AI transcript
0:00:06 for everyday life.
0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:15 School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Dr. Laurie Santos.
0:00:23 Dr. Laurie Santos is a professor of cognitive science and psychology at Yale University.
0:00:28 She is a world expert in happiness and in the science of emotions generally.
0:00:33 Today we talk about true happiness, not in any kind of loose and aspirational way, but
0:00:39 instead what the research really tells us about how to create lasting happiness for
0:00:40 ourselves.
0:00:45 We talk about relationships and happiness, that is relationships of all kinds, between
0:00:49 friends, between romantic partners, between family members, and of course with ourselves,
0:00:55 we talk about all of that in the context of what to do, what not to do, and how to frame
0:01:00 your whole notion of what happiness is and how to attain it in the context of daily to-dos.
0:01:04 For instance, most all of us by now have heard about the power of gratitude and gratitude
0:01:05 practices.
0:01:09 In fact, I’ve done an entire episode about gratitude and the science of gratitude.
0:01:14 But Dr. Laurie Santos today explains that by shifting our orientation toward gratitude,
0:01:18 towards something more aligned with what delights us, we are able to better tap into
0:01:23 the mechanisms that enable us to feel happier in a more pervasive way.
0:01:29 We also discuss topics such as hedonic adaptation, that is, how our pursuit of things and our
0:01:33 whole experience of pleasure sets the stage for what’s going to feel like a meaningful
0:01:36 pursuit and pleasurable in the days and weeks to follow.
0:01:41 This is very important for everyone to hear, especially in this modern age of so-called
0:01:46 dopamine hits, easy to achieve dopamine, highly processed foods, and the various things that
0:01:47 you can find online.
0:01:52 And speaking of online, we also discuss the role that smartphones and social media play
0:01:55 not just in our happiness, but in our cognition.
0:01:56 You’ll be shocked.
0:02:00 Indeed, I was shocked to learn that just having your phone in the room where you are trying
0:02:05 to learn something significantly diminishes your performance on things like mathematics
0:02:06 and the learning of other topics.
0:02:11 We get into all of that today, the interrelated parts, and I promise that it’s all made extremely
0:02:17 clear and actionable thanks to Dr. Laurie Santos’s incredible expertise.
0:02:18 And she is an incredible teacher.
0:02:23 In fact, the course that she has taught at Yale University entitled Psychology and the
0:02:29 Good Life is the most popular course ever taught at Yale over the course of 300 years.
0:02:34 And that popularity will not come as a surprise as you now get to learn from Dr. Laurie Santos
0:02:35 directly.
0:02:37 This was a remarkable episode, I must say.
0:02:38 I learned so much.
0:02:41 And I’ll just highlight one big takeaway that I’ve implemented in my own life and that
0:02:45 you can frame in the back of your mind as you listen to today’s episode is the difference
0:02:51 between being happy with one’s life as opposed to in one’s life and indeed how to achieve
0:02:52 both.
0:02:56 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:02:57 and research roles at Stanford.
0:03:01 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
0:03:05 about science and science-related tools to the general public.
0:03:09 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
0:03:11 Our first sponsor is Eight Sleep.
0:03:15 Eight Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
0:03:19 I’ve spoken many times before on this podcast about the critical need for us to get adequate
0:03:21 amounts of quality sleep each night.
0:03:25 That’s truly the foundation of all mental health, physical health, and performance.
0:03:28 And one of the best ways to ensure that you get a great night’s sleep is to control the
0:03:30 temperature of your sleeping environment.
0:03:33 And that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your body temperature actually
0:03:36 has to drop by about one to three degrees.
0:03:39 And in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually
0:03:42 has to increase about one to three degrees.
0:03:45 Eight Sleep makes it incredibly easy to control the temperature of your sleeping environment
0:03:49 by allowing you to control the temperature of your mattress cover at the beginning, middle,
0:03:50 and end of the night.
0:03:54 I’ve been sleeping on an Eight Sleep mattress cover for nearly four years now and it has
0:03:57 completely transformed and improved the quality of my sleep.
0:04:01 Eight Sleep has now launched their newest generation of the Pod Cover, the Pod Four Ultra.
0:04:06 The Pod Four Ultra has improved cooling and heating capacity, higher fidelity sleep tracking
0:04:10 technology, and even has snoring detection that will automatically lift your head a few
0:04:13 degrees to improve your airflow and stop your snoring.
0:04:18 If you’d like to try an Eight Sleep mattress cover, go to eightsleep.com/huberman to save
0:04:21 up to $350 off their Pod Four Ultra.
0:04:26 Eight Sleep currently ships in the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and Australia.
0:04:30 Again, that’s eightsleep.com/huberman.
0:04:33 Today’s episode is also brought to us by ExpressVPN.
0:04:38 ExpressVPN is a virtual private network that keeps your data secure and private.
0:04:42 It does that by routing your internet activity through their servers and encrypting it so
0:04:44 that no one can see or sell your data.
0:04:48 Now, I’m familiar with the effects of not securing my data well enough.
0:04:52 Several years ago, I had one of my bank accounts hacked and it was a terrible amount of work
0:04:55 to have that reversed and for the account to be secured.
0:04:58 When that happened, I talked to my friends in the tech community and what they told me
0:05:02 was that even though you think your internet connection may be secure, oftentimes it’s
0:05:06 not, especially if you’re using Wi-Fi networks such as those on planes and hotels, at coffee
0:05:09 shops and other public places.
0:05:12 Surprisingly, even at home, your data might not be as secure as you think.
0:05:16 To make sure that what I described before would never happen to me again, I started
0:05:18 using ExpressVPN.
0:05:21 The great thing about ExpressVPN is that I don’t even notice that it’s running since
0:05:23 the connection it provides is so fast.
0:05:27 I have it on my computer and on my phone and I keep it on whenever I’m connected to the
0:05:28 internet.
0:05:31 With ExpressVPN, I know everything is secure.
0:05:35 My web browsing, all my passwords, all my data, and of course, anything that’s behind
0:05:37 an account wall, like a bank account.
0:05:40 It can’t be tracked and no one can access or steal your data, which is terrific.
0:05:47 If you’d like to start protecting your internet activity using ExpressVPN, you can go to expressvpn.com/huberman
0:05:49 and you can get an extra three months free.
0:05:57 Again, that’s E-X-P-R-E-S-S-V-P-N.com/huberman to get an extra three months free.
0:06:00 And now for my discussion with Dr. Laurie Santos.
0:06:02 Dr. Laurie Santos, welcome.
0:06:04 Thanks for so much for having me on the show.
0:06:10 I want to talk about this thing that everyone seems to want, but most everyone has trouble
0:06:17 keeping themselves in a state of happiness, which raises the question of whether or not
0:06:20 we should even be seeking to constantly be in a state of happiness.
0:06:26 But just to sit back from that question for a moment, how should we think about the relationship
0:06:29 between emotions and this thing that we call cognition?
0:06:33 Because I think a lot of where we’re going today is to distinguish between feelings,
0:06:41 thoughts, and behaviors, and as neuroscientists, psychologists, et cetera, we have to understand
0:06:45 the difference between emotions and cognition and maybe where they overlap.
0:06:50 So if you could educate us a bit on that, I think that will set the stage nicely for
0:06:51 understanding happiness.
0:06:56 Yeah, well, I’m glad you started there, actually, because the very definition of happiness,
0:07:00 I think, as social scientists tend to think about it, includes both of these parts, right?
0:07:04 So I think social scientists tend to think about happiness as being happy in your life
0:07:06 and being happy with your life.
0:07:08 So being happy in your life is sort of the emotion side, right?
0:07:13 I have a decent number of positive emotions, maybe slightly less negative emotions, like
0:07:15 you existing in your life feels good.
0:07:17 That’s kind of an emotional part, right?
0:07:20 But then there’s also kind of how you think your life is going.
0:07:21 Do you have purpose?
0:07:22 Are you kind of happy with how things are going?
0:07:26 It’s how you think about your life, which is sort of a cognitive thing.
0:07:29 And so even the earliest social scientists who started thinking about happiness, at the
0:07:33 time they call it subjective well-being, because I think psychologists were like, “Oh, happiness
0:07:34 sounds too wooey.
0:07:35 We’ll call it something else.”
0:07:36 But it means exactly the same thing.
0:07:38 It means subjective well-being, right?
0:07:40 When they started thinking about subjective well-being, they divided it into this sort
0:07:46 of affective emotional part, which is like how you feel in your life, but also this cognitive
0:07:48 part, how you think your life is going.
0:07:52 So that basic dichotomy has been there since the very beginning of folks studying happiness
0:07:53 scientifically.
0:08:00 I’m already struck by this distinction between how things are going in your life versus with
0:08:01 your life.
0:08:07 One requires a kind of first-person experiencing of life, in your life.
0:08:08 Do you wake up feeling good?
0:08:14 Are you feeling good with your inside of your friendships and other relationships, family,
0:08:16 romantic relationships, school, work?
0:08:24 The other involves a bit of a third-personing of self, looking at one’s CV, either actual
0:08:30 CV or reflected CV through the lens of other people and kind of getting a sense like, “Am
0:08:31 I doing well?
0:08:33 Am I not doing well?”
0:08:40 I think this is a really important distinction because it seems like ultimately the goal,
0:08:45 if I may, is to be happy in your life, regardless of the third-personing, provided that you’re
0:08:48 not doing damage to somebody else’s happiness in life.
0:08:49 Yeah.
0:08:50 Well, I think ideally it’d be nice to do both.
0:08:55 I think there are moments when these things dissociate.
0:08:58 You interact with lots of interesting rich people out here in California.
0:09:01 I think a lot of them have, in their life, feels pretty good.
0:09:03 They have lots of hedonic pleasures.
0:09:04 They drink a nice wine.
0:09:05 You’d be amazed.
0:09:09 You’d be amazed at how much suffering they report.
0:09:10 That’s interesting.
0:09:11 How much suffering they report.
0:09:16 The question is, is this cognitive part the third-person part or is it the reporting part?
0:09:19 I think when the psychologists are thinking about it, they really think about it as the
0:09:21 reporting part.
0:09:25 This gets tricky because I see folks having their nice glass of wine on the beach and
0:09:28 I’m thinking, “That’s coming with lots of positive emotion.”
0:09:32 I bet if I tested them and could have a direct look at their sensory experience, it’d probably
0:09:34 be pretty positive.
0:09:37 It’s only when they reflect on their life and they’re asking, “Well, how’s it going?”
0:09:40 They say, “Oh, I don’t know, my stocks went down.”
0:09:47 When I hear about lack of happiness, let me think of some of the bullet point ones that
0:09:49 seem to come up repetitively.
0:09:52 They are indeed not related to lack of resources.
0:09:53 I don’t hear that.
0:09:58 What I’ve heard, and this is also true for where I spend part of my time and where I
0:10:02 grew up, which is in Silicon Valley, which is also not everyone, but there are people
0:10:04 there who have accrued tremendous amount of wealth.
0:10:11 The mean has shifted very high, and hence the cost of living, but it’s often concerns
0:10:19 about their kids or their mother is ill.
0:10:23 Their child is struggling in a particular way.
0:10:25 Very often, that’s what it is.
0:10:31 They’re concerned about the lack of well-being in their kids related to mental health or physical
0:10:34 health or other relatives, mental health, physical health.
0:10:38 Or they’re upset about something politically, but we won’t go there.
0:10:39 We won’t go there.
0:10:40 No, I think this is true.
0:10:46 So much of our happiness is made up of the happiness of other people, both how they’re
0:10:51 doing and how we think they’re doing cognitively, but literally just emotionally.
0:10:57 If you’ve ever been around a family member or a spouse who was incredibly pissed off,
0:11:01 really sad, it’s incredibly hard not to catch those emotions yourself.
0:11:03 And we as psychologists know how these processes work.
0:11:06 These processes are emotional contagion where you’re literally catching the emotions of
0:11:07 other people.
0:11:12 And so oftentimes, the things that you most worry about to be happy yourself is focusing
0:11:15 on the happiness of the people around you, because that literally becomes your happiness
0:11:17 at a very fundamental level.
0:11:21 I’m pausing just to think about this a little bit more.
0:11:28 As we grow up, and I realize it varies by place and lots of circumstances, but as we
0:11:34 grow up, we are taught to pay attention to how our life is going a bit from the outside
0:11:41 where you gain evaluations starting really young, little stars on our pictures or a good
0:11:49 job or nowadays they say great effort in drawing, this whole thing, the growth mindset language.
0:11:56 But I don’t know that in the United States, we are taught to think about being happy in
0:11:59 our life.
0:12:06 As kids, I think all kids, all mammals seem to gravitate towards joyful experiences for
0:12:11 them playing, almost always an innate joyful experience.
0:12:16 But then as the evaluations start coming in, we get better and better at assessing our performance
0:12:21 and where we are relative to the sort of standard goals of the third grade, the fifth grade,
0:12:24 the twelfth grade.
0:12:29 But at the same time, I don’t think anyone ever sat me down and said, “How are you going
0:12:35 to evaluate if you’re feeling good in your life, like that you’re savoring your soccer
0:12:38 game, that you’re savoring your time with friends?”
0:12:40 That was never taught to me.
0:12:41 Yeah.
0:12:44 And I think there’s a real danger of these kind of extrinsic rewards as you might call
0:12:49 them, all the stuff outside, the grades, the performance measures and so on, literally
0:12:52 stealing your intrinsic rewards.
0:12:56 There’s this funny phenomenon, psychology, where if you have something that’s intrinsically
0:13:00 rewarding, so let’s say exercise, I want to go out and run like a bunch.
0:13:01 I love running.
0:13:03 I get this intrinsic reward from running.
0:13:07 Now I get some sort of tool, whether it’s my watch or something I’m scribbling down
0:13:11 in a phone app and I have to log my running.
0:13:12 Now it becomes a sort of extrinsic reward.
0:13:17 It’s not just like the feeling of running, but it sort of takes on this extrinsic idea.
0:13:22 And what happens is sometimes we end up going for that reward anyway.
0:13:26 The fiction writer David Sideris has this wonderful article called “The Fitbit Life”
0:13:28 where he talks about how he wanted to get fit.
0:13:32 It’s an intrinsic reward of exercising more and he got the Fitbit and then it was all
0:13:33 about the Fitbit.
0:13:36 He would set the level higher and set the level higher and he himself was miserable and no
0:13:41 longer enjoying running to the point that at some point he just would walk around shaking
0:13:43 his arm just to get up to those final steps.
0:13:48 That’s a really terrible case where your extrinsic reward winds up taking over.
0:13:51 But so many of the cases you just talked about are ones in our real life where that comes
0:13:54 up much more insidiously than like a Fitbit or something like that.
0:13:59 You talked about play in mammals, the easiest thing that little kid animals do all over
0:14:00 the place.
0:14:05 Little kid humans don’t do that as much anymore because even from really young ages they’re
0:14:09 in toddler university where they’re kind of learning things to get into the next grade
0:14:13 and get the perfect grade so they can get into institutions like ours, right?
0:14:15 It all becomes about extrinsic rewards.
0:14:17 And so I think you’re really right.
0:14:22 We’re kind of extrinsic sizing all the rewards to the point that we’re not getting to internal
0:14:23 happiness.
0:14:26 It was hard already to pay attention to that stuff because I think we’ll probably talk
0:14:27 about this.
0:14:29 It’s hard to be mindful about your emotions.
0:14:33 You really have to pay attention to what’s going on, but I think it’s gotten even harder
0:14:34 because we have these metrics.
0:14:37 They’re all over the place in our culture, but they’re just not the intrinsic thing.
0:14:43 They’re some extrinsic marker that could make the intrinsic thing even less fun.
0:14:50 For people that grow up or live in areas where, well, let’s just say that have less disposable
0:15:01 wealth, is there must be data on sort of relationship to intrinsic versus extrinsic forces on happiness?
0:15:06 I mean, I can make up all sorts of stories in my head about how people starting out from
0:15:09 very different circumstances would be more or less happy, but what do the data say?
0:15:10 Yeah.
0:15:15 So these effects of kind of resources on happiness are really interesting and they’re nuanced.
0:15:21 So if you look at the lower end of the kind of income spectrum, you would obviously say
0:15:23 that money affects happiness.
0:15:26 If you can’t put food on the table, if you can’t put a roof over your head, definitely
0:15:29 getting a little bit more is going to affect your happiness in a positive way.
0:15:31 And the data sort of bear this out.
0:15:37 There’s a very famous study by the Nobel Prize winning economist, Danny Kahneman, RIP.
0:15:41 Back in 2010, he did this cool study where he looked at the correlation between income
0:15:47 and happiness as reported in how much stress you have, how much positive emotion you experience
0:15:48 and so on.
0:15:51 And the low end of the income scales, it just goes up and up and up, right?
0:15:54 More money just almost linearly gives you more happiness.
0:15:58 But what Danny found is the second part of this nuanced picture is that that slope kind
0:15:59 of levels off.
0:16:04 And it levels off in $2010 at around $75,000.
0:16:05 What does that mean?
0:16:10 That means if you get more than $75,000, you’re not going to feel any less stress.
0:16:14 You’re not going to experience any more positive emotion, even if I double or triple or quadruple
0:16:18 your income on those metrics, you’re not going to see any increase.
0:16:21 And those are pre-tax 2010.
0:16:22 Yeah.
0:16:25 They didn’t get into, like, they’re really like, “Oh my God, well, I live in California.
0:16:26 Like, you live in Iowa.
0:16:27 Maybe it’s not so bad.”
0:16:29 And those numbers will change.
0:16:35 But the upshot is there’s probably some number in like 20, 25, 20, 24 numbers that might
0:16:39 be like, you know, maybe $100,000, $120,000, whatever it is.
0:16:43 The point is that there’s some number at which getting more is not going to increase your
0:16:45 happiness at the same slope.
0:16:49 Now there’s been nuanced fights about this as there is a lot in kind of real research.
0:16:51 But well, is that really true?
0:16:52 Does the slope really ever go up?
0:16:57 And now the picture seems to be, well, the slope might go up teeny, tiny, like negligible
0:16:58 bit.
0:17:03 But it doesn’t go up as much as say, getting extra 10 minutes of exercise in or another
0:17:06 20 minutes of sleep or scribbling the things you’re grateful for.
0:17:11 All those things will impact your happiness much more than like quintupling your income.
0:17:14 And so do your resources affect happiness?
0:17:15 Yeah.
0:17:19 If you ain’t got any resources, you definitely will feel happier if you can get them.
0:17:22 But if you have a lot, getting more really isn’t going to help.
0:17:23 Sorry to interrupt.
0:17:32 Lately I’ve been saying on the basis of those findings about this Venn 75K per year, probably
0:17:39 now, like you said, 100 to 125K, let’s say something like that would be the equivalent
0:17:46 amount that money indeed cannot buy happiness, but it can buffer stress.
0:17:47 Do you think that’s true?
0:17:49 You’re making me rethink that statement.
0:17:52 Maybe it doesn’t buffer stress past a certain amount.
0:17:53 Yeah.
0:17:56 I think in the original economy data, he found that it doesn’t.
0:18:01 I mean, how much stress you report on a daily basis was literally one of the measures they
0:18:03 were using for happiness.
0:18:06 But I think you’re right, the risk around it can buffer it.
0:18:12 I think if you’re at a certain set of means, you know that if a bad thing happens, you’re
0:18:13 going to be okay.
0:18:15 So it can allow you to make riskier decisions.
0:18:18 It can allow you to do things that you might not do if you’re right at that boundary or
0:18:21 losing some money and might pop you back down.
0:18:26 I think the problem is that one of the ways we evaluate our financial situation, but pretty
0:18:29 much every situation, and I think this goes back to the neuroscience, is that we don’t
0:18:32 do it objectively, we do it relative.
0:18:36 And when you think about your relative financial status, there’s lots of other folks around
0:18:38 to whom you’re comparing yourself.
0:18:42 I think one of the reasons that rich folks don’t necessarily think they’re less stressed
0:18:46 when they have very high levels of wealth and so on is because they’re looking around
0:18:49 and everyone’s doing much better than them.
0:18:52 And this is just a fundamental feature of the way we evaluate stuff, right?
0:18:57 Is that we don’t evaluate in objective terms, we evaluate relative to these reference points.
0:19:00 And honestly, as you get richer, you’re kind of going up this sort of logarithmic scale
0:19:03 where the reference points are getting even further away from you.
0:19:07 And I think that that can have a huge hit on people’s perception of their own happiness
0:19:10 and their perception of their stress levels, right?
0:19:14 Because they’re working towards a goal that’s probably not going to make them that much happier,
0:19:18 but they haven’t kind of abandoned this intuition that more money will make me happy.
0:19:21 On my podcast, The Happiness Lab, I had this guy, Clay Cockrell, who was really fun.
0:19:24 He’s a wealth psychologist.
0:19:29 So he’s a mental health professional that only works with the .0001%.
0:19:33 And already we should say, well, if wealth made you happy, he should be out of a job.
0:19:36 But no, he’s lots of clients, lots of, I guess, very well-paying clients.
0:19:38 He looked like he was doing well for himself.
0:19:42 But he talks about how those folks haven’t abandoned this notion that more money will
0:19:43 make them happy.
0:19:47 They set some standard like, as soon as I become, as soon as I get 50 million, I’ll
0:19:48 be happy.
0:19:51 As soon as I become a billionaire, but then they get to that point, they’re not feeling
0:19:52 any more positive emotion.
0:19:56 They’re not feeling less stressed and rather saying, well, hang on, maybe that hypothesis
0:19:57 was wrong.
0:19:58 More money doesn’t work.
0:20:01 They say, ah, the hypothesis, it’s all right, more money will make me happy.
0:20:03 I just get a, it wasn’t 50 million.
0:20:05 Now it’s 100 million or whatever it is.
0:20:09 And so I think that that’s a lot due to the fact that folks are comparing their wealth
0:20:14 levels against others and our comparison system sucks because we constantly compare ourselves
0:20:18 against others, but we never pick people that are doing worse than us.
0:20:20 We always pick people who are doing better than us.
0:20:23 I know a fair number of very happy, wealthy people.
0:20:26 I know a fair number of very miserable, wealthy people.
0:20:35 I know a fair number of happy, non-wealthy people and a fair number of miserable inside.
0:20:38 They report feeling miserable, un-wealthy people.
0:20:42 Well, it fits completely with what a lot of the happiness research suggests, right?
0:20:47 Which is that it’s much less about our circumstances than we think when it comes to who’s happy
0:20:48 and who’s not, right?
0:20:52 You know, we often think, you know, if I could get more money or if I could get more accolades
0:20:56 at work, or if I could get a new partner, if I could move somewhere, I’d be happier.
0:21:00 But exactly what you’re saying, if you look at people with all those different life circumstances,
0:21:03 both the good version and the bad version, you find some happy folks and some not so
0:21:04 happy folks.
0:21:09 And now what researchers are starting to think is that it actually doesn’t involve our circumstances
0:21:10 as much as we think.
0:21:14 Again, like with bracketed, unless those circumstances are really dire, circumstances don’t matter
0:21:15 as much as we think.
0:21:19 It tends to be the kind of stuff that’s much more under our control than our circumstances,
0:21:20 right?
0:21:24 It tends to be how we behave, what thought patterns we use, the emotions we seek out,
0:21:26 the social connection we experience.
0:21:28 Those things matter much more.
0:21:31 And so I think, you know, your experience with the happy and not so happy rich folks
0:21:35 and the happy and not so happy poor folks kind of bear out what we think, which is like,
0:21:39 it’s just not your circumstances that doesn’t matter as much as you assume.
0:21:44 Let’s talk about this relationship between feelings, thought patterns, and behaviors in
0:21:45 the context of happiness.
0:21:51 I think anyone listening to this or watching this probably wants to be happy as much as
0:21:52 possible.
0:21:58 I mean, I suppose there are a few songwriters poets and I’ve got some friends in those domains
0:22:04 of life and they do seem to derive a lot of insight and inspiration and have done amazing
0:22:12 things through the kind of depths of unhappy human emotion.
0:22:15 We can get back to that later because I do think there’s something about the contrast
0:22:20 of moving from these more painful emotions to happiness that’s very different than moving
0:22:25 from a state of immense happiness to slightly less, but we can get back to that.
0:22:29 But most people would like to be happy as much as possible.
0:22:32 I certainly would, who wouldn’t?
0:22:37 And one, of course, can ask, well, should I work on my feelings?
0:22:41 Like think about my feelings, try and shift my feelings, let my feelings move through
0:22:46 me in a cathartic way, should I work on the thought patterns, should I work on the behaviors?
0:22:53 I’m a big believer from my own experience that behaviors are powerful in setting the
0:22:58 general trajectory of thought patterns and feelings, but I’ve also experienced it going
0:22:59 the other way, too.
0:23:04 So what does the research say about this and what can we do because everyone wants to be
0:23:05 happier?
0:23:06 Yeah.
0:23:07 Well, we just talked about the thing you’re not supposed to do.
0:23:08 You don’t have to change your circumstances.
0:23:13 And that’s great because quintupling your income is tricky, moving is tricky, switching
0:23:16 your life around all over the place is hard, right?
0:23:18 And the good news is the design shows you don’t have to do that.
0:23:20 That doesn’t work as well as you think.
0:23:25 But you can hack your behaviors and your thought patterns and your feelings to get some good
0:23:26 results, right?
0:23:27 Let’s take behaviors, right?
0:23:32 One of the biggest behavioral changes you can make to feel happier is just to get a
0:23:33 little bit more social connection.
0:23:38 Psychologists do these fun studies where they look at people’s daily usage patterns.
0:23:43 How much time are you spending sleeping or exercising or at work or whatever?
0:23:47 And the two things that predict whether or not you’re happy or not so happy is how much
0:23:52 time you spend with friends and family members and how much time you’re just physically around
0:23:54 other people.
0:23:57 The more of that you do, the happier you’re going to be.
0:23:59 And that’s just a correlation, right?
0:24:02 So your savvy listeners are thinking right now, well, is it hanging around with other
0:24:06 people causes you to be happier or do you tend to hang out with other people more if
0:24:07 you are happy?
0:24:10 Which direction does the causal arrow go?
0:24:13 And here we have these lovely studies by psychologists who do these kind of funny experiments where
0:24:19 they offer people like a $10 Starbucks gift card to just talk to somebody, usually talk
0:24:21 to a stranger, like that they don’t know on the train.
0:24:25 Some lovely work by Nick Epley and others have done this, whereas you force people to
0:24:26 get social.
0:24:29 And what people predict, especially with strangers is like, ooh, that’s going to feel awkward
0:24:31 and kind of weird.
0:24:36 But what you find across the board, and this includes an introverts and extroverts, is that
0:24:38 talking to somebody actually feels good.
0:24:41 It increases your positive emotion, it gives you a sense that your life is going better,
0:24:46 you feel less lonely, it just has these positive outcomes that we don’t expect.
0:24:47 I love social connection.
0:24:53 The problem I have with social connection is that if I drop in with somebody for 30 minutes
0:24:59 or a couple of hours, when that’s done, I usually have so much that I need to tend to
0:25:04 that I end up staying up later than I need to in order to complete that, diminishing my
0:25:05 sleep.
0:25:10 And then I feel like there’s a underlying kind of like sinking ship sense to my physiology
0:25:12 and then I have to recover my sleep.
0:25:15 So everything’s a trade-off.
0:25:19 What’s interesting about the study you just mentioned is that it’s just a brief coffee,
0:25:20 presumably.
0:25:24 So maybe one doesn’t need to spend quite as much time with people.
0:25:33 But I think even years ago, actually he’s dead now, but there was a, I guess it’s okay
0:25:38 to say it even though he’s dead, he was a somewhat eccentric professor at UC Berkeley.
0:25:41 I took a class from him when I was a graduate student there named Seth Roberts.
0:25:45 He’s known for some kind of bizarre theories about eating and if people want to look this
0:25:48 out, I mean, like really, really kind of different stuff.
0:25:54 But I applaud his bravery in just being out there, but he was an eccentric guy and he
0:26:00 told us in this class when I was there that it was very important to see faces at least
0:26:03 once a day, real faces, not on a screen.
0:26:08 This was before social media, and that it was important at some point to leave your apartment
0:26:14 and see the barista and say hello and thank you and see people on the street.
0:26:18 And now knowing what we know about these dedicated areas of the brain, like the fusiform face
0:26:25 gyrus and Nancy Kenwisher’s work and about these brain areas, we are hardwired for seeing
0:26:27 faces and recognizing faces.
0:26:31 Now that alone doesn’t mean that seeing faces is a requirement for being happy on a consistent
0:26:34 basis, but I think they were onto something.
0:26:39 I think Seth was onto something, even though he had some also just like completely crazy
0:26:40 ideas.
0:26:41 This idea doesn’t seem crazy.
0:26:43 This has been my experience, even though I spent a lot of time alone.
0:26:49 If I go a few days without seeing a face, something happens inside that shifts the way
0:26:54 my internal kind of set point for well-being.
0:26:57 And then you see somebody and it’s like, it’s like delightful, even if it’s just a hello.
0:27:02 I mean, I think the reason why social connection matters so much is it’s building off this
0:27:05 basic neural circuitry for seeing faces and so on.
0:27:11 I think that gives us a real insight into the kinds of social connections that work best,
0:27:15 which has been characterized in the field as sort of in real time social connection, which
0:27:16 we’re kind of moving away from.
0:27:18 So what do I mean by in real time?
0:27:22 You and I are sitting in a studio right now chatting and we’re kind of chatting in real
0:27:23 time.
0:27:24 I can see your face.
0:27:25 We’re live.
0:27:28 We’re not able to do this over some sort of video chat.
0:27:30 It wouldn’t be as good, but it’s pretty good.
0:27:33 And the reason it seems to be pretty good is we’re doing it in real time.
0:27:38 Our auditory system, our visual system, all these systems that are used to as primates
0:27:42 processing things with other folks around you, it works reasonably well.
0:27:46 What doesn’t work so well is how we often communicate, which is over Slack, over text.
0:27:50 I text you, vroom, a few minutes later, vroom, it comes back.
0:27:54 Our primate brain is just not the way communication is set to work.
0:27:58 And so I think sometimes when I bring up social connection, people think like, oh, I got to
0:28:01 see people in person and my friend’s going to live far away and I’m like at work all
0:28:02 the day.
0:28:03 It’s like, no, no, no.
0:28:08 You can connect not necessarily live and in person, but as much as possible try to do
0:28:09 it in real time.
0:28:12 And I think that’s in part, and if possible, try to do it with video, I think for the reason
0:28:15 that you’re just talking about is its faces activate us.
0:28:20 But we’re primates that are also really good at language and paying attention to the voice.
0:28:24 I think it’s one of the reasons that like an old school phone conversation, no video chat
0:28:28 with your friend can be some of the most emotional, connective conversations, sometimes better
0:28:31 than in person because when we’re in person, we’re pulling out our phones and checking
0:28:36 and paying attention to other stuff, but we got to get back towards in real time.
0:28:39 The other stuff just doesn’t have the same psychological oomph.
0:28:48 Is there any evidence that texting actually drives more of a desire for more social connection
0:28:52 and thus leaves us feeling less well than prior to a text exchange?
0:28:53 Yeah.
0:28:56 You realize it’s very hard to separate out the variables about what’s the nature of
0:29:02 the text exchange, how often do you see this person in real life, et cetera.
0:29:07 But I could imagine that texting, I don’t do the sound effect as well as you do.
0:29:09 I like that.
0:29:14 But that texting could be the equivalent of getting crumbs of nourishment, not full nourishment.
0:29:19 I could also imagine that it’s like putting nourishment just out of reach.
0:29:23 And I’m asking this really at a neurological level.
0:29:28 Do we know, is the reward circuitry that’s triggered by in real life social connection
0:29:35 triggered but to a lesser degree by text exchange or by Zoom exchange, or this would be an important
0:29:36 study to do, I think?
0:29:37 Yeah.
0:29:42 There’s not great evidence for it, but my intuition is that the way it works is almost like texting
0:29:44 sort of the nutritious suite of social connection, right?
0:29:49 I was feeling this motivation for social connection and I did it and I got something that was sort
0:29:55 of social, I got some information, but psychologically I’m missing the nutritious part of it, right?
0:29:58 So it kind of fakes you out into thinking that it’s social connection, but it kind of
0:29:59 doesn’t really work.
0:30:03 And I worry that that’s what we’re all getting a lot of right now.
0:30:08 It’s just so much easier to participate in the nutritious version of social connection
0:30:12 because as political scientists and sociologists and others have pointed out, it’s harder to
0:30:13 meet with people in real life.
0:30:18 We don’t have these so-called third spaces where we can get together easily anymore, right?
0:30:23 There’s so many draws of just being on your screen, being alone inside, I think we’re
0:30:24 kind of missing out.
0:30:28 And so a lot of us are kind of starving nutritionally when it comes to social connection because
0:30:29 we’re going for the wrong stuff.
0:30:34 So schedule some, if possible, in real lifetime with somebody.
0:30:35 Or in real time, right?
0:30:40 You know, call that friend that you haven’t talked to and recognize, because this is clear
0:30:45 from the psychological research, that your brain is not telling you to do that.
0:30:48 Even when you’re listening right now, you’re like, “Yeah, I guess that would be helpful
0:30:49 for me.”
0:30:52 But you’re not kind of having a craving to talk to your friend.
0:30:57 And I think this is the problem with a lot of the behaviors that map on to happiness is
0:31:01 that if you think of the evolutionary pressures for those behaviors, natural selection never
0:31:05 had to build in the goal of feeling social because we were just like in these small bands.
0:31:06 It was really easy.
0:31:07 Right?
0:31:10 Natural selection had to build in a kind of craving for sweet, fatty food because those
0:31:11 were hard to find.
0:31:15 Didn’t have to build in the craving for a bunch of greens because they were everywhere.
0:31:17 I think the same thing is true with social connection.
0:31:22 We just don’t have a strong motivation to seek people out because it was just kind of
0:31:23 there.
0:31:27 And so I think our motivation and our reward systems don’t cause us to kind of crave it.
0:31:32 But in the modern day where there’s so many substitutes and we’re kind of more isolated,
0:31:36 I think many of us are kind of experiencing the negative effects of loneliness.
0:31:38 But then when we think, “Well, what could I do to get out of it?”
0:31:40 There’s not this like, “I’m starving for connection.
0:31:43 We don’t have this sort of motivational goal to go out and get it.”
0:31:47 And so what that can lead to is people making the prediction in their head of like, “I just
0:31:51 heard Laurie say that this is a good idea, but like, I don’t know, probably not for me
0:31:53 or maybe not as important.”
0:31:56 I think we just don’t have systems that tell us to go out and get this stuff.
0:31:59 So even if your brain is saying, “That’s not that important, try it.
0:32:03 Do your own personal experiment and get a little bit more in real time social connection.”
0:32:07 And just take a moment to notice immediately after how it made you feel.
0:32:11 And I bet it’ll be like, you know, all the kind of fitness hacks and nutrition hacks
0:32:13 that you talk about on the show where you’re like, “Oh my God, that made me feel so much
0:32:16 better than I really expected it to.”
0:32:20 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
0:32:26 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
0:32:30 AG1 is designed to cover all of your foundational nutritional needs and it tastes great.
0:32:35 Now, I’ve been drinking AG1 since 2012 and I started doing that at a time when my budget
0:32:37 for supplements was really limited.
0:32:41 In fact, I only had enough money back then to purchase one supplement and I’m so glad
0:32:43 that I made that supplement, AG1.
0:32:48 The reason for that is even though I strive to eat most of my foods from whole foods and
0:32:52 minimally processed foods, it’s very difficult for me to get enough fruits, vegetables, vitamins
0:32:56 and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
0:33:00 And I need to do that in order to ensure that I have enough energy throughout the day, I
0:33:03 sleep well at night, and keep my immune system strong.
0:33:07 But when I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health,
0:33:11 my mental health, and my performance, both cognitive and physical, are better.
0:33:15 I know that because I’ve had lapses when I didn’t take AG1 and I certainly felt the
0:33:16 difference.
0:33:20 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
0:33:24 and the brain, that when I regularly take AG1, which for me means serving in the morning
0:33:28 or mid-morning and again later in the afternoon or evening, that I have more mental clarity
0:33:30 and more mental energy.
0:33:36 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
0:33:40 Right now, they’re giving away five free travel packs and a year’s supply of Vitamin
0:33:41 D3K2.
0:33:47 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
0:33:53 If seeing faces, and I don’t have evidence for this, but if Seth Roberts was right and
0:33:59 what we’re talking about here is clearly based on existing data, if seeing faces somehow
0:34:05 triggers the reward system in a healthy way that reinforces the social connection thing,
0:34:10 like fills the vessel that we’re connected because we no longer live in small village
0:34:11 and tribe type formats.
0:34:18 Most of us don’t anyway, that if we plop down onto the couch and assume the classic
0:34:23 C-shaped position of somebody who’s about to go on their phone and you can scroll and
0:34:27 see faces, you talked about that as a bit of an artificial sweetener, giving the illusion
0:34:32 of some sort of nourishment and then you see some stuff, you respond to stuff, you can
0:34:37 see someone kind of dunk on somebody, maybe hear a joke, maybe make a joke and then go
0:34:42 into your DMs and like read a few, check a few and then you basically got no real social
0:34:43 connection.
0:34:44 Correct.
0:34:50 You didn’t have to move to do it and in a lot of ways this has parallels to the ease
0:34:54 of highly processed foods or something like that.
0:34:59 And I think we’re starting to understand this a bit through Jonathan Haidt’s work and other
0:35:07 people’s work, including your own, but I don’t know that it’s anything but really dangerous
0:35:08 and bad.
0:35:14 I don’t want to sound alarmist, but I am really concerned that certainly for the younger
0:35:20 generation, but that if we don’t have an intrinsic drive to go do something, we stop
0:35:21 doing it.
0:35:25 We stop doing it and then the brain is pretty plastic throughout the entire life, especially
0:35:29 for these low grade, like many times repeated behaviors.
0:35:38 I mean, we can just slowly, you know, there’s drift and then we wonder why we don’t feel
0:35:39 so good.
0:35:40 Yeah.
0:35:41 I mean, you know how the dopamine system works, right?
0:35:46 Like it has these mechanisms to crave stuff that’s quick, quick hits, right?
0:35:50 Our instant, you know, when we go on Reddit or growth on Instagram and scroll through a
0:35:51 feed, we’re getting these kind of quick hits.
0:35:54 And another thing that is rewarding is new information.
0:35:58 You know, you’re at Stanford College in Miyazaki’s done these lovely neuroscience studies that
0:36:02 just finding out some interesting social information feels rewarding.
0:36:06 And kind of for the first time, we’ve been able to separate the reward value that comes
0:36:11 from interacting with live human people and faces and social rewarding information that
0:36:15 comes at us quickly at this dopamine hit that we crave a lot, but we don’t have the craving
0:36:18 mechanisms for the in real life connection.
0:36:22 And yeah, I think that’s causing a lot of problems and it means we’re kind of building
0:36:26 more tools to do just that.
0:36:32 I had the musician David Byrne on my podcast and talking heads, David Byrne, who cares
0:36:33 a lot about these issues.
0:36:38 He wrote this really cool article called Eliminating the Human, where he made the claim that pretty
0:36:44 much every technological invention of the last 20 years has been, you know, dealing
0:36:47 with actual people is kind of frictiony.
0:36:48 So let’s just get rid of them, right?
0:36:52 We’ll, you know, have Uber or Lyft or a car company where I don’t have to talk to the
0:36:53 driver.
0:36:54 I just plug it into the phone.
0:36:55 We don’t have to have a conversation.
0:36:56 We go away.
0:36:57 Right?
0:36:58 We have music and streaming mechanisms.
0:36:59 I don’t know.
0:37:00 You’re Andrew.
0:37:01 You’re like my age.
0:37:06 So you probably remember that you used to have to go into a record store to flip through
0:37:10 CDs or tapes, even if you’re really old school, to figure out music.
0:37:13 And often when you do that, you’d run into humans or talk to the cashier guy or somebody
0:37:16 who would see you flicking through like, oh, you like talking heads.
0:37:17 I like talking heads.
0:37:19 Now we just go to an algorithm, right?
0:37:22 From food delivery apps to kind of education, right?
0:37:26 I have an online course where students don’t have to sit in a real classroom with other
0:37:27 students.
0:37:28 They could watch it directly.
0:37:32 So many of our technological innovations are assuming that what we want to get rid of
0:37:33 is the friction part.
0:37:34 That’s what we’re kind of motivated to get rid of.
0:37:38 But ultimately we’re getting rid of like the human in these interactions and our primate
0:37:42 brains are left, you know, with the like little, neutral sweet dribbles of connection when what
0:37:46 we really need is something in real life and in real time.
0:37:51 It’s interesting because I think just about 10, 15 years ago, our knowledge of most all
0:37:56 humans was based on in real life experience, except for, I guess, famous humans and then
0:37:59 it was not in real life.
0:38:07 Now most people’s knowledge about most humans is based on not in real life interactions,
0:38:14 which means that most people’s knowledge about humans generally is kind of accruing through
0:38:17 non in real life electronic experiences.
0:38:21 And so that has to change our entire scheme of like what human experience is, not trying
0:38:24 to, you know, like ratchet up to something too abstract here.
0:38:32 But I think it’s a powerful notion that what Byrne is saying that we’re kind of dehumanizing
0:38:39 ourselves through, you know, getting essentially fragments of of in real life experience, maybe
0:38:44 of and video is so captivating as, you know, as somebody who was a vision scientist for
0:38:45 a long time.
0:38:50 I mean, if a picture is worth a thousand words, a video is worth 10 billion pictures.
0:38:56 It’s just in the number of videos that you can access in an Instagram feed or even on
0:38:58 an X feed is just astonishing.
0:39:03 And then of course, the high emotional salient stuff is going to be the stuff that you hover
0:39:04 on.
0:39:07 And then the algorithm knows your dwell time as it’s called.
0:39:11 And then your your basic feed and discovery is set by that.
0:39:16 And you know, I don’t think it there’s anything really inherently diabolical about it.
0:39:17 I don’t take that stance.
0:39:21 It’s just they figured out some good neuroscience based on behavioral forging.
0:39:22 Yeah.
0:39:26 I mean, the diabolical part is, is having a real consequence for our happiness, certainly
0:39:30 having a real consequence for loneliness, you look at rates of loneliness in young people
0:39:34 who’ve grown up with these technologies and you see things like, you know, young people
0:39:38 today report being lonely at rates of like 70, 75 percent, right?
0:39:41 More people are lonely, extremely lonely than not right now.
0:39:42 How do we rate loneliness?
0:39:46 I’m not, I’m not dismissing what they’re saying, but since they grew up that way, I’m not,
0:39:50 this is sounds very, this sounds very cross generational judgment, but like, how do they
0:39:51 know they’re lonely?
0:39:53 I mean, your point is well taken, right?
0:39:55 If anything, they grow up lonely.
0:39:58 So if they’re self-reporting being lonely now, it might be even worse than it might
0:39:59 be kind of getting worse over time.
0:40:00 Yeah.
0:40:02 And so, I mean, it’s all self-report data, right?
0:40:04 So people, you know, on a scale of one to 10, how lonely are you feeling?
0:40:09 But the fact that 75 percent of people are saying, yeah, I feel extremely lonely.
0:40:10 That’s sad.
0:40:14 I mean, for our primary ancestors, if they could look at us, it’d be like, what?
0:40:15 These wonderful social brains.
0:40:18 They were probably like, I want to go hide behind that rock for a little bit, a little
0:40:19 bit of space.
0:40:23 And I’ll never forget years ago when I, there was this time when I worked with ferrets.
0:40:24 I don’t miss it.
0:40:31 And, and they would have these huge litters and there were these, in these pens, they,
0:40:35 the mom could climb up and get up on top there and she’d have these huge litters and she’d
0:40:36 kick the litter off at some point.
0:40:43 She’d go up there and sleep and, and you go in there to take, to take out the moms and,
0:40:46 and they did not, that was the only time when they didn’t want to be bothered, right?
0:40:49 Because they loved, they loved to be held and things like that.
0:40:53 But they did not want to be bothered because they just needed some peace because they had
0:40:55 like 16 ferret kits, you know?
0:40:57 So I think that nowadays, right?
0:41:03 If there’s, if there’s a lot of loneliness and people that are growing up in these electronic
0:41:09 formats report feeling lonely and I believe them, then what it speaks to is a yearning.
0:41:12 And to me, a yearning is a neurological drive.
0:41:16 The same way that a room that’s too warm, you want to get to a cooler space.
0:41:17 It’s too cold.
0:41:18 You want to get to heat.
0:41:21 That loneliness speaks to an underlying yearning for something that they’re not getting.
0:41:23 I’m just stating the obvious.
0:41:30 But it says that we’re, or they are doing something that’s inherently against the grain
0:41:32 of their healthy neurology.
0:41:36 The problem is, I think what loneliness is a recognition of is, you know, you kind of
0:41:41 don’t like this state, but I’m not sure that loneliness is causing people to seek out more
0:41:43 social connection.
0:41:47 Or if it is, you’re seeking out the thing that is the easiest, fastest social connection
0:41:48 you can get.
0:41:49 This is just like food.
0:41:50 Which we’ve talked about is the nutrition.
0:41:55 You’re not craving vegetables because they were presumably in abundance at one time in
0:42:00 our evolutionary history as opposed to meat or sweets or things like that, fruit and meat.
0:42:04 And I think this is a problem with social connection, but I think it’s a problem generally
0:42:08 with the kinds of things that make us happier because like we just don’t have mechanisms
0:42:10 to seek those things out.
0:42:14 They just kind of don’t code in our reward system in the same way as, you know, the
0:42:16 Nutri-Sweetie stuff of the world.
0:42:21 So what is the term if there is one, or could you come up with one?
0:42:29 I don’t want to put you on the spot for a fundamental desire that’s healthy for us that
0:42:35 we are not driven to pursue a resolution to.
0:42:39 Like for everything else, you know, there’s like the hypothalamic circuits for the desire
0:42:44 to mate to seek warmth when it’s cold, cold when it’s, you know, when it’s too warm.
0:42:47 You know, we know what hunger is, right?
0:42:50 But there must be something about the, I don’t want to get too technical here.
0:42:55 For those that are tracking this, or not tracking this, what I’m trying to say is, you know,
0:43:01 for so many of the reward punishment pathways in the human brain, you’re trying to avoid
0:43:06 the feelings of pain and move towards a feeling of either neutrality or pleasure.
0:43:09 But here you’re talking about being in a sort of place of low-level pain, being able to
0:43:16 meet that pain with a truly low-level pleasure that then, it doesn’t mask the pain, but it
0:43:21 fills the vessel just enough that then you drive yourself into a place of more pain.
0:43:25 But I think this is the kind of thing that happens when you have easy outs for all these
0:43:26 cravings, right?
0:43:28 I mean, take processed food, right?
0:43:31 You probably have a craving for certain nutritional requirements, right?
0:43:34 You want to get vitamins or healthy stuff, but that stuff’s easy.
0:43:35 It’s frictionless, right?
0:43:38 You want to run to McDonald’s, and that’s much faster than cooking up a really healthy
0:43:39 vegetable-filled meal.
0:43:41 I think the same thing happens with social connection, right?
0:43:44 Like you’re a lonely person at your house, sitting on the couch.
0:43:47 You have this negative bodily state of you feel lonely.
0:43:50 Maybe it kind of manifests as a craving, but what’s the fastest thing for you to do?
0:43:54 I’m going to scroll through my friend’s Instagram feeds.
0:43:58 Or I’m going to get a kind of little mini hit of social connection that’s not as nutritious.
0:44:02 Honestly, I mean, not to diss our respective fields, but I actually think this is one reason
0:44:05 that people love podcasts so much, right?
0:44:09 It’s a frictionless way to feel like you’re part of this interesting conversation, but
0:44:14 ultimately it doesn’t work as well as picking up the phone and calling a friend, connecting
0:44:15 with someone in real life.
0:44:19 I think we have too many outlets for things that kind of feel socially, but don’t give
0:44:21 us social nutrition.
0:44:22 And it’s true.
0:44:26 I mean, we should be honest, like really connecting with actual people in real life takes more
0:44:29 friction than pulling out your phone and scrolling through your Instagram feed.
0:44:33 It just the Instagram feed doesn’t work as well, ultimately, when it comes to what’s
0:44:35 really going to end up being rewarding.
0:44:38 And I think this is true for just like a lot of the way the reward system works.
0:44:43 The things that we have craving for, that we seek out, that we have really strong mechanisms
0:44:48 to go after, sometimes those things don’t work to get us towards real likability.
0:44:51 Drugs of addiction are a real obvious answer to this, right?
0:44:56 If you have a kind of heroin problem, you’re going to really seek out that drug, but ultimately
0:44:57 it’s not bringing you towards something.
0:45:01 I mean, it’ll maybe feel good in the moment, but it’s, you know, no, you’re not nutritious,
0:45:04 sweetie, but it’s not getting you towards something that evolutionarily would be really
0:45:07 awesome for your survival and reproductive success.
0:45:13 I try my best not to speak in tweets, which I guess they now call ex post, but I’ve been
0:45:21 saying a lot and I’ll say it again now that I think everyone should be aware any dopamine
0:45:25 that is not preceded by effort in order to achieve it.
0:45:31 In other words, any fast, high inflection of dopamine that does not require effort to
0:45:38 achieve it is going to put you in a trough and on a metaphorical lever pressing cycle
0:45:41 that will drive your trough deeper and deeper over time and that peak will just never go
0:45:50 as high as it did or could again, unless you take a period of abstinence from that behavior
0:45:58 or substance and then introduce effort prior to a adaptive behavior to get the dopamine.
0:46:02 The other thing is I’ve thought, I like to think of addiction as a progressive narrowing
0:46:07 of the things that bring you pleasure and I don’t speak to enlightenment, but happiness
0:46:13 or enlightenment seems like a progressive broadening of the things that bring you pleasure.
0:46:17 I’m glad we’re talking about reward circuitry because we know how to reset that reward circuitry
0:46:21 and it doesn’t require these dopamine fasts, although that’s one approach and that makes
0:46:22 sense why people do it.
0:46:27 But I think this notion of having to spend effort to engage in what we know as a hardwired
0:46:33 source of reward, not just dopamine but other neurochemicals as well of course in the form
0:46:35 of social connection.
0:46:40 So this higher friction thing of having to call somebody or drive someplace or deal with
0:46:45 traffic, deal with traffic on the way home, well worth it if it was a good social interaction
0:46:49 but maybe it was a meh social interaction in which case you’re like, “That was a lot
0:46:50 of driving today.
0:46:52 I’ve got now all this other stuff to do.”
0:46:59 Other times a great social interaction can set you in an amazing emotional plane for days
0:47:00 if not weeks.
0:47:03 So I think what you’re bringing up is really important.
0:47:08 How do we introduce these behaviors, not asking you to put it into a standardized protocol
0:47:15 too much but since we started with this issue of behaviors being a path to more happiness
0:47:19 and social connection being the in real life social connection or by phone in real time
0:47:26 as you said being one of the main paths to behavioral happiness, behaviorally derived
0:47:31 happiness, excuse me, then what are the data on sort of the frequency of this?
0:47:34 Does it vary for introverts versus extroverts?
0:47:37 This question’s getting very long but maybe we could define introverts and extroverts
0:47:42 and then if you would if you could give us some sense of how often should people seek
0:47:43 out an in real life interaction.
0:47:46 Yeah, probably way more than you think you should.
0:47:50 We have good data on what people predict, which is that people predict social interactions
0:47:51 just not going to be that fun.
0:47:54 It’s not going to be worth it.
0:47:58 This seems to be a spot where our predictions about how good something is going to be don’t
0:48:01 necessarily match how good it ultimately will going to be.
0:48:05 And I put it in the context of the reverse of something like processed food where I think
0:48:08 for a lot of people you predict this is going to be amazing and you taste it and you’re
0:48:10 like, “Now I feel kind of gross.”
0:48:11 Processed food.
0:48:12 Processed food.
0:48:14 That’s where your prediction is like, “Ooh, this is going to be awesome,” but your actual
0:48:17 likability is like, “Eh, I feel kind of yucky.”
0:48:22 Where social connection I think we predict, “We are right, but maybe not that good, but
0:48:25 when we get it, we feel really great.”
0:48:30 The University of Chicago psychologist Nick Epley has this term he uses under-sociality
0:48:36 where he thinks we just kind of don’t get the right reward benefit of social connection,
0:48:38 writ large, right?
0:48:42 He talks about examples of expressing gratitude to people, giving somebody a compliment, even
0:48:44 things like asking for help, right?
0:48:47 All these domains where we can kind of connect with another person, we sort of was like,
0:48:51 “Yeah, you may be net good if I was rating it on some scale,” but it winds up being way
0:48:54 better than we predict in all these contexts.
0:48:58 He does these studies where he has people predict how good something will be.
0:49:00 Giving a gift to somebody brings, he’s in Chicago, right?
0:49:02 So he’s like, “Here’s a hot chocolate.
0:49:05 How good will it feel to give that guy over there a stranger with a hot chocolate?”
0:49:08 People say, “You know, I don’t know, three out of 10,” but then they do it, and then
0:49:09 they feel, “Oh, it’s like more like a six out of 10.”
0:49:12 It was much more rewarding for me, the giver, than I thought.
0:49:16 Same thing with compliments, expressing gratitude, calling a friend you haven’t talked to in
0:49:20 a long time, reaching out to somebody that you care about but you haven’t connected with.
0:49:23 All these spots are ones where our predictions are off.
0:49:24 It’s not the valence that’s off.
0:49:29 We know it’ll be good, but we just don’t realize how good, and his argument is that
0:49:31 if we don’t realize how good, then we never seek it out.
0:49:34 So it’s kind of the opposite of what you might think of as the process food problem, where
0:49:37 our prediction is like, “Oh my God, that cupcake’s going to be so good.
0:49:41 We have all these mechanisms that are like, “Go get it, go get it,” but then we actually
0:49:42 get it.
0:49:43 We’re like, “That wasn’t as good as we thought.”
0:49:46 I think that the problem is that we have all these things that work like the processed
0:49:52 food, that interfere with social connection, going on the Reddit feed, plopping down and
0:49:54 watching Netflix, just kind of being by yourself, right?
0:49:58 There’s all these alternative behaviors that we’re predicting are going to feel nice, but
0:49:59 then we get there.
0:50:00 They feel kind of yucky.
0:50:05 Just, yeah, this is a problem in the happiness space where I know you talk a lot about their
0:50:10 reward system, but the happiness space is one where the cravings we have, the rewards
0:50:14 we seek out, the predictions we’re making about what feels good, we’re often just really
0:50:15 wrong with them.
0:50:19 My podcast, we talk a lot about our mind lies to us when it comes to our happiness.
0:50:23 We go for more money, we go for accolades, we go for the quick dopamine hits without
0:50:26 any work, but really it’s more like social connection.
0:50:29 It’s all these things that we kind of don’t expect are going to feel good, and so I actually
0:50:31 don’t know what that means evolutionarily.
0:50:35 My theory is like, you didn’t need to build in craving mechanisms because the things that
0:50:39 really matter for our happiness, we just kind of got for free in the evolutionary environment,
0:50:41 but it means it’s hard to go after them.
0:50:45 You mentioned introverts and extroverts, and just to get back to your longer question,
0:50:47 this is something that’s been studied in them.
0:50:52 So introverts versus extroverts is typically thought of as a personality distinction.
0:50:55 Often thought of as sort of something that’s built in, although there’s lots of evidence
0:50:58 that over time you can sort of change these things around, you could become a little bit
0:51:04 more extroverted if you’re introverted, but introverts tend to value deeper, close conversations,
0:51:07 one-on-one types of things, and a lot of alone time.
0:51:11 They get a lot of benefit from alone time, whereas extroverts tend to be more energized
0:51:16 by being around other people, especially bigger crowds of people, and so introverts tend to
0:51:19 be a little bit more deliberate, a little bit more thoughtful, a little bit more kind
0:51:24 of want to have my own personal chill time, whereas extroverts tend to like people.
0:51:29 So you might think that everything I’ve just said applies to extroverts, but not to introverts.
0:51:32 Folks have gone out and tested this, and what they find is there is a big difference between
0:51:36 introverts and extroverts, but it’s in that prediction error.
0:51:38 Extroverts predict social connection.
0:51:39 We are right.
0:51:40 Not that great.
0:51:41 Introverts predict.
0:51:42 It’s going to be terrible.
0:51:43 It’s going to be awkward.
0:51:44 I’m going to hate it.
0:51:47 But when you actually force people, as in these studies where you say, “Hey, $10 Starbucks
0:51:51 gift card, you got to talk to somebody,” when you force the introverts to be social,
0:51:55 what they wind up doing is self-reporting, you know, a level of happiness that’s like
0:51:56 better than they expected.
0:52:00 So the problem seems to be that introverts have a prediction error.
0:52:03 I’m going to say this, where I promise you, because I’ve said this on my podcast, tons
0:52:04 of hate mail.
0:52:06 Lots of the comments will be like, “Not me, not this introvert.”
0:52:10 Or maybe they don’t quite understand, so I want to make sure that it’s crystal clear
0:52:11 for people.
0:52:18 Introverts anticipate a less-than-great or even eh interaction, maybe even a negative
0:52:19 interaction.
0:52:20 It’s usually negative.
0:52:21 Usually negative.
0:52:27 So it’s like saying we’re going to go to a restaurant and the food here, it sucks.
0:52:34 They go in, they have a decent to maybe a great interaction, so introverts are positioned
0:52:41 to derive more pleasure from social interactions than extroverts who enter social situations
0:52:46 thinking it’s going to be great, their participation is high, and therefore they require a much
0:52:50 bigger dopamine inflection in order to come away from that interaction, saying it was
0:52:51 great.
0:52:56 Although the one kind of update to the framework that you just prevented at ad is that you
0:53:00 said, “Well, you go to the restaurant, you predict it’s going to be not that good, and
0:53:01 you go, and you’re like, “Oh, it’s all right.”
0:53:05 I think the problem with introverts is they so predict that social connection is going
0:53:07 to be awkward, that they don’t engage in it.
0:53:09 And now this becomes a learning cycle, right?
0:53:10 You predicted it was going to be crappy.
0:53:13 You never got any evidence, “Oh, maybe I was wrong.”
0:53:15 And so you keep doing that over time.
0:53:20 And so I think that this can lead to cycles of loneliness in introverts.
0:53:24 And these lovely accounts of introverts who try to become a little bit more extroverted
0:53:28 at this lovely woman, Jessica Pan on the show, who has this book called, “Sorry, I’m
0:53:29 late.
0:53:30 I didn’t want to come.”
0:53:31 Colin.
0:53:32 I love that.
0:53:33 Colin.
0:53:34 I’m actually pretty social, but I’m late to everything.
0:53:35 Because I’m an academic.
0:53:36 Yeah.
0:53:41 Noon means noon 10, which means starting at 12.15, which means at 1.15 when the lecture
0:53:44 was supposed to end at 1, you’re still going and half the room is full.
0:53:47 But this is not just like she had a reason to say, “Any academic knows what I’m talking
0:53:48 about.”
0:53:49 Sorry, I’m late.
0:53:50 I didn’t want to come.
0:53:53 Colin, an introvert’s guide to extroverting.
0:53:58 So she did this year, whereas a super hardcore introvert, she talked to people, joined an
0:54:02 improv comedy group, went to these social networking kind of businessy, nasty social
0:54:04 connection events, just did all this stuff.
0:54:05 And what she found was two things.
0:54:08 One is that she actually did enjoy it a lot more than she thought.
0:54:11 At the end of the year, she was much happier than she expected.
0:54:13 But she also watched her habits changing too.
0:54:18 And this is, I think, that we also get wrong about introverts and extroverts, as we assume
0:54:20 I’m born that way, I’m never going to change.
0:54:23 And it is true that there are predispositions towards this stuff.
0:54:28 But the data suggests that if you can maybe update your reward value of this, as an introvert,
0:54:30 try a little social connection.
0:54:33 Don’t go to the hugest party ever or jump into improv comedy.
0:54:36 Just try, call a friend that you haven’t talked to in a while.
0:54:39 Notice how that felt like, “Oh, I was a prediction error.
0:54:41 I actually felt better than I expected.”
0:54:43 And you might update your prediction and get it.
0:54:47 And so you can kind of update your introversion in part by trying things out and noticing the
0:54:48 reward value you get.
0:54:53 I think the thing that is different for introverts is you definitely need your alone time, right?
0:54:57 So you want to balance any social connection you get with a little bit of time by yourself.
0:55:01 But the research really shows that if you’re predicting right now, like, “I just don’t like
0:55:05 the social connection,” you might actually like it more than your prediction is suggesting.
0:55:11 I don’t want to microdisex social interactions to the point of becoming artificial, but I’m
0:55:12 fairly introverted.
0:55:16 I love New York City and I love London.
0:55:18 I love busy cities.
0:55:22 So I don’t mind being surrounded by people, but one byproduct of being surrounded by
0:55:24 people in a big city is you’re not interacting with everybody.
0:55:25 You’re seeing lots of faces.
0:55:32 So is it the case that introverts are really uncomfortable in big social interactions?
0:55:39 Or to me, the most mentally demanding social interaction would be one where I go to a party
0:55:41 where I know there’s going to be like 20 people.
0:55:43 They’re just going to have to go around the room and introduce themselves.
0:55:44 Goodness.
0:55:48 Clearly, I don’t have a problem with public speaking, but that to me just like spikes
0:55:50 my cortisol immediately.
0:55:54 And then there’s sort of an expectation of real connection.
0:55:58 The expectation of real connection oftentimes undermines real connection.
0:55:59 Sometimes it serves it.
0:56:05 But is it the case that introverts want to avoid people or they want to avoid the requirement
0:56:07 to really engage in a deep way?
0:56:12 And I like engaging in a deep way one to one or maybe with two or three people, maybe a
0:56:13 few more.
0:56:20 But I don’t know that it’s the number of people that becomes overwhelming or daunting or the
0:56:21 punishing feature.
0:56:24 It’s more the sort of requirement to be pulled out of oneself.
0:56:25 Yeah.
0:56:26 I think it might be all of the above.
0:56:30 I mean, I think when we know about introverts is that they often self-report being better
0:56:32 in these sort of one-on-one kind of thing.
0:56:35 So as an introvert, it’s like you’re going to have a coffee date with your friend.
0:56:39 That often doesn’t cause as much social anxiety as the dinner party with a bunch of people.
0:56:41 And so that’s the claim.
0:56:44 It’s not like, well, jump into the dinner party with a bunch of people or join an impromptu
0:56:47 group or talk to everyone on the streets.
0:56:53 Just a one-on-one little mini conversation can be great, not as great, but much better
0:56:54 than you expect.
0:56:59 And we’ll kind of have this happiness benefit that kind of sustains you over time.
0:57:02 Nick Epley, who does all this work, talks about your happiness.
0:57:05 The best metaphor for happiness is that it’s kind of like a leaky tire, like it sort of
0:57:06 goes out a little bit.
0:57:10 And each one of these little conversations, whether it’s chatting with the barista, calling
0:57:15 a friend, giving someone a compliment, whatever, kind of fills up the tire and then it kind
0:57:16 of goes down.
0:57:20 So you can sort of use these little mini micro doses of social connection to boost your happiness
0:57:21 tire.
0:57:26 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
0:57:30 I recently became a Function member after searching for the most comprehensive approach
0:57:31 to lab testing.
0:57:35 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
0:57:39 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
0:57:45 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
0:57:49 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
0:57:53 Function not only provides testing of over 100 biomarkers key to physical and mental
0:57:58 health, but it also analyzes these results and provides insights from talk doctors on
0:57:59 your results.
0:58:03 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
0:58:05 of mercury in my blood.
0:58:09 This was totally surprising to me, I had no idea prior to taking the test.
0:58:13 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
0:58:19 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
0:58:22 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
0:58:27 and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
0:58:32 and detoxification, and worked to reduce my mercury levels.
0:58:35 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
0:58:39 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
0:58:43 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
0:58:49 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
0:58:53 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
0:58:57 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
0:59:02 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early
0:59:04 access to Huberman lab listeners.
0:59:09 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
0:59:12 Today’s episode is also brought to us by Element.
0:59:16 Element is an electrolyte drink that has everything you need, but nothing you don’t.
0:59:20 That means the electrolytes, sodium, magnesium, and potassium, all in the correct ratios,
0:59:21 but no sugar.
0:59:25 Sugar hydration is critical for optimal brain and body function.
0:59:29 Even a slight degree of dehydration can diminish cognitive and physical performance.
0:59:31 It’s also important that you get adequate electrolytes.
0:59:36 The electrolytes, sodium, magnesium, and potassium, are vital for the functioning of all the cells
0:59:39 in your body, especially your neurons or your nerve cells.
0:59:42 Drinking element dissolved in water makes it extremely easy to ensure that you’re getting
0:59:45 adequate hydration and adequate electrolytes.
0:59:49 To make sure that I’m getting proper amounts of hydration and electrolytes, I dissolved
0:59:53 one packet of element in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning, and
0:59:55 I drink that basically first thing in the morning.
1:00:00 I also drink element dissolved in water during any kind of physical exercise that I’m doing,
1:00:03 especially on hot days when I’m sweating a lot, and therefore losing a lot of water
1:00:04 and electrolytes.
1:00:07 They have a bunch of different great tasting flavors of element.
1:00:11 They have watermelon, citrus, etc., frankly, I love them all.
1:00:14 And now that we’re in the winter months in the Northern Hemisphere, Element has their
1:00:16 chocolate medley flavors back in stock.
1:00:20 I really like the chocolate flavors, especially the chocolate mint when it’s heated up.
1:00:24 You put it in hot water, and that’s a great way to replenish electrolytes and hydrate,
1:00:28 especially when it’s cold and dry outside, when hydration is especially critical.
1:00:33 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement.com/huberman to claim a free
1:00:36 Element sample pack with the purchase of any Element drink mix.
1:00:41 Again, that’s drinkelement.com/huberman to claim a free sample pack.
1:00:46 So you’re talking about engaging in social connection in real time, and perhaps even
1:00:55 in real life, yes, in real life as well, with some effort to engage in it, which might just
1:01:03 be built into modern living now, as one of the primary drivers for behavioral approaches
1:01:05 to improve what we’re calling happiness.
1:01:10 So could we say, and I know we don’t want to set up strict protocols around this, make
1:01:18 the effort to schedule in real time over the phone or Zoom, or in real life interaction
1:01:21 with somebody maybe once a week, minimum?
1:01:22 I think more than you’re doing now.
1:01:25 If you’re not feeling so happy, add some in.
1:01:29 And again, as you mentioned before, these are all kind of trade-offs, right?
1:01:30 You don’t want to add so much in the now.
1:01:34 You’re not sleeping or exercising or all that other stuff, but like one more interaction
1:01:38 than you’re getting now, and check how it feels over time.
1:01:43 And how busy people are, and given that we’ve established that some effort that’s required
1:01:47 to engage socially is going to be beneficial toward the reward and all of this.
1:01:50 And we’re not trying to hack the dopamine system here, folks.
1:01:53 We’re just trying to figure out what is going to be rewarding given that everyone has constraints
1:01:57 on their time, and everyone seems to have a device in their pocket that allows them to
1:02:06 get the illusion of nourishment that leads to either same levels or less happiness overall.
1:02:08 It’s going to be most effective.
1:02:13 And it seems to me, I was thinking about this during one of your answers, I was paying attention,
1:02:20 but I was thinking about this, that my memory of prior social interactions as really great
1:02:22 is a useful tool.
1:02:26 So for instance, one of my best memories of time with my girlfriend was driving back from
1:02:33 her grandmother’s house with the dog in the car, and we had no phone reception.
1:02:35 So we couldn’t be interrupted by our devices.
1:02:40 She actually had some work to do, so she was doing some work on her computer at one point.
1:02:44 She may have taken a nap at one point, and the dog kept jumping back and forth between
1:02:46 our laps.
1:02:49 And that to me was like one of the best days ever.
1:02:53 Just ever, it was just an awesome day.
1:02:58 That memory occurred to me now, and I think could serve me well in thinking, okay, so
1:03:04 going on a road trip with somebody, but it was the lack of kind of structure around it.
1:03:07 It was just imposed on us, we had a drive to complete, there was a dog in the car, there
1:03:13 was some work to do, there was no phone reception, and we’ve had many great interactions, but
1:03:18 that would be the one that I’d highlight as like, that was an awesome interaction for
1:03:20 whatever reason.
1:03:26 And so can one use memories of great social interaction as kind of a compass for how to
1:03:30 construct these social plans?
1:03:35 Because I think it can be a little bit mystifying to people, like how do I get this thing called
1:03:39 happiness by meeting up with a friend, we enjoy hiking or something like that, but maybe
1:03:43 that’s not accessible, and I don’t want people to underthink or overthink it.
1:03:48 But to me it seems like, okay, like road trips, everyday things, we needed to go up there,
1:03:53 there was some things to tend to, so like tending to life things, to life requirements
1:03:54 together.
1:03:56 Yeah, I mean if you want to ask yourself a question that can highlight good memories,
1:04:00 I recommend the one that the journalist Katherine Price uses a lot, she does a lot of studies
1:04:01 on fun.
1:04:05 Ask yourself the question, what was three times that you just had the most fun?
1:04:10 The last three times you would describe as, oh my god, that was the most fun, right?
1:04:14 And this is a helpful question because usually the answer, my guess is at least two out of
1:04:18 three, probably all three, will have someone else in it, like they’ll be, you’ll have like
1:04:22 another person involved, or a dog, sometimes some other agent of being, right?
1:04:23 Oh no, I completely agree.
1:04:26 It wasn’t you by yourself, it probably didn’t involve a screen, right?
1:04:31 And so that’s kind of like, and that actually gets back to your road trip, you know I talked
1:04:35 about, I think the social part was really important, but it seems like that road trip
1:04:39 also tapped into a sort of thought pattern that we know is really good for happiness,
1:04:41 which is presence, right?
1:04:45 Just being kind of mindful, you’re paying attention to the dog, flopping on you, you’re
1:04:46 seeing the scenery, right?
1:04:50 You’re not in a rush to do something, so your mind could kind of be on that drive and how
1:04:51 it felt.
1:04:56 And we know so much about how kind of these moments of mindfulness, really paying attention
1:05:00 to your sensory experience, how much that matters for happiness.
1:05:05 And one of the biggest hacks you can use to get more presence is to do exactly what you
1:05:09 accidentally did driving through these parts of the world that you don’t get phone receptions,
1:05:11 which is to get rid of our phones.
1:05:17 You know, our phones are just like the biggest attention stealers ever, and it makes a lot
1:05:22 of sense because what grabs our attention, things that are really interesting and provide
1:05:24 a little glass of quick dopamine hits, right?
1:05:27 Or just kind of scream at us with information and announcements and so on.
1:05:30 This is what our phones do really well.
1:05:31 And our brains aren’t stupid.
1:05:35 Our brains know that on the other side of our phone is like such rewarding content and
1:05:39 it becomes, you know, really distracting.
1:05:43 My colleague, Liz Dunn, has this kind of analogy she uses that is like, you know, imagine,
1:05:47 you know, instead of this kind of conversation we’re having right here, maybe I’ll do with
1:05:50 my husband at a dinner party where I’m sitting, my husband at dinner, and we’re chatting and
1:05:52 I have my phone out.
1:05:53 And my husband’s a philosopher.
1:05:54 He’s a very smart guy.
1:05:58 We have great conversations, but I know on the other end of that phone is like really
1:05:59 interesting stuff.
1:06:03 And Liz said, imagine the comparison is instead of having your phone there, I had this big
1:06:08 wheelbarrow next to me and my husband at our dinner table, and in the wheelbarrow was photo
1:06:14 albums of every photo I’ve taken since 2016, physical printouts of my emails and news articles
1:06:19 and stuff that I could get, you know, like video tapes of cat videos and porn and everything.
1:06:21 It’s like piled up really high in this wheelbarrow.
1:06:24 If we were trying to have a conversation that wheelbarrow was there, I’d be like, oh, I just
1:06:26 want to take a quick look at the photo or do something.
1:06:27 It’d be so distracting.
1:06:29 It’d be so interesting.
1:06:30 Your brain’s not stupid.
1:06:33 Your brain knows, even though your phone is much tinier than that wheelbarrow, that all
1:06:37 that interesting dopamine rich exciting stuff is on it.
1:06:41 And it makes it hard to pay attention to my husband again, an interesting philosopher.
1:06:43 We have great conversations.
1:06:47 And so there’s lots of evidence showing that even the act of having your phone out is subtly
1:06:52 stealing your attention from other people, from the tasks that you’re doing.
1:06:57 One of the biggest pieces of advice I give my college students is to study without your
1:07:01 phone near you, because Princeton studies have looked at this where you have somebody
1:07:05 do say a math test or a studying test with your phone there versus the phone in the other
1:07:06 room.
1:07:09 And you see like double digit increases in performance just to have your phone away.
1:07:11 And you might ask, well, why would that be?
1:07:14 It’s like, well, part of your frontal lobe is like, no, no, no, don’t look at the phone.
1:07:15 Don’t look at the phone.
1:07:17 Don’t look at that big wheelbarrow of delicious, interesting stuff.
1:07:19 Stay on task.
1:07:22 And that’s this kind of constant moment of multitasking where we’re kind of yanking our
1:07:24 brain back onto task.
1:07:29 And so a big hack, if you want to be more present, is to find ways to do activities without
1:07:30 your phone.
1:07:33 I guess if we go back to that fun question, if I said, you know, those three times you’re
1:07:36 having the most fun, you weren’t in the middle of it pulling out your phone to like look at
1:07:37 your Instagram feed.
1:07:39 You were just there.
1:07:46 And what you just described was a dramatic performance enhancement on mathematics by
1:07:52 not having this opportunity for distraction in the room, which is incredible.
1:07:53 Yeah.
1:07:57 I mean, when you dive deep into the effects of having your phone around you, they’re
1:08:01 striking, especially when getting back to social connection, especially social connection.
1:08:05 Liz Dunn has this paper where she puts two people in a room, just kind of a waiting room
1:08:07 together and you either have your phone or you don’t.
1:08:10 You’re not allowed to look at it, it’s just present.
1:08:14 And she finds that there’s 30% less smiling at the other people in the waiting room when
1:08:16 your phones are present, 30% less.
1:08:20 I mean, I actually think of this when I think of the, you know, the loneliness crisis, you
1:08:25 know, I walk, I was a head of college on campus, which as a faculty member at Yale meant that
1:08:29 I lived on campus with students and you’d walk through the courtyard and everybody’s
1:08:31 walking through the courtyard, but they’re not looking at you, they’re looking down at
1:08:32 their phone, right?
1:08:37 There’s these like subtle interactions that we’re missing because our phone is stealing
1:08:38 us.
1:08:39 That’s the social case.
1:08:41 But I think there’s a real performance case too, right?
1:08:46 If you want to pay attention and learn something, if part of your brain is inhibiting that urge
1:08:51 to look at all the interesting stuff on your phone, which we don’t notice, then it’s going
1:08:52 to be affecting your performance.
1:08:53 Has good benefits too.
1:08:59 There’s this lovely finding that people are buying less gum and less candy in checkout
1:09:00 aisles now.
1:09:05 The, like the national worldwide sale of gum has gone down and it’s gone down on the
1:09:07 same slope as the iPhones have gone up.
1:09:11 So as a number of iPhones and pockets goes up, sales of gum and checkout lines has gone
1:09:13 down and you can see why that is.
1:09:14 They’re not looking around as much.
1:09:18 You’re not looking like, ooh, that, you know, like double mitt looks really good.
1:09:19 You’re staring at your phone and looking at your Instagram.
1:09:23 Soon the ads are going to pop up on, they’ll know you’re in the aisle because they can
1:09:26 know you have proximity to a lot of devices.
1:09:32 I have a friend who’s a very accomplished songwriter and musician and someone does his
1:09:34 Instagram and other social media for him.
1:09:36 He’s not on there.
1:09:40 And we met for dinner the other day with a couple other people and I got there and I
1:09:46 started telling him about something I had seen online and he said, I won’t use it.
1:09:50 I usually do his voice, but I won’t do his voice because I don’t want to give it away.
1:09:57 People might know who he is, but he said, I don’t want to talk about what’s on Instagram.
1:10:02 In fact, I don’t want to talk about what’s on the internet.
1:10:03 Let’s just have dinner.
1:10:09 I was, and at first I was like, dude, I was like, kind of, and I thought, great.
1:10:11 He’s exactly right.
1:10:13 It’s not just having the phone there.
1:10:16 It’s not just being on the device.
1:10:20 It’s also that you’re talking about things that you saw in the world, some of which are
1:10:25 very interesting and important at times.
1:10:30 But what he was saying was, I don’t want to talk about things that you experienced about
1:10:32 somebody else’s experience.
1:10:34 It wasn’t really an experience that you had today.
1:10:38 That’s an experience of someone else’s experience that you had today.
1:10:41 It wasn’t about a news article or something.
1:10:47 We’re playing the telephone, bucket brigade game of social connection many, many degrees
1:10:53 away from the actual interactions that we were kind of hardwired to experience ourselves.
1:10:58 Those are the ones that really influence our happiness in the world.
1:11:01 One of the great ways to increase your presence in addition to kind of getting rid of your
1:11:04 phone is to just go back to your senses.
1:11:06 What are you looking at right now?
1:11:07 What do you see right now?
1:11:08 I’m in this room.
1:11:11 There’s like really nice kind of cool black lighting and I’m sitting there.
1:11:12 I’m hearing your voice.
1:11:15 There’s like a subtle hum in the room that I hope the podcast is not picking up that
1:11:16 I hear in the audio.
1:11:18 It’s a little cool.
1:11:22 That grounding, I can watch my breath completely change around.
1:11:25 It’s like a quick way to just kind of be embodied.
1:11:31 I think so often we’re just not doing that as much in our discourse, but definitely like
1:11:35 even when we’re by ourselves, we just wind up distracting ourselves from the very sensory
1:11:40 experience that like literally is the experience that we have of the world, which is not noticing
1:11:41 it as much.
1:11:49 Now, I will say that a memory of a really terrific time I had alone was around this
1:11:52 time of year actually around the holidays.
1:11:57 Typically I would be in my office organizing papers, maybe dealing with some end of year
1:11:58 stuff.
1:12:01 Every academics, you know, my life’s a lot different now with the podcast, even though
1:12:05 I still teach at Stanford, but the end of year is the time when you kind of get your
1:12:08 office organized and every academic knows this.
1:12:12 And over the holidays, I tended to have a lot of time in my office alone.
1:12:16 It was a great time to come in like parking was everywhere you go in and I used to listen
1:12:20 to Ted Talks or I would listen to podcasts.
1:12:25 And these days I’m trying to do more physical things, not just exercise, but working on
1:12:27 some like lighting stuff in my house.
1:12:31 And I like to listen to podcasts or books, sometimes music, but podcasts or books while
1:12:32 I do that.
1:12:38 And I do feel that when we’re alone, sometimes it’s nice to have other voices in the room
1:12:41 that are not just the voices in our head.
1:12:46 And it could be music, podcasts, books, movies, et cetera, that people seem to find that soothing.
1:12:48 I certainly do.
1:12:51 And that doesn’t feel like it’s diminishing from my experience of being present.
1:12:56 In fact, it allows me to just really tend to what I’m doing mechanically.
1:13:01 And I have some plans to do some more like craft drawing type projects in the new year.
1:13:05 And I look forward to being able to hear those conversations, but not have to participate
1:13:06 in them.
1:13:07 Yeah, yeah, yeah.
1:13:11 So would you consider that sort of healthy or am I diminishing my experience and the
1:13:13 depth of my crafts?
1:13:14 Yeah.
1:13:16 Well, I think there’s some nuance there, right?
1:13:21 You’re talking about your craft in a very embodied way, even as you’re talking to me,
1:13:25 or describing how your hands are moving in these motor ways as you’re doing it.
1:13:26 You’re talking about kind of what it felt like.
1:13:31 It felt like you, your senses were activated for the physical stuff you were doing.
1:13:35 But you also mentioned that your mind was wandering and maybe you’re ruminating and stuff
1:13:36 like that.
1:13:40 So it sounds like what you did was have a really nice emotion regulation strategy of like,
1:13:43 you could kind of fill your head with something so that you can work on the physical stuff.
1:13:46 But it didn’t impede your experience of the physical stuff.
1:13:49 The way you described it shows that you were there, you were present when you were doing
1:13:50 it.
1:13:53 The problem is when it impedes our presence doing it.
1:13:58 And I think it kind of depends on the activity we’re doing, right?
1:13:59 Take driving.
1:14:02 Probably some of you who are listening right now are sitting in your car as you’re driving
1:14:04 doing this other interesting motoric activity.
1:14:08 And that’s one where it’s like, you’re not missing out on that much on the drive by like
1:14:09 listening to us.
1:14:13 It’s probably a positive kind of experience that you’re having, learning something and
1:14:14 so on.
1:14:18 But you wouldn’t want to listen to podcasts in some physical situations, right?
1:14:23 If you’re a ballroom dancing, for example, you wouldn’t want to necessarily be listening
1:14:25 to a podcast then, right?
1:14:30 If you’re really experiencing art and engaging with art and art gallery, you wouldn’t want
1:14:32 to also be listening to a podcast at the same time.
1:14:38 And so I think the thing to think is are you listening to this in a way that you’re missing
1:14:44 something in the real world that your presence of it would matter, make you feel really good?
1:14:48 Or are you kind of just like, you know, killing some other free time and maybe using this
1:14:51 as a nice emotion regulation strategy to stop?
1:14:53 What would otherwise be a really ruminative drive?
1:14:57 Now you get to listen to me and Andrew and that’s probably better.
1:14:58 But there’s nuance there.
1:15:02 I think our tendency is to move away from the rumination, is to run away from it.
1:15:07 And I think if you find yourself kind of avoiding your thought patterns altogether, that probably
1:15:11 might be the pendulum swinging a little too far in the other direction.
1:15:12 Noted.
1:15:13 Noted.
1:15:18 In real time and or in real life, well, in real life is always in real time, but in real
1:15:24 life and or in real time, social interaction, and if it requires some effort to plan or
1:15:28 get to organize all the better, you stand to gain more from those interactions.
1:15:32 So that’s really key presence, obviously, trying to get the phone out of the room, at
1:15:40 least off and put away, but ideally out of sight, out of sight, out of sight, love that.
1:15:45 And shared experience, presumably, actually maybe doing something, but it could even just
1:15:46 be talking.
1:15:49 I guess it depends on what people enjoy doing, right?
1:15:55 So these are powerful levers for shifting one level of happiness up using behavior.
1:15:59 What about leading with thought patterns or feelings?
1:16:04 It seems like it’s a more challenging, but certainly tractable entry point.
1:16:05 Yeah.
1:16:10 It’s important here to remember, like, what are our natural evolutionary patterns towards
1:16:11 thought patterns?
1:16:15 Because some of them aren’t necessarily built for our happiness, you know, to take what’s
1:16:20 a kind of common evolutionary thought pattern, which is a negativity bias, right?
1:16:25 We’re just built to notice all the scary stuff, all the bad stuff, all the potentially risky
1:16:26 stuff.
1:16:27 Our brains instantly go there.
1:16:30 And that makes fabulous evolutionary sense, like if there’s a possibility that there’s
1:16:34 a tiger that’s going to jump out or some sort of risky thing, you want your brain to
1:16:38 lock onto it, not as evolutionary beneficial to notice all the blessings in life, just
1:16:39 all the good things.
1:16:43 It doesn’t really give you that much of a survival benefit to notice, hey, there’s the absence
1:16:44 of a tiger.
1:16:45 We don’t really know.
1:16:46 There’s no tigers around, right?
1:16:52 In fact, it probably helps drive more motivation to go pursue resources.
1:16:57 I mean, you could imagine an adaptive feature to lacking satisfaction.
1:17:02 I mean, you can gain more resources and at the time where resources were presumably shared
1:17:06 more in these small village formats, I don’t know, do monkey troops share resources?
1:17:12 It depends on the monkey, but yeah, but for humans, depends on the monkey.
1:17:15 But I think you’re making a really critical point, right?
1:17:19 Which is like, if we’re noticing the negative, if we’re noticing the bad stuff, we tend to
1:17:20 fix it.
1:17:24 But also if we’re craving, if we’re wanting, if we’re kind of constantly searching something,
1:17:26 we get off our butts and go do stuff.
1:17:31 I mean, Steve Jobs, in his parting words, we’re stay hungry, stay foolish.
1:17:34 Maybe you’ll stay foolish, stay hungry, but stay hungry was definitely in there.
1:17:38 And I realize he’s not going to represent the epitome of what to strive for for everybody,
1:17:42 but he’s certainly held up as somebody who changed the world through the development
1:17:44 of certain technologies.
1:17:49 So we revere these people that are hungry for more.
1:17:50 Yeah.
1:17:51 Right.
1:17:52 And it makes great evolutionary sense.
1:17:55 It doesn’t make as good happiness sense, right?
1:17:59 What’s one of the best ways to be happy, to just appreciate what you have, to notice and
1:18:03 appreciate the blessings out there, but it, we got to push against this natural negativity
1:18:04 bias to do this.
1:18:05 So how do we do that?
1:18:09 Well, it turns out that this is a spot where harnessing attention and the way we were just
1:18:11 talking about can be really helpful.
1:18:16 Just taking time to notice the blessings, notice kind of all the good stuff.
1:18:19 It’s often talked about in terms of a gratitude practice, although gratitude sounds kind of
1:18:20 cheesy.
1:18:21 I don’t know.
1:18:25 My friend, Katherine Price, who I mentioned earlier, she has this practice that she calls
1:18:26 a delight practice.
1:18:27 We just noticed delights in the world.
1:18:28 I love the word delight.
1:18:32 You know, I walked in your studio, you had a picture of your bulldog and I was like,
1:18:33 that’s a delight.
1:18:34 That’s so cute.
1:18:35 Thank you for delighting in him.
1:18:39 I delight in him too, even though he’s dead several years now.
1:18:40 Delight is a wonderful word.
1:18:41 Yeah.
1:18:42 And we can train our brain to notice them, right?
1:18:46 You can literally have a practice where, you know, put in your notes app on your phone
1:18:50 like a list of delights or even better, pick a friend like I have with Katherine where you
1:18:53 can just like text them delight, you know, at the end of this, you know, text like, saw
1:18:57 a really cute dog delight or heard this really funny song delight, then you get the social
1:18:58 connection and the gratitude.
1:19:02 But what that does is, if you have this practice where you got to write down the delights,
1:19:05 your brain starts to automatically be on the lookout for them.
1:19:08 It becomes rewarding because you get to write this thing down.
1:19:12 Now all of a sudden it can be a practice that you’re sort of shifting your negativity bias
1:19:15 to notice more of the good things that are out there.
1:19:18 And there’s so much evidence suggesting that people who naturally notice the blessings in
1:19:20 the world are happier.
1:19:24 If you do one of these kind of gratitude or delight practices, you wind up happier.
1:19:27 Sonya Lubramersky has this lovely study where you scribble down three to five things you’re
1:19:31 grateful for three to five delights in as little as two weeks, you significantly improve
1:19:33 your overall satisfaction with life.
1:19:34 I love that.
1:19:35 It’s super free.
1:19:38 So much so that I end because I accidentally interrupted.
1:19:39 The comments always tell me I interrupt too much.
1:19:40 It’s out of interest.
1:19:41 It’s out of interest.
1:19:42 I promise.
1:19:43 If I could interrupt myself, I would.
1:19:45 And I probably do from time to time.
1:19:47 Could you repeat what the, it’s three to five things?
1:19:48 Yeah.
1:19:49 Three to five things you’re grateful for.
1:19:53 I’m not sure if the number really matters, but it’s committing to kind of noticing the
1:19:57 good things in life and really trying to take a moment to notice how they felt, right?
1:20:01 You know, so if I look at, I do delight practices sometimes or gratitude practices and it’s
1:20:04 things like my husband, you know, these big things in life, but then sometimes it’s like
1:20:07 my morning coffee or like probably, you know, seeing your cute dog.
1:20:11 Like it’s funny to see the picture of the, her folks that don’t know Andrew’s studio.
1:20:13 It’s a picture of his dog on a microphone.
1:20:14 It’s just very funny.
1:20:15 It’s a giant microphone.
1:20:16 High quality photograph.
1:20:22 He was actually standing on the table that I do my solo podcast with the microphone and
1:20:27 his tag just happened to rotate a few degrees toward the camera just at that moment.
1:20:31 Um, so you could see his name Costello, you know, and I invite listeners to pause right
1:20:35 now and notice what’s happening to their face as you hear Andrew say that probably you’re
1:20:36 just smiling, right?
1:20:40 You didn’t even see this really cute photo, uh, but you’re also smiling.
1:20:41 That’s the power of delights, right?
1:20:45 Not just noticing them yourself, but potentially sharing them too.
1:20:49 And so this is another thought pattern practice that we can engage in, which is like just
1:20:51 train your brain to find these things.
1:20:54 And what you’ll find is that, you know, there’s a, there’s a limited ratio of the stuff we
1:20:57 can focus our attention on.
1:21:01 We start shifting towards the delights from the hassles and the yucky stuff in life.
1:21:04 Now we’re just kind of filling our brain with stuff that gives us a little more positive
1:21:05 emotion.
1:21:09 What I love about this conversation about gratitude is that I must say I do like the
1:21:11 word delight more than gratitude.
1:21:12 Gratitude sounds cheesy.
1:21:13 It sounds a little hippie-dippy.
1:21:14 I gotta say.
1:21:15 Yeah.
1:21:17 Well, I’m from Northern California, so I’m cool with hippie-dippy even though I’m not
1:21:20 a hippie, punk rocker, not a hippie.
1:21:21 You’re Berkeley roots.
1:21:22 Yeah.
1:21:23 I know.
1:21:24 I’m from the other end of the bay, the peninsula.
1:21:25 I love the East Bay.
1:21:30 Anyway, this is getting, but the point is, it’s not that the word feels soft.
1:21:32 I need to think about this a little bit more.
1:21:39 It’s that maybe it’s just that delight is such a powerful, unselfish word.
1:21:42 Like it’s not taking anything from anybody.
1:21:48 It’s not requiring a shift away from one sort of intrinsic self.
1:21:52 I feel like gratitude requires this like, “Okay, I’m gonna now be grateful.”
1:21:54 It’s like kind of like pulling.
1:21:58 If you’re not already in a state of gratitude, I feel like there’s more effort involved.
1:22:02 We’ve been saying effort that precedes reward is good, but with delight it feels like it’s
1:22:10 just very much in concert with almost like who one is.
1:22:11 Like I delight in Costello.
1:22:13 I don’t expect everyone to delight in Costello.
1:22:17 People who did, I delighted in their delight, so it was just amplifying all the delight.
1:22:24 But the thing that really strikes me about delight is that every example you gave, it’s
1:22:29 very rapid timescale.
1:22:33 I will say I normally drink yerba mate during these things which I delight in, but today
1:22:35 I decided I haven’t had coffee in a while.
1:22:38 It’s a little break from it for no particular reason.
1:22:42 I had a single shot of espresso and I was thinking to myself, “This is really good.”
1:22:43 This is delightful.
1:22:44 This is a fast timescale.
1:22:47 Maybe it was the fact that I haven’t had it in a little while.
1:22:49 It’s just really fast.
1:22:51 No one suffers.
1:22:52 It’s all game.
1:22:55 It runs a little bit countercurrent to what we were talking about before, which is the
1:22:59 requirement for effort to precede the reward.
1:23:09 Delight feels like a very smooth road to a reward that’s all net positive.
1:23:13 As you said, these delights are available throughout the day.
1:23:18 It requires just noticing something inside and outside, whereas I feel like with gratitude,
1:23:21 I love gratitude practices, the data are incredible.
1:23:23 It is anything but squishy.
1:23:27 There’s a real power tool for shifting one state of mind.
1:23:28 That’s clear from the literature.
1:23:33 The gratitude thing, I feel, requires an almost formalization like, “Okay, I’m going to be
1:23:37 grateful now,” whereas delight, you’re just on the lookout for things that spark you and
1:23:41 make you reflexively smile.
1:23:43 The few things are better than that.
1:23:45 I think it’s really sensory in the way we were talking about before.
1:23:47 It gets you back into being present.
1:23:51 Most of these delights are something you taste, or you experience, or you see.
1:23:52 That’s funny.
1:23:56 There’s a really lovely book by the author, Ross Gaye, called The Book of Delights.
1:24:00 He used a delight practice where every day he not only had to find a delight, but write
1:24:03 a short essay about it because he’s an author.
1:24:04 It’s just hilarious.
1:24:08 It’s one of my favorite books, and it’s really strange things.
1:24:13 One is he notices flowers, he notices lilacs, and he has this whole idea that one delay
1:24:14 is purple flowers.
1:24:15 Why are there so many purple flowers?
1:24:17 There’s purple flowers everywhere.
1:24:18 He also has a delight in music.
1:24:22 He really likes the ’80s band, El Debarge, from the beat of the room.
1:24:24 I’m vaguely familiar with it.
1:24:25 He talks about his love of Debarge.
1:24:29 You can have this connection with other people’s delights.
1:24:30 It’s silly.
1:24:31 They’re just silly things.
1:24:34 The fact that we’ve noticed them, again, there’s a listener who’s probably experiencing
1:24:38 right now, if you pay attention, a little bit of positive emotion.
1:24:41 If you’re driving around your car, feeling a little stressed out in traffic, you can
1:24:43 take a breath.
1:24:44 That’s the power of the practice.
1:24:48 You’re shifting your emotions because you’re noticing these good things.
1:24:51 You’re noticing the good things, which is great because you’re training your attention
1:24:57 to get there, and you’re forming this habit to shift that negativity bias that’s built
1:25:00 in, but isn’t really making you as happy as you could be.
1:25:04 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, David.
1:25:07 David makes a protein bar unlike any other.
1:25:13 It has 28 grams of protein, only 150 calories and zero grams of sugar.
1:25:17 That’s right, 28 grams of protein, and 75% of its calories come from protein.
1:25:19 These bars from David also taste amazing.
1:25:23 My favorite flavor is chocolate chip cookie dough, but then again, I also like the chocolate
1:25:26 fudge flavored one, and I also like the cake flavored one.
1:25:28 Basically, I like all the flavors.
1:25:29 They’re incredibly delicious.
1:25:32 For me personally, I strive to eat mostly whole foods.
1:25:36 However, when I’m in a rush, or I’m away from home, or I’m just looking for a quick
1:25:40 afternoon snack, I often find that I’m looking for a high quality protein source.
1:25:44 With David, I’m able to get 28 grams of protein with the calories of a snack, which
1:25:49 makes it very easy to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight
1:25:50 each day.
1:25:53 It allows me to do that without taking in excess calories.
1:25:57 I typically eat a David bar in the early afternoon or even mid afternoon if I want to bridge
1:25:59 that gap between lunch and dinner.
1:26:03 I like that it’s a little bit sweet, so it tastes like a tasty snack, but it’s also
1:26:08 given me that 28 grams of very high quality protein with just 150 calories.
1:26:12 If you would like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
1:26:17 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
1:26:26 I’ve long been interested in shifting one’s emotions and when that feels good, when it
1:26:30 is good, and when it doesn’t feel good.
1:26:33 I asked our friend, Ethan Cross, about this too.
1:26:38 I’m not going to compare your answers as a template for who’s right, who’s wrong.
1:26:44 I think there are a lot of differing opinions on this, but I know from the time we are young
1:26:47 kids, we don’t like to be shifted.
1:26:51 We don’t like people to impose an emotional requirement on us.
1:26:54 In fact, my niece, when she was little, I was telling her this, she’s 18 now.
1:27:00 She was not amused, which delighted me that she was not amused, but when she was little,
1:27:06 she was a pretty healthily stubborn kid.
1:27:09 You’d ask her to do anything, like, “Hey, let’s go downstairs for a walk,” and she
1:27:13 loved going outside for walks, and she’d say, “No, push me,” and then she would get
1:27:17 her stuff, and then you’d go for a walk, but I loved her like, “No, push me,” and I
1:27:18 loved this.
1:27:21 It was also, Costello was like, “Don’t push me,” you couldn’t.
1:27:26 So there was this immediate vocalization from the time she could speak really.
1:27:28 I was like, “No, I’m going to decide how I feel.”
1:27:30 Such a healthy thing too.
1:27:31 Such a healthy thing.
1:27:32 You’re not going to shift me.
1:27:33 I was like, “We’re going out for a walk.
1:27:37 It’s going to be fun,” and she’s like, “No, push me,” and then she’d go for the walk.
1:27:43 Most of the times, it was a fun walk, but I think that we don’t like to be shifted.
1:27:45 In some ways, we don’t really like to shift ourselves.
1:27:52 When we’re in a given emotion, when people are feeling upset, they don’t want to be told
1:27:58 they should feel happy, and yet no one really wants to be upset.
1:28:03 Although this result, I don’t want to spin off into a long discussion about this, but
1:28:08 Robert Heath, a very controversial neurosurgeon from the ’70s and ’80s, did these experiments
1:28:12 of stimulating in different parts of the brain, allowing people to self-stimulate different
1:28:17 parts of their brain, and there were only three subjects because it’s an in vivo human
1:28:19 neurostimulation experiment.
1:28:25 All three subjects, by far, their favorite area to stimulate was this midline-central
1:28:28 nucleus, midline-thalamic nucleus, rather.
1:28:34 All three of them reported that the sensation that they would lever-press the most for was
1:28:37 frustration and mild anger.
1:28:38 Humans like that shit.
1:28:39 Excuse my language.
1:28:40 Why?
1:28:45 Look, the horror movie industry would not exist if we didn’t like fear.
1:28:49 Honestly, Twitter, X, whatever we’re calling it now, would not exist if we didn’t like
1:28:50 outrage.
1:28:57 These are complicated negative emotions that have some positive benefit to us.
1:29:01 I think that this is something that people get wrong when they hear my line of research.
1:29:05 I tell people, “Oh, I teach this class about happiness at Yale,” and people will say, “Oh,
1:29:07 you just want everybody to be happy.
1:29:10 You embrace this toxic positivity,” and I’m like, “No, no, no, no, no, no.”
1:29:11 Toxic positivity.
1:29:12 Toxic positivity.
1:29:13 Yeah, it’s this idea.
1:29:15 I mean, you see it in our culture right now.
1:29:17 It’s this good vibes only.
1:29:23 It’s this idea that anything that feels mildly frustrating or hard to do, it’s like, “Oh,
1:29:24 no, no.
1:29:25 Don’t do that.”
1:29:26 It’s good vibes only.
1:29:30 There’s this idea that if you’re experiencing negative emotions, if you feel sad or you
1:29:34 feel a little lonely or you feel a little upset at politics, whatever it is, that something’s
1:29:38 wrong or you got to take a pill or you got to do something to fix it.
1:29:43 I think that’s a really dangerous idea because it’s getting rid of the signal that we’ve
1:29:47 been built to experience evolutionarily that’s really important.
1:29:52 If you’re experiencing outrage, that’s telling you something super crucial.
1:29:56 If you’re experiencing frustration, overwhelm is a big one.
1:30:00 If you’re feeling, “Oh, I’m so overwhelmed at work and I’m burned out,” that’s a really
1:30:04 useful signal about behavioral changes you should make.
1:30:09 In class, I often tell my students that negative emotions are like that dashboard on your car.
1:30:11 You go in your car and they’re like, “Sometimes you’re driving, the entire light comes on
1:30:14 or the engine light comes on.”
1:30:17 That’s a pain in the ass, honestly, because you’re like, “Well, I got to deal with it.”
1:30:20 It’s not fun when these lights come on, but it’s super useful information that if you
1:30:24 actively ignore it for months and months, it’s going to cause a much bigger problem
1:30:25 later on.
1:30:28 I think this is how all of our negative emotions work.
1:30:33 If you’re feeling that negative emotion of loneliness means you need more social connection.
1:30:36 If you’re feeling overwhelmed, it means you’re probably going to take something off your plate
1:30:38 before you burn out or get sick.
1:30:44 If you’re feeling sad, that’s probably because of some stimulus that matters that you’re
1:30:45 not there anymore.
1:30:49 If you’re feeling grief and so on, I think too often we just want to get rid of those.
1:30:53 We don’t like them, so we want to suppress those emotions, but suppressing our emotions
1:30:58 is giving up useful evolutionary information that probably means we can take action to
1:31:00 fix and feel better.
1:31:04 Americans might be surprised to hear this, but I learned this from my father who’s from
1:31:05 South America.
1:31:06 He’s from Argentina.
1:31:11 Went to British schools when he was young, and he told me when I was probably 10 or 12,
1:31:19 I can’t remember exactly how old he said, “In the British formal school system, if you
1:31:24 act too happy, people accuse you of being stupid.”
1:31:29 To be gleeful or happy, and I said, “Now I would say, ‘Well, they’re perfectly fine
1:31:30 being happy when they’re drinking.'”
1:31:35 I will say that the after-work alcohol culture in London—
1:31:37 The 5 o’clock, 14 p.m. crowd is it.
1:31:41 I don’t know if it’s still the case, but they drink a lot, and then they get very outwardly
1:31:42 happy.
1:31:49 But there’s this idea, and this was true when I came into academia, that if somebody wasn’t
1:31:53 super serious, that they might be stupid.
1:31:59 I think in the United States now we tend to celebrate more expressions of glee, but that’s
1:32:04 usually in the context of celebrity and wealth, like these people getting on their private
1:32:06 planes or something.
1:32:11 But I think there’s still some elements to this that we internalize, that if you’re
1:32:14 happy that you’re not worrying about something, if you’re not worrying about something, then
1:32:20 you’re ignoring the woes of the world, maybe even the threats that are all around you.
1:32:24 In some ways we are conditioned to always want to be happy, there doesn’t be one message.
1:32:30 But then we also get the conflicting message that to be happy is to be ignorant of what’s
1:32:33 really happening, if not to you, then to other people, and therefore you’re not fulfilling
1:32:34 your role in society.
1:32:35 So who are you to be happy all the time?
1:32:39 There’s a lot of judgment written into this thing around happiness, I’m realizing.
1:32:40 Yeah, totally.
1:32:43 I think you’re bringing up something that I actually worry about a lot, which is, is
1:32:45 that hypothesis correct?
1:32:49 Is it the case that if you’re feeling happy, you just ignore the woes and all the terrible
1:32:50 stuff in the world?
1:32:53 Because then I’m creating whole generation of Yale students who are going to not fix
1:32:54 the bad problems of life.
1:32:58 So it turns out there’s a researcher at Georgetown, Konstantin Kuslev, who’s tested this.
1:33:02 He actually asked the question, is it the case that people who are experiencing more
1:33:06 positive emotion, more satisfaction with life, do they ignore the problems of the world and
1:33:09 not act, or are they the ones kind of going out and doing stuff?
1:33:11 And so he did this in a couple of different contexts.
1:33:15 He looked for social justice causes, I’ll tell the climate version.
1:33:18 So he looked at how many people are taking climate action.
1:33:19 So do you go to a protest?
1:33:22 Do you put solar panels on, or are you donating money to climate causes?
1:33:27 And he finds that the people who are really climate anxious, they tend to have less positive
1:33:28 emotions.
1:33:29 You’re really worried about climate change.
1:33:31 You tend to be more on the depressed, anxious side.
1:33:36 But if you’re doing stuff about it, then you tend to have more positive emotion.
1:33:40 I think he assumes the causal arrow goes in the other way that like, if you’re happier,
1:33:43 if you’re experiencing lots of delights and positive emotion, you kind of have the bandwidth
1:33:44 to do stuff, right?
1:33:47 You can go to that protest where if you’re super depressed, you’re just going to like
1:33:51 lie in bed with your duvet, you don’t have the bandwidth to do this stuff.
1:33:55 And so this whole kind of kind of like Polyan-ish hypothesis about happiness, it makes complete
1:33:56 intuitive sense.
1:34:00 But if you look at the data, it’s actually the opposite, which is a good thing because
1:34:05 I think it gives us a mandate not to stay depressed about everything in the world, pissed
1:34:06 off about what’s happening.
1:34:11 Yes, those negative emotions are good to notice and experience and act on, but like we can
1:34:13 take care of ourselves and it’s okay.
1:34:16 It doesn’t mean we’re going to stop doing good stuff in the world.
1:34:18 I have a family member.
1:34:19 She’s wonderful.
1:34:24 She saves animals constantly and she knows that she has an excessive number of animals,
1:34:25 but she’s from the East Coast.
1:34:26 She’s from New Jersey.
1:34:30 And the other day she told me, she goes, “You know, I like your podcast, but you know,
1:34:33 sometimes you’ll have these guests on that are clearly from the West Coast and you guys
1:34:38 get into this real West Coast, California squishy stuff and I just can’t listen to those.”
1:34:43 And I said, I won’t say her name for sake of privacy, but she said, “But you know, I really
1:34:49 like it when, even if the topic is about something kind of squishy, if the person’s from the
1:34:53 East Coast, then like, you know, like I believe what they’re saying.”
1:34:56 And I said, and she goes, “Yeah, you know, out there, you’re into this and that.”
1:35:00 And I said, “Well, out there in New Jersey, you know, language is kind of a weapon.
1:35:01 It’s absolutely a weapon, you know.”
1:35:05 So I do think they’re these even local cultural things like people from the Midwest to me,
1:35:10 I don’t want to, you know, stereotype, but they, there’s a, every time I go to the Midwest,
1:35:15 I must say that there’s a, there’s an etiquette, people are just so polite and kind.
1:35:20 So the level of, sort of mean level of decency is much higher than it is, say, in California.
1:35:24 In California, there’s some other things that are wonderful that are lacking elsewhere and
1:35:25 on the East Coast and so forth.
1:35:32 But yeah, I think one can over generalize, but I think that the reason I raise this is
1:35:35 that maybe we all need to pay a little bit of attention to the messages that we internalized
1:35:41 in our family and our culture growing up and ask ourselves whether or not our degree of
1:35:47 happiness or lack thereof is, you know, by some programming, you know, literally social
1:35:52 programming that we’ve internalized because I grew up in a home where cynical humor was
1:35:57 rewarded and I’ve learned over the years in part through discussions with Jamil Zaki
1:36:04 and others, like I’m working on it, not all my humor is cynical, but I don’t like cynicism.
1:36:05 It bums me out.
1:36:07 It doesn’t feel good.
1:36:09 And I realize it doesn’t feel good.
1:36:11 I love delight, but I don’t like cynicism.
1:36:12 That’s just me.
1:36:14 And for the cynics out there, like, cool, you do you.
1:36:21 But I think we have to pay attention to kind of like where our set point is with this stuff.
1:36:26 Because some people are like sitting real in the no push me and they want to be unhappy.
1:36:27 Right?
1:36:28 We’re heading up on the holidays here.
1:36:30 So like Scrooge, right?
1:36:32 And other people, they’re not feeling good.
1:36:33 They want to be happy.
1:36:35 Other people really are just like, no worries.
1:36:37 I mean, down in Australia, it’s all no worries.
1:36:40 And what do they say in Costa Rica, I always?
1:36:41 Oh, “Pura vida.”
1:36:42 Yeah.
1:36:43 Which means?
1:36:45 It’s like the kind of good life, you know, chill life.
1:36:48 Everyone’s just telling each other, like, how great life should be all day long.
1:36:49 Yeah.
1:36:50 Yeah.
1:36:52 I mean, I think you’re getting at a really important issue, right?
1:36:54 Which is like, do we have a happiness set point?
1:36:57 And kind of, if we do, where does it come from, right?
1:37:00 In your example, you know, kind of growing up cynically and having these sort of cynical
1:37:01 messages.
1:37:05 And that was some sort of, you know, maybe epigenetic thing, right?
1:37:07 You’re around all these people that are cynical and you learn how to do it, right?
1:37:09 But it could be more of the, like, genetic side.
1:37:13 Maybe there’s some pre-programmed, you know, sense of your negativity bias or something.
1:37:16 Yeah, we don’t have great answers to those things.
1:37:20 But it’s definitely true that our place really shapes kind of a lot of our tendencies that
1:37:23 matter for happiness.
1:37:25 We know this from some of the, like, local kind of place things that you said.
1:37:28 I think, you know, my in-laws are from the Midwest and like, yeah, totally.
1:37:32 They’re just like, great, decent, kind, happy people if they’re listening right now.
1:37:33 Like, I don’t know.
1:37:34 I’m trying to train to be like you.
1:37:35 They’re wonderful.
1:37:36 Right?
1:37:38 But we also know from, like, even more macro level, right?
1:37:43 So for now, for decades, the World Happiness Report in collaboration with the Gallup Survey
1:37:47 has been surveying happiness of people across the world, right?
1:37:53 And they come up with these, like, really consistent country-level differences in happiness.
1:37:56 The U.S. for a very wealthy country is, like, not very happy.
1:37:59 We’re pretty low on the scale, and in fact, in the most recent World Happiness Report,
1:38:04 we dipped, like, below, like, the top ten, like, we kind of had this major kind of dive
1:38:05 for the first time.
1:38:06 We’re the happiest.
1:38:07 Scandinavians.
1:38:08 Oh.
1:38:09 So it’s usually Denmark.
1:38:10 My stepmom’s Danish.
1:38:11 I love going to Denmark.
1:38:12 Yeah, Denmark.
1:38:13 Exactly.
1:38:14 Yeah, they’re very happy.
1:38:15 So they tend to be happy.
1:38:16 And so we can ask the question, what’s the difference?
1:38:20 Maybe it’s, you know, the great Scandinavian genes, probably not.
1:38:23 It’s actually a lot of their cultural practices, which build on the sorts of things we’re talking
1:38:24 about.
1:38:25 You know, take social connection, right?
1:38:30 A lot less work hours, so people can go home and hang out with their family.
1:38:34 There’s a huge culture of clubs, for example, in Denmark, where people go off and do sporting
1:38:35 things.
1:38:36 A lot of fitness, right?
1:38:38 And the structure is to kind of get that fitness, right?
1:38:42 Like, nobody expects you to be at work, so you can go, you know, ski your workout or
1:38:43 hang out.
1:38:45 I will say they’re very effective when they work.
1:38:46 They’re very proficient.
1:38:52 I mean, I’m struck by the, like, average level of operational and intellectual intelligence
1:38:53 of somebody.
1:38:59 The person, your waiter in Denmark is an awesome waiter, like, and oftentimes has very interesting
1:39:00 things to say.
1:39:04 Like, the level of proficiency and the level of focus when they are working is immensely
1:39:05 high.
1:39:07 So they’re not just, like, kicking back all day.
1:39:10 No, and I think, in part, it’s a different attitude towards work, that there’s a time
1:39:15 for work, but you don’t let your work kind of, like, leak into other things.
1:39:19 There’s this woman, Helen Russell, who wrote a book about the happiness in Denmark, or the
1:39:23 Danish past the happiness, I think, is the name of the book.
1:39:27 And she had this quote of, like, she was talking to people in Denmark, and there’s often a
1:39:31 thing that will happen where your manager has to talk to you at work and give you feedback.
1:39:35 And it’s, in part, because you’re not leaving work on time, you’re there over time.
1:39:38 And they want to have a conversation with you, like, what’s your problem?
1:39:40 Why can’t you finish your work in a lot of hours?
1:39:43 Which, again, to American ears is like, what, your manager would never say that.
1:39:44 I love it.
1:39:45 I love it.
1:39:46 But that’s the social thing.
1:39:51 But country-level happiness is also affected by some of the thought patterns we talked about,
1:39:54 like, that, you know, the Scandinavians, even though it’s like cold and dark and nothing
1:39:59 like it’s here in California with you right now, they take joy in these tiny moments.
1:40:04 This idea of huga, right, H-Y-G-G-E, huga, where you notice the warmth of your coffee or
1:40:08 have these candles or things, it’s a society that’s really focused on presence in a really
1:40:09 rich way.
1:40:10 I love that.
1:40:15 My, like I said, my father’s Latin, he’s from Argentina, and he married a Danish woman.
1:40:24 And I would say much of their life is about cherishing and delighting in these small things,
1:40:26 the everyday things.
1:40:31 I think that’s, dare I say it, I think that’s one of their major points of convergence.
1:40:34 I know I’m sure there are others, but that’s a major point of convergence.
1:40:40 I think, you know, growing up in the United States, I sort of internalized this idea that,
1:40:46 you know, you’re supposed to figure out who you are and go do big things, you know?
1:40:48 Like that was the message that I internalized.
1:40:52 Part of that was the high school I went to, it was super competitive high school and kind
1:40:57 of people I tended to surround myself by, but yeah, I think for some of us, the effort
1:41:00 is in trying to learn to appreciate the little things.
1:41:06 Having a dog, and we have to talk about dogs, because you’ve actually studied dogs, extensively.
1:41:14 Dogs and non-human primates in a natural setting, and the other old world primates, humans.
1:41:18 You know, people talk about how dogs are just present.
1:41:21 They’re not thinking about the past, they’re not thinking about the future.
1:41:25 I’d like to challenge that just for a second, this isn’t the cynic in me, this is the scientist
1:41:30 in me, and I’m genuinely curious, how do we know that dogs aren’t thinking a little bit
1:41:33 about the past or the walk they’re going to take later that afternoon?
1:41:34 Do we know?
1:41:37 I mean, they have a prefrontal cortex that can anticipate things.
1:41:41 They have a memory system, they have a hippocampus in a cortex that can remember things.
1:41:45 So, how do we know that our dog isn’t sitting there, you know, yes, trying to glean as much
1:41:51 sunshine as they can on their belly through the window, but maybe they’re thinking like,
1:41:54 “Gosh, what are they going to finish doing whatever it is they’re doing so we can go
1:41:55 outside and play ball?”
1:41:57 Yeah, it’s such a hard question.
1:41:58 It’s such a hard question.
1:42:02 I mean, I think it’s one that every dog owner has really wondered about, right?
1:42:06 I mean, I’ve thought about this question actually more in the monkeys, right, who, you know,
1:42:10 we can fight about dog neurobiology, and they’ve got some of the stuff, but like, they’re
1:42:14 kind of distinct, like, tiny, you know, walnut brains rather than like, primates and grains.
1:42:18 Yeah, dogs have, I will just say that, well, first of all, dogs have, as far as I know,
1:42:24 one of the most dramatic ranges in body size within a given species of animal, so Chihuahua
1:42:25 Great Dane.
1:42:27 I think it’s the dosing of IGF-1 that regulates body size in dogs.
1:42:31 It’s a beautiful cover of Science Magazine that we can put a link to with a Chihuahua
1:42:34 Great Dane, and it’s just like, “Whoa, same species.”
1:42:39 They have relatively small brains relative to their body weight size, regardless.
1:42:42 And if you look at what the brain’s doing, a lot of it is sensory.
1:42:44 I mean, a lot of it’s olfactory, right?
1:42:50 It’s not the ruminative thinking about stuff that we kind of have, like, expanded a lot
1:42:51 in the primate brain, you know.
1:42:53 Not a lot of prefrontal cortex.
1:42:54 Not a lot of prefrontal cortex.
1:43:00 Stuff right behind your forehead, folks, is the part that allows you to say, “Shh,”
1:43:05 to your impulses, to quiet your impulses, suppress them, and also context-dependent
1:43:06 learning and planning.
1:43:11 So what to do, what to say, what not to do, what not to say in a given environment, there’s
1:43:17 a lot in your brain about that that is controlled by so-called executive function, this sort
1:43:18 of conductor of the whole thing.
1:43:22 And you’re saying dogs have a pretty limited real estate there.
1:43:23 They’re limited.
1:43:28 And if you think about what that real estate does, it can kind of do that shush, it can
1:43:32 take you out of the moment, but they’re kind of related parts of, you know, kind of cortex
1:43:37 close by that’s doing a lot of the work of thinking about past episodes, thinking about
1:43:41 what other people are thinking, thinking about counterfactuals, like not…
1:43:42 This is what humans are doing.
1:43:46 This is what humans are doing, like the human big version of this, right?
1:43:49 And this is the kind of stuff that gets us into trouble when it comes to presence.
1:43:52 I think the dog’s walking around, it’s like, you know, I don’t know what it’s sniffing,
1:43:55 like, “Hydrant, hydrant, hydrant, hydrant,” you know, like dog, dog, person, person.
1:43:59 And I think it’s there because it doesn’t have as much circuitry to be like, “Well,
1:44:02 this hydrant’s not exactly as good as the other hydrant I smelled before.”
1:44:05 Like, what would, you know, Bob, the other dog, be thinking of this hydrant right now?
1:44:06 I think…
1:44:11 Or they’re still laughing at so-and-so from the dog park incident two weeks ago, right?
1:44:12 Exactly.
1:44:19 So much of human negative interaction is like humans exchanging good and bad information
1:44:20 about other humans.
1:44:21 Oh, totally.
1:44:22 That’s kind of the basis of it.
1:44:23 Not all, but a lot of social media.
1:44:24 Yeah.
1:44:27 Like, the other information is us thinking about the other information that people have
1:44:28 about us, right?
1:44:29 You know, kind of roommate.
1:44:30 When in fact we have no idea what people are saying.
1:44:31 Exactly, exactly.
1:44:32 Yeah.
1:44:37 And so, you know, I often think about this, so in Buddhist circles, there’s this discussion
1:44:40 of the monkey mind, by which they mean the part of your mind that when you’re trying to
1:44:45 be present and focus on the moment, especially in practices like meditation, kind of runs
1:44:46 off somewhere.
1:44:49 That’s your monkey mind running off and you need to kind of yank it back by the tail
1:44:50 or something.
1:44:54 And I’ve always thought that was a real kind of unnecessary diss to monkeys because my
1:44:58 sense is at least the Reese’s monkeys, which is a species I worked with, they seem a lot
1:44:59 more like dogs than humans.
1:45:00 Yeah.
1:45:04 I work with this group of monkeys on a field, in a field site called Cayo Santiago.
1:45:08 It’s this island off the coast of Puerto Rico and it’s home to a thousand free-ranging
1:45:09 Reese’s monkeys.
1:45:12 So, we can do our studies and just kind of walk around with these monkeys who are kind
1:45:16 of living freely and you see them and they just, you know, sometimes sit near a monkey
1:45:20 who’s like sitting there looking out at to the ocean and just sitting there.
1:45:24 And I’m like, I bet what’s going on in his head is not that human Buddhist version of
1:45:26 the monkey mind where he’s like, “What about this ocean?
1:45:27 When do I have to go home?
1:45:28 I have to cook something.
1:45:29 Oh, what did my husband say to me?
1:45:30 Oh, it’s not that.
1:45:33 I think the monkey’s version is just like ocean.
1:45:34 Ocean.
1:45:35 It’s just there.
1:45:40 Or even better, like Costello, I used to look at him and think, “What’s going on in that
1:45:41 brain?”
1:45:42 His.
1:45:43 And then I realized it’s probably, and this is a neurophysiologist.
1:45:47 I wouldn’t consider myself a neurophysiologist, but I’ve done some, certainly a fair number
1:45:49 of recordings from the live brain.
1:45:52 And I’m guessing most of what was in there is what we call hash.
1:45:56 Not the drug, but it’s just, it’s background white noise.
1:46:00 That’s the sound you hear on the audio monitor when there’s no clean signal to noise.
1:46:04 I’m guessing it’s just hash, like.
1:46:09 I wonder if the term monkey mind, well here, I’ll just come clean.
1:46:13 I always thought that monkey mind was this image of a little monkey swinging from tree
1:46:20 to tree and that it’s the adjective sort of superimposed on the human brain.
1:46:21 So excuse me.
1:46:28 It’s the verb of the moving monkey transformed into an adjective, judgment about the human
1:46:29 brain.
1:46:30 But it’s just so sad if you’re a monkey.
1:46:34 Like I think if monkeys had frontal cortex and talked to us, it’d be like, “Don’t blame
1:46:37 us for your, like, it’s a human brain part of the brain.”
1:46:38 What’s like bird brain?
1:46:39 Yeah, exactly.
1:46:42 You’re not somebody who really appreciates raptors and diving birds.
1:46:45 Think about the computations, diving birds have to do, they have to adjust for the refractory
1:46:47 index of the water.
1:46:49 So where they see the fish is not where the fish is.
1:46:53 And you know, so when people say bird brain, I’m like, “Oh yeah, don’t get me started
1:46:54 on Corvid Cognition.”
1:46:58 They guys are the smartest, yeah, smartest guys I’ve ever seen.
1:47:03 But you’re making me realize, I always thought Rhesus macaques, which are old world primates
1:47:10 like us, we’re like them, that they had a fair amount of prefrontal real estate in their
1:47:17 brain such that they could think and strategize and plan, I mean, if one just watches one
1:47:24 episode of that Netflix special, which I love, which is Chimp Empire, there’s all this stuff
1:47:27 about who’s in power and then they’re gonna team up and then they’re gonna wait a few
1:47:31 days until that one’s injured and then they’re not gonna groom the other one and boom, there’s
1:47:39 an overt, I mean, like very complicated, it’s chess not checkers for old world primates.
1:47:43 I think there could be a big distinction between what chimpanzees are doing, I mean, there
1:47:46 are closest, you know, tied with bonobos are closest living relative, you know, that
1:47:50 was what, like 30 million, you know, like it wasn’t so long, right?
1:47:53 Whereas Rhesus monkeys are pretty far off, right?
1:48:00 I think there could be a lot of things that happened in between and we know that not necessarily
1:48:04 from the neurobiology because it’s hard to ask kind of functional neurobiology questions
1:48:07 with animals, you can’t kind of put them in fMRI where they’re doing behavior as easily
1:48:12 as you can with a human, but we know it from cognition studies that look at things like,
1:48:17 you know, how good are, say, Rhesus monkeys at perspective taking, at kind of taking on
1:48:21 someone else’s beliefs, knowing, oh, somebody’s thinking something theory of mind, yeah, thinking
1:48:26 something different than I’m thinking and they’re not so hot at it.
1:48:30 They really use their own perspective to make judgments pretty well.
1:48:34 Same thing when we look at cases of like counterfactual thinking, you know, do you have regret over
1:48:36 an outcome that you didn’t get, right?
1:48:38 Something that Rhesus monkeys find kind of hard, right?
1:48:44 So it seems like they’re very good at sophisticatedly planning in the present moment, right?
1:48:46 You know, you and I are talking here right now, if you’re watching the video, you can
1:48:50 see I have a cup, like I might be planning to pick up the cup, right?
1:48:55 But the cups here, everything, I’m not simulating what if this was a lovely martini, right?
1:48:59 That’s the kind of thing that probably a human can do really well, but a monkey can’t.
1:49:04 So they can kind of plan and take next step actions when there’s around the world that
1:49:07 they experience, but they can’t simulate worlds that are totally different.
1:49:12 And that includes the kind of complicated stuff going on in somebody else’s head.
1:49:14 So they’re good at short-term strategy.
1:49:18 This fits with what a friend of mine who studies behavior in macaques told me, which is that
1:49:23 you can set up a really nice, complicated, on paper, perfect experiment where the monkey
1:49:28 is going to inform you about some important feature of how the brain works in terms of
1:49:31 behavioral economics or something.
1:49:35 But then what you realize is, or what the monkey realizes, even if it doesn’t consciously
1:49:44 realize, is that no matter what, they’re going to get reward 50% of the time on average,
1:49:47 and they’ll just hit the lever or give an answer as fast as they can.
1:49:51 So they get that day’s ration of reward, and just that’s the end of the day.
1:49:56 And so they’re not cheating, they’re just like, “Why would I work any harder than this
1:49:58 to actually do the experiment you want me to do?”
1:50:05 And so what many primate behavioral researchers end up becoming are monkey trainers.
1:50:06 Oh, yeah.
1:50:11 I mean, the bane of every animal researcher’s existence, this is whether you test dogs, monkeys,
1:50:14 rodents, whatever, is what are called side biases.
1:50:15 What’s a side bias?
1:50:19 It’s you’re giving an animal a choice between A and B. A’s on the left, B’s on the right.
1:50:22 And rather than think through these complicated things, you want them to think through.
1:50:25 They’re just like, “Whatever, A, left, I’ll go left, left, left, left, left, left.”
1:50:28 And you’re like, “No, I know you get rewarded 50% of the time, but I had this really creative
1:50:32 question I wanted you to pay attention,” and they just don’t care.
1:50:33 They don’t care?
1:50:34 Well, they’re…
1:50:39 Or they’re getting rewarded enough at 50% that you have to do something like what researchers
1:50:42 in the field, I mean, now we’re getting really in the trenches called breaking a side bias.
1:50:45 We’re like, “No, I’m going to give more reward at B. If you’re only going to left, then I’m
1:50:47 going to give more reward at right.”
1:50:52 We move them and stuff, but it does often seem to be the case that the monkeys are training
1:50:55 us more than we’re training the monkeys, so.
1:50:57 I delight in that a little bit.
1:50:59 I confess just a little bit.
1:51:00 Just a tiny bit.
1:51:01 I mean, I…
1:51:06 I’ll share one study that gets it this perspective taking and how good they are.
1:51:10 They are good when it’s what’s in the here and now, right?
1:51:14 We were doing these studies on the island, which involved showing monkeys some food,
1:51:17 and we had these egg plants in a box that we were making the monkeys look at for various
1:51:18 reasons.
1:51:19 We couldn’t find a monkey to test.
1:51:23 On this island, you have to hike around until you find a monkey who’s chilled out and whatever.
1:51:26 We had hiked around the whole island.
1:51:27 It was taking forever.
1:51:31 We get back to our starting location, and there’s an egg plant that’s sitting there.
1:51:34 We’re like, “Where’d that egg plant come from?”
1:51:36 It’s got bite marks out of it.
1:51:37 We’re like, “How did that?”
1:51:39 It was like, “Wait a minute.
1:51:40 Somebody must have stolen my egg plant.”
1:51:43 We’re like, “Well, how did that happen?”
1:51:45 We were paying attention to the monkeys the whole time.
1:51:46 We realized like, “No, no, no.
1:51:48 They must have stolen it when we were…”
1:51:50 We probably put it down for a second, and they took it.
1:51:51 We didn’t drop it.
1:51:57 We realized like, “Oh, not only are they good at stealing, but they can tell if we’re looking
1:51:58 at it.”
1:52:01 Looking is something that all animals pay attention to gays.
1:52:04 This is the kind of thing that even insects pay attention to.
1:52:07 That’s why they have these kind of markings that look like eyes so that birds won’t eat
1:52:08 them and stuff.
1:52:13 Gays following is really robust, but that’s different than that monkey thinking, “I bet
1:52:14 that person’s not looking.”
1:52:15 He’s probably like, “No eyes.
1:52:16 I can grab it.”
1:52:19 If you look more sophisticatedly, they’re not good at it.
1:52:23 This was another case of realizing like, “Oh, the monkeys are actually a lot smarter than
1:52:26 we give them credit for, and maybe us too.”
1:52:27 Yes.
1:52:33 What we’re talking about is they are good at figuring out the basic rules, maybe even
1:52:37 up to the level of what you call in computer programming, and gates.
1:52:41 If this and that are happening, then I go right.
1:52:46 If that and that are not happening, then I don’t do anything.
1:52:52 If that and a third option are happening, well, then I go left.
1:52:54 If all three are happening, it doesn’t matter.
1:52:57 They can probably figure out two or three levels of AND gates.
1:53:00 What they can’t do is simulate all these various situations.
1:53:05 I mean, the amazing thing about being a human is I could imagine any scenario.
1:53:08 Imagine like 700 podcast listeners jumped on this table right now.
1:53:10 Imagine if the table was orange.
1:53:15 Imagine if you were, I don’t know, another podcaster or you’re Malcolm Gladwell or whatever.
1:53:20 I’m getting more hair and I can simulate all these infinite different things to try to
1:53:25 program that so hard, but it comes to us as humans in seconds.
1:53:26 It’s so fast.
1:53:28 It’s the kind of thing that we use all the time.
1:53:31 Honestly, it’s the basis of a lot of our happiness.
1:53:33 Look at the fiction that we engage in.
1:53:36 We’re constantly paying deep and close attention to fictional worlds.
1:53:41 I’ve cared more about some fictional worlds than I’ve cared about my own family members.
1:53:42 Sorry, family members.
1:53:43 But it’s true.
1:53:47 When you’re reading a novel and you’re like, “I’m crying, I’m bawling, I’m cheering
1:53:52 for these people that I know are completely made up,” because our brains just dive into
1:53:57 these fake worlds, these alternative worlds so easily and so quickly, so powerfully.
1:54:05 I definitely want to continue along the dimension of how we construct our happiness, but I just
1:54:12 want to make sure that I ask again about dogs.
1:54:16 Let’s just do this because I know it’s so politically dangerous, but let’s talk about
1:54:19 the dog versus cat thing.
1:54:21 My sister loves cats.
1:54:24 I don’t dislike cats, but that doesn’t mean I like them.
1:54:26 I once rented a place where there was a big cat.
1:54:28 I think it was one of these main koon cats.
1:54:29 His name was Baloo.
1:54:30 They’re basically dogs.
1:54:31 He’s basically a dog.
1:54:34 Costello had certain cat-like qualities.
1:54:35 He just wanted to lounge all day.
1:54:38 He could really move like a dog, but most of the time he was kind of like a cat at home
1:54:42 and he was frustrating for me.
1:54:43 What do you think it is?
1:54:47 You have these feline people and you have dog people.
1:54:51 I’m definitely in the dog camp, but one of the reasons I love dogs is I assume they’re
1:54:55 in the present, but mostly it’s the unconditional love.
1:54:58 What do you think it is, this dog-cat thing?
1:55:01 Cats are presumably in the present as well.
1:55:06 They don’t make long-term plans, and if they do, they don’t actualize those plans.
1:55:11 Why is it that some people feel that cats are like nasty animals that are plotting against
1:55:12 them and some people delight in cats?
1:55:13 Yeah.
1:55:16 I think they don’t have great data on it, but my sense is it gets back to the unconditional
1:55:17 love idea.
1:55:21 If you’re the kind of person who craves the unconditional love, you wind up being more
1:55:22 of a dog person.
1:55:23 Yes.
1:55:26 But if you like the … What was it that your … Was it your niece?
1:55:27 Yeah, my niece.
1:55:28 Yeah.
1:55:29 What was it that your niece said?
1:55:30 No, push, me.
1:55:31 She used to hold her finger up.
1:55:32 Yeah.
1:55:34 Cats are a lot more no push, me.
1:55:40 Unless we said we were going for ice cream, it was no push, me, and I remember … I still
1:55:44 delight in it thinking awesome.
1:55:46 She had such a strong spirit from the time she was little.
1:55:49 You might like cats because cats are a lot like no push, me.
1:55:50 I think this is …
1:55:51 Oh, no.
1:55:52 No.
1:55:53 I don’t want a cat.
1:55:58 Well, I think the removal of the no push, me might be one of the last stages of evolution
1:56:02 and domestication of dogs, and I know this because in my dog work, we also did some very
1:56:06 fun work with Dingo’s, which are the Australian wild dogs.
1:56:07 We don’t fully know their history.
1:56:12 Our sense is those dogs got pretty close to humans, pretty tolerant of humans, but didn’t
1:56:16 go all the way to Costello in terms of the bond.
1:56:19 One of the amazing things, we get interacted with this group at a sanctuary for Dingo’s
1:56:23 out in Australia, one of the only sets of genetically pure Dingo’s in the world with
1:56:28 this wonderful privilege to work with, but we had to do our keep at these field stations.
1:56:32 We went in and helped clean up with the Dingo’s and so on.
1:56:36 Every morning, you’d go out and you’d give the Dingo’s their food, which are these big
1:56:41 chickens, and they would just … I mean, they just raw chickens, not live chickens,
1:56:45 but they’d just chomp it in one gulp, just bones and all, and you’re like, “Whoa.”
1:56:48 Right after that, they’d want to be like, “Come on, nudge me.
1:56:49 Be nice.”
1:56:53 It was like a cat in its best move, but then at a certain point, they were just like, “No,
1:56:54 I’ll stop.”
1:56:57 They just had such their own will in this really amazing way.
1:57:00 It just felt incredibly cat-like.
1:57:03 I’m like, “You look like a dog, but your behavior is so much more cat-like.”
1:57:04 I don’t know.
1:57:05 No great studies on this.
1:57:10 It’d be great to figure it out, but my sense is distinction between dog people and cat
1:57:15 people might be the unconditional love, no push-me ratio of what people like.
1:57:16 So interesting.
1:57:20 I like to think did not take us too far off course in our discussion about happiness,
1:57:25 because we clearly delight in this, and hopefully people do too, is that we think about the different
1:57:30 brain architectures and the different capabilities that different brain architectures have across
1:57:31 species.
1:57:35 And the fact that we live in such close proximity as some of these species is wild.
1:57:38 When I was growing up, not everyone had a dog unless they had the space for it.
1:57:40 Now I feel like dogs are everywhere.
1:57:41 Yeah.
1:57:45 I mean, it’s such an enormous billion-dollar industry to have dogs, and it raises a question
1:57:49 that gets us back to some of the happiness work, which is, is that a good idea?
1:57:53 All these people are investing their time, their energy, their spaces, and dogs.
1:57:55 You could ask the question, do they make us happier?
1:57:56 Do they?
1:57:57 And I know they do.
1:57:59 Yeah, I’m not going to break everybody’s heart, but then we’ve killed the cat people
1:58:02 in the toy dog world.
1:58:06 No, dogs in particular, but pets in general, wind up making us happier.
1:58:08 Pet owners are statistically happier.
1:58:12 And I think it’s for a couple of reasons based on the stuff we just talked about.
1:58:15 Take the behavioral pattern that matters, social connection.
1:58:18 For sure, dogs provide that social connection themselves.
1:58:23 We just talked about they tap into your caregiving system and so on, but as you talked about in
1:58:28 your interactions with bulldog pleading, bulldog, what was the phrase you used there?
1:58:32 When you see a bulldog and you say bulldog something.
1:58:36 When I see somebody with a bulldog, I just say, excuse me, there’s a bulldog tax.
1:58:37 Oh yeah, bulldog tax, sorry.
1:58:38 And then I pet their bulldog.
1:58:39 Yeah, good.
1:58:40 Let me go back.
1:58:41 And if you’re going to meet a bulldog, just understand their shape like a beer keg, so
1:58:45 they can’t scratch themselves on their hindquarters.
1:58:49 So if you give them a scratch there, they’re like, thank you, because it’s got to be just
1:58:50 awful.
1:58:52 It’s like having that scratch in the middle of your back and you can’t reach it.
1:58:56 So you do the bulldog tax and you have this nice social connection with the bulldog, but
1:59:00 my guess is, because you’re using verbal language, you also get connected with the person.
1:59:02 You probably say, oh my gosh, what’s his name?
1:59:04 Oh, when did you get him?
1:59:05 Blah, blah, blah.
1:59:06 That’s chatting with the breeze at the coffee shop, right?
1:59:10 That’s doing the Nick Epley experiments we just talked about before.
1:59:13 Pets wind up bringing us social connection.
1:59:16 And one of the pieces of advice if you’re feeling lonely is get an animal not just so
1:59:20 that the animal will give you some comfort, but it’s particularly with a dog, you get
1:59:22 a walk that animal and then people talk to you.
1:59:24 It’s much easier to connect with people when you have dogs.
1:59:27 So social connection is huge.
1:59:31 Second thing is, particularly again for dogs, what are people doing?
1:59:33 They’re getting out and walking, right?
1:59:37 So we’re getting some people who never had a lot of physical exercise before or at least
1:59:40 getting the kind of walks they need to do in for the dog.
1:59:43 And even if they won’t choose to do it for themselves, they often choose to do it for
1:59:44 their dog.
1:59:47 So you get exercise in, which is good for physical health and we haven’t talked about,
1:59:49 but it is enormously good for happiness.
1:59:54 Med analysis showing half hour of cardio exercise a day is as good as an anti-depression medication
1:59:56 for reducing symptoms of depression.
1:59:58 So just that walk with your dog is great.
2:00:01 But beyond that, I think they help our thought patterns, right?
2:00:03 And this is true for dogs, I think, and cats, right?
2:00:06 As you’re saying, we’re wondering what they’re doing.
2:00:08 Sometimes if they’re sitting there and we’re just petting them, what we’re doing is we’re
2:00:10 sitting there and we’re petting them.
2:00:14 So they give us these wonderful sensory experiences and I think they cause us to be a little bit
2:00:17 more present, especially when we’re kind of interacting with them.
2:00:19 You know, we’re interacting with our dogs unless you’re taking the Instagram pictures
2:00:20 of the dog.
2:00:23 But usually when you’re playing with the dog or whatever, you’re just there.
2:00:24 You’re not on your phone.
2:00:28 You’re just kind of mindfully experiencing life with your dog.
2:00:31 Kind of like when you talked about your road trip, you know, part of what probably brought
2:00:34 you into the present moment, especially if your girlfriend was working, was like that
2:00:35 the dog was interacting with you.
2:00:40 So the dogs help us not because they’re inherently kind of happiness inducing.
2:00:44 They help us take these boxes of better behaviors for happiness, better thought patterns for
2:00:46 happiness and they’re kind of a delight.
2:00:48 So they kind of give us some positive emotion too.
2:00:51 I love all of that.
2:00:59 Just want to double click if it were on this idea that they can be a bridge for social connection.
2:01:00 That’s really powerful.
2:01:03 A friend of mine who used to smoke cigarettes, who doesn’t any longer.
2:01:08 In fact, I remember when I was a postdoc at Stanford that like the, mostly the foreign
2:01:11 postdocs, but they used to gather outside and have cigarette, cigarette breaks all the time.
2:01:15 Now you’re not allowed to smoke on the medical school campus and I think probably on the main
2:01:16 campus too.
2:01:21 Most places you’re not allowed to smoke right because secondhand smoke any, any, in any case.
2:01:29 But but he said to me, you know, used to be that before people either knew or fully internalize
2:01:36 how bad smoking was is that asking for a cigarette or sharing a cigarette side by side with somebody
2:01:40 was a way that people engaged in casual interaction, not just outside of bars, not just to meet
2:01:42 potential mates, etc.
2:01:45 But it was just, it was a bridge, you know, you can walk up to somebody is a, you know,
2:01:50 like, it’s called like bombing a smoke, like you ask for a cigarette or if someone was
2:01:53 smoking, you go stand by them and you also smoke.
2:01:57 And so is this terribly health diminishing habit, but it served as a lot of social lubricant.
2:01:58 Yeah.
2:02:02 It also, it also gives you another behavior that we know is really important for happiness,
2:02:04 which is time.
2:02:06 There’s a lot of social science research on this phenomenon.
2:02:10 It’s called time affluence, which is a sort of subjective sense that you feel wealthy in
2:02:11 time.
2:02:13 You just have a break, right?
2:02:15 You get a, like a smoking break is one of these, right?
2:02:16 You get a break.
2:02:19 And often people, you know, back in the day, when smoking was allowed, one of the ways
2:02:23 that you got your breaks, often in not so great workplaces was like, you could ask for
2:02:24 a smoke break.
2:02:25 My mom talks about this.
2:02:28 She was a teacher educator for a super long time where you don’t get a lot of breaks,
2:02:32 but you know, back in the seventies, if you’re a smoker, they let you go outside for 10
2:02:33 minutes.
2:02:34 And that was a sort of break, right?
2:02:37 So I think this other unhealthy habit kind of gave us the opportunity to take breaks,
2:02:41 which we know are great for happiness and so great for happiness that if you don’t have
2:02:45 any of the so-called time affluence, the sense that you have some free time, if you experience
2:02:49 what researchers call time famine, where you feel like almost starving for time, it’s a
2:02:51 huge hit on your wellbeing.
2:02:54 If you self report in these surveys being time-famished, so I don’t have time to meet
2:02:55 up with my friends.
2:02:57 I never have time for the stuff I want to do.
2:03:02 That’s as big a hit on your wellbeing as if you self report being unemployed, you know,
2:03:05 listeners, if you lost, you have a job and you lost it tomorrow, you’d probably think
2:03:07 of that as a big hit on your happiness.
2:03:12 Just not having any time for the little breaks in life is as bad.
2:03:17 And this gets back to our earlier discussion about money and happiness, which is, researcher
2:03:20 Ashley Willins at Harvard Business School has kind of pushed the idea that what’s going
2:03:24 on with these, you know, low income folks who have a real hit on happiness, right?
2:03:27 Not having a high income hurts your happiness.
2:03:30 Her theory is a lot of that actually has to do with time, because if you have a really
2:03:34 low income, you don’t have a car to get to work, so you’re taking the bus and it’s taking
2:03:35 you forever.
2:03:36 You’re working multiple jobs, right?
2:03:40 A lot of the reason that money affects happiness and not having money affects happiness is
2:03:44 that it covarys with not having time, and the real hit on our happiness is just the
2:03:46 time part more so than the money part.
2:03:49 So we need to be in pursuit of things.
2:03:54 We need to work, but we also need some free time.
2:03:58 We can’t have too much free time or too much work, basically, and the sweet spot is often
2:04:01 hard to maintain or even know what that sweet spot is.
2:04:05 Yeah, I think that this term kind of time affluence and what researchers mean by is helpful here,
2:04:06 right?
2:04:08 It’s the subjective sense that you have some free time.
2:04:11 It’s not, I objectively go into your calendar and you show me how many open blocks there
2:04:12 are.
2:04:16 It’s your sense that you have a break, and this provides an interesting hack that we
2:04:18 can use to get more of it, right?
2:04:24 Which is that we can kind of just frame things as having more time, you know, because sometimes
2:04:27 when you get a break that you don’t expect, it can feel like a lot.
2:04:32 I teach this class about happiness on Yale’s campus and I talk about time affluence.
2:04:35 It’s one of the topics in my class, and I always felt that was really ironic because
2:04:39 our young people today, especially at, you know, elite college institutions, are so time
2:04:40 famished.
2:04:43 They’re running from thing to thing and have a million extra cricketers and so on.
2:04:46 So if it were, like, I’m going to lecture them for an hour on time affluence and tell
2:04:47 them all these studies.
2:04:52 And so what I did was they, in the syllabus, is that there’s a lecture on time affluence
2:04:56 and they come to class and I have my teaching assistants that are handing out little flyers
2:05:00 that say, “Today’s lecture is about time affluence and to teach you what that is, I’m
2:05:01 going to give you some.
2:05:02 No class today.”
2:05:03 So you didn’t know.
2:05:06 You walked to class and now you got a free hour and a half.
2:05:11 And it just happened to be one of these unusually warm, you know, like California-esque days
2:05:14 in New Haven where it was like sunny out and so kids, you know, got a bubble tea with their
2:05:18 friend or some of them went on a hike near the local, you know, state park.
2:05:23 And one of the students I remember burst into tears when she got this form.
2:05:27 And she said, “This is the first free hour and a half I’ve had for like the last three
2:05:28 months, you know.”
2:05:29 Wow.
2:05:30 They’re that stressed.
2:05:31 They’re that stressed.
2:05:35 But what I find interesting about this is like, I didn’t give them a month off vacation,
2:05:36 right?
2:05:40 I gave them an hour back unexpectedly and it felt like it was huge.
2:05:43 And Andrew, I don’t know your schedule, but sometimes my schedule can be so overwhelmed
2:05:44 and so packed.
2:05:47 You know, there’s a half hour meeting that gets canceled, I’m just like, oh, and like
2:05:48 the relief.
2:05:49 I feel like I could learn a new language.
2:05:52 I could, you know, like, you just feel like, but it’s a half hour, right?
2:05:55 And I think this is a hack we can use for ourselves, right?
2:05:59 You know, listeners right now, go on your calendar a few months from now and just like,
2:06:02 you know, take like, you know, months, months away, pick an hour period and just write in
2:06:07 like a Huberman lab time affluence and just don’t put anything in that.
2:06:10 And my guess is when you get to that hour that you’ve scheduled months later, you’ll
2:06:12 just be like, oh my gosh, this feels great.
2:06:17 We can kind of gift ourselves these little windows of time.
2:06:20 Another hack we can do is to make good use of the free time we do have.
2:06:23 And this is kind of a puzzle of something that I found unexpected when I saw the data
2:06:29 on this, which is that it turns out we actually have more free time now than we did like 10,
2:06:30 15 years ago.
2:06:33 If you add it up, not just kind of post COVID, but in general, we’ve been getting more free
2:06:34 time.
2:06:37 However, the free time we have is cut up differently.
2:06:38 It’s in smaller chunks.
2:06:42 It’s like five minutes when that Zoom meeting ends a little earlier, 10 minutes if your
2:06:45 kid falls asleep early or whatever it is, and we don’t think it’s that much.
2:06:47 So we just kind of blow it.
2:06:52 If you add it up, it winds up more than people in past decades have had, and probably good
2:06:54 time that we could use for stuff.
2:06:59 And so these little chunks of time are what the journalist Bridget Schulte calls time confetti,
2:07:01 which I think is such a great image of it.
2:07:05 It’s these little five minutes here and there, but you can do a lot with those minutes if
2:07:07 you add them up.
2:07:09 We just have to use them a little bit more intentionally, right?
2:07:13 And that could be for some of the stuff you talk about in this podcast a lot, like you
2:07:17 do the seven minute New York Times workout, do the kinds of things we’re talking about.
2:07:23 That’s the time you text your friend and have a delay or get some sunlight, walk outside.
2:07:24 Walk in sunlight.
2:07:28 The problem is what do we do when we get the time confetti, or what do I do when I’m in
2:07:29 a bad moment?
2:07:31 We’ll have our phone, check our email, scroll through.
2:07:36 It’s like, again, this sort of Nutrisweet dope mean hit that’s not being effective.
2:07:40 So if you feel really overwhelmed and you objectively don’t have a lot of time, remember
2:07:44 that the time confetti that you already have, it’s already sitting there can be really valuable
2:07:46 if you use it well.
2:07:54 Super important because I think the filling of those spaces with what I love the analogy
2:07:58 to Nutrisweet or artificial sweeteners is it’s going to taste like it’s providing some
2:08:04 sort of nourishment, but it’s probably just creating a more sense of craving and want at
2:08:05 some level.
2:08:11 I really like to talk about reward circuitry just thematically listeners of this podcast.
2:08:16 And even if they’ve never heard one of these podcasts before, probably familiar with the
2:08:18 word dopamine, we’ve talked about it a bit.
2:08:23 And as we were talking about earlier, everything about the dopamine reward circuitry, which
2:08:29 of course includes other chemicals too, is based on prior experience relative to current
2:08:32 experience relative to anticipated outcome.
2:08:35 What sometimes referred to as reward prediction error.
2:08:37 Think something great is going to happen.
2:08:38 Something great happens.
2:08:39 Great.
2:08:40 Think something great is going to happen.
2:08:46 Something less than great happens sucks way more than you would anticipate.
2:08:48 Think that something not so great is going to happen.
2:08:50 Something so great happens.
2:08:51 Huge reward.
2:08:57 Novelty surprise brings the positive novelty and surprise brings the biggest rewards.
2:09:01 And this is what I would like to kind of paint as the backdrop.
2:09:10 Do that as a conceptual mural behind us as I asked the question, maybe just maybe we’re
2:09:17 not supposed to be happy all the time or maybe even all that often.
2:09:23 And when we’re feeling not so great or even lousy provided it’s not dangerous levels of
2:09:30 depression, maybe we should frame that as the backdrop for the greater happiness that
2:09:33 will come when we start to emerge from that lousy state.
2:09:38 Now some people could say, well, now you’re just kind of using neurobiology to twist around
2:09:41 what would otherwise be a lousy experience and tell me that it’s good for me.
2:09:42 No.
2:09:47 What I’m trying to say is people want to be happy, I think we’d all love to be happy
2:09:52 all the time, but we’re not wired to be happy all the time and maybe the feelings of happiness
2:09:59 can’t exist unless they have contrast with these neutral or negative emotion states that
2:10:03 we call, I don’t know, feeling lousy, feeling anxious, et cetera.
2:10:08 And just I realize I can pose long questions, but I just want to provide a little bit more
2:10:13 context for the moment, which is that every circuit in the brain, our ability to see light
2:10:19 literally depends on the contrast with the so-called off circuitry, which is the circuitry
2:10:21 in our visual system that perceives darkness.
2:10:25 We need contrast to be able to see light.
2:10:32 Things push-pull, hunger, satiety, cold, heat, perception, go, no, go.
2:10:35 It’s all push-pull circuitry in there.
2:10:41 Why wouldn’t happiness have a push-pull relationship with unhappiness or at least neutral affect?
2:10:42 Yeah.
2:10:43 Well, I think it does.
2:10:48 I mean, you’re giving a neurobiological explanation for what psychologists in this field of positive
2:10:52 psychology have referred to as what’s called hedonic adaptation, which is a fancy way of
2:10:56 saying we get used to stuff.
2:11:00 You grab the delicious ice cream cone, or I know we’re a Cuban man.
2:11:04 We do a delicious salad, really healthy, but it’s a tasty, healthy, tasty salad, right?
2:11:05 Start eating it.
2:11:07 First bite is like, “This is awesome.
2:11:08 I’m so into it.
2:11:09 It’s great.”
2:11:11 Bite number two, a little bit less awesome, a little bit less awesome.
2:11:14 By the tenth bite, it’s not because you’re full or you’re feeling disgusted.
2:11:18 It’s just like that sensory experience, you’ve gotten used to it, right?
2:11:20 It’s just no longer as interesting.
2:11:21 You walk into a bakery.
2:11:22 Yeah, exactly.
2:11:23 It smells amazing.
2:11:25 Spend five minutes in the bakery, 10 minutes in the bakery.
2:11:26 You attenuate.
2:11:27 You habituate.
2:11:28 Yeah.
2:11:29 Which is great.
2:11:30 I mean, you wouldn’t maybe want to be firing your neurons.
2:11:31 We’d get all exhausted and stuff.
2:11:36 But it’s in one way terrible for happiness, another way very good for happiness, but in
2:11:39 a major way terrible for happiness, which is the following.
2:11:44 Every good thing in life, if it sticks around, becomes kind of boring over time.
2:11:46 You’re just kind of used to it.
2:11:51 I use the example sometimes of the last time, the first time your partner said, “I love
2:11:56 you,” or if you had a kid, the first time your kid said, “Mommy or daddy,” that feels
2:11:59 amazing, right?
2:12:02 But last week, my husband said, “I love you,” he was like, “Whatever, I’m just used to
2:12:03 it,” right?
2:12:06 Last week when your kid was like, “I love you mom,” like, “Mommy, you don’t care,” right?
2:12:12 The most amazing thing in life, if it gets repeated, just becomes boring.
2:12:18 That sucks because you like the most amazing things in life to kind of keep being awesome.
2:12:20 It’s pretty sad that we don’t have it, right?
2:12:24 This has a flip side, though, which is very good for happiness, hedonic adaptation, which
2:12:31 is the most terrible thing in life can happen, and over time, you get used to that, too.
2:12:33 Your partner breaks up with you.
2:12:35 You find out you have a chronic disease, right?
2:12:37 Just something like really bad happens.
2:12:42 Day one, when you find out that piece of information, it is awful, but day two, yeah, it’s still
2:12:45 awful, but that’s just your life, and then over time, it kind of gets better.
2:12:50 There’s a very famous study in the field of happiness science that tried to look at this
2:12:55 with people who experienced a really great event, in theory, winning the lottery, and
2:12:59 people who experienced really bad events, real events in life, becoming paraplegic.
2:13:02 You used to be able to walk, and now you’ve lost the use of your legs.
2:13:06 You survey happiness in people who haven’t had these experiences, and you ask, “Predict
2:13:10 how bad it would be to have this,” and people say, “A day one of winning the lottery would
2:13:15 be really great, and a year from now, a year from that point, winning the lottery would
2:13:17 still be just as great, it’d be awesome.”
2:13:18 Same thing with paraplegic.
2:13:23 Your moment you become paraplegic, that day is a really crappy Thursday, but a year from
2:13:25 then is still just as crappy.
2:13:30 What you find is, on the day you become paraplegic, or the day you win your lottery, that’s a
2:13:32 big shift in your contrast, right?
2:13:34 The day you win the lottery is an awesome Thursday.
2:13:39 Day you become paraplegic is terrible, but a year from then, it turns out your happiness
2:13:44 is no different from baseline from the day before that event happened, statistically.
2:13:45 That is shocking.
2:13:50 I know these results, I can quote the paper, but if you told me today, “Laura, you walk
2:13:54 out of the studio, you buy a car, you’re paraplegic, how would you feel in 2026?”
2:13:59 I’d be like, “My life is still really crummy,” but statistically, that’s just not going to
2:14:00 happen.
2:14:01 What does that mean?
2:14:04 That’s good news about hedonic adaptation for happiness.
2:14:09 That means the worst thing possible could happen to you, and you have all these processes
2:14:12 that are just going to get used to it over time, and it’s going to be okay.
2:14:15 I think this is an important aspect of our psychology that we forget.
2:14:19 I think sometimes we have opportunities to do things in life that are a little risky,
2:14:24 something we might try out that we might screw up or fail at or that we’ll be bad at at first.
2:14:28 We don’t do it because we’re scared, we’re making a prediction like, “Oh, if I failed
2:14:32 or if I screwed that up, I’d just be unhappy,” but actually, all these mechanisms that we
2:14:36 have of hedonic adaptation means those things aren’t going to affect you for as long as
2:14:37 you think.
2:14:42 I think the contrast hypothesis about happiness is real.
2:14:48 Good things don’t stay good things over time, but the bad things don’t either.
2:14:51 We still want the good things to stay good over time, and so that raises a question of
2:14:55 how we can do that, and Liz Dunn, whose work I’ve mentioned before, she likes to use this
2:14:59 phrase that, “Scarcity engineers happiness.”
2:15:02 One thing we can do is space out the good things in life.
2:15:06 If I was having that really delicious, healthy salad with the avocado or whatever, if I had
2:15:12 that every day, it would stop being good, but if I had it very infrequently, it would
2:15:15 still be good every time I come back to it.
2:15:20 Sometimes oddly, the way we make ourselves happier is to remove positive experiences,
2:15:25 especially extreme positive experiences, and space them out so we can come back to them
2:15:26 over time.
2:15:29 I definitely agree with that.
2:15:35 I also, and forgive me, folks, but I think I understand why dogs are so awesome.
2:15:38 They don’t attenuate to reward.
2:15:42 You tell them they’re going to get this little piece of amazing whatever beef jerky or something,
2:15:48 and they’re like, “Yes,” and then second trial, “Yes,” third trial, “Yes.”
2:15:53 Presumably at some point, they reach satiety or fatigue, but there’s something about their
2:15:57 reward pathways that they don’t seem to attenuate much.
2:16:00 If there’s feedback to us on that, it’s like, “Okay, okay.
2:16:06 It’s great that they’ll keep delighting in the simple little things.”
2:16:09 It seems like almost as much as the first time.
2:16:10 Yes.
2:16:11 We are not like that.
2:16:12 It’s interesting.
2:16:13 To my knowledge, people have a study.
2:16:16 You don’t have to teach it in dogs, but it’s a really good question.
2:16:22 We are not like that for most things, and this sucks.
2:16:27 It’s also the case that in addition to getting used to stuff over time, it’s also showing
2:16:30 a different feature, which is a more particular contrast feature you’re talking about.
2:16:33 Over time, we habituate.
2:16:37 That’s one sort of neural mechanism, but another is the one that you mentioned, which is about
2:16:38 the contrast.
2:16:39 That’s what you see.
2:16:41 You see both of them, say, in the light perception.
2:16:44 If I show you the same light over time, you’re going to habituate.
2:16:45 That’s hedonic adaptation.
2:16:49 For folks listening, it literally disappears.
2:16:54 If I set up the right experiment, Russ and Karen D’Evaloy at Berkeley years ago did these
2:16:55 beautiful experiments.
2:16:59 You look at a grating of light projected onto a wall, and if you can stabilize the eyes
2:17:04 so that they’re not moving around, it literally will disappear.
2:17:05 Same thing with an odor.
2:17:06 Same thing with touch.
2:17:12 I wasn’t thinking about my contact with the chair, habituation, attenuation.
2:17:15 These are technical terms when you really get down into it.
2:17:21 The push-pull antagonism between light and dark, the smell, yes, no, on, off, push, all
2:17:23 of it, go, no, go.
2:17:27 Every single aspect of the nervous system functions this way.
2:17:29 Flexor extensor in the musculoskeletal system.
2:17:31 But that gets to maybe what I would think of as different.
2:17:36 Hedonic adaptation is the same stimulus over time, almost like habituation.
2:17:40 There’s a different thing that happens when you get what you might call a contrast.
2:17:43 There’s all kinds of visual illusions that function on this.
2:17:45 If you’ve ever seen the one where it’s like, “Is it the same color over here?
2:17:46 Over here?
2:17:49 I’m going to throw this on your show page to show people,” and it’s like, “Oh, it looks
2:17:50 different.”
2:17:54 It’s like, “No, no, no, that’s because of the contrast between the two things.
2:17:56 You see something that’s really bright over here.
2:17:59 It makes something else look a little darker.”
2:18:02 That’s a different negative effect on our happiness a lot of the time.
2:18:04 This is the comparison effect.
2:18:10 This is like my $50 million seems kind of crappy because I hang out with people who have $100
2:18:11 million.
2:18:14 Objectively, I have a tremendous amount of money, but I feel bad because I’m kind of
2:18:16 comparing against something else.
2:18:21 So often time when we’re evaluating different rewards, we’re kind of comparing them against
2:18:24 what other people had or what we’ve had in the past.
2:18:29 That means that being in an objectively good situation might feel really crappy if you
2:18:33 just have somebody else that has a slightly better objectively good situation.
2:18:36 My favorite example of this actually comes from the sports world.
2:18:40 So researchers ask this interesting question, like, “How happy are you when you win an Olympic
2:18:41 medal?”
2:18:44 You’re on the stand, you won an Olympic medal, and also, who’s happiest?
2:18:47 So gold medalists is up there best in the world.
2:18:49 You might assume they’re the happiest, right?
2:18:50 And they are.
2:18:51 They’re smiling.
2:18:54 They’re looking at facial expressions and kind of code the muscles and so on.
2:18:57 But turns out they’re not the happiest, right?
2:18:58 Who’s the happiest?
2:18:59 Well, let’s look at this silver medalist.
2:19:00 Are they happiest?
2:19:01 No.
2:19:04 In fact, actually, if you code their facial muscles, they’re showing expressions like
2:19:06 contempt, deep sadness.
2:19:11 This is the same expression you’d make if your parent died or a real terrible grief moment.
2:19:16 This is the, I don’t want to adhere to this, but this is the “second place is first loser”
2:19:17 kind of mindset.
2:19:21 Because like, you know, who’s your major comparison point if you’re in silver, you know, 0.2 seconds
2:19:23 or something and you would have gotten gold.
2:19:26 And you’re not feeling objectively like you’re the second best on the planet.
2:19:29 You’d be, you know, all but one of billions of people on the planet.
2:19:31 No, you just feel terrible.
2:19:32 So that’s silver medalist.
2:19:35 But what’s going on at the bronze medalist, right?
2:19:36 There’s another person on the stand.
2:19:37 What’s their comparison point?
2:19:39 It’s not gold.
2:19:41 They were multiple people, multiple seconds away.
2:19:46 Their salient comparison is like, “By the grace of God, like, I’m up here at all.
2:19:49 I almost, like, you know, two seconds the other direction, I would have never gotten
2:19:50 up here.”
2:19:53 And when you analyze the bronze medalist facial expressions, they’re sometimes even happier
2:19:54 than the gold medalist.
2:19:58 Definitely happier than the silver, who’s objectively better, but sometimes even happier
2:19:59 than the gold medalist.
2:20:03 Because they’re like, relative to my comparison point, I’m doing amazing.
2:20:08 And the gold medalist is expected to get gold the next year or else it’s pure reward prediction
2:20:09 error.
2:20:10 Yes.
2:20:15 Especially if they internalize the expectations of the audience, the spectator, excuse me.
2:20:20 Because if they come back the next year and they’re second or third on the podium or not
2:20:22 on the podium, it’s seen as falling from a higher place.
2:20:23 Exactly.
2:20:27 This is a point that I make with my Ivy League students who’ve been perfect in their grades
2:20:31 and perfect at everything to get into a place like Yale, which is like, it turns out that’s
2:20:32 a terrible recipe for happiness.
2:20:36 The only way forward is stay there, down or create a new opportunity.
2:20:37 Stay there.
2:20:38 You don’t notice, right?
2:20:41 Because you’re habituated to it, just like the pattern down feels really bad.
2:20:43 Like, that’s a terrible comparison.
2:20:48 I often play my students that DJ Khaled song, all I do is win, all I do is win, win, win.
2:20:52 And I was like, all you do is win, win, win, would be a terrible way to experience success
2:20:57 in life because you’d just stop noticing it over time if you won.
2:21:02 And that’s messed up because it means when you get, when you finally hit the success that
2:21:08 you were striving for, if you just stay at that level, just stops being good, which sucks.
2:21:11 And so that raises a different question, which is like, what is a hack that we can do to
2:21:13 get away from that?
2:21:18 One is to not look for the silver lining, but to look for the bronze lining, which is,
2:21:21 you know, you kind of think of reference points that are lower than yours.
2:21:25 I love a good conceptual one, especially when it’s framed in an experiment, so thank you
2:21:26 for that.
2:21:27 Yeah, it’s like a science experiment.
2:21:28 That’s good.
2:21:29 Yes, yes.
2:21:32 So look for the bronze lining, which means find a reference point that’s not as good.
2:21:36 And for most of the things you’re comparing, whether that’s your looks, your fitness level,
2:21:41 your finances, you can look and find somebody that’s doing worse than you.
2:21:42 That’s a great hack for this.
2:21:46 And this is more one that’s a kind of a hack for hedonic adaptation, getting used to stuff
2:21:47 actually comes from the ancient traditions.
2:21:51 I know you talk a lot about, you know, smart, you know, folks back in the day who came up
2:21:52 with this stuff.
2:21:53 Right.
2:21:56 This is one from the stoic tradition, a practice called negative visualization.
2:22:00 So stoics like Marcus Aurelius thought, when you wake up in the morning, you should have
2:22:04 the following thought pattern you should think today, I will lose my success.
2:22:05 I will be exiled.
2:22:06 I’ll lose my partner.
2:22:07 I will lose my health.
2:22:08 I won’t be able to walk.
2:22:13 It doesn’t say ruminate on that for forever, but just like a little and then stop and say,
2:22:14 huh, I’m not exiled.
2:22:15 I still have my success.
2:22:16 I still have my partner and so on.
2:22:21 This is a technique called negative visualization, where you just imagine, you don’t have to
2:22:22 live it in real life.
2:22:25 You just imagine you lose something.
2:22:31 If you’ve ever lost something you’re hedonically adapted to, you know how quickly you recognize
2:22:32 the value of it.
2:22:33 This happens to me with my phone all the time.
2:22:36 I’m a chronic phone loser and I’m like, you know, and I’m like, oh my God, my phone is
2:22:37 gone.
2:22:38 I left it in the airport.
2:22:39 So there.
2:22:41 And then I’m like, oh, it’s in the car.
2:22:42 You have this.
2:22:43 I love my phone.
2:22:44 It’s so valuable to me.
2:22:49 There’s that line in pulp fiction where he says, what is it?
2:22:54 At some point, I think it was Travolta says something, someone will know it, where finding
2:22:58 it almost made losing it worth it.
2:23:01 Because you appreciate it in a way that you didn’t before because it was taken away from
2:23:02 you.
2:23:03 That sucks to really lose your phone.
2:23:06 Sometimes in my case, you really lost the phone, right?
2:23:07 But negative visualization, you don’t have to do that.
2:23:10 You just use your imagination, right?
2:23:15 And so if you’re listening right now and you have a kid, let’s do this negative visualization.
2:23:17 The last time you saw your kid was the last time you ever saw them.
2:23:18 Okay.
2:23:19 Never going to see them again.
2:23:20 Nope.
2:23:21 Didn’t happen.
2:23:22 You don’t have to worry about it.
2:23:28 But my guess is the next time you hug your kid, just that two seconds of thinking about
2:23:31 what things would be like without it can break through hedonic adaptation.
2:23:36 So one of my favorite hacks for hedonic adaptation, you can use scarcity really space things out.
2:23:39 But for the things you can’t space out, you can’t like have a kid and get rid of a kid
2:23:41 for two weeks and come back to your kid, right?
2:23:47 You can use your imagination and it doesn’t take much to start to realize what you have
2:23:48 and appreciate it more.
2:23:54 So I love this one mostly because I think most people, including myself really, we want
2:23:58 to avoid thinking negative stuff, especially on purpose.
2:24:03 But what you’re telling us is that it provides a wonderful contrast point to kind of trampoline
2:24:08 off into the reality that is our current reality, which is far better than these horrible scenarios.
2:24:12 And I think this gets to another domain in which I see kind of toxic positivity playing
2:24:17 out a lot, which is kind of in this sort of domain of like, how do we do this stuff better,
2:24:18 right?
2:24:20 Like how do we kind of get good things in life?
2:24:24 And there’s a lot of talk in some circles about this idea of like manifesting, right?
2:24:28 I’ll just think about, I’m feeling like, I’ll just think about what it’s like to have friends
2:24:29 or I’m not fit right now.
2:24:34 Just imagine my fit future and fantasize about what it’s like to run marathons and things
2:24:36 like that.
2:24:41 Turns out this can be a case where you’re using imagination in a bad way because what
2:24:46 happens when you really deeply imagine, say, the rewards of being super fit, you start
2:24:51 to get like your brain’s like firing the reward cylinders for what it feels like to be super
2:24:52 fit.
2:24:56 And there’s evidence from Gabrielle Ottingen’s lab at NYU that you actually get less motivated
2:24:57 to do stuff.
2:25:01 Because this in the context of fitness, she is people who want to run a 5k or want to
2:25:02 lose some weight.
2:25:05 For example, they talk about like, imagine how great it would be to do this.
2:25:09 And they’re less motivated to put on their running shoes and practice because they’ve
2:25:11 already imagined the fantasy future.
2:25:15 Turns out instead of manifesting a better technique, if you have some habit that you want to engage
2:25:20 in, is to imagine the obstacles, the bad stuff that’s coming up, right?
2:25:23 So, oh, I want to get out and run this 5k, well, what’s the obstacle to that?
2:25:25 I’m going to be in bed and alarm’s going to go off.
2:25:26 What’s going to happen?
2:25:28 Well, I’m going to be, you know, too warm.
2:25:32 Like maybe I put my running clothes on or oh, like I’m not going to want to, it’s going
2:25:33 to be cold out.
2:25:35 Like, oh, I should get a nice fuzzy hat to be able to do this.
2:25:40 This Ottingen’s work shows that if you actually imagine the negative things, again, not ruminating
2:25:44 about it and freaking out, but imagine particularly the obstacles for a habit you want to engage
2:25:49 in, you kind of naturally come up with solutions to those obstacles, what makes it easier.
2:25:52 So sometimes thinking about the bad stuff can be helpful.
2:25:55 We just have to regulate when we do it.
2:25:59 I have a friend who’s a cardiologist from UCSF and he says, you know, the danger of
2:26:03 telling people that you’re going to write a book or that you’re going to start a podcast
2:26:07 or that you’re going to start a company is that if you have very supportive friends and
2:26:11 if you tend to be a pretty high agency person, you’ll get a lot of praise and a lot of reward
2:26:15 and there’s a lower probability that you’ll actually do the thing because you’ve derived
2:26:16 some of the reward.
2:26:21 Whereas if people tell you, you know, yeah, that seems kind of unlikely given that this
2:26:26 and that, you know, it doesn’t feel so good and obviously we want to encourage each other.
2:26:28 This is the complicated thing.
2:26:31 It’s a very narrow beam to walk on.
2:26:34 You want to encourage people, but you don’t want to give them so much reward that then
2:26:39 it undercuts their motivation and you certainly don’t want to discourage them to the point
2:26:42 where they give up on themselves prior to even trying.
2:26:43 That’s right.
2:26:48 But at least in the United States, probably in other countries too, goodness, do we love
2:26:52 a story about somebody who was told like they couldn’t do it and they did it?
2:26:57 You know, I think about the enormous popularity of David Goggins was, you know, had a truly
2:27:04 difficult childhood and internalized all these messages of how terrible he was and then used
2:27:09 those voices, other people’s and his own in his head to push himself to do tremendously
2:27:15 difficult things and then to continue to do tremendously difficult things and to self-publish
2:27:20 one of the most, you know, popular self-published books of all time and then to go off and become
2:27:25 a medic and now he’s effectively doing the training of somebody going to medical school
2:27:31 for his new training like he just refuses to stop and it’s according to him sat in that
2:27:35 very chair and said it’s fueled by an internal voice of you can’t do it and then he fights
2:27:42 back against that voice, which is oh so different than manifesting this image of success.
2:27:43 Exactly.
2:27:46 And again, this is a case where there’s nuance, you have to believe it’s possible, right?
2:27:49 Those negative voices can’t tell you it’s impossible because something else we know
2:27:55 about motivation is that believing something is possible, which requires lots of effort
2:27:59 but it is possible is quite helpful for you.
2:28:02 The best example of this comes from another sort of sporting case, I don’t know if you
2:28:07 know the case of Roger Bannister, who’s the first guy to run the four minute mile.
2:28:14 Right, the four minute mile and before he did that, people thought it was physiologically
2:28:15 impossible.
2:28:17 The human body cannot do this and he was like, “No, if the human body can do this,”
2:28:21 and I was like, “Roger, you’re crazy,” whatever, but then he trained and trained and probably
2:28:26 to overcome his obstacles, he ran it and then within like two months somebody else broke
2:28:27 the four minute mile.
2:28:30 It had not been broken in all of human history but as soon as people had evidence of like,
2:28:34 “Oh, people can do that,” like now everybody does it and now I don’t know, I mean as you
2:28:37 can see, not a fit person but like lots of people run four minute miles and it’s not
2:28:38 like the hugest thing.
2:28:39 High schoolers run it.
2:28:40 Yeah.
2:28:41 Which is crazy, I mean.
2:28:43 But the point is that they’re falling, they’re probably helped out by this thing called the
2:28:44 Bannister effect.
2:28:46 They know it’s possible, right?
2:28:50 So like if you train, if you run into obstacles, if you don’t get that time, you’re not like,
2:28:54 “Well, I guess it’s physiologically, I just can’t do it,” you can kind of do it.
2:28:58 So there’s this idea with the Bannister effect, you kind of have to be optimistic enough to
2:29:02 think that it’s doable, but when you think that it’s doable, it’s really helpful to
2:29:06 ask the question, “Okay, what are the things that are going to come in the way of my doing
2:29:07 it?”
2:29:11 Imagine them really kind of vividly so you get a sense, it can super help it.
2:29:16 One of the things that contrasts a country like Denmark, for instance, compared to the
2:29:22 United States, and I know this from discussions with my stepmothers, that in this country,
2:29:27 we have this notion because we have a lot of examples of people that went from absolutely
2:29:33 nothing to these tremendously “high places,” financially, reputationally, etc., performance
2:29:38 in whatever domain, sometimes overnight.
2:29:45 This last year, I would say two events stick out in my mind as like, “Whoa,” like, “Wow.”
2:29:51 The first was seeing the SpaceX rocket get captured by the “chopsticks.”
2:29:54 That was just a rocket landing of all things.
2:29:55 So cool.
2:29:56 So cool.
2:30:02 Everybody, regardless of what else was going on with people’s opinions of SpaceX or Elon
2:30:04 or whatever, were just like, “Whoa.”
2:30:10 That was just an awesome feat of engineering, just an undeniably awesome feat of engineering.
2:30:15 So it sets a bigger upper ceiling on what we thought was possible.
2:30:19 We’re seeing something that we hadn’t seen before, at least not like that, not at that
2:30:21 scale and resolution.
2:30:27 So that changes what one conceptualizes about what’s possible in different aspects of life,
2:30:28 and I think that’s important.
2:30:30 It lifts the ceiling.
2:30:37 The other was, a very different example, was the overnight, the Haktua girl, who nobody
2:30:44 knew of, made a comment in a passing video on the street, one of these whatever spontaneous
2:30:48 interview things, and then now has a quite successful podcast, who’s ranked one of the
2:30:55 highest new podcasts of the year, as far as I understand, has a staff and a thriving business
2:30:57 now.
2:31:04 This is a very American thing, to go from an unknown to one or two quick comments to
2:31:13 all of a sudden being a famous and presumably famous and somewhat wealthy person as well.
2:31:16 Wish her nothing but luck in involving that her show.
2:31:17 Good luck, Haktua girl.
2:31:18 Yeah, good luck.
2:31:19 Yeah, sure.
2:31:20 I love to see people win.
2:31:25 Okay, it was an unusual trajectory, but not so unusual for the United States in some
2:31:28 sense, because we also have the people who just climb the staircase, or the people that
2:31:31 climb the staircase fell, then came back.
2:31:40 We love and we cherish these stories in this country, and I think it frames the young mind
2:31:41 in an interesting way.
2:31:44 It sets this anything is possible.
2:31:49 Oftentimes it takes clearly a ton of hard work, oftentimes at the expense of other aspects
2:31:57 of one’s mental or physical health or life enrichment, family, et cetera, but it’s a
2:32:02 very American thing for people to be like anything’s possible.
2:32:07 What do you think that does to our level of happiness if we’re somebody that is looking
2:32:16 for happiness, wants a good life, wants resources, but doesn’t, maybe they feel a little guilty
2:32:20 that they’re not as “ambitious” as everybody else, but then you contrast that with a country
2:32:25 like Denmark, where people are very happy, they’re certainly ambitious Danes, but they’re
2:32:29 actually, I was told that the word ambition is a little bit of a pejorative, a little
2:32:35 bit, because you’re not supposed to get that far ahead of anybody without acknowledging
2:32:38 that you’re still part of the pack.
2:32:40 Forgive me, Danes, but they’re nice people, so they’ll likely go easy on me.
2:32:41 I don’t know.
2:32:48 So, how do we take what’s out and around us, address who we are, and reconcile those
2:32:53 things so that we’re good with what we’ve got, and know that we are good with what we’ve
2:32:54 got?
2:32:55 Yeah.
2:32:57 I mean, I think this is a spot where culture plays a big role.
2:32:59 I think you’re exactly right about Denmark.
2:33:03 In fact, Danes have this idea of Jean-Té’s law, I’m probably pronouncing this poorly,
2:33:08 but J-N-T-E’s law, which is ideas like, you’re not really supposed to be better than anybody
2:33:12 else, or showing off, or pushing yourself, or thinking you’re better, or even maybe
2:33:16 striving specifically, not to be, you can strive to be better, but to strive to be better
2:33:22 than other people is like a no-no, culturally frowned upon, in this way that I think is
2:33:26 completely opposite in the US right now, where that’s seen as an awesome thing.
2:33:33 I think the problem is that these rags-to-riches stories, you’ve given cases of ones that
2:33:36 there’s a moment in SpaceX, they do this wonderful thing, you’re like, “Yeah, they
2:33:37 kind of got there.”
2:33:40 Haktua’s still doing her thing, but there was this moment of like, “Oh my gosh, she
2:33:42 kind of achieved this success.”
2:33:47 There’s this idea that we kind of think that there’s an end destination for something.
2:33:51 I’m going to get $50 million, I’m going to get married, I’m going to get that promotion
2:33:52 at work, right?
2:33:57 For my students, I’m going to get into a really elite college or something like that.
2:34:02 We don’t put our emphasis on the journey part, we put our emphasis on the destination part,
2:34:06 and we assume that the destination is going to come with a lot of happiness.
2:34:08 This is a bias that researchers have called the arrival fallacy.
2:34:09 I’ll be happy when.
2:34:11 It’s almost like the happily ever after.
2:34:17 Be happily ever after if I get that promotion, or happily ever after when I meet that person.
2:34:20 What we know from hedonic adaptation is that thing that’s awesome in the moment when you
2:34:23 arrive there quickly becomes the other thing.
2:34:26 You mentioned briefly the gold medalists who have this moment where it’s like, “They
2:34:30 won the gold medal and that’s awesome, but now everything else is downhill or I just
2:34:32 got to do it again,” right?
2:34:35 We arrive at the best possible place we could have fantasized and instantly it’s like, “I
2:34:38 just have to start chasing the next carrot.”
2:34:43 Sometimes when we find ourselves, I think, as Americans chasing after the thing, I think
2:34:47 it’s important to remember that first of all, that chase is going to involve lots of ups
2:34:48 and downs.
2:34:49 It’s not going to be a linear path.
2:34:50 It’s probably not going to be overnight.
2:34:54 Even the ones you mentioned, maybe with the exception of Rock 2, a girl’s really extreme
2:34:59 case, required some kind of work in ups and downs and these kinds of things, right?
2:35:04 We don’t see those, but more, the happiness that we’re going to get, it’s better off if
2:35:09 we’re going not for the end result, that arrival and falling prey to the rival fallacy.
2:35:13 It’s better if we can see some happiness in the journey.
2:35:18 This is often been called this idea of finding a journey mindset, which is what can you take
2:35:20 from the process of getting there, right?
2:35:26 You want to run your 5K, but what can you do to try to enjoy the process of those runs
2:35:30 that go along the way and noticing the ups and downs and paying attention to the journey?
2:35:34 It’s one way to break out of falling prey to this arrival fallacy.
2:35:35 It requires a serious frame shift.
2:35:36 Totally.
2:35:41 I think one that is not culturally accepted in the US.
2:35:46 I think this causes a happiness hit, not just because sometimes we don’t get there.
2:35:47 Sometimes there’s reason.
2:35:52 If you set your height super high, you want to be Roger Bannister or whatever, not all
2:35:55 of us are going to get there, whether that’s a four-minute mile or a success at work or
2:35:58 $50 million or whatever it is.
2:36:01 Sometimes if you set your sights too high, you just don’t get there, and so that’s a
2:36:03 happiness hit.
2:36:05 But a bigger happen, and sometimes when you do get there, it’s a happiness hit because
2:36:10 you get there and there’s a happiness for a moment, but that hit doesn’t keep coming.
2:36:14 I think we also just lose out on something when we’re not in that journey mindset because
2:36:18 there’s a lot of cool stuff along the way if we can pay attention.
2:36:22 But yeah, I think it’s a big cultural shift from the way Americans usually think, but
2:36:26 if it’s one that if we can achieve that, we’ll start feeling a lot better.
2:36:30 It means even the failures in life are good because you are enjoying yourself along the
2:36:31 way.
2:36:36 And yes, I did an episode about these sort of Olympic medals where I talked about the
2:36:39 bronze lining effect and things.
2:36:44 And I had Michelle Kwan, who, Olympic medalist, we all remember her, but mostly just one silver.
2:36:48 And I talked to her about what that felt like, and she said, “It didn’t matter to me.
2:36:50 The things I loved about being Olympics wasn’t the medal stand.
2:36:54 It was when she first, she talked about putting her skates on and seeing the rings in the ice
2:36:59 and recognizing as soon as I tie these laces, I’m going to get to skate over those.”
2:37:02 And I fantasize, that’s the journey mindset, right?
2:37:03 You’re not looking at the thing at the end.
2:37:06 You’re paying enough attention to the stuff along the way.
2:37:10 Even some of the stuff that’s a pain in the butt that you kind of get some joy on the
2:37:11 ride.
2:37:17 I certainly have learned to relish in the failures as well as the successes.
2:37:20 And I don’t know, I think some of that also just comes with age.
2:37:22 I’ve always wanted to say that.
2:37:23 Yeah, it’s true though.
2:37:24 It kind of comes with age.
2:37:25 You’re old enough now, Andrew.
2:37:26 You can jump into it.
2:37:27 Yeah.
2:37:31 You have experiences good and bad and neutral and you kind of go like, the other day I was
2:37:35 in this kind of weird state of mind, I was like, “Well, I’ve been here before.
2:37:36 This shifts.”
2:37:42 No worries, this shifts and then sure enough, it shifted.
2:37:46 I think the first time we find ourselves in a place or we find ourselves back in a place
2:37:51 and we forget we’ve been there before for whatever reason or we try and pretend we haven’t been
2:37:55 there before, it’s like, and then you go through enough of those cycles like, “Okay,
2:37:57 this is part of a larger trajectory.”
2:38:00 This is an amazing thing about the brain I never understood, I still don’t, which is
2:38:05 that when we’re feeling happy, we don’t tend to think, “Gosh, this feeling is going to
2:38:06 go away.”
2:38:09 Sometimes a little bit of that, but when we’re feeling lousy, it does seem to do something
2:38:14 to our sense of time, our time perception that makes it seem, especially in the real
2:38:17 lows and the real trenches, that it’s going to go on forever.
2:38:19 We can’t imagine feeling differently.
2:38:24 That this too shall pass is very hard to internalize when we’re in those states.
2:38:25 Totally.
2:38:26 But it can make you feel a lot.
2:38:29 You can get that distance from your current state, and this is a kind of, you know, you
2:38:33 had Ethan Cross on the show that he talks a lot, a lot, you can kind of get that distance
2:38:35 of, “Well, how’s this going to feel in five years?
2:38:36 How’s this going to feel in 10 years?”
2:38:38 You can sometimes feel a lot better.
2:38:43 Interestingly, even when the happy stuff, if we can get some sense that this isn’t going
2:38:47 to last forever, that can sometimes boost the happiness, because we’re kind of almost
2:38:51 doing like a negative visualization in the forward direction, right?
2:38:56 So a scarce experience, if you’re having it, it’s useful to remember like, “This is
2:38:57 limited, right?
2:38:58 This is temporary.
2:39:00 I should enjoy this now while it’s happening.”
2:39:04 The most extreme version of this, of course, is with our own lives, right?
2:39:06 Contemplating our mortality.
2:39:09 There’s this idea of memento mori, which is a common phrase.
2:39:14 Actually, my ring has memento mori on it, which is morbid, right?
2:39:15 I’m going to die.
2:39:16 I’m not going to be here.
2:39:20 But when you recognize that, you know, the old school folks thought, and I think it’s
2:39:23 true, like you realize like, “I can’t take any of this stuff for granted.
2:39:25 I have to pay attention now.
2:39:27 This is not the kind of thing that’s going to last forever.”
2:39:31 And so I think moments like that for positive experiences can feel like that, you know,
2:39:37 if you’re tasting a delicious glass of Pinot Noir sitting yesterday while I’m here, you
2:39:41 know, took a walk on Santa Monica Beach and was like, “You know, my brain was like,
2:39:42 “Oh, I have to, Andrew, coming out.”
2:39:47 I was like, “No, no, I’m going to like fly back to cold, you know, East Coast tomorrow.
2:39:49 I need to pay attention, right?”
2:39:52 So thinking that this is finite can actually help you.
2:39:56 This is a very funny study on this with college students where they did this sort of funny
2:40:01 framing technique where they brought senior college students into the lab, you know, kind
2:40:05 of halfway through, you know, the spring semester and told them, you know, you either have this
2:40:08 many hours less of your time, which maybe is a big number, you know, it makes it seem
2:40:09 like thousands of hours.
2:40:14 Or you have only this many days left before you graduate, just like just a reminder.
2:40:18 What they found was the one that got the days manipulation where it felt kind of short.
2:40:21 They wound up doing more things, like kind of getting in those things that they thought,
2:40:25 “Oh, I’ll get around to it eventually,” and wound up kind of feeling happier.
2:40:29 So recognizing that things are short sometimes has a benefit.
2:40:33 Maybe both for negative emotions, like this too shall pass, but also the positive stuff,
2:40:37 like this too shall pass, so I got to enjoy it while it swaths around.
2:40:43 It’s so interesting because it’s kind of counterintuitive that realizing that something positive is also
2:40:47 fleeting allows us to savor it more.
2:40:52 Because from an uninformed perspective, one could imagine, okay, so you’re at a great
2:40:57 meal with people you love, and it’s been, let’s even say it’s been a rough month before,
2:41:01 and you’re like really in it, and someone says, “Well, you know, like this too is going
2:41:04 to pass,” and you’re like, “That sounds like kind of a downer,” right?
2:41:08 But then if it allows you to savor it more, that’s key.
2:41:13 So yeah, there does seem to be this inverse relationship between sad states and happy states
2:41:18 where when we are in sad states, we feel like it will go on forever and we’ll do almost
2:41:23 anything to get out of those unless they’ve completely collapsed us.
2:41:27 In our happy states, we don’t want to be reminded that it will pass.
2:41:31 And this is why I think, in part, not the only reason why people will take mood-altering
2:41:32 drugs.
2:41:37 I’m talking about this in the recreational sense, like to sort of forget everything else
2:41:40 and forget that whatever they’re experiencing is going to wear off.
2:41:41 Yeah, yeah.
2:41:47 And I think it’s not nice to think that these good states are going to pass, but I think
2:41:49 it is helpful because it forces us to pay attention to them.
2:41:53 I’m having this a little bit now where we’re coming up on the holidays, that I’m you and
2:41:58 I are having this conversation, and I’m getting ready to do the holidays with the in-laws,
2:42:02 you know, which there’s lots of positives, like, “Oh God, I don’t want to.”
2:42:08 But because my in-laws, my mom is getting up there, I’m kind of like, “Oh, recognizing
2:42:11 that there’s not infinite holidays left with these people that I care about, that it’s
2:42:16 kind of more finite and maybe more finite than it’s been, it’s causing me to be more
2:42:18 excited about it than I would have been.”
2:42:20 And that’s morbid thought, right?
2:42:25 My mental more is meant to be a really bittersweet emotion, right, that we are finite, right?
2:42:29 But it can kind of give you this appreciation, it can cause you to savor in a special way.
2:42:33 So sometimes the morbid is good, a little bit morbid.
2:42:34 It’s the contrast again.
2:42:35 Yeah, yeah.
2:42:36 It’s the contrast.
2:42:37 And that’s why people watch horror movies.
2:42:40 I’m not into horror movies, but so that, you know, maybe you feel safer.
2:42:43 I don’t know, that stuff always made me feel terrified if I was, you know, watched some
2:42:44 of that late at night.
2:42:45 High amygdala reaction.
2:42:46 Me too.
2:42:47 Me too.
2:42:48 I hate horror movies.
2:42:52 But it’s worth noting that, like, a lot of people like them, you know, huge industry.
2:42:56 And even if you don’t like horror movies, you might like, you know, maybe spicy food
2:42:57 that feels not even good.
2:43:01 It feels awful in the moment, or super hot bath, or, you know, cold, like really cold
2:43:02 plunge, right?
2:43:05 I like getting out of the cold plunge for exactly the reason we’re talking about.
2:43:06 Yeah.
2:43:09 Or even, you know, honestly, for me, like, I’m not a super fan of exercise, but like,
2:43:12 a really, really hard workout that feels miserable.
2:43:16 When you finally stop, it feels, I do a lot of yoga, and my favorite thing is at the end
2:43:18 when they’re like, and now you can do shavasana.
2:43:20 The shavasana is always good if you’ve worked the worst.
2:43:22 It’s just really like, ha.
2:43:27 You know, it’s helpful to kind of have these moments to like have this contrast.
2:43:31 And so building the contrast in where you kind of give yourself some negative emotion,
2:43:34 you know, whether it’s a kind of imagined negative emotion, like negative visualization,
2:43:39 or a fictional one, a lot of our favorite fictional experiences are pretty terrible.
2:43:43 Like a novel is really boring if the protagonist is like, “There’s nothing bad happens.
2:43:46 It’s just going to go so long, and things are just mildly positive.”
2:43:50 No, we want them to go through some terrible stuff, even when we really associate with
2:43:52 them and sort of see them as ourselves.
2:43:56 And so, yeah, these like fictional worlds where we can play with negative emotions a
2:44:00 little bit are super interesting psychologically, because like, why would we do that?
2:44:04 But you know, as you’re saying, if when you get, you know, these like, neural stimulation,
2:44:06 We kind of want some of the negative stuff.
2:44:09 So there’s an interesting paper about what’s
2:44:12 the right ratio of positive to negative emotions.
2:44:16 And it’s not 100% positive for hedonic adaptation and so on.
2:44:18 But I think really the recipe for rich life
2:44:21 is varied for these contrast reasons
2:44:22 we’ve been talking about.
2:44:23 – So what’s the ideal ratio?
2:44:24 – They don’t know.
2:44:25 They don’t figure it out.
2:44:26 They don’t figure it out.
2:44:26 They don’t figure it out.
2:44:27 They don’t figure it out.
2:44:28 – They don’t figure it out.
2:44:29 – It was like, boom, it’s like exactly–
2:44:30 – 60/40, positive, negative.
2:44:31 – Yeah.
2:44:33 – You’re obviously anticipating a number.
2:44:35 And I think it’s also worth remembering
2:44:37 that we’re talking as though there are
2:44:39 negative emotions and positive emotions.
2:44:40 A lot of the most interesting emotions
2:44:42 are more complex than that.
2:44:46 You talked about this SpaceX kind of chopsticks moment.
2:44:48 My guess is the emotion you’re experiencing there
2:44:51 is one that researchers like Dacher Keltner and colleagues
2:44:52 would call awe, right?
2:44:54 This sense of, oh my gosh, that is amazing.
2:44:56 There’s something bigger than me
2:44:58 that is able to do this thing.
2:45:00 And one of the reasons awe is such an interesting emotion
2:45:02 is it’s usually destabilizing, right?
2:45:05 There are things that are better than I ever expected.
2:45:07 Human kind is so masterful.
2:45:08 Space is so big.
2:45:10 Nature is so vast, right?
2:45:12 It kind of feels a little destabilizing
2:45:15 when you experience awe, but we also see it as positive.
2:45:19 And so I think if you’re feeling a little bored
2:45:21 in your emotional life, trying to find moments
2:45:23 where you can get these emotions
2:45:26 that are not so obviously positive or negative,
2:45:29 but are a little bit of both can be really inspiring.
2:45:30 It’s one of the reasons you need to talk a lot
2:45:34 about sort of psychedelics and these altered experiences.
2:45:36 Those experiences tend to be thought of
2:45:39 as being really consistent with moments of awe,
2:45:41 but they again are not universally positive,
2:45:43 but they kind of expand you and take you a little further.
2:45:45 – I can attest that they’re not universally positive.
2:45:49 Sometimes they’re terrifying,
2:45:51 even in their clinical application.
2:45:54 The thing I appreciated about the rocket landing
2:45:57 was that indeed I feel awe looking up at the stars at night
2:46:00 or just thinking about how we’re having this conversation
2:46:01 in a room and then expanding out
2:46:04 to like we’re a little object floating in the universe.
2:46:06 And that can be a bit overwhelming.
2:46:07 What’s I think incredible is that
2:46:10 through the harnessing of engineering and physics,
2:46:12 SpaceX was able to create something
2:46:16 that was so well controlled at a scale
2:46:19 that I’m normally accustomed to thinking about things.
2:46:22 Sure, I’ve seen planes and we landed on the moon, et cetera.
2:46:24 Some people will debate that, but we were on the moon.
2:46:27 I wasn’t, but somebody was.
2:46:32 To see control and harnessing of physics and engineering
2:46:34 at a scale that is certainly not at the scale
2:46:35 of the entire galaxies,
2:46:38 but is starting to approach outer space and back again,
2:46:40 clearly, and in such a,
2:46:44 I think it was the slowing of that enormously large object
2:46:47 and the capture that felt so gratifying.
2:46:50 I also think, and this can explain
2:46:52 a fair amount of human technological evolution,
2:46:55 is that the human brain either delights in
2:47:00 or at least marvels in creating action at a distance.
2:47:02 I mean, think about what went into creating
2:47:05 that amount of action in an object
2:47:07 with that much mass at a distance, right?
2:47:10 And then you can layer through all the things
2:47:11 we’re looking at on our phones, on our screens.
2:47:14 I mean, all that technology is relatively recent.
2:47:17 And to think that us human beings,
2:47:20 as opposed to macaque monkeys could do that.
2:47:22 Like we are the primate species
2:47:26 that is so far ahead in terms of technological development
2:47:28 compared to every other species on the planet.
2:47:33 The only other species of life that might be besting us,
2:47:35 and we don’t know, as I’ve heard this theory,
2:47:37 it’s rather entertaining,
2:47:39 which is that all these trillions of microorganisms
2:47:41 that live in our gut microbiome,
2:47:42 what if we’re just vehicles for them to get around
2:47:44 and pass to one another?
2:47:48 And they’re just, they have a sort of a consciousness
2:47:50 that is all about just propagating,
2:47:52 and that we think that we’re doing all this stuff
2:47:54 for some evolution, but it’s just to keep the microbiota.
2:47:55 But I don’t really believe that.
2:47:56 – Finally, we could get to space
2:47:58 where we could really evolve the microbiota.
2:48:00 – And they just want more microbiota.
2:48:02 So, you know, that we’re being hijacked.
2:48:05 I chuckle at that theory, I don’t actually think
2:48:06 that’s what it is.
2:48:08 – So we talked about too few studies of dog
2:48:09 in primate cognition,
2:48:12 way too few studies of microbiota cognition,
2:48:12 unfortunately.
2:48:18 – This is probably the right time to say
2:48:21 that we are a storytelling species.
2:48:22 This is what we’re doing right now.
2:48:24 We’re creating story around these things
2:48:26 that we can’t quite explain.
2:48:28 And during the course of today’s conversation,
2:48:32 I realized that this thing that we call happiness
2:48:35 has at least three levels or layers
2:48:37 that we filter it through when we ask ourselves,
2:48:39 are we happy, how do I be happier?
2:48:43 This element of contrast with negative experiences
2:48:44 seems to be a repeating theme.
2:48:48 Momentum Ori being a negative sort of dark cloud
2:48:50 from which we’re supposed to see the light
2:48:52 and act in the light.
2:48:54 This exists in religious narratives,
2:48:58 philosophical narratives, and scientific reality.
2:49:02 I could imagine three layers.
2:49:04 The first is sensory experience.
2:49:06 The reason to take a cold shower, folks,
2:49:07 in addition to the fact that it’ll save you
2:49:08 on your heating bill,
2:49:11 is that the warm shower that follows,
2:49:13 in fact, that’s how I do it, feels so good.
2:49:15 10 times better than it would
2:49:17 if you had just gotten into the warm shower, I promise.
2:49:19 Same thing about getting out of the cold plunge.
2:49:20 There’s a lot of debate about these things,
2:49:23 but this is just pure sensory experience
2:49:26 and contrast of the sort that we’re talking about today.
2:49:28 Hunger and then eating a delicious piece of food.
2:49:30 We’re eating a not so delicious piece of food,
2:49:32 but you’re hungry and so it’s that much more delicious.
2:49:35 Million examples we could spiral towards.
2:49:36 So there’s sensory experience.
2:49:39 There’s raw sensory perception and experience
2:49:41 from which the contrast creates this thing
2:49:46 that we feel better, AKA happiness, sort of.
2:49:50 Then there’s story, like, God, last year was a tough year.
2:49:51 This year was better.
2:49:53 There’s also, and I’ve seen this before,
2:49:55 like we were killing it for two years,
2:49:57 and then this year was kind of a meh year.
2:49:59 This is not the case, by the way,
2:50:01 but I’m very fortunate that the podcast
2:50:02 has continued to grow and expand.
2:50:04 But for some people, they’re not as happy
2:50:06 with their whatever salary this year,
2:50:08 because even though it’s spectacular
2:50:09 by somebody else’s standards,
2:50:12 by their standard, it’s down from previous years.
2:50:14 So there’s the story that we create
2:50:16 that has, it’s not sensory experience,
2:50:18 it’s perception based on dopamine
2:50:22 and it’s perception based on reward and punishment, et cetera.
2:50:25 And then there’s this third layer, which is meaning.
2:50:28 Like you said, yeah, spending time with in-laws,
2:50:31 like, okay, every moment of it might not be as awesome
2:50:33 as you might like, but there’s meaning
2:50:35 in spending time with people that are extended family,
2:50:40 especially when elders and younger are in the same room.
2:50:43 There’s something really, it layers on story
2:50:47 to create this sort of other level that we call meaning.
2:50:51 And so what I’m realizing is that these are three timescales.
2:50:52 So we have the immediate timescale of happiness,
2:50:53 we have the kind of intermediate one
2:50:56 where we introduce a story and then we have meaning,
2:50:59 which is kind of like this whole picture.
2:51:02 So it seems to me that we need to approach happiness
2:51:05 from all three levels, that it’s not enough
2:51:10 to just be like a dog, which are in the sensory experience,
2:51:13 presumably, of happiness.
2:51:15 If they tell stories, they don’t tell them to us.
2:51:17 And if they have meaning, I don’t know,
2:51:21 but they seem to like nail the first level.
2:51:22 So, and they’re probably five or more.
2:51:23 – And they probably don’t have the capacity
2:51:24 to do the other two.
2:51:26 So it’s not like they’re not doing it and kind of missing out.
2:51:28 They kind of have brains that don’t let them notice
2:51:29 they’re missing out.
2:51:31 But we unfortunately have brains that would feel
2:51:32 like we were really missing out.
2:51:35 If we just had the sensory experiences
2:51:37 without the good stories, I think you’re sort of pointing
2:51:39 to this idea that sort of being happy in your life
2:51:40 and being happy with your life.
2:51:43 The with your life part has the kind of medium time scale
2:51:46 stories, but also they’re really big ones, right?
2:51:48 You know, is my life, am I doing anything really meaningful
2:51:49 with my life?
2:51:51 Am I finding purpose and so on?
2:51:54 The funny thing though is to get to that big time scale
2:51:57 to find a sense of purpose and stuff like that.
2:51:59 Sometimes it pays to do stuff at the local level,
2:52:02 at the medium and shorter term time scale.
2:52:04 And one of the things researchers have found
2:52:06 is that if you’re engaging in activities
2:52:09 at the short term time scales that kind of fit
2:52:11 with your value, so what these positive psychologists have
2:52:13 often called your strengths,
2:52:15 that can be a way to sort of achieve purpose.
2:52:16 So what are strengths?
2:52:18 So researchers do this thing where they want to look at
2:52:21 like all the valuable things people can do out in the world,
2:52:22 right?
2:52:23 And so what are the things that you value?
2:52:25 And folks like Chris Peterson and colleagues have come up
2:52:28 with this list of what they call different character strengths.
2:52:30 And there are things that like, you know, you can actually,
2:52:32 if you Google online character strengths,
2:52:33 you’ll get the big list.
2:52:35 There are often people talk about there being 24,
2:52:38 but they’re just universally good things like being brave,
2:52:40 be, you know, citizenship, humor, like, you know,
2:52:42 social intelligence, love of learning, right?
2:52:44 You know, kind of empathy, fairness, right?
2:52:47 These kind of sets of values that we have.
2:52:50 People differ in how much they value one or the other.
2:52:52 You know, so I could ask you, Andrew,
2:52:54 we’re like, what’s better, like bravery or humor?
2:52:56 Probably both pretty high for you, I would imagine.
2:52:59 But like about prudence versus love of learning,
2:53:00 I would guess.
2:53:03 – Yeah, I mean, if I had to pick between bravery and humor,
2:53:05 I think bravery is probably more important to me.
2:53:06 – I see, I’m more humor.
2:53:09 – Yeah, I mean, I love humor, but if I had to pick,
2:53:11 it’s sort of like, you know, steak and coffee,
2:53:12 I’m going steak.
2:53:13 – Yeah, well, the point is we,
2:53:15 there are individual differences in this.
2:53:17 And there are formal tests you can do online.
2:53:19 If you Google the VIA character strengths test,
2:53:21 you’ll see these 24 and you can do one of these
2:53:24 very systematic, you know, kind of test to do it.
2:53:26 But really just kind of think about like,
2:53:28 what are the values that you value?
2:53:30 And the ones that come to mind as being,
2:53:32 particularly about you, the ones that you resonate with,
2:53:34 are what somebody like Chris Peterson
2:53:35 would call your signature strengths.
2:53:37 They’re the ones that when you execute them,
2:53:39 you kind of feel like things are meaningful
2:53:41 and purposeful and so on.
2:53:43 And so the idea is that one recipe
2:53:48 for a purposeful life at the local level
2:53:49 is trying to engage in behaviors
2:53:52 that allow you to use more of these values or strengths.
2:53:56 And one of my favorite pieces of research
2:53:57 that looks at both the power of this
2:53:59 and how, even though if it seems like
2:54:01 that those are hard things to bring in,
2:54:03 like you should bring them in more,
2:54:05 is some work by this woman, Amy Resninsky,
2:54:07 who’s a professor at the University of Pennsylvania,
2:54:08 and she does these studies
2:54:10 on what she calls job crafting,
2:54:13 which is a practice where you take your normal job description,
2:54:15 as whatever your job is,
2:54:17 and figure out ways that you can infuse
2:54:18 your signature strengths into them.
2:54:20 You know, so if you use a podcaster,
2:54:22 if your signature stank was bravery,
2:54:23 you could bring in guests
2:54:25 that made me feel a little bit intimidating to you,
2:54:27 probably like me, I imagine,
2:54:28 or like you could take on topics
2:54:30 that are a little bit harder, right,
2:54:31 that kind of push you a little bit, right?
2:54:33 If your signature strength was humor,
2:54:35 you’d add more company or make more jokes.
2:54:36 If it was love of learning,
2:54:38 you’d pick topics that like you didn’t know anything about,
2:54:39 but you kind of dive in, right?
2:54:41 You take whatever your normal job description
2:54:44 as you find a way to build in your strengths.
2:54:46 And the reason I love Amy’s work so much
2:54:48 is that she studies signature strengths,
2:54:51 not in academics like us, who have very flexible jobs,
2:54:53 or podcasters, she studies signature strengths
2:54:57 and hospital janitorial staff workers, who are, you know,
2:54:58 these are people that are cleaning the linen
2:55:00 in a hospital room or mopping the floors and stuff.
2:55:03 Not a job where you think there’s lots of flexibility
2:55:05 or you could build in things like, you know,
2:55:08 humor and love of learning and stuff.
2:55:10 But she finds interestingly that like around a quarter
2:55:13 to a third of these janitorial staff workers
2:55:16 say that their job is a calling, they love it,
2:55:18 they get a lot of purpose from it,
2:55:20 and they’re the ones that are naturally building in
2:55:22 their signature strengths.
2:55:24 And she tells in her work, she tells these lovely stories.
2:55:26 This is the story of a janitorial staff worker
2:55:28 who worked in a chemotherapy ward.
2:55:31 And if you’ve been unlucky enough to have cancer
2:55:33 and had to have chemotherapy or know someone who did,
2:55:34 you know that people tend to get really sick
2:55:36 ’cause the medicine makes people really nauseous.
2:55:38 So a big part of this guy’s job
2:55:40 was like cleaning up vomit, basically.
2:55:42 But he said, you know, my job isn’t to clean up vomit,
2:55:45 my strengths are like humor and social intelligence.
2:55:47 And what I do is I make a joke.
2:55:49 This is somebody’s having a really crappy day
2:55:51 and I’m gonna do something that’s gonna make them laugh.
2:55:53 And if I do that, then I want, it’s not my paycheck.
2:55:54 And I guess he had a standard joke,
2:55:56 which is like, oh my God, let’s play a big pile of vomit
2:55:59 over time like for me and like, you know, you’re laughing.
2:56:00 Listener’s probably laughing.
2:56:02 He’s like, that’s my job.
2:56:05 I talked to another worker who worked in a coma ward.
2:56:08 So this individual couldn’t talk to the patients
2:56:10 because they’re in comas,
2:56:11 but her strength was creativity.
2:56:13 And so every day she like moved the artwork
2:56:14 and the plants around, you know,
2:56:16 just kind of created some changes.
2:56:19 And she thought maybe that would pop people out of their coma.
2:56:21 I don’t know if that’s medically plausible, probably not,
2:56:23 but it doesn’t matter to her.
2:56:25 She felt like she was executing her creativity.
2:56:28 And so the moral of this job crafting work is,
2:56:30 no matter what your job is,
2:56:33 there’s probably some room to building some more purpose.
2:56:35 If you take some time to think about like,
2:56:36 what are the strengths?
2:56:37 What are the things that get you going?
2:56:40 If you need a tip, you can kind of Google these things.
2:56:41 But then how could I infuse that
2:56:43 into my normal job description?
2:56:46 And there’s probably a lot more flexibility than you think.
2:56:48 You don’t need to quit your job and become a podcaster
2:56:50 to like get this flexibility.
2:56:51 Probably whatever you do,
2:56:54 there’s some window where you can build that in.
2:56:55 That’s awesome.
2:56:58 Those are awesome stories.
2:56:59 I also was just thinking about the janitor
2:57:00 cleaning up the vomit,
2:57:03 like to like restore some dignity to these people
2:57:05 that clearly know they’re making a mess
2:57:08 and like, you know, humor being the ultimate bridge.
2:57:12 And, darn it, why’d you make me have to choose
2:57:13 between humor and the other thing,
2:57:14 but ’cause humor is so awesome.
2:57:15 Sorry, now your humor is pretty good.
2:57:16 He’s thinking my answer.
2:57:19 He’s very brave to clean up vomit as well, I think, right?
2:57:23 Yeah, and to bring humor to a place where, you know,
2:57:28 some people might presume humor is not allowed, goodness.
2:57:32 The signature strengths in the list of, you said 24 of them,
2:57:34 where can people learn more about these signature strengths?
2:57:36 I think this would be a really powerful exercise.
2:57:37 And we can always find the link
2:57:39 and put it in the show note captions,
2:57:42 but is there like a place that people can find this stuff?
2:57:46 The values in action is the VIAcharacterstrengths.org.
2:57:47 So I can share the link
2:57:48 and you can stick it in your show notes.
2:57:50 But yeah, people can go on there for free
2:57:52 and do one of these kind of, you know,
2:57:54 formal psychometric tests where you measure your strengths,
2:57:55 see what they are.
2:57:56 And it’s a fun website too,
2:57:58 because you get to kind of,
2:57:59 they give you some suggestions.
2:58:01 ‘Cause some of these, you know, values are like prudence
2:58:03 is when I’m just like, how do I exercise prudence?
2:58:06 And they’ll have, you know, these are different things.
2:58:07 They also make the suggestion,
2:58:10 this is a homework assignment I give in my happiness class,
2:58:12 of suggesting you do this with a good friend
2:58:15 or a romantic partner, have each of you do this
2:58:17 and find strengths that you share together.
2:58:21 And then you can go on what researchers call a strength state,
2:58:22 where, you know, if you both have bravery,
2:58:24 then that means you guys should do the,
2:58:25 I don’t know, the obstacle course
2:58:26 or do some really scary hike.
2:58:29 If you both have humor, now you go to a comedy show.
2:58:31 If you both love learning and now you go to a museum
2:58:32 or something.
2:58:34 So you find the thing that’s like your convergent strengths
2:58:36 and you do something that exercises them.
2:58:38 So that means you can use your strengths to get purpose,
2:58:40 not just in your work, but in your leisure too.
2:58:43 And I think this is another spot where we get stuff wrong.
2:58:46 I think a lot of us have work that tends to use our strengths.
2:58:47 We tend to gravitate towards careers,
2:58:49 many of us where we can use our strengths.
2:58:51 A lot of folks aren’t that lucky.
2:58:54 But in our leisure time, we don’t often do that so much,
2:58:55 right?
2:58:57 Often our leisure time is like plop down,
2:58:59 you know, watch Netflix for a lot of folks.
2:59:01 Like if you think about how you can build your strengths
2:59:03 into your leisure time, it gets even more exciting.
2:59:05 So you’re talking about working with your hands
2:59:07 and doing all this stuff like, you know,
2:59:09 build the bravery and the humor into that somehow.
2:59:11 Now you get your leisure time doing double duty
2:59:13 for giving you a sense of purpose and meaning too.
2:59:15 – I love doing stuff with my hands
2:59:18 and I also love doing things that are useful to other people.
2:59:20 10 years ago, I used to go set up fish tanks
2:59:21 for people at their homes.
2:59:23 And I don’t know why, but I just kept sending up
2:59:25 all these fish tanks for all these people
2:59:25 and I delighted in it.
2:59:29 And it makes me realize that I think for everybody,
2:59:31 certainly not just me,
2:59:35 that we get tremendous pleasure from being useful to others
2:59:39 in ways that really resonate with kind of who we feel we are
2:59:40 and that these strengths.
2:59:42 I think that’s kind of the ultimate situation really.
2:59:44 And if we’re getting paid for it, also great,
2:59:48 but you’re saying work it into your recreational time
2:59:48 as well.
2:59:50 – Yeah, and I’m glad you brought up this idea
2:59:52 of doing for others because we haven’t talked about that,
2:59:54 but this is another behavioral hack
2:59:55 that’s huge for happiness.
2:59:58 And I think one that we get wrong as a culture in the US,
3:00:01 but kind of broadly, there’s all this talk about self care
3:00:02 or treat yourself.
3:00:04 If you look at any kind of article about happiness,
3:00:06 maybe not so evidence-based talk about self, self, self,
3:00:07 self.
3:00:08 If you look at happy people though,
3:00:11 happy people don’t spend a lot of time on themselves.
3:00:12 They tend to be very other oriented.
3:00:14 So controlled for income,
3:00:16 happier people donate more money to charity
3:00:17 than not so happy people.
3:00:20 Controlled for about a free time people have,
3:00:22 happy people tend to volunteer for others.
3:00:24 Broadly construed, whether it’s helping formally,
3:00:26 you’re kind of donating time.
3:00:29 Like they tend to help more than not so happy people.
3:00:32 That again, correlation, it could be happy.
3:00:34 Doing nice stuff for others helps you become happy.
3:00:34 It could be that if you’re happy,
3:00:35 you do nice stuff for others.
3:00:36 And for sure that link is true.
3:00:40 There is this thing called the feel good, do good effect.
3:00:41 But lots of experiments have sort of forced people
3:00:43 to do nice stuff for others
3:00:45 and found that it winds up making them happier.
3:00:47 One study by Laura Ackner and colleagues
3:00:49 did this study where they walk up to people on the street
3:00:50 and hand them 20 bucks.
3:00:51 So it’s an awesome study to be in
3:00:52 if you’re some undergrad walking around campus
3:00:54 like, oh, cool, 20 bucks.
3:00:56 But then you’ll be told how to spend it.
3:00:58 You either have to spend the 20 bucks to treat yourself,
3:00:59 do something nice for yourself
3:01:01 or spend the 20 bucks on someone else.
3:01:03 Do something nice for other people.
3:01:04 And people at the end of the day,
3:01:07 even kind of at later time skills report being happier
3:01:09 when they spend the exact same amount of money
3:01:11 on someone else versus themselves.
3:01:13 And I think this has a big message
3:01:16 ’cause sometimes, I don’t know if you’re like you,
3:01:16 but if you’re having a bad day,
3:01:18 like I’m gonna treat myself for something.
3:01:20 I might buy something or spend some money on myself,
3:01:22 buy myself a kind of cool experience.
3:01:25 But if you gifted that experience to your brother
3:01:27 or your good friend, your coworker, your spouse,
3:01:29 it might actually make you happier
3:01:30 than having that experience yourself,
3:01:32 which is really counterintuitive,
3:01:33 but it’s what the day to show.
3:01:35 – I’ve discovered this in recent years.
3:01:36 I love, love, love giving gifts.
3:01:39 It just, it’s the best feeling.
3:01:41 – Yeah. – It’s the best feeling.
3:01:45 – Here’s another hack you can do to kind of help others.
3:01:47 Oddly is to ask for help,
3:01:50 which is something we forget is quite powerful.
3:01:52 Think about the last time somebody asked you for advice,
3:01:54 advice that you could give.
3:01:55 Probably felt pretty good.
3:01:58 It probably made you feel a little competent or whatever.
3:01:59 Probably liked helping that person.
3:02:01 You get the happiness boost from helping that person.
3:02:04 We forget that asking other people for help,
3:02:06 especially when we know they can kind of do it,
3:02:09 can be a way to sort of give them a little gift
3:02:10 and make them happy.
3:02:12 This is one that can be hard for me
3:02:14 ’cause I like to think about my competence all the time
3:02:15 and I don’t wanna be a burden on people.
3:02:17 – Self-sufficient. – I don’t like being vulnerable.
3:02:18 – Self-sufficient. – Yeah.
3:02:20 But it turns out, especially if you’re a particularly
3:02:22 self-sufficient person, when you ask people for help,
3:02:23 it can be really useful.
3:02:26 So that’s another one.
3:02:28 ‘Cause I know some folks listening right now
3:02:30 might not have the financial means to be donating money
3:02:32 or the time affluence and wherewithal
3:02:33 to be doing gifts and these things.
3:02:36 But remember that asking for help
3:02:37 can be a gift to someone else
3:02:40 and it’s a little social connection too.
3:02:41 – That’s awesome.
3:02:43 I will also say your suggestion
3:02:48 that people fill out the signature strengths site
3:02:50 and then use that as a first date incentive.
3:02:52 I look forward to the day when a comment comes through
3:02:54 on YouTube that people were married
3:02:55 as a consequence of a first date.
3:02:56 – Yeah, Tinder’s going out of business
3:02:59 if we start doing these strength dates like that, so yeah.
3:03:02 – Every once in a while someone will contact me
3:03:05 and say that they watched the fertility episode
3:03:07 and did a male and female fertility episode
3:03:12 and that they now have a child on the way
3:03:16 I don’t ask questions about when the child was conceived
3:03:18 what the relationship to the fertility episode was.
3:03:21 I’m assuming it was the information in the fertility episode
3:03:24 but I always, I’m like, wow, that’s wild.
3:03:26 So I bet you that at some point in the future
3:03:29 I’m creating a little bit of a time capsule here.
3:03:30 You’ll get contacted or something
3:03:32 will legitimately fall into the comments
3:03:34 about people deciding to spend their life together
3:03:37 as a consequence of having done the signature strength,
3:03:39 first date, you heard it here first.
3:03:43 Dr. Laurie Santos and in all seriousness,
3:03:48 Laurie, Dr. Santos, I just wanna say thank you so much
3:03:50 for doing the work you do.
3:03:51 It’s awesome, awesome work.
3:03:54 I mean, what’s more important than our emotional state
3:03:59 and to strive to be happy but to understand happiness
3:04:00 so that we’re not pursuing something
3:04:05 that either doesn’t exist or that is an illusion
3:04:07 that’s been created for us.
3:04:10 Like really, I think one of the amazing things
3:04:14 about what you do is you realistically frame happiness
3:04:16 as attainable but you frame it in the science
3:04:20 of how to actually get it and what it means.
3:04:24 And as people could probably detect, I love, love, love
3:04:26 that you’ve studied this thing that we call happiness
3:04:29 and other aspects of emotion and social cognition
3:04:30 in the context of not just humans
3:04:35 but our non-human friends, cats and dogs
3:04:38 and use that knowledge like building up
3:04:41 from basic understanding of how neural circuits
3:04:44 and psychology work to a place that humans can really act on.
3:04:46 And you’ve given us a tremendous number
3:04:47 of actionable tools today.
3:04:49 I mean, too many to list off here all at once.
3:04:51 We’ll put them in the timestamps as tools
3:04:54 so that people can get right to them and review them
3:04:56 but the social connection piece, obviously,
3:04:58 the understanding of the contrast with difficult things
3:05:01 to arrive at better states and different timescales
3:05:04 and doing for others and just so much.
3:05:06 There’s too much here for me to list off
3:05:09 without adding another 30 minutes to this podcast.
3:05:11 And no one wants to hear me speak any more.
3:05:14 So I’m just gonna say thank you for the research
3:05:16 that you have done and continue to do.
3:05:18 Thank you for doing your podcast.
3:05:19 I’m gonna start listening to your podcast.
3:05:23 I love these issues and I think they’re super, super timely
3:05:25 and important for everybody.
3:05:27 And thanks for taking time out of your schedule
3:05:29 to come here and educate us today.
3:05:31 – Thanks so much, it was a blast.
3:05:32 – Let’s do it again.
3:05:32 – Definitely.
3:05:34 – Thank you for joining me for today’s discussion
3:05:36 with Dr. Lori Santos.
3:05:38 To learn more about her laboratory’s work,
3:05:41 her teachings, and to find a link to her excellent podcast,
3:05:43 please see the show note captions.
3:05:46 If you’re learning from and/or enjoying this podcast,
3:05:47 please subscribe to our YouTube channel.
3:05:50 That’s a terrific zero-cost way to support us.
3:05:52 Please also click follow for the podcast
3:05:54 on both Spotify and Apple.
3:05:55 And on both Spotify and Apple,
3:05:57 you can leave us up to a five-star review.
3:05:59 Please also check out the sponsors mentioned
3:06:01 at the beginning and throughout today’s episode.
3:06:04 That’s the best way to support this podcast.
3:06:06 If you have questions for me or comments about the podcast
3:06:08 or topics or guests that you’d like me to consider
3:06:10 for the Huberman Lab podcast,
3:06:12 please put those in the comments section on YouTube.
3:06:14 I do read all the comments.
3:06:16 And if you’re not already following me on social media,
3:06:19 I am Huberman Lab on all social media platforms.
3:06:22 So that’s Instagram, X, formerly known as Twitter,
3:06:24 Facebook, Threads, and LinkedIn.
3:06:26 And on all those platforms,
3:06:28 I discuss science and science related tools,
3:06:29 some of which overlaps with the content
3:06:31 of the Huberman Lab podcast,
3:06:33 but much of which is distinct from the content
3:06:34 on the Huberman Lab podcast.
3:06:38 Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
3:06:39 For those of you that haven’t heard,
3:06:40 I have a new book coming out.
3:06:42 It’s my very first book.
3:06:43 It’s entitled “Protocols,
3:06:45 an operating manual for the human body.”
3:06:46 This is a book that I’ve been working on
3:06:47 for more than five years,
3:06:50 and that’s based on more than 30 years
3:06:51 of research and experience.
3:06:54 And it covers protocols for everything from sleep,
3:06:57 to exercise, to stress control,
3:06:59 protocols related to focus and motivation.
3:07:03 And of course, I provide the scientific substantiation
3:07:05 for the protocols that are included.
3:07:07 The book is now available by pre-sale
3:07:09 at protocolsbook.com.
3:07:11 There you can find links to various vendors.
3:07:13 You can pick the one that you like best.
3:07:15 Again, the book is called “Protocols,
3:07:17 an operating manual for the human body.”
3:07:19 And if you haven’t already subscribed
3:07:20 to our neural network newsletter,
3:07:24 the neural network newsletter is a zero cost monthly newsletter
3:07:26 that includes everything from podcast summaries
3:07:27 to what we call protocols
3:07:30 in the form of brief one-to-three page PDFs
3:07:32 that cover things like how to optimize your sleep,
3:07:34 how to regulate your dopamine.
3:07:37 We also have protocols related to deliberate cold exposure,
3:07:39 get a lot of questions about that,
3:07:41 deliberate heat exposure, and on and on.
3:07:43 Again, all available at completely zero cost.
3:07:45 You simply go to hubermanlab.com,
3:07:47 go to the menu tab in the top right corner,
3:07:49 scroll down to newsletter and enter your email.
3:07:52 And I should mention that we do not share your email
3:07:53 with anybody.
3:07:54 Thank you once again for joining me
3:07:57 for today’s discussion with Dr. Laurie Santos.
3:07:59 And last but certainly not least,
3:08:01 thank you for your interest in science.
3:08:03 (upbeat music)
3:08:06 (upbeat music)
Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nh ophthalmology tại Trường Y khoa Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Laurie Santos.
Tiến sĩ Laurie Santos là giáo sư khoa học nhận thức và tâm lý học tại Đại học Yale.
Cô ấy là một chuyên gia hàng đầu thế giới về hạnh phúc và khoa học cảm xúc nói chung.
Hôm nay, chúng tôi nói về hạnh phúc thực sự, không theo cách lỏng lẻo và lý tưởng hóa nào, mà thay vào đó là những gì nghiên cứu thực sự cho chúng tôi biết về cách tạo ra hạnh phúc bền vững cho bản thân.
Chúng tôi thảo luận về các mối quan hệ và hạnh phúc, tức là các mối quan hệ của tất cả các loại, giữa bạn bè, giữa các đối tác lãng mạn, giữa các thành viên trong gia đình, và tất nhiên là với chính bản thân chúng ta; chúng tôi nói về tất cả những điều đó trong bối cảnh những gì cần làm, những gì không nên làm, và cách định hình toàn bộ quan niệm của bạn về hạnh phúc là gì và cách đạt được nó trong bối cảnh những việc cần làm hàng ngày.
Chẳng hạn, hầu hết chúng ta bây giờ đã nghe nói về sức mạnh của lòng biết ơn và các thực hành biết ơn.
Thực tế, tôi đã thực hiện một tập podcast hoàn toàn về lòng biết ơn và khoa học của lòng biết ơn.
Nhưng Tiến sĩ Laurie Santos hôm nay giải thích rằng bằng cách thay đổi định hướng của chúng ta về lòng biết ơn, về điều gì đó phù hợp hơn với những gì làm chúng ta vui vẻ, chúng ta có thể khai thác tốt hơn các cơ chế cho phép chúng ta cảm thấy hạnh phúc hơn theo cách sâu sắc hơn.
Chúng tôi cũng thảo luận về các chủ đề như sự thích ứng hedonistic, nghĩa là, cách mà việc theo đuổi những điều và toàn bộ trải nghiệm về niềm vui của chúng ta tạo nên nền tảng cho việc cảm thấy điều gì đó sẽ mang lại sự theo đuổi có ý nghĩa và thú vị trong những ngày và tuần tiếp theo.
Điều này rất quan trọng để mọi người nghe, đặc biệt là trong thời đại hiện đại với những cú “hit” dopamine quen thuộc, dopamine dễ dàng đạt được, thực phẩm chế biến cao, và những thứ khác mà bạn có thể tìm thấy trực tuyến.
Và nói về trực tuyến, chúng tôi cũng thảo luận về vai trò của điện thoại thông minh và mạng xã hội không chỉ trong hạnh phúc của chúng ta mà còn trong nhận thức của chúng ta.
Bạn sẽ rất ngạc nhiên.
Thật vậy, tôi đã choáng khi biết rằng chỉ việc có điện thoại của bạn ở trong phòng nơi bạn đang cố học điều gì đó có thể làm giảm hiệu suất của bạn đáng kể trong những việc như toán học và việc học các chủ đề khác.
Chúng tôi sẽ đi sâu vào tất cả những điều đó hôm nay, các phần liên quan lẫn nhau, và tôi hứa rằng tất cả sẽ được làm rõ ràng và có thể áp dụng nhờ vào sự chuyên môn tuyệt vời của Tiến sĩ Laurie Santos.
Cô ấy là một giáo viên cực kỳ xuất sắc.
Thực tế, khóa học mà cô đã giảng dạy tại Đại học Yale có tên “Tâm lý học và Cuộc sống tốt đẹp” là khóa học phổ biến nhất mà từng được giảng dạy tại Yale trong suốt 300 năm qua.
Và sự phổ biến đó sẽ không gây bất ngờ khi bạn giờ đây được học trực tiếp từ Tiến sĩ Laurie Santos.
Đây là một tập podcast đáng chú ý, tôi phải nói như vậy.
Tôi đã học được rất nhiều.
Và tôi chỉ muốn nêu bật một điểm lớn mà tôi đã áp dụng trong cuộc sống của mình và mà bạn có thể ghi nhớ trong tâm trí khi nghe tập podcast hôm nay là sự khác biệt giữa việc hạnh phúc với cuộc sống của mình so với trong cuộc sống của mình và thực sự làm thế nào để đạt được cả hai.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford.
Tuy nhiên, nó là một phần của mong muốn và nỗ lực của tôi để cung cấp thông tin miễn phí cho người tiêu dùng về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học cho công chúng.
Theo đúng chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay.
Nhà tài trợ đầu tiên của chúng tôi là Eight Sleep.
Eight Sleep sản xuất các tấm trải đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ.
Tôi đã nói nhiều lần trước đây trong podcast này về nhu cầu thiết yếu của chúng ta trong việc có được đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm.
Điều đó thực sự là nền tảng của tất cả sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất.
Và một trong những cách tốt nhất để đảm bảo rằng bạn có một giấc ngủ tuyệt vời là kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn.
Và điều đó là bởi vì để có thể buồn ngủ và ngủ sâu, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự cần phải giảm khoảng một đến ba độ.
Và để thức dậy cảm thấy tỉnh táo và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự cần phải tăng khoảng một đến ba độ.
Eight Sleep giúp bạn dễ dàng kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ bằng cách cho phép bạn điều chỉnh nhiệt độ của tấm trải đệm của mình vào đầu, giữa và cuối đêm.
Tôi đã ngủ trên tấm trải đệm của Eight Sleep gần bốn năm nay và nó đã hoàn toàn chuyển hóa và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi.
Eight Sleep hiện đã ra mắt thế hệ mới nhất của tấm trải đệm Pod, Pod Four Ultra.
Pod Four Ultra có khả năng làm mát và sưởi ấm cải thiện, công nghệ theo dõi giấc ngủ độ chính xác cao hơn và thậm chí có khả năng phát hiện tiếng ngáy, sẽ tự động nâng đầu bạn lên một vài độ để cải thiện luồng không khí và ngăn tiếng ngáy của bạn.
Nếu bạn muốn thử một tấm trải đệm Eight Sleep, hãy truy cập eightsleep.com/huberman để tiết kiệm tới $350 cho Pod Four Ultra của họ.
Eight Sleep hiện đang vận chuyển đến Hoa Kỳ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia chọn lọc trong EU và Australia.
Một lần nữa, đó là eightsleep.com/huberman.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi ExpressVPN.
ExpressVPN là một mạng riêng ảo giúp giữ dữ liệu của bạn an toàn và riêng tư.
Nó thực hiện điều này bằng cách định tuyến hoạt động internet của bạn qua các máy chủ của họ và mã hóa nó để không ai có thể thấy hoặc bán dữ liệu của bạn.
Bây giờ, tôi quen với hậu quả của việc không bảo vệ dữ liệu của mình đủ tốt.
Vài năm trước, một trong những tài khoản ngân hàng của tôi đã bị hack và đó là một khối lượng công việc khủng khiếp để đảo ngược và bảo vệ tài khoản đó.
Khi điều đó xảy ra, tôi đã nói chuyện với bạn bè trong cộng đồng công nghệ và những gì họ nói với tôi là dù bạn nghĩ rằng kết nối internet của bạn có thể an toàn, nhưng thường thì nó không như vậy, đặc biệt nếu bạn đang sử dụng các mạng Wi-Fi như trên máy bay và khách sạn, tại các quán cà phê và những nơi công cộng khác.
Thật ngạc nhiên, ngay cả ở nhà, dữ liệu của bạn cũng có thể không an toàn như bạn nghĩ.
Để đảm bảo rằng những gì tôi đã mô tả trước đây sẽ không bao giờ xảy ra với tôi nữa, tôi đã bắt đầu sử dụng ExpressVPN.
Điều tuyệt vời về ExpressVPN là tôi thậm chí không nhận ra nó đang hoạt động vì kết nối mà nó cung cấp nhanh đến mức nào.
Tôi có nó trên máy tính và điện thoại của mình và tôi luôn bật khi tôi kết nối với internet.
Với ExpressVPN, tôi biết mọi thứ đều an toàn.
Lướt web của tôi, tất cả mật khẩu của tôi, mọi dữ liệu của tôi, và đương nhiên, bất cứ thứ gì nằm sau một tài khoản, như tài khoản ngân hàng.
Nó không thể bị theo dõi và không ai có thể truy cập hoặc đánh cắp dữ liệu của bạn, điều này thật tuyệt vời.
Nếu bạn muốn bắt đầu bảo vệ hoạt động trực tuyến của mình bằng cách sử dụng ExpressVPN, bạn có thể truy cập expressvpn.com/huberman và nhận thêm ba tháng miễn phí.
Một lần nữa, đó là E-X-P-R-E-S-S-V-P-N.com/huberman để nhận thêm ba tháng miễn phí.
Bây giờ là phần thảo luận của tôi với Tiến sĩ Laurie Santos.
Tiến sĩ Laurie Santos, chào mừng bạn.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi tham gia chương trình.
Tôi muốn nói về điều mà mọi người dường như đều mong muốn, nhưng hầu hết mọi người gặp khó khăn trong việc giữ mình ở trạng thái hạnh phúc, điều này đặt ra câu hỏi rằng liệu chúng ta có nên tìm kiếm việc luôn ở trạng thái hạnh phúc hay không.
Nhưng hãy để tôi tạm rời khỏi câu hỏi đó một chút, chúng ta nên nghĩ về mối quan hệ giữa cảm xúc và thứ mà chúng ta gọi là nhận thức như thế nào?
Bởi vì tôi nghĩ rằng nhiều điều chúng ta sẽ thảo luận hôm nay là sự phân biệt giữa cảm xúc, suy nghĩ và hành vi, và với tư cách là những nhà khoa học thần kinh, nhà tâm lý học, v.v., chúng ta phải hiểu sự khác biệt giữa cảm xúc và nhận thức và có thể nơi mà chúng chồng chéo lên nhau.
Vì vậy, nếu bạn có thể dạy chúng tôi một chút về điều đó, tôi nghĩ rằng điều đó sẽ tạo nền tảng tốt cho việc hiểu về hạnh phúc.
Vâng, tôi rất vui vì bạn đã bắt đầu ở đó, thực sự, bởi vì định nghĩa rất cơ bản về hạnh phúc, tôi nghĩ, như các nhà khoa học xã hội thường nghĩ về nó, bao gồm cả hai phần này, đúng không?
Vì vậy, tôi nghĩ rằng các nhà khoa học xã hội thường nghĩ rằng hạnh phúc là cảm thấy hạnh phúc trong cuộc sống của bạn và hài lòng với cuộc sống của bạn.
Vậy cảm thấy hạnh phúc trong cuộc sống của bạn là một loại cảm xúc, đúng không?
Tôi có một số lượng cảm xúc tích cực khá đáng kể, có lẽ là một chút ít cảm xúc tiêu cực hơn, như bạn cảm thấy tốt khi đang tồn tại trong cuộc sống của bạn.
Đó là phần cảm xúc đúng không?
Nhưng rồi cũng có phần cách bạn nghĩ về cuộc sống của mình.
Bạn có mục đích không?
Bạn có cảm thấy hài lòng với cách mọi thứ đang diễn ra không?
Đó là cách bạn nghĩ về cuộc sống của mình, mà đó là một vấn đề nhận thức.
Và ngay cả những nhà khoa học xã hội sớm nhất bắt đầu suy nghĩ về hạnh phúc, lúc đó họ gọi nó là sự hạnh phúc chủ quan, bởi vì tôi nghĩ rằng các nhà tâm lý học đã nói, “Ôi, hạnh phúc nghe có vẻ mơ hồ quá. Chúng tôi sẽ gọi nó bằng cái tên khác.”
Nhưng nó có nghĩa chính xác như vậy.
Nó có nghĩa là sự hạnh phúc chủ quan, đúng không?
Khi họ bắt đầu suy nghĩ về sự hạnh phúc chủ quan, họ đã chia nó thành phần cảm xúc ảnh hưởng, tức là cách bạn cảm thấy trong cuộc sống của bạn, nhưng cũng có phần nhận thức, cách bạn nghĩ cuộc sống của bạn đang diễn ra.
Vì vậy, cái phân chia cơ bản đó đã tồn tại từ rất sớm khi mọi người nghiên cứu về hạnh phúc một cách khoa học.
Tôi đã bị ấn tượng bởi sự phân biệt giữa việc mọi thứ đang diễn ra trong cuộc sống của bạn so với việc bạn cảm thấy với cuộc sống của mình.
Một phần yêu cầu trải nghiệm từ góc độ cá nhân, trong cuộc sống của bạn.
Bạn có thức dậy với cảm giác tốt không?
Bạn có cảm thấy tốt với các mối quan hệ bên trong của bạn, bạn bè và các mối quan hệ khác, gia đình, các mối quan hệ lãng mạn, trường học, công việc không?
Phần còn lại liên quan đến việc quan sát bản thân từ một góc độ của người ngoài, nhìn vào CV của một người, hoặc là CV thực tế hoặc phản ánh CV qua lăng kính của người khác và có được cảm nhận như, “Tôi có đang làm tốt không? Tôi có làm không tốt không?”
Tôi nghĩ rằng đây là một sự phân biệt rất quan trọng bởi vì dường như cuối cùng mục tiêu, nếu tôi có thể, là cảm thấy hạnh phúc trong cuộc sống của bạn, không quan tâm đến việc nhìn từ góc độ của người khác, miễn là bạn không làm tổn hại đến hạnh phúc của người khác trong cuộc sống.
Vâng.
Tôi nghĩ rằng lý tưởng là sẽ thật tốt nếu làm cả hai.
Tôi nghĩ có những khoảnh khắc mà những điều này tách rời.
Bạn tương tác với nhiều người thú vị và giàu có ở California.
Tôi nghĩ rằng nhiều người trong số họ, trong cuộc sống của họ, cảm thấy khá tốt.
Họ có nhiều vui thích thỏa mái.
Họ uống rượu vang ngon.
Bạn sẽ ngạc nhiên.
Bạn sẽ ngạc nhiên về mức độ khổ sở mà họ báo cáo.
Điều đó thú vị.
Mức độ khổ sở mà họ báo cáo.
Câu hỏi là, phần nhận thức này là phần của người khác, hay là phần báo cáo?
Tôi nghĩ rằng khi các nhà tâm lý học nghĩ về điều đó, họ thực sự nghĩ về nó như phần báo cáo.
Điều này trở nên khó khăn vì tôi thấy mọi người đang uống rượu vang ngon trên bãi biển và tôi nghĩ, “Điều đó chắc chắn đến với rất nhiều cảm xúc tích cực.”
Tôi cá nếu tôi kiểm tra họ và có thể có cái nhìn trực tiếp vào trải nghiệm cảm giác của họ, thì có thể nó sẽ khá tích cực.
Chỉ đến khi họ tự phản ánh về cuộc sống của họ và họ hỏi, “Thế nó diễn ra như thế nào?”
Họ nói, “Ôi, tôi không biết, cổ phiếu của tôi đã giảm.”
Khi tôi nghe về sự thiếu hạnh phúc, để tôi nghĩ về một số điểm chính dường như lặp đi lặp lại.
Chúng thực sự không liên quan đến thiếu tài nguyên.
Tôi không nghe về điều đó.
Những gì tôi đã nghe, và điều này cũng đúng với nơi tôi dành một phần thời gian và nơi tôi lớn lên, đó là Silicon Valley, không phải tất cả mọi người, nhưng có những người ở đó đã tích tụ một khối tài sản khổng lồ.
Mức trung bình đã tăng rất cao, và do đó là chi phí sinh hoạt, nhưng thường xuyên đó là những lo lắng về con cái của họ hoặc mẹ của họ đang ốm.
Con cái của họ đang gặp khó khăn theo cách nào đó.
Rất thường xuyên, đó là điều.
Họ lo lắng về sự thiếu hạnh phúc của con cái liên quan đến sức khỏe tâm thần hoặc sức khỏe thể chất hoặc những người thân khác, sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất.
Hoặc họ bực bội về điều gì đó liên quan đến chính trị, nhưng chúng ta sẽ không đi vào đó.
Chúng ta sẽ không đi vào đó.
Không, tôi nghĩ điều này là đúng.
Rất nhiều hạnh phúc của chúng ta được hình thành từ hạnh phúc của người khác, từ cách mà họ đang sống và cách mà chúng ta nghĩ họ đang sống về mặt nhận thức, nhưng thực sự là về mặt cảm xúc. Nếu bạn từng ở bên một người thân hoặc một người bạn đời đang rất tức giận, rất buồn, thì thật sự rất khó để không bắt được những cảm xúc đó. Và chúng ta, với tư cách là các nhà tâm lý học, biết cách mà những quá trình này hoạt động. Những quá trình này là lây lan cảm xúc, nơi bạn thực sự đang bắt lấy cảm xúc của người khác.
Vì vậy, thường thì, những điều mà bạn lo lắng nhất về việc để bản thân cảm thấy hạnh phúc chính là tập trung vào hạnh phúc của những người xung quanh bạn, bởi vì điều đó thực sự trở thành hạnh phúc của bạn ở mức độ rất cơ bản. Tôi đang tạm dừng chỉ để suy nghĩ thêm về điều này một chút. Khi chúng ta lớn lên, tôi nhận ra điều này thay đổi tùy theo nơi chốn và nhiều hoàn cảnh, nhưng khi chúng ta lớn lên, chúng ta được dạy để chú ý đến cách cuộc sống của chúng ta diễn ra từ bên ngoài, nơi mà bạn nhận được những đánh giá bắt đầu từ rất sớm, những ngôi sao nhỏ trên bức tranh của chúng ta hoặc lời khen “làm tốt lắm” hay ngày nay họ nói “nỗ lực tuyệt vời trong việc vẽ”, tất cả những điều đó, ngôn ngữ về tư duy phát triển. Nhưng tôi không chắc rằng ở Hoa Kỳ, chúng ta được dạy để nghĩ về việc hạnh phúc trong cuộc sống của mình.
Khi là trẻ con, tôi nghĩ tất cả trẻ em, tất cả động vật có vú đều có xu hướng hướng tới những trải nghiệm vui vẻ, gần như luôn là những trải nghiệm vui vẻ bẩm sinh. Nhưng sau đó, khi những đánh giá bắt đầu đến, chúng ta trở nên giỏi hơn trong việc đánh giá hiệu suất của chúng ta và vị trí của chúng ta so với những mục tiêu tiêu chuẩn của lớp ba, lớp năm, lớp mười hai. Nhưng đồng thời, tôi không nghĩ ai đó từng ngồi xuống nói với tôi, “Bạn sẽ đánh giá như thế nào nếu bạn cảm thấy tốt trong cuộc sống của mình, như là bạn đang tận hưởng trận bóng đá của mình, bạn thực sự tận hưởng thời gian với bạn bè?” Điều đó chưa bao giờ được dạy cho tôi.
Và tôi nghĩ có một mối nguy hiểm thực sự từ những loại thưởng ngoài như bạn có thể gọi chúng, tất cả những thứ bên ngoài, điểm số, các thước đo hiệu suất và vân vân, thực sự lấy đi những phần thưởng bên trong của bạn. Có một hiện tượng thú vị trong tâm lý học, khi nếu bạn có điều gì đó mang lại phần thưởng nội tại, ví dụ như tập thể dục, tôi muốn ra ngoài và chạy thật nhiều. Tôi yêu việc chạy. Tôi nhận được phần thưởng nội tại từ việc chạy. Bây giờ tôi có một công cụ nào đó, dù là đồng hồ hay một cái gì đó tôi ghi lại trong một ứng dụng điện thoại và tôi phải ghi lại việc chạy của mình. Bây giờ nó trở thành một dạng phần thưởng bên ngoài. Nó không chỉ đơn thuần là cảm giác chạy, mà nó dần trở thành khái niệm bên ngoài. Và điều xảy ra là đôi khi chúng ta vẫn cố gắng chạy theo phần thưởng đó.
Nhà văn hư cấu David Sedaris có một bài viết tuyệt vời có tên “Cuộc sống Fitbit” nơi ông nói về việc ông muốn trở nên khỏe mạnh. Đây là phần thưởng nội tại của việc tập thể dục nhiều hơn và ông có chiếc Fitbit và sau đó mọi thứ xoay quanh chiếc Fitbit. Ông đã thiết lập mức độ cao hơn và cao hơn và chính ông thì khổ sở và không còn tận hưởng việc chạy nữa, đến mức vào một thời điểm nào đó, ông chỉ đi bộ quanh đó để lắc tay của mình chỉ để đạt được những bước cuối cùng. Đó là một trường hợp thực sự tồi tệ khi phần thưởng bên ngoài của bạn chiếm ưu thế.
Nhưng rất nhiều trường hợp mà bạn vừa đề cập đến lại đến từ cuộc sống thực của chúng ta, nơi mà điều đó xảy ra một cách tinh vi hơn nhiều so với một chiếc Fitbit hay cái gì đó tương tự. Bạn đã nói về việc chơi đùa ở động vật có vú, điều dễ dàng nhất mà những động vật con làm ở khắp nơi. Những đứa trẻ con không còn làm điều đó nhiều nữa, vì ngay cả từ những độ tuổi rất nhỏ, chúng đã ở trong “đại học mẫu giáo”, nơi mà chúng đang học những điều để vào lớp tiếp theo và có điểm số hoàn hảo để chúng có thể vào những cơ sở như của chúng ta, đúng không? Tất cả trở thành vấn đề về phần thưởng bên ngoài.
Vì vậy, tôi nghĩ bạn thực sự đúng. Chúng ta đang biến mọi phần thưởng thành phần thưởng bên ngoài đến mức mà chúng ta không đạt được hạnh phúc bên trong. Thật khó khăn để chú ý đến những điều đó vì tôi nghĩ chúng ta sẽ nói về điều này. Thật khó để chú ý đến cảm xúc của bạn. Bạn thực sự phải chú ý đến những gì đang xảy ra, nhưng tôi nghĩ điều đó càng trở nên khó khăn hơn vì chúng ta có những chỉ số này. Chúng có mặt ở khắp mọi nơi trong nền văn hóa của chúng ta, nhưng chúng chỉ không phải là điều nội tại. Chúng là một dấu hiệu bên ngoài có thể làm cho điều nội tại thậm chí ít vui vẻ hơn.
Đối với những người lớn lên hoặc sống ở những khu vực mà, à, hãy nói rằng có ít của cải tiêu dùng hơn, chắc chắn sẽ có dữ liệu về quan hệ giữa yếu tố nội tại và ngoại tại đối với hạnh phúc? Ý tôi là, tôi có thể tưởng tượng đủ loại câu chuyện trong đầu về việc những người bắt đầu từ hoàn cảnh rất khác nhau có thể hạnh phúc hơn hay ít hạnh phúc hơn, nhưng dữ liệu nói gì?
Vâng. Những tác động này của các loại tài nguyên đến hạnh phúc thật sự rất thú vị và có nhiều sắc thái. Vì vậy, nếu bạn nhìn vào phần thấp hơn của loại thang thu nhập, rõ ràng bạn sẽ nói rằng tiền bạc ảnh hưởng đến hạnh phúc. Nếu bạn không thể đặt thức ăn lên bàn, nếu bạn không thể có một mái nhà, chắc chắn việc có thêm một chút sẽ ảnh hưởng tích cực đến hạnh phúc của bạn. Và dữ liệu phần nào xác nhận điều này. Có một nghiên cứu rất nổi tiếng bởi nhà kinh tế học đoạt giải Nobel, Danny Kahneman, RIP. Vào năm 2010, ông đã thực hiện một nghiên cứu thú vị khi ông nhìn vào mối tương quan giữa thu nhập và hạnh phúc theo cách mà bạn báo cáo về mức độ stress bạn có, mức độ cảm xúc tích cực bạn trải nghiệm, và vân vân. Ở phía thấp của thang thu nhập, nó chỉ việc đi lên mãi, đúng không? Nhiều tiền gần như theo hình thức tuyến tính mang lại cho bạn nhiều hạnh phúc hơn. Nhưng điều mà Danny phát hiện ra là phần thứ hai của bức tranh có nhiều sắc thái này là độ dốc đó có xu hướng phẳng lại. Và nó phẳng lại ở mức 75,000 đô la vào năm 2010. Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là nếu bạn kiếm được hơn 75,000 đô la, bạn sẽ không cảm thấy căng thẳng hơn. Bạn sẽ không trải nghiệm thêm cảm xúc tích cực nào, ngay cả khi tôi gấp đôi, gấp ba hoặc gấp bốn thu nhập của bạn theo những chỉ số đó, bạn sẽ không thấy bất kỳ sự gia tăng nào. Và những con số đó là trước thuế vào năm 2010.
Dịch văn bản sang tiếng Việt như sau:
Ừ.
Họ không đi sâu vào, thực sự như kiểu, “Ôi Chúa ơi, tôi sống ở California.
Còn bạn sống ở Iowa. Có thể không tệ đến vậy.”
Và những con số đó sẽ thay đổi.
Nhưng điểm chính là có lẽ có một con số nào đó, như 20, 25, 20, 24, mà có thể
là, bạn biết đấy, có thể là 100.000 đô la, 120.000 đô la, bất kể đó là gì.
Điểm mấu chốt là có một con số nào đó mà việc kiếm thêm tiền không
sẽ làm tăng mức độ hạnh phúc của bạn theo cùng một quỹ đạo.
Bây giờ đã có những cuộc tranh luận tinh vi về điều này, như có rất nhiều trong nghiên cứu thực tế.
Nhưng liệu điều đó có thực sự đúng không?
Liệu quỹ đạo có thực sự tăng lên không?
Và bây giờ, bức tranh dường như là, quỹ đạo có thể tăng một chút, rất nhỏ, như là không đáng kể.
Nhưng nó không tăng nhiều như là kiếm thêm 10 phút tập thể dục hay 20 phút ngủ thêm,
hay việc viết ra những điều mà bạn biết ơn.
Tất cả những thứ đó sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của bạn nhiều hơn là việc gấp năm lần thu nhập của bạn.
Vì vậy, tài nguyên của bạn có ảnh hưởng đến hạnh phúc không?
Có chứ.
Nếu bạn không có tài nguyên nào, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nếu bạn có thể kiếm được chúng.
Nhưng nếu bạn có nhiều tài nguyên, việc kiếm thêm thực sự sẽ không giúp gì.
Xin lỗi vì đã cắt ngang.
Gần đây, tôi đã nói trên cơ sở những phát hiện về con số Venn 75K mỗi năm, có lẽ bây giờ, như bạn đã nói, 100 đến 125K,
hãy nói rằng một số như vậy là số tiền mà tiền thực sự không thể mua được hạnh phúc,
nhưng có thể giảm bớt căng thẳng.
Bạn có nghĩ rằng điều đó là đúng không?
Bạn đang khiến tôi phải suy nghĩ lại câu nói đó.
Có thể nó không giảm bớt căng thẳng sau một mức nào đó.
Ừ.
Tôi nghĩ trong dữ liệu kinh tế gốc, anh ấy phát hiện ra rằng nó không giảm bớt.
Ý tôi là, mức độ căng thẳng mà bạn báo cáo hàng ngày thực sự là một trong những chỉ số mà họ sử dụng để đo lường hạnh phúc.
Nhưng tôi nghĩ bạn đúng, rủi ro xung quanh nó có thể giúp giảm bớt nó.
Tôi nghĩ nếu bạn ở một mức tài chính nhất định, bạn biết rằng nếu một điều tồi tệ xảy ra, bạn cũng sẽ ổn.
Vì vậy, điều đó có thể cho phép bạn đưa ra những quyết định mạo hiểm hơn.
Nó có thể cho phép bạn làm những điều mà bạn có thể không làm nếu bạn ở ngay ranh giới đó hoặc mất một ít tiền và có thể làm bạn tụt lại.
Tôi nghĩ rằng vấn đề là một trong những cách mà chúng ta đánh giá tình hình tài chính của mình, mà hầu như là mọi tình huống,
và tôi nghĩ điều này quay trở lại với khoa học thần kinh, là chúng ta không làm điều đó một cách khách quan,
chúng ta làm điều đó tương đối.
Và khi bạn nghĩ về tình trạng tài chính tương đối của mình, có rất nhiều người khác xung quanh bạn
để bạn so sánh.
Tôi nghĩ một trong những lý do mà những người giàu không nhất thiết nghĩ rằng họ ít căng thẳng hơn
khi họ có mức độ tài sản rất cao và vân vân
là bởi vì họ nhìn xung quanh và mọi người đang làm tốt hơn họ.
Và đây chỉ là một đặc điểm cơ bản của cách mà chúng ta đánh giá mọi thứ, đúng không?
Là chúng ta không đánh giá theo cách khách quan, chúng ta đánh giá so với những điểm tham chiếu này.
Và thành thật mà nói, khi bạn ngày càng giàu có, bạn như đang đi lên một loại thang logarithmic
nơi các điểm tham chiếu càng ngày càng cách xa bạn.
Và tôi nghĩ điều đó có thể có ảnh hưởng lớn đến nhận thức của mọi người về hạnh phúc của chính họ
và nhận thức về mức độ căng thẳng của họ, đúng không?
Bởi vì họ đang làm việc để đạt được một mục tiêu mà có lẽ không làm họ hạnh phúc hơn nhiều,
nhưng họ vẫn chưa từ bỏ trực giác rằng nhiều tiền sẽ làm họ hạnh phúc.
Trong podcast của tôi, The Happiness Lab, tôi có một người là Clay Cockrell, rất vui tính.
Anh ấy là một nhà tâm lý học tài sản.
Vì vậy, anh ấy là một chuyên gia về sức khỏe tâm thần chỉ làm việc với nhóm 0.0001%.
Và rồi chúng ta nên nói rằng, nếu tài sản làm bạn hạnh phúc, thì anh ấy sẽ không còn việc làm.
Nhưng không, anh ấy có rất nhiều khách hàng, rất nhiều khách hàng, tôi đoán, rất giàu có.
Anh ấy dường như đang làm rất tốt với công việc của mình.
Nhưng anh ấy nói về cách những người đó chưa từ bỏ khái niệm rằng nhiều tiền sẽ khiến họ hạnh phúc.
Họ đặt ra một tiêu chuẩn như, ngay khi tôi có 50 triệu, tôi sẽ hạnh phúc.
Ngay khi tôi trở thành tỷ phú, nhưng rồi họ đến điểm đó, họ không cảm thấy thêm cảm xúc tích cực nào nữa.
Họ không cảm thấy ít căng thẳng hơn mà thay vào đó nói, “Chờ đã, có thể giả thuyết đó sai.”
Nhiều tiền không hiệu quả.
Họ nói, “À, giả thuyết, không sao đâu, nhiều tiền sẽ làm tôi hạnh phúc.”
Tôi chỉ cần, nó không phải 50 triệu. Bây giờ là 100 triệu hay bất cứ điều gì.
Và tôi nghĩ điều đó phần lớn là do việc mọi người so sánh mức độ tài sản của họ với người khác
và hệ thống so sánh của chúng ta thật tồi tệ vì chúng ta liên tục so sánh bản thân với người khác,
nhưng chúng ta không bao giờ chọn những người đang làm tồi tệ hơn chúng ta.
Chúng ta luôn chọn những người đang làm tốt hơn chúng ta.
Tôi biết một số người rất hạnh phúc và giàu có.
Tôi biết một số người rất miserable và giàu có.
Tôi biết một số người hạnh phúc không giàu có và một số người rất miserable bên trong.
Họ báo cáo cảm thấy miserable, những người không giàu có.
Chà, điều đó hoàn toàn khớp với những gì rất nhiều nghiên cứu về hạnh phúc gợi ý, đúng không?
Điều đó có nghĩa là nó ít liên quan đến hoàn cảnh của chúng ta hơn chúng ta nghĩ khi
nói đến ai hạnh phúc và ai không, đúng không?
Bạn biết đấy, chúng ta thường nghĩ, nếu tôi có thể kiếm thêm tiền hoặc nếu tôi có thể nhận thêm
giải thưởng tại nơi làm việc, hoặc nếu tôi có thể có một người bạn đời mới,
nếu tôi có thể chuyển đến nơi nào đó, tôi sẽ hạnh phúc hơn.
Nhưng chính xác như những gì bạn đang nói, nếu bạn nhìn vào những người với tất cả
các hoàn cảnh sống khác nhau, cả phiên bản tốt và phiên bản xấu,
bạn sẽ thấy một số người hạnh phúc và một số người không hạnh phúc lắm.
Và bây giờ các nhà nghiên cứu đang bắt đầu nghĩ rằng nó thực sự không liên quan đến hoàn cảnh
như chúng ta nghĩ.
Một lần nữa, như được đề cập, trừ khi những hoàn cảnh đó thực sự khủng khiếp,
hoàn cảnh không quan trọng như chúng ta nghĩ.
Nó thường liên quan đến những thứ mà chúng ta có thể kiểm soát nhiều hơn so với hoàn cảnh của chúng ta, đúng không?
Nó thường liên quan đến cách chúng ta hành xử, những mô hình suy nghĩ mà chúng ta sử dụng,
những cảm xúc mà chúng ta tìm kiếm, các kết nối xã hội mà chúng ta trải nghiệm.
Những thứ đó có ý nghĩa nhiều hơn.
Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt của đoạn văn bạn cung cấp:
Và vì thế, tôi nghĩ, bạn biết đấy, trải nghiệm của bạn với những người giàu có hạnh phúc và không hạnh phúc, cũng như những người nghèo hạnh phúc và không hạnh phúc đều cho thấy những gì chúng ta nghĩ, tức là, đó không phải là hoàn cảnh của bạn mà thực sự quan trọng như bạn nghĩ. Hãy cùng nói về mối quan hệ giữa cảm xúc, khuôn mẫu suy nghĩ và hành vi trong bối cảnh hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng bất kỳ ai đang nghe hoặc xem điều này có lẽ đều muốn được hạnh phúc nhiều nhất có thể. Ý tôi là, tôi giả sử có một vài nhạc sĩ, nhà thơ và tôi có một số bạn bè trong những lĩnh vực đó, và họ dường như tìm thấy nhiều hiểu biết và cảm hứng và đã làm những điều tuyệt vời qua những khía cạnh sâu sắc của cảm xúc con người không hạnh phúc. Chúng ta có thể quay lại điều đó sau, vì tôi thực sự nghĩ rằng có điều gì đó về sự tương phản giữa việc chuyển từ những cảm xúc đau đớn hơn sang hạnh phúc khác biệt rất nhiều so với việc chuyển từ trạng thái hạnh phúc vô bờ đến một chút ít hơn, nhưng chúng ta có thể bàn bạc về điều đó sau. Nhưng hầu hết mọi người đều muốn được hạnh phúc nhiều nhất có thể. Tôi chắc chắn rằng ai cũng muốn, ai lại không chứ? Và một điều, tất nhiên, có thể hỏi là, à, liệu tôi có nên làm việc để cải thiện cảm xúc của mình không? Như suy nghĩ về cảm xúc của bản thân, cố gắng thay đổi cảm xúc của mình, để cho cảm xúc của tôi chuyển động qua tôi một cách giải toả, liệu tôi có nên làm việc về các khuôn mẫu suy nghĩ, liệu tôi có nên làm việc về hành vi không? Tôi là một người rất tin vào trải nghiệm của bản thân rằng hành vi rất mạnh mẽ trong việc thiết lập quỹ đạo chung của các khuôn mẫu suy nghĩ và cảm xúc, nhưng tôi cũng đã trải qua chuyện này theo cách ngược lại. Vậy nghiên cứu nói gì về điều này và chúng ta có thể làm gì vì mọi người đều muốn hạnh phúc hơn? Vâng. Chà, chúng ta vừa nói về những điều mà bạn không nên làm. Bạn không cần phải thay đổi hoàn cảnh của mình. Và đó là điều tuyệt vời vì việc tăng gấp năm lần thu nhập của bạn là khó, việc chuyển nhà là khó, thay đổi cuộc sống của bạn hoàn toàn là điều khó, đúng không? Và tin tốt là thiết kế cho thấy bạn không cần phải làm điều đó. Điều đó không hiệu quả như bạn nghĩ. Nhưng bạn có thể tự điều chỉnh hành vi, khuôn mẫu suy nghĩ và cảm xúc của mình để có được một số kết quả tốt, đúng không? Hãy xem xét hành vi, đúng không? Một trong những thay đổi hành vi lớn nhất mà bạn có thể thực hiện để cảm thấy hạnh phúc hơn là chỉ cần tạo ra một chút kết nối xã hội hơn. Các nhà tâm lý học thực hiện những nghiên cứu thú vị nơi họ xem xét các mẫu sử dụng hàng ngày của mọi người. Bạn dành bao nhiêu thời gian để ngủ hoặc tập thể dục hoặc làm việc hay bất cứ điều gì khác? Và hai điều dự đoán bạn có hạnh phúc hay không hạnh phúc là bạn dành bao nhiêu thời gian với bạn bè và các thành viên gia đình và bạn dành bao nhiêu thời gian chỉ đơn giản là ở gần những người khác. Càng làm nhiều điều đó, bạn sẽ càng hạnh phúc hơn. Và đó chỉ là một mối tương quan, đúng không? Vì vậy, các thính giả thông thái của bạn đang nghĩ ngay bây giờ, vậy, liệu việc ở bên người khác có khiến bạn hạnh phúc hơn hay bạn có xu hướng ở bên người khác nhiều hơn nếu bạn đã hạnh phúc? Mũi tên nguyên nhân đi theo hướng nào? Và ở đây chúng ta có những nghiên cứu thú vị từ các nhà tâm lý học thực hiện những thí nghiệm hài hước kiểu này, nơi họ đưa cho mọi người một thẻ quà tặng Starbucks trị giá 10 đô la chỉ để nói chuyện với ai đó, thường là nói chuyện với một người lạ, như là một người mà họ không biết trên tàu. Một công trình thú vị từ Nick Epley và những người khác đã thực hiện như vậy, nơi bạn buộc mọi người phải trở nên xã hội. Và những người dự đoán, đặc biệt là với người lạ là, ôi, điều đó sẽ cảm thấy khó xử và có phần kỳ lạ. Nhưng những gì bạn thấy trong all trường hợp, và điều này bao gồm cả những người hướng nội và hướng ngoại, là việc nói chuyện với ai đó thực sự cảm thấy tốt. Nó tăng cường cảm xúc tích cực của bạn, nó mang lại cho bạn cảm giác rằng cuộc sống của bạn đang có bước tiến tốt hơn, bạn cảm thấy ít đơn độc hơn, nó thực sự có những kết quả tích cực mà chúng ta không mong đợi. Tôi yêu thích kết nối xã hội. Vấn đề mà tôi gặp với kết nối xã hội là nếu tôi gặp ai đó trong 30 phút hoặc vài giờ, thì khi đó xong, tôi thường có rất nhiều việc mà tôi cần phải giải quyết đến nỗi tôi phải thức khuya hơn mức cần thiết để hoàn thành điều đó, làm giảm giấc ngủ của tôi. Và sau đó tôi cảm thấy như có một cảm giác ngột ngạt bên trong cơ thể tôi và tôi phải phục hồi giấc ngủ của mình. Vì vậy mọi thứ đều có sự đánh đổi. Thú vị về nghiên cứu mà bạn vừa đề cập là chỉ cần một ly cà phê ngắn, có lẽ vậy. Vậy có lẽ một người không cần thiết phải dành quá nhiều thời gian với người khác. Nhưng tôi nghĩ rằng ngay cả nhiều năm trước, thực ra ông ấy đã qua đời rồi, nhưng có một người, tôi nghĩ rằng có thể nói điều này dù ông ấy đã qua đời, ông ấy là một giáo sư có phần lập dị tại UC Berkeley. Tôi đã tham gia khóa học của ông khi tôi là sinh viên sau đại học ở đó tên là Seth Roberts. Ông ấy nổi tiếng với một số lý thuyết khá kỳ lạ về việc ăn uống và nếu mọi người muốn tìm hiểu điều này, thực sự là những điều rất khác biệt. Nhưng tôi tôn trọng sự dũng cảm của ông ấy trong việc chỉ đơn giản là thể hiện bản thân, nhưng ông ấy là một người kỳ lạ và ông ấy đã nói với chúng tôi trong lớp học đó rằng cực kỳ quan trọng để nhìn thấy những khuôn mặt ít nhất một lần mỗi ngày, những khuôn mặt thật, không phải trên màn hình. Điều này xảy ra trước khi mạng xã hội phát triển, và điều đó quan trọng ở một điểm nào đó là rời khỏi căn hộ của bạn và gặp barista, nói xin chào và cảm ơn và gặp những người trên phố. Và bây giờ biết những gì chúng ta biết về những khu vực đặc biệt trong não, như khu vực gyrus fusiform và công việc của Nancy Kenwisher về những khu vực não bộ này, chúng ta được lập trình sẵn để thấy và nhận diện khuôn mặt. Bây giờ, điều đó một mình không có nghĩa là việc nhìn thấy khuôn mặt là một yêu cầu để hạnh phúc liên tục, nhưng tôi nghĩ rằng họ đang chú ý đến điều gì đó. Tôi nghĩ Seth đã nhớ đến điều gì đó, mặc dù ông ấy cũng có một số ý tưởng rất điên rồ. Ý tưởng này không có vẻ điên rồ. Đây là kinh nghiệm của tôi, mặc dù tôi đã dành rất nhiều thời gian một mình. Nếu tôi trải qua vài ngày không nhìn thấy một khuôn mặt, có điều gì đó bên trong thay đổi cách mà điểm cân bằng nội tâm của tôi về sự thịnh vượng. Và sau đó bạn thấy ai đó và cảm giác, nó như thể là một điều tuyệt vời, ngay cả khi chỉ là một câu chào.
Ý tôi là, tôi nghĩ lý do tại sao sự kết nối xã hội lại quan trọng như vậy là vì nó dựa trên hệ thống thần kinh cơ bản để nhìn thấy những khuôn mặt và các thứ khác. Tôi nghĩ điều đó mang lại cho chúng ta cái nhìn thực sự về các loại kết nối xã hội hoạt động tốt nhất, điều này đã được đặc trưng trong lĩnh vực như một kiểu kết nối xã hội theo thời gian thực, mà chúng ta đang dần xa rời.
Vậy tôi đang nói gì về kết nối theo thời gian thực? Bạn và tôi đang ngồi trong một phòng thu ngay bây giờ trò chuyện và chúng ta đang trò chuyện theo thời gian thực. Tôi có thể thấy khuôn mặt của bạn. Chúng ta đang trực tiếp. Chúng ta không thể làm điều này qua một loại trò chuyện video nào đó. Nó sẽ không tốt bằng, nhưng cũng khá ổn. Và lý do nó có vẻ khá ổn là vì chúng ta đang làm điều này trong thời gian thực. Hệ thống thính giác của chúng ta, hệ thống thị giác của chúng ta, tất cả những hệ thống này mà loài linh trưởng sử dụng để xử lý mọi thứ với những người xung quanh, đều hoạt động khá tốt. Điều không hoạt động tốt là cách chúng ta thường giao tiếp, đó là qua Slack, qua tin nhắn. Tôi nhắn tin cho bạn, vroom, vài phút sau, vroom, nó trở lại. Não bộ của chúng ta không được thiết lập để giao tiếp theo cách đó.
Và vì vậy tôi nghĩ đôi khi khi tôi đề cập đến sự kết nối xã hội, mọi người nghĩ rằng, ôi, tôi phải gặp mặt mọi người trực tiếp và bạn tôi sẽ sống xa và tôi thì lúc nào cũng ở nơi làm việc. Không, không, không. Bạn có thể kết nối không nhất thiết phải trực tiếp và ngay lập tức, nhưng nếu có thể hãy cố gắng làm điều đó theo thời gian thực. Và tôi nghĩ một phần nữa, nếu có thể, hãy cố gắng làm điều đó qua video, tôi nghĩ vì lý do mà bạn vừa đề cập là khuôn mặt kích hoạt chúng ta. Nhưng chúng ta cũng là những loài linh trưởng rất giỏi về ngôn ngữ và chú ý đến tiếng nói. Tôi nghĩ đây là một trong những lý do mà như một cuộc trò chuyện qua điện thoại truyền thống, không có video chat với bạn bè của bạn có thể là những cuộc trò chuyện cảm xúc, kết nối nhất, đôi khi còn tốt hơn cả khi gặp mặt, bởi vì khi chúng ta gặp mặt, chúng ta thường lấy điện thoại ra và kiểm tra và chú ý đến những thứ khác, nhưng chúng ta cần phải trở lại với thời gian thực. Những thứ khác không có sức ảnh hưởng tâm lý tương tự.
Có bằng chứng nào cho thấy việc nhắn tin thực sự thúc đẩy mong muốn kết nối xã hội nhiều hơn và do đó khiến chúng ta cảm thấy kém hơn trước khi trao đổi tin nhắn không? Có. Bạn nhận ra rằng rất khó để tách biệt các biến về bản chất của việc trao đổi tin nhắn, bạn gặp người này bao nhiêu lần trong đời thực, v.v. Nhưng tôi có thể tưởng tượng rằng nhắn tin, tôi không tạo ra hiệu ứng âm thanh tốt như bạn. Tôi thích nó. Nhưng nhắn tin có thể là tương đương với việc nhận những mảnh vụn dinh dưỡng, không phải là sự nuôi dưỡng đầy đủ. Tôi cũng có thể tưởng tượng nó giống như việc đặt dinh dưỡng ở một khoảng cách ngoài tầm với. Và tôi hỏi điều này thực sự ở cấp độ thần kinh. Chúng ta có biết không, liệu mạch thưởng được kích hoạt bởi kết nối xã hội trong thực tế có được kích hoạt nhưng mức độ thấp hơn bởi việc trao đổi tin nhắn hoặc trao đổi Zoom không, hoặc đây sẽ là một nghiên cứu quan trọng cần thực hiện, tôi nghĩ? Có. Chưa có bằng chứng tốt cho điều đó, nhưng trực giác của tôi là cách mà nó hoạt động gần như giống như nhắn tin là một dạng dinh dưỡng của kết nối xã hội, đúng không? Tôi có cảm giác động lực cho sự kết nối xã hội và tôi đã thực hiện nó và tôi đã nhận được một điều gì đó mang tính xã hội, tôi đã nhận được một số thông tin, nhưng về mặt tâm lý, tôi đang thiếu phần dinh dưỡng, đúng không? Vì vậy, nó giống như đánh lừa bạn nghĩ rằng đó là kết nối xã hội, nhưng thực sự nó không hoạt động hiệu quả. Và tôi lo lắng rằng đó là những gì mà tất cả chúng ta đang phải đối mặt ngay bây giờ. Nó dễ dàng hơn rất nhiều để tham gia vào dạng kết nối xã hội có dinh dưỡng bởi vì như những nhà khoa học chính trị, nhà xã hội học và những người khác đã chỉ ra, chúng ta khó gặp gỡ mọi người trong đời thực. Chúng ta không còn những không gian thứ ba mà chúng ta có thể dễ dàng gặp gỡ nhau nữa, đúng không? Có rất nhiều điều hấp dẫn chỉ đơn giản là ngồi trước màn hình, ở một mình, tôi nghĩ chúng ta đang bỏ lỡ điều đó. Và vì vậy, nhiều người trong chúng ta đang ở trong tình trạng thiếu dinh dưỡng khi nói đến kết nối xã hội bởi vì chúng ta đang chọn những thứ không đúng. Vậy hãy lên lịch một số, nếu có thể, trong thời gian thực với ai đó. Hoặc theo thời gian thực, đúng không? Bạn biết đấy, hãy gọi cho người bạn mà bạn chưa nói chuyện và nhận ra, vì điều này là rõ ràng từ nghiên cứu tâm lý, rằng não của bạn không bảo bạn làm điều đó. Ngay cả khi bạn đang lắng nghe ngay bây giờ, bạn sẽ nghĩ, “Ừ, tôi đoán điều đó sẽ có lợi cho tôi.” Nhưng bạn không thực sự có cảm giác thèm thuồng để nói chuyện với bạn của mình. Và tôi nghĩ đây là vấn đề với nhiều hành vi liên quan đến hạnh phúc rằng nếu bạn nghĩ về những áp lực tiến hóa đối với những hành vi đó, chọn lọc tự nhiên không bao giờ phải xây dựng mục tiêu muốn cảm thấy xã hội vì chúng ta thường chỉ ở trong những nhóm nhỏ. Nó thực sự dễ dàng. Đúng không? Chọn lọc tự nhiên phải xây dựng một loại cảm giác thèm thuồng đối với thực phẩm ngọt, béo vì đó là những thứ khó tìm. Không cần phải xây dựng cảm giác thèm thuồng đối với một mớ rau xanh vì chúng có ở khắp mọi nơi. Tôi nghĩ điều tương tự cũng đúng với kết nối xã hội. Chúng ta chỉ không có động lực mạnh mẽ để tìm kiếm mọi người vì nó cứ ở đó. Và vì vậy tôi nghĩ động lực của chúng ta và hệ thống thưởng của chúng ta không khiến chúng ta cảm thấy thèm muốn. Nhưng trong thế giới hiện đại, nơi có rất nhiều sự thay thế và chúng ta đang ngày càng cô lập, tôi nghĩ nhiều người trong chúng ta đang trải qua những tác động tiêu cực của sự cô đơn. Nhưng khi chúng ta nghĩ, “Vậy tôi có thể làm gì để thoát khỏi điều này?” Không có kiểu như, “Tôi đang đói khát kết nối.” Chúng ta không có mục tiêu động lực để ra ngoài và đạt được điều đó. Và vì vậy điều đó có thể dẫn đến việc mọi người suy đoán trong đầu mình như, “Tôi vừa nghe Laurie nói rằng đây là một ý tưởng tốt, nhưng như, tôi không chắc, có lẽ không quan trọng với tôi.” Tôi nghĩ chúng ta chỉ không có những hệ thống nói với chúng ta để ra ngoài và lấy những thứ đó. Vì vậy ngay cả khi não bạn đang nói, “Điều đó không quan trọng lắm, hãy thử đi.”
Thực hiện một thí nghiệm cá nhân của riêng bạn và cảm nhận một chút sự kết nối xã hội thời gian thực.”
Và chỉ cần dành một chút thời gian để nhận ra ngay lập tức cảm giác của bạn sau đó như thế nào.
Và tôi cược rằng cảm giác sẽ giống như những mẹo về thể hình và dinh dưỡng mà bạn đã nói trên chương trình, nơi bạn nói: “Ôi trời ơi, điều đó làm tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với tôi thực sự mong đợi.”
Tôi muốn tạm dừng ngắn và công nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
AG1 là một thức uống vitamin khoáng chất probiotic, cũng bao gồm prebiotics và adaptogens.
AG1 được thiết kế để đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của bạn và nó có vị rất ngon.
Bây giờ, tôi đã uống AG1 từ năm 2012 và tôi bắt đầu vào thời điểm mà ngân sách cho thực phẩm bổ sung của tôi thực sự hạn chế.
Thực tế, hồi đó tôi chỉ có đủ tiền để mua một loại thực phẩm bổ sung và tôi rất vui vì tôi đã chọn AG1.
Lý do là mặc dù tôi cố gắng ăn hầu hết thực phẩm của mình từ thực phẩm lành mạnh và tươi, tôi rất khó để nhận đủ trái cây, rau củ, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng, và adaptogens chỉ từ thực phẩm.
Và tôi cần làm điều đó để đảm bảo rằng tôi có đủ năng lượng suốt cả ngày, tôi ngủ ngon vào ban đêm, và giữ cho hệ miễn dịch của tôi mạnh mẽ.
Nhưng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi thấy rằng tất cả các khía cạnh sức khỏe của tôi, sức khỏe thể chất, sức khỏe tinh thần và hiệu suất, cả nhận thức và thể chất, đều tốt hơn.
Tôi biết điều đó vì tôi đã có những khoảng thời gian không uống AG1 và tôi chắc chắn cảm thấy sự khác biệt.
Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh đường ruột và não bộ, rằng khi tôi thường xuyên uống AG1, mà đối với tôi có nghĩa là dùng vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng và một lần nữa vào chiều hoặc tối, tôi có nhiều sự rõ ràng và năng lượng tinh thần hơn.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một đề nghị đặc biệt.
Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp vitamin D3K2.
Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận đề nghị đặc biệt đó.
Nếu việc nhìn thấy gương mặt, và tôi không có bằng chứng cho điều này, nhưng nếu Seth Roberts là đúng và điều mà chúng tôi đang nói ở đây rõ ràng dựa trên dữ liệu hiện có, nếu việc nhìn thấy gương mặt nào đó kích hoạt hệ thống thưởng theo cách lành mạnh, củng cố điều kết nối xã hội, như lấp đầy chiếc bình mà chúng ta kết nối vì chúng ta không còn sống trong các hình thức làng nhỏ hay bộ lạc.
Hầu hết chúng ta không sống như vậy, nếu chúng ta ngồi trên ghế sofa và giả vờ ở tư thế hình chữ C của một người sắp sử dụng điện thoại và bạn có thể cuộn xem các gương mặt, bạn đã nói về điều đó như một loại chất tạo ngọt nhân tạo, tạo ra ảo giác về một dạng nuôi dưỡng nào đó và sau đó bạn thấy một số thứ, bạn phản ứng với một số thứ, bạn có thể thấy ai đó thực hiện một cú đập bóng vào ai đó, có thể nghe một câu đùa, có thể tạo ra một câu đùa và sau đó vào tin nhắn trực tiếp và đọc một chút, kiểm tra vài thứ rồi bạn cơ bản không có kết nối xã hội thực sự.
Đúng.
Bạn không phải di chuyển để làm điều đó và theo nhiều cách điều này có sự tương đồng với sự dễ dàng của thực phẩm chế biến cao hoặc điều gì đó tương tự.
Và tôi nghĩ chúng ta đang bắt đầu hiểu điều này một chút thông qua công việc của Jonathan Haidt và những người khác, bao gồm cả công việc của bạn, nhưng tôi không biết đây có phải là điều gì khác ngoài nguy hiểm và xấu.
Tôi không muốn có vẻ như người cảnh báo, nhưng tôi thực sự lo ngại rằng chắc chắn đối với thế hệ trẻ hơn, nhưng nếu chúng ta không có động lực nội tại để đi làm điều gì đó, chúng ta sẽ ngừng làm điều đó.
Chúng ta ngừng làm điều đó và sau đó não bộ khá dẻo dai suốt cuộc đời, đặc biệt là đối với những hành vi lặp lại nhiều lần ở mức độ thấp như vậy.
Ý tôi là, chúng ta có thể từ từ, bạn biết đấy, có sự trôi dạt và sau đó chúng ta tự hỏi tại sao chúng ta không cảm thấy tốt.
Vâng.
Ý tôi là, bạn biết cách hệ thống dopamine hoạt động, đúng không?
Nó có những cơ chế để khao khát những thứ nhanh chóng, những cú sốc nhanh chóng, đúng không?
Theo ý kiến của chúng ta, khi chúng ta lên Reddit hoặc Instagram và cuộn qua một nguồn tin, chúng ta đang nhận được những cú sốc nhanh chóng này.
Và một điều khác mà đáng được thưởng là thông tin mới.
Bạn biết đấy, bạn đang ở Đại học Stanford, Miyazaki đã thực hiện những nghiên cứu thần kinh học tuyệt vời rằng chỉ cần biết một số thông tin xã hội thú vị cảm thấy có giá trị thưởng.
Và một phần, lần đầu tiên, chúng ta đã có thể tách biệt giá trị thưởng đến từ việc tương tác với những người sống thực và gương mặt và thông tin xã hội có thưởng đến nhanh chóng đến mức chúng ta thèm khát nhiều, nhưng chúng ta không có các cơ chế thèm khát cho kết nối trong đời thực.
Và vâng, tôi nghĩ điều đó gây ra nhiều vấn đề và điều đó có nghĩa là chúng ta đang xây dựng nhiều công cụ hơn để làm điều đó.
Tôi đã có nhạc sĩ David Byrne trên podcast của mình và Talking Heads, David Byrne, người rất quan tâm về những vấn đề này.
Ông đã viết một bài báo thật sự thú vị có tên “Loại bỏ con người”, nơi ông đưa ra tuyên bố rằng hầu hết mọi phát minh công nghệ trong 20 năm qua đều liên quan đến việc tương tác với con người thực sự có chút rắc rối.
Vì vậy, hãy cứ loại bỏ họ đi, đúng không?
Chúng ta sẽ, bạn biết đấy, có Uber hoặc Lyft hoặc một công ty ô tô mà tôi không cần nói chuyện với tài xế.
Tôi chỉ cần cắm vào điện thoại.
Chúng ta không cần phải có cuộc trò chuyện.
Chúng ta đi mất.
Đúng không?
Chúng ta có âm nhạc và các cơ chế phát trực tuyến.
Tôi không biết.
Bạn là Andrew, bạn giống tuổi tôi.
Vì vậy bạn có thể nhớ rằng bạn đã từng phải vào một cửa hàng đĩa để lật qua các CD hoặc băng cassette, thậm chí nếu bạn thực sự cổ điển, để tìm ra âm nhạc.
Và thường khi bạn làm vậy, bạn sẽ gặp gỡ một người nào đó hoặc nói chuyện với người thu ngân hoặc ai đó thấy bạn lướt qua và nói: “Ô, bạn thích Talking Heads à? Tôi cũng thích Talking Heads.”
Bây giờ chúng ta chỉ cần đến một thuật toán, đúng không?
Từ các ứng dụng giao hàng thực phẩm đến giáo dục, đúng không?
Tôi có một khóa học trực tuyến mà sinh viên không cần phải ngồi trong một lớp học thật với những sinh viên khác.
Họ có thể xem nó trực tiếp.
Có rất nhiều đổi mới công nghệ của chúng ta đang giả định rằng điều chúng ta muốn loại bỏ là phần ma sát. Đó là điều mà chúng ta có động lực để loại bỏ. Nhưng cuối cùng, chúng ta đang loại bỏ con người trong những tương tác này và bộ não linh trưởng của chúng ta bị bỏ lại với những kết nối nhỏ bé, trung tính khi điều chúng ta thực sự cần là điều gì đó trong cuộc sống thực và trong thời gian thực. Điều này thật thú vị vì tôi nghĩ cách đây khoảng 10, 15 năm, kiến thức của chúng ta về hầu hết mọi người chủ yếu dựa trên kinh nghiệm trong cuộc sống thực, trừ những con người nổi tiếng, và điều đó thì không phải là trong cuộc sống thực. Bây giờ, kiến thức của hầu hết mọi người về hầu hết mọi người chủ yếu dựa trên những tương tác không phải trong cuộc sống thực, điều này có nghĩa là kiến thức chung của hầu hết mọi người về con người dần dần tích lũy thông qua các trải nghiệm điện tử không thực tế. Và vì vậy, điều này cần phải thay đổi toàn bộ cách chúng ta nghĩ về trải nghiệm con người, không cố gắng quá trừu tượng ở đây. Nhưng tôi nghĩ đó là một khái niệm mạnh mẽ rằng những gì Byrne đang nói là chúng ta đang tự dehuman hóa bản thân qua việc chỉ nhận được các mảnh vụn của trải nghiệm trong cuộc sống thực, có thể là và video thì hấp dẫn đến mức, như một người đã làm khoa học thị giác trong thời gian dài. Ý tôi là, nếu một bức tranh có giá trị tương đương với một nghìn từ, thì một video có giá trị tương đương với 10 tỷ bức tranh. Số lượng video mà bạn có thể truy cập trong một nguồn cấp dữ liệu Instagram hoặc thậm chí trên một nguồn cấp dữ liệu X thật sự đáng kinh ngạc. Và dĩ nhiên, những thứ có tính cảm xúc cao sẽ là những thứ mà bạn dừng lại xem. Và sau đó, thuật toán biết thời gian bạn ở lại, như cách gọi của nó. Và sau đó, nguồn cấp dữ liệu cơ bản và khám phá của bạn được thiết lập dựa trên điều đó. Và tôi không nghĩ rằng có điều gì thực sự xấu xa trong đó. Tôi không đứng ở lập trường đó. Họ chỉ phát hiện ra một số điều khoa học thần kinh tốt dựa trên hành vi. Vâng. Ý tôi là, phần xấu xa thì có những hậu quả thực sự cho hạnh phúc của chúng ta, chắc chắn là có hậu quả thực sự cho sự cô đơn. Bạn nhìn vào tỷ lệ sự cô đơn của những người trẻ tuổi lớn lên với những công nghệ này và bạn thấy những điều như, bạn biết đấy, những người trẻ tuổi ngày nay báo cáo rằng họ cảm thấy cô đơn với tỷ lệ khoảng 70, 75 phần trăm, đúng không? Nhiều người cô đơn, cực kỳ cô đơn hơn là không cô đơn ngay bây giờ. Làm thế nào chúng ta đánh giá sự cô đơn? Tôi không phủ nhận những gì họ đang nói, nhưng vì họ lớn lên theo cách đó, tôi không, điều này nghe có vẻ như một sự đánh giá giữa các thế hệ, nhưng làm thế nào họ biết họ cô đơn? Ý của bạn là rất hợp lý, đúng không? Nếu có gì, họ lớn lên cô đơn. Vì vậy, nếu họ tự báo cáo rằng họ cảm thấy cô đơn bây giờ, thì có thể tình hình thậm chí còn tệ hơn hoặc ngày càng tệ hơn theo thời gian. Vâng. Và vì vậy, ý tôi là, tất cả đều là dữ liệu tự báo cáo, đúng không? Vì vậy, mọi người, trên thang điểm từ một đến mười, bạn cảm thấy cô đơn như thế nào? Nhưng thực tế là 75 phần trăm mọi người nói, vâng, tôi cảm thấy cực kỳ cô đơn. Thật buồn. Ý tôi là, đối với tổ tiên chính của chúng ta, nếu họ có thể nhìn chúng ta, họ sẽ nói gì? Những bộ não xã hội tuyệt vời này. Họ có thể đã nghĩ, tôi muốn đi trốn sau tảng đá đó một chút, một chút không gian. Và tôi sẽ không bao giờ quên nhiều năm trước khi tôi đã từng làm việc với những con chồn. Tôi không nhớ nó. Và, và chúng có những đàn rất lớn và có những, trong những cái chuồng này, mẹ có thể trèo lên và lên trên đó và cô ấy có những đàn rất lớn và cô ấy sẽ đuổi đàn đi vào một thời điểm nào đó. Cô ấy sẽ lên đó và ngủ, và bạn vào trong đó để lấy mẹ ra và, và chúng không muốn bị quấy rầy, đúng không? Bởi vì họ thích, họ thích được ôm và những thứ như vậy. Nhưng họ không muốn bị quấy rầy vì họ chỉ cần một chút bình yên vì họ có khoảng 16 con chồn con, bạn biết không? Vậy nên tôi nghĩ rằng ngày nay, đúng không? Nếu có, nếu có nhiều sự cô đơn và những người lớn lên trong những định dạng điện tử này báo cáo cảm thấy cô đơn và tôi tin họ, thì điều mà điều đó nói lên là một sự khao khát. Và đối với tôi, một sự khao khát là một động lực thần kinh. Cũng giống như một căn phòng quá nóng, bạn muốn tìm đến một không gian mát mẻ. Nó quá lạnh, bạn muốn tìm đến nơi ấm áp. Sự cô đơn đó nói lên một sự khao khát tiềm ẩn cho điều gì đó mà họ không nhận được. Tôi chỉ đang nói điều hiển nhiên. Nhưng nó nói rằng chúng ta, hoặc họ đang làm điều gì đó trái ngược với sức khỏe thần kinh của họ. Vấn đề là, tôi nghĩ rằng điều mà sự cô đơn nhận ra là, bạn biết đấy, bạn không thích trạng thái này, nhưng tôi không chắc rằng sự cô đơn đang khiến mọi người tìm kiếm nhiều mối liên kết xã hội hơn. Hoặc nếu có, bạn đang tìm kiếm điều dễ dàng nhất, nhanh nhất mà bạn có thể có trong kết nối xã hội. Điều này giống như thực phẩm. Mà chúng ta đã nói về đó là dinh dưỡng. Bạn không khao khát rau củ vì chúng có thể đã từng có sẵn trong một thời gian ở lịch sử tiến hóa của chúng ta so với thịt hoặc đồ ngọt hoặc những thứ như trái cây và thịt. Và tôi nghĩ đây là một vấn đề với kết nối xã hội, nhưng tôi nghĩ đó là một vấn đề chung với những thứ mà làm cho chúng ta hạnh phúc hơn vì như là chúng ta không có cơ chế để tìm kiếm những thứ đó. Chúng chỉ không được mã hóa trong hệ thống thưởng của chúng ta theo cách tương tự như, bạn biết đấy, những thứ Nutri-Sweetie trong thế giới. Vậy thuật ngữ đó là gì nếu có, hoặc bạn có thể nghĩ ra một cái? Tôi không muốn đặt bạn vào thế khó khăn vì một mong muốn thiết yếu mà tốt cho chúng ta mà chúng ta không bị thúc đẩy để theo đuổi một giải pháp cho nó. Như đối với mọi thứ khác, bạn biết đấy, có các mạch hypothalamic cho sự khao khát giao phối, để tìm kiếm sự ấm áp khi trời lạnh, lạnh khi trời quá ấm. Bạn biết đấy, chúng ta biết đói là gì, đúng không? Nhưng phải có điều gì đó về, tôi không muốn đi quá kỹ thuật ở đây.
Đối với những ai đang theo dõi điều này, hoặc không theo dõi điều này, điều tôi muốn nói là, bạn biết đấy, đối với rất nhiều con đường thưởng và trừng phạt trong bộ não con người, bạn đang cố gắng tránh xa cảm giác đau đớn và hướng tới cảm giác trung lập hoặc sự vui thích. Nhưng ở đây, bạn đang nói về việc ở trong một tình trạng đau đớn mức độ thấp, có khả năng gặp gỡ cơn đau đó với một niềm vui thật sự ở mức độ thấp, mà không làm cho cơn đau biến mất, nhưng đủ để lấp đầy chỗ trống, từ đó bạn lại đẩy mình vào một trạng thái đau đớn nhiều hơn.
Nhưng tôi nghĩ đây là kiểu tình huống xảy ra khi bạn có những lối thoát dễ dàng cho tất cả những cơn thèm muốn này, đúng không? Nghĩ về thức ăn chế biến sẵn, được không? Có lẽ bạn có một cơn thèm ăn cho một số yêu cầu dinh dưỡng nhất định, đúng không? Bạn muốn có vitamin hoặc những thứ lành mạnh, nhưng những thứ đó thật dễ dàng. Nó không có ma sát, đúng không? Bạn muốn chạy đến McDonald’s, và việc đó nhanh hơn nhiều so với việc nấu một bữa ăn thật sự đầy rau tươi tốt cho sức khỏe.
Tôi nghĩ điều tương tự diễn ra với kết nối xã hội, đúng không? Như bạn là một người cô đơn ở nhà, ngồi trên ghế sofa. Bạn có một trạng thái cơ thể tiêu cực vì bạn cảm thấy cô đơn. Có thể nó thể hiện như một cơn thèm muốn, nhưng điều gì là nhanh chóng nhất để bạn làm? Tôi sẽ lướt qua các trang Instagram của bạn bè tôi. Hoặc tôi sẽ nhận được một loại kết nối xã hội nhỏ, nhưng không đầy đủ dinh dưỡng. Thật lòng mà nói, không phải để chê bai các lĩnh vực của chúng ta, nhưng tôi thực sự nghĩ đây là một lý do mà mọi người rất thích podcast, đúng không? Đây là một cách dễ dàng để cảm thấy bạn là một phần của cuộc trò chuyện thú vị này, nhưng cuối cùng, nó không hiệu quả bằng việc cầm điện thoại lên và gọi cho một người bạn, kết nối với ai đó trong cuộc sống thực.
Tôi nghĩ chúng ta có quá nhiều lối thoát cho những thứ mà cảm giác xã hội, nhưng không mang lại cho chúng ta dinh dưỡng xã hội. Và điều đó là đúng. Tôi có nghĩa là, chúng ta nên trung thực, việc thật sự kết nối với những người thực ở ngoài đời tốn nhiều công sức hơn là chỉ cần lấy điện thoại ra và lướt qua trang Instagram của bạn. Nó không hoạt động tốt như vậy, cuối cùng, khi nói đến thứ gì đó thực sự sẽ mang lại phần thưởng. Và tôi nghĩ điều này đúng với rất nhiều cách mà hệ thống phần thưởng hoạt động. Những thứ mà chúng ta có cơn thèm muốn, mà chúng ta tìm kiếm, mà chúng ta có những cơ chế mạnh mẽ để theo đuổi, đôi khi những thứ đó không giúp chúng ta hướng tới sự dễ chịu thực sự.
Ma túy gây nghiện là một câu trả lời rõ ràng cho điều này, đúng không? Nếu bạn có một vấn đề với heroin, bạn sẽ thật sự tìm kiếm loại ma túy đó, nhưng cuối cùng nó không dẫn bạn tới một điều gì. Ý tôi là, có thể nó sẽ khiến bạn cảm thấy tốt trong khoảnh khắc, nhưng nó, bạn biết đấy, không có giá trị dinh dưỡng, cưng ạ, nhưng nó không dẫn bạn tới một điều gì đó mà về mặt tiến hóa sẽ thực sự tuyệt vời cho sự sống sót và thành công sinh sản của bạn.
Tôi cố gắng hết sức không nói bằng những câu ngắn gọn, mà giờ họ gọi là ex, nhưng tôi đã nói nhiều và sẽ nói lại bây giờ rằng tôi nghĩ mọi người nên nhận thức rằng bất cứ dopamine nào không được tạo ra từ nỗ lực để đạt được nó. Nói cách khác, bất kỳ sự gia tăng nhanh chóng nào của dopamine không cần nỗ lực để đạt được sẽ đưa bạn vào một trạng thái thấp và vào một vòng lặp như một cái cần điều chỉnh về biểu tượng mà sẽ khiến sự thấp đó ngày càng sâu hơn theo thời gian và đỉnh điểm sẽ không bao giờ cao như trước hoặc có thể nữa, trừ khi bạn dành một khoảng thời gian kiêng khem từ hành vi hoặc chất đó và sau đó giới thiệu nỗ lực trước khi có hành vi thích nghi để có được dopamine.
Điều khác nữa là tôi đã nghĩ, tôi thích nghĩ về nghiện như một sự thu hẹp tiến triển của những thứ mang lại cho bạn niềm vui và tôi không nói đến sự giác ngộ, nhưng hạnh phúc hay sự giác ngộ dường như là một sự mở rộng tiến triển của những thứ mang lại cho bạn niềm vui. Tôi rất vui khi chúng ta đang nói về hệ thống phần thưởng vì chúng ta biết cách thiết lập lại hệ thống phần thưởng đó và nó không cần những khoảng thời gian kiêng dopamine, mặc dù đó là một phương pháp và cũng có lý do tại sao mọi người làm vậy.
Nhưng tôi nghĩ khái niệm này về việc phải bỏ ra công sức để tham gia vào điều mà chúng ta biết là nguồn phần thưởng được lập trình sẵn, không chỉ dopamine mà còn nhiều hóa chất thần kinh khác nữa, tất nhiên là dưới hình thức kết nối xã hội. Vì vậy, điều có ma sát cao hơn khi phải gọi cho ai đó hoặc lái xe tới đâu đó hay đối mặt với giao thông, đối mặt với giao thông trên đường về nhà, thật xứng đáng nếu đó là một tương tác xã hội tốt nhưng có thể đó là một tương tác xã hội tẻ nhạt mà trong trường hợp đó bạn sẽ nghĩ, “Hôm nay đã lái xe nhiều rồi. Bây giờ tôi có nhiều việc khác phải làm.”
Có những lần, một tương tác xã hội tuyệt vời có thể đưa bạn vào một trạng thái cảm xúc tuyệt vời trong nhiều ngày nếu không nói là nhiều tuần. Vì vậy, tôi nghĩ điều bạn đang đề cập là rất quan trọng. Làm thế nào để chúng ta giới thiệu những hành vi này, không yêu cầu bạn đưa nó vào một quy trình chuẩn hóa quá nhiều, nhưng kể từ khi chúng ta bắt đầu với vấn đề hành vi là con đường dẫn đến hạnh phúc nhiều hơn và kết nối xã hội, kết nối xã hội trong cuộc sống thực hoặc qua điện thoại trong thời gian thực như bạn đã nói là một trong những con đường chính dẫn đến hạnh phúc hành vi, thì dữ liệu về tần suất này là gì? Nó có khác nhau giữa những người hướng nội và những người hướng ngoại không? Câu hỏi này đang trở nên rất dài nhưng có lẽ chúng ta có thể định nghĩa những người hướng nội và hướng ngoại và nếu bạn có thể cho chúng tôi biết một chút về tần suất mà mọi người nên tìm kiếm một tương tác trực tiếp.
Có lẽ nhiều hơn bạn nghĩ bạn nên làm. Chúng tôi có dữ liệu tốt về việc mọi người dự đoán, đó là mọi người dự đoán rằng các tương tác xã hội sẽ không thực sự vui vẻ. Nó sẽ không đáng giá. Đây dường như là một điểm mà các dự đoán của chúng ta về việc điều gì đó sẽ tốt đến mức nào không nhất thiết phải phù hợp với mức độ tốt mà cuối cùng nó sẽ mang lại. Và tôi đặt nó trong bối cảnh ngược lại với thứ gì đó như thức ăn chế biến sẵn, nơi tôi nghĩ đối với nhiều người, bạn dự đoán cái này sẽ tuyệt vời và bạn nếm thử và bạn nghĩ, “Bây giờ tôi thấy hơi khó chịu.”
“
Thực phẩm chế biến.
Thực phẩm chế biến.
Đó là lúc mà dự đoán của bạn như kiểu, “Ôi, cái này sẽ thật tuyệt,” nhưng sự thích thú thực sự của bạn lại là, “Eh, tôi cảm thấy hơi không thoải mái.”
Khi mà liên kết xã hội thì tôi nghĩ chúng ta dự đoán, “Chúng ta đúng, nhưng có lẽ không tốt đến mức đó, nhưng khi chúng ta có được nó, chúng ta cảm thấy thật tuyệt.”
Người tâm lý học tại Đại học Chicago, Nick Epley, có một thuật ngữ mà ông sử dụng là thiếu kết nối xã hội, nơi ông nghĩ rằng chúng ta chỉ đơn giản là không nhận được những lợi ích phần thưởng của việc kết nối xã hội, nói chung, đúng không?
Ông nói về những ví dụ như việc bày tỏ lòng biết ơn đối với mọi người, khen ngợi ai đó, thậm chí là những chuyện như yêu cầu giúp đỡ, đúng không?
Tất cả những lĩnh vực này, nơi chúng ta có thể kết nối với một người khác, chúng ta kiểu như, “Ừ, có thể tôi sẽ đánh giá nó theo một thang nào đó,” nhưng cuối cùng thì nó lại tốt hơn rất nhiều so với những gì chúng ta dự đoán trong tất cả những bối cảnh này.
Ông thực hiện những nghiên cứu mà ông yêu cầu mọi người dự đoán xem điều gì đó sẽ tốt đến mức nào.
Tặng quà cho ai đó, ông ấy ở Chicago, đúng không?
Vì vậy, ông ấy nói, “Đây là một ly socola nóng. Nó sẽ cảm thấy như thế nào khi tặng cho người đó, một người lạ, một ly socola nóng?”
Mọi người nói: “Bạn biết đấy, tôi không biết, ba trên mười,” nhưng sau đó họ làm điều đó, và rồi họ cảm thấy, “Ôi, nó giống như hơn sáu trên mười.”
Nó đã mang lại nhiều phần thưởng hơn cho tôi, người tặng, so với những gì tôi nghĩ.
Cùng chuyện với những lời khen, bày tỏ lòng biết ơn, gọi cho một người bạn lâu không nói chuyện, liên hệ với một ai đó mà bạn quan tâm nhưng chưa kết nối.
Tất cả những điểm này là nơi mà dự đoán của chúng ta sai.
Không phải là giá trị sai.
Chúng ta biết rằng nó sẽ tốt, nhưng chúng ta chỉ không nhận ra nó tốt đến mức nào, và lập luận của ông là nếu chúng ta không nhận ra nó tốt đến mức nào, thì chúng ta sẽ không bao giờ tìm kiếm nó.
Vì vậy, điều này khá đối lập với những gì bạn có thể nghĩ về vấn đề thực phẩm chế biến, nơi mà dự đoán của chúng ta là, “Ôi Chúa ơi, cái bánh cupcake đó sẽ thật tuyệt. Chúng ta có tất cả những cơ chế như kiểu, “Đi lấy nó, đi lấy nó,” nhưng sau đó khi chúng ta thực sự có được nó.
Chúng ta kiểu như, “Nó không được như chúng ta đã nghĩ.”
Tôi nghĩ vấn đề là chúng ta có tất cả những thứ mà hoạt động giống như thực phẩm chế biến, làm rối loạn kết nối xã hội, vào Reddit, ngồi xuống và xem Netflix, chỉ đơn giản là ở một mình, đúng không?
Có rất nhiều hành vi thay thế mà chúng ta dự đoán sẽ cảm thấy tốt, nhưng sau đó chúng ta đến đó. Chúng cảm thấy hơi khó chịu.
Chỉ cần, vâng, đây là một vấn đề trong không gian hạnh phúc, nơi tôi biết bạn nói rất nhiều về hệ thống phần thưởng của họ, nhưng không gian hạnh phúc là nơi mà những cơn thèm muốn mà chúng ta có, những phần thưởng mà chúng ta tìm kiếm, những dự đoán mà chúng ta đang đưa ra về những gì cảm thấy tốt, chúng ta thường thực sự sai lầm với chúng.
Trong podcast của tôi, chúng tôi thường nói về việc tâm trí của chúng ta lừa dối chúng ta khi nói đến hạnh phúc của chúng ta.
Chúng tôi tìm kiếm nhiều tiền hơn, tìm kiếm sự khen ngợi, tìm kiếm những cú đánh dopamine nhanh mà không cần làm việc, nhưng thực sự thì nó giống như kết nối xã hội hơn.
Tất cả những thứ này mà chúng ta kiểu như không mong đợi sẽ cảm thấy tốt, và vì vậy tôi thực sự không biết điều đó có nghĩa là gì về mặt tiến hóa.
Thuyết của tôi là, bạn không cần phải xây dựng những cơ chế thèm muốn vì những điều thực sự quan trọng đối với hạnh phúc của chúng ta, chúng ta chỉ nhận được miễn phí trong môi trường tiến hóa, nhưng điều đó có nghĩa là khó khăn để theo đuổi chúng.
Bạn đã đề cập đến người hướng nội và người hướng ngoại, và chỉ để quay lại câu hỏi dài hơn của bạn, đây là điều đã được nghiên cứu ở họ.
Vì vậy, người hướng nội so với người hướng ngoại thường được coi là một sự phân biệt tính cách.
Thường được coi là một điều gì đó đã được dựng sẵn, mặc dù có rất nhiều bằng chứng cho thấy theo thời gian bạn có thể thay đổi những điều này, bạn có thể trở nên hướng ngoại hơn một chút nếu bạn là người hướng nội, nhưng người hướng nội có xu hướng đánh giá cao những cuộc trò chuyện sâu sắc hơn, những loại hình một-một, và rất nhiều thời gian ở một mình.
Họ nhận được nhiều lợi ích từ thời gian ở một mình, trong khi người hướng ngoại thường được năng lượng hơn khi ở bên người khác, đặc biệt là những đám đông lớn, và vì vậy người hướng nội thường có xu hướng cẩn thận hơn, có sự cân nhắc hơn, và muốn có thời gian riêng tư hơn, trong khi người hướng ngoại thích có người.
Vì vậy, bạn có thể nghĩ rằng mọi thứ tôi vừa nói đều áp dụng cho người hướng ngoại, nhưng không phải cho người hướng nội.
Mọi người đã ra ngoài và kiểm tra điều này, và những gì họ tìm thấy là có một sự khác biệt lớn giữa người hướng nội và người hướng ngoại, nhưng nó nằm ở lỗi dự đoán đó.
Người hướng ngoại dự đoán kết nối xã hội.
Chúng ta đúng.
Không quá tuyệt.
Người hướng nội dự đoán.
Nó sẽ thật tệ.
Nó sẽ thật ngượng.
Tôi sẽ ghét điều đó.
Nhưng khi bạn thực sự buộc mọi người, như trong những nghiên cứu này khi bạn nói, “Này, thẻ quà tặng Starbucks 10 đô la, bạn phải nói chuyện với ai đó,” khi bạn buộc người hướng nội trở nên xã hội, những gì họ cuối cùng làm là tự báo cáo mức độ hạnh phúc mà vượt xa những gì họ dự đoán.
Vì vậy, vấn đề dường như là người hướng nội có một lỗi dự đoán.
Tôi sẽ nói điều này, nơi tôi hứa với bạn, vì tôi đã nói điều này trên podcast của tôi, rất nhiều thư ghét.
Nhiều bình luận sẽ như kiểu, “Không phải tôi, không phải người hướng nội này.”
Hoặc có thể họ không hoàn toàn hiểu, vì vậy tôi muốn đảm bảo rằng điều này hoàn toàn rõ ràng với mọi người.
Người hướng nội dự đoán một tương tác không tốt hoặc thậm chí là một tương tác tiêu cực.
Nó thường là tiêu cực.
Thường là tiêu cực.
Vì vậy, giống như nói chúng ta sẽ đến một nhà hàng và đồ ăn ở đây, thật tệ.
Họ vào, họ có một tương tác khá tốt hoặc thậm chí tuyệt vời, vì vậy người hướng nội được định vị để nhận được nhiều niềm vui từ các tương tác xã hội hơn là người hướng ngoại, những người tham gia vào các tình huống xã hội với suy nghĩ rằng nó sẽ thật tuyệt, mức độ tham gia của họ cao, và do đó họ yêu cầu một cú đột biến dopamine lớn hơn nhiều để có thể trở về từ cuộc tương tác đó và nói rằng nó thật tuyệt.
Mặc dù một dạng cập nhật cho khuôn khổ mà bạn vừa ngăn chặn tại quảng cáo là bạn đã nói, “Chà, bạn đi đến nhà hàng, bạn dự đoán nó sẽ không tốt lắm, và bạn đi, và bạn cảm thấy, “Ồ, cũng tạm thôi.”
Tôi nghĩ vấn đề với người hướng nội là họ thường dự đoán rằng kết nối xã hội sẽ trở nên vụng về, đến nỗi họ không tham gia vào nó. Và giờ đây, điều này trở thành một chu kỳ học hỏi, đúng không? Bạn dự đoán rằng nó sẽ tồi tệ. Bạn chưa bao giờ nhận được bất kỳ bằng chứng nào rằng, “Ồ, có thể tôi đã sai.” Và thế là bạn cứ tiếp tục làm như vậy theo thời gian. Vậy nên tôi nghĩ điều này có thể dẫn đến những chu kỳ cô đơn ở người hướng nội.
Và những câu chuyện đáng yêu về những người hướng nội cố gắng trở nên hơi hướng ngoại hơn, như người phụ nữ tuyệt vời này, Jessica Pan trong chương trình, cô ấy có cuốn sách mang tên, “Xin lỗi, tôi đến muộn. Tôi không muốn đến.”
Colin. Tôi rất thích điều đó. Colin. Thực ra tôi khá xã hội, nhưng tôi luôn đến muộn. Bởi vì tôi là một học giả. Vâng. Buổi trưa có nghĩa là trưa mười, điều này có nghĩa là bắt đầu lúc 12:15, có nghĩa là lúc 1:15 khi buổi giảng lẽ ra kết thúc lúc 1 giờ, bạn vẫn đang diễn thuyết và nửa phòng vẫn đầy người.
Nhưng điều này không chỉ là cô ấy có lý do để nói, “Bất kỳ học giả nào cũng biết tôi đang nói về điều gì.” Xin lỗi, tôi đến muộn. Tôi không muốn đến. Colin, hướng dẫn cho người hướng nội về cách trở nên hướng ngoại.
Vì vậy, cô ấy đã làm điều này trong năm nay, trong khi là một người hướng nội rất mạnh mẽ, cô ấy đã nói chuyện với mọi người, tham gia nhóm hài kịch ứng tác, tham gia vào các sự kiện kết nối xã hội kinh doanh kiểu tồi tệ, chỉ làm tất cả những điều này. Và những gì cô ấy đã tìm thấy là hai điều. Một là cô ấy thực sự đã thấy nó thú vị hơn nhiều so với những gì cô ấy nghĩ. Vào cuối năm, cô ấy hạnh phúc hơn nhiều so với dự kiến.
Nhưng cô ấy cũng nhận thấy thói quen của mình đã thay đổi. Và tôi nghĩ rằng, chúng ta cũng đã sai khi giả định về người hướng nội và người hướng ngoại, khi cho rằng tôi sinh ra đã như vậy, tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Và đúng là có những thiên hướng đối với những điều này. Nhưng dữ liệu cho thấy rằng nếu bạn có thể cập nhật giá trị phần thưởng của điều này, như một người hướng nội, hãy thử một chút kết nối xã hội. Đừng đến bữa tiệc lớn nhất mọi thời đại hoặc nhảy vào hài kịch ứng tác. Chỉ cần thử, gọi một người bạn mà bạn chưa nói chuyện trong một thời gian.
Chú ý xem cảm giác ấy như thế nào, “Ồ, tôi đã sai trong dự đoán. Tôi thực sự cảm thấy tốt hơn nhiều so với tôi dự đoán.” Và bạn có thể cập nhật dự đoán của mình và nhận ra điều đó. Vì vậy, bạn có thể cập nhật phần nào sự hướng nội của mình bằng cách thử nghiệm và chú ý đến giá trị phần thưởng bạn nhận được.
Tôi nghĩ điều khác biệt cho những người hướng nội là bạn chắc chắn cần thời gian ở một mình, đúng không? Vì vậy, bạn muốn cân bằng bất kỳ kết nối xã hội nào bạn có được với một chút thời gian cho riêng mình. Nhưng nghiên cứu thực sự chỉ ra rằng nếu bạn đang dự đoán rằng, “Tôi thực sự không thích kết nối xã hội,” có thể bạn thực sự sẽ thích nó hơn so với những gì dự đoán của bạn đang cho thấy.
Tôi không muốn phân tích quá sâu vào các tương tác xã hội đến mức trở nên giả tạo, nhưng tôi khá là người hướng nội. Tôi yêu thành phố New York và tôi yêu London. Tôi yêu những thành phố bận rộn.
Vì vậy, tôi không ngại ở giữa đám đông, nhưng một sản phẩm phụ của việc bị bao quanh bởi mọi người trong một thành phố lớn là bạn không tương tác với mọi người. Bạn thấy nhiều gương mặt. Vậy có phải người hướng nội thực sự không thoải mái trong những tương tác xã hội lớn không? Hay đối với tôi, tương tác xã hội yêu cầu tinh thần nhiều nhất sẽ là việc tôi đi đến một bữa tiệc nơi tôi biết sẽ có khoảng 20 người. Họ chỉ cần phải đi quanh phòng và giới thiệu về bản thân.
Trời ơi. Rõ ràng, tôi không gặp vấn đề gì với việc nói trước công chúng, nhưng điều đó thực sự khiến tôi cảm thấy căng thẳng ngay lập tức. Và có sort một kỳ vọng về kết nối thực sự. Kỳ vọng về kết nối thực sự thường xuyên phá hoại kết nối thực sự. Đôi khi nó phục vụ cho điều đó. Nhưng liệu có phải người hướng nội muốn tránh xa mọi người hoặc họ muốn tránh trách nhiệm cần phải tham gia vào một cách sâu sắc?
Và tôi thích tham gia một cách sâu sắc từ một đến một hoặc có thể với hai hay ba người, có thể là một vài người nữa. Nhưng tôi không biết rằng số lượng người lại trở nên áp lực hoặc đáng sợ hay là yếu tố trừng phạt. Nó nhiều hơn về yêu cầu phải tự mình ra ngoài. Vâng. Tôi nghĩ có thể là tất cả những điều trên.
Ý tôi là, tôi nghĩ khi chúng ta biết về người hướng nội là họ thường tự cảm nhận mình tốt hơn khi tham gia vào các tương tác kiểu một đối một. Vì vậy, như một người hướng nội, bạn sẽ có một cuộc hẹn cà phê với bạn của bạn. Điều đó thường không gây ra quá nhiều lo âu xã hội như bữa tiệc tối với nhiều người.
Và vì vậy đó là yêu cầu. Chẳng phải là, hãy nhảy vào bữa tiệc tối với nhiều người hoặc tham gia một nhóm ứng biến hoặc nói chuyện với mọi người trên đường. Chỉ cần một cuộc trò chuyện nhỏ một đối một có thể tuyệt vời, không phải là tuyệt vời nhất, nhưng tốt hơn nhiều so với bạn dự đoán. Và chúng ta có thể có lợi ích về sự hạnh phúc kéo dài theo thời gian.
Nick Epley, người thực hiện tất cả công việc này, nói về hạnh phúc của bạn. Phép ẩn dụ tốt nhất cho hạnh phúc là nó giống như một chiếc bánh xe hơi bị rò rỉ, nó từ từ xì hơi. Và mỗi một trong những cuộc trò chuyện nhỏ này, dù là trò chuyện với người pha chế cà phê, gọi điện cho một người bạn, dành lời khen cho ai đó, bất kỳ điều gì, đều làm bánh xe hơi được bơm lên và sau đó lại xì hơi.
Vì vậy, bạn có thể sử dụng những liều micro tương tác xã hội nhỏ này để làm tăng “bánh xe” hạnh phúc của bạn. Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Gần đây tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm phương pháp tổng thể nhất về việc xét nghiệm trong phòng thí nghiệm.
Mặc dù tôi đã lâu là fan của việc xét nghiệm máu, nhưng tôi thực sự muốn tìm một chương trình phân tích sâu hơn về máu, nước tiểu và nước bọt để có cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch của tôi, trạng thái hormone của tôi, sự điều chỉnh hệ miễn dịch của tôi, chức năng trao đổi chất của tôi, trạng thái vitamin và khoáng chất của tôi, và các lĩnh vực quan trọng khác về tổng thể sức khỏe và sự sống động của tôi.
Chức năng không chỉ cung cấp việc kiểm tra hơn 100 dấu hiệu sinh học chủ chốt cho sức khỏe thể chất và tâm thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ về kết quả của bạn.
Chẳng hạn, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã phát hiện rằng mình có hai mức thủy ngân cao trong máu. Điều này làm tôi hoàn toàn ngạc nhiên, tôi không hề biết điều đó trước khi thực hiện bài kiểm tra.
Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết được thông báo bởi bác sĩ về cách giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cố gắng ăn nhiều rau xanh hơn và bổ sung NAC cùng với acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và thải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi.
Việc kiểm tra trong phòng thí nghiệm toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và dù tôi đã làm điều này trong nhiều năm, tôi vẫn thấy nó quá phức tạp và đắt tiền. Tôi đã rất ấn tượng với Function, không chỉ ở mức độ dễ sử dụng trong việc thực hiện bài kiểm tra, mà còn ở sự toàn diện và tính khả thi của các bài kiểm tra này, đến mức tôi gần đây đã gia nhập ban cố vấn của họ, và tôi rất phấn khích khi họ tài trợ cho podcast.
Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập vào functionhealth.com/huberman. Hiện tại Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe của Huberman Lab. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Element. Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần nhưng không có gì bạn không cần. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali, tất cả đều ở tỉ lệ đúng, nhưng không có đường.
Đường có vai trò rất quan trọng cho việc cung cấp độ ẩm cho não và cơ thể. Ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất. Cũng quan trọng là bạn nhận đủ điện giải. Các điện giải, natri, magiê và kali, rất cần thiết cho việc hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh.
Uống Element hòa tan trong nước giúp bạn dễ dàng đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ độ ẩm và điện giải. Để chắc chắn rằng mình nhận đủ độ ẩm và điện giải, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16-32 ounces nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng, và tôi uống ngay khi vừa thức dậy.
Tôi cũng uống Element hòa tan trong nước trong bất kỳ loại bài tập thể dục nào mà tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi ra nhiều mồ hôi, do đó mất rất nhiều nước và điện giải. Họ có nhiều vị hương vị tuyệt vời khác nhau của Element. Họ có dưa hấu, chanh, v.v., thật lòng mà nói, tôi yêu tất cả chúng.
Và bây giờ khi chúng ta đang ở trong những tháng mùa đông ở Bắc bán cầu, Element đã quay lại với các hương vị chocolate medley. Tôi thực sự thích các hương vị chocolate, đặc biệt là chocolate bạc hà khi nó được làm nóng. Bạn chỉ cần cho nó vào nước nóng, và đó là một cách tuyệt vời để bổ sung điện giải và giữ độ ẩm, đặc biệt khi trời lạnh và khô, khi mà việc cung cấp độ ẩm là rất quan trọng.
Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập vào drinkelement.com/huberman để nhận gói mẫu Element miễn phí với việc mua bất kỳ gói trộn đồ uống nào của Element. Một lần nữa, đó là drinkelement.com/huberman để nhận gói mẫu miễn phí.
Vì vậy, bạn đang nói đến việc tham gia vào kết nối xã hội trong thời gian thực, và có lẽ cả trong đời thực, đúng vậy, trong đời thực, với một số nỗ lực để tham gia vào điều đó, mà có thể chỉ đơn giản là điều mà cuộc sống hiện đại đã xây dựng nên, như một trong những yếu tố chính thúc đẩy các phương pháp hành vi nhằm cải thiện điều mà chúng ta gọi là hạnh phúc.
Vậy chúng ta có thể nói rằng, và tôi biết chúng ta không muốn thiết lập các quy trình nghiêm ngặt quanh điều này, hãy cố gắng lên lịch trò chuyện trong thời gian thực qua điện thoại hoặc Zoom, hoặc tương tác trong đời thực với ai đó có thể một lần mỗi tuần, tối thiểu?
Tôi nghĩ bạn nên làm hơn những gì bạn đang làm hiện tại. Nếu bạn không cảm thấy hạnh phúc, hãy thêm một số vào. Và một lần nữa, như bạn đã đề cập trước đó, tất cả đều là những sự đánh đổi, đúng không? Bạn không muốn thêm quá nhiều vào lúc này. Bạn không ngủ hoặc tập thể dục hoặc làm những thứ khác, nhưng giống như một tương tác nữa so với những gì bạn đang có bây giờ, và kiểm tra xem cảm giác đó như thế nào theo thời gian.
Và việc mọi người bận rộn ra sao, và vì chúng ta đã xác lập rằng một số nỗ lực cần thiết để tham gia xã hội sẽ có lợi cho phần thưởng và tất cả những điều này. Chúng tôi không cố gắng hack hệ thống dopamine ở đây, mọi người. Chúng tôi chỉ đang cố gắng tìm hiểu điều gì sẽ mang lại phần thưởng khi mà mọi người đều có những hạn chế về thời gian của họ, và mọi người dường như đều có một thiết bị trong túi cho phép họ có ảo giác về sự nuôi dưỡng dẫn đến mức độ hạnh phúc tương tự hoặc ít hơn về tổng thể.
Điều này sẽ là hiệu quả nhất. Và tôi cảm thấy rằng, tôi đã suy nghĩ về điều này trong một trong những câu trả lời của bạn, tôi đã để ý, nhưng tôi đã nghĩ về điều này, rằng ký ức của tôi về những tương tác xã hội trước đó thật tuyệt vời là một công cụ hữu ích.
Vì vậy, chẳng hạn, một trong những ký ức tuyệt vời nhất của tôi về thời gian với bạn gái là lái xe về từ nhà bà ngoại của cô với con chó trong xe, và chúng tôi không có tín hiệu điện thoại. Vì vậy, chúng tôi không thể bị gián đoạn bởi các thiết bị của mình.
Thật ra, cô ấy có một số công việc phải làm, vì vậy cô ấy đã làm một số việc trên máy tính của mình vào một lúc nào đó. Cô ấy có thể đã ngủ trưa trong một khoảnh khắc, và con chó cứ nhảy qua nhảy lại giữa hai đùi của chúng tôi. Đó với tôi là một trong những ngày tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Chỉ đơn giản là, đó là một ngày thật tuyệt vời.
Ký ức đó hiện lên trong tâm trí tôi, và tôi nghĩ điều đó có thể giúp tôi tốt trong suy nghĩ, được rồi, đi một chuyến đi xa với ai đó, nhưng điều thú vị là không có cấu trúc nào quanh nó.
Nó chỉ được áp đặt lên chúng tôi, chúng tôi có một chuyến đi cần hoàn thành, có một con chó trong xe, có một số việc phải làm, không có tín hiệu điện thoại, và chúng tôi đã có nhiều tương tác tuyệt vời, nhưng đó sẽ là tương tác mà tôi muốn nhấn mạnh như, đó là một tương tác tuyệt vời vì bất kỳ lý do gì.
Vậy có thể sử dụng những kỷ niệm về tương tác xã hội tuyệt vời như một kiểu la bàn để xây dựng những kế hoạch xã hội này không? Bởi vì tôi nghĩ điều đó có thể làm cho mọi người cảm thấy hơi bí ẩn, như là làm thế nào tôi có thể có được thứ gọi là hạnh phúc bằng cách gặp gỡ một người bạn mà chúng tôi thích đi bộ đường dài hay cái gì đó như vậy, nhưng có thể điều đó không dễ dàng tiếp cận, và tôi không muốn mọi người suy nghĩ quá đơn giản hay quá phức tạp về nó.
Nhưng đối với tôi, dường như là, được rồi, như những chuyến đi đường, những thứ hàng ngày, chúng tôi cần phải lên đó, có một số thứ cần chăm sóc, vì vậy như chăm sóc những vấn đề trong cuộc sống, những yêu cầu cuộc sống cùng nhau.
Ừ, tôi có nghĩa là nếu bạn muốn tự hỏi một câu hỏi có thể làm nổi bật những kỷ niệm tốt, tôi khuyên bạn nên câu hỏi mà nhà báo Katherine Price thường sử dụng, cô ấy thực hiện nhiều nghiên cứu về niềm vui. Hãy tự hỏi mình câu hỏi, có ba lần nào mà bạn đã thật sự vui vẻ nhất? Ba lần cuối cùng bạn mô tả là, ôi trời, đó là niềm vui nhất, đúng không? Và đây là một câu hỏi hữu ích bởi vì thường thì câu trả lời, theo phỏng đoán của tôi, ít nhất hai trong số ba, có thể là cả ba, sẽ có người khác trong đó, như họ sẽ, bạn sẽ có một người khác tham gia, hoặc một con chó, đôi khi là một tác nhân khác của sự tồn tại, đúng không?
Ôi không, tôi hoàn toàn đồng ý. Nó không phải là bạn một mình, có lẽ không liên quan đến một màn hình, đúng không? Và vì vậy điều đó giống như, và điều đó thực sự quay trở lại chuyến đi đường của bạn, bạn biết tôi đã nói về việc, tôi nghĩ phần xã hội là rất quan trọng, nhưng dường như chuyến đi đường đó cũng khai thác một kiểu mẫu suy nghĩ mà chúng ta biết là tốt cho hạnh phúc, đó là sự hiện diện, đúng không? Chỉ cần ở đó một cách chánh niệm, bạn đang chú ý đến con chó, đang nằm lên bạn, bạn đang nhìn phong cảnh, đúng không? Bạn không vội vàng làm gì đó, vì vậy tâm trí bạn có thể ở lại với chuyến đi đó và cảm giác của nó.
Và chúng ta biết rất nhiều về cách mà những khoảnh khắc chánh niệm đó, thật sự chú ý vào trải nghiệm cảm giác của bạn, có giá trị bao nhiêu cho hạnh phúc. Và một trong những mẹo lớn nhất mà bạn có thể sử dụng để có thêm sự hiện diện là làm chính xác những gì bạn vô tình đã làm khi lái xe qua những vùng này không có tín hiệu điện thoại, đó là loại bỏ điện thoại của chúng ta.
Bạn biết đấy, điện thoại của chúng ta giống như những kẻ cắp chú ý lớn nhất từ trước đến nay, và điều đó rất hợp lý bởi vì những gì thu hút sự chú ý của chúng ta là những thứ thật sự thú vị và cung cấp một chút dopamine nhanh chóng, đúng không? Hay chỉ đơn giản là hét vào mặt chúng ta với thông tin và thông báo và những thứ tương tự. Đây là những gì mà điện thoại của chúng ta làm rất tốt. Và bộ não của chúng ta không ngu ngốc.
Bộ não của chúng ta biết rằng ở phía bên kia của chiếc điện thoại là những nội dung thú vị như vậy và nó trở nên, bạn biết đấy, thật sự gây phân tâm. Đồng nghiệp của tôi, Liz Dunn, có một phép ẩn dụ mà cô ấy sử dụng như là, bạn biết đấy, hãy tưởng tượng, thay vì cuộc trò chuyện mà chúng tôi đang có ở đây, có lẽ tôi sẽ có với chồng tôi tại một bữa tiệc tối nơi tôi đang ngồi, chồng tôi ở bữa tối, và chúng tôi đang trò chuyện và tôi có điện thoại ra.
Và chồng tôi là một nhà triết học. Anh ấy là một người rất thông minh. Chúng tôi có những cuộc trò chuyện tuyệt vời, nhưng tôi biết ở phía bên kia chiếc điện thoại đó có những thứ thật sự thú vị. Và Liz nói, hãy tưởng tượng rằng sự so sánh là thay vì có điện thoại của bạn ở đó, tôi đã có một cái xe cút kít lớn bên cạnh tôi và chồng tôi tại bàn ăn và trong cái xe cút kít đó là album ảnh của mọi bức ảnh tôi đã chụp từ năm 2016, bản in vật lý của email và các bài báo mà tôi có thể lấy, bạn biết đấy, như băng video của những video mèo và phim khiêu dâm và mọi thứ.
Nó được chất đống rất cao trong cái xe cút kít này. Nếu chúng tôi đang cố gắng có một cuộc trò chuyện mà cái xe cút kít đó ở đó, tôi sẽ như, ôi, tôi chỉ muốn nhìn nhanh qua bức ảnh hoặc làm gì đó. Nó sẽ rất gây phân tâm. Nó sẽ rất thú vị. Bộ não của bạn không ngu ngốc. Bộ não của bạn biết, ngay cả khi điện thoại của bạn nhỏ hơn nhiều so với cái xe cút kít đó, rằng tất cả những thứ thú vị và giàu dopamine hấp dẫn đó đều ở đó.
Và điều đó làm cho việc chú ý đến chồng tôi, một nhà triết học thú vị, trở nên khó khăn hơn. Chúng tôi có những cuộc trò chuyện tuyệt vời. Và vì vậy có rất nhiều bằng chứng cho thấy thậm chí hành động chỉ cần có điện thoại ra là đang âm thầm đánh cắp sự chú ý của bạn từ những người khác, từ những nhiệm vụ mà bạn đang thực hiện. Một trong những lời khuyên lớn nhất mà tôi đưa ra cho sinh viên đại học của tôi là học tập mà không có điện thoại bên cạnh bạn, vì các nghiên cứu của Princeton đã nhìn vào điều này khi bạn có ai đó làm bài kiểm tra toán hoặc bài kiểm tra học tập với điện thoại ở đó so với điện thoại ở phòng khác.
Và bạn thấy như sự gia tăng hai chữ số trong hiệu suất chỉ với việc không có điện thoại ở gần. Và bạn có thể hỏi, à, sao lại như vậy? Giống như, một phần của thùy trán của bạn như là, không, không, không, đừng nhìn vào điện thoại. Đừng nhìn vào điện thoại. Đừng nhìn vào cái xe cút kít lớn đầy những thứ thú vị, hấp dẫn đó. Hãy ở lại với nhiệm vụ. Và đó là khoảnh khắc đa nhiệm liên tục khi chúng ta đang kéo não bộ của mình trở lại với nhiệm vụ.
Và vì vậy một mẹo lớn, nếu bạn muốn hiện diện hơn, là tìm cách thực hiện các hoạt động mà không có điện thoại của bạn. Tôi đoán nếu chúng ta quay trở lại câu hỏi vui vẻ đó, nếu tôi nói, bạn biết đấy, ba lần bạn vui vẻ nhất, bạn không ở giữa cuộc vui mà rút điện thoại ra để như xem bảng thông tin Instagram của bạn. Bạn chỉ ở đó. Và những gì bạn vừa mô tả là một sự cải thiện hiệu suất đáng kể trong toán học bằng cách không có cơ hội gây phân tâm trong phòng, điều này thật đáng kinh ngạc.
Ừ. Tôi có nghĩa là, khi bạn đi sâu vào những ảnh hưởng của việc có điện thoại xung quanh bạn, chúng thật nổi bật, đặc biệt khi quay trở lại kết nối xã hội, đặc biệt là kết nối xã hội.
Liz Dunn có một nghiên cứu mà trong đó bà đặt hai người trong một phòng, chỉ là một phòng chờ cùng nhau, và bạn có thể có điện thoại của mình hoặc không. Bạn không được phép nhìn vào nó, chỉ đơn giản là nó có mặt. Và bà phát hiện ra rằng có 30% ít nụ cười hơn với những người khác trong phòng chờ khi điện thoại của bạn có mặt, ít hơn 30%. Nghĩa là, thực sự tôi nghĩ về điều này khi tôi nghĩ đến cuộc khủng hoảng cô đơn, bạn biết đấy, tôi đi bộ, tôi từng là trưởng khoa trong khuôn viên trường, điều này có nghĩa là tôi sống trong khuôn viên với sinh viên và bạn sẽ đi qua sân, và mọi người đều đi bộ qua sân, nhưng họ không nhìn vào bạn, họ nhìn xuống điện thoại của họ, đúng không? Có những tương tác tinh tế mà chúng ta đang thiếu vì điện thoại đang stole chúng ta. Đó là khía cạnh xã hội. Nhưng tôi nghĩ cũng có một khía cạnh về hiệu suất thực sự, đúng không? Nếu bạn muốn chú ý và học hỏi điều gì đó, nếu một phần của bộ não bạn đang kìm chế cái mong muốn nhìn vào tất cả những thứ thú vị trên điện thoại của bạn, điều này mà chúng ta không nhận ra, thì nó sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất của bạn. Điều này cũng có những lợi ích tốt. Có một phát hiện thú vị rằng mọi người đang mua ít kẹo cao su và kẹo hơn trong các làn thanh toán bây giờ. Doanh số kẹo cao su toàn cầu đã giảm và nó đã giảm cùng với mức tăng của iPhone. Vì vậy, khi số lượng iPhone trong túi gia tăng, doanh số kẹo cao su trong các làn thanh toán giảm và bạn có thể thấy tại sao điều đó lại xảy ra. Họ không nhìn xung quanh nhiều hơn. Bạn không nhìn như, ồ, cái đó, bạn biết đấy, như đôi găng tay đôi trông thực sự ngon lành. Bạn đang chăm chú vào điện thoại của mình và xem Instagram. Sớm thôi, quảng cáo sẽ xuất hiện trên đó, họ sẽ biết bạn đang ở trong làn hàng vì họ có thể biết bạn có sự gần gũi với nhiều thiết bị. Tôi có một người bạn là một nhạc sĩ và nhà sáng tác rất tài năng và ai đó làm Instagram và các mạng xã hội khác cho anh ấy. Anh ấy không sử dụng những thứ đó. Và hôm nọ, chúng tôi đã gặp nhau để ăn tối với một vài người khác và tôi đã đến và bắt đầu kể cho anh ấy về một điều tôi đã thấy online và anh ấy đã nói, tôi không muốn sử dụng nó. Tôi thường bắt chước giọng nói của anh ấy, nhưng tôi sẽ không làm điều đó vì tôi không muốn tiết lộ điều này. Mọi người có thể biết anh ấy là ai, nhưng anh ấy nói, tôi không muốn nói về những gì trên Instagram. Thật ra, tôi không muốn nói về những gì trên internet. Hãy để chúng ta chỉ ăn tối thôi. Tôi đã, và lúc đầu tôi cảm thấy, ôi chao, tôi đã hơi, và tôi nghĩ, tuyệt quá. Anh ấy hoàn toàn đúng. Không chỉ là việc có điện thoại ở đó. Không chỉ là việc sử dụng thiết bị. Nó còn là việc bạn đang nói về những điều mà bạn đã thấy trong thế giới, một số trong đó rất thú vị và quan trọng vào những lúc nhất định. Nhưng điều anh ấy đang nói là tôi không muốn nói về những điều mà bạn đã trải nghiệm từ trải nghiệm của người khác. Đó không thực sự là một trải nghiệm mà bạn đã có hôm nay. Đó là trải nghiệm của trải nghiệm của người khác mà bạn đã có hôm nay. Nó không phải là một bài báo tin tức hay điều gì đó. Chúng ta đang chơi trò điện thoại, trò chơi bắc cầu của kết nối xã hội nhiều, nhiều mức độ khác xa so với những tương tác mà chúng ta đã được lập trình để trải nghiệm. Những trải nghiệm đó thực sự ảnh hưởng đến hạnh phúc của chúng ta trong thế giới này. Một trong những cách tuyệt vời để tăng cường sự hiện diện của bạn bên cạnh việc loại bỏ điện thoại là trở về với các giác quan của bạn. Bạn đang nhìn gì ngay bây giờ? Bạn thấy gì ngay bây giờ? Tôi đang trong phòng này. Có ánh sáng đen khá đẹp và tôi đang ngồi đây. Tôi nghe giọng nói của bạn. Có một tiếng ngân ngân nhẹ trong phòng mà tôi hy vọng podcast không thu lại nhưng tôi nghe thấy trong âm thanh. Nó hơi mát. Sự kết nối đó, tôi có thể theo dõi hơi thở của mình thay đổi hoàn toàn. Đó là một cách nhanh chóng để thực sự trở nên hiện diện. Tôi nghĩ chúng ta thường không thực sự làm điều đó nhiều trong cuộc trò chuyện, nhưng chắc chắn là ngay cả khi chúng ta ở một mình, chúng ta chỉ tự khiến bản thân mất tập trung khỏi trải nghiệm cảm giác mà thực sự là trải nghiệm mà chúng ta có của thế giới, mà không chú ý đến điều đó nhiều. Bây giờ, tôi sẽ nói rằng một ký ức về một khoảng thời gian thực sự tuyệt vời mà tôi đã có một mình là vào khoảng thời gian này trong năm, thực sự vào dịp lễ. Thông thường tôi sẽ ở trong văn phòng của mình sắp xếp giấy tờ, có thể xử lý một số công việc cuối năm. Mỗi học giả, bạn biết đấy, cuộc sống của tôi bây giờ rất khác với podcast, mặc dù tôi vẫn dạy ở Stanford, nhưng cuối năm là thời điểm mà bạn tổ chức văn phòng của mình. Và mỗi học giả đều biết điều này. Và trong mùa lễ, tôi thường có rất nhiều thời gian ở trong văn phòng một mình. Đó là một khoảng thời gian tuyệt vời để vào như chỗ đậu xe rất dễ dàng và tôi thường nghe các bài TED Talks hoặc nghe podcast. Những ngày này, tôi đang cố gắng làm nhiều việc thể chất hơn, không chỉ là tập thể dục, nhưng làm việc trên một số thứ như ánh sáng trong nhà của tôi. Và tôi thích nghe podcast hoặc sách, đôi khi là nhạc, nhưng podcast hoặc sách trong khi tôi làm điều đó. Và tôi cảm thấy rằng khi chúng ta ở một mình, đôi khi thật tuyệt khi có những giọng nói khác trong phòng không chỉ là những giọng nói trong đầu chúng ta. Nó có thể là nhạc, podcast, sách, phim, v.v., mà mọi người dường như thấy điều đó dễ chịu. Tôi chắc chắn thấy vậy. Và điều đó không cảm thấy như làm giảm trải nghiệm của tôi về sự hiện diện. Thực tế, nó cho phép tôi thực sự chú ý đến những gì tôi đang làm một cách cơ học. Và tôi có một số kế hoạch để thực hiện một số dự án vẽ thủ công hơn trong năm mới. Và tôi mong chờ được nghe những cuộc trò chuyện đó, nhưng không cần phải tham gia vào chúng. Vâng, vâng, vâng. Vậy bạn có coi đó là điều tốt cho sức khỏe không hay tôi đang làm giảm trải nghiệm của mình và độ sâu của những tác phẩm thủ công của mình? Vâng. Thật ra, tôi nghĩ có một chút tinh tế ở đây, đúng không? Bạn đang nói về tác phẩm thủ công của bạn theo một cách rất hiện diện, ngay cả khi bạn đang nói với tôi, hoặc mô tả cách mà tay bạn đang chuyển động theo những cách vận động khi bạn làm điều đó. Bạn đang nói về cảm giác của nó.
Cảm giác như bạn, các giác quan của bạn đã được kích hoạt cho những điều vật chất mà bạn đang làm. Nhưng bạn cũng đã đề cập rằng tâm trí của bạn đang lang thang và có thể bạn đang suy nghĩ miên man và những thứ tương tự như vậy.
Vì vậy, có vẻ như những gì bạn đã làm là có một chiến lược điều tiết cảm xúc rất tốt, như là bạn có thể đắm chìm trong điều gì đó để có thể làm việc trên những thứ vật chất. Nhưng điều đó không làm cản trở trải nghiệm của bạn về những thứ vật chất. Cách bạn mô tả cho thấy rằng bạn đã có mặt, bạn đã hiện diện khi thực hiện nó. Vấn đề là khi điều đó cản trở sự hiện diện của chúng ta khi làm việc đó. Và tôi nghĩ điều đó phụ thuộc vào hoạt động mà chúng ta đang thực hiện, đúng không?
Hãy lấy ví dụ như lái xe. Có lẽ một số bạn đang lắng nghe ngay bây giờ đang ngồi trong xe ô tô của bạn trong khi lái xe và thực hiện một hoạt động vận động thú vị khác. Và đó là một tình huống mà giống như, bạn không bỏ lỡ quá nhiều khi lái xe chỉ bằng cách nghe chúng tôi. Có lẽ đó là một trải nghiệm tích cực mà bạn đang có, học hỏi điều gì đó và vân vân. Nhưng bạn không muốn nghe podcast trong một số tình huống vật lý nào đó, đúng không? Nếu bạn đang khiêu vũ trong khiêu vũ phòng, ví dụ, bạn không muốn nghe podcast ngay lúc đó, đúng không? Nếu bạn đang thực sự trải nghiệm nghệ thuật và tham gia vào nghệ thuật và trong một phòng trưng bày nghệ thuật, bạn cũng không muốn nghe podcast tại cùng một thời điểm.
Vì vậy, tôi nghĩ điều cần suy nghĩ là liệu bạn có đang nghe điều này theo cách mà bạn đang bỏ lỡ điều gì đó trong thế giới thực mà sự hiện diện của nó sẽ quan trọng, làm bạn cảm thấy thực sự tốt? Hay bạn đang chỉ như, bạn biết đấy, giết thời gian rảnh rỗi khác và có thể sử dụng điều này như một chiến lược điều tiết cảm xúc tốt để dừng lại? Những gì sẽ là một cuộc lái xe khá suy nghĩ miên man? Bây giờ bạn có thể nghe tôi và Andrew, và đó có lẽ là tốt hơn. Nhưng có những sắc thái ở đó. Tôi nghĩ xu hướng của chúng ta là chạy trốn khỏi sự suy nghĩ miên man, là trốn tránh nó. Và tôi nghĩ nếu bạn thấy mình đang tránh hoàn toàn các mô hình suy nghĩ của mình, thì có lẽ đó là cái đu quay đang dao động hơi quá xa về phía bên kia.
Đã lưu ý. Đã lưu ý. Trong thời gian thực và/hoặc trong đời sống thực, thực tế, đời sống thực luôn luôn trong thời gian thực, nhưng trong đời sống thực và/hoặc trong thời gian thực, sự tương tác xã hội, và nếu nó yêu cầu một chút nỗ lực để lên kế hoạch hoặc tổ chức, thì càng tốt, bạn sẽ thu được nhiều lợi ích hơn từ những tương tác đó.
Vì vậy, điều đó thực sự quan trọng là sự hiện diện, rõ ràng, cố gắng đưa điện thoại ra khỏi phòng, ít nhất là tắt và cất đi, nhưng lý tưởng là ra khỏi tầm nhìn, ra khỏi tầm nhìn, tôi rất thích điều đó. Và trải nghiệm chung, có lẽ, thực sự có thể làm điều gì đó, nhưng nó thậm chí có thể chỉ là nói chuyện. Tôi đoán điều đó phụ thuộc vào những gì mọi người thích làm, đúng không? Vì vậy, đây là những đòn bẩy mạnh mẽ để nâng cao một mức độ hạnh phúc lên trên bằng cách sử dụng hành vi.
Còn việc dẫn dắt bằng các mô hình suy nghĩ hoặc cảm xúc thì sao? Có vẻ như đó là một điểm vào thách thức hơn, nhưng chắc chắn là một điểm vào có thể giải quyết.
Vâng. Ở đây điều quan trọng là nhớ rằng, các mô hình tiến hóa tự nhiên của chúng ta đối với các mô hình suy nghĩ là gì? Bởi vì một số trong số đó không nhất thiết được xây dựng cho hạnh phúc của chúng ta, bạn biết đấy, để lấy ra một cái gọi là mô hình suy nghĩ tiến hóa phổ biến, đó là thiên hướng tiêu cực, đúng không? Chúng ta đã được tạo ra để nhận diện tất cả những thứ đáng sợ, tất cả những điều xấu, tất cả những điều có thể có rủi ro. Bộ não của chúng ta ngay lập tức đi đến đó. Và điều đó có ý nghĩa tiến hóa tuyệt vời, như nếu có khả năng có một con hổ sẽ nhảy ra hoặc một điều gì đó có rủi ro, bạn muốn bộ não của mình khóa chặt vào nó, không phải là có ích cho tiến hóa khi nhận diện tất cả những phước lành trong cuộc sống, chỉ là tất cả những điều tốt đẹp.
Nó thực sự không mang lại cho bạn nhiều lợi ích sinh tồn khi nhận diện rằng, hey, không có hổ nào. Chúng ta không thực sự biết. Không có hổ xung quanh, đúng không? Trên thực tế, nó có thể thúc đẩy động lực nhiều hơn để đi tìm kiếm nguồn lực. Tôi có nghĩa là, bạn có thể tưởng tượng một đặc điểm điều chỉnh liên quan đến sự thiếu thỏa mãn. Tôi có nghĩa là bạn có thể thu được nhiều nguồn lực hơn và vào thời điểm mà nguồn lực dường như được chia sẻ nhiều hơn trong các định dạng làng nhỏ này, tôi không biết, có phải các bầy khỉ chia sẻ nguồn lực không? Nó phụ thuộc vào con khỉ, nhưng vâng, nhưng đối với con người, phụ thuộc vào con khỉ.
Nhưng tôi nghĩ bạn đang đưa ra một điểm rất quan trọng, đúng không? Đó là nếu chúng ta đang nhận diện những điều tiêu cực, nếu chúng ta đang nhận diện những điều xấu, chúng ta có xu hướng sửa chữa nó. Nhưng cũng nếu chúng ta đang khao khát, nếu chúng ta đang muốn, nếu chúng ta đang tìm kiếm một cái gì đó, chúng ta sẽ đứng dậy và làm điều gì đó. Tôi có nghĩa là, Steve Jobs, trong những lời từ biệt của mình, đã nói “hãy luôn khao khát, hãy luôn ngốc nghếch”. Có thể bạn sẽ giữ mãi sự ngốc nghếch, hãy luôn khao khát, nhưng “hãy luôn khao khát” chắc chắn đã có trong đó. Và tôi nhận ra ông ấy không đại diện cho hình mẫu mà mọi người đều hướng tới, nhưng rõ ràng ông ấy được tôn vinh như một người đã thay đổi thế giới thông qua sự phát triển của một số công nghệ nhất định.
Vì vậy, chúng ta tôn vinh những người luôn khao khát hơn. Vâng. Đúng vậy. Và điều đó có ý nghĩa tiến hóa tuyệt vời. Nó không tạo ra cảm giác hạnh phúc tốt như vậy, đúng không? Một trong những cách tốt nhất để hạnh phúc là chỉ cần biết ơn những gì bạn có, nhận diện và đánh giá những phước lành ở đó, nhưng chúng ta phải chống lại thiên hướng tiêu cực tự nhiên này để làm điều đó.
Vậy chúng ta làm điều đó như thế nào? Chà, hóa ra rằng đây là một điểm mà việc khai thác sự chú ý và cách mà chúng ta vừa nói có thể rất hữu ích. Chỉ cần dành thời gian để nhận diện những điều tốt đẹp, nhận diện tất cả những điều tốt. Nó thường được nói đến dưới dạng thực hành lòng biết ơn, mặc dù lòng biết ơn nghe có vẻ hơi tẻ nhạt. Tôi không biết. Bạn tôi, Katherine Price, người mà tôi đã đề cập trước đó, cô ấy có một thực hành mà cô ấy gọi là thực hành niềm vui. Chúng tôi chỉ nhận diện niềm vui trong thế giới. Tôi yêu từ “niềm vui”. Bạn biết đấy, khi tôi bước vào studio của bạn, bạn có một bức tranh chó bulldog của bạn và tôi đã nói, đó là một niềm vui. Thật dễ thương. Cảm ơn bạn vì đã tìm thấy niềm vui trong cậu ấy. Tôi cũng tìm thấy niềm vui trong cậu ấy, mặc dù cậu ấy đã qua đời nhiều năm trước. Niềm vui là một từ tuyệt vời. Vâng.
Và chúng ta có thể huấn luyện bộ não của mình để nhận ra những điều đó, đúng không? Bạn có thể thực sự có một thói quen, ví dụ như, ghi lại trong ứng dụng ghi chú trên điện thoại của bạn một danh sách những điều thú vị, hoặc tốt hơn nữa, chọn một người bạn như tôi đã làm với Katherine, nơi bạn có thể chỉ cần nhắn tin cho họ điều thú vị, như kiểu, “đã thấy một chú chó rất dễ thương” hoặc “đã nghe một bài hát rất buồn cười,” và như vậy bạn sẽ có được sự kết nối xã hội và lòng biết ơn.
Nhưng điều đó có nghĩa là, nếu bạn có thói quen ghi lại những điều thú vị, bộ não của bạn sẽ bắt đầu tự động tìm kiếm chúng. Nó trở nên thú vị vì bạn có cơ hội ghi lại điều đó. Bây giờ đột nhiên nó có thể trở thành một thực hành giúp bạn chuyển đổi sự thiên lệch tiêu cực để nhận biết nhiều hơn những điều tốt đẹp ở xung quanh.
Và có rất nhiều bằng chứng cho thấy những người tự nhiên nhận ra những điều may mắn trong cuộc sống thì hạnh phúc hơn. Nếu bạn thực hiện một trong những thực hành như lòng biết ơn hay điều thú vị này, bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn. Sonya Lubramersky có một nghiên cứu thú vị nơi bạn ghi lại từ ba đến năm điều bạn biết ơn, hoặc ba đến năm điều thú vị, chỉ trong vòng hai tuần, bạn sẽ cải thiện đáng kể sự hài lòng của bản thân với cuộc sống.
Tôi rất thích điều đó. Nó hoàn toàn miễn phí. Nhiều đến mức mà tôi kết thúc vì tôi vô tình đã làm gián đoạn. Những bình luận thường nói với tôi rằng tôi ngắt lời quá nhiều. Tôi làm vậy vì sự quan tâm. Tôi hứa. Nếu tôi có thể làm gián đoạn chính mình, tôi sẽ. Và có lẽ tôi cũng làm điều đó từ thời gian này qua thời gian khác.
Bạn có thể lặp lại những điều, đó là ba đến năm điều không? Đúng rồi. Ba đến năm điều bạn biết ơn. Tôi không chắc số lượng có thật sự quan trọng hay không, nhưng điều quan trọng là cam kết nhận ra những điều tốt đẹp trong cuộc sống và thực sự cố gắng dành một chút thời gian để cảm nhận chúng, đúng không? Bạn biết đấy, nếu tôi nhìn vào, tôi thường thực hành những điều thú vị hay lòng biết ơn, và đó là những thứ như ông xã của tôi, những điều lớn trong cuộc sống, nhưng đôi khi cũng chỉ là cà phê buổi sáng của tôi hoặc như có thể, nhìn thấy chú chó dễ thương của bạn. Thật hài hước khi nhìn bức ảnh của, những người không biết studio của Andrew. Đó là một bức tranh của chú chó của anh ấy bên trên một chiếc micro. Thật sự rất hài hước. Đó là một chiếc micro khổng lồ. Bức ảnh chất lượng cao. Anh ấy thực sự đã đứng trên bàn mà tôi thu âm podcast cá nhân của mình với micro, và thẻ của anh ấy tình cờ xoay một vài độ về phía camera đúng vào lúc đó. Um, nên bạn có thể thấy tên của anh ấy là Costello, bạn biết đấy, và tôi mời người nghe tạm dừng lại ngay bây giờ và để ý điều gì đang xảy ra với gương mặt của họ khi nghe Andrew nói, có lẽ bạn chỉ đang mỉm cười, đúng không? Bạn thậm chí còn chưa thấy bức ảnh thật sự dễ thương này, nhưng bạn cũng đang mỉm cười. Đó là sức mạnh của những điều thú vị, đúng không? Không chỉ nhận ra chúng cho chính bạn, mà còn có thể chia sẻ chúng nữa.
Vì vậy, đây là một mô hình tư duy khác mà chúng ta có thể tham gia, đó là hãy huấn luyện bộ não của bạn để tìm những điều này. Và điều bạn sẽ thấy là, bạn biết đấy, có một tỷ lệ hạn chế về những thứ chúng ta có thể tập trung sự chú ý vào. Chúng ta bắt đầu chuyển hướng từ những phiền phức và những điều không dễ chịu trong cuộc sống về phía những điều thú vị. Bây giờ chúng ta đang chỉ bổ sung cho bộ não những điều mang lại một chút cảm xúc tích cực hơn.
Điều tôi thích về cuộc trò chuyện này về lòng biết ơn là tôi phải nói rằng tôi thích từ “thú vị” hơn là lòng biết ơn. Lòng biết ơn nghe có vẻ tầm thường. Nó có hơi giống kiểu hippie-dippy. Tôi phải nói. Đúng vậy. Chà, tôi đến từ Bắc California, vì vậy tôi không vấn đề gì với kiểu hippie-dippy mặc dù tôi không phải là một hippie, rocker punk, không phải là hippie. Bạn có gốc từ Berkeley. Đúng vậy. Tôi biết. Tôi đến từ đầu bên kia của vịnh, từ bán đảo. Tôi rất thích East Bay. Dù sao, điều này đang đi xa, nhưng ý chính là, không phải là từ đó có cảm giác mềm mại. Tôi cần phải suy nghĩ về điều này một chút nữa. Có thể chỉ đơn giản là từ “thú vị” là một từ rất mạnh mẽ, không vụ lợi. Nó không lấy đi điều gì từ bất kỳ ai. Nó không yêu cầu một sự thay đổi từ một loại bản sắc bên trong nào. Tôi cảm thấy lòng biết ơn yêu cầu một cái gì đó như, “Được rồi, tôi sẽ cảm thấy biết ơn.” Nó giống như kiểu kéo. Nếu bạn không ở trong trạng thái biết ơn nào, tôi cảm thấy có nhiều nỗ lực hơn involved. Chúng ta đã nói rằng nỗ lực trước khi có phần thưởng là tốt, nhưng với “thú vị” thì cảm giác như nó hoàn toàn hòa hợp với gần như là con người của một người. Như tôi thích thú với Costello. Tôi không mong mọi người phải thích thú với Costello. Những người thích, tôi thích thú với sự thích thú của họ, vì vậy nó chỉ làm tăng cường tất cả những điều thú vị.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên về “thú vị” là mỗi ví dụ bạn đưa ra, nó có khoảng thời gian rất nhanh. Tôi sẽ nói rằng tôi thường uống yerba mate trong những cuộc like này, điều mà tôi thích thú, nhưng hôm nay tôi quyết định đã lâu rồi tôi không uống cà phê. Đó là một chút nghỉ ngơi từ nó mà không có lý do cụ thể. Tôi đã uống một ly espresso đơn và đang nghĩ với bản thân, “Điều này thật sự ngon.” Điều này thật thú vị. Đây là một khoảng thời gian rất nhanh. Có lẽ đó là vì tôi chưa uống nó trong một thời gian ngắn. Thật sự rất nhanh. Không ai phải chịu đựng. Tất cả đều là trò chơi. Nó chạy ngược lại một chút điều mà chúng ta đã bàn trước đó, đó là yêu cầu về nỗ lực phải đến trước phần thưởng. “Thú vị” cảm giác như một con đường rất mượt mà để đạt được phần thưởng mà tất cả đều tích cực. Như bạn đã nói, những điều thú vị này có sẵn trong suốt cả ngày. Nó chỉ yêu cầu nhận ra điều gì đó bên trong và bên ngoài, trong khi tôi cảm thấy với lòng biết ơn, tôi yêu những thực hành lòng biết ơn đó, dữ liệu rất ấn tượng. Nó không hề mong manh. Đó là một công cụ thực sự mạnh mẽ để chuyển đổi trạng thái tâm trí của một người. Điều đó rõ ràng từ tài liệu. Vấn đề lòng biết ơn, tôi cảm thấy, yêu cầu một loại chính thức giống như, “Được rồi, tôi sẽ cảm thấy biết ơn bây giờ,” trong khi “thú vị,” bạn chỉ đang tìm kiếm những điều khiến bạn hào hứng và khiến bạn mỉm cười một cách tự nhiên. Rất ít điều có thể tốt hơn điều đó. Tôi nghĩ điều đó thực sự nhạy cảm theo cách chúng ta đã nói trước đó. Nó đưa bạn trở lại với việc hiện diện.
Hầu hết những điều thú vị này là những thứ bạn nếm thử, hoặc trải nghiệm, hoặc nhìn thấy. Điều đó thật buồn cười. Có một cuốn sách rất dễ thương của tác giả Ross Gaye, có tên là “The Book of Delights.” Ông ấy đã sử dụng một phương pháp tận hưởng, nơi mà mỗi ngày ông không chỉ phải tìm ra một điều thú vị, mà còn viết một bài tiểu luận ngắn về nó vì ông là một tác giả. Nó thật hài hước. Đây là một trong những cuốn sách yêu thích của tôi, và trong đó có những điều rất lạ lùng. Một trong số đó là ông chú ý đến những bông hoa, ông chú ý đến hoa nhài, và ông có cả một ý tưởng rằng một trong những điều thú vị là hoa màu tím. Tại sao lại có quá nhiều hoa màu tím? Có hoa màu tím ở khắp mọi nơi. Ông cũng có một niềm vui trong âm nhạc. Ông thật sự thích ban nhạc thập niên 80, El Debarge, từ nhịp điệu trong phòng. Tôi cũng mơ hồ quen thuộc với nó. Ông nói về tình yêu của ông dành cho Debarge. Bạn có thể có kết nối với những điều thú vị của người khác. Nó thật ngớ ngẩn. Chúng chỉ là những điều ngớ ngẩn. Sự thật là chúng ta đã nhận thấy chúng, một lần nữa, có một người đang lắng nghe có lẽ đang trải nghiệm ngay bây giờ, nếu bạn chú ý, một chút cảm xúc tích cực. Nếu bạn đang lái xe và cảm thấy hơi căng thẳng trong giao thông, bạn có thể hít thở sâu. Đó là sức mạnh của phương pháp này. Bạn đang thay đổi cảm xúc của mình vì bạn đã nhận thấy những điều tốt đẹp này. Bạn đang chú ý đến những điều tốt đẹp, điều này là tuyệt vời vì bạn đang rèn luyện sự chú ý của mình để đến đó, và bạn đang hình thành thói quen này để thay đổi thiên lệch tiêu cực đã hình thành sẵn, nhưng không thực sự khiến bạn hạnh phúc như bạn có thể. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, David. David sản xuất một thanh protein khác lạ. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calorie và không có đường. Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% calorie của nó đến từ protein. Những thanh này của David cũng có vị rất tuyệt. Hương vị yêu thích của tôi là bột cookie chocolate chip, nhưng tôi cũng thích thanh có hương vị chocolate fudge, và tôi cũng thích thanh có hương vị bánh. Cơ bản, tôi thích tất cả các hương vị. Chúng thật sự ngon tuyệt. Đối với tôi cá nhân, tôi cố gắng ăn chủ yếu thực phẩm toàn phần. Tuy nhiên, khi tôi đang vội, hoặc không ở nhà, hoặc chỉ đang tìm một món ăn nhanh vào buổi chiều, tôi thường thấy rằng tôi đang tìm một nguồn protein chất lượng cao. Với David, tôi có thể nhận 28 gram protein với lượng calorie của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein của tôi là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày. Nó cho phép tôi làm điều đó mà không tiêu thụ calorie thừa. Tôi thường ăn một thanh David vào đầu buổi chiều hoặc thậm chí giữa buổi chiều nếu tôi muốn lấp đầy khoảng trống giữa bữa trưa và bữa tối. Tôi thích rằng nó hơi ngọt, vì vậy nó giống như một món ăn ngon lành, nhưng nó cũng đã cung cấp cho tôi 28 gram protein chất lượng rất cao với chỉ 150 calorie. Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman. Tôi đã lâu quan tâm đến việc thay đổi cảm xúc của một người và khi nào thì điều đó cảm thấy tốt, khi nào thì điều đó tốt, và khi nào thì nó không cảm thấy tốt. Tôi cũng đã hỏi bạn của chúng tôi, Ethan Cross, về điều này. Tôi sẽ không so sánh câu trả lời của bạn như một mẫu để xem ai đúng, ai sai. Tôi nghĩ có rất nhiều ý kiến khác nhau về điều này, nhưng tôi biết từ khi chúng ta còn bé, chúng ta không thích bị thay đổi. Chúng ta không thích mọi người áp đặt yêu cầu cảm xúc lên chúng ta. Thực tế, cháu gái tôi, khi cô ấy còn nhỏ, tôi đã nói với cô ấy điều này, giờ thì cô ấy đã 18 tuổi. Cô ấy không thấy điều đó vui, điều đó khiến tôi thích thú vì cô ấy không thấy vui, nhưng khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy là một đứa trẻ khá bướng bỉnh. Bạn sẽ hỏi cô ấy làm gì đó, như là “Này, hãy xuống dưới một chuyến đi bộ,” và cô ấy rất thích ra ngoài đi bộ, và cô ấy sẽ nói, “Không, đẩy tôi,” và rồi cô ấy sẽ lấy đồ của mình, và sau đó bạn sẽ đi đi bộ, nhưng tôi thích cách cô ấy nói “Không, đẩy tôi,” và tôi thích điều này. Nó cũng giống như Costello, là “Đừng đẩy tôi,” bạn không thể. Vì vậy, đã có sự bộc lộ ngay lập tức từ khi cô ấy có thể nói thật sự. Tôi đã nói, “Không, tôi sẽ quyết định cảm giác của tôi như thế nào.” Đó cũng là một điều rất lành mạnh. Một điều rất lành mạnh. Bạn sẽ không thay đổi tôi. Tôi đã nói, “Chúng ta sẽ ra ngoài đi bộ. Nó sẽ vui,” và cô ấy đã nói, “Không, đẩy tôi,” và rồi cô ấy sẽ đi dạo. Hầu hết các lần, đó là một chuyến đi vui vẻ, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta không thích bị thay đổi. Theo một số cách, chúng ta thực sự không thích tự mình thay đổi. Khi chúng ta đang ở trong một cảm xúc nhất định, khi mọi người cảm thấy khó chịu, họ không muốn được nói rằng họ nên cảm thấy hạnh phúc, và rồi không ai thực sự muốn cảm thấy khó chịu. Mặc dù kết quả này, tôi không muốn quay sang một cuộc thảo luận dài về điều này, nhưng Robert Heath, một bác sĩ phẫu thuật thần kinh gây tranh cãi từ những năm 70 và 80, đã thực hiện những cuộc thí nghiệm kích thích vào những phần khác nhau của não, cho phép mọi người tự kích thích những phần khác nhau của não của họ, và chỉ có ba đối tượng vì đây là một thí nghiệm kích thích thần kinh trên người sống. Tất cả ba đối tượng, cho đến nay, khu vực yêu thích của họ để kích thích là nhân trung gian-dọc, nhân đồi thị trung gian. Tất cả ba người họ đều báo cáo rằng cảm giác mà họ sẽ dồn sức để kích thích nhiều nhất là sự thất vọng và cơn giận nhẹ. Con người thích những điều đó. Xin lỗi vì ngôn từ của tôi. Tại sao? Nhìn này, ngành công nghiệp phim kinh dị sẽ không tồn tại nếu chúng ta không thích sự sợ hãi. Thật lòng mà nói, Twitter, X, bất kể chúng ta gọi nó là gì bây giờ, sẽ không tồn tại nếu chúng ta không thích sự phẫn nộ. Đây là những cảm xúc tiêu cực phức tạp có một số lợi ích tích cực đối với chúng ta. Tôi nghĩ rằng đây là điều mà mọi người hiểu sai khi họ nghe về dòng nghiên cứu của tôi. Tôi nói với mọi người, “Ôi, tôi dạy một lớp học về hạnh phúc ở Yale,” và mọi người sẽ nói, “Ồ, bạn chỉ muốn mọi người hạnh phúc. Bạn ủng hộ sự tích cực độc hại,” và tôi nói, “Không, không, không, không, không.” Tích cực độc hại. Tích cực độc hại. Vâng, đó là ý tưởng này. Tôi có nghĩa là, bạn thấy điều đó trong văn hóa của chúng ta ngay bây giờ. Đó là ý tưởng chỉ có những cảm xúc tích cực. Đó là ý tưởng rằng bất cứ điều gì cảm thấy có phần thất vọng hoặc khó khăn để làm, thì nó giống như, “Ôi, không, không.”
“Đừng làm như vậy.”
Chỉ có những bầu không khí tích cực.
Có một ý tưởng rằng nếu bạn đang trải qua cảm xúc tiêu cực, nếu bạn cảm thấy buồn bã hoặc cảm thấy một chút cô đơn hay một chút khó chịu với chính trị, bất cứ điều gì, thì có điều gì đó sai trái hoặc bạn cần uống thuốc hoặc làm gì đó để khắc phục điều đó.
Tôi nghĩ đó là một ý tưởng rất nguy hiểm vì nó loại bỏ tín hiệu mà chúng ta đã được phát triển để trải nghiệm trong quá trình tiến hóa, điều đó thực sự quan trọng.
Nếu bạn đang cảm thấy phẫn nộ, điều đó đang nói cho bạn biết một điều rất quan trọng.
Nếu bạn đang cảm thấy thất vọng, cảm giác choáng ngợp là một điều lớn.
Nếu bạn cảm thấy, “Ôi, tôi thật sự quá tải tại nơi làm việc và tôi đã đến giai đoạn kiệt sức,” thì đó là một tín hiệu rất hữu ích về các thay đổi hành vi mà bạn nên thực hiện.
Trong lớp học, tôi thường nói với học sinh của mình rằng cảm xúc tiêu cực giống như bảng đồng hồ trên chiếc xe của bạn.
Bạn bước vào chiếc xe và có lúc đèn sáng lên hoặc đèn động cơ bật sáng.
Điều đó thật khó chịu, thực sự, vì bạn nghĩ, “Chà, tôi phải đối phó với nó.”
Không vui chút nào khi những chiếc đèn này sáng lên, nhưng đó là thông tin rất hữu ích rằng nếu bạn phớt lờ nó trong nhiều tháng, nó sẽ gây ra một vấn đề lớn hơn sau này.
Tôi nghĩ đây là cách mà tất cả cảm xúc tiêu cực của chúng ta hoạt động.
Nếu bạn cảm thấy cảm xúc tiêu cực của sự cô đơn, có nghĩa là bạn cần nhiều mối liên hệ xã hội hơn.
Nếu bạn cảm thấy choáng ngợp, nghĩa là bạn cần phải cắt giảm một số việc trước khi bạn kiệt sức hoặc bị bệnh.
Nếu bạn cảm thấy buồn bã, có thể đó là do một tác nhân nào đó quan trọng mà bạn không còn ở đó nữa.
Nếu bạn đang cảm thấy đau buồn và những cảm xúc khác, tôi nghĩ quá thường xuyên chúng ta chỉ muốn loại bỏ chúng.
Chúng ta không thích chúng, vì vậy chúng ta muốn kìm nén những cảm xúc đó, nhưng việc kìm nén cảm xúc là từ bỏ thông tin tiến hóa hữu ích có nghĩa là chúng ta có thể hành động để khắc phục và cảm thấy tốt hơn.
Người Mỹ có thể sẽ ngạc nhiên khi nghe điều này, nhưng tôi đã học được điều này từ cha tôi, người đến từ Nam Mỹ.
Ông ấy đến từ Argentina. Ông đã học tại các trường Anh khi còn trẻ, và ông đã nói với tôi khi tôi có lẽ 10 hoặc 12 tuổi, tôi không nhớ chính xác ông đã nói bao nhiêu tuổi, “Trong hệ thống giáo dục chính thức Anh, nếu bạn hành động quá hạnh phúc, mọi người sẽ tố cáo bạn là ngu ngốc.”
Để vui vẻ hoặc hạnh phúc, và tôi nói, “Bây giờ tôi sẽ nói, ‘Chà, họ hoàn toàn ổn khi hạnh phúc khi đang uống rượu.'”
Tôi sẽ nói rằng văn hóa uống rượu sau giờ làm việc ở London—
Mọi người thường tụ tập lúc 5 giờ chiều.
Tôi không biết điều đó có còn đúng không, nhưng họ uống rất nhiều, và sau đó họ trở nên rất hạnh phúc.
Nhưng có một ý tưởng, và điều này là đúng khi tôi đến với học thuật, rằng nếu ai đó không nghiêm túc, thì họ có thể là ngu ngốc.
Tôi nghĩ ở Mỹ bây giờ chúng ta có xu hướng ăn mừng nhiều hơn các biểu hiện của niềm vui, nhưng thường là trong bối cảnh của người nổi tiếng và sự giàu có, như những người này lên máy bay riêng của họ hoặc điều gì đó tương tự.
Nhưng tôi nghĩ vẫn còn một số yếu tố mà chúng ta nội tâm hóa, rằng nếu bạn hạnh phúc thì bạn không lo lắng về điều gì đó, nếu bạn không lo lắng về điều gì đó, thì bạn đang phớt lờ nỗi đau của thế giới, có thể thậm chí là những mối đe dọa mà bạn đang ở xung quanh.
Theo một số cách, chúng ta đã được định hình để luôn muốn hạnh phúc, nhưng không có một thông điệp nào rõ ràng.
Nhưng sau đó chúng ta cũng nhận được thông điệp trái ngược rằng để hạnh phúc là phải dốt nát về những gì đang thực sự xảy ra, nếu không phải với bạn, thì với những người khác, và do đó bạn không hoàn thành vai trò của mình trong xã hội.
Vậy bạn là ai để luôn cảm thấy hạnh phúc?
Có rất nhiều sự phán xét được viết vào điều này xung quanh hạnh phúc, tôi nhận ra.
Vâng, hoàn toàn.
Tôi nghĩ bạn đang nêu ra một điều mà tôi thực sự lo lắng rất nhiều, đó là, giả thuyết đó có đúng không?
Có phải là nếu bạn cảm thấy hạnh phúc, bạn chỉ lờ đi nỗi khổ và tất cả những điều tồi tệ trên thế giới?
Bởi vì nếu vậy, tôi đang tạo ra một thế hệ sinh viên Yale mà sẽ không khắc phục những vấn đề xấu trong cuộc sống.
Hóa ra có một nhà nghiên cứu tại Georgetown, Konstantin Kuslev, đã kiểm tra điều này.
Ông thực sự đặt câu hỏi, có phải là những người trải qua nhiều cảm xúc tích cực hơn, sự thỏa mãn với cuộc sống, họ có lờ đi những vấn đề của thế giới và không hành động hay không, hay họ là những người tích cực tham gia?
Và vì vậy ông đã thực hiện điều này trong một vài bối cảnh khác nhau.
Ông nghiên cứu về các nguyên nhân công bằng xã hội, tôi sẽ nói về phiên bản khí hậu.
Vì vậy, ông đã xem xét bao nhiêu người đang thực hiện hành động về khí hậu.
Vậy bạn có đi tham gia một cuộc biểu tình không?
Bạn có lắp đặt pin mặt trời hay bạn có quyên góp tiền cho các nguyên nhân liên quan đến khí hậu không?
Và ông tìm thấy rằng những người thực sự lo lắng về khí hậu thường có ít cảm xúc tích cực hơn.
Bạn thực sự lo lắng về biến đổi khí hậu.
Bạn có xu hướng cảm thấy buồn chán và lo âu hơn.
Nhưng nếu bạn đang làm gì đó về điều đó, thì bạn có xu hướng cảm thấy nhiều cảm xúc tích cực hơn.
Tôi nghĩ ông giả định mũi tên nguyên nhân đi theo hướng ngược lại, rằng nếu bạn hạnh phúc hơn, nếu bạn trải qua nhiều điều vui vẻ và cảm xúc tích cực, bạn sẽ có khả năng tham gia làm gì đó, đúng không?
Bạn có thể đi tham gia cuộc biểu tình trong khi nếu bạn cảm thấy cực kỳ buồn chán, bạn chỉ muốn nằm trên giường với chăn của bạn, bạn không có khả năng làm những điều đó.
Vì vậy, toàn bộ giả thuyết kiểu Polyan về hạnh phúc này hợp lý hoàn toàn về mặt trực giác.
Nhưng nếu bạn xem xét dữ liệu, thực sự là điều ngược lại, điều này lại là một điều tốt vì tôi nghĩ điều này cho chúng ta một nhiệm vụ không để luôn cảm thấy buồn bã về mọi thứ trong thế giới, tức giận về những gì đang xảy ra.
Vâng, những cảm xúc tiêu cực đó tốt để nhận biết và trải nghiệm và hành động, nhưng chúng ta có thể chăm sóc bản thân và điều đó cũng được.
Điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ ngừng làm điều tốt trong thế giới.
Tôi có một người thân trong gia đình.
Cô ấy thật tuyệt.
Cô ấy liên tục cứu chữa động vật và cô ấy biết rằng cô ấy có số lượng động vật quá mức, nhưng cô ấy đến từ bờ Đông.
Cô ấy đến từ New Jersey.
Và hôm nọ, cô ấy nói với tôi, cô ấy nói: “Bạn biết đấy, tôi thích podcast của bạn, nhưng thỉnh thoảng bạn sẽ có những vị khách rõ ràng đến từ Bờ Tây và các bạn bắt đầu nói về những thứ rất là lý tưởng, như ở California, và tôi thì không thể nghe được những điều đó.” Tôi nói, tôi sẽ không nói tên cô ấy để bảo vệ quyền riêng tư, nhưng cô ấy đã nói: “Bạn biết đấy, tôi thực sự thích khi, ngay cả khi chủ đề nói về những điều hơi lý tưởng một chút, nếu người đó đến từ Bờ Đông, thì tôi kiểu như, bạn biết đấy, tôi tin những gì họ đang nói.” Và tôi nói, cô ấy tiếp tục: “Đúng vậy, bạn biết đấy, ở đó, bạn đang quan tâm đến cái này, cái kia.” Tôi nói: “Chà, ở New Jersey, bạn biết đấy, ngôn ngữ cũng giống như một loại vũ khí. Nó thực sự là một vũ khí.”
Vì vậy, tôi nghĩ rằng có những điều văn hóa địa phương như những người từ miền Trung Tây, với tôi, tôi không muốn, bạn biết đấy, kỳ thị, nhưng mỗi lần tôi đến miền Trung Tây, tôi phải nói rằng có một quy tắc ứng xử, mọi người thì rất lịch sự và thân thiện. Vì vậy, mức độ, loại mức độ độ lịch sự đó thì cao hơn rất nhiều so với, ví dụ, ở California. Ở California, có một số điều tuyệt vời khác mà thiếu ở nơi khác và ở Bờ Đông và vân vân. Nhưng đúng vậy, tôi nghĩ rằng người ta có thể tổng quát hóa quá mức, nhưng tôi nghĩ rằng lý do tôi đề cập đến điều này là vì có thể chúng ta đều cần chú ý một chút đến những thông điệp mà chúng ta đã tiếp thu trong gia đình và văn hóa của chúng ta khi lớn lên và tự hỏi bản thân xem mức độ hạnh phúc của chúng ta, hay sự thiếu hụt nó, có phải do một số chương trình hóa nào đó, bạn biết đấy, một cách thực sự là chương trình xã hội mà chúng ta đã tiếp thu, bởi vì tôi lớn lên trong một gia đình nơi mà khiếu hài hước cynic được khen thưởng và tôi đã học được theo thời gian phần nào nhờ những cuộc thảo luận với Jamil Zaki và những người khác, rằng tôi đang làm việc về điều đó, không phải tất cả hài hước của tôi đều là cynic, nhưng tôi không thích sự nghi ngờ. Nó làm tôi cảm thấy chán nản. Nó không cảm thấy tốt. Và tôi nhận ra rằng nó không cảm thấy tốt. Tôi yêu sự thích thú, nhưng tôi không thích sự nghi ngờ. Đó chỉ là con người của tôi. Và đối với những người cynic ở đó, thì được thôi, bạn hãy là chính mình. Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần chú ý đến kiểu như, điểm khởi đầu của chúng ta với những điều này. Vì có một số người như đang ngồi thực sự trong tình trạng không muốn bị đụng chạm và họ muốn không hạnh phúc. Đúng không? Chúng ta đang đến gần kỳ nghỉ lễ. Giống như Scrooge, đúng không? Và những người khác, họ không cảm thấy tốt. Họ muốn hạnh phúc. Một số người thực sự chỉ như, không lo lắng. Ý tôi là, ở Úc thì mọi thứ đều không lo lắng. Và họ nói gì ở Costa Rica, tôi luôn quên? Oh, “Pura vida.” Vâng. Nghĩa là gì? Nó giống như một loại cuộc sống tốt đẹp, bạn biết đấy, cuộc sống thư giãn. Mọi người chỉ đang nói với nhau, như, cuộc sống nên tuyệt vời như thế nào suốt cả ngày.
Vâng. Ý tôi là, tôi nghĩ bạn đang đề cập đến một vấn đề rất quan trọng, đúng không? Đó là, chúng ta có một điểm thiết lập hạnh phúc không? Và kiểu như, nếu có, nó đến từ đâu, đúng không? Trong ví dụ của bạn, bạn biết đấy, kiểu lớn lên với sự cynic và có những thông điệp kiểu như vậy. Và đó là một điều gì đó, bạn biết đấy, có thể là một vấn đề di truyền nào đó, đúng không? Bạn đã ở gần tất cả những người cynic và bạn học được cách làm điều đó, đúng không? Nhưng nó có thể thuộc về mặt di truyền. Có thể có một cái gì đó được lập trình sẵn, bạn biết đấy, cảm nhận tiêu cực của bạn hay điều gì đó tương tự. Vâng, chúng ta không có những câu trả lời tuyệt vời cho những điều đó. Nhưng thực sự là đúng rằng nơi chúng ta sống thực sự hình thành rất nhiều xu hướng của chúng ta mà quan trọng cho hạnh phúc. Chúng ta biết điều này từ những điều như, những điều liên quan đến nơi chốn mà bạn đã nói. Tôi nghĩ, bạn biết đấy, gia đình tôi ở miền Trung Tây và như, đúng vậy, hoàn toàn. Họ chỉ là những người tuyệt vời, tốt bụng và hạnh phúc nếu họ đang nghe ngay bây giờ. Kiểu như, tôi không biết. Tôi đang cố gắng tập luyện để giống như bạn. Họ thật tuyệt vời. Đúng không? Nhưng chúng ta cũng biết từ những điều còn lớn hơn, đúng không? Vì vậy, trong nhiều thập kỷ qua, Báo cáo Hạnh phúc Thế giới phối hợp với Khảo sát Gallup đã khảo sát sự hạnh phúc của người dân trên toàn thế giới, đúng không? Và họ đưa ra những sự khác biệt nhất quán về mặt quốc gia trong mức độ hạnh phúc. Hoa Kỳ là một quốc gia rất giàu có nhưng lại không hạnh phúc lắm. Chúng ta đứng khá thấp trong bảng xếp hạng, và thực tế là, trong Báo cáo Hạnh phúc Thế giới gần đây nhất, chúng ta đã giảm, như, dưới mười người đứng đầu, kiểu như, chúng ta đã có một sự giảm sút lớn lần đầu tiên. Chúng ta là những người hạnh phúc nhất. Người Scandinavians. Oh. Vậy thường thì là Đan Mạch. Mẹ kế của tôi là người Đan Mạch. Tôi thích đến Đan Mạch. Đúng rồi, Đan Mạch. Chính xác. Vâng, họ rất hạnh phúc. Vì vậy, họ thường có xu hướng hạnh phúc. Và vì vậy, chúng ta có thể đặt ra câu hỏi, sự khác biệt là gì? Có thể là, bạn biết đấy, gen Scandinavians tuyệt vời, có lẽ không. Thực ra là rất nhiều những thực hành văn hóa của họ, điều này xây dựng trên những điều mà chúng ta đang nói đến. Bạn biết đấy, hãy xem xét sự kết nối xã hội, đúng không? Số giờ làm việc ít hơn nhiều, vì vậy mọi người có thể về nhà và dành thời gian với gia đình. Có một nền văn hóa lớn về các câu lạc bộ, ví dụ, ở Đan Mạch, nơi mọi người đi ra ngoài và tham gia các hoạt động thể thao. Nhiều sự tập luyện, đúng không? Và cấu trúc là để có được sự tập luyện đó, đúng không? Như không ai mong đợi bạn phải ở lại nơi làm việc, vì vậy bạn có thể đi, bạn biết đấy, trượt tuyết hoặc đi chơi. Tôi sẽ nói rằng họ rất hiệu quả khi họ làm việc. Họ rất chuyên nghiệp. Ý tôi là, tôi rất ấn tượng với, như, mức độ thông minh và năng lực thực hiện trung bình của một ai đó. Người phục vụ của bạn ở Đan Mạch là một người phục vụ tuyệt vời, như, và thường thì họ có những điều rất thú vị để nói. Như, mức độ thành thạo và mức độ tập trung khi họ làm việc thì rất cao. Vì vậy, họ không chỉ như đang thư giãn cả ngày. Không, và tôi nghĩ, một phần, đó là một thái độ khác đối với công việc, rằng có thời gian cho công việc, nhưng bạn không để công việc của bạn kiểu như, lan ra những thứ khác. Có một người phụ nữ, Helen Russell, người đã viết một cuốn sách về hạnh phúc ở Đan Mạch, hoặc cái gì đó tương tự như Hạnh phúc Đan Mạch, tôi nghĩ đó là tên của cuốn sách.
Và cô ấy có một câu trích dẫn như thế, cô ấy đang nói chuyện với mọi người ở Đan Mạch, và thường có một điều xảy ra là giám đốc của bạn phải nói chuyện với bạn tại nơi làm việc và đưa ra phản hồi. Và một phần là vì bạn không rời khỏi công việc đúng giờ, bạn ở lại làm thêm giờ. Họ muốn có một cuộc trò chuyện với bạn, kiểu như, có vấn đề gì với bạn? Tại sao bạn không thể hoàn thành công việc trong một khoảng thời gian hợp lý? Điều này, một lần nữa, với tai nghe người Mỹ thì sẽ như, cái gì, giám đốc của bạn sẽ không bao giờ nói điều đó. Tôi thích điều đó. Tôi thích điều đó. Nhưng đó là điều xã hội.
Tuy nhiên, sự hạnh phúc ở cấp độ quốc gia cũng bị ảnh hưởng bởi một số mô hình suy nghĩ mà chúng ta đã nói đến, như là người Scandi mà, bạn biết đấy, ngay cả khi thời tiết lạnh và tối không giống như ở California với bạn bây giờ, họ tìm thấy niềm vui trong những khoảnh khắc nhỏ bé. Ý tưởng về “hygge”, phải không, H-Y-G-G-E, hygge, nơi bạn cảm nhận được độ ấm của tách cà phê hoặc có những ngọn nến hay những thứ tương tự, đó là một xã hội thực sự tập trung vào sự hiện diện theo cách rất phong phú. Tôi yêu điều đó. Như tôi đã nói, cha tôi là người Latin, ông đến từ Argentina, và ông đã kết hôn với một phụ nữ Đan Mạch. Và tôi nghĩ rằng phần lớn cuộc sống của họ là về việc trân trọng và tìm thấy niềm vui từ những điều nhỏ bé này, những điều hàng ngày. Tôi nghĩ, dám nói như vậy, tôi nghĩ đó là một trong những điểm tương đồng chính của họ. Tôi biết chắc chắn có những điểm khác, nhưng đó là một điểm tương đồng lớn.
Tôi nghĩ, bạn biết đấy, lớn lên ở Hoa Kỳ, tôi đã có phần nội tâm hóa ý tưởng rằng, bạn biết đấy, bạn phải tự tìm ra bạn là ai và làm những điều vĩ đại, đúng không? Đó là thông điệp mà tôi đã nội tâm hóa. Phần nào đó đến từ trường trung học tôi đã học, là một trường trung học cực kỳ cạnh tranh và kiểu người mà tôi thường xuyên từ bao quanh mình, nhưng đúng, tôi nghĩ với một số người trong chúng ta, nỗ lực là học để trân trọng những điều nhỏ bé. Có một con chó, và chúng ta phải nói về chó, vì bạn thực sự đã nghiên cứu về chó, một cách toàn diện. Chó và các loài linh trưởng không phải con người trong môi trường tự nhiên, và cả những loài linh trưởng cổ điển khác, con người. Bạn biết đấy, mọi người nói về việc chó chỉ hiện diện. Chúng không nghĩ về quá khứ, chúng không nghĩ về tương lai. Tôi muốn thách thức điều đó chỉ trong một giây, đây không phải là cái nhìn bi quan của tôi, mà là nhà khoa học trong tôi, và tôi thật sự tò mò, làm thế nào chúng ta biết rằng chó không nghĩ một chút về quá khứ hoặc về cuộc đi dạo mà chúng sẽ tham gia vào chiều hôm đó? Chúng ta có biết không? Ý tôi là, chúng có một vỏ não trước trán có thể dự đoán các điều. Chúng có hệ thống trí nhớ, chúng có hồi hải mã trong vỏ não có thể nhớ những điều. Vậy, làm thế nào chúng ta biết rằng con chó của chúng ta không ngồi đó, bạn biết đấy, đúng, đang cố gắng tận dụng càng nhiều ánh nắng trên bụng của chúng qua cửa sổ, nhưng có thể chúng đang nghĩ như, “Chà, họ sẽ hoàn thành việc gì đó để chúng ta có thể ra ngoài và chơi bóng?”
Vâng, đó là một câu hỏi khó. Đó là một câu hỏi khó. Tôi mean, tôi nghĩ đó là một điều mà bất kỳ chủ chó nào cũng thực sự đã đặt ra, đúng không? Ý tôi là, tôi đã nghĩ về câu hỏi này thực sự nhiều hơn về những con khỉ, đúng không, mà, bạn biết đấy, chúng ta có thể tranh cãi về thần kinh học chó, và chúng có một số thứ đó, nhưng như, chúng có chút khác biệt, như là, những cái não như quả óc chó chứ không phải như, linh trưởng và ngũ cốc. Vâng, chó có, tôi sẽ chỉ nói rằng, đầu tiên, chó có, theo như tôi biết, một trong những sự khác biệt kích thước cơ thể khác thường trong một loài động vật, vì vậy Chihuahua và Great Dane. Tôi nghĩ đó là lượng IGF-1 điều chỉnh kích thước cơ thể ở chó. Đó là một bìa đẹp của Tạp chí Khoa học mà chúng tôi có thể đặt liên kết để thấy một Chihuahua và một Great Dane, và nó chỉ như, “Wow, cùng một loài.” Chúng có não tương đối nhỏ so với kích thước cơ thể của chúng, cho dù thế nào đi nữa. Và nếu bạn nhìn vào những gì mà não đang làm, rất nhiều trong số đó là cảm giác. Ý tôi là, rất nhiều là về khứu giác, đúng không? Nó không phải là suy nghĩ sâu xa về những gì mà chúng ta có, như là, đã mở rộng rất nhiều trong não linh trưởng, bạn biết đấy. Không có nhiều vỏ não trước trán. Không có nhiều vỏ não trước trán. Những thứ ngay đằng sau trán của bạn, mọi người, là phần cho phép bạn nói, “Shh,” với những thúc giục của bạn, để làm dịu những thúc giục của bạn, kiềm chế chúng, và cũng là việc học và lập kế hoạch phụ thuộc vào ngữ cảnh. Vậy phải làm gì, phải nói gì, không nên làm gì, không nên nói gì trong một môi trường nhất định, có rất nhiều trong bộ não của bạn về điều đó được điều khiển bởi cái gọi là chức năng điều hành, loại nhạc trưởng của tất cả mọi thứ. Và bạn đang nói rằng chó có một bất động sản khá hạn chế ở đó. Chúng bị hạn chế. Và nếu bạn nghĩ về những gì mà bất động sản đó làm, nó có thể làm cho việc “shh”, nó có thể đưa bạn ra khỏi khoảnh khắc, nhưng chúng có những phần liên quan gần gũi, như là thứ vỏ não gần đó đang làm nhiều công việc của việc suy nghĩ về các sự kiện trong quá khứ, suy nghĩ về những gì mà người khác đang nghĩ, suy nghĩ về những điều phản kháng, như là không… Đây là những gì con người đang làm. Đây là những gì con người đang làm, như là phiên bản lớn của con người của điều này, phải không? Và đây là những điều mà khiến chúng ta gặp rắc rối khi đến việc hiện diện. Tôi nghĩ rằng chú chó đang đi xung quanh, nó như, bạn biết đấy, tôi không biết nó đang ngửi gì, như, “Trụ nước, trụ nước, trụ nước, trụ nước,” bạn biết đấy, như là chó, chó, người, người. Và tôi nghĩ nó đang ở đó vì nó không có nhiều mạch điện để như, “Ồ, trụ nước này không hoàn toàn tốt bằng trụ nước khác mà tôi đã ngửi trước đó.” Như là, “Bob, con chó khác, sẽ nghĩ gì về trụ nước này ngay bây giờ?” Tôi nghĩ… Hoặc chúng vẫn đang cười về cái gì đó từ sự cố ở công viên chó hai tuần trước, đúng không? Chính xác. Rất nhiều tương tác tiêu cực của con người là như con người trao đổi thông tin tốt và xấu về những con người khác. Ôi, hoàn toàn. Đó là cơ sở của nó. Không phải tất cả, nhưng rất nhiều trên mạng xã hội. Vâng.
Như là, thông tin khác mà chúng ta có là chúng ta đang suy nghĩ về những thông tin khác mà mọi người có về chúng ta, đúng không?
Bạn biết đấy, kiểu như bạn cùng phòng.
Khi thực tế chúng ta không có ý tưởng gì về những gì người khác đang nói.
Chính xác, chính xác.
Vâng.
Và vì vậy, bạn biết đấy, tôi thường nghĩ về điều này, trong các vòng tròn Phật giáo, có một cuộc thảo luận về “tâm khỉ”, mà họ nói đến phần tâm trí của bạn mà khi bạn cố gắng hiện diện và tập trung vào khoảnh khắc, đặc biệt là trong những thực hành như thiền, thì nó lại chạy đi đâu đó.
Đó là tâm khỉ của bạn đang chạy đi và bạn cần phải kéo nó lại bằng đuôi hoặc cái gì đó.
Và tôi luôn nghĩ rằng điều đó là một sự xúc phạm không cần thiết đến khỉ vì cảm giác của tôi là ít nhất những con khỉ Rhesus, đây là một loài mà tôi đã làm việc cùng, chúng có vẻ giống như chó hơn là con người.
Vâng.
Tôi làm việc với một nhóm khỉ ở một khu vực thực địa gọi là Cayo Santiago.
Đó là một hòn đảo ngoài khơi Puerto Rico và là nơi sinh sống của một nghìn con khỉ Rhesus tự do.
Vì vậy, chúng tôi có thể thực hiện các nghiên cứu và chỉ đi bộ xung quanh với những con khỉ này, chúng sống tự do và bạn có thể thấy chúng, đôi khi ngồi gần một con khỉ khác đang ngồi nhìn ra biển và chỉ ngồi đó.
Và tôi nghĩ, tôi cá rằng điều đang diễn ra trong đầu nó không phải là phiên bản tâm khỉ của con người nơi nó nghĩ, “Thế còn biển này thì sao?
Khi nào tôi phải về nhà?
Tôi phải nấu ăn gì đó.
Ôi, chồng tôi đã nói gì với tôi?
Ôi, không phải rồi.
Tôi nghĩ phiên bản của khỉ chỉ đơn giản là biển.
Biển.
Nó chỉ ở đó.
Hay tốt hơn nữa, như Costello, tôi từng nhìn anh ta và nghĩ, “Điều gì đang diễn ra trong cái não đó?”
Của anh.
Và rồi tôi nhận ra có thể là, và đây là một nhà sinh lý thần kinh.
Tôi không coi mình là một nhà sinh lý thần kinh, nhưng tôi đã thực hiện một số, chắc chắn một số lượng khá lớn các ghi âm từ não sống.
Và tôi đoán hầu hết những gì ở đó là những gì chúng ta gọi là hash.
Không phải là ma túy, mà chỉ đơn giản là tiếng trắng nền.
Đó là âm thanh bạn nghe trên màn hình âm thanh khi không có tín hiệu sạch nào để so sánh.
Tôi đoán nó chỉ là hash mà thôi.
Tôi tự hỏi liệu thuật ngữ tâm khỉ, thì đây, tôi sẽ nói thẳng.
Tôi luôn nghĩ rằng tâm khỉ là hình ảnh một chú khỉ nhỏ swinging từ cây này sang cây khác và rằng đó là tính từ được chồng lên não người.
Vì vậy, xin lỗi tôi.
Đó là động từ của chú khỉ đang di chuyển được biến thành một tính từ, một đánh giá về não người.
Nhưng thật là buồn nếu bạn là một con khỉ.
Như tôi nghĩ nếu khỉ có vỏ não trán và nói chuyện với chúng ta, thì sẽ giống như, “Đừng đổ lỗi cho chúng tôi vì điều đó, giống như, đó là phần não của con người.”
Có gì giống như não chim?
Vâng, chính xác.
Bạn không phải là người thực sự đánh giá cao những loài chim săn mồi và những loài chim lặn.
Hãy nghĩ về những tính toán mà những loài chim lặn phải thực hiện, chúng phải điều chỉnh cho chỉ số khúc xạ của nước.
Vì vậy, nơi chúng thấy cá không phải là nơi cá thực sự đang ở.
Và bạn biết đấy, vì vậy khi mọi người nói não chim, tôi lại nghĩ, “Ô, đừng khiến tôi phải bắt đầu về nhận thức của họ.”
Những gars đó là thông minh nhất, vâng, những gars thông minh nhất mà tôi từng thấy.
Nhưng bạn đang khiến tôi nhận ra, tôi luôn nghĩ khỉ Rhesus, mà là loài linh trưởng thế giới cũ giống như chúng ta, chúng giống như chúng, rằng chúng có một lượng lớn tài sản vỏ não trước trong não của chúng để chúng có thể suy nghĩ và lập chiến lược và lên kế hoạch, có nghĩa là, nếu một người chỉ xem một tập của bộ phim Netflix đó mà tôi yêu thích, đó là Chimp Empire, có rất nhiều thứ nói về ai là người có quyền lực và rồi họ sẽ liên minh và sau đó họ sẽ chờ một vài ngày cho đến khi một con bị thương và rồi họ sẽ không tắm rửa cho con kia và bùm, có một điều rõ ràng, ý tôi là, rất phức tạp, đó là cờ vua không phải là cờ cho linh trưởng thế giới cũ.
Tôi nghĩ có thể có một sự khác biệt lớn giữa những gì tinh tinh đang làm, ý tôi là, chúng là gần nhất, bạn biết đấy, liên kết với bonobo là người thân gần nhất sống, bạn biết đó là gì, khoảng 30 triệu năm, bạn biết đó không phải là lâu, đúng không?
Trong khi khỉ Rhesus thì khá xa, đúng không?
Tôi nghĩ có thể có rất nhiều điều đã xảy ra ở giữa và chúng tôi biết điều đó không nhất thiết từ sinh lý thần kinh vì thật khó để đặt những câu hỏi phức tạp về sinh lý thần kinh với động vật, bạn không thể đưa chúng vào fMRI khi chúng đang hành xử dễ dàng như bạn có thể với một con người, nhưng chúng tôi biết điều đó từ các nghiên cứu về nhận thức xem xét những thứ như, bạn biết đấy, khỉ Rhesus giỏi đến mức nào trong việc tiếp thu quan điểm, khi mà họ có thể tiếp nhận niềm tin của người khác, biết rằng, ô, ai đó đang nghĩ một điều gì đó khác với điều tôi đang nghĩ và chúng không giỏi lắm về điều đó.
Chúng thực sự sử dụng quan điểm của riêng mình để đưa ra đánh giá khá tốt.
Cùng điều đó khi chúng tôi xem xét các trường hợp như suy nghĩ phản thực tế, bạn biết đấy, bạn có cảm thấy tiếc nuối về một kết quả mà bạn không đạt được, đúng không?
Một điều mà khỉ Rhesus thấy khó khăn, đúng không?
Vì vậy, có vẻ như chúng rất giỏi trong việc lập kế hoạch một cách tinh vi trong khoảnh khắc hiện tại, đúng không?
Bạn biết đấy, bạn và tôi đang nói chuyện ở đây ngay bây giờ, nếu bạn đang xem video, bạn có thể thấy tôi có một cái cốc, như tôi có thể đang lên kế hoạch để nhấc cái cốc lên, đúng không?
Nhưng cái cốc ở đây, mọi thứ, tôi không đang mô phỏng cái gì nếu điều này là một ly martini tuyệt vời, đúng không?
Đó là loại điều mà có lẽ con người có thể làm rất tốt, nhưng một con khỉ thì không thể.
Vì vậy, chúng có thể lập kế hoạch và thực hiện những hành động bước tiếp theo khi có một thế giới xung quanh mà chúng trải nghiệm, nhưng chúng không thể mô phỏng những thế giới hoàn toàn khác.
Và điều đó bao gồm cả những thứ phức tạp đang diễn ra trong đầu của người khác.
Vì vậy, chúng giỏi trong việc lập kế hoạch ngắn hạn.
Đoạn văn này phù hợp với những gì một người bạn của tôi, người nghiên cứu hành vi của khỉ macaque, đã nói với tôi, đó là bạn có thể thiết lập một thí nghiệm thực sự đẹp, phức tạp, lý tưởng trên giấy, trong đó con khỉ sẽ cho bạn biết về một đặc điểm quan trọng nào đó của cách hoạt động của bộ não liên quan đến kinh tế hành vi hay gì đó tương tự. Nhưng sau đó bạn nhận ra, hoặc con khỉ nhận ra, dù nó không nhận thức được điều này, là bất kể điều gì xảy ra, chúng sẽ nhận được phần thưởng 50% thời gian trung bình, và chúng chỉ việc nhấn vào cần gạt hoặc đưa ra câu trả lời nhanh nhất có thể. Vì vậy, chúng sẽ nhận được khẩu phần thưởng của ngày hôm đó, và đó là kết thúc ngày hôm đó. Và vì vậy, chúng không lừa dối, chúng chỉ như kiểu: “Tại sao tôi phải làm việc chăm chỉ hơn điều này để thực sự thực hiện thí nghiệm mà bạn muốn tôi thực hiện?”
Và vì vậy, điều mà nhiều nhà nghiên cứu hành vi động vật trở thành chính là những người huấn luyện khỉ. Ồ, đúng vậy. Ý tôi là, điều gây khó khăn cho cuộc sống của mọi nhà nghiên cứu động vật, cho dù bạn thử nghiệm với chó, khỉ, động vật gặm nhấm, hay bất cứ thứ gì khác, chính là những gì được gọi là thiên kiến bên. Thiên kiến bên là gì? Nó có nghĩa là bạn đang cho một con vật một lựa chọn giữa A và B. A ở bên trái, B ở bên phải. Và thay vì suy nghĩ qua những điều phức tạp này, điều mà bạn muốn chúng suy nghĩ, chúng chỉ như kiểu: “Cứ thế đi, A, bên trái, tôi sẽ đi bên trái, bên trái, bên trái, bên trái.” Và bạn thì như kiểu: “Không, tôi biết bạn nhận được phần thưởng 50% thời gian, nhưng tôi có một câu hỏi thực sự sáng tạo mà tôi muốn bạn chú ý,” và chúng thì không quan tâm. Chúng không quan tâm ư? Chà, chúng…
Hoặc là chúng nhận được phần thưởng đủ ở mức 50% mà bạn phải làm điều gì đó giống như những gì các nhà nghiên cứu trong lĩnh vực này, tôi có nghĩa là, bây giờ chúng ta đang đi sâu vào vấn đề được gọi là phá vỡ thiên kiến bên. Chúng tôi như kiểu: “Không, tôi sẽ cho phần thưởng nhiều hơn ở B. Nếu bạn chỉ đi bên trái, thì tôi sẽ cho phần thưởng nhiều hơn ở bên phải.” Chúng tôi di chuyển chúng và các thứ, nhưng thường thì có vẻ như những con khỉ đang huấn luyện chúng tôi nhiều hơn là chúng tôi đang huấn luyện chúng. Vì vậy, tôi thích điều đó một chút. Tôi thú nhận chỉ một chút thôi. Chỉ một chút xíu.
Ý tôi là, tôi sẽ chia sẻ một nghiên cứu để chỉ ra quan điểm này và khả năng của chúng. Chúng tốt khi nói đến cái gì đó đang diễn ra ở đây và bây giờ, phải không? Chúng tôi đã thực hiện những nghiên cứu trên một hòn đảo, mà liên quan đến việc cho khỉ xem một số thức ăn, và chúng tôi đã có những quả cà tím trong một cái hộp mà chúng tôi khiến cho những con khỉ phải nhìn vào vì nhiều lý do khác nhau. Chúng tôi không thể tìm được một con khỉ để thử nghiệm. Trên hòn đảo này, bạn phải đi bộ quanh cho đến khi tìm thấy một con khỉ thư giãn và bất cứ điều gì. Chúng tôi đã đi bộ quanh toàn bộ hòn đảo. Nó mất rất lâu. Khi trở về vị trí xuất phát của chúng tôi, có một quả cà tím đang nằm ở đó. Chúng tôi như kiểu, “Quả cà tím đó từ đâu mà có?” Nó có dấu cắn trên đó. Chúng tôi như kiểu, “Làm thế nào mà lại như vậy?” Thì ra, “Chờ đã. Chắc chắn có ai đó đã lấy quả cà tím của tôi.” Chúng tôi như kiểu, “Vậy làm cách nào mà điều đó xảy ra?” Chúng tôi đã chú ý đến những con khỉ suốt thời gian. Chúng tôi nhận ra là: “Không, không, không. Chúng chắc chắn đã lấy nó khi chúng tôi…” Có lẽ chúng tôi đã đặt xuống một chút, và chúng đã lấy nó. Chúng tôi không thả nó xuống. Chúng tôi nhận ra rằng: “Ôi, không chỉ chúng khéo ăn khéo nói, mà chúng còn biết nếu chúng tôi đang nhìn vào nó.” Nhìn là điều mà tất cả các loài động vật đều chú ý đến. Đây là điều mà ngay cả côn trùng cũng chú ý đến. Đó là lý do tại sao chúng có những kiểu đánh dấu trông giống như mắt để tránh bị chim ăn.
Việc theo dõi ánh nhìn thực sự rất phổ biến, nhưng điều đó khác với việc con khỉ nghĩ, “Tôi cá là người đó không nhìn.” Có lẽ nó như kiểu: “Không có mắt. Tôi có thể lấy nó.” Nếu bạn nhìn một cách tinh vi hơn, chúng không giỏi về việc đó. Đây là một trường hợp khác để nhận ra rằng: “Ôi, những con khỉ thực sự thông minh hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ, và có thể cả chúng ta cũng vậy.” Vâng. Điều mà chúng tôi đang nói đến là chúng giỏi trong việc tìm ra các quy tắc cơ bản, thậm chí có thể lên đến cấp độ mà bạn gọi trong lập trình máy tính là cổng AND. Nếu cái này và cái kia đang diễn ra, thì tôi sẽ đi bên phải. Nếu cái đó và cái kia không xảy ra, thì tôi sẽ không làm gì cả. Nếu cái đó và một lựa chọn thứ ba đang diễn ra, thì tôi sẽ đi bên trái. Nếu cả ba điều đó đều xảy ra, thì không quan trọng. Chúng có thể tìm ra khoảng hai hoặc ba cấp độ của các cổng AND. Điều mà chúng không thể làm là mô phỏng tất cả các tình huống khác nhau đó. Ý tôi là, điều tuyệt vời về việc là con người là tôi có thể tưởng tượng bất kỳ kịch bản nào. Hãy tưởng tượng khoảng 700 người nghe podcast nhảy lên cái bàn này ngay bây giờ. Hãy tưởng tượng nếu cái bàn có màu cam. Hãy tưởng tượng nếu bạn là, tôi không biết, một podcaster khác hoặc bạn là Malcolm Gladwell hay bất cứ ai khác. Tôi đang có thêm tóc và tôi có thể mô phỏng tất cả những điều khác nhau vô hạn này để cố gắng lập trình điều đó thật khó, nhưng điều này đến với chúng tôi như những con người trong vài giây. Nó nhanh đến mức. Đây là điều mà chúng tôi sử dụng mọi lúc. Thật lòng mà nói, đây là cơ sở của hạnh phúc của chúng tôi.
Hãy nhìn vào thế giới hư cấu mà chúng tôi tham gia. Chúng tôi luôn chú ý sâu sắc và kỹ lưỡng đến những thế giới hư cấu. Tôi đã quan tâm nhiều hơn đến một số thế giới hư cấu hơn là đến các thành viên trong gia đình của mình. Xin lỗi các thành viên trong gia đình. Nhưng điều đó là đúng. Khi bạn đọc một cuốn tiểu thuyết và bạn như kiểu: “Tôi đang khóc, tôi đang khóc hết nước mắt, tôi đang cổ vũ cho những người mà tôi biết là hoàn toàn được tạo ra,” vì bộ não của chúng tôi chỉ cần lặn mình vào những thế giới giả tưởng, những thế giới thay thế này một cách dễ dàng và nhanh chóng, mạnh mẽ. Tôi chắc chắn muốn tiếp tục theo hướng mà chúng tôi xây dựng hạnh phúc của mình, nhưng tôi chỉ muốn đảm bảo rằng tôi hỏi lại về những con chó. Hãy làm điều này vì tôi biết điều này rất nguy hiểm về mặt chính trị, nhưng hãy nói về vấn đề chó và mèo. Chị gái tôi yêu mèo. Tôi không ghét mèo, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích chúng. Tôi từng thuê một nơi có một con mèo lớn. Tôi nghĩ đó là một trong những con mèo maine coon. Tên của nó là Baloo. Chúng về cơ bản là chó. Nó thực sự giống như một con chó. Costello có một số phẩm chất giống mèo. Nó chỉ muốn nằm dài cả ngày.
Anh ấy thực sự có thể di chuyển như một con chó, nhưng hầu hết thời gian anh ấy lại giống như một con mèo ở nhà và điều đó làm tôi cảm thấy khó chịu. Bạn nghĩ điều đó là gì? Có những người thích mèo và có những người thích chó. Tôi chắc chắn thuộc về phía chó, nhưng một trong những lý do tôi yêu thích chó là tôi nghĩ chúng luôn sống trong hiện tại, nhưng chủ yếu là vì tình yêu vô điều kiện mà chúng mang lại. Bạn nghĩ điều này, cái sự thích mèo hay chó, là gì? Mèo cũng có thể sống trong hiện tại. Chúng không lập kế hoạch lâu dài, và nếu có, chúng cũng không thực hiện những kế hoạch đó. Tại sao một số người cảm thấy mèo giống như những con vật xấu xa đang âm thầm chống lại họ, trong khi một số người lại thích mèo? Đúng vậy. Tôi nghĩ rằng họ không có dữ liệu tốt về điều đó, nhưng cảm giác của tôi là nó quay trở lại ý tưởng về tình yêu vô điều kiện. Nếu bạn là loại người thèm khát tình yêu vô điều kiện, bạn sẽ trở nên giống như là người yêu chó hơn. Đúng vậy. Nhưng nếu bạn thích… Cái gì mà cháu gái bạn đã nói? Vâng, cháu gái tôi. Đúng rồi. Cháu gái bạn đã nói gì? Không, đừng làm phiền tôi. Cô ấy thường giơ ngón tay lên. Đúng vậy. Mèo thì khá giống như kiểu đừng làm phiền tôi. Trừ khi chúng ta nói rằng chúng ta sẽ đi ăn kem, thì sẽ không có kiểu đừng làm phiền tôi, và tôi nhớ… Tôi vẫn thấy vui khi nghĩ về điều đó. Cô ấy đã có một tinh thần mạnh mẽ từ khi còn nhỏ. Bạn có thể thích mèo vì mèo rất giống với kiểu đừng làm phiền tôi. Tôi nghĩ điều này… Ồ, không. Không. Tôi không muốn nuôi mèo. Tôi nghĩ việc loại bỏ kiểu đừng làm phiền tôi có thể là một trong những giai đoạn cuối cùng của sự tiến hóa và thuần hóa chó, và tôi biết điều này vì trong công việc với chó, chúng tôi cũng đã thực hiện một số công việc thú vị với Dingo, những con chó hoang của Úc. Chúng tôi không biết rõ lịch sử của chúng. Cảm giác của chúng tôi là những con chó đó đã rất gần gũi với con người, khá dung thứ cho con người, nhưng không hoàn toàn như Costello về mối liên kết. Một trong những điều tuyệt vời, chúng tôi đã tương tác với một nhóm tại một trại bảo tồn cho Dingo ở Úc, một trong số ít nhóm Dingo thuần chủng trên thế giới mà chúng tôi có cơ hội làm việc và nhưng chúng tôi phải thực hiện công việc của mình tại những trạm kiểm lâm. Chúng tôi vào và giúp dọn dẹp với Dingo và những thứ tương tự. Mỗi buổi sáng, bạn sẽ ra ngoài và cho Dingo ăn, đó là những con gà lớn, và chúng chỉ… Ý tôi là, chúng chỉ ăn thịt gà sống, chứ không phải gà sống, nhưng chúng chỉ cắn một cái là xong, xương cả vào, và bạn sẽ như “Wow.” Ngay sau đó, chúng muốn như “Này, đẩy vào tôi. Hãy nice.” Nó giống như một con mèo trong bước đi tốt nhất của nó, nhưng sau một thời điểm nào đó, chúng chỉ như “Không, tôi sẽ dừng lại.” Chúng có ý chí riêng của mình theo một cách thật kỳ diệu. Nó thật sự cảm giác như mèo. Tôi như, “Bạn trông như một con chó, nhưng hành vi của bạn thì lại giống mèo rất nhiều.” Tôi không biết. Không có nhiều nghiên cứu vĩ đại về điều này. Sẽ thật tuyệt nếu tìm ra điều này, nhưng cảm giác của tôi là sự khác biệt giữa những người yêu chó và người yêu mèo có thể là tỷ lệ tình yêu vô điều kiện với không làm phiền mà mọi người thích. Thật thú vị. Tôi thích nghĩ rằng chúng ta không đã đi quá xa khỏi chủ đề trong cuộc thảo luận về hạnh phúc của mình, vì chúng tôi rõ ràng rất thích thú về điều này, và hy vọng mọi người cũng vậy, đó là chúng ta nghĩ về những kiến trúc não khác nhau và những khả năng khác nhau mà những kiến trúc não khác nhau có giữa các loài. Và thực tế là chúng ta sống ở gần nhau như một số loài này thật kỳ diệu. Khi tôi lớn lên, không phải ai cũng có chó trừ khi họ có không gian cho nó. Giờ tôi cảm thấy như chó ở khắp nơi. Đúng vậy. Ý tôi là, đó là một ngành công nghiệp tỷ đô khổng lồ để có chó, và điều đó đặt ra một câu hỏi khiến chúng ta quay trở lại một số công việc về hạnh phúc, đó là, liệu đó có phải là một ý tưởng tốt không? Tất cả những người này đang đầu tư thời gian, năng lượng và không gian của họ cho chó. Bạn có thể hỏi câu hỏi, liệu chúng có làm chúng ta hạnh phúc hơn không? Chúng có không? Và tôi biết chúng có. Vâng, tôi sẽ không làm mọi người thất vọng, nhưng sau đó chúng tôi đã giết chết những người yêu mèo trong thế giới chó mini. Không, chó nói chung và thú cưng nói riêng, cuối cùng làm cho chúng ta hạnh phúc hơn. Những người nuôi thú cưng thống kê là hạnh phúc hơn. Và tôi nghĩ điều đó là vì một vài lý do dựa trên những gì chúng tôi vừa nói. Lấy mô hình hành vi quan trọng, đó là kết nối xã hội. Chắc chắn, chó tự cung cấp kết nối xã hội đó. Chúng tôi vừa nói về việc chúng tác động đến hệ thống chăm sóc của bạn và những thứ tương tự, nhưng khi bạn nói về những tương tác của mình với bulldog, bulldog, cụm từ mà bạn đã sử dụng ở đó là gì? Khi bạn thấy một con bulldog và bạn nói bulldog gì đó. Khi tôi thấy ai đó có một con bulldog, tôi chỉ nói, xin lỗi, có thuế bulldog. Ôi, đúng rồi, thuế bulldog, xin lỗi. Và sau đó tôi vuốt ve con bulldog của họ. Đúng, tốt. Để tôi quay lại. Và nếu bạn sẽ gặp một con bulldog, hãy hiểu rằng hình dáng của chúng giống như thùng bia, vì vậy chúng không thể gãi ngứa ở phía sau. Nếu bạn gãi ở đó, chúng sẽ như, cảm ơn bạn, vì điều đó thật khủng khiếp. Nó giống như có một chỗ ngứa ở giữa lưng mà bạn không thể với tới. Vì vậy, bạn thực hiện thuế bulldog và bạn có được một kết nối xã hội đẹp với bulldog, nhưng tôi đoán rằng, vì bạn đang sử dụng ngôn ngữ, bạn cũng sẽ kết nối với người đó. Bạn có thể nói, ôi trời, nó tên là gì? Ồ, khi nào bạn có được nó? Blah, blah, blah. Đó là nói chuyện phiếm tại quán cà phê, đúng không? Đó là thực hiện các thí nghiệm Nick Epley mà chúng tôi vừa thảo luận trước đó. Thú cưng cuối cùng đem đến cho chúng ta kết nối xã hội. Và một trong những lời khuyên nếu bạn cảm thấy cô đơn là hãy nuôi một con vật, không chỉ để con vật sẽ mang lại cho bạn một chút thoải mái, mà đặc biệt là với chó, bạn có thể dắt nó đi dạo và sau đó mọi người sẽ nói chuyện với bạn. Dễ dàng hơn nhiều để kết nối với mọi người khi bạn có chó. Vì vậy, kết nối xã hội là rất quan trọng.
Điều thứ hai là, đặc biệt là đối với chó, mọi người đang làm gì?
Họ đang ra ngoài và đi dạo đúng không?
Vì vậy, có một số người trước đây không có nhiều hoạt động thể chất hoặc ít nhất là đang có những buổi đi dạo cần thiết cho chó của họ.
Và ngay cả khi họ không chọn làm điều đó cho bản thân, họ thường chọn làm cho chó của họ.
Vì vậy, họ có được sự tập thể dục, điều đó tốt cho sức khỏe thể chất và chúng ta chưa nói đến điều này, nhưng nó cực kỳ tốt cho hạnh phúc.
Phân tích y tế cho thấy nửa giờ tập thể dục cardio mỗi ngày có tác dụng giống như thuốc chống trầm cảm trong việc giảm các triệu chứng trầm cảm.
Vì vậy, chỉ cần đi dạo với chó của bạn là tuyệt vời.
Nhưng hơn thế nữa, tôi nghĩ chúng giúp thay đổi cách của chúng ta suy nghĩ, đúng không?
Điều này cũng đúng với chó, tôi nghĩ, và mèo, đúng không?
Như bạn đã nói, chúng ta đang tự hỏi chúng đang làm gì.
Đôi khi nếu chúng đang ngồi đó và chúng ta chỉ đang vuốt ve chúng, điều chúng ta đang làm là chúng ta ngồi đó và vuốt ve chúng.
Vì vậy, chúng mang đến cho chúng ta những trải nghiệm cảm giác tuyệt vời và tôi nghĩ chúng làm cho chúng ta hiện diện hơn một chút, đặc biệt khi chúng ta tương tác với chúng.
Bạn biết đấy, chúng ta đang tương tác với chó của chúng ta trừ khi bạn đang chụp ảnh Instagram của chó.
Nhưng thường thì khi bạn chơi với chó hoặc bất cứ điều gì khác, bạn chỉ có mặt ở đó.
Bạn không dùng điện thoại của mình.
Bạn chỉ đang trải nghiệm cuộc sống một cách chánh niệm với chó của bạn.
Tương tự như khi bạn nói về chuyến đi của bạn, bạn biết đấy, một phần điều này có thể đưa bạn vào khoảnh khắc hiện tại, đặc biệt nếu bạn gái của bạn đang làm việc, đó là chó đã tương tác với bạn.
Vì vậy, những chú chó giúp chúng ta không phải vì chúng có khả năng tự nhiên gây hạnh phúc.
Chúng giúp chúng ta thực hiện những hành vi tốt hơn để có được hạnh phúc, những kiểu suy nghĩ tốt hơn cho hạnh phúc và chúng thật sự mang lại niềm vui.
Vì vậy, chúng cũng mang đến cho chúng ta một chút cảm xúc tích cực.
Tôi yêu tất cả những điều đó.
Chỉ muốn nhấn mạnh một chút về ý tưởng rằng chúng có thể là cầu nối cho sự kết nối xã hội.
Điều đó thật sự mạnh mẽ.
Một người bạn của tôi từng hút thuốc lá, nhưng giờ thì không còn nữa.
Thật vậy, tôi nhớ khi tôi là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ ở Stanford, chủ yếu là các nghiên cứu sinh nước ngoài, nhưng họ thường tụ tập bên ngoài và có những khoảng thời gian nghỉ hút thuốc.
Giờ thì bạn không được phép hút thuốc trong khuôn viên trường y và tôi nghĩ cũng có thể không được phép trong khuôn viên chính.
Hầu hết các nơi không cho phép bạn hút thuốc vì khói thuốc lá thứ hai, bất kể trường hợp nào.
Nhưng anh ấy đã nói với tôi, bạn biết đấy, trước đây, trước khi mọi người biết hoặc hoàn toàn thấm nhuần mức độ nghiêm trọng của việc hút thuốc, việc xin một điếu thuốc hoặc chia sẻ một điếu thuốc bên cạnh nhau là cách mà mọi người tương tác một cách bình thường, không chỉ ở bên ngoài quán bar, không chỉ để gặp gỡ các bạn tình tiềm năng, v.v.
Nhưng đó chỉ là, nó là một cây cầu, bạn biết đấy, bạn có thể đến gần ai đó, như là, bạn biết đấy, người ta gọi là xin một điếu thuốc, như bạn xin một điếu thuốc hoặc nếu ai đó đang hút thuốc, bạn đi đứng bên họ và cũng hút cùng.
Và như vậy, đây là một thói quen rất hại cho sức khỏe, nhưng nó đã gần như là một chất bôi trơn xã hội.
Đúng vậy.
Nó cũng mang lại cho bạn một hành vi khác mà chúng ta biết là rất quan trọng cho hạnh phúc, đó là thời gian.
Có rất nhiều nghiên cứu khoa học xã hội về hiện tượng này.
Nó được gọi là sự sung túc về thời gian, đó là cảm giác chủ quan rằng bạn cảm thấy mình có sự giàu có về thời gian.
Bạn chỉ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, đúng không?
Bạn có một khoảng thời gian nghỉ hút thuốc là một trong số những điều này, đúng không?
Bạn có một khoảng thời gian nghỉ.
Và thường thì mọi người, bạn biết đấy, trong những ngày trước đây, khi thuốc lá còn được phép, một trong những cách mà bạn có được những khoảng thời gian nghỉ của mình, thường ở những nơi làm việc không tốt lắm là như thể bạn có thể xin một khoảng thời gian nghỉ hút thuốc.
Mẹ tôi đã nói về điều này.
Bà là một nhà giáo dục giáo viên trong một thời gian rất dài, nơi mà bạn không có nhiều khoảng thời gian nghỉ ngơi, nhưng bạn biết đấy, vào những năm 70, nếu bạn là người hút thuốc, họ cho phép bạn ra ngoài trong 10 phút.
Và đó là một dạng nghỉ ngơi, đúng không?
Vì vậy, tôi nghĩ rằng thói quen không lành mạnh này đã cho chúng ta cơ hội để có những khoảng thời gian nghỉ, mà chúng ta biết là rất tốt cho hạnh phúc và tốt đến mức nếu bạn không có bất kỳ sự sung túc về thời gian nào, cảm giác rằng bạn có một chút thời gian rảnh, nếu bạn trải nghiệm những gì các nhà nghiên cứu gọi là nạn đói về thời gian, nơi bạn cảm thấy gần như đói khát vì thời gian, điều đó có tác động lớn đến sự hạnh phúc của bạn.
Nếu bạn tự báo cáo trong những cuộc khảo sát này rằng bạn thiếu thốn thời gian, rằng bạn không có thời gian để gặp gỡ bạn bè của mình.
Bạn không bao giờ có thời gian cho những điều mà bạn muốn làm.
Điều đó là một tác động lớn đến sự hạnh phúc của
Đó không phải là tôi chủ quan vào lịch trình của bạn và bạn cho tôi thấy có bao nhiêu khoảng trống. Đó là cảm giác của bạn rằng bạn có một khoảng thời gian nghỉ, và điều này cung cấp một cách hack thú vị mà chúng ta có thể sử dụng để có thêm nhiều thời gian hơn, đúng không? Đó là chúng ta có thể định hình mọi thứ như có nhiều thời gian hơn, bạn biết đấy, vì đôi khi khi bạn có một khoảng thời gian nghỉ mà bạn không ngờ tới, nó có thể cảm thấy như rất nhiều.
Tôi dạy một lớp học về hạnh phúc tại trường Yale và tôi nói về sự phong phú về thời gian. Đó là một trong những chủ đề trong lớp học của tôi, và tôi luôn cảm thấy điều đó thật mỉa mai vì thế hệ trẻ ngày nay, đặc biệt là tại những trường đại học danh tiếng, lại rất thiếu thốn về thời gian. Họ liên tục chạy từ việc này sang việc khác và có hàng triệu thứ phải làm thêm. Vậy nên nếu như tôi định giảng cho họ trong một giờ về sự phong phú về thời gian và nói cho họ biết tất cả những nghiên cứu này.
Và những gì tôi đã làm trong đề cương là có một bài giảng về sự phong phú về thời gian và họ đến lớp thì tôi có các trợ giảng phát những tờ rơi nhỏ viết rằng, “Bài giảng hôm nay là về sự phong phú về thời gian và để dạy bạn điều đó, tôi sẽ cho bạn một chút. Không có lớp học hôm nay.”
Vậy nên bạn không biết. Bạn đi bộ tới lớp và bây giờ bạn có một giờ rưỡi miễn phí. Và thật trùng hợp, đó là một trong những ngày bất thường ấm áp, bạn biết đấy, như những ngày ở California tại New Haven, nơi mà trời nắng và các sinh viên, bạn biết đấy, đi uống trà sữa với bạn bè hoặc một số đi hiking gần công viên tiểu bang địa phương. Và tôi nhớ có một sinh viên đã òa khóc khi nhận được thông báo này. Cô ấy nói, “Đây là khoảng thời gian miễn phí đầu tiên mà tôi có trong khoảng ba tháng qua, bạn biết không.” Wow. Họ căng thẳng đến mức đó.
Nhưng điều tôi thấy thú vị về điều này là, tôi không cho họ một tháng nghỉ phép, đúng không? Tôi chỉ cho họ một giờ một cách bất ngờ và nó cảm giác như rất lớn. Và Andrew, tôi không biết lịch trình của bạn, nhưng đôi khi lịch trình của tôi có thể bị choáng ngợp và quá tải. Bạn biết đấy, có một cuộc họp nửa giờ bị hủy, tôi chỉ cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tôi cảm thấy như tôi có thể học một ngôn ngữ mới. Bạn biết đấy, nó chỉ là một nửa giờ, đúng không? Và tôi nghĩ đây là một cách mà chúng ta có thể sử dụng cho bản thân, đúng không?
Nghe này, các thính giả, hãy vào lịch của bạn vài tháng tới và chỉ cần, bạn biết đấy, bỏ qua vài tháng, chọn một khoảng thời gian một giờ và chỉ cần viết vào đó như “Thời gian phong phú Huberman” và đừng để gì cả. Tôi đoán rằng khi bạn đến giờ đó mà bạn đã ghi lịch trước vài tháng, bạn sẽ cảm thấy, “Ôi trời ơi, điều này thật tuyệt.” Chúng ta có thể tự thưởng cho mình những khoảng thời gian nhỏ như vậy.
Một mẹo khác chúng ta có thể làm là sử dụng tốt thời gian miễn phí mà chúng ta có. Đây là một hiện tượng mà tôi thấy khá bất ngờ khi xem dữ liệu về điều này, đó là hóa ra chúng ta thực sự có nhiều thời gian miễn phí hơn bây giờ so với khoảng 10, 15 năm trước. Nếu bạn cộng lại, không chỉ là sau COVID, mà nhìn chung, chúng ta đang có nhiều thời gian miễn phí hơn. Tuy nhiên, thời gian miễn phí mà chúng ta có lại được phân chia khác đi. Nó rất nhỏ. Đó là năm phút khi cuộc họp Zoom kết thúc sớm hơn một chút, mười phút nếu con bạn ngủ sớm hoặc bất cứ điều gì, và chúng ta không nghĩ là nó đáng kể. Vì vậy, chúng ta chỉ phung phí. Nếu bạn cộng lại, nó sẽ nhiều hơn so với những gì người ta đã có trong những thập kỷ trước, và có thể là thời gian tốt mà chúng ta có thể sử dụng cho những việc khác.
Vì vậy, những khoảng thời gian nhỏ này là những gì nhà báo Bridget Schulte gọi là “confetti thời gian”, mà tôi nghĩ đó là một hình ảnh thật tuyệt vời về điều đó. Đó là những năm phút nhỏ ở đây và ở đó, nhưng bạn có thể làm được nhiều điều với những phút đó nếu bạn cộng lại. Chúng ta chỉ cần sử dụng chúng một cách có ý thức hơn, đúng không? Và điều đó có thể dành cho những thứ mà bạn thường bàn luận trong podcast này rất nhiều, như bạn thực hiện bài tập 7 phút từ New York Times, làm những điều mà chúng ta đang nói đến. Đó là thời gian bạn nhắn tin cho bạn bè và có một chút chậm trễ hoặc ra ngoài ánh nắng mặt trời, đi dạo ngoài trời.
Vấn đề là chúng ta sẽ làm gì khi nhận được “confetti thời gian”, hoặc tôi sẽ làm gì khi tôi đang trong một khoảnh khắc không vui? Chúng ta sẽ lấy điện thoại, kiểm tra email, kéo xuống. Giống như, lại một lần nữa, đó là kiểu cảm giác “Nutrisweet” không hiệu quả. Vì vậy, nếu bạn cảm thấy thật sự choáng ngợp và bạn khách quan không có nhiều thời gian, hãy nhớ rằng “confetti thời gian” mà bạn đã có, nó đã ở đó có thể rất quý giá nếu bạn sử dụng tốt.
Điều này cực kỳ quan trọng vì tôi nghĩ rằng việc lấp đầy những khoảng không gian đó với những gì tôi thích so sánh với “Nutrisweet” hay các loại đường nhân tạo là nó sẽ cảm giác như cung cấp một loại dinh dưỡng nào đó, nhưng có lẽ chỉ tạo ra một cảm giác thèm muốn và khao khát ở một mức độ nào đó. Tôi thật sự thích nói về hệ thống thưởng trong chủ đề của podcast này. Và ngay cả khi họ chưa bao giờ nghe một trong những podcast này trước đây, có lẽ họ cũng quen thuộc với từ dopamine, chúng tôi đã nói về nó một chút. Và như chúng tôi đã bàn luận trước đây, mọi thứ liên quan đến hệ thống thưởng dopamine, dĩ nhiên cũng bao gồm các hóa chất khác, được dựa trên kinh nghiệm trước đó tương đối với trải nghiệm hiện tại liên quan đến kết quả dự đoán.
Đôi khi được gọi là lỗi dự đoán thưởng. Nghĩ rằng điều gì đó tuyệt vời sẽ xảy ra. Điều gì đó tuyệt vời xảy ra. Tuyệt quá. Nghĩ rằng điều gì đó tuyệt vời sẽ xảy ra. Điều gì đó không tuyệt vời xảy ra thì sẽ tệ hơn nhiều so với những gì bạn sẽ dự đoán. Nghĩ rằng điều gì đó không được tốt sẽ xảy ra. Điều gì đó tuyệt vời xảy ra. Phần thưởng lớn. Sự mới lạ, bất ngờ mang lại sự mới mẻ tích cực và bất ngờ mang lại những phần thưởng lớn nhất. Và đây là điều tôi muốn vẽ như một phông nền. Hãy làm điều đó như một bức tranh tư duy phía sau chúng ta khi tôi đặt câu hỏi, có thể chỉ có thể, chúng ta không nên lúc nào cũng hạnh phúc hoặc thậm chí là cả thường xuyên.
Và khi chúng ta cảm thấy không tốt hoặc thậm chí là tồi tệ, miễn là điều đó không đạt đến mức độ nguy hiểm của trầm cảm, có lẽ chúng ta nên xem đó như là bối cảnh cho niềm hạnh phúc lớn hơn sẽ đến khi chúng ta bắt đầu thoát khỏi trạng thái tồi tệ ấy. Bây giờ, một số người có thể nói, ờ, bây giờ bạn chỉ đang sử dụng sinh lý thần kinh để xoay quanh một trải nghiệm vốn đã tồi tệ và bảo tôi rằng điều đó tốt cho tôi. Không. Điều tôi muốn nói là mọi người muốn được hạnh phúc, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều muốn hạnh phúc mọi lúc, nhưng chúng ta không được “lập trình” để hạnh phúc mọi lúc, và có thể cảm giác hạnh phúc không thể tồn tại trừ khi chúng có sự tương phản với những trạng thái cảm xúc trung lập hoặc tiêu cực mà chúng ta gọi là, tôi không biết, cảm thấy tồi tệ, cảm thấy lo âu, v.v. Và tôi nhận ra rằng tôi có thể đặt ra những câu hỏi dài, nhưng tôi chỉ muốn cung cấp thêm một chút bối cảnh cho thời điểm này, đó là mọi mạch trong não, khả năng nhìn thấy ánh sáng của chúng ta thực sự phụ thuộc vào sự tương phản với các mạch được gọi là “tắt”, mà là các mạch trong hệ thống thị giác của chúng ta nhận biết bóng tối. Chúng ta cần sự tương phản để có thể nhìn thấy ánh sáng. Có những điều đối kháng, sự thèm ăn, sự no, lạnh, nóng, cảm nhận, đi, không đi. Tất cả đều là mạch đối kháng trong đó. Tại sao hạnh phúc lại không có mối quan hệ đối kháng với sự không hạnh phúc hoặc ít nhất là cảm xúc trung lập? Vâng. Tôi nghĩ là có. Ý tôi là, bạn đang đưa ra một lời giải thích sinh lý thần kinh cho những gì các nhà tâm lý học trong lĩnh vực tâm lý học tích cực đã đề cập đến như là thích ứng cảm giác, đó là cách nói sang chảnh để nói rằng chúng ta sẽ quen với mọi thứ. Bạn cầm cái kem ốc quế ngon lành, hoặc tôi biết chúng ta là một người Cuba. Chúng tôi làm một món salad ngon miệng, rất bổ dưỡng, nhưng đó là một món salad ngon lành và khỏe mạnh, đúng không? Bắt đầu ăn nó. Miếng cắn đầu tiên thì như, “Điều này thật tuyệt. Tôi yêu nó. Thật tuyệt!” Miếng cắn thứ hai, thì ít tuyệt hơn một chút, ít tuyệt hơn một chút. Đến miếng cắn thứ mười, không phải vì bạn đã no hay cảm thấy buồn nôn. Chỉ là trải nghiệm cảm giác đó, bạn đã quen với nó, đúng không? Nó không còn thú vị nữa. Bạn đi vào một tiệm bánh. Vâng, chính xác. Nó ngửi thật tuyệt. Dành năm phút trong tiệm bánh, mười phút trong tiệm bánh. Bạn dần quen. Bạn thích nghi. Vâng. Điều đó thật tuyệt. Ý tôi là, bạn có thể sẽ không muốn liên tục kích hoạt các nơ-ron của mình. Chúng ta sẽ cảm thấy mệt mỏi và mọi thứ. Nhưng theo một cách nào đó, điều đó thật tệ cho hạnh phúc, theo một cách rất tốt cho hạnh phúc, nhưng với một cách chính là thật tệ cho hạnh phúc, đó là như sau. Mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống, nếu nó kéo dài, theo thời gian sẽ trở nên nhàm chán. Bạn đã quen với nó. Tôi thi thoảng dùng ví dụ về lần cuối cùng, lần đầu tiên bạn đời của bạn nói, “Anh yêu em,” hoặc nếu bạn có một đứa trẻ, lần đầu tiên con bạn nói, “Mẹ” hoặc “Bố,” cảm giác thật tuyệt đúng không? Nhưng tuần trước, chồng tôi đã nói, “Anh yêu em,” và anh ấy kiểu như, “Thôi mà, anh đã quen với điều đó rồi,” đúng không? Tuần trước khi con bạn bảo, “Con yêu mẹ,” kiểu như “Mẹ, mẹ không quan tâm,” đúng không? Điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống, nếu nó bị lặp lại, chỉ trở nên nhàm chán. Điều đó thật tệ vì bạn muốn những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống cứ phải tuyệt vời. Thật buồn khi chúng ta không có điều đó, đúng không? Tuy nhiên, điều này có một mặt tích cực, đó là rất tốt cho hạnh phúc, thích ứng cảm giác, đó là điều tồi tệ nhất trong cuộc sống có thể xảy ra, và theo thời gian, bạn cũng sẽ quen với điều đó. Bạn đời của bạn chia tay với bạn. Bạn phát hiện ra mình có một căn bệnh mãn tính, đúng không? Chỉ cần một cái gì đó thật tồi tệ xảy ra. Ngày đầu tiên, khi bạn biết tin đó, thật khủng khiếp, nhưng ngày thứ hai, vâng, vẫn khủng khiếp, nhưng đó chỉ là cuộc sống của bạn, và rồi theo thời gian, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn. Có một nghiên cứu rất nổi tiếng trong lĩnh vực khoa học hạnh phúc đã cố g
Những điều tốt đẹp không giữ được giá trị theo thời gian, nhưng những điều xấu cũng vậy. Chúng ta vẫn muốn những điều tốt đẹp vẫn giữ được giá trị theo thời gian, và điều đó đặt ra câu hỏi về cách chúng ta có thể làm điều đó. Liz Dunn, người mà tôi đã đề cập trước đây, thích sử dụng câu nói rằng, “Sự khan hiếm tạo ra hạnh phúc.”
Một điều chúng ta có thể làm là tạo khoảng cách giữa các điều tốt đẹp trong cuộc sống. Nếu tôi ăn một món salad thật ngon và bổ dưỡng với bơ hoặc bất cứ thứ gì đó mỗi ngày, nó sẽ không còn ngon nữa, nhưng nếu tôi ăn nó rất ít, nó sẽ vẫn ngon mỗi khi tôi quay lại với món đó.
Thỉnh thoảng thật kỳ lạ, cách mà chúng ta làm cho bản thân vui vẻ hơn là loại bỏ những trải nghiệm tích cực, đặc biệt là những trải nghiệm tích cực cực độ, và tạo khoảng cách giữa chúng để chúng ta có thể quay lại theo thời gian.
Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó. Tôi cũng, và xin lỗi mọi người, nhưng tôi nghĩ tôi hiểu tại sao chó lại tuyệt vời như vậy. Chúng không thu hẹp lại với phần thưởng. Bạn bảo chúng rằng chúng sẽ nhận được một miếng thịt khô ngon lành nào đó, và chúng sẽ như “Vâng,” và lần thử thứ hai, “Vâng,” lần thử thứ ba, “Vâng.” Có lẽ đến một thời điểm nào đó, chúng sẽ cảm thấy no hoặc mệt mỏi, nhưng có điều gì đó trong các con đường phần thưởng của chúng mà dường như không bị thu hẹp nhiều.
Nếu có phản hồi cho chúng ta về điều đó, nó giống như, “Được rồi, được rồi. Thật tuyệt khi chúng vẫn thích những điều nhỏ bé đơn giản.” Có vẻ như gần như là cảm giác như lần đầu tiên. Đúng vậy. Chúng ta không giống như vậy. Điều đó thật thú vị. Theo những gì tôi biết, có một nghiên cứu về điều này. Bạn không cần phải dạy nó cho chó, nhưng đó là một câu hỏi thực sự hay. Chúng ta không giống như vậy trong hầu hết mọi thứ, và điều này thật tồi tệ.
Cũng cần lưu ý rằng bên cạnh việc làm quen với các thứ theo thời gian, còn thể hiện một đặc điểm khác, đó là một đặc điểm tương phản cụ thể hơn mà bạn đang nói đến. Theo thời gian, chúng ta sẽ trở nên quen thuộc. Đó là một cơ chế thần kinh kiểu một dạng, nhưng một dạng khác là điều mà bạn đã đề cập, đó là về tương phản. Đó là điều bạn thấy. Bạn thấy cả hai, ví dụ như trong nhận thức về ánh sáng. Nếu tôi cho bạn thấy cùng một ánh sáng theo thời gian, bạn sẽ trở nên quen thuộc. Đó là sự thích nghi hedonistic. Đối với những người nghe, nó thực sự biến mất. Nếu tôi thiết lập thí nghiệm đúng, Russ và Karen D’Evaloy tại Berkeley đã thực hiện những thí nghiệm tuyệt vời này nhiều năm trước. Bạn nhìn vào một tấm lưới ánh sáng chiếu lên một bức tường, và nếu bạn có thể giữ cho mắt không chuyển động, nó thực sự sẽ biến mất. Cũng giống như mùi hương. Cũng giống như cảm giác. Tôi không nghĩ về sự tiếp xúc của tôi với cái ghế, làm quen, giảm thiểu. Đây là những thuật ngữ kỹ thuật khi bạn thực sự đi vào sâu vấn đề.
Sự xung đột giữa ánh sáng và bóng tối, mùi hương, có, không, bật, tắt, đẩy, tất cả đều như vậy, đi, không đi. Mỗi khía cạnh của hệ thần kinh hoạt động theo cách này. Căng cơ co duỗi trong hệ cơ xương. Nhưng điều đó dẫn tới có thể là điều mà tôi nghĩ là khác. Sự thích nghi hedonistic là cùng một kích thích theo thời gian, gần giống như sự quen thuộc. Có một điều khác xảy ra khi bạn nhận được điều mà bạn có thể gọi là một sự tương phản. Có tất cả các loại ảo ảnh thị giác hoạt động dựa trên điều này. Nếu bạn từng thấy một cái mà giống như, “Nó có cùng màu hay không ở đây? Ở đây? Tôi sẽ đưa cái này lên trang của bạn để cho mọi người xem,” và nó giống như, “Ôi, nó trông khác.” Nó giống như, “Không, không, không, điều đó là do sự tương phản giữa hai thứ. Bạn thấy một cái gì đó thực sự sáng ở đây. Nó làm cho một cái khác trông có vẻ tối hơn một chút.”
Đó là một hiệu ứng tiêu cực khác đối với hạnh phúc của chúng ta nhiều lúc. Đây là hiệu ứng so sánh. Điều này giống như $50 triệu của tôi trông hơi tệ vì tôi chơi với những người có $100 triệu. Khách quan mà nói, tôi có một số tiền khổng lồ, nhưng tôi cảm thấy tồi tệ vì tôi đang so sánh với cái khác. Thường thì khi chúng ta đánh giá các phần thưởng khác nhau, chúng ta đang so sánh chúng với những gì người khác đã có hoặc những gì chúng ta đã có trong quá khứ. Điều đó có nghĩa là việc ở trong một tình huống khách quan tốt có thể cảm thấy thật tệ nếu bạn chỉ có một người khác có một tình huống khách quan tốt hơn một chút.
Ví dụ yêu thích của tôi về điều này thực sự đến từ thế giới thể thao. Một số nhà nghiên cứu đã đặt ra câu hỏi thú vị này, ví dụ như, “Bạn cảm thấy hạnh phúc như thế nào khi bạn giành được huy chương Olympic?” Bạn đang ở trên bục, bạn giành được huy chương Olympic, và rồi, ai là người hạnh phúc nhất? Những người đoạt huy chương vàng đứng đó là những người giỏi nhất thế giới. Bạn có thể giả định họ là người hạnh phúc nhất, đúng không? Và họ đúng là như vậy. Họ mỉm cười. Họ đang nhìn vào biểu hiện khuôn mặt và mã hóa các cơ bắp và v.v. Nhưng hóa ra họ không phải là người hạnh phúc nhất, đúng không? Ai là người hạnh phúc nhất? Vậy chúng ta hãy nhìn vào người đoạt huy chương bạc. Họ có phải là người hạnh phúc nhất không? Không. Thực ra, nếu bạn mã hóa biểu hiện khuôn mặt của họ, họ đang thể hiện những biểu hiện như sự khinh miệt, nỗi buồn sâu sắc. Đây là biểu hiện mà bạn sẽ có khi cha mẹ bạn qua đời hoặc trong một khoảnh khắc đau thương thực sự. Đây là cái mà tôi không muốn chấp nhận, nhưng đây là tư duy “thứ hai là người thua cuộc đầu tiên.”
Bởi vì như bạn biết đấy, ai là điểm so sánh chính của bạn nếu bạn ở vị trí bạc, bạn biết đấy, chỉ 0.2 giây hay gì đó và bạn đã có thể giành huy chương vàng. Và bạn không cảm thấy một cách khách quan rằng bạn là người đứng thứ hai trên hành tinh này. Bạn chỉ cảm thấy tệ. Vậy thì, người đoạt huy chương bạc. Nhưng điều gì đang diễn ra với người đoạt huy chương đồng, đúng không? Có một người khác trên bục. Điểm so sánh của họ là gì? Không phải là vàng. Họ đã bị nhiều người, nhiều giây ra xa. Điểm so sánh nổi bật của họ là như, “Nhờ ân sủng của Chúa, như, tôi có mặt ở đây.” Tôi gần như, như, biết đấy, hai giây theo hướng khác, tôi sẽ không bao giờ lên đây.” Và khi bạn phân tích biểu hiện khuôn mặt của người đoạt huy chương đồng, đôi khi họ thậm chí còn hạnh phúc hơn cả người đoạt huy chương vàng.
Chắc chắn là họ hạnh phúc hơn người giành huy chương bạc, người mà khách quan mà nói thì có thành tích tốt hơn, nhưng đôi khi họ còn hạnh phúc hơn cả người giành huy chương vàng. Bởi vì họ nghĩ, so với điểm so sánh của mình, tôi đang làm rất tốt. Và người giành huy chương vàng được kỳ vọng sẽ tiếp tục giành huy chương vàng vào năm sau, nếu không thì đó chỉ là sự sai lệch trong dự đoán phần thưởng. Đúng vậy. Đặc biệt nếu họ nội tâm hóa những kỳ vọng từ khán giả, từ người xem, xin lỗi. Bởi vì nếu họ trở lại vào năm sau và đứng thứ hai hoặc thứ ba trên bục, hoặc không có mặt trên bục cao, thì điều đó được coi là họ đã rớt xuống từ một vị trí cao hơn. Đúng vậy. Đây là một điểm mà tôi thường nói với các sinh viên Ivy League của mình, những người đã hoàn hảo trong điểm số và hoàn hảo trong mọi thứ để vào được một nơi như Yale, và điều đó hóa ra lại là một công thức tồi tệ cho hạnh phúc. Cách duy nhất để tiến lên là ở lại đó, chấp nhận điều đó hoặc tạo ra một cơ hội mới. Ở lại đó. Bạn không nhận ra, đúng không? Bởi vì bạn đã quen với điều đó, cũng giống như cảm giác xuống dốc thực sự tồi tệ. Đó là một so sánh tồi tệ. Tôi thường chơi cho sinh viên của mình bài hát DJ Khaled, “Tất cả những gì tôi làm là thắng, tất cả những gì tôi làm là thắng, thắng, thắng.” Và tôi đã nói rằng, nếu bạn chỉ thắng, thắng, thắng, thì đó sẽ là một cách tồi tệ để trải nghiệm thành công trong cuộc sống vì bạn sẽ không nhận ra điều đó theo thời gian nếu bạn cứ thắng mãi. Và điều đó thật tệ vì nó có nghĩa là khi bạn đạt được thành công mà bạn đã cố gắng, nếu bạn cứ ở lại mức độ đó, thì nó sẽ không còn tốt nữa, điều đó thật khó chịu. Và điều đó dấy lên một câu hỏi khác, đó là, có cách nào chúng ta có thể thoát khỏi điều đó không? Một là không tìm kiếm những điều tốt, mà tìm kiếm những điều kém hơn, có nghĩa là bạn nên nghĩ đến những điểm tham chiếu thấp hơn mình. Tôi rất thích một ý tưởng khái niệm tốt, đặc biệt khi nó được trình bày trong một thí nghiệm, vì vậy cảm ơn bạn vì điều đó. Đúng vậy, giống như một thí nghiệm khoa học. Thật tuyệt. Vâng, vâng. Vậy hãy tìm kiếm những điều kém hơn, có nghĩa là tìm một điểm tham chiếu không tốt bằng. Và với hầu hết mọi thứ bạn đang so sánh, dù là ngoại hình, mức độ thể chất, tài chính của bạn, bạn có thể tìm và thấy ai đó tệ hơn bạn. Đó là một mẹo tuyệt vời cho điều này. Và đây cũng là một mẹo cho việc thích nghi hedonistic, việc làm quen với mọi thứ thực sự đã đến từ các truyền thống cổ xưa. Tôi biết bạn thường nói nhiều về những người thông minh, những người thời xưa đã nghĩ ra những điều này. Đúng. Đây là một điểm từ truyền thống khắc kỷ, một phương pháp gọi là hình dung tiêu cực. Những người theo chủ nghĩa khắc kỷ như Marcus Aurelius nghĩ rằng, khi bạn thức dậy vào buổi sáng, bạn nên có tư duy như sau: hôm nay, tôi sẽ mất đi thành công của mình. Tôi sẽ bị lưu đày. Tôi sẽ mất đi người bạn đời của mình. Tôi sẽ mất sức khỏe của tôi. Tôi sẽ không thể đi lại. Nó không có nghĩa là phải trầm mặc về điều đó mãi mãi, mà chỉ cần một chút thôi rồi dừng lại và nói, ồ, tôi không bị lưu đày. Tôi vẫn có thành công của mình. Tôi vẫn có người bạn đời của mình, và như vậy. Đây là kỹ thuật được gọi là hình dung tiêu cực, nơi bạn chỉ cần tưởng tượng, bạn không phải sống nó trong thực tế. Bạn chỉ cần hình dung rằng bạn mất đi điều gì đó. Nếu bạn đã từng mất một thứ gì đó mà bạn đã quen, bạn sẽ biết nhanh chóng bạn nhận ra giá trị của nó như thế nào. Điều này thường xảy ra với tôi với điện thoại của mình. Tôi là một người thường xuyên làm mất điện thoại và tôi đã nghĩ, ôi trời, điện thoại của tôi đâu rồi? Tôi đã để nó ở sân bay. Nhưng rồi tôi nhận ra, ôi, nó ở trong xe. Bạn có điều này. Tôi yêu điện thoại của mình. Nó rất quý giá với tôi. Có một câu trong Pulp Fiction, nơi anh ấy nói, đó là gì nhỉ? Vào một thời điểm nào đó, tôi nghĩ là Travolta đã nói điều gì đó, ai đó sẽ biết, rằng việc tìm thấy nó gần như làm cho việc mất nó trở nên đáng giá. Bởi vì bạn trân trọng nó theo một cách mà trước đây bạn không có, bởi vì nó đã bị lấy đi khỏi bạn. Thật tệ khi mất điện thoại của bạn. Đôi khi trong trường hợp của tôi, bạn thực sự đã làm mất điện thoại, đúng không? Nhưng hình dung tiêu cực, bạn không cần phải làm điều đó. Bạn chỉ cần sử dụng trí tưởng tượng của mình, đúng không? Và vì vậy, nếu bạn đang nghe ngay bây giờ và bạn có một đứa trẻ, hãy cùng thực hiện hình dung tiêu cực này. Lần cuối cùng bạn nhìn thấy đứa trẻ của bạn, đó đã là lần cuối cùng bạn thấy chúng. Được rồi. Không bao giờ gặp lại chúng. Không. Không xảy ra. Bạn không cần phải lo lắng về điều đó. Nhưng tôi đoán rằng lần tiếp theo bạn ôm đứa trẻ của mình, chỉ cần hai giây suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra nếu không có chúng có thể giúp bạn vượt qua quá trình thích nghi hedonistic. Vì vậy, một trong những mẹo yêu thích của tôi cho sự thích nghi hedonistic, bạn có thể sử dụng sự khan hiếm để thực sự làm cho mọi thứ trở nên tốt hơn. Nhưng đối với những thứ mà bạn không thể làm điều đó, bạn không thể như có một đứa trẻ và bỏ đi đứa trẻ trong hai tuần rồi quay lại với đứa trẻ của bạn, đúng không? Bạn có thể sử dụng trí tưởng tượng của mình và không mất nhiều thời gian để bắt đầu nhận ra những gì bạn có và đánh giá cao nó hơn. Vì vậy, tôi rất thích điều này chủ yếu vì tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người, bao gồm cả tôi, thực sự, chúng ta muốn tránh nghĩ về những điều tiêu cực, đặc biệt là một cách có chủ đích. Nhưng điều bạn đang nói với chúng ta là nó cung cấp một điểm tương phản tuyệt vời để bật nhảy vào thực tế hiện tại của chúng ta, mà tốt hơn rất nhiều so với những kịch bản tồi tệ này. Và tôi nghĩ điều này dẫn đến một lĩnh vực khác mà tôi thấy sự tích cực độc hại xuất hiện rất nhiều, đó là trong lĩnh vực như thế này, làm sao để chúng ta có thể làm tốt hơn trong mọi thứ, đúng không? Như thế nào chúng ta có thể đạt được những điều tốt đẹp trong cuộc sống? Và có rất nhiều cuộc trò chuyện trong một số vòng tròn về ý tưởng này, như việc hiện thực hóa, đúng không? Tôi sẽ chỉ nghĩ về việc, tôi cảm thấy như, tôi sẽ chỉ nghĩ về việc có bạn bè, hoặc tôi không khỏe, chỉ cần tưởng tượng về tương lai mình khỏe mạnh và mơ mộng về việc chạy marathon và những thứ như vậy. Hóa ra điều này có thể là trường hợp mà bạn đang sử dụng trí tưởng tượng theo một cách tồi tệ vì điều gì sẽ xảy ra khi bạn thực sự hình dung sâu sắc, nói, những phần thưởng của việc siêu khỏe mạnh, bạn bắt đầu kích thích não bộ của bạn về cảm giác của việc siêu khỏe mạnh.
Và có bằng chứng từ phòng thí nghiệm của Gabrielle Ottingen tại NYU cho thấy bạn thực sự trở nên ít có động lực hơn để làm những việc khác. Vì cái này trong bối cảnh thể dục, có những người muốn chạy một cuộc đua 5km hoặc muốn giảm cân. Ví dụ, họ thường nói về việc tưởng tượng rằng sẽ tuyệt vời như thế nào khi làm điều này. Và họ ít có động lực hơn để xỏ giày chạy và luyện tập vì họ đã tưởng tượng về tương lai lý tưởng. Hóa ra, thay vì hiện thực hóa một kỹ thuật tốt hơn, nếu bạn có một thói quen mà bạn muốn thực hiện, hãy tưởng tượng những trở ngại, những điều xấu đang đến, đúng không? Vì vậy, oh, tôi muốn ra ngoài và chạy 5km này, thì trở ngại là gì? Tôi sẽ ở trên giường và báo thức sẽ kêu. Điều gì sẽ xảy ra? À, tôi sẽ, bạn biết đấy, cảm thấy quá ấm áp. Có thể tôi sẽ mặc sẵn quần áo chạy của mình hoặc, oh, như là tôi sẽ không muốn làm điều đó, thời tiết sẽ lạnh. Như, oh, tôi nên mua một cái mũ ấm để có thể làm điều này. Công việc của Ottingen cho thấy rằng nếu bạn thật sự tưởng tượng những điều tiêu cực, một lần nữa, không phải là suy nghĩ mông lung và hoảng loạn, mà là đặc biệt tưởng tượng về những trở ngại cho thói quen mà bạn muốn thực hiện, bạn sẽ tự nhiên tìm ra những giải pháp cho những trở ngại đó, điều gì giúp cho bạn dễ dàng hơn. Vì vậy, đôi khi nghĩ về những điều xấu có thể là hữu ích. Chúng ta chỉ cần điều chỉnh khi nào thì làm điều đó. Tôi có một người bạn là bác sĩ tim mạch từ UCSF và anh ấy nói, bạn biết đấy, nguy hiểm của việc nói với mọi người rằng bạn sẽ viết một cuốn sách hoặc rằng bạn sẽ bắt đầu một podcast hoặc rằng bạn sẽ bắt đầu một công ty là nếu bạn có những người bạn rất ủng hộ và nếu bạn có xu hướng là một người có khả năng cao, bạn sẽ nhận được nhiều lời khen và nhiều phần thưởng và có khả năng thấp hơn mà bạn thực sự sẽ làm được điều đó vì bạn đã nhận được một phần thưởng nào đó. Trong khi nếu mọi người nói với bạn, bạn biết đấy, vâng, điều đó có vẻ không khả thi, vì điều này và điều đó, bạn biết đấy, nghe không được tốt lắm và rõ ràng chúng ta muốn khuyến khích nhau. Đây là điều phức tạp. Nó là một con đường rất hẹp để đi. Bạn muốn khuyến khích mọi người, nhưng bạn không muốn cho họ quá nhiều phần thưởng đến mức làm giảm động lực của họ và bạn chắc chắn không muốn làm họ nản lòng đến mức họ từ bỏ bản thân trước khi thậm chí thử. Đúng vậy. Nhưng ít nhất ở Hoa Kỳ, có lẽ ở những quốc gia khác cũng vậy, trời ơi, chúng ta rất thích câu chuyện về những người được nói rằng họ không thể làm được nhưng rồi họ đã làm được? Bạn biết đấy, tôi nghĩ về sự nổi tiếng khổng lồ của David Goggins, người đã có một tuổi thơ thực sự khó khăn và đã tiếp thu tất cả những thông điệp rằng mình thật tồi tệ và sau đó sử dụng những tiếng nói đó, cả của những người khác và của chính mình trong đầu để đẩy bản thân thực hiện những việc cực kỳ khó khăn và sau đó tiếp tục làm những việc cực kỳ khó khăn và tự xuất bản một trong những cuốn sách tự xuất bản nổi tiếng nhất mọi thời đại và rồi trở thành một nhân viên y tế và giờ anh ấy đang thực hiện đào tạo cho một người đang học trường y cho khóa đào tạo mới của mình như anh ấy từ chối dừng lại và theo lời anh thì đã ngồi ở chiếc ghế đó và nói rằng điều đó được thúc đẩy bởi một tiếng nói bên trong của việc bạn không thể làm được, và sau đó anh ấy chống lại tiếng nói đó, điều này hoàn toàn khác biệt với việc hiện thực hóa hình ảnh của sự thành công. Chính xác. Và một lần nữa, đây là một trường hợp mà có sắc thái, bạn phải tin rằng điều đó là khả thi, đúng không? Những tiếng nói tiêu cực đó không thể nói với bạn rằng nó là không thể vì một điều khác mà chúng ta biết về động lực đó là tin rằng một điều gì đó là khả thi, điều này đòi hỏi rất nhiều nỗ lực nhưng mà nó có khả năng là khá hữu ích cho bạn. Ví dụ tốt nhất về điều này đến từ một trường hợp thể thao khác, tôi không biết bạn có biết đến trường hợp của Roger Bannister, người đầu tiên chạy được một mile trong 4 phút không. Đúng, một mile trong 4 phút và trước khi anh ta làm điều đó, mọi người nghĩ rằng điều đó là không thể về mặt sinh lý. Cơ thể con người không thể làm điều này và anh ta thì nói, “Không, nếu cơ thể con người có thể làm điều này,” và tôi đã nói, “Roger, bạn điên rồi,” dù sao đi nữa nhưng sau đó anh ta đã tập luyện và tập luyện và có lẽ để vượt qua những trở ngại của mình, anh ta đã chạy được và rồi trong vòng khoảng hai tháng, một người khác đã phá kỷ lục mile trong 4 phút. Điều này đã chưa từng được phá vỡ trong toàn bộ lịch sử nhân loại nhưng ngay khi mọi người có bằng chứng rằng, “Ôi, mọi người có thể làm điều đó,” thì bây giờ ai cũng làm được và giờ tôi không biết, ý bạn thấy đấy, không phải là người phù hợp nhưng rất nhiều người chạy mile trong 4 phút và điều đó không phải là điều lớn lao gì. Học sinh trung học cũng chạy được. Vâng. Thật là điên rồ, ý tôi là. Nhưng điểm chính là họ đang đạt được điều này, có lẽ họ được thúc đẩy bởi cái mà gọi là hiệu ứng Bannister. Họ biết rằng điều đó là khả thi, đúng không? Vì vậy, như nếu bạn tập luyện, nếu bạn gặp trở ngại, nếu bạn không đạt được thời gian đó, bạn không kiểu như, “Chà, tôi đoán là về mặt sinh lý, tôi chỉ không thể làm được,” bạn kiểu như có thể làm được. Vì vậy, có một ý tưởng với hiệu ứng Bannister, bạn phải có đủ sự lạc quan để nghĩ rằng điều đó có thể làm được, nhưng khi bạn nghĩ rằng điều đó có thể làm được, điều đó thực sự hữu ích khi đặt câu hỏi, “Được rồi, những điều gì sẽ cản trở tôi làm điều đó?” Hãy tưởng tượng chúng một cách sống động để bạn có thể cảm nhận được, điều đó thực sự có thể rất hữu ích. Một trong những điều tương phản với một đất nước như Đan Mạch, chẳng hạn, so với Hoa Kỳ, và tôi biết điều này từ những cuộc thảo luận với các mẹ kế của tôi, rằng ở đất nước này, chúng ta có quan niệm này vì chúng ta có rất nhiều ví dụ về những người đã từ hoàn toàn không có gì đến những “nơi cao” này, về mặt tài chính, uy tín, v.v., thành tích trong bất kỳ lĩnh vực nào, đôi khi chỉ sau một đêm. Năm ngoái, tôi sẽ nói rằng hai sự kiện nổi bật trong tâm trí tôi như kiểu, “Wow.” Sự kiện đầu tiên là thấy tên lửa SpaceX được bắt bởi “đôi đũa.” Đó chỉ là một lần hạ cánh tên lửa của tất cả mọi thứ. Thật tuyệt vời. Thật tuyệt vời.
Mọi người, bất kể những gì đang diễn ra liên quan đến ý kiến của mọi người về SpaceX hoặc Elon hay cái gì khác, đều như kiểu “Wow.” Đó là một thành tựu tuyệt vời về kỹ thuật, một thành tựu không thể phủ nhận. Nó đặt ra một giới hạn cao hơn cho những gì chúng ta nghĩ là có thể. Chúng ta đang thấy điều gì đó mà trước đây chúng ta chưa thấy, ít nhất là không giống như vậy, không ở quy mô và độ phân giải như thế. Điều đó thay đổi những gì mà một người hình dung về những gì có thể trong các lĩnh vực khác nhau của cuộc sống, và tôi nghĩ điều đó là quan trọng. Nó nâng cao giới hạn.
Một ví dụ rất khác nữa là cô gái Haktua, người mà không ai biết đến, đã có một bình luận trong một video bất ngờ trên phố, một trong những cuộc phỏng vấn tự phát, và bây giờ đã có một podcast rất thành công, được xếp hạng là một trong những podcast mới cao nhất của năm, theo như tôi hiểu, có một đội ngũ và một doanh nghiệp phát triển mạnh mẽ. Đây là một điều rất Mỹ, từ vị trí không ai biết đến chỉ với một hoặc hai bình luận nhanh chóng cho đến một lúc nào đó trở thành một người nổi tiếng, và có lẽ cũng khá giàu có. Chúc cô chỉ có những điều tốt lành trong việc phát triển chương trình của mình. Chúc may mắn, cô gái Haktua.Ỷ, chúc may mắn. Vâng, chắc chắn. Tôi rất thích thấy người khác thành công.
Được rồi, đó là một quỹ đạo không bình thường, nhưng không hoàn toàn không bình thường với Hoa Kỳ theo một cách nào đó, vì chúng ta cũng có những người chỉ leo lên từng bậc thang, hoặc những người leo lên rồi lại tụt xuống, sau đó trở lại. Chúng ta yêu thích và trân trọng những câu chuyện này trong đất nước này, và tôi nghĩ điều đó định hình tâm trí của giới trẻ theo một cách thú vị. Nó hứa hẹn ‘mọi thứ đều có thể’. Thường thì điều đó sẽ yêu cầu rất nhiều nỗ lực, thường là ở chi phí của các khía cạnh khác trong sức khỏe tinh thần hoặc thể chất của một người hay sự phong phú trong cuộc sống, gia đình, v.v., nhưng đó là một điều rất Mỹ khi mọi người cảm thấy rằng mọi thứ đều có thể.
Bạn nghĩ điều đó ảnh hưởng đến mức độ hạnh phúc của chúng ta như thế nào nếu chúng ta là những người đang tìm kiếm hạnh phúc, muốn một cuộc sống tốt đẹp, muốn có nguồn lực, nhưng không phải, có thể họ cảm thấy hơi tội lỗi vì họ không “có tham vọng” như những người khác, nhưng sau đó bạn tương phản điều đó với một đất nước như Đan Mạch, nơi mọi người rất hạnh phúc, chắc chắn có những người Đan Mạch tham vọng, nhưng thực sự, tôi được cho biết rằng từ “tham vọng” hơi mang ý nghĩa tiêu cực, một chút gì đó, vì bạn không nên đi quá xa trước mọi người mà không công nhận rằng bạn vẫn là một phần của một đoàn thể.
Xin lỗi, người Đan Mạch, nhưng họ là những người tốt, nên họ có thể khoan dung với tôi. Tôi không biết nữa. Vậy, làm thế nào để chúng ta xử lý những gì đang xảy ra xung quanh và đối diện với bản thân, và hòa đồng những điều đó để chúng ta hài lòng với những gì chúng ta có, và biết rằng chúng ta đang hài lòng với những gì mình có?
Vâng. Tôi nghĩ đây là một điểm mà văn hóa đóng vai trò lớn. Tôi nghĩ bạn hoàn toàn đúng về Đan Mạch. Thực tế, người Đan Mạch có khái niệm về luật Jante, tôi có thể phát âm không đúng, nhưng là luật Janteloven, mà ý nói là, bạn không thực sự nên tốt hơn bất kỳ ai khác, hoặc khoe khoang, hoặc tự đẩy bản thân lên, hoặc nghĩ rằng bạn giỏi hơn, hay thậm chí có thể nỗ lực một cách cụ thể, không phải để trở nên tốt hơn người khác thì là điều không được phép, theo văn hóa mà tôi nghĩ hoàn toàn trái ngược với Hoa Kỳ hiện nay, nơi mà điều đó được xem là tuyệt vời.
Tôi nghĩ vấn đề là những câu chuyện từ rác rưởi đến giàu có này, bạn đã đưa ra các trường hợp mà có một khoảnh khắc trong SpaceX, họ làm điều tuyệt vời này, bạn như kiểu, “Ừ, họ đã đạt được điều đó rồi.” Haktua vẫn đang làm điều của cô ấy, nhưng đã có một khoảnh khắc như kiểu, “Ôi trời, cô ấy đã đạt được thành công này.” Có một ý tưởng rằng chúng ta nghĩ rằng có một đích đến cuối cùng cho điều gì đó. Tôi sẽ có 50 triệu đô la, tôi sẽ kết hôn, tôi sẽ được thăng chức trong công việc, đúng không? Đối với sinh viên của tôi, tôi sẽ vào một trường đại học danh tiếng hay điều gì đó như vậy.
Chúng ta không đặt trọng tâm vào phần hành trình, chúng ta đặt trọng tâm vào phần đích đến, và chúng ta giả định rằng đích đến đó sẽ mang đến rất nhiều hạnh phúc. Đây là một thiên kiến mà các nhà nghiên cứu gọi là ảo giác đến nơi. Tôi sẽ hạnh phúc khi… Gần như là một câu chuyện hạnh phúc mãi mãi. Tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi nếu tôi được thăng chức, hoặc hạnh phúc mãi mãi khi tôi gặp được người đó. Điều chúng ta biết từ sự thích nghi hedonistic là những điều tuyệt vời trong khoảnh khắc mà bạn đến nơi nhanh chóng sẽ trở thành điều khác. Bạn đã đề cập ngắn gọn đến những người đoạt huy chương vàng, có khoảnh khắc mà như kiểu, “Họ đã đoạt huy chương vàng và điều đó thật tuyệt vời, nhưng giờ mọi thứ khác thì xuống dốc hoặc tôi chỉ phải làm lại,” đúng không?
Chúng ta đạt đến nơi tốt nhất mà chúng ta có thể tưởng tượng và ngay lập tức nó như kiểu, “Tôi chỉ phải bắt đầu chạy theo cà rốt tiếp theo.” Đôi khi khi chúng ta thấy bản thân, tôi nghĩ, với tư cách là người Mỹ theo đuổi điều gì đó, tôi nghĩ điều quan trọng là nhớ rằng trước hết, việc theo đuổi này sẽ có rất nhiều thăng trầm. Điều đó sẽ không phải là một con đường thẳng. Nó có lẽ sẽ không diễn ra qua đêm. Ngay cả những người bạn đã đề cập, ngoại trừ trường hợp cực đoan của Rock 2, cũng đòi hỏi một số nỗ lực trong những thăng trầm này, đúng không?
Chúng ta không thấy những điều đó, nhưng thêm vào đó, hạnh phúc mà chúng ta sẽ có được, tốt hơn nếu chúng ta không đi tìm kết quả cuối cùng, cái đích và rơi vào ảo giác đến nơi. Tốt hơn nếu chúng ta có thể tìm thấy một chút hạnh phúc trong hành trình. Đây thường được gọi là ý tưởng tìm kiếm tâm lý hành trình, tức là bạn có thể rút ra được gì từ quá trình đạt đến đó, đúng không? Bạn muốn chạy 5K của mình, nhưng bạn có thể làm gì để cố gắng tận hưởng quá trình của những lần chạy dọc đường và nhận biết những thăng trầm, và chú ý đến hành trình? Đây là một cách để thoát khỏi việc rơi vào ảo giác đến nơi này. Điều đó đòi hỏi một sự thay đổi lớn trong khung suy nghĩ.
Hoàn toàn. Tôi nghĩ điều đó không được chấp nhận trong văn hóa tại Hoa Kỳ.
Tôi cho rằng điều này gây ra một cú sốc về hạnh phúc, không chỉ vì đôi khi chúng ta không đạt được mục tiêu. Đôi khi có lý do. Nếu bạn đặt mục tiêu quá cao, bạn muốn trở thành Roger Bannister hay bất cứ ai khác, không phải ai trong chúng ta cũng sẽ đạt được điều đó, cho dù đó là chạy một dặm trong bốn phút, thành công trong công việc, hoặc kiếm được 50 triệu đô la, hay bất cứ điều gì khác. Đôi khi, nếu bạn đặt tầm nhìn của mình quá cao, bạn sẽ không đạt được điều đó và đó là một cú sốc về hạnh phúc.
Nhưng có một điều lớn hơn, và đôi khi khi bạn thực sự đạt được điều đó, nó cũng trở thành một cú sốc về hạnh phúc bởi vì bạn đạt được điều đó và có một cảm giác hạnh phúc trong một khoảnh khắc, nhưng cảm giác đó không kéo dài mãi. Tôi nghĩ chúng ta cũng mất một cái gì đó khi không ở trong tư thế hành trình, vì có rất nhiều điều thú vị dọc đường nếu chúng ta có thể chú ý đến. Nhưng vâng, tôi nghĩ đây là một sự thay đổi văn hóa lớn so với cách mà người Mỹ thường nghĩ, nhưng nếu chúng ta có thể đạt được điều đó, chúng ta sẽ bắt đầu cảm thấy tốt hơn nhiều. Nó có nghĩa là ngay cả những thất bại trong cuộc sống cũng đều tốt, bởi vì bạn đang tận hưởng bản thân trong suốt hành trình.
Và đúng, tôi đã làm một tập về những huy chương Olympic này, nơi tôi đã nói về hiệu ứng đường viền đồng và những thứ tương tự. Tôi đã có Michelle Kwan, một nhà vô địch Olympic, mà chúng ta đều nhớ, nhưng chủ yếu là một huy chương bạc. Tôi đã nói chuyện với cô ấy về cảm giác đó, và cô ấy nói, “Điều đó không quan trọng với tôi. Những điều tôi yêu thích về việc tham gia Olympic không phải là bục huy chương. Mà là khi cô ấy lần đầu tiên, cô đã nói về việc mang giày trượt và nhìn thấy những vòng tròn trên băng và nhận ra rằng ngay khi tôi buộc dây giày này, tôi sẽ được trượt qua chúng.”
Và tôi mơ mộng, đó chính là tư thế hành trình, đúng không? Bạn không nhìn vào điều gì đó ở cuối. Bạn chú ý đủ đến những thứ dọc đường. Ngay cả một số thứ khiến bạn khó chịu mà bạn vẫn có thể tìm thấy niềm vui trong hành trình. Tôi chắc chắn đã học được cách trân trọng cả những thất bại cũng như những thành công. Và tôi không biết, tôi nghĩ một phần điều đó cũng đến với tuổi tác. Tôi luôn muốn nói điều này. Vâng, điều đó là thật. Nó thường đến với tuổi tác. Bạn đã đủ tuổi rồi, Andrew. Bạn có thể nhảy vào nó. Vâng. Bạn có những trải nghiệm tốt, xấu và trung lập, và bạn như thể, hôm nọ tôi ở trong một trạng thái tâm trí kỳ lạ, tôi đã nghĩ, “Chà, tôi đã ở đây trước đây. Điều này sẽ thay đổi.” Không sao cả, điều này sẽ thay đổi và chắc chắn, điều đó đã thay đổi.
Tôi nghĩ lần đầu tiên chúng ta thấy mình ở một nơi hoặc quay lại một nơi nào đó và quên rằng chúng ta đã ở đó trước đây vì lý do nào đó hoặc cố gắng giả vờ rằng chúng ta chưa bao giờ ở đó, thì bạn sẽ trải qua đủ những vòng lặp đó và nhận ra rằng, “Được rồi, đây là một phần của một quỹ đạo lớn hơn.” Đây là một điều kỳ diệu về não bộ mà tôi chưa bao giờ hiểu, và tôi vẫn không, đó là khi chúng ta cảm thấy hạnh phúc, chúng ta không có xu hướng nghĩ, “Ôi, cảm giác này sẽ biến mất.” Đôi khi có một chút như vậy, nhưng khi chúng ta cảm thấy tồi tệ, nó dường như làm điều gì đó với cảm nhận về thời gian của chúng ta, khiến thời gian cảm thấy như thể, đặc biệt là ở những điểm thấp nhất và những vị trí thực sự tồi tệ, rằng nó sẽ kéo dài mãi mãi. Chúng ta không thể tưởng tượng cảm giác khác đi. Câu “cái này cũng sẽ qua” thật khó để củng cố khi chúng ta ở trong những trạng thái đó. Hoàn toàn đồng ý. Nhưng nó có thể khiến bạn cảm thấy rất nhiều. Bạn có thể tạo khoảng cách với trạng thái hiện tại của mình, và đây là một điều mà, bạn biết đấy, bạn đã có Ethan Cross trên chương trình, anh ấy nói rất nhiều, bạn có thể tạo khoảng cách, “Chà, cảm giác này sẽ như thế nào trong năm năm? Cảm giác này sẽ như thế nào trong mười năm?” Bạn có thể cảm thấy tốt hơn nhiều.
Thú vị, ngay cả khi những điều vui vẻ, nếu chúng ta có thể có được chút cảm nhận rằng điều này sẽ không kéo dài mãi mãi, điều đó lại có thể thúc đẩy hạnh phúc, bởi vì chúng ta như thể đang thực hiện một hình dung tiêu cực về tương lai, đúng không? Vì vậy, một trải nghiệm hiếm có, nếu bạn đang có nó, thì có lợi để nhớ rằng, “Điều này là có hạn, đúng không? Điều này là tạm thời. Tôi nên tận hưởng điều này ngay bây giờ khi nó đang xảy ra.” Phiên bản cực đoan nhất của điều này, tất nhiên, là với cuộc sống của chính chúng ta, đúng không? Suy ngẫm về sự tử vong của chúng ta. Có ý tưởng memento mori, một câu nói phổ biến. Thực ra, chiếc nhẫn của tôi có memento mori trên đó, điều này thật ảm đạm, đúng không? Tôi sẽ chết. Tôi sẽ không còn ở đây nữa. Nhưng khi bạn nhận ra điều đó, bạn biết, những người cổ điển đã nghĩ, và tôi nghĩ điều đó là đúng, như bạn nhận ra, “Tôi không thể coi bất kỳ điều gì trong số này là hiển nhiên. Tôi phải chú ý ngay bây giờ. Đây không phải là điều sẽ kéo dài mãi mãi.”
Và vì vậy tôi nghĩ những khoảnh khắc như vậy cho những trải nghiệm tích cực có thể cảm thấy như vậy, bạn biết đấy, nếu bạn đang thưởng thức một ly Pinot Noir thơm ngon ngồi trước đây, trong khi tôi đang ở đây, bạn biết đấy, tôi đã đi dạo trên bãi biển Santa Monica và đã nghĩ, “Bạn biết đấy, não tôi như thể, “Ôi, tôi phải, Andrew, ra ngoài.” Tôi đã nói, “Không, không, tôi sẽ bay trở lại nơi lạnh lẽo, bạn biết đấy, bờ Đông vào ngày mai. Tôi cần phải chú ý, đúng không?” Vì vậy, việc nghĩ rằng điều này là hữu hạn có thể thực sự giúp bạn. Đây là một nghiên cứu rất buồn cười về điều này với sinh viên đại học nơi họ đã làm một kỹ thuật định hình thú vị, họ đã đưa những sinh viên năm cuối vào phòng thí nghiệm, bạn biết đấy, trong khoảng giữa học kỳ xuân và nói với họ rằng, bạn có ít giờ thời gian hơn nên có thể là một con số lớn, bạn biết đấy, khiến nó cảm giác như hàng nghìn giờ. Hoặc bạn chỉ có từng này ngày còn lại trước khi tốt nghiệp, chỉ như một lời nhắc. Điều họ phát hiện ra là những người đã trải qua sự thao túng về số ngày cảm thấy như điều đó khá ngắn. Họ đã làm nhiều việc hơn, kiểu như thực hiện những điều mà họ đã nghĩ, “À, tôi sẽ làm điều đó sau,” và cuối cùng cảm thấy hạnh phúc hơn.
Vì vậy, nhận ra rằng mọi thứ đôi khi là ngắn ngủi mang lại lợi ích. Có thể với cả những cảm xúc tiêu cực, như cái này cũng sẽ qua, nhưng cũng cho những điều tích cực, như cái này cũng sẽ qua, vì vậy tôi phải tận hưởng nó trong khi nó vẫn đang diễn ra.
Thật thú vị vì nó có vẻ nghịch lý là việc nhận ra rằng một điều tích cực cũng là thoáng qua lại cho phép chúng ta tận hưởng nó hơn. Bởi từ một góc nhìn không có thông tin, một người có thể tưởng tượng rằng, ồ, bạn đang có một bữa ăn tuyệt vời với những người bạn yêu thương, và có thể trước đó đã có một tháng khó khăn, và bạn thực sự đang tận hưởng nó, và có người nói, “Bạn biết đấy, như điều này cũng sẽ qua đi,” và bạn cảm thấy như, “Nghe có vẻ hơi buồn,” đúng không? Nhưng nếu nó cho phép bạn tận hưởng nhiều hơn, thì đó là rất quan trọng.
Vì vậy, đúng là có vẻ có một mối quan hệ nghịch đảo giữa trạng thái buồn và trạng thái vui, nơi mà khi chúng ta ở trong trạng thái buồn, chúng ta cảm thấy như nó sẽ kéo dài mãi mãi và chúng ta sẽ làm hầu như mọi thứ để thoát khỏi điều đó, trừ khi nó đã hoàn toàn làm chúng ta sụp đổ. Trong những trạng thái vui vẻ, chúng ta không muốn bị nhắc nhở rằng nó sẽ qua đi. Và đó là lý do tại sao tôi nghĩ, một phần, không phải là lý do duy nhất mà mọi người sẽ sử dụng thuốc thay đổi tâm trạng. Tôi đang nói về điều này theo nghĩa giải trí, như kiểu quên mọi thứ khác và quên rằng bất cứ điều gì họ đang trải qua sẽ bị mất đi.
Vâng, vâng. Và tôi nghĩ rằng không dễ chịu khi nghĩ rằng những trạng thái tốt đẹp này sẽ qua đi, nhưng tôi nghĩ rằng nó hữu ích vì nó buộc chúng ta phải chú ý đến chúng. Tôi hơi có cảm giác này bây giờ khi chúng tôi đang đến gần kỳ nghỉ, rằng tôi và bạn đang có cuộc trò chuyện này, và tôi đang chuẩn bị cho các kỳ nghỉ với gia đình chồng/vợ, bạn biết đấy, có rất nhiều điều tích cực, như, “Ôi trời, tôi không muốn.” Nhưng bởi vì gia đình chồng/vợ của tôi, mẹ tôi đã lớn tuổi, tôi giống như, “Ôi, nhận ra rằng không còn nhiều kỳ nghỉ vô tận với những người mà tôi quan tâm, mà nó dường như hữu hạn hơn và có thể hữu hạn hơn trước đây, điều đó khiến tôi cảm thấy phấn khích hơn về nó hơn so với trước đây.”
Và đó là một suy nghĩ u ám, đúng không? Tâm lý của tôi có vẻ như là một cảm xúc rất đắng cay, đúng không, rằng chúng ta là hữu hạn, đúng không? Nhưng nó có thể cho bạn một sự trân trọng, nó có thể khiến bạn tận hưởng theo một cách đặc biệt. Vì vậy, đôi khi điều u ám lại là tốt, một chút u ám. Đó lại là sự tương phản. Vâng, vâng. Đó là sự tương phản. Và đó là lý do tại sao mọi người xem phim kinh dị. Tôi không thích phim kinh dị, nhưng có thể bạn cảm thấy an toàn hơn. Tôi không biết, những điều đó luôn khiến tôi cảm thấy khiếp sợ nếu tôi xem một số thứ đó vào lúc muộn. Phản ứng amygdala cao. Tôi cũng vậy. Tôi cũng vậy. Tôi ghét phim kinh dị. Nhưng đáng lưu ý rằng, như, nhiều người thích chúng, bạn biết đấy, đó là một ngành công nghiệp khổng lồ. Và ngay cả khi bạn không thích phim kinh dị, bạn có thể thích, bạn biết đấy, có thể là thực phẩm cay mà cảm thấy không hề tốt. Nó cảm thấy kinh khủng trong khoảnh khắc, hoặc một bồn tắm siêu nóng, hoặc, bạn biết đấy, một cú nhảy xuống nước lạnh, đúng không?
Tôi thích ra khỏi nước lạnh vì chính lý do mà chúng ta đang nói đến. Vâng. Hoặc thậm chí, bạn biết đấy, thành thật mà nói, với tôi, tôi không phải là một fan hâm mộ lớn của việc tập thể dục, nhưng giống như, một buổi tập thực sự khó khăn mà cảm thấy tồi tệ. Khi bạn cuối cùng dừng lại, cảm giác, tôi làm nhiều yoga, và điều tôi thích nhất là ở cuối khi họ nói, và bây giờ bạn có thể làm shavasana. Shavasana luôn tốt nếu bạn đã làm việc cực nhọc nhất. Nó thực sự giống như, “ha.” Bạn biết đấy, nó hữu ích để có những khoảnh khắc như vậy để có sự tương phản này.
Vì vậy, việc tạo ra sự tương phản trong việc bạn cho phép mình có một số cảm xúc tiêu cực, bạn biết đấy, cho dù đó là một loại cảm xúc tiêu cực tưởng tượng, như hình dung tiêu cực, hoặc một cái hư cấu, nhiều trải nghiệm hư cấu yêu thích của chúng ta thực sự rất tệ. Như một tiểu thuyết sẽ rất nhàm chán nếu nhân vật chính nói, “Không có điều gì xấu xảy ra. Nó chỉ kéo dài rất lâu, và mọi thứ chỉ hơi tích cực.” Không, chúng ta muốn họ trải qua một số điều khủng khiếp, ngay cả khi chúng ta thực sự đồng cảm với họ và xem họ như chính mình.
Và vì vậy, những thế giới hư cấu này nơi chúng ta có thể chơi với các cảm xúc tiêu cực một chút là cực kỳ thú vị về mặt tâm lý, bởi vì, tại sao chúng ta lại làm điều đó? Nhưng như bạn đang nói, nếu khi bạn nhận được, bạn biết đấy, những kích thích thần kinh này, chúng ta cũng muốn một số điều tiêu cực.
Vì vậy, có một bài báo thú vị về tỷ lệ lý tưởng giữa cảm xúc tích cực và tiêu cực. Và nó không phải là 100% tích cực cho việc thích nghi hedonistic và vân vân. Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng công thức cho cuộc sống phong phú là đa dạng vì những lý do tương phản mà chúng ta đã nói đến.
– Vậy tỷ lệ lý tưởng là gì?
– Họ không biết.
– Họ không tìm ra được.
– Họ không tìm ra được.
– Họ không tìm ra được.
– Họ không tìm ra được.
– Họ không tìm ra được.
– Nó giống như, boom, giống như chính xác–
– 60/40, tích cực, tiêu cực.
– Vâng.
– Bạn rõ ràng đang mong chờ một con số.
Và tôi nghĩ rằng cũng đáng nhớ rằng chúng ta đang nói như thể có những cảm xúc tiêu cực và tích cực. Nhiều cảm xúc thú vị nhất phức tạp hơn thế. Bạn đã nói về khoảnh khắc như đũa của SpaceX. Tôi đoán rằng cảm xúc bạn đang trải qua ở đó là một cảm xúc mà các nhà nghiên cứu như Dacher Keltner và các đồng nghiệp sẽ gọi là sự kinh ngạc, đúng không? Cảm giác, ôi trời, điều đó thật tuyệt vời. Có điều gì đó lớn hơn tôi có khả năng làm được điều này. Và một trong những lý do tại sao sự kinh ngạc là một cảm xúc rất thú vị là nó thường làm mất ổn định, đúng không? Có những điều tốt hơn tất cả những gì tôi đã kỳ vọng. Con người thật tài ba. Không gian thì quá rộng lớn. Thiên nhiên thật bao la, đúng không? Nó có thể cảm thấy hơi mất ổn định khi bạn trải qua sự kinh ngạc, nhưng chúng ta cũng xem đó là điều tích cực. Tôi nghĩ rằng nếu bạn cảm thấy hơi nhàm chán trong cuộc sống cảm xúc của mình, cố gắng tìm những khoảnh khắc mà bạn có thể trải nghiệm những cảm xúc không quá rõ ràng tích cực hoặc tiêu cực, nhưng là một chút của cả hai có thể thực sự truyền cảm hứng. Đây là một trong những lý do bạn cần nói nhiều về các chất gây ảo giác và những trải nghiệm thay đổi này.
Những trải nghiệm đó thường được coi là rất ăn khớp với những khoảnh khắc đáng kinh ngạc, nhưng chúng cũng không phải lúc nào cũng tích cực, mà chúng mở rộng tầm nhìn của bạn và đưa bạn đi xa hơn một chút. – Tôi có thể chứng thực rằng chúng không phải lúc nào cũng tích cực. Đôi khi chúng rất đáng sợ, ngay cả trong ứng dụng lâm sàng của chúng. Điều tôi đánh giá cao trong việc hạ cánh tên lửa là thực sự tôi cảm thấy sự kính ngưỡng khi nhìn lên những vì sao vào ban đêm hoặc chỉ cần nghĩ về việc chúng ta đang có cuộc trò chuyện này trong một căn phòng và rồi mở rộng ra như thể chúng ta là một vật thể nhỏ trôi nổi trong vũ trụ. Và điều đó có thể cảm thấy hơi choáng ngợp. Điều tôi nghĩ là điều kỳ diệu là thông qua việc ứng dụng kỹ thuật và vật lý, SpaceX đã tạo ra một thứ gì đó được kiểm soát rất tốt ở quy mô mà tôi thường quen nghĩ về mọi thứ. Chắc chắn, tôi đã thấy máy bay và chúng ta đã hạ cánh lên mặt trăng, v.v. Một số người sẽ tranh cãi về điều đó, nhưng chúng ta đã ở trên mặt trăng. Tôi không ở đó, nhưng có người đã có mặt. Để thấy sự kiểm soát và ứng dụng vật lý và kỹ thuật ở quy mô mà chắc chắn không phải là quy mô của toàn bộ thiên hà, nhưng đang bắt đầu tiếp cận không gian bên ngoài và trở về lại, rõ ràng và theo một cách rất, tôi nghĩ là việc làm chậm lại của vật thể khổng lồ đó và quá trình bắt giữ cảm thấy thật thỏa mãn. Tôi cũng nghĩ, và điều này có thể giải thích khá nhiều về sự tiến hóa công nghệ của con người, là bộ não con người thích thú hoặc ít nhất cũng cảm thấy kinh ngạc khi tạo ra hành động từ xa. Ý tôi là, hãy nghĩ về những gì đã diễn ra để tạo ra một lượng hành động đó trong một vật thể với khối lượng như vậy ở một khoảng cách xa, đúng không? Và sau đó bạn có thể xếp chồng lên tất cả những thứ mà chúng ta nhìn thấy trên điện thoại, trên màn hình của mình. Ý tôi là, tất cả công nghệ đó tương đối mới mẻ. Và nghĩ rằng chúng ta, những con người, thay vì là khỉ macaque có thể làm được điều đó. Chúng ta là loài linh trưởng đang tiến xa hơn trong việc phát triển công nghệ so với mọi loài khác trên hành tinh này. Loài sống duy nhất khác có thể vượt trội hơn chúng ta, và chúng ta không biết, như tôi đã nghe thấy lý thuyết này, nó khá thú vị, đó là tất cả những triệu triệu vi sinh vật sống trong hệ vi sinh vật đường ruột của chúng ta, vậy nếu chúng ta chỉ là những phương tiện cho chúng di chuyển và truyền đạt cho nhau? Và chúng thực sự có một dạng ý thức mà chỉ dựa vào việc sinh sôi, và chúng ta nghĩ rằng chúng ta đang làm tất cả những việc này vì một sự tiến hóa nào đó, nhưng thực chất chỉ để giữ cho vi sinh vật tồn tại. Nhưng tôi không thực sự tin điều đó. – Cuối cùng, chúng ta có thể đến không gian nơi chúng ta thực sự có thể tiến hóa hệ vi sinh vật. – Và chúng chỉ muốn có nhiều vi sinh vật hơn. Bạn biết đấy, chúng ta đang bị chiếm đoạt. Tôi cười trước lý thuyết đó, thực sự tôi không nghĩ đó là điều đúng. – Vậy chúng ta đã nói về việc có quá ít nghiên cứu về chó trong nhận thức của loài linh trưởng, quá ít nghiên cứu về nhận thức của vi sinh vật, thật không may. – Đây có lẽ là thời điểm thích hợp để nói rằng chúng ta là một loài kể chuyện. Đây là những gì chúng ta đang làm ngay bây giờ. Chúng ta đang tạo ra câu chuyện xung quanh những điều mà chúng ta không thể hoàn toàn giải thích. Và trong quá trình cuộc trò chuyện hôm nay, tôi nhận ra rằng điều mà chúng ta gọi là hạnh phúc có ít nhất ba cấp độ hoặc lớp mà chúng ta lọc qua khi đặt câu hỏi cho chính mình, liệu chúng ta có hạnh phúc không, làm thế nào để tôi có thể hạnh phúc hơn? Yếu tố đối lập với những trải nghiệm tiêu cực dường như là một chủ đề lặp đi lặp lại. Động lực Ori là một loại đám mây u ám mà từ đó chúng ta được cho là phải nhìn thấy ánh sáng và hành động trong ánh sáng. Điều này tồn tại trong những câu chuyện tôn giáo, những câu chuyện triết học và thực tế khoa học. Tôi có thể tưởng tượng ba lớp. Lớp đầu tiên là trải nghiệm cảm giác. Lý do để tắm nước lạnh, các bạn, ngoài việc tiết kiệm tiền cho hóa đơn sưởi ấm, là rằng buổi tắm nước ấm mà theo sau, thực tế, đó là cách tôi làm, cảm thấy rất tuyệt. Gấp 10 lần so với việc bạn chỉ bước vào buổi tắm nước ấm, tôi đảm bảo. Cũng giống như việc ra khỏi bể nước lạnh. Có rất nhiều tranh luận về những điều này, nhưng đây là trải nghiệm cảm giác thuần túy và sự tương phản mà chúng ta đang nói đến hôm nay. Đói bụng và sau đó ăn một miếng thức ăn ngon. Chúng ta ăn một miếng thức ăn không ngon lắm, nhưng bạn đói và vì vậy nó cảm thấy ngon hơn rất nhiều. Có triệu triệu ví dụ mà chúng ta có thể hướng tới. Vì vậy, có trải nghiệm cảm giác. Có cảm nhận và trải nghiệm cảm giác thô mà từ đó sự tương phản tạo ra thứ mà chúng ta cảm thấy tốt hơn, tức là hạnh phúc, kiểu như vậy. Sau đó là câu chuyện, như, Chúa ơi, năm ngoái là một năm khó khăn. Năm nay thì tốt hơn. Cũng có, và tôi đã thấy điều này trước đây, như chúng ta đã thành công trong hai năm, rồi năm nay lại là một năm bình thường. Điều này không phải là trường hợp, nhân tiện, nhưng tôi rất may mắn khi podcast vẫn tiếp tục phát triển và mở rộng. Nhưng đối với một số người, họ không hạnh phúc với mức lương mà họ nhận được năm nay, vì mặc dù nó tuyệt vời theo tiêu chuẩn của người khác, nhưng theo tiêu chuẩn của họ, nó giảm so với những năm trước. Vì vậy có câu chuyện mà chúng ta tạo ra mà không phải là trải nghiệm cảm giác, mà là nhận thức dựa trên dopamine và là nhận thức dựa trên thưởng và phạt, v.v. Và sau đó có lớp thứ ba, đó là ý nghĩa. Như bạn đã nói, vâng, dành thời gian bên gia đình chồng, như, có thể không phải lúc nào cũng tuyệt vời như bạn mong muốn, nhưng có ý nghĩa trong việc dành thời gian với những người là gia đình mở rộng, đặc biệt khi có người lớn tuổi và trẻ nhỏ trong cùng một phòng. Có điều gì đó thật sự, nó tạo thêm câu chuyện để tạo ra loại cấp độ khác mà chúng ta gọi là ý nghĩa. Và những gì tôi nhận ra là đây là ba hệ thời gian. Vì vậy, chúng ta có hệ thời gian ngay lập tức của hạnh phúc, chúng ta có loại trung gian nơi chúng ta giới thiệu một câu chuyện và sau đó chúng ta có ý nghĩa, điều này giống như bức tranh tổng thể vậy.
Có vẻ như tôi nghĩ rằng chúng ta cần tiếp cận hạnh phúc từ cả ba cấp độ, rằng chỉ đơn giản là sống như một con chó, mà có lẽ đang trong trải nghiệm cảm giác về hạnh phúc, thì không đủ. Nếu chúng kể chuyện, chúng không kể cho chúng ta nghe. Và nếu chúng có ý nghĩa, thì tôi không biết, nhưng chúng dường như chỉ đạt được cấp độ đầu tiên. Vậy thì, có lẽ còn năm cấp độ khác hoặc nhiều hơn. – Và có lẽ chúng không có khả năng để làm hai cấp độ còn lại. Vì vậy, không phải là vì chúng không làm mà bị bỏ lỡ. Chúng có bộ não không cho phép chúng nhận ra rằng chúng đang bỏ lỡ. Nhưng không may, chúng ta lại có bộ não khiến chúng ta cảm thấy như mình đang thật sự bỏ lỡ. Nếu chỉ có những trải nghiệm cảm giác mà không có những câu chuyện tốt, tôi nghĩ bạn đang chỉ ra ý tưởng rằng việc hạnh phúc trong cuộc sống của bạn và hạnh phúc với cuộc sống của bạn. Phần “với cuộc sống của bạn” có những câu chuyện mang tính trung bình, nhưng cũng có những câu chuyện thật sự lớn, đúng không? Bạn biết đấy, cuộc sống của tôi, tôi có đang làm gì đó thật sự có ý nghĩa với cuộc sống của mình không? Tôi có tìm thấy mục đích không và những thứ tương tự không? Điều thú vị là để đạt được quy mô thời gian lớn đó để tìm thấy cảm giác mục đích và những thứ như vậy. Đôi khi thật hữu ích khi thực hiện những hoạt động ở mức độ địa phương, ở quy mô thời gian trung bình và ngắn hơn. Và một trong những điều mà các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra là nếu bạn tham gia vào các hoạt động ở các quy mô thời gian ngắn mà phù hợp với các giá trị của bạn, mà các nhà tâm lý học tích cực thường gọi là điểm mạnh của bạn, thì đó có thể là một cách để đạt được mục đích. Thế thì điểm mạnh là gì? Các nhà nghiên cứu thực hiện một công việc mà họ muốn tìm hiểu về tất cả những điều quý giá mà mọi người có thể làm trong thế giới này, đúng không? Vậy những điều bạn đánh giá cao là gì? Những người như Chris Peterson và các đồng nghiệp của ông đã tạo ra danh sách mà họ gọi là những điểm mạnh tính cách khác nhau. Có nhiều điều, bạn biết đấy, nếu bạn tìm kiếm điểm mạnh tính cách trên mạng, bạn sẽ thấy danh sách lớn. Thường người ta nói có 24 điểm mạnh, nhưng đó đều là những điều tốt đẹp như dũng cảm, công dân, sự hài hước, như bạn biết đấy, trí thông minh xã hội, yêu thích học hỏi, đúng không? Bạn biết đấy, cảm thông, công bằng, đúng không? Đây là những giá trị mà chúng ta có. Mọi người có sự khác biệt về mức độ đánh giá một cái nào đó hơn cái khác. Bạn biết đấy, tôi có thể hỏi bạn, Andrew, như là cái nào tốt hơn, dũng cảm hay sự hài hước? Có lẽ cả hai đều khá quan trọng với bạn, tôi đoán vậy. Nhưng về sự thận trọng so với yêu thích học hỏi, tôi sẽ đoán. – Vâng, nếu tôi phải chọn giữa dũng cảm và sự hài hước, tôi nghĩ dũng cảm có lẽ quan trọng hơn với tôi. – Tôi hiểu, tôi thì thiên về sự hài hước hơn. – Vâng, tôi thích sự hài hước, nhưng nếu tôi phải chọn, nó giống như bạn biết đấy, giữa ăn bò steak và uống cà phê, tôi sẽ chọn steak. – Vâng, điểm là chúng ta có những sự khác biệt cá nhân trong điều này. Và có những bài kiểm tra chính thức mà bạn có thể thực hiện trực tuyến. Nếu bạn tìm kiếm bài kiểm tra điểm mạnh tính cách VIA, bạn sẽ thấy 24 điểm mạnh này và bạn có thể làm một trong những bài kiểm tra rất hệ thống, bạn biết đấy, để làm điều đó. Nhưng thực sự chỉ cần suy nghĩ về việc, những giá trị mà bạn đánh giá cao là gì? Và những giá trị nào hiện lên trong tâm trí bạn khi nghĩ đến bản thân bạn, những cái bạn có sự đồng điệu với, là những gì mà những người như Chris Peterson sẽ gọi là điểm mạnh nổi bật của bạn. Đó là những điểm mạnh mà khi bạn thực hiện chúng, bạn cảm thấy mọi thứ có ý nghĩa và có mục đích và những thứ tương tự. Và ý tưởng là một công thức để có một cuộc sống có mục đích ở mức độ địa phương là cố gắng tham gia vào những hành vi cho phép bạn sử dụng nhiều hơn những giá trị hoặc điểm mạnh này. Và một trong những nghiên cứu mà tôi yêu thích nhất xem xét cả sức mạnh của điều này và cách mà, mặc dù có vẻ như những điều đó rất khó khăn để đưa vào, như bạn nên đưa chúng vào nhiều hơn, là một số công trình của bà Amy Resninsky, là giáo sư tại Đại học Pennsylvania, và bà thực hiện các nghiên cứu về cái mà bà gọi là “tạo hình công việc”, là một thực hành nơi bạn lấy mô tả công việc bình thường của mình, bất kỳ công việc nào của bạn, và tìm ra cách mà bạn có thể kết hợp điểm mạnh nổi bật của mình vào chúng. Bạn biết đấy, nếu bạn là một người làm podcast, nếu điểm mạnh nổi bật của bạn là dũng cảm, bạn có thể mời những khách mời khiến bạn cảm thấy có chút đáng sợ, có lẽ như tôi, tôi tưởng tượng vậy, hoặc như bạn có thể chọn những chủ đề hơi khó khăn hơn, đúng không, khiến bạn bị thử thách một chút, đúng không? Nếu điểm mạnh nổi bật của bạn là sự hài hước, bạn sẽ thêm nhiều sự vui vẻ hơn hoặc tạo nhiều câu chuyện hài hước hơn. Nếu nó là yêu thích học hỏi, bạn sẽ chọn những chủ đề mà bạn không biết gì về chúng, nhưng bạn sẽ đắm mình vào chúng, đúng không? Bạn thực hiện mô tả công việc bình thường của mình và tìm cách để xây dựng những điểm mạnh của bạn vào nó. Và lý do tôi yêu thích công việc của Amy đến vậy là vì bà nghiên cứu các điểm mạnh nổi bật, không chỉ trong các lĩnh vực học thuật như chúng ta, những người có công việc rất linh hoạt, hay những người làm podcast, bà nghiên cứu điểm mạnh nổi bật của những nhân viên dọn dẹp bệnh viện, những người mà bạn biết đấy, đang làm việc dọn dẹp ga trải giường trong phòng bệnh hoặc lau sàn nhà và những thứ tương tự. Không phải là một công việc mà bạn nghĩ rằng có nhiều sự linh hoạt hoặc bạn có thể xây dựng những điều như, bạn biết đấy, sự hài hước và yêu thích học hỏi và những thứ như vậy. Nhưng bà tìm thấy một điều thú vị rằng khoảng một phần tư đến một phần ba trong số những nhân viên dọn dẹp này nói rằng công việc của họ là một lời gọi, họ yêu thích nó, họ nhận được nhiều mục đích từ nó, và họ là những người tự nhiên xây dựng điểm mạnh nổi bật của mình vào công việc. Và trong công việc của bà, bà kể những câu chuyện thật đẹp. Đây là câu chuyện về một nhân viên dọn dẹp làm việc tại một khoa hóa trị. Và nếu bạn đã không may mắn đủ để mắc bệnh ung thư và phải điều trị hóa trị hoặc biết ai đó đã từng trải qua, bạn sẽ biết rằng mọi người thường trở nên rất ốm yếu vì thuốc làm cho họ rất buồn nôn. Vì vậy, một phần lớn trong công việc của người này là dọn dẹp vomit, về cơ bản.
Nhưng anh ấy nói, bạn biết đấy, công việc của tôi không phải là dọn dẹp nôn mửa,
sức mạnh của tôi giống như sự hài hước và trí thông minh xã hội.
Và những gì tôi làm là tôi sẽ kể một câu đùa.
Đây là người nào đó đang có một ngày thật tồi tệ
và tôi sẽ làm điều gì đó khiến họ cười.
Và nếu tôi làm được điều đó, thì tôi không cần, nó không phải là tiền lương của tôi.
Và tôi đoán anh ấy có một câu chuyện đùa tiêu chuẩn,
giống như, ôi Chúa ơi, hãy chơi một đống nôn mửa lớn
theo thời gian như với tôi và, bạn biết đấy, bạn đang cười.
Khán giả có lẽ cũng đang cười.
Anh ấy nói, đó là công việc của tôi.
Tôi đã nói chuyện với một người lao động khác, người làm việc trong khoa hôn mê.
Vì vậy, cá nhân này không thể nói chuyện với bệnh nhân
vì họ đang trong trạng thái hôn mê,
nhưng sức mạnh của cô ấy là sự sáng tạo.
Và vì vậy mỗi ngày cô ấy di chuyển tác phẩm nghệ thuật
và các cây xanh xung quanh, bạn biết đấy,
chỉ đơn giản là tạo ra một số thay đổi.
Và cô ấy nghĩ có thể điều đó sẽ giúp mọi người thoát khỏi cơn hôn mê của họ.
Tôi không biết điều đó có khả thi về mặt y tế không, có lẽ không,
nhưng điều đó không quan trọng với cô ấy.
Cô ấy cảm thấy như mình đang thực hiện sự sáng tạo của mình.
Và vì vậy, bài học của công việc này là,
bất kể công việc của bạn là gì,
có lẽ vẫn có không gian để xây dựng thêm mục đích.
Nếu bạn dành thời gian suy nghĩ về việc,
những sức mạnh là gì?
Những điều gì khiến bạn hoạt động?
Nếu bạn cần một mẹo, bạn có thể tìm kiếm những điều này trên Google.
Nhưng sau đó, làm thế nào tôi có thể đưa điều đó
vào mô tả công việc bình thường của mình?
Và có lẽ có nhiều sự linh hoạt hơn bạn nghĩ.
Bạn không cần phải nghỉ việc và trở thành một podcaster
để có được sự linh hoạt này.
Có lẽ bất cứ điều gì bạn làm,
có một khoảng trống mà bạn có thể xây dựng điều đó vào.
Thật tuyệt!
Đó là những câu chuyện tuyệt vời.
Tôi cũng vừa nghĩ về người vệ sinh
dọn dẹp nôn mửa,
như để khôi phục lại một chút phẩm giá cho những người này
mà rõ ràng họ biết rằng họ đang làm bừa bộn
và, bạn biết đấy, sự hài hước là cầu nối tối thượng.
Và, chết tiệt, tại sao bạn lại bắt tôi phải chọn
giữa hài hước và điều khác,
nhưng vì hài hước thật tuyệt.
Xin lỗi, giờ thì sự hài hước của bạn cũng khá tốt.
Anh ấy đang nghĩ đến câu trả lời của tôi.
Anh ấy rất dũng cảm khi dọn dẹp nôn mửa, tôi nghĩ vậy, đúng không?
Vâng, và mang sự hài hước đến một nơi mà, bạn biết đấy,
một số người có thể cho rằng sự hài hước là không được phép, thật là tốt.
Các sức mạnh tiêu biểu trong danh sách mà bạn đã nói có 24 sức mạnh,
mọi người có thể tìm hiểu thêm về các sức mạnh tiêu biểu này ở đâu?
Tôi nghĩ đây sẽ là một bài tập rất mạnh mẽ.
Và chúng ta luôn có thể tìm liên kết
và đặt nó vào mô tả chương trình,
nhưng có một nơi nào đó mà mọi người có thể tìm những thứ này không?
Các giá trị trong hành động là VIAcharacterstrengths.org.
Vì vậy, tôi có thể chia sẻ liên kết
và bạn có thể dán nó vào ghi chú chương trình của bạn.
Nhưng vâng, mọi người có thể vào đó miễn phí
và thực hiện một trong những bài kiểm tra tâm lý chính thức, nơi bạn đo lường sức mạnh của mình,
xem chúng là gì.
Và đây cũng là một trang web thú vị,
vì bạn sẽ nhận được một số gợi ý.
Bởi vì một số giá trị này, bạn biết đấy, sự thận trọng
là khi tôi chỉ như, làm thế nào tôi thực hiện sự thận trọng?
Và họ sẽ đưa ra các cách khác nhau.
Họ cũng đưa ra gợi ý,
đây là một bài tập về nhà mà tôi giao trong lớp hạnh phúc của mình,
gợi ý bạn thực hiện điều này với một người bạn tốt
hoặc một người yêu, mỗi người trong số các bạn thực hiện điều này
và tìm những sức mạnh mà bạn chia sẻ cùng nhau.
Và sau đó bạn có thể tham gia vào cái mà các nhà nghiên cứu gọi là trạng thái sức mạnh,
nơi, bạn biết đấy, nếu cả hai bạn đều có lòng dũng cảm,
thì điều đó có nghĩa là các bạn nên thực hiện
không biết, một khóa huấn luyện vượt chướng ngại vật
hoặc làm một chuyến đi bộ rất đáng sợ.
Nếu cả hai bạn đều có sự hài hước, bây giờ bạn đi xem một buổi hài kịch.
Nếu cả hai bạn đều yêu thích việc học và bây giờ bạn đến một bảo tàng
hoặc điều gì đó.
Vì vậy, bạn tìm ra thứ gì đó giống như những sức mạnh hợp nhất của bạn
và bạn làm điều gì đó để thực hiện chúng.
Vì vậy, điều này có nghĩa là bạn có thể sử dụng sức mạnh của mình để tìm kiếm mục đích,
không chỉ trong công việc của bạn, mà còn trong thời gian giải trí của bạn nữa.
Và tôi nghĩ đây là một điểm khác mà chúng ta thường nhầm lẫn.
Tôi nghĩ nhiều người trong chúng ta có công việc có xu hướng sử dụng sức mạnh của chúng ta.
Chúng tôi có xu hướng nghiêng về những nghề nghiệp,
nhiều người trong chúng tôi nơi chúng tôi có thể sử dụng sức mạnh của mình.
Nhiều người không may mắn như vậy.
Nhưng trong thời gian giải trí của chúng ta, chúng ta không thường xuyên làm như vậy, đúng không?
Thường thì thời gian giải trí của chúng ta giống như ngồi xổm xuống,
bạn biết đấy, xem Netflix cho nhiều người.
Nếu bạn nghĩ về cách bạn có thể xây dựng sức mạnh của mình
vào thời gian giải trí, nó sẽ còn thú vị hơn nữa.
Vì vậy, bạn đang nói về việc làm việc bằng tay của mình
và làm tất cả những thứ này như, bạn biết đấy,
xây dựng sự dũng cảm và sự hài hước vào trong đó bằng cách nào đó.
Bây giờ bạn có thời gian giải trí đang thực hiện hai nhiệm vụ
để mang lại cho bạn cảm giác mục đích và ý nghĩa nữa.
– Tôi thích làm những việc bằng tay
và tôi cũng thích làm những điều hữu ích cho người khác.
10 năm trước, tôi thường đi thiết lập bể cá
cho mọi người ở nhà họ.
Và tôi không biết tại sao, nhưng tôi cứ tiếp tục thiết lập
tất cả những bể cá này cho tất cả mọi người
và tôi rất thích điều đó.
Và điều này khiến tôi nhận ra rằng tôi nghĩ đối với mọi người,
chắc chắn không chỉ riêng tôi,
rằng chúng ta nhận được sự hài lòng tuyệt vời từ việc hữu ích cho người khác
theo những cách thực sự phù hợp với cách chúng ta cảm thấy chúng ta là
và những sức mạnh đó.
Tôi nghĩ đó là tình huống tối thượng thực sự.
Và nếu chúng ta được trả tiền cho nó, cũng tuyệt vời,
nhưng bạn đang nói hãy thực hiện điều đó trong thời gian giải trí của bạn
cũng nhé.
– Vâng, và tôi rất vui khi bạn đã đưa ra ý tưởng này
về việc làm cho người khác, bởi vì chúng ta chưa nói về điều đó,
nhưng đây là một mẹo hành vi khác
rất quan trọng cho hạnh phúc.
Và tôi nghĩ một điều mà chúng ta thường nhầm lẫn như một nền văn hóa ở Mỹ,
nhưng nói chung, có rất nhiều cuộc trò chuyện về chăm sóc bản thân
hoặc tự thưởng cho mình.
Nếu bạn nhìn vào bất kỳ loại bài viết nào về hạnh phúc,
có thể không phải là những gì dựa trên chứng cứ về bản thân, bản thân, bản thân, bản thân.
Nhưng nếu bạn nhìn vào những người hạnh phúc,
những người hạnh phúc không dành nhiều thời gian cho bản thân.
Họ có xu hướng rất chú trọng đến người khác.
Vì vậy, nếu kiểm soát theo thu nhập,
những người hạnh phúc hơn quyên góp nhiều tiền hơn cho từ thiện
so với những người không hạnh phúc.
Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn:
Kiểm soát thời gian mà mọi người có, những người hạnh phúc thường có xu hướng tình nguyện giúp đỡ người khác. Nói chung, liệu có phải đang giúp đỡ một cách chính thức hay không, bạn đang cách nào đó tặng thời gian của mình. Họ có xu hướng giúp đỡ nhiều hơn những người không hạnh phúc. Điều này thật sự chỉ là mối tương quan, có thể là do hạnh phúc. Làm những điều tốt đẹp cho người khác giúp bạn trở nên hạnh phúc hơn. Có thể rằng nếu bạn hạnh phúc, bạn sẽ làm những điều tốt đẹp cho người khác. Và chắc chắn rằng mối liên kết này là đúng. Có một vấn đề gọi là hiệu ứng “cảm thấy tốt, làm việc tốt”. Nhưng nhiều thí nghiệm đã buộc mọi người làm những điều tốt đẹp cho người khác và đã phát hiện ra rằng nó làm cho họ trở nên hạnh phúc hơn. Một nghiên cứu của Laura Ackner và các đồng nghiệp thực hiện nghiên cứu này khi họ đi đến gặp những người trên đường phố và đưa cho họ 20 đô la. Đây là một nghiên cứu tuyệt vời để tham gia nếu bạn là một sinh viên đại học đi vòng quanh khuôn viên trường và nghĩ rằng, ôi tuyệt thật, 20 đô la. Nhưng sau đó bạn sẽ được chỉ bảo phải chi tiêu số tiền đó như thế nào. Bạn hoặc phải chi tiêu 20 đô la để tự thưởng cho bản thân, làm điều gì đó tốt đẹp cho bản thân hoặc chi tiêu 20 đô la cho người khác. Làm điều gì đó tốt đẹp cho người khác. Và mọi người cuối cùng, thậm chí vào thời điểm sau đó, báo cáo cảm thấy hạnh phúc hơn khi họ tiêu tiền vào người khác so với bản thân. Và tôi nghĩ điều này mang một thông điệp lớn bởi vì đôi khi, tôi không biết bạn có giống tôi không, nhưng nếu bạn đang có một ngày tồi tệ, bạn sẽ nghĩ rằng mình sẽ tự thưởng cho bản thân. Tôi có thể mua một cái gì đó hoặc tiêu tiền vào bản thân, mua cho mình một trải nghiệm thú vị nào đó. Nhưng nếu bạn tặng trải nghiệm đó cho anh trai, bạn bè tốt hoặc đồng nghiệp, vợ/chồng của mình, có thể trải nghiệm đó sẽ làm bạn hạnh phúc hơn là tự mình trải qua nó, điều này thật sự ngược lại với suy nghĩ nhưng đó là điều mà ngày hôm nay cho thấy.
– Tôi đã khám phá ra điều này trong những năm gần đây. Tôi rất thích, thích, thích việc tặng quà. Đó là cảm giác tốt nhất.
– Ở đây là một mẹo khác bạn có thể làm để giúp đỡ người khác. Điều kỳ lạ là yêu cầu sự giúp đỡ, điều mà chúng ta quên là khá mạnh mẽ. Hãy nghĩ về lần cuối cùng ai đó nhờ bạn lời khuyên, lời khuyên mà bạn có thể cung cấp. Có lẽ bạn cảm thấy khá tốt. Có lẽ nó làm bạn cảm thấy một chút có năng lực hoặc gì đó. Có lẽ bạn thích việc giúp đỡ người đó. Bạn có được sự gia tăng hạnh phúc từ việc giúp đỡ người đó. Chúng ta quên rằng việc yêu cầu sự giúp đỡ từ người khác, đặc biệt khi chúng ta biết họ có thể làm điều đó, có thể là một cách để tặng cho họ một món quà nhỏ và làm họ hạnh phúc. Đây là một điều có thể khó đối với tôi bởi vì tôi luôn nghĩ về năng lực của mình và tôi không muốn trở thành gánh nặng cho người khác.
– Tự lực. – Tôi không thích việc tỏ ra dễ bị tổn thương.
– Tự lực. – Đúng vậy.
Nhưng hóa ra, đặc biệt nếu bạn là một người rất tự lực, khi bạn yêu cầu mọi người giúp đỡ, điều này có thể rất hữu ích. Đó là một điều khác nữa. Bởi vì tôi biết rằng một số người đang lắng nghe ngay bây giờ có thể không có khả năng tài chính để quyên góp tiền hoặc thời gian dư dả để tặng quà và những thứ như vậy. Nhưng hãy nhớ rằng yêu cầu sự giúp đỡ cũng có thể là một món quà cho người khác và đó cũng là một kết nối xã hội nhỏ.
– Thật tuyệt vời. Tôi cũng muốn nói với bạn về gợi ý rằng mọi người điền vào trang sức mạnh cá nhân và sau đó sử dụng điều đó như một động lực cho buổi hẹn hò đầu tiên. Tôi rất mong đến ngày có một bình luận trên YouTube rằng mọi người đã kết hôn vì một cuộc hẹn đầu tiên.
– Đúng vậy, Tinder sẽ phá sản nếu chúng ta bắt đầu thực hiện những cuộc hẹn hò dựa trên sức mạnh như vậy, nên đúng rồi.
– Thỉnh thoảng, có ai đó sẽ liên hệ với tôi và nói rằng họ đã xem tập về sinh sản và đã thực hiện tập về sinh sản nam và nữ, và hiện họ có một đứa trẻ trên đường. Tôi không hỏi về thời điểm đứa trẻ được thụ thai, mối quan hệ với tập sinh sản là gì. Tôi giả định đó là thông tin trong tập sinh sản nhưng tôi luôn nghĩ, wow, thật kỳ diệu. Tôi cá rằng vào một thời điểm nào đó trong tương lai, tôi đang tạo ra một chút thời gian kỷ niệm ở đây. Bạn sẽ được tiếp xúc hoặc có điều gì đó một cách hợp lệ rơi vào phần bình luận về việc mọi người quyết định sống chung với nhau do đã thực hiện sức mạnh cá nhân, buổi hẹn hò đầu tiên, bạn đã nghe điều này trước tiên ở đây. Tiến sĩ Laurie Santos và một cách rất nghiêm túc, Laurie, Tiến sĩ Santos, tôi chỉ muốn nói cảm ơn bạn rất nhiều vì đã thực hiện công việc mà bạn đang làm. Đó là công việc tuyệt vời, thật sự công việc tuyệt vời. Ý tôi là, không gì quan trọng hơn trạng thái cảm xúc của chúng ta và việc phấn đấu để hạnh phúc nhưng cũng để hiểu hạnh phúc để chúng ta không theo đuổi điều gì đó mà không tồn tại hoặc là một ảo tưởng đã được tạo ra cho chúng ta. Thật sự, tôi nghĩ một trong những điều tuyệt vời nhất về những gì bạn làm là bạn khung hạnh phúc thực tế là có thể đạt được nhưng bạn khung nó theo khoa học để thực sự có thể có được nó và ý nghĩa của nó. Và như mọi người có thể nhận thấy, tôi rất thích, thích, thích rằng bạn đã nghiên cứu điều mà chúng ta gọi là hạnh phúc và các khía cạnh khác của cảm xúc và nhận thức xã hội trong bối cảnh không chỉ của con người mà còn của những người bạn không phải là con người, như mèo và chó và sử dụng kiến thức đó như xây dựng từ kiến thức cơ bản về cách mạch thần kinh và tâm lý học hoạt động đến một nơi mà con người thực sự có thể hành động. Và bạn đã cung cấp cho chúng tôi một số lượng công cụ có thể hành động rất lớn ngày hôm nay. Ý tôi là, quá nhiều để liệt kê tất cả ở đây trong một lần. Chúng tôi sẽ đặt chúng vào các dấu thời gian như các công cụ để mọi người có thể đến với chúng ngay lập tức và xem xét chúng nhưng phần kết nối xã hội, rõ ràng, sự hiểu biết về sự tương phản với những điều khó khăn để đạt được trạng thái tốt hơn và các thang thời gian khác nhau và làm cho người khác và quá nhiều điều khác. Có quá nhiều ở đây để tôi liệt kê mà không thêm 30 phút cho podcast này. Không ai muốn nghe tôi nói thêm nữa. Vì vậy, tôi chỉ muốn nói cảm ơn bạn vì công trình nghiên cứu mà bạn đã thực hiện và tiếp tục thực hiện. Cảm ơn bạn vì đã thực hiện podcast của bạn. Tôi sẽ bắt đầu nghe podcast của bạn. Tôi thích những vấn đề này và tôi nghĩ chúng rất kịp thời và quan trọng cho tất cả mọi người.
Và cảm ơn bạn đã dành thời gian trong lịch trình của mình để đến đây và giáo dục chúng tôi hôm nay.
– Cảm ơn rất nhiều, thật tuyệt vời.
– Hãy làm điều đó một lần nữa.
– Chắc chắn rồi.
– Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Lori Santos.
Để tìm hiểu thêm về công việc của phòng thí nghiệm của cô ấy, những bài giảng của cô ấy và để tìm liên kết đến podcast xuất sắc của cô ấy, hãy xem chú thích trong chương trình.
Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thưởng thức podcast này, hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
Đó là một cách tuyệt vời và miễn phí để ủng hộ chúng tôi.
Xin vui lòng nhấn theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple.
Và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi từ một đến năm sao.
Xin cũng vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ đã được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay.
Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này.
Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc nhận xét về podcast hoặc các chủ đề hay khách mời mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, hãy để lại những điều đó trong phần bình luận trên YouTube.
Tôi sẽ đọc tất cả các bình luận.
Và nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Vì vậy, đó là Instagram, X, trước đây được biết đến là Twitter, Facebook, Threads và LinkedIn.
Và trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số nội dung có sự giao thoa với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung khác là khác biệt so với nội dung trên podcast Huberman Lab.
Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Đối với những bạn chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt.
Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
Nó có tiêu đề “Protocols, một hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người.”
Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, và nó dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm.
Và nó trình bày các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ, đến tập thể dục, đến kiểm soát căng thẳng, các giao thức liên quan đến sự tập trung và động lực.
Và tất nhiên, tôi cung cấp các bằng chứng khoa học cho các giao thức đã được bao gồm.
Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocolsbook.com.
Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau.
Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất.
Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols, một hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người.”
Và nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin này là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm mọi thứ từ tóm tắt podcast đến những gì chúng tôi gọi là giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang, bao gồm cách tối ưu hóa giấc ngủ của bạn, cách điều chỉnh dopamine của bạn.
Chúng tôi cũng có các giao thức liên quan đến việc tiếp xúc với lạnh có chủ đích, có rất nhiều câu hỏi về điều đó, tiếp xúc với nhiệt có chủ đích và nhiều điều khác.
Một lần nữa, tất cả đều có sẵn hoàn toàn miễn phí.
Bạn chỉ cần truy cập hubermanlab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống bản tin và nhập email của bạn.
Và tôi nên đề cập rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Cảm ơn bạn một lần nữa vì đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Laurie Santos.
Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn vì sự quan tâm của bạn đến khoa học.
( âm nhạc vui tươi )
( âm nhạc vui tươi )
我叫安德魯·霍伯曼,擔任斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。
今天的嘉賓是勞里·聖托斯博士。
勞里·聖托斯博士是耶魯大學的認知科學和心理學教授。
她是幸福領域和情感科學的世界專家。
今天我們將討論真正的幸福,不是以任何鬆散或理想化的方式,而是研究告訴我們如何真正創造持久幸福的內容。
我們討論了人際關係與幸福,包括各種關係之間的互動,無論是朋友之間、浪漫伴侶之間、家庭成員之間,當然還有與自己之間的關係,並且談論在日常生活中應該做什麼、不應該做什麼,以及如何框架你對幸福的整體看法,以及如何在實際的日常待辦事項中實現它。
例如,我們現在幾乎都已經聽說過感恩的力量和感恩的實踐。
事實上,我曾經做過一整集節目專門講述感恩和感恩的科學。
但勞里·聖托斯博士今天解釋說,通過改變我們對感恩的看法,轉向更符合我們愉悅感的東西,我們能更好地利用使我們更持久感到快樂的機制。
我們還討論了一些主題,例如享樂適應,即我們追求物質和整個快樂體驗如何為後續的有意義追求和愉悅感設置舞台。
這對每個人來說都非常重要,尤其是在這個所謂的多巴胺沖擊、輕易獲得的多巴胺、高度加工的食物及你在網上可以找到的各種東西的現代時代。
說到線上,我們還討論了智能手機和社交媒體在我們的快樂和認知中的作用。
你會感到震驚。
事實上,我真的很震驚地發現,僅僅在你試圖學習的房間裡放著你的手機,就會顯著降低你在數學及其他主題學習方面的表現。
我們今天會談到所有這些相互關聯的部分,我承諾,由於勞里·聖托斯博士的精彩專業知識,這一切都將變得極為清晰和可執行。
她是一位出色的教師。
實際上,她在耶魯大學開設的課程《心理學與美好生活》是耶魯300年以來最受歡迎的課程。
這種受歡迎程度並不會令人驚訝,因為你將直接向勞里·聖托斯博士學習。
我必須說,這是一集非凡的節目。
我學到了很多。
我只想強調一個我在自己生活中實施的重大啟示,當你收聽今天的節目時,可以將其放在心中深處思考,那就是對生活感到幸福與在生活中感到幸福之間的區別,以及如何同時實現這兩者。
在我們開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。
然而,它是我願望和努力的一部分,目標是以零成本向大眾提供關於科學和與科學相關工具的信息。
在這一主題下,我想感謝今天節目的贊助商。
我們的第一位贊助商是 Eight Sleep。
Eight Sleep 生產帶有冷卻、加熱和睡眠追蹤功能的智能床墊覆蓋。
我在這個播客中之前多次提到我們每晚獲得充足高品質睡眠的必要性。
這確實是所有心理健康、身體健康和表現的基礎。
確保你獲得良好睡眠的最佳方式之一是控制你睡眠環境的溫度。
因為,要進入並保持深層睡眠,身體溫度實際上需要下降1到3度。
而要醒來時感到神清氣爽並充滿活力,身體溫度實際上需要上升1到3度。
Eight Sleep 使你能夠輕鬆控制你睡眠環境的溫度,讓你能在夜晚的開始、中間和結束時控制床墊覆蓋的溫度。
我已經在 Eight Sleep 的床墊覆蓋上睡了將近四年,這完全改變和提升了我的睡眠質量。
Eight Sleep 現在推出了他們的新一代 Pod Cover,即 Pod Four Ultra。
Pod Four Ultra 提升了冷卻和加熱能力,更高精度的睡眠追蹤技術,甚至還有打呼檢測功能,可以自動將你的頭抬高幾度以改善氣流,並停止打呼。
如果你想試試 Eight Sleep 的床墊覆蓋,可以訪問 eightsleep.com/huberman,最多可節省350美元購買 Pod Four Ultra。
Eight Sleep 目前在美國、加拿大、英國、部分歐盟國家和澳大利亞發貨。
再次強調,網址是 eightsleep.com/huberman。
今天的節目還由 ExpressVPN 贊助。
ExpressVPN 是一種虛擬私人網絡,旨在保護你的數據安全和隱私。
它通過將你的網絡活動通過自己的服務器進行路由並加密,這樣沒有人可以查看或出售你的數據。
我對未能妥善保護我的數據造成的影響非常熟悉。
幾年前,我的一個銀行賬戶被駭客入侵,為此需要進行相當麻煩的工作來恢復賬戶並確保其安全。
當時,我與科技界的朋友們交談,他們告訴我,儘管你認為你的網絡連接可能是安全的,但實際上往往不是,特別是如果你使用的是飛機、酒店、咖啡店及其他公共場所的 Wi-Fi 網絡。
令人驚訝的是,即使在家,你的數據也可能不像你想像的那樣安全。
為了確保我之前描述的情況不會再次發生,我開始使用 ExpressVPN。
ExpressVPN 的一個好處是我甚至不會注意到它正在運行,因為它提供的連接速度非常快。
我在電腦和手機上都安裝了它,並且在連接網際網路時總是保持它開啟。
使用 ExpressVPN,我知道一切都是安全的。
我的網頁瀏覽、所有密碼、所有數據,當然還有任何需要帳戶登錄的內容,比如銀行帳戶,
都無法被追蹤,沒有人可以訪問或竊取你的數據,這真是太棒了。
如果您想開始使用 ExpressVPN 來保護您的網際網路活動,可以訪問 expressvpn.com/huberman,
這樣您就可以獲得額外三個月的免費服務。
再說一次,網站是 E-X-P-R-E-S-S-V-P-N.com/huberman,這樣您就可以獲得額外三個月的免費服務。
現在讓我們進入與洛里·聖托斯博士的討論。
洛里·聖托斯博士,歡迎您。
非常感謝您讓我參加您的節目。
我想談談這個似乎每個人都渴望的東西,但大多數人卻難以保持快樂的狀態,這引發了我們是否應該
不斷追求快樂狀態的問題。
但在暫時擱置這個問題的同時,我們應該如何看待情緒與我們所謂的認知之間的關係?
因為我認為我們今天的討論很多都是要區分情感、思維和行為,作為神經科學家、心理學家等,
我們必須理解情緒與認知之間的區別,以及它們可能重疊的地方。
所以如果您能稍微教育我們一下,我覺得這將為理解快樂打下良好的基礎。
是的,我很高興您是這麼開始的,因為我認為社會科學家對快樂的定義包括這兩個部分。
所以我認為社會科學家通常將快樂視為在生活中快樂和對生活感到快樂。
在生活中快樂就是情感的一面,是不是?
我有適當數量的正面情緒,可能稍微少一些負面情緒,比如你在生活中存在的感覺很好。
這算是一種情感部分。
但還有另一部分,就是你認為你的生活如何。
你有目標嗎?
你對事情的發展還滿意嗎?
這是你如何看待生活,這有點像認知的東西。
所以甚至是最早的社會科學家在開始思考快樂的時候,當時他們稱之為主觀福祉,
因為我認為心理學家會想,“哦,快樂聽起來太優柔寡斷了,我們換個名字”。
但這意味著完全相同的東西。
它意味著主觀福祉。
當他們開始思考主觀福祉時,他們將其分為一種情感情感部分,也就是你在生活中的感受,
還有這種認知部分,即你認為你的生活如何發展。
所以這種基本的二分法自科學研究快樂以來就存在。
我被你所說的生活與生命進展之間的區別所震驚。
一種需要第一人稱的生活體驗,你在生活中。
你早上醒來時感覺好嗎?
你與朋友和其他關係、家庭、浪漫關係、學校、工作的內心感受如何?
另一種涉及某種第三人稱的自我觀察,查看自己的履歷表,不論是真實的履歷還是通過他人視角反映的履歷,
並了解“我過得好嗎?還是不好?”
我認為這是一個非常重要的區別,因為似乎最終的目標,如果我可以這麼說,就是在生活中快樂,
不論第三者的觀點,只要你不會損害到其他人的快樂。
是的。
我認為理想情況下能做到兩者是最好的。
我認為在某些時刻,這兩者是分離的。
你在加州會接觸到許多有趣的富人。
我認為他們的生活聽起來都很美好。
他們享受了許多享樂的樂趣。
他們品嚐著美味的葡萄酒。
你會驚訝於他們報告的痛苦程度。
這很有趣。
他們所報告的痛苦程度。
問題是,這種認知部分是第三人稱的部分還是報告的部分?
我認為心理學家在思考這個問題時, 他們確實把它視為報告的部分。
這變得棘手,因為我看到有人在海灘上品嚐著美酒,
我心想,“這帶來了許多的正面情緒”。
我敢打賭,如果我測試他們,了解他們的感官體驗,可能會非常正面。
只有當他們反思思考他們的生活,問自己“過得怎麼樣?”時,
他們才會說:“哦,我不知道,我的股票下跌了。”
當我聽到缺乏幸福時,讓我想起一些似乎重複出現的要點。
這些的確與缺乏資源無關。
我沒有聽到過這種說法。
我聽到的,這在我花時間的地方和我成長的地方也同樣成立,那就是矽谷,雖然並非所有人都是這樣,
但那裡有些人獲得了巨額的財富。
平均水平的增長非常高,因此生活成本隨之上升,但往往是對他們的孩子或母親生病的擔憂。
他們的孩子在某方面遇到了困難。
很常見的就是這樣。
他們擔心孩子的身心健康或其他親屬的身心健康缺乏福祉。
或者他們因某些政治原因而感到不滿,但我們就不討論這個,我們不要討論這個。
不,我認為這是事實。
我們的快樂有很大一部分來自於他人的快樂,無論是他們的狀況如何,還是我們對他們狀況的認知,甚至只是從情感上來看。如果你曾經和一位情緒非常激動或悲傷的家庭成員或配偶在一起,很難不被他們的情緒所影響。我們作為心理學家知道這些過程是如何運作的。這像是情感傳染,你實際上是在“感染”他人的情緒。因此,很多時候,你最擔心自己幸福的事情,就是關注周圍人們的快樂,因為這基本上成為了你自己的快樂。我只是停下來想一想這一點。隨著我們成長,我意識到這因地而異,還有許多其他情況,但隨著我們的成長,我們被教導要注意外在的事物如何影響生活,我們從小就開始獲得評價,比如在畫作上的小星星、好工作,或者現在人們說在畫畫時的努力,這整個與成長心態有關的語言。可是在美國,我不確定我們是否被教導要思考該如何在生活中感到快樂。作為孩子,我覺得所有的孩子,所有的哺乳類動物似乎都會自然地靠近那些帶來快樂的經歷,比如玩耍,幾乎總是天生就有的快樂體驗。但隨著評價開始進來,我們變得越來越擅長評估自己的表現,並且與三年級、五年級和十二年級的標準目標相比,我們的表現如何。但同時,我不認為任何人曾經坐下來告訴我:“你要怎麼評估你在生活中是否感覺良好,比如說你是否在享受你的足球比賽,享受和朋友的時光?”這從來沒有被教過我。是的。我認為這些所謂的外在獎勵是有真實危險的,你可以這麼說,所有那些外部的事物,分數、表現標準等等,實際上都在偷走你內在的獎勵。有一種有趣的現象,在心理學中,如果你擁有某種內在獎勵,比如說運動,我很想出去跑步。跑步對我來說是一種內在的獎勵。然後我獲得了一些工具,無論是我的手錶還是我在手機應用上隨便寫下的東西,我必須記錄我的跑步。這就變成了一種外在獎勵。不僅僅是跑步的感覺,而是附上了這種外在的觀念。然後有時候,我們仍然會追求那種獎勵。小說家大衛·賽德里斯有一篇很棒的文章叫作《Fitbit生活》,他談到自己想要保持健康。這是一種內在的運動獎勵,他買了Fitbit,然後一切都圍繞著Fitbit。他不斷提高自己的目標,卻自己變得非常不快樂,再也無法享受跑步,甚至到後來他只是四處繞著搖晃手臂,只為了完成那最後的幾步。這真的是一個可怕的例子,你的外在獎勵最終取而代之。但你剛剛提到的許多例子都發生在我們的現實生活中,那些情況的出現比像Fitbit這樣的外在因素更加隱秘。你談到哺乳動物的遊戲,這是小動物們到處做的最簡單的活動。小人類現在不再那麼多地這樣做了,因為即使在很小的年紀他們就已經進入了幼兒大學,學習如何獲得晉升到下一個年級的知識,以及如何取得完美的成績,以便進入像我們這樣的機構,對吧?一切都變成了外在的獎勵。因此,我認為你是對的。我們實際上在把所有獎勵外在化,以至於無法獲得內心的快樂。因為我覺得要注意這些東西已經很困難了,我們可能會談到這一點。注意自己的情感其實很難。你真的必須關注正在發生的事情,但我認為這變得更加困難,因為我們擁有這些指標。它們在我們的文化中隨處可見,但它們並不是內在的東西。它們只是一種外在的標記,可能使得內在的事情變得更不愉快。對於那些成長或生活在某些地方,嗯,讓我們簡單地說擁有較少可支配財富的人,必須有數據來顯示他們對於快樂的內在與外在因素的關係吧?我的意思是,我可以在腦海中編造各種故事,想像那些來自非常不同背景的人會更快樂或更不快樂,但數據顯示了什麼呢?是的。這些資源對快樂的效應是非常有趣的,且非常微妙。因此,如果你查看收入範圍較低端的情況,你會明顯地說,金錢影響著快樂。如果你無法把食物放到桌上,如果你沒有屋頂遮風避雨,無疑是多一點金錢會讓你的快樂受到正面的影響。數據也證實了這一點。有一項非常著名的研究是諾貝爾獎得主丹尼·卡內曼所做的,願他安息。在2010年,他進行了一個很酷的研究,查看收入和快樂之間的相關性,通過你所感受到的壓力、經歷的正面情感等來衡量。在收入範圍的低端,這是一直上升的,對吧?更多的金錢幾乎是線性地帶來更多的快樂。但丹尼發現,這個微妙畫面的第二部分就是那個斜率會逐漸趨平。在2010年,大約是75,000美元。那意味著什麼呢?這意味著如果你的收入超過75,000美元,你不會感受到任何更少的壓力。即使我把你的收入翻倍或三倍或四倍,你在這些指標上的正面情感也不會增加。這些都是2010年的稅前收入。
好的。
他們並沒太深入地探討,例如,有人會說:「哦,我活在加州。而你住在愛荷華州。或許這沒那麼糟。」而這些數字將會改變。但總的來說,或許有一些數字,比如說2020年、2025年、2024年到達某個範圍,可能是10萬美元、12萬美元,無論是多少。重點是,有一個數字,在那個數字以上,獲得更多並不會讓你的幸福隨之增加。現在,在這方面出現了很多微妙的分歧,這在真正的研究中經常發生。但是,這是真的嗎?這個坡度真的會上升嗎?現在的情況似乎是,這個坡度或許會小幅上升,比如說微不足道的一點。但它並不像說,多運動10分鐘或再多睡20分鐘,或是隨手寫下你感激的事情會有那麼大的提升。所有這些事情對你的幸福感的影響遠遠超過了你的收入增加五倍的影響。所以,你的資源會影響幸福感嗎?是的。如果你沒有任何資源,能夠獲得一些資源,你肯定會感到更快樂。但如果你已經擁有很多,獲得更多實際上並不會有幫助。
抱歉打斷一下。最近我根據那些關於每年75K的研究結果說,如今的數字大約是100K到125K,這樣的金額確實無法買到幸福,但它可以緩解壓力。你認為這是真的嗎?你讓我重新思考這個說法。或許在某個範圍以上,它並不會緩解壓力。
是的。我認為在最初的經濟數據中,他發現這一點。每天你報告的壓力程度其實是他們用來衡量幸福感的指標之一。但我認為你是對的,圍繞這個問題的風險可以緩解壓力。我認為如果你擁有一定的經濟基礎,當壞事發生時,你會知道自己會沒事。因此,這使你能夠做出更冒險的決定。這使你能夠做一些如果你正好處於那條邊界、或失去一些錢的情況下可能不會去做的事情。我認為問題在於,我們評估自己的財務情況的一種方式,以及幾乎每種情況,我認為這跟神經科學有關,是我們並不是客觀地評估,而是相對地評估。當你考慮自己的相對財務狀況時,你會發現有很多其他人在和你做比較。我認為,富人不認為自己在擁有非常高的財富水平時會感到更少的壓力,其中一個原因就是因為他們四周環繞著的人,大家的情況都比他們好。這正是一種基本特徵,關於我們評估事物的方式,對吧?我們不以客觀標準來評估,而是相對於這些參考點來評估。而且老實說,隨著你變得更富有,你有點像是上升到了這種對數尺度,參考點越來越遠離你。我認為這對人們對自己幸福感的感知和對壓力程度的感知有著巨大的影響,對吧?因為他們正在朝著可能不會讓他們更快樂的目標努力,但他們並沒有放棄「更多的錢會讓我快樂」這個直覺。
在我的播客《幸福實驗》中,我請到了一位名為克雷·科克雷爾的嘉賓,他非常有趣。他是一名財富心理學家。也就是說,他是專門與0.0001%的人群合作的心理健康專業人員。而我們應該說,如果財富讓人快樂,他應該早已失業。但不,他有很多客戶,顯然是高收入的客戶。他看起來過得不錯。但他談到那些人並沒有放棄「更多的錢會讓我快樂」這一觀念。他們設定了一些標準,比如,當我擁有五千萬時,我會快樂;當我變成億萬富翁時。但當他們達到那個點時,他們並沒有感受到更多的積極情緒,並且沒有感覺到更少的壓力,反而會說,等等,這個假設可能是錯的。更多的錢並沒有用。他們會說,啊,這個假設還在,更多的錢會讓我快樂。我只是需要,五千萬不夠,現在變成一億或其他數字。
所以我認為這在很大程度上是因為人們在與他人比較自己財富水平,我們的比較系統很糟糕,因為我們總是在與他人對比,卻從不選擇那些過得不如我們的人。我認識很多非常快樂、有錢的人。我也認識一些非常痛苦的有錢人。我認識一些快樂的非富人,也有一些痛苦的、報告感受到痛苦的非富人。這完全符合許多幸福研究的建議,對吧?也就是說,當談到誰快樂、誰不快樂時,這與我們的環境比我們想的要少得多,對吧?你知道,我們經常認為,如果我能多賺一些錢,或者如果我能在工作中獲得更多的讚譽,或是找到一個新伴侶,甚至搬到某個地方,我就會更快樂。但正如你所說的,如果你看那些擁有各種不同生活環境的人,無論是好版本還是壞版本,你都能找到一些快樂的人和一些不那麼快樂的人。而現在,研究人員開始認為這其實並不像我們想的那樣涉及到我們的環境。再次強調,除非那些環境真的非常糟糕,否則環境並不像我們想的那樣重要。它更可能是那些在我們控制範圍內的東西,而不是環境,對吧?通常是我們的行為、我們的思維模式、我們所尋求的情感,以及我們的社交聯繫。這些東西更重要。
所以我認為,你知道,對於快樂和不太快樂的有錢人,以及快樂和不太快樂的窮人的經驗,在某種程度上反映了我們的想法,也就是說,環境並不像你假設的那樣重要。讓我們談談情感、思維模式和行為與幸福之間的關係。我想,聽這個或看這個的人,可能都希望能夠盡可能地快樂。我是說,我想確實有一些詞曲作者和詩人,我在這些生活領域裡有一些朋友,他們似乎從不快樂的人類情感的深度中獲得了很多洞察和靈感,並且做出了一些驚人的事情。我們稍後可以回到這個話題,因為我確實認為,從這些更痛苦的情感轉變為幸福的過程,與從極度快樂的狀態轉變為稍微少一點的幸福是非常不同的,我們可以稍後再談。但是大多數人都希望能夠盡可能快樂。我當然希望,誰不希望呢?當然,人們可以問,嗯,我應該專注於我的情感嗎?像是思考我的情感,試著改變我的情感,讓我的情感在宣洩的過程中流經我,我是否應該專注於思維模式,或者是行為呢?根據我自己的經驗,我非常相信行為在設定思維模式和情感的整體軌跡上是有力量的,但我也經歷過相反的情況。
那麼,研究對此有什麼說法,我們能做些什麼,因為每個人都想要更快樂?是的。我們剛才談到的就是不應該做的事情。你不必改變你的環境。這是件好事,因為五倍收入是件麻煩的事,搬家也棘手,改變生活的種種也是困難的,對吧?好消息是,這項設計顯示你不必這麼做。這不是你想的那樣有效。但你可以改變你的行為、思維模式和情感,以獲得一些好的結果,對吧?讓我們來談談行為。讓你感到更快樂的最大行為改變之一就是多一點社交聯繫。心理學家進行這些有趣的研究,觀察人們的每日使用模式。你花多長時間在睡覺、運動、工作或其他事情上?預測一個人是否快樂的兩個因素是你與朋友和家人共度的時間,以及你與其他人實際上相處的時間。你這樣做得越多,你就會越快樂。這只是一個相關性。所以,你們聰明的聽眾現在可能在想,是和其他人相處使你變得更快樂,還是你如果快樂就更傾向於和其他人相處?因果關係的方向在哪裡?
在這裡,我們有心理學家做的這些可愛的研究,他們進行一些有趣的實驗,讓人們獲得像10美元的星巴克禮品卡,只是為了和某人交談,通常是和他們在火車上不認識的陌生人交談。尼克·埃普利(Nick Epley)和其他人進行了一些可愛的工作,迫使人們進行社交。而人們預測,特別是和陌生人在一起的時候,會覺得非常尷尬和奇怪。但是你會發現,在各種情況下,包括內向者和外向者,與某人交談實際上讓人感覺良好。它增加了你的正向情感,讓你感覺生活變得更好,你感覺不那麼孤獨,這些都是我們意想不到的積極結果。我喜歡社交聯繫。我對社交聯繫的問題是,如果我與某人匯聚30分鐘或幾小時,結束後,我通常有太多事情需要處理,最終會熬夜到很晚來完成,這樣就減少了我的睡眠。然後我感覺到我的生理狀態中有一種潛在的沉船感,接著我必須恢復我的睡眠。
所以一切都是權衡。有趣的是,你剛才提到的研究是短暫的咖啡聚會,假設上並且不一定需要花那麼多時間在那裡。其實在幾年前,有一位教授,如今已故,不過我想說出來也沒什麼不妥。這位教授有些古怪,曾在加州大學伯克利分校授課。我在那裡念研究生時上過他的課,名字叫塞斯·羅伯茨(Seth Roberts)。他以一些有些怪異的飲食理論而聞名,如果人們想去查找,真的非常不同的東西。但我讚賞他的勇氣,願意對這些事情發聲。他告訴我們,至少每天見到面孔是非常重要的,是真實的面孔,而不是在屏幕上。這是在社交媒體之前,他認為抽空走出公寓去見到咖啡師,打個招呼並表示感謝,還有在街上見到人們都是重要的。現在我們知道了關於大腦中專責區域的知識,例如顳枕連合皮質和南希·肯維爾(Nancy Kenwisher)的工作,這些大腦區域讓我們對面孔的識別和理解有天生的需求。單單這一點並不意味著看到面孔就是持續快樂的必要條件,但我認為他們確實觸及到了一些重要的東西。我覺得塞斯是真的注意到了這一點,儘管他的某些想法非常瘋狂。這個主意似乎不那麼瘋狂。儘管我花了很多時間獨處,但這是我的體驗。如果幾天沒有見到臉,裡面會發生一些事情,改變我的內在幸福基準點。當我見到某人的時候,即使只是一句「嗨」,這就像是令人愉悅的體驗。
我的意思是,我認為社交連結如此重要的原因在於它建立於這種基本的神經回路上,像是看臉孔等等。我認為這讓我們對哪些社交連結最有效有了真正的洞察,這在這個領域中被形容為即時的社交連結,而我們正有點偏離這一點。
那麼,什麼是即時的意思呢?你我現在正坐在工作室裡聊天,我們可以算是即時交流。我可以看到你的臉。我們是實時的。我們不能透過某種視頻聊天來做到這一點,雖然效果不會那麼好,但也算不錯。它似乎還不錯的原因在於我們是實時進行的。我們的聽覺系統、視覺系統,所有作為靈長類動物用來與周圍其他人處理事物的系統,運作得還算合理。真正運作得不太好的是我們經常的溝通方式,比如在Slack上或是以文字交流。我給你發信息,啵,幾分鐘後,啵,又回來了。我們的靈長類大腦並不是這種溝通方式所設計的運作模式。
所以我覺得有時候當我提到社交連結時,人們會想到:“哦,我必須親自見到人,但我的朋友住得很遠,而我整天忙於工作。”其實不是的,你可以不是即時地親自連結,但盡可能地嘗試在實時中進行交流。如果可能的話,還是嘗試使用視頻,原因正如你剛才提到的,臉孔會激活我們。可是我們也是能夠很好地使用語言並注意聲音的靈長類動物。我認為這是為什麼像老式的電話交談,沒有視頻聊天的那種,能讓我們獲得一些最富有情感和聯結的對話,有時甚至比面對面的交談更好,因為當我們面對面時,我們經常拿出手機檢查其他東西,分散了注意力,但我們需要回到即時的溝通上。其他的方式並不具備相同的心理影響力。
有沒有任何證據顯示簡訊實際上會驅動對更多社交連結的渴望,結果使我們在簡訊交流前的感受變得更差?是的。你會發現,很難將變數分開來看,比如簡訊交流的性質、你在現實生活中多頻繁見到這個人等等。但我可以想象,簡訊可能就像得到營養的碎屑,而不是完整的養分。我還可以想象,這就像把養分放在觸手可及的位置之外。我想問的是,從神經學的角度來說,我們是否知道實際社交連結所觸發的獎勵回路,是否會被簡訊交流或Zoom交流所觸發,但程度較低,這是一個重要的研究方向,對吧?
是的,目前並沒有很好的證據,但我的直覺是,這種運作方式幾乎就像簡訊是社交連結的營養套餐,我感受到社交連結的動機,我進行了某種社交交流,我獲得了一些社交的信息,但在心理上我缺少了營養部分,對吧?所以它在某種程度上讓你誤以為這是社交連結,但實際上並不真正奏效。我擔心的正是我們現在正在面臨的情況,我們獲得社交連結的營養版本變得過於簡單,因為正如政治學家和社會學家等指出的,現實中與人見面變得更加困難。我們不再擁有這種所謂的第三空間,讓我們輕鬆聚在一起。畫面背後的誘惑太多,孤獨的我們似乎都錯過了。
因此,許多人在社交連結上變得營養不良,因為我們選擇了錯誤的東西。所以,如果可能的話,安排一些與人見面的時間,或者是在現實時間內。你知道,打電話給那位你很久沒有聯繫的朋友,並且認識到因為從心理研究可以清楚看出,你的大腦不會告訴你去這麼做。即使現在你在聽,你可能會覺得:“好吧,我想這對我會有幫助。”但你並不會渴望去和你的朋友交談。我覺得這是許多與快樂相關行為的問題,如果你考慮那些行為的進化壓力,自然選擇從來不需要建立“感受社交”的目標,因為我們只是在這些小群體中。這很簡單,對吧?自然選擇必須建立一種對甜食和脂肪食物的渴望,因為這些東西很難找到。而對於一些綠色蔬菜則不必建立這種渴望,因為它們無處不在。我認為社交連結也是如此。我們並沒有強烈的動機去尋找他人,因為它們本來就存在。
所以我認為我們的動機和獎勵系統並不能驅使我們去渴求它。但在現代社會中,替代品如此之多,我們變得更加孤立,我認為許多人正在經歷孤獨的負面影響。但當我們思考:“我可以做些什麼來走出這個困境?”時,卻沒有出現“我對連結感到渴望”的想法。我們並沒有這種動機目標去追求它。因此,這可能導致人們在腦中預測:“我剛聽到Laurie說這是一個好主意,但我不知道,可能對我不那麼重要。”我覺得我們只是沒有系統告訴我們要去得到這些東西。所以即使你的大腦在說:“這不太重要,試試看看。”
進行你自己的個人實驗,並在現實時間中增進一些社交連結的感受。
花點時間馬上注意它讓你感覺如何。
我敢打賭這會像你在節目中提到的所有健身和營養技巧一樣,讓你會心想,「天啊,這讓我感覺好過我預期的多。」
我要短暫休息一下,感謝我們的贊助商,AG1。
AG1是一種包含維他命、礦物質和益生菌的飲料,此外還包含了益生元和適應原。
AG1被設計來滿足你所有的基礎營養需求,而且味道很好。
我從2012年開始喝AG1,那時我的補充品預算非常有限。
事實上,那時我只有足夠的錢去購買一種補充品,我很高興我選擇的是AG1。
原因在於,儘管我努力讓大部分食物來自全食物和經過最少加工的食物,但單靠食物很難獲得足夠的水果、蔬菜、維他命、礦物質、微量營養素和適應原。
而我需要這樣做,以確保我在整個白天有足夠的能量,晚上能夠良好入睡,並保持免疫系統的強健。
但當我每天服用AG1時,我發現自己的健康各方面——包括身體健康、心理健康,以及認知和體能表現——都得到改善。
我知道這一點,因為我曾有過幾次沒有服用AG1的情況,我確實感受到差異。
我還注意到,這完全可以解釋為腸道微生物群與大腦之間的關係,當我定期服用AG1時(對我來說是早上或上午喝一份,然後在下午或晚上再喝一份),我會感覺到更多的心理清晰度和精神能量。
如果你想嘗試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman以獲得特別優惠。
現在,他們正在贈送五包免費的旅行包和一年的D3K2維他命供應。
再說一遍,請訪問drinkag1.com/huberman以索取這個特別優惠。
如果看到臉孔(我對此沒有證據)是正確的,如果塞斯·羅伯茲(Seth Roberts)所說的對,那麼我們在這裡討論的明顯是基於現有數據的。如果看到臉孔在某種程度上以健康的方式觸發獎勵系統,強化社交連結,就像填滿了我們的社交容器,因為我們不再生活在小村莊和部落這樣的形式中。
大多數人都不是這樣的。如果我們坐在沙發上,假裝處於要用手機的經典C形姿勢,你可以滾動查看臉孔,這就像是人為的甜味劑,給人一種某種滋養的錯覺,然後你看到一些東西,回應一些東西,你可能會看到某人對某人開玩笑,也許聽到一個笑話,可能還會開個玩笑,然後進入你的私信,像是讀幾條、檢查幾條,但基本上你沒有真正的社交連結。
沒錯。
你不必移動就能做到,從某種程度上這與高加工食品的便利性有類似之處。
我認為我們開始通過喬納森·海特(Jonathan Haidt)和其他人的工作,包括你自己的工作,理解這一點,但我覺得這真的只是危險而不好。
我不想讓人感到恐慌,但我真的擔心,尤其是對年輕一代來說,如果我們沒有內在的驅動去做某事,我們就會停止這樣做。
我們會停止這樣做,然後大腦在整個生命週期中是相當具有可塑性的,尤其是對這些低程度、多次重複的行為。
我意思是,我們可以慢慢地、漸漸地,然後我們會想為什麼自己感覺不好。
是的。
我想你知道多巴胺系統是如何運作的,對吧?
它有這些機制去渴望快速的東西,快速的刺激,對吧?
我們在Reddit上,或在Instagram上增長,滾動瀏覽信息流時,就會獲得這種快速的刺激。
而另一件令人滿足的事情是新資訊。
你知道的,你在史丹福大學,宮崎(Miyazaki)已經做過一些很棒的神經科學研究,發現獲得一些有趣的社交資訊是有回報的。
而且有點首次,我們能夠區分來自和真人面對面互動所帶來的獎勵價值,以及快速而來的社交獎勵信息,這是我們強烈渴望的多巴胺刺激,但我們並沒有對現實生活中的聯結有渴望的機制。
是的,我認為這造成了很多問題,這意味著我們正在建立更多工具來實現這一點。
我在我的播客中邀請了音樂家大衛·伯恩(David Byrne)——這位討厭談論這些問題的談話頭(Talking Heads)樂團的成員。
他寫了一篇非常酷的文章,標題是《消除人類》(Eliminating the Human),他聲稱幾乎在過去20年中的每一項技術發明都是為了處理實際上的人是有些摩擦的。
所以我們就讓他們消失,對吧?
我們有Uber或Lyft或一個我不必和司機交談的汽車公司。
我只需將其插入電話,我們不必進行對話。
我們走了,對吧?
我們有音樂和串流媒體機制。
我不知道,你安德魯(Andrew),你和我年紀差不多,所以你可能還記得過去你必須去唱片店翻找CD或磁帶,即使你真的是老派的,都要找音樂。
而當你這樣做時,通常會遇到其他人或和收銀員說話,看到你翻看「哦,你喜歡談話頭,我也喜歡談話頭」。
現在我們只需使用算法,對吧?
從食品外送應用程式到教育,我有一個線上課程,學生不必和其他學生坐在真正的課堂裡。他們可以直接觀看。
我們的許多科技創新都在假設我們想要去除的是摩擦部分。這是我們想要消除的動機所在。但最終,我們卻可能在這些互動中排除了人性,而我們的靈長類大腦只留下那些微弱而中性的聯結痕跡,事實上我們真正需要的是現實生活中的即時交流。
有趣的是,我認為大約在十到十五年前,我們對大多數人類的認知都是基於現實生活的經驗,除了我想,名人則是例外,而且那也不是現實生活中的。現在,大部分人對大多數人類的認識則是基於非現實生活的互動,這意味著大多數人對人類的總體認知其實是在透過非現實生活的電子經驗中積累的。因此,這必須改變我們整個對人類經驗的認知框架,而不是試圖將其抽象化,但我認為伯恩所說的非常有力,他指出我們透過獲取現實生活經驗的片段而有去人性化的傾向。或許視訊是如此引人注目,作為一個曾經從事視覺科學的人,這倒是很能體會。如果一張圖片值一千個字,那麼一段視頻值十億張圖片。無論是在 Instagram 的動態消息中,還是 X 平台上,你能接觸到的視頻數量都是驚人的。當然,情感強烈的內容會是你願意與之停留的,而演算法會知道你的停留時間,此後你基本的動態消息和探索都會受到影響。我並不認為這本身有任何邪惡之處,也不主張這樣的看法。只不過他們根據行為塑造發現了一些不錯的神經科學。
是的,我的意思是,那邪惡之處在於它對我們的幸福感有真實的影響,尤其是對孤獨感的影響。如果你觀察成長在這些科技背景下的年輕人的孤獨率,你會發現年輕人目前報告感到孤獨的比例大約是70%到75%。如今感到孤獨的人的比例比不孤獨的人還要多。那麼,我們如何評估孤獨感呢?我並不否定他們所說的,但是既然他們是這樣成長的,我並不是說這聽起來很有代際評判的味道,但他們怎麼知道自己孤獨呢?你的觀點是對的,如果不然,他們成長的過程就是孤獨的。因此,如果他們現在自報感到孤獨,這可能比他們想像的更糟,甚至會隨著時間的推移變得更糟。
是的,這一切都是自我報告的數據,人們可能會在1到10的尺度上問自己:我有多孤獨?但有75%的人說:是的,我感到非常孤獨。這是很悲哀的。對於我們的祖先來說,如果他們能看到我們,會想:什麼?這些如此社交的腦袋。他們可能會想:我想躲在那塊石頭後面,找點空間。而我永遠也不會忘記多年前我曾經和雪貂一起工作,那段日子我並不懷念。當時,雪貂會有很大的幼崽,而在這些圈子裡,母雪貂可以爬上去,於是她會有一窩窩的幼崽,然後她在某個時候會把這些幼崽踢開。她會上去睡覺,而當你去那里想把母雪貂帶走時,這是唯一的時候她們不想被打擾,因為她們喜歡被抱著。但她們不想被打擾,只是想要一些寧靜,因為她們有16只小雪貂。
所以,我認為現在,如果有很多孤獨感且生活在這些電子環境中的人們報告感到孤獨,我相信他們,那麼這預示著一種渴望。對我來說,渴望是一種神經驅動。就像一個房間過熱時,你會想去涼快的地方;如果太冷了,你會想尋找溫暖。那種孤獨感表達出一種他們未得到的根本渴望。我只是陳述顯而易見的事實。但這說明他們正在做一些與其健康神經學本質上相悖的事情。
我認為孤獨感所表達的是,你有點不喜歡這種狀態,但我不確定孤獨是否會使人們尋求更多的社交連結。或者如果是的話,那麼你尋求的只是最簡單、最快速的社交連結。這就像食物一樣。我們討論過的那樣,這是關於營養。你不會渴望蔬菜,因為它們曾經在我們的進化歷史中被認為是豐富的,而不是肉類或甜食,或其他水果之類的東西。我認為這是社交連結的一個問題,但我認為這也是讓我們更快樂的因素的一個問題,因為我們根本沒有機制去追求那些東西。它們在我們的獎勵系統中的編碼方式和世界上那種類似於 Nutri-Sweet 的東西根本不同。
那麼,如果有一個術語,或者你能想出一個術語,來描述這種對於我們健康來說基本且重要的渴望,卻沒有驅動我們去追求解決方案的現象,是什麼呢?就像其他一切一樣,對於想要配偶的渴望、想要在寒冷時尋找溫暖、或在過熱時尋找涼爽,其睡眠的下丘腦迴路一樣。我們知道什麼是饑餓,對吧?但我不想讓這個變得過於技術化。
對於那些正在追踪這個話題或沒有追踪這個話題的人,我想說的是,對於人腦中許多獎勵和懲罰的路徑,你正在試圖避免痛苦的感覺,並朝著中立或愉悅的感覺前進。但在這裡,你談論的是處於一種低水平的痛苦狀態,能夠以一種真正低水平的愉悅來應對那種痛苦,這樣並不是掩蓋痛苦,而是剛好填滿那個容器,然後你再將自己推向更大的痛苦。但我認為,這是當你有簡單的方式來應對這些渴望時,的確會發生的事情,對吧?
我想,舉個例子,像是加工食品,你可能對某些營養需求產生渴望,對吧?你想要獲得維他命或健康的東西,但那個東西很容易。這是無摩擦的,對吧?你想跑去麥當勞,這比烹飪一頓真正健康的充滿蔬菜的飯菜要快得多。我覺得社交連結也是如此,對吧?就像你是一個孤獨的人,坐在沙發上。你有一種消極的身體狀態,感到孤獨。也許這種感覺有點像是渴望,但對你來說,最快的做法是什麼?我會滾動我朋友的 Instagram 動態。或者我會獲得一種小小的社交連結的快感,雖然這不是那麼有營養。老實說,我並不是要貶低我們各自的領域,但我實際上認為這就是為什麼人們如此喜愛播客的一個原因,對吧?這是一種無摩擦的方式,讓你感覺自己參與了一場有趣的對話,但最終這並沒有像撥打電話給朋友、與某人在現實中連接那樣有效。
我認為我們有太多這樣的出口,感覺像是社交,但卻沒有給我們社交的營養。這是事實。我們應該誠實地說,與現實生活中真正的人建立聯繫,所需的摩擦要比拿出手機滾動 Instagram 動態來得多。最終,從實際上來看,Instagram 動態並不那麼有效,尤其是在它真正讓你得到獎勵的時候。我想這對於獎勵系統如何運作來說都是正確的。我們所渴望的事物,我們所尋求的那一些,我們有強烈的機制去追求的,有時那些事物並不能真正讓我們感到喜愛。成癮的毒品是這方面一個非常明顯的答案,對吧?如果你有海洛因的問題,你會非常想要尋求那種藥物,但最終它並沒有將你引向某個東西。我是說,在那一刻它可能會讓你感到好,但你知道,親愛的,它並不營養,但它並沒有讓你走向進化上對你的生存和繁殖成功真正有幫助的東西。
我試著不以推特的方式發言,我想他們現在叫這樣為 ex post,但我一直在說,而且我現在再說一次,我認為每個人都應該意識到任何不需要努力就能獲得的多巴胺。換句話說,任何快速、高強度的多巴胺,其實不需要努力去獲得,都會把你置於低谷且進入一種隱喻上的杠杆壓力循環,這會使你的低谷隨著時間推移越來越深,而那個峰值將永遠無法再像以前那樣高,除非你從那種行為或物質中暫時戒斷,然後在獲得多巴胺的適應行為之前引入努力。
另一件事是,我喜歡將成癮視為愉悅來源的逐漸狹窄,而我不談覺醒,但幸福或覺醒似乎是使愉悅來源逐漸擴展。我很高興我們在談論獎勵回路,因為我們知道如何重置這個獎勵回路,而這不需要這些多巴胺的禁食,儘管這是一種方法,也能理解人們為什麼這樣做。但我認為這種要求付出努力去參與我們所知的硬接線獎勵來源的觀念,不僅是多巴胺,還有其他神經化學物質,當然也包括社交聯繫。
因此,這種較高的摩擦要求,例如需要打電話給某人、開車去某地、應對交通,回家的路上要應對交通,如果那是一個良好的社交互動,是非常值得的,但如果那只是一次平凡的社交互動,那麼你會覺得:「今天我開了很多車。我還有很多其他事情要做。」有時,一次美好的社交互動可以讓你在情感上支持好幾天,甚至幾周。
所以,我認為你提到的問題非常重要。我們如何引入這些行為,不是要你把它放進標準化的協議中,但既然我們從行為作為通往更多幸福的途徑開始,而社交連結正如你所說,現實中的社交連結或通過電話的即時互動是行為幸福的主要途徑之一,那麼對於這種互動的頻率的數據是什麼?對內向者和外向者來說是否有所不同?這個問題變得非常冗長,但也許我們可以界定內向者和外向者,然後如果可以的話,你能給我們一些人們應該多久尋求一次現實生活中的互動的感覺嗎?是的,可能比你想像的要多得多。我們有很好的數據顯示,人們的預測是,他們認為社交互動不會這麼有趣,不值得。這似乎是一個地方,我們對某件事情會有多麼好的一些預測,並不一定和最終會是多麼好相匹配。我把這放在一個處理食品的反向情境中,因為我認為對許多人來說,你預測這會是驚人的,但你嘗試後,你會覺得:“現在我覺得有點噁心。”
加工食品。
加工食品。
這就是你的預測像是「噢,這會很棒」,但實際的喜歡程度卻是「嗯,我覺得有點不舒服」。
而社交連結,我認為我們預測「我們是對的,但也許沒有那麼好,但當我們得到它時,我們會感到非常好」。
芝加哥大學的心理學家尼克·埃普利有一個術語叫做「社交不足」,他認為我們在社交連結上並沒有得到應有的獎勵回報,這一點很明顯。
他舉例說感謝別人、給某人讚美、甚至像是請求幫助,這些都是我們可以和另一個人建立聯繫的領域。我們可能會想,「是的,如果我在某個尺度上評分,你可能是淨好的」,但實際上在所有這些情境中,結果往往比我們預測的要好得多。
他做了一些研究,讓人們預測某件事情會有多好。比如給某人送禮,因為他在芝加哥,所以他說:「這是一杯熱巧克力。給那邊的陌生人送熱巧克力,感覺會有多好?」人們回答:「你知道,我不知道,三分之一的好吧」,但當他們實際這麼做的時候,他們覺得「哦,實際上更像六分之一的好」。
對我來說,作為贈送者,這比我想象的要更有意義。贊美、表達感謝、給很久未聯繫的朋友打電話、向你關心但未聯繫的人伸出手等情況也是一樣。所有這些領域我們的預測都出錯了。
錯誤並不是在於其價值。我們知道這會很好,但我們只是不明白它會多麼好,他的論點是如果我們不明白這會多麼好,那麼我們就不會去追求它。
這與我們通常認為的加工食品問題有點相反,我們的預測像是「天啊,那個杯子蛋糕會非常好」。我們有很多機制在告訴自己「去拿吧,去拿吧」,但當我們實際得到它時,我們卻覺得「那並沒有我們想象中好」。
我認為問題在於我們有很多像加工食品一樣的東西,它們干擾了社交連結,像是看Reddit動態、隨便打開Netflix就待在自己身邊。對吧?有很多替代性行為我們預測會感覺很愉快,但當我們實際到達的時候,卻感覺有點不舒服。
這在幸福的領域中是一個問題,我知道你經常談論它們的獎勵系統,但在幸福的領域中,我們的渴望、我們追求的獎勵,以及我們對什麼會感覺良好的預測,往往都是錯誤的。
在我的播客中,我們經常談論我們的大腦在幸福方面會欺騙我們。我們追求更多的金錢、榮譽,以及快的多巴胺刺激而不需要付出任何努力,但實際上,幸福更多來自於社交連結。
這些我們不太預期能讓人感覺良好的事情,因此我其實不太知道這在進化上意味著什麼。我的理論是,你不需要構建渴望機制,因為對我們幸福來說真正重要的事情,在進化環境中我們就獲得了免費的,但這也意味著我們很難去追求它。
你提到內向者和外向者,回到你更長的問題,這一直是他們研究的題材。內向者和外向者通常被認為是性格上的區別,常常被視為某種內建的特性,儘管有很多證據顯示,隨著時間的推移,這些特性是可以改變的。如果你是內向的,可以變得更外向,但內向者往往重視深入、親密的對話、一對一的交流,以及大量的獨處時間。他們從獨處中獲益良多,而外向者則往往在與其他人,特別是更大的人群中會感到更有活力。因此,內向者通常比較謹慎、周全,並且更希望有自己的放鬆時間,而外向者則較喜歡與人相處。
你可能會認為我剛才說的一切都適用於外向者,但不適用於內向者。人們進行了測試,他們發現內向者和外向者之間確實存在很大的差異,但這在於預測誤差。外向者預測社交連結。我們是對的,不是那麼好。內向者則預測:這將會很糟糕,會很尷尬,我會討厭它。但當你實際強迫人進行社交時,比如在這些研究中說「嗨,給你10美元的星巴克禮品卡,你得和某個人交談」,當你強迫內向者社交時,他們自己報告的幸福感實際上比他們預期的要好。
所以問題似乎在於內向者有預測誤差。我會這麼說,我向你保證,因為我在我的播客中說過這件事,我收到了很多討厭的郵件。很多評論會說:「不是我,這個內向者不適用。」或者也許他們有些不太明白,所以我希望讓大家明白。
內向者預期的互動通常不會太好,甚至可能是負面的互動。一般來說是負面的,通常是負面的。因此,就像說我們要去一家餐廳,而那裡的食物糟糕一樣。他們進去後,卻可能有一次尚可甚至很好的互動,所以內向者在社交互動中獲得的快樂可能比外向者多,因為外向者進入社交情境時認為一切都會很棒,他們的參與度很高,因此他們需要更大的多巴胺刺激,才能得出互動是很好的結論。
儘管你剛才在廣告中提到的那種框架更新就是,你說:“好吧,你去餐廳,預測食物不會太好,結果到了那裡,你卻覺得,‘哦,還不錯。’”我認為內向者的問題在於,他們總是預測社交連結會很尷尬,以至於不參與其中。這就變成了一個學習循環,對吧?你預測這會糟糕透頂,卻從未獲得任何證據讓你想到:“哦,也許我錯了。”所以你隨著時間的推移一直這樣做。我認為這可能導致內向者產生孤獨的循環。這些可愛的內向者故事,像是這位可愛的女士杰西卡·潘(Jessica Pan),她在節目中提到過,有本書名叫《對不起,我遲到了。我不想來。》(”Sorry, I’m Late. I Didn’t Want to Come.”)科林,我喜歡那本書。科林,我其實相當社交,但我對一切都遲到。因為我是一名學者。是的,中午的意思是中午 10 分,即意味著在 12:15 開始,當講座應該在 1 點結束時,你還在進行中,半個房間都是滿的。但這不僅僅是因為她有理由說:“任何學者都知道我在說什麼。”對不起,我遲到了。我不想來。科林,這是一本內向者的外向指南。所以,她今年做到了,作為一名超級內向者,她與人交談,加入了一個即興喜劇組,參加了這些社交網絡的商務活動,參加了那些討厭的社交連結事件,做了所有這些事情。她發現了兩件事。第一,她實際上比她認為的要享受得多。在年末,她的快樂程度遠超過她的預期。但她同時也觀察到了自己的習慣改變。這是我認為我們對於內向者和外向者的另一個錯誤,即我們假設我天生就是這樣,永遠不會改變。確實,這些傾向存在。但是數據顯示,如果你能更新對這些事物的獎賞價值,作為內向者,嘗試一點社交連結。不要去參加史上最大派對,或跳進即興喜劇。只需嘗試一下,打個電話給已經有一段時間沒聯繫的朋友。注意那種感覺:“哦,我預測出錯了。我實際上感覺比我預期的要好。”然後你可能會更新你的預測並理解。因此,你可以通過嘗試新事物並注意你獲得的獎賞價值來部分更新你的內向性。我認為對於內向者來說,最重要的是你確實需要獨處的時間,對吧?所以你希望將任何社交連結與一些獨處時間平衡。然而,研究顯示,如果你現在預測:“我就是不喜歡社交連結,”你實際上可能會比你預測的要更喜歡它。我不想將社交互動微觀化到人工的程度,但我相當內向。我愛紐約市和倫敦。我喜歡繁忙的城市。因此我不介意被人包圍,但在大城市中被人包圍的副產品是你並不是在與每個人互動。你只是看到很多面孔。那麼內向者真的在大型社交互動中感到不舒服嗎?還是對我來說,最讓人心理上感到吃力的社交互動是當我去一場派對,知道將會有 20 人在那裡。他們只需要在房間裡走來走去,自我介紹。天啊。顯然,我對公開演說沒有問題,但對我來說,這會立即使我的皮質醇水平飆升。然後對於真正的連結有一種期望。對於真正連結的期望往往會削弱真正的連結。有時它是有助於的。但是否內向者想要避開人群,還是想要避開真正深入互動的要求?我喜歡與一兩個人,或甚至是三個人,甚至是多幾個人進行深入的交流。但我不知道使人們感到不堪重負或令人畏懼的特徵是否來自於人數。更多的是這種被迫從自身抽離的要求。是的,我認為可能是以上所有原因。我們知道內向者經常自報在這種一對一的情況下表現得更好。因此作為一名內向者,像是與朋友喝咖啡約會,這通常不會像和一堆人舉行晚宴派對那樣引起如此高的社交焦慮。因此這是論點。並不是說,哦,跳進一個有很多人的晚宴派對,或者加入一個即興小組,或者在街上與每個人交談。只是一對一的小型對話,可能會非常好,雖然沒有那麼棒,但比你預期的要好得多。而且這將會帶來一種持續的快樂感。尼克·艾普利(Nick Epley),一位從事所有這項工作的研究者,談到了你的幸福感。快樂的最佳隱喻是,就像是漏氣的輪胎,有一點會漏出去。每一個這樣的小對話,無論是與咖啡店的咖啡師聊天、給朋友打電話、給某人贊美等等,都是在填補輪胎,然後輪胎又會下去。因此,你可以利用這些小型社交連結的微劑量來提升你的幸福感輪胎。我想花一點時間感謝我們的一位贊助商,Function。我最近成為 Function 的一名會員,因為我尋找最完整的實驗室檢測方案。雖然我長期以來一直熱衷於血液檢測,但我真的想尋找一個更深入的程序,以分析血液、尿液和唾液,以全面了解我的心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、新陳代謝功能、維生素和礦物質狀態,以及其他對我的整體健康和活力至關重要的領域。
功能不僅提供超過 100 種對身體和心理健康至關重要的生物標記物測試,還分析這些結果並提供醫生針對您的結果的見解。例如,在我與功能的第一次測試中,我發現自己血液中的汞水平偏高,這對我來說完全是個驚喜,在接受測試之前我完全不知道。功能不僅幫助我檢測到這一點,還提供了基於醫生專業的洞見,告訴我如何最佳地降低這些汞水平,包括限制我的金槍魚攝入量,因為我之前一直吃很多金槍魚,同時努力攝入更多的綠葉蔬菜,並補充 NAC 和乙醯半胱氨酸,這兩種物質都可以支持谷胱甘肽的生成和排毒,並幫助降低我的汞水平。這種綜合的實驗室測試對健康是非常重要的,儘管我已經做了多年,但我一直覺得這過於複雜且昂貴。我對功能的印象非常深刻,不僅在於測試的簡便性,還有測試的全面性和可執行性,因此我最近加入了他們的諮詢委員會,並且我很高興他們贊助了播客。如果您想嘗試功能,可以訪問 functionhealth.com/huberman。功能目前的候補名單已超過 250,000 人,但他們為 Huberman 實驗室的聽眾提供了提前訪問的機會。再次強調,請前往 functionhealth.com/huberman 獲得功能的早期訪問。
今天的節目還由 Element 提供贊助。Element 是一種電解質飲品,擁有您所需的一切,但沒有不必要的成分。這意味著電解質,包括鈉、鎂和鉀,都是正確的比例,但不含糖。糖分水合對於最佳的腦部和身體功能非常關鍵。即使是輕微的脫水也會降低認知和體能表現。而且,確保獲得足夠的電解質也很重要。電解質,特別是鈉、鎂和鉀,對於您體內所有細胞的運作至關重要,尤其是神經元或神經細胞。將 Element 溶解在水中飲用,讓獲得充足的水分和電解質變得極其簡單。為了確保我攝入足夠的水分和電解質,我早上醒來時會將一包 Element 溶解在約 16 到 32 盎司的水中,然後基本上是第一件事就喝下去。我還會在任何運動過程中飲用溶解在水中的 Element,尤其是在炎熱的日子裡,當我出汗很多時,我會流失大量的水分和電解質。他們有許多不同風味的 Element,像是西瓜、柑橘等,坦白說,我都很喜歡。現在北半球已進入冬季,Element 重新上架了他們的巧克力混合口味。我特別喜歡巧克力口味,尤其是加熱後的巧克力薄荷。將其溶解在熱水中,是補充電解質和水分的絕佳方式,特別是在外面寒冷乾燥的時候,水分尤其重要。如果您想嘗試 Element,可以訪問 drinkelement.com/huberman,購買任何 Element 飲品混合物即可領取免費的 Element 樣本包。再次提醒,請訪問 drinkelement.com/huberman 以獲取免費樣本包。
您提到的是在實時社交連結的參與,甚至是現實生活中,是的,現實生活中也一樣,努力參與這其中,這可能已經成為現代生活的一個主要驅動力,來改善我們所稱之為的幸福感。所以我們可以說,我知道我們不想對此設立嚴格的規範,努力安排每週至少一次的電話或 Zoom 通話,或者跟某人的面對面互動嗎?我認為比你現在做的還要多。如果你感覺不太快樂,可以多加一些。再說一次,正如你之前提到的,這些都是一種權衡,對吧?你不想現在加太多。你不是在睡覺、運動或做其他的事情,但比你現在的互動多一次,然後檢查隨著時間的推移感覺如何。而人們有多忙,鑒於我們已經認定參與社交所需的努力會對回報有益,我們並不是在破解多巴胺系統,大家。我們只是試圖找出什麼會讓人感到有意義,鑒於每個人都受時間限制,而每個人似乎都口袋裡有一個設備,可以獲得那種導致快樂水平相同或更低的假象的滋養。這將是最有效的。我在思考你的回答時意識到這一點,我留意到了,但我也在思考,我先前社交互動的記憶非常美好,這是一個有用的工具。例如,我與女友一起度過的最佳時光之一,是從她祖母家開車回來,車裡還有狗,而我們沒有手機信號。因此我們不會被設備打擾。她實際上有一些工作要做,所以她在某個時候使用電腦工作。她可能有一次小憩,狗在我們兩個腿之間跳來跳去。對我來說,那一天就是最美好的一天。那記憶突然浮現在我腦海中,我認為在思考,要和某個人一起去進行一次公路旅行,但那次缺乏某種結構的經歷非常珍貴。
這完全是強加給我們的,我們有一段旅程要完成,車裡有一隻狗,需要做一些事情,沒有手機信號,我們有很多美好的互動,但我會特別提到那一次,那是一個很棒的互動,不論原因如何。
那麼,人們能否利用美好的社交互動的回憶作為構建這些社交計劃的一種指南呢?因為我認為這對人們來說可能有點神秘,像是我怎樣透過與朋友見面來獲得稱為快樂的東西,我們喜歡健行或其它類似的活動,但也許那樣的機會並不存在,我不希望人們因此而低估或過度分析。
在我看來,這就像是路途中的旅行,日常生活的事情,我們需要上那裡處理某些事情,所以一起處理生活中的事情,出於生活的需要。
是的,如果你想詢問自己一個問題以突顯美好的回憶,我建議使用記者凱瑟琳·普萊斯常用的一個問題,她做了很多有關快樂的研究。問自己三次你覺得最快樂的時候是什麼?最後三次你會描述為,喔我的天,那真的是太有趣了,對吧?這是一個有幫助的問題,因為通常答案中,我的猜測是至少有兩次,可能全部三次,會有其他人參與,或者有一隻狗,或者有其他存在的夥伴,對吧?
喔不,我完全同意。那並不是你一個人,也許並不涉及螢幕,對吧?而且這點其實和你所說的路途旅行有關,我認為社交的部分真的很重要,但似乎那次路途旅行也觸及到一種我們知道對於快樂非常有益的思維模式,就是正念,對吧?只是有點心無旁騖,注意到在你身上扭動的狗,看著風景,對吧?你沒有急著去做什麼,因此你的腦海中能夠專注於那段旅程及其感受。
我們知道關於這種正念的時刻,有多少關於專注於你的感官經驗的事情對於快樂有多重要。而你可以用來獲得更多正念的最大竅門之一,就是做你在駕駛那些沒有手機信號的地方時意外做到的事情,就是擺脫我們的手機。你知道,我們的手機就像是最大的注意力小偷,而這是有道理的,因為什麼東西吸引我們的注意力呢?那些非常有趣、能迅速提供多巴胺的東西,對吧?或者只是用信息和通知等大聲對我們呼喊。這就是我們的手機做得非常好。
而我們的大腦可不是傻的。我們的大腦知道在手機的另一邊是如此具有獎勵性的內容,這讓人分心。我的同事莉茲·邓(Liz Dunn)有一種類似的比喻,她說,想像一下,與其進行我們現在這種對話,我可能會和我的丈夫在一個晚宴上交談,坐在那裏吃晚餐,聊天時拿著手機。我的丈夫是一位哲學家。他是一個非常聰明的人。我們有很棒的對話,但我知道在那部手機的另一端有非常有趣的事情。
莉茲說,想像一下,跟拿著手機相比,如果我在晚餐桌旁有一輛大手推車,而那輛手推車裡放著我自2016年以來拍的每一張照片的相冊,還有我所有電子郵件和新聞文章的實體打印,甚至還有貓影片和色情影片的錄影帶,堆的非常高。如果我們想要進行交談,而那輛手推車就在那兒,我就會想,哦,我只想快速看看那張照片或做點什麼。那會非常分心,非常有趣。
你的大腦並不傻。你的大腦知道,儘管你的手機比那輛手推車小得多,但所有那些有趣、多巴胺豐富的刺激內容都在它上面。這讓再次專注於我丈夫這位有趣的哲學家變得困難。我們有很棒的對話。
所以,有很多證據顯示,即使是把手機拿出來的這個動作,也會微妙地竊取你對其他人的注意力,對於你正在進行的任務。給我大學學生的最大建議之一,就是在你身邊不放手機的情況下學習,因為普林斯頌的研究調查過,當你讓某人進行數學測試或學習測試時,手機在身邊與手機在另一間房間的表現差異。
而你會看到,僅僅將手機放開,就會提升績效的數字有兩位數的增長。你可能會問,這是為什麼呢?這是因為你前額葉的部分會告訴你,別看手機,別看手機,別看那輛裝滿美味有趣東西的手推車。專注於任務。這是一種不斷的多任務工作,你的腦海裡不斷需要將專注力重新拉回到任務上。
因此,如果你想更專注,一個大竅門是找到在沒有手機的情況下進行活動的方法。我想如果我們再次回到那個快樂的問題,我可以說,那三次你獲得最多快樂的時候,你並不是在其中拿出手機查看Instagram動態。你就在那裡。而你剛描述的,就是通過讓這種分心的機會不在場,來大幅提升數學表現,這太不可思議了。
是的。我是說,深入探討手機在你身邊的影響時,這些影響是驚人的,尤其是當回到社交聯繫這一點,特別是社交聯繫。
Liz Dunn 有一篇論文,裡面描述了她把兩個人放在一起,在一個類似等候室的環境中,你要麼有手機,要麼沒有手機。你不能看手機,只是讓它存在。她發現當手機在場時,等候室裡的人彼此微笑的次數減少了30%。我實際上在思考孤獨危機時會想起這一點。你知道,我曾經是耶魯大學的一名學院院長,這意味著我和學生們住在校園裡。你走過院子,大家都走來走去,但他們並不看你,而是低頭看著手機,對吧?我們因為手機而錯過了很多微妙的互動。這是社交上的一個情況。我認為也有一個真正的表現上的問題。如果你想集中注意力學習某些東西,但你的一部分大腦卻在抑制那種看手機上有趣內容的衝動,而你卻不自覺,那麼這會影響你的表現。這也有很好的好處。最近有一個令人愉快的發現,現在人們在結帳的時候購買的口香糖和糖果少了,像是全國各地的口香糖銷售量減少,並且這一下降的趨勢與iPhone的銷售上升呈現同樣的坡度。隨著口袋裡iPhone的數量增加,結帳區口香糖的銷售量卻減少。你可以明白這是為什麼。人們看周圍的時間變少了,沒有說,哦,那雙手套看起來真不錯,你卻一直盯著手機看Instagram。廣告不久就會彈出來,因為他們能知道你在那個通道,因為他們能知道你接近很多設備。我有一個朋友,他是一位非常成功的作曲家和音樂人,專門有人為他的Instagram和其他社交媒體管理。他不會上去。我們前幾天和幾個人一起共進晚餐,我一到那裡就開始跟他講我在網上看到的東西,他卻說,我不想用。通常我會用他的聲音模仿,但這次我不想這樣,因為我不想暴露他的身份。人們可能會知道他是誰,但他說,我不想談論Instagram上的事。其實,我不想談論互聯網上的事。咱們就吃飯吧。起初,我想,哇,這有點,然後我想,他說得對。這不僅僅是手機在那裡,或是僅僅在使用設備;還有你在談論看到的事情,有些事情有時候非常有趣,重要。但他所說的是,我不想談論你從別人的經歷中得到的事情。這並不是你今天親身經歷的事情。這是你對別人經歷的經歷。並不是一篇新聞文章之類的。我們在扮演社交聯繫的電話遊戲,把實際互動與我們深入骨髓應該自己經歷的事情隔了許多層次。這些才是影響我們在世界上幸福感的根本因素之一。增加你在場感的一個好方法,除了不帶手機外,就是回到你的感官。你現在在看什麼?你現在看到什麼?我在這個房間裡,四周有很棒的黑色燈光,我坐在那裡,聽到你的聲音。房間裡有一種微弱的嗡嗡聲,希望播客沒有錄到,我聽到的音頻。稍微有點冷。那種接地氣的感覺,讓我能夠完全意識到我呼吸的變化。這是一種讓自己具體存在的快速方式。我認為在我們的對話中,我們常常沒有這樣做,但即使是當我們獨處時,我們也最終將自己分散注意力,忽略了那些實際的感官經歷,這實際上就是我們與世界互動的經歷,卻並不覺察到。現在,我會說,我獨處時曾經有一段非常美好的回憶,恰好是在這個時期,實際上是關於假期的。通常我會在辦公室裡整理文件,也許處理一些年底的事務。每位學者都知道,我的生活因為播客而變得大不相同,儘管我仍然在史丹福教書,但年底是你整理辦公室的時候,每位學者都知道這一點。在假期期間,我傾向於在辦公室裡有很多獨處的時間。那是一個很好的時機,隨便停車,因為哪裡都是空位。我過去會聽TED演講或播客。現在,我試著做更多體力活動,不僅僅是運動,而是做一些家裡的燈光工作。我喜歡在做這些事情的時候聽播客或書,有時候還會聽音樂,但播客或書。我確實感覺到,當我們獨處時,有時候有其他音聲在房間裡是好的,那些不僅僅是我們腦海中的聲音。這些可以是音樂、播客、書籍、電影等等,人們似乎都覺得這很舒緩。我肯定是如此,這並沒有減少我對當下的體驗。實際上,這讓我能夠真正專注於我在機械上做的事情。我計劃在新的一年中,進行更多的工藝繪畫類項目。我期待能夠聆聽那些對話,但不必參與其中。是的,是的,是的。所以你會認為這是一種健康的行為,還是我正在減少我的體驗和工藝的深度?是的。我認為這其中有一些微妙的地方。對吧?你在這裡談論你的工藝時,甚至在與我交談時,都是一種具體的表達,或者你在描述你的手如何靈活運動時。你在談論這些過程中的感覺。
這感覺就像是你,讓你所有的感官都被動起來,專注於你正在做的身體活動。
但是你也提到你的思緒有些分散,可能你在反思一些事情。
所以聽起來你所做的是一種很好的情緒調節策略,像是你可以用某種方式填滿你的腦海,這樣你就能專注於身體活動。
但這並沒有妨礙你對身體活動的體驗。
你這麼形容的方式顯示出你真的在那裡,你在做的時候是專注於當下的。
問題在於當這妨礙我們的在場體驗。
我認為這還是取決於我們所從事的活動,對吧?
以駕駛為例。
可能現在在聽的你們,有些人正坐在車裡,駕駛時做著另一種有趣的運動活動。
這是那種情況,你在駕駛過程中並不會因為聽我們而錯過太多。
這可能是一種正面的體驗,學到一些東西等等。
但在某些身體情境下,你是不希望聽播客的,對吧?
例如,如果你正在參加圓舞,當時不一定想聽播客,對吧?
如果你真的在欣賞藝術,並參與藝術畫廊的活動,你也不會想同時聽播客。
所以我想要思考的是,你是在以一種會在現實世界中錯過什麼的方式來聽這個,還是你只是想打發一些空閒時間,或許是把這當成一個良好的情緒調節策略,來阻止?
否則這會是一段真的讓人反思的駕駛時間?
現在你可以聽我和安德魯的對話,這可能會更好。
但這裡有一些微妙之處。
我認為我們的傾向是遠離反思,是逃避它。
如果你發現自己完全避免了你的思維模式,那可能就意味著擺盪得有點過頭了。
必需注意。
必需注意。
在現實時間中,或在現實生活中,實際上,現實生活總是處於現實時間中,但在現實生活或現實時間中,社交互動,如果需要一些努力來計劃或組織,那就更好了,你會從這些互動中獲得更多。
所以這顯然是關鍵的存在,努力把手機移出房間,至少關掉並收起來,但理想狀況下讓它不在視線範圍內,看不見的,完全看不見,真是讓人喜愛。
以及共享的經歷,推測,實際上可能是做一些事情,但也可以只是聊天。
這取決於人們喜歡做什麼,對吧?
所以這些是利用行為提升幸福感的強有力杠杆。
那麼與思維模式或感受相結合呢?
這似乎是一個更具挑戰性,但當然是可行的切入點。
是的。
這裡重要的是要記住,我們的自然進化趨勢是什麼,關於思維模式?
因為其中一些模式不一定是為了我們的幸福而設的,你知道,取一個常見的進化思維模式,就是負面偏見,對吧?
我們的確是被塑造成注意所有可怕的事物,所有壞事,所有潛在風險的事物。
我們的大腦瞬間就會這樣反應。
這在進化上是非常合理的,如果有可能出現一隻老虎要跳出來,或者某種風險的東西,你希望你的大腦能鎖定它,注意生活中的所有祝福,或者所有美好的事物,從進化的角度來看並不太有利。
注意「嘿,那裡是沒有老虎」並沒有給你帶來太多的生存好處。
事實上,它可能更有助於驅動更多的動機去追求資源。
我意思是,你可以想像一種缺乏滿足感的適應性特徵。
我認為你正提到一個關鍵要點,對吧?
也就是說,如果我們注意到負面,注意到壞事,我們往往會去修正它。
但同時如果我們渴望,如果我們想要,如果我們不斷尋找一些東西,我們就會跑去行動。
我記得史蒂夫·喬布斯在他的告別詞中說過,保持飢餓,保持愚蠢。
也許你會保持愚鈍,保持飢餓,但保持飢餓這句話肯定是有的。
我意識到他不一定代表每個人都能努力追求的典範,但他無疑被視為一個通過某些技術的發展改變了世界的人。
所以我們尊敬這些對更多事物充滿渴望的人。
是的。
對。
這在進化上是非常合理的。
但它對幸福感的影響就沒那麼好,對吧?
成為幸福的最佳方法之一,就是欣賞你擁有的東西,注意並感謝那些存在的祝福,但我們必須抵抗這種自然負面偏見才能做到這一點。
那麼我們要怎麼做?
事實上,這是一個利用注意的好地方,剛才提到的方式可以非常有幫助。
花時間去注意那些祝福,去注意所有美好的事物。
這通常在感恩實踐中提到,雖然感恩聽起來有點老套。
我不知道。我之前提到的朋友凱瑟琳·普賽特,她有一個她稱之為「喜悅實踐」的做法。
我們只是注意世界上的喜悅。
我喜歡「喜悅」這個詞。
你知道,當我走進你的工作室時,你有一張你的鬥牛犬的照片,我想,這真是個喜悅。那是多麼可愛啊。
謝謝你讓我對他感到喜悅。
即使他幾年前已經去世了,我也對他感到喜悅。喜悅是一個美妙的詞。
我們可以訓練我們的大腦去注意這些事物,對吧?你可以在手機的筆記應用中練習,列一個快樂清單,或者更好的是,選擇一位朋友(就像我選擇了Katherine),在結尾時發送一些愉快的簡訊,比如說“看到一隻非常可愛的狗,真開心!”或者“聽到一首非常好笑的歌,真開心!”這樣你就能獲得社交連結和感恩之情。
但這樣的練習是,如果你有一個寫下快樂事物的習慣,你的大腦就會開始自動尋找它們。這變得有獎勵性,因為你能將這些事情寫下來。突然之間,這可以成為一個練習,你在轉變你的負面偏見,留意生活中更多的美好事物。有很多證據顯示,自然能夠注意到世界上祝福的人會更快樂。如果你進行這類感恩或快樂的練習,最終你會更加快樂。
Sonya Lubomirsky 有一項很棒的研究,顯示你在短短兩周內劃下三到五件你感恩的事或三到五個快樂的點滴時,你的整體生活滿意度會顯著提高。這真的太棒了。這是如此簡單。
我結束的時候總是因為我不小心打斷了別人。評論總是告訴我我打斷得太多了。出於好奇,我保證,假如我可以自我打斷,我會的。我可能會時不時這樣做。你能重複說的是,三到五件事情嗎?好的,是三到五件你感恩的事情。我不確定這個數字是否真的重要,但重點是要努力去注意生活中的美好事物,並真的花點時間去注意它們給你帶來的感受。對我來說,我有時候會做快樂練習或感恩練習,像是我的丈夫,這些生活中重要的事情,但有時候就是我的早晨咖啡,或者像見到你可愛的狗一樣。看到她父母的照片是有趣的,那是一張他狗狗在麥克風前的照片,真是太好笑了。
那是一個巨大的麥克風,高畫質的照片。他實際上是站在我用來和麥克風進行的獨白播客的桌子上,他的身份標籤正好在那一刻轉向了鏡頭。你可以看到他的名字,Costello。我邀請聽眾們現在暫停,注意一下看到安德魯說的時候你們臉上的表情,可能你們只是在微笑,對吧?你甚至沒有看到這張非常可愛的照片,但你仍然在微笑。這就是快樂的力量,不僅僅是自己注意到它們,還有可能分享它們。
這是我們可以參與的另一種思考模式練習,就是訓練你的大腦去找到這些事物。你會發現,我們能專注的事物是有限的。我們開始從生活中的麻煩和不快樂的事物中轉向美好的快樂。這樣我們的思維就充滿了讓我們有更多正面情感的事物。
我喜歡這次關於感恩的對話,因為我必須說,我更喜歡「快樂」這個詞,而不是「感恩」。感恩聽起來有些老套,有點嬉皮嬉皮的。我得說。是的,我來自北加州,所以即便我不是嬉皮,我也對嬉皮嬉皮的事情沒有意見。你來自於伯克利的根基。是的,我知道。我來自灣區的另一端,半島。我愛東灣。不過,論點是,這個詞語並不軟弱。這是我需要想得更久一點。也許只是因為快樂是如此強大的無私的詞語。它不會從任何人那裡拿走任何東西。它不需要一種從某種內在自我的轉變。我覺得感恩需要這種「好吧,我現在要感激」的心態。這感覺就像是一種拉扯。如果你本來不在感激的狀態,我覺得這就需要更多的努力。我們一直在說,努力是獲得獎勵的先決條件是好的,但對於快樂來說,它感覺就像和個人的本質息息相關。
我對Costello感到快樂。我不期待每個人都對Costello感到快樂。那些感到快樂的人,我也因為他們的快樂而感到快樂,因此這只是在放大所有的快樂。但令我真正感到印象深刻的是,關於你所有的例子,時間尺度都非常快速。我將說,我通常在這些時候會喝我喜愛的馬黛茶,但今天我決定我已經有一段時間沒喝咖啡了。這是一次沒有特別原因的小休息。我喝了一杯濃縮咖啡,我在想,「這真的太好喝了。」這是如此的愉悅。這是一個快速的時間尺度。也許這是因為我已經有一段時間沒喝了。這也是非常迅速的。沒有人受苦,這全都是遊戲。
這與我們之前所談的,那種需要努力來獲得獎勵的觀念有點背道而馳。快樂感覺像是一條通往獎勵的非常順暢的道路,所有的一切都是正向的。正如你所說,這些快樂在整個白天隨時都能得到。只需要注意內在和外在的某些事情,而我覺得感恩有點要求這種幾乎正式化的專注,「好吧,我現在要感恩了」,與快樂相比,你只是留心那會讓你微笑的事物。沒有什麼比這更好。我認為這是在我們之前所談的感官上。它讓你再次回到當下。
這些樂趣大多是你品嚐、體驗或看到的東西。
這真有趣。
有一本非常可愛的書,作者是羅斯·蓋(Ross Gaye),書名叫做《快樂之書》。
他採用了快樂實踐,每天不僅要找出一個快樂的事物,還要寫一篇短文,因為他是個作家。
這真是太搞笑了。
這是我最喜歡的書之一,裡面談論了很多奇妙的事。
其中一個是他注意到了花朵,尤其是紫丁香,他有個整體的想法,認為紫色的花是其中一個美好的延遲。
為什麼有這麼多紫色的花呢?
紫色的花到處都是。
他對音樂也很有興趣。
他真的喜歡八十年代的樂隊El Debarge,我對他們略有耳聞。
他談到他對Debarge的熱愛。
你可以與別人的快樂建立聯繫。
這真是有些可笑。
這些只是些可笑的事情。
我們能夠注意到這些事,這又是一次機會,有個聽眾可能正在經歷,若你注意的話,會感受到一點正面的情緒。
如果你在車上開車,感到在交通中有些壓力,你可以深呼吸。
這就是這種實踐的力量。
你正在轉變你的情感,因為你注意到了這些好事。
你在注意好事,這真是太好了,因為你正在訓練你的注意力去看向這些好東西,並且你正在養成這種習慣,去轉變那種內建的負面偏見,而這種內建的偏見並沒有讓你感到幸福如你所能。
我想先暫時休息一下,感謝我們的一位贊助商,David。
David製作的蛋白棒與其他任何產品都不同。
它含有28克蛋白質,只有150卡路裡,零克糖。
沒錯,28克蛋白質,且75%的卡路里來自蛋白質。
David的這些棒子味道也非常好。
我最喜歡的口味是巧克力曲奇麵糊,不過另外我也喜歡巧克力軟糖口味,以及蛋糕口味。
基本上,我喜歡所有的口味。
它們美味無比。
對我個人而言,我努力主要攝取全食物。
然而,當我趕時間,或者身在外地,或者只是想找一個快速的下午小吃時,我經常發現自己在尋找高質量的蛋白質來源。
有了David,我可以在零食的卡路里中獲得28克的蛋白質,這使我能夠輕易達到每天每磅體重攝取1克蛋白質的目標。
這讓我可以不攝取過多的卡路里來實現那個目標。
我通常會在下午早些時候或甚至是午后時吃一根David的蛋白棒,以彌補午餐和晚餐之間的時間。
我喜歡它有點甜,這樣它就像是一種美味的小吃,但同時它也給了我28克非常高質量的蛋白質,僅需150卡路里。
如果你想試試David,可以訪問davidprotein.com/huberman。
再次提醒,連結是davidprotein.com/huberman。
我一直對轉變情緒感興趣,特別是什麼時候這感覺好,什麼時候是好的,以及什麼時候感覺不好。
我也問過我們的朋友伊桑·克羅斯(Ethan Cross)這個問題。
我不會將你的答案作為誰對誰錯的模板。
我認為這方面有很多不同的意見,但我知道從小時候開始,我們就不喜歡被人改變情緒。
我們不喜歡別人對我們施加情感上的要求。
事實上,我的侄女小時候我告訴她這件事,她現在18歲了。
她一點也不高興,我對她不高興感到很高興,但在她小的時候,她是一個非常健康地堅持己見的孩子。
你如果要她做任何事,比如說,「嘿,我們下樓走一走吧」,她喜歡去外面散步,她會說:「不,推我。」然後她會自己拿著東西,你們就會去散步,但我很喜歡她的那句「不,推我」,我也很喜歡這一點。
這也是,卡斯特洛(Costello)會說:「別推我」,你不能推。
所以從她能說話的時候起就有了這種表達。
我會說:「不,我自己決定我感覺怎樣。」
這真的很健康。
這真的很健康。
你不會改變我。
我會說:「我們去散步,這會很有趣。」然後她會說:「不,推我。」然後她就會去散步。
大多數時候,這是一段有趣的散步,但我認為我們不喜歡被改變情緒。
某種程度上,我們其實也不喜歡自己改變情緒。
當我們處在某種情緒中時,當人們感到沮喪時,他們不想被告知應該感到快樂,然而沒有人真的想感到沮喪。
雖然這個結果,我不想把這引申成太長的討論,但羅伯特·希思(Robert Heath),一位非常有爭議的神經外科醫生,於70年代和80年代做過這些實驗,刺激大腦不同的部位,讓人們自我刺激不同的腦部區域,只有三個受試者,因為這是一個活體的人類神經刺激實驗。
所有三個受試者都報告說,他們最喜歡刺激的區域是這個中線中心核,或者說中線丘腦核。
所有三個受試者表示,他們最常 lever-press的感覺是挫折和輕微的憤怒。
人類喜歡那種東西。
對不起,我這樣說。
為什麼?
看看,恐怖電影行業不會存在,如果我們不喜歡恐懼。
老實說,推特(Twitter)、X,不管我們現在叫什麼,如果我們不喜歡憤怒,也不會存在。
這些都是複雜的負面情緒,對我們有一些積極的好處。
我認為這是當人們聽到我的研究方向時經常搞錯的事情。
我告訴人們,「哦,我在耶魯教這門關於快樂的課程」,人們會說:「哦,你只是想讓每個人都快樂。你在擁抱這種有毒的積極性。」我會說,「不不不不不。」有毒的積極性。
有毒的積極性。
對,就是這種想法。
我的意思是,你在我們的文化中可以看到這一點。
這是一種只允許好心情的想法。
這種想法認為任何感覺稍微沮喪或難以做到的事情,都是「哦,不不不。」
不要這樣做。
只有好心情。
有一種觀念認為,如果你正在經歷負面情緒,如果你感到悲傷或感到有點孤獨,或者對政治感到不滿,不管是什麼,都是有什麼問題,或者你需要吃藥,或者你要做些什麼來修正它。
我認為這是一個非常危險的觀念,因為它消除了我們在進化過程中必須經歷的信號,而這些信號是非常重要的。
如果你感到憤怒,那是在告訴你一些非常關鍵的事。
如果你感到沮喪,感到不堪重負則非常普遍。
如果你覺得「我在工作中感到如此不堪重負,並且感到疲憊不堪」,那是一個非常有用的信號,告訴你應該做出行為上的改變。
在課堂上,我經常告訴我的學生,負面情緒就像你車子上的儀表盤。
你坐進車裡,有時候燈會全都亮起來,或者引擎燈會亮起來。
這真的讓人頭痛,老實說,因為你會想,「我得處理這件事」。
當這些燈亮起來時並不有趣,但這是非常有用的信息,如果你積極忽視它幾個月,將來會造成更大的問題。
我認為這就是我們所有負面情緒的運作方式。
如果你感到孤獨,這意味著你需要更多的社交聯繫。
如果你感到不堪重負,這意味著你可能需要減少一些事情,以避免精疲力竭或生病。
如果你感到悲傷,這可能是因為某些重要的刺激因素,而你不再擁有它。
如果你有悲痛等情緒,我認為我們太常希望擺脫它們。
我們不喜歡它們,所以我們想壓抑這些情緒,但壓抑情緒意味著放棄有用的進化信息,這可能意味著我們可以採取行動來修正並感覺更好。
美國人聽到這些可能會感到驚訝,但我從我來自南美的父親那裡學到這些。
他來自阿根廷,年輕時上過英國的學校,他告訴我,大約在我10歲或12歲的時候,我記不清他具體說了多少歲,他說:「在英國的正式學校體系中,如果你表現得太過高興,人們會指責你愚蠢。」
要表現出高興或快樂,我說:「現在我會說,『他們在喝酒的時候完全可以開心』。」
我會說倫敦的下班飲酒文化—
下午五點,即14時人群最盛。
我不知道現在是否仍然如此,但他們喝了很多,然後變得非常外向快樂。
但這裡有一種觀念,當我進入學術界時,這種觀念仍然存在,如果有人不特別認真,他們可能會被認為愚蠢。
我認為現在在美國我們傾向於慶祝更多的快樂表達,但這通常是在名望和財富的背景下,比如這些人登上自己的私人飛機或其他什麼。
但我認為這裡仍然有一些我們內化的元素,就是如果你高興,那麼你就不擔心某些事情,如果你不擔心某件事情,那麼你就是忽視了世界的困擾,甚至是你周圍的威脅。
在某些方面,我們被教導要始終保持快樂,但這並不是一個訊息。
但我們同時也收到相互矛盾的信息,認為快樂就是對現實的無知,如果不是對你,那麼就是對其他人,因此你沒有履行社會的角色。
那麼你有什麼理由總是快樂呢?
我意識到,這其中有很多對快樂的評價。
對啊,完全如此。
我認為你提出了一個我其實很擔心的問題,就是這個假設是否正確?
如果你感到快樂,是否就會忽視世界上的困境和所有糟糕的事情?
因為這樣的話,我正在培養一整代的耶魯學生,他們將不會去修正生活中的壞問題。
結果發現喬治城大學有一位研究者,康斯坦丁·庫斯列夫,對此進行了測試。
他實際上提出了這個問題,即是否那些經歷更正面情感、對生活更滿意的人,會忽視世界上的問題而不採取行動,還是他們才是那些走出去做事情的人?
因此,他在幾個不同的情境中進行了這個研究。
他關注了社會正義的議題,我會講講氣候相關的版本。
所以他觀察了有多少人參與氣候行動。
你有沒有去抗議?你有沒有安裝太陽能板,或者你在氣候事務上捐款嗎?
他發現,那些真的很焦慮於氣候變化的人,往往情緒上不太正面。
你對氣候變化非常擔心,通常會更傾向於沮喪和焦慮。
但如果你在做些什麼,那麼你往往就會有更多的正面情感。
我認為他假設因果箭頭的方向反而是相反的,就是如果你更快樂,如果你經歷很多快樂和正面情緒,你會有能力去行動,對吧?
你可以去抗議,而如果你非常沮喪,你就會躺在床上,就沒有能力去做這些事情。
因此,這整個有點像波麗安式假設的快樂,完全符合直覺。
但如果你看看數據,情況實際上是相反的,這是一件好事,因為我認為這給了我們一種不必對世界上所有事物感到沮喪或憤怒的權利。
是的,這些負面情緒確實應該被注意、經歷和採取行動,但我們可以照顧好自己,這是可以的。
這並不意味著我們會停止在世界上做善事。
我有一位家人。
她很棒。
她不斷救助動物,她知道自己擁有過多的動物,但她來自東岸。
她來自新澤西。
和前幾天她告訴我,她說:“你知道,我喜歡你的播客,但你知道,有時候你會邀請一些顯然來自西海岸的嘉賓,你們會談論一些真正西海岸、加州那些模糊的東西,我真的無法聽那些。”我說,為了隱私我不會說出她的名字,但她說:“但你知道,我真的喜歡的是,即使主題是關於一些模糊的事情,如果那個人來自東海岸,那麼你知道,我就會相信他們所說的。”我說,她接著說:“是的,你知道,在那邊,你會對這個那個感興趣。”我說:“好吧,在新澤西,語言算是一種武器,確實是一種武器,你知道。”
所以我確實認為這裡面有一些地方文化的東西,比如來自中西部的人,對我來說,我不想刻板印象,但每次我去中西部,我必須說,這裡有一種禮儀,人們非常有禮貌和親切。所以,某種程度上的正常禮貌水平比加州要高得多。在加州,有一些其他地方缺乏的美好事物,特別是在東海岸等等。但是的,我認為人們有時過於概括,但我提出這個問題的原因是,我們可能都需要對在家庭和文化中內化的訊息稍加留意,並問自己,我們的幸福程度是否是由某些內化的社交編程所影響,因為我在一個充滿犬儒幽默的環境中長大,多年來我部分是透過與 Jamil Zaki 和其他人的討論明白這一點,我在努力改變,不是我的所有幽默都是犬儒的,但我不喜歡犬儒主義。這讓我心情低落,感覺不好。而我意識到,這確實讓我感覺不好。我熱愛愉悅,但我不喜歡犬儒主義。這只是我。而對於那些犬儒的人,像,酷,你做你自己。但我認為我們必須注意到我們對這些事情的設定點,因為有些人就像真的在那裡坐著,想要不快樂,對吧?我們即將迎來假期。所以就像斯克魯奇一樣,對吧?而有些人則不覺得好,他們想要快樂。其他人真的只是在說,沒關係。在澳大利亞,所有事情都是“沒關係”。而在哥斯達黎加,他們總是怎麼說?哦,“Pura vida。”是的。那是什麼意思?就像是一種好生活,你知道,輕鬆的生活。每個人整天都在告訴彼此,生活應該多麼美好。
是的。我認為你觸及了一個非常重要的問題,對吧?那就是:我們是否有一個幸福的設定點?如果有的話,那這個設定點來自哪裡呢?在你的例子中,你知道,成長過程中的犬儒主義以及這些犬儒的訊息。這或許是某種,也許是表觀遺傳的東西,對吧?你周圍都是這些犬儒者,你學會了這種方式,對吧?但這也可能更偏向於遺傳方面,或許有一些預設的,像是你的負面偏見的感知之類的東西。我們對這些問題並沒有很好的答案。但確實我們的居住地影響了很多影響幸福感的傾向。我們從你所說的一些地方文化實例中知道這一點。我認為,我的岳父母來自中西部,就像,是的,完全正確。他們就是這樣,優秀、體面、友好、快樂的人,如果他們現在在聽的話。我不知道,我正在努力想要成為像你們一樣的人。他們很棒,對吧?但我們也知道,從更宏觀的層面來看,對吧?所以這幾十年來,世界幸福報告與蓋洛普調查合作,一直在調查世界各地人們的幸福感,對吧?他們得出了這些非常一致的國家層面的幸福差異。對於一個非常富有的國家,美國的幸福感卻不高。我們在這個標準上排名相當低,而在最近的世界幸福報告中,我們的排名甚至掉到了前十名之外,這是我們第一次出現這種重大的下降。
我們是最幸福的,斯堪的納維亞人。哦。通常是丹麥。我繼母是丹麥人。我喜歡去丹麥。是的,丹麥,確切地說。他們非常快樂。所以他們通常是快樂的。我們可以提出這個問題,差異在哪裡?也許是偉大的斯堪的納維亞基因,可能不是。實際上,它與他們的文化實踐有很大關係,這些實踐建立在我們正在討論的那類事情之上。你知道,像社會聯結,工作時間少得多,因此人們可以回家和家人待在一起。比如在丹麥有一個龐大的俱樂部文化,人們會去參加運動。很多健身運動,對吧?結構是為了促進這種健身,對吧?就像,沒有人期望你工作,所以你可以去滑雪健身或放鬆。我會說,他們在工作時非常有效率。他們非常熟練。我是說,讓我印象深刻的是,某人的平均運營和智力智商。在丹麥,你的服務生是個出色的服務生,並且往往有非常有趣的事情可以說。他們工作的熟練程度和專注程度非常高。所以他們並不是整天都在放鬆。不,而且我認為,部分原因是他們對工作的態度有所不同,工作是有時間的,但你不讓你的工作渗透到其他事情中。這位女性,海倫·拉塞爾,寫了一本關於丹麥幸福的書,或者說《丹麥人的幸福》吧,我想她的書名是這樣的。
她提到了一句話,她在與丹麥的朋友交談時,常會發生這樣的情況:你的經理必須在工作中與你談話並給你反饋。其中一部分原因是你沒有準時下班,而是在加班。他們想與你進行談話,問你問題出在哪裡?為什麼你無法在規定的時間內完成工作?這對美國人來說聽起來就像是,你的經理根本不會這麼說。我喜歡這種溝通方式。我真的很喜歡。但這是社會文化的反映。各國的幸福感還受到我們剛才談到的一些思維模式的影響,比如,雖然斯堪地納維亞的氣候寒冷陰暗,與你現在身在加利福尼亞的環境大相徑庭,但他們卻能在這些微小的瞬間中找到快樂。這種「hygge」(發音為「hu-gah」)的概念,讓人們注意到自己咖啡的溫度,點燃蠟燭,這是個十分注重當下存在感的社會,呈現出非常豐富的生活方式。我非常喜愛這一點。就像我前面提到的,我的父親是拉丁裔,來自阿根廷,娶了一位丹麥女性。他們的生活很多都是在珍惜和享受這些小事、日常小事。我認為,敢於這麼說,我認為這是他們主要的共通之處之一。我知道肯定還有其他的,但這是主要的集合點。我想,成長於美國,我內心深處潛移默化地接受了這樣的觀念:你得弄清楚自己是誰,然後去做一些大事,對吧?那是我內心所吸收的訊息。這部分是因為我就讀的高中非常競爭激烈,以及我身邊的朋友們,但我認為,對於我們中的一些人來說,努力學會欣賞小事才是最重要的。養一隻狗,我們必須談談狗,因為你實際上對狗的研究相當深入。在自然環境裡的狗和非人類的靈長類動物、以及老世界靈長類動物,人類。人們會談到狗是多麼地活在當下。牠們並不在想過去,也不在想未來。但我想挑戰一下這個觀點,這不是我作為犬儒主義者的看法,而是我作為科學家的真實好奇。我們怎麼知道狗不會稍微想一下過去,或者想想牠們下午要散步的事呢?我們知道嗎?我意思是,牠們有前額葉皮質可以預測事物。牠們有記憶系統,有海馬體,也就是說,牠們可以記住事情。所以,我們怎麼知道我們的狗不會坐在那兒,試著透過窗戶吸收陽光,卻又想到:「天啊,他們什麼時候才會完成手上的事情,我們才能出去玩球呢?」是的,這真是一個難題。真的是個難題。我想,這是每個狗主人都曾經思考過的問題,對吧?其實我對這個問題的思考多數是針對猴子的,對吧?我們可以對狗的神經生物學爭論,牠們的某些方面與此類似,但牠們的腦容量確實是很小,與類似于松果體的腦部相比。對的,狗的確,我只能這麼說,首先,狗在某一特定物種中,其體型範圍是非常劇烈的,像吉娃娃和大丹狗。我想是IGF-1的劑量調控了狗的體型。這是一個美麗的《科學雜誌》封面,我們可以放個連結,展示吉娃娃和大丹狗的圖片,讓人感嘆「哇,屬於同一物種」。無論如何,牠們的大腦相對於身體重量來說相對較小。如果你看大腦在做什麼,很多時候都是在進行感官功能。我意思是,很多都是嗅覺,對吧?並不是反思過去事務的思維,這種思維在靈長類動物的腦中擴展得更很多。前額葉皮質並不多。前額葉皮質並不多。在你額頭後面那部分,讓你能夠對衝動說「噓」,幫助你安靜衝動,壓抑衝動,還有上下文依賴的學習和計畫制定。因此,該在特定環境中做什麼、說什麼、不該做什麼、不該說什麼,這方面你的大腦中有很多是由所謂的執行功能所控制的,這樣一個導體。你說狗在這方面的控制很有限。牠們是有限的。如果你想想這些限制怎麼影響它們,牠們其實可以做到「噓」,可以讓你脫離當下,但在腦中與之相鄰的皮質區域完成更多思考過去事務、思考其他人想什麼、思考反事實理論的工作,不是…這是人類在做的事情,這是人類在做的更大的版本,對吧?這就是導致我們在活在當下時遇到麻煩的原因。我認為狗在散步,像是在嗅東西,你知道的,「消防栓,消防栓,消防栓,消防栓」之類的,犬、犬、人、人。我覺得牠是因為沒有那麼多電路能去思考,「嗯,這根消防栓不如我以前嗅過的那根那麼好。」像,現在,其他的狗—比如說,Bob,會怎麼想這根消防栓呢?我想…或者牠們現在還在笑上周狗公園的那件事,對吧?沒錯。很多人類的負面互動就是人們在彼此之間交換有關其他人好壞的信息。哦,完全正確。這基本上就是問題所在。並非全部,但很多社交媒體都是這樣。是的。
像,其他信息就是我們在思考人們對我們的其他信息,對吧?
你知道,這有點像室友。
事實上,我們對人們在說什麼根本毫無頭緒。
沒錯,沒錯。
是的。
所以,你知道,我常常會思考這一點,在佛教圈子裡,有關於「猴子心」的討論,他們所指的是當你試圖專注於當下時的那部分心智,特別是在冥想等練習中,會有點跑到某個地方去。
那就是你的猴子心在跑偏,你需要把它拉回來,就像拽住它的尾巴一樣。
我一直認為這對猴子來說是種不必要的貶低,因為我覺得至少雷氏猴(Rhesus monkeys),這是一個我曾經工作過的物種,他們似乎更像狗而不是人類。
是的。
我在一個叫做Cayo Santiago的野外研究基地工作,這是一個位於波多黎各海岸的小島,上面住著一千隻自由生活的雷氏猴。
所以,我們可以進行我們的研究,隨便在這些自由生活的猴子之間走動,你會看到他們,有時會坐在一隻猴子旁邊,那隻猴子正坐着、望著海洋,只是靜靜地坐著。
我想,我打賭他的腦海中並不是那種人類佛教版本的猴子心,像在想:「這片海洋怎麼回事?我什麼時候得回家?我得煮點什麼。哦,我丈夫對我說了什麼呢?哦,並不是那樣。」我認為猴子的版本只是:「海洋。海洋。就這樣存在著。」
甚至更好的是,像是Costello,我以前看著他,想:「他的腦中發生了什麼?」
他的。
然後我意識到,這可能是,而這是一個神經生理學家。我不會認為自己是神經生理學家,但我確實做過一些,當然是相當多的活腦電圖錄制。
我猜裡面大部分就是我們所稱的雜音。
不是那種藥物,而是背景的白噪音。
當音頻監控器上沒有乾淨的信號時,你會聽到的就是那種聲音。
我猜就是雜音,像這樣。
我在想「猴子心」這個術語是否……好吧,我就坦白了。
我一直認為「猴子心」這個詞是小猴子在樹間盪來盪去的形象,並且這個形容詞是套用在人的大腦上。
所以請原諒我。
這是猴子活動的動詞變成對人類大腦的形容詞評價。
但如果你是一隻猴子,這樣真的很可悲。
就像我覺得如果猴子有前額皮質並與我們交談,它會說:「別責備我們,你知道,這是人類大腦的部分。」
那「鳥腦」又怎麼說?
是的,正是如此。
你可不是一個真正欣賞猛禽和潛水鳥的人。
想想潛水鳥必須進行的運算,它們必須調整水的折射率。
所以它們看到魚的地方並不是魚所在的地方。
所以當人們說「鳥腦」,我就會想,「哦,是的,別讓我開始討論烏鴉的智慧。」
那些傢伙是我見過最聰明的,對,最聰明的傢伙。
但你讓我意識到,我一直以為雷氏猴,作為像我們一樣的舊世界靈長類動物,擁有相當多的前額皮質空間,這樣它們就能思考、策劃和計劃,意思是如果你看一集我喜歡的那個Netflix特輯《黑猩猩帝國》,裡面都有關於誰掌權的內容,然後它們要聯手,然後要等幾天直到那隻受傷,然後它們就不會梳理其他那隻,然後噗通,有一個明顯的,我的意思是,非常複雜的棋局,而不是象棋,這對於舊世界靈長類動物來說。
我認為猩猩的行為之間可能存在很大的區別,我的意思是,它們是我們最近的親戚,與倭黑猩猩是最接近的親戚,我們說的,像是3000萬年前,你知道,就不是很久以前,對吧?
而雷氏猴就相對遙遠。
我認為中間可能發生了很多事情,而我們並不一定是從神經生物學得知的,因為很難對動物提出功能神經生物學的問題,你不能像對待人類那樣容易地把它們放進fMRI裡面做行為,但我們從認知研究中得知,研究諸如雷氏猴在視角轉換方面的表現,像是接納別人的信念,知道哦,有人正在想不同於我想的東西,這種心智理論,是的,它們對這個並不太擅長。
它們真的在很大程度上依賴自己的視角來做出判斷。
就像我們在看反事實思維的案例時一樣,對某個未獲得的結果感到懷疑,對吧?
雷氏猴在這方面有點困難,對吧?
所以看起來它們在當下的複雜計劃上表現得很出色,對吧?
你知道,你我現在在這裡說話,如果你正在看視頻,你可以看到我有一個杯子,像我可能計劃去拿這個杯子,對吧?
但杯子在這裡,所有的事情,我並不是在模擬「如果這是一杯可口的馬提尼」的情境,對吧?
這是人類可以做得很好,但猴子卻不能做的事。
所以它們可以在它們所經歷的世界中計劃並採取下一步行動,但它們卻無法模擬那些完全不同的世界。
而這包括了別人的腦中正在發生的那種複雑的事情。
所以它們在短期策略方面表現得很好。
這與我一位研究猕猴行為的朋友所告訴我的相符,他說你可以設計一個非常漂亮、複雜、理想的實驗,讓猴子告訴你一些有關腦部如何運作的重要特徵,譬如行為經濟學或某些方面。
但你會意識到,或者猴子會意識到,即使它不在意識上明白,無論如何,它們平均每次獲得獎勵的機會是50%,所以它們會儘快按下杠杆或給出答案。
這樣牠們就能獲得當天的獎勵,然後就到此為止。
它們並不是在作弊,它們只是想:“為什麼我還要比這更努力地去做你想要我做的實驗呢?”
所以,許多靈長類動物行為研究人員最後成為了猴子訓練師。
哦,對。
每位動物研究人員的夢魘,不論你是測試狗、猴子、囓齒類動物還是其他什麼,所謂的「側偏差」就是這種情況。
什麼是側偏差?
就是你給動物一個在A和B之間的選擇。A在左邊,B在右邊。
而它們沒有去思考這些複雜的事情,而是直接選擇了:“無所謂,A,左,我就去左邊,左邊,左邊,左邊。”
你會說:“不,我知道你有50%的獲獎機會,但我想讓你關注這個非常有創意的問題,”然而牠們根本不在意。
牠們不在意?
其實牠們……或者是因為能在50%概率下獲得的獎勵足夠多,以至於你必須做一些像研究人員在現場所做的事情,我們現在真的深入探討,這稱為打破側偏差。
我們會說:“不,我會在B那邊給更多的獎勵。如果你只去左邊,那我會在右邊給更多的獎勵。”
我們會改變牠們的位置,但是似乎常常是猴子訓練了我們,而不是我們在訓練猴子,所以。
我對此感到有些愉悅。
我承認這是有點。
就一點點。
我的意思是,我會分享一個與此觀點有關的研究,展示牠們有多厲害。
牠們在當下的情境中表現得很好,對吧?
我們在一個島嶼上進行這些研究,涉及到給猴子展示一些食物,我們有一些蛋plant放在一個盒子裡,讓猴子看,這樣出於各種原因。
我們找不到可以測試的猴子。
在這個島上,你得四處走找,直到找到一隻放鬆的猴子。
我們在整個島上徒步跋涉。
這花了很長時間。
我們回到起點的位置,發現那裡有一個蛋plant。
我們想:“那個蛋plant是從哪裡來的?”
它已經被咬過。
我們想:“這是怎麼發生的?”
然後我們明白,“等等,肯定是有人偷了我的蛋plant。”
我們問:“那怎麼發生的?”
我們整個時間都在注意猴子。
我們意識到“不是,他們一定是在我們……”
我們可能只是一放下,牠們就拿走了。
我們並沒有把它掉下來。
我們意識到“哦,他們不僅擅長偷竊,還能察覺我們是否在看著它。”
注視是所有動物都會關注的事情。
這種事情甚至昆蟲也會注意到。
這就是為什麼牠們會有這種看起來像眼睛的標記,這樣鳥就不會去吃牠們。
關注的能力是非常強大的,但與猴子思考“我打賭那個人在看”的情況是不同的。
他可能會想:“沒有眼睛,我可以拿走它。”
如果你更深入看,牠們的確不擅長這方面。
這又是一次意識到“哦,猴子其實比我們給予的更聰明,也許我們自己也是”。
是的。
我們談論的是,牠們擅長於理解基本規則,或許甚至高達你在計算機編程中所說的與門的程度。
如果這個和那個發生,那麼我就去右邊。
如果那個和那個沒有發生,那我就不做任何事情。
如果那個和第三個選項發生,那麼我就去左邊。
如果這三個都發生,那就沒有關係。
牠們可能能弄清楚兩到三層的與門。
但牠們無法模擬所有這些不同的情況。
我覺得,作為人類最神奇的地方在於我可以想像任何場景。
想像一下,例如700名播客聽眾現在跳上這張桌子。
想像如果桌子是橙色的。
想像你是,我不知道,你是另一位播客主持人,或你是馬爾科姆·格拉德威爾,或其他什麼。
我獲得了更多的頭髮,我可以模擬所有這些無限的不同事情,嘗試編程,但對我們人類來說,這來得太快了。
是如此之快。
這是我們一直在使用的東西。
說實話,這是我們幸福的基礎。
看看我們所參與的文學作品。
我們不斷地深入並密切關注虛構的世界。
我對某些虛構的世界的關注勝過我對自己家人的關心。
抱歉,家人們。
但這是真的。
當你在閱讀小說時,你會想:“我在哭泣,我在嚎啕大哭,我在為那些我知道完全是虛構的人們喝彩,”因為我們的大腦很輕鬆、快速且強而有力地進入這些虛假的世界,這些替代的世界。
我肯定想要繼續探討我們怎樣構建幸福的這個維度,但我想再次確認一下有關狗的問題。
讓我們談這個,因為我知道這是多麼政治敏感,但讓我們討論一下狗和貓的問題。
我姐姐喜歡貓。
我不討厭貓,但這並不意味著我喜歡牠們。
我曾經租過一個地方,有一隻大貓。
我想它是其中一種主流緊喉貓。
牠的名字是巴魯。
基本上牠們就像狗。
牠基本上就像一隻狗。
卡斯特洛有某些貓的特質。
牠只想整天懶洋洋地待著。
他真的可以像狗一樣靈活,但大多數時間他在家裡又有點像貓,這讓我感到沮喪。你覺得這是什麼呢?你有這些貓型的人,也有狗型的人。我肯定屬於狗那一邊,但我喜愛狗的原因之一是,我認為牠們活在當下,但大多數情況下,是因為牠們無條件的愛。你覺得這個狗貓的問題是什麼呢?貓顯然也活在當下。牠們不會做長期計劃,即使有,牠們也不會實現那些計劃。為什麼有些人覺得貓像是狡猾的動物,在陰謀反對他們,而有些人卻喜愛貓呢?是的。我認為他們對此沒有太多了解,但我猜這和無條件的愛這個概念有關。如果你是那種渴望無條件愛的人,你最終會更像是狗型的人。是的。但如果你喜歡…你的…是你的姪女嗎?是的,我的姪女。她說過什麼呢?不,推,牠。她以前總是舉起手指。是的。貓就是更多的「不推我」。除非我們說要去吃冰淇淋,否則就是「不推我」,我還記得……我目前還是感到十分開心。她從小就有如此堅強的精神。如果你喜歡貓,那可能是因為貓非常像「不推我」。我想這是……哦,不。不要。我不想要貓。嗯,我認為去除「不推我」可能是狗的進化和馴化的最後階段之一,我知道這一點是因為在我的狗工作中,我們也做了一些非常有趣的工作,與澳大利亞野狗丁哥(Dingo)有關。我們對它們的歷史還不完全了解。我們的感覺是那些狗和人類非常接近,對人類有相當的容忍,但沒有完全與人建立強烈的聯繫。最神奇的事情之一是,我們在澳大利亞的一個丁哥保護區與這個群體互動,這是世界上唯一幾組基因純正的丁哥之一,我們有幸能夠參與其中,但我們必須在這些工作站進行工作。每天早上,你會出去給丁哥食物,這些大雞,牠們只會…我是說,牠們就是全生的雞,不是活的雞,但牠們總是會一口咬下去,連骨頭一起,讓你驚訝不已。在那之後,牠們會想要像是,「來,推我。要親切一點。」這就像貓在最佳狀態下,但在某個時候,牠們就會說,「不,我要停了。」牠們對自己有如此強烈的意願,真是驚人。這讓我覺得它們非常像貓。我不知道,這方面沒有偉大的研究。找出來會很好,但我感覺狗型人和貓型人之間的區別可能是無條件的愛、以及人們喜歡的「不推我」比例。真有趣。我喜歡認為這並沒有讓我們在討論幸福上偏離太多,因為我們顯然在這方面感到愉快,希望其他人也是如此,因為我們思考不同物種之間的腦部結構和不同腦部結構所具備的不同能力。事實上,我們與一些這些物種如此接近真是不可思議。當我長大的時候,不是每個人都有狗,除非他們有空間。現在我覺得狗無處不在。是的。我是說,擁有狗是一個巨大的十億美元產業,這引發了一個問題,使我們回到幸福研究的一些內容,那就是,這是一個好主意嗎?這麼多人投資他們的時間、精力和生活空間在狗上。你可以問這個問題:牠們讓我們更快樂嗎?牠們真的嗎?我知道牠們會。是的,我不會讓每個人心碎,但我們已經在玩具狗的世界裡擊潰了貓型人。不,特別是狗,但寵物總的來說,讓我們更快樂。擁有寵物的人在統計上確實更快樂。我認為這是基於我們剛剛討論的幾點原因。以重要的行為模式為例,社交連接。事實上,狗本身就提供了社交連接。我們剛剛討論過,它們觸動你的照顧系統等等,但如你在與鬥牛犬互動時所提到的,鬥牛犬,你用的那個短語是什麼?當你看到一隻鬥牛犬時,你會說鬥牛犬什麼。當我看到一個人牽著鬥牛犬,我就會說,對不起,這有一個鬥牛犬稅。哦,是的,鬥牛犬稅,抱歉。然後我會撫摸牠的鬥牛犬。是的,好的。讓我回去。如果你要見一隻鬥牛犬,只要了解牠們的形狀像一個啤酒桶,所以牠們無法用後腿刮到自己。如果你在那裡給牠們抓癢,牠們會感謝你,因為這一定很不舒服。就像中間有一處癢卻無法觸及的感覺。你做了鬥牛犬稅,然後你和鬥牛犬有了這種親密的社交連接,但我猜,由於你在使用口頭語言,你也與這個人建立了聯繫。你可能會說,哦我的天,牠叫什麼?哦,牠是什麼時候來的?等等。這就像在咖啡館裡隨意聊天,對吧?這就是我們之前提到的尼克·艾普利(Nick Epley)實驗。寵物最終給我們帶來社交連接。如果你感到孤單,得到一隻動物會是一個建議,不僅因為這隻動物會給你一些安慰,特別是狗,因為你會帶著牠散步,然後人們會和你交談。擁有狗時,與人們的連接會更容易。所以社交連接非常重要。
第二件事,特別是對狗來說,人們在做什麼呢?他們開始外出散步,對吧?所以我們看到一些從未有過大量體育鍛煉的人,或至少開始進行狗狗所需的散步。即使他們不會為自己選擇這樣做,通常也會為他們的狗選擇這樣做。因此,我們能進行鍛煉,這對身體健康有好處,而我們還沒有提到的是,這對快樂也非常有益。醫學分析顯示,每天半小時的心肺運動對減少抑鬱症狀的效果與抗抑鬱藥物相當。所以,和你的狗散步真的很棒。但更進一步,我認為它們幫助我們的思維模式,對吧?這對狗和貓都是真實的,對嗎?正如你所說,我們在想它們在做什麼。有時候如果它們只是坐在那裡而我們在撫摸它們,我們其實是在坐著並撫摸它們。因此,它們給我們帶來了這些美好的感官體驗,我認為它們使我們能夠更加活在當下,特別是當我們和它們互動時。你知道,我們在和狗互動,除非你是在拍狗狗的Instagram照片。但通常當你在和狗玩耍或做其他事情時,你其實就在那里。你沒有在使用手機。你只是在用心體驗和狗一起的生活。有點像你談到的公路旅行,您知道,可能讓您進入當下的一部分,尤其是如果你的女友在工作,就是狗和您互動的時候。所以狗幫助我們並不是因為它們本身就能引起快樂。他們幫助我們達到更好的快樂行為和更好的快樂思維模式,同時它們也帶來了愉悅。因此,它們同樣給我們帶來了一些正面情緒。我非常喜歡這一切。想要進一步探討的是,它們可以作為社交連結的橋樑。這真的是很強大的。我有一個朋友曾經抽煙,但現在已經不抽了。事實上,我記得在我斯坦福的博士後時期,幾乎所有人都是來自外國的博士後,他們經常在外面聚集,隨時抽煙。現在你不得在醫學院校園內吸煙,我想主校園也不允許。在大多數地方,由於二手煙的原因,吸煙是不被允許的。但他告訴我,你知道,過去人們是否知道或充分內化吸煙有多糟糕之前,向別人要香煙或與某人並肩分享香煙,是人們進行隨意互動的一種方式,不僅僅是酒吧外面,或僅僅是為了認識潛在的伴侶等等。而這只是一座橋樑,你知道,你可以走到某人面前,就像,這被稱為「借煙」,你向某人要求一根香煙,或者如果有人在抽煙,你就站在他身旁也抽煙。所以,這是一種有害健康的習慣,但它在很多社交中起到了潤滑劑的作用。是的。它同樣給你提供了另一種我們知道對快樂非常重要的行為,就是時間。關於這個現象有很多社會科學研究,這被稱為「時間富裕」,這是一種主觀感受,讓你有時間的富足感。你稍微有了休息,對吧?像吸煙休息就是這種之一,你得到了休息。人們往往在過去,當允許吸煙時,獲得休息的其中一種方式是說你可以請求一個吸煙的休息。我的媽媽也提到過這一點。她是一名教師教育工作者,為這個行業工作了很長時間,那裡的休息不多,但你知道,在七十年代,如果你是一名吸煙者,他們會讓你出去十分鐘。那也是一種休息,對吧?所以我認為這種不健康的習慣給了我們休息的機會,而我們知道休息對快樂是很好的,甚至對快樂非常好,如果你沒有任何所謂的時間富裕,沒有自由時間的感覺,若你經歷了研究者所稱的「時間饑荒」,覺得幾乎快要撐不下去,這對你的福祉造成了巨大影響。如果你在這些調查中自我報告為時間短缺,那麼我沒有時間見我的朋友。我從來沒有時間做我想做的事情。這對你的福祉的影響是和自我報告失業同樣嚴重的。你知道,聽眾們,如果你失去了工作,而明天就失去了,你可能會認為這對你的幸福感造成了巨大的影響。生活中沒有時間進行小休息也一樣糟糕。而這又回到了我們早先討論的關於金錢與幸福感的問題,哈佛商學院的研究者阿什莉·威林斯提出的觀點,關於低收入者在幸福上受到的實際打擊,對吧?收入低影響幸福感。她的理論是,很多其實都與時間有關,因為如果你收入非常低,你沒有車去工作,於是你只能搭乘公共汽車,這要花費你很長時間。你要工作好幾份工作,對吧?金錢對幸福感的影響以及缺乏金錢影響幸福感的主要原因在於,它與缺乏時間相關,對我們幸福感的真正影響其實更多是在於時間,而不是金錢。因此,我們需追求一些事物。我們需要工作,但也需要一些自由時間。我們不能有過多的自由時間或過多的工作,基本上,找到這種甜蜜的平衡點常常很難維持,甚至連這個平衡點是什麼都難以知道。是的,我認為這個「時間富裕」的概念以及研究者所指的內容在這裡是有幫助的,對吧?它是你有一些自由時間的主觀感受。
這不是客觀地進入你的日曆,然後你告訴我有多少個空檔。
這是你自己感覺到有一個休息,而這提供了一個有趣的小竅門,我們可以利用它來獲得更多的休息,對吧?
我們可以把事情框架化為有更多的時間,因為有時在你意想不到的時候獲得一段休息,會讓你感覺到很多。
我在耶魯的校園裡教授一門有關幸福的課程,並談到時間的富裕。
這是我課堂上的一個主題,我一直覺得這真的很諷刺,因為我們今天的年輕人,特別是在那些精英大學中,都是那麼的時間匱乏。
他們從一件事情忙到另一件事,還有一堆額外的事情要處理。
所以,如果我的課程是,我將對他們進行一小時的講座,講解時間的富裕,並告訴他們所有這些研究。
所以我做的就是,在大綱中寫了一個有關時間富裕的講座,他們來上課,我的助教會發一些小傳單,寫著:「今天的講座是關於時間富裕的,為了教你這是什麼,我將給你一些。今天沒有課。」
所以你不知道。
你走到課堂上,然後得到了免費的半小時。
而且恰好這是紐黑文的某個異常溫暖的日子,就像加州的天氣一樣,外面陽光明媚,學生們和朋友一起喝了奶茶,或者有些人去當地的州立公園徒步旅行。
我記得有一位學生在收到這個通知時痛哭流涕。
她說:「這是我在過去三個月中第一個得到的免費一個半小時,你知道的。」
哇。
他們壓力真的很大。
他們的壓力真的很大。
但我發現有趣的是,我並沒有給他們一個月的假期,對吧?
我意外地給了他們一小時,這讓他們感覺到了巨大的變化。
而安德魯,我不知道你的日程,但有時我的日程也會變得非常繁忙和緊湊。
你知道,有半小時的會議被取消了,我只是哦,然後感受到那種鬆一口氣的感覺。
我覺得我可以學習一門新語言。
我可以,你知道的,你只會這樣感覺,但這只是半小時,對嗎?
我認為這是一個我們可以為自己利用的竅門,對吧?
各位聽眾,現在去看看你幾個月後的日曆,隨便選擇幾個月之後,選擇一小時的時間,然後寫上「Huberman 實驗室的時間富裕」,然後什麼都不要排進去。
我猜當你幾個月後真正到達這一小時的時候,你會驚呼,「天啊,這感覺太好了。」
我們可以給自己這些小的時間窗口。
我們還可以做的另一個竅門是充分利用我們擁有的空閒時間。
這是一個我看到這些數據時意外的謎題,事實上,現在我們擁有的空閒時間比十到十五年前要多。
如果你把它加起來,不僅僅是指COVID以後,而是通常來說,我們的空閒時間在增長。
然而,我們擁有的空閒時間被切割得不一樣。
它是由更小的塊組成的。
會議提前結束的時候五分鐘,如果你的孩子提前睡著,那就是十分鐘,或者其他的情況,而我們不認為這算多少。
所以我們只是會牽強地度過。
如果你把它加起來,結果會超過幾十年來的人們所擁有的,也許是我們可以用來做一些事情的好時間。
而這些小塊時間就是記者布里吉特·舒爾特所稱的時間龜裂(time confetti),我覺得這是一個很好的形象。
這些零散的五分鐘,但如果你把它們加起來,你可以利用這些時間做很多事情。
我們只是需要更有意識地使用它們,對吧?
對於你在這個播客中經常談論的一些事情,比如你做的《紐約時報》七分鐘鍛煉,做我們正在談論的事情。
那是你發短信給朋友和延遲回覆的時間,或者去曬一下陽光,走到外面。
在陽光下走動。
問題是,當我們得到這些時間龜裂的時候,或者當我處於一個糟糕的時刻時該怎麼辦?
我們會拿著手機,檢查自己的電子郵件,滾動屏幕。
這就像,再次,這種Nutrisweet的快感打擊,並不是有效的。
所以如果你感到非常不堪重負,而且客觀上沒有很多時間,請記住你已經擁有的時間龜裂,它已經在那裡,如果好好利用會變得非常有價值。
這是非常重要的,因為我認為用我喜歡的比喻來填補那個空間,像是Nutrisweet或人造甜味劑,它會讓你覺得好像提供了一些滋養,但實際上在某種程度上,它只是産生了更多的渴望和需求。
我真的很喜歡在這個播客中主題性地談論獎勵電路。
即使他們從來沒有聽過類似的播客,但對多巴胺這個詞可能還是有些了解,我們之前談過一些。
正如我們之前所談到的,所有關於多巴胺獎勵電路的東西,當然還包括其他化學物質,是基於相對於當前經驗的先前經驗,以及預期的結果。
有時候這被稱作獎勵預測誤差。
想著一些偉大的事情將要發生,然後真的發生了,那就太好了。
想著一些偉大的事情將要發生,但實際上結果卻不如預期,會讓你覺得更糟。
想著一些不太好的事情將會發生,但卻發生了很棒的事情,那就會得到巨大的獎賞。
新奇和驚喜帶來的正面新意和驚喜也會帶來最大的獎賞。
這就是我想要作為背景畫出的東西。
就在我問的時候,或許也許我們不應該一直都快樂,甚至不應該那麼頻繁。
當我們感覺不太好,甚至感到糟糕的時候,只要不是危險程度的抑鬱,也許我們應該將這種感覺視為未來更大快樂的背景,當我們開始擺脫那種糟糕的狀態時,幸福將隨之而來。
現在,有些人可能會說,哦,你只是在利用神經生物學來扭曲原本糟糕的經歷,告訴我這對我有好處。不是的。我想說的是,人們想要幸福,我們都希望自己能時時刻刻都快樂,但我們的生理構造並不是為了讓我們時刻快樂,也許幸福的感受只有在與這些所謂的中性或負面情緒狀態對比時才能存在,比如說,感到糟糕、感到焦慮,等等。
我意識到我可以提出很長的問題,但我想提供更多的背景資訊,就是在我們的大腦中,每一個神經迴路,我們感知光的能力實際上依賴於與所謂的關閉迴路的對比,即在我們的視覺系統中感知黑暗的迴路。我們需要對比才能看見光。事物之間有推拉的關係,飢餓與飽足、寒冷與炎熱、感知、開始與不開始,這一切都是由推拉的神經迴路構成的。幸福怎麼可能不與不幸或至少是中性情感有推拉關係呢?對,我認為真的有。
你給出的神經生物學解釋,正是心理學家在這個積極心理學領域所提到的,稱為享樂適應(hedonic adaptation),這是一種華麗的表達方式,意思是我們對一些東西習以為常。比如你拿到了美味的冰淇淋筒,或者我們知道的是古巴餐,做了一份美味的沙拉,真的很健康,但也是一份好吃又健康的沙拉,對吧?開始吃,第一口覺得,“哇,太棒了,我太喜歡了,真好。”第二口就稍微少了一點美妙,慢慢地,到了第十口,並不是因為你吃飽了或感到噁心,只是這種感官體驗,你已經習慣了,對吧?感覺不再那麼有趣了。
你走進了一家麵包店。是啊,氣味絕佳。待在麵包店五分鐘、十分鐘後,你的感知會逐漸減弱,你會形成習慣。對,這很棒。我指的是,你可能不希望一直激發你的神經元,那會讓我們徹底精疲力竭。但從某種意義上看,這對幸福來說確實是糟糕的,另一方面又是對幸福好的,但在很大程度上,這對幸福是糟糕的,原因如下。生活中每件好事,如果它持續存在,隨著時間的推移就會變得有些無聊。你只是習慣於它。我有時會舉個例子,比如你伴侶第一次說“我愛你”的情況,或者如果你有小孩,孩子第一次叫媽媽或爸爸,這感覺真是太美妙了,對吧?但上週,我丈夫說“我愛你”,他會說,“隨便,我已經習慣了。”對吧?上週當你的孩子說,“我愛你,媽媽”,就像“媽媽,你不在乎窩?”生活中最美好的事情,如果重複發生,就變得無聊了。這真糟糕,因為你希望生活中最美好的事情能持續保持驚喜。這讓人有點悲傷,對吧?
不過,這背後卻有一個對幸福非常有利的反面,那就是享樂適應。生活中最糟糕的事情發生后,隨著時間的推移,你也會習慣這一切。你的伴侶與你分手;你發現自己有慢性病,對吧?真的有一些糟糕的事情發生。第一天,當你得知這個消息時,這是可怕的,但第二天,嗯,這還是可怕,但那就是你的生活,然後隨著時間的推移,事情會變得更好。
在幸福科學領域有一個非常著名的研究,試圖看看經歷過一個理論上很棒的事件的人,比如中獎,和經歷過非常糟糕的事件的人,比如成為截癱者之間的情況。你以前能走路,現在卻失去了腿部的功能。你對那些沒有經歷過這些的人進行幸福調查,並問風險,“預測一下,擁有這種經歷會有多糟糕?”人們會說,“中獎的第一天會非常棒,而一年以後,中獎依然會是如此,這是太棒了。”
成為截癱者的情況也是如此。你成為截癱者的那一天真是一個可怕的星期四,但一年後,那也是一樣糟糕。你會發現,在你變成截癱的那一天,或者你中獎的那一天,這是你感知方式的重大轉折。對吧?你中獎的那天是個超棒的星期四。你成為截癱者的那一天是糟糕的,但一年後,實際上你的幸福與那個事件發生的前一天的基線並沒有什麼不同,根據統計數據來說。這真是令人震驚。我知道這些結果,我可以引用這篇論文,但如果你今天告訴我,“羅拉,你走出這間工作室,買了一輛車,你將成為截癱者,那你2026年會有什麼感覺?”我會說,“我的生活依然很糟糕”,但根據統計數據來說,這根本不會發生。
這意味著什麼?這是關於享樂適應的好消息,這意味著最糟糕的事情可能會發生在你身上,而你有所有這些過程會隨著時間來習慣這一切,一切都會好起來。我認為這是我們心理學的一個重要方面,我們常常會忘記。我認為,有時候我們在生活中有一些機會,雖然有點冒險,我們可能會去嘗試,但可能會失敗,或者一開始會不好。我們不這樣做,因為我們感到害怕,會預測說,“哦,如果我失敗了,或者搞砸了,我會不快樂”,但事實上,我們擁有的享樂適應的機制意味著那些事情不會像你想象的那麼長久影響你。我認為幸福的對比假設是有實質性的。
好事隨著時間的推移不會永遠保持美好,但壞事也不會。我們仍然希望好事能隨著時間的推移而持久,因此這引發了一個問題:我們該如何做到這一點?莉茲·邓恩(Liz Dunn),我之前提到過她的工作,她喜歡用這句話來形容,「稀缺性促進了幸福」。我們能做的一件事是將生活中的好事分開來。假如我每天都吃那道非常美味、健康的鱷梨沙拉,那麼它就會失去吸引力,但如果我很少吃,那麼每次回去吃的時候,它仍然會保持美好。有時奇怪的是,我們讓自己更快樂的方式是去消除積極體驗,尤其是極端的積極體驗,並且把它們分開,以便能夠隨著時間的推移重新體驗。我非常同意這一點。我還有一點,請原諒我,但我想我明白為什麼狗狗如此棒。它們不會因為獎勵而逐漸失去興趣。你告訴牠們將會得到一小塊美味的牛肉乾或其他什麼,牠們就會說,「是的」,第二次嘗試,「是的」,第三次嘗試,「是的」。假設在某個時候,它們會達到飽和或疲勞,但它們的獎勵通路似乎不會顯著減弱。如果我們對此有反饋,那就是:「好吧,好吧。它們會一直在簡單的小事中找到樂趣,這真是太好了。」似乎每一次的感受幾乎像第一次一樣。是的。我們不是這樣的。這很有趣。據我所知,人類有過研究。你不需要在狗身上進行教學,但這是一個非常好的問題。我們對大多數事情都不是這樣,這真糟糕。還有一點是,除了隨時間適應,我們也展現了另一種特徵,那就是你所提到的更具對比性特徵。隨著時間的推移,我們會習慣,這是一種神經機制,另一種是你提到的對比。你在光的感知中會看到這兩者。如果我隨著時間的推移向你展示相同的光線,你將會適應。這就是享樂適應。對於聽眾來說,它會實際上消失。如果我設置了正確的實驗,幾年前的拉斯·德瓦洛伊(Russ and Karen D’Evaloy)在伯克利做過這些美妙的實驗。你看到一個光的格子投射到牆上,如果你能穩定眼睛不讓其四處移動,它實際上會消失。氣味也是這樣。觸覺也是如此。我沒有注意到我和椅子的接觸,適應,衰減。在深入探討時,這些都是專業術語。光與暗之間的推拉對抗,氣味,是,否,開,關,推,全部的,去,不去。神經系統的每一個方面都是這樣運行的。在肌肉骨骼系統中,屈肌和伸肌的關係。但這也許可以解釋為什麼我會認為這是不同的。享樂適應是隨著時間的推移同種刺激,幾乎像是習慣。當你獲得一個你可能稱之為對比的東西時,會發生另一種情況。有各種視覺錯覺是基於此。如果你曾經見過那個類似「這邊的顏色和那邊一樣嗎?我會把它放到你的節目頁面上讓大家看看。」結果是,「哦,看起來不一樣。」實際上,「不,不,不,那是因為兩者之間的對比。你看到這邊有一些真的很亮的東西,它讓別的東西看起來比較暗。」這很多時候對我們的幸福造成了不同的負面影響。這就是比較效應。這就像我的5000萬看起來有點糟糕,因為我和擁有1億的人在一起。客觀來看,我有相當可觀的金錢,但我感到不好,因為我在和其他東西相比。所以下次當我們評估不同的獎勵時,我們也在將它們與其他人擁有的東西或我們過去擁有的東西進行比較。這意味著,即使你處於一個客觀上良好的情況,但若你身邊有一個人擁有客觀上更好的情況,你可能會感覺糟糕。我最喜歡的例子實際上來自於體育界。研究人員提出了一個有趣的問題,「當你贏得奧林匹克獎牌時,你有多高興?」你站在頒獎台上,贏得了奧林匹克獎牌,誰最幸福?所以金牌得主在那兒,成為世界上最棒的人。你可能會假設他們是最幸福的,對吧?果然,他們是。他們在微笑,臉上的表情和肌肉等都在展現。但實際上,結果不是這樣的,對吧?誰最幸福?那麼我們來看看這些銀牌得主。他們是最幸福的嗎?不,事實上,如果你分析他們的臉部肌肉,他們的表情展示的是鄙視和深切的悲傷。這是你在父母去世或經歷極度悲痛時會做出的表情。這就是我不想接受,但這就是「第二名是第一的失敗者」的心態。因為你知道,如果你是銀牌,0.2秒之內你本來能得金牌。而你並不會感到自己客觀上是全世界第二好的人。你會認為自己是地球上數十億人的其中一個,但你會感到糟糕。因此,這是銀牌得主的情況。但是銅牌得主又有何感受呢?頒獎台上有另外一個人。它們的比較點是什麼?不是金牌。他們與其他參賽者相距數個人,數秒鐘。他們突出的比較是:「感謝上天,我能站在這裡。我幾乎,兩秒鐘的方向,否則我永遠也上不來。」而當你分析銅牌得主的臉部表情時,他們有時甚至會比金牌得主更快樂。
絕對比銀牌得主更快樂,銀牌得主在客觀上更好,但有時候甚至比金牌得主還快樂。
因為他們想,相對於我的對比點,我過得很好。
而金牌得主被期待在明年再獲得金牌,否則就是純粹的獎勵預測錯誤。
是的。
特別是如果他們將觀眾的期望內化,借過一下,觀眾的期望。
因為如果他們在明年回來,站上頒獎台是第二或第三名,或者根本沒有上頒獎台,就被視為從高處跌落。
沒錯。
這是我對我那些在成績上完美無瑕、在各方面都完美的人講的一點,這些人比如說進入像耶魯這樣的學校,結果發現這是一個可怕的快樂食譜。
唯一的前進方式就是要麼保持那個位置,或者創造一個新的機會。
保持那裡。
你不會注意到,是吧?
因為你已經習慣了,就像向下的模式感覺非常糟糕。
這是一個可怕的比較。
我經常放給我的學生聽DJ Khaled那首歌,“我做的就是贏,贏,贏”。
我就說你做的就是贏,贏,贏,這會是一種糟糕的成功體驗方式,因為如果你不斷贏得,時間一長,你就會停止注意到它。
這太糟糕了,因為這意味著當你最終獲得了你所追求的成功,如果你一直保持這個水平,就會變得不再好,這真的很糟糕。
這就引出了另一個問題,就是我們可以做什麼來擺脫這種情況?
一個方法是不要尋找美好的意義,而是尋找銅牌的意義,也就是說,你可以考慮一些比自己更低的參考點。
我特別喜歡一個概念性的方式,尤其是在實驗中呈現的時候,謝謝你提供這個。
對,就像是一個科學實驗。
這很好。
是的,是的。
所以尋找銅牌的意義,這意味著找到一個不如自己的參考點。
對於你所比較的大多數事情,無論是你的外貌、健身水平、財務狀況,你都可以尋找找到比你更糟糕的人。
這是一個很棒的技巧。
這是一種對於享樂適應的技巧,習慣於某些東西實際上來自於古老的傳統。
我知道你經常講一些古代聰明人的故事,他們想出了這些東西。
對。
這是來自於斯多葛主義的一項練習,叫做負面想像。
所以像馬庫斯·奧勒留這樣的斯多葛主義者認為,早上起床的時候應該有以下的思維模式:你應該想,今天我會失去我的成功。我會被流放。我會失去我的伴侶。我會失去我的健康。我將無法行走。
這並不是說要永遠沉湎於此,而是稍微想一想然後停下來說,啊,我並不是被流放的。我仍然擁有我的成功。我仍然有我的伴侶等等。
這是一種叫做負面想像的技術,你只是想像,不必在現實生活中真實地體驗它。
如果你曾經失去過某樣東西,而你已經享樂適應了,你知道你多快會認識到它的價值。
這種情況我經常發生在我的手機上。
我是個慢性手機遺失者,我就像,你知道的,噢,我的手機不見了。我把它留在了機場。
然後我就像,噢,它在汽車裡。
你在這方面有同樣的感受。我愛我的手機。它對我來說非常有價值。
在《低俗小說》中有一句台詞,他說,什麼是什麼?我想在某個時候是特拉沃爾塔說的,某個人會知道,有關於找到它幾乎讓失去它變得值得。
因為你因為它被奪走而以你之前沒有的方式去珍惜它。
真的,失去手機是很痛苦的。
有時在我看來,你真的失去了手機,對吧?
但負面想像,你不必這麼做。
你只需運用你的想像力,對吧?
所以如果你現在在聽這個,如果你有孩子,那我們就來做這個負面想像。
最後一次看到你的孩子就像是最後一次見到他們。
好吧。
再也不會見到他們了。
沒有,不是這樣的。
你不必擔心。
但我猜你下一次擁抱你的孩子時,就那兩秒鐘思考如果沒有他們會怎麼樣,可以突破享樂適應。
因此,我最喜歡的享樂適應技巧之一,你可以使用稀缺性來真正地讓事情間隔開。
但對於那些你不能間隔開的事情,比如說你不能有孩子然後把孩子丟掉兩週再回來,對吧?
你可以利用你的想像力,而不需要太多時間去開始認識到你所擁有的東西,並更加珍惜它。
因此,我特別喜歡這一點,主要是因為我認為大多數人,包括我自己,真的,我們想要避免主動地思考負面事物。
但你告訴我們的是,這提供了一個美好的對比點,讓我們可以彈跳到我們當前的現實中,而這種現實遠比那些可怕的情況好得多。
我認為這引出了另一個領域,我看到有毒的積極性在裡面大量發揮,這就是如何在這種情況下做好這些事,對吧?
就像我們如何在生活中獲得好東西?
在一些圈子裡有很多關於這種顯化的討論。
我只是想著,我感覺,嗯,我只是想著有朋友的感覺,或者我現在不健康。只是想像一下我健康的未來,並幻想一下像跑馬拉松的樣子。
結果發現,這可能是一種錯誤的方式使用想像力,因為當你真正深入想像,比如說擁有超級健康的獎勵時,你開始感受到你大腦正在為擁有超級健康的感覺啟動獎勵系統。
這裡有來自紐約大學加布里埃爾·奧廷根(Gabrielle Ottingen)實驗室的證據,顯示你實際上會對做事的動機減弱。因為在健身的背景下,她研究的是那些想要參加5公里賽跑或減重的人。例如,他們會談到像是想像做這件事有多棒,但因此他們會對穿上跑鞋並練習的動機減弱,因為他們已經想像了那個幻想的未來。事實上,與其展現出更好的技巧,若你有某個想要養成的習慣,想像即將面臨的障礙和壞事其實更有幫助。比如說,我想要出去跑5公里,那麼這會面臨哪些障礙呢?我會躺在床上,鬧鐘會響。那會發生什麼呢?嗯,我會覺得太暖和了。也許我穿上了跑步的衣服,或者我會不想去,外面會很冷。像是,我應該準備一頂舒服的帽子來做這件事。奧廷根的工作顯示,如果你實際上想像那些負面的事情,而不是反覆思考和驚慌失措,而是特別想像你想要養成的習慣所面臨的障礙,你自然會想出這些障礙的解決方案,使它變得更容易。所以,有時候想到壞事是有幫助的。我們只需調節何時這麼做。我有一位來自加州大學舊金山分校的心臟科醫生朋友,他說,告訴人們你要寫一本書或開始一個播客、或創建一家公司是危險的,因為如果你有非常支持的朋友,並且如果你傾向於是一個能夠自主的人,你會得到很多讚美和獎勵,那麼你實際上去做這件事的概率就會降低,因為你已經從中獲得了一些獎勵。而如果人們告訴你,“嗯,這樣似乎不太可能,”考慮到這樣那樣的因素,這樣的感覺不好,顯然我們想要互相鼓勵,這就是困難的地方。這是一條非常狹窄的路。你想要鼓勵人們,但又不想給予他們過多的獎勵,以至於削弱他們的動機,而且你當然不希望讓他們氣餒到放棄自己,甚至在嘗試之前就放棄。沒錯。但至少在美國,可能在其他國家也是如此,我們多麼喜愛那些被告知“他們做不到”的故事,卻又成功的人。你知道,我想到大衛·高金斯(David Goggins)的驚人受歡迎,他有一個非常艱難的童年,內化了所有關於自己有多糟糕的訊息,然後利用這些聲音,包括別人的和他自己腦中的聲音,推動自己去做極其困難的事情,然後繼續做極其困難的事情,自行出版一本有史以來最受歡迎的自行出版書籍之一,然後去當醫護人員,現在他實際上正在訓練一個要進醫學院的人,為了新的訓練,他似乎拒絕停下來,根據他說的,他當時坐在那個椅子上,說著這一切都是由於他心中那個“你做不到”的內在聲音驅動,然後他反抗那個聲音,這與清晰展現成功的形象截然不同。沒錯。而且這裡有一個細微之處,你必須相信這是可能的,對吧?那些負面的聲音不能告訴你這是不可能的,因為我們知道的另一件關於動機的事情是,相信某件事情是可能的,雖然需要很多努力,但它真的是可行的,對你來說是相當有幫助的。這方面最好的例子來自另一個體育案例,我不知道你是否知道羅傑·班尼斯特(Roger Bannister)的故事,他是第一個在四分鐘內完成一英里的人。對,四分鐘一英里,在他做到這一點之前,人們認為這在生理上是不可能的。人類的身體無法做到這一點,而他卻說:“不,如果人類的身體能做到這一點。”我當時心想:“羅傑,你瘋了。”不管怎麼樣,他訓練並訓練,並且為了克服他面臨的障礙,他終於完成了四分鐘一英里的賽跑,然後在大約兩個月內,其他人也打破了這一紀錄。在整個人類歷史上這項紀錄從未被打破,但一旦人們有了證據,像是“哦,人們能做到”,現在每個人都能做到。我不知道怎麼說,似乎不是一個健身的人,但很多人能夠在四分鐘內完成一英里,這並不是最驚人的事情。高中生們都能做到。對啊。這真是瘋狂。但是重點是他們正在跌倒,他們可能因為巴尼斯特效應而得到幫助。他們知道這是可能的,對吧?所以如果你訓練,若面臨障礙,若沒有達到那個時間,你不會說:“好吧,我想這在生理上是我做不到的。” 相反,你可以做到。巴尼斯特效應的想法就是,你必須保持足夠的樂觀,認為這是可行的,但當你認為這是可行的時候,問自己,“好吧,有什麼事情會妨礙我做到這件事?”真實具體地想像這些事情,以便你能夠感受到它,這能超級幫助到你。在像丹麥這樣的國家與美國相比,我知道這一點是因為和我的繼母的討論,在這個國家,我們有這種觀念,因為我們有很多從一無所有到達到這些極高位置的例子,無論在財務、名譽等各方面,或是某個領域的表現,有時甚至是瞬間達成。去年,我可以說我腦海中有兩個事件讓我覺得,“哇”,就像,“哇”。第一個是看到SpaceX的火箭被“筷子”捕獲。那真的是一個火箭著陸,太酷了。太酷了。
每個人,不論外界對SpaceX或Elon的看法如何,都是這樣的:“哇。”這真是一項了不起的工程壯舉,毫無疑問是一項驚人的工程壯舉。因此,它擴展了我們原本認為可能的上限。我們目睹了一些之前未曾見過的東西,至少不是以那樣的方式,不在那種規模和解析度下。所以這改變了一個人對於生活中不同方面可能性的認知,我認為這很重要。它提高了上限。
另一個例子則非常不同,就是那位Haktua女孩,沒有人認識她,她在街上的一個隨意訪問視頻中發表了一個評論,然後現在她擁有了一個相當成功的播客,據我了解,她的播客排名為今年新播客中的最高之一,現在擁有一支員工團隊和繁榮的業務。這是一個非常美國的事情,從一個不知名的人到一兩個簡短的評論,突然之間就成為一個知名的、相對富有的人。祝她在節目中取得好運。祝你好運,Haktua女孩。是的,祝你好運。是的,我喜歡看到人們獲勝。
好吧,這是一條不尋常的軌跡,但從某種意義上來說,對於美國來說並不是那麼不尋常,因為我們還有那些只是攀爬樓梯的人,或者那些攀爬樓梯後又跌倒然後再回來的人。我們在這個國家熱愛並珍視這些故事,我認為這以有趣的方式塑造了年輕的心智。它讓人感受到任何事情都是可能的。通常這需要大量的辛勤工作,常常是在犧牲個人的心理或身體健康或生活的豐富、家庭等方面的代價下,但對美國人來說,大家就像認為任何事情都是可能的。
如果我們是一個尋找幸福的人,渴望美好生活和資源,但又感到有些愧疚,因為自己似乎沒有那麼“雄心壯志”,那麼這對我們的幸福感會有怎樣的影響呢?與丹麥這樣的國家相比,丹麥人非常幸福,丹麥人無疑是雄心勃勃的人,但我聽說“雄心”這個詞在那裡有點貶義,因為你不應該比其他人走得太遠,而不承認自己仍然是群體的一部分。原諒我,丹麥人,但他們是很好的人,所以他們可能會對我寬容些。我不知道。
那麼,我們該如何處理周圍的種種,認識到我們是誰,並調和這些事物,以便我們對現狀感到滿意,並知道我們對現狀感到滿意?是的。我覺得這是一個文化發揮重要作用的地方。我認為你對丹麥的看法完全正確。事實上,丹麥人有這個“Jean-Té’s law”的觀念,我可能發音不正確,但J-N-T-E’s law,這些想法類似於你不應該真的比其他人更好、展示自己、推動自己、或認為自己更好,甚至可能特別努力追求比其他人更好的目標在文化上被視為禁忌,這完全與現在的美國相反,在美國這被視為一件了不起的事情。
我認為問題在於這些白手起家的故事,你舉了例子,SpaceX有那一刻,他們做了這件美妙的事情,你會想:“是啊,他們好像成功了。”Haktua仍在持續做她的事情,但有一刻就像“天哪,她好像取得了這些成功。”我們心中似乎有一種關於某件事有終點的想法。我會賺5000萬,我會結婚,我會獲得那個工作的升遷,對吧?對於我的學生,我會進入一個很精英的學校或類似的東西。我們並不強調過程中的旅程部分,而是強調目的地部分,並假定那個目的地會帶來巨大的幸福。這是一種研究人員稱為到達謬誤的偏見。我會在什麼時候就快樂。這幾乎就像是幸福美滿的結局。如果我得到那份升遷,就會幸福美滿,或者當我遇到那個人時就會幸福美滿。
我們從享樂適應中知道,那些在你到達時瞬間感到很棒的東西,會迅速變成別的東西。你簡單提到金牌得主可能有這樣的時刻:“他們贏得了金牌,這真了不起,但現在其他一切都是下坡路,或者我只需要再次做到。”我們到達了我們幻想的最好的地方,瞬間卻又變成了“我只需要繼續追逐下一個胡蘿蔔。”
有時候,我們發現自己作為美國人正在追逐某樣東西,我認為首先要記住這種追逐將涉及許多起伏。這不會是線性的路徑。這可能不會是瞬間的。即使是你提到的那些例子,也許除了Rock 2之外,女孩的極端例子,需要某種努力的起伏和這些事情。對吧?我們看不到這些,但更多的是,我們將獲得的幸福,最好是我們不僅僅是追求最終結果,也就是那個到達而陷入到達謬誤。我們最好能在過程中找到一些幸福。
這常常被稱為找到一種旅程心態的想法,我們可以從獲得的過程中得到什麼,對吧?你想跑5K,但有什麼可以讓你享受這些過程的跑步過程,注意到上下起伏並關注這個旅程?這是擺脫陷入到達謬誤的一種方式。這需要一個嚴重的框架轉變。完全正確。我認為這在美國並不被文化接受。
我想這造成了幸福的打擊,不僅僅是因為有時候我們無法達到目標。有時有其原因。如果你把自己的高度設定得非常高,希望成為羅傑·班尼斯特或其他什麼人,但並不是所有人都能達到這樣的高度,不論是四分鐘一英里的成就、職場的成功,還是五千萬美元,或任何其他的目標。有時如果你將視野設得太高,你真的可能無法達成,這也會造成幸福的打擊。
但更大的問題是,有時當你真的達到了目標時,這也會造成幸福的打擊,因為當你達到那個目標的瞬間,你會感到快樂,但這種快樂並不會持續。 我認為當我們不在那個旅程的心態中時,我們也會失去一些東西,因為如果我們能夠注意到的話,途中還有很多很酷的東西。
不過,我覺得這是一個很大的文化轉變,與美國人通常的思考方式不同,但如果我們能夠實現這一點,我們會感覺好多了。這意味著即使生命中的失敗也是好的,因為你在途中能享受自己。我確實拍過一集關於這些奧運獎牌的內容,談到了銅邊效應等等。而我邀請到米歇爾·關,這位奧運獎牌得主,我們都記得她,但她大多只有一枚銀牌。我和她聊了這帶來的感受,她說:「這對我來說並不重要。我熱愛奧運會的事不是獎牌頒發的那一刻,而是她首先穿上冰鞋,看到冰面上的奧運五環,並意識到一旦我繫好這些鞋帶,我就能在上面滑行。」
我想像,這就是旅程的心態,對吧?你並不是在看最終的那個目標,而是充份注意沿途的各種事物。甚至有些東西可能讓你不舒服,但你也能在這個過程中獲得一絲快樂。我確實學會了在成功和失敗中都享受過程。我不知道,我想這部分也和年齡有關。我一直想這麼說。是的,這確實隨著年齡而來。你現在年紀夠大了,安德魯。你可以投入其中。
是的。你擁有好的、壞的和中立的經歷,你心裡會像:「前幾天我處於一種奇怪的心境,我在想,『我以前來過這裡。這會改變的。』」別擔心,這會改變,然後果然,這種情境的確改變了。我認為我們第一次發現自己身處某個地方,或者再次回到某個地方,卻忘了我們以前到過這裡,或者試圖假裝我們從未來過這裡的時候,就像,然後你經歷了足夠多的那樣的循環後,就會說,「好吧,這是更大軌跡的一部分。」
這是我從未理解的關於大腦的驚人之處,我至今仍無法理解,那就是當我們感到快樂時,我們通常不會想,「天啊,這種感覺會消失。」有時候會有一點,但當我們感到沮喪時,它似乎會改變我們對時間的感知,讓我們尤其在最糟的時刻,覺得這種感覺會永遠持續。我們無法想像會有不同的感受。在那些狀態下,「這也會過去」是非常難以內化的。
確實如此。但這可以讓你感覺好多。你可以和當前狀態拉開距離,這是你知道的,你在節目中提到的伊桑·克羅斯,他經常討論類似的話題。你可以開始想,「那麼五年後這會是什麼樣的感受?十年後這會是什麼樣的感受?」有時候,你會感覺好多。有趣的是,即使是快樂的經歷,如果我們能感知到這不會永遠持續,這有時可以提升快樂感,因為我們幾乎有點在進行向前的負面視覺化,對吧?
所以一點稀少的經歷,如果你正在經歷,記住「這是有限的,這是暫時的」,我現在應該享受這一刻。當然,這種極端的情況就是我們自己的生命,對吧?思考我們的身體有限性,有一個常見的詞語叫「時光易逝」(memento mori)。其實我戒指上就有時光易逝,這是有點陰間的吧?我會死。我不會再在這裡。但當你意識到這一點,老一輩的想法,真的,我也認為這是對的,你會意識到,「我不能把這些東西當作理所當然。我必須現在就注意到這一點。這並不是會永遠持續的事情。」
因此,我認為這樣的時刻對於積極的體驗而言,可以是那種感覺,如果你在品嚐一杯美味的黑比諾,坐在我昨天走過的聖塔莫尼
這段文字的翻譯如下:
這是非常有趣的,因為意識到某些正面的事物也是短暫的,實際上有點違反直覺,但這卻能讓我們更好地品味它。因為從一個缺乏信息的角度來看,可以想像,好的餐宴上,與你愛的人共度時光,假設之前的月份過得很艱難,而你是深深投入其中,這時有人說,「你知道,這一切也會過去,」你可能會覺得,「這聽起來有點消沉」,對吧?但如果這能使你更好地享受這一切,那就很關鍵。
所以,是的,似乎在悲傷狀態和快樂狀態之間存在著這種反向關係,當我們處於悲傷狀態時,會感覺這種狀態會持續下去,會不惜一切代價逃離這種狀況,除非它讓我們完全崩潰。當我們處於快樂狀態時,我們並不想被提醒它會過去。這也是我認為人們會使用改變心情的藥物的部分原因,這並不是唯一的原因。我說的是這種休閒的用法,像是想要忘掉其他一切,忘掉他們所經歷的快樂是會消逝的。
是的,是的。我覺得,想著這些美好的狀態會過去,並不是一個愉快的想法,但我認為這是有幫助的,因為它迫使我們去關注它們。現在在節日來臨之際,我和你在這裡對話,並且我準備和公婆一起慶祝假期,還有很多積極的方面,比如,「哦,天啊,我不想去。」但因為我的公婆,我的媽媽年紀越來越大,我有點像是「哦,意識到與這些我所關心的人一起的假期已經不是無限的了,這是有限的,甚至比起以往可能更加有限,這讓我對假期感到更興奮。」這樣的想法確實有點陰郁,對吧?我的心理狀態實際上是一種非常苦樂參半的情感,我們是有限的,對吧?但它可以給你帶來一種特殊的欣賞,也可以讓你在某種方式上更好地品味這一切。因此,有時候,這點陰郁的感覺也是好的,有點陰郁。就是這種對比。
是的,是的。這是對比。這就是為什麼人們會看恐怖電影。我不是很喜歡恐怖電影,但或許這也是因為,你會感覺更安全。我不知道,那些東西總是讓我在午夜收看的時候感到恐懼,強烈的杏仁核反應。對,我也是。我也討厭恐怖電影。但是值得注意的是,很多人喜歡它們,這是一個巨大的產業。即使你不喜歡恐怖電影,你可能也會像是喜歡吃辛辣食物,這在當下感覺並不妙,或者超熱的泡澡,或者你知道的,非常冷的水療,對吧?我喜歡從冷水浴中出來,正是因為我們所談論的這個原因。是的。或者老實說,對我來說,我並不是特別喜歡鍛鍊,但一個非常,非常艱難的訓練讓我感到痛苦。當你終於結束時,那種感覺, 我做很多的瑜伽,而我最喜歡的事情就是在最後的時候,他們會說,「現在你可以進行屍式(shavasana)」的時候。每當你做得很累的時候,屍式總是很好。這就像「啊」。你知道,擁有這些瞬間,獲得這種對比是很有幫助的。因此,在給自己一些負面情緒的地方建構這種對比,不論是想像中的負面情緒,像是負面視覺化,或是虛構的情緒,我們許多喜愛的虛構經歷其實都相當可怕。如果一部小說的主角說,「沒有任何壞事發生,事情只是會持續很長,且僅僅是微微地積極」,那麼這部小說就會非常無聊。我們希望他們經歷一些可怕的事情,儘管當我們真的與他們產生共鳴,並把他們看作是自己的時候。是的,這些可以讓我們稍微玩弄一下負面情緒的虛構世界在心理上是非常有趣的,因為為什麼我們會這麼做?但是如你所說,當你獲得這些神經刺激時,我們其實會想要一些負面的東西。因此,有一篇有趣的論文探討正面與負面情緒之間的理想比例。而這個比例不會是100%的正面情緒以適應享樂等。但我認為豐富生活的秘訣確實是多樣化,因為我們所談論的這些對比的原因。
– 那麼,理想的比例是什麼?
– 他們不知道。
– 他們沒有弄清楚。
– 他們沒有弄清楚。
– 他們沒有弄清楚。
– 他們沒有弄清楚。
– 他們沒有弄清楚。
– 就像,砰,正是如此——
– 60/40,正面與負面。
– 是的。
– 你顯然在期待一個數字。 而且我認為還值得記住的是,我們在談論好像有負面情緒和正面情緒。許多最有趣的情緒比這更複雜。你談到了這種SpaceX的筷子時刻。我的猜測是你在那裡體驗的情感是戴徹·凱特勒(Dacher Keltner)和他的同事會稱為震懾的情感,對吧?這種感覺,哦,我的天啊,那真是太驚人了。 據說這個東西比我預想的更偉大。有某種超越我的存在能夠做到這件事情。而震懾之所以是一種非常有趣的情感的原因之一是,它通常會不穩定,對吧?有一些事情比我預期的更好。人類是如此厲害,太空是如此浩瀚,大自然是如此壯闊,對吧?當你經歷震懾時,會讓你感到有些不穩定,但我們也將其視為正面的。因此,我認為如果你的情感生活有點無聊,那麼努力去尋找那些不那麼明顯的正面或負面的情感的瞬間,能夠啟發你會非常有幫助。這也是為什麼你需要談論許多這類迷幻和改變經驗的原因之一。
那些經驗通常被認為與敬畏的時刻非常一致,但它們並不都是普遍正面的,而是能擴展你的視野,讓你走得更遠。我可以證明它們並不都是普遍正面的。有時它們甚至是可怕的,儘管在臨床應用中也是如此。我對火箭著陸的印象深刻,因為我確實感到敬畏,仰望夜空中的星星,或者想到我們正在這個房間裡進行這次對話,然後再擴展到就像我們是一個漂浮在宇宙中的小物體。這讓人感到有些壓倒性的。令人難以置信的是,通過工程和物理的利用,SpaceX 能夠在一個我通常習慣思考的尺度上創造出如此精確的控制。當然,我見過飛機,我們也登陸過月球等等。有人會爭論這一點,但我們確實在月球上。我不在,但有別人在。看到物理與工程的控制能力,在一個明顯不是整個星系的規模上,但是開始接近外太空並回來,顯然以這種方式,我覺得那個巨大的物體的減速和捕捉讓人感到如此滿足。我還認為,這可以解釋人類技術演變的相當一部分,即人類大腦要麼享受要麼至少驚嘆於創造遠距離的行動。我是說,想想在距離上創造這麼大質量的物體需要付出多少努力,對吧?然後你可以層層遞進我們在手機和螢幕上看到的一切。我是說,所有這些技術都是相對最近的。想到我們人類,與猕猴相比能做到這一點。我們是那個在技術發展上遠遠領先於地球上所有其他物種的靈長類物種。唯一可能超越我們的生命物種,我們不知道,如我聽過這一理論,這是相當有趣的,所有這些居住在我們腸道微生物組中的數萬億微生物,假如我們只是它們的載體,以便彼此交流?它們似乎擁有一種只關於繁衍的意識,而我們認為我們在做這些事情是為了某種進化,但其實只是為了維持微生物群。但我其實並不太相信這一點。
– 最後,我們能夠進入太空,然後我們真的可以進化微生物群。
– 而它們只想要更多的微生物群。因此,我們被劫持了。我對這個理論發笑,但我並不是真的認為就是這樣。
– 我們談論過狗在靈長類認知中的研究太少了,對微生物群認知的研究更是太少了,這實在不幸。
– 現在或許是時候說我們是一個講故事的物種了。這正是我們現在所做的。我們圍繞著這些我們無法完全解釋的事物創造故事。在今天的對話過程中,我意識到這個我們稱之為幸福的事物至少有三個層面或層次,當我們問自己,我們快樂嗎?我該如何變得更快樂?與負面經驗的對比這一元素似乎是一個反覆出現的主題。Momentum Ori,就像一片負面的黑雲,我們應該從中看到光明並在光明中行動。這存在於宗教敘事、哲學敘事及科學現實中。我可以想像三個層面。第一層是感官經驗。大家,洗冷水澡的理由除了可以省下暖氣費外,還是因為隨後的熱水澡,事實上,我是這樣做的,感覺會好得多,保證比你剛進入熱水澡時好十倍。從冷水浸泡中出來的感覺也是如此。有關這些的討論很多,但這只是我們今天所談論的純粹感官體驗和對比。饑餓之後吃上一口美味的食物。我們正在吃一口不那麼美味的食物,但你很餓,因此它的美味程度更高。這裡有千萬個例子可以發展出來。因此,這有感官體驗。還有從中創造出來的原始感官知覺和體驗,這些對比讓我們感受得更好,也就是所謂的幸福。然後是故事,比如,天哪,去年是艱難的一年。今年好多了。還有一種情況,我以前見過,兩年內我們做得很好,但今年有點平淡。話說回來,這並不是情況,但我很幸運,這個播客持續增長和擴展。但是對於某些人來說,他們對自己今年的工資並不太滿意,因為即使它在其他人眼中是壯觀的,但對於他們來說,卻比起前年有所下降。所以我們創造的故事不僅僅是感官體驗,而是基於多巴胺的知覺,以及基於獎勵和懲罰的知覺等等。然後是第三層,即意義。就像你所說的,和岳父岳母共度時光,雖然每一刻可能都沒有你想像中的那麼美好,但與延伸家庭的人在一起,尤其是當年長者和年輕人同處一室時,這是有意義的。這樣的時刻真的會在故事上加一層,創造出我們所稱的意義。於是我開始意識到,這三個層面分別是三個不同的時間尺度。我們有幸福的即時時間尺度,我們有中間的時間尺度,在哪裡我們引入故事,然後我們有意義,這就像是一幅整體的畫面。
所以在我看來,我們需要從三個層面來接近幸福,僅僅像狗一樣,沉浸在感官經驗中的幸福是不夠的。 如果他們講故事,他們並不是對我們講的。 如果它們有意義,我不知道,但它們似乎止於第一層。因此,他們可能有五種或更多層次。 – 而且他們可能沒有能力去做其他兩種。 所以並不是說他們根本不去做,並因此錯失了什麼。 他們的腦袋似乎讓他們無法察覺他們錯過了什麼。 但我們不幸的是擁有能讓我們感到真的錯過了什麼的腦袋。 如果我們只有感官經驗而沒有好的故事,我想你在某種程度上指向這個概念,即在生活中幸福和對生活感到幸福。 “對生活的幸福” 這部分具有中等時間尺度的故事,但同時也有很大的故事,對吧? 你知道,我的人生是否意義重大,我是否在我的生活中做了什麼有意義的事情? 我是否在尋找目的等等? 有趣的是,要達到那個大時間尺度以找到目的感,有時在當地層面上以及中短期時間尺度上做些事情會更有價值。 研究人員發現,如果你參與與你的價值觀相符的短期活動,也就是這些積極心理學家所稱的你的優勢,那可能是實現目的的一種方式。 那麼什麼是優勢? 研究人員進行了一種工作,他們想要查看人們在世界上能做的所有有價值的事情,對吧? 那麼你所珍視的事情是什麼呢? 像克里斯·彼得森(Chris Peterson)及其同僚們提出了一份他們所稱的不同性格優勢的列表。 如果你在網上搜尋性格優勢,你會找到這個大列表。 通常人們談到有24種,但這些都是普遍的好事,例如勇敢,公民意識,幽默,社交智慧,學習熱情,對吧? 你知道,同情心,公平感,對吧? 這些是我們所擁有的一系列價值觀。 人們在重視一種或另一種方面上有差異。 你知道,所以我可以問你,安德魯,像勇氣或幽默,哪個更好? 我想對於你來說,可能兩者都相當重要。 但是如果比較謹慎與學習熱情的話,我猜。 – 是的,我是說,假如我必須在勇氣和幽默之間選擇,我覺得勇氣對我來說可能更重要。 – 我明白了,我較重視幽默。 – 是的,我是說,我喜歡幽默,但如果我非選一種,就像你知道的,牛排和咖啡,我會選牛排。 – 是的,重點是我們在這方面存在個體差異。 還有一些正式的測試可以在線進行。如果你在谷歌上搜尋VIA性格優勢測試,你會看到這24種,你可以做這些非常系統的測試。 但真正的做法是好好想想,你重視的價值觀是什麼? 而那些讓你想起來的,特別是關於你的,與之共鳴的,是克里斯·彼得森所稱的你的標誌性優勢。 當你執行這些優勢時,你會感到事情有意義和目標感。 因此,對於在本地層面上過有目的的生活的食譜之一,就是試著參與讓你能夠更多地使用這些價值觀或優勢的行為。 我最喜歡的研究之一探討了這一點的力量,以及即使看起來這些很難引入,也應該更多地引入這些的情況。 這是一位名叫艾米·雷斯尼基(Amy Resninsky)的女性的工作,她是賓夕法尼亞大學的教授,她進行這些研究,稱之為工作塑造,這是一種做法,其中你拿你的正常工作描述,無論你的工作是什麼,並找出可以將你的標誌性優勢注入其中的方法。 你知道,例如如果你是一個播客主持人,如果你的標誌性優勢是勇氣,你可以邀請讓你感到有些威脅的嘉賓,可能像我這樣,我想,或者你可以討論一些相對較難的主題,對吧,推動你一下。 如果你的標誌性優勢是幽默,那麼你會添加更多的公司或開更多的玩笑。 如果是學習熱情,你會選擇你不知道任何事情的主題,但你會潛入其中,對吧? 你把你的正常工作描述拿去,找到一種方式來融入你的優勢。 我喜歡艾米的工作,有一個原因就是她研究標誌性優勢,不是在像我們這樣有非常靈活工作的學者或播客主持人,而是研究醫院清潔人員的標誌性優勢。 這些人是清理醫院病房的床單或拖地的工作人員。 並不是一份你認為有很多靈活性或能夠融入幽默和學習熱情等內容的工作。 但她有趣地發現,大約四分之一到三分之一的這些清潔工作人員表示他們的工作是一種召喚,他們喜歡他們的工作,並從中獲得了很多目的感,正是那些自然地融入他們標誌性優勢的人。 而她在她的工作中講述了許多美妙的故事。 這是關於一位在化療病房工作的清潔工的故事。 如果你不幸得了癌症,且不得不接受化療,或者認識某人曾經如此,你會知道人們往往會因為藥物會讓人非常噁心而感到非常疾病。所以這位清潔工的工作中很大一部分就是基本上清理嘔吐物。
但他說,你知道,我的工作不是清理嘔吐物,我的長處像是幽默和社交智慧。我所做的就是講個笑話。這是某人正在度過非常糟糕的一天,而我將做一些讓他們發笑的事情。如果我做到這一點,那麼我想,這不是我的薪水。然後我想他有一個標準的笑話,就是,“哦,我的天啊,我們來玩一堆嘔吐物”,逐漸就像是對我來說,而你知道,你在笑。聽眾可能也在笑。他說,這就是我的工作。我和另一位在昏迷病房工作的員工交談。這位個體無法與病人交流,因為他們都在昏迷中,但她的長處是創造力。因此她每天都會移動藝術作品和植物,創造一些變化。她想,也許這樣可以將人們從昏迷中喚醒。我不知道這在醫學上是否合理,可能不太合理,但對她來說這並不重要。她覺得自己在執行她的創造力。因此,這項工作塑造的道德是,無論你的工作是什麼,總有一些空間可以建立更多的目的。如果你花點時間去思考:你的長處是什麼?是什麼讓你充滿動力?如果你需要小提示,你可以搜索這些東西。但接下來我如何將這些融入我的正常工作描述?可能比你想的更有彈性。你不需要辭掉工作成為播客主持人來獲得這種彈性。幾乎不管你做什麼,都有一些空間可以將這些融入其中。這真是太棒了。那些都是精彩的故事。我也在想那位清理嘔吐物的清潔工,他是想恢復這些明顯知道自己在製造麻煩的人的一些尊嚴,而幽默正是最終的橋樑。唉,為什麼讓我在幽默和其他事情之間做出選擇,因為幽默真的很棒。抱歉,你的幽默真的很不錯。他在思考我的回答。我覺得他清理嘔吐物非常勇敢,對吧?是的,並且在一個,知道某些人可能認為幽默不被允許的地方帶來幽默,真是好極了。你提到的24種標誌性長處,大家能在哪裡學習更多這些標誌性長處呢?我覺得這將是一個非常有力的練習。我們可以隨時找到鏈接,並將其放在節目筆記中,但是否有地方讓人們可以找到這些東西?行動中的價值觀可以在VIAcharacterstrengths.org找到。所以我可以分享這個鏈接,你可以把它放進你的節目筆記中。但是的,人們可以免費登錄,進行這些正式的心理測量測試,測量你的長處,看看它們是什麼。這是一個有趣的網站,因為他們會給你一些建議。因為其中一些價值觀,例如謹慎,我在想:“我如何鍛煉謹慎?”他們會列出,這是不同的事情。他們還建議,這是一項我在幸福課程中布置的作業,建議你和一位好朋友或浪漫伴侶一起做這個,讓你們每個人都去做,找出你們共同的長處。然後你們可以進入研究者所稱的“優勢狀態”,如果你們倆都有勇氣,那麼這意味著你們應該一起去做,我不知道,障礙賽,或者去一次真正可怕的遠足。如果你們都喜歡幽默,那麼現在你們就去看一場喜劇表演。如果你們都熱愛學習,那麼就去博物館或類似的地方。因此你可以找到那些像你共同的長處,並做一些能鍛煉它們的事情。這意味著你可以利用你的長處來獲得目的,不僅是在工作中,也是在休閒時。我覺得這是我們經常錯的另一個地方。我覺得很多人有工作,往往能夠利用我們的長處。我們傾向於吸引那些能用到我們長處的職業,很多人並不那麼幸運。但在我們的休閒時間,我們通常不會那麼做,對吧?我們的休閒時間往往是隨便放鬆,對很多人來說,就是看Netflix。如果你思考如何將你的長處融入你的休閒時間,那就會變得更加令人興奮。因此你談到了用手工作,做所有這些事情,比如說,無論如何都要把勇氣和幽默融入進去。現在你可以讓你的休閒時間兼顧給你帶來目的和意義。- 我喜歡用我的手做事情,也喜歡做一些對其他人有益的事情。十年前,我常常去為人們設置魚缸。我不知道為什麼,但我就這樣為所有這些人設置魚缸,並且我對此感到高興。這讓我意識到,對於每個人來說,肯定不只是我,從為他人帶來服務中獲得極大的快樂,這真的與我們感覺到的自我認同和這些長處相關。我覺得這才是真正的終極情況。如果我們能夠因此獲得報酬,那也很棒,但你還在說把它融入到你的休閒時間中。- 是的,我很高興你提到為他人服務的想法,因為我們還沒有談到這個,但這是另一個對幸福來說非常重要的行為技巧。我覺得我們作為一個文化在美國這方面做得不太好,但普遍來說,對自我照顧或善待自己的討論很多。如果你查看任何關於幸福的文章,或許並不是那麼有依據地講述自我、自我、自我、自我。然而,如果你看看快樂的人,快樂的人並不是說花很多時間在自己身上。他們往往是以他人為中心的。所以在控制收入的情況下,快樂的人比不那麼快樂的人更願意捐錢給慈善機構。
控制了一段時間後,人們發現快樂的人傾向於自願幫助他人。廣義來說,無論是正式的幫助,你都是在捐獻時間。快樂的人通常比那些不快樂的人更願意幫助他人。這再次是相關性,這可能是快樂的原因之一;為他人做善事會讓你變得更快樂。也可能是,如果你快樂的話,你會為他人做善事。這兩者之間的聯繫確實存在。有一種現象稱為「好感後做善事效應」。很多實驗強迫人們為他人做善事,發現這樣最終會讓他們更快樂。Laura Ackner 和她的同事們進行了一項研究,他們在街上接近人們並給予他們20美元。對於那些隨意在校園內走動的本科生來說,這是一項很棒的研究,像是「哦,酷,20美元!」但接著你會被告知該怎麼花這筆錢。你要麼用這20美元犒賞自己,或用它為他人做些好事。而到了最後,甚至在稍後的時間內,當人們把同樣的金額花在別人身上時,報告顯示他們會比花在自己身上感到更快樂。我認為這有一個重要的信息,因為有時候,我不知道你是否也是這樣,但如果你過得不如意,總是會想用某種方式來犒賞自己。我可能會花錢在自己身上,給自己一個酷酷的經歷。但如果你把那個經歷送給你的兄弟、好朋友、同事或伴侶,這可能會讓你比自己體驗更快樂,這實在是有悖直覺,但事實就是如此。
我在最近的幾年發現了這一點。我熱愛送禮,這感覺真是太棒了。 – 是的。 – 最棒的感覺。
這裡還有一個小竅門可以幫助他人,奇怪的是,請求他人的幫助,這是我們容易忘記的強大力量。想想上次有人向你請教建議時,你能給出的建議。那一定感覺不錯,讓你感到一點能幹或什麼的。或許你會喜歡幫助那個人。你可以從幫助那個人中獲得快樂。我們忘記了,請求他人幫助,尤其是當我們知道他們能夠做到時,也可以是一種送給他們的小禮物,並使他們快樂。這對我來說有點困難,因為我總是喜歡考量自己的能力,而不想成為別人的負擔。 – 自給自足。 – 我不喜歡脆弱。 – 自給自足。 – 是的。
但事實上,特別是對於一個特別自給自足的人來說,當你請求別人幫助時,它可能是非常有用的。所以這是另一個。因為我知道目前有些聽眾可能沒有捐錢的財力,或者沒有時間去做禮物這些事情。但請記住,請求幫助也是一種給予他人的禮物,這也是一種社交聯繫。
這真棒。我還會說你的建議,讓人們填寫那些簽名優勢網站,然後以此作為第一次約會的激勵。我期待著有一天在YouTube上會看到有評論說,人們因為第一次約會而結婚。 – 是的,如果我們開始這樣做這些優勢約會,Tinder就要關閉門店了,所以是的。
偶爾會有人聯絡我,說他們觀看了生育主題的節目,做了男性和女性的生育主題,並且現在有了孩子在路上。我不會問孩子是什麼時候受孕的,與生育主題的關係如何。我假設是生育主題中的信息,但我總是覺得,哇,這太可驚了。所以我打賭未來某個時候,我會創造一個小時光膠囊。你會被聯絡,或許會真實地在評論中出現,人們在做完簽名優勢、第一次約會後決定共度一生,這是你首次聽到的消息。洛麗·桑托斯博士,認真的說,我想要非常感謝你所做的工作。這是太棒的工作。我的意思是,還有什麼比我們的情緒狀態更重要呢?努力追求快樂,但理解快樂,以便我們不追求一些不存在的東西,或者是被創造出來的幻象。就像我真的覺得你做的另一件了不起的事情是,你將快樂現實化,框定為可獲得的,但你在科學上解釋了它是如何實現以及它的意義。顯然,大家都可以感受到,我熱愛你研究我們稱之為的快樂,以及其他情緒和社會認知方面,這些不僅僅是人類的事情,還包括我們的非人類朋友,貓和狗,而你利用這些知識從神經迴路和心理學的基本理解構建到人類能夠真正付諸行動的地方。你今天給了我們很多可行的工具,真的太多了,無法在這裡一次列出所有。我们会把它们放在时间戳中作为工具,以便人们可以直接查看和回顾,但社交连结的部分显然是相当大的,了解通过艰难的事情达到更好的状态和不同的时间尺度, 为他人而做的种种,还有太多太多。对于我来说,这里有太多东西可以列出,而不需要再为这个播客增加30分钟的时间。没有人想再听我说了。因此,我只想说感谢你所做的研究,并继续努力。感谢你做的播客。我会开始收听你的播客。我喜欢这些问题,我认为它们对每个人来说都是超级及时且重要的。
謝謝你抽出寶貴的時間
今天來到這裡與我們分享你的知識。
– 非常感謝,真是太有趣了。
– 我們再來一次吧。
– 一定的。
– 感謝你參加我今天與洛莉·桑托斯博士的討論。
要了解更多她實驗室的工作、
她的教學,並找到她精彩的播客連結,
請參見節目說明中的說明。
如果你喜歡這個播客或正在學習其中的內容,
請訂閱我們的YouTube頻道。
這是一個非常棒且零成本的支持方式。
也請在Spotify和Apple上點擊關注這個播客。
在Spotify和Apple上,
你可以給我們最多五顆星的評價。
另外,請查看今天節目開始時和整個過程中提到的贊助商。
這是支持這個播客的最佳方式。
如果你對我有任何問題或對播客的評論,
或者有你希望我考慮邀請的主題或嘉賓
在Huberman Lab播客上進行討論,
請在YouTube的評論區留言。
我會閱讀所有的評論。
如果你還沒有在社交媒體上關注我,
我在所有社交媒體平台上都使用Huberman Lab這個名稱。
所以這包括Instagram、X(前身是Twitter)、
Facebook、Threads和LinkedIn。
在所有這些平台上,
我會討論與科學及其相關工具相關的內容,
其中有些與Huberman Lab播客的內容重疊,
但大部分內容與Huberman Lab播客的內容是不同的。
再次重申,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。
對於還不知道的人,我將出版一本新書。
這是我第一本書,
書名是《Protocols,
the operating manual for the human body》(《規範:人體操作手冊》)。
這是我花了超過五年時間寫的書,
它是基於超過30年的研究和經驗。
書中涵蓋了從睡眠到運動,再到壓力控制的各種規範,
包括與專注力和動機相關的規範。
當然,我會提供這些規範的科學依據。
這本書現在可以在protocolsbook.com上預購。
在那裡你可以找到多個供應商的連結,
選擇你最喜歡的一個。
再次重申,這本書叫做《Protocols,
the operating manual for the human body》(《規範:人體操作手冊》)。
如果你還沒有訂閱我們的神經網絡通訊,
神經網絡通訊是一份零成本的每月通訊,
內容包括播客摘要
以及我們所謂的規範
以一到三頁的PDF簡要形式覆蓋如何優化你的睡眠、
如何調節你的多巴胺等內容。
我們還有與故意的冷暴露相關的規範,
這是很多人詢問的主題,
還有故意的熱暴露等等。
再次提醒,這些資源完全免費。
你只需訪問hubermanlab.com,
點擊右上角的菜單標籤,
滾動查找通訊並輸入你的電子郵件地址。
應該提到的是,我們不會與任何人分享你的電子郵件。
再次感謝你參加我今天與洛莉·桑托斯博士的討論。
最後,但同樣重要的是,
感謝你對科學的興趣。
(背景音樂)
(背景音樂)
In this episode, my guest is Dr. Laurie Santos, Ph.D., a professor of psychology and cognitive science at Yale University and a leading researcher on happiness and fulfillment. We discuss what truly increases happiness, examining factors such as money, social comparison, free time, alone time versus time spent with others, pets, and the surprising positive impact of negative visualizations. We also explore common myths and truths about introverts and extroverts, the science of motivation, and how to adjust your hedonic set point to experience significantly more joy in daily life. Throughout the episode, Dr. Santos shares science-supported strategies for enhancing emotional well-being and cultivating a deeper sense of meaning and happiness.
Read the full show notes at hubermanlab.com.
Thank you to our sponsors
AG1: https://drinkag1.com/huberman
Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman
ExpressVPN: https://expressvpn.com/huberman
Function: https://functionhealth.com/huberman
LMNT: https://drinklmnt.com/huberman
David: https://drinklmnt.com/huberman
Timestamps
00:00:00 Dr. Laurie Santos
00:02:52 Sponsors: Eight Sleep & ExpressVPN
00:06:00 Happiness, Emotion & Cognition; Emotional Contagion
00:11:18 Extrinsic vs. Intrinsic Rewards
00:14:43 Money, Comparison & Happiness
00:21:39 Tool: Increase Social Connection; Real-Time Communication
00:32:16 Sponsor: AG1
00:33:47 Technology, Information, Social Interaction
00:39:22 Loneliness, Youth, Technology
00:42:16 Cravings, Sustainable Actions, Dopamine
00:47:01 Social Connection & Predictions; Introverts & Extroverts
00:57:22 Sponsors: Function & LMNT
01:00:41 Social Connection & Frequency; Tools: Fun; “Presence” & Technology
01:07:53 Technology & Negative Effects; Tool: Senses & Grounding; Podcasts
01:15:11 Negativity Bias, Gratitude, Tool: “Delight” Practice & Shifting Emotions
01:25:01 Sponsor: David
01:26:17 Importance of Negative Emotions; Judgements about Happiness
01:34:16 Happiness & Cultural Differences, Tool: Focus on Small Pleasures
01:41:00 Dogs, Monkeys & Brain, “Monkey Mind”
01:47:40 Monkeys, Perspective, Planning
01:53:58 Dogs, Cats, Dingos; Pets & Happiness
02:00:49 Time Famish; Tools: Time Affluence Breaks; Time Confetti & Free Time
02:07:46 Hedonic Adaptation; Tool: Spacing Happy Experiences
02:15:27 Contrast, Comparison & Happiness; Tool: Bronze Lining, Negative Visualization
02:24:08 Visualization, Bannister Effect; Tool: Imagine Obstacles
02:29:12 Culture; Arrival Fallacy, Tool: Journey Mindset
02:37:11 Mortality, Memento Mori, Tool: Fleeting Experiences & Contrast
02:44:33 Awe
02:48:15 Timescales; Community Engagement & Signature Strengths; Tool: Job Crafting
02:56:55 Strength Date, Leisure Time; Tool: Doing for Others, Feel Good Do Good
03:01:42 Tool: Asking for Help
03:05:32 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Social Media, Protocols Book, Neural Network Newsletter