Dr. Charan Ranganath: How to Improve Memory & Focus Using Science Protocols

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
0:00:07 for everyday life.
0:00:13 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:15 School of Medicine.
0:00:18 My guest today is Dr. Charn Ranganath.
0:00:23 Dr. Charn Ranganath is a professor of psychology and neuroscience at the University of California,
0:00:24 Davis.
0:00:28 He is one of the world’s leading researchers in the topic of human memory.
0:00:32 And memory, of course, is an essential component to our entire lives.
0:00:35 Memory isn’t just important for remembering things that we learn.
0:00:41 It’s also vitally important for setting the context of our entire life, meaning only by
0:00:46 understanding where we come from, who we were, and who we are currently, can we frame what
0:00:51 we want to do in the next moments, the next day, the next years, and indeed for the rest
0:00:52 of our life.
0:00:56 This is why, for instance, that people who have deficits in memory, either due to brain
0:01:01 damage or due to age-related cognitive decline or diseases like Alzheimer’s dementia, suffer
0:01:06 so much, not just in terms of not being able to remember things for sake of daily tasks,
0:01:11 but also for sake of placing themselves in the larger context of their life.
0:01:15 Recognizing family members isn’t just about being able to relate to those family members
0:01:16 on a day-to-day basis.
0:01:21 It’s also about understanding the full context of all one’s memories with those people and
0:01:26 what meaning a given interaction brings to any of life’s experiences.
0:01:29 So today, you’re going to learn how memory works.
0:01:31 You’re going to learn about things like deja vu.
0:01:35 You’re going to learn ways to offset age-related cognitive decline, what the research really
0:01:39 says about that, and ways to prevent things like Alzheimer’s dementia.
0:01:45 We also talk about ADHD or Attention Deficit Hyperactivity Disorder, and Dr. Ranganath shares
0:01:50 his own experience with ADHD, how it relates to memory, and the tools that he has used in
0:01:53 order to combat his own ADHD.
0:01:58 Dr. Ranganath has an exquisite ability to describe research studies in clear terms and
0:02:03 to combine that with his own narrative and life experience in a way that really frames
0:02:06 for you practical tools that you can apply in your daily life.
0:02:10 Before you begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:02:11 and research roles at Stanford.
0:02:15 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
0:02:19 about science and science-related tools to the general public.
0:02:23 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
0:02:24 Our first sponsor is David.
0:02:27 David makes a protein bar unlike any other.
0:02:32 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
0:02:38 That’s right, 28 grams of protein, and 75% of its calories come from protein.
0:02:41 This is 50% higher than the next closest protein bar.
0:02:44 These bars from David also taste incredible.
0:02:48 My favorite bar is the cake-flavored one, but then again I also like the chocolate-flavored
0:02:49 one, and I like the berry-flavored one.
0:02:51 Basically, I like all the flavors.
0:02:53 They’re all incredibly delicious.
0:02:56 Now, for me personally, I try to get most of my calories from Whole Foods.
0:03:01 However, when I’m in a rush or I’m away from home or I’m just looking for a quick afternoon
0:03:05 snack, I often find that I’m looking for a high-quality protein source.
0:03:10 With David, I’m able to get 28 grams of high-quality protein with the calories of a snack, which
0:03:15 makes it very easy to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight,
0:03:18 and it allows me to do so without taking on an excess of calories.
0:03:23 Again, I focus on getting most of my food from Whole Foods sources throughout the day,
0:03:26 but I typically eat a David bar in the late afternoon when I get hungry between lunch and
0:03:31 dinner, sometimes also mid-morning if I get hungry then, and sometimes I’ll use it as
0:03:33 a meal replacement, although not a complete meal replacement.
0:03:37 It can get me to the next meal, so if I need to eat in a couple of hours, but I’m really
0:03:39 hungry, I’ll eat a David bar.
0:03:40 As I mentioned before, they are incredibly delicious.
0:03:42 In fact, they’re surprisingly delicious.
0:03:44 Even the consistency is great.
0:03:48 It’s more like a cookie consistency, kind of a chewy cookie consistency, which is unlike
0:03:50 other bars, which I tend to kind of saturate on.
0:03:53 I was never a big fan of bars until I discovered David bars.
0:03:56 If you give them a try, you’ll know what I mean.
0:03:59 So if you’d like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
0:04:04 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
0:04:07 Today’s episode is also brought to us by Levels.
0:04:10 Levels is a program that lets you see how different foods affect your health by giving
0:04:14 you real-time feedback on your diet using a continuous glucose monitor.
0:04:18 One of the most important factors in both your short and long-term health and your energy
0:04:22 levels each day is your body’s ability to manage blood glucose.
0:04:26 To maintain energy and focus throughout the day, you want to keep your blood glucose levels
0:04:29 steady without big spikes or crashes.
0:04:33 I first started using Levels about three years ago as a way to understand how different foods
0:04:35 impact my blood glucose levels.
0:04:40 It’s proven incredibly informative for determining what food choices I make, when best to time
0:04:45 my food intake around things like workouts, both cardiovascular training versus resistance
0:04:49 training, and when and what to eat close to sleep or not so close to sleep when I wake
0:04:52 up in the morning if I’m fasting or breaking a fast, et cetera.
0:04:56 Indeed, using Levels has helped me shape my entire schedule so I have more energy, more
0:05:00 cognitive focus, my workouts are better, my sleep is better.
0:05:04 Everything got better when I understood how different things, especially food, were impacting
0:05:06 my blood glucose levels.
0:05:10 So if you’re interested in learning more about Levels and trying a CGM yourself, you can
0:05:12 go to levels.link/huberman.
0:05:16 Right now, Levels is also offering an additional two free months of membership.
0:05:23 Again, that’s levels.link/huberman to try their new sensor and two free months of membership.
0:05:27 Today’s episode is also brought to us by Waking Up.
0:05:31 Waking Up is a meditation app that offers hundreds of guided meditation programs, mindfulness
0:05:34 trainings, yoga-needra sessions, and more.
0:05:38 I started practicing meditation when I was about 15 years old, and it made a profound
0:05:40 impact on my life.
0:05:44 And by now, there are thousands of quality peer-reviewed studies that emphasize how useful
0:05:49 mindfulness meditation can be for improving our focus, managing stress and anxiety, improving
0:05:51 our mood, and much more.
0:05:55 In recent years, I started using the Waking Up app for my meditations because I find it
0:05:59 to be a terrific resource for allowing me to really be consistent with my meditation
0:06:00 practice.
0:06:04 Many people start a meditation practice and experience some benefits, but many people
0:06:07 also have challenges keeping up with that practice.
0:06:10 What I and so many other people love about the Waking Up app is that it has a lot of
0:06:15 different meditations to choose from, and those meditations are of different durations.
0:06:19 So it makes it very easy to keep up with your meditation practice, both from the perspective
0:06:20 of novelty.
0:06:21 You never get tired of those meditations.
0:06:25 There’s always something new to explore and to learn about yourself and about the effectiveness
0:06:27 of meditation.
0:06:31 And you can always fit meditation into your schedule, even if you only have two or three
0:06:33 minutes per day in which to meditate.
0:06:38 If you’d like to try the Waking Up app, please go to wakingup.com/huberman, where you can
0:06:40 access a free 30-day trial.
0:06:45 Again, that’s wakingup.com/huberman to access a free 30-day trial.
0:06:48 And now for my discussion with Dr. Charn Ranganath.
0:06:51 Dr. Charn Ranganath, welcome.
0:06:52 Thank you.
0:06:54 Speaking of memory, we go way back.
0:06:55 We do.
0:06:56 We do.
0:07:02 I was a graduate student when you were first hired as an assistant professor, which for
0:07:07 those that aren’t familiar with the academic nomenclature and trajectories, assistant professors
0:07:14 are professors that have not yet received tenure, but now, of course, you’re a full professor.
0:07:21 And you are a world expert in memory, something that I think occupies the minds of all of us,
0:07:23 even if we’re not trying.
0:07:29 So that’s actually the segue to my first question, which is as we move through our day, how much
0:07:36 of our cognition, our perception, is focused on things that are happening in the present
0:07:42 as opposed to being driven by prior memories?
0:07:47 Studies have ever been done that evaluate how often our brain switches to thoughts about
0:07:48 the past.
0:07:50 Of course, we learn about things that are in our present.
0:07:53 I know this is a cup because I was taught that at some point.
0:08:00 But what I’m referring to is how much of our thinking on a day-to-day basis is literally
0:08:01 in the past.
0:08:02 Well, it’s interesting.
0:08:05 I mean, first of all, it’s a great question to start off with.
0:08:10 And it’s interesting because I actually don’t think memory is about the past.
0:08:13 I think memory is about the present and the future.
0:08:18 It’s about taking selectively what you need from the past to make sense of the present
0:08:21 and to project to the future.
0:08:23 I know you’re a vision guy, right?
0:08:26 And so if you look at people’s just eye movements, right?
0:08:31 The first time I came into this room, I’m sure– I wasn’t aware of it.
0:08:33 But I’m sure my eyes were going all over the place.
0:08:37 Now if I came back to visit, you say if you’re like, oh, that was an awesome interview or
0:08:38 whatever, right?
0:08:39 Hopefully.
0:08:40 But maybe not.
0:08:41 But let’s say I do, right?
0:08:42 Chances are.
0:08:43 Yeah.
0:08:46 So I go and my eyes will probably go right to the Rick Rubin photo, then I’ll go right
0:08:50 to something out to the espresso machine.
0:08:55 And so my memory allows me to make predictions about where things are.
0:09:00 And it’s almost pre-conscious so that it’s happening without our awareness.
0:09:02 And it’s like confirmatory.
0:09:06 We’re grabbing the important stuff and making sure everything’s where it’s supposed to be.
0:09:10 And you can see this play out in phenomena also like change blindness.
0:09:12 That’s a little bit of a different phenomena.
0:09:17 But basically in change blindness, there’s a famous example where they show a video of
0:09:21 people playing basketball and they’re passing the ball back and forth.
0:09:24 And then this guy in a gorilla costume just walks behind them.
0:09:30 And about, I think it’s 40% of the people who watch this video don’t see the gorilla.
0:09:34 And the reason is, is that you’re generating these serious expectations about what’s in
0:09:35 front of you.
0:09:39 And so you’re not literally seeing what’s in front of you.
0:09:45 You are creating an internal model, a simulation really of what the outside world is.
0:09:50 And memory, whether it’s semantic memory, which we’ll talk about, I’m sure, your knowledge
0:09:52 about the world, like the cup thing.
0:09:56 If it’s episodic memory, which is your memory of what happened, let’s say just a minute
0:10:02 ago, it’s all coming into play in terms of your sense of where you are, right?
0:10:06 If I just ask you what day is it, you will use episodic memory for that.
0:10:09 Tomorrow morning, I’m going to wake up in a hotel room.
0:10:15 If I don’t have episodic memory, I will freak out because I’ll be like, where am I?
0:10:16 Did I get kidnapped?
0:10:17 Why am I here?
0:10:20 And that’s really the experience of people with memory disorders.
0:10:26 I mean, they have to be in really familiar environments because it’s frightening otherwise.
0:10:33 So even, I wouldn’t necessarily say that we were never seeing the present course we are,
0:10:34 right?
0:10:41 But our understanding of the present is so informed by the past that it allows us both
0:10:47 to focus on what’s important, what’s non-redundant with what we already know, and it also allows
0:10:53 us to detect surprises and find out the things that are unexpected and grab the most informative
0:10:55 stuff as well.
0:10:57 Yesterday, I took a brief nap in the afternoon.
0:11:01 I do this practice of non-sleep deep rest in the afternoon.
0:11:04 Have you teach this to me sometime?
0:11:10 It’s very restorative for mental and physical energy, I find, but I fell asleep toward the
0:11:11 end of it.
0:11:18 And when I woke up, I was in a dark room, but I didn’t know where I was for about, felt
0:11:24 like 10, 15 seconds, somewhat scary, but I had forgotten that I was in my solo studio.
0:11:29 I had turned the room lights down.
0:11:34 What is it when we have these lapses of memory as we emerge from sleep or sometimes if one
0:11:40 has been severely jet lagged, you can experience this disorientation of place.
0:11:41 Do we know what that is?
0:11:47 Well, a lot of your sense of where you are comes from episodic memory.
0:11:51 Now, there’s a school of thought that says that episodic memory, which is your ability
0:11:56 to remember past events, comes from your ability to understand where you are.
0:12:00 We have some interesting data from sea lions, actually, that speaks to this issue.
0:12:01 Sea lions?
0:12:02 Sea lions, yeah.
0:12:03 Okay, we’ll get back to that.
0:12:04 We’ll get back to the sea lions.
0:12:10 I would argue that to remember where you are when you first get up, you have to engage
0:12:12 in an active episodic memory retrieval.
0:12:16 That is, you have to figure out, well, how did I get here?
0:12:21 And that takes a moment, orienting yourself takes a moment, because it’s a little bit
0:12:24 of a controlled memory search, right?
0:12:29 It’s not something that’s in front of you that reminds you of where you are initially.
0:12:33 And you’re also in this little bit of a fog when you wake up.
0:12:37 I don’t know enough about sleep to say, but I would suspect that people probably are in
0:12:43 some kind of stage one-ish or just high alpha.
0:12:48 These brain waves that are very much associated with groggy-ness as you’re getting up, neuromodulators
0:12:50 are probably super low.
0:12:53 Not much epinephrine, not much adrenaline.
0:12:54 Yeah, exactly.
0:13:00 And so that’s going to lead you to really be slow in doing that memory retrieval that
0:13:02 you need to orient yourself.
0:13:07 So like in the clinic, if you want to understand whether someone has a memory disorder, one
0:13:12 of the simplest things is to ask them what day of the week is, what month is it?
0:13:13 Who’s the president?
0:13:14 Who’s the president?
0:13:15 Yeah.
0:13:17 Right now that’s a loaded question.
0:13:22 It depends on what time of year relative to the election you ask, right?
0:13:23 Very interesting.
0:13:29 I’m curious also why it is that most all of us have a stable representation of who we
0:13:30 are.
0:13:36 So my understanding is that even people with very severe memory deficits don’t wake up
0:13:43 in the morning and wonder who am I or who is this person in this body, that somehow we
0:13:48 remember that we have a self, that we are separate from other selves, that that kind
0:13:50 of knowledge might be innate.
0:13:55 We might be born with it and that the representation of self in memory is very stable.
0:13:56 Is that true?
0:13:58 Well, here’s what I’ll say.
0:14:02 It’s a really interesting and complex question.
0:14:05 You always talk to a side to see that it’s complicated.
0:14:10 But I’ll give you as simple of a thing as I can, which is, so if you look at patients
0:14:15 with amnesia, so they have a memory disorder where they can’t form new memories, they have
0:14:17 a sense of who they are, as you mentioned, right?
0:14:20 It’s not like they don’t know who they are.
0:14:25 And I mean like they know their names, they know their biographies and so forth.
0:14:30 But what happens is at the time, let’s say if you had gone swimming and you nearly drowned,
0:14:37 you had a hypoxia incident or a cardiac arrest or you had like a traumatic brain injury,
0:14:40 severe memory deficit, right?
0:14:45 Your sense of self doesn’t update, it gets kind of stuck.
0:14:51 And so there is kind of a sense of looking and not expecting yourself to be as old as
0:14:57 you used to be, as you are, because like you’re stuck in your sense of who you were.
0:15:02 And I do think, I talked my good friend Rick Robbins at Davis as a personality psychologist
0:15:05 and he studies the development of personality.
0:15:09 And it does develop, you know, it kind of stabilizes in these adolescent years.
0:15:13 And that’s actually also interestingly related to memory.
0:15:14 But it does change.
0:15:16 People do change in really interesting ways.
0:15:21 So one thing is that people grow more optimistic on average as they get older.
0:15:23 Is that right?
0:15:24 Yeah.
0:15:25 Yeah, that’s true.
0:15:28 So Laura Karstensen, your colleague at Stanford actually has done some really cool work on
0:15:29 that topic.
0:15:33 They become more optimistic and yet I would argue that we become more quote unquote set
0:15:40 in our ways because neuroplasticity, the ability to reshape our neural circuits diminishes
0:15:41 with age.
0:15:44 Well, you know, so I think that’s overdone a little bit.
0:15:45 I think you’re right.
0:15:52 You know, you definitely see less dopamine activity, for instance, as people get older.
0:15:59 But what I’ll say is that people have gobs, if you have a healthy aging person, they have
0:16:01 gobs of neural plasticity.
0:16:05 But often what happens is, yeah, you get stuck in your ways and that could be related to a
0:16:06 few things.
0:16:10 One is that you get changes in the prefrontal cortex and that leads you to be less cognitively
0:16:12 flexible.
0:16:18 It can be also because people just build up so much prior knowledge about the world that
0:16:22 it just becomes kind of ingrained that this is the way it is and it’s harder to be surprised.
0:16:25 I mean, you kind of see this with old scientists, right?
0:16:28 They go like, nothing’s new.
0:16:32 Everything’s been discovered in 1960 and nothing new has happened since then.
0:16:35 And by the way, for folks listening who are considering a career in science, nothing could
0:16:37 be further from the truth.
0:16:42 In fact, prior to recording, you told me a saying that I’ve never heard before.
0:16:45 I don’t know if it’s cynical or optimistic.
0:16:51 But if I recall the quote that Dr. Ranganath passed along, which does not come from him,
0:16:57 it descends from somebody else, not to be named, is that, quote, “Science progresses one funeral
0:16:58 at a time.”
0:17:02 A very, very actually very interesting statement.
0:17:05 It could be examined from a number of directions.
0:17:06 But I agree.
0:17:07 I agree.
0:17:11 It’s wonderful, let’s call them aged scientists with tremendous knowledge and excitement.
0:17:17 I mean, one only has to listen to the Nobel Prize winner, Richard Axel, talk about his
0:17:21 love of olfaction and perception, and that you can sense his delight and he’s getting
0:17:22 up there.
0:17:23 Sorry, Richard, but it’s true.
0:17:24 He’s in his 70s.
0:17:27 Hopefully he’ll live a very long time.
0:17:31 And certainly science progressed as a consequence of him being alive and working on the olfactory
0:17:32 system.
0:17:36 But I think what you’re referring to is really important.
0:17:38 Maybe it doesn’t necessarily shut down as we age.
0:17:43 It might even stay open to the same degree as early adulthood.
0:17:47 But if I understand what you’re saying correctly, you believe that it’s because people tend
0:17:54 to seek out less new knowledge as opposed to lacking the ability to create new knowledge.
0:17:57 I believe that’s true, but that’s an opinion.
0:18:01 I don’t have data on that per se, but someone’s probably looked at this.
0:18:07 But that would be my sense is that a lot of what happens with the way people’s lives
0:18:12 play out as they get older have to do with their environment and their experience.
0:18:18 And that’s not to say that, I mean, yes, neuroplasticity does change as you get older, but it doesn’t
0:18:22 account for the degree to which sometimes people can get stuck and set in their ways.
0:18:27 You know, your example of the scientist is such a beautiful example because I look at
0:18:31 the scientists who don’t get stuck in their ways, right?
0:18:34 And they constantly challenge their beliefs.
0:18:39 They surround themselves with a diverse group of people who stimulate them.
0:18:42 And they’re also open to prediction error.
0:18:48 That is, they’re open to saying something could be violating my knowledge of the world
0:18:50 or my understanding of the way world works.
0:18:52 So here’s just an example.
0:18:55 I know I’m going to be free associated all over the place.
0:18:56 Please.
0:19:00 But it’s like, what are the coolest studies that we ever did?
0:19:03 And I totally credit my postdoc, Matthias Gruber, for this.
0:19:08 He came into my lab, originally German, came in from University College London.
0:19:11 And he told me he wanted to study curiosity and its effect on my mind.
0:19:14 I’m like, this is just, I am being totally closed minded.
0:19:16 And I said, this is just a dumb topic.
0:19:21 You know, it’s, everybody knows if you’re curious about something, you’ll remember it
0:19:22 better.
0:19:23 This is because you’re interested, right?
0:19:25 So he said, no, no, no, this is really interesting.
0:19:29 And so he did this experiment and I got on board with it.
0:19:33 I mean, we really kind of collectively, it was just this beautiful thing where I was
0:19:35 exposed to something new and I got excited about it.
0:19:38 And so the idea was we would give people these trivia questions.
0:19:40 And so it’s kind of like a pub quiz, right?
0:19:41 You sit in a pub quiz.
0:19:45 Sometimes you get a question and it’s like, I don’t know the answer.
0:19:46 Sometimes you get it.
0:19:47 You know, I know it.
0:19:48 Sometimes you go, I don’t know.
0:19:52 But God, I really need to know the answer to this and you get this itch, right?
0:19:54 Or sometimes you’re listeners.
0:19:58 I mean, they’re probably very curious people and that’s why they listen to this and maybe
0:20:02 some of them go to your show notes afterwards because they want to learn more, right?
0:20:07 So we actually scan people’s brains using functional MRI.
0:20:10 And so we scan them when they get questions.
0:20:15 And sometimes they had said, I’m really curious to find out the answer to these questions.
0:20:17 Sometimes they weren’t curious.
0:20:21 And then we make them wait about eight seconds and then, or 10 seconds, I think it was something
0:20:22 like that.
0:20:23 And then we show them the answer.
0:20:27 So they’re kind of in suspense, kind of like you’re watching like Breaking Bad or something
0:20:28 back in the day.
0:20:29 People at commercials.
0:20:32 And so you’re like, oh, no, I got to find out what’s going to happen to Walt, right?
0:20:33 So you’re in suspense.
0:20:34 You need to know the answer to this.
0:20:35 Or you don’t care.
0:20:38 It’s sometimes you just don’t care, you’re just sitting around.
0:20:42 So we show a little face and we say, hey, how likely is it you think this person knows
0:20:43 the answer to the question?
0:20:48 Now, this is a totally dumb thing to do because they don’t know this person.
0:20:50 They’re just looking at a face.
0:20:52 They’re just making some arbitrary decision.
0:20:57 But I’ll get to why we did that because that was, I think, the coolest part of the experiment.
0:21:00 But let’s first get back to the trivia question.
0:21:08 So we found that when we looked at brain activity, when we give people the question, right afterwards,
0:21:14 there is a burst of activity throughout the so-called reward circuit of the brain.
0:21:18 There’s a serious, it’s not really a reward circuit, as we’ve discussed offline.
0:21:22 It’s really these areas of the brain that process the neurotransmitter dopamine.
0:21:26 And unlike many other neuromodulators of school, all over the place, dopamine is much more
0:21:28 restricted in its effect.
0:21:33 And so in the midbrain near the ventral tegmental area, I’m geeking out on this.
0:21:37 No, we’ve talked about that in this podcast as a particular, I think the key statement
0:21:41 that you made that people should hold on to as we progress through this is that dopamine
0:21:42 is not dumped everywhere.
0:21:44 It’s not sprinkled all over the brain.
0:21:49 It’s released in fairly restricted sites in order to drive particular processes.
0:21:50 That’s right.
0:21:51 That’s sufficient for now.
0:21:58 And so when we look at functional MRI, we can’t measure dopamine, but what we see is activity
0:22:03 in the dopaminergic midbrain area, meaning the area of the brain around the midbrain.
0:22:07 And you see it in the nucleus accumbens or what’s called the ventral stratum, which is
0:22:11 another area that’s super high dopamine reward processing area.
0:22:17 The more curious people are, like on a one to six scale, the more activity you see.
0:22:20 It’s just like this beautiful relationship, right?
0:22:23 And it’s not driven by the answer.
0:22:26 Now there’s a reason we probably didn’t get it for the answer, but it’s driven by the
0:22:27 question.
0:22:30 So it’s not like they’re like, Oh, I learned something new.
0:22:33 It’s like, I want to get this knowledge.
0:22:36 And so that’s part one of the story.
0:22:42 Part two of the story is we show that face right after the question.
0:22:47 And if people are curious to find the answer to the question, they get a bump in memory
0:22:51 for the faces, relative to if they’re not curious.
0:22:56 Now the faces have nothing to do with the trivia question, but it’s being in that curious
0:23:01 state that drives the dopaminergic activity in the midbrain.
0:23:04 So there’s a whole lot of other studies, findings from that study.
0:23:11 But basically, I think, you know, sometimes you do a lot of studies, and I published like
0:23:17 under an 80 study, so I’m trying to remember the exact, I think it was like functional connectivity
0:23:24 between the hippocampus and the red brain during the face was predicting better memory
0:23:26 for these faces in general, something like that.
0:23:28 We can put a link to the paper, of course, in the show note captures.
0:23:34 So let me make sure I understand that when people are prompted with a question, that drives
0:23:35 the release of dopamine.
0:23:40 The amount of dopamine is proportional to how curious they are to get the answer to that
0:23:42 particular question.
0:23:49 And then the dopamine itself, if elevated because they are very curious, can increase
0:23:52 the probability that they will remember the answer.
0:23:56 It creates a milieu, an environment for better memory.
0:24:01 But that can confuse us and make us think that dopamine improves our memory, but it’s
0:24:06 that curiosity increases dopamine, which increases the capacity to store information that comes
0:24:09 subsequent to curiosity.
0:24:12 No synopsis, but I’ll do two cheerful amendments.
0:24:17 One is, technically, we’re not measuring dopamine, so I have to be very clear about that.
0:24:23 This is bold signal, meaning it’s metabolic activity, but it’s following all the usual
0:24:26 suspects of where you’d expect it to be.
0:24:32 The second thing is, I do think that dopamine is playing a part, and I mean, it definitely
0:24:34 facilitates plasticity.
0:24:38 So I do think it helps in learning the answer, for sure.
0:24:42 And there’s a whole theory called synaptic tagging, which basically says that if you
0:24:46 just release a bunch of dopamine, and then you have these potentiated synapses that you
0:24:51 can dry plasticity in those synapses, even if it’s not happening at the same time.
0:24:57 But what’s really cool is the face has nothing to do with the trivia question.
0:25:02 The theory that we have is when you get that bump in dopamine activity, you’re motivated,
0:25:08 you’re energized to get the answer, and you’re driven towards the state of plasticity.
0:25:14 And now giving you something has nothing to do with this question, and boom, you got it.
0:25:22 So when people ask me, and they ask me a lot, how best to elevate their brain dopamine,
0:25:29 one reasonable answer based on this study is curiosity, to engage curiosity.
0:25:32 Do you know the quote by Dorothy Parker?
0:25:34 The cure for boredom is curiosity.
0:25:37 There is no cure for curiosity.
0:25:39 I believe it was Dorothy Parker.
0:25:40 I love that.
0:25:45 If it wasn’t, I’m sure we’ll find out quickly in the comments on YouTube.
0:25:48 Older people show the effect just as much as younger people do.
0:25:51 Kids show it just as much as older people do.
0:25:53 It’s just something that sticks around.
0:25:59 So speaking to your point, if you are surrounding yourself with things that will stimulate your
0:26:03 curiosity, and if you’re open to that curiosity, and we could talk about knowledge gaps and
0:26:08 all these things that stimulate curiosity, novelty is another one.
0:26:13 Richard Morris has some beautiful data on this with rats, but Emre Duzel and I, too,
0:26:18 have some data with humans, surprise, all of these things, I have a little chapter in
0:26:21 my book on this, drive that system.
0:26:23 So the dopamine system.
0:26:29 So basically, if you expose yourself to opportunities to be proven wrong, you expose yourself to
0:26:36 new people, places, situations, and you allow yourself to be energized by these things and
0:26:40 not be scared and anxious, not be like, “Oh, this person’s saying something that I disagree
0:26:41 with.
0:26:42 I can’t deal with this.”
0:26:44 Or, “Oh, we figured this out 30 years ago.
0:26:46 We don’t need, nothing’s new here.”
0:26:52 If you can be open to that, I would argue that you’re going to be engaging lots of plasticity
0:26:55 and that’s something that’s preserved in old age.
0:27:02 Finally, we had one of the world’s experts on romantic relationships on this podcast,
0:27:04 Esther Perrell, to be specific.
0:27:08 And we talked about a lot of things related to romantic relationships, but she said that
0:27:15 one of the most sustaining factors for romantic relationships over long periods of time is
0:27:19 a sense of curiosity, both about the other person, but also about oneself and how one
0:27:24 changes in the context of the relationship and also curiosity about where the relationship
0:27:28 could eventually go, where one to continue to invest in it.
0:27:32 So this word of curiosity seems to be a resounding theme.
0:27:37 I’m struck by, although it makes total sense, that curiosity would drive dopamine release
0:27:43 in these pathways, that novelty would drive dopamine release in these pathways, and that
0:27:48 also in the physical realm, dopamine is so important for physical movement.
0:27:50 I don’t think this is a coincidence, right?
0:27:56 Somehow evolution organized this neuromodulator dopamine to be involved the way I think about
0:28:02 it is in both a physical movement, it’s required for it in fact, as well as cognitive movement.
0:28:07 What we’re really talking about is cognitive forward movement, if there is such a thing.
0:28:12 Is there a, we’re both neuroscientists, but you’re the memory researcher, is there sort
0:28:18 of a word or a framework for thinking about cognitive movement forward, meaning as opposed
0:28:24 to just recycling past ideas and memories, the notion of taking memories and actually
0:28:28 putting them, as you said earlier, into the present to anticipate the future.
0:28:30 Actually forward mental movement.
0:28:33 Huh, that’s a really interesting question.
0:28:38 Well, first of all, I want to be careful and not to say dopamine does this because it’s
0:28:40 going to, you’re all, it’s a trap, right?
0:28:46 Well, to be clear, you observe heightened activity in a, in a dopaminergic circuit.
0:28:51 So the idea that it would not involve dopamine is a bit of a stretch, but you didn’t directly
0:28:52 show that it was dopamine.
0:28:53 Yeah, yeah, yeah.
0:28:54 So you’re being very exact.
0:28:59 I wouldn’t be exact and just say that assigning a single function to a chemical is, you know,
0:29:00 risky.
0:29:02 But that said, I do believe there’s a link.
0:29:06 One of the things that you see is in Parkinson’s disease, dopaminergic neurotransmitter mission
0:29:08 is shot.
0:29:12 And depression is also a symptom of Parkinson’s disease.
0:29:14 It’s quite a severe one, in fact.
0:29:21 And so what I think one theory goes is that dopamine energizes us to seek rewards or to
0:29:23 seek information, right?
0:29:27 So a big part of movement is you move to get something.
0:29:29 It’s approach, right?
0:29:34 They talk about approach and avoidance as basic kind of things that you want to program.
0:29:39 And so a person with Parkinson’s disease has a problem with willful movement, tremors
0:29:41 and stuff too.
0:29:47 But I think that dopamine is involved in this kind of energizing you to move.
0:29:51 I think it’s involved in energizing you to seek information.
0:29:55 I think it’s involved in energizing you to seek rewards.
0:29:59 And so I do think there’s some kind of a common pathway there.
0:30:03 And it speaks to this issue of the difference which you’ve talked about, and I talk about
0:30:06 a lot, is wanting versus liking.
0:30:10 And so Kent Barrage at Michigan is a great work on this recently.
0:30:13 Problems and gobs of manipulations of dopamine activity.
0:30:18 And what he finds as an animal, let’s say that it’s deprived of dopamine, it will go
0:30:21 for rewards just fine.
0:30:23 It just won’t work for them.
0:30:26 It won’t do the work that you need to get a reward.
0:30:28 But if you just put it in front of them, they’ll take it.
0:30:35 So what dopamine, it is heavily involved with these opioid systems that does drive reward
0:30:39 responses, and it’s heavily involved in learning about rewards.
0:30:44 And that’s why you get a big dopaminergic bump when an animal gets a reward.
0:30:47 Because you’re learning about the reward and what predicted the reward.
0:30:50 There’s a little bit of a credit assignment process that takes place.
0:30:56 Well, what’s interesting is you get this too with actually my colleague at Davis, Brian
0:31:00 Wilchin, some beautiful work where he’s looked at trace conditioning, which is when you have
0:31:05 like a, let’s say if you play a tone and you wait a long time, and then the animal gets
0:31:06 a shock, right?
0:31:13 And so what you find is is that the animal learns to be afraid of the tone.
0:31:18 But it’s such a long time in his thing, I think it’s on the order of 10 seconds or above.
0:31:24 The animal has to be somehow doing something to be able to blame that tone for getting
0:31:26 shocked, right?
0:31:32 And so what he found was that there’s this burst of dopamine activity in the locus ruleus,
0:31:34 which is actually known for norepinephrine.
0:31:38 But there’s really cool work on dopamine in the LC now, modulating hippocampus.
0:31:40 Sorry to get all nerdy here.
0:31:43 No, no, no, trust me, this audience likes nerdy.
0:31:45 I think that’s part of why they’re listening.
0:31:51 A locus ruleus is just an area of the brain that tends to sprinkler large brain areas
0:31:56 with epinephrine, which is, or norepinephrine, noradrenaline for alertness, so somewhat distinct
0:31:57 from the dopamine system.
0:31:59 But you’re telling us it can also release dopamine?
0:32:00 Yes.
0:32:01 Right.
0:32:04 And sometimes they co-release from the same neurons from what I understand.
0:32:09 And so what seems to be happening is, and he’s studying this now, but what seems to
0:32:13 be happening is it’s not that the animal’s going, “Oh, I just heard a tone.
0:32:14 I heard a tone.”
0:32:15 And then they get shocked.
0:32:19 It may be more like they get a shock, and then they get an immediate, what just happened,
0:32:24 and then they get a memory retrieval of the tone.
0:32:28 And that allows them to put the two together to learn that this tone caused the shock,
0:32:29 right?
0:32:33 So dopamine seems to be playing a part in that learning process, too.
0:32:35 So it’s not just about reward.
0:32:41 It’s really kind of, the next time you hear that tone, you might, if it were a real threat,
0:32:43 you could actually escape from it, right?
0:32:48 And there’s this whole act of avoidance literature that you can look at with these approach circuits
0:32:52 that are actually quite useful for avoiding threats and avoiding punishments.
0:32:57 So it’s really, to me, I see this role for energizing.
0:32:58 And that’s often rewards.
0:33:01 I mean, I like rewards as much as the next guy, right?
0:33:04 I mean, look at how much coffee I drank when I got here.
0:33:09 So it’s not that, but it’s just that it’s mobilizing you, I think.
0:33:13 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
0:33:16 By now, many of you have heard me say that if I could take just one supplement, that
0:33:18 supplement would be AG1.
0:33:22 The reason for that is AG1 is the highest quality and most complete of the foundational
0:33:25 nutritional supplements available.
0:33:29 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics,
0:33:34 prebiotics, and adaptogens to cover any gaps you may have in your diet and provide support
0:33:35 for a demanding life.
0:33:39 For me, even if I eat mostly whole foods and minimally processed foods, which I do for
0:33:44 most of my food intake, it’s very difficult for me to get enough fruits and vegetables,
0:33:47 vitamins and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
0:33:52 For that reason, I’ve been taking AG1 daily since 2012, and often twice a day, once in
0:33:56 the morning or mid-morning, and again in the afternoon or evening.
0:34:01 When I do that, it clearly bolsters my energy, my immune system, and my gut microbiome.
0:34:05 These are all critical to brain function, mood, physical performance, and much more.
0:34:10 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim their special
0:34:11 offer.
0:34:15 Right now, they’re giving away five free travel packs plus a year supply of Vitamin
0:34:16 D3K2.
0:34:22 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
0:34:27 One thing that we talked about just briefly earlier was this non-sleep deep rest protocol
0:34:34 that in yoga tradition is called yoganidra or yoga sleep, because you lie down, it’s
0:34:37 self-directed relaxation, long exhale breathing to slow your heart rate, et cetera, et cetera.
0:34:42 I called it NSDR not to appropriate it, but because the language of yoganidra is a little
0:34:47 bit of a separator for people, it sounds a little bit esoteric, and non-sleep deep rest
0:34:49 tells you what it is.
0:34:53 There’s a study at the University of Copenhagen, I can try to link to it in the show note
0:34:56 captions, and I’d love your thoughts on it, to show that people who do this practice,
0:35:02 this is a pet imaging study, it’s a positronomical entomography for those that don’t know, and
0:35:08 they see significant increases in striatal dopamine in the condition of people that do
0:35:13 this self-directed relaxation as opposed to a more traditional meditation.
0:35:18 This is why I say that NSDR is useful for restoring mental and physical vigor, which
0:35:24 translates to this idea that dopamine prepares us for, or is a reservoir for potential movement,
0:35:28 typically toward rewards, and I love that we’re talking about some of the other facets
0:35:32 of dopamine because all too often people think about it as pleasure or motivation, and certainly
0:35:40 it’s involved in motivation, and I’m very happy to learn that it’s also involved in
0:35:41 learning.
0:35:42 Oh, seriously?
0:35:46 I think that’s a novel perspective on dopamine, and we hear so much about dopamine, but do
0:35:51 you think that when dopamine is released as a consequence of curiosity in a way that primes
0:36:02 the memory system, that we become entrenched in particular behaviors or routes of pursuing
0:36:04 curiosity to the exclusion of others?
0:36:10 What I’m thinking about here as a kid, we’ve seen these data, kids with ADHD actually have
0:36:13 terrific ability to focus if it’s something that they’re really excited about, really
0:36:14 curious about.
0:36:18 So you give a kid with ADHD who loves video games, a video game, and they’re like a laser.
0:36:23 So it’s not that they lack the capacity to focus, it’s that they have a harder time dropping
0:36:30 into focus, but it seems that because of the learning dimension to dopamine, that these
0:36:35 circuits could potentially “learn” that it’s video games that provides that feeling of
0:36:42 focus to the exclusion of other things, meaning how does one keep a diversification of inputs
0:36:47 to the dopamine system so that we’re continually driving dopamine through lots of different
0:36:52 things as opposed to just social media or just video games or just pick your favorite
0:36:54 thing.
0:36:59 Because becoming a functional human being involves the requirement to focus on many things, not
0:37:01 just the things we’re curious about.
0:37:02 Yeah.
0:37:03 Yeah.
0:37:04 Yeah.
0:37:08 I mean, to me, I talk about this a little bit in the book, but to me, and if you look
0:37:14 at the literature too, you can see this, a big part of being curious is the appraisal
0:37:15 process, so to speak.
0:37:19 And what I mean by that is saying something happens, right?
0:37:21 Let’s say something in your environment happens.
0:37:24 If you’re going to, you have a decision to make, is this interesting?
0:37:25 Is this important?
0:37:27 Is this scary?
0:37:33 And I think the thing is that you need to be open to that possibility that it’s interesting.
0:37:38 So let me just give you an example that I often give.
0:37:42 Let’s say you’re walking in a neighborhood you’re traveling like you do for many of
0:37:46 your events, and you walk into a new neighborhood you haven’t been to.
0:37:50 It’s nighttime, kind of poorly lit, and you hear a loud noise, right?
0:37:52 You could be like, well, that’s a gunshot.
0:37:54 I better hide or I better run.
0:37:58 Or you could be like, oh, maybe there’s a club nearby and there’s like a cool band
0:37:59 playing.
0:38:00 I should go check this out.
0:38:05 That appraisal is really critical for how you respond.
0:38:08 So it’s not just a matter of curiosity happens.
0:38:13 It’s a process of cultivation, and it’s a process of appraisal.
0:38:18 And so, I mean, this is, I think, I’m not a wellness guru or anything, but it’s like
0:38:24 I think this is one of the cool things about mindfulness training is it forces you to take
0:38:28 the mundane and be curious about it.
0:38:33 And when you start paying attention to your breathing, my friend Mishi Jha has really kind
0:38:34 of turned me on to this.
0:38:38 She wrote a book on mindfulness and meditation.
0:38:42 And one of the things that happens is you’re breathing and you realize, wait a minute.
0:38:45 This one isn’t the same as the last one, right?
0:38:46 Or you can do these meditations.
0:38:48 I’m sure you’ve done this, right?
0:38:51 This part of, like this sound is different.
0:38:55 I’ll sit in the backyard doing, thanks to you, I do this morning 10 minute thing.
0:38:58 Once I’ll be out in the backyard and I’ll be like hearing some sound and I’ll be like,
0:39:00 oh, that sound, there’s a bird there.
0:39:03 I didn’t even notice that, you know, and then there’s some other sound.
0:39:06 I’m hearing the freeway, that’s annoying, but I heard it.
0:39:14 So these, it’s really a matter of paying attention in some ways and being open to it.
0:39:18 And I think this speaks back to this thing about as you get older, sometimes people find
0:39:21 it scary to be in a new place.
0:39:27 People find it scary to meet a person who’s different from them or so forth.
0:39:31 I mean, I love listening to music that’s a little bit out of my comfort zone.
0:39:33 Some people hate it, you know?
0:39:40 So I think some of it is sort of cultivating and being comfortable with discomfort.
0:39:42 It’s such an important theme.
0:39:47 I feel like nowadays, in part because of the algorithms on social media, we are fed things
0:39:57 that feed our progressively greater and greater scrolling and dwell time as it’s called.
0:40:01 The algorithms are measuring clearly how long we dwell on a given image and what’s in that
0:40:04 image and et cetera.
0:40:11 But it would be nice to cultivate an algorithm for curiosity.
0:40:12 Surely it can be done.
0:40:16 I mean, you got all these smart computer scientists and AI folks.
0:40:23 When we come into this world, naturally curious, all primates, including humans, will visually
0:40:31 fixate on anything that’s novel and study it and try and make predictions and gain understanding.
0:40:35 Maybe now will be a good time for us to discuss a little bit about the circuitry involved
0:40:41 in memory so that we have that as a template to digest some other themes in memory.
0:40:48 Most people are probably familiar with the so-called hippocampus, which is, I mean,
0:40:49 seahorse.
0:40:52 It looks a little bit like a seahorse, although the anatomist had a little bit of an imagination
0:40:53 there in my opinion.
0:41:01 But hippocampus, let’s add to it prefrontal cortex, which you’ve already mentioned, and
0:41:03 then these neuromodulatory systems.
0:41:07 So if we were going to assign a one-sentence definition, functional definition to each
0:41:11 of those areas, what would you say the hippocampus does?
0:41:15 Well, first of all, add a whole lot of other cortical areas you could talk about.
0:41:16 Please.
0:41:17 And let’s add those in.
0:41:20 But I think if we can start with three, I think then folks can digest it.
0:41:21 Yeah.
0:41:22 So the hippocampus is controversial.
0:41:27 I mean, it’s the most studied area of the brain, arguably, except for maybe V1.
0:41:28 Visual cortex.
0:41:29 V1.
0:41:30 Yeah.
0:41:31 Yeah.
0:41:32 Yeah.
0:41:36 But I believe, and my colleagues do, I wrote a big paper with the late Howard Eichenbaum
0:41:39 and Andy Olenus on this from Davis.
0:41:46 And we believe that it’s about linking various experiences to a context.
0:41:52 And what I mean by that is you’ve got information about smell, high-level vision, high-level
0:41:55 semantic knowledge information, right?
0:42:00 And the hippocampus’s wiring is really set up to not understand what’s going on.
0:42:05 So the late David Marrow’s pioneer in computational neuroscience proposed that what the hippocampus
0:42:08 is about is what’s he called simple memory.
0:42:11 It’s basically saying, I know Andy Huberman.
0:42:12 Sorry.
0:42:14 He used to call me Andy.
0:42:15 That’s fine.
0:42:16 Yeah.
0:42:17 Long story.
0:42:18 That’s the Davis thing.
0:42:19 You wouldn’t understand.
0:42:22 So I know Andy Huberman, right?
0:42:28 But to have a memory of this moment that’s separate from, let’s say, I saw you at some
0:42:34 neuroscience retreat when you were in grad school, I have to have some part of the brain
0:42:39 that doesn’t know who you are to some extent, right, because I got to keep them separate.
0:42:44 And so there are, the hippocampus, what it’ll do is it’ll form a memory that’s not an Andy
0:42:45 Huberman memory.
0:42:51 It’s an Andy in this place at this time, in this context.
0:42:55 And that’s what allows it to support what’s called episodic memory, which is your ability
0:43:03 to say, I went to Washington, D.C. once, and I remember going to the Smithsonian.
0:43:08 As opposed to your knowledge about what generally happens in Washington, D.C., or the presidents
0:43:09 there.
0:43:10 Oh, that’s where a lot of politics happen.
0:43:14 Oh, the Smithsonian is a place in D.C.
0:43:19 It’s a memory of your being there at a particular place in time.
0:43:26 Now there’s other parts of the brain that allow you to associate that information in
0:43:31 a meaningful way and to be able to actually expand on that context and create these narratives
0:43:34 and these stories about it.
0:43:39 And where the prefrontal cortex comes in, and it’s a huge area, it’s about one-third
0:43:41 of the primate brain.
0:43:43 So it’s just massive.
0:43:47 There are a lot of people who go, well, there’s no real, there’s a bunch of different areas
0:43:48 and I’ll do different things.
0:43:52 And I subscribe to the view that that is very true.
0:43:57 And at the same time, there’s a global function of the prefrontal cortex, which is what’s
0:44:00 called cognitive control.
0:44:05 It’s this ability to say, I’m going to regulate my movements and I’m going to regulate my
0:44:12 perceptions and my thoughts based on what’s important to me in terms of this higher-order
0:44:14 goal.
0:44:19 So when I’ve tested, for instance, patients with prefrontal lesions, I’m sure Mark Desposito
0:44:24 talked to you about this, it’s like the hallmark of them, they used to say, well, the prefrontal
0:44:29 cortex, it’s important for working memory and you could record from neurons in the prefrontal
0:44:32 cortex or look at fMRI signal.
0:44:38 And if a person or an animal is holding something in their mind, like a phone number, neurons
0:44:45 or bold signal in MRI will be highly elevated, their activity will be elevated throughout
0:44:47 this period of time where they’re holding in mind.
0:44:52 But it turns out if you just ask somebody with a major prefrontal lesion, here’s a
0:44:58 bunch of numbers, five, two, seven, eight, I ask you to tell them back to me in the right
0:45:00 order, they can do it just fine.
0:45:05 But now I start to distract them, I move my hands around, there’s a plane going on, flying
0:45:06 outside the window.
0:45:08 I mean, I had that literally happen once.
0:45:14 Now they start to bomb it because their attention is not controlled by their goal, it’s controlled
0:45:17 by the environment around them.
0:45:19 And so this is where things get really interesting.
0:45:26 So I once tested a patient and I’d heard about this, but until you see it, it like doesn’t
0:45:28 register, it really blew my mind.
0:45:33 So there’s a test called the Wisconsin Card Sorting Test and we don’t have to get into
0:45:38 all the details of it, but basically it’s this test where people learn some rule about
0:45:41 where to put a card on a table, right?
0:45:44 And they don’t get told the rule, they just learn it.
0:45:47 And patients learn this with prefrontal damage, learn it just fine, right?
0:45:52 Is it that they get a error signal or a correct signal if they’re doing it in the right direction?
0:45:54 Over time, they just kind of, the brain figures it out.
0:45:55 Yeah.
0:45:58 And they’ll give it a little bit more background, but I don’t want to go in the weeds.
0:45:59 No, that’s okay.
0:46:02 I mean, if I’m correct, if I’m wrong, I forget the Wisconsin Card Sorting Test details.
0:46:07 But you know, like they’re told to just start sorting the cards and that the correct algorithm
0:46:12 will reveal itself by a series of error and correct signals.
0:46:15 And so maybe I’m taking all the red cards and putting in one pile of black cards and
0:46:18 putting them in another and getting error signals so that maybe I go odds evens.
0:46:21 Maybe I divide by suit if it’s depending on what kind of cards they are.
0:46:27 Maybe I organize by even odd alteration and sooner or later, the brain figures it out.
0:46:28 Yeah.
0:46:29 Exactly.
0:46:30 Exactly.
0:46:33 And you don’t need a prefrontal cortex to do that, which is surprising, but you don’t.
0:46:34 You can do it.
0:46:40 So there’s context-dependent action and learning without the prefrontal cortex?
0:46:45 Yes, but let’s unpack this context then, right?
0:46:50 So now you’ve been, let’s say, putting all the diamonds in one pile.
0:46:53 You’ve been putting all the spades in another pile, right?
0:46:57 So now I changed the rule, but I don’t tell you and you put the diamonds and the queen
0:47:00 of diamonds in the diamond pile, let’s say.
0:47:02 And now I said, nope, that’s wrong.
0:47:07 So now you have to say, wait a minute, that was right all this time.
0:47:08 What’s going on?
0:47:09 It’s like life.
0:47:10 This is like life, right?
0:47:13 The thing that used to be, used to work for you no longer works.
0:47:18 So you keep doing this and a person with an intact brain will eventually figure out, okay,
0:47:23 it’s not working, I’ll try another strategy and then they’ll learn the new rule, right?
0:47:26 It’s not easy, it’s pain, but people will do it.
0:47:31 This patient in particular kept on using the old rule.
0:47:36 And so you have to give a series of hints going like, hmm, what’s your strategy here?
0:47:39 And they’re like, they’ll tell you and putting it according to the color.
0:47:43 And then you, okay, well, does that appear to be working for you?
0:47:47 And they’ll go, no, they’ll just keep doing it.
0:47:48 They perseverate.
0:47:55 But the interesting thing is he knows it’s not working, but he’s can’t help himself
0:47:57 from doing it.
0:48:02 And so what the prefrontal cortex is, it’s not about this declarative knowledge about
0:48:03 what you should do.
0:48:08 And I think this is very deep because I think often we get more realistic about people’s
0:48:12 actions, especially for people who have head injuries or something like that.
0:48:18 And it’s like, you can have all of these beliefs that you want to have, but you need
0:48:23 the prefrontal cortex to translate these high order beliefs, things that are very abstract,
0:48:25 into actual concrete action.
0:48:30 Otherwise, what you do is not going to be dictated by that knowledge.
0:48:35 So how this relates to memory is we’re constantly barraged by information.
0:48:39 I think it’s, I might have said something like 35 terabytes, I don’t know, but it’s
0:48:42 a big number and the estimates get bigger and bigger every year.
0:48:44 So we’re barraged by information.
0:48:47 There’s no way you can even pay attention to it all, right?
0:48:53 So you really rely on the prefrontal cortex to be able to say, this is what I’m doing
0:48:54 right now.
0:48:55 And everything else, it’s noise.
0:48:58 Here’s the signal that I need to focus on.
0:49:02 And that’s super important for memory because one of the things you see in old age is older
0:49:09 people are bad at most memory tests, but it turns out in the, in labs, we kind of overestimate
0:49:10 that.
0:49:14 And the reason we overestimate it is we’re giving them a test, which is something hard.
0:49:20 It requires a lot of focus and it’s not something they do every day, but Karen Campbell and
0:49:24 Lynn Hasher, these great cognitive psychologists did this cool experiment where they had a
0:49:29 bunch of other stuff that people were supposed to ignore in this memory task where they’re
0:49:32 studying a bunch of things, they’re trying to memorize a bunch of stuff, but there’s
0:49:34 stuff going on they’re supposed to ignore.
0:49:38 The older people were just as good as the younger people at remembering the stuff they
0:49:39 were supposed to ignore.
0:49:42 They were just bad at the stuff that they’re supposed to pay attention to.
0:49:43 That’s so interesting.
0:49:45 Maybe you could say that another time.
0:49:46 You said it very clearly.
0:49:47 I got it.
0:49:50 But say it one more time because if anyone missed it, this is super important.
0:49:51 Older people can.
0:49:56 They were bad at remembering the stuff that they were supposed to remember, but they were
0:50:01 just as good as the younger people, maybe even better, but definitely as good as the
0:50:05 younger people at remembering the things that they weren’t supposed to pay attention
0:50:06 to.
0:50:17 It speaks to almost two parallel processing streams for memory, if I’m not mistaken.
0:50:23 So what’s going on there is that one form of memory involves the suppression of information
0:50:28 and that circuit is actually quite active in these older people and young people, whereas
0:50:35 curiosity for and the ability to remember and integrate new information is somehow diminished
0:50:36 in older people.
0:50:39 Earlier, we were talking about how that’s not the case, that curiosity.
0:50:43 If curiosity is intact, memory is intact and growing.
0:50:44 Yeah.
0:50:45 Well, okay.
0:50:50 I should say the benefit of curiosity on memory is intact in older people.
0:50:51 I got that wrong.
0:50:56 I don’t know, Matias could tell me if I just email them at a break or something.
0:51:01 But I don’t know if curiosity itself is as high in older adults.
0:51:02 I would guess.
0:51:03 Self-reported.
0:51:05 I would guess no.
0:51:07 But this is why I asked about movement earlier.
0:51:12 It’s also, curiosity is also linked to your ability to access novel scenarios.
0:51:18 Of course, online, you can just thumb scroll or click and access all sorts of novelty.
0:51:27 Is there any, there must be data as to whether or not people in their 70s, 80s, and 90s are
0:51:32 scrolling social media to the same extent that younger people are.
0:51:36 I don’t know, but I can say two things to this.
0:51:40 One is, is that definitely there’s a lot of work on media multitasking.
0:51:42 The short answer is bad for memory.
0:51:43 Okay.
0:51:46 So scrolling is bad for memory.
0:51:50 Well, media multitasking is bad for memory.
0:51:54 The tech thing is a super fascinating area in general.
0:51:57 It’s really how we interact with the tech that’s bad.
0:52:01 But if you’re an older adult, your frontal function is not going to be as good.
0:52:03 You will be more distractible.
0:52:05 You will be more likely to go off course.
0:52:11 And so that scrolling is going to be more potent because as you pointed out, the algorithms
0:52:13 are all designed to suck up our attention.
0:52:19 So psychologist Herb Simon came up with this beautiful term called the attention economy.
0:52:23 And so the idea is that the more information that you have in front of you, the more impoverished
0:52:24 you are in terms of your attention.
0:52:29 So there’s no such thing as free speech because it’s like you have a limited supply of attention.
0:52:30 So everything has a cost.
0:52:36 And so the more information you have in front of you, the harder it is to pay attention
0:52:37 to what’s important.
0:52:42 And that’s where I think the older adults really lose some of their functioning.
0:52:48 Because basically, I talk about in the book, and it’s not a perfect analogy, is neurons
0:52:53 are functioning kind of like a democracy in the sense that real democracies involve these
0:52:55 political coalitions or alliances.
0:52:56 Right?
0:53:00 I mean, people talk about the right and the left, but that’s dumb because it’s like just
0:53:05 alliances between people who like different things and they just form these convenient
0:53:06 alliances with each other.
0:53:10 But let’s just imagine, neurons kind of do this in the brain, right?
0:53:17 And so you have, in theory, to be able to pay attention to something, some coalition
0:53:22 of neurons has to be firing a lot that is corresponding to the thing that you’re trying
0:53:24 to pay attention to.
0:53:30 But if something is salient, bright, shiny, loud, it’s just grabbing your attention.
0:53:36 What’s going to happen is, is that those neurons start to shout down the neurons that are trying
0:53:40 to keep you on what’s not shiny, but it’s important, right?
0:53:45 And so what happens is, with the prefrontal cortex, you can bias that competition out.
0:53:48 That’s the term that people have used in the literature.
0:53:52 That allows you, so what people have found for us is just a really cool finding again
0:53:57 is you can find in the visual cortex, neurons that fire when you’re seeing something red,
0:54:00 neurons that fire when you see something blue, let’s say, right?
0:54:03 I’m kind of distorting the picture, but you get the idea.
0:54:09 So if an animal is trying to hold in mind something, I’d say hold on a mental picture
0:54:14 of something that’s blue, what happens is the blue neurons are firing in visual cortex,
0:54:16 even though the animal’s not seeing blue, right?
0:54:18 It’s just they’re thinking about blue.
0:54:22 You damage the prefrontal cortex, nothing.
0:54:24 So you lose that selectivity.
0:54:30 So what’s happening is the prefrontal cortex is biasing the competition and saying, I know
0:54:32 blue’s not shining in front of you.
0:54:36 There’s no shiny blue thing in front of you right now, but I need these neurons to stay
0:54:37 active.
0:54:43 And so it’s doing this modulation to help out the neurons that are keeping the information
0:54:44 that’s goal relevant.
0:54:47 So what happens when that communication goes?
0:54:52 Let’s say due to hypertension, diabetes, you get all this white matter damage that happens
0:54:53 with old age.
0:54:58 And this is really a big thing that is very preventable with the right protocols, so to
0:54:59 speak.
0:55:03 I’ll just bring that white matter are the fiber tracks, the wires that essentially that connect
0:55:06 neurons across long and short distances.
0:55:07 Exactly.
0:55:08 Yeah.
0:55:14 And so if you damage those long range tracks, the prefrontal cortex is not efficiently able
0:55:16 to bias that competition.
0:55:23 And so now the inane gets remembered at the expense of the important.
0:55:24 That’s I think the key thing.
0:55:30 And that’s why people talk about the prefrontal cortex as the central executive.
0:55:34 As anybody who’s worked a job knows, it’s like the executives are useless, right?
0:55:38 He’s trying to get an executive to do, I mean, except for some who are useful, but then they
0:55:40 don’t really run companies very well.
0:55:43 There’s some CEOs that are doing spectacular things.
0:55:44 Yeah.
0:55:49 Well, okay, we won’t go there, but controversial, shall we say.
0:55:54 But anyway, so like a good executive, their job isn’t to micromanage.
0:55:59 Their job is to say, here’s the big picture, here’s my vision for the company.
0:56:02 And I want everyone to be working towards this goal.
0:56:07 Not sifting through the mail room, not paying the bills, right?
0:56:12 And so what happens is, is that when you have certain kinds of things that happen with aging,
0:56:17 like damage to the white matter that happens through essentially tiny cerebrovascular events,
0:56:18 most likely.
0:56:23 And we’ve done some research on this in our lab in collaboration with Bill Jegus, who’s
0:56:26 now in Berkeley, and Charlie DeCarly.
0:56:31 And you can measure this in MRIs with a measure called white matter hyperintensities.
0:56:37 You use a scan that shows up little bright spots where the white matter is probably damaged.
0:56:42 And what you find is, is that these people with white matter hyperintensities actually
0:56:48 have memory performance that’s as poor as people who have hippocampal atrophy, probably
0:56:51 in the early stages of Alzheimer’s.
0:56:57 And they’re all so bad at controlling information, even when they don’t have to remember something.
0:56:58 So it’s like a double whammy.
0:57:03 And it’s kind of like the executives trapped in a remote place, and they got no internet
0:57:08 access, and no phone, and so they can’t communicate with the company as they’re just doing their
0:57:09 own thing.
0:57:10 Right?
0:57:13 And that’s a little bit of what can happen with aging.
0:57:15 It doesn’t have to, but that can happen.
0:57:19 And you see this to a really great extent in many disorders.
0:57:27 And this is why so many disorders really affect control and frontal function, multiple sclerosis,
0:57:31 diabetes, many kinds of things.
0:57:37 We talked about brain fog and many kinds of inflammatory conditions will affect it.
0:57:39 Depression, clinical depressions.
0:57:44 I’ve seen people, older adults with depression, who are cognitively more impaired than people
0:57:46 in the MCI stage of Alzheimer’s.
0:57:47 Really?
0:57:48 Yes.
0:57:50 So depression is dangerous for memory?
0:57:51 It’s terrible for memory.
0:57:55 And it seems to be a risk factor for Alzheimer’s as well.
0:57:59 Do you think that depression is dangerous for memory and a risk factor for Alzheimer’s?
0:58:03 Because it is, by definition, anti-curiosity?
0:58:05 I would probably not say that.
0:58:10 And I would say also I don’t know what, I mean, once you kind of get into these things
0:58:14 in the epidemiological world, everything interacts with each other.
0:58:16 And there’s genetics and there’s environment and blah, blah, blah, blah.
0:58:19 Depression means poor sleep, which means poor learning, which means that’s all right.
0:58:21 I think that’s a big part of it.
0:58:22 I think that’s a big part.
0:58:26 But you do, okay, so let’s go back to your question, because I do think curiosity is
0:58:28 affected by depression.
0:58:31 I don’t know the research on this, but I would be shocked if it isn’t.
0:58:36 And I do think that dopamine activity is disrupted in depression.
0:58:43 And your motivation to get anhedonia is one of the hallmark symptoms of depression, as
0:58:48 is rumination, by the way, which is memory retrieval of preferential negative retrieval
0:58:53 of negative events and cogitating over them.
0:58:57 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
0:59:01 I recently became a function member after searching for the most comprehensive approach
0:59:02 to lab testing.
0:59:06 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
0:59:11 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
0:59:16 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
0:59:20 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
0:59:24 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers, key to physical and
0:59:29 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors
0:59:30 on your results.
0:59:35 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
0:59:36 of mercury in my blood.
0:59:38 This was totally surprising to me.
0:59:41 I had no idea prior to taking the test.
0:59:45 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
0:59:50 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
0:59:54 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
0:59:59 and supplementing with NAC, an acetylcysteine, both of which can support glutathione production
1:00:03 and detoxification, and worked to reduce my mercury levels.
1:00:06 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
1:00:10 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
1:00:14 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
1:00:20 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
1:00:24 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
1:00:29 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
1:00:33 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early
1:00:35 access to Huberman lab listeners.
1:00:41 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
1:00:46 You probably think a fair amount about age really, a cognitive decline, and Alzheimer’s,
1:00:53 and I’m just curious, at a personal level, what are the sorts of things that you do to
1:00:55 try and offset cognitive decline?
1:00:58 You seem to be a very vivacious and curious person.
1:01:02 I’ve known you a long time, and I don’t know whether or not you were caffeinated every
1:01:06 time we met, but you have a lot of energy, you’re a very curious person, you just wrote
1:01:10 a book, we’ll talk more about, and you’re going on podcasts, you’re doing a lot of things
1:01:14 besides running a world-class research laboratory.
1:01:16 Clearly, a lot of curiosity.
1:01:23 What do the data say about ways to maintain or enhance one’s memory capacity?
1:01:28 With the understanding that curiosity is probably involved, as we talked about earlier, but
1:01:34 at a really basic level, a number of things leap to mind, but I’m just curious if you
1:01:40 had to pick three to five things that are clearly substantiated in the data as supporting
1:01:43 the maintenance or enhancement of memory as we get older.
1:01:44 What are those?
1:01:51 As a memory researcher, I almost find myself ashamed when I talk about these things because,
1:01:57 as you know, so many of the most important factors are ones that are related to just
1:01:59 health.
1:02:03 For instance, you mentioned sleep, that’s a big one.
1:02:08 We can actually, there’s a beautiful study that speaks to this that was done, 29,000
1:02:12 subjects in China, and they followed them up for 10 years.
1:02:15 At the beginning, they divided people into three groups.
1:02:19 They said, okay, here’s, well, what they said is there’s six lifestyle factors that we’re
1:02:20 going to investigate.
1:02:25 One was, I think, engagement in cognitive activities.
1:02:28 I think one was social engagement.
1:02:34 One was physical exercise, not smoking, I think no alcohol.
1:02:38 But they identified these lifestyle factors that were basically just kind of good lifestyle
1:02:39 factors.
1:02:45 People who have four to six of these lifestyle factors going versus zero to one of these
1:02:48 lifestyle factors will just take the extreme.
1:02:51 When they start, they’re all the same.
1:02:57 Ten years later, the people with four to six lifestyle factors going for them are performing
1:03:01 almost twice as high on memory tests as the people with zero to one lifestyle.
1:03:02 Wow.
1:03:06 So these are people exercising, paying attention to their sleep, social engagement, what are
1:03:10 some of the other, I’m guessing low inflammatory diet.
1:03:11 Yeah.
1:03:12 Yeah.
1:03:17 Definitely not smoking and smoking and alcohol, I think we’re big ones.
1:03:21 The smoking one is interesting because we know smoking can cause cancer and cardiovascular
1:03:29 risk is real there, although there are some data, as I understand that nicotine itself,
1:03:34 not smoking, vaping, dipping or snuffing, but that nicotine can be pro cognition and maybe
1:03:37 even pro memory.
1:03:40 And nowadays, people are using nicotine more and more.
1:03:43 I’m not a big proponent of this because of the blood pressure increase and the typical
1:03:49 routes of administration are dangerous, but nicotine I’ve been told is protective for
1:03:51 Parkinson’s and Alzheimer’s.
1:03:52 Is that true?
1:03:57 Well, let me go, by the way, I just have to say I forgot healthy diet.
1:03:59 Healthy diet was a big one too.
1:04:01 Which I define as people wonder what is that?
1:04:05 And there are all these online debates about vegan, vegetarian, carnivore, blah, blah,
1:04:07 but I think most people in the world are omnivores.
1:04:08 Most.
1:04:12 And I think it’s very clear that the number one thing for healthy diet is to try and get
1:04:16 most of one’s food from non-processed or minimally processed sources.
1:04:19 That sort of sets you in the right direction.
1:04:20 Yeah.
1:04:21 Yeah.
1:04:24 So I was actually emailing with Dean and Aisha Shersai who really talk a lot about this.
1:04:25 Yeah, they do great work.
1:04:26 They do great work.
1:04:30 And so they were actually sending me some stuff and I had known about some of this,
1:04:33 but like Mediterranean diet has worked really well.
1:04:37 Olive oil, fruits, vegetables, fish, eggs, limited amounts of meat.
1:04:40 Although I happen, I’m half Argentine, so yeah, I’m a, I’m a, I’m a.
1:04:41 Yeah, you like mistakes.
1:04:42 I do.
1:04:43 Yeah.
1:04:46 Which I think, you know, is, let me come back to this point because I think it’s super
1:04:49 important, but leafy greens were a big one.
1:04:54 They pointed out a rush Presbyterian study that I did know about that put people on,
1:04:59 I think it was called the dash diet and it included leafy greens as a big part of it.
1:05:05 And that had a dramatic increase in cognitive, I mean, dramatically preserved cognitive performance
1:05:08 in people who were on that diet.
1:05:10 So the healthy diet is a big part.
1:05:12 Now nicotine is interesting.
1:05:18 So if you notice a lot of people with schizophrenia smoke, and one of the things that’s been found
1:05:23 is, is that nicotine does seem to improve functioning in people, cognitive functioning
1:05:25 in people with schizophrenia.
1:05:33 Now I think the big thing to remember about any kind of drug, and this goes for food effects
1:05:39 probably too, but especially drugs, is there’s huge individual differences, huge.
1:05:44 And so, I mean, just to give you an example, I could not function without that coffee that
1:05:50 I had this morning and then coming in here, but my daughter would not be functional after
1:05:51 those cups of coffee.
1:05:55 Some people really are affected by these different things differently.
1:05:59 And then of course, there’s always a dose response curve, and they often follow these
1:06:00 inverted U.
1:06:06 So Mark Desposito, who was my postdoc mentor, did a lot of work with dopaminergic drugs.
1:06:10 And a lot of people had done these drug studies early on on cognition and they would find
1:06:14 no effects or sometimes it would make people worse.
1:06:19 And what he found was, was that if you looked more carefully, there was an inverted U effect,
1:06:23 where some people, and it depended on their working memory capacity, were actually benefiting
1:06:25 from the drug.
1:06:28 And then these other people who were, let’s say, I can’t remember as high or lower, were
1:06:30 doing worse.
1:06:33 And there’s a genetic component to that, unsurprisingly.
1:06:35 Dopamine transporters play a role and so forth.
1:06:41 And so now you start to get into all of these gene, environment, drug interactions that
1:06:48 are just, I would really caution people against saying nicotine is good, nicotine is bad.
1:06:53 I think it really, really is a much more complex issue, just like marijuana, right?
1:07:00 So you can look at smoking weed in adolescents for people who are at high genetic risk for
1:07:01 psychosis.
1:07:03 It dramatically increases your risk for psychosis.
1:07:04 That’s my understanding.
1:07:05 Yeah.
1:07:09 Although the times I’ve said that on the internet, I caught a lot of pushback from some of the
1:07:16 cannabis researchers, but then having invited one of them on this podcast, I then got subsequent
1:07:20 input from other researchers, which counter their narrative, which we can both say because
1:07:24 we’re both research scientists, that’s what you call a field.
1:07:25 Yeah.
1:07:28 Maybe cut out any misinformation I might have said in the end.
1:07:29 No, no, no, you didn’t.
1:07:30 You didn’t.
1:07:34 I think the point is just that it’s very clear that there are certain individuals for whom
1:07:37 high THC consumption can trigger psychotic episodes.
1:07:38 Yeah.
1:07:39 And we’re seeing this with–
1:07:40 But not everyone.
1:07:41 Yeah.
1:07:46 I mean, we’re now interestingly seeing this with psychedelics where it’s like all these
1:07:51 positive effects of psychedelics are being brought up, but a lot of people remember the
1:07:56 negative effects on people like Rocky Erickson from the 13th Floor Elevators or like Sid Barrett
1:08:01 from Pink Floyd, who became psychotic after doing large amounts of LSD.
1:08:02 What was the first example?
1:08:03 Rocky.
1:08:06 Rocky Erickson from the 13th Floor Elevators, great psychedelic band.
1:08:12 Oh, psychedelic, okay, we’ll talk more about Charne as himself a rock and roll musician
1:08:15 and loves rock and roll, hence the reference to Rick Rubin earlier.
1:08:20 And there’s a photo of Rick here in the studio that our photographer, Mike Blaback, took.
1:08:22 So we were looking at that together.
1:08:27 So yes, psychedelics have claimed the minds of certain people, made them help contribute
1:08:30 to their pre-existing, presumably, psychosis.
1:08:36 I should also say in fairness to the other compounds out there, methamphetamines have
1:08:40 also significantly contributed to the progression of psychosis in many people.
1:08:43 So it’s not just psychedelics, right?
1:08:47 And then of course, there are those who have somehow managed to take psychedelics and become
1:08:52 more sane or at least remain at least as sane as they were before.
1:08:53 Yeah.
1:08:55 And of course, sanity is in the eye of the beholder too.
1:08:59 But what I’ll say is that, yeah, and you can see this, actually, there’s some new concern
1:09:03 about Adderall and stimulants.
1:09:06 And if you’re giving it to people who might be at high risk for schizophrenia, it might
1:09:08 also promote psychosis.
1:09:09 That makes sense.
1:09:14 Giving the noraginergic dopaminergic involvement in schizophrenia and those drugs are pro-noraginergic
1:09:16 dopaminergic in general.
1:09:17 Yeah.
1:09:18 Yeah.
1:09:19 Exactly.
1:09:20 Exactly.
1:09:21 So it’s really a much more complicated interaction.
1:09:26 And I think this is where this whole realm of personalized medicine will be super helpful.
1:09:33 But there does seem to be a broad general effect for certain dietary interventions.
1:09:35 Berries seem to be good.
1:09:36 Leafy greens seem to be good.
1:09:37 Eat healthy.
1:09:38 We talked about exercise.
1:09:39 Yeah, yeah.
1:09:42 And my understanding, I’ve been looking at this in detail lately, but I’d love your thoughts,
1:09:49 is that while everybody, we now believe men, women, et cetera, should do both cardiovascular
1:09:53 exercise, so to speak, elevate heart rate for 12 to 60 minutes kind of thing, depending
1:09:57 on the intensity, as well as resistance training to maintain neuromuscular function, offset
1:09:59 sarcopenia, et cetera.
1:10:06 To me, the really impressive effects of exercise on learning capacity and the brain, in terms
1:10:11 of brain health, seem to come from cardiovascular exercise.
1:10:14 And that could just be because that’s what’s been emphasized in the studies.
1:10:19 But even when one looks at something and compares the best human studies, it really does seem
1:10:26 like getting blood flow up to the brain, getting a nice release of neuromodulators into the
1:10:28 brain, facilitates learning.
1:10:31 And then of course, people have to do something with that learning.
1:10:36 So do you make an effort to exercise for the specific purpose of maintaining or enhancing
1:10:37 brain function?
1:10:38 Yes, yeah.
1:10:45 Actually, so when I finished my book, I limped to the finish line, I had all sorts of crazy
1:10:46 stuff happen.
1:10:48 I won’t depress the readers with all the crazy stuff that I’m having.
1:10:51 So people would be curious, what does it take to finish a book and how much, you mean you
1:10:53 took a toll on your body?
1:10:58 It took probably, I mean, I don’t know, I probably lost some like biological years in
1:11:01 that, but it was really, like, I mean, it was great.
1:11:03 I mean, it was really an emotional roller coaster, though.
1:11:10 But then I had a bunch of, you know, I’m trying to do science, write this book basically in
1:11:13 my spare time, which doesn’t really exist, as you know how it goes.
1:11:17 And then I had life happen, you know, my mom was in the hospital, my cat died on my
1:11:18 birthday.
1:11:21 I mean, it was just like, yeah, see, I didn’t want to impress people with all the stuff.
1:11:24 I mean, it’s real life, I’m just sorry to hear it.
1:11:25 Yeah, no, no, no, it’s okay.
1:11:31 So then I finished my book and I was like just thoroughly thrashed and I had a sabbatical
1:11:35 because I wanted to have time to promote the book and educate people about what’s in the
1:11:36 book.
1:11:38 And which I’d never gotten a chance to do before.
1:11:40 It’s like doing this, fantastic, right?
1:11:42 I get to talk to people.
1:11:47 So I really wanted to make some changes and actually this gets something we’re talking
1:11:52 about before we started recording, which is after I wrote the book, it’s all, you know,
1:11:54 it’s going in the proofing stage.
1:11:59 I was talking to my daughter and just, you know, out of the blue, she said, we’re talking
1:12:00 about ADHD.
1:12:03 And she’s like, dad, you totally have ADHD.
1:12:08 And I’m like, what, you know, and I’m like, oh, Gen Z, you know, overdiagnosis of ADHD,
1:12:10 whatever, right?
1:12:15 And then I remembered when I was a kid, my school contacted my parents and said, you
1:12:17 have ADHD.
1:12:18 He has ADHD.
1:12:23 And it was interesting because it was like, I actually was ahead in school by a year and
1:12:27 I got held back because I just was so socially bad.
1:12:32 I couldn’t stop talking in class and I was just like really awkward and impulsive.
1:12:40 And so, but you know, it was the 70s, nobody did anything, you know, and I had all sorts
1:12:45 of behavior issues and so forth, and there are other factors going on too.
1:12:49 But it really got me thinking, oh my God, I got to make some changes.
1:12:55 I’m living this unsustainable life where I’m jumping from crisis to crisis to crisis and
1:12:57 I say, I don’t have time for blah, blah, blah, blah.
1:13:03 And so my, again, it’s going to sound depressing, but it’s got a happier ending.
1:13:09 So my dog had died in 2019 of cancer and that was my first dog.
1:13:11 So I thought I’m never getting a dog again.
1:13:14 And in 2020, in the pandemic, I got another dog.
1:13:15 Good for you.
1:13:16 Yeah.
1:13:17 What kind of dog?
1:13:19 She’s, both of these were shelter dogs.
1:13:20 Great.
1:13:21 Good for you.
1:13:22 They’re all mixes.
1:13:27 I’m sure there’s some pit bull in her because every shelter dog either has pit bull or chihuahua,
1:13:28 exactly.
1:13:32 So, but she’s looks very Belgian Malinois and she moves like a Belgian Malinois.
1:13:33 Beautiful dogs.
1:13:34 Yeah.
1:13:36 And they’re so smart and super athletic.
1:13:40 I mean, she can like jump vertically, you know, just like it’s so like it would all
1:13:41 come home.
1:13:45 Like she can jump up and then push herself off me, which is like a very classic thing.
1:13:46 And so that’s why they can jump.
1:13:50 Like she can climb up like seven feet up a tree to chase a squirrel.
1:13:51 Yeah.
1:13:53 They use these for military operations in tier one military.
1:13:54 Yeah.
1:13:55 Yeah.
1:13:56 They’re trained to jump out of planes.
1:13:57 Yeah.
1:13:58 With parachutes.
1:13:59 Yeah.
1:14:00 Yeah.
1:14:01 And she’s, but she’s a smaller dog.
1:14:04 So our big, our older dog looked like kind of, she wasn’t, she was actually a Kelpie mix,
1:14:08 I think, but she looked like a, a Rottweiler.
1:14:11 And so everyone was scared of her, even though she’s the sweetest dog.
1:14:13 This one, she’s like smaller.
1:14:17 Even though she looks kind of shepherd like everyone’s like, oh, your dog is so sweet.
1:14:18 She’s so cute.
1:14:20 You know, you’re like, but this one’s the ninja.
1:14:21 Yeah.
1:14:22 Exactly.
1:14:23 Yeah.
1:14:24 Yeah.
1:14:28 I mean, all sheltered dogs have a little bit of a crazy switch and then it’s like, it’s
1:14:29 it’s tough for them.
1:14:31 They’re, they’re like feral people, feral dogs.
1:14:32 Yeah.
1:14:33 But they have big hearts.
1:14:34 Yeah.
1:14:35 Because they’re eternally grateful.
1:14:36 Yeah.
1:14:37 Yeah.
1:14:38 Yeah.
1:14:39 Exactly.
1:14:40 And you know, one of the things that I was thinking is I missed walking the dog.
1:14:41 I missed that activity.
1:14:44 And so I make sure to do that every morning.
1:14:47 And this is, goes back to some of the activity things that we’re talking about.
1:14:49 I know I’m totally drifting away from you.
1:14:50 No, no, no.
1:14:51 I see where you’re going.
1:14:52 Which is ironic.
1:14:53 No, I see, I see where you’re going with this.
1:14:54 Yeah.
1:14:58 So, but this is, this is a little bit different, but it’s related, which is, um, having a sense
1:15:02 of purpose is very important for healthy brain aging.
1:15:04 There’s a trends of cognitive science article to send you on that.
1:15:09 It’s one of these things that neuroscientists don’t talk about because it’s not, we don’t
1:15:13 understand it, but it’s hugely important as part of this whole phenomenon, what they
1:15:15 call cognitive reserve.
1:15:19 And you know, having this dog that I’m taking care of, especially because, you know, my
1:15:25 kid had gone to college, he’s grown up living independently, walking this dog every day.
1:15:29 It gives, I mean, obviously I’m married and I love my family and I’ve got lots of them.
1:15:34 I’ve got my students and so forth, but it gave me more and I’m exercising in a way that’s
1:15:35 kind of fun.
1:15:38 I’m listening to podcasts and I’m moving.
1:15:39 And so that’s something right there.
1:15:42 It’s not just the exercise, but it’s the whole thing, right?
1:15:45 I’m not doing something that I hate.
1:15:47 So then I’m like, I hate running.
1:15:54 I hate, I have this inertia because my ADHD brain doesn’t like to do stuff unless it’s
1:15:56 shiny and fun, right?
1:16:00 I could go to work or I could write this book because it’s fun for me, you know?
1:16:01 But so I’m like, how can I do this?
1:16:04 And so I ended up shelling out for a personal trainer.
1:16:10 I blew my advance on a personal trainer who’s great and I go to see her and she tells me
1:16:11 what to do.
1:16:12 So I don’t have to think about it.
1:16:13 And it’s fun.
1:16:14 You’re in great shape.
1:16:15 Oh, thank you.
1:16:18 You’re a few years older than I am and I haven’t seen you in a while and I always have this
1:16:23 like slight fear when I run into a colleague again after a while, because there was this
1:16:27 joke that we didn’t tell professors until we became professors about the so-called tenured
1:16:28 look.
1:16:31 You see someone come in as a postdoc, you see them as a junior professor and then you
1:16:32 see them after tenure.
1:16:33 Yeah, yeah.
1:16:34 Tenure is a big milestone, right?
1:16:37 It corresponds to academic freedom, et cetera.
1:16:38 It’s a wonderful milestone.
1:16:40 It’s a wonderful thing that we both have this.
1:16:43 But you see some people who got tenure and just go, oh, goodness.
1:16:48 They look like they’re, you know, aged 25 years in five years.
1:16:53 We also see this with former presidents, not all of them but a lot of them.
1:16:57 And so to run into, well, I saw you on likesfreedmen’s podcast, but then to see you, I’m like, Charles
1:16:58 taking great care of himself.
1:16:59 It makes me happy.
1:17:00 It’s not a judgment.
1:17:05 It makes me happy because I love my colleagues and I want to see them live a very long time
1:17:10 because I don’t subscribe to the idea that science progresses one funeral time of my
1:17:11 favorite scientist.
1:17:15 Okay, let’s not attach that saying to me.
1:17:16 It was a joke.
1:17:18 No, I’m saying, I’m saying that there’s certain scientists for you.
1:17:19 I love my fellow scientists.
1:17:20 I do, too.
1:17:21 I love it if you’re out there anywhere.
1:17:22 Don’t hate me.
1:17:26 There’s certain scientists that you’d love to see live forever and you’re one of them.
1:17:31 So you said walking the dog, which presumably gets you some sunlight, a lot of sunlight
1:17:33 in Davis, even in the winter.
1:17:34 Cloud cover is bright up there.
1:17:36 It gets you on a regular sleep rhythm.
1:17:40 But you said this sense of purpose, right?
1:17:43 And I’m curious about how you now frame exercise.
1:17:45 You said you don’t like working out.
1:17:51 You made an investment in your health by paying a trainer, so now you train regularly.
1:17:55 And that’s also an investment in your brain health.
1:17:59 And if we were to go back to this notion of sense of purpose, are you talking about a
1:18:04 larger sense of purpose like, okay, I want to contribute to understanding of how the
1:18:08 brain works, your brain explorer after all, and therefore the exercise and the money you
1:18:11 put towards the trainer is linked to the ability to do that?
1:18:14 Are you linking these nodes or are these kind of separate entities?
1:18:18 Like I want to be healthier and here’s a way to be healthier and ergo, I’ll be around
1:18:20 longer to study the brain.
1:18:25 To me, and again, I’m not a social psychologist with this little bit off out of my wheelhouse,
1:18:32 but to me, the sense of purpose is kind of this existential thing of like, I got to take
1:18:33 care of this dog.
1:18:41 And when I look at this dog and she’s moping around in the corner, I feel bad, but I feel
1:18:44 like it’s my responsibility to do something.
1:18:45 So duty.
1:18:46 With my students.
1:18:47 I said duty.
1:18:54 I have, you know, I had, was very, very fortunate to have many people leave my lab after the
1:18:57 pandemic, which destroyed so many careers and many people left my lab and I got faculty
1:18:58 positions.
1:18:59 I’m like so happy for them.
1:19:00 Speaks to you.
1:19:01 You’re mentoring as well.
1:19:02 Well, thank you.
1:19:07 I mean, you know, you do well because you have good people in the lab, as you know.
1:19:13 And so, but what was interesting was I’d finished the book and my lab was relatively empty and
1:19:14 I did feel purposeless.
1:19:19 I felt that absence of that sense of this bigger thing.
1:19:24 And so part of the work is, you know, and this was like a thing that I felt doing the
1:19:29 book promotion is, I feel a sense of purpose in explaining science to people.
1:19:33 I got an email this morning as I was getting on the plane from somebody who’s asking me
1:19:37 a question about memory and I was just like, this is so cool, you know, after you spend
1:19:41 years lecturing students and some of them are sleeping in class and you wonder, is anybody
1:19:43 really impacted by this?
1:19:44 And it’s just been a beautiful thing.
1:19:46 So that gives me a sense of purpose.
1:19:51 I’ve come up with, I’ve really rededicated myself to research and we’re doing these huge
1:19:57 computational models of learning and I’m trying to get, we’re doing VR stuff and we’re
1:20:00 going to be doing all sorts of new things in the research.
1:20:02 And that gives me a sense of purpose.
1:20:06 But a lot of it to me about the connection thing that you bring up, it’s super important
1:20:11 because often I find myself, again, because of the ADHD thing, I, for all of these things
1:20:15 that I like, there’s things that you have to do that suck.
1:20:20 And for me, that suckiness is utterly painful.
1:20:24 I mean, and I know there’s a lot of people like, I know ADHD is overdiagnosed right now
1:20:27 for reasons that are interesting.
1:20:31 And I know a lot of people, it’s very kind of fashionable to say stuff, something like
1:20:33 that, maybe, I don’t know, people who can be judgy about this stuff.
1:20:35 But for me, it really is painful.
1:20:39 I mean, I’ve actually found that it’s hard for me to work with certain people if they
1:20:40 talk slowly.
1:20:42 I mean, it’s that tough.
1:20:49 So I’ve really had to think about, so I actually hooked up with an ADHD coach who has been
1:20:50 phenomenal for me.
1:20:52 And I know coaches are another controversial thing.
1:20:54 I don’t really like, I’m not in my world.
1:20:59 You want to learn something, you learn something from somebody who’s skilled in how to improve
1:21:00 somebody at something.
1:21:01 Yeah, yeah.
1:21:07 Well, you know, I mean, I didn’t know what to expect because it’s like an unregulated
1:21:11 world, so to speak, or minimally regulated, but the person I found was just amazing.
1:21:15 And the first thing she had me do was she put down, had me write down a sheet of all
1:21:20 my values and order them and rank them and stuff, I’m thinking this is such a waste of
1:21:21 time.
1:21:25 Sorry, Laurie, but I was thinking initially, this is such a waste of time, why am I doing
1:21:26 this?
1:21:27 I don’t really value it.
1:21:28 I don’t know.
1:21:29 I just do things.
1:21:30 I don’t necessarily value them or whatever.
1:21:32 But then I started writing them down.
1:21:37 And then later I was talking to her about like this, you know, some of my troubles with motivation
1:21:42 and getting things done that I don’t want to do and kind of infamous for having trouble
1:21:46 getting things done that I don’t want to do in terms of like administrative tasks and
1:21:47 so forth.
1:21:48 You’re a real scientist.
1:21:49 Well, it’s true.
1:21:50 ADHD is stuff.
1:21:56 Any scientist that likes administrative stuff, I think I’m willing to call out as, you know,
1:22:00 what are they doing in science because that’s like you’re supposed to be focusing on experiments.
1:22:01 So bravo.
1:22:03 So, so values then motivation.
1:22:04 Yeah.
1:22:10 So basically it’s like, so then I put the two together and I said, I’m not giving myself
1:22:12 credit for why I’m doing this.
1:22:16 So this goes back to the whole, I mean, in a way it goes back to the prefrontal cortex
1:22:22 conversation is, what’s my goal if I’m going to see someone and have a meeting and I don’t
1:22:26 feel like going to the meeting because I’m tired and I’m bored or I want to just look
1:22:31 at this YouTube video or when going social media, whatever dumb thing that I waste my
1:22:32 time on.
1:22:33 Right?
1:22:37 I say to myself, well, why am I doing this and I remind myself of that motivation and
1:22:42 it kicks everything in gear because now I have that goal in place because the goal just
1:22:44 doesn’t pop up for me automatically.
1:22:51 And so relating what I do to values is a game changer for me, but it’s a conscious thing
1:22:57 that I have to work on to remind myself of those values and connect them.
1:23:02 And that’s part of what I think people lose when they retire, for instance, I see this
1:23:08 in people, people I’m close to who have retired, they feel like work is their only purpose.
1:23:12 And so afterwards they feel purposeless and then they’re just doing things like, you know,
1:23:18 doom scrolling or, you know, being radicalized on, on the internet or like, you know, going
1:23:23 into like, but it’s just like whatever captures their attention.
1:23:28 And I think so a big part of that sense of purpose for me has really been to get in touch
1:23:31 with what do I really want?
1:23:34 And I mean, this goes back to another thing with memory.
1:23:39 And I know this is a total ADHD pre-association thing, but it’s like, um, I can, people often
1:23:43 ask me, okay, fine, you give me all this stuff for brain aging and we didn’t even get into
1:23:48 hearing aids and vision testing and high gene and so forth.
1:23:56 And we’ll talk about those three things, but, um, what I tell people is I can tell you lots
1:24:02 of strategies for remembering names, for remembering where you’ve been, for trying to, um, remember
1:24:07 like to do something in the future, some of the hardest memory challenges we have.
1:24:13 But unless you do them, do those strategies, I can’t help you.
1:24:17 And the problem is, is that, and this speaks to, I really liked what you said, we do have
1:24:21 to talk about some exceptions, like retrieval induced forgetting and some interesting things
1:24:25 like the pre-testing effect, but your thing on study skills, I listened to that podcast
1:24:30 and I was like, the beautiful thing that you did with that, one of them was that you said,
1:24:35 assume that you will forget because if you go back to the earliest research on memory
1:24:41 by Ebbinghaus, he tested himself and he actually, he created these weird words called trigrams
1:24:44 that weren’t really words, try to memorize them.
1:24:49 And what he found was within 20 minutes he had forgotten about half of what he memorized
1:24:55 within, and I don’t mean just forgotten, like he couldn’t bring it to mind.
1:25:00 It took him as long to re-memorize them as it was if he had never done it, right?
1:25:03 So sometimes we have partial memory where we can’t recall it, but we get some savings
1:25:04 and it’s easier for us to learn.
1:25:07 He didn’t even have that for a lot of the stuff.
1:25:15 But then he waited 24 hours and he had lost two thirds of what he had memorized, right?
1:25:20 So translate this into the real world, there are some things that are caveats that we do
1:25:24 better in the real world, I would say, at the big things, the gist of what we encounter,
1:25:31 but the details we lose, most of them, most of the details of your life will be gone.
1:25:37 And this is true for even, I would argue this is even true for people with highly superior
1:25:41 autobiographical memory, you don’t know for sure, but I can tell you more about that.
1:25:45 This is true for everyone who’s been studied as far as I know.
1:25:52 And so if that’s the case, the question is not like why am I so forgetful, it’s why do
1:25:55 we remember the first one, it’s why that title did for the book.
1:25:59 And the question is what do you want to remember, what are the memories that you want to take
1:26:06 with you, whether it’s memorizing things for a class like in study skills, or whether it’s
1:26:12 your kid’s birthday party, which I talked about in chapter one, these are, it’s about
1:26:17 intention is what I say, it’s the difference in attention, which can be grabbed by anything,
1:26:21 versus intention, which is saying this is what I want to take with me, right?
1:26:28 Let’s hover on that, attention versus intention, we hear these words all the time, attention
1:26:32 is the directing of one’s perception to particular sensations or things in one environment is
1:26:39 the way loosely defined, accurate, but not exhaustive.
1:26:44 Intention is understanding why we’re having a cognitive sense, maybe a cognitive emotional
1:26:48 sense of why I’m directing my perception to particular things.
1:26:49 Is that right?
1:26:55 Yes, it is directing your attention based on some reason that’s an internal goal, right?
1:26:59 And that’s where the prefrontal cortex really comes in.
1:27:05 So it’s very easy in some ways to pay attention to me if I’m gesticulating and I’m talking
1:27:11 very loudly, because it’s grabbing your attention constantly, I mean, I know lots of people
1:27:15 in my life who hate this because I’m so loud and gesticulate.
1:27:16 You’re not loud.
1:27:18 Who are these people giving you this feedback?
1:27:20 Send me their names and numbers.
1:27:21 I have words for them.
1:27:25 And listen, I would say, given you run a world class laboratory, you’re successful in your
1:27:26 family life.
1:27:29 You’re successfully raising your second doll.
1:27:31 You’ve written a spectacular book.
1:27:34 You’re going on podcasts, you’re educating the public.
1:27:37 I would say you’re doing great, so keep going.
1:27:42 And whoever these people are, we’ll have words with them.
1:27:47 I need like Hooperman’s words of encouragement on my phone that I could just open up.
1:27:51 I don’t want to take us off track, but I spend a lot of time each morning.
1:27:54 I first do a non-sleep deep rest or some sort of meditation.
1:27:57 Rick Rubin taught me this to get into intention, and there are other people who have come into
1:28:00 my life recently.
1:28:04 This notion of intention, the reason I said let’s hover on it, is so important.
1:28:11 Because we are in a world where things will grab our attention, especially on social media.
1:28:12 It’s basically a war for attention.
1:28:16 I don’t think it’s an attention economy anymore, or Simon’s brilliant, I’m not trying to take
1:28:19 anything away from that, but it’s a war for attention.
1:28:23 And one of the ways that you rob your competitors is by taking their attention.
1:28:27 I used to joke when I was in a very competitive area as a postdoc, I was competing against
1:28:32 a big lab at Harvard and this and that, trying to find genetic markers for retinal neurons,
1:28:33 et cetera.
1:28:38 And I said, if I could just get them excited about the wire, remember that show, The Wire?
1:28:41 Because it’ll suck like 15 hours of those postdocs time.
1:28:42 So I thought, you know, it’d be really diabolical.
1:28:46 I didn’t do it, but you know, telling people like, you have to see the wire, because you
1:28:51 get someone on a really good Netflix program, and if they’re a competitor, you just got
1:28:52 a competitive advantage.
1:28:53 Yeah, yeah, yeah.
1:28:55 But this is being done all day long, right?
1:29:01 In any case, attention is our ability to, for our perception to be drawn to whatever
1:29:06 is most, moving most, loudest, most salient.
1:29:07 Intention is different.
1:29:08 Mm-hmm.
1:29:10 Yeah, and this is, by the way, this isn’t a technical term, this is just, I like it.
1:29:11 Sure.
1:29:13 Because it rhymes, and a friend of mine came up with it.
1:29:18 So, but yes, intention is your ability to say, this is what’s important to me right
1:29:21 now, and that’s why I need to pay attention to it.
1:29:22 Hence the values list.
1:29:27 Hence the values list, because if I don’t keep that in mind, my, so we tend to think
1:29:33 of control as being just like willpower or like, you want to do the right thing or whatever.
1:29:34 It’s not.
1:29:39 It’s really a big, there’s so many parts of it really, but a big part of it is motivation,
1:29:42 and motivation is not a trivial thing.
1:29:47 It’s not simply wanting to do the right thing, but being able to keep that value in mind
1:29:52 and retrieve that value, because everything has a value associated with, right?
1:29:56 And sometimes things that are, you know, I’m thirsty, and there’s water in front of me,
1:29:59 that has a big value, and that should grab my attention.
1:30:05 So it’s not that having your attention shift, you want it to be flexible, but you want to
1:30:09 keep these higher order goals in mind, and so it’s this balance between stability and
1:30:10 flexibility.
1:30:18 And the key is, or let’s get to your specific example of like technology, right?
1:30:23 So ever since I got a phone, that is a smart phone, my first iPhone.
1:30:24 When was that?
1:30:25 Mine was 2010.
1:30:28 Mine was, well, you did better than me, I think.
1:30:29 Maybe it was around the same.
1:30:31 It was iPhone 3, I think, was my first.
1:30:32 Okay.
1:30:33 Yeah.
1:30:34 We’ll have to look up.
1:30:35 I think I had the iPhone 3, which was whenever that came out.
1:30:43 So until then, I would check email when I was at a computer, when I’m not, I don’t think
1:30:44 about it.
1:30:50 Now it’s always there, and I get, you know, and you get alerts on your phone, right?
1:30:52 So let’s play this out now.
1:30:54 We’re having this great conversation.
1:30:58 Let’s say we leave, we talk about skateboarding and punk rock, and like, yes, why didn’t we
1:31:00 talk about this on the podcast, right?
1:31:02 We’re having a great conversation, right?
1:31:07 But now let’s say, I didn’t put my phone on focus mode, and I start getting all these
1:31:09 little beeps on my phone.
1:31:14 I know people, I know my, played with, in a band with somebody who had ADHD, and he would
1:31:18 console, anytime we were in a conversation, he would just check his text messages, as
1:31:20 well as your text in front of me, right?
1:31:27 So what happens is, every time you do that, you’re essentially shifting your task, your
1:31:33 mindset changes, your, your intention is somewhat changed by this new task, right?
1:31:36 So now I’ve shifted, and there’s a cost associated with that.
1:31:39 In fact, actually, people who study this, there’s like four or five different costs
1:31:40 that go on.
1:31:44 It makes you slower to do the new thing, right?
1:31:50 Now I go back to the conversation, well, now I have another cost associated with that.
1:31:53 And so, I’m not there where you are in this moment.
1:31:58 I’m several seconds behind you, and I’m still catching up while you’re talking, and that
1:32:02 requires even more control to get caught up and get back up to speed.
1:32:07 So I’m straining my natural resources, I’m straining my cognitive control by shifting
1:32:08 back and forth.
1:32:11 But here’s an even worse part of it.
1:32:15 So a memory, we haven’t even talked about this, but it’s like, a lot of our forgetting
1:32:19 happens because we have these blurry memories that are not distinctive.
1:32:25 They don’t, you don’t get a population of neurons that shouts out loud, hey, that’s
1:32:28 this conversation I had with Andy, right?
1:32:33 It’s just kind of this blurry sense of I talked to someone on a podcast and said, not saying
1:32:36 that this will happen now because it won’t.
1:32:38 So I have this blurry memory.
1:32:39 Well, why does that happen?
1:32:45 Well, part of it is, you have to catch the distinctive moments of these events, and you
1:32:49 have to associate them together into this cohesive narrative.
1:32:54 One of the things we found in our research and other people found this is when, let’s
1:32:57 say if you’re watching a movie and somebody changes the topic of conversation or a character
1:33:02 comes in, something that shifts your attentional focus and shifts your understanding of what’s
1:33:07 going on, you see this big peak in activation in the hippocampus.
1:33:13 And what that seems to be related to is encoding a memory for what happened up to that point.
1:33:16 And so we call that an event boundary.
1:33:20 And so once you have an event boundary, it turns out you, like you go on to the next
1:33:24 event and you have trouble remembering the stuff that happened right before the event
1:33:25 boundary.
1:33:28 It’s why people end up in the kitchen and they’re like, what was my reason for coming
1:33:29 here?
1:33:32 And it’s because they passed through three different rooms and their sense of where they
1:33:36 were was changing their mental context, updated at the point where now they have to work to
1:33:38 figure it out, right?
1:33:43 So this is what’s happening when we are shifting between different tasks.
1:33:46 I’m texting and I’m emailing and then I’m talking to you.
1:33:52 Or as you’ve probably seen in going to conferences, people, scientists, scientists who know better
1:33:55 are sitting typing emails while someone is giving.
1:34:00 I’ve done this because I’m intentionally impaired or I’m actually ADHD is a cognitive
1:34:04 control issue, I think, but nonetheless, it’s like, I do this, right?
1:34:11 So it’s like, I get it, but it’s like, you are now creating this fragments of memories
1:34:16 where it’s not, I have a cohesive conversation, I have a little bit, I got a little bit more,
1:34:18 I got a little bit more.
1:34:22 And those fragments of memory don’t play together well in memory.
1:34:24 They can compete with each other.
1:34:27 And that competition is a big part of forgetting.
1:34:33 And so that’s why it’s super important to just do one thing and then do another.
1:34:36 You want to do social media, fine, do it.
1:34:40 Then do whatever it is you are supposed to do for work, right?
1:34:46 But it’s the shifting that really kills you because it creates, saps your cognitive control.
1:34:49 It actually creates these fragmented memories.
1:34:51 It also actually increases stress levels.
1:34:54 So there’s all sorts of things.
1:34:57 I know there’s a lot of tech bros who are just like, oh no, I multitask, I’m great.
1:34:58 You’re not.
1:35:04 I’m from the Bay Area and spend a lot of time with those folks, men and women in tech.
1:35:09 I think that the best ones, like the truly exceptional ones, are very good at dropping
1:35:11 into a trench of attention.
1:35:13 They’re very disciplined with their phone use.
1:35:18 And the ones that are doing a lot of task switching often don’t have complete lives.
1:35:19 They really don’t.
1:35:23 They’re not taking care of their health also, and they are sort of under the sense that they’re
1:35:27 working all the time when they’re not, as a graduate student, I didn’t have a smartphone.
1:35:28 I did something recently.
1:35:30 I tweeted about this.
1:35:31 You may have commented about it.
1:35:32 I don’t know.
1:35:33 But this has helped me a lot.
1:35:40 I took an old phone and I put social media on the old phone and only social media.
1:35:42 So it doesn’t operate as a phone.
1:35:44 I can airdrop things to it.
1:35:48 So I use that for looking at social media and for posting.
1:35:50 That phone is in a box.
1:35:56 And then my main phone is for texting and other forms of communication.
1:35:58 So I still have that distraction around me.
1:36:02 But social media is now a dedicated thing that I spend a specific amount of time.
1:36:04 And I have a timer on that phone.
1:36:06 So I allocate myself a certain amount of time each day.
1:36:10 So for every moment I start that timer, once it hits zero, that’s it.
1:36:12 And I’m starting to shorten that amount of time.
1:36:18 The impact on productivity in terms of writing, in terms of researching, in terms of just
1:36:24 dropping into conversation has been enormous with that simple switch.
1:36:29 And I just find it easier to just segregate social media from the phone.
1:36:32 The part of the problem is that the phone is like in a walking office.
1:36:36 It’s not even, it’s a phone, it’s a computer, it’s just too much access.
1:36:37 Well, and here’s the thing.
1:36:42 And this really gets back to this idea of engineering your environment.
1:36:46 And because so much of our lives, we’re out of control, even though we feel like we’re
1:36:47 in control, right?
1:36:51 And it’s really, if I have a higher goal, sometimes you have to do exactly what you
1:36:58 did, which is hack your environment to allow, to enable you to regain control, right?
1:37:04 So what I mean by this is it’s like, I, even though I might not check my phone, I might
1:37:09 have alerts off, if I have a habit, I’m thinking about it.
1:37:12 And every time I think about it, that urge pops into mind.
1:37:15 I’m getting a little distracted, I’m losing a little bit of executive control.
1:37:17 So you don’t even have to do it, right?
1:37:20 You can just think about it.
1:37:22 So multitasking is just one thing.
1:37:28 There’s other things, like one thing is, is I talk about in the book is taking pictures.
1:37:32 So you’ve probably been to concerts, I know I have where it’s like, you know, people are
1:37:35 like just filming the whole things on their phone.
1:37:38 Or like now you see the rise of Instagram walls where you go into places and there’s
1:37:40 a wall that exists.
1:37:42 So people could post to Instagram.
1:37:47 Nothing wrong with this, but most, not all the research, interestingly, and I can get
1:37:52 into why shows that taking pictures actually impoverishes people’s memory.
1:37:53 Really?
1:37:54 Yeah.
1:37:59 What about looking at pictures of, I think it was Larry Squire, when I was down at San
1:38:03 Diego that said that hanging a few pictures in your office of things that are really pleasant
1:38:08 memories can really enhance your work environment because you look at them and you go, I remember
1:38:09 that.
1:38:12 Thing like because of all the context it brings about, but you’re saying that the act of taking
1:38:15 pictures depletes our memory for that experience.
1:38:17 Let me be more specific about this, right?
1:38:20 So let’s say I’m mindlessly taking pictures.
1:38:28 So I go in, I’m seeing the Grand Canyon, a lot of people like intuitively on average
1:38:32 will say that they will remember it better because they took pictures, but what often
1:38:39 happens is they’re not really focusing on the distinctive elements of their experience.
1:38:43 They’re just grabbing as much stuff as they can, right?
1:38:46 Let’s take the concert as another example.
1:38:54 If you are filming the concert and you’re just trying to grab what’s being sung, you
1:38:57 will have a recording of the concert.
1:38:59 But what’s the memory you want to have?
1:39:04 Do you want to have a memory of the song that you already can stream anytime?
1:39:10 Or do you want the memory of how you felt, the friends you were with, the connection
1:39:13 that you had with the artist because you were there?
1:39:18 I know this sounds real hippy-dippy, but it’s real in the sense that this is what you want
1:39:19 to remember.
1:39:23 I think, at least I don’t want to lecture people if they want to remember taking pictures
1:39:24 of things.
1:39:25 That’s fine.
1:39:29 I’m sure everybody remembers taking pictures at these things, but what did you take a picture
1:39:30 of?
1:39:36 And so you can use the phone, and this is where the studies show good effects, is if I mindfully
1:39:42 use the phone and I say, “There’s something here that will be a good cue that will remind
1:39:44 me later of this great conversation.”
1:39:49 I focus the camera on that, I take a picture, mindfully and use the camera not as a way
1:39:55 of spreading my attention and just grabbing everything in this shotgun approach, but rather
1:40:00 use it to find what’s distinctive and what’s important and actually focus me on it.
1:40:02 That’s a really good thing.
1:40:07 So what I try to do is selectively document, not over-document.
1:40:11 I’ll take a picture of people laughing or people eating.
1:40:13 I like to go to conferences now.
1:40:17 John Lisman used to do this, late John Lisman, and so he passed away, and so now I try to
1:40:18 do this.
1:40:19 I think more about these things.
1:40:22 And so I try to take pictures of people randomly, you know, they’re drinking a beer and then
1:40:25 they spit out laughing or something like that.
1:40:31 And these are not things that are like landmarks, they’re not things that are tourist stuff,
1:40:33 but they’re great retrieval cues.
1:40:37 And so what happens is the next part of it is seeing the picture.
1:40:38 Well, what do you do when you see the picture, right?
1:40:40 Do you scroll, right?
1:40:46 Or do you use it as a cue to effectively test yourself to recall what happened during that
1:40:48 event and integrate it?
1:40:52 Now what’s interesting is, is that act of recollecting the event in itself will change
1:40:58 the memory and it can make it more accessible, but it can also make it a little bit more
1:41:00 abstract and story-like.
1:41:04 And so there is an interesting trade-off where you have these things where you have these
1:41:06 memories and you could even document it.
1:41:12 But if you use the, if the more you retrieve it, the more accessible it will be, but sometimes
1:41:16 it’ll be less immersive and more like a story that you’ve told a hundred times.
1:41:23 So it sounds like if we go on a vacation or to a show or something, that taking a photo
1:41:29 as long as it’s intentional of something specific that will look, the key is to look at it later,
1:41:34 not just post it, but to look at it later and to spend a few moments or more drawing
1:41:40 to mind some of the emotional and cognitive experiences around that memory.
1:41:44 That, however, changes the memory, right?
1:41:46 Anytime we create a story, we’re changing the memory.
1:41:52 But perhaps provided it was a good experience, that’s better than to not access the photo
1:41:54 at all.
1:41:59 But I’m struck by, as you are, that the number of people who are taking photos at a concert,
1:42:04 a friend of mine who’s a very successful photographer, who shoots a lot of photos of musicians thinks
1:42:10 this is the craziest thing, as if any one of those photos is going to be meaningful, right?
1:42:14 That they’re outside of the experience of a concert, which is exactly what you’re describing.
1:42:16 Maybe you just have a memory of taking a lot of photos.
1:42:17 Yeah.
1:42:18 Yeah, that’s exactly what happens.
1:42:23 People will remember something, but it’s not, they’re feeling, it’s not like the friends
1:42:28 they were with and what they talked about, you know, it’s more like, you know, I used
1:42:32 this example in an interview, so apologies if people have already seen this, but it’s
1:42:36 like, I just, I got to see the descendants, and I’m guessing since you skateboarded, you
1:42:37 probably had heard the descendants.
1:42:38 The band The Descendants?
1:42:39 The band The Descendants?
1:42:40 Yeah, yeah, yeah, exactly.
1:42:45 So I grew up listening to them in high school, but I never got to see them because all the
1:42:50 great bands I got into broke up right before Black Flag and The Minute Man and so forth.
1:42:56 And so when they reunited, I was like, I had an opportunity to see them in a club in Sacramento,
1:42:59 and so I saw them for the first time.
1:43:04 And what was, I wasn’t one of the kids taking photos, I was actually watching.
1:43:09 But then there was a moment where Bill Stevenson, the drummer who’s a super intense guy and
1:43:16 really one of the creative forces behind the band, he gets up and he starts walking towards
1:43:20 the crowd and Milo’s like, sit down, go back behind the drums, and he’s like, no, I want
1:43:22 to say something.
1:43:25 And I was like, I got to take a picture of this because this is going to be like, he’s
1:43:27 really connecting with us.
1:43:32 And he talked about how cool it was to just be able to have this moment where he’s now
1:43:37 at this age able to appreciate this connection that he has with the audience that he couldn’t
1:43:39 appreciate before when he was younger.
1:43:44 And I was like, I’m taking a picture of this because that’s what I want to remember.
1:43:49 You won’t remember everything, but if I look at that photo, technically I haven’t looked
1:43:55 at that photo again, but just taking the picture of it forced me to really think about that.
1:43:58 And that’s the biggest takeaway I have.
1:44:01 You know, a lot of the songs they played, they did a really good job on.
1:44:05 But what I really took away from that was this connection that I really wanted when
1:44:10 I was a kid, you know, and re-experiencing that feeling of being a kid and hearing these
1:44:14 songs when they were fresh and new for me.
1:44:18 And so that’s, I know I’m sounding like kind of a hippie or something, that’s not my style.
1:44:19 Not a hippie, you sound like a punk rocker.
1:44:20 It’s not confused with two.
1:44:21 That’s good.
1:44:22 Yeah, exactly.
1:44:26 I got a digressing all over the place.
1:44:32 No, no, I have a question that I’m hoping bind some of this together related to taking
1:44:34 photos and memories.
1:44:36 I keep many photos.
1:44:37 I like printed photos.
1:44:39 I have these in a drawer.
1:44:41 They mean very much to me.
1:44:42 Some of them are in the studio.
1:44:46 I’m going to keep most of them in a drawer at home.
1:44:50 Polaroids are an interesting example, I think, of what you’re describing.
1:44:54 The act of taking a Polaroid is more than just clicking or pressing with your thumb
1:44:55 on a camera.
1:44:57 There’s a waiting process.
1:45:00 You actually get to see the photo emerge over time.
1:45:06 I would bet, even though I haven’t run the study, I would bet that people keep Polaroids
1:45:12 more than they and look at Polaroids more than they keep other photos, which if you
1:45:22 think about it is if it’s true, if it’s true is counter logic because usually people want
1:45:24 to do another photo because they don’t like the way they looked in the previous photo.
1:45:26 With Polaroids, you can’t do too many of those.
1:45:27 Right?
1:45:29 It’s kind of one and done, maybe two and done.
1:45:33 But I feel like the act of taking the Polaroid, waiting for the photo to emerge, kind of stamps
1:45:38 it in your memory of the experience itself and the act of taking the photo is more involved.
1:45:41 It’s more of a process than just a click that then you see the photo later.
1:45:44 Now, of course, with digital photography, you see it, but you can take 100, you can
1:45:46 take 20 photos like that.
1:45:53 If we were to export this theme of limiting our task switching as a way to enhance our
1:46:01 memory, setting up our environment in a way where we put our phone away, perhaps, and
1:46:04 we also are focused on intention, why we are in something.
1:46:11 Do you think that there’s something positively reinforcing about getting into a trench, as
1:46:12 I call it?
1:46:16 Because I find that conversations like this, one of the reasons I do this podcast, the
1:46:24 solo episodes and that these interviews is that they provide something that my life prior
1:46:26 to it did not provide, which was depth.
1:46:27 I mean, we’re just here.
1:46:28 There’s no phones here.
1:46:30 And if there are, they’re off, right?
1:46:37 And I feel like anytime we go into these trenches, could be a video game, could be an interaction
1:46:42 with a loved one of various kinds, but when we go into these tunnels of attention, there’s
1:46:47 something that’s so deeply satisfying about it, especially to those who have attention
1:46:53 deficit issues, that it feels like something real happened and the rest is just noise.
1:47:00 Is there any relationship of this, of the focus system to release of dopamine?
1:47:04 I know release of dopamine can drive focus, but is the reverse also true?
1:47:09 That if you’re in a state of focus, do you enhance the release of dopamine?
1:47:10 Correct.
1:47:11 That’s the question.
1:47:12 Yeah.
1:47:15 I, well, I don’t know.
1:47:18 I wish I could give you an answer and say, I don’t know.
1:47:22 And it would be really hard to disentangle the chicken and the egg, right?
1:47:27 Because if you’re measuring dopamine activity, you’d have to, well, okay, so here’s what
1:47:35 I can say is that I think that we often think of, you know, we think of like, let’s say
1:47:36 an emotion, right?
1:47:41 Or any other mental state and we think of it like it just happens.
1:47:43 But in fact, there’s a time scale to these things, right?
1:47:49 So it’s like, there is a basic response that you get when somebody points a gun at you,
1:47:54 but then there’s an interpretation that you have that can take that threat response and
1:47:58 make it into something more and then you’re like really jacking up your noradrenergic
1:47:59 activity, right?
1:48:00 You’re catastrophizing.
1:48:01 Yeah.
1:48:04 But it’s like, I mean, well, in that case, it could be a catastrophe.
1:48:09 But if you survive, you averted the catastrophe, the question is, does the potential catastrophe
1:48:11 live within you or does it die within you?
1:48:15 You only need to live within you sufficiently enough that you avoid the threat in the future,
1:48:16 right?
1:48:22 But that’s the double-edged sword of noradrenergic systems is that they capture lots of memory
1:48:26 and they open up thoughts about what could have gone wrong.
1:48:27 But if it didn’t go wrong, it didn’t go wrong.
1:48:28 You’re alive.
1:48:31 You only need to remember to avoid whatever puts you in that circumstance.
1:48:32 Yeah.
1:48:34 But that can still be scary, right?
1:48:35 Sure.
1:48:37 And this is where I think it’s like this.
1:48:42 We talked about this before, this appraisal is very important.
1:48:47 In the case of focus, it’s a little bit different, but just to make this very concrete, the prefrontal
1:48:52 cortex has top-down inputs to many of the neuromodulatory systems.
1:48:57 On average, people tend to think of the neuromodulatory systems like dopamine and norepinephrine
1:48:59 as being very bottom-up.
1:49:05 They just send signals everywhere and set the brain into focus or not focus or whatever.
1:49:12 But the prefrontal cortex has some anatomically, at least, some capability of regulating those
1:49:15 systems, both directly and indirectly.
1:49:21 And so, that does, I think, speak to this idea that if you have a very strong goal focus,
1:49:25 you can, in fact, regulate the dopamine system.
1:49:29 I think it’s a reasonable and norepinephrine, too, noradrenergic system.
1:49:31 So I think it’s a reasonable thing.
1:49:36 And I bet you Amy Arnston has done some related work on this topic.
1:49:37 I’ll check it out.
1:49:41 Earlier, you mentioned, and I want to make sure that we return to this notion of taking
1:49:47 care of one’s vision and one’s hearing as a way to offset memory loss.
1:49:49 Very important concepts.
1:49:51 Could you share with us what’s known about that?
1:49:56 This is just starting to be a thing, but the effect sizes, for instance, for hearing rates
1:50:03 are really strong, both in reducing AD risk, I believe, and in Alzheimer’s risk, and in
1:50:08 just good cognitive aging and keeping your memory as you get older, even if you don’t
1:50:09 get–
1:50:10 So don’t listen to your headphones too loud, kids.
1:50:11 Is that right?
1:50:15 Well, actually, OK, so speaking of things I did to preserve my brain health, I’m playing
1:50:20 in a band now, and we’re pretty damn loud, and so I went to an audiologist, and I got
1:50:21 custom earplugs.
1:50:22 Oh, yeah.
1:50:26 Yeah, all the top music– I’ve been friends with some really amazing musicians.
1:50:28 They all wear insert earplugs.
1:50:29 Oh, yeah, yeah.
1:50:34 But I think these custom ones will be more effective at both preserving the spectrum of
1:50:35 all the frequencies.
1:50:36 Oh, I just mean protect your hearing.
1:50:37 Yeah, yeah, yeah.
1:50:42 But they’re related, because if you can’t hear your frequencies, you might end up turning
1:50:47 up and you get this paradoxical thing, so too much information I know.
1:50:52 But basically, that is– yeah, so there is this issue with– in fact, actually, there’s
1:50:59 an article that the shares I sent me in the Lancet that one of their public health recommendations
1:51:04 is to get into a preventative mode for preventing Alzheimer’s disease, and one of the things
1:51:09 they say is screen for hearing, and give people hearing aids, and make people use them if
1:51:12 they encourage people to use them.
1:51:13 Vision is starting to be a big one.
1:51:17 People who are older get cataracts, get it treated.
1:51:22 A lot of this preventative health care, which our system is not really equipped for it,
1:51:27 but it can really save so much money, it can save so much emotional pain for so many people.
1:51:28 It’s really amazing.
1:51:31 Another one I mentioned briefly is oral hygiene.
1:51:37 Some disease, it turns out, increases your risk for, I believe, Alzheimer’s and also
1:51:38 for cognitive brain health in general.
1:51:43 I did an episode on oral health, and the effects on, as you said, on brain health are amazing
1:51:48 because streptococcus mutans, which is the bacteria that causes cavities, can funnel
1:51:53 its way into the bloodstream and potentially cross the blood brain barrier, which is, I
1:51:56 think, why people think it might be detrimental to brain health.
1:51:57 Yeah, yeah.
1:52:00 I mean, I don’t know the detailed mechanisms, but I think that makes sense.
1:52:05 So there’s this vague notion of cognitive reserve, which is basically some people seem
1:52:10 to be quite immune to the effects of cognitive aging, and some people seem to be very protected
1:52:12 against Alzheimer’s disease.
1:52:13 So what is it?
1:52:17 One of the things that seems to come up as far as depleting cognitive reserve or putting
1:52:23 at a higher risk seems to be inflammation, right, neuroinflammation.
1:52:28 So Kim McAllister, as you know, is doing work on this topic of neuroimmune interactions,
1:52:29 right?
1:52:31 Basically, the immune system expresses itself in the brain.
1:52:36 You get microglia activation that can cause these inflammatory responses, and there’s
1:52:42 reasonable evidence suggests that it’s interacting with tau and amyloid and this kind of cascade
1:52:45 of stuff that happens in Alzheimer’s disease, right?
1:52:50 And one of the things that we’re learning now, and we don’t know nearly enough, but
1:52:55 the data out there is quite scary, in fact, is long COVID is associated with significant
1:52:57 cognitive effects.
1:53:02 And is that the explanation for the brain fog that people report many, many months in?
1:53:07 Well, they report a subjective brain fog, and you can measure this as a significant cognitive
1:53:10 deficit that they’re experiencing, right?
1:53:17 And we’ve seen in the past like HIV was there is actually a whole variety of dementia that
1:53:21 was associated with HIV from the viral transmission.
1:53:28 You can see with multiple sclerosis where you have autoimmune responses in the brain
1:53:31 affect mental function dramatically.
1:53:33 We’re seeing more and more evidence of this.
1:53:37 So this is, again, another one of those things, it’s like, you’ll go, oh, COVID, I don’t care
1:53:38 about it.
1:53:42 I mean, this is a health thing that can really affect people, and it can, I don’t think
1:53:46 anybody, it’s not a political issue to get brain fog, it just sucks, right?
1:53:48 Nobody wants this.
1:53:53 So I think that there’s a lot we’re learning about viruses and bacteria.
1:53:58 One of the cool things I was talking about before we started recording is I was at a
1:54:02 conference and it’s the coolest guy, and I’m blanking on his name, but I’ll send it to
1:54:08 you after I say, but he did this great study, and he was studying the effects of nutrition
1:54:11 on brain health and memory, especially cognition.
1:54:15 So what’s the most interesting finding that you’ve gotten?
1:54:19 I love to ask people this because I’m curious, and it stimulates my curiosity, and I usually
1:54:20 get a good answer.
1:54:26 So he told me he did this study where he has these rats, and he gives them sugary water
1:54:30 during the day about the equivalent he said to a can of coke a day.
1:54:32 So they’re getting this sugar.
1:54:37 When they reach adulthood, these teenage rats, they reach adulthood, and they have memory
1:54:41 problems and they have hippocampal atrophy.
1:54:46 So you go, okay, well the hippocampus is affected, memory is affected, sugar, blah, blah, blah.
1:54:47 No problem.
1:54:53 So then what he does is he takes the gut bacteria from the sugar animals and puts it in an animal
1:54:57 that doesn’t get this diet, and he finds the same kind of pathology and the same kind of
1:54:59 memory deficit in these animals.
1:55:07 So there’s something about that process of like the gut-brain interaction that also seems
1:55:10 to be playing a part in ways that I don’t understand, and I think they’re still figuring
1:55:11 out.
1:55:17 But again, this really shows this tight neuroimmune link, and we’re seeing this now with pollution.
1:55:22 Air pollution is a big factor, so even if people don’t believe in global warming, it’s
1:55:26 nothing good about being in a place with a lot of smoke in the air.
1:55:31 It definitely can, and this is one of the risk factors that is noted in the Lancet report
1:55:33 for Alzheimer’s disease.
1:55:39 One of my colleagues, Pam Lyne, is doing research on this at UC Davis showing that you get,
1:55:43 like she actually takes real pollution from the Caldecott Tunnel, which connects Oakland
1:55:44 and–
1:55:45 Walnut Creek.
1:55:46 Yeah.
1:55:52 And finds that rats exposed to this pollution have hippocampal damage.
1:55:58 So there’s so many of these environmental factors that can trigger the inflammatory response.
1:55:59 We talked about blood sugar.
1:56:04 Blood sugar also seems to be related to these issues.
1:56:08 And diabetes is like so bad in so many ways.
1:56:12 It’s associated with those white matter hyperintensities that we talked about.
1:56:15 And so that’s bad, and we’ve done some research on that.
1:56:25 But it also affects– if you get severe diabetic ketoacidosis, you can actually have hippocampal
1:56:27 damage from that directly.
1:56:29 And it also dramatically increases Alzheimer’s risk.
1:56:32 We’re having an epidemic of diabetes right now.
1:56:38 This probably explains, at least to my mind, why these lifestyle factors like improved
1:56:46 sleep, cardiovascular and resistance training exercise, but certainly cardiovascular exercise,
1:56:53 eating a lot of leafy foods, et cetera, we know all of those things offset inflammation
1:56:54 to some degree or another.
1:56:59 I mean, one of the best ways to inflame your brain and body is to not get enough sleep and
1:57:03 eat a lot of highly processed foods, for instance.
1:57:11 To date, are there any even semi-satisfactory prescription drugs or other compounds that
1:57:16 can slow the progression of Alzheimer’s dementia once it’s started?
1:57:23 There are now some drugs that are– I think they’re targeting amyloid that are producing
1:57:27 some modest effects in stalling the progression of the disease.
1:57:33 See, the problem with Alzheimer’s, as you know, is once you lose neurons, you’re not
1:57:34 getting them back.
1:57:35 Right?
1:57:37 And it’s like, yeah, there’s neurogenesis and you can run around, but it’s not much.
1:57:38 It’s not much.
1:57:41 You don’t want to– if you’re depending on that, you’re a host.
1:57:47 So like, but getting back to the exercise thing, it’s neuroprotective.
1:57:49 And so like, let’s say with a drug, right?
1:57:51 I mean, everybody wants a drug.
1:57:56 If I told you, I give you this drug, you’re 60 years old, and it’s going to have some
1:57:57 terrible side effects.
1:58:02 You’re going to get diarrhea, nausea, all this stuff, but it’ll reduce your risk of
1:58:04 Alzheimer’s by 40%.
1:58:06 A lot of people would be motivated to take it.
1:58:12 Now I tell you, OK, well, here’s a lifestyle intervention that’s going to involve what
1:58:16 seromendant calls downstates, doesn’t have to– we can actually get into that in memory
1:58:23 reactivation during downstates, but involve sleep, diet, exercise, social stimulation,
1:58:24 right?
1:58:28 And these things, by the way, also reinforce each other.
1:58:30 Having better sleep makes it easier to exercise.
1:58:32 Having extra exercise makes it better to sleep.
1:58:34 All of these improve mood, right?
1:58:40 So these will improve your mental function, your mood, as well as your mental function
1:58:47 relatively soon and reduce your risk by at least 40%, if not more.
1:58:51 If you go to– I can send you this Lancet article, but it’s like the amount, the proportion
1:59:00 of variance, meaning the degree of risk that you can reduce with fully preventable or fully
1:59:04 in our control lifestyle issues is huge.
1:59:07 It’s as big or bigger than the genetics.
1:59:12 I think people really need to hear and internalize that because I think everyone’s waiting for
1:59:17 this miracle drug that is unlikely to ever arrive, frankly.
1:59:22 I mean, today we have some OK treatments for Parkinson’s to try and offset the loss of
1:59:28 dopaminergic neurons, but they can even transplant essentially dopaminergic neurons into the
1:59:33 substantia nigra, but none of those things, al-dopa, et cetera, have proved to be cures
1:59:35 for Parkinson’s.
1:59:37 Not getting hit in the head is helpful.
1:59:38 Oh, yeah.
1:59:39 Yeah.
1:59:40 Traumatic brain injury is another one of the big risk factors.
1:59:41 So there are a lot of don’ts.
1:59:46 I’m grateful that today you’re sharing a number of dos, both in the context of offsetting age-related
1:59:50 cognitive decline to Alzheimer’s, but also in terms of how to enhance focus and enhance
1:59:51 memory.
1:59:56 I want to make sure that we touch on a few topics related to memory that are a little
2:00:02 bit off the trajectory we’re on now, but that come up a lot when people start thinking
2:00:03 about memory.
2:00:07 And one that’s kind of intriguing, very intriguing, is deja vu.
2:00:11 Do we have any understanding about what deja vu is?
2:00:18 Is it just a recollection of something similar that spontaneously gets triggered?
2:00:19 What is deja vu?
2:00:24 Well, it’s not fully understood, but I’ll give you my best guess that science-based
2:00:27 and not just my wildly speculating completely.
2:00:34 But basically, one of the early findings that gave you sense about what deja vu is, is Hulings
2:00:40 Jackson, who’s this great neurologist who did pioneering work in behavioral neurology,
2:00:46 observed that many patients who get epilepsy would have this aura, this mental sensations
2:00:50 right before a seizure, where they would get an intense feeling of deja vu.
2:00:52 It doesn’t happen in everyone, but a certain number.
2:00:55 And this is associated with temporal lobe epilepsy.
2:00:58 And the hippocampus, as you know, is in the temporal lobe.
2:01:04 But there’s also these areas around it that are super important for memory, including
2:01:10 the amygdala, but also really the perironal cortex is a key, key player in this.
2:01:17 And so then you have Wilder Penfield and other people who started to do these surgeries
2:01:18 for epilepsy.
2:01:22 And they said, “Well, I want to make sure I’m not taking out good brain, right?
2:01:23 You don’t want to.”
2:01:27 So Penfield wasn’t responsible for HM, and that was like kind of an irresponsible surgery.
2:01:35 HM is a now dead, famous patient and literally chapter in the history of neuroscience, somebody
2:01:44 who had his hippocampi bilaterally, one on each side of the brain, removed to treat epilepsy.
2:01:53 It fixed the epilepsy, but he had lost all capacity to remember prior events.
2:01:54 Yeah.
2:01:57 And so, in fact, he had this dense, dense amnesia, right?
2:02:03 And actually one of the little known things, even in memory research, is he actually lost,
2:02:07 he had what’s called a temporal lobectomy, where they just hack off the front part of
2:02:08 the temporal lobe.
2:02:14 It might have been cauterized, I can’t remember the exact, I think he cauterized it, but anyway,
2:02:19 they do that temporal lobectomy, and he actually had the posterior one-third of his hippocampus,
2:02:23 but he had lost his perironal cortex bilaterally.
2:02:27 And that turned out to be Betsy Murray at NIH later, and other people turned out to be
2:02:29 a huge thing.
2:02:35 So one of the reasons I think that he became so densely amnestic is that it was bilateral.
2:02:39 So if you think about the brain, like you have a side of the brain that’s causing a
2:02:43 seizure, so you kind of got a spare tire on the other side, where it’s like that other
2:02:46 healthy tissue on the other side can sometimes pick up the slack.
2:02:51 But if you take out both hemispheres, now you’re in really bad shape.
2:02:56 So Scoville did that, he actually did it for people who are, HM had epilepsy and it was
2:03:00 a legit operation in that sense, but he did it for people who had I think like psychosis,
2:03:01 stew, depression.
2:03:06 I mean, back then they just did all kinds of crazy stuff.
2:03:10 But Penfield was like, no, I want to make sure I take out only the tissue that needs
2:03:11 to go.
2:03:12 So what do you do?
2:03:15 You stimulate different parts of the brain, and you see, does it produce anything other
2:03:17 than a seizure?
2:03:19 And if so, that’s not an area you want to remove.
2:03:24 And so he would go into the anterior temporal lobes and stimulate, and people would have,
2:03:28 sometimes they’d have an intense real memory, but sometimes they would have this intense
2:03:34 sense of deja vu, where it’s like they feel this, I feel like I’ve lived out this whole
2:03:37 thing that’s happening right now, I’ve lived it before.
2:03:39 When you know that’s not true, right?
2:03:40 So what is this?
2:03:46 Well, a number of people, my lab was heavily involved with this, and Andy on Linus at UC
2:03:52 Davis was really central to a lot of the stuff, found that the perirhinal cortex, which
2:03:57 is this area, as I said, it’s a big player with the hippocampus, seems to be very critical
2:04:01 for this general sense of familiarity that we have.
2:04:07 And so, you know, I use in the book an example of like, if I say, have you eaten a rhombutan
2:04:08 before?
2:04:11 Now you being a worldly guy, have you ever eaten a rhombutan?
2:04:12 I don’t know what that is.
2:04:13 Okay.
2:04:16 So how quick was it that you were able to say no, that you were able to think about,
2:04:19 I’ve never eaten a rhombutan?
2:04:20 Less than a second.
2:04:21 Okay.
2:04:26 So you didn’t have to search your entire memory for whether or not you’ve eaten a rhombutan,
2:04:28 you know, because it’s so unfamiliar, right?
2:04:33 So things that are highly familiar, like, you know, maybe I’ll ask if you’ve eaten a banana
2:04:38 before, grapes before, you can say yes, because, and partly you don’t even have to remember
2:04:40 any instance.
2:04:42 It just feels right.
2:04:43 You know, those are very familiar things to you.
2:04:45 Have you ever seen a grape before?
2:04:47 Yes, of course you have, right?
2:04:49 Apple, very familiar to people.
2:04:55 So we just have that general fluency and you can look at this, like, you go into the grocery
2:05:00 store and you see someone and you’re like, I know I’ve seen this person before, where
2:05:02 have I seen them before?
2:05:06 And then you leave and eventually you’re like, oh, well, that was somebody who I met at this
2:05:08 conference or something like that.
2:05:14 But you weren’t expecting them at this context and no episodic memory is triggered.
2:05:19 But there was something about their features that felt very fluent and natural to you and
2:05:24 triggered that sense of familiarity and that seems to be processed and you can see brain
2:05:29 activity associated with that in the perirhinal cortex and people with damage to the perirhinal
2:05:34 cortex seem to not differentiate between the rhombutan and the banana.
2:05:37 It’s all kind of unfamiliar to them.
2:05:41 They might remember I’ve eaten a banana, but they don’t necessarily have that sense of
2:05:46 familiarity and Rebecca Burwell at Brown University, the coolest experiment that doesn’t
2:05:47 nearly get.
2:05:51 You know how in science you get these unsung hero experiment?
2:05:59 This was one of them where she stimulated in rats the perirhinal cortex at this frequency
2:06:05 called the beta frequency, which is kind of a relatively low frequency oscillation and
2:06:10 basically put two objects in front of the animal.
2:06:15 And so, like, typically if there’s a new object, the animal will spend more time like
2:06:17 exploring it, right?
2:06:22 And depending on how she timed the stimulation, she could make the animal think that a familiar
2:06:24 object was novel.
2:06:29 She stimulates at a different frequency, I think it was gamma, and the animal now thinks
2:06:34 of, or actually was like, yeah, so she thinks now the animal thinks that a familiar thing
2:06:35 is novel.
2:06:39 With beta, it was that it thought a novel thing was familiar.
2:06:46 So could literally use this stimulation to change the way the animal is interacting with
2:06:50 and presumably a memory-driven way with this object, right?
2:06:54 So for those looking for novelty in different domains of life, maybe this is the solution.
2:06:55 Maybe, yeah.
2:07:00 And so, Ann Cleary, just to close the loop here, who’s a great researcher of Colorado
2:07:03 State, developed this beautiful paradigm where what she does is she said, okay, well, does
2:07:04 that relate to deja vu?
2:07:06 Well, let’s see.
2:07:11 So what she did was use virtual reality, and so in virtual reality, you can create these
2:07:17 environments and put objects in particular places, and so she creates these virtual environments
2:07:22 where there are particular objects in particular places, and let’s say one’s a museum, right?
2:07:26 So a person can go through passively and watch a movie, or they actively navigate through
2:07:32 these spaces, and then what she does is she has them go through, let’s say, a video arcade.
2:07:38 But unbeknownst to the subject, the objects that are in the room are in exactly the same
2:07:42 positions as the objects in the museum.
2:07:48 But it’s a video arcade, so it looks different, but the room shape, the spatial layout, everything
2:07:49 is identical.
2:07:53 It’s got a different skin on it, so to speak, for video cameras.
2:07:59 So what happens is people are much more likely, very likely, to produce a deja vu sensation
2:08:04 when they’re in these places, these virtual environments that look very much like where
2:08:08 they’ve been, but they’re mismatching in some critical way.
2:08:13 So it’s like you’ve got enough to trigger the strong sense of familiarity, but the mismatch
2:08:19 is suppressing recollection, and so that seems to be a crucial part of why you get this uncanny
2:08:23 feeling of remembering is the strong familiarity you get.
2:08:29 And by the way, I’ve watched these movies, and I cannot for life of me see that the museum
2:08:31 is the same as the arcade.
2:08:37 It just feels so different cognitively, but I can imagine being like if I really did it
2:08:40 immersively, having that sense of familiarity.
2:08:43 So you’re really pitting these things in opposition to each other.
2:08:50 So what likely happens with deja vu is something uncanny that triggers a little bit of memory
2:08:57 retrieval or a strong fluency, but then there’s a mismatch that suppresses it and prevents
2:09:00 that a context from coming up.
2:09:06 I’d like to talk about the relationship between memory and mental health for the following
2:09:08 reason.
2:09:16 I’m very struck by the fact that in experiments such as the work that Carl Diceroth, who was
2:09:21 actually the first guest on this podcast, brilliant neuroengineer, of course, and psychiatrist,
2:09:26 described in which he’s talking to a patient who’s depressed.
2:09:28 This patient has a stimulator for the vagus nerve.
2:09:32 They can crank up stimulation of the vagus nerve, and essentially the narrative goes
2:09:37 from this patient, I believe it was a woman in this case, talking about being suicidally
2:09:38 depressed.
2:09:42 She can’t anticipate doing anything of any interest or excitement to her, increasing
2:09:45 vagal stimulation, which, by the way, folks, does not just calm people down.
2:09:48 Vagal stimulation actually creates a lot of alertness.
2:09:54 So this is a vast misconception out there that vagal stimulation is all about calming.
2:09:59 In any case, as the vagal stimulation goes up, her narrative literally changes in real
2:10:03 time to, yeah, I could see myself going out and applying for a job.
2:10:08 I’m kind of excited about the future, et cetera, so complete transformation of one’s outlook,
2:10:13 but also, in some instances, memory of prior events.
2:10:17 So how we cast prior events is so interesting.
2:10:23 And the bridge I’d like to build right now, conceptually, is that there are two papers
2:10:25 that intrigue me.
2:10:31 One is a paper from Lombardo Mofei’s lab in Pisa, which had a paradigm for exploring
2:10:38 learned helpnesses in rodents, which is sort of a model for depression, how long a rodent
2:10:42 is willing to swim in water to save its life before it gives up.
2:10:44 And there’s a learned helplessness that eventually arrives.
2:10:47 These, yes, are not kind experiments.
2:10:52 But at some point they give up, and then they’ve essentially learned they’re helpless.
2:10:54 And of course, they save the animal before it dies.
2:11:05 But these animals, essentially an SSRI, like Prozac, can restore some sense of hope, meaning
2:11:09 they’ll swim longer after having learned to be helpless.
2:11:10 Is it recovery of depression?
2:11:11 We don’t know.
2:11:15 But in humans, you see some of the same thing when SSRIs have been effective, and they’re
2:11:16 not always effective.
2:11:20 You also see this in some of the psilocybin trials, where people have done the psilocybin
2:11:21 therapy.
2:11:22 Oh, yeah, we got to talk about that.
2:11:23 Yeah, in the correct context.
2:11:28 And now, all of a sudden, people have this completely different emotional version of
2:11:29 the same events.
2:11:34 Like, yep, a bunch of terrible things happened, or with the MDMA trials for PTSD, controversial
2:11:36 right now, FDA didn’t approve it.
2:11:39 But a good number of patients described saying, yeah, this really terrible set of things
2:11:42 that happened, those happened.
2:11:45 But I accept it, and I’m taking the lessons, and I’m moving on, and then there’s maybe
2:11:48 even forgiveness, et cetera, et cetera.
2:11:55 So to me, this is a shift in memory, brought about by a dramatic shift in neuromodulators.
2:11:58 SSRIs, of course, increase serotonin, psilocybin increases serotonin.
2:12:03 And it’s interesting to me that MDMA, while it increases dopamine, most dramatically increases
2:12:04 serotonin.
2:12:10 It’s like 7x or more in terms of the — now, I’m not suggesting anyone do these drugs at
2:12:11 all.
2:12:14 And you could blow out the serotoninic system with too much of it.
2:12:15 With too much of it.
2:12:16 Too much MDMA.
2:12:21 Although, the studies on this is interesting, because the study that claimed that MDMA did
2:12:25 that actually was retracted in science, it turns out they had inadvertently used methamphetamine.
2:12:26 Oh, geez.
2:12:31 Keep in mind, folks, that MDMA is methylene-dioxymethamphetamine, so I’m not suggesting anyone
2:12:32 do these drugs.
2:12:34 I’m using this as a conceptual template.
2:12:36 Yeah, I mean, this is abuse we’re talking about, too.
2:12:37 It’s not like —
2:12:38 Yeah, right, right, right.
2:12:43 I mean, so in clinical trials, it’s clearly been shown, both for SSRIs as well as for psilocybin,
2:12:48 these are still emerging clinical trials, and MDMA, that in a significant percentage
2:12:54 of individuals, especially when combined with therapy, people can now feel differently
2:12:56 about the same memory.
2:13:01 So feeling different about the same memory and feeling different about, therefore, the
2:13:04 sense of possibility going forward.
2:13:08 This to me is incredible, and it speaks to the fact that much of depression, the lack
2:13:13 of positive anticipation about the future, et cetera, is based on memories about failures
2:13:16 of past or harms of past.
2:13:17 Yeah, rumination, basically.
2:13:18 Right.
2:13:24 So what is the relationship between the serotonin system and memory, or what is the relationship
2:13:29 more broadly of these neuromodulatory systems or the vagal system that can create these
2:13:37 incredible reversals of what we previously thought of as terrible as manageable?
2:13:39 And therefore, we’re willing to lean into life again.
2:13:40 What is that?
2:13:41 Yeah.
2:13:43 Again, serotonin is like a neuromodulator.
2:13:46 It enhances plasticity.
2:13:52 And what I mean by that is that if you have a transient learning event, you will get a
2:13:58 change in the connections between neurons that were active during that event, and super
2:14:02 interesting work right now going on in behavioral timescale, plasticity, and all that stuff.
2:14:06 So it’s not just cells that wire together, it’s more interesting, actually, or fire together,
2:14:07 wire together.
2:14:08 It’s more interesting.
2:14:12 But those changes can often be transient.
2:14:18 And what people so like, Eric Candell, for instance, one who studied serotonin, in particular,
2:14:24 and emphasized this, but basically many neuromodulators, if you give a little bath of these, bathe these
2:14:32 neurons in serotonin or other neuromodulators, you stabilize that plasticity.
2:14:37 And that allows increases in receptor density between these neurons that allow them to communicate
2:14:38 more effectively.
2:14:42 Now, you can get weakening in LTD, too, we won’t get into that.
2:14:45 But serotonin definitely promotes plasticity, right?
2:14:53 And so one of the things I talk about in my book is that memories are, we all have plasticity.
2:14:57 As I said, retrieving a memory can allow us to change the memory in certain ways.
2:15:03 And when you get into the details of it, it becomes complicated in interesting ways.
2:15:06 But the short version is you can change it.
2:15:10 We get a small part of what happened when we remember.
2:15:15 But there’s that feeling of the context, there’s that emotional response that we have that’s
2:15:20 both a kind of a basic raw motivational my heart’s racing or something like that.
2:15:24 That’s why people often say, well, emotional memories are stored in the body.
2:15:25 Well, it’s just part of the memory.
2:15:31 It’s a retrieval cue, so to speak, and it can also be part of the retrieved experience.
2:15:35 But you have all of these factors going on that are part of this emotional memory.
2:15:39 And then you have a story that you create, a narrative that you use to make sense of
2:15:40 it.
2:15:43 And that affects all these physiological systems, too, right?
2:15:50 So every time I talk in the book about an example of how group therapy is so powerful
2:15:55 as a means of memory updating social interactions, where it’s like people can change the narrative.
2:15:58 They say, well, you know, I gave you this narrative about how I’m loud.
2:16:01 And you told me, well, I remember hanging out with you and you were in loud then, you’re
2:16:02 not loud now.
2:16:04 And so now I can update these memories, maybe.
2:16:05 By spacious.
2:16:06 Yeah, exactly.
2:16:09 I can reframe it, right?
2:16:11 And these framing effects are huge.
2:16:18 So in theory, people can take and experience those traumatic, and many people do, and say,
2:16:23 this made me who I am, and I’m happy with who I am now, even though it’s a horrible
2:16:24 thing.
2:16:30 I’m stronger for it, or I’m a survivor, or, you know, I couldn’t have done anything about
2:16:33 it, and it’s not my fault.
2:16:38 Or you can have these narratives of shame, and so forth, and guilt, and anger, and so
2:16:39 forth.
2:16:44 So I’m not judging anybody’s reaction to trauma, but what I am saying is that’s part
2:16:45 of the emotional response.
2:16:49 It’s part of the memory that people construct.
2:16:54 The problem is, is that with traumatic memories, when they do stick, it’s hard to change because
2:16:59 there’s so much plasticity driven by the neuromodulators during that event.
2:17:03 With PTSD, and we could talk about that, that’s a whole other thing, but just let’s just take
2:17:04 traumatic memories.
2:17:11 Because it’s so intense, and the amygdala response drives the physiology, in many cases,
2:17:17 of that arousal, which makes you feel like this immediacy of it, right, and infect sleep,
2:17:20 and nightmares, all of that, but anyway, stay out of PTSD for a moment, because that’s
2:17:22 a whole other thing.
2:17:29 But those memories are very resistant because of that intensity, and often the more you
2:17:33 retrieve them, we retraumatize ourselves.
2:17:41 So reframing in a cognitive therapy sense is very difficult because they feel this, and
2:17:47 their brain is telling them, “I’m under threat,” or “I’m ashamed because they’ve reinforced
2:17:51 this narrative so many times,” and you can work through the logic, but sometimes you
2:17:55 need to create some big prediction error to generate some error-driven learning, which
2:17:59 is something we can talk about, or you need some kind of help.
2:18:05 So if you’re driving neuromodulatory systems, like that theoretically could give you a broader
2:18:10 window of plasticity, in fact, actually we’re trying Prozac on my dog, and one of the things
2:18:20 that I’ve seen, she’s very anxious, and it’s to the point where she’ll not exercise, even
2:18:25 though she’s a very active dog, she’ll stop on a walk if she hears a garbage truck anywhere.
2:18:31 And so it’s a very low dose, and I’m not necessarily saying go drug your dogs, but I’m just saying
2:18:36 that the story that I’ve heard is that you get this period of plasticity where you can
2:18:41 kind of rewrite some of these behavioral patterns and make them more open to training
2:18:45 and so forth, and so it doesn’t even have to be a permanent thing, right?
2:18:48 And I think a lot of these things like you’re talking about learned helplessness studies
2:18:55 probably transient effects of not being on it for years or something, but it’s not very
2:19:00 effective in terms of SSRIs, but psilocybin and psychedelics have shown a lot of promises
2:19:02 being bigger effects, right?
2:19:05 And these produce massive plasticity.
2:19:07 There’s two things I think that are really interesting about it.
2:19:14 So my neighbor, by the way, Davis I will just say, I’m biased, but it’s one of the top three
2:19:18 places in the world for learning and memory research.
2:19:23 So next door Dave or David Olson, it turns out is studying psychedelic effects on plasticity.
2:19:30 And so he really emphasizes that there’s these massive neurotrophic factors, BDNF, like
2:19:35 all these factors that are going on, they’re promoting plasticity and for people who’ve
2:19:39 taken them, that’s what they report is that there’s this period of integration afterwards
2:19:43 where your brain’s just like, you know, you can feel it.
2:19:44 You change.
2:19:45 You change, yeah.
2:19:46 You change.
2:19:49 If the integration is guided properly, one thing that I do want to make sure I highlight
2:19:55 and it’s not just for public safety reasons, although that as well is that people are so
2:20:00 intrigued by the idea of “opening plasticity.”
2:20:05 Plasticity is just an opportunity for learning new contingencies, right?
2:20:12 Just taking psychedelics is an experience, but certainly, but the learning of new contingencies
2:20:15 occurs in the integration phase as well as within the session.
2:20:20 That’s why the clinical trials that showed some efficacy for some people were guided
2:20:25 intensely by therapists, but the mere act of having plasticity, plasticity is an opportunity
2:20:26 for learning.
2:20:27 It’s not the actual learning.
2:20:28 That’s right.
2:20:35 It opens up like significant opportunities for reshaping, but the second part of it, which
2:20:41 maybe I think is really interesting is there is also a dissociative element of these drugs.
2:20:45 So ketamine isn’t a psychedelic, but I think there are some interesting plasticity effects
2:20:49 and definitely it produces this dissociative element too.
2:20:56 With psychedelics, there’s often a major perspective shift, and perspective is hugely
2:21:02 important for memory because a lot of our sense of the emotional impact of our memory
2:21:07 is based on a perspective that we adopt when we remember.
2:21:13 Research has shown that you can take the same encoding event, meaning I tell you a story,
2:21:18 let’s just take a very simple thing, a very, I give you a story, and it’s like, I tell
2:21:23 you now, viewed from the perspective of someone else, and you’re trying to remember it.
2:21:28 You can remember things that you didn’t experience, remember the first time around.
2:21:31 Changing your perspective can literally change what you remember.
2:21:33 It can also change the narrative that you produce.
2:21:37 So now let’s say you pull up this traumatic memory, but you’re viewing it from the outside
2:21:41 and you’re feeling your heart’s racing, your eyes are dilating, there’s crazy effects
2:21:45 for psychedelic, but you’re seeing it, and it’s not you.
2:21:48 There’s some deeper self you’re feeling, whether it’s true or not.
2:21:50 Well, you have a sense of agency in there.
2:21:56 Some of the psychedelics, I’ve never tried this one, but there are interesting studies
2:22:03 of Ibogaine, Iboga, where the universal experience, as I understand it, is 22 hours long.
2:22:05 It’s actually a cardiovascular risk.
2:22:08 There’s some things that need to be offset there, so don’t run out and do this, folks,
2:22:15 but people, I’m told, get a high-definition movie of specific events in their life that
2:22:20 actually happened, only when they closed their eyes, so know hallucinating with eyes open.
2:22:21 Interesting.
2:22:26 And then they have agency within those movies, and once they exact the change they wanted
2:22:31 to have, it rotates like a cube, very interesting perhaps to a memory researcher why this would
2:22:37 be, and then they get another event of past where they have agency in that event.
2:22:38 Incredible.
2:22:45 I mean, there’s so much that we don’t know, and I will say that some of the psychedelic
2:22:50 stuff is overhyped, and some of the science is quite bad in that field right now.
2:22:52 The number of papers are being retracted now.
2:22:53 Yeah.
2:22:58 I do think that some of the concerns they had in the FDA I take issue with, but what
2:23:06 I will say is that you have a drug that dramatically increases plasticity, but it changes dramatically
2:23:14 the mental context that you have when you pull up the memory, so you have a real opportunity
2:23:15 for memory updating.
2:23:19 Now, there’s a phenomenon in the animal literature called re-consolidation, where essentially
2:23:28 the act of retrieving a memory opens it up to requiring some kinds of neuromodulators
2:23:34 again to really promote resealing of the memory, so to speak.
2:23:38 If you interrupt it, you can erase the memories, and theoretically, if you can do that, you
2:23:42 could also change the memories pretty significantly.
2:23:48 If I can vividly access some neural population that’s giving me this, normally it gives me
2:23:52 this physiological response that sets off this train of thoughts, and it’s associated
2:23:59 with this physical and mental context, and I can dramatically, I can access those neurons,
2:24:04 but dramatically reshape the context, and dramatically reshape the narrative.
2:24:09 I’ve created the opportunity for massive change, and I don’t know if that’s true, but it sure
2:24:12 makes sense to me that that’s the case.
2:24:17 Now, having said that, if you and me share our traumatic elements of our childhood, I’m
2:24:22 sure we could go out and do this for quite a few hours, right?
2:24:26 That in and of itself will also produce some change in our memories.
2:24:30 It’s very powerful, and I saw this in the clinic where I was doing group therapy with
2:24:34 Vietnam vets, and I’m like, I’m a total fraud.
2:24:42 I’m like, I don’t know, 27 years old, 28 years old, and I’m like in with these Vietnam vets
2:24:50 in their 50s who’ve really seen stuff, and they live in combat zones now in Chicago,
2:24:58 and what I realized was everyone was telling their story, but they’re hearing reflections
2:25:02 of their story, for me, but also from other members of the group who they can relate to,
2:25:09 that are different from their narrative, and now all of a sudden, what happens is the memory
2:25:11 is no longer theirs.
2:25:17 It’s a collective memory that’s shared by all these people, because the memory now incorporates
2:25:21 elements of their reactions as well.
2:25:28 It allows people to remember it in a new context, and we can just take a much more watered-down
2:25:32 version of this where how many times have you had a terrible experience, and it became
2:25:34 a great story.
2:25:38 I basically say that there’s no point in having a bad experience in life if you don’t get
2:25:40 a great story out of it, right?
2:25:45 So I talk in the book about a near-death experience, I had paddleboarding, and everything
2:25:46 about this was stupid.
2:25:52 I could send you pictures of it, and you’d be like, “Oh, my God, what was he thinking?”
2:26:00 I’ve made foolish errors in outdoor adventures in my past, where afterwards I thought that
2:26:08 was a really dumb move to even go to that location to dive, let alone what we did when
2:26:09 we did there.
2:26:14 I mean, some of the stupid stuff that we did, even as kids, like bridge jumps and without
2:26:21 testing water depth, I mean, stupid, stupid stuff that I don’t recommend anyone repeat.
2:26:26 But you’re right, the surviving stories, you carry those forward.
2:26:27 Yeah, exactly.
2:26:32 The problem is the other stories we can talk about, people who are paralyzed, dead, et cetera,
2:26:33 those stories exist too.
2:26:34 Yeah, yeah.
2:26:38 Well, so, I mean, to be clear, it’s like, I felt horrible during that experience, and
2:26:43 it was one of the most immediately fear-inducing experiences I’ve had.
2:26:48 But later, me and Randy O’Reilly, the computational neuroscience friends, we both did this stupid
2:26:49 thing together.
2:26:55 We would tell the story tag team it, and we told it to students and friends and so forth,
2:26:57 and it just became funny.
2:27:01 And so each time we told it, it just became kind of funnier and funnier, and you start
2:27:03 to embellish things and so forth.
2:27:08 And so that change of perspective was really drawn out by sharing and seeing people laugh
2:27:10 and see people like, “What were you thinking?
2:27:15 You’re such a smart person, and you did this,” and it becomes part of the narrative.
2:27:20 And keep in mind, there are people who do this, that they say like, “I’ve had a really
2:27:23 traumatic experience, but I’ve learned from it.
2:27:29 I’ve had a horrible, emotionally abusive relationship, but I’ve learned from it,” right?
2:27:33 And I don’t mean to trivialize anybody’s experience who didn’t have that thing, and they’re just
2:27:35 traumatized by it, and they carry it with them.
2:27:40 But what I am saying is, is that the memory, so to speak, I think in neuroscience right
2:27:46 now, there’s a big hot topic about engrams, as if a bunch of neurons is the memory.
2:27:52 But every time we have a memory, we’re painting a new picture, we’re creating a new novel.
2:28:00 Well, and I think this is where people have to be very careful not to cowboy post-traumatic
2:28:06 stress disorder treatment in a way that allows the narrative to make it worse.
2:28:11 Because people, previous guest on this podcast has this notion of, in describing this, of
2:28:15 story fondling, where people can go further and further into the description of how terrible
2:28:21 something is reinforced by others, and then the memory changes to become much worse than
2:28:26 either the real events were, or just simply worse within their body and mind, and then
2:28:27 they have to live that forward.
2:28:32 So it can go both ways, which is really points to the key, which is to do this with really
2:28:33 trained professionals.
2:28:34 Yeah.
2:28:35 Yeah.
2:28:39 And it’s all about, because you can re-traumatize yourself, and this is also why rumination
2:28:44 is so bad in depression, is because you recall a negative memory, and that gets you in a
2:28:48 negative mood because you pull up the context, and then that makes it easier to recall more
2:28:49 negative memories.
2:28:53 And then every time you recall them, now they’re getting more power because they’re associated
2:28:54 with these negative moods.
2:28:57 So recollection is really a double-edged blade.
2:28:58 Oh, yeah.
2:28:59 Yeah.
2:29:05 I mean, look at, like, so if you take something like reminiscence or nostalgia, so the original
2:29:10 term nostalgia, I credit Felipe de Bregard for it, he’s a philosopher, neuroscientist,
2:29:16 he told me that nostalgia used to be a term for a disease that was coined by a Swiss
2:29:18 physician.
2:29:23 And he used it to talk about a kind of post-traumatic experience that soldiers had where they would
2:29:29 get so wistful about their home that it just made them miserable in the places that they
2:29:30 were at.
2:29:34 It’s been referred to as the pain of an old wound.
2:29:35 Yeah.
2:29:36 Yeah.
2:29:37 Yeah, exactly.
2:29:38 I didn’t say that to someone else.
2:29:39 Yeah, yeah.
2:29:45 And so it can, the research shows it can have very positive effects on mental health, right?
2:29:48 And it can have positive effects on mental health.
2:29:54 If you use that as a way of saying, “Hey, this is just a great thing that’s happened,
2:29:56 I’m grateful for that.”
2:30:01 But it can become toxic if you’re like, “My life used to be so great and now it’s terrible.”
2:30:07 Even if it’s positive reminiscence, if you come into it with the wrong attributions,
2:30:11 it can become negative, it’s toxic, and it can contaminate your present, right?
2:30:16 I mean, the past has got good and it’s got bad in it, just like the present has got good
2:30:18 and it’s got bad in it.
2:30:22 And it’s really all about what are the narratives you’re constructing for it in many ways, and
2:30:30 that plays a big part in the dynamic, malleable, constantly shape-shifting nature of memory.
2:30:31 Incredible.
2:30:39 I want to make sure that we talk about something at first glance very different than all of
2:30:46 this, but it lands squarely in the conversation we’ve had until now, which is your love for
2:30:50 and your participation in rock and roll.
2:30:53 You have a band, right?
2:30:54 Pavlov’s Dogs.
2:30:56 Yep, actually, I have a couple bands now, thank you, please.
2:30:57 Okay.
2:30:58 What are the other ones called?
2:31:05 Well, Pavlov’s Dogs, I’ll say, versus a band of neuroscientists and psychologists, neuroscientists
2:31:11 who met actually, most of us met at a memory meeting, actually, and so we get together
2:31:18 at conferences and we’ll rent out a club and we’ll play basically, Brad calls it skinny
2:31:19 tie music.
2:31:20 It’s like…
2:31:21 Is it original music or covers?
2:31:22 Covers.
2:31:23 That one’s a cover band.
2:31:24 Covers, okay.
2:31:29 And so we’ll play like the Ramones, the Clash, Gang of Four.
2:31:30 Great.
2:31:34 It’s a lot of, you know, we added Blondie and…
2:31:35 She’s still touring.
2:31:36 Yeah, she’s amazing, isn’t she?
2:31:38 Yeah, a friend of mine went on tour with her.
2:31:41 Yeah, there’s a band called Surfboard, who is on tour with Blondie.
2:31:42 Oh, so I know them.
2:31:43 Yeah.
2:31:44 Oh, that’s a friend of yours.
2:31:45 Yeah, Danny from Surfboard.
2:31:47 Yeah, the great band and she toured with Blondie.
2:31:48 Blondie’s amazing.
2:31:54 She’s still super vivacious as a surfboard and Danny.
2:31:55 What instrument do you play?
2:31:58 I play guitar and I also do vocals.
2:31:59 Lead vocals?
2:32:00 Yes.
2:32:05 Or yeah, reluctant because sometimes it’s talking or being off-key, but yeah.
2:32:10 Can people find links to any Pavlov dog live shows or recordings online?
2:32:16 I think we have some recordings on YouTube and if you look on our Facebook page, maybe
2:32:18 our Instagram too, we have live recordings.
2:32:19 Okay.
2:32:20 And you have a show coming up.
2:32:25 We’ll put a link to that because people will listen to this long after that, presumably.
2:32:28 That’s coming up in Chicago on October.
2:32:30 I think it’s the seventh.
2:32:31 Is it a month?
2:32:32 It’s the Monday.
2:32:33 We’ll put a link to that.
2:32:34 Yeah.
2:32:35 Sorry.
2:32:38 But for those that can’t make it because most of us aren’t in Chicago, including me, unfortunately,
2:32:42 we’ll keep an eye out for Pavlov’s dogs.
2:32:47 I love that you play music and I just have, for sake of time, one question about your
2:32:50 love for rock and roll and playing music.
2:32:56 When you’re playing rock and roll live, are you thinking about anything else?
2:33:00 And that’s when I suck.
2:33:04 Actually you know, one hack that I came up with, because it’s like, with the cover band,
2:33:06 we practice like, we cram.
2:33:07 It’s the worst thing.
2:33:08 It’s not space learning.
2:33:13 It’s like we go through the songs and we keep adding and taking away songs, but it’s like,
2:33:19 we’ll cram for like, I don’t know, about eight hours of practices over three days or something.
2:33:22 And so it’s, for me, it’s like a constant memory thing because my brain doesn’t want
2:33:23 to play covers.
2:33:25 It wants to play the songs that I’ve written.
2:33:27 And so there’s always this very thing.
2:33:28 And then I get nervous.
2:33:29 I get really nervous.
2:33:30 It’s how I move a lot.
2:33:37 And then I see friends and that kills me because then I started thinking, what are they thinking?
2:33:43 And so I started, last show I did with Pavlov’s dogs, I wore sunglasses and it was great.
2:33:48 Because then I wasn’t attuned to them and I was, it just goes back to what we were talking
2:33:49 about, kind of with the camera and stuff.
2:33:50 I was feeling it.
2:33:56 And I was thinking, I was, I was not, I was in the flow in the zone and feeling it and
2:33:58 doing it and not thinking about it.
2:34:02 And there’s a whole interesting literature choking under pressure that actually relates
2:34:07 to this idea of like, you know, sometimes having too much cognitive control going on
2:34:09 is like really bad when you’re under stress.
2:34:14 And if you know something fairly well, you’re going to be better off if you just go into
2:34:15 an automatic state.
2:34:16 I love that.
2:34:20 When I do live shows, I like to have the house lights relatively dim.
2:34:22 I don’t want to see anybody at first.
2:34:25 And then as they get more comfortable, I’m happy to have the house lights come up.
2:34:26 Oh, what do you play?
2:34:27 I didn’t know you play.
2:34:28 Oh, I don’t play anything.
2:34:33 I do live events where I talk about science, where I tell stories about science and scientists.
2:34:34 Okay.
2:34:38 A couple of things are right in the front of my mind and I’d be remiss if I didn’t say
2:34:40 them right now.
2:34:44 First of all, it’s absolutely clear that we need to get you back here for more discussion
2:34:46 about memory and learning.
2:34:49 There’s just so much that we didn’t have the opportunity to cover in this conversation,
2:34:51 but we most certainly will in a future conversation.
2:34:53 We’re going to bring up the turkeys of Davis.
2:34:54 No, the turkeys.
2:34:55 No, we didn’t.
2:35:02 Second of all, I want to thank you for writing your book, Why We Remember, because it’s a
2:35:06 fantastic exploration of the modern understanding of memory.
2:35:11 Still some of the mysteries that remain, but this is a field that’s evolved a lot and you
2:35:18 capture so much of the incredible findings there over the years in a very pleasurable
2:35:19 way.
2:35:21 So it’s a pleasure to read.
2:35:25 And then I also want to thank you for coming here today to share with us your understanding
2:35:31 about memory and also your sharing of your experience with ADHD and some of the tools
2:35:33 you use, some of the struggles.
2:35:38 I think all too often people hear about these scientists or physicians or people who are
2:35:43 authorities on a topic and they don’t hear about the challenges they face.
2:35:49 And I assure you that a great, great many people will appreciate the fact that you yourself
2:35:53 have struggled with certain issues related to attention, but that you’ve overcome them
2:36:00 at least as well to be able to be a functional parent and family man, professor, author,
2:36:04 now public educator, dog owner, second time around.
2:36:10 And for that, and for a great many other reasons, you’ve educated us and you’ve given us a great
2:36:11 many practical tools.
2:36:18 It’s also great to see you as a fellow punk rocker and old friend, and I even let you
2:36:19 call me Andy.
2:36:20 So thank you.
2:36:23 So thanks for coming here today and please do come back again, Charne.
2:36:24 Oh, I would love to.
2:36:25 Thank you, Andrew.
2:36:27 It’s been great to be here.
2:36:33 Thank you for joining me for today’s discussion about memory and ADHD with Dr. Charne Ranganath.
2:36:37 To learn more about his work and to find a link to his book as well as social media accounts,
2:36:39 please see the links in the show note captions.
2:36:44 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
2:36:46 That’s a terrific zero cost way to support us.
2:36:51 In addition, please subscribe to the podcast on both Spotify and Apple, and on both Spotify
2:36:54 and Apple, you can leave us up to a five star review.
2:36:57 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:37:00 That’s the best way to support this podcast.
2:37:04 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d
2:37:07 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section
2:37:08 on YouTube.
2:37:10 I do read all the comments.
2:37:12 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
2:37:14 It’s my very first book.
2:37:18 It’s entitled, “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
2:37:20 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based
2:37:24 on more than 30 years of research and experience.
2:37:30 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control protocols
2:37:32 related to focus and motivation.
2:37:37 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
2:37:41 The book is now available by pre-sale at protocolsbook.com.
2:37:43 There you can find links to various vendors.
2:37:45 You can pick the one that you like best.
2:37:50 Again, the book is called, “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
2:37:54 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
2:37:55 platforms.
2:37:59 So that’s Instagram, X formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn.
2:38:03 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
2:38:07 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
2:38:09 on the Huberman Lab podcast.
2:38:12 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
2:38:15 If you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, our Neural Network
2:38:20 newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as
2:38:24 protocols in the form of brief one-to-three-page PDFs.
2:38:29 Those protocol PDFs are on things like neuroplasticity and learning, optimizing dopamine, improving
2:38:33 your sleep, deliberate cold exposure, deliberate heat exposure.
2:38:37 We have a foundational fitness protocol that describes a template routine that includes
2:38:42 cardiovascular training and resistance training with sets and reps, all backed by science,
2:38:44 and all of which, again, is completely zero-cost.
2:38:49 To subscribe, simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab up in the upper right corner,
2:38:51 scroll down a newsletter, and provide your email.
2:38:55 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
2:38:59 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Charan Ranganath.
2:39:03 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
2:39:07 [MUSIC PLAYING]
2:39:09 (upbeat music)
Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Charn Ranganath. Tiến sĩ Charn Ranganath là giáo sư tâm lý học và khoa học thần kinh tại Đại học California, Davis. Ông là một trong những nhà nghiên cứu hàng đầu thế giới về chủ đề trí nhớ con người. Và trí nhớ, tất nhiên, là một thành phần thiết yếu trong toàn bộ cuộc sống của chúng ta.
Trí nhớ không chỉ quan trọng để ghi nhớ những điều mà chúng ta học được. Nó cũng cực kỳ quan trọng để thiết lập bối cảnh cho toàn bộ cuộc sống của chúng ta, có nghĩa là chỉ bằng cách hiểu chúng ta đến từ đâu, chúng ta đã là ai và hiện tại chúng ta là ai, chúng ta mới có thể định hình những gì chúng ta muốn làm trong những khoảnh khắc tiếp theo, ngày tiếp theo, những năm tiếp theo, và thực sự là cho phần còn lại của cuộc đời mình.
Đó là lý do tại sao, chẳng hạn, những người có khiếm khuyết về trí nhớ, có thể do tổn thương não hoặc do suy giảm nhận thức liên quan đến tuổi tác hoặc các bệnh như chứng mất trí nhớ Alzheimer, phải chịu đựng rất nhiều, không chỉ về việc không thể nhớ những điều cần thiết cho các nhiệm vụ hàng ngày, mà còn để đặt bản thân họ vào bối cảnh lớn hơn của cuộc sống.
Nhận ra các thành viên trong gia đình không chỉ là khả năng liên hệ với những thành viên đó trong cuộc sống hàng ngày. Nó cũng liên quan đến việc hiểu bối cảnh đầy đủ của tất cả những kỷ niệm của một người với những người đó và ý nghĩa mà một tương tác nhất định mang lại cho bất kỳ trải nghiệm nào trong cuộc sống.
Vì vậy, hôm nay, bạn sẽ học cách trí nhớ hoạt động. Bạn sẽ tìm hiểu về những điều như cảm giác đã từng trải qua (deja vu). Bạn sẽ tìm hiểu các cách để giảm thiểu suy giảm nhận thức liên quan đến tuổi tác, những gì nghiên cứu thực sự nói về điều đó, và các cách để ngăn chặn những điều như chứng mất trí nhớ Alzheimer.
Chúng tôi cũng nói về ADHD hay Rối loạn Tăng động Giảm chú ý, và Tiến sĩ Ranganath chia sẻ kinh nghiệm của chính mình với ADHD, cách nó liên quan đến trí nhớ, và các công cụ mà ông đã sử dụng để chống lại ADHD của mình.
Tiến sĩ Ranganath có khả năng tuyệt vời trong việc mô tả các nghiên cứu một cách rõ ràng và kết hợp điều đó với câu chuyện và kinh nghiệm sống của mình theo cách thực sự cung cấp cho bạn những công cụ thực tiễn mà bạn có thể áp dụng trong cuộc sống hàng ngày.
Trước khi bạn bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi nhằm cung cấp thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học đến công chúng mà không tốn phí.
Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ cho podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là David. David sản xuất một loại thanh protein không giống bất kỳ loại nào khác. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và không có gram đường nào. Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% calo của nó đến từ protein. Điều này cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất tiếp theo.
Các thanh của David cũng có hương vị tuyệt vời. Thanh yêu thích của tôi là loại hương vị bánh, nhưng tôi cũng thích loại hương vị sô cô la và loại hương vị berry. Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị. Tất cả đều rất ngon.
Đối với tôi, tôi cố gắng lấy hầu hết calo từ thực phẩm nguyên chất. Tuy nhiên, khi tôi vội vàng hoặc xa nhà hoặc chỉ đang tìm kiếm một món ăn nhẹ nhanh vào buổi chiều, tôi thường thấy mình đang tìm kiếm một nguồn protein chất lượng cao. Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein chất lượng cao với lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein của mình là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể, và cho phép tôi làm điều đó mà không phải tiêu thụ quá nhiều calo.
Một lần nữa, tôi tập trung vào việc lấy hầu hết thực phẩm của mình từ các nguồn thực phẩm nguyên chất trong suốt cả ngày, nhưng tôi thường ăn một thanh David vào cuối buổi chiều khi tôi cảm thấy đói giữa bữa trưa và bữa tối, đôi khi cũng vào giữa buổi sáng nếu tôi cảm thấy đói lúc đó, và đôi khi tôi sẽ sử dụng nó như một bữa thay thế, mặc dù không phải là một bữa ăn thay thế hoàn toàn.
Nó có thể giúp tôi đến bữa ăn tiếp theo, vì vậy nếu tôi cần ăn trong vài giờ tới, nhưng tôi thực sự đói, tôi sẽ ăn một thanh David. Như tôi đã đề cập trước đó, chúng cực kỳ ngon. Thực tế, chúng ngon một cách bất ngờ. Ngay cả độ kết cấu cũng tuyệt vời. Nó giống như độ kết cấu của bánh quy, kiểu như bánh quy dai, điều này khác với các thanh khác mà tôi thường cảm thấy ngán. Tôi chưa bao giờ là một fan lớn của các thanh cho đến khi tôi phát hiện ra thanh David. Nếu bạn thử chúng, bạn sẽ hiểu tôi đang nói gì. Vì vậy, nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập vào davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman. Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Levels. Levels là một chương trình cho phép bạn thấy cách các loại thực phẩm khác nhau ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn bằng cách cung cấp phản hồi theo thời gian thực về chế độ ăn uống của bạn thông qua một thiết bị theo dõi glucose liên tục. Một trong những yếu tố quan trọng nhất trong cả sức khỏe ngắn hạn và dài hạn của bạn cũng như mức năng lượng mỗi ngày là khả năng của cơ thể bạn trong việc quản lý glucose trong máu. Để duy trì năng lượng và sự tập trung suốt cả ngày, bạn muốn giữ mức glucose trong máu ổn định mà không có những đợt tăng vọt hay giảm sút lớn. Tôi bắt đầu sử dụng Levels khoảng ba năm trước như một cách để hiểu cách các loại thực phẩm khác nhau ảnh hưởng đến mức glucose trong máu của tôi. Nó đã chứng minh là cực kỳ hữu ích trong việc xác định lựa chọn thực phẩm của tôi, thời điểm tốt nhất để ăn uống xung quanh các hoạt động như tập luyện, cả tập tim mạch và tập sức mạnh, cũng như khi và nên ăn gì gần giờ ngủ hoặc không gần giờ ngủ khi tôi thức dậy vào buổi sáng, nếu tôi nhịn ăn hoặc phá vỡ một kỳ nhịn ăn, v.v. Thực sự, việc sử dụng Levels đã giúp tôi định hình toàn bộ lịch trình của mình để tôi có nhiều năng lượng hơn, sự tập trung nhận thức tốt hơn, các buổi tập luyện của tôi tốt hơn, giấc ngủ của tôi cũng tốt hơn. Mọi thứ đều tốt hơn khi tôi hiểu cách các yếu tố khác nhau, đặc biệt là thực phẩm, ảnh hưởng đến mức glucose trong máu của tôi. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc tìm hiểu thêm về Levels và muốn thử một thiết bị theo dõi glucose liên tục cho riêng mình, bạn có thể truy cập vào levels.link/huberman.
Hiện tại, Levels cũng đang cung cấp thêm hai tháng thành viên miễn phí.
Một lần nữa, đó là levels.link/huberman để thử cảm biến mới của họ và nhận hai tháng thành viên miễn phí.
Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Waking Up.
Waking Up là một ứng dụng thiền cung cấp hàng trăm chương trình thiền có hướng dẫn, các khóa đào tạo chánh niệm, các buổi yoga nidra và nhiều hơn nữa.
Tôi bắt đầu thực hành thiền khi khoảng 15 tuổi, và nó đã có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của tôi.
Đến bây giờ, có hàng ngàn nghiên cứu chất lượng được đánh giá ngang hàng nhấn mạnh sự hữu ích của thiền chánh niệm trong việc cải thiện sự tập trung, quản lý căng thẳng và lo âu, cải thiện tâm trạng của chúng ta và nhiều điều khác.
Trong những năm gần đây, tôi đã bắt đầu sử dụng ứng dụng Waking Up cho các buổi thiền của mình vì tôi thấy đây là một nguồn tài nguyên tuyệt vời giúp tôi thực sự duy trì sự nhất quán trong thực hành thiền.
Nhiều người bắt đầu thực hành thiền và trải nghiệm một số lợi ích, nhưng cũng có nhiều người gặp khó khăn trong việc duy trì thực hành đó.
Điều mà tôi và rất nhiều người khác yêu thích về ứng dụng Waking Up là nó có rất nhiều thiền khác nhau để lựa chọn, và những buổi thiền đó có thời gian khác nhau.
Vì vậy, thật dễ dàng để duy trì thực hành thiền của bạn, cả từ góc độ mới mẻ.
Bạn không bao giờ cảm thấy chán với những buổi thiền đó.
Luôn có điều gì đó mới để khám phá và học hỏi về bản thân cũng như về hiệu quả của thiền.
Và bạn luôn có thể sắp xếp thiền vào lịch trình của mình, ngay cả khi bạn chỉ có hai hoặc ba phút mỗi ngày để thiền.
Nếu bạn muốn thử ứng dụng Waking Up, hãy truy cập wakingup.com/huberman, nơi bạn có thể truy cập dùng thử miễn phí 30 ngày.
Một lần nữa, đó là wakingup.com/huberman để truy cập dùng thử miễn phí 30 ngày.
Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Charn Ranganath.
Tiến sĩ Charn Ranganath, chào mừng bạn.
Cảm ơn bạn.
Nói về trí nhớ, chúng ta đã biết nhau từ lâu.
Chúng ta đã biết nhau từ lâu.
Chúng ta đã biết nhau từ lâu.
Tôi là một sinh viên tốt nghiệp khi bạn lần đầu tiên được tuyển dụng làm giáo sư trợ lý, điều này đối với những ai không quen thuộc với thuật ngữ và con đường học thuật thì giáo sư trợ lý là những giáo sư chưa nhận được chức danh vĩnh viễn, nhưng bây giờ, tất nhiên, bạn đã là giáo sư chính thức. Và bạn là một chuyên gia hàng đầu thế giới về trí nhớ, điều mà tôi nghĩ chiếm lĩnh tâm trí của tất cả chúng ta, ngay cả khi chúng ta không cố gắng.
Vì vậy, đó thực sự là bước chuyển tiếp đến câu hỏi đầu tiên của tôi, đó là khi chúng ta di chuyển qua một ngày, có bao nhiêu phần trong nhận thức của chúng ta, trong cảm nhận của chúng ta, tập trung vào những điều đang xảy ra trong hiện tại so với việc bị chi phối bởi những ký ức trước đó? Có những nghiên cứu nào đã được thực hiện để đánh giá tần suất mà não bộ của chúng ta chuyển sang những suy nghĩ về quá khứ không? Tất nhiên, chúng ta học về những điều đang ở trong hiện tại của chúng ta. Tôi biết đây là một chiếc cốc vì tôi đã được dạy điều đó vào một thời điểm nào đó. Nhưng điều tôi đang đề cập là bao nhiêu phần trong suy nghĩ của chúng ta hàng ngày thực sự là ở quá khứ.
Chà, điều đó thật thú vị. Ý tôi là, trước hết, đó là một câu hỏi tuyệt vời để bắt đầu. Và điều thú vị là tôi thực sự không nghĩ rằng trí nhớ là về quá khứ. Tôi nghĩ trí nhớ là về hiện tại và tương lai. Nó liên quan đến việc chọn lọc những gì bạn cần từ quá khứ để hiểu rõ hiện tại và để dự đoán về tương lai. Tôi biết bạn là một người có tầm nhìn, đúng không? Và nếu bạn nhìn vào chuyển động mắt của mọi người, đúng không? Lần đầu tiên tôi vào phòng này, tôi chắc chắn – tôi không nhận thức được điều đó. Nhưng tôi chắc chắn rằng mắt tôi đã di chuyển khắp nơi. Bây giờ nếu tôi quay lại thăm, bạn nói nếu bạn như, ôi, đó là một cuộc phỏng vấn tuyệt vời hoặc gì đó, đúng không? Hy vọng là như vậy. Nhưng có thể không. Nhưng giả sử tôi có, đúng không? Có khả năng. Vâng. Vì vậy, tôi đi và mắt tôi có lẽ sẽ đi ngay đến bức ảnh của Rick Rubin, sau đó tôi sẽ nhìn ngay đến cái gì đó bên ngoài máy pha espresso. Và vì vậy trí nhớ của tôi cho phép tôi đưa ra những dự đoán về nơi mọi thứ đang ở. Và điều đó gần như là tiền ý thức đến mức nó xảy ra mà không có sự nhận thức của chúng ta.
Và điều đó giống như là xác nhận.
Chúng ta đang nắm bắt những điều quan trọng và đảm bảo mọi thứ đều ở đúng chỗ của nó.
Và bạn có thể thấy điều này diễn ra trong các hiện tượng như mù thay đổi.
Đó là một hiện tượng hơi khác một chút.
Nhưng về cơ bản, trong mù thay đổi, có một ví dụ nổi tiếng khi họ chiếu một video về
những người chơi bóng rổ và họ chuyền bóng qua lại.
Và sau đó có một người trong trang phục khỉ đi bộ phía sau họ.
Và khoảng 40% những người xem video này không thấy con khỉ.
Lý do là bạn đang tạo ra những kỳ vọng nghiêm túc về những gì ở trước mặt bạn.
Và vì vậy bạn không thực sự nhìn thấy những gì ở trước mặt bạn.
Bạn đang tạo ra một mô hình nội bộ, một mô phỏng thực sự về thế giới bên ngoài.
Và trí nhớ, cho dù đó là trí nhớ ngữ nghĩa, mà chúng ta sẽ nói đến, kiến thức của bạn
về thế giới, như cái cốc chẳng hạn.
Nếu đó là trí nhớ diễn biến, là trí nhớ của bạn về những gì đã xảy ra, giả sử chỉ một phút
trước, tất cả đều liên quan đến cảm giác của bạn về nơi bạn đang ở, đúng không?
Nếu tôi chỉ hỏi bạn hôm nay là ngày mấy, bạn sẽ sử dụng trí nhớ diễn biến cho điều đó.
Sáng mai, tôi sẽ thức dậy trong một phòng khách sạn.
Nếu tôi không có trí nhớ diễn biến, tôi sẽ hoảng sợ vì tôi sẽ tự hỏi, tôi đang ở đâu?
Tôi có bị bắt cóc không?
Tại sao tôi lại ở đây?
Và đó thực sự là trải nghiệm của những người có rối loạn trí nhớ.
Ý tôi là, họ phải ở trong những môi trường rất quen thuộc vì nếu không sẽ rất đáng sợ.
Vì vậy, ngay cả khi, tôi không nhất thiết phải nói rằng chúng ta không bao giờ nhìn thấy hiện tại, chúng ta có, đúng không?
Nhưng sự hiểu biết của chúng ta về hiện tại được thông tin rất nhiều bởi quá khứ, điều đó cho phép chúng ta vừa
tập trung vào những gì quan trọng, những gì không dư thừa với những gì chúng ta đã biết, và nó cũng cho phép
chúng ta phát hiện ra những điều bất ngờ và tìm ra những điều không mong đợi và nắm bắt những thông tin
quan trọng nhất.
Hôm qua, tôi đã chợp mắt một chút vào buổi chiều.
Tôi thực hành nghỉ ngơi sâu không ngủ vào buổi chiều.
Bạn đã dạy điều này cho tôi vào một lúc nào đó chưa?
Tôi thấy nó rất phục hồi cho năng lượng tinh thần và thể chất, nhưng tôi đã ngủ gật vào cuối buổi.
Và khi tôi tỉnh dậy, tôi ở trong một căn phòng tối, nhưng tôi không biết mình đang ở đâu trong khoảng 10 đến 15 giây, hơi đáng sợ, nhưng tôi đã quên rằng mình đang ở trong studio riêng của mình.
Tôi đã giảm ánh sáng trong phòng xuống.
Điều gì xảy ra khi chúng ta có những khoảng trống trong trí nhớ khi chúng ta tỉnh dậy từ giấc ngủ hoặc đôi khi nếu ai đó bị jet lag nặng, họ có thể trải qua cảm giác mất phương hướng về địa điểm.
Chúng ta có biết đó là gì không?
Chà, nhiều cảm giác về nơi bạn đang ở đến từ trí nhớ sự kiện.
Bây giờ, có một trường phái tư tưởng cho rằng trí nhớ sự kiện, tức là khả năng nhớ lại các sự kiện trong quá khứ, đến từ khả năng hiểu nơi bạn đang ở.
Chúng ta có một số dữ liệu thú vị từ hải cẩu, thực ra, nói về vấn đề này.
Hải cẩu?
Hải cẩu, đúng vậy.
Được rồi, chúng ta sẽ quay lại với điều đó.
Chúng ta sẽ quay lại với hải cẩu.
Tôi sẽ lập luận rằng để nhớ nơi bạn đang ở khi bạn vừa mới thức dậy, bạn phải tham gia vào việc truy xuất trí nhớ sự kiện một cách chủ động.
Tức là, bạn phải tìm ra, ồ, làm thế nào tôi lại đến đây?
Và điều đó mất một chút thời gian, việc định hướng bản thân mất một chút thời gian, vì đó là một kiểu tìm kiếm trí nhớ có kiểm soát, đúng không?
Nó không phải là điều gì đó ở trước mặt bạn nhắc nhở bạn về nơi bạn đang ở ban đầu.
Và bạn cũng đang ở trong một chút sương mù khi bạn tỉnh dậy.
Tôi không biết đủ về giấc ngủ để nói, nhưng tôi nghi ngờ rằng mọi người có thể đang ở trong một giai đoạn giống như giai đoạn một hoặc chỉ là sóng alpha cao.
Những sóng não này rất liên quan đến cảm giác mơ màng khi bạn thức dậy, các chất điều hòa thần kinh có lẽ rất thấp.
Không có nhiều epinephrine, không có nhiều adrenaline.
Đúng vậy, chính xác.
Và vì vậy điều đó sẽ dẫn bạn đến việc thực hiện việc truy xuất trí nhớ mà bạn cần để định hướng bản thân một cách chậm chạp.
Vì vậy, trong phòng khám, nếu bạn muốn hiểu liệu ai đó có rối loạn trí nhớ hay không, một trong những điều đơn giản nhất là hỏi họ hôm nay là ngày nào trong tuần, tháng nào? Ai là tổng thống? Ai là tổng thống? Đúng vậy. Bây giờ đó là một câu hỏi khó. Nó phụ thuộc vào thời điểm trong năm liên quan đến cuộc bầu cử mà bạn hỏi, đúng không? Thật thú vị. Tôi cũng tò mò về lý do tại sao hầu hết chúng ta đều có một hình ảnh ổn định về bản thân. Hiểu biết của tôi là ngay cả những người có khiếm khuyết trí nhớ rất nghiêm trọng cũng không thức dậy vào buổi sáng và tự hỏi “Tôi là ai?” hoặc “Người này trong cơ thể này là ai?”, mà bằng cách nào đó chúng ta nhớ rằng chúng ta có một cái tôi, rằng chúng ta tách biệt với những cái tôi khác, rằng loại kiến thức đó có thể là bẩm sinh. Chúng ta có thể được sinh ra với nó và rằng hình ảnh về bản thân trong trí nhớ là rất ổn định. Điều đó có đúng không? Chà, đây là điều tôi sẽ nói. Đó là một câu hỏi rất thú vị và phức tạp. Bạn luôn nói đến một khía cạnh để thấy rằng nó phức tạp. Nhưng tôi sẽ đưa ra một điều đơn giản nhất có thể, đó là, nếu bạn nhìn vào những bệnh nhân bị mất trí nhớ, họ có một rối loạn trí nhớ mà họ không thể hình thành những ký ức mới, họ có một cảm giác về bản thân, như bạn đã đề cập, đúng không? Không phải là họ không biết họ là ai. Ý tôi là họ biết tên của họ, họ biết tiểu sử của họ và vân vân. Nhưng điều xảy ra là vào thời điểm, giả sử nếu bạn đã đi bơi và suýt chết đuối, bạn đã gặp sự cố thiếu oxy hoặc ngừng tim hoặc bạn đã bị chấn thương não nghiêm trọng, khiếm khuyết trí nhớ nặng, đúng không? Cảm giác về bản thân của bạn không được cập nhật, nó bị kẹt lại. Và vì vậy có một cảm giác nhìn vào và không mong đợi bản thân bạn sẽ già hơn như bạn đã từng, như bạn đang ở hiện tại, bởi vì bạn như bị kẹt trong cảm giác về người mà bạn đã từng. Và tôi nghĩ, tôi đã nói chuyện với người bạn tốt của tôi, Rick Robbins ở Davis, một nhà tâm lý học về tính cách và ông ấy nghiên cứu sự phát triển của tính cách.
Và nó phát triển, bạn biết đấy, nó ổn định trong những năm thanh thiếu niên này. Và điều đó thực sự cũng liên quan đến trí nhớ một cách thú vị. Nhưng nó có thay đổi. Con người thực sự thay đổi theo những cách rất thú vị. Một điều là con người thường trở nên lạc quan hơn khi họ lớn tuổi. Có đúng không? Vâng. Đúng vậy, điều đó đúng. Laura Karstensen, đồng nghiệp của bạn tại Stanford, thực sự đã thực hiện một số công trình rất thú vị về chủ đề đó. Họ trở nên lạc quan hơn và tôi sẽ lập luận rằng chúng ta trở nên “cứng nhắc” hơn vì khả năng tái cấu trúc các mạch thần kinh của chúng ta giảm dần theo tuổi tác. Chà, bạn biết đấy, tôi nghĩ điều đó hơi bị ph ex quá. Tôi nghĩ bạn đúng. Bạn biết đấy, bạn chắc chắn thấy hoạt động dopamine giảm đi, chẳng hạn, khi mọi người lớn tuổi hơn. Nhưng điều tôi muốn nói là nếu bạn có một người già hóa khỏe mạnh, họ có rất nhiều khả năng dẻo dai thần kinh. Nhưng thường thì điều xảy ra là, vâng, bạn bị mắc kẹt trong cách nghĩ của mình và điều đó có thể liên quan đến một vài điều. Một điều là bạn có những thay đổi trong vỏ não trước trán và điều đó khiến bạn ít linh hoạt về mặt nhận thức hơn. Nó cũng có thể là vì mọi người tích lũy quá nhiều kiến thức trước đó về thế giới đến nỗi nó trở thành một phần ăn sâu vào suy nghĩ rằng đây là cách mọi thứ diễn ra và khó khăn hơn để bị bất ngờ. Ý tôi là, bạn có thể thấy điều này với những nhà khoa học già, đúng không? Họ nói rằng, không có gì mới cả. Mọi thứ đã được phát hiện vào năm 1960 và không có gì mới xảy ra kể từ đó. Và nhân tiện, đối với những người đang nghe và đang xem xét một sự nghiệp trong khoa học, không có gì xa sự thật hơn. Thực tế, trước khi ghi âm, bạn đã nói với tôi một câu nói mà tôi chưa bao giờ nghe trước đây. Tôi không biết nó có mang tính châm biếm hay lạc quan. Nhưng nếu tôi nhớ đúng câu trích dẫn mà Tiến sĩ Ranganath đã truyền đạt, không phải từ ông ấy, mà từ một người khác, không được nêu tên, là, “Khoa học tiến bộ từng đám tang một.” Một tuyên bố thực sự rất thú vị.
Nó có thể được xem xét từ nhiều hướng khác nhau.
Nhưng tôi đồng ý.
Tôi đồng ý.
Thật tuyệt vời, hãy gọi họ là những nhà khoa học lớn tuổi với kiến thức và sự hào hứng to lớn.
Ý tôi là, chỉ cần lắng nghe người đoạt giải Nobel, Richard Axel, nói về tình yêu của ông đối với khứu giác và nhận thức, bạn có thể cảm nhận được niềm vui của ông và ông đang ngày càng lớn tuổi.
Xin lỗi, Richard, nhưng đó là sự thật.
Ông đã ở độ tuổi 70.
Hy vọng ông sẽ sống rất lâu.
Và chắc chắn rằng khoa học đã tiến bộ nhờ vào việc ông còn sống và làm việc với hệ thống khứu giác.
Nhưng tôi nghĩ điều bạn đang đề cập thực sự rất quan trọng.
Có thể nó không nhất thiết phải ngừng lại khi chúng ta già đi.
Nó có thể vẫn mở ra ở mức độ tương tự như khi trưởng thành sớm.
Nhưng nếu tôi hiểu đúng những gì bạn đang nói, bạn tin rằng đó là vì mọi người có xu hướng tìm kiếm ít kiến thức mới hơn là thiếu khả năng tạo ra kiến thức mới.
Tôi tin rằng điều đó là đúng, nhưng đó là một ý kiến.
Tôi không có dữ liệu cụ thể về điều đó, nhưng có lẽ ai đó đã xem xét vấn đề này.
Nhưng cảm giác của tôi là nhiều điều xảy ra với cách mà cuộc sống của mọi người diễn ra khi họ già đi liên quan đến môi trường và kinh nghiệm của họ.
Và không phải nói rằng, ý tôi là, đúng, tính dẻo dai của não bộ có thay đổi khi bạn già đi, nhưng nó không giải thích được mức độ mà đôi khi mọi người có thể bị mắc kẹt và cứng nhắc trong cách suy nghĩ của họ.
Bạn biết đấy, ví dụ của bạn về nhà khoa học là một ví dụ rất đẹp vì tôi nhìn vào những nhà khoa học không bị mắc kẹt trong cách suy nghĩ của họ, đúng không?
Và họ liên tục thách thức những niềm tin của mình.
Họ bao quanh mình bằng một nhóm người đa dạng để kích thích họ.
Và họ cũng cởi mở với những sai lệch trong dự đoán.
Tức là, họ cởi mở với việc nói rằng có thể có điều gì đó vi phạm kiến thức của tôi về thế giới hoặc sự hiểu biết của tôi về cách thế giới hoạt động.
Vì vậy, đây chỉ là một ví dụ.
Tôi biết tôi sẽ tự do liên tưởng khắp nơi.
Xin vui lòng.
Nhưng nó giống như, những nghiên cứu thú vị nhất mà chúng tôi từng thực hiện là gì?
Và tôi hoàn toàn ghi nhận công lao của nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ của tôi, Matthias Gruber, cho điều này. Anh ấy đến phòng thí nghiệm của tôi, vốn là người Đức, từ Đại học College London. Và anh ấy nói rằng anh ấy muốn nghiên cứu sự tò mò và ảnh hưởng của nó đến tâm trí của tôi. Tôi nghĩ, điều này thật sự, tôi đang hoàn toàn khép kín. Và tôi đã nói, đây chỉ là một chủ đề ngớ ngẩn. Bạn biết đấy, ai cũng biết nếu bạn tò mò về điều gì đó, bạn sẽ nhớ nó tốt hơn. Điều này là vì bạn quan tâm, đúng không? Vì vậy, anh ấy nói, không, không, không, điều này thực sự thú vị. Và vì vậy anh ấy đã thực hiện thí nghiệm này và tôi đã tham gia vào đó. Ý tôi là, chúng tôi thực sự đã cùng nhau, đó là một điều tuyệt vời khi tôi được tiếp xúc với điều gì đó mới mẻ và tôi cảm thấy hào hứng về nó. Và ý tưởng là chúng tôi sẽ đưa cho mọi người những câu hỏi đố vui. Và nó giống như một buổi quiz ở quán rượu, đúng không? Bạn ngồi trong một buổi quiz ở quán rượu. Đôi khi bạn nhận được một câu hỏi và bạn nghĩ, tôi không biết câu trả lời. Đôi khi bạn biết. Bạn biết, tôi biết nó. Đôi khi bạn nói, tôi không biết. Nhưng trời ơi, tôi thực sự cần biết câu trả lời cho điều này và bạn cảm thấy như có một cơn ngứa, đúng không? Hoặc đôi khi bạn là người nghe. Ý tôi là, họ có lẽ là những người rất tò mò và đó là lý do tại sao họ nghe điều này và có thể một số người trong số họ sẽ xem ghi chú chương trình của bạn sau đó vì họ muốn tìm hiểu thêm, đúng không? Vì vậy, chúng tôi thực sự quét não của mọi người bằng cách sử dụng MRI chức năng. Và chúng tôi quét họ khi họ nhận được các câu hỏi. Đôi khi họ đã nói, tôi thực sự tò mò để tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi này. Đôi khi họ không tò mò. Và sau đó chúng tôi để họ chờ khoảng tám giây và sau đó, hoặc mười giây, tôi nghĩ là khoảng như vậy. Và sau đó chúng tôi cho họ xem câu trả lời. Vì vậy, họ đang trong trạng thái hồi hộp, giống như bạn đang xem Breaking Bad hoặc điều gì đó vào thời điểm đó. Mọi người ở quảng cáo. Và vì vậy bạn nghĩ, ôi không, tôi phải tìm ra điều gì sẽ xảy ra với Walt, đúng không? Vì vậy, bạn đang trong trạng thái hồi hộp. Bạn cần biết câu trả lời cho điều này. Hoặc bạn không quan tâm.
Đôi khi bạn chỉ không quan tâm, bạn chỉ ngồi đó.
Vì vậy, chúng tôi thể hiện một chút khuôn mặt và nói, này, bạn nghĩ người này có khả năng biết câu trả lời cho câu hỏi này không?
Bây giờ, đây là một điều hoàn toàn ngớ ngẩn để làm vì họ không biết người này.
Họ chỉ đang nhìn vào một khuôn mặt.
Họ chỉ đang đưa ra một quyết định tùy ý nào đó.
Nhưng tôi sẽ giải thích lý do tại sao chúng tôi đã làm điều đó vì đó là, tôi nghĩ, phần thú vị nhất của thí nghiệm.
Nhưng trước tiên, hãy quay lại với câu hỏi trivia.
Chúng tôi phát hiện rằng khi chúng tôi nhìn vào hoạt động của não, khi chúng tôi đưa ra câu hỏi cho mọi người, ngay sau đó, có một sự bùng nổ hoạt động trong cái gọi là mạch thưởng của não.
Thực ra, nó không thực sự là một mạch thưởng, như chúng tôi đã thảo luận ngoài đời.
Nó thực sự là những khu vực của não xử lý chất dẫn truyền thần kinh dopamine.
Và không giống như nhiều neuromodulator khác, dopamine có tác động hạn chế hơn nhiều.
Vì vậy, ở vùng giữa não gần khu vực tegmental bụng, tôi đang rất hứng thú với điều này.
Không, chúng tôi đã nói về điều đó trong podcast này như một tuyên bố quan trọng mà bạn đã đưa ra mà mọi người nên ghi nhớ khi chúng ta tiến triển qua điều này là dopamine không được phát tán khắp nơi.
Nó không được rải rác khắp não.
Nó được giải phóng ở những vị trí khá hạn chế để thúc đẩy các quá trình cụ thể.
Đúng vậy.
Điều đó là đủ cho bây giờ.
Và khi chúng tôi nhìn vào MRI chức năng, chúng tôi không thể đo dopamine, nhưng những gì chúng tôi thấy là hoạt động trong khu vực giữa não dopaminergic, có nghĩa là khu vực của não xung quanh giữa não.
Và bạn thấy nó ở nhân accumbens hoặc cái gọi là stratum ventral, đó là một khu vực khác có khả năng xử lý phần thưởng dopamine rất cao.
Càng nhiều người tò mò, như trên thang điểm từ một đến sáu, thì càng nhiều hoạt động bạn thấy.
Nó giống như một mối quan hệ tuyệt vời, đúng không?
Và nó không bị thúc đẩy bởi câu trả lời.
Bây giờ có một lý do mà có lẽ chúng ta không nhận được câu trả lời, nhưng nó được thúc đẩy bởi câu hỏi.
Vì vậy, không phải là họ nói, “Ôi, tôi đã học được điều gì đó mới.” Mà là, “Tôi muốn có được kiến thức này.” Và đó là phần một của câu chuyện.
Phần hai của câu chuyện là chúng ta cho thấy khuôn mặt ngay sau câu hỏi. Và nếu mọi người tò mò tìm câu trả lời cho câu hỏi, họ sẽ có một sự gia tăng trong trí nhớ về các khuôn mặt, so với khi họ không tò mò.
Bây giờ, các khuôn mặt không liên quan gì đến câu hỏi trivia, nhưng việc ở trong trạng thái tò mò đó thúc đẩy hoạt động dopaminergic trong não giữa.
Vì vậy, có rất nhiều nghiên cứu khác, những phát hiện từ nghiên cứu đó. Nhưng cơ bản, tôi nghĩ, đôi khi bạn thực hiện rất nhiều nghiên cứu, và tôi đã công bố khoảng dưới 80 nghiên cứu, vì vậy tôi đang cố gắng nhớ chính xác, tôi nghĩ nó liên quan đến kết nối chức năng giữa hippocampus và não đỏ trong khi khuôn mặt đang dự đoán trí nhớ tốt hơn cho những khuôn mặt này nói chung, đại loại như vậy. Chúng tôi có thể đưa một liên kết đến bài báo, tất nhiên, trong ghi chú chương trình.
Vì vậy, hãy để tôi chắc chắn rằng tôi hiểu rằng khi mọi người được gợi ý với một câu hỏi, điều đó thúc đẩy sự giải phóng dopamine.
Lượng dopamine tỷ lệ thuận với mức độ tò mò của họ để có được câu trả lời cho câu hỏi cụ thể đó.
Và sau đó, chính dopamine, nếu được nâng cao vì họ rất tò mò, có thể tăng khả năng họ sẽ nhớ câu trả lời.
Nó tạo ra một môi trường cho trí nhớ tốt hơn.
Nhưng điều đó có thể khiến chúng ta nhầm lẫn và nghĩ rằng dopamine cải thiện trí nhớ của chúng ta, nhưng thực tế là sự tò mò làm tăng dopamine, điều này tăng khả năng lưu trữ thông tin đến sau sự tò mò.
Không có tóm tắt, nhưng tôi sẽ thực hiện hai bổ sung vui vẻ.
Một là, về mặt kỹ thuật, chúng tôi không đo dopamine, vì vậy tôi phải rất rõ ràng về điều đó. Đây là tín hiệu mạnh, có nghĩa là nó là hoạt động chuyển hóa, nhưng nó theo tất cả những nghi phạm thông thường mà bạn mong đợi.
Điều thứ hai là, tôi thực sự nghĩ rằng dopamine đang đóng một vai trò, và tôi có nghĩa là, nó chắc chắn
tạo điều kiện cho tính linh hoạt.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng nó giúp trong việc học câu trả lời, chắc chắn rồi.
Và có một lý thuyết gọi là đánh dấu synapse, mà cơ bản nói rằng nếu bạn
chỉ phát ra một lượng dopamine lớn, và sau đó bạn có những synapse đã được tăng cường mà bạn
có thể khô tính linh hoạt trong những synapse đó, ngay cả khi nó không xảy ra cùng một lúc.
Nhưng điều thật sự thú vị là khuôn mặt không liên quan gì đến câu hỏi trivia.
Lý thuyết mà chúng tôi có là khi bạn nhận được sự gia tăng hoạt động dopamine, bạn có động lực,
bạn được tiếp thêm năng lượng để tìm ra câu trả lời, và bạn bị thúc đẩy đến trạng thái tính linh hoạt.
Và bây giờ việc cho bạn một cái gì đó không liên quan gì đến câu hỏi này, và bùm, bạn đã có nó.
Vì vậy, khi mọi người hỏi tôi, và họ hỏi tôi rất nhiều, cách tốt nhất để nâng cao dopamine trong não của họ,
một câu trả lời hợp lý dựa trên nghiên cứu này là sự tò mò, để kích thích sự tò mò.
Bạn có biết câu nói của Dorothy Parker không?
Liều thuốc cho sự nhàm chán là sự tò mò.
Không có liều thuốc nào cho sự tò mò.
Tôi tin rằng đó là của Dorothy Parker.
Tôi thích điều đó.
Nếu không phải, tôi chắc chắn chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra trong các bình luận trên YouTube.
Người lớn cũng thể hiện hiệu ứng này giống như người trẻ.
Trẻ em thể hiện điều này cũng giống như người lớn.
Đó chỉ là điều gì đó tồn tại lâu dài.
Vì vậy, nói về điểm của bạn, nếu bạn bao quanh mình với những thứ sẽ kích thích sự tò mò của bạn,
và nếu bạn cởi mở với sự tò mò đó, và chúng ta có thể nói về những khoảng trống kiến thức và
tất cả những điều này kích thích sự tò mò, sự mới mẻ là một điều khác.
Richard Morris có một số dữ liệu tuyệt vời về điều này với chuột, nhưng Emre Duzel và tôi cũng
có một số dữ liệu với con người, bất ngờ, tất cả những điều này, tôi có một chương nhỏ trong
cuốn sách của tôi về điều này, thúc đẩy hệ thống đó.
Vì vậy, hệ thống dopamine.
Vì vậy, cơ bản là, nếu bạn tự phơi bày mình với những cơ hội để bị chứng minh là sai, bạn tự phơi bày mình với
Những người mới, những địa điểm mới, những tình huống mới, và bạn cho phép bản thân mình được tiếp thêm năng lượng từ những điều này và không cảm thấy sợ hãi hay lo lắng, không nghĩ rằng, “Ôi, người này đang nói điều gì đó mà tôi không đồng ý. Tôi không thể xử lý điều này.” Hoặc, “Ôi, chúng ta đã tìm ra điều này 30 năm trước. Chúng ta không cần, không có gì mới ở đây.” Nếu bạn có thể mở lòng với điều đó, tôi sẽ lập luận rằng bạn sẽ tham gia vào nhiều tính linh hoạt và đó là điều được bảo tồn trong tuổi già.
Cuối cùng, chúng tôi đã có một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới về các mối quan hệ lãng mạn trong podcast này, cụ thể là Esther Perrell. Và chúng tôi đã nói về rất nhiều điều liên quan đến các mối quan hệ lãng mạn, nhưng cô ấy đã nói rằng một trong những yếu tố duy trì nhất cho các mối quan hệ lãng mạn trong thời gian dài là cảm giác tò mò, cả về người khác, nhưng cũng về bản thân và cách mà một người thay đổi trong bối cảnh của mối quan hệ, cũng như sự tò mò về nơi mà mối quan hệ có thể đi đến, nơi mà một người có thể tiếp tục đầu tư vào nó.
Vì vậy, từ “tò mò” dường như là một chủ đề vang dội. Tôi cảm thấy ấn tượng, mặc dù điều này hoàn toàn hợp lý, rằng sự tò mò sẽ thúc đẩy sự giải phóng dopamine trong những con đường này, rằng sự mới mẻ sẽ thúc đẩy sự giải phóng dopamine trong những con đường này, và rằng trong lĩnh vực vật lý, dopamine rất quan trọng cho chuyển động thể chất. Tôi không nghĩ đây là một sự trùng hợp, đúng không? Bằng cách nào đó, tiến hóa đã tổ chức chất điều biến thần kinh dopamine này để tham gia theo cách mà tôi nghĩ về nó là trong cả chuyển động thể chất, thực sự cần thiết cho nó, cũng như chuyển động nhận thức.
Điều mà chúng ta thực sự đang nói đến là chuyển động nhận thức tiến về phía trước, nếu có thể gọi như vậy. Có một từ hay một khung suy nghĩ nào đó để nghĩ về chuyển động nhận thức tiến lên, nghĩa là thay vì chỉ tái chế những ý tưởng và kỷ niệm trong quá khứ, khái niệm về việc lấy những kỷ niệm và thực sự đưa chúng, như bạn đã nói trước đó, vào hiện tại để dự đoán tương lai không?
Thực sự là chuyển động tinh thần tiến về phía trước.
Hả, đó là một câu hỏi thật sự thú vị.
Đầu tiên, tôi muốn cẩn thận và không nói rằng dopamine làm điều này vì đó sẽ là một cái bẫy, đúng không?
Để rõ ràng, bạn quan sát thấy hoạt động gia tăng trong một mạch dopaminergic.
Vì vậy, ý tưởng rằng nó không liên quan đến dopamine là một chút quá đáng, nhưng bạn không trực tiếp chỉ ra rằng đó là dopamine.
Vâng, vâng, vâng.
Vì vậy, bạn đang rất chính xác.
Tôi không muốn chính xác và chỉ nói rằng gán một chức năng duy nhất cho một hóa chất là, bạn biết đấy, có rủi ro.
Nhưng nói như vậy, tôi tin rằng có một mối liên hệ.
Một trong những điều bạn thấy là trong bệnh Parkinson, sự truyền dẫn neurotransmitter dopaminergic bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Và trầm cảm cũng là một triệu chứng của bệnh Parkinson.
Thực tế, đó là một triệu chứng khá nghiêm trọng.
Và vì vậy, theo một lý thuyết mà tôi nghĩ, dopamine kích thích chúng ta tìm kiếm phần thưởng hoặc tìm kiếm thông tin, đúng không?
Vì vậy, một phần lớn của chuyển động là bạn di chuyển để lấy được cái gì đó.
Đó là tiếp cận, đúng không?
Họ nói về tiếp cận và tránh né như những điều cơ bản mà bạn muốn lập trình.
Và vì vậy, một người mắc bệnh Parkinson gặp vấn đề với chuyển động có ý chí, run rẩy và những thứ tương tự.
Nhưng tôi nghĩ rằng dopamine có liên quan đến việc kích thích bạn di chuyển.
Tôi nghĩ nó liên quan đến việc kích thích bạn tìm kiếm thông tin.
Tôi nghĩ nó liên quan đến việc kích thích bạn tìm kiếm phần thưởng.
Và vì vậy, tôi thực sự nghĩ rằng có một con đường chung nào đó ở đó.
Và điều này nói lên vấn đề về sự khác biệt mà bạn đã nói đến, và tôi cũng nói rất nhiều, đó là muốn so với thích.
Và vì vậy, Kent Barrage tại Michigan đã có một công trình tuyệt vời về điều này gần đây.
Vấn đề và rất nhiều thao tác về hoạt động dopamine.
Và những gì ông ấy tìm thấy là một con vật, giả sử rằng nó bị thiếu dopamine, nó sẽ tìm kiếm phần thưởng rất tốt.
Nó chỉ không làm việc để có được chúng.
Nó sẽ không làm công việc mà bạn cần để nhận được phần thưởng.
Nhưng nếu bạn chỉ đặt nó trước mặt chúng, chúng sẽ lấy nó.
Dopamine là gì? Nó liên quan chặt chẽ đến các hệ thống opioid, điều này thúc đẩy phản ứng thưởng và nó cũng liên quan nhiều đến việc học về phần thưởng. Đó là lý do tại sao bạn nhận được một cú sốc lớn về dopamine khi một con vật nhận được phần thưởng. Bởi vì bạn đang học về phần thưởng và điều gì đã dự đoán được phần thưởng đó. Có một chút quá trình phân bổ tín dụng diễn ra. Điều thú vị là bạn cũng nhận được điều này với đồng nghiệp của tôi tại Davis, Brian Wilchin, một công trình tuyệt vời khi anh ấy nghiên cứu về điều kiện dấu vết, tức là khi bạn phát ra một âm thanh và chờ một thời gian dài, sau đó con vật nhận được một cú sốc, đúng không? Và điều bạn phát hiện là con vật học cách sợ âm thanh đó. Nhưng thời gian chờ đợi trong nghiên cứu của anh ấy là rất dài, tôi nghĩ khoảng 10 giây trở lên. Con vật phải làm gì đó để có thể quy trách nhiệm cho âm thanh đó về việc bị sốc, đúng không? Và điều anh ấy phát hiện là có một đợt hoạt động dopamine bùng nổ ở locus coeruleus, nơi này thực sự được biết đến với norepinephrine. Nhưng hiện tại có một nghiên cứu thú vị về dopamine ở LC, điều chỉnh hippocampus. Xin lỗi vì đã trở nên quá chuyên sâu ở đây. Không, không, không, hãy tin tôi, khán giả này thích những điều chuyên sâu. Tôi nghĩ đó là một phần lý do tại sao họ đang lắng nghe. Locus coeruleus chỉ là một khu vực của não, nơi phun ra các khu vực não lớn bằng epinephrine, hay norepinephrine, noradrenaline để tăng cường sự tỉnh táo, vì vậy có phần khác biệt so với hệ thống dopamine. Nhưng bạn đang nói với chúng tôi rằng nó cũng có thể giải phóng dopamine? Đúng vậy. Đúng. Và đôi khi chúng đồng thời được giải phóng từ cùng một neuron theo những gì tôi hiểu. Và điều có vẻ đang xảy ra là, và anh ấy đang nghiên cứu điều này bây giờ, nhưng điều có vẻ đang xảy ra là không phải là con vật nói, “Ồ, tôi vừa nghe thấy một âm thanh. Tôi nghe thấy một âm thanh.” Và sau đó chúng bị sốc. Có thể đúng hơn là chúng bị sốc, và sau đó chúng nhận ra ngay lập tức, điều gì vừa xảy ra, và sau đó chúng nhớ lại âm thanh đó.
Và điều đó cho phép họ kết hợp hai điều này lại với nhau để học rằng âm thanh này đã gây ra cú sốc, đúng không?
Vì vậy, dopamine dường như cũng đóng vai trò trong quá trình học này.
Nó không chỉ liên quan đến phần thưởng. Thực sự là, lần tới khi bạn nghe thấy âm thanh đó, bạn có thể, nếu đó là một mối đe dọa thực sự, bạn có thể thực sự trốn thoát khỏi nó, đúng không?
Và có một loạt tài liệu về hành vi tránh né mà bạn có thể xem xét với các mạch tiếp cận này, thực sự rất hữu ích cho việc tránh các mối đe dọa và hình phạt.
Vì vậy, đối với tôi, tôi thấy vai trò này trong việc tiếp thêm năng lượng.
Và đó thường là phần thưởng. Ý tôi là, tôi thích phần thưởng cũng như bất kỳ ai khác, đúng không?
Ý tôi là, hãy nhìn xem tôi đã uống bao nhiêu cà phê khi tôi đến đây.
Vì vậy, không phải là vấn đề đó, mà chỉ là nó đang huy động bạn, tôi nghĩ vậy.
Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
Đến giờ, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi chỉ có thể dùng một loại thực phẩm bổ sung, thì loại thực phẩm bổ sung đó sẽ là AG1.
Lý do cho điều đó là AG1 là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng nền tảng chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất có sẵn.
Điều đó có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn có cả probiotics, prebiotics và adaptogens để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào bạn có trong chế độ ăn uống và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống đòi hỏi.
Đối với tôi, ngay cả khi tôi ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, điều mà tôi thực hiện cho phần lớn lượng thức ăn của mình, rất khó để tôi có đủ trái cây và rau quả, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ thực phẩm.
Vì lý do đó, tôi đã dùng AG1 hàng ngày kể từ năm 2012, và thường là hai lần một ngày, một lần vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng, và một lần nữa vào buổi chiều hoặc buổi tối.
Khi tôi làm điều đó, nó rõ ràng tăng cường năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi.
Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều hơn nữa.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt của họ.
Hiện tại, họ đang tặng năm bộ đồ du lịch miễn phí cùng với một năm cung cấp Vitamin D3K2.
Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
Một điều mà chúng ta đã nói qua một chút trước đây là giao thức nghỉ ngơi sâu không ngủ này, trong truyền thống yoga được gọi là yoganidra hoặc giấc ngủ yoga, vì bạn nằm xuống, đó là sự thư giãn tự định hướng, thở ra dài để làm chậm nhịp tim của bạn, v.v.
Tôi gọi nó là NSDR không phải để chiếm đoạt, mà vì ngôn ngữ của yoganidra có phần tách biệt với mọi người, nghe có vẻ hơi huyền bí, và nghỉ ngơi sâu không ngủ thì cho bạn biết nó là gì.
Có một nghiên cứu tại Đại học Copenhagen, tôi có thể cố gắng liên kết nó trong phần ghi chú chương trình, và tôi rất muốn nghe ý kiến của bạn về nó, cho thấy rằng những người thực hành này, đây là một nghiên cứu hình ảnh PET, là chụp cắt lớp phát positron cho những ai không biết, và họ thấy sự gia tăng đáng kể trong dopamine ở vùng striatal ở những người thực hiện sự thư giãn tự định hướng này so với thiền truyền thống hơn.
Đó là lý do tại sao tôi nói rằng NSDR hữu ích cho việc phục hồi sức sống tinh thần và thể chất, điều này chuyển thành ý tưởng rằng dopamine chuẩn bị cho chúng ta, hoặc là một kho dự trữ cho chuyển động tiềm năng, thường là hướng tới phần thưởng, và tôi rất thích rằng chúng ta đang nói về một số khía cạnh khác của dopamine vì quá thường xuyên mọi người nghĩ về nó như là niềm vui hoặc động lực, và chắc chắn nó liên quan đến động lực, và tôi rất vui khi biết rằng nó cũng liên quan đến việc học.
Ôi, thật sao?
Tôi nghĩ đó là một góc nhìn mới mẻ về dopamine, và chúng ta nghe rất nhiều về dopamine, nhưng bạn có nghĩ rằng khi dopamine được giải phóng như một hệ quả của sự tò mò theo cách mà kích thích hệ thống trí nhớ, thì chúng ta trở nên bám chặt vào những hành vi hoặc con đường cụ thể để theo đuổi sự tò mò mà loại trừ những con đường khác không?
Điều tôi đang nghĩ đến ở đây là khi còn nhỏ, chúng ta đã thấy những dữ liệu này, trẻ em mắc ADHD thực sự có…
khả năng tập trung tuyệt vời nếu đó là điều mà họ thực sự hào hứng, thực sự tò mò.
Vì vậy, bạn cho một đứa trẻ mắc ADHD, người yêu thích video game, một trò chơi video, và chúng như một tia laser.
Vì vậy, không phải là chúng thiếu khả năng tập trung, mà là chúng gặp khó khăn hơn trong việc bắt đầu tập trung, nhưng có vẻ như vì khía cạnh học tập liên quan đến dopamine, rằng những mạch này có thể “học” rằng chính video game mang lại cảm giác tập trung đó, loại trừ những thứ khác, có nghĩa là làm thế nào để một người duy trì sự đa dạng của các đầu vào cho hệ thống dopamine để chúng ta liên tục kích thích dopamine thông qua nhiều thứ khác nhau thay vì chỉ là mạng xã hội hoặc chỉ là video game hoặc chỉ là chọn thứ mà bạn yêu thích.
Bởi vì trở thành một con người chức năng đòi hỏi phải tập trung vào nhiều thứ, không chỉ những thứ mà chúng ta tò mò.
Vâng.
Vâng.
Vâng.
Ý tôi là, đối với tôi, tôi nói về điều này một chút trong cuốn sách, nhưng đối với tôi, và nếu bạn nhìn vào tài liệu cũng vậy, bạn có thể thấy điều này, một phần lớn của việc tò mò là quá trình đánh giá, có thể nói như vậy.
Và điều tôi muốn nói ở đây là khi một điều gì đó xảy ra, đúng không?
Giả sử có một điều gì đó trong môi trường của bạn xảy ra.
Nếu bạn sẽ, bạn có một quyết định phải đưa ra, liệu điều này có thú vị không?
Liệu điều này có quan trọng không?
Liệu điều này có đáng sợ không?
Và tôi nghĩ điều quan trọng là bạn cần phải mở lòng với khả năng rằng điều này có thể thú vị.
Vì vậy, hãy để tôi đưa ra một ví dụ mà tôi thường đưa ra.
Giả sử bạn đang đi bộ trong một khu phố mà bạn đang đi du lịch như bạn thường làm cho nhiều sự kiện của mình, và bạn đi vào một khu phố mới mà bạn chưa từng đến.
Đó là ban đêm, hơi tối và bạn nghe thấy một tiếng ồn lớn, đúng không?
Bạn có thể nghĩ, ồ, đó là tiếng súng.
Tôi nên trốn hoặc tôi nên chạy.
Hoặc bạn có thể nghĩ, ôi, có thể có một câu lạc bộ gần đó và có một ban nhạc hay đang chơi.
Tôi nên đi kiểm tra điều này.
Cái đánh giá đó thực sự rất quan trọng cho cách bạn phản ứng.
Vì vậy, không chỉ đơn thuần là sự tò mò xảy ra.
Đó là một quá trình nuôi dưỡng, và đó là một quá trình đánh giá.
Và tôi nghĩ rằng, tôi không phải là một guru về sức khỏe hay gì cả, nhưng tôi nghĩ rằng
đây là một trong những điều thú vị về việc tập luyện chánh niệm là nó buộc bạn phải
chú ý đến những điều bình thường và trở nên tò mò về chúng.
Và khi bạn bắt đầu chú ý đến hơi thở của mình, bạn bè tôi, Mishi Jha, đã thực sự
khơi gợi điều này cho tôi.
Cô ấy đã viết một cuốn sách về chánh niệm và thiền.
Và một trong những điều xảy ra là bạn đang thở và bạn nhận ra, khoan đã.
Hơi thở này không giống như hơi thở trước, đúng không?
Hoặc bạn có thể thực hiện những bài thiền này.
Chắc chắn bạn đã làm điều này, đúng không?
Phần này, như âm thanh này là khác biệt.
Tôi sẽ ngồi ở sân sau làm, nhờ bạn, tôi làm điều này mỗi sáng trong 10 phút.
Một lần tôi ra sân sau và tôi nghe thấy một âm thanh nào đó và tôi nghĩ,
ô, âm thanh đó, có một con chim ở đó.
Tôi thậm chí không nhận ra điều đó, bạn biết không, và sau đó có một âm thanh khác.
Tôi nghe thấy tiếng đường cao tốc, thật phiền phức, nhưng tôi đã nghe thấy nó.
Vì vậy, thực sự, đó là một vấn đề chú ý theo một cách nào đó và mở lòng với nó.
Và tôi nghĩ điều này liên quan đến việc khi bạn lớn tuổi hơn, đôi khi mọi người cảm thấy
sợ hãi khi ở một nơi mới.
Mọi người cảm thấy sợ hãi khi gặp một người khác biệt với họ hoặc tương tự.
Tôi có thể nói rằng tôi thích nghe nhạc mà có chút ngoài vùng an toàn của tôi.
Một số người ghét điều đó, bạn biết không?
Vì vậy, tôi nghĩ một phần trong đó là nuôi dưỡng và cảm thấy thoải mái với sự không thoải mái.
Đó là một chủ đề rất quan trọng.
Tôi cảm thấy rằng ngày nay, một phần vì các thuật toán trên mạng xã hội, chúng ta
được cung cấp những thứ mà làm tăng thời gian cuộn và thời gian dừng lại của chúng ta, như
người ta gọi.
Các thuật toán rõ ràng đang đo lường thời gian mà chúng ta dừng lại trên một hình ảnh
nhất định và những gì có trong hình ảnh đó và v.v.
Nhưng sẽ thật tuyệt nếu có thể nuôi dưỡng một thuật toán cho sự tò mò.
Ý tôi là, bạn có tất cả những nhà khoa học máy tính thông minh và những người làm AI này. Khi chúng ta đến với thế giới này, với sự tò mò tự nhiên, tất cả các loài linh trưởng, bao gồm cả con người, sẽ tập trung thị giác vào bất kỳ điều gì mới lạ và nghiên cứu nó, cố gắng đưa ra dự đoán và hiểu biết. Có lẽ bây giờ sẽ là thời điểm tốt để chúng ta thảo luận một chút về mạch điện liên quan đến trí nhớ để chúng ta có thể sử dụng nó như một mẫu để tiêu hóa một số chủ đề khác trong trí nhớ. Hầu hết mọi người có lẽ đã quen thuộc với cái gọi là hippocampus, mà tôi có thể nói là, hình con ngựa. Nó trông hơi giống một con ngựa biển, mặc dù tôi nghĩ rằng nhà giải phẫu đã có một chút trí tưởng tượng ở đây. Nhưng hippocampus, hãy thêm vào đó vỏ não trước trán, mà bạn đã đề cập đến, và sau đó là những hệ thống điều chỉnh thần kinh này. Vậy nếu chúng ta phải đưa ra một định nghĩa một câu, định nghĩa chức năng cho mỗi khu vực đó, bạn sẽ nói hippocampus làm gì? Trước hết, hãy thêm vào rất nhiều khu vực vỏ não khác mà bạn có thể nói đến. Xin vui lòng. Và hãy thêm chúng vào. Nhưng tôi nghĩ nếu chúng ta có thể bắt đầu với ba khu vực, tôi nghĩ mọi người sẽ có thể tiêu hóa nó. Vâng. Vì vậy, hippocampus là một vấn đề gây tranh cãi. Ý tôi là, đây là khu vực được nghiên cứu nhiều nhất của não bộ, có thể nói là, ngoại trừ có thể là V1. Vỏ não thị giác. V1. Vâng. Vâng. Vâng. Nhưng tôi tin, và các đồng nghiệp của tôi cũng vậy, tôi đã viết một bài báo lớn với cố Howard Eichenbaum và Andy Olenus về điều này từ Davis. Và chúng tôi tin rằng nó liên quan đến việc liên kết các trải nghiệm khác nhau với một bối cảnh. Và ý tôi là bạn có thông tin về mùi, thị giác cấp cao, thông tin kiến thức ngữ nghĩa cấp cao, đúng không? Và cách kết nối của hippocampus thực sự được thiết lập để không hiểu những gì đang diễn ra. Vì vậy, cố David Marrow, một người tiên phong trong khoa học thần kinh tính toán, đã đề xuất rằng điều mà hippocampus liên quan đến là cái mà ông gọi là trí nhớ đơn giản. Nó cơ bản nói rằng, tôi biết Andy Huberman. Xin lỗi. Ông ấy từng gọi tôi là Andy. Không sao cả. Vâng. Một câu chuyện dài. Đó là chuyện của Davis.
Bạn sẽ không hiểu đâu.
Vậy tôi biết Andy Huberman, đúng không?
Nhưng để có một ký ức về khoảnh khắc này tách biệt với, giả sử, tôi đã thấy bạn tại một buổi hội thảo về thần kinh học khi bạn còn học cao học, tôi phải có một phần nào đó của não không biết bạn là ai đến một mức độ nào đó, đúng không, vì tôi phải giữ chúng tách biệt.
Và vì vậy, có một phần của não gọi là hippocampus, nó sẽ hình thành một ký ức không phải là ký ức về Andy Huberman.
Đó là Andy ở nơi này vào thời điểm này, trong bối cảnh này.
Và đó là điều cho phép nó hỗ trợ cái gọi là ký ức tình huống, tức là khả năng của bạn để nói, tôi đã từng đến Washington, D.C. một lần, và tôi nhớ đã đến Smithsonian.
Khác với kiến thức của bạn về những gì thường xảy ra ở Washington, D.C., hoặc các tổng thống ở đó.
Ôi, đó là nơi có nhiều chính trị xảy ra.
Ôi, Smithsonian là một nơi ở D.C.
Đó là một ký ức về việc bạn đã ở đó tại một địa điểm cụ thể vào một thời điểm cụ thể.
Bây giờ có những phần khác của não cho phép bạn liên kết thông tin đó theo cách có ý nghĩa và thực sự mở rộng bối cảnh đó và tạo ra những câu chuyện và những câu chuyện về nó.
Và nơi mà vỏ não trước trán tham gia, và đó là một khu vực lớn, chiếm khoảng một phần ba não của loài linh trưởng.
Vì vậy, nó rất lớn.
Có nhiều người nói, ồ, không có thực sự, có một đống khu vực khác nhau và chúng sẽ làm những việc khác nhau.
Và tôi đồng ý với quan điểm rằng điều đó rất đúng.
Và cùng lúc đó, có một chức năng toàn cầu của vỏ não trước trán, đó là cái gọi là kiểm soát nhận thức.
Đó là khả năng nói, tôi sẽ điều chỉnh các chuyển động của mình và tôi sẽ điều chỉnh các cảm nhận và suy nghĩ của mình dựa trên những gì quan trọng với tôi về mục tiêu cao hơn này.
Vì vậy, khi tôi đã thử nghiệm, chẳng hạn, những bệnh nhân có tổn thương vỏ não trước trán, tôi chắc chắn Mark Desposito đã nói với bạn về điều này, đó giống như dấu hiệu đặc trưng của họ, họ thường nói, vỏ não trước trán…
vỏ não, nó rất quan trọng cho trí nhớ làm việc và bạn có thể ghi lại từ các neuron trong vỏ não trước trán hoặc xem tín hiệu fMRI. Và nếu một người hoặc một con vật đang giữ một cái gì đó trong tâm trí của họ, như một số điện thoại, thì hoạt động của các neuron hoặc tín hiệu bold trong MRI sẽ tăng cao, hoạt động của chúng sẽ tăng lên trong suốt khoảng thời gian mà họ đang giữ trong tâm trí. Nhưng hóa ra nếu bạn chỉ hỏi một người có tổn thương lớn ở vỏ não trước trán, đây là một loạt số, năm, hai, bảy, tám, tôi yêu cầu bạn nói lại cho tôi theo thứ tự đúng, họ có thể làm điều đó một cách dễ dàng. Nhưng bây giờ tôi bắt đầu làm họ phân tâm, tôi di chuyển tay xung quanh, có một chiếc máy bay đang bay bên ngoài cửa sổ. Ý tôi là, tôi đã từng trải qua điều đó một lần. Bây giờ họ bắt đầu gặp khó khăn vì sự chú ý của họ không được kiểm soát bởi mục tiêu của họ, mà được kiểm soát bởi môi trường xung quanh họ. Và đây là nơi mọi thứ trở nên thực sự thú vị. Một lần tôi đã thử nghiệm một bệnh nhân và tôi đã nghe về điều này, nhưng cho đến khi bạn thấy nó, nó như không được ghi nhận, nó thực sự làm tôi kinh ngạc. Có một bài kiểm tra gọi là Bài kiểm tra Phân loại Thẻ Wisconsin và chúng ta không cần phải đi vào tất cả các chi tiết của nó, nhưng cơ bản là bài kiểm tra này nơi mọi người học một quy tắc nào đó về việc đặt một thẻ lên bàn, đúng không? Và họ không được thông báo về quy tắc, họ chỉ học nó. Và bệnh nhân học điều này với tổn thương vỏ não trước trán, học nó một cách dễ dàng, đúng không? Họ có nhận được tín hiệu lỗi hoặc tín hiệu đúng nếu họ làm đúng hướng không? Theo thời gian, não bộ chỉ cần tìm ra điều đó. Vâng. Và họ sẽ cung cấp một chút bối cảnh hơn, nhưng tôi không muốn đi vào chi tiết quá sâu. Không, không sao. Ý tôi là, nếu tôi đúng, nếu tôi sai, tôi quên chi tiết về Bài kiểm tra Phân loại Thẻ Wisconsin. Nhưng bạn biết đấy, họ được bảo chỉ cần bắt đầu phân loại các thẻ và thuật toán đúng sẽ tự lộ ra qua một loạt các tín hiệu lỗi và tín hiệu đúng. Và vì vậy có thể tôi đang lấy tất cả các thẻ màu đỏ và đặt vào một chồng thẻ màu đen và…
Đặt chúng vào một nơi khác và nhận tín hiệu lỗi để có thể tôi đi theo cách lẻ chẵn. Có thể tôi chia theo chất nếu tùy thuộc vào loại thẻ mà chúng là. Có thể tôi tổ chức theo sự thay đổi lẻ chẵn và sớm muộn gì, bộ não cũng sẽ tìm ra. Đúng vậy. Chính xác. Chính xác. Và bạn không cần vỏ não trước trán để làm điều đó, điều này thật bất ngờ, nhưng bạn không cần. Bạn có thể làm điều đó. Vậy có hành động và học tập phụ thuộc vào ngữ cảnh mà không cần vỏ não trước trán? Đúng vậy, nhưng hãy phân tích ngữ cảnh này, đúng không? Giờ đây, bạn đã, giả sử, đặt tất cả kim cương vào một chồng. Bạn đã đặt tất cả bích vào một chồng khác, đúng không? Giờ tôi thay đổi quy tắc, nhưng tôi không nói cho bạn biết và bạn đặt kim cương và nữ hoàng kim cương vào chồng kim cương, giả sử. Và giờ tôi nói, không, điều đó sai. Vậy bây giờ bạn phải nói, chờ một chút, điều đó đúng suốt thời gian qua. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nó giống như cuộc sống. Đây giống như cuộc sống, đúng không? Điều mà trước đây, trước đây có hiệu quả với bạn giờ không còn hiệu quả nữa. Vì vậy, bạn cứ tiếp tục làm điều này và một người có bộ não nguyên vẹn cuối cùng sẽ nhận ra, được rồi, nó không hiệu quả, tôi sẽ thử một chiến lược khác và sau đó họ sẽ học quy tắc mới, đúng không? Điều đó không dễ dàng, đó là nỗi đau, nhưng mọi người sẽ làm điều đó. Bệnh nhân này đặc biệt cứ tiếp tục sử dụng quy tắc cũ. Và vì vậy bạn phải đưa ra một loạt gợi ý như, hmm, chiến lược của bạn ở đây là gì? Và họ sẽ nói với bạn và đặt theo màu sắc. Và sau đó bạn, được rồi, điều đó có vẻ hiệu quả với bạn không? Và họ sẽ nói, không, họ chỉ tiếp tục làm điều đó. Họ kiên trì. Nhưng điều thú vị là anh ấy biết rằng điều đó không hiệu quả, nhưng anh ấy không thể tự giúp mình khỏi việc làm điều đó. Và vì vậy, điều mà vỏ não trước trán là, nó không phải về kiến thức tuyên bố này về những gì bạn nên làm. Và tôi nghĩ điều này rất sâu sắc vì tôi nghĩ thường chúng ta trở nên thực tế hơn về hành động của mọi người, đặc biệt là đối với những người bị chấn thương đầu hoặc điều gì đó tương tự.
Và giống như, bạn có thể có tất cả những niềm tin mà bạn muốn có, nhưng bạn cần vỏ não trước trán để chuyển đổi những niềm tin cao cấp này, những điều rất trừu tượng, thành hành động cụ thể thực tế. Nếu không, những gì bạn làm sẽ không được quyết định bởi kiến thức đó.
Vậy điều này liên quan đến trí nhớ như thế nào? Chúng ta liên tục bị tấn công bởi thông tin. Tôi nghĩ có thể tôi đã nói điều gì đó như 35 terabyte, tôi không biết, nhưng đó là một con số lớn và các ước tính ngày càng lớn hơn mỗi năm.
Vì vậy, chúng ta bị tấn công bởi thông tin. Không có cách nào bạn có thể chú ý đến tất cả, đúng không? Vì vậy, bạn thực sự phụ thuộc vào vỏ não trước trán để có thể nói, đây là những gì tôi đang làm ngay bây giờ. Và mọi thứ khác, đó là tiếng ồn. Đây là tín hiệu mà tôi cần tập trung vào.
Và điều đó cực kỳ quan trọng cho trí nhớ vì một trong những điều bạn thấy ở tuổi già là người lớn tuổi thường kém trong hầu hết các bài kiểm tra trí nhớ, nhưng hóa ra trong các phòng thí nghiệm, chúng ta đã đánh giá quá cao điều đó. Và lý do chúng ta đánh giá quá cao là chúng ta đang cho họ một bài kiểm tra, mà đó là điều khó khăn. Nó đòi hỏi rất nhiều sự tập trung và không phải là điều họ làm mỗi ngày, nhưng Karen Campbell và Lynn Hasher, những nhà tâm lý học nhận thức tuyệt vời này đã thực hiện một thí nghiệm thú vị nơi họ có một đống thứ khác mà mọi người được cho là phải bỏ qua trong nhiệm vụ trí nhớ này, nơi họ đang nghiên cứu một đống thứ, họ đang cố gắng ghi nhớ một đống thứ, nhưng có những thứ đang diễn ra mà họ được cho là phải bỏ qua.
Người lớn tuổi cũng giỏi như người trẻ trong việc nhớ những thứ mà họ được cho là phải bỏ qua. Họ chỉ kém trong việc nhớ những thứ mà họ được cho là phải chú ý đến. Điều đó thật thú vị. Có lẽ bạn có thể nói lại điều đó một lần nữa. Bạn đã nói rất rõ ràng. Tôi đã hiểu. Nhưng hãy nói lại một lần nữa vì nếu ai đó bỏ lỡ, điều này cực kỳ quan trọng. Người lớn tuổi có thể. Họ đã kém trong việc nhớ những thứ mà họ được cho là phải nhớ, nhưng họ đã…
cũng tốt như những người trẻ tuổi, thậm chí có thể còn tốt hơn, nhưng chắc chắn là cũng tốt như những người trẻ tuổi trong việc nhớ những điều mà họ không nên chú ý đến.
Điều này nói lên rằng có hai luồng xử lý song song cho trí nhớ, nếu tôi không nhầm.
Vậy điều gì đang diễn ra ở đây là một hình thức trí nhớ liên quan đến việc ức chế thông tin và mạch này thực sự khá hoạt động ở những người lớn tuổi và những người trẻ tuổi, trong khi sự tò mò và khả năng nhớ và tích hợp thông tin mới thì có phần giảm sút ở những người lớn tuổi.
Trước đây, chúng ta đã nói về việc đó không phải là trường hợp, rằng sự tò mò. Nếu sự tò mò còn nguyên vẹn, trí nhớ sẽ còn nguyên vẹn và phát triển.
Vâng.
Chà, được rồi.
Tôi nên nói rằng lợi ích của sự tò mò đối với trí nhớ vẫn còn nguyên vẹn ở những người lớn tuổi. Tôi đã hiểu sai điều đó.
Tôi không biết, Matias có thể cho tôi biết nếu tôi chỉ cần gửi email cho họ trong giờ nghỉ hoặc gì đó.
Nhưng tôi không biết liệu sự tò mò có cao như ở người lớn tuổi hay không.
Tôi đoán.
Tự báo cáo.
Tôi đoán là không.
Nhưng đây là lý do tại sao tôi đã hỏi về chuyển động trước đó.
Sự tò mò cũng liên quan đến khả năng tiếp cận các tình huống mới.
Tất nhiên, trực tuyến, bạn có thể chỉ cần cuộn ngón tay hoặc nhấp chuột và tiếp cận đủ loại điều mới mẻ.
Có dữ liệu nào về việc liệu những người ở độ tuổi 70, 80 và 90 có cuộn mạng xã hội nhiều như những người trẻ tuổi không?
Tôi không biết, nhưng tôi có thể nói hai điều về điều này.
Một là, chắc chắn có rất nhiều công trình nghiên cứu về đa nhiệm truyền thông.
Tất cả đều được thiết kế để thu hút sự chú ý của chúng ta.
Vì vậy, nhà tâm lý học Herb Simon đã đưa ra một thuật ngữ tuyệt vời gọi là kinh tế chú ý.
Và ý tưởng là, càng nhiều thông tin bạn có trước mặt, bạn càng nghèo nàn về mặt chú ý.
Vì vậy, không có khái niệm về tự do ngôn luận vì nó giống như bạn có một nguồn cung cấp chú ý hạn chế.
Vì vậy, mọi thứ đều có một cái giá.
Và vì vậy, càng nhiều thông tin bạn có trước mặt, càng khó để chú ý đến những gì quan trọng.
Và đó là nơi mà tôi nghĩ những người lớn tuổi thực sự mất đi một phần chức năng của họ.
Bởi vì cơ bản, tôi đã nói trong cuốn sách, và đó không phải là một phép ẩn dụ hoàn hảo, là các nơ-ron hoạt động giống như một nền dân chủ theo nghĩa là các nền dân chủ thực sự liên quan đến những liên minh hoặc liên kết chính trị.
Đúng không?
Tôi có nghĩa là, mọi người nói về bên phải và bên trái, nhưng điều đó thật ngớ ngẩn vì đó chỉ là những liên minh giữa những người thích những điều khác nhau và họ chỉ hình thành những liên minh thuận tiện với nhau.
Nhưng hãy tưởng tượng, các nơ-ron cũng làm điều này trong não, đúng không?
Và vì vậy, theo lý thuyết, để có thể chú ý đến một cái gì đó, một liên minh nào đó của các nơ-ron phải hoạt động mạnh mẽ tương ứng với điều mà bạn đang cố gắng chú ý đến.
Nhưng nếu có điều gì đó nổi bật, sáng, lấp lánh, ồn ào, nó chỉ đơn giản là thu hút sự chú ý của bạn.
Điều sẽ xảy ra là, những nơ-ron đó bắt đầu làm cho những nơ-ron đang cố gắng giữ bạn chú ý vào những điều không lấp lánh, nhưng lại quan trọng, bị lấn át.
Và vì vậy điều gì xảy ra là, với vỏ não trước trán, bạn có thể thiên lệch sự cạnh tranh đó ra ngoài. Đó là thuật ngữ mà mọi người đã sử dụng trong tài liệu.
Điều đó cho phép bạn, vì vậy những gì mọi người đã tìm thấy cho chúng tôi là một phát hiện thực sự thú vị nữa là bạn có thể tìm thấy trong vỏ não thị giác, những nơ-ron hoạt động khi bạn thấy một cái gì đó màu đỏ, những nơ-ron hoạt động khi bạn thấy một cái gì đó màu xanh, giả sử, đúng không?
Tôi đang hơi bóp méo bức tranh, nhưng bạn hiểu ý tôi.
Vì vậy, nếu một con vật đang cố gắng giữ trong tâm trí điều gì đó, tôi sẽ nói hãy giữ một hình ảnh tinh thần về điều gì đó màu xanh, điều xảy ra là các nơ-ron màu xanh đang hoạt động trong vỏ não thị giác, mặc dù con vật không nhìn thấy màu xanh, đúng không? Chúng chỉ đang nghĩ về màu xanh. Nếu bạn làm tổn thương vỏ não trước trán, thì không có gì xảy ra. Vì vậy, bạn mất đi sự chọn lọc đó. Điều đang xảy ra là vỏ não trước trán đang thiên lệch cuộc cạnh tranh và nói rằng, tôi biết màu xanh không sáng rực trước mặt bạn. Không có thứ gì màu xanh sáng trước mặt bạn ngay bây giờ, nhưng tôi cần những nơ-ron này giữ hoạt động. Và vì vậy, nó đang thực hiện sự điều chỉnh này để hỗ trợ các nơ-ron đang giữ thông tin liên quan đến mục tiêu. Vậy điều gì xảy ra khi sự giao tiếp đó mất đi? Giả sử do huyết áp cao, tiểu đường, bạn gặp phải tất cả những tổn thương chất trắng xảy ra với tuổi già. Và đây thực sự là một vấn đề lớn có thể phòng ngừa được với các quy trình đúng đắn, có thể nói như vậy. Tôi chỉ muốn nói rằng chất trắng là các đường sợi, các dây nối mà về cơ bản kết nối các nơ-ron qua các khoảng cách dài và ngắn. Chính xác. Vâng. Và nếu bạn làm tổn thương những đường dài đó, vỏ não trước trán không thể thiên lệch cuộc cạnh tranh một cách hiệu quả. Và vì vậy, bây giờ những điều vô nghĩa được ghi nhớ với cái giá của những điều quan trọng. Đó là điều tôi nghĩ là điểm mấu chốt. Và đó là lý do tại sao mọi người nói về vỏ não trước trán như là bộ phận điều hành trung tâm. Như bất kỳ ai đã làm việc trong một công việc đều biết, giống như các nhà điều hành thì vô dụng, đúng không? Họ đang cố gắng để có được một nhà điều hành làm việc, ý tôi là, ngoại trừ một số người hữu ích, nhưng sau đó họ không thực sự điều hành các công ty rất tốt. Có một số giám đốc điều hành đang làm những điều ngoạn mục. Vâng. Thôi nào, chúng ta sẽ không đi sâu vào đó, nhưng có thể nói là gây tranh cãi. Nhưng dù sao đi nữa, giống như một nhà điều hành giỏi, công việc của họ không phải là quản lý từng chi tiết. Công việc của họ là nói, đây là bức tranh lớn, đây là tầm nhìn của tôi cho công ty. Và tôi muốn mọi người cùng làm việc hướng tới mục tiêu này.
Không phải lục lọi qua phòng thư, không phải trả hóa đơn, đúng không?
Và điều xảy ra là, khi bạn có những loại vấn đề nhất định xảy ra với sự lão hóa,
như tổn thương chất trắng xảy ra chủ yếu do những sự kiện mạch máu nhỏ,
có khả năng như vậy.
Chúng tôi đã thực hiện một số nghiên cứu về điều này trong phòng thí nghiệm của mình, hợp tác với Bill Jegus, người hiện đang ở Berkeley, và Charlie DeCarly.
Bạn có thể đo điều này qua MRI với một chỉ số gọi là tăng cường chất trắng.
Bạn sử dụng một phép quét cho thấy những điểm sáng nhỏ nơi mà chất trắng có khả năng bị tổn thương.
Và điều bạn tìm thấy là, những người có tăng cường chất trắng thực sự có hiệu suất trí nhớ kém như những người có teo hồi hải mã, có khả năng ở giai đoạn đầu của bệnh Alzheimer.
Và họ cũng rất kém trong việc kiểm soát thông tin, ngay cả khi họ không phải nhớ điều gì.
Vì vậy, đó giống như một cú đòn kép.
Và nó giống như những giám đốc bị mắc kẹt ở một nơi xa xôi, không có internet, không có điện thoại, và vì vậy họ không thể giao tiếp với công ty trong khi họ chỉ làm những việc của riêng mình.
Đúng không?
Và đó là một phần nhỏ của những gì có thể xảy ra với sự lão hóa.
Nó không nhất thiết phải xảy ra, nhưng điều đó có thể xảy ra.
Và bạn thấy điều này ở mức độ rất lớn trong nhiều rối loạn.
Và đó là lý do tại sao nhiều rối loạn thực sự ảnh hưởng đến kiểm soát và chức năng trán, như xơ cứng đa hệ, tiểu đường, nhiều loại vấn đề khác.
Chúng tôi đã nói về sương mù não và nhiều loại tình trạng viêm sẽ ảnh hưởng đến điều đó.
Trầm cảm, trầm cảm lâm sàng.
Tôi đã thấy những người lớn tuổi mắc trầm cảm, những người bị suy giảm nhận thức nhiều hơn cả những người ở giai đoạn MCI của bệnh Alzheimer.
Thật sao?
Vâng.
Vậy trầm cảm có nguy hiểm cho trí nhớ?
Nó thật tồi tệ cho trí nhớ.
Và dường như nó cũng là một yếu tố nguy cơ cho bệnh Alzheimer.
Bạn có nghĩ rằng trầm cảm nguy hiểm cho trí nhớ và là một yếu tố nguy cơ cho bệnh Alzheimer không?
Bởi vì nó, theo định nghĩa, chống lại sự tò mò?
Tôi có lẽ sẽ không nói như vậy.
Và tôi cũng muốn nói rằng tôi không biết, ý tôi là, một khi bạn bắt đầu tìm hiểu về những điều này trong thế giới dịch tễ học, mọi thứ đều tương tác với nhau. Có gen và có môi trường và bla, bla, bla, bla. Trầm cảm có nghĩa là giấc ngủ kém, điều đó có nghĩa là việc học kém, và điều đó thì cũng không sao cả. Tôi nghĩ đó là một phần lớn trong vấn đề này. Tôi nghĩ đó là một phần lớn. Nhưng bạn thấy đấy, được rồi, hãy quay lại câu hỏi của bạn, vì tôi thực sự nghĩ rằng sự tò mò bị ảnh hưởng bởi trầm cảm. Tôi không biết nghiên cứu về điều này, nhưng tôi sẽ rất sốc nếu điều đó không đúng. Và tôi thực sự nghĩ rằng hoạt động dopamine bị gián đoạn trong trầm cảm. Và động lực của bạn để không cảm thấy hứng thú là một trong những triệu chứng điển hình của trầm cảm, cũng như sự suy ngẫm, mà theo cách nào đó, là việc hồi tưởng ký ức về những sự kiện tiêu cực và suy nghĩ về chúng.
Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Gần đây tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất về xét nghiệm lab. Trong khi tôi đã là một fan hâm mộ lâu năm của việc xét nghiệm máu, tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt nhằm có được cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch của mình, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng chuyển hóa, tình trạng vitamin và khoáng chất, và những lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi. Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm chỉ số sinh học, quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ hàng đầu về kết quả của bạn.
Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu. Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi. Tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì…
Tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau lá xanh hơn và bổ sung NAC, một loại acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và tôi đã làm việc để giảm mức thủy ngân của mình. Việc kiểm tra lab toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và mặc dù tôi đã làm điều đó trong nhiều năm, nhưng tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém. Tôi rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là việc thực hiện bài kiểm tra, cũng như độ toàn diện và tính khả thi của các bài kiểm tra, đến nỗi tôi gần đây đã tham gia vào hội đồng tư vấn của họ, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast. Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe của Huberman lab. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function. Có lẽ bạn nghĩ khá nhiều về tuổi tác, sự suy giảm nhận thức và bệnh Alzheimer, và tôi chỉ tò mò, ở mức độ cá nhân, bạn làm những gì để cố gắng giảm thiểu sự suy giảm nhận thức? Bạn có vẻ là một người rất sôi nổi và tò mò. Tôi đã biết bạn từ lâu, và tôi không biết liệu bạn có uống caffein mỗi lần chúng ta gặp nhau hay không, nhưng bạn có rất nhiều năng lượng, bạn là một người rất tò mò, bạn vừa viết một cuốn sách, chúng ta sẽ nói thêm về điều đó, và bạn đang tham gia các podcast, bạn đang làm rất nhiều điều ngoài việc điều hành một phòng thí nghiệm nghiên cứu hàng đầu thế giới. Rõ ràng là bạn có rất nhiều sự tò mò. Dữ liệu nói gì về những cách duy trì hoặc nâng cao khả năng ghi nhớ của một người? Với sự hiểu biết rằng sự tò mò có lẽ liên quan, như chúng ta đã nói trước đó, nhưng ở mức độ cơ bản, có một số điều nổi bật trong tâm trí tôi, nhưng tôi chỉ tò mò nếu bạn phải chọn từ ba đến năm điều rõ ràng được chứng minh trong dữ liệu là hỗ trợ việc duy trì hoặc nâng cao trí nhớ khi chúng ta già đi. Những điều đó là gì?
Là một nhà nghiên cứu về trí nhớ, tôi gần như cảm thấy xấu hổ khi nói về những điều này vì, như bạn biết, rất nhiều yếu tố quan trọng nhất liên quan đến sức khỏe.
Chẳng hạn, bạn đã đề cập đến giấc ngủ, đó là một yếu tố lớn. Thực tế, có một nghiên cứu tuyệt vời nói về điều này được thực hiện với 29.000 đối tượng ở Trung Quốc, và họ đã theo dõi những người này trong 10 năm.
Ở giai đoạn đầu, họ chia mọi người thành ba nhóm. Họ nói, được rồi, có sáu yếu tố lối sống mà chúng tôi sẽ điều tra. Một là, tôi nghĩ, tham gia vào các hoạt động nhận thức. Tôi nghĩ một yếu tố là sự tham gia xã hội. Một yếu tố là tập thể dục, không hút thuốc, tôi nghĩ là không uống rượu.
Nhưng họ đã xác định những yếu tố lối sống này chủ yếu chỉ là những yếu tố lối sống tốt. Những người có từ bốn đến sáu yếu tố lối sống so với không có hoặc chỉ một yếu tố lối sống sẽ chỉ lấy cực đoan. Khi bắt đầu, họ đều giống nhau. Mười năm sau, những người có từ bốn đến sáu yếu tố lối sống đang có hiệu suất gần gấp đôi trong các bài kiểm tra trí nhớ so với những người có không hoặc chỉ một yếu tố lối sống.
Wow. Vì vậy, đây là những người tập thể dục, chú ý đến giấc ngủ của họ, tham gia xã hội, còn một số yếu tố khác, tôi đoán là chế độ ăn ít viêm.
Vâng. Chắc chắn không hút thuốc và rượu, tôi nghĩ là những yếu tố lớn. Yếu tố hút thuốc thì thú vị vì chúng ta biết rằng hút thuốc có thể gây ung thư và nguy cơ tim mạch là có thật, mặc dù có một số dữ liệu, theo như tôi hiểu, rằng nicotine tự nó, không phải là hút thuốc, vaping, nhai hoặc hít, nhưng nicotine có thể có tác dụng tích cực đối với nhận thức và có thể thậm chí là trí nhớ.
Và ngày nay, mọi người đang sử dụng nicotine ngày càng nhiều. Tôi không phải là người ủng hộ lớn cho điều này vì sự gia tăng huyết áp và các phương pháp sử dụng điển hình thì nguy hiểm, nhưng tôi đã được nghe rằng nicotine có tác dụng bảo vệ cho bệnh Parkinson và Alzheimer. Điều đó có đúng không?
Chà, để tôi nói, nhân tiện, tôi chỉ muốn nói rằng tôi đã quên chế độ ăn uống lành mạnh.
Chế độ ăn uống lành mạnh cũng rất quan trọng.
Tôi định nghĩa điều này như là mọi người tự hỏi đó là gì?
Và có rất nhiều cuộc tranh luận trực tuyến về chế độ ăn thuần chay, ăn chay, ăn thịt, bla bla,
nhưng tôi nghĩ hầu hết mọi người trên thế giới đều là người ăn tạp.
Hầu hết.
Và tôi nghĩ điều rõ ràng nhất cho chế độ ăn uống lành mạnh là cố gắng lấy
hầu hết thực phẩm từ các nguồn không chế biến hoặc chế biến tối thiểu.
Điều đó sẽ đặt bạn vào đúng hướng.
Vâng.
Vâng.
Vì vậy, tôi thực sự đã gửi email cho Dean và Aisha Shersai, những người thực sự nói rất nhiều về điều này.
Vâng, họ làm việc rất tốt.
Họ làm việc rất tốt.
Và họ thực sự đã gửi cho tôi một số tài liệu và tôi đã biết về một số điều này,
nhưng chế độ ăn Địa Trung Hải đã hoạt động rất tốt.
Dầu ô liu, trái cây, rau củ, cá, trứng, số lượng thịt hạn chế.
Mặc dù tôi tình cờ là một nửa người Argentina, vì vậy vâng, tôi là, tôi là, tôi là.
Vâng, bạn thích sai lầm.
Tôi thì có.
Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, hãy để tôi quay lại điểm này vì tôi nghĩ nó rất quan trọng, nhưng rau xanh là một điều lớn.
Họ đã chỉ ra một nghiên cứu của Rush Presbyterian mà tôi đã biết về nó, nghiên cứu này đã đưa mọi người vào, tôi nghĩ nó được gọi là chế độ ăn DASH và nó bao gồm rau xanh như một phần lớn.
Và điều đó đã có sự gia tăng đáng kể trong khả năng nhận thức, tôi có nghĩa là, bảo tồn khả năng nhận thức một cách đáng kể ở những người theo chế độ ăn đó.
Vì vậy, chế độ ăn uống lành mạnh là một phần lớn.
Bây giờ, nicotine thì thú vị.
Nếu bạn để ý, nhiều người mắc chứng tâm thần phân liệt hút thuốc, và một trong những điều đã được phát hiện là nicotine dường như cải thiện chức năng nhận thức ở những người mắc chứng tâm thần phân liệt.
Bây giờ, tôi nghĩ điều lớn cần nhớ về bất kỳ loại thuốc nào, và điều này cũng áp dụng cho tác động của thực phẩm có lẽ cũng vậy, nhưng đặc biệt là thuốc, là có sự khác biệt lớn về cá nhân, rất lớn.
Và vì vậy, tôi chỉ để bạn một ví dụ, tôi không thể hoạt động nếu không có cà phê đó mà
Tôi đã có một buổi sáng và sau đó đến đây, nhưng con gái tôi sẽ không thể hoạt động sau những tách cà phê đó. Một số người thực sự bị ảnh hưởng bởi những điều khác nhau theo những cách khác nhau. Và tất nhiên, luôn có một đường cong phản ứng liều lượng, và chúng thường theo hình chữ U ngược.
Mark Desposito, người đã hướng dẫn tôi trong thời gian nghiên cứu sau tiến sĩ, đã thực hiện rất nhiều công việc với các loại thuốc dopaminergic. Nhiều người đã thực hiện các nghiên cứu về thuốc từ sớm liên quan đến nhận thức và họ không thấy tác động nào hoặc đôi khi nó làm cho mọi người tồi tệ hơn.
Điều ông ấy phát hiện ra là, nếu bạn nhìn kỹ hơn, có một hiệu ứng hình chữ U ngược, nơi một số người, và điều này phụ thuộc vào khả năng ghi nhớ làm việc của họ, thực sự được hưởng lợi từ thuốc. Và những người khác, có thể nói là, tôi không nhớ cao hơn hay thấp hơn, thì lại tồi tệ hơn. Và có một yếu tố di truyền trong đó, không có gì ngạc nhiên. Các chất vận chuyển dopamine đóng vai trò và nhiều yếu tố khác nữa.
Vì vậy, bây giờ bạn bắt đầu đi vào tất cả những tương tác giữa gen, môi trường và thuốc mà tôi thực sự khuyên mọi người nên cẩn trọng khi nói nicotine là tốt hay xấu. Tôi nghĩ đây thực sự là một vấn đề phức tạp hơn nhiều, giống như cần sa, đúng không?
Bạn có thể nhìn vào việc hút cần sa ở thanh thiếu niên những người có nguy cơ di truyền cao về tâm thần phân liệt. Điều đó làm tăng đáng kể nguy cơ mắc tâm thần phân liệt của bạn. Đó là hiểu biết của tôi.
Vâng. Mặc dù những lần tôi đã nói điều đó trên internet, tôi đã nhận được rất nhiều phản đối từ một số nhà nghiên cứu về cần sa, nhưng sau khi mời một trong số họ tham gia podcast này, tôi đã nhận được những ý kiến từ các nhà nghiên cứu khác, phản bác lại câu chuyện của họ, mà chúng ta có thể nói vì chúng ta đều là các nhà khoa học nghiên cứu, đó là điều bạn gọi là một lĩnh vực.
Vâng. Có lẽ hãy cắt bỏ bất kỳ thông tin sai lệch nào mà tôi có thể đã nói ở cuối. Không, không, không, bạn không nói vậy. Bạn không nói vậy. Tôi nghĩ điểm quan trọng là rất rõ ràng rằng có những cá nhân nhất định mà việc tiêu thụ THC cao có thể kích hoạt các cơn tâm thần phân liệt.
Vâng.
Và chúng ta đang thấy điều này với—
Nhưng không phải ai cũng vậy.
Vâng.
Ý tôi là, bây giờ chúng ta đang thấy điều này một cách thú vị với các chất gây ảo giác, nơi mà tất cả những tác động tích cực của các chất gây ảo giác đang được đề cập, nhưng nhiều người nhớ đến những tác động tiêu cực lên những người như Rocky Erickson từ ban nhạc 13th Floor Elevators hoặc như Sid Barrett từ Pink Floyd, người đã trở nên tâm thần sau khi sử dụng một lượng lớn LSD.
Ví dụ đầu tiên là gì?
Rocky.
Rocky Erickson từ 13th Floor Elevators, một ban nhạc psychedelic tuyệt vời.
Ôi, psychedelic, được rồi, chúng ta sẽ nói thêm về Charne như một nhạc sĩ rock and roll và yêu thích rock and roll, do đó có sự tham chiếu đến Rick Rubin trước đó.
Và có một bức ảnh của Rick ở đây trong studio mà nhiếp ảnh gia của chúng tôi, Mike Blaback, đã chụp.
Vì vậy, chúng tôi đã cùng nhau nhìn vào điều đó.
Vì vậy, đúng, các chất gây ảo giác đã chiếm lấy tâm trí của một số người, khiến họ góp phần vào tình trạng tâm thần trước đó của họ, có lẽ.
Tôi cũng nên nói rằng, để công bằng với các hợp chất khác ngoài kia, methamphetamine cũng đã góp phần đáng kể vào sự tiến triển của tâm thần trong nhiều người.
Vì vậy, không chỉ có các chất gây ảo giác, đúng không?
Và sau đó, tất nhiên, có những người đã bằng cách nào đó quản lý để sử dụng các chất gây ảo giác và trở nên tỉnh táo hơn hoặc ít nhất là vẫn giữ được sự tỉnh táo như trước đây.
Vâng.
Và tất nhiên, sự tỉnh táo cũng nằm trong con mắt của người quan sát.
Nhưng điều tôi muốn nói là, vâng, và bạn có thể thấy điều này, thực sự, có một số mối quan tâm mới về Adderall và các chất kích thích.
Và nếu bạn cho những người có nguy cơ cao mắc bệnh tâm thần phân liệt, điều đó cũng có thể thúc đẩy tâm thần.
Điều đó có lý.
Cho sự tham gia của noradrenergic và dopaminergic trong bệnh tâm thần phân liệt và những loại thuốc đó thường là pro-noradrenergic dopaminergic.
Vâng.
Vâng.
Chính xác.
Chính xác.
Vì vậy, thực sự là một sự tương tác phức tạp hơn nhiều.
Và tôi nghĩ đây là nơi mà toàn bộ lĩnh vực y học cá nhân hóa sẽ rất hữu ích.
Nhưng có vẻ như có một tác động tổng quát đối với một số can thiệp chế độ ăn uống nhất định.
Quả mọng có vẻ tốt.
Rau xanh có vẻ tốt.
Ăn uống lành mạnh.
Chúng ta đã nói về việc tập thể dục.
Vâng, vâng.
Và theo hiểu biết của tôi, tôi đã xem xét điều này một cách chi tiết gần đây, nhưng tôi rất muốn nghe ý kiến của bạn,
là trong khi mọi người, chúng ta hiện nay tin rằng cả nam và nữ, v.v., nên thực hiện cả bài tập tim mạch,
nói cách khác, nâng cao nhịp tim trong khoảng 12 đến 60 phút tùy thuộc vào cường độ, cũng như tập luyện sức đề kháng để duy trì chức năng thần kinh cơ, chống lại tình trạng teo cơ, v.v.
Đối với tôi, những tác động thực sự ấn tượng của việc tập thể dục đối với khả năng học tập và não bộ, về sức khỏe não bộ, dường như đến từ bài tập tim mạch.
Và điều đó có thể chỉ đơn giản là vì đó là điều đã được nhấn mạnh trong các nghiên cứu.
Nhưng ngay cả khi một người nhìn vào điều gì đó và so sánh các nghiên cứu tốt nhất trên con người, thì thực sự dường như việc tăng lưu lượng máu lên não, tạo ra sự giải phóng tốt các chất điều hòa thần kinh vào não, giúp thúc đẩy việc học.
Và tất nhiên, mọi người phải làm gì đó với việc học đó.
Vậy bạn có nỗ lực tập thể dục với mục đích cụ thể là duy trì hoặc nâng cao chức năng não không?
Có, vâng.
Thực ra, khi tôi hoàn thành cuốn sách của mình, tôi đã phải lê bước đến vạch đích, tôi đã gặp đủ loại chuyện điên rồ.
Tôi sẽ không làm độc giả chán nản với tất cả những chuyện điên rồ mà tôi đã trải qua.
Vì vậy, mọi người sẽ tò mò, điều gì cần thiết để hoàn thành một cuốn sách và bạn có nghĩa là điều đó đã ảnh hưởng đến cơ thể bạn?
Có lẽ, tôi không biết, tôi có thể đã mất một vài năm sinh học trong quá trình đó, nhưng thực sự, tôi có nghĩa là, nó thật tuyệt.
Tôi có nghĩa là, đó thực sự là một chuyến tàu lượn cảm xúc.
Nhưng sau đó tôi đã gặp một loạt các vấn đề, bạn biết đấy, tôi đang cố gắng làm khoa học, viết cuốn sách này chủ yếu trong thời gian rảnh của mình, mà thực sự không tồn tại, như bạn biết đấy.
Và sau đó cuộc sống đã xảy ra, bạn biết đấy, mẹ tôi đã phải nhập viện, và con mèo của tôi đã chết vào sinh nhật của tôi.
Ý tôi là, chỉ đơn giản là, vâng, thấy đấy, tôi không muốn gây ấn tượng với mọi người bằng tất cả những thứ đó. Ý tôi là, đó là cuộc sống thực, tôi chỉ cảm thấy tiếc khi nghe điều đó. Vâng, không, không, không, không sao cả. Vậy là tôi đã hoàn thành cuốn sách của mình và tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, và tôi đã có một kỳ nghỉ phép vì tôi muốn có thời gian để quảng bá cuốn sách và giáo dục mọi người về những gì có trong cuốn sách. Và điều đó mà tôi chưa bao giờ có cơ hội làm trước đây. Giống như việc làm điều này, thật tuyệt phải không? Tôi có cơ hội nói chuyện với mọi người. Vì vậy, tôi thực sự muốn thực hiện một số thay đổi và thực sự điều này liên quan đến điều mà chúng ta đã nói trước khi bắt đầu ghi âm, đó là sau khi tôi viết cuốn sách, mọi thứ, bạn biết đấy, đang trong giai đoạn chỉnh sửa. Tôi đã nói chuyện với con gái tôi và chỉ, bạn biết đấy, đột nhiên, cô ấy nói, chúng tôi đang nói về ADHD. Và cô ấy nói, bố ơi, bố hoàn toàn có ADHD. Và tôi kiểu như, cái gì, bạn biết đấy, và tôi nghĩ, ôi, thế hệ Z, bạn biết đấy, chẩn đoán quá mức ADHD, gì đó, đúng không? Và sau đó tôi nhớ lại khi tôi còn là một đứa trẻ, trường học của tôi đã liên lạc với bố mẹ tôi và nói, bạn có ADHD. Anh ấy có ADHD. Và thật thú vị vì thực tế là tôi đã học trước một năm ở trường và tôi đã bị giữ lại vì tôi thực sự rất kém trong giao tiếp xã hội. Tôi không thể ngừng nói trong lớp và tôi thực sự rất vụng về và bốc đồng. Và vì vậy, nhưng bạn biết đấy, đó là những năm 70, không ai làm gì cả, bạn biết đấy, và tôi đã gặp đủ loại vấn đề về hành vi và những thứ tương tự, và còn nhiều yếu tố khác nữa. Nhưng điều đó thực sự khiến tôi suy nghĩ, ôi Chúa ơi, tôi phải thực hiện một số thay đổi. Tôi đang sống một cuộc sống không bền vững khi tôi nhảy từ khủng hoảng này sang khủng hoảng khác và tôi nói, tôi không có thời gian cho bla, bla, bla, bla. Và vì vậy, một lần nữa, nó sẽ nghe có vẻ buồn bã, nhưng nó có một cái kết hạnh phúc hơn. Chó của tôi đã chết vào năm 2019 vì ung thư và đó là con chó đầu tiên của tôi. Vì vậy, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ nuôi chó nữa. Và vào năm 2020, trong đại dịch, tôi đã có một con chó khác. Tốt cho bạn. Vâng. Bạn nuôi giống chó gì? Cô ấy, cả hai con này đều là chó cứu hộ. Tuyệt quá.
Tốt cho bạn.
Chúng đều là giống lai.
Tôi chắc chắn có một chút pit bull trong cô ấy vì mỗi chú chó ở trại tạm trú đều có pit bull hoặc chihuahua,
đúng vậy.
Nhưng cô ấy trông rất giống Belgian Malinois và di chuyển như một chú chó Belgian Malinois.
Những chú chó đẹp.
Đúng vậy.
Và chúng rất thông minh và siêu thể thao.
Ý tôi là, cô ấy có thể nhảy thẳng đứng, bạn biết đấy, giống như mọi thứ sẽ trở về nhà.
Cô ấy có thể nhảy lên rồi đẩy mình ra khỏi tôi, điều này rất điển hình.
Và đó là lý do tại sao chúng có thể nhảy.
Cô ấy có thể leo lên cây cao khoảng bảy feet để đuổi theo một con sóc.
Đúng vậy.
Chúng được sử dụng cho các hoạt động quân sự trong quân đội cấp một.
Đúng vậy.
Chúng được huấn luyện để nhảy ra khỏi máy bay.
Đúng vậy.
Với dù.
Đúng vậy.
Và cô ấy, nhưng cô ấy là một chú chó nhỏ hơn.
Chú chó lớn hơn, già hơn của chúng tôi trông giống như, cô ấy không phải, thực ra cô ấy là giống lai Kelpie, tôi nghĩ vậy, nhưng cô ấy trông giống như một con Rottweiler.
Và vì vậy mọi người đều sợ cô ấy, mặc dù cô ấy là chú chó ngọt ngào nhất.
Cái này, cô ấy nhỏ hơn.
Mặc dù trông có vẻ giống như một chú chó chăn cừu, mọi người đều nói, ôi, chú chó của bạn thật ngọt ngào.
Cô ấy thật dễ thương.
Bạn biết đấy, nhưng cái này mới là ninja.
Đúng vậy.
Chính xác.
Đúng vậy.
Ý tôi là, tất cả những chú chó ở trại tạm trú đều có một chút điên cuồng và điều đó thật khó khăn cho chúng.
Chúng giống như những con người hoang dã, những chú chó hoang dã.
Đúng vậy.
Nhưng chúng có trái tim lớn.
Đúng vậy.
Bởi vì chúng luôn biết ơn.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Chính xác.
Và bạn biết không, một trong những điều tôi đang nghĩ là tôi nhớ đi dạo với chó.
Tôi nhớ hoạt động đó.
Và vì vậy tôi đảm bảo làm điều đó mỗi sáng.
Và điều này trở lại với một số hoạt động mà chúng ta đang nói đến.
Tôi biết tôi đang hoàn toàn lạc đề khỏi bạn.
Không, không, không.
Tôi thấy bạn đang đi đâu.
Điều này thật mỉa mai.
Không, tôi thấy, tôi thấy bạn đang đi đâu với điều này.
Đúng vậy.
Vì vậy, nhưng điều này, điều này thì hơi khác một chút, nhưng nó có liên quan, đó là, có một cảm giác.
Mục đích sống rất quan trọng cho sự lão hóa não bộ khỏe mạnh. Có một xu hướng trong bài viết khoa học nhận thức mà tôi muốn gửi cho bạn về điều đó. Đây là một trong những điều mà các nhà thần kinh học không nói đến vì chúng ta không hiểu rõ, nhưng nó cực kỳ quan trọng trong toàn bộ hiện tượng mà họ gọi là dự trữ nhận thức.
Và bạn biết đấy, việc có chú chó mà tôi đang chăm sóc, đặc biệt là khi con tôi đã đi học đại học, nó đã lớn và sống độc lập, việc dắt chó đi dạo mỗi ngày đã mang lại cho tôi nhiều điều. Rõ ràng là tôi đã kết hôn và tôi yêu gia đình mình, tôi có rất nhiều người thân, có cả học sinh của tôi và những người khác, nhưng việc này đã mang lại cho tôi nhiều hơn và tôi đang tập thể dục theo cách mà tôi thấy vui vẻ.
Tôi đang nghe podcast và tôi đang vận động. Và đó là điều rất quan trọng. Không chỉ là việc tập thể dục, mà là toàn bộ trải nghiệm, đúng không? Tôi không làm điều gì mà tôi ghét. Tôi ghét chạy. Tôi ghét, tôi có một sự trì trệ vì bộ não ADHD của tôi không thích làm những thứ trừ khi nó sáng bóng và thú vị, đúng không? Tôi có thể đi làm hoặc tôi có thể viết cuốn sách này vì nó thú vị với tôi, bạn biết không?
Vì vậy, tôi đã tự hỏi, làm thế nào tôi có thể làm điều này? Cuối cùng, tôi đã chi tiền cho một huấn luyện viên cá nhân. Tôi đã tiêu hết tiền tạm ứng của mình cho một huấn luyện viên cá nhân tuyệt vời và tôi đến gặp cô ấy, cô ấy chỉ cho tôi những gì cần làm. Vì vậy, tôi không phải suy nghĩ về nó. Và thật vui.
Bạn đang trong tình trạng sức khỏe tuyệt vời. Ồ, cảm ơn bạn. Bạn lớn tuổi hơn tôi vài tuổi và tôi đã không gặp bạn một thời gian, và tôi luôn có một chút lo lắng khi gặp lại một đồng nghiệp sau một thời gian, vì có một câu đùa mà chúng tôi không nói với các giáo sư cho đến khi chúng tôi trở thành giáo sư về cái gọi là “vẻ ngoài của giáo sư có tenure”. Bạn thấy ai đó vào làm nghiên cứu sinh, bạn thấy họ là giáo sư trẻ và rồi bạn thấy họ sau khi có tenure.
Đúng vậy, tenure là một cột mốc lớn, đúng không? Nó tương ứng với tự do học thuật, v.v. Đó là một cột mốc tuyệt vời. Thật tuyệt vời khi cả hai chúng ta đều có điều này.
Nhưng bạn thấy một số người đã được bổ nhiệm vĩnh viễn và chỉ cần nói, ôi, trời ơi. Họ trông như thể họ đã già đi 25 năm trong vòng năm năm. Chúng ta cũng thấy điều này với các cựu tổng thống, không phải tất cả nhưng nhiều người trong số họ. Và vì vậy, khi gặp bạn, tôi đã thấy bạn trên podcast của likesfreedmen, nhưng khi thấy bạn, tôi nghĩ, Charles đang chăm sóc bản thân rất tốt. Điều đó làm tôi vui. Đó không phải là một sự phán xét. Nó làm tôi vui vì tôi yêu các đồng nghiệp của mình và tôi muốn thấy họ sống thật lâu, vì tôi không đồng ý với ý tưởng rằng khoa học tiến bộ chỉ qua một đám tang của nhà khoa học yêu thích của tôi. Được rồi, đừng gán câu nói đó cho tôi. Đó chỉ là một trò đùa. Không, tôi đang nói rằng có những nhà khoa học mà bạn muốn thấy sống mãi mãi và bạn là một trong số họ.
Vậy bạn đã nói về việc dắt chó đi dạo, điều này có lẽ giúp bạn nhận được một chút ánh sáng mặt trời, rất nhiều ánh sáng mặt trời ở Davis, ngay cả trong mùa đông. Mây che phủ ở đó rất sáng. Nó giúp bạn có một nhịp sinh học ngủ đều đặn. Nhưng bạn đã nói về cảm giác có mục đích, đúng không? Và tôi tò mò về cách bạn hiện tại định nghĩa việc tập thể dục. Bạn đã nói rằng bạn không thích tập thể dục. Bạn đã đầu tư vào sức khỏe của mình bằng cách trả tiền cho một huấn luyện viên, vì vậy bây giờ bạn tập luyện thường xuyên. Và đó cũng là một khoản đầu tư vào sức khỏe não bộ của bạn. Nếu chúng ta quay lại khái niệm cảm giác có mục đích này, bạn có đang nói về một cảm giác có mục đích lớn hơn như, được rồi, tôi muốn đóng góp vào việc hiểu cách não bộ hoạt động, bạn là một nhà thám hiểm não bộ sau tất cả, và do đó việc tập thể dục và số tiền bạn bỏ ra cho huấn luyện viên liên quan đến khả năng làm điều đó? Bạn có liên kết những nút này hay chúng là những thực thể riêng biệt? Như tôi muốn khỏe mạnh hơn và đây là một cách để khỏe mạnh hơn và do đó, tôi sẽ sống lâu hơn để nghiên cứu não bộ. Đối với tôi, và một lần nữa, tôi không phải là một nhà tâm lý học xã hội, điều này hơi ngoài lĩnh vực của tôi,
Nhưng đối với tôi, cảm giác có mục đích giống như một điều gì đó tồn tại, như là, tôi phải chăm sóc chú chó này. Khi tôi nhìn chú chó này và thấy nó buồn bã ở góc phòng, tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng tôi cảm thấy đó là trách nhiệm của mình để làm điều gì đó. Vậy là, nghĩa vụ.
Với các sinh viên của tôi. Tôi đã nói về nghĩa vụ. Tôi rất may mắn khi có nhiều người rời khỏi phòng thí nghiệm của tôi sau đại dịch, điều đã phá hủy nhiều sự nghiệp và nhiều người đã rời khỏi phòng thí nghiệm của tôi và tôi đã có những vị trí giảng viên. Tôi rất vui cho họ. Điều này nói lên bạn. Bạn cũng đang hướng dẫn.
Cảm ơn bạn. Ý tôi là, bạn làm tốt vì bạn có những người giỏi trong phòng thí nghiệm, như bạn đã biết. Nhưng điều thú vị là tôi đã hoàn thành cuốn sách và phòng thí nghiệm của tôi tương đối vắng vẻ và tôi cảm thấy không có mục đích. Tôi cảm thấy sự thiếu vắng của cảm giác về một điều gì đó lớn lao hơn.
Và một phần công việc là, bạn biết đấy, điều này giống như một điều mà tôi cảm thấy khi thực hiện quảng bá cuốn sách, là tôi cảm thấy có một mục đích trong việc giải thích khoa học cho mọi người. Sáng nay, khi tôi đang lên máy bay, tôi nhận được một email từ ai đó hỏi tôi một câu hỏi về trí nhớ và tôi chỉ nghĩ, điều này thật tuyệt, bạn biết đấy, sau khi bạn dành nhiều năm giảng bài cho sinh viên và một số trong số họ thì ngủ gật trong lớp và bạn tự hỏi, có ai thực sự bị ảnh hưởng bởi điều này không? Và đó thật sự là một điều tuyệt vời.
Vì vậy, điều đó mang lại cho tôi một cảm giác có mục đích. Tôi đã quyết tâm trở lại với nghiên cứu và chúng tôi đang thực hiện những mô hình tính toán lớn về việc học và tôi đang cố gắng, chúng tôi đang làm những thứ liên quan đến VR và chúng tôi sẽ thực hiện đủ loại điều mới trong nghiên cứu. Và điều đó mang lại cho tôi một cảm giác có mục đích.
Nhưng đối với tôi, phần lớn điều này liên quan đến sự kết nối mà bạn đề cập, điều đó rất quan trọng vì thường tôi thấy mình, một lần nữa, vì vấn đề ADHD, đối với tất cả những điều mà tôi thích, có những điều bạn phải làm mà thật sự tệ. Và đối với tôi, sự tệ hại đó thật sự rất đau đớn.
Ý tôi là, và tôi biết có rất nhiều người như vậy, tôi biết ADHD hiện nay đang bị chẩn đoán quá mức vì những lý do thú vị. Và tôi biết nhiều người, họ thường nói những điều như vậy, có thể, tôi không biết, những người có thể phán xét về những vấn đề này. Nhưng đối với tôi, điều đó thực sự rất đau đớn. Ý tôi là, tôi thực sự thấy khó khăn khi làm việc với một số người nếu họ nói chậm. Ý tôi là, điều đó khó khăn đến mức nào. Vì vậy, tôi thực sự đã phải suy nghĩ về điều đó, và tôi đã kết nối với một huấn luyện viên ADHD, người đã giúp tôi rất nhiều. Và tôi biết huấn luyện viên là một vấn đề gây tranh cãi khác. Tôi không thực sự thích, tôi không ở trong thế giới của mình. Nếu bạn muốn học điều gì đó, bạn học từ ai đó có kỹ năng trong việc cải thiện ai đó về điều gì đó. Vâng, vâng. Chà, bạn biết đấy, tôi không biết mong đợi điều gì vì đó là một thế giới không được quản lý, có thể nói là như vậy, hoặc được quản lý tối thiểu, nhưng người mà tôi tìm thấy thật tuyệt vời. Và điều đầu tiên cô ấy yêu cầu tôi làm là viết ra một danh sách tất cả các giá trị của tôi và sắp xếp chúng theo thứ tự và xếp hạng chúng, tôi nghĩ đây thật sự là một sự lãng phí thời gian. Xin lỗi, Laurie, nhưng tôi đã nghĩ ban đầu, đây thật sự là một sự lãng phí thời gian, tại sao tôi lại làm điều này? Tôi không thực sự coi trọng nó. Tôi không biết. Tôi chỉ làm những điều. Tôi không nhất thiết phải coi trọng chúng hay bất cứ điều gì. Nhưng sau đó tôi bắt đầu viết chúng xuống. Và sau đó, tôi đã nói chuyện với cô ấy về một số vấn đề của tôi với động lực và việc hoàn thành những việc mà tôi không muốn làm, và tôi khá nổi tiếng vì gặp khó khăn trong việc hoàn thành những việc mà tôi không muốn làm, đặc biệt là các nhiệm vụ hành chính và những thứ tương tự. Bạn là một nhà khoa học thực thụ. Chà, điều đó đúng. ADHD là như vậy. Bất kỳ nhà khoa học nào thích những việc hành chính, tôi nghĩ tôi sẵn sàng chỉ trích họ, bạn biết đấy, họ đang làm gì trong khoa học vì đó là bạn nên tập trung vào các thí nghiệm. Vì vậy, hoan hô. Vậy, giá trị thì liên quan đến động lực. Vâng.
Vì vậy, cơ bản là như thế này, tôi đã kết hợp hai điều lại với nhau và tôi nói rằng, tôi không tự cho mình là lý do tại sao tôi làm điều này.
Điều này quay trở lại với cuộc trò chuyện về vỏ não trước trán, tức là, mục tiêu của tôi là gì nếu tôi sẽ gặp ai đó và có một cuộc họp mà tôi không muốn tham gia vì tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản hoặc tôi chỉ muốn xem video trên YouTube hoặc lướt mạng xã hội, bất kỳ điều gì ngớ ngẩn mà tôi lãng phí thời gian vào.
Đúng không? Tôi tự hỏi, tại sao tôi lại làm điều này và tôi nhắc nhở bản thân về động lực đó và điều đó khiến mọi thứ hoạt động vì bây giờ tôi đã có mục tiêu trong tay, vì mục tiêu không tự dưng xuất hiện với tôi.
Và vì vậy, việc liên kết những gì tôi làm với các giá trị là một bước ngoặt đối với tôi, nhưng đó là một điều có ý thức mà tôi phải làm việc để nhắc nhở bản thân về những giá trị đó và kết nối chúng.
Và đó là một phần của điều mà tôi nghĩ mọi người mất đi khi họ nghỉ hưu, chẳng hạn, tôi thấy điều này ở những người mà tôi gần gũi, những người đã nghỉ hưu, họ cảm thấy công việc là mục đích duy nhất của họ.
Và sau đó, họ cảm thấy không có mục đích và chỉ làm những việc như, bạn biết đấy, cuộn xuống những tin tức tiêu cực hoặc, bạn biết đấy, bị cực đoan hóa trên internet hoặc như, bạn biết đấy, đi vào những thứ mà chỉ đơn giản là bất cứ điều gì thu hút sự chú ý của họ.
Và tôi nghĩ rằng một phần lớn của cảm giác có mục đích đó đối với tôi thực sự là để tìm hiểu tôi thực sự muốn gì?
Và tôi có nghĩa là, điều này quay trở lại với một điều khác liên quan đến trí nhớ.
Và tôi biết điều này hoàn toàn là một vấn đề liên quan đến ADHD, nhưng giống như, um, mọi người thường hỏi tôi, được rồi, bạn cho tôi biết tất cả những điều này về lão hóa não và chúng ta thậm chí còn chưa nói đến máy trợ thính và kiểm tra thị lực và gen cao và những thứ tương tự.
Và chúng ta sẽ nói về ba điều đó, nhưng, um, điều tôi nói với mọi người là tôi có thể cho bạn biết nhiều chiến lược để nhớ tên, để nhớ nơi bạn đã đến, để cố gắng, um, nhớ…
Tôi muốn làm một điều gì đó trong tương lai, một trong những thách thức về trí nhớ khó khăn nhất mà chúng ta gặp phải. Nhưng trừ khi bạn thực hiện những điều đó, áp dụng những chiến lược đó, tôi không thể giúp bạn. Vấn đề là, và điều này nói lên, tôi thực sự thích những gì bạn đã nói, chúng ta phải nói về một số ngoại lệ, như là hiện tượng quên do hồi tưởng và một số điều thú vị như hiệu ứng kiểm tra trước, nhưng điều bạn nói về kỹ năng học tập, tôi đã nghe podcast đó và tôi cảm thấy điều tuyệt vời mà bạn đã làm với điều đó, một trong số đó là bạn đã nói, hãy giả định rằng bạn sẽ quên, vì nếu bạn quay lại nghiên cứu sớm nhất về trí nhớ của Ebbinghaus, ông đã tự kiểm tra bản thân và thực sự, ông đã tạo ra những từ kỳ lạ gọi là trigrams mà không thực sự là từ, cố gắng ghi nhớ chúng. Và điều ông phát hiện ra là trong vòng 20 phút, ông đã quên khoảng một nửa những gì ông đã ghi nhớ, và tôi không chỉ nói là quên, như là ông không thể nhớ ra. Ông mất thời gian để ghi nhớ lại chúng giống như thể ông chưa bao giờ làm điều đó, đúng không? Vì vậy, đôi khi chúng ta có trí nhớ một phần nơi chúng ta không thể nhớ lại, nhưng chúng ta có một số tiết kiệm và việc học sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta. Ông thậm chí không có điều đó cho nhiều thứ. Nhưng sau đó ông đã chờ 24 giờ và ông đã mất hai phần ba những gì ông đã ghi nhớ, đúng không? Vì vậy, nếu chuyển điều này vào thế giới thực, có một số điều mà chúng ta làm tốt hơn trong thế giới thực, tôi sẽ nói, về những điều lớn, bản chất của những gì chúng ta gặp phải, nhưng những chi tiết thì chúng ta mất, hầu hết trong số đó, hầu hết các chi tiết trong cuộc sống của bạn sẽ biến mất. Và điều này cũng đúng cho cả những người mà tôi sẽ lập luận là có trí nhớ tự truyện vượt trội, bạn không biết chắc chắn, nhưng tôi có thể nói cho bạn nhiều hơn về điều đó. Điều này đúng cho tất cả mọi người đã được nghiên cứu theo như tôi biết. Và vì vậy nếu đó là trường hợp, câu hỏi không phải là tại sao tôi lại hay quên, mà là tại sao chúng ta nhớ cái đầu tiên, đó là lý do tại sao tiêu đề đó lại dành cho cuốn sách.
Câu hỏi đặt ra là bạn muốn nhớ điều gì, những kỷ niệm nào bạn muốn mang theo bên mình, cho dù đó là việc ghi nhớ những điều cho một lớp học như trong kỹ năng học tập, hay là bữa tiệc sinh nhật của con bạn, điều mà tôi đã đề cập trong chương một, tất cả đều liên quan đến ý định, đó là điều tôi muốn nói, sự khác biệt giữa sự chú ý, có thể bị thu hút bởi bất cứ điều gì, và ý định, điều mà bạn nói rằng đây là những gì tôi muốn mang theo bên mình, đúng không?
Hãy cùng xem xét điều đó, sự chú ý so với ý định, chúng ta thường nghe những từ này, sự chú ý là việc hướng sự nhận thức của một người đến những cảm giác hoặc sự vật cụ thể trong môi trường của họ, đó là cách định nghĩa một cách lỏng lẻo, chính xác nhưng không đầy đủ.
Ý định là hiểu lý do tại sao chúng ta có một cảm giác nhận thức, có thể là một cảm giác nhận thức cảm xúc về lý do tại sao tôi lại hướng sự nhận thức của mình đến những điều cụ thể.
Có đúng không?
Đúng vậy, nó là việc hướng sự chú ý của bạn dựa trên một lý do nào đó, đó là một mục tiêu nội tại, đúng không? Và đó là nơi mà vỏ não trước trán thực sự phát huy tác dụng.
Vì vậy, theo một cách nào đó, rất dễ để chú ý đến tôi nếu tôi đang diễn đạt cử chỉ và nói rất to, vì điều đó liên tục thu hút sự chú ý của bạn, tôi có rất nhiều người trong cuộc sống của tôi ghét điều này vì tôi quá ồn ào và hay cử chỉ.
Bạn không ồn ào.
Những người này là ai mà lại cho bạn phản hồi như vậy? Gửi cho tôi tên và số điện thoại của họ. Tôi có lời muốn nói với họ.
Và nghe này, tôi muốn nói rằng, với việc bạn điều hành một phòng thí nghiệm hàng đầu thế giới, bạn thành công trong cuộc sống gia đình. Bạn đang nuôi dạy con gái thứ hai của mình một cách thành công. Bạn đã viết một cuốn sách tuyệt vời. Bạn tham gia các podcast, bạn đang giáo dục công chúng. Tôi muốn nói rằng bạn đang làm rất tốt, vì vậy hãy tiếp tục.
Và bất kỳ ai trong số những người đó, chúng ta sẽ có lời với họ.
Tôi cần như những lời khích lệ của Hooperman trên điện thoại của tôi mà tôi có thể mở ra. Tôi không muốn làm chúng ta lệch hướng, nhưng tôi dành rất nhiều thời gian mỗi sáng. Tôi đầu tiên thực hiện một bài nghỉ ngơi sâu không ngủ hoặc một loại thiền nào đó.
Rick Rubin đã dạy tôi điều này để hiểu về ý định, và gần đây có những người khác đã đến trong cuộc đời tôi. Khái niệm về ý định, lý do tôi nói hãy chú ý đến nó, là rất quan trọng. Bởi vì chúng ta đang sống trong một thế giới mà mọi thứ sẽ thu hút sự chú ý của chúng ta, đặc biệt là trên mạng xã hội. Nó thực sự là một cuộc chiến giành lấy sự chú ý. Tôi không nghĩ đây còn là một nền kinh tế chú ý nữa, hay Simon thật xuất sắc, tôi không cố gắng lấy đi điều gì từ điều đó, nhưng đây là một cuộc chiến giành lấy sự chú ý. Và một trong những cách mà bạn lấy đi sự chú ý của đối thủ là bằng cách thu hút sự chú ý của họ. Tôi thường đùa khi tôi ở trong một lĩnh vực rất cạnh tranh với tư cách là một nghiên cứu sinh, tôi đã cạnh tranh với một phòng thí nghiệm lớn ở Harvard và những thứ tương tự, cố gắng tìm kiếm các dấu hiệu di truyền cho các tế bào thần kinh võng mạc, v.v. Và tôi đã nói, nếu tôi có thể khiến họ hào hứng với bộ phim “The Wire”, bạn nhớ bộ phim đó chứ? Bởi vì nó sẽ chiếm khoảng 15 giờ thời gian của những nghiên cứu sinh đó. Vì vậy, tôi nghĩ, bạn biết đấy, điều đó sẽ thật quái ác. Tôi không làm vậy, nhưng bạn biết đấy, nói với mọi người rằng, bạn phải xem “The Wire”, bởi vì nếu bạn khiến ai đó xem một chương trình Netflix thực sự hay, và nếu họ là đối thủ, bạn vừa có được lợi thế cạnh tranh. Vâng, vâng, vâng. Nhưng điều này đang diễn ra suốt cả ngày, đúng không? Dù sao đi nữa, sự chú ý là khả năng của chúng ta, để nhận thức của chúng ta bị thu hút bởi bất cứ điều gì là quan trọng nhất, gây chuyển động nhất, ồn ào nhất, nổi bật nhất. Ý định thì khác. Ừm. Vâng, và điều này, nhân tiện, không phải là một thuật ngữ kỹ thuật, đây chỉ là, tôi thích nó. Chắc chắn rồi. Bởi vì nó có vần, và một người bạn của tôi đã nghĩ ra nó. Vì vậy, nhưng đúng vậy, ý định là khả năng của bạn để nói, đây là điều quan trọng với tôi ngay bây giờ, và đó là lý do tại sao tôi cần chú ý đến nó. Do đó, danh sách giá trị. Do đó, danh sách giá trị, bởi vì nếu tôi không giữ điều đó trong tâm trí, tôi, vì vậy chúng ta có xu hướng nghĩ về kiểm soát như chỉ là sức mạnh ý chí hoặc như, bạn muốn làm điều đúng đắn hoặc bất cứ điều gì. Nó không phải vậy. Nó thực sự là một điều lớn, có rất nhiều phần của nó thực sự, nhưng một phần lớn của nó là động lực,
Và động lực không phải là một điều tầm thường.
Nó không chỉ đơn giản là muốn làm điều đúng đắn, mà còn là khả năng giữ giá trị đó trong tâm trí và khôi phục giá trị đó, vì mọi thứ đều có giá trị đi kèm, đúng không?
Và đôi khi có những điều như, bạn biết đấy, tôi khát nước, và có nước trước mặt tôi, điều đó có giá trị lớn, và điều đó nên thu hút sự chú ý của tôi.
Vì vậy, không phải là việc chuyển sự chú ý của bạn, bạn muốn nó linh hoạt, nhưng bạn cũng muốn giữ những mục tiêu cao hơn này trong tâm trí, và vì vậy đó là sự cân bằng giữa sự ổn định và linh hoạt.
Và chìa khóa là, hoặc hãy đến với ví dụ cụ thể của bạn về công nghệ, đúng không?
Kể từ khi tôi có một chiếc điện thoại, đó là một chiếc smartphone, chiếc iPhone đầu tiên của tôi.
Khi nào thì điều đó xảy ra?
Của tôi là vào năm 2010.
Của tôi thì, ồ, bạn đã có một chiếc tốt hơn tôi, tôi nghĩ vậy.
Có thể nó vào khoảng thời gian đó.
Chiếc đầu tiên của tôi là iPhone 3, tôi nghĩ vậy.
Được rồi.
Vâng.
Chúng ta sẽ phải tra cứu.
Tôi nghĩ tôi đã có iPhone 3, mà là khi nào đó ra mắt.
Vì vậy cho đến lúc đó, tôi sẽ kiểm tra email khi tôi ở máy tính, khi không có máy tính, tôi không nghĩ về nó.
Bây giờ nó luôn ở đó, và bạn biết đấy, bạn nhận được thông báo trên điện thoại của bạn, đúng không?
Vì vậy, hãy để chúng ta phát triển điều này bây giờ.
Chúng ta đang có một cuộc trò chuyện tuyệt vời.
Giả sử chúng ta rời đi, chúng ta nói về trượt ván và nhạc punk, và như, vâng, tại sao chúng ta không nói về điều này trong podcast, đúng không?
Chúng ta đang có một cuộc trò chuyện tuyệt vời, đúng không?
Nhưng bây giờ giả sử, tôi không đặt điện thoại của mình ở chế độ tập trung, và tôi bắt đầu nhận được tất cả những tiếng bíp nhỏ trên điện thoại của mình.
Tôi biết những người, tôi biết người mà tôi đã chơi trong một ban nhạc với ai đó có ADHD, và anh ấy sẽ kiểm tra tin nhắn văn bản của mình bất cứ khi nào chúng tôi đang trong một cuộc trò chuyện, cũng như tin nhắn của bạn trước mặt tôi, đúng không?
Vì vậy, điều gì xảy ra là, mỗi lần bạn làm như vậy, bạn thực sự đang chuyển đổi nhiệm vụ của mình, tâm trí của bạn thay đổi, ý định của bạn phần nào bị thay đổi bởi nhiệm vụ mới này, đúng không?
Vì vậy bây giờ tôi đã chuyển đổi, và có một chi phí liên quan đến điều đó.
Trên thực tế, những người nghiên cứu về điều này cho biết có khoảng bốn hoặc năm loại chi phí khác nhau liên quan. Điều này khiến bạn chậm lại khi thực hiện điều mới, đúng không? Bây giờ tôi quay lại cuộc trò chuyện, và giờ tôi có thêm một chi phí liên quan đến điều đó. Vì vậy, tôi không ở vị trí như bạn trong khoảnh khắc này. Tôi đang chậm hơn bạn vài giây, và tôi vẫn đang cố gắng bắt kịp trong khi bạn đang nói, và điều đó yêu cầu tôi phải kiểm soát nhiều hơn để bắt kịp và trở lại nhịp độ. Vì vậy, tôi đang căng thẳng tài nguyên tự nhiên của mình, tôi đang căng thẳng khả năng kiểm soát nhận thức của mình bằng cách chuyển đổi qua lại. Nhưng đây là một phần tồi tệ hơn của nó. Một ký ức, chúng ta thậm chí chưa nói về điều này, nhưng nó giống như, rất nhiều điều chúng ta quên đi xảy ra vì chúng ta có những ký ức mờ nhạt không rõ ràng. Chúng không, bạn không có một nhóm nơ-ron nào hét lên, “Này, đây là cuộc trò chuyện mà tôi đã có với Andy,” đúng không? Nó chỉ là một cảm giác mờ nhạt rằng tôi đã nói chuyện với ai đó trên một podcast và nói rằng, không nói rằng điều này sẽ xảy ra bây giờ vì nó sẽ không. Vì vậy, tôi có một ký ức mờ nhạt. Vậy tại sao điều đó xảy ra? Một phần là, bạn phải nắm bắt những khoảnh khắc đặc trưng của những sự kiện này, và bạn phải liên kết chúng lại với nhau thành một câu chuyện thống nhất. Một trong những điều chúng tôi phát hiện trong nghiên cứu của mình và những người khác cũng đã tìm ra điều này là khi, giả sử bạn đang xem một bộ phim và ai đó thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện hoặc một nhân vật xuất hiện, điều gì đó làm thay đổi sự chú ý của bạn và làm thay đổi hiểu biết của bạn về những gì đang diễn ra, bạn sẽ thấy một đỉnh cao lớn trong hoạt động của hồi hải mã. Và điều đó dường như liên quan đến việc mã hóa một ký ức về những gì đã xảy ra cho đến thời điểm đó. Vì vậy, chúng tôi gọi đó là một ranh giới sự kiện. Và khi bạn có một ranh giới sự kiện, hóa ra bạn, giống như bạn chuyển sang sự kiện tiếp theo và bạn gặp khó khăn trong việc nhớ những điều đã xảy ra ngay trước ranh giới sự kiện. Đó là lý do tại sao mọi người cuối cùng lại ở trong bếp và họ tự hỏi, “Lý do tôi đến đây là gì?”
Và đó là vì họ đã đi qua ba căn phòng khác nhau và cảm giác về nơi họ đang ở đã thay đổi bối cảnh tâm lý của họ, được cập nhật tại thời điểm mà giờ đây họ phải làm việc để tìm ra điều đó, đúng không?
Vì vậy, đây là điều đang xảy ra khi chúng ta chuyển đổi giữa các nhiệm vụ khác nhau.
Tôi đang nhắn tin, tôi đang gửi email và sau đó tôi đang nói chuyện với bạn.
Hoặc như bạn có thể đã thấy khi tham dự các hội nghị, những người, các nhà khoa học, những nhà khoa học biết rõ hơn đang ngồi gõ email trong khi ai đó đang thuyết trình.
Tôi đã làm điều này vì tôi cố tình làm giảm khả năng của mình hoặc tôi thực sự mắc ADHD, đó là một vấn đề kiểm soát nhận thức, tôi nghĩ vậy, nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn làm điều này, đúng không?
Vì vậy, tôi hiểu, nhưng bạn đang tạo ra những mảnh ký ức nơi mà không phải là tôi có một cuộc trò chuyện liên kết, tôi có một chút, tôi có một chút nữa, tôi có một chút nữa.
Và những mảnh ký ức đó không kết hợp tốt với nhau trong trí nhớ.
Chúng có thể cạnh tranh với nhau.
Và sự cạnh tranh đó là một phần lớn của việc quên.
Và vì vậy, đó là lý do tại sao rất quan trọng để chỉ làm một việc và sau đó làm việc khác.
Bạn muốn sử dụng mạng xã hội, được thôi, hãy làm điều đó.
Sau đó làm bất cứ điều gì bạn phải làm cho công việc, đúng không?
Nhưng chính việc chuyển đổi đó thực sự làm bạn mệt mỏi vì nó tạo ra, làm giảm khả năng kiểm soát nhận thức của bạn.
Nó thực sự tạo ra những ký ức phân mảnh này.
Nó cũng thực sự làm tăng mức độ căng thẳng.
Vì vậy, có rất nhiều điều.
Tôi biết có rất nhiều người làm công nghệ chỉ như, ôi không, tôi đa nhiệm, tôi tuyệt vời.
Bạn không tuyệt vời.
Tôi đến từ khu vực Vịnh và đã dành nhiều thời gian với những người đó, cả nam và nữ trong ngành công nghệ.
Tôi nghĩ rằng những người tốt nhất, những người thực sự xuất sắc, rất giỏi trong việc tập trung chú ý.
Họ rất kỷ luật trong việc sử dụng điện thoại của mình.
Và những người thường xuyên chuyển đổi nhiệm vụ thường không có cuộc sống đầy đủ.
Họ thực sự không có.
Họ không chăm sóc sức khỏe của mình và họ đang ở trong cảm giác rằng họ…
Là một sinh viên tốt nghiệp, tôi không có smartphone. Gần đây, tôi đã làm một điều gì đó. Tôi đã tweet về điều này. Có thể bạn đã bình luận về nó. Tôi không biết. Nhưng điều này đã giúp tôi rất nhiều. Tôi đã lấy một chiếc điện thoại cũ và chỉ cài đặt mạng xã hội trên chiếc điện thoại cũ đó. Vì vậy, nó không hoạt động như một chiếc điện thoại. Tôi có thể chuyển dữ liệu qua AirDrop cho nó. Tôi sử dụng nó để xem mạng xã hội và đăng bài. Chiếc điện thoại đó nằm trong một cái hộp. Còn chiếc điện thoại chính của tôi thì dùng để nhắn tin và các hình thức giao tiếp khác. Vì vậy, tôi vẫn có sự phân tâm xung quanh mình. Nhưng mạng xã hội giờ đây là một thứ mà tôi dành một khoảng thời gian cụ thể. Và tôi có một cái hẹn giờ trên chiếc điện thoại đó. Tôi dành cho mình một khoảng thời gian nhất định mỗi ngày. Vì vậy, mỗi khi tôi bắt đầu cái hẹn giờ đó, khi nó chạm đến số không, thì thôi. Và tôi đang bắt đầu rút ngắn khoảng thời gian đó. Tác động đến năng suất trong việc viết lách, nghiên cứu, và chỉ đơn giản là tham gia vào cuộc trò chuyện đã rất lớn với sự thay đổi đơn giản đó. Và tôi thấy dễ dàng hơn khi tách biệt mạng xã hội ra khỏi điện thoại. Một phần của vấn đề là điện thoại giống như một văn phòng di động. Nó không chỉ là một chiếc điện thoại, nó là một chiếc máy tính, nó cung cấp quá nhiều quyền truy cập. Vấn đề là ở đây. Và điều này thực sự quay trở lại ý tưởng về việc thiết kế môi trường của bạn. Bởi vì rất nhiều trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta không kiểm soát được, mặc dù chúng ta cảm thấy như mình đang kiểm soát, đúng không? Và thực sự, nếu tôi có một mục tiêu cao hơn, đôi khi bạn phải làm chính xác những gì bạn đã làm, đó là hack môi trường của bạn để cho phép, để giúp bạn lấy lại quyền kiểm soát, đúng không? Vậy nên, ý tôi là, ngay cả khi tôi có thể không kiểm tra điện thoại của mình, tôi có thể tắt thông báo, nếu tôi có một thói quen, tôi vẫn nghĩ về nó. Và mỗi khi tôi nghĩ về nó, sự thôi thúc đó lại xuất hiện trong tâm trí. Tôi bị phân tâm một chút, tôi mất một chút quyền kiểm soát. Vì vậy, bạn thậm chí không cần phải làm điều đó, đúng không? Bạn chỉ cần nghĩ về nó.
Vậy thì việc đa nhiệm chỉ là một khía cạnh. Còn có những điều khác, như một điều mà tôi đã đề cập trong cuốn sách là chụp ảnh. Chắc hẳn bạn đã từng đi đến các buổi hòa nhạc, tôi biết tôi đã từng, nơi mà mọi người cứ quay phim toàn bộ sự kiện bằng điện thoại của họ. Hoặc bây giờ bạn thấy sự gia tăng của những bức tường Instagram, nơi mà bạn đến những nơi có một bức tường được thiết kế sẵn để mọi người có thể chụp ảnh đăng lên Instagram. Không có gì sai với điều này, nhưng hầu hết, không phải tất cả, các nghiên cứu thú vị cho thấy rằng việc chụp ảnh thực sự làm nghèo nàn trí nhớ của mọi người. Thật sao? Vậy còn việc nhìn vào những bức ảnh thì sao, tôi nghĩ đó là Larry Squire, khi tôi ở San Diego, đã nói rằng treo một vài bức ảnh trong văn phòng về những kỷ niệm dễ chịu thực sự có thể nâng cao môi trường làm việc của bạn vì bạn nhìn vào chúng và bạn sẽ nhớ lại điều đó. Điều này là vì tất cả bối cảnh mà nó mang lại, nhưng bạn đang nói rằng hành động chụp ảnh làm giảm trí nhớ của chúng ta về trải nghiệm đó. Hãy để tôi cụ thể hơn về điều này, được chứ? Giả sử tôi đang chụp ảnh một cách vô thức. Tôi vào trong, tôi đang nhìn thấy Grand Canyon, nhiều người có thể sẽ nói rằng họ sẽ nhớ nó tốt hơn vì họ đã chụp ảnh, nhưng điều thường xảy ra là họ không thực sự tập trung vào những yếu tố đặc biệt của trải nghiệm của họ. Họ chỉ đang cố gắng ghi lại càng nhiều thứ càng tốt, đúng không? Hãy lấy buổi hòa nhạc làm một ví dụ khác. Nếu bạn đang quay phim buổi hòa nhạc và chỉ cố gắng ghi lại những gì đang được hát, bạn sẽ có một bản ghi lại buổi hòa nhạc. Nhưng bạn muốn có một kỷ niệm gì? Bạn có muốn có một kỷ niệm về bài hát mà bạn có thể phát trực tuyến bất cứ lúc nào không? Hay bạn muốn có kỷ niệm về cảm xúc của bạn, những người bạn mà bạn đã ở cùng, sự kết nối mà bạn có với nghệ sĩ vì bạn đã có mặt ở đó? Tôi biết điều này nghe có vẻ hơi mơ mộng, nhưng nó thực sự đúng theo nghĩa là đây là những gì bạn muốn nhớ.
Tôi nghĩ, ít nhất tôi không muốn giảng dạy mọi người nếu họ muốn nhớ lại việc chụp ảnh những thứ. Điều đó thì ổn. Tôi chắc chắn rằng mọi người đều nhớ đã chụp ảnh tại những sự kiện này, nhưng bạn đã chụp ảnh cái gì? Và vì vậy bạn có thể sử dụng điện thoại, và đây là nơi mà các nghiên cứu cho thấy có những tác động tích cực, nếu tôi sử dụng điện thoại một cách có ý thức và tôi nói, “Có điều gì đó ở đây sẽ là một tín hiệu tốt giúp tôi nhớ lại cuộc trò chuyện tuyệt vời này sau này.” Tôi tập trung ống kính vào điều đó, tôi chụp một bức ảnh, một cách có ý thức và sử dụng máy ảnh không phải như một cách để phân tán sự chú ý của tôi và chỉ đơn giản là nắm bắt mọi thứ theo cách bắn súng, mà thay vào đó sử dụng nó để tìm ra điều gì là đặc biệt và quan trọng và thực sự tập trung vào nó. Đó là một điều rất tốt. Vì vậy, điều tôi cố gắng làm là ghi lại một cách chọn lọc, không ghi lại quá nhiều. Tôi sẽ chụp ảnh mọi người đang cười hoặc mọi người đang ăn. Tôi thích đi đến các hội nghị bây giờ. John Lisman đã từng làm điều này, John Lisman quá cố, và vì vậy ông ấy đã qua đời, và bây giờ tôi cố gắng làm điều này. Tôi nghĩ nhiều hơn về những điều này. Và vì vậy tôi cố gắng chụp ảnh mọi người một cách ngẫu nhiên, bạn biết đấy, họ đang uống bia và sau đó họ bật cười hoặc điều gì đó như vậy. Và đây không phải là những thứ giống như các địa danh, chúng không phải là những thứ du lịch, nhưng chúng là những tín hiệu tuyệt vời để hồi tưởng. Và vì vậy điều xảy ra là phần tiếp theo là nhìn thấy bức ảnh. Vậy, bạn làm gì khi bạn nhìn thấy bức ảnh, đúng không? Bạn có cuộn xuống, đúng không? Hay bạn sử dụng nó như một tín hiệu để kiểm tra hiệu quả bản thân để nhớ lại những gì đã xảy ra trong sự kiện đó và tích hợp nó? Bây giờ điều thú vị là, hành động hồi tưởng sự kiện đó sẽ thay đổi ký ức và nó có thể làm cho nó dễ tiếp cận hơn, nhưng nó cũng có thể làm cho nó trở nên trừu tượng hơn và giống như một câu chuyện. Và vì vậy có một sự đánh đổi thú vị khi bạn có những điều này, nơi bạn có những ký ức này và bạn thậm chí có thể ghi lại chúng. Nhưng nếu bạn sử dụng, nếu bạn càng hồi tưởng nhiều, nó sẽ càng dễ tiếp cận, nhưng đôi khi…
Nó sẽ ít hấp dẫn hơn và giống như một câu chuyện mà bạn đã kể hàng trăm lần.
Vì vậy, có vẻ như nếu chúng ta đi nghỉ mát hoặc đến một buổi biểu diễn nào đó, việc chụp một bức ảnh, miễn là nó có chủ đích về một điều gì đó cụ thể, sẽ có ý nghĩa. Chìa khóa là nhìn lại bức ảnh sau này, không chỉ đơn thuần là đăng nó lên, mà là nhìn lại và dành một vài khoảnh khắc hoặc hơn để nhớ lại một số trải nghiệm cảm xúc và nhận thức xung quanh kỷ niệm đó.
Tuy nhiên, điều đó lại thay đổi kỷ niệm, đúng không?
Bất cứ khi nào chúng ta tạo ra một câu chuyện, chúng ta đang thay đổi kỷ niệm.
Nhưng có lẽ, nếu đó là một trải nghiệm tốt, thì điều đó còn tốt hơn là không truy cập vào bức ảnh đó chút nào.
Nhưng tôi bị ấn tượng, như bạn, bởi số lượng người chụp ảnh tại một buổi hòa nhạc. Một người bạn của tôi, một nhiếp ảnh gia rất thành công, người chụp rất nhiều ảnh của các nhạc sĩ, nghĩ rằng đây là điều điên rồ nhất, như thể bất kỳ bức ảnh nào trong số đó sẽ có ý nghĩa, đúng không?
Họ đang ở ngoài trải nghiệm của một buổi hòa nhạc, điều mà bạn đang mô tả.
Có thể bạn chỉ có một kỷ niệm về việc chụp rất nhiều bức ảnh.
Vâng.
Vâng, đó chính xác là những gì xảy ra.
Mọi người sẽ nhớ một điều gì đó, nhưng không phải là cảm xúc của họ, không phải là những người bạn mà họ đã ở cùng và những gì họ đã nói chuyện, bạn biết đấy, mà giống như, bạn biết đấy, tôi đã sử dụng ví dụ này trong một cuộc phỏng vấn, vì vậy xin lỗi nếu mọi người đã thấy điều này, nhưng giống như, tôi vừa được xem ban nhạc The Descendants, và tôi đoán rằng vì bạn đã trượt ván, bạn có lẽ đã nghe về The Descendants.
Ban nhạc The Descendants?
Ban nhạc The Descendants?
Vâng, vâng, đúng vậy.
Tôi lớn lên nghe họ trong thời trung học, nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội xem họ vì tất cả những ban nhạc tuyệt vời mà tôi thích đã tan rã ngay trước khi Black Flag và The Minute Man và những thứ tương tự.
Và vì vậy khi họ tái hợp, tôi đã có cơ hội xem họ ở một câu lạc bộ ở Sacramento, và tôi đã xem họ lần đầu tiên.
Và điều đặc biệt là, tôi không phải là một trong những đứa trẻ chụp ảnh, tôi thực sự đang xem.
Nhưng rồi có một khoảnh khắc mà Bill Stevenson, tay trống là một người rất mãnh liệt và thực sự là một trong những lực lượng sáng tạo đứng sau ban nhạc, ông ấy đứng dậy và bắt đầu đi về phía đám đông, và Milo thì bảo, ngồi xuống, quay lại sau trống đi, nhưng ông ấy nói, không, tôi muốn nói một điều gì đó.
Và tôi đã nghĩ, tôi phải chụp một bức ảnh về điều này vì đây sẽ là một khoảnh khắc mà ông ấy thực sự kết nối với chúng tôi.
Ông ấy đã nói về việc thật tuyệt vời khi có thể có khoảnh khắc này, nơi mà giờ đây ở độ tuổi này, ông ấy có thể trân trọng sự kết nối mà ông ấy có với khán giả mà trước đây ông ấy không thể cảm nhận được khi còn trẻ.
Và tôi đã nghĩ, tôi sẽ chụp một bức ảnh về điều này vì đó là điều tôi muốn nhớ. Bạn sẽ không nhớ mọi thứ, nhưng nếu tôi nhìn vào bức ảnh đó, về mặt kỹ thuật tôi chưa nhìn lại bức ảnh đó, nhưng chỉ việc chụp bức ảnh đã buộc tôi phải suy nghĩ về điều đó. Và đó là điều tôi rút ra được lớn nhất.
Bạn biết đấy, nhiều bài hát mà họ đã chơi, họ đã làm rất tốt. Nhưng điều tôi thực sự rút ra từ đó là sự kết nối mà tôi thực sự muốn khi tôi còn là một đứa trẻ, bạn biết đấy, và cảm nhận lại cảm giác của một đứa trẻ khi nghe những bài hát này khi chúng còn mới mẻ và tươi sáng với tôi.
Và vì vậy, tôi biết tôi nghe có vẻ như một người hippie hay gì đó, nhưng đó không phải là phong cách của tôi. Không phải là một hippie, bạn nghe giống như một rocker punk. Không bị nhầm lẫn với hai thứ đó.
Điều đó thật tốt.
Vâng, chính xác.
Tôi đang đi lạc đề khắp nơi.
Không, không, tôi có một câu hỏi mà tôi hy vọng sẽ kết nối một số điều này lại với nhau liên quan đến việc chụp ảnh và kỷ niệm.
Tôi giữ nhiều bức ảnh. Tôi thích ảnh in. Tôi có những bức ảnh này trong một ngăn kéo. Chúng có ý nghĩa rất nhiều với tôi. Một số trong số chúng ở trong studio. Tôi sẽ giữ hầu hết chúng trong một ngăn kéo ở nhà.
Polaroid là một ví dụ thú vị, tôi nghĩ, về những gì bạn đang mô tả. Hành động chụp một bức Polaroid không chỉ đơn giản là nhấn nút hoặc ấn bằng ngón tay cái vào một chiếc máy ảnh. Có một quá trình chờ đợi.
Bạn thực sự có thể thấy bức ảnh xuất hiện theo thời gian. Tôi cá rằng, mặc dù tôi chưa thực hiện nghiên cứu này, nhưng tôi cá rằng mọi người giữ Polaroid nhiều hơn và nhìn vào Polaroid nhiều hơn so với việc họ giữ các bức ảnh khác, điều này nếu bạn nghĩ về nó thì nếu đúng, thì điều đó ngược lại với logic vì thường thì mọi người muốn chụp một bức ảnh khác vì họ không thích cách mình trông trong bức ảnh trước. Với Polaroid, bạn không thể chụp quá nhiều bức như vậy. Đúng không? Nó giống như một lần là đủ, có thể hai lần là đủ. Nhưng tôi cảm thấy rằng hành động chụp Polaroid, chờ đợi bức ảnh xuất hiện, như thể in dấu nó trong trí nhớ của bạn về trải nghiệm đó và hành động chụp ảnh thì có sự tham gia nhiều hơn. Nó là một quá trình hơn là chỉ một cú nhấp chuột rồi sau đó bạn thấy bức ảnh sau. Bây giờ, tất nhiên, với nhiếp ảnh kỹ thuật số, bạn thấy nó, nhưng bạn có thể chụp 100 bức, bạn có thể chụp 20 bức như vậy. Nếu chúng ta xuất khẩu chủ đề này về việc hạn chế việc chuyển đổi nhiệm vụ của chúng ta như một cách để nâng cao trí nhớ, thiết lập môi trường của chúng ta theo cách mà chúng ta để điện thoại đi, có thể, và chúng ta cũng tập trung vào ý định, lý do chúng ta tham gia vào điều gì đó. Bạn có nghĩ rằng có điều gì đó tích cực củng cố về việc đi vào “hào” như tôi gọi không? Bởi vì tôi thấy rằng những cuộc trò chuyện như thế này, một trong những lý do tôi thực hiện podcast này, các tập đơn và những cuộc phỏng vấn này là vì chúng cung cấp điều gì đó mà cuộc sống của tôi trước đó không cung cấp, đó là chiều sâu. Ý tôi là, chúng ta chỉ ở đây. Không có điện thoại ở đây. Và nếu có, thì chúng đã tắt, đúng không? Và tôi cảm thấy rằng bất cứ khi nào chúng ta đi vào những “hào” này, có thể là một trò chơi điện tử, có thể là một tương tác với một người thân yêu nào đó, nhưng khi chúng ta đi vào những đường hầm chú ý này, có điều gì đó rất thỏa mãn về nó, đặc biệt đối với những người có vấn đề về thiếu chú ý, rằng nó cảm giác như có điều gì đó thực sự đã xảy ra và phần còn lại chỉ là tiếng ồn. Có mối quan hệ nào giữa hệ thống tập trung này với việc giải phóng dopamine không?
Tôi biết rằng việc giải phóng dopamine có thể thúc đẩy sự tập trung, nhưng điều ngược lại có đúng không?
Nếu bạn đang trong trạng thái tập trung, liệu bạn có tăng cường việc giải phóng dopamine không?
Đúng.
Đó là câu hỏi.
Ừ.
Tôi, thì, tôi không biết.
Tôi ước gì tôi có thể đưa ra một câu trả lời và nói, tôi không biết.
Và sẽ rất khó để phân tách giữa gà và trứng, đúng không?
Bởi vì nếu bạn đo lường hoạt động của dopamine, bạn sẽ phải, ừ, được rồi, đây là những gì tôi có thể nói là tôi nghĩ rằng chúng ta thường nghĩ về, bạn biết đấy, chúng ta nghĩ về như, hãy nói một cảm xúc, đúng không?
Hoặc bất kỳ trạng thái tâm lý nào khác và chúng ta nghĩ rằng nó chỉ xảy ra.
Nhưng thực tế, có một khoảng thời gian liên quan đến những điều này, đúng không?
Vì vậy, giống như, có một phản ứng cơ bản mà bạn nhận được khi ai đó chĩa súng vào bạn, nhưng sau đó có một sự diễn giải mà bạn có thể có, có thể lấy phản ứng đe dọa đó và biến nó thành điều gì đó hơn thế, và sau đó bạn như đang tăng cường hoạt động noradrenergic của mình, đúng không?
Bạn đang thảm họa hóa.
Ừ.
Nhưng nó giống như, tôi có nghĩa là, trong trường hợp đó, có thể đó là một thảm họa.
Nhưng nếu bạn sống sót, bạn đã tránh được thảm họa, câu hỏi là, liệu thảm họa tiềm tàng có sống trong bạn hay nó chết trong bạn?
Bạn chỉ cần sống trong bạn đủ để bạn tránh được mối đe dọa trong tương lai, đúng không?
Nhưng đó là con dao hai lưỡi của các hệ thống noradrenergic là chúng ghi lại rất nhiều ký ức và chúng mở ra những suy nghĩ về những gì có thể đã sai.
Nhưng nếu nó không sai, thì nó không sai.
Bạn vẫn sống.
Bạn chỉ cần nhớ để tránh bất cứ điều gì đã đưa bạn vào hoàn cảnh đó.
Ừ.
Nhưng điều đó vẫn có thể đáng sợ, đúng không?
Chắc chắn rồi.
Và đây là nơi tôi nghĩ rằng nó như thế này.
Chúng ta đã nói về điều này trước đây, sự đánh giá này rất quan trọng.
Trong trường hợp của sự tập trung, nó có chút khác biệt, nhưng chỉ để làm cho điều này rất cụ thể, vỏ não trước trán có các đầu vào từ trên xuống đến nhiều hệ thống điều chỉnh thần kinh.
Trung bình, mọi người có xu hướng nghĩ rằng các hệ thống điều chỉnh thần kinh như dopamine và norepinephrine là rất “từ dưới lên”. Chúng chỉ gửi tín hiệu khắp nơi và đặt não vào trạng thái tập trung hoặc không tập trung, hoặc bất cứ điều gì khác. Nhưng vỏ não trước có một số khả năng về mặt giải phẫu, ít nhất là, để điều chỉnh những hệ thống đó, cả trực tiếp và gián tiếp. Và vì vậy, tôi nghĩ điều đó nói lên ý tưởng rằng nếu bạn có một mục tiêu rất mạnh, bạn có thể thực sự điều chỉnh hệ thống dopamine. Tôi nghĩ đó là một điều hợp lý và cũng như hệ thống norepinephrine, hệ thống noradrenergic. Vì vậy, tôi nghĩ đó là một điều hợp lý. Và tôi cá là Amy Arnston đã thực hiện một số công việc liên quan đến chủ đề này. Tôi sẽ kiểm tra điều đó.
Trước đó, bạn đã đề cập, và tôi muốn chắc chắn rằng chúng ta quay lại khái niệm chăm sóc thị lực và thính giác của một người như một cách để bù đắp cho việc mất trí nhớ. Đây là những khái niệm rất quan trọng. Bạn có thể chia sẻ với chúng tôi những gì được biết về điều đó không? Điều này chỉ mới bắt đầu trở thành một vấn đề, nhưng kích thước hiệu ứng, chẳng hạn, đối với tỷ lệ thính giác thực sự rất mạnh, cả trong việc giảm nguy cơ bệnh Alzheimer, tôi tin, và trong việc lão hóa nhận thức tốt và giữ cho trí nhớ của bạn khi bạn lớn tuổi, ngay cả khi bạn không bị…
Vì vậy, đừng nghe nhạc quá to qua tai nghe, các bạn trẻ nhé. Có đúng không? Thực ra, được rồi, nói về những điều tôi đã làm để bảo vệ sức khỏe não bộ của mình, tôi hiện đang chơi trong một ban nhạc, và chúng tôi khá ồn ào, vì vậy tôi đã đến gặp một chuyên gia thính giác và tôi đã có những chiếc tai nghe tùy chỉnh. Ồ, đúng rồi. Tất cả các nhạc sĩ hàng đầu mà tôi đã làm bạn đều sử dụng tai nghe chèn. Ồ, đúng rồi, đúng rồi. Nhưng tôi nghĩ những chiếc tai nghe tùy chỉnh này sẽ hiệu quả hơn trong việc bảo vệ phổ của tất cả các tần số. Ồ, tôi chỉ có ý bảo vệ thính giác của bạn. Vâng, vâng, vâng. Nhưng chúng có liên quan, vì nếu bạn không thể nghe thấy các tần số của mình, bạn có thể kết thúc việc tăng âm lượng lên và bạn sẽ gặp phải điều nghịch lý này, vì vậy có quá nhiều thông tin mà tôi biết.
Nhưng cơ bản, đó là– vâng, có vấn đề này với– thực tế, thực sự có một bài báo mà tôi đã gửi cho bạn trên Lancet, rằng một trong những khuyến nghị về sức khỏe cộng đồng của họ là chuyển sang chế độ phòng ngừa để ngăn ngừa bệnh Alzheimer, và một trong những điều họ nói là kiểm tra thính lực, cung cấp máy trợ thính cho mọi người, và khuyến khích mọi người sử dụng chúng.
Thị lực đang bắt đầu trở thành một vấn đề lớn. Những người lớn tuổi thường bị đục thủy tinh thể, cần được điều trị. Rất nhiều dịch vụ chăm sóc sức khỏe phòng ngừa này mà hệ thống của chúng ta không thực sự được trang bị cho nó, nhưng nó có thể tiết kiệm rất nhiều tiền, có thể giảm bớt rất nhiều nỗi đau về cảm xúc cho rất nhiều người. Thật sự đáng kinh ngạc.
Một điều khác mà tôi đã đề cập ngắn gọn là vệ sinh răng miệng. Một số bệnh, hóa ra, làm tăng nguy cơ mắc bệnh Alzheimer và cũng ảnh hưởng đến sức khỏe não bộ nói chung. Tôi đã thực hiện một tập về sức khỏe răng miệng, và những tác động đến sức khỏe não bộ như bạn đã nói là đáng kinh ngạc, vì streptococcus mutans, vi khuẩn gây sâu răng, có thể xâm nhập vào dòng máu và có khả năng vượt qua hàng rào máu não, điều này, tôi nghĩ, là lý do tại sao mọi người nghĩ rằng nó có thể gây hại cho sức khỏe não bộ.
Vâng, vâng. Ý tôi là, tôi không biết các cơ chế chi tiết, nhưng tôi nghĩ điều đó có lý. Vậy có một khái niệm mơ hồ về dự trữ nhận thức, mà cơ bản là một số người dường như khá miễn dịch với tác động của lão hóa nhận thức, và một số người dường như được bảo vệ rất tốt chống lại bệnh Alzheimer. Vậy điều gì đang diễn ra?
Một trong những điều dường như ảnh hưởng đến việc làm cạn kiệt dự trữ nhận thức hoặc đặt người ta vào nguy cơ cao hơn dường như là viêm, đúng không, viêm thần kinh. Kim McAllister, như bạn biết, đang làm việc về chủ đề tương tác miễn dịch thần kinh này, đúng không? Cơ bản là, hệ thống miễn dịch thể hiện bản thân mình trong não. Bạn sẽ thấy sự kích hoạt của tế bào vi mô có thể gây ra những phản ứng viêm này, và có…
Có bằng chứng hợp lý cho thấy nó đang tương tác với tau và amyloid và những loại chuỗi phản ứng xảy ra trong bệnh Alzheimer, đúng không? Và một trong những điều mà chúng ta đang học hỏi bây giờ, và chúng ta vẫn chưa biết đủ, nhưng dữ liệu hiện có thực sự đáng sợ, là COVID kéo dài có liên quan đến những tác động nhận thức đáng kể. Và điều đó có phải là lời giải thích cho tình trạng sương mù não mà mọi người báo cáo sau nhiều tháng không? Chà, họ báo cáo về tình trạng sương mù não chủ quan, và bạn có thể đo lường điều này như một sự thiếu hụt nhận thức đáng kể mà họ đang trải qua, đúng không? Và chúng ta đã thấy trong quá khứ như HIV có thực sự một loạt các loại sa sút trí tuệ liên quan đến HIV từ việc lây truyền virus. Bạn có thể thấy với bệnh đa xơ cứng, nơi mà các phản ứng tự miễn trong não ảnh hưởng đến chức năng tinh thần một cách đáng kể. Chúng ta đang thấy ngày càng nhiều bằng chứng về điều này. Vì vậy, đây lại là một trong những điều mà bạn sẽ nghĩ, ôi, COVID, tôi không quan tâm đến nó. Ý tôi là, đây là một vấn đề sức khỏe có thể thực sự ảnh hưởng đến mọi người, và tôi không nghĩ rằng ai đó, đây không phải là một vấn đề chính trị để bị sương mù não, nó chỉ đơn giản là tệ thôi, đúng không? Không ai muốn điều này. Vì vậy, tôi nghĩ rằng có rất nhiều điều chúng ta đang học hỏi về virus và vi khuẩn. Một trong những điều thú vị mà tôi đã nói trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm là tôi đã tham dự một hội nghị và có một người rất tuyệt, và tôi không nhớ tên anh ấy, nhưng tôi sẽ gửi cho bạn sau khi tôi nói, nhưng anh ấy đã thực hiện một nghiên cứu tuyệt vời, và anh ấy đã nghiên cứu tác động của dinh dưỡng đến sức khỏe não bộ và trí nhớ, đặc biệt là nhận thức. Vậy phát hiện thú vị nhất mà bạn đã có là gì? Tôi rất thích hỏi mọi người điều này vì tôi tò mò, và nó kích thích sự tò mò của tôi, và tôi thường nhận được một câu trả lời tốt. Vì vậy, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã thực hiện một nghiên cứu nơi anh ấy có những con chuột, và anh ấy cho chúng uống nước có đường trong suốt cả ngày, khoảng tương đương với một lon coca mỗi ngày. Vì vậy, chúng đang nhận được đường này.
Khi những con chuột tuổi teen này đến tuổi trưởng thành, chúng gặp phải vấn đề về trí nhớ và bị teo hồi hải mã. Vậy bạn sẽ nghĩ, được rồi, hồi hải mã bị ảnh hưởng, trí nhớ bị ảnh hưởng, đường, bla, bla, bla. Không có vấn đề gì. Sau đó, điều mà ông ấy làm là lấy vi khuẩn đường ruột từ những con vật ăn đường và đưa vào một con vật không ăn chế độ này, và ông ấy phát hiện ra cùng loại bệnh lý và cùng loại thiếu hụt trí nhớ ở những con vật này. Vậy có điều gì đó về quá trình tương tác giữa ruột và não dường như cũng đang đóng vai trò theo những cách mà tôi không hiểu, và tôi nghĩ họ vẫn đang tìm hiểu. Nhưng một lần nữa, điều này thực sự cho thấy mối liên hệ chặt chẽ giữa thần kinh và miễn dịch, và chúng ta đang thấy điều này bây giờ với ô nhiễm. Ô nhiễm không khí là một yếu tố lớn, vì vậy ngay cả khi mọi người không tin vào sự nóng lên toàn cầu, thì không có gì tốt đẹp khi ở một nơi có nhiều khói trong không khí. Nó chắc chắn có thể, và đây là một trong những yếu tố rủi ro được ghi nhận trong báo cáo của Lancet về bệnh Alzheimer. Một trong những đồng nghiệp của tôi, Pam Lyne, đang nghiên cứu về điều này tại UC Davis cho thấy rằng, như cô ấy thực sự lấy ô nhiễm thực tế từ Đường hầm Caldecott, kết nối Oakland và Walnut Creek. Và phát hiện rằng những con chuột tiếp xúc với ô nhiễm này bị tổn thương hồi hải mã. Có rất nhiều yếu tố môi trường có thể kích hoạt phản ứng viêm. Chúng ta đã nói về đường huyết. Đường huyết dường như cũng liên quan đến những vấn đề này. Và bệnh tiểu đường thì tồi tệ theo nhiều cách. Nó liên quan đến những vùng chất trắng tăng cường mà chúng ta đã nói đến. Và điều đó thì xấu, và chúng tôi đã thực hiện một số nghiên cứu về điều đó. Nhưng nó cũng ảnh hưởng đến – nếu bạn bị toan ceton tiểu đường nặng, bạn thực sự có thể bị tổn thương hồi hải mã từ điều đó trực tiếp. Và nó cũng làm tăng nguy cơ Alzheimer một cách đáng kể. Chúng ta đang có một dịch bệnh tiểu đường ngay bây giờ. Điều này có lẽ giải thích, ít nhất theo suy nghĩ của tôi, tại sao những yếu tố lối sống như cải thiện…
Ngủ, tập thể dục tim mạch và tập luyện sức đề kháng, nhưng chắc chắn là tập thể dục tim mạch, ăn nhiều thực phẩm có lá xanh, v.v., chúng ta biết rằng tất cả những điều đó đều làm giảm viêm ở một mức độ nào đó.
Ý tôi là, một trong những cách tốt nhất để làm viêm não và cơ thể của bạn là không ngủ đủ giấc và ăn nhiều thực phẩm chế biến sẵn, chẳng hạn.
Đến nay, có bất kỳ loại thuốc kê đơn nào, thậm chí là bán hài lòng, hoặc các hợp chất khác có thể làm chậm sự tiến triển của chứng mất trí nhớ Alzheimer một khi nó đã bắt đầu không?
Hiện nay có một số loại thuốc mà tôi nghĩ đang nhắm vào amyloid và tạo ra một số tác động khiêm tốn trong việc làm chậm sự tiến triển của bệnh.
Như bạn biết, vấn đề với Alzheimer là một khi bạn mất đi các tế bào thần kinh, bạn sẽ không lấy lại được chúng.
Đúng không? Và giống như, vâng, có sự tạo ra tế bào thần kinh và bạn có thể chạy nhảy, nhưng không nhiều.
Không nhiều đâu.
Bạn không muốn – nếu bạn phụ thuộc vào điều đó, bạn là một vật chủ.
Vì vậy, nhưng quay lại với vấn đề tập thể dục, nó có tác dụng bảo vệ thần kinh.
Và vì vậy, hãy giả sử với một loại thuốc, đúng không?
Ý tôi là, ai cũng muốn có một loại thuốc.
Nếu tôi nói với bạn, tôi sẽ cho bạn loại thuốc này, bạn 60 tuổi, và nó sẽ có một số tác dụng phụ khủng khiếp.
Bạn sẽ bị tiêu chảy, buồn nôn, tất cả những thứ này, nhưng nó sẽ giảm nguy cơ mắc Alzheimer của bạn xuống 40%.
Nhiều người sẽ có động lực để dùng nó.
Bây giờ tôi nói với bạn, OK, đây là một can thiệp lối sống sẽ liên quan đến những gì seromendant gọi là downstates, không nhất thiết phải – chúng ta thực sự có thể đi vào việc kích hoạt lại trí nhớ trong các downstates, nhưng liên quan đến giấc ngủ, chế độ ăn uống, tập thể dục, kích thích xã hội, đúng không?
Và những điều này, nhân tiện, cũng củng cố lẫn nhau.
Có giấc ngủ tốt hơn giúp dễ dàng hơn để tập thể dục.
Nếu bạn đến — tôi có thể gửi cho bạn bài báo từ Lancet này, nhưng nó giống như tỷ lệ, tỷ lệ biến thiên, có nghĩa là mức độ rủi ro mà bạn có thể giảm bớt với những vấn đề lối sống hoàn toàn có thể phòng ngừa hoặc hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta là rất lớn. Nó lớn như hoặc lớn hơn cả di truyền. Tôi nghĩ mọi người thực sự cần phải nghe và thấu hiểu điều đó vì tôi nghĩ mọi người đang chờ đợi một loại thuốc kỳ diệu mà thực sự khó có thể xuất hiện. Ý tôi là, hôm nay chúng ta có một số phương pháp điều trị tạm ổn cho bệnh Parkinson nhằm cố gắng bù đắp cho sự mất mát của các tế bào thần kinh dopaminergic, nhưng họ thậm chí có thể cấy ghép cơ bản các tế bào thần kinh dopaminergic vào vùng chất đen, nhưng không có những thứ đó, al-dopa, v.v., đã chứng minh là những phương pháp chữa trị cho bệnh Parkinson. Không bị đánh vào đầu thì có ích. Ồ, đúng vậy. Chấn thương não do chấn thương là một trong những yếu tố rủi ro lớn khác. Vì vậy, có rất nhiều điều không nên làm. Tôi rất biết ơn vì hôm nay bạn đang chia sẻ một số điều nên làm, cả trong bối cảnh bù đắp cho sự suy giảm nhận thức liên quan đến tuổi tác đến bệnh Alzheimer, mà cũng trong cách tăng cường sự tập trung và cải thiện trí nhớ. Tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta đề cập đến một vài chủ đề liên quan đến trí nhớ mà có phần hơi khác so với lộ trình mà chúng ta đang đi, nhưng thường xuất hiện khi mọi người bắt đầu suy nghĩ về trí nhớ. Và một điều khá thú vị, rất thú vị, là cảm giác déjà vu. Chúng ta có hiểu biết gì về cảm giác déjà vu không? Nó chỉ là một hồi tưởng về điều gì đó tương tự mà tự nhiên được kích hoạt? Déjà vu là gì? Chà, nó chưa được hiểu rõ hoàn toàn, nhưng tôi sẽ đưa ra phỏng đoán tốt nhất của mình dựa trên khoa học chứ không chỉ là sự suy đoán hoang đường của tôi. Nhưng cơ bản, một trong những phát hiện sớm đã giúp bạn có cảm giác về déjà vu là Hulings Jackson, một nhà thần kinh học vĩ đại đã thực hiện công trình tiên phong trong thần kinh học hành vi, đã quan sát rằng nhiều bệnh nhân bị động kinh sẽ có một hiện tượng, những cảm giác tinh thần ngay trước khi cơn co giật xảy ra, nơi họ sẽ có cảm giác mạnh mẽ về déjà vu.
Nó không xảy ra ở mọi người, nhưng một số lượng nhất định. Và điều này liên quan đến động kinh thùy thái dương. Và như bạn biết, hồi hải mã nằm trong thùy thái dương. Nhưng cũng có những khu vực xung quanh nó rất quan trọng cho trí nhớ, bao gồm cả hạch hạnh nhân, nhưng thực sự thì vỏ não quanh hồi hải mã là một yếu tố chính trong vấn đề này. Và rồi bạn có Wilder Penfield và những người khác bắt đầu thực hiện những ca phẫu thuật cho bệnh động kinh. Họ nói, “Chà, tôi muốn đảm bảo rằng tôi không lấy đi phần não tốt, đúng không? Bạn không muốn làm như vậy.” Vì vậy, Penfield không phải là người chịu trách nhiệm cho HM, và đó là một ca phẫu thuật có phần thiếu trách nhiệm. HM là một bệnh nhân nổi tiếng đã qua đời và thực sự là một chương trong lịch sử thần kinh học, người đã bị cắt bỏ hồi hải mã hai bên, một bên mỗi bên não, để điều trị động kinh. Nó đã chữa khỏi bệnh động kinh, nhưng anh ta đã mất hoàn toàn khả năng nhớ lại những sự kiện trước đó. Đúng vậy. Và thực tế, anh ta đã có một chứng mất trí nhớ dày đặc, đúng không? Và thực sự một trong những điều ít được biết đến, ngay cả trong nghiên cứu trí nhớ, là anh ta thực sự đã mất, anh ta đã trải qua một ca cắt bỏ thùy thái dương, nơi họ chỉ cắt bỏ phần trước của thùy thái dương. Có thể nó đã được đốt, tôi không nhớ chính xác, tôi nghĩ là họ đã đốt nó, nhưng dù sao đi nữa, họ thực hiện ca cắt bỏ thùy thái dương đó, và anh ta thực sự đã có một phần ba sau của hồi hải mã, nhưng anh ta đã mất vỏ não quanh hồi hải mã hai bên. Và điều đó đã trở thành một vấn đề lớn với Betsy Murray tại NIH sau này, và những người khác cũng vậy. Vì vậy, một trong những lý do tôi nghĩ rằng anh ta trở nên mất trí nhớ dày đặc như vậy là vì nó là hai bên. Nếu bạn nghĩ về não, như bạn có một bên não gây ra cơn động kinh, vì vậy bạn có thể coi như có một lốp dự phòng ở bên kia, nơi mà mô khỏe mạnh khác ở bên kia đôi khi có thể bù đắp. Nhưng nếu bạn lấy đi cả hai bán cầu, thì bây giờ bạn đang ở trong tình trạng rất tồi tệ.
Vậy Scoville đã làm điều đó, ông thực sự đã làm điều đó cho những người bị động kinh và đó là một ca phẫu thuật hợp pháp theo nghĩa đó, nhưng ông đã làm điều đó cho những người có vấn đề như tâm thần phân liệt, trầm cảm. Ý tôi là, vào thời điểm đó, họ đã làm đủ loại điều điên rồ. Nhưng Penfield thì không, ông muốn đảm bảo rằng ông chỉ lấy đi những mô cần phải loại bỏ. Vậy bạn sẽ làm gì? Bạn kích thích các phần khác nhau của não, và bạn xem, liệu nó có tạo ra điều gì khác ngoài cơn động kinh không? Và nếu có, đó không phải là khu vực bạn muốn loại bỏ. Và vì vậy, ông sẽ vào các thùy thái dương trước và kích thích, và đôi khi mọi người sẽ có một ký ức thực sự mãnh liệt, nhưng đôi khi họ sẽ có cảm giác mạnh mẽ về sự đã từng trải, nơi mà họ cảm thấy như, tôi cảm thấy như tôi đã sống qua toàn bộ điều này đang xảy ra ngay bây giờ, tôi đã sống nó trước đây. Khi bạn biết rằng điều đó không đúng, đúng không? Vậy điều này là gì? Thực ra, một số người, phòng thí nghiệm của tôi đã tham gia rất nhiều vào điều này, và Andy ở Linus tại UC Davis đã thực sự trung tâm trong nhiều vấn đề, đã phát hiện ra rằng vỏ não quanh hải mã, mà như tôi đã nói, là một yếu tố lớn liên quan đến hải mã, dường như rất quan trọng cho cảm giác quen thuộc chung mà chúng ta có. Và vì vậy, bạn biết đấy, tôi sử dụng trong cuốn sách một ví dụ như, nếu tôi hỏi, bạn đã ăn rambutan chưa? Bây giờ, bạn là một người hiểu biết, bạn đã bao giờ ăn rambutan chưa? Tôi không biết đó là gì. Được rồi. Vậy bạn đã mất bao lâu để có thể nói không, bạn đã nghĩ về việc, tôi chưa bao giờ ăn rambutan? Ít hơn một giây. Được rồi. Vậy bạn không cần phải tìm kiếm toàn bộ ký ức của mình để xem liệu bạn đã ăn rambutan chưa, bạn biết đấy, vì nó quá không quen thuộc, đúng không? Vì vậy, những thứ rất quen thuộc, như, bạn biết đấy, có thể tôi sẽ hỏi bạn đã ăn chuối chưa, đã ăn nho chưa, bạn có thể nói có, vì một phần bạn thậm chí không cần phải nhớ bất kỳ trường hợp nào. Nó chỉ cảm thấy đúng. Bạn biết đấy, đó là những điều rất quen thuộc với bạn.
Bạn đã bao giờ thấy một quả nho chưa?
Có, tất nhiên là bạn đã thấy, đúng không?
Quả táo, rất quen thuộc với mọi người.
Vì vậy, chúng ta chỉ có sự lưu loát chung và bạn có thể nhìn vào điều này, như là, bạn vào siêu thị và bạn thấy ai đó và bạn nghĩ, tôi biết tôi đã thấy người này trước đây, tôi đã thấy họ ở đâu?
Và sau đó bạn rời đi và cuối cùng bạn nghĩ, ôi, đó là người mà tôi đã gặp tại hội nghị này hoặc một cái gì đó tương tự.
Nhưng bạn không mong đợi họ ở trong bối cảnh này và không có ký ức tập hợp nào được kích hoạt.
Nhưng có điều gì đó về các đặc điểm của họ khiến bạn cảm thấy rất quen thuộc và tự nhiên và kích hoạt cảm giác quen thuộc đó và dường như điều đó được xử lý và bạn có thể thấy hoạt động não liên quan đến điều đó trong vỏ não perirhinal và những người bị tổn thương vỏ não perirhinal dường như không phân biệt được giữa quả rambutan và quả chuối.
Tất cả đều khá lạ lẫm với họ.
Họ có thể nhớ rằng họ đã ăn một quả chuối, nhưng họ không nhất thiết có cảm giác quen thuộc đó và Rebecca Burwell tại Đại học Brown, thí nghiệm tuyệt vời nhất mà không ai biết đến.
Bạn biết đấy, trong khoa học, bạn có những thí nghiệm anh hùng không được công nhận?
Đây là một trong số đó, nơi cô ấy kích thích vỏ não perirhinal ở chuột với tần số này gọi là tần số beta, mà là một loại dao động tần số tương đối thấp và cơ bản đặt hai vật thể trước mặt động vật.
Vì vậy, như thường lệ, nếu có một vật thể mới, động vật sẽ dành nhiều thời gian hơn để khám phá nó, đúng không?
Và tùy thuộc vào cách cô ấy đồng bộ hóa sự kích thích, cô ấy có thể làm cho động vật nghĩ rằng một vật thể quen thuộc là mới lạ.
Cô ấy kích thích ở một tần số khác, tôi nghĩ đó là tần số gamma, và bây giờ động vật nghĩ rằng, hoặc thực sự là, vâng, vì vậy cô ấy nghĩ bây giờ động vật nghĩ rằng một thứ quen thuộc là mới lạ.
Với beta, nó là việc động vật nghĩ rằng một thứ mới lạ là quen thuộc.
Vì vậy, cô ấy có thể sử dụng sự kích thích này để thay đổi cách mà động vật tương tác với.
Và có lẽ là một cách dựa vào trí nhớ với đối tượng này, đúng không?
Vì vậy, đối với những ai đang tìm kiếm sự mới mẻ trong các lĩnh vực khác nhau của cuộc sống, có thể đây là giải pháp.
Có thể, đúng vậy.
Và vì vậy, Ann Cleary, chỉ để khép lại vấn đề ở đây, là một nhà nghiên cứu tuyệt vời của Đại học Colorado, đã phát triển một mô hình đẹp đẽ, nơi mà những gì cô ấy làm là cô ấy nói, được rồi, vậy điều này có liên quan gì đến cảm giác déjà vu không?
Chúng ta hãy xem.
Vì vậy, những gì cô ấy đã làm là sử dụng thực tế ảo, và trong thực tế ảo, bạn có thể tạo ra những môi trường này và đặt các đối tượng ở những vị trí cụ thể, và vì vậy cô ấy tạo ra những môi trường ảo này, nơi có những đối tượng cụ thể ở những vị trí cụ thể, và giả sử một trong số đó là một bảo tàng, đúng không?
Vì vậy, một người có thể đi qua một cách thụ động và xem một bộ phim, hoặc họ chủ động điều hướng qua những không gian này, và sau đó những gì cô ấy làm là cô ấy cho họ đi qua, giả sử, một phòng chơi video.
Nhưng không ai biết rằng các đối tượng trong phòng đang ở đúng vị trí giống như các đối tượng trong bảo tàng.
Nhưng đó là một phòng chơi video, vì vậy nó trông khác, nhưng hình dạng của phòng, cách bố trí không gian, mọi thứ đều giống hệt nhau.
Nó có một lớp da khác, có thể nói như vậy, cho các camera video.
Vì vậy, điều gì xảy ra là mọi người có khả năng cao hơn rất nhiều, rất có khả năng, để tạo ra cảm giác déjà vu khi họ ở trong những nơi này, những môi trường ảo mà trông rất giống nơi họ đã từng đến, nhưng chúng lại không khớp nhau theo một cách quan trọng nào đó.
Vì vậy, giống như bạn có đủ để kích thích cảm giác quen thuộc mạnh mẽ, nhưng sự không khớp lại ức chế sự hồi tưởng, và vì vậy điều đó dường như là một phần quan trọng của lý do tại sao bạn có được cảm giác kỳ lạ của việc nhớ lại là sự quen thuộc mạnh mẽ mà bạn có.
Và nhân tiện, tôi đã xem những bộ phim này, và tôi không thể nào thấy rằng bảo tàng giống như phòng chơi video.
Nó chỉ cảm thấy rất khác biệt về mặt nhận thức, nhưng tôi có thể tưởng tượng rằng nếu tôi thực sự làm điều đó một cách sâu sắc, tôi sẽ có cảm giác quen thuộc đó.
Vì vậy, bạn thực sự đang đặt những điều này đối lập với nhau.
Vậy điều gì có thể xảy ra với hiện tượng déjà vu là một điều kỳ lạ nào đó kích thích một chút hồi tưởng hoặc sự lưu loát mạnh mẽ, nhưng sau đó có một sự không khớp khiến nó bị ức chế và ngăn cản một bối cảnh xuất hiện.
Tôi muốn nói về mối quan hệ giữa trí nhớ và sức khỏe tâm thần vì lý do sau đây.
Tôi rất ấn tượng với thực tế rằng trong các thí nghiệm như công trình của Carl Diceroth, người thực sự là vị khách đầu tiên trên podcast này, một kỹ sư thần kinh xuất sắc, tất nhiên, và là bác sĩ tâm thần, đã mô tả trong đó ông đang nói chuyện với một bệnh nhân bị trầm cảm.
Bệnh nhân này có một thiết bị kích thích dây thần kinh phế vị. Họ có thể tăng cường kích thích dây thần kinh phế vị, và về cơ bản, câu chuyện từ bệnh nhân này, tôi tin rằng đó là một người phụ nữ trong trường hợp này, nói về việc bị trầm cảm đến mức tự sát. Cô ấy không thể tưởng tượng ra việc làm bất cứ điều gì thú vị hay kích thích đối với cô ấy, nhưng khi kích thích dây thần kinh phế vị tăng lên, mà, xin lưu ý, không chỉ làm cho mọi người bình tĩnh lại. Kích thích dây thần kinh phế vị thực sự tạo ra rất nhiều sự tỉnh táo.
Vì vậy, đây là một hiểu lầm lớn rằng kích thích dây thần kinh phế vị chỉ liên quan đến việc làm dịu. Trong bất kỳ trường hợp nào, khi kích thích dây thần kinh phế vị tăng lên, câu chuyện của cô ấy thực sự thay đổi theo thời gian thực thành, “Vâng, tôi có thể thấy mình ra ngoài và nộp đơn xin việc. Tôi khá hào hứng về tương lai,” v.v., vì vậy hoàn toàn biến đổi cách nhìn nhận của một người, nhưng cũng, trong một số trường hợp, là trí nhớ về các sự kiện trước đó.
Vì vậy, cách chúng ta nhìn nhận các sự kiện trước đó thật thú vị. Và cây cầu mà tôi muốn xây dựng ngay bây giờ, về mặt khái niệm, là có hai bài báo khiến tôi cảm thấy thú vị. Một là một bài báo từ phòng thí nghiệm của Lombardo Mofei ở Pisa, có một mô hình để khám phá sự bất lực học được ở động vật gặm nhấm, mà là một mô hình cho trầm cảm, thời gian mà một con gặm nhấm sẵn sàng bơi trong nước để cứu mạng sống của nó trước khi nó từ bỏ. Và có một sự bất lực học được cuối cùng xuất hiện. Những điều này, đúng vậy, không phải là những thí nghiệm nhân ái.
Nhưng đến một lúc nào đó, họ từ bỏ, và sau đó họ đã học được rằng họ bất lực.
Và tất nhiên, họ cứu con vật trước khi nó chết.
Nhưng những con vật này, giống như một loại thuốc chống trầm cảm chọn lọc (SSRI), như Prozac, có thể phục hồi một chút hy vọng, có nghĩa là chúng sẽ bơi lâu hơn sau khi đã học được cách bất lực.
Có phải là phục hồi khỏi trầm cảm không?
Chúng ta không biết.
Nhưng ở con người, bạn thấy một số điều tương tự khi SSRIs có hiệu quả, và chúng không phải lúc nào cũng hiệu quả.
Bạn cũng thấy điều này trong một số thử nghiệm psilocybin, nơi mọi người đã thực hiện liệu pháp psilocybin.
Ôi, đúng rồi, chúng ta phải nói về điều đó.
Vâng, trong bối cảnh đúng.
Và bây giờ, đột nhiên, mọi người có một phiên bản cảm xúc hoàn toàn khác về cùng một sự kiện.
Như, đúng rồi, một loạt những điều tồi tệ đã xảy ra, hoặc với các thử nghiệm MDMA cho PTSD, đang gây tranh cãi ngay bây giờ, FDA không phê duyệt.
Nhưng một số lượng bệnh nhân khá lớn đã mô tả rằng, vâng, một loạt những điều thực sự tồi tệ đã xảy ra, những điều đó đã xảy ra.
Nhưng tôi chấp nhận nó, và tôi đang rút ra bài học, và tôi đang tiến lên, và sau đó có thể còn cả sự tha thứ, v.v.
Vì vậy, đối với tôi, đây là một sự thay đổi trong ký ức, được mang lại bởi một sự thay đổi mạnh mẽ trong các chất điều chỉnh thần kinh.
SSRIs, tất nhiên, làm tăng serotonin, psilocybin cũng làm tăng serotonin.
Và điều thú vị đối với tôi là MDMA, trong khi nó làm tăng dopamine, lại làm tăng serotonin một cách mạnh mẽ nhất.
Nó giống như gấp 7 lần hoặc hơn về mặt — bây giờ, tôi không gợi ý ai nên sử dụng những loại thuốc này cả.
Và bạn có thể làm hỏng hệ thống serotonin với quá nhiều nó.
Với quá nhiều nó.
Quá nhiều MDMA.
Mặc dù, các nghiên cứu về điều này rất thú vị, vì nghiên cứu tuyên bố rằng MDMA đã làm điều đó thực sự đã bị rút lại trong khoa học, hóa ra họ đã vô tình sử dụng methamphetamine.
Ôi, trời ơi.
Hãy nhớ rằng, các bạn, MDMA là methylene-dioxymethamphetamine, vì vậy tôi không gợi ý ai nên sử dụng những loại thuốc này.
Tôi đang sử dụng điều này như một khuôn mẫu khái niệm.
Vâng, ý tôi là, đây cũng là sự lạm dụng mà chúng ta đang nói đến.
Không phải như vậy —
Ừ, đúng rồi, đúng rồi.
Ý tôi là, trong các thử nghiệm lâm sàng, đã rõ ràng cho thấy, cả đối với SSRIs cũng như psilocybin,
đây vẫn là những thử nghiệm lâm sàng mới nổi, và MDMA, rằng trong một tỷ lệ đáng kể
của các cá nhân, đặc biệt khi kết hợp với liệu pháp, mọi người giờ đây có thể cảm thấy khác
về cùng một ký ức.
Vì vậy, cảm thấy khác về cùng một ký ức và cảm thấy khác về, do đó,
cảm giác về khả năng trong tương lai.
Điều này đối với tôi thật tuyệt vời, và nó nói lên thực tế rằng phần lớn sự trầm cảm, sự thiếu
kỳ vọng tích cực về tương lai, v.v., dựa trên những ký ức về những thất bại
trong quá khứ hoặc những tổn thương trong quá khứ.
Ừ, đó là sự suy ngẫm, cơ bản là như vậy.
Đúng.
Vậy mối quan hệ giữa hệ thống serotonin và ký ức là gì, hoặc mối quan hệ
rộng hơn của các hệ thống điều chỉnh thần kinh này hoặc hệ thống phế vị có thể tạo ra những
sự đảo ngược đáng kinh ngạc về những gì chúng ta từng nghĩ là khủng khiếp thành có thể quản lý?
Và do đó, chúng ta sẵn sàng quay lại với cuộc sống một lần nữa.
Điều đó là gì?
Ừ.
Một lần nữa, serotonin giống như một chất điều chỉnh thần kinh.
Nó tăng cường tính dẻo dai.
Và điều tôi muốn nói là nếu bạn có một sự kiện học tập tạm thời, bạn sẽ có một
thay đổi trong các kết nối giữa các nơ-ron đã hoạt động trong sự kiện đó, và có những
công trình rất thú vị hiện nay đang diễn ra trong quy mô hành vi, tính dẻo dai, và tất cả những thứ đó.
Vì vậy, không chỉ là các tế bào kết nối với nhau, mà thực sự thú vị hơn, hoặc cùng hoạt động,
kết nối với nhau.
Nó thú vị hơn.
Nhưng những thay đổi đó thường có thể là tạm thời.
Và những gì mọi người như Eric Candell, chẳng hạn, một người đã nghiên cứu serotonin, đặc biệt,
và nhấn mạnh điều này, nhưng cơ bản là nhiều chất điều chỉnh thần kinh, nếu bạn cho một chút tắm
của những chất này, tắm cho những nơ-ron này trong serotonin hoặc các chất điều chỉnh thần kinh khác, bạn ổn định được tính dẻo dai đó.
Và điều đó cho phép tăng cường mật độ thụ thể giữa những nơ-ron này để cho phép chúng giao tiếp
hiệu quả hơn.
Bây giờ, bạn cũng có thể gặp phải sự suy yếu trong LTD, nhưng chúng ta sẽ không đi sâu vào vấn đề đó. Nhưng serotonin chắc chắn thúc đẩy tính linh hoạt, đúng không? Và một trong những điều tôi nói trong cuốn sách của mình là ký ức là, chúng ta đều có tính linh hoạt. Như tôi đã nói, việc hồi tưởng một ký ức có thể cho phép chúng ta thay đổi ký ức theo những cách nhất định. Và khi bạn đi vào chi tiết, nó trở nên phức tạp theo những cách thú vị. Nhưng phiên bản ngắn gọn là bạn có thể thay đổi nó. Chúng ta chỉ nhận được một phần nhỏ những gì đã xảy ra khi chúng ta nhớ lại. Nhưng có cảm giác về bối cảnh, có phản ứng cảm xúc mà chúng ta có, đó là một loại động lực cơ bản, như tim tôi đập nhanh hay điều gì đó tương tự. Đó là lý do tại sao mọi người thường nói, ký ức cảm xúc được lưu trữ trong cơ thể. Thực ra, đó chỉ là một phần của ký ức. Nó là một tín hiệu hồi tưởng, có thể nói như vậy, và nó cũng có thể là một phần của trải nghiệm đã được hồi tưởng. Nhưng bạn có tất cả những yếu tố này đang diễn ra, là một phần của ký ức cảm xúc này. Và sau đó bạn có một câu chuyện mà bạn tạo ra, một câu chuyện mà bạn sử dụng để hiểu rõ về nó. Và điều đó cũng ảnh hưởng đến tất cả các hệ thống sinh lý này, đúng không? Vì vậy, mỗi khi tôi nói trong cuốn sách về một ví dụ về cách liệu pháp nhóm mạnh mẽ như thế nào như một phương tiện cập nhật ký ức qua các tương tác xã hội, nơi mà mọi người có thể thay đổi câu chuyện. Họ nói, bạn biết đấy, tôi đã cho bạn câu chuyện này về việc tôi ồn ào. Và bạn đã nói với tôi, tôi nhớ đã ở bên bạn và bạn đã không ồn ào lúc đó, bạn không ồn ào bây giờ. Và vì vậy bây giờ tôi có thể cập nhật những ký ức này, có thể. Bằng cách mở rộng. Đúng vậy, chính xác. Tôi có thể định hình lại nó, đúng không? Và những hiệu ứng định hình này là rất lớn. Vì vậy, về lý thuyết, mọi người có thể tiếp nhận và trải nghiệm những điều đau thương đó, và nhiều người đã làm, và nói rằng, điều này đã tạo nên con người tôi, và tôi hài lòng với con người tôi bây giờ, mặc dù đó là một điều khủng khiếp. Tôi mạnh mẽ hơn vì điều đó, hoặc tôi là một người sống sót, hoặc, bạn biết đấy, tôi không thể làm gì về điều đó, và đó không phải là lỗi của tôi.
Hoặc bạn có thể có những câu chuyện về sự xấu hổ, và những thứ tương tự, và cảm giác tội lỗi, và sự tức giận, và những thứ khác.
Vì vậy, tôi không đánh giá phản ứng của bất kỳ ai đối với chấn thương, nhưng điều tôi đang nói là đó là một phần của phản ứng cảm xúc.
Nó là một phần của ký ức mà mọi người xây dựng.
Vấn đề là, với những ký ức chấn thương, khi chúng bám chặt, thật khó để thay đổi vì có quá nhiều tính dẻo do các chất điều biến thần kinh trong suốt sự kiện đó.
Với PTSD, và chúng ta có thể nói về điều đó, đó là một vấn đề hoàn toàn khác, nhưng hãy chỉ xem xét những ký ức chấn thương.
Bởi vì nó rất mãnh liệt, và phản ứng của hạch hạnh nhân điều khiển sinh lý học, trong nhiều trường hợp, của sự kích thích đó, điều này khiến bạn cảm thấy sự cấp bách ngay lập tức, đúng không, và ảnh hưởng đến giấc ngủ, và những cơn ác mộng, tất cả những điều đó, nhưng dù sao, hãy tạm thời tránh xa PTSD, vì đó là một vấn đề hoàn toàn khác.
Nhưng những ký ức đó rất khó chịu vì sự mãnh liệt đó, và thường thì càng nhiều lần bạn hồi tưởng chúng, bạn càng tự làm tổn thương bản thân.
Vì vậy, việc định hình lại trong một khía cạnh trị liệu nhận thức là rất khó khăn vì họ cảm thấy điều này, và não của họ đang nói với họ, “Tôi đang bị đe dọa,” hoặc “Tôi cảm thấy xấu hổ vì họ đã củng cố câu chuyện này quá nhiều lần,” và bạn có thể làm việc qua logic, nhưng đôi khi bạn cần tạo ra một sai số lớn để tạo ra một quá trình học tập dựa trên sai số, điều này là một thứ mà chúng ta có thể nói về, hoặc bạn cần một loại trợ giúp nào đó.
Vì vậy, nếu bạn đang điều khiển các hệ thống điều biến thần kinh, như lý thuyết có thể cho bạn một khoảng thời gian dẻo hơn, thực tế, chúng tôi đang thử Prozac trên chó của tôi, và một trong những điều mà tôi đã thấy, cô ấy rất lo âu, và đến mức cô ấy sẽ không tập thể dục, mặc dù cô ấy là một con chó rất năng động, cô ấy sẽ dừng lại khi đi dạo nếu cô ấy nghe thấy một chiếc xe rác ở đâu đó.
Và vì vậy, đó là một liều rất thấp, và tôi không nhất thiết nói rằng hãy cho chó của bạn dùng thuốc, nhưng tôi chỉ đang nói rằng câu chuyện mà tôi đã nghe là bạn có được khoảng thời gian dẻo này nơi bạn có thể…
có thể viết lại một số mẫu hành vi này và làm cho chúng cởi mở hơn với việc đào tạo và vân vân, và vì vậy nó không cần phải là một điều vĩnh viễn, đúng không? Và tôi nghĩ rằng nhiều điều như bạn đang nói về các nghiên cứu về sự bất lực học được có thể chỉ là những tác động tạm thời của việc không sử dụng nó trong nhiều năm hoặc điều gì đó, nhưng nó không hiệu quả lắm về mặt SSRIs, nhưng psilocybin và các loại thuốc tâm thần đã cho thấy nhiều hứa hẹn với những tác động lớn hơn, đúng không? Và những điều này tạo ra sự dẻo dai lớn. Có hai điều mà tôi nghĩ là thực sự thú vị về nó. Vậy hàng xóm của tôi, nhân tiện, Davis, tôi sẽ chỉ nói, tôi có phần thiên lệch, nhưng đó là một trong ba nơi hàng đầu thế giới về nghiên cứu học tập và trí nhớ. Vậy bên cạnh, Dave hay David Olson, hóa ra đang nghiên cứu tác động của thuốc tâm thần lên sự dẻo dai. Và vì vậy, ông ấy thực sự nhấn mạnh rằng có những yếu tố thần kinh lớn, BDNF, như tất cả những yếu tố này đang diễn ra, chúng thúc đẩy sự dẻo dai và đối với những người đã sử dụng chúng, đó là những gì họ báo cáo là có một khoảng thời gian tích hợp sau đó mà não của bạn như kiểu, bạn biết đấy, bạn có thể cảm nhận được. Bạn thay đổi. Bạn thay đổi, đúng vậy. Bạn thay đổi. Nếu việc tích hợp được hướng dẫn đúng cách, một điều mà tôi muốn chắc chắn nhấn mạnh và không chỉ vì lý do an toàn công cộng, mặc dù điều đó cũng vậy, là mọi người rất bị cuốn hút bởi ý tưởng “mở ra sự dẻo dai.” Sự dẻo dai chỉ là một cơ hội để học các điều kiện mới, đúng không? Chỉ việc sử dụng thuốc tâm thần là một trải nghiệm, nhưng chắc chắn, nhưng việc học các điều kiện mới diễn ra trong giai đoạn tích hợp cũng như trong phiên. Đó là lý do tại sao các thử nghiệm lâm sàng cho thấy một số hiệu quả cho một số người được hướng dẫn một cách mạnh mẽ bởi các nhà trị liệu, nhưng hành động đơn thuần của việc có sự dẻo dai, sự dẻo dai là một cơ hội để học. Nó không phải là việc học thực sự. Đúng vậy. Nó mở ra những cơ hội đáng kể để định hình lại, nhưng phần thứ hai của nó, điều mà…
Có thể tôi nghĩ điều thú vị là có một yếu tố phân ly trong những loại thuốc này. Ketamine không phải là một loại thuốc gây ảo giác, nhưng tôi nghĩ có một số tác động thú vị về tính dẻo dai của não bộ và chắc chắn nó cũng tạo ra yếu tố phân ly này. Với các loại thuốc gây ảo giác, thường có một sự thay đổi lớn về quan điểm, và quan điểm là rất quan trọng đối với trí nhớ vì nhiều cảm giác về tác động cảm xúc của trí nhớ của chúng ta dựa trên một quan điểm mà chúng ta áp dụng khi nhớ lại.
Nghiên cứu đã chỉ ra rằng bạn có thể lấy cùng một sự kiện ghi nhớ, có nghĩa là tôi kể cho bạn một câu chuyện, hãy lấy một điều rất đơn giản, tôi kể cho bạn một câu chuyện, và bây giờ, hãy xem từ quan điểm của người khác, và bạn đang cố gắng nhớ lại. Bạn có thể nhớ những điều mà bạn không trải nghiệm, nhớ lại lần đầu tiên. Thay đổi quan điểm của bạn có thể thực sự thay đổi những gì bạn nhớ. Nó cũng có thể thay đổi câu chuyện mà bạn tạo ra.
Vậy bây giờ hãy nói rằng bạn kéo lên một ký ức chấn thương, nhưng bạn đang nhìn từ bên ngoài và bạn cảm thấy tim mình đập nhanh, mắt bạn giãn ra, có những hiệu ứng điên rồ cho thuốc gây ảo giác, nhưng bạn đang thấy nó, và đó không phải là bạn. Có một phần sâu hơn của bản thân mà bạn cảm nhận, dù điều đó có đúng hay không. Chà, bạn có cảm giác về quyền tự chủ trong đó.
Một số loại thuốc gây ảo giác, tôi chưa bao giờ thử loại này, nhưng có những nghiên cứu thú vị về Ibogaine, Iboga, nơi trải nghiệm phổ quát, theo như tôi hiểu, kéo dài 22 giờ. Nó thực sự là một rủi ro tim mạch. Có một số điều cần phải được bù đắp ở đó, vì vậy đừng chạy ra ngoài và làm điều này, mọi người, nhưng tôi được cho biết, mọi người có được một bộ phim độ phân giải cao về những sự kiện cụ thể trong cuộc sống của họ mà thực sự đã xảy ra, chỉ khi họ nhắm mắt lại, vì vậy không phải là ảo giác với mắt mở. Thú vị.
Và sau đó họ có quyền tự chủ trong những bộ phim đó, và một khi họ thực hiện được sự thay đổi mà họ muốn có, nó xoay như một khối lập phương, có lẽ rất thú vị đối với một nhà nghiên cứu trí nhớ tại sao điều này lại xảy ra.
Hãy là, và sau đó họ có một sự kiện khác trong quá khứ mà họ có quyền kiểm soát trong sự kiện đó. Thật không thể tin được. Ý tôi là, có rất nhiều điều mà chúng ta không biết, và tôi sẽ nói rằng một số thứ liên quan đến tâm lý học là bị thổi phồng quá mức, và một số nghiên cứu trong lĩnh vực này hiện tại khá tệ. Số lượng bài báo đang bị rút lại hiện nay. Đúng vậy. Tôi nghĩ rằng một số mối quan tâm mà họ có ở FDA mà tôi không đồng ý, nhưng điều tôi muốn nói là bạn có một loại thuốc làm tăng đáng kể tính linh hoạt, nhưng nó thay đổi một cách mạnh mẽ bối cảnh tinh thần mà bạn có khi bạn nhớ lại ký ức, vì vậy bạn có một cơ hội thực sự để cập nhật ký ức. Bây giờ, có một hiện tượng trong tài liệu động vật gọi là tái củng cố, mà về cơ bản hành động truy xuất một ký ức mở ra yêu cầu một số loại chất điều biến thần kinh để thực sự thúc đẩy việc tái niêm phong ký ức, có thể nói như vậy. Nếu bạn ngắt quãng nó, bạn có thể xóa bỏ những ký ức, và lý thuyết mà nói, nếu bạn có thể làm điều đó, bạn cũng có thể thay đổi những ký ức một cách đáng kể. Nếu tôi có thể truy cập một cách sống động một số quần thể thần kinh đang cung cấp cho tôi điều này, thường thì nó sẽ cho tôi phản ứng sinh lý này dẫn đến một chuỗi suy nghĩ, và nó liên quan đến bối cảnh vật lý và tinh thần này, và tôi có thể truy cập những nơ-ron đó một cách mạnh mẽ, nhưng thay đổi mạnh mẽ bối cảnh, và thay đổi mạnh mẽ câu chuyện. Tôi đã tạo ra cơ hội cho sự thay đổi lớn, và tôi không biết điều đó có đúng không, nhưng nó chắc chắn có lý với tôi rằng đó là trường hợp. Bây giờ, đã nói như vậy, nếu bạn và tôi chia sẻ những yếu tố chấn thương trong thời thơ ấu của chúng ta, tôi chắc chắn chúng ta có thể ra ngoài và làm điều này trong một vài giờ, đúng không? Điều đó tự nó cũng sẽ tạo ra một số thay đổi trong ký ức của chúng ta. Nó rất mạnh mẽ, và tôi đã thấy điều này trong phòng khám nơi tôi đang làm liệu pháp nhóm với các cựu chiến binh Việt Nam, và tôi cảm thấy mình là một kẻ giả mạo hoàn toàn. Tôi như kiểu, tôi không biết, 27 tuổi, 28 tuổi, và tôi đang ở cùng với những cựu chiến binh Việt Nam này.
Trong độ tuổi 50, những người đã thực sự trải qua nhiều điều, và hiện họ đang sống trong các khu vực chiến sự ở Chicago. Điều tôi nhận ra là mọi người đều đang kể câu chuyện của họ, nhưng họ đang nghe những phản ánh về câu chuyện của chính mình, không chỉ từ tôi mà còn từ những thành viên khác trong nhóm mà họ có thể liên hệ, những người có câu chuyện khác với câu chuyện của họ, và bỗng nhiên, điều xảy ra là ký ức không còn là của riêng họ nữa. Đó là một ký ức tập thể được chia sẻ bởi tất cả những người này, vì ký ức giờ đây bao gồm cả những yếu tố từ phản ứng của họ nữa. Nó cho phép mọi người nhớ lại trong một bối cảnh mới, và chúng ta có thể lấy một phiên bản nhẹ nhàng hơn về điều này, rằng đã bao nhiêu lần bạn có một trải nghiệm tồi tệ, và nó trở thành một câu chuyện tuyệt vời. Tôi thường nói rằng không có lý do gì để có một trải nghiệm tồi tệ trong cuộc sống nếu bạn không có một câu chuyện tuyệt vời từ nó, đúng không? Vì vậy, tôi đã nói trong cuốn sách về một trải nghiệm gần như chết mà tôi đã có khi chèo thuyền, và mọi thứ về điều này đều ngu ngốc. Tôi có thể gửi cho bạn những bức ảnh về nó, và bạn sẽ nghĩ, “Ôi Chúa ơi, anh ta đang nghĩ gì vậy?” Tôi đã mắc những sai lầm ngớ ngẩn trong những cuộc phiêu lưu ngoài trời trong quá khứ, mà sau đó tôi nghĩ rằng đó là một quyết định thật ngu ngốc khi đến địa điểm đó để lặn, chứ đừng nói đến những gì chúng tôi đã làm ở đó. Ý tôi là, một số điều ngu ngốc mà chúng tôi đã làm, ngay cả khi còn là trẻ con, như nhảy cầu mà không kiểm tra độ sâu của nước, thật sự là những điều ngu ngốc mà tôi không khuyên ai nên lặp lại. Nhưng bạn đúng, những câu chuyện sống sót, bạn mang chúng đi tiếp. Đúng vậy, chính xác. Vấn đề là những câu chuyện khác mà chúng ta có thể nói về, những người bị liệt, đã chết, v.v., những câu chuyện đó cũng tồn tại. Đúng vậy, đúng vậy. Vậy nên, để rõ ràng, tôi cảm thấy khủng khiếp trong trải nghiệm đó, và đó là một trong những trải nghiệm gây sợ hãi ngay lập tức mà tôi đã có. Nhưng sau đó, tôi và Randy O’Reilly, những người bạn trong lĩnh vực thần kinh học tính toán, chúng tôi đã cùng nhau làm điều ngu ngốc này.
Chúng tôi đã kể câu chuyện này theo kiểu nhóm, và chúng tôi đã kể cho sinh viên, bạn bè và những người khác, và nó trở nên hài hước. Mỗi lần chúng tôi kể, nó lại trở nên hài hước hơn và hơn nữa, và bạn bắt đầu thêm thắt những chi tiết. Sự thay đổi quan điểm đó thực sự được kéo dài ra bởi việc chia sẻ và thấy mọi người cười, và thấy mọi người như kiểu, “Bạn đang nghĩ gì vậy? Bạn là một người thông minh, và bạn đã làm điều này,” và nó trở thành một phần của câu chuyện.
Hãy nhớ rằng có những người làm điều này, họ nói rằng, “Tôi đã trải qua một trải nghiệm rất chấn thương, nhưng tôi đã học được từ nó. Tôi đã có một mối quan hệ tồi tệ, lạm dụng cảm xúc, nhưng tôi đã học được từ nó,” đúng không? Và tôi không có ý định coi nhẹ trải nghiệm của bất kỳ ai không có điều đó, và họ chỉ bị chấn thương bởi nó, và họ mang theo nó. Nhưng điều tôi đang nói là, ký ức, nói một cách nào đó, tôi nghĩ trong lĩnh vực thần kinh học hiện nay, có một chủ đề nóng về engram, như thể một đám nơ-ron là ký ức. Nhưng mỗi khi chúng ta có một ký ức, chúng ta đang vẽ nên một bức tranh mới, chúng ta đang tạo ra một cuốn tiểu thuyết mới.
Và tôi nghĩ đây là nơi mọi người phải rất cẩn thận không để điều trị rối loạn căng thẳng sau chấn thương theo cách mà cho phép câu chuyện làm cho nó tồi tệ hơn. Bởi vì mọi người, khách mời trước đây trên podcast này có quan niệm này, trong việc mô tả điều này, về việc “mơn trớn câu chuyện”, nơi mọi người có thể đi sâu hơn vào mô tả về việc điều gì đó tồi tệ như thế nào được củng cố bởi người khác, và sau đó ký ức thay đổi để trở nên tồi tệ hơn nhiều so với những sự kiện thực tế, hoặc đơn giản là tồi tệ hơn trong cơ thể và tâm trí của họ, và sau đó họ phải sống với điều đó.
Vì vậy, nó có thể đi theo cả hai hướng, điều này thực sự chỉ ra điều quan trọng, đó là làm điều này với những chuyên gia được đào tạo bài bản. Vâng. Vâng. Và tất cả đều liên quan đến việc, vì bạn có thể tự làm tổn thương bản thân, và đây cũng là lý do tại sao sự trầm ngâm lại tồi tệ trong trầm cảm, là vì bạn nhớ lại một ký ức tiêu cực, và điều đó khiến bạn rơi vào một…
tâm trạng tiêu cực vì bạn kéo lên bối cảnh, và điều đó làm cho việc nhớ lại những kỷ niệm tiêu cực trở nên dễ dàng hơn. Và mỗi lần bạn nhớ lại chúng, giờ đây chúng càng trở nên mạnh mẽ hơn vì chúng liên kết với những tâm trạng tiêu cực này. Vì vậy, việc hồi tưởng thực sự là một con dao hai lưỡi. Ồ, đúng vậy. Tôi có nghĩa là, hãy nhìn vào, như vậy, nếu bạn lấy một cái gì đó như hồi tưởng hoặc nỗi nhớ, thì thuật ngữ ban đầu nỗi nhớ, tôi ghi công cho Felipe de Bregard về điều đó, ông ấy là một nhà triết học, nhà thần kinh học, ông ấy đã nói với tôi rằng nỗi nhớ từng là một thuật ngữ cho một căn bệnh được đặt ra bởi một bác sĩ Thụy Sĩ. Và ông ấy đã sử dụng nó để nói về một loại trải nghiệm sau chấn thương mà các binh sĩ đã trải qua, nơi họ cảm thấy quá nhớ quê hương đến mức khiến họ trở nên khổ sở ở những nơi mà họ đang ở. Nó đã được gọi là nỗi đau của một vết thương cũ. Đúng vậy. Đúng vậy. Đúng vậy, chính xác. Tôi không nói điều đó với ai khác. Đúng, đúng. Và vì vậy, nghiên cứu cho thấy nó có thể có những tác động rất tích cực đến sức khỏe tâm thần, đúng không? Và nó có thể có những tác động tích cực đến sức khỏe tâm thần. Nếu bạn sử dụng điều đó như một cách để nói, “Này, đây chỉ là một điều tuyệt vời đã xảy ra, tôi biết ơn vì điều đó.” Nhưng nó có thể trở nên độc hại nếu bạn như, “Cuộc sống của tôi từng tuyệt vời và bây giờ thì thật tồi tệ.” Ngay cả khi đó là hồi tưởng tích cực, nếu bạn đến với nó với những cách nhìn sai lầm, nó có thể trở nên tiêu cực, nó độc hại, và nó có thể làm ô nhiễm hiện tại của bạn, đúng không? Ý tôi là, quá khứ có những điều tốt và những điều xấu trong đó, giống như hiện tại cũng có những điều tốt và những điều xấu trong đó. Và thực sự tất cả đều liên quan đến những câu chuyện mà bạn đang xây dựng cho nó theo nhiều cách, và điều đó đóng một vai trò lớn trong bản chất động, dễ thay đổi, liên tục biến hình của ký ức. Thật đáng kinh ngạc. Tôi muốn chắc chắn rằng chúng ta nói về một điều gì đó thoạt nhìn rất khác so với tất cả những điều này, nhưng nó hoàn toàn nằm trong cuộc trò chuyện mà chúng ta đã có cho đến bây giờ, đó là tình yêu của bạn dành cho và sự tham gia của bạn vào rock and roll.
Bạn có một ban nhạc, đúng không?
Pavlov’s Dogs.
Đúng rồi, thực ra bây giờ tôi có một vài ban nhạc, cảm ơn bạn.
Được rồi.
Những ban nhạc khác tên là gì?
Chà, Pavlov’s Dogs, tôi sẽ nói, so với một ban nhạc gồm các nhà thần kinh học và tâm lý học, những nhà thần kinh học
mà thực sự, hầu hết chúng tôi gặp nhau tại một hội thảo về trí nhớ, thực sự, và vì vậy chúng tôi gặp nhau
tại các hội nghị và chúng tôi sẽ thuê một câu lạc bộ và chúng tôi sẽ chơi cơ bản, Brad gọi đó là nhạc “cà vạt mỏng”.
Nó giống như…
Có phải là nhạc gốc hay là cover không?
Cover.
Cái đó là một ban nhạc cover.
Cover, được rồi.
Và vì vậy chúng tôi sẽ chơi như Ramones, Clash, Gang of Four.
Tuyệt vời.
Có rất nhiều, bạn biết đấy, chúng tôi đã thêm Blondie và…
Cô ấy vẫn đang lưu diễn.
Ừ, cô ấy thật tuyệt vời, phải không?
Ừ, một người bạn của tôi đã đi lưu diễn với cô ấy.
Ừ, có một ban nhạc tên là Surfboard, đang lưu diễn cùng Blondie.
Ôi, vậy tôi biết họ.
Ừ.
Ôi, đó là một người bạn của bạn.
Ừ, Danny từ Surfboard.
Ừ, ban nhạc tuyệt vời và cô ấy đã lưu diễn cùng Blondie.
Blondie thật tuyệt vời.
Cô ấy vẫn rất sôi nổi như một chiếc ván lướt sóng và Danny.
Bạn chơi nhạc cụ gì?
Tôi chơi guitar và tôi cũng hát.
Hát chính?
Có.
Hoặc, ừ, miễn cưỡng vì đôi khi đó là nói chuyện hoặc bị lệch tông, nhưng có.
Người ta có thể tìm thấy liên kết đến bất kỳ buổi biểu diễn trực tiếp nào của Pavlov’s Dogs hoặc các bản ghi âm trực tuyến không?
Tôi nghĩ chúng tôi có một số bản ghi âm trên YouTube và nếu bạn nhìn trên trang Facebook của chúng tôi, có thể
Instagram của chúng tôi cũng vậy, chúng tôi có các bản ghi âm trực tiếp.
Được rồi.
Và bạn có một buổi biểu diễn sắp tới.
Chúng tôi sẽ đặt một liên kết đến điều đó vì mọi người sẽ nghe điều này lâu sau đó, có lẽ.
Nó sẽ diễn ra ở Chicago vào tháng Mười.
Tôi nghĩ là ngày mùng bảy.
Có phải là một tháng không?
Đó là thứ Hai.
Chúng tôi sẽ đặt một liên kết đến điều đó.
Ừ.
Xin lỗi.
Nhưng đối với những người không thể đến vì hầu hết chúng tôi không ở Chicago, bao gồm cả tôi, thật không may,
chúng tôi sẽ theo dõi Pavlov’s Dogs.
Tôi thích việc bạn chơi nhạc và tôi chỉ có, vì lý do thời gian, một câu hỏi về tình yêu của bạn đối với rock and roll và việc chơi nhạc.
Khi bạn biểu diễn nhạc rock and roll trực tiếp, bạn có nghĩ đến điều gì khác không?
Và đó là lúc tôi tệ.
Thực ra bạn biết không, một mẹo mà tôi nghĩ ra, vì với ban nhạc cover, chúng tôi luyện tập như kiểu nhồi nhét.
Đó là điều tồi tệ nhất.
Đó không phải là học tập theo không gian.
Chúng tôi đi qua các bài hát và liên tục thêm và bớt bài hát, nhưng giống như, chúng tôi nhồi nhét trong khoảng, tôi không biết, khoảng tám giờ luyện tập trong ba ngày hoặc gì đó.
Và vì vậy, đối với tôi, đó là một điều nhớ liên tục vì não của tôi không muốn chơi các bài cover.
Nó muốn chơi những bài hát mà tôi đã viết.
Và vì vậy luôn có điều này.
Và rồi tôi cảm thấy lo lắng.
Tôi thực sự rất lo lắng.
Đó là cách tôi di chuyển nhiều.
Và rồi tôi thấy bạn bè và điều đó làm tôi cảm thấy tồi tệ vì sau đó tôi bắt đầu nghĩ, họ đang nghĩ gì?
Và vì vậy tôi bắt đầu, buổi biểu diễn cuối cùng tôi làm với ban nhạc Pavlov’s dogs, tôi đã đeo kính râm và điều đó thật tuyệt.
Bởi vì sau đó tôi không chú ý đến họ và tôi, nó chỉ quay lại điều mà chúng tôi đã nói, kiểu như với camera và những thứ khác.
Tôi đã cảm nhận được nó.
Và tôi đã nghĩ, tôi đã, tôi không, tôi đã ở trong dòng chảy, trong vùng, cảm nhận nó và thực hiện nó mà không nghĩ về nó.
Và có một tài liệu thú vị hoàn toàn về việc bị nghẹt thở dưới áp lực mà thực sự liên quan đến ý tưởng này như, bạn biết đấy, đôi khi có quá nhiều kiểm soát nhận thức diễn ra là thực sự tồi tệ khi bạn đang dưới áp lực.
Và nếu bạn biết điều gì đó khá tốt, bạn sẽ tốt hơn nếu bạn chỉ vào trạng thái tự động.
Tôi thích điều đó.
Khi tôi làm các buổi biểu diễn trực tiếp, tôi thích có ánh sáng trong nhà tương đối mờ.
Tôi không muốn thấy ai vào lúc đầu.
Và sau đó khi họ cảm thấy thoải mái hơn, tôi vui lòng để ánh sáng trong nhà sáng lên.
Ôi, bạn chơi gì vậy?
Tôi không biết bạn chơi.
Ôi, tôi không chơi gì cả.
Tôi tổ chức các sự kiện trực tiếp nơi tôi nói về khoa học, nơi tôi kể những câu chuyện về khoa học và các nhà khoa học.
Được rồi.
Một vài điều đang ở ngay trong tâm trí tôi và tôi sẽ thiếu sót nếu tôi không nói.
Họ ngay bây giờ.
Trước hết, rõ ràng là chúng ta cần đưa bạn trở lại đây để thảo luận thêm về trí nhớ và học tập.
Có rất nhiều điều mà chúng ta không có cơ hội đề cập trong cuộc trò chuyện này, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ làm điều đó trong một cuộc trò chuyện trong tương lai.
Chúng ta sẽ đề cập đến những con gà tây của Davis.
Không, những con gà tây.
Không, chúng ta đã không làm.
Thứ hai, tôi muốn cảm ơn bạn vì đã viết cuốn sách của bạn, Tại Sao Chúng Ta Nhớ, vì đó là một cuộc khám phá tuyệt vời về hiểu biết hiện đại về trí nhớ.
Vẫn còn một số bí ẩn tồn tại, nhưng đây là một lĩnh vực đã phát triển rất nhiều và bạn đã nắm bắt được rất nhiều phát hiện đáng kinh ngạc trong suốt những năm qua theo cách rất dễ chịu.
Vì vậy, thật là một niềm vui khi đọc.
Và tôi cũng muốn cảm ơn bạn vì đã đến đây hôm nay để chia sẻ với chúng tôi hiểu biết của bạn về trí nhớ và cũng như chia sẻ kinh nghiệm của bạn với ADHD và một số công cụ bạn sử dụng, một số khó khăn.
Tôi nghĩ rằng quá thường xuyên, mọi người nghe về những nhà khoa học hoặc bác sĩ hoặc những người có thẩm quyền về một chủ đề và họ không nghe về những thách thức mà họ phải đối mặt.
Và tôi đảm bảo với bạn rằng rất nhiều người sẽ đánh giá cao thực tế là chính bạn đã phải vật lộn với một số vấn đề liên quan đến sự chú ý, nhưng bạn đã vượt qua chúng ít nhất đủ để có thể trở thành một người cha và người đàn ông trong gia đình chức năng, giáo sư, tác giả, giờ là nhà giáo dục công cộng, chủ sở hữu chó, lần thứ hai.
Và vì điều đó, và vì rất nhiều lý do khác, bạn đã giáo dục chúng tôi và đã cung cấp cho chúng tôi rất nhiều công cụ thực tiễn.
Thật tuyệt khi thấy bạn như một người bạn punk rocker và bạn cũ, và tôi thậm chí còn cho phép bạn gọi tôi là Andy.
Vì vậy, cảm ơn bạn.
Cảm ơn bạn đã đến đây hôm nay và xin hãy quay lại lần nữa, Charne.
Ôi, tôi rất muốn.
Cảm ơn bạn, Andrew.
Thật tuyệt khi được ở đây.
Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay về trí nhớ và ADHD với Tiến sĩ Charne Ranganath.
Để tìm hiểu thêm về công việc của anh ấy và tìm liên kết đến cuốn sách cũng như các tài khoản mạng xã hội, vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú chương trình. Nếu bạn đang học hỏi từ hoặc thích thú với podcast này, hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời và không tốn kém để ủng hộ chúng tôi. Ngoài ra, hãy đăng ký podcast trên cả Spotify và Apple, và trên cả hai nền tảng này, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao. Vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Giao thức và Sổ tay Vận hành cho Cơ thể Con người.” Đây là cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm. Nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp các bằng chứng khoa học cho các giao thức được bao gồm. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocolsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Giao thức và Sổ tay Vận hành cho Cơ thể Con người.” Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Đó là Instagram, X trước đây được gọi là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung khác thì khác biệt với nội dung trên podcast Huberman Lab.
Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh truyền thông xã hội.
Nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network của chúng tôi là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang.
Các PDF giao thức đó liên quan đến những vấn đề như tính dẻo não và học tập, tối ưu hóa dopamine, cải thiện giấc ngủ của bạn, tiếp xúc với lạnh có chủ đích, tiếp xúc với nhiệt có chủ đích.
Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản mô tả một thói quen mẫu bao gồm tập luyện tim mạch và tập luyện sức đề kháng với các set và rep, tất cả đều được hỗ trợ bởi khoa học, và tất cả đều hoàn toàn miễn phí.
Để đăng ký, chỉ cần truy cập HubermanLab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống bản tin và cung cấp email của bạn.
Và tôi nên nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Charan Ranganath.
Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
[ÂM NHẠC ĐANG CHƠI]
(nhạc vui tươi)
歡迎來到 Huberman Lab 播客,在這裡我們討論科學及基於科學的工具,以便應用於日常生活中。我是安德魯·霍伯曼(Andrew Huberman),我是史丹佛醫學院的神經生物學和眼科教授。今天的嘉賓是查恩·蘭甘納(Charn Ranganath)博士。查恩·蘭甘納博士是加州大學戴維斯分校的心理學和神經科學教授。他是人類記憶主題的世界領先研究者之一。顯而易見,記憶是我們生活的基本組成部分。記憶不僅僅對於記住我們學到的東西至關重要,它還對於設定我們整個生活的背景極其重要,這意味著只有理解我們從哪裡來、我們曾經是誰以及我們目前是誰,我們才能框定未來幾個瞬間、明天、接下來的幾年,甚至是我們一生中想做的事情。這就是為什麼例如,記憶有缺陷的人,無論是因為腦損傷,還是因為與年齡相關的認知衰退或如阿茲海默症等疾病,會受到如此大的困擾,這不僅是因為無法記住日常任務所需的東西,更是因為無法將自己放置於生活的更大背景中。識別家庭成員不僅僅是能夠在日常生活中與這些家庭成員相關聯,更是要理解與這些人所有記憶的完整背景,以及某次互動為生活經歷帶來的意義。因此,今天你將學到記憶是如何運作的。你將學到像是既視感(deja vu)這樣的事情。你將了解到如何抵消與年齡相關的認知衰退,研究實際上對此說了什麼,還有如何預防阿茲海默症等問題。我們還會談到注意力缺陷過動症(ADHD),查恩博士會分享他自己與 ADHD 的經歷,它與記憶的關係,以及他用來對抗自己 ADHD 的工具。查恩博士在用清晰的語言描述研究研究方面擁有非凡的能力,並將這些內容與他自己的敘述和生活經歷相結合,真正為你框定了可以在日常生活中應用的實用工具。在開始之前,我想強調這個播客與我在史丹佛的教學和研究角色是分開的。然而,這是我想要向公眾提供與科學及相關工具的零成本資訊的一部分。基於這一主題,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一位贊助商是 David。David 研發的蛋白棒與其他蛋白棒不同。它含有28克蛋白質,僅150卡路里,且糖含量為零。沒錯,28克蛋白質,且其熱量的75%來自蛋白質。這比下一個最接近的蛋白棒高出50%。David 的這些蛋白棒口味也非常出色。我最喜歡的口味是蛋糕味,但我也喜歡巧克力味和莓果味。基本上,我喜歡所有口味。它們都非常美味。對我個人來說,我努力從全食物中獲取最多的熱量。然而,當我趕時間或不在家,或者只是想找一個快速的下午點心時,我經常會尋找高品質的蛋白質來源。使用 David 的蛋白棒,我能在點心的卡路里中獲得28克高品質蛋白質,這讓我輕鬆達到我的蛋白質目標,即每磅體重一克蛋白質,同時不會攝取過多的卡路里。再次強調,我整天專注於從全食物來源中獲取食物,但通常會在午餐和晚餐之間的下午晚些時候吃一根 David 蛋白棒,偶爾在上午中旬如果我感到餓的話,也會吃,有時我會把它當作餐替代,雖然不算是一個完整的餐替代。它能讓我順利過渡到下一餐,因此如果我需要在幾小時內進餐,而我又非常餓,我會吃一根 David 蛋白棒。如我之前提到的,它們非常美味。事實上,它們令人驚訝地美味。甚至口感也很好。它就是一種類似餅乾的口感,像是有嚼勁的餅乾口感,而不是我往往會感到厭倦的其他蛋白棒。在我發現 David 蛋白棒之前,我從來就不是蛋白棒的忠實粉絲。如果你試試看,你會明白我的意思。所以如果想試試 David,可以前往 davidprotein.com/huberman。再次強調,鏈接是 davidprotein.com/huberman。今天的節目還由Levels贊助。Levels是一個程序,通過連續的血糖監測器讓你看到不同食物如何影響你的健康,並實時反饋你的飲食情況。在你短期和長期的健康以及每天的能量水平中,最重要的因素之一是你身體管理血糖的能力。為了保持整天的能量和專注,你希望保持穩定的血糖水平,而不會有劇烈的波動或崩潰。我大約在三年前開始使用 Levels,以了解不同食物如何影響我的血糖水平。這對於確定我選擇的食物、何時最佳地安排我的飲食(例如有氧訓練和力量訓練之間的時機)、何時以及吃什麼接近睡覺或不這麼接近睡覺,以及當我早上起來時如果我在禁食或打破禁食等顯得非常有幫助。事實上,使用 Levels 幫助我調整整個日程,讓我有更多的能量和更好的認知專注,我的鍛煉更有效,我的睡眠也更好。一旦我理解了不同的事物,尤其是食物,對我血糖水平的影響,一切都變得更好。所以如果你有興趣了解更多關於 Levels 的信息,並自己試試 CGM,可以前往 levels.link/huberman。目前 Levels 還提供額外兩個月的免費會員。
再次提到,請訪問 levels.link/huberman 來試用他們的新感測器及享受兩個月的免費會員資格。
今天的節目還是由 Waking Up 贊助的。
Waking Up 是一款冥想應用程式,提供數百個引導冥想課程、正念訓練、瑜伽冥想等。
我大約在15歲時開始練習冥想,這對我的生活產生了深遠的影響。
如今,有成千上萬的優質同行評審研究強調,正念冥想對於改善我們的專注力、管理壓力和焦慮、改善情緒等等是多麼有用。
近年來,我開始使用 Waking Up 應用程式進行冥想,因為我發現它是一個非常棒的資源,使我能夠在冥想實踐中保持一致性。
許多人開始冥想練習並體驗到一些好處,但許多人也面臨著持續練習的挑戰。
我和其他許多人喜歡 Waking Up 應用程式的原因是它有很多不同的冥想可以選擇,且這些冥想的時長各異。
這使得從新穎性的角度來看,保持冥想練習變得非常容易。
你永遠不會對這些冥想感到厭倦,總是有新的東西可以探索,了解自己以及冥想的有效性。
即使你每天只有兩或三分鐘的時間可以進行冥想,你也總能將冥想融入到你的日程中。
如果你想試用 Waking Up 應用程式,請訪問 wakingup.com/huberman,您可以訪問免費的30天試用版。
再次強調,請訪問 wakingup.com/huberman 以訪問免費的30天試用。
現在,我們要開始與查恩·蘭加納斯博士的討論。
查恩·蘭加納斯博士,歡迎您。
謝謝。
說到記憶,我們的認識由來已久。
確實如此。
確實如此。
當你第一次被聘為助理教授時,我正是一名研究生,對於那些不熟悉學術術語和路徑的人來說,助理教授是尚未獲得終身職位的教授,但現在,當然你是一位正教授。
你是記憶領域的世界專家,這我想是我們所有人的腦海中不斷出現的問題,即使我們並不專門去思考。
這其實是我第一個問題的進入,即在我們的日常生活中,我們的認知和感知在多大程度上集中於當前發生的事情,而不是被之前的記憶所驅動?
是否有研究評估我們的大腦多頻繁地轉向過去的想法?
當然,我們學習那些當下的事物。我知道這是一個杯子,因為我曾在某一時候被教過。但我所指的是,我們日常思考的多大程度上實際上是在過去。
嗯,這很有趣。我想,首先,這是一個很好的問題。這很有趣,因為我其實不認為記憶是關於過去的。我覺得記憶是關於現在和未來的。
它是從過去中根據需要選擇取出來的東西,用以理解現在並推測未來。
我知道你是一個與視覺相關的人,對嗎?
所以如果你看看人們的眼球運動,對吧?
我第一次進這個房間時,我相信——我當時並未意識到這一點,但我相信我的眼睛四處張望。
現在如果我回來拜訪,假設你說這是一個很棒的訪談或其他的,對吧?
希望如此。
但也許不是。但假設我真的這麼說,對吧?
機會是。
所以我去,我的眼睛可能會直接注意到里克·魯賓的照片,然後又轉向咖啡機。
因此,我的記憶讓我能夠預測事物的位置。
這幾乎是無意識的,它發生在我們不自覺的情況下。
這就像是確認性。我們抓住重要的東西,確保一切都在正確的位置。
而且你可以在變化失明等現象中看到這一點。這有點不同於前面提到的現象。
但是基本上,在變化失明中,有一個著名的例子,他們展示了一段關於人們打籃球、傳球的視頻。然後有一個穿著大猩猩服裝的人走過他們身後。
我想,大約有40%觀看這段視頻的人沒有看到大猩猩。
原因是你對你面前的事物產生了強烈的期望,因此你實際上並沒有看到你面前的事物。
你正在創造一個內部模型,實際上是模擬外部世界。
而無論是語義記憶,我們將談論的,我對世界的認識,就像那個杯子的例子。如果是情節記憶,這是你對剛剛發生的事情的記憶,等等,這一切都在影響你對當前所處位置的感知。
如果我問你今天是幾號,你就會使用情節記憶。
明天早上,我將醒來於一家旅館房間。如果我沒有情節記憶,我會嚇到,因為我會想,這裡是哪裡?我被綁架了嗎?我為什麼在這裡?
這正是那些記憶障礙患者的經歷。
我的意思是,他們必須處於非常熟悉的環境中,否則會感到恐懼。因此,即使我不一定會說我們從未看到現在,當然我們是的,對嗎?
但我們對現在的理解是如此根植於過去,讓我們不僅能夠專注於重要的、不冗餘的東西,還能夠探測驚喜,發現意想不到的事情,並抓住最具信息價值的東西。
昨天,我在午後小睡了一會兒。
我在下午進行無眠深度休息的練習。
你要不要教我這個?
我發現這對於精神和身體能量非常有恢復的效果,但我快結束的時候睡著了。
當我醒來的時候,我在一個黑暗的房間裡,但我不知道自己在哪裡,大約感覺有 10 到 15 秒,這讓我有些害怕,但我已經忘記了我在我的獨立工作室裡。我把房間的燈調暗了。當我們從睡眠中醒來時,為什麼會有這些記憶的間隙?或者有時如果一個人有嚴重的時差反應,你會體驗到這種地方的失向。我們知道那是什麼嗎?嗯,對於你所在位置的感知,大多來自情節記憶。現在,有一種看法認為,情節記憶,也就是你記住過去事件的能力,來自於你理解自己所處位置的能力。我們其實有一些有趣的數據來自海獅,涉及這個問題。海獅?對,海獅。好吧,我們會回到那裡。我會主張,當你剛起床時,記住自己在哪裡,你必須進行一個主動的情節記憶檢索。也就是說,你必須搞清楚,嗯,我是怎麼到這裡的?而且這需要一點時間,讓自己定向需要一些時間,因為這有點像是一種受控的記憶搜索,不是什麼在你面前提醒你你最初在哪裡的東西。而且你在醒來的時候也有點恍惚。我對睡眠了解不夠,無法說明,但我懷疑人們可能處於某種第一階段或只是高阿爾法波的狀態。這些腦波與你起床時的昏昧感非常相關,神經調節物質的水平可能非常低。腎上腺素的釋放不多,正如你所說的。是的,完全正確。所以這會導致你在進行必要的記憶檢索以幫助自己定向時變得非常緩慢。在臨床上,如果你想了解某人是否有記憶障礙,最簡單的方法之一就是問他們今天星期幾,這個月是什麼時候?誰是總統?誰是總統?對。現在這是一個重大的問題。這取決於你問的時間與選舉的關係吧?非常有趣。我還好奇的是為什麼幾乎所有人都有穩定的自我認知。據我了解,即使是記憶缺失非常嚴重的人,早上醒來時也不會懷疑自己是誰,或者這個身體裡的這個人是誰,我們某種程度上記得自己有一個自我,我們與其他自我是分開的,這種知識可能是天生的。我們可能天生就有這種知識,而自我在記憶中的表徵是非常穩定的。這是對的嗎?嗯,我會這麼說。這是一個非常有趣且複雜的問題。你總是可以看到有一面來顯示這是複雜的。但我會給你一個盡量簡單的解釋,所以如果你看看失憶症患者,他們有一個記憶障礙,無法形成新記憶,他們仍然有一種自我感,如你所提到的,對吧?他們不是不知道自己是誰。我是說他們知道自己的名字,知道自己的生平等等。但會發生的是,比如說,如果你遊泳時差點淹死,發生了缺氧事件或心臟驟停,或者曾經受到過創傷性腦損傷,導致嚴重的記憶缺失,對吧?你的自我感並不會更新,而是有點卡住了。因此,會有一種感覺,就是在看著鏡子卻不期待自己已經變得和以前一樣老,因為你停留在對自己過去的認知上。我確實認為,我和我在戴維斯的好朋友瑞克·羅賓斯聊過,他是一位人格心理學家,研究人格發展。人格的確是會發展的,到了青春期大致會穩定下來。這其實也和記憶有趣地相關。但它也會變化。人們確實會以非常有趣的方式改變。所以有一點是,人們在變老的過程中會變得更樂觀。對嗎?是的。這是對的。所以你在史丹佛的同事勞拉·卡爾斯滕森其實在這個主題上做了一些非常酷的研究。他們變得更樂觀,但我會主張我們卻變得所謂的“更固執”,因為神經可塑性,即重塑我們神經迴路的能力,隨著年齡的增長而降低。嗯,你知道,我覺得這可能被過分強調了。我覺得你是對的。你知道,隨著年齡增長,確實可以看到多巴胺活動減少,但我想說的是,如果你有一個健康老化的人,他們有著非常多的神經可塑性。但往往發生的是,是的,你會變得固守己見,這可能與幾個因素有關。一個是前額葉皮層的變化,這會使你在認知上變得不那麼靈活。也可能是因為人們對世界累積了太多的先驗知識,以至於就變得根深蒂固,認為這就是事情的真相,更難以感到驚訝。我的意思是,你在老科學家身上有時可以看到這一點,對吧?他們會說:沒有什麼新的東西。所有的東西都是在1960年就被發現的,自那以後就沒有新的發現了。順便說一句,對於聽到這些的朋友們,如果你正考慮從事科學事業,那麼真相恰恰相反。其實在錄音之前,你告訴我一句我從未聽過的話。我不知道這句話是愁苦的還是樂觀的。 不過如果我記得正確的話,蘭干納斯博士傳遞了一句並非出自他之口的話,它來自某位不便提及的人,那就是,引用,“科學的進步每次都是一步一葬。”這句話實際上是一個非常有趣的陳述,可以從多個方向來檢視。但我同意。我同意。這些年長的科學家擁有非常豐富的知識和激情,真是太棒了。我是說,我們只需聽聽諾貝爾獎獲得者理查德·阿克塞爾談論他對嗅覺和感知的熱愛,你可以感受到他的愉悅,他正變得愈來愈年長。
抱歉,理查德,但這是真的。
他已經七十多歲了。
希望他能活得很久。
而且,科學的確因為他的存在和對嗅覺系統的研究而有所進步。
但我認為你提到的事情確實很重要。
也許隨著年齡的增長,這個系統並不一定會完全關閉。
它甚至可能和早期成年時保持相同的開放程度。
但如果我正確理解你的意思,你認為這是因為人們倾向於尋求較少的新知識,而不是缺乏創造新知識的能力。
我相信這是對的,但這只是一個觀點。
我並沒有這方面的數據,但可能有人研究過這個問題。
但我認為,很大一部分人們隨著年齡增長而生活方式變化的原因,與他們的環境和經驗有關。
這不是說,當然,神經可塑性隨著年齡增長而改變,但這並不能解釋為什麼有時人會卡在某種習慣中。
你提到的科學家的例子非常美妙,因為我看到了那些沒有固守舊念的科學家。
他們不斷挑戰自己的信念。
他們把自己置於一個能激勵他們的多元化群體中。
他們也對預測誤差持開放態度。
也就是說,他們願意承認某些事情可能違反了他們對世界的認知或對世界運作方式的理解。
那麼這裡舉一個例子。
我知道我會隨意聯想,請多包涵。
但就像是,我們做過的最酷的研究是什麼?
我要把這個榮譽歸於我的博士後馬提亞斯·格魯伯。
他原本來自德國,從倫敦大學學院來到我的實驗室。
他告訴我他想研究好奇心及其對我的思維的影響。
我當時想,這真是太狹隘了。
我說,這只是個無聊的主題。
你知道的,大家都知道如果你對某件事情感到好奇,你會更容易記住它。
這是因為你感興趣,對吧?
所以他說,不不不,這真的很有趣。
於是他做了這個實驗,而我也參與了進來。
我就像,這真的是一件美好的事情,我接觸了新東西,並且為之感到興奮。
所以我們的想法是,我們會給人們這些冷知識題。
它有點像酒吧小測驗,對吧?
你坐在一個酒吧小測驗中。
有時你會碰到一個問題,然後說,我不知道答案。
有時候你知道。
你知道我知道。
有時候你會說,我不知道。
但天啊,我真的需要知道這個的答案,然後你會有點反應。
或者有時候你們作為聽眾。
他們可能是非常好奇的人,這就是為什麼他們會聽這個,也許他們中的一些人會在之後去看你的節目筆記,因為他們想學習更多的東西,對吧?
所以我們實際上使用功能性核磁共振掃描了人們的大腦。
我們在他們得到問題的時候進行掃描。
有些時候,他們會說,我真的很想知道這些問題的答案。
有時候,他們並不感到好奇。
然後我們讓他們等大約八秒鐘,然後,或者十秒鐘,我想差不多是這樣子。
然後我們顯示答案。
所以他們有點懸念,有點像以前看《絕命毒師》的時候。
人們在廣告的時候。
所以你會想,哦,不,我要找出沃特會發生什麼事情,對吧?
所以你在懸念中。
你需要知道這個的答案。
或者你根本不在乎。
有時候你根本不在乎,你只是坐著。
所以我們顯示一個小臉,我們說,嘿,你覺得這個人知道這個問題的答案的可能性有多大?
現在,這做的事情完全是無聊的,因為他們根本不知道這個人。
他們只是在看一張臉。
他們只是隨便做一個決定。
但我會說明我們為什麼這樣做,因為這是我覺得實驗中最酷的部分。
但讓我們先回到冷知識問答。
所以我們發現,當我們看大腦活動時,在給人們問題之後,所謂的獎勵回路就出現了一陣活動。
這不是真正意義上的獎勵回路,正如我們在私下討論的那樣。
它實際上是這些處理神經遞質多巴胺的大腦區域。
與很多其他的神經調節劑不同,多巴胺的效果更為局限。
所以在中腦靠近腹側被蓋區時,我有點沉迷於這個。
不,我們在這個播客中討論過這個,作為一個特別的,我認為你所說的關鍵陳述,人們應該牢記的是,多巴胺並不是到處散播的。
它不會隨意撒在整個大腦中。
它是在相對有限的區域釋放,以推動特定的過程。
沒錯。
這就夠了。
所以當我們看功能性核磁共振時,我們無法測量多巴胺,但我們看到的是來自多巴胺能中腦區域的活動,也就是大腦中腦周圍的區域。
你可以在伏隔核或者所謂的腹側紋狀體中看到,這是一個其他非常高的多巴胺獎勵處理區域。
人們越好奇,像一到六的量表,活動就越多。
這就像這種美麗的關係,對吧?
而且這不是由答案驅動的。
現在,我們可能沒有因為答案而得到這種現象的理由,但這是由問題驅動的。
所以並不是說,他們在說,哦,我學到了一些新東西。
而是他們想要獲得這些知識。
這是這個故事的第一部分。
故事的第二部分是我們在問題之後立刻顯示那張臉。
如果人們對找到問題的答案感到好奇,他們對這些臉的記憶會得到提升,相對於他們不感到好奇的情況。
現在這些面孔與小測驗問題沒有任何關係,但人們處在那種好奇的狀態中會驅動中腦的多巴胺活性。 所以這項研究有很多其他的研究結果。但基本上,我認為,有時候你做了很多研究,我發表了大約80篇研究論文,所以我在努力回憶具體內容,我想是海馬體與紅腦在面孔出現時的功能連結預測了這些面孔的記憶更佳,大概是這樣。 我們當然可以在節目附註中提供這篇論文的連結。 因此,讓我確保我理解,當人們被提問時,這會驅動多巴胺的釋放。 多巴胺的量與他們對特定問題答案的好奇心成正比。 然後如果多巴胺因為他們非常好奇而提升,則可能增加他們記住答案的可能性。 這會創造一個有利於更好記憶的環境。但這可能讓我們困惑,並讓我們認為多巴胺改善了我們的記憶,其實是那種好奇心增加了多巴胺,從而提高了儲存跟隨好奇心而來的信息的能力。 沒有摘要,但我會提出兩點愉快的補充。 第一,我們實際上並沒有測量多巴胺,所以我必須非常清楚這一點。 這是強烈信號,意指它是代謝活動,但它跟隨著所有你預期的地方。 第二,我確實認為多巴胺在其中扮演了一個角色,而且我意味著它肯定促進了可塑性。 所以我確實認為它在學習答案中有幫助,這一點是肯定的。而且有一個理論叫做突觸標記,基本上說如果你只釋放一堆多巴胺,然後你就會有這些增強的突觸,你可以在這些突觸中驅動可塑性,即使這些事情並不是同時發生的。 但真的很酷的是,這些面孔與小測驗問題毫無關係。我們的理論是,當你得到多巴胺活性的提升時,你會有動力,你會充滿能量去獲得答案,並被驅動向可塑性的狀態前進。 而現在給你一些與這個問題毫無關係的東西,然後嘭,你得到了。因此,當人們問我,並且他們經常問我,如何最好地提升他們的大腦多巴胺時,根據這項研究一個合理的答案是好奇心,去激發好奇心。 你知道多蘿西·帕克的名言嗎? 無聊的解藥是好奇心。 而好奇心則沒有解藥。 我相信是多蘿西·帕克的。 我愛這句話。 如果不是,我相信我們會很快在YouTube的評論中知道。 年長的人顯示出與年輕人一樣的效果。 孩子們的表現與年長的人一樣。 這只是一些持久的東西。因此,講到你的觀點,如果你周圍有能夠刺激你的好奇心的事物,如果你對這些好奇心持開放態度,我們可以談談知識差距和所有這些刺激好奇心的事情,新奇也是其中之一。 理查德·莫里斯在這方面有一些漂亮的鼠類數據,但我和埃姆雷·杜澤爾也有一些關於人類的數據,驚訝的是,所有這些東西在我書中的小章節中都推動著那個系統。 所以多巴胺系統。因此,基本上,如果你讓自己接觸到被證明錯誤的機會,你讓自己接觸到新的人、新的地方、新的情況,並讓自己從這些事物中獲得能量,而不是感到害怕和焦慮,不要像「哦,這個人說的東西我不同意。我無法應對這個。」或者「哦,我們在30年前就解決了這個問題。我們不需要這裡有任何新東西。」如果你能開放地接受這一點,我會主張你將會參與到大量的可塑性中,而這正是隨著年齡增長而保留下來的。 最後,我們曾在這個播客上邀請了一位世界級的浪漫關係專家,具體來說是埃絲特·佩雷爾(Esther Perel)。 我們談論了許多與浪漫關係相關的事情,但她提到,持久的浪漫關係的其中一個最持久的因素就是對於對方的好奇心,以及對於自己在關係背景下的變化的好奇心,還有對於這段關係未來可能走向哪裡的好奇心以及繼續在其中投資的動機。所以這個好奇心的字眼似乎是一個響亮的主題。 我被這一點所驚訝,雖然這完全有意義,但好奇心會驅動這些路徑中的多巴胺釋放,而新奇也會驅動這些路徑中的多巴胺釋放,並且在物理層面上,多巴胺對於物理運動是如此重要。 我不認為這是一個巧合,對吧? 某種程度上,進化使這種神經調節劑多巴胺以這種方式參與進來,我認為它在物理運動中是必需的,實際上也是認知運動中的必需。 我們真正談論的是認知前進運動,如果這算不算什麼。 作為兩個神經科學家,你是記憶研究者,是否有某種詞語或框架來思考認知的前進運動,意思是與其僅僅重複過去的想法和記憶,還不如將記憶實際上正如你早先所說的放進當下,以預測未來。 實際上是向前的心理運動。 嗯,這是一個非常有趣的問題。 首先,我要小心不要說多巴胺會這樣做,因為這將會讓你陷入一個陷阱,對吧? 好麼,為了澄清,你觀察到了在多巴胺能迴路中的活躍活動。 所以,這一點不涉及多巴胺的想法是有點牽強,但你並沒有直接顯示這是多巴胺。 是的,是的,是的。 所以你做得非常精確。
我不會完全確定地說把一種化學物質分配給單一功能是有風險的。不過,我確實相信這之間有某種聯繫。您會發現在帕金森症中,多巴胺能神經遞質的功能受到影響,而抑鬱症也是帕金森症的一個症狀,事實上,它相當嚴重。我認為一個理論是,多巴胺使我們充滿活力去尋求獎勵或尋求資訊,對吧?運動的一個重要部分是你移動是為了獲得某些東西。這是一種接近行為。他們提到接近和迴避是基本的編程要素。因此,患有帕金森病的人在有意識地移動上有困難,還有顫抖等情況。但我認為多巴胺參與了這種讓你動起來的能量。它也參與了讓你尋求資訊的過程。我認為它還參與了讓你尋求獎勵的過程。所以我確實認為這裡有某種共同的途徑。這也涉及到你提到的,我經常討論的想要與喜歡的區別。而密西根的肯特·巴拉吉在這方面最近做了很棒的工作。他研究了多巴胺活性的問題及大量的操控。他發現,假設一隻動物缺少多巴胺,它仍然會很順利地獲得獎勵。它只是不會為此而工作。它不會做出獲得獎勵所需要的努力。但是如果把獎勵放在它面前,它們會接受。因此,多巴胺與驅動獎勵反應的鴉片系統有著密切的關聯,並且它也與學習獎勵有著重要的關聯。這就是為什麼當動物獲得獎勵時,你會看到一個明顯的多巴胺激增。因為你在學習這個獎勵和什麼預測了這個獎勵之間的關聯。確實有一種信用分配的過程發生。這很有趣的是,我的同事布萊恩·維爾欽在戴維斯做了一些美妙的工作,他研究了追蹤條件反射,即當你播放一個音調並等待很長時間,然後動物受到驚嚇的情況。你會發現,動物學會了害怕這個音調。但是在他的實驗中,這段時間很長,我想是大約10秒或更長。動物必須在某種意義上做某件事情,才能把這個音調歸咎於受到驚嚇。因此,他發現,在藍斑核(locus coeruleus)中有這個多巴胺活性的爆發,這個地方以去甲腎上腺素著稱。但是現在有關於多巴胺在LC中調控海馬體的研究非常有趣。抱歉讓我變得這麼學究氣。但不,不,不,相信我,這個觀眾喜歡學術性。我覺得這可能就是他們願意聽的原因。藍斑核是大腦的一個區域,通常會向大的腦區域噴灑去甲腎上腺素,這有助於警覺,因此與多巴胺系統有些不同。但你告訴我們它也可以釋放多巴胺?是的,對的。根據我所了解的,有時它們會從相同的神經元共同釋放。因此,所發生的事情似乎是,他正在研究這個,但似乎不是動物在說「噢,我剛聽到了音調,我聽到了音調。」然後受到驚嚇。其實更像是它們受到驚嚇,然後驚訝於「剛發生了什麼」,然後進行音調的記憶檢索。這使它們能夠將兩者連接在一起,學會這個音調引起了驚嚇,對吧?所以多巴胺似乎也在這個學習過程中發揮了作用。因此,這不僅僅是獎勵的問題,實際上,當你下次聽到這個音調時,如果這是一個真正的威脅,你可能真的能夠逃避它,對吧?而且還有全部的避免行為文獻,你可以參考這些接近迴路,實際上非常有用於避免威脅和懲罰。因此,對我來說,我看到了這種充能的角色。這通常與獎勵有關。我是說,我像其他人一樣也喜歡獎勵,對吧?我來到這裡的時候,看看我喝了多少咖啡。因此並不是說我不喜歡這些獎勵,只是我認為它是在動員你而已。我想中途稍作休息,感謝我們的贊助商AG1。到現在為止,很多人應該聽我說過,如果我只能服用一種補充劑,那就是AG1。原因在於AG1是可用的基礎營養補充劑中質量最高、最完整的。這意味著它不僅包含維他命和礦物質,還包括益生菌、益生元和適應原,以彌補您飲食上的任何不足,並為要求高的生活提供支持。對我來說,即使我大部分食物攝取都是整體食物和最少加工的食物,這是我所做的,從食物中獲得足夠的水果和蔬菜、維他命和礦物質、微量營養素以及適應原是非常困難的。基於這個原因,自2012年以來,我每天都在服用AG1,通常是每天兩次,一次在早上或上午,另一次在下午或晚上。這樣做時,它明顯增強了我的能量、免疫系統和腸道微生物群。這些都對大腦功能、情緒、身體表現和其他方面至關重要。如果你想試試AG1,你可以去drinkag1.com/huberman以獲取他們的特別優惠。目前,他們在免費贈送五個旅行包,以及一年的D3K2維他命供應。再次強調,請訪問drinkag1.com/huberman以獲取該特別優惠。我們之前稍微提到了一下的非睡眠深度休息協議,在瑜伽傳統中稱為瑜珈尼德拉或瑜伽睡眠,因為您躺下,進行自我引導的放鬆,進行長時間的呼氣以慢下心率等等。
我稱之為 NSDR 並不是為了佔有它,而是因為瑜伽睡眠的語言對於人們來說有些分隔感,它聽起來有點神秘,而非睡眠深度休息則能告訴你這到底是什麼。 哥本哈根大學有一項研究,我會試著在節目說明中附上鏈接,我也很想知道你對此的看法。該研究顯示,從事這項練習的人,這是一項寵物成像研究,對於不知情的人來說,它是正子斷層攝影,研究者觀察到從事這種自主放鬆練習的人群在條件下的紋狀體多巴胺顯著增加,而不是更傳統的冥想。這就是為什麼我說 NSDR 對恢復心理和身體的活力是有幫助的,這轉化為這種觀念:多巴胺為我們準備好或是作為潛在運動的儲備,通常是朝著獎勵的方向,我很高興我們正在談論多巴胺的其他一些面向,因為人們往往將其視為快樂或動機,當然它也涉及到動機,我也很高興得知它在學習中也扮演著角色。
哦,真的嗎?我認為這是一個關於多巴胺的新穎觀點,我們聽到關於多巴胺的資訊這麼多,但你認為當多巴胺因好奇心而釋放時,以一種為記憶系統做準備的方式,我們會不會在特定行為或追求好奇心的路徑上變得根深蒂固,以至於排斥其他選項呢?我在想,作為孩子,我們已見過這些數據,患有 ADHD 的孩子在真正興奮、真正好奇的事情上其實能很好地專注。因此,你給一個熱愛視頻遊戲的 ADHD 孩子一款視頻遊戲,他們就好像激光一樣專注。所以這並不是說他們缺乏專注的能力,而是他們更難進入專注狀態,但看來,由於多巴胺的學習維度,這些神經迴路可能會「學習」到視頻遊戲能提供那種專注的感覺,排除其他事物,這意味著如何保持多樣化的輸入來促進多巴胺系統,以便我們持續通過許多不同事物推動多巴胺,而不僅僅是社交媒體或僅僅是視頻遊戲或隨你喜愛的事物。因為成為一個功能正常的人的要求是要專注於許多事物,而不僅僅是我們感興趣的事物。
是的。是的。是的。對我來說,我在書中稍微提到過這一點,但對我來說,如果你也查看文獻,可以看到,好奇心的一大部分是評估過程,這麼說吧。我的意思是,假設某件事情在你周圍發生了。如果你需要做出決定,這是否有趣?這是否重要?這是否可怕?而我認為關鍵在於你需要對這可能性保持開放,認為它有趣。因此,讓我舉個我經常提到的例子。假設你正在一個陌生的社區裡散步,就像你為許多活動旅行時一樣,你走進一個你未曾去過的新社區。那是晚上,照明不太好,你聽到一陣巨響。你可能會想,哦,那是槍聲。我最好躲起來或逃跑。或者你可能會想,哦,也許附近有一家俱樂部,正在有一支很酷的樂隊演奏。我應該去看看。這種評估對於你如何反應是非常關鍵的。所以這不僅僅是好奇心的產生,而是一個培養的過程,也是評估的過程。因此,我的意思是,我認為我不是什麼健康大師,但這就像我認為正念訓練的一個酷點在於,它迫使你去把平凡的事情變得好奇。當你開始注意自己的呼吸時,我的朋友 Mishi Jha 真的讓我意識到這一點。她寫了一本關於正念和冥想的書。其中一個發生的事情是,當你呼吸時,你意識到,等等,這一次和上一次不一樣,對吧?或者你可以做這些冥想。我相信你也做過這個,對吧?這部分,比如這個聲音是不同的。我坐在後院做的,因為你,我早上做這個十分鐘的事情。有時我在後院,聽到某種聲音,我會想到,哦,那個聲音,是那裡有一隻鳥。我甚至沒有注意到,而後還有其他聲音。我聽到高速公路的聲音,這很煩人,但我聽到了。所以這些其實在某種程度上非常取決於注意力和開放性。我認為這反映到隨著年齡增長,有時人們發現身處新地方是可怕的。人們對遇到與自己不同的人感到害怕等等。我喜歡聽一些超出我舒適區的音樂。有些人討厭它,你知道嗎?所以我認為部分原因是培養並對不適感感到舒服。這是一個非常重要的主題。我感覺,如今,部分是因為社交媒體上的算法,我們被推送的東西讓我們的滾動和停留時間越來越長。這些算法顯然是在測量我們在特定圖像上的停留時間,以及該圖像中的內容等等。但如果能培養一個好奇心的算法,那會很好。這肯定可以實現。我的意思是,你有這麼多聰明的計算機科學家和人工智慧的人。在這個世界上,我們自然地充滿好奇心,所有的靈長類動物,包括人類,會視覺上集中於任何新奇的事物,研究它,試圖做出預測並獲得理解。也許現在是討論與記憶有關的電路的好時機,這樣我們就能作為模板消化一些與記憶相關的其他主題。
大多數人可能對所謂的海馬體有些了解,就是我所說的海馬。它看起來有點像海馬,儘管我認為解剖學家在這方面有些創意。但是海馬體,我們再加上已經提到的前額葉皮層,然後再加上這些神經調節系統。如果我們要為這些區域分配一個一句話的功能定義,你會說海馬體的作用是什麼?首先,請再添加其他許多皮層區域。請。讓我們把那些也加入進來。但我認為如果我們可以從三個開始,大家就能更好地消化它。是的。所以海馬體是有爭議的。我的意思是,這是大腦中最受研究的區域,或可說除了V1(視覺皮層)之外是最多的。V1。是的。是的。是的。但我相信,我的同事們也這麼認為,我和已故的霍華德·艾肯鮑姆(Howard Eichenbaum)及安迪·奧利納斯(Andy Olenus)一起寫過一篇長文。我們認為它與將各種經驗與上下文聯繫有關。我的意思是,你擁有有關氣味、高階視覺、高階語義知識的信息,對吧?而海馬體的連接方式實際上是讓你無法理解正在發生什麼事情。因此,已故的戴維·馬羅(David Marr)作為計算神經科學的先驅,提出海馬體的功能是他所謂的簡單記憶。它基本上是在說,我知道安迪·休伯曼(Andy Huberman)。抱歉。他以前叫我安迪。沒關係。是的。這是長篇故事。這是戴維斯的事情,你不會理解。所以我知道安迪·休伯曼,對吧?但要記住這一時刻,這與我在研究生院時在某個神經科學退修會上見過你是分開的,我必須有大腦的一部分在某種程度上不知道你是誰,對吧,因為我必須讓它們分開。因此,海馬體會形成一個記憶,不是安迪·休伯曼的記憶,而是安迪在這個地方這個時間,這個上下文中的記憶。這就是它支持所謂的情節記憶的原因,也就是你能夠說,我曾經去過華盛頓特區,我記得去過史密森學會。相對於你對華盛頓特區的一般知識,或者那裡的總統。哦,那裡發生了很多政治事件。哦,史密森學會是華盛頓特區的一個地方。這是你在特定時間和地點的記憶。現在,大腦中還有其他部分,使你能夠以有意義的方式聯繫這些信息,並且能夠實際擴展這個上下文並創造這些敘述和故事。前額葉皮層的作用在於它是一個巨大的區域,大約是靈長類動物大腦的三分之一。因此它非常龐大。有很多人認為,實際上沒有真正的,這是一堆不同的區域,會做不同的事情。我同意這種觀點,但與此同時,前額葉皮層的全球功能是所謂的認知控制。這種能力是說,我將根據對我這個高階目標的重要性來調節我的動作、感知和思想。因此,當我測試例如前額葉損傷的患者時,我相信馬克·德斯波西托(Mark Desposito)跟你談過這個,這是他們的特徵,他們曾經說前額葉皮層對工作記憶很重要,你可以從前額葉皮層的神經元中記錄,或者查看fMRI信號。如果一個人或動物在心中保持某樣東西,比如一個電話號碼,神經元或MRI中的BOLD信號可能會在這段時間內高度提升,這段時間他們保持在心中。但事實證明,如果你只是要求一個有重大前額葉損傷的人,這裡有一堆數字,五、二、七、八,我要求你把它們按正確的順序告訴我,他們可以做到。但是現在我開始分散他們的注意力,我的手在移動,窗外有飛機飛過。我是說,我真的有過這樣的經歷。現在他們開始迷糊,因為他們的注意力不是由他們的目標控制,而是由他們周圍的環境控制。這就是事情變得非常有趣的地方。所以我曾經測試過一名患者,我聽說過這個,但直到你看到它,它真的讓我驚訝。這裡有一個測試叫威斯康辛卡片分類測試,我們不必深入了解所有的細節,但基本上這是一個測試,人們學習一些關於將卡片放在桌子上的規則,對吧?他們不會被告知規則,只是學習它。在前額葉受損的患者中,他們學習得很好,對吧?他們是否在正確的方向上獲得錯誤信號或正確信號?隨著時間的推移,大腦會慢慢摸索到。是的。他們會提供一些背景,但我不想進入細節。不,沒關係。我是說,如果我沒記錯的話,我不記得威斯康辛卡片分類測試的細節。但你知道,他們被告知開始對卡片進行分類,正確的算法將通過一系列的錯誤和正確信號顯示出來。因此可能我把所有的紅卡都放在一堆裡面,黑卡放在另一堆,並收到錯誤信號,所以我可能會去奇數偶數。也許根據花色來分類,根據他們的類型。也許我會按奇偶交替排列,然後大腦總有一天會找到答案。是的。完全正確。你不需要前額葉皮層來做到這一點,這很驚訝,但你不需要。你可以做到。
所以有沒有前額皮質的情況下,行動和學習是依賴於上下文的嗎?
是的,但讓我們先分析一下這個上下文,好嗎?
假設你一直把所有的鑽石放在一堆裡面。
你把所有的黑桃放在另一堆裡面,對吧?
現在我改變了規則,但我不告訴你,你把鑽石和紅心皇后都放在鑽石堆裡,假設。
然後我說,不,這是錯的。
所以現在你必須說,等等,這一直是對的。
發生了什麼事?
這就像生活。
這就像生活,對吧?
曾經對你有用的東西如今不再有效。
你繼續這樣做,而一個大腦功能完整的人最終會明白,哦,這行不通,我會嘗試另一種策略,然後他們就會學到新的規則,對吧?
這不容易,很痛苦,但人們會去做。
這位病人特別是一直在使用舊的規則。
所以你必須給出一系列的提示,說,嗯,你的策略是什麼?
他們會告訴你,根據顏色進行分類。
然後你說,好吧,那似乎對你有用嗎?
他們會說,不,他們會一直這麼做。
他們堅持不懈。
但有趣的是,他知道這不奏效,但他無法自拔。
前額皮質的功能並不是關於你應該怎麼做的這種陳述性知識。
我認為這非常深刻,因為我認為我們對人們的行為往往會更加現實,尤其是對於那些有頭部傷害的人。
就像是,你可以有你想要擁有的所有信念,但你需要前額皮質來將這些高階的信念,這些非常抽象的東西,轉化為實際的具體行動。
否則,你所做的事情不會被這種知識所指導。
所以這如何與記憶相關呢?我們不斷被信息轟炸。
我想我可能說過35TB之類的,不過這個數字很大,而且每年預測的數字越來越高。
所以我們被信息轟炸,根本無法全部關注,對吧?
因此,你確實依賴於前額皮質來說,這是我現在正在做的事情。
而其他的一切都是噪音。
這裡是我需要專注的信號。
這對記憶來說是非常重要的,因為在老年時期你會看到的其中一件事情是,老年人在大多數記憶測試中表現不佳,但事實上,在實驗室裡我們有些過度估計了這一點。
我們之所以過度估計,是因為我們給他們的測試是一些困難的東西,需要很多專注,而這不是他們每天做的事情,但凱倫·坎貝爾和琳·哈舍爾,這些偉大的認知心理學家做了一個很酷的實驗,他們讓一堆其他的東西在這個記憶任務中,人們應該忽略的東西,他們研究了一堆東西,試圖記住一些東西,但有些事情是他們應該忽略的。
年長的人在記住他們應該忽略的東西方面表現得和年輕人一樣好。
他們只是在記住他們應該注意的東西時表現不佳。
這真有趣。
也許你可以再說一次。
你說得非常清楚。
我明白了。
但再說一次,因為如果有人錯過了,這是非常重要的。
年長者可以。
他們記住應該記住的東西的表現不佳,但他們在記住那些不應該注意的事情時,和年輕人一樣好,甚至可能更好,但絕對和年輕人一樣好。
這幾乎說明了記憶的兩個平行處理流,如果我沒有搞錯的話。
所以那裡發生了什麼是,一種記憶形式涉及信息的抑制,這個電路在這些老年人和年輕人中實際上是相當活躍的,而對新信息的好奇心和記住及整合新信息的能力在老年人中某種程度上減弱了。
早些時候,我們談到的並不是這種情況,那就是好奇心。
如果好奇心完好無損,記憶就會完好且增長。
是的。
好吧,我應該說老年人對記憶的好奇心的好處是完好的。
我說錯了。
我不知道,馬蒂亞斯可以告訴我,如果我在休息時給他發封電子郵件什麼的。
但我不知道老年人的好奇心是否還那麼高。
我會猜,自我報告。
我會猜不會。
但這就是為什麼我早些時候問關於運動的原因。
好奇心還與你接觸新場景的能力有關。
當然,在線上你可以輕鬆滑動或點擊,接觸到各種新奇的事物。
是否有數據表明70、80和90歲的人在使用社交媒體的頻率是否與年輕人一樣?
我不知道,但我可以說兩件事。
第一,絕對有很多關於媒體多任務處理的研究。
簡短的回答是,對記憶不好。
好吧。
滑動對記憶不好。
好吧,媒體多任務處理對記憶不好。
技術問題是一個非常迷人的領域。
這實際上是我們與技術的互動方式不好的原因。
但如果你是一個年長者,你的前額功能不會那麼好。
你會更容易分心。
你更可能偏離正題。
所以,滑動更具影響力,因為正如你所指出的,演算法的設計都是為了吸引我們的注意力。
心理學家赫伯·西蒙創造了一個美麗的術語叫注意經濟。
所以這個理念是,當你面前的信息越多,你的注意力就會越貧乏。
所以沒有所謂的免費言論,因為你有有限的注意力。
所以一切都有其代價。
因此,面前信息越多,專注於重要事物就越困難。這是我認為老年人功能下降的地方。因為基本上,我在書中談到的,雖然這不是一個完美的類比,但神經元的功能有點像民主政治,因為真正的民主包含政治聯盟或聯合。對吧?人們談論左派和右派,但這是愚蠢的,因為這只是對於喜好不同事物之間形成的方便聯盟。但讓我們想像一下,神經元在大腦中也有類似的功能。理論上,為了能夠專注於某件事,必須有某些神經元的聯盟大量活動,這些神經元與你想要專注的事物相對應。但是如果某件事顯眼、明亮、閃亮、吵鬧,它就會吸引你的注意。這時,那些神經元會開始壓制那些試圖讓你關注不閃亮但重要事物的神經元。結果,前額葉皮層能夠偏向這場競爭。這是文獻中常用的術語。這使得人們發現,當你看到紅色的東西時,視覺皮層中會有神經元活動,當你看到藍色的東西時,神經元也會活動,假設如此。雖然我可能在扭曲這幅畫面,但你明白我的意思。所以如果一隻動物試圖記住某個東西,我會說保持在心中的一幅藍色畫面,這時藍色神經元會在視覺皮層中活動,即使這隻動物並沒有看到藍色。只是他們在思考藍色。你損壞了前額葉皮層,那就什麼都沒有。所以你失去了那種選擇性。
所以發生了什麼?前額葉皮層偏向了競爭,說,我知道你面前並沒有閃亮的藍色。現在你面前沒有任何閃亮的藍色物體,但我需要這些神經元保持活躍。因此,它在進行調節,以幫助保持與目標相關的信息的神經元。那麼當這當中的交流消失時,會發生什麼?比方說,由於高血壓、糖尿病或老年引起的白質損傷。這實際上是一個大問題,如果有正確的方案,這是非常可預防的。白質是連接神經元的纖維通路,基本上是連接短距離和長距離神經元的線。確實如此。如果你損壞了這些長距離的通路,前額葉皮層就無法有效地偏向這場競爭。結果是,無意義的信息被記住,而重要的卻被忽視。我認為這是關鍵所在。因此,人們談論前額葉皮層作為中央執行者。任何曾經工作過的人都知道,這就像高層管理者一樣,很多時候是無用的。試圖讓高層管理者做一些事情,雖然有一些是有用的,但他們實際上並不擅長經營公司。有一些首席執行官正在做出驚人的成就。是啊,我們不會提這個,但可以說是爭議的。不過,像一位好的高層管理者,他們的工作不是微觀管理,而是要說明大局,這是我對公司的願景。我希望所有人朝著這個目標努力,而不是在郵件室中篩選,不是付賬單。當你面對老化所帶來的某些情況時,如白質損傷,這通常是由於微小的腦血管事件引起的。我們在實驗室與比爾·耶古斯(現於伯克利)和查理·德卡利的合作中進行了一些研究。你可以使用一種稱為白質高信號強度的測量在MRI中測量這一點。你使用的掃描會顯示出小亮點,這是白質可能受損的地方。結果你會發現,這些人擁有白質高信號強度,記憶表現實際上和有海馬體萎縮的人一樣差,可能是在阿茲海默症的早期階段。他們在控制信息方面的表現也很差,即使他們不必記住任何事情。這就像一種雙重打擊。就像那些被困在偏遠地方的高層管理者,他們沒有網路和電話,無法與公司溝通,只能自顧自地做事。這也是老化中可能發生的一些情況。這不一定發生,但可以發生。你在很多疾病中看到這一點。這就是為什麼這麼多疾病真的會影響控制和額葉功能,如多發性硬化、糖尿病等許多情況。我們談論的腦霧,許多種類的炎症狀況都會影響它。抑鬱症,臨床抑鬱症。我已經見過一些抑鬱的老年人,他們在認知方面的障礙比阿茲海默症早期輕度認知障礙(MCI)的人還要明顯。真的嗎?是的。那麼抑鬱症對記憶有危害嗎?對記憶來說非常糟糕。它似乎也是阿茲海默症的一個危險因素。你認為抑鬱症對記憶有害,並且是阿茲海默症的風險因素嗎?因為按定義來說,這是反好奇心?我可能不會這麼說。而且我也不知道。我意思是,一旦你進入這些流行病學的領域,一切都是相互影響的。還有基因和環境等等。抑鬱意味著睡眠不良,這意味著學習不良,這一切都是正確的。我認為這是頗為重要的部分。但你這樣說,嗯,讓我們回到你的問題,因為我確實認為抑鬱影響了好奇心。
我不清楚這方面的研究,但如果並非如此我會感到震驚。我確實認為在抑鬱症中,多巴胺活性是會受到干擾的。你對無快感症的動機是抑鬱症的一個標誌性症狀,反思也是,這是對負面事件的偏好性負面回憶與思考。
我想稍作休息,感謝我們的一位贊助商,Function。我最近成為了Function的會員,因為我在尋找最全面的實驗室測試方法。雖然我一直是血液檢測的粉絲,但我真的想找到一個更深入的計畫來分析血液、尿液和唾液,以獲得我心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、新陳代謝功能、維他命和礦物質狀態以及其他關鍵健康和活力領域的全面圖像。
Function不僅提供超過一百種生物標記的測試,這些對身體和心理健康至關重要,還分析這些結果並提供來自頂級醫生的洞見。例如,在我與Function的第一次測試中,我得知我的血中的汞含量有兩個高水平。這對我來說完全是意外。在進行測試之前我沒有這方面的任何概念。Function不僅幫助我檢測到這一點,還提供了醫學博士提供的見解,告訴我如何最好地降低這些汞含量,包括限制我吃金槍魚的量,因為我吃了很多金槍魚,同時也努力多吃綠葉蔬菜,並補充NAC(乙酰半胱氨酸),這兩者都可以支持谷胱甘肽的產生和排毒,並減少我的汞水平。
這樣的全面實驗室測試對健康是非常重要的,雖然我已經做了多年,但我總是覺得它過於複雜且昂貴。我對Function印象深刻,不僅在於使用上的便捷性(也就是進行測試的過程),還在於檢測的全面性和可行性。最近,我加入了他們的顧問委員會,並且很高興他們贊助了這檔播客。如果你想試試Function,可以訪問functionhealth.com/huberman。
Function目前有超過25萬人的候補名單,但他們為Huberman實驗室的聽眾提供了提前訪問的機會。再次強調,網址是functionhealth.com/huberman,可以搶先接觸Function。
你可能對年齡、認知衰退和阿茲海默症有相當多的思考,我很好奇的是,從個人層面來看,你做什麼來嘗試抵消認知衰退?你似乎是一個非常充滿活力和好奇心的人。我認識你很久了,我不知道每次見面時你是否都喝了咖啡,但你有很多的精力,你是一個非常好奇的人,你剛寫了本書,我們會多談談的,你還參加了播客,除了經營世界級的研究實驗室外,你還做了很多事情。顯然,你的好奇心很強。
數據顯示,維持或增強記憶能力的方法是什麼?考慮到好奇心可能與此相關,正如我們之前所談的,但從非常基本的層面來看,有一些事情浮現在腦海中。如果你必須選擇三到五個明確有數據支持的,來協助我們隨著年齡增長維持或增強記憶的因素,你會選擇哪些?
作為一名記憶研究者,當談到這些事情時,我幾乎感到羞愧,因為,你知道的,許多最重要的因素其實與健康相關。例如,你提到的睡眠,這是一個重要因素。我們實際上有一項漂亮的研究,這項研究在中國進行,有29,000名受試者,隨後跟蹤他們十年。起初,他們將人分為三組。他們說,好吧,這裡有六個生活方式因素我們將進行調查。第一個是,我認為,參與認知活動。第二個是社交參與。第三個是體育鍛煉,不吸煙,我認為是不喝酒。但是他們確定了這些生活方式因素,基本上就是一些良好的生活方式因素。
有四到六個這些生活方式因素的人與零到一個這樣的生活方式因素相比,當他們開始時,所有人都一樣。十年後,擁有四到六個生活方式因素的人在記憶測試上的表現幾乎是零到一個生活方式因素的人的兩倍。哇!這些人都在運動、注意他們的睡眠、社交參與,還有其他一些,我猜是低發炎飲食等等。
沒錯,絕對不吸煙,我認為吸煙和喝酒是大問題。吸煙這個因素很有趣,因為我們知道吸煙可以引起癌症和心血管風險雖然我了解有些數據表明,尼古丁本身,並不是吸煙、電子煙、嚼煙或鼻煙,但尼古丁可以促進認知,甚至記憶。而現在,人們越來越多地使用尼古丁。我並不大力提倡這一點,因為它會增加血壓,且典型的使用途徑是危險的,但我聽說尼古丁對帕金森和阿茲海默有保護作用。這是真的嗎?
嗯,順便說一下,我必須提到健康飲食。健康飲食也是一個重要因素。我通常將健康飲食定義為人們想知道的是什麼,網上有許多關於素食者、全肉飲食等的辯論,但我認為世界上大多數人都是雜食者。大多數。我認為明確的是,健康飲食的第一要素是儘量從未加工或最少加工的來源獲取大多數食物。這樣你就朝著正確的方向邁進了。
所以我其實是和Dean和Aisha Shersai進行電子郵件交流,他們真的對這方面談了很多。
對,他們做得很好。
他們做得很好。
他們其實還發給我一些材料,我之前對這些有些了解,但像地中海飲食就非常有效。
橄欖油、水果、蔬菜、魚、雞蛋,以及有限量的肉類。
雖然我恰好是阿根廷裔,所以是的,我是,我是一個。
對,你喜歡錯誤。
我確實喜歡。
是的。
我覺得,你知道,讓我回到這一點,因為我認為這非常重要,但葉類蔬菜是一個重點。
他們指出了一項我知道的拉什衛理公會的研究,這項研究讓人們遵循一種我想叫做DASH飲食的飲食,葉類蔬菜是其中的重要部分。
而這對認知性能有了顯著的提高,甚至在遵循這種飲食的人中保持了認知表現的顯著改善。
所以健康飲食非常重要。
現在尼古丁很有趣。
如果你注意到,很多精神分裂症患者抽煙,有一個被發現的事情是,尼古丁似乎確實能改善精神分裂症患者的認知功能。
我認為關於任何類藥物,這是一個重要的點,這可能對食物的影響也同理,但特別是藥物,存在著巨大的個體差異,真的很巨大。
所以,舉個例子,我沒有那杯早上的咖啡就無法運行,而我女兒在喝完那幾杯咖啡後則無法正常運行。
有些人對這些不同的東西影響非常不同。
然後當然,總是會有劑量反應曲線,它們通常遵循這種倒U形曲線。
所以,我的博士後導師馬克·德斯波西托進行了很多與多巴胺能藥物相關的研究。
很多人早期對認知進行了這些藥物研究,結果發現沒有效果,或者有時候還會使人變得更糟。
而他的發現是,如果你更仔細地看,就會發現有一種倒U形效應,某些人,具體來說,這取決於他們的工作記憶容量,實際上是從這種藥物中受益。
而那些讓我們假定我記不清楚的其他人則表現得更差。
而且這其中有遺傳成分,這並不奇怪。
多巴胺轉運蛋白起著作用等等。
所以現在你開始進入所有這些基因、環境、藥物的相互作用,我真的要小心地告訴人們不要說尼古丁是好,尼古丁是壞。
我認為這真的是一個更為複雜的問題,就像大麻一樣,對吧?
所以你可以看看青少年吸食大麻的情況,對於那些有較高精神病遺傳風險的人,這會顯著增加他們的精神病風險。
這是我理解的。
是的。
雖然我在網上說過這些話時,從一些大麻研究者那裡受到很多反對,但隨後邀請其中一位參加這個播客後,我又得到了其他研究者的反饋,反駁了他們的論點,我們可以一起說,因為我們都是研究科學家,這就是所謂的領域。
是的。
也許在最後剪掉我可能說的任何錯誤信息。
不,不,你沒有。
你沒有。
我想指出的是,很明顯,有些人對高THC攝入量可能會觸發精神病發作。
是的。
而我們看到這一點–
但並不是每個人。
是的。
我想,我們現在有趣的是看到這種情況與迷幻藥有關,這裡提出了很多迷幻藥的正面效果,但很多人記得像13樓升降機的洛基·埃里克森或像平克·弗洛伊德的西德·巴雷特這樣的人,在大量服用LSD後變得精神病狀態。
第一個例子是什麼?
洛基。
洛基·埃里克森,來自13樓升降機,偉大的迷幻搖滾樂隊。
哦,迷幻樂隊,好的,我們會更多談談查內作為自己一個搖滾樂手,熱愛搖滾樂,因此提到早些時候的瑞克·魯賓。
這裡有一張我們攝影師麥克·布拉巴克拍的瑞克的照片。
所以我們一起看著那個。
所以,是的,迷幻藥確實佔據了某些人的思想,使他們有助於他們假設的既有精神病。
我還應該公平地指出,其他的一些化合物,如甲基苯丙胺,也顯著促進了許多人的精神病進展。
所以不僅僅是迷幻藥,對吧?
然後當然,有些人不知何故能夠服用迷幻藥並變得更加理智,或者至少保持與他們之前一樣的理智。
是的。
而且,當然,理智在於觀察者的眼中。
但我想說的是,是的,你實際上可以看到,最近對阿德拉的擔憂,以及興奮劑。
如果你把它給那些可能有較高精神分裂症風險的人,那也可能促進精神病。
這是有道理的。
給予神經去甲腎上腺素能和多巴胺能在精神分裂症中的相關性,而這些藥物普遍促進神經去甲腎上腺素能和多巴胺能。
是的。
對,對。
所以這真的是一個更加複雜的相互作用。
我認為這就是個性化醫學整個領域將會非常有幫助的地方。
但似乎某些飲食干預有一個廣泛的普遍效應。
莓果似乎很好。
葉類蔬菜似乎很好。
吃得健康。
我們談到了運動。
是的,是的。
而我理解,最近我在詳細研究這個問題,但我很想知道您的想法,即每個人,包括男性、女性等等,應該進行有氧運動,以提升心率,進行12到60分鐘的運動,具體取決於強度,以及抗阻訓練以保持神經肌肉功能,抵消肌肉萎縮等等。
對我而言,運動對學習能力和大腦健康的真正影響,似乎主要來自於心血管運動。這可能只是因為研究中強調了這一點。但即便在比較最好的人體研究時,似乎也確實圍繞著讓血流暢通至大腦,並釋放神經調節物質到大腦中,這樣的過程有助於學習。當然,人們還必須利用這些學習成果。所以,你會特意進行鍛煉以維持或增強大腦功能嗎?是的,對。
其實,當我完成我的書時,我蜿蜒著走到了終點,有各種瘋狂的事情發生。我不想讓讀者對我所經歷的瘋狂事情感到沮喪。因此,人們可能會好奇,完成一本書需要付出什麼代價,這是否對你的身體造成了影響?可能是的,我不知道,我可能在這個過程中損失了一些生物歲月,但實際上,這很棒。這真的是一次情感的過山車之旅。不過我當時有很多,你知道的,我試圖在空閒時間來寫這本書,但空閒時間並不存在,正如你所知。然後生活又發生了,知道嗎?我母親住院了,而我貓咪在我生日那天去世了。那是個時候,嗯,我不想用所有的事情來給人留下深刻的印象。這是現實生活,我只是為了聽到這些感到遺憾。
是啊,沒事的。所以我完成了這本書,我感到非常疲憊,並且我有了休假,因為我想有時間來宣傳這本書並告訴人們書中的內容,而這是我之前從未有機會做到的。這就像現在這樣,太好了,對吧?我可以跟人交談。因此,我真的想做一些改變,實際上這與我們在開始錄音之前所談論的有關,也就是在我寫完這本書後,進入了校對階段。我和女兒聊天,突然她說,我們在談論注意力缺陷多動症(ADHD)。她說,爸爸,你肯定有ADHD。我心裡想,什麼?然後,我又想,哦,Z世代,ADHD的過度診斷,無所謂,對吧?然後我記得小時候我的學校聯繫過我的父母,說,我有ADHD。這很有趣,因為那時我在學校其實是提前一年的,但我因為社交的問題被留級了。我在課堂上無法停止說話,而且我非常笨拙和衝動。不過你知道,這是70年代,沒有人做任何事情。我有各種行為問題,還有其他因素在起作用。但這讓我開始思考,天啊,我需要做一些改變。我過著一種不可持續的生活,從一個危機跳到另一個危機上,然後我說,我沒有時間去做blah blah blah之類的事情。
所以,我的,這聽起來會令人沮喪,但結局會比較快樂。我的狗在2019年因癌症去世,那是我的第一隻狗。所以我想,我再也不想養狗了。在2020年,也就是疫情期間,我又養了一隻狗。你真棒。是啊。什麼品種的狗?她,這兩隻都是領養的狗。太好了。都是混合種。我敢肯定她裡面有些鬥牛犬,因為每隻流浪狗幾乎都帶有鬥牛犬或吉娃娃的血統,完全正確。所以,但她看起來很像比利時馬利諾犬,動作也像比利時馬利諾犬。真是漂亮的狗。是啊。而且它們非常聰明且超級運動。我的天,她可以完全垂直跳起來,這樣就像所有事情都回家一樣。她可以跳起來,然後從我身上推下去,這是一個非常典型的動作。這就是為什麼它們能跳得如此高。她可以像一隻松鼠一樣爬上七英尺高的樹。是啊。他們在一級軍事行動中使用這些狗。是啊。他們被訓練能從飛機上跳下來。是的,帶著降落傘。是的。不過她是一隻小型狗。我們年長的狗看起來有點,她實際上是卡爾比犬混合,但她看起來像是一隻羅威納犬。所以大家都對她感到害怕,雖然她是最甜美的狗。這隻狗比較小,雖然她看起來像是一隻牧羊犬,但大家都說,哦,你的狗好可愛,她好可愛。你知道,但這隻才是忍者。是啊,沒錯。是啊,我的天,所有的流浪狗都有些瘋狂的開關,然後這對它們來說是困難的。他們,就像野生人類,野狗一樣。是啊,但他們有大大的心。是啊,因為他們永遠心存感激。是啊,對。
我在想的一件事是,我想念牽狗散步那個活動。所以我確保每天早上都有這個活動。這讓我回想起我們之前談論的一些活動的事情。我知道我完全偏離了你。沒有沒有,我明白你的意思。這很諷刺。沒有,我知道你在表達什麼。是的,所以這有點不同,但又有相關性,就是擁有目的感對於健康的大腦老化非常重要。有關這方面的認知科學趨勢文章,我會發給你。這是神經科學家們不談論的事情,因為我們不理解,但它作為整個現象的一部分是極其重要的,這就是他們所稱的認知儲備。你知道,有了這隻我正在照顧的狗,特別是因為我的孩子上了大學,他長大了並獨立生活,每天牽著這隻狗,這給我帶來了意義。當然,我已婚,愛著我的家人,我也有許多家人。
我有我的學生等等,但這讓我得到更多,我正在以一種有趣的方式運動。我在聽播客,並且在運動。所以這本身就是一個好事。這不僅僅是運動,而是整體的事情,對吧?我不是在做我討厭的事情。所以我會想,我討厭跑步。我討厭,我有這種慣性,因為我的 ADHD 大腦不喜歡做無趣的事情,除非它們閃亮而有趣,對吧?我可以去工作,或者我可以寫這本書,因為這對我來說是有趣的,你知道嗎?但我就想,我該怎麼做?所以我最後決定為一位私人教練付費。我把我的預付款花在了一位出色的私人教練身上,我去看她,她告訴我該做什麼。這樣我就不需要思考,而且這很有趣。你身材很好。哦,謝謝。你比我年長幾歲,我有一陣子沒見到你了,每當我再次遇到一位同事時,我總是有種微妙的恐懼,因為有一個笑話,我們不會告訴教授,直到我們成為教授,加上所謂的終身職外貌。你看到某人作為博士後進來,然後看到他們成為助理教授,最後再看到他們獲得終身職。對,對。終身職是一個重要的里程碑,對吧?它關乎學術自由等等。這是一個美好的里程碑。我們都擁有這個。但你也會看到有些人獲得了終身職,卻讓人感到驚訝。他們看起來好像在五年內老了 25 年。我們也在看到一些前任總統,不是所有人,但很多人。因此,當我真實地遇見你時,我在 Likesfreedman 的播客上看過你,但當我看到你時,我會想,查爾斯在好好照顧自己。這讓我感到高興。這不是一種評判。這讓我感到高興,因為我愛我的同事,我希望看到他們活得很久,因為我不認同科學進步是基於我最喜愛的科學家的一次葬禮的想法。好吧,讓我們不要把那句話和我聯繫起來。那只是個笑話。不是,我是說,對於你來說,有些科學家。我也愛我的同事。如果你在那裡,不要恨我。有些科學家你希望看到他們永遠活著,而你就是其中之一。所以你提到遛狗,這大概讓你得到了一些陽光,即使在冬天,戴維斯的陽光也很多。那裡的雲層也很明亮。這讓你有了一個規律的睡眠節奏。但你說這種目標感,對吧?我很好奇你現在是如何看待運動的。你說你不喜歡運動。你投資了你的健康,支付給了一位教練,所以現在你定期訓練。這也是對你大腦健康的投資。如果我們回到這個目標感的概念,你在談論一個更大的目標感,比如,我想要對大腦的運作有更深的理解,畢竟你是一位大腦探索者,所以運動和你投資於教練的錢是與此能力有關的?你在連結這些節點,還是這些是相對獨立的實體?就像我想要更健康,而這是一種讓我更健康的方式,因此,我會在這裡更長久地研究大腦。對我來說,再次強調,我不是社會心理學家,這有點離我的專業範疇,但對我而言,目標感有點像這種存在性的事情,比如,我得照顧這條狗。當我看到這條狗在角落裡鬱鬱寡歡時,我覺得很難過,但我覺得有責任做些什麼。所以責任感。對我的學生來說。我說的責任感。我很幸運,疫情後有很多人離開了我的實驗室,這摧毀了很多職業,但許多人離開了我的實驗室,並獲得了教職。我為他們感到非常高興。很對你心意。你也是在指導別人。謝謝。我是說,你之所以做得好,是因為你的實驗室裡有好的人,正如你所知道的。但有趣的是,我寫完這本書,我的實驗室相對空蕩,我的確感到失去方向。我感覺到缺乏那種更偉大事物的目標感。所以部分工作是,這就像我在進行書籍推廣時的感受,我在向人們解釋科學時感到有目標感。今天早上我正在上飛機,收到了別人的電子郵件,他問我關於記憶的問題,我當時就想,這真是太酷了,你知道的,當你花了幾年給學生講課,有些人卻在上課時睡著,你在想,真的有人受到影響嗎?這真是一件美好的事情。因此,這給我帶來了目標感。我重新投入到研究中,我們正在做一些大型的學習計算模型,我在努力讓我們做 VR 的事情,我們將在研究中做各種新事物。這讓我有了目標感。但對我來說,你提到的連結事情是非常重要的,因為我經常發現自己,由於 ADHD 的原因,我喜歡的所有這些事情,有些事情是你不得不做的,卻又讓人失望。對我來說,那種失落感是極其痛苦的。我是說,我發現如果某些人說話慢,我真的很難和他們合作。我是說,這是多麼困難。因此,我真的不得不思考,我其實與一位 ADHD 教練聯系上了,她對我幫助非常大。而我知道教練也是一個有爭議的話題。我並不特別喜歡這一點,也不屬於我的世界。
你想學習一些東西,應該向那些擅長提升他人技能的人學習。
對對對。
你知道,我的確不知道該期待什麼,因為這就像是一個不受監管的世界,或者說是最少受監管的,但是我找到的那個人真的很了不起。
她讓我做的第一件事,就是寫下一張我所有價值觀的清單,然後對它們進行排序和排名,我當時想這真是浪費時間。
抱歉,Laurie,我當初真的覺得這樣做太浪費時間了,為什麼我要做這個呢?
我並不真心看重這些。我不知道,我就是在做事情。
我不見得真正重視它們或其他的。
但後來我開始寫下來。
然後我跟她談到了一些我在動力和完成不想做的事情方面的困擾,我在這方面相當有名,特別是對於一些行政任務等方面總是難以完成。
你真的是個科學家。
這是事實。
注意力不足過動症(ADHD)就是這樣。
任何一個喜歡行政工作的科學家,我願意質疑他們在科學界的地位,因為你應該專注於實驗上。
所以,太棒了。
所以,價值觀和動力。
沒錯。
所以基本上就是這樣,我把這兩者結合起來,發現自己並沒有給自己做這件事的理由打上勾。
這又回到了整個,我是說,某種程度上回到了前額葉皮層的討論,我的目標是什麼?如果我要去見某人,開會,而我並不想去會議,因為我累了,我無聊,或者我想看看這個YouTube視頻或在社交媒體上瀏覽,無論我用來浪費時間的那些無聊事。
對吧?我告訴自己,為什麼我要這麼做,我提醒自己那個動力,這會讓一切都開始運作,因為現在我有了那個目標,因為這個目標對我來說並不會自動出現。
所以,把我所做的與價值觀聯繫起來對我來說是個改變遊戲規則的事情,但這是一件我需要努力去提醒自己的事情,去聯繫它們。
我認為這是人們退休日子後失去的部分,舉個例子,我在一些我親近的人身上看到了這種情況,那些人退休後感到工作是他們唯一的目的。
所以之後他們感到無所事事,然後他們就開始做一些事情,比如,無止境地滑動手機或者在網上被極端思想影響,或者說,進入這種狀態,但實際上這只是隨便捕捉他們注意力的東西。
我認為對我來說,這種目的感的很大一部分真的就是要了解我真正想要什麼。
而這又回到了與記憶相關的另一件事。
我知道這完全是一種注意力不足過動症(ADHD)的前聯繫現象,但就像,人們常常問我,好吧,你給我這麼多關於大腦老化的東西,我們甚至還沒談到助聽器、視力測試和高基因等等。
我們會談談這三樣東西,但我告訴人們的是,我可以告訴你很多記住名字的策略,記住你去過的地方的策略,試著記住像是未來做什麼的策略,這些都是我們面臨的一些最困難的記憶挑戰。
但是,除非你真正去執行這些策略,否則我幫不了你。
問題是,這個問題會使我想起來,我真的喜歡你說的,我們確實需要談論一些例外,比如提取導致的遺忘以及一些有趣的現象,比如預測測試效應,但你在學習技能方面的討論,我聽了那個播客,當時我心想,你在這方面做得很漂亮,其中一點就是你說,假設你會忘記,因為如果你回到艾賓浩斯早期的記憶研究,他對自己進行了測試,事實上,他創造了一些奇怪的詞,叫做三元詞,這些並不是真正的單詞,試圖去記住它們。
他發現,20分鐘內他已經忘記了他所記住的一半,而且我不是說他只是忘記了,像是他無法想起來。
重新記憶這些東西所需的時間,就像他從未記住過它們一樣,對吧?
所以有時我們會有部分記憶,無法回憶起來,但我們會有一些節省,對我們來說學習會更容易。
對於很多東西來說,他甚至沒有那樣的經驗。
但之後他等了24小時,結果他已經忘記了他所記住的三分之二,對吧?
所以把這一切翻譯成現實生活,有些事情是例外的,我會說在現實世界中,我們在重要的事情、我們所遇到的主旨上做得更好,但細節我們卻失去了,大多數細節,你生活中的大多數細節都會消失。
而這對於那些擁有優秀自傳性記憶的人來說,我會辯論這也是成立的,你並不確定,但我可以告訴你更多這方面的信息。
根據我所知,這個問題對每個被研究過的人來說都是正確的。
因此,如果情況是這樣,那麼問題的關鍵並不是為什麼我如此健忘,而是為什麼我們記住第一個,它是為了這本書的標題。
問題是你想記住什麼,你想帶走的記憶是什麼,不管是為了上課記住資料,像在學習技能中,或是你的孩子的生日派對,這些都是我在第一章中提到的,這是關於意圖,我所說的,這是注意力與意圖之間的區別,注意力可以被任何事物吸引,而意圖則是說這是我想要帶走的東西,對吧?
讓我們聚焦於這一點,注意力與意圖,我們經常聽到這些詞,注意力是將一個人的感知引導至特定的感知或環境中的東西,這種說法是比較粗略的定義,準確,但並不全面。
意圖是理解為何我們會有認知的感受,也許是對我為何將感知導向特定事物的認知情感感受。對嗎?
是的,這是根據某種內在目標的理由來引導你的注意力,對吧?
而這正是前額葉皮層真正發揮作用的地方。
所以,某種程度上,如果我在揮手並且大聲說話,你很容易注意到我,因為這不斷地吸引著你的注意力。我知道我生活中有很多人討厭這個,因為我太大聲和動作過於誇張。
你不大聲。
這些給你反饋的人是誰?
把他們的名字和號碼發給我。
我有話要對他們說。
聽著,我想說,考慮到你經營著一個世界一流的實驗室,在家庭生活中也很成功。
你成功地撫養你的第二個女兒。
你寫了一本精彩的書。
你上節目、在播客上教育公眾。
我想說你做得很好,繼續努力。
至於那些人,我們會和他們好好談談。
我需要像Hooperman那樣的鼓勵話語,隨時可以在我的手機上打開。
我不想讓話題偏離,但我每個早上都會花很多時間。
我會先進行非睡眠深度休息或某種冥想。
Rick Rubin告訴我這樣可以進入意圖的狀態,最近還有其他人出現在我生活中。
我提到意圖,原因是我會說讓我們停留在這個話題上,因為這非常重要。
因為我們生活在一個事物會吸引我們注意力的世界,特別是在社交媒體上。
這基本上是一場爭奪注意力的戰爭。
我不認為這只是注意力經濟,或者Simon的觀點很棒,我不是想抹去這些,但這是一場爭奪注意力的戰爭。
而偷走競爭對手注意力的方式之一就是奪取他們的注意力。
我曾經打趣說當我在一個非常競爭的領域作為博士後時,我在和哈佛的一個大實驗室競爭,試圖找到視網膜神經元的基因標記等等。
我說,如果我能讓他們對《火線幾案》感到興奮,還記得那部劇嗎?
因為它會讓那些博士後花上15個小時。
所以我想,這樣做真的很奸詐。
我沒有這麼做,但我告訴人們,你一定要看看《火線幾案》,因為如果你能讓一個競爭對手迷上這個好看的Netflix節目,你就會獲得競爭優勢。
是的,是的。
但這一天到晚都在發生,對吧?
無論如何,注意力是我們的能量,讓我們的感知被某些最引人注目、最響亮和最顯著的事物吸引。
意圖則不同。
嗯哼。
對,順便說一下,這不是一個技術術語,只是我喜歡這個詞。
好的。
因為它押韻,我的一位朋友想出的。
所以,是的,意圖是你能夠說,這是我現在最重要的事情,這就是我為什麼需要去關注它。
因此,這就是價值觀清單的由來。
是的,這就是價值觀清單的由來,因為如果我不保持這一點在心中,我們往往將控制看作是意志力,或者像你想要做正確的事之類的。
其實不是。
這實際上是很複雜的,裡面有很多部分,但其中一個重要部分是動機,而動機並不是一件微不足道的事情。
這不僅僅是想要做正確的事情,而是能夠隨時記住並提取這些價值,因為所有事物都有與之相關的價值,對吧?
有時候一些事情,例如:我口渴,面前有水,這就有著很大的價值,應該吸引我的注意力。
所以,當你的注意力轉移時,並不意味著要讓它不靈活,但同時你也希望保持這些更高層次的目標在心中,因此保持穩定性和靈活性之間的平衡。
關鍵是,或者說讓我們談談你的具體例子,比如科技,對吧?
所以自從我有了智能手機,我的第一部iPhone。
那是什麼時候的事?
我的是在2010年。
我的,嗯,我覺得你比我早。
也許差不多。
我想我的是iPhone 3,應該是那時候的。
好的。
我們得查查。
我想我的是iPhone 3,應該是那個時候。
所以在那之前,我會在電腦上查看電子郵件,否則我就不會去想它。
現在它總是會在那裡,你會在手機上收到提醒,對吧?
好,那我們來看看這件事。
我們正在進行這次很棒的對話。
假設我們談了滑板和龐克搖滾,然後說:是的,我們為什麼不在播客上討論這個呢,對吧?
我們進行著很好的對話,對吧?
但現在假設,我沒有把我的手機設為專注模式,然後開始收到這些小提示音。
我知道有些人類交談時,我曾和一個有ADHD的人組過樂隊,他只要我們在對話中,就會查看他的簡訊,甚至是你的信息,對吧?
所以每次這樣做的時候,你就實際上是在轉移你的任務,你的心態會改變,你的意圖會因這個新任務而有所改變,對吧?
所以現在我已經轉移了,而這樣做是有成本的。
事實上,研究這個的人發現有四五種不同的成本在發生。
這會讓你在進行新任務時變慢,對吧?
現在我回到對話中,嗯,現在我又有其他的成本與之相關。
所以,我現在不在你所在的瞬間。
我比你晚幾秒,當你在說話時我還在努力跟上,而這需要更多的控制才能趕上速度。
所以我正在消耗我的自然資源,我的認知控制因為不斷的來回切換而受到損耗。
但更糟糕的是。
所以記憶,我們甚至還沒有談到這一點,但很多遺忘的原因是因為我們有這些模糊的記憶,這些記憶缺乏獨特性。
他們不這樣做,你無法獲得一群神經元大聲叫喊,「嘿,這是我和 安迪的對話,對吧?」這只是模糊地感覺到,我在播客上與某人交談過,而不是說這將會發生,因為它不會。 所以我有這個模糊的記憶。 那麼,這為什麼會發生呢? 這部分的原因是,你必須捕捉到這些事件的獨特瞬間,並將它們聯繫在一起,形成一個連貫的敘事。 我們的研究中發現的一個問題是,假設你正在看一部電影,有人改變了話題,或者一個角色進來,這些會改變你注意的焦點,使你對正在發生的事情的理解產生變化,你會看到海馬體的活躍度出現大幅上升。 這似乎與對那個時刻發生的事情的記憶編碼有關。 所以我們稱之為事件邊界。 因此,一旦你有了一個事件邊界,結果是你就進入了下一個事件,並且很難記住事件邊界之前發生的事情。 這就是為什麼人們最後會在廚房裡,心想「我為什麼會來這裡?」 因為他們通過了三個不同的房間,他們的地理感正在改變他們的心理情境,這時他們需要努力去搞清楚,對吧? 所以,當我們在不同任務之間切換時,就是在發生這樣的事情。我在發短信,我在發電子郵件,然後我在和你交談。 或者,正如你可能在參加會議時看到的,那些更懂得的科學家們正坐著一邊打電子郵件,一邊有人在發言。我也這樣做過,因為我故意讓自己分心,或者因為我有ADHD,這是一個認知控制的問題,我想,但無論如何,我就是這樣做的。 所以,這樣的狀況,我明白了,但你現在正在創造這些片段的記憶,並不是一個連貫的對話,我有一點,我又有一點,我又有一點。 這些記憶的片段在記憶中無法很好地協同運作。 它們可能互相競爭。而這種競爭是遺忘的一個重要部分。 所以,這就是為什麼只做一件事情然後再做另一件事情是非常重要的。 如果你想要使用社交媒體,那就去做吧。 然後做你工作上應該做的事情,對吧? 但真正摧毀你的,是那些切換,因為它會消耗你的認知控制力。 它實際上會創造這些片段化的記憶。 這實際上也會增加壓力水平。 所以有各種各樣的問題。 我知道有很多科技界的小夥子們會說,「哦,不,我多任務處理,我很棒。」你不是。我來自灣區,與那些科技界的人花了很多時間。不論男女,我認為最優秀的那些,就是真正卓越的人,非常擅長專注。 他們在手機使用上非常自律。而那些經常切換任務的人,通常生活得並不完整。 他們真的不。 他們也沒有照顧自己的健康,並且他們感覺自己總是在工作,實際上並不是。 作為一名研究生,我當時沒有智能手機。 我最近做了一件事。 我在推特上發了這個消息。 或許你有評論過這個。我不知道。 但這對我幫助很大。 我拿了一部舊手機,並在那部舊手機上安裝了社交媒體,僅僅是社交媒體。 所以它並不作為一部手機運行。 我可以通過AirDrop將東西傳送到它上面。 所以我用它來查看社交媒體和發佈。 那部手機放在一個盒子裡。 然後我的主要手機是用於發短信和其他形式的通信。 所以我依然有那些干擾存在於我周圍。 但社交媒體現在成為了我花一段特定時間去用的專用工具。 我的那部手機上有時間計時器。 所以我每天分配給自己一定的時間。 每當我啟動那個計時器,當它到達零時,這就結束了。 而且我開始縮短這段時間。 在寫作、研究以及只是在對話中潛心投入的生產力影響非常驚人,這只是簡單的切換。 我發現將社交媒體隨手機隔離更容易。 問題的部分是手機就像一個行走的辦公室。 甚至不僅僅是一部手機,它還是一台電腦,這可接觸的資訊實在是太多了。 好吧,事情是這樣的。 這真的回到了工程你的環境的想法。 因為我們生活中的許多事情,我們是失控的,即使我們感覺自己有控制權,對嗎? 而且,當我有一個更高的目標時,有時候你必須做你所做的事情,也就是駭進你的環境,以便使你能夠重新獲得控制權,對嗎? 所以,我的意思是,即使我可能不去檢查我的手機,我可能關閉了提醒,如果我有一個習慣,我就在思考它。 每當我想起它時,那股衝動就會浮現出來。 我變得有些分心,失去了一點執行控制。 所以你甚至不一定要去做,對吧? 你可以單單是想起它。 所以多任務處理只是一個方面。 還有其他方面,比如我在書中提到的拍照。 所以你可能去過音樂會,我知道我去過,那裡的人總是用手機在拍攝整個演出。 或者現在,你會看到Instagram牆的興起,你進入某些地方,會有一面牆存在,讓人們可以在Instagram上發佈。 這沒什麼錯,但有趣的是,大多數——不是全部的——研究顯示拍照實際上會貧脊人們的記憶。 真的嗎? 是的。
關於看照片的問題,我想當我在聖地牙哥時,Larry Squire 曾說過,在辦公室挂一些讓你感到愉快的回憶照片,確實可以提升你的工作環境,因為你看著這些照片就會想起曾經的美好時刻。這些照片提供了所有背景信息,但是你所說的是,拍照的行為會減弱我們對那段經歷的記憶。
讓我更具體地說一下,假設我在無意識中拍照。我進入時,看到了大峽谷,很多人通常會直覺地認為,自己因為拍了照片而能更好地記住這一切,但實際上發生的情況往往是,他們並沒有真正專注於他們所經歷的獨特元素。他們只是盡量攝取盡可能多的內容。
再以音樂會為例。如果你在拍攝音樂會,只是試圖捕捉正在演唱的內容,那你會有這場音樂會的錄像,但你想記住的到底是什麼呢?你想記住的是隨時可以串流播放的歌曲,還是你和朋友在一起時的感受,還是因為在那裡而與藝術家之間的聯繫?我知道這聽起來有些迷幻,但在某種意義上,這就是你希望記住的東西。
至少,我不想對那些想要拍照留念的人進行說教,這沒有問題。我相信每個人都記得在這些場景中拍照,但你究竟拍了什麼呢?所以如果我心懷遠見地使用手機,並說:「這裡有東西會成為一個好的提醒,能在以後讓我想起這場美好的交談。」我專注於那個,並有意識地拍下它,而不是以一種散漫的方式捕捉所有東西,而是專注於那些獨特且重要的事物。這是非常好的做法。
所以我嘗試的是選擇性地記錄,而不是過度記錄。我會拍下人們笑著或吃東西的瞬間。我現在喜歡參加會議。約翰·利斯曼以前也這樣做,他已經去世了,現在我也試圖這樣做。我會更在意這些事情。所以我會隨意拍下人們,例如他們喝著啤酒然後捧腹大笑的片段。這些不是地標,不是旅遊景點,但卻是很好的回憶提示。
接下來的部分就是看到照片。那麼,當你看到照片時你會怎麼做呢?你是滑動屏幕,還是把它作為提示,來有效地測試自己回憶事件發生的情況並整合這些記憶?有趣的是,重新回憶事件的行為本身會改變記憶,使其變得更易接近,但同時也可能使它變得更加抽象,更像一個故事。因此,這是一個有趣的取捨——你擁有這些回憶,甚至可以紀錄下來。但如果你越多回憶它,它就會變得越可及,但有時候它會變得不再沉浸,像是你講過一百次的故事。
所以聽起來好像,如果我們去度假或看演出,拍下一張照片,只要是有意識地針對某個具體的內容,關鍵是之後要去看它,而不僅僅是發佈,而是花幾分鐘去回憶與這段回憶相關的一些情感和認知經歷。然而,這會改變記憶,對吧?每次我們創造一個故事時,我們都在改變記憶。但或許如果這是一個美好的經歷,這總比完全不回顧那張照片要好。
但我驚訝的是,就像你一樣,參加音樂會的人中拍照的人數,朋友們中的一位成功攝影師經常拍攝音樂家的照片,認為這是最瘋狂的事,彷彿那些照片中的任何一張都會有意義,正如你所描述的,他們已經脫離了音樂會的體驗。也許你只有拍下大量照片的記憶。
是的,沒錯,這正是發生的事情。人們會記住一些東西,但他們的感受與當時的朋友以及交談內容無關,更多的感覺像是,我在一次訪談中使用過這個例子,抱歉如果大家已經聽過了,就像我說的,我最近看到了The Descendants,我猜你身為滑板者,應該聽過這個樂隊。The Descendants 樂隊?
對,是的,完全正確。我在高中時期就聽他們的音樂,但我從未見過他們,因為我喜歡的所有偉大樂隊在Black Flag和The Minute Man之前都解散了。當他們重聚時,我有機會在薩克拉門托的一個俱樂部看到他們,這是我第一次見到他們。我當時並不是在拍照的孩子,而是在旁觀看。但有一刻,鼓手比爾·史蒂文森,這位非常強烈的人物,真正是樂隊背後的創意力量之一,他站起來,開始朝觀眾走去,而米洛則叫他回到鼓後面,卻說不,我想說點什麼。我當時心想,我得拍下這一刻,因為他正在與我們真正地連結。他談到了現在這個年紀能夠欣賞與觀眾之間的這種聯繫,而在他年輕時無法領會的那種感覺。
我想說,我在拍這張照片,因為這是我想要記住的東西。你不會記得所有事情,但如果我看那張照片,雖然技術上我沒有再次看那張照片,但拍下它的過程讓我真的去思考那個時刻。這就是我最大的收穫。你知道,他們播放的很多歌曲,他們做得真的很好。但我真正從中得到的,是這種我在小時候非常渴望的連結,重新經歷那種作為小孩的感覺,聽到這些歌曲時它們對我來說是新鮮而獨特的。所以我知道我聽起來有點像嬉皮士,那不是我的風格。不是嬉皮士,你聽起來像個龐克搖滾者。這兩者是不能混淆的。這很好。對,完全正確。我在這裡到處扯開話題。不,不,我有一個問題,希望能把一些內容結合起來,這和拍照及記憶有關。我保留了很多照片。我喜歡印刷的照片。我把它們放在抽屜裡。這些對我來說意義重大。其中一些在工作室裡。我打算把大部分放在家裡的抽屜裡。我認為,即影像所傳達的意義,拍 Polaroid(寶麗來)的行為比單純按下快門的過程要多。還有等待的過程。你實際上能看到照片逐漸顯現。即使我沒有進行過研究,我也敢打賭,人們會比起其他照片更常保留 Polaroid 當然是因為如果你好好想一想,這是反常的邏輯,因為通常人們想要重拍一張照片是因為他們不喜歡先前照片中的自己,但拍 Polaroid 通常不能拍太多張。對吧?這通常是一拍即中,或可能兩拍即中。但我覺得拍 Polaroid 的行為以及等待照片顯現的過程,會深深地烙印在你的記憶中,讓這個經驗本身以及拍照的過程變得更為重要。這是一個過程,而不僅僅是按一下快門然後再去看看照片。當然,現在有了數位攝影,你能當即看到,但你可以一次拍 100 張,或者 20 張這樣的照片。如果我們想把「限制任務切換」這個主題當作增強記憶的方式,設置我們的環境,把手機放開,也許我們的專注意圖,想一想為什麼我們會參與某些事情。你認為進入那種狀態(我稱之為「壕溝」)是否有正面的強化作用嗎?因為我發現像這樣的對話之所以我錄製這個播客,單人集和這些訪談,是因為它們提供了我之前的生活沒有的東西,那就是深度。我們就在這裡。這裡沒有手機。如果有的話,都是關掉的,對吧?我覺得只要我們進入這些壕溝,可能是視頻遊戲,也可能是與摯愛的各種互動,但當我們進入這些專注的隧道時,這裡有一種深深的滿足感,特別是對於那些有注意力缺陷問題的人,這覺得好像真的發生了什麼,其他的只是噪音。這個專注系統與多巴胺釋放之間有什麼關聯嗎?我知道多巴胺釋放可以驅動專注,但反過來是否也成立?如果你處於專注狀態,會不會增強多巴胺的釋放?正確。這就是問題。是的。我不知道。我希望我能給你一個答案,但我不知道。而且要甄別雞和蛋的關係會很難,對吧?因為如果你在測量多巴胺的活性,你必須——好吧,這是我能說的,我認為我們經常認為,譬如說,情緒,對吧?或者任何其他的心理狀態,我們認為它只是一個突發的事件。但事實上,這些事情是有時間尺度的,對吧?所以,就像是當有人對著你指槍時,你會有基本的反應,但隨後你會有一個解讀,這會讓你將那種威脅的反應變得更加誇張,然後你的去控制交感神經系統(去甲腎上腺素系統)運作,對吧?你在災難化。是的。但我的意思是,在這種情況下,這可能是一場災難。但如果你活下來了,你就避免了災難。問題是,這種潛在的災難是否在你內心中仍然存在,或在你內心中消亡?你只需要在內心中保持它的存在,以避免未來再次發生那個威脅,對吧?但這就是去甲腎上腺素系統的雙刃劍,因為它們捕捉了很多記憶,並打開了對什麼可能出錯的想法。但如果什麼都沒有出錯,那就沒有出錯,你還活著。你只需記住以避免未來再進入相同的情況。是的。但這仍然會讓人感到害怕,對吧?當然。而我認為這就像這樣。我們之前談過的這種評估是非常重要的。在專注的情況下,它略有不同,但為了使這一點變得非常具體,前額葉皮質對許多神經調節系統有自上而下的影響。通常人們傾向於認為神經調節系統,如多巴胺和去甲腎上腺素,是非常自下而上的。它們隨處發送信號,讓大腦進入專注狀態或非專注狀態。但前額葉皮質在某種程度上有能力直接和間接地調節這些系統。因此,我認為,這的確與這一觀點有關:如果你有一個非常強烈的目標專注,你可以實際上調節多巴胺系統。我認為這是合理的,去甲腎上腺素系統也是如此。所以我認為這是一個合理的觀點。我敢打賭艾米·阿恩斯頓在這個主題上有些相關的研究。我會去查查看。
早些時候,您提到過,我想確認一下我們是否可以回到照顧視力和聽力的概念,作為抵消記憶喪失的一種方式。這是非常重要的概念。您能和我們分享一些已知的相關信息嗎?這個話題才剛開始受到關注,但例如,聽力的影響力是非常顯著的,無論是在降低阿茲海默症風險方面,我相信這是正確的,還是在保持良好的認知衰老和隨著年齡增長保持記憶方面,即使您不會——
所以,小朋友們,聽耳機的時候不要把音量開得太大。對吧?
嗯,實際上,說到我為了保護大腦健康而做的一些事情,我現在在樂隊裡演奏,我們的音量實在是有點大,因此我去看了耳科醫生,給自己定做了耳塞。
哦,是的。是的,所有頂級的音樂家——我與一些非常了不起的音樂家是朋友。他們都佩戴插入式耳塞。
哦,是的,是的。但我認為這些定制的耳塞在保護所有頻率的範圍方面會更有效。
哦,我只是指保護您的聽力。
是的,是的,是的。但它們是相關的,因為如果您聽不到您的頻率,您可能會不自覺地把音量調高,這樣就會出現一種矛盾的情況,所以這方面的信息太多了,我知道。但是基本上,這是——所以確實存在這個問題。事實上,其實有一篇文章是《柳葉刀》中分享的,那裡的一條公共衛生建議是進入預防阿茲海默症的一種預防模式,他們提到的其中一件事是進行聽力篩查,給予人們助聽器,並鼓勵人們使用它們。
視力的問題也開始變得非常重要。年長的人會得白內障,應該去治療。很多這樣的預防性健康護理,雖然我們的系統並不真的適合這樣做,但它可以節省很多金錢,也可以為許多人減輕情感上的痛苦。這真的很驚人。
我提到的另一個問題是口腔衛生。某些疾病,結果發現會增加我相信的阿茲海默症風險,還有對整體認知大腦健康的風險。我曾經做了一集有關口腔健康的節目,正如您所說,對大腦健康的影響是驚人的,因為引起蛀牙的細菌——變形鏈球菌,可能會進入血流,並有可能穿越血腦屏障。我想這就是為什麼人們認為它可能對大腦健康有害的原因。
是的,是的。我不太了解具體的機制,但我認為這是有道理的。所以這裡有一個模糊的認知儲備概念,基本上某些人似乎對認知衰老的影響非常免疫,而某些人似乎在阿茲海默症方面非常受到保護。
那麼這是什麼呢?出現的問題似乎與耗竭認知儲備或增加風險有關的因素似乎是炎症,對吧?神經炎症。
所以,您知道的,Kim McAllister正在進行有關神經免疫互動的研究,對吧?基本上,免疫系統在大腦中表達。微膠質細胞的激活可能會導致這些炎症反應,而有合理的證據表明它與Tau和淀粉樣蛋白之間的相互作用以及在阿茲海默症中發生的這類連鎖反應有關。
我們現在學到的一件事情是,我們仍然了解得不夠多,但目前的數據實際上是非常令人擔憂的,長期新冠與顯著的認知影響相關。這是否解釋了人們在數月後報告的腦霧呢?
他們報告了一種主觀的腦霧,您可以測量這被他們所經歷的顯著認知缺陷,是的?我們過去看到像HIV這樣的情況,實際上有各種與HIV相關的癡呆症,都是由病毒傳播所導致的。您可以看到多發性硬化症,免疫反應在大腦中顯著影響心理功能。我們越來越多地見到這些證據。所以這又是那些事情之一,您可能會說,哦,新冠,我不在乎。我的意思是,這是一個真的影響人們健康的問題,這不是一個政治問題造成腦霧,這只是很糟糕,對吧?沒有人希望這樣。
所以我認為我們在了解病毒和細菌方面有很多事情正在學習。之前在錄音開始前我和您談到過的一件有趣的事情是,我參加了一個會議,有一位超級酷的人,我現在想不起他的名字,但我錄完後會發給您,不過他做了一個很棒的研究,他正在研究營養對大腦健康和記憶的影響,特別是對認知的影響。
那麼您得到的最有趣的發現是什麼呢?我喜歡問人們這個問題因為我很好奇,這激發了我的好奇心,通常會得到不錯的答案。他告訴我他做了一個研究,給老鼠提供糖水,在白天大約相當於每天一罐可樂的糖分。當它們成年時,這些青少年老鼠達到成年狀態後,它們出現了記憶問題,並且有海馬體萎縮。
所以你會想,好吧,海馬體受到了影響,記憶也受到了影響,糖分等等,沒問題。接著他做的是把這些吃糖的動物的腸道細菌移植到不吃這種飲食的動物身上,結果發現這些動物也出現了相同的病理和相同類型的記憶缺損。
所以這個過程,即腸道與大腦的相互作用似乎也在以我不理解的方式發揮作用,而我認為他們仍在探索。不過,這確實顯示了神經免疫之間的緊密聯繫,而我們現在在污染方面也看到了這一點。
空氣污染是一個重要因素,因此即使人們不相信全球變暖,在煙霧彌漫的地方也沒有什麼好處。這確實可能是原因之一,而這也是《柳葉刀》報告中提到的阿茲海默症的一個風險因素。我有一位同事,Pam Lyne,她在加州大學戴維斯分校研究這個問題,顯示例如她實際上是從加爾德科特隧道(連接奧克蘭和瓦爾納特克里克)提取真實的污染物,發現暴露於這些污染物的老鼠有海馬體損傷。因此,有許多這些環境因素可以觸發炎症反應。 我們談到了血糖,血糖似乎也與這些問題相關。糖尿病在許多方面都很糟糕,與我們之前談到的白質高信號有關聯。因此這是壞事,我們在這方面也做過一些研究。但是它還影響著——如果你得了嚴重的糖尿病酮症酸中毒,你實際上可能會直接受到海馬體損害。它還會顯著增加阿茲海默症的風險。我們現在正在面對糖尿病的流行。這大概解釋了,至少在我看來,為什麼這些生活方式因素,比如改善睡眠、心血管及抗阻訓練運動(當然還有心血管運動)、多吃葉菜類食物等,我們知道這些事情在某種程度上都能減少炎症。我的意思是一個讓大腦和身體發炎的最佳方式之一就是睡眠不足和攝取大量高度加工的食品。到目前為止,有沒有任何即使是半滿意的處方藥或其他化合物可以在阿茲海默症癡呆開始後減緩其進展?現在有一些藥物,我想它們是針對淀粉樣蛋白,正在產生一些適度的效果以拖延疾病的進程。你知道,阿茲海默症的問題在於,一旦你失去神經元,你就再也無法恢復它們。對吧?而且,是的,有神經再生,你可以四處走動,但那並不多。這不多。如果你依賴這個,那你就失去主導地位了。那麼,回到運動的事情上,這是神經保護的。因此,我的意思是,假設有一種藥物,對吧?每個人都想要藥物。如果我告訴你,我給你這種藥物,你60歲,並且會有一些可怕的副作用。你會出現腹瀉、噁心,所有這些症狀,但它可以將你患阿茲海默症的風險降低40%。很多人會有動力去服用它。現在我告訴你,好吧,這裡有一個生活方式的干預,它將涉及所謂的seromendant的下狀態,不必——我們其實可以進入記憶再激活期間的下狀態,但涉及睡眠、飲食、運動、社交刺激,對吧?這些事情,順便說一下,互相加強。好的睡眠使運動變得更容易,額外的運動使睡眠更好。所有這些都改善情緒,對吧?所以這些將改善你的心理功能、情緒,並且相對較快減少至少40%的風險,如果不是更多。如果你去——我可以把這篇《柳葉刀》的文章發給你,但它就像是可以減少完全可預防或完全在我們控制範圍內的生活方式相關問題的風險的變異比例是巨大的。這與遺傳因素一樣大,甚至更大。我認為人們真的需要聽到並內化這一點,因為我覺得每個人都在等著這種不太可能到來的神奇藥物。我的意思是,今天我們對帕金森病有一些還不錯的治療方法,旨在抵消多巴胺能神經元的損失,但是他們甚至可以將多巴胺能神經元基本上移植到黑質,但這些事情,比如多巴藥等等,並沒有證明能治癒帕金森病。不被打到頭是有幫助的。哦,是的。創傷性腦損傷是另一個大風險因素。所以有很多事情是不該做的。我很感激今天你分享了許多有益的方法,無論是在抵消與年齡相關的認知衰退到阿茲海默症的背景下,還是在如何增強專注力和記憶力方面。我想確保我們觸及一些與記憶相關的主題,這些主題有點偏離我們現在的軌道,但在談論記憶時經常出現。一個非常有趣的主題是「幻覺似曾相識」(deja vu)。我們對於「幻覺似曾相識」有任何理解嗎?這只是對某些相似的事物的回憶,自發性地被觸發嗎?「幻覺似曾相識」究竟是什麼?好吧,這尚未完全理解,但我給你我最好的猜測,這是基於科學的,而不僅僅是我的完全狂野的推測。基本上,讓你了解「幻覺似曾相識」的早期發現之一是,Hulings Jackson,這位傑出的神經學家,在行為神經學上進行了開創性研究,他觀察到許多癲癇患者在癲癇發作前會有這種預兆,一種精神感受,在發作前會產生強烈的「幻覺似曾相識」。這並不是每個人都會發生,但有一部分人會出現。而這與顳葉癲癇相關。而你知道海馬體是在顳葉內。但還有周圍的一些區域對記憶也非常重要,包括杏仁體,但事實上,周圍皮質在這方面是一個關鍵的角色。然後你有Wilder Penfield和其他開始為癲癇進行手術的人。他們說:“好吧,我想確保我不會切除健康的腦組織,對吧?你不想那樣。”所以Penfield並沒有對HM負責,這樣的手術是有點不負責任的。
HM 現在已經去世,是神經科學歷史上著名的病人,甚至可以說是某個章節。他的雙側海馬體都被切除了,一邊一個,用來治療癲癇。這解決了癲癇問題,但他失去了所有記住過去事件的能力。是的。事實上,他有著極度的健忘症,對吧?而且,其實在記憶研究中,HM 的一個鮮為人知的事情是,他實際上失去了所謂的顳葉切除,醫生只是割掉了顳葉的前部。可能是燒灼過,我不記得具體的情況,我想他是燒灼過的,不過,無論如何,他進行了這個顳葉切除,而且他實際上保留了海馬體的後三分之一,但他雙側失去了周邊皮層。結果這導致了 NIH 的 Betsy Murray 和其他人,最終變成了一個重要的議題。因此,我認為他變得如此健忘的原因之一是因為這是雙側的。所以如果你想想大腦,一側的大腦可能導致癲癇發作,而另一側像是備用輪胎,健康的那一側有時可以彌補一些功能。但如果你切除了兩側,那麼情況就會變得非常糟糕。所以 Scoville 確實這樣做了,他實際上是為那些有癲癇的人做手術,從這個意義上來說這是一個合法的手術,但他也為那些有精神病、緊張症、抑鬱症的人進行了手術。我是說,那時候他們就做各種瘋狂的事情。但是 Penfield 是這樣的,不,我想確保只切除必要的組織。所以你該怎麼做呢?你刺激大腦的不同部位,你要看看,除了癲癇發作之外,還會產生其他效果嗎?如果有,那麼這個區域就不應該去掉。因此,他會進入前顳葉進行刺激,人們有時會有強烈的真實記憶,但有時會有強烈的似曾相識感,覺得我過去曾經經歷過現在發生的整個事情,雖然你知道這不是事實,對吧?那這到底是什麼呢?嗯,我的實驗室在這方面參與很深,安迪和林納斯在 UC 大學戴維斯對很多相關研究非常關鍵,發現周邊皮層,正如我所說的,這個區域與海馬體密切相關,似乎對我們的熟悉感有著非常重要的作用。所以,你知道,我在書中舉了一個例子,如果我問你,之前吃過山竹嗎?作為一個懂事的人,你有吃過山竹嗎?我不知道那是什麼。好吧。你能多快就說不,你能想到我從未吃過山竹?不到一秒鐘。好吧。所以你不需要搜尋整個記憶來考慮自己是否吃過山竹,你知道,因為這對你來說是如此陌生,對吧?所以那些非常熟悉的東西,比如,知道嗎?也許我會問你之前吃過香蕉嗎,或吃過葡萄嗎,你可以回答是,因為,部分來說,你甚至不需要記得任何實例。這只是感覺對。你知道,這些對你都是非常熟悉的東西。你曾經見過葡萄嗎?是的,當然見過,對吧?蘋果,對人們而言是非常熟悉的。因此,我們擁有那種普遍的流暢性,而你可以想像,比如你走進超市,看到某個人,你心中會想,我知道我曾見過這個人,我在哪裡見過他?然後你離開,最終想到了,哦,那是我在某個會議上遇見的人,但你並沒有預料到他出現在這個情境中,沒有激活任何特定的事件記憶。但是他們的特徵中有某種讓你感到非常流暢和自然的東西,激發了那種熟悉感,似乎這一切都是由周邊皮層處理的,對周邊皮層受損的人來說,他們似乎無法區分山竹和香蕉。這一切對他們來說都是陌生的。他們可能記得吃過香蕉,但他們不一定有那種熟悉感,而布朗大學的麗貝卡·伯威爾進行了一個非常酷的實驗,這個實驗幾乎不起眼。你知道,在科學上總有一些不被讚揚的英雄實驗?這正是其中之一,她在老鼠身上以一種叫做貝塔頻率的頻率刺激了周邊皮層,這是一種相對較低頻率的振盪,並基本上在動物面前放置了兩個物體。一般來說,如果有新物體,動物會花更多時間去探索它,對吧?根據她施加刺激的時機,她可以使動物認為一個熟悉的物體是新穎的。她以不同的頻率進行刺激,我想是伽馬頻率,結果動物現在認為,實際上她認為,動物覺得熟悉的東西是新穎的。用貝塔頻率刺激則讓動物認為新物體是熟悉的。因此,實際上可以使用這種刺激來改變動物與這一物體的互動,並推測上是以記憶為驅動的方式進行的,對吧?所以對於那些在生活的不同領域尋找新奇的人,也許這就是解決方案。也許,是的。因此,安·克里里,為了總結這一切,她是科羅拉多州立大學的偉大研究者,發展了一個美妙的範式,她這麼做的時候問,這與似曾相識相關嗎?那麼,我們來看看。
她所做的是使用虛擬實境。在虛擬實境中,你可以創造這些環境,並將物體放置在特定的位置。於是她創造了這些虛擬環境,其中有特定的物體放在特定的位置,假設其中一個環境是一個博物館。這樣,一個人可以被動地通過它來觀看電影,或是在這些空間中主動導航。接著,她會讓他們走過,假設是一個遊戲機廳。但對於受試者來說,房間中的物體的位置與博物館中的物體完全相同。但這是個遊戲機廳,所以看起來不同,然而房間的形狀、空間布局,所有東西都是相同的。它有著不同的外觀,可以這麼說,適合錄像機使用。
因此,人們在這些地方,即看起來與他們曾經到過的地方非常相似的虛擬環境中,更有可能,甚至非常有可能,產生一種既視感。然而,它們卻在某些關鍵方面存在不匹配。這就像擁有足夠的元素來觸發強烈的熟悉感,但這種不匹配卻抑制了回憶。因此,這似乎是你為什麼會感到這種詭異的回憶感的關鍵部分,因為你獲得了強烈的熟悉感。順便說一句,我看過這些電影,但我無法理解博物館與遊戲機廳是相同的。它在認知上感覺截然不同,但我可以想像如果我真的沉浸其中,會有那種熟悉感。因此,你真正是在將這些事物對立起來。
所以,既視感的發生很可能是一種詭異的現象,觸發了一些記憶提取或強烈的流暢感,但隨後出現的不匹配抑制了它,阻止了上下文的浮現。我想談談記憶與心理健康之間的關係,原因如下。我深受震撼的是,例如卡爾·迪切羅斯(Carl Diceroth)的實驗,他實際上是這個播客的第一位嘉賓,優秀的神經工程師和精神科醫生,他描述的實驗中,他正在與一位抑鬱症患者交談。這位患者擁有一個迷走神經刺激器。他們可以提高迷走神經的刺激,而基本上,敘述從這位患者──我相信這次是位女性──談到自殺性抑鬱的情況開始。她無法預見任何令她感興趣或興奮的事情,而提高迷走神經的刺激量,事實上,這並不只是讓人冷靜下來。迷走神經刺激會創造大量的警覺性。因此,這是一個廣泛的誤解,認為迷走神經刺激全是關於冷靜。
無論如何,隨著迷走神經的刺激增加,她的敘述在實時中真的發生了變化,變成了「是的,我可以想像自己出去申請工作。我對未來感到有點興奮」等等,所以徹底轉變了她的 outlook,但在某些情況下,也改變了對過去事件的記憶。我認為我們對過去事件的表述是非常有趣的。我要建立的概念橋樑是有兩篇讓我著迷的論文。一篇來自比薩的隆巴多·莫費伊(Lombardo Mofei)實驗室,這篇論文有一個探討啮齒類動物學會無助感的範式,這是一種抑鬱的模型,描述了一隻啮齒動物為了自己的生命會願意在水中游多長時間才會放棄。然後它們會最終學會無助感。這些,確實不是善意的實驗。但是在某個時刻,它們放棄了,然後基本上明白了自己無助了。當然,在它們死之前會救救這隻動物。但這些動物,基本上,像是選擇性血清素再攝取抑制劑(SSRI),像是百憂解(Prozac),能夠恢復某種希望的感覺,這意味著它們在學會無助後會游得更久。這算是抑鬱的恢復嗎?我們不知道。但在人類中,當SSRI有效時,你會看到一些類似的現象,然而它們並不總是有效。你在某些迷幻菇的試驗中也能看到這一點,那些接受迷幻菇療法的人,「哦,是的,我們得談談這個」,是的,在正確的上下文中。結果,突然間,人們對同一事件有了完全不同的情感版本。就像,嗯,一堆可怕的事情發生過,或在MDMA的創傷後壓力症(PTSD)試驗中,現在是個有爭議的話題,FDA尚未批准。但相當多的患者描述說,「是的,確實發生了一系列非常可怕的事情。但我接受它,並且我在吸取教訓,我繼續前進,甚至或許還有原諒,等等。」
所以對我來說,這是一種由神經調節劑的劇變所引起的記憶轉變。SSRI當然會增加血清素,迷幻菇會增加血清素。而對我來說有趣的是,MDMA雖然增加多巴胺,但最顯著的是會增加血清素,這是在血清素量上可高達7倍或更多。現在,我並不是在建議任何人使用這些藥物。你可能會因為用量過多而摧毀血清素系統,這是那個「太多」的問題。不過,對此的研究非常有趣,因為聲稱MDMA會導致這種情況的研究實際上在科學界被撤回,結果發現他們不小心使用了甲基安非他命。哦,天哪。請記住,MDMA是美克林二氧基甲基安非他命,因此我並不建議任何人使用這些藥物。我只是把這當作一個概念模板。是的,我的意思是,這是我們談論的濫用問題。這並不像是……是的,對,是的,是的。在臨床試驗中,這已經明顯顯示出,對於SSRI以及迷幻菇,這些仍然是新興的臨床試驗,與MDMA結合時,在相當多的個體中,人們現在能夠對相同的記憶有不同的感受。對同一記憶有不同的感受,因此也對未來的可能性有不同的感受。
對我來說,這真是令人難以置信,這表明抑鬱症的許多原因,對未來缺乏積極的期待等,都是基於對過去失敗或傷害的記憶。
對,基本上是反思。
對。
那麼,血清素系統與記憶之間的關係是什麼?或者更廣泛地說,這些神經調節系統或迷走神經系統與我們曾經認為可怕的事物如何變得可管理之間的關係是什麼?因此,我們願意再次投入生活。這是什麼?
是的。
再次強調,血清素就像是一種神經調節劑。它增強可塑性。我的意思是,如果你有一個瞬時學習事件,你會得到活躍於該事件期間的神經元之間的連結變化,現在在行為時間尺度、可塑性等方面正有一些非常有趣的研究進行中。因此,不僅僅是細胞之間的聯結,實際上更有趣的是,或者說「共同發火的細胞會一起連結」。事實上這更有趣。
但這些變化往往是短暫的。
而人們,如艾瑞克·坎德爾(Eric Kandel)等,特別研究血清素並強調這一點,但基本上許多神經調節劑,如果對這些神經元進行少量的血清素或其他神經調節劑的「沐浴」,你可以穩定那種可塑性。這使得這些神經元之間的受體密度增加,讓它們能更有效地溝通。
現在,你也可以在長期抑制(LTD)中看到減弱,我們就不深入討論那個。但血清素確實促進可塑性,對吧?
因此,我在書中提到的一件事是,記憶具有可塑性。正如我所說,提取記憶可以讓我們以某種方式改變記憶。當你深入到細節中時,它變得有趣且複雜。但簡單來說,你可以改變它。我們在回憶時只得到發生事情的小部分。但有那種情境的感覺,有那種情感反應,我們的心跳加速之類的。這就是為什麼人們經常說,情感記憶儲存在身體中。實際上,這只是記憶的一部分。可說是檢索提示,而它也可能是提取經驗的一部分。但你會有這些情感記憶中的所有因素在發揮作用。然後你會創造出一個故事,一個你用來理解它的敘述。而這也會影響所有這些生理系統,對吧?
因此,每當我在書中談到組織治療如何作為記憶更新社交互動的一個強大例子時,就像人們可以改變敘述。他們說,嗯,我向你提供了這個關於我很吵的敘述。你告訴我,嗯,我記得和你一起玩時你當時也很吵,但現在你不吵了。所以現在我可以更新這些記憶,也許。
更為寬廣。
是的,正是如此。我可以重新框定它,對吧?這些框定效應是巨大的。因此,理論上,人們可以將這些創傷經歷過並且許多人確實如此,並說,這使我成為了我現在的樣子,儘管這是一件可怕的事情。我因此變得更強,或者我是倖存者,或者,你知道,我在那個時候無法改變任何事情,這不是我的錯。或者你可以有這些羞愧的敘述,等等,還有內疚、憤怒,等等。
所以我並不評價任何人對創傷的反應,但我所說的是這是情感反應的一部分。它是人們構建的記憶的一部分。問題是,創傷記憶一旦牢牢地存在,就很難改變,因為在那一事件中有太多由神經調節劑驅動的可塑性。
透視症(PTSD),我們可以談論這個,這是另一回事,但暫且不討論創傷記憶。因為它非常強烈,而杏仁體的反應在很多情況下驅動了興奮的生理,讓你感受到這種迫切性,對吧,並影響睡眠和噩夢,所有這些,無論如何,暫時避開PTSD,因為那是另一回事。但因為這種強度,這些記憶非常抗拒,而通常每次你提取它們,我們都在重新創傷。
因此,在認知療法的意義上重新框定是非常困難的,因為他們感受到這一點,他們的大腦告訴他們「我受到了威脅」,或者「我因為他們強化了這個敘述而感到羞恥」,你可以通過邏輯進行工作,但有時候你需要創造一些大的預測誤差來產生一些以誤差為驅動的學習,這是我們可以討論的,或者你需要某種幫助。
所以如果你在驅動神經調節系統,理論上可能會給你更寬的可塑性窗口,事實上,我們正在嘗試用百憂解(Prozac)治療我的狗,而我看到的一件事是,她非常焦慮,以至於她甚至不運動,儘管她本是一隻非常活躍的狗,如果她在散步時聽到垃圾車的聲音,她會停下來。因此這是一個非常低的劑量,我不一定說要去給你的狗用藥,但我只是想說,我聽到的故事是,你會獲得這段可塑性期,在那段時間裡你可以重寫一些行為模式,使它們更適合訓練等等,所以這甚至不必是一種永久的東西,對吧?
而我認為許多事情,比如你所提到的學習無助的研究,可能是幾年不使用其特效的短暫效應,但在SSRI方面效果不太明顯,但迷幻藥和迷幻劑已經顯示出更大的效果,對吧?而這些產生巨大的可塑性。
我覺得有兩件事是非常有趣的。
所以我鄰居,順便提一下,戴維斯,我要說的是,我有偏見,但這裡是世界上最頂尖的三個學習和記憶研究地點之一。
原來隔壁的戴夫或大衛·奧爾森正在研究迷幻劑對可塑性的影響。
他非常強調,有這些巨大的神經營養因子,比如BDNF,以及所有這些因素正在發揮作用,促進可塑性。對於那些服用過的人,他們所報告的是,之後有一段整合期,當你的大腦就像,你知道的,你能感覺到。
你改變了。
你改變了,對。
你改變了。如果整合是得當引導的,我想特別強調的一點不僅僅是出於公共安全的原因,雖然這也是,很多人對於「開啟可塑性」的概念非常感興趣。
可塑性只是學習新應變機制的機會,對吧?
服用迷幻劑是一種經歷,但絕對,新應變機制的學習是在整合階段發生的,也是在會議中發生的。
這就是為什麼顯示出某些人有效性的臨床試驗是由治療師密集引導的,但僅僅有可塑性這一行為,可塑性是一種學習的機會。
它不是實際的學習。
沒錯。
它打開了重塑的重大機會,但我認為第二部分非常有趣的是,這些藥物還有一種解離的元素。
所以氯胺酮並不是迷幻劑,但我認為它有一些有趣的可塑性效果,並且它確實也產生了解離的元素。
使用迷幻劑時,經常發生一種重大的視角轉變,而視角對於記憶非常重要,因為我們對於記憶情感影響的感知在很大程度上基於我們在回憶時所採用的視角。
研究表明,你可以使用相同的編碼事件,這意味著我告訴你一個故事,讓我們就用一個非常簡單的事情,假設我告訴你一個故事,就是現在,從其他人的視角來看,你試著去記住它。
你可以記住一些你在第一次經歷時並沒有經歷過的事情。
改變你的視角可以實質上改變你記憶的內容。
它也可以改變你所產生的敘事。
所以現在假設你想起這個創傷性記憶,但你是從外部來看,並且感受到你的心跳加快,眼睛擴張,迷幻劑產生著瘋狂的效果,但你看到這一切,而你不是你自己。
有一些更深的自我你正在感受,不論這是真的還是假。
好吧,你在這裡有一種能動感。
一些迷幻劑,我從未嘗試過這種,但有關於Ibogaine和Iboga的有趣研究,據我理解,普遍經歷是長達22小時。
這實際上是一種心血管風險。
有一些事情需要加以抵消,所以大家別急著去試,但我據說人們會在閉上眼睛後,得到自己生活中特定事件的高清電影,這些事件真的發生過,所以並不是在眼睛睜開的情況下出現幻覺。
有趣吧。
然後他們在這些電影中擁有能動性,一旦他們實現了想要的改變,事情就像一個立方體旋轉,對於記憶研究者來說,這或許是非常有趣的,然後他們又會得到一個過去的事件,在那個事件中他們也有能動性。
不可思議。
我說過,我們不知道的事情太多了,我會說一些有關迷幻劑的東西被過度宣傳,而現在這個領域中某些科學的質量相當糟糕。
撤回的論文數量正在增加。
對。
我確實認為,他們在FDA中的一些擔憂,我有意見,但我要說的是,你擁有一種顯著增加可塑性的藥物,但它顯著改變了你在提起記憶時所擁有的心理背景,因此你有真正更新記憶的機會。
現在,在動物文獻中有一種現象稱為再鞏固,基本上提取記憶的行為會使其需要某些神經調節劑來真正促進記憶的重新封存,如果你打斷它,你可以抹去那些記憶,理論上,如果你能做到這一點,你也可以相當顯著地改變記憶。
如果我能生動地訪問某些神經群體,這些神經群體的作用是,通常它會給我這種生理反應,導致一連串的思維,而這與這種物理和心理背景相關聯,我可以顯著地訪問這些神經元,但顯著地改變背景,顯著地改變敘事。
我創造了巨大的變化的機會,雖然我不知道這是否真的,但我確實覺得這是有道理的。
既然這麼說,如果你和我分享我們童年時期的創傷性元素,我相信我們可以這樣談好幾個小時,對吧?
僅僅這一點本身也會在我們的記憶中產生一些變化。
這是非常強大的,我在診所中看到了這一點,我在和越戰老兵做團體治療的時候,我就想,我是一個完全的騙子。
我那時,27歲,28歲,卻和這些五十多歲的越戰老兵在一起,他們真的經歷過某些事情,而他們現在生活在芝加哥的戰鬥區。
我意識到的是,大家都在講自己的故事,但他們聽到的卻是他們自己的故事的反映,對我來說,還有來自小組其他成員、他們可以相關的故事,這些故事與他們的敘事有所不同,然後突然發生的事情是,記憶不再是他們的。
這是一個由這些人共享的集體記憶,因為這個記憶現在也融入了他們反應的元素。
它讓人們在新的情境中記住它,我們可以簡化地說,有多少次你經歷了糟糕的體驗,卻成為了一個很棒的故事。我基本上認為,如果沒有從中得到一個精彩的故事,生活中經歷糟糕的事情就沒有意義,對吧?所以在書中我談到了一次我在划槳時的瀕死體驗,這一切都很愚蠢。我可以給你發一些照片,你會想,「哦,我的天,他在想什麼?」我在戶外冒險中犯過愚蠢的錯誤,事後我會認為去那個地方潛水是個非常愚蠢的決定,更不用說我們在那裡所做的事情了。我是說,一些我們在兒時做的愚蠢舉動,比如跳橋,沒有測試水深,我是說,這些都是愚蠢愚蠢的事情,我不建議任何人重複。但是你說得對,倖存下來的故事,你會一直帶著。對,完全正確。問題是其他的故事,我們可以談論一些人被癱瘓、死亡等等的故事,那些故事也是存在的。對,對。那麼,我是說,明確來說,我在那個體驗中感到非常可怕,那是我經歷過的最令人生畏的事情之一。但後來,我和計算神經科學的朋友蘭迪·奧萊利一起做了這件愚蠢的事情。我們會一起講述故事,並且對學生和朋友們講,這變得非常有趣。每次我們講的時候,故事都變得越來越有趣,然後你開始潤飾一些細節等等。所以這種視角的轉變是通過分享和看到人們笑來實現的,看到人們像是「你在想什麼?你是如此聰明的人,卻做了這種事」,這成為了敘述的一部分。而且要記住,有些人也是這樣,他們會說,「我經歷了非常創傷的經歷,但我從中學到了東西。我有一段可怕的情感虐待關係,但我從中學到了東西」,對吧?我並不想貶低任何沒有那種事情的人,並且他們只是受了創傷,並將其帶在身邊。但我想說的是,所謂的記憶,我認為在神經科學領域,現在有一個熱議的話題叫做程式碼(engrams),這就像是一堆神經元就是記憶。但每次我們有一個記憶時,我們都是在畫一幅新畫,創造一個新的小說。好吧,我認為這就是人們必須非常注意的地方,不要以牛仔式的方式處理創傷後壓力症候群(PTSD)的治療,以至於讓敘述變得更糟。因為人們,這個播客的前幾位嘉賓有提到這個概念,描述這一點的時候稱之為故事抚摸(story fondling),人們會越來越深入地描述某些事情是多麼可怕,並且受到他人的強化,然後記憶就變得比實際事件更糟,或者僅僅是在他們的身體和心靈中變得更糟,然後他們必須繼續承受這一切。所以它可以有兩種發展方向,這真的是關鍵,它就是要與真正受過訓練的專業人士一起進行。對。對。這一切都關乎於,因為你可以重新創傷自己,這也是為什麼反思在抑鬱中如此糟糕,因為你回憶起一個負面的記憶,這使你情緒低落,因為你回想起上下文,然後這使得更容易回憶起更多負面的記憶。然後每次你回憶它們時,它們就獲得了更多的力量,因為它們與這些負面情緒相關聯。所以回憶確實是一把雙刃劍。哦,是的。我是說,看看,比如說,由於懷舊或懷舊的某些東西,原來懷舊這個詞,我要歸功於費利佩·德·布雷格(Felipe de Bregard),他是一位哲學家、神經科學家,他告訴我,懷舊曾經是由一位瑞士醫生所創造的疾病術語。它用來談論士兵經歷的一種創傷後經歷,他們對家鄉的懷念使他們在當時所處的地方感到痛苦。它被稱為舊傷的痛楚。對。對。對,完全正確。我沒有對別人說過。對,對。所以研究顯示,它可以對心理健康產生非常積極的影響,對吧?它可以對心理健康產生正面影響。如果你將其作為一個方式來說,「嘿,這只是一件發生的好事情,我對此心存感激。」但如果你像是,「我的生活以前是多麼美好,但現在卻如此糟糕」,那就可能變得有毒。即便是積極的懷舊,如果你帶著錯誤的歸因進入其中,它也可能變得消極、有毒,並且能夠污染你的現在,對吧?我是說,過去有好有壞,就像現在也有好有壞。而且關鍵在於,你為這其中構建了什麼樣的敘事,這在記憶的動態、可塑性以及不斷變形的本質中扮演著重要角色。不可思議。我想確保我們討論一些乍一看與這所有東西非常不同的事情,但它確實與我們到目前為止的對話密切相關,那就是你對搖滾樂的熱愛以及你的參與。你有一支樂隊,是嗎?帕夫洛夫的狗(Pavlov’s Dogs)。對的,實際上,我現在有幾支樂隊,謝謝你,請。好的。其他樂隊叫什麼?好吧,帕夫洛夫的狗,我想說的是,與一群神經科學家和心理學家的樂隊,神經科學家們實際上大多數是在一個記憶會議上認識的,所以我們會在會議上聚在一起,然後租一個俱樂部,基本上演奏布拉德所稱的「瘦領帶音樂」。這就像…是原創音樂還是翻唱?翻唱。那是翻唱樂隊。翻唱,好的。所以我們會演奏像拉蒙斯(Ramones)、冲撞乐队(The Clash)和四人帮(Gang of Four)這樣的樂隊。太棒了。
這是一大堆,您知道,我們加入了Blondie…
她仍在巡演中。
是的,她真是太了不起了,不是嗎?
是的,我有一位朋友曾與她一起巡演。
是的,有一個叫Surfboard的樂隊正在與Blondie一起巡演。
哦,所以我知道他們了。
是的。
哦,那是你的朋友。
是的,Danny來自Surfboard。
是的,這是一支偉大的樂隊,而她和Blondie一起巡演。
Blondie真是太驚人了。
她仍然像Surfboard和Danny一樣活力四射。
你演奏什麼樂器?
我彈吉他,還做主唱。
主唱?
是的。
或者,是的,稍微有點不情願,因為有時候是講話或走音,但也就是這樣。
人們可以在網上找到任何Pavlov的狗的現場表演或錄音的連結嗎?
我想我們在YouTube上有一些錄音,如果你查看我們的Facebook頁面,也許在Instagram上,我們有現場錄音。
好的。
你有一場即將到來的演出。
我們會放上連結,因為人們可能會在這場演出之後很長一段時間收聽這個。
那場演出將在十月在芝加哥舉行。
我想是七號。
這個月?
是星期一。
我們會放上那個連結。
是的。
抱歉。
但對於那些無法參加的人,因為我們大多數人不在芝加哥,包括我,不幸的是,我們會密切關注Pavlov的狗。
我喜歡你們演奏音樂,而我只是出於時間的考量,有一個問題想問關於你對搖滾樂和演奏音樂的熱愛。
當你現場演奏搖滾樂時,你還有想其他的事情嗎?
那是我表現不佳的時候。
其實你知道,我想出的一招,因為就像,和翻唱樂隊,我們練習得非常密集。
這是最糟糕的。
這不是空間學習。
就像我們去過一遍歌曲,並不斷添加和刪除歌曲,但我們會在三天左右進行約八小時的練習。
因此,對我來說,這是一個持續的記憶挑戰,因為我的大腦不想演奏翻唱曲目。
它想要演奏我寫的歌曲。
所以總是有這種情況。
然後我會緊張。
我真的很緊張。
這影響了我的動作。
然後我看到朋友,這讓我很困擾,因為我開始想,他們在想什麼?
因此在我最近一次與Pavlov的狗的演出中,我戴著太陽眼鏡,這真是太棒了。
因為這樣我就不會感應到他們,我只是回到我們剛才討論的事情——有關相機之類的。
我感受到它。
我在思考,我當時不在,處於流動狀態,感受到並做到了,而不是在思考它。
而有一整套有趣的文獻關於在壓力下的窒息,這實際上與這個想法有關,即您知道,有時太多的認知控制實際上在壓力下是非常糟糕的。
如果您對某事相當熟悉,您會更好,如果您只是進入一種自動狀態。
我喜歡這點。
當我進行現場表演時,我喜歡把房子的燈光調得相對昏暗。
一開始我不想看到任何人。
然後隨著他們變得更舒適,我樂意讓房子的燈光亮起來。
哦,你演奏什麼?
我不知道你會演奏。
哦,我不會演奏任何東西。
我進行現場活動,談論科學,講述關於科學和科學家的故事。
好的。
有幾件事在我腦海中非常鮮明,如果我現在不提到它們我會感到遺憾。
首先,毫無疑問,我們需要讓你回來進一步討論記憶和學習。
在這次對話中,我們沒有機會涵蓋的東西實在太多了,但我們在未來的對話中一定會涵蓋。
我們將提到戴維斯的火雞。
不,火雞。
不,我們沒有。
其次,我想感謝你寫下你的書,《我們為何記住》,因為這是對現代記憶理解的精彩探索。
仍然有一些謎題尚未解開,但這是一個發展了很多的領域,而你以非常愉悅的方式捕捉了這些年來的很多令人難以置信的發現。
所以這是一本令人愉快的讀物。
然後我也想感謝你今天來到這裡,與我們分享你對記憶的理解,還有你分享的有關ADHD的經歷和你使用的一些工具,以及一些挑戰。
我認為太多人聽到這些科學家或醫生或某個主題的權威時,沒有聽到他們面臨的挑戰。
我向你保證,很多很多人會感謝你自己在注意力方面面臨的某些問題,但你克服了這些困難,讓自己成為一位能夠正常生活的父母和家庭男人、教授、作家,現在還是公共教育者,還有狗的主人,第二次機會。
所以,為此,還有很多其他原因,你教育了我們,並給了我們很多實用工具。
作為同樣的朋克搖滾者和老朋友,看到你也很不錯,甚至我還讓你叫我Andy。
所以謝謝你。
謝謝你今天來到這裡,請再次回來,Charne。
哦,我會很樂意的。
謝謝你,Andrew。
很高興來到這裡。
感謝您今天和我一起討論記憶和ADHD,與Dr. Charne Ranganath的談話。
要了解他的工作以及找到他的書和社交媒體賬號的連結,請查看節目說明中的連結。
如果您從這個播客中學到東西或喜歡它,請訂閱我們的YouTube頻道。
這是一個零成本支持我們的好方法。
此外,請在Spotify和Apple上訂閱播客,在Spotify和Apple上,您還可以給我們留下最多五顆星的評價。
請查看在今天節目開頭和過程中提到的贊助商。
這是支持這個播客的最佳方式。
如果你有任何問題或對播客、來賓或主題的評論,希望我考慮在《Huberman Lab》播客中探討,請在YouTube的評論區留下信息。我會閱讀所有的評論。對於尚未聽說的朋友,我有一本新書即將發行。這是我第一本書,名為《人體的協議與操作手冊》。這是我花了五年以上時間創作的書,基於超過30年的研究和經驗。它涵蓋了從睡眠到運動,再到與專注和動機相關的壓力控制協議的所有內容。而且,我會提供這些協議所包含的科學佐證。這本書現在可以在protocolsbook.com進行預購。在那裡你可以找到各種賣家的鏈接,選擇你最喜歡的那一個。再次提醒,這本書的名稱是《人體的協議與操作手冊》。如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab,因此包括Instagram、X(前身為Twitter)、Threads、Facebook和LinkedIn。在這些平台上,我討論科學及與科學相關的工具,其中一些內容與《Huberman Lab》播客相重疊,但很多內容與播客的內容是不同的。再次提醒,在所有社交媒體渠道上都是Huberman Lab。如果你尚未訂閱我們的神經網絡通訊,我們的神經網絡通訊是一份零成本的每月通訊,包括播客摘要以及以一到三頁PDF形式的協議。這些協議PDF涵蓋的主題包括神經可塑性和學習、優化多巴胺、改善睡眠、故意冷暴露、故意熱暴露。我們有一個基礎健身協議,描述了一個模板例行程序,包括有氧訓練和抗阻訓練的組數和次數,所有內容都有科學支持,且完全沒有成本。要訂閱,請直接前往HubermanLab.com,點擊右上角的菜單選項,向下滾動至通訊,然後提供你的電子郵件。我需要強調的是,我們不會與任何人分享你的電子郵件。再次感謝你參加我與Dr. Charan Ranganath的討論,最後但同樣重要的是,感謝你對科學的興趣。
[音樂播放]
(輕快的音樂)

In this episode, my guest is Dr. Charan Ranganath, Ph.D., professor of psychology and neuroscience at the University of California, Davis, and a world expert on the neuroscience of memory. We discuss how memory works, what causes diseases of dementia like Alzheimer’s, and science-based strategies to reduce age-related cognitive decline. We also cover the essential role of curiosity and the dopamine-curiosity link that can assist memory formation and neuroplasticity.

We then discuss challenges with attention and focus, and how to overcome them, as well as how to manage task-switching and create home and work environments more conducive to cognitive health and longevity. Additionally, we explore the emotional aspect of memories, tools for overcoming rumination, and strategies for reframing past negative experiences.

This episode will be of interest to anyone seeking to improve and maintain their cognitive health, focus, and memory across their lifespan, as well as for those struggling with ADHD.

Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

Thank you to our sponsors

AG1: https://drinkag1.com/huberman

David Protein: https://davidprotein.com/huberman

Levels: https://levels.link/huberman

Waking Up: https://wakingup.com/huberman

Function: https://functionhealth.com/huberman

Timestamps

00:00:00 Dr. Charan Ranganath

00:02:06 Sponsors: David, Levels & Waking Up

00:06:48 Memory: Past, Present & Future; Sleep

00:13:23 Self, Memory & Age, Neuroplasticity

00:18:50 Tool: Curiosity & Dopamine

00:26:55 Dopamine, Forward Movement

00:33:09 Sponsor: AG1

00:34:22 Dopamine, Learning; Curiosity & Appraisal

00:40:31 Memory, Hippocampus

00:43:34 Prefrontal Cortex & Memory, Aging

00:50:07 Aging, Prefrontal Cortex & Memory; Depression, Rumination

00:58:53 Sponsor: Function

01:00:40 Tool: Lifestyle Factors, Minimizing Age-Related Cognitive Decline

01:09:39 Exercise, Brain Function; ADHD

01:17:26 Sense of Purpose, Tool: Values, Goals, Navigating ADHD

01:23:31 Forgetting, Intention vs. Attention

01:30:10 Tool: Smartphones, Task-Switching, Forgetfulness

01:36:36 Tool: Pictures, Memories, Intention

01:45:46 Deep Focus, Dopamine

01:49:36 Hearing, Vision, Oral Hygiene, Inflammation, Brain Health, Alzheimer’s

01:59:51 Déjà Vu

02:09:00 Serotonin, Reframing Memories, Trauma

02:19:05 Psychedelics, Neuroplasticity, Perspective, Group Therapy

02:27:53 Rumination, Trauma, Nostalgia, Narrative

02:30:30 Music, Pavlov’s Dogz Band

02:36:27 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

Disclaimer & Disclosures

Leave a Comment