AI transcript
0:00:06 for everyday life.
0:00:13 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:15 School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Dr. Alan Shore.
0:00:23 Dr. Alan Shore is a clinician psychoanalyst, and he is the world expert in how childhood
0:00:29 attachment patterns impact our adult relationships, including romantic relationships, friendships,
0:00:33 and professional relationships, as well as our relationship to ourselves.
0:00:39 Dr. Shore is on the faculty in the Department of Psychiatry and Behavioral Sciences at the
0:00:42 University of California, Los Angeles School of Medicine.
0:00:47 He is also the author of several important books, including Right Brain Psychotherapy
0:00:50 and Development of the Unconscious Mind.
0:00:55 Today’s discussion with Dr. Shore is an extremely important one for everyone to hear, to understand
0:00:58 themselves, and to understand the people in their lives.
0:00:59 Why?
0:01:02 Well, we all go through the first 24 months of age.
0:01:04 You wouldn’t be listening to this if you hadn’t.
0:01:09 And during that first 24 months of age, your brain develops in a particular way depending
0:01:16 on how you interacted with your primary caretaker, namely your mother, but also your father or
0:01:18 other primary caretakers.
0:01:23 In that first 24 months, your right brain and your left brain mediate very specific
0:01:25 but different processes.
0:01:29 For instance, today you’ll learn from Dr. Shore that your right brain circuitry, that
0:01:34 is, specific circuitries on the right hand side of your brain, are involved in developing
0:01:39 a very specific type of resonance with your primary caretaker that transitions from states
0:01:44 of calm and quiescence that you both share simultaneously to states that are considered
0:01:48 upstates of excitement, of enthusiasm, of being wide-eyed.
0:01:53 And the transitioning back and forth between those states, as Dr. Shore explains, is critical
0:01:57 to our emotional development and how we form attachments later.
0:02:01 So if you’ve heard, for instance, of avoidant attachment or anxious attachment or secure
0:02:06 attachment, today you’ll understand why those particular attachment styles develop, how
0:02:11 they translate from early life to your adolescence, teen years, and adulthood, and in fact how
0:02:15 those childhood attachment patterns, which of course we can’t control for ourselves,
0:02:21 but we can control for our children, how we can modify them through very specific protocols
0:02:26 in order to achieve better relations with both others and with ourselves.
0:02:30 It’s indeed a very special conversation, and to my knowledge, unlike any other discussions
0:02:34 about relationships, neuroscience, or psychology that certainly I have heard before, and I
0:02:37 fully expect that for you it will be as well.
0:02:41 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:02:43 and research roles at Stanford.
0:02:47 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
0:02:50 about science and science-related tools to the general public.
0:02:54 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
0:02:57 Our first sponsor is David.
0:02:59 David makes a protein bar unlike any other.
0:03:05 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
0:03:10 That’s right, 28 grams of protein, and 75 percent of its calories come from protein.
0:03:12 These bars from David also taste amazing.
0:03:14 My favorite flavor is chocolate chip cookie dough.
0:03:17 But then again, I also like the chocolate fudge flavored one, and I also like the cake
0:03:18 flavored one.
0:03:20 Basically, I like all the flavors.
0:03:21 They’re incredibly delicious.
0:03:24 For me personally, I strive to eat mostly whole foods.
0:03:28 However, when I’m in a rush, or I’m away from home, or I’m just looking for a quick
0:03:32 afternoon snack, I often find that I’m looking for a high quality protein source.
0:03:37 With David, I’m able to get 28 grams of protein with the calories of a snack, which
0:03:41 makes it very easy to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight
0:03:42 each day.
0:03:45 And it allows me to do that without taking in excess calories.
0:03:49 I typically eat a David bar in the early afternoon or even mid-afternoon if I want
0:03:52 to bridge that gap between lunch and dinner.
0:03:55 I like that it’s a little bit sweet, so it tastes like a tasty snack, but it’s also
0:04:00 giving me that 28 grams of very high quality protein with just 150 calories.
0:04:03 If you would like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
0:04:09 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
0:04:11 Today’s episode is also brought to us by Eight Sleep.
0:04:15 Eight Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
0:04:19 Now, I’ve spoken before on this podcast about the critical need for us to get adequate
0:04:21 amounts of quality sleep each night.
0:04:25 Now, one of the best ways to ensure a great night’s sleep is to ensure that the temperature
0:04:27 of your sleeping environment is correct.
0:04:31 And that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your body temperature actually
0:04:34 has to drop by about one to three degrees.
0:04:37 And in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually
0:04:40 has to increase about one to three degrees.
0:04:44 Eight Sleep makes it very easy to control the temperature of your sleeping environment
0:04:48 by allowing you to program the temperature of your mattress cover at the beginning, middle,
0:04:49 and end of the night.
0:04:53 I’ve been sleeping on an Eight Sleep mattress cover for nearly four years now, and it has
0:04:56 completely transformed and improved the quality of my sleep.
0:05:00 Eight Sleep recently launched their newest generation of the pod cover called the Pod
0:05:01 4 Ultra.
0:05:04 The Pod 4 Ultra has improved cooling and heating capacity.
0:05:08 I find that very useful because I like to make the bed really cool at the beginning of the
0:05:12 night, even colder in the middle of the night, and warm as I wake up.
0:05:16 That’s what gives me the most slow wave sleep and rapid eye movement sleep.
0:05:20 It also has snoring detection that will automatically lift your head a few degrees to improve your
0:05:23 airflow and stop your snoring.
0:05:27 If you’d like to try an Eight Sleep mattress cover, you can go to eightsleep.com/huberman
0:05:30 to access their Black Friday offer right now.
0:05:35 With this Black Friday discount, you can save up to $600 on their Pod 4 Ultra.
0:05:37 This is Eight Sleep’s biggest sale of the year.
0:05:42 Eight Sleep currently ships to the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and Australia.
0:05:46 Again, that’s eightsleep.com/huberman.
0:05:49 And now for my discussion with Dr. Alan Shore.
0:05:50 Dr. Alan Shore, welcome.
0:05:52 Nice to be here.
0:05:57 To kick things off, I have a simple question, which is, what percentage of our thinking
0:06:03 and our behavior do you think is governed by our conscious mind versus our unconscious
0:06:05 mind?
0:06:09 You understand that I was trained in psychoanalysis, and I’m a psychodynamic psychotherapist in
0:06:12 addition to a scientist and a real scientist.
0:06:16 So the unconscious has been something that I have been aware of and I have been writing
0:06:20 about, and it’s a central part of what I’m writing about to this day, essentially, as
0:06:25 we’re going to see, I’m suggesting that the right brain is the unconscious mind.
0:06:30 So when you ask how much of things really are conscious and how much are unconscious,
0:06:35 I’m also looking at that neurobiologically in terms of how much of activity is going
0:06:36 on in the right brain.
0:06:42 The right brain is always processing information, always, especially emotional information at
0:06:48 levels beneath conscious awareness, especially when you’re in an emotional interaction.
0:06:53 So how much really are things that are conscious, I would say that when it comes to the basic
0:07:00 motivations of why we do what we do, 95 to 90 percent of that is unconscious.
0:07:03 And there has been data to show that that is the case.
0:07:08 But most, although we think that our conscious mind literally is making all of these decisions
0:07:13 underneath at all points in time, the unconscious is operating.
0:07:18 Used to be thought that the unconscious only comes forth in dreams at night, but we now
0:07:25 know that this right brain is reading unconscious communications between us.
0:07:29 Communications is a safe to be with you, do you understand what I’m saying?
0:07:34 Really the critical ones always operating and much more important than we had thought
0:07:36 itself.
0:07:41 Let’s start thinking about and talking about this right brain versus left brain thing.
0:07:48 And what I’d like to know is when we come into this world, how much lateralization,
0:07:54 as we call it, how much right versus left brain specialization is there at the time
0:07:58 when we exit the womb, when we take our first breath?
0:08:03 The answer to that is pretty clear at this point in time.
0:08:09 And incidentally, some of these questions about the unconscious are provided by neurobiology.
0:08:11 But essentially, here’s what we know.
0:08:16 There was discoveries that would be made in the ’80s and the ’90s about the human brain
0:08:18 growth spurt.
0:08:23 The human brain growth spurt occurs from the last trimester of pregnancy through the second
0:08:26 until the third year of life.
0:08:31 All of that time is a period of right hemisphere dominance.
0:08:37 And actually, there have been six major studies in neuroscience laboratories around the world
0:08:41 that have shown that the right hemisphere is dominant during that period of time.
0:08:46 In fact, there’s recent study in Mexico where they looked at two to three months, six to
0:08:49 eight months, nine to 12 months.
0:08:53 At each point in time, they noticed that the right hemisphere was accelerating its growth.
0:08:55 The left was not.
0:08:58 So the right is dominant very early.
0:09:03 In fact, there’s evidence to show that even in utero, there is a right lateralization.
0:09:08 Now, remember, the lateralization is part of all systems.
0:09:13 And what is lateralized is not only the cortical areas, but the subcortical areas, et cetera.
0:09:17 So if you take, let’s say, the amygdala– there’s a difference between the right amygdala
0:09:18 and the left amygdala.
0:09:20 And again, the right hemisphere.
0:09:24 So the answer to that is pretty– very clearly now.
0:09:30 The left hemisphere does not come into a growth spurt until the end of the second year and
0:09:38 into the third year up until that point, which means everything about attachment is about
0:09:40 right brain dynamics.
0:09:46 Does that mean that everything about attachment is occurring in the first 24 months?
0:09:47 Yes, absolutely.
0:09:51 And it’s occurring during that brain growth spurt while the right hemisphere.
0:09:57 So essentially, what you have now is that in the baby’s brain, that baby’s brain is
0:09:59 now in a right brain growth spurt.
0:10:04 And the mother now is shaping that baby’s right brain through the attachment mechanism,
0:10:06 through her regulation of that brain.
0:10:10 So she’s helping shaping that brain for better or for worse.
0:10:17 And incidentally, that means also not only secure attachments, but also the matter– because
0:10:23 it’s for better or worse– it’s also the early evolution of insecure attachments.
0:10:28 And we’ll talk about what those insecure attachments– all of those really are being shaped by the
0:10:29 right.
0:10:35 What’s more, there’s evidence to show that it goes right hemisphere, then it goes left
0:10:41 hemisphere, and then it goes back into left and back and right along the lifespan.
0:10:48 So although you have a tremendous growth spurt more than any other time in the first two
0:10:53 and a half, three years of life, think now about adolescence, where you have another
0:10:54 growth spurt.
0:10:57 Is adolescence marked by a right brain growth spurt?
0:11:01 It’s marked by the initially right, and then it goes left.
0:11:08 So essentially, with puberty and with the onset of testosterone and antigens and estrogens,
0:11:14 it shifts now into another growth spurt at that point in time, which means, just for
0:11:20 the record, now the attachment relationship, which is essentially going to be about how
0:11:25 we regulate our emotion, because I’ll be talking about attachment is about the communication
0:11:31 of emotions, right brain to right brain, in the first two years of life, and about the
0:11:35 regulation of emotions in that same period of time, et cetera.
0:11:42 But ultimately, that leads to the strategies that we have for affect regulation, and attachment
0:11:47 is essentially affect regulation, affect communication, and affect regulation.
0:11:51 So now what you’re looking at, if you have a mother and an infant, they are communicating
0:11:57 with each other, right brain to right brain, and how are they doing it?
0:12:00 By face, voice, and gesture.
0:12:08 The mother is now reading the expressions of the baby’s face, the visual, the auditory,
0:12:10 the prosody of the voice, and then the tactile.
0:12:16 So she’s picking up these kinds of communications that are coming out of that baby, tactile,
0:12:22 gestural, visual, and she’s now picking up those communications now.
0:12:27 She’s resonating with those communications, and then she is going to regulate those communications,
0:12:29 and that’s essentially what it’s about.
0:12:33 In the end, what we have is strategies of affect regulation.
0:12:39 How we regulate affect for the rest of our lives depends upon the attachment relationship
0:12:43 of the first two years, which is a right brain to right brain connection.
0:12:48 Now there have been hundreds, thousands of studies on attachment, as you’re well aware
0:12:50 at this point in time.
0:12:56 But the key to it, literally, I began this in 1994 with my first book, affect regulation
0:13:02 and the origin of the self, the neurobiology of emotional development.
0:13:08 Remember, Bowlby was studying attachment in the ’60s, but the problem of emotion really
0:13:12 was not picked up, and early on, when they were looking at attachment, they were looking
0:13:16 at behaviors, and they were looking at cognition.
0:13:19 So if you know the attachment literature, remember the strange situation?
0:13:22 Yeah, just to remind listeners, I’ve talked about this on previous podcasts, I’ll provide
0:13:28 a link to that segment, but a strange situation can briefly be described as parent and usually
0:13:31 mother and child come into the clinic.
0:13:35 They deliberately leave the baby with a caretaker.
0:13:38 This is sort of a pseudo daycare type situation.
0:13:43 Mother leaves, and then there’s a lot of attention paid to how the infant or young child toddler,
0:13:46 whatever age they were looking at, reacts.
0:13:47 Are they nervous?
0:13:49 Are they able to engage in play?
0:13:52 And then they look at the return of the mother and how they react to that, and there was this
0:13:59 classification of behaviors along the lines of secure attached, insecure attached.
0:14:05 There was a categorization of kind of an amalgam of different things, these so-called D-babies
0:14:08 that were kind of a bunch of other things.
0:14:14 And this is where we hear a lot nowadays about secure, insecure, and anxious, and avoidant
0:14:16 adult relationship styles.
0:14:18 There’s been a lot written about that and talked about that.
0:14:21 We don’t have time to go into all that in detail, but this is what Dr. Shore is referring
0:14:22 to.
0:14:27 I’m really intrigued by this idea that there’s a right brain, left brain dominance that
0:14:29 takes place throughout the lifespan.
0:14:34 Has it been carefully mapped into adulthood such that we can say as a function of chronological
0:14:39 age, when somebody hits their early 30s, that they’re more right brain or left brain dominant?
0:14:43 Or is it more developmental milestones as opposed to chronological age?
0:14:46 I think it’s developmental milestones there.
0:14:52 I’m thinking that, remember Eric Erickson talking about different stages of life and
0:14:56 how you have a hierarchy here, literally, because the attachment is a hierarchy.
0:14:59 It starts subcortical and then it goes to cortical.
0:15:05 So what he said was that there are changes along the line, and that it fits with that.
0:15:11 So the attachment relationship is there at later points in time, and really what it does,
0:15:15 it guides us through our relationships with other people.
0:15:20 It certainly guides us through strategies of what to do with stress.
0:15:25 And that way that we deal with that stress is now going to depend upon how the mother
0:15:31 is regulating that baby’s stress during a critical period.
0:15:37 The term critical period is an important one here, too, because, again, at the first two
0:15:41 years of life, it’s the right brain is in that critical period there.
0:15:47 But that leads to strategies of affect regulation of how we deal with stress, but also how we
0:15:49 deal with novel situations.
0:15:52 And again, all of it has to do with emotion.
0:15:59 Now, I jumped there because I talked about there was attachment models move from behavior
0:16:03 to cognition to emotion.
0:16:08 And essentially, the first book that I wrote was on the neurobiology of emotional development.
0:16:13 And in 1994, when I came out with that book, I was about the same time that Antonio de
0:16:15 Macio came out with his book.
0:16:21 And really, it was not until the mid-90s, partly because of the neuroimaging, which
0:16:27 was coming during, you remember, the decade of the brain, that emotion really now became
0:16:30 a matter that science was looking at for the first time.
0:16:37 The point that I’m making here is that attachment is not psychological, it’s psychobiological.
0:16:41 And there was always this rift between the psychological and the biological.
0:16:45 But when you’re talking about emotions, you’re not only talking about psychological events,
0:16:50 you’re talking about physiological events that are associated with those events.
0:16:54 For example, the physiology of the stress response, the physiology of the sympathetic
0:17:00 nervous system, which is energy expending, and the parasympathetic nervous system, which
0:17:01 is energy conserving.
0:17:04 So the mother is a regulator of that.
0:17:10 And the way that she is a regulator of that baby is that she’s tracking that baby’s arousal
0:17:17 levels, she’s tracking that baby’s emotions as they change in time moment to moment.
0:17:24 And then she’s synchronizing with that, and that allows her now to be able to regulate
0:17:25 it.
0:17:31 So we’re going from recognizing that baby’s emotions, synchronizing with those emotions,
0:17:33 and then being an affect regulator.
0:17:40 So the mother, who is securely attached now, is a good affect regulator of that baby.
0:17:44 She not only is an affect regulator of the negative states of the baby, because negative
0:17:49 states and negative affects are adaptive by definition.
0:17:51 Baby cries, mother nurses, baby.
0:17:54 And there’s a signal she’s sending there, literally.
0:18:00 And the mother then intuitively knows, intuitively knows, she’s not using her left brain to figure
0:18:02 out what to do with that baby.
0:18:06 She’s doing it intuitively, and intuition is a right brain function.
0:18:11 And she’s regulating that baby implicitly.
0:18:16 Now, let’s go back over implicit to explicit, okay?
0:18:23 You’re seeing a lot now about the shift from explicit to implicit, something that is implicit
0:18:26 goes on at levels beneath awareness.
0:18:32 So when she is intuitively knowing what to do, that right now this baby is down regulating
0:18:38 too much and she wants to bring that baby up, she’ll now use her tone of voice, literally,
0:18:41 to raise that baby up into a more excited state.
0:18:47 Or if the baby is dysregulated, sympathetic hyperarousal, she knows how to down-regulate
0:18:48 that.
0:18:53 And she’ll down-regulate that by her facial expression, by the tone of a voice.
0:18:58 Now, her tone of a voice is now trying to soften and to quiet down.
0:19:05 So essentially, what attachment is, is the regulator of arousal, of emotional arousal.
0:19:11 And that emotional arousal also includes the autonomic nervous system.
0:19:17 So what we have here is the regulation attachment of the limbic system, the emotion processing
0:19:22 limbic system, positive and negative, and the autonomic nervous system.
0:19:30 So they are limbic autonomic circuits, and those circuits are in the right brain.
0:19:39 Now on this matter, as it turns out, the right brain has a control system of attachment.
0:19:45 Now since the right brain is there first, before the left, because there’s no speech
0:19:50 at two years, she’s regulating this baby at two months, six months, 12 months, all of
0:19:56 it is occurring nonverbal, she’s doing this implicitly, not explicitly.
0:20:06 The left hemisphere processes explicit stimuli, conscious stimuli, rational stimuli.
0:20:07 That’s not there.
0:20:14 Everything is being done implicitly, beneath levels of awareness, and again, that allows
0:20:15 her to be the regulation.
0:20:22 So attachment theory, my attachment theory, regulation theory, is essentially attachment
0:20:25 is interactive regulation.
0:20:27 Stay with me now.
0:20:32 Ultimately what we have are two forms of regulation.
0:20:36 What we’re doing is we’re regulating the self, right?
0:20:41 I mean, it’s the subjective self, which is in the right hemisphere.
0:20:43 The left is the subjective self.
0:20:47 The left is verbal, conscious.
0:20:53 She’s regulating the right hemisphere, and she’s doing that, again, by tracking the baby’s
0:20:55 emotional states, as I said.
0:21:02 But again, what the child learns now from that is that her right brain is becoming more and
0:21:07 more complex from the first year to the second year.
0:21:15 It’s going to turn out some of these functions that are more complex are being also stimulated
0:21:16 by the mother.
0:21:22 And ultimately, by the end of the second year, that baby can regulate its emotional states
0:21:29 by itself, in its right brain.
0:21:31 We have two forms of regulation.
0:21:37 You can regulate your states by auto-regulation, by yourself, in other words, you’re not with
0:21:40 other human beings at this point in time.
0:21:44 You have an efficient right brain which can regulate, and, incidentally, what we’re talking
0:21:51 about here is the regulation of the amygdala by the right orbital frontal cortex.
0:21:56 The right orbital frontal cortex is the highest level of the right hemisphere.
0:22:02 It also has the most sophisticated and the latest evolving parts of the brain are in
0:22:07 the right frontal cortex, not the left.
0:22:13 The right orbital frontal, not the left, thorso-lateral cortex is the key to this.
0:22:19 So what we learned from attachment here, again, is how to, both in a sugar attachment, how
0:22:22 to auto-regulate your emotions when you’re apart from people.
0:22:26 In other words, when you go to a quiet place at this point in time, you’re regulating yourself
0:22:31 down, so to speak, and you’re getting a nice regulation of the amygdala by the right orbital
0:22:41 frontal cortex, or interactive regulation, which is now you go to another human being.
0:22:47 We go to another human being under times of stress, in an optimal situation.
0:22:52 We also go to another human being to share joy states, and remember I said that the mother
0:22:57 is up-regulating joy states and down-regulating negative states.
0:23:03 So in a secure attachment, you have somebody now who can do both.
0:23:07 In certain forms of insecure attachment, that’s not going to happen.
0:23:13 The avoidant attachment is always auto-regulating his states.
0:23:21 So just so I’m clear, in avoidant attachment, the baby, which is now, let’s say, two-and-a-half
0:23:27 years old, three years old, that’s already a toddler, that’s a toddler, excuse me.
0:23:34 The toddler is auto-regulating more often than seeking another to help sort of do coordinated
0:23:35 regulation.
0:23:40 Yeah, what I’m saying is a secure attachment, and let me back up a step on it.
0:23:48 The key to attachment is psychobiological attunement, you know the phrase, notice psychobiological
0:23:55 attunement, that the mother is regulating not only the psychological aspect, but literally
0:24:00 is regulating the physiological aspect of that, which means that she’s regulating the
0:24:01 autonomic nervous system.
0:24:06 Think about porgis, social engagement system.
0:24:14 What we have here is the capacity in secure attachment who have, and then the second part
0:24:16 of the attachment is repair.
0:24:19 Let me go back.
0:24:21 Psychobiological attunement.
0:24:28 Sometimes she misattunes, sometimes she misreads the baby’s states for one reason or another.
0:24:34 What happens in a good enough caregiving is that the mother who has misattuned now re-adturns
0:24:41 that baby, now resynchronizes with that baby, now reconnects right brains to right brains
0:24:42 with that baby.
0:24:47 And that repair is the key here, you have misattunement and repair.
0:24:53 So the key to a secure attachment is not only psychobiological attunement, but it’s also
0:24:55 the repair of the misattunement.
0:25:02 And that allows the baby now to expand that situation and being able to use that now to
0:25:05 order a case.
0:25:07 That’s a secure.
0:25:14 But if she misattunes, for example, and doesn’t repair, let’s say, or she’s not that good
0:25:19 at psychobiologically attuning, let’s say as an avoidant mother, because an avoidant
0:25:23 personalities are uncomfortable with real closeness.
0:25:28 Another term for an avoidant personality is a dismissive personality.
0:25:33 And what they are dismissing is the need for interactive regulations, so they’re always
0:25:35 auto-regulating.
0:25:40 Or you have another time in which you have another form of attachment, an insecure anxious
0:25:48 attachment, where that person is always interactively regulating, or is always going to others to
0:25:53 help them regulate, but can’t auto-regulate.
0:25:58 I think this is a really important thing to hover on for a moment, just given some context
0:26:04 about hundreds of thousands of questions that I get about avoidant versus secure versus
0:26:05 anxious attached.
0:26:11 And you stated it all incredibly clearly, but I want to make sure that we double-click
0:26:13 on this, as they say.
0:26:20 The idea that if a child and mother did not coordinate their autonomic…
0:26:22 You usually were synchronized.
0:26:23 Synchronized.
0:26:28 Did not synchronize their autonomic regulation in the proper way, that there would be a non-secure
0:26:29 attachment.
0:26:34 I’m using that language for a specific reason, makes total sense.
0:26:43 But this idea that if the child, the baby, which is a toddler at three or so, is avoidant,
0:26:48 then they’re going to have to learn to auto-regulate, and they’re going to seek others to help them
0:26:51 regulate less than a secure attached.
0:26:58 And the anxious attached baby, toddler, adolescent, adult will do just the opposite.
0:27:03 They’re going to have a hard time self-soothing, but they are going to feel…
0:27:08 Let’s say that these might be the kind of people that don’t well tolerate a text message
0:27:12 not getting responded to at a very short latency.
0:27:13 For instance.
0:27:16 And we all, depending on context, we have this, right?
0:27:22 But I find this to be incredibly important, which is why I wanted to go back through it,
0:27:27 because I think nowadays we hear so much about anxious and securely attached, avoidant, etc.,
0:27:30 in the context of adult romantic relationships.
0:27:35 But I hope that people are realizing the truly incredible importance of your work, which is
0:27:43 that the same circuitry and mechanisms that are used to establish infant/mother attachment
0:27:48 are repurposed later in life for adult relationships.
0:27:53 I think that when we hear that, it makes sense, but I don’t think that most people know that.
0:27:58 They assume somehow that there’s circuitry in our brain and body for adult romantic attachment
0:28:02 that is distinct from our attachment circuitry that we had with our parent.
0:28:07 And I think your work speaks very loudly that they are in fact the exact same circuitry.
0:28:10 All of this is happening in the right brain.
0:28:15 And, incidentally, attachment relationship is retained as an autobiographical memory
0:28:20 in the first two years of life, even before there’s a left hemisphere.
0:28:24 And that under later stress situation, that will be the key there.
0:28:28 And, incidentally, the attachment, whether it’s secure or insecure, is also the key to
0:28:30 positive and negative transferences.
0:28:33 That’s where it’s communicated.
0:28:37 Let me go back and say a little bit more about one other form of attachment, and that you
0:28:40 mentioned the type D attachment.
0:28:44 These are disorganized babies.
0:28:47 So you have secure.
0:28:53 You have two types of organized insacures, the avoidant and the anxious.
0:28:56 And then you have a disorganized, disoriented one.
0:29:06 Now, ultimately, that person under stress is not able to auto-regulate or to interact
0:29:08 and regulate.
0:29:13 So what they will do at that point now, now I’m now thinking about, let’s say, PTSD,
0:29:17 various borderline personality disorder.
0:29:23 That person now literally can’t go to the other for auto-regulation or interactive regulation.
0:29:29 That person now will use a defense literally to shut down the attachment system.
0:29:33 And that’s exactly what dissociation is.
0:29:35 Dissociation just shuts down the attachment.
0:29:42 So in the anxious attachment, you have a continual activation of the attachment system, which
0:29:46 means a continual activation of the right hemisphere all of the time.
0:29:54 And in the secure dismissive attachment, you have a deactivation of the attachment system,
0:29:56 which would be a deactivation of the right brain.
0:30:02 So in the end, a secure attachment is an efficient one, but it’s an efficient one that can switch
0:30:04 back and forth between them.
0:30:10 Not only that, it also, at a later point in time when the left comes online, it can also
0:30:15 communicate much better with the left hemisphere than without that.
0:30:22 Regulation theory is essentially a theory of the development of the self in an optimal
0:30:29 situation, but it also talks about the psychopathogenesis of the self, the early origins of psychiatric
0:30:33 disorders and personality disorders.
0:30:38 I’m thinking about not only schizophrenia and depression, but I’m now thinking about
0:30:42 narcissistic personality disorders, borderline personality disorders, maybe we’ll come back
0:30:43 to more on that.
0:30:45 And then ultimately, the repair of the self.
0:30:50 So regulation theory is about the development of the self, the psychopathogenesis of the
0:30:52 self, and then the repair of the self.
0:30:58 Because these attachment situations are now going to play out under all periods of stress.
0:31:03 The right hemisphere is dominant for the stress response.
0:31:09 The right hemisphere is dominant for the sympathetic nervous system, the energy expending.
0:31:14 And the right hemisphere is dominant for the parasympathetic nervous system.
0:31:18 So again, all of that will play out at a later points under stress.
0:31:24 And when those systems break down, that’s when the patient will form symptomatologies
0:31:26 and come into therapy.
0:31:33 And in therapy, the therapist now, the key, I’m jumping here.
0:31:34 No, this is great.
0:31:41 Because there’s a right brain-to-right brain interaction between the mother and the infant.
0:31:46 There’s also a right brain-to-right brain interaction between the therapist and the patient.
0:31:51 And the key to both of them is regulation.
0:31:54 Person is coming in in a dysregulated state.
0:31:57 The key to that is regulation.
0:32:05 And the key to any form of therapy, whatever the form of it is, again, is interactive regulation.
0:32:08 And it’s a therapeutic relationship.
0:32:15 The thing which is the best indicator of whether somebody will do well out of therapy and whether
0:32:21 a clinician will do well out of therapy is how well they can deal with the therapeutic
0:32:22 relationship.
0:32:28 A really good therapist literally knows how to bring back those attachment things there
0:32:31 because now the person is starting to feel safety and trust.
0:32:37 And incidentally, attachment is about safety and trust, which is very much autonomic.
0:32:44 But again here, the key to therapy is being able to form a therapeutic relationship with
0:32:45 the patient.
0:32:54 The key here is can the therapist form, co-create a therapeutic relationship with an avoidant
0:33:00 patient, with a secure patient, with an anxious patient, with a borderline patient.
0:33:04 As you can imagine, the toughest thing is going to be able to do with the borderline
0:33:07 patient or the schizophrenic patient.
0:33:11 So what you have here is that the attachment dynamics are building out.
0:33:19 So in the very first session, what’s happening, the therapist is listening to the verbalizations
0:33:25 of the patient in order to diagnose and understand the symptomatology.
0:33:29 But the therapist is also listening beneath the words.
0:33:34 And the patient is tracking the attachment relationship underneath that, tracking the
0:33:40 arousal and the arousal dysregulation underneath that, tracking it in his own body, so to speak,
0:33:41 et cetera.
0:33:44 And again, that is a different type of listening.
0:33:50 Again, the therapist is listening to a left brain, but more or less the therapist is listening
0:33:52 to the right brain.
0:33:55 And the question is, how does the therapist do that?
0:33:59 And in order, just for the record, for the therapist to be able to get to the attachment
0:34:03 dynamics, which are right lateralized, the therapist has got to switch out of the left
0:34:04 into the right.
0:34:06 And there’s a term for that.
0:34:09 The term for that is surrender, surrender.
0:34:14 One cannot consciously, purposely put yourself into the right.
0:34:16 You’ve got to let go.
0:34:19 You’ve got to let go, think, let it be, so to speak.
0:34:23 I’d like to take a quick break and thank our sponsor, AG1.
0:34:28 AG1 is an all-in-one vitamin mineral probiotic drink with adaptogens.
0:34:32 I’ve been taking AG1 daily since 2012, so I’m delighted that they’re sponsoring this
0:34:33 podcast.
0:34:38 The reason I started taking AG1 and the reason I still take AG1 once and often twice a day
0:34:43 is because it is the highest quality and most complete foundational nutritional supplement.
0:34:48 What that means is that AG1 ensures that you’re getting all the necessary vitamins, minerals,
0:34:51 and other micronutrients to form a strong foundation for your daily health.
0:34:56 AG1 also has probiotics and prebiotics that support a healthy gut microbiome.
0:35:00 Your gut microbiome consists of trillions of microorganisms that line your digestive
0:35:05 tract and impact things such as your immune system status, your metabolic health, your
0:35:06 hormone health, and much more.
0:35:11 So I’ve consistently found that when I take AG1 daily, my digestion is improved, my immune
0:35:17 system is more robust, I rarely get sick, and my mood and mental focus are at their best.
0:35:21 In fact, if I could take just one supplement, that supplement would be AG1.
0:35:27 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
0:35:33 For this month only, November 2024, AG1 is giving away one free month supply of omega-3
0:35:38 fatty acids from fish oil in addition to the usual welcome kit of five free travel packs
0:35:41 and a year supply of vitamin D3K2 with your order.
0:35:46 Omega-3 fatty acids are critical for brain health, mood, cognition, and much more.
0:35:51 Again, go to drinkag1.com/huberman to claim this special offer.
0:35:56 Tell me more about surrender, and I just want to make sure I understand this is surrender
0:36:03 on the part of the therapist trying to, yes, listen to the narrative that the patient is
0:36:10 sharing, but also paying attention to the underlying emotional state is the person quaking.
0:36:12 Are they angry?
0:36:19 Is there feelings of despair, shock, disgust?
0:36:20 Right.
0:36:25 So they’re carrying this in their parallel tracks, and then is the goal of the therapist
0:36:31 if they’re an effective one, to then soothe the patient, or is it to allow the patient
0:36:34 to have some sort of catharsis, some release of this?
0:36:39 At what point does the therapist intervene and try and coordinate and show the patient
0:36:45 a different way to think about and feel about the topic matter?
0:36:49 What I’m suggesting here is that essentially the therapist is listening left brain to left
0:36:54 brain, but the therapist also is always listening beneath the words, et cetera, and he’s listening
0:36:57 to the right brain to right brain communications.
0:37:01 And the patient now who is depressed is coming out with right brain communications.
0:37:08 Their sadness and the voice, the face is clearly dysregulated, and essentially as the therapist
0:37:15 is tracking that, the emotional arousal, whether it’s into hypo arousal and depression or hyper
0:37:23 arousal into anxiety, the first thing there is to synchronize with that patient so that
0:37:27 my physiology is syncing with their physiology.
0:37:37 And now through the right insular, interceptively, I now literally am feeling in my body what
0:37:40 the patient is feeling in their body.
0:37:46 I now understand that patient from the inside out.
0:37:52 And incidentally, what I’m picking up in my body about the dysregulation of that patient
0:37:58 may be very different than the verbal report that that patient is giving at that time.
0:38:05 But the key here, literally, just like the mother is synchronizing with that baby’s crescendos
0:38:10 and the decrescendos of that autonomic state of those emotional state, I’m picking up those
0:38:14 points where they are shifting into and out of an emotional state.
0:38:16 I’m synchronizing with that.
0:38:22 And then ultimately, when I’m in sync with that kind of thing, then at that point, purely
0:38:29 implicitly, I’m now starting to slow the tone of my voice if I want to reduce that arousal
0:38:32 down, or I’m up regulating the voice.
0:38:36 At that point in time, I am now interactively regulating.
0:38:37 And we are now synchronized together.
0:38:44 So essentially what’s going to happen is that as we synchronize as they’re going to dysregulation,
0:38:50 we’re now synchronizing together as we’re going down into regulation.
0:39:00 So the therapist can literally and somatically show the patient what auto-regulation is like
0:39:03 or what coordinated regulation is like.
0:39:08 And you’ll see it on my face, face, voice, gesture.
0:39:10 You’ll see it on my face.
0:39:12 You’ll see it in the tone of my voice.
0:39:14 You’ll see it in my gestures.
0:39:18 These three sensory modalities are now going back and forth between us.
0:39:25 So the key of the first session, literally, is not only to diagnose, really, it’s to start
0:39:30 to begin to synchronize with that patient and to form a therapeutic alliance with that
0:39:31 patient.
0:39:37 And at the end of the first session, the patient may say, “I don’t know why, but I’m feeling
0:39:44 better, and I have some idea that you can understand, but it’s got to be more than that.”
0:39:46 I am feeling, literally.
0:39:56 So often nowadays, I think we hear that adult romantic relationships can provide a healing
0:40:02 of some of the failures of childhood attachment.
0:40:09 And there’s also a phrase thrown around a lot that we need to learn to parent ourselves.
0:40:15 This is more of a pop psychology online social media thing that people need to learn to mother
0:40:19 and father themselves at some level, to self-soothe.
0:40:20 Who knows what that means?
0:40:21 I’m not going to try and define it.
0:40:23 It’s not operationally defined.
0:40:30 So the question I have is, to what extent do you think the process that you just described
0:40:39 with a therapist can start to rewire some of the capacity to auto-regulate or coordinated
0:40:40 to regulate?
0:40:47 Essentially, here, what you have is over time, partly because of this synchrony.
0:40:52 First of all, let me spell synchrony with the capital S. What I mean by that is, in
0:40:58 the last five years, a huge amount of information has come out about this idea about interpersonal
0:41:00 surgery.
0:41:06 The term “synchrony” comes from the Greek, “sink,” meaning the same chrony time, same
0:41:07 time.
0:41:10 So literally, two people literally are synchronized.
0:41:16 We are feeling something in the same moment, and we are feeling it spontaneously between
0:41:17 ourselves.
0:41:20 We are feeling that kind of situation.
0:41:24 So again here, the key to the mother really even more than the auto-regulation.
0:41:27 The key is interactive regulation.
0:41:28 Number one.
0:41:31 It’s occurring at an implicit level.
0:41:35 The mother literally is doing this without any conscious awareness.
0:41:36 She’s doing this intuitively.
0:41:39 The right hemisphere is intuitive, and it’s imagistic.
0:41:40 It’s not rational and logical.
0:41:45 The key to any disorder, whatever it is, is the regulation of a particular state.
0:41:53 The regulation of rage, the regulation of loss, the dysregulation of shame and disgust.
0:41:58 So essentially what you have is the regulation of all of these emotions.
0:42:02 But that regulation, I want to point out, is all implicit.
0:42:09 And here’s where the skill of being with patients over long periods of time is the key here.
0:42:15 Because the key to making changes in the patient is not what you say to the patient or what
0:42:17 you do to the patient.
0:42:19 It’s how to be with the patient.
0:42:20 You understand the difference?
0:42:23 How to be with that patient?
0:42:29 Especially while that person’s being is in a dysregulated state.
0:42:33 Now by definition, when they’re coming in in the first session, they are in a dysregulated
0:42:34 state.
0:42:35 So again, it’s implicit.
0:42:38 It’s not explicit.
0:42:49 If explicit regulation is an intellectual understanding of my symptoms, implicit is
0:42:56 an unconscious understanding at a physiological level, at a psychobiological level of that.
0:43:04 And incidentally, synchrony is the mechanism underneath empathy.
0:43:10 Now we know empathy literally has to be there.
0:43:13 But empathy is a right brain function.
0:43:14 And there is a difference.
0:43:17 I said there’s a difference in the hemispheres.
0:43:24 There’s a difference between emotional empathy where I am feeling what you are feeling.
0:43:28 And we are sharing the same feeling.
0:43:30 And I don’t have to think about that literally.
0:43:33 I know at that point in time we are in the same place.
0:43:37 There’s a difference between emotional empathy on the right and cognitive empathy on the
0:43:39 left.
0:43:44 Cognitive empathy is an understanding that makes no changes.
0:43:47 It’s essentially where attempting to do is make the changes in the right.
0:43:52 Now the changes in the right are going to be in the right axis.
0:43:58 They’re going to be the orbital frontal cortex, which is the executive regulator of the right
0:43:59 brain.
0:44:04 The dorsolateral cortex is the executive regulator of the left brain.
0:44:11 The orbital frontal cortex now starts to form new connections with the cingulate, the insular,
0:44:12 and the amygdala.
0:44:16 And that’s where you’re now going to see the changes.
0:44:20 But again, the changes are due to the regulation.
0:44:25 So you’ll see the person now starting to come into more regulated states.
0:44:27 And the key is synchrony.
0:44:33 So what’s happening here, there’s a strong therapeutic alliance, safety and trust.
0:44:41 And in that situation now, the more synchrony that is there between the two, the more interactive
0:44:44 regulation of theirs to be between the two.
0:44:48 And first there will be synchrony between the patient and the therapist.
0:44:52 Then there will be synchrony and interact regulation between that person and maybe
0:44:53 other people.
0:44:59 Maybe a wife, a partner, and ultimately in the symptomatology will change because remember
0:45:03 the symptomatology is dysregulation.
0:45:07 And the whole key is to change it to regulation.
0:45:09 It’s fascinating.
0:45:15 There are a couple of questions I have before we move forward about mother infant attachment
0:45:17 as opposed to father infant attachment.
0:45:18 So that’s one.
0:45:19 And I’ll ask these again in a moment.
0:45:22 But I think you’ll see where I’m going here.
0:45:28 And then I’m fascinated by the idea that these circuits get established early in life, then
0:45:34 are repurposed for adult relationships that can be modified in the way that you just described.
0:45:40 But that they cross gender and gender lines.
0:45:51 So for instance, a female baby can form these patterns of attachment with their mother, female
0:45:52 caretaker.
0:45:57 But then assuming that baby grows up to be a heterosexual woman and she has attachments
0:46:03 to men, then these things can be reactivated across gender lines.
0:46:08 So this formation of this circuitry is not gender specific, although it sounds like it’s
0:46:12 important that it be the mother to child in some way.
0:46:15 You keep saying mother child as opposed to caretaker.
0:46:20 So to just spell them out one by one, first question, are there any data about the formation
0:46:27 of these circuits in the baby where the mother is either not available, if it’s an adopted
0:46:31 mother, if it’s a child raised by extended family.
0:46:33 I mean, there’s so many different configurations.
0:46:34 But you get the point.
0:46:35 All right.
0:46:37 Here’s what I’m suggesting.
0:46:41 First of all, there has been some conflict on this.
0:46:49 But after 30 years on this, I believe that there is a primary attachment figure.
0:46:54 And the primary attachment figure is the person who was the interactive regulator of that
0:46:57 baby when that baby is under stress.
0:46:58 Between age zero and two.
0:46:59 Yeah.
0:47:01 Or maybe even another way.
0:47:06 The primary attachment figure is the person who provides the right brain for that baby
0:47:09 when that baby’s right brain is dysregulated.
0:47:10 Could be dad.
0:47:11 Could be mom.
0:47:12 Could be.
0:47:13 Yes, it’s true.
0:47:17 Women are better at reading nonverbal cues than men are, but it could be.
0:47:27 And incidentally, we now have some evidence that’s showing that men do have right brains.
0:47:28 Or second there.
0:47:29 I wasn’t sure if you were joking.
0:47:30 But I don’t know.
0:47:32 Maybe that’s reflective of a right brain.
0:47:33 All right.
0:47:36 Now, that being the case, what’s happening here is that in the first year or two, the
0:47:44 mother’s right brain, the person who is the right brain, which in most cultures is a woman.
0:47:45 But there’s not have to be.
0:47:48 It could be a stay-at-home dad who literally has a good right brain.
0:47:53 And maybe a couple are figuring out that literally he’d be better in that position.
0:47:54 But it needs that right brain.
0:47:58 But other than that, what happens here when it goes now into the second year, toward the
0:48:03 end of the second year, and the father comes online, got me?
0:48:07 At that point in time, the father now becomes a primary attachment figure also.
0:48:10 But he has some differences the way that he’s dealing with that baby.
0:48:15 He’s usually more arousing with that baby and that the play is more arousing with that
0:48:16 baby.
0:48:24 So more activation of the sympathetic autonomic, so sort of more up, let’s call it up-level
0:48:25 play.
0:48:26 Exactly.
0:48:30 You’re dealing with more up-regulation and being able to tolerate more hyper-route states.
0:48:36 Because in the second year, one of the things that the father will do with toddler infant
0:48:40 first year, toddler second year, rough and tumble pay, for example, rough and tumble
0:48:41 play.
0:48:42 So the father is that.
0:48:46 So the father literally is now teaching the child literally how to take risks.
0:48:52 But the father is now moving more towards autonomy and independence.
0:48:56 The mother was there at the beginning about interactive regulation.
0:49:04 So the father is playing that role, and I’ve also suggested that just as the mother is shaping
0:49:10 that baby’s right brain in the first year, the father is now shaping that baby’s left
0:49:17 brain towards the end of the first year, second and into the third year, that he’s shaping
0:49:21 that baby’s, his left brain to that baby’s left brain.
0:49:29 That being the case, he may also earlier on have had good experiences with that baby early
0:49:30 on in life.
0:49:38 And a good example of that would be a father who is tender, yet at the same time is instrumental
0:49:41 and is teaching things about the world.
0:49:49 So one brain is shaped by the mother figure, the father figure.
0:49:54 What about under situations where there’s really just one primary caretaker?
0:49:56 This is increasingly common nowadays.
0:50:02 And in some countries, like in certain Scandinavian countries, people opt to do this, and elsewhere,
0:50:04 of course, but this isn’t always a divorce situation.
0:50:06 Sometimes people decide to have children on their own.
0:50:15 I think what’s happening in that kind of situation is the person is initially performing, initially
0:50:20 providing the right brain, and then that person is now providing the left brain.
0:50:23 So let’s say there’s a single woman with a child.
0:50:28 Her right brain is there on the get, but then in the second year, and then suddenly there
0:50:33 may be father figures or family members who also can step into that.
0:50:37 But essentially, her left brain is there also.
0:50:41 Remember, we both have right brains and left brains.
0:50:50 But again, that’s a different kind of skill in a left brain, which would be the more autonomous
0:50:51 situation.
0:50:57 What are your thoughts about some of the modern exploration of compounds that can facilitate
0:51:02 more right brain synchrony between therapist and patient?
0:51:06 I’ve done a few episodes about MDMA-assisted psychotherapy.
0:51:13 These of course were just recently not approved by the FDA, so these are not legal.
0:51:19 Nonetheless, there are interesting clinical studies showing that these are empathogens.
0:51:29 One could imagine that they could be useful in the proper context to improve patient therapist
0:51:33 right brain synchrony and accelerate some of this process.
0:51:39 But it seems like it would also require both the patient and the therapist taking the compound,
0:51:42 and that seems like it would have all sorts of ethical issues.
0:51:43 Yeah.
0:51:47 Remember, it’s the relationship in the end that is the key there.
0:51:55 I’m also somewhat aware of that literature, and you use the word empathogen, which is
0:52:02 not quite straight out empathic, but mimicking those kind of situations there.
0:52:11 My thought is that that might be more efficacious if it were specifically involving right brain
0:52:17 dynamics with a person who knew how to work with those right brain.
0:52:21 What you’re getting there are very early forms of the behaviors which are subcortical.
0:52:26 Remember, the attachment is also regulating the subcortical areas, and those are the key
0:52:27 ones.
0:52:29 And incidentally, we are paying too much attention to the cortical area.
0:52:34 We literally have to shift because the subcortical areas are the foundations of the human and
0:52:36 everything is built on top of that.
0:52:40 I’ll come back to in utero in a second if I don’t get on that.
0:52:45 In fact, I have some people who have worked with me have also been using right brain type
0:52:54 psychotherapy with those patients, and I think that that will be really interesting possibilities
0:53:02 of seeing changes where you have the relationship in addition to that.
0:53:07 And also some understanding about how the right brain works, because one of the problems
0:53:13 that you have where there is still some resistance to the idea that the right brain is just a
0:53:17 simpler version of the complex left hemisphere, but that’s not the case.
0:53:20 This right brain is working completely differently.
0:53:28 So I’m thinking that in that case, a better situation.
0:53:32 Before I forget this, I want to just throw one of the pieces.
0:53:38 I said that the right brain is in a growth spurt from the last trimester.
0:53:47 In the last five years, 10 years, there has been a real interest in utero development
0:53:53 and evidence to show that you’re even seeing lateralization in the fetus and so.
0:53:57 And there’s even evidence now, scientific evidence to show that the early memories in
0:54:01 utero are stored in the right amygdala.
0:54:03 So they’re down there, so to speak.
0:54:08 So we’re not paying more and more attention to what is happening there, because at birth,
0:54:14 literally, what you have here is the deeper parts of the right brain are evolving in utero,
0:54:21 the insula, and the right amygdala, the center amygdala, and that’s setting up.
0:54:27 And you also have synchronization across the placenta, whereby they are regulating each
0:54:29 other’s autonomic nervous systems.
0:54:31 Can adrenaline pass across the placenta?
0:54:32 I should know this.
0:54:37 I know adrenaline doesn’t cross the blood-brain barrier, but the brain makes its own adrenaline.
0:54:40 But do we know if adrenaline crosses the placental barrier?
0:54:43 Well, most of the studies have been on cortisol.
0:54:46 And high levels of cortisol, they’re going to cross it.
0:54:51 So if you have, let’s say, the amygdala, which is in a critical period of growth, the right
0:54:56 amygdala, and the cortisol levels are very high, that’s really going to not be an optimal
0:55:02 situation for that amygdala to evolve, because you’re going to have a continuous stress response
0:55:03 there.
0:55:06 And that’s going to have, and essentially what that means also, that if the mother isn’t
0:55:11 in a very stressed state during an utero, some of that literally now is going to impact
0:55:14 the lower areas of the brain.
0:55:18 So as far as adrenaline goes, I’m not sure on that.
0:55:27 I don’t see why not, although hormones certainly cross– we’re looking at not only changes
0:55:32 in neuromodulators, especially, incidentally, the key here that we’re trying to regulate
0:55:41 are the neuromodulators– excuse me– dopamine, reward, noradrenaline, adrenaline.
0:55:46 It’s those, which also early in life literally form plastic, or neuroplastic, so they will
0:55:47 form circuits.
0:55:53 That’s what we’re attempting to regulate here, to down-regulate very high levels of noradrenaline
0:55:57 and up-regulate dopamine, et cetera, et cetera.
0:56:02 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
0:56:06 I recently became a function member after searching for the most comprehensive approach
0:56:07 to lab testing.
0:56:11 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
0:56:15 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
0:56:21 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
0:56:25 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
0:56:29 Function not only provides testing of over 100 biomarkers, key to physical and mental
0:56:34 health, but it also analyzes these results and provides insights from talk doctors on
0:56:35 your results.
0:56:40 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
0:56:41 of mercury in my blood.
0:56:42 This was totally surprising to me.
0:56:46 I had no idea prior to taking the test.
0:56:50 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
0:56:55 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
0:56:59 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens and
0:57:04 supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
0:57:08 and detoxification and worked to reduce my mercury levels.
0:57:11 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
0:57:15 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
0:57:19 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
0:57:25 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
0:57:29 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
0:57:34 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
0:57:38 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early
0:57:40 access to Huberman lab listeners.
0:57:46 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
0:57:52 As I recall in your book, Right Brain Psychotherapy, there was a beautiful description of these
0:57:58 upstates and then these more calming state coordination between mother and child.
0:58:04 I actually read this book when I was living in Tupang, I would walk on the road, I don’t
0:58:08 recommend this, there are no sidewalks in Tupang, and I would read the physical copy,
0:58:15 and I recall very distinctly thinking about this image of the baby and the mother, and
0:58:22 the baby is a little bit hyper aroused, is upset, and so the mother would make sounds,
0:58:27 not necessarily words like shush, shush, shush, shush, these kinds of things, or humming,
0:58:30 or you know, or bouncing lullabies, these sorts of things.
0:58:31 That’s the prosody.
0:58:37 That’s the prosody, and then the related release of things like serotonin, perhaps oxytocin
0:58:42 as well, we can talk more about those, but then also how critical it is for the mother
0:58:47 to be able to regulate the baby’s transition to upstates, like looking at the baby as it
0:58:53 comes out of a nap, and saying good morning, and really wide eyes, lots of gesturing, lots
0:59:00 of gesticulating that is, bringing the voice level up, and the baby really waking up in
0:59:05 a kind of a steeper slope of arousal, and how important that was, and then that being slightly
0:59:12 more related, and this makes perfect sense, to norepinephrine, adrenaline at low, healthy
0:59:14 levels, and perhaps dopamine as well.
0:59:17 Is that the right way to think about this?
0:59:22 And if so, is that what’s going on when we form adult friendships, adult relationships?
0:59:28 Are we oscillating back and forth between the ability to hang out, and relax, and soothe
0:59:32 each other, and the ability to kind of get excited about something?
0:59:36 Is this the basis of all relationships and relating?
0:59:39 Yes, yes.
0:59:45 The key here is emotional regulation again, and again, it’s implicit emotional regulation.
0:59:52 One of the tenets, central tenets of my ideas here is that, first of all, there has been
0:59:56 too much of an emphasis on the down-regulation of negative states.
1:00:00 You remember the original attachment theory, the secure base, the baby would come back in
1:00:04 a stress state, she would down-regulate the negative states.
1:00:08 But really, attachment is about the down-regulation of negative states, and the up-regulation
1:00:11 of positive states.
1:00:16 Still at this point in time, the importance of positive states and the human experience
1:00:23 are overlooked, positive emotions, joy, enthusiasm, excitement.
1:00:27 Positive states literally are the key, and there are hormonal aspects to that, as you
1:00:31 just point out, for example, dopamine, et cetera, et cetera.
1:00:32 And this goes to therapy also.
1:00:37 In therapy, it’s not only just the down-regulation and the sharing the down-regulation, but it’s
1:00:44 also sharing the up-regulation of positive states, because that’s a critical piece of
1:00:45 it also.
1:00:48 But there still is that bias to look one way.
1:00:56 Now in the Right Brain book, I’m also talking about two types of love, quiet love and excited
1:00:57 love.
1:01:04 This was the famous psychoanalyst, Donald Winnicott, who was a pediatrician, who was
1:01:06 one of the great psychoanalysts of the 20th century.
1:01:12 And he made the distinction between quiet love, which would again be the down-regulation
1:01:17 of noradrenaline, and excited, which is into a parasympathetic state.
1:01:23 So you’re going from a hypasympathetic state into a parasympathetic state, quiet love,
1:01:27 and then excited love, which would be also passionate love, which is the high arousal
1:01:30 state out of it, so to speak.
1:01:35 And they are both important, and ultimately, they both need to be integrated.
1:01:40 And you may have a situation whereby one can do one, but ultimately, they have to come
1:01:41 together.
1:01:43 Let me make this important point.
1:01:47 In the end, we have negative emotions for adaptive reasons.
1:01:48 It’s there.
1:01:50 Let’s say shame.
1:01:58 Shame is meant to doze down very high levels of arousal, and if one can’t do that, very
1:02:02 high levels of arousal, let’s say in narcissistic personality disorders, you need to be able
1:02:07 to — so we need to have access to both positive and negative emotions.
1:02:14 But the real key to a secure attachment is the ability to integrate both positive and
1:02:16 negative emotions.
1:02:23 So with a really good, securely attached mother, when that baby is in a down state, literally,
1:02:28 she can literally ride down with that baby and synchronize, and when it’s in upstate,
1:02:30 she can really ride up with that state.
1:02:35 In the case of narcissistic personality disorders, let’s say, for example, and I’m jumping here,
1:02:38 we’ve got an insecure attachment.
1:02:42 It can be an avoidant attachment, or the other one depends on what kind.
1:02:45 There are two different types of narcissistic personality disorders.
1:02:48 You can have anxiously attached narcissistic — No, no, but you can have two different
1:02:52 types of narcissistic personality disorders, a vulnerable attachment and an egotistical
1:02:53 attachment.
1:02:56 You said a vulnerable attachment.
1:02:59 Vulnerable attachment is, again, an anxious attachment.
1:03:02 These people constantly need praise.
1:03:03 Yes.
1:03:07 Sound familiar, but also egotistical attachment.
1:03:14 But my point out of that, essentially here, is the stresses in life are there, and that
1:03:20 the negative stresses are there, but we can learn from those negative stresses also, etc.
1:03:24 And ultimately, what we need to do is to be able to know how to integrate.
1:03:31 If we can’t integrate the positive and the negative, we’ll end up with splitting.
1:03:33 You know the term.
1:03:39 Because I believe that’s a primary feature of borderline personality disorder, which
1:03:41 I think we should also touch on.
1:03:42 Yeah.
1:03:49 So my understanding about splitting is that it’s the I love you, I hate you phenomenon
1:03:57 brought on by not just an internal switch, which is sometimes seen in bipolar disorder,
1:04:05 but rather somebody with borderline personality disorder will see something like and be very
1:04:06 upset.
1:04:10 Like suddenly, the fact that a glass is empty of a drink meant that they didn’t think enough
1:04:16 to refill a glass or something, whereas a few minutes before, it was perfectly fine.
1:04:17 It was not an issue.
1:04:19 Like there needs to be a trigger and then they split.
1:04:20 Is that right?
1:04:21 Yeah.
1:04:22 Yeah.
1:04:26 So essentially, you know, the splitting usually the splitting goes out externally.
1:04:28 That person is all bad.
1:04:30 I am all good.
1:04:32 So now you have that splitting, etc.
1:04:35 You can’t see anything of the goodness in that person at this point in time.
1:04:36 Does it sometimes go the other way?
1:04:37 That person’s all good.
1:04:38 I’m bad.
1:04:41 It could also be that all good, but also have internally splitting.
1:04:46 You have an internal split between a good self and a bad self.
1:04:50 And internally, there’s an internal object relationship that we all have as we internalize
1:04:55 these external relationships so that there’s a good self and a bad self, literally, and
1:04:58 that they cannot be integrated, so to speak.
1:05:04 And that that part of me, I hate that part of me versus I love that part of me.
1:05:10 All in terms of borderline, usually what you see at the very beginning is that there’s
1:05:15 an over idealization of the positive values of that therapist.
1:05:21 And then there is some there are some then stressors and misattunements and ruptures
1:05:22 that are repair.
1:05:27 And now all of a sudden what was totally good now becomes totally bad.
1:05:32 And suddenly that could be if there was not a strong therapeutic alliance, the point at
1:05:34 which the person will drop out.
1:05:40 Are these people with borderline personality is I don’t know if you still call it a disorder
1:05:46 nowadays that gets a little bit into the let’s call it borderline with borderline.
1:05:52 Do they exhibit the same sort of splitting idealization and then the idea that somebody
1:05:55 is terrible and they want nothing to do with them in the context of work relationships,
1:05:56 friendships.
1:05:59 Does it extend out into other domains of life?
1:06:03 Or is it unique to certain types of relationships?
1:06:08 I think it’s a way of seeing the world, remember, and the way of seeing the world essentially
1:06:13 is very different from the left hemisphere in the right hemisphere, the right hemisphere
1:06:16 sees the world through emotional relationships.
1:06:21 And that so that can become a trait that can be really hard and fast traded.
1:06:25 Let me put it another way.
1:06:32 In the case of narcissistic personality disorder, the baby is all good.
1:06:40 The caregiver primary caregiver is always thinking very positive about that about that infant.
1:06:48 But when that infant now all of a sudden becomes depressed, the interactive regulation stops
1:06:49 at that point in time.
1:06:52 The caregiver doesn’t want anything to do with it.
1:07:00 So at that point in time, now everything is unconscious.
1:07:07 If you and I are together and there is a miso-tune between us, what possibility, let’s say, in
1:07:14 a dismissive attachment is all of a sudden I will disengage.
1:07:22 We got too close and at that point in time, maybe I’m acting out my early attachment dynamics,
1:07:29 because what the baby is doing is expecting what the mother will do next.
1:07:34 And at that point in time, there’s a miso-tunement like that.
1:07:41 And so in the case of a dismissive personality, that person will emotionally disengage, become
1:07:44 very abstract at that point in time.
1:07:49 And at that point in time, I can’t feel you.
1:07:51 I hear what you’re saying.
1:07:57 And so at all points in time, you have this situation of coming closer and moving apart,
1:07:59 coming closer and moving apart.
1:08:05 And this will be acted out in the therapeutic relationship also.
1:08:11 And so that every time the person is, the anxious person is stressed, they’ll come in
1:08:12 closer to you now.
1:08:15 Now, they’re more demanding about what they need from you.
1:08:17 Look at the tone of my voice.
1:08:20 Now the in-sugar avoidant now is not going to deactivate it.
1:08:24 And at that point in time, my voice will now get flat.
1:08:27 You can’t even hear the effective tone of my voice.
1:08:36 So I’m telling you that we always pick up at the level of our own physiology how emotionally
1:08:46 close or distant that person is at this point in time, especially at points of stress, whether
1:08:50 I’m coming in or I’m moving out.
1:08:51 Let me go back to this.
1:08:57 All of this is occurring at an implicit level, which is why you said something about reparenting,
1:08:59 et cetera.
1:09:02 Too much is on a conscious level there.
1:09:08 If you really want to make these changes in a personality, they have to be changes in
1:09:09 the right brain.
1:09:15 And that’s why all therapy now is looking into emotion, all therapy.
1:09:21 No matter what the form of therapy, it’s laying on top of the therapeutic relationship and
1:09:23 emotion per se.
1:09:32 I’m pausing because I’m just taking all this in and thinking about what are the ways that
1:09:40 people can start to tap into this right brain health or lack of health and ways to repair
1:09:50 their right brain circuitry, so to speak, without a therapist, or is that just simply
1:09:51 impossible?
1:09:53 No, it’s not impossible.
1:09:55 No, it’s not impossible.
1:10:04 We all do grow, and, incidentally, our right brains do grow, but, again, the key here I’m
1:10:13 suggesting, the whole idea about interpersonal neurobiology, and it was the editor of the
1:10:18 Northern Syria, interpersonal, which is the two-person situation, there has been too much
1:10:24 of an emphasis on order regulation and not enough emphasis on interactive regulation.
1:10:32 The real key to changing a right brain is finding people you can be close with, finding
1:10:40 people you can be open with, finding people you can be vulnerable with, that literally
1:10:46 you can show your shortcomings, and opening yourself up to those people as they open up
1:10:47 to you.
1:10:53 It’s literally to form that right brain to right brain communication system with someone
1:10:54 else.
1:10:55 I think I just got it.
1:11:04 I think, if I’m not mistaken, what you’re describing is interactive dynamics that create
1:11:09 or elaborate on circuitry that exists in all of us, but that, for some people, might be
1:11:17 atrophied because of the lack of proper emotional nourishment early in life, but that we can
1:11:21 engage these right brain circuits.
1:11:25 But then, when we’re not around these people, there must be something about the right brain
1:11:33 circuitry that provides a soothing function so that we must know at an implicit level
1:11:34 that we can do this.
1:11:37 We know how to attach in healthy ways to people.
1:11:39 We have a close friend we can rely on.
1:11:43 We have maybe friends plural.
1:11:45 Maybe repair a relationship with a sibling, this kind of thing.
1:11:50 It’s not that these circuits need to constantly be engaged every moment with the barista,
1:11:59 but that somehow, at an unconscious level, it must be that we come to realize that this
1:12:05 circuitry has re-elaborated or has elaborated in a way that we know, quote unquote, we can
1:12:07 do it.
1:12:11 Remember, part of the problem is being able to take in, to take these things in here,
1:12:17 but the key to emotion, incidentally, let me throw out another important term in terms
1:12:19 of a therapy situation.
1:12:26 I’ve said, essentially, therapy is about literally reworking emotion and the key to
1:12:33 mental health and physical health is also a right brain emotional situation here.
1:12:39 The key here is that there are heightened, affective moments in a therapy session.
1:12:45 I’m going to go therapy, then I’m going to come back to your question.
1:12:47 We’ve now formed the therapeutic alliance.
1:12:53 The stronger the therapeutic alliance is between us, more empathy between us, so to speak.
1:12:59 The more we can share, I’m now going to start to drop some of my defenses because the defenses
1:13:05 are there to block affect, negative affect and begin now to take a chance now to open
1:13:08 myself up to somebody else’s.
1:13:12 But in a therapy session, somewhere around the middle of that session, the person comes
1:13:19 in out of the world in a left-brained state, somewhere in the middle of the session, they
1:13:25 start moving into affect and now the person is starting to talk in a more affective level.
1:13:29 And now talking about a memory or some sad situation or something that just happened
1:13:35 in a relationship with a couple, now you even start hearing my voices now, the voice tone
1:13:45 change and these moments, which only may last, believe it or not, 50, 60 seconds, are heightened
1:13:48 affective moments.
1:13:53 These are moments when all of a sudden we are both in the right and we are both synchronized
1:13:57 and the affective now is out there, so to speak.
1:14:02 And that’s the possibility now to get this change in these heightened affective moments.
1:14:09 So to be in an interpersonal relationship with someone and to co-create with that person
1:14:16 a heightened affective moment in both of us, which we are sharing at that point in time,
1:14:20 by taking the risk to be open at that point in time also.
1:14:25 These are the moments in life that you really go into your autobiographical memory.
1:14:31 I remember my occasion with that person, I could bring back the whole context because
1:14:36 remember the right brain acts with images, images.
1:14:41 So I can bring back that image now and I can remember the closeness that I felt at that
1:14:43 point in time, et cetera.
1:14:44 These are put into right brain.
1:14:50 So we are always putting into our autobiographical memory these heightened affective moments.
1:14:59 So to have those shared affective moments with other people, these are really whereby
1:15:01 you’re making changes in the right.
1:15:06 And these are much more important, I want to suggest, than intellectually.
1:15:14 Now there have been certain fMRI, I’m now going to move into a little bit of a different
1:15:16 place here.
1:15:21 What I’m suggesting is that these right brain-to-right brain communications are always going on.
1:15:26 But certain people literally can’t read them as well as other people can.
1:15:31 And they can’t read the face of voice and they can’t synchronize well.
1:15:37 Can I stop you and ask one question, which is, let’s take this conversation, for instance.
1:15:40 I’m listening to your words very carefully.
1:15:45 If I make an effort to listen especially carefully to what somebody is saying, the content of
1:15:51 their words, is there a competition between left and right brain such that I’m now not
1:15:56 getting as much right brain listening?
1:16:01 This to me feels like the surrender aspect, whereas I can, and I do this during these
1:16:08 interviews/discussions where I’ll sit back sometimes and I’m still listening but I widen
1:16:14 my gaze, I don’t look around but I widen my gaze and I’m trying to just feel something
1:16:15 coming in.
1:16:19 I’m not a therapist obviously, no one would ever suspect that I was.
1:16:24 But I only do it for a few seconds and then I re-engage and I used to think that it was
1:16:27 like a relaxation of sorts.
1:16:34 But inevitably, I feel like it’s a different way to, the conversation takes a different
1:16:35 direction.
1:16:37 Is that more or less what you’re talking about?
1:16:38 Yeah, that’s a colossal shift.
1:16:43 I mean, Stanley, the corpus callot, you can shift from the left into the right in about
1:16:44 100 milliseconds.
1:16:48 So essentially, you have to be in one hemisphere or the other.
1:16:53 So if I’m listening very carefully to exactly what you said and I’m tracking everything
1:16:59 you said like we’re in a courtroom situation, then my right brain is suppressed.
1:17:00 Is that right?
1:17:01 Good feed, good feed.
1:17:03 Now watch where I go here.
1:17:08 The right hemisphere is dominant for attention.
1:17:13 I mean, this baby and this mother, literally, she’s focusing our attention on that baby’s
1:17:19 face tone, but there are two different types of attention, strong neuroscience to show
1:17:20 this.
1:17:26 The left brain operates by narrow attention, narrowly focused attention.
1:17:32 The best example of narrowly focused attention is you are following my words one after the
1:17:33 other.
1:17:37 But there’s another type of attention which is used by the right brain, which is called
1:17:44 wide-ranging attention, which comes right out of Freud, which he also called, maybe
1:17:47 you’ll remember this, evenly suspended attention.
1:17:49 I haven’t heard that, but that’s beautiful.
1:17:54 That’s the same thing, which is much wider than that, and that form of attention is the
1:17:58 form of attention that the right brain has.
1:18:09 Because the attention at that point in time is not only of what’s coming from the outside,
1:18:15 but also attention to what’s happening in the inside, my own inside, the changes in
1:18:18 my own physiology at that point in time also.
1:18:24 So yes, there are these two different forms of attention, and essentially the only way
1:18:32 someone who was just narrow all the time, let’s take a personality who just lives in
1:18:33 the left hemisphere.
1:18:35 A hyper-linear person.
1:18:36 Exactly.
1:18:38 Hyper-logical, hyper-rational.
1:18:42 Cannot really see the big picture, but literally that kind of a situation.
1:18:48 So essentially, that kind of a person is always looking at the narrow aspects of it, and cannot
1:18:55 see the broader context, the broader context, because there’s a context that’s being set
1:18:56 up.
1:19:01 Right now, between you and I, there’s also a context that’s being set up.
1:19:07 And that context also has to it a kind of a feeling of safety and trust as we literally
1:19:14 just go off wherever our thoughts are with some idea that literally you’ll be able to
1:19:17 follow that and you’ll come back with me at the same time.
1:19:24 So the context, the emotional atmosphere between us changes when you go left into the right
1:19:26 like that.
1:19:34 Point here is that it used to be thought that the only way you could understand the brain
1:19:37 was by looking more intrpsychically into one brain.
1:19:42 If you understood how one brain worked and everything was intrpsychic.
1:19:44 But then there’s the interpersonal part of it.
1:19:50 And so essentially, we’re moving now from a one-person intrpsychic psychology to a two-person
1:19:51 interpersonal psychology.
1:19:53 You see what I mean by two-person.
1:19:58 I got the mother here, I got the baby there, I got the patient here, I got the therapist
1:19:59 there.
1:20:03 And between them, literally we’re going back and forth at all periods of time, right brain
1:20:06 to right brain communications underneath the conversation.
1:20:13 So neuroimaging, hyper-scanning, neuroimaging, you’re familiar with hyper-scanning.
1:20:17 Another paradigm-shifting thing that is occurring now in neuroimaging.
1:20:24 For the first time, we can now scan two people, NIRS, EEG, whatever you want, while they
1:20:30 are in the middle of a basic interpersonal interaction, a numberable interaction between
1:20:32 the two of them.
1:20:35 These studies have now been done.
1:20:42 And what they did was that they found is that the two brains, especially when they are into
1:20:48 emotional states and when they are looking at each other face to face and they’re concentrating
1:20:54 literally on how to empathically be with that person, et cetera, emotions, so to speak,
1:21:01 they find that the right brain of one will synchronize with the right brain of the other.
1:21:08 And the part of the right brain that synchronizes with the other is the right temporal parietal
1:21:17 junction, a lot of evidence now on the right temporal parietal junction.
1:21:20 I said right brain to right brain.
1:21:23 So now the eyes are coming.
1:21:28 I remember the eyes are, I mean, direct eye connection really is the most powerful form
1:21:29 of communication.
1:21:33 I always remind people these are two little bits of brain outside your cranial vault.
1:21:36 As weird as that might seem, they are two bits of brain, your retina is central nervous
1:21:41 system, and you’re looking at, that’s about as close as you can get to looking at somebody’s
1:21:42 brain state.
1:21:43 As anything.
1:21:48 Well, you know, the eyes are being controlled by the autonomic nervous system, so you have
1:21:54 an autonomic nervous system, the autonomic nervous system synchrony here, so to speak.
1:22:01 But essentially what’s occurring at this point in time, face, voice, gesture.
1:22:06 The face is processed in the posterior parts of the right hemisphere, the face processing,
1:22:09 right hemisphere, face processing.
1:22:13 The posterior parts of the right hemisphere, the sensory areas of the right hemisphere process
1:22:19 the voice, the melody of the voice, the tone of the voice, that’s different than the semantics
1:22:20 of the voice.
1:22:25 This is prosody, this is what the Italians do so well.
1:22:27 Right.
1:22:36 And the posterior parts of the right hemisphere also will process gesture and tactile, okay?
1:22:42 All of that comes together, is integrated together in the right temporal parietal junction.
1:22:49 So when two people literally are empathically synchronizing with each other, when we are
1:22:58 sharing the same emotional state, the third patient says at this point in time, my God,
1:23:02 it’s rage, I never realized it was anger.
1:23:09 And at that point in time, the empathic therapist who’s synchronizing, we are both literally
1:23:13 now in that right temporal parietal junction.
1:23:20 But the right temporal parietal junction is what sends the communications and receives
1:23:21 the communications.
1:23:23 Got me here?
1:23:29 So essentially, that’s where our linkage is and we are now literally in a right brain
1:23:32 to right brain communication.
1:23:40 And what they found was during a real psychotherapy situation where the patient comes in and they’re
1:23:45 there because they have interpersonal relationships problems and emotional problems, and they’re
1:23:51 face to face in their eye to eye, and they’re tracking each other’s like that, you’ll find
1:23:53 that synchronization.
1:24:00 So the synchronization between my right temporal parietal and your right temporal parietal
1:24:03 is a right brain to right brain communication.
1:24:09 That right brain to right brain communication is always occurring in that kind of a context.
1:24:18 And therefore, the most important new change in psychoanalysis is that the unconscious
1:24:21 is more than just happening at dreams.
1:24:29 It’s happening at all points because the unconscious we now know is a relational unconscious.
1:24:35 It communicates with another relational unconscious, right brain to right brain, and this has really
1:24:41 changed so much now in our understanding about what psychotherapy is about also.
1:24:48 And certainly, I want to point out the major change mechanism in psychotherapy now is not
1:24:49 insight.
1:24:52 It’s not cognitive insight.
1:24:58 It’s more the ability to have an emotionally laden conversation with another human being
1:25:02 and to make emotional connections with another human being, which is why the therapeutic
1:25:05 relationship really is the factor of the change.
1:25:11 And that’s very different than the old days was your unconscious is here, the analyst
1:25:12 is there.
1:25:17 I’m now going to interpret what you’re doing as you are sinking down into the right, but
1:25:19 I’m going to stay up left and interpret it.
1:25:21 That’s why there was a real limitation to that.
1:25:27 And that’s why psychoanalysis really changed now also to a face-to-face contact, not just
1:25:30 the couch also.
1:25:37 Fascinating, and makes total sense based on the newer imaging tools, revealing synchrony,
1:25:38 et cetera.
1:25:44 I have two questions that can be asked in parallel.
1:25:47 Music and dogs.
1:25:48 Why music and dogs?
1:25:55 Well, some of what you’re describing reminds me of the state shift that occurs when I hear
1:26:03 particular pieces of music for which I’m not paying attention to the lyrics, or in some
1:26:07 cases the lyrics matter, I’m listening, but they don’t make any sense.
1:26:11 Like if they were read out as a paragraph, it wouldn’t make any sense.
1:26:14 But it feels like there’s some fundamental truth there.
1:26:19 So this is, I could state specific musical preferences, but it’s highly individual.
1:26:20 For some people, it’s classical music.
1:26:22 For other people, it’s music that contains lyrics.
1:26:29 But there’s this feeling, like, yes, there’s a truth there, and I feel that truth.
1:26:33 Even though the content of the words, let’s take it, couldn’t help myself.
1:26:38 Like a Bob Dylan song, for instance, he certainly could be considered a poet, right?
1:26:42 And if you read the lyrics just as a paragraph, you’d be like, “This is nonsense.”
1:26:46 But the way that it’s sung, the meaning behind it, the timbre in the voice, the prosody,
1:26:49 et cetera, and presumably the emotion that he was feeling at the time when the music
1:26:55 was recorded, communicates with us, and we enter a synchronous state.
1:27:00 And then in parallel to this, I mentioned dogs, where sure, they have a left brain
1:27:05 and a right brain, but I think with animals, generally, if they’re domestic animals and
1:27:11 we have a very close relationship to them, we can really feel a resonance with them and
1:27:13 presumably them with us.
1:27:18 And for anyone that’s experienced it, some people might be chuckling now, but it’s nothing
1:27:19 short of profound, right?
1:27:24 The extent to which we really feel like they see us and we see them and there’s a bond.
1:27:29 Clearly not the same magnitude as a parent-child bond, but nonetheless.
1:27:36 So music and dogs, do you think it’s tapping in to this same right temporal parietal structure?
1:27:43 Well, I think that it’s … First of all, the right temporal parietal junction is the
1:27:46 post-theory and the right orbital front is the cortex, so the whole right brain there,
1:27:47 so to speak.
1:27:51 So we’re basically going from anterior to posterior, just their structure’s the whole
1:27:52 way back.
1:27:55 Yeah, the orbital frontal is the regulation part of it.
1:28:01 The temporal parietal junction is the communication part of it, so the whole key is the communication
1:28:03 of emotion and the regulation of emotion.
1:28:05 Where is the surrender switch?
1:28:10 The surrender is the colossal switch out of the left into the right.
1:28:15 So not so much paying attention to the content of the words, the logic behind them, the logical
1:28:21 flaws that might exist, the analytic part, but rather how the words sound, how the words
1:28:22 feel, literally.
1:28:29 Yes, and clearly one of the … First of all, there has been a lot of neuroscience done
1:28:34 on music and, incidentally, most of that is right brain, showing right brain activation
1:28:35 in music.
1:28:44 The key here, even more than that, it’s particular music to me.
1:28:50 It has a particular meaning to me, its subjectivity, and a lot shows that music is essentially
1:28:53 a mechanism of affect regulation.
1:28:58 But I want to suggest to you that pets are also a mechanism of affect regulation.
1:28:59 Dogs everywhere smiling.
1:29:05 Absolutely, and maybe by the same things, I want to suggest, I think that the communication
1:29:12 between dogs, and I’ve had four dogs myself, is that literally it’s tactile, it’s the touch
1:29:17 of that animal, it’s the prosody of the voice, because literally that dog understands the
1:29:25 prosody of the voice, and also, to some extent, I think they can read our faces.
1:29:29 But more than that, there’s one other sense, which I haven’t brought up, which is part
1:29:33 of human relationship, and that’s smell.
1:29:36 This is overlooked in human relationship.
1:29:41 But in real intimate contacts between human beings, the smell is really a key there.
1:29:47 Think about sexual arousal, so dogs are really very strong on our smell, et cetera.
1:29:56 But if attachment is reunion after a separation, you come home, there’s that dog sitting there,
1:30:00 literally, and immediately, you’re down-regulating the day.
1:30:04 You have now taken off the whole left hemisphere, our whole stresses of all of that, and you’re
1:30:10 now shifting left into right, and we use the mechanisms that are available to do that.
1:30:13 Playing music is one of the ways to do that.
1:30:19 In some sense, music is an auto-regulation, although music can be live music, and then
1:30:21 it’s more than that, so that’s the case.
1:30:24 Or playing music with others, this is something I’m incapable of because I have no musical
1:30:29 ability, but playing music with others, you can see that when we talk about the chemistry
1:30:35 of a band, it’s so incredible to witness that, and then to feel it en masse with thousands,
1:30:37 maybe, of other people.
1:30:46 There have been studies to show that during a performance, there is a synchrony, there
1:30:52 are synchronized states between the performer and the audience, and suddenly, they’re all,
1:30:56 you can have thousands of people, literally, in that same synchronized state at that point
1:30:57 in time here.
1:31:04 You mentioned earlier Stephen Porges’ work, and we know that brain and body are connected
1:31:12 in both directions, and I should know this, but I don’t know if the right brain has preferential
1:31:18 communication with the parasympathetic or sympathetic, or other aspects of, well, Vegas
1:31:21 is parasympathetic, but I think it’s probably both.
1:31:26 I think the more we discover about the Vegas, it’s likely to be mixed, sympathetic, parasympathetic,
1:31:28 but I’ll catch some heat for that, but that’s okay.
1:31:36 But bodily sensing is a real thing, like there are ways that our diaphragm and our core relax
1:31:37 when we’re happy.
1:31:43 All of this is obvious to anyone, but I’m just curious how right brain links up with
1:31:44 bodily states.
1:31:48 The right brain is more connected into the body than the left brain.
1:31:52 Incidentally, do you know the name Ian McGilchrist?
1:31:53 Yes.
1:31:57 I know the name, and many people have commented on our YouTube channel that I need to talk
1:32:01 to Ian.
1:32:05 I have gotten that far, but I’ve been busy.
1:32:06 Get him.
1:32:07 Get him.
1:32:08 Great.
1:32:09 Ian, we’ll send you an invite.
1:32:10 Yeah.
1:32:18 I mean, there has been ongoing dialogue between us for some time, but Ian talks about that
1:32:25 the right brain literally is much more connected into the body, and incidentally, it’s also
1:32:28 more dominant for will.
1:32:33 Unconscious will is more important than conscious will, which you kind of at the very beginning,
1:32:35 we were talking about the left versus the right.
1:32:36 Yeah.
1:32:44 So I’m curious as to how people can start to sense these right brain, left brain shifts.
1:32:50 We talked about how paying a little less attention to the content of words and a little bit more
1:32:58 to how a conversation is feeling, independent of the word content might be part of it.
1:33:03 We hear a lot these days about how body posture matters.
1:33:06 If people are closed up with their arms crossed, I don’t know, but sometimes I’m just a little
1:33:09 chilly, so I’ll cross my arms, and sometimes I’ll cross my arms and lean in, and I know
1:33:12 that I’m in a much more attuned state.
1:33:16 So I don’t put too much weight on that, but maybe I should put more weight on that.
1:33:17 Yeah.
1:33:18 What are your thoughts?
1:33:19 Yeah.
1:33:25 There was a classical work by an analyst by the name of Manuel Hammer, and he was talking
1:33:27 about how to reach the affect.
1:33:33 And what he suggested is that there are certain moments in the session when literally my body,
1:33:38 in order to pick up the communications of the patient, I lean back.
1:33:43 I’m not leaning forward into, I lean back and let the atmosphere literally come over
1:33:44 me, so to speak.
1:33:45 No, I love this.
1:33:50 He says, “Forgive me for interrupting,” but I love this because people, especially on
1:33:55 social media, they take a piece of information, like if you’re leaned back, you’re disengaged.
1:33:57 You’re leaned forward, you’re engaged, but you could also just turn it right around and
1:34:00 say, “If you’re leaned forward, you’re impending,” and then the person doesn’t have space.
1:34:01 All right.
1:34:04 And so, frankly, it becomes a bunch of BS.
1:34:07 But notice, here, what I’m talking about, the therapist is attempting to do is to make
1:34:14 an emotional connection, an empathic connection, and in order to make an empathic connection,
1:34:20 you’re leaning back, you’re leaning back, and literally as you lean back, all of a sudden,
1:34:25 you’re able to pick up things and hear things that you didn’t see before, so to speak.
1:34:30 And frequently, what happens when you’re in an emotional connection like that, images
1:34:35 will come to your mind, images, which really represent the emotional experience that the
1:34:37 other is having.
1:34:42 And at that point in time, also, what you’ll find is that just as you’re picking up that
1:34:46 person’s image, he’s picking up your person’s image.
1:34:52 And what Hammer says is that what we have here is something that’s like an affective
1:34:58 wireless between the two, because it’s going back and forth between the two of us, just
1:35:03 like a right brain-to-right brain communication, affected by it.
1:35:11 Freud said the human unconscious acts like a receptor, and it picks up the communications
1:35:14 of the unconscious of another human being.
1:35:20 Freud said literally human beings can pick up the unconscious without it going through
1:35:22 the conscious mind.
1:35:28 So again, in that kind of a context, that all makes sense.
1:35:32 The other thing I want to say about all of these behaviors that are going on now when
1:35:41 there is an emotional communication, the key is spontaneous behaviors, spontaneous.
1:35:45 Not thought-out behaviors, spontaneous behaviors.
1:35:51 When there’s spontaneous behaviors, there’s more trust in them being in the first place.
1:35:54 But there’s not a mind that is attempting to present anything.
1:36:00 And when you have two people revealing their spontaneous behaviors to each other, even if
1:36:05 they’re not sure how they’re going to be affected, that also is a matter for synchrony.
1:36:12 In order for there to be synchrony, there has to be spontaneous two-way communications,
1:36:13 turn-taking communications.
1:36:19 And incidentally, as we talk about this conversation, what is set up in the attachment between the
1:36:25 mother and the infant, the infant makes a cry, the mother responds, is that they are
1:36:27 now taking turns.
1:36:29 There’s turn-taking behavior.
1:36:36 And in a good relationship, what you find is more or less smooth turn-taking behaviors.
1:36:42 And incidentally, you and I, who have never met before, are not doing too badly in these
1:36:46 spontaneous turn-taking behaviors between us.
1:36:47 I appreciate you saying that.
1:36:49 I feel the same way.
1:36:55 Text messaging has become a dominant mode of communication these days.
1:37:02 I’ve hosted a few guests, expert in emotions in the brain, Lisa Feldman Barrett, for instance,
1:37:03 and others.
1:37:11 And she and others have talked about how the emojification of emotions, just like a smiley
1:37:16 face or a crying face or a goodness or a mind blown, these things are convenient, as is
1:37:20 shorthand text, lack of punctuation, et cetera.
1:37:26 But today’s conversation also highlights the extent to which text messaging is pretty much
1:37:32 devoid of most everything that you’re talking about, a green bubble or a blue bubble, seen
1:37:38 or not seen, red or not in that red, depending on how you set your settings.
1:37:43 The latency, the turn-taking, sometimes people layer in multiple conversations and you’re
1:37:47 going back and forth about a couple of different things and then like your food order comes.
1:37:57 I mean, sure, the human brain can handle this, but this seems either not good, neutral, that
1:38:03 is, or bad for building and reinforcing communication.
1:38:08 It actually concerns me, but of course I’m now 49, so I can say things like now that
1:38:13 I’m 49, I can say things like that, but it concerns me because I think that you can imagine
1:38:23 the young brain and the older brain essentially not being good at interpersonal dynamics because
1:38:24 of text messaging.
1:38:25 I agree.
1:38:26 I agree.
1:38:40 First of all, let me mention that one of Ian’s ideas is that essentially the left hemisphere
1:38:46 is becoming more and more dominant today in not only in this country, and he sees that
1:38:51 as really as a huge problem because the title of his book is “The Master” and it’s “Emissary,”
1:38:56 and the emissary, which is left brain, betrays the master, so he sees that one of the problems
1:39:02 we’re dealing with right now is that there’s the left hemisphere is there and that these
1:39:06 right hemisphere is even metaphors are problematic.
1:39:10 So I have a rule.
1:39:12 I don’t like to argue over text.
1:39:16 I don’t like to argue, period, but I don’t, you know, I’ll pick up the phone.
1:39:20 I’m of the generation where we called one another.
1:39:28 I find text to be completely devoid of what I’m really seeking in terms of connection,
1:39:33 and I think that there’s an entire, I know there’s an entire generation of people that
1:39:38 grew up communicating mainly through short message.
1:39:43 Jonathan Haight and the author of “The Anxious Generation” has been encouraging young kids
1:39:47 to put away their phones and get out and interact more, encouraging parents to let their kids
1:39:50 be more what they call free range kids and do this kind of thing, arguing that there’s
1:39:56 far fewer dangers in the physical world than there are in the online world for young brains.
1:39:58 He makes a convincing argument.
1:40:06 For those of us that are seeking to have a better connection, maybe even do some healing
1:40:11 of the right brain circuitry that you’ve been talking about today, do you think that
1:40:18 there’s a hierarchy of effectiveness such that, you know, like text would be perhaps
1:40:24 at the bottom, voice memo, maybe next level up, I’m thinking here, a phone call, you know,
1:40:27 there was a time when we wrote handwritten letters and those felt very meaningful.
1:40:32 I kept handwritten letters from people that I cared about and that cared about me.
1:40:38 The handwritten letters are proofs that it doesn’t have to be a real time exchange, but
1:40:42 there’s something about handwriting, a type written letter by today’s standards would
1:40:49 also be a significant thing, but you know, there really seems to be something special
1:40:54 about a letter, a face-to-face conversation.
1:41:01 In terms of literally the point of the letter and the attempt of the letter literally was
1:41:03 to make a connection.
1:41:08 I can remember in my childhood going away to camp and we would write letters back and
1:41:14 forth and the words that were being used there were literally about making a connection and
1:41:19 filling you in, which also meant that I had to reflect about myself and what was happening
1:41:26 with me and how I felt about that and how I was sharing all of that with another person.
1:41:31 That has really gone into the background and things have become much more impersonal, but
1:41:39 I want to point out that for a certain type of personality, texting fits perfectly.
1:41:44 These are people that walk around with left brains that are high-perturbed.
1:41:49 People living in the left, that’s right.
1:41:53 I just want to point out there are other ways literally of feeding the right brain of what
1:42:00 it needs and one of the other ways also is going out into the world, is traveling, is
1:42:03 being in nature, sharing those kinds of things also.
1:42:12 Those are also in addition to the in-person situations here, but we’re seeing changes
1:42:19 here, we’re seeing changes here and I’m not so sure too many of these are good.
1:42:27 Let me throw out, I made a little list of the areas which are now being studied which
1:42:33 are showing that clearly this is right brain dominance in these activities.
1:42:35 Please share.
1:42:38 Stop me at any point.
1:42:43 Basically the argument that I’m making in this new book on human nature is that the
1:42:48 highest levels of human nature are on the right brain.
1:42:56 Essentially intuition, now remember, intuition is there for all kinds of professions.
1:43:03 One of the things that a fireman gains over time is literally how to read a fire.
1:43:06 Intuition, purely right brain, and so on.
1:43:18 Intuition literally is drawing on body sensations also, etc., imagery, creativity, a lot of
1:43:23 evidence showing creativity, the ability to processing something novel and something
1:43:50 new, metaphors, imagination, studies, humor, music, poetry, art, morality, compassion,
1:44:04 spirituality, and the best for last, love.
1:44:12 That’s a spectacular list, making the right brain circuitry at least among the most exciting
1:44:15 circuits, certainly important circuits.
1:44:19 I threw an ad for the next book.
1:44:22 I love right brain psychotherapy, love, love, love it.
1:44:28 I own a hardcover copy, I’ve owned it for a couple of years now, highly recommend it.
1:44:30 We’ll put links to your books in the show note.
1:44:32 Gets a development of the unconscious mind also.
1:44:36 Okay, we’ll do.
1:44:43 What are some activities that allow us to, quote unquote, drop into our right brain circuitry
1:44:44 a bit more?
1:44:48 One that immediately leapt to mind as you mentioned nature and interacting with nature
1:44:53 and we were talking about music is walking.
1:45:03 And earlier we talked about you educated us on rather this notion of wide range attention,
1:45:10 this evenly suspended attention that is associated with the right brain, this kind of widening
1:45:14 of gaze as opposed to narrow gaze and narrow attention that is associated with left brain
1:45:16 circuitry.
1:45:22 When we’re out in nature and when we’re ambulating, when we’re walking, provided we’re not looking
1:45:29 at our phone, one hopes, or looking for something specific like a bird that we’ve spotted.
1:45:31 We tend to be in panoramic vision.
1:45:36 I’m a vision scientist so I can’t help myself, you know, what we call “magniceller vision.”
1:45:37 Yeah, sure.
1:45:38 Big pixels.
1:45:39 I’m aware.
1:45:40 Yeah, taking it all in.
1:45:47 If you’re more spherical than kind of a cone of attention, I would imagine that might be
1:45:51 more right brain associated.
1:45:58 What are some things that you, if you, suggest to your patients like, “Hey, you know, until
1:46:02 our next session, you know, do you encourage them to journal, free associate journal to
1:46:11 listen to music, to take walks, or do you restrict the activation of this right brain
1:46:15 circuitry to the session and then let it just show up as it were?”
1:46:16 Yeah.
1:46:17 Yeah.
1:46:21 So you let it them sort of just default to what’s happening.
1:46:28 Two points here.
1:46:40 First of all, on therapy, I think there’s been too much of an emphasis on technique in therapy.
1:46:51 And really what the right brain research is showing is that it’s the right brain process.
1:46:54 That’s the key here more than the technique.
1:47:01 And so that being the case, due to my own training, if psychotherapy has shown to be
1:47:09 more effective in making long-term changes and even changes after the treatment is over
1:47:13 than other forms of therapy like CBT, so I think there’s been too much on that.
1:47:21 On the matter of other experiences, the right brain is also dominant for processing novel
1:47:23 information.
1:47:29 Any time something new comes up, the right picks it up first and you get a burst of
1:47:31 noradrenaline out of that also.
1:47:42 So the pursuit of continuing to have a curious mind and an open mind I think is part of that
1:47:47 and seeking new experiences in different parts of the world.
1:47:53 I mean, there’s an economic piece to that also, but with new challenges, bring up new
1:48:03 challenges that we have and to essentially, if possible, feed curiosity.
1:48:10 Einstein even said something essentially along those lines there.
1:48:19 So new experiences with new people, new challenges, new places to see, a travel I think is one
1:48:25 of those and it turned out to be one of the great fortunate gifts that came from all of
1:48:27 this.
1:48:33 I was a therapist only for about 45 years and I came into this late.
1:48:41 I wrote this book late and literally, it’s led me into new relationships and new friends.
1:48:48 Who starts making friends at 45 and 50 years old, but again, novelties and sharing that
1:48:52 I think is also another way of doing that.
1:48:56 Plus, you said this, I’ll repeat it, exercise.
1:48:59 Exercise is a key here.
1:49:08 I happen to be interested in energy and in mitochondria and there’s a scientist Navio
1:49:13 at San Diego who has written on this and he’s talking about the healing process and part
1:49:18 of the healing process literally is exercise.
1:49:25 That’s fundamental to healing of whatever, physical and mental and also restorative sleep.
1:49:36 So taking care of our body, one of the things that we learn early in our experiences, mostly
1:49:40 taught through the bodies, literally how to take care of our bodies and as you’re well
1:49:50 aware of, you don’t see that in certain pathologies and I’m talking about more than just self-destructive
1:50:00 like cutting it, but ultimately the ability to be able to look inward and to be able to
1:50:08 reflect back upon the self and to be able to see even what we want to see and don’t
1:50:09 want to see.
1:50:19 Now, I want to just make a quick reference to defenses because defenses can be adaptive
1:50:23 and maladaptive and they’re important and they’re there.
1:50:29 For example, we have defenses against overwhelming affect, dissociation is defense against overwhelming
1:50:35 affect, but we also have defense like repression, which is part of all human beings and repression
1:50:43 can be normal and adaptive or it can be maladaptive and it’s maladaptive literally when the repression
1:50:44 is very strong essentially.
1:50:49 What you have there is that the left hemisphere is just shutting out anything coming over
1:50:50 from the right.
1:50:51 That’s what repression is.
1:50:54 The left hemisphere is just shutting that all out.
1:50:59 So part of this is becoming more aware of those defenses that we have also and I want
1:51:01 to make this point also.
1:51:08 There are certain parts of ourselves which we cannot see.
1:51:14 We can only see them when we’re getting feedback from somebody who knows us and can see those
1:51:21 things in us and even if at the time they’re uncomfortable, but we need that feedback from
1:51:27 somebody we trust to be able to see, which is why this ability literally to completely
1:51:31 change one’s psychology is highly problematic because remember what you’re attempting to
1:51:40 do is to change the right brain, which is why intimate relationships, close relationships
1:51:46 with whom we can share things is really a key there also.
1:51:56 Everybody has blind spots and the way out of that again is trusting enough to take in
1:52:00 negative feedback at times also.
1:52:10 My own feeling is that when something hits me, let’s say a disappointment hits me, and
1:52:15 one of the things I learned early about my own emotion because in order to study emotion,
1:52:23 you have to study your own emotion, et cetera, that for me literally when something comes,
1:52:29 I just let it come and move wherever it’s going to go and feel it just at all of its
1:52:36 intensity and strength and even after sharing it, literally letting it penetrate down so
1:52:42 to speak and ultimately at some point it’ll come back into another shape in a form but
1:52:47 our emotions are adaptive and again I want to point out one of the major fallacies is
1:52:53 that negative emotions are bad and positive emotions are good.
1:53:00 Positive emotions are good, manic emotions, et cetera, negative emotions are bad, loss,
1:53:05 we are wired for all of these emotions because they have adaptive value and we need to be
1:53:14 able to be familiar with all of those different types of emotions that come away in our lives.
1:53:21 I have a friend, he’s a songwriter and he told me that he has this process whereby he
1:53:29 writes music every day but he starts his day by painting or drawing and I think he sold
1:53:35 some paintings and drawings but that’s not his main vocation but he told me that he draws
1:53:42 and paints as a way to sort of grease the gears to songwriting and then I learned that
1:53:49 Joni Mitchell did this too or something similar and I can’t help but wonder whether or not
1:53:55 they’ve unconsciously tapped into a mode of bringing right brain circuitry up in terms
1:53:57 of its activity.
1:54:04 Neither of them are known as painters or artists but of course musical artists and quite accomplished
1:54:06 ones at that.
1:54:09 Does that sort of tool or technique make sense?
1:54:14 Yeah, it does, essentially it’s creativity, which again is the ability to see something
1:54:20 novel in a new way, to look at the same thing but through new eyes so I think those are
1:54:27 ways of literally, artists know literally how to get surrender out of the left and get
1:54:31 into the right and you’re seeing these mechanisms of surrender but let me share into something
1:54:35 else more autobiographical about what you’re saying.
1:54:41 When I decided to, I knew that I was going to write something at a certain point in time
1:54:48 and so for ten years I went into a period of self-study and literally I went to a library,
1:54:51 Cal State Library near me and I just went through the stacks.
1:54:56 Do you remember what it was like to go through the stacks and I started to move into psychology
1:55:01 and to neurology and to chemistry but then I found myself doing something else.
1:55:07 I went back to the piano, I took piano as a teenager, it led nowhere but as an adult
1:55:12 I went back to the piano, we have a piano in the house, it came from my in-laws because
1:55:17 I wanted to know something in my fingers, I didn’t want to know something in my logic.
1:55:24 I knew that the way that I usually would understand things would be rationally and logically but
1:55:32 I wanted to be able to play and be able to play again purely so that it was in my fingers
1:55:35 and I also wanted to be able to visualize.
1:55:42 So I got to a point now where I started to be able to see a cell and I could visualize
1:55:48 mitochondrial moving now up into the dendrites at the cell membrane so that visualization
1:55:55 capacity as well as the musical capacity was my intuitive way of starting now more and
1:56:02 more to get me to lean into the right to be able to learn how to be in the right.
1:56:03 Amazing.
1:56:12 I love this and I’ll refrain from sharing my personal use of I guess we call them avenues
1:56:19 into the right but I want to make clear, I understand you’re in the stacks of books
1:56:25 in the library, it feels and sounds like a cognitive endeavor, a left brain endeavor
1:56:32 but then it just came to you, I want to play the piano or through the research that you
1:56:39 were doing this 10-year self-research, amazing by the way, I’m so struck by that, then did
1:56:42 it just come to you in a flash, like I want to play the piano again?
1:56:47 And was it because playing the piano contrasted so much with looking through the stacks or
1:56:48 they were aligned?
1:56:56 No, it just meant, for me that was exploration, it was exploration, it was all new information
1:56:59 and I found that I could master more than what the field that I was trained in.
1:57:07 Let me give you one other experience that is a lot of evidence to show, the a-ha experience
1:57:08 is right brain also.
1:57:14 So there are times when literally insights will come quickly and suddenly and they’ll
1:57:17 seem to come out of nowhere and all of a sudden the muse is there.
1:57:22 So that was an a-ha experience and when I thought about it it just made all kinds of
1:57:23 sense.
1:57:28 I mean there was a purpose to it because again I needed to get past doing that.
1:57:33 Let me tell you something else that I decided to do very early on as I was setting off into
1:57:39 this ten-year period, I decided never to memorize anything.
1:57:41 Tell me more.
1:57:44 It’s a lot of effort that gets nowhere.
1:57:49 Literally what I wanted to do as I wanted to understand it in the way that I could understand
1:57:51 it.
1:57:56 So if there’s a lot of wasted time and memorization, and that being the case, as you can imagine
1:57:58 I have a rather enormous of memory.
1:58:02 I know where things are, I know where they are, I know how to get them.
1:58:07 I know what’s important and I know how to put it into a place where I know where that
1:58:08 article is.
1:58:14 And incidentally when I’m working, originally I would write everything down and the writing
1:58:18 had an effect of putting that more into my memory.
1:58:25 Even now when I’m studying I’ll take papers, I’ll Xerox them, and I’ll read them at my
1:58:26 desk.
1:58:29 I will not read and study right off the computer.
1:58:35 In other words, I was learning my own technique of learning.
1:58:39 So important, I often get asked what’s your note taking process, how do you prepare a
1:58:40 solo episode?
1:58:43 I do these long solos that I have only a few pages of notes.
1:58:48 But I could describe it but the process is so specific to the way that I learn across
1:58:52 the whatever six, eight, ten weeks that it takes me to prepare for one of those, sometimes
1:58:57 more, that it wouldn’t really translate, like it doesn’t matter.
1:59:05 But there’s a process of introspection there about literally how do I learn, and how can
1:59:09 I literally absorb the information so that it goes in deep.
1:59:12 The left hemisphere essentially is a surface hemisphere.
1:59:15 The right hemisphere is the one of depth, so to speak.
1:59:20 And what goes into the right, for example, if you have an experience, an emotional experience
1:59:24 that’s really important, that goes deep into your autobiographical memory.
1:59:31 That’s much deeper than your attempting to memorize something at any point in time.
1:59:38 Given the extreme importance of this right brain circuitry and of this autonomic synchrony
1:59:46 between mother and typically mother, primary caretaker that is and infant, what are some
1:59:51 things that are known from the literature as critically important about that stage in
1:59:57 terms of, you know, amount of time spent with the child.
2:00:02 You know, oftentimes parents are working, there are nannies or any number of different
2:00:03 things.
2:00:06 There are a lot of different structures nowadays for families and balancing work and family.
2:00:11 But is there anything known about how to, I hate to use the word optimize, but maximize
2:00:14 the health of the relationship?
2:00:15 Yeah.
2:00:19 I don’t think that this culture compared to other cultures really provides for that
2:00:20 kind of time.
2:00:25 I think that people are stressed because of that.
2:00:33 And now I’m going to talk about maternal leave and paternal leave in other rich countries.
2:00:41 The paternal leave is three months and maternal leave is six months or more in Scandinavia.
2:00:48 So these other countries have figured out this time of life is critical that if you
2:00:56 really want to affect a personality and help shape that personality to be a moral person
2:01:01 or, you know, to have values, et cetera, the time literally that to put in is the earliest
2:01:02 years.
2:01:05 That’s when it’s there, so to speak.
2:01:11 And without that kind of leave policy, in this country, most people go back to work
2:01:14 at six weeks.
2:01:19 Six weeks is at the beginning of the critical period of the right brain.
2:01:24 The autonomic nervous system is in a critical period at six to eight weeks.
2:01:27 The amygdala is coming into a critical period.
2:01:32 The basolateral amygdala, the insula and the cingulate are in a critical period at that
2:01:34 point in time.
2:01:40 This is before the child has formed an attachment or a separation.
2:01:47 So I see this as literally—and as I’m well aware of, there’s now talking about this
2:01:48 more and more.
2:01:53 In fact, the recent debate, there was discussion of this also about this problem.
2:02:00 The London School of Economics had a study about what is the best predictor, the best
2:02:04 childhood predictor, of adult satisfaction in life.
2:02:11 And the best predictor was emotion, and the second was the child’s conduct, and the third
2:02:15 and last was the child’s IQ.
2:02:17 We have things upside down here.
2:02:25 We are focusing too much on executive functions that come online in the third year.
2:02:30 And again, what I’m suggesting to you is that the whole foundations of our personality
2:02:37 are starting in utero through the second and the third year, and then with the father, etc.
2:02:41 That’s where we literally should be putting the money, and the money should be there so
2:02:43 that it provides the time.
2:02:46 Every other culture has figured this out.
2:02:53 The UNICEF took a poll in 2021 of 36 countries, rich countries.
2:02:58 We came in last in emotional well-being, childhood well-being.
2:03:01 Shame.
2:03:04 It is a shame.
2:03:08 What’s wonderful, however, is that you’re highlighting these issues.
2:03:14 So many people are hearing about this, and I encourage anyone, everyone listening, to
2:03:21 really take in the ordering of importance of what Dr. Schor just shared, that IQ, third
2:03:26 on the list, emotion regulation, number one.
2:03:27 Conduct.
2:03:28 Conduct.
2:03:36 So the idea that we need to train our kids up as little memorizing computers is clearly
2:03:37 the wrong idea.
2:03:41 Clearly, there’s important information that needs to be committed to memory to be a functional
2:03:48 human being, but that we’re missing not just critical knowledge transfer, but critical
2:03:51 emotional transfer.
2:03:56 And for that reason, and for so many other reasons, I really want to thank you for coming
2:03:59 in today and having this conversation.
2:04:04 It’s unlike any conversation I’ve had on this podcast, for several reasons, not the
2:04:09 least of which is that you have this incredible knowledge of the neurobiology, which for me
2:04:14 is a delight, and I’m sure for the listeners too, but also the clinical experience, which
2:04:16 is so rich.
2:04:21 And it’s clear you’ve also done your own work in exploring these ideas, and you’ve been
2:04:25 here for and participated in the evolution of this whole right brain, left brain thing,
2:04:29 the advent of neuroimaging, and how that’s really shed new light.
2:04:35 And I just love, love, love the way that you braid all this together in terms of actionable
2:04:40 things with patient and therapist, but also just in terms of one’s understanding of self.
2:04:44 I’m certain people are going to take this knowledge into their lives and into the world,
2:04:48 and it’s been really enriching for me, and I’m certain it’s going to be immensely enriching
2:04:50 for them.
2:04:51 So thank you for the work you do.
2:04:55 Thank you for taking the time to come here today, and I’m excited about your new book.
2:04:59 So keep us informed as to when that comes out, and we’ll have you back on for another
2:05:01 discussion if you’re willing.
2:05:09 And just thank you so much for entering this left brain, right brain dance and dynamic.
2:05:11 It’s been thoroughly enjoyable for me.
2:05:13 Absolute pleasure for me too, Andrew.
2:05:14 Absolute pleasure.
2:05:15 Thank you.
2:05:16 Thank you.
2:05:20 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Alan Shore.
2:05:23 To learn more about his work and to find links to his books, please see the links in the
2:05:25 show note captions.
2:05:29 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
2:05:32 That’s a terrific zero-cost way to support us.
2:05:36 Another terrific zero-cost way to support us is to follow the podcast on both Spotify
2:05:41 and Apple, and on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
2:05:45 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:05:48 That’s the best way to support this podcast.
2:05:51 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d
2:05:56 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments on YouTube.
2:05:57 I do read all the comments.
2:06:00 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
2:06:02 It’s my very first book.
2:06:05 It’s entitled Protocols, an operating manual for the human body.
2:06:08 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based
2:06:13 on more than 30 years of research and experience, and it covers protocols for everything from
2:06:20 sleep to exercise to stress control, protocols related to focus and motivation, and of course
2:06:25 I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
2:06:29 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
2:06:33 There you can find links to various vendors, you can pick the one that you like best.
2:06:37 Again, the book is called Protocols, an operating manual for the human body.
2:06:41 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
2:06:43 platforms.
2:06:47 So that’s Instagram, ex formerly known as Twitter, LinkedIn, Facebook, and Threads,
2:06:51 and on all those platforms, I discuss science and science-based tools, some of which overlap
2:06:55 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
2:06:57 covered on the Huberman Lab podcast.
2:07:00 Again, it’s Huberman Lab on all social media platforms.
2:07:04 And if you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, the Neural Network
2:07:08 newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as
2:07:13 brief one-to-three-page PDFs that cover protocols for things like deliberate heat exposure,
2:07:14 deliberate cold exposure.
2:07:18 There’s a protocol for managing your dopamine, there’s a protocol for optimizing your sleep,
2:07:21 for neuroplasticity and learning, and much more.
2:07:24 To sign up for the newsletter, simply go to hubermanlab.com.
2:07:25 There you provide your email.
2:07:29 I’d like to emphasize that we do not share your email with anybody.
2:07:33 And as I mentioned before, the newsletter is completely zero-cost.
2:07:37 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Alan Shore.
2:07:45 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Alan Shore.
Tiến sĩ Alan Shore là một nhà phân tích tâm lý lâm sàng, và ông là chuyên gia hàng đầu thế giới về cách mà các mô hình gắn bó thời thơ ấu ảnh hưởng đến các mối quan hệ của chúng ta ở tuổi trưởng thành, bao gồm các mối quan hệ lãng mạn, tình bạn và các mối quan hệ chuyên nghiệp, cũng như mối quan hệ của chúng ta với chính bản thân.
Tiến sĩ Shore là giảng viên trong Khoa Tâm thần học và Khoa học Hành vi tại Trường Y khoa UCLA.
Ông cũng là tác giả của một số cuốn sách quan trọng, bao gồm Tâm lý học não phải và Phát triển của tâm trí vô thức.
Cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Shore là một cuộc thảo luận cực kỳ quan trọng mà mọi người đều nên nghe, để hiểu về bản thân và hiểu về những người trong cuộc sống của họ.
Tại sao?
Bởi vì tất cả chúng ta đều trải qua 24 tháng đầu đời.
Bạn sẽ không nghe điều này nếu bạn chưa trải qua.
Và trong 24 tháng đầu đời đó, bộ não của bạn phát triển theo một cách cụ thể tùy thuộc vào cách bạn tương tác với người chăm sóc chính của mình, đó là mẹ bạn, nhưng cũng có thể là cha hoặc những người chăm sóc chính khác.
Trong 24 tháng đầu, não phải và não trái của bạn điều tiết những quá trình rất cụ thể nhưng khác nhau.
Chẳng hạn, hôm nay bạn sẽ học từ Tiến sĩ Shore rằng mạch điện não phải của bạn, tức là các mạch cụ thể ở bên phải não của bạn, liên quan đến việc phát triển một loại cộng hưởng rất cụ thể với người chăm sóc chính của bạn, chuyển tiếp từ trạng thái bình tĩnh và yên tĩnh mà cả hai bạn cùng chia sẻ đồng thời đến các trạng thái được coi là trạng thái phấn khích, nhiệt huyết, và sự ngạc nhiên.
Và việc chuyển tiếp qua lại giữa các trạng thái đó, như Tiến sĩ Shore giải thích, là rất quan trọng cho sự phát triển cảm xúc của chúng ta và cách chúng ta hình thành các mối gắn bó sau này.
Vì vậy, nếu bạn đã nghe nói về kiểu gắn bó né tránh, gắn bó lo âu hoặc gắn bó an toàn, hôm nay bạn sẽ hiểu tại sao những kiểu gắn bó cụ thể đó lại phát triển, chúng chuyển hóa từ cuộc sống sớm đến tuổi vị thành niên, tuổi teen và tuổi trưởng thành như thế nào, và thực tế là những mẫu gắn bó thời thơ ấu đó, mà tất nhiên chúng ta không thể kiểm soát cho chính mình, nhưng chúng ta có thể kiểm soát cho con cái của mình, cách mà chúng ta có thể điều chỉnh chúng thông qua những quy trình rất cụ thể để đạt được mối quan hệ tốt hơn với cả người khác và với chính bản thân mình.
Đây thực sự là một cuộc trò chuyện rất đặc biệt, và theo như tôi biết, khác với bất kỳ cuộc thảo luận nào khác về mối quan hệ, khoa học thần kinh hoặc tâm lý học mà tôi đã từng nghe trước đây, và tôi hoàn toàn mong đợi rằng đối với bạn cũng sẽ như vậy.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford.
Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học với chi phí bằng không cho công chúng.
Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay.
Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là David.
David sản xuất một loại thanh protein không giống bất kỳ loại nào khác.
Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và không có gram đường nào.
Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% calo của nó đến từ protein.
Những thanh protein từ David cũng có hương vị tuyệt vời.
Hương vị yêu thích của tôi là bột bánh quy chocolate chip.
Nhưng tôi cũng thích loại có hương vị fudge chocolate, và tôi cũng thích loại có hương vị bánh.
Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị.
Chúng cực kỳ ngon miệng.
Rất dễ dàng để đạt được mục tiêu protein của tôi là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày. Và điều đó cho phép tôi làm điều đó mà không cần tiêu thụ quá nhiều calo. Tôi thường ăn một thanh David vào buổi chiều sớm hoặc thậm chí giữa chiều nếu tôi muốn lấp đầy khoảng trống giữa bữa trưa và bữa tối. Tôi thích rằng nó có một chút ngọt, vì vậy nó giống như một món ăn vặt ngon, nhưng nó cũng cung cấp cho tôi 28 gram protein chất lượng rất cao với chỉ 150 calo. Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman. Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Eight Sleep. Eight Sleep sản xuất các vỏ đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ. Tôi đã nói trước đây trên podcast này về nhu cầu thiết yếu của chúng ta để có được đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo một giấc ngủ ngon là đảm bảo rằng nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn là đúng. Và đó là vì để có thể ngủ sâu và duy trì giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ. Và để thức dậy cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng một đến ba độ. Eight Sleep làm cho việc kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn trở nên rất dễ dàng bằng cách cho phép bạn lập trình nhiệt độ của vỏ đệm vào đầu, giữa và cuối đêm. Tôi đã ngủ trên một vỏ đệm Eight Sleep gần bốn năm nay, và nó đã hoàn toàn biến đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi. Eight Sleep gần đây đã ra mắt thế hệ mới nhất của vỏ pod gọi là Pod 4 Ultra. Pod 4 Ultra có khả năng làm mát và sưởi ấm được cải thiện. Tôi thấy điều đó rất hữu ích vì tôi thích làm cho giường thật mát vào đầu đêm, thậm chí lạnh hơn vào giữa đêm, và ấm lên khi tôi thức dậy.
Đó là điều mang lại cho tôi giấc ngủ sóng chậm và giấc ngủ REM nhiều nhất. Nó cũng có chức năng phát hiện ngáy, sẽ tự động nâng đầu bạn lên một vài độ để cải thiện luồng không khí và ngăn chặn tiếng ngáy của bạn. Nếu bạn muốn thử một lớp đệm Eight Sleep, bạn có thể truy cập eightsleep.com/huberman để nhận ưu đãi Black Friday ngay bây giờ. Với chương trình giảm giá Black Friday này, bạn có thể tiết kiệm lên đến 600 đô la cho Pod 4 Ultra của họ. Đây là đợt giảm giá lớn nhất trong năm của Eight Sleep. Eight Sleep hiện đang giao hàng đến Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia chọn lọc trong EU và Úc. Một lần nữa, đó là eightsleep.com/huberman. Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Alan Shore. Tiến sĩ Alan Shore, chào mừng bạn. Rất vui được ở đây. Để bắt đầu, tôi có một câu hỏi đơn giản, đó là, bạn nghĩ rằng tỷ lệ phần trăm suy nghĩ và hành vi của chúng ta được điều khiển bởi tâm trí có ý thức so với tâm trí vô thức là bao nhiêu? Bạn hiểu rằng tôi đã được đào tạo trong lĩnh vực phân tâm học, và tôi là một nhà trị liệu tâm lý động lực bên cạnh việc là một nhà khoa học thực thụ. Vì vậy, vô thức là điều mà tôi đã nhận thức và viết về, và nó là một phần trung tâm trong những gì tôi viết đến ngày hôm nay, về cơ bản, như chúng ta sẽ thấy, tôi đang gợi ý rằng não phải là tâm trí vô thức. Vì vậy, khi bạn hỏi có bao nhiêu điều thực sự là có ý thức và bao nhiêu điều là vô thức, tôi cũng đang xem xét điều đó từ góc độ thần kinh học về mức độ hoạt động diễn ra trong não phải. Não phải luôn luôn xử lý thông tin, luôn luôn, đặc biệt là thông tin cảm xúc ở các mức độ dưới nhận thức có ý thức, đặc biệt khi bạn đang trong một tương tác cảm xúc. Vậy có bao nhiêu điều thực sự là có ý thức, tôi sẽ nói rằng khi nói đến những động lực cơ bản của việc tại sao chúng ta làm những gì chúng ta làm, 95 đến 90 phần trăm trong số đó là vô thức. Và đã có dữ liệu cho thấy điều đó là đúng. Nhưng hầu hết, mặc dù chúng ta nghĩ rằng tâm trí có ý thức của chúng ta thực sự đang đưa ra tất cả những quyết định này.
Dưới đây, ở mọi thời điểm, tiềm thức đang hoạt động. Trước đây, người ta nghĩ rằng tiềm thức chỉ xuất hiện trong những giấc mơ vào ban đêm, nhưng giờ đây chúng ta biết rằng bán cầu não phải đang đọc những thông điệp tiềm thức giữa chúng ta. Giao tiếp là một nơi an toàn để ở bên bạn, bạn có hiểu những gì tôi đang nói không? Thực sự, những yếu tố quan trọng luôn hoạt động và quan trọng hơn nhiều so với những gì chúng ta đã nghĩ. Hãy bắt đầu suy nghĩ và nói về sự khác biệt giữa bán cầu não phải và bán cầu não trái. Và điều tôi muốn biết là khi chúng ta đến với thế giới này, có bao nhiêu sự phân lập, như chúng ta gọi là, có bao nhiêu sự chuyên môn hóa giữa bán cầu não phải và bán cầu não trái vào thời điểm chúng ta rời khỏi bụng mẹ, khi chúng ta hít thở lần đầu tiên? Câu trả lời cho điều đó hiện tại khá rõ ràng. Và tình cờ, một số câu hỏi về tiềm thức này được cung cấp bởi sinh học thần kinh. Nhưng về cơ bản, đây là những gì chúng ta biết. Đã có những phát hiện sẽ được thực hiện vào những năm 80 và 90 về sự phát triển đột ngột của não bộ con người. Sự phát triển đột ngột của não bộ con người xảy ra từ tam cá nguyệt cuối cùng của thai kỳ cho đến năm thứ hai và thứ ba của cuộc đời. Tất cả thời gian đó là một giai đoạn thống trị của bán cầu não phải. Thực tế, đã có sáu nghiên cứu lớn trong các phòng thí nghiệm thần kinh học trên toàn thế giới cho thấy rằng bán cầu não phải thống trị trong khoảng thời gian đó. Thực tế, có một nghiên cứu gần đây ở Mexico nơi họ xem xét trẻ từ hai đến ba tháng, sáu đến tám tháng, chín đến mười hai tháng. Ở mỗi thời điểm, họ nhận thấy rằng bán cầu não phải đang tăng tốc độ phát triển. Bán cầu não trái thì không. Vì vậy, bán cầu não phải rất thống trị từ rất sớm. Thực tế, có bằng chứng cho thấy ngay cả trong tử cung, có sự phân lập bên phải. Bây giờ, hãy nhớ rằng sự phân lập là một phần của tất cả các hệ thống. Và những gì được phân lập không chỉ là các khu vực vỏ não, mà còn cả các khu vực dưới vỏ não, v.v. Vì vậy, nếu bạn lấy, giả sử, hạch hạnh nhân – có sự khác biệt giữa hạch hạnh nhân bên phải.
và amygdala bên trái.
Và một lần nữa, bán cầu não bên phải.
Vì vậy, câu trả lời cho điều đó rất rõ ràng bây giờ.
Bán cầu não bên trái không phát triển mạnh cho đến cuối năm thứ hai và
vào năm thứ ba, cho đến thời điểm đó, điều này có nghĩa là mọi thứ về sự gắn bó đều liên quan đến
động lực của bán cầu não bên phải.
Điều đó có nghĩa là mọi thứ về sự gắn bó diễn ra trong 24 tháng đầu tiên?
Có, hoàn toàn đúng.
Và nó xảy ra trong thời gian phát triển não bộ trong khi bán cầu não bên phải.
Vì vậy, về cơ bản, những gì bạn có bây giờ là trong não của em bé, não của em bé
hiện đang trong giai đoạn phát triển mạnh của bán cầu não bên phải.
Và người mẹ giờ đây đang định hình bán cầu não bên phải của em bé thông qua cơ chế gắn bó,
thông qua việc điều chỉnh não bộ đó.
Vì vậy, cô ấy đang giúp định hình não bộ đó theo cách tốt hơn hoặc xấu hơn.
Và tình cờ, điều đó cũng có nghĩa là không chỉ là sự gắn bó an toàn, mà còn cả vấn đề—bởi vì
nó là tốt hơn hoặc xấu hơn—nó cũng là sự phát triển ban đầu của những sự gắn bó không an toàn.
Và chúng ta sẽ nói về những sự gắn bó không an toàn đó—tất cả những điều đó thực sự đang được hình thành bởi
bên phải.
Hơn nữa, có bằng chứng cho thấy nó đi từ bán cầu não bên phải, sau đó là bán cầu não bên trái,
và sau đó quay trở lại bên trái và lại bên phải trong suốt cuộc đời.
Vì vậy, mặc dù bạn có một giai đoạn phát triển mạnh mẽ hơn bất kỳ thời điểm nào khác trong hai
và một nửa, ba năm đầu đời, hãy nghĩ đến tuổi vị thành niên, nơi bạn có một
giai đoạn phát triển khác.
Tuổi vị thành niên có được đánh dấu bởi một giai đoạn phát triển mạnh của bán cầu não bên phải không?
Nó được đánh dấu bởi ban đầu là bên phải, và sau đó là bên trái.
Vì vậy, về cơ bản, với tuổi dậy thì và sự xuất hiện của testosterone và kháng nguyên và estrogen,
nó chuyển sang một giai đoạn phát triển khác vào thời điểm đó, điều này có nghĩa là, chỉ để ghi nhận, bây giờ mối quan hệ gắn bó, mà về cơ bản sẽ liên quan đến cách
chúng ta điều chỉnh cảm xúc của mình, vì tôi sẽ nói rằng sự gắn bó liên quan đến giao tiếp.
của cảm xúc, từ não phải đến não phải, trong hai năm đầu đời, và về việc điều chỉnh cảm xúc trong cùng khoảng thời gian đó, v.v.
Nhưng cuối cùng, điều đó dẫn đến các chiến lược mà chúng ta có để điều chỉnh cảm xúc, và sự gắn bó về cơ bản là điều chỉnh cảm xúc, giao tiếp cảm xúc và điều chỉnh cảm xúc.
Vì vậy, bây giờ điều bạn đang nhìn thấy, nếu bạn có một người mẹ và một đứa trẻ, họ đang giao tiếp với nhau, từ não phải đến não phải, và họ đang làm điều đó như thế nào?
Bằng khuôn mặt, giọng nói và cử chỉ.
Người mẹ đang đọc các biểu cảm trên khuôn mặt của em bé, thị giác, thính giác, ngữ điệu của giọng nói, và sau đó là xúc giác.
Vì vậy, cô ấy đang tiếp nhận những loại giao tiếp này phát ra từ em bé, xúc giác, cử chỉ, thị giác, và bây giờ cô ấy đang tiếp nhận những giao tiếp đó.
Cô ấy đang cộng hưởng với những giao tiếp đó, và sau đó cô ấy sẽ điều chỉnh những giao tiếp đó, và đó về cơ bản là điều mà nó hướng tới.
Cuối cùng, những gì chúng ta có là các chiến lược điều chỉnh cảm xúc.
Cách chúng ta điều chỉnh cảm xúc cho phần còn lại của cuộc đời phụ thuộc vào mối quan hệ gắn bó trong hai năm đầu đời, đó là một kết nối từ não phải đến não phải.
Bây giờ đã có hàng trăm, hàng nghìn nghiên cứu về sự gắn bó, như bạn đã biết rõ vào thời điểm này.
Nhưng chìa khóa của nó, thực sự, tôi đã bắt đầu điều này vào năm 1994 với cuốn sách đầu tiên của tôi, điều chỉnh cảm xúc và nguồn gốc của bản thân, sinh học thần kinh của sự phát triển cảm xúc.
Hãy nhớ rằng, Bowlby đã nghiên cứu về sự gắn bó vào những năm 60, nhưng vấn đề của cảm xúc thực sự không được đề cập đến, và ngay từ đầu, khi họ nhìn vào sự gắn bó, họ đã nhìn vào hành vi và họ đã nhìn vào nhận thức.
Vì vậy, nếu bạn biết về tài liệu về sự gắn bó, hãy nhớ tình huống kỳ lạ?
Vâng, chỉ để nhắc nhở người nghe, tôi đã nói về điều này trong các podcast trước, tôi sẽ cung cấp một liên kết đến đoạn đó, nhưng một tình huống kỳ lạ có thể được mô tả ngắn gọn là cha mẹ và thường là…
Mẹ và con vào phòng khám. Họ cố tình để lại em bé với một người chăm sóc. Đây là một tình huống kiểu như nhà trẻ giả. Mẹ rời đi, và sau đó có rất nhiều sự chú ý được dành cho cách mà trẻ sơ sinh hoặc trẻ nhỏ, bất kể độ tuổi nào, phản ứng. Chúng có lo lắng không? Chúng có thể tham gia vào trò chơi không? Sau đó, họ xem xét sự trở lại của người mẹ và cách mà trẻ phản ứng với điều đó, và có sự phân loại hành vi theo các kiểu gắn bó an toàn, gắn bó không an toàn. Có một sự phân loại về một sự kết hợp của nhiều thứ khác nhau, những đứa trẻ được gọi là D-babies, mà thực sự là một tập hợp của nhiều điều khác. Và đây là nơi mà chúng ta nghe nhiều hiện nay về các kiểu quan hệ của người lớn an toàn, không an toàn, lo âu và tránh né. Đã có rất nhiều điều được viết và nói về điều đó. Chúng ta không có thời gian để đi vào tất cả những chi tiết đó, nhưng đây là điều mà Tiến sĩ Shore đang đề cập đến. Tôi thực sự bị cuốn hút bởi ý tưởng rằng có sự thống trị của não phải, não trái diễn ra suốt cuộc đời. Nó đã được lập bản đồ một cách cẩn thận vào tuổi trưởng thành đến mức chúng ta có thể nói rằng theo chức năng của tuổi tác, khi ai đó bước vào đầu tuổi 30, họ có thống trị não phải hay não trái không? Hay đó là những cột mốc phát triển hơn là tuổi tác? Tôi nghĩ rằng đó là những cột mốc phát triển. Tôi đang nghĩ đến việc, hãy nhớ Eric Erickson nói về các giai đoạn khác nhau của cuộc sống và cách mà bạn có một hệ thống phân cấp ở đây, thực sự, vì sự gắn bó là một hệ thống phân cấp. Nó bắt đầu từ dưới vỏ não và sau đó đi lên vỏ não. Vì vậy, những gì ông ấy đã nói là có những thay đổi dọc theo con đường, và điều đó phù hợp với điều đó. Vì vậy, mối quan hệ gắn bó tồn tại ở những thời điểm sau trong thời gian, và thực sự những gì nó làm là hướng dẫn chúng ta qua các mối quan hệ với những người khác. Nó chắc chắn hướng dẫn chúng ta qua các chiến lược để đối phó với căng thẳng. Và cách mà chúng ta xử lý căng thẳng đó giờ đây sẽ phụ thuộc vào cách mà người mẹ…
Điều này đang điều chỉnh căng thẳng của em bé trong một giai đoạn quan trọng. Thuật ngữ “giai đoạn quan trọng” cũng rất quan trọng ở đây, vì trong hai năm đầu đời, não phải của trẻ đang ở trong giai đoạn quan trọng đó. Nhưng điều đó dẫn đến các chiến lược điều chỉnh cảm xúc về cách chúng ta đối phó với căng thẳng, nhưng cũng là cách chúng ta đối phó với những tình huống mới lạ. Và một lần nữa, tất cả đều liên quan đến cảm xúc.
Bây giờ, tôi đã nhảy vào đó vì tôi đã nói về các mô hình gắn bó chuyển từ hành vi sang nhận thức và cảm xúc. Và thực chất, cuốn sách đầu tiên mà tôi viết là về sinh học thần kinh của sự phát triển cảm xúc. Vào năm 1994, khi tôi phát hành cuốn sách đó, đó cũng là khoảng thời gian mà Antonio de Macio phát hành cuốn sách của ông. Thực sự, phải đến giữa những năm 90, một phần nhờ vào công nghệ hình ảnh thần kinh, mà bạn còn nhớ, đó là thập kỷ của bộ não, thì cảm xúc mới thực sự trở thành một vấn đề mà khoa học lần đầu tiên nhìn nhận.
Điểm mà tôi muốn nhấn mạnh ở đây là gắn bó không chỉ là tâm lý, mà là tâm sinh lý. Và luôn có một sự rạn nứt giữa tâm lý học và sinh học. Nhưng khi bạn nói về cảm xúc, bạn không chỉ đang nói về các sự kiện tâm lý, mà bạn đang nói về các sự kiện sinh lý liên quan đến những sự kiện đó. Ví dụ, sinh lý của phản ứng căng thẳng, sinh lý của hệ thần kinh giao cảm, mà tiêu tốn năng lượng, và hệ thần kinh đối giao cảm, mà bảo tồn năng lượng.
Vì vậy, người mẹ là một người điều chỉnh điều đó. Cách mà cô ấy điều chỉnh em bé là cô ấy theo dõi mức độ kích thích của em bé, cô ấy theo dõi cảm xúc của em bé khi chúng thay đổi theo thời gian từng khoảnh khắc. Và sau đó, cô ấy đồng bộ hóa với điều đó, và điều đó cho phép cô ấy có thể điều chỉnh nó. Vì vậy, chúng ta đang từ việc nhận ra cảm xúc của em bé, đồng bộ hóa với những cảm xúc đó, và sau đó trở thành một người điều chỉnh cảm xúc.
Vì vậy, người mẹ, người đã có sự gắn bó an toàn, là một người điều chỉnh cảm xúc tốt cho đứa trẻ. Bà không chỉ là người điều chỉnh cảm xúc cho những trạng thái tiêu cực của đứa trẻ, vì những trạng thái tiêu cực và cảm xúc tiêu cực về bản chất là thích nghi. Đứa trẻ khóc, người mẹ cho bú, đứa trẻ. Và có một tín hiệu mà bà đang gửi đi, theo nghĩa đen. Và người mẹ sau đó biết một cách trực giác, biết một cách trực giác, bà không sử dụng bán cầu não trái để tìm ra cách làm gì với đứa trẻ đó. Bà đang làm điều đó một cách trực giác, và trực giác là chức năng của bán cầu não phải. Bà đang điều chỉnh đứa trẻ một cách ngầm hiểu. Bây giờ, hãy quay lại từ ngầm hiểu sang rõ ràng, được không? Bạn đang thấy rất nhiều điều về sự chuyển đổi từ rõ ràng sang ngầm hiểu, điều gì đó là ngầm hiểu diễn ra ở các mức độ dưới nhận thức. Vì vậy, khi bà biết trực giác phải làm gì, rằng bây giờ đứa trẻ này đang giảm điều chỉnh quá mức và bà muốn nâng đứa trẻ lên, bà sẽ sử dụng giọng nói của mình, theo nghĩa đen, để nâng đứa trẻ lên trạng thái phấn khích hơn. Hoặc nếu đứa trẻ đang mất điều chỉnh, hưng phấn giao cảm, bà biết cách để giảm điều chỉnh điều đó. Và bà sẽ giảm điều chỉnh điều đó bằng biểu cảm khuôn mặt, bằng giọng nói. Bây giờ, giọng nói của bà đang cố gắng làm mềm và làm dịu lại. Vì vậy, về cơ bản, sự gắn bó là bộ điều chỉnh sự hưng phấn, sự hưng phấn cảm xúc. Và sự hưng phấn cảm xúc đó cũng bao gồm hệ thần kinh tự động. Vì vậy, những gì chúng ta có ở đây là sự điều chỉnh gắn bó của hệ limbic, hệ limbic xử lý cảm xúc, tích cực và tiêu cực, và hệ thần kinh tự động. Vì vậy, chúng là các mạch limbic tự động, và những mạch đó nằm ở bán cầu não phải. Bây giờ về vấn đề này, hóa ra, bán cầu não phải có một hệ thống kiểm soát sự gắn bó. Bởi vì bán cầu não phải xuất hiện trước, trước bán cầu não trái, vì không có ngôn ngữ ở hai tuổi, bà đang điều chỉnh đứa trẻ này ở hai tháng, sáu tháng, mười hai tháng, tất cả đều diễn ra không bằng lời nói, bà đang làm điều này một cách ngầm hiểu, không phải rõ ràng.
Bán cầu trái xử lý các kích thích rõ ràng, các kích thích có ý thức, các kích thích lý trí. Điều đó không có ở đây. Mọi thứ đang được thực hiện một cách ngầm, dưới mức nhận thức, và một lần nữa, điều đó cho phép cô ấy trở thành sự điều chỉnh. Vậy lý thuyết gắn bó, lý thuyết gắn bó của tôi, lý thuyết điều chỉnh, về cơ bản là gắn bó là sự điều chỉnh tương tác. Hãy theo dõi tôi nhé. Cuối cùng, những gì chúng ta có là hai hình thức điều chỉnh. Những gì chúng ta đang làm là chúng ta đang điều chỉnh bản thân, đúng không? Ý tôi là, đó là bản ngã chủ quan, nằm ở bán cầu phải. Bán cầu trái là bản ngã chủ quan. Bán cầu trái là ngôn ngữ, có ý thức. Cô ấy đang điều chỉnh bán cầu phải, và cô ấy làm điều đó, một lần nữa, bằng cách theo dõi các trạng thái cảm xúc của em bé, như tôi đã nói. Nhưng một lần nữa, điều mà đứa trẻ học được từ điều đó là bán cầu phải của nó đang trở nên ngày càng phức tạp từ năm đầu tiên đến năm thứ hai. Nó sẽ phát triển một số chức năng phức tạp hơn cũng được kích thích bởi người mẹ. Cuối cùng, vào cuối năm thứ hai, em bé đó có thể tự điều chỉnh các trạng thái cảm xúc của mình, trong bán cầu phải của nó. Chúng ta có hai hình thức điều chỉnh. Bạn có thể điều chỉnh các trạng thái của mình bằng cách tự điều chỉnh, tức là, bạn không ở bên những con người khác vào thời điểm này. Bạn có một bán cầu phải hiệu quả có thể điều chỉnh, và, tình cờ, những gì chúng ta đang nói ở đây là sự điều chỉnh của hạch hạnh nhân bởi vỏ não trán orbital bên phải. Vỏ não trán orbital bên phải là mức độ cao nhất của bán cầu phải. Nó cũng có những phần tinh vi nhất và mới nhất đang tiến hóa của não bộ nằm ở vỏ não trán bên phải, không phải bên trái. Vỏ não trán orbital bên phải, không phải vỏ não thùy bên trái, là chìa khóa cho điều này. Vậy điều mà chúng ta học được từ sự gắn bó ở đây, một lần nữa, là cách để, cả trong sự gắn bó ngọt ngào, cách tự điều chỉnh cảm xúc của bạn khi bạn xa cách mọi người. Nói cách khác, khi bạn đến một nơi yên tĩnh vào thời điểm này, bạn đang điều chỉnh bản thân.
Hạ xuống, nói một cách chính xác, và bạn đang nhận được sự điều chỉnh tốt của amygdala bởi vỏ não trán bên phải, hoặc sự điều chỉnh tương tác, mà giờ đây bạn đi đến một con người khác. Chúng ta đến với một con người khác trong những lúc căng thẳng, trong một tình huống tối ưu. Chúng ta cũng đến với một con người khác để chia sẻ những trạng thái vui vẻ, và hãy nhớ rằng tôi đã nói rằng người mẹ đang tăng cường trạng thái vui vẻ và giảm thiểu trạng thái tiêu cực. Vì vậy, trong một mối liên kết an toàn, bạn có ai đó có thể làm cả hai điều đó. Trong một số hình thức liên kết không an toàn, điều đó sẽ không xảy ra. Liên kết tránh né luôn tự điều chỉnh trạng thái của mình. Vì vậy, để tôi rõ ràng, trong liên kết tránh né, đứa trẻ, mà giờ đây, hãy nói là hai tuổi rưỡi, ba tuổi, đó đã là một đứa trẻ nhỏ, xin lỗi. Đứa trẻ nhỏ thường tự điều chỉnh nhiều hơn là tìm kiếm người khác để giúp thực hiện sự điều chỉnh phối hợp. Vâng, điều tôi đang nói là một mối liên kết an toàn, và để tôi quay lại một bước về điều đó. Chìa khóa của sự gắn bó là sự đồng điệu tâm sinh lý, bạn biết cụm từ đó, hãy chú ý đến sự đồng điệu tâm sinh lý, rằng người mẹ không chỉ điều chỉnh khía cạnh tâm lý, mà thực sự còn điều chỉnh khía cạnh sinh lý của điều đó, có nghĩa là bà ấy đang điều chỉnh hệ thần kinh tự động. Hãy nghĩ về hệ thống tương tác xã hội. Những gì chúng ta có ở đây là khả năng trong mối liên kết an toàn, và sau đó phần thứ hai của sự gắn bó là sửa chữa. Hãy để tôi quay lại. Sự đồng điệu tâm sinh lý. Đôi khi bà ấy không đồng điệu đúng cách, đôi khi bà ấy đọc sai trạng thái của đứa trẻ vì một lý do nào đó. Điều gì xảy ra trong việc chăm sóc đủ tốt là người mẹ đã không đồng điệu đúng cách giờ đây sẽ điều chỉnh lại đứa trẻ đó, giờ đây sẽ đồng bộ lại với đứa trẻ đó, giờ đây sẽ kết nối lại não phải với não phải của đứa trẻ đó. Và việc sửa chữa đó là chìa khóa ở đây, bạn có sự không đồng điệu và sửa chữa. Vì vậy, chìa khóa để có một mối liên kết an toàn không chỉ là sự đồng điệu tâm sinh lý, mà còn là việc sửa chữa sự không đồng điệu.
Và điều đó cho phép em bé mở rộng tình huống đó và có thể sử dụng điều đó để yêu cầu một trường hợp.
Đó là một sự an toàn.
Nhưng nếu cô ấy không đồng cảm, ví dụ, và không sửa chữa, hãy nói, hoặc cô ấy không giỏi trong việc đồng cảm tâm sinh lý, hãy nói như một người mẹ tránh né, vì những người có tính cách tránh né không thoải mái với sự gần gũi thực sự.
Một thuật ngữ khác cho tính cách tránh né là tính cách phủ nhận.
Và điều mà họ phủ nhận là nhu cầu về sự điều chỉnh tương tác, vì vậy họ luôn tự điều chỉnh.
Hoặc bạn có một thời điểm khác trong đó bạn có một hình thức gắn bó khác, một gắn bó lo âu không an toàn, nơi mà người đó luôn điều chỉnh tương tác, hoặc luôn tìm đến người khác để giúp họ điều chỉnh, nhưng không thể tự điều chỉnh.
Tôi nghĩ đây là một điều rất quan trọng để dừng lại một chút, chỉ để đưa ra một số bối cảnh về hàng trăm nghìn câu hỏi mà tôi nhận được về gắn bó tránh né so với an toàn so với gắn bó lo âu.
Và bạn đã trình bày tất cả một cách cực kỳ rõ ràng, nhưng tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta nhấn mạnh vào điều này, như người ta thường nói.
Ý tưởng rằng nếu một đứa trẻ và người mẹ không phối hợp được sự điều chỉnh tự động của họ…
Bạn thường được đồng bộ hóa.
Đồng bộ hóa.
Không đồng bộ hóa sự điều chỉnh tự động của họ theo cách đúng đắn, thì sẽ có một sự gắn bó không an toàn.
Tôi đang sử dụng ngôn ngữ đó vì một lý do cụ thể, hoàn toàn hợp lý.
Nhưng ý tưởng rằng nếu đứa trẻ, em bé, mà là một đứa trẻ mới biết đi khoảng ba tuổi, là người tránh né, thì chúng sẽ phải học cách tự điều chỉnh, và chúng sẽ tìm kiếm người khác để giúp chúng điều chỉnh ít hơn so với một đứa trẻ gắn bó an toàn.
Và em bé gắn bó lo âu, trẻ mới biết đi, thanh thiếu niên, người lớn sẽ làm điều ngược lại.
Chúng sẽ gặp khó khăn trong việc tự xoa dịu, nhưng chúng sẽ cảm thấy…
Hãy nói rằng đây có thể là những người không chịu đựng tốt một tin nhắn văn bản không được phản hồi trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Ví dụ.
Và tất cả chúng ta, tùy thuộc vào bối cảnh, chúng ta đều có điều này, đúng không?
Nhưng tôi thấy điều này cực kỳ quan trọng, đó là lý do tại sao tôi muốn quay lại với nó, vì tôi nghĩ rằng ngày nay chúng ta nghe rất nhiều về những người lo âu và gắn bó an toàn, tránh né, v.v., trong bối cảnh các mối quan hệ lãng mạn của người lớn. Nhưng tôi hy vọng rằng mọi người đang nhận ra tầm quan trọng thực sự đáng kinh ngạc của công việc của bạn, đó là cùng một mạch điện và cơ chế được sử dụng để thiết lập sự gắn bó giữa trẻ sơ sinh và mẹ sẽ được sử dụng lại sau này trong cuộc sống cho các mối quan hệ của người lớn. Tôi nghĩ rằng khi chúng ta nghe điều đó, nó có lý, nhưng tôi không nghĩ rằng hầu hết mọi người biết điều đó. Họ cho rằng có một số mạch điện trong não và cơ thể của chúng ta cho sự gắn bó lãng mạn của người lớn là khác biệt với mạch gắn bó mà chúng ta đã có với cha mẹ. Và tôi nghĩ rằng công việc của bạn nói rất rõ rằng thực tế chúng là cùng một mạch điện. Tất cả những điều này đang diễn ra ở bán cầu não phải. Và, tình cờ, mối quan hệ gắn bó được giữ lại như một ký ức tự truyện trong hai năm đầu đời, thậm chí trước khi có bán cầu não trái. Và rằng trong những tình huống căng thẳng sau này, điều đó sẽ là chìa khóa ở đó. Và, tình cờ, sự gắn bó, dù là an toàn hay không an toàn, cũng là chìa khóa cho những chuyển giao tích cực và tiêu cực. Đó là nơi nó được truyền đạt. Hãy để tôi quay lại và nói thêm một chút về một hình thức gắn bó khác, và bạn đã đề cập đến loại gắn bó D. Đây là những em bé không có tổ chức. Vì vậy, bạn có gắn bó an toàn. Bạn có hai loại không an toàn có tổ chức, đó là tránh né và lo âu. Và sau đó bạn có một loại không có tổ chức, mất phương hướng. Cuối cùng, người đó trong tình huống căng thẳng không thể tự điều chỉnh hoặc tương tác và điều chỉnh. Vì vậy, những gì họ sẽ làm vào lúc đó, giờ tôi đang nghĩ về, hãy nói, PTSD, các rối loạn nhân cách biên giới khác nhau. Người đó bây giờ thực sự không thể đến với người khác để tự điều chỉnh hoặc điều chỉnh tương tác. Người đó bây giờ sẽ sử dụng một cơ chế phòng vệ thực sự để đóng lại hệ thống gắn bó.
Và đó chính xác là điều mà sự phân ly là.
Sự phân ly chỉ đơn giản là ngừng kết nối.
Vì vậy, trong mối liên kết lo âu, bạn có một sự kích hoạt liên tục của hệ thống gắn bó, điều này có nghĩa là một sự kích hoạt liên tục của bán cầu não phải suốt thời gian.
Còn trong mối liên kết an toàn nhưng từ chối, bạn có một sự ngừng hoạt động của hệ thống gắn bó, điều này sẽ là một sự ngừng hoạt động của bán cầu não phải.
Vì vậy, cuối cùng, một mối liên kết an toàn là một mối liên kết hiệu quả, nhưng đó là một mối liên kết hiệu quả có thể chuyển đổi qua lại giữa chúng.
Không chỉ vậy, nó cũng, vào một thời điểm sau đó khi bán cầu não trái hoạt động, nó cũng có thể giao tiếp tốt hơn nhiều với bán cầu não trái so với khi không có điều đó.
Lý thuyết điều tiết về cơ bản là một lý thuyết về sự phát triển của cái tôi trong một tình huống tối ưu, nhưng nó cũng nói về bệnh sinh tâm thần của cái tôi, nguồn gốc sớm của các rối loạn tâm thần và rối loạn nhân cách.
Tôi đang nghĩ không chỉ về tâm thần phân liệt và trầm cảm, mà giờ tôi đang nghĩ về các rối loạn nhân cách tự mãn, rối loạn nhân cách biên giới, có thể chúng ta sẽ quay lại nhiều hơn về điều đó.
Và cuối cùng, là việc sửa chữa cái tôi.
Vì vậy, lý thuyết điều tiết là về sự phát triển của cái tôi, bệnh sinh tâm thần của cái tôi, và sau đó là việc sửa chữa cái tôi.
Bởi vì những tình huống gắn bó này giờ sẽ diễn ra trong tất cả các giai đoạn căng thẳng.
Bán cầu não phải chiếm ưu thế trong phản ứng căng thẳng.
Bán cầu não phải chiếm ưu thế trong hệ thần kinh giao cảm, nơi tiêu tốn năng lượng.
Và bán cầu não phải chiếm ưu thế trong hệ thần kinh phó giao cảm.
Vì vậy, tất cả những điều đó sẽ diễn ra ở những thời điểm sau đó dưới áp lực.
Và khi những hệ thống đó bị phá vỡ, đó là khi bệnh nhân sẽ hình thành các triệu chứng và đến với liệu pháp.
Và trong liệu pháp, nhà trị liệu bây giờ, điểm mấu chốt, tôi đang nhảy vào đây.
Không, điều này thật tuyệt.
Bởi vì có một sự tương tác giữa bán cầu não phải của mẹ và trẻ sơ sinh.
Cũng có một sự tương tác giữa não phải của nhà trị liệu và bệnh nhân. Và chìa khóa cho cả hai là sự điều chỉnh. Người bệnh đến trong trạng thái không được điều chỉnh. Chìa khóa cho điều đó là sự điều chỉnh. Và chìa khóa cho bất kỳ hình thức trị liệu nào, bất kể hình thức của nó là gì, một lần nữa, là sự điều chỉnh tương tác. Và đó là một mối quan hệ trị liệu. Điều mà là chỉ số tốt nhất cho việc liệu ai đó có thể làm tốt trong trị liệu hay không và liệu một nhà lâm sàng có thể làm tốt trong trị liệu hay không là khả năng của họ trong việc xử lý mối quan hệ trị liệu. Một nhà trị liệu thực sự giỏi thực sự biết cách khôi phục những yếu tố gắn bó đó vì bây giờ người bệnh bắt đầu cảm thấy an toàn và tin tưởng. Và tình cờ, gắn bó liên quan đến an toàn và tin tưởng, điều này rất tự động. Nhưng một lần nữa, chìa khóa của trị liệu là khả năng hình thành một mối quan hệ trị liệu với bệnh nhân. Chìa khóa ở đây là liệu nhà trị liệu có thể hình thành, cùng tạo ra một mối quan hệ trị liệu với một bệnh nhân có xu hướng né tránh, với một bệnh nhân an toàn, với một bệnh nhân lo âu, với một bệnh nhân ranh giới hay không. Như bạn có thể tưởng tượng, điều khó nhất sẽ là làm việc với bệnh nhân ranh giới hoặc bệnh nhân tâm thần phân liệt. Vì vậy, những gì bạn có ở đây là các động lực gắn bó đang được xây dựng. Trong phiên họp đầu tiên, điều đang xảy ra là nhà trị liệu đang lắng nghe những lời nói của bệnh nhân để chẩn đoán và hiểu triệu chứng. Nhưng nhà trị liệu cũng đang lắng nghe bên dưới những lời nói. Và bệnh nhân đang theo dõi mối quan hệ gắn bó bên dưới điều đó, theo dõi sự kích thích và sự không điều chỉnh kích thích bên dưới điều đó, theo dõi nó trong cơ thể của chính mình, có thể nói như vậy, v.v. Và một lần nữa, đó là một loại lắng nghe khác. Một lần nữa, nhà trị liệu đang lắng nghe một cách tư duy trái, nhưng hơn hoặc kém nhà trị liệu đang lắng nghe não phải. Và câu hỏi là, nhà trị liệu làm điều đó như thế nào?
Và để ghi lại, để nhà trị liệu có thể tiếp cận được động lực gắn bó, mà chủ yếu nằm ở bên phải, nhà trị liệu phải chuyển từ bên trái sang bên phải. Và có một thuật ngữ cho điều đó. Thuật ngữ đó là từ bỏ, từ bỏ. Không ai có thể một cách có ý thức, có chủ đích đưa bản thân vào bên phải. Bạn phải buông bỏ. Bạn phải buông bỏ, nghĩ rằng, hãy để mọi thứ diễn ra, có thể nói như vậy.
Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất và probiotic tất cả trong một với các adaptogen. Tôi đã uống AG1 hàng ngày kể từ năm 2012, vì vậy tôi rất vui mừng khi họ tài trợ cho podcast này.
Lý do tôi bắt đầu uống AG1 và lý do tôi vẫn uống AG1 một lần và thường là hai lần một ngày là vì nó là sản phẩm bổ sung dinh dưỡng nền tảng chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất. Điều đó có nghĩa là AG1 đảm bảo rằng bạn nhận được tất cả các vitamin, khoáng chất và các vi chất dinh dưỡng cần thiết để tạo ra một nền tảng vững chắc cho sức khỏe hàng ngày của bạn.
AG1 cũng có probiotics và prebiotics hỗ trợ một hệ vi sinh vật đường ruột khỏe mạnh. Hệ vi sinh vật đường ruột của bạn bao gồm hàng triệu vi sinh vật trải dọc theo đường tiêu hóa và ảnh hưởng đến nhiều thứ như tình trạng hệ miễn dịch, sức khỏe chuyển hóa, sức khỏe hormone và nhiều hơn nữa.
Vì vậy, tôi đã thấy rằng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tiêu hóa của tôi được cải thiện, hệ miễn dịch của tôi mạnh mẽ hơn, tôi hiếm khi bị ốm, và tâm trạng cũng như sự tập trung tinh thần của tôi ở mức tốt nhất. Thực tế, nếu tôi chỉ có thể uống một loại thực phẩm bổ sung, thì loại thực phẩm bổ sung đó sẽ là AG1.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Chỉ trong tháng này, tháng 11 năm 2024, AG1 đang tặng một tháng cung cấp omega-3 từ dầu cá miễn phí, bên cạnh bộ quà chào mừng thông thường gồm năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp vitamin D3K2 với đơn hàng của bạn. Omega-3 rất quan trọng cho sức khỏe não bộ, tâm trạng, nhận thức và nhiều hơn nữa.
Một lần nữa, hãy truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt này.
Hãy cho tôi biết thêm về sự đầu hàng, và tôi chỉ muốn chắc chắn rằng tôi hiểu đây là sự đầu hàng từ phía nhà trị liệu đang cố gắng, vâng, lắng nghe câu chuyện mà bệnh nhân đang chia sẻ, nhưng cũng chú ý đến trạng thái cảm xúc bên dưới, liệu người đó có đang run rẩy không. Họ có tức giận không? Có cảm giác tuyệt vọng, sốc, ghê tởm không? Đúng vậy. Họ đang mang điều này trên những con đường song song, và mục tiêu của nhà trị liệu, nếu họ là một người hiệu quả, là để xoa dịu bệnh nhân, hay là để cho bệnh nhân có một loại catharsis nào đó, một sự giải tỏa điều này? Tại thời điểm nào thì nhà trị liệu can thiệp và cố gắng phối hợp và chỉ cho bệnh nhân một cách khác để suy nghĩ và cảm nhận về vấn đề đó? Điều tôi đang gợi ý ở đây là về cơ bản nhà trị liệu đang lắng nghe từ não trái đến não trái, nhưng nhà trị liệu cũng luôn lắng nghe bên dưới những lời nói, v.v., và họ đang lắng nghe sự giao tiếp từ não phải đến não phải. Và bệnh nhân bây giờ, người đang trầm cảm, đang phát ra những giao tiếp từ não phải. Nỗi buồn của họ và giọng nói, khuôn mặt rõ ràng là không ổn định, và về cơ bản khi nhà trị liệu theo dõi điều đó, sự kích thích cảm xúc, cho dù nó là vào trạng thái hạ kích thích và trầm cảm hay hưng phấn quá mức vào lo âu, điều đầu tiên là đồng bộ hóa với bệnh nhân đó để sinh lý của tôi đồng bộ với sinh lý của họ. Và bây giờ thông qua vùng đảo phải, tôi thực sự cảm nhận trong cơ thể mình những gì bệnh nhân đang cảm nhận trong cơ thể họ. Tôi giờ đây hiểu bệnh nhân đó từ bên trong ra ngoài. Và tình cờ, những gì tôi cảm nhận trong cơ thể mình về sự không ổn định của bệnh nhân đó có thể rất khác so với báo cáo bằng lời mà bệnh nhân đó đang đưa ra vào thời điểm đó. Nhưng điểm mấu chốt ở đây, thực sự, cũng giống như người mẹ đang đồng bộ hóa với những âm điệu tăng dần của đứa trẻ.
và những âm thanh giảm dần của trạng thái tự động đó, của trạng thái cảm xúc đó, tôi đang nắm bắt những điểm mà chúng đang chuyển đổi vào và ra khỏi một trạng thái cảm xúc. Tôi đang đồng bộ hóa với điều đó. Và cuối cùng, khi tôi hòa hợp với loại điều đó, thì vào thời điểm đó, một cách hoàn toàn ngầm hiểu, tôi bắt đầu làm chậm giọng nói của mình nếu tôi muốn giảm bớt sự kích thích, hoặc tôi đang điều chỉnh giọng nói lên. Vào thời điểm đó, tôi đang điều chỉnh một cách tương tác. Và chúng tôi bây giờ đã đồng bộ hóa với nhau. Vì vậy, điều gì sẽ xảy ra là khi chúng tôi đồng bộ hóa khi họ đang gặp rối loạn, chúng tôi bây giờ đang đồng bộ hóa cùng nhau khi chúng tôi đi vào trạng thái điều chỉnh. Vì vậy, nhà trị liệu có thể thực sự và thể chất cho bệnh nhân thấy điều gì là tự điều chỉnh hoặc điều chỉnh phối hợp. Và bạn sẽ thấy điều đó trên khuôn mặt của tôi, khuôn mặt, giọng nói, cử chỉ. Bạn sẽ thấy điều đó trên khuôn mặt của tôi. Bạn sẽ thấy điều đó trong giọng nói của tôi. Bạn sẽ thấy điều đó trong cử chỉ của tôi. Ba phương thức cảm giác này bây giờ đang trao đổi qua lại giữa chúng tôi. Vì vậy, chìa khóa của buổi trị liệu đầu tiên, thực sự, không chỉ là chẩn đoán, mà là bắt đầu đồng bộ hóa với bệnh nhân đó và hình thành một liên minh trị liệu với bệnh nhân đó. Và vào cuối buổi trị liệu đầu tiên, bệnh nhân có thể nói, “Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn, và tôi có một số ý tưởng rằng bạn có thể hiểu, nhưng chắc chắn phải hơn thế.” Tôi cảm thấy, thực sự. Ngày nay, tôi nghĩ chúng ta thường nghe rằng các mối quan hệ lãng mạn của người lớn có thể cung cấp sự chữa lành cho một số thất bại trong sự gắn bó thời thơ ấu. Và cũng có một cụm từ thường được nhắc đến rằng chúng ta cần học cách làm cha mẹ cho chính mình. Đây là một điều gì đó thuộc về tâm lý học đại chúng trên mạng xã hội mà mọi người cần học cách tự chăm sóc và tự an ủi ở một mức độ nào đó. Ai biết điều đó có nghĩa là gì? Tôi sẽ không cố gắng định nghĩa nó. Nó không được định nghĩa một cách hoạt động.
Câu hỏi tôi có là, bạn nghĩ quá trình mà bạn vừa mô tả với một nhà trị liệu có thể bắt đầu tái cấu trúc khả năng tự điều chỉnh hoặc phối hợp để điều chỉnh đến mức độ nào?
Về cơ bản, ở đây, theo thời gian, một phần vì sự đồng bộ này. Trước hết, cho phép tôi viết “đồng bộ” với chữ cái S hoa. Ý tôi muốn nói là, trong năm năm qua, một lượng lớn thông tin đã được công bố về ý tưởng này về phẫu thuật giữa các cá nhân.
Thuật ngữ “đồng bộ” có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp, “sink,” có nghĩa là cùng một thời gian, cùng một lúc.
Vì vậy, theo nghĩa đen, hai người thực sự đang đồng bộ hóa. Chúng ta cảm nhận điều gì đó trong cùng một khoảnh khắc, và chúng ta cảm nhận điều đó một cách tự phát giữa chúng ta với nhau.
Chúng ta đang cảm nhận tình huống đó. Vì vậy, một lần nữa, chìa khóa ở đây là người mẹ, thực sự còn hơn cả khả năng tự điều chỉnh. Chìa khóa là điều chỉnh tương tác.
Số một. Nó diễn ra ở mức độ ngầm hiểu. Người mẹ thực sự đang làm điều này mà không có bất kỳ nhận thức ý thức nào. Bà ấy làm điều này một cách trực giác.
Bán cầu não phải là trực giác, và nó mang tính hình ảnh. Nó không phải là lý trí và logic. Chìa khóa của bất kỳ rối loạn nào, bất kể là gì, là điều chỉnh một trạng thái cụ thể.
Điều chỉnh cơn giận, điều chỉnh nỗi mất mát, sự rối loạn của xấu hổ và ghê tởm. Vì vậy, về cơ bản, những gì bạn có là sự điều chỉnh của tất cả những cảm xúc này. Nhưng tôi muốn chỉ ra rằng sự điều chỉnh đó hoàn toàn là ngầm hiểu.
Và đây là nơi mà kỹ năng ở bên bệnh nhân trong thời gian dài là chìa khóa ở đây. Bởi vì chìa khóa để tạo ra sự thay đổi ở bệnh nhân không phải là những gì bạn nói với bệnh nhân hoặc những gì bạn làm với bệnh nhân.
Mà là cách bạn ở bên bệnh nhân. Bạn hiểu sự khác biệt không? Cách để ở bên bệnh nhân đó? Đặc biệt là khi sự tồn tại của người đó đang ở trong trạng thái rối loạn.
Bây giờ theo định nghĩa, khi họ đến trong buổi gặp đầu tiên, họ đang ở trong trạng thái rối loạn. Vì vậy, một lần nữa, nó là ngầm hiểu. Nó không phải là rõ ràng.
Nếu quy định rõ ràng là sự hiểu biết trí tuệ về các triệu chứng của tôi, thì quy định ngầm là sự hiểu biết vô thức ở mức độ sinh lý, ở mức độ tâm sinh học của điều đó. Và tình cờ, sự đồng bộ là cơ chế nằm dưới sự đồng cảm. Bây giờ chúng ta biết rằng sự đồng cảm thực sự phải có mặt. Nhưng sự đồng cảm là một chức năng của bán cầu não phải. Và có sự khác biệt. Tôi đã nói rằng có sự khác biệt giữa các bán cầu. Có sự khác biệt giữa sự đồng cảm cảm xúc, nơi tôi cảm nhận những gì bạn đang cảm nhận. Và chúng ta chia sẻ cùng một cảm xúc. Và tôi không cần phải suy nghĩ về điều đó theo nghĩa đen. Tôi biết vào thời điểm đó, chúng ta đang ở cùng một nơi. Có sự khác biệt giữa sự đồng cảm cảm xúc ở bên phải và sự đồng cảm nhận thức ở bên trái. Sự đồng cảm nhận thức là một sự hiểu biết mà không tạo ra sự thay đổi nào. Nó về cơ bản là nơi mà những gì đang cố gắng thực hiện là tạo ra sự thay đổi ở bên phải. Bây giờ, những thay đổi ở bên phải sẽ diễn ra ở trục bên phải. Chúng sẽ là vỏ não trán, là bộ điều chỉnh điều hành của bán cầu não phải. Vỏ não lưng bên là bộ điều chỉnh điều hành của bán cầu não trái. Vỏ não trán bây giờ bắt đầu hình thành các kết nối mới với hồi hải mã, vỏ não đảo và hạch hạnh nhân. Và đó là nơi bạn sẽ thấy những thay đổi. Nhưng một lần nữa, những thay đổi là do sự điều chỉnh. Vì vậy, bạn sẽ thấy người đó bắt đầu vào các trạng thái được điều chỉnh nhiều hơn. Và chìa khóa là sự đồng bộ. Vậy điều gì đang xảy ra ở đây, có một liên minh trị liệu mạnh mẽ, sự an toàn và niềm tin. Và trong tình huống đó, càng có nhiều sự đồng bộ giữa hai người, càng có nhiều sự điều chỉnh tương tác giữa họ. Và trước tiên sẽ có sự đồng bộ giữa bệnh nhân và nhà trị liệu. Sau đó sẽ có sự đồng bộ và điều chỉnh tương tác giữa người đó và có thể là những người khác. Có thể là vợ, một đối tác, và cuối cùng, triệu chứng sẽ thay đổi vì hãy nhớ rằng triệu chứng là sự mất điều chỉnh.
Và chìa khóa ở đây là thay đổi nó thành quy định. Thật thú vị. Tôi có một vài câu hỏi trước khi chúng ta tiến xa hơn về sự gắn bó giữa mẹ và trẻ sơ sinh so với sự gắn bó giữa cha và trẻ sơ sinh. Đó là một câu hỏi. Và tôi sẽ hỏi lại những câu này trong một lúc. Nhưng tôi nghĩ bạn sẽ thấy tôi đang đi đến đâu. Và tôi cũng rất quan tâm đến ý tưởng rằng những mạch này được thiết lập sớm trong cuộc đời, sau đó được tái sử dụng cho các mối quan hệ trưởng thành có thể được điều chỉnh theo cách mà bạn vừa mô tả. Nhưng chúng lại vượt qua ranh giới giới tính. Ví dụ, một em bé gái có thể hình thành những mẫu gắn bó này với mẹ hoặc người chăm sóc nữ. Nhưng giả sử em bé đó lớn lên trở thành một người phụ nữ dị tính và cô ấy có những mối gắn bó với đàn ông, thì những điều này có thể được kích hoạt lại qua các ranh giới giới tính. Vì vậy, việc hình thành mạch này không phải là đặc thù cho giới tính, mặc dù có vẻ như điều quan trọng là phải có mẹ với con cái theo một cách nào đó. Bạn cứ nói mẹ con thay vì người chăm sóc. Vậy để làm rõ từng điểm một, câu hỏi đầu tiên, có dữ liệu nào về việc hình thành những mạch này ở em bé khi mẹ không có mặt, nếu đó là một người mẹ nuôi, nếu đó là một đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi gia đình mở rộng không? Ý tôi là, có rất nhiều cấu hình khác nhau. Nhưng bạn hiểu ý tôi. Được rồi. Đây là điều tôi đang gợi ý. Trước hết, đã có một số xung đột về điều này. Nhưng sau 30 năm nghiên cứu về vấn đề này, tôi tin rằng có một hình mẫu gắn bó chính. Và hình mẫu gắn bó chính là người đã điều chỉnh tương tác cho em bé đó khi em bé đang gặp căng thẳng. Trong khoảng thời gian từ 0 đến 2 tuổi. Vâng. Hoặc có thể theo một cách khác. Hình mẫu gắn bó chính là người cung cấp bán cầu não phải cho em bé đó khi bán cầu não phải của em bé đang bị rối loạn. Có thể là cha. Có thể là mẹ. Có thể là. Vâng, điều đó đúng. Phụ nữ thường giỏi hơn trong việc đọc các tín hiệu phi ngôn ngữ so với nam giới, nhưng cũng có thể là.
Và tình cờ, chúng ta hiện có một số bằng chứng cho thấy rằng đàn ông thực sự có bán cầu não phải.
Hoặc là điều thứ hai.
Tôi không chắc bạn đang đùa.
Nhưng tôi không biết.
Có thể điều đó phản ánh một bán cầu não phải.
Được rồi.
Vậy thì, điều đang xảy ra ở đây là trong năm đầu tiên hoặc hai năm đầu, bán cầu não phải của người mẹ, người có bán cầu não phải, mà trong hầu hết các nền văn hóa là phụ nữ.
Nhưng không nhất thiết phải như vậy.
Có thể là một người cha ở nhà, người thực sự có bán cầu não phải tốt.
Và có thể một cặp đôi đang nhận ra rằng thực sự anh ấy sẽ tốt hơn trong vị trí đó.
Nhưng nó cần bán cầu não phải đó.
Ngoài ra, điều gì sẽ xảy ra khi nó chuyển sang năm thứ hai, vào cuối năm thứ hai, và người cha bắt đầu tham gia, bạn hiểu không?
Vào thời điểm đó, người cha giờ đây trở thành một hình mẫu gắn bó chính.
Nhưng anh ấy có một số khác biệt trong cách mà anh ấy tương tác với đứa trẻ.
Thường thì anh ấy sẽ kích thích đứa trẻ nhiều hơn và trò chơi sẽ kích thích hơn với đứa trẻ đó.
Vì vậy, có nhiều sự kích hoạt của hệ thần kinh giao cảm, vì vậy có thể gọi đó là trò chơi ở mức độ cao hơn.
Chính xác.
Bạn đang xử lý nhiều hơn về việc điều chỉnh lên và có thể chịu đựng nhiều trạng thái hưng phấn hơn.
Bởi vì trong năm thứ hai, một trong những điều mà người cha sẽ làm với đứa trẻ sơ sinh năm đầu tiên, đứa trẻ năm thứ hai, là chơi đùa thô bạo, ví dụ như chơi đùa thô bạo.
Vì vậy, người cha là như vậy.
Người cha thực sự đang dạy đứa trẻ cách chấp nhận rủi ro.
Nhưng người cha giờ đây đang tiến gần hơn đến sự tự chủ và độc lập.
Người mẹ đã ở đó từ đầu với việc điều chỉnh tương tác.
Vì vậy, người cha đang đóng vai trò đó, và tôi cũng đã gợi ý rằng cũng giống như người mẹ đang hình thành bán cầu não phải của đứa trẻ trong năm đầu tiên, người cha giờ đây đang hình thành bán cầu não trái của đứa trẻ vào cuối năm đầu tiên, năm thứ hai và vào năm thứ ba, rằng anh ấy đang hình thành bán cầu não trái của đứa trẻ, bán cầu não trái của đứa trẻ.
Trong trường hợp này, có thể trước đó anh ấy cũng đã có những trải nghiệm tốt với đứa trẻ đó từ sớm trong cuộc sống. Một ví dụ tốt về điều này là một người cha dịu dàng, nhưng đồng thời cũng đóng vai trò quan trọng và dạy cho những điều về thế giới. Vì vậy, một bộ não được hình thành bởi hình mẫu người mẹ và hình mẫu người cha. Còn trong những tình huống chỉ có một người chăm sóc chính thì sao? Điều này ngày càng trở nên phổ biến trong thời đại ngày nay. Ở một số quốc gia, như ở một số nước Bắc Âu, mọi người chọn làm như vậy, và ở những nơi khác, tất nhiên, nhưng điều này không phải lúc nào cũng là tình huống ly hôn. Đôi khi, mọi người quyết định có con một mình. Tôi nghĩ rằng điều đang xảy ra trong tình huống đó là người đó ban đầu đang thực hiện, ban đầu cung cấp bộ não bên phải, và sau đó người đó đang cung cấp bộ não bên trái. Giả sử có một người phụ nữ đơn thân với một đứa trẻ. Bộ não bên phải của cô ấy có mặt ngay từ đầu, nhưng sau đó trong năm thứ hai, có thể sẽ có những hình mẫu người cha hoặc thành viên gia đình cũng có thể tham gia vào điều đó. Nhưng về cơ bản, bộ não bên trái của cô ấy cũng có mặt. Hãy nhớ rằng, chúng ta đều có bộ não bên phải và bên trái. Nhưng một lần nữa, đó là một loại kỹ năng khác trong bộ não bên trái, điều này sẽ là tình huống tự chủ hơn. Bạn nghĩ gì về một số nghiên cứu hiện đại về các hợp chất có thể tạo điều kiện thuận lợi cho sự đồng bộ bộ não bên phải giữa nhà trị liệu và bệnh nhân? Tôi đã thực hiện một vài tập về liệu pháp tâm lý hỗ trợ MDMA. Những điều này tất nhiên gần đây không được FDA phê duyệt, vì vậy chúng không hợp pháp. Tuy nhiên, có những nghiên cứu lâm sàng thú vị cho thấy đây là những chất gây đồng cảm. Người ta có thể tưởng tượng rằng chúng có thể hữu ích trong bối cảnh thích hợp để cải thiện sự đồng bộ bộ não bên phải giữa bệnh nhân và nhà trị liệu và tăng tốc một số quá trình này. Nhưng có vẻ như điều này cũng sẽ yêu cầu cả bệnh nhân và nhà trị liệu cùng sử dụng hợp chất, và điều đó có vẻ sẽ gặp phải đủ loại vấn đề đạo đức. Vâng.
Hãy nhớ rằng, cuối cùng thì mối quan hệ mới là chìa khóa ở đây. Tôi cũng có phần nào nhận thức về tài liệu đó, và bạn sử dụng từ empathogen, mà không hoàn toàn giống như empathic, nhưng lại bắt chước những tình huống như vậy. Tôi nghĩ rằng điều đó có thể hiệu quả hơn nếu nó liên quan cụ thể đến động lực của bán cầu não phải với một người biết cách làm việc với bán cầu não phải đó. Những gì bạn đang nhận thấy là những hình thức rất sớm của các hành vi mà nằm dưới vỏ não. Hãy nhớ rằng, sự gắn bó cũng điều chỉnh các khu vực dưới vỏ não, và đó là những khu vực quan trọng. Và tình cờ, chúng ta đang chú ý quá nhiều đến khu vực vỏ não. Chúng ta thực sự phải chuyển hướng vì các khu vực dưới vỏ não là nền tảng của con người và mọi thứ được xây dựng dựa trên đó. Tôi sẽ quay lại với việc trong tử cung trong một giây nếu tôi không quên. Thực tế, tôi có một số người đã làm việc với tôi cũng đã sử dụng liệu pháp tâm lý kiểu bán cầu não phải với những bệnh nhân đó, và tôi nghĩ rằng điều đó sẽ mở ra những khả năng thú vị để thấy sự thay đổi khi bạn có mối quan hệ bên cạnh điều đó. Và cũng có một số hiểu biết về cách mà bán cầu não phải hoạt động, vì một trong những vấn đề mà bạn gặp phải là vẫn còn một số sự kháng cự đối với ý tưởng rằng bán cầu não phải chỉ là một phiên bản đơn giản hơn của bán cầu não trái phức tạp, nhưng đó không phải là trường hợp. Bán cầu não phải này hoạt động hoàn toàn khác biệt. Vì vậy, tôi đang nghĩ rằng trong trường hợp đó, một tình huống tốt hơn. Trước khi tôi quên điều này, tôi muốn ném ra một trong những phần. Tôi đã nói rằng bán cầu não phải đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ từ tam cá nguyệt cuối. Trong năm năm, mười năm qua, đã có một sự quan tâm thực sự đến sự phát triển trong tử cung và bằng chứng cho thấy rằng bạn thậm chí còn thấy sự phân lập ở thai nhi và như vậy. Và giờ đây có cả bằng chứng khoa học để cho thấy rằng những ký ức sớm trong tử cung được lưu trữ trong hạch hạnh nhân phải. Vì vậy, chúng nằm ở đó, có thể nói như vậy.
Vì vậy, chúng ta không chú ý nhiều hơn đến những gì đang xảy ra ở đó, bởi vì ngay từ khi sinh ra, những gì bạn có ở đây là các phần sâu hơn của não phải đang phát triển trong tử cung, cụ thể là đảo nhân (insula) và hạch hạnh nhân bên phải (right amygdala), hạch hạnh nhân trung tâm (center amygdala), và điều đó đang thiết lập. Bạn cũng có sự đồng bộ hóa qua nhau thai, nơi mà chúng đang điều chỉnh hệ thần kinh tự động của nhau.
Adrenaline có thể vượt qua nhau thai không? Tôi nên biết điều này. Tôi biết adrenaline không vượt qua hàng rào máu-não, nhưng não tự sản xuất adrenaline của riêng nó. Nhưng chúng ta có biết adrenaline có vượt qua hàng rào nhau thai không? Chà, hầu hết các nghiên cứu đã tập trung vào cortisol. Và mức cortisol cao sẽ vượt qua hàng rào đó. Vì vậy, nếu bạn có, giả sử, hạch hạnh nhân, mà đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, hạch hạnh nhân bên phải, và mức cortisol rất cao, thì đó thực sự sẽ không phải là một tình huống tối ưu cho hạch hạnh nhân đó phát triển, vì bạn sẽ có một phản ứng căng thẳng liên tục ở đó.
Và điều đó có nghĩa là, nếu người mẹ không ở trong trạng thái căng thẳng cao trong tử cung, một phần nào đó thực sự sẽ ảnh hưởng đến các vùng thấp hơn của não. Về phần adrenaline, tôi không chắc về điều đó. Tôi không thấy lý do gì mà không, mặc dù hormone chắc chắn có thể vượt qua – chúng ta đang xem xét không chỉ những thay đổi trong các chất điều hòa thần kinh, đặc biệt, tình cờ, điều quan trọng ở đây mà chúng ta đang cố gắng điều chỉnh là các chất điều hòa thần kinh – xin lỗi – dopamine, phần thưởng, noradrenaline, adrenaline. Đó là những thứ, mà cũng trong giai đoạn đầu của cuộc sống thực sự hình thành plastic, hoặc neuroplastic, vì vậy chúng sẽ hình thành các mạch. Đó là những gì chúng ta đang cố gắng điều chỉnh ở đây, để giảm mức noradrenaline rất cao và tăng cường dopamine, v.v., v.v.
Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Gần đây tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất về xét nghiệm lab.
Trong khi tôi đã là một người hâm mộ việc xét nghiệm máu từ lâu, tôi thực sự muốn tìm một chương trình phân tích máu, nước tiểu và nước bọt sâu hơn để có cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch của mình, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng chuyển hóa, tình trạng vitamin và khoáng chất, cũng như các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi.
Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn 100 chỉ số sinh học, điều quan trọng đối với sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích các kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ về kết quả của bạn.
Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu. Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi. Tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm.
Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cố gắng ăn nhiều rau xanh và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi.
Xét nghiệm lab toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và trong khi tôi đã thực hiện điều đó trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém. Tôi rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là thực hiện xét nghiệm, cũng như độ toàn diện và tính khả thi của các bài kiểm tra, đến nỗi tôi đã gia nhập hội đồng tư vấn của họ gần đây, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast.
Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho những người nghe podcast của Huberman. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
Như tôi nhớ trong cuốn sách của bạn, “Tâm lý học não phải”, có một mô tả đẹp về những điều này.
các trạng thái kích thích và sau đó là sự phối hợp bình tĩnh hơn giữa mẹ và con.
Tôi thực sự đã đọc cuốn sách này khi tôi còn sống ở Tupang, tôi thường đi bộ trên đường, tôi không khuyên bạn nên làm điều này, vì ở Tupang không có vỉa hè, và tôi đã đọc bản in, và tôi nhớ rất rõ hình ảnh của em bé và người mẹ, em bé có vẻ hơi kích thích quá mức, đang buồn bã, và người mẹ sẽ phát ra âm thanh, không nhất thiết là từ ngữ như shush, shush, shush, shush, những thứ như vậy, hoặc ngân nga, hoặc, bạn biết đấy, hoặc hát ru, những thứ kiểu như vậy.
Đó là ngữ điệu.
Đó là ngữ điệu, và sau đó là sự giải phóng liên quan đến những thứ như serotonin, có thể là oxytocin nữa, chúng ta có thể nói thêm về những điều đó, nhưng cũng quan trọng là người mẹ có thể điều chỉnh sự chuyển tiếp của em bé sang trạng thái kích thích, như nhìn vào em bé khi nó vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, và nói chào buổi sáng, với đôi mắt thật to, nhiều cử chỉ, nhiều động tác, tức là nâng cao âm lượng giọng nói, và em bé thực sự tỉnh dậy trong một trạng thái kích thích mạnh mẽ hơn, và điều đó quan trọng như thế nào, và sau đó điều đó có liên quan một chút, và điều này hoàn toàn hợp lý, đến norepinephrine, adrenaline ở mức thấp, khỏe mạnh, và có thể cả dopamine nữa.
Có phải đây là cách đúng để suy nghĩ về điều này không?
Và nếu đúng, thì điều đó có xảy ra khi chúng ta hình thành tình bạn trưởng thành, các mối quan hệ trưởng thành không?
Chúng ta có đang dao động qua lại giữa khả năng thư giãn, an ủi lẫn nhau và khả năng kích thích về một điều gì đó không?
Có phải đây là nền tảng của tất cả các mối quan hệ và sự liên kết không?
Vâng, vâng.
Chìa khóa ở đây lại là điều chỉnh cảm xúc, và một lần nữa, đó là điều chỉnh cảm xúc tiềm ẩn.
Một trong những nguyên tắc, nguyên tắc trung tâm trong những ý tưởng của tôi ở đây là, trước hết, đã có quá nhiều sự nhấn mạnh vào việc giảm thiểu các trạng thái tiêu cực.
Bạn còn nhớ lý thuyết gắn bó ban đầu, nền tảng an toàn, em bé sẽ quay lại trong…
Trong một trạng thái căng thẳng, cô ấy sẽ giảm thiểu các trạng thái tiêu cực. Nhưng thực sự, sự gắn bó là về việc giảm thiểu các trạng thái tiêu cực và tăng cường các trạng thái tích cực. Tuy nhiên, vào thời điểm này, tầm quan trọng của các trạng thái tích cực và trải nghiệm con người thường bị bỏ qua, như cảm xúc tích cực, niềm vui, sự nhiệt tình, sự phấn khích. Các trạng thái tích cực thực sự là chìa khóa, và có những khía cạnh hormon liên quan đến điều đó, như bạn vừa chỉ ra, ví dụ như dopamine, v.v. Điều này cũng liên quan đến liệu pháp. Trong liệu pháp, không chỉ đơn thuần là giảm thiểu và chia sẻ việc giảm thiểu, mà còn là chia sẻ việc tăng cường các trạng thái tích cực, vì đó cũng là một phần quan trọng. Nhưng vẫn có sự thiên lệch để nhìn theo một hướng. Bây giờ trong cuốn sách “Right Brain”, tôi cũng đang nói về hai loại tình yêu, tình yêu yên tĩnh và tình yêu phấn khích. Đây là một nhà phân tâm học nổi tiếng, Donald Winnicott, người là bác sĩ nhi khoa, và là một trong những nhà phân tâm học vĩ đại của thế kỷ 20. Ông đã phân biệt giữa tình yêu yên tĩnh, mà lại là việc giảm thiểu noradrenaline, và tình yêu phấn khích, mà chuyển sang trạng thái đối giao cảm. Vì vậy, bạn đang chuyển từ trạng thái hiệp giao cảm sang trạng thái đối giao cảm, tình yêu yên tĩnh, và sau đó là tình yêu phấn khích, cũng là tình yêu đam mê, mà là trạng thái hưng phấn cao, có thể nói như vậy. Cả hai đều quan trọng, và cuối cùng, cả hai đều cần được tích hợp. Và bạn có thể có một tình huống mà một người có thể làm một điều, nhưng cuối cùng, họ phải kết hợp lại. Hãy để tôi nhấn mạnh điểm quan trọng này. Cuối cùng, chúng ta có cảm xúc tiêu cực vì lý do thích nghi. Nó tồn tại. Hãy nói đến sự xấu hổ. Sự xấu hổ có mục đích làm giảm mức độ hưng phấn rất cao, và nếu một người không thể làm điều đó, mức độ hưng phấn rất cao, hãy nói đến rối loạn nhân cách tự mãn, bạn cần phải có khả năng – vì vậy chúng ta cần phải có quyền truy cập vào cả cảm xúc tích cực và tiêu cực.
Nhưng chìa khóa thực sự để có một mối gắn bó an toàn là khả năng tích hợp cả cảm xúc tích cực và tiêu cực.
Vì vậy, với một người mẹ gắn bó an toàn và tốt, khi đứa trẻ ở trạng thái buồn, cô ấy có thể thực sự đồng hành cùng đứa trẻ và đồng bộ hóa, và khi đứa trẻ ở trạng thái vui vẻ, cô ấy có thể thực sự nâng đỡ trạng thái đó.
Trong trường hợp của các rối loạn nhân cách tự mãn, giả sử, và tôi đang nhảy vào đây, chúng ta có một mối gắn bó không an toàn.
Nó có thể là một mối gắn bó tránh né, hoặc một loại khác tùy thuộc vào loại nào. Có hai loại rối loạn nhân cách tự mãn khác nhau.
Bạn có thể có rối loạn nhân cách tự mãn gắn bó lo âu – Không, không, nhưng bạn có thể có hai loại rối loạn nhân cách tự mãn khác nhau, một là gắn bó dễ tổn thương và một là gắn bó tự phụ.
Bạn đã nói về gắn bó dễ tổn thương. Gắn bó dễ tổn thương là, một lần nữa, một gắn bó lo âu. Những người này liên tục cần được khen ngợi.
Vâng. Nghe quen thuộc, nhưng cũng có gắn bó tự phụ. Nhưng điểm tôi muốn nhấn mạnh ở đây là những căng thẳng trong cuộc sống tồn tại, và những căng thẳng tiêu cực cũng có đó, nhưng chúng ta cũng có thể học hỏi từ những căng thẳng tiêu cực đó, v.v.
Và cuối cùng, điều chúng ta cần làm là biết cách tích hợp. Nếu chúng ta không thể tích hợp những điều tích cực và tiêu cực, chúng ta sẽ kết thúc với sự phân đôi. Bạn biết thuật ngữ này.
Bởi vì tôi tin rằng đó là một đặc điểm chính của rối loạn nhân cách biên giới, mà tôi nghĩ chúng ta cũng nên đề cập đến.
Vâng. Vì vậy, hiểu biết của tôi về sự phân đôi là hiện tượng “Tôi yêu bạn, tôi ghét bạn” xảy ra không chỉ do một công tắc bên trong, mà đôi khi thấy trong rối loạn lưỡng cực, mà thực sự là một người có rối loạn nhân cách biên giới sẽ thấy điều gì đó và rất bực bội.
Chẳng hạn, đột nhiên, việc một ly nước trống rỗng có nghĩa là họ không nghĩ đủ để đổ đầy ly nước hoặc điều gì đó tương tự, trong khi vài phút trước đó, mọi thứ hoàn toàn ổn. Nó không phải là một vấn đề.
Cần phải có một kích thích và sau đó họ phân tách. Có đúng không? Vâng. Vâng. Về cơ bản, bạn biết đấy, sự phân tách thường diễn ra bên ngoài. Người đó hoàn toàn xấu. Tôi hoàn toàn tốt. Vì vậy, bây giờ bạn có sự phân tách đó, v.v. Bạn không thể thấy bất kỳ điều gì tốt đẹp nào trong người đó vào thời điểm này. Đôi khi nó có đi theo hướng ngược lại không? Người đó hoàn toàn tốt. Tôi xấu. Nó cũng có thể là hoàn toàn tốt, nhưng cũng có sự phân tách bên trong. Bạn có một sự phân tách bên trong giữa một bản thân tốt và một bản thân xấu. Và bên trong, có một mối quan hệ đối tượng nội tâm mà tất cả chúng ta đều có khi chúng ta nội tâm hóa những mối quan hệ bên ngoài này, để có một bản thân tốt và một bản thân xấu, theo nghĩa đen, và chúng không thể được tích hợp, có thể nói như vậy. Và phần đó của tôi, tôi ghét phần đó của tôi so với tôi yêu phần đó của tôi. Tất cả trong bối cảnh ranh giới, thường thì những gì bạn thấy ngay từ đầu là có sự lý tưởng hóa quá mức các giá trị tích cực của nhà trị liệu đó. Và sau đó có một số yếu tố căng thẳng và sự không hòa hợp và những rạn nứt cần được sửa chữa. Và bây giờ đột nhiên, những gì hoàn toàn tốt bây giờ trở thành hoàn toàn xấu. Và đột nhiên, nếu không có một liên minh trị liệu mạnh mẽ, đó có thể là điểm mà người đó sẽ bỏ cuộc. Những người này có tính cách ranh giới, tôi không biết liệu bạn có còn gọi đó là một rối loạn ngày nay không, nhưng nó có một chút liên quan đến việc gọi là ranh giới với ranh giới. Họ có thể thể hiện cùng một loại lý tưởng hóa phân tách và sau đó là ý tưởng rằng ai đó thật tệ và họ không muốn liên quan gì đến họ trong bối cảnh các mối quan hệ công việc, tình bạn. Nó có mở rộng ra các lĩnh vực khác trong cuộc sống không? Hay nó chỉ đặc trưng cho một số loại mối quan hệ nhất định? Tôi nghĩ đó là một cách nhìn nhận thế giới, hãy nhớ rằng, và cách nhìn nhận thế giới về cơ bản rất khác giữa bán cầu não trái và bán cầu não phải, bán cầu não phải nhìn thế giới qua các mối quan hệ cảm xúc.
Và điều đó có thể trở thành một đặc điểm mà có thể rất khó để giao dịch một cách nhanh chóng và chắc chắn.
Để tôi diễn đạt theo cách khác.
Trong trường hợp rối loạn nhân cách narcissistic, đứa trẻ luôn được coi là tốt đẹp.
Người chăm sóc chính luôn nghĩ rất tích cực về đứa trẻ đó.
Nhưng khi đứa trẻ bỗng nhiên trở nên trầm cảm, việc điều chỉnh tương tác dừng lại tại thời điểm đó.
Người chăm sóc không muốn liên quan gì đến nó.
Vì vậy, tại thời điểm đó, mọi thứ đều trở nên vô thức.
Nếu bạn và tôi ở bên nhau và có một sự không hòa hợp giữa chúng ta, khả năng, giả sử, trong một mối quan hệ gắn bó từ chối, bỗng nhiên tôi sẽ rút lui.
Chúng ta đã quá gần gũi và tại thời điểm đó, có thể tôi đang thể hiện lại những động lực gắn bó từ thuở ban đầu của mình, bởi vì điều mà đứa trẻ đang làm là mong đợi mẹ sẽ làm gì tiếp theo.
Và tại thời điểm đó, có một sự không hòa hợp như vậy.
Vì vậy, trong trường hợp của một người có tính cách từ chối, người đó sẽ ngắt kết nối về mặt cảm xúc, trở nên rất trừu tượng tại thời điểm đó.
Và tại thời điểm đó, tôi không thể cảm nhận bạn.
Tôi nghe những gì bạn đang nói.
Vì vậy, tại mọi thời điểm, bạn có tình huống đến gần hơn và rời xa, đến gần hơn và rời xa.
Và điều này cũng sẽ được thể hiện trong mối quan hệ trị liệu.
Và vì vậy mỗi khi người đó, người lo âu, cảm thấy căng thẳng, họ sẽ đến gần bạn hơn.
Bây giờ, họ trở nên đòi hỏi hơn về những gì họ cần từ bạn.
Hãy nhìn vào giọng nói của tôi.
Bây giờ, người tránh né sẽ không làm cho nó ngừng lại.
Và tại thời điểm đó, giọng nói của tôi sẽ trở nên phẳng lặng.
Bạn thậm chí không thể nghe thấy âm điệu cảm xúc trong giọng nói của tôi.
Vì vậy, tôi đang nói với bạn rằng chúng ta luôn nhận biết ở mức độ sinh lý của chính mình rằng người đó gần gũi hay xa cách về mặt cảm xúc tại thời điểm này, đặc biệt là trong những thời điểm căng thẳng, liệu tôi đang đến gần hay đang rời xa.
Hãy để tôi quay lại điều này.
Tất cả những điều này đang diễn ra ở một mức độ ngầm, đó là lý do tại sao bạn đã nói về việc nuôi dạy lại bản thân, v.v. Có quá nhiều điều diễn ra ở mức độ ý thức. Nếu bạn thực sự muốn thay đổi những điều này trong tính cách, thì đó phải là những thay đổi ở não phải. Và đó là lý do tại sao tất cả các liệu pháp hiện nay đều tập trung vào cảm xúc, tất cả các liệu pháp. Dù hình thức liệu pháp nào, nó cũng đều dựa trên mối quan hệ trị liệu và cảm xúc tự thân. Tôi đang tạm dừng vì tôi đang tiếp nhận tất cả điều này và suy nghĩ về những cách mà mọi người có thể bắt đầu tiếp cận sức khỏe não phải hoặc sự thiếu hụt sức khỏe và những cách để sửa chữa mạch não phải của họ, nói một cách khác, mà không cần đến một nhà trị liệu, hay điều đó có đơn giản là không thể? Không, điều đó không phải là không thể. Không, điều đó không phải là không thể. Chúng ta đều trưởng thành, và, tình cờ, não phải của chúng ta cũng phát triển, nhưng, một lần nữa, chìa khóa ở đây mà tôi muốn gợi ý, toàn bộ ý tưởng về sinh học thần kinh giữa các cá nhân, và đó là biên tập viên của Northern Syria, tương tác giữa hai người, đã có quá nhiều sự nhấn mạnh vào việc điều chỉnh trật tự và không đủ nhấn mạnh vào việc điều chỉnh tương tác. Chìa khóa thực sự để thay đổi não phải là tìm những người mà bạn có thể gần gũi, tìm những người mà bạn có thể cởi mở, tìm những người mà bạn có thể dễ bị tổn thương, mà thực sự bạn có thể thể hiện những điểm yếu của mình, và mở lòng với những người đó khi họ mở lòng với bạn. Nó thực sự là để hình thành một hệ thống giao tiếp từ não phải đến não phải với một người khác. Tôi nghĩ tôi vừa hiểu ra. Tôi nghĩ, nếu tôi không nhầm, những gì bạn đang mô tả là động lực tương tác tạo ra hoặc phát triển các mạch mà tồn tại trong tất cả chúng ta, nhưng mà, đối với một số người, có thể bị teo lại do thiếu dinh dưỡng cảm xúc đúng cách trong những năm đầu đời, nhưng chúng ta có thể kích hoạt những mạch não phải này. Nhưng sau đó, khi chúng ta không ở bên những người này, chắc chắn phải có điều gì đó về não phải.
mạch điện cung cấp chức năng xoa dịu để chúng ta phải biết ở mức độ ngầm rằng chúng ta có thể làm điều này. Chúng ta biết cách gắn bó một cách lành mạnh với mọi người. Chúng ta có một người bạn thân mà chúng ta có thể dựa vào. Có thể chúng ta có nhiều bạn bè. Có thể sửa chữa một mối quan hệ với một người anh chị em, kiểu như vậy. Không phải là những mạch này cần phải được kích hoạt liên tục mỗi khoảnh khắc với barista, mà bằng cách nào đó, ở mức độ vô thức, chúng ta phải nhận ra rằng mạch điện này đã được tái cấu trúc hoặc đã được phát triển theo cách mà chúng ta biết, nói một cách khác, chúng ta có thể làm được.
Hãy nhớ rằng, một phần của vấn đề là khả năng tiếp nhận, để tiếp nhận những điều này ở đây, nhưng chìa khóa của cảm xúc, tình cờ, để tôi đưa ra một thuật ngữ quan trọng khác trong một tình huống trị liệu. Tôi đã nói, về cơ bản, trị liệu là về việc thực sự làm lại cảm xúc và chìa khóa cho sức khỏe tâm thần và sức khỏe thể chất cũng là một tình huống cảm xúc của bán cầu não phải ở đây. Chìa khóa ở đây là có những khoảnh khắc cảm xúc cao trào trong một phiên trị liệu.
Tôi sẽ đi vào trị liệu, sau đó tôi sẽ quay lại câu hỏi của bạn. Chúng ta đã hình thành liên minh trị liệu. Liên minh trị liệu càng mạnh mẽ giữa chúng ta, càng nhiều sự đồng cảm giữa chúng ta, có thể nói như vậy. Càng nhiều điều chúng ta có thể chia sẻ, tôi giờ sẽ bắt đầu hạ bớt một số phòng thủ của mình vì những phòng thủ đó có mặt để chặn cảm xúc, cảm xúc tiêu cực và bây giờ bắt đầu có cơ hội mở lòng với cảm xúc của người khác. Nhưng trong một phiên trị liệu, khoảng giữa phiên đó, người đó bước vào từ thế giới bên ngoài trong trạng thái bán cầu não trái, khoảng giữa phiên, họ bắt đầu chuyển sang cảm xúc và bây giờ người đó bắt đầu nói ở mức độ cảm xúc hơn. Và bây giờ nói về một kỷ niệm hoặc một tình huống buồn nào đó hoặc điều gì đó vừa xảy ra trong một mối quan hệ với một cặp đôi, bây giờ bạn thậm chí bắt đầu nghe thấy giọng nói của tôi, âm điệu giọng nói thay đổi và những khoảnh khắc này, mà chỉ có thể kéo dài, tin hay không, 50, 60 giây, là những khoảnh khắc cao trào.
các khoảnh khắc cảm xúc.
Đây là những khoảnh khắc mà đột nhiên chúng ta đều đúng và chúng ta đều đồng bộ với nhau,
và khoảnh khắc cảm xúc đó đang hiện hữu, có thể nói như vậy.
Và đó là khả năng để có được sự thay đổi trong những khoảnh khắc cảm xúc cao độ này.
Vì vậy, để có một mối quan hệ giữa cá nhân với ai đó và cùng nhau tạo ra một khoảnh khắc cảm xúc cao độ trong cả hai chúng ta, mà chúng ta đang chia sẻ vào thời điểm đó,
bằng cách chấp nhận rủi ro để mở lòng vào thời điểm đó cũng vậy.
Đây là những khoảnh khắc trong cuộc sống mà bạn thực sự đi vào ký ức tự truyện của mình.
Tôi nhớ về dịp của mình với người đó, tôi có thể hồi tưởng lại toàn bộ bối cảnh vì
nhớ rằng bán cầu não phải hoạt động với hình ảnh, hình ảnh.
Vì vậy, tôi có thể hồi tưởng lại hình ảnh đó bây giờ và tôi có thể nhớ lại sự gần gũi mà tôi cảm thấy vào thời điểm đó, v.v.
Những điều này được đưa vào bán cầu não phải.
Vì vậy, chúng ta luôn đưa vào ký ức tự truyện của mình những khoảnh khắc cảm xúc cao độ này.
Để có những khoảnh khắc cảm xúc chung với những người khác, thực sự là nơi mà
bạn đang tạo ra những thay đổi ở bên phải.
Và tôi muốn gợi ý rằng những điều này quan trọng hơn nhiều, hơn là về mặt trí tuệ.
Bây giờ đã có một số nghiên cứu fMRI, tôi sẽ chuyển sang một nơi hơi khác ở đây.
Những gì tôi đang gợi ý là những giao tiếp giữa bán cầu não phải với bán cầu não phải luôn diễn ra.
Nhưng một số người thực sự không thể đọc chúng tốt như những người khác.
Và họ không thể đọc được biểu cảm trên khuôn mặt và giọng nói và họ không thể đồng bộ tốt.
Tôi có thể dừng bạn lại và hỏi một câu hỏi, đó là, hãy lấy cuộc trò chuyện này làm ví dụ.
Tôi đang lắng nghe từng lời của bạn rất cẩn thận.
Nếu tôi cố gắng lắng nghe một cách đặc biệt cẩn thận những gì ai đó đang nói, nội dung của
những lời họ nói, có phải có sự cạnh tranh giữa bán cầu não trái và phải đến mức tôi không
nhận được nhiều sự lắng nghe từ bán cầu não phải không?
Điều này đối với tôi cảm thấy như khía cạnh đầu hàng, trong khi tôi có thể, và tôi làm điều này trong những khoảnh khắc này.
cảm xúc và suy nghĩ của tôi. Khi tôi ngồi lại và lắng nghe, tôi không chỉ chú ý đến những gì đang được nói ra, mà còn cảm nhận được những gì đang diễn ra bên trong tôi. Tôi không phải là một nhà trị liệu, rõ ràng là vậy, không ai có thể nghĩ rằng tôi là một người như thế. Nhưng tôi chỉ làm điều đó trong vài giây và sau đó tôi quay trở lại tham gia. Trước đây, tôi từng nghĩ rằng đó giống như một cách thư giãn nào đó. Nhưng không thể tránh khỏi, tôi cảm thấy rằng đó là một cách khác để cuộc trò chuyện đi theo một hướng khác. Có phải đó là điều bạn đang nói đến không? Vâng, đó là một sự thay đổi lớn. Ý tôi là, Stanley, thể chất não bộ, bạn có thể chuyển từ bên trái sang bên phải trong khoảng 100 mili giây. Vì vậy, về cơ bản, bạn phải ở trong một bán cầu não này hoặc bán cầu não kia. Nếu tôi lắng nghe rất cẩn thận những gì bạn đã nói và theo dõi mọi thứ bạn đã nói như thể chúng ta đang ở trong một phiên tòa, thì bán cầu não bên phải của tôi bị ức chế. Có đúng không? Tốt lắm, tốt lắm. Bây giờ hãy xem tôi đi đến đâu. Bán cầu não bên phải chiếm ưu thế trong việc chú ý. Ý tôi là, em bé này và người mẹ này, thực sự, cô ấy đang tập trung sự chú ý của chúng ta vào gương mặt của em bé, nhưng có hai loại chú ý khác nhau, có bằng chứng khoa học mạnh mẽ để chứng minh điều này. Bán cầu não bên trái hoạt động bằng cách chú ý hẹp, chú ý tập trung hẹp. Ví dụ tốt nhất về chú ý tập trung hẹp là bạn đang theo dõi từng từ của tôi một cách liên tiếp. Nhưng có một loại chú ý khác được sử dụng bởi bán cầu não bên phải, được gọi là chú ý rộng rãi, mà Freud đã đề cập, mà ông cũng gọi là, có thể bạn sẽ nhớ điều này, chú ý treo lơ lửng đều đặn. Tôi chưa nghe điều đó, nhưng thật đẹp. Đó là cùng một điều, mà rộng hơn nhiều, và hình thức chú ý đó là hình thức chú ý mà bán cầu não bên phải có. Bởi vì chú ý vào thời điểm đó không chỉ là những gì đến từ bên ngoài, mà còn là chú ý đến những gì đang xảy ra bên trong, bên trong chính tôi, những thay đổi trong cảm xúc và suy nghĩ của tôi.
cùng nhau tương tác. Điều này cho phép chúng ta quan sát cách mà não bộ của hai người hoạt động đồng thời trong một tình huống giao tiếp.
Vì vậy, đúng là có hai hình thức chú ý khác nhau, và về cơ bản, cách duy nhất mà một người chỉ tập trung vào một khía cạnh hẹp, hãy lấy một tính cách chỉ sống trong bán cầu não trái. Một người siêu tuyến tính. Chính xác. Siêu logic, siêu lý trí. Họ không thể nhìn thấy bức tranh lớn, mà thực sự là một tình huống như vậy.
Vì vậy, về cơ bản, một người như vậy luôn nhìn vào những khía cạnh hẹp của vấn đề và không thể thấy bối cảnh rộng hơn, bối cảnh rộng hơn, vì có một bối cảnh đang được thiết lập. Ngay bây giờ, giữa bạn và tôi, cũng có một bối cảnh đang được thiết lập. Và bối cảnh đó cũng mang lại một cảm giác an toàn và tin tưởng khi chúng ta thực sự chỉ đi theo những suy nghĩ của mình với một ý tưởng rằng bạn sẽ có thể theo kịp và sẽ trở lại với tôi cùng một lúc.
Vì vậy, bối cảnh, bầu không khí cảm xúc giữa chúng ta thay đổi khi bạn chuyển từ bên trái sang bên phải như vậy. Điểm ở đây là trước đây người ta nghĩ rằng cách duy nhất để hiểu não bộ là nhìn sâu vào một bộ não. Nếu bạn hiểu cách mà một bộ não hoạt động và mọi thứ đều là tâm lý nội tâm. Nhưng sau đó có phần liên nhân.
Và vì vậy, về cơ bản, chúng ta đang chuyển từ tâm lý học nội tâm của một người sang tâm lý học liên nhân của hai người. Bạn thấy ý tôi nói về hai người không. Tôi có người mẹ ở đây, tôi có em bé ở đó, tôi có bệnh nhân ở đây, tôi có nhà trị liệu ở đó. Và giữa họ, thực sự chúng ta đang đi qua lại ở mọi thời điểm, giao tiếp từ não phải sang não phải dưới cuộc trò chuyện.
Vì vậy, hình ảnh thần kinh, siêu quét, hình ảnh thần kinh, bạn quen thuộc với siêu quét. Một điều thay đổi mô hình khác đang xảy ra bây giờ trong hình ảnh thần kinh. Lần đầu tiên, chúng ta có thể quét hai người, NIRS, EEG, bất cứ điều gì bạn muốn, trong khi họ cùng nhau tương tác.
Bạn đang ở giữa một tương tác giao tiếp cơ bản, một tương tác có thể đếm được giữa hai người họ. Những nghiên cứu này hiện đã được thực hiện. Và điều họ phát hiện ra là hai bộ não, đặc biệt khi họ đang ở trong trạng thái cảm xúc và khi họ nhìn nhau mặt đối mặt và họ tập trung thực sự vào việc đồng cảm với người đó, v.v., cảm xúc, có thể nói như vậy, họ nhận thấy rằng bán cầu não phải của một người sẽ đồng bộ với bán cầu não phải của người kia. Phần của bán cầu não phải đồng bộ với người kia là giao điểm thái dương – đỉnh phải, có rất nhiều bằng chứng hiện nay về giao điểm thái dương – đỉnh phải. Tôi đã nói bán cầu não phải với bán cầu não phải. Vậy bây giờ, đôi mắt đang đến. Tôi nhớ rằng đôi mắt, ý tôi là, kết nối mắt trực tiếp thực sự là hình thức giao tiếp mạnh mẽ nhất. Tôi luôn nhắc nhở mọi người rằng đây là hai mảnh não nhỏ bên ngoài hộp sọ của bạn. Dù có vẻ kỳ quặc, chúng là hai mảnh não, võng mạc của bạn là hệ thống thần kinh trung ương, và bạn đang nhìn vào, đó là gần nhất bạn có thể nhìn vào trạng thái não của ai đó. Như bất kỳ điều gì. Chà, bạn biết đấy, đôi mắt được điều khiển bởi hệ thần kinh tự động, vì vậy bạn có một hệ thần kinh tự động, sự đồng bộ của hệ thần kinh tự động ở đây, có thể nói như vậy. Nhưng về cơ bản, điều gì đang xảy ra vào thời điểm này, khuôn mặt, giọng nói, cử chỉ. Khuôn mặt được xử lý ở các phần phía sau của bán cầu não phải, xử lý khuôn mặt, bán cầu não phải, xử lý khuôn mặt. Các phần phía sau của bán cầu não phải, các khu vực cảm giác của bán cầu não phải xử lý giọng nói, giai điệu của giọng nói, âm điệu của giọng nói, điều đó khác với ngữ nghĩa của giọng nói. Đây là ngữ điệu, đây là điều mà người Ý làm rất tốt. Đúng vậy. Và các phần phía sau của bán cầu não phải cũng sẽ xử lý cử chỉ và cảm giác, được chứ? Tất cả những điều đó kết hợp lại, được tích hợp lại ở giao điểm thái dương – đỉnh phải.
Vì vậy, khi hai người thực sự đồng cảm với nhau, khi chúng ta chia sẻ cùng một trạng thái cảm xúc, bệnh nhân thứ ba nói rằng, ôi trời, đó là cơn giận, tôi chưa bao giờ nhận ra đó là sự tức giận. Và vào thời điểm đó, nhà trị liệu đồng cảm đang đồng bộ hóa, chúng ta thực sự đang ở trong giao điểm thái dương – đỉnh chẩm bên phải. Nhưng giao điểm thái dương – đỉnh chẩm bên phải là nơi gửi và nhận thông tin. Bạn có theo kịp không? Về cơ bản, đó là nơi liên kết của chúng ta và bây giờ chúng ta thực sự đang trong giao tiếp từ não phải đến não phải. Và điều họ phát hiện ra là trong một tình huống trị liệu tâm lý thực sự, nơi bệnh nhân đến vì họ gặp vấn đề trong các mối quan hệ cá nhân và các vấn đề cảm xúc, và họ đối diện với nhau, nhìn thẳng vào mắt nhau, và theo dõi nhau như vậy, bạn sẽ thấy sự đồng bộ hóa. Vì vậy, sự đồng bộ hóa giữa giao điểm thái dương – đỉnh chẩm bên phải của tôi và giao điểm thái dương – đỉnh chẩm bên phải của bạn là một giao tiếp từ não phải đến não phải. Giao tiếp từ não phải đến não phải này luôn xảy ra trong bối cảnh như vậy. Và do đó, sự thay đổi mới quan trọng nhất trong phân tâm học là vô thức không chỉ xảy ra trong giấc mơ. Nó xảy ra ở mọi điểm vì chúng ta hiện nay biết rằng vô thức là một vô thức có tính chất quan hệ. Nó giao tiếp với một vô thức có tính chất quan hệ khác, từ não phải đến não phải, và điều này thực sự đã thay đổi rất nhiều trong sự hiểu biết của chúng ta về những gì trị liệu tâm lý thực sự là. Và chắc chắn, tôi muốn chỉ ra rằng cơ chế thay đổi chính trong trị liệu tâm lý hiện nay không phải là sự thấu hiểu. Nó không phải là sự thấu hiểu nhận thức. Mà là khả năng có một cuộc trò chuyện đầy cảm xúc với một con người khác và tạo ra những kết nối cảm xúc với một con người khác, đó là lý do tại sao mối quan hệ trị liệu thực sự là yếu tố thay đổi.
Và điều đó rất khác so với những ngày xưa, khi mà vô thức của bạn ở đây, còn nhà phân tích thì ở đó.
Bây giờ tôi sẽ diễn giải những gì bạn đang làm khi bạn đang chìm xuống bên phải, nhưng tôi sẽ ở bên trái và diễn giải điều đó.
Đó là lý do tại sao có một giới hạn thực sự đối với điều đó.
Và đó là lý do tại sao phân tâm học thực sự đã thay đổi, bây giờ cũng có sự tiếp xúc trực tiếp, không chỉ là trên ghế sofa.
Thật thú vị, và hoàn toàn hợp lý dựa trên các công cụ hình ảnh mới hơn, tiết lộ sự đồng bộ, v.v.
Tôi có hai câu hỏi có thể được đặt song song.
Âm nhạc và chó.
Tại sao âm nhạc và chó?
Chà, một số điều bạn đang mô tả làm tôi nhớ đến sự thay đổi trạng thái xảy ra khi tôi nghe những bản nhạc cụ thể mà tôi không chú ý đến lời bài hát, hoặc trong một số trường hợp lời bài hát có ý nghĩa, tôi đang lắng nghe, nhưng chúng không có ý nghĩa gì.
Giống như nếu chúng được đọc như một đoạn văn, nó sẽ không có ý nghĩa gì.
Nhưng có cảm giác như có một sự thật cơ bản nào đó ở đó.
Vì vậy, tôi có thể nêu ra những sở thích âm nhạc cụ thể, nhưng điều đó rất cá nhân.
Đối với một số người, đó là nhạc cổ điển.
Đối với những người khác, đó là nhạc có lời.
Nhưng có cảm giác này, như, vâng, có một sự thật ở đó, và tôi cảm nhận được sự thật đó.
Mặc dù nội dung của lời bài hát, hãy lấy ví dụ, không thể kiềm chế bản thân.
Như một bài hát của Bob Dylan, chẳng hạn, ông chắc chắn có thể được coi là một nhà thơ, đúng không?
Và nếu bạn đọc lời bài hát chỉ như một đoạn văn, bạn sẽ nghĩ, “Đây là vô nghĩa.”
Nhưng cách mà nó được hát, ý nghĩa đằng sau nó, âm sắc trong giọng nói, nhịp điệu, v.v., và có lẽ là cảm xúc mà ông ấy đang cảm nhận vào thời điểm khi bản nhạc được ghi lại, giao tiếp với chúng ta, và chúng ta bước vào một trạng thái đồng bộ.
Và sau đó, song song với điều này, tôi đã đề cập đến chó, nơi mà chắc chắn, chúng có bán cầu não trái và bán cầu não phải, nhưng tôi nghĩ với động vật, nói chung, nếu chúng là động vật nuôi và chúng ta có một mối quan hệ rất gần gũi với chúng, chúng ta thực sự có thể cảm nhận được sự cộng hưởng với chúng và…
cảm xúc của chúng ta. Và đối với những ai đã trải nghiệm điều này, một số người có thể đang cười, nhưng đó không gì khác ngoài sự sâu sắc, đúng không? Mức độ mà chúng ta thực sự cảm thấy họ nhìn thấy chúng ta và chúng ta nhìn thấy họ và có một mối liên kết. Rõ ràng không cùng một quy mô như mối liên kết giữa cha mẹ và con cái, nhưng vẫn vậy. Vậy âm nhạc và chó, bạn có nghĩ rằng chúng đang khai thác vào cùng một cấu trúc thái dương đỉnh bên phải này không? Tôi nghĩ rằng … Trước hết, giao điểm thái dương đỉnh bên phải là lý thuyết sau và vùng trán orbital bên phải là vỏ não, vì vậy toàn bộ não bên phải ở đó, có thể nói như vậy. Vì vậy, chúng ta về cơ bản đang đi từ phía trước đến phía sau, chỉ là cấu trúc của chúng là toàn bộ đường đi trở lại. Đúng vậy, vùng trán orbital là phần điều chỉnh của nó. Giao điểm thái dương đỉnh là phần giao tiếp của nó, vì vậy chìa khóa ở đây là giao tiếp cảm xúc và điều chỉnh cảm xúc. Nút thả lỏng ở đâu? Sự thả lỏng là công tắc khổng lồ chuyển từ bên trái sang bên phải. Vì vậy, không phải chú ý quá nhiều đến nội dung của từ ngữ, logic đứng sau chúng, những sai sót logic có thể tồn tại, phần phân tích, mà là cách mà từ ngữ phát ra âm thanh, cách mà từ ngữ cảm nhận, theo nghĩa đen. Vâng, và rõ ràng một trong những … Trước hết, đã có rất nhiều nghiên cứu về thần kinh học liên quan đến âm nhạc và, tình cờ, hầu hết trong số đó là não bên phải, cho thấy sự kích hoạt não bên phải trong âm nhạc. Chìa khóa ở đây, thậm chí còn hơn thế, là âm nhạc cụ thể đối với tôi. Nó có một ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, tính chủ quan của nó, và nhiều nghiên cứu cho thấy âm nhạc về cơ bản là một cơ chế điều chỉnh cảm xúc. Nhưng tôi muốn gợi ý với bạn rằng thú cưng cũng là một cơ chế điều chỉnh cảm xúc. Chó ở khắp nơi đang mỉm cười. Chắc chắn rồi, và có thể bởi những điều tương tự, tôi muốn gợi ý, tôi nghĩ rằng sự giao tiếp giữa những chú chó, và tôi đã có bốn chú chó, là điều mà thực sự nó mang tính xúc giác, đó là sự chạm của động vật đó, đó là âm điệu của giọng nói, bởi vì thực sự chú chó đó hiểu được cảm xúc của chúng ta.
Âm điệu của giọng nói, và cũng, ở một mức độ nào đó, tôi nghĩ họ có thể đọc được khuôn mặt của chúng ta. Nhưng hơn thế nữa, có một giác quan khác mà tôi chưa đề cập, đó là mùi. Điều này thường bị bỏ qua trong mối quan hệ giữa con người. Nhưng trong những tiếp xúc thân mật thực sự giữa con người, mùi thực sự là một yếu tố then chốt. Hãy nghĩ về sự kích thích tình dục, vì vậy chó rất nhạy cảm với mùi của chúng ta, v.v. Nhưng nếu sự gắn bó là sự đoàn tụ sau một thời gian xa cách, bạn trở về nhà, có con chó đang ngồi đó, thực sự, và ngay lập tức, bạn đang giảm bớt căng thẳng trong ngày. Bạn đã gỡ bỏ toàn bộ bán cầu trái, tất cả những căng thẳng đó, và bây giờ bạn đang chuyển từ trái sang phải, và chúng ta sử dụng các cơ chế có sẵn để làm điều đó. Chơi nhạc là một trong những cách để làm điều đó. Theo một cách nào đó, âm nhạc là một hình thức tự điều chỉnh, mặc dù âm nhạc có thể là nhạc sống, và sau đó nó còn hơn thế nữa, đó là trường hợp. Hoặc chơi nhạc với người khác, đây là điều mà tôi không thể làm vì tôi không có khả năng âm nhạc, nhưng khi chơi nhạc với người khác, bạn có thể thấy rằng khi chúng ta nói về hóa học của một ban nhạc, thật tuyệt vời khi chứng kiến điều đó, và sau đó cảm nhận nó cùng với hàng ngàn, có thể, những người khác. Đã có những nghiên cứu cho thấy rằng trong một buổi biểu diễn, có sự đồng bộ, có những trạng thái đồng bộ giữa người biểu diễn và khán giả, và đột nhiên, tất cả họ, bạn có thể có hàng ngàn người, thực sự, trong cùng một trạng thái đồng bộ tại thời điểm đó. Bạn đã đề cập trước đó đến công trình của Stephen Porges, và chúng ta biết rằng não và cơ thể được kết nối theo cả hai hướng, và tôi nên biết điều này, nhưng tôi không biết liệu bán cầu não phải có giao tiếp ưu tiên với hệ thần kinh phó giao cảm hay giao cảm, hoặc các khía cạnh khác của, ồ, Vegas là phó giao cảm, nhưng tôi nghĩ có lẽ là cả hai. Tôi nghĩ rằng càng khám phá về Vegas, có khả năng nó sẽ là sự kết hợp, giao cảm, phó giao cảm.
Nhưng tôi sẽ bị chỉ trích vì điều đó, nhưng không sao cả.
Nhưng cảm nhận cơ thể là một điều có thật, như có những cách mà cơ hoành và cơ bụng của chúng ta thư giãn khi chúng ta hạnh phúc.
Tất cả những điều này là hiển nhiên với bất kỳ ai, nhưng tôi chỉ tò mò về cách mà bán cầu não phải kết nối với các trạng thái cơ thể.
Bán cầu não phải kết nối với cơ thể nhiều hơn bán cầu não trái.
Ngẫu nhiên, bạn có biết tên Ian McGilchrist không?
Có.
Tôi biết tên, và nhiều người đã bình luận trên kênh YouTube của chúng tôi rằng tôi cần nói chuyện với Ian.
Tôi đã đến mức đó, nhưng tôi đã bận rộn.
Gọi anh ấy đi.
Gọi anh ấy đi.
Tuyệt vời.
Ian, chúng tôi sẽ gửi cho bạn một lời mời.
Vâng.
Ý tôi là, đã có một cuộc đối thoại liên tục giữa chúng tôi trong một thời gian, nhưng Ian nói rằng bán cầu não phải thực sự kết nối nhiều hơn với cơ thể, và ngẫu nhiên, nó cũng chiếm ưu thế hơn về ý chí.
Ý chí vô thức quan trọng hơn ý chí có ý thức, mà bạn đã đề cập ngay từ đầu, chúng ta đã nói về bán cầu trái so với bán cầu phải.
Vâng.
Vì vậy, tôi tò mò về cách mà mọi người có thể bắt đầu cảm nhận những sự chuyển đổi giữa bán cầu não phải và bán cầu não trái.
Chúng ta đã nói về việc chú ý ít hơn đến nội dung của từ ngữ và nhiều hơn đến cảm giác của một cuộc trò chuyện, độc lập với nội dung từ ngữ có thể là một phần của điều đó.
Chúng ta nghe rất nhiều những ngày này về việc tư thế cơ thể quan trọng như thế nào.
Nếu mọi người khép kín với cánh tay khoanh lại, tôi không biết, nhưng đôi khi tôi chỉ cảm thấy hơi lạnh, vì vậy tôi sẽ khoanh tay, và đôi khi tôi sẽ khoanh tay và nghiêng người về phía trước, và tôi biết rằng tôi đang ở trong một trạng thái nhạy cảm hơn nhiều.
Vì vậy, tôi không đặt quá nhiều trọng số vào điều đó, nhưng có thể tôi nên đặt nhiều trọng số hơn vào điều đó.
Vâng.
Bạn nghĩ sao?
Vâng.
Có một công trình cổ điển của một nhà phân tích có tên là Manuel Hammer, và ông ấy đã nói về cách để tiếp cận cảm xúc.
Và điều ông ấy gợi ý là có những khoảnh khắc nhất định trong buổi trị liệu khi thực sự cơ thể tôi, để tiếp nhận thông điệp của bệnh nhân, tôi ngả lưng ra.
Tôi không nghiêng về phía trước, tôi ngả lưng lại và để cho bầu không khí thực sự bao trùm lấy tôi, có thể nói như vậy. Không, tôi thích điều này. Anh ấy nói: “Xin lỗi vì đã làm gián đoạn,” nhưng tôi thích điều này vì mọi người, đặc biệt là trên mạng xã hội, họ lấy một mảnh thông tin, như nếu bạn ngả lưng lại, bạn không tham gia. Bạn nghiêng về phía trước, bạn tham gia, nhưng bạn cũng có thể chỉ cần quay ngược lại và nói, “Nếu bạn nghiêng về phía trước, bạn đang gây áp lực,” và lúc đó người kia không có không gian. Được rồi. Và vì vậy, thật sự, nó trở thành một đống nhảm nhí. Nhưng hãy chú ý, ở đây, điều tôi đang nói đến, nhà trị liệu đang cố gắng tạo ra một kết nối cảm xúc, một kết nối đồng cảm, và để tạo ra một kết nối đồng cảm, bạn phải ngả lưng lại, bạn ngả lưng lại, và thực sự khi bạn ngả lưng lại, đột nhiên, bạn có thể tiếp nhận những điều và nghe những điều mà bạn chưa thấy trước đây, có thể nói như vậy. Và thường thì, điều gì xảy ra khi bạn ở trong một kết nối cảm xúc như vậy, những hình ảnh sẽ xuất hiện trong tâm trí bạn, những hình ảnh thực sự đại diện cho trải nghiệm cảm xúc mà người kia đang có. Và vào thời điểm đó, bạn cũng sẽ thấy rằng cũng như bạn đang tiếp nhận hình ảnh của người đó, anh ấy đang tiếp nhận hình ảnh của bạn. Và điều mà Hammer nói là những gì chúng ta có ở đây giống như một kết nối cảm xúc không dây giữa hai người, vì nó đang diễn ra qua lại giữa chúng ta, giống như một giao tiếp từ não phải đến não phải, bị ảnh hưởng bởi nó. Freud đã nói rằng tiềm thức của con người hoạt động như một bộ thu, và nó tiếp nhận các thông điệp từ tiềm thức của một con người khác. Freud đã nói rằng thực sự con người có thể tiếp nhận tiềm thức mà không cần phải qua tâm trí ý thức. Vì vậy, một lần nữa, trong bối cảnh như vậy, tất cả đều có ý nghĩa. Điều khác mà tôi muốn nói về tất cả những hành vi này đang diễn ra bây giờ khi có một giao tiếp cảm xúc, chìa khóa là những hành vi tự phát, tự phát.
Những hành vi không được suy nghĩ kỹ, hành vi tự phát.
Khi có những hành vi tự phát, có nhiều niềm tin hơn vào việc chúng tồn tại ngay từ đầu.
Nhưng không có một tâm trí nào cố gắng trình bày bất cứ điều gì.
Và khi bạn có hai người tiết lộ những hành vi tự phát của họ cho nhau, ngay cả khi họ không chắc chắn về cách họ sẽ bị ảnh hưởng, điều đó cũng là một vấn đề cho sự đồng bộ.
Để có sự đồng bộ, phải có sự giao tiếp hai chiều tự phát, giao tiếp theo lượt.
Và tình cờ, khi chúng ta nói về cuộc trò chuyện này, điều được thiết lập trong mối liên kết giữa người mẹ và trẻ sơ sinh, trẻ sơ sinh kêu khóc, người mẹ phản ứng, là họ đang thay phiên nhau.
Có hành vi thay phiên.
Và trong một mối quan hệ tốt, những gì bạn tìm thấy là hành vi thay phiên diễn ra khá suôn sẻ.
Và tình cờ, bạn và tôi, những người chưa bao giờ gặp nhau trước đây, cũng không làm quá tệ trong những hành vi thay phiên tự phát giữa chúng ta.
Tôi rất trân trọng bạn đã nói như vậy.
Tôi cảm thấy giống như vậy.
Nhắn tin đã trở thành một phương thức giao tiếp chủ yếu trong những ngày này.
Tôi đã mời một vài khách mời, chuyên gia về cảm xúc trong não, như Lisa Feldman Barrett, chẳng hạn, và những người khác.
Cô ấy và những người khác đã nói về cách mà việc sử dụng biểu tượng cảm xúc cho cảm xúc, giống như mặt cười hoặc mặt khóc hoặc sự tốt đẹp hay sự ngạc nhiên, những điều này rất tiện lợi, cũng như văn bản viết tắt, thiếu dấu câu, v.v.
Nhưng cuộc trò chuyện hôm nay cũng làm nổi bật mức độ mà nhắn tin gần như thiếu thốn mọi thứ mà bạn đang nói đến, một bong bóng xanh hoặc một bong bóng xanh, đã thấy hay chưa thấy, đỏ hay không đỏ, tùy thuộc vào cách bạn thiết lập cài đặt của mình.
Thời gian trễ, việc thay phiên, đôi khi mọi người chồng chéo nhiều cuộc trò chuyện và bạn đang đi qua lại về một vài điều khác nhau và rồi như đơn hàng thực phẩm của bạn đến.
Ý tôi là, chắc chắn, bộ não con người có thể xử lý điều này, nhưng điều này có vẻ không tốt, trung lập, rằng…
Điều này có thể tốt hoặc xấu cho việc xây dựng và củng cố giao tiếp. Thực sự, điều này khiến tôi lo lắng, nhưng tất nhiên, giờ tôi đã 49 tuổi, nên tôi có thể nói những điều như vậy. Nhưng nó khiến tôi lo lắng vì tôi nghĩ rằng bạn có thể tưởng tượng ra rằng bộ não trẻ và bộ não già không thực sự giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ cá nhân do việc nhắn tin.
Tôi đồng ý.
Trước tiên, cho phép tôi đề cập rằng một trong những ý tưởng của Ian là bán cầu não trái ngày càng trở nên thống trị hơn không chỉ ở đất nước này, và ông coi đó thực sự là một vấn đề lớn vì tiêu đề cuốn sách của ông là “Người Thầy” và “Sứ Giả”, và sứ giả, tức là bán cầu não trái, phản bội người thầy, vì vậy ông thấy rằng một trong những vấn đề mà chúng ta đang phải đối mặt ngay bây giờ là bán cầu não trái đang hiện hữu và rằng những phép ẩn dụ của bán cầu não phải thậm chí còn gặp vấn đề.
Vì vậy, tôi có một quy tắc. Tôi không thích tranh cãi qua tin nhắn. Tôi không thích tranh cãi, nói chung, nhưng tôi không, bạn biết đấy, tôi sẽ nhấc điện thoại lên. Tôi thuộc thế hệ mà chúng tôi gọi điện cho nhau. Tôi thấy tin nhắn hoàn toàn thiếu vắng những gì tôi thực sự tìm kiếm về mặt kết nối, và tôi nghĩ rằng có một thế hệ hoàn toàn, tôi biết có một thế hệ hoàn toàn những người lớn lên chủ yếu giao tiếp qua tin nhắn ngắn.
Jonathan Haight và tác giả của “Thế Hệ Lo Âu” đã khuyến khích các em nhỏ bỏ điện thoại và ra ngoài tương tác nhiều hơn, khuyến khích các bậc phụ huynh để cho con cái họ trở thành những đứa trẻ tự do hơn và làm những điều như vậy, lập luận rằng có ít nguy hiểm hơn trong thế giới vật lý so với thế giới trực tuyến đối với bộ não trẻ. Ông đưa ra một lập luận thuyết phục.
Đối với những người trong chúng ta đang tìm kiếm một kết nối tốt hơn, có thể thậm chí làm một số liệu pháp cho mạch não phải mà bạn đã nói đến hôm nay, bạn có nghĩ rằng có một thứ bậc về hiệu quả đến mức mà, bạn biết đấy, như tin nhắn có thể là…
Ở dưới cùng, ghi âm giọng nói, có thể là một cấp độ tiếp theo, tôi đang nghĩ đến một cuộc gọi điện thoại, bạn biết đấy, đã có một thời kỳ khi chúng ta viết những bức thư tay và những bức thư đó cảm thấy rất có ý nghĩa. Tôi đã giữ những bức thư tay từ những người mà tôi quan tâm và những người quan tâm đến tôi. Những bức thư tay là bằng chứng rằng nó không nhất thiết phải là một sự trao đổi theo thời gian thực, nhưng có điều gì đó về chữ viết tay, một bức thư đánh máy theo tiêu chuẩn ngày nay cũng sẽ là một điều quan trọng, nhưng bạn biết đấy, dường như thực sự có điều gì đó đặc biệt về một bức thư, một cuộc trò chuyện trực tiếp.
Về mặt thực sự của bức thư và nỗ lực của bức thư thực sự là để tạo ra một kết nối. Tôi có thể nhớ trong thời thơ ấu của mình khi đi cắm trại và chúng tôi đã viết thư qua lại, và những từ được sử dụng ở đó thực sự là về việc tạo ra một kết nối và cập nhật cho nhau, điều này cũng có nghĩa là tôi phải suy ngẫm về bản thân mình và những gì đang xảy ra với tôi và tôi cảm thấy thế nào về điều đó và tôi đã chia sẻ tất cả những điều đó với một người khác như thế nào. Điều đó thực sự đã lùi vào nền và mọi thứ đã trở nên ít cá nhân hơn, nhưng tôi muốn chỉ ra rằng đối với một loại tính cách nhất định, nhắn tin rất phù hợp. Đây là những người đi quanh với bán cầu não trái rất hoạt bát. Những người sống trong bán cầu trái, đúng vậy.
Tôi chỉ muốn chỉ ra rằng có những cách khác để nuôi dưỡng bán cầu não phải của những gì nó cần và một trong những cách khác cũng là ra ngoài thế giới, là du lịch, là ở trong thiên nhiên, chia sẻ những điều như vậy cũng. Những điều đó cũng là bổ sung cho những tình huống trực tiếp ở đây, nhưng chúng ta đang thấy những thay đổi ở đây, chúng ta đang thấy những thay đổi ở đây và tôi không chắc rằng nhiều trong số này là tốt. Hãy để tôi nêu ra, tôi đã lập một danh sách nhỏ về những lĩnh vực hiện đang được nghiên cứu cho thấy rõ ràng đây là sự thống trị của bán cầu não phải trong những hoạt động này. Xin vui lòng chia sẻ. Hãy dừng tôi lại bất cứ lúc nào.
Cơ bản, lập luận mà tôi đưa ra trong cuốn sách mới này về bản chất con người là rằng các mức độ cao nhất của bản chất con người nằm ở bán cầu não phải. Về cơ bản, trực giác, hãy nhớ rằng, trực giác có mặt trong tất cả các loại nghề nghiệp. Một trong những điều mà một người lính cứu hỏa có được theo thời gian là khả năng đọc hiểu một đám cháy. Trực giác, hoàn toàn thuộc về bán cầu não phải, và như vậy. Trực giác thực sự còn dựa vào cảm giác cơ thể, hình ảnh, sự sáng tạo, có rất nhiều bằng chứng cho thấy sự sáng tạo, khả năng xử lý những điều mới lạ và độc đáo, phép ẩn dụ, trí tưởng tượng, các nghiên cứu, sự hài hước, âm nhạc, thơ ca, nghệ thuật, đạo đức, lòng từ bi, tâm linh, và điều tốt đẹp nhất cuối cùng, tình yêu. Đó là một danh sách tuyệt vời, làm cho mạch điện của bán cầu não phải trở thành một trong những mạch thú vị nhất, chắc chắn là những mạch quan trọng. Tôi đã đưa ra một quảng cáo cho cuốn sách tiếp theo. Tôi yêu liệu pháp tâm lý bán cầu não phải, yêu, yêu, yêu nó. Tôi sở hữu một bản cứng, tôi đã sở hữu nó được vài năm rồi, rất khuyến nghị. Chúng tôi sẽ để liên kết đến các cuốn sách của bạn trong ghi chú chương trình. Nó cũng phát triển tâm trí vô thức. Được rồi, chúng ta sẽ làm. Một số hoạt động nào cho phép chúng ta, nói một cách nào đó, “rơi vào” mạch điện của bán cầu não phải nhiều hơn một chút? Một điều ngay lập tức hiện lên trong tâm trí tôi khi bạn đề cập đến thiên nhiên và tương tác với thiên nhiên và chúng ta đã nói về âm nhạc là đi bộ. Và trước đó, chúng ta đã nói về việc bạn đã giáo dục chúng tôi về khái niệm chú ý rộng, sự chú ý được treo lơ lửng đều đặn này liên quan đến bán cầu não phải, kiểu mở rộng tầm nhìn so với tầm nhìn hẹp và sự chú ý hẹp liên quan đến mạch điện của bán cầu não trái. Khi chúng ta ở ngoài thiên nhiên và khi chúng ta di chuyển, khi chúng ta đi bộ, miễn là chúng ta không nhìn vào điện thoại của mình, hy vọng là vậy, hoặc tìm kiếm một cái gì đó cụ thể như một con chim mà chúng ta đã nhìn thấy. Chúng ta có xu hướng ở trong tầm nhìn toàn cảnh. Tôi là một nhà khoa học về thị giác nên tôi không thể không nói về điều này, bạn biết đấy, cái mà chúng ta gọi là “thị giác magniceller.” Vâng, chắc chắn rồi. Các pixel lớn. Tôi biết.
Vâng, tôi đang tiếp thu tất cả.
Nếu bạn có hình dạng gần giống như hình cầu hơn là một hình nón của sự chú ý, tôi tưởng tượng rằng điều đó có thể liên quan nhiều hơn đến bán cầu não phải.
Có những điều gì mà bạn, nếu bạn, gợi ý cho bệnh nhân của mình như, “Này, bạn biết đấy, cho đến phiên họp tiếp theo của chúng ta, bạn có khuyến khích họ viết nhật ký, tự do liên tưởng viết nhật ký, nghe nhạc, đi dạo, hay bạn có hạn chế việc kích hoạt mạch não phải này chỉ trong phiên họp và để nó tự xuất hiện như nó vốn có?”
Vâng.
Vâng.
Vì vậy, bạn để họ tự động trở về với những gì đang xảy ra.
Có hai điểm ở đây.
Trước hết, về liệu pháp, tôi nghĩ rằng đã có quá nhiều sự nhấn mạnh vào kỹ thuật trong liệu pháp.
Và thực sự, những gì nghiên cứu về bán cầu não phải cho thấy là quá trình của bán cầu não phải. Đó là chìa khóa ở đây hơn là kỹ thuật.
Và vì lý do đó, do sự đào tạo của riêng tôi, nếu liệu pháp tâm lý đã được chứng minh là hiệu quả hơn trong việc tạo ra những thay đổi lâu dài và thậm chí là những thay đổi sau khi điều trị kết thúc so với các hình thức liệu pháp khác như CBT, thì tôi nghĩ rằng đã có quá nhiều sự chú ý vào điều đó.
Về vấn đề những trải nghiệm khác, bán cầu não phải cũng chiếm ưu thế trong việc xử lý thông tin mới.
Bất cứ khi nào có điều gì mới xuất hiện, bán cầu não phải sẽ tiếp nhận nó trước tiên và bạn cũng sẽ nhận được một cú sốc noradrenaline từ điều đó.
Vì vậy, việc theo đuổi một tâm trí tò mò và một tâm trí cởi mở, tôi nghĩ là một phần của điều đó và tìm kiếm những trải nghiệm mới ở những nơi khác nhau trên thế giới.
Ý tôi là, cũng có một khía cạnh kinh tế trong đó, nhưng với những thách thức mới, sẽ tạo ra những thách thức mới mà chúng ta có và nếu có thể, hãy nuôi dưỡng sự tò mò.
Einstein thậm chí đã nói điều gì đó tương tự như vậy.
Vì vậy, những trải nghiệm mới với những người mới, những thách thức mới, những nơi mới để khám phá, việc du lịch tôi nghĩ là một trong số đó và hóa ra đó là một trong những món quà may mắn tuyệt vời đến từ tất cả những điều này.
Tôi chỉ là một nhà trị liệu trong khoảng 45 năm và tôi đến với điều này muộn.
Tôi đã viết cuốn sách này muộn và thực sự, nó đã dẫn tôi đến những mối quan hệ mới và những người bạn mới. Ai bắt đầu kết bạn ở tuổi 45 và 50 chứ, nhưng một lần nữa, những điều mới mẻ và việc chia sẻ mà tôi nghĩ cũng là một cách khác để làm điều đó. Thêm vào đó, bạn đã nói điều này, tôi sẽ lặp lại, đó là tập thể dục. Tập thể dục là một yếu tố then chốt ở đây. Tôi tình cờ quan tâm đến năng lượng và ti thể, và có một nhà khoa học tên là Navio ở San Diego đã viết về điều này và ông ấy đang nói về quá trình chữa lành, và một phần của quá trình chữa lành thực sự là tập thể dục. Điều đó là cơ bản cho việc chữa lành bất cứ điều gì, cả thể chất lẫn tinh thần và cũng là giấc ngủ phục hồi. Vì vậy, việc chăm sóc cơ thể của chúng ta, một trong những điều mà chúng ta học được sớm trong trải nghiệm của mình, chủ yếu được dạy qua cơ thể, thực sự là cách chăm sóc cơ thể của chúng ta và như bạn đã biết, bạn không thấy điều đó ở một số bệnh lý nhất định và tôi đang nói về nhiều hơn chỉ là tự hủy hoại như cắt xén, mà cuối cùng là khả năng nhìn vào bên trong và có thể phản ánh lại bản thân và có thể thấy ngay cả những gì chúng ta muốn thấy và không muốn thấy. Bây giờ, tôi muốn chỉ ra một cách nhanh chóng về các cơ chế phòng vệ vì các cơ chế phòng vệ có thể thích ứng và không thích ứng và chúng quan trọng và chúng tồn tại. Ví dụ, chúng ta có các cơ chế phòng vệ chống lại cảm xúc quá tải, sự phân ly là một cơ chế phòng vệ chống lại cảm xúc quá tải, nhưng chúng ta cũng có cơ chế phòng vệ như sự đàn áp, điều này là một phần của tất cả mọi người và sự đàn áp có thể là bình thường và thích ứng hoặc nó có thể không thích ứng và nó thực sự không thích ứng khi sự đàn áp rất mạnh. Những gì bạn có ở đó là bán cầu não trái chỉ đang ngăn chặn mọi thứ từ bên phải. Đó chính là sự đàn áp. Bán cầu não trái chỉ đang ngăn chặn tất cả điều đó. Vì vậy, một phần của điều này là trở nên nhận thức hơn về những cơ chế phòng vệ mà chúng ta có và tôi cũng muốn nhấn mạnh điểm này. Có những phần nhất định của bản thân mà chúng ta không thể thấy.
Chúng ta chỉ có thể nhận ra những điều đó khi nhận được phản hồi từ ai đó hiểu chúng ta và có thể nhìn thấy những điều đó trong chúng ta, ngay cả khi vào thời điểm đó, điều đó không thoải mái. Nhưng chúng ta cần phản hồi từ một người mà chúng ta tin tưởng để có thể thấy, đó là lý do tại sao khả năng thay đổi hoàn toàn tâm lý của một người là rất vấn đề, bởi vì hãy nhớ rằng điều bạn đang cố gắng làm là thay đổi bán cầu não phải, đó là lý do tại sao các mối quan hệ thân mật, những mối quan hệ gần gũi mà chúng ta có thể chia sẻ điều gì đó là rất quan trọng.
Mọi người đều có những điểm mù và cách để thoát khỏi điều đó một lần nữa là đủ tin tưởng để tiếp nhận phản hồi tiêu cực vào những lúc cần thiết. Cảm giác của riêng tôi là khi có điều gì đó tác động đến tôi, giả sử như một sự thất vọng, và một trong những điều tôi đã học được sớm về cảm xúc của chính mình, vì để nghiên cứu cảm xúc, bạn phải nghiên cứu cảm xúc của chính mình, v.v., thì đối với tôi, khi có điều gì đó đến, tôi chỉ để nó đến và di chuyển đến bất cứ đâu nó sẽ đi và cảm nhận nó với tất cả cường độ và sức mạnh của nó. Ngay cả sau khi chia sẻ, tôi cũng để nó thâm nhập xuống, nói một cách khác, và cuối cùng, vào một thời điểm nào đó, nó sẽ trở lại dưới một hình dạng khác, nhưng cảm xúc của chúng ta là thích nghi. Và tôi muốn chỉ ra rằng một trong những sai lầm lớn là cho rằng cảm xúc tiêu cực là xấu và cảm xúc tích cực là tốt.
Cảm xúc tích cực là tốt, cảm xúc hưng phấn, v.v., cảm xúc tiêu cực là xấu, sự mất mát, chúng ta được lập trình cho tất cả những cảm xúc này vì chúng có giá trị thích nghi và chúng ta cần phải quen thuộc với tất cả những loại cảm xúc khác nhau đó xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta. Tôi có một người bạn, anh ấy là một nhạc sĩ sáng tác và anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy có một quy trình mà anh ấy viết nhạc mỗi ngày, nhưng anh ấy bắt đầu ngày mới bằng cách vẽ hoặc tô màu. Tôi nghĩ anh ấy đã bán một số bức tranh và bản vẽ, nhưng đó không phải là nghề chính của anh ấy. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy vẽ và tô màu như một cách để “bôi trơn” các bánh răng cho việc sáng tác nhạc, và sau đó tôi đã học được rằng…
Joni Mitchell cũng đã làm điều này hoặc điều gì đó tương tự và tôi không thể không tự hỏi liệu họ có vô tình khai thác vào một chế độ nào đó để kích hoạt mạch não bên phải hay không. Cả hai người họ đều không được biết đến như những họa sĩ hay nghệ sĩ, nhưng tất nhiên họ là những nghệ sĩ âm nhạc và rất tài năng trong lĩnh vực đó. Liệu loại công cụ hay kỹ thuật đó có hợp lý không? Vâng, nó hợp lý, về cơ bản đó là sự sáng tạo, mà một lần nữa là khả năng nhìn thấy điều gì đó mới mẻ theo một cách mới, nhìn vào cùng một thứ nhưng qua đôi mắt mới, vì vậy tôi nghĩ đó là những cách mà các nghệ sĩ thực sự biết cách để từ bỏ tư duy logic và chuyển sang tư duy trực giác. Bạn đang thấy những cơ chế của sự từ bỏ, nhưng hãy để tôi chia sẻ về một điều gì đó khác mang tính tự truyện hơn về những gì bạn đang nói. Khi tôi quyết định, tôi biết rằng tôi sẽ viết một cái gì đó vào một thời điểm nhất định và vì vậy trong mười năm, tôi đã bước vào một giai đoạn tự học và thực sự tôi đã đến một thư viện, Thư viện Cal State gần tôi và tôi đã đi qua các kệ sách. Bạn có nhớ cảm giác như thế nào khi đi qua các kệ sách không? Tôi bắt đầu tìm hiểu về tâm lý học, thần kinh học và hóa học, nhưng sau đó tôi thấy mình làm một việc khác. Tôi đã quay lại với đàn piano, tôi đã học piano khi còn là một thiếu niên, nhưng không đi đến đâu cả. Nhưng khi trưởng thành, tôi đã quay lại với đàn piano, chúng tôi có một cây đàn piano trong nhà, nó đến từ nhà thông gia của tôi vì tôi muốn biết điều gì đó trong ngón tay của mình, tôi không muốn biết điều gì đó bằng lý trí. Tôi biết rằng cách mà tôi thường hiểu mọi thứ sẽ là một cách lý trí và logic, nhưng tôi muốn có thể chơi và chơi lại một cách thuần túy để nó nằm trong ngón tay của tôi và tôi cũng muốn có thể hình dung. Vì vậy, tôi đã đến một điểm mà tôi bắt đầu có thể nhìn thấy một tế bào và tôi có thể hình dung các ti thể đang di chuyển lên vào các nhánh của màng tế bào, vì vậy khả năng hình dung cũng như khả năng âm nhạc là cách trực giác của tôi để bắt đầu nhiều hơn.
Nhiều hơn để khiến tôi nghiêng về quyền được học cách để ở đúng chỗ. Thật tuyệt vời. Tôi yêu điều này và tôi sẽ kiềm chế việc chia sẻ cách sử dụng cá nhân của tôi, tôi đoán chúng ta gọi chúng là những con đường vào đúng chỗ, nhưng tôi muốn làm rõ, tôi hiểu bạn đang ở giữa những cuốn sách trong thư viện, điều đó cảm giác và nghe như một nỗ lực nhận thức, một nỗ lực của bán cầu não trái, nhưng rồi nó đến với bạn, tôi muốn chơi piano hoặc thông qua nghiên cứu mà bạn đang thực hiện trong 10 năm tự nghiên cứu, thật tuyệt vời, tôi bị ấn tượng bởi điều đó, rồi nó đến với bạn như một tia chớp, như tôi muốn chơi piano một lần nữa? Và có phải vì việc chơi piano trái ngược rất nhiều với việc xem qua những cuốn sách hay chúng đã hòa hợp với nhau? Không, điều đó có nghĩa là, đối với tôi, đó là sự khám phá, đó là sự khám phá, đó là tất cả thông tin mới và tôi nhận ra rằng tôi có thể làm chủ nhiều hơn những gì mà lĩnh vực mà tôi đã được đào tạo. Hãy để tôi cho bạn một trải nghiệm khác mà có rất nhiều bằng chứng để cho thấy, trải nghiệm a-ha cũng là của bán cầu não phải. Có những lúc mà những hiểu biết sẽ đến nhanh chóng và đột ngột và chúng dường như đến từ hư không và đột nhiên, nguồn cảm hứng xuất hiện. Đó là một trải nghiệm a-ha và khi tôi nghĩ về nó, nó thật sự có ý nghĩa. Ý tôi là có một mục đích cho điều đó vì một lần nữa tôi cần phải vượt qua việc làm đó. Hãy để tôi nói với bạn điều gì khác mà tôi đã quyết định làm rất sớm khi tôi bắt đầu vào giai đoạn mười năm này, tôi quyết định không bao giờ ghi nhớ bất cứ điều gì. Hãy cho tôi biết thêm. Đó là rất nhiều nỗ lực mà không đi đến đâu cả. Thực sự, điều tôi muốn làm là tôi muốn hiểu nó theo cách mà tôi có thể hiểu. Vì vậy, nếu có rất nhiều thời gian lãng phí và việc ghi nhớ, và nếu đó là trường hợp, như bạn có thể tưởng tượng, tôi có một trí nhớ khá lớn. Tôi biết mọi thứ ở đâu, tôi biết chúng ở đâu, tôi biết cách lấy chúng. Tôi biết điều gì quan trọng và tôi biết cách đặt nó vào một nơi mà tôi biết nơi bài viết đó ở đâu.
Và tình cờ, khi tôi làm việc, ban đầu tôi sẽ viết mọi thứ xuống và việc viết này có tác dụng giúp tôi ghi nhớ tốt hơn. Ngay cả bây giờ, khi tôi học, tôi sẽ lấy giấy, sao chép chúng và đọc tại bàn làm việc của mình. Tôi sẽ không đọc và học ngay trên máy tính. Nói cách khác, tôi đã học được kỹ thuật học của riêng mình. Điều này rất quan trọng, tôi thường được hỏi quy trình ghi chú của bạn là gì, bạn chuẩn bị cho một tập đơn như thế nào? Tôi thực hiện những tập đơn dài mà chỉ có vài trang ghi chú. Nhưng tôi có thể mô tả nó, nhưng quy trình này rất cụ thể với cách mà tôi học trong suốt khoảng thời gian sáu, tám, mười tuần mà tôi chuẩn bị cho một trong những tập đó, đôi khi còn lâu hơn, nên nó thực sự không thể chuyển thể được, như là không quan trọng. Nhưng có một quy trình tự suy ngẫm về cách tôi học, và làm thế nào tôi có thể hấp thụ thông tin một cách sâu sắc. Bán cầu não trái chủ yếu là bán cầu bề mặt. Bán cầu não phải là bán cầu của chiều sâu, có thể nói như vậy. Và những gì đi vào bên phải, ví dụ, nếu bạn có một trải nghiệm, một trải nghiệm cảm xúc thực sự quan trọng, thì điều đó sẽ đi sâu vào ký ức tự truyện của bạn. Điều đó sâu hơn nhiều so với việc bạn cố gắng ghi nhớ điều gì đó vào bất kỳ thời điểm nào. Với tầm quan trọng cực kỳ của mạch não bên phải này và sự đồng bộ tự động giữa mẹ và thường là mẹ, người chăm sóc chính và trẻ sơ sinh, có những điều gì được biết từ tài liệu là cực kỳ quan trọng về giai đoạn đó liên quan đến, bạn biết đấy, thời gian dành cho trẻ. Bạn biết đấy, thường thì cha mẹ đi làm, có bảo mẫu hoặc bất kỳ số lượng khác nhau nào. Ngày nay có rất nhiều cấu trúc khác nhau cho các gia đình và việc cân bằng giữa công việc và gia đình. Nhưng có điều gì được biết về cách, tôi ghét phải dùng từ tối ưu hóa, nhưng tối đa hóa sức khỏe của mối quan hệ không? Vâng.
Tôi không nghĩ rằng văn hóa này so với các nền văn hóa khác thực sự cung cấp cho loại thời gian đó. Tôi nghĩ rằng mọi người đang bị căng thẳng vì điều đó. Và bây giờ tôi sẽ nói về chế độ nghỉ thai sản và nghỉ chăm sóc con ở các quốc gia giàu có khác. Chế độ nghỉ chăm sóc cha là ba tháng và chế độ nghỉ thai sản là sáu tháng hoặc hơn ở Scandinavia. Vì vậy, những quốc gia khác đã nhận ra rằng giai đoạn này trong cuộc đời là rất quan trọng; nếu bạn thực sự muốn ảnh hưởng đến tính cách và giúp hình thành tính cách đó để trở thành một người có đạo đức hoặc, bạn biết đấy, có giá trị, v.v., thì thời gian thực sự cần thiết là những năm đầu đời. Đó là lúc mà mọi thứ hình thành, có thể nói như vậy. Và nếu không có chính sách nghỉ phép như vậy, ở đất nước này, hầu hết mọi người trở lại làm việc sau sáu tuần. Sáu tuần là vào đầu giai đoạn quan trọng của não phải. Hệ thần kinh tự chủ đang ở trong một giai đoạn quan trọng từ sáu đến tám tuần. Hạch hạnh nhân đang bước vào một giai đoạn quan trọng. Hạch hạnh nhân bên ngoài, vỏ não đảo và vỏ não cingulate đang ở trong một giai đoạn quan trọng vào thời điểm đó. Đây là trước khi đứa trẻ hình thành sự gắn bó hoặc sự tách biệt. Vì vậy, tôi thấy điều này thực sự – và như tôi đã nhận thức rõ, hiện nay có nhiều cuộc thảo luận về điều này hơn. Thực tế, trong cuộc tranh luận gần đây, cũng có sự thảo luận về vấn đề này. Trường Kinh tế London đã có một nghiên cứu về yếu tố dự đoán tốt nhất, yếu tố dự đoán tốt nhất trong thời thơ ấu, về sự hài lòng của người lớn trong cuộc sống. Và yếu tố dự đoán tốt nhất là cảm xúc, và thứ hai là hành vi của trẻ, và thứ ba và cuối cùng là chỉ số IQ của trẻ. Chúng ta đang có những điều ngược lại ở đây. Chúng ta đang tập trung quá nhiều vào các chức năng điều hành bắt đầu hoạt động vào năm thứ ba. Và một lần nữa, điều tôi đang gợi ý với bạn là toàn bộ nền tảng của tính cách chúng ta bắt đầu từ trong bụng mẹ qua năm thứ hai và thứ ba, và sau đó là với người cha, v.v. Đó là nơi mà chúng ta thực sự nên đầu tư tiền bạc, và tiền bạc nên được dành ra để cung cấp thời gian.
Mọi nền văn hóa khác đều đã nhận ra điều này.
UNICEF đã tiến hành một cuộc khảo sát vào năm 2021 ở 36 quốc gia, những quốc gia giàu có.
Chúng ta đứng cuối cùng về sự phát triển cảm xúc và sự phát triển của trẻ em.
Thật xấu hổ.
Đó là một điều xấu hổ.
Tuy nhiên, điều tuyệt vời là bạn đang làm nổi bật những vấn đề này.
Rất nhiều người đang nghe về điều này, và tôi khuyến khích bất kỳ ai, mọi người đang lắng nghe, hãy
thực sự tiếp nhận thứ tự quan trọng của những gì Tiến sĩ Schor vừa chia sẻ, rằng IQ, đứng thứ ba
trong danh sách, còn điều chỉnh cảm xúc, đứng thứ nhất.
Hành vi.
Hành vi.
Vì vậy, ý tưởng rằng chúng ta cần đào tạo trẻ em như những cỗ máy ghi nhớ rõ ràng là một ý tưởng sai lầm.
Rõ ràng, có những thông tin quan trọng cần phải ghi nhớ để trở thành một con người chức năng, nhưng chúng ta không chỉ thiếu chuyển giao kiến thức quan trọng, mà còn thiếu chuyển giao cảm xúc quan trọng.
Và vì lý do đó, và vì rất nhiều lý do khác, tôi thực sự muốn cảm ơn bạn đã đến đây hôm nay và tham gia cuộc trò chuyện này.
Đây là một cuộc trò chuyện không giống bất kỳ cuộc trò chuyện nào tôi đã có trên podcast này, vì nhiều lý do, trong đó không thể không nhắc đến việc bạn có kiến thức tuyệt vời về sinh học thần kinh, điều mà đối với tôi là một niềm vui, và tôi chắc chắn cũng vậy đối với các thính giả, nhưng cũng là kinh nghiệm lâm sàng, rất phong phú.
Và rõ ràng bạn cũng đã tự mình khám phá những ý tưởng này, và bạn đã ở đây và tham gia vào sự tiến hóa của toàn bộ vấn đề não phải, não trái, sự ra đời của hình ảnh thần kinh, và cách mà điều đó thực sự đã làm sáng tỏ nhiều điều mới.
Và tôi thật sự yêu thích cách bạn kết nối tất cả điều này lại với nhau về những điều có thể hành động được giữa bệnh nhân và nhà trị liệu, nhưng cũng chỉ về sự hiểu biết của một người về bản thân.
Tôi chắc chắn rằng mọi người sẽ mang kiến thức này vào cuộc sống của họ và vào thế giới, và điều này đã thực sự làm phong phú cho tôi, và tôi chắc chắn rằng nó sẽ mang lại sự phong phú to lớn cho họ.
Vì vậy, cảm ơn bạn vì công việc bạn làm.
Cảm ơn bạn đã dành thời gian đến đây hôm nay, và tôi rất háo hức về cuốn sách mới của bạn.
Vì vậy, hãy giữ cho chúng tôi được thông báo khi điều đó ra mắt, và chúng tôi sẽ mời bạn quay lại để thảo luận thêm nếu bạn sẵn lòng.
Và tôi chỉ muốn cảm ơn bạn rất nhiều vì đã tham gia vào điệu nhảy và động lực giữa não trái và não phải này.
Thật sự rất thú vị đối với tôi.
Cũng là một niềm vui tuyệt đối đối với tôi, Andrew.
Thật sự là một niềm vui.
Cảm ơn bạn.
Cảm ơn bạn.
Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Alan Shore.
Để tìm hiểu thêm về công việc của ông và để tìm các liên kết đến sách của ông, xin vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú của chương trình.
Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
Đó là một cách tuyệt vời không tốn kém để ủng hộ chúng tôi.
Một cách tuyệt vời không tốn kém khác để ủng hộ chúng tôi là theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple, và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
Xin vui lòng cũng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay.
Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này.
Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc nhận xét về podcast hoặc khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube.
Tôi có đọc tất cả các bình luận.
Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt.
Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
Nó có tựa đề “Protocols, an operating manual for the human body” (Các giao thức, một cẩm nang vận hành cho cơ thể con người).
Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, và nó dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm, và nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến kiểm soát căng thẳng, các giao thức liên quan đến sự tập trung và động lực, và tất nhiên tôi cung cấp các chứng minh khoa học cho các giao thức được bao gồm.
Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocallsbook.com.
Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau, bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất.
Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols, an operating manual for the human body”.
Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Đó là Instagram, ex trước đây được biết đến là Twitter, LinkedIn, Facebook và Threads,
và trên tất cả những nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung thì khác biệt so với những gì được đề cập trong podcast Huberman Lab.
Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Và nếu bạn chưa đăng ký nhận bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network là một bản tin hàng tháng miễn phí hoàn toàn, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các tài liệu PDF ngắn từ một đến ba trang đề cập đến các giao thức cho những thứ như tiếp xúc với nhiệt độ cao một cách có chủ đích, tiếp xúc với lạnh một cách có chủ đích.
Có một giao thức để quản lý dopamine của bạn, có một giao thức để tối ưu hóa giấc ngủ của bạn, cho tính dẻo não và học tập, và nhiều hơn nữa.
Để đăng ký nhận bản tin, chỉ cần truy cập hubermanlab.com.
Tại đó, bạn cung cấp email của mình.
Tôi muốn nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Và như tôi đã đề cập trước đó, bản tin hoàn toàn miễn phí.
Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia vào cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Alan Shore.
Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
今天與 Shore 博士的對話對每個人來說都極其重要,有助於理解自己和生活中的他人。為什麼呢?因為我們都經歷了生命的前 24 個月。如果沒有經歷過,你就不會在這裡收聽。在這 24 個月中,根據與主要照顧者(即母親,也可能是父親或其他主要照顧者)的互動方式,你的大腦以特定方式發展。在這 24 個月中,你的右腦和左腦進行著非常具體但不同的處理過程。例如,今天你將從 Shore 博士那裡了解到,你的右腦迴路,即大腦右側的特定迴路,與主要照顧者之間發展出一種非常特定的共鳴,這種共鳴會從你們共同分享的平靜狀態過渡到被認為是激發、熱情和驚奇的興奮狀態。Shore 博士解釋說,在這些狀態之間的來回轉換對我們的情感發展以及如何形成以後的依附非常關鍵。
因此,如果你曾聽說過迴避型依附、焦慮型依附或安全型依附,今天你將理解這些特定依附風格為何產生,它們如何從早期生命過渡到青少年時期及成年期,實際上這些童年依附模式(當然我們無法為自己控制,但可以為我們的孩子控制)如何通過非常具體的方案進行調整,以改善我們與他人以及與自己的關係。這無疑是一個非常特別的對話,據我所知,它與我之前聽過的有關關係、神經科學或心理學的討論完全不同,我也完全期望你會這樣感受到。
在我們開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,這是我希望和努力的部分,目的是向公眾提供零成本的科學和相關工具資訊。秉持這個主題,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一位贊助商是 David。David 生產的蛋白棒與其他蛋白棒截然不同。它含有 28 克蛋白質,僅 150 卡路里,且不含糖。沒錯,28 克蛋白質,其中 75% 的卡路里來自蛋白質。David 的這些棒子味道也非常好。我的最愛口味是巧克力餅乾麵團。不過,我也喜歡巧克力軟糖和蛋糕口味。基本上,我喜歡所有口味。它們真的非常美味。就我個人而言,我會努力主要吃全食物。然而,當我忙碌、或在外面、或只是想要快速的下午點心時,我經常發現自己在尋找高品質的蛋白質來源。使用 David,我能夠在點心的卡路里之內攝取 28 克蛋白質,這讓我很容易達到每日每磅體重攝取 1 克蛋白質的目標。這讓我在不攝取過多卡路里的情況下做到這一點。我通常在下午早些時候或甚至中午吃一根 David 能量棒,如果我想在午餐和晚餐之間彌補空檔的話。我喜歡它有點甜,所以品嚐起來像美味的點心,但它也給我提供了每 150 卡路里所含的 28 克優質蛋白質。如果你想試試 David,你可以前往 davidprotein.com/huberman。再說一次,網址是 davidprotein.com/huberman。
今天的節目還由 Eight Sleep 贊助。Eight Sleep 生產具有冷卻、加熱和睡眠追蹤能力的智能床墊罩。我之前在這個播客中提到,獲得足夠的高質量睡眠是非常重要的。而確保良好的睡眠環境溫度是保證美好睡眠的最佳方法之一。因為為了進入並保持深度睡眠,你的體溫實際上必須降低約 1 至 3 度。為了清晨醒來時感到精神煥發和充滿活力,你的體溫實際上必須提高約 1 至 3 度。Eight Sleep 使得調節睡眠環境的溫度變得非常簡單,讓你可以為床墊罩設置夜間開始、中間和結束時的溫度。我已經在使用 Eight Sleep 的床墊罩近四年了,這完全改變了我睡眠的質量。Eight Sleep 最近推出了最新一代的 Pod 床墊罩,稱為 Pod 4 Ultra。Pod 4 Ultra 提升了冷卻和加熱能力。我覺得這非常有用,因為我喜歡在夜晚開始時把床墊調得很冷,在夜間中間時調得更冷,然後在醒來時調得溫暖。這讓我獲得最多的慢波睡眠和快速眼動睡眠。
它還具備打鼾檢測功能,能夠自動將您的頭部稍微抬起幾度,以改善氣流並停止打鼾。如果您想嘗試 Eight Sleep 的床墊罩,您可以前往 eightsleep.com/huberman 立即獲取他們的黑色星期五優惠。在這次的黑色星期五折扣中,您可以在他們的 Pod 4 Ultra 上節省高達 600 美元。這是 Eight Sleep 一年中最大的促銷。Eight Sleep 目前提供運送到美國、加拿大、英國、歐盟部分國家和澳大利亞的服務。再次提醒您,網址是 eightsleep.com/huberman。現在,我們來聽聽與艾倫·肖博士的討論。艾倫·肖博士,歡迎您來到這裡。很高興能夠到此。開場時,我有一個簡單的問題,那就是,您認為我們的思維和行為中,有多少是由意識心智和潛意識心智所主導的比例?您了解我接受過精神分析的訓練,我是心理動力學心理治療師,同時也是一名科學家,一名真正的科學家。因此,潛意識一直是我所關注的主題,我也一直在寫作,這至今仍然是我寫作的核心部分。顯然,我建議右腦就是潛意識。因此,當您問到有多少事情實際上是意識的,有多少是潛意識的時候,我也在從神經生物學的角度考量這一點,尤其是考量右腦的活動量。右腦始終在處理信息,尤其是在情感互動中,始終在潛意識的水平下處理情感信息。因此,至於真正的意識事物,我會說,在我們為何而做的基本動機中,95% 到 90% 是潛意識的。這方面已有數據顯示確實如此。但是,儘管我們認為意識心智在每一時刻都在做出所有的決策,但潛意識卻始終在運作。過去,人們認為潛意識僅在夜間的夢中展現,但我們現在知道,這個右腦其實是在解讀我們之間的潛意識溝通。這是蘊含著安全感的交流,你明白我在說什麼嗎?真正關鍵的潛意識運作,比我們曾經想像的要重要得多。讓我們開始思考並討論這種右腦與左腦之間的關係。我想知道的是,當我們來到這個世界時,在我們離開母體、進行第一次呼吸的時候,我們所謂的側腦化,即右腦與左腦的專門化程度有多少?這個問題的回答現在非常清楚。另外,關於潛意識的這些問題是由神經生物學提供的。但是,基本上,我們知道的是,1980年代和1990年代會有關於人類大腦的快速生長期的發現。人類大腦的成長高峰發生在懷孕的最後三個月到第二年直到第三年之間。這整段時間是右半球主導的時期。事實上,全球的神經科學研究實驗室裡有六項主要研究顯示,在那段期間,右半球是佔主導地位的。實際上,在墨西哥最近的一項研究中,他們觀察了兩到三個月,六到八個月,九到十二個月的嬰兒。在每一個時間點,他們注意到右腦加速生長,而左腦則沒有。因此,右腦很早就展現出優勢。事實上,有證據顯示,即使在母體內,也存在右側化。現在,請記住,側腦化是所有系統的一部分,而且所側腦化的區域不僅包括皮質區域,還包括皮下區域等。因此,如果您以杏仁核為例——右杏仁核與左杏仁核之間是有差異的。此外,還有右半球。至於這個問題的答案現在非常明確。左半球直到第二年末才開始快速增長,並一直延續到第三年。在此之前,一切與依附相關的事情都是與右腦的動力學有關。這是否意味著所有與依附相關的事情都是在頭24個月內發生的?是的,絕對是。而且它是在右半球的腦成長高峰期間發生的。因此,基本上,您現在看到的是嬰兒的腦部正在經歷右腦的快速成長。而母親則透過依附機制,通過她對該大腦的調節,在塑造這個嬰兒的右腦。她在幫助塑造這個大腦,無論是好是壞。順帶一提,這也意味著不僅僅是安全的依戀,因為這是好壞參半的,同時也意味著不安全的依附的早期演變。我們將談論那些不安全依附的所有內容——這些都真的被右腦所形塑。不僅如此,還有證據顯示,潛意識的溝通是右半球接著進入左半球,然後又回到左側和右側,這會持續一生。因此,儘管在生命的頭兩年半至三年所經歷的成長高峰超過了其他任何時期,但現在想想青春期,這時會有另一個生長高峰。青春期的成長高峰是否以右半球為主導?它最初由右腦開始,然後向左腦發展。因此,隨著青春期的到來,以及睾酮、抗原和雌激素的生成,它現在會在那個時間點進入另一個生長高峰,這也就是說,現在的依附關係,基本上將是關於我們如何調節自己的情緒,因為我將討論的是依附是情感的交流,首先在生命的兩年內是右腦與右腦之間的交流,以及在相同的時期內情感如何得到調節,等等。
但最終,這導致了我們對情緒調節的策略,而依附關係基本上就是情緒調節、情緒交流和情緒調節。因此,現在如果你觀察一位母親和她的嬰兒,他們在相互交流,對吧?是由右腦對右腦進行的交流,那他們是如何做到的呢?通過面部表情、聲音和手勢。母親現在正在讀取寶寶臉上的表情,包括視覺、聽覺、聲音的韻律,以及觸覺。因此,她正在接收來自嬰兒的這些交流,觸覺、手勢、視覺,她現在正在獲取這些交流。她與這些交流產生共鳴,然後她將調節這些交流,這本質上就是這個內容。最終,我們擁有的是情緒調節的策略。我們如何在餘生中調節情緒,取決於前兩年形成的依附關係,這是一種右腦與右腦的連結。現在,正如你所知,有數百、數千項關於依附的研究。但關鍵是,從字面上看,我在1994年以我的第一本書《情緒調節與自我的起源:情緒發展的神經生物學》開始了這一切。記住,鮑爾比在六十年代就開始研究依附,但情緒的問題其實並未受到重視,早期的依附研究都是關注行為和認知的。因此,如果你知道依附文獻,記得那個陌生情境嗎?對,為了提醒聽眾,我在之前的播客中談過這個,我會提供該部分的鏈接,但陌生情境可以簡要描述為父母,通常是母親和孩子進入診所。他們故意將嬰兒留給保育員,這有點像是一種偽托兒所的情況。母親離開,然後就會有大量的注意力放在嬰兒或幼兒的反應上。他們是否緊張?他們能否參與遊戲?然後他們觀察母親的歸來,孩子們對此有什麼反應,這些行為會被分類為安全依附、不安全依附。還有對各種不同事物的綜合分類,這些所謂的D-寶寶也算是一類。現在,我們經常聽到安全型、不安全型、焦慮型和迴避型的成人關係風格。關於這些已經有很多文章和討論。我們沒有時間細說所有這些,但這就是肖爾博士所提到的。我對這個觀點非常感興趣,即在整個生命週期中存在著右腦和左腦的主導性。它是否被仔細映射到成年期,以至於我們可以根據年齡的變化來說,當某人進入三十多歲時,他們是否更偏向於右腦或左腦主導?還是更傾向於發展里程碑,而不是年齡?我認為這更可能是發展里程碑。我想到的是,是否還記得埃里克·艾里克森談論不同的人生階段,以及你有一個明確的層次結構,因為依附本身就是一個層次結構。它從皮層下開始,然後到達皮質。因此,他所說的是沿著這條線有變化,且它與這一點相符。依附關係在以後的時間點依然存在,實際上它指導我們與他人的關係。它無疑指導我們應對壓力的策略。而我們處理壓力的方式,將取決於母親在關鍵時期如何調節嬰兒的壓力。關鍵期這個詞在這裡也很重要,因為在生命的最初兩年中,右腦就在那個關鍵期。但這導致了情緒調節的策略,讓我們能夠應對壓力,同時也能應對新情況。再一次,這一切都與情緒有關。現在,我之所以提到這一點,是因為我談到了依附模型如何從行為轉向認知,再到情緒。而我寫的第一本書正是關於情緒發展的神經生物學。在1994年,當我推出那本書時,大約也是安東尼奧·德·馬西奧推出他那本書的時候。事實上,直到90年代中期,部分原因是神經影像學在“腦的十年”期間的發展,情緒才真正成為科學首次關注的問題。我想強調的是,依附不是心理學的,而是心理生物學的。心理學與生物學之間始終存在著這種鴻溝。但當我們談論情緒時,我們不僅在討論心理事件,同時也在討論與這些事件相關的生理事件。例如,壓力反應的生理學、交感神經系統的生理學(即能量支出)和副交感神經系統的生理學(即能量保存)。因此,母親就是這方面的調節者。她調節嬰兒的方式是追蹤嬰兒的喚醒水平,持續關注嬰兒在時間推移中的情緒變化。然後,她與這些情緒協調,這樣她才能夠進行調節。因此,我們從識別嬰兒的情緒開始,然後與這些情緒協調,最後成為情緒調節者。因而,那位安全依附的母親現在是嬰兒良好的情緒調節者。她不僅能調節嬰兒的負面狀態,因為負面狀態和負面情緒在定義上是適應性的。
嬰兒哭泣,母親餵奶,嬰兒。她在那裡發送了一個信號,從字面上來說。然後母親直覺地知道,直覺地知道,她並不是用她的左腦去琢磨該怎麼處理這個嬰兒。她是憑直覺在做,而直覺是右腦的功能。她正在暗中調節這個嬰兒。
現在,讓我們回到從隱性的到顯性的,好嗎?你現在看到很多關於從顯性到隱性的轉變,隱性事物在意識之下的層面上運作。因此,當她直覺上知道該怎麼做時,這個嬰兒現在正在過度下調,她想要讓嬰兒興奮起來,她就會用自己的聲音語調來把嬰兒提高到更興奮的狀態。或者如果嬰兒的情緒不穩定,出現交感神經系統的過度興奮,她知道如何讓嬰兒安定下來。她會通過面部表情、聲音的語調來使嬰兒安定下來。
現在,她的聲音語調正在嘗試柔化並讓人平靜下來。因此,依附的本質就是調節情緒喚起。而這種情緒喚起也包括自律神經系統。所以我們在這裡看到的是邊緣系統的調節,情緒處理的邊緣系統,正面和負面,和自律神經系統。它們是邊緣自律回路,而這些回路位於右腦中。
在這一點上,右腦實際上擁有一個控制系統來進行依附。由於右腦比左腦先發展,因為在兩歲時還沒有語言,她正在兩個月、六個月、十二個月的時候調節這個嬰兒,這一切都在非語言的狀態下悄悄發生,她這樣做是隱性的,而不是顯性的。左半球處理顯性刺激、意識刺激和理性刺激。那並不存在。一切都是在隱性的層面上進行,而這使得她能夠進行調節。
所以,依附理論,我的依附理論,即調節理論,實質上是依附是互動調節。現在跟著我。最終我們得到了兩種調節形式。我們正在調節自我,對吧?我的意思是,這是主觀自我,位於右半球。左半球是主觀自我。左半球是言語、意識。她正在調節右半球,並且再次是通過追蹤嬰兒的情緒狀態,正如我所說的。
但再一次,孩子從中學習的是,隨著時間的推移,她的右腦愈發複雜。事實上,這些更複雜的功能也正受到母親的刺激。最終,到了第二年的結束,這個嬰兒可以在右腦中自行調節自己的情緒狀態。我們擁有兩種調節形式。
你可以通過自我調節,換句話說,也就是說此時你沒有與其他人類在一起來調節你的情緒狀態。你擁有一個高效的右腦,它可以調節情緒,而附帶說明的是,我們在這裡談論的是右眼眶前額皮質對扁桃腺的調節。右眼眶前額皮質是右半球的最高層次。它還擁有大腦中最先進、最晚進化的部分,位於右額葉皮質,而不是左側。右眼眶前額皮質,而不是左側的外側額皮質,是這一切的關鍵。
所以,我們從依附中學到的再次是,無論是在情感依附中,如何在與人分開時進行自我調節。換句話說,當你此時走到一個安靜的地方,實際上你在讓自己平靜下來,可以說是在進行某種意義上的自我調節,而你在右眼眶前額皮質的調節下獲得了良好的扁桃腺調節,或是互動調節,即當你去接觸另一個人類時。
在壓力下,我們會去接觸另一個人,在最佳的情況下。我們也去接觸另一個人來分享喜悅的狀態,還記得我說過母親會提高喜悅的狀態並降低負面的狀態。因此,在安全的依附中,你會有一個能夠做兩者的人。在某些形式的不安全依附中,這是不會發生的。
逃避依附總是自我調節他的狀態。為了讓我清楚,在逃避依附中,這個嬰兒,假設現在是兩歲半,三歲,已經是一個幼兒,抱歉,這是一個幼兒。這個幼兒往往更經常自我調節,而不是尋求他人來幫助進行協調調節。是的,我所說的安全依附,讓我回溯一步。
依附的關鍵在於心理生物學的調和,你知道這個短語,注意心理生物學的調和,即母親不僅規範心理層面,還從字面上調節這一切的生理層面,這意味著她正在調節自律神經系統。想想社會參與系統。我們在這裡的安全依附能力,然後依附的第二部分是修復。
讓我再次回到心理生物學的調和。有時候,她會錯誤調和,有時候她會因某種原因錯誤解讀嬰兒的狀態。在足夠良好的照護中,母親如果誤調,會重新校正寶寶,現在重新與寶寶進行同步,現在右腦與寶寶的右腦重新連結。而這種修復是關鍵,你有失調和修復。
所以,安全依附的關鍵不僅是心理生物學的調和,還有對失調的修復。這使得嬰兒能夠擴展這種情況並能夠將其利用到今後的生活中。這就是安全依附。
但如果她不適當地調整情感,例如,沒有修復,或者她在心理生物學上調整得不太好,假設她是一位逃避型的母親,因為逃避型人格對於真實的親密關係感到不自在。逃避型人格的另一個術語是輕視型人格。他們所輕視的是互動調節的需要,因此他們總是依靠自我調節。或者你會遇到另一種依附形式,不安全的焦慮型依附,在這種情況下,那個人總是進行互動調節,或者總是尋求他人來幫助他們調節,但自己卻不能進行自我調節。我認為這是一個非常重要的問題,值得我們稍作停留,考慮一下我所收到的數十萬個有關逃避型與安全型與焦慮型依附的問題。你已經清楚地闡述了所有這些,但是我想確保我們深入探討一下,正如他們所說的那樣。如果孩子和母親未能以正確的方式協調他們的自主神經系統……你通常是同步的。同步。未能以正確的方式同步他們的自主調節,就會出現不安全的依附。我使用這種語言是有特定原因的,這完全是有道理的。但是,如果孩子,也就是說三歲左右的嬰兒,呈現逃避型,那麼他們必須學會自我調節,並且尋求他人來幫助他們進行調節的次數會少於那些安全型依附的人。而焦慮型依附的嬰兒、幼兒、青少年和成年人則會完全相反。他們會在自我安撫方面遇到困難,但他們會感到…… 可以說,這些人士可能會對一條訊息在非常短的時間內未獲回應很難忍受。舉例來說。在某種情況下,我們每個人都有這種感受,對吧?但我認為這是極其重要的,這也是我想再次探討的原因,因為我認為現在我們聽到很多有關焦慮型和安全型依附,逃避型等等的話題,都是在成年人浪漫關係的背景下。然而,我希望人們意識到你工作的真正重要性,那就是用於建立嬰兒和母親依附的相同電路和機制,會在生命的後期再次被用於成人關係。我認為當我們聽到這點時,這是有道理的,但我不認為大多數人都知道這一點。他們不知怎的假設我們大腦和身體中有一種電路,用於成人浪漫依附,這種電路與我們與父母的依附電路是不同的。我認為你的工作非常明確地表明,這些實際上是完全相同的電路。所有這些都是在右腦中發生的。而且,順便提一下,依附關係在生命的頭兩年內以自傳式記憶的形式被保留,甚至在左半球發育之前。在後來的壓力情況下,這將成為關鍵。而且,無論是安全的還是不安全的依附,都是正向和負向移情的關鍵。這就是交流的地方。讓我再回過頭來說一些關於你提到的D類依附的其他類型的事情。這些是無序的嬰兒。所以你有安全型依附。你有兩種類型的有組織的不安全型,逃避型和焦慮型。然後你有一種無序的、迷失方向的依附。最終,這個人在壓力下無法自我調節或互動調節。因此,這時他們會做的事情,我現在想到的是,比如,創傷後壓力症候群(PTSD),各種邊緣型人格障礙。這個人現在字面上無法向他人尋求自我調節或互動調節。這個人現在會利用一種防禦機制來徹底關閉依附系統。這正是解離的本質。解離就是關閉依附。因此,在焦慮型依附中,你會發現依附系統的持續激活,這意味著右半球會持續被激活。而在安全的輕視型依附中,依附系統會被解除激活,這對應的是右腦的解除激活。因此,最終的結果是安全型依附是一種有效的依附,它可以在兩者之間來回切換。不僅如此,在左腦開始運作的較晚時期,它還可以比沒有左腦的情況下更有效地進行交流。調節理論本質上是關於在最佳情況下自我的發展,但它也談到了自我的心理病理學,精神疾病和人格障礙的早期起源。我正在思考的不僅僅是精神分裂症和抑鬱症,還包括現在思考的自戀型人格障礙、邊緣型人格障礙,也許我們會回來再詳談這個。最終,自我的修復。因此,調節理論是關於自我發展、自我心理病理學以及自我修復的理論。因為這些依附情況將在所有的壓力時期中表現出來。右半球對於壓力反應是主導的。右半球對於交感神經系統是主導的,這是耗能的。而且,右半球對於副交感神經系統也是主導的。所以,再次強調,所有這些將在以後的壓力情況下表現出來。當這些系統崩潰時,患者就會形成症狀並來到治療中。在治療中,治療師,這是關鍵,我此處插入。這真是太好了。因為在母親與嬰兒之間存在著一種右腦對右腦的互動。在治療師與患者之間也存在著一種右腦對右腦的互動。對於這兩者來說,調節是關鍵。這個人進入時的狀態是失調的。
關鍵在於調節。
而任何形式的治療,不論其形態如何,再次強調,都是互動調節。
這是一種治療關係。
衡量一個人是否能夠從治療中獲益的最佳指標,以及臨床醫師是否能在治療中表現良好的關鍵在於他們如何處理這種治療關係。
一位優秀的治療師真正知道如何重新建立那些依附關係,因為這時患者開始感受到安全和信任。
順帶一提,依附關係與安全和信任有關,這在某種程度上是自主的。
但在這裡,治療的關鍵在於能否和患者建立療癒關係。
這裡的關鍵在於,治療師能否與迴避型患者、穩定型患者、焦慮型患者和邊緣型患者形成和共同創造治療關係。
可以想像,最難做到的將是與邊緣型患者或精神分裂症患者建立關係。
因此,您所看到的是依附動力在加強。
在第一次會談中,治療師正在傾聽患者的言辭,以便進行診斷和了解症狀學。
但治療師也在聆聽詞語之下的意思。
患者在此過程中追踪著潛在的依附關係,追踪著內心的喚起和喚起失調,似乎是在自我體驗中進行追蹤等等。
這就是一種不同類型的聆聽。
再說一次,治療師在傾聽左腦的表達,但或多或少地也在聆聽右腦的信息。
問題在於,治療師是怎麼做到的?
僅供記錄,為了讓治療師能夠接觸到以右側為主的依附動力,治療師必須切換從左側進入右側。
這裡有一個術語。
這個術語就是“放下”,放下。
一個人不能有意識、有目的地迫使自己進入右側。
你必須放手。
你必須放手,心想,讓事情隨之而然。
我想暫時休息一下,感謝我們的贊助商 AG1。
AG1是一種包含適應原的全方位維他命礦物質益生菌飲料。
自2012年以來,我每天都在服用AG1,因此我很高興他們贊助這個播客。
我開始服用AG1的原因,以及至今仍然每天一次,甚至有時兩次的原因,是因為它是最高品質及最完整的基礎營養補充品。
這意味著AG1可以確保你獲得所有必要的維他命、礦物質和其他微量營養素,為你的日常健康建立堅實的基礎。
AG1還含有支持健康腸道微生物群的益生菌和益生元。
你的腸道微生物群由數萬億微生物組成,這些微生物在你的消化道內部,它們影響著免疫系統狀況、代謝健康、激素健康等等。
因此,我一直發現當我每天服用AG1時,我的消化得到改善,免疫系統也更加強健,我很少生病,情緒和思維集中度都處於最佳狀態。
事實上,如果我只能選擇一種補充品,那就是AG1。
如果你想試試AG1,可以訪問 drinkag1.com/huberman 以獲取特別優惠。
僅在這個月,即2024年11月,AG1將免費提供一個月的魚油Omega-3脂肪酸,並附上通常的五個免費旅行包的歡迎套件,以及一年的維他命D3K2供應。
Omega-3脂肪酸對大腦健康、情緒、認知等至關重要。
再次重申,請訪問 drinkag1.com/huberman 以獲取這一特別優惠。
告訴我更多關於放下的事,我想確保理解的是,這是治療師的放下,試著是的,傾聽患者分享的敘事,但同時也注意到潛在的情緒狀態,這個人是否在顫抖。
他們的情緒是憤怒、絕望、震驚、厭惡嗎?
對。
他們在平行的兩條軌道上攜帶這些情感,而治療師的目標如果是有效的,是否就是安撫患者,或是讓患者有某種宣洩,釋放這些?
治療師何時介入並協調,向患者展示有不同方式思考和感受這個話題?
我在這裡所建議的是,治療師實際上是在進行左腦對左腦的聆聽,但治療師同時也始終在聆聽詞語之下的意義等,並且他在聆聽右腦對右腦的溝通。
而現在這個抑鬱的患者正在以右腦的形式進行溝通。
他們的悲傷和面部表情顯然失調,而基本上,當治療師追踪這種情感喚起時,無論是低喚起的抑鬱還是高喚起的焦慮,第一步是與該患者同步,使得我的生理狀態與他們的生理狀態同步。
而現在通過右側島葉,內感覺上,我現在真的在我的身體中感受到患者在他們的身體中感受到的東西。
我現在從內到外理解該患者。
順帶一提,我從我的身體上感知的患者的失調情況可能與該患者當時給予的語言報告非常不同。
但這裡的關鍵,如同母親與嬰兒的生理狀態的漸強和漸弱同步一樣,我正在捕捉他們從一種情感狀態進入和退出的點。
我正在與此同步。
然後最終,當我與這類事情同步時,在那個時刻,我會在純粹隱含的情況下開始放慢我的語調,如果我想降低那種興奮感,或者提高聲音的音調。此時,我正在進行互動調節。我們現在已經同步在一起。
因此,基本上,會發生的事情是,當我們同步時,他們會進入失調,我們現在同步在一起,當我們進入調節時。治療師可以具體和身體地向患者展示自我調節是什麼樣的,或協調調節是什麼樣的。你會在我的臉上、我的臉部表情、語音、手勢上看到這一點。你會在我的臉上看到它。你會在我的語調中看到它。你會在我的手勢中看到它。這三種感官模式現在在我們之間來回互動。
因此,第一次會議的關鍵,不僅僅是診斷,事實上是開始與患者同步,並與患者形成治療聯盟。在第一次會議結束時,患者可能會說:“我不知道為什麼,但我感覺好多了,我有點意識到你可以理解,但這肯定不止於此。”我確實在感受。
如今,經常聽到成年人之間的浪漫關係可以治癒一些童年依附的失敗。而且還有一句話經常被提及,我們需要學會自我養育。這更像是一種流行心理學的網絡社交媒體現象,人們需要在某種程度上學會自我撫慰,像母親和父親一樣。誰知道那是什麼意思?我不會嘗試定義它。它並未被操作性定義。
所以我有一個問題是,你認為你剛才描述的與治療師的過程,在多大程度上可以開始重塑自我調節或協調調節的能力?事實上,隨著時間的推移,部分原因是因為這種同步性。首先,讓我用大寫“S”來拼寫同步性。我所說的是,在過去五年中,關於這種人際手術的想法有大量資訊陸續出現。“同步”這個詞源自希臘語“sink”,意味著同一時間。
所以在字面上,兩個人是同步的。我們在同一時刻感受到了某種東西,而我們在彼此之間自發地感受到它。我們在感受到那種情境。
因此,這裡的關鍵在於母親,相較於自我調節,更重要的是互動調節。第一點。它發生在隱含層面。母親在沒有任何意識的情況下實際上是在這樣做。她是憑直覺這樣做的。右半球是直覺的,它是圖像化的。它並不是理性和邏輯的。任何障礙的關鍵,不論它是什麼,都是對特定狀態的調節。對憤怒的調節,對失落的調節,對羞愧和厭惡的失調。
因此,事實上,你所擁有的是對這些情緒的調節。但我想指出的是,那種調節是完全隱含的。而這裡的關鍵在於與患者長時間相處的技巧。因為對於患者的改變,關鍵不在於你對患者說了什麼或對患者做了什麼。關鍵在於如何與患者在一起。你了解這個區別嗎?如何與那位患者在一起?特別是在那個人在失調狀態下的時候。
根據定義,當他們在第一次會議中進來時,他們處於一種失調狀態。因此,再次強調,這是隱含的,而不是顯性。如果顯性調節是對我症狀的智力理解,那麼隱性則是在生理層面和心理生物學層面上對此的無意識理解。而巧合的是,同步性就是同理心之下的機制。
現在我們知道同理心必須存在。但同理心是右腦功能。而且存在差異。我之前提到過半球之間的差異。在情感同理心中,我感受到你所感受的,我們分享著相同的感受。我根本不需要去思考這一點。我在那個時刻就知道我們在同一個地方。右側的情感同理心與左側的認知同理心之間是存在差異的。認知同理心是一種理解,但不會產生改變。它基本上是在試圖實現右側的變化。
現在,右側的變化將會在右側軸心上。它們將會是前額皮質,這是右腦的執行調節者。背外側皮質是左腦的執行調節者。前額皮質現在開始與扣帶、島葉和杏仁核形成新連接。這就是你將會看到變化的地方。但是再一次,這些變化都是因為調節。因此你會看到那個人開始進入更受調節的狀態。而關鍵就是同步性。
所以這裡發生的是,存在著強大的治療聯盟、安全性和信任。在那種情況下,兩者之間的同步越多,他們之間的互動調節就越多。然後,患者和治療師之間將出現同步。接著,這個人與其他人之間的互動調節也會出現。也許是一位妻子、伴侶,最終在症狀表現中會改變,因為記住症狀本身是失調的。而整個關鍵是將其改變為調節。這真是令人著迷。在我們繼續之前,我有幾個問題要問關於母親嬰兒依附與父親嬰兒依附之間的區別。這是一個問題。我將稍後再問這些問題。儘管如此,我想你會明白我將要探討的方向。
然後我對於這些電路在生命早期建立的概念感到著迷,然後它們會被重新用於成人關係,並且可以如你所描述的那樣進行修改。但是它們跨越了性別界限。例如,一個女性嬰兒可以與母親、女性護理者建立這些依附模式。但假設這個嬰兒長大成為一名異性戀女性,並且她對男人有依附,那麼這些東西可以跨性別界限重新啟用。因此,這種電路的形成並不是性別特定的,儘管聽起來母親與孩子之間有某種重要性。你一直在說母親與孩子,而不是護理者。那么逐一來說,第一個問題是,有沒有任何數據顯示在母親不可用的情況下這些電路在嬰兒身上的形成?比如說,如果是被收養的母親,或者是由大家庭撫養的孩子。我是說,配置方式有很多種。但是你明白我的意思了。好的。我所建議的是,首先,這方面曾經存在一些爭議。但是在30年的研究之後,我相信有一個主要的依附人物。主要的依附人物是那個在嬰兒受壓時,與之互動並進行調節的人。年齡在零到兩歲之間。是的。或者也可以這樣來看,主要的依附人物是當這個嬰兒的右腦失調時,給予這個嬰兒正確大腦的人。可能是爸爸。也可能是媽媽。是的,這是真的,女性在解讀非語言線索方面比男性更好,但也可能是。順便說一下,我們現在有一些證據顯示男性也有右腦。或者我不確定你是否在開玩笑。但我不知道。也許這反映了右腦的特徵。好的。既然這樣,那麼在第一年或兩年裡,母親的右腦,也就是在大多數文化中是女性的那個人。但也不一定。也可能是一個居家爸爸,他真的有一個很好的右腦。也許這對夫妻正在發現,他真的可能更適合那個角色。但它需要那個右腦。除此之外,當它進入第二年,接近第二年的結尾,父親在線上,明白了嗎?到那時,父親現在也成為了主要的依附人物。但是他面對嬰兒的方式有些不同。他通常會以更刺激的方式與嬰兒互動,而這種遊戲對嬰兒來說更具挑戰性。因此,交感神經系統的激活更多,更像是升級的玩法。沒錯。你正在處理更多的上調,並且能夠容忍更多的高度興奮狀態。因為在第二年,父親會與嬰兒和幼兒進行一些粗暴玩耍,例如,粗暴遊玩。因此,父親就是這樣。所以,父親實際上在教導孩子如何冒險。但父親現在更趨向於自主和獨立。母親在一開始是互動調節的角色。因此,父親發揮這個角色,我也曾建議,就如同母親在第一年塑造嬰兒的右腦,父親現在在第一年的結尾到第二年和第三年之間塑造嬰兒的左腦,他正在塑造那個嬰兒的左腦,讓它與自己的左腦相整合。這樣一來,他可能也在早期就與這個嬰兒有過良好的互動體驗。一個好的例子是,一位溫柔的父親,同時也是有用的,並且在教孩子有關世界的事情。所以一個大腦由母親角色塑造,另一個大腦由父親角色塑造。那在只有一位主要護理者的情況下呢?這種情況如今越來越普遍。在某些國家,例如某些斯堪的納維亞國家,人們選擇這樣做,當然還有其他地方,但這不一定總是離婚的情況。有時候,人們選擇獨自生孩子。我認為在這種情況下發生的事情是,那個人最初提供了右腦,然後那個人現在提供左腦。假設有一位單身母親和一個孩子。她的右腦在剛開始的時候就已經存在,但在第二年,突然可能會有父親角色或者家庭成員也能介入。但基本上,她的左腦也在那裡。記住,我們都有右腦和左腦。但是,再說一次,這是一種不同的左腦技能,會更自我導向。你對一些現代探索可以促進治療師與病患之間的右腦同步的化合物有何看法?我做過幾集關於MDMA輔助心理治療的節目。這些當然最近沒有被FDA批准,所以這些並不合法。儘管如此,有趣的臨床研究表明這些是同理激發劑。人們可以想像,在合適的情境下,它們可以用來改善病患與治療師的右腦同步並加速某些過程。但是看起來這也需要病患和治療師都服用這種化合物,而這似乎會引出各種道德問題。是的。記住,最終的關鍵是關係。我對那方面的文獻也有一定了解,而你使用的「同理激發劑」這個詞,並不是完全的同理心,而是模仿這些情況。我的想法是,如果涉及與某個能夠處理那種右腦動態的人合作,可能會更有效。
您所得到的是非常早期的行為形式,這些行為是潛意識的。請記住,依附關係也在調節潛意識區域,而這些區域才是關鍵。順帶一提,我們對皮層區域過於關注。我們實際上需要轉變,因為潛意識區域是人類的基礎,一切都是建立在這之上的。如果我不去提到子宮內的事,我會在一會兒後再回到這個話題。事實上,我有一些與我合作的人也在使用右腦類型的心理治療來處理這些病人,我認為這樣的關係會帶來非常有趣的變化。同時,還需要理解右腦的運作方式,因為有一個問題在於,人們仍然對右腦僅僅是複雜左腦簡化版本的觀點抱有抵抗,但事實並非如此。這個右腦的工作方式完全不同。所以我認為,在這種情況下,會有一個更好的狀況。在我忘記之前,想先提到一個重要的點。我之前提到右腦在最後一個妊娠三個月內正處於生長高峰。在過去五年、十年中,人們對子宮內的發展非常感興趣,並有證據顯示您甚至能在胎兒中看到側化的現象。目前甚至有科學證據顯示,子宮內的早期記憶儲存在右側杏仁核裡。因此,它們就像在潛意識中一樣存在。我們並沒有越來越關注那裡發生的事情,因為出生時,您所擁有的事物是右腦的更深層部分在子宮內演化,即島葉和右側杏仁核、中心杏仁核,這正在設置中。您還會看到通過胎盤的同步化,彼此調節對方的自主神經系統。腎上腺素能否穿過胎盤?我應該知道這個。我知道腎上腺素不會穿過血腦屏障,但腦部可以自行生成腎上腺素。但是我們知道腎上腺素是否穿過胎盤的屏障嗎?大多數研究集中於皮質醇,而高水平的皮質醇會穿過它。因此,如果您有右側杏仁核正處於關鍵成長期,且皮質醇水平很高,這對於該杏仁核的發展將真的不是最佳狀況,因為您會在那裡持續遭遇壓力反應。這意味著,如果母親在子宮內沒有處於非常緊張的狀態,那么這些事物會直接影響到大腦的較底層區域。至於腎上腺素,我並不確定。我不明白為什麼不行,儘管荷爾蒙肯定可以穿透——我們在這裡不僅在關注神經調節劑的變化,尤其是,順便提一句,我們試圖調節的關鍵就是神經調節劑——抱歉——多巴胺、獎勵、去甲腎上腺素、腎上腺素。這些在生命早期實際上會形成可塑性或神經可塑性,因此它們會形成回路。我們所嘗試調節的,就是降低非常高的去甲腎上腺素水平並提高多巴胺等等等等。我想稍作休息並感謝我們的一位贊助商Function。我最近成為了Function的會員,因為我尋找一種最全面的實驗室檢測方法。雖然我長期以來一直是血液檢測的粉絲,但我確實想找到一個更深入的程序來分析血液、尿液和唾液,以全面了解我的心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、代謝功能、維生素和礦物質狀態及我整體健康與活力的其他關鍵領域。Function不僅提供100多個生物標記的檢測,這些對身體和心理健康至關重要,而且還分析這些結果並提供醫生對您的結果的見解。例如,在我和Function的第一次檢測中,我發現我血液中的汞含量過高。這令我感到非常驚訝,在檢測之前我完全不知道。Function不僅幫助我檢測到這一點,還提供了醫生提供的見解,告訴我如何最佳地降低這些汞含量,包括限制我的金槍魚消費,因為我之前吃了很多金槍魚,並努力吃更多的綠葉蔬菜,補充NAC和乙酰半胱氨酸,這兩者都可以支持谷胱甘肽的生成和排毒,並減少我的汞含量。這種全面的實驗室檢測對健康非常重要,儘管我已經進行了多年,但我總覺得這過於複雜且費用昂貴。我對Function的印象非常深刻,無論是在使用的便利性上,即進行檢測的過程,以及檢測的全面性和可操作性,我最近還加入了他們的諮詢委員會,並對他們贊助這個播客感到非常高興。如果您想嘗試Function,請訪問functionhealth.com/huberman。Function目前有超過250,000人的等待名單,但他們正在為Huberman Lab的聽眾提供早期訪問。再次強調,是functionhealth.com/huberman以獲得Function的早期訪問。據我回憶,在您的書《右腦心理治療》中,有對這些狀態轉變及母子之間的更平靜狀態的協調的美麗描述。
我其實在住在吐邦的時候讀過這本書,我會在路上走,雖然不推薦這樣做,因為吐邦沒有的人行道,我當時是讀著實體書。我清晰地記得當時想到這個嬰兒和母親的形象,嬰兒有點亢奮,感到不安,因此母親會發出聲音,並不一定是話語,比如輕聲細語,或是哼唱,或者搖籃曲這類的聲音。這就是韻律。
這是韻律,然後還有與之相關的荷爾蒙釋放,例如血清素,也許還有催產素,我們可以進一步討論這些,但同時母親能夠調節嬰兒的情緒狀態轉變是多麼關鍵,就像觀察嬰兒從小睡中醒來並說早安,眼睛睜得大大的,多做手勢,讓聲音變得高昂,讓嬰兒真的在一種更高的喚起狀態下醒來,這是多麼重要,這與去甲腎上腺素、在健康低水平下的腎上腺素以及也許還有多巴胺之間的關係,也非常合理。
這樣的想法是否正確?如果是的話,當我們形成成年朋友關係和成年關係時,是否就是在這樣運作?我們是否在一起放鬆,互相安慰和興奮之間來回搖擺?這是否是所有關係和互動的基礎?
是的,是的。這裡的關鍵再次是情感調節,並且再次是隱性情感調節。我這裡的一個中心思想是,首先,對於負面狀態的下調節的強調過多。你還記得最初的依附理論,安全基礎,嬰兒會在壓力狀態下回來,母親會下調負面狀態。但是事實上,依附的本質在於負面狀態的下調節,以及正面狀態的上調節。
在此時此刻,正面狀態和人類經驗的重要性被忽視,積極情緒、快樂、熱情、興奮。正面狀態字面上是關鍵,而這其中有荷爾蒙的層面,正如你剛才提到的,例如多巴胺等。而這也適用於治療。在治療中,不僅僅是負面狀態的下調節和分享,還有對正面狀態的上調節的共享,因為這也是一個關鍵部分。但仍然有偏向只朝一個方向看的傾向。
在《右腦》一書中,我還提到兩種類型的愛,靜謐的愛和興奮的愛。這是著名的精神分析學家唐納德·溫尼科特,他是一位兒科醫生,也是20世紀偉大的精神分析師之一。 他區分了靜謐的愛,這將是去甲腎上腺素的下調節,而興奮的愛則進入副交感神經狀態。所以你從高交感狀態進入副交感狀態,靜謐的愛,然後是興奮的愛,這就像是激情的愛,這也是一種高喚起的狀態,這樣說的話。
它們都是重要的,最終,它們都需要被整合在一起。你可能會遇到一種情況,其中一種可能做到,但最終它們必須結合在一起。讓我強調這一重要觀點。最後,我們有負面情緒是出於適應的原因。它就存在著。假設羞愧。羞愧旨在降低非常高的喚起水平,如果無法做到這一點,例如在自戀型人格障礙中,就需要能夠做到——所以我們需要能夠接觸到正面和負面情緒。但是,安全依附的真正關鍵是能夠整合正面和負面情緒。
因此,對於一個非常好、可靠的母親而言,當嬰兒處於下調狀態時,她可以與嬰兒一起降低情緒,並進行同步,而當嬰兒在上調狀態時,她也可以和那種狀態一起上升。至於自戀型人格障礙,例如,我這裡有些跳轉,我們可能會有不安全的依附。這可以是逃避型依附,或者其他類型,具體取決於是哪一種。自戀型人格障礙有兩種不同的類型。你可以有焦慮型依附的自戀型——不,不,可以有兩種不同的自戀型人格障礙,一種是脆弱型依附,另一種是自我中心型依附。
你提到脆弱型依附。脆弱型依附,還是焦慮型依附。這些人不斷需要讚美。是的。聽起來熟悉,但也有自我中心型依附。但是我從中要表達的要點是,生活中的壓力存在,而負面壓力也在,那些負面壓力也教會了我們一些東西等等。最終,我們需要做的是學會如何整合。如果我們無法整合正面和負面情緒,我們最終會陷入分裂。你知道這個術語。因為我相信這是邊緣性人格障礙的一個主要特徵,我認為我們也應該觸及這一點。
是的。我對分裂的理解是,這是一種“我愛你,我恨你”的現象,不僅僅是由於內在的開關,這在躁鬱症中有時會看見,而是那些有邊緣性人格障礙的人會看到一些事情並變得非常不安。例如,突然間,杯子裡的飲料空了,意味著他們沒有想著去給杯子加滿,或者其他類似的事情,而幾分鐘前這根本沒有問題。似乎需要一個觸發,然後他們就會分裂。是這樣嗎?
是的。是的。大致上,你知道,分裂通常會向外延伸。那個人是全壞的。而我則是全好的。
現在你有了這種分裂等等。
在這個時期,你無法看到那個人身上的任何善良。
有時會反過來嗎?
那個人全是好,而我則是壞。
也可能是全是好,但內心卻有分裂。
你內心有一個好的自我和壞的自我的分裂。
在內心深處,正是這種內部的物體關係,因為我們將這些外部關係內化,因此有一個好的自我和一個壞的自我,字面上講,這兩者無法整合。
而我恨那部分的自己,卻又愛那部分的自己。
在邊緣型人格障礙的情況下,通常一開始你會看到的就是對那位治療師的積極價值的過度理想化。
然後會有一些壓力和不調適,以及需要修復的關係破裂。
這時,突然之間,原本完全好的東西變得完全不好。
如果沒有強大的治療聯結,這可能就是那個人退出的時刻。
這些邊緣型人格的人,不知道現在還是否稱之為障礙,這讓人想到邊緣型的邊緣型。
他們是否在工作關係、友情中表現出同樣的分裂理想化,然後認為某人可怕,想要與之切割關係?
這種情況會延伸到生活的其他領域嗎?還是僅限於某些類型的關係?
我認為這是一種看待世界的方式,請記住,這種看待世界的方式本質上與左腦和右腦非常不同,右腦通過情感關係看待世界。
因此這可能成為一種特質,這種特質非常難以改變。
我換個方式說。
在自戀型人格障礙的情況下,嬰兒是全好的。
主要的看護者總是對那個嬰兒有非常積極的看法。
但當那個嬰兒突然變得沮喪時,互動的調節在那一刻停止了。
看護者不想再和他有任何關係。
所以在那一刻,所有的一切都是潛意識的。
如果你我在一起,而我們之間有不調適,假設說,在一種拒絕型依戀中,我將突然疏離。
我們走得太近了,而在那一刻,也許我正在重演我早期的依戀動態,因為嬰兒所做的就是期待母親接下來的反應。
而在那一刻,發生了不調適。
因此在拒絕型人格的情況下,那個人會情感上疏離,在該時刻變得非常抽象。
在那一刻,我感受不到你。
我聽到你說的話。
在每一個時刻,你都會面臨親近與遠離的狀況,親近與遠離。
在治療關係中也會表現出來。
因此,每次那個焦慮的人感到壓力時,他們就會靠近你。
現在,他們對於你所需的東西會更有要求。
看看我的語氣。
而現在的逃避型則不會去解除這種狀態。
在那一刻,我的語音會變得平淡。
你甚至聽不到我語音中的情感色彩。
我告訴你的是,我們總是能夠從我們自身的生理狀態中感知,在這一刻,這個人情感上有多接近或多疏遠,尤其是在壓力點上,無論我是在靠近還是遠離。
讓我回到這裡。
所有這一切都在隱性層面發生,這就是你提到重新養育等方面的原因。
那裡太多都是在意識層面上。
如果你真的想在個性上做出這些改變,那就必須在右腦上進行改變。
這就是為什麼所有的治療現在都在關注情感,所有的治療。
無論是什麼形式的治療,它都是基於治療關係和情感的。
我暫停一下,因為我正在消化這一切,思考人們可以如何開始進入這種右腦健康或不健康,以及如何修復他們的右腦電路,這樣的方式,沒有治療師的情況下,這是否簡直是不可能的?
不是的,這並不是不可能。
我們都會成長,巧合的是,我們的右腦也會成長,但再次強調,我所建議的關鍵在於人際神經生物學的整體概念,編輯了北方叙利亚的人際關係,這是雙方的情境,對於秩序調節的強調過多,而對於互動調節的強調過少。
改變右腦的真正關鍵是找到可以親近的人,找到可以開放的人,找到可以脆弱面對的人,真正可以展現自己的缺陷,而且隨著他們向你敞開,你也向他們敞開。
這是真正與別人的右腦進行交流的系統。
我想我明白了。
如果我沒記錯,你所描述的是互動動態,這些動態塑造或擴展了存在於我們所有人中的電路,但對於某些人來說,這些電路可能因缺乏早期生活中的適當情感營養而萎縮,但我們可以參與這些右腦電路。
當我們不在這些人身邊時,必須有某種關於右腦電路提供舒緩功能的東西,因此我們必須在隱性層面上知曉我們可以做到這一點。
我們知道如何以健康的方式依附於他人。
我們有一位可以依賴的摯友。
我們可能有多位朋友。
可能與兄弟姐妹修復這種關係,這種情形。
這些電路並不是需要與咖啡師每時每刻保持互動,而是某種程度上,在潛意識層面,我們必須意識到這些電路已經重新構建,或者以一種我們所知道的方式進行了展開,\所謂的\—我們可以做到這一點。
要記住,問題的一部分在於能否接納,將這些事物納入這裡,但情感的關鍵,順便提一下,讓我在治療情境中補充另一個重要的術語。我曾經說過,治療本質上是重新處理情感,而心理健康和身體健康的關鍵也在於這裡的右腦情感狀態。
關鍵在於,在治療會話中,會有更加高漲的情感時刻。我將討論療法,然後回到您的問題。我們現在已經建立了治療聯盟。在我們之間,治療聯盟越強,我們之間的同理心就越多,可以這麼說。這樣我們才能更多地分享,我現在將開始降低一些防衛,因為這些防衛是用來阻止情感的,負面情感,並現在開始冒險去打開自己,分享給他人。
但在一個治療會話中,大約在會話中途,來的人會以左腦狀態進入這個世界,隨著會話的進行,他們開始進入情感狀態,這時候個體開始以更深的情感層次來交談。此時可能會談及某段回憶或某個令人悲傷的事件,或者剛剛發生的戀愛關係中的某些事情,現在你開始聽到我語音的變化,聲調的改變,這些情感高漲的時刻,可能只持續50到60秒,卻是非常強烈的情感時刻。
這是當我們突然在情感上都進入了同一個頻率,彼此同步,所謂的情感就在那裡。這就是在這些高漲情感時刻中實現變化的可能性。因此,在某人之間建立人際關係,並在我們兩個之中共同創造出一個高漲的情感時刻,在那個時間點上分享,同時冒著打開自己的風險。
這些都是生活中那些真正讓你進入自傳記憶的時刻。我記得我和那個人的時刻,我能帶回整個上下文,因為請記住,右腦以影像運作,影像。所以我現在可以回憶起那個影像,記起那時所感受到的親密感等等。這些都融入右腦。
所以我們總是在自傳記憶中放入這些高漲的情感時刻。與他人共享這些情感時刻,正是您在右腦中產生變化的地方。我想要建議的是,這些比智力上更重要。
現在已有某些功能性磁共振成像(fMRI)研究,我將稍微轉到不同的方向。我的建議是,這種右腦對右腦的信息傳遞總是在進行。但某些人根本無法像其他人那樣理解它們,他們無法讀懂臉部的語調,也無法很好地同步。能否打斷您,問一句問題,比如說,讓我們拿這段對話為例。我非常仔細地聽您所說的話。如果我特別努力地仔細聆聽某人的話語內容,是否會有左腦和右腦之間的競爭,以至於我現在聽到的右腦信息不多了?
對我來說,這似乎是放鬆的方面,而我在這些面談/討論中,會有時坐下來,仍然聽著,但我擴大我的視野,我不是隨便瞧,不過是寬視我的視野,試著去感受一些進入的東西。顯然我不是治療師,沒有人會懷疑我是一個。但我這樣做只持續幾秒鐘,然後我會再次投入。我曾經認為這有種放鬆的感覺,但不知不覺中,我覺得這是一種不同的方式,對話會朝著不同的方向發展。這是否大致上就是您所談論的?
是的,這是一個巨大的轉變。我是說,史丹利,胼胝體,您可以在大約100毫秒內從左腦轉變為右腦。所以,基本上,您必須停留在一側大腦中。如果我非常仔細地聽您所說的每一句話,像在法庭那樣跟蹤您的每一句話,那麼我的右腦就會被壓制。對嗎?很好,不錯的反饋。
現在看看我接下來要說的。右半球在注意力方面占主導地位。我是說,這位母親 literally,她在專注於那個嬰兒的面部表情音調,但有兩種不同類型的注意力,強大的神經科學證據顯示這一點。左腦是以狹窄的注意力運作,專注的注意力。狹窄注意力的最佳例子就是您一個接一個地跟隨我的話。
但還有另一種注意力是由右腦使用的,稱為廣泛注意力,這直接來自弗洛伊德,他也稱之為,或許您會記得這個,均衡懸浮的注意力。我沒聽過,但那很美。這是同樣的事,這種注意力比那更寬,這種注意力是右腦所具有的。因為在那當時的注意力,不僅是來自外界的東西,還是關注內心發生了什麼變化,我自身生理狀態的變化。因此,是的,這兩種注意力形式確實存在,而且本質上,只有那些一直狹窄的人,比如我們可以想像一下就是一種只生活在左半球的人。完全是線性的。
確實。超邏輯的、超理性的。無法真正看到全貌,卻是這樣.
這種人本質上總是關注於事情的狹隘面向,而無法看見更廣泛的背景,因為這裡有一個背景正在建立。
現在,在你和我之間,也有一個背景正在建立。
而這個背景也帶有一種安全感和信任感,因為我們可以隨意在各自的思緒中徘徊,有一種想法是,你將能夠跟隨我的思路,同時回來與我共享。
所以背景,我們之間的情感氛圍在你從左邊轉到右邊的時候會發生變化。
重點在於,過去人們認為了解大腦的唯一方法是更深入地探討一個人的內心。
如果你理解了一個大腦的運作,那一切都是內心的。然而,還有一個人際互動的部分。
因此本質上,我們現在正在從一人內心心理學轉向雙人之間的人際心理學。
你明白我所說的雙人之間的意思了吧。我有母親在這裡,嬰兒在那裡,病人在這裡,治療師在那裡。
在他們之間,我們不斷地在所有時期來回交流,右腦與右腦之間在對話之下進行交流。
所以神經影像學、超掃描,你對於超掃描應該有所了解。
現在在神經影像學中出現了另一個範式轉變。
第一次,我們現在可以掃描兩個人,NIRS、EEG,無論你想用什麼,在他們進行基本的人際互動的過程中,無數的互動就在他們之間發生。
這些研究已經完成了。
他們發現兩個大腦,尤其是在他們處於情緒狀態時,當彼此面對面,且他們專注於如何同情地與對方相處等情緒狀態時,他們發現一個人的右腦會與另一個人的右腦同步。
與另一個人同步的右腦部分是右側顳頂交界區,目前有許多關於右側顳頂交界的證據。
我說的是右腦對右腦。
所以現在眼睛來了。
我記得眼睛,我的意思是,直接的眼睛接觸真的是真正最強大的交流形式。
我總是提醒人們,這是兩塊腦子的延伸,雖然聽起來很奇怪,但它們是兩塊腦子,你的視網膜是中樞神經系統,你正在注視的對象,這是你能夠接近窺視某人腦部狀態的方式。
就任何而言。
那麼,你知道,眼睛是在自律神經系統的控制之下,所以你有一個自律神經系統,在這裡可以說是自律神經系統的同步。
但本質上,這時候發生的,是面孔、聲音、姿勢。
面孔在右半球的後部處理,面孔處理,右半球,面孔處理。
右半球的後部,右半球的感覺區處理聲音,聲音的旋律、音調,這與聲音的語意是不同的。
這是語調,這是義大利人做的非常出色的事情。
對。
而右半球的後部也會處理姿勢和觸覺,好嗎?
所有這些組合在一起,在右側顳頂交界區進行整合。
所以當兩個人真正同情地相互同步時,當我們共享相同的情緒狀態時,第三個病人在此時說,天哪,這是憤怒,我從來沒有意識到這是憤怒。
在那一時刻,同情的治療師正在同步,我們兩個現在都在那個右側顳頂交界區。
而右側顳頂交界區是發送和接收交流的部位。
你明白我的意思了吧?
所以本質上,這就是我們的聯結所在,而我們現在真的是在進行右腦對右腦的交流。
他們發現,在一個真實的心理治療情境中,病人進來是因為他們有的人際關係問題和情感問題,並且他們面對面,眼對眼地相互追蹤時,你會發現這種同步。
因此,我的右側顳頂和你的右側顳頂之間的同步就是右腦對右腦的交流。
這種右腦對右腦的交流在這種背景下總是會發生。
因此,精神分析中最重要的新變化是無意識不再僅僅是在夢中發生。
它在所有時刻都在發生,因為我們現在知道無意識是一種關係無意識。
它與另一種關係無意識進行交流,右腦對右腦,這真的改變了我們對心理治療的理解。
我當然想指出,現在心理治療中主要的變化機制不再是洞察。
這不是認知上的洞察。
而是與另一個人進行情感交流的能力,並與另一個人建立情感聯結,這就是為什麼療癒關係真的成為變化的因素。
這與過去的不同,以前無意識在這裡,分析師在那裡。
我現在要解釋你正在進入情境中的內容,但我會停留在左邊來解釋它。
這就是為什麼會有真正的限制。
這也是為什麼精神分析真正在現今改變為面對面的接觸,而不僅僅是躺在沙發上。
這是令人著迷的,並且基於新的成像工具揭示的同步等,完全合情合理。
我有兩個可以平行提出的問題。
音樂和狗。
為什麼音樂和狗?
好吧,你所描述的某些東西讓我想起了當我聽到特定音樂片段時的狀態轉變,那時我並沒有注意歌詞,或者在某些情況下,歌詞有其重要性,我在聆聽,但它們卻沒有任何意義。
就像如果把它們當作一段文字來讀,根本不會有任何意義。
但感覺裡有某種基本的真理。
所以這是,我可以具體說出一些音樂偏好,但這是非常個人化的。
對於某些人來說,是古典音樂。
對於其他人來說,是包含歌詞的音樂。
但有這樣的感覺,像是,是的,裡面有一種真理,我感受到那種真理。
即使文字的內容,讓我們拿來說,我無法自已。
比如說一首鮑勃·迪倫的歌曲,他肯定可以被視為一位詩人,對吧?
如果你把歌詞當作一段文字來讀,你會想,「這是無稽之談。」
但它的演唱方式、其背後的意義、聲音中的音色、韻律等等,以及他在音樂錄製時所感受到的情感,與我們交流,我們進入一種同步的狀態。
然後與此並行,我提到了狗,當然,它們有左腦和右腦,但我認為對於動物來說,通常如果它們是家養動物,且我們與它們的關係非常密切,我們真的能感受到與它們的共鳴,推測它們也能感受到我們的共鳴。
對於任何曾經經歷過這些的人,某些人可能現在在笑,但這無疑是深刻的,對吧?
我們真的能感覺到它們在看我們,而我們在看它們,並且有一種聯結。
顯然這和親子之間的聯結並不在同一個程度,但仍然如此。
那麼音樂和狗,你認為這是否觸及了同樣的右側顳頂結構?
我認為……首先,右側顳頂交界區是後理論的部分,而右側眼窩前腦是皮層,所以整個右腦可以這麼說。
所以我們基本上是從前到後,整個結構都是在這樣的過程中。
是的,眼窩前腦是調節情感的部分。
顳頂交界區是交流的部分,所以整個關鍵在於情感的交流和情感的調節。
那麼「放下開關」在哪裡?
放下就是從左腦到右腦的巨大開關。
所以,不是那麼注意字詞的內容、其背後的邏輯、可能存在的邏輯缺陷,分析的部分,而是字詞的聲音、字詞的感覺,從字面上來說。
是的,而且顯然第一點……首先,關於音樂已經有很多神經科學的研究,而順便提一下,大多數都是右腦,顯示出音樂中的右腦激活。
在這裡,甚至比那更重要的是,對我而言是特定的音樂。
它對我有特定的意義,它的主觀性,很多研究顯示音樂本質上是一種情感調節的機制。
但我想告訴你,寵物也是情感調節的機制。
狗到處都在微笑。
絕對是如此,也許是因為同樣的原因,我想建議,我認為狗之間的交流,而我自己也有四隻狗,實際上是觸覺的,是那隻動物的觸碰,是聲音的韻律,因為那隻狗實際上能理解聲音的韻律,並且在某種程度上,我認為它們能讀懂我們的面部表情。
但更重要的是,還有一種我沒有提到的感官,那就是嗅覺。
這在人際關係中常被忽視。
但在人類之間真正的親密接觸中,嗅覺真的起了關鍵作用。
想想性喚起,因此狗對我們的嗅覺非常敏銳等等。
但如果依戀是分離後的重聚,當你回到家時,狗就坐在那裡,實際上,立刻,你就減少了一整天的壓力。
你現在已經卸下了整個左半球,以及所有的壓力,然後你正在從左轉向右,而我們也利用可用的機制來做到這一點。
播放音樂就是這樣做的一種方式。
在某種意義上,音樂是一種自我調節,雖然音樂可以是現場音樂,那麼情況就不一樣了。
或者與他人一起演奏音樂,這是我無法做到的,因為我沒有音樂才能,但與他人一起演奏音樂,你可以看到當我們談論一個樂隊的化學反應時,這是多麼令人驚奇的目睹,然後與成千上萬的其他人一起感受。
已有研究表明,在表演期間,表演者和觀眾之間存在著同步性,在那一刻,成千上萬的人字面上都在同一種同步狀態中。
你之前提到過斯蒂芬·波傑斯的研究,我們知道大腦和身體是雙向連結的,這點我應該知道,但我不知道右腦是否優先與副交感或交感神經溝通,或其他方面,嗯,迷走神經是副交感,但我認為可能兩者都有。
我認為,隨著我們對迷走神經的探索越來越多,它很可能是混合的,交感、副交感的,但這樣說我可能會遭到批評,但這沒關係。
但身體感知確實是一件真實的事情,像是當我們高興時,我們的橫膈膜和核心會放鬆的方式。
所有這些對任何人來說都是顯而易見的,但我只是好奇右腦如何與身體狀態連結。
右腦與身體的連結比左腦更為緊密。
順便問一下,你知道伊恩·麥基爾克里斯特的名字嗎?
知道。
我知道這個名字,很多人已經在我們的 YouTube 頻道上評論說我需要與伊恩交談。
我已經知道這一點,但我一直很忙。
讓我去找他。
好極了。
伊恩,我們會發送邀請給你。
我想,我們之間的對話已經持續了一段時間,但伊恩談到右腦實際上與身體的聯繫更為緊密,而順帶一提,右腦在意志方面也更具優勢。潛意識的意志比意識的意志更為重要,這在一開始我們討論左腦與右腦的時候就提到過了。是的。因此,我很好奇人們如何能開始察覺這些右腦與左腦之間的轉變。我們討論過,如果能稍微少關注字詞的內容,多關注談話的感受,不受字詞內容影響,這可能是其中的一部分。如今我們經常聽到身體姿勢的重要性。如果人們雙臂交叉合攏,我不太清楚,但有時候我只是有點冷,所以我會交叉手臂,而有時候我會交叉手臂並向前傾,這樣我知道自己更為敏感。因此我不會對此給予過多關注,但也許我該更注重這一點。是的。你有什麼想法?是的。有一位名叫曼努埃爾·哈默的分析師曾經進行過一項古典的研究,他談到如何達到情感。他建議在某些會談的時刻,為了接收病人的溝通,我會向後傾坐。我不是向前傾,而是向後傾,讓氣氛實際上來包圍我,可以這麼說。不,我愛這個。他說,“抱歉打擾了,”但我喜歡這個,因為人們,尤其是在社交媒體上,他們會採取一段信息,比如如果你向後傾就是不投入。如果你向前傾,則代表你投入,但你也可以恰好相反地說,“如果你向前傾,你是在威脅,”然後這樣就沒有了空間。好吧。因此,坦白說,這變成了一堆胡說八道。但請注意,我在這裡所說的,治療師試圖做的是建立情感連結和同理心聯繫,而為了建立同理心聯繫,你是向後傾的,向後傾著,實際上當你向後傾時,突然之間你能捕捉到一些之前未見的事情。通常,在這樣的情感連結中,圖像會浮現在你的腦海中,這些圖像實際上代表了他人所經歷的情感體驗。在那個時刻,你會發現,正如你正在捕捉那個人的圖像,他也在捕捉你的人格圖像。哈默所說的是,我們在這裡擁有的像是一種情感無線通訊,因為它在我們兩個之間來回流動,正如右腦與右腦之間的通訊,受到它的影響。佛洛伊德說,人類的潛意識像一個接收器,能接收另一個人類的潛意識的溝通。佛洛伊德說,人類實際上可以不經過意識思維而捕捉潛意識。因此,再次,在那種語境下,這一切都合情合理。我還想談談現在這些情感交流中正在發生的所有行為,關鍵在於自發行為,自發的。不是經過深思熟慮的行為,而是自發的行為。當有自發的行為時,首先就更多信任它們。但沒有一個心智試圖提出任何東西。當你有兩個人彼此展示他們自發的行為時,即使他們不確定會受到什麼影響,這也是一種協同的情況。要實現協同,就必須有雙向的自發溝通,輪流的交流。順便提及,當我們談到這個對話時,母親與嬰兒之間的依附關係就是如此,嬰兒哭泣,母親做出反應,這樣他們就開始輪流。存在輪流的行為。在良好的關係中,你會發現輪流的行為多多少少是順利的。此外,你我之間,雖然之前從未見過面,但在我們之間的自發輪流行為表現得不錯。我很感謝你這麼說。我有同感。文字訊息如今已經成為主流的交流方式。我曾接待過幾位專家,例如情感與大腦的專家麗莎·費爾德曼·巴雷特,以及其他人。他和其他人談到情感的表情符號化,比如微笑的臉或哭泣的臉,這些東西是方便的,正如簡潔的文本,缺乏標點等。但今天的對話也突顯了文字訊息幾乎缺乏你所談到的所有內容,綠色的氣泡或藍色的氣泡,見或不見,紅色或不在紅色中,根據你設置的參數而定。延遲、輪流,有時人們會疊加多個對話,而你在幾個不同的事情間來回切換,然後像你的食物訂單來了。我是說,人類的大腦當然能處理這些,但這似乎無論是不好、中性還是對建立和加強交流都是有害的。這實際上令我擔憂,但當然我現在49歲,所以我可以這樣說,但這令我擔憂,因為我覺得你可以想像年輕的大腦與老年的大腦在因為文字訊息而在處理人際動態方面都不太好。我同意。我同意。
首先,讓我提到伊恩的其中一個觀點,那就是左半球在今天變得越來越主導,這不僅僅是在這個國家,他認為這是一個巨大的問題,因為他書的標題是《大師》和《使者》,而這個使者,即左腦,背叛了大師,因此他認為我們目前面臨的一個問題是左半球在運作,而右半球的隱喻甚至都是有問題的。
所以我有一條規則。我不喜歡就文字爭論。我不喜歡爭論,總之我不喜歡,但我知道,我會撥打電話。我是那一代習慣於互相打電話的。我發現文本完全缺乏我在尋求聯繫時所渴望的內容。我知道有整整一代人主要是通過短訊溝通。喬納森·海特和《焦慮的一代》的作者一直在鼓勵年輕孩子把手機放下,去外面多互動,並鼓勵父母讓孩子成為他們所說的“自由放養的孩子”,做這樣的事情,並且主張實體世界的危險比在線世界的危險要少得多。他提出了有說服力的論點。
對於那些尋求更好連接的人,也許甚至是修復你今天提到的右腦回路的人來說,你認為在有效性上是否存在一種層級,比如說,文本可能是最低的,語音備忘錄可能是下一個層級,我在想的是電話通話。曾經有一段時間我們用手寫信件,這感覺非常有意義。我保存了一些我在乎的人的手寫信件,以及他們對我的關心。手寫信是證明,這不必是實時交流,但手寫時有一些特別的東西。而根據今天的標準,打字的信件也將是重要的,但你知道,信件和面對面的對話之間似乎真的有某種特別的東西。
實際上,信件的目的和信件所試圖達到的效果就是建立連接。我記得在我童年時期,去夏令營,我們會互相寫信,使用的詞匯字面上就是為了建立連接並告訴你我的情況,這也意味著我必須反思自己,思考我的感受,並將所有這些與他人分享。這一切真的已經退到了背景中,事情變得更加不個人化,但我想指出,對於某種類型的個性,發短信非常合適。這些人擁有高度煩擾的左腦。人們在左側生活,沒錯。我只是想指出,還有其他方式可以滋養右腦所需的東西,而其中之一就是走進世界,旅行,親近大自然,分享這些事情。這些除了面對面的互動之外也是重要的,但我們在這裡看到了變化,我不太確定這些變化中有多少是好事。
讓我提出,我列出了一些現在正在研究的領域,這些領域顯示出明顯的右腦主導這些活動。請分享,有什麼想法就隨時打斷我。
基本上,我在這本新書中關於人性的論點是人性的最高層次在於右腦。基本上,直覺,記住,直覺在各種職業中都是存在的。消防員隨著時間的推移所獲得的一項技能就是如何閱讀火災。直覺,純粹是右腦,等等。直覺實際上還涉及對身體感受的提取等,形象、創造力,許多證據顯示創造力、處理新穎事物的能力、隱喻、想像力、研究、幽默、音樂、詩歌、藝術、道德、同情、靈性,最後最重要的是,愛。這是一個壯觀的清單,讓右腦回路成為至少是最令人興奮的環路,無疑是重要的回路。
我為下本書輕輕地打了廣告。我熱愛右腦心理治療,愛它,愛它,愛它。我有一本精裝版的副本,我擁有它幾年了,我極力推薦它。我們會在節目說明中放上你的書的連結。它也涉及無意識心智的發展。好的,那就這樣。
有哪些活動可以讓我們所謂的“更深入”右腦回路呢?你提到自然和與自然互動,還有我們在談論音樂時,我馬上想到的就是走路。之前我們談到,你教育了我們這個廣泛注意力的概念,這種均衡懸浮的注意力與右腦相關,這種相對於左腦回路的狹隘注意力的視野擴展。
當我們身處自然時,當我們在走動時,只要不是在看手機,期望如此,或者在尋找我們所發現的某個具體事物,比如一隻鳥。我們往往會處於全景視覺。我是一位視覺科學家,所以我忍不住談論我們所謂的“巨視細胞視覺”。對,確實如此。大像素。我知道。而且,我們會把一切都收入眼底。如果你更像是一個球體而不是一個圓錐形的注意力,那我想,這可能更多與右腦有關。
你對你的病人有什麼建議嗎?比如說,「嘿,你知道,在我們下次會議之前,你會鼓勵他們寫日記,自由聯想,聽音樂,散步,還是你會把這種右腦 circuitry 的激活限制在會議中,讓它自然而然地出現?」
是的。
所以你讓他們就這樣默默地接受當下發生的事情。這裡有兩個觀點。首先,在治療方面,我認為對治療技術的強調過多。真正的右腦研究所顯示的,是這個過程才是關鍵,而不僅僅是技術。因此,在這種情況下,根據我自己的訓練,心理治療在進行長期改變以及在治療結束後仍然能夠帶來改變方面,比起其他形式的治療,如認知行為療法(CBT),更有效,我認為對此的強調太多了。
至於其他經驗,右腦在處理新信息上也佔主導地位。每當有新的事物出現,右腦都會首先接收,這也會釋放出一陣去甲腎上腺素。因此,持續保持好奇心和開放的心態,我認為這是尋求世界不同地方新經驗的一部分。我的意思是,這其中也有經濟因素,但新的挑戰會帶來我們需要的挑戰,並且基本上,如果可能的話,去滋養好奇心。愛因斯坦也曾經說過類似的話。
所以,與新的人、新的挑戰、新的地方見面,旅行我認為就是其中之一,這也成為了從所有這些中來的一個巨大的幸運禮物。我當了大約45年的治療師,是晚期才進入這個行業。我晚期才寫這本書,而這的確讓我進入了新的關係和交到新的朋友。誰會在45歲和50歲時交朋友,但再次,去追求新奇和分享,我認為也是另一種方式。而且,你提到了這個,我重複一次,鍛煉。鍛煉是這裡的關鍵。
我恰好對能量和線粒體感興趣,聖地亞哥有位科學家 Navio 寫過這方面的研究,他談論到癒合過程,而癒合過程的一部分確實是鍛煉。這對於身體和心理的療癒都是基本的,還有恢復性睡眠。因此,照顧我們的身體是我們在早期經驗中學到的事情,多數是通過身體教會我們如何照顧自身,而你也知道,在某些病理上看不到這一點,我談的不僅僅是自我毀滅,比如自殘,而最終是能夠向內看,反思自我,看到我們想看和不想看的東西。
現在,我想快速提到防禦機制,因為防禦機制可以是適應性的也可以是非適應性的,它們很重要且存在。例如,我們有對於過度情感的防禦,解離是一種對過度情感的防禦,但我們也有像壓抑這樣的防禦,這是所有人類的一部分,而壓抑在某種意義上可以是正常和適應性的,或者可以是非適應性的,而它在強烈的情況下就會被視為非適應性。你所見的就是,左半球在關閉從右半球過來的任何事物。這就是壓抑的本質。左半球僅僅是把這些全給關閉了。
因此,這部分是變得更加意識到我們擁有的防禦機制,我也想提出這一點。我們的某些部分是無法看見的。只有在我們獲得某位知道我們的人反饋時,我們才能見到這些東西,哪怕當時讓人感到不舒服,但我們需要來自可信任的人的反饋,以便能見得到,這就是為什麼這種徹底改變一個人的心理是高度問題的原因,因為要記住,你試圖改變的是右腦,這就是為什麼與親密關係、能夠分享事情的密切關係也至關重要。
每個人都有盲點,而走出這些盲點的方式在於夠信任,有時也能接受負面的反饋。我個人的感覺是,當某些事情觸擊我,假設失望來臨,我早期學到的關於自己情緒的事情是,為了研究情緒,你必須研究自己的情緒,等等,對我而言,當某事來臨時,我會讓它來,隨著它向任何地點移動,感受它的強度和強烈,即使在分享之後,讓它深入到內心,並最終在某個時刻,它將以另一種形狀和樣式回來,但我們的情緒是適應性的。我再次想指出一個主要的錯誤觀念,就是認為負面情緒是壞的,正面情緒是好的。正面情緒是好的,躁狂情緒等,負面情緒是壞的,失去,我們都是為了所有這些情緒存在的,因為它們具有適應價值,我們需要熟悉這些不同類型的情緒在我們生活中的出現。
我有一位朋友,他是一位詞曲作者,他告訴我他有一種過程,他每天寫音樂,但他開始的一天是通過畫畫或素描來作為開端,我想他賣過一些畫作和素描,但那並不是他的主要職業。他告訴我,他畫畫作為促進詞曲創作的一種方式,然後我了解到喬尼·米切爾也這樣做過或有類似的做法,我不禁想知道,他們是否無意識地調動了右腦 circuitry 在活動上的模式。兩人都不以畫家或藝術家聞名,但當然,都是音樂藝術家,而且相當成功。
這種工具或技術有意義嗎?
是的,基本上它是創造力,這再次是以新的方式看待一些新奇事物的能力,從新的視角看待同一事物。因此,我認為這些是字面上藝術家如何從左腦的控制中放鬆,進入右腦的方式,你可以看到這些放鬆的機制,但讓我分享一些更具自傳性的內容,關於你所說的事情。
當我決定在某個時間點會寫東西時,經歷了十年的自我學習期,我真的去了一個圖書館,離我很近的加州州立大學圖書館,我只是翻閱書架。
你還記得翻閱書架是什麼樣的感覺嗎?我開始接觸心理學、神經科學和化學,但然後我發現自己在做其他事情。
我回到了鋼琴上,我在青少年時期學過鋼琴,當時並沒有任何進展,但作為成年人我回到了鋼琴前,我們家裡有一台鋼琴,是我岳父母留下的,因為我想在指尖上知道某些事情,而不是在邏輯上理解。
我知道我通常理解事物的方式是理性和邏輯的,但我想能夠再次彈奏,純粹地在我的指尖上感受到音樂,我也想能夠進行可視化。
現在我已經到了能夠看見一個細胞的地步,我可以想像線粒體正在朝著細胞膜的樹突移動。因此,這種可視化能力以及音樂能力是我直觀的方式,開始讓我越來越多地傾向於右腦,學習如何運用右腦。
真是驚人。
我喜歡這一點,我會避免分享我個人對進入右腦的各種途徑的使用,但我想澄清,我理解你處於圖書館的書架之間,這感覺起來像是認知上的努力,是一種左腦的努力,但接著它突然出現在你腦海中,像是我想再次彈鋼琴?
而這是否因為彈鋼琴與翻閱書架形成了強烈對比,還是兩者之間有某種相似之處?
不,對我來說,這是探索,這是探索,這是所有新信息,我發現自己可以掌握超過我所學領域的知識。
讓我告訴你另外一個經驗,這是一個大量證據指向的經歷,所謂的「頓悟」經歷也是與右腦有關。
有時,靈感會迅速而突然地湧現,似乎是從無到有,突然之間,靈感女神就出現了。
那是一個頓悟的經驗,當我思考時,這一切都變得非常有意義。
我的意思是,這是有目的的,因為我需要超越那種狀態。
讓我告訴你,在我開始這十年旅程的早期,我決定永遠不去背誦任何東西。
告訴我更多。
這是一種付出努力卻沒有去處的做法。
我實際上是想以我能夠理解的方式去理解它。
所以如果有大量浪費在記憶上的時間,那麼,照你所想,我有著相當龐大的記憶力。
我知道東西在哪裡,我知道它們的位置,我知道如何獲取它們。
我知道什麼是重要的,也知道如何把它放到我知道那篇文章的位置上。
順便提一下,當我工作時,最初我會把所有東西都寫下來,而寫作在我的記憶中有加強的效果。
即使現在我在學習時,我會拿紙張,復印它們,然後在我的桌上閱讀它們。
我不會直接在電腦上閱讀和學習。
換句話說,我正在學習我自己的學習技巧。
這是非常重要的,我經常被問到你的筆記過程是什麼,你如何準備獨奏的節目?
我會做這些長的獨奏,而我只有幾頁筆記。
但我可以描述,但這個過程是如此專門於我學習的方式,跨越那六、八、十週的準備過程,有時甚至更長,這真的無法轉化,因為它並不重要。
但這裡有一個內省的過程,關於我怎樣學習,我怎樣能夠深入吸收信息。
左腦基本上是表面大腦。
右腦則是深度大腦,這麼說吧。
而進入右腦的,例如,當你有一個非常重要的情感經歷時,這會深入你的自傳記憶。
這遠比你在任何時候試圖記憶某些東西要深得多。
鑒於這種右腦神經通路的極端重要性,以及母親與嬰兒之間通常的自律同步,根據文獻,有哪些被認為在這個階段至關重要的方面,比如與孩子共度的時間。你知道,父母通常要工作,有保姆或其他不同的安排。
如今,家庭結構各種不同,要平衡工作和家庭。
但是,有沒有什麼已知的方法來,我不想用「最佳化」這個詞,但最大限度地提升這段關係的健康?
是的。
我不認為這種文化相比其他文化真的提供了那種時間。
我認為人們因為這點而感到壓力。
現在我想談談其他富裕國家的產假和父親假。
在斯堪的納維亞,父親假是三個月,而母親假是六個月或更久。
這些國家已經意識到,人生的這個時期對塑造個性至關重要。如果你真的想影響一個人的個性,幫助他成為一個有道德的人,或者擁有價值觀等,投入的時間實際上是最早的幾年。這個時期是非常關鍵的。沒有這種產假政策的話,在這個國家,大多數人會在六週後返回工作。六週正好處於右腦的關鍵期。自律神經系統在六到八週時處於關鍵期。腦部的杏仁體也進入了一個關鍵期。側基底唾液腺、島腦和扣帶回在這段時間都處於關鍵期。這是在孩子形成依附或分離之前。因此,我認為這真的非常重要——而且我非常清楚,現在人們對此的討論越來越多。實際上,在最近的辯論中,這個問題也曾被提起。倫敦政治經濟學院有一項關於成年生活滿意度的最佳兒童預測指標的研究。最佳的預測指標是情感,其次是孩子的行為,第三個也是最後一個是孩子的智商。我們的重點完全顛倒了。我們過於集中於第三年出現的執行功能。再說一次,我所建議的是,我們個性的整個基礎是從子宮內開始到第二、第三年,然後還有父親等等。這才是我們應該真的投入資金的地方,資金應該提供時間。其他文化早已經意識到了這一點。聯合國兒童基金會在2021年對36個富裕國家進行了一項調查。我們在情感福祉和兒童福祉方面排在最後,真是羞愧。這是一種羞恥。然而,令人欣喜的是,你強調了這些問題。這樣的討論讓人們聽到了這些,我鼓勵每位聆聽者真的要理解史科醫生剛剛分享的重要性排序,智商排第三,情感調節則是第一。行為。行為。因此,讓我們的孩子像小型記憶計算機一樣進行培訓的想法顯然是錯誤的。顯然,為了成為一個功能正常的人類,需要記住一些重要的信息,但我們不僅缺乏關鍵的知識傳授,更缺乏關鍵的情感傳遞。基於這些原因和其他很多原因,我真的想感謝你今天的到來並展開這次對話。這次對話與我在這個播客上進行的其他對話完全不同,原因有很多,其中之一就是你對神經生物學的深刻知識,對我來說這是一種享受,對聽者來說我確信也是如此,另外還包括你豐富的臨床經驗。顯然,你也對這些理念進行了自己的探索,並參與了這整個右腦、左腦理論的演變,神經成像技術的出現使這一切有了新的光亮。我真的很喜歡、很喜歡你如何將這一切交織在一起,無論是對患者和治療師之間的可行性,也包括對自我理解的認識。我相信人們會將這些知識帶入他們的生活和世界中,這對我來說是非常充實的,我確信對他們來說會是極大的豐富。因此,感謝你所做的工作。感謝你抽出時間今天來到這裡,我也期待你的新書發布。所以,請讓我們知道何時會出版,如果你願意,我們將再次邀請你來進行另一次討論。非常感謝你參與這場左腦、右腦的舞蹈和動態,對我來說這次經歷真的非常愉快。對我來說也是一個絕對的榮幸,安德魯。絕對的榮幸。謝謝你。謝謝你。感謝你加入我與艾倫·肖醫生的討論。要了解更多有關他的工作並找到他的書籍連結,請查看節目備註中的連結。如果你從這個播客中獲得了啟發或享受其中,請訂閱我們的YouTube頻道。這是一種極好的零成本支持我們的方式。另一種極好的零成本支持我們的方式是去Spotify和Apple上關注本播客,並且在這兩個平台上,你可以給我們留下高達五顆星的評價。請還檢查一下本集開頭和期間提到的贊助商。這是支持本播客的最佳方式。如果你有問題或對播客、嘉賓或話題有評論,想讓我考慮在Huberman Lab播客中討論,請將這些評論放在YouTube的評論中。我會閱讀所有的評論。對於那些還不知道的人,我將出版一本新書。這是我第一本書,名為《Protocols: An Operating Manual for the Human Body》。這是一本我工作超過五年的書,基於三十多年的研究和經驗,涵蓋了從睡眠到運動再到壓力控制的一切協議,以及與專注和動力有關的協議,我當然提供了這些協議所包括的科學依據。這本書現在可以在presale@protocolsbook.com進行預售。在那裡,你可以找到各種銷售商的連結,選擇你最喜歡的一個。再次,這本書叫做《Protocols: An Operating Manual for the Human Body》。如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。在Instagram、Twitter(原名Twitter)、LinkedIn、Facebook和Threads上,我討論科學和基於科學的工具,其中有些內容與Huberman Lab播客的內容重疊,但許多內容與Huberman Lab播客所涵蓋的內容是不同的。
再次提醒您,Huberman Lab 在所有社交媒體平台上都有發布。如果您尚未訂閱我們的神經網絡電子報,神經網絡電子報是一份無需費用的每月電子報,包括播客摘要,以及涵蓋如故意熱暴露、故意冷暴露等內容的一至三頁的簡報PDF。有管理多巴胺的方案,有優化睡眠的方案,有針對神經可塑性和學習的方案,還有更多內容。要訂閱電子報,只需訪問 hubermanlab.com。在那裡您可以填寫您的電郵地址。我想強調的是,我們不會與任何人分享您的電郵地址。此外,如我之前提到的,這份電子報是完全免費的。再次感謝您參加今天與 Alan Shore 博士的討論。最後,感謝您對科學的興趣。
In this episode, my guest is Dr. Allan Schore, Ph.D., a faculty member in the department of psychiatry and behavioral sciences at the University of California, Los Angeles, a longtime clinical psychotherapist, and a multi-book author. We discuss how early child-parent interactions shape brain circuitry, impacting our ability to form attachments, manage emotions, and navigate conflict and stress. We cover how the development of right-brain circuitry related to emotional processing and the unconscious mind regulates physiological responses, influencing adult friendships and romantic relationships. We also explore how improving your ability to listen to the emotional tone—rather than just the meaning—of words is a vital skill for fostering better relationships with yourself and others, and how it plays a role in reshaping brain circuitry.
Additionally, we explain how circuits in the right brain hemisphere drive creativity and intuition and discuss activities to access the unconscious mind. This episode delves into how the unconscious mind regulates emotions—both your own and others’—and shapes our sense of self. By the end, you’ll have new knowledge and tools to build more secure, meaningful, and impactful connections of all kinds: professional, romantic, familial, friendships, and beyond.
Access the full show notes for this episode, including referenced articles, resources, and people mentioned at hubermanlab.com.
Use Ask Huberman Lab, our chat-based tool, for summaries, clips, and insights from this episode.
Thank you to our sponsors
AG1: https://drinkag1.com/huberman
David Protein: https://davidprotein.com/huberman
Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman
Function: https://functionhealth.com/huberman
Timestamps
00:00:00 Dr. Allan Schore
00:02:37 Sponsors: David & Eight Sleep
00:05:49 Thoughts & Unconscious Mind
00:07:36 Right vs Left Brain, Child Development, Attachment
00:13:19 Attachment Styles & Development, Emotions & Physiology
00:18:12 Intuition, Arousal, Emotional Regulation & Attachment
00:23:13 Psychobiological Attunement, Repair; Insecure & Anxious Attachment
00:28:33 Attachment Styles, Regulation Theory; Therapy
00:34:20 Sponsor: AG1
00:35:51 “Surrender,” Therapy, Patient Synchronization
00:39:46 Synchrony, Empathy, Therapy & Developing Autoregulation
00:45:07 Mother vs Father, Child Development; Single Caretakers
00:50:51 MDMA, Right Brain; Fetal Development
00:55:58 Sponsor: Function
00:57:46 Integrating Positive & Negative Emotions, Quiet vs Excited Love
01:03:33 Splitting, Borderline; Therapy & Emotions
01:09:24 Tool: Right Brain, Vulnerability & Repair
01:15:32 Right vs. Left Brain, Attention
01:19:26 Right Brain Synchronization, Eye Connection, Empathy
01:25:39 Music & Dogs, Resonance
01:30:58 Right Brain & Body; Empathic Connection, Body Language
01:36:47 Tool: Text Message, Communication, Relationships
01:42:18 Right Brain Dominance & Activities; Tool: Fostering the Right Brain
01:50:10 Defenses, Blind Spots
01:53:14 Creativity, Accessing the Right Brain, Insight
01:59:31 Paternal Leave, Parent-Child Relationships, Attachment
02:05:16 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter