. Nhưng tôi sẽ trả lời câu hỏi đó. Tôi đã nói với bạn rằng bọn trẻ của chúng tôi còn quá nhỏ, chúng không sản xuất tinh trùng ngay bây giờ. Vì vậy, chúng tôi đã phải đến một quần thể người lớn. Và chúng tôi đã đến một quần thể sinh viên đại học ở Rochester, New York. Và điều chúng tôi đã làm ở đó là đưa ra một giả định, dựa trên dữ liệu từ động vật. Điều đó đúng với động vật. Chúng tôi đã theo dõi con đường động vật ở đây suốt thời gian qua. Vì vậy, trong các nghiên cứu trên động vật, đồng nghiệp của tôi, Earl Gray, người đã thực hiện những nghiên cứu này. Tên của ông ấy là Earl Gray. Vâng. Thật tuyệt. Vâng. Và ông ấy đã nói, “Khoảng cách giữa các bộ phận sinh dục là mãi mãi.” Khoảng cách giữa các bộ phận sinh dục là mãi mãi. Bây giờ, điều đó có nghĩa là không phải khoảng cách giữa các bộ phận sinh dục của bạn hôm nay giống như khi bạn được sinh ra. Tất nhiên, bạn là một người lớn hơn, nhưng điều đó có nghĩa là điều chỉnh theo kích thước cơ thể, đúng không? Vì vậy, nếu bạn giả định rằng khoảng cách giữa các bộ phận sinh dục là mãi mãi, nếu bạn sinh ra với một khoảng cách ngắn cho kích thước của bạn, thì khi bạn 20 tuổi, bạn sẽ có một khoảng cách ngắn cho kích thước của bạn, được chứ? Chúng ta có thể giả định điều đó không? Được rồi. Chúng ta có thể giả định rằng nếu chúng ta mời những sinh viên đại học này đến và chúng ta có thể đo khoảng cách giữa các bộ phận sinh dục của họ, chúng ta đang nhận được một phản ánh về những gì đã xảy ra khi họ được sinh ra, được chứ? Và sau đó chúng ta có thể lấy số lượng tinh trùng của họ. Và sau đó chúng ta có thể xem liệu chúng có liên quan hay không. Và đó là những gì chúng tôi đã làm. Vì vậy, chúng tôi đã có một quần thể tình nguyện viên này, trả cho họ 75 đô la, và một trong những chàng trai đã nói, “Với 75 đô la, bạn có thể làm bất cứ điều gì.”
    Và những gì chúng tôi đã làm là đo khoảng cách kháng nguyên của họ, sau đó chúng tôi yêu cầu họ cung cấp mẫu tinh dịch và hoàn thành một bảng câu hỏi cùng những điều cần làm trong một nghiên cứu. Chúng tôi sẽ liên kết đến nghiên cứu đó, nhưng tôi có một vài câu hỏi về các yếu tố kiểm soát trong nghiên cứu đó, chỉ để mọi người hiểu cách mà một nghiên cứu như thế này sẽ được thực hiện. Tôi không mong bạn nhớ tất cả các chi tiết, nhưng bạn đang điều chỉnh theo kích thước cơ thể và trọng lượng cơ thể, chiều cao, cân nặng. Những yếu tố nào sẽ được điều chỉnh ở đây để cho phép bạn chuẩn hóa? Nói cách khác, điều bạn đang cố gắng làm là quay ngược lại để xem nó có thể như thế nào khi còn nhỏ. Không, chúng tôi thực sự không cố gắng quay ngược lại. Hãy để tôi cho bạn biết kết quả là gì. Trong nhóm đàn ông này, nếu họ có khoảng cách kháng nguyên dài hơn, họ có số lượng tinh trùng cao hơn. Hiểu rồi. Vậy bạn sẽ liên kết hai chỉ số đó. Và nếu chúng tôi muốn nói điều gì đó về, chúng tôi không cố gắng nói điều gì về cách mà họ đã được sinh ra. Chúng tôi chỉ nói, được rồi, chúng tôi sẽ lấy giả định rằng điều này phản ánh AGD sớm của họ nếu chúng tôi muốn nói điều gì đó về AGD sớm và số lượng tinh trùng. Vì vậy, dễ dàng để nói rằng AGD có liên quan đến số lượng tinh trùng vì chúng tôi đã đo điều đó. Chúng tôi đã thấy rằng, một mối tương quan đã được công bố. Được rồi, nếu chúng tôi muốn nói về AGD sớm của họ khi sinh và số lượng tinh trùng của họ, đó là một bước nhảy vọt về niềm tin theo một nghĩa nào đó vì chúng tôi không có dữ liệu về AGD sớm của họ. Đối với những người này ở Rochester, chúng tôi không đo AGD của họ khi sinh. Có điều kiện nào để trở thành người tham gia trong các nghiên cứu như là kiêng rượu, cần sa, v.v., trong 90 ngày trước đó không, 90 ngày là thời gian của quá trình sinh tinh? Vâng, tôi không nhớ điều đó. Họ là sinh viên đại học. Vì vậy, có thể một số trong số họ uống. Được rồi. Nhưng cuối cùng, đó là một liên kết vững chắc. Và sau đó Mike Eisenberg, người mà bạn có thể biết, là ở Samford. Vâng, đồng nghiệp của tôi ở Samford. Anh ấy đã tham gia podcast này. Vâng. Vâng, tốt, tốt. Vì vậy, anh ấy cũng là đồng nghiệp của tôi.
    Và anh ấy đã nhìn vào những người đàn ông trong một phòng khám vô sinh và những người đã sinh con và những người chưa sinh con.
    Và những người đàn ông đã sinh con có khoảng cách giữa các bộ phận sinh dục dài hơn so với những người chưa bao giờ sinh con.
    Chưa sinh, nhưng đang cố gắng.
    Đúng.
    Đúng vậy.
    Đây không phải là những người đã chọn không có con.
    Đúng.
    Chính xác.
    Đây là những người đang gặp khó khăn với khả năng sinh sản so với những người thành công trong việc sinh sản.
    Và nhân tiện, câu hỏi về cách đo khoảng cách giữa các bộ phận sinh dục ở một người đàn ông trưởng thành là một câu hỏi khác so với cách đo ở một trẻ sơ sinh.
    Và chúng tôi đã thực hiện rất nhiều công việc về điều đó.
    Và Michael cũng đã giúp về điều đó.
    Vậy có vẻ như, ôi, và tôi có thể hỏi, liệu số lượng tinh trùng mà ở mức, hãy nói là mức thấp, như là phần tư thấp hơn, có phải là số lượng tinh trùng “thấp” thực sự là thấp về mặt chức năng không?
    Bởi vì tôi luôn tự hỏi về điều này, như nó đã được đề cập trong một số cuộc thảo luận như với Robert Sapolsky, với Mike Eisenberg, và bây giờ tôi đang hỏi bạn, và khi chúng ta nghe rằng số lượng tinh trùng đang giảm, liệu chúng có giảm đến mức ảnh hưởng đến khả năng sinh sản không?
    Đó thực sự là một trong những câu hỏi chức năng mà tôi nghĩ.
    Vì vậy, tôi sẽ, hãy gác lại câu hỏi về khoảng cách giữa các bộ phận sinh dục, đúng không?
    Điều đó thực sự thú vị, nhưng hãy nói về số lượng tinh trùng.
    Được rồi.
    Được rồi.
    Vì vậy, nếu bạn, có một nghiên cứu tuyệt vời về những người lập kế hoạch mang thai từ Đan Mạch cách đây khá lâu.
    Và trong nghiên cứu đó, những gì họ đã làm là lấy các cặp đôi đang cố gắng thụ thai mà chưa bao giờ, hoặc không gần đây, tôi không nhớ, sử dụng biện pháp tránh thai bằng đường uống.
    Và sau đó họ đã xem số lượng tinh trùng là bao nhiêu và mất bao lâu để họ thụ thai, đúng không?
    Thời gian để mang thai liên quan đến.
    Và những gì họ đã chỉ ra là một đường cong rất thú vị, mà theo tôi biết chưa bao giờ được điều chỉnh.
    Và đây là điều tôi sử dụng và điều mà tôi nghĩ mọi người sử dụng, đó là nếu bạn, tôi ước gì tôi có thể vẽ nó ở đây.
    Bạn nên có một bảng.
    Bạn nên có một bảng.
    Vấn đề là rất nhiều người đang lắng nghe, nhưng có thể chúng ta có thể nói chuyện với mọi người về điều này.
    Vì vậy, hãy nghĩ về một đường cong mà bạn đi xuống đến mức không có tinh trùng, tức là không có tinh trùng.
    Và khi xác suất thụ thai bằng không, bạn đang nhìn vào số lượng tinh trùng theo trục X và tháng để thụ thai.
    Và điều bạn thấy là nếu bạn không có tinh trùng, bạn sẽ không có thụ thai.
    Nếu bạn lên khoảng 40, 45 triệu tinh trùng mỗi mililit, sẽ có một sự gia tăng mạnh mẽ.
    Vì vậy, càng nhiều tinh trùng bạn có, 40, 45 triệu mỗi mililit.
    Và đây là triệu mỗi mililit.
    Vì vậy, chỉ là nồng độ tinh trùng, không phải số lượng tinh trùng di động.
    Đây chỉ là số lượng tinh trùng.
    Chúng ta không nói về chất lượng.
    Không, không, không.
    Chỉ là số lượng.
    Vì vậy, khi bạn có từ 45 đến 50 triệu mỗi mililit và thấp hơn, số lượng tinh trùng của bạn rất quan trọng.
    Bạn biết đấy, mọi người nói rằng điều đó không quan trọng.
    Có.
    Nếu bạn ở trong khoảng này, nơi xác suất thụ thai giảm rất nhanh, điều đó rất quan trọng.
    Và sau đó, khoảng 45 đến 50, nó bắt đầu ổn định.
    Và sau đó, sau 100, có lẽ 75, thì điều đó hoàn toàn không quan trọng.
    Vì vậy, 100 triệu tinh trùng mỗi mililit tinh dịch.
    Đúng.
    Vậy bạn có thấy điều này không?
    Được rồi.
    Vì vậy, khi mọi người hỏi, số lượng tinh trùng có quan trọng cho khả năng sinh sản không?
    Có.
    Nó rất quan trọng nếu thấp.
    Và không, nó hoàn toàn không quan trọng nếu cao.
    Vì vậy, chúng ta chỉ có quá nhiều tinh trùng.
    Ý tôi là, tôi không có, nhưng bạn thì có, bạn biết đấy.
    Và có…
    Vì vậy, thiên nhiên chạy một trò chơi xác suất.
    Sản xuất tinh trùng quá mức.
    Đúng.
    Vì vậy, một số trong số đó sẽ có chất lượng cao, một số sẽ có chất lượng thấp.
    Chính xác.
    Tùy thuộc vào độ tuổi của chúng, tức là khi chúng được tạo ra.
    Hoặc điều kiện của chúng, bạn biết đấy.
    Hoặc điều kiện của chúng, mức độ tiếp xúc với nhiệt, v.v.
    Vì vậy, thiên nhiên chạy một trò chơi xác suất.
    Đúng vậy.
    Hy vọng rằng tinh trùng chất lượng tốt nhất sẽ thụ tinh cho trứng.
    Đúng.
    Vì vậy, dưới 45.000, xin lỗi, dưới 45 triệu…
    Triệu mỗi mililit.
    Dưới 45 triệu tinh trùng mỗi mililit tinh dịch, số lượng tinh trùng thực sự rất quan trọng. Nó giảm mạnh. Đúng vậy. Khi bạn đạt đến 75, 100 triệu tinh trùng mỗi mililit, thì… Mọi thứ đều ổn. Bạn có thể tiếp tục. Đúng. Và số lượng tinh trùng có thể dao động từ, bạn biết đấy, có thể thấp, khoảng 8, 9, 10 triệu mỗi mililit trong tình huống rất thấp. Nó có thể là không có. Nó có thể là không có ở một số người, đúng không? Tất cả đều lên đến 400 triệu. Vâng. Có một khoảng rất lớn. Đúng. Và đó là chức năng của tuổi tác. Đó là chức năng của di truyền. Đó là chức năng của việc tiếp xúc với phthalate, có đúng không? Vâng. Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Gần đây tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm một phương pháp toàn diện nhất cho việc xét nghiệm trong phòng thí nghiệm. Trong khi tôi đã là một người hâm mộ lâu năm của việc xét nghiệm máu, tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt nhằm có cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng chuyển hóa, tình trạng vitamin và khoáng chất, và các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sinh lực tổng thể của tôi. Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm chỉ số sinh học, quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ về kết quả của bạn. Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu. Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi. Tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ của tôi, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng nỗ lực ăn nhiều rau xanh hơn và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi.
    Việc kiểm tra lab toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và mặc dù tôi đã thực hiện điều đó trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém. Tôi đã rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là việc thực hiện các bài kiểm tra, cũng như sự toàn diện và khả năng hành động của các bài kiểm tra, đến nỗi tôi đã gia nhập hội đồng tư vấn của họ gần đây, và tôi rất vui mừng vì họ đang tài trợ cho podcast. Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe của Huberman lab. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function. Chúng tôi đã nhận ra rằng số lượng tinh trùng đang giảm. Có một mối quan hệ với khoảng cách giữa hậu môn và bộ phận sinh dục, và có một mối quan hệ giữa khoảng cách này và sự tiếp xúc với phthalate. Và sau đó tôi đã đặt câu hỏi, được rồi, chúng ta đang nghe về việc số lượng tinh trùng giảm, nhưng điều đó có thực sự liên quan đến chức năng không? Đó có phải là một trong những lý do khiến khả năng sinh sản giảm không? Chúng ta cũng có khía cạnh nữ giới, nơi có những phụ nữ có mức androgen cao, vì vậy chúng ta có thể nói về điều đó một chút sau. Và sau đó, tất nhiên, chúng ta có phần sinh học xã hội, nơi mọi người đang từ bỏ, hoặc trong một số trường hợp, là kinh tế, từ bỏ việc có con. Đúng vậy. Vậy hãy quay lại với số lượng tinh trùng, vì chúng ta chưa thực sự nói về điều đó. Đó là một con đường hơi khác, và sự giới thiệu của tôi về phthalate không phải thông qua số lượng tinh trùng. Nó bắt đầu từ câu hỏi của đồng nghiệp tôi hỏi tôi, bạn nên xem xét điều này và thách thức, và tôi đã xem xét nó, và đó là một hành trình rất, rất thú vị mà tôi đã trải qua. Nhưng có một hành trình riêng biệt mà tôi đã trải qua trong một thời gian, và điều đó bắt đầu vào cuối những năm 1990 khi tôi được mời tham gia một ủy ban của Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia. Ủy ban đó được thành lập để xem xét câu hỏi liệu các chất hoạt động hormon có…
    Các hóa chất, hóa chất gây rối loạn nội tiết trong môi trường đã đặt ra mối đe dọa cho sức khỏe con người, vì vào thời điểm đó, mọi người thường nghĩ, ờ, chúng tôi nghe về điều này, nhưng liệu chúng tôi có nên quan tâm không, đúng không?
    Và ủy ban đó muốn xem xét một nghiên cứu đã được công bố từ Đan Mạch vài năm trước, nghiên cứu này tuyên bố rằng số lượng tinh trùng đã giảm 50% trong 50 năm.
    Wow. Đó là một sự giảm sút lớn. Thực ra, chúng ta đang thấy tình hình tồi tệ hơn thế bây giờ.
    Vì vậy, họ đã nói với tôi, tôi là nhà thống kê duy nhất trong ban, liệu bạn có thể xem xét điều này và xem liệu chúng tôi có cần cân nhắc điều này trong các cuộc thảo luận của mình không?
    Và như tôi đã đề cập, tôi rất hoài nghi, và tôi đã xem xét nó và nghĩ, tôi không nghĩ vậy. Đó là phản ứng ban đầu của tôi.
    Và điều đó là vì, trước hết, tôi không biết ai đã viết điều này. Tôi chỉ thấy nó trong một tạp chí, và nó không lớn lắm, không có nhiều số liệu, không có nhiều dữ liệu, và tôi đã nghĩ, đó là một tuyên bố lớn cho một bài báo nhỏ. Nhưng tôi sẽ xem xét nó, vì nó quan trọng.
    Vì vậy, điều tôi đã làm là suy nghĩ về tất cả các yếu tố mà chúng tôi, những nhà dịch tễ học, gọi là yếu tố gây nhiễu. Những yếu tố có thể đã gây ra sự suy giảm đó nếu nó không thực sự tồn tại, về mặt sinh học.
    Và vì vậy, chúng ta có thể nghĩ đến một số yếu tố cùng nhau. Có thể phương pháp đếm tinh trùng đã thay đổi, vì vậy các phương pháp sau này đã đếm ít tinh trùng hơn trong cùng một mẫu. Điều đó chắc chắn có thể xảy ra.
    Nhưng hóa ra đó không phải là trường hợp, vì họ thực sự đã sử dụng cùng một phương pháp. Và có thể những người đàn ông đã thay đổi, vì vậy có thể bạn không thể lấy mẫu tinh trùng một cách ngẫu nhiên. Bạn phải có ai đó tình nguyện, đúng không?
    Vậy những người đàn ông này là ai? Hay họ có rất nhiều sự khác biệt trong giai đoạn đầu của nghiên cứu, trong giai đoạn cuối của nghiên cứu, theo cách mà có thể trong giai đoạn cuối của nghiên cứu, có những người đàn ông có số lượng tinh trùng thấp hơn, và họ đã lo lắng hơn. Có thể họ béo phì hơn. Điều đó khá hợp lý.
    Béo phì có liên quan đến số lượng tinh trùng, khả năng sinh sản. Và có thể họ đã hút thuốc nhiều hơn, và vân vân.
    Vậy điều tôi đã làm là lấy 61 nghiên cứu, xem xét chúng và cố gắng trích xuất thông tin về tất cả các yếu tố có thể giải thích sự suy giảm. Tôi đã tạo ra một mô hình đa biến và khi chạy mô hình đó, tôi đã rất ngạc nhiên khi hoàn thành. Độ dốc của sự suy giảm hoàn toàn giống nhau đến chữ số thập phân đầu tiên. Nó không giải thích được gì cả, và tôi đã nghĩ, “Ôi trời ơi, điều này có vẻ như có thể là thật.”
    Và đối với những người đang lắng nghe, điều mà Tiến sĩ Swann đang mô tả là sự xuất sắc của một nhà khoa học như bà ấy. Bà đã đi tìm tất cả những điều có thể ảnh hưởng đến kết quả mà không liên quan đến kết luận chính dường như là. Đó là số lượng tinh trùng đang giảm theo thời gian, và điều này thực sự quan trọng vì tôi nghĩ rằng những gì chúng ta đang nói ở đây song song với cuộc trò chuyện chính là cách thực hiện khoa học thật sự tuyệt vời, đặc biệt là trong các quần thể con người đang sống ngoài kia. Một số người đàn ông này có thể đã hút một chút cần sa. Tôi không nói rằng điều đó làm giảm số lượng tinh trùng, có thể làm giảm khả năng di chuyển của tinh trùng, tuy nhiên, chúng tôi đã đề cập đến điều đó trong podcast.
    Bây giờ, khi tất cả những người sử dụng cần sa nói, “Người này đã khiến người kia mang thai khi họ đang sử dụng nhiều cần sa,” và tôi luôn nói, “Được rồi, có một số yếu tố khác.” Nhưng rượu, tần suất xuất tinh, yêu cầu kiêng cữ từ 48 đến 72 giờ đến tối đa năm ngày trước đó, v.v. Tất cả những yếu tố này mà nam giới có thể hoặc không thể báo cáo trung thực. Nhưng bạn giả định rằng nếu một số người nói thật và một số không, thì có sự phân bố đều về điều đó.
    Vậy tất cả những điều khác nhau, đúng không? Điều này rất khác so với việc xem xét, chẳng hạn như dự trữ buồng trứng, như số lượng trứng mà bạn sử dụng siêu âm và sử dụng mức AMH, và chắc chắn, có những điều có thể ảnh hưởng đến điều đó, nhưng nó hơi khác so với khi chúng ta lấy số lượng tinh trùng. Vì vậy, cảm ơn bạn đã thực hiện nghiên cứu một cách cẩn thận và đã lặp lại chúng nhiều lần như vậy.
    Ý tôi là, nhiều nghiên cứu mà bạn đã thực hiện theo dõi số lượng tinh trùng qua nhiều năm. Như bạn đã nói, nghiên cứu đầu tiên là vào năm 1992, sau đó bạn thực hiện một nghiên cứu vào năm 2017, rồi lại có một nghiên cứu khác, và tôi đã thấy một bản cập nhật trực tuyến. Vì vậy, bạn rất tỉ mỉ, và điều đó có lẽ phản ánh sự đào tạo ban đầu của bạn về toán học, thống kê và lý thuyết xác suất. Bạn không phải là người chỉ đơn giản vào và nói, “Ồ, vâng, ở những người này ăn hơi nhiều cái này, thì có vẻ như cái kia ít hơn một chút.”
    Vì vậy, tôi chỉ muốn nói rằng, nếu cuộc thảo luận hôm nay cảm thấy như chúng ta đang lướt qua điều này, thì đó là có chủ ý, và điều quan trọng là mọi người phải nghe những loại tuyên bố như thế này không phải là những điều mà mọi người có thể đưa ra một cách tùy tiện, nhưng công việc như thế này cần được thực hiện với một cái nhìn cực kỳ tỉ mỉ và xem xét tất cả các biến số.
    Chà, phương pháp khoa học tốt.
    Vâng.
    Và tôi sẽ nói đặc biệt là với công việc dịch tễ học ở người vì số lượng các biến số gây nhiễu tiềm năng.
    Vì vậy, khi tôi thấy điều đó, và thực sự đã thực hiện một nghiên cứu khác để chọn các nghiên cứu của riêng mình và không chấp nhận 61 nghiên cứu mà Elizabeth Carlson đã công bố. Nên các nghiên cứu mới đã xuất hiện gần đây hơn, quay ngược lại xa hơn, làm lại, và tìm thấy chính xác điều tương tự.
    Được rồi.
    Vì vậy, đã có ba cái nhìn về điều đó, và tôi nghĩ, “Được rồi, tôi sẽ chấp nhận điều này bây giờ. Đây là, số lượng tinh trùng đang giảm.”
    Và tại sao? Điều đó đã chuyển sang câu hỏi tại sao.
    Được rồi.
    Bởi vì lên xuống bây giờ, chúng tôi chưa nói gì về lý do tại sao. Chúng tôi chỉ nói, “Nó có đang như vậy không?”
    Có.
    Được rồi.
    Nếu bây giờ chúng tôi tin rằng nó đang giảm, tại sao?
    Và vì vậy tôi đã suy nghĩ khá nhiều và nói chuyện với mọi người và loại trừ di truyền vì nó quá nhanh.
    Đó là hai thế hệ.
    Nó quá nhanh.
    50 năm, hai thế hệ.
    Vì vậy, nếu không phải là di truyền, thì đó là môi trường.
    Và vậy, điều gì về môi trường có thể gây ra điều này?
    Vì vậy, tôi đã hỏi, “Được rồi, trong môi trường, có thể có những yếu tố đang làm giảm số lượng tinh trùng.”
    Nếu bạn nghĩ về cách bạn có thể xem xét điều đó, bạn có thể thiết kế một nghiên cứu mà tôi sẽ thiết kế tiếp theo, đó là một nghiên cứu khác.
    Và nhân tiện, điều này xảy ra trước AGD.
    Chúng tôi đã chọn bốn thành phố ở Hoa Kỳ với các môi trường khác nhau.
    Sau đó, chúng tôi đã mời đàn ông đến và sử dụng cùng một thiết bị ở mỗi nơi.
    Chúng tôi đã sử dụng cùng một phương pháp để chọn lựa đàn ông.
    Các kỹ thuật viên được đào tạo tập trung tại UC Davis.
    Chúng tôi có kiểm soát chất lượng rất tốt.
    Vì vậy, các mẫu được gửi đi mỗi quý để đảm bảo rằng mọi người đều đo lường mọi thứ theo cùng một cách.
    Chúng tôi không muốn có sự sai lệch, đúng không?
    Và sau đó chúng tôi đã lấy mẫu nước tiểu của họ.
    Và đó là cách tôi có được những mẫu nước tiểu đó.
    Vì vậy, nếu bạn muốn thực hiện nghiên cứu này và bạn muốn có một mẫu đại diện của đàn ông, bạn sẽ đi đâu?
    Bởi vì tôi không thể yêu cầu một người đàn ông trên phố cho tôi một mẫu tinh dịch, đúng không?
    Đó không phải là điều bạn có thể dễ dàng có được.
    Vì vậy, tôi đã nghĩ, làm thế nào tôi có thể có được một mẫu đại diện sẽ dạy tôi điều gì đó về một quần thể lớn hơn gọi là quần thể cha mẹ?
    Vì vậy, đây là một mẫu.
    Nó nên đại diện cho quần thể cha mẹ.
    Vậy làm thế nào tôi đảm bảo điều đó?
    Và điều tôi quyết định là lấy mẫu từ các đối tác của những người phụ nữ mang thai.
    Bởi vì hầu hết các phụ nữ mang thai đều đến chăm sóc y tế.
    Và nếu các đối tác của họ đồng ý cho một mẫu tinh dịch, thì chúng tôi có một mẫu đại diện.
    Và chúng tôi biết mình đang xem xét điều gì.
    Vì vậy, đó là những gì chúng tôi đã làm.
    Nghiên cứu về tinh dịch là nghiên cứu về các đối tác của những người phụ nữ mang thai.
    Và tất nhiên, họ sẽ có chất lượng tinh dịch hơi cao hơn một chút vì họ đã khiến đối tác của họ mang thai.
    Và vì vậy, chúng tôi đã có nước tiểu của họ.
    Chúng tôi đã có máu của họ.
    Và chúng tôi đã xem xét chất lượng tinh dịch của họ.
    Và sau đó chúng tôi quyết định xem xét các loại thuốc trừ sâu.
    Và lý do chúng tôi xem xét thuốc trừ sâu là vì có rất nhiều sự khác biệt trong việc sử dụng thuốc trừ sâu giữa các trung tâm rừng của chúng tôi.
    Và những gì chúng tôi phát hiện thực sự rất đặc biệt, rằng những người đàn ông sống ở trung tâm Missouri, nơi tôi đang sống vào thời điểm đó, nằm giữa một vùng nông nghiệp nơi mà việc phun thuốc diễn ra liên tục cho đậu nành và những thứ tương tự. Những người đàn ông đó có số lượng tinh trùng di động chỉ bằng một nửa so với những người đàn ông ở Minneapolis. Wow. Wow. Thật lớn, đúng không? Và sau đó, chúng tôi đã tiến thêm một bước nữa. Trong Missouri, chúng tôi đã xem xét một mẫu đàn ông có các thông số tinh trùng rất cao và rất thấp và cho thấy rằng năm loại thuốc trừ sâu có mức độ cao hơn đáng kể ở những người đàn ông có các thông số tinh trùng thấp. Điều này bao gồm khả năng di động, hình thái, tất cả các yếu tố liên quan. Vì vậy, đây là những loại thuốc trừ sâu đang được phun lên không khí trên các cây trồng. Bạn đã đề cập đến đậu nành. Những loại cây trồng nào khác? Tôi không biết. Được rồi. Tôi không nhớ. Vì vậy, cây trồng và trái cây. Vâng, bất cứ thứ gì họ đang trồng ở Columbia, Missouri vào thời điểm đó. Và chỉ để chắc chắn rằng tôi hiểu, không phải là những người đàn ông cần… Ngô và đậu nành. Ngô và đậu nành. Nhưng việc ăn ngô và đậu nành, chúng ta đang nói về việc sống trong một khu vực mà thuốc trừ sâu đang được sử dụng, tôi đoán, liệu nó có còn được gọi là phun thuốc không? Vâng, chúng tôi không đi vào cách họ có được những thứ này. Chúng tôi chỉ xem xét trong nước tiểu của họ và có các chất chuyển hóa. Các chất chuyển hóa không xuất hiện trong nước tiểu của họ trừ khi họ bị phơi nhiễm. Bị phơi nhiễm qua không khí hoặc bị phơi nhiễm bằng cách ăn ngô và đậu nành. Chúng tôi không biết. Chúng tôi không biết. Được rồi. Chúng tôi không biết. Nhưng đây không phải là một… Chúng tôi không chỉ lấy mẫu từ nông dân hay bất cứ điều gì như vậy. Vì vậy, bất cứ ai đến… Nhớ cách chúng tôi có được những người đàn ông này? Vợ của họ đang mang thai. Họ đang có chăm sóc trước sinh tại Đại học Missouri. Vì vậy, đó là nơi chúng tôi có được họ. Bất cứ ai tình cờ đến phòng khám trước sinh và đồng ý tham gia nghiên cứu của chúng tôi, nước tiểu của nam giới được đo cho những loại thuốc trừ sâu này. Tôi chắc chắn rằng một số người, bao gồm cả tôi, đang tự hỏi năm loại thuốc trừ sâu này có mặt trong những sản phẩm nào khác?
    Có phải đây là những loại thuốc trừ sâu thường được sử dụng hay có điều gì đó về…
    Chúng được gọi là thuốc trừ sâu triazine.
    Atrazine là loại thuốc được sử dụng rộng rãi nhất và nó có mức sử dụng rất lớn trên toàn thế giới.
    Ý tôi là, nó thực sự là một trong những loại thuốc trừ sâu thương mại lớn nhất.
    Vì vậy, đây là những nhân tố rất quan trọng trong lĩnh vực thuốc trừ sâu.
    Một chủ đề liên quan có thể là chúng ta có thể dành một chút thời gian để nói về atrazine và
    tác động của nó đối với hành vi tình dục của nam giới ở lưỡng cư.
    Và chúng ta sẽ quay lại với kích thước tinh trùng vì khi tôi là sinh viên cao học tại UC Berkeley,
    tôi đã có trải nghiệm tuyệt vời khi tham gia một khóa học từ người mà bây giờ, tôi nghĩ bạn đã đề cập
    ông ấy là một trong những trưởng khoa.
    Có nhiều trưởng khoa trên các khuôn viên.
    Tyrone Hayes là một nhà nghiên cứu tuyệt vời, người đã thiết lập mối liên hệ thông qua nghiên cứu của mình giữa
    việc tiếp xúc với atrazine và hành vi tình dục của nam giới ở lưỡng cư.
    Vâng.
    Bạn có thể giải thích thêm về kết quả đó không?
    Vâng.
    Vì vậy, Tyrone đầu tiên đã bắt ếch trong tự nhiên và ở những môi trường có mức độ tiếp xúc
    với atrazine nhiều hay ít và cho thấy tác động đến sự phát triển và hành vi tình dục.
    Sau đó, trong phòng thí nghiệm của mình, ông ấy thực sự đã cho chúng tiếp xúc.
    Vì vậy, ông ấy biết chính xác ai đã tiếp xúc và mức độ bao nhiêu.
    Và ông ấy đã chỉ ra rằng, và tôi không thể nói cho bạn biết tỷ lệ phần trăm hay cái gì, nhưng một số lượng đáng kể
    các con ếch tiếp xúc với thuốc trừ sâu atrazine này đã chọn giao phối với các con ếch đực khác.
    Cố gắng giao phối với các con ếch đực khác.
    Có lẽ không thành công.
    Chà, chúng đã cưỡi lên chúng.
    Ông ấy có những bức ảnh về các con đực cưỡi lên các con đực.
    Và vì vậy, có lẽ đây là một sự thay đổi thần kinh đã xảy ra, sự thay đổi nội tiết thần kinh, nhưng
    cuối cùng là thần kinh vì hành vi cưỡi lên được kiểm soát bởi, thực sự chúng ta bây giờ biết rằng
    nucleotide vùng dưới đồi kiểm soát điều này, David Anderson, người đã tham gia podcast này
    có những người trong phòng thí nghiệm của ông ấy, bao gồm một cựu sinh viên của tôi, đang làm việc
    về vấn đề cụ thể này về mạch điện.
    Đó là một kết quả đáng chú ý.
    Nó đã được sử dụng và lạm dụng trong truyền thông và văn hóa đại chúng.
    Nhưng nếu không có gì khác, điều này gợi ý rằng tổ chức của các mạch thần kinh và các con đường thần kinh nội tiết điều khiển sự lựa chọn tình dục, tôi không muốn nói là bạn tình, vì đó là giao phối, ếch không phải là loài đơn phối, nhưng sở thích tình dục bị ảnh hưởng đáng kể bởi atrazine này. Đúng vậy. Và điều này gợi ý rằng cũng có những hóa chất môi trường khác nữa. Và tôi không biết liệu chúng ta có thời gian để đi đến đó không, nhưng tôi đã làm việc về các kết quả phát triển thần kinh liên quan đến việc tiếp xúc với renail fallot. Vì vậy, tôi nghĩ ý tưởng tổng thể ở đây là não, giống như cơ quan sinh dục, có sự khác biệt theo giới tính. Và có nhiều người, nhân tiện, sẽ cảm thấy bị xúc phạm bởi điều đó. Thật sao? Vâng. Tôi nghĩ có, ý tôi là, quay trở lại công trình của Frank Beach và khoa tâm lý học tại UC Berkeley, đã chỉ ra điều này ở chó Beagle. Nó đã được chứng minh ở hầu hết mọi loài, nhưng không phải là tốt hơn hay kém hơn. Tôi nghĩ đây là điều mà mọi người cần nghe, như là sự khác biệt không có nghĩa là tốt hơn hay kém hơn. Nó có nghĩa là khác nhau. Đúng. Đúng. Và có, ví dụ, những lợi thế về lý luận không gian ở nam giới, điều này liên quan đến testosterone, đúng không? Bạn biết điều đó. Ý tôi là, tôi nghĩ có, vâng, ý tôi là, hiểu biết của tôi về tài liệu này, và tôi không phải là chuyên gia trong khía cạnh cụ thể này, đó là các kiểu hình hành vi. Nhưng bạn biết đấy, như vùng trước giữa của vùng dưới đồi được biết đến là có sự khác biệt theo giới tính, phụ thuộc vào testosterone, được chuyển đổi thành estrogen trong quá trình phát triển, v.v., v.v. Và có rất nhiều bằng chứng cho điều này. Cách nó liên kết với hành vi có thể được đặt vào các lập luận có liên quan đến sinh thái, hợp lý về tiến hóa khi nói về chuột hoặc chó Beagle hoặc thậm chí là khỉ macaque rhesus. Tôi nghĩ nơi mà mọi người trở nên hơi kích động là khi mọi người cố gắng lấy những sự khác biệt theo giới tính đã được quan sát trong não động vật hoặc thậm chí trong não người và gán chúng cho những khả năng cụ thể hoặc khả năng kém hơn.
    Tôi nghĩ đó là lúc mọi người bắt đầu nhận ra rằng, khoan đã, tôi có khả năng định hướng tốt hơn chồng tôi. Và bạn sẽ nghĩ, ừ, đúng vậy, và rồi bạn sẽ tự hỏi, vậy điều đó có nghĩa là cô ấy có mức testosterone cao hơn anh ấy không? Và có thể trong đó, và chẳng mấy chốc bạn sẽ rơi vào một vùng đất không của ai, một vùng đất không có người với những biến số gây nhầm lẫn, đúng không? Nhưng tôi thực sự đánh giá cao việc bạn đã nêu vấn đề này. Và cũng cảm ơn bạn đã nói điều đó trong khi tôi không nói, vì tôi cảm thấy an toàn hơn như vậy. Nhưng hãy nhìn xem, có một bảng câu hỏi rất đơn giản và đã lỗi thời, đó là hành vi chơi. Nó được gọi là PSAI. Nó đã được sử dụng trong nhiều năm. Đó là trò chơi thô bạo. Vâng. Vâng. Và có 24 câu hỏi trong đó và chúng có sự khác biệt về giới tính, tôi đoán bạn có thể nói rằng, bạn biết đấy, con tôi thích chơi với búp bê. Con tôi thích chơi hóa trang. Con tôi thích chơi thô bạo, v.v. Và chúng tôi đã đưa bảng câu hỏi đó cho nhóm đối tượng của chúng tôi và xem xét các câu trả lời mà các bà mẹ đã đưa ra, cả trong nhóm đối tượng của chúng tôi, nhân tiện, và một nhóm đối tượng Thụy Điển của đồng nghiệp ở đó, Carl Bornehunk và Gustav Bornehunk. Và điều chúng tôi phát hiện ra là mức độ phthalate cao hơn, những phthalate chống kháng nguyên này đã được tiếp xúc, bạn biết đấy, có liên quan đến việc chơi ít mang tính nam tính hơn ở các bé trai của chúng tôi. Vì vậy, đây là sự tiếp xúc với phthalate từ mẹ. Em bé được sinh ra trong giai đoạn trẻ nhỏ, vâng, khoảng bốn tuổi, tôi nghĩ là bốn tuổi. Bốn tuổi, ít chơi thô bạo hơn ở những bé trai có mẹ tiếp xúc với nhiều phthalate hơn trong một giai đoạn phát triển quan trọng. Bây giờ bạn có thể thấy đó là một vấn đề nhạy cảm về chính trị, tôi có nghĩa là, bạn biết đấy, vâng, tôi nghĩ chúng ta, tôi có nghĩa là, hãy vui vẻ với điều này theo nghĩa khoa học. Khái niệm về sự khác biệt giới tính là, bạn biết đấy, được, não của nam và nữ là khác nhau, đúng không? Và nam, nữ được định nghĩa trong hầu hết các nghiên cứu đó là sự hiện diện của nhiễm sắc thể Y.
    Và rồi mọi người nói, ừ, có một số, có XYY và rồi có XXY, được rồi, nhưng hầu hết thời gian bạn đang nói về nhiễm sắc thể XX hoặc XY khi sinh. Hãy quên mọi thứ khác trong giây lát. Đây luôn là các phân phối. Đây là điều tôi nghĩ mọi người cần biết. Đây không phải là, bạn biết đấy, hai ngọn đồi dữ liệu được tách biệt bởi một thung lũng. Đây là các phân phối chồng chéo lên nhau, đúng không? Vì vậy, bạn có nam giới với một phân phối được gọi là giống nữ, bạn có nữ giới với một phân phối được gọi là giống nam. Và tôi nghĩ miễn là chúng ta công nhận điều đó, thì chúng ta chỉ đang nói về thống kê. Chúng ta không đặt bất kỳ giá trị văn hóa nào lên đó thực sự. Đúng vậy. Nhưng nếu bạn, bạn có thể so sánh với khoảng cách giữa các bộ phận sinh dục, nó khá tương tự. Bạn biết đấy, bạn có cùng một sự tiếp xúc, sự tiếp xúc nông, bạn có điều gì đó thay đổi về mặt thống kê. Chúng ta không thấy sự khác biệt lớn trong bộ phận sinh dục của các cậu bé. Và chúng ta không thấy sự khác biệt lớn, tôi không, chúng ta biết, những đứa trẻ này chưa được quét, vì vậy chúng ta không biết não của chúng trông như thế nào, nhưng dựa trên câu trả lời của chúng, chúng ta không thấy sự khác biệt lớn. Chúng ta thấy những xu hướng. Chúng ta thấy rằng chúng có khả năng hơn, nếu chúng đã tiếp xúc với những món salad này, muốn chơi hóa trang và tổ chức tiệc trà, có khả năng hơn, không có nghĩa là tất cả chúng sẽ làm vậy, nhưng đó là hướng đi và vân vân. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta chỉ cần nghĩ về khả năng hơn, không phải là tuyệt đối, đúng không? Và tất nhiên, cũng có các biến số xã hội sinh học, chẳng hạn như nếu một cậu bé nhỏ có một người anh chị em là chị gái, có khả năng cao hơn sẽ có váy xung quanh, đúng không? Nếu cậu ấy có hai anh trai lớn hơn, có thể sẽ có nhiều trò chơi thô bạo hơn diễn ra trong nhà. Và tôi có một số người bạn là phụ nữ có anh trai lớn, và những phụ nữ đó, bạn biết đấy, một số trong họ tập jiu-jitsu hoặc làm, bạn biết đấy, và tôi biết một số phụ nữ là con một cũng tập võ thuật và chiến đấu, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ rằng không có điều gì trong số này là quyết định như chúng ta biết.
    Và cho phép tôi thêm vào, chúng tôi đã kiểm soát giới tính của anh chị em, anh chị lớn hơn.
    Chúng tôi cũng đã hỏi về thái độ của cha mẹ đối với việc chơi cùng giới.
    Vậy bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu con trai của bạn chơi với búp bê?
    Bạn có sẽ khuyến khích hay không?
    Bởi vì điều này có liên quan rất nhiều đến những gì có trong nhà.
    Bạn biết đấy, nếu bạn hỏi, liệu con bạn có chơi với búp bê không?
    Thì, nếu không có búp bê thì sao, đúng không?
    Điều này thật sự thú vị với tôi.
    Tôi không muốn tiết lộ quá nhiều, nhưng tôi lớn lên trong một gia đình có một người chị.
    Nhưng sau một độ tuổi nhất định, tôi nhận được những thông điệp rất mạnh mẽ về những loại trò chơi nào là phù hợp với giới tính.
    Và tôi nghĩ rằng tôi cũng tự nhiên mặc định rằng có một nhóm các cậu bé sống trong khu phố của tôi.
    Họ có những người chị lớn hơn, vì vậy tất cả các chị em gái thường chơi với nhau.
    Thật thú vị, tất cả các em trai nhỏ hơn hầu như đều chơi với nhau.
    Ngay cả những cậu bé không có anh chị em hay chỉ có anh trai.
    Vì vậy, có một sự phân chia rất mạnh mẽ, nhưng tôi lớn lên vào những năm 70 và đầu những năm 80 khi mọi thứ, hãy nói rằng văn hóa lúc đó có phần phân biệt giới tính hơn.
    Rõ ràng.
    Đúng vậy.
    Ý tôi là, có những chương trình truyền hình như “All in the Family”, mà toàn bộ nội dung của chương trình là người vợ trở lại làm việc và người chồng cảm thấy bối rối về điều đó.
    Ý tôi là, ngày nay mọi người sẽ nói, cái gì?
    Thật điên rồ.
    Tôi phải hỏi, vì tôi biết mọi người đang thắc mắc, và tôi cũng đang thắc mắc, có những nguồn phthalates nào không phải từ thuốc trừ sâu mà chúng ta có thể kiểm soát được?
    Đúng vậy.
    Vì vậy, cho phép tôi sửa lại bạn.
    Không phải là các nguồn phthalates nhất thiết phải là thuốc trừ sâu, có phthalates trong thuốc trừ sâu, nhưng đó không phải là tác nhân tồi tệ nhất trong câu chuyện.
    Nếu bạn nhìn vào các loại phơi nhiễm khác nhau có hoạt tính hormon, đúng không?
    Thuốc trừ sâu, phthalates, bisphenol, như bisphenol A (BPA), một số kim loại, hóa chất PFOS, và có rất nhiều loại khác nhau, đúng không? Nếu chúng ta muốn đi vào những gì trong cuộc sống hàng ngày khiến chúng ta tiếp xúc với những thứ này, đó là một câu chuyện khác mà chúng ta có thể nói về. Nhưng chúng sẽ khác nhau tùy thuộc vào loại, đúng không? Vậy hãy tạm thời ôm trọn tất cả những điều đó. Và tôi chỉ muốn hỏi bạn, với tư cách là một chuyên gia trong lĩnh vực này, ba đến năm nguồn chính của các chất gây rối loạn nội tiết mà chúng ta có thể kiểm soát là gì? Và hãy quên về việc mang thai trong lúc này, vì nếu chúng ta đang nghe điều này thì chúng ta đều đã ra khỏi bụng mẹ. Một số người có thể đang mang thai khi họ nghe điều này. Nhưng bạn có thể nói rằng, bạn biết đấy, uống nước từ chai nhựa, có phải là bột giặt không? Có phải là lốp cao su mà đang rơi xuống chúng ta qua không khí và chúng ta đang hít phải chúng không? Tôi có nghĩa là, có thể là tất cả những điều trên, nhưng bạn nghĩ rằng những điều nào mà chúng ta có thể kiểm soát, là những điều đáng lo ngại mà mọi người có thể đưa ra những lựa chọn tốt hơn? Tôi sẽ nói rằng sự tiếp xúc từ thực phẩm, sự tiếp xúc trong thực phẩm, trong bao bì thực phẩm, trong bảo quản thực phẩm, trong thực phẩm, trong dụng cụ nấu ăn, chúng ta có thể đi qua nhiều thứ khác nhau. Nhưng chúng ta đang làm điều đó mọi lúc. Chúng ta đang ăn mọi lúc. Chúng ta đang đưa thực phẩm vào cơ thể và những điều này đang mang vào một cách mà chúng ta có thể kiểm soát, có thể thay đổi thực phẩm của chúng ta. Rất gần với điều đó là đồ uống, bạn biết đấy, thực phẩm và đồ uống. Vì vậy, trước hết, tôi đã nói về điều này rất nhiều, tôi đã viết về nó trong cuốn sách của mình. Tôi cũng, như bạn biết, tham gia vào một bộ phim mà trong bộ phim đó, có thể là một thời điểm tốt để nói về điều đó. Những gì chúng tôi làm trong bộ phim, bộ phim nói về sáu cặp đôi vô sinh, được không? Họ đã không thể thụ thai trong 12 tháng, đó là định nghĩa.
    Và sau đó, một công ty mà tôi làm việc cùng, một triệu marker từ Berkeley, có một đội ngũ nhân viên được đào tạo để phỏng vấn họ, không chỉ họ, mà bất kỳ ai đăng ký vào công ty này, phỏng vấn họ và hỏi họ sử dụng gì. Họ sử dụng gì cho việc chăm sóc da mặt? Họ sử dụng gì cho dầu gội? Họ sử dụng gì cho sản phẩm tẩy rửa và bột giặt của họ, và họ bảo quản thực phẩm của họ trong cái gì và còn nhiều nữa. Vì vậy, đây là một danh sách dài mà họ lập ra về tất cả các sản phẩm mà mọi người biết đến và sử dụng. Dựa trên đó, chúng tôi xác định những người có khả năng không tốt trong danh sách. Cách chúng tôi làm điều đó là một câu chuyện khác, bạn biết đấy, chúng ta có thể nói về điều đó sau. Nhưng sau đó trong bộ phim, và trong cái này, thực ra là một thí nghiệm mà tôi thiết kế và chúng tôi gọi đó là một can thiệp, và chúng tôi sau đó can thiệp vào sự tiếp xúc của họ bằng cách thay đổi những thứ mà họ đã nói với chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi sẽ nói với họ, bạn biết đấy, đừng sử dụng bất kỳ sản phẩm nào có hương liệu, ví dụ, đó là một nguồn tiếp xúc chính với phthalates. Bất kỳ sản phẩm nào. Bất kỳ sản phẩm nào có hương liệu. Vì vậy, hương liệu được thêm vào. Không nước hoa, không kem dưỡng, xà phòng có hương liệu, đúng không? Và hương liệu từ tinh dầu. Tinh dầu thì hơi phức tạp. Đúng. Đó là một sự pha trộn. Đó là một sự pha trộn. Vâng. Vì vậy, tôi sẽ, điều đó được bảo vệ, nhưng bất cứ điều gì, bạn biết đấy. Xịt khử mùi, lăn khử mùi. Bột giặt có, vâng, trong dầu gội, và bất kỳ, nếu bạn có thể ngửi thấy nó, có lẽ nó đang ảnh hưởng đến hormone của bạn. Tôi rất vui về câu trả lời này, không phải vì tôi có bất kỳ lợi ích nào trong bất kỳ công ty nào liên quan đến sản phẩm không có hương liệu, mà tôi có một khứu giác rất nhạy bén và tôi hoặc yêu hoặc ghét mùi, và tôi ghét mùi tổng hợp, như khi đi qua khu miễn thuế, đặc biệt là ở một sân bay châu Âu với tất cả các loại nước hoa, và tôi chỉ muốn nín thở. Tôi biết. Cảm giác như tôi đang hít phải chất độc. Tôi biết. Thật vậy. Thật vậy. Thật vậy. Thật vậy. Theo một cách nào đó. Và hầu hết các loại xà phòng. Đúng. Vâng. Thật sự thú vị.
    Vậy nên can thiệp chính của bạn là bảo họ loại bỏ bất cứ thứ gì có hương liệu.
    Không.
    Được rồi.
    Đó chỉ là một điều mà chúng tôi loại bỏ.
    Chúng tôi nói về cách mà nhựa mà họ sử dụng để bảo quản thực phẩm, các hộp đựng thực phẩm,
    cố gắng khuyên họ loại bỏ những thứ đó nếu chúng được làm từ nhựa.
    Chúng tôi cố gắng khuyên họ loại bỏ chảo chống dính của họ vì các hóa chất PFOS có trong đó, và nhiều thứ khác nữa.
    Vì vậy, chúng tôi đi qua tất cả các bước trong cuộc sống của họ và cố gắng chỉ cho họ cách thay đổi để
    giảm thiểu sự tiếp xúc của họ.
    Nhưng có lẽ cũng có những thay đổi khác, như nếu người đàn ông béo phì, chẳng hạn, bạn có thể khuyên anh ta
    đi bộ nhiều hơn.
    Không.
    Không.
    Bạn không chạm vào bất kỳ điều đó?
    Chà, bạn thấy đấy, Andrew, nếu chúng tôi làm như vậy, chúng tôi sẽ trộn lẫn hai can thiệp.
    Chúng tôi sẽ trộn lẫn một can thiệp về béo phì.
    Tôi hiểu.
    Đây là một nghiên cứu. Tôi xin lỗi.
    Tôi nghĩ rằng nhóm này được giao nhiệm vụ giúp các cặp đôi mang thai.
    Không, không.
    Được rồi.
    Đây là một nghiên cứu để xem điều gì xảy ra nếu bạn thực hiện những thay đổi liên quan đến sản phẩm này.
    Tuyệt.
    Chỉ là những thay đổi liên quan đến sản phẩm.
    Đúng.
    Chính xác.
    Chính xác.
    Được rồi.
    Vậy có một nghiên cứu thứ ba về béo phì. Và nhiều hóa chất này, chỉ để bạn biết, là các chất gây béo phì.
    Chúng làm tăng béo phì.
    Có một cuốn sách gọi là Obesogens. Bạn có thể đọc về chúng.
    Và vì vậy, có một số sự trùng lặp.
    Vì vậy, bằng cách giảm bớt một số hóa chất này có trong các hộp đựng thực phẩm của bạn, bạn cũng đang
    giảm bớt các chất gây béo phì.
    Vì vậy, không phải là một câu trả lời rõ ràng có/không.
    Chúng tôi đã đưa cho họ một hộp, mỗi cặp đôi.
    Tôi đã đến nhà họ.
    Những cặp đôi này trên khắp nước Mỹ với một hộp lớn.
    Và trong hộp này có những sản phẩm thay thế này.
    Và vì vậy, bạn biết đấy, ống hút và thìa tre và, bạn biết đấy, 500 đô la mỗi hộp.
    Tôi nghĩ rằng nó khoảng như vậy, nó liên quan đến sự tiếp xúc cá nhân của họ.
    Và sau đó họ đã thực hiện những thay đổi này.
    Bây giờ, không giống như một nghiên cứu khác mà bạn đã báo cáo, họ cuối cùng khá vui vẻ khi tiếp tục
    làm điều này, nhân tiện.
    Họ thích điều này.
    Họ thích làm điều này.
    Thật sự rất thỏa mãn khi thấy rằng họ cảm thấy cuộc sống của họ đã tốt hơn theo nhiều cách khác nhau. Bạn biết đấy, tôi không phải là người thích nói bừa, vì vậy tôi ngần ngại khi nói điều này vì dữ liệu không chắc chắn, nhưng ấn tượng là họ hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn. Họ ngủ ngon hơn. Họ báo cáo có nhiều năng lượng hơn và vân vân, sau khi thực hiện những thay đổi này. Chúng ta cần theo dõi điều đó bằng dữ liệu cụ thể. Tôi không viết điều đó. Tôi không, bạn biết đấy, nhưng tôi có thể nói và viết rằng họ cảm thấy rất tích cực và chúng tôi sẽ quay lại xem liệu họ có tiếp tục hay không. Chúng ta cần làm điều đó. Nhưng vào cuối ba tháng, và hy vọng là sau sáu tháng, họ vẫn đang thực hiện những thay đổi này trong cuộc sống của họ. Bạn có thu thập dữ liệu về việc họ có thể thụ thai hay không sau khi thực hiện những thay đổi này không? Có, chúng tôi đã làm, nhưng thực sự tôi không thể nói về điều đó cho đến khi những đứa trẻ được sinh ra. Đùa thôi. Và chúng tôi đã có số lượng tinh trùng của họ ở đầu và cuối, và sau đó có một số dữ liệu rất thú vị về điều đó. Còn quá sớm để báo cáo. Còn quá sớm để báo cáo. Để tôi hỏi bạn điều này, và tôi đánh giá cao việc không muốn chia sẻ kết quả cụ thể cho đến khi tất cả dữ liệu được thu thập và công bố. Nếu có ai đó đang nghe, gặp khó khăn trong việc thụ thai trong 12 tháng hoặc hơn, thì những can thiệp thay thế và sản phẩm mà bạn đang nói đến ở đây có phải là những điều mà bạn ít nhất cảm thấy thoải mái khi nói rằng có thể là một điểm khởi đầu tốt hoặc để khám phá không? Chắc chắn rồi. Chắc chắn rồi. Không có gì nguy hiểm. Không có thay đổi nào khiến mọi người gặp rủi ro hoặc làm điều gì đó có thể gây hại cho họ. Tôi chắc chắn về điều đó. Hãy rất cẩn thận. Và một số điều sẽ tiết kiệm chi phí. Tôi nghĩ rằng việc uống nước từ chai nhựa ít hơn, nếu có, chỉ vì lý do muốn giảm thiểu rác thải, tôi sử dụng bình thủy tinh hoặc sử dụng những cái này hoặc gốm sứ, mặc dù…
    Bạn có thể sẽ nói với tôi rằng lớp lót bên trong cốc sứ có thể chứa các chất gây rối loạn nội tiết.
    Không.
    Được rồi, tuyệt vời.
    Được rồi.
    Vậy thì tôi sẽ tiếp tục uống.
    Nhưng điều đó khiến tôi cảm thấy rất yên tâm rằng có những điều chúng ta có thể làm để tiết kiệm chi phí, loại bỏ hoặc thay thế các sản phẩm tiêu dùng có thể cải thiện tình trạng nội tiết.
    Có thể cả khả năng sinh sản nữa.
    Nếu bạn mua hàng số lượng lớn, hãy mang theo một cái bình đến cửa hàng và đổ đầy vào đó, một cái lọ thủy tinh, thay vì mua thứ gì đó trong bao bì nhựa, bạn sẽ có lợi ở cả hai đầu vì những sản phẩm số lượng lớn đó rẻ hơn.
    Một trong những điều tôi đã làm với các cặp đôi là đi mua sắm cùng họ.
    Và chúng tôi đã đi quanh và nhìn vào các sản phẩm khác nhau và, ví dụ, chúng tôi đã xem xét rau củ và có tùy chọn mua các bó xà lách không bọc, các đầu xà lách, hoặc các bó xà lách được bọc trong nhựa.
    Và tôi đã nói, “Hãy so sánh giá cả.”
    Tôi thực sự không biết cho đến khi chúng tôi làm, nhưng xà lách không bọc rẻ hơn.
    Và tôi nghĩ điều đó có lý, vì có công sức liên quan đến việc bọc nó trong bao bì và những thứ tương tự.
    Vì vậy, không chỉ bạn đang nhận được thứ gì đó độc hại hơn, mà nó còn đắt hơn.
    Khi nói đến việc giảm tiếp xúc với BPA và một số hóa chất vĩnh viễn mà bạn đã đề cập, đôi khi việc giảm lượng chất lỏng từ các vật chứa nhựa sẽ là ưu tiên hàng đầu.
    Nguồn chính của BPA là trong lớp lót của các lon.
    Vì vậy, bất kỳ đồ uống, súp hay bất cứ thứ gì đến trong lon đều sẽ…
    Bất kỳ lon nào.
    Tất cả các lon.
    Bất kỳ lon nào, trừ khi đó là một công ty cao cấp, bạn biết đấy, đã thực hiện thay đổi từ BPA sang một lớp lót thay thế, và họ sẽ nói điều đó.
    Và nhân tiện, BPA có một số “người họ hàng xấu”, chẳng hạn như BPS và BPF, và có thể bạn sẽ quan tâm đến câu chuyện này.
    Khi thông tin về BPA là estrogenic được công bố, điều mà nó thực sự là, và nhân tiện, nó giống như “anh em xấu” của phthalates vì phthalates là androgenic, còn BPA thì estrogenic,
    và phthalates làm cho nhựa mềm, còn BPA làm cho nhựa cứng. Bạn không muốn cả hai. Được rồi. Khi thông tin này được công bố rằng đây là điều xấu, các nhà sản xuất bắt đầu bán những sản phẩm ghi là không chứa BPA. Tôi chắc bạn đã thấy điều đó. Mẹo ở đây là thay vì BPA, họ sử dụng BPS và BPF. Đây là các hóa chất, chúng là những chất tương tự, và chúng cũng gây hại như nhau. Rất tinh vi. Tôi không phải là một người theo thuyết âm mưu, nhưng điều này thật bẩn thỉu. Thật sự bẩn thỉu. Bây giờ là thời điểm rất quan trọng để có cuộc thảo luận này vì đã có nhiều chuyển động trên Đồi Capitol, và có nhiều chuyển động trên mạng xã hội nhằm thu hút sự chú ý đến các hội chứng chuyển hóa và thực phẩm chế biến cao cùng những vấn đề như vậy. Và thật không may, điều này đã trở thành vấn đề chính trị. Ý tôi là, khi tôi nghe những điều này, tôi chỉ nghĩ rằng, niềm tin duy nhất mà chúng ta thực sự có thể tin tưởng là mong muốn của chính chúng ta để khỏe mạnh hơn và để gia đình và bạn bè chúng ta khỏe mạnh hơn và cố gắng tiêu thụ hoặc không tiêu thụ những thứ dựa trên điều đó. Niềm tin của tôi là chúng ta không thể tin tưởng bất kỳ cơ quan lớn nào để bảo vệ hoặc gây hại cho chúng ta. Họ sẽ làm những gì họ muốn. Chúng ta chỉ cần phải được thông tin thay vì cố gắng phá bỏ các hệ thống đã dẫn đến điều này, điều đó có vẻ vô cùng phức tạp. Có thể bạn có thể làm điều đó, nhưng tôi thì ít lạc quan hơn và bây giờ khi tôi 49 tuổi, tôi có thể nói những điều như bây giờ tôi 49 tuổi, tôi cảm thấy như thế nào. Nhưng những gì bạn đang nói là rất quan trọng. Nếu tôi nhìn vào một cái lon, nó ghi là không chứa BPA. Điều đó không có nghĩa gì vì nó có BPS hoặc các chất gây rối loạn nội tiết khác. Vì vậy, uống từ các bình thủy tinh, uống từ các bình sứ. Kim loại. Kim loại, nhưng không phải lon, không phải lon kim loại, không phải lon nhôm. Đúng. Không phải lon, không. Trời ơi. Nhưng, bạn biết đấy, bạn có thể có một chai nước kim loại không được lót bằng BPA. Thép. Thép. Vâng. Thép. Vâng.
    Và có đúng là an toàn khi sử dụng trong lò vi sóng có nghĩa là chỉ đơn giản là nhựa sẽ không bị chảy trong lò vi sóng không? Vì vậy, bạn không bao giờ, không bao giờ để nhựa trong lò vi sóng. Đây là câu chuyện. BPA và phthalates, các chất làm mềm nhựa được thêm vào nhựa, nhưng chúng không được liên kết hóa học với nó, được chứ? Vì vậy, nếu bạn đặt bất kỳ thứ gì vào một cái hộp có những hóa chất này, chúng sẽ, và sau đó đặt nó vào một môi trường nóng, chúng sẽ thoát ra khỏi nhựa và vào thực phẩm. Vì vậy, nếu bạn, trong lò vi sóng, hoặc bạn để chai nước của bạn trong xe và ánh nắng chiếu vào và làm nóng chai, và sau đó những thứ đó vào nước của bạn. Bạn không muốn trộn lẫn những hóa chất này với thực phẩm của bạn, nhưng nếu bạn làm, điều tồi tệ nhất là làm điều đó trong một môi trường nóng. Tôi nghĩ về tất cả thực phẩm đã được tiêu thụ ở trường đại học vào những năm 90 và 2000, như mì ăn liền với hộp xốp, những thứ trong bao bì, những thứ như vậy thì khá đơn giản để loại bỏ khi một người hiểu và quyết định. Sau đó, chúng ta bắt đầu đi vào những điều tinh vi hơn như, được rồi, bạn có thể mua một miếng thịt bò ăn cỏ rất ngon, nhưng nó được bọc trong nhựa. Hoặc bạn có thể đến lò mổ, nhưng hầu hết mọi người không có thời gian để đến lò mổ. Hoặc bạn có thể mua dâu tây ở chợ nông sản, việt quất ở chợ nông sản, đó là những gì tôi cố gắng làm, nhưng đôi khi tôi mua dâu tây ở chợ và chúng có những cái nắp nhựa bật lên, và tất nhiên, tôi tái chế nhựa. Nó tệ đến mức nào nếu bạn rửa dâu tây bằng nước sạch tốt mà đã ở trong hộp nhựa? Chúng ta phải thực hiện thí nghiệm đó, tôi không biết. Vì vậy, nghe có vẻ như không uống từ lon, không uống từ chai nhựa. Sẽ không bao giờ hâm nóng nhựa trong lò vi sóng, và nói chung, chỉ cần tránh tiêu thụ nhựa. Nếu bạn có khả năng, hãy mua thực phẩm hữu cơ. Như vậy, bạn sẽ tránh được thuốc trừ sâu, và phthalates thực sự được thêm vào thuốc trừ sâu,
    Và chúng được thêm vào vì chúng tăng cường khả năng hấp thụ.
    Vì vậy, bạn muốn thuốc trừ sâu của mình thẩm thấu vào cây và tiêu diệt những thứ xấu, cũng như côn trùng.
    Vì vậy, tính chất tương tự của phthalates khiến chúng tốt cho thuốc trừ sâu cũng khiến chúng tốt cho kem dưỡng tay của chúng ta, chỉ cần nhắc đến khả năng hấp thụ, hấp thụ.
    Bất cứ thứ gì được hấp thụ vào cơ thể đều sẽ có phthalates trong đó, và nó cũng giữ hương và màu sắc.
    Vì vậy, nó được thêm vào những mùi hương đó, và nó cũng được thêm vào son môi và màu sắc, bạn biết đấy, bất cứ thứ gì bạn thoa lên mặt, và vân vân.
    Bất cứ thứ gì giữ hương và màu sắc, đó sẽ là phthalates.
    Tôi đã bị cáo buộc trực tuyến là một người nói sự thật về kem chống nắng, hoặc tôi không phải là một người nói sự thật về kem chống nắng, hoặc tôi sẽ tiếp tục lặp lại điều này nhiều lần nhất có thể.
    Tôi hiểu rằng tổn thương do tia UV lên da có thể gây ra một số loại ung thư.
    Tôi hiểu điều đó.
    Tôi đồng ý với điều đó.
    Dữ liệu khá rõ ràng với tôi dựa trên việc tôi đã nghiên cứu điều này khá kỹ lưỡng và nói chuyện với rất nhiều người, bao gồm cả các bác sĩ da liễu, rằng kem chống nắng dựa trên khoáng chất như oxit kẽm và oxit titan, nhưng chắc chắn là oxit kẽm thì an toàn hơn so với kem chống nắng hóa học.
    Nhiều người cảm thấy khó chịu khi tôi nói điều đó, và họ nói, “Chà, ở châu Âu, có rất nhiều bằng chứng cho thấy kem chống nắng hóa học là an toàn.”
    Được rồi, tốt thôi.
    Bạn hãy sử dụng chúng.
    Tôi sẽ không.
    Điểm mấu chốt là tổn thương do tia UV là xấu, có nhiều cách để bảo vệ bản thân khỏi ánh nắng mặt trời, bao gồm các rào cản vật lý như quần áo, mũ, v.v., nhưng gần như tất cả các loại kem chống nắng mà tôi biết đều được thiết kế để được hấp thụ.
    Chúng ta nên làm gì nếu muốn nhận được một chút bảo vệ khỏi tia UV từ bất kỳ loại kem chống nắng nào mà chúng ta cho là an toàn cho bản thân, nhưng chúng ta muốn tránh những tiếp xúc với những thứ khác?
    Chúng ta nên làm gì?
    Có phải chúng ta phải tìm kiếm rất cẩn thận để tìm được kem chống nắng phù hợp không?
    Vâng, tôi nghĩ đó là một ý tưởng tốt.
    Bạn có quen thuộc với nhóm làm việc về môi trường không?
    Có một nhóm khác ở khu vực Vịnh không?
    Không.
    Ôi, được rồi.
    Tôi thực sự không biết họ ở đâu.
    Chúng khá lớn.
    Nghe có vẻ quen thuộc, nhưng tôi không thể nói là tôi quen thuộc với chúng.
    Họ có các hướng dẫn cho người tiêu dùng, và trong những hướng dẫn đó, nhóm làm việc về môi trường, tôi không phải là một phần của họ, nhưng tôi thích công việc của họ.
    Trong những hướng dẫn cho người tiêu dùng này, bạn có thể nhập sản phẩm, và họ có các danh mục.
    Bạn có thể nhập kem chống nắng, nếu chúng ta có thời gian, chúng ta có thể làm ngay bây giờ, và sau đó bạn có thể nhập tên kem chống nắng của bạn, và nó sẽ cho bạn một số, và nếu số đó nhỏ hơn 10, nó sẽ cho bạn biết lý do.
    Họ có độc lập với bất kỳ quỹ tài trợ nào không?
    Câu hỏi đó có lẽ cũng sẽ xuất hiện với bạn.
    Mọi người sẽ nói, “Cô ấy lấy tiền tài trợ từ đâu?”
    Mọi người rất nghi ngờ về điều này.
    Tôi có thể nói với bạn điều đó.
    Vâng, điều đó sẽ rất tuyệt.
    Vâng.
    Tôi là giáo sư chính thức tại Mount Sinai, nhận một phần lương ở đó vì tôi chỉ làm bán thời gian, và tôi có một nhà tài trợ, một nhà tài trợ, người đã tài trợ cho sự suy giảm tinh trùng của tôi, phân tích sự suy giảm tinh trùng thứ hai, và sự công bố của cuốn sách của tôi, vì vậy đó là một quỹ.
    Đó là từ thiện.
    Vâng, đó là từ thiện, và thực sự không phải là nhiều tiền.
    Không có lý do gì để nghĩ rằng bất kỳ điều gì bạn đang nói với chúng tôi có liên quan đến ngành công nghiệp thực phẩm hoặc một sản phẩm thay thế nào đó.
    Tôi rất, rất cẩn thận không ủng hộ bất kỳ sản phẩm nào vì tôi không muốn có sự phức tạp đó.
    Cảm ơn vì đã làm rõ điều đó.
    Tôi không nghi ngờ.
    Nhưng tôi nghĩ ngày nay, mọi người đã được dạy, một cách hợp lý, họ đã được dạy để nói, “Chờ đã, nguồn tài trợ này đến từ đâu?”
    Bởi vì nhiều nghiên cứu dẫn đến kim tự tháp thực phẩm, chẳng hạn, mọi người đã có ấn tượng rằng bằng cách nào đó điều đó bị thiên lệch bởi các công ty tài trợ cho công việc, và tôi không biết.
    Tôi chưa làm điều tra về vấn đề đó.
    Tôi không có thời gian hoặc năng lượng.
    Tất cả những gì tôi biết là khi nói đến những gì mọi người ăn, khi nói đến những gì mọi người bôi lên cơ thể của họ, điều đó trở thành một vấn đề rất cá nhân, và nó liên quan đến rất nhiều vấn đề tâm lý và cảm xúc.
    Có một vài điều mà bạn làm và/hoặc tránh xa dựa trên những gì bạn biết về các chất gây rối loạn nội tiết không?
    À, nhân tiện, không cần phải nói rằng bạn đang ở trong tình trạng nhận thức và thể chất tuyệt vời cho bất kỳ độ tuổi nào, nhưng thật sự rất đáng kinh ngạc.
    Tôi cảm thấy thoải mái khi chia sẻ điều này vì có người khác đã công bố nó trực tuyến gần đây.
    Bạn sắp tận hưởng sinh nhật thứ mấy?
    Sinh nhật thứ 89.
    Sinh nhật thứ 89.
    Thật tuyệt vời.
    Và với tất cả những cuộc nói chuyện về tuổi thọ, sự bền bỉ về nhận thức và thể chất, mọi người đều đang nghĩ, bao gồm cả tôi, rằng: “Cô ấy làm gì vậy?”
    Chà, cô ấy tránh tất cả những chất gây rối loạn nội tiết này, và cô ấy có một cuộc sống phong phú đầy sự tò mò và những điều khác.
    Nhưng vâng, có những điều khác mà bạn làm và/hoặc tránh xa dựa trên những gì bạn biết, cho mà có thể có hoặc không có một nghiên cứu kiểm soát, nhưng tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều tò mò.
    Chúng ta sẽ định hình điều này như là những gì bạn làm.
    Vậy nước.
    Nước của chúng ta, tôi lo lắng về nước.
    Tôi đã nghiên cứu về nước trong một thời gian dài trong cuộc sống trước đây của mình.
    Vì vậy, chúng tôi thực sự chưng cất nước của mình.
    Chúng tôi có một máy chưng cất để bàn.
    Chồng tôi, Stephen, làm sạch nó.
    Có rất nhiều cặn bẩn trong đó, nhân tiện, mặc dù San Francisco có nước sạch, nhưng cuối cùng, sau khi bạn chưng cất nước, vẫn có rất nhiều cặn bẩn.
    Vậy bạn chưng cất nước, vậy đây không phải là thẩm thấu ngược sao?
    Không, là chưng cất.
    Được rồi.
    Vâng.
    Vì vậy, nước được chưng cất, sau đó ngưng tụ trong một bình thủy tinh, và sau đó chúng tôi cho vào các bình thủy tinh trong tủ lạnh, và, và nó thực sự rất ngon, nhân tiện, thực sự, thực sự.
    Có ai đó vừa đến và anh ấy nói: “Cái này giống như tuyết tan.”
    Tôi thấy điều đó thật tuyệt vời.
    Và bạn sử dụng nó để uống, để pha cà phê, trà, để nấu ăn nữa, nếu bạn nấu cơm, bạn đang sử dụng nước chưng cất.
    Thực ra, không.
    Không.
    Không, nhưng cho đá viên và, bạn biết đấy, bất cứ khi nào tôi có thể nghĩ đến, chúng tôi không thể sử dụng quá nhiều vì bạn sẽ bận rộn suốt thời gian.
    Nhưng anh ấy không muốn chúng tôi hẹn hò, và chỉ có hai chúng tôi.
    Vì vậy, nước là rất quan trọng.
    Chúng tôi cố gắng để giày dép ở cửa.
    Nói cho tôi về điều đó.
    Chà, bụi mà bạn mang vào chứa rất nhiều hóa chất PFAS, đặc biệt là.
    Thực ra, tôi không hoàn toàn chắc chắn về điều đó, nhưng chúng tôi cố gắng làm như vậy.
    Và tôi cẩn thận với các sản phẩm mà tôi sử dụng trên mặt.
    Tôi kiểm tra chúng theo cách mà tôi đã gợi ý, bạn biết đấy, nhóm làm việc về môi trường.
    Và tôi đi đến chợ nông sản.
    Tôi luôn mua thực phẩm hữu cơ, luôn mua thực phẩm hữu cơ.
    Nhưng tôi biết đó là vấn đề chi phí đối với một số người và vấn đề khả năng tiếp cận đối với một số người.
    Nhưng ở San Francisco, bạn có thể làm điều đó.
    Một số lĩnh vực mà tôi không làm nhiều như tôi nên làm, tôi nghĩ, tôi bắt đầu nhận thức được
    các hóa chất trong quần áo.
    Chúng ta chưa nói về điều đó, nhưng hóa ra có rất nhiều, đặc biệt là,
    đó là một vấn đề đối với trang phục thể thao, vì bạn hấp thụ rất nhiều, bạn ra mồ hôi,
    bạn nóng, và bạn đang đưa những hóa chất này vào cơ thể.
    Và đó có thể là một trong những can thiệp mà chúng tôi thực hiện, để một nhóm vận động viên sử dụng quần áo an toàn
    và quần áo truyền thống và xem mức độ hóa chất trong cơ thể của họ.
    Đó là cách bạn biết.
    Vậy, có phải là chọn bông thay vì vật liệu tổng hợp không?
    Tổng hợp, đúng vậy.
    Đúng rồi.
    Và các loại thuốc nhuộm cũng quan trọng.
    Vì vậy, bạn không muốn, bạn có thể muốn thuốc nhuộm từ thực vật.
    Đó không phải là lĩnh vực chuyên môn của tôi.
    Tôi có một đồng nghiệp mà tôi làm việc cùng về điều này, và tôi sẽ làm theo lời khuyên của cô ấy.
    Nhưng tôi chỉ đang nói rằng đó là một lĩnh vực khác mà tôi nghĩ mọi người sẽ sớm chú ý đến.
    Còn có một lĩnh vực khó khăn hơn nhiều, đó là những gì có trong vật liệu xây dựng và
    nội thất.
    Nhưng rất nhiều PFAS và chất chống cháy có trong nội thất và vật liệu xây dựng của chúng ta
    và cố gắng suy nghĩ về cách xây dựng.
    Tôi đã được hỏi về sự an toàn trong một ngôi làng mới đang được xây dựng ở California, nhân tiện.
    Và thật sự khó khăn để suy nghĩ về việc nếu bạn muốn làm điều này đúng cách và bạn
    muốn xây dựng một thị trấn không có độc tố, bạn sẽ làm điều đó như thế nào?
    Tôi đang suy nghĩ về điều đó.
    Tôi đang nghĩ về đoạn mở đầu của The Simpsons và làm điều ngược lại, nơi mà trong đoạn mở đầu của The Simpsons, có một con cá ba mắt và có nhà máy hóa chất, và tôi chỉ nghĩ rằng, bạn chỉ cần nhìn vào đoạn mở đầu của The Simpsons và làm ngược lại mọi thứ có ở đó, ngược lại mọi thứ có ở đó, bao gồm cả việc tiêu thụ rượu, điều mà rất phổ biến trong The Simpsons.
    Nhưng thú vị là, khi nói đến việc tìm nguồn thực phẩm, như là thực phẩm không phải trái cây, không phải rau củ, có điều gì chúng ta có thể làm không?
    Ý tôi là, thật khó cho mọi người để có được trứng từ các trang trại.
    Ý tôi là, bạn có thể nếu bạn đến chợ nông sản, nhưng những thứ này có thể trở nên khá phức tạp, khá đắt đỏ.
    Và hầu hết mọi người đang nghe sẽ không sống ở Sonoma, nơi mà họ có thể có hàng xóm nuôi gà hoặc gì đó.
    Đó là một vấn đề khó khăn.
    Đúng vậy, đó là một vấn đề khó khăn, và tôi nghĩ có thể việc mọi người yêu cầu nhiều hơn sẽ giúp ích.
    Tôi không biết.
    Ý tôi là, ở San Francisco, tôi may mắn vì tôi có thể chỉ cần gọi điện, đặt hàng trực tiếp tươi, và tôi biết là ổn.
    Nhưng tôi biết điều đó không phải lúc nào cũng đúng ở mọi nơi.
    Vì vậy, tôi nghĩ việc nhận thức, thật lòng mà nói, là một bước tiến lớn.
    Nếu bạn nhận thức rằng đây là điều bạn muốn thay đổi, bạn sẽ tìm ra cách để thay đổi nó.
    Thú vị là, cách đây vài năm, đã có rất nhiều cuộc thảo luận về phẩm màu trong đồ chơi trẻ em, đặc biệt là đồ chơi từ nước ngoài.
    Đúng không? Nhớ rằng, trẻ em còn nhỏ, trẻ sơ sinh luôn gặm nhấm đồ vật và đang mọc răng, và đã có rất nhiều sự chú ý, như, “Này, có gì trong những cốc uống này?”
    Và theo hiểu biết của tôi, đồ chơi và cốc uống, và theo hiểu biết của tôi, BPA đã bị cấm trong cốc uống.
    Thalite.
    Thalite, xin lỗi.
    Dựa trên công việc của tôi.
    Và chúng ta biết rằng da của trẻ em hấp thụ tốt hơn da của người lớn. Chúng ta biết, và vì vậy có những luật lệ và hạn chế được đặt ra để đảm bảo rằng những thứ này được giảm thiểu ở trẻ nhỏ. Nhưng sau độ tuổi 12, chúng ta lại như kiểu, “Được rồi, giờ thì mọi thứ đều tự do. Nó phụ thuộc vào ngân sách của bạn. Bạn sẽ đi đâu?” Và vì vậy, chúng ta không thể dựa vào các cơ quan quản lý để làm điều này. Nhưng tôi nghĩ đây là một cuộc trò chuyện hữu ích, đặc biệt là khi xem xét mối quan hệ của bạn với Scandinavia, điều này rất thú vị để mở rộng, để minh họa một số sự khác biệt giữa Mỹ và châu Âu. Những loại hóa chất nào bị cấm ở châu Âu trong thực phẩm, trong kem dưỡng da, v.v., mà bạn biết là nổi bật ở Mỹ? Có lẽ đó là một bộ lọc tốt để xem xét một số quyết định này. Châu Âu đã có một chính sách gọi là REACH, và theo REACH, bạn phải chứng minh rằng một hóa chất là an toàn trước khi nó được đưa vào thị trường. Cách mà hệ thống của chúng ta ở đây hoạt động là đưa vào thị trường, và sau đó nếu ai đó lo lắng về nó, họ có thể thực hiện một nghiên cứu, họ có thể phát hiện ra tác hại. Bạn còn nhớ tôi đã mất bao lâu để tìm ra mối liên hệ với phthalate không? Mất 10 năm, hai nghiên cứu, 10 năm, 10 triệu đô la, nhân tiện. Vì vậy, nếu bạn định chờ đợi điều đó, tôi không biết, với số lượng hóa chất hiện có, hơn 80.000, thì quên đi. Vì vậy, tôi nghĩ chính sách REACH về việc thử nghiệm trước khi đưa một thứ gì đó ra thị trường đang tạo ra sự khác biệt lớn ở châu Âu, và tôi nghĩ đó là một lý do khiến họ tốt hơn nhiều. Những thử nghiệm đó là thử nghiệm trên động vật hay thử nghiệm trên cả động vật và con người mà họ thực hiện ở đó? Bất cứ điều gì định nghĩa sự an toàn, nó phụ thuộc vào hóa chất, nó phụ thuộc vào sản phẩm là gì. Tôi không thể trả lời điều đó một cách tổng quát. Vì vậy, đó có thể là một con đường tốt để thay đổi luật pháp ở đây để lắp đặt một cái gì đó tương tự như REACH. Chắc chắn rồi, nhưng tôi không nghĩ điều đó sẽ xảy ra. Không? Không, vì có quá nhiều lực lượng chống lại điều đó. Rất, rất khó cho các nhà sản xuất để thực hiện những thay đổi.
    Tôi sẽ đưa ra một ví dụ.
    Có thể bạn không biết, nhưng nên biết rằng phthalates rất phổ biến trong môi trường bệnh viện.
    Nếu bạn nghĩ về một ống, để lọc máu, để hóa trị, để truyền tĩnh mạch, tất cả đều có phthalates, và chúng đang vào cơ thể bạn.
    Gần đây, một dự luật đã được thông qua ở California rằng DEHP không được có trong túi truyền tĩnh mạch.
    Điều đó thật tuyệt vời, một thành công.
    Trong túi thực tế, các túi không được chứa những chất gây rối loạn nội tiết này.
    Đúng vậy, cụ thể là DEHP.
    Vì vậy, đó là một bước tiến lớn, nhưng đó chỉ là một hóa chất, đúng không?
    Trong một sản phẩm, và đó là một cuộc chiến.
    Vì vậy, bạn thấy việc này khó khăn như thế nào, cực kỳ khó.
    Có một công ty, Bebron, sản xuất các sản phẩm bệnh viện, và họ rất tiên tiến, và họ đã thiết lập một nhà máy ở Florida để sản xuất các túi truyền tĩnh mạch thay thế từ một sản phẩm khác, polyolefin.
    Vấn đề là chúng tôi không chắc về độ an toàn của polyolefin.
    Vì vậy, mọi thứ trở nên rất khó khăn.
    Bạn có thể nói, loại bỏ DEHP, nhưng bây giờ chúng tôi, các nhà khoa học, phải nói, hóa chất an toàn có nghĩa là gì?
    Và chúng tôi không biết điều đó.
    Tôi không có ý định làm bạn và thính giả của bạn thất vọng, nhưng đó là một thách thức lớn mà chúng tôi phải đối mặt.
    Chúng tôi biết rằng nó an toàn hơn.
    Chúng tôi biết rằng nó an toàn hơn, và chúng tôi biết những tác nhân xấu là gì, và chúng tôi biết những thứ mà chúng tôi không muốn tiếp xúc, nhưng chúng tôi phải cẩn thận khi nghĩ về những gì chúng tôi muốn thay thế vào.
    Vâng, tôi đang nghĩ về điều này, một cựu chủ tịch của Stanford, người cũng đã từng là một người bạn trong gia đình nhiều năm trước.
    Ông ấy đã qua đời, Don Kennedy, khi ông nghỉ hưu làm chủ tịch tại Stanford.
    Theo hiểu biết của tôi, ông đã đi và chỉ đạo FDA.
    Và tôi chỉ đang tự hỏi, khi nào điều này xảy ra?
    Bởi vì tôi biết ông ấy rất quan tâm đến sức khỏe.
    Ông ấy là một người chạy bộ nhiệt tình.
    Ông ấy rất khỏe mạnh cho đến tận những năm 70 của mình.
    Vâng, ông ấy đã thay khớp, vẫn tiếp tục chạy, hoặc có thể là thay khớp gối.
    Tôi không biết.
    Người đàn ông này rất đam mê sức khỏe.
    Và vì vậy, tôi không nghĩ rằng có sự thiếu quan tâm đến sức khỏe ở cấp độ như FDA, nhưng rõ ràng có một vấn đề. Tôi chỉ đang cố gắng nghĩ ra các giải pháp, và có vẻ như tất cả đều xoay quanh những gì chúng ta có thể kiểm soát trong ngôi nhà của mình. Khi chúng ta đến một nhà hàng, thật khó để biết họ đang làm gì trong bếp. Và đến một lúc nào đó, việc biết đến nó trở nên lo âu. Mặc dù tôi biết những người không đến nhà hàng nơi họ sử dụng dầu hạt, nhưng có một xu hướng mới nổi lên về việc tránh dầu hạt. Nhưng có thể có những vấn đề quan trọng hơn. Ai biết được? Những người ủng hộ dầu hạt khá quyết liệt, và tôi thích dầu ô liu, vì vậy tôi nghiêng về điều đó. Nhưng tôi nghĩ nếu mọi người quan tâm đến việc hạn chế sự tiếp xúc với những chất gây rối loạn nội tiết này, một trong những câu hỏi chính sẽ được đặt ra nhiều lần, đặc biệt là trong bối cảnh PCOS và số lượng tinh trùng là, chúng ta không thể kiểm soát những gì đã xảy ra với chúng ta trong thời kỳ mang thai. Nhưng một khi chúng ta có một chút quyền kiểm soát về những gì chúng ta đưa vào cơ thể và cách chúng ta đưa vào cơ thể, bạn có nghĩ rằng có sự linh hoạt và khả năng phục hồi cho hệ thống này không? Vậy nếu Chúa cấm, nếu ai đó bị tiếp xúc với nhiều thứ này từ sớm, bằng cách thay đổi, họ có thể cứu vớt bản thân đến một mức độ nào đó không? Không. Vì vậy, điều này thực sự phụ thuộc vào những gì cha mẹ bạn đã làm. Có. Và điều này không có nghĩa là sự tiếp xúc của chính bạn không thể thay đổi mọi thứ hơn nữa và làm mọi thứ tồi tệ hơn. Nhưng đây là sự thật. Nếu mẹ của một cậu bé hút thuốc khi cậu ấy còn trong bụng, thì cậu ấy có, đây là một nghiên cứu của Đan Mạch, giảm 50% số lượng tinh trùng. Nếu mẹ của cậu ấy hút thuốc khi cậu ấy còn trong bụng, thì chúng ta đang nói về mức độ hút thuốc như thế nào? Tôi không biết, không nhớ. Nhưng lý do tôi đề cập đến điều này là vì không có gì cậu ấy có thể làm để thay đổi điều đó. Nếu cậu ấy hút thuốc khi trưởng thành, cậu ấy có, tôi nghĩ, một sự giảm tương tự trong số lượng tinh trùng. Cậu ấy có thể ngừng hút thuốc và số lượng tinh trùng của cậu ấy sẽ được phục hồi. Cậu ấy có thể khôi phục sức khỏe tinh trùng của mình.
    Nhưng bất cứ điều gì xảy ra trong bụng mẹ thì sẽ ở lại trong bụng mẹ, nếu bạn muốn. Đó là sự phát triển. Nó sẽ không biến mất, bạn biết đấy, nó sẽ tồn tại suốt đời. Và điều đó cũng đúng với não bộ. Vì vậy, tôi nghĩ bất kỳ ai đang nghĩ đến việc mang thai hoặc đang mang thai đều có trách nhiệm thực sự tìm hiểu cách giảm thiểu sự tiếp xúc của họ, bởi vì những điều này, nhân tiện, sẽ được truyền lại qua nhiều thế hệ. Đó là con của bạn và con của con bạn, vì các tế bào mầm cho cháu của bạn sẽ được mang trong, trong con của bạn. Vì vậy, tế bào mầm không phải là vi khuẩn như trong vi khuẩn gây bệnh. Đó là các tế bào sẽ sản xuất trứng và tinh trùng mà sẽ phát triển. Do đó, từ “germ” (mầm) được sử dụng. Vì vậy, đó là một trách nhiệm lớn. Và tôi nghĩ mọi người nên coi trọng điều này vì họ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của các thế hệ sau, một số phòng thí nghiệm nói rằng đó là bảy thế hệ. Tôi không biết điều đó có đúng không, nhưng chắc chắn ba thế hệ sẽ bị ảnh hưởng. Và vì vậy tôi nên đề cập đến cuốn sách của mình. Tôi có thể đề cập đến điều đó không? Vâng, xin vui lòng. Tôi sẽ đề cập đến nó. Vâng. Tôi tin rằng tôi đã đề cập đến nó trong phần giới thiệu của mình. Vâng. Vì vậy, trong cuốn “Countdown”, hai từ, nhân tiện, vì nếu bạn nói “countdown” một từ, bạn sẽ không tìm thấy nó. Nhưng “countdown”, chúng tôi có hai chương về những điều bạn có thể làm, những điều rất thực tế bạn có thể làm. Và cũng có các trang web bạn có thể truy cập và các liên kết bạn có thể đến. Bây giờ điều này đã được phát hành một thời gian trước. Vì vậy, năm 21, vì vậy có nhiều điều hơn bây giờ, nhưng tôi nghĩ đó là một khởi đầu tốt. Bạn cảm thấy cô đơn như thế nào trong cuộc hành trình xác định các chất gây rối loạn nội tiết trong thực phẩm, trong thuốc trừ sâu, trong những loại điều bạn đang nói đến? Có một lĩnh vực hoàn chỉnh về điều này, với những người xuất sắc không? Bạn có phải là một nhóm nhỏ những người đi ngược lại với xu hướng không? Ý tôi là, tôi thú nhận, tôi không biết nhiều người làm những công việc như bạn đang làm, nhưng bạn là người nổi bật và công khai nhất. Và tôi đoán câu hỏi của tôi là, NIH có tài trợ nhiều cho những loại nghiên cứu này không? Chắc chắn rồi. Chúng tôi là một đội quân và không phải là quốc tế.
    Và hiện nay có một hiệp ước toàn cầu về nhựa đang được đàm phán, nhân tiện nói vậy.
    Hãy cho chúng tôi biết về hiệp ước nhựa.
    Mọi người đang cố gắng tạo ra, được thông qua bởi các quốc gia khác nhau, một hiệp ước quốc tế về nhựa.
    Tôi không muốn nói nhiều về điều đó.
    Tôi không tham gia vào quá trình đó, nhưng trong quá trình này, bạn có thể thấy, nếu bạn nhìn vào đó, hàng trăm nhà khoa học và công dân quan tâm, các nhà hoạt động và những người trong lĩnh vực lập pháp đang làm việc cụ thể về hóa chất và nhựa.
    Bây giờ, nhựa thực sự là một tác nhân xấu, nhưng nó không phải là tác nhân xấu duy nhất.
    Vì vậy, tôi chỉ muốn đề cập rằng nhựa thực sự quan trọng, nhưng thuốc trừ sâu không phải là nhựa và nhiều thứ khác nữa.
    Vì vậy, có nhiều loại khác mà bạn cần phải lo lắng, nhưng chắc chắn việc kiểm soát sự tiếp xúc của chúng ta với nhựa là rất quan trọng.
    Và bạn đã hỏi về các nhà khoa học trong lĩnh vực này, vâng, có một lượng lớn nghiên cứu đang diễn ra cho điều này, và nó được tài trợ bởi NIH và được tài trợ bởi EU, và chủ yếu, tôi nghĩ rằng đó là hai nhà tài trợ chính của các quốc gia Bắc Âu cũng có tài trợ trong các nước Bắc Âu.
    Vì vậy, có rất nhiều công việc và nhiều người rất tốt đang làm việc rất chăm chỉ, nhưng đó là một vấn đề lớn.
    Và nó đã tồn tại từ, ừm, nhựa bắt đầu trở nên phổ biến vào năm 1950.
    Vì vậy, chúng ta có khoảng 75 năm để chiến đấu chống lại, và nó không có dấu hiệu giảm bớt trong thời gian tới.
    Tuổi thọ đang tăng lên khá đáng kể, có lẽ phần lớn là do sự giảm bớt việc hút thuốc và kiểm soát các bệnh truyền nhiễm.
    Nhưng tuổi thọ chắc chắn đang tăng lên, trong khi việc sử dụng nhựa rõ ràng đã tăng lên.
    Và vì vậy, tôi đoán một người có thể lập luận rằng chúng ta sống lâu hơn, nhưng chúng ta ít mạnh mẽ hơn so với trước đây, ít có khả năng sinh sản hơn, có phải không?
    Những người được phản ánh trong tuổi thọ dài đó không nhất thiết đã tiếp xúc sớm trong cuộc đời, đó là khi điều đó là quan trọng nhất.
    Tôi sinh năm 1936.
    Lúc đó không có nhựa.
    Và tất nhiên có những thứ khác, nhưng không giống như bây giờ.
    Vì vậy, tôi không nghĩ rằng bạn có thể suy luận rằng vì chúng ta sống lâu hơn, sự phát triển của ngành công nghiệp nhựa đang thúc đẩy sự trường thọ đó. Tuyệt đối không. Tuyệt đối không. Tôi nghĩ điều nó đang thúc đẩy là sự giảm sút về khả năng sinh sản. Và điều đang xảy ra là sự thay đổi trong dân số là khá nghiêm trọng. Hình chóp dân số trước đây giống như thế này. Tôi đang tạo hình tam giác bằng tay, cho thấy rất ít người ở trên và nhiều người ở dưới. Nhưng điều đang xảy ra là điều đó đang bị đảo ngược. Vì vậy, chúng ta đang có ngày càng nhiều người ở trên, và ngày càng ít người ở dưới. Tỷ lệ sinh đang giảm mạnh. Tỷ lệ sinh đang giảm mạnh. Và đây là một vấn đề lớn đối với xã hội vì những người trong nhóm hỗ trợ nhỏ bé ở dưới không thể thúc đẩy xã hội hỗ trợ cho sự phát triển lớn ở trên. Điều này có đúng ở các quốc gia khác không? Có, hoàn toàn đúng. Hoàn toàn đúng. Nó xảy ra trên toàn thế giới. Và sự suy giảm khả năng sinh sản theo quan điểm của tôi có lẽ là một trong những thách thức lớn nhất mà chúng ta đang phải đối mặt bây giờ vì nó có mặt ở khắp nơi, rất nghiêm trọng, và có rất ít điều chúng ta có thể làm để chống lại nó. Có một trang web tuyệt vời gọi là, nó thuộc về Ngân hàng Thế giới, được phát hành bởi Ngân hàng Thế giới. Nó có tên là Dữ liệu Sinh sản. Và nếu bạn vào đó, bạn có thể thấy tỷ lệ sinh mỗi năm, nhưng bạn có thể nhập vào, gõ vào một quốc gia hoặc một năm và xem tỷ lệ sinh ở mỗi quốc gia trên thế giới mỗi năm. Và bạn có thể thấy điều đó. Và những gì bạn thấy là sự giảm sút, khoảng cùng một tỷ lệ với sự giảm sút của tinh trùng, khoảng 50% trong 50 năm. Và điểm quan trọng cho khả năng sinh sản là hai. Vậy điều đó có nghĩa là gì? Đó được gọi là thay thế, và đó là hai người thay thế cho nhau với tổng tỷ lệ sinh là hai. Thực ra, là 2.1 vì bạn có một chút mất mát, nhưng 2.1, bạn đã sẵn sàng cho một xã hội. Khi bạn giảm xuống dưới mức đó, bạn đang thu hẹp lại.
    Và có nhiều quốc gia trên thế giới có tỷ lệ này thấp hơn, bao gồm cả Hoa Kỳ.
    Và ví dụ, tỷ lệ thấp nhất mà tôi thấy thực sự là ở Hàn Quốc, chỉ đạt 0.78.
    Một quốc gia đạt 1.
    Vì vậy, một phần lớn của thế giới không thể tự thay thế mình.
    Và lý do tại sao lại như vậy có thể là một cuộc thảo luận khác hoặc chúng ta có thể nói về nó.
    Tôi không biết bạn có muốn đi sâu vào vấn đề đó không, nhưng chắc chắn không chỉ có số lượng tinh trùng.
    Theo hướng đó, hãy nói về số lượng và chất lượng trứng.
    Bạn đã đề cập đến kết quả PCOS trước đó.
    Trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm, bạn đã đề cập đến một nghiên cứu thú vị mà bạn đã thực hiện về việc sử dụng chăn điện.
    Và đánh giá xem việc sử dụng chăn điện có ảnh hưởng đến số lượng hoặc chất lượng trứng ở phụ nữ hay không.
    Và câu trả lời là gì?
    Thực ra, điều mà chúng tôi xem xét ở phụ nữ, tôi xin lỗi vì đã phải sửa bạn, nhưng đó là kết quả của thai kỳ của họ, khả năng sinh sản của họ, và nếu họ đã mang thai, thì điều đó đã diễn ra như thế nào?
    Xin lỗi.
    Vì vậy, cảm ơn bạn đã làm rõ điều đó.
    Nhưng tôi chắc chắn sẽ có nhiều nghiên cứu khác đã xem xét vấn đề đó.
    Tôi chỉ đã rời xa lĩnh vực đó một thời gian dài.
    Nhưng cho đến nay, tôi không thấy bằng chứng thuyết phục rằng việc sử dụng điện thoại di động hoặc các tác động khác từ bức xạ điện từ ảnh hưởng đến thai kỳ và khả năng sinh sản của chúng ta.
    Điều đó không có nghĩa là điều đó không xảy ra, nhưng tôi chưa xem xét nó.
    Và tôi không thích đưa ra những tuyên bố về những điều mà tôi chưa xem xét.
    Hiểu biết của tôi về dữ liệu điện thoại di động liên quan đến số lượng và khả năng di động của tinh trùng, hay còn gọi là chất lượng, là tôi đã thảo luận về một phân tích tổng hợp về vấn đề này trên podcast trước đó, đó là có một số tác động nhiệt từ việc sử dụng điện thoại di động và giữ điện thoại trong túi có thể, tôi muốn cẩn thận ở đây, ảnh hưởng đến số lượng và chất lượng di động của tinh trùng, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy bức xạ điện từ đang làm rối loạn tinh trùng, ít nhất là theo kiến thức của tôi.
    Tôi thành thật phải nói, chỉ muốn nói rằng tôi không biết, nhưng tôi biết rằng nhiệt độ có liên quan đến khả năng sinh sản và số lượng tinh trùng.
    Và bạn có thể nhìn vào tỷ lệ sinh như một hàm của tháng thụ thai.
    Và bạn có thể thấy rằng, ví dụ, trong những tháng ấm áp, ở những khí hậu ấm áp, tỷ lệ này thấp hơn.
    Vì vậy, nhiệt độ có ảnh hưởng, nhưng mức độ ảnh hưởng đó liên quan đến việc sử dụng điện thoại di động là bao nhiêu?
    Tôi nghĩ đó là điều hiện đang được nhiều nhóm nghiên cứu, và chúng ta sẽ xem họ tìm ra điều gì.
    Đúng vậy, dữ liệu về việc ngồi nhiều hơn vài giờ mỗi ngày, về việc có chân rất lớn do béo phì, hoặc thậm chí chỉ là chân lớn, làm nóng bìu.
    Những dữ liệu đó khá, tôi sẽ nói là, vững chắc về mối quan hệ với việc giảm số lượng tinh trùng.
    Nhiệt không tốt cho tinh trùng, đó là lý do tại sao bìu có những đặc điểm như vậy để di chuyển tinh hoàn xa hơn hoặc gần hơn với cơ thể.
    Quay trở lại với số lượng và chất lượng trứng, có một số bằng chứng cho thấy các cô gái đang dậy thì sớm hơn, nhưng phụ nữ cũng đang trải qua giai đoạn tiền mãn kinh và mãn kinh sớm hơn.
    Chúng ta có biết điều đó là hệ quả của cái gì không?
    Thực sự có một số tài liệu mới về độ tuổi mãn kinh cho thấy mối liên quan đến một số hóa chất, nhưng tôi không thể trích dẫn cho bạn ngay bây giờ.
    Tôi không nhớ lớp nào mà họ đã xem xét, nhưng tôi nghĩ điều đó là đúng.
    Tôi nghĩ có bằng chứng ngày càng tăng rằng số lượng trứng ít hơn sớm hơn, còn được gọi là suy buồng trứng sớm, vì vậy phụ nữ không sản xuất trứng lâu như trước đây.
    Tôi chỉ muốn nói một điều về khả năng sinh sản, chúng ta có thể quay lại với khả năng sinh sản không?
    Khi điều này được đề cập, và tôi chắc chắn bạn đã thấy tài liệu, có rất nhiều tài liệu về điều này, nói rằng khả năng sinh sản đang giảm, ít trẻ em được sinh ra, A, mọi người nói, đó là điều tốt vì nó giảm gánh nặng lên hành tinh, đó là một cuộc thảo luận khác.
    Sau đó, họ nói, điều này là do sự lựa chọn, rằng mọi người chọn có ít con hơn và họ chọn trì hoãn việc sinh con cho đến khi họ không còn khả năng sinh sản nữa.
    Họ sử dụng nhiều biện pháp tránh thai hơn, phụ nữ có trình độ học vấn cao hơn, họ tham gia vào lực lượng lao động.
    Tất cả những yếu tố xã hội này được đưa ra như lý do cho sự suy giảm khả năng sinh sản. Tôi chỉ cần chỉ ra rằng, mỗi khi tôi nghe điều này, không chỉ có khả năng sinh sản của con người đang giảm sút. Số lượng các loài đang trở nên tuyệt chủng đang tăng nhanh. Đã có bằng chứng trong ít nhất 40 năm rằng những loại thuốc trừ sâu ảnh hưởng đến chúng ta cũng đang ảnh hưởng đến động vật. Sự suy giảm khả năng sinh sản ở các loài không phải con người không thể được quy cho việc sinh con muộn, sử dụng biện pháp tránh thai, hoặc tham gia lực lượng lao động. Thật thú vị vì chúng ta thường nghe trước tiên về những loài sắp tuyệt chủng và đang bị đe dọa nghiêm trọng. Tôi không biết ngôn ngữ chính xác là gì, nhưng nó gần như sắp tuyệt chủng, như báo Florida. Chúng ta nghe rằng có những loài như vậy, chỉ còn một số rất ít trong số chúng. Những con chồn chân đen ở Montana, tôi nghĩ có một con chồn, tên nó là Scarface, đã sinh ra khoảng 300 lứa con, và sau đó dẫn đến việc chúng bắt đầu sinh sản trở lại, vì nếu bạn sinh sản quá mức, rõ ràng là không tốt, nhưng sau đó chúng đã có thể phục hồi ít nhất một phần, có thể hoàn toàn phục hồi các quần thể đó. Mọi người quên tác động domino của các hệ sinh thái này khi một loài bị tổn hại. Khi các con chồn chân đen, tôi biết điều này có thể nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng bị tổn hại về mặt quần thể, thì quần thể chuột đồng đã tăng lên, cỏ bị ăn nhiều hơn, và sau đó có rất nhiều hậu quả hạ nguồn đối với côn trùng. Tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng không cần phải là chuyên gia để hiểu. Bạn di chuyển một cái ghim ở đây và toàn bộ mạng lưới sẽ di chuyển, hoặc bạn di chuyển một nút và toàn bộ mạng lưới sẽ được cấu hình lại, và đó là điều mà thiên nhiên đã làm trong hàng triệu năm, đúng không? Nhưng đến một thời điểm nào đó, có thể, không phải là một câu đùa, rằng chúng ta sẽ trở thành loài nằm trong danh sách các loài bị đe dọa, đúng không? Ý tôi là, điều đó không giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng điên rồ, rằng đến một thời điểm nào đó, con người có thể bị thêm vào danh sách đó.
    danh sách các loài đang bị đe dọa.
    Ngoại trừ việc chúng ta rất thông minh, và vì vậy chúng ta đã tìm ra nhiều cách để thực hiện
    thụ thai hỗ trợ y tế.
    Đúng vậy.
    Ixie, việc nhẹ nhàng nắm bắt một tinh trùng và buộc nó thụ tinh với trứng là điều mà chúng ta đã đề cập trong podcast này trong tập về khả năng sinh sản với Natalie Crawford và một tập đơn mà tôi đã thực hiện.
    Có những câu hỏi mà mọi người đặt ra, những câu hỏi hợp lý về việc liệu con cái của những tình huống như vậy có giống như thí nghiệm xác suất di truyền mà bạn đã đề cập trước đó, về việc có 200 triệu tinh trùng và để cho tự nhiên chọn ra tinh trùng mạnh mẽ nhất trong môi trường đó hay không.
    Vâng, và bạn biết đấy, số lượng công nghệ đang gia tăng, chúng ta là một loài rất thông minh.
    Và ví dụ, tôi không biết bạn đã nghe về quá trình tạo giao tử chưa, vì bây giờ có thể tạo ra phôi từ một tế bào tinh trùng, từ một tế bào da, một tế bào da có thể sản xuất ra một tế bào tinh trùng và một tế bào trứng.
    Bạn cung cấp cho nó các yếu tố phiên mã thích hợp, và bạn có thể…
    Vì vậy, điều này khá thú vị, kích thích và đáng sợ, đúng không?
    Thật điên rồ.
    Điều đó là gì?
    Tôi nghĩ rằng những con kền kền, con cái, có một cách nào đó mà hai con kền kền cái hoặc có thể một con kền kền cái đơn lẻ có thể tạo ra con cái mà không cần có con đực.
    Cũng có phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm ba bên, tôi không biết bạn có biết về điều này không, nơi mà nó được phát triển cho những trường hợp có bệnh lý ty thể.
    Bạn có thể lấy hai trứng, một từ người mẹ dự định, bạn lấy nhân, vì vậy bạn có ADN, bạn đặt nó vào một trứng của một người mà ADN đã bị loại bỏ, nhưng mà các thoi, vốn giàu ty thể, thì thường đến từ một người chủ trẻ hơn, và sau đó bạn sử dụng một tinh trùng.
    Vì vậy, thực sự có ba bậc phụ huynh, đó là thoi của một người mẹ, ADN của một người mẹ khác, và một tinh trùng.
    Họ thực hiện điều này ở Vương quốc Anh cho bệnh lý ty thể, nó vẫn còn bất hợp pháp ở Hoa Kỳ.
    Theo như tôi hiểu, và điều này đã được thực hiện ở các quốc gia khác, và về lý thuyết. Các vấn đề pháp lý phải được xem xét. Vâng, nhưng về lý thuyết, điều này sẽ cho phép phụ nữ ở bất kỳ độ tuổi nào, miễn là họ vẫn còn trứng, có thể truyền DNA của họ sang thế hệ sau, vì DNA có thể được đưa vào một quả trứng trẻ hơn có chất lượng thoi phân cho phép sản xuất nhiều tế bào hơn. Việc này đã được thực hiện trên con người. Bạn và tôi sẽ không thể nghĩ ra tất cả những điều sẽ được phát triển trong 10, 20 năm tới để đối phó với thách thức về sự suy giảm khả năng sinh sản qua việc thụ thai tự nhiên. Tôi nghĩ đó là cách chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này, chúng ta sẽ trở nên thông minh hơn và thông minh hơn về cách thực hiện thụ thai hỗ trợ y tế. Và sau đó câu hỏi sẽ là, sẽ mất thời gian để biết điều này, đó là liệu có những tác động nào đến thế hệ sau, những tác động bất lợi đến thế hệ sau hay không. Điều này hơi phức tạp, vì ví dụ, nếu bạn sử dụng tinh trùng của một cặp vợ chồng vô sinh và bạn thấy, giả sử con trai sinh ra có khả năng sinh sản kém, thì đó là do cách sinh ra như vậy, nhưng bạn thực hiện trong ống nghiệm hoặc bất cứ điều gì. Và sau đó bạn có thể nói, có thể đó là vì người cha vô sinh và anh ta đã di truyền điều đó cho con, bạn hiểu ý tôi chứ? Vì vậy, bạn không thể biết liệu, nếu bạn thấy một tác động bất lợi ở thế hệ sau, bạn phải rất cẩn thận rằng đó không phải là điều mà họ đã nhận được do những vấn đề đã dẫn đến việc cặp đôi tìm kiếm sự hỗ trợ sinh sản. Bạn theo kịp tôi chứ? Vâng, đó là một vấn đề đầy thách thức và hấp dẫn. Vì vậy, để chuẩn bị cho cuộc ngồi lại này, tôi đã đặt một câu hỏi trên X, trước đây được biết đến với tên gọi Twitter. Tôi đã thông báo cho mọi người biết rằng tôi đang tổ chức một chuyên gia về các chất gây rối loạn nội tiết, phthalates và thuốc trừ sâu, cũng như các tác động đến khả năng sinh sản, v.v., và tôi đã hỏi về các câu hỏi. Và họ đã đưa ra một số lượng lớn câu hỏi xuất sắc, nhiều trong số đó bạn đã trả lời rồi. Những câu hỏi như, nước máy có an toàn không? Chúng ta có thể làm gì với nước máy của mình? Bạn đã đề cập rằng bạn chưng cất nước.
    Hiểu biết của tôi là quá trình thẩm thấu ngược, miễn là có sự tái khoáng, xin lỗi, từ này khó nói, cũng có thể hiệu quả, v.v.
    Có rất nhiều câu hỏi về mỹ phẩm và bột giặt.
    Tôi không biết liệu chúng ta đã thảo luận về bột giặt chưa.
    Bạn sử dụng loại bột giặt nào, hoặc có lẽ có thể tìm thấy?
    Tôi thậm chí không nhớ.
    Được rồi.
    Đừng dựa vào sản phẩm của tôi.
    Được rồi.
    Một điều là, tôi sẽ không mang thai trong thời gian tới, không.
    Tôi tin rằng có một số giải pháp như thay vì sử dụng thuốc tẩy, mọi người có thể dùng hydrogen peroxide.
    Thực sự thì tôi không thể nói về các sản phẩm cụ thể.
    Bạn biết đấy, tôi có thể cho bạn biết ai có thể.
    Bạn có thể muốn nói chuyện với cô ấy.
    Bạn nhớ tôi đã đề cập đến Million Marker, công ty đã thực hiện kiểm kê.
    Không phải công ty.
    À, họ là một công ty.
    Hãy xem Million Marker.
    Tôi nghĩ bạn sẽ thấy hứng thú.
    Được rồi.
    Người điều hành công ty đó, Genoa, là một người Mỹ gốc Hoa, và là bạn của tôi, và chúng tôi sẽ cùng viết một đề xuất tài trợ.
    Cô ấy đã tham gia vào bộ phim.
    Các người tham gia của chúng tôi đã gửi đến đó.
    Nếu bạn vào Million Marker, bạn đăng nhập, và nếu bạn đồng ý trả bất kỳ khoản nào, $199, tôi nghĩ vậy, bạn gửi nước tiểu của bạn, họ sẽ cung cấp cho bạn một bộ kit, bạn gửi nước tiểu của bạn và họ sẽ kiểm tra tất cả những thứ này trong nước tiểu của bạn.
    Bạn biết những gì có trong cơ thể của bạn.
    Bạn có thể muốn suy nghĩ về điều đó.
    Nó có thể thú vị.
    Sau đó, nếu bạn trả thêm $100, tôi nghĩ bạn sẽ nhận được tư vấn này, và vân vân, bla bla.
    Bạn có thể thấy các cấp độ khác nhau, nhưng cô ấy biết tất cả về các sản phẩm.
    Tôi không biết về các sản phẩm, vì đó là một mục tiêu di động.
    Và cũng vậy, tôi không thích nói về tên sản phẩm, vì nghe có vẻ như tôi đang ủng hộ chúng.
    Đúng.
    Chúng tôi sẽ không mong bạn cung cấp tên sản phẩm, và tôi sẽ tuân theo khuyến nghị mà bạn vừa đưa ra.
    Có ai đó đã hỏi về phẩm màu thực phẩm, chỉ chung chung về các phẩm màu trong thực phẩm.
    Tôi đã thấy điều đó trong một nghiên cứu đáng kinh ngạc gần đây mà Tạp chí Khoa học đã đề cập, vì vậy Tạp chí Khoa học, rất uy tín, tất nhiên.
    Số vàng năm, tôi quên tên chính xác, nhưng cái làm cho Cheetos thật sự sáng màu, họ đã bôi nó lên bụng của những con chuột trưởng thành, và nó thực sự làm cho chúng trở nên trong suốt.
    Ôi, đúng rồi.
    Tôi đã thấy điều đó.
    Bạn có thể thấy các cơ quan.
    Tôi đã thấy điều đó.
    Thật hoang dã.
    Thật đáng sợ.
    Tôi đã gửi nó cho Rogan, và anh ấy đã nói, “Wow,” phiên bản của anh ấy về “Wow.”
    Tôi cũng đã nói, “Wow.”
    Chắc hẳn anh ấy đã nói, “Chết tiệt,” đúng không?
    Hoặc tệ hơn.
    Không, không.
    Tôi sẽ không nói những gì anh ấy đã nói, nhưng không phải như vậy.
    Anh ấy không chửi thề.
    Có một số câu hỏi về các vật dụng trong gia đình.
    Một lần nữa, chúng tôi không tìm kiếm các sản phẩm cụ thể, nhưng ví dụ, xà phòng, sữa tắm, bình xịt tẩy rửa, chất tẩy rửa sàn, chất tẩy rửa liên quan đến giặt ủi, có bất kỳ hoặc tất cả những thứ này chứa các chất gây rối loạn nội tiết không, trừ khi người ta cẩn thận tìm những cái không có.
    Có.
    Được rồi.
    Hóa đơn, điều này nghiêm trọng đến mức nào?
    Chúng ta có nên lo lắng về BPA và các chất gây rối loạn nội tiết khác trên hóa đơn không?
    Có.
    Gợi ý của tôi là, chỉ cần yêu cầu hóa đơn điện tử, và sau đó bạn không phải đối phó với nó.
    Có, nhưng chúng chắc chắn được hấp thụ vào cơ thể của bạn.
    Có bất kỳ tác động nào của các chất gây rối loạn nội tiết mà chúng ta đã nói đến hôm nay lên hệ thống tuyến giáp không?
    Có.
    Có lẽ, theo hướng xấu, không hề.
    Có.
    Đây là một điểm thú vị.
    Hãy để tôi nói thêm một từ về nó.
    Có một nghiên cứu đang diễn ra ở quần đảo Faroe ngoài khơi Đan Mạch, và họ đã nghiên cứu các hóa chất PFAS và cho thấy rằng những người đánh cá ở đó, có cá cho mọi người, và họ ăn cá, và họ đã nhận được mức độ PFAS cao trong cơ thể, và điều này có tác động đã được công bố lên phản ứng miễn dịch của họ.
    Mối quan tâm của tôi, và tôi không biết có ai đã xem xét điều này chưa, là với việc tiêm chủng của mọi người, phản ứng của chúng ta với việc tiêm chủng bây giờ có bị thay đổi bởi những hóa chất này không?
    Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ đó là một câu hỏi rất thú vị, nhưng có một lĩnh vực hoàn toàn về tác động của những hóa chất này lên hệ thống tuyến giáp, và có rất nhiều bằng chứng cho thấy nó có hại.
    Những chất gây rối loạn nội tiết này có thể được giải độc khỏi cơ thể không?
    Có điều gì chúng ta có thể làm không?
    Cách nhanh nhất là gì?
    Những điều như là đổ mồ hôi, có cách nào để cải thiện khả năng thanh lọc của gan đối với những chất gây rối loạn nội tiết này không?
    Câu trả lời phụ thuộc vào loại hóa chất.
    Các hóa chất tan trong nước, đặc biệt là phthalates và bisphenols, rời khỏi cơ thể chỉ trong vài giờ.
    Bạn không cần phải làm gì cả.
    Bạn chỉ cần ngừng tiếp nhận chúng.
    Các hóa chất trong gan, hóa chất PFAS, thuốc trừ sâu, vì vậy điều này liên quan đến cách cơ thể xử lý chúng.
    Nếu chúng tan trong nước, bạn sẽ đi tiểu ra chúng.
    Nếu chúng tan trong chất béo, chúng sẽ tồn tại lâu dài.
    Điều đó phụ thuộc vào cấu trúc hóa học của hợp chất.
    Có một câu hỏi về chảo chống dính.
    Bạn đã đề cập đến điều đó trước đó.
    Có ai đó phải chọn giữa chảo chống dính và chảo gang đã được tôi.
    Không có nghi ngờ gì, chảo gang.
    Không có rủi ro nào liên quan đến chảo gang đã được tôi.
    Có một số câu hỏi khác như tại sao châu Âu có những luật lệ nghiêm ngặt hơn, v.v.?
    Có rất nhiều câu hỏi về atrazine, câu hỏi về thuốc mỡ và hương liệu mà bạn đã đề cập.
    Tôi phải nói rằng khi tôi cuộn qua hàng trăm câu hỏi này, nếu không muốn nói là nhiều hơn, bạn đã làm một công việc tuyệt vời trong việc làm rõ cho chúng tôi những gì đã biết, những gì chưa biết, và cơ bản là những gì nên tránh, chắc chắn nên tránh, và nhìn chung, chúng ta thực sự không biết.
    Chà, bạn biết đấy, tôi phải phân biệt giữa việc chúng ta thực sự không biết và tôi chỉ không biết.
    Không phải, ý tôi là có nhiều điều mà tôi không biết.
    Đây là một lĩnh vực rất rộng.
    Vì vậy, bạn biết đấy, có thể với một số, bạn biết đấy, hãy hỏi câu hỏi với chat GPT.
    Vâng.
    Chúng tôi sẽ chắc chắn hỏi chat GPT và chúng tôi sẽ chắc chắn hỏi các chuyên gia khác trong những lĩnh vực này.
    Nhưng tôi chỉ muốn làm rõ rằng tôi và tất cả mọi người đang lắng nghe và xem đều thực sự đánh giá cao công việc mà bạn đã làm trong lĩnh vực này trong nhiều năm qua.
    Chúng tôi rất biết ơn vì bạn đã thực hiện chuyến bay hàng không đó với nhà hóa học mà bạn đã đề cập, rằng bạn đã lưu trữ nước tiểu của những phụ nữ mang thai, rằng bạn đã phân tích nó, và rằng bạn đã đi theo con đường khám phá những điều thực sự gây rối cho sức khỏe của chúng ta và có thể cho sự tồn tại của loài người, như chúng ta đã nói trước đó, có khả năng chúng ta sẽ tuyệt chủng, không phải vì một thiên thạch, mà vì chúng ta không thể thay thế chính mình và chúng ta không thể thay thế chính mình vì chúng ta phá hủy khả năng sinh học của mình để thay thế chính mình.
    Tôi nghĩ rằng thật khó để mọi người có thể tiếp nhận khả năng rất thực tế đó vì chúng ta cảm thấy mình đang ngồi trong giao thông cùng với hàng ngàn người khác và nghĩ rằng “Có quá nhiều người, đúng không?”
    Nhưng tôi muốn cảm ơn bạn vì công việc mà bạn đã làm và tiếp tục làm, vì sự sẵn lòng của bạn để viết sách và giáo dục công chúng qua các podcast như thế này và những cái khác, vì đây là những chủ đề khá nhạy cảm về mặt cảm xúc đối với mọi người.
    Tôi không nghĩ có điều gì khiến mọi người cảm thấy phẫn nộ như ý tưởng rằng những gì họ đã tiêu thụ và tiếp xúc, đặc biệt là về các sản phẩm tiêu dùng mà họ đã chi tiền, đã gây hại cho họ và con cái của họ cũng như các thế hệ tiếp theo, rằng có điều gì đó thực sự chạm sâu vào tâm trí theo cách đó, nhưng bạn cũng đã mang đến cho chúng tôi nhiều khả năng và cảm giác có quyền kiểm soát đối với những điều này.
    Tôi thích việc bạn kết hợp nền tảng toán học, thống kê và lý thuyết xác suất của mình vào tất cả những điều này vì điều đó thể hiện sự tò mò mãnh liệt, sự nghiêm túc cao và một mong muốn thực sự để làm điều tốt.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã tham gia cùng chúng tôi và xin hãy trở lại một lần nữa khi bạn có thêm những phát hiện mới.
    Tôi rất muốn.
    Thật sự rất vui.
    Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Shauna Swan.
    Để tìm hiểu thêm về công việc của cô ấy và để tìm liên kết đến những cuốn sách xuất sắc của cô ấy về những chủ đề này, xin vui lòng xem các liên kết trong phần mô tả của chương trình.
    Tôi cũng nên đề cập rằng nếu bạn quan tâm đến việc tìm hiểu thêm về vi nhựa và các chất gây rối loạn nội tiết, tôi đã thực hiện một tập podcast solo của Huberman Lab về chủ đề đó và nó cũng được liên kết trong phần ghi chú chương trình.
    Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời và không tốn kém để hỗ trợ chúng tôi.
    Ngoài ra, xin hãy theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple bằng cách nhấp vào theo dõi trên Spotify và Apple. Trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
    Xin vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này.
    Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào cho tôi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận.
    Đối với những ai chưa biết, tôi sắp phát hành một cuốn sách mới. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Protocols, an operating manual for the human body” (Các giao thức, một cẩm nang vận hành cho cơ thể con người). Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm, nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp các cơ sở khoa học cho các giao thức được bao gồm.
    Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocallsbook.com. Tại đây, bạn có thể tìm thấy liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau, bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols, an operating manual for the human body”.
    Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Đó là Instagram, ex (trước đây được gọi là Twitter), Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng mạng xã hội đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học.
    Một số nội dung trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng phần lớn là khác biệt so với nội dung được đề cập trong podcast Huberman Lab. Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Và nếu bạn chưa đăng ký nhận bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast, cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang. Các giao thức này bao gồm những điều như tiếp xúc với lạnh có chủ đích, tiếp xúc với nhiệt có chủ đích, cách tối ưu hóa dopamine của bạn, cách cải thiện giấc ngủ của bạn, tất cả đều có sẵn miễn phí để truy cập các bản tin này. Bạn truy cập vào HubermanLab.com, vào menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống mục bản tin và nhập email của bạn. Và tôi nên đề cập rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai. Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Shauna Swan. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học. [NHẠC ĐANG CHƠI] (nhạc vui tươi)
    歡迎來到 Huberman Lab Podcast,在這裡我們討論科學以及基於科學的日常生活工具。我是 Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學與眼科教授。今天我的嘉賓是 Shauna Swan 博士。Shauna Swan 博士是邁恩西奈醫學院的環境醫學與公共健康教授。她是世界上對於各種毒素和環境中化合物如何影響我們生殖健康的專家。她專注於這些化合物如何影響發育中的胎兒、兒童和成人在生殖生物學層面上,例如睪丸素和雌激素,以及這些激素如何影響大腦和身體內的通路。此外,她還探討了我們環境中的所有這些因素,以及我們攝入的物質如何每日影響我們的健康以及長期健康。因此,在今天的討論中,您將了解為什麼生育率的確在逐年驟降,且這一情況已持續一段時間。您還將了解到睪丸素水平為何下降、精子數量為何減少、為什麼多囊卵巢症候群在女性中日益增加,以及我們能為此做些什麼。事實上,在今天討論的大部分時間裡,Swan 博士強調您每天都能做的事情,而這些事情實際上非常簡單。這些包括某些應該做到的事情和應該避免的事情,以限制作為環境毒素的接觸及其影響。因此,在今天的節目結束時,您將獲得由內分泌干擾物和環境毒素的世界專家提供的豐富資訊,並且您也將了解如何掌握自己的健康,如何在這些各種化合物的影響下掌控自己的健康。在開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,這是我希望和努力向公眾提供零成本的科學及科學相關工具信息的一部分。為了保持這個主題,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一位贊助商是 Element。Element 是一種電解質飲料,包含你所需的一切,卻不含任何多餘的東西。這意味著電解質、鈉、鎂和鉀的正確比例,但沒有糖。我們都應該知道,適當的水分補充對大腦和身體的最佳運作至關重要。事實上,即使是輕微的脫水也會顯著降低您的認知和體力表現。還有一點很重要的是,您不僅要保持水分,同時還需攝入適量的電解質,並且保持正確的比例。飲用一包 Element 溶解於水中將非常簡單地確保您獲得足夠的水分和電解質。為了確保我獲取適量的水分和電解質,我早上醒來時會在約 16 到 32 盎司的水中溶解一包 Element,並且基本上是早上第一件事就喝下它。在進行任何類型的體育鍛煉時,我也會飲用一包 Element 溶解於水中,特別是在炎熱的日子裡,我出汗很多而且水分和電解質流失較多。Element 有很多不同口味的美味飲品。現在我們已經進入冬季,至少在北半球,Element 重新上架了他們的巧克力混合口味。我非常喜歡這些巧克力口味,尤其是巧克力薄荷在熱水中混合時的味道。當然,儘管外面有點冷,保持水分仍然至關重要。事實上,很多人並沒有意識到,即使在寒冷的天氣中,也很容易出現脫水。因為空氣乾燥,即使您沒有注意到皮膚上的汗水積聚,您仍然會流失很多水分和電解質。如果您想嘗試 Element,您可以訪問 drinkelement.com/huberman,通過購買任何 Element 飲品混合物來索取 Element 樣品包。再一次,網址是 drinkelement 的拼寫是 L-M-N-T,所以是 drinkelement.com/huberman 來索取免費樣品包。今天的節目還由 Roka 贊助。Roka 生產的眼鏡和墨鏡都是絕對高品質的。我已經戴了 Roka 的近視眼鏡和墨鏡多年,我非常喜歡它們。它們輕便、光學效果極佳,並且有很多框架可以選擇。我很高興能夠分享 Roka 和我合作創造一種新的紅色鏡片眼鏡風格。這些紅色鏡片眼鏡是為在太陽沉下去後的晚上佩戴而設計的。它們過濾螢幕和 LED 燈發出的短波長光,這些 LED 燈是當今大多數用作天花板燈和桌燈的光源。我想強調的是,Roka 的紅色鏡片眼鏡並不是傳統的藍光過濾器。它們並不是為白天佩戴而設計的,也不會過濾螢幕發出的藍光。它們是為了防止抑制夜間褪黑激素分泌的全波長光譜以及可以改變您睡眠的光譜。因此,戴上 Roka 的紅色鏡片眼鏡能幫助您放鬆,並改善您入睡的過渡過程。大多數夜晚我會熬夜到大約晚上 10 點或甚至午夜,早上 5 點到 7 點之間醒來,這取決於我什麼時候入睡。現在,當外面天黑時,我會立刻戴上我的 Roka 紅色鏡片眼鏡,我注意到自己能更容易入睡,這也是根據我們對過濾短波長光如何讓大腦正常運作的了解而來的。Roka 的紅色鏡片眼鏡也看起來很酷,老實說。您可以把它們戴出去吃晚餐、去音樂會或與朋友出門。
    所以,事實上支持你的生物學、以科學的方式來看待它,並且在這一切中仍然保持社交,確實是可能的。如果你想嘗試 Roka,請前往 Roka.com。那是 R-O-K-A.com,並輸入代碼 Huberman 以在你的首次訂單中享受 20% 的折扣。再一次,請前往 R-O-K-A.com,並在結帳時輸入代碼 Huberman。
    今天的節目同樣由 BetterHelp 贊助。BetterHelp 提供由持牌治療師提供的專業治療,完全在線上進行。事實上,我已經每週進行治療超過 30 年。我認為定期進行治療與進行定期鍛煉一樣重要,包括心血管運動和抗阻訓練運動,這些我當然每週也會進行。優秀的治療通常能提供三個主要的好處。第一,它提供與某人建立良好關係的機會,你可以真正信任他,並談論所有對你有關心的問題。第二,良好的治療提供情感上的支持,但也提供具指導性的建議,告訴你該做什麼和不該做什麼。第三,專業的治療可以幫助你獲得一些你原本不會想到的有用洞見。
    使用 BetterHelp,你可以輕鬆找到一位專家治療師,與他產生共鳴並獲得我所描述的這三個好處。此外,由於 BetterHelp 完全在線上進行,這使得它非常高效且容易融入繁忙的日程,不必通勤到治療師的辦公室、在等候室坐著或尋找停車位。因此,如果你想嘗試 BetterHelp,請前往 betterhelp.com/huberman,首次月費享受 10% 的折扣。再次提醒,請訪問 betterhelp.com/huberman。
    現在來到我與 Dr. Shauna Swan 的討論。Dr. Shauna Swan,歡迎你。Dr. Andrew Huberman。謝謝你。我對今天的對話非常興奮。我已經關注你的研究多年。我看過你在其他播客的出現,還親眼見到你在哥本哈根講話的情景,我是在觀眾中。你不知道我在那裡,但你作為研究者、公共教育者和作家的成就讓我印象深刻。讓我們從基本問題開始。是否有我們周圍的環境,包括我們的食物,會損害我們的生殖和整體健康?如果有,你想到的是哪些?或許你可以提到一些特別顯著或甚至令人震驚的研究結果,讓我們了解你這幾年來的觀察。過去幾十年中,有哪些「哇!」的結果真正吸引了你的注意?我想說的就是在我們打開麥克風之前的討論——你是一位懷疑者。你不是那種走出去就尋找可能影響我們生物學、影響我們健康的事物的人,但你卻發現了一些。如果你能分享你觀察到的內容及你認為人們必須了解的事情,我們可以深入討論。
    問題不少,我可能可以聊很長時間。隨便。直到你講完我都不會說話。不過我想把它分開。那就分開來聊。我認為第一個問題是,是否有力量、化學物質或環境中的因素會影響我們的生殖健康?是嗎?好吧,我的回答是肯定的。我認為這毫無疑問。問題在於何時、對誰,以及劑量等。但一般來說,是的,當然,這是一個我主要關注的類別,是由人類製造的,主要是人造化學物質,儘管我也包括其他因素的影響,例如睡眠、運動等。我們可以討論這些。但讓我們專注於化學物質,因為這是促使我進行大量研究並撰寫我所寫之書的原因。因此,我的論點是環境中的化學物質,這是一類非常廣泛的事物,我們必須說環境中的某些化學物質在適當的時間影響適當的生物體的生育能力。
    首先,我強調生育能力是我專注的一個領域,但其實我主要關注的這類化學物質是那些影響身體賀爾蒙的化學物質。這些化學物質被稱為賀爾蒙干擾物或內分泌干擾物、賀爾蒙改變化學物質,等等,名稱繁多。但這有助於你集中精力去尋找影響,因為如果它是賀爾蒙改變的,你就可以真正問自己,這是一種化學物質,它影響賀爾蒙嗎?是哪些賀爾蒙?什麼時候?如何?接著你開始,這幾乎就是在設計一個實驗。因此,專注於賀爾蒙干擾化學物質是非常有用的,這一點我認同。是的,我們今天討論的內容很可能會圍繞雌激素和睾酮的途徑,這與大腦和身體的男性化或女性化,還有精子和卵子的質量有關。我是一名生殖流行病學家,我走上這條路的途徑並不直接。我認為,對口服避孕藥的研究讓我直接走到這裡。而口服避孕藥是內分泌干擾化學物質。這是它們被設計來做的事,改變你的身體賀爾蒙,你的生殖賀爾蒙。
    有趣的是,早在我在凱瑟醫療體系進行口服避孕藥研究的時候,那項研究實際上是世界上最大的這類研究,試圖了解口服避孕藥是否有不良影響,如果有,這影響對誰、何時以及多少等方面。因此這是一項非常出色的研究。隨著時間的推移,我開始研究環境中的化學物質,而不是藥物,當時我在加利福尼亞公共衛生部工作。
    然後我有了頓悟的時刻。我和我的朋友約翰·布洛克(John Brock)一起飛往日本,他是CDC的化學家,真是一位了不起的化學家。我們有很長的飛行時間,談論著這些事情,然後他說:「肖娜,你應該看看鄰苯二甲酸酯。」我當時心裡想:「我為什麼要看鄰苯二甲酸酯?」我從來沒聽過鄰苯二甲酸酯。然後他說:「好吧,我們現在可以在CDC測量它們,我們發現人人體內都有,尤其是生育年齡的女性,這是一個事實。第二個事實,NTP的同事們顯示出他們稱之為鄰苯二甲酸酯綜合症的東西。」於是他解釋說。
    NTP是什麼?國家毒理學計畫,抱歉。謝謝你。有使用字母的習慣。沒關係,完全可以。國家毒理學計畫,一個政府研究中心。他們的工作是研究化學物質,看看其毒性。可能是生殖毒性,可能是致癌性,也可能是神經毒性。這就是他們的工作。因此,他們指出這些鄰苯二甲酸酯對生殖有毒,尤其是對男性,尤其是在子宮內暴露時。孕婦暴露於鄰苯二甲酸酯,某種程度上會干擾胎兒。如果你不介意,我想知道,母親是通過食物攝入鄰苯二甲酸酯嗎?她是在吸入鄰苯二甲酸酯嗎?鄰苯二甲酸酯是否落在她的皮膚上?母親的體內鄰苯二甲酸酯進入體內的途徑是什麼,我們假設它穿過胎盤屏障進入胎兒並影響胎兒發展?在那些實驗中,主要是透過食物,但我們以你提到的所有方式被暴露。任何可能進入我們身體的方式,鄰苯二甲酸酯都會進來。但讓我們回到這個話題。讓我談談NTP的實驗。
    在NTP,國家毒理學計畫,他們給母老鼠餵食各種劑量的這些鄰苯二甲酸酯。他們發現雌性後代沒有變化,至少那時是這樣。雌性後代?雌性後代,抱歉。但在雄性後代中,他們發現生殖器,我會這樣總結,說是未完全男性化。那我會解釋這是什麼。所以為了這一點,我得回到一個你可能非常了解的事情上。但我會解釋一下。生殖道最初是一個脊隆起。它是一個單一的脊,男性和女性都是一樣的。在最開始並不具性別二型性。然後在睾酮的影響下,在一個非常特定的時間窗口內,也就是所謂的男性編程窗口,在老鼠中,這個時間大約是妊娠的第九到第十二天,這是一個非常短的窗口。為了讓大家了解,我想老鼠的妊娠期約為21天。因此對我們來說,這將是早期的第一孕期。但這後面再說。
    所以在那個時期,如果他們在母親的食物中餵食這種化學物質,那麼她的雄性後代會出生時有生殖器的變化,更有可能會有變化。因此,他們往往會有一個較小的陰莖,睾丸下降較少,更有可能有隱藏的睾丸。也有內部變化。在我們的人類研究中沒有探討過這些因為我們無法觀察。不過附睾有變化等等。整個生殖道都被改變。對我來說,最重要的測量,實際上對人類,或許對動物而言,就是動物科學家已經研究了很長時間,實際上超過90年,但從未在人體研究過的東西。那就是肛門到生殖器的距離。這一系列的雄性生殖器變化被稱為鄰苯二甲酸酯綜合症。
    現在,你是一位醫生,我挑戰你思考任何除了酒精之外的綜合症。在你想到酒精綜合症之後,當然是有一種綜合症。但請注意,哪一種綜合症與某個化學類別相關聯?僅就技術性 purposes 來說,我是博士,不是臨床醫生。但我在神經發展方面工作了很多年,之前也研究過一些內分泌相關的東西。因此我對一般術語非常熟悉。一個我想到的例子,比如說是沙利度胺嬰兒,這是一種抗流產藥物,會改變四肢發展。這是一個非常極端的例子。我會說就在人類正常發展方面,我最熟悉的是雄激素的早期組織效應,這會轉化為雌激素影響外部表型,基本上用術語來說,在發展過程中,Y染色體導致一系列基因和最終蛋白質的產生,通過RNA等,這些基因和蛋白質包括睾酮和二氫睾酮,這些物質會在大腦中組織男性大腦,引起陰莖的生長,或類似組織的作用,這意味著在青春期時,當陰莖接觸到睾酮、雌激素和二氫睾酮等一堆東西,而不僅僅是睾酮,陰莖會生長。對吧,還有很多其他因素。對,還有很多其他因素。
    我剛才所提到的這些因素基本上在說發展中有很多因素,荷爾蒙設置了未來對其他荷爾蒙反應的潛力。並不是說睾酮在發展過程中促進陰莖的生長。它確實那樣,但更重要的是,它建立了陰莖在青春期後,如果暴露於一些其他物質時,生長的潛力。我的理解對嗎?對。
    就名稱而言,也就是鄰苯二甲酸酯綜合症,還有沙利度胺。它通常不叫沙利度胺綜合症,但也是可以的。你對此說得對。但它是極其罕見的,並且在環境中並沒有像藥物那樣的化學物質。而且被賦予綜合症。因此這是非常非常獨特的。於是我想,哇,約翰在飛機上告訴你這個,對吧?這在環境中有某種東西,基本上對內分泌和身體造成擾亂,至少與胎兒酒精綜合症和沙利度胺綜合症相當,對吧?對。
    所以在這一點上,這只是動物研究,對吧?因為約翰在告訴你NTP的研究,而那是發生在老鼠身上的研究。
    所以我想到,哇,知道嗎,我喜歡謎題。
    所以我第一個問題是,這種情況在人類中會發生嗎?
    你可能會問這個問題,這是一個很自然的問題。
    好問題。
    然後我想,我們怎麼去發現呢?
    回答這個問題花了我十年。
    好吧。
    所以如果你想一想,好吧,母體中的鄰苯二甲酸鹽如何改變後代的生殖器,
    把它們連接起來。
    我們該怎麼做呢?對吧?
    所以我們必須從母體中的鄰苯二甲酸鹽開始。
    我們怎麼知道這些呢?
    好吧,幸運的是或不幸的是,我在一項研究中保存了許多孕婦的尿液,
    這是一項我正在進行的關於精子計數的研究。
    我偶然間得到了這些女性的尿液。
    如果你願意,我想,嗯,保存起來吧。
    你知道,這不貴也不難。
    放在零下80度的冰箱裡。
    不佔太多空間。
    把它放進去。
    所以我保存了孕婦的尿液。
    然後我從約翰那裡知道我們可以在尿液中尋找鄰苯二甲酸鹽的代謝物。
    這些是身體在接觸鄰苯二甲酸鹽時形成的產物,你可以
    在尿液中測量它們。
    所以我想,好吧,我可以拿到那個尿液,我可以查看鄰苯二甲酸鹽的代謝物,
    然後我就知道母親接觸了什麼。
    根據動物數據,我們有很好的證據表明它實際上會進入胎兒。
    然後我想,好吧,然後也許嬰兒會有變化。
    於是我必須得到這些嬰兒。
    幸運的是,我之前做了一項針對孕婦及其伴侶的研究,
    我能打電話給他們,問他們是否願意來測量他們寶寶的生殖器?
    對吧?
    父母多願意讓你這樣做呢?
    他們還好。
    大部分人都接受。
    是的。
    嗯,他們信任我們。
    你知道,他們曾經參加過我們的研究,我們是有信譽的。
    那些嬰兒還很小,但不是新生兒。
    所以這是過了一段時間以後的事。
    我們實際上得到的嬰兒平均大約12個月大。
    所以也許不是理想的,因為老鼠是在出生時測量的。
    老鼠的生殖器被測量了,但這是我們當時能做到的。
    是的。
    我問的原因是,對新生兒來說,總是有持續接觸鄰苯二甲酸鹽的潛力。
    當然。
    無論如何,你都能在母體內和母體外之間找出一些潛在的聯繫,或者說潛在地
    劃出一個聯繫。
    在這方面我必須小心我的用詞,母體內鄰苯二甲酸鹽的接觸和這些外部生物標誌之間。
    是的。
    我的意思是,考慮到關鍵時期相當短且相當早,順便說一句,讓我說一下,
    當老鼠時,他們對這個關鍵時期做了很多工作。
    當老鼠母親在第九天之前接觸時,沒有任何效果。
    當她們在第12天之後接觸時,也沒有任何效果。
    所以只有在那個關鍵時期的接觸是非常微妙的。
    順便一提,這對大腦也是如此。
    所以,弄清楚什麼是關鍵時期是我們處理這些化學物質時面臨的挑戰之一。
    所以我並不太擔心在產房的接觸,以及他們在生命第一年中的餵養,
    因為我知道那不太可能改變這些指標。
    做其他事情,但也許不會改變這些指標。
    所以接下來的問題變成了你所問的,
    我們該測量什麼?我們實際上測量什麼?
    如果你考慮新生的老鼠或小鼠,它們的生殖器相當小。
    而且很難確知這如何與人類的生殖系統相對應,
    以及你在出生時看到的樣子,當你摊開男孩的腿時。
    所以我找到了加州洛杉磯的一位小兒科醫生,他跟我一起研究如何進行這種轉換
    以及如何進行這項檢查。
    這花了我們相當長的時間,因為我們真的想盡量接近。
    清楚的是,肛門部分相對容易。
    你去肛門的中心。
    所以這很簡單。
    那麼另一個標誌是什麼?生殖器的標誌是什麼?
    所以事實上,男性和女性都有標誌。
    所以我們只談男性。
    就男性而言,最佳的測量位置,實際上最接近老鼠的測量位置,是
    組織變化的地方,也就是陰囊的插入部位。
    從皺褶組織到光滑組織的地方。
    但那個點相當明確,相當容易測量。
    另一個測量是肛門-陰囊距離。
    我們所做的另一個測量是肛門-陰莖距離。
    那是陰莖的前部插入位置。
    最靠近身體的部分。
    最靠近頭部的部分。
    是的。
    最靠近頭部的部分。
    是的。
    而這不是那麼明顯,因為那裡沒有組織變化。
    那麼你究竟在什麼地方放卡尺呢?
    我們進行了大量的討論,是否要按下去,或者如何,究竟在什麼地方標記?
    事實上,肛門-陰囊距離是變異性最小的測量,因為你可以最精確地測量它。
    但肛門-陰莖距離是另一種測量。
    然後你可以在女性身上做類似的測量,我們也這樣做了,但現在也許
    不必深入探討。
    所以我們設計了這項檢查,並花了很多精力來確保它在多位檢查員之間是可重複的。
    最終我們所做的是把母親和嬰兒帶進來,進行三次測量。
    然後在每第十個寶寶身上,我們請了一位獨立的檢查員進行三次測量。
    所以我們可以查看檢查員內部和之間的變異性。
    你明白,這是第一次以這種方式在人體中進行的。
    有一項墨西哥的研究試圖這樣做過,但我對它了解不多。
    我很高興他們做了這個,但我不確定這與此有何關聯。
    所以我只是出於誠實提到這一點,你知道,墨西哥有某人做了這項研究。
    但根據我的知識,這是第一次將其作為毒理學測量在人體中使用,對吧?
    所以我們做了這項研究。
    我們將這些測量與疾病控制與預防中心(CDC)對我們女性在懷孕期間尿液中的測量相關聯,發現了鄰苯二甲酸酯綜合症。
    很好。您解釋一下鄰苯二甲酸酯代謝物水平之間的關聯。
    不是按數字,因為我不再記得了,但有一個顯著的,我們就拿AGD(肛門到陰莖底部的距離)來說吧。
    有較高三種最具抗雄性鄰苯二甲酸酯的母親,其AGD顯著較短,而距離很微小。
    然後我必須說,我沒說的,應該說的是,抗雄性距離實際上是有性別差異的。
    對於雄性來說,通常比雌性長50%到100%。
    如果你想到那個空間發生的事情,這是有道理的。
    在雄性之間,肛門和陰莖之間有很多的“土地”,比雌性多得多。
    所以自然會長一些,但我開始進行一些研究,觀察其他物種,結果發現這對所有哺乳類物種都是正確的,除了兩種,一種是土狼,另一種是大象。
    所以我這麼說土狼,是因為我覺得你會覺得有趣。
    你知道土狼嗎?
    我知道。
    如果你知道土狼的生殖器,那我想承認,我可以在你教育我們之後告訴你原因,但我將簡短解釋我對土狼生殖器非常熟悉。
    我認識史蒂芬·格利克曼,他在加州大學伯克利校區工作,你可能也認識他。
    當我在加州大學的研究生時期,他是我的導師,我曾經在蒂爾登公園跑步,我想現在告訴你那個故事,在那裡有一群野生土狼,但它們是在鏈條圍起的範圍內。
    是的。
    其實那是我最喜歡的健行路徑之一,上草莓溪步道,而我的一位好朋友布萊恩·普倫德加斯(Brian Prendergast),他現在是芝加哥大學的教授,他曾在那個設施中研究草原田鼠,與史蒂芬一起去看土狼是一件有趣的事情,它們是極度危險的動物,而史蒂芬有很多關於它們的故事。
    我們或許應該抵制深入探討這個話題的誘惑。
    也許有一天我會做一個小的晚間聊天播客,講述史蒂芬·格利克曼的故事。
    他是一個非常愉快的人。
    是的,我們就這麼說吧,雌性土狼的陰蒂比一些雄性土狼的陰莖要大,而那些雌性正是通過這些陰蒂生產的,這是我們都知道的。
    所以你不會驚訝地發現,雌性的HDD(陰莖與陰蒂的距離)比雄性的長。
    對。
    因為它們的雄性激素水平非常高。
    正是如此。據我所知是由雄激素引起的。
    實際上,我不太清楚這點。
    在職業棒球類固醇盛行的時代,雄激素在棒球中被頻繁使用。
    不過,我們可以深入討論土狼。
    另外,在行為方面,雌性是首領。
    對。
    她們首先進食。
    在土狼中,雌性在肉體上和階級上都佔主導地位。
    所以這真的很有趣,不是嗎?她們會有較長、更男性化的生殖間距。
    至於大象,我們現在不深入探討,但大象在很多方面處於中位數。
    包括雄性和雌性的生殖間距幾乎相等。
    除此之外,與人類和其他物種相比,雄性的生殖間距長50%到100%。
    然而,三種鄰苯二甲酸酯,正己基鄰苯二甲酸酯(DEHP)、丁基鄰苯二甲酸酯(DBP)和丁基苯基鄰苯二甲酸酯(BBZP)是最具抗雄性激素、降低睾酮的鄰苯二甲酸酯。
    而這些與雄性較短的生殖間距有關。
    在男性人類和動物中。
    所以我們在人體內重複了那項動物研究。
    然後,因為你知道在科學上事情是這樣的,我不得不再做一次,對吧?
    所以我開始了一項全新的研究。
    而那項研究仍在進行中。
    孩子們仍在隨訪中。
    我想我們在2012年開始。
    有關生殖間距的第一篇論文在2005年發表,影響力相當大。
    這些研究是在相對新生的人類中觀察生殖間距,然後追蹤這個距離。
    不,這是不同的。
    追蹤是另一項研究。
    好吧。
    所以有兩項研究顯示在雄性人類中存在鄰苯二甲酸酯綜合症。
    好的。
    第一項我描述過,第二項是重複研究。
    第二項研究仍在進行中。
    這對他們的生殖功能有什麼影響,我們不知道,因為現在孩子們才12歲。
    所以我們想知道這一點,我們將會知道。
    好的。
    但我還有另一個答案告訴你。
    所以我們開始了第二項研究,這項名為TIDES,即嬰兒發展與環境研究。
    順便提一下,這兩項研究都是在美國四個城市進行的。
    而我們在這方面做得正確。
    因此,我們在第一次收集早期尿樣,因為我們知道這可能很重要。
    在第一個研究中我們沒有這個選項。
    記得那些尿樣是隨機的。
    我們只能在可能的情況下獲得樣本,對吧?
    而且我們重複收集尿液,每個妊娠期各一次,以觀察不同妊娠期的影響。
    然後我們在出生時檢查這些嬰兒,這是我們所採取的方法……所以我們更接近於複製鼠類研究,並再次看到了結果。
    我想稍微休息一下,感謝我們的贊助商AG1。
    AG1是一種全能的維他命礦物質益生菌飲料,還含有適應原。
    自2012年以來,我每天都在服用AG1,因此我很高興他們贊助這個播客。我開始服用AG1的原因以及我至今仍每天一到兩次服用AG1的原因,是因為它是最高品質和最全面的基礎營養補充劑。
    這意味著 AG1 確保您獲得所有必要的維生素、礦物質和其他微量營養素,以建立每日健康的堅實基礎。AG1 還包含益生菌和益生元,以支持健康的腸道微生物群。您的腸道微生物群由數以萬億計的微生物組成,它們排列在您的消化道內,並影響例如免疫系統狀態、新陳代謝健康、荷爾蒙健康等各種方面。因此,我一直發現當我每天服用 AG1 時,我的消化得到了改善,免疫系統更為強健,我很少生病,而我的情緒和專注力達到最佳狀態。事實上,如果我只能服用一種補充劑,那就是 AG1。如果您想試試 AG1,可以訪問 drinkag1.com/huberman 以獲取特別優惠。在本月(2024 年 11 月),AG1 除了通常的歡迎套件(5 包免費旅行包)和一年的維生素 D3K2 配方外,還會附贈一個月的免費魚油 Omega-3 脂肪酸供應。Omega-3 脂肪酸對於大腦健康、情緒、認知等至關重要。再次訪問 drinkag1.com/huberman 獲取此特別優惠。
    接觸更多的鄰苯二甲酸酯會使男性的肛周距離縮短。這接近女性的分佈。聽起來這些分佈更接近了。是的,對。是的。儘管並不是女性的分佈發生了變化。抱歉。男性的分佈……變得更像女性了。可以說是女性化的,但更女性化。是的。但是這些男孩的陰莖也較小,睾丸的下降較少,陰囊也較小。因此,他們的體型較小。所有的次性徵,包括男性的喉結、面部毛髮、生長以及聲帶增厚,導致聲音變低等等,都是荷爾蒙的晚期啟動效應,還是是否在男性中存有這些的前驅體?因為在老鼠身上,據我記得,我不能告訴你……我們在實驗室中稱之為性別辨識,人們對此總是會發笑,但這就像是看動物,判斷它是雄性還是雌性。當它們年幼時,您必須仔細觀察,對吧?然後你會變得相當熟練。隨著年齡增長,這就變得更容易。但當老鼠在四肢完整翹起的時候,您就真的無法判斷。您真的無法判斷。隨著老鼠的成長,雄性的睾丸即使從上面也變得可見。但據我所知,並沒有真正的外部標記。因此,您可能找到了真正的雄性生物標記。
    關於女性,我確實想說一件事,因為這將引導我得出有關該測量的結論。因此,如果母親的睾酮接觸量超過預期,您可能會預期她的女性後代會有更男性化的肛周距離。是這樣嗎?是的。因此,這是一種雙向效應。我們是否也可以推斷,如果母親分泌或接觸到更多的雄激素,那麼男性可能會變得過於男性化?不。我不知道那會是什麼。我們從未看到過任何過於男性化的情況。因此,我對你說的“是”是基於一項研究的結果,我們觀察了PCOS患者的女兒。PCOS患者的女性有過多的睾酮。多囊卵巢。抱歉。多囊卵巢。不,沒關係。我們在播客上之前談過這個。可以說,根據我所了解,它與雄激素水平的升高有關。正確。這些女性經常有面部毛髮等等。不僅是母親,患有多囊卵巢的女性有較高的雄激素水平。不僅僅是,我們現在談論的不是孕婦。因此,在我們的研究人群中,我們搜尋了被診斷為多囊卵巢症的女性,並以此作為高睾酮接觸的標記,然後觀察女兒的情況。是的,那些女孩的肛周距離更長,且更具男性特徵。您觀察的是哪個年齡組?婴兒。在婴儿期。哦,PCOS 是她們懷孕時的狀況。所以推測她們的年齡在20幾歲到40幾歲之間。因此,患有 PCOS 的成年女性通常,正如我們所知,擁有較高的雄激素水平,但她們的男性特徵肛周距離更男性化。不是的。她們的女兒是。她們的女兒是。感謝您澄清這一點。她們的女兒。因此將這一點綜合起來,這一測量是監測胎兒在那段時間接觸到的雄激素水平,這是驚人的,因為你不能進去而不擾動那裡的環境。您不能。因此,這是一個非常早的妊娠初期,您甚至無法獲得液體等。因此,這告訴您,這就像是當時液體中的讀數。接下來您問的問題是,這對後來的生育有什麼影響?是的。是的。這種早期雄激素接觸對女性後代的影響是什麼,或者我們只需說男性後代的功能性雄激素接觸減少的影響?我使用環環相扣的語言的原因是您可能已經知道,但對於聽眾來說,不想讓事情變得複雜,但在胎兒發育中,荷爾蒙的雄性化效應大多實際上是將睾酮轉化為雌激素。因此,這可能非常棘手。但也許為了簡單起見,我們今天就專注於雄激素對男性化的影響,理解這些效果的一部分是睾酮轉化為雌激素的結果。只是人們對睾酮(被錯誤地認為是男性荷爾蒙)和雌激素(被錯誤地認為是女性荷爾蒙)的錯誤聯想變得相當強烈,因而使一切變得混亂。但目前而言,您確定了胎兒雄激素,即通過母親的男性化的外部生物標記。正確。明白了。好的。
    因此,我們問了你和許多人所問的問題:誰在乎呢?
    為什麼我們要擔心一個男孩的抗原距離稍微小一些呢?
    我可以告訴你,現在可能有很多男孩對此感到擔憂。
    他們現在可能已經拿出了尺子和游標卡尺。
    但我會回答這個問題。
    我告訴過你,我們的孩子還太小,現在並不會產生精子。
    所以我們不得不去一個成年人群體。
    於是我們去了一個位於紐約州羅徹斯特的學生群體。
    我們在那裡所做的假設,是基於動物數據。
    這在動物身上是正確的。
    我們一直在跟隨這條動物研究的路徑。
    在這些動物中,我的同事厄爾·格雷(Earl Gray)進行了這些研究。
    他的名字是厄爾·格雷。
    對。
    那很酷。
    是的。
    他說:“AGD 是永恆的。”
    抗原距離是永恆的。
    那意味著,今天的抗原距離並不是你出生時的樣子。
    當然,你的身體變得更大,但那是經過調整的,對吧?
    所以如果你假設 AGD 是永恆的,如果你生來的抗原距離相對於你的身高來說較短,那麼當你20歲時,你的抗原距離會仍然是相對於身高來說較短的,好的嗎?
    我們能這麼假設嗎?
    好的。
    那麼如果我們讓這些大學生來並測量他們的抗原距離,那麼我們就能反映出他們出生時的狀況,好的嗎?
    然後我們能得到他們的精子計數。
    然後我們可以看看這些是否有關聯。
    這就是我們所做的。
    所以我們找到了這個志願者群體,給了他們75美元,其中一位男士說:“75美元,你可以做任何事。”
    於是我們所做的就是測量他們的抗原距離,然後讓他們提供一份精液樣本並完成一份問卷等研究中的事情。
    我們會鏈接到那項研究,但我對那項研究中的對照組有幾個問題,僅僅是為了讓人們理解這樣的研究是如何進行的。
    我不指望你能記得所有細節,但你是根據身體尺寸和體重、身高、體重進行調整的。
    有哪些因素可以在這裡縮放,以便你能正常化?
    換句話說,你所試圖做的是回溯到嬰兒時期可能的狀況。
    不,我們實際上並沒有試圖回去。
    讓我告訴你結果是什麼。
    在這一組男性中,如果他們的抗原距離較長,那麼他們的精子計數會更高。
    明白了。
    所以你會將這兩個測量結果相關聯。
    然後如果我們想談論一些事情,我們並沒有試圖談論他們出生時的狀況。
    我們只是說,好吧,我們將這個假設作為反映他們早期 AGD,如果我們想要說一些關於早期 AGD 和精子計數的事情。
    所以很容易說 AGD 與精子計數有關,因為我們測量過。
    我們看到了,這是一個已發表的相關性。
    好的,如果我們想說他們出生時的早期 AGD 和他們的精子計數,那在某種程度上是一個信念的飛躍,因為我們沒有他們早期的數據。
    對於這些在羅徹斯特的男士,我們沒有測量他們出生時的 AGD。
    參加研究有沒有任何條件,比如在前90天內避免飲酒、使用大麻等,90天是精子生成的時間?
    是的,我不記得那件事。
    他們是大學生。
    所以假設他們中的一些人是有夢想的。
    好的。
    但總而言之,這是一個穩健的聯繫。
    然後邁克·艾森伯格(Mike Eisenberg),你可能知道,他在薩姆福德(Samford)。
    對,我在薩姆福德的同事。
    他曾上過這個播客。
    是的。
    太好了。
    所以他也是我的同事。
    他研究了不孕症診所中的男性,以及那些曾經生育過孩子的男性和那些還未生育的男性。
    生育過孩子的男性的抗原距離比那些從未生過孩子的男性要長。
    從未生過,不過是在努力中。
    是的。
    對。
    這些不是選擇退出的人。
    對。
    正是如此。
    這些是面臨生育挑戰的人與生育成功的人。
    順便說一下,如何測量成年男性的 AGD 與如何測量新生兒的 AGD 是不同的問題。
    我們在這方面做了很多研究。
    邁克爾也在這方面幫助過。
    所以聽起來,哦,我可以問一下嗎?在精子計數上,讓我們就說較低的,如同有些人的較低四分之一,所謂的低精子計數是否真的低?
    因為我總是對此感到好奇,這在許多討論中都有提到,比如與羅伯特·薩波斯基(Robert Sapolsky)、邁克·艾森伯格的討論,現在我在問你,當我們聽到精子計數正在下降時,是不是下降到影響生育的程度? 這真的算是一個,我認為是功能性的問題。
    所以我會這樣說,讓我們擱置關於 AGD 的問題,對吧?
    這真的很有趣,但我們讓我們來談談精子計數。
    好的。
    所以,如果你,丹麥有一項關於計劃懷孕的研究,這很久以前的研究。
    在那項研究中,他們所做的是針對試圖懷孕的夫婦,這些夫婦從未或最近沒有使用過口服避孕藥。
    然後他們看了精子計數是多少,及其懷孕所需的時間,對吧? 根據懷孕的時間。
    他們展示了一個非常有趣的曲線,我的知識中從未修正過。
    這是我使用的,也是我認為人們使用的,如果你,真希望我能在這裡畫出來。
    你應該有一個黑板。
    你應該有一個黑板。
    問題是很多人只在聽,但也許我們可以引導他們。
    所以想想一條曲線,從零開始,那會是沒有精子的。
    然後隨著懷孕機率為零,所以你看到的是精子計數與懷孕的月份之間的關係。
    你可以看到,如果你沒有精子,你就不會有懷孕。
    如果你回到大約40或45的時候,會有一個陡峭的增長。因此,精子的數量越多,達到每毫升40至4500萬的水準。這是每毫升的數量,因此純粹是濃度,而不是活躍精子的數量。這僅僅是精子的數量,我們並不談論質量。不,不,不。只是數量。因此,當你每毫升有45到50萬的精子以下,精子計數非常重要。人們說這不重要。是的。如果你進入這個範圍,受孕的機率驟降,這是非常重要的。然後在大約45到50的時候,它開始趨於平穩。然後之後,尤其是超過100,可能是75,完全不重要。因此,每毫升的精液中有一億精子。是的。好的。所以你能看到這個嗎?好的。因此,當人們問:“精子計數對生育有影響嗎?”是的。如果精子數量偏低,那是非常重要的。如果精子數量偏高,那麼就完全不重要。所以我們只是有太多的精子。我是沒有,但你肯定有,你知道的。還有……所以自然進行了一場概率遊戲。過度產生精子。對的。因此,其中一些精子的質量會高,一些會低。沒錯。這取決於他們的年齡,也就是他們產生的時候,或者他們的條件,你知道的。或者他們的條件,比如受到多少熱的暴露等等。因此,自然進行了一場概率遊戲。沒錯。希望最優質的精子能夠受精卵。對。那麼在45000以下,抱歉,低于每毫升4500萬……每毫升精液中少於4500萬的精子,精子計數真的很重要。它會急劇下降。沒錯。一旦你達到每毫升75、100萬的精子,那麼……一切都很好。你準備好了。對。精子計數的範圍從,嗯,可能很低,八、九、十萬每毫升在非常低的情況下。它可能是零。在一些人身上可能是零,對吧?一直到四億。是的。有一個巨大的範圍。對。這是年齡的功能。這是基因的功能。這可能還包括接觸鄰苯二甲酸酯的影響。對吧?是的。我想先休息一下,感謝我們的贊助商Function。我最近成為Function的會員,因為我正在尋找最全面的實驗室測試方法。雖然我一直以來都是血液檢測的粉絲,但我真的想找到一個更深入的計劃,以分析血液、尿液和唾液,以全面了解我的心臟健康、荷爾蒙狀況、免疫系統調節、新陳代謝功能、維生素和礦物質狀況以及我整體健康和活力的其他關鍵領域。Function不僅提供超過一百個對身體和心理健康至關重要的生物標記的測試,還分析這些結果並提供醫生對您的結果的見解。舉例來說,在我第一次使用Function進行測試時,我得知我的血液中有兩種汞的高濃度。這對我來說完全令人驚訝。我在做測試之前完全不知道。Function不僅幫助我檢測到這一點,還提供了醫生批准的見解,告訴我如何最好地降低這些汞的濃度,其中包括限制我的金槍魚攝入,因為我一直在大量吃金槍魚,同時努力多吃綠葉蔬菜,並補充NAC和乙酰半胱氨酸,這兩者都可以支持谷胱甘肽的生產和解毒,並有助於降低我的汞濃度。這樣的全面實驗室測試對於健康是如此重要,儘管我已經做了多年,但我總是發現它過於複雜和昂貴。我對Function留下了深刻的印象,無論是在使用的便利性方面,也就是進行測試的便利性,還是這些測試的全面性和可行性,因此我最近加入了他們的諮詢委員會,並且我對他們贊助這檔播客感到非常高興。如果你想嘗試Function,請訪問functionhealth.com/huberman。Function目前有超過250,000人的等候名單,但他們為Huberman Lab的聽眾提供提前訪問。再重申一次,是functionhealth.com/huberman來獲得Function的提前訪問。我們知道精子計數正在下降。這與肛門生殖器距離有關,並且肛門生殖器距離與鄰苯二甲酸酯接觸之間存在關係。然後我問了這個問題,好吧,我們聽到精子計數下降,但這在功能上是否相關?這是否是生育率下降的原因之一?我們還有女性方面,許多女性的雄激素水平升高,因此我們可以稍後討論一下。當然,我們還有社會生物學的部分,人們選擇不生小孩,或者在某些情況下是一種經濟因素,選擇不生孩子。對。因此讓我們回到精子計數,因為我們還沒有真正談論過。這是一條不同的路,而我進入鄰苯二甲酸酯的介紹並不是通過精子計數。我是通過我的同事詢問這個問題而開始的,他挑戰我去關注這個議題,我查看了這些資料,這是一個非常有趣的旅程。但有一條分開的旅程在一段時間內,我是在這條旅程上,這始於1990年代末,當時我被邀請加入美國國家科學院的一個委員會。該委員會成立的目的是研究環境中的激素活性化學物質、內分泌干擾物是否對人類健康構成威脅,因為在那個時候,人們會想,嗯,我們聽說過這些事情,但我們應該關心嗎,對吧?所以該委員會希望考慮幾年前來自丹麥的一項研究,該研究聲稱在50年間,精子計數下降了50%。哇。這是一個巨大的下降。事實上,我們現在看到的情況甚至更糟。那麼,好吧。
    他們跟我說,我是小組中唯一的統計學家,你能看看這個,看看我們是否需要在討論中考慮這一點嗎?如我所提到的,我感到懷疑,所以我看了這個,我想,我認為不需要。這是我最初的反應。原因首先是我不知道這是誰寫的。我只是看到它在一個期刊上,篇幅不大,數據也不多,我想,這對於一篇小論文來說是個大主張。但因為這是重要的,我會看一下。所以我接下來做的就是考慮所有我們流行病學家所稱的混淆因子的因素。如果這一降幅不是真的,生物學上可能造成該降幅的因素。我們可以一起考慮其中一些因素。也許計算精子的方法改變了,因此後來的方法在同一個樣本中計算出的精子較少。這是確實可能的。但結果證明並非如此,因為他們實際上使用了相同的方法。也許這些男性有所變化,因此也許你不能隨機獲取精子數量。你必須讓某人自願,對吧?那麼這些男性是誰?或者他們在研究的早期階段和晚期階段是否非常不同,可能在研究的晚期,精子數量較低的男性才會更為關注。也許他們的肥胖率較高。這是相當合理的。肥胖與精子數量和生育有關。也許他們的吸煙量更多,等等。於是我搜集了61個研究,逐一檢閱,試圖提取所有可以解釋下降的因素的信息。因此,我創建了一個多變量模型,當我完成後,驚訝地發現,下降的斜率在第一位小數處完全相同。它並沒有解釋任何問題,我心想,“天哪,這看起來可能是真的。”而對於那些在聽的人,史瓦恩博士正在描述的就是她作為一位優秀科學家的表現。她去尋找所有可能影響結果的因素,與主要結論似乎無關的因素。而這一結論正是精子數量隨時間下降,而這真的很重要,因為我認為我們在主要話題之外討論的,就是如何做出非常出色的科學,特別是在生活中的人群中。這些男性中可能有些人吸食大麻。我並不是說這會減少精子數量,可能會減少精子的運動能力,不過,我們在播客中討論過這一點。現在,所有的大麻愛好者都會說,“某某人在吸食大量大麻時讓某某懷孕”,我總是說,“好吧,還有其他因素。”但是酒精、射精的頻率、在48到72小時前甚至更長時間內禁慾等。所有這些男性可能都不會忠實報告的因素。但你假設如果有些人說的是實話,有些人則不是,那麼這種情況有著相等的分布。因此所有不同的因素,對吧?這與例如卵巢儲備,比如卵子的數量使用超聲波和AMH水平來檢查,非常不同。當然,許多因素可能影響這一點,但與我們進行精子數量測定的情況有所不同。所以我想感謝你如此細心地進行這項研究,並且重複這些實驗這麼多次。我的意思是,你進行的許多研究跟蹤了多年間的精子數量研究。正如你所說,第一項研究是在1992年,然後在2017年有一項,後來又有一項,而我注意到網上有一個更新。因此,你的研究非常徹底,這可能反映出你在數學、統計學和概率論方面的早期訓練。你不是那種只是進來說,“噢,是的,在這些人中,吃了這個稍微多一點的,就少那個一點的人。”所以我只是想說,如果今天的討論讓人覺得我們真的在輕描淡寫,這是故意的,對於人們來說,聽到這種聲明並不是可以在各種場合隨便提出的,但像這樣的工作需要用一種極其細緻的眼光和對所有變量的考量來進行。嗯,良好的科學方法。是的。而我會說,特別是在人體流行病學研究中,因為潛在混淆變量的數量非常多。所以當我看到這一點,並且實際上做了另一項研究,以選擇我自己的研究,而不是接受她的61項已發表的研究時,伊莉莎白·卡爾森已經發表了。因此,新研究顯示了更近期的數據,往回查了一些,重做了一次,發現完全一樣的情況。好吧。所以有三次觀察,我想,“好吧,我現在要接受這一點。精子數量在下降。”而為什麼呢?接下來我們轉向“為什麼”。好。因為這上下波動,我們對於為什麼還沒有說什麼。我們只是問,“它是否在這樣做?”是的。好吧。如果現在我們相信它在下降,那麼為什麼?於是我思考了很久,與人交談,排除了基因,因為這太快了。這是兩代人的範圍。太快了。50年,兩代人。因此如果不是基因,那就是環境。那麼環境中有什麼可能造成這種情況的因素呢?所以我問:“好了,在環境中,可能有一些東西會讓精子數量下降。”因此如果想到你可能如何查看這一點,你可能會設計我接下來要進行的研究,即另一項研究。順便說一下,這是AGD之前的研究。因此我們選擇了四個美國城市,這些城市的環境不同。然後我們讓男性進來,我們在每個地方使用相同的設備。我們使用了相同的選擇男性的方法。技術人員在加州大學戴維斯分校進行了集中訓練。我們有非常好的質量控制。
    以下是該文本的繁體中文翻譯:
    因此,每個季度都會發送樣本,以確保每個人都以相同的方式進行測量。我們不想出現漂移,對吧?然後我們得到了他們的尿液。這就是我擁有那些尿樣的方式。如果你想進行這項研究並獲得代表性的男性樣本,那你會去哪裡?我不能在街上要求一位男性提供精液樣本,對吧?這不是一件你能隨便得到的事。所以我想,我怎樣才能獲得一個代表性樣本,這樣就能了解一個被稱為父母族群的更大人口?這是一個樣本。它應該代表父母群體。那麼我怎麼來確保這一點呢?我的決定是抽取懷孕婦女的伴侶作為樣本。因為幾乎所有的懷孕婦女都會接受醫療照護。如果她們的伴侶能提供精液樣本,那麼我們就有了一個代表性樣本。而且我們知道我們在看什麼。所以這就是我們所做的。因此,精液研究是針對懷孕婦女的伴侶進行的研究。當然,他們的精液質量會略高,因為他們讓伴侶懷孕了。所以我們得到了他們的尿液和血液,並檢查了他們的精液質量。然後我們決定研究農藥。我們之所以研究農藥,是因為我們的森林中心在農藥使用上存在著很大的差異。我們發現,住在中密蘇里州的男性(那時我住在那裡),位於一個經常噴灑大豆等農作物的農業帶中,他們的流動精子數量只有明尼阿波利斯男性的一半。哇。哇。這可真大!然後我們更進一步。在密蘇里州,我們查看了一組精子參數非常高和非常低的男性樣本,顯示五種農藥在精子參數較低的男性中顯著較高。這包括了運動能力、形態等所有相關性質。因此,這些是噴灑在作物空氣中的農藥。你提到了大豆。還有其他類型的作物嗎?我不知道。好吧。我記不清了。那就是植物和水果作物。對,無論他們在那時候在哥倫比亞,密蘇里種植了什麼。為了確保我理解正確,不是說那些男性需要… 玉米和大豆。玉米和大豆。然而,吃玉米和大豆,我們說的是生活在噴灑農藥的地區,我想,這是否仍然稱為灰塵作物?是的,我們並沒有探討他們是如何接觸到這些的。我們只是檢查他們的尿液,找到了代謝物。如果沒有接觸過的話,代謝物不會出現在他們的尿液中。暴露是通過空氣還是通過食用玉米和大豆,我們不清楚。我們不知道。好吧。我們不知道。但這並不是一個特別的… 我們並不只是抽取農民的樣本或類似的東西。所以,無論是誰進入… 記得我們是怎樣得到這些男性的嗎?他們的妻子正在懷孕。他們正在密蘇里大學接受產前護理。所以這就是我們得到他們的地方。隨機出現在產前診所並同意參加我們研究的男性,這些男性的尿液被檢測了這些農藥。我相信包括我在內的一些人想知道這五種農藥還存在於哪些其他產品中?這些是常用的農藥,還是有什麼特別的… 它們被稱為三嗪類農藥。阿特茨林是使用最廣泛的農藥,它在全球的使用量巨大。我的意思是,它是最大的商業農藥之一。所以這在農藥領域是非常重要的。相關的主題也許我們可以花一些時間談談阿特茨林對兩棲動物男性生活行為的影響。我們稍後會回到精子大小的問題,因為我在伯克利加州大學當研究生的時候,我有幸上過一門課,講師是現在的… 我想你提到過他是院長。校園上有多位院長。泰隆·海斯是一位出色的研究者,他通過他的研究建立了阿特茨林暴露與兩棲動物男性行為之間的聯繫。是的。你能詳細說明那個結果嗎?好的。泰隆首先捕捉了生活在環境中,且這些環境或多或少暴露於阿特茨林的青蛙,並顯示出發育和行為的影響。然後,在他的實驗室裡,他實際上對它們進行了暴露。這樣他就確切知道誰受到了暴露以及量有多少。他展示了一個顯著的數字被暴露於這種農藥阿特茨林的青蛙,選擇與其他雄性青蛙交配。試圖與其他雄性青蛙交配。可能是沒有成功。嗯,他們是有爬上去的。他有雄性青蛙爬上其他雄性青蛙的照片。因此,可以推測這是一種神經變化,發生了神經內分泌的改變,但最終是神經方面的,因為爬上行為是由… 其實我們現在知道的控制這個行為的下丘腦核苷酸,戴維·安德森就在這個播客上,實驗室裡有很多人,包括我曾經的研究生,正在研究這個特定的問題,探討電路是什麼。這是一個了不起的結果。在媒體和流行文化中,它被使用和濫用過。然而,若不僅僅如此,它暗示了控制性行為的神經回路和神經內分泌通路的組織,以及這種阿特茨林對男性青蛙的影響。是的。這也暗示了其他環境化學物質的影響。我不知道我們是否有時間討論這個話題,但我在腎臟阿斯匹林的暴露方面進行過神經發展結果的研究。因此,我認為這裡的總體觀點是,腦部,與生殖器一樣,是性別有異的。順便說一下,很多人會對此感到冒犯。真的嗎?是的。
    我認為,回到Frank Beach和加州大學柏克萊分校心理學系的工作,這在比格犬的研究中有顯示。幾乎每種物種都有這樣的證據,但這不是好壞的問題。我認為人們需要聽到的是,性別二型性並不意味著更好或更壞,而是不同的。對,對。而且,舉例來說,雄性在空間推理方面的優勢與睪丸激素有關,對吧?你知道的。我是說,我對這方面文獻的理解是,我並不是這方面的專家,特別是行為表型這一塊。但你知道,比如說,視丘下部的內側前視區是已知的性別二型性的,依賴於睪丸激素,在發展過程中轉化為雌激素,等等。這方面有很多證據。這與行為的聯繫,我認為可以合理地納入生態學上相關的,進化上具邏輯的論據中,談論到啮齒動物、比格犬甚至猕猴的時候。我認為人們之所以會有些情緒激動,是因為當人們試圖將已觀察到的動物大腦或甚至是人類大腦中的性別二型性,與特定的能力或較弱的能力關聯起來的時候。我認為那時人們會想,等一下,我的方向感比我丈夫好得多。而你會說,是的,你知道,然後你又會說,那這是否意味著她的睪丸激素水平比他高?然後或許在那裡,很快你就會進入一個幾乎是死胡同的混淆變量的境地,對吧?但是我真的很感激你提出了這一點,而且你說了這一點,而我沒有,因為這樣我感到更安全。但是,看,有一個非常簡單且過時的問卷調查,它是關於遊戲行為的。這叫做PSAI,已經使用多年。它涉及到粗獷的玩耍。是的,是的。裡面有24個問題,它們是性別二型性的,我想可以這樣說,比如說,我的孩子喜歡玩洋娃娃,我的孩子喜歡打扮,我的孩子喜歡粗獷的玩耍,等等。我們將這份問卷發給了我們的族群,並查看了母親在我們的族群中,以及瑞典學者Carl Bornehunk和Gustav Bornehunk的族群中給出的答案。我們發現,較高的鄰苯二甲酸鹽水平,這些抗雄激素的鄰苯二甲酸鹽與我們男孩中較少的典型男性玩耍有關。因此,這是母親接觸鄰苯二甲酸鹽的問題。嬰兒出生後,年幼的人類孩子,大約四歲,我想是四歲。四歲的男孩中,那些母親在發展的關鍵時期接觸到更多鄰苯二甲酸鹽的孩子,玩耍的方式較少粗獷的遊戲。現在你可以看到,這已經成為一個政治上充滿爭議的問題,我是說,你知道,是的,我認為我們,讓我們在科學的意義上來享受這個。二型性的概念是,你知道,可以接受,雄性和雌性的大腦是不同的,對吧?而雄性和雌性被定義為幾乎所有這些研究中的Y染色體的存在。然後人們說,嗯,有XYY,也有XXY,好的,但大多數情況下你是在談論出生時的XX染色體或XY染色體。暫時忘記其他的吧。這些總是分布的。我認為人們需要知道的是,這不僅是兩座數據小山之間的山谷。這是重疊的分布,對吧?所以你會得到擁有所謂女性類型分布的男性,還有擁有所謂男性類型分布的女性。我認為只要我們承認這一點,我們就只是在講統計。我們並不將任何文化或價值觀置於其中,實際上沒有。對。但如果你可以將其類比於生殖器間距,這個有點類似。你知道,你有相同的接觸,淺接觸,你有某些統計上的變化。我們不會在男孩的生殖器上看到巨大的差異。而且我們不會看到巨大的,我不,我們知道,這些孩子沒有進行掃描,所以我們不知道他們的大腦看起來如何,但根據他們的答案,我們並沒有看到巨大的差異。我們看到的是趨勢。我們看到,如果他們接觸到了這些環境,想要玩打扮和舉行茶會的可能性更高,更有可能,並不意味著他們都會這樣做,但這是方向等等。因此,我認為我們必須考慮更有可能,而不是絕對的,是的。而且,當然,還有社會生物學的變量,比如如果一個男孩有一個姐妹作為兄弟,周圍可能有更多的裙子,對吧?如果他有兩個哥哥,那麼家裡可能會有更多的粗獷玩耍。而我有一些女性朋友,她們有哥哥,這些女性中,有一些人會練習柔術或者做一些運動,而我知道一些是獨生子女的女性,她們會學習武術和打鬥,對吧?所以我認為這些都不是決定性的,正如我們所知道的。讓我補充一下,我們確實控制了兄弟的性別,哥哥的性別。我們還詢問了父母對同性別玩耍的態度。所以如果你的男孩玩洋娃娃,你會怎麼感覺?你會不會反對?你會不會鼓勵?因為這與家裡的情況有很大關係。你知道,如果你說,你的孩子玩洋娃娃嗎?那麼如果沒有洋娃娃呢,對吧?這對我來說非常有趣。我不想透露太多,但我之所以提這些,只是因為這是一個顯微鏡下的特例,我在一個有姊妹的家庭中長大。但在某個年齡後,我收到了非常強烈的信息,關於什麼樣的遊戲是性別適當的。
    我認為我也自然地回到了這個觀點,我住的社區裡有一群男孩。他們都有年長的姐姐,因此所有的姐妹們都會在一起玩。這很有趣,所有的弟弟們幾乎都是一起活動的。即使是那些沒有兄弟姐妹的男孩,或者兄弟作為兄弟的也是如此。所以這方面有很強的分歧,但我是在70年代和80年代初成長的,那個時候的文化,姑且這麼說,更加二元化了。顯然是這樣。對吧。我是說,那時有像《全家福》這樣的電視節目,這個節目的整個基礎就是妻子重返工作崗位,而丈夫感到困惑。我的意思是,現在人們會想,什麼?太瘋狂了。我必須問,因為我知道人們在想,我也在想,我們有哪些非農藥的鄰苯二甲酸酯來源是我們可以控制的?對。因此讓我更正你。鄰苯二甲酸酯的來源並不一定是農藥,農藥中確實包含鄰苯二甲酸酯,但這並不是故事中最糟糕的因素。如果你看一下不同類別的 hormonally active 的暴露,對吧?農藥、鄰苯二甲酸酯、雙酚類,比如 BPA、某些金屬、PFOS 化學物質,還有各種不同的類別,對吧?如果我們想談談在日常生活中讓我們接觸到這些東西的因素,那是另一個故事,我們可以談談。但它們會根據類別而有所不同,對吧?所以讓我們暫時把所有這些包羅在內。基於你在這個領域的專業知識,我想問你,我們可以控制的內分泌擾動物的前三到五個主要來源是什麼?而且我們暫時先不談懷孕,因為如果我們正在聽這段話,那麼我們都已經不在母體中了。雖然有些人可能會在聽的時候懷孕。但你會說,這是,喝塑膠瓶裡的水,是洗衣劑嗎?是那些透過空氣降落到我們身上並被吸入的輪胎,或者說,可能上述所有因素, 但你覺得,哪些是我們可以控制的,最讓人擔憂的地方在哪裡,讓人們可以做出更好的選擇?我會說食品來源的暴露,在食品包裝、食品儲存、烹飪用具中的暴露,我們可以一一討論。但這是我們一直在做的。我們一直在吃。食物進入我們的體內,這是以一種我們有一定控制權的方式進行的,我們可以改變我們的飲食。與此非常接近的是飲食,也就是食品和飲料。因此首先,我已經多次談論過這個問題,我在我的書中也寫過。你也知道,我參與了一部電影,在那部電影裡,這可能是談論它的好時機。我們電影中的主題是六對不孕夫妻,好的?他們已經無法懷孕達到12個月,這是定義。而我合作的一家公司,來自伯克利的 Million Marker,有一個經過訓練的員工會對他們進行訪談,不僅是他們,還有任何在這家公司報名的人,詢問他們使用的東西。他們用什麼來護膚?他們用什麼洗髮水?他們用什麼清潔產品和洗衣劑?他們把食物儲存在哪裡,然後談到很多。這是一個長清單,涵蓋了人們使用的所有產品的清單。根據這些,我們能識別出名單中的不良因素。因此,我們如何做到這一點還是另一回事,我們可以稍後再談。但然後在電影中,這實際上是一個我設計的實驗,我們稱之為一種干預,我們將通過更換他們告訴我們的這些東西來插手他們的暴露。因此,我們會告訴他們,比如說,不要使用任何含香料的產品,這是一個主要的鄰苯二甲酸酯暴露來源。任何產品。任何香料產品。香料是添加的。沒有香水,沒有乳液,有香料的肥皂,對吧?還有精油香料。精油則是個棘手的問題。對。它是一個混合物。它是一個混合物。是的。所以我會這麼說,這有點危險,但其他的,你知道。噴霧型除臭劑、滾珠式除臭劑。含有香料的洗衣劑,對,在洗髮水中,任何能聞到氣味的東西,可能都會影響你的荷爾蒙。我對這個答案感到非常高興,不是因為我與任何無香料產品相關的公司有任何利害關係,而是因為我的嗅覺非常敏銳,我要么喜歡氣味,要么厭惡氣味,我厭惡人造的氣味,比如在免稅店走來走去,尤其是在歐洲機場,所有的香水,我只會屏住呼吸。我知道。感覺好像我在呼吸毒藥。我知道。好吧。實際上,你真的如此。對。對。對。在某種意義上。大多數肥皂。對。非常有趣。所以你主要的干預措施是告訴他們去掉任何有香料的東西。不。好吧。那只是我們去掉的一件事。我們還會談論他們用來儲存食物的塑膠,比如食物儲存容器,試著讓他們去掉那些,如果是塑膠製的。我們會嘗試讓他們去掉不粘鍋,因為裡面含有 PFOS 化學物質等等。所以我們會通過他們生活的所有步驟,告訴他們如何做出改變,以減少他們的暴露。但推測上,還有一些改變,即如果男方肥胖,例如,你可能會讓他多走一些。不是的。你不觸碰這些?好吧,你看,安德魯,如果我們這麼做,我們就會混合兩種干預措施。我明白了。這是一項研究。對不起。
    我以為這個團體的使命是幫助夫妻受孕。
    不,不是這樣的。
    好吧。
    這是一個研究,主要是看看如果你做出與這些產品相關的改變會發生什麼。
    很好。
    僅僅是與產品相關的改變。
    對。
    正是如此。
    正是如此。
    好吧。
    所以還有一個關於肥胖的研究。
    順便告訴你,這些化學物質中有很多是導致肥胖的物質(obesogens)。
    它們會增加肥胖。
    有一本書叫《Obesogens》,你可以看看。
    所以在這些方面是有重疊的。
    因此,通過減少儲存食物的容器中某些化學物質,你也在減少導致肥胖的物質。
    所以這並不是一個簡單的“是”或“不是”。
    我們給每對夫妻一個盒子。
    我去了他們的家。
    這些夫妻在美國,拿著一個大盒子。
    在這個盒子裡是這些替代產品。
    所以,有吸管和竹製湯匙,這個盒子大約是500美元。我想這大約是,與他們的個人暴露有關。
    然後他們進行了這些改變。
    現在,與你報告的另一個研究不同,他們在最後其實非常高興能夠繼續這樣做,順便說一句。
    他們喜愛這個過程。
    他們喜愛這樣做。
    看到他們在許多方面感覺到生活變得更好,這讓我感到非常滿意。
    你知道,我對我所說的非常謹慎,所以我猶豫是否說這句話,因為資料並不確鑿,但給我的印象是他們很快樂,更快樂了。
    他們睡得更好了。
    他們報告說精力更多等等,做了這些改變後。
    我們需要用硬性數據來跟進。
    我不能寫這個。
    我不是在說,但我可以說並寫下他們感覺非常正面,而且我們會回去看看他們是否確實繼續。
    我們需要這麼做。
    但在這三個月結束的時候,希望在六個月後,他們仍然在生活中做這些改變。
    你們有收集他們在做出這些改變後是否能懷孕的資料嗎?
    是的,我們有,但我實際上無法在嬰兒出生之前談論這個。
    開玩笑的。
    我們確實在開始和結束的時候得到了他們的精子計數,然後對此有了一些非常有趣的數據。
    報告的時候還太早。
    真的太早了。
    那我問你這個,我理解直到所有數據都收集完畢並且發表之前不想分享具體的結果。
    如果有人在聽,已經嘗試懷孕12個月或更長時間,這些替代干預和產品干預是否是你所提到的,至少在開始或探索的時候可能是一個不錯的選擇?
    絕對是的。
    絕對是這樣的。
    沒有任何危害。
    這些變化都沒有讓人們面臨風險或做任何可能對他們有害的事情。
    我相信這一點。
    要非常小心。
    有些會節省成本。
    我覺得,遠離塑料瓶喝水的做法,無論是多麼少,至少是出於希望減少浪費的理由,我會使用密封罐,或使用這些或陶瓷的選擇,雖然你可能會告訴我陶瓷杯的內襯可能含有內分泌擾亂物。
    不會的。
    好吧,太好了。
    那我就繼續喝吧。
    但對我來說,非常令人安心的是,我們可以進行與成本相關的消耗品消除或替代的一些改變,能改善內分泌狀況。
    也許還能改善生育能力。
    如果你購買散裝商品,帶一個容器去商店裝,使用玻璃罐,而不是購買塑料包裝的商品,你在兩方面都獲勝,因為這些散裝產品更便宜。
    我和這些夫妻做的一件事就是和他們一起購物。
    我們到處逛,看各種產品,舉個例子,我們看了蔬菜,看到有可以購買散裝生菜和包裝在塑料裡的生菜。
    我說:“讓我們比較一下價格。”
    我實際上在比較之前不知道,但那種未包裝的散裝生菜更便宜。
    我想,這是有道理的,因為包裝要付出一些勞力和成本等等。
    所以不僅是你得到的東西更有毒,還更貴。
    在減少接觸BPA以及你提到的某些持久性化學物質方面,有時候減少使用塑料容器中的液體會是首要的。
    BPA的主要來源是在罐子的內襯中。
    因此,任何來自罐子的飲料、湯或其他食品都會…
    任何罐子。
    所有的罐子。
    任何罐子,除非是一家高端的、精英的公司,從BPA轉為替代的內襯,並會說明這一點。
    順便提一下,BPA有一些壞同類,例如BPS和BPF,也許你會對這個故事感興趣。
    當BPA被認為是雌激素的時候,這是其本質,順便說一下,它是鄰苯二甲酸鹽的“邪惡雙胞胎”,因為鄰苯二甲酸鹽是雄激素,而BPA是雌激素,鄰苯二甲酸鹽使塑料變得柔軟,BPA則使塑料變得堅硬。
    你不想要任何一種。
    好吧。
    所以當這個壞事被揭露的時候,製造商開始出售標示為無BPA的產品。
    我相信你見過這樣的標籤。
    但問題是,取而代之的是他們使用BPS和BPF。
    這些化學物質是類似物,它們是類比產品,同樣有害。
    暗藏的陰謀。
    我不是陰謀論者,但這真的是太骯髒了。
    這真是太骯髒了。
    你知道,現在正是討論這個話題的非常重要的時期,因為國會山上有很多運動,而社交媒體上也有很多運動,試圖引起對代謝綜合症和高度加工食品等問題的關注。
    而不幸的是,這個問題已經被政治化了。
    我是說,我聽到這些事情,只會告訴自己,唯一可以信任的善意就是我們自己想要變得更健康,以及希望我們的家人和朋友也能更健康,並基於這個來嘗試消費與不消費的東西。我的信念是,我們不能信任任何更大的機構來保護或傷害我們。因為他們會做他們想做的事情。我們只能保持信息靈通,而不是試著去拆解導致這種情況的系統,這看起來似乎複雜得無法無天。也許你可以這樣做,但我不太樂觀,現在我已經49歲了,能說出「現在我49歲」這種話。我覺得你所說的真的很重要。如果我看到一個罐子,上面寫著無 BPA,這並不代表什麼,因為它可能含有 BPS 或其他內分泌干擾物質。因此,只能從玻璃容器或陶瓷容器中飲用。金屬。對,金屬,但不是罐頭,金屬罐、鋁罐都不行。對,沒錯,不要用罐頭,真的不行。天哪。不過,你知道的,你可以獲得一個沒有 BPA 鋪層的金屬水瓶。鋼。對,鋼。對了,微波爐安全的意思是,塑膠在微波爐中不會融化。所以你絕對不要把塑膠放進微波爐。這裡有個故事。BPA,鄰苯二甲酸酯,塑化劑會被添加到塑膠中,但它們不是與塑膠化學結合的,明白嗎?所以如果你把任何東西放進一個含有這些化學物質的容器中,然後把它放進熱環境中,它們就會從塑膠中釋放出來,進入食物中。所以如果你在微波爐中,或者你把瓶子放在車裡,陽光照進來,讓瓶子變熱,然後裡面的東西就會進入你的水中。你不希望這些化學物質與你的食物混合,但如果這樣的話,最糟糕的情況就是在加熱環境中這麼做。我想到在90年代和2000年代上大學時消費的所有食物,比如泡麵和美耐皿,這類包裝的東西,一旦人們了解並選擇了,就很容易排除。然後我們開始進入更微妙的問題,比如,好吧,你可以買到一塊真的好吃的草飼、草結束的牛排,但它包裹在塑膠裡。或者你可以去肉販那裡買,但大多數人沒有時間去肉販那裡。或者你可以在農夫市場上買草莓,在農夫市場上買藍莓,這是我努力做到的,但有時候我在市場上買的草莓裡也有那些塑膠翻蓋的東西,我當然會回收塑膠。將塑膠容器中的草莓用乾淨的水沖洗一下會有多糟?我們得做個實驗,我不知道。所以聽起來像是不喝罐頭、也不喝塑膠瓶。永遠不要微波塑膠,總之就是避免攝入塑膠。如果你能負擔得起的話,買有機的。這樣你就可以避免農藥,而且鄰苯二甲酸酯實際上是添加到農藥中的,因為它們可以增加吸收。因此,你希望你的農藥能進入植物裡,殺死害蟲和不好的東西。所以鄰苯二甲酸酯讓農藥有效的特性,也讓它們用於我們的手霜,這是提到的吸收,吸收。任何在身體內被吸收的東西都會含有鄰苯二甲酸酯,並且它也會存有香氣和顏色。因此,它被添加到那些香精裡,也被添加到你的口紅和顏色上,不論你在臉上塗的任何東西,都是如此。任何持有香氣和顏色的東西都會含有鄰苯二甲酸酯。我曾經在網上被指責是個防曬霜的真相者,或我是說防曬霜的真相者,或我會不斷重複這些話。我明白,紫外線損害皮膚會導致某些癌症。我理解這一點。我同意這一點。根據我對這方面進行了相當深入的研究,並和許多,包括皮膚癌腫瘤學家進行了交談,數據對我來說非常明確,像氧化鋅和二氧化鈦等礦物基防曬霜,尤其是氧化鋅,比化學防曬霜更安全。當我這麼說時,很多人會感到不安,他們會說,「在歐洲,有大量證據表明化學基防曬霜是安全的。」好的,沒問題。你們用吧。我不會用。重點是,紫外線損害是不好的,我們有方法可以保護自己免受陽光的傷害,包括物理屏障,如衣物、帽子等等,但我所知道的幾乎所有防曬霜都是為了被吸收而設計的。如果我們想從任何我們認為安全的防曬霜中獲得紫外線保護,但又想避免接觸這些其他東西,該怎麼辦?我們該怎麼做?我們需要小心尋找合適的防曬霜嗎?是的,我覺得這是個好主意。你知道環境工作小組嗎?另一個組織在灣區?不知道。哦,好吧。我其實不知道他們在哪裡。他們相當有影響力。聽起來有點耳熟,但我不能說我熟悉他們。他們有消費者指南,而在這些消費者指南中,環境工作小組,我不是他們的一部分,但我喜歡他們的工作。在這些消費者指南中,你可以輸入產品,他們會有類別。你可以輸入防曬霜,如果我們有時間,我們現在可以進行,然後你可以輸入你防曬霜的名稱,它會給你一個分數,如果分數低於10,會告訴你原因。它們獨立於任何資金嗎?這個問題可能也會出現。人們會問,「她的資金來自哪裡?」人們對此非常懷疑。我可以告訴你。是的,那樣很好。
    我是一位西奈山醫學中心的終身教授,因為我只是兼職,所以那裡有一些薪水,而我有一位資助者,這位資助者資助了我的精子衰減、第二次精子衰減分析以及我的書籍宣傳,所以這是一個基金會。這是慈善事業。是的,這是慈善事業,實際上並沒有很多資金。沒有理由認為你告訴我們的任何事情與食品產業或替代產品有關。對於任何產品,我都非常小心不去支持,因為我不想要這種麻煩。謝謝你澄清這一點。我並沒有懷疑。但我想如今,人們被教導,這樣做是合理的,他們被教導要問「好吧,這筆資金來源於哪裡?」因為舉例來說,很多導致食物金字塔的研究,人們有一種印象,這些研究某種程度上受到了資助該工作的公司的偏見,我不知道。我還沒有對此進行調查。我沒有時間或精力。唯一我知道的是,談到人們的飲食時,談到人們在身體上所用的東西時,這變得非常個人,且與許多心理和情感問題緊密相連。根據你對這些內分泌干擾物的了解,你有哪些事情會做或者避免呢?順便提一下,不用說,你在任何年齡段的認知和身體狀況都非常出色,但這實在令人驚奇。我很高興分享這個,因為最近有人在網上發布了這個信息。你即將慶祝幾歲生日?89歲。89歲生日。真了不起。在所有有關長壽的討論中,包括我在內,大家都在想,「她是怎麼做到的?」她避免所有這些內分泌干擾物,並且她擁有一個充滿好奇心和其他東西的豐富生活。但是的,根據你所了解的,有哪些其他事情你會做或避免,可能沒有控制性研究,但我認為我們都很有好奇心。我們這樣框架出你所做的事情。那麼水。我擔心水。我在過去的生活中研究過水。所以我們實際上是蒸餾水。我們有一台桌上蒸餾機。我的丈夫斯蒂芬會清洗它。對了,裡面有很多污垢,儘管最終在舊金山的水是乾淨的,但在蒸餾水之後,裡面依然有很多污垢。所以你蒸餾水,這不是反滲透嗎?不,是蒸餾。好的。是的。所以這是蒸餾的,然後它在玻璃容器中冷凝,然後我們把它放在玻璃容器裡放進冰箱,順便提一下,這水非常好喝,真的,非常好喝。有人來訪的時候說,「這味道像融化的雪。」我認為這很美好。你用這水來喝,煮咖啡、泡茶,做飯的時候也會用,假如你煮飯,你是用蒸餾水。其實不是,不,不,不,但用來做冰塊,而且,當我能想到的時候,我們不能用太多,因為你會一直太忙。但他不想讓我們約會,只有我們兩個。所以水非常重要。我們努力在門口脫鞋。告訴我關於這個。嗯,帶進來的塵埃包含了很多,特別是PFAS化學物質。所以實際上,我在這方面並不完全做到很好,但我們努力這麼做。而且我對我臉上的產品非常小心。我檢查這些產品,就像我建議的一樣,你知道的,環境工作小組。我去農夫市場。我總是購買有機產品,總是購買有機產品。但我知道這對某些人來說是個成本問題,對某些人來說是可用性問題。但在舊金山,你可以做到這一點。我認為在某些地方我並沒做到應有的程度,我開始意識到衣物中的化學物質。我們還沒有談論這個,但事實證明,特別是在運動服中,這是一個問題,因為你吸收了太多,汗水淋漓,體熱,將這些化學物質帶入你的身體。而這可能是我們進行的一個干預,讓一群運動員使用安全的衣物和傳統的衣物,看看他們的體內化學負擔。這就是你知道的。因此,偏向棉質而不是合成材料?合成材料,對吧。對的。而染料也很重要。所以你不希望,你希望可能是植物基染料。這不是我的專長。我有一位在這方面與我合作的同事,我會聽取她的建議。但我只是想說,這是另一個我認為人們將很快開始關注的領域。還有一個更困難的領域,就是建築材料和家具中的成分。但是,許多這些PFAS和防火劑都存在於我們的家具和建築材料中,想想如何建設。我曾被問到加州一個正在建設中的新村莊的安全性。實際上,想想如果你要正確地做到這一點,建造一個沒有毒理的城鎮,該怎麼做。我正在思考這個。我想到《辛普森家庭》的開場時做正好相反的事情,就像在《辛普森家庭》的開場中,有一條三眼魚和那個化學工廠,我只是在想,你只需看看《辛普森家庭》的開場,然後在那裡的一切都反向,所有的一切反向,包括酒精攝入,在《辛普森家庭》中是豐富的。但有趣的是,談到食物來源時,像是非水果,非蔬菜的食物來源,我們能做些什麼?我意思是,對於人們來說,要從農場獲得雞蛋是如此困難。我是說,如果你去農夫市場,你可以,但這些東西會變得相當棘手,費用也相當高。
    大多數聽眾並不會住在索諾瑪,哪裡可能有鄰居養雞或其他東西。這是一個棘手的問題。確實是棘手的問題,我覺得或許越多的人提出這個要求會有所幫助。不知道。我是說,在舊金山,我很幸運,因為我可以打電話訂購新鮮直送的食物,我知道這是可以的。但我知道這並不是在所有地方都如此。所以我認為,誠實地意識到這一點是一個非常重要的步驟。如果你意識到這是你想改變的事情,你就會找到改變的方法。
    這很有趣,因為幾年前,大家對於兒童玩具中的染料,特別是來自海外的玩具進行了大量討論。對吧?記得,小孩年紀小,嬰兒總是咬東西和長牙,因此引起了很多關注,“嘿,這些吸管杯裡面有什麼?”我知道,玩具和吸管杯的情況,我的理解是,BPA已經在吸管杯中被禁止了。抱歉,是鄰苯二甲酸鹽(Phthalate),根據我的工作。根據你的工作。非常感謝你。真的感謝你的澄清,以及導致這一點的努力。我們有一種與生俱來的反應,感謝上天,去保護我們的幼崽,這是大多數物種都有的天性。真是感謝上天。我們知道嬰兒的皮膚比成人的皮膚更容易吸收。 我們知道,因此在法律和限制上都有做出安排,以確保這些物質在幼兒中降到最低。但在12歲之後,我們就有點像,“好吧,這是一個自由的市場,這取決於你的預算。你去哪裡?”所以我們不能依賴管理機構來解決這個問題。但是我認為這是一個有用的對話,特別是考慮到你與斯堪的納維亞的關係,這是一個有趣的話題,可以詳細闡述一下美國和歐洲之間的差異。在你所知道的歐洲被禁用的化學物質中,哪些是美國有的,比如在食品、潤膚膏等方面?或許這是一個過濾這些選擇的好方法。
    歐洲有一項名為REACH的政策,在REACH之下,你必須證明一種化學物質是安全的,才能投入市場。 我們這裡的系統則是先投入市場,如果有人感到擔憂,他們可能會發起研究,可能會發現危險。你還記得我花了多久找到鄰苯二甲酸鹽的聯繫嗎?花了10年,進行了兩項研究,10年,花費1000萬美元。 所以,如果你要等待這個,不知道以目前的化學物質數量,80000種或更多,這是完全不可能的。因此,我認為歐洲的REACH政策在某種程度上是有很大影響的,我猜這是他們狀況較好的原因之一。
    那麼,他們在那邊進行的動物測試或是動物和人體測試是什麼呢?究竟什麼定義安全,這取決於化學物質,還有產品的特定性。我無法一般性地回答這個問題。所以這也許是改變立法的好途徑,來安裝與REACH相似的政策。 當然,但我覺得這不會發生。我覺得不會?不,因為這種變化面臨著太多的抵制力量。 對生產商來說,改變是非常非常困難的。我給你舉個例子。
    你可能不知道,但應該知道鄰苯二甲酸鹽在醫院環境中非常普遍。 如果你想想,透析用的管道、化療、IV輸液,都是用鄰苯二甲酸鹽,這些都進入了你的身體。 最近加州通過了一項法案,禁止DEHP使用於IV袋中。這太好了,算是一個成功。 在實際的包裝袋中,這些袋子不能包含這些內分泌干擾物質。是的,特別是DEHP。因此,這是朝著正確方向前進的一大步,但這只是一種化學物質,對吧?在一種產品上,這是一場戰鬥。所以你可以看出這樣做是多麼困難,極其困難。有一家公司Bebron,生產醫院產品,他們非常具有前瞻性,他們在佛羅里達州建立了一個工廠,使用另一種產品聚烯烴製造替代的IV袋。但問題是,我們對聚烯烴的安全性還不確定。所以這事情會變得非常複雜。 你可以說,去掉DEHP,但現在我們的科學家必須說,化學物質的安全性究竟意味著什麼?而這是我們不知道的。 我不想讓你和你的聽眾失望,但這是我們面臨的巨大挑戰。我們知道它更安全。我們知道哪些物質是有害的,我們知道我們不想接觸的東西,但當我們考慮我們想用什麼代替時,我們必須非常小心。
    是的,我在想這件事,斯坦福的前校長,他曾經也是我的家人朋友。 他已經過世了,唐·肯尼迪,當他退休時,擔任斯坦福校長。據我了解,他去擔任了FDA的局長。我在想,這是什麼時候發生的?因為我知道他對健康極有興趣。他是一個熱心的跑步者,即使到了70多歲也非常健康。 對,他進行了髖關節置換手術,繼續跑步,或者說是膝關節置換手術。我不知道。這個人對健康非常痴迷。因此,我不認為FDA的層面缺乏對健康的關注,但顯然有問題。我只是試著思考解決方案,所有的問題似乎歸結為我們在家可以控制的因素。比如,當我們去餐館時,很難知道他們在廚房裡做什麼。有時候,這對了解真相來說變得有點過於神經質。雖然我知道有些人不會去使用食用油的餐廳,最近又有一種全新的趨勢出現,就是避免使用食用油。但也許還有更重要的問題。誰知道呢?食用油的問題相當激烈,而我喜歡橄欖油,所以我個人更傾向於這一點。
    但我認為如果人們對限制自己接觸這些內分泌干擾物感興趣的話,有一個關鍵問題會一再出現,特別是考慮到多囊卵巢症(PCOS)和精子數量的情況。我們不能控制懷孕期間發生在我們身上的事。然而,一旦我們對自己放進身體的東西和方式有了一些掌控感,您認為這個系統有塑性和彈性嗎?如果上天保佑,某人早期接觸了很多這些東西,通過改變,他們能在某種程度上自救嗎?不能。因此這真的取決於你父母的行為。是的。但這並不是說你自己的曝光不會進一步改變事物並使其惡化。但是事實是,如果一名男性的母親在他在子宮中的時候抽煙,那麼根據一項丹麥研究,精子數量會減少50%。如果他的母親在他在子宮中時抽煙,那麼我們談論的是多少煙?我不知道,記不清了。但我提到這一點是因為他無法改變這一點。如果他成年後抽煙,我認為他的精子數量會有類似的減少。他可以戒煙,然後他的精子會得到恢復。他可以恢復他的精子健康。但是發生在子宮內的事情就留在子宮內。如果你願意,把它當作是發展性的。它不會……你知道,它會伴隨一生。而這也是對大腦的真相。因此,我認為任何考慮懷孕或已經懷孕的人都有責任真正了解如何減少他們的接觸,因為這些東西會通過好幾代人傳遞下去。這是你的孩子和你的孩子的孩子,因為你孫子的胚胎細胞將在你的孩子那裡攜帶。因此,胚胎細胞並不是指感染性細菌的細菌。它是使卵子和精子產生的細胞。因此稱之為“胚胎”。這是一項巨大的責任。我認為人們應該非常認真地對待這一點,因為他們會影響隨後幾代的健康,一些實驗室說是七代。我不知道這是否真實,但毫無疑問,三代是受到影響的。所以我應該提到我的書。我可以提到這個嗎?可以,請說。我會提到它。是的。我相信我在開場白中提到過。是的。所以在《倒數計時》中,對了,兩個單詞,因為如果你說成一個單詞,你就找不到它。但《倒數計時》中,我們有兩章關於你可以做的事情,非常實用的事情你可以做。還有你可以訪問的網站和連結。這本書是前一段時間出版的。所以是21年代,現在有許多更多的事情,但我認為這是一個好的開始。在這個識別食物、農藥以及你所談論的這些內分泌干擾物的探索中,你的孤獨感有多重?這是否是一個有著優秀人員的研究領域?你是一個小團隊,與主流背道而馳嗎?我坦白地說,我並不認識很多做你這類工作的的人,但你是最具公共面孔和知名度的。我想問的是,國立衛生研究院(NIH)是否資助這類研究?絕對有。我們是一支軍隊,這並非國際性的。現在正在談判一項全球塑料條約,對了。告訴我們關於塑料條約的情況。人們試圖讓各國通過一項國際塑料條約。我不想多說這件事。我並不參與這個過程,但在這個過程中,你可以看到,如果你深入了解,數以百計的科學家、擔憂的公民、活動人士和立法者正專門致力於這些化學物質和塑料。現在,塑料確實是壞角色,但它不是唯一的壞角色。因此我想提到,塑料確實很重要,但農藥不是塑料等等。因此還有許多其他類別是你需要擔心的,但毫無疑問,控制我們對塑料的接觸是非常重要的。你問到這個領域的科學家,確實,有大量的科學工作在進行,這些工作得到NIH和歐盟的資助,主要,我想這是斯堪的納維亞國家的兩個資助者。因此有很多工作,很多非常好的人正在努力,但這是一個巨大的問題。而這一切自1950年以來,塑料開始普及就一直存在。因此我們已有大約75年的時間在與此作鬥爭,並且在短期內不會減少。預期壽命正在顯著上升,很大程度上是因為吸煙減少和傳染病的控制。但壽命絕對在增加,而塑料的使用顯然也在增加。因此,我想可以說,我們活得更久,但我們的體質卻比以前差,生殖能力也較低,是這樣嗎?那些在漫長的壽命中被反映出來的人並不一定早期接觸這些東西,而這正是最關鍵的時期。讓我說一下,我生於1936年。那時不曾有塑料。當然那時還有其他的事物,但沒有像今天這樣。因此,我不認為你可以推斷,因為我們活得更久,所以塑料產業的增長在某種程度上驅動了這種長壽。絕對不是。絕對不是。我認為它驅動的是生育能力的下降。而且人口的變化相當劇烈。過去金字塔的形狀是這樣的。我的手臂形成一個三角形,顯示頂部的人非常少,而底部的人非常多。但現在的情況是,這個形狀正在被顛倒。所以我們有越來越多的人在上面,而底部的人卻越來越少。出生率大幅下降。出生率大幅下降。
    這對社會來說是一個巨大的問題,因為底部那個小支援團體的人無法推動社會去支持上層的大增長。這在其他國家也是如此嗎?是的,絕對如此。這在全世界都存在。我認為生育率下降可能是我們目前面臨的最大挑戰之一,因為這種情況隨處可見,問題非常嚴重,而我們能做的應對措施卻非常有限。有一個很棒的網站,是由世界銀行發布的,名為「生育數據」。如果你進去,你可以看到每年的生育率,還可以輸入一個國家或年份,查看世界上每個國家的生育率。你會看到生育率呈下降趨勢,這一趨勢與精子數量的下降率大約是一樣的,50年內大約下降了50%。生育的關鍵點是2。那這意味著什麼呢?這被稱為替代,即兩個人以總生育率2來替代彼此。實際上是2.1,因為會有一些損失,但2.1足以讓社會持續運行。當你低於這一數字時,社會就會縮小。世界上有許多國家都低於這個標準,包括美國。舉例來說,我所看到的最糟糕的例子是南韓,生育率僅為0.78,另外一個國家的生育率為1。所以世界上很大一部分地方都沒有在替代自己。至於為什麼會這樣,可能是另一個話題,我們可以討論這個問題。我不知道你是否想談這個,但這確實不僅僅是精子數量問題。沿著這個思路,讓我們談談卵子的數量和質量。你之前提到了多囊卵巢綜合症的結果。在我們開錄之前,你提到了一項有趣的研究,是關於使用電熱毯的。這項研究是在評估使用電熱毯對女性卵子數量或質量的影響。結果是?其實,我們對女性所調查的,是她們懷孕的結果、她們的生育能力,以及如果她們懷孕了,那結果如何?抱歉,感謝你的澄清。不過,我相信會有許多其他研究也關注這個問題。我已經離開這個領域很長一段時間了。到目前為止,我沒有看到說明手機或其他電磁輻射對我們的懷孕和生育能力產生影響的有力證據。這並不是說沒有發生,但我也沒有去研究過這些問題。我不喜歡對我沒有研究過的事情發表意見。我對手機數據的理解,涵蓋了精子數量和運動力(即質量),我以前在播客中討論過一個元分析,指出手機使用和把手機放在口袋裡的某些熱效應可能會影響精子數量和運動率質量,但對精子的電磁輻射有直接影響的證據,我至今為止並未見過。老實說,我必須說我不知道,但我確實知道熱與生育和精子數量有關。你可以將出生率作為受孕月份的函數來看。例如,在氣候較溫暖的月份,出生率較低,所以熱確實會起作用,但這與手機使用的關聯有多大?我想這是許多團體正在調查的問題,我們將看看他們的發現。是的,每天坐超過幾小時的數據,因肥胖而導致腿部非常粗壯,甚至僅僅是粗壯的腿會加熱陰囊。這些數據在減少精子數量的關聯上是相當穩固的。熱對精子不好,這就是為什麼陰囊有它的特徵,移動睪丸距離身體的遠近。回到卵子的數量和質量,有一些證據顯示女孩開始進入青春期的時間越來越早,但女性也在更早地經歷更年期和圍絕經期。我們知道這是什麼原因嗎?其實有幾篇新的論文專門北言月經年齡與一些化學物質的關聯,但我目前無法告訴你具體是哪些。我不記得他們看的是哪一類,但我想這是正確的。我覺得越來越多的證據顯示,女性的卵子產生越來越少,這也被稱為早發性卵巢衰竭,女性的卵子產生時間比以前要少。關於生育力,我想再提幾句,可以回到生育力這個問題嗎?當這個話題出現時,我相信你也看過大量的文獻,許多文獻指出生育率在下降,出生的孩子越來越少。許多人說,這是一件好事,因為這減輕了地球的負擔,這又是另一個話題。然後他們說,這是因為選擇,人們選擇少生孩子,並且選擇推遲生育,直到不再那麼具有生育能力。他們使用更多的避孕措施,女性受過更多的教育,進入了勞動力市場。所有這些社會因素被認為是生育率下降的原因。我只是想指出,無論我聽到這個觀點有多麼常見,並不僅僅是人類的生育力在下降。物種滅絕的數量在迅速增加。至少四十年來,已經有證據表明那些影響我們的農藥也在影響動物。非人類物種的生育率下降不能歸因於延遲生育、使用避孕藥或進入勞動力市場。這很有趣,因為我們通常首先聽到是那些面臨滅絕威脅的物種。我不確定正確的說法是什麼,但這些物種如佛羅里達美洲豹,已經面臨滅絕的境地。
    我們聽說還有這些物種,比如說,它們的存量非常少。
    蒙大拿州的黑腳獾,我記得其中一隻獾名叫Scarface,牠繁殖了大約300胎,最終牠們開始進行繁殖,因為過度近親繁殖顯然是不好的,但後來牠們至少部分恢復了,甚至可能完全恢復了這些族群。
    人們常常忘記,當一個物種受到威脅時,這些生態系統會出現多米諾骨牌效應。
    當黑腳獾的族群受到威脅時,我知道這聽起來可能有點蠢,但草原犬的數量上升了,草也被吃得更多,而這又對昆蟲造成了一系列下游的影響。
    我不是這方面的專家,但不必是專家也能理解。
    你在這裡移動一個針頭,整個網絡就會動作,因此,或者你移動一個節點,整個網絡就會重新配置,這就是自然數百萬年來一直在做的事情,對嗎?
    但在某個時刻,可以想見,無意間的雙關語,我們可能會成為瀕危物種名單上的一員,對吧?
    我的意思是,這可不是什麼荒唐的科幻電影,未來某個時間人類可能會被加入到瀕危物種名單上。
    唯一的例外是我們非常聰明,所以我們找到了很多醫療輔助生育的方法。
    對。
    例如,以前我們在這個播客的生育專題中提及過,直白地說,輕柔地抓住一顆精子並強迫它使卵子受精。
    人們有一些問題,對於這類情況下的後代是否與你之前提到的那200萬精子並讓自然選擇最適應該環境的“基因概率實驗”相同,這是合理的問題。
    是的,你知道,技術數量在增加,我們是非常聰明的物種。
    舉例來說,我不知道你是否聽說過生殖細胞生成,現在可以從一顆精子細胞或一顆皮膚細胞創造出胚胎,皮膚細胞可以產生精子和卵子。
    只需提供正確的轉錄因子,你就可以…
    所以這聽起來有點有趣、令人興奮並且令人害怕,對吧?
    這真是太狂野了。
    這是什麼?
    我覺得禿鷹,雌性禿鷹以某種方式可以在缺少雄性的情況下,兩隻雌禿鷹或許一隻雌禿鷹產下後代。
    還有一種三方體外受精,不知道你是否知道,這是在有線粒體疾病的情況下發展出來的。
    你可以取兩顆卵子,一顆來自預定母親,取其細胞核,這樣你就得到了DNA,然後把它放進一顆被去除DNA的卵子中,但其纺锤体通常來自一個年輕的宿主,然後使用一顆精子。
    所以實際上有三位父母,纺锤体來自一位母親,DNA來自另一位母親,再加上精子。
    在英國,他們用於治療線粒體疾病,根據我的理解在美國仍然是非法的,並且在其他國家也是這樣,而且理論上也是可行的。
    法律問題一定存在。
    是的,但理論上,這將使任何年齡的女性,只要她們仍然可以產卵,就能向前延續她們的DNA,因為DNA可以放進一顆年輕的卵子中,而這顆卵子具有能夠產生更多細胞的纺锤体特性。
    這個方法已經在人類中進行過。
    你我不會想像在接下來的10年或20年中將會有什麼新事物出現來應對普通受孕的生育下降挑戰。
    我想這將是我們解決問題的方法,我們將繼續變得更加聰明、更具醫療輔助受孕的能力。
    然後問題是,這將需要時間來了解的是,後代是否會有不良影響。
    這有點棘手,因為例如,如果你使用了一對不育夫婦的精子,假設你發現兒子是次育,那是出生時的情況,但你是在試管裡進行的。
    然後你可以說,也許是因為父親不育,他從父親那裡繼承了這個,明白我的意思嗎?
    所以如果你在後代中發現不良影響,你必須非常小心,確保那不是因為導致這對夫婦尋求輔助生殖的問題而產生的。
    你跟上我嗎?
    是的,這是一個極具挑戰性和迷人的問題。
    所以在我們坐下來聊這個之前,我在X(舊Twitter)上發出了一個問題。
    我告訴人們我將主持一位內分泌干擾物和鄰苯二甲酸鹽以及農藥的專家,討論生殖影響等問題,並請求提出問題。
    他們提出了大量優秀的問題,其中很多你已經回答了。
    像是,自來水是否安全?
    我們該怎麼處理自來水?
    你提到你蒸餾水。
    我理解的是,逆滲透技術在重新礦化的情況下,也可以是有效的,抱歉,這是一個難以表達的詞。
    還有很多關於化妝品和洗衣劑的問題。
    我不確定我們是否討論過洗衣劑。
    你使用什麼洗衣劑呢?或者人們應該能夠找到的產品?
    我甚至不記得了。
    好的。
    別以我的產品為準。
    好的。
    首先,我不會在不久的將來懷孕。
    我相信有一些解決方法,比如人們可以使用過氧化氫來代替漂白劑。
    我其實不能具體談論產品。
    你知道,我可以告訴你誰可以。
    你可能想去和她談談。
    你記得我提到的Million Marker,那家公司做了清單。
    不,這不是公司。
    嗯,他們確實是一家公司。
    看看Million Marker。
    我想你會感興趣。
    好的。
    太好了。
    那個項目的負責人Genoa,是一位華裔美國人,也是我的朋友,我們將會一起撰寫一個資助申請。
    她參與了這部電影。
    我們的參與者發送了她們的樣本。如果你去Million Marker網站登錄,如果你同意支付199美元,我想,然後他們會給你一個套件,你將尿液寄去,他們會檢測你的尿液中所有這些成分。
    你會知道自己體內有什麼。
    你可能想考慮一下。
    這可能會很有趣。
    然後如果你再支付100美元,我想,你可以得到一些諮詢,等等,你可以看到不同的選擇,但她對產品了解很多。
    我對產品不太了解,因為這是一個不斷變化的目標。
    而且,我不喜歡談論產品名稱,因為聽起來像是在代言它們。
    對。
    我們不會期待你給產品名稱,我會遵循你剛才給出的建議。
    有人問到食物染料,總體上來說,食物中的染料。
    我最近看到一項令人難以置信的研究,科學雜誌報道了這個,所以科學雜誌當然非常有聲望。
    黃色五號,我忘了具體的名字了,但它使得Cheetos的顏色特別鮮豔,他們將其放在成年小鼠的腹部上,這讓它們變得幾乎是半透明的。
    哦,是的。
    我看到了。
    你可以看到內臟。
    我看到了。
    真是太神奇了。
    太可怕了。
    我把這發給了Rogan,他說,“哇”,他的“哇”版。
    我也說了,“哇”。
    他可能說了,“天啊”,對吧?
    或是更糟的。
    不,不。
    我不會說他說了什麼,不過他沒有咒罵。
    有很多問題關於家庭用品。
    我們再次強調,並不尋求特定產品,但例如,肥皂、沐浴乳、清潔噴霧、地板清潔劑、與洗衣相關的清潔劑,這些是否含有內分泌干擾物,除非小心找到沒有這些成分的。
    是的。
    好吧。
    收據,這有多嚴重?
    我們應該擔心收據上的BPA和其他內分泌干擾物嗎?
    是的。
    我的建議是,直接要求電子收據,這樣就不需要處理這問題了。
    是的,但它們肯定會被你的身體吸收。
    我們今天談論的這種內分泌干擾物對甲狀腺系統有什麼影響?
    是的。
    推測上,影響是負面的,完全就是。
    是的。
    這是一個有趣的觀點。
    我再說一點。
    在丹麥的法羅群島上,有一項持續進行的研究,他們研究PFAS化學物質,顯示那裡捕魚的人,吃了魚後,體內PFAS的含量很高,這對他們的免疫反應有著已發表的影響。
    我的擔憂是,我不知道是否有任何人關注這一問題,考慮到每個人都接種了疫苗,我們對疫苗的反應是否受到這些化學物質的影響?
    我不知道,但我認為這是一個非常有趣的問題,而這些化學物質對甲狀腺系統的影響有一整個領域的研究,並且有很多證據表明其影響是有害的。
    這些內分泌干擾物能從體內排毒嗎?
    我們能做什麼?
    最快的方式是什麼?
    像出汗這樣的,是否有什麼方法可以改善肝臟對這些內分泌干擾物的清除?
    這個問題的答案取決於化學物質的類別。
    水溶性的化學物質,特別是鄰苯二甲酸鹽和雙酚,會在幾個小時內排出體外。
    你不需要做任何事情。
    只需要停止攝入它們。
    肝臟化學物質、PFAS化學物質、農藥,這與它們如何被身體處理有關。
    如果它們是水溶性的,你就會把它們尿出來。
    如果它們是脂溶性的,那麼它們會在體內待很長時間。
    這完全取決於化合物的化學結構。
    有關不黏鍋的問題。
    你之前已經回答過了。
    有人需要選擇不黏塗層鍋與調味鐵鍋。
    毫無疑問,選擇鐵鍋。
    調味鐵鍋沒有任何風險。
    還有很多其他問題,比如為什麼歐洲有如此嚴格的法律,等等?
    關於氯氟氰酸的問題,還有你提到的軟膏和香料的問題。
    我必須說,在我瀏覽這幾百條問題時,如果不超過這些問題,你在澄清對我們的已知和未知方面做得非常出色,基本上告訴我們哪些是應該避免,絕對要避免的,還有,看看,我們真的不知道的東西。
    好吧,你知道,我必須區分我們真的不知道和我個人不知道的事。
    並不是說我不知道很多事情。
    這是一個龐大的領域。
    所以,也許可以問問聊天GPT。
    是的。
    我們確定會問聊天GPT,而且我們會確定向這些領域的其他專家詢問。
    但我只是想明確地說,我和所有在收聽和觀看的人都非常感謝你在這個領域所做的工作。
    我們非常感激你搭乘航空公司飛行,與你提到的化學家一起,你儲存了那些懷孕女性的尿液,你對其進行了分析,並且你在探索那些對我們健康有嚴重破壞的事物的道路上走了下來,正如我們之前提到的,存在著滅絕的可能性,這並不是因為小行星,而是因為我們未能替代自己,以及我們未能替代自己是因為我們破壞了生物學上替代自己的能力。
    我認為人們很難內化這個非常真實的可能性,因為我們感覺到自己與數千人一起擠在交通中,並且會說,“人太多了,對吧?”
    這樣的情況。
    但我想感謝你所做的工作,以及你願意撰寫書籍並通過像這樣的播客來教育公眾,因為這些話題對大多數人來說都是相當情緒負擔沉重的。我認為,沒有什麼能像人們所消費和接觸的東西,特別是那些他們花了辛苦錢買來的消費品,對他們及其後代造成傷害的想法一樣,讓人這麼激動。這種情感觸動人心,但你也為我們提供了許多可能性和在這些問題上掌控的感覺。我喜歡你在這一切中融入數學、統計學和概率論的背景,因為所展現出的強烈好奇心、嚴謹的態度和真正想要做好事的渴望都讓人印象深刻。非常感謝你今天來到我們的討論之中,隨著你發現更多新知,請再回來一次。我會的,這真的很有趣。謝謝你參加我今天與肖娜·斯旺博士的討論。想要了解更多有關她工作的資訊,並找到她在這些主題上出色書籍的連結,請查看節目說明中的連結。此外,我應該提到,如果你有興趣了解更多有關微塑料和內分泌干擾物的信息,我錄製了一集單口播客,專門講這個主題,那也在節目說明中有連結。如果你從這個播客中學到東西或享受這檔節目,請訂閱我們的YouTube頻道。這是支持我們的絕佳零成本方式。此外,請在Spotify和Apple上關注本播客,只需在Spotify和Apple上點擊「關注」。在Spotify和Apple上,你可以為我們留下一個最高五顆星的評價。請檢查今天節目開頭和過程中提及的贊助商,這是支持此播客的最佳方式。如果你有任何關於我或本播客的問題、評論,或者對嘉賓或主題的建議,請在YouTube的評論區留言。我會閱讀所有評論。對於那些還沒有聽說的人,我有一本新書將要出版。這是我第一本書,名為《Protocols:an operating manual for the human body》。這是我花了五年以上時間編寫的書,基於超過三十年的研究和經驗,涵蓋了從睡眠、運動到與專注和動機相關的壓力控制協議的一切。當然,我也為所包含的協議提供了科學依據。這本書現在可以在 presale@protocallsbook.com 預購,您可以找到各種供應商的連結,選擇您最喜歡的那一家。再次重申,這本書名叫《Protocols:an operating manual for the human body》。如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都叫 Huberman Lab,包括 Instagram、前 Twitter 的 X、Threads、Facebook 和 LinkedIn。在所有這些社交媒體平台上,我討論科學和與科學相關的工具,其中一些與 Huberman Lab 播客的內容重疊,但大部分則是與 Huberman Lab 播客所涵蓋的內容不同的。再次強調,在所有社交媒體平台上都叫 Huberman Lab。如果你還沒有訂閱我們的神經網絡電子報,我們的神經網絡電子報是一份每月零費用的電子報,包括播客摘要,以及以一至三頁簡報格式呈現的協議。這些協議涵蓋如故意冷暴露、故意熱暴露、如何優化多巴胺、如何改善睡眠等內容,這些電子報的訪問零成本。你可以前往 HubermanLab.com,進入右上角的菜單,向下滾動到電子報並輸入你的電子郵件。我應該提到我們不會與任何人分享你的電子郵件。再次感謝你參加我今天與肖娜·斯旺博士的討論,最後但同樣重要的是,感謝你對科學的關注。[音樂播放](快節奏音樂)

    In this episode, my guest is Dr. Shanna Swan, Ph.D., professor of environmental medicine and reproductive health at the Mount Sinai School of Medicine. Dr. Swan is the world’s leading expert on the harmful impact of chemicals in our food, water, cosmetics, and various household and consumer products on our hormones, and the consequences for fertility and overall reproductive health. She explains how exposure to phthalates and other endocrine disruptors adversely impacts fetal development, puberty, and the adult brain and body. We discuss the global decline in human fertility due to disruptive environmental toxins, such as pesticides, and certain foods and beverages we consume.

    We discuss practical strategies to minimize exposure to harmful chemicals, such as phthalates, bisphenol A (BPA), BPS, and PFAS. This includes reducing disposable plastic use, making healthier food preparation, consumption, and storage choices, and selecting personal and household products that don’t contain harmful toxins. This episode allows you to assess your risk of exposure to endocrine disruptors accurately and empowers you to take control of your hormone health and fertility.

    Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    LMNT: https://drinklmnt.com/huberman

    ROKA: https://roka.com/huberman

    BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman

    Function: https://functionhealth.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Dr. Shanna Swan

    00:02:58 Sponsors: LMNT, ROKA & BetterHelp

    00:06:49 Environmental Chemicals, Fertility, Hormones, Phthalates

    00:13:30 Phthalate Syndrome, Animal Data, Male Offspring

    00:19:11 Phthalate Syndrome in Humans, Pregnancy & Babies

    00:27:30 Hyenas; Phthalate Syndrome in Males

    00:32:49 Sponsor: AG1

    00:34:22 Polycystic Ovary Syndrome (PCOS), Mothers & Female Offspring

    00:39:03 Anogenital Distance & Sperm Count

    00:45:03 Sperm Count & Fertility

    00:49:24 Sponsor: Function

    00:51:11 Sperm Count Decline

    00:58:19 Sperm Quality & Pesticides

    01:04:12 Atrazine, Amphibians, Sexual Dimorphism, Behavior

    01:09:00 Preschoolers, Phthalate Exposure, Sexually Dimorphic Behaviors

    01:14:08 Tools: Lowering Exposure to Endocrine Disruptors, Fertility

    01:24:52 Tools: BPA, BPS, BPF & Can Linings; Drinkware; Plastics & Microwave

    01:30:07 Tools: Buying Organic; Skin Products, Fragrance; Sunscreens, Consumer Guides

    01:32:58 Funding

    01:34:31 Tools: Distilling Water, Shoes, Clothing, Food Sourcing; Building Materials

    01:40:12 Europe vs. US Chemical Safety, REACH Program

    01:46:20 Tool: Pregnancy & Fetal Health

    01:49:23 Plastics & Environmental Concern; Fertility

    01:55:26 Sperm Quality, Fertility, Cell Phone, Temperature

    01:58:04 Other Animals & Fertility Decline, Ecosystems

    02:01:58 Advancing Technologies, Fertility, Offspring & Adverse Effects

    02:06:02 Tool: Consumer Guides, Personal & Household Products

    02:09:39 Tool: Receipts; Thyroid System; Non-Stick Pans

    02:15:18 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures