中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:00 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
0:00:04 for everyday life.
0:00:06 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:14 School of Medicine.
0:00:15 My guest today is Dr. Diego Borquez.
0:00:18 Dr. Diego Borquez is a professor of medicine and neurobiology at Duke University.
0:00:23 He did his training in gastrointestinal physiology and nutrition and later neuroscience, and
0:00:28 by combining that unique training and expertise, he is considered a pioneer and leader in so-called
0:00:33 gut sensing or the gut brain axis.
0:00:36 Now, when most people hear the words “gut brain axis,” they immediately think of the
0:00:40 so-called microbiome, which is extremely important, but that is not the topic of Dr. Borquez’s
0:00:45 expertise.
0:00:46 Dr. Borquez focuses on the actual sensing that occurs within one’s gut, just as one
0:00:51 would sense light with their eyes or sound waves with their ears for hearing.
0:00:56 Our gut contains receptors that respond to specific components of food, including amino
0:01:01 acids, fats, sugars, and other aspects of food, including temperature, acidity, and other
0:01:07 micronutrients that are contained in food that give our gut the clear picture of what
0:01:12 is happening at the level of the types and qualities of food that we ingest and then
0:01:16 communicate that below our conscious detection to our brain in order to drive specific patterns
0:01:21 of thinking, emotion, and behavior.
0:01:24 And of course, everybody has heard of our so-called gut sense or our ability to believe
0:01:29 or feel certain things based on perceptions that are below or somehow different from conventional
0:01:35 language.
0:01:36 Today, Dr. Borquez teaches us about all aspects of gut sensing, how it occurs at the level
0:01:41 of specific neurons and neural circuits, how the brain responds to that, how specific
0:01:45 foods and components of food impact not just our feeling of digestion or feeling good or
0:01:50 bad about what we ate, but indeed, how we feel overall, how safe we feel, how excited
0:01:55 we feel, whether or not we feel depressed or sad, angry or happy.
0:02:00 Today’s discussion, I promise you, is unique among all discussions of neuroscience, at
0:02:04 least that I’ve heard previously, in that it combines two seemingly disparate fields,
0:02:09 nutrition and neuroscience.
0:02:10 Indeed, today’s discussion gets into how different foods and food combinations impact
0:02:15 how we feel and what we crave and what we tend to avoid.
0:02:18 We also get to hear the absolutely extraordinary story of Dr. Borquez’s upbringing in the
0:02:23 Amazon jungle and how his knowledge and intuition about plants has influenced his science and
0:02:29 how the incredible science that his laboratory is doing relates to all of us and our ability
0:02:34 to better tap into our gut sense.
0:02:37 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:02:40 and research roles at Stanford.
0:02:42 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
0:02:46 about science and science related tools to the general public.
0:02:50 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
0:02:54 Our first sponsor is Juve.
0:02:56 Juve makes medical grade red light therapy devices.
0:02:58 Now, if there’s one thing that I’ve consistently emphasized on this podcast, it’s the incredible
0:03:03 impact that light, meaning photons, can have on our mental health and physical health.
0:03:08 Red and near-emperor red light has been shown to have profound effects on improving cellar
0:03:12 health, which can help with faster muscle recovery, boosting healthier skin, reducing
0:03:16 pain and inflammation, enhancing sleep, and much more.
0:03:20 What sets Juve apart is that it uses clinically effective wavelengths, emits a safe and effective
0:03:24 dose of red and near-emperor red light, and most importantly, offers the only true medical
0:03:29 grade red light panel available.
0:03:31 I personally try to use the handheld Juve Go unit as it’s called every day and especially
0:03:36 when I’m on the road traveling.
0:03:38 If you’d like to try Juve, you can go to juve.com/huberman.
0:03:42 That’s J-O-O-V-V.com/huberman.
0:03:45 Juve is offering an exclusive discount to Huberman Lab Podcast listeners with up to
0:03:49 $400 off Juve products.
0:03:51 Again, that’s juve.com/huberman.
0:03:54 Today’s episode is also brought to us by Element.
0:03:57 Element is an electrolyte drink that has everything you need.
0:03:59 That means the electrolyte, sodium, magnesium, and potassium in the correct amounts and ratios
0:04:04 and nothing you don’t, which means no sugar.
0:04:06 Now, I and others on this podcast have talked about the critical importance of hydration
0:04:10 for proper brain and body functioning.
0:04:12 Even a slight degree of dehydration can diminish cognitive and physical performance.
0:04:16 It’s also important that you get adequate electrolytes.
0:04:19 The electrolytes, sodium, magnesium, and potassium are critical for the functioning of all the
0:04:23 cells in your body, especially your neurons, your nerve cells.
0:04:27 Drinking Element dissolved in water makes it very easy to ensure that you’re getting
0:04:30 adequate hydration and adequate electrolytes.
0:04:33 To make sure I’m getting proper amounts of hydration and electrolytes, I dissolve one
0:04:36 packet of Element in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning and
0:04:41 I drink that basically first thing in the morning.
0:04:43 I’ll also drink Element dissolved in water during any kind of physical exercise I’m doing,
0:04:47 especially in hot days when I’m sweating a lot, losing water and electrolytes.
0:04:52 They have a bunch of different great tasting flavors of Element.
0:04:54 My favorite is the watermelon, although I confess I also like the raspberry and the citrus.
0:04:59 Actually, I like all the flavors and Element has also just released a new line of canned
0:05:03 sparkling Element.
0:05:04 So these aren’t the packets you dissolve in water.
0:05:06 These are cans of Element that you crack open like any other can drink like a soda, but
0:05:11 you’re getting your hydration and your electrolytes with no sugar.
0:05:14 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement spelled lmnt.com/huberman to
0:05:20 claim a free Element sample pack with the purchase of any Element drink mix.
0:05:23 Again, that’s drinkelement.com/huberman to claim a free sample pack.
0:05:28 Today’s episode is also brought to us by Helix Sleep.
0:05:31 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are the absolute highest quality.
0:05:35 I’ve spoken many times before on this and other podcasts about the fact that getting
0:05:39 a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical health, and performance.
0:05:43 When we aren’t doing that on a consistent basis, everything suffers.
0:05:47 And when we are sleeping well and enough, our mental health, physical health, and performance
0:05:50 in all endeavors improves markedly.
0:05:53 Helix mattresses are different in that they are customized to your unique sleep needs.
0:05:57 So if you go to the Helix website, you take a brief two minute quiz and it asks you questions
0:06:02 such as do you sleep on your back, your side of your stomach, do you tend to run hot or
0:06:05 cold during the night, things of that sort.
0:06:07 Maybe you know the answers to those questions, maybe you don’t.
0:06:10 Either way, Helix will match you to the ideal mattress for you.
0:06:13 For me, that turned out to be the dusk mattress.
0:06:15 I started sleeping on a dusk mattress about three and a half years ago and it’s been far
0:06:19 in a way the best sleep that I’ve ever had because it’s customized to my unique sleep
0:06:23 needs.
0:06:24 So if you go to helixsleep.com/huberman and take that brief two minute quiz, you can figure
0:06:28 out what mattress is ideal for your unique sleep needs.
0:06:32 For the remainder of this month, May 2024, Helix is giving up to 30% off mattresses and
0:06:37 two free pillows as part of their Memorial Day offer.
0:06:40 Simply go to helixsleep.com/huberman to get 30% off and two free pillows.
0:06:46 And now for my discussion with Dr. Diego Borcas.
0:06:49 Great to have you here.
0:06:54 Thank you for having me, Andrew.
0:06:56 I am super excited to learn from you today, as I know everyone else is.
0:07:02 And if they don’t realize why, soon they will, which is that you work on one of the more
0:07:08 fascinating aspects of us, which is our gut, our gut sensing, the gut brain axis, which
0:07:18 I think most people don’t realize is nearby, but separate from the so-called microbiome.
0:07:26 So we’re not talking about the microbiome, a very interesting and important topic, of
0:07:30 course, but we are going to talk about this thing that we call our gut sense and how it
0:07:37 impacts everything from our cravings to our brain health and our cognition.
0:07:44 So once again, welcome.
0:07:47 And I just want to kick things off by asking you to educate us, explain what is this gut
0:07:54 brain axis that we hear about, and what’s going on in our gut besides digestion?
0:08:01 Well, Andrew, thank you so much for having me here, thrilled to be here.
0:08:07 I knew that since we met a few years ago that we will have this ongoing conversation and
0:08:14 a great conversation, the gut and the brain, people call it an axis because traditionally
0:08:21 thought to be an imaginary line that was connected through hormones.
0:08:26 So since 1902, when the first hormone secretion was reported by Bayleys and Starling, it was
0:08:40 known that when we eat, then hormones, these molecules in the gut are released and then
0:08:47 they will enter the bloodstream and then eventually will have a cause in distant organs.
0:08:54 And for the next hundred or so years, the field focused on the hormones.
0:09:00 And as a consequence, there was no direct line of communication between the gut and
0:09:07 the brain.
0:09:08 But as often I say, you don’t say or we don’t say the nose brain axis or the eye brain axis,
0:09:16 and all of the organs are in sync, working in sync.
0:09:20 So in the gut, there are also some sensory cells that are able to detect the outside
0:09:28 world and then quickly communicate that information to the brain.
0:09:33 And I say the outside world because the gut is the only organ that passes throughout our
0:09:39 body, but it is still exposed to the outside.
0:09:44 If you think about it, if you will swallow a marble, it still has a chance to get out.
0:09:50 Please don’t do that, anybody.
0:09:54 But it is still exposed to the surface.
0:09:57 You’re right.
0:09:58 I never thought about the gut as the organ that is in contact with the outside world,
0:10:02 unlike our heart, which is not in direct contact with the outside world or our liver or our
0:10:06 pancreas, but the gut is.
0:10:08 The gut is.
0:10:10 And if you think about it, it is just separated by some compartments that have all of these
0:10:16 valves and the epiglottis, the gastrosophageal junction, the pylorus, the iliocecal junction,
0:10:27 the rectum.
0:10:28 So these are the sequences of valves of chambers with valves between them that food passes
0:10:35 through, air passes through, and within each, as I understand it, there are different functions
0:10:40 related to digestion.
0:10:42 But I think where you’re taking us is that there are different modes of sensing what’s
0:10:46 coming through and signaling to the brain and other organs what’s going on in the outside
0:10:53 world by what’s sensed coming through that passage.
0:10:55 Is that correct?
0:10:56 That’s correct.
0:10:57 And if we think about it, when we swallow something, literally we have to trust our gut.
0:11:07 Because that’s why we use this phrase, trust your gut, right?
0:11:10 Because after that, there’s not much that you can do, at least in regular humans, that
0:11:15 you can do consciously to expel something that perhaps is poisonous or toxic, right?
0:11:23 It is the gut that has to make the distinction.
0:11:27 And then usually accommodate things for absorption or let them pass through digestion and then
0:11:33 ultimately they will be secreted, right?
0:11:35 So if you could describe for us the architecture that is the cells that respond to things in
0:11:44 the gut and where they send that information and how they send that information.
0:11:49 What is this thing that we call gut sensing made up of?
0:11:53 What’s the parts list?
0:11:55 So the parts list has been evolving recently and while some of the elements we have known
0:12:02 for a while.
0:12:05 But in general, what we’re talking about, because it’s an external surface, it is lined
0:12:10 by a single layer of cells that are called epithelial cells.
0:12:15 And essentially these cells are exposed to the outside world, but they also are like
0:12:20 attached in like a little membrane and they are the ones that interface with the inside
0:12:25 of the body.
0:12:27 So in the stomach we have an stratified epithelium for instance that is thicker so it can survive
0:12:34 digestion chemicals and other things like harsh environment.
0:12:38 And in the intestine we have a little bit more of a more delicate epithelial layer.
0:12:45 And we think this epithelial layer, there are several different cell types.
0:12:49 And one of those is the so-called endocrine cell.
0:12:53 To put it in more simple terms, is a gut endocrine cell or a gut cell that releases hormones.
0:12:59 The term was coined in 1938 by a German physician, his name was Frederick Vater.
0:13:08 And at that time it was a major advancement in our understanding of physiology because
0:13:14 he came up with the idea that the organs were not only communicating to organs.
0:13:19 In fact there were cells within the organs that were communicating to other organs through
0:13:23 the release of some of these endocrine factors, these neuromodulators or these neuropeptides
0:13:29 that we know as hormones.
0:13:31 And so he named the diffuse endocrine system of the gut and then he came up with his word
0:13:37 enteroendocrine cell.
0:13:39 And these cells are dispersed at a ratio roughly speaking like 1 to 1000 epithelial cells throughout
0:13:45 the digestive tract.
0:13:48 And we thought for the longest time that these cells were not connecting directly to the
0:13:53 nervous system, that they will release these neuromodulators and the neuromodulators through
0:13:57 diffusion will act on receptors into some of the nerve terminals.
0:14:02 And that is true, that is a very well-established system.
0:14:06 But in 2015 we made an observation that some of these cells, anywhere from 1/3 to 2/3 of
0:14:11 these cells, it depends on the type of systems that you use to identify, they were contacting
0:14:17 directly the nervous system.
0:14:20 And that brought up a new dimension of how it is that the gut could be communicating to
0:14:26 the brain, because as you know in the brain the synapses are the ones that are most predominant.
0:14:32 However, there is a lot of neuromodulation from endocrine functions in the brain too.
0:14:38 So in the gut, this was not well described.
0:14:43 There had been historically a few examples that these cells may be making synaptic contacts,
0:14:49 but they had not been studied.
0:14:52 And perhaps one of the main reasons why they hadn’t been studied is because the tools were
0:14:56 not there.
0:14:57 And I will recall in the 1990s with the advancement of green fluorescence protein as one of the
0:15:06 main molecules to tag cells.
0:15:09 Now all of a sudden there was a revolution in biology, because you could identify the
0:15:13 cells, you can take them out, you can do a transcriptomic analysis to see what genes
0:15:17 they express, you could co-culture them, you can modify their genome, and then you can
0:15:23 start to interrogate what is their contribution to the entire body.
0:15:26 I’ll just interrupt you for a second just to make sure that I and everyone else is
0:15:29 on board.
0:15:30 So if I understand correctly, it’s long been known that there are cells that are in these
0:15:36 layers of the gut in the intestine.
0:15:40 And it’s long been appreciated that as food passes through, these cells somehow can sense
0:15:45 the chemical constituents of the food as it gets broken down, and then release hormones
0:15:50 into the bloodstream that could influence the brain, those hormones could travel and influence
0:15:55 things far away.
0:15:56 In fact, for those that don’t know, endocrine generally means signaling at a distance between
0:16:01 cells, so between gut and brain or gut and liver, it can also mean local effects.
0:16:06 So hormone endocrine effects can also be local.
0:16:09 But if I also understand you correctly, it was only about 15 years ago when you mentioned
0:16:16 green fluorescent protein, we should probably just tell the tale in a few sentences.
0:16:20 This is an amazing story in biology where if you’ve ever seen fluorescing jellyfish,
0:16:26 that’s because they express a gene for so-called green fluorescent protein, and biologists
0:16:31 have hijacked that gene sequence and put it into mice, and now actually other organisms
0:16:37 as well, which allows you to see individual cells and cell types.
0:16:41 So these cells release hormones, the hormones influence the brain and other organs.
0:16:46 And now I think you’re going to tell us that they also are able to make direct communication
0:16:52 lines with other organs as well.
0:16:55 Correct.
0:16:57 So maybe here is fitting how it is that I got into starting the system.
0:17:03 And as you know, between the ’90s and the early 2000s, there was an explosion in tools
0:17:09 to study the brain and neural circuitry and the connection of neurons and each one of
0:17:15 the neurons.
0:17:16 Because up until the 1990s, the tools were limited, electrophysiology, behavior.
0:17:23 And then not only we had a green fluorescence protein, we had optogenetics.
0:17:29 We had rabies modified to be able to trace how it is that neurons connect at one synapse,
0:17:39 which was a dream.
0:17:40 I think that in fact, that was the dream of Francis Crick when he was at the South.
0:17:44 He talked about having the way to control.
0:17:46 For those who don’t know, Crick I was a co-recipient of the Nobel Prize for the discovery of the
0:17:51 structured DNA, but then later in his career, developed an obsession for neuroscience.
0:17:56 And yeah, he daydreamed out loud about having tools to visualize individual connections in
0:18:02 the nervous system.
0:18:03 And as Diego is pointing out, scientists have hijacked the rabies virus, which hops
0:18:09 between neurons, labeled the rabies virus with things that glow fluorescent.
0:18:14 And in doing so, we now understand a lot about what Crick dreamed for, which was the ability
0:18:20 to see different specific connections in the nervous system.
0:18:24 Yes.
0:18:26 So then you could isolate the cells.
0:18:29 And then you could do sequencing technology to see what are the genes that these cells
0:18:32 are expressing.
0:18:34 And then you can start to understand the makeup of the cells.
0:18:38 In 2009, Hans Kleber is a scientist in the Netherlands, did a beautiful experiment.
0:18:45 He discovered these factors that will trigger a receptor of the stem cells in the intestinal
0:18:50 epithelium and will form literally a mini gut in a dish.
0:18:55 These cells will be all lined up and then they will have a lumen.
0:18:58 And I remember seeing some of these papers coming out when I was a PhD student and I
0:19:04 was already starting the gut.
0:19:06 So it was inspiring to see all of the things that all of a sudden you could do.
0:19:12 So when I began studying the cells, immediately by isolating the cells and simply observing
0:19:18 the cells in the native tissue of these mice models, it quickly became evident that some
0:19:29 of the cells had a very peculiar anatomy.
0:19:33 Some of them had these very prominent arms at the base, like literally like in the Sistine
0:19:39 Chapel, Adam reaching out to God, right, like with a hand.
0:19:44 The cells will have that type of anatomical features and even ending with a little hand
0:19:51 at the end of that arm.
0:19:54 And obviously, I immediately thought, like, why would a cell that it is supposed to react
0:20:00 to food and release hormones into the bloodstream or just in the vicinity will invest so much
0:20:07 energy into developing an arm, right?
0:20:11 So then I started to look, well, perhaps it is because it’s providing a bridge directly
0:20:15 into the vasculature, into the vessels to put the hormones into the bloodstream, right,
0:20:21 grown, like I couldn’t find that direct connection.
0:20:25 So then I started to study, perhaps they were associated with the nervous system.
0:20:30 And that’s how we made some of the first observations that some of them with the arm
0:20:37 or without the arm, they will have a more intimate relationship with nerve fibers.
0:20:44 And that, of course, opened up a bunch of new questions.
0:20:50 But the first thing that we had to do, it was to come up with a name for this food.
0:20:58 And it kind of became organic.
0:20:59 And I want to highlight this because I think that as we go through the discovery trajectory,
0:21:05 we don’t realize the need to also engineer language.
0:21:09 How we go about language is we start to attach words that we already knew and we start to
0:21:15 put them together to describe something that knew that we’re observing, right?
0:21:20 And I say this because at the very beginning with my mentor, we will start to call these
0:21:24 little feet.
0:21:25 First we call them axon, which is like the term for like the long extending branches
0:21:30 of the neurons, the main branches of the neurons.
0:21:33 So we will call them axon-like because they look like a baby axon.
0:21:38 But then we call them also like pseudopod because it was like a pod, but it was pseudo.
0:21:45 And at some point we, and it was coming from like some cells in the kidneys that they are
0:21:50 called podia or something like that.
0:21:54 So it was axon-like, pseudopod-like, basal process to describe that it was on the base.
0:21:59 So at some point it became so long that we couldn’t fit it in an abstract, right?
0:22:02 Yeah, it’s a bit of a mouthful.
0:22:04 So we began thinking about it and then eventually I came up with the term, I thought like, “Neuropod.”
0:22:11 And I remember pitching it to my mentor and he said like, “Let me think about the weekend.”
0:22:15 And then on a Monday he came in and he said like, “You know, it has a ring to it.
0:22:18 I think that we should use it.”
0:22:20 But essentially the thought was that if these cells are contacting, then perhaps they are
0:22:27 passing information directly onto the nervous system.
0:22:31 And that is very different than just spewing neuromodulators in the vicinity and hoping
0:22:39 that some of those catch the nervous system, right?
0:22:42 And like I said, while that still exists, and I think that is just like matter of space
0:22:47 and time.
0:22:48 Like they modulate these terminals in a different space and time, the hormones, but the neurotransmission
0:22:56 is directly and more precise in space and time.
0:23:00 Could I just interrupt for a moment, please?
0:23:02 So hormone signaling, endocrine signaling, generally is slower than the forms of communication
0:23:10 directly between neurons, right?
0:23:14 Could be on the order of seconds, sure.
0:23:16 But typically on the orders of minutes or hours, whereas neural communication on the
0:23:22 order of milliseconds.
0:23:25 So if I understand correctly, these, what you decide to call neuropod cells, and thank
0:23:30 you for shortening the name from the other description, line the gut.
0:23:36 Are we talking about everything from esophagus down to the stomach to the intestine, or is
0:23:42 it just at the level of the stomach and intestine?
0:23:45 Where does it exist?
0:23:46 So this is where the conversation becomes expansive, because these neuropods or cosines
0:23:53 of these neuropods.
0:23:55 So these neuropods are simply a specialized neuroepithelial cells, meaning that are electrically
0:24:01 excitable, that they can discharge electricity.
0:24:04 But they are, these type of cells are in every single epithelial cell or epithelial layer
0:24:10 of the body, because that’s how the body creates a representation of the world through sensor
0:24:16 cells that are equipped to detect the outside world, meaning that they can be exposed to
0:24:22 fluctuations in temperature, fluctuations in pH, fluctuations in concentrations.
0:24:28 And then they quickly can generate a chemo electrical code that they pass it on to the
0:24:33 nervous system.
0:24:34 And then ultimately the brain integrates that and says like, oh, my belly is feeling good,
0:24:39 but I’m feeling cold in the skin, right?
0:24:42 And that is thanks to all of these neuropathelial cells that they are even in tasting, so to
0:24:48 speak, they are the cerebrospinal fluid inside of the spinal cord and the ventricles.
0:24:54 They are inside of the inner ears, the taste, the taste buds.
0:24:58 So it is, and in fact, there’s a beautiful book from the seventies from some Japanese
0:25:04 scientists, Fujita Kanon Kobayashi, who called these cells para neurons.
0:25:11 And their whole concept is that there was not such a discrete distinction between an
0:25:16 entire neuron that lives inside of the brain or the central nervous system and a neuropathelial
0:25:22 or a neuroendocrine cell that lives exposed to the outside, simply that there is a continuum
0:25:28 of adaptation so that the organism can bring the information from outside inside of into
0:25:34 the body to be able to process it and then process it and then guide behavior.
0:25:40 So based on the way you describe it, we have these neuropod cells that line our gut, and
0:25:47 we also have these similar cell types in the other organs of the body, and these cells
0:25:52 are responding to the chemical constituents of what we eat as the food is broken down.
0:25:59 Also to the temperature of the environment, to the pH, that is how relatively basic or
0:26:07 acidic something is that we ate, and presumably to other features in our environment as well.
0:26:14 And all of that information is activating these cells to some degree or another, and
0:26:19 then we’re releasing hormones into our body as a consequence, but also there’s a direct
0:26:24 line to the brain, and we’re not necessarily aware of all of this happening, right?
0:26:30 I mean, until you describe it, I think most of us have not been aware that this is happening.
0:26:34 And we probably shouldn’t be aware, as I often say, if you and I are having a conversation,
0:26:41 we probably shouldn’t be aware of the macrophage and the spleen that is chasing this bacterium
0:26:45 that got inside of the lettuce that we swallowed at lunch, right?
0:26:49 Like, just do your thing so we can keep communicating, right?
0:26:52 Except maybe don’t eat more of that lettuce, right?
0:26:55 Which is the…
0:26:56 That’s right.
0:26:57 Okay, so you discovered these neuropod cells.
0:27:01 That’s right.
0:27:02 And you…
0:27:03 Or I describe them.
0:27:04 Yeah.
0:27:05 And you had in hand some tools to selectively label them.
0:27:09 What did that reveal about their connectivity with…
0:27:12 You’re referring to it as the nervous system, which I love because a resounding theme on
0:27:16 this podcast, as I always say, brain and spinal cord and all the connections to the body and
0:27:20 back again is the nervous system.
0:27:22 But what did you discover in terms of the connections with the brain proper?
0:27:27 Here is where the tools started to make a big difference.
0:27:31 All of a sudden you could see the resolution of a receptor inside of a cell using certain
0:27:36 type of microscopes, right?
0:27:38 So I remember that one of the first questions that I will always get drill on, you know
0:27:43 how these laugh meetings can get intense, right?
0:27:47 Like when I would bring data and show you just very simple immunohistochemistry, meaning
0:27:52 labeling to see how the cells were interacting with the nervous system.
0:27:58 Because then I will show some of the images.
0:28:01 Then the other scientists will say, well, you know, yeah, those are nice images.
0:28:05 But remember that contact does not mean connection.
0:28:10 And then I went thinking about that.
0:28:11 Like at the very beginning I thought that it was silly semantics, you know.
0:28:16 But I specifically remember that there was one time I was running and I was thinking like
0:28:20 how do you demonstrate connection between two cells?
0:28:23 And then I thought that since we had the ability to identify these cells by fluorescence, we
0:28:27 could isolate them based on their fluorescence.
0:28:31 And what will happen if we put them in front of a sensory neuron and then just record them
0:28:37 inside of a microscope, right, over time?
0:28:41 And I thought maybe they will get close to each other and then we can go and do some
0:28:45 more labeling and show that they are contacting or connecting.
0:28:49 But much to our surprise, we actually saw that in real time, when you isolate them from
0:28:56 the mouse and you put them in a dish, they both look like these round circles.
0:29:00 But after a few hours, not only they get close to each other, but they recapitulate the circuitry
0:29:05 in the dish.
0:29:06 Literally, they form like two brains in a dish, right, like the gut and the brain in
0:29:11 a dish.
0:29:12 Amazing.
0:29:13 Yeah, and that was an eye opener, you know.
0:29:17 I still remember it was somewhere, I think it was like June 27, 2012, when I saw that
0:29:21 experiment because it opened my eyes to so many different things.
0:29:27 One was that these cells are not static.
0:29:30 Because since we have been seeing them for decades, just in slices or fixed tissue, we
0:29:37 had lost the notion that this thing is constantly moving, right?
0:29:41 The cells are actually moving.
0:29:42 The cells are actually moving.
0:29:43 So these cells line the gut, meaning they’re along the walls of the gut, any intestine.
0:29:48 They reach a hand into the gut to sense whatever chemicals are there.
0:29:53 Yeah.
0:29:54 They have little cilia, little hair or microbioli that is literally like little hair that is
0:29:59 exposed to the lumen, you know.
0:30:01 So the lumen, folks, is the cavity, the empty cavity of the gut, not empty, but the internal
0:30:08 part.
0:30:09 And so they’re sensing the chemicals there and you’re saying they can move, okay?
0:30:13 And they’re sending a process, by the way, folks, anytime you don’t know whether or not
0:30:17 something is a dendrite or an axon, just call it a process.
0:30:21 You’ll get it right.
0:30:22 A process up to the brain.
0:30:25 And underneath that will connect to the nervous system.
0:30:27 I see.
0:30:28 So through a series of stations.
0:30:30 Yeah.
0:30:31 Okay.
0:30:32 Amazing.
0:30:33 So what we’re talking about here is Diego’s discovery of a pathway from the gut to the
0:30:40 brain that essentially allows sensing of what’s happening in the gut to inform feelings,
0:30:46 that’s correct.
0:30:47 Yeah.
0:30:48 So that was the first experiment like showing in addition, right?
0:30:53 The next experiment was, well, does it happen in the mouse?
0:30:57 And then through a series of, I have a friend neuroscientist that she calls these rabies
0:31:01 gymnastics because you have to put in some genes and make things work.
0:31:06 Then we demonstrated that these cells, that the virus will be capable of infecting these
0:31:12 cells specifically, instead of infecting the other epithelial cells, it will infect these
0:31:16 neuro epithelial cells because rabies likes neurons.
0:31:21 And then it will jump from that cell into a nerve fiber.
0:31:26 And these rabies can only jump one connection, right?
0:31:30 And what it was surprising is that the fluorescence from that rabies will show up in the brain
0:31:37 stem and in the bodies of the cells that are in the Nodos ganglia, which is this cluster
0:31:42 where the cell bodies of the neurons of the Bego’s nerve are located, right?
0:31:47 Underneath the neck, meaning that there was just one stop between the surface of the intestine
0:31:58 and the brain stem.
0:32:00 The two cells were connecting that space.
0:32:06 So obviously the information, that was the anatomical basis for the information to travel
0:32:11 very rapidly up into the brain and rapidly in the subconscious, right?
0:32:17 Like we’re not necessarily aware of it, although I’ve read that there are some instances in
0:32:22 which people become more aware of it, either in a typical fashion or with meditation and
0:32:32 other things like people can become aware.
0:32:34 Yes, people definitely can become more aware of their so-called interoception.
0:32:38 What’s going on at the level of their heartbeat frequency or their gut sensing if they spend
0:32:43 time on it.
0:32:44 Some people, as you mentioned, develop an almost pathologic sense of interoception such
0:32:49 that they have trouble navigating normal life because they’re so aware of what’s going on
0:32:53 inside their body.
0:32:54 This is actually an interesting issue in the field of psychiatry.
0:32:57 My colleagues in psychiatry at Stanford tell me that some people with a lot of anxiety,
0:33:02 for instance, are so aware of their heartbeat that it becomes disruptive and distracting
0:33:09 to them.
0:33:10 So it’s not always the case that it’s better to become more aware of your internal processing.
0:33:15 Sometimes it can be deleterious, other times it can be good for us.
0:33:19 Some people are very unaware of what’s happening in their body and they need to develop more
0:33:22 awareness of that.
0:33:24 I feel like as long as we’re talking about rabies, we should have a little bit of fun
0:33:27 and explain to people something about rabies viruses because what we’ve been talking about
0:33:31 is the use of viruses as experimental tools in order to take a virus, basically a attach
0:33:42 or put something in so that whatever cell is infected by it glows a certain color so
0:33:45 you can see the cells and visualize the circuitry.
0:33:48 But as long as we’re talking about rabies, I feel like it’s such a word that has such
0:33:53 salience.
0:33:54 The rabies virus, which exists in nature, is amazing because I don’t know if it has
0:34:01 a consciousness, but it essentially propagates between animals by way of the animals that
0:34:05 have it bite.
0:34:06 They become more aggressive.
0:34:09 They bite a target animal.
0:34:13 The virus gets in, it’s picked up by the nerve terminals and is carried back from one cell
0:34:19 to the next across synaptic connections, synapses, the little gaps between neurons.
0:34:24 And what Dr. Diego Borquez has been telling us is that scientists have engineered the
0:34:31 rabies virus so that it only jumps one station and then stops.
0:34:35 You can do this by modifying the coat protein.
0:34:36 There’s a bunch of fun virology that can be done to do that.
0:34:40 But what I find amazing about rabies virus, and there’s a great book by the way called
0:34:44 “Rabid,” which is essentially a history of the study of rabies, is that once it travels
0:34:52 from the site of the bite up to the brain, what does it do?
0:34:56 It changes the brain to make the now infected animal or person more aggressive so that then
0:35:02 they go bite somebody else.
0:35:05 So I mean, in some ways, the viruses have a sort of unconscious genius to them, right?
0:35:10 What’s the best way to get from one animal to the next?
0:35:14 Well, there are a number of different ways, but one way is to just make that animal more
0:35:17 aggressive so it goes and bites things.
0:35:19 Yeah, make that.
0:35:20 Wild, right?
0:35:21 Make that animal work for you, right?
0:35:22 Make the animal work for you, right?
0:35:24 It’s almost exploitive, right?
0:35:25 It exploits a certain circuitry in the nervous system.
0:35:28 I’d like to take a brief break and acknowledge our sponsor, AG1.
0:35:32 By now, most of you have heard me tell my story about how I’ve been taking AG1 once or
0:35:36 twice a day every day since 2012, and indeed, that’s true.
0:35:40 I started taking AG1 and I still take AG1 once or twice a day because it gives me vitamins
0:35:45 and minerals that I might not be getting enough of from whole foods that I eat, as well as
0:35:49 adaptogens and micronutrients.
0:35:51 Those adaptogens and micronutrients are really critical because even though I strive to eat
0:35:55 most of my foods from unprocessed or minimally processed whole foods, it’s often hard to
0:36:00 do so, especially when I’m traveling and especially when I’m busy.
0:36:03 By drinking a packet of AG1 in the morning and oftentimes also again in the afternoon
0:36:07 or evening, I’m ensuring that I’m getting everything I need.
0:36:11 I’m covering all of my foundational nutritional needs.
0:36:14 I, like so many other people that take AG1 regularly, just report feeling better.
0:36:18 That shouldn’t be surprising because it supports gut health and of course gut health supports
0:36:22 immune system health and brain health, and it’s supporting a ton of different cellular
0:36:26 and organ processes that all interact with one another.
0:36:30 So while certain supplements are really directed towards one specific outcome, like sleeping
0:36:34 better or being more alert, AG1 really is foundational nutritional support.
0:36:39 It’s really designed to support all of the systems of your brain and body that relate
0:36:42 to mental health and physical health.
0:36:44 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
0:36:50 They’ll give you five free travel packs with your order plus a year supply of vitamin D3K2.
0:36:56 Again, that’s drinkag1.com/huberman.
0:36:59 Okay.
0:37:00 So you identify these, you said described, but you, I’ll say discovered because that’s
0:37:06 what happened.
0:37:07 You discovered these, these cells, you label their connections, you see that there’s just
0:37:12 two stations between these cells or one station really between these cells and the brain.
0:37:18 And so now these cells can sense chemicals in the gut that are the consequence of the
0:37:23 breakdown of food and send that information directly to the brain.
0:37:26 What does the brain do with that information?
0:37:28 All right.
0:37:29 So here it comes, the key experiment and this was building obviously on the work of other
0:37:34 scientists that had already described that the gut had some receptors for sugars for specifically
0:37:41 for glucose, for other nutrients around this area in the early 2000s, when we were starting
0:37:46 to be able to identify some of these cells, then it quickly became obvious that these
0:37:54 cells, these enteroendocrine cells throughout the lining of the stomach intestine colon,
0:38:02 they had multiple receptors for multiple nutrients, you know, like we have the macronutrients
0:38:07 for instance, sugars, fats, proteins, but within them we have, you know, a repertoire
0:38:13 of molecules, you know, multiple lipids, multiple types of sugars and so on and so forth.
0:38:19 And these cells, depending on their location, they will express a different type of receptors
0:38:24 or a combination of those receptors.
0:38:27 And I said that depending on the location, because when we’re eating, let’s say an apple,
0:38:31 you know, the apple is going to be partially undigested by the time that it enters in testing,
0:38:35 but by the time that it gets to the colon, most of those nutrients have been absorbed
0:38:39 and perhaps only fibers are surviving to feed off most of the microbes that live in
0:38:43 the colon, right?
0:38:45 So the gut has evolved to mirror and to become a velcro to the molecules that will be in
0:38:55 that specific space, so it will detect.
0:38:58 So it will detect sugars more in the proximal intestine, but fibers or fermented by products
0:39:06 more in the distal intestine or in the colon, like short chain fatty acids, butyrate, propionate
0:39:13 and so on and so forth, you know.
0:39:14 What other kinds of nutrients do these neuropod cells detect from food?
0:39:18 So you mentioned sugars, you mentioned fermentation, presumably short and long chain fatty acids?
0:39:26 Yes.
0:39:27 The short answer is that I think that in due time, we are going to realize that they detect
0:39:33 just about every single thing that we put on our mouths every day, you know, that they
0:39:38 have some either a specific receptor that is dedicated to it or a combination of receptors
0:39:43 to be able to detect some of these compounds.
0:39:47 And not only the chemical compounds, but also an area that I think is going to be fascinating
0:39:51 in the future is the mechanical extension plus the adjustment in temperature as the
0:39:58 chimes starts to flow from the mouth into the colon.
0:40:04 Like for instance, I heard this from a bioengineer and not long ago that was engineering an artificial
0:40:10 gut and a stomach, and he shared with me a piece of information that I was not aware
0:40:16 of that the sofas has to adjust the temperature of the food very rapidly within seconds into
0:40:24 physiological temperature of the inside of the body.
0:40:27 Like so we are having hot coffee within couple of seconds, it has to be at the physiological
0:40:32 temperature of the body by the time that it gets into the stomach, right?
0:40:36 And all of that happens in very rapidly in the sofas, right?
0:40:40 So if I understand correctly, these neuropod cells have a variety of different receptors
0:40:44 depending on where they are located along the trajectory from the mouth to the rectum.
0:40:52 And some are sensing sugar, some are sensing temperature, some are sensing pH, so relative
0:40:58 acidity.
0:41:00 Some are sensing amino acids, presumably, I mean I’ve heard it said and I believe there’s
0:41:06 a researcher down in Australia who has been very bullish on the theory that we are not
0:41:13 exclusively but we are predominantly amino acid foraging machines because we need amino
0:41:19 acids for all sorts of important biological processes.
0:41:24 And these cells are essentially evaluating how much sugar, how much leucine, how much
0:41:31 short chain fatty acid, how much, you know, essential fatty acids of different kinds and
0:41:36 then making changes to the gut itself but then presumably signaling that information
0:41:40 elsewhere in the body.
0:41:42 So here I’m going to give you something that will get your gut churning, so to speak.
0:41:49 So these cells have to make sense not only of the molecule that are being adjusted, meaning
0:41:55 the chemistry of the molecule, let’s say it is glucose, it has to make sense, a little
0:41:58 bit of the taste, is it sweet, right, is it bitter.
0:42:02 Then it has to take into account how much of the molecule is absorbed inside of the cell,
0:42:08 right?
0:42:09 So that’s a second layer of integration.
0:42:11 And once the cell has eaten that molecule, so to speak, then that molecule will be digested
0:42:17 inside of the cell to release ATP or some other compound, ATP, for energy, for instance.
0:42:26 That has also have to be taken into account, for instance, in glucose.
0:42:31 Glucose activates the TAS-1R3, which is a sweet taste receptor.
0:42:35 Then the glucose is absorbed by some of the sodium glucose transporters, which are active
0:42:38 transporters.
0:42:40 And these transporters depolarize the cell.
0:42:43 And then once glucose gets inside of the cell, glucose enters the TCA cycle, it’s catabolized,
0:42:48 and then produces ATP.
0:42:49 And the ATP further activates another voltage-gated channel, further depolarizing the cell.
0:42:59 And then the cell releases, in turn, a transmitter, for instance, glutamate, that very rapidly
0:43:05 tells the vagus nerve within milliseconds, you know, “I got sugar.”
0:43:10 And it tells it in two phases, because that glutamate will activate two different type
0:43:14 of receptors, ionotropic, which are very fast, and metapotropic, which are a little
0:43:19 bit more delayed.
0:43:22 But then the metabolism of that glucose that produces the ATP and further depolarizes the
0:43:27 cell, we believe that it will cause the release of the hormone, of the neuropeptide.
0:43:33 So then the neuropeptide comes on top of that and gives you that full experience of what
0:43:38 it means to consume sugar, right?
0:43:43 So that happens at the level of one cell and at the level of one molecule.
0:43:48 So imagine, like, all of the computation that the gut has to be making for each one of the
0:43:52 molecules throughout the digestive tract.
0:43:54 So if I stand back from this picture, what I get is there are very interesting cell types
0:44:02 that line our gut that are evaluating all of the not just macronutrients, proteins, fats,
0:44:08 and carbohydrates, but micronutrients within the food we eat, as well as some of the other
0:44:14 qualitative features, temperature, for instance, maybe even quality of the amino acids or the
0:44:20 sugars, you know, simple versus complex sugars, et cetera.
0:44:25 If we could just further zoom out for a moment and take a human perspective on this at the
0:44:30 level of experience.
0:44:33 I once heard you tell a story about someone you knew who changed their gut radically and
0:44:43 that changed their entire perceptual experience of food, including certain cravings.
0:44:49 Would you mind sharing that story?
0:44:50 Yes.
0:44:51 Thank you for bringing that story, Andrew.
0:44:54 That story is very personal to me.
0:44:56 I often say when I get on stage that we are constantly influenced by two things in life,
0:45:01 the food that we eat and the people that we meet, you know, like now I, we have known
0:45:05 each other, but now we meet in person and we are knowing other people, right?
0:45:10 And I remember that when I was starting my PhD in nutrition at North Carolina State University,
0:45:16 I was, so I didn’t grow up in the United States.
0:45:18 I grew up in Ecuador and I was invited to my first Thanksgiving celebration.
0:45:26 So I sat at dinner and, you know, as we began chatting with the people that were next to
0:45:31 each other, all of a sudden I was enthralled in this conversation of a woman telling me
0:45:38 this story about her experience with gastric bypass surgery for treating obesity.
0:45:45 So gastric bypass surgery was begun to be developed by surgeons in the ’60s.
0:45:53 And by the ’90s, it had become a mainstream type of surgery for the treatment of chronic
0:45:59 obesity.
0:46:01 So she told me that there were primarily three things that happened.
0:46:04 She said, well, within six months of the surgery, I had lost about 40% of body weight, you know?
0:46:10 She said, like, I was about 300 pounds, you do the math, you know?
0:46:14 So it was a significant amount.
0:46:19 She said, within one week of the surgery, my diabetes was gone.
0:46:23 She said, I did not need more insulin shots.
0:46:26 So I had the same reaction that you’re having.
0:46:29 I was like, you know, I don’t know much about diabetes, but I know that it’s a major health
0:46:35 burden, right?
0:46:38 But the thing that really caught my eye was when she said, but since you’re studying nutrition,
0:46:43 I want you to answer this to me.
0:46:45 She said, why is it that before the surgery, I could not even look at sonyside up eggs?
0:46:49 She said, just looking at the yolk will make me queasy, you know?
0:46:54 But after the surgery, not only I can eat sonyside up eggs, I actually have a craving
0:47:00 for the yolk.
0:47:01 She said, every time we go on Saturday to a restaurant for breakfast, I will take the
0:47:05 toast and I will actually clean the plate of the yolk.
0:47:08 So how is it that rewiring the gut?
0:47:12 After my perception of flavor, after my cravings and my mind to get the yolk, she said.
0:47:18 And even inverted her sense of what was aversive versus apetitive.
0:47:24 And I guess for those of us that don’t know, meaning me, I understand the gastric bypass
0:47:29 surgery involves the removal of a portion of the gut.
0:47:33 How much gut tissue do they actually take?
0:47:35 Is it centimeters, inches?
0:47:39 The gut’s a long distance.
0:47:41 So what do they do for gastric bypass?
0:47:43 In simple terms, the most, the classic surgery is called a ruin Y gastric bypass surgery,
0:47:52 which involves a reduction of the stomach and short cutting the connection of the stomach
0:48:01 to the intestine.
0:48:02 So you will cut, you know, one third, which will be the duodenum, one third of that will
0:48:07 be cut, and then that portion will be reconnected to the stomach, meaning that you’re short
0:48:14 circuiting the gut.
0:48:16 And the whole idea was, at the very beginning, it was like, well, if we reduce the surface
0:48:21 that is exposed to food, then we can reduce body weight by the simply reduction of surface
0:48:29 that is exposed to the food that is absorbed, right?
0:48:33 And what it became very clear is that well before the body weight changes got taken place,
0:48:39 there was already like some dramatic changes in physiology, like the hormones, the neuropeptides
0:48:45 that were released from the intestine in response to nutrients, you know, it will change very
0:48:50 rapidly.
0:48:52 Then as I mentioned, the food choices will change, diabetes will be resolved.
0:48:57 So then it became obvious that it was not necessarily just the reduction in the surface
0:49:04 of the gut.
0:49:05 So that’s one of the main surgeries.
0:49:07 The other one, as I understand, is vertical isleaf gastrectomy.
0:49:13 And this vertical isleaf gastrectomy is simply a reduction in the size of the stomach.
0:49:19 So now the stomach is very tiny, and the idea is that it will accumulate less, it could
0:49:24 call less food, and then the food will go very rapidly into the intestine.
0:49:28 And what is becoming very obvious is that there is a rapid change in the sensory function
0:49:34 of the gastrointestinal tract.
0:49:36 So the gut seems to rapidly shift, perhaps become more, so to speak, in general terms,
0:49:42 more sensitive to the presence of nutrients, right?
0:49:46 Interesting.
0:49:47 So this woman that you met at Thanksgiving had gastric bypass surgery, and presumably,
0:49:53 I think it’s fair to assume, a good number of these neuropod cells that sense different
0:49:57 nutrients were removed.
0:50:00 And as a consequence, she completely shifted her craving of a particular food.
0:50:06 And is there any sense whether or not, no pun intended, the lack of sensing of what was
0:50:13 in sunny side egg yolks was somehow related to a shift in appetite or something else,
0:50:21 whereas it merely a qualitative, albeit a dramatic qualitative shift in what she craved.
0:50:29 So two contextual pieces of information.
0:50:33 So I remember leaving that dinner, and I was like, whoa, this is major, you know, like
0:50:38 I’m sure that people have written about this or done research.
0:50:42 And I realized that it was very little was known.
0:50:45 Even gastroenterologists knew very little about this.
0:50:49 The first clinical report that the alteration in food choices was common in these patients
0:50:56 came out, I believe, in 2011.
0:50:59 And then later on, scientists replicated that even in rats or in mice, we have done it in
0:51:05 the laboratory, and consistently, they changed their food preferences, their food choices.
0:51:13 So in recent years, we have been starting that system.
0:51:22 And I will tell you that in 2022, this is another important contextual piece that we
0:51:27 have gotten, have not gotten to it.
0:51:30 So after we found and we described that these cells were connecting to the nervous system
0:51:37 and that they were sending information up to the brain very rapidly, the challenge was,
0:51:42 well, if this is a sense, what behavior is affecting, right?
0:51:46 How is it that is affecting the responses of the organism?
0:51:50 And that took a little bit of a technical hurdle, and here is where optogenetics comes
0:51:56 in.
0:51:57 Yeah, please explain for me what optogenetics is, at least at a top contour level.
0:52:02 Yeah.
0:52:03 Optogenetics, in 2005, Professor Carl Diceroth, Ed Boyden, and other scientists had been
0:52:14 able to make this dream of an experiment, which was isolate the genes that encode for
0:52:20 these opsins that are sensitive to specific wavelengths of light and put them into neurons.
0:52:26 And now by turning that light, they could make the neuron activate.
0:52:31 And ultimately, then later on, they went on to describe that that could be used to control
0:52:35 specific cells that are regulating behavior, and then by that, define what cells are orchestrating
0:52:41 certain type of behaviors like movement, foot intake, thirst, anxiety, so on and so forth.
0:52:48 So in 2014, we began trying to adapt that technology to the gut.
0:52:56 Very quickly, we realized that the way that light was brought into the brain was through
0:53:02 a fiber optic cable that was rigid, and in the brain, it helps that it’s actually rigid.
0:53:11 But in the gut, it doesn’t help because the gut is constantly moving and so on and so
0:53:14 forth.
0:53:15 So it’s not compatible for running those experiments.
0:53:18 And here’s where I usually say, we really don’t know what is going on because some forces
0:53:23 like move around us.
0:53:25 And in 2017, Professor Polina Nikeva from MIT came to give a talk at Duke, and she reached
0:53:32 out to me, and literally she came, and as we were chatting, she said, like Diego, I see
0:53:37 that you’re working in this interface of the gut and the brain, and I have this fiber optic
0:53:42 that is flexible, you know, will you have any use for it?
0:53:47 So with that fiber optic, that made a big difference to study interrogate the function
0:53:51 of these cells to behavior.
0:53:54 So when we were able to put those options, the light sensitive proteins inside of these
0:54:00 neuropods, now when we turn the light on to shut off these cells very rapidly, we found
0:54:10 something very interesting.
0:54:12 So normally, animals, when you give them the choice between a suitor, which is the void
0:54:17 of caloric value.
0:54:18 So like aspartame or stevia or something.
0:54:25 And you give them sugar, table sugar, the animal invariably will go to sugar.
0:54:33 They prefer sugar.
0:54:34 They prefer sugar, you know.
0:54:36 If they have never seen sugar, it will take them a little bit more time, but regularly,
0:54:42 by the second day, is within 90 seconds that they detect what is sugar.
0:54:48 So they’re drinking out of one tube, they get some water with stevia, they drink out
0:54:52 of another tube, water with sugar, and they invariably prefer the water with sugar.
0:54:57 That’s correct.
0:54:59 And people have described this phenomenon for a while, and in fact, in 2007, there was
0:55:05 an elegant experiment done by Professor Ivan Deraujo at Duke University, in which the sweet
0:55:14 taste receptors were, or the taste receptors were genetically erased.
0:55:20 And the animals were not capable of distinguishing the sweetener from the water, but they could
0:55:27 still distinguish sugar from water, meaning that there was something else that was detecting
0:55:34 that sugar.
0:55:35 So just to make sure people are on board, an experiment where sensing of sweet taste
0:55:41 at the level of the mouth is eliminated does not disrupt the preference for sugar water,
0:55:49 which means that there’s something going on below the depth of consciousness that causes
0:55:57 mammals, presumably us included, to prefer things that have sugar.
0:56:02 Yes.
0:56:03 And then Professor Tony Esclafani, he had been studying these behaviors, and he went
0:56:09 in so far to suggest that perhaps the sodium glucose transporters are some of the ones
0:56:14 that are detecting the sugar as it enters the intestine, and that’s what is causing
0:56:18 the behavior.
0:56:21 So we began working on the system, and we wondered, could these cells be the ones that are guiding
0:56:28 that behavior?
0:56:29 And around the time that we published this work, Professor Charles Zucker at Columbia,
0:56:36 so far they’re advanced that area by building on the previous work and demonstrating that
0:56:43 there were a population of neurons in the brainstem that were integrating this information
0:56:48 from the gut, and by that the gut and the brain were guiding this behavior.
0:56:55 And it is true that from the earliest of ages, we crave sugar, or at least if we are exposed
0:57:03 to the taste of sugar, it tends to drive seeking of more sugar, and you can see that in babies
0:57:09 even.
0:57:10 Correct.
0:57:11 And as I usually say, I call it instinctively because our mother doesn’t have to teach us
0:57:16 a Diego that is glucose, you know.
0:57:21 It may present us in some ways, but at the end of the day, I have to go and get my glucose,
0:57:25 get my amino acids, right?
0:57:27 Because eating is very simple.
0:57:28 We are just trying to solve this issue of getting our carbons, getting our nitrogen,
0:57:33 getting our phosphorus, our potassium, our sodium, and our chloride in so many different
0:57:38 ways, shape or forms, right?
0:57:40 So I went back to the experiment, the key experiment.
0:57:44 So when we were able to put these options and bring the light and shut off these cells
0:57:49 very rapidly, when we had presented the animal with the choice of sweetener over sugar, then
0:57:56 all of a sudden the animal became blind to the solutions.
0:58:00 It couldn’t discern between the stevia, so to speak, or the sweetener from the actual
0:58:07 sugar.
0:58:08 And the entire manipulation, the experimental manipulation that is, is occurring at the
0:58:13 level of the gut.
0:58:14 The intestine, that’s right.
0:58:15 Right after the stomach, it’s like just a small portion of the intestine.
0:58:19 So if we make an attempt to transfer this to the human real world experience, if I have
0:58:29 some ice cream, it tastes sweet.
0:58:33 I like it.
0:58:34 And now I’m thinking about it, and I’m craving it just a little bit.
0:58:37 I don’t have a huge craving for sweets, but I do like some of them.
0:58:43 So eating ice cream, it tastes sweet.
0:58:46 The tendency is to crave more.
0:58:48 That’s correct.
0:58:49 You eat a lot of ice cream before you’re truly full.
0:58:53 And most people self-regulate, or their parents regulate for them by limiting the number of
0:58:57 scoops or something.
0:59:00 And that sweet taste is part of the motivator.
0:59:05 But what you’re saying is that as the ice cream enters the gut, there are neuropod cells
0:59:11 there that are also sensing the sugar and signaling to the brain.
0:59:16 And the brain is responding to pursue more of that sweet, containing substance.
0:59:23 That’s correct.
0:59:24 And it’s happening below our awareness.
0:59:26 It is independent from the sweet taste of the ice cream.
0:59:30 Correct.
0:59:31 The conscious sweet taste.
0:59:32 The conscious sweet taste, whichever you think about it, it’s not fully conscious.
0:59:39 What we detect of the world is just a very tiny little portion, even sight.
0:59:45 We think we are looking for light, but I don’t know what is happening behind my back.
0:59:49 I trust that everything is going OK.
0:59:54 So when we shut off the cells, the animal, and as I usually say, it became blind to the
1:00:02 sugars, because it’s kind of like akin to having turned off the cells that are able
1:00:09 to detect light, the wavelength of light for us to be able to discern color.
1:00:17 And it’s not that the animal is losing its memory, because then if you remove the light
1:00:21 and now the cells are functional again, then the animal again is able to distinguish one
1:00:26 solution over the other.
1:00:30 And then we did a couple more experiments in there.
1:00:32 And what happens if we do the reverse, if we turn on the cells now?
1:00:38 And the fascinating thing is that when we turn on the cells, now the mouse will eat
1:00:43 the sweetener, as if it will be sugar.
1:00:46 Interesting.
1:00:47 So the activation of these cells makes the crave non-caloric sweetener or low-calorie
1:00:54 sweetener as if it were sugar, but is it blinding them to the difference between sugar
1:01:01 and low-calorie sweetener?
1:01:04 So here’s another piece of information.
1:01:06 We will offer them water and we will turn on the cells.
1:01:10 The animal will drink the water as if it will be sugar, like it will be appetizing.
1:01:15 Even though it’s just plain water.
1:01:17 And what is becoming very obvious is that the gut has this sense at the most basic level.
1:01:26 What the senses are doing is calculating a couple of things.
1:01:31 One is the salience of the stimulus is like how intense is the stimulus.
1:01:39 And the other one is the valence of the stimulus is a pleasurable or painful, so to speak in
1:01:46 like broad terms.
1:01:48 And I say this because on the pain side, Professor David Julius, Professor Holly Ingram, Jim
1:01:57 Byra at UCSF, they have done some beautiful work demonstrating that there are these serotonin
1:02:03 releasing cells, specifically in the colon, they have focus in the colon, that they couple
1:02:09 to nerve fibers of the spinal cord and when they are activated, now all of a sudden they
1:02:16 drive what we call in the clinical realm, visceral hypersensitivity.
1:02:23 So they are responsible for triggering the hypersensitivity of the nerve fibers, the
1:02:28 colonic nerve fibers, because they detect noxious stimuli and then ultimately they gate that
1:02:36 noxious stimuli and pass it on to the nerve fiber as in broad terms, as a painful stimulus.
1:02:44 So is this irritable bowel syndrome?
1:02:47 It is, we could call it as the biological basis of what could degenerate into irritable
1:02:52 bowel syndrome and so on and so forth, or these chronical GI, they call them disorders
1:03:00 of gut brain interactions in the clinic.
1:03:03 I’d like to take a brief break and acknowledge our sponsor, Inside Tracker.
1:03:08 Inside Tracker is a personalized nutrition platform that analyzes data from your blood
1:03:12 and DNA to help you better meet your personal health goals.
1:03:15 Now I’ve long been a believer in getting regular blood work done, for the simple reason that
1:03:18 many of the factors that impact your immediate and long term health can only be analyzed with
1:03:23 a quality blood test.
1:03:24 Now the problem with a lot of blood tests out there is that you get information back
1:03:27 about metabolic factors, lipids and hormones and so forth, but you don’t know what to
1:03:31 do with that information.
1:03:33 With Inside Tracker, they have a very easy to use online platform that allows you to
1:03:37 see the results of your blood test and then offers you various actionable tools such as
1:03:42 behavioral tools, nutritional tools and supplementation tools that can help you move those values
1:03:46 from your tests into the ranges that are optimal for you.
1:03:49 If you’d like to try Inside Tracker, you can go to insidetracker.com/huberman to get
1:03:54 10% off their new subscription model, which has significantly reduced prices.
1:03:59 Again, that’s insidetracker.com/huberman to get 10% off.
1:04:04 As a neuroscientist, I was trained to think about the neural retina, the light sensing
1:04:08 tissue at the back of the eye, the cochlea, the essentially mechanosensory cells in the
1:04:15 inner ear that respond to sound waves, not directly, but through a number of different
1:04:22 transducers and this kind of thing, and then of course where you are all familiar with
1:04:26 the skin and that it responds to pressure like touch, tickle, itch, etc.
1:04:32 What I’m understanding based on what you’re telling me is that all along the pathway from
1:04:36 our mouth to our rectum, we have sensory cells that are evaluating the chemical constituents
1:04:42 of the foods that we eat, emitting broad, maybe even crude, slow signals in the form
1:04:49 of hormones to change our appetite, our feelings of well-being, maybe our feelings of not well-being,
1:04:58 but also sending direct signals to the brain to drive certain types of thinking, emotions
1:05:05 and behavior.
1:05:07 What sorts of thoughts, emotions and behaviors are foods known to evoke through this pathway
1:05:14 from the gut?
1:05:16 Because the story about your friend that had the gastric bypass and then changed the relationship
1:05:21 completely to the craving of or the aversion to sunny side eggs indicates that it’s a pretty
1:05:28 crude as I’m describing a system to begin with, but it ultimately converges on pretty
1:05:33 fine-scale decision making.
1:05:34 You order this and you avoid that.
1:05:38 You really like this and you really are almost nauseous at the thought of something else.
1:05:42 That’s pretty high level decisions.
1:05:43 It might not seem like it to most, but it’s impacting significant behavior or impacting
1:05:51 behavior at a significant level.
1:05:53 That’s correct.
1:05:56 When I think about that specific example is that after there has been this rewiring of
1:06:05 the intestine, then now the intestine is very sensitive, so to speak, to the stimuli.
1:06:13 When those lipids from the yolk start to enter the intestine, if that sensitivity has changed
1:06:18 meaning it could have changed in how fast it reacts to the stimulus or how fast it communicates
1:06:25 to the stimulus and how sensitive it is to the saliency or the strength of the stimulus,
1:06:34 it could communicate that what it used to be a repulsive with a tiny little bit of amount.
1:06:40 Now it is actually pleasurable with a tiny little bit of amount.
1:06:45 Here’s a clear example.
1:06:47 It has been very well, I will say that it has been documented in the clinic that patients
1:06:54 that undergone gastric bypass surgery, they’re actually more prone.
1:06:57 I think that it goes from like two to seven-fold the likelihood that they become, they will
1:07:06 develop alcoholism.
1:07:08 Really?
1:07:09 Yes, because now the way that they describe it is like, well, either before I didn’t like
1:07:17 mine, and then now after a few months of a surgery I’ll have one glass of wine, and then
1:07:24 all of a sudden I found myself going to two, three, four, and then they will become either
1:07:30 more sensitive.
1:07:31 It’s still not known the entire biology, but they will become either not only more sensitive,
1:07:35 but more attracted to that type of stimulus.
1:07:38 I can’t help but ask about Ozempic, Monjaro, and GLP-1, glucagon-like peptide-1 analogs,
1:07:49 which are really out of all the rage right now, at least for discussion, but many, many,
1:07:54 many millions of people are now taking this for treatment of diabetes and for weight loss.
1:08:00 My understanding is that GLP-1 acts at the level of the brain, the hypothalamus to reduce
1:08:05 hunger, but also at the level of the gut to give the sensation of more gastric distention.
1:08:11 Is there any knowledge of whether or not GLP-1 interacts with the neuropod cells and this
1:08:17 pathway that you’re describing, given what these neuropod cells do for craving or aversion?
1:08:23 Yes, that’s a complementary question.
1:08:27 In fact, when I got into studying in this field 15 years ago, the study among scientists
1:08:35 in this area, glucagon-like peptide was already very popular in the study.
1:08:40 In fact, in this area, people were very focused on the study of this peptide, and they were
1:08:46 very focused on the study of this peptide because it was one of the most potent stimulators
1:08:52 of insulin release in the pancreas.
1:08:56 After gastric bypass surgery, it will actually increase its amount in circulating levels,
1:09:03 and there were already some studies suggesting that the effect of this glucagon-like peptide,
1:09:12 it was actually not through the circulation, but more in a localized action onto nerve
1:09:20 fibers, especially of the vagus nerve.
1:09:22 There was already someone going discussion about this, and certainly some of these endocrine
1:09:30 cells, these neuroendocrine cells, particularly at least in animals, I think, is more distal
1:09:38 and in the digestive tract, that they do release this glucagon-like peptide, one in response
1:09:46 to primarily all of the macronutrients, but primarily sugar, and then these glucagon-like
1:09:57 peptide-1 will act on specific receptors of the nerve terminals and then will trigger
1:10:02 some other behaviors.
1:10:03 It’s also thought that it acts at the level of the brainstem, and what it will potentiate
1:10:09 is the reduction of appetite.
1:10:14 So I say that this is a complementary question because what is happening in the first few
1:10:18 milliseconds is the actual choice and the actual feeling of how you feel about food, and what
1:10:24 is happening in the minutes, two hours later, is the amount, how much you can eat and when
1:10:30 you should stop, because after four hours, you’re going to come back and feel again the
1:10:35 tickling of the gut, because the gut starts to churn again and starts to call for food.
1:10:41 Remember, it has to feed two giant organisms, the host itself, but also the microbes that
1:10:46 are inside, right?
1:10:48 So it has to keep, so to speak, that hangar going every four hours or so, right?
1:10:56 So that’s why the hormones are more acting on the cyclical circadian way, but the transmitters
1:11:05 are acting in this very fast, responsive way of the precise stimuli in specific regions
1:11:13 of the gastrointestinal tract.
1:11:15 So these neuroendocrine cells are releasing GLP1 or responding to GLP1?
1:11:21 They’re releasing GLP1.
1:11:23 They’re releasing GLP1 to shut down, transiently shut down, hunger.
1:11:28 And probably there is some interaction between the cells that they are having, you know,
1:11:33 the technical term is auto-cring, or they are having like power-cring between the cells,
1:11:38 you know, neuromodulation, but primarily, let’s say, they respond to the stimulus and
1:11:43 release GLP1 onto the nerve fiber.
1:11:46 I have a theory for which I have no direct data, but I’d like your thoughts on having
1:11:51 spoken to a lot of people that work on nutrition, but also gut-brain access today and microbiome
1:11:58 in previous episodes, that one of the key things that a human learns, somewhat unconsciously,
1:12:07 but also consciously, is the relationship between a given food, which macronutrients
1:12:14 it contains, the ratios of, you know, carbohydrate, protein and fat, the taste of that food, the
1:12:23 amount of that food translated into calories, but also physical volume, and then the micronutrients.
1:12:30 Why do I say this?
1:12:31 Well, there are a growing number of studies showing that the ingestion of highly processed
1:12:35 food leads to the intake of excess calories, or more calories, than if one consumes foods
1:12:41 in their more natural form.
1:12:43 Single-ingredient foods or two-ingredient foods are very different than a food that
1:12:47 has a bunch of different things in it.
1:12:49 And it seems to me that if we were to look back into our evolution, sure, people were
1:12:54 making stews and soups and things for a long time, presumably the sandwich came about through
1:12:59 either desire for convenience or taste or both, you know, putting meats, protein in
1:13:05 between two pieces of bread, something of that sort.
1:13:09 My definition of a sandwich, maybe some vegetables in there as well, some cheese, but that what
1:13:15 this whole pathway along the gut is trying to do, it seems, is to deconstruct what’s
1:13:23 coming in, what’s here, and shaping choices, as you mentioned, about food choice, including
1:13:29 the amount of food to further consume, and whether or not to return to that food or to
1:13:33 avoid it.
1:13:34 That’s correct.
1:13:35 And at the extremes, it seems pretty straightforward.
1:13:38 And this is a very classically described case, right?
1:13:40 You go and you have the, you know, the Kung Pao shrimp, or you have the lentil soup at
1:13:45 a given place, and a few hours later, you don’t feel right, start some sweating, some
1:13:50 gastric distress, and you develop a pretty broad aversion to that food, or maybe even
1:13:55 the entire meal, maybe the restaurant, maybe even that entire type of cuisine, depending
1:14:00 on how much of a lump or versus a splitter you are, as we say in science, right?
1:14:05 How much you make kind of large, large bin decisions or fine bin decisions.
1:14:12 This is nerd speak for saying, you know, do you go back to the same restaurant but order
1:14:15 something different, or do you just decide to never go back again?
1:14:18 But that’s a pretty extreme case, right?
1:14:21 The other extreme would be you eat a food, it’s delicious, you feel wonderful, the restaurant,
1:14:26 the people, it’s wonderful, and you crave more of that food, okay?
1:14:29 There’s all the contextual stuff too.
1:14:31 But what we really are talking about here is how one navigates this whole landscape of
1:14:38 what to put into one’s body in terms of nutrition, and trying to understand how that’s impacting
1:14:45 everything from how we feel right away, how it tastes, whether or not we conceive it as
1:14:50 good or bad for us, whether or not we think it’s impacting our body composition and health
1:14:55 in ways that we want or don’t want.
1:14:57 I mean, it’s pretty complex stuff, right?
1:15:00 This is at least as complex as going to Metropolitan Museum of Art and looking at a painting and
1:15:07 trying to evaluate whether or not you really like that painting or not.
1:15:10 In fact, it’s probably much more complicated than that.
1:15:14 But it’s what we do.
1:15:15 And I’m beginning to get the sense, again, no pun intended, that this pathway that we
1:15:21 call the gut brain axis is really, it’s a sixth sense of a very elaborate kind.
1:15:31 So you just touch on an entire realm of a topic, which is one of my favorite topics,
1:15:38 because at some point, you know, as scientists, we travel the world, and it started to become
1:15:44 very obvious to me that whatever I went, we sold this issue of food in a very similar
1:15:52 way, whether it’s a tortilla or two pieces of bread, which is another way of a tortilla,
1:16:00 you have your carbs.
1:16:03 And then you add a little bit of meat or a mushroom, and now you have your protein.
1:16:09 Or fish or chicken.
1:16:10 Or fish or chicken.
1:16:12 The carnivores will say mushrooms, not a protein.
1:16:14 The vegans will say mushroom, beans, lentils, great protein.
1:16:17 We’re not here to resolve that debate.
1:16:19 Do as you choose.
1:16:21 And then you add the lettuce or the vegetables.
1:16:28 And here’s the first stop in that discussion, because this is fascinating.
1:16:35 There is some recent work showing that if you remove the protein from a diet, the animal
1:16:44 swallows that meal, they got evaluates that there is no protein in there and stops eating
1:16:53 that meal.
1:16:54 Wow.
1:16:55 It’s like ordering the vegetarian taco or burrito or sandwich, and then avoiding that
1:17:05 particular taco or sandwich thereafter because it lacks protein.
1:17:12 Because it lacks protein.
1:17:13 Okay.
1:17:14 So foods that lack animal-based proteins tend to be avoided going forward.
1:17:18 So here’s the second part of that.
1:17:22 And in fact, if the protein is low, not completely absent.
1:17:27 If the protein is low, the animal consumes more of the diet because it’s trying to compensate
1:17:32 for the lack of protein.
1:17:34 And obviously, if it has sugars or fats that are more pleasurable, it keeps eating that
1:17:38 meal, right?
1:17:39 I see.
1:17:40 If the protein is completely absent, the animal avoids that diet, unless that diet is
1:17:50 very rich in dietary fibers.
1:17:56 And the study that I saw, which I thought it was fascinating, is that because somehow
1:18:05 the microorganisms in the digestive tract, if they have enough highly digestible fiber,
1:18:11 now they turn on the ability to synthesize essential amino acids.
1:18:16 Really?
1:18:17 Yes.
1:18:18 And our gut, meaning the neurons in our gut, are essentially waiting for, hoping, we’ll
1:18:26 give them a consciousness, proteins from animal sources.
1:18:31 That’s correct.
1:18:33 If those animal proteins arrive in the form of meat, fish, eggs, et cetera, the cells
1:18:39 signal to the brain craving more of those foods until satiety is reached.
1:18:45 But in the absence of that protein, the animal quickly learns, the person quickly learns to
1:18:50 avoid that particular food, unless there’s fiber in it, in which case these gut cells
1:18:56 are able to now synthesize the essential amino acids.
1:18:59 The microorganisms.
1:19:00 Excuse me.
1:19:01 The microorganisms of the gut, here we’re talking about the microbiome now, can synthesize the
1:19:06 essential amino acids that ordinarily would come from the meat, chicken, fish, or eggs.
1:19:11 That’s right.
1:19:12 So wow.
1:19:13 So I’m an omnivore.
1:19:17 I love meat, high-quality meat, but I also love vegetables, fruits, and starches of certain
1:19:24 kinds.
1:19:25 But I have friends who are vegetarian vegan.
1:19:29 Many of them eat a vegetarian vegan diet that includes a lot of fiber.
1:19:34 And you’re saying that the fiber itself can trigger the gut microbiome to synthesize the
1:19:39 essential amino acids that ordinarily would come from meat.
1:19:43 But you also said, if I recall, that if there’s a small amount of protein, so not zero protein,
1:19:50 but a small amount of protein in there, then we crave more of that food in order to try
1:19:55 and get that protein.
1:19:57 Very interesting because this is the first thing that to me squares the argument based
1:20:02 on the hypothesis that we are essentially amino acid foraging machines and that complete
1:20:10 proteins in the form of meat, fish, chicken, eggs, et cetera.
1:20:14 There are those that argue those are the “best forms of protein,” the most complete forms.
1:20:19 But there are many vegetarians and vegans who seem to thrive on a vegetarian vegan diet.
1:20:24 And you’re telling me that perhaps their gut microbiome is compensating for the lack of
1:20:30 whole animal protein.
1:20:31 But the people who are trying to limit their meat intake are, what, hungrier in general.
1:20:37 So you’re better off either indulging it or avoiding it, but not having a small amount
1:20:42 of it.
1:20:43 Is that the idea?
1:20:44 The idea is that the body or the gut will be able to detect that and they will try to
1:20:49 compensate.
1:20:52 And this I actually learned recently from a friend, Laura Dubal, at Columbia, who does
1:21:00 some beautiful work on mosquitoes and how it is that they feed on blood.
1:21:04 She came for the gastronauts series.
1:21:08 Is she from Leslie Volcel?
1:21:09 Yeah.
1:21:10 Volcel, so.
1:21:11 Yeah.
1:21:12 And what I learned is that when the mosquitoes are not reproducing, they can leave off ATP,
1:21:18 which is the energy molecule, right?
1:21:22 But they cannot lay eggs.
1:21:26 They need the protein in order to be able to lay eggs.
1:21:30 Otherwise, the mosquitoes cannot lay the egg.
1:21:35 So this leaves us with a picture of the gut-sensing cells, these neuropod cells, as exquisitely
1:21:43 sensitive to amino acid content in our foods, which makes perfect sense to me.
1:21:48 And it has not been published or demonstrated yet.
1:21:51 Sure.
1:21:52 We’re now in the realm of new incoming data.
1:21:55 We want to highlight this, bracket it, boldface and underline it as we’re now at the cutting
1:21:59 edge of what may be coming.
1:22:02 That’s right.
1:22:03 Right.
1:22:04 Observation.
1:22:05 But nonetheless, very interesting.
1:22:06 But there is this fairly long-standing hypothesis that we are foraging for essential amino acids
1:22:11 because they are the building blocks of so many important things in the brain and body.
1:22:15 And in fact, there is evidence on that.
1:22:18 Like Professor Steven Simpson in Australia at the Nutrition Research Institute at Sydney
1:22:26 University, he is a main proponent of these protein leverage hypotheses.
1:22:31 And in fact, protein is the most assiating macronutrient, so that has been established.
1:22:39 And that’s why normally we have focused on sugars and fats, but we have neglected a little
1:22:44 bit on the protein because it’s not as pleasurable as the sugars or fats.
1:22:49 But what is fascinating is that it’s the most assiating and nutrient.
1:22:53 And as you know, it’s like the most limiting and also like even commercially, it’s the
1:22:57 most expensive right now.
1:22:59 Yeah.
1:23:00 I certainly have had the experience of, at one time in my life, really enjoying and
1:23:05 even craving sweet foods, desserts and sugars and things of that sort.
1:23:09 And I noticed that over time, if I eat sufficient amounts of meat, chicken, eggs, fish, which
1:23:16 is not to say that I consume excess amounts of them, that my sugar cravings go way, way
1:23:22 down.
1:23:23 That’s just my personal experience, but I know it’s an experience that family members
1:23:25 of mine and others share as well.
1:23:27 But I promise you that this was a fun topic, right?
1:23:33 We couldn’t stop at like just layer number one.
1:23:36 Layer number two is that in agriculture, we have this instinct to plant, plants that complement
1:23:44 each other.
1:23:45 Like, for instance, a classic, especially among native communities is called like the
1:23:51 Three Marys.
1:23:54 I believe it’s pumpkins on some type of fibers with corn, carbohydrates and beans.
1:24:03 So in purely plant-based diets, there’s an effort to get the fiber, the sugar and the
1:24:10 amino acids.
1:24:11 That’s right.
1:24:12 And I grew up in a farm, my parents had farms.
1:24:15 And I remember when they would plant, they will also like throw in there the beans and
1:24:18 the beans will wrap around the corn.
1:24:21 And it just seemed like so natural and that’s what you will do because that’s what you learn
1:24:24 to do.
1:24:25 But if you think about it, it’s an instinct that we have developed even agriculturally,
1:24:29 probably in the subconscious, to cultivate them in such a way, or perhaps the plants taught
1:24:36 us how to cultivate them in such a way that now when we put them in the plate, it just
1:24:42 makes sense at a nutritional level.
1:24:46 Because if you think about it, every time that we go to eat, how is it that we arrange
1:24:52 that plate, right?
1:24:53 There is some rice, which is very deficient in some essential amino acids, but it’s reaching
1:24:58 carbohydrates.
1:24:59 It has some beans, right?
1:25:02 And then there are some lettuce.
1:25:05 And sometimes if we have, like for omnivores, people would put meat or you would put other
1:25:09 types of protein in there, right?
1:25:11 And certainly it varies by culture, time of year, food availability and things of that
1:25:15 sort.
1:25:16 As long as we’re talking about your upbringing, you have a fascinating story.
1:25:23 So maybe we could discuss that for a few minutes.
1:25:27 Where were you born?
1:25:28 I was born in the Amazonia of Ecuador, a small town called El Chaco in Ecuador.
1:25:33 It’s on the slopes of, the eastern slopes of the Andes, on the way to the Amazonia,
1:25:41 in the Naples province.
1:25:43 Coincidentally, it was like through the path from where Francisco de Orejana in 1542 marched
1:25:51 on its way to the discovery of the Amazon.
1:25:53 It actually passed through a trail that later on reading, I realized that native people had
1:26:00 all of these trails between the Amazonia and the Andes and the coastal line for thousands
1:26:06 of years.
1:26:07 So you grew up in a very rural place?
1:26:10 Yes.
1:26:11 The oil had been detected in the 1920s in Ecuador.
1:26:17 It was first explored in 1964 in the first oil well was in a town called La Guagrio,
1:26:31 which now is only like three or four hours from the town where I grew up.
1:26:34 But at that time, it was like eight hours, the roads were not good.
1:26:38 And the first road passed through it in 1974, I was born in 1983.
1:26:47 But I remember that we used to have like a giant diesel engine that will give us a light
1:26:55 electricity only from 7 to 9 p.m., I remember when my father bought the first color television
1:27:08 in the town and then neighbors will come to our living room and then we will watch movies.
1:27:13 Wow.
1:27:14 And this was in the 80s.
1:27:15 That was in the 80s, right?
1:27:16 Yeah.
1:27:17 Such an interesting upbringing.
1:27:19 So did you eat a purely vegetarian diet or did you eat meats as well, where did those
1:27:25 meats come from if you did?
1:27:27 Primarily from cattle, goat’s ship.
1:27:32 So how do you go from the Amazon to a study of nutrition and ultimately neuroscience?
1:27:40 Yeah, that’s the question, right?
1:27:43 Like the deeper I go, the more I question this, I used to think that, oh, it was very
1:27:47 simple, you know, like when I was specifically, when I was 11 years old, my father, he was
1:27:55 born in 1932, by 19, he lost his father, my grandfather, when he was six years old and
1:28:06 he was given away and he had to go and like build his life.
1:28:11 He was a very successful entrepreneur.
1:28:13 But in the process, he had made a lot of friends and acquaintances.
1:28:19 So when I was 11 years old, I remember specifically that a friend of his who was in the Special
1:28:25 Forces stopped by our home because that was the main road that we go into the Amazon jungle
1:28:32 where the folks in the Special Forces in the military will be trained.
1:28:36 And he stopped by and said, like, hey, Rogelio, what are you going to do with Diego?
1:28:40 You know, like, I think that is about time that, you know, I think that you should send
1:28:44 him to the military school.
1:28:46 And I remember in a matter of like literally a couple of weeks or three weeks, I had given
1:28:50 the, taken the tests and I was accepted into the military school and then I ended up in
1:28:56 military school.
1:28:57 And this was the, at that time, it was the premier military school in the country.
1:29:03 That alone, it was, with years, you started to understand the context in which you developed.
1:29:10 Because it was a very interesting context for a child.
1:29:14 Like, just to give you an idea, this school had the first and the only zoo in the country.
1:29:23 So from my classroom, I would literally look at the lions and then I think that was by
1:29:29 the second year that I was in the school, second or third year.
1:29:32 That became that because the city started to grow and then the military school was wrong.
1:29:39 And then they separated the higher education for military officers.
1:29:43 They separated them and they put them in a different place.
1:29:46 But that zoo actually became the first zoo of the capital of Quito.
1:29:49 Wait, so you had a zoo with lions at your school.
1:29:52 Yes.
1:29:53 And you said you could see the lions in your classroom.
1:29:56 And they could see you presumably.
1:29:57 I probably know them.
1:29:59 Yeah.
1:30:00 Well, I assume they could see you.
1:30:01 Lion vision is pretty good.
1:30:02 I don’t know what the resolution is, but I’m guessing that their vision is, yeah.
1:30:06 They definitely use their olfaction, but they are site-based hunters as well.
1:30:12 But I have specifically one memory like climbing up.
1:30:15 I think it was like from the because we had an Olympic pool and we had all of these events.
1:30:24 The soccer field was the field where the national team will go and train on because they didn’t
1:30:32 have their own training grounds.
1:30:37 Later on, they had their own training grounds.
1:30:39 But that was something that you just growing to it, right?
1:30:42 But it was with the years and now especially that I get to reflect on it.
1:30:46 I was extremely fortunate through that experience and that education.
1:30:51 And now I’m here sharing some of the story.
1:30:53 And hopefully through that inspiring some people, especially young people, that would
1:30:59 like to go and chase their dreams.
1:31:01 So you went to military school in Ecuador.
1:31:04 You graduated and you decided to go to school in the state.
1:31:11 So in the military school, they will select the top cadets like I think was the top 10%.
1:31:18 And they will select them and they will put them through a special training.
1:31:22 So you have essentially didn’t have like what was a normal summer vacation, you know, I
1:31:27 will go into military training.
1:31:32 So for me, it was going to be very not easy, but relatively straightforward to transition
1:31:37 into officers academy, right?
1:31:39 Like do four more years like West Point here and then like become an officer, right?
1:31:43 In fact, I had a reserves officer degree when I graduated.
1:31:49 But two years before graduating, a friend of mine, who he prefer other types of careers,
1:31:58 he said like, you’re not going to become a military, right?
1:32:02 You’re not going to go into the military.
1:32:04 And he said, you should probably study something that will help your parents.
1:32:07 And then I said, what will that be?
1:32:09 And he said, like, perhaps agriculture.
1:32:13 And I didn’t think at that time, he didn’t don on me that, you know, people can study
1:32:18 for agriculture.
1:32:19 And agriculture is like the base of food for all of us, right?
1:32:26 And then I said, where?
1:32:27 And then he mentioned for the first time, this university in Zamorano, which was founded
1:32:31 with some funds that were donated by the founder of the Standard Fruit Company, which eventually
1:32:39 became, I think, Chiquita Banana, Zamzemoran.
1:32:43 And that is an oasis that is in Honduras, outside of Tegucigalpa.
1:32:47 So it’s a boarding school, you wear a uniform.
1:32:49 So it was kind of like military, it’s very strict.
1:32:52 You cannot accumulate more than 12 demerits, otherwise, they will send you home.
1:32:58 How do you get a demerit?
1:33:01 You show up two minutes late to work in the morning at 6 a.m. in the field, and then you
1:33:07 just get two.
1:33:08 Two minutes late, one demerit, 12 of those, you’re out.
1:33:10 Two demerits.
1:33:11 Two demerits, you’re out.
1:33:12 And you get a, we used to get a, they will check your room.
1:33:18 So for instance, I guess like you, if you will go there, like they will give you every
1:33:21 Wednesday, they had at 7 p.m., they will check your room, but like very meticulously, right?
1:33:27 And they found a little bit of dust on the window or something to the demerits.
1:33:32 And you’re going home.
1:33:34 If you accumulate enough, you will go home, right?
1:33:38 So it really forms character, right?
1:33:40 Did you do that with your kids?
1:33:42 No.
1:33:43 I think that I have become very-
1:33:44 Do they make their beds?
1:33:45 They do make their beds, yeah.
1:33:47 But that was the context, and it was then where I learned about two things.
1:33:51 One is where this idea of getting a PhD, because I noticed that most of the leaders will have
1:33:56 a PhD, most of the leaders in the university, and I realized in the United States is one
1:34:01 of the training grounds, main training grounds for PhDs.
1:34:04 And the other one was nutrition.
1:34:06 I was a little bit more keen on perhaps going into veterinary school.
1:34:13 And then I had an experience in a dairy farm in California, where I learned the value of
1:34:20 nutrition.
1:34:21 It was more prophylactic rather than a palliative, like treating the cow, right?
1:34:28 And that kind of convinced me to look for a training in nutrition.
1:34:34 And then a friend of mine, Abel Gornath, he was able to connect me with some friends
1:34:42 and my mentor at North Carolina State University.
1:34:46 And that’s where I ended up doing my PhD in nutrition, and that’s where the career became.
1:34:51 And then maybe another detail in there is that I was so excited about taking, that’s
1:34:57 where I took my first physiology class.
1:35:00 And all of a sudden, I realized that in a way, the body was like a machine, right?
1:35:05 Like obviously it’s a limited way of thinking, but the body was like a machine.
1:35:09 And one of the professors was a neuroscientist.
1:35:13 And I took two human physiologists with him.
1:35:18 And I was just thrilled by when he will explain how is he that in the synaptic terminal, there
1:35:24 were these vesicles that had like these proteins that will walk the vesicle in the presynaptic
1:35:29 active zone.
1:35:30 And that’s how we make movement, you know, or something like that.
1:35:34 And I guess I kept that in the background of my head.
1:35:36 And when I had the opportunity to work in the gut, I applied that.
1:35:40 So you were enchanted by the nervous system?
1:35:43 Yes.
1:35:44 Yeah.
1:35:45 As I was too, nothing to me is more spectacular than the realization that we are made up of
1:35:54 these little tiny cells, many different types, but that the neurons essentially govern our
1:36:00 entire experience of life.
1:36:02 That’s just amazing.
1:36:04 Well, that’s quite a journey from the Amazon to, well, this table and much more, of course.
1:36:13 Thank you for sharing that.
1:36:15 So you grew up in a, let’s call it a plant rich environment, the Amazon, at least from
1:36:20 the pictures I’ve seen.
1:36:22 Let’s talk about plants, botanicals.
1:36:26 And the idea that maybe plants, for lack of a better way to put it, have a certain intelligence
1:36:34 or a composition that is not random with respect to our interactions with them, right?
1:36:43 You described how agriculture in some places has evolved to include and ensure the different
1:36:49 macronutrients and essential amino acid intake, even in the absence of animal proteins.
1:36:55 The pumpkin or the squash, the corn and the beans.
1:37:00 What are your thoughts on plants, perhaps from the Amazon, but elsewhere, too, and their
1:37:06 capacity to have things in them, chemicals that can be good for us at the level of the
1:37:12 gut, but perhaps at the level of the brain or other organs as well?
1:37:17 How do you think about plants these days?
1:37:19 So the first thing you mentioned there like intelligence, right?
1:37:22 I mean, I don’t know like if that exact terminology applies, but I do like this word wisdom because
1:37:28 it’s reflected experience, right?
1:37:31 And I said reflected experience because somehow we are going over the experience.
1:37:38 And plants have been many more millions years of age on Earth than any other animal, right?
1:37:49 And therefore they have had way more time to actually experience the ground.
1:37:55 So to think that they don’t know what is going on, I think it’s a little bit perhaps naïve
1:38:02 is the word.
1:38:03 I went to the main court of these Mayan ruins of Copan, the junction between Honduras
1:38:15 and Guatemala.
1:38:17 This was a very special city of the Mayans.
1:38:21 And in the main court, you see like all of these stellas, which are like the main stones
1:38:26 of the kings of several dynasties.
1:38:30 And at the top of one of the stairs on these pyramids, there is this giant seiva tree, which
1:38:41 is like 650 years old, something like that.
1:38:47 So that tree was there before the Spaniards landed in there when the Mayans perhaps were
1:38:53 still celebrating things, or perhaps right after, right?
1:38:57 So imagine how much information that the organism has in there.
1:39:02 And we will be able to just tap somehow into that information, like climate, floctuation,
1:39:10 organisms, interactions, movements, I mean, like so many different things, right?
1:39:15 Like that right now, I don’t think that we even have the language of being able to understand
1:39:21 at the organismic level of how much information that is stored in one single one of those
1:39:27 organisms.
1:39:28 But then think about a chloroplast, for instance, or like one of the photosynthetic organelles
1:39:36 inside of the cells.
1:39:39 How is it that they have been shaped for hundreds of years in those organisms, right?
1:39:46 And I think that perhaps in the future, this is more of a sci-fi right now, but perhaps
1:39:54 in the future, we will be able to harvest that type of wisdom, we will be able to understand
1:39:58 a lot about the place or the earth that we live in.
1:40:04 That’s point number one.
1:40:06 Point number two is that these plants have been interacting, and we have been interacting
1:40:11 with plants for hundreds of years, right?
1:40:15 And obviously, we are a consequence of the environment, right?
1:40:18 Like here, driving in a L.A. or driving in a major city for some of us is just like second
1:40:27 nature, right?
1:40:28 But if you go into a jungle, then all of a sudden it will not be the same thing, right?
1:40:33 But for somebody that has been in the jungle for hundreds of years, now all of a sudden
1:40:38 they are able to describe with such a sensitivity of like how it is that the jungle is, the
1:40:45 makeup of the jungle is in there.
1:40:47 I’ve seen native people walking through the jungle without shoes, and right before stepping
1:40:53 on a leaf, stopping and then pointing out like, look underneath that leaf, and then
1:40:59 I’m lifting it out, and then a tarantula right there, like how do you even make sense of
1:41:05 that?
1:41:06 Like I don’t have the sensory acuity or the wisdom to be able to figure that out, but
1:41:11 they do, right?
1:41:13 And certainly that is just a level of sensory perception that I am not equipped with, but
1:41:21 I do think that there’s quite a bit of that interaction in there to learn.
1:41:25 And then of course, not only for food, but also for medicine, for textiles, and for many
1:41:31 other functions.
1:41:34 These plants have been part of the ecosystem of how these people navigate their world all
1:41:40 the way from making a canoe to making a backpack to carry a fish from the river into the house,
1:41:47 right?
1:41:48 So how do you think we evolved food choices and flavor preferences?
1:41:52 I imagine humans that existed long before us, being hungry, the gut starts rumbling,
1:42:03 and there are all these plants everywhere, some nuts and some berries and things.
1:42:06 And so they had presumably no choice but to consume them and decide at the level of the
1:42:13 mouth, like that’s bitter, nope, that’s not good, maybe eventually cook those and see
1:42:19 if that changes the relationship, I’m thinking raw acorn versus cooked acorn.
1:42:25 But that ultimately there was a lot of trial and error and that these neural pod cells,
1:42:30 which surely existed for a very long time prior to us, played a key role in discerning
1:42:36 what’s in these plants, barks, roots, nuts, berries, we’re setting aside meats for the
1:42:44 moment and other animal proteins and making decisions about what’s nutritious, what is
1:42:50 safe, what is not safe.
1:42:53 And that’s a pretty complex process, given that some things might taste okay, go down
1:42:58 okay, but then you run into serious trouble later.
1:43:02 But given the critical importance of ingesting sufficient amounts of macronutrients and the
1:43:07 need for micronutrients to survive on a day to day basis, much less reproduce and propagate,
1:43:16 one imagines that this is almost as essential as breathing.
1:43:22 And that this path in our nervous system of the neural pod cells to the brain for sake
1:43:27 of decision making of yum, yuck, or meh is perhaps one of the most important core functions
1:43:36 of the nervous system.
1:43:37 Once you get past the elements that control breathing, heart rate, temperature regulation,
1:43:45 things of that sort, I see it as among the senses, it’s at least as important as vision
1:43:53 and perhaps more in terms of making sure that we survive from day to day.
1:43:58 That’s correct.
1:43:59 And here’s where I think that is a large vacuum in biology.
1:44:03 If I would be with my biological, my training in biology, if I would put my hat of the training
1:44:13 in biology, I wouldn’t be able to explain much of like, how is it that we figure it
1:44:18 out because even if you just go to a botanical garden here in the city, it would be really
1:44:25 hard to figure out what plant is for what, right?
1:44:31 Yeah.
1:44:32 What’s safe to eat?
1:44:33 What’s safe to eat?
1:44:34 Do you need to cook it or not?
1:44:36 Maybe like the cacti, you’re able to figure that out by touch, right?
1:44:40 So from the biological perspective, I think that there is quite a bit in there to explore
1:44:43 and to learn.
1:44:45 There is some very interesting work from the anthropological perspective.
1:44:50 So anthropologists and botanists that were studying the plants were exploring the jungles,
1:44:59 not only the Amazon, but Borneo, Sri Lanka, and so on and so forth, and studying the interaction
1:45:06 of native people with the plants.
1:45:08 And if going through the literature, that literature, there is a pattern that emerges
1:45:13 and like the native people, they talk about how it is that they actually learn from the
1:45:18 plants, that the plants were the ones that will teach them.
1:45:23 So that’s why I say from the biological perspective, like how can we make reconcile that?
1:45:28 I think that there is still quite a bit of to learn.
1:45:31 What does that mean to learn from the plants?
1:45:34 I mean, there’s something that intuitively makes sense.
1:45:37 When you say that, I’ve heard about looking at plants as teachers about the local environment,
1:45:44 when they’re open, right, they’re light sensing, when they’re closed.
1:45:50 But in terms of translating some of that to how humans have learned to navigate given
1:45:57 environments, navigate meaning thrive in those environments.
1:46:03 How do we go about that?
1:46:04 Does it mean taking plants, grinding them up and figuring out the constituent parts?
1:46:09 Or is that too reductionist?
1:46:11 Is that going to leave us with a parts list that doesn’t mean anything?
1:46:14 Sort of like if I played out all the pieces of a car or an airplane in front of us, it
1:46:19 doesn’t really tell us anything about that except what parts make up the thing that flies.
1:46:24 Yes, and that’s why I said this is more on the anthropological studies that have, especially
1:46:32 from scientists that have gone there, learned the language, live with the natives as natives
1:46:38 and then start to understand the dynamic of their culture and their interactions.
1:46:44 Then that’s when, for instance, how it is that they classify plants.
1:46:49 The way that they classify plants is like several levels more richer than our classification
1:46:55 or scientific classification by the two name system or the variety, right?
1:47:02 For instance, they take into account not only the flavor but also the shape, the location,
1:47:09 how they interact over the year, how they react over the year.
1:47:14 For instance, there is this beautiful plant, people call it the leaps plant.
1:47:21 I don’t know if you have, but if you Google it, you will see it.
1:47:24 It looks like lips.
1:47:26 Literally like lips.
1:47:27 It has this red, beautiful lips like the plant.
1:47:31 It just looks like lips.
1:47:34 Then people use it for pain, for some rashes, skin rashes and also some rituals.
1:47:42 Most of these plants, the way that the natives interact with the plants is in a sacred level.
1:47:48 There is this respect for the plant.
1:47:53 So yeah, I think that biologically, I think that there is quite a bit in there to understand
1:48:01 and explore and define.
1:48:03 I do agree with you that just thinking about grinding it up and just putting it in a teapot
1:48:08 perhaps is too reductionist.
1:48:10 This could be a beginning of understanding, but it is reductionist.
1:48:15 Seems like nowadays in the field of biomedical research and clinical research that there’s
1:48:21 a lot of interest in plant-based psychedelics, LSD from ergot and psilocybin, mushroom and
1:48:33 so on and so forth, ayahuasca, iboga.
1:48:38 So it seems like science and plants have merged at that level in terms of clinical implications.
1:48:44 Of course, they’re entire fields of plant biology that are extremely important.
1:48:47 I think most people probably don’t realize this, but a lot of what we understand about
1:48:50 circadian rhythms grew, no pun intended, out of our understanding of plant circadian rhythms
1:48:58 first and then it was translated to mammals, beautiful work by Steve Kay and others, seeing
1:49:04 the circadian rhythms in leaf opening and the orientation of the whole plant and other
1:49:10 features of plants that are mirrored by the changes in arousal level in mammals, including
1:49:17 us, which is why I’m always telling people to get sunlight in their eyes early in the
1:49:20 day and to avoid bright light in the evening and nighttime.
1:49:25 So what are your thoughts on plants as a source of medicine, psychedelic or otherwise?
1:49:33 I think that, well, traditionally that’s where medicine was developed from.
1:49:38 I was at the Oxford Botanical Gardens last year with the family and we went into the
1:49:46 gardens and they have a beautiful garden, it was established in 1621.
1:49:49 I think it was the first botanical gardens in England and they have a beautiful medicinal
1:49:56 plant collection.
1:49:57 And there was this very humble, what a little sign with a description in there that said
1:50:06 in there that about 80% of medicine still comes straight from plants.
1:50:12 Really?
1:50:13 Yes.
1:50:14 And if you think about it, it kind of makes sense, right?
1:50:17 Because when we think about the medicines that we have been able to develop, which have
1:50:21 been phenomenal, especially for certain chronic diseases, but we don’t have a broad repertoire
1:50:30 of it, right?
1:50:33 So I think that has been obviously a great advance in our society that we have been able
1:50:40 to identify the molecules, synthesize the molecules, package the molecules, render them
1:50:46 bioavailable in specific sites.
1:50:49 And I think that when we are able to couple that with the rest of the molecules that the
1:50:53 plants through their, I keep saying their wisdom, because somehow they develop their
1:50:58 ability to have not only one molecule, but like a combination of other things that will
1:51:04 provide the full experience of the plant, right?
1:51:07 For instance, a gerbamate, you know, it’s not only caffeine, right?
1:51:13 Because it’s very different than a shot of espresso, you know?
1:51:17 If you take the whole thing, it not only gives you energy, but it gives you a full range
1:51:22 of an experience that is specific to the gerbamate, which is a leaf, right?
1:51:26 Yeah.
1:51:27 It’s a distinctly different subjective experience than coffee, and I enjoy both coffee and espresso
1:51:35 and gerbamate.
1:51:37 You were the one who introduced me to…
1:51:39 Guayusa.
1:51:40 Guayusa.
1:51:41 Yeah.
1:51:42 It’s a causing of gerbamate, because gerbamate is elix paragensis.
1:51:47 Guayusa is elix guayusa, and it’s not as bitter as mate, but it has almost as much caffeine
1:51:55 as coffee, and it has antioxidants and other compounds, which give you this very smooth
1:52:03 experience.
1:52:04 So natives in the Amazon, they take a drink of guayusa every morning, around four in the
1:52:12 morning, between four and six a.m.
1:52:14 They wake up early.
1:52:15 They actually call it, yes.
1:52:17 It’s like Jaco willing early.
1:52:18 Yeah.
1:52:19 Some people understand that joke.
1:52:20 He wakes up every morning, and he posts a picture of his Casio watch, and he’s already
1:52:25 training 4.30.
1:52:26 So, no guayusa required for Jaco.
1:52:30 And they call it the guaysa upinaura, the hour of the guayusa, and it’s ritualistic drinking
1:52:44 of the guayusa in the morning, and where they talk as a family of the issues that they have
1:52:49 had the days before or the weeks before, like either with other communities within the family
1:52:55 if they have to represent or represent one of the children or talk to them about like
1:53:00 some mistakes that they’re making.
1:53:02 And then they plan the full day of activities by drinking guayusa, and around 5.30, because
1:53:12 they will boil the guayusa, right?
1:53:14 And they keep boiling the guayusa, and they just keep adding water to it.
1:53:18 And then around 5.30, then they will have what is called — it’s a bowl of chonta.
1:53:28 And chonta is this palm date, very rich in lipids and fibers.
1:53:37 So they will have the guayusa because the guayusa, they say that gives them energy.
1:53:41 It heals any pain, it shuts down appetite so they will eat at like 3 p.m., shuts down
1:53:50 or modulates appetite.
1:53:51 As does your brahmate.
1:53:52 It’s one of the more potent effects actually of mate in guayusa, is a mild to moderate
1:53:58 appetite suppression.
1:54:00 And then if you combine that to chonta, which gives you the lipids, and then it’s like a
1:54:05 full meal for until 3 p.m., and then they go and work in the fields.
1:54:09 Interesting.
1:54:10 They’re actually starting the day with hydration caffeine, and then they — what in some circles
1:54:14 they call fat fasting, meaning consuming lipids in order to stave off hunger.
1:54:19 Yes.
1:54:20 I mean, it’s the highest density source of calories among the macronutrients.
1:54:25 And it’s a vegetable-based diet, I guess, right?
1:54:30 Are they a healthy culture?
1:54:31 Do they live a long time?
1:54:33 I am not — I should probably do more reading that.
1:54:38 I’m not well-educated in what are the studies that have follow-up on the health status of
1:54:48 the communities.
1:54:49 But what I can tell you is that at least colloquially, I will say that diabetes, those type of issues
1:54:55 are not as prevalent.
1:54:57 But they do have, obviously, through social exposure, they have other things, you know?
1:55:03 Fascinating this morning ritual of conversation about family and culture and what’s needed
1:55:11 planning the day.
1:55:13 We had on this podcast, as a guest, Dr. Sachin Panda, who is at the Salk Institute for Biological
1:55:18 Studies, often known for his work on intermittent fasting, time-restricted feeding, but also
1:55:23 has done beautiful circadian biology.
1:55:25 And he talked about the use of fireside chats, not the sort on stage, but, you know, gathering
1:55:32 around fire at night is something that has existed in many cultures where people reflect
1:55:37 on the previous day and discuss issues, social and work issues, and sort of dissect what’s
1:55:44 happened and talk, and it’s about building and repairing relationships.
1:55:51 Sounds like in this — is it — what is this group?
1:55:55 Is it a rural?
1:55:56 It’s just a —
1:55:57 Native communities, because there are, like, about 70 or so communities that have been
1:56:04 documented in the Amazonia with their own language, with their own traditions, and many
1:56:09 of them share the same type of traditions.
1:56:12 And if you think about it, like, a podcast is one way of an evolution of that conversation,
1:56:18 right?
1:56:19 Like, where we can have this extended conversation and get these — the more primordial things,
1:56:24 the ones that we have them in the prefrontal cortex right away and, like, discuss about,
1:56:27 like, well, you know, these discoveries, these identifications, but then we get to the part
1:56:32 of, like, what does it mean for the whole community?
1:56:35 Mm-hmm.
1:56:36 Yeah, there’s doing, there’s reflecting, and then there’s resting and recovering, right?
1:56:43 And there is something about, like, living that for the next generation, right?
1:56:46 Mm-hmm.
1:56:47 You know?
1:56:48 Yeah, passing on of —
1:56:49 Passing on.
1:56:50 Lessons.
1:56:51 Lessons, but they’re all about the techniques and successes of others, if you can, as you
1:56:55 go forward.
1:56:56 Very interesting.
1:56:58 If we could, I’d like to now return to the biology, the nervous system.
1:57:02 Absolutely.
1:57:03 And thank you for that voyage through some of your background in Ecuador.
1:57:08 Fascinating.
1:57:09 I do for a mug of guayusa.
1:57:13 Sometimes I’ll mix the two, the loose leaf yerba, mate, and the guayusa.
1:57:17 And as you said, what’s —
1:57:18 How does it feel?
1:57:19 I really like it.
1:57:21 Most of the time, it’s loose leaf yerba mate or cobra yerba mate.
1:57:26 But sometimes I’ll mix in the guayusa leaves.
1:57:30 And what I do like, as you mentioned, is you can continue to pour water over them for many
1:57:34 hours, and it tastes different as the time goes on.
1:57:37 And my guess is you’re extracting different things from it in different concentrations
1:57:40 as time goes on.
1:57:41 I realize it’s not a precise science, you know?
1:57:44 It’s interesting.
1:57:45 Today, we’re talking about very precise neurons and methods of tracing neurons and sensing
1:57:50 of specific amino acids and lipids at the level of the gut.
1:57:54 And then we’re also going to more macroscopic view, a kind of broader scale view of the
1:58:01 plants, having many things that need to coexist in certain ratios that the plants have evolved
1:58:07 to create for us.
1:58:09 So we’re sort of straddling both ends of the continuum.
1:58:14 And if I could fit in their story, no long ago, I visited a friend, a native friend in
1:58:19 a nearby town, and he produces some of the best chocolate, what I will say, in the planet.
1:58:29 Because actually, the plants of Theobroma cacao, it was recently documented, there was
1:58:36 a paper in Science not long ago that it was domesticated in Ecuador, near where I grew
1:58:43 up, and they have done some tracing and genetic tracing.
1:58:48 So he produces some of the best chocolate, like literally he harvested in there, and
1:58:53 then he roasted, grinded, and then he prepared for us in there.
1:58:58 The Swiss are saying, or the Belgians, right, are claiming the best chocolate.
1:59:02 Now we know Ecuador is the place for the best chocolate.
1:59:05 I think I just got a lot of Swiss and Belgians angry at me for saying that, but do they have
1:59:11 a very dark variety?
1:59:12 I like the extreme dark varieties, you know, 95%.
1:59:16 Even 100% chocolate, if it comes from a really quality source, can be absolutely delicious.
1:59:21 It’s like milk straight from the cow, right?
1:59:24 And what he did is, he said like, Diego, you have to try it with Waiusa.
1:59:31 And he mixed the chocolate with Waiusa.
1:59:34 As a drink?
1:59:35 As a brew, like as a drink, boy, like that will give you wings, you know?
1:59:40 Waiusa hot chocolate.
1:59:41 Yes.
1:59:42 Okay.
1:59:43 Amazing.
1:59:44 It’s a very smooth experience, right?
1:59:46 Like you’re mixing this tea, which is for energy, with chocolate, you know, of the best
1:59:52 quality.
1:59:53 So we’re not talking about eating chocolate and drinking tea, we’re talking about melting
1:59:56 the chocolate in the Waiusa.
2:00:00 It was something like one or what kind, you know?
2:00:03 Of course, I couldn’t sleep until like 3 a.m., I think.
2:00:06 Right.
2:00:07 There’s something to do, or maybe this is why these groups drink the Waiusa so early
2:00:11 in the day.
2:00:12 That’s right.
2:00:13 Yeah.
2:00:14 And I would need caffeine at 4 a.m., 5 a.m., otherwise I would be falling back asleep.
2:00:22 So back in the gut and nervous system, in particular within the brain, we haven’t talked
2:00:28 about the brain so much.
2:00:29 We haven’t talked.
2:00:30 So the information from the gut is sent via these neuropod cells up to, you mentioned
2:00:36 the no-dose ganglion, such a cool name for a brain, a ganglion in this instance is an
2:00:43 aggregate of neurons.
2:00:44 So it’s like a batch of neurons that then send a connection into the brain.
2:00:49 What brain areas do they send it to, and maybe we could describe these by name, but also
2:00:54 by function, what they generally are responsible for.
2:00:58 And probably should be prefaced with, ultimately will go to the entire brain.
2:01:04 Right.
2:01:05 Everything ultimately connects to everything.
2:01:06 It’s like Google Maps, everything connects to everything.
2:01:08 But what are some of the primary recipients of that information?
2:01:12 Well, first hubs of sensory integration are in the brainstem, and for instance, the nucleus
2:01:24 tractus solitarius is in a specific region within the brain.
2:01:28 The caudal is one area.
2:01:31 And NTS, for those that don’t know, is involved in regulating hunger and appetite.
2:01:35 That’s correct.
2:01:37 Or functions perhaps, but like for instance, that seems to be an area of sensory integration
2:01:43 for nutrients.
2:01:44 And when we say drives hunger, appetite, sensory integration for nutrients, I mean, what would
2:01:50 be great is if people could understand the language of the nervous system is chemical
2:01:54 and electrical.
2:01:55 So when these neurons are active, we tend to crave certain foods, seek them literally,
2:02:01 go to the refrigerator, among the different choices, go to that thing and select that
2:02:08 and put it into our mouth.
2:02:10 So presumably it’s driving reward systems, motor systems.
2:02:16 I mean, what we call hunger and appetite is really a kind of a domino effect of a lot
2:02:23 of different brain circuits.
2:02:24 Do we know whether or not the nucleus tractus solitarus projects to the areas of the brain
2:02:31 involved in dopamine release and craving?
2:02:34 Yes.
2:02:35 And there has been some elegant work from several different neuroscientists in this area, like
2:02:42 tracking the circuitry from there on to many other different areas.
2:02:48 The hypothalamus, for instance, very basic behavioral functions and the striatum where
2:02:55 there is dopamine release and then there is this pleasurable sensation and reward.
2:03:02 There are several other areas in there that are involved in this sensory integration.
2:03:08 There is quite a bit of work still to be done from specifically from the neuropods.
2:03:13 There is some evidence that they are connecting directly to — or if you put two papers together
2:03:20 it’s obvious that they are connecting to some of these areas of dopamine release, basal
2:03:25 ganglia in the brain.
2:03:30 And that’s why they are causing this reinforcing effect, like in the lateral hypothalamus and
2:03:37 other areas.
2:03:38 I do think that ultimately, there is quite a bit of a gap in different regions of the
2:03:45 digestive tract.
2:03:48 Today we just talk about esophagus, right?
2:03:50 Like the esophagus, I think that there is a little bit of work.
2:03:53 Perhaps, I think that Steve Lieberlitz has worked in that area.
2:03:58 Another great neuroscientist doing some very fine, detailed work in sensory biology in
2:04:06 the esophagus.
2:04:08 There is quite a bit of lack of precise biology in how it is that the esophagus, specific
2:04:17 cells of the esophagus are innervated or like making sense of the environment.
2:04:22 Same thing for the stomach and how it is that ultimately each one of those regions are fitting
2:04:27 into different regions of the brain.
2:04:31 Even then, how each one of these valves — I’m fascinated by each one of the valves that
2:04:37 we talk early on, like the gastroesophageal sphincter or the pylorus or the iliocecal
2:04:46 junction.
2:04:47 Yeah.
2:04:48 We should illustrate for people.
2:04:49 I’m not an expert in the gut by any means.
2:04:51 But what Dr. Borges is referring to is that the gut, as it extends from the mouth to the
2:04:59 rectum, is not just a series of tubes of different diameters, but rather they have valves,
2:05:06 sphincters, and these sphincters that cut off — everyone hears the word sphincter and
2:05:10 they always think, “Oh, anal sphincter,” and then it’s like elementary school, middle
2:05:15 school humor.
2:05:16 But sphincters literally can close and open to varying extent in order to allow passage
2:05:24 or prohibit passage from one compartment to the next such that certain things can take
2:05:30 place over time in one region, like the esophagus or within the stomach or before passing to
2:05:35 other chambers.
2:05:38 And so I hear you saying that critical processing is happening at each of these chambers.
2:05:44 The sphincters are determining how long that processing occurs and that distinct sets of
2:05:49 neuropod cells are likely detecting distinct qualities and quantities within the food — chemical
2:05:56 qualities and quantities within the food — and relaying that to the brain.
2:06:00 That’s correct.
2:06:01 I think that since we’re getting into the future of this area, and while there is not
2:06:08 direct published evidence yet, I think that is going to be a fun area.
2:06:16 So the gut as the brain also generates these electrical patterns.
2:06:22 Those electrical patterns change depending on fasting versus feeding and circadian rhythms.
2:06:28 You probably cannot realize jet lag.
2:06:32 The gut is asking you for a burger at 3 a.m. and your brain is telling the gut, you know,
2:06:37 can you please go to sleep, right?
2:06:41 So these electrical patterns, these electrical waves that are going into — that are being
2:06:47 propagated by the gastrointestinal tract, there are like several different cells.
2:06:52 Like the enterica neurons are coordinating these cells.
2:06:58 There are also these interstitial cells of cahal.
2:07:02 So Santiago Ramon y Cahal.
2:07:05 The greatest neurobiologist of all time.
2:07:07 That’s right.
2:07:08 It was named after him.
2:07:10 He actually has, I think, in the second volume of his classic book on the histology of the
2:07:16 nervous system, one of the last figures talks about like the innervation of the villi in
2:07:21 the intestine.
2:07:22 So beautiful.
2:07:23 For those that don’t know, cahal shared the Nobel Prize with Camila Golgi in 1906.
2:07:28 They together developed tools and mapped the structure of the nervous system.
2:07:34 And it’s fair to say that cahal had supernatural levels of insight into the nervous system.
2:07:41 He looked at the nervous systems of so many different animals in dead specimens.
2:07:46 The joke, even though it’s not funny, is that many animal species entered his laboratory.
2:07:54 Very few walked out.
2:07:56 But by looking at fixed specimens under the microscope and then drawing them in, you
2:08:00 know, select elements within them, essentially came up with most of the major hypotheses
2:08:05 about how the nervous system works.
2:08:06 Not just its structure, but neuroplasticity.
2:08:09 The failure of mammalian central nervous system neurons to regenerate.
2:08:13 This is why after traumatic brain injury or stroke, there’s often loss of function that
2:08:16 doesn’t recover.
2:08:17 Sometimes it recovers.
2:08:19 And that people who have injuries younger often can recover certain functions.
2:08:23 Everything from the direction of electrical flow through the nervous system, all from
2:08:28 looking at tissue that was not alive.
2:08:30 No electrophysiology, no behavioral experiments, just raw, but incredible, supernatural seemingly
2:08:39 levels of intuition and insight.
2:08:41 Amazing.
2:08:42 Yes, there is some quote in one of his books that when he got invited to one of his friends
2:08:49 to England.
2:08:50 I don’t remember, he was a famous neuroscientist at the time in the late 1800s who had helped
2:08:57 him to expose his work to other audiences and invited him to England.
2:09:04 So he said in there that it took like three months to go to that podcast, right?
2:09:09 It was a three-month trip.
2:09:11 So he said that he brought his microscope with him.
2:09:16 With him.
2:09:17 And in the room, he will be able to do some of these observations.
2:09:22 Yeah.
2:09:23 A peculiar guy also known for carrying a very heavy iron umbrella in order to do physical
2:09:29 exercise on the way to the lab.
2:09:31 He was a very, very fit physical specimen.
2:09:34 So purportedly, I don’t know which one, a pretty gruff person, not terribly pleasant
2:09:44 to be around, ran a tight ship.
2:09:47 But in any event, so the cells of the gut are named after, some of them are named after
2:09:52 cajol, interstitial cells of cajol.
2:09:54 There you just got a waltz into some neuroscience history, but critical history.
2:10:01 So they have this emanating electricity, right?
2:10:06 And so far these, and it seems like the sphincters modulate the emanation of this electricity.
2:10:14 Oh, like an instrument.
2:10:16 Yeah.
2:10:17 And you probably think like that is because the intestine, and maybe here we get a little
2:10:22 bit even deeper into these, and I read some work from a philosopher in the UK who was
2:10:31 and I’m going to paraphrase it very largely.
2:10:33 So please don’t quote me, but it’s something along the lines that if we are what we eat,
2:10:40 the place where food becomes us and we become food, it should be the intestine, right?
2:10:44 Because that is where food is actually absorbed, right?
2:10:49 So that is a very fascinating point.
2:10:52 Number two is that the food enters us at a frequency that it will modulate the entire
2:10:59 body, right?
2:11:01 Therefore, like the body through these electricity, these electrical waves should be in sync with
2:11:08 also the electricity of the entire nervous system.
2:11:11 So I think that here’s where in the future, I think that there’s going to be a fascinating
2:11:15 realm of understanding how it is that these waves of the body and the brain are synchronized
2:11:23 with each other.
2:11:26 Because as we know, for instance, sometimes when we are hungry, we become angry, we become
2:11:35 irritated by the fact that we don’t have food and perhaps it’s this dissonance in the emanation
2:11:41 of the electrical waves between the digestive tract and the nervous system.
2:11:45 So I think that that is just like one of the realms of how it is that the brain is connected
2:11:54 to the gut at a more organ-to-organ level to be able to make us function ultimely, right?
2:12:03 Because that’s how we are integrating the outside world, the food, into our entire system
2:12:09 so we can maintain the entire organism.
2:12:12 Well, certainly our level of alertness is linked to our level of anticipation and a
2:12:18 lot of our food anticipation impacts our levels of arousal, aka alertness.
2:12:26 So as you mentioned, we’re a diurnal species, so in the middle of the night it’s unusual
2:12:31 to get hungry.
2:12:32 A lot of these pathways are shut down, digestion is happening at different rates and typically
2:12:38 our appetite is greater during the day than it is in the middle of the night.
2:12:43 But in addition to that, it makes good sense to me that what is going on at the level of
2:12:49 our gut is going to tell the brain, “Did we get enough nutrients from the previous day?
2:12:55 Are we in a place of abundance?”
2:12:58 There’s also the psychological aspect of gut sensing and we haven’t really touched
2:13:02 on that.
2:13:03 What are your thoughts as both a scientist and a human with a gut brain access on this
2:13:09 notion of a kind of gut intuition?
2:13:11 You meet certain people and it sort of relaxes and warms you and you want to get to know
2:13:15 them more.
2:13:16 Other people, for whatever reason, you just feel like something doesn’t feel quite right,
2:13:21 that we can sense things at the level of the body that inform our brain and no one really
2:13:28 understands that process yet.
2:13:30 But we do know that the vagus nerve, which is a multi-pronged pathway, big pathway, it’s
2:13:37 probably its own major branch of the nervous system, really, is sending bi-directional
2:13:43 communication between brain and body.
2:13:46 And presumably when we’re around somebody or something that doesn’t “feel right,” the
2:13:52 vagus is involved.
2:13:56 A few interesting things in that area, the work of Carl Jung talks about it, about the
2:14:03 subconscious and how it is that we’re accumulating all of these experiences that we have been
2:14:09 passing through in life.
2:14:10 It’s not that they are not a store anymore, it’s just that they are back in the subconscious
2:14:14 and then ultimately they become part of this so-called intuition.
2:14:20 We have this gut feeling that.
2:14:28 We analyze some of the languages.
2:14:34 In past, people have told me in so many different languages that there is this phrase for gut
2:14:39 feelings in so many, like for instance in, I think in Portuguese, it’s “frio de barrigo,”
2:14:43 you know, like cold in the stomach, you get a cold.
2:14:50 In Spanish, we call it “pre-sentimiento,” like a pre-feeling, or pre-sensation or feeling,
2:14:59 it will be more feeling if you translate that.
2:15:02 As if it arrives first, yes, before you’re able to articulate it, right?
2:15:07 So there is this storage in the entire body that gives you, depending on the context,
2:15:13 it gives you a certain type of feeling, right?
2:15:17 And that’s why we talk about intuition.
2:15:21 There’s also like this other aspect of how it is that food synchronizes that intuition.
2:15:36 It seems to synchronize that intuition among two or more people, because if you think about
2:15:43 it, we have this ritualistic way of serving something.
2:15:48 When we commonly say or colloquially say, “Let’s go for a cup of coffee,” and often
2:15:54 what we mean is, “Let’s go and talk about business, the future, resolve an A&E issue,”
2:15:59 but we’re talking about the cup of coffee and we have to share.
2:16:02 And people, I think that there are some psychologists that have run some of these studies in which
2:16:06 they say that if the food that we eat is more alike, we are more likely to connect at least
2:16:13 on the moment.
2:16:15 So there is this aspect, and that’s why we share the food.
2:16:19 Interesting.
2:16:20 So is the idea that it’s the actual chemical constituents of the food that’s creating
2:16:24 a common experience that then allows people to bond more readily, or is it that the specific
2:16:32 constituents of the food are actually driving bonding, per se?
2:16:36 Yeah, and if we go back to if we are what we eat, then if we eat the same thing, we should
2:16:42 be more alike to each other, right?
2:16:45 That’s why in communities, you share the food.
2:16:49 In fact, if you go into certain specific communities, you pass around the food.
2:16:56 You pass around the drinks, and it’s very common to share, right?
2:17:02 Yeah, and certainly in romantic bonding, there are many factors, of course, but the more
2:17:10 basic functions of food, sex, and sleep represent the common places of bonding initially, right?
2:17:18 And conversation, of course, and values, et cetera, right?
2:17:20 Not to dismiss any of those, they’re essential as well.
2:17:23 But in terms of feelings of safety, feelings of communing with somebody, right?
2:17:32 These very basic biological functions.
2:17:35 Yeah, and in business too, right, like people, there has been studying like behavioral economists.
2:17:42 They talk about how it is that business are more likely to happen when they are like made
2:17:45 over a food or launch or things like that, right?
2:17:48 Like there’s this synchronicity in the decision making.
2:17:52 And here is a third dimension in this area that it has not been well explored, but I
2:17:59 suspected in the near future it will begin to be explored.
2:18:03 I read a while ago a very elegant paper from Walter Cannon.
2:18:12 So you may want to expand on who Walter Cannon was, but one of the founding figures of the
2:18:22 study of physiology.
2:18:23 Yeah, autonomic physiology.
2:18:24 Autonomic physiology, right?
2:18:26 Yeah.
2:18:27 Physiology at Harvard, 1920s, 1930s, author of The Wisdom of the Body.
2:18:37 He has a paper, or he published a paper, I believe, in the 1930s.
2:18:43 It’s called Voodoo Death, and I remember when I found that title, I was like, “Ooh, this
2:18:52 is something to sit down and dissect.”
2:18:56 You know?
2:18:57 Yeah, good title.
2:18:58 Good title.
2:18:59 If you want somebody to read it.
2:19:00 Good title.
2:19:01 And he essentially, the gist of it, let me see if I can do a little bit of justice, but
2:19:06 obviously I will chop most of the details, but the gist of the paper is that in some
2:19:15 observations in some native tribes, I believe he was in Africa, that if a young people, especially
2:19:25 young youngsters, if they were frightened by a shaman, that they will not perform a certain
2:19:36 thing, a certain task, right?
2:19:39 The entire level of psychosis, so to speak, that could cause death, like the custom spell,
2:19:48 right?
2:19:49 And that’s why it’s called Voodoo Death.
2:19:52 What Canon goes and describes is that it’s an activation of the vagus nerve and the peripheral
2:19:59 nervous system that is a hyper activation that is going through the sub-tracial level
2:20:04 of consciousness, and that in some of these tribes, at least that’s what he explains that
2:20:11 is happening, and I believe that he did some experiments in some animals, but what he was
2:20:16 saying is that it’s a hypertonic activation of the peripheral nervous system when there
2:20:20 are these spells that are casted by a member of the tribe that is in a higher or more superior
2:20:28 or more influential position, that if the other member, especially if it is paired with
2:20:36 something, right?
2:20:37 Like if you say, like, if you go outside and don’t listen to what I just told you and you
2:20:43 see a black cat, those two things match together, now you’re hyper-activated, right, and become
2:20:51 superstitious about it.
2:20:52 But what Walter Canon goes to explain is that it’s a hyper-activation of the peripheral
2:20:57 nervous system.
2:20:58 Obviously, there’s probably more details in there, but the paper really highlights an
2:21:04 area of exploration that we don’t know about.
2:21:06 It is a threshold of subconsciousness of the nervous system, how it is driving us to have
2:21:13 superstition to drive instinctively to go and consume certain things or behave in certain
2:21:23 ways, right?
2:21:24 Yeah, so it sounds like it’s paired association learning through statements, cognition, but
2:21:30 that’s enacted through the vagus in order to control the organs of their periphery.
2:21:35 It’s nerd speak for if we hear and believe that certain events will cause certain changes
2:21:41 in our physiology, they can, in some instances, become capable of that.
2:21:46 Eat this food at this location and you’ll get sick.
2:21:50 Eat this food at this location and you’ll feel better, and it’s learned association.
2:21:54 And ultimately, it’s physiological, but it sounds like it’s subject to a lot of learning
2:21:59 effects.
2:22:00 As long as we’re talking about the vagus, I think it’s a great opportunity to just mention
2:22:04 that a lot of people understandably think that the vagus nerve activation is always
2:22:09 about calming of the nervous system.
2:22:11 And indeed, the vagus is placed under the umbrella of a parasympathetic pathway, but
2:22:19 I think it’s very important for people to know that both experimentally and clinically,
2:22:24 if the vagus nerve is stimulated, you get exactly the opposite effect.
2:22:28 You get arousal effects.
2:22:30 This is commonly known in labs that do physiology of different kinds.
2:22:36 It’s in the clinical context, people with depression are sometimes treated with vagal
2:22:40 nerve stimulators, and it certainly isn’t driving more sedation, more depression of
2:22:44 the nervous system.
2:22:45 It drives alertness and arousal.
2:22:47 So we have to, I think, make sure that we look at the vagus system and describe the
2:22:53 vagal pathway as one that can both induce states of calm, of ease, rest and digest,
2:22:59 as it’s sometimes called, but also states of arousal and alertness, even fear.
2:23:04 And so I think of the vagus as a superhighway of a bunch of different pathways with lots
2:23:09 of inputs and outputs that’s highly subject to learning.
2:23:13 And indeed, the vagus can slow heart rate down through a number of things like long exhale
2:23:18 breathing.
2:23:19 Earlier, we were talking about stress modulation, something my labs worked on, extend your exhales.
2:23:25 That’s the most basic way.
2:23:27 Exhaust size, two inhales followed by a full exhale to lungs empty.
2:23:31 These are core physiological mechanisms known to activate the vagus and lead to calming.
2:23:35 But the vagus, I look at the vagus as kind of a, including both an accelerator of sorts,
2:23:42 accelerator based pathways in terms of arousal and breaks.
2:23:46 And probably our basal level of vagal activation reflects sort of the RPM of our system.
2:23:52 So much, are we, are we calm or are we humming at a higher level of activity?
2:23:57 Such an interesting pathway, such an interesting area of the nervous system, and we don’t
2:24:01 really understand yet.
2:24:03 No, because like that.
2:24:05 The major branches and pathways are just now finally beginning to be understood.
2:24:12 We’re on, we’re on virgin beaches.
2:24:16 Yes.
2:24:17 Right now that I hear you bringing up the humming, for instance, there is a branch of
2:24:22 the vagus that innervates the ear, the inner ear.
2:24:27 And that’s why it is believed, and I think there is a little bit of evidence out there
2:24:31 that how it is certain music at a certain frequency will calm you down, because it is
2:24:35 immediately like brings the, it starts to make the vagus vibrate at a certain frequency.
2:24:43 Yeah.
2:24:44 And humming has been linked to vasodilation, which is associated with a calming effect,
2:24:49 whereas activation of the sympathetic arm or the autonomic nervous system, or the kind
2:24:54 of, what sometimes is referred to as fight or flight, but it’s involved in other things,
2:24:58 causes vasoconstriction.
2:24:59 And if you think about it, like in several religious practices, there is the humming,
2:25:04 right?
2:25:05 There is the singing, there is the sound, the sound plays a big role in running.
2:25:10 There is a certain frequency that makes you run, make, calms you more and makes you run
2:25:14 better.
2:25:15 Is that right?
2:25:16 Yeah.
2:25:17 There is some evidence, at least among runners, that they prefer a certain type of frequency
2:25:22 for the running, right?
2:25:24 So a certain pace of running or breathing.
2:25:27 And they sound, specifically the sound.
2:25:30 The sound of their feet.
2:25:31 Yeah.
2:25:32 No, the sound of the music.
2:25:33 Like if you play a certain music, right?
2:25:36 And probably the sound of their feet too, right?
2:25:38 Like it’s just that it has not been explored, right?
2:25:41 It’s fascinating.
2:25:43 And you know, so much of what I think about when I think about the nervous system is the
2:25:47 fine grain processing of, you know, of color, of light or what.
2:25:51 But when it comes to our feelings of well-being, our levels of arousal, sleep, et cetera, it’s
2:25:56 the rather, I don’t want to call them crude because they’re really sophisticated.
2:26:00 They evolved to be sophisticated, but these kind of macroscopic signals like light coming
2:26:05 in in the morning has these, you know, long wavelength and short wavelength contrast.
2:26:12 That’s what tells our brain it’s morning.
2:26:14 That’s right.
2:26:15 So orange, red, blue contrast, even if there’s cloud cover, it’s the difference between those
2:26:20 two different qualities of light that says it’s morning.
2:26:25 And when the sun is overhead, you don’t see that yellow, blue or orange, blue, red, blue
2:26:30 contrast.
2:26:31 But you see it again at sunset and in informed.
2:26:32 So it sounds like the combination of specific chemicals in the gut tell us, this is good.
2:26:39 Pursue more of this.
2:26:40 And maybe even the place where you found it is a good place as opposed to, and the opposite
2:26:44 is probably also true.
2:26:46 Yes.
2:26:47 Like that’s an entire new domain of the digestive, the sensory system in the digestive tract
2:26:53 that we haven’t even begin to articulate yet memory.
2:27:00 How do we remember like what was that first meal?
2:27:03 Like in the Ratatouille movie from when we were children, right?
2:27:08 Like it was very different.
2:27:09 Like I still remember like some of the very simple, humble meals that my mother will make,
2:27:16 but it’s just priceless for me, right?
2:27:19 Whenever I go home, it’s like, without asking, sometimes my mother will prepare those for
2:27:26 me.
2:27:27 And it’s like, it just brings you back when you were that age, right?
2:27:31 Yeah.
2:27:32 The memory system is tightly linked to taste and smell.
2:27:36 There’s no question about it.
2:27:37 And then like how it is that they got triggers that those sensations or farther reinforces
2:27:43 those sensations.
2:27:44 We haven’t even begin to articulate.
2:27:46 And when I said articulate, because we don’t even have the language to refer to these things.
2:27:51 You know, that’s why at the very beginning we were talking over there in our conversations
2:27:55 or the axis, you know, and that we don’t say like the nose brain and the nose brain
2:28:01 axis, right?
2:28:02 Like we just went for what we had at that time.
2:28:05 And I do think that the language will continue to evolve for us to be able to articulate
2:28:10 more precisely, more richly, more elegant, more, you know, in so many different ways,
2:28:17 how it is that the organs communicate with each other to make us who we are.
2:28:25 And in there, in one of our papers, we quoted these beautiful passages from the book Memoirs
2:28:35 of a Stomach.
2:28:38 It was written in 1853 by a French person, by what it says in the first page, by the
2:28:47 minister of interior, because all of those who it may read or something like that.
2:28:53 And then on page 21, it goes to describe the dialogue between the gut and the brain.
2:28:58 And it says like that.
2:28:59 How it is that the gut communicates to the brain with a rapidity through these two sets
2:29:06 of electrical wires that communicate the arrivals of the day as we may eat with a precision
2:29:15 and rapidity to the brain.
2:29:18 So the brain will make its own feelings and impressions.
2:29:24 And then he said that when, he’s talking from the perspective of the stomach, it says like
2:29:30 when I grew more rows, like meaning I’m not working in digestion, then the brain also
2:29:38 grew irritable and petulant.
2:29:40 I agree.
2:29:41 I agree.
2:29:42 It’s so interesting to look at human experience from the directionality of gut to brain rather
2:29:48 than brain to gut.
2:29:50 That’s right.
2:29:51 And as I do from time to time, pay attention to what’s happening in the landscape of wellness
2:29:59 and mental health and physical health, a lot of what you see out there in terms of highly
2:30:07 educated people who have thought very deeply about how to navigate decision making in lots
2:30:14 of different domains of life and to do it in a way that really honors our own individual
2:30:19 preferences and needs.
2:30:21 Well, like Martha Beck, I don’t know if you’ve heard of her, but she’s triple-degreed from
2:30:25 Harvard, but has talked a lot about learning to sense one’s way into and through decisions,
2:30:35 through intuition that is more of the body and is more of particular brain circuits than
2:30:42 our analytic, like pros and cons lists, because pros and cons lists and obviously important
2:30:49 metrics, like objective metrics, like, oh, is this the right salary, the right location,
2:30:52 the right, you know, all the things that matter for decision making, and we’re trained in
2:30:57 that in school, in the United States and in many areas of the world as well, of course,
2:31:04 and that’s critical, but that there’s this other training, there’s this other learning
2:31:07 of self that can be extremely useful, and it almost always comes back to body first,
2:31:13 then to cognition and decision making, and I feel like modern humans are trying to learn
2:31:18 how to run the analysis of life decision making through this, I guess, more ancient axis.
2:31:28 So, again, the intelligence of these, what used to be called more primitive systems,
2:31:33 but I don’t think they’re primitive at all, and talking with you today, it’s clear to
2:31:36 me that these are highly sophisticated systems, just as sophisticated as any forebrained pathway
2:31:41 involved in analyzing, say, like probability or something.
2:31:46 And that’s why I like to highlight the example of having a nice meal and having a nice conversation
2:31:55 at the same time.
2:31:57 You know, if you go to a nice restaurant and you have a nice meal while you’re having a
2:32:01 nice conversation and you pay attention to it, then it brings humility to your body to
2:32:07 know, like, how much your body is doing for you to be able to just express a tiny little
2:32:13 bit and having some sort of, like, highly intellectual, sophisticated conversation.
2:32:19 While you’re able to put in the precise amount of letters inside of your mouth and chew it
2:32:25 in the right way, like, adjusted with a little bit of water and maybe a little bit of wine
2:32:31 and understand what is cleansing your palate and, like, you know, putting down the napkin
2:32:36 and so on and so forth without going to the restaurant every time that you feel like going
2:32:42 to it, right?
2:32:43 There is an entire sophistication of how the body, just to have something like a simple
2:32:48 as a catch-up conversation, you know.
2:32:51 Do you think that our ability to sense into gut-sensing more, to really hear and respond
2:33:00 to the signals from the gut is something that we can learn even as adults simply by paying
2:33:05 more attention?
2:33:06 Yes, and I think that here’s the concept that usually, you know, that when we talk about
2:33:14 topics like meditation, you know, it’s that self-care and that self-care is listening to
2:33:19 your own body, right?
2:33:20 How it is that the body is feeling, like, I don’t know, you know, I grew up in, my mother
2:33:26 will tell me, like, or, you know, family will tell you.
2:33:30 If you feel like going to the restroom to pee for a bio-break, don’t hold it for too long
2:33:36 because it may be bad, right?
2:33:38 Like, and I think that just learning that part of, like, listening to the body is an
2:33:42 essential aspect.
2:33:43 It’s just that we’re not constantly doing it over learning about how we are moving our
2:33:48 career forward, you know.
2:33:49 Yes, so much of what we’re taught in order to be high-achieving and forward-moving in
2:33:55 life in modern culture is about learning to override the signals from the body, but it
2:34:01 seems that learning to listen to the signals from the body is key to being a healthy human
2:34:07 being.
2:34:08 Yes, and here I have an example.
2:34:10 A year ago, I used to run quite a bit, and I remember that after I had run a marathon,
2:34:18 I took a break for, like, a few weeks, and then I got back on the trail and I began running,
2:34:24 and I was like, “You know, I don’t need to warm up for three or four weeks up to, like,
2:34:28 get back into speed,” right?
2:34:30 And I remember that I started to feel like that my right, the soul of my right foot was
2:34:37 a little bit, like, bothering me, like, almost imperceptible.
2:34:41 And I was like, “No, you just have to keep going,” you know.
2:34:45 My wife Elaine told me, like, “You know, you should pay attention, take a break,” you
2:34:49 know, and I just kept running, and I remember specifically that one time I went to run and
2:34:54 I was like, “I can put in eight miles,” and I think that I was running at, like, seven
2:34:59 minutes, seven, fifteen, a mile or something like that, and I began running, and then after
2:35:05 a mile, I was feeling pumped, you know, two miles, three miles, I was like, “And then
2:35:10 I usually will go and do four miles and then turn around and come back.”
2:35:14 I got on mile four, and I fell crack, and I could not walk anymore.
2:35:21 There was a hair fracture.
2:35:24 That is almost imperceptible in the next ray, but, boy, you cannot move your foot anymore.
2:35:29 I had to limp for four miles all the way back to the car because I didn’t even have my phone.
2:35:35 And I never forgot that for next time, you got to pay attention to your body, you know.
2:35:41 Your body is simply telling you, like, something is a little bit off.
2:35:45 Just don’t keep pushing it, you know.
2:35:48 And I specifically remember because I kept running, and I couldn’t, I had to literally
2:35:53 limp all the way back to the car, you know.
2:35:55 Well, Diego, I must say that among the many things that you’ve shared with us today and
2:36:01 taught us about the gut and its ability to influence the brain, and the incredible things
2:36:07 that are happening at the level of biology and physiology of the gut, chief among them
2:36:13 is the message that we should all pay more attention to our sensing at the level of our
2:36:20 gut.
2:36:21 So nowadays, we hear so much about the gut microbiome such that, fortunately, I think
2:36:26 most people are starting to appreciate that the gut microbiome is vital for all aspects
2:36:30 of health and that there are things that we can do to feed that microbiome, fiber intake,
2:36:34 fermented food intake, and so forth.
2:36:37 But clearly, based on what you’ve told us today, that even just paying a little bit more
2:36:42 attention to what our gut is telling us at the level of feeling good, feeling less good
2:36:49 because the signs and signals are subtle, I realize, can really help us make better decisions
2:36:57 and help us decide not just what foods to eat or not eat, how much to eat or not eat,
2:37:03 but also how to navigate higher order decisions, if you will, about who to spend time with,
2:37:10 what to do, what not to do, moving along the decision tree of life.
2:37:15 And along those lines, I want to thank you for making the decision to come here today.
2:37:20 I certainly am happy that we decided to do it.
2:37:24 It’s something that’s been a long time coming.
2:37:26 I really see you as one of the true pioneers in this area of trying to dissect the understanding
2:37:31 of the gut brain axis, heal the brain through the gut, understand and modulate our emotions
2:37:36 at the level of gut sensing.
2:37:39 And while there are other researchers in this area, I refer to you as a pioneer because
2:37:44 you’ve really undergone this incredible trajectory from the Amazon through nutrition science
2:37:49 into neuroscience.
2:37:51 And now we’re getting a little bit into psychological science, and I’m excited for what comes next.
2:37:56 I only ask one thing, which is that as you make these discoveries, that you come back
2:38:02 and talk to us about them so that we can learn more about your incredible work.
2:38:07 So Andrew, I want to say a few things.
2:38:10 The first thing is that I feel deeply honored by your invitation, and thank you so much
2:38:15 for the opportunity.
2:38:17 I am just simply a representative of the people that work with me and work with us.
2:38:28 I’m just an ambassador, and they get the majority of the credit for their dedication to help
2:38:36 us understand a little bit more of the body and how it is helped us to navigate the world
2:38:42 that we live in.
2:38:44 So I want to thank you for the opportunity.
2:38:47 I want to thank the people that have made this possible.
2:38:51 Also the people that are along the way or the institutions that are along the way have
2:38:58 helped fund this endeavor.
2:39:04 My home institution at Duke, I’m deeply grateful because my career has developed there.
2:39:09 And some of my mentors, Roger Little, Andrew Muir, and the people that have helped me along
2:39:15 the way.
2:39:16 Finally, I want to thank you and your team, and congratulate you for the work that you
2:39:24 do and that you have created this window for us to come and share with the public a little
2:39:31 bit of the work that we do.
2:39:35 Perhaps some of that is obviously based on evidence.
2:39:42 Some portion of that is thinking about the future, but I do think that through maintaining
2:39:47 the dialogue with the public that we can continue to understand the world that we live in.
2:39:52 And for that, I have to thank you for having created this platform.
2:39:57 Well, it’s a labor of love and I’m honored to be able to do it in no small part because
2:40:04 I get to sit down and have beautiful intimate conversations about biology and life with
2:40:10 you.
2:40:11 So thank you so much.
2:40:12 Thank you.
2:40:13 Thank you for joining me for today’s discussion about sensing with the gut and the gut brain
2:40:17 axis with Dr. Diego Borquez.
2:40:19 To learn more about Dr. Borquez’s research and also to see a link to his fabulous podcast
2:40:24 called The Gastronauts, please see the show note captions.
2:40:28 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
2:40:32 That’s a terrific zero-cost way to support us.
2:40:34 In addition, please follow the podcast on both Spotify and Apple.
2:40:38 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
2:40:41 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:40:45 That’s the best way to support this podcast.
2:40:47 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topic suggestions
2:40:51 that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comment
2:40:55 section on YouTube.
2:40:56 I do read all the comments.
2:40:58 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
2:41:02 platforms.
2:41:03 So that’s Instagram, X formerly known as Twitter, LinkedIn, Threads, and Facebook.
2:41:08 And on all of those platforms, I cover science and science-based tools, some of which overlaps
2:41:12 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
2:41:15 of the Huberman Lab podcast.
2:41:17 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
2:41:20 If you’re not already following our newsletter, the neural network newsletter is the Huberman
2:41:24 Lab zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as protocols in
2:41:30 the form of one to three-page PDFs.
2:41:32 The protocols cover topics such as how to improve and even optimize your sleep, how
2:41:36 to regulate dopamine, deliberate cold exposure, deliberate heat exposure.
2:41:39 We have a foundational fitness protocol that includes everything, including schedules and
2:41:43 sets and reps and cardiovascular training.
2:41:46 We also have a neuroplasticity and learning super protocol, again, all of which is available
2:41:50 at zero cost.
2:41:51 You go to HubermanLab.com, go to the menu tab, scroll down to newsletter and enter
2:41:55 your email.
2:41:56 And I should mention that we do not share your email with anybody.
2:41:59 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Diego Bortes.
2:42:03 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
2:42:07 [MUSIC]
Chào mừng bạn đến với Podcast của Phòng thí nghiệm Huberman, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Diego Borquez. Tiến sĩ Diego Borquez là giáo sư về y học và sinh học thần kinh tại Đại học Duke. Ông đã đào tạo về sinh lý học tiêu hóa và dinh dưỡng, sau đó là sinh học thần kinh, và bằng cách kết hợp đào tạo và chuyên môn độc đáo đó, ông được coi là một người tiên phong và lãnh đạo trong lĩnh vực cảm nhận ruột, hay còn gọi là trục ruột – não.
Bây giờ, khi hầu hết mọi người nghe thấy cụm từ “trục ruột – não”, họ ngay lập tức nghĩ đến cái gọi là microbiome, điều này rất quan trọng, nhưng đó không phải là chủ đề chuyên môn của Tiến sĩ Borquez.
Tiến sĩ Borquez tập trung vào việc cảm nhận thực sự xảy ra trong ruột của một người, cũng giống như cách mà một người cảm nhận ánh sáng bằng mắt hoặc sóng âm bằng tai để nghe.
Ruột của chúng ta chứa các thụ thể phản ứng với các thành phần cụ thể của thực phẩm, bao gồm axit amin, chất béo, đường và các khía cạnh khác của thực phẩm, bao gồm nhiệt độ, độ axit và các vi chất dinh dưỡng khác có trong thực phẩm, giúp ruột chúng ta có cái nhìn rõ ràng về những gì đang xảy ra ở cấp độ các loại và chất lượng thực phẩm mà chúng ta tiêu thụ, và sau đó truyền đạt thông tin đó dưới ngưỡng phát hiện ý thức của chúng ta đến não để thúc đẩy các mẫu suy nghĩ, cảm xúc và hành vi cụ thể.
Và tất nhiên, ai cũng đã nghe nói về cái gọi là cảm giác ruột của chúng ta hoặc khả năng tin tưởng hoặc cảm nhận một số điều dựa trên những nhận thức nằm dưới hoặc khác biệt với ngôn ngữ thông thường.
Hôm nay, Tiến sĩ Borquez sẽ dạy chúng ta về tất cả các khía cạnh của cảm nhận ruột, cách nó xảy ra ở cấp độ các nơ-ron và mạch thần kinh cụ thể, cách não phản ứng với điều đó, cách các thực phẩm và thành phần cụ thể của thực phẩm ảnh hưởng không chỉ đến cảm giác tiêu hóa của chúng ta hoặc cảm giác tốt hay xấu về những gì chúng ta đã ăn, mà thực sự, cách mà chúng ta cảm thấy tổng thể, cảm giác an toàn của chúng ta, cảm giác phấn khích của chúng ta.
Chúng ta cảm nhận, dù là cảm thấy trầm cảm hay buồn bã, tức giận hay hạnh phúc. Cuộc thảo luận hôm nay, tôi hứa với bạn, là độc đáo trong tất cả các cuộc thảo luận về khoa học thần kinh, ít nhất là những gì tôi đã nghe trước đây, vì nó kết hợp hai lĩnh vực dường như khác biệt, dinh dưỡng và khoa học thần kinh.
Thực tế, cuộc thảo luận hôm nay đi sâu vào cách mà các loại thực phẩm và sự kết hợp thực phẩm khác nhau ảnh hưởng đến cảm xúc của chúng ta, những gì chúng ta thèm muốn và những gì chúng ta có xu hướng tránh xa. Chúng ta cũng sẽ được nghe câu chuyện hoàn toàn phi thường về cuộc sống của Tiến sĩ Borquez ở rừng Amazon và cách mà kiến thức cùng trực giác của ông về thực vật đã ảnh hưởng đến khoa học của ông, cũng như cách mà khoa học tuyệt vời mà phòng thí nghiệm của ông đang thực hiện liên quan đến tất cả chúng ta và khả năng của chúng ta trong việc khai thác tốt hơn cảm giác từ ruột của mình.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học đến công chúng mà không tốn phí.
Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là Juve. Juve sản xuất các thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ đạt tiêu chuẩn y tế. Nếu có một điều mà tôi đã nhấn mạnh liên tục trong podcast này, đó là tác động đáng kinh ngạc mà ánh sáng, nghĩa là photon, có thể có đối với sức khỏe tâm thần và sức khỏe thể chất của chúng ta.
Ánh sáng đỏ và ánh sáng đỏ gần hồng ngoại đã được chứng minh là có tác động sâu sắc trong việc cải thiện sức khỏe tế bào, điều này có thể giúp phục hồi cơ bắp nhanh hơn, tăng cường làn da khỏe mạnh, giảm đau và viêm, nâng cao giấc ngủ và nhiều hơn nữa. Điều làm cho Juve nổi bật là nó sử dụng các bước sóng hiệu quả về lâm sàng, phát ra liều lượng ánh sáng đỏ và gần hồng ngoại an toàn và hiệu quả, và quan trọng nhất, cung cấp tấm panel ánh sáng đỏ đạt tiêu chuẩn y tế duy nhất hiện có.
Tôi cá nhân cố gắng sử dụng thiết bị cầm tay Juve Go như tên gọi của nó mỗi ngày, đặc biệt là khi tôi đang đi công tác. Nếu bạn muốn thử Juve, bạn có thể truy cập juve.com/huberman. Đó là J-O-O-V-V.com/huberman.
Juve đang cung cấp một chương trình giảm giá độc quyền cho người nghe podcast Huberman Lab với mức giảm lên đến 400 đô la cho các sản phẩm của Juve. Một lần nữa, đó là juve.com/huberman.
Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Element. Element là một loại đồ uống điện giải có đầy đủ những gì bạn cần. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali với các lượng và tỷ lệ chính xác và không có gì không cần thiết, tức là không có đường.
Bây giờ, tôi và những người khác trong podcast này đã nói về tầm quan trọng thiết yếu của việc cung cấp đủ nước cho chức năng đúng đắn của não bộ và cơ thể. Ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất. Cũng rất quan trọng để bạn nhận đủ điện giải. Các điện giải, natri, magiê và kali rất quan trọng cho sự hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh của bạn.
Uống Element hòa tan trong nước giúp bạn dễ dàng đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ nước và đủ điện giải. Để chắc chắn rằng tôi nhận được lượng nước và điện giải hợp lý, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng và tôi uống nó ngay lập tức. Tôi cũng sẽ uống Element hòa tan trong nước trong bất kỳ hoạt động thể chất nào tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi ra nhiều mồ hôi, mất nước và điện giải.
Họ có rất nhiều hương vị Element ngon miệng khác nhau. Hương vị yêu thích của tôi là dưa hấu, mặc dù tôi thú nhận tôi cũng thích hương vị mâm xôi và cam chanh. Thực ra, tôi thích tất cả các hương vị và Element cũng vừa phát hành một dòng sản phẩm Element có ga mới trong lon. Vì vậy, đây không phải là các gói mà bạn hòa tan trong nước. Đây là các lon Element mà bạn mở ra như bất kỳ loại đồ uống nào khác như soda, nhưng bạn đang nhận được nước và điện giải mà không có đường.
Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement được đánh vần là lmnt.com/huberman để nhận một gói mẫu Element miễn phí với việc mua bất kỳ loại bột uống Element nào.
Một lần nữa, hãy truy cập drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu miễn phí.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Helix Sleep.
Helix Sleep sản xuất đệm và gối có chất lượng tuyệt đối cao nhất.
Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này và các podcast khác về việc có được một giấc ngủ ngon là nền tảng của sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất.
Khi chúng ta không làm điều đó một cách nhất quán, mọi thứ đều bị ảnh hưởng.
Và khi chúng ta ngủ đủ và ngon, sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất của chúng ta trong mọi nỗ lực đều cải thiện rõ rệt.
Đệm Helix khác biệt ở chỗ chúng được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn.
Vì vậy, nếu bạn truy cập trang web Helix, bạn sẽ làm một bài kiểm tra ngắn hai phút và nó sẽ hỏi bạn những câu hỏi như bạn ngủ ở tư thế nào, nằm ngửa, nằm nghiêng hay nằm sấp, bạn có xu hướng nóng hay lạnh vào ban đêm, những điều như vậy.
Có thể bạn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó, có thể bạn không.
Dù sao đi nữa, Helix sẽ ghép bạn với chiếc đệm lý tưởng cho bạn.
Đối với tôi, chiếc đệm lý tưởng đó là đệm dusk.
Tôi bắt đầu ngủ trên chiếc đệm dusk khoảng ba năm rưỡi trước và đó là giấc ngủ tốt nhất mà tôi từng có vì nó được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của tôi.
Vì vậy, nếu bạn truy cập helixsleep.com/huberman và làm bài kiểm tra ngắn hai phút đó, bạn có thể tìm ra chiếc đệm nào là lý tưởng cho nhu cầu ngủ độc đáo của bạn.
Trong phần còn lại của tháng này, tháng 5 năm 2024, Helix đang giảm giá lên đến 30% cho các loại đệm và tặng hai chiếc gối miễn phí như một phần trong chương trình khuyến mãi Ngày Tưởng Niệm của họ.
Chỉ cần truy cập helixsleep.com/huberman để nhận giảm giá 30% và hai chiếc gối miễn phí.
Và bây giờ là phần thảo luận của tôi với Tiến sĩ Diego Borcas.
Rất vui được có bạn ở đây.
Cảm ơn bạn đã mời tôi, Andrew.
Tôi rất hào hứng để học hỏi từ bạn hôm nay, như tôi biết mọi người khác cũng vậy.
Và nếu họ chưa nhận ra lý do tại sao, thì sớm muộn gì họ cũng sẽ nhận ra, đó là bạn làm việc về một trong những khía cạnh thú vị hơn của chúng ta, đó là hệ tiêu hóa, cảm giác từ ruột, trục não-ruột, mà
Tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người không nhận ra rằng nó ở gần, nhưng tách biệt với cái gọi là hệ vi sinh vật. Vì vậy, chúng ta không nói về hệ vi sinh vật, một chủ đề rất thú vị và quan trọng, tất nhiên, nhưng chúng ta sẽ nói về điều mà chúng ta gọi là cảm giác ruột của chúng ta và cách nó ảnh hưởng đến mọi thứ từ cơn thèm ăn đến sức khỏe não bộ và nhận thức của chúng ta. Vì vậy, một lần nữa, chào mừng bạn. Và tôi chỉ muốn bắt đầu bằng cách yêu cầu bạn giáo dục chúng tôi, giải thích cái gọi là trục ruột – não mà chúng ta thường nghe đến, và những gì đang diễn ra trong ruột của chúng ta ngoài việc tiêu hóa?
Chà, Andrew, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi đến đây, tôi rất vui được có mặt ở đây. Tôi đã biết rằng kể từ khi chúng ta gặp nhau vài năm trước, chúng ta sẽ có cuộc trò chuyện liên tục này và một cuộc trò chuyện tuyệt vời, ruột và não, mọi người gọi đó là một trục vì truyền thống được coi là một đường tưởng tượng kết nối qua các hormone. Kể từ năm 1902, khi sự tiết hormone đầu tiên được báo cáo bởi Bayleys và Starling, người ta đã biết rằng khi chúng ta ăn, các hormone, những phân tử trong ruột sẽ được giải phóng và sau đó chúng sẽ vào dòng máu và cuối cùng sẽ có tác động đến các cơ quan xa. Và trong khoảng một trăm năm tiếp theo, lĩnh vực này tập trung vào các hormone. Và do đó, không có đường liên lạc trực tiếp giữa ruột và não. Nhưng như tôi thường nói, bạn không nói hoặc chúng ta không nói về trục mũi – não hay trục mắt – não, và tất cả các cơ quan đều hoạt động đồng bộ. Vì vậy, trong ruột cũng có một số tế bào cảm giác có khả năng phát hiện thế giới bên ngoài và sau đó nhanh chóng truyền đạt thông tin đó đến não. Và tôi nói thế giới bên ngoài vì ruột là cơ quan duy nhất đi qua cơ thể chúng ta, nhưng nó vẫn tiếp xúc với bên ngoài. Nếu bạn nghĩ về điều đó, nếu bạn nuốt một viên bi, nó vẫn có cơ hội để ra ngoài. Xin đừng làm điều đó, bất kỳ ai nhé. Nhưng nó vẫn tiếp xúc với bề mặt. Bạn đúng. Tôi chưa bao giờ nghĩ về ruột như một cơ quan tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
khác với trái tim của chúng ta, không tiếp xúc trực tiếp với thế giới bên ngoài hoặc gan của chúng ta hoặc tụy của chúng ta, nhưng ruột thì có.
Ruột thì có.
Và nếu bạn suy nghĩ về điều đó, nó chỉ được ngăn cách bởi một số khoang có tất cả các van này và nắp thanh quản, khớp thực quản-dạ dày, môn vị, khớp hồi-màng, trực tràng.
Vì vậy, đây là các chuỗi van của các khoang với các van giữa chúng mà thức ăn đi qua, không khí đi qua, và trong mỗi khoang, theo như tôi hiểu, có các chức năng khác nhau liên quan đến tiêu hóa.
Nhưng tôi nghĩ rằng bạn đang dẫn dắt chúng ta đến việc có những cách khác nhau để cảm nhận những gì đang đi qua và tín hiệu đến não và các cơ quan khác về những gì đang diễn ra trong thế giới bên ngoài thông qua những gì được cảm nhận khi đi qua lối đi đó.
Có đúng không?
Đúng vậy.
Và nếu chúng ta suy nghĩ về điều đó, khi chúng ta nuốt một cái gì đó, thực sự chúng ta phải tin tưởng vào ruột của mình.
Bởi vì đó là lý do tại sao chúng ta sử dụng cụm từ này, tin tưởng vào ruột của bạn, đúng không?
Bởi vì sau đó, không có nhiều điều bạn có thể làm, ít nhất là ở những người bình thường, mà bạn có thể làm một cách có ý thức để loại bỏ một cái gì đó có thể là độc hại hoặc độc tố, đúng không?
Chính ruột phải phân biệt.
Và sau đó thường sẽ điều chỉnh mọi thứ để hấp thụ hoặc để chúng đi qua quá trình tiêu hóa và cuối cùng chúng sẽ được bài tiết, đúng không?
Vì vậy, nếu bạn có thể mô tả cho chúng tôi kiến trúc của các tế bào phản ứng với những thứ trong ruột và nơi chúng gửi thông tin đó và cách chúng gửi thông tin đó.
Cái mà chúng ta gọi là cảm nhận ruột được cấu thành từ những gì?
Danh sách các phần là gì?
Danh sách các phần đã phát triển gần đây và trong khi một số yếu tố chúng ta đã biết từ lâu.
Nhưng nhìn chung, những gì chúng ta đang nói đến, vì đây là một bề mặt bên ngoài, nó được lót bởi một lớp tế bào đơn được gọi là tế bào biểu mô.
Và về cơ bản, những tế bào này tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng chúng cũng được gắn vào như một màng nhỏ và chúng là những tế bào giao tiếp với bên trong cơ thể.
Trong dạ dày, chúng ta có một lớp biểu mô tầng, ví dụ như lớp này dày hơn để có thể chịu đựng được các hóa chất tiêu hóa và những yếu tố khác như môi trường khắc nghiệt. Còn trong ruột, chúng ta có một lớp biểu mô mỏng manh hơn. Chúng tôi nghĩ rằng lớp biểu mô này có nhiều loại tế bào khác nhau. Một trong số đó là tế bào nội tiết, hay còn gọi là tế bào nội tiết đường ruột, là tế bào trong ruột tiết ra hormone. Thuật ngữ này được đặt ra vào năm 1938 bởi một bác sĩ người Đức, tên ông là Frederick Vater. Vào thời điểm đó, đây là một bước tiến lớn trong hiểu biết của chúng ta về sinh lý học vì ông đã đưa ra ý tưởng rằng các cơ quan không chỉ giao tiếp với nhau mà còn có các tế bào bên trong các cơ quan đó giao tiếp với các cơ quan khác thông qua việc tiết ra một số yếu tố nội tiết, các chất điều biến thần kinh hoặc các peptide thần kinh mà chúng ta biết đến như hormone. Ông đã đặt tên cho hệ thống nội tiết khuếch tán của ruột và sau đó ông đã tạo ra từ “tế bào enteroendocrine”. Những tế bào này được phân bố với tỷ lệ khoảng 1 trên 1000 tế bào biểu mô trong toàn bộ ống tiêu hóa. Chúng tôi đã nghĩ trong một thời gian dài rằng những tế bào này không kết nối trực tiếp với hệ thần kinh, mà chúng sẽ tiết ra các chất điều biến thần kinh và các chất điều biến thần kinh này sẽ tác động lên các thụ thể tại một số đầu dây thần kinh thông qua khuếch tán. Điều này là đúng, đó là một hệ thống đã được thiết lập rất tốt. Nhưng vào năm 2015, chúng tôi đã quan sát thấy rằng một số tế bào này, từ 1/3 đến 2/3 số tế bào, tùy thuộc vào loại hệ thống mà bạn sử dụng để xác định, đã tiếp xúc trực tiếp với hệ thần kinh. Điều này đã mở ra một chiều kích mới về cách mà ruột có thể giao tiếp với não, vì như bạn biết, trong não, các synapse là những cái chiếm ưu thế nhất. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều sự điều biến thần kinh từ các chức năng nội tiết trong não. Vì vậy, trong ruột, điều này chưa được mô tả rõ ràng.
Lịch sử đã có một vài ví dụ cho thấy những tế bào này có thể tạo ra các liên kết synap, nhưng chúng chưa được nghiên cứu. Và có lẽ một trong những lý do chính khiến chúng chưa được nghiên cứu là vì các công cụ không có sẵn. Tôi sẽ nhớ lại vào những năm 1990 với sự phát triển của protein huỳnh quang xanh như một trong những phân tử chính để đánh dấu tế bào. Bỗng nhiên, đã có một cuộc cách mạng trong sinh học, vì bạn có thể xác định các tế bào, bạn có thể lấy chúng ra, bạn có thể thực hiện phân tích transcriptomic để xem chúng biểu hiện những gen nào, bạn có thể đồng nuôi cấy chúng, bạn có thể chỉnh sửa bộ gen của chúng, và sau đó bạn có thể bắt đầu điều tra đóng góp của chúng cho toàn bộ cơ thể.
Tôi sẽ ngắt lời bạn một chút để đảm bảo rằng tôi và mọi người khác đều hiểu rõ. Nếu tôi hiểu đúng, từ lâu đã biết rằng có những tế bào nằm trong các lớp của ruột trong đường tiêu hóa. Và từ lâu đã được công nhận rằng khi thức ăn đi qua, những tế bào này bằng cách nào đó có thể cảm nhận các thành phần hóa học của thức ăn khi nó được phân hủy, và sau đó giải phóng hormone vào dòng máu có thể ảnh hưởng đến não, những hormone này có thể di chuyển và ảnh hưởng đến những thứ ở xa. Thực tế, đối với những ai không biết, nội tiết tố thường có nghĩa là tín hiệu ở khoảng cách giữa các tế bào, vì vậy giữa ruột và não hoặc ruột và gan, nó cũng có thể có nghĩa là các tác động cục bộ. Vì vậy, các tác động nội tiết tố cũng có thể là cục bộ. Nhưng nếu tôi cũng hiểu bạn đúng, chỉ khoảng 15 năm trước khi bạn đề cập đến protein huỳnh quang xanh, chúng ta có lẽ nên kể câu chuyện này trong vài câu. Đây là một câu chuyện tuyệt vời trong sinh học, nếu bạn đã từng thấy những con sứa phát quang, đó là vì chúng biểu hiện một gen cho protein huỳnh quang xanh, và các nhà sinh học đã chiếm đoạt chuỗi gen đó và đưa nó vào chuột, và bây giờ thực sự là các sinh vật khác nữa, cho phép bạn thấy các tế bào và loại tế bào riêng lẻ. Vì vậy, những tế bào này giải phóng hormone, và các hormone ảnh hưởng đến não và các cơ quan khác.
Và bây giờ tôi nghĩ bạn sẽ nói với chúng tôi rằng họ cũng có khả năng thiết lập các đường liên lạc trực tiếp với các cơ quan khác.
Đúng vậy.
Vì vậy, có lẽ đây là thời điểm thích hợp để tôi nói về cách tôi bắt đầu hệ thống này.
Và như bạn biết, giữa những năm 90 và đầu những năm 2000, đã có một cuộc bùng nổ trong các công cụ để nghiên cứu não bộ và mạch thần kinh cũng như sự kết nối của các nơ-ron và từng nơ-ron.
Bởi vì cho đến những năm 1990, các công cụ còn hạn chế, chỉ có điện sinh lý và hành vi.
Và rồi không chỉ có protein huỳnh quang xanh, mà chúng ta còn có optogenetics.
Chúng ta đã biến đổi virus dại để có thể theo dõi cách mà các nơ-ron kết nối tại một synapse, điều này từng là một giấc mơ.
Tôi nghĩ rằng thực tế, đó là giấc mơ của Francis Crick khi ông ở phía Nam.
Ông đã nói về việc có cách để kiểm soát.
Đối với những ai không biết, Crick là một trong những người nhận giải Nobel cho phát hiện cấu trúc DNA, nhưng sau đó trong sự nghiệp của mình, ông đã phát triển một niềm đam mê với khoa học thần kinh.
Và đúng vậy, ông đã mơ mộng công khai về việc có các công cụ để hình dung các kết nối riêng lẻ trong hệ thần kinh.
Và như Diego đã chỉ ra, các nhà khoa học đã chiếm đoạt virus dại, loại virus nhảy giữa các nơ-ron, gán nhãn virus dại với những thứ phát sáng huỳnh quang.
Và bằng cách làm như vậy, chúng ta hiện nay hiểu rất nhiều về những gì Crick đã mơ ước, đó là khả năng nhìn thấy các kết nối cụ thể khác nhau trong hệ thần kinh.
Đúng vậy.
Vì vậy, bạn có thể tách biệt các tế bào.
Và sau đó bạn có thể sử dụng công nghệ giải trình tự để xem những gen nào mà các tế bào này đang biểu hiện.
Và sau đó bạn có thể bắt đầu hiểu cấu trúc của các tế bào.
Năm 2009, Hans Kleber, một nhà khoa học ở Hà Lan, đã thực hiện một thí nghiệm tuyệt vời.
Ông đã phát hiện ra những yếu tố sẽ kích hoạt một thụ thể của các tế bào gốc trong biểu mô ruột và sẽ tạo ra một mini ruột thực sự trong một đĩa.
Các tế bào này sẽ được sắp xếp thẳng hàng và sau đó chúng sẽ có một lòng ruột.
Và tôi nhớ đã thấy một số bài báo này xuất hiện khi tôi còn là sinh viên tiến sĩ và tôi…
đã bắt đầu từ ruột. Vì vậy, thật truyền cảm hứng khi thấy tất cả những điều mà đột nhiên bạn có thể làm. Khi tôi bắt đầu nghiên cứu các tế bào, ngay lập tức bằng cách tách biệt các tế bào và đơn giản là quan sát các tế bào trong mô tự nhiên của những mô hình chuột này, nhanh chóng trở nên rõ ràng rằng một số tế bào có một cấu trúc rất đặc biệt. Một số trong số chúng có những cánh tay rất nổi bật ở gốc, giống như trong Nhà nguyện Sistine, Adam với tay vươn ra với Chúa, đúng không? Các tế bào sẽ có những đặc điểm giải phẫu kiểu đó và thậm chí kết thúc với một bàn tay nhỏ ở cuối cánh tay đó. Và rõ ràng, tôi ngay lập tức nghĩ, tại sao một tế bào mà lẽ ra phải phản ứng với thực phẩm và giải phóng hormone vào dòng máu hoặc chỉ trong khu vực xung quanh lại đầu tư quá nhiều năng lượng vào việc phát triển một cánh tay, đúng không? Sau đó, tôi bắt đầu tìm hiểu, có lẽ là vì nó cung cấp một cầu nối trực tiếp vào hệ mạch, vào các mạch để đưa hormone vào dòng máu, đúng không, nhưng tôi không thể tìm thấy kết nối trực tiếp đó. Vì vậy, tôi bắt đầu nghiên cứu, có lẽ chúng liên quan đến hệ thần kinh. Và đó là cách chúng tôi đã có một số quan sát đầu tiên rằng một số trong số chúng, có cánh tay hoặc không có cánh tay, sẽ có mối quan hệ thân mật hơn với các sợi thần kinh. Và điều đó, tất nhiên, đã mở ra một loạt câu hỏi mới. Nhưng điều đầu tiên mà chúng tôi phải làm là đặt tên cho loại thực phẩm này. Và nó đã trở thành hữu cơ. Tôi muốn nhấn mạnh điều này vì tôi nghĩ rằng khi chúng ta đi qua quỹ đạo khám phá, chúng ta không nhận ra nhu cầu phải phát triển ngôn ngữ. Cách chúng ta tiếp cận ngôn ngữ là chúng ta bắt đầu gắn các từ mà chúng ta đã biết và bắt đầu ghép chúng lại để mô tả một cái gì đó mới mà chúng ta đang quan sát, đúng không? Và tôi nói điều này vì ngay từ đầu với người hướng dẫn của tôi, chúng tôi đã bắt đầu gọi những cái chân nhỏ này. Đầu tiên, chúng tôi gọi chúng là axon, đó là thuật ngữ cho những nhánh dài mở rộng.
các nơ-ron, các nhánh chính của các nơ-ron.
Vì vậy, chúng tôi sẽ gọi chúng là giống như sợi trục vì chúng trông giống như một sợi trục sơ sinh.
Nhưng sau đó chúng tôi cũng gọi chúng là giống như chân giả vì nó giống như một chân, nhưng lại là giả.
Và vào một thời điểm nào đó, nó đến từ một số tế bào trong thận mà chúng được gọi là podia hoặc cái gì đó tương tự.
Vì vậy, nó giống như sợi trục, giống như chân giả, quá trình nền để mô tả rằng nó nằm ở phần đáy.
Vào một thời điểm nào đó, nó trở nên dài đến mức chúng tôi không thể đưa nó vào một tóm tắt, đúng không?
Ừ, nó hơi dài dòng một chút.
Vì vậy, chúng tôi bắt đầu suy nghĩ về nó và cuối cùng tôi đã nghĩ ra thuật ngữ, tôi đã nghĩ như, “Neuropod.”
Và tôi nhớ đã trình bày nó với người hướng dẫn của tôi và ông ấy nói như, “Để tôi suy nghĩ về điều đó trong cuối tuần.”
Và sau đó vào một ngày thứ Hai, ông ấy đến và nói như, “Bạn biết đấy, nó có âm hưởng.
Tôi nghĩ rằng chúng ta nên sử dụng nó.”
Nhưng về cơ bản, suy nghĩ là nếu những tế bào này đang tiếp xúc, thì có lẽ chúng đang truyền thông tin trực tiếp vào hệ thần kinh.
Và điều đó rất khác so với việc chỉ phát tán các chất điều biến thần kinh trong khu vực và hy vọng rằng một số trong số đó sẽ bắt được hệ thần kinh, đúng không?
Và như tôi đã nói, trong khi điều đó vẫn tồn tại, và tôi nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề về không gian và thời gian.
Như họ điều biến những đầu mút này trong một không gian và thời gian khác, các hormone, nhưng sự truyền dẫn thần kinh là trực tiếp và chính xác hơn về không gian và thời gian.
Tôi có thể ngắt lời một chút được không, làm ơn?
Vì vậy, tín hiệu hormone, tín hiệu nội tiết, thường chậm hơn các hình thức giao tiếp trực tiếp giữa các nơ-ron, đúng không?
Có thể trong khoảng thời gian vài giây, chắc chắn rồi.
Nhưng thường là trong khoảng vài phút hoặc vài giờ, trong khi giao tiếp thần kinh thì trong khoảng thời gian mili giây.
Vì vậy, nếu tôi hiểu đúng, những gì bạn quyết định gọi là tế bào neuropod, và cảm ơn bạn vì đã rút ngắn tên từ mô tả khác, nằm dọc theo ruột.
Chúng ta đang nói về mọi thứ từ thực quản xuống đến dạ dày và ruột, hay chỉ ở mức độ dạ dày và ruột?
Nó tồn tại ở đâu?
Vậy đây là nơi cuộc trò chuyện trở nên mở rộng, vì những neuropod này hoặc các đồng dạng của những neuropod này.
Những neuropod này chỉ đơn giản là các tế bào biểu mô thần kinh chuyên biệt, có nghĩa là chúng có khả năng kích thích điện, có thể phát ra điện. Nhưng loại tế bào này có mặt trong từng tế bào biểu mô hoặc lớp biểu mô của cơ thể, vì đó là cách mà cơ thể tạo ra một đại diện của thế giới thông qua các tế bào cảm biến được trang bị để phát hiện thế giới bên ngoài, có nghĩa là chúng có thể bị tác động bởi sự dao động về nhiệt độ, sự dao động về pH, sự dao động về nồng độ. Và sau đó, chúng nhanh chóng có thể tạo ra một mã hóa hóa điện mà chúng truyền đạt cho hệ thần kinh. Cuối cùng, não bộ tích hợp thông tin đó và nói rằng, ôi, bụng tôi cảm thấy tốt, nhưng tôi cảm thấy lạnh ở da, đúng không? Và điều đó là nhờ vào tất cả những tế bào biểu mô thần kinh này, mà thậm chí chúng còn tham gia vào việc nếm, nói một cách nào đó, chúng là dịch não tủy bên trong tủy sống và các não thất. Chúng nằm bên trong tai trong, các vị giác, các nụ vị giác. Thực tế, có một cuốn sách tuyệt vời từ những năm bảy mươi của một số nhà khoa học Nhật Bản, Fujita Kanon Kobayashi, người đã gọi những tế bào này là para neuron. Toàn bộ khái niệm của họ là không có sự phân biệt rõ ràng giữa một neuron hoàn chỉnh sống bên trong não hoặc hệ thần kinh trung ương và một tế bào biểu mô thần kinh hoặc tế bào nội tiết thần kinh sống tiếp xúc với bên ngoài, chỉ đơn giản là có một sự liên tục của sự thích nghi để sinh vật có thể đưa thông tin từ bên ngoài vào bên trong cơ thể để có thể xử lý và sau đó hướng dẫn hành vi. Vì vậy, dựa trên cách bạn mô tả, chúng ta có những tế bào neuropod này lót trong ruột của chúng ta, và chúng ta cũng có những loại tế bào tương tự trong các cơ quan khác của cơ thể, và những tế bào này đang phản ứng với các thành phần hóa học của những gì chúng ta ăn khi thực phẩm được phân hủy.
Cũng như nhiệt độ của môi trường, độ pH, tức là mức độ cơ bản hoặc axit tương đối của những gì chúng ta đã ăn, và có lẽ còn nhiều đặc điểm khác trong môi trường của chúng ta nữa. Tất cả thông tin đó đang kích hoạt các tế bào này ở một mức độ nào đó, và sau đó chúng ta giải phóng hormone vào cơ thể như một hệ quả, nhưng cũng có một đường dẫn trực tiếp đến não, và chúng ta không nhất thiết phải nhận thức được tất cả những điều này đang xảy ra, đúng không? Ý tôi là, cho đến khi bạn mô tả nó, tôi nghĩ hầu hết chúng ta không nhận thức được rằng điều này đang diễn ra. Và có lẽ chúng ta không nên nhận thức, như tôi thường nói, nếu bạn và tôi đang trò chuyện, có lẽ chúng ta không nên nhận thức về đại thực bào và lá lách đang đuổi theo vi khuẩn đã xâm nhập vào rau diếp mà chúng ta đã nuốt vào bữa trưa, đúng không? Chỉ cần làm việc của bạn để chúng ta có thể tiếp tục giao tiếp, đúng không? Ngoại trừ có lẽ đừng ăn thêm rau diếp đó, đúng không? Đó là…
Đúng vậy. Vậy bạn đã phát hiện ra những tế bào neuropod này. Đúng vậy. Và bạn… hoặc tôi mô tả chúng. Vâng. Và bạn đã có trong tay một số công cụ để đánh dấu chúng một cách chọn lọc. Điều đó đã tiết lộ điều gì về sự kết nối của chúng với… Bạn đang đề cập đến nó như một hệ thần kinh, điều mà tôi rất thích vì một chủ đề nổi bật trong podcast này, như tôi luôn nói, não và tủy sống và tất cả các kết nối với cơ thể và quay trở lại là hệ thần kinh. Nhưng bạn đã phát hiện ra điều gì về các kết nối với não bộ? Đây là nơi mà các công cụ bắt đầu tạo ra sự khác biệt lớn. Đột nhiên bạn có thể thấy độ phân giải của một thụ thể bên trong một tế bào bằng cách sử dụng một số loại kính hiển vi nhất định, đúng không? Vì vậy, tôi nhớ rằng một trong những câu hỏi đầu tiên mà tôi luôn bị hỏi, bạn biết đấy, những cuộc họp cười này có thể trở nên căng thẳng như thế nào, đúng không? Như khi tôi mang dữ liệu và cho bạn thấy chỉ là những hình ảnh đơn giản về miễn dịch mô học, có nghĩa là đánh dấu để xem các tế bào tương tác với hệ thần kinh. Bởi vì sau đó tôi sẽ cho thấy một số hình ảnh.
Sau đó, các nhà khoa học khác sẽ nói, ồ, bạn biết đấy, những hình ảnh đó thật đẹp. Nhưng hãy nhớ rằng, tiếp xúc không có nghĩa là kết nối. Và rồi tôi đã suy nghĩ về điều đó. Ngay từ đầu, tôi nghĩ rằng đó chỉ là một sự chơi chữ ngớ ngẩn, bạn biết đấy. Nhưng tôi nhớ rõ rằng có một lần tôi đang chạy và tôi đã suy nghĩ rằng làm thế nào để chứng minh sự kết nối giữa hai tế bào? Và rồi tôi nghĩ rằng, vì chúng tôi có khả năng xác định những tế bào này bằng cách phát quang, chúng tôi có thể tách chúng dựa trên sự phát quang của chúng. Và điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi đặt chúng trước một nơ-ron cảm giác và sau đó chỉ cần ghi lại chúng trong một kính hiển vi, đúng không, theo thời gian? Và tôi nghĩ có thể chúng sẽ lại gần nhau và sau đó chúng tôi có thể đi và làm thêm một số đánh dấu và cho thấy rằng chúng đang tiếp xúc hoặc kết nối. Nhưng thật bất ngờ, chúng tôi thực sự thấy điều đó trong thời gian thực, khi bạn tách chúng ra khỏi chuột và đặt chúng vào một đĩa, cả hai đều trông giống như những vòng tròn tròn. Nhưng sau vài giờ, không chỉ chúng lại gần nhau, mà chúng còn tái hiện lại mạch điện trong đĩa. Thực sự, chúng hình thành như hai bộ não trong một đĩa, đúng không, như ruột và não trong một đĩa. Thật tuyệt vời. Vâng, và đó là một sự mở mang tầm mắt, bạn biết đấy. Tôi vẫn nhớ đó là vào khoảng ngày 27 tháng 6 năm 2012, khi tôi thấy thí nghiệm đó vì nó đã mở ra cho tôi nhiều điều khác nhau. Một điều là những tế bào này không tĩnh. Bởi vì từ khi chúng tôi đã quan sát chúng trong nhiều thập kỷ, chỉ trong các lát cắt hoặc mô cố định, chúng tôi đã mất đi khái niệm rằng những thứ này đang liên tục di chuyển, đúng không? Những tế bào này thực sự đang di chuyển. Những tế bào này thực sự đang di chuyển. Vì vậy, những tế bào này nằm dọc theo thành ruột, có nghĩa là chúng nằm dọc theo các bức tường của ruột, bất kỳ ruột nào. Chúng với tay vào ruột để cảm nhận bất kỳ hóa chất nào có ở đó. Vâng. Chúng có những sợi lông nhỏ, những sợi tóc hoặc vi nhung mao mà thực sự giống như những sợi tóc nhỏ tiếp xúc với lòng ruột, bạn biết đấy.
Lumen, thưa các bạn, là khoang, khoang rỗng của ruột, không hoàn toàn rỗng, mà là phần bên trong. Và vì vậy, chúng đang cảm nhận các hóa chất ở đó và bạn đang nói rằng chúng có thể di chuyển, đúng không? Và chúng đang gửi một quá trình, nhân tiện, thưa các bạn, bất cứ khi nào bạn không biết liệu một thứ gì đó có phải là nhánh thần kinh hay sợi trục, chỉ cần gọi nó là một quá trình. Bạn sẽ gọi đúng. Một quá trình lên não. Và bên dưới đó sẽ kết nối với hệ thần kinh. Tôi hiểu. Vậy là thông qua một loạt các trạm. Vâng. Thật tuyệt vời. Vậy điều chúng ta đang nói ở đây là phát hiện của Diego về một con đường từ ruột đến não, cho phép cảm nhận những gì đang xảy ra trong ruột để thông báo cảm xúc, đúng không? Vâng. Đó là thí nghiệm đầu tiên cho thấy điều đó, đúng không? Thí nghiệm tiếp theo là, liệu điều đó có xảy ra ở chuột không? Và sau một loạt các thí nghiệm, tôi có một người bạn là nhà thần kinh học, cô ấy gọi những thí nghiệm này là “thể dục dại” vì bạn phải đưa vào một số gen và làm cho mọi thứ hoạt động. Sau đó, chúng tôi đã chứng minh rằng những tế bào này, virus sẽ có khả năng lây nhiễm những tế bào này một cách cụ thể, thay vì lây nhiễm các tế bào biểu mô khác, nó sẽ lây nhiễm những tế bào thần kinh biểu mô này vì virus dại thích các tế bào thần kinh. Và sau đó nó sẽ nhảy từ tế bào đó vào một sợi thần kinh. Và những virus dại này chỉ có thể nhảy qua một kết nối, đúng không? Điều đáng ngạc nhiên là độ phát quang từ virus dại đó sẽ xuất hiện trong thân não và trong các thân tế bào nằm trong hạch Nodos, nơi có các thân tế bào của các tế bào thần kinh của dây thần kinh Bego, đúng không? Dưới cổ, có nghĩa là chỉ có một điểm dừng giữa bề mặt của ruột và thân não. Hai tế bào đã kết nối không gian đó. Vì vậy, rõ ràng thông tin, đó là cơ sở giải phẫu cho thông tin di chuyển rất nhanh lên não và nhanh chóng vào tiềm thức, đúng không? Như chúng ta không nhất thiết phải nhận thức được điều đó, mặc dù tôi đã đọc rằng có một số trường hợp trong…
Những người trở nên nhận thức rõ hơn về nó, có thể theo cách thông thường hoặc thông qua thiền định và những phương pháp khác mà mọi người có thể trở nên nhận thức.
Vâng, mọi người chắc chắn có thể trở nên nhận thức rõ hơn về cái gọi là cảm giác nội tạng của họ.
Họ có thể nhận biết những gì đang diễn ra ở mức độ nhịp tim hoặc cảm giác từ ruột của họ nếu họ dành thời gian cho điều đó.
Một số người, như bạn đã đề cập, phát triển một cảm giác nội tạng gần như bệnh lý đến mức họ gặp khó khăn trong việc điều hướng cuộc sống bình thường vì họ quá nhận thức về những gì đang xảy ra bên trong cơ thể họ.
Đây thực sự là một vấn đề thú vị trong lĩnh vực tâm thần học.
Các đồng nghiệp của tôi trong lĩnh vực tâm thần học tại Stanford nói với tôi rằng một số người có nhiều lo âu, chẳng hạn, nhận thức về nhịp tim của họ đến mức nó trở nên gây rối và phân tâm cho họ.
Vì vậy, không phải lúc nào cũng tốt hơn khi trở nên nhận thức rõ hơn về quá trình nội bộ của bạn.
Đôi khi nó có thể gây hại, nhưng những lúc khác thì có thể tốt cho chúng ta.
Một số người rất không nhận thức về những gì đang xảy ra trong cơ thể họ và họ cần phát triển thêm nhận thức về điều đó.
Tôi cảm thấy rằng khi chúng ta đang nói về bệnh dại, chúng ta nên có một chút niềm vui và giải thích cho mọi người về virus bệnh dại vì những gì chúng ta đã nói là việc sử dụng virus như những công cụ thí nghiệm để lấy một virus, cơ bản là gắn hoặc đưa một cái gì đó vào để bất kỳ tế bào nào bị nhiễm bởi nó sẽ phát sáng một màu nhất định để bạn có thể thấy các tế bào và hình dung mạch điện.
Nhưng khi chúng ta đang nói về bệnh dại, tôi cảm thấy đó là một từ có sức nặng.
Virus bệnh dại, tồn tại trong tự nhiên, thật tuyệt vời vì tôi không biết nó có ý thức hay không, nhưng nó chủ yếu lây lan giữa các động vật thông qua những con vật bị nhiễm cắn.
Chúng trở nên hung hăng hơn.
Chúng cắn một con vật mục tiêu.
Virus xâm nhập vào, nó được tiếp nhận bởi các đầu dây thần kinh và được mang trở lại từ tế bào này sang tế bào khác qua các kết nối synap, các synap, những khoảng trống nhỏ giữa các tế bào thần kinh.
Và những gì Tiến sĩ Diego Borquez đã nói với chúng ta là các nhà khoa học đã chế tạo virus dại sao cho nó chỉ nhảy qua một trạm và sau đó dừng lại. Bạn có thể làm điều này bằng cách thay đổi protein vỏ. Có rất nhiều điều thú vị trong vi rút học có thể được thực hiện để làm điều đó. Nhưng điều tôi thấy đáng kinh ngạc về virus dại, và có một cuốn sách tuyệt vời có tên là “Rabid”, về cơ bản là một lịch sử của nghiên cứu về bệnh dại, là một khi nó di chuyển từ vị trí của vết cắn lên não, nó sẽ làm gì? Nó thay đổi não để khiến động vật hoặc con người bị nhiễm bệnh trở nên hung hăng hơn, để rồi họ đi cắn người khác. Vậy nên, theo một cách nào đó, virus có một loại thiên tài vô thức, đúng không? Cách tốt nhất để di chuyển từ một động vật này sang động vật khác là gì? Có nhiều cách khác nhau, nhưng một cách là khiến động vật đó trở nên hung hăng hơn để nó đi cắn những thứ khác. Đúng vậy, làm cho nó. Hoang dã, đúng không? Làm cho động vật đó làm việc cho bạn, đúng không? Thực sự là có phần khai thác, đúng không? Nó khai thác một số mạch nhất định trong hệ thần kinh. Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. Đến giờ, hầu hết các bạn đã nghe tôi kể câu chuyện về việc tôi đã uống AG1 một hoặc hai lần mỗi ngày kể từ năm 2012, và thực sự, điều đó là đúng. Tôi bắt đầu uống AG1 và tôi vẫn uống AG1 một hoặc hai lần mỗi ngày vì nó cung cấp cho tôi các vitamin và khoáng chất mà tôi có thể không nhận đủ từ thực phẩm toàn phần mà tôi ăn, cũng như các adaptogen và vi chất dinh dưỡng. Những adaptogen và vi chất dinh dưỡng đó thực sự rất quan trọng vì mặc dù tôi cố gắng ăn hầu hết thực phẩm của mình từ thực phẩm toàn phần chưa qua chế biến hoặc chế biến tối thiểu, nhưng thường thì điều đó rất khó, đặc biệt là khi tôi đi du lịch và đặc biệt là khi tôi bận rộn. Bằng cách uống một gói AG1 vào buổi sáng và thường cũng vào buổi chiều hoặc buổi tối, tôi đảm bảo rằng tôi nhận được mọi thứ tôi cần. Tôi đang đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của mình.
Tôi, giống như nhiều người khác thường xuyên sử dụng AG1, chỉ đơn giản là cảm thấy tốt hơn. Điều này không nên gây ngạc nhiên vì nó hỗ trợ sức khỏe đường ruột và tất nhiên sức khỏe đường ruột hỗ trợ sức khỏe hệ miễn dịch và sức khỏe não bộ, và nó hỗ trợ rất nhiều quá trình tế bào và cơ quan khác nhau mà tất cả đều tương tác với nhau.
Vì vậy, trong khi một số thực phẩm chức năng thực sự được hướng đến một kết quả cụ thể, như ngủ ngon hơn hoặc tỉnh táo hơn, AG1 thực sự là hỗ trợ dinh dưỡng cơ bản. Nó được thiết kế để hỗ trợ tất cả các hệ thống của não bộ và cơ thể bạn liên quan đến sức khỏe tâm thần và sức khỏe thể chất.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Họ sẽ tặng bạn năm gói du lịch miễn phí với đơn hàng của bạn cùng với một năm cung cấp vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman.
Được rồi. Vậy bạn đã xác định những điều này, bạn đã nói là mô tả, nhưng tôi sẽ nói là bạn đã phát hiện ra vì đó là những gì đã xảy ra. Bạn đã phát hiện ra những tế bào này, bạn gán nhãn các kết nối của chúng, bạn thấy rằng chỉ có hai trạm giữa những tế bào này hoặc thực sự chỉ một trạm giữa những tế bào này và não. Và bây giờ những tế bào này có thể cảm nhận các hóa chất trong đường ruột là hậu quả của việc phân hủy thực phẩm và gửi thông tin đó trực tiếp đến não. Não sẽ làm gì với thông tin đó?
Được rồi. Vậy đây là thí nghiệm chính và điều này rõ ràng xây dựng dựa trên công trình của các nhà khoa học khác đã mô tả rằng đường ruột có một số thụ thể cho đường, cụ thể là cho glucose, cho các chất dinh dưỡng khác xung quanh khu vực này vào đầu những năm 2000, khi chúng tôi bắt đầu có thể xác định một số tế bào này, thì nhanh chóng trở nên rõ ràng rằng những tế bào này, những tế bào nội tiết ruột trong suốt lớp niêm mạc của dạ dày, ruột và đại tràng, chúng có nhiều thụ thể cho nhiều chất dinh dưỡng, bạn biết đấy, như chúng ta có các chất dinh dưỡng đa lượng chẳng hạn, đường, chất béo, protein, nhưng bên trong chúng tôi có, bạn biết đấy, một bộ sưu tập.
các phân tử, bạn biết đấy, nhiều loại lipid, nhiều loại đường và nhiều thứ khác nữa.
Và những tế bào này, tùy thuộc vào vị trí của chúng, sẽ biểu hiện một loại thụ thể khác nhau hoặc một sự kết hợp của những thụ thể đó.
Và tôi đã nói rằng tùy thuộc vào vị trí, bởi vì khi chúng ta ăn, giả sử như một quả táo, bạn biết đấy, quả táo sẽ bị tiêu hóa một phần khi nó vào ruột, nhưng khi nó đến đại tràng, hầu hết các chất dinh dưỡng đã được hấp thụ và có thể chỉ còn lại chất xơ để nuôi sống hầu hết các vi khuẩn sống trong đại tràng, đúng không?
Vì vậy, đường ruột đã tiến hóa để phản ánh và trở thành một cái dính cho các phân tử sẽ có trong không gian cụ thể đó, vì vậy nó sẽ phát hiện.
Nó sẽ phát hiện đường nhiều hơn ở ruột gần, nhưng chất xơ hoặc các sản phẩm lên men nhiều hơn ở ruột xa hoặc trong đại tràng, như axit béo chuỗi ngắn, butyrate, propionate và nhiều thứ khác nữa, bạn biết đấy.
Những loại chất dinh dưỡng nào khác mà các tế bào neuropod này phát hiện từ thực phẩm?
Vì vậy, bạn đã đề cập đến đường, bạn đã đề cập đến quá trình lên men, có lẽ là axit béo chuỗi ngắn và dài?
Đúng vậy.
Câu trả lời ngắn gọn là tôi nghĩ rằng trong một thời gian nữa, chúng ta sẽ nhận ra rằng chúng phát hiện hầu như mọi thứ mà chúng ta cho vào miệng mỗi ngày, bạn biết đấy, rằng chúng có một thụ thể cụ thể dành riêng cho nó hoặc một sự kết hợp của các thụ thể để có thể phát hiện một số hợp chất này.
Và không chỉ các hợp chất hóa học, mà còn một lĩnh vực mà tôi nghĩ sẽ rất thú vị trong tương lai là sự mở rộng cơ học cộng với sự điều chỉnh nhiệt độ khi các chất lỏng bắt đầu chảy từ miệng vào đại tràng.
Chẳng hạn, tôi đã nghe điều này từ một kỹ sư sinh học không lâu trước đây, người đang thiết kế một đường ruột và dạ dày nhân tạo, và anh ấy đã chia sẻ với tôi một thông tin mà tôi không biết rằng dạ dày phải điều chỉnh nhiệt độ của thực phẩm rất nhanh trong vòng vài giây.
nhiệt độ sinh lý của bên trong cơ thể.
Ví dụ, khi chúng ta uống cà phê nóng trong vài giây, nó phải đạt đến nhiệt độ sinh lý của cơ thể trước khi vào dạ dày, đúng không?
Và tất cả những điều đó diễn ra rất nhanh trong các cơ quan tiêu hóa, đúng không?
Vì vậy, nếu tôi hiểu đúng, các tế bào neuropod này có nhiều loại thụ thể khác nhau tùy thuộc vào vị trí của chúng dọc theo quỹ đạo từ miệng đến trực tràng.
Một số cảm nhận đường, một số cảm nhận nhiệt độ, một số cảm nhận pH, tức là độ axit tương đối.
Một số cảm nhận axit amin, có lẽ, tôi đã nghe nói và tôi tin rằng có một nhà nghiên cứu ở Úc đã rất lạc quan về lý thuyết rằng chúng ta không chỉ là nhưng chủ yếu là những cỗ máy tìm kiếm axit amin vì chúng ta cần axit amin cho nhiều quá trình sinh học quan trọng.
Và những tế bào này về cơ bản đang đánh giá lượng đường, lượng leucine, lượng axit béo chuỗi ngắn, lượng axit béo thiết yếu khác nhau và sau đó thực hiện những thay đổi đối với chính ruột, nhưng sau đó có lẽ sẽ báo hiệu thông tin đó đến những nơi khác trong cơ thể.
Vì vậy, ở đây tôi sẽ đưa cho bạn một điều gì đó sẽ khiến ruột của bạn hoạt động, nói một cách ví von.
Vì vậy, những tế bào này không chỉ phải hiểu về phân tử đang được điều chỉnh, nghĩa là hóa học của phân tử, giả sử đó là glucose, chúng phải hiểu một chút về vị giác, nó có ngọt không, đúng không, hay nó có đắng không.
Sau đó, chúng phải xem xét lượng phân tử được hấp thụ bên trong tế bào, đúng không?
Đó là một lớp tích hợp thứ hai.
Và khi tế bào đã “ăn” phân tử đó, nói một cách ví von, thì phân tử đó sẽ được tiêu hóa bên trong tế bào để giải phóng ATP hoặc một hợp chất khác, ATP, để cung cấp năng lượng, chẳng hạn.
Điều đó cũng phải được xem xét, chẳng hạn, trong glucose.
Glucose kích hoạt TAS-1R3, đó là một thụ thể vị ngọt.
Sau đó, glucose được hấp thụ bởi một số bơm vận chuyển glucose natri, đây là những bơm vận chuyển chủ động. Và những bơm này làm cho tế bào bị khử cực. Khi glucose vào bên trong tế bào, glucose tham gia vào chu trình TCA, nó bị phân hủy và sau đó sản xuất ATP. ATP này tiếp tục kích hoạt một kênh ion nhạy cảm với điện thế khác, làm cho tế bào tiếp tục bị khử cực. Sau đó, tế bào sẽ giải phóng một chất truyền dẫn, chẳng hạn như glutamate, rất nhanh chóng thông báo cho dây thần kinh phế vị trong vòng vài mili giây, bạn biết đấy, “Tôi đã nhận được đường.” Và nó thông báo theo hai giai đoạn, vì glutamate sẽ kích hoạt hai loại thụ thể khác nhau, ionotropic, rất nhanh, và metabotropic, có chút chậm hơn. Nhưng sau đó, quá trình chuyển hóa glucose tạo ra ATP và làm cho tế bào tiếp tục bị khử cực, chúng tôi tin rằng điều này sẽ gây ra sự giải phóng hormone, của neuropeptide. Vậy thì neuropeptide sẽ xuất hiện và mang đến cho bạn trải nghiệm đầy đủ về việc tiêu thụ đường, đúng không? Điều này xảy ra ở mức độ của một tế bào và ở mức độ của một phân tử. Hãy tưởng tượng, như tất cả các phép tính mà ruột phải thực hiện cho từng phân tử trong suốt ống tiêu hóa. Nếu tôi nhìn từ xa hơn về bức tranh này, những gì tôi thấy là có những loại tế bào rất thú vị trải dài trong ruột của chúng ta, đang đánh giá không chỉ các chất dinh dưỡng đa lượng, protein, chất béo và carbohydrate, mà còn cả các chất dinh dưỡng vi lượng trong thực phẩm mà chúng ta ăn, cũng như một số đặc điểm định tính khác, nhiệt độ, chẳng hạn, có thể cả chất lượng của các amino acid hoặc đường, bạn biết đấy, đường đơn so với đường phức tạp, v.v. Nếu chúng ta có thể thu nhỏ thêm một chút và nhìn từ góc độ con người về điều này ở mức độ trải nghiệm. Tôi đã từng nghe bạn kể một câu chuyện về một người mà bạn biết đã thay đổi hoàn toàn ruột của họ và điều đó đã thay đổi toàn bộ trải nghiệm cảm nhận về thực phẩm của họ, bao gồm cả một số cơn thèm ăn nhất định. Bạn có thể chia sẻ câu chuyện đó không? Vâng.
Cảm ơn Andrew đã chia sẻ câu chuyện đó.
Câu chuyện đó rất cá nhân đối với tôi.
Tôi thường nói khi tôi lên sân khấu rằng chúng ta luôn bị ảnh hưởng bởi hai điều trong cuộc sống,
thức ăn mà chúng ta ăn và những người mà chúng ta gặp, bạn biết đấy, như bây giờ, chúng ta đã biết
nhau, nhưng giờ đây chúng ta gặp nhau trực tiếp và chúng ta đang biết thêm những người khác, đúng không?
Và tôi nhớ rằng khi tôi bắt đầu làm tiến sĩ về dinh dưỡng tại Đại học Bang North Carolina,
tôi đã, tôi không lớn lên ở Hoa Kỳ.
Tôi lớn lên ở Ecuador và tôi được mời tham dự lễ Tạ ơn đầu tiên của mình.
Vì vậy, tôi ngồi ăn tối và, bạn biết đấy, khi chúng tôi bắt đầu trò chuyện với những người bên cạnh,
bỗng nhiên tôi bị cuốn hút vào cuộc trò chuyện của một người phụ nữ kể cho tôi
câu chuyện về trải nghiệm của cô ấy với phẫu thuật cắt dạ dày để điều trị béo phì.
Phẫu thuật cắt dạ dày bắt đầu được phát triển bởi các bác sĩ phẫu thuật vào những năm 60.
Và đến những năm 90, nó đã trở thành một loại phẫu thuật phổ biến để điều trị béo phì mãn tính.
Cô ấy nói với tôi rằng có ba điều chính đã xảy ra.
Cô ấy nói, trong vòng sáu tháng sau phẫu thuật, tôi đã giảm khoảng 40% trọng lượng cơ thể, bạn biết không?
Cô ấy nói, tôi nặng khoảng 300 pound, bạn tự tính toán đi, bạn biết đấy?
Vì vậy, đó là một số lượng đáng kể.
Cô ấy nói, trong vòng một tuần sau phẫu thuật, bệnh tiểu đường của tôi đã biến mất.
Cô ấy nói, tôi không cần tiêm insulin nữa.
Vì vậy, tôi đã có phản ứng giống như bạn đang có.
Tôi đã nghĩ, bạn biết đấy, tôi không biết nhiều về bệnh tiểu đường, nhưng tôi biết rằng đó là một gánh nặng sức khỏe lớn, đúng không?
Nhưng điều thực sự thu hút sự chú ý của tôi là khi cô ấy nói, nhưng vì bạn đang học về dinh dưỡng,
tôi muốn bạn trả lời câu hỏi này cho tôi.
Cô ấy nói, tại sao trước khi phẫu thuật, tôi không thể nhìn vào trứng ốp la?
Cô ấy nói, chỉ cần nhìn vào lòng đỏ cũng khiến tôi cảm thấy buồn nôn, bạn biết không?
Nhưng sau phẫu thuật, không chỉ tôi có thể ăn trứng ốp la, mà thực sự tôi còn thèm lòng đỏ.
Cô ấy nói, mỗi khi chúng tôi đi ăn sáng vào thứ Bảy tại một nhà hàng, tôi sẽ gọi…
Bánh mì nướng và tôi thực sự sẽ làm sạch đĩa lòng đỏ trứng. Vậy thì việc tái cấu trúc ruột là như thế nào? Sau khi tôi cảm nhận hương vị, sau những cơn thèm ăn và tâm trí tôi muốn lấy lòng đỏ, cô ấy đã nói. Và thậm chí còn đảo ngược cảm giác của cô ấy về những gì là khó chịu so với những gì là hấp dẫn. Và tôi đoán đối với những người trong chúng ta không biết, tức là tôi, tôi hiểu rằng phẫu thuật cắt dạ dày bao gồm việc loại bỏ một phần ruột. Họ thực sự lấy đi bao nhiêu mô ruột? Là centimet hay inch? Ruột thì dài. Vậy họ làm gì cho phẫu thuật cắt dạ dày? Nói một cách đơn giản, phẫu thuật cổ điển nhất được gọi là phẫu thuật cắt dạ dày Roux-en-Y, bao gồm việc giảm kích thước dạ dày và cắt ngắn kết nối giữa dạ dày và ruột. Vì vậy, bạn sẽ cắt, bạn biết đấy, một phần ba, đó sẽ là tá tràng, một phần ba đó sẽ bị cắt, và sau đó phần đó sẽ được nối lại với dạ dày, có nghĩa là bạn đang cắt ngắn ruột. Và toàn bộ ý tưởng là, ngay từ đầu, là như thế này, nếu chúng ta giảm bề mặt tiếp xúc với thức ăn, thì chúng ta có thể giảm cân bằng cách đơn giản là giảm bề mặt tiếp xúc với thức ăn được hấp thụ, đúng không? Và điều trở nên rất rõ ràng là trước khi có sự thay đổi về cân nặng cơ thể, đã có những thay đổi mạnh mẽ trong sinh lý, như các hormone, các neuropeptide được giải phóng từ ruột phản ứng với các chất dinh dưỡng, bạn biết đấy, nó sẽ thay đổi rất nhanh. Sau đó, như tôi đã đề cập, sự lựa chọn thực phẩm sẽ thay đổi, bệnh tiểu đường sẽ được giải quyết. Vì vậy, sau đó trở nên rõ ràng rằng không chỉ đơn giản là giảm bề mặt của ruột. Đó là một trong những phẫu thuật chính. Cái khác, theo như tôi hiểu, là phẫu thuật cắt dạ dày theo chiều dọc. Và phẫu thuật cắt dạ dày theo chiều dọc này đơn giản là giảm kích thước của dạ dày. Vì vậy, bây giờ dạ dày rất nhỏ, và ý tưởng là nó sẽ tích lũy ít hơn, có thể gọi là ít thức ăn hơn, và sau đó thức ăn sẽ đi rất nhanh vào ruột.
Và điều trở nên rất rõ ràng là có một sự thay đổi nhanh chóng trong chức năng cảm giác của đường tiêu hóa. Vì vậy, dạ dày có vẻ như nhanh chóng chuyển đổi, có lẽ trở nên nhạy cảm hơn, nói một cách tổng quát, với sự hiện diện của các chất dinh dưỡng, đúng không? Thú vị đấy. Người phụ nữ mà bạn gặp vào ngày Lễ Tạ Ơn đã trải qua phẫu thuật cắt dạ dày, và có lẽ, tôi nghĩ rằng có thể giả định, một số lượng lớn các tế bào thần kinh cảm nhận các chất dinh dưỡng khác nhau đã bị loại bỏ. Và do đó, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi cơn thèm ăn của mình đối với một loại thực phẩm cụ thể. Có cảm giác nào hay không, không có ý châm biếm, rằng việc thiếu cảm nhận về những gì có trong lòng đỏ trứng ốp la có liên quan đến sự thay đổi trong sự thèm ăn hay điều gì khác, hay chỉ đơn thuần là một sự thay đổi chất lượng, mặc dù là một sự thay đổi chất lượng mạnh mẽ trong những gì cô ấy thèm muốn.
Vì vậy, có hai thông tin bối cảnh. Tôi nhớ đã rời khỏi bữa tối đó và tôi đã nghĩ, ôi, đây là điều lớn lao, bạn biết đấy, tôi chắc chắn rằng mọi người đã viết về điều này hoặc đã thực hiện nghiên cứu. Và tôi nhận ra rằng rất ít điều được biết đến. Ngay cả các bác sĩ tiêu hóa cũng biết rất ít về điều này. Báo cáo lâm sàng đầu tiên cho biết sự thay đổi trong lựa chọn thực phẩm là phổ biến ở những bệnh nhân này được công bố, tôi tin là vào năm 2011. Sau đó, các nhà khoa học đã tái hiện điều đó ngay cả trên chuột hoặc chuột nhắt, chúng tôi đã thực hiện trong phòng thí nghiệm, và nhất quán, chúng đã thay đổi sở thích thực phẩm và lựa chọn thực phẩm của chúng.
Vì vậy, trong những năm gần đây, chúng tôi đã bắt đầu nghiên cứu hệ thống đó. Và tôi sẽ nói với bạn rằng vào năm 2022, đây là một thông tin bối cảnh quan trọng khác mà chúng tôi chưa đạt được. Vì vậy, sau khi chúng tôi phát hiện và mô tả rằng những tế bào này đang kết nối với hệ thần kinh và rằng chúng đang gửi thông tin lên não rất nhanh chóng, thách thức là, nếu đây là một giác quan, thì hành vi nào đang bị ảnh hưởng, đúng không? Làm thế nào mà nó ảnh hưởng đến phản ứng của sinh vật? Và điều đó đã gặp một chút khó khăn kỹ thuật, và đây là lúc công nghệ quang sinh học xuất hiện.
Vâng, xin hãy giải thích cho tôi về optogenetics, ít nhất là ở mức độ tổng quan.
Được rồi.
Optogenetics, vào năm 2005, Giáo sư Carl Diceroth, Ed Boyden và các nhà khoa học khác đã có thể thực hiện giấc mơ của một thí nghiệm, đó là tách biệt các gen mã hóa cho các opsin nhạy cảm với các bước sóng ánh sáng cụ thể và đưa chúng vào các tế bào thần kinh. Và bây giờ, bằng cách bật ánh sáng đó, họ có thể làm cho tế bào thần kinh hoạt động. Cuối cùng, sau đó, họ đã mô tả rằng điều này có thể được sử dụng để kiểm soát các tế bào cụ thể điều chỉnh hành vi, và từ đó, xác định các tế bào nào đang điều phối một số loại hành vi nhất định như chuyển động, cảm giác đói, khát, lo âu, và nhiều thứ khác nữa. Vào năm 2014, chúng tôi bắt đầu cố gắng thích ứng công nghệ đó cho hệ tiêu hóa. Rất nhanh chóng, chúng tôi nhận ra rằng cách ánh sáng được đưa vào não là thông qua một sợi cáp quang cứng, và trong não, điều đó thực sự hữu ích. Nhưng trong hệ tiêu hóa, điều đó không hữu ích vì hệ tiêu hóa luôn di chuyển và nhiều lý do khác. Vì vậy, nó không tương thích để thực hiện những thí nghiệm đó. Và đây là lúc tôi thường nói, chúng tôi thực sự không biết điều gì đang xảy ra vì có một số lực tác động xung quanh chúng tôi. Vào năm 2017, Giáo sư Polina Nikeva từ MIT đã đến để thuyết trình tại Duke, và cô ấy đã liên hệ với tôi. Thực sự, cô ấy đã đến, và khi chúng tôi trò chuyện, cô ấy nói, như Diego, tôi thấy rằng bạn đang làm việc trong giao diện giữa hệ tiêu hóa và não, và tôi có một sợi quang học linh hoạt, bạn có cần sử dụng nó không? Với sợi quang học đó, điều đó đã tạo ra sự khác biệt lớn trong việc nghiên cứu chức năng của những tế bào này đối với hành vi. Vì vậy, khi chúng tôi có thể đưa những opsin, các protein nhạy cảm với ánh sáng vào bên trong các neuropod này, bây giờ khi chúng tôi bật ánh sáng lên để tắt những tế bào này rất nhanh chóng, chúng tôi đã phát hiện ra điều gì đó rất thú vị. Thông thường, động vật, khi bạn cho chúng lựa chọn giữa một món ăn, mà không có giá trị calo.
Vậy là như aspartame hoặc stevia hay một cái gì đó.
Và khi bạn cho chúng đường, đường tinh luyện, động vật sẽ luôn luôn chọn đường.
Chúng thích đường.
Chúng thích đường, bạn biết đấy.
Nếu chúng chưa bao giờ thấy đường, sẽ mất thêm một chút thời gian, nhưng thường thì,
đến ngày thứ hai, chúng có thể phát hiện ra đường trong vòng 90 giây.
Vì vậy, chúng uống từ một ống, chúng nhận được một ít nước với stevia, và uống từ một ống khác, nước với đường, và chúng luôn luôn thích nước với đường.
Đúng vậy.
Và mọi người đã mô tả hiện tượng này một thời gian, và thực tế, vào năm 2007, có một thí nghiệm tinh tế được thực hiện bởi Giáo sư Ivan Deraujo tại Đại học Duke, trong đó các thụ thể vị giác ngọt đã được xóa gen.
Và động vật không thể phân biệt được chất tạo ngọt với nước, nhưng chúng vẫn có thể phân biệt đường với nước, có nghĩa là có một cái gì đó khác đang phát hiện ra đường.
Vì vậy, để đảm bảo mọi người hiểu, một thí nghiệm mà việc cảm nhận vị ngọt ở mức độ miệng bị loại bỏ không làm gián đoạn sở thích đối với nước đường, điều này có nghĩa là có một cái gì đó đang diễn ra dưới mức ý thức khiến động vật có vú, có lẽ bao gồm cả chúng ta, thích những thứ có đường.
Đúng vậy.
Và sau đó Giáo sư Tony Esclafani, ông đã nghiên cứu những hành vi này, và ông đã đi xa đến mức gợi ý rằng có thể các chất vận chuyển natri glucose là một trong những cái đang phát hiện ra đường khi nó vào ruột, và đó là điều gây ra hành vi này.
Vì vậy, chúng tôi đã bắt đầu làm việc trên hệ thống này, và chúng tôi tự hỏi, liệu những tế bào này có phải là những tế bào đang hướng dẫn hành vi đó không?
Và vào thời điểm chúng tôi công bố công trình này, Giáo sư Charles Zucker tại Columbia, cho đến nay, họ đã tiến bộ trong lĩnh vực đó bằng cách xây dựng trên công trình trước đó và chứng minh rằng có một quần thể neuron trong thân não đang tích hợp thông tin này.
Từ ruột, và bằng cách đó, ruột và não đã hướng dẫn hành vi này. Và đúng là từ những độ tuổi rất sớm, chúng ta đã khao khát đường, hoặc ít nhất nếu chúng ta được tiếp xúc với vị ngọt của đường, nó có xu hướng thúc đẩy việc tìm kiếm thêm đường, và bạn có thể thấy điều đó ngay cả ở trẻ sơ sinh. Đúng vậy. Và như tôi thường nói, tôi gọi đó là bản năng vì mẹ chúng ta không cần phải dạy chúng ta rằng đó là glucose, bạn biết đấy. Nó có thể được trình bày cho chúng ta theo một số cách, nhưng vào cuối ngày, tôi phải đi và lấy glucose của mình, lấy axit amin của mình, đúng không? Bởi vì việc ăn uống rất đơn giản. Chúng ta chỉ đang cố gắng giải quyết vấn đề lấy carbon, lấy nitơ, lấy photpho, kali, natri và clo của chúng ta theo nhiều cách, hình dạng hoặc hình thức khác nhau, đúng không? Vì vậy, tôi đã quay lại với thí nghiệm, thí nghiệm chính. Khi chúng tôi có thể đưa ra những lựa chọn này và bật đèn lên và tắt những tế bào này rất nhanh chóng, khi chúng tôi đã trình bày cho động vật lựa chọn giữa chất tạo ngọt và đường, thì đột nhiên động vật trở nên mù quáng với các dung dịch. Nó không thể phân biệt giữa stevia, nói một cách nào đó, hoặc chất tạo ngọt với đường thực sự. Và toàn bộ sự thao túng, sự thao túng thí nghiệm đó, đang diễn ra ở mức độ của ruột. Ruột, đúng vậy. Ngay sau dạ dày, chỉ là một phần nhỏ của ruột. Vì vậy, nếu chúng ta cố gắng chuyển điều này sang trải nghiệm thực tế của con người, nếu tôi có một ít kem, nó có vị ngọt. Tôi thích nó. Và bây giờ tôi đang nghĩ về nó, và tôi khao khát nó một chút. Tôi không có khao khát lớn về đồ ngọt, nhưng tôi thích một số loại. Vì vậy, ăn kem, nó có vị ngọt. Xu hướng là khao khát nhiều hơn. Đúng vậy. Bạn ăn rất nhiều kem trước khi thực sự no. Và hầu hết mọi người tự điều chỉnh, hoặc cha mẹ của họ điều chỉnh cho họ bằng cách giới hạn số lượng muỗng hoặc điều gì đó. Và vị ngọt đó là một phần của động lực.
Nhưng những gì bạn đang nói là khi kem vào dạ dày, có những tế bào thần kinh ở đó cũng cảm nhận được đường và báo hiệu cho não. Và não đang phản ứng để tìm kiếm nhiều hơn chất ngọt đó. Đúng vậy. Và điều này xảy ra dưới sự nhận thức của chúng ta. Nó độc lập với vị ngọt của kem. Đúng. Vị ngọt có ý thức. Vị ngọt có ý thức, dù bạn nghĩ về nó như thế nào, nó cũng không hoàn toàn có ý thức. Những gì chúng ta phát hiện về thế giới chỉ là một phần rất nhỏ, ngay cả thị giác. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta đang tìm kiếm ánh sáng, nhưng tôi không biết điều gì đang xảy ra sau lưng mình. Tôi tin rằng mọi thứ đều ổn. Vì vậy, khi chúng ta tắt các tế bào, động vật, và như tôi thường nói, nó trở nên mù đối với đường, vì nó giống như việc đã tắt các tế bào có khả năng phát hiện ánh sáng, bước sóng ánh sáng để chúng ta có thể phân biệt màu sắc. Và không phải là động vật đang mất trí nhớ, vì nếu bạn loại bỏ ánh sáng và bây giờ các tế bào lại hoạt động bình thường, thì động vật lại có thể phân biệt một dung dịch này với dung dịch khác. Và sau đó chúng tôi đã thực hiện một vài thí nghiệm nữa ở đó. Và điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta làm ngược lại, nếu chúng ta bật các tế bào lên bây giờ? Và điều thú vị là khi chúng ta bật các tế bào lên, bây giờ con chuột sẽ ăn chất tạo ngọt, như thể đó là đường. Thú vị. Vì vậy, việc kích hoạt các tế bào này khiến cho động vật thèm chất tạo ngọt không calo hoặc chất tạo ngọt ít calo như thể đó là đường, nhưng có phải nó đang làm cho chúng mù đi sự khác biệt giữa đường và chất tạo ngọt ít calo không? Vậy đây là một thông tin khác. Chúng tôi sẽ cho chúng uống nước và chúng tôi sẽ bật các tế bào lên. Động vật sẽ uống nước như thể đó là đường, như thể nó rất hấp dẫn. Mặc dù chỉ là nước lọc. Và điều trở nên rất rõ ràng là dạ dày có cảm giác này ở mức cơ bản nhất. Những gì các giác quan đang làm là tính toán một vài điều.
Một khía cạnh là độ nổi bật của kích thích giống như mức độ mạnh mẽ của kích thích đó.
Khía cạnh khác là giá trị của kích thích, tức là nó có thể mang lại cảm giác dễ chịu hoặc đau đớn, nói một cách rộng rãi.
Tôi nói điều này vì ở phía đau đớn, Giáo sư David Julius, Giáo sư Holly Ingram, Jim Byra tại UCSF đã thực hiện một số công trình nghiên cứu tuyệt vời cho thấy có những tế bào tiết serotonin, cụ thể là ở đại tràng, họ đã tập trung vào đại tràng, mà chúng kết nối với các sợi thần kinh của tủy sống và khi chúng được kích hoạt, ngay lập tức chúng kích thích cái mà chúng ta gọi trong lĩnh vực lâm sàng là sự nhạy cảm nội tạng.
Vì vậy, chúng chịu trách nhiệm kích hoạt sự nhạy cảm quá mức của các sợi thần kinh, các sợi thần kinh đại tràng, vì chúng phát hiện các kích thích có hại và cuối cùng chúng kiểm soát các kích thích có hại đó và truyền đạt cho các sợi thần kinh như một kích thích đau đớn.
Vậy đây có phải là hội chứng ruột kích thích không?
Có, chúng ta có thể gọi đây là cơ sở sinh học của những gì có thể phát triển thành hội chứng ruột kích thích và những vấn đề tiêu hóa mãn tính, họ gọi đó là rối loạn tương tác giữa ruột và não trong lâm sàng.
Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, Inside Tracker.
Inside Tracker là một nền tảng dinh dưỡng cá nhân hóa phân tích dữ liệu từ máu và DNA của bạn để giúp bạn đạt được các mục tiêu sức khỏe cá nhân tốt hơn.
Tôi đã luôn tin tưởng vào việc thực hiện xét nghiệm máu định kỳ, vì lý do đơn giản là nhiều yếu tố ảnh hưởng đến sức khỏe ngay lập tức và lâu dài của bạn chỉ có thể được phân tích bằng một xét nghiệm máu chất lượng.
Vấn đề với nhiều xét nghiệm máu hiện có là bạn nhận được thông tin về các yếu tố chuyển hóa, lipid và hormone, nhưng bạn không biết phải làm gì với thông tin đó.
Với Inside Tracker, họ có một nền tảng trực tuyến rất dễ sử dụng cho phép bạn xem kết quả xét nghiệm máu của mình và sau đó cung cấp cho bạn nhiều công cụ có thể hành động khác nhau như…
các công cụ hành vi, công cụ dinh dưỡng và công cụ bổ sung có thể giúp bạn chuyển những giá trị đó từ các bài kiểm tra của bạn vào các khoảng tối ưu cho bạn.
Nếu bạn muốn thử Inside Tracker, bạn có thể truy cập insidetracker.com/huberman để nhận được giảm giá 10% cho mô hình đăng ký mới của họ, với mức giá đã giảm đáng kể.
Một lần nữa, đó là insidetracker.com/huberman để nhận được giảm giá 10%.
Là một nhà thần kinh học, tôi đã được đào tạo để suy nghĩ về võng mạc thần kinh, mô nhạy sáng ở phía sau mắt, ốc tai, các tế bào cảm giác cơ bản trong tai trong phản ứng với sóng âm, không trực tiếp, mà thông qua một số bộ chuyển đổi khác nhau và những thứ tương tự, và tất nhiên, nơi mà bạn đều quen thuộc với da và cách nó phản ứng với áp lực như chạm, cù, ngứa, v.v.
Điều tôi hiểu dựa trên những gì bạn đang nói với tôi là dọc theo con đường từ miệng đến trực tràng của chúng ta, chúng ta có các tế bào cảm giác đang đánh giá các thành phần hóa học của thực phẩm mà chúng ta ăn, phát ra các tín hiệu rộng lớn, có thể thô sơ, chậm dưới dạng hormone để thay đổi sự thèm ăn của chúng ta, cảm giác hạnh phúc, có thể là cảm giác không thoải mái, nhưng cũng gửi tín hiệu trực tiếp đến não để thúc đẩy một số loại suy nghĩ, cảm xúc và hành vi nhất định.
Những loại suy nghĩ, cảm xúc và hành vi nào mà thực phẩm được biết đến là kích thích thông qua con đường từ ruột?
Bởi vì câu chuyện về người bạn của bạn đã thực hiện phẫu thuật cắt dạ dày và sau đó thay đổi hoàn toàn mối quan hệ với sự thèm ăn hoặc sự ghê tởm đối với trứng ốp la cho thấy rằng đây là một hệ thống khá thô sơ như tôi đã mô tả ngay từ đầu, nhưng cuối cùng nó hội tụ vào việc ra quyết định ở mức độ khá tinh vi.
Bạn đặt hàng cái này và tránh cái kia.
Bạn thực sự thích cái này và bạn gần như cảm thấy buồn nôn khi nghĩ về cái khác.
Đó là những quyết định ở mức độ cao.
Có thể đối với hầu hết mọi người, điều đó không có vẻ như vậy, nhưng nó đang ảnh hưởng đến hành vi một cách đáng kể hoặc tác động đến hành vi ở mức độ đáng kể.
Đúng vậy.
Khi tôi nghĩ về ví dụ cụ thể đó, sau khi có sự tái cấu trúc của ruột, thì giờ đây ruột rất nhạy cảm, có thể nói là như vậy, với các kích thích. Khi những lipid từ lòng đỏ trứng bắt đầu vào ruột, nếu độ nhạy cảm đó đã thay đổi, có nghĩa là nó có thể đã thay đổi về tốc độ phản ứng với kích thích hoặc tốc độ giao tiếp với kích thích và độ nhạy cảm với tính nổi bật hoặc sức mạnh của kích thích, nó có thể truyền đạt rằng cái mà trước đây là sự ghê tởm với một lượng rất nhỏ. Giờ đây, nó thực sự trở nên dễ chịu với một lượng rất nhỏ. Đây là một ví dụ rõ ràng. Điều này đã được ghi nhận rất tốt, tôi sẽ nói rằng nó đã được tài liệu hóa trong lâm sàng rằng những bệnh nhân đã trải qua phẫu thuật cắt dạ dày, họ thực sự có xu hướng cao hơn. Tôi nghĩ rằng khả năng họ phát triển thành chứng nghiện rượu tăng từ hai đến bảy lần. Thật sao? Vâng, vì giờ đây cách mà họ mô tả là như thế này, trước đây tôi không thích rượu, và giờ sau vài tháng phẫu thuật, tôi uống một ly rượu vang, và đột nhiên tôi thấy mình uống hai, ba, bốn ly, và sau đó họ sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Vẫn chưa biết toàn bộ sinh học, nhưng họ sẽ trở nên không chỉ nhạy cảm hơn, mà còn bị thu hút nhiều hơn đến loại kích thích đó. Tôi không thể không hỏi về Ozempic, Monjaro và GLP-1, các chất tương tự của peptide giống glucagon-1, hiện đang rất được bàn luận, nhưng rất nhiều triệu người hiện đang sử dụng chúng để điều trị tiểu đường và giảm cân. Hiểu biết của tôi là GLP-1 hoạt động ở mức độ não, vùng dưới đồi để giảm cảm giác đói, nhưng cũng ở mức độ ruột để tạo ra cảm giác đầy bụng hơn. Có bất kỳ kiến thức nào về việc GLP-1 tương tác với các tế bào neuropod và con đường mà bạn đang mô tả, dựa trên những gì mà các tế bào neuropod này làm cho cơn thèm ăn hoặc sự ghê tởm không?
Vâng, đó là một câu hỏi bổ sung. Thực tế, khi tôi bắt đầu nghiên cứu trong lĩnh vực này 15 năm trước, glucagon-like peptide đã rất phổ biến trong nghiên cứu giữa các nhà khoa học trong lĩnh vực này. Thực sự, trong lĩnh vực này, mọi người rất tập trung vào việc nghiên cứu peptide này, và họ rất chú trọng vào nghiên cứu peptide này vì nó là một trong những chất kích thích mạnh mẽ nhất sự giải phóng insulin trong tuyến tụy.
Sau khi phẫu thuật cắt dạ dày, thực sự nó sẽ làm tăng lượng của nó trong các mức lưu thông, và đã có một số nghiên cứu gợi ý rằng tác động của glucagon-like peptide này thực sự không phải thông qua tuần hoàn, mà nhiều hơn là một hành động tại chỗ lên các sợi thần kinh, đặc biệt là của dây thần kinh vagus.
Đã có người thảo luận về điều này, và chắc chắn một số tế bào nội tiết, những tế bào thần kinh nội tiết này, đặc biệt ít nhất là ở động vật, tôi nghĩ, nằm xa hơn và trong ống tiêu hóa, rằng chúng giải phóng glucagon-like peptide này, một phần là để phản ứng với tất cả các chất dinh dưỡng đa lượng, nhưng chủ yếu là đường, và sau đó glucagon-like peptide-1 này sẽ tác động lên các thụ thể cụ thể của các đầu dây thần kinh và sau đó sẽ kích hoạt một số hành vi khác.
Cũng có suy nghĩ rằng nó tác động ở mức độ thân não, và điều mà nó sẽ tăng cường là sự giảm cảm giác thèm ăn. Vì vậy, tôi nói rằng đây là một câu hỏi bổ sung vì những gì xảy ra trong vài mili giây đầu tiên là sự lựa chọn thực sự và cảm giác thực sự về cách bạn cảm thấy về thực phẩm, và những gì xảy ra trong vài phút, hai giờ sau, là lượng, bạn có thể ăn bao nhiêu và khi nào bạn nên dừng lại, vì sau bốn giờ, bạn sẽ quay lại và cảm thấy lại sự kích thích của ruột, vì ruột bắt đầu quay trở lại và bắt đầu kêu gọi thực phẩm.
Hãy nhớ rằng, nó phải nuôi hai sinh vật khổng lồ, chính bản thân vật chủ, nhưng cũng cả những vi sinh vật bên trong, đúng không? Vì vậy, nó phải giữ, có thể nói, cái “nhà chứa” đó hoạt động mỗi bốn giờ một lần, đúng không?
Vì vậy, đó là lý do tại sao các hormone hoạt động theo cách tuần hoàn, theo nhịp sinh học, nhưng các chất truyền dẫn lại hoạt động theo cách rất nhanh chóng, phản ứng với các kích thích chính xác ở các vùng cụ thể của ống tiêu hóa.
Vậy những tế bào thần kinh nội tiết này đang giải phóng GLP1 hay đang phản ứng với GLP1?
Chúng đang giải phóng GLP1.
Chúng đang giải phóng GLP1 để tạm thời ngừng cơn đói. Và có lẽ có một số tương tác giữa các tế bào mà chúng đang có, bạn biết đấy, thuật ngữ kỹ thuật là tự tiết (auto-crine), hoặc chúng đang có sự tương tác như là sức mạnh tiết (power-crine) giữa các tế bào, bạn biết đấy, điều chỉnh thần kinh (neuromodulation), nhưng chủ yếu, hãy nói rằng, chúng phản ứng với kích thích và giải phóng GLP1 lên sợi thần kinh.
Tôi có một lý thuyết mà tôi không có dữ liệu trực tiếp, nhưng tôi muốn nghe ý kiến của bạn sau khi đã nói chuyện với nhiều người làm việc về dinh dưỡng, nhưng cũng về truy cập giữa ruột và não (gut-brain access) hôm nay và vi sinh vật đường ruột (microbiome) trong các tập trước, rằng một trong những điều quan trọng mà con người học được, một cách không ý thức, nhưng cũng có ý thức, là mối quan hệ giữa một loại thực phẩm nhất định, các macronutrients mà nó chứa, tỷ lệ của, bạn biết đấy, carbohydrate, protein và chất béo, hương vị của thực phẩm đó, lượng thực phẩm đó được chuyển đổi thành calo, nhưng cũng là thể tích vật lý, và sau đó là các micronutrients.
Tại sao tôi lại nói điều này?
Chà, có một số lượng ngày càng tăng các nghiên cứu cho thấy việc tiêu thụ thực phẩm chế biến cao dẫn đến việc tiêu thụ calo dư thừa, hoặc nhiều calo hơn, so với việc tiêu thụ thực phẩm ở dạng tự nhiên hơn.
Thực phẩm chỉ có một hoặc hai thành phần rất khác với thực phẩm có nhiều thành phần khác nhau.
Và có vẻ như nếu chúng ta nhìn lại quá trình tiến hóa của mình, chắc chắn, con người đã làm súp và món hầm trong một thời gian dài, có lẽ bánh sandwich ra đời từ mong muốn tiện lợi hoặc hương vị hoặc cả hai, bạn biết đấy, đặt thịt, protein giữa hai miếng bánh, một cái gì đó tương tự như vậy.
Định nghĩa của tôi về một chiếc bánh sandwich, có thể có một số loại rau trong đó, một ít phô mai, nhưng điều mà toàn bộ con đường dọc theo ruột đang cố gắng làm, có vẻ như, là phân tích những gì đang vào, những gì ở đây, và hình thành các lựa chọn, như bạn đã đề cập, về lựa chọn thực phẩm, bao gồm cả lượng thực phẩm để tiêu thụ thêm, và liệu có quay lại với thực phẩm đó hay không, hoặc tránh nó.
Đúng vậy.
Và ở những cực đoan, có vẻ khá đơn giản.
Và đây là một trường hợp được mô tả rất cổ điển, đúng không?
Bạn đi và bạn có món tôm Kung Pao, hoặc bạn có súp đậu lăng ở một nơi nào đó, và vài giờ sau, bạn cảm thấy không ổn, bắt đầu đổ mồ hôi, có một chút khó chịu dạ dày, và bạn phát triển một sự ghê tởm khá rộng đối với món ăn đó, hoặc có thể thậm chí là toàn bộ bữa ăn, có thể là nhà hàng, có thể thậm chí là toàn bộ loại ẩm thực đó, tùy thuộc vào việc bạn là người thích phân loại lớn hay phân loại nhỏ, như chúng ta nói trong khoa học, đúng không? Bạn đưa ra những quyết định lớn hay những quyết định tinh vi.
Đây là cách nói của những người đam mê để nói rằng, bạn biết không, bạn có quay lại cùng một nhà hàng nhưng gọi món khác, hay bạn chỉ quyết định không bao giờ quay lại nữa?
Nhưng đó là một trường hợp khá cực đoan, đúng không?
Cực đoan khác sẽ là bạn ăn một món ăn, nó rất ngon, bạn cảm thấy tuyệt vời, nhà hàng, mọi người, thật tuyệt vời, và bạn thèm muốn thêm món ăn đó, được không?
Còn có tất cả những yếu tố bối cảnh khác nữa.
Nhưng điều mà chúng ta thực sự đang nói ở đây là cách mà một người điều hướng toàn bộ bối cảnh của việc đưa gì vào cơ thể mình về mặt dinh dưỡng, và cố gắng hiểu cách mà điều đó ảnh hưởng đến mọi thứ từ cách chúng ta cảm thấy ngay lập tức, nó có vị như thế nào, liệu chúng ta có coi nó là tốt hay xấu cho chúng ta, liệu chúng ta có nghĩ rằng nó ảnh hưởng đến thành phần cơ thể và sức khỏe của chúng ta theo những cách mà chúng ta muốn hay không muốn.
Ý tôi là, đây là những vấn đề khá phức tạp, đúng không?
Điều này ít nhất cũng phức tạp như việc đến Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan và nhìn vào một bức tranh và…
Cố gắng đánh giá xem bạn thực sự thích bức tranh đó hay không. Thực tế, điều đó có lẽ phức tạp hơn nhiều. Nhưng đó là những gì chúng ta làm. Và tôi bắt đầu có cảm giác, không có ý đùa, rằng con đường mà chúng ta gọi là trục não ruột thực sự là một giác quan thứ sáu rất tinh vi.
Vì vậy, bạn vừa chạm vào một lĩnh vực toàn diện của một chủ đề, đó là một trong những chủ đề tôi yêu thích, vì ở một thời điểm nào đó, bạn biết đấy, với tư cách là các nhà khoa học, chúng tôi đi khắp thế giới, và tôi bắt đầu nhận ra rất rõ rằng bất cứ nơi nào tôi đến, chúng tôi đều bán vấn đề thực phẩm theo một cách rất tương tự, dù là một chiếc bánh tortilla hay hai miếng bánh mì, mà cũng là một cách khác của bánh tortilla, bạn có carbohydrate.
Và sau đó bạn thêm một chút thịt hoặc nấm, và bây giờ bạn có protein của mình. Hoặc cá hoặc gà. Hoặc cá hoặc gà. Những người ăn thịt sẽ nói nấm không phải là protein. Những người ăn chay sẽ nói nấm, đậu, đậu lăng, là protein tuyệt vời. Chúng tôi không ở đây để giải quyết cuộc tranh luận đó. Hãy làm theo ý bạn.
Và sau đó bạn thêm rau xà lách hoặc rau củ. Và đây là điểm dừng đầu tiên trong cuộc thảo luận đó, vì điều này thật thú vị. Có một số nghiên cứu gần đây cho thấy nếu bạn loại bỏ protein khỏi chế độ ăn, động vật nuốt bữa ăn đó, chúng đánh giá rằng không có protein trong đó và ngừng ăn bữa ăn đó. Wow.
Nó giống như việc đặt hàng một chiếc taco hoặc burrito chay, và sau đó tránh chiếc taco hoặc sandwich đó sau này vì nó thiếu protein. Bởi vì nó thiếu protein. Được rồi.
Vì vậy, những thực phẩm thiếu protein từ động vật thường bị tránh xa trong tương lai. Đây là phần thứ hai của điều đó. Và thực tế, nếu protein thấp, không hoàn toàn vắng mặt. Nếu protein thấp, động vật tiêu thụ nhiều hơn chế độ ăn vì nó đang cố gắng bù đắp cho sự thiếu hụt protein. Và rõ ràng, nếu nó có đường hoặc chất béo mang lại cảm giác dễ chịu hơn, nó sẽ tiếp tục ăn bữa ăn đó, đúng không? Tôi hiểu.
Nếu protein hoàn toàn vắng mặt, động vật sẽ tránh chế độ ăn đó, trừ khi chế độ ăn đó rất giàu chất xơ thực phẩm.
Và nghiên cứu mà tôi thấy, mà tôi nghĩ là rất thú vị, là vì bằng cách nào đó, các vi sinh vật trong đường tiêu hóa, nếu chúng có đủ chất xơ dễ tiêu hóa, thì chúng sẽ kích hoạt khả năng tổng hợp các axit amin thiết yếu.
Thật sao?
Đúng vậy.
Và ruột của chúng ta, có nghĩa là các nơ-ron trong ruột của chúng ta, về cơ bản đang chờ đợi, hy vọng, chúng ta sẽ cung cấp cho chúng một ý thức, các protein từ nguồn động vật.
Đúng rồi.
Nếu những protein động vật đó xuất hiện dưới dạng thịt, cá, trứng, v.v., các tế bào sẽ gửi tín hiệu đến não khao khát nhiều hơn những thực phẩm đó cho đến khi đạt được cảm giác no.
Nhưng trong trường hợp thiếu protein đó, động vật nhanh chóng học được, con người cũng nhanh chóng học được để tránh loại thực phẩm đó, trừ khi có chất xơ trong đó, trong trường hợp này, các tế bào ruột này có khả năng tổng hợp các axit amin thiết yếu.
Các vi sinh vật.
Xin lỗi.
Các vi sinh vật trong ruột, ở đây chúng ta đang nói về hệ vi sinh vật, có thể tổng hợp các axit amin thiết yếu mà thông thường sẽ đến từ thịt, gà, cá hoặc trứng.
Đúng rồi.
Thật tuyệt vời. Vậy tôi là một người ăn tạp. Tôi thích thịt, thịt chất lượng cao, nhưng tôi cũng thích rau, trái cây và tinh bột của một số loại nhất định. Nhưng tôi có những người bạn là người ăn chay thuần. Nhiều người trong số họ ăn chế độ ăn chay thuần bao gồm rất nhiều chất xơ. Và bạn đang nói rằng chính chất xơ có thể kích hoạt hệ vi sinh vật đường ruột tổng hợp các axit amin thiết yếu mà thông thường sẽ đến từ thịt.
Nhưng bạn cũng đã nói, nếu tôi nhớ không nhầm, rằng nếu có một lượng protein nhỏ, không phải là không có protein, mà là một lượng protein nhỏ trong đó, thì chúng ta sẽ khao khát nhiều hơn loại thực phẩm đó để cố gắng nhận được protein đó.
Thật thú vị vì đây là điều đầu tiên mà đối với tôi, làm rõ lập luận dựa trên giả thuyết rằng chúng ta về cơ bản là những cỗ máy tìm kiếm axit amin và rằng các protein hoàn chỉnh dưới dạng thịt, cá, gà, trứng, v.v. Có những người cho rằng đó là “những dạng protein tốt nhất,” những dạng hoàn chỉnh nhất.
Nhưng có rất nhiều người ăn chay và thuần chay dường như phát triển tốt trên chế độ ăn chay thuần. Và bạn đang nói rằng có thể hệ vi sinh vật đường ruột của họ đang bù đắp cho sự thiếu hụt protein động vật toàn phần. Nhưng những người đang cố gắng hạn chế lượng thịt tiêu thụ thì, nói chung, họ có vẻ đói hơn. Vậy nên tốt hơn là bạn nên thỏa mãn cơn thèm ăn đó hoặc tránh xa nó, nhưng không nên chỉ ăn một lượng nhỏ. Đó có phải là ý tưởng không? Ý tưởng là cơ thể hoặc đường ruột sẽ có khả năng phát hiện điều đó và họ sẽ cố gắng bù đắp. Và điều này tôi thực sự đã học được gần đây từ một người bạn, Laura Dubal, ở Columbia, người đang thực hiện một số công trình tuyệt vời về muỗi và cách mà chúng hút máu. Cô ấy đã đến tham gia chuỗi sự kiện gastronauts. Cô ấy có phải là người của Leslie Volcel không? Vâng. Volcel, đúng rồi. Và điều tôi học được là khi muỗi không sinh sản, chúng có thể sống nhờ ATP, đó là phân tử năng lượng, đúng không? Nhưng chúng không thể đẻ trứng. Chúng cần protein để có thể đẻ trứng. Nếu không, muỗi sẽ không thể đẻ trứng. Điều này để lại cho chúng ta một bức tranh về các tế bào cảm nhận trong ruột, những tế bào neuropod này, rất nhạy cảm với hàm lượng axit amin trong thực phẩm của chúng ta, điều này hoàn toàn hợp lý với tôi. Và điều này vẫn chưa được công bố hoặc chứng minh. Chắc chắn rồi. Chúng ta hiện đang ở trong lĩnh vực dữ liệu mới đang đến. Chúng ta muốn làm nổi bật điều này, đánh dấu nó, in đậm và gạch chân nó vì chúng ta đang ở rìa của những gì có thể xảy ra. Đúng vậy. Quan sát. Nhưng dù sao đi nữa, điều này vẫn rất thú vị. Nhưng có một giả thuyết khá lâu đời rằng chúng ta đang tìm kiếm các axit amin thiết yếu vì chúng là những khối xây dựng của rất nhiều thứ quan trọng trong não và cơ thể. Và thực tế, có bằng chứng về điều đó. Như Giáo sư Steven Simpson ở Úc tại Viện Nghiên cứu Dinh dưỡng của Đại học Sydney, ông là người ủng hộ chính cho những giả thuyết về protein leverage này. Và thực tế, protein là macronutrient có khả năng gây cảm giác no nhất, điều này đã được xác lập.
Và đó là lý do tại sao chúng ta thường tập trung vào đường và chất béo, nhưng chúng ta đã bỏ qua một chút về protein vì nó không thú vị như đường hoặc chất béo. Nhưng điều thú vị là protein lại là chất dinh dưỡng quan trọng nhất. Như bạn biết, nó giống như là yếu tố hạn chế nhất và thậm chí về mặt thương mại, nó cũng là thứ đắt nhất hiện nay.
Vâng. Tôi chắc chắn đã có trải nghiệm, vào một thời điểm trong cuộc đời, thực sự thích và thậm chí thèm những món ngọt, món tráng miệng và đường. Và tôi nhận thấy rằng theo thời gian, nếu tôi ăn đủ lượng thịt, gà, trứng, cá, không phải là tôi tiêu thụ quá nhiều, thì cơn thèm đường của tôi giảm đi rất nhiều. Đó chỉ là trải nghiệm cá nhân của tôi, nhưng tôi biết đó cũng là trải nghiệm mà các thành viên trong gia đình tôi và những người khác cũng chia sẻ.
Nhưng tôi hứa với bạn rằng đây là một chủ đề thú vị, đúng không? Chúng ta không thể dừng lại ở chỉ một lớp. Lớp thứ hai là trong nông nghiệp, chúng ta có bản năng trồng những loại cây bổ sung cho nhau. Ví dụ, một ví dụ điển hình, đặc biệt trong các cộng đồng bản địa, được gọi là Ba Bà Mary. Tôi tin rằng đó là bí ngô trên một loại sợi nào đó với ngô, carbohydrate và đậu. Vì vậy, trong chế độ ăn hoàn toàn từ thực vật, có một nỗ lực để có được chất xơ, đường và axit amin. Đúng vậy.
Tôi lớn lên ở một trang trại, cha mẹ tôi có trang trại. Và tôi nhớ khi họ trồng cây, họ cũng sẽ cho đậu vào đó và đậu sẽ quấn quanh ngô. Nó dường như rất tự nhiên và đó là những gì bạn sẽ làm vì đó là những gì bạn học được. Nhưng nếu bạn nghĩ về nó, đó là một bản năng mà chúng ta đã phát triển ngay cả trong nông nghiệp, có lẽ trong tiềm thức, để trồng trọt chúng theo cách đó, hoặc có lẽ các loại cây đã dạy chúng ta cách trồng chúng theo cách đó mà giờ đây khi chúng ta đặt chúng lên đĩa, nó thật sự hợp lý ở mức độ dinh dưỡng. Bởi vì nếu bạn nghĩ về nó, mỗi khi chúng ta đi ăn, chúng ta sắp xếp đĩa đó như thế nào, đúng không?
Có một ít gạo, mà rất thiếu một số axit amin thiết yếu, nhưng lại chứa nhiều carbohydrate.
Có một ít đậu, đúng không?
Và sau đó có một ít xà lách.
Và đôi khi nếu chúng ta có, như đối với những người ăn tạp, mọi người sẽ cho thịt hoặc bạn sẽ cho các loại protein khác vào đó, đúng không?
Và chắc chắn điều này thay đổi theo văn hóa, thời điểm trong năm, sự sẵn có của thực phẩm và những thứ tương tự.
Khi chúng ta nói về việc bạn lớn lên, bạn có một câu chuyện thú vị.
Vậy có lẽ chúng ta có thể thảo luận về điều đó trong vài phút.
Bạn sinh ra ở đâu?
Tôi sinh ra ở Amazonia của Ecuador, một thị trấn nhỏ gọi là El Chaco ở Ecuador.
Nó nằm trên sườn đông của dãy Andes, trên đường đến Amazonia, trong tỉnh Napo.
Trùng hợp thay, đó là con đường mà Francisco de Orellana đã đi qua vào năm 1542 trên đường đến khám phá Amazon.
Thực tế, nó đã đi qua một con đường mà sau này đọc, tôi nhận ra rằng người bản địa đã có tất cả những con đường này giữa Amazonia và Andes cũng như bờ biển trong hàng ngàn năm.
Vậy bạn đã lớn lên ở một nơi rất nông thôn?
Có.
Dầu đã được phát hiện vào những năm 1920 ở Ecuador.
Nó được khám phá lần đầu tiên vào năm 1964, giếng dầu đầu tiên nằm ở một thị trấn gọi là La Guagrio, mà bây giờ chỉ cách thị trấn nơi tôi lớn lên khoảng ba hoặc bốn giờ.
Nhưng vào thời điểm đó, nó mất khoảng tám giờ, đường xá không tốt.
Và con đường đầu tiên đi qua đó vào năm 1974, tôi sinh ra vào năm 1983.
Nhưng tôi nhớ rằng chúng tôi đã từng có một động cơ diesel khổng lồ cung cấp điện cho chúng tôi chỉ từ 7 đến 9 giờ tối, tôi nhớ khi cha tôi mua chiếc tivi màu đầu tiên trong thị trấn và sau đó hàng xóm sẽ đến phòng khách của chúng tôi và chúng tôi sẽ xem phim.
Wow.
Và điều này xảy ra vào những năm 80.
Đúng vậy, đó là vào những năm 80, đúng không?
Vâng.
Một tuổi thơ thật thú vị.
Vậy bạn có ăn một chế độ ăn hoàn toàn chay hay bạn cũng ăn thịt, nếu có thì thịt đó đến từ đâu?
Chủ yếu từ gia súc, dê và cừu.
Vậy làm thế nào bạn chuyển từ Amazon sang nghiên cứu dinh dưỡng và cuối cùng là thần kinh học?
Đúng vậy, đó là câu hỏi, đúng không?
Càng đi sâu, tôi càng đặt câu hỏi về điều này, tôi từng nghĩ rằng, ôi, điều đó rất đơn giản, bạn biết đấy, như khi tôi 11 tuổi, cha tôi, ông sinh năm 1932, vào năm 19 tuổi, ông đã mất cha, ông nội của tôi, khi ông mới 6 tuổi và ông đã bị cho đi và phải tự xây dựng cuộc sống của mình. Ông là một doanh nhân rất thành công. Nhưng trong quá trình đó, ông đã kết bạn và quen biết với rất nhiều người. Vì vậy, khi tôi 11 tuổi, tôi nhớ cụ thể rằng một người bạn của ông, người thuộc Lực lượng Đặc biệt, đã ghé qua nhà chúng tôi vì đó là con đường chính mà chúng tôi đi vào rừng Amazon, nơi những người trong Lực lượng Đặc biệt của quân đội sẽ được huấn luyện. Ông ấy đã dừng lại và nói, như kiểu, “Này Rogelio, bạn sẽ làm gì với Diego? Bạn biết đấy, tôi nghĩ đã đến lúc, bạn nên gửi cậu ấy đến trường quân sự.” Và tôi nhớ chỉ trong vòng vài tuần hoặc ba tuần, tôi đã làm bài kiểm tra và được nhận vào trường quân sự, và rồi tôi đã kết thúc ở trường quân sự. Vào thời điểm đó, đó là trường quân sự hàng đầu trong cả nước. Chỉ riêng điều đó, theo thời gian, bạn bắt đầu hiểu được bối cảnh mà bạn phát triển. Bởi vì đó là một bối cảnh rất thú vị cho một đứa trẻ. Chỉ để cho bạn một ý tưởng, trường này có sở thú đầu tiên và duy nhất trong cả nước. Vì vậy, từ lớp học của tôi, tôi thực sự có thể nhìn thấy những con sư tử và tôi nghĩ rằng đó là vào năm thứ hai mà tôi ở trường, năm thứ hai hoặc thứ ba. Điều đó đã xảy ra vì thành phố bắt đầu phát triển và sau đó trường quân sự đã bị sai vị trí. Họ đã tách giáo dục đại học cho các sĩ quan quân đội ra và đặt họ ở một nơi khác. Nhưng sở thú đó thực sự đã trở thành sở thú đầu tiên của thủ đô Quito.
Chờ đã, vậy là bạn đã có một sở thú với những con sư tử ở trường của bạn.
Đúng vậy.
Và bạn nói rằng bạn có thể nhìn thấy những con sư tử từ lớp học của bạn.
Và chúng cũng có thể nhìn thấy bạn, có lẽ vậy.
Tôi có lẽ đã biết chúng.
Ừ.
Chà, tôi giả định rằng chúng có thể nhìn thấy bạn.
Thị lực của sư tử khá tốt.
Tôi không biết độ phân giải là gì, nhưng tôi đoán rằng thị lực của chúng là, vâng.
Chúng chắc chắn sử dụng khứu giác của mình, nhưng chúng cũng là những thợ săn dựa vào thị giác.
Nhưng tôi có một kỷ niệm cụ thể như việc leo lên.
Tôi nghĩ đó là từ vì chúng tôi có một bể bơi Olympic và chúng tôi có tất cả những sự kiện này.
Sân bóng đá là nơi mà đội tuyển quốc gia sẽ đến và tập luyện vì họ không có sân tập riêng.
Sau này, họ đã có sân tập riêng.
Nhưng đó là điều mà bạn chỉ lớn lên với nó, đúng không?
Nhưng đó là theo thời gian và giờ đây, đặc biệt là khi tôi có cơ hội suy ngẫm về nó.
Tôi đã cực kỳ may mắn qua trải nghiệm và giáo dục đó.
Và bây giờ tôi ở đây chia sẻ một phần câu chuyện.
Và hy vọng qua đó sẽ truyền cảm hứng cho một số người, đặc biệt là những người trẻ, những người muốn theo đuổi ước mơ của họ.
Vậy là bạn đã học trường quân sự ở Ecuador.
Bạn đã tốt nghiệp và quyết định đi học ở bang.
Vì vậy, trong trường quân sự, họ sẽ chọn những học viên xuất sắc nhất, như tôi nghĩ là 10% hàng đầu.
Và họ sẽ chọn họ và đưa họ vào một khóa đào tạo đặc biệt.
Vì vậy, bạn thực sự không có một kỳ nghỉ hè bình thường, bạn biết đấy, tôi sẽ tham gia vào đào tạo quân sự.
Vì vậy, đối với tôi, việc chuyển tiếp vào học viện sĩ quan sẽ không dễ dàng, nhưng tương đối đơn giản, đúng không?
Như là học thêm bốn năm nữa như West Point ở đây và sau đó trở thành một sĩ quan, đúng không?
Thực tế, tôi đã có bằng sĩ quan dự bị khi tôi tốt nghiệp.
Nhưng hai năm trước khi tốt nghiệp, một người bạn của tôi, người mà anh ấy thích những loại nghề nghiệp khác, đã nói rằng: “Bạn sẽ không trở thành quân nhân, đúng không? Bạn sẽ không tham gia quân đội.”
Và anh ấy nói, bạn nên học một cái gì đó có thể giúp đỡ cha mẹ của bạn.
Và sau đó tôi hỏi, điều đó sẽ là gì?
Và anh ấy nói, có thể là nông nghiệp.
Và tôi không nghĩ vào thời điểm đó, tôi không nhận ra rằng, bạn biết đấy, mọi người có thể học về nông nghiệp.
Và nông nghiệp là nền tảng của thực phẩm cho tất cả chúng ta, đúng không?
Và sau đó tôi hỏi, ở đâu?
Và lần đầu tiên anh ấy nhắc đến một trường đại học ở Zamorano, nơi được thành lập với một số quỹ được quyên góp bởi người sáng lập Công ty Trái cây Standard, mà cuối cùng trở thành, tôi nghĩ, Chiquita Banana, Zamzamoran.
Và đó là một ốc đảo nằm ở Honduras, bên ngoài Tegucigalpa.
Đó là một trường nội trú, bạn phải mặc đồng phục.
Nó giống như quân đội, rất nghiêm ngặt.
Bạn không thể tích lũy quá 12 điểm phạt, nếu không, họ sẽ gửi bạn về nhà.
Làm thế nào để bạn nhận được một điểm phạt?
Bạn đến muộn hai phút để làm việc vào buổi sáng lúc 6 giờ ở cánh đồng, và sau đó bạn sẽ bị phạt hai điểm.
Hai phút muộn, một điểm phạt, 12 điểm như vậy, bạn sẽ bị đuổi.
Hai điểm phạt.
Hai điểm phạt, bạn sẽ bị đuổi.
Và bạn sẽ bị kiểm tra phòng của bạn.
Ví dụ, tôi đoán như bạn, nếu bạn đến đó, họ sẽ kiểm tra phòng của bạn vào mỗi thứ Tư, lúc 7 giờ tối, nhưng rất tỉ mỉ, đúng không?
Và họ tìm thấy một chút bụi trên cửa sổ hoặc gì đó để phạt điểm.
Và bạn sẽ về nhà.
Nếu bạn tích lũy đủ điểm phạt, bạn sẽ về nhà, đúng không?
Vì vậy, điều đó thực sự hình thành tính cách, đúng không?
Bạn có làm như vậy với con cái của bạn không?
Không.
Tôi nghĩ rằng tôi đã trở nên rất-
Chúng có làm giường không?
Chúng có làm giường, vâng.
Nhưng đó là bối cảnh, và đó là nơi tôi học được về hai điều.
Một là ý tưởng về việc có được bằng tiến sĩ, vì tôi nhận thấy rằng hầu hết các nhà lãnh đạo đều có bằng tiến sĩ, hầu hết các nhà lãnh đạo trong trường đại học, và tôi nhận ra rằng ở Hoa Kỳ là một trong những nơi đào tạo chính cho các bằng tiến sĩ.
Và điều thứ hai là dinh dưỡng.
Tôi đã từng rất hứng thú với việc có thể vào trường thú y. Sau đó, tôi có một trải nghiệm tại một trang trại bò sữa ở California, nơi tôi học được giá trị của dinh dưỡng. Nó mang tính phòng ngừa nhiều hơn là điều trị, giống như việc điều trị cho con bò, đúng không? Và điều đó đã thuyết phục tôi tìm kiếm một khóa đào tạo về dinh dưỡng. Rồi một người bạn của tôi, Abel Gornath, đã kết nối tôi với một số người bạn và người hướng dẫn của tôi tại Đại học Bang Bắc Carolina. Và đó là nơi tôi đã hoàn thành chương trình tiến sĩ về dinh dưỡng, và đó là nơi sự nghiệp của tôi bắt đầu. Có lẽ một chi tiết khác là tôi đã rất phấn khích khi tham gia lớp học sinh lý học đầu tiên của mình. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng theo một cách nào đó, cơ thể giống như một cỗ máy, đúng không? Rõ ràng đây là một cách suy nghĩ hạn chế, nhưng cơ thể giống như một cỗ máy. Một trong những giáo sư là một nhà thần kinh học. Tôi đã học với hai nhà sinh lý học con người cùng ông ấy. Tôi đã rất phấn khích khi ông giải thích rằng trong đầu tận synapse, có những túi nhỏ chứa các protein sẽ di chuyển túi trong vùng hoạt động trước synapse. Và đó là cách chúng ta tạo ra chuyển động, bạn biết đấy, hoặc điều gì đó tương tự. Tôi đoán tôi đã giữ điều đó trong tâm trí. Khi có cơ hội làm việc trong hệ tiêu hóa, tôi đã áp dụng điều đó. Vậy bạn đã bị mê hoặc bởi hệ thần kinh? Vâng. Tôi cũng vậy, không có gì với tôi là kỳ diệu hơn việc nhận ra rằng chúng ta được tạo thành từ những tế bào nhỏ bé này, nhiều loại khác nhau, nhưng mà các neuron về cơ bản điều khiển toàn bộ trải nghiệm cuộc sống của chúng ta. Thật tuyệt vời. Thật là một hành trình từ Amazon đến, ồ, cái bàn này và còn nhiều hơn nữa, tất nhiên. Cảm ơn bạn đã chia sẻ điều đó. Vậy bạn lớn lên trong một môi trường phong phú về thực vật, Amazon, ít nhất là từ những bức ảnh tôi đã thấy. Hãy nói về thực vật, thảo dược. Và ý tưởng rằng có thể thực vật, vì thiếu cách diễn đạt tốt hơn, có một loại trí tuệ nhất định.
hoặc một sự kết hợp không ngẫu nhiên liên quan đến các tương tác của chúng ta với chúng, đúng không?
Bạn đã mô tả cách nông nghiệp ở một số nơi đã phát triển để bao gồm và đảm bảo việc cung cấp các macronutrient khác nhau và các axit amin thiết yếu, ngay cả khi không có protein động vật.
Bí ngô hoặc bí đao, ngô và đậu.
Bạn nghĩ gì về các loại cây, có thể từ Amazon, nhưng cũng ở những nơi khác, và khả năng của chúng để chứa những thứ bên trong, các hóa chất có thể tốt cho chúng ta ở mức độ ruột, nhưng có thể cũng ở mức độ não hoặc các cơ quan khác?
Bạn nghĩ gì về các loại cây ngày nay?
Vì vậy, điều đầu tiên bạn đề cập ở đó như trí tuệ, đúng không?
Ý tôi là, tôi không biết liệu thuật ngữ chính xác đó có áp dụng hay không, nhưng tôi thích từ “trí tuệ” này vì nó phản ánh kinh nghiệm, đúng không?
Và tôi đã nói kinh nghiệm phản ánh vì bằng cách nào đó chúng ta đang vượt qua kinh nghiệm.
Và cây cối đã tồn tại hàng triệu năm trên Trái đất hơn bất kỳ loài động vật nào khác, đúng không?
Và do đó, chúng đã có nhiều thời gian hơn để thực sự trải nghiệm mặt đất.
Vì vậy, để nghĩ rằng chúng không biết điều gì đang diễn ra, tôi nghĩ có lẽ đó là một chút ngây thơ.
Tôi đã đến sân chính của những tàn tích Maya ở Copan, giao điểm giữa Honduras và Guatemala.
Đây là một thành phố rất đặc biệt của người Maya.
Và trong sân chính, bạn thấy tất cả những cột đá này, giống như những viên đá chính của các vị vua của nhiều triều đại khác nhau.
Và ở trên cùng của một trong những bậc thang trên những kim tự tháp này, có một cây seiva khổng lồ, khoảng 650 năm tuổi, gì đó.
Vì vậy, cây đó đã ở đó trước khi người Tây Ban Nha đặt chân đến đó khi người Maya có lẽ vẫn đang tổ chức các lễ hội, hoặc có thể ngay sau đó, đúng không?
Vì vậy, hãy tưởng tượng xem có bao nhiêu thông tin mà sinh vật đó có bên trong.
Và chúng ta sẽ có thể kết nối bằng cách nào đó với thông tin đó, như khí hậu, sự biến động, sinh vật, tương tác, chuyển động, ý tôi là, rất nhiều điều khác nhau, đúng không?
Hiện tại, tôi không nghĩ rằng chúng ta thậm chí có ngôn ngữ để hiểu được ở cấp độ sinh vật học về lượng thông tin được lưu trữ trong mỗi một trong những sinh vật đó. Nhưng hãy nghĩ về một lục lạp, chẳng hạn, hoặc một trong những bào quan quang hợp bên trong các tế bào. Làm thế nào mà chúng đã được hình thành trong hàng trăm năm trong những sinh vật đó, đúng không? Và tôi nghĩ rằng có lẽ trong tương lai, điều này hiện tại chỉ là khoa học viễn tưởng, nhưng có lẽ trong tương lai, chúng ta sẽ có thể thu hoạch được loại trí tuệ đó, chúng ta sẽ có thể hiểu nhiều điều về nơi hoặc trái đất mà chúng ta đang sống. Đó là điểm số một.
Điểm số hai là những cây cối này đã tương tác, và chúng ta đã tương tác với cây cối trong hàng trăm năm, đúng không? Và rõ ràng, chúng ta là hệ quả của môi trường, đúng không? Như ở đây, việc lái xe ở Los Angeles hoặc lái xe trong một thành phố lớn đối với một số người trong chúng ta chỉ như bản năng thứ hai, đúng không? Nhưng nếu bạn vào một khu rừng, thì ngay lập tức mọi thứ sẽ không giống nhau, đúng không? Nhưng đối với một người đã sống trong rừng hàng trăm năm, giờ đây họ có thể mô tả với sự nhạy cảm như thế nào về cách mà khu rừng đó là, cấu trúc của khu rừng ở đó. Tôi đã thấy những người bản địa đi bộ qua rừng mà không có giày, và ngay trước khi bước lên một chiếc lá, họ dừng lại và chỉ ra như, “Nhìn dưới chiếc lá đó,” và sau đó tôi nâng nó lên, và một con nhện tarantula ngay đó, làm thế nào bạn có thể hiểu điều đó? Tôi không có khả năng cảm nhận hay trí tuệ để có thể tìm ra điều đó, nhưng họ thì có, đúng không? Và chắc chắn đó chỉ là một mức độ cảm nhận mà tôi không được trang bị, nhưng tôi nghĩ rằng có rất nhiều sự tương tác đó để học hỏi. Và tất nhiên, không chỉ cho thực phẩm, mà còn cho y học, cho vải vóc, và cho nhiều chức năng khác. Những cây cối này đã là một phần của hệ sinh thái mà những người này điều hướng thế giới của họ.
Cách từ việc làm một chiếc xuồng cho đến việc làm một chiếc ba lô để mang cá từ sông về nhà, đúng không? Vậy bạn nghĩ chúng ta đã phát triển lựa chọn thực phẩm và sở thích về hương vị như thế nào? Tôi tưởng tượng rằng những con người tồn tại lâu trước chúng ta, khi đói, bụng bắt đầu kêu, và có rất nhiều loại thực vật xung quanh, một số hạt và một số quả mọng và những thứ khác. Và vì vậy, họ có lẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiêu thụ chúng và quyết định ở mức độ miệng, như là cái này thì đắng, không, cái này không ngon, có thể cuối cùng nấu chín chúng và xem liệu điều đó có thay đổi mối quan hệ hay không, tôi đang nghĩ đến hạt sồi sống so với hạt sồi đã nấu chín. Nhưng cuối cùng thì có rất nhiều thử nghiệm và sai sót và những tế bào thần kinh này, chắc chắn đã tồn tại rất lâu trước khi chúng ta xuất hiện, đã đóng một vai trò quan trọng trong việc phân biệt những gì có trong các loại thực vật, vỏ cây, rễ, hạt, quả mọng, chúng ta tạm gác thịt và các loại protein động vật khác sang một bên và đưa ra quyết định về những gì là dinh dưỡng, cái gì là an toàn, cái gì không an toàn. Và đó là một quá trình khá phức tạp, bởi vì một số thứ có thể có vị ổn, dễ tiêu hóa, nhưng sau đó bạn có thể gặp rắc rối nghiêm trọng sau này. Nhưng với tầm quan trọng sống còn của việc tiêu thụ đủ lượng chất dinh dưỡng vĩ mô và nhu cầu về vi chất dinh dưỡng để sống sót hàng ngày, chưa kể đến việc sinh sản và phát triển, người ta có thể tưởng tượng rằng điều này gần như thiết yếu như việc thở. Và con đường này trong hệ thần kinh của các tế bào thần kinh đến não để phục vụ cho việc ra quyết định về ngon, dở, hay bình thường có lẽ là một trong những chức năng cốt lõi quan trọng nhất của hệ thần kinh. Khi bạn vượt qua những yếu tố điều khiển hô hấp, nhịp tim, điều hòa nhiệt độ, những thứ tương tự, tôi thấy nó nằm trong số các giác quan, ít nhất cũng quan trọng như thị giác và có thể còn hơn thế nữa về mặt đảm bảo rằng chúng ta sống sót từ ngày này qua ngày khác. Đúng vậy. Và đây là nơi tôi nghĩ rằng có một khoảng trống lớn trong sinh học. Nếu tôi có thể sử dụng kiến thức sinh học của mình, nếu tôi có thể đội mũ của sự đào tạo đó…
Trong sinh học, tôi không thể giải thích nhiều về việc làm thế nào mà chúng ta tìm ra điều đó, bởi vì ngay cả khi bạn chỉ đến một vườn thực vật ở đây trong thành phố, sẽ rất khó để xác định cây nào dùng để làm gì, đúng không?
Đúng vậy.
Cái gì là an toàn để ăn?
Cái gì là an toàn để ăn?
Bạn có cần nấu nó hay không?
Có thể như những cây xương rồng, bạn có thể nhận biết chúng bằng cách chạm vào, đúng không?
Vì vậy, từ góc độ sinh học, tôi nghĩ rằng có khá nhiều điều để khám phá và học hỏi.
Có một số công trình rất thú vị từ góc độ nhân học.
Các nhà nhân học và nhà thực vật học đang nghiên cứu các loài thực vật đã khám phá những khu rừng, không chỉ ở Amazon mà còn ở Borneo, Sri Lanka, và nhiều nơi khác nữa, và nghiên cứu sự tương tác của người bản địa với các loài thực vật.
Nếu xem qua tài liệu, có một mô hình nổi bật, và như người bản địa, họ nói về cách mà họ thực sự học hỏi từ các loài thực vật, rằng chính các loài thực vật sẽ dạy họ.
Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi nói từ góc độ sinh học, làm thế nào chúng ta có thể hòa giải điều đó?
Tôi nghĩ rằng vẫn còn khá nhiều điều để học hỏi.
Học hỏi từ các loài thực vật có nghĩa là gì?
Ý tôi là, có một điều gì đó mà một cách trực giác có vẻ hợp lý.
Khi bạn nói điều đó, tôi đã nghe nói về việc nhìn nhận các loài thực vật như những người thầy về môi trường địa phương, khi chúng mở ra, đúng không, chúng cảm nhận ánh sáng, khi chúng đóng lại.
Nhưng về việc chuyển một số điều đó sang cách mà con người đã học để điều hướng các môi trường nhất định, điều hướng có nghĩa là phát triển trong những môi trường đó.
Chúng ta sẽ làm điều đó như thế nào?
Có phải có nghĩa là lấy các loài thực vật, xay chúng ra và tìm hiểu các thành phần cấu thành?
Hay điều đó quá giản lược?
Điều đó có để lại cho chúng ta một danh sách các bộ phận mà không có ý nghĩa gì không?
Giống như nếu tôi bày tất cả các bộ phận của một chiếc xe hơi hoặc một chiếc máy bay trước mặt chúng ta, nó thực sự không cho chúng ta biết gì về điều đó ngoại trừ những bộ phận nào tạo nên thứ bay được.
Vâng, và đó là lý do tại sao tôi nói rằng điều này liên quan nhiều hơn đến các nghiên cứu nhân học, đặc biệt là từ những nhà khoa học đã đến đó, học ngôn ngữ, sống cùng với người bản địa như những người bản địa và sau đó bắt đầu hiểu được động lực của văn hóa và các tương tác của họ. Đó là lúc, chẳng hạn, cách họ phân loại thực vật. Cách họ phân loại thực vật phong phú hơn nhiều so với phân loại của chúng ta hoặc phân loại khoa học theo hệ thống hai tên hoặc giống loài, đúng không? Chẳng hạn, họ không chỉ xem xét hương vị mà còn cả hình dạng, vị trí, cách chúng tương tác suốt cả năm, cách chúng phản ứng trong suốt cả năm. Ví dụ, có một loại cây đẹp, mọi người gọi nó là cây môi. Tôi không biết bạn có biết không, nhưng nếu bạn tìm kiếm trên Google, bạn sẽ thấy nó. Nó trông giống như môi. Thực sự giống như môi. Nó có những chiếc môi đỏ đẹp như cây. Nó trông giống như môi. Sau đó, mọi người sử dụng nó để giảm đau, cho một số bệnh phát ban, phát ban trên da và cũng cho một số nghi lễ. Hầu hết những loại cây này, cách mà người bản địa tương tác với chúng là ở một cấp độ thiêng liêng. Có một sự tôn trọng đối với cây cối. Vì vậy, vâng, tôi nghĩ rằng về mặt sinh học, tôi nghĩ rằng có khá nhiều điều ở đó để hiểu, khám phá và định nghĩa. Tôi đồng ý với bạn rằng chỉ nghĩ đến việc xay nó ra và chỉ cho vào ấm trà có lẽ là quá giản lược. Điều này có thể là một khởi đầu để hiểu, nhưng nó là giản lược. Dường như ngày nay trong lĩnh vực nghiên cứu y sinh và nghiên cứu lâm sàng có rất nhiều sự quan tâm đến các loại thuốc tâm lý từ thực vật, LSD từ ergot và psilocybin, nấm và những thứ tương tự, ayahuasca, iboga. Vì vậy, dường như khoa học và thực vật đã hòa nhập ở cấp độ đó về mặt các ứng dụng lâm sàng. Tất nhiên, có những lĩnh vực toàn bộ về sinh học thực vật cực kỳ quan trọng. Tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người có lẽ không nhận ra điều này, nhưng nhiều điều chúng ta hiểu về…
Nhịp sinh học hàng ngày đã phát triển, không phải là một câu đùa, từ sự hiểu biết của chúng ta về nhịp sinh học của thực vật trước tiên, và sau đó được chuyển giao cho động vật có vú, một công trình tuyệt vời của Steve Kay và những người khác, khi họ quan sát nhịp sinh học trong việc mở lá và định hướng của toàn bộ cây cũng như các đặc điểm khác của thực vật mà được phản ánh qua sự thay đổi mức độ kích thích ở động vật có vú, bao gồm cả chúng ta, đó là lý do tại sao tôi luôn nói với mọi người rằng hãy để ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt họ vào buổi sáng sớm và tránh ánh sáng mạnh vào buổi tối và ban đêm.
Vậy bạn nghĩ gì về thực vật như một nguồn thuốc, có thể là thuốc tâm lý hay không? Tôi nghĩ rằng, truyền thống thì đó là nơi mà thuốc được phát triển. Năm ngoái, tôi đã đến Vườn Bách Thảo Oxford cùng gia đình và chúng tôi đã vào vườn, nơi có một khu vườn tuyệt đẹp, được thành lập vào năm 1621. Tôi nghĩ đây là vườn bách thảo đầu tiên ở Anh và họ có một bộ sưu tập thực vật thuốc rất đẹp.
Có một cái bảng nhỏ khiêm tốn với một mô tả ở đó nói rằng khoảng 80% thuốc vẫn đến từ thực vật. Thật sao? Vâng. Và nếu bạn nghĩ về điều đó, nó có vẻ hợp lý, đúng không? Bởi vì khi chúng ta nghĩ về những loại thuốc mà chúng ta đã phát triển, điều đó thật tuyệt vời, đặc biệt là cho một số bệnh mãn tính, nhưng chúng ta không có một kho thuốc phong phú, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ rằng đó rõ ràng là một bước tiến lớn trong xã hội của chúng ta khi chúng ta có thể xác định các phân tử, tổng hợp các phân tử, đóng gói các phân tử, làm cho chúng có thể sinh khả dụng tại các vị trí cụ thể.
Và tôi nghĩ rằng khi chúng ta có thể kết hợp điều đó với phần còn lại của các phân tử mà thực vật thông qua, tôi vẫn nói là trí tuệ của chúng, bởi vì bằng cách nào đó chúng phát triển khả năng không chỉ có một phân tử mà còn như một sự kết hợp của những thứ khác sẽ cung cấp trải nghiệm đầy đủ của thực vật, đúng không? Ví dụ, một loại trà yerba mate, bạn biết đấy, nó không chỉ có caffeine, đúng không?
Bởi vì nó rất khác so với một ly espresso, bạn biết không?
Nếu bạn uống toàn bộ, nó không chỉ mang lại cho bạn năng lượng, mà còn mang đến cho bạn một trải nghiệm toàn diện đặc trưng cho gerbamate, đó là một loại lá, đúng không?
Đúng vậy.
Đó là một trải nghiệm chủ quan hoàn toàn khác biệt so với cà phê, và tôi thích cả cà phê, espresso và gerbamate.
Bạn là người đã giới thiệu cho tôi về…
Guayusa.
Guayusa.
Đúng rồi.
Nó là một loại gerbamate, vì gerbamate là elix paragensis.
Guayusa là elix guayusa, và nó không đắng như mate, nhưng có gần bằng lượng caffeine như cà phê, và nó có các chất chống oxy hóa và các hợp chất khác, mang đến cho bạn một trải nghiệm rất mượt mà.
Vì vậy, người bản địa ở Amazon, họ uống một ly guayusa mỗi sáng, khoảng bốn giờ sáng, giữa bốn và sáu giờ sáng.
Họ dậy sớm.
Họ thực sự gọi đó là, đúng vậy.
Nó giống như Jaco Willink dậy sớm.
Đúng vậy.
Một số người hiểu được câu đùa đó.
Anh ấy dậy mỗi sáng, và đăng một bức ảnh của chiếc đồng hồ Casio của mình, và anh ấy đã bắt đầu tập luyện lúc 4:30.
Vì vậy, không cần guayusa cho Jaco.
Và họ gọi đó là guaysa upinaura, giờ của guayusa, và đó là việc uống guayusa theo nghi thức vào buổi sáng, nơi họ nói chuyện như một gia đình về những vấn đề mà họ đã gặp phải trong những ngày trước đó hoặc những tuần trước, như là với các cộng đồng khác trong gia đình nếu họ phải đại diện hoặc nói chuyện với một trong những đứa trẻ về những sai lầm mà chúng đang mắc phải.
Và sau đó họ lên kế hoạch cho cả ngày hoạt động bằng cách uống guayusa, và khoảng 5:30, vì họ sẽ đun sôi guayusa, đúng không?
Và họ tiếp tục đun sôi guayusa, và họ chỉ việc thêm nước vào đó.
Và sau đó vào khoảng 5:30, họ sẽ có cái gọi là – đó là một bát chonta.
Và chonta là loại quả cọ này, rất giàu lipid và chất xơ.
Vì vậy, họ sẽ uống guayusa vì guayusa, họ nói rằng nó mang lại cho họ năng lượng.
Nó chữa lành bất kỳ cơn đau nào, nó làm giảm cảm giác thèm ăn nên họ sẽ ăn vào khoảng 3 giờ chiều, làm giảm hoặc điều chỉnh cảm giác thèm ăn.
Như là bạn của bạn, brahmate.
Một trong những tác động mạnh mẽ hơn của mate trong guayusa là sự ức chế cảm giác thèm ăn nhẹ đến vừa phải.
Và nếu bạn kết hợp điều đó với chonta, cung cấp cho bạn lipid, thì đó giống như một bữa ăn đầy đủ cho đến 3 giờ chiều, và sau đó họ đi làm việc trên cánh đồng.
Thú vị thật.
Họ thực sự bắt đầu ngày mới với việc cung cấp nước và caffeine, và sau đó họ – trong một số cộng đồng, họ gọi đó là nhịn ăn bằng chất béo, có nghĩa là tiêu thụ lipid để chống lại cơn đói.
Đúng vậy.
Ý tôi là, đó là nguồn calo có mật độ cao nhất trong số các chất dinh dưỡng vĩ mô.
Và đó là một chế độ ăn dựa trên thực vật, tôi đoán vậy, đúng không?
Họ có phải là một nền văn hóa khỏe mạnh không?
Họ có sống lâu không?
Tôi không – có lẽ tôi nên đọc nhiều hơn về điều đó.
Tôi không có kiến thức tốt về những nghiên cứu đã theo dõi tình trạng sức khỏe của các cộng đồng.
Nhưng những gì tôi có thể nói với bạn là ít nhất theo cách nói thông thường, tôi sẽ nói rằng bệnh tiểu đường, những vấn đề loại đó không phổ biến như vậy.
Nhưng họ cũng có, rõ ràng, qua sự tiếp xúc xã hội, họ có những vấn đề khác, bạn biết đấy?
Thú vị là nghi thức buổi sáng này về việc trò chuyện về gia đình và văn hóa và những gì cần thiết để lên kế hoạch cho ngày.
Chúng tôi đã có trên podcast này, với tư cách là khách mời, Tiến sĩ Sachin Panda, người đang làm việc tại Viện Nghiên cứu Sinh học Salk, thường được biết đến với công việc của mình về nhịn ăn gián đoạn, chế độ ăn uống có thời gian hạn chế, nhưng cũng đã thực hiện những nghiên cứu đẹp về sinh học nhịp sinh học.
Và ông ấy đã nói về việc sử dụng các cuộc trò chuyện bên lửa, không phải loại trên sân khấu, mà là, bạn biết đấy, tụ tập quanh lửa vào ban đêm là điều đã tồn tại trong nhiều nền văn hóa nơi mọi người suy ngẫm về ngày hôm trước và thảo luận về các vấn đề xã hội và công việc, và phân tích những gì đã xảy ra và nói chuyện, và đó là về việc xây dựng và sửa chữa các mối quan hệ.
Nghe có vẻ như trong nhóm này – đây là nhóm gì?
Có phải là nông thôn không?
Chỉ là một –
Các cộng đồng bản địa, vì có khoảng 70 cộng đồng đã được ghi nhận ở Amazon với ngôn ngữ riêng, với truyền thống riêng, và nhiều…
Một số trong số họ chia sẻ cùng một loại truyền thống.
Và nếu bạn suy nghĩ về điều đó, thì podcast là một cách tiến hóa của cuộc trò chuyện đó, đúng không?
Như là, nơi mà chúng ta có thể có cuộc trò chuyện kéo dài này và khám phá những điều – những điều nguyên thủy hơn, những điều mà chúng ta có ngay trong vỏ não trước trán và, như, thảo luận về, như, bạn biết đấy, những phát hiện này, những sự nhận diện này, nhưng sau đó chúng ta đến phần, như, điều đó có nghĩa là gì cho toàn bộ cộng đồng?
Ừm.
Đúng vậy, có việc làm, có suy ngẫm, và sau đó là nghỉ ngơi và phục hồi, đúng không?
Và có điều gì đó về việc sống điều đó cho thế hệ tiếp theo, đúng không?
Ừm.
Bạn biết không?
Ừm, truyền lại –
Truyền lại.
Bài học.
Bài học, nhưng tất cả đều về kỹ thuật và thành công của người khác, nếu bạn có thể, khi bạn tiến về phía trước.
Rất thú vị.
Nếu có thể, tôi muốn quay lại với sinh học, hệ thần kinh.
Chắc chắn rồi.
Và cảm ơn bạn về cuộc hành trình qua một số nền tảng của bạn ở Ecuador.
Thú vị.
Tôi làm cho một tách guayusa.
Đôi khi tôi sẽ trộn hai loại, lá yerba mate rời và guayusa.
Và như bạn đã nói, cảm giác như thế nào?
Tôi thực sự thích nó.
Hầu hết thời gian, đó là lá yerba mate rời hoặc yerba mate cobra.
Nhưng đôi khi tôi sẽ trộn thêm lá guayusa.
Và điều tôi thích, như bạn đã đề cập, là bạn có thể tiếp tục rót nước lên chúng trong nhiều giờ, và nó có vị khác nhau theo thời gian.
Và tôi đoán rằng bạn đang chiết xuất những thứ khác nhau từ nó với những nồng độ khác nhau theo thời gian.
Tôi nhận ra rằng đó không phải là một khoa học chính xác, bạn biết đấy?
Thật thú vị.
Hôm nay, chúng ta đang nói về những nơ-ron rất chính xác và các phương pháp theo dõi nơ-ron và cảm nhận các axit amin và lipid cụ thể ở mức độ ruột.
Và sau đó chúng ta cũng sẽ đi đến cái nhìn vĩ mô hơn, một cái nhìn rộng hơn về các loại cây, có nhiều thứ cần tồn tại cùng nhau trong những tỷ lệ nhất định mà các loại cây đã tiến hóa để tạo ra cho chúng ta.
Vì vậy, chúng ta đang đứng ở cả hai đầu của liên tục.
Và nếu tôi có thể hòa nhập vào câu chuyện của họ, không lâu trước đây, tôi đã đến thăm một người bạn, một người bạn bản địa ở một thị trấn gần đó, và anh ấy sản xuất một số loại sô cô la tốt nhất, mà tôi sẽ nói, trên hành tinh. Bởi vì thực sự, cây Theobroma cacao, gần đây đã được ghi nhận, có một bài báo trong tạp chí Science không lâu trước đây rằng nó đã được thuần hóa ở Ecuador, gần nơi tôi lớn lên, và họ đã thực hiện một số nghiên cứu và phân tích gen.
Vì vậy, anh ấy sản xuất một số loại sô cô la tốt nhất, như thể anh ấy thu hoạch ngay tại đó, rồi rang, xay, và sau đó chuẩn bị cho chúng tôi ngay tại đó. Người Thụy Sĩ đang nói, hoặc người Bỉ, đúng không, đang tuyên bố rằng họ có sô cô la tốt nhất. Giờ đây, chúng ta biết Ecuador là nơi có sô cô la tốt nhất. Tôi nghĩ tôi vừa làm cho rất nhiều người Thụy Sĩ và Bỉ tức giận vì đã nói như vậy, nhưng họ có loại sô cô la đen rất đặc không? Tôi thích những loại cực kỳ đen, bạn biết đấy, 95%. Thậm chí sô cô la 100%, nếu nó đến từ một nguồn chất lượng thực sự, có thể cực kỳ ngon. Nó giống như sữa thẳng từ bò, đúng không?
Và những gì anh ấy đã làm là, anh ấy nói như thế này, Diego, bạn phải thử nó với Waiusa. Và anh ấy đã trộn sô cô la với Waiusa. Như một loại đồ uống? Như một loại trà, như một đồ uống, bạn biết không, điều đó sẽ cho bạn sức mạnh, bạn biết không? Sô cô la nóng Waiusa. Vâng. Thật tuyệt vời. Đó là một trải nghiệm rất mượt mà, đúng không? Như bạn đang trộn trà này, cái mà có tác dụng tăng cường năng lượng, với sô cô la, bạn biết đấy, của chất lượng tốt nhất. Vì vậy, chúng ta không nói về việc ăn sô cô la và uống trà, mà chúng ta đang nói về việc làm tan chảy sô cô la trong Waiusa. Nó giống như một loại nào đó, bạn biết không? Tất nhiên, tôi không thể ngủ cho đến khoảng 3 giờ sáng, tôi nghĩ vậy. Đúng rồi. Có điều gì đó liên quan, hoặc có thể đây là lý do tại sao những nhóm này uống Waiusa sớm trong ngày. Đúng vậy. Và tôi sẽ cần caffeine vào lúc 4 giờ sáng, 5 giờ sáng, nếu không tôi sẽ lại ngủ gật.
Vì vậy, trở lại với dạ dày và hệ thần kinh, đặc biệt là trong não, chúng ta chưa nói nhiều về não. Chúng ta chưa nói.
Thông tin từ ruột được gửi qua các tế bào neuropod lên đến, như bạn đã đề cập, hạch no-dose, một cái tên thật thú vị cho não, trong trường hợp này, hạch là một tập hợp các tế bào thần kinh.
Vì vậy, nó giống như một nhóm tế bào thần kinh sau đó gửi một kết nối vào não. Những vùng não nào mà chúng gửi thông tin đến, và có thể chúng ta có thể mô tả những vùng này bằng tên, nhưng cũng bằng chức năng, những gì chúng thường chịu trách nhiệm.
Và có lẽ nên được mở đầu bằng việc, cuối cùng mọi thứ sẽ kết nối đến toàn bộ não. Đúng vậy. Mọi thứ cuối cùng đều kết nối với mọi thứ. Nó giống như Google Maps, mọi thứ kết nối với mọi thứ. Nhưng một số người nhận chính của thông tin đó là gì?
Chà, trước tiên, các trung tâm tích hợp cảm giác nằm ở thân não, và chẳng hạn, nhân đường đơn độc nằm trong một khu vực cụ thể trong não. Phần đuôi là một khu vực. Và NTS, đối với những người không biết, liên quan đến việc điều chỉnh cơn đói và sự thèm ăn. Đúng vậy. Hoặc có thể là các chức năng, nhưng chẳng hạn, đó có vẻ là một khu vực tích hợp cảm giác cho các chất dinh dưỡng.
Và khi chúng ta nói về việc thúc đẩy cơn đói, sự thèm ăn, tích hợp cảm giác cho các chất dinh dưỡng, ý tôi là, điều tuyệt vời là nếu mọi người có thể hiểu rằng ngôn ngữ của hệ thần kinh là hóa học và điện. Vì vậy, khi những tế bào thần kinh này hoạt động, chúng ta có xu hướng thèm những loại thực phẩm nhất định, tìm kiếm chúng một cách thực sự, đi đến tủ lạnh, giữa các lựa chọn khác nhau, đến cái đó và chọn nó và đưa vào miệng.
Vì vậy, có lẽ nó đang thúc đẩy các hệ thống thưởng, các hệ thống vận động. Ý tôi là, những gì chúng ta gọi là cơn đói và sự thèm ăn thực sự là một loại hiệu ứng domino của nhiều mạch não khác nhau. Chúng ta có biết liệu nhân đường đơn độc có kết nối với các vùng não liên quan đến việc giải phóng dopamine và sự thèm muốn không?
Có. Và đã có một số công trình nghiên cứu tinh vi từ một số nhà thần kinh học khác nhau trong lĩnh vực này, như theo dõi mạch từ đó đến nhiều khu vực khác nhau.
Hypothalamus, chẳng hạn, thực hiện các chức năng hành vi cơ bản và striatum nơi có sự giải phóng dopamine, sau đó có cảm giác dễ chịu và phần thưởng. Có một số khu vực khác trong đó tham gia vào việc tích hợp cảm giác này. Vẫn còn nhiều công việc cần phải làm, đặc biệt là từ các neuropod. Có một số bằng chứng cho thấy chúng kết nối trực tiếp đến – hoặc nếu bạn ghép hai tài liệu lại với nhau, rõ ràng là chúng kết nối với một số khu vực giải phóng dopamine, hạch nền trong não. Và đó là lý do tại sao chúng gây ra hiệu ứng củng cố này, như ở hypothalamus bên và các khu vực khác. Tôi nghĩ rằng cuối cùng, có một khoảng cách khá lớn giữa các vùng khác nhau của ống tiêu hóa. Hôm nay chúng ta chỉ nói về thực quản, đúng không? Như thực quản, tôi nghĩ rằng có một chút công việc. Có thể, tôi nghĩ rằng Steve Lieberlitz đã làm việc trong lĩnh vực đó. Một nhà khoa học thần kinh tuyệt vời khác đang thực hiện một số công việc rất tinh vi, chi tiết trong sinh học cảm giác ở thực quản. Có một sự thiếu hụt khá lớn về sinh học chính xác trong việc các tế bào cụ thể của thực quản được chi phối như thế nào hoặc làm thế nào để hiểu môi trường. Cũng tương tự với dạ dày và cách mà cuối cùng mỗi một trong những vùng đó phù hợp với các vùng khác nhau của não. Ngay cả khi đó, cách mà mỗi một trong những van này – tôi rất thích thú với từng van mà chúng ta đã nói đến từ sớm, như cơ thắt thực quản dạ dày hoặc môn vị hoặc khớp iliocecal. Vâng. Chúng ta nên minh họa cho mọi người. Tôi không phải là một chuyên gia về ruột theo bất kỳ cách nào. Nhưng điều mà Tiến sĩ Borges đang đề cập là ruột, khi nó kéo dài từ miệng đến trực tràng, không chỉ là một loạt các ống với các đường kính khác nhau, mà thực sự chúng có các van, các cơ thắt, và những cơ thắt này cắt đứt – mọi người nghe thấy từ cơ thắt và họ luôn nghĩ, “Ôi, cơ thắt hậu môn,” và sau đó nó giống như một trò đùa ở trường tiểu học, trung học.
Nhưng các cơ thắt thực sự có thể đóng và mở với mức độ khác nhau để cho phép hoặc cấm sự di chuyển từ ngăn này sang ngăn khác, để một số điều có thể xảy ra theo thời gian trong một khu vực, như thực quản hoặc trong dạ dày hoặc trước khi chuyển sang các buồng khác.
Và tôi nghe bạn nói rằng quá trình xử lý quan trọng đang diễn ra ở mỗi buồng này. Các cơ thắt xác định thời gian mà quá trình xử lý diễn ra và các tập hợp tế bào thần kinh khác nhau có khả năng phát hiện các đặc tính và số lượng khác nhau trong thực phẩm – các đặc tính và số lượng hóa học trong thực phẩm – và truyền đạt điều đó đến não.
Đúng vậy.
Tôi nghĩ rằng vì chúng ta đang đi vào tương lai của lĩnh vực này, và mặc dù chưa có bằng chứng công bố trực tiếp nào, tôi nghĩ rằng đây sẽ là một lĩnh vực thú vị.
Vì vậy, ruột như một bộ não cũng tạo ra những mẫu điện này.
Những mẫu điện này thay đổi tùy thuộc vào việc nhịn ăn hay ăn uống và nhịp sinh học.
Bạn có thể không nhận ra sự chênh lệch múi giờ.
Ruột đang yêu cầu bạn một chiếc bánh burger lúc 3 giờ sáng và não của bạn đang nói với ruột, bạn biết đấy, hãy đi ngủ đi, đúng không?
Vì vậy, những mẫu điện này, những sóng điện này đang được truyền đi – đang được lan truyền bởi ống tiêu hóa, có nhiều loại tế bào khác nhau.
Như các nơ-ron enterica đang phối hợp các tế bào này.
Cũng có những tế bào kẽ của Cahal.
Vì vậy, Santiago Ramon y Cahal.
Nhà sinh lý học thần kinh vĩ đại nhất mọi thời đại.
Đúng vậy.
Nó được đặt theo tên ông.
Ông thực sự có, tôi nghĩ, trong tập hai của cuốn sách kinh điển về mô học của hệ thần kinh, một trong những hình ảnh cuối cùng nói về sự chi phối của các nhung mao trong ruột.
Ông đã nhìn vào hệ thần kinh của rất nhiều loài động vật khác nhau qua các mẫu vật đã chết.
Câu chuyện hài hước, mặc dù không hề buồn cười, là nhiều loài động vật đã vào phòng thí nghiệm của ông.
Rất ít trong số đó đi ra ngoài.
Nhưng bằng cách nhìn vào các mẫu vật đã cố định dưới kính hiển vi và sau đó vẽ lại chúng, bạn biết đấy, chọn lọc các yếu tố bên trong chúng, ông đã đưa ra hầu hết các giả thuyết chính về cách mà hệ thần kinh hoạt động.
Không chỉ là cấu trúc của nó, mà còn cả tính dẻo dai của thần kinh.
Sự thất bại của các nơron trong hệ thần kinh trung ương của động vật có vú trong việc tái sinh.
Đó là lý do tại sao sau chấn thương não hoặc đột quỵ, thường có sự mất chức năng mà không hồi phục.
Đôi khi nó hồi phục.
Và những người bị chấn thương khi còn trẻ thường có thể hồi phục một số chức năng nhất định.
Mọi thứ từ hướng dòng điện đi qua hệ thần kinh, tất cả đều từ việc nhìn vào mô không còn sống.
Không có điện sinh lý học, không có thí nghiệm hành vi, chỉ có sự trực giác và hiểu biết tuyệt vời, có vẻ siêu nhiên.
Thật đáng kinh ngạc.
Vâng, có một câu trích dẫn trong một trong những cuốn sách của ông rằng khi ông được mời đến một người bạn ở Anh.
Tôi không nhớ, ông là một nhà thần kinh học nổi tiếng vào thời điểm đó vào cuối thế kỷ 19, người đã giúp ông giới thiệu công việc của mình đến với các khán giả khác và mời ông đến Anh.
Vì vậy, ông đã nói rằng mất khoảng ba tháng để đi đến podcast đó, đúng không?
Đó là một chuyến đi ba tháng.
Vì vậy, ông đã nói rằng ông đã mang theo kính hiển vi của mình.
Trong phòng, ông sẽ có thể thực hiện một số quan sát này.
Vâng.
Một người kỳ lạ cũng nổi tiếng với việc mang theo một chiếc ô sắt rất nặng để tập thể dục trên đường đến phòng thí nghiệm.
Ông là một mẫu người rất khỏe mạnh.
Vì vậy, được cho là, tôi không biết cái nào, một người có vẻ thô lỗ, không dễ chịu khi ở bên cạnh, điều hành một công việc rất nghiêm ngặt.
Nhưng dù sao đi nữa, các tế bào của ruột được đặt tên theo một số trong số chúng là tế bào cajol, tế bào liên kết của cajol.
Ở đó, bạn vừa bước vào một phần lịch sử thần kinh học, nhưng là một phần lịch sử quan trọng.
Vậy là họ có dòng điện phát ra, đúng không?
Và cho đến nay, dường như các cơ vòng điều chỉnh sự phát ra của dòng điện này.
Ôi, giống như một nhạc cụ.
Đúng vậy.
Và bạn có thể nghĩ rằng điều này là do ruột, và có lẽ ở đây chúng ta sẽ đi sâu hơn một chút vào vấn đề này, và tôi đã đọc một số công trình của một nhà triết học ở Vương quốc Anh, người đã… và tôi sẽ diễn đạt lại một cách rất tổng quát.
Vì vậy, xin đừng trích dẫn tôi, nhưng nó có nội dung tương tự như là nếu chúng ta là những gì chúng ta ăn, thì nơi mà thực phẩm trở thành chúng ta và chúng ta trở thành thực phẩm, nên là ruột, đúng không?
Bởi vì đó là nơi thực phẩm thực sự được hấp thụ, đúng không?
Vì vậy, đó là một điểm rất thú vị.
Điểm thứ hai là thực phẩm vào cơ thể chúng ta với một tần số mà nó sẽ điều chỉnh toàn bộ cơ thể, đúng không?
Do đó, cơ thể thông qua những dòng điện này, những sóng điện này nên đồng bộ với cả điện năng của toàn bộ hệ thần kinh.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng ở đây, trong tương lai, tôi nghĩ rằng sẽ có một lĩnh vực thú vị để hiểu cách mà những sóng của cơ thể và não bộ được đồng bộ hóa với nhau.
Bởi vì như chúng ta biết, chẳng hạn, đôi khi khi chúng ta đói, chúng ta trở nên tức giận, chúng ta trở nên khó chịu vì thực tế là chúng ta không có thức ăn và có lẽ đó là sự bất hòa trong sự phát ra của các sóng điện giữa ống tiêu hóa và hệ thần kinh.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng đó chỉ là một trong những lĩnh vực mà não bộ được kết nối với ruột ở mức độ cơ quan để có thể giúp chúng ta hoạt động tốt nhất, đúng không?
Bởi vì đó là cách mà chúng ta tích hợp thế giới bên ngoài, thực phẩm, vào toàn bộ hệ thống của chúng ta để chúng ta có thể duy trì toàn bộ sinh vật.
Chắc chắn rằng mức độ cảnh giác của chúng ta liên quan đến mức độ dự đoán của chúng ta và rất nhiều sự dự đoán về thực phẩm của chúng ta ảnh hưởng đến mức độ kích thích của chúng ta, tức là cảnh giác.
Vì vậy, như bạn đã đề cập, chúng ta là một loài hoạt động ban ngày, vì vậy giữa đêm thì thật không bình thường khi cảm thấy đói.
Nhiều con đường này bị đóng lại, quá trình tiêu hóa diễn ra với các tốc độ khác nhau và thường thì cảm giác thèm ăn của chúng ta lớn hơn vào ban ngày so với giữa đêm. Nhưng bên cạnh đó, tôi nghĩ rằng những gì đang xảy ra ở mức độ ruột của chúng ta sẽ báo cho não biết, “Chúng ta đã nhận đủ chất dinh dưỡng từ ngày hôm trước chưa? Chúng ta có đang ở trong trạng thái phong phú không?”
Cũng có khía cạnh tâm lý của việc cảm nhận từ ruột và chúng ta chưa thực sự đề cập đến điều đó. Bạn nghĩ gì về khái niệm trực giác từ ruột này, cả với tư cách là một nhà khoa học và là một con người có kết nối giữa ruột và não?
Bạn gặp một số người và cảm thấy thư giãn và ấm áp, bạn muốn tìm hiểu thêm về họ. Những người khác, vì lý do nào đó, bạn chỉ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, rằng chúng ta có thể cảm nhận những điều ở mức độ cơ thể mà thông báo cho não của chúng ta và không ai thực sự hiểu rõ quá trình đó. Nhưng chúng ta biết rằng dây thần kinh phế vị, một con đường đa nhánh lớn, có lẽ là một nhánh chính của hệ thần kinh, thực sự đang gửi thông tin hai chiều giữa não và cơ thể. Và có lẽ khi chúng ta ở gần một ai đó hoặc một điều gì đó không “cảm thấy đúng,” dây thần kinh phế vị sẽ tham gia vào.
Có một vài điều thú vị trong lĩnh vực này, công trình của Carl Jung nói về nó, về tiềm thức và cách mà chúng ta tích lũy tất cả những trải nghiệm mà chúng ta đã trải qua trong cuộc sống. Không phải là chúng không còn được lưu trữ nữa, mà chỉ là chúng quay trở lại tiềm thức và cuối cùng trở thành một phần của cái gọi là trực giác.
Chúng ta có cảm giác từ ruột này. Chúng ta phân tích một số ngôn ngữ. Trong quá khứ, mọi người đã nói với tôi bằng rất nhiều ngôn ngữ khác nhau rằng có cụm từ này cho cảm giác từ ruột trong rất nhiều ngôn ngữ, chẳng hạn như trong tiếng Bồ Đào Nha, nó là “frio de barrigo,” bạn biết đấy, như là lạnh ở bụng, bạn cảm thấy lạnh. Trong tiếng Tây Ban Nha, chúng ta gọi nó là “pre-sentimiento,” như là một cảm giác trước, hoặc cảm giác trước khi xảy ra.
Nó sẽ mang lại cảm xúc hơn nếu bạn dịch điều đó.
Như thể nó đến trước, đúng không, trước khi bạn có thể diễn đạt nó?
Vì vậy, có một kho lưu trữ trong toàn bộ cơ thể mà tùy thuộc vào ngữ cảnh,
nó mang đến cho bạn một loại cảm giác nhất định, đúng không?
Và đó là lý do tại sao chúng ta nói về trực giác.
Cũng có một khía cạnh khác về cách mà thực phẩm đồng bộ hóa trực giác đó.
Nó dường như đồng bộ hóa trực giác đó giữa hai người hoặc nhiều hơn, vì nếu bạn nghĩ về
điều đó, chúng ta có cách phục vụ thứ gì đó mang tính nghi lễ.
Khi chúng ta thường nói hoặc nói một cách thân mật, “Hãy đi uống một tách cà phê,” và thường
điều chúng ta muốn nói là, “Hãy đi và nói về công việc, tương lai, giải quyết một vấn đề A&E,”
nhưng chúng ta đang nói về tách cà phê và chúng ta phải chia sẻ.
Và tôi nghĩ rằng có một số nhà tâm lý học đã thực hiện một số nghiên cứu trong đó
họ nói rằng nếu thực phẩm mà chúng ta ăn giống nhau hơn, chúng ta có khả năng kết nối nhiều hơn ít nhất
trong khoảnh khắc đó.
Vì vậy, có khía cạnh này, và đó là lý do tại sao chúng ta chia sẻ thực phẩm.
Thú vị.
Vậy ý tưởng là các thành phần hóa học thực tế của thực phẩm đang tạo ra
một trải nghiệm chung cho phép mọi người gắn kết dễ dàng hơn, hay là các thành phần cụ thể
của thực phẩm thực sự thúc đẩy sự gắn kết, theo nghĩa nào đó?
Đúng vậy, và nếu chúng ta quay lại với việc chúng ta là những gì chúng ta ăn, thì nếu chúng ta ăn cùng một thứ,
chúng ta nên giống nhau hơn, đúng không?
Đó là lý do tại sao trong các cộng đồng, bạn chia sẻ thực phẩm.
Thực tế, nếu bạn vào một số cộng đồng cụ thể, bạn sẽ chuyền tay nhau thực phẩm.
Bạn chuyền tay nhau đồ uống, và việc chia sẻ là rất phổ biến, đúng không?
Đúng vậy, và chắc chắn trong việc gắn kết lãng mạn, có nhiều yếu tố, tất nhiên, nhưng các chức năng cơ bản hơn
của thực phẩm, tình dục và giấc ngủ đại diện cho những nơi gắn kết chung ban đầu, đúng không?
Và cuộc trò chuyện, tất nhiên, và các giá trị, v.v., đúng không?
Không để phủ nhận bất kỳ điều nào trong số đó, chúng cũng rất cần thiết.
Nhưng về cảm giác an toàn, cảm giác hòa hợp với ai đó, đúng không?
Những chức năng sinh học rất cơ bản này.
Đúng vậy, và trong kinh doanh cũng vậy, đúng không? Như mọi người, đã có nghiên cứu về các nhà kinh tế hành vi. Họ nói về cách mà kinh doanh có khả năng xảy ra nhiều hơn khi chúng được thực hiện trong bối cảnh liên quan đến thực phẩm hoặc ra mắt sản phẩm, hoặc những điều tương tự, đúng không? Có một sự đồng bộ trong quá trình ra quyết định. Và đây là một chiều thứ ba trong lĩnh vực này mà chưa được khám phá tốt, nhưng tôi nghi ngờ rằng trong tương lai gần, nó sẽ bắt đầu được khám phá.
Tôi đã đọc một bài báo rất tinh tế từ Walter Cannon cách đây một thời gian. Bạn có thể muốn mở rộng về ai là Walter Cannon, nhưng ông là một trong những nhân vật sáng lập trong nghiên cứu sinh lý học.
Đúng vậy, sinh lý học tự động.
Sinh lý học tự động, đúng không?
Đúng vậy.
Sinh lý học tại Harvard, những năm 1920, 1930, tác giả của cuốn “The Wisdom of the Body”.
Ông có một bài báo, hoặc ông đã công bố một bài báo, tôi tin rằng, vào những năm 1930. Nó có tên là “Cái Chết Voodoo”, và tôi nhớ khi tôi tìm thấy tiêu đề đó, tôi đã nghĩ, “Ôi, đây là điều gì đó để ngồi xuống và phân tích.”
Bạn biết không?
Đúng, tiêu đề hay.
Tiêu đề hay.
Nếu bạn muốn ai đó đọc nó.
Tiêu đề hay.
Và về cơ bản, nội dung chính của nó, để xem tôi có thể làm một chút công bằng không, nhưng rõ ràng tôi sẽ cắt bớt hầu hết các chi tiết, nhưng nội dung chính của bài báo là trong một số quan sát ở một số bộ lạc bản địa, tôi tin rằng ông đã ở châu Phi, rằng nếu một người trẻ, đặc biệt là những người trẻ tuổi, nếu họ bị một thầy mo dọa, thì họ sẽ không thực hiện một số nhiệm vụ nhất định, đúng không?
Mức độ tâm thần, nói một cách nào đó, có thể gây ra cái chết, giống như một lời nguyền phong tục, đúng không?
Và đó là lý do tại sao nó được gọi là Cái Chết Voodoo.
Điều mà Canon mô tả là sự kích hoạt của dây thần kinh phế vị và hệ thần kinh ngoại biên, đó là một sự kích hoạt quá mức diễn ra ở mức độ tiềm thức, và rằng trong một số bộ lạc này, ít nhất đó là những gì ông giải thích là đang xảy ra, và tôi tin rằng ông đã thực hiện một số thí nghiệm trên một số động vật, nhưng những gì ông đã…
Nói một cách đơn giản, đó là sự kích hoạt quá mức của hệ thần kinh ngoại biên khi có những phép thuật được thực hiện bởi một thành viên trong bộ tộc có vị trí cao hơn, ưu việt hơn hoặc có ảnh hưởng hơn. Nếu thành viên khác, đặc biệt là khi điều đó được kết hợp với một điều gì đó, đúng không? Chẳng hạn như nếu bạn nói, nếu bạn ra ngoài và không nghe những gì tôi vừa nói và bạn thấy một con mèo đen, thì hai điều đó kết hợp với nhau, giờ bạn bị kích hoạt quá mức, đúng không, và trở nên mê tín về điều đó.
Nhưng điều mà Walter Canon giải thích là đó là sự kích hoạt quá mức của hệ thần kinh ngoại biên. Rõ ràng, có lẽ có nhiều chi tiết hơn ở đó, nhưng bài báo thực sự làm nổi bật một lĩnh vực khám phá mà chúng ta không biết đến. Đó là ngưỡng của tiềm thức của hệ thần kinh, cách mà nó dẫn dắt chúng ta có sự mê tín để hành động theo bản năng nhằm tiêu thụ những thứ nhất định hoặc hành xử theo những cách nhất định, đúng không?
Vâng, vì vậy có vẻ như đó là học tập thông qua sự kết hợp liên kết qua các phát biểu, nhận thức, nhưng điều đó được thực hiện thông qua dây thần kinh phế vị để kiểm soát các cơ quan ở ngoại vi của chúng ta. Đây là cách nói chuyên môn rằng nếu chúng ta nghe và tin rằng những sự kiện nhất định sẽ gây ra những thay đổi nhất định trong sinh lý của chúng ta, thì trong một số trường hợp, chúng có thể trở thành khả năng đó. Ăn món ăn này ở địa điểm này và bạn sẽ bị ốm. Ăn món ăn này ở địa điểm này và bạn sẽ cảm thấy tốt hơn, và đó là sự kết hợp học được. Cuối cùng, điều này có tính chất sinh lý, nhưng có vẻ như nó chịu ảnh hưởng của nhiều hiệu ứng học tập.
Khi chúng ta đang nói về dây thần kinh phế vị, tôi nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời để đề cập rằng nhiều người hiểu rằng việc kích hoạt dây thần kinh phế vị luôn liên quan đến việc làm dịu hệ thần kinh. Và thực sự, dây thần kinh phế vị nằm dưới danh mục của một con đường đối giao cảm, nhưng tôi nghĩ điều quan trọng là mọi người cần biết rằng cả trong thí nghiệm và lâm sàng, nếu dây thần kinh phế vị được kích thích, bạn sẽ nhận được hiệu ứng hoàn toàn ngược lại. Bạn sẽ nhận được hiệu ứng kích thích.
Điều này thường được biết đến trong các phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh lý học khác nhau. Trong bối cảnh lâm sàng, những người bị trầm cảm đôi khi được điều trị bằng các thiết bị kích thích dây thần kinh phế vị, và điều này chắc chắn không làm tăng thêm sự an thần hay sự ức chế của hệ thần kinh. Nó thúc đẩy sự tỉnh táo và hưng phấn.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải đảm bảo rằng chúng ta xem xét hệ thống phế vị và mô tả con đường phế vị như một con đường có thể vừa tạo ra trạng thái bình tĩnh, dễ chịu, nghỉ ngơi và tiêu hóa, như đôi khi được gọi, nhưng cũng có thể tạo ra trạng thái hưng phấn và tỉnh táo, thậm chí là sợ hãi. Tôi nghĩ về dây thần kinh phế vị như một con đường cao tốc với nhiều con đường khác nhau, với rất nhiều đầu vào và đầu ra, và rất nhạy cảm với việc học hỏi.
Thật vậy, dây thần kinh phế vị có thể làm chậm nhịp tim thông qua một số phương pháp như thở ra dài. Trước đó, chúng ta đã nói về việc điều chỉnh căng thẳng, một điều mà các phòng thí nghiệm của tôi đã nghiên cứu, đó là kéo dài thời gian thở ra. Đây là cách cơ bản nhất. Kích thước thở ra, hai lần hít vào theo sau là một lần thở ra hoàn toàn để phổi trống rỗng. Đây là những cơ chế sinh lý học cốt lõi được biết đến để kích hoạt dây thần kinh phế vị và dẫn đến sự bình tĩnh.
Nhưng tôi nhìn nhận dây thần kinh phế vị như một loại, bao gồm cả một bộ tăng tốc, các con đường dựa trên việc kích thích và phanh. Và có lẽ mức độ kích hoạt phế vị cơ bản của chúng ta phản ánh tốc độ vòng quay của hệ thống của chúng ta. Chúng ta có bình tĩnh hay đang hoạt động ở mức độ cao hơn? Đây là một con đường thú vị, một lĩnh vực thú vị của hệ thần kinh, và chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu rõ.
Không, vì như vậy. Các nhánh và con đường chính hiện đang bắt đầu được hiểu rõ hơn. Chúng ta đang ở trên những bãi biển chưa được khám phá.
Vâng. Ngay bây giờ, khi tôi nghe bạn đề cập đến việc ngân nga, ví dụ, có một nhánh của dây thần kinh phế vị chi phối tai, tai trong. Và đó là lý do tại sao người ta tin rằng, và tôi nghĩ có một chút bằng chứng ở đó rằng âm nhạc nhất định ở một tần số nhất định sẽ làm bạn bình tĩnh lại, vì nó…
Ngay lập tức, nó bắt đầu làm cho dây thần kinh phế vị rung lên ở một tần số nhất định.
Đúng vậy.
Và việc ngân nga đã được liên kết với sự giãn mạch, điều này liên quan đến hiệu ứng làm dịu, trong khi việc kích hoạt nhánh giao cảm hoặc hệ thần kinh tự động, hay cái mà đôi khi được gọi là phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy, nhưng nó cũng liên quan đến những điều khác, gây ra sự co mạch.
Nếu bạn nghĩ về nó, trong một số thực hành tôn giáo, có sự ngân nga, đúng không?
Có việc hát, có âm thanh, âm thanh đóng một vai trò lớn trong việc chạy. Có một tần số nhất định khiến bạn chạy, làm bạn bình tĩnh hơn và giúp bạn chạy tốt hơn.
Có đúng không?
Đúng vậy.
Có một số bằng chứng, ít nhất là trong số những người chạy bộ, rằng họ thích một loại tần số nhất định cho việc chạy, đúng không?
Vì vậy, một nhịp độ nhất định của việc chạy hoặc thở.
Và âm thanh, cụ thể là âm thanh.
Âm thanh của đôi chân họ.
Đúng vậy. Không, âm thanh của âm nhạc. Nếu bạn phát một loại nhạc nhất định, đúng không?
Và có lẽ cả âm thanh của đôi chân họ nữa, đúng không? Chỉ là điều đó chưa được khám phá, đúng không? Thật thú vị.
Và bạn biết đấy, rất nhiều điều tôi nghĩ đến khi nghĩ về hệ thần kinh là sự xử lý tinh vi của, bạn biết đấy, màu sắc, ánh sáng hoặc cái gì đó. Nhưng khi nói đến cảm giác về sự an lành, mức độ kích thích, giấc ngủ, v.v., thì đó là những tín hiệu vĩ mô kiểu như ánh sáng vào buổi sáng có những, bạn biết đấy, độ dài sóng dài và ngắn tương phản. Đó là điều nói với não chúng ta rằng đã đến buổi sáng.
Đúng vậy.
Vì vậy, sự tương phản giữa cam, đỏ, xanh, ngay cả khi có mây, đó là sự khác biệt giữa hai loại ánh sáng khác nhau đó nói rằng đã đến buổi sáng.
Và khi mặt trời ở trên cao, bạn không thấy sự tương phản giữa vàng, xanh hoặc cam, xanh, đỏ, xanh.
Nhưng bạn lại thấy nó vào lúc hoàng hôn và trong ánh sáng.
Có vẻ như sự kết hợp của các hóa chất cụ thể trong ruột cho chúng ta biết, đây là điều tốt. Hãy theo đuổi nhiều hơn điều này. Và có thể ngay cả nơi bạn tìm thấy nó cũng là một nơi tốt, trái ngược với điều đó có lẽ cũng đúng. Đúng vậy. Đó là một lĩnh vực hoàn toàn mới của hệ tiêu hóa, hệ thống cảm giác trong ống tiêu hóa mà chúng ta thậm chí chưa bắt đầu diễn đạt được, như trí nhớ. Làm thế nào chúng ta nhớ được như thế nào về bữa ăn đầu tiên? Giống như trong bộ phim Ratatouille từ khi chúng ta còn nhỏ, đúng không? Nó rất khác biệt. Tôi vẫn nhớ một số bữa ăn rất đơn giản, khiêm tốn mà mẹ tôi sẽ làm, nhưng nó thật vô giá đối với tôi, đúng không? Mỗi khi tôi về nhà, đôi khi mẹ tôi sẽ chuẩn bị những món đó cho tôi mà không cần hỏi. Và nó như đưa bạn trở lại khi bạn ở độ tuổi đó, đúng không? Đúng vậy. Hệ thống trí nhớ liên kết chặt chẽ với vị giác và khứu giác. Không có nghi ngờ gì về điều đó. Và sau đó, cách mà chúng kích hoạt những cảm giác đó hoặc củng cố những cảm giác đó, chúng ta thậm chí chưa bắt đầu diễn đạt. Và khi tôi nói diễn đạt, bởi vì chúng ta thậm chí không có ngôn ngữ để đề cập đến những điều này. Bạn biết đấy, đó là lý do tại sao ngay từ đầu chúng ta đã nói chuyện ở đó trong các cuộc trò chuyện của chúng ta hoặc trục, bạn biết đấy, và chúng ta không nói như là trục não mũi và trục não mũi, đúng không? Chúng ta chỉ đi theo những gì chúng ta có vào thời điểm đó. Và tôi thực sự nghĩ rằng ngôn ngữ sẽ tiếp tục phát triển để chúng ta có thể diễn đạt một cách chính xác hơn, phong phú hơn, tinh tế hơn, hơn nữa, bạn biết đấy, theo nhiều cách khác nhau, cách mà các cơ quan giao tiếp với nhau để tạo nên con người chúng ta. Và trong đó, trong một trong những bài viết của chúng tôi, chúng tôi đã trích dẫn những đoạn văn đẹp từ cuốn sách “Hồi ký của một cái dạ dày”. Nó được viết vào năm 1853 bởi một người Pháp, theo như những gì được ghi trên trang đầu tiên, bởi bộ trưởng nội vụ, vì tất cả những ai có thể đọc nó hoặc điều gì đó tương tự. Và sau đó ở trang 21, nó mô tả cuộc đối thoại giữa ruột và não.
Và nó nói như vậy.
Cách mà ruột giao tiếp với não bộ một cách nhanh chóng thông qua hai bộ dây điện này, truyền tải những thông tin về những gì chúng ta ăn trong ngày với độ chính xác và tốc độ đến não.
Vì vậy, não sẽ tạo ra cảm xúc và ấn tượng riêng của nó.
Và sau đó, ông ấy nói rằng khi, ông ấy đang nói từ góc độ của dạ dày, nó nói rằng khi tôi phát triển nhiều hàng hơn, có nghĩa là tôi không làm việc trong quá trình tiêu hóa, thì não cũng trở nên cáu kỉnh và dễ nổi giận.
Tôi đồng ý.
Tôi đồng ý.
Thật thú vị khi nhìn vào trải nghiệm của con người từ hướng ruột đến não thay vì từ não đến ruột.
Đúng vậy.
Và như tôi thường làm, chú ý đến những gì đang xảy ra trong bối cảnh sức khỏe và sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất, rất nhiều điều bạn thấy ở đó về những người có học thức cao, những người đã suy nghĩ rất sâu sắc về cách điều hướng ra quyết định trong nhiều lĩnh vực khác nhau của cuộc sống và làm điều đó theo cách thực sự tôn trọng sở thích và nhu cầu cá nhân của chúng ta.
Chà, như Martha Beck, tôi không biết bạn đã nghe về cô ấy chưa, nhưng cô ấy có ba bằng cấp từ Harvard, nhưng đã nói rất nhiều về việc học cách cảm nhận để đưa ra và vượt qua các quyết định, thông qua trực giác mà chủ yếu là của cơ thể và là của các mạch não nhất định hơn là phân tích, như danh sách ưu và nhược điểm, vì danh sách ưu và nhược điểm và rõ ràng là những chỉ số quan trọng, như các chỉ số khách quan, như, ôi, đây có phải là mức lương đúng, vị trí đúng, đúng, bạn biết đấy, tất cả những điều quan trọng cho việc ra quyết định, và chúng ta được đào tạo về điều đó ở trường, ở Hoa Kỳ và ở nhiều khu vực khác trên thế giới, tất nhiên, và điều đó là rất quan trọng, nhưng có một loại đào tạo khác, có một loại học hỏi khác về bản thân có thể cực kỳ hữu ích, và nó gần như luôn quay trở lại với cơ thể trước, sau đó đến nhận thức và ra quyết định, và tôi cảm thấy như con người hiện đại đang cố gắng học hỏi.
Cách phân tích quyết định trong cuộc sống thông qua trục này, tôi đoán, là một trục cổ xưa hơn.
Vì vậy, một lần nữa, trí tuệ của những gì từng được gọi là hệ thống nguyên thủy hơn, nhưng tôi không nghĩ chúng nguyên thủy chút nào, và khi nói chuyện với bạn hôm nay, tôi thấy rõ rằng đây là những hệ thống rất tinh vi, cũng tinh vi như bất kỳ con đường nào trong não bộ liên quan đến việc phân tích, chẳng hạn như xác suất hay điều gì đó tương tự.
Và đó là lý do tại sao tôi thích nhấn mạnh ví dụ về việc có một bữa ăn ngon và có một cuộc trò chuyện thú vị cùng lúc.
Bạn biết đấy, nếu bạn đến một nhà hàng sang trọng và thưởng thức một bữa ăn ngon trong khi có một cuộc trò chuyện thú vị và bạn chú ý đến nó, thì điều đó mang lại sự khiêm tốn cho cơ thể bạn để biết rằng cơ thể bạn đang làm rất nhiều để bạn có thể chỉ cần thể hiện một chút và có một cuộc trò chuyện trí tuệ, tinh vi.
Trong khi bạn có thể đưa vào miệng một lượng chữ cái chính xác và nhai chúng theo cách đúng đắn, như được điều chỉnh với một chút nước và có thể một chút rượu, và hiểu điều gì đang làm sạch vòm miệng của bạn và, bạn biết đấy, đặt khăn ăn xuống và vân vân mà không cần phải đến nhà hàng mỗi khi bạn cảm thấy muốn đến đó, đúng không?
Có một sự tinh vi hoàn toàn về cách cơ thể, chỉ để có một điều gì đó đơn giản như một cuộc trò chuyện thân mật, bạn biết đấy.
Bạn có nghĩ rằng khả năng của chúng ta để cảm nhận từ ruột nhiều hơn, thực sự nghe và phản ứng với các tín hiệu từ ruột là điều mà chúng ta có thể học được ngay cả khi đã trưởng thành chỉ bằng cách chú ý hơn không?
Có, và tôi nghĩ rằng đây là khái niệm mà thường thì, bạn biết đấy, khi chúng ta nói về các chủ đề như thiền, bạn biết đấy, đó là việc chăm sóc bản thân và việc chăm sóc bản thân là lắng nghe cơ thể của chính bạn, đúng không?
Cảm giác của cơ thể như thế nào, như tôi không biết, bạn biết đấy, tôi lớn lên, mẹ tôi sẽ nói với tôi, hoặc, bạn biết đấy, gia đình sẽ nói với bạn.
Nếu bạn cảm thấy cần đi vệ sinh để giải quyết nhu cầu sinh lý, đừng giữ quá lâu vì điều đó có thể không tốt, đúng không?
Tôi nghĩ rằng việc học cách lắng nghe cơ thể là một khía cạnh thiết yếu.
Chỉ là chúng ta không thường xuyên làm điều đó trong quá trình học hỏi về cách tiến bộ trong sự nghiệp của mình, bạn biết đấy.
Có rất nhiều điều mà chúng ta được dạy để trở thành những người thành công và tiến bộ trong cuộc sống hiện đại là học cách vượt qua các tín hiệu từ cơ thể, nhưng có vẻ như việc học cách lắng nghe các tín hiệu từ cơ thể là chìa khóa để trở thành một con người khỏe mạnh.
Và đây là một ví dụ.
Một năm trước, tôi đã chạy khá nhiều, và tôi nhớ rằng sau khi tôi chạy marathon, tôi đã nghỉ ngơi khoảng vài tuần, rồi tôi quay lại đường chạy và bắt đầu chạy, và tôi nghĩ, “Bạn biết đấy, tôi không cần phải khởi động trong ba hoặc bốn tuần để lấy lại tốc độ,” đúng không?
Và tôi nhớ rằng tôi bắt đầu cảm thấy như lòng bàn chân bên phải của tôi hơi khó chịu, gần như không thể nhận ra.
Và tôi đã nghĩ, “Không, bạn chỉ cần tiếp tục,” bạn biết đấy.
Vợ tôi, Elaine, đã nói với tôi, “Bạn biết đấy, bạn nên chú ý, nghỉ ngơi một chút,” nhưng tôi vẫn tiếp tục chạy, và tôi nhớ cụ thể rằng có một lần tôi đi chạy và tôi nghĩ, “Tôi có thể chạy tám dặm,” và tôi nghĩ rằng tôi đang chạy với tốc độ khoảng bảy phút, bảy phút mười lăm một dặm hoặc gì đó như vậy, và tôi bắt đầu chạy, và sau một dặm, tôi cảm thấy rất hưng phấn, bạn biết đấy, hai dặm, ba dặm, tôi nghĩ, “Và sau đó tôi thường sẽ chạy bốn dặm rồi quay lại.”
Tôi đã đến dặm thứ tư, và tôi bị ngã, và tôi không thể đi được nữa.
Có một vết nứt nhỏ.
Điều đó gần như không thể nhận ra trong tia X tiếp theo, nhưng, ôi, bạn không thể di chuyển bàn chân của mình nữa.
Tôi đã phải khập khiễng bốn dặm trở về xe vì tôi thậm chí không có điện thoại.
Và tôi không bao giờ quên rằng lần sau, bạn phải chú ý đến cơ thể của mình, bạn biết đấy. Cơ thể bạn đang nói với bạn rằng, có điều gì đó hơi không ổn. Đừng cứ tiếp tục đẩy nó, bạn biết đấy. Và tôi nhớ rất rõ vì tôi đã tiếp tục chạy, và tôi không thể, tôi đã phải thực sự khập khiễng quay trở lại xe, bạn biết đấy.
Chà, Diego, tôi phải nói rằng trong số nhiều điều mà bạn đã chia sẻ với chúng tôi hôm nay và dạy chúng tôi về ruột và khả năng của nó ảnh hưởng đến não, cũng như những điều tuyệt vời đang diễn ra ở cấp độ sinh học và sinh lý của ruột, điều quan trọng nhất là thông điệp rằng tất cả chúng ta nên chú ý nhiều hơn đến cảm giác của mình ở cấp độ ruột.
Ngày nay, chúng ta nghe rất nhiều về hệ vi sinh vật đường ruột đến mức, thật may mắn, tôi nghĩ hầu hết mọi người đang bắt đầu nhận ra rằng hệ vi sinh vật đường ruột là rất quan trọng cho tất cả các khía cạnh của sức khỏe và rằng có những điều chúng ta có thể làm để nuôi dưỡng hệ vi sinh vật đó, như là lượng chất xơ, lượng thực phẩm lên men, và những thứ tương tự.
Nhưng rõ ràng, dựa trên những gì bạn đã nói với chúng tôi hôm nay, chỉ cần chú ý một chút hơn đến những gì ruột của chúng ta đang nói với chúng ta ở cấp độ cảm giác tốt, cảm giác không tốt vì những dấu hiệu và tín hiệu rất tinh tế, tôi nhận ra, thực sự có thể giúp chúng ta đưa ra những quyết định tốt hơn và giúp chúng ta quyết định không chỉ những thực phẩm nên ăn hay không ăn, ăn bao nhiêu hay không ăn bao nhiêu, mà còn cách điều hướng những quyết định cao hơn, nếu bạn muốn, về việc nên dành thời gian với ai, làm gì, không làm gì, di chuyển dọc theo cây quyết định của cuộc sống.
Và theo hướng đó, tôi muốn cảm ơn bạn vì đã quyết định đến đây hôm nay. Tôi chắc chắn rất vui vì chúng tôi đã quyết định thực hiện điều này. Đây là một điều đã được chờ đợi từ lâu. Tôi thực sự coi bạn là một trong những người tiên phong thực sự trong lĩnh vực này, cố gắng phân tích hiểu biết về trục ruột – não, chữa lành não thông qua ruột, hiểu và điều chỉnh cảm xúc của chúng ta ở cấp độ cảm giác ruột. Và trong khi có những nhà nghiên cứu khác trong lĩnh vực này, tôi gọi bạn là một người tiên phong vì…
Bạn thực sự đã trải qua một hành trình tuyệt vời từ Amazon qua khoa học dinh dưỡng đến khoa học thần kinh. Và bây giờ chúng ta đang đi vào một chút về khoa học tâm lý, và tôi rất hào hứng với những gì sẽ đến tiếp theo. Tôi chỉ yêu cầu một điều, đó là khi bạn có những phát hiện này, hãy quay lại và nói chuyện với chúng tôi về chúng để chúng tôi có thể tìm hiểu thêm về công việc tuyệt vời của bạn.
Vậy Andrew, tôi muốn nói một vài điều. Điều đầu tiên là tôi cảm thấy vô cùng vinh dự khi nhận được lời mời của bạn, và cảm ơn bạn rất nhiều vì cơ hội này. Tôi chỉ đơn giản là một đại diện cho những người làm việc với tôi và làm việc cùng chúng tôi. Tôi chỉ là một đại sứ, và họ là những người nhận được phần lớn công lao cho sự cống hiến của họ trong việc giúp chúng tôi hiểu thêm về cơ thể và cách nó giúp chúng tôi điều hướng thế giới mà chúng ta đang sống.
Vì vậy, tôi muốn cảm ơn bạn vì cơ hội này. Tôi muốn cảm ơn những người đã làm cho điều này trở nên khả thi. Cũng như những người hay các tổ chức đã giúp tài trợ cho nỗ lực này. Tổ chức của tôi tại Duke, tôi rất biết ơn vì sự nghiệp của tôi đã phát triển ở đó. Và một số người hướng dẫn của tôi, Roger Little, Andrew Muir, và những người đã giúp tôi trên con đường này.
Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn bạn và đội ngũ của bạn, và chúc mừng bạn vì công việc mà bạn đang làm và vì bạn đã tạo ra cơ hội cho chúng tôi đến và chia sẻ với công chúng một chút về công việc mà chúng tôi đang thực hiện. Có thể một phần trong số đó rõ ràng dựa trên bằng chứng. Một phần nào đó là suy nghĩ về tương lai, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng thông qua việc duy trì đối thoại với công chúng, chúng ta có thể tiếp tục hiểu về thế giới mà chúng ta đang sống. Và vì điều đó, tôi phải cảm ơn bạn vì đã tạo ra nền tảng này.
Chà, đó là một công việc đầy tình yêu và tôi rất vinh dự khi có thể làm điều đó, không phải là một phần nhỏ vì tôi được ngồi xuống và có những cuộc trò chuyện thân mật tuyệt vời về sinh học và cuộc sống với bạn. Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều. Cảm ơn bạn.
Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay về việc cảm nhận từ ruột và trục não ruột với Tiến sĩ Diego Borquez.
Để tìm hiểu thêm về nghiên cứu của Tiến sĩ Borquez và cũng để xem liên kết đến podcast tuyệt vời của ông mang tên The Gastronauts, xin vui lòng xem phần ghi chú chương trình.
Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích thú với podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời và không tốn kém để hỗ trợ chúng tôi.
Ngoài ra, xin hãy theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple. Trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
Xin cũng hãy kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này.
Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc đề xuất chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin hãy để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube. Tôi sẽ đọc tất cả các bình luận.
Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Bao gồm Instagram, X (trước đây là Twitter), LinkedIn, Threads và Facebook.
Trên tất cả các nền tảng đó, tôi chia sẻ về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung khác thì khác biệt. Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh mạng xã hội.
Nếu bạn chưa theo dõi bản tin của chúng tôi, bản tin Neural Network là bản tin hàng tháng không tốn phí của Huberman Lab, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng PDF từ một đến ba trang.
Các giao thức này bao gồm các chủ đề như cách cải thiện và thậm chí tối ưu hóa giấc ngủ của bạn, cách điều chỉnh dopamine, tiếp xúc lạnh có chủ đích, tiếp xúc nhiệt có chủ đích.
Chúng tôi cũng có một giao thức thể dục cơ bản bao gồm mọi thứ, từ lịch trình, số lần và số hiệp đến đào tạo tim mạch.
Chúng tôi cũng có một giao thức siêu về tính dẻo não và học tập, tất cả đều có sẵn mà không tốn phí.
Bạn truy cập vào HubermanLab.com, vào tab menu, cuộn xuống phần bản tin và nhập email của bạn.
Và tôi nên đề cập rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Cảm ơn bạn một lần nữa vì đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Diego Bortes.
Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn vì sự quan tâm đến khoa học.
[ÂM NHẠC]
歡迎來到Huberman實驗室播客,這裡我們討論科學及基於科學的日常生活工具。我是安德魯·胡伯曼,斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。今天的嘉賓是迭戈·博爾克茲博士。博爾克茲博士是杜克大學的醫學和神經生物學教授。他的專業訓練包括腸道生理學和營養學,隨後轉向神經科學,結合了這些獨特的訓練和專業知識,他被認為是所謂的腸道感知或腸腦軸的先驅和領袖。
當大多數人聽到「腸腦軸」這個詞時,他們會立刻想到所謂的微生物組,這是極其重要的,但這並不是博爾克茲博士的專長。博爾克茲博士專注於腸道內部實際的感知,就像我們用眼睛感知光線,用耳朵感知聲波。我们的腸道中包含對食物特定成分的反應受體,包括氨基酸、脂肪、糖,以及食品的其他方面,如溫度、酸度以及其他微量營養素,這些構成了我們腸道清晰的圖景,使其能夠瞭解我們攝取的食物類型和品質,並將這些信息傳達給我們的大腦,進而影響我們的思維模式、情感和行為。
當然,大家都聽說過所謂的腸道感知,或者我們基於能力或某些感受而相信或感覺某些事情的能力,這些感知位於傳統語言之下或以某種方式不同。今天,博爾克茲博士將教我們有關腸道感知的所有方面,包括其在特定神經元和神經回路中是如何發生的,腦部如何對此做出反應,特定食物和食物成分如何影響我們的消化感受,或是對所吃食物的情感反應,以及實際上我們的整體感受,包括安全感、興奮感,或是是否感到沮喪、悲傷、憤怒或快樂。
今天的討論,我向你們保證,在所有神經科學的討論中,至少在我之前聽過的中,都是獨特的,因為它結合了兩個看似不相干的領域:營養和神經科學。今天的討論深入探討了不同食物和食物組合如何影響我們的感受、渴望以及我們傾向於避免的事物。我们還能聽到博爾克茲博士在亞馬遜叢林中的成長故事,了解他對植物的知識和直覺如何影響他的科學,還有他所在實驗室的驚人科學如何與我們所有人及我們更好地挖掘腸道感知的能力相關。
在開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,它是我渴望將科學及與科學相關工具的零成本信息帶給公眾的努力的一部分。基於這一主題,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一個贊助商是Juve。Juve生產醫療級紅光療法設備。如果有一件事我在這個播客中一再強調,那就是光(即光子)對我們的心理健康和身體健康有著不可思議的影響。紅光和近紅外線光已被證明在改善細胞健康方面具有深遠的影響,這有助於加速肌肉恢復、促進更健康的皮膚、減少疼痛和炎症、改善睡眠,還有許多其他好處。Juve的獨特之處在於它使用臨床有效的波長,發出安全且有效的紅光和近紅外線光,最重要的是,它提供了唯一的真正醫療級紅光板。我個人每天都會試著使用這個手持的Juve Go裝置,特別是在旅途中。如果你想試試Juve,可以訪問juve.com/huberman,這是J-O-O-V-V.com/huberman。Juve為Huberman Lab播客的聽眾提供獨家折扣,最多可享受400美元的優惠。
今天的節目還由Element贊助。Element是一種電解質飲料,包含了一切你所需的。這意味著正確數量和比例的電解質鈉、鎂和鉀,以及不需要的成分,這意味着沒有糖。我和播客中的其他人已經談到了水分補充對於大腦和身體正常運行的重要性。即使是輕微的脫水,也會降低認知和身體表現。同樣,獲得足夠的電解質也是很重要的,鈉、鎂和鉀對於身體內所有細胞的運作至關重要,特別是神經元和神經細胞。喝Element溶於水,使確保您不僅能夠獲得充足的水分,還能獲得足夠的電解質變得非常容易。為了確保我獲得足夠的水分和電解質,我通常在早上起床時將一包Element溶解在約16到32盎司的水中,並在早上第一件事就喝下。我也會在進行任何體育鍛煉時,尤其是在炎熱的日子裡,出汗很多、流失水分和電解質時喝Element。他們有許多不同口味的Element,我最喜歡的是西瓜口味,雖然我承認我也喜歡覆盆子和柑橘口味。實際上,我喜歡所有口味,Element最近還推出了一系列罐裝的氣泡Element,這些不是你需要溶解在水中的包裝,而是像開啤酒一樣打開的Element罐,你可以像其他罐裝飲料一樣享用,但卻沒有糖,依然能補充水分和電解質。如果你想試試Element,可以訪問drinkelement(lmnt.com/huberman)以購買任意Element飲料混合粉並獲得免費Element樣品包。再次重申,這是drinkelement.com/huberman以獲得免費樣品包。
今天的節目是由 Helix Sleep 贊助的。
Helix Sleep 研發的床墊和枕頭是絕對最高品質的。
我曾在這個及其他播客中多次提到,良好的睡眠是心理健康、身體健康和表現的基礎。
當我們無法持續獲得良好睡眠時,一切都會受到影響。
而當我們睡得好且足夠時,我們的心理健康、身體健康以及在各項事務上的表現會顯著改善。
Helix 床墊的不同之處在於它們是根據你獨特的睡眠需求量身定做的。
所以如果你訪問 Helix 的網站,回答一份簡短的兩分鐘測驗,它會問你一些問題,例如你是仰睡、側睡還是趴睡,你在夜間傾向於感覺熱還是冷,類似這樣的問題。
也許你知道這些問題的答案,也許你不知道。
無論如何,Helix 都會將你配對到最適合你的床墊。
對我而言,這樣的床墊是 dusk 床墊。
大約三年半前,我開始使用 dusk 床墊,這是我有過的最好的睡眠,因為它是根據我獨特的睡眠需求量身定製的。
所以如果你前往 helixsleep.com/huberman 並完成那份簡短的兩分鐘測驗,你就能找出最適合你獨特睡眠需求的床墊。
在本月剩餘的時間裡,2024 年 5 月,Helix 為他們的紀念日優惠提供高達 30% 的床墊折扣和兩個免費枕頭。
只需訪問 helixsleep.com/huberman 即可獲得 30% 的折扣和兩個免費枕頭。
現在,我們來聽聽我和 Diego Borcas 博士的對話。
很高興你來到這裡。
謝謝你,Andrew。我非常期待今天向你學習,也知道其他人也是如此。
如果他們還不知道原因,馬上就會知道,那就是你研究我們身體中一個非常迷人的方面,那就是我們的腸道,我們的腸道感知,腸腦軸線,我認為大多數人並不知道這與所謂的微生物組之間的距離,卻又有所不同。
所以我們今天不談微生物組,這當然是一個非常有趣且重要的主題,但我們要討論的是我們所稱的腸道感知,以及它是如何影響到我們的渴望、腦部健康和認知的。
再次歡迎你。我想請你向我們解釋一下,我們所聽說的腸腦軸線是什麼,除了消化之外,我們的腸道還在發生什麼?
Andrew,謝謝你讓我來這裡,我很高興能夠參加。我從幾年前就知道,既然我們見面,我們會持續進行這樣的對話,這是一個很好的對話,腸道和大腦之所以被稱為軸線,是因為傳統上認為它是通過激素相互連結的虛構線。
自1902年Bayleys和Starling首次報告激素分泌以來,人們就知道當我們進食時,腸道中會釋放這些激素,然後這些分子會進入血液循環,最終在遠處的器官中引起反應。
在接下來的一百年左右,這個領域的重點是激素。
因此,腸道和大腦之間並不存在直接的溝通管道。
但我經常說,我們不會說鼻腦軸或眼腦軸,所有器官都是協調運作的。
因此,腸道中也有一些感應細胞,能夠檢測外部世界,然後迅速將那些信息傳達給大腦。
我提到外部世界是因為腸道是唯一貫穿我們身體的器官,但它仍然暴露於外界。
如果你想想,如果你吞下一顆彈珠,它仍然有可能排出體外。
請不要這麼做,任何人。
但它仍然是暴露於表面。
你說得對,我從未想到腸道是與外部世界接觸的器官,不同於我們的心臟,它不直接接觸外界,或者我們的肝臟或胰腺,但腸道卻是的。
腸道是的。
如果你再想想,腸道其實只是被一些隔間所分開,這些隔間有這些閥門以及會厭,胃食管接合、幽門、回盲接合和直腸。
這些都是閥門之間的房間的序列,食物和空氣在它們之間通過,據我所知,每個部位都有不同的與消化有關的功能。
但你所想要引導我們的是,對於那些通過的東西,有不同的感知模式,並將來自外界的狀態信號傳達給大腦和其他器官。
是這樣嗎?
沒錯。
如果我們考慮一下,當我們吞下某物時,從字面上來說,我們必須相信我們的腸道。
這就是為什麼我們使用這句話,相信你的腸道,對嗎?
因為之後,從至少對一般人類而言,你幾乎無法有意識地去處理那些可能是有毒或有害的物質。
正是腸道必須做出區分,然後通常要適應吸收或讓其通過消化,最終讓它們排出體外。
那麼,你能描述一下響應腸道中這些物質的細胞結構,以及它們將信息發送到哪裡,以及它們如何發送這些信息嗎?
我們所稱的腸道感知是由什麼組成的?它的部件清單是什麼?
部件清單最近一直在演變,雖然有些元素我們已經知道了一段時間。
通常來說,我們所談論的是,因為它是外部表面,腸道內部被一層單層細胞所包覆,那就是上皮細胞。
本質上,這些細胞暴露在外部世界,但它們也像是連接在一個小膜中,它們是與身體內部相連接的。
在胃裡,我們有一種分層上皮,這種上皮較厚,以便能夠抵抗消化化學物質和其他像是惡劣環境的因素。而在腸道中,我們則擁有一層更為精緻的上皮層。我們認為這種上皮層中有幾種不同類型的細胞,其中之一是所謂的內分泌細胞。更簡單地說,這是一種釋放荷爾蒙的腸道內分泌細胞。這個術語是在1938年由德國醫生弗里德里希·瓦特(Frederick Vater)提出的。那時候,這對於我們理解生理學是一個重大進展,因為他提出了器官不僅僅是彼此之間的交流。事實上,在器官內部還有一些細胞通過釋放這些內分泌因子、神經調節劑或我們所說的荷爾蒙來與其他器官進行交流。因此,他將腸道的擴散內分泌系統命名為腸內分泌細胞。這些細胞在消化道中以大約1比1000的比例分散在上皮細胞之間。長期以來,我們認為這些細胞並未直接與神經系統連接,而是通過釋放這些神經調節劑,這些神經調節劑通過擴散作用於某些神經末梢的受體。這是對的,這是一個建立良好的系統。但是在2015年,我們觀察到這些細胞中有大約三分之一到三分之二的細胞(視你使用的系統類型而定)是直接與神經系統接觸的。這開啟了腸道與大腦之間如何交流的新維度,因為如你所知,在大腦中,突觸是最主要的。然而,大腦中也存在大量來自內分泌功能的神經調節。腸道的這一點尚未得到充分描述。歷史上有一些例子顯示這些細胞可能正在產生突觸接觸,但並未被深入研究。而其中一個主要原因可能是因為缺乏研究工具。我記得在1990年代,隨著綠色螢光蛋白的發展,成為標記細胞的主要分子之一。這使得生物學突然間發生了一場革命,因為你可以識別這些細胞,可以將它們取出,可以進行轉錄組分析以查看它們表達哪些基因,可以共同培養它們,可以修改它們的基因組,然後開始探究它們對整個身體的貢獻。我打斷你一下,確保我和其他人都能跟上進度。所以如果我理解正確的話,早就知道腸道內層中存在著這些細胞。人們早就認識到,當食物在腸道中通過時,這些細胞在某種程度上可以感知食物被分解後的化學成分,然後釋放荷爾蒙進入血液,可能影響大腦,這些荷爾蒙能夠傳送到遠處。事實上,對於那些不知道的人來說,內分泌一般意味著細胞之間的遠距離信號傳遞,因此在腸道與大腦或腸道與肝臟之間的溝通也可以意味著局部效應。也就是說,荷爾蒙的內分泌效果也可以是局部的。但如果我正確理解你,只有大約15年前你提到的綠色螢光蛋白,我們或許應該簡單地將這個故事講述幾句。這是生物學中的一個驚人故事,如果你曾經見過螢光的水母,那是因為它們表達所謂的綠色螢光蛋白的基因,而生物學家便劫持了這個基因序列,並將它放入小鼠以及現在其他生物中,這使得你能夠看到個別細胞和細胞類型。因此,這些細胞釋放荷爾蒙,這些荷爾蒙影響大腦和其他器官。現在我想你要告訴我們的是,它們也能夠與其他器官建立直接的通訊。正確。所以也許在這裡適合講述我如何開始這一系統。正如你所知,在90年代到2000年代初期,研究大腦和神經回路、以及每一個神經元之間連接的工具發生了爆炸式增長。因為在1990年代之前,工具是有限的,主要是電生理學和行為學。然後不僅僅有綠色螢光蛋白,還有光遺傳學。我們有經過修改的狂犬病病毒,以便能夠追蹤神經元是如何在一個突觸中連接,這曾經是一個夢想。我認為,這確實是法蘭西斯·克里克(Francis Crick)的夢想,當時他在南方。他談到了如何掌控的方式。對於那些不知道的人來說,克里克是發現DNA結構的諾貝爾獎共同獲得者,但在他職業生涯後期,他對神經科學產生了痴迷。而且他夢想著擁有可視化神經系統中個別連接的工具。正如迭戈所指出的,科學家們劫持了可以在神經元之間跳躍的狂犬病病毒,並將其標記成發光的物質。通過這樣,我們現在對克里克曾經夢想的事物有了更多的理解,那就是能夠看到神經系統中不同具體的連接。是的。因此,你可以隔離這些細胞。然後你可以使用測序技術來查看這些細胞表達的基因是什麼。接著你可以開始了解這些細胞的組成。2009年,荷蘭的漢斯·克萊伯(Hans Kleber)是一位科學家,進行了一個美麗的實驗。他發現這些因子可以觸發腸上皮中的幹細胞受體,並在培養皿中形成一個迷你腸道。這些細胞將會排列整齊,然後形成一個腔道。
我記得在我攻讀博士學位的時候,看到了這些論文的發表,而我已經開始研究腸道了。能夠看到突然之間能做的所有事情,真是令人振奮。因此,當我開始研究這些細胞時,首先透過分離細胞,以及簡單地觀察這些小鼠模型中原始組織中的細胞,毫不意外地發現有些細胞具有非常獨特的解剖結構。其中一些細胞在基部有著非常突出的手臂,真的是就像西斯廷教堂中的亞當伸手向上帝一樣。這些細胞具有那種解剖特徵,甚至在手臂的末端有一隻小手。顯然,我立刻想到了,為什麼一個應該對食物作出反應並將荷爾蒙釋放到血液或周邊環境中的細胞,卻會在發展一個手臂上投入如此多的能量呢?於是我開始思考,或許這是因為它正在為荷爾蒙提供一條直接進入血管的橋樑,將荷爾蒙送入血液中,但我找不到這種直接的聯繫。因此,我開始研究這些細胞是否與神經系統有關聯。這樣我們就做出了一些關於這些細胞的初步觀察,無論是有手臂還是沒有手臂,它們與神經纖維之間的關係都更加親密。這無疑引發了一系列新問題。但首先我們需要做的,是為這一食物想出一個名稱,這個名稱最終變得有些有機。我想強調這一點,因為我認為在我們發現的過程中,我們通常沒有意識到同時需要對語言進行工程化。我們使用語言的方式是,開始將我們已經知道的單詞附加在一起,以描述我們所觀察到的新事物。這麼說是因為,剛開始的時候,與我的導師一起,我們會開始稱這些小腳為“軸突”,這是神經元的主要分支的術語。所以我們一開始稱它們為“類軸突”,因為它們看起來像一個嬰兒軸突。但後來我們也稱它們為“偽足”,因為它們像一個足,但又是偽的。在某個時候,我們甚至是參考來自腎臟的某些細胞,它們被稱為“podia”之類的名稱。因此,最初是“類軸突”、“偽足狀”以及“基底過程”等等來描述其在基部的特徵。後來某個時候,這個名稱變得太長,以至於無法放進摘要中,對吧?是的,還真有些口口相傳的意味。所以我們開始思考,最終我想出了“神經足”的這個術語。我記得把這個名詞提給我的導師,他說:“讓我週末想一想。”然後在一個星期一,他來了並說:“你知道,它有一種響亮的感覺。我認為我們應該使用它。”但本質上,這個想法是,如果這些細胞正在接觸,那麼或許它們正在直接將信息傳遞給神經系統。這與簡單地將神經調節物釋放到附近並希望其中一些能夠觸及神經系統是非常不同的。正如我所說的,儘管這仍然存在,我認為這只是空間和時間的問題。它們在不同的空間和時間中調節這些末端,荷爾蒙,但神經傳遞則是直接的,並且在空間和時間上更加精確。能否請我稍作插話,請?因此,荷爾蒙信號傳導、內分泌信號傳導通常比神經元之間的直接通信慢,對吧?可以是幾秒的範疇,沒錯,但通常是幾分鐘或幾小時,而神經通信則是在毫秒的範疇內。所以如果我理解正確的話,你所決定稱之為“神經足”的細胞,謝謝你縮短了名稱,是否是在腸道的內壁上?我們是在談論從食道到胃再到腸道的所有組織,還是僅僅是在胃和腸道的層面上?它們存在於哪裡?這就是對話變得更為廣泛的地方,因為這些“神經足”或這些神經足的集合——這些神經足只是專門的神經上皮細胞,意味著它們是電激發的,能夠釋放電流。但是,這種類型的細胞存在於身體的每一個上皮細胞或上皮層中,因為這是身體通過配備檢測外部世界的感覺細胞來創造世界表徵的方式,這意味著它們可以暴露於溫度變化、pH變化、濃度變化等之中。然後它們可以迅速生成化學電信號,將其傳遞給神經系統,最終大腦整合信息並說:“哦,我的肚子感覺很好,但我在皮膚上感到寒冷。”這就是要感謝所有這些神經上皮細胞,它們甚至還存在於味覺中,可以說它們是脊髓和腦室內的腦脊液。它們位於內耳、味覺和味蕾中。因此,事實上,有一本來自70年代的美妙書籍,由一些日本科學家藤田蟹太郎所著,他稱這些細胞為副神經元。他們的整個概念是,中央神經系統中的整個神經元與暴露於外部的神經上皮或神經內分泌細胞之間並不存在如此明確的區別,只是存在一種適應的連續性,以便有機體能夠將來自外部的信息帶入體內進行處理,然後引導行為。
根據你的描述,我們有這些神經小管細胞,它們在我們的腸道內排列,並且在身體的其他器官中也有類似的細胞類型,這些細胞在食物被分解的過程中對我們所吃的化學成分做出反應。它們還會對環境的溫度、PH值(也就是我們所吃的東西是相對的鹼性或酸性),以及顯然還會對我們環境中的其他特徵做出反應。所有這些信息以某種程度或另一種程度激活這些細胞,然後我們的身體就會釋放荷爾蒙,但同時也有一條通往大腦的直接聯繫,而我們不一定會意識到這一切正在發生,對吧?我的意思是,直到你描述它,我想我們大多數人並沒有意識到這一點。而且我覺得我們可能不應該意識到,就像我常常說的,如果你我正在進行對話,我們可能不應該關注正在追逐我們午餐時吞下的生菜中的細菌的巨噬細胞和脾臟,對吧?就讓它們照常運作,好讓我們繼續交流,對嗎?除了可能不要再吃那種生菜,對吧?這就是…… 沒錯。
好的,你發現了這些神經小管細胞。沒錯。或者我描述它們。是的。你手頭有一些工具來選擇性標記它們。這揭示了它們與…… 你所說的神經系統的連接,這我很喜歡,因為在這個播客中,正如我常常說的,大腦和脊髓以及與身體的所有連接和回到一起就是神經系統。但在與大腦本身的連接方面,你發現了什麼?在這裡,這些工具開始顯示出重大差異。突然之間,你可以使用某些類型的顯微鏡看到細胞內部的受體分辨率,對吧?所以我記得在第一次會議中我總是會被追問的問題之一,你知道這些輕鬆的會議會變得很激烈,對吧?當我帶來數據並展示非常簡單的免疫組織化學,意思是標記以查看細胞與神經系統的相互作用。然後我會展示一些圖片。然後其他科學家會說,“嗯,這些好圖片,但記住,接觸並不意味著連接。”然後我開始思考這個問題。在一開始,我認為這是愚蠢的語義,但我特別記得有一次我在跑步時思考,如何證明兩個細胞之間的連接?然後我想到,既然我們有能力通過熒光識別這些細胞,我們可以根據它們的熒光將它們隔離起來。如果我們把它們放在一個感覺神經元面前,然後在顯微鏡下隨時間記錄它們,會發生什麼呢?我想也許它們會彼此靠近,然後我們可以去做更多的標記,顯示它們正在接觸或連接。但讓我們驚訝的是,實際上我們在實時看到,當你將它們從小鼠中分離並放在一個培養皿中時,它們看起來都是圓圓的圓形。但幾小時後,它們不僅彼此靠近,還在培養皿中重新構建了電路。從字面上看,它們形成了培養皿中的兩個大腦,對吧,就像腸道和大腦在培養皿中一樣。不可思議。是的,這真是豁然開朗。我仍然記得那是在2012年6月27日,我看到了那個實驗,因為它讓我看到了許多不同的事情。一個是這些細胞並不是靜止的。因為我們已經看了幾十年,只是在切片或固定的組織中,我們失去了這些東西在不斷運動的概念。這些細胞實際上在移動。這些細胞排列在腸道內,這意味著它們沿著腸道的牆壁,任何腸道。它們伸手進入腸道,以感知那裡的任何化學物質。是的。它們有小纖毛,像微絨毛一樣的毛,是字面上的小毛,暴露於腔內。腔,大家,指的是腸道的腔體,不是空的,但內部的部分。所以它們正在感知那裡的化學物質,而你說它們可以移動,好的?它們向大腦發送一個過程,對了,大家,每當你不確定某樣東西是樹突還是軸突時,隨便稱之為過程。你總能對。過程到大腦。而在那之下會連接到神經系統。我明白了。所以通過一系列的站點。是的,好的。非凡!所以我們在談論的是Diego的發現,從腸道到大腦的通路,這本質上允許感知腸道發生的事情以告知感受,這是正確的。是的。所以這是第一次實驗,像是顯示出來的,對吧?下一個實驗是,這是否發生在小鼠中?然後通過一系列的,我有一位神經科學家的朋友,她稱這些為狂犬病體操,因為你必須放入一些基因,讓事情運作。然後我們證明,這些細胞,病毒會專門感染這些細胞,而不是感染其他上皮細胞,它會感染這些神經上皮細胞,因為狂犬病喜歡神經元。然後它會從那個細胞跳到一根神經纖維。而這些狂犬病只能跳過一個連接,對吧?而令人驚訝的是,來自那隻狂犬病的熒光會顯示在腦幹和位於腦迷走神經細胞體的節結中的細胞體,對吧?在脖子下面,這意味著在腸道表面與腦幹之間只隔了一個站點。這兩個細胞連接了那個空間。
所以顯而易見,這些資訊的解剖基礎使得信息可以非常快速地傳遞到大腦,並迅速進入潛意識,對吧?我們不一定意識到這一點,雖然我讀過一些案例,指出有些人變得更了解這一點,不論是以典型的方式或是透過冥想和其他方式,人們可以變得更有意識。的確,人們可以變得更懂所謂的內感知。當人們花時間於此,他們可以感知到心跳頻率或腸道感應的情況。正如你提到的,有些人甚至發展出幾乎病理性的內感知,讓他們在正常生活中遇到困難,因為他們對身體內部發生的事情過度敏感。這在精神醫學領域實際上是一個有趣的議題。我在史丹福的精神科同事告訴我,某些人因焦慮而變得非常敏銳於自己的心跳,這對他們來說變得干擾和分心。因此,並非總是更加了解自己的內部處理會更好。有時這可能是有害的,而其他時候則對我們有益。有些人對自己身體發生的事情是非常無知的,他們需要發展出更多的意識。
我覺得既然我們在討論狂犬病,我們應該稍微輕鬆一下,向人們解釋一些關於狂犬病毒的事情,因為我們一直在討論作為實驗工具的病毒的使用,基本上是將一種病毒附加或放入某些東西中,這樣任何受到感染的細胞就可以發出特定顏色的光,讓你看到細胞並可視化電路。但既然我們在討論狂犬病,我覺得這是一個非常引人注目的詞。存在於自然界中的狂犬病毒是令人驚奇的,因為我不知道它是否具有意識,但它本質上是通過被感染的動物的咬傷在動物之間傳播的。它們變得更加具有攻擊性,然後咬向一個目標動物。病毒進入,通過神經末梢被吸收,然後通過突觸連接,從一個細胞傳遞到另一個細胞,通過突觸——神經元之間的小間隙。迪亞哥·博爾克斯博士告訴我們,科學家已經對狂犬病毒進行了工程改造,使其僅跳過一個接點然後停止。你可以通過修改外殼蛋白來做到這一點。這裡有很多有趣的病毒學可以進行。但我對狂犬病毒感到驚訝的是,當它從咬傷部位移動到大腦時,它會做什麼呢?它改變了大腦,使現在感染的動物或人變得更加攻擊性,這樣他們就能去咬別的東西。所以在某些方面,這些病毒有一種無意識的天才,對吧?從一隻動物傳播到另一隻動物的最佳方式是什麼呢?有幾種不同的方式,但一種方式就是讓那隻動物變得更加攻擊性,讓它去咬東西。是的,讓那隻動物為你工作,對吧?讓那隻動物為你工作,對吧?這幾乎是剝削性的,對吧?它利用了神經系統中的某些電路。
我想稍作休息,感謝我們的贊助商AG1。到現在為止,你們大多數人都聽過我講我的故事,說我自2012年以來每天都在早晚各服用一次或兩次AG1,這確實是事實。我開始服用AG1,並至今保持每天一次或兩次的服用,因為它提供了我可能從我所吃的全食物中沒能攝取足夠的維他命和礦物質,還有適應原和微量營養素。這些適應原和微量營養素非常關鍵,因為儘管我努力從未加工或經過最小加工的全食物中攝取大多數食物,這通常是很難做到的,特別是當我在旅行和繁忙的時候。早上喝一包AG1,通常下午或晚上再喝一次,能確保我得到我所需的一切。我滿足了所有基本的營養需求。我和其他許多定期服用AG1的人一樣,報告感覺更好。這不應該令人驚訝,因為它支持腸道健康,而腸道健康當然又支持免疫系統健康和大腦健康,它還支持許多不同的細胞和器官過程,它們都互相交互作用。因此,雖然某些補充劑是針對特定的結果,如改善睡眠或提高警覺性,但AG1實際上是基礎營養支持。它旨在支持與心理健康和身體健康有關的所有大腦和身體系統。如果你想嘗試AG1,你可以訪問drinkag1.com/huberman以享受特別優惠。他們會在你的訂單中提供五個免費旅行包,以及一年的維他命D3K2供應。再次強調,網址是drinkag1.com/huberman。
好吧。你確認了這些,你說的是描述,但我會說是發現,因為這就是所發生的事情。你發現了這些細胞,你標記了它們的連接,看到這些細胞與大腦之間只有兩個接點或實際上只有一個接點。因此,這些細胞能感知腸道中由食物分解後產生的化學物質,並將該信息直接傳送到大腦。那麼,大腦對這些信息做了什麼呢?
這就是關鍵實驗,它顯然是建立在其他科學家的工作之上,這些科學家已經描述了腸道對糖,特別是對葡萄糖等其他營養素的某些受體。進入2000年代早期,我們開始能夠辨識出一些這些細胞,隨之而來的很快變得明顯,這些腸內分泌細胞遍佈胃腸道和結腸的內壁,它們對多種營養素擁有多個受體。你知道,我們有大宗營養素,比如糖、脂肪、蛋白質,但在這些之中,我們還有一系列的分子,例如多種脂質、多種類型的糖等等。而這些細胞,根據它們的位置,會表達不同類型的受體或這些受體的組合。我之所以提到位置,是因為當我們吃東西,比如蘋果的時候,當蘋果進入腸道時,它會部分消化,但當它到達結腸時,大多數營養素已經被吸收,或許只有纖維還留存著,來供養大多數生活在結腸中的微生物,對吧?所以腸道進化成了一種能夠在特定空間內反映並粘附於分子的「魔術貼」,因此它能夠檢測。比如在近端腸道能檢測到糖,但在遠端腸道或結腸會檢測到纖維或發酵副產品,比如短鏈脂肪酸、丁酸、丙酸等等。
這些神經細胞能從食物中檢測到哪些其他類型的營養素呢?你提到了糖,還提到了發酵,顯然是短鏈和長鏈脂肪酸?是的。簡單的回答是我認為不久的將來我們將意識到,它們能檢測我們每天放進嘴裡的幾乎每一種東西,無論是擁有某種專門的受體還是一組受體來檢測這些化合物。而且不僅僅是化學化合物,我認為未來一個非常迷人的領域是機械伸展以及隨著食物從口腔流入結腸的溫度調整。例如,我最近聽到一位生物工程師提到,他正在設計一個人造腸道和胃,他告訴我一個我之前不知情的資訊,即食道在幾秒鐘內必須迅速將食物的溫度調整到生理體內的溫度。就像我們喝熱咖啡,在幾秒鐘內,食物到達胃時必須達到身體的生理溫度,對吧?而這一切都迅速發生在食道裡。因此,如果我理解正確,這些神經細胞根據它們在從口腔到直腸的路徑上的位置,擁有多種不同的受體。有些在檢測糖,有些在檢測溫度,有些在檢測pH,即相對酸度。有些可能在檢測氨基酸,我聽說過這種說法,我相信有位來自澳大利亞的研究者對於我們其實主要是氨基酸尋找者的理論非常看好,因為我們需要氨基酸來進行各種重要的生物過程。而這些細胞本質上是在評估有多少糖、有多少亮氨酸、有多少短鏈脂肪酸、有多少不同類型的必需脂肪酸,然後對腸道本身進行改變,接著可能將這些信息信號傳遞到身體的其他部分。
所以這裡我要告訴你一個會讓你的腸道翻轉的事,就是這些細胞必須不僅理解正在調整的分子,也就是分子的化學結構,比如說是葡萄糖,它必須理解一點味道,是甜的還是苦的。然後它還必須考慮到分子在細胞內部的吸收程度,這是第二層整合。一旦細胞「攝取」了這個分子,那麼這個分子會在細胞內消化以釋放ATP或其他化合物,例如ATP,來提供能量。這也必須在葡萄糖的情況下考慮進去。葡萄糖會激活TAS-1R3,這是一種甜味受體,然後葡萄糖將被一些鈉-葡萄糖轉運蛋白吸收,這些都是主動轉運蛋白。而這些轉運蛋白會使細胞去極化。然後,當葡萄糖進入細胞後,進入TCA循環被分解,生成ATP,並進一步活化另一個電壓門控通道,讓細胞進一步去極化。然後,細胞會釋放一種傳遞物質,例如穀氨酸,它會在幾毫秒內告訴迷走神經:“我得到了糖。”這是以兩個階段告訴它的,因為那種穀氨酸會激活兩種不同類型的受體,即離子型受體,這是非常快速的,還有代謝型受體,這需要更久一些。但隨著葡萄糖的代謝,即生成ATP並進一步去極化細胞,我們相信這將導致荷爾蒙或神經肽的釋放。然後,該神經肽進一步提供你關於消耗糖的完整體驗。因此,這一切都發生在一個細胞的層面上和一個分子的層面上。想想看,腸道需要計算多少信息來處理每一個分子,穿過整個消化道。
所以如果我從這個圖景中退後一步,我看到的是,我們的腸道中有非常有趣的細胞類型,它們不僅在評估我們所攝取的宏量營養素,如蛋白質、脂肪和碳水化合物,還在評估我們所吃食物中的微量營養素,以及一些其他的質量特徵,如溫度,例如,甚至可能包括氨基酸或糖的質量,簡單的與複雜的糖等等。
如果我們能稍微再放大一下這個視角,從體驗的層面來看待人類的角度。我曾經聽你講過一個故事,關於你認識的一個人,他徹底改變了他的腸道,這改變了他對食物的整體感知經驗,包括某些渴望。你能分享一下這個故事嗎?
是的。謝謝你提到這個故事,安德魯。這個故事對我來說非常個人化。我常常在上台時說,我們的生活不斷受到兩件事的影響:我們所吃的食物和我們所遇見的人。就像現在,我們已經彼此認識了,但現在我們親自見面,並且認識其他人。對於我來說,當我開始在北卡羅來納州立大學攻讀營養學博士的時候,我並不在美國長大,而是在厄瓜多爾長大,我被邀請參加我的第一次感恩節慶祝活動。
所以我坐在晚餐桌前,當我們開始和坐在旁邊的人交談時,突然我被一位女性的故事吸引住了,她告訴我她在接受減肥手術的經歷,這是為了治療肥胖症。因此,減肥手術是由外科醫生在60年代開始發展的。到了90年代,它已經成為治療慢性肥胖的主流手術。
所以她告訴我,主要發生了三件事情。她說,手術後六個月內,我體重減輕了大約40%。她說,我當時體重大約是300磅,你算一下。所以這是一個相當可觀的數字。她說,手術後一週,我的糖尿病就消失了。她說,我不需要再打胰島素了。
所以我有和你一樣的反應。我想,你知道的,我對糖尿病的了解不多,但我知道這是一個重大的健康負擔。但真正吸引我注意的是她說的這句話,她說,但既然你在研究營養,我希望你能回答我。她說,為什麼在手術之前,我甚至無法看向太陽蛋?她說,僅僅看到蛋黃就會讓我感到不適。但是手術之後,不僅我可以吃太陽蛋,我實際上對蛋黃產生了渴望。她說,每次我們星期六去餐廳吃早餐時,我都會點吐司,然後把蛋黃的盤子清理乾淨。
那麼,改變腸道後,這是如何影響我對味道的感知,以及我對蛋黃的渴望的呢?她說,甚至還顛覆了她對厭惡與渴望的感知。而我想對於那些不明白的人來說,包括我自己,我理解減肥手術涉及的是切除腸道的一部分。他們實際上切除了多少腸道組織?是幾厘米,幾英寸?腸道是很長的距離,那麼他們對於減肥手術具體做了什麼呢?
簡單來說,最經典的手術被稱為Roux-en-Y胃旁路手術,這涉及到胃的縮小以及胃與腸道的連接的短路。你會切掉約三分之一,即十二指腸的三分之一,然後將那部分重新連接到胃,這意味著你正在短路腸道。最初的想法是,如果我們減少暴露在食物中的腸道表面,那麼我們可以通過簡單地減少被吸收的食物表面來減少體重。
而且很明顯的是,在體重變化之前,就已經出現了一些在生理上的劇烈變化,比如腸道針對營養素所釋放的荷爾蒙和神經肽會迅速改變。然後,正如我提到的,食物選擇會改變,糖尿病將得到改善。因此,變得顯然的是,這不僅僅是腸道表面的減少。這是主要的手術之一。據我了解,另一種是垂直袖式胃切除術。這種垂直袖式胃切除術僅僅是胃大小的減少。現在胃變得非常小,想法是它會累積更少的食物,然後食物會迅速進入腸道。
而且越來越明顯的是,腸胃道的感覺功能會迅速改變。腸道似乎迅速變化,可能變得更敏感,所謂的對營養素的存在更為敏感,對嗎?有趣的是,你在感恩節遇到的那位女性接受了胃旁路手術,推測上,這也許是合理的預測,這些感知不同營養素的神經細胞有很多是被切除了。因此,作為一個結果,她的對某一特定食物的渴望完全改變了。是否有任何跡象表明,無論如何,對於沒有感知到太陽蛋蛋黃的情況,是否與食慾的轉變或其他什麼因素有關,還是只是相關於她渴望的質量的質的劇變。
所以有兩個上下文的信息。我記得離開那頓晚餐時,我想,哇,這是重大的,我確定人們已經寫過這個或進行過研究。而我意識到,對此知之甚少,甚至腸胃病學家對此了解得極少。我相信,第一次出現變化的臨床報告是在2011年。
然後後來,科學家們在老鼠或小鼠身上重複了這個實驗,我們已經在實驗室中進行了研究,並且一致地觀察到它們改變了食物偏好和食物選擇。因此,在最近幾年,我們開始了這個系統。我告訴你,在2022年,這是一個重要的背景,我們還沒有達到這一點。在我們發現並描述這些細胞與神經系統連接,並且它們以非常快速的方式將信息傳遞到大腦後,挑戰就是,如果這是一種感覺,那麼它影響了什麼行為呢?對吧?這是如何影響生物體的反應的?這需要一些技術上的突破,而這就是光遺傳學進入的地方。是的,請為我解釋一下什麼是光遺傳學,至少在概論層面上。好的。光遺傳學在2005年由卡爾·迪塞羅斯教授、艾德·博伊登和其他科學家實現了這個實驗的夢想,這就是隔離編碼對特定光波長敏感的這些視蛋白的基因並將其放入神經元中。現在,透過打開這種光,他們可以使神經元激活。そして、後來他們進一步描述了,這可以用來控制調節行為的特定細胞,然後借此定義哪些細胞在協調某些行為類型,比如運動、攝食、口渴、焦慮,等等。因此在2014年,我們開始嘗試將這項技術應用於腸道。我們很快意識到,將光引入大腦的方式是通過一根剛性的光纖,在大腦中,這確實有助於問題的解決。但在腸道中,這並沒有幫助,因為腸道不斷運動等等。因此這並不適合進行這些實驗。這就是我通常所說的,我們真的不知道發生了什麼,因為某些力量在我們周圍移動。2017年,麻省理工學院的波琳娜·尼基瓦教授來到杜克大學發表演講,她聯繫了我,真的來了,當我們聊天時,她說:“迭戈,我看到你在研究腸道和大腦之間的接口,我有這根可靈活的光纖,你會用得上嗎?”因此,正是這根光纖,讓我們能夠更有效地研究檢查這些細胞對行為的功能。所以,當我們能夠將這些光敏蛋白放入這些神經樹突時,當我們打開光源以非常快速地關閉這些細胞時,我們發現了一些非常有趣的事情。通常,當你給動物在無熱量的甜味劑(例如阿斯巴甜或甜菊糖)和糖(例如食用糖)之間進行選擇時,動物通常會選擇糖。它們偏愛糖。如果它們從未見過糖,可能會花一點時間,但通常到第二天,它們會在90秒內發現糖是什麼。所以它們從一根管子中喝水,水中含有甜菊糖,它們從另一根管子中喝水,水中含有糖,這樣它們 invariably 偏向於含有糖的水。沒錯,人們已經描述了這種現象一段時間,事實上,在2007年,杜克大學的伊凡·德拉霍教授進行了一個優雅的實驗,對甜味受體進行了基因刪除。這些動物無法區分甜味劑和水,但仍然能夠區分糖和水,這意味著還有其他東西在檢測糖。所以為了確保大家理解,這是一種實驗,當消除口腔甜味的感知時,並不會干擾對糖水的偏好,這意味著在意識的深層之下有某些東西,使得哺乳動物,可能還包括我們,偏好含糖的東西。沒錯。然後,托尼·埃斯克拉法尼教授一直在研究這些行為,他甚至提出可能是鈉-葡萄糖轉運蛋白在腸道內檢測進入的糖,這就是造成這種行為的原因。因此,我們開始研究這個系統,我們想知道這些細胞是否是引導這種行為的。大約在我們發表這項研究的時候,哥倫比亞大學的查爾斯·祖克教授在該領域取得了進展,基於前人的研究,證明腦幹中存在一群神經元,正在整合腸道的信息,因此腸道和大腦正在引導這種行為。事實上,從最早的時候,我們就渴望糖,或者至少如果我們接觸到糖的味道,這往往會驅動對更多糖的需求,甚至可以在嬰兒身上看到這一點。正確。正如我通常所說,我稱之為本能,因為我們的母親不必教我們:“這是葡萄糖”,對吧?她可能以某種方式向我們介紹,但最終,我得去獲取我的葡萄糖,獲取我的氨基酸,對吧?因為吃東西是非常簡單的。我們只是試圖解決這個獲取碳、獲取氮、獲取磷、鉀、鈉和氯的問題,以多種不同的方式、形狀或形式。所以我回到了實驗,關鍵的實驗。所以,當我們能夠將這些視蛋白放入腸道並引入光以非常快速地關閉這些細胞時,當我們向動物展示甜味劑與糖的選擇時,動物立刻對這些溶液變得失去辨識能力了。它無法區分苦參與水或真實的糖。整個操作,也就是實驗操作,是在腸道層面上進行的。是的,腸道,沒錯。
在胃之後,就像是小腸的一小部分。因此,如果我們試著將這個轉化為人類的真實世界經驗,假如我吃了些冰淇淋,它的味道是甜的。我喜歡它。現在我正在思考它,稍微有一點渴望。我並不是對甜食有強烈的渴望,但我確實喜歡某些甜食。因此,吃冰淇淋,味道是甜的。渴望更多的趨勢是正確的。在你真正感到飽之前,你會吃很多冰淇淋。而大多數人會自我調節,或者他們的父母會通過限制球數或其他方式為他們調節。而那種甜味就是其中的一個動力。然而,你所說的是,當冰淇淋進入腸道時,裡面有神經細胞也在感應糖並向大腦發出信號。大腦則回應著去追求更多這種含有甜味的物質。這是正確的。這發生在我們的意識之外。這與冰淇淋的甜味無關。正確。意識到的甜味。意識到的甜味,不論你怎麼想,並不是完全意識的。我們所感知的世界只是非常微小的一部分,甚至包括視覺。我們認為我們在尋找光,但我不知道我背後發生了什麼。我相信一切都很好。因此,當我們關閉細胞,動物就像我常常說的,對糖變得盲目,因為這就像關閉了能夠檢測光的細胞,讓我們能夠識別顏色的光波長。並不是說動物在失去記憶,因為如果你移除光線,然後細胞再次正常運作,那麼動物將再次能夠區分一個溶液與另一個溶液。然後我們在那裡做了幾個實驗。如果我們反過來做,如果我們現在打開這些細胞呢?令人著迷的是,當我們啟動這些細胞時,小鼠會像是吃糖一樣去吃甜味劑。有趣的是。這些細胞的激活使非熱量甜味劑或低卡路里甜味劑被感知為糖,但這是否使它們對糖和低卡路里甜味劑之間的區別變得盲目?這裡還有另外一個信息。我們會提供水,然後我們會啟動這些細胞。動物會像吃糖一樣飲用水,就好像是可口的。即使這只是普通的水。而變得非常明顯的是,腸道在最基本的層面上具備這種感知。感官所做的事是計算幾件事情。一個是刺激的顯著性,類似於刺激有多強烈。另一個是刺激的價值,是快樂的還是痛苦的,用廣義的術語來說。我之所以這樣說,是因為在痛苦方面,大衛·朱利斯教授、霍莉·英格拉姆教授、吉姆·巴伊拉在加州大學舊金山分校做了很好的工作,展示了這些在結腸中特定的血清素釋放細胞,它們與脊髓的神經纖維相連接,當它們被激活時,突然間驅動我們在臨床領域所稱之為內臟過敏性。因此,它們負責觸發神經纖維,結腸神經纖維的過敏性,因為它們檢測有害刺激,然後最終 gate 那些有害刺激,並將其傳遞給神經纖維,以廣義的術語來說,作為痛苦的刺激。所以這是易激腸綜合症嗎?是的,我們可以稱之為可發展為易激腸綜合症的生物學基礎,等等,或者這些慢性消化不良,臨床上稱為腸腦互動障礙。我想稍作休息,感謝我們的贊助商,Inside Tracker。Inside Tracker是一個個性化的營養平台,分析您的血液和DNA數據,以幫助您更好地達成個人健康目標。現在,我一直相信定期做血液檢查,原因很簡單,因為許多影響您即時和長期健康的因素只能通過高品質的血液測試來分析。現在,許多血液測試的問題在於,您會收到有關代謝因素、脂質和荷爾蒙等的資訊,但您不知道該如何使用這些資訊。使用Inside Tracker,他們擁有一個非常易於使用的在線平台,讓您能夠查看您血液測試的結果,然後為您提供各種可行的工具,例如行為工具、營養工具和補充工具,這些可以幫助您將測試結果中的數值移動到對您最優化的範圍內。如果您想嘗試Inside Tracker,您可以訪問insidetracker.com/huberman以獲得新訂閱模型10%的折扣,該模型的價格顯著降低。再次重申,訪問insidetracker.com/huberman以獲得10%的折扣。作為一名神經科學家,我被訓練去思考神經視網膜,眼睛後部的光感知組織、耳蝸、內耳中的機械感官細胞,它們對聲波的反應不是直接的,而是通過多種不同的轉導器,然後當然你們都熟悉皮膚,它對壓力如觸摸、顫動、癢等的反應。根據你所告訴我的,我所理解的是,從我們的口腔到直腸的整個過程中,我們擁有感官細胞,這些細胞在評估我們所吃的食物的化學成分,發出寬泛的,甚至可能是粗糙的、緩慢的信號,以激變我們的食慾、幸福感,甚至我們的不適感,同時也直接向大腦發送信號,以驅動某些類型的思考、情緒和行為。
以下是您要求的繁體中文翻譯:
透過這條來自腸道的途徑,食物通常會引發什麼樣的思維、情緒和行為?因為你朋友的故事,他做了胃旁路手術後,對陽光面蛋的渴望或厭惡的關係完全改變,表明這是一個相當粗略的系統,但最終會聚焦於相當細微的決策。你點這個,避開那個。你非常喜歡這個,甚至對其他東西的想法感到噁心。這是相當高層次的決策。對大多數人來說,這可能看起來不像,但它在顯著影響行為,或在顯著層面上影響行為。這是正確的。當我想到那個具體的例子時,腸道經過重塑後,現在腸道對刺激變得非常敏感。當蛋黃中的脂質開始進入腸道時,如果敏感性發生了變化,這意味著它對刺激的反應速度或溝通速度,以及對刺激的顯著性或強度的敏感性,都可能改變,它可能會將曾經是排斥的東西,以微小的量表達為愉悅。這裡有一個明確的例子。在臨床上已經有充分的文獻記錄,接受胃旁路手術的患者實際上更容易形成酗酒的傾向。我認為這可能是從兩倍到七倍的機率。他們會發展成酗酒者。真的嗎?是的,因為現在他們的描述是,我之前不喜歡酒,但在手術幾個月後,我喝一杯紅酒,結果突然發現自己喝到兩杯、三杯、四杯,然後他們變得更敏感。生物學的精確性尚不清楚,但他們不僅變得更加敏感,還對那類刺激更具吸引力。我控制不住想問關於Ozempic、Monjaro和GLP-1(類胰高血糖素)的問題,這在最近的討論中非常受到關注,但現在有數百萬人正在使用這些藥物來治療糖尿病和減重。我的理解是,GLP-1在腦部,特別是下丘腦層面上作用來減少飢餓感,同時也在腸道層面上提供更大的胃脹感。關於GLP-1是否與神經細胞及你所描述的這條路徑相互作用的知識是否存在,考慮到這些神經細胞在渴望或厭惡中的作用?是的,這是一個互補性的問題。事實上,當我15年前開始研究這一領域時,這個領域中的科學家已經非常重視此類研究,胰高血糖素樣肽在這方面已經非常流行。事實上,這個領域中的人們專注於研究這種肽,因為它是胰腺中促進胰島素釋放最有效的刺激物之一。在胃旁路手術後,它的循環水平會實際上增加,並且已經有一些研究表明,這種胰高血糖素樣肽的效果,其實不是通過血液循環來實現,而是在神經纖維,尤其是迷走神經的局部作用。已經有一些人進行了關於此的討論,並且確實有一些內分泌細胞,這些神經內分泌細胞,至少在動物中,我認為它們是在消化道的更遠端,會對所有的宏量營養素,但主要是對糖做出反應,並釋放這種胰高血糖素樣肽1,然後這些胰高血糖素樣肽1會作用於神經末梢的特定受體,然後觸發其他行為。也認為它在腦幹層面上起作用,並會增強食慾的減少。所以我說這是一個互補的問題,因為在最初的幾毫秒內的實際選擇和對食物的感受,以及在幾分鐘、兩小時後發生的是你能吃多少以及何時該停止的量,因為在四個小時後,你又會回來感受到腸道的輕微刺激,因為腸道開始再次攪動並再次呼喚食物。記住,它必須供養兩個巨大的生物體,宿主本身,以及裡面的微生物,對吧?所以它必須每四個小時左右持續運作,這就是為什麼這些荷爾蒙會以週期性的方式作用,而神經遞質則是在胃腸道特定區域對精確刺激進行非常快速反應的方式運作。因此,這些神經內分泌細胞是釋放GLP1還是對GLP1作出的反應?他們釋放GLP1。他們釋放GLP1以短暫關閉飢餓。可能在細胞之間存在一些相互作用,您知道技術術語是自分泌或細胞之間的調節,但主要來說,他們是對刺激作出反應並將GLP1釋放到神經纖維上。對於我來說,我有一個理論,雖然沒有直接的數據,但我希望聽聽您對這一點的看法。我跟很多研究營養、腸腦軸以及微生物組的人交談過,他們在之前的幾集中提到的,必須學習的關鍵事物之一是人類無意識的,但也是有意識的,是給定食物之間的關係,該食物所含的宏量營養素、碳水化合物、蛋白質和脂肪的比例、該食物的味道、該食物的量所轉換成的卡路里,也包括物理體積,還有微量營養素。
我為什麼這麼說呢?嗯,越來越多的研究顯示,攝取高度加工的食物會導致攝取過多的卡路里,或是比攝取較為天然的食物多出更多的卡路里。單一成分或兩種成分的食物與含有許多不同成分的食物是非常不同的。對我來說,如果我們回溯一下進化史,當然,人們長期以來一直在製作燉菜和湯等東西,推測三明治的出現是出於對便利性或口味的需求,或是兩者兼有,你知道,把肉類、蛋白質夾在兩片麵包之間,類似這樣。我的三明治定義是,裡面也許還有一些蔬菜和起司,但這整個腸道的運作過程似乎是為了解構所攝取的東西,塑造選擇,正如你提到的有關食物選擇的部分,包括進一步消耗的食物量,以及是否返回那種食物或是避免它。這是正確的。在極端情況下,似乎非常明顯。這是一個經典描述的案例,對吧?你去某個地方吃宮保蝦,或者在某個地方吃扁豆湯,幾個小時之後,你會覺得不太對勁,開始出汗,有一些胃部不適,然後你對那個食物產生很強的厭惡,甚至可能是對整頓餐、甚至是整家餐廳、或是整個菜系,這取決於你是一個大類型選擇者還是細分類選擇者,正如我們在科學上所說的,對吧?你是做大範圍的決策還是細微的決策。這是在說,你會選擇回到同一間餐廳但點不同的東西,還是決定不再回去?但這是一個相當極端的案例,對吧?另一個極端是你吃了一種美味的食物,覺得很棒,餐廳和人們也很棒,然後你渴望更多那種食物,好吧?當然,這裡還有很多上下文的因素。但我們目前真正討論的,是如何在營養方面導航這整個景觀,並試圖了解這如何影響我們在瞬間的感受、味道,以及我們是否認為它對我們好或不好,是否認為它會以我們想要或不想要的方式影響我們的身體組成和健康。這些事情相當複雜,對吧?這至少和去大都會藝術博物館看一幅畫並試圖評估你是否真的喜歡那幅畫一樣複雜。事實上,可能比那還要複雜。但這正是我們所做的。我開始有一種感覺,再一次地,無意中提到,這個我們稱之為腸腦軸的路徑,實際上它是一種非常複雜的第六感。所以你剛才觸及了一個完整的主題範疇,這是我最喜歡的話題之一,因為從某個時刻開始,作為科學家,我們周遊世界,我開始變得非常清楚,無論我去到哪裡,我們對食物的銷售方式都異常相似,無論是玉米餅還是兩片麵包,這是另一種形式的玉米餅,你有碳水化合物。然後你添加一點肉或蘑菇,現在你有了蛋白質。或者魚肉或雞肉。肉食者會說蘑菇不是蛋白質,素食者會說蘑菇、豆類、扁豆是很好的蛋白質。我們不是來解決這場辯論。你可以隨便選擇。然後你添加生菜或其他蔬菜。這是那場討論的第一個停頓,因為這很迷人。有最近的研究顯示,如果從飲食中去除蛋白質,動物吞下那餐食後,它會評估那裡沒有蛋白質,然後停止進食那餐食。哇。就像點了素食玉米餅或捲餅或三明治,然後因為缺乏蛋白質而避免那個特定的玉米餅或三明治。因為它缺乏蛋白質。好的。所以缺乏動物性蛋白質的食物往往會在未來被避免。那麼這是第二部分。事實上,如果蛋白質含量較低,而不是完全缺失。如果蛋白質含量較低,動物會消耗更多的飲食,因為它試圖補償缺乏的蛋白質。顯然,如果裡面含有更愉悅的糖或脂肪,它會繼續吃那餐食,對吧?我明白了。如果蛋白質完全缺失,動物會避免那種飲食,除非那種飲食富含膳食纖維。我看到的一項我認為很有趣的研究是,因為某種原因,消化道中的微生物如果擁有足夠高度可消化的纖維,現在它們就會啟動合成必需氨基酸的能力。真的嗎?是的。而我們的腸道,意味著我們腸道中的神經元,基本上在等待、希望,我們能夠給它們來自動物來源的蛋白質。這是正確的。如果這些動物蛋白以肉、魚、蛋等形式到達,細胞就會向大腦發出信號,渴望更多這些食物,直到達到飽足感。但在缺乏這種蛋白質的情況下,動物快速學會,或者這個人也快速學會避免那種特定的食物,除非它裡面有纖維,在這種情況下,這些腸道細胞現在能夠合成必需氨基酸。微生物。失禮了,腸道中的微生物,這裡我們正在談論微生物組,能夠合成通常來自肉、雞、魚或蛋的必需氨基酸。沒錯。所以哇。我是一個雜食者。我喜歡肉,尤其是高品質的肉,但我也喜歡某些類型的蔬菜、水果和澱粉。但我有一些素食主義和全素朋友,他們中的許多人吃著高纖維的素食或全素飲食。
你是說纖維本身可以觸發腸道微生物群合成那些通常來自肉類的必需氨基酸。但你還說過,如果我沒記錯的話,如果那裡有少量的蛋白質,不是零蛋白質,而是少量的蛋白質,那麼我們會更加渴望這種食物,以此來獲取蛋白質。這非常有趣,因為這是我第一次認為這個論點符合假設,即我們本質上是氨基酸覓食機器,而完整蛋白質的來源是肉、魚、雞、蛋等等。有些人認為這些是“最佳的蛋白質形式”,最完整的形式。但也有很多素食者和純素食者似乎在素食飲食中茁壯成長。你告訴我,或許他們的腸道微生物群正在彌補缺乏完整動物蛋白的不足。然而,試圖限制肉類攝入的人,總的來說會怎樣,更加飢餓。因此,你會更好地選擇要麼放縱一次,要麼避免肉類,而不是僅僅吃少量。這是那個主意嗎?這個主意是身體或腸道能夠檢測到這一點,然後會試圖進行補償。其實我最近從哥倫比亞大學的朋友Laura Dubal那裡學到了這一點,她在蚊子及其如何吸血方面做了一些精彩的研究。她來參加過“胃旅者”系列的活動。她是從Leslie Volcel那裡來的嗎?是的。Volcel,沒錯。我所了解到的是,當蚊子不繁殖時,它們可以不依賴ATP作為能量分子,但它們不能產卵。它們需要蛋白質才能夠產卵,否則蚊子就無法下蛋。因此,這讓我們形成了腸道感知細胞(這些神經突細胞)對我們食物中的氨基酸含量是極其敏感的畫面,這對我來說非常合理。這一點還沒有被發表或證明。當然,現在我們進入了新數據的領域。我們希望強調這一點,標記起來,加粗並下劃線,因為我們現在處於可能出現的前沿。正確。觀察。但是,儘管如此,這仍然是一個非常有趣的話題。然而,有這樣一個相對長期存在的假設,即我們正在尋找必需氨基酸,因為它們是構建大腦和身體中許多重要事物的基石。事實上,還有證據支持這一點。例如,澳大利亞悉尼大學營養研究所的Steven Simpson教授是這些蛋白質杠桿假設的主要倡導者。事實上,蛋白質是最具填飽感的宏量營養素,所以這一點已經得到確認。這就是為什麼我們通常專注於糖和脂肪,但在蛋白質上有所忽略,因為蛋白質不如糖或脂肪那麼令人愉悅。但有趣的是,它是最具填飽感和最具營養價值的。正如你所知道的,這就像是最具限制性的,在商業上,它現在也是最昂貴的。是的。我確實有過這樣的經歷,在我生活中的某一時期,真的很喜歡甚至渴望甜食、甜品和類似的東西。我注意到,隨著時間的推移,如果我攝入足夠的肉類、雞、蛋、魚(這並不是說我吃了過多的食物),我的糖渴望會大幅降低。這只是我的個人經歷,但我知道這是我家人和其他人也有的經歷。但我向你保證,這是一個有趣的話題,對吧?我們無法僅停留在第一層。第二層是,在農業中,我們有這種本能,即種植互補的植物。例如,一個經典的例子,尤其在原住民社區中,有一種叫做“三明星”的植物,它是南瓜與某種纖維、以及玉米(碳水化合物)和豆類的組合。因此,在純植物性飲食中,努力獲取纖維、糖和氨基酸。確實如此。我在農場長大,我父母有農場。我記得他們在種植時,也會把豆子撒進去,而豆子會纏繞在玉米上。這似乎是非常自然的,這就是你所學習的方式。但是如果你想想,其實這是一種我們甚至在潛意識中發展出來的本能,即以這種方式進行農作,或者也許植物教會我們如何以這種方式進行種植,以至於現在當我們將它們放在盤子裡時,在營養上是如此合乎邏輯。因為如果你想想,我們每次吃飯時,都是如何安排那個盤子的呢?對吧?那裡有一些米飯,它在某些必需氨基酸上非常匱乏,但它提供碳水化合物。還有一些豆類,對吧?然後還有一些生菜。有時如果我們是雜食者,人們會放入肉類或其他類型的蛋白質,對吧?而且這確實因文化、季節、食物的可獲得性等各種因素而有所不同。既然我們談論到你的成長環境,你有一個非常迷人的故事。也許我們可以花幾分鐘來討論一下。你出生在哪裡?我出生在厄瓜多尔的亞馬遜,一個叫做El Chaco的小鎮。那裡位於安第斯山脈的東坡,通往亞馬遜,屬於那波省。巧合的是,這正是在1542年,Francisco de Orellana前往發現亞馬遜的途中經過的路徑。實際上他經過的那條小徑,後來我讀到,原住民在亞馬遜與安第斯山脈以及沿海線之間有這些小徑,已經存在了數千年。那麼你是在一個非常偏遠的地方長大的嗎?是的。早在1920年代,厄瓜多爾就發現了石油。1964年第一次進行勘探,第一口油井在一個叫做La Guagrio的小鎮,而那裡離我長大的城鎮現在只有大約三到四個小時的車程。但在那個時候,路況非常糟糕,大約需要八個小時。
以下是該段文字的繁體中文翻譯:
第一條道路在1974年通過了這裡,而我是在1983年出生的。
但我記得我們以前有一台巨大的柴油發電機,每天晚上7點到9點才會給我們提供電力。我記得我父親在鎮上買了第一台彩色電視,然後鄰居們會來到我們的客廳,我們就會一起看電影。哇。
那是在80年代。
那是在80年代,對吧?
是的。
這真是一段有趣的成長經歷。
那你是完全吃素還是也吃肉呢?如果有肉,那些肉是從哪裡來的?
主要是來自牛、羊和山羊。
那你是怎麼從亞馬遜轉向研究營養,最終進入神經科學的呢?
是啊,這是個問題,對吧?我越深入思考,越多質疑自己。我曾經認為這很簡單。你知道的,尤其是在我11歲的時候,我的父親,他生於1932年,在1940年時,他6歲就失去了父親,也就是我的祖父,他被送走了,然後他不得不去建立自己的生活。他是一位非常成功的企業家。但在那個過程中,他交了很多朋友和熟人。所以在我11歲的時候,我特別記得有一位他的朋友,在特種部隊的,來到我們家,因為那是通往亞馬遜叢林的主公路,特種部隊的軍人會在那裡受訓。他停下來說:「嘿,羅赫里奧,你打算怎麼處理迭戈?我認為是時候把他送進軍校了。」我記得在接下來的幾周內,我參加了考試,然後被軍校錄取,最後我就上了軍校。當時那是國內首屈一指的軍校。這一切隨著歲月的流逝,使我開始理解自己成長的環境。對一個孩子來說,這是一個非常有趣的環境。舉個例子,這所學校擁有全國第一和唯一的一座動物園。所以在我的教室裡,我真的可以看到獅子。我想在我入學的第二年或第三年,這一切開始改變,因為城市開始發展,而軍校則被迫遷移,他們將軍官的高等教育分開,然後把它們放在不同的地方。但這座動物園最終成為基多的第一座動物園。
等等,你說你們學校有帶獅子的動物園?
是的。
你說你可以從教室裡看到獅子。
而且它們大概也可以看到你。
我想它們應該能看見我。
嗯,我想它們應該也能看到你。獅子的視力應該相當好。我不知道它們的視力解析度如何,但我猜它們的視力應該不差。
它們確實會利用嗅覺狩獵,但它們同時也是以視覺為主的獵手。不過我特別記得一個場景,就是我爬上去。我想那是因為我們有一個奧林匹克游泳池,還有各種活動。足球場是國家隊的訓練場,因為他們沒有自己的訓練場。後來他們有了自己的訓練場。不過這是你隨著時間自然成長的經歷,對吧?但這些年下來,尤其是現在我反思這段經歷時,我意識到我在這樣的教育和經歷中是多麼的幸運。而現在我在這裡分享一些我的故事,希望透過這些故事能激勵一些人,特別是年輕人,去追逐自己的夢想。
所以你在厄瓜多爾上了軍校,畢業後決定去美國讀書。
在軍校裡,他們會選擇前10%的優秀學員,並給他們進行特殊訓練。因此,你實際上並沒有正常的暑假,而是進行軍事訓練。對我來說,進入軍官學院並不是特別困難,但相對來說是相當直接的。在那裡學習四年,就像美國的西點軍校那樣,然後成為一名軍官,對吧?事實上,我畢業時已經擁有了預備役軍官的資格。但在畢業前兩年,一位朋友告訴我,他更喜歡其他類型的職業,他說:「你不打算成為軍人,對吧?你應該學一些能幫助你父母的東西。」然後我問:「那會是什麼?」他說:「也許是農業。」當時我沒有想到人們可以研究農業,而農業是我們所有食物的基礎,對吧?然後我問:「去哪裡讀?」他第一次提到了這所位於薩莫拉諾的學校,這所學校是由標準水果公司的創始人捐贈的資金成立的,該公司最終成為了我想的「奇基塔香蕉」。薩莫拉諾位於洪都拉斯的特古西加爾巴以外。這是一所寄宿學校,你需要穿制服。因此,這有點像軍校,非常嚴格。你不能累積超過12個過失,否則會被送回家。
過失是怎麼獲得的?
早上6點在田裡工作遲到兩分鐘,就會扣兩個過失。兩分鐘遲到扣一個過失,累積12個,就會被請出去。
兩個過失。
兩個過失,你就得走。
這也包括房間的檢查。我們每週三晚上7點會檢查房間,非常仔細。如果他們在窗戶上看到一點灰塵,就會記過。你累積的過多,就得回家,對吧?所以這真的培養了品格,對吧?
你對你的孩子也這樣做嗎?
不會。
我覺得我變得很——
他們會整理自己的床嗎?
他們會整理自己的床,對。
但那是背景,而我在那裡學到了兩件事。
一件是關於獲得博士學位的想法,因為我注意到大多數領導者都有博士學位,尤其是在大學裡,而我意識到美國是博士學位的主要培訓基地之一。
另外一件事是營養。我對或許進入獸醫學院有點興趣。
然後我在加州的一個乳品農場有了一次經歷,讓我學會了營養的價值。
它更多是預防性而非緩解性,像是治療牛,對吧?
那讓我有了尋找營養訓練的決心。然後我的朋友阿貝爾·戈納斯(Abel Gornath)能夠把我聯繫到一些朋友和我在北卡羅來納州立大學的導師。
就在那裡,我最終取得了營養學的博士學位,這也成為了我的職業道路。
也許還有一個細節是,我對於選修第一堂生理學課非常興奮。
突然之間,我意識到在某種程度上,身體就像一台機器,對吧?這顯然是有限的思考方式,但身體就像一台機器。
其中一位教授是神經科學家。我跟他選了兩門人體生理學課。
當他解釋在突觸末端有這些囊泡,這些囊泡裡有能夠在突觸前活躍區域行走的蛋白質時,我感到特別興奮。
這就是我們如何運動的方式,你知道的,或類似的東西。
我想我一直把這些知識藏在心底,而當我有機會研究腸道時,我運用到了這些知識。
所以你對神經系統感到著迷嗎?
是的,對。
就我而言,沒有什麼比意識到我們都是由這些小細胞組成的更令人驚嘆的了,各種不同類型的細胞,但神經元基本上掌控了我們整個生命的經歷。這真是太神奇了。
這確實是一段從亞馬遜到這個桌子,還有更多的旅程,謝謝你分享這些。
你在一個植物豐富的環境中長大,我們稱之為亞馬遜,至少從我看到的圖片來看。讓我們談談植物、植物學。
還有這個想法,或許植物——用更簡單的說法——擁有某種智慧或組成,並不是隨意的,而是與我們的互動有關,對吧?
你描述了某些地方的農業如何發展,以包括並確保不同的宏量營養素和必需氨基酸的攝入,即使在缺乏動物蛋白的情況下。
南瓜、玉米和豆類。
你對亞馬遜的植物,甚至其他地方的植物,及其含有對我們腸道有益的化學物質的能力有什麼想法?但或許在大腦或其他器官的層面上也是如此?
你現在是如何看待植物的?
你提到智慧的第一件事,我不知道這個確切的術語是否合適,但我喜歡使用這個詞“智慧”,因為它反映了經驗,對吧?
而我提到反映的經驗是因為我們某種程度上是對經驗的反思。植物在地球上比任何其他動物存在的時間都要長,數百萬年,因此它們有更多的時間來真正經歷這片土地。
所以認為它們不知道發生了什麼,我覺得這或許有點天真。
我曾經去過馬雅遺址科潘的主要廣場,它位於洪都拉斯和瓜地馬拉之間。這是一座非常特別的馬雅城市。
在主要的廣場上,你會看到這些石碑,它們是幾個朝代的國王的主要石頭。
在這些金字塔的樓梯頂部,有一棵巨大橡膠樹,大約650歲。那棵樹在西班牙人登陸之前就已經在那裡了,也許在馬雅人還在慶祝某些事情的時候,或者就在那之後。
想像一下這個生物擁有多少信息。我們可以某種程度上進入這些信息,比如氣候變化、有機體、相互作用、運動,還有很多不同的事情,對吧?
我現在認為我們甚至沒有足夠的語言來理解單一一種生物體中可以儲存多少信息。
但再想一想葉綠體,或者細胞內的光合作用細胞器。它們是如何在這些生物體內經過數百年的進化而形成的?我認為未來或許,這現在更像是科幻小說,但未來我們或許能夠收集到這種類型的智慧,也能夠理解我們所生活的地方或地球的很多信息。
那是第一點。第二點是,這些植物已經與我們互動了幾百年,對吧?
而且顯然,我們是環境的產物,在這裡,駕駛在洛杉磯或一個主要城市對我們來說就如同第二天性,對吧?
但是如果你走進叢林,那突然之間,就不會是一樣的情況。
但是對於那些在叢林中生活了幾百年的人來說,突然間他們能夠如此敏銳地描述叢林的樣貌,叢林的構成在那裡。
我看到原住民赤腳走在叢林裡,剛要踩到一片葉子時,他們會停下來,然後指著那片葉子,告訴我,『你看,葉子下面。』然後我把葉子掀開,一隻狼蛛就出現了,這種能力怎麼能理解呢?我並沒有那種敏銳的感官或智慧來弄清楚這一點,但他們卻能,是吧?而且顯然這只是我未具備的一種感官知覺的層次,但我認為在這當中還有很多互動可以學習。
當然,不僅僅是用來食用,還用來藥用、製作纖維和許多其他功能。這些植物一直是這些人如何導航他們世界的生態系統的一部分,從製作獨木舟到製作背包,以便把魚從河裡帶回家,對吧?那麼,你認為我們是如何演變出食物選擇和口味偏好的呢?我想像人類在我們之前的日子裡,飢餓時,腸胃開始叫喚,四周都是這些植物,有堅果、有漿果等等。他們顯然沒有其他選擇,只能消費這些植物,並在口腔層面作出判斷,像是『這個是苦的,不行』,也許最終會烹煮看看這是否改變了這種關係,我在想生的橡實和熟的橡實。但最終可以說這是一個大量的試錯過程,這些神經小聚細胞,確實在我們出現之前就存在了很久,扮演了辨別這些植物、樹皮、根部、堅果、漿果的關鍵角色,暫且不談肉類和其他動物蛋白,並作出關於什麼是有營養的、什麼是安全的、什麼是不安全的決策。這是一個相當複雜的過程,因為有些東西可能味道不錯,下去也沒問題,但隨後卻會帶來嚴重的麻煩。
但考慮到攝取足夠的宏量營養素至關重要,以及日常生存中對微量營養素的需求,更不用說繁殖和延續,這幾乎可以想像是與呼吸同樣重要。在我們的神經系統中,神經小聚細胞通往大腦的這條路徑,為了作出味道好、味道壞或一般的決策,或許是神經系統最重要的核心功能之一。一旦我們經過那些控制呼吸、心率、體溫調節等基本要素,我認為在感官中,這至少和視覺同樣重要,甚至更重要,確保我們能夠從日到夜生存下去。
是的,這正確。這就是我認為生物學有一個很大的空白的地方。如果我帶上生物學的帽子,憑著我的生物學訓練,我就無法解釋我們是怎麼理解的。即使你去市裡的植物園,也很難弄清楚什麼植物是用來做什麼的,對吧?什麼是安全食用的?是否需要烹調?也許你能透過觸摸來了解某些仙人掌,對吧?所以從生物的角度來看,我認為那裡還有相當多的東西可以探索和學習。
從人類學的角度,這方面有一些非常有趣的研究。所以人類學家和植物學家在研究植物的過程中,探索叢林,不僅是亞馬遜,還有婆羅洲、斯里蘭卡等等,也研究原住民與植物之間的互動。如果你查看相關文獻,就會發現出現了一種模式,原住民會談到他們實際上是如何從植物那裡學習的,植物是教導他們的。因此我才會從生物學的角度說,我們如何能夠調和這一點?我認為仍有許多需要學習的地方。
從植物那裡學習是什麼意思呢?我的意思是,這在直覺上似乎是合理的。當你說到把植物視為當地環境的教師時,當它們是開放狀態時,對環境進行感知;當它們閉合時。但在將這些轉化為人類如何學會在特定環境中導航(導航的意思是在這些環境中茁壯成長)方面,我們該如何進行?這意味著將植物拿來研磨,找出它們的成分嗎?還是這太過於簡化了?這會不會讓我們只得到一個沒有意義的零件清單?就像如果我把一輛車或一架飛機的所有部件都擺在面前,那麼它並不會告訴我們關於這個東西飛行的任何信息。
是的,這就是我為什麼說這更多關於人類學研究的原因,特別是那些科學家去過那裡,學習語言,與原住民共同生活,並開始理解他們文化和互動的動態。然後,比如說他們如何對植物進行分類。他們對植物的分類方式,從多個層面來看比我們的兩名系統或品種的科學分類要豐富得多。例如,他們不僅考慮味道,還考慮形狀、分佈位置、植物如何隨著一年中的時間變化。舉例來說,有一種美麗的植物,人們稱之為『嘴唇植物』。我不知道你是否見過,但如果你在網上搜索一下,你會看到它的樣子。它看起來就像嘴唇,真的像嘴唇的那樣。它有著紅色漂亮的嘴唇,這種植物卻被用來緩解疼痛、處理某些皮膚病,也用於一些儀式。這些植物的絕大多數,原住民與植物的互動都是從一個神聖的層次來進行的。對這些植物是有著極大的尊重。 所以,是的,我認為從生物學的角度來看,還有很多東西可以理解、探索和定義。
我同意你的看法,單單考慮將它研磨並放入茶壺中,或許過於簡化了。這可以是一個理解的起點,但確實是一種簡約主義。如今,在生物醫學研究和臨床研究領域,似乎對植物性迷幻劑的興趣不斷增加,例如麥角酸二乙酯(LSD)、迷幻菇中的賽洛西賓以及其他類似的植物,如阿亞胡斯卡(ayahuasca)和伊波卡(iboga)。所以看來,科學與植物在臨床應用層面上在某種程度上已經融合了。當然,仍然有整個植物生物學的領域是極其重要的。我想大多數人可能並沒有意識到這一點,但我們對晝夜節律的理解,無意中是從我們對植物晝夜節律的理解起步的,而後轉化為對哺乳類的理解,這是一個美妙的研究成果,斯蒂夫·凱(Steve Kay)和其他人研究了葉片開啟的晝夜節律,整個植物的朝向以及其他植物特徵與哺乳類(包括我們)的覺醒水平變化之間的相互關係,這就是為什麼我總是告訴人們早上要曬陽光,晚上避免明亮的光線。
所以,你對植物作為藥物來源的看法是什麼?不論是迷幻的還是其他的?我認為,傳統上藥物的發展正是來自於這些植物。我去年和家人參觀了牛津植物園,進入園區後他們有一個美麗的花園,建立於1621年。我想這是英國第一個植物園,他們有一個很棒的藥用植物收集。那裡有一個很樸素的小牌子,介紹上寫道大約80%的藥物仍然直接來自於植物。真的?是的。如果你仔細想想,這其實是有道理的,對吧?因為當我們想到我們能夠開發的藥物時,這些藥物的效果是驚人的,特別是對於某些慢性疾病,但我們的藥物種類並不算多,所以我認為這顯然是我們社會的一個重大進步,我們能夠識別分子、合成分子、包裝分子,使其在特定部位生物可利用。當我們能夠將這一切與植物經過—我一直在說它們的智慧—因為它們以某種方式發展出了不僅是一種分子的能力,而是像其他組合的其他東西,可以提供植物完整的體驗,這才是真正的價值。
例如,馬黛茶(yerba mate)中不僅有咖啡因,因為它與一杯濃縮咖啡很不一樣。如果你喝的是完整的馬黛茶,它不僅能給你能量,還能提供針對馬黛茶的特定整體體驗。對吧?沒錯,這是一種與咖啡截然不同的主觀體驗,而我很喜歡咖啡、濃縮咖啡和馬黛茶。你是那位向我介紹… 瓜友薩(Guayusa)的。對,瓜友薩的馬黛茶(Ilex paraguarensis)。瓜友薩是 Ilex guayusa,它不如馬黛茶苦,但它的咖啡因含量幾乎與咖啡相當,還含有抗氧化劑和其他化合物,能給你非常平滑的體驗。亞馬遜的土著人每早四點左右喝一杯瓜友薩,四到六點之間,他們很早就醒來。他們甚至稱之為,是的,這就像越早起床的雅克·威林(Jocko Willink)。是的,有些人理解這個笑話。他每天早上醒來,會拍攝他的卡西歐手錶,已經是四點三十分在訓練。對雅克來說,瓜友薩並不需要。他們稱之為瓜友薩的味道(guaya’sa upinaura),這是早晨 ritualistic 的喝瓜友薩,一家人會在早上討論前幾天或幾周所遇到的問題,無論是與家族內的其他社區,還是關於某些小孩的錯誤進行溝通,然後他們計劃一天的活動,喝著瓜友薩,五點半的時候,因為他們會把瓜友薩煮沸,然後不斷添加水。然後在五點半,他們會吃一種叫… 的碗中的 chonta。Chonta 是一種富含脂質和纖維的棕櫚果。他們喝瓜友薩因為瓜友薩可以給他們能量,療癒任何疼痛,並抑制食慾,所以他們會在下午三點吃東西,抑制或調節食慾。正如馬黛茶所做的那樣。馬黛茶和瓜友薩的作用之一是輕度到中度的食慾抑制。然後如果將其與 chonta 結合,chonta 提供脂質,那麼這其實就是一頓完整的餐,直到下午三點,他們會去田裡工作。很有趣。他們實際上是在一個咖啡因的水分中開始這一天,然後在某些圈子裡被稱作脂肪禁食,意味著攝取脂質來抵抗飢餓。是的,我的意思是這是四大營養素中卡路里密度最高的來源。而且這是一種以植物為基礎的飲食,我想,是吧?他們是一個健康的文化嗎?他們活得很久嗎?我不太了解,應該多多閱讀這方面的資料。我對這些社區的健康狀況的研究了解並不深。但我可以告訴你的是,至少在口耳相傳中,我想說糖尿病等問題並不那麼普遍。但他們显然通過社會接觸,有其他的問題。這樣的早晨對話儀式非常迷人,關於家庭、文化以及計劃一天所需的一切。這個播客中曾有客人是薩欽·潘達博士(Dr. Sachin Panda),他在索爾克生物學研究所,因其對間歇性禁食、時限餵食的研究而聞名,但他也從事了優秀的晝夜生物學研究。
他談到了爐邊傾談的用法,不是那種在舞台上的,而是你知道的,晚上圍著火聚會的方式,這在许多文化中都有存在,人們會反思前一天的事情,討論社會和工作上的議題,並且分解發生的事情,進行對話,這是關於建立和修復關係的。這聽起來像是在這個小組中——這是什麼樣的團體?是鄉村的嗎?這只是——原住民社區,因為在亞馬遜地區有大約70個社區已被記錄下來,擁有自己的語言和傳統,並且它們中的許多共享相同類型的傳統。如果你這樣想,像播客就算是一種對這種對話的演變,對吧?就像我們可以進行這種延伸的對話,獲取那些更原始的東西,那些我們在前額葉皮層中立即反應、討論的東西,比如說這些發現、這些識別,但然後我們會進入一個部分,就是對整個社區來說這意味著什麼?嗯,有在行動、有在反思,還有在休息與恢復,對嗎?而且還有一種過生活的方式,為了下一代,對吧?嗯,你知道?是的,傳遞——傳承。教訓。教訓,但如果可以的話,它們都是有關於其他人的技術和成功的,你在繼續前進的過程中可以這樣做。非常有趣。如果可以的話,我現在想返回到生物學,神經系統。絕對可以。謝謝你分享在厄瓜多爾的一些背景故事,真是引人入勝。我有時會喝一杯貴尤薩(guayusa)。有時我會將鬆葉馬黛茶和貴尤薩混合在一起。正如你所說,這是——喝起來感覺如何?我真的很喜歡。大多數時候,我會選擇鬆葉馬黛茶或眼鏡蛇馬黛茶。但有時我會加上貴尤薩葉。正如你提到的,我喜歡的是,你可以連續幾個小時倒水在上面,隨著時間的推移,味道會變得不同。我猜是在不同的濃度中提取了不同的東西,隨著時間的推移。我知道這不是一門精確的科學,你知道?這很有趣。今天我們談論的是非常精確的神經元和追蹤神經元的方法,以及在腸道層面上感知特定氨基酸和脂質。然後我們也會談到更宏觀的視野,即植物有許多需要以某種比例共存的東西,而這些植物是為我們進化出來的。所以我們有點跨越這個持續體的兩端。如果可以的話,讓我分享他們的故事。不久之前,我在附近的城鎮拜訪了一位朋友,一位原住民朋友,他生產了一些在地球上最好的巧克力。因為實際上,昵哥可可(Theobroma cacao)植物最近被記錄到已在我的家鄉厄瓜多爾domesticated,並且他們已經做了一些追蹤和基因追蹤。所以他生產了一些最好的巧克力,字面上是他在那里收穫的,然後他為我們烘焙、磨碎,然後為我們準備的。瑞士人或比利時人,對吧,聲稱擁有最好的巧克力。現在我們知道,厄瓜多爾是最好的巧克力之地。我想我剛才讓大量瑞士人和比利時人生氣了,但他們有非常黑暗的品種嗎?我喜歡極暗的品種,你知道的,95%。甚至100%的巧克力,如果來自優質來源,也會非常美味。這就像直接從奶牛身上擠出的牛奶,對吧?他說,迭戈(Diego),你必須試試和貴尤薩混合。他把巧克力和貴尤薩混合在一起。作為一種飲料嗎?像一種沖泡的飲品,天哪,這會讓你翱翔,對吧?貴尤薩熱巧克力。是的。太棒了。這是一次非常順滑的體驗,對吧?就像你把這種能量茶和最好的巧克力混合在一起。所以我們不是在談吃巧克力和喝茶,而是在談把巧克力融化在貴尤薩中。它是什麼樣的一種,對吧?當然,我想我直到凌晨三點都沒辦法睡得著,右嗎?對。這和他們這些團體早上這麼早就喝貴尤薩有關,對吧?沒錯。是的。我在凌晨4點、5點時需要咖啡因,否則我會再次入睡。因此回到腸道和神經系統,特別是在腦部,我們還沒有談到腦部。我們沒有討論過。所以從腸道傳送的信息通過這些神經元細胞上升到……你提到的草鱗神經節(no-dose ganglion),這個名字太酷了。這是一個神經節,在這種情況下是神經元的聚合體。所以這就像一小批神經元,然後將一個連接發送到腦部。他們將信息發送到哪些腦區,或許我們可以通過名稱和功能來描述這些區域,這些腦區通常負責什麼。也許應該先說明,最終會連接到整個腦部。對。一切最終都會連接到一切。就像谷歌地圖一樣,所有東西都連接到所有東西。但這些信息的主要接收者是什麼?首先,感覺整合的第一個節點在腦幹中,例如,該腦內的孤束核(nucleus tractus solitarius)位於特定區域。尾部是一個區域。而NTS,對那些不知道的人來說,參與調節飢餓感和食慾。沒錯。或者也許是那些功能,但比如說,那似乎是一個營養感應的整合區域。當我們說驅動飢餓感、食慾、營養的感覺整合時,我的意思是,若人們能理解神經系統的語言是化學的和電的,那該多好。所以當這些神經元活躍時,我們往往會渴望某些食物,真實地尋找它們,走向冰箱,在不同的選擇中,走向那個東西,選擇它並放入我們的嘴裡。
所以可以推測這推動了獎勵系統、運動系統。
我的意思是,我們所稱的飢餓和食慾其實是一連串不同大腦迴路的多米諾效應。
我們知道孤束核是否會投射到與多巴胺釋放和渴望有關的腦區嗎?
是的。
這個領域已經有一些來自不同神經科學家的精美研究,比如從那裡追蹤到許多其他區域的迴路。
例如,視下丘腦,它負責非常基本的行為功能,以及紋狀體,那裡有多巴胺釋放,然後產生愉悅的感覺和獎勵。
在這裡還有幾個其他區域參與這一感官整合。
從神經膠細胞的研究中仍然有許多工作需要完成。
有跡據表明它們直接連接到一些多巴胺釋放的區域,基底節在大腦中。
這就是為什麼它們引起了增強的效果,比如在外側下丘腦和其他區域。
我認為最終在消化道的不同區域仍存在相當大的差距。
今天我們只談到食道,對吧?
我認為食道的研究還有一些工作。
或許,史蒂夫·利伯利茨在這方面有研究。
另一位偉大的神經科學家在食道的感官生物學方面進行了一些非常精細的詳細研究。
關於食道的特定細胞是如何被神經支配的,或如何理解環境,仍有相當大的生物學空白。
胃的情況也是如此,以及最終這些區域如何融入大腦的不同區域。
即便如此,我對我們早先討論的每一個瓣膜感到著迷,比如胃食道括約肌、幽門或回盲交界處。
是的。
我們應該為人們做一些說明。
我絕對不是腸胃方面的專家。
但博爾赫斯博士提到的是,腸道從口腔延伸到直腸,不僅僅是一系列不同直徑的管道,而是有瓣膜和括約肌,這些括約肌可以關閉和打開以不同程度的方式,以允許或禁止從一個腔室到另一個腔室的通過,使得某些事情可以在某一區域發生,像是食道、胃或在通過其他腔室之前。
因此,我聽到您說在這些腔室中發生了重要的處理。
括約肌決定了這種處理持續多久,並且不同的神經膠細胞群可能檢測出食物中的不同特性和數量——食物中的化學特性和數量——並將其傳遞給大腦。
正確。
我認為既然我們已經進入這個領域的未來,雖然目前還沒有直接的公開證據,但我認為這將是一個有趣的領域。
因此,腸道作為大腦也會產生這些電模式。
這些電模式根據禁食與進食及生理節律而變化。
你可能無法意識到時差。
腸道在凌晨三點要求你吃漢堡,而你的大腦告訴腸道,你知道,可以請你去睡覺,對吧?
這些電模式,這些電波通過胃腸道傳播,有許多不同的細胞。例如,腸道神經元協調這些細胞。
還有這些卡哈間質細胞。
所以聖地亞哥·拉蒙·卡哈。
有史以來最偉大的神經生物學家。
沒錯。
這是以他的名字命名的。
他實際上在他的經典著作《神經系統組織學》的第二卷中,最後一幅插圖談到了腸道絨毛的神經支配。
真是美妙。
對於那些不知道的人來說,卡哈在1906年與卡米拉·高爾基共享了諾貝爾獎。
他們共同開發工具,並映射出神經系統的結構。
可以公平地說,卡哈在神經系統方面擁有超自然的洞察力。
他研究了許多不同動物的神經系統,使用的是死去的標本。
這個笑話,儘管不好笑,就是許多動物種進入了他的實驗室,但很少有能走出去的。
但通過在顯微鏡下觀察固定標本,然後將它們繪製出來,基本上提出了有關神經系統如何工作的主要假說。
不僅是其結構,還包括神經可塑性。
哺乳動物中樞神經系統神經元無法再生的原因。
這就是為什麼在創傷性腦損傷或中風後,往往會出現功能喪失,無法恢復。
有時是可以恢復的,年輕時受傷的人通常可以恢復某些功能。
從電流在神經系統中的流向,一切都是透過觀察那些未曾生存的組織。
沒有電生理學,沒有行為實驗,僅僅是生的,但令人難以置信的、似乎超自然的直覺和洞察力。
驚人。
是的,他的某本書中有一句話提到,當他被邀請到他一位朋友的英國時。
我不記得他是誰了,他在19世紀80年代末是一位著名的神經科學家,曾幫助他將他的研究向其他觀眾展示,並邀請他到英國。
所以他在那裡說花了大約三個月的時間去那個地方,對吧?
這是一次為期三個月的旅行。
所以他說他隨身帶著顯微鏡。
在房間裡,他能夠進行一些這樣的觀察。
一位奇特的人,因為在去實驗室的路上攜帶一把很重的鐵傘來進行身體鍛鍊而聞名。他是一個非常、非常健壯的體能標本。據說,我不知道是哪一位,一個相當粗魯的人,並不太令人愉快,控制得很嚴格。但無論如何,腸道的細胞有些是以克喬(cajol)命名的,即克喬間質細胞。您剛剛步入了一些神經科學的歷史,但這是重要的歷史。它們發出電流,對吧?到目前為止,似乎這些括約肌調節著這種電流的釋放。哦,就像是一種樂器。是的。您可能會認為這是因為腸道,或許在這裡我們甚至更深入一些,我讀過一位來自英國的哲學家的著作,我會對此做大致的意譯,所以請不要引用我,但內容大致是如果我們是我們所吃的東西,那麼食物變成我們,而我們變成食物的地方就應該是腸道,對吧?因為那裡是食物被實際吸收的地方,對吧?這是一個非常吸引人的觀點。第二點是食物進入我們的頻率會調節整個身體,對吧?因此,身體透過這些電流,這些電波應與整個神經系統的電流保持同步。我認為在未來,這裡將會有一個迷人的領域來理解這些身體和大腦的波如何彼此同步。因為我們知道,例如,有時當我們感到饑餓時,會變得生氣,會因為沒有食物而感到惱火,或許這是消化道和神經系統之間電波釋放的不協調。所以我認為這僅僅是大腦在器官對器官層面上與腸道相連的一個領域,以使我們能夠最終正常運作,對吧?因為這是我們將外部世界的食物整合進入整個系統的方式,從而維持整個生物體的運行。
我們的警覺性確實與我們的預期水平相連,而我們對食物的預期在很大程度上影響著我們的興奮水平,即警覺性。正如您提到的,我們是一種日行性物種,因此在半夜感到饑餓是很不尋常的。許多這些途徑在半夜都會關閉,消化的速度也會有所不同,通常我們的食慾在白天會比半夜更強。不僅如此,我認為腸道層面上發生的事情會告訴大腦:“我們昨天的營養攝取足夠嗎?我們處於充足的狀態嗎?”此外,腸道感知的心理學層面我們還沒有真正觸及。作為一名科學家,也是擁有腸腦通路的人,您對這種所謂的腸道直覺有何看法?
您會遇到某些人,他們會讓您感到放鬆和溫暖,您會想要更進一步了解他們。而有些人,不論原因如何,您會覺得有點不對勁,我們能在身體層面感知到一些信息來通知我們的大腦,而這個過程尚未被理解。但我們知道迷走神經,這是一條多分支的、龐大的通路,可能是神經系統的一個主要分支,實際上在大腦和身體之間進行雙向的交流。而且當我們在某個人或某樣東西附近時,當它感覺“不對勁”時,迷走神經是參與其中的。
在這方面有幾個有趣的事實,卡爾·榮格的學說提到了潛意識,以及我們是如何積累所有這些經歷的,這些經歷在生活中不斷積累。並不是說它們不再被儲存,而是它們回到了潛意識,最終成為所謂的直覺的一部分。我們有這種直覺的感覺。我們分析過一些語言。過去,人們在許多不同的語言中告訴我,這個“直覺”的表達在許多語言中都有,比如在葡萄牙語中是“frio de barrigo”,您知道,就是“肚子冷”,您感覺到寒冷。在西班牙語中,我們稱之為“pre-sentimiento”,像是一種預感,或者預感,翻譯過來的話會是更多的感覺。如果它首先到達,是的,在您能夠表達之前,對吧?因此,在整個身體中都有這樣一種儲存,根據上下文,它會給您一種特定的感覺,對吧?這就是我們談論直覺的原因。
還有另一個方面是,食物如何同步這種直覺。這看起來似乎會在人與人之間同步這種直覺,因為如果您仔細想想,我們有這種儀式化的方式來提供食物。當我們通常口語化地說,“去喝杯咖啡吧”,而我們的意思往往是,“我們去聊聊生意,未來,解決某個問題,”但我們談論的是咖啡的這個杯子,我們需要分享。而且我認為有些心理學家已經進行了一些相關研究,他們說如果我們吃的食物更相似,我們在某個時刻更有可能建立聯繫。所以這是一個方面,這就是為什麼我們分享食物。
有趣的是,這個想法是不是食物的化學成分實際上創造了一種共同的經驗,使人們更容易聯結,還是食物的具體成分真的驅動了關係的建立?是的,如果我們回到“我們就是我們所吃的,”那麼如果我們吃相同的東西,那麼我們應該更像彼此,對吧?這就是為什麼在社區中,人們會分享食物。事實上,如果您走進某些特定社區,您會看到人們互相傳遞食物。
你傳遞飲品,而分享飲品是非常普遍的對吧?
是的,當然,在浪漫的聯結中,有許多因素,當然,但食物、性和睡眠這些更基本的功能最初代表了共同聯結的地方,對吧?
還有對話,當然,和價值觀等等,對吧?
不可以忽略任何這些,它們也是必不可少的。
但談到安全感、與某人共融的感受,這些非常基本的生物功能。
是的,在商業上也是這樣,對吧?像是人們,有研究像是行為經濟學家。他們談到商業在食物或飲品上更容易發生,對吧?
像是在決策方面有這種同步性。
而在這方面有一個第三個維度還沒有被很好地探索,但我懷疑在不久的將來會開始被探索。
我之前讀到一篇非常優雅的論文,作者是沃爾特·坎農(Walter Cannon)。你可能想擴展一下沃爾特·坎農是誰,但他是生理學研究的創始人物之一。
對,自主生理學。
自主生理學,對吧?
是的。
在哈佛大學的生理學,20世紀20年代和30年代,他是《身體的智慧》(The Wisdom of the Body)的作者。他有一篇論文,或者說他在1930年代發表了一篇論文,名為《巫毒之死》(Voodoo Death)。我記得我看到這個標題時,心裡想,「喔,這是值得坐下來仔細解剖的東西。」
你知道嗎?
是的,好的標題。
好的標題。
如果你想讓人們閱讀它,這是一個好標題。
他基本上,精華是,讓我看看我能否公正地表達,但顯然我會省略大部分細節。但這篇論文的要點是,在某些觀察中,在一些原住民部落中,我相信他是在非洲,如果年輕人的心理受到薩滿的驚嚇,他們就不會執行某個特定的任務,對吧?
整個心理狀態的水平,可以說,可能導致死亡,就像是慣例法術一樣,對吧?
這就是為什麼它被稱為巫毒之死。坎農所描述的是,這是一種迷走神經和周邊神經系統的激活,這是一種通過潛意識的超激活,並且在某些部落中,至少這是他解釋的發生情況。我相信他對一些動物進行了一些實驗,但他所說的是,當部落中某位成員施加這種法術,並且這個成員在更高或更具影響力的地位上時,會導致周邊神經系統的高張力激活。特別是如果另一位成員,尤其是當它與某些事情搭配時,對吧?
比如說,如果你出去,不聽我告訴你的話,然後你看到一隻黑貓,那兩件事搭在一起,你現在就超激活了,對吧?然後變得迷信。但沃爾特·坎農去解釋的是,這是周邊神經系統的高張力激活。
顯然,裡面可能還有更多的細節,但這篇論文確實突顯出一個我們尚未了解的探索領域。
這是神經系統潛意識的閾值,它如何驅使我們增加迷信,驅動本能去消費某些東西或以某種方式行為,對吧?
是的,所以聽起來這是通過語句和認知的配對學習,但這是通過迷走神經來驅動的,以控制其周邊器官的行為。
這是專業術語,意思是如果我們聽到並相信某些事件會引起我們生理的某些變化,它們在某些情況下是可以實現的。
在這個地方吃這個食物你會生病。
在這個地方吃這個食物你會感覺好,這是學習的聯繫。
最終,這是生理上的,但聽起來似乎受到許多學習效應的影響。
既然我們在談論迷走神經,我覺得這是一個很好的機會可以提到很多人理所當然地認為迷走神經的激活始終是關於平靜神經系統的。
而事實上,迷走神經是位於副交感神經路徑之下,但我認為人們要知道的是,無論是實驗上還是臨床上,如果刺激迷走神經,你會得到完全相反的效果。
你會得到興奮效果。這在做不同生理學的實驗室中是常見的。在臨床背景下,有時用迷走神經刺激器治療抑鬱症患者,這無疑並不是讓神經系統更加鎮靜或抑鬱,而是驅動警覺性和興奮感。因此,我認為我們必須確保我們看待迷走神經系統,並將迷走神經路徑描述為既可以引發平靜、放鬆、休息與消化(有時被稱為)的狀態,也可以引發興奮和警覺,甚至恐懼。
所以我把迷走神經看作是有許多不同路徑的高速公路,有著大量的輸入和輸出,非常容易受到學習的影響。
而且,確實,迷走神經可以通過多種方法減慢心率,比如深呼吸。我們早些時候談到的壓力調節,我的實驗室在研究的就是這一點,延長你的呼氣。這是最基本的方法。
用力呼吸,兩次吸氣後進行一次完全的呼氣,使肺部排空。這些都是已知的核心生理機制,可以激活迷走神經並導致平靜。
但我把迷走神經視為一種加速器,包括基於興奮的加速器路徑和剎車。
而我們的迷走神經激活的基礎水平反映了我們系統的轉速,
我們是處於平靜的狀態,還是活躍的較高程度?
如此有趣的路徑,如此有趣的神經系統領域,但我們還不真正了解。
沒有,因為像這樣,主要的分支和路徑現在才剛剛開始被理解。
我們在純淨的海灘上。
是的。
現在我聽到你提到嗡嗡聲的時候,例如,有一個迷走神經的分支支配著耳朵,內耳。
這就是為什麼人們相信,並且我認為有一些證據表明,某些頻率的音樂會讓你感到平靜,因為它會立即使迷走神經以某種頻率震動。
是的。
嗡嗡聲與血管擴張有關,這與鎮靜效果相關,而任何激活交感神經系統或自律神經系統的行為,或有時所稱的「戰鬥或逃跑反應」則會導致血管收縮。
如果你想想,許多宗教實踐中都包含了嗡嗡聲,對吧?
有唱歌,有聲音,聲音在運動中扮演著重要角色。
有一種特定的頻率會讓你運動,讓你更加平靜,讓你表現得更好。
是這樣嗎?
是的,至少在跑步者中有一些證據表明,他們偏好某一類型的頻率來跑步,對吧?
所以,有一個特定的跑步或呼吸的步伐。
而且聲音,特定的聲音。
他們腳步的聲音。
不,音樂的聲音。
如果你播放某種音樂,對吧?
而且腳步的聲音也可能是這樣,對吧?只是這方面尚未被深入探討,對吧?這是非常迷人的。
你知道,當我思考神經系統時,我想到的是處理顏色、光線等的精緻過程。
但是當涉及到我們的幸福感、喚醒水準、睡眠等等時,這些相對的,我不想稱之為粗糙,因為它們實際上是非常複雜的。
它們進化得非常複雜,但這些宏觀信號,比如早晨進入的光線,有著長波長和短波長的對比。
這就是告訴我們的大腦是早上的信號。
沒錯。
所以橙色、紅色、藍色的對比,即使有雲層覆蓋,這兩種不同的光質之間的差異也表明現在是早晨。
當太陽在頭頂上,您不會看到那樣的黃色、藍色或橙色、藍色、紅色、藍色的對比。
但在日落時,它再次出現,並在告知我們。
所以聽起來像是腸道中的特定化學物質告訴我們,這是好的,繼續尋求更多這個。
而且也許你發現它的地方是一個好的地方,相反的情況也可能成立。
是的。
這是一個全新的領域,腸道中的感覺系統,我們甚至還沒有開始清晰地表達記憶。
我們如何記住,像是那頓第一餐?
就像兒時在《美食總動員》中的情景一樣,對吧?
那是截然不同的。我仍然記得一些我母親為我準備的非常簡單、樸素的膳食,對我來說是無價的,對吧?
每當我回家時,母親有時會不經請求地為我準備那些,這會讓你回到那個年齡。
是的。
記憶系統與味覺和嗅覺緊密相關,這毫無疑問。
然後就像它們如何觸發那些感覺,或更進一步加強這些感覺。我們還沒有開始表達。
而當我說表達,是因為我們甚至沒有語言來提及這些事情。
你知道,這就是為什麼在最開始的時候,我們在那裡交談時,我們說到鼻子和大腦的軸線,對吧?
我們只是根據當時擁有的去表述。
我真的認為,語言會繼續演變,幫助我們能夠更精確、更豐富、更優雅地表達器官如何彼此交流,塑造我們成為我們。
在我們的一篇論文中,我們引用了《胃的回憶》這本書中的美麗片段。
這本書是由一位法國人在1853年寫的,根據第一頁所述,作者是內政部部長,因為對所有可能閱讀的人。
然後在第21頁,它開始描述腸道和大腦之間的對話,裡面寫道:
腸道如何通過這兩組電線快速地與大腦溝通,告知我們每天在進食的情況下以精確和迅速的方式到達大腦。
這樣大腦就可以產生自己的感覺和印象。
然後他說,從胃的角度來看,當我變得不再進行消化時,意味著「當我停止運作時」,那麼大腦也會變得易怒和暴躁。
我同意,我同意。
從腸道到大腦的方向來看人類的經驗是非常有趣的,而不是從大腦到腸道。
沒錯。
我時不時會關注一下健康、心理健康和身體健康的景觀,你會發現在此情況下,受到良好教育的人們對於如何在生活的許多不同範疇中做出決策有著深刻的思考,並以一種真正尊重我們各自的偏好和需求的方式去做。
好吧,就像瑪莎·貝克 (Martha Beck),我不知道你是否聽過她,但她擁有哈佛大學的三個學位,並且談了很多關於如何透過直覺來感知決策的方式,這種直覺更多來自身體,更多與特定的腦迴路相關,而不是我們的分析方式,比如利弊清單。當然,利弊清單和一些顯然重要的指標,如客觀指標,比如這是否是合適的薪水、合適的地點等等,這些對於決策是重要的,而我們在美國和世界上很多地方的學校裡都有這樣的訓練,這非常關鍵,但還有另一種訓練,還有一種自我的學習,可以極其有用,幾乎總是回到先有身體,再到認知和決策。我覺得現代人正試圖學會如何通過這種更古老的軸心來進行生活決策的分析。
所以,再次強調這些過去被稱為更原始系統的智慧,但我認為它們根本不是原始的。今天和你交談時,我愈發清楚地意識到,這些系統是非常複雜的,與任何分析,例如機率或其他事情時所涉及的高級大腦通路一樣複雜。因此,我喜歡突出這個例子:同時享用一頓美好的餐食並進行愉快的對話。
你知道的,如果你去一家好餐廳,享用美好的餐食的同時又進行愉快的對話,且你專注於此,那麼這會讓你對自己的身體有謙卑的認識,去理解,這樣一點點表達以及進行某種高智力的複雜對話所需要的身體協調。當你能夠將適量的食物放入口中,用正確的方式咀嚼,調整適量的水,或許還有少量的酒,並了解如何清潔你的味蕾,以及放下餐巾等等,而不必每次想到去餐廳時都去,對吧?這是一種看似簡單卻非常複雜的身體運作,只為了進行像這樣隨意的交談。
你是否認為我們對直覺感知的能力可以學會,甚至作為成年人,僅僅透過更加專注來實現呢?
是的,我認為這裡有一個概念,通常當我們談論冥想等主題時,就是這種自我關懷,而自我關懷即是傾聽自己的身體。身體的感受是如何的,我不知道,你知道,我在成長過程中,我的母親會告訴我,或者家人會告訴你。你如果想去廁所尿尿,不要憋太久,因為這可能有害,對吧?我認為學會這部分,聆聽身體是至關重要的。只是我們並不總是在學習如何推動自己的職業生涯時一直這樣做。
是的,我們在現代文化中為了成為高成就者和向前邁進的人,學到的很多東西是學習如何忽視身體的信號,但似乎學會傾聽身體的信號對於成為一個健康的人來說是關鍵的。
是的,這裡我有一個例子。一年前,我曾經跑步相當多,我記得在我跑完馬拉松後,我休息了幾週,然後重回跑道,我想:「你知道,我不需要為了重新提升速度而熱身三到四週。」我記得我開始感覺到我右腳的腳底有點不適,幾乎是微乎其微的。我告訴自己,「不,你只需要繼續跑。」我的妻子伊萊恩告訴我,「你知道的,你應該注意一下,休息一下。」我還是繼續跑,我特別記得有一次我去跑步,我想,「我可以跑八英里」,我當時大約以每英里七分鐘十五秒的速度跑步,我開始了,然後跑了一英里後,我感覺很有活力,兩英里、三英里後,我就想:「通常我會跑四英里然後轉身回來。」我到了第四英里,突然一聲脆響,我再也無法走路了。那是一條幾乎無法察覺的毛裂,但,哦,真的是無法再移動你的腳。我不得不跛行四英里一路回到車上,因為我甚至沒有帶手機。我至今從未忘記那次經驗,因為下次我要注意自己的身體,你知道的。你的身體只是在告訴你,某些地方有點不對勁。只需不要再強迫自己了。而我特別記得,因為我繼續跑著,但我實在是不得不跛行回到車上。
嗯,迭戈,我必須說,你今天與我們分享的許多內容以及你對腸道及其如何影響大腦的能力所教導的,還有在腸道的生物學與生理學層面所發生的令人難以置信的事情,其中最重要的,就是我們都應該更加注意直覺層面的感知。
如今,我們聽到很多關於腸道微生物組的消息,幸運的是,我認為大多數人已經開始認識到腸道微生物組對健康的各個方面都是至關重要的,並且我們可以做一些事情來滋養那個微生物組,例如纖維攝入、發酵食品的攝入等等。
但顯然,根據你今天告訴我們的,僅僅是多一點注意我們的內心告訴我們的感受——什麼時候感覺良好,什麼時候感覺不太好,因為這些信號其實是微妙的,我意識到,這真的可以幫助我們做出更好的決策,並幫助我們決定不僅是吃什麼食物或不吃什麼食物,吃多少或不吃多少,還有如何在生活的決策樹中引導高層的決策,比如與誰共度時間、做什麼、不要做什麼。
在這方面,我想感謝你今天做出來這個決定來到這裡。我當然很高興我們決定這麼做。這是一個來之不易的時刻。我真的將你視為這一領域的真正先驅之一,試圖剖析腸腦軸的理解,通過腸道治療大腦,理解並調節我們在腸道感知層面上的情緒。
儘管在這一領域還有其他研究者,我之所以稱讚你為先驅,因為你真的是從亞馬遜通過營養科學走進神經科學的這股令人難以置信的旅程。現在,我們稍微涉獵心理科學,我對接下來的發展感到興奮。
我只請求一件事,就是當你發現這些成果時,希望你能回來告訴我們,這樣我們就能更深入了解你驚人的工作。
所以,安德魯,我想說幾件事。首先,我對你的邀請深感榮幸,衷心感謝這個機會。我只是其實是與我及我們的團隊合作的人們的代表。我只是個大使,他們因為對我們的奉獻而獲得了大部分的讚譽,幫助我們更多地理解身體以及它如何幫助我們在這個世界中導航。
我想感謝你給予的這個機會。也感謝那些使這項工作成為可能的人們。還有在過程中,幫助資助這一努力的機構。我對我的母校杜克大學深表感激,因為我的職業生涯在那裡發展。也感謝一些我的導師,羅傑·利特爾、安德魯·米爾,以及那些在我旅途上幫助我的人們。
最後,我想感謝你和你的團隊,祝賀你們所做的工作,並感謝你們為我們創造了這個與公共分享我們所做工作的小窗口。或許其中的一些信息顯然是基於證據的,其中一些部分則是對未來的思考,但我確信通過與公眾保持對話,我們能夠持續理解我們所生活的世界。為此,我必須感謝你創造了這個平台。
這是一項愛的勞動,我很榮幸能夠這樣做,原因在於我能夠與你進行關於生物學和生命的美好親密對話。非常感謝你。
感謝你參加我與迭戈·博克斯博士討論腸道感知和腸腦軸的今天的對話。想更了解博克斯博士的研究以及查看他精彩播客《腸道航行者》的鏈接,請參閱節目筆記中加註的內容。如果你喜歡這個播客或正在從中學習,請訂閱我們的YouTube頻道。這是一個零成本支持我們的好方法。此外,請在 Spotify 和 Apple 上關注本播客。在 Spotify 和 Apple 上,你可以給我們最高五星的評價。還請檢查今天節目開始以及過程中提到的贊助商。那是支持這個播客的最佳方式。
如果你有任何問題或對播客、嘉賓或主題有建議,希望我考慮在 Huberman Lab 播客中討論,請在 YouTube 的評論部分留言。我會閱讀所有的評論。如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上的名稱是 Huberman Lab。所以這包括 Instagram、之前叫 Twitter 的 X、LinkedIn、Threads 和 Facebook。在所有這些平台上,我涵蓋科學和基於科學的工具,其中一些與 Huberman Lab 播客的內容重疊,但很多有別於 Huberman Lab 播客的內容。再一次,所有社交媒體渠道上的名稱都是 Huberman Lab。
如果你還沒有訂閱我們的新聞信,我們的神經網絡新聞信是 Huberman Lab 零成本的每月新聞信,其中包括播客摘要以及一到三頁的 PDF 證書。證書的主題包括如何改善甚至優化你的睡眠、如何調節多巴胺、故意的冷暴露、故意的熱暴露。我們還有一個基礎健身證書,包括所有內容,包括計劃、組數和重複次數,以及心血管訓練。我們還有一個神經可塑性和學習的超級證書,這一切都是免費的。你只需前往 HubermanLab.com,去菜單選項,向下滾動到新聞信並輸入你的電子郵件。還要提到的是,我們不會與他人分享你的電子郵件。
再次感謝你加入我與迭戈·博特斯博士的今天的對話。最後,感謝你對科學的興趣。

In this episode, my guest is Dr. Diego Bohórquez, PhD, professor of medicine and neurobiology at Duke University and a pioneering researcher into how we use our ‘gut sense.’ He describes how your gut communicates to your brain and the rest of your body through hormones and neural connections to shape your thoughts, emotions, and behaviors. He explains how your gut senses a range of features such as temperature, pH, the macro- and micronutrients in our foods, and much more and signals that information to the brain to affect our food preferences, aversions, and cravings.

Dr. Bohórquez describes his early life in the Amazon jungle and how exposure to traditional agriculture inspired his unique expertise combining nutrition, gastrointestinal physiology, and neuroscience. We discuss how the gut and brain integrate sensory cues, leading to our intuitive “gut sense” about food, people, and situations. This episode provides a scientific perspective into your gut sense to help you make better food choices and, indeed, to support better decision-making in all of life.

For show notes, including referenced articles and additional resources, please visit hubermanlab.com.

Thank you to our sponsors

AG1: https://drinkag1.com/huberman

Joovv: https://joovv.com/huberman

LMNT: https://drinklmnt.com/huberman

Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman

InsideTracker: https://insidetracker.com/huberman

Timestamps

00:00:00 Dr. Diego Bohórquez

00:02:37 Sponsors: Joovv, LMNT & Helix Sleep; YouTube, Spotify & Apple Subscribe

00:06:49 Gut-Brain Axis

00:11:35 Gut Sensing, Hormones

00:15:26 Green Fluorescent Protein; Neuropod Cells & Environment Sensing

00:26:57 Brain & Gut Connection, Experimental Tools & Rabies Virus

00:35:28 Sponsor: AG1

00:37:00 Neuropod Cells & Nutrient Sensing

00:43:55 Gastric Bypass Surgery, Cravings & Food Choice

00:51:14 Optogenetics; Sugar Preference & Neuropod Cells

01:00:29 Gut-Brain Disorders, Irritable Bowel Syndrome

01:03:03 Sponsor: InsideTracker

01:04:04 Gut & Behavior; Gastric Bypass, Cravings & Alcohol

01:07:38 GLP-1, Ozempic, Neuropod Cells

01:11:46 Food Preference & Gut-Brain Axis, Protein

01:21:35 Protein & Sugar, Agriculture & ‘Three Sisters’

01:25:16 Childhood, Military School; Academics, Nutrition & Nervous System

01:36:15 Plant Wisdom, Agriculture, Indigenous People

01:41:48 Evolution of Food Choices; Learning from Plants

01:48:15 Plant-Based Medicines; Amazonia, Guayusa Ritual & Chonta Palm

01:56:58 Yerba Mate, Chocolate, Guayusa

02:00:22 Brain, Gut & Sensory Integration; Variability

02:06:01 Electrical Patterns in Gut & Brain, “Hangry”

02:12:43 Gut Intuition, Food & Bonding; Subconscious & Superstition

02:22:00 Vagus Nerve & Learning, Humming

02:26:46 Digestive System & Memory; Body Sensing

02:32:51 Listening to the Body, Meditation

02:40:12 Zero-Cost Support, Spotify & Apple Reviews, YouTube Feedback, Sponsors, Social Media, Neural Network Newsletter

Disclaimer

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *