Dr. Marc Brackett: How to Increase Your Emotional Intelligence

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
0:00:06 for everyday life.
0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:15 School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Dr. Mark Brackett.
0:00:22 Dr. Mark Brackett is a professor of psychology at Yale University and the director of the
0:00:24 Yale Center for Emotional Intelligence.
0:00:29 He is one of the world’s foremost experts on emotions, meaning what emotions are and
0:00:32 how they regulate our relationship to our self and others.
0:00:37 Today’s discussion gets heavily into how we should think about our emotions and the
0:00:42 emotional expressions of others, and when and how we should regulate those emotions.
0:00:46 This is a very important aspect of our life because, as we all know, emotions are present
0:00:49 with us from the moment we are born until the moment we die.
0:00:53 So much like having a body, we need to learn how to work with our emotions in order to
0:00:55 have the best quality of life.
0:01:00 We all know that we are supposed to pay attention to our emotions, but at the same time, we
0:01:04 are often told that we shouldn’t take all of our emotions seriously, nor should we
0:01:07 react to all of our emotions with behaviors.
0:01:08 And indeed, that is true.
0:01:12 What’s been lacking, however, and what Dr. Mark Brackett finally delivers to us, is
0:01:18 a roadmap to think about our emotions in a very structured way, and thereby to engage
0:01:22 with our emotions, sometimes shift our emotions, and certainly to understand the emotional
0:01:26 expressions of others in ways that best serve our quality of life.
0:01:30 So today’s discussion centers very heavily on scientific data that plays out in the real
0:01:32 world that we can all use.
0:01:35 We talk about conflict resolution.
0:01:37 We talk about how to think about and work with emotions.
0:01:42 We talk about bullying, both in children and in adults, how to deal with that sort of thing
0:01:43 effectively.
0:01:48 And we talk about emotional intelligence, which it turns out can be increased at any
0:01:49 stage of life.
0:01:52 So by the end of today’s discussion, you will be armed with a tremendous amount of
0:01:57 new knowledge and many new tools, many new protocols, that you can immediately apply
0:02:02 in your life in order to improve your relationship to yourself and to others.
0:02:05 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:02:07 and research roles at Stanford.
0:02:11 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
0:02:14 about science and science-related tools to the general public.
0:02:18 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
0:02:20 Our first sponsor is BetterHelp.
0:02:24 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
0:02:25 online.
0:02:28 I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
0:02:32 I consider doing regular therapy just as important as getting regular exercise.
0:02:35 Now there are essentially three things that Great Therapy provides.
0:02:39 First of all, it provides good rapport with somebody that you can trust and talk to about
0:02:42 the issues that are most critical to you.
0:02:47 Second of all, it can provide support in the form of emotional support or directed guidance.
0:02:50 And third, expert therapy should provide insights.
0:02:54 Insights that are useful in allowing you not just to feel better in your emotional life
0:02:58 and your relationship life, but of course to be better, to be better in terms of the
0:03:02 relationship to yourself, your professional life, and to others, and of course to things
0:03:03 like your career goals.
0:03:07 With BetterHelp, they make it very easy for you to find an expert therapist with whom
0:03:09 you have these critical components of therapy.
0:03:14 Also, because BetterHelp allows for therapy to be done entirely online, it’s very time
0:03:18 efficient and easy to fit into your busy schedule with no commuting to a therapist’s office
0:03:20 or looking for parking or sitting in a waiting room.
0:03:27 If you’d like to try BetterHelp, go to betterhelp.com/huberman to get 10% off your first month.
0:03:30 Again, that’s betterhelp.com/huberman.
0:03:33 Today’s episode is also brought to us by Eight Sleep.
0:03:37 Eight Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
0:03:42 Now, I’ve spoken many times before on this podcast about the critical need for us to
0:03:45 get adequate amounts of quality sleep each night.
0:03:49 One of the best ways to ensure a great night’s sleep is to control the temperature of your
0:03:50 sleeping environment.
0:03:53 And that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your body temperature actually
0:03:56 has to drop by about one to three degrees.
0:03:59 And in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually
0:04:02 has to increase by about one to three degrees.
0:04:06 Eight Sleep makes it incredibly easy to control the temperature of your sleeping environment
0:04:11 by allowing you to program the temperature of your mattress cover at the beginning, middle,
0:04:12 and end of the night.
0:04:16 I’ve been sleeping on an Eight Sleep mattress cover for well over three years now and it
0:04:19 has completely transformed my sleep for the better.
0:04:23 Eight Sleep recently launched their newest generation pod cover, the Pod4 Ultra.
0:04:29 The Pod4 Ultra has improved cooling and heating capacity, higher fidelity sleep tracking technology,
0:04:34 and it also has snoring detection that, remarkably, will automatically lift your head a few degrees
0:04:36 to improve your airflow and stop your snoring.
0:04:41 If you’d like to try an Eight Sleep mattress cover, you can go to atesleep.com/huberman
0:04:44 to save $350 off their Pod4 Ultra.
0:04:49 Eight Sleep currently ships to the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and Australia.
0:04:53 Again, that’s atesleep.com/huberman.
0:04:57 I’m excited to share that I’ll be speaking at a health summit called UDEMONIA, taking
0:05:04 place in West Palm Beach, Florida, this November 1st, 2024, through the 3rd of November, 2024.
0:05:09 UDEMONIA is an in-person event that offers science-backed tools, live fitness classes,
0:05:13 and a range of treatments and protocols to optimize your physical and your mental health.
0:05:17 I’ll be giving a keynote talk with none other than Dr. Gabrielle Lyon on Saturday.
0:05:21 As some of you may know, she’s a former guest on the Huberman Lab podcast and has a terrific
0:05:23 podcast of her own.
0:05:27 That’s going to be on November 2nd and we will discuss all things neuroscience and
0:05:28 neuroplasticity.
0:05:32 We’ll talk about some of the benefits and protocols related to cognition and mood and
0:05:33 much more.
0:05:37 Also presenting at UDEMONIA are other excellent scientists and clinicians who have appeared
0:05:43 on the Huberman Lab podcast, including Dr. Sarah Gottfried, Dr. Zachary Knight, and Dr.
0:05:47 Robin Carthart-Harris, along with nearly 70 other experts.
0:05:52 To see the full lineup of speakers and topics, and to register, visit udemonia.net, spelled
0:05:56 E-U-D-E-M-O-N-I-A dot net.
0:06:00 It’s sure to be a terrific gathering and I hope to see you there.
0:06:03 And now for my discussion with Dr. Mark Brackett.
0:06:04 Dr. Mark Brackett, welcome.
0:06:05 Thank you.
0:06:06 Great to be here.
0:06:10 I’m excited to talk to you today about many things related to emotions.
0:06:16 We hear the word emotions and we have all sorts of ideas about what they are, what they
0:06:17 aren’t.
0:06:21 We also hear about emotional intelligence quite a lot these days and I have a feeling
0:06:26 that the way it’s discussed is often not the way it really is.
0:06:33 So to just kick things off, could you clarify for me, for everyone, what is emotional intelligence?
0:06:35 What does it pertain to?
0:06:39 And then maybe we can use that as a way to drill into the deeper question of what are
0:06:40 emotions.
0:06:41 Sure.
0:06:48 I think at the simplest level, it’s how we reason with and about our emotions and feelings.
0:06:50 That’s like the simple definition.
0:06:54 The way I talk about it is as a set of skills.
0:06:57 And we use the acronym RULER to describe those skills.
0:07:00 The first is recognizing emotions.
0:07:02 So I’m trying to read your facial expression right now.
0:07:05 Are you interested or are you bored already?
0:07:06 I’m trying to understand emotions.
0:07:07 Where are they coming from?
0:07:10 Like why am I feeling this way?
0:07:11 What’s the consequence of that feeling?
0:07:13 The third is labeling emotions.
0:07:17 So being precise with the words that we use to describe our feelings.
0:07:21 The fourth is expressing emotions, knowing how and when to express emotions with different
0:07:24 people across context and culture.
0:07:28 And then the big one is the final R, which is regulating emotions.
0:07:32 What are the strategies we use to help us deal with everyday emotions?
0:07:36 So if I were to take an emotional intelligence test, would it have me looking at pictures
0:07:38 of facial expressions?
0:07:43 Would it have me reading paragraphs about emotional exchanges and gauging?
0:07:46 Who felt what and why and how?
0:07:48 That sort of thing?
0:07:51 If you were to take a test from like 20 years ago, yes.
0:07:55 We try to be a little bit more innovative now in our measurement of the skills.
0:07:59 So for example, I just finished with a bunch of colleagues publishing a test of emotion
0:08:02 perception, but it’s not static images.
0:08:11 It’s video clips that are around three to four seconds that show subtle emotions.
0:08:12 It’s about vocal tone.
0:08:19 It’s about body language, and we’re trying to get people to accurately kind of label
0:08:23 these emotions in basses, body, and voice.
0:08:30 When I think about most uses of the word’s emotional intelligence, it seems to correlate,
0:08:36 again, in a very non-scientific way, seems to correlate with one’s ability to tolerate
0:08:40 others’ emotions and make sense of the emotions of others.
0:08:46 For instance, I’ve heard it said before, not about me, that so-and-so has high emotional
0:08:52 intelligence because in the presence of their child or someone else’s kid reacting in a
0:08:58 certain way, they were able to see, “Ah, they just feel blank,” and therefore they are screaming
0:09:06 as opposed to defaulting to a broad binning of what they were observing and saying, “Oh,
0:09:10 my goodness, that kid is a brat,” for instance.
0:09:16 You’re describing emotional intelligence as a self-perception as well.
0:09:22 And so is our task, therefore, to do the equivalent of what, in my little anecdote, this other
0:09:27 person was doing, to be able to parse one’s own emotions in a fine enough way to understand
0:09:33 the experience in kind of a third-person way that one can regulate their behavior, what
0:09:35 they say, how they act.
0:09:42 How much is recognition of others’ emotions and understanding of those, as opposed to
0:09:46 what is recognition and understanding of their own emotions factoring into this thing that
0:09:48 we call emotional intelligence?
0:09:52 So the whole set of skills are intra and interpersonal.
0:09:53 That’s really important.
0:09:56 It’s about self and others always.
0:09:59 For example, right now, we are co-regulating each other’s emotions, right?
0:10:07 Our facial expressions, our vocal tones, we’re influencing how we feel.
0:10:10 When you think about the recognition piece, we’ll just start there.
0:10:14 Right, there’s self-awareness, like Mark, how are you feeling right now?
0:10:16 And I’m having mixed emotions, right?
0:10:23 This is a great podcast, I want to be articulate, I’m excited, but I’m a little overwhelmed
0:10:26 because I got so much I want to share, but I don’t know how much I want to share.
0:10:30 So there’s all that awareness of my emotion.
0:10:34 Sometimes I have language for it, sometimes I don’t, like any of us.
0:10:39 And that’s why it starts off with kind of just a general awareness, like am I pleasant?
0:10:40 Am I unpleasant?
0:10:45 Do I have a lot of energy or do I feel depleted?
0:10:48 And we call that your core affect.
0:10:52 And then I could start asking myself questions, like, well, what are you doing right now,
0:10:53 Mark?
0:10:55 Well, I’m sitting across from Andrew being interviewed.
0:10:56 Oh, okay.
0:10:59 Well, how does that, what comes up for you with that?
0:11:01 And then I try to label that feeling.
0:11:07 So that’s like the R, the U and the L of emotional intelligence for the self.
0:11:08 And I’m doing the same thing for you.
0:11:12 I’m looking at your facial expressions, your body language, I’m listening to you.
0:11:15 I’m trying to understand if I say something, do you shift?
0:11:18 And I’m trying to put language to it, so it’s self and other.
0:11:23 So given that we’re both scientists interested in emotions, you’re the expert, I’m also just
0:11:25 the student today.
0:11:29 I think it’s worth pointing out to people that there isn’t one location in the brain
0:11:32 that governs this complex process that you just described.
0:11:34 It’s a network-wide phenomenon.
0:11:37 But you did mention the body.
0:11:41 You mentioned feeling, you know, how is one feeling both in brain and body?
0:11:48 To what extent does somebody who has high emotional intelligence have more or less body
0:11:54 awareness or somatic awareness as opposed to somebody who’s “in their head?”
0:11:58 Put differently, can somebody who is very much in their head who has very poor body
0:12:00 awareness have high emotional intelligence?
0:12:05 Well, I think another big deal about emotional intelligence is that we like to think of it
0:12:10 as, or people think of it as, this construct.
0:12:12 I don’t think that’s the best way to look at it.
0:12:16 I think it’s much more interesting to look at it as a set of discrete skills that come
0:12:17 together.
0:12:20 They’re not that highly correlated.
0:12:25 And so, you know, I really like to think of them as emotion skills.
0:12:31 And that within the R, the U, the L, the E, and the R that I described, they’re sub-skills.
0:12:34 And so, part of what you’re talking about is the body awareness.
0:12:38 Some people are more cognitive, you know, they’re just very language-oriented.
0:12:42 Some people, you know, a lot of therapists, somatic, you know, talking about somatosensory
0:12:44 things, all good.
0:12:50 I think at the end though, you know, this is why I teach this stuff, is that we have
0:12:54 to know how we feel.
0:12:57 We got to know what we want to do with those feelings, and we have to know how the people
0:13:01 we live with and love and work with and teach how they feel too.
0:13:04 And so, we need language in the end.
0:13:10 Some years ago, I went to this course, it was, you know, broadly could be described as personal
0:13:11 development.
0:13:12 It was interesting.
0:13:16 It was grounded in science and psychology, and each day would start with going around
0:13:22 the circle, as typically is done at these things, and you’d have to say how you feel.
0:13:28 But you couldn’t use a valuation, you couldn’t say good or bad or so-so.
0:13:33 And I found it very difficult, I found it difficult for a number of reasons.
0:13:39 First of all, I don’t think I was ever trained to use specific language for my feelings.
0:13:43 In fact, I don’t think I was ever trained to understand what feelings were.
0:13:48 In fact, I know neuroscientists and psychologists are still trying to figure out what feelings
0:13:49 and emotions really are.
0:13:52 So, a couple of questions.
0:13:58 When it comes to using language to describe our emotions, how important do you feel it
0:14:02 is to have a broad buffet of options?
0:14:06 You know, a previous guest on this podcast, Lisa Feldman Barrett, and I talked about this
0:14:11 a bit, and she mentioned that in some cultures, there’s very specific language for specific
0:14:12 emotions.
0:14:17 In fact, there’s even a word to describe the feeling of sadness one has in a particular
0:14:24 culture after getting a really bad haircut, which is incredible when one thinks about
0:14:25 it.
0:14:26 We all know what that feels like.
0:14:27 Right.
0:14:28 We know what it feels like.
0:14:29 Right.
0:14:30 But there isn’t, to my knowledge-
0:14:31 We don’t have the word.
0:14:32 A word for that in the English language.
0:14:36 I mean, I’m sure there’s a curse word for it in the English language, but not necessarily
0:14:40 for that specific feeling or unique to that specific feeling.
0:14:45 So, what is the relationship between language labels and emotion?
0:14:50 I ask that as a way to kind of wedge into the ruler approach, because as you pointed
0:14:57 out, one recognizes, understands labels, but the label is central, literally, to the ruler
0:14:58 approach.
0:14:59 It is.
0:15:00 Yeah.
0:15:06 So, I’m very similar to Lisa in terms of there are emotion concepts or categories.
0:15:09 Well, let’s use the anger category.
0:15:15 If you only have one word for anger, that means all you know is there’s one form of
0:15:16 anger.
0:15:21 But if you start teaching people, well, there are other words that we could use like, “peaved,”
0:15:27 “irritated,” “angry,” “enraged,” “livid,” and then you have rich conversations, which
0:15:30 is what I do in schools with kids and teachers themselves.
0:15:35 What is, when you’re feeling peaved, what are the things that make you feel peaved versus
0:15:37 the things that make you feel enraged?
0:15:40 What does it feel like in your body when you’re feeling that way?
0:15:44 Granted that everybody feels things differently in their bodies, that really doesn’t matter.
0:15:50 What matters is that we have a common language and a common understanding of what these emotions
0:15:52 are, because otherwise we can’t communicate.
0:15:58 You know, I’m really like, this is a big deal for me in terms of having a common language
0:16:03 within a community to talk about emotion, because right now, right, we’re in a crisis
0:16:05 of anxiety.
0:16:07 I’m not 100% bought into that.
0:16:12 I think that people use the word anxiety improperly.
0:16:16 Anxiety is about uncertainty about the future, if we’re going to define it.
0:16:17 It’s different than stress.
0:16:20 You know, there’s different forms of stress, as you know.
0:16:24 But the distress, right, is usually when you have too many demands and not enough resources,
0:16:28 which is different than when you’re overwhelmed, right, which is my emotion of the year, which
0:16:33 is I’m just saturated, like, you know, I can’t even figure out what’s going on anymore,
0:16:35 which is also different from fear.
0:16:40 And that’s what we call that emotion differentiation, or granularity people call it.
0:16:41 They’re slightly different.
0:16:47 The differentiation is like between emotions, and the granularity might be within the emotion.
0:16:54 But from my work, just to go on about this for a moment.
0:16:57 The best example I have is I do a lot of corporate training.
0:17:02 And so I’m in a room filled with lawyers or executives, and I’m asked them how they’re
0:17:03 feeling.
0:17:06 Nobody’s really sure how they’re feeling, like you were saying.
0:17:08 And then I’ll do these little kind of quizzes with them.
0:17:09 Tell me the difference.
0:17:14 I think I have three minutes in a group, anxiety, stress, pressure, fear, overwhelmed.
0:17:18 And they come back and the number one response is they’re all the same.
0:17:24 And I’m like, really, take another few minutes, like try to, like just try to define them.
0:17:25 They can’t even define them.
0:17:30 They say things like, you know, one is internal, one is external, one is, you know, one is
0:17:32 higher energy and lower energy.
0:17:37 I’m like, I get that, but how do you, what, what do these concepts mean to you?
0:17:38 What do they mean to you?
0:17:47 Anyhow, um, finally we get to like the definitions and then I say, you know, who cares?
0:17:51 Like why am I asking you to like understand these differences, go back to your groups
0:17:52 and talk about it.
0:17:56 And then after like, this is like a 45 minute, like you, I thought this is going to be like
0:17:57 a two minute activity.
0:18:01 It turns into like a 45 minute to an hour exercise because they finally realize, oh
0:18:03 yeah.
0:18:11 So if I’m anxious because I’m worrying about the future, you know, maybe the breathing
0:18:18 exercise is not going to be as helpful because maybe I need a cognitive strategy to say,
0:18:23 you know, Mark, stop worrying about the stock market, Mark, stop worrying about the university
0:18:27 closed down because of the pandemic, you got no control over the university’s decisions.
0:18:35 And so helping people make connections between the feeling and the reason for the feeling
0:18:40 from my perspective has been very helpful to help them learn how to regulate the emotion.
0:18:46 So connecting the feeling and the reason for the feeling as opposed to just labeling the
0:18:47 feeling.
0:18:48 Yeah.
0:18:52 You need to know why it’s the why, the why that you really have to deal with.
0:18:56 How do you feel about emojis from everything you’re saying?
0:19:00 They seem like more than benign to me.
0:19:01 Yeah, same.
0:19:06 I mean, I could imagine that the emojification of culture as I refer to it, I don’t think
0:19:07 that’s a real word.
0:19:08 It’s all right.
0:19:09 It is now.
0:19:13 I’m going to set up a Wikipedia page tomorrow.
0:19:21 Emojification is a serious problem because it’s what we call in science too much lumping
0:19:22 in science.
0:19:23 Exactly.
0:19:24 Lumpers and splitters.
0:19:25 Yeah.
0:19:30 They both can have fabulous careers, but if you lump too much or split too much, you create
0:19:32 more confusion and you often create problems.
0:19:41 And I just see emojis as lumping this incredible set of different continuums within us that
0:19:45 we call emotions into really a small icon.
0:19:49 And I can imagine this would lead to all sorts of problems, not just in communication, but
0:19:52 in understanding our own emotions.
0:19:56 But differently, do you think that the use of emojis has degraded our level of emotional
0:19:58 intelligence and processing?
0:20:04 I mean, I haven’t done the research, but from my perspective, it’s not helpful because
0:20:07 the goal is to get granular.
0:20:12 Think about the difference, and I’m not going to quiz you right now, but anger and disappointment.
0:20:16 Do you know that 95% of the people that I asked to define those two things cannot do
0:20:17 it?
0:20:18 Yeah.
0:20:22 I mean, right off the cuff, I’ll just say, I’m familiar with both of those feelings.
0:20:29 I know they’re different since they’re different, but the disappointment piece could be directed
0:20:30 outward or inward.
0:20:35 I’d have to work systematically through until I found a violation of one or the other.
0:20:39 So we’re an example applied to one and not the other, and it would take me a few minutes
0:20:41 longer than I want this audience to have to wait.
0:20:42 There you go.
0:20:43 So I got an F.
0:20:46 But you have a growth mindset, so you’re OK.
0:20:48 There you go.
0:20:53 So disappointment, I’m at expectations.
0:20:55 Everything was legit.
0:20:57 It just didn’t work out.
0:21:03 Anger perceived injustice, and that’s a really important distinction because if you’re a
0:21:10 parent or someone at work and someone is yelling and screaming, firstly, we grossly make mistakes
0:21:12 in terms of labeling emotion from behavior.
0:21:14 We got to just throw that out.
0:21:17 There’s no correlation, really, between behavior and emotion.
0:21:23 I can stop my feet as a boy because I’m feeling sad, just because it’s more culturally acceptable
0:21:25 for me to stop than to cry.
0:21:28 And so why are you so angry?
0:21:31 Maybe I’m feeling shame, which is my experience.
0:21:35 I was yelling and screaming as a kid because I was being bullied so much.
0:21:38 And then my mother would be like, who do you think you are talking to me that way?
0:21:40 And then my father would say, go to your room.
0:21:45 And I’d be like, is anybody reading my emotions properly or asking me how I’m feeling?
0:21:50 Because you would know that I’m acting out because of fear and shame.
0:21:55 Never happened because of a variety of reasons of triggering my parents and they didn’t have
0:21:57 such high emotional intelligence.
0:22:00 They loved me, just didn’t have high emotional intelligence.
0:22:08 And so going back to the anger disappointment one, unmet expectations versus perceived injustice.
0:22:13 And so when you think about it in terms of the strategy, like for example, my other career,
0:22:15 I’ve just seen it was as a martial arts teacher.
0:22:20 So I have a fifth degree black belt in a Korean martial art called Hapkido.
0:22:30 So if this podcast doesn’t go so well, anyhow, I was an awkward kid, had a very insecure low
0:22:31 self-esteem.
0:22:33 I got into the martial arts.
0:22:40 I thought, I’m going to get my yellow belt and I’m going to feel tough and proud, failed
0:22:41 my freaking yellow belt test.
0:22:46 I mean, at 13 years old, you couldn’t imagine like there’s nothing worse for a 13 year old
0:22:50 kid who’s feeling shame and being bullied to fail a yellow belt test.
0:22:51 So what do I do?
0:22:52 I go home, I hate karate.
0:22:55 I’m never going back to karate.
0:22:56 Everybody’s in an uproar.
0:22:57 I’m getting yelled at.
0:22:58 I’m paying for your karate.
0:23:00 You’re going back to, you know, whatever.
0:23:04 And the truth was like, let’s think about that for a minute.
0:23:12 So I go to take the test and I’ve got to do my blocks and my kicks, you know, my punches.
0:23:16 I know there’s five kicks, there’s five punches.
0:23:22 And let’s say I do them the best I can, but the sensei just says, you know, Mark, just
0:23:23 not good enough.
0:23:25 You know, you’re not ready yet.
0:23:27 That’s legitimate disappointment.
0:23:28 I expected to pass.
0:23:29 I didn’t pass.
0:23:31 I’m feeling disappointed.
0:23:38 So the strategy for that is what, like tutor help, show me what I have to do better.
0:23:43 On the other hand, let’s say, which was true for me, that some of the kids who were the
0:23:49 bullies in my middle school also took karate and let’s imagine they’re watching me take
0:23:53 my test and they’re giving me some dirty looks because they’re going to, you know, threaten
0:23:58 me and which did happen, you know, you know, getting changed, going, you know, like, wait
0:24:01 to see what it’s going to be like for you tomorrow and the way to school.
0:24:05 Now how am I feeling terrorized, fearful?
0:24:07 And I found my test because of that.
0:24:13 So you can see how I could show up with a particular behavior.
0:24:16 People are attributing emotion to me.
0:24:21 They’re labeling my emotions for me because they don’t have the skill to deactivate as
0:24:29 a parent or a teacher or partner to be present to help me understand my experience and then
0:24:35 label my experience, understand where it’s coming from and then strategize accordingly.
0:24:38 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
0:24:44 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
0:24:49 AG1 is designed to cover all of your foundational nutritional needs and it tastes great.
0:24:54 Now I’ve been drinking AG1 since 2012 and I started doing that at a time when my budget
0:24:55 for supplements was really limited.
0:25:00 In fact, I only had enough money back then to purchase one supplement and I’m so glad
0:25:02 that I made that supplement, AG1.
0:25:06 The reason for that is even though I strive to eat most of my foods from whole foods and
0:25:11 minimally processed foods, it’s very difficult for me to get enough fruits, vegetables, vitamins
0:25:15 and minerals, micronutrients and adaptogens from food alone.
0:25:18 And I need to do that in order to ensure that I have enough energy throughout the day.
0:25:22 I sleep well at night and keep my immune system strong.
0:25:26 But when I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health,
0:25:30 my mental health and my performance, both cognitive and physical are better.
0:25:33 I know that because I’ve had lapses when I didn’t take AG1 and I certainly felt the
0:25:34 difference.
0:25:38 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
0:25:43 and the brain, that when I regularly take AG1, which for me means serving in the morning
0:25:47 or mid-morning and again later in the afternoon or evening, that I have more mental clarity
0:25:49 and more mental energy.
0:25:55 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
0:25:58 Right now, they’re giving away five free travel packs and a year’s supply of Vitamin
0:25:59 D3K2.
0:26:05 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
0:26:11 You said that disappointment is when one does everything essentially correctly, meaning
0:26:17 gave as much effort as they could, et cetera, and it didn’t work out versus anger, which
0:26:20 is perceived injustice.
0:26:25 Would you say that your response to not getting your yellow belt then, because as a fifth
0:26:29 degree black belt now, clearly you’ve got that yellow belt eventually, I want to hear
0:26:35 that part of the story too, that you were experiencing anger, in this case, could we
0:26:41 even call it inappropriate, anger simply inappropriate because what you really needed
0:26:45 to understand was this notion of disappointment, but no one had taught it to you.
0:26:50 I think what you’re getting at though, is this like not knowing how you’re feeling because
0:26:56 I was never taught language, right, and having an experience that is, could be many feelings
0:27:02 at once, which could be disappointment, could be anger, could be embarrassment, but you
0:27:05 got to unpack the situation.
0:27:07 What was the real event that happened?
0:27:10 What really happened in that moment?
0:27:16 If it were legitimate, like legitimate tests, and I just, you know, I blocked the punch
0:27:21 and I just didn’t have the strength to block it, you know, like to really stand firm.
0:27:25 It’s disappointment, it’s like, it’s sudden, you know, like, you thought, you know, your
0:27:30 blocks were strong, unfortunately, you need some work, let’s practice every day after
0:27:33 school together, we’re going to get these blocks down so you can get that yellow belt
0:27:35 test, there’s no other reason.
0:27:40 If it’s because the bullies are staring at me, and I’m not capable of dealing with those
0:27:44 piercing eyes that are at me, and I’m feeling so anxious and overwhelmed, and I just can’t
0:27:48 block because I’m just freaked out, that’s a whole other story.
0:27:59 Do you see how like a parent or a teacher would have to really differentiate their support,
0:28:04 but you have to really get at the experience, which means we have to have relationships that
0:28:11 are trustworthy, loving, caring with all people, because otherwise we don’t build that connection
0:28:14 to really understand how people feel, we just take the kind of behavior and we’re like,
0:28:18 why are you being behaving that way, you know, go to your room or, you know, just practice.
0:28:25 It’s like, no, like, I’ve been bullied at school and now the bully is threatening me.
0:28:28 Like that’s serious stuff that needs to be taken care of.
0:28:35 You know, online emojis and, you know, downward-facing thumbs versus upward-facing thumbs and this
0:28:41 kind of thing and, you know, vomit emojis and things like that, a mind-blown.
0:28:47 I’m starting to realize that these may be doing far more harm than we realize.
0:28:49 Yeah, I think it’s fun.
0:28:52 You know, maybe it’s just, if you want to just use it for fun, not a problem.
0:28:56 If we’re going to use it to really communicate, not so great.
0:29:01 I’m thinking of instances where people are just using these with the intention of expressing
0:29:07 their, like, dislike of something, but that the people on the receiving end experience
0:29:14 a lot of self-criticism as a consequence, mostly kids, but adults too.
0:29:20 I know some adults that really can’t handle somebody commenting on their Instagram posts
0:29:26 like “Big L” or something like that or “Nope” or this kind of thing.
0:29:30 It’s also interesting because I see it even in the academic community, especially on Twitter,
0:29:35 X, where I know that, sure, people reject each other’s papers, critique each other’s
0:29:41 papers, but they do that with a degree of intellectual nuance that transmits a sense
0:29:42 of care, right?
0:29:47 If scientists really care, then they’re going to do a careful review as much as we would
0:29:49 all love the, “This is a perfect paper.
0:29:50 That’s it.”
0:29:51 Exactly.
0:29:56 When we critique something that we do with an attention to detail provided it’s fair,
0:29:57 we feel cared for.
0:29:58 Totally.
0:30:01 They care for the work, and we care for the work, and so there’s a relationship there,
0:30:03 even if it’s an anonymous review.
0:30:09 But I’m shocked to see how scientific colleagues I’ve known for decades, really how they comport
0:30:17 themselves online, like they’ll swear, they’ll come out, they won’t bother to punctuate things.
0:30:22 So just behave in what seems to be a very activated way.
0:30:25 Not all of them, of course, but it’s been very interesting.
0:30:30 The words that come to mind are, I feel like, online, especially on social media.
0:30:34 The kids are acting like adults, and the adults are acting like children.
0:30:39 There seems to be a regression toward what I’m calling the emojification or the high
0:30:44 amplitude expression with blunt tools.
0:30:46 I don’t know what that is because I know these people.
0:30:50 The reason I’m using the academic community as an example, by the way, it’s cost some
0:30:57 of these people their jobs, chairs of departments, not at Stanford or Yale, fortunately.
0:31:03 But it’s kind of striking to me the way that when we remove the face-to-face connection,
0:31:12 when people will behave that way, and I use the parallel example of anonymous review because
0:31:13 there it’s anonymous.
0:31:16 So in theory they could behave however they want, but there’s an etiquette.
0:31:20 So it seems like online etiquette is very deprived of many of the important features
0:31:25 that you’re starting to lay out for us here.
0:31:28 Antiminity causes challenges.
0:31:36 It’s funny because I gave a speech at Twitter, now known as X, about five years ago, and
0:31:38 had analyzed quite a lot of data.
0:31:44 It was actually the year that Mariah Carey sang, and it got messed up.
0:31:49 And it was the week before I was going in January, it was New Year’s Eve, and I just
0:31:52 was curious because it really was a mess up.
0:31:54 And I said, “How are people going to respond?”
0:32:01 And it was 99.99% ripping this amazing diva to shreds.
0:32:03 So I don’t recall this incident.
0:32:07 So she’s obviously phenomenally talented, but she made an error.
0:32:08 There was something with the mic.
0:32:09 God forbid she made an error.
0:32:10 Yeah, there was something.
0:32:11 Or someone else.
0:32:12 Oh, goodness.
0:32:15 I mean, actually, the mic wasn’t working the way she wanted it to work.
0:32:17 And she’s like, “I’m out of here.
0:32:19 I’m not singing.”
0:32:24 And you should have seen how people just, I mean, millions and millions and millions
0:32:30 of comments, and I’m not going to repeat what people said because it was really disgusting.
0:32:33 And I got really curious.
0:32:37 What about things like, “Gosh, you’ve won 15 Grammy Awards.
0:32:39 This bus really stings for you.”
0:32:42 Maybe one post like that.
0:32:47 And so it does make you wonder about, A, the type of person who is interested in commenting.
0:32:49 We may have a bias there.
0:32:51 I do think we have a bias there.
0:32:57 People who feel protected by something.
0:33:03 If it’s a more famous person in politics, obviously people are very clear how they feel.
0:33:06 Politicians sort of open themselves up to it.
0:33:07 Yeah, they do.
0:33:11 Public facing people in general, I’ve heard, open themselves up to it.
0:33:16 But politicians in particular, I think we sort of give the general public a pass to
0:33:20 say almost anything about them, but it’s not pretty.
0:33:25 It’s not pretty, and it’s not emotionally intelligent to go back to the concept, right?
0:33:27 It’s like, what’s your goal here?
0:33:31 I always ask people that, like, what are you getting at of being nasty?
0:33:33 I perceive it as evacutive.
0:33:39 I look at that and I think, “Gosh, what they must feel inside to be able to say those things
0:33:40 can’t be good.”
0:33:42 But maybe it feels good to them.
0:33:44 I don’t know.
0:33:46 I don’t think I’ve ever made a negative comment.
0:33:49 If I have, someone can call me out on it.
0:33:54 Hopefully it was in sarcasm with a friend as the target, and they were okay with it or
0:33:55 happy with it.
0:34:00 But I don’t know what internal, emotional, or psychological state it would take to go
0:34:04 say something cruel to somebody online.
0:34:12 In my earlier research with Facebook, we analyzed millions and millions of posts.
0:34:15 People can be intentionally mean and hurtful.
0:34:22 People want to rip people to shreds and they want to instill fear.
0:34:25 It’s very hard to disentangle that too, just to be honest.
0:34:30 What we found in our research was that I could say if Andrew’s wearing a black shirt, you’ll
0:34:31 see that.
0:34:34 I’d say nice shirt.
0:34:40 It might mean nice shirt or it might mean I’m making fun of your shirt.
0:34:43 That’s the problem with social media in terms of posts.
0:34:47 We don’t really know because the person who’s receiving it has a story.
0:34:53 That was one challenge we found around getting posts taken down was that it was hard to have
0:35:00 that objective criterion of what was painful to a person, which is why what we tried to
0:35:07 do was help the person who was receiving the content communicate in a way with the person
0:35:10 who posted the content to get them to take it down.
0:35:12 What we found was that it actually worked really well.
0:35:18 If you taught a teenager, for example, to say, “Hey, Andrew, that comment you made really
0:35:19 was hurtful.
0:35:21 Would you please take it down?”
0:35:24 We were more likely to get people to take it down.
0:35:32 What we found in experimental research was that if we just let people go on their own
0:35:36 devices, it tended to be more retaliatory, like, “Who the heck do you think you are?
0:35:38 You want to fight back?”
0:35:41 That did not motivate the person to take it down.
0:35:46 Even meeting gross behavior with compassion can be helpful.
0:35:52 Can we provide a counter example for the anger versus disappointment that’s on the positive
0:35:55 valence side?
0:36:01 What’s a positive set of feelings that people often conflate?
0:36:02 Like happiness and contentment.
0:36:06 Yeah, that’s a tough one.
0:36:07 I’m getting F’s all around.
0:36:10 Good thing I became a biologist.
0:36:13 Static and elated.
0:36:14 Yeah.
0:36:15 Okay.
0:36:16 Yeah.
0:36:18 This is why I do what I do.
0:36:19 Yeah.
0:36:20 I’m good at this.
0:36:21 Yeah, yes, you are.
0:36:27 When you think about happiness, it’s usually about when you’re achieving something.
0:36:32 I’m going to be happy when this will bring me happiness.
0:36:33 Contentment is the opposite.
0:36:37 Contentment is everything is just great as it is.
0:36:38 I feel complete.
0:36:41 I have enough.
0:36:45 Part of my argument against the happiness research is that we don’t spend enough time
0:36:50 helping people strive for contentment and we push people to strive for happiness, which
0:36:52 there’s research to show backfires.
0:36:55 If you’re waking up every day saying, “What am I going to do to be happy?
0:36:57 What am I going to do to be happy?”
0:37:02 Chances are it’s not going to work out a lot and that kind of backfires to create more
0:37:03 despair.
0:37:08 Sorry to interrupt, but as soon as you describe contentment that way, and thank you for parsing
0:37:13 those two, very useful to me, as soon as you describe contentment that way, I imagine
0:37:17 waking up and rather than thinking about what needs to be done and the things I want to achieve,
0:37:22 which I want to achieve, they bring me joy, throwing a third word there just to confuse
0:37:24 myself.
0:37:29 This notion of contentment, the way that you described, I could see might lead me to pay
0:37:36 attention to how good it feels to have gotten some sleep, to I sleep well most nights, but
0:37:45 what a privilege that is and to maybe feel the comfort of the comforter and the mattress
0:37:51 for a moment before barging into the day to chase happiness as it were.
0:37:52 Exactly.
0:37:56 I think the idea that we have to be happy all the time is also ridiculous.
0:37:58 I mean, I’m a neurotic professor.
0:38:02 I’m never happy.
0:38:04 It’s tough.
0:38:12 And also, I don’t know about you, but given that my dispositional affect, another term,
0:38:18 is more on the lower energy, contented with a little anxiety, when I’m around the people
0:38:24 who are high energy and pleasant all the time, I have a difficult time.
0:38:27 Because you somehow feel like you’re not living up to some standard.
0:38:29 No, I just feel overwhelmed and smothered by it.
0:38:33 It’s like, stop being so happy all the time.
0:38:37 Here’s where I get to appropriately make a joke about, because before we started, we
0:38:40 were talking about East Coast schools versus West Coast schools.
0:38:45 Maybe you come West and that’ll change, or maybe you’re right where you belong there
0:38:50 at the also phenomenal university that is Yale, but anyway, that’s kind of the inside
0:38:51 ball stuff.
0:38:54 East Coast University is amazing, Midwest University is amazing, West Coast University
0:38:55 is amazing.
0:39:00 Different perceived temperaments and styles.
0:39:04 Just look at the walking speeds, for instance, not just the weather, but you raise a very
0:39:05 important point.
0:39:09 I’m a member of our podcast team that is always in a great mood.
0:39:16 He’s always in a great mood, and it is, for me, a reminder to be in a better mood.
0:39:19 Not somebody that I would say gets, I’m not moody.
0:39:25 I don’t change moods quickly, but I wouldn’t say that my disposition is to be like Tigger-like
0:39:32 and just happy all the time, but his energy around that doesn’t drain me, but it makes
0:39:36 me wish I was him.
0:39:37 That’s okay.
0:39:38 That’s you.
0:39:46 I mean, part of being emotionally intelligent with colleagues, romantic partners with children,
0:39:48 whoever, is picking up on that.
0:39:52 Now that I know that about you, it makes me think differently about you in terms of what
0:39:54 your needs are.
0:39:56 That’s emotional intelligence.
0:40:00 For me, I wake up every morning having an existential crisis, I’m like, what am I doing
0:40:01 with my life?
0:40:04 What am I doing this today for, and then I got to publish this paper, I got to finish
0:40:10 my book, I got to run my team, what I want to do, and then I’m doing it, and then when
0:40:13 I’m doing one thing, I think I should be doing the other thing.
0:40:14 That’s just who I am.
0:40:18 I’ve tried everything, and that’s my operating system.
0:40:25 I’m more aware, when I’m working on another book, and as I was working on it, I’m in a
0:40:31 chapter, and I like to think about it as the next chapter, and I started like, Mark, give
0:40:33 yourself permission to be with this freaking chapter.
0:40:34 It’s okay.
0:40:38 Like, you can focus on one thing and not worry about the future.
0:40:42 And I had to literally kind of do that for myself.
0:40:44 That’s how I am, you know?
0:40:50 And so knowing that about myself is useful because it helps me find the strategies that
0:40:51 work for me.
0:40:56 And going back to the happiness thing, it’s because I’m also introverted.
0:41:00 And so when I’m around extroverts a lot, I’m drained.
0:41:03 You know, I just like, after something like this, this is an intense conversation, I’m
0:41:08 not going to go to a sports bar, you know, like have a beer and like watch the game.
0:41:11 I would never do that anyway, but anyway, that’s just not my thing.
0:41:15 You know, like that would make me, I would like, my brain would be burnt.
0:41:20 Like my dream would be to leave here, go take a hot yoga class, and take a walk, have a
0:41:26 glass of wine, maybe by myself or with a friend, and then end the day.
0:41:29 All those things are readily available within less than a mile of here.
0:41:30 We can point you in the right direction.
0:41:31 It sounds lovely.
0:41:39 The introversion, extroversion bit is going to prick up people’s ears.
0:41:41 It certainly did mine.
0:41:42 I like time alone.
0:41:45 I also like time alone in the presence of many people.
0:41:54 In fact, I get my best work done always either alone in nature or in Manhattan, where there
0:41:58 are people around me, but I’m completely isolated.
0:41:59 I love that too.
0:42:03 So how should we think about introversion and extroversion?
0:42:07 These things get thrown around so much in popular culture.
0:42:12 Are there some solid scientific studies that support that introversion can best be defined
0:42:15 as blank and extroversion as blank?
0:42:16 And I’m guessing there’s a range there.
0:42:17 It’s got to be on a continuum.
0:42:19 It can’t be two bins.
0:42:24 I mean, for some people, it’s very clear, you know, they are a clear, traded introvert.
0:42:29 And for some people, they’re just like endlessly extroverted, no matter they wake up wanting
0:42:30 to be with people.
0:42:34 They the end of the day, they want to go out with people more.
0:42:38 And so what research shows, for example, with creative people is they tend to be both.
0:42:42 They tend to be high introverts and high extroverts, which is interesting, right?
0:42:45 They’re introverts when they’re doing their art and then they’re extroverts when they’re
0:42:49 out there selling their art, which is hard for some artists, right?
0:42:53 Because a lot of artists are kind of introspective and they’re creative types, but they really
0:42:57 struggle with getting out there and being that extroverted, like, look at my art.
0:43:04 And so you’re the lucky artist if you are traded in both directions.
0:43:09 I think the easiest way to think about it is just this, it’s a proclivity, right?
0:43:13 It’s a proclivity to how you want to use your energy.
0:43:19 And the introvert is more a container, you know, wants to contain their energy.
0:43:23 They want to, you know, be in small groups.
0:43:29 They want kind of less frenetic environments and the extrovert just has a proclivity for,
0:43:34 you know, more sensation seeking, you know, larger social groups.
0:43:35 And again, it’s a preference.
0:43:38 I always say I’m an introvert with pretty good social skills.
0:43:42 Like, I can appear to be extroverted.
0:43:46 Most people think I’m outgoing and I always tell like, I don’t even like people that much.
0:43:47 You seem very outgoing.
0:43:48 Yeah, I’m not.
0:43:50 You know, it’s just not, it’s not my natural.
0:43:56 Like if I’m at a party, I struggle with like, like, what am I going to do here?
0:44:01 When you say you don’t necessarily like people that much, I realize you’re joking.
0:44:06 But and I was just going to make sure to ask, because I can’t presume, that doesn’t mean
0:44:08 that you dislike people.
0:44:12 It’s just that being in the presence of a lot of people doesn’t draw you out to want
0:44:15 to be closer to or get to know all these people simply because they’re there.
0:44:21 Whereas an extrovert seems to really like forming and engaging in new, new relationships,
0:44:24 old relationships, all relationships, relating.
0:44:25 Exactly.
0:44:30 If you’re like running a campaign to run for, you know, mayor of your town, like you’re
0:44:34 going to, you want to hire an extroverted PR person, right?
0:44:37 An extroverted person to marketing because they’re like going to be out there, banging
0:44:38 on the door.
0:44:41 It’s not very comfortable talking to people, right?
0:44:45 The introvert is going to be better at doing the accounting, you know, and doing the planning.
0:44:48 And we’ve done this research, actually, even fun with my students.
0:44:54 I would have them take their, take measures of their valid measures of introversion and
0:44:55 extroversion.
0:44:58 I would score them into groups, like get that really extroverted group and the really introverted
0:44:59 group.
0:45:03 And I’d have them plan a party, just go plan a party.
0:45:08 And the group of extroverts is bonfires, there’s beer, there’s loud music on the beach and
0:45:11 the introverts are like, we have to make sure we have good napkins.
0:45:14 We want to, you know, we’re going to have four people.
0:45:17 You know, it’s going to be quiet music.
0:45:19 That’s just, you know, how we’re built.
0:45:20 Interesting.
0:45:24 When I think of throwing a great party, and I’ve thrown a few, what I like to think were
0:45:28 great parties, it involves inviting a bunch of people over and then being able to stand
0:45:31 back from a lot of it and not have to participate in all of it.
0:45:35 I just like seeing friends that didn’t know each other start to interact.
0:45:36 That’s cool.
0:45:37 That’s fun for me.
0:45:42 And then if I have to communicate directly with too many people at the party, I would
0:45:44 definitely feel drained.
0:45:46 I’m known to retreat to a room and take a nap or disappear.
0:45:47 Yeah.
0:45:48 So maybe you are more introverted.
0:45:49 Yeah.
0:45:50 I think so.
0:45:58 Rick Rubin, who’s world renowned for his creative insights and creativity.
0:46:03 And for being Rick, I think once said on a podcast perhaps, or maybe he said this to
0:46:11 me, that Tom Petty was the sort of person that basically didn’t do anything besides
0:46:15 write music and read books and interact with the small number of people in his inner circle.
0:46:20 And the idea of leaving the house was just completely overwhelming to him.
0:46:26 Now, of course, people were always approaching him, but really, really extreme introvert.
0:46:30 Whereas Rick has described, and I won’t name names here, other famous people, musicians
0:46:36 and otherwise, that go out specifically to try and get the attention of fame.
0:46:40 And if they don’t, they feel absolutely isolated.
0:46:41 Makes sense.
0:46:46 Even though they have people in their private life, it becomes a kind of extroversion requirement.
0:46:51 I would imagine life is much harder for the extrovert in the long run because there’s
0:46:52 so much to be there.
0:46:56 The research shows the extroverts tend to have a little bit more success because they’re
0:46:59 more willing to get out there and ask for it.
0:47:01 They get higher, they get raises more quickly.
0:47:02 I see.
0:47:10 And in my work in schools, I always ask teachers to pay attention to the personality of their
0:47:13 students because the introvert has a lot of great ideas.
0:47:16 They’re just not dying to raise their hand and get the attention.
0:47:20 So don’t just call on the kids who are raising their hands because you’re missing out on
0:47:23 getting some great information.
0:47:25 In that case, do you cold call on people?
0:47:31 Whenever I’m teaching, I somewhat reluctant to cold call on people because I recall it
0:47:35 can be terrifying when suddenly you’re sitting there taking notes, trying to organize your
0:47:40 thoughts around the material and then suddenly the whole room’s looking at you.
0:47:46 I set expectations around that because I’m really particular about that because it drives
0:47:54 me crazy when the talkative extrovert is always getting their thing said.
0:47:58 I think there’s ways, there’s good instructional practices that can help with that.
0:48:04 One thing I’m thinking about though is this intersection of personality and emotional
0:48:05 intelligence.
0:48:09 You just kind of brought that up for me, which is, and people confuse those a lot.
0:48:14 So for example, I even confused it when I was younger before I studied it because I’m
0:48:22 high also in neuroticism, meaning I am more mercurial in terms of if I worry about things
0:48:24 and I’m fine, then I worry again.
0:48:26 That’s who I am.
0:48:32 And I just always assumed that someone who is high in neuroticism or more, as I said,
0:48:36 kind of volatile emotionally, that was this low emotional intelligence.
0:48:41 Because how could you be emotionally intelligent if you’re emotionally volatile?
0:48:46 And then I did all this research and found there’s pretty much no correlation between
0:48:49 personality traits and emotional intelligence.
0:48:50 And why is that?
0:48:52 Well, think about it.
0:48:57 If you were someone who is more even keeled, maybe you don’t even have that much of an
0:49:00 opportunity to regulate your emotions, right?
0:49:04 But then if you get triggered, you’ve never had experience, so it’s actually harder for
0:49:05 you.
0:49:07 Someone like me, I’m practicing it all the time, right?
0:49:10 I’m always like, I’m in a bad mood, I gotta give a meeting, I’m irritable, I gotta give
0:49:11 a presentation.
0:49:15 So I’m constantly figuring out how to deal with my emotions.
0:49:20 And that’s why they’re separate concepts.
0:49:26 And in addition to it, just to build on this, knowing your personality traits can be extraordinarily
0:49:32 helpful for choosing the best strategies to regulate your emotions.
0:49:33 Why is that?
0:49:38 I was traveling in Australia recently and I gave this speech to a group of people.
0:49:44 The person who was the person in charge of the speech, it was about an hour from Melbourne.
0:49:47 And I took the train because I preferred to stay in the city.
0:49:51 Took the train, I was planning to take, I had bought my train ticket back.
0:49:54 The convener said, you know, Mark, I just really would love to be with you and can we
0:49:58 just, you know, can I drive you back to your hotel?
0:50:02 And I’m thinking to myself, like, that is the worst thing you could ever ask me.
0:50:04 It ended on the wrong side of the road.
0:50:05 Yeah.
0:50:10 And I had my train ticket, I really, it was a full day of presentations and stuff.
0:50:18 I really wanted to be by myself to decompress, but I felt bad and I said, sure, the guy talked
0:50:23 to me for an hour, like you just non-stop talk to me.
0:50:24 I got back to my hotel.
0:50:26 I was like, I am going to have a nervous breakdown.
0:50:33 Like, I need another day to recover because, and it just annoyed me about myself not practicing,
0:50:41 you know, what I teach, which was Mark, know thyself, you’re drained, be polite.
0:50:45 You know, it was my insecurity of just saying, you know, I really appreciate you wanting to
0:50:49 drive me back, but you know, I really have a lot to do tomorrow.
0:50:50 I need to rest my voice.
0:50:53 I need to, you know, do some prep instead.
0:50:59 I just sat there like, you know, shaking and like, you know, having like just went crazy.
0:51:00 So do you see what I’m getting at?
0:51:06 Like really knowing yourself in terms of like what drives you and what your, you know, your
0:51:12 personality traits, just introversion, extroversion alone and how that relates to like your selection
0:51:15 of strategies is so important.
0:51:16 Super important.
0:51:20 And by the way, my joke about driving on the wrong side of the road, I do realize that
0:51:24 we drive on the wrong side of the road for Australians and those in the UK.
0:51:27 So I’ll do the touche for you.
0:51:32 I’d like to take a brief break to thank one of our sponsors, Element.
0:51:35 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
0:51:41 That means the electrolyte, sodium, magnesium and potassium in the correct ratios, but no
0:51:42 sugar.
0:51:45 Now, I and others on the podcast have talked a lot about the critical importance of hydration
0:51:48 for proper brain and bodily function.
0:51:52 It shows that even a slight degree of dehydration can really diminish cognitive and physical
0:51:53 performance.
0:51:57 It’s also important that you get adequate electrolytes in order for your body and brain
0:51:58 to function at their best.
0:52:02 The electrolytes, sodium, magnesium and potassium are critical for the functioning of all the
0:52:05 cells in your body, especially your neurons or nerve cells.
0:52:09 To make sure that I’m getting proper amounts of hydration and electrolytes, I dissolve one
0:52:13 packet of element in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning.
0:52:15 And I drink that basically first thing in the morning.
0:52:19 I also drink element dissolved in water during any kind of physical exercise I’m doing,
0:52:24 especially on hot days if I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
0:52:31 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement.com/huberman spelled drinklmnt.com/huberman
0:52:35 to claim a free Element sample pack with the purchase of any Element drink mix.
0:52:41 Again, that’s drinkelement.com/huberman to claim a free sample pack.
0:52:47 First messaging is an interesting example of communication that nowadays, depending on
0:52:54 how many people have access to your phone number, can either feel like a wonderful source of
0:53:00 filling the gaps on trains and while in transit and while walking to the car, perhaps hopefully
0:53:05 not while driving, although people seem to do that.
0:53:09 And yet for the introvert, I can imagine that it might feel inundating.
0:53:13 It might feel kind of overwhelming.
0:53:15 How do you feel about text messages?
0:53:17 Because it’s just yet another form of communication.
0:53:20 I asked this for a very particular reason.
0:53:23 I could imagine that extroverts love to text message.
0:53:27 They love to receive and send text messages that they can’t stand a moment of downtime
0:53:29 before boarding a plane.
0:53:33 They’re excited that there’s yet another form of communication at all hours of the day and
0:53:37 night, whereas introverts would be less excited to text message.
0:53:44 I also asked this in part because I want to protect the variable latency to respond to
0:53:51 text option that I’ve tried to exercise in my life, but that seems to doesn’t really
0:53:52 seem to work.
0:53:59 I think most people assume, if I walk up to you and I say hello and you wait 10 minutes
0:54:04 to say hello back, I’ll first think you’re a little bit rude and then think you’re a
0:54:05 little strange.
0:54:11 Even as if I text you hello and I don’t hear back right away, I might think you’re busy.
0:54:16 There’s some wiggle room for interpretation, but I think what I’m really getting at here
0:54:25 is do we tend to project the same latency expectation on text that we ourselves embrace?
0:54:31 This seems like an important source of potential miscommunication, misunderstanding and maybe
0:54:32 worse.
0:54:33 Yeah.
0:54:34 Yeah.
0:54:38 You could imagine also though that the introvert might be more comfortable texting because
0:54:44 it’s less stimulation, so I think it could work in both directions.
0:54:49 I think the problem with text messaging is that it’s decreasing emotional intelligence
0:54:53 because you really can’t communicate the same way through a text message.
0:54:54 Thank you.
0:54:55 Can you repeat both those things again?
0:54:56 Yes.
0:54:57 I’m happy to say it 100 times.
0:55:03 No, because I feel this wash of relief and now I’m looking for the appropriate word because
0:55:07 I’m talking to you, so I feel like I have to use the exact appropriate word.
0:55:16 I feel emancipated because I also feel that as texting has become more routine and has
0:55:22 crossed a number of different lines of formality and informality, not just with family members
0:55:28 but with coworkers and people we do and don’t know and just met and have known for ages,
0:55:33 the jargon that we use with one group is different than the jargon we use with another,
0:55:39 but I feel that texting in general has really degraded our ability to communicate verbally
0:55:42 and in writing elsewhere.
0:55:48 There’s good research on even teens right now prefer to text than to be face to face,
0:55:52 which is not helpful to building good relationships.
0:55:55 I’m going to interrupt you too.
0:56:02 I have no idea what it’s like to be a teenager in 2024, so I have caught myself.
0:56:05 I have no place saying weird because there were things that I was doing as a teenager
0:56:08 that I’m sure adults were like, “That’s weird.”
0:56:09 Of course.
0:56:10 So I take that back.
0:56:15 But if you think about how disconnected and alienated and lonely people feel these days,
0:56:18 that’s not necessarily going to help make things better.
0:56:25 I have an example, when my father passed away a number of years ago, I got all these text
0:56:26 messages, “I’m so sorry for your loss.
0:56:27 I’m so sorry for your loss.
0:56:28 I’m so sorry.”
0:56:32 From people who I thought were really good friends of mine, like 20, 30-year friends,
0:56:38 I’m like, “You’re not going to pick up the phone and listen to my voice and ask me what
0:56:40 can I do to support you right now?”
0:56:46 It’s so strange and actually one of my closest friends didn’t even text me.
0:56:52 She texted my assistant and said, “Please go into Mark’s office and tell him that I
0:56:53 love him.”
0:56:58 I’m like, “This is really weird.
0:56:59 I picked up the phone.
0:57:03 I’m like, “What is happening right now?”
0:57:05 People have preconceived notions.
0:57:08 Maybe she thought I was overwhelmed and devastated and needed space.
0:57:13 But at the same time, make a phone call, leave me a voice message, and give me some options.
0:57:14 I had one friend.
0:57:17 She’s like, “Mark, I know you’re going through a lot right now.
0:57:22 I just want you to know, if you want to talk, anytime you want to call me, call me.
0:57:24 If you want a text, text.
0:57:28 If you want me to come out and stay with you for a couple of days, I’m there.”
0:57:29 That’s an awesome friend.
0:57:30 Yeah.
0:57:32 That was exactly what I needed to hear.
0:57:40 I wanted someone to offer, provide options, or just do.
0:57:42 But we’re so hesitant these days.
0:57:49 It’s kind of scary to me, and it makes me fearful about the future of our relationships
0:57:50 in general.
0:57:51 Yeah.
0:57:54 I think this is such an important topic.
0:58:03 I think because texting is so common and has been used to communicate so many different
0:58:10 forms of human emotion in this broad bin format, how much can you really put into a text?
0:58:11 I have some friends and coworkers who put …
0:58:12 Give voice texts.
0:58:14 You can voice text.
0:58:15 Which is like then it’s like …
0:58:16 Right.
0:58:17 Right.
0:58:18 It’s long and sometimes …
0:58:19 Well, there are issues with that too.
0:58:26 It’s enriched compared to texting unless the text is carefully written out, punctuated.
0:58:31 We can see the care that people put into certain texts or emails that they tip, and most people,
0:58:33 including myself, don’t.
0:58:35 Texting is a short form communication.
0:58:39 Audio notes, voice memos seem like a step up.
0:58:46 I think what this has probably done is that it’s made the phone call or the handwritten
0:58:47 card or letter.
0:58:52 It’s kind of raised that to the pinnacle of care of expression.
0:58:53 Completely.
0:58:55 By the way, text messaging, it’s fine.
0:58:58 I’ll be home in a little while, can you please pick this up?
0:58:59 Whatever.
0:59:00 Great.
0:59:05 There’s nothing wrong with text messaging, but when it replaces intimacy, and when it
0:59:11 replaces building strong bonds, that’s where I see the largest problem.
0:59:12 Yeah.
0:59:17 I didn’t outright set this rule in my relationships, but I would say with my coworkers, family
0:59:22 members, and in other kinds of relationships, there’s a rule, which is that we don’t argue
0:59:23 over text.
0:59:24 Yeah, it’s not cool.
0:59:27 But people do it a lot.
0:59:32 It’s easier because you don’t have to feel the feelings.
0:59:33 That’s what it is.
0:59:38 It can be psychologically distant from that person and say what I want to say, where if
0:59:41 I have to say it face to face, I’m going to have to face a response, and that response
0:59:45 may be very uncomfortable for me, and I probably don’t have the strategies to deal with it
0:59:48 because I never learned them.
0:59:52 You and I are both aware that there is neural real estate specifically dedicated to the
0:59:58 processing of faces, and specifically to the processing of human faces, and specifically
1:00:05 to the processing of the emotions carried in human facial expressions.
1:00:09 This is a hardwired aspect to our species.
1:00:14 Which is diminishing, there was a study done about kids in camps, and they randomly assigned
1:00:19 them to be with their phones, not with their phones, and show that after a couple of weeks
1:00:27 of camp, kids who had their phones decreased in their emotion perception skills.
1:00:29 It makes a difference.
1:00:35 We need to give children and adults more face-to-face time.
1:00:44 Can we talk about the energy pleasantness axes and create a mental picture for people
1:00:45 of what this is?
1:00:47 I’ve found this to be incredibly useful.
1:00:52 If listeners or viewers have a pen or pencil and paper, you could map this out, but it’s
1:00:56 very easy to imagine in your mind.
1:00:58 Maybe you could just tell us on the vertical axis.
1:01:05 We have horizontal, we’ll call that pleasantness, and this is going back to something else that
1:01:06 we talked about earlier.
1:01:12 It’s called pleasantness, not goodness or badness.
1:01:16 In this moment, am I feeling highly pleasant or am I feeling unpleasant?
1:01:20 Do I feel like approaching my day?
1:01:21 My colleagues?
1:01:23 Do I feel like avoiding my colleagues?
1:01:24 Do I feel safe and comfortable?
1:01:26 Do I feel uncomfortable?
1:01:30 That’s the X-axis, and the way I like to think about it is that from the moment we wake up
1:01:35 in the morning until the time we go to bed, that is activated.
1:01:38 You wake up in the morning and you see all of a sudden a thought process like, “Yes,
1:01:40 I want to get out of bed.
1:01:42 No, I want to pull the cupers over my head.”
1:01:45 On the Y-axis is energy or activation.
1:01:48 In case a vertical axis is energy.
1:01:55 The technical term is arousal or activation, but I think energy is a better term.
1:02:00 It’s either you’re highly energized or you’re deactivated or low in energy.
1:02:02 Because mental energy, it’s physical energy.
1:02:06 It’s kind of like how much fuel you have.
1:02:11 Then we cross those two axes to create what we call in our work, the mood meter.
1:02:12 There are four quadrants.
1:02:16 We’ve got high pleasant, high energy, yellow.
1:02:22 Think about emotions there, happy, excited, elated, ecstatic, optimistic.
1:02:23 We’ve got the green.
1:02:26 That’s low energy and pleasant still.
1:02:30 That’s the calm, content, tranquil, peaceful, relaxed quadrant.
1:02:34 Then we have the unpleasant side and I’m going to repeat myself.
1:02:37 It’s not the bad emotions or the negative emotions.
1:02:41 We’re going to call them unpleasant because it’s not generally pleasant to be sad or down
1:02:46 or disappointed or hopeless or feeling despair, which is the blue or that low energy unpleasant.
1:02:51 Then we’ve got our red quadrant on the mood meter, which we’ll call the high energy, highly
1:02:57 unpleasant emotions, which are feelings of anger and anxiety.
1:03:03 It’s very helpful for people because, like you even said this yourself, you’re not really
1:03:07 sure how you’re feeling.
1:03:10 We know our inner lives are complex.
1:03:15 To be able to have a tool that has four quadrants where you’re like, “I don’t know, I’m pleasant.
1:03:18 I’m kind of pleasant, but my energy is low.
1:03:19 All right.
1:03:20 I’m in the green.
1:03:21 All right.
1:03:22 Now, what are my options there?”
1:03:23 No.
1:03:24 I’m feeling quite energized and pleasant.
1:03:26 Oh, what are my options there, et cetera.
1:03:34 We find that for both preschoolers and CEOs, very helpful, extraordinarily helpful.
1:03:40 Then going back to ruler for a minute, we might talk about the quadrant as being the
1:03:46 R for self-awareness, recognizing where am I in emotion space.
1:03:51 Then you might ask yourself, all right, well, what’s going on?
1:03:54 Why am I thinking that I’m in the yellow or red or blue or green?
1:03:56 What just happened?
1:03:57 What might be happening?
1:04:00 Oh, I’m about to be on a podcast.
1:04:02 Oh, I’m about to take a test.
1:04:04 Oh, I’m about to go into a difficult meeting with a colleague.
1:04:08 Oh, I’m about to go home and my partner is going to be mad.
1:04:09 Okay.
1:04:12 Now, I understand why I’m feeling the way I’m feeling.
1:04:13 I put a word to it.
1:04:14 I’m more precise.
1:04:16 I’m not enraged.
1:04:17 I’m irritable.
1:04:18 I’m not blissful.
1:04:20 I’m just content.
1:04:22 I’m not depressed.
1:04:23 I’m just feeling down.
1:04:25 I’m not overwhelmed.
1:04:28 I’m just feeling a little uneasy.
1:04:34 That’s helpful because that helps you go into the E and the R of ruler, which is, all right,
1:04:36 is this an emotion I need to express?
1:04:38 Or do I keep it to myself?
1:04:40 Does this emotion need help?
1:04:43 Do I need support right now?
1:04:44 Or am I okay with what I’m feeling?
1:04:47 I have a great story about this, actually.
1:04:53 We’re born to be fixers, I think, especially in my role as a teacher or if you’re a parent,
1:04:56 you know, with a kid or a teacher, partners, right?
1:05:00 And so I go to visit this school where my program is.
1:05:01 It’s called Ruler also.
1:05:05 And we’re in about 5,000 schools now across the United States.
1:05:07 And I’m visiting this school at kindergarten.
1:05:12 And I do this check-in and the little boy says he’s in the blue, which means unpleasant
1:05:13 low in energy.
1:05:15 And of course, my little five-year-old, he’s in the blue.
1:05:16 I feel terrible.
1:05:18 And then my fixer, like, I want to fix this kid.
1:05:20 I don’t want this kid to be in the blue.
1:05:24 And so I know I can’t do that because it’s part of the, it’s like the rules of Ruler.
1:05:26 You don’t fix people’s feelings.
1:05:28 You don’t fix people’s feelings.
1:05:35 So I just said to the boy, “I’m just curious, you know, you need a strategy.”
1:05:37 And he goes, “No.”
1:05:38 And I’m like, “No?”
1:05:39 I said, “I’m just curious.
1:05:40 You know, why don’t you need a strategy?”
1:05:42 He goes, “Because I know it’s impermanent.”
1:05:43 Wow.
1:05:50 Maybe the next generations coming up are far more emotionally intelligent than ours.
1:05:55 If they are, if they get direct instruction, that’s my vision for the world is that everyone
1:05:58 gets an emotion education.
1:06:01 And the boy says, “No, you know, I know it’s going to go away.
1:06:02 I’m fine.”
1:06:03 I’m like, “Okay.
1:06:04 I’m just bad at this kid.
1:06:05 Like, you’re my teacher.”
1:06:07 You know, it was amazing.
1:06:12 And to think that that five-year-old had that insight, that he had an unpleasant feeling
1:06:15 that didn’t need to be fixed, that it was okay, that he just knew he was in a little
1:06:20 flunking, but he has already experienced that emotions are ephemeral, you know, and he can
1:06:25 just let it go and he’ll be in the green a little later or the red or whatever else.
1:06:28 It was really kind of mind-blowing.
1:06:34 I was going to ask, how do we resolve the contradiction between the message to feel
1:06:41 our feelings versus to just recognize that the feelings are moving through us as this
1:06:46 five-year-old wasn’t is able to do?
1:06:51 Because I feel like it gets to the heart of a lot of what we hear in the psychological
1:06:54 and wellness space, which is, you know, feelings are just feelings.
1:06:55 They’re transient.
1:06:59 They represent all sorts of things and we can get to the biological underpinnings or
1:07:07 the childhood trauma cause underpinnings, all sorts of things, genetics for that matter.
1:07:11 Should we feel our feelings in order to best recognize them?
1:07:14 I would imagine yes.
1:07:19 Is there any value to suppressing our feelings or does that tend to just grow the feeling?
1:07:22 What is known about this from the research literature?
1:07:26 Because you see a lot of different opinions about this, but I’d like to know, have there
1:07:32 been any experiments where people are placed into a negative or positive emotion or are
1:07:37 experiencing a negative or positive emotion and then intentionally try to suppress it?
1:07:39 Has there been any brain imaging?
1:07:40 Yeah, there is.
1:07:42 Is there any kind of galvanic skin response?
1:07:45 Like does the emotion grow or does the emotion shrink?
1:07:46 It tends to grow.
1:07:49 There are cultural differences, just to be frank.
1:07:56 But in, you know, Western culture, suppression tends not to have great outcomes.
1:07:59 Finding ways to reappraise tends to be more helpful.
1:08:05 This really gets into, though, for me the core of my work because, you know, for 20 years
1:08:09 of my life, I was running a Center for Emotional Intelligence and Teaching Skills and I would
1:08:15 go around and I would see a lot of resistance, a lot of resistance, whether it was, you know,
1:08:20 the hedge fund manager or the superintendent of schools or a parent, you know, I’ve had
1:08:23 fathers come up to me say things like, you know, Mark, you’re so vulnerable, like you
1:08:28 shared your whole story about being bullied, like I would never in my wildest dream ever
1:08:33 share with my own son that I was bullied as a kid.
1:08:36 And I’m like, tell me more, of course, you know, I’m a psychologist.
1:08:41 And in the end, you know, what, you know, the guy was afraid that his son would think
1:08:43 he was weak.
1:08:47 And so we have a mindset about feelings that we have to talk about.
1:08:49 People have feelings about their feelings.
1:08:53 Sometimes we call those meta emotions or meta feelings.
1:08:57 Sometimes it’s just that happy is good, anger is bad.
1:08:59 That’s simple.
1:09:05 My whole recent research is focused on something I call permission to feel.
1:09:07 You know, you know a little bit about my own story.
1:09:13 I had a pretty rough childhood that included abuse and included a lot of bullying.
1:09:18 And I had two parents who loved me, but, um, you know, my mother was a very anxious woman
1:09:20 who never had strategies.
1:09:24 So you know, she was always saying, I’m having a nervous breakdown and she’d lock herself
1:09:26 in her room and she wouldn’t come out for a few hours.
1:09:31 My father was, as we might call today, you know, uh, the tough guy who was kind of toxically
1:09:32 masculine.
1:09:37 When you go tough enough, he even said to me once, you know, he’s gone now and we have
1:09:40 a good, we had a good relationship, but I’ll never forget, he said, you know, son, I used
1:09:42 to be kids up like you.
1:09:45 He said that he did.
1:09:48 And he didn’t, I mean, he thought that was a message that I needed to hear to toughen
1:09:49 up.
1:09:50 Right.
1:09:51 That was, he was doing that through love.
1:09:56 I mean, it was not emotionally intelligent parenting, but that’s, that was the way he
1:09:57 thought.
1:09:58 And you know, he did love me.
1:10:03 He just didn’t know how to be a parent in that way.
1:10:10 And so think about that bullied, shame, fear, abused, all kinds of stuff going on in my
1:10:15 head, mom having nervous breakdowns, father toughen up.
1:10:17 What happens?
1:10:24 You suppress, you deny, you ignore, you eat, you do all kinds of weird behaviors because
1:10:27 you have nowhere to go with your feelings.
1:10:31 And I fear that way too many people feel that way right now.
1:10:34 And I have good research to show that.
1:10:38 You know, you’ve read my book, you know, I had an uncle Marvin.
1:10:43 He was a middle school teacher who, you know, by some wave of a magic wand was staying with
1:10:46 my family one summer when I was 12.
1:10:49 And he noticed something in my facial expression, my body language.
1:10:51 He knew something was off.
1:10:57 And he was the first adult who sat with me and said, Hey, Mark, how are you feeling?
1:11:04 And I don’t know if it was his facial expression, his body language, his vocal tone, but that
1:11:06 was the opener for me.
1:11:07 I’m not doing so well.
1:11:09 I don’t really like life very much.
1:11:10 I’m scared.
1:11:15 And he didn’t say, I’m going to have a nervous breakdown or toughen up.
1:11:17 He said, we’re going to get through this.
1:11:18 I got you.
1:11:21 I’m with you.
1:11:25 And it’s really interesting to me because, you know, I feel like we’re so focused on
1:11:29 skill building, which is really important.
1:11:33 But I want to take a step back and say, are we giving ourselves?
1:11:38 Are we giving our colleagues, our partners, our children the permission to feel?
1:11:42 And I feel like a lot of people don’t have that permission.
1:11:48 Now, my research shows with tens of thousands of people across cultures, that only about
1:11:54 a third of adults felt that they had someone when they were young who created the conditions
1:11:56 for them to have permission to feel.
1:12:02 I mean, 70% of the people walking around here right now in our corporations and our schools
1:12:07 and our homes, 30% felt like they had that.
1:12:12 And then you wonder, what do you think the characteristics are of these people, the characteristics
1:12:17 of the Uncle Marvin’s or Aunt Maria’s, or the colleague at work, by the way, this also
1:12:19 works in the adult workforce.
1:12:25 You can have an emotion mentor or a feelings coach at work.
1:12:26 There’s three characteristics.
1:12:29 Do you want to take a guess?
1:12:32 I’m guessing empathically attuned.
1:12:39 All of that’s for those that know, empathy involves a bunch of subcategories, so I want
1:12:40 to acknowledge that.
1:12:48 Empathically attuned, I’m guessing that they have themselves some high emotional intelligence.
1:13:00 And the third is, gosh, my hope is that there be a high situational awareness.
1:13:05 Because your uncle needed to see something subtle in your facial expression, or maybe
1:13:08 not so subtle, but everyone else was missing it.
1:13:14 But to be able to detect that there was something that really needed, it was like a silent cry
1:13:16 for help.
1:13:21 You’re really nuanced, which is, that’s why you’re a scientist too.
1:13:29 The three broad characteristics, the first one that shows up cross-culturally, non-judgmental.
1:13:34 Like when we think about the people who gave us permission to feel, they just had no judgment.
1:13:38 They let me be who I can be, or who I am.
1:13:43 The second is empathic, and kind of coupled with compassionate, which is kind of the different
1:13:45 form of empathy.
1:13:49 The third, primarily, is active listening.
1:13:54 People want to be around people who don’t judge them, who listen actively and show that
1:13:55 they care.
1:13:57 It’s that simple.
1:14:03 And I’ll tell you, it’s really interesting to me because I do a lot of public speaking,
1:14:07 and often my new strategy is I do surveys where I’m going to be presenting so I can
1:14:10 present the audience themselves with their data.
1:14:16 And so I’m giving this speech to a bunch of adult parents, high school parents, and I’m
1:14:18 showing the data from them.
1:14:25 They filled out the survey, non-judgmental, active listening, empathy, compassion.
1:14:30 And I show, just like my national study, a third of you said yes, two thirds of you
1:14:31 said no.
1:14:36 So there’s mom, and she’s like, just like, impulsively, jumps out of her seat.
1:14:37 She’s like, “I’m having an epiphany.”
1:14:39 I’m like, “Okay.”
1:14:45 And she’s like, “I know, I’m certain that my daughter has an Uncle Marvin.
1:14:46 I know it.
1:14:49 And I’m also certain that my son doesn’t.”
1:14:50 And you know something, Mark?
1:14:55 I am leaving your presentation today, and I am finding my son, his Uncle Marvin.
1:14:58 I’m like, “Lady, it could be you.”
1:14:59 And it was like–
1:15:00 Right.
1:15:01 It’s sort of interesting.
1:15:02 It’s kind of going right by her.
1:15:03 It’s like outsourcing.
1:15:04 Right.
1:15:06 So there’s your feelings mentor.
1:15:11 And it’s interesting to me, and I push on this in my research now.
1:15:12 What is the resistance?
1:15:14 Like, what are people so afraid of?
1:15:21 I mean, they’re so afraid of feelings, their own and their children’s or their partners.
1:15:28 And so I ask, you know, I push on this, and what’s really interesting and sad to me is
1:15:32 that adults today, the two barriers– I’m going to now I’m going to push you again.
1:15:37 What do you think the two things that get in the way of giving other people permission
1:15:39 to feel?
1:15:45 This is actually where my next question was going, so I’ll just ask the question in the
1:15:46 form of an answer.
1:15:47 Okay.
1:15:48 Is this like Jeopardy?
1:15:49 I guess that’s what you do.
1:15:50 No, it’s the other way around to Jeopardy.
1:15:51 Sorry.
1:15:55 You can see how many episodes of Jeopardy I’ve watched.
1:16:04 That if people don’t have adequate emotional boundaries, and they are maybe even too empathically
1:16:12 attuned that someone they care about experiencing anger or sadness or frustration, maybe even
1:16:19 with them, would shift their own emotions and not make them able to be available with
1:16:23 the three qualities that you listed off before, in particular, non-judgment.
1:16:28 Because now it’s personal, and so it would undermine the process.
1:16:31 You’re right there.
1:16:34 The first one, though, is just a really interesting one, which is time.
1:16:35 I don’t have the time.
1:16:38 You don’t have the time to be non-judgmental.
1:16:40 Can you talk to me about that one, please?
1:16:43 It’s actually the case that we don’t have the time to be judgmental.
1:16:45 It’s far too energetically costly.
1:16:47 Yeah, I agree.
1:16:51 The second really goes back to the skills.
1:16:56 I’ve had parents say things like, “I’m afraid to ask my child how they’re feeling, because
1:16:58 I’m not going to be able to handle it.”
1:17:01 I mean, think about that for a minute.
1:17:05 I’m not going to be able to handle it, so you’d rather your son or daughter suppress
1:17:10 their fears or whatever they’re feeling because you haven’t developed the skills that you
1:17:13 need to help co-regulate and support them.
1:17:19 This is, again, going back to my mission, vision, is that we need a world where everyone
1:17:22 gets an emotion education, preschool to high school.
1:17:26 It’s got to continue in college, and it’s got to continue in the workforce, and it’s
1:17:31 got to continue in our, as we grow older, because as a 54-year-old person right now
1:17:36 who leads a large group of people, COVID hits, I had a complete meltdown.
1:17:38 I didn’t know how to lead during COVID.
1:17:43 I was trying to figure it out, doing Zoom meetings and crazy stuff, and then my mother-in-law
1:17:48 got stuck with me, and that was a real wake-up call in terms of relationship building.
1:17:50 It was really rough for me, actually.
1:17:52 She came for a wedding.
1:17:56 One of my colleagues got married on March 3rd of 2020.
1:18:01 Well, my mother-in-law is from Panama, and so just so you know, all flights to Panama
1:18:06 got canceled by March 13th, and they didn’t open until September.
1:18:12 So we had this 81-year-old lovely, lovely woman, but it’s a lot for your mother-in-law
1:18:15 to live with you for eight months.
1:18:19 One little quick side story for this, I think it’s relevant.
1:18:22 So it was getting really, you know, I’m working from home.
1:18:23 My mother-in-law was there.
1:18:28 She wants me to make her cappuccino every morning, which I like to do for the first
1:18:32 week, but like after the fourth month, like learn how to use the machine, and I don’t
1:18:33 want to do it myself.
1:18:34 I’m afraid of the machine.
1:18:35 I’m like, “No, sorry.
1:18:36 I’m not.
1:18:38 I didn’t mean to laugh out loud.”
1:18:39 That’s all right.
1:18:40 Yeah, those cappuccino machines can be scary.
1:18:42 They can be, but like growth mindset, right?
1:18:43 Like watch me.
1:18:44 I’ll help you do it.
1:18:45 I don’t know.
1:18:46 I want you to make it the coffee.
1:18:47 I’m like, you got to make your own coffee.
1:18:49 You got, I like, I told you, I don’t like people in the morning.
1:18:51 You got to make your own coffee.
1:18:57 Anyhow, one night we’re at dinner and she looks at me and she speaks Spanish.
1:18:58 I speak Spanish.
1:19:04 And so she said, you know, in Spanish, are you really the director of the Center for
1:19:07 Emotional Intelligence?
1:19:09 And I looked at him like, “Not tonight.
1:19:10 Not tonight.”
1:19:12 Like it’s, we’re going down.
1:19:13 And it was a mess.
1:19:14 Oh, I’m sorry.
1:19:15 I didn’t mean to laugh.
1:19:17 I laughed before you said it was a mess.
1:19:22 I just, your impression of the question, it’s a, maybe it’s true to mind some experiences
1:19:23 of life.
1:19:24 Yeah.
1:19:25 I mean, and there it was.
1:19:28 Like, yes, my day job is I run a Center for Emotional Intelligence, but like I’m a human
1:19:33 being who had strong emotions and I didn’t have the strategies.
1:19:37 And I needed to cultivate a whole new set of regulation strategies to deal with that
1:19:41 new aspect of my life.
1:19:47 In thinking about people that can really help us by asking us the right questions, or in
1:19:51 thinking about how we can ask people the right questions to really help them and us gain an
1:19:57 understanding of what they’re experiencing, I’m recalling numerous instances in my life
1:20:05 where there seemed to be the requirement for an excuse, like an activity excuse.
1:20:09 Like I currently have a very good relationship with my father, but I remember when there
1:20:17 was a time where we had to talk about science or watches as an entry point to any conversation,
1:20:19 let alone about emotions, right?
1:20:20 And he’s done a lot of work.
1:20:23 I’ve done a lot of work and I like to think we’re much further down the road.
1:20:29 We enjoy a very close relationship as a consequence of that work in part.
1:20:36 But I think what you’re describing really makes me realize that no matter who anybody
1:20:43 is or what their age or what their background, that as human beings, we don’t just need permission,
1:20:50 but we really should think about just having a conversation about how others feel.
1:20:51 100%.
1:20:57 As opposed to making an activity a prerequisite for that conversation.
1:21:01 And as I say this, I realize some people are probably thinking, oh boy, okay, so we’re
1:21:03 just going to sit around and talk about our feelings.
1:21:10 But my short response to that is yes, because when you don’t do that, then I can say from
1:21:15 experience then pretty soon you’re not participating in those activities with that person and potentially
1:21:16 with anybody.
1:21:21 I’m not saying that people become so unpleasant to themselves and others that they don’t have
1:21:22 any friends.
1:21:24 I mean, okay, that’s an extreme case.
1:21:29 But what I hear in the backdrop of everything you’re saying is that it’s not just about
1:21:30 an education.
1:21:38 It’s really about a practice of giving ourselves and others permission to simply have a conversation
1:21:43 about what one is feeling as an exercise for both people to be able to explore that in
1:21:44 the correct way.
1:21:45 And there is a correct way.
1:21:48 And you’ve described the ruler approach as one correct way.
1:21:49 Yeah.
1:21:50 They’re strategies.
1:21:52 Correctness is a tricky term.
1:21:53 It’s a game.
1:21:57 It’s no matter what it’s going to be a game because you can’t predict how people will respond.
1:22:00 But I couldn’t agree with you more.
1:22:02 I’ll give you another example.
1:22:08 My father, who like you, we ended up having an excellent relationship.
1:22:15 My mom died when I was young and he remarried and had moved to upstate New York and he had
1:22:21 this lovely wife and she called me about two years after they were married and she’s like,
1:22:22 “Mark, I can’t take it anymore.
1:22:24 Your father is driving me out of my mind.”
1:22:26 I’m like, “What do you mean?”
1:22:27 He’s angry all the time.
1:22:29 He’s just really making me miserable.
1:22:32 And she’s like, “I think, you know, I might have to leave him.”
1:22:37 And I’m thinking to myself, “Oh my goodness, like, you know, he’s older and if she leaves
1:22:38 him, he’s going to want to move in with me.”
1:22:40 So like road trip.
1:22:45 And so I went on a road trip, took my father out to the local coffee shop.
1:22:46 We’re sitting down.
1:22:48 “I can’t take it anymore.”
1:22:49 This is what he’s telling me.
1:22:50 “I can’t take it anymore.”
1:22:53 I’m like, “Dad, like, tell me more.
1:22:54 I can’t take it anymore.”
1:22:56 I’m like, “That’s not enough information, Dad.
1:22:58 Like, what can’t you take anymore?”
1:23:03 In the end, what I learned was that my father has three sons.
1:23:04 All of us have doctorates.
1:23:05 We’re all independent.
1:23:07 We’re all successful.
1:23:13 Her children were having struggles and she was needing to babysit her grandchildren.
1:23:15 My father didn’t like that.
1:23:17 My sons are all taking care of themselves.
1:23:22 You know, I want, you know, he’s not realizing this, but what he’s saying is, “I don’t like
1:23:26 the idea of you spending so much time with these grandkids because I want your attention.”
1:23:29 Now, why do I tell you that?
1:23:35 Because after my father and I spoke for about a half hour about this, I said, “Dad, it sounds
1:23:36 like you’re jealous.”
1:23:38 He said, “What do you mean I’m jealous?”
1:23:45 I said, “Well, you’re upset that Jane, your wife, wants to spend more time with the grandkids
1:23:47 and that’s not time with you.”
1:23:52 In my emotion lexicon, I didn’t use that term, you know, that’s jealousy.
1:23:54 I can’t believe you’re telling me I’m jealous.
1:23:55 I’m like, “I’m not telling you’re jealous.
1:23:56 You’re telling me you’re jealous.
1:23:59 I’m just giving you the concept.”
1:24:06 He starts crying, hysterical crying, because he had awareness for the first time of his
1:24:07 emotional experience.
1:24:11 He was so emotionally illiterate.
1:24:14 He just didn’t know what he was feeling and he was just acting out.
1:24:20 Once he sat down and understood the experience of like, “Wife wants to be with child because
1:24:24 they need support, I’m not happy with that because I don’t know what to do with myself
1:24:27 when she’s spending time with the grandkids.”
1:24:29 It’s jealousy.
1:24:32 All of a sudden, we had a pathway to helping him regulate.
1:24:38 Now, I’ll finish this story by saying about two months later, Jane, she called me, she’s
1:24:41 like, “Mark, I don’t know what you did at that coffee shop, but like your father’s a
1:24:42 changed man.”
1:24:50 I don’t take all the credit, take some credit, but it just shows you the power of emotional
1:24:52 self-awareness.
1:24:57 Once you really know how you’re feeling, it can be liberating, and then you can figure
1:24:59 out what you need to do with those feelings.
1:25:05 I’m letting that really sink in because I think these days, we hear a lot about therapy,
1:25:11 fortunately in my opinion, and I’m going to get the numbers only crudely right, but they’re
1:25:16 certainly in the right direction and amplitude.
1:25:21 There was a survey done, I believe, at Stanford asking students how willing they would be
1:25:25 to seek therapy if they were dealing with it emotionally, trying time, and this was
1:25:30 in the, I think, early and mid-90s, and the numbers that came back were very low, somewhere
1:25:37 in the teens or 20% of students polled, whereas nowadays, it’s in excess of 80 or 90%.
1:25:38 It’s very high.
1:25:39 Yeah.
1:25:40 I think that’s representative of a lot of-
1:25:41 Actually, can I give you another example?
1:25:42 Please.
1:25:47 So, here I am, a professor at Yale, teaching courses on emotional intelligence.
1:25:52 Now, I should just let you know there’s resistance oftentimes, and my students are fantastic in
1:25:57 general, but there’s a resistance to wanting to learn about emotional intelligence.
1:26:03 They want to do, in general, is get an A in my course, and they want to memorize like,
1:26:06 “Oh, so the theory was written in 1990 by Mayor and Salovey.”
1:26:07 This is a pre-med course.
1:26:08 No.
1:26:09 Okay.
1:26:10 This is general-
1:26:13 I love the pre-meds, but they’re very, great conscious.
1:26:20 Well, I have stories about that, too, but, and so, I say, “No, this is about you developing
1:26:21 the skills.”
1:26:24 Like, this is going to be, you’re going to think really critically about, and part of
1:26:27 the essays you’re going to write are going to be your action plans for building your own
1:26:28 emotional intelligence.
1:26:29 I don’t want to do that.
1:26:35 I want to, you know, get the test and take, you know, get the A. After a month, I get them
1:26:39 bought in.
1:26:45 Interestingly though, in my, because I make my courses into research, and I ask them to
1:26:48 fill out surveys, how they’re feeling, every class.
1:26:50 Number one emotion, stressed.
1:26:51 Everybody’s stressed.
1:26:54 I’m thinking to myself, like, “Stressed out, like, you got a good life here.”
1:26:59 But nevertheless, stressed, you know, I have to have empathy, I get it.
1:27:04 But I decided that I really had a hard time, remember, I defined stress as having too many
1:27:06 demands and not enough resources.
1:27:09 I didn’t feel like that was the actual feeling.
1:27:11 Now, who am I to judge?
1:27:17 But one way to get better at it was to have my students do journaling.
1:27:19 When you’re stressed, write about it.
1:27:20 What’s on your mind?
1:27:22 What are you thinking about?
1:27:27 Take a guess what the number one emotion was after we did the qualitative analysis.
1:27:28 Of journaling about stress?
1:27:29 Yeah.
1:27:31 What they were really feeling.
1:27:32 Fear.
1:27:33 Okay.
1:27:34 N-V.
1:27:35 Oh, interesting.
1:27:36 N-V.
1:27:37 N-V.
1:27:42 Your father is richer than my father.
1:27:44 Your mother is more connected than my mother.
1:27:47 You’ve got better hips, you’ve got better lips.
1:27:50 It was endless social comparisons, right?
1:27:54 And so N-V, right, is wanting what someone else has.
1:27:58 Anxiety is about uncertainty, stress is about too many demands, not enough resources.
1:28:04 And so here I was, you know, having deeper knowledge of what was the underlying feeling
1:28:08 or emotion that they were having, which was N-V, not stress.
1:28:12 And so I had a conversation with the counseling department and I made a joke about it and
1:28:17 I was like, you know, what’s our university’s N-V reduction program?
1:28:21 You know, it wasn’t, you know, the most popular, you know, conversation.
1:28:27 And I just think it’s interesting to think about it in terms of helping people to learn
1:28:28 what to do with their emotions.
1:28:32 You know, right now, you know, there’s a mindfulness craze.
1:28:36 Everyone’s doing mindfulness and I do mindfulness and I appreciate mindfulness.
1:28:41 But let me tell you, you know, when you’re feeling chronic N-V, you know, doing breathing
1:28:44 exercises is not going to decrease the N-V.
1:28:49 You’re going to have to work on your construction in your mind of your relationships with people.
1:28:56 And so I just feel so strongly that we help people pause a little bit, reflect a little
1:29:04 bit, think about how they’re feeling as a pathway to just having well-being.
1:29:09 Your joke about N-V reduction is something I take very seriously.
1:29:15 We did a four-episode series with Dr. Paul Conti, who’s a world expert and he’s a psychiatrist
1:29:23 and among the very, very best psychiatrists in the world by many accounts.
1:29:29 And he discussed during that series, but also on other podcasts, he’s appeared in such
1:29:36 as my friend Lex Friedman’s podcast that N-V is actually at the root of much of the
1:29:42 evil in the world, small-scale evil, large-scale evil, and a lot of the despair that people
1:29:43 feel.
1:29:51 And I think it’s a word that isn’t discussed enough because like the sound of it is, it’s
1:29:55 kind of gross, N-V-S, N-V, nobody wants to be associated with it.
1:30:03 But fortunately, Dr. Conti described it as a natural human emotion in some cases, but
1:30:07 I had no idea, and I don’t know if he knows, but maybe he does through his clinical work,
1:30:13 but I’ll certainly pass along what you just said to him, that so much of the stress that
1:30:18 have to imagine good people and these students are, after all, I imagine people are not
1:30:27 evil, not characterologically evil, let’s hope, are experiencing N-V, the wish to have
1:30:32 more of what somebody else has, maybe something specific, which of course gets to these more
1:30:39 common phrases of people feeling that they are not enough, which is going back to contentment.
1:30:44 Right, I actually, oh, I didn’t draw the arrow, now I thought I drew the arrow between contentment
1:30:45 and N-V.
1:30:50 Right, so if one wants to combat N-V, you can imagine that a program to combat N-V might
1:30:58 be perceived, if one didn’t understand it, as a calling for people to just be content
1:31:00 with less, which is not what we want, right?
1:31:04 I mean, we want ambitious people in the world, we want people aspiring, we want people to
1:31:09 have growth mindset, and yet we don’t want people to be stressed and have a pervasive
1:31:11 feeling of N-V inside either.
1:31:14 So how would you make inroads into N-V?
1:31:21 Well, I think, again, like all emotions, N-V is not a bad emotion.
1:31:27 The way I think about emotions as being, when we need to get help with our emotions, is
1:31:35 when, if it’s an unpleasant one, it’s intense and long duration, right, momentary N-V.
1:31:39 I get N-Vs all the time, I get N-V, I watch Ted Talks, I’m like, “Oh, that timing was
1:31:43 amazing,” and I’m like, “I’m gonna try that out.”
1:31:49 So I use that N-V of someone else’s skill as a way to grow.
1:31:55 How does that differ, sorry, to turn your own work back on you from admiration or inspiration?
1:31:57 Like, “Wow, they, you know, like the…”
1:31:58 Yeah, that’s what I’m getting at.
1:32:05 So that’s the difference between the N-V that leans toward admiration versus the N-V,
1:32:10 like what you’re referring to that leads to resentment, right?
1:32:20 If I hate you because you have what I want, now we’re talking pathological N-V potentially.
1:32:23 And so that’s the self-awareness piece.
1:32:30 That’s the part of really getting that differentiation of emotion, that granularity.
1:32:33 Because again, it’s like anger, it’s not a bad emotion.
1:32:35 Anger’s okay.
1:32:36 There’s reasons to be angry in the world.
1:32:38 When we get treated unfairly, we should be angry.
1:32:41 It doesn’t mean that we have to be dysregulated, right?
1:32:46 There’s an assumption that we make that when we experience unpleasant, strong emotions like
1:32:51 anxiety or anger, you know, that we’re gonna be dysregulated.
1:32:56 I have a whole new relationship with my anxiety, very different relationship.
1:32:58 I may have spent years working on it.
1:33:02 I notice it and I’m like, “Hi, anxiety, how you doing today?”
1:33:06 And then it just, it’s okay, I can even be giving it, you know, here with you or giving
1:33:13 a speech or teaching, have that anxiety come in and not allow it to have power over me.
1:33:16 Because I can observe it, I can welcome it.
1:33:19 And then if it’s in the way, I can say, “You know, anxiety, you’re gonna go back there
1:33:20 for a little while.
1:33:21 Are you no more?”
1:33:25 I mean, sometimes, you know, when I give speeches, like it’s the same speech, right?
1:33:26 You think redundant.
1:33:29 And it’s like, I can’t believe I have to talk about this again.
1:33:32 And then I’ll look at the audience and like, it’s their first time.
1:33:38 You know, it’s like all of a sudden, like my despair turns into optimism and hope.
1:33:41 That’s all regulation.
1:33:47 Conflict resolution is something that I think a lot about in any situation where emotions
1:33:48 are discussed.
1:33:53 And it brings me back to this earlier situation you were talking about where this woman said
1:34:00 that she was gonna find her child, somebody to help him to intervene.
1:34:01 And you were thinking, “Well, why not?”
1:34:05 His feelings meant she was gonna go, you know, buy his feelings mentor.
1:34:06 Right.
1:34:07 Exactly.
1:34:10 And now there’s a whole field of feelings mentors cropping up, that actually wouldn’t
1:34:11 be such a bad thing.
1:34:12 Hey, that’s another one of my goals.
1:34:13 It wouldn’t be such a bad thing.
1:34:14 Say it louder.
1:34:17 I like that goal.
1:34:22 So when we were talking about that, one of the things that surfaced was this notion that
1:34:28 some people have a natural empathic attunement or the emotion that the other person is feeling
1:34:32 as a negative one and it’s about us or about them.
1:34:37 And as a consequence, you know, we’re not able to really be present to help the person
1:34:38 the way that you helped your dad.
1:34:41 Like he was frustrated with his wife.
1:34:42 Yes.
1:34:46 Had he been frustrated with you, it might be a little bit, little bit more challenging
1:34:51 to say, “Hey, well, dad, maybe what you’re experiencing in terms of your frustration
1:34:53 with me is actually blank.”
1:34:54 Yeah, for sure.
1:34:57 Because you’re now in a tether with them.
1:35:02 So to what extent is empathic attunement a positive trait?
1:35:08 Are there people who are better at turning it off or directing it in appropriate ways
1:35:12 than others in a previous podcast that I did recently?
1:35:18 Somebody sitting right there in that chair told me and I believe them that I am codependent.
1:35:20 So first time anyone’s ever called me that, codependent.
1:35:21 She defined it.
1:35:27 She called it out and it, in a very parsimonious way, explained a huge array of challenges
1:35:31 that I’ve experienced to the point where I’ve been learning more about codependency.
1:35:32 All right.
1:35:33 Okay.
1:35:34 Not easy for me to say.
1:35:35 We’re all interdependent.
1:35:36 Interdependent, yeah.
1:35:41 Certainly depending on others is important, but certain patterns fall well under the
1:35:42 umbrella of codependency.
1:35:46 So I was, okay, and even now I’m uncomfortable talking about, which is part of the reason
1:35:50 I’m trying to desensitize myself to the word itself.
1:35:52 Not alone drilling to the process of getting through it.
1:35:58 So the point being that if our emotions are so strongly tethered to others, we see that
1:35:59 as empathy.
1:36:04 We label that typically as positive, but it really diminishes our ability to be there
1:36:09 for people if their emotions are negative and about us.
1:36:10 I disagree.
1:36:11 Okay.
1:36:12 Great.
1:36:13 That’s fantastic.
1:36:16 Because that’s empathy without emotional intelligence.
1:36:19 And so I work with a lot of doctors.
1:36:23 I’ve done quite a bit of work with the Cancer Hospital at Yale.
1:36:25 It’s called Smylo.
1:36:31 And doctors have been taught from early on, leave your empathy at the door.
1:36:33 And I challenge that.
1:36:39 When you’re a patient with cancer, knowing that you may pass, the last thing you want
1:36:42 is an unempathic doctor.
1:36:45 You want a relationship with someone who’s treating you.
1:36:49 And the assumption is that you get lost in your empathy.
1:36:50 And people have written about that.
1:36:51 And it’s true.
1:36:52 There is overzealous empathy.
1:36:54 You can have compassion fatigue.
1:37:00 But again, it’s in the absence of emotional intelligence.
1:37:01 What do I mean?
1:37:05 Well, part of emotional intelligence is regulation.
1:37:12 And so if I see my work as a cancer doctor as helping people have the best last few months
1:37:16 of their lives, that’s a really interesting way to think about it.
1:37:21 So as I’m in relationship with my patient, my mindset is I’ve come to the understanding
1:37:25 that my job, you know, people pass.
1:37:32 But I could go down a rabbit hole of despair because everyone potentially may pass.
1:37:34 Or I can see this as I’m giving someone a gift.
1:37:36 I’m giving them a gift of my presence.
1:37:43 I’m giving them a gift of them, you know, feeling held and cared for.
1:37:49 And so to me, it’s all about the framing, you know, of empathy.
1:37:55 Yes, of course, you know, if you’re just, you can lose yourself in someone else’s shoes.
1:37:57 But that’s not emotional intelligence.
1:38:01 Emotional intelligence saying, you know what, I’m noticing myself, I’m getting lost in your
1:38:02 feelings.
1:38:05 I need to pull back a little bit.
1:38:11 Do we know where in the brain empathy resides?
1:38:14 We hear so much about mirror neurons, but I think for those of us that have been in
1:38:20 neuroscience and psychology long enough, we acknowledge, yes, there are appropriate conversations
1:38:23 that include the words mirror neurons, but that they’ve been made out to be much more
1:38:26 than perhaps they are in terms of empathy.
1:38:31 And they’ve become sort of the default description for all forms of empathy and understanding.
1:38:34 And it’s not just that.
1:38:39 So what do we know about the brain science of empathy?
1:38:41 I don’t know much about that, to be honest.
1:38:47 What I know more about is the kind of psychological experience of empathy and that there are multiple
1:38:48 forms of it.
1:38:53 So for example, there’s the cognitive empathy piece where I, you know, I’ve never had your
1:38:58 experience, but intellectually I get that you’ve suffered or intellectually I get your
1:39:00 experience.
1:39:04 There’s the emotional empathy, which is, you know, when I meet other survivors of abuse
1:39:08 who have felt shame, I understand what that means because I’ve lived there.
1:39:12 And not that our experience was the same, but our feeling was the same.
1:39:15 We have a shared emotional experience.
1:39:20 And then on top of that, that compassionate kind of form of empathy is what I think is
1:39:24 what we need much more of in our society, which is we don’t just cognitively understand
1:39:30 where someone is or relate to their experience, but we feel compelled to be in relationship
1:39:33 with that person and be supportive.
1:39:36 I’m thinking about something else that you spoke about earlier, which is this idea that
1:39:41 like, and this is a misconstrual of my work and other’s work that the goal of this is
1:39:43 to talk about feelings all day long.
1:39:46 Like the last thing I want to do is talk about feelings all day long.
1:39:49 Like that is not helpful actually.
1:39:54 And I’ve had some experiences in my life, you know, where like some, just to be blunt
1:40:00 shit happens, you know, and I call everybody I know, like my best friends, my family, can
1:40:01 you believe this happened?
1:40:02 I mean, I can’t take it anymore.
1:40:03 And then I have the phone.
1:40:04 They do the same thing.
1:40:05 And they all listen to me.
1:40:11 And then I’ve spent two hours on the phone telling the same thing over and over again,
1:40:12 talking about my feelings.
1:40:17 And I feel worse because I’ve rehearsed it 15 times.
1:40:18 That’s not emotional intelligence.
1:40:19 Right.
1:40:24 When we’re emotionally intelligent, we recognize and we know that just talking about it is
1:40:25 actually not helpful.
1:40:29 Like we need to be with someone who’s that active listener, who’s non-judgmental, who
1:40:34 shows compassion, but when you’re compassionate, you actually are bringing you back to the
1:40:40 person saying, you know, is this, you know, the right thing right now for you?
1:40:41 You know, what else might you think about?
1:40:47 You know, I know when I’ve had really difficult experiences, you know, the person who says
1:40:53 things like maybe could you just jump in the hot air balloon for a minute, Mark, and look
1:40:54 down at your life?
1:40:58 And like, besides this one thing that you feel like is the worst thing that’s ever happened
1:41:01 to you in your whole life, anything else going right?
1:41:02 I mean, yeah, my partner loves me.
1:41:04 My dogs love me unconditionally.
1:41:05 I got great friends.
1:41:06 Oh, yeah.
1:41:10 All of a sudden, that little thing that’s activating you is not so big anymore.
1:41:16 That’s emotional intelligence, right, is not getting lost in the empathy, not just endlessly
1:41:21 talking about feelings to the point where there’s no strategies.
1:41:28 And I think that that’s really interesting because it goes back to something important,
1:41:35 which is the permission to feel characteristics of non-judgment, active listening, and empathy,
1:41:36 compassion.
1:41:37 Never.
1:41:41 And I’m talking, I have tens of thousands of people who’ve done this.
1:41:46 Does anyone say fixer, problem solver?
1:41:49 I don’t even get smart or wise.
1:41:53 When we think about the people who create the conditions for us to be our true selves,
1:41:57 we don’t think about the wisest, smartest fixer problem solver.
1:42:02 We think about the non-judgmental listener who shows compassion.
1:42:08 And I think that has to be reinforced that some of the fear that we have is that we’re
1:42:14 going to get lost in all these feelings, but no one’s asking you to get lost in their feelings.
1:42:17 What they’re asking for is support.
1:42:23 They’re asking you to just listen and to maybe ask me a few questions to help me clarify
1:42:29 my experience and then help me on a path towards feeling better.
1:42:37 I keep hearing that the way to do this properly is to ask questions as opposed to telling
1:42:40 people what they need to do.
1:42:46 Your friend or this person who was an effective source of support in that moment said, “Can
1:42:50 you get in the hot air balloon and look down on your life?”
1:42:56 I notice that they didn’t say, “Get in the hot air balloon for a second and then do this.”
1:43:00 As a former partner of mine said, who I’m still in great terms with, “No one likes
1:43:01 to be shifted.”
1:43:02 Yeah.
1:43:03 No one wants to be told what to do.
1:43:04 Right.
1:43:05 No one wants to be shifted.
1:43:08 No one, no matter what state they’re in, higher or low wants somebody to come along and try
1:43:09 and shift them.
1:43:11 Or just tell them, “Go for a walk.”
1:43:12 Okay.
1:43:15 Well, why am I like to do what?
1:43:16 Or meditate.
1:43:17 Yeah.
1:43:24 It’s probably a great thing to do, but perhaps there’s a different way posed in the form
1:43:26 of a question that would be more effective.
1:43:30 I think the hot air balloon example also brings to mind something.
1:43:35 I’ll try and keep this as succinct as possible for your sake and for the audience’s sake.
1:43:41 But having studied stress a bit in my laboratory and experienced a lot of stress, as most people
1:43:47 have in their lifetime, it’s very clear that when we stress our mental aperture or our
1:43:51 visual aperture, our auditory aperture, everything shrinks.
1:43:54 It contracts.
1:43:59 We know that getting a different spatial perspective gives us a different temporal perspective.
1:44:04 We can start thinking about our life being in larger pieces and get that perspective
1:44:08 of the things in life that are going well.
1:44:11 There’s a meditation that, I guess it’s a meditation, I don’t know what to call it,
1:44:16 but I started doing years ago when I was a junior professor because life was so stressful
1:44:24 for a tenure and little do I know that it just continues to be stressful, but a pleasure
1:44:29 to do the work that involves basically doing a standard type meditation for a few breaths
1:44:34 of closing my eyes and focusing on my body and what’s going on internally, but then opening
1:44:37 my eyes and focusing on something external like my hand or the room.
1:44:44 And then going to the pale blue dot is a very wide aperture, so effectively the hot air balloon
1:44:45 looking down.
1:44:46 It’s distancing.
1:44:47 Distancing.
1:44:52 And making this a practice not in a moment of stress, but each morning as I start the
1:45:00 day as a reminder that our brains, our cognition and our emotions go through tremendous state
1:45:05 differentiation like these complete, we’re kind of different people under these different
1:45:08 space-time references.
1:45:12 And that when we’re in stress, we tend to get locked into one space-time reference.
1:45:19 And I’m not trying to be cosmic about this, but the nature of stress is to have us anchor
1:45:24 to the stressor and to put up mental walls to break out of that and physical walls.
1:45:33 So it sounds like great supporters and we can help ourselves through the more unpleasant
1:45:41 portions of the emotion scale if we want to by taking ourselves into this different perspective,
1:45:45 using spatial tools, hot air balloon, pale blue dot.
1:45:46 Questions to yourself.
1:45:54 Say things like, “Mark, I travel a lot and I was just in Washington state for some presentations
1:45:55 before this.
1:46:02 Flight delays, my flight got canceled, I missed a dinner and I used to get really worked up
1:46:03 about it.
1:46:06 And I would just then I just take a seat at the airport, take a nice long inhale.
1:46:10 I’m like, “Mark, is this really going to be something that’s going to bother you next
1:46:11 week?”
1:46:12 I’m working on a book.
1:46:14 I’m like, “I got another night in a hotel to work.”
1:46:18 I actually reframed it as an opportunity to have some space and write.
1:46:21 And so you can use these techniques a lot going back to my dad.
1:46:26 So my dad, as he got older, his anger did come back.
1:46:33 And he was kind of, I remember this one time where we were at a family dinner and I had
1:46:37 already been in my position for a while.
1:46:43 And there was some, a little bit of resentment with my father because he was a blue collar
1:46:49 worker and a very, very talented air conditioning repairman and had a good career.
1:46:56 But all of a sudden he went to graduate school and got PhDs and that was a little bit difficult
1:46:59 for my father at some time.
1:47:06 And so when I got a job at Yale in particular, he got a little, there were some emotions
1:47:07 about that.
1:47:12 And I remember we were at this one dinner and basically he, I’m not going to repeat
1:47:16 what he said because it’s really gross, but he said something like, “Mark, you think your
1:47:19 blank doesn’t stink anymore.”
1:47:21 And I was like, “Eesh.”
1:47:23 And then he just kind of went on and on and on.
1:47:24 And I had to make a choice.
1:47:28 Like, do I start crying, you know, like in the middle of this dinner because I feel so
1:47:30 violated by my father?
1:47:34 Do I, like, tell him to go blank himself and walk out of the room?
1:47:36 And I decided to use a distancing technique.
1:47:39 I decided to make him into a movie.
1:47:43 I decided that he was now a TV show.
1:47:47 And that TV show was something I was observing and not feeling.
1:47:52 And that has proven to be one of the most powerful strategies for me, is when I’m in
1:47:58 a position with someone who has a lot of negative energy and as a kid who was bullied, I’m more
1:48:00 affected by these things, I think.
1:48:04 I create that psychological distance by just putting that picture frame up there and I
1:48:05 just observe it.
1:48:07 And I kind of ask myself questions about it.
1:48:08 I’m like, “Wow.”
1:48:12 Or I say things like, “You know, wow, that’s really interesting.”
1:48:16 I wonder where that, I get curious about it, like, I wonder where that’s coming from.
1:48:20 You know, what was his childhood like that he’s so angry?
1:48:21 And it really is helpful.
1:48:23 So these are very powerful techniques.
1:48:25 That can be used in real time, as you just described.
1:48:27 Very real time.
1:48:29 I use them all the time.
1:48:34 You know, at the grocery store, you know, I’m not going to get into my issues, but,
1:48:38 you know, I’m like, and I grew up with, you know, I would say lower middle class.
1:48:42 We were very, we didn’t have a lot of money, everything was on a budget.
1:48:46 And you know, I’m fortunate to be in a different circumstance now, but I’m still cheap.
1:48:50 And so my partner, I’m like, I don’t understand, like, we’re not buying that.
1:48:51 That is ridiculous.
1:48:55 Like, we’re not spending $7 on a bottle of organic almond milk.
1:48:56 You’re like, I’m not doing it.
1:48:58 We’re not doing it.
1:49:03 And then I have to like, move away from the aisle, take a little walk.
1:49:06 I’m like, Mark, you know, is this worth your relationship?
1:49:07 The almond milk?
1:49:08 Like, really?
1:49:10 Is this what you’re going to do?
1:49:15 And so like, I don’t know, maybe I’m just the only one who needs regulation like 300
1:49:16 times a day.
1:49:21 But I find that I’ve, you know, different strategies, like the picture frame works when
1:49:24 I’m angry or someone is angry with me.
1:49:29 My anxiety, I get into the hot air balloon and I look down when I’m like irritated with
1:49:30 someone.
1:49:33 I just take the walk away and I ask myself, is this really that important?
1:49:38 And that’s what I hope people will learn is that there’s so many amazing strategies out
1:49:44 there and that we use them interchangeably with different emotions and different contexts.
1:49:49 While a lot of the stereotypes dating back to the, you know, let’s just say in 1930s
1:49:59 through to the end of the 1970s seem to couch people as more stoic, less emotionally expressive,
1:50:03 especially in public or with people that they weren’t very close with, there was also a
1:50:09 tendency, at least in movies about that time, for people who were passionate to be rewarded
1:50:11 for expressions of their passion.
1:50:13 So it’s kind of two ends of the spectrum, right?
1:50:21 We always think of the kind of the real stoic thing, both for male and female phenotypes,
1:50:22 right?
1:50:26 You look at movies from the like the thirties and forties, you see that, but you also saw
1:50:30 intense expression, passionate expression.
1:50:38 And now I suppose we’re in a bit of a new place where I think there’s an invitation,
1:50:43 I like to think there’s an invitation for a broader range of emotional expressions and
1:50:49 phenotypes, let’s call them a my biologist after all, it’s also a safe word to use still,
1:50:52 I think you can use the word phenotypes.
1:50:57 Stereotypes is a bit loaded, a lot loaded.
1:51:05 But emotionality and the notion of people being overly emotional has unfortunately a
1:51:11 bit of a negative hinge to it, whereas somebody being passionate, that sounds like a pretty
1:51:12 good thing.
1:51:17 Emotional is like historically like you’re hysterical, it means that you are not in
1:51:19 control of your emotions.
1:51:23 I don’t like to use that term ever, I just find it a useless term.
1:51:28 And because that’s when, oftentimes when people think about emotions, they think of people
1:51:34 being emotional and I just don’t even know what that means, it has like just connotations
1:51:37 from the past that I don’t think are helpful.
1:51:41 Maybe that’s why my graduate advisor said, instead of telling you to be careful, I’ll
1:51:45 tell you to be mindful, because the opposite of mindful is mindless.
1:51:46 And then you’ll remember.
1:51:51 Yeah, and also exactly, and like you’ll hear people say, why are you so emotional?
1:51:54 And again, that’s a place of judgment.
1:51:58 What they’re saying is that you’re experiencing a strong emotion that’s making me uncomfortable.
1:52:00 I don’t know what to do with that feeling.
1:52:05 So by me labeling you as emotional, I can alienate you.
1:52:06 Where’s that going to lead to?
1:52:08 Not good communication, right?
1:52:10 Not healthy relationships.
1:52:14 And yet we reward people still for being passionate.
1:52:17 Even if it’s tinged with some anger, like if somebody has a cause that they’re really
1:52:22 passionate about, we don’t necessarily say they’re being emotional, we say they’re really
1:52:23 passionate about this.
1:52:24 Yeah.
1:52:28 There seems to be a subtle difference there is that maybe it’s rooted in a kind of a trajectory
1:52:33 of like trying to achieve a specific outcome, whereas just anger or sadness kind of just,
1:52:38 you know, geysering out of us, it doesn’t seem like it’s directed towards an end point,
1:52:39 right?
1:52:42 The emotional is the judgment, right?
1:52:46 When I say, you know, Andrew, you’re so emotional, right?
1:52:48 It’s also can be a form of gaslighting, right?
1:52:51 Which is I’m trying to get you to believe something about yourself that I want you to
1:52:57 believe, which may not be a reality at all, which is usually problematic in our society.
1:53:02 I think most of our low self-esteem comes from gaslighting in our childhoods.
1:53:03 People gaslighting each other.
1:53:04 Yeah.
1:53:08 I think that’s the beginning of bullying, which is that, you know, mark your two skinny,
1:53:11 mark your two overweight, mark your nose is too big, mark your nose is too small, mark
1:53:14 your two feminine, mark your two masculine.
1:53:19 And then all of a sudden there’s no feelings mentors, there’s no education.
1:53:21 And I just start believing it.
1:53:22 And then it becomes my reality.
1:53:24 It’s like a self-fulfilling prophecy.
1:53:25 And it’s awful.
1:53:26 I mean, you see it all the time.
1:53:30 We’re not born being self-critics.
1:53:35 We’re born being experience dependent, right?
1:53:37 We depend on relationships.
1:53:44 And if those relationships are meaning cruel and people are gaslighters, well, guess what?
1:53:48 That’s going to end up being how we think about ourselves.
1:53:54 In your book, you include a number of really wonderful quotes, but one of them that I anchored
1:53:58 to very quickly is the following.
1:54:02 All learning has an emotional base.
1:54:05 And it was none other than Plato that said that.
1:54:11 What is the relationship between emotions and learning and decision-making?
1:54:17 Let’s think about right now our interaction as a teacher.
1:54:22 I mean, how many of you have ever been, meaning your listeners and you, like how many of us
1:54:26 have ever been in a situation in a classroom where it’s like, all right, everybody, let’s
1:54:27 turn to page 357.
1:54:32 All right, Mark, you’re going to read paragraph one and Andrew, you’re going to read paragraph
1:54:37 two, and your brain is immediately gone.
1:54:40 So emotions drive our attention.
1:54:41 It’s so clear, right?
1:54:45 If we’re not feeling engaged or curious, we’re going to be bored.
1:54:47 And again, boredom, not a bad emotion.
1:54:52 It just means like, what’s being presented to me and the way it’s being presented is
1:54:53 not meeting my needs.
1:54:54 It’s not engaging me.
1:54:56 So my brain needs to do something.
1:54:57 I’m just going to go doodle.
1:54:59 I’m going to go push the kid here.
1:55:00 I’m going to get on my phone.
1:55:06 It’s just where we want to, our brains are wanting to do things.
1:55:13 When we’re in environments where there’s a lot of curiosity, where there is high engagement,
1:55:15 attention is much better.
1:55:20 So that’s the simplest thing to think about.
1:55:26 In my work, you know, my whole career has been about building curriculum to help educators
1:55:31 integrate emotions into their everyday classroom.
1:55:35 And part of what we help them understand, going back to that mood meter, think about
1:55:37 that for a minute.
1:55:42 You know, a lot of us, because of our dispositions, we tend to speak with a certain cadence.
1:55:45 We tend to present in a certain way.
1:55:50 And if you’re someone who like lives in the green, right, you’re just calm and content
1:55:55 and tranquil and peaceful, all right, some of the yoga teachers, right, let’s all turn
1:55:57 our attentions to ourselves.
1:55:58 They’re great.
1:55:59 I love yoga.
1:56:03 But my point is if you’re always in that green quadrant, like for me, even though I’m like
1:56:08 living there a lot, it’s like, give me some energy, please.
1:56:13 And then there’s like, I have a friend who is a principal of a middle school in San Francisco,
1:56:17 and she’s a former tennis coach, and she walks into the school team, let’s go, go, go every
1:56:18 day.
1:56:21 It’s like, Heather, come on, you know, you’re overwhelming me.
1:56:25 And then you’ve got people who might be in that kind of, you know, blue quadrant, you
1:56:31 know, it’s like, we’ve done some education work in the past, you know, and let’s be real,
1:56:35 how much education reform really matters, you know, why, you know, Mark, you do all
1:56:37 this research, but who’s reading it?
1:56:39 Does anybody really reading it?
1:56:40 Such a downer.
1:56:41 Yeah.
1:56:46 Or that person who’s always in the red, right, that’s activated, you know, like it’s caustic,
1:56:47 you know.
1:56:52 And so my point here is that, you know, we’re going to default in many ways to being in one
1:56:57 of these quadrants, maybe all day long, maybe part of the day.
1:57:06 But as someone who is leading, because I consider leadership teaching, someone who’s managing
1:57:11 a team as a teacher in a classroom, as a parent, couple, whatever, I’ve got to be aware of
1:57:14 kind of where I live emotionally, and I’ve got to be aware that not everybody wants to
1:57:16 be with me where I’m at.
1:57:21 And my job is to create an emotional rollercoaster ride for people, to bring people on an emotional
1:57:24 journey, because that’s what’s going to keep them interested.
1:57:28 And believe it or not, from our research and others’ research, we know that certain emotions
1:57:29 are better for certain things.
1:57:35 So for example, if I want my high school students to be like really brainstorming ideas, I’m
1:57:41 not going to put on like a Gregorian chant, you know, I’m going to put on, you know, go
1:57:46 back to Lady Gaga, you know, I’m on the edge of glory, and like, let’s get pumped up and
1:57:48 like everybody, let’s get the Post-its out there.
1:57:51 And everybody’s excited and just brainstorming.
1:57:56 But then, you know, what’s going to be the project?
1:58:02 You can’t be all hyped up, because then your brain is not in a very kind of a building consensus
1:58:05 kind of model mode.
1:58:10 So when we bring our energy level down, it’s like, oh, let me think about it for a minute.
1:58:16 It’s more, you’re more thoughtful, you’re more careful, you’re more like, I don’t know.
1:58:18 And like people would say, well, why would blue?
1:58:22 Why would, you know, unpleasant low energy be helpful?
1:58:26 Well, believe it or not, oftentimes we can be much more detail oriented when we’re in
1:58:28 that low energy unpleasant place.
1:58:30 It’s like writing, I do a lot of grant writing, right?
1:58:33 It’s like, I think it’s great.
1:58:34 Not a great idea.
1:58:41 Mark, like, put on the classical music, like zone everybody out, get into that place where
1:58:45 you are going to look for every eye to dot, every comma that should be a semicolon, every
1:58:49 dash that should be this, paragraph matching.
1:58:52 You can’t do that when you’re really super excited, just isn’t, your brain doesn’t operate
1:58:53 that way.
1:58:56 And then people say, red, like, why would red be great?
1:59:02 The best story I have for that is, so I actually did a collaboration with Lady Gaga and her
1:59:08 foundation, Born This Way Foundation, many years ago, and we did a study of thousands
1:59:11 of high school students across America.
1:59:14 And we looked at, how do they feel when they’re in school?
1:59:20 And what we found was, 77% of the feelings, and I repeat that, 77% of their emotions at
1:59:26 school were unpleasant, tired, bored, and stressed with the top three back then.
1:59:32 So we did this study, we were working on it as a big project called the Emotion Revolution,
1:59:35 and we ended up going to the White House to present our findings.
1:59:39 I had to make a decision, like I had the secretary of education at that time in front of me.
1:59:44 I’m presenting this big study on the emotional lives of teenagers.
1:59:47 Do I want to go in there, like, you know, I’ve got an amazing study to share with you.
1:59:50 I’m like, hmm, that’s so great.
1:59:56 Do I want to go in there like, secretary, let’s just take a nice long inhale and an exhale.
1:59:57 That’s not going to go over so well.
2:00:04 Do I want to go in the blue, like, you know, it’s pretty bad out there.
2:00:05 No.
2:00:08 I decided that red was my quadrant.
2:00:13 I wanted the people in the education department to be fired up by this research.
2:00:18 I wanted them to be, I wanted them to feel the passion that I had and the anger that
2:00:24 I had that it is an injustice for kids to feel that way in our nation’s schools.
2:00:28 We need to figure out what to do to create a more engaging learning environment.
2:00:31 And so I decided to really present that in that way.
2:00:34 I didn’t present the findings in, like, look at the data.
2:00:37 I want you to really take a look at these data.
2:00:38 Please.
2:00:42 77% of the, I mean, I’m saying 77% of the emotions, tired, bored and stressed.
2:00:46 How is that going to lead to a nation filled with people who are innovative and creative
2:00:48 and making a difference in the world?
2:00:49 Think about it.
2:00:52 We know how emotions drive the way we behave.
2:00:55 If you’re tired, bored and stressed all day long, what’s the result?
2:01:01 And so I presented that way and, you know, I did the best I could.
2:01:07 And I think that’s the magic of understanding emotion.
2:01:11 Does that, does this resonate that we’re going to, we’re going to be intentional about the
2:01:16 emotions that we feel and that the emotions that we create in environments, whether they’re
2:01:23 at home or at school or in the workplace, because certain emotions work better for certain
2:01:24 things.
2:01:31 Yeah, your examples bring me back to your earlier mention of this brilliant five-year-old
2:01:38 kid who realized that his current emotional state was like the weather.
2:01:41 It’s going to change.
2:01:49 In order to have that perspective, my guess is that he had to have already at some point
2:01:55 moved from the blue quadrant, so low energy, low pleasantness to the green quadrant, high
2:02:00 pleasantness, low energy to the yellow quadrant, perhaps not in this order.
2:02:04 And yes, I’m using this to remind people about the quadrants, higher energy, higher pleasantness,
2:02:08 and then red, high energy, low pleasantness.
2:02:09 Yes.
2:02:10 Well, because he’s checking in daily.
2:02:11 Right.
2:02:12 Right.
2:02:16 So in this school, which we call a ruler school, that’s what they do.
2:02:21 They check in in the morning and other times throughout the day, and they start to recognize
2:02:26 that I can feel this way at one point of the day, and I can feel this way at another point
2:02:27 of the day.
2:02:30 And if I’m feeling this way and I’m about to do something where that feeling is not great,
2:02:35 I can shift out of that feeling, or I can still feel that feeling and still be a good
2:02:36 learner.
2:02:38 I mean, that’s incredible to me that we can do that.
2:02:43 And I see it in thousands of schools, and it’s done remarkably well.
2:02:51 And you’ve developed an app that’s freely available that allows people to essentially
2:02:54 press the screen, is that right?
2:03:00 And to denote where they are on this energy versus pleasantness scale at numerous times
2:03:04 throughout the day and night, if they choose, we’ll provide a link to this app in the show
2:03:05 note caption.
2:03:06 It’s called How We Feel.
2:03:07 Yeah.
2:03:10 I’ve used it before, and a previous version I need to update and get the new version,
2:03:12 and I will.
2:03:17 I found it to be immensely useful just to start thinking about emotions along this energy
2:03:20 versus pleasantness axis.
2:03:27 After one does this for a few days or weeks, maybe checking in and touching the app a couple
2:03:33 times a day, maybe again in the evening upon waking, what sort of data or information does
2:03:39 one get back that can be informative toward being a healthier, happier person?
2:03:41 Excuse me, a healthier person.
2:03:42 More contented.
2:03:43 More contented.
2:03:48 Well, what’s really cool about the app, and the reason why we have an app is that technology
2:03:53 can be super helpful in this instance for building self-awareness.
2:03:58 So if I set reminders, which you can do on the app to check in in the morning, maybe after
2:04:03 lunch or right before I go home, you pick whatever works for you or you can do it randomly,
2:04:08 and then you aggregate your data across time, right now you have instances of your emotions
2:04:13 over time, but what’s also cool about it is that you can disaggregate your data by things
2:04:19 like who you’re with or where you’re at or what you’re doing, and then you can analyze
2:04:24 that so you get your little mood meters that are all different colors because, wow, I thought
2:04:29 I was more in the yellow at work, but I’m actually more in the blue at work, or I thought
2:04:31 when I’m with this person, I’m actually feeling calm.
2:04:34 Actually, when I look at my data, I’m always anxious with that person.
2:04:36 So it runs a reverse correlation.
2:04:37 Yes.
2:04:38 Fantastic.
2:04:41 And then you can just look at your report and then it asks you questions to get more
2:04:43 insights.
2:04:46 And also, importantly, we’ve embedded a lot of the strategies that I’ve been talking
2:04:47 about.
2:04:51 So like these distancing strategies or the breathing exercises or the mindfulness exercises
2:04:55 or gratitude exercises, which by the way, I was thinking in the back of my head as we
2:05:02 were speaking about the NV reduction program, I think the number one thing is gratitude.
2:05:08 But if our brains are just endlessly searching for what’s better that’s out there than what
2:05:13 I have, we’re not experiencing any gratitude for what we have.
2:05:17 And so I spent a lot of time helping people really understand, like, take a look, like,
2:05:19 look where you’re at as a student.
2:05:21 Think about what you have the opportunity to learn.
2:05:23 Think about the opportunities you have in life.
2:05:27 And all of a sudden it’s like, oh yeah, my life is pretty good, as opposed to everyone
2:05:29 else’s life is better than mine.
2:05:33 So gratitude for me, sometimes it feels cliche these days, you know, you’ve heard so much
2:05:34 about it.
2:05:40 And I can’t talk strongly enough about both the practice and the science that supports
2:05:41 it.
2:05:42 Yeah.
2:05:43 Amen to that.
2:05:48 When I did an episode about gratitude now some years ago, I was positively shocked to
2:05:50 see the data.
2:05:57 The data on gratitude practices are so striking in terms of whether or not one looks at neurotransmitter
2:06:04 expression or whether one looks at happiness rating scales as they were.
2:06:10 Learning ability to learn, so many things are improved by even short gratitude practices.
2:06:15 And it was interesting for me to realize that not only do effective gratitude practices
2:06:23 include thinking about what one has, but also in observing others expressing their own gratitude
2:06:25 either towards us or towards others.
2:06:30 So, you know, there’s something about the human brain that really thrives on gratitude.
2:06:36 And the other thing that I think is worth mentioning, you said these students could
2:06:39 through a gratitude practice realize the opportunity that they have.
2:06:44 I think a lot of people default to the assumption that a gratitude practice will make them complacent
2:06:48 and stop seeking to reach their goals.
2:06:50 But actually the opposite is true.
2:06:55 There’s a smaller research as far as I understand, maybe it’s expanded in recent years where
2:07:00 if people do a regular gratitude practice, even five minutes a day, their achievement
2:07:01 actually increases as well.
2:07:07 So, gratitude and complacency are not on, they’re not in the same bin.
2:07:08 Yeah, exactly.
2:07:13 These are all evidence-based strategies to help us have a better life.
2:07:19 So clearly you’re on a mission and it’s a wonderful, in fact admirable one at that to
2:07:26 bring more emotional awareness to kids and to adults to better the world.
2:07:30 I don’t think I’m overreaching there, I think that’s the goal.
2:07:35 I’d like to get back to your origin story a bit to understand a little bit more about
2:07:37 the motivation behind the goal.
2:07:42 You’ve written about in your book and you’ve spoken a little bit today about the fact that
2:07:45 you were bullied pretty viciously.
2:07:49 And also were the target of abuse.
2:07:57 And when one thinks about bullying in particular, we I think all hopefully naturally default
2:08:01 to okay, how can we stop bullies?
2:08:05 But I’m guessing this is a two-sided issue and I’m not trying to create empathy for bullies
2:08:06 here.
2:08:13 But I’m guessing that in order to really disintegrate the bullying problem down to zero, which would
2:08:15 be the ultimate goal.
2:08:16 That’s great to me.
2:08:22 That we need to get into the minds of both the bullied and the bullies.
2:08:28 And as uncomfortable as that might be, maybe this is an opportunity to embrace some of
2:08:31 the very practices that you’ve been talking about.
2:08:36 So if you would, could you tell us a little bit about how as a kid, how you perceived
2:08:37 your bullies?
2:08:40 I’m very curious about that.
2:08:44 I can say I’ve never been bullied, but I’ve also not been a bully.
2:08:50 I can easily say, I was thinking about this during our brief break there, I hate bullies.
2:08:51 I like hate them.
2:08:57 I’m like right there in the red, no pleasantness, like top, top corner there, like it activates
2:09:01 me physically, like it makes me angry, makes me want to do something about it.
2:09:04 But as somebody who was bullied, how did you perceive your bullies?
2:09:09 Did you think they were like correct or the authority?
2:09:16 And how have you embraced whatever understanding that was and morphed it over time to be able
2:09:21 to think about how to solve the bullying problem, both from the perspective of the bullied and
2:09:22 the bully?
2:09:27 Yeah, that’s going to have a couple of days together for this.
2:09:35 I think when I think about my eight-year-old self, 10-year-old self, 11-year-old self being
2:09:38 bullied.
2:09:40 Remember bullying is about a power imbalance.
2:09:42 That’s one of the core elements of it.
2:09:50 It’s about the intent to harm, which is it’s not conflict, it’s not like sibling rivalry,
2:09:56 it’s intention to harm where there’s a power imbalance and how long and the repetition
2:09:57 of it.
2:09:59 Those are the three key factors in bullying.
2:10:04 It’s repeated, it’s intended to harm, and there’s a power imbalance.
2:10:08 And so that puts you in a really powerless position when you think about it.
2:10:15 When you have nobody to support you, no upstanders, no one else around you to help you get out
2:10:18 of the situation, what happens is that you feel fear.
2:10:24 And what I felt, and it’s been the emotion that I’ve struggled with my whole life, a
2:10:25 shame.
2:10:29 Because what happens when you’re bullied often is that you are made to feel like you are
2:10:31 not worthy.
2:10:35 It’s diminished self-worth because I’ve got power over you, I’m going to do whatever the
2:10:36 hell I want to you.
2:10:38 I’m going to say whatever I want to say, I’m going to spit on you, I’m going to throw
2:10:44 you into the locker, I’m going to do crazy stuff, which is what happened to me.
2:10:46 And guess what?
2:10:48 There’s nothing you can do about it.
2:10:53 And when you’re in an environment where nobody does anything about it, it creates despair.
2:10:55 So you can see how there’s a lot of emotions there.
2:11:02 And I’ll tell you right now, one of my hardest memories of being a student when I was around
2:11:10 10 years old is that I remember being in a classroom in math.
2:11:13 And I was wearing like a down vest as a protection.
2:11:18 It was like my thing to hold on to, like my little vest was going to be protective of
2:11:19 me.
2:11:22 The only problem was I had two bullies sitting on either side of me.
2:11:27 And what they did throughout the entire class was they used pen and they just wrote things
2:11:30 about me on my jacket.
2:11:36 And I can still remember, like you’re sitting across from me, you being my teacher.
2:11:41 And I can still remember locking eyes with my teacher and him just looking away.
2:11:48 And that feeling that you have of complete despair, like how is it that I’m not being
2:11:52 protected by this adult in my community?
2:11:56 And so that’s the issue that we’re trying to solve for.
2:12:00 Now I could make all kinds of excuses about the teacher, maybe, maybe he didn’t really
2:12:01 notice.
2:12:05 I don’t buy it because it was repeated over time and it was happening a lot.
2:12:09 I could also say that, you know, maybe he misread my facial expression.
2:12:11 I’m not buying that either.
2:12:16 I think it was either he had a mindset, you know, this is a rite of passage, you got to
2:12:21 toughen up kiddo, or you’re not going to survive in your Clifton High School.
2:12:26 Or another point is that he just was like, I have no idea what to do about it.
2:12:29 And I’m just going to let it go.
2:12:31 None of those are an option for me anymore.
2:12:33 This is not acceptable.
2:12:37 And so we need to teach people skills.
2:12:41 People need to be emotionally perceptive, like emotions are signals.
2:12:44 I mean, that’s an important point of this conversation.
2:12:52 My facial expression, which was probably one of depression, fear and shame, which is not
2:12:57 one of a big smile in general, obviously there’s variability, but point is that it’s pretty
2:13:02 clear when you’re wearing a jacket and sitting like this in your classroom with a hoodie on,
2:13:06 you know, doing your work and people are writing on you, you’re not in a good place.
2:13:14 Now that perception of my experience, my emotion was not a signal to do something that blows
2:13:15 my mind.
2:13:16 It blows my mind.
2:13:24 I’m just saying, I can’t imagine an adult being in a situation with a child that is being
2:13:27 treated that way and not thinking action.
2:13:30 But yet we see it all the time, all the time we see it.
2:13:31 Even nowadays.
2:13:32 All the time.
2:13:36 By the way, the research shows that bullying has not really decreased in the last 30, 40
2:13:37 years.
2:13:38 Really?
2:13:39 No.
2:13:40 It is not.
2:13:44 It’s pretty much about a third of middle school, high school kids get bullied each day in school.
2:13:49 And so this is the point of my work, which is that a lot of the programs out there like,
2:13:50 let’s create school rules.
2:13:51 All right.
2:13:52 Who’s going to follow these rules?
2:13:55 Like what is, how are rules teaching people skills?
2:13:57 It’s not working.
2:14:00 My whole thinking about this is that we need to teach the things that we’ve been talking
2:14:05 about, empathy, perspective taking, you know, doing role plays, having people understand
2:14:07 what it feels like to be in that situation.
2:14:09 Like you said, you’ve never been bullied, right?
2:14:13 And never have bullied, which is great for you, which means it might be harder for you
2:14:17 to understand that because the empathy for you might be a little tougher.
2:14:18 Yeah.
2:14:20 That’s part of the reason I asked the question.
2:14:25 I mean, I was debating to myself whether or not I asked it in that way because I didn’t
2:14:26 want to come across as insensitive.
2:14:27 No.
2:14:35 But precisely because I have sat on neither side of the bullying equation that it’s kind
2:14:37 of a foreign thing to me.
2:14:41 It also makes me realize, and especially now after what you just said, that while I was
2:14:44 in high school, I’m guessing there was a lot of bullying going around.
2:14:45 I’m sure you might have witnessed it.
2:14:47 And I, I missed it.
2:14:48 Yeah.
2:14:52 You know, I had some friends that could definitely be classified as misfits.
2:14:57 And I think looking back, they hung out with my group of friends because we were definitely
2:14:58 different.
2:14:59 We were into different things.
2:15:04 We weren’t, we, you know, me, meaning my peers grew up in the John Hughes film era where
2:15:08 you had like the jocks versus the hippies versus the skateboarders versus the burnout.
2:15:09 Yeah, exactly.
2:15:12 And, you know, and I had my crowd and, and was friends with a number of people outside
2:15:13 that crowd.
2:15:18 But there were these kids that would hang around us that weren’t into the same things
2:15:19 that we were.
2:15:23 And I am looking back and realizing now that they did it because they, they were definitely
2:15:24 safe with us.
2:15:25 Yeah.
2:15:26 And well, that’s your fun number.
2:15:30 It could be a little scary if we wanted to be, but we weren’t the type to go out and
2:15:31 be scary.
2:15:34 So we, I think they must have sent some safety with us.
2:15:38 And I actually have very fond memories of those kids and know some of them still now.
2:15:44 So yeah, I asked that, that way in part because I realized I, I missed a lot.
2:15:47 Well, Lord knows I missed a lot of what was going on in high school for other reasons,
2:15:51 but I just missed a lot of this.
2:15:57 And I think in, even in academic culture as an adult, I, not now, but I certainly witnessed
2:16:04 bullying at meetings more, that was more demonstrative where people would make fun of people in
2:16:10 general in a way that I felt suppressed the likelihood that people would ask questions,
2:16:14 which is a kind of different form of posturing and bullying, right?
2:16:15 A hundred percent.
2:16:19 They make students afraid to raise their hand and ask questions at meetings, for instance.
2:16:21 It’s intimidation.
2:16:22 Right.
2:16:23 Intimidation.
2:16:24 And I experienced that too.
2:16:27 I remember when I, when I was younger in my career, I was giving a speech and people were
2:16:32 like, Oh, he does the field research, you know, like in school, that’s soft science.
2:16:37 And I was very, very fortunate and I was hurt by it because it’s like, by the way, like
2:16:41 doing your, you know, experiment in the laboratory with your sophomores in college is a lot easier
2:16:46 than trying to randomize 60 schools in Brooklyn and Queens, New York and trying to find effects
2:16:47 of your program.
2:16:50 It’s hard research, really difficult.
2:16:53 Even just working on humans is hard for those of us that have worked on both animal models,
2:16:54 which I no longer do.
2:17:01 And humans, which I’ve done and do working on humans is that much harder for all sorts
2:17:02 of reasons.
2:17:03 Yeah.
2:17:04 They’re not on the same genetic background.
2:17:05 Exactly.
2:17:06 You can’t just put them in their cage, take them out.
2:17:08 The same like different like dark cycles.
2:17:09 Some slept well.
2:17:10 Some didn’t sleep well.
2:17:12 I mean, there are issues with animal work as well.
2:17:17 But yeah, just even embracing human research at all is an immense challenge.
2:17:22 So the idea that it would be viewed as soft is, I mean, that that’s just like laughable
2:17:23 to me.
2:17:24 Exactly.
2:17:30 But I was very fortunate that there was a professor, a very senior professor.
2:17:31 His name was Ed Ziegler.
2:17:35 He was one of the co-founders of Head Start.
2:17:39 And he became my adult uncle Marvin.
2:17:45 And I’m giving this speech and all his people are like trying to like really like demolish
2:17:47 the presentation and my research.
2:17:51 And he was revered because he was like this famous developmental psychologist and he just
2:17:53 stood up and he’s like, he slams the table.
2:17:59 He’s like, I like this research and I love you.
2:18:02 Because like I needed you to stand up for me because I’m like the stupid, not the stupid.
2:18:04 I’m like the little postdoc here, right?
2:18:05 Like I need support.
2:18:12 And so, you know, my argument is that it’s a human right to be protected, right?
2:18:15 Now I could protect myself now, right?
2:18:18 Of course I can, but I’ll have to, I’ll give you another example of this.
2:18:21 Gosh, this is a really tough one for me.
2:18:32 I would say eight years ago, I was giving a speech at our university to a bunch of funders
2:18:37 and it was me and another professor who I will not name, who is bigger than I am and
2:18:42 bigger personality than I am and has a kind of rough reputation of being kind of a bully.
2:18:43 I went on first.
2:18:52 Now, granted, I’m a pretty good presenter and he was going on after and I just thank
2:18:53 you.
2:18:54 I went to the side.
2:18:55 He gets on.
2:18:58 Now, I actually did a presentation on bullying because that’s what I’m thinking about it.
2:19:02 All right, I get off stage, I’m sitting in, you know, at everybody else.
2:19:09 He gets on stage and changes his presentation and shows a video of a kid being horrifically
2:19:14 bullied, which has nothing to do with his research and I’m thinking, what the hell is
2:19:15 going on here?
2:19:17 And he plays a video.
2:19:20 He’s like doing that, like laughing to himself and he’s like, you know, I just wanted to
2:19:27 let people know that was Mark before he got his black belt and I’m like, what a dick.
2:19:29 Yeah, it was not cool.
2:19:33 And I felt like, firstly, what was really interesting to me as a psychologist is that
2:19:36 in that moment, I regressed to 10 years old.
2:19:43 It was psychologically all the memories of all the feelings and the bodily reactions.
2:19:45 I was like, boom.
2:19:49 And then, you know, luckily, you know, I do have a 53 black belt, luckily I have a PhD
2:19:50 in psychology.
2:19:53 Luckily I’ve had trainers of therapy and I’ve been teaching emotional intelligence for 25
2:19:54 years.
2:19:58 I’m like, Mark, you’re 50, you’ve got a black belt.
2:20:04 Like it took me a lot to recover and I had to make a choice because like I’m still intimidated
2:20:05 by that.
2:20:11 And it makes me sad to even admit it because I don’t like that I’m at this place in my
2:20:16 life where I still can be intimidated by the bullies, but it’s how I feel.
2:20:19 And I have to just accept that.
2:20:27 And I decided, though, in that presentation was like Mark, like, you got to say something.
2:20:30 You’re going to prove to yourself that you can do it.
2:20:34 And so after he was over, you know, I waited a little while and I just went up to him and
2:20:40 I said, you know, I have no idea what motivated you to show that video.
2:20:43 But number one, it was not cool.
2:20:48 And number two, it can never happen again, never.
2:20:54 And I can cry now thinking about it because it was very difficult for me even as an adult.
2:20:59 And of course, I ran away, I didn’t run away, but I, you know, I took my breaths.
2:21:03 I felt proud, you know, that I was able to handle myself, which, you know, may sound
2:21:08 strange to some people, you know, being an adult who’s a psychologist, you know, who
2:21:14 has a fifth degree, but I have to reinforce that now to make myself feel strong.
2:21:19 But it was such a powerful, it was a, it was a great moment for me, one of like having
2:21:24 the courage to face the bully.
2:21:30 And interestingly enough, the guy never, he was, he turned his, he, he treated me like
2:21:33 I was like the president of the university after that.
2:21:45 And so my point of telling that story is that like I was 50, like that’s old to only, to
2:21:50 cultivate the skills that I needed right to be able to deal with that very difficult situation.
2:21:57 And my dream is that, you know, I always, you know, I say, I tell people, I’m so envious
2:22:04 of that kindergartner because I’ve been lucky enough to be the developer of the curriculum,
2:22:06 but I didn’t live it.
2:22:11 And so it, talking about neuroscience, like I’m not wired like that five year old is going
2:22:15 to be wired because they’re growing up in an environment where every day they’re checking
2:22:16 in on their feelings.
2:22:18 It reminds me of just another story.
2:22:23 I was in a school in Brooklyn and I mean kids, this one school has been using our program
2:22:30 for a decade and they wanted the kids wanted to meet me and the principal of the school,
2:22:34 who’s my former student, he said, you can ask Mark anything.
2:22:37 And it’s like, why do you do this and what motivates you?
2:22:40 And I was telling these kids the story of my childhood.
2:22:46 And this one girl, she must have been in sixth grade, she says, I mean, it’s really hard
2:22:49 for me to understand your experience.
2:22:50 I said, why?
2:22:54 She’s like, I’ve been going to the school since I’m in kindergarten and I can’t think
2:22:58 of a day that someone didn’t ask me how I was feeling.
2:22:59 It’s powerful.
2:23:04 You know, when you think about like her neural development, right, all the pathways that
2:23:09 are being built for this person or these children and thousands of schools to be learning their
2:23:12 feelings, understanding where they’re, you know, why they’re feeling the way they’re
2:23:17 feeling to interact with other kids and see how they’re feeling and how they express their
2:23:21 feelings and how they deal with their feelings and learning strategies together in a cooperative
2:23:26 environment to cultivate and how that gets more complex with development, right?
2:23:30 Because in kindergarten, you’re learning about sadness and disappointment, but then you’re
2:23:34 learning about despair and alienation and exclusion.
2:23:40 And that’s what makes this work so interesting is that these concepts evolve throughout our
2:23:41 lives, right?
2:23:42 Think about it.
2:23:46 I mean, what anger meant to me when I was five is not what it meant to me when I was
2:23:49 10 or 15 or 25 or now 55.
2:23:55 Your description of confronting this bully, I don’t even want to call them your colleague
2:23:57 because there’s nothing collegial about that.
2:23:58 I agree.
2:23:59 I thought it was an embarrassment for the university.
2:24:05 But more importantly, the fact that you were able to confront them is, to me and I think
2:24:10 to anybody that hears that story, the definition of courage, you know, because it’s in the
2:24:17 moments where we feel like this big and we’re collapsed on ourselves and we don’t know where
2:24:21 the resources are and we don’t have somebody sitting there like holding our shoulder saying,
2:24:25 “Listen, I’m going to go talk to them or let’s go talk to them,” that you did that
2:24:26 for yourself.
2:24:35 You internalize the lessons you’d learned initially from your uncle and brought that
2:24:36 forward.
2:24:44 I think anyone hearing that story, it’s obvious to them that that is a great act of courage.
2:24:49 It’s an inspirational one too and a reminder that for people that are being bullied as adults
2:24:57 as well, that it’s important to calmly but directly and firmly express like you basically
2:25:02 gave them a no, like a really strong like no, like you went to a puppy that was like putting
2:25:06 itself in danger or something except in this case, it’s a huge being who had agency and
2:25:10 so he needed a sharp, he needed to be punished slightly.
2:25:11 Yeah.
2:25:19 He needed to be educated about boundaries and about how this game of being a colleague
2:25:20 is played.
2:25:21 Well, certainly not rewarded.
2:25:22 You’re right.
2:25:23 Punished isn’t the right word.
2:25:30 He certainly whatever dopamine hit he got from that antique was just needed, that needed
2:25:31 to be retracted.
2:25:33 The need to be taken away from him.
2:25:34 Yeah.
2:25:38 And I think that we should spend a minute on punishment because it never works unless
2:25:42 it’s consistent, harsh, and nobody wants to be punished because it doesn’t feel good
2:25:44 and it doesn’t teach people anything.
2:25:45 Right?
2:25:46 Go to your room.
2:25:47 What does that teach me?
2:25:51 It teaches me to go to my room and ruminate and get angrier.
2:25:54 I’ve been in schools that are not using our model.
2:25:58 I’ll never forget this one moment where I was in a principal’s office, a kid had given
2:26:05 the teacher the finger and he got thrown to the office and it was a Tuesday.
2:26:10 And it was Tuesday before the next week was going to be a holiday break.
2:26:18 And it was a two-day suspension for giving the teacher the finger, but that was going
2:26:20 to be until Thursday.
2:26:24 And then Friday, after that, there’d be a week break and I literally heard the principal
2:26:29 say, “Let’s just make it three days, I wouldn’t have to see this kid for 10 days.”
2:26:37 And I’m thinking, what is this person learning about empathy, about self-regulation, about
2:26:38 emotional awareness?
2:26:39 They’re learning nothing.
2:26:47 They’re going to be thrown out with no skills in an environment that’s probably not supportive.
2:26:52 And so, I just think this has to change and it still does happen, not as often, thank
2:26:53 goodness.
2:26:59 I’m a prevention scientist, so I don’t want to wait until everyone has an anxiety disorder
2:27:01 and everyone’s been bullied.
2:27:05 I want to cultivate a society where people have the skills they need to navigate their
2:27:10 emotions and know how to build healthy relationships and make sound decisions and have good mental
2:27:13 health and achieve their dreams.
2:27:22 And it occurred to me just now that you’re effectively doing what your uncle did for you,
2:27:24 what for millions and millions of people.
2:27:26 You know, God bless Uncle Marvin.
2:27:30 I have a, you know, as you know now, the storyteller.
2:27:35 But one of the most profound moments of my career was just after I had written my book
2:27:41 and I was on my book tour, I’m in Westchester, New York, and I’m giving a speech.
2:27:45 And I had never spoken about my uncle in that level of detail, nor my abuse, by the way.
2:27:46 I’m talking about courage.
2:27:50 It was not until ’48 writing this book that I decided, like, people asked me, like, “Why
2:27:52 are you so passionate?”
2:27:57 And I would say I hated school, I was bullied, but I believe I was robbed of my emotional
2:28:02 life as a child because of the abuse and, you know, my circumstances.
2:28:04 And I felt I needed to just share that a little bit.
2:28:08 Not the focus, but I needed to be, I needed to be real.
2:28:13 So I’m sharing about Uncle Marvin, the sixth grade teacher from Monticello, New York State.
2:28:16 And this guy has this like, like that woman in the audience, he had an epiphany, he’s
2:28:19 like, “Are you talking about Marvin Moore, the sixth grade social studies teacher from
2:28:20 Monticello, New York?”
2:28:21 I’m like, “Yes.”
2:28:24 He’s like, “Mark, you’re not going to believe this, but your uncle Marvin was my uncle Marvin.”
2:28:27 I’m like, “Are you kidding me?”
2:28:35 He’s like, “Your uncle was my sixth grade teacher 45 years ago, and he’s the reason why I teach.”
2:28:36 I was blown away.
2:28:40 I was like, I was shaking so excited that I never met one of my uncle’s actual students
2:28:44 because, you know, we worked when I was older, he was older.
2:28:50 And so I sent it again, “I got to finish my speech, but can I interview you afterwards?”
2:28:52 He’s like, “Yeah.”
2:28:56 So I interview this guy, I have it on tape, 45 minutes.
2:28:59 What he remembered about a sixth grade social studies class.
2:29:02 I mean, I have no memories of my social studies class.
2:29:07 This guy remembered details of my uncle’s facial expression, body language, the way he
2:29:11 taught feelings, the way he taught history, it was on and on and on.
2:29:13 But here’s the kicker.
2:29:19 So we’re done with this conversation, and he looks at me and he’s like, “You know, Mark,
2:29:25 it’s really clear that your uncle had a profound influence on your life.”
2:29:31 And so I just have one question for you.
2:29:35 For whom are you an uncle Marvin?
2:29:39 And it just like, “I’m the professor here, I’m the one who does the teaching, right?
2:29:40 I do the research.
2:29:43 You don’t ask me questions like that.”
2:29:48 And it was so eye-opening for me about just, you know, my life in terms of how I spend
2:29:55 my time with my own family, and am I giving that non-judgment?
2:29:56 Am I giving that act of listening?
2:29:58 Am I showing my empathy and compassion?
2:30:03 I’m like, “I’m a workaholic, you know, I write the papers, I’m not living it.”
2:30:06 And it really has made a profound difference for me.
2:30:12 You know, I really try hard to be an uncle Marvin.
2:30:15 And it’s tough because time, right?
2:30:17 All the factors that we talked about earlier.
2:30:21 But gosh, you know, if we only had more of those in our world.
2:30:29 Well, it’s absolutely clear to me that you’re extremely passionate about this mission of
2:30:36 teaching people what emotions are and how to work with them, giving them really clear
2:30:44 systems to do that, tools that they can do that, and I think it’s fair to say that you
2:30:53 answered your own question in my opinion, if I may, that you, through your uncle Marvin
2:30:57 to you and through the work that you do and through your public education effort, which
2:31:03 includes your graciousness in coming here and sharing with us what you know, what you
2:31:07 believe people can benefit from, and I, it’s absolutely clear to me that people can so
2:31:09 benefit from these tools.
2:31:13 And what you put into your book, which does include some very personal things that I must
2:31:20 say are entirely couched toward the reader understanding and learning how they can make
2:31:24 themselves and others in the world a better place.
2:31:25 It’s really extraordinary.
2:31:26 I appreciate that.
2:31:33 The, the rippling out effect is not a sufficient way to describe it.
2:31:38 It’s really an enormous amplification of the hard work you’ve done.
2:31:45 And I’m just really, really in awe of the fact that you’ve taken hard experiences and
2:31:48 transmuted those into so much good.
2:31:53 And so on behalf of myself and everyone listening and watching, I just want to extend an enormous
2:31:54 debt of gratitude.
2:31:57 This is truly important work and I don’t say that lightly.
2:31:58 I really appreciate that.
2:31:59 Thank you.
2:32:03 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Mark Brackett.
2:32:07 To learn more about his work and to find links to his book, Permission to Feel, which by
2:32:12 the way, I highly recommend, as well as other links to his laboratory and other resources,
2:32:15 please see the links in the show note captions.
2:32:19 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
2:32:21 That’s a terrific zero cost way to support us.
2:32:25 Another terrific zero cost way to support us is to follow the podcast on both Spotify
2:32:26 and Apple.
2:32:30 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five star review.
2:32:34 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:32:36 That’s the best way to support this podcast.
2:32:40 If you have questions for me or comments about the podcast or topics or guests you’d like
2:32:44 me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section on
2:32:45 YouTube.
2:32:46 I do read all the comments.
2:32:49 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
2:32:50 It’s my very first book.
2:32:54 It’s entitled protocols and operating manual for the human body.
2:32:57 This is a book that I’ve been working on for more than five years and that’s based on
2:33:02 more than 30 years of research and experience and it covers protocols for everything from
2:33:08 sleep to exercise to stress control protocols related to focus and motivation.
2:33:13 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
2:33:17 The book is now available by pre-sale at protocolsbook.com.
2:33:21 Where you can find links to various vendors, you can pick the one that you like best.
2:33:26 Again, the book is called protocols and operating manual for the human body.
2:33:30 If you’re not already following me on social media, I’m Huberman Lab on all social media
2:33:31 channels.
2:33:35 So that’s Instagram, X formerly known as Twitter, Threads, Facebook and LinkedIn.
2:33:40 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
2:33:44 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
2:33:45 of the Huberman Lab podcast.
2:33:49 Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
2:33:53 And if you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, the neural network
2:33:58 newsletter is a zero cost monthly newsletter that includes podcast summaries, as well as
2:34:03 protocols in the form of brief one to three page PDFs, protocols that cover things like
2:34:08 learning and neuroplasticity, how to optimize and regulate your dopamine, how to improve
2:34:09 your sleep.
2:34:11 Again, all available, completely zero cost.
2:34:16 You simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab, scroll down to newsletter and provide
2:34:17 your email.
2:34:20 And I should point out that we do not share your email with anybody.
2:34:24 Thank you once again for joining me for today’s discussion all about emotions with Dr. Mark
2:34:25 Brackett.
2:34:29 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
2:34:31 (upbeat music)
2:34:34 (upbeat music)
Chào mừng bạn đến với Podcast của Lab Huberman, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Mark Brackett.
Tiến sĩ Mark Brackett là giáo sư tâm lý học tại Đại học Yale và là giám đốc Trung tâm Trí tuệ Cảm xúc Yale.
Ông là một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới về cảm xúc, có nghĩa là hiểu cảm xúc là gì và cách chúng điều chỉnh mối quan hệ của chúng ta với bản thân và người khác.
Cuộc thảo luận hôm nay sẽ đi sâu vào cách chúng ta nên suy nghĩ về cảm xúc của mình và những biểu hiện cảm xúc của người khác, cũng như khi nào và làm thế nào chúng ta nên điều chỉnh những cảm xúc đó.
Đây là một khía cạnh rất quan trọng trong cuộc sống của chúng ta vì, như chúng ta đều biết, cảm xúc luôn hiện diện với chúng ta từ khoảnh khắc chúng ta sinh ra cho đến khi chúng ta qua đời.
Giống như việc có một cơ thể, chúng ta cần học cách làm việc với cảm xúc của mình để có chất lượng cuộc sống tốt nhất.
Chúng ta đều biết rằng chúng ta nên chú ý đến cảm xúc của mình, nhưng đồng thời, chúng ta thường được bảo rằng không nên coi trọng tất cả các cảm xúc của mình, cũng như không nên phản ứng với tất cả các cảm xúc bằng hành vi.
Và thực sự, điều đó là đúng.
Tuy nhiên, điều còn thiếu là một lộ trình để suy nghĩ về cảm xúc của chúng ta một cách có cấu trúc, và do đó có thể tương tác với cảm xúc của chúng ta, đôi khi thay đổi cảm xúc của mình, và chắc chắn là hiểu các biểu hiện cảm xúc của người khác theo những cách phục vụ tốt nhất cho chất lượng cuộc sống của chúng ta.
Vì vậy, cuộc thảo luận hôm nay tập trung rất nhiều vào dữ liệu khoa học có thể áp dụng trong thế giới thực mà tất cả chúng ta có thể sử dụng.
Chúng ta nói về giải quyết xung đột.
Chúng ta nói về cách suy nghĩ và làm việc với cảm xúc.
Chúng ta nói về bắt nạt, cả ở trẻ em và người lớn, và cách xử lý những vấn đề như vậy một cách hiệu quả.
Và chúng ta nói về trí tuệ cảm xúc, điều mà hóa ra có thể được nâng cao ở bất kỳ giai đoạn nào trong cuộc sống.
Vì vậy, vào cuối cuộc thảo luận hôm nay, bạn sẽ được trang bị một lượng kiến thức khổng lồ và nhiều công cụ mới, nhiều giao thức mới mà bạn có thể áp dụng ngay lập tức trong cuộc sống của mình để cải thiện mối quan hệ với bản thân và với người khác. Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để cung cấp thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học đến công chúng mà không tốn chi phí. Để giữ đúng với chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là BetterHelp. BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn trực tuyến. Tôi đã thực hiện liệu pháp hàng tuần trong hơn 30 năm. Tôi coi việc thực hiện liệu pháp thường xuyên quan trọng không kém gì việc tập thể dục đều đặn. Hiện tại, có ba điều chính mà Liệu pháp Tuyệt vời cung cấp. Đầu tiên, nó tạo ra mối quan hệ tốt với một người mà bạn có thể tin tưởng và nói chuyện về những vấn đề quan trọng nhất đối với bạn. Thứ hai, nó có thể cung cấp hỗ trợ dưới hình thức hỗ trợ cảm xúc hoặc hướng dẫn có định hướng. Và thứ ba, liệu pháp chuyên gia nên cung cấp những hiểu biết. Những hiểu biết hữu ích không chỉ giúp bạn cảm thấy tốt hơn trong cuộc sống cảm xúc và mối quan hệ của mình, mà còn giúp bạn trở nên tốt hơn, tốt hơn trong mối quan hệ với bản thân, cuộc sống nghề nghiệp và với người khác, và tất nhiên là với những điều như mục tiêu sự nghiệp của bạn. Với BetterHelp, họ làm cho việc tìm kiếm một nhà trị liệu chuyên gia mà bạn có những thành phần quan trọng của liệu pháp trở nên rất dễ dàng. Hơn nữa, vì BetterHelp cho phép liệu pháp được thực hiện hoàn toàn trực tuyến, nên rất tiết kiệm thời gian và dễ dàng phù hợp vào lịch trình bận rộn của bạn mà không cần phải di chuyển đến văn phòng của nhà trị liệu hay tìm chỗ đậu xe hoặc ngồi trong phòng chờ. Nếu bạn muốn thử BetterHelp, hãy truy cập betterhelp.com/huberman để nhận 10% giảm giá cho tháng đầu tiên của bạn.
Một lần nữa, đó là betterhelp.com/huberman.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Eight Sleep.
Eight Sleep sản xuất các lớp đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ.
Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này về sự cần thiết phải có đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm.
Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo có một giấc ngủ ngon là kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn.
Và điều này là bởi vì để có thể ngủ sâu và duy trì giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ.
Và để thức dậy cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng một đến ba độ.
Eight Sleep giúp bạn dễ dàng kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của mình bằng cách cho phép bạn lập trình nhiệt độ của lớp đệm vào đầu, giữa và cuối đêm.
Tôi đã ngủ trên lớp đệm Eight Sleep hơn ba năm nay và nó đã hoàn toàn biến đổi giấc ngủ của tôi theo hướng tích cực.
Eight Sleep gần đây đã ra mắt lớp đệm thế hệ mới nhất của họ, Pod4 Ultra.
Pod4 Ultra có khả năng làm mát và sưởi ấm cải tiến, công nghệ theo dõi giấc ngủ độ chính xác cao hơn, và nó cũng có khả năng phát hiện tiếng ngáy mà, thật đáng kinh ngạc, sẽ tự động nâng đầu bạn lên vài độ để cải thiện lưu thông không khí và ngăn chặn tiếng ngáy của bạn.
Nếu bạn muốn thử lớp đệm Eight Sleep, bạn có thể truy cập atesleep.com/huberman để tiết kiệm 350 đô la cho Pod4 Ultra của họ.
Eight Sleep hiện đang vận chuyển đến Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia trong EU và Úc.
Một lần nữa, đó là atesleep.com/huberman.
Tôi rất vui mừng thông báo rằng tôi sẽ phát biểu tại một hội nghị sức khỏe có tên là UDEMONIA, diễn ra tại West Palm Beach, Florida, từ ngày 1 tháng 11 năm 2024 đến ngày 3 tháng 11 năm 2024.
UDEMONIA là một sự kiện trực tiếp cung cấp các công cụ dựa trên khoa học, các lớp tập thể dục trực tiếp,
và một loạt các phương pháp điều trị và giao thức để tối ưu hóa sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn.
Tôi sẽ có một bài phát biểu chính với không ai khác ngoài Tiến sĩ Gabrielle Lyon vào thứ Bảy.
Như một số bạn có thể biết, cô ấy là một khách mời trước đây trên podcast Huberman Lab và có một podcast tuyệt vời của riêng mình.
Sự kiện này sẽ diễn ra vào ngày 2 tháng 11 và chúng tôi sẽ thảo luận về tất cả các vấn đề liên quan đến khoa học thần kinh và tính linh hoạt thần kinh.
Chúng tôi sẽ nói về một số lợi ích và giao thức liên quan đến nhận thức và tâm trạng và nhiều điều khác nữa.
Cũng tham gia tại UDEMONIA là những nhà khoa học và lâm sàng xuất sắc khác đã xuất hiện trên podcast Huberman Lab, bao gồm Tiến sĩ Sarah Gottfried, Tiến sĩ Zachary Knight và Tiến sĩ Robin Carthart-Harris, cùng với gần 70 chuyên gia khác.
Để xem danh sách đầy đủ các diễn giả và chủ đề, và để đăng ký, hãy truy cập udemonia.net, viết là E-U-D-E-M-O-N-I-A dot net.
Chắc chắn đây sẽ là một buổi gặp gỡ tuyệt vời và tôi hy vọng sẽ gặp bạn ở đó.
Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Mark Brackett.
Tiến sĩ Mark Brackett, chào mừng bạn.
Cảm ơn bạn.
Thật tuyệt khi có mặt ở đây.
Tôi rất vui được nói chuyện với bạn hôm nay về nhiều điều liên quan đến cảm xúc.
Chúng ta nghe thấy từ cảm xúc và có đủ loại ý tưởng về chúng, về những gì chúng là, những gì chúng không phải là.
Chúng ta cũng nghe nói nhiều về trí tuệ cảm xúc trong những ngày này và tôi có cảm giác rằng cách nó được thảo luận thường không phải là cách thực sự của nó.
Vì vậy, để bắt đầu, bạn có thể làm rõ cho tôi, cho mọi người, trí tuệ cảm xúc là gì?
Nó liên quan đến điều gì?
Và sau đó có thể chúng ta có thể sử dụng điều đó như một cách để đi sâu vào câu hỏi sâu hơn về cảm xúc là gì.
Chắc chắn rồi.
Tôi nghĩ ở mức độ đơn giản nhất, đó là cách chúng ta lý luận về và với cảm xúc và cảm giác của chúng ta.
Đó là định nghĩa đơn giản.
Cách tôi nói về nó là như một tập hợp các kỹ năng.
Và chúng tôi sử dụng từ viết tắt RULER để mô tả những kỹ năng đó.
Kỹ năng đầu tiên là nhận diện cảm xúc.
Vì vậy, tôi đang cố gắng đọc biểu cảm trên khuôn mặt của bạn ngay bây giờ.
Bạn có hứng thú hay bạn đã chán rồi?
Tôi đang cố gắng hiểu cảm xúc.
Họ đến từ đâu?
Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy?
Hệ quả của cảm giác đó là gì?
Thứ ba là gán nhãn cảm xúc.
Vì vậy, cần phải chính xác với những từ mà chúng ta sử dụng để mô tả cảm xúc của mình.
Thứ tư là biểu đạt cảm xúc, biết cách và thời điểm để biểu đạt cảm xúc với những người khác nhau trong các bối cảnh và văn hóa khác nhau.
Và điều quan trọng nhất là R cuối cùng, đó là điều chỉnh cảm xúc.
Những chiến lược nào chúng ta sử dụng để giúp chúng ta đối phó với cảm xúc hàng ngày?
Vì vậy, nếu tôi tham gia một bài kiểm tra trí tuệ cảm xúc, liệu nó có yêu cầu tôi nhìn vào hình ảnh của các biểu cảm khuôn mặt không?
Liệu nó có yêu cầu tôi đọc các đoạn văn về sự trao đổi cảm xúc và đánh giá?
Ai cảm thấy gì và tại sao và như thế nào?
Kiểu như vậy?
Nếu bạn tham gia một bài kiểm tra cách đây 20 năm, thì có.
Chúng tôi cố gắng đổi mới hơn trong việc đo lường các kỹ năng hiện nay.
Ví dụ, tôi vừa hoàn thành với một nhóm đồng nghiệp việc xuất bản một bài kiểm tra về nhận thức cảm xúc, nhưng không phải là hình ảnh tĩnh.
Đó là các đoạn video kéo dài khoảng ba đến bốn giây cho thấy những cảm xúc tinh tế.
Nó liên quan đến giọng nói.
Nó liên quan đến ngôn ngữ cơ thể, và chúng tôi đang cố gắng giúp mọi người gán nhãn chính xác những cảm xúc này trong cơ thể, giọng nói.
Khi tôi nghĩ về hầu hết các cách sử dụng từ trí tuệ cảm xúc, có vẻ như nó tương quan, lại một lần nữa, theo cách không khoa học, có vẻ như nó tương quan với khả năng của một người trong việc chịu đựng cảm xúc của người khác và hiểu được cảm xúc của người khác.
Chẳng hạn, tôi đã nghe người ta nói trước đây, không phải về tôi, rằng ai đó có trí tuệ cảm xúc cao vì trong sự hiện diện của con họ hoặc con của người khác phản ứng theo một cách nào đó, họ có thể thấy, “À, chúng chỉ cảm thấy trống rỗng,” và do đó họ đang la hét thay vì mặc định vào một cách phân loại rộng về những gì họ đang quan sát và nói, “Ôi, trời ơi, đứa trẻ đó thật hư hỏng,” chẳng hạn.
Bạn đang mô tả trí tuệ cảm xúc như một sự tự nhận thức nữa.
Và vì vậy, nhiệm vụ của chúng ta là làm điều tương đương với những gì mà người khác trong câu chuyện nhỏ của tôi đang làm, để có thể phân tích cảm xúc của chính mình một cách tinh tế đủ để hiểu trải nghiệm theo cách gần như là của người thứ ba, từ đó có thể điều chỉnh hành vi của mình, những gì họ nói, cách họ hành động.
Vậy thì sự nhận thức về cảm xúc của người khác và hiểu biết về những cảm xúc đó, so với việc nhận thức và hiểu biết về cảm xúc của chính mình, có ảnh hưởng như thế nào đến điều mà chúng ta gọi là trí tuệ cảm xúc?
Tất cả những kỹ năng này đều liên quan đến nội tâm và giữa các cá nhân. Điều này thực sự quan trọng. Nó luôn liên quan đến bản thân và người khác.
Ví dụ, ngay bây giờ, chúng ta đang điều chỉnh cảm xúc của nhau, đúng không? Biểu cảm trên khuôn mặt của chúng ta, âm điệu giọng nói của chúng ta, chúng ta đang ảnh hưởng đến cách chúng ta cảm thấy.
Khi bạn nghĩ về phần nhận thức, chúng ta sẽ bắt đầu từ đó. Đúng, có sự tự nhận thức, như Mark, bạn đang cảm thấy thế nào ngay bây giờ? Và tôi đang có những cảm xúc hỗn hợp, đúng không? Đây là một podcast tuyệt vời, tôi muốn diễn đạt rõ ràng, tôi cảm thấy hào hứng, nhưng tôi cũng hơi choáng ngợp vì có quá nhiều điều tôi muốn chia sẻ, nhưng tôi không biết tôi muốn chia sẻ bao nhiêu.
Vì vậy, có tất cả những nhận thức đó về cảm xúc của tôi. Đôi khi tôi có ngôn ngữ để diễn đạt nó, đôi khi thì không, như bất kỳ ai trong chúng ta. Và đó là lý do tại sao nó bắt đầu với một nhận thức tổng quát, như là tôi có dễ chịu không? Tôi có khó chịu không? Tôi có nhiều năng lượng không hay tôi cảm thấy kiệt sức?
Và chúng ta gọi đó là cảm xúc cốt lõi của bạn. Sau đó, tôi có thể bắt đầu tự hỏi mình những câu hỏi, như là, ồ, bạn đang làm gì ngay bây giờ, Mark? Ồ, tôi đang ngồi đối diện với Andrew để được phỏng vấn. Ồ, được rồi. Vậy thì điều đó, cảm xúc nào xuất hiện với bạn khi làm điều đó? Và sau đó tôi cố gắng gán nhãn cho cảm xúc đó.
Vì vậy, đó là như R, U và L của trí tuệ cảm xúc cho bản thân. Và tôi đang làm điều tương tự cho bạn. Tôi đang nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của bạn, ngôn ngữ cơ thể của bạn, tôi đang lắng nghe bạn. Tôi đang cố gắng hiểu nếu tôi nói điều gì đó, bạn có thay đổi không?
Và tôi đang cố gắng diễn đạt điều đó bằng ngôn ngữ, vì vậy nó liên quan đến bản thân và người khác.
Vì chúng ta đều là những nhà khoa học quan tâm đến cảm xúc, bạn là chuyên gia, còn tôi hôm nay chỉ là một học sinh.
Tôi nghĩ rằng điều đáng lưu ý với mọi người là không có một vị trí nào trong não điều khiển quá trình phức tạp mà bạn vừa mô tả.
Đó là một hiện tượng toàn mạng.
Nhưng bạn đã đề cập đến cơ thể.
Bạn đã nói về cảm giác, bạn biết đấy, một người cảm thấy như thế nào cả trong não lẫn cơ thể?
Mức độ nào mà một người có trí tuệ cảm xúc cao có nhận thức về cơ thể hoặc nhận thức soma nhiều hơn hoặc ít hơn so với một người “chỉ suy nghĩ”?
Nói cách khác, liệu một người rất “trong đầu” và có nhận thức về cơ thể kém có thể có trí tuệ cảm xúc cao không?
Chà, tôi nghĩ một điều quan trọng khác về trí tuệ cảm xúc là chúng ta thích nghĩ về nó như một khái niệm, hoặc mọi người nghĩ về nó như vậy.
Tôi không nghĩ đó là cách tốt nhất để nhìn nhận nó.
Tôi nghĩ rằng sẽ thú vị hơn nhiều khi nhìn nhận nó như một tập hợp các kỹ năng riêng biệt kết hợp với nhau.
Chúng không có mối tương quan cao như vậy.
Và vì vậy, bạn biết đấy, tôi thực sự thích nghĩ về chúng như là các kỹ năng cảm xúc.
Và trong R, U, L, E và R mà tôi đã mô tả, chúng là các kỹ năng phụ.
Và vì vậy, một phần những gì bạn đang nói đến là nhận thức về cơ thể.
Một số người có xu hướng nhận thức nhiều hơn, bạn biết đấy, họ chỉ rất tập trung vào ngôn ngữ.
Một số người, bạn biết đấy, nhiều nhà trị liệu, somatic, bạn biết đấy, nói về những điều liên quan đến cảm giác thân thể, tất cả đều tốt.
Tôi nghĩ rằng cuối cùng, bạn biết đấy, đây là lý do tôi dạy những điều này, là chúng ta phải biết chúng ta cảm thấy như thế nào.
Chúng ta phải biết chúng ta muốn làm gì với những cảm xúc đó, và chúng ta phải biết những người mà chúng ta sống cùng, yêu thương và làm việc cùng, cũng như dạy dỗ họ cảm thấy như thế nào.
Và vì vậy, cuối cùng, chúng ta cần ngôn ngữ.
Một vài năm trước, tôi đã tham gia một khóa học, có thể được mô tả rộng rãi là phát triển cá nhân.
Nó rất thú vị.
Nó được xây dựng dựa trên khoa học và tâm lý học, và mỗi ngày sẽ bắt đầu bằng việc đi quanh vòng tròn, như thường thấy trong những hoạt động như vậy, và bạn sẽ phải nói về cảm giác của mình. Nhưng bạn không thể sử dụng các đánh giá, bạn không thể nói tốt hay xấu hay bình thường. Và tôi thấy điều đó rất khó khăn, tôi gặp khó khăn vì một số lý do. Trước hết, tôi không nghĩ rằng mình từng được đào tạo để sử dụng ngôn ngữ cụ thể cho cảm xúc của mình. Thực tế, tôi không nghĩ rằng mình từng được đào tạo để hiểu cảm xúc là gì. Thực tế, tôi biết rằng các nhà thần kinh học và tâm lý học vẫn đang cố gắng tìm ra cảm xúc và tình cảm thực sự là gì.
Vậy, có một vài câu hỏi. Khi nói đến việc sử dụng ngôn ngữ để mô tả cảm xúc của chúng ta, bạn cảm thấy việc có một thực đơn rộng lớn các lựa chọn quan trọng đến mức nào? Bạn biết đấy, một vị khách trước đây trong podcast này, Lisa Feldman Barrett, và tôi đã nói về điều này một chút, và cô ấy đã đề cập rằng trong một số nền văn hóa, có ngôn ngữ rất cụ thể cho những cảm xúc cụ thể. Thực tế, thậm chí có một từ để mô tả cảm giác buồn mà một người có trong một nền văn hóa cụ thể sau khi bị cắt tóc rất tệ, điều này thật đáng kinh ngạc khi nghĩ về nó. Chúng ta đều biết cảm giác đó như thế nào. Đúng không? Chúng ta biết cảm giác đó như thế nào. Đúng vậy. Nhưng theo như tôi biết – Chúng ta không có từ đó. Một từ cho điều đó trong tiếng Anh. Ý tôi là, tôi chắc chắn có một từ chửi thề cho điều đó trong tiếng Anh, nhưng không nhất thiết cho cảm giác cụ thể đó hoặc độc đáo cho cảm giác cụ thể đó.
Vậy, mối quan hệ giữa nhãn ngôn ngữ và cảm xúc là gì? Tôi hỏi điều đó như một cách để xen vào phương pháp thước kẻ, vì như bạn đã chỉ ra, một người nhận ra, hiểu các nhãn, nhưng nhãn là trung tâm, theo nghĩa đen, trong phương pháp thước kẻ. Đúng vậy. Vâng. Vì vậy, tôi rất giống Lisa về mặt có các khái niệm hoặc danh mục cảm xúc. Chà, hãy sử dụng danh mục tức giận. Nếu bạn chỉ có một từ cho sự tức giận, điều đó có nghĩa là tất cả những gì bạn biết là có một hình thức tức giận.
Nhưng nếu bạn bắt đầu dạy mọi người, thì có những từ khác mà chúng ta có thể sử dụng như “bực bội”, “khó chịu”, “giận dữ”, “nổi giận”, “tức giận”, và sau đó bạn có những cuộc trò chuyện phong phú, đó là điều tôi làm ở trường với trẻ em và chính các giáo viên.
Khi bạn cảm thấy bực bội, những điều gì khiến bạn cảm thấy bực bội so với những điều khiến bạn cảm thấy nổi giận?
Cảm giác trong cơ thể bạn như thế nào khi bạn cảm thấy như vậy?
Mặc dù mọi người cảm nhận mọi thứ khác nhau trong cơ thể của họ, điều đó thực sự không quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta có một ngôn ngữ chung và một sự hiểu biết chung về những cảm xúc này, vì nếu không, chúng ta không thể giao tiếp.
Bạn biết đấy, đối với tôi, đây là một vấn đề lớn về việc có một ngôn ngữ chung trong một cộng đồng để nói về cảm xúc, vì ngay bây giờ, đúng không, chúng ta đang trong một cuộc khủng hoảng lo âu.
Tôi không hoàn toàn đồng ý với điều đó. Tôi nghĩ rằng mọi người sử dụng từ “lo âu” không đúng cách. Lo âu là về sự không chắc chắn về tương lai, nếu chúng ta định nghĩa nó. Nó khác với căng thẳng.
Bạn biết đấy, có nhiều hình thức căng thẳng khác nhau, như bạn đã biết. Nhưng sự lo lắng, đúng không, thường là khi bạn có quá nhiều yêu cầu và không đủ nguồn lực, điều này khác với khi bạn cảm thấy choáng ngợp, đúng không, đó là cảm xúc của tôi trong năm nay, tôi chỉ cảm thấy bão hòa, như, bạn biết đấy, tôi thậm chí không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, điều này cũng khác với nỗi sợ hãi.
Và đó là điều chúng ta gọi là phân biệt cảm xúc, hoặc sự chi tiết mà mọi người gọi nó. Chúng hơi khác nhau. Sự phân biệt giống như giữa các cảm xúc, và sự chi tiết có thể nằm trong cảm xúc.
Nhưng từ công việc của tôi, chỉ để nói về điều này một chút. Ví dụ tốt nhất mà tôi có là tôi thực hiện rất nhiều khóa đào tạo doanh nghiệp. Và vì vậy tôi ở trong một phòng đầy luật sư hoặc giám đốc điều hành, và tôi hỏi họ cảm thấy như thế nào. Không ai thực sự chắc chắn về cảm giác của mình, như bạn đã nói. Và sau đó tôi sẽ thực hiện những bài kiểm tra nhỏ với họ.
Hãy cho tôi biết sự khác biệt.
Tôi nghĩ tôi có ba phút trong một nhóm, lo âu, căng thẳng, áp lực, sợ hãi, choáng ngợp.
Và họ quay lại và phản ứng số một là chúng đều giống nhau.
Và tôi nghĩ, thật sao, hãy dành thêm vài phút nữa, như là cố gắng, chỉ cần cố gắng định nghĩa chúng.
Họ thậm chí không thể định nghĩa chúng.
Họ nói những điều như, bạn biết đấy, một cái là nội tâm, một cái là ngoại tâm, một cái là, bạn biết đấy, một cái có năng lượng cao và một cái có năng lượng thấp.
Tôi nghĩ, tôi hiểu điều đó, nhưng bạn, những khái niệm này có ý nghĩa gì với bạn?
Chúng có ý nghĩa gì với bạn?
Dù sao, um, cuối cùng chúng tôi cũng đến được như những định nghĩa và sau đó tôi nói, bạn biết đấy, ai quan tâm?
Như tại sao tôi lại yêu cầu bạn hiểu những sự khác biệt này, hãy quay lại nhóm của bạn và nói về nó.
Và sau đó, như thế này là một hoạt động 45 phút, tôi đã nghĩ rằng đây sẽ là một hoạt động hai phút.
Nó biến thành một bài tập từ 45 phút đến một giờ vì họ cuối cùng nhận ra, ôi vâng.
Vì nếu tôi lo âu vì tôi đang lo lắng về tương lai, bạn biết đấy, có thể bài tập thở sẽ không hữu ích lắm vì có thể tôi cần một chiến lược nhận thức để nói, bạn biết đấy, Mark, đừng lo lắng về thị trường chứng khoán, Mark, đừng lo lắng về việc trường đại học đóng cửa vì đại dịch, bạn không có quyền kiểm soát quyết định của trường đại học.
Và vì vậy, việc giúp mọi người kết nối giữa cảm giác và lý do cho cảm giác từ góc nhìn của tôi đã rất hữu ích để giúp họ học cách điều chỉnh cảm xúc.
Vì vậy, kết nối cảm giác và lý do cho cảm giác thay vì chỉ gán nhãn cảm giác.
Vâng.
Bạn cần biết lý do tại sao, lý do mà bạn thực sự phải đối mặt.
Bạn cảm thấy thế nào về biểu tượng cảm xúc từ tất cả những gì bạn đang nói?
Chúng có vẻ không chỉ là vô hại đối với tôi.
Vâng, cũng vậy.
Ý tôi là, tôi có thể tưởng tượng rằng việc biểu tượng hóa văn hóa như tôi gọi nó, tôi không nghĩ đó là một từ thực sự.
Không sao cả.
Bây giờ thì nó đã là.
Tôi sẽ thiết lập một trang Wikipedia vào ngày mai.
Emojification là một vấn đề nghiêm trọng vì đó là điều mà chúng ta gọi trong khoa học là việc phân loại quá mức trong khoa học.
Chính xác.
Người phân loại và người chia tách.
Đúng vậy.
Cả hai đều có thể có sự nghiệp tuyệt vời, nhưng nếu bạn phân loại quá nhiều hoặc chia tách quá nhiều, bạn sẽ tạo ra nhiều sự nhầm lẫn và thường tạo ra vấn đề.
Và tôi chỉ thấy các biểu tượng cảm xúc như là việc gom lại một tập hợp tuyệt vời các tiếp diễn khác nhau bên trong chúng ta mà chúng ta gọi là cảm xúc thành một biểu tượng nhỏ.
Và tôi có thể tưởng tượng điều này sẽ dẫn đến đủ loại vấn đề, không chỉ trong giao tiếp mà còn trong việc hiểu cảm xúc của chính chúng ta.
Nhưng khác biệt, bạn có nghĩ rằng việc sử dụng biểu tượng cảm xúc đã làm giảm mức độ trí tuệ cảm xúc và khả năng xử lý của chúng ta không?
Ý tôi là, tôi chưa thực hiện nghiên cứu, nhưng từ quan điểm của tôi, điều đó không hữu ích vì mục tiêu là phải chi tiết hơn.
Hãy nghĩ về sự khác biệt, và tôi sẽ không kiểm tra bạn ngay bây giờ, nhưng sự tức giận và sự thất vọng.
Bạn có biết rằng 95% những người mà tôi đã hỏi để định nghĩa hai điều đó không thể làm được không?
Đúng vậy.
Ý tôi là, ngay lập tức, tôi sẽ chỉ nói, tôi quen thuộc với cả hai cảm giác đó.
Tôi biết chúng khác nhau vì chúng khác nhau, nhưng phần thất vọng có thể được hướng ra ngoài hoặc hướng vào trong.
Tôi sẽ phải làm việc một cách hệ thống cho đến khi tôi tìm thấy một sự vi phạm của một trong hai điều đó.
Vì vậy, chúng tôi là một ví dụ áp dụng cho một điều và không phải điều kia, và điều đó sẽ mất tôi một vài phút lâu hơn so với những gì tôi muốn khán giả này phải chờ đợi.
Có đó.
Vì vậy, tôi đã nhận được điểm F.
Nhưng bạn có tư duy phát triển, vì vậy bạn ổn.
Có đó.
Vì vậy, sự thất vọng, tôi đang ở mức kỳ vọng.
Mọi thứ đều hợp lệ.
Nó chỉ không diễn ra như mong đợi.
Sự tức giận là cảm nhận sự bất công, và đó là một sự phân biệt rất quan trọng vì nếu bạn là một bậc phụ huynh hoặc ai đó tại nơi làm việc và ai đó đang la hét, đầu tiên, chúng ta thường mắc sai lầm lớn trong việc gán nhãn cảm xúc từ hành vi.
Chúng ta phải vứt bỏ điều đó.
Thực sự không có mối tương quan nào giữa hành vi và cảm xúc.
Tôi có thể dừng chân như một cậu bé vì tôi cảm thấy buồn, chỉ vì điều đó được chấp nhận về mặt văn hóa hơn là khóc.
Vậy tại sao bạn lại tức giận như vậy?
Có thể tôi đang cảm thấy xấu hổ, đó là trải nghiệm của tôi.
Tôi đã la hét và gào thét khi còn nhỏ vì tôi bị bắt nạt rất nhiều.
Và sau đó mẹ tôi sẽ hỏi, bạn nghĩ bạn đang nói chuyện với tôi như vậy là ai?
Và sau đó bố tôi sẽ nói, hãy về phòng của bạn.
Và tôi sẽ nghĩ, có ai đó đang đọc đúng cảm xúc của tôi hoặc hỏi tôi cảm thấy như thế nào không?
Bởi vì bạn sẽ biết rằng tôi đang hành động như vậy vì sợ hãi và xấu hổ.
Điều đó chưa bao giờ xảy ra vì nhiều lý do liên quan đến việc kích thích cảm xúc của bố mẹ tôi và họ không có trí tuệ cảm xúc cao.
Họ yêu tôi, chỉ là không có trí tuệ cảm xúc cao.
Và vì vậy, quay trở lại vấn đề tức giận và thất vọng, những kỳ vọng không được đáp ứng so với sự bất công cảm nhận.
Và khi bạn nghĩ về điều đó theo cách chiến lược, ví dụ như trong sự nghiệp khác của tôi, tôi đã thấy mình như một giáo viên võ thuật.
Tôi có đai đen cấp năm trong một môn võ thuật Hàn Quốc gọi là Hapkido.
Vì vậy, nếu podcast này không diễn ra tốt, dù sao đi nữa, tôi đã là một đứa trẻ vụng về, có lòng tự trọng rất thấp và không tự tin.
Tôi đã tham gia võ thuật.
Tôi nghĩ, tôi sẽ lấy được đai vàng và tôi sẽ cảm thấy mạnh mẽ và tự hào, nhưng tôi đã thất bại trong kỳ thi đai vàng của mình.
Ý tôi là, ở tuổi 13, bạn không thể tưởng tượng được rằng không có gì tệ hơn cho một đứa trẻ 13 tuổi đang cảm thấy xấu hổ và bị bắt nạt lại thất bại trong kỳ thi đai vàng.
Vậy tôi phải làm gì?
Tôi về nhà, tôi ghét karate.
Tôi sẽ không bao giờ quay lại karate.
Mọi người đang ồn ào.
Tôi bị la mắng.
Tôi đang trả tiền cho lớp karate của bạn.
Bạn sẽ quay lại, bạn biết đấy, bất cứ điều gì.
Và sự thật là, hãy nghĩ về điều đó một chút.
Vì vậy, tôi đi thi và tôi phải thực hiện các động tác chặn, đá, và đấm của mình.
Tôi biết có năm cú đá, có năm cú đấm.
Và giả sử tôi thực hiện chúng tốt nhất có thể, nhưng thầy giáo chỉ nói, bạn biết đấy, Mark, chỉ cần…
không đủ tốt.
Bạn biết đấy, bạn chưa sẵn sàng.
Đó là sự thất vọng hợp lý.
Tôi đã mong đợi sẽ vượt qua.
Tôi đã không vượt qua.
Tôi cảm thấy thất vọng.
Vậy chiến lược cho điều đó là gì, như là giúp đỡ từ gia sư, chỉ cho tôi những gì tôi cần làm tốt hơn.
Mặt khác, hãy nói rằng, điều này đúng với tôi, rằng một số đứa trẻ đã từng bắt nạt tôi ở trường trung học cũng học karate và hãy tưởng tượng rằng chúng đang xem tôi thi và đang nhìn tôi với ánh mắt khó chịu vì chúng sẽ, bạn biết đấy, đe dọa tôi và điều đó đã xảy ra, bạn biết đấy, khi thay đồ, đi, bạn biết đấy, như là, hãy chờ xem ngày mai sẽ như thế nào với bạn và trên đường đến trường.
Bây giờ tôi cảm thấy bị khủng bố, sợ hãi như thế nào?
Và tôi đã tìm thấy bài kiểm tra của mình vì điều đó.
Vì vậy, bạn có thể thấy cách tôi có thể xuất hiện với một hành vi cụ thể.
Mọi người đang gán ghép cảm xúc cho tôi.
Họ đang gán nhãn cảm xúc của tôi cho tôi vì họ không có kỹ năng để tắt cảm xúc như một bậc phụ huynh, giáo viên hoặc bạn đời để có mặt giúp tôi hiểu trải nghiệm của mình và sau đó gán nhãn trải nghiệm của tôi, hiểu nó đến từ đâu và sau đó lập chiến lược tương ứng.
Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
AG1 là một loại đồ uống vitamin khoáng chất probiotic cũng bao gồm prebiotics và adaptogens.
AG1 được thiết kế để đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của bạn và nó có vị rất ngon.
Bây giờ tôi đã uống AG1 từ năm 2012 và tôi bắt đầu làm điều đó vào thời điểm ngân sách của tôi cho thực phẩm bổ sung rất hạn chế.
Thực tế, tôi chỉ có đủ tiền vào thời điểm đó để mua một loại thực phẩm bổ sung và tôi rất vui vì tôi đã chọn AG1.
Lý do cho điều đó là mặc dù tôi cố gắng ăn hầu hết thực phẩm của mình từ thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, nhưng thật khó khăn để tôi có đủ trái cây, rau quả, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ thực phẩm.
Và tôi cần làm điều đó để đảm bảo rằng tôi có đủ năng lượng trong suốt cả ngày.
Tôi ngủ ngon vào ban đêm và giữ cho hệ miễn dịch của mình khỏe mạnh. Nhưng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi nhận thấy tất cả các khía cạnh của sức khỏe của tôi, sức khỏe thể chất, sức khỏe tinh thần và hiệu suất của tôi, cả về nhận thức lẫn thể chất đều tốt hơn. Tôi biết điều đó vì tôi đã có những lúc không uống AG1 và tôi chắc chắn đã cảm nhận được sự khác biệt.
Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh vật đường ruột và não bộ, rằng khi tôi thường xuyên uống AG1, mà đối với tôi có nghĩa là dùng vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng và lại vào buổi chiều hoặc buổi tối, tôi có nhiều sự rõ ràng về tinh thần và nhiều năng lượng tinh thần hơn.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp Vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
Bạn đã nói rằng sự thất vọng là khi một người làm mọi thứ về cơ bản là đúng, có nghĩa là đã nỗ lực hết mình, v.v., và điều đó không diễn ra như mong đợi, trong khi sự tức giận là cảm giác bất công. Bạn có thể nói rằng phản ứng của bạn khi không nhận được đai vàng vào thời điểm đó, vì bây giờ bạn là một võ sư đai đen cấp năm, rõ ràng là bạn đã có đai vàng đó cuối cùng, tôi cũng muốn nghe phần câu chuyện đó, rằng bạn đã trải qua sự tức giận, trong trường hợp này, chúng ta có thể gọi đó là sự tức giận không phù hợp, chỉ đơn giản là không phù hợp vì điều bạn thực sự cần hiểu là khái niệm về sự thất vọng, nhưng không ai đã dạy bạn điều đó.
Tôi nghĩ điều bạn đang nói đến là việc không biết cảm xúc của mình vì tôi chưa bao giờ được dạy ngôn ngữ, đúng không, và có một trải nghiệm có thể là nhiều cảm xúc cùng một lúc, có thể là sự thất vọng, có thể là sự tức giận, có thể là sự xấu hổ, nhưng bạn phải phân tích tình huống.
Sự kiện thực sự đã xảy ra là gì? Điều gì thực sự đã xảy ra vào khoảnh khắc đó? Nếu đó là một bài kiểm tra hợp lệ, và tôi chỉ, bạn biết đấy, tôi đã chặn cú đấm.
và tôi chỉ không có đủ sức để chặn lại, bạn biết đấy, như là thật sự đứng vững.
Đó là sự thất vọng, nó giống như, nó đến đột ngột, bạn biết đấy, như là, bạn nghĩ rằng,
những cú chặn của bạn mạnh mẽ, không may, bạn cần phải làm việc thêm, hãy luyện tập mỗi ngày sau
giờ học cùng nhau, chúng ta sẽ làm cho những cú chặn này vững chắc để bạn có thể tham gia bài kiểm tra đai vàng,
không có lý do nào khác.
Nếu đó là vì những kẻ bắt nạt đang nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi không có khả năng đối phó với những
đôi mắt sắc lạnh đó đang nhìn tôi, và tôi cảm thấy rất lo lắng và choáng ngợp, và tôi chỉ không thể
chặn lại vì tôi chỉ cảm thấy hoảng sợ, đó là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Bạn có thấy như một bậc phụ huynh hoặc một giáo viên sẽ phải thật sự phân biệt sự hỗ trợ của họ,
nhưng bạn phải thật sự hiểu được trải nghiệm, điều đó có nghĩa là chúng ta phải có những mối quan hệ đáng tin cậy,
yêu thương, quan tâm với tất cả mọi người, vì nếu không, chúng ta sẽ không xây dựng được sự kết nối
để thật sự hiểu cảm giác của mọi người, chúng ta chỉ lấy hành vi kiểu như vậy và chúng ta sẽ hỏi,
tại sao bạn lại cư xử như vậy, bạn biết đấy, hãy về phòng của bạn hoặc, bạn biết đấy, chỉ cần luyện tập.
Nó giống như, không, như là, tôi đã bị bắt nạt ở trường và giờ đây kẻ bắt nạt đang đe dọa tôi.
Đó là những vấn đề nghiêm trọng cần được giải quyết.
Bạn biết đấy, những biểu tượng cảm xúc trực tuyến và, bạn biết đấy, ngón tay cái hướng xuống so với ngón tay cái hướng lên và những thứ như vậy và, bạn biết đấy, biểu tượng cảm xúc nôn mửa và những thứ như vậy, thật là choáng.
Tôi bắt đầu nhận ra rằng những thứ này có thể gây hại nhiều hơn chúng ta nhận ra.
Vâng, tôi nghĩ rằng nó vui.
Bạn biết đấy, có thể chỉ là, nếu bạn chỉ muốn sử dụng nó để vui vẻ, không vấn đề gì.
Nếu chúng ta sẽ sử dụng nó để thật sự giao tiếp, thì không tốt lắm.
Tôi đang nghĩ đến những trường hợp mà mọi người chỉ sử dụng những thứ này với ý định thể hiện
sự không thích của họ đối với một điều gì đó, nhưng mà những người ở đầu bên nhận lại trải qua
rất nhiều sự tự phê bình như một hệ quả, chủ yếu là trẻ em, nhưng cũng có cả người lớn.
Tôi biết một số người lớn thực sự không thể chịu đựng được khi có ai đó bình luận trên bài đăng Instagram của họ như “Big L” hoặc những thứ tương tự như “Không” hay những điều như vậy. Điều này cũng thú vị vì tôi thấy điều này ngay cả trong cộng đồng học thuật, đặc biệt là trên Twitter, X, nơi mà tôi biết rằng, chắc chắn, mọi người từ chối bài báo của nhau, phê bình bài báo của nhau, nhưng họ làm điều đó với một mức độ tinh tế trí tuệ nào đó truyền tải một cảm giác quan tâm, đúng không? Nếu các nhà khoa học thực sự quan tâm, thì họ sẽ thực hiện một cuộc đánh giá cẩn thận, mặc dù tất cả chúng ta đều muốn nghe rằng, “Đây là một bài báo hoàn hảo. Thế thôi.” Chính xác. Khi chúng ta phê bình một cái gì đó với sự chú ý đến từng chi tiết, miễn là điều đó công bằng, chúng ta cảm thấy được quan tâm. Hoàn toàn đúng. Họ quan tâm đến công việc, và chúng ta cũng quan tâm đến công việc, vì vậy có một mối quan hệ ở đó, ngay cả khi đó là một cuộc đánh giá ẩn danh. Nhưng tôi rất sốc khi thấy các đồng nghiệp khoa học mà tôi đã biết trong nhiều thập kỷ, thực sự cách họ cư xử trực tuyến, như họ sẽ chửi thề, họ sẽ công khai, họ sẽ không bận tâm đến việc chấm câu. Họ cư xử theo cách có vẻ rất kích thích. Không phải tất cả họ, tất nhiên, nhưng điều đó thật thú vị. Những từ xuất hiện trong tâm trí tôi là, tôi cảm thấy, trực tuyến, đặc biệt là trên mạng xã hội. Những đứa trẻ đang hành xử như người lớn, và những người lớn đang hành xử như trẻ con. Dường như có một sự thoái lui về điều mà tôi gọi là sự biểu đạt bằng emoji hoặc sự biểu đạt với cường độ cao bằng những công cụ thô sơ. Tôi không biết đó là gì vì tôi biết những người này. Lý do tôi sử dụng cộng đồng học thuật làm ví dụ, nhân tiện, là vì điều này đã khiến một số người trong số họ mất việc, các trưởng khoa, không phải ở Stanford hay Yale, may mắn thay. Nhưng điều đó thật đáng chú ý với tôi cách mà khi chúng ta loại bỏ kết nối trực tiếp, khi mọi người cư xử như vậy, và tôi sử dụng ví dụ song song về đánh giá ẩn danh vì ở đó là ẩn danh. Vì vậy, lý thuyết là họ có thể cư xử theo cách họ muốn, nhưng có một quy tắc ứng xử.
Có vẻ như phép lịch sự trực tuyến đang thiếu nhiều tính năng quan trọng mà bạn đang bắt đầu trình bày cho chúng tôi ở đây. Sự chống đối gây ra những thách thức. Thật buồn cười vì tôi đã có một bài phát biểu tại Twitter, giờ được gọi là X, khoảng năm năm trước, và đã phân tích khá nhiều dữ liệu. Thực ra đó là năm mà Mariah Carey hát và mọi thứ đã bị hỏng. Đó là tuần trước khi tôi đến vào tháng Giêng, vào đêm giao thừa, và tôi chỉ cảm thấy tò mò vì thực sự đó là một sự cố. Tôi đã nói, “Mọi người sẽ phản ứng như thế nào?” Và có tới 99,99% chỉ trích diva tuyệt vời này. Tôi không nhớ sự cố này. Rõ ràng là cô ấy rất tài năng, nhưng cô ấy đã mắc lỗi. Có điều gì đó với cái mic. Chúa cấm cô ấy mắc lỗi. Vâng, có điều gì đó. Hoặc có thể là ai đó khác. Ôi trời ơi. Thực ra, cái mic không hoạt động theo cách mà cô ấy muốn. Và cô ấy đã nói, “Tôi không hát nữa.” Và bạn nên thấy mọi người đã phản ứng như thế nào, tôi có nghĩa là hàng triệu và hàng triệu bình luận, và tôi sẽ không lặp lại những gì mọi người đã nói vì thực sự rất kinh tởm. Và tôi đã rất tò mò. Còn những điều như, “Ôi, bạn đã giành được 15 giải Grammy. Chiếc xe buýt này thực sự làm bạn đau lòng.” Có thể chỉ một bài đăng như vậy. Và điều đó khiến bạn phải suy nghĩ về, A, loại người nào quan tâm đến việc bình luận. Chúng ta có thể có một sự thiên lệch ở đó. Tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta có một sự thiên lệch ở đó. Những người cảm thấy được bảo vệ bởi điều gì đó. Nếu đó là một người nổi tiếng hơn trong chính trị, rõ ràng là mọi người rất rõ ràng về cảm xúc của họ. Các chính trị gia tự mở mình ra cho điều đó. Vâng, họ làm vậy. Những người công khai nói chung, tôi đã nghe, tự mở mình ra cho điều đó. Nhưng các chính trị gia thì đặc biệt, tôi nghĩ chúng ta cho phép công chúng nói gần như bất cứ điều gì về họ, nhưng điều đó không đẹp. Điều đó không đẹp, và không thông minh về mặt cảm xúc để quay trở lại khái niệm, đúng không? Nó giống như, mục tiêu của bạn ở đây là gì?
Tôi luôn hỏi mọi người rằng, kiểu như, bạn đang cố gắng đạt được điều gì khi trở nên xấu tính?
Tôi cảm nhận điều đó là sự thoát ly.
Tôi nhìn vào đó và nghĩ, “Chao ôi, họ phải cảm thấy như thế nào bên trong để có thể nói những điều đó, chắc chắn không tốt.”
Nhưng có thể điều đó lại mang lại cảm giác tốt cho họ.
Tôi không biết.
Tôi không nghĩ mình đã từng có một bình luận tiêu cực.
Nếu có, ai đó có thể chỉ ra cho tôi.
Hy vọng rằng đó là trong một tình huống châm biếm với một người bạn là mục tiêu, và họ đã ổn với điều đó hoặc vui vẻ với điều đó.
Nhưng tôi không biết trạng thái nội tâm, cảm xúc hoặc tâm lý nào sẽ khiến ai đó đi nói điều gì đó tàn nhẫn với người khác trên mạng.
Trong nghiên cứu trước đây của tôi với Facebook, chúng tôi đã phân tích hàng triệu bài đăng.
Mọi người có thể cố ý xấu tính và gây tổn thương.
Mọi người muốn xé nát người khác và họ muốn gieo rắc nỗi sợ hãi.
Thật khó để phân tích điều đó, thành thật mà nói.
Những gì chúng tôi phát hiện trong nghiên cứu của mình là tôi có thể nói nếu Andrew đang mặc một chiếc áo sơ mi đen, bạn sẽ thấy điều đó.
Tôi sẽ nói áo đẹp.
Nó có thể có nghĩa là áo đẹp hoặc có thể có nghĩa là tôi đang chế nhạo áo của bạn.
Đó là vấn đề với mạng xã hội liên quan đến các bài đăng.
Chúng tôi thực sự không biết vì người nhận có một câu chuyện riêng.
Đó là một thách thức mà chúng tôi gặp phải khi cố gắng gỡ bỏ các bài đăng là rất khó để có tiêu chí khách quan về điều gì là đau đớn đối với một người, đó là lý do tại sao những gì chúng tôi cố gắng làm là giúp người nhận nội dung giao tiếp theo cách với người đăng nội dung để khiến họ gỡ bỏ nó.
Những gì chúng tôi phát hiện là nó thực sự hoạt động rất tốt.
Nếu bạn dạy một thiếu niên, chẳng hạn, nói, “Này, Andrew, bình luận bạn đã làm thực sự là gây tổn thương. Bạn có thể gỡ bỏ nó không?”
Chúng tôi có khả năng cao hơn để khiến mọi người gỡ bỏ nó.
Những gì chúng tôi phát hiện trong nghiên cứu thực nghiệm là nếu chúng tôi chỉ để mọi người tự do làm theo ý mình, nó có xu hướng trở nên trả đũa, kiểu như, “Bạn nghĩ bạn là ai? Bạn muốn phản kháng à?”
Điều đó không thúc đẩy người đó gỡ bỏ nó.
Ngay cả khi gặp phải hành vi thô lỗ với lòng từ bi cũng có thể hữu ích.
Chúng ta có thể đưa ra một ví dụ ngược lại cho sự tức giận so với sự thất vọng ở phía tích cực không?
Cảm xúc tích cực nào mà mọi người thường nhầm lẫn?
Như hạnh phúc và sự thỏa mãn.
Đúng, đó là một điều khó.
Tôi đang nhận điểm F khắp nơi.
Thật tốt khi tôi trở thành một nhà sinh vật học.
Tĩnh lặng và phấn khởi.
Đúng vậy.
Được rồi.
Đúng vậy.
Đó là lý do tại sao tôi làm những gì tôi làm.
Đúng vậy.
Tôi giỏi về điều này.
Đúng, vâng, bạn giỏi.
Khi bạn nghĩ về hạnh phúc, thường thì đó là khi bạn đạt được điều gì đó.
Tôi sẽ hạnh phúc khi điều này mang lại cho tôi hạnh phúc.
Sự thỏa mãn là điều ngược lại.
Sự thỏa mãn là mọi thứ đều tuyệt vời như nó vốn có.
Tôi cảm thấy hoàn thiện.
Tôi có đủ.
Một phần trong lập luận của tôi chống lại nghiên cứu về hạnh phúc là chúng ta không dành đủ thời gian để giúp mọi người phấn đấu cho sự thỏa mãn và chúng ta thúc đẩy mọi người phấn đấu cho hạnh phúc, điều mà có nghiên cứu cho thấy phản tác dụng.
Nếu bạn thức dậy mỗi ngày và nói, “Tôi sẽ làm gì để hạnh phúc? Tôi sẽ làm gì để hạnh phúc?”
Có khả năng là điều đó sẽ không thành công nhiều và điều đó sẽ phản tác dụng tạo ra nhiều tuyệt vọng hơn.
Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng ngay khi bạn mô tả sự thỏa mãn theo cách đó, và cảm ơn bạn đã phân tích hai điều đó, rất hữu ích cho tôi, ngay khi bạn mô tả sự thỏa mãn theo cách đó, tôi tưởng tượng việc thức dậy và thay vì nghĩ về những gì cần phải làm và những điều tôi muốn đạt được, mà tôi muốn đạt được, chúng mang lại cho tôi niềm vui, thêm một từ thứ ba chỉ để làm rối mình.
Khái niệm về sự thỏa mãn, theo cách mà bạn mô tả, tôi có thể thấy có thể dẫn tôi đến việc chú ý đến cảm giác tuyệt vời khi đã có một giấc ngủ ngon, tôi ngủ ngon hầu hết các đêm, nhưng đó là một đặc ân và có thể cảm nhận được sự thoải mái của chăn và đệm trong một khoảnh khắc trước khi lao vào một ngày để theo đuổi hạnh phúc.
Chính xác.
Tôi nghĩ ý tưởng rằng chúng ta phải hạnh phúc mọi lúc cũng thật nực cười.
Ý tôi là, tôi là một giáo sư thần kinh.
Tôi không bao giờ cảm thấy hạnh phúc.
Thật khó khăn.
Và cũng vậy, tôi không biết bạn thế nào, nhưng vì tâm trạng của tôi, một thuật ngữ khác, thường có năng lượng thấp hơn, hài lòng với một chút lo âu, khi tôi ở bên những người luôn tràn đầy năng lượng và vui vẻ, tôi gặp khó khăn.
Bởi vì bạn cảm thấy như thể mình không đạt được một tiêu chuẩn nào đó.
Không, tôi chỉ cảm thấy choáng ngợp và bị áp lực bởi điều đó.
Cảm giác như là, hãy ngừng việc luôn vui vẻ như vậy.
Đây là lúc tôi có thể đùa một cách thích hợp, vì trước khi chúng ta bắt đầu, chúng ta đã nói về các trường đại học ở Bờ Đông so với Bờ Tây.
Có thể bạn đến Bờ Tây và điều đó sẽ thay đổi, hoặc có thể bạn đang ở đúng nơi bạn thuộc về tại trường đại học tuyệt vời Yale, nhưng dù sao đi nữa, đó là những điều bên trong.
Các trường đại học Bờ Đông thật tuyệt vời, các trường đại học miền Trung thật tuyệt vời, các trường đại học Bờ Tây thật tuyệt vời.
Những tính cách và phong cách khác nhau được cảm nhận.
Chỉ cần nhìn vào tốc độ đi bộ, chẳng hạn, không chỉ thời tiết, nhưng bạn đã nêu ra một điểm rất quan trọng.
Tôi là một thành viên trong đội podcast của chúng tôi, người luôn có tâm trạng tốt.
Anh ấy luôn có tâm trạng tốt, và đối với tôi, đó là một lời nhắc nhở để có tâm trạng tốt hơn.
Không phải là người mà tôi sẽ nói là, tôi không hay thay đổi tâm trạng.
Tôi không thay đổi tâm trạng nhanh chóng, nhưng tôi sẽ không nói rằng tâm trạng của tôi giống như Tigger và luôn vui vẻ, nhưng năng lượng của anh ấy không làm tôi kiệt sức, mà nó khiến tôi ước gì mình là anh ấy.
Điều đó cũng ổn thôi.
Đó là bạn.
Ý tôi là, một phần của việc có trí tuệ cảm xúc với đồng nghiệp, bạn đời, con cái, bất kỳ ai, là nhận biết điều đó.
Bây giờ tôi biết điều đó về bạn, điều đó khiến tôi nghĩ khác về bạn về những gì bạn cần.
Đó là trí tuệ cảm xúc.
Đối với tôi, tôi thức dậy mỗi sáng với một cuộc khủng hoảng tồn tại, tôi tự hỏi, tôi đang làm gì với cuộc đời mình?
Tôi làm điều này hôm nay để làm gì, và sau đó tôi phải xuất bản bài báo này, tôi phải hoàn thành…
Cuốn sách của tôi, tôi phải điều hành đội ngũ của mình, những gì tôi muốn làm, và sau đó tôi đang làm điều đó, và khi tôi đang làm một việc, tôi lại nghĩ rằng mình nên làm việc khác. Đó chính là con người tôi. Tôi đã thử mọi thứ, và đó là hệ điều hành của tôi. Tôi nhận thức rõ hơn khi tôi đang làm việc trên một cuốn sách khác, và khi tôi làm việc đó, tôi ở trong một chương, và tôi thích nghĩ về nó như là chương tiếp theo, và tôi bắt đầu như, Mark, hãy cho phép bản thân ở lại với chương này. Không sao cả. Bạn có thể tập trung vào một việc mà không phải lo lắng về tương lai. Và tôi đã phải thực sự làm điều đó cho bản thân mình. Đó là cách tôi là, bạn biết không? Và vì vậy, việc biết điều đó về bản thân mình là hữu ích vì nó giúp tôi tìm ra những chiến lược phù hợp với mình. Quay trở lại với vấn đề hạnh phúc, đó cũng vì tôi là người hướng nội. Và khi tôi ở xung quanh những người hướng ngoại nhiều, tôi cảm thấy kiệt sức. Bạn biết đấy, sau những cuộc trò chuyện căng thẳng như thế này, tôi sẽ không đi đến một quán bar thể thao, bạn biết đấy, để uống bia và xem trận đấu. Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó, nhưng dù sao thì đó cũng không phải là điều tôi thích. Bạn biết đấy, điều đó sẽ khiến tôi cảm thấy như não tôi bị cháy. Giấc mơ của tôi là rời khỏi đây, tham gia một lớp yoga nóng, đi dạo, uống một ly rượu vang, có thể là một mình hoặc với một người bạn, và sau đó kết thúc một ngày. Tất cả những điều đó đều có sẵn trong vòng chưa đầy một dặm từ đây. Chúng tôi có thể chỉ bạn đi đúng hướng. Nghe thật tuyệt. Vấn đề hướng nội và hướng ngoại sẽ khiến mọi người chú ý. Nó chắc chắn đã khiến tôi chú ý. Tôi thích thời gian một mình. Tôi cũng thích thời gian một mình trong sự hiện diện của nhiều người. Thực tế, tôi luôn hoàn thành công việc tốt nhất khi ở một mình trong thiên nhiên hoặc ở Manhattan, nơi có người xung quanh tôi, nhưng tôi hoàn toàn cô lập. Tôi cũng thích điều đó. Vậy chúng ta nên nghĩ về hướng nội và hướng ngoại như thế nào? Những điều này thường được nhắc đến rất nhiều trong văn hóa đại chúng.
Có phải có một số nghiên cứu khoa học vững chắc hỗ trợ rằng tính hướng nội có thể được định nghĩa tốt nhất là blank và tính hướng ngoại là blank không? Và tôi đoán có một khoảng nào đó ở đó. Nó phải nằm trên một liên tục. Nó không thể chỉ là hai nhóm. Ý tôi là, với một số người, điều đó rất rõ ràng, bạn biết đấy, họ là những người hướng nội rõ ràng. Còn với một số người khác, họ chỉ đơn giản là hướng ngoại vô tận, bất kể họ thức dậy với mong muốn ở bên mọi người. Cuối ngày, họ muốn ra ngoài với mọi người nhiều hơn. Và nghiên cứu cho thấy, ví dụ, với những người sáng tạo, họ có xu hướng là cả hai. Họ có xu hướng là những người hướng nội cao và những người hướng ngoại cao, điều này thật thú vị, đúng không? Họ là những người hướng nội khi họ đang làm nghệ thuật và sau đó họ là những người hướng ngoại khi họ ra ngoài bán nghệ thuật của mình, điều này thật khó khăn cho một số nghệ sĩ, đúng không? Bởi vì nhiều nghệ sĩ có phần nội tâm và họ là những người sáng tạo, nhưng họ thực sự gặp khó khăn trong việc ra ngoài và trở nên hướng ngoại, như kiểu, hãy nhìn vào nghệ thuật của tôi. Và vì vậy, bạn là một nghệ sĩ may mắn nếu bạn có khả năng ở cả hai hướng. Tôi nghĩ cách dễ nhất để nghĩ về điều này là như thế này, đó là một khuynh hướng, đúng không? Đó là một khuynh hướng về cách bạn muốn sử dụng năng lượng của mình. Và người hướng nội là một cái bình chứa hơn, bạn biết đấy, muốn chứa năng lượng của họ. Họ muốn, bạn biết đấy, ở trong những nhóm nhỏ. Họ muốn có những môi trường ít náo nhiệt hơn và người hướng ngoại chỉ có khuynh hướng về, bạn biết đấy, tìm kiếm cảm giác nhiều hơn, bạn biết đấy, những nhóm xã hội lớn hơn. Và một lần nữa, đó là một sở thích. Tôi luôn nói rằng tôi là một người hướng nội với kỹ năng xã hội khá tốt. Như, tôi có thể xuất hiện như một người hướng ngoại. Hầu hết mọi người nghĩ tôi là người cởi mở và tôi luôn nói rằng, tôi thậm chí không thích mọi người nhiều đến vậy. Bạn có vẻ rất cởi mở. Vâng, tôi không phải như vậy. Bạn biết đấy, đó không phải là tự nhiên của tôi. Như nếu tôi ở một bữa tiệc, tôi gặp khó khăn với kiểu như, tôi sẽ làm gì ở đây? Khi bạn nói bạn không nhất thiết thích mọi người nhiều đến vậy, tôi nhận ra bạn đang đùa.
Nhưng tôi chỉ muốn chắc chắn hỏi, vì tôi không thể giả định, điều đó không có nghĩa là bạn không thích mọi người. Chỉ là việc ở bên cạnh nhiều người không khiến bạn muốn gần gũi hay tìm hiểu tất cả những người đó chỉ vì họ có mặt ở đó. Trong khi đó, một người hướng ngoại dường như rất thích hình thành và tham gia vào các mối quan hệ mới, các mối quan hệ cũ, tất cả các mối quan hệ, kết nối với mọi người.
Chính xác. Nếu bạn đang chạy một chiến dịch để ứng cử, bạn biết đấy, thị trưởng của thị trấn của bạn, bạn sẽ muốn thuê một người làm PR hướng ngoại, đúng không? Một người hướng ngoại cho marketing vì họ sẽ ra ngoài, gõ cửa. Nói chuyện với mọi người không phải là điều dễ chịu, đúng không? Người hướng nội sẽ giỏi hơn trong việc làm kế toán, bạn biết đấy, và lên kế hoạch.
Và chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu này, thực sự là rất thú vị với sinh viên của tôi. Tôi sẽ cho họ đo lường các chỉ số hợp lệ về tính hướng nội và hướng ngoại. Tôi sẽ phân nhóm họ, như nhóm hướng ngoại thực sự và nhóm hướng nội thực sự. Và tôi sẽ để họ lên kế hoạch cho một bữa tiệc, chỉ cần lên kế hoạch cho một bữa tiệc. Nhóm hướng ngoại sẽ có lửa trại, có bia, có nhạc lớn trên bãi biển, còn nhóm hướng nội thì như, chúng ta phải đảm bảo có khăn ăn tốt. Chúng ta muốn, bạn biết đấy, chúng ta sẽ có bốn người. Bạn biết đấy, sẽ có nhạc nhẹ nhàng. Đó chỉ là, bạn biết đấy, cách chúng ta được hình thành.
Thú vị. Khi tôi nghĩ đến việc tổ chức một bữa tiệc tuyệt vời, và tôi đã tổ chức một vài bữa tiệc mà tôi thích nghĩ là tuyệt vời, nó liên quan đến việc mời một đám người đến và sau đó có thể đứng lùi lại khỏi nhiều thứ và không phải tham gia vào tất cả mọi thứ. Tôi chỉ thích thấy những người bạn không biết nhau bắt đầu tương tác. Điều đó thật tuyệt. Đó là niềm vui đối với tôi. Và nếu tôi phải giao tiếp trực tiếp với quá nhiều người tại bữa tiệc, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy kiệt sức.
Tôi được biết đến với việc lui vào một căn phòng và chợp mắt hoặc biến mất.
Đúng vậy.
Có lẽ bạn là người hướng nội hơn.
Đúng vậy.
Tôi nghĩ vậy.
Rick Rubin, người nổi tiếng thế giới với những hiểu biết sáng tạo và sự sáng tạo của mình.
Và vì là Rick, tôi nghĩ một lần nào đó ông ấy đã nói trên một podcast, hoặc có thể ông ấy đã nói điều này với tôi, rằng Tom Petty là kiểu người mà về cơ bản không làm gì ngoài việc viết nhạc, đọc sách và tương tác với một số ít người trong vòng tròn thân cận của mình.
Và ý tưởng rời khỏi nhà đối với ông ấy thật sự quá sức.
Tất nhiên, mọi người luôn tiếp cận ông ấy, nhưng thực sự là một người hướng nội cực đoan.
Trong khi đó, Rick đã mô tả, và tôi sẽ không nêu tên ở đây, những người nổi tiếng khác, nhạc sĩ và những người khác, rằng họ ra ngoài cụ thể để cố gắng thu hút sự chú ý của sự nổi tiếng.
Và nếu họ không làm được, họ cảm thấy hoàn toàn bị cô lập.
Điều này có lý.
Mặc dù họ có người trong đời sống riêng tư, nhưng điều đó trở thành một yêu cầu về sự hướng ngoại.
Tôi tưởng tượng rằng cuộc sống sẽ khó khăn hơn nhiều cho người hướng ngoại trong dài hạn vì có quá nhiều điều phải có mặt.
Nghiên cứu cho thấy những người hướng ngoại có xu hướng thành công hơn một chút vì họ sẵn sàng ra ngoài và yêu cầu điều đó.
Họ được thăng chức, họ nhận được tăng lương nhanh hơn.
Tôi hiểu.
Và trong công việc của tôi tại các trường học, tôi luôn yêu cầu các giáo viên chú ý đến tính cách của học sinh vì những người hướng nội có rất nhiều ý tưởng tuyệt vời.
Họ chỉ không háo hức giơ tay lên và thu hút sự chú ý.
Vì vậy, đừng chỉ gọi những đứa trẻ đang giơ tay lên vì bạn sẽ bỏ lỡ việc nhận được một số thông tin tuyệt vời.
Trong trường hợp đó, bạn có gọi lạnh cho mọi người không?
Bất cứ khi nào tôi dạy, tôi hơi do dự khi gọi lạnh cho mọi người vì tôi nhớ rằng điều đó có thể rất đáng sợ khi đột nhiên bạn ngồi đó ghi chú, cố gắng tổ chức suy nghĩ của mình xung quanh tài liệu và rồi đột nhiên cả phòng đang nhìn bạn.
Tôi đặt ra những kỳ vọng xung quanh điều đó vì tôi rất kỹ lưỡng về vấn đề này, vì nó khiến tôi phát điên khi người hướng ngoại nói nhiều luôn được nói ra ý kiến của họ. Tôi nghĩ có những cách, có những phương pháp giảng dạy tốt có thể giúp ích cho việc này. Một điều tôi đang suy nghĩ là sự giao thoa giữa tính cách và trí tuệ cảm xúc. Bạn vừa mới nhắc đến điều đó, và mọi người thường nhầm lẫn giữa chúng. Ví dụ, tôi cũng đã nhầm lẫn khi còn trẻ trước khi tôi học về nó, vì tôi cũng có chỉ số tâm lý cao, có nghĩa là tôi có xu hướng thay đổi cảm xúc nhiều hơn nếu tôi lo lắng về điều gì đó và sau đó tôi lại thấy ổn, rồi lại lo lắng. Đó là con người tôi. Và tôi luôn giả định rằng một người có chỉ số tâm lý cao hoặc như tôi đã nói, có cảm xúc không ổn định, thì sẽ có trí tuệ cảm xúc thấp. Bởi vì làm sao bạn có thể thông minh về cảm xúc nếu bạn lại có cảm xúc không ổn định? Sau đó, tôi đã thực hiện tất cả các nghiên cứu này và phát hiện ra rằng gần như không có mối tương quan nào giữa các đặc điểm tính cách và trí tuệ cảm xúc. Tại sao lại như vậy? Hãy nghĩ về điều đó. Nếu bạn là người có tính cách điềm đạm hơn, có thể bạn thậm chí không có nhiều cơ hội để điều chỉnh cảm xúc của mình, đúng không? Nhưng nếu bạn bị kích thích, bạn chưa bao giờ có kinh nghiệm, vì vậy thực sự sẽ khó khăn hơn cho bạn. Một người như tôi, tôi thực hành điều đó mọi lúc, đúng không? Tôi luôn như, tôi đang trong tâm trạng xấu, tôi phải tổ chức một cuộc họp, tôi cáu kỉnh, tôi phải thuyết trình. Vì vậy, tôi liên tục tìm cách để xử lý cảm xúc của mình. Và đó là lý do tại sao chúng là những khái niệm riêng biệt. Ngoài ra, để xây dựng thêm về điều này, việc biết các đặc điểm tính cách của bạn có thể cực kỳ hữu ích trong việc chọn những chiến lược tốt nhất để điều chỉnh cảm xúc của bạn. Tại sao lại như vậy? Gần đây tôi đã đi du lịch ở Úc và tôi đã có bài phát biểu trước một nhóm người. Người phụ trách bài phát biểu đó, cách đó khoảng một giờ từ Melbourne.
Và tôi đã đi tàu vì tôi thích ở lại thành phố hơn. Tôi đã đi tàu, tôi dự định sẽ đi, tôi đã mua vé tàu trở về. Người tổ chức nói, bạn biết đấy, Mark, tôi thật sự rất muốn ở bên bạn và liệu chúng ta có thể, bạn biết đấy, tôi có thể đưa bạn về khách sạn của bạn không? Và tôi nghĩ trong đầu, đó là điều tồi tệ nhất mà bạn có thể hỏi tôi. Nó kết thúc ở bên đường sai. Vâng. Và tôi đã có vé tàu của mình, thật sự, đó là một ngày đầy ắp các buổi thuyết trình và những thứ khác. Tôi thật sự muốn ở một mình để thư giãn, nhưng tôi cảm thấy tội lỗi và tôi đã nói, chắc chắn rồi, người đó đã nói chuyện với tôi suốt một giờ, như thể anh ta không ngừng nói chuyện với tôi. Khi tôi trở về khách sạn, tôi đã nghĩ, tôi sẽ bị suy nhược thần kinh mất. Tôi cần thêm một ngày để phục hồi vì, và điều đó chỉ làm tôi khó chịu về bản thân vì không thực hành, bạn biết đấy, những gì tôi dạy, đó là Mark, hãy tự biết mình, bạn đang kiệt sức, hãy lịch sự. Bạn biết đấy, đó là sự bất an của tôi khi chỉ nói, bạn biết đấy, tôi thật sự cảm kích bạn muốn đưa tôi về, nhưng bạn biết đấy, tôi thật sự có rất nhiều việc phải làm vào ngày mai. Tôi cần nghỉ ngơi cho giọng nói của mình. Tôi cần, bạn biết đấy, chuẩn bị một số thứ thay vào đó. Tôi chỉ ngồi đó như, bạn biết đấy, run rẩy và như thể, bạn biết đấy, đã phát điên. Vậy bạn có thấy điều tôi đang nói không? Thật sự hiểu bản thân mình về những gì thúc đẩy bạn và những đặc điểm tính cách của bạn, chỉ riêng sự hướng nội, hướng ngoại và cách mà điều đó liên quan đến việc chọn lựa chiến lược của bạn là rất quan trọng. Rất quan trọng. Và nhân tiện, câu đùa của tôi về việc lái xe ở bên đường sai, tôi nhận ra rằng chúng ta lái xe ở bên đường sai đối với người Úc và những người ở Vương quốc Anh. Vì vậy, tôi sẽ làm động tác chạm tay cho bạn. Tôi muốn tạm dừng một chút để cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có gì bạn không cần. Điều đó có nghĩa là điện giải, natri, magiê và kali trong tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường.
Bây giờ, tôi và những người khác trong podcast đã nói rất nhiều về tầm quan trọng của việc cung cấp đủ nước cho chức năng não bộ và cơ thể. Nó cho thấy rằng ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất. Cũng quan trọng là bạn cần có đủ điện giải để cơ thể và não bộ hoạt động tốt nhất. Các điện giải như natri, magiê và kali là rất quan trọng cho sự hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh. Để đảm bảo rằng tôi nhận đủ lượng nước và điện giải, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng. Và tôi uống nó ngay lập tức vào buổi sáng. Tôi cũng uống Element hòa tan trong nước trong bất kỳ loại bài tập thể chất nào tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng nếu tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cùng với điện giải. Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement.com/huberman, được đánh vần là drinklmnt.com/huberman, để nhận một gói mẫu miễn phí của Element khi mua bất kỳ loại bột uống Element nào. Một lần nữa, đó là drinkelement.com/huberman để nhận gói mẫu miễn phí.
Tin nhắn văn bản là một ví dụ thú vị về giao tiếp mà ngày nay, tùy thuộc vào số lượng người có quyền truy cập vào số điện thoại của bạn, có thể cảm thấy như một nguồn tuyệt vời để lấp đầy khoảng trống khi đi tàu, trong khi di chuyển và khi đi bộ đến xe, có lẽ hy vọng là không trong khi lái xe, mặc dù mọi người dường như vẫn làm điều đó. Và đối với những người hướng nội, tôi có thể tưởng tượng rằng điều đó có thể cảm thấy quá tải. Nó có thể cảm thấy hơi áp lực. Bạn cảm thấy thế nào về tin nhắn văn bản? Bởi vì đó chỉ là một hình thức giao tiếp khác. Tôi hỏi điều này vì một lý do rất cụ thể. Tôi có thể tưởng tượng rằng những người hướng ngoại thích nhắn tin. Họ thích nhận và gửi tin nhắn văn bản đến mức họ không thể chịu đựng được một khoảnh khắc không có việc gì làm trước khi lên máy bay.
Họ rất phấn khởi vì có thêm một hình thức giao tiếp vào bất kỳ lúc nào trong ngày và đêm, trong khi những người hướng nội có thể sẽ ít phấn khởi hơn khi nhắn tin. Tôi cũng hỏi điều này một phần vì tôi muốn bảo vệ biến số về độ trễ khi phản hồi tin nhắn mà tôi đã cố gắng thực hiện trong cuộc sống của mình, nhưng dường như điều đó không thực sự hiệu quả. Tôi nghĩ hầu hết mọi người đều giả định rằng nếu tôi đi đến chỗ bạn và nói xin chào, và bạn chờ 10 phút mới đáp lại, tôi sẽ nghĩ trước tiên rằng bạn hơi thô lỗ và sau đó nghĩ rằng bạn có phần kỳ lạ. Ngay cả khi tôi nhắn tin cho bạn “xin chào” và không nhận được phản hồi ngay lập tức, tôi có thể nghĩ rằng bạn đang bận. Có một chút không gian để diễn giải, nhưng tôi nghĩ điều tôi thực sự muốn nói ở đây là liệu chúng ta có xu hướng dự đoán cùng một kỳ vọng về độ trễ trong tin nhắn mà chúng ta tự mình chấp nhận hay không? Điều này dường như là một nguồn quan trọng của sự hiểu lầm, hiểu sai và có thể tệ hơn. Vâng. Vâng. Bạn cũng có thể tưởng tượng rằng người hướng nội có thể cảm thấy thoải mái hơn khi nhắn tin vì nó ít kích thích hơn, vì vậy tôi nghĩ điều này có thể hoạt động theo cả hai hướng. Tôi nghĩ vấn đề với nhắn tin là nó làm giảm trí tuệ cảm xúc vì bạn thực sự không thể giao tiếp theo cách tương tự qua một tin nhắn. Cảm ơn bạn. Bạn có thể lặp lại cả hai điều đó một lần nữa không? Vâng. Tôi rất vui được nói điều đó 100 lần. Không, vì tôi cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm và giờ tôi đang tìm từ thích hợp vì tôi đang nói chuyện với bạn, nên tôi cảm thấy mình phải sử dụng từ chính xác. Tôi cảm thấy được giải phóng vì tôi cũng cảm thấy rằng khi nhắn tin trở nên thường xuyên hơn và đã vượt qua một số ranh giới về tính trang trọng và không trang trọng, không chỉ với các thành viên trong gia đình mà còn với đồng nghiệp và những người mà chúng ta biết và không biết, và chỉ mới gặp hoặc đã biết từ lâu, thuật ngữ mà chúng ta sử dụng với một nhóm thì khác với thuật ngữ mà chúng ta sử dụng với nhóm khác, nhưng tôi cảm thấy rằng nhắn tin nói chung đã thực sự làm giảm khả năng giao tiếp bằng lời nói và viết ở những nơi khác.
Có nhiều nghiên cứu cho thấy ngay cả thanh thiếu niên hiện nay cũng thích nhắn tin hơn là gặp mặt trực tiếp, điều này không giúp ích gì cho việc xây dựng mối quan hệ tốt. Tôi cũng sẽ ngắt lời bạn. Tôi không biết cảm giác của một thanh thiếu niên vào năm 2024 như thế nào, vì vậy tôi đã tự nhận ra điều đó. Tôi không có quyền nói rằng điều đó kỳ quặc, vì có những điều tôi đã làm khi còn là một thanh thiếu niên mà tôi chắc chắn người lớn cũng đã nghĩ, “Điều đó thật kỳ quặc.” Tất nhiên rồi. Vì vậy, tôi rút lại điều đó. Nhưng nếu bạn nghĩ về việc mọi người cảm thấy bị ngắt kết nối, xa lạ và cô đơn như thế nào trong những ngày này, thì điều đó không nhất thiết sẽ giúp cải thiện mọi thứ. Tôi có một ví dụ, khi cha tôi qua đời cách đây vài năm, tôi nhận được rất nhiều tin nhắn, “Tôi rất tiếc về sự mất mát của bạn. Tôi rất tiếc.” Từ những người mà tôi nghĩ là bạn bè thật sự của mình, những người bạn 20, 30 năm, tôi nghĩ, “Bạn không định gọi điện thoại và nghe giọng tôi và hỏi tôi có thể làm gì để hỗ trợ bạn ngay bây giờ sao?” Thật kỳ lạ và thực sự một trong những người bạn thân nhất của tôi thậm chí còn không nhắn tin cho tôi. Cô ấy đã nhắn tin cho trợ lý của tôi và nói, “Xin hãy vào văn phòng của Mark và nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy.” Tôi nghĩ, “Điều này thật kỳ lạ. Tôi đã gọi điện thoại. Tôi nghĩ, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mọi người có những định kiến sẵn có. Có thể cô ấy nghĩ tôi đang bị choáng ngợp và đau khổ và cần không gian. Nhưng cùng lúc đó, hãy gọi điện, để lại cho tôi một tin nhắn thoại và cho tôi một vài lựa chọn. Tôi có một người bạn. Cô ấy nói, “Mark, tôi biết bạn đang trải qua rất nhiều điều ngay bây giờ. Tôi chỉ muốn bạn biết, nếu bạn muốn nói chuyện, bất cứ lúc nào bạn muốn gọi cho tôi, hãy gọi. Nếu bạn muốn nhắn tin, hãy nhắn. Nếu bạn muốn tôi đến và ở lại với bạn vài ngày, tôi sẽ đến.” Đó là một người bạn tuyệt vời. Vâng. Đó chính xác là điều tôi cần nghe. Tôi muốn ai đó đưa ra, cung cấp lựa chọn, hoặc chỉ đơn giản là hành động. Nhưng chúng ta hiện nay rất do dự. Điều đó khiến tôi cảm thấy hơi đáng sợ, và tôi cảm thấy lo lắng về tương lai của các mối quan hệ của chúng ta nói chung. Vâng.
Tôi nghĩ đây là một chủ đề rất quan trọng.
Tôi nghĩ rằng vì nhắn tin rất phổ biến và đã được sử dụng để truyền đạt nhiều dạng cảm xúc con người khác nhau trong định dạng rộng lớn này, vậy bạn thực sự có thể đưa bao nhiêu điều vào một tin nhắn?
Tôi có một số bạn bè và đồng nghiệp thường gửi …
Gửi tin nhắn thoại.
Bạn có thể gửi tin nhắn thoại.
Điều đó giống như …
Đúng rồi.
Đúng rồi.
Nó dài và đôi khi …
Chà, cũng có những vấn đề với điều đó.
Nó phong phú hơn so với nhắn tin trừ khi tin nhắn được viết cẩn thận, có dấu câu.
Chúng ta có thể thấy sự chăm sóc mà mọi người đặt vào những tin nhắn hoặc email nhất định mà họ gửi, và hầu hết mọi người, bao gồm cả tôi, thì không.
Nhắn tin là một hình thức giao tiếp ngắn gọn.
Ghi âm âm thanh, ghi chú giọng nói dường như là một bước tiến.
Tôi nghĩ điều này có lẽ đã khiến cuộc gọi điện thoại hoặc thiệp hoặc thư viết tay trở nên quan trọng hơn trong việc thể hiện sự quan tâm.
Hoàn toàn đồng ý.
Nhân tiện, nhắn tin thì cũng ổn.
Tôi sẽ về nhà trong một chút, bạn có thể vui lòng lấy cái này không?
Bất cứ điều gì.
Tuyệt.
Không có gì sai với việc nhắn tin, nhưng khi nó thay thế sự thân mật, và khi nó thay thế việc xây dựng những mối liên kết mạnh mẽ, đó là nơi tôi thấy vấn đề lớn nhất.
Ừ.
Tôi không đặt ra quy tắc này một cách rõ ràng trong các mối quan hệ của mình, nhưng tôi sẽ nói rằng với đồng nghiệp, thành viên trong gia đình và trong các loại mối quan hệ khác, có một quy tắc, đó là chúng tôi không tranh cãi qua tin nhắn.
Ừ, điều đó không hay.
Nhưng mọi người vẫn làm điều đó rất nhiều.
Nó dễ hơn vì bạn không phải cảm nhận những cảm xúc.
Đó chính là điều.
Nó có thể tạo ra khoảng cách tâm lý với người đó và nói những gì tôi muốn nói, trong khi nếu tôi phải nói trực tiếp, tôi sẽ phải đối mặt với một phản ứng, và phản ứng đó có thể rất khó chịu cho tôi, và tôi có thể không có những chiến lược để đối phó với nó vì tôi chưa bao giờ học chúng.
Bạn và tôi đều nhận thức rằng có một không gian thần kinh được dành riêng cho việc …
Xử lý khuôn mặt, và cụ thể là xử lý khuôn mặt con người, và cụ thể hơn nữa là xử lý các cảm xúc được thể hiện qua biểu cảm khuôn mặt của con người. Đây là một khía cạnh được lập trình sẵn trong loài của chúng ta. Điều này đang giảm dần, có một nghiên cứu được thực hiện về trẻ em trong các trại hè, và họ đã phân bổ ngẫu nhiên cho trẻ em có điện thoại hoặc không có điện thoại, và cho thấy rằng sau vài tuần ở trại, những đứa trẻ có điện thoại đã giảm khả năng nhận biết cảm xúc. Điều này tạo ra sự khác biệt. Chúng ta cần dành cho trẻ em và người lớn nhiều thời gian giao tiếp trực tiếp hơn.
Chúng ta có thể nói về các trục dễ chịu và năng lượng và tạo ra một hình ảnh tinh thần cho mọi người về điều này không? Tôi thấy điều này rất hữu ích. Nếu người nghe hoặc người xem có bút hoặc bút chì và giấy, bạn có thể vẽ điều này ra, nhưng rất dễ để tưởng tượng trong tâm trí của bạn. Có thể bạn chỉ cần cho chúng tôi biết về trục dọc. Chúng ta có trục ngang, chúng ta sẽ gọi đó là sự dễ chịu, và điều này quay trở lại một điều khác mà chúng ta đã nói trước đó. Nó được gọi là sự dễ chịu, không phải là tốt hay xấu. Trong khoảnh khắc này, tôi có cảm thấy dễ chịu hay không dễ chịu không? Tôi có cảm thấy muốn bắt đầu một ngày mới không? Tôi có cảm thấy muốn tránh xa các đồng nghiệp của mình không? Tôi có cảm thấy an toàn và thoải mái không? Tôi có cảm thấy không thoải mái không? Đó là trục X, và cách tôi thích nghĩ về nó là từ lúc chúng ta thức dậy vào buổi sáng cho đến khi chúng ta đi ngủ, điều đó được kích hoạt. Bạn thức dậy vào buổi sáng và đột nhiên có một quá trình suy nghĩ như, “Có, tôi muốn ra khỏi giường. Không, tôi muốn kéo chăn lên đầu.” Trên trục Y là năng lượng hoặc sự kích hoạt. Trong trường hợp này, trục dọc là năng lượng. Thuật ngữ kỹ thuật là sự hưng phấn hoặc kích hoạt, nhưng tôi nghĩ năng lượng là một thuật ngữ tốt hơn. Bạn có thể có năng lượng cao hoặc bị giảm năng lượng hoặc năng lượng thấp. Bởi vì năng lượng tinh thần, đó là năng lượng thể chất. Nó giống như việc bạn có bao nhiêu nhiên liệu.
Sau đó, chúng ta sẽ giao nhau hai trục này để tạo ra cái mà chúng tôi gọi là “bảng cảm xúc”.
Có bốn phần tư.
Chúng ta có phần tư màu vàng, nơi có cảm xúc cao và dễ chịu.
Hãy nghĩ về những cảm xúc ở đó: hạnh phúc, phấn khích, vui mừng, ngây ngất, lạc quan.
Chúng ta có phần tư màu xanh lá cây.
Đó là năng lượng thấp nhưng vẫn dễ chịu.
Đó là phần tư bình tĩnh, hài lòng, yên tĩnh, hòa bình, thư giãn.
Sau đó, chúng ta có phần tư không dễ chịu và tôi sẽ nhắc lại.
Đó không phải là những cảm xúc xấu hay tiêu cực.
Chúng ta sẽ gọi chúng là không dễ chịu vì không ai cảm thấy dễ chịu khi buồn bã, chán nản, thất vọng, vô vọng hay cảm thấy tuyệt vọng, đó là phần tư màu xanh dương, tức là năng lượng thấp và không dễ chịu.
Sau đó, chúng ta có phần tư màu đỏ trên bảng cảm xúc, mà chúng ta sẽ gọi là những cảm xúc cao năng lượng và rất không dễ chịu, đó là cảm giác tức giận và lo âu.
Điều này rất hữu ích cho mọi người vì, như bạn đã nói, bạn không thực sự chắc chắn về cảm xúc của mình.
Chúng ta biết rằng cuộc sống nội tâm của chúng ta rất phức tạp.
Có một công cụ có bốn phần tư, nơi bạn có thể nói, “Tôi không biết, tôi cảm thấy dễ chịu.
Tôi hơi dễ chịu, nhưng năng lượng của tôi thì thấp.
Được rồi.
Tôi ở phần tư màu xanh lá cây.
Được rồi.
Giờ thì, tôi có những lựa chọn nào ở đó?”
Không.
Tôi cảm thấy khá tràn đầy năng lượng và dễ chịu.
Ôi, tôi có những lựa chọn nào ở đó, v.v.
Chúng tôi thấy rằng điều này rất hữu ích cho cả trẻ mẫu giáo và giám đốc điều hành, cực kỳ hữu ích.
Sau đó, quay lại với thước đo một chút, chúng ta có thể nói về phần tư như là R cho sự tự nhận thức, nhận ra mình đang ở đâu trong không gian cảm xúc.
Sau đó, bạn có thể tự hỏi, “Được rồi, chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao tôi nghĩ rằng mình đang ở phần tư màu vàng, đỏ, xanh dương hay xanh lá cây?
Chuyện gì vừa xảy ra?
Có thể có điều gì đang xảy ra?
Ôi, tôi sắp tham gia một podcast.
Ôi, tôi sắp làm bài kiểm tra.
Ôi, tôi sắp vào một cuộc họp khó khăn với một đồng nghiệp.
Ôi, tôi sắp về nhà và đối tác của tôi sẽ tức giận.
Được rồi.
Bây giờ, tôi hiểu tại sao tôi lại cảm thấy như vậy.
Tôi đã đặt một từ cho nó.
Tôi chính xác hơn.
Tôi không tức giận.
Tôi chỉ đang khó chịu.
Tôi không hạnh phúc.
Tôi chỉ cảm thấy hài lòng.
Tôi không trầm cảm.
Tôi chỉ cảm thấy hơi buồn.
Tôi không bị choáng ngợp.
Tôi chỉ cảm thấy hơi không thoải mái.
Điều đó hữu ích vì nó giúp bạn đi vào phần E và R của Ruler, đó là, được rồi,
đây có phải là một cảm xúc tôi cần phải bày tỏ không?
Hay tôi giữ nó cho riêng mình?
Cảm xúc này có cần sự giúp đỡ không?
Tôi có cần sự hỗ trợ ngay bây giờ không?
Hay tôi ổn với những gì tôi đang cảm thấy?
Tôi có một câu chuyện tuyệt vời về điều này, thực sự.
Chúng ta được sinh ra để trở thành những người sửa chữa, tôi nghĩ, đặc biệt trong vai trò của tôi là một giáo viên hoặc nếu bạn là một bậc phụ huynh,
bạn biết đấy, với một đứa trẻ hoặc một giáo viên, đối tác, đúng không?
Và vì vậy, tôi đến thăm một trường học nơi chương trình của tôi đang hoạt động.
Nó cũng được gọi là Ruler.
Và hiện tại chúng tôi có khoảng 5.000 trường học trên khắp Hoa Kỳ.
Và tôi đang thăm một trường mẫu giáo.
Và tôi thực hiện một cuộc kiểm tra và cậu bé nhỏ nói rằng cậu ấy đang ở trong trạng thái buồn, có nghĩa là không dễ chịu
và năng lượng thấp.
Và tất nhiên, cậu bé năm tuổi của tôi, cậu ấy đang ở trong trạng thái buồn.
Tôi cảm thấy thật tệ.
Và rồi, bản năng sửa chữa của tôi, tôi muốn giúp cậu bé này.
Tôi không muốn cậu bé này ở trong trạng thái buồn.
Và vì vậy, tôi biết tôi không thể làm điều đó vì đó là một phần của, giống như là quy tắc của Ruler.
Bạn không sửa chữa cảm xúc của người khác.
Bạn không sửa chữa cảm xúc của người khác.
Vì vậy, tôi chỉ nói với cậu bé, “Tôi chỉ tò mò, bạn biết đấy, bạn có cần một chiến lược không?”
Và cậu ấy nói, “Không.”
Và tôi như, “Không?”
Tôi nói, “Tôi chỉ tò mò.
Bạn biết đấy, tại sao bạn không cần một chiến lược?”
Cậu ấy nói, “Bởi vì tôi biết nó là tạm thời.”
Wow.
Có thể các thế hệ tiếp theo đang lên có trí tuệ cảm xúc cao hơn nhiều so với thế hệ của chúng ta.
Nếu họ có, nếu họ nhận được sự hướng dẫn trực tiếp, đó là tầm nhìn của tôi cho thế giới là mọi người
đều nhận được giáo dục về cảm xúc.
Và cậu bé nói, “Không, bạn biết đấy, tôi biết nó sẽ qua đi.
Tôi ổn.”
Tôi như, “Được rồi.
Tôi chỉ tệ về việc này với cậu bé.
Giống như, bạn là giáo viên của tôi.”
Bạn biết đấy, thật tuyệt vời.
Và nghĩ rằng cậu bé năm tuổi đó có được sự hiểu biết đó, rằng cậu ấy có một cảm xúc không dễ chịu.
điều đó không cần phải sửa chữa, rằng mọi thứ đều ổn, rằng anh ấy chỉ biết rằng mình đang trong một chút khó khăn, nhưng anh ấy đã trải nghiệm rằng cảm xúc là tạm thời, bạn biết đấy, và anh ấy có thể chỉ cần buông bỏ và một chút sau đó anh ấy sẽ lại cảm thấy tốt hơn hoặc tồi tệ hơn hay bất cứ điều gì khác. Điều đó thực sự khiến tôi cảm thấy choáng ngợp.
Tôi định hỏi, làm thế nào chúng ta có thể giải quyết mâu thuẫn giữa thông điệp cảm nhận cảm xúc của chúng ta với việc chỉ đơn giản nhận ra rằng cảm xúc đang di chuyển qua chúng ta như cách mà đứa trẻ năm tuổi này có thể làm? Bởi vì tôi cảm thấy điều này đi vào cốt lõi của rất nhiều điều mà chúng ta nghe trong lĩnh vực tâm lý học và sức khỏe, đó là, bạn biết đấy, cảm xúc chỉ là cảm xúc. Chúng là tạm thời. Chúng đại diện cho đủ loại điều và chúng ta có thể đi đến những nền tảng sinh học hoặc nguyên nhân chấn thương thời thơ ấu, đủ loại điều, di truyền cũng vậy. Chúng ta có nên cảm nhận cảm xúc của mình để nhận ra chúng tốt hơn không? Tôi nghĩ là có.
Có giá trị gì trong việc kìm nén cảm xúc của chúng ta hay điều đó chỉ có xu hướng làm cho cảm xúc đó lớn lên? Có điều gì được biết đến về điều này từ tài liệu nghiên cứu không? Bởi vì bạn thấy rất nhiều ý kiến khác nhau về điều này, nhưng tôi muốn biết, có phải đã có bất kỳ thí nghiệm nào mà mọi người được đặt vào một cảm xúc tiêu cực hoặc tích cực hoặc đang trải nghiệm một cảm xúc tiêu cực hoặc tích cực và sau đó cố gắng kìm nén nó một cách có chủ ý không? Có phải đã có bất kỳ hình ảnh não nào không?
Vâng, có. Có phản ứng da galvanic nào không? Cảm xúc có lớn lên hay co lại không? Nó có xu hướng lớn lên. Có sự khác biệt văn hóa, để nói thẳng ra. Nhưng trong, bạn biết đấy, văn hóa phương Tây, việc kìm nén thường không có kết quả tốt. Tìm cách đánh giá lại thường có xu hướng hữu ích hơn. Điều này thực sự đi vào, đối với tôi, cốt lõi của công việc của tôi vì, bạn biết đấy, trong 20 năm cuộc đời của tôi, tôi đã điều hành một Trung tâm về Trí tuệ Cảm xúc và Kỹ năng Giảng dạy và tôi sẽ…
Tôi đi vòng quanh và thấy rất nhiều sự kháng cự, rất nhiều sự kháng cự, bất kể đó là nhà quản lý quỹ đầu tư, hiệu trưởng trường học hay một bậc phụ huynh, bạn biết đấy, tôi đã có những người cha đến gặp tôi và nói những điều như, bạn biết đấy, Mark, bạn thật dễ tổn thương, như bạn đã chia sẻ toàn bộ câu chuyện về việc bị bắt nạt, như tôi sẽ không bao giờ trong những giấc mơ điên rồ nhất của mình chia sẻ với con trai mình rằng tôi đã bị bắt nạt khi còn nhỏ. Và tôi đã nói, hãy kể cho tôi nhiều hơn, tất nhiên, bạn biết đấy, tôi là một nhà tâm lý học. Cuối cùng, người đàn ông đó sợ rằng con trai anh ta sẽ nghĩ rằng anh ta yếu đuối. Và vì vậy, chúng ta có một tư duy về cảm xúc mà chúng ta cần nói đến. Mọi người có cảm xúc về cảm xúc của họ. Đôi khi chúng ta gọi đó là cảm xúc meta hoặc cảm xúc siêu. Đôi khi chỉ đơn giản là hạnh phúc là tốt, tức giận là xấu. Thật đơn giản. Tất cả nghiên cứu gần đây của tôi tập trung vào điều mà tôi gọi là quyền được cảm nhận. Bạn biết đấy, bạn biết một chút về câu chuyện của tôi. Tôi đã có một tuổi thơ khá khó khăn, bao gồm cả việc bị lạm dụng và bị bắt nạt rất nhiều. Và tôi có hai bậc phụ huynh yêu thương tôi, nhưng, bạn biết đấy, mẹ tôi là một người phụ nữ rất lo âu và không bao giờ có chiến lược. Vì vậy, bạn biết đấy, bà ấy luôn nói, tôi đang bị khủng hoảng thần kinh và bà ấy sẽ khóa mình trong phòng và không ra ngoài trong vài giờ. Cha tôi thì, như chúng ta có thể gọi ngày nay, là một người đàn ông cứng rắn, có phần nam tính độc hại. Khi bạn trở nên cứng rắn đủ, ông ấy thậm chí đã nói với tôi một lần, bạn biết đấy, ông ấy đã qua đời rồi và chúng tôi có một mối quan hệ tốt, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên, ông ấy đã nói, bạn biết đấy, con trai, tôi đã từng đánh bại những đứa trẻ như con. Ông ấy đã nói như vậy. Và ông ấy không, ý tôi là, ông ấy nghĩ rằng đó là một thông điệp mà tôi cần nghe để trở nên cứng rắn hơn. Đúng vậy. Ông ấy đã làm điều đó vì tình yêu. Ý tôi là, đó không phải là cách nuôi dạy con cái thông minh về mặt cảm xúc, nhưng đó là cách ông ấy nghĩ. Và bạn biết đấy, ông ấy đã yêu tôi. Ông ấy chỉ không biết cách làm cha theo cách đó.
Và vì vậy, hãy nghĩ về những người bị bắt nạt, sự xấu hổ, nỗi sợ hãi, bị lạm dụng, đủ loại vấn đề đang diễn ra trong đầu tôi, mẹ tôi thì bị khủng hoảng thần kinh, còn cha tôi thì cứng rắn hơn. Điều gì xảy ra? Bạn kìm nén, bạn phủ nhận, bạn phớt lờ, bạn ăn uống, bạn thực hiện đủ loại hành vi kỳ quặc vì bạn không có nơi nào để bộc lộ cảm xúc của mình. Và tôi lo sợ rằng có quá nhiều người hiện nay cảm thấy như vậy. Tôi có nghiên cứu tốt để chứng minh điều đó. Bạn biết đấy, bạn đã đọc cuốn sách của tôi, bạn biết tôi có một người chú tên là Marvin. Ông ấy là một giáo viên trung học cơ sở, và bằng một cách kỳ diệu nào đó, ông đã ở lại với gia đình tôi một mùa hè khi tôi 12 tuổi. Ông đã nhận thấy điều gì đó trong biểu cảm khuôn mặt và ngôn ngữ cơ thể của tôi. Ông biết có điều gì đó không ổn. Và ông là người lớn đầu tiên ngồi lại với tôi và nói, “Này, Mark, con cảm thấy thế nào?” Tôi không biết liệu đó có phải là biểu cảm khuôn mặt của ông, ngôn ngữ cơ thể của ông hay giọng nói của ông, nhưng đó là bước khởi đầu cho tôi. Tôi không ổn lắm. Tôi không thực sự thích cuộc sống. Tôi sợ hãi. Và ông không nói, “Tôi sẽ bị khủng hoảng thần kinh” hay “Cứng rắn lên.” Ông nói, “Chúng ta sẽ vượt qua điều này. Tôi sẽ giúp con. Tôi ở bên con.” Và điều này thật thú vị với tôi vì, bạn biết đấy, tôi cảm thấy chúng ta quá tập trung vào việc xây dựng kỹ năng, điều này thực sự quan trọng. Nhưng tôi muốn lùi lại một bước và hỏi, liệu chúng ta có đang cho phép bản thân? Liệu chúng ta có đang cho phép đồng nghiệp, đối tác, con cái mình cảm thấy không? Và tôi cảm thấy rằng nhiều người không có quyền đó. Bây giờ, nghiên cứu của tôi cho thấy với hàng chục nghìn người từ các nền văn hóa khác nhau, chỉ khoảng một phần ba người lớn cảm thấy rằng họ có ai đó khi còn nhỏ đã tạo ra điều kiện cho họ có quyền cảm nhận. Nghĩa là, 70% những người đang đi lại ở đây ngay bây giờ trong các công ty, trường học và gia đình của chúng ta, 30% cảm thấy họ có điều đó. Và rồi bạn tự hỏi, bạn nghĩ những đặc điểm của những người này là gì, những đặc điểm của chú Marvin hay cô Maria, hoặc đồng nghiệp ở nơi làm việc, nhân tiện, điều này cũng…
Làm việc trong lực lượng lao động trưởng thành.
Bạn có thể có một người hướng dẫn về cảm xúc hoặc một huấn luyện viên cảm xúc tại nơi làm việc.
Có ba đặc điểm.
Bạn có muốn đoán không?
Tôi đoán là nhạy cảm với cảm xúc.
Tất cả những điều đó dành cho những ai biết, sự đồng cảm liên quan đến nhiều phân loại khác nhau, vì vậy tôi muốn công nhận điều đó.
Nhạy cảm với cảm xúc, tôi đoán rằng họ có chỉ số cảm xúc cao.
Và thứ ba, ôi, hy vọng của tôi là có sự nhận thức tình huống cao.
Bởi vì chú của bạn cần nhìn thấy điều gì đó tinh tế trong biểu cảm khuôn mặt của bạn, hoặc có thể không tinh tế lắm, nhưng mọi người khác đều bỏ lỡ.
Nhưng để có thể phát hiện ra rằng có điều gì đó thực sự cần thiết, đó là một tiếng kêu im lặng cho sự giúp đỡ.
Bạn thực sự tinh tế, đó là lý do tại sao bạn cũng là một nhà khoa học.
Ba đặc điểm rộng lớn, đặc điểm đầu tiên xuất hiện xuyên văn hóa, không phán xét.
Khi chúng ta nghĩ về những người đã cho chúng ta quyền cảm nhận, họ hoàn toàn không phán xét.
Họ để tôi là chính mình, hoặc là ai tôi có thể trở thành.
Thứ hai là đồng cảm, và có phần kết hợp với lòng từ bi, đó là một hình thức khác của sự đồng cảm.
Thứ ba, chủ yếu, là lắng nghe tích cực.
Mọi người muốn ở bên những người không phán xét họ, những người lắng nghe tích cực và thể hiện rằng họ quan tâm.
Thật đơn giản.
Và tôi sẽ nói với bạn, điều này thực sự thú vị với tôi vì tôi thường xuyên nói chuyện trước công chúng, và thường chiến lược mới của tôi là tôi thực hiện khảo sát nơi tôi sẽ trình bày để tôi có thể trình bày dữ liệu của chính khán giả.
Và vì vậy tôi đang có bài phát biểu này trước một nhóm phụ huynh trưởng thành, phụ huynh học sinh trung học, và tôi đang trình bày dữ liệu từ họ.
Họ đã điền vào khảo sát, không phán xét, lắng nghe tích cực, sự đồng cảm, lòng từ bi.
Và tôi cho thấy, giống như nghiên cứu quốc gia của tôi, một phần ba trong số các bạn đã nói có, hai phần ba trong số các bạn đã nói không.
Và có một người mẹ, và cô ấy như kiểu, một cách bốc đồng, nhảy ra khỏi ghế.
Cô ấy nói, “Tôi đang có một sự giác ngộ.”
Tôi nói, “Được rồi.”
Và cô ấy nói, “Tôi biết, tôi chắc chắn rằng con gái tôi có một chú Marvin. Tôi biết điều đó. Và tôi cũng chắc chắn rằng con trai tôi thì không.” Và bạn biết điều gì không, Mark? Hôm nay tôi rời khỏi buổi thuyết trình của bạn, và tôi sẽ tìm con trai tôi, chú Marvin của nó. Tôi như kiểu, “Cô ơi, có thể chính cô là người đó.” Và nó giống như– Đúng rồi. Thật thú vị. Nó như thể đang trôi qua cô ấy. Nó giống như việc thuê ngoài. Đúng rồi. Vậy đó là người hướng dẫn cảm xúc của bạn. Và điều đó thật thú vị với tôi, và tôi đang khai thác điều này trong nghiên cứu của mình bây giờ. Cái gì là sự kháng cự? Như, mọi người sợ hãi điều gì đến vậy? Ý tôi là, họ rất sợ cảm xúc, cảm xúc của chính họ và của con cái họ hoặc của bạn đời họ. Và vì vậy tôi hỏi, bạn biết đấy, tôi khai thác điều này, và điều thật sự thú vị và buồn cho tôi là người lớn ngày nay, hai rào cản– bây giờ tôi sẽ lại thách thức bạn. Bạn nghĩ hai điều gì cản trở việc cho phép người khác cảm nhận? Thực ra đây là nơi câu hỏi tiếp theo của tôi đang đi đến, vì vậy tôi sẽ chỉ hỏi câu hỏi dưới dạng một câu trả lời. Được rồi. Điều này có giống như Jeopardy không? Tôi đoán đó là những gì bạn làm. Không, nó ngược lại với Jeopardy. Xin lỗi. Bạn có thể thấy tôi đã xem bao nhiêu tập Jeopardy. Rằng nếu mọi người không có ranh giới cảm xúc đầy đủ, và họ có thể thậm chí quá nhạy cảm đến mức ai đó mà họ quan tâm đang trải qua sự tức giận hoặc buồn bã hoặc thất vọng, có thể thậm chí là với họ, sẽ làm thay đổi cảm xúc của chính họ và không làm cho họ có thể sẵn sàng với ba phẩm chất mà bạn đã liệt kê trước đó, đặc biệt là không phán xét. Bởi vì bây giờ nó trở nên cá nhân, và vì vậy nó sẽ làm suy yếu quá trình. Bạn đúng ở đó. Tuy nhiên, điều đầu tiên là một điều thật sự thú vị, đó là thời gian. Tôi không có thời gian. Bạn không có thời gian để không phán xét. Bạn có thể nói cho tôi về điều đó không, xin vui lòng? Thực ra là chúng ta không có thời gian để phán xét. Nó tốn quá nhiều năng lượng. Vâng, tôi đồng ý.
Cái thứ hai thực sự quay trở lại với các kỹ năng. Tôi đã nghe nhiều bậc phụ huynh nói những điều như: “Tôi sợ hỏi con tôi cảm thấy thế nào, vì tôi sẽ không thể xử lý được.” Nghĩ về điều đó một chút. Tôi sẽ không thể xử lý được, vì vậy bạn muốn con trai hoặc con gái của bạn kìm nén nỗi sợ hãi hoặc bất cứ điều gì chúng đang cảm thấy vì bạn chưa phát triển được những kỹ năng cần thiết để giúp điều chỉnh và hỗ trợ chúng. Điều này, một lần nữa, quay trở lại với sứ mệnh, tầm nhìn của tôi, là chúng ta cần một thế giới nơi mọi người đều được giáo dục về cảm xúc, từ mẫu giáo đến trung học. Nó phải tiếp tục ở bậc đại học, và phải tiếp tục trong lực lượng lao động, và phải tiếp tục khi chúng ta lớn lên, vì là một người 54 tuổi hiện tại dẫn dắt một nhóm người lớn, khi COVID xảy ra, tôi đã có một cuộc khủng hoảng hoàn toàn. Tôi không biết cách lãnh đạo trong thời kỳ COVID. Tôi đã cố gắng tìm hiểu, tổ chức các cuộc họp Zoom và những điều điên rồ, và sau đó mẹ chồng tôi bị kẹt với tôi, và đó thực sự là một cuộc gọi đánh thức về việc xây dựng mối quan hệ. Thực sự là rất khó khăn với tôi. Bà đến dự một đám cưới. Một trong những đồng nghiệp của tôi đã kết hôn vào ngày 3 tháng 3 năm 2020. Mẹ chồng tôi đến từ Panama, và để bạn biết, tất cả các chuyến bay đến Panama đã bị hủy vào ngày 13 tháng 3, và chúng không mở lại cho đến tháng 9. Vì vậy, chúng tôi có một người phụ nữ 81 tuổi rất đáng yêu, nhưng thật khó cho mẹ chồng bạn khi sống cùng bạn trong tám tháng. Một câu chuyện nhỏ nhanh chóng cho điều này, tôi nghĩ là có liên quan. Nó đã trở nên thực sự, bạn biết đấy, tôi làm việc tại nhà. Mẹ chồng tôi ở đó. Bà muốn tôi làm cappuccino cho bà mỗi sáng, điều mà tôi thích làm trong tuần đầu tiên, nhưng sau tháng thứ tư, tôi nghĩ bà nên tự học cách sử dụng máy, và tôi không muốn làm điều đó nữa. Tôi sợ cái máy đó. Tôi nói: “Không, xin lỗi. Tôi không. Tôi không có ý cười to.” Không sao cả. Vâng, những chiếc máy cappuccino đó có thể đáng sợ.
Họ có thể, nhưng giống như tư duy phát triển, đúng không?
Như là hãy nhìn tôi.
Tôi sẽ giúp bạn làm điều đó.
Tôi không biết.
Tôi muốn bạn tự pha cà phê.
Tôi như kiểu, bạn phải tự pha cà phê.
Bạn biết đấy, tôi đã nói với bạn, tôi không thích người khác vào buổi sáng.
Bạn phải tự pha cà phê.
Dù sao thì, một đêm chúng tôi đang ăn tối và cô ấy nhìn tôi và cô ấy nói tiếng Tây Ban Nha.
Tôi nói tiếng Tây Ban Nha.
Và cô ấy đã hỏi, bạn biết đấy, bằng tiếng Tây Ban Nha, “Bạn có thật sự là giám đốc Trung tâm Trí tuệ Cảm xúc không?”
Và tôi nhìn cô ấy như kiểu, “Không phải tối nay.
Không phải tối nay.”
Như kiểu, chúng tôi đang gặp rắc rối.
Và đó là một mớ hỗn độn.
Ôi, tôi xin lỗi.
Tôi không có ý cười.
Tôi đã cười trước khi bạn nói đó là một mớ hỗn độn.
Tôi chỉ, ấn tượng của bạn về câu hỏi đó, có thể nó đúng với một số trải nghiệm trong cuộc sống của tôi.
Ừ.
Ý tôi là, và đó là như vậy.
Như, vâng, công việc hàng ngày của tôi là tôi điều hành một Trung tâm Trí tuệ Cảm xúc, nhưng tôi là một con người có những cảm xúc mạnh mẽ và tôi không có những chiến lược.
Và tôi cần phải phát triển một bộ chiến lược điều chỉnh hoàn toàn mới để đối phó với khía cạnh mới đó trong cuộc sống của tôi.
Khi nghĩ về những người có thể thực sự giúp chúng ta bằng cách đặt ra những câu hỏi đúng, hoặc khi nghĩ về cách chúng ta có thể hỏi mọi người những câu hỏi đúng để thực sự giúp họ và chúng ta hiểu những gì họ đang trải qua, tôi nhớ lại nhiều trường hợp trong cuộc sống của tôi mà dường như có yêu cầu về một lý do, như một lý do cho hoạt động.
Như hiện tại tôi có một mối quan hệ rất tốt với cha tôi, nhưng tôi nhớ có một thời gian mà chúng tôi phải nói về khoa học hoặc đồng hồ như một điểm khởi đầu cho bất kỳ cuộc trò chuyện nào, chưa nói đến cảm xúc, đúng không?
Và ông ấy đã làm rất nhiều công việc.
Tôi đã làm rất nhiều công việc và tôi thích nghĩ rằng chúng tôi đã tiến xa hơn trên con đường đó.
Chúng tôi tận hưởng một mối quan hệ rất gần gũi như một hệ quả của công việc đó một phần.
Nhưng tôi nghĩ những gì bạn đang mô tả thực sự khiến tôi nhận ra rằng không quan trọng ai đó là ai.
là gì hoặc tuổi tác của họ hoặc xuất thân của họ, thì với tư cách là những con người, chúng ta không chỉ cần sự cho phép, mà thực sự chúng ta nên suy nghĩ về việc chỉ đơn giản là có một cuộc trò chuyện về cảm xúc của người khác. 100%. Thay vì biến một hoạt động thành điều kiện tiên quyết cho cuộc trò chuyện đó. Và khi tôi nói điều này, tôi nhận ra rằng một số người có thể đang nghĩ, ôi trời, vậy chúng ta chỉ ngồi lại và nói về cảm xúc của mình thôi sao. Nhưng câu trả lời ngắn gọn của tôi cho điều đó là có, bởi vì khi bạn không làm như vậy, thì tôi có thể nói từ kinh nghiệm rằng sớm muộn gì bạn cũng sẽ không tham gia vào những hoạt động đó với người đó và có thể là với bất kỳ ai. Tôi không nói rằng mọi người trở nên khó chịu đến mức không có bạn bè. Ý tôi là, được rồi, đó là một trường hợp cực đoan. Nhưng điều tôi nghe thấy trong bối cảnh của mọi thứ bạn đang nói là nó không chỉ liên quan đến giáo dục. Thực sự nó liên quan đến việc cho phép bản thân và người khác đơn giản chỉ có một cuộc trò chuyện về những gì mà một người đang cảm thấy như một bài tập để cả hai người có thể khám phá điều đó theo cách đúng đắn. Và có một cách đúng đắn. Và bạn đã mô tả phương pháp thước kẻ như một cách đúng đắn. Đúng vậy. Đó là những chiến lược. Độ chính xác là một thuật ngữ khó khăn. Đó là một trò chơi. Dù sao đi nữa, nó sẽ là một trò chơi vì bạn không thể dự đoán cách mọi người sẽ phản ứng. Nhưng tôi không thể đồng ý với bạn hơn. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ khác. Cha tôi, giống như bạn, chúng tôi đã có một mối quan hệ tuyệt vời. Mẹ tôi qua đời khi tôi còn nhỏ và ông tái hôn và đã chuyển lên phía Bắc New York và ông có một người vợ tuyệt vời và bà ấy đã gọi cho tôi khoảng hai năm sau khi họ kết hôn và bà ấy nói, “Mark, tôi không thể chịu đựng được nữa. Cha bạn đang làm tôi phát điên.” Tôi hỏi, “Ý bà là gì?” Ông ấy luôn tức giận. Ông ấy thực sự đang làm tôi khổ sở. Và bà ấy nói, “Tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi có thể phải rời bỏ ông ấy.” Và tôi đang nghĩ trong đầu, “Ôi trời ơi, như bạn biết đấy, ông ấy lớn tuổi hơn và nếu bà ấy rời bỏ…”
“Ông ấy sẽ muốn chuyển đến sống với tôi.”
Vậy là một chuyến đi đường.
Và tôi đã có một chuyến đi đường, đưa cha tôi đến quán cà phê địa phương.
Chúng tôi ngồi xuống.
“Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.”
Đó là điều ông ấy nói với tôi.
“Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.”
Tôi nói, “Bố, hãy nói cho con biết thêm.
Bố không thể chịu đựng thêm nữa.”
Tôi nói, “Đó không phải là thông tin đủ, Bố.
Như vậy, Bố không thể chịu đựng thêm điều gì?”
Cuối cùng, điều tôi học được là cha tôi có ba người con trai.
Tất cả chúng tôi đều có bằng tiến sĩ.
Chúng tôi đều độc lập.
Chúng tôi đều thành công.
Con cái của bà ấy đang gặp khó khăn và bà ấy cần trông cháu.
Cha tôi không thích điều đó.
Các con trai của tôi đều tự chăm sóc bản thân.
Bạn biết đấy, tôi muốn, bạn biết đấy, ông ấy không nhận ra điều này, nhưng điều ông ấy đang nói là, “Tôi không thích ý tưởng bạn dành quá nhiều thời gian cho những đứa cháu vì tôi muốn bạn chú ý đến tôi.”
Bây giờ, tại sao tôi lại nói với bạn điều đó?
Bởi vì sau khi cha tôi và tôi nói chuyện khoảng nửa giờ về điều này, tôi nói, “Bố, có vẻ như Bố đang ghen tị.”
Ông ấy nói, “Ý Bố là gì khi nói Bố ghen tị?”
Tôi nói, “Chà, Bố đang buồn vì Jane, vợ Bố, muốn dành nhiều thời gian hơn cho các cháu và đó không phải là thời gian với Bố.”
Trong từ vựng cảm xúc của tôi, tôi không sử dụng thuật ngữ đó, bạn biết đấy, đó là ghen tị.
Tôi không thể tin là Bố đang nói với tôi rằng Bố ghen tị.
Tôi nói, “Tôi không nói Bố ghen tị.
Bố đang nói với tôi rằng Bố ghen tị.
Tôi chỉ đang đưa ra khái niệm thôi.”
Ông ấy bắt đầu khóc, khóc một cách điên cuồng, vì lần đầu tiên ông ấy nhận thức được trải nghiệm cảm xúc của mình.
Ông ấy rất mù mờ về cảm xúc.
Ông ấy chỉ không biết mình đang cảm thấy gì và ông ấy chỉ đang hành động.
Khi ông ấy ngồi xuống và hiểu trải nghiệm như, “Vợ muốn ở bên con vì chúng cần sự hỗ trợ, tôi không vui với điều đó vì tôi không biết phải làm gì với bản thân khi bà ấy dành thời gian với các cháu.”
Đó là ghen tị.
Đột nhiên, chúng tôi có một con đường để giúp ông ấy điều chỉnh.
Bây giờ, tôi sẽ kết thúc câu chuyện này bằng cách nói rằng khoảng hai tháng sau, Jane đã gọi cho tôi, cô ấy nói: “Mark, tôi không biết bạn đã làm gì ở quán cà phê đó, nhưng cha bạn đã trở thành một người khác.”
Tôi không nhận hết công lao, nhưng cũng có một phần, và điều này cho thấy sức mạnh của sự tự nhận thức cảm xúc. Khi bạn thực sự biết mình đang cảm thấy như thế nào, điều đó có thể giải phóng bạn, và sau đó bạn có thể tìm ra những gì bạn cần làm với những cảm xúc đó.
Tôi để điều đó thấm nhuần vào vì tôi nghĩ rằng những ngày này, chúng ta nghe rất nhiều về liệu pháp, điều này thật may mắn theo ý kiến của tôi, và tôi sẽ chỉ đưa ra những con số một cách thô sơ, nhưng chúng chắc chắn đang đi đúng hướng và có độ lớn.
Có một cuộc khảo sát được thực hiện, tôi tin là tại Stanford, hỏi sinh viên mức độ sẵn sàng của họ để tìm kiếm liệu pháp nếu họ đang phải đối mặt với thời gian khó khăn về mặt cảm xúc, và điều này diễn ra vào khoảng đầu và giữa những năm 90, và những con số trở về rất thấp, khoảng từ 10 đến 20% sinh viên được khảo sát, trong khi ngày nay, con số đó đã vượt quá 80 hoặc 90%.
Thật sự rất cao.
Vâng.
Tôi nghĩ điều đó đại diện cho rất nhiều-
Thực ra, tôi có thể đưa ra một ví dụ khác không?
Xin vui lòng.
Vì vậy, tôi ở đây, một giáo sư tại Yale, giảng dạy các khóa học về trí tuệ cảm xúc. Bây giờ, tôi nên cho bạn biết rằng thường có sự kháng cự, và sinh viên của tôi nói chung rất tuyệt vời, nhưng có một sự kháng cự trong việc muốn học về trí tuệ cảm xúc.
Điều họ muốn làm, nói chung, là đạt điểm A trong khóa học của tôi, và họ muốn ghi nhớ như: “Ôi, lý thuyết này được viết vào năm 1990 bởi Mayor và Salovey.”
Đây là một khóa học tiền y khoa.
Không.
Được rồi.
Đây là khóa học chung-
Tôi yêu các sinh viên tiền y khoa, nhưng họ rất, rất ý thức.
Chà, tôi cũng có những câu chuyện về điều đó, nhưng, vì vậy, tôi nói: “Không, đây là về việc bạn phát triển các kỹ năng.”
Tôi không muốn làm điều đó.
Tôi muốn, bạn biết đấy, làm bài kiểm tra và, bạn biết đấy, đạt điểm A. Sau một tháng, tôi đã có được điều đó.
Thú vị là, trong lớp học của tôi, vì tôi biến các khóa học của mình thành nghiên cứu, và tôi yêu cầu họ điền vào các bảng khảo sát, cảm giác của họ như thế nào, mỗi lớp học.
Cảm xúc số một là căng thẳng.
Mọi người đều căng thẳng.
Tôi tự nghĩ, “Căng thẳng à, bạn có một cuộc sống tốt ở đây.”
Nhưng dù sao đi nữa, họ vẫn căng thẳng, bạn biết đấy, tôi phải có sự đồng cảm, tôi hiểu.
Nhưng tôi quyết định rằng tôi thực sự gặp khó khăn, nhớ rằng tôi đã định nghĩa căng thẳng là có quá nhiều yêu cầu và không đủ nguồn lực.
Tôi không cảm thấy đó là cảm giác thực sự.
Bây giờ, tôi là ai để phán xét?
Nhưng một cách để cải thiện điều đó là yêu cầu sinh viên của tôi viết nhật ký.
Khi bạn căng thẳng, hãy viết về điều đó.
Bạn đang nghĩ gì?
Bạn đang suy nghĩ về điều gì?
Hãy đoán xem cảm xúc số một là gì sau khi chúng tôi thực hiện phân tích định tính.
Viết nhật ký về căng thẳng?
Đúng vậy.
Những gì họ thực sự cảm thấy.
Sợ hãi.
Được rồi.
N-V.
Ôi, thú vị.
N-V.
N-V.
Bố bạn giàu hơn bố tôi.
Mẹ bạn có mối quan hệ tốt hơn mẹ tôi.
Bạn có hông đẹp hơn, bạn có môi đẹp hơn.
Đó là những so sánh xã hội vô tận, đúng không?
Và vì vậy N-V, đúng vậy, là muốn những gì người khác có.
Lo âu liên quan đến sự không chắc chắn, căng thẳng liên quan đến quá nhiều yêu cầu, không đủ nguồn lực.
Và vì vậy tôi đã có một cuộc trò chuyện với bộ phận tư vấn và tôi đã đùa về điều đó và tôi đã nói, bạn biết đấy, chương trình giảm N-V của trường đại học chúng ta là gì?
Bạn biết đấy, đó không phải là cuộc trò chuyện phổ biến nhất.
Và tôi chỉ nghĩ rằng thật thú vị khi suy nghĩ về điều đó theo cách giúp mọi người học cách xử lý cảm xúc của họ.
Bạn biết đấy, ngay bây giờ, có một cơn sốt về chánh niệm.
Mọi người đều đang thực hành chánh niệm và tôi cũng thực hành chánh niệm và tôi đánh giá cao chánh niệm. Nhưng hãy để tôi nói với bạn, khi bạn cảm thấy sự ghen tị mãn tính, việc thực hiện các bài tập thở sẽ không làm giảm bớt sự ghen tị đó. Bạn sẽ phải làm việc để xây dựng lại trong tâm trí của mình về mối quan hệ với mọi người. Và tôi cảm thấy rất mạnh mẽ rằng chúng ta giúp mọi người dừng lại một chút, suy ngẫm một chút, nghĩ về cảm xúc của họ như một con đường để đạt được sự hạnh phúc.
Câu đùa của bạn về việc giảm ghen tị là điều tôi rất nghiêm túc. Chúng tôi đã thực hiện một loạt bốn tập với Tiến sĩ Paul Conti, người là chuyên gia hàng đầu thế giới và là một bác sĩ tâm thần, và theo nhiều đánh giá, ông là một trong những bác sĩ tâm thần tốt nhất thế giới. Trong loạt bài đó, cũng như trong các podcast khác mà ông đã tham gia, chẳng hạn như podcast của bạn tôi Lex Friedman, ông đã thảo luận rằng ghen tị thực sự là nguyên nhân gốc rễ của nhiều điều ác trong thế giới, từ những điều ác nhỏ đến những điều ác lớn, và rất nhiều sự tuyệt vọng mà mọi người cảm thấy.
Tôi nghĩ rằng đây là một từ không được thảo luận đủ, vì âm thanh của nó nghe có vẻ không hay, ghen tị, không ai muốn liên quan đến nó. Nhưng may mắn thay, Tiến sĩ Conti đã mô tả nó như một cảm xúc tự nhiên của con người trong một số trường hợp, nhưng tôi không biết, và tôi không biết liệu ông có biết hay không, nhưng có thể ông biết thông qua công việc lâm sàng của mình, nhưng tôi chắc chắn sẽ chuyển những gì bạn vừa nói cho ông ấy, rằng rất nhiều căng thẳng mà tôi phải tưởng tượng là những người tốt và những sinh viên này, sau tất cả, tôi tưởng tượng rằng mọi người không xấu, không xấu về mặt tính cách, hãy hy vọng như vậy, đang trải qua sự ghen tị, mong muốn có nhiều hơn những gì người khác có, có thể là một điều gì đó cụ thể, điều này tất nhiên dẫn đến những cụm từ phổ biến hơn về việc mọi người cảm thấy rằng họ không đủ, điều này quay trở lại với sự hài lòng.
Đúng vậy, thực ra, ôi, tôi đã không vẽ mũi tên, bây giờ tôi nghĩ rằng tôi đã vẽ mũi tên giữa sự hài lòng và ghen tị. Đúng vậy, vì vậy nếu ai đó muốn chống lại ghen tị, bạn có thể tưởng tượng rằng một chương trình để chống lại ghen tị có thể…
Có thể bị hiểu nhầm, nếu ai đó không hiểu rõ, là một lời kêu gọi mọi người chỉ nên hài lòng với ít hơn, điều này không phải là điều chúng ta mong muốn, đúng không? Ý tôi là, chúng ta muốn những người có tham vọng trong thế giới này, chúng ta muốn mọi người có khát vọng, chúng ta muốn mọi người có tư duy phát triển, và đồng thời chúng ta không muốn mọi người bị căng thẳng và có cảm giác N-V (nỗi lo lắng) thường trực bên trong. Vậy làm thế nào bạn có thể tiếp cận N-V? Chà, tôi nghĩ, một lần nữa, như tất cả các cảm xúc, N-V không phải là một cảm xúc xấu. Cách tôi nghĩ về cảm xúc là, khi chúng ta cần sự giúp đỡ với cảm xúc của mình, là khi, nếu đó là một cảm xúc khó chịu, nó mạnh mẽ và kéo dài, đúng không, N-V thoáng qua. Tôi thường xuyên có những cảm giác N-V, tôi xem các bài nói chuyện Ted, tôi cảm thấy, “Ôi, thời điểm đó thật tuyệt vời,” và tôi nghĩ, “Tôi sẽ thử điều đó.” Vì vậy, tôi sử dụng cảm giác N-V từ kỹ năng của người khác như một cách để phát triển. Điều đó khác như thế nào, xin lỗi, khi quay trở lại công việc của bạn từ sự ngưỡng mộ hoặc cảm hứng? Giống như, “Wow, họ, bạn biết đấy, như là…” Vâng, đó là điều tôi đang nói đến. Vì vậy, đó là sự khác biệt giữa N-V nghiêng về sự ngưỡng mộ so với N-V, như bạn đang đề cập đến, dẫn đến sự oán giận, đúng không? Nếu tôi ghét bạn vì bạn có những gì tôi muốn, thì giờ đây chúng ta đang nói về N-V bệnh lý tiềm tàng. Và đó là phần tự nhận thức. Đó là phần thực sự hiểu sự phân biệt của cảm xúc, sự chi tiết. Bởi vì một lần nữa, nó giống như cơn giận, nó không phải là một cảm xúc xấu. Cơn giận là điều bình thường. Có lý do để cảm thấy tức giận trong thế giới này. Khi chúng ta bị đối xử không công bằng, chúng ta nên cảm thấy tức giận. Điều đó không có nghĩa là chúng ta phải mất kiểm soát, đúng không? Có một giả định mà chúng ta đưa ra rằng khi chúng ta trải nghiệm những cảm xúc khó chịu, mạnh mẽ như lo âu hoặc cơn giận, bạn biết đấy, rằng chúng ta sẽ mất kiểm soát. Tôi có một mối quan hệ hoàn toàn mới với sự lo âu của mình, một mối quan hệ rất khác. Tôi có thể đã dành nhiều năm để làm việc với nó. Tôi nhận ra nó và tôi nói, “Chào, lo âu, hôm nay bạn thế nào?”
Và rồi, nó chỉ là, không sao cả, tôi thậm chí có thể nói chuyện, bạn biết đấy, ở đây với bạn hoặc phát biểu hay dạy học, cảm thấy lo âu xuất hiện và không cho phép nó có quyền lực lên tôi. Bởi vì tôi có thể quan sát nó, tôi có thể chào đón nó. Và nếu nó cản trở, tôi có thể nói, “Bạn biết đấy, lo âu, bạn sẽ quay lại đó một chút.” Bạn không còn nữa sao? Ý tôi là, đôi khi, bạn biết đấy, khi tôi phát biểu, như là cùng một bài phát biểu, đúng không? Bạn nghĩ là lặp đi lặp lại. Và thật sự, tôi không thể tin rằng tôi phải nói về điều này một lần nữa. Và sau đó tôi sẽ nhìn vào khán giả và như thể, đó là lần đầu tiên của họ. Bạn biết đấy, đột nhiên, sự tuyệt vọng của tôi biến thành sự lạc quan và hy vọng. Đó là tất cả về việc điều chỉnh. Giải quyết xung đột là điều mà tôi nghĩ rất nhiều trong bất kỳ tình huống nào mà cảm xúc được thảo luận. Và nó đưa tôi trở lại tình huống trước đó mà bạn đã nói về, nơi người phụ nữ này nói rằng cô ấy sẽ tìm con mình, ai đó để giúp anh ấy can thiệp. Và bạn đã nghĩ, “Tại sao không?” Cảm xúc của anh ấy có nghĩa là cô ấy sẽ đi, bạn biết đấy, mua một người hướng dẫn cảm xúc cho anh ấy. Đúng vậy. Chính xác. Và bây giờ có một lĩnh vực hoàn toàn mới về những người hướng dẫn cảm xúc đang xuất hiện, thực sự sẽ không phải là một điều tồi tệ. Này, đó là một trong những mục tiêu của tôi. Nó sẽ không phải là một điều tồi tệ. Nói to lên. Tôi thích mục tiêu đó. Vì vậy, khi chúng ta nói về điều đó, một trong những điều nổi lên là khái niệm rằng một số người có sự đồng cảm tự nhiên hoặc cảm xúc mà người khác đang cảm thấy như một điều tiêu cực và nó liên quan đến chúng ta hoặc họ. Và do đó, bạn biết đấy, chúng ta không thể thực sự có mặt để giúp người đó theo cách mà bạn đã giúp cha bạn. Như ông ấy đã thất vọng với vợ mình. Vâng. Nếu ông ấy thất vọng với bạn, có thể sẽ hơi khó khăn một chút để nói, “Này, cha ơi, có thể những gì cha đang trải qua về sự thất vọng với con thực sự là trống rỗng.” Vâng, chắc chắn rồi. Bởi vì bây giờ bạn đang bị ràng buộc với họ.
Vậy thì mức độ nào của sự đồng cảm là một đặc điểm tích cực? Có những người nào giỏi hơn trong việc tắt hoặc điều hướng nó theo những cách phù hợp hơn những người khác trong một podcast trước đây mà tôi đã thực hiện gần đây không? Có ai đó ngồi ngay đó trong chiếc ghế đó đã nói với tôi và tôi tin họ rằng tôi là người phụ thuộc. Đây là lần đầu tiên có ai đó gọi tôi như vậy, phụ thuộc. Cô ấy đã định nghĩa nó. Cô ấy đã chỉ ra và một cách rất ngắn gọn, giải thích một loạt các thách thức mà tôi đã trải qua đến mức tôi đã học hỏi nhiều hơn về sự phụ thuộc. Được rồi. Được rồi. Không dễ dàng gì để tôi nói. Chúng ta đều phụ thuộc lẫn nhau. Phụ thuộc lẫn nhau, đúng vậy. Chắc chắn rằng việc phụ thuộc vào người khác là quan trọng, nhưng một số mô hình rơi vào dưới cái ô của sự phụ thuộc. Vì vậy, tôi đã, được rồi, và ngay cả bây giờ tôi cũng không thoải mái khi nói về điều đó, đó là một phần lý do tôi đang cố gắng làm quen với chính từ đó. Không chỉ đơn giản là đào sâu vào quá trình vượt qua nó. Vấn đề là nếu cảm xúc của chúng ta gắn bó mạnh mẽ với người khác, chúng ta coi đó là sự đồng cảm. Chúng ta thường gán nhãn điều đó là tích cực, nhưng thực sự nó làm giảm khả năng của chúng ta trong việc có mặt cho người khác nếu cảm xúc của họ là tiêu cực và liên quan đến chúng ta. Tôi không đồng ý. Được rồi. Tuyệt vời. Thật tuyệt vời. Bởi vì đó là sự đồng cảm mà không có trí tuệ cảm xúc. Và vì vậy tôi làm việc với rất nhiều bác sĩ. Tôi đã thực hiện khá nhiều công việc với Bệnh viện Ung thư tại Yale. Nó được gọi là Smylo. Và các bác sĩ đã được dạy từ sớm, hãy để sự đồng cảm của bạn ở cửa. Và tôi thách thức điều đó. Khi bạn là một bệnh nhân ung thư, biết rằng bạn có thể qua đời, điều cuối cùng bạn muốn là một bác sĩ không có sự đồng cảm. Bạn muốn có một mối quan hệ với người đang điều trị cho bạn. Và giả định là bạn sẽ bị lạc trong sự đồng cảm của mình. Và mọi người đã viết về điều đó. Và điều đó là đúng. Có sự đồng cảm thái quá. Bạn có thể bị mệt mỏi vì lòng từ bi. Nhưng một lần nữa, điều đó xảy ra trong sự thiếu vắng trí tuệ cảm xúc. Tôi có ý nghĩa gì?
Chà, một phần của trí tuệ cảm xúc là sự điều chỉnh. Và nếu tôi xem công việc của mình như một bác sĩ ung thư là giúp mọi người có những tháng cuối đời tốt nhất, thì đó là một cách rất thú vị để suy nghĩ về nó. Khi tôi ở trong mối quan hệ với bệnh nhân của mình, tâm trí tôi hiểu rằng công việc của tôi, bạn biết đấy, mọi người sẽ ra đi. Nhưng tôi có thể rơi vào một hố sâu của sự tuyệt vọng vì ai cũng có thể ra đi. Hoặc tôi có thể nhìn nhận điều này như tôi đang tặng ai đó một món quà. Tôi đang tặng họ món quà của sự hiện diện của tôi. Tôi đang tặng họ món quà của việc họ cảm thấy được nâng niu và chăm sóc. Vì vậy, đối với tôi, tất cả đều liên quan đến cách nhìn nhận, bạn biết đấy, của sự đồng cảm. Vâng, tất nhiên, bạn biết đấy, nếu bạn chỉ đơn giản là, bạn có thể đánh mất bản thân trong cảm xúc của người khác. Nhưng đó không phải là trí tuệ cảm xúc. Trí tuệ cảm xúc nói rằng, bạn biết không, tôi nhận thấy mình đang bị lạc trong cảm xúc của bạn. Tôi cần lùi lại một chút. Chúng ta có biết phần nào trong não bộ chứa đựng sự đồng cảm không? Chúng ta nghe rất nhiều về các nơ-ron gương, nhưng tôi nghĩ đối với những người trong chúng ta đã nghiên cứu về thần kinh học và tâm lý học đủ lâu, chúng ta thừa nhận rằng, vâng, có những cuộc trò chuyện phù hợp bao gồm cả từ nơ-ron gương, nhưng chúng đã được làm cho trở nên quan trọng hơn nhiều so với thực tế trong mối liên hệ với sự đồng cảm. Và chúng đã trở thành mô tả mặc định cho tất cả các hình thức đồng cảm và hiểu biết. Và không chỉ có vậy. Vậy chúng ta biết gì về khoa học não bộ của sự đồng cảm? Thành thật mà nói, tôi không biết nhiều về điều đó. Những gì tôi biết nhiều hơn là trải nghiệm tâm lý của sự đồng cảm và rằng có nhiều hình thức khác nhau của nó. Ví dụ, có phần đồng cảm nhận thức, nơi mà tôi, bạn biết đấy, tôi chưa bao giờ trải qua điều bạn đã trải qua, nhưng về mặt trí tuệ, tôi hiểu rằng bạn đã chịu đựng hoặc về mặt trí tuệ, tôi hiểu trải nghiệm của bạn. Có sự đồng cảm cảm xúc, đó là, bạn biết đấy, khi tôi gặp những người sống sót khác sau lạm dụng đã cảm thấy xấu hổ, tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì vì tôi đã sống trong cảm giác đó.
Và không phải là trải nghiệm của chúng tôi giống nhau, nhưng cảm xúc của chúng tôi thì giống nhau. Chúng tôi có một trải nghiệm cảm xúc chung. Và hơn thế nữa, loại hình đồng cảm đầy lòng từ bi mà tôi nghĩ là điều chúng ta cần nhiều hơn trong xã hội của mình, đó là chúng ta không chỉ hiểu một cách nhận thức nơi ai đó đang ở hay liên quan đến trải nghiệm của họ, mà chúng ta cảm thấy bị thúc đẩy để có mối quan hệ với người đó và hỗ trợ họ.
Tôi đang nghĩ về một điều khác mà bạn đã nói trước đó, đó là ý tưởng rằng, và đây là một sự hiểu lầm về công việc của tôi và công việc của những người khác rằng mục tiêu của điều này là nói về cảm xúc suốt cả ngày. Điều cuối cùng tôi muốn làm là nói về cảm xúc suốt cả ngày. Thực sự điều đó không hữu ích. Và tôi đã có một số trải nghiệm trong cuộc sống của mình, bạn biết đấy, nơi mà, chỉ để nói thẳng ra, những điều tồi tệ xảy ra, bạn biết đấy, và tôi gọi cho tất cả những người tôi biết, như những người bạn thân nhất, gia đình tôi, bạn có thể tin rằng điều này đã xảy ra không? Ý tôi là, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Và rồi tôi có điện thoại. Họ cũng làm điều tương tự. Và tất cả họ đều lắng nghe tôi. Và sau đó tôi đã dành hai giờ trên điện thoại để nói đi nói lại cùng một điều, nói về cảm xúc của mình. Và tôi cảm thấy tồi tệ hơn vì tôi đã nhắc đi nhắc lại 15 lần. Đó không phải là trí tuệ cảm xúc. Đúng vậy.
Khi chúng ta có trí tuệ cảm xúc, chúng ta nhận ra và biết rằng chỉ nói về nó thực sự không hữu ích. Chúng ta cần ở bên một người là người lắng nghe tích cực, không phán xét, người thể hiện lòng từ bi, nhưng khi bạn từ bi, bạn thực sự đang đưa bản thân trở lại với người đó và nói, bạn biết đấy, điều này có phải là điều đúng đắn cho bạn ngay bây giờ không? Bạn biết đấy, bạn có thể nghĩ về điều gì khác không? Bạn biết đấy, tôi biết khi tôi đã trải qua những trải nghiệm thực sự khó khăn, người nói những điều như có thể bạn chỉ cần nhảy vào khinh khí cầu một phút, Mark, và nhìn xuống cuộc sống của bạn? Và như, ngoài điều này mà bạn cảm thấy là điều tồi tệ nhất từng xảy ra…
để thay đổi họ. Họ chỉ muốn được lắng nghe và cảm thông. Tôi có nghĩa là, vâng, đối tác của tôi yêu tôi. Những chú chó của tôi yêu tôi vô điều kiện. Tôi có những người bạn tuyệt vời. Ôi, đúng vậy. Đột nhiên, cái điều nhỏ bé đang kích thích bạn không còn lớn nữa. Đó là trí tuệ cảm xúc, đúng không, là không bị lạc lối trong sự đồng cảm, không chỉ nói mãi về cảm xúc đến mức không có chiến lược nào. Và tôi nghĩ điều đó thực sự thú vị vì nó quay trở lại một điều quan trọng, đó là sự cho phép để cảm nhận những đặc điểm không phán xét, lắng nghe tích cực và sự đồng cảm, lòng từ bi. Không bao giờ. Và tôi đang nói, tôi có hàng chục nghìn người đã làm điều này. Có ai nói là người sửa chữa, người giải quyết vấn đề không? Tôi thậm chí không trở nên thông minh hay khôn ngoan. Khi chúng ta nghĩ về những người tạo ra điều kiện cho chúng ta trở thành chính mình, chúng ta không nghĩ về những người khôn ngoan nhất, thông minh nhất hay người giải quyết vấn đề. Chúng ta nghĩ về người lắng nghe không phán xét, người thể hiện lòng từ bi. Và tôi nghĩ điều đó cần được củng cố rằng một số nỗi sợ mà chúng ta có là chúng ta sẽ bị lạc lối trong tất cả những cảm xúc này, nhưng không ai yêu cầu bạn bị lạc lối trong cảm xúc của họ. Những gì họ yêu cầu là sự hỗ trợ. Họ yêu cầu bạn chỉ cần lắng nghe và có thể hỏi tôi một vài câu hỏi để giúp tôi làm rõ trải nghiệm của mình và sau đó giúp tôi trên con đường cảm thấy tốt hơn. Tôi cứ nghe rằng cách để làm điều này đúng là hỏi câu hỏi thay vì nói cho mọi người biết họ cần làm gì. Người bạn của bạn hoặc người này, người đã là nguồn hỗ trợ hiệu quả trong khoảnh khắc đó đã nói: “Bạn có thể lên khinh khí cầu và nhìn xuống cuộc sống của bạn không?” Tôi nhận thấy rằng họ không nói: “Lên khinh khí cầu một chút rồi làm điều này.” Như một người bạn cũ của tôi đã nói, người mà tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt, “Không ai thích bị thay đổi.” Vâng. Không ai muốn bị nói phải làm gì. Đúng. Không ai muốn bị thay đổi. Không ai, bất kể họ đang ở trạng thái nào, cao hay thấp, muốn có ai đó đến và cố gắng để thay đổi họ.
và chuyển chúng.
Hoặc chỉ cần nói với họ, “Hãy đi dạo một chút.”
Được rồi.
Vậy, tại sao tôi lại thích làm gì đó?
Hoặc thiền.
Ừ.
Có lẽ đó là một điều tuyệt vời để làm, nhưng có lẽ có một cách khác được đặt ra dưới dạng câu hỏi sẽ hiệu quả hơn.
Tôi nghĩ ví dụ về khinh khí cầu cũng gợi nhớ đến điều gì đó.
Tôi sẽ cố gắng giữ điều này ngắn gọn nhất có thể vì lợi ích của bạn và của khán giả.
Nhưng sau khi nghiên cứu về căng thẳng một chút trong phòng thí nghiệm của mình và trải qua rất nhiều căng thẳng, như hầu hết mọi người trong cuộc đời, rõ ràng là khi chúng ta căng thẳng, tâm trí hoặc tầm nhìn của chúng ta, khả năng nghe của chúng ta, mọi thứ đều thu hẹp lại.
Nó co lại.
Chúng ta biết rằng việc có một góc nhìn không gian khác sẽ cho chúng ta một góc nhìn thời gian khác.
Chúng ta có thể bắt đầu nghĩ về cuộc sống của mình như những mảnh lớn hơn và có được cái nhìn về những điều trong cuộc sống đang diễn ra tốt đẹp.
Có một phương pháp thiền mà, tôi đoán là một phương pháp thiền, tôi không biết gọi nó là gì, nhưng tôi đã bắt đầu thực hiện cách đây nhiều năm khi tôi còn là một giáo sư trẻ vì cuộc sống rất căng thẳng để có được vị trí chính thức và ít ai biết rằng nó chỉ tiếp tục căng thẳng, nhưng lại là một niềm vui khi làm công việc liên quan cơ bản đến việc thực hiện một loại thiền tiêu chuẩn trong vài hơi thở, nhắm mắt lại và tập trung vào cơ thể và những gì đang diễn ra bên trong, nhưng sau đó mở mắt ra và tập trung vào một cái gì đó bên ngoài như bàn tay của tôi hoặc căn phòng.
Và sau đó đi đến chấm xanh nhạt là một góc nhìn rất rộng, vì vậy thực sự giống như khinh khí cầu nhìn xuống.
Nó tạo khoảng cách.
Tạo khoảng cách.
Và biến điều này thành một thực hành không chỉ trong một khoảnh khắc căng thẳng, mà mỗi buổi sáng khi tôi bắt đầu ngày mới như một lời nhắc nhở rằng não bộ của chúng ta, nhận thức của chúng ta và cảm xúc của chúng ta trải qua sự phân biệt trạng thái to lớn như những người hoàn toàn khác nhau dưới những tham chiếu không gian-thời gian khác nhau.
Và khi chúng ta đang trong trạng thái căng thẳng, chúng ta có xu hướng bị khóa vào một tham chiếu không gian-thời gian duy nhất.
Và tôi không cố gắng để trở nên vĩ mô về điều này, nhưng bản chất của căng thẳng là khiến chúng ta bám vào tác nhân gây căng thẳng và dựng lên những bức tường tâm lý để thoát khỏi điều đó, cũng như những bức tường vật lý. Vì vậy, nghe có vẻ như là những người ủng hộ tuyệt vời và chúng ta có thể giúp bản thân vượt qua những phần không dễ chịu của thang cảm xúc nếu chúng ta muốn bằng cách đưa bản thân vào một góc nhìn khác, sử dụng các công cụ không gian, khinh khí cầu, chấm xanh nhạt. Những câu hỏi cho bản thân. Nói những điều như, “Mark, tôi đi du lịch nhiều và tôi vừa ở bang Washington để thuyết trình trước đó. Trì hoãn chuyến bay, chuyến bay của tôi bị hủy, tôi đã bỏ lỡ một bữa tối và tôi đã từng rất bực bội về điều đó. Và tôi chỉ ngồi xuống tại sân bay, hít một hơi thật sâu. Tôi tự hỏi, “Mark, điều này thực sự có làm phiền bạn vào tuần tới không?” Tôi đang làm việc trên một cuốn sách. Tôi nghĩ, “Tôi còn một đêm nữa trong khách sạn để làm việc.” Tôi thực sự đã định hình lại điều đó như một cơ hội để có không gian và viết. Và vì vậy bạn có thể sử dụng những kỹ thuật này rất nhiều, quay trở lại với cha tôi. Cha tôi, khi ông lớn tuổi hơn, cơn giận của ông đã quay trở lại. Tôi nhớ có một lần chúng tôi đang ở bữa tối gia đình và tôi đã ở vị trí của mình một thời gian. Và có một chút sự oán giận với cha tôi vì ông là một công nhân lao động và là một thợ sửa điều hòa rất tài năng và đã có một sự nghiệp tốt. Nhưng đột nhiên ông đi học sau đại học và có được bằng tiến sĩ, điều đó đã gây khó khăn cho cha tôi một thời gian. Và khi tôi nhận được công việc tại Yale, ông đã có một chút cảm xúc về điều đó. Tôi nhớ chúng tôi đang ở một bữa tối và cơ bản là ông, tôi sẽ không lặp lại những gì ông đã nói vì nó thực sự không hay, nhưng ông đã nói điều gì đó như, “Mark, bạn nghĩ rằng cái của bạn không còn bốc mùi nữa.” Và tôi đã nghĩ, “Eesh.” Sau đó ông cứ tiếp tục nói mãi. Và tôi phải đưa ra một sự lựa chọn.
Như, tôi có nên bắt đầu khóc, bạn biết đấy, như giữa bữa tối này vì tôi cảm thấy bị xâm phạm bởi cha tôi không?
Tôi có nên nói với ông ấy đi mà tự xử và bỏ ra khỏi phòng không?
Và tôi quyết định sử dụng một kỹ thuật tạo khoảng cách.
Tôi quyết định biến ông ấy thành một bộ phim.
Tôi quyết định rằng ông ấy bây giờ là một chương trình truyền hình.
Và chương trình truyền hình đó là điều tôi đang quan sát chứ không phải cảm nhận.
Và điều đó đã chứng minh là một trong những chiến lược mạnh mẽ nhất đối với tôi, là khi tôi ở trong một tình huống với ai đó có nhiều năng lượng tiêu cực và là một đứa trẻ bị bắt nạt, tôi nghĩ tôi bị ảnh hưởng nhiều hơn bởi những điều này.
Tôi tạo ra khoảng cách tâm lý đó bằng cách chỉ cần đặt khung hình ảnh đó lên và tôi chỉ quan sát nó.
Và tôi tự hỏi mình những câu hỏi về nó.
Tôi như, “Wow.”
Hoặc tôi nói những điều như, “Bạn biết đấy, wow, điều đó thật thú vị.”
Tôi tự hỏi điều đó đến từ đâu, như, tôi tự hỏi điều đó đến từ đâu.
Bạn biết đấy, tuổi thơ của ông ấy như thế nào mà ông ấy lại tức giận như vậy?
Và điều đó thực sự hữu ích.
Vì vậy, đây là những kỹ thuật rất mạnh mẽ.
Có thể được sử dụng trong thời gian thực, như bạn vừa mô tả.
Rất thời gian thực.
Tôi sử dụng chúng mọi lúc.
Bạn biết đấy, ở cửa hàng tạp hóa, bạn biết đấy, tôi sẽ không đi vào vấn đề của mình, nhưng, bạn biết đấy, tôi lớn lên trong một gia đình, bạn biết đấy, tôi sẽ nói là tầng lớp trung lưu thấp.
Chúng tôi rất, chúng tôi không có nhiều tiền, mọi thứ đều phải trong ngân sách.
Và bạn biết đấy, tôi may mắn khi ở trong hoàn cảnh khác bây giờ, nhưng tôi vẫn tiết kiệm.
Và vì vậy, bạn đời của tôi, tôi như, tôi không hiểu, như, chúng tôi không mua cái đó.
Điều đó thật vô lý.
Như, chúng tôi không chi 7 đô la cho một chai sữa hạnh nhân hữu cơ.
Bạn như, tôi không làm điều đó.
Chúng tôi không làm điều đó.
Và sau đó tôi phải như, rời khỏi lối đi, đi dạo một chút.
Tôi như, Mark, bạn biết đấy, điều này có đáng giá cho mối quan hệ của bạn không?
Sữa hạnh nhân?
Như, thật không?
Đây có phải là điều bạn sẽ làm không?
Và vì vậy, như, tôi không biết, có thể tôi chỉ là người duy nhất cần điều chỉnh như 300 lần một ngày.
Nhưng tôi nhận thấy rằng tôi có những chiến lược khác nhau, như khung tranh hoạt động khi tôi tức giận hoặc khi ai đó tức giận với tôi. Cơn lo âu của tôi, tôi sẽ vào trong khinh khí cầu và nhìn xuống khi tôi cảm thấy khó chịu với ai đó. Tôi chỉ cần đi dạo một chút và tự hỏi, điều này có thực sự quan trọng không? Và đó là điều tôi hy vọng mọi người sẽ học được, rằng có rất nhiều chiến lược tuyệt vời ở ngoài kia và chúng ta sử dụng chúng một cách linh hoạt với những cảm xúc và bối cảnh khác nhau. Trong khi nhiều khuôn mẫu từ những năm 1930 đến cuối những năm 1970 dường như khiến mọi người trở nên cứng rắn hơn, ít biểu lộ cảm xúc hơn, đặc biệt là ở nơi công cộng hoặc với những người mà họ không thân thiết lắm, cũng có một xu hướng, ít nhất là trong những bộ phim về thời gian đó, cho những người đam mê được thưởng cho những biểu hiện của đam mê của họ. Vì vậy, nó giống như hai đầu của quang phổ, đúng không? Chúng ta luôn nghĩ về kiểu cứng rắn thực sự, cả cho nam và nữ, đúng không? Bạn nhìn vào những bộ phim từ những năm ba mươi và bốn mươi, bạn thấy điều đó, nhưng bạn cũng thấy những biểu hiện mãnh liệt, những biểu hiện đam mê. Và bây giờ tôi nghĩ chúng ta đang ở một vị trí mới, nơi mà tôi nghĩ có một lời mời, tôi thích nghĩ rằng có một lời mời cho một loạt các biểu hiện cảm xúc và kiểu hình rộng hơn, hãy gọi chúng là kiểu hình của tôi, sau tất cả, đó cũng là một từ an toàn để sử dụng, tôi nghĩ bạn có thể sử dụng từ kiểu hình. Khuôn mẫu thì có phần nặng nề, rất nặng nề. Nhưng cảm xúc và khái niệm về việc mọi người quá cảm xúc thì không may có một chút tiêu cực, trong khi ai đó đam mê, nghe có vẻ là một điều khá tốt. Cảm xúc thì như lịch sử đã chỉ ra, bạn sẽ trở nên cuồng loạn, có nghĩa là bạn không kiểm soát được cảm xúc của mình. Tôi không thích sử dụng thuật ngữ đó bao giờ, tôi chỉ thấy nó là một thuật ngữ vô dụng. Bởi vì đó là khi, thường thì khi mọi người nghĩ về cảm xúc, họ nghĩ về những người…
Cảm xúc và tôi thậm chí không biết điều đó có nghĩa là gì, nó có những hàm ý từ quá khứ mà tôi không nghĩ là hữu ích. Có thể đó là lý do mà người hướng dẫn sau đại học của tôi đã nói, thay vì bảo bạn cẩn thận, tôi sẽ bảo bạn hãy chú ý, vì điều ngược lại của chú ý là không chú ý. Và rồi bạn sẽ nhớ. Vâng, và cũng chính xác, và bạn sẽ nghe mọi người nói, tại sao bạn lại quá cảm xúc? Và một lần nữa, đó là một nơi của sự phán xét. Điều họ đang nói là bạn đang trải qua một cảm xúc mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi không biết phải làm gì với cảm giác đó. Vì vậy, bằng cách gán cho bạn cái mác cảm xúc, tôi có thể làm bạn cảm thấy bị xa lánh. Điều đó sẽ dẫn đến đâu? Không có giao tiếp tốt, đúng không? Không có mối quan hệ lành mạnh. Và thế nhưng, chúng ta vẫn thưởng cho những người đam mê. Ngay cả khi nó có chút tức giận, như nếu ai đó có một lý do mà họ thực sự đam mê, chúng ta không nhất thiết nói rằng họ đang quá cảm xúc, chúng ta nói rằng họ thực sự đam mê về điều này. Vâng. Có vẻ như có một sự khác biệt tinh tế ở đó, có thể nó bắt nguồn từ một loại quỹ đạo như cố gắng đạt được một kết quả cụ thể, trong khi chỉ đơn giản là tức giận hoặc buồn bã thì dường như chỉ phun trào ra từ chúng ta, nó không có vẻ như được hướng tới một điểm kết thúc, đúng không? Cảm xúc là sự phán xét, đúng không? Khi tôi nói, bạn biết đấy, Andrew, bạn thật sự quá cảm xúc, đúng không? Nó cũng có thể là một hình thức gaslighting, đúng không? Điều này có nghĩa là tôi đang cố gắng khiến bạn tin vào điều gì đó về bản thân mà tôi muốn bạn tin, điều này có thể không phải là thực tế chút nào, điều này thường gây vấn đề trong xã hội của chúng ta. Tôi nghĩ rằng phần lớn sự tự ti của chúng ta đến từ gaslighting trong thời thơ ấu. Mọi người gaslighting lẫn nhau. Vâng. Tôi nghĩ đó là sự khởi đầu của bắt nạt, đó là, bạn biết đấy, đánh dấu bạn quá gầy, đánh dấu bạn quá béo, đánh dấu mũi bạn quá to, đánh dấu mũi bạn quá nhỏ, đánh dấu bạn quá nữ tính, đánh dấu bạn quá nam tính.
Và rồi bỗng dưng không còn cảm xúc, không còn người hướng dẫn, không còn giáo dục.
Và tôi bắt đầu tin vào điều đó.
Và rồi nó trở thành thực tế của tôi.
Nó giống như một lời tiên tri tự ứng nghiệm.
Và thật tồi tệ.
Ý tôi là, bạn thấy điều đó mọi lúc.
Chúng ta không được sinh ra với tư cách là những người tự chỉ trích.
Chúng ta được sinh ra với sự phụ thuộc vào trải nghiệm, đúng không?
Chúng ta phụ thuộc vào các mối quan hệ.
Và nếu những mối quan hệ đó mang tính chất tàn nhẫn và mọi người là những kẻ thao túng, thì, đoán xem?
Điều đó sẽ trở thành cách mà chúng ta nghĩ về bản thân mình.
Trong cuốn sách của bạn, bạn đã đưa ra một số câu trích dẫn thật tuyệt vời, nhưng một trong số đó mà tôi đã nhanh chóng gắn bó là như sau.
Tất cả việc học đều có một nền tảng cảm xúc.
Và không ai khác chính là Plato đã nói điều đó.
Mối quan hệ giữa cảm xúc và việc học cũng như ra quyết định là gì?
Hãy nghĩ về tương tác của chúng ta ngay bây giờ như một giáo viên.
Ý tôi là, có bao nhiêu người trong số các bạn, có nghĩa là cả bạn và những người nghe, đã từng ở trong một tình huống trong lớp học mà kiểu như, được rồi, mọi người, hãy mở trang 357.
Được rồi, Mark, bạn sẽ đọc đoạn một và Andrew, bạn sẽ đọc đoạn hai, và ngay lập tức, não bạn đã đi đâu mất.
Vì vậy, cảm xúc điều khiển sự chú ý của chúng ta.
Rất rõ ràng, đúng không?
Nếu chúng ta không cảm thấy hứng thú hoặc tò mò, chúng ta sẽ cảm thấy chán.
Và một lần nữa, sự chán nản không phải là một cảm xúc xấu.
Nó chỉ có nghĩa là, những gì đang được trình bày với tôi và cách mà nó được trình bày không đáp ứng nhu cầu của tôi.
Nó không thu hút tôi.
Vì vậy, não tôi cần phải làm điều gì đó.
Tôi chỉ sẽ đi vẽ nguệch ngoạc.
Tôi sẽ đi đẩy đứa trẻ ở đây.
Tôi sẽ lấy điện thoại của mình.
Đó chỉ là nơi mà chúng ta muốn, não của chúng ta muốn làm điều gì đó.
Khi chúng ta ở trong những môi trường có nhiều sự tò mò, nơi có sự tham gia cao, sự chú ý sẽ tốt hơn nhiều.
Vì vậy, đó là điều đơn giản nhất để suy nghĩ.
Trong công việc của tôi, bạn biết đấy, toàn bộ sự nghiệp của tôi đã xoay quanh việc xây dựng chương trình giảng dạy để giúp các nhà giáo dục tích hợp cảm xúc vào lớp học hàng ngày của họ.
Và một phần trong việc chúng tôi giúp họ hiểu, quay lại với cái thang cảm xúc, hãy nghĩ về điều đó một chút.
Bạn biết đấy, nhiều người trong chúng ta, vì tính cách của mình, thường nói với một nhịp điệu nhất định.
Chúng ta có xu hướng trình bày theo một cách nhất định.
Và nếu bạn là người sống trong vùng xanh, đúng không, bạn chỉ bình tĩnh, hài lòng, thanh thản và yên bình, được rồi, một số giáo viên yoga, đúng không, hãy cùng hướng sự chú ý về phía bản thân.
Họ thật tuyệt vời. Tôi yêu yoga.
Nhưng ý tôi là nếu bạn luôn ở trong vùng xanh đó, như đối với tôi, mặc dù tôi sống ở đó nhiều, nhưng tôi vẫn muốn có một chút năng lượng, làm ơn.
Và rồi có một người bạn của tôi là hiệu trưởng của một trường trung học ở San Francisco, và cô ấy là một cựu huấn luyện viên quần vợt, và cô ấy bước vào đội ngũ trường học, nào, đi nào, đi nào mỗi ngày.
Thật là, Heather, nào, bạn biết đấy, bạn đang làm tôi choáng ngợp.
Và rồi bạn có những người có thể ở trong vùng xanh lam, bạn biết đấy, chúng tôi đã làm một số công việc giáo dục trong quá khứ, bạn biết đấy, và hãy thực tế, bao nhiêu cải cách giáo dục thực sự quan trọng, bạn biết đấy, tại sao, bạn biết đấy, Mark, bạn làm tất cả những nghiên cứu này, nhưng ai đang đọc nó?
Có ai thực sự đọc nó không?
Thật là một điều buồn chán.
Vâng.
Hoặc người đó luôn ở trong vùng đỏ, đúng không, đang bị kích thích, bạn biết đấy, như là nó rất ăn mòn, bạn biết đấy.
Và vì vậy, ý tôi ở đây là, bạn biết đấy, chúng ta sẽ mặc định theo nhiều cách để ở trong một trong những vùng này, có thể cả ngày, có thể một phần trong ngày.
Nhưng với tư cách là một người lãnh đạo, vì tôi coi việc lãnh đạo là dạy dỗ, một người quản lý một đội ngũ như một giáo viên trong lớp học, như một bậc phụ huynh, cặp đôi, bất cứ điều gì, tôi phải nhận thức được nơi tôi sống về mặt cảm xúc, và tôi phải nhận thức rằng không phải ai cũng muốn ở cùng tôi nơi tôi đang ở.
Và công việc của tôi là tạo ra một chuyến đi tàu lượn cảm xúc cho mọi người, để đưa mọi người vào một hành trình cảm xúc, vì đó là điều sẽ giữ cho họ quan tâm.
Và tin hay không, từ nghiên cứu của chúng tôi và các nghiên cứu khác, chúng tôi biết rằng một số cảm xúc thì tốt hơn cho một số việc nhất định.
Ví dụ, nếu tôi muốn học sinh trung học của mình thực sự động não ý tưởng, tôi sẽ không bật nhạc thánh ca Gregorian, bạn biết đấy, tôi sẽ bật nhạc của Lady Gaga, như bài “I’m on the edge of glory”, và như vậy, hãy cùng hưng phấn lên và mọi người, hãy lấy những tờ Post-it ra.
Và mọi người đều hào hứng và chỉ đang động não. Nhưng sau đó, bạn biết đấy, dự án sẽ là gì? Bạn không thể lúc nào cũng hưng phấn, vì lúc đó não của bạn không ở trong chế độ xây dựng đồng thuận.
Vì vậy, khi chúng ta hạ thấp mức năng lượng của mình, nó giống như, ôi, để tôi suy nghĩ một chút. Bạn sẽ suy nghĩ nhiều hơn, cẩn thận hơn, bạn sẽ như, tôi không biết. Và mọi người sẽ nói, tại sao lại là màu xanh? Tại sao, bạn biết đấy, năng lượng thấp không dễ chịu lại có ích?
Tin hay không, thường thì chúng ta có thể chú ý đến chi tiết nhiều hơn khi chúng ta ở trong trạng thái năng lượng thấp không dễ chịu đó. Nó giống như việc viết, tôi làm rất nhiều việc viết đơn xin tài trợ, đúng không? Nó giống như, tôi nghĩ điều đó thật tuyệt. Không phải là một ý tưởng hay. Mark, hãy bật nhạc cổ điển, như để mọi người tách biệt ra, vào trạng thái mà bạn sẽ tìm mọi dấu chấm, mọi dấu phẩy nên là dấu chấm phẩy, mọi dấu gạch ngang nên là cái này, và các đoạn văn phải khớp nhau. Bạn không thể làm điều đó khi bạn thực sự rất phấn khích, não của bạn không hoạt động theo cách đó.
Và sau đó mọi người nói, màu đỏ, tại sao màu đỏ lại tuyệt vời? Câu chuyện hay nhất mà tôi có cho điều đó là, tôi thực sự đã hợp tác với Lady Gaga và quỹ của cô ấy, Born This Way Foundation, nhiều năm trước, và chúng tôi đã thực hiện một nghiên cứu với hàng ngàn học sinh trung học trên khắp nước Mỹ.
Và chúng tôi đã xem, họ cảm thấy thế nào khi ở trường? Và những gì chúng tôi phát hiện ra là, 77% cảm xúc của họ, và tôi nhắc lại, 77% cảm xúc của họ tại…
Trường học thì không vui vẻ, mệt mỏi, chán nản và căng thẳng với ba cảm xúc hàng đầu lúc đó. Vì vậy, chúng tôi đã thực hiện một nghiên cứu, chúng tôi đang làm việc trên một dự án lớn mang tên Cách mạng Cảm xúc, và cuối cùng chúng tôi đã đến Nhà Trắng để trình bày những phát hiện của mình. Tôi phải đưa ra một quyết định, như là tôi có Bộ trưởng Giáo dục lúc đó đứng trước mặt. Tôi đang trình bày một nghiên cứu lớn về cuộc sống cảm xúc của thanh thiếu niên. Tôi có muốn vào đó và nói, bạn biết đấy, tôi có một nghiên cứu tuyệt vời để chia sẻ với bạn không? Tôi nghĩ, ồ, thật tuyệt. Hay tôi muốn vào đó và nói, bộ trưởng, hãy cùng hít một hơi thật sâu và thở ra. Điều đó sẽ không được đón nhận tốt. Hay tôi muốn vào với tâm trạng buồn bã, như, bạn biết đấy, tình hình bên ngoài thật tệ. Không. Tôi quyết định rằng màu đỏ là khu vực của tôi. Tôi muốn những người trong bộ giáo dục cảm thấy hào hứng với nghiên cứu này. Tôi muốn họ cảm nhận được niềm đam mê mà tôi có và sự tức giận mà tôi cảm thấy rằng thật bất công khi trẻ em cảm thấy như vậy trong các trường học của quốc gia chúng ta. Chúng ta cần tìm ra cách để tạo ra một môi trường học tập hấp dẫn hơn. Và vì vậy, tôi quyết định trình bày theo cách đó. Tôi không trình bày những phát hiện bằng cách, hãy nhìn vào dữ liệu. Tôi muốn bạn thực sự xem xét những dữ liệu này. Làm ơn. 77% cảm xúc, mệt mỏi, chán nản và căng thẳng. Làm thế nào điều đó có thể dẫn đến một quốc gia đầy những người sáng tạo và đổi mới, những người đang tạo ra sự khác biệt trên thế giới? Hãy suy nghĩ về điều đó. Chúng ta biết cảm xúc thúc đẩy cách chúng ta hành xử. Nếu bạn mệt mỏi, chán nản và căng thẳng suốt cả ngày, kết quả sẽ ra sao? Và vì vậy, tôi đã trình bày theo cách đó và, bạn biết đấy, tôi đã làm tốt nhất có thể. Và tôi nghĩ đó là phép màu của việc hiểu cảm xúc. Điều này có vang vọng không rằng chúng ta sẽ có chủ ý về những cảm xúc mà chúng ta cảm nhận và những cảm xúc mà chúng ta tạo ra trong các môi trường, dù là…
tại nhà, ở trường hoặc tại nơi làm việc, vì một số cảm xúc phù hợp hơn cho một số tình huống nhất định.
Vâng, những ví dụ của bạn khiến tôi nhớ lại việc bạn đã đề cập trước đó về cậu bé năm tuổi tuyệt vời này, người đã nhận ra rằng trạng thái cảm xúc hiện tại của cậu giống như thời tiết.
Nó sẽ thay đổi.
Để có được cái nhìn đó, tôi đoán rằng cậu ấy đã phải chuyển từ khu vực màu xanh, tức là năng lượng thấp, dễ chịu thấp, sang khu vực màu xanh lá cây, dễ chịu cao, năng lượng thấp, rồi có thể là khu vực màu vàng, có thể không theo thứ tự này.
Và đúng, tôi đang sử dụng điều này để nhắc nhở mọi người về các khu vực, năng lượng cao hơn, dễ chịu hơn, và sau đó là màu đỏ, năng lượng cao, dễ chịu thấp.
Đúng vậy.
Bởi vì cậu ấy kiểm tra hàng ngày.
Đúng.
Vậy trong trường học này, mà chúng tôi gọi là trường học quy tắc, đó là những gì họ làm.
Họ kiểm tra vào buổi sáng và những thời điểm khác trong suốt cả ngày, và họ bắt đầu nhận ra rằng tôi có thể cảm thấy như thế này vào một thời điểm trong ngày, và tôi có thể cảm thấy như thế này vào một thời điểm khác trong ngày.
Và nếu tôi cảm thấy như thế này và tôi sắp làm điều gì đó mà cảm giác đó không tốt, tôi có thể chuyển ra khỏi cảm giác đó, hoặc tôi vẫn có thể cảm thấy cảm giác đó và vẫn là một người học tốt.
Ý tôi là, điều đó thật tuyệt vời với tôi rằng chúng ta có thể làm điều đó.
Và tôi thấy điều đó ở hàng ngàn trường học, và nó được thực hiện một cách đáng kinh ngạc.
Và bạn đã phát triển một ứng dụng miễn phí cho phép mọi người về cơ bản chỉ cần nhấn vào màn hình, đúng không?
Và để chỉ ra vị trí của họ trên thang đo năng lượng so với dễ chịu vào nhiều thời điểm khác nhau trong ngày và đêm, nếu họ chọn, chúng tôi sẽ cung cấp liên kết đến ứng dụng này trong phần ghi chú của chương trình.
Nó có tên là How We Feel.
Vâng.
Tôi đã sử dụng nó trước đây, và một phiên bản trước đó tôi cần cập nhật và lấy phiên bản mới, và tôi sẽ làm.
Tôi thấy nó rất hữu ích chỉ để bắt đầu suy nghĩ về cảm xúc theo trục năng lượng so với dễ chịu.
Sau khi làm điều này trong vài ngày hoặc vài tuần, có thể kiểm tra và chạm vào ứng dụng một vài lần.
Một ngày có thể nhiều lần, có thể lại vào buổi tối khi thức dậy, loại dữ liệu hoặc thông tin nào mà một người nhận được có thể giúp họ trở thành một người khỏe mạnh và hạnh phúc hơn? Xin lỗi, một người khỏe mạnh hơn. Hài lòng hơn. Hài lòng hơn. Thực sự điều tuyệt vời về ứng dụng này, và lý do chúng tôi có một ứng dụng là công nghệ có thể rất hữu ích trong trường hợp này để xây dựng nhận thức về bản thân.
Vì vậy, nếu tôi đặt nhắc nhở, mà bạn có thể làm trên ứng dụng để kiểm tra vào buổi sáng, có thể sau bữa trưa hoặc ngay trước khi về nhà, bạn chọn bất cứ điều gì phù hợp với bạn hoặc bạn có thể làm ngẫu nhiên, và sau đó bạn tổng hợp dữ liệu của mình theo thời gian, ngay bây giờ bạn có các trường hợp về cảm xúc của bạn theo thời gian, nhưng điều thú vị là bạn có thể phân tách dữ liệu của mình theo những thứ như bạn đang ở với ai, bạn đang ở đâu hoặc bạn đang làm gì, và sau đó bạn có thể phân tích điều đó để có được những chỉ số tâm trạng nhỏ của bạn với nhiều màu sắc khác nhau vì, wow, tôi nghĩ rằng tôi đang ở trong trạng thái vàng tại nơi làm việc, nhưng thực tế tôi lại đang ở trong trạng thái xanh tại nơi làm việc, hoặc tôi nghĩ rằng khi tôi ở với người này, tôi thực sự cảm thấy bình tĩnh. Thực tế, khi tôi nhìn vào dữ liệu của mình, tôi luôn cảm thấy lo lắng khi ở với người đó.
Vì vậy, nó tạo ra một mối tương quan ngược lại. Đúng vậy. Tuyệt vời. Và sau đó bạn chỉ cần xem báo cáo của mình và nó sẽ hỏi bạn những câu hỏi để có thêm thông tin. Và cũng quan trọng, chúng tôi đã tích hợp rất nhiều chiến lược mà tôi đã nói đến. Như những chiến lược giữ khoảng cách này hoặc các bài tập thở hoặc các bài tập chánh niệm hoặc các bài tập lòng biết ơn, mà nhân tiện, tôi đã nghĩ trong đầu khi chúng ta đang nói về chương trình giảm NV, tôi nghĩ điều số một là lòng biết ơn. Nhưng nếu bộ não của chúng ta chỉ liên tục tìm kiếm những gì tốt hơn ở ngoài kia so với những gì tôi có, chúng ta sẽ không trải nghiệm bất kỳ lòng biết ơn nào cho những gì chúng ta có. Và vì vậy tôi đã dành rất nhiều thời gian để giúp mọi người thực sự hiểu, như, hãy nhìn xem, hãy nhìn nơi bạn đang ở với tư cách là một sinh viên.
Hãy nghĩ về những gì bạn có cơ hội để học hỏi.
Hãy nghĩ về những cơ hội bạn có trong cuộc sống.
Và đột nhiên, bạn sẽ nhận ra, ôi, cuộc sống của tôi khá tốt, thay vì nghĩ rằng cuộc sống của mọi người khác tốt hơn cuộc sống của mình.
Vì vậy, lòng biết ơn đối với tôi, đôi khi cảm thấy như một điều sáo rỗng trong những ngày này, bạn biết đấy, bạn đã nghe rất nhiều về nó.
Và tôi không thể nói đủ mạnh về cả thực hành và khoa học hỗ trợ cho nó.
Vâng.
Amen cho điều đó.
Khi tôi thực hiện một tập về lòng biết ơn cách đây vài năm, tôi đã rất sốc khi thấy dữ liệu.
Dữ liệu về các thực hành lòng biết ơn thật đáng chú ý về việc liệu một người có nhìn vào sự biểu hiện của các chất dẫn truyền thần kinh hay không, hoặc liệu một người có nhìn vào các thang đo hạnh phúc như chúng đã được.
Khả năng học hỏi, rất nhiều điều được cải thiện chỉ với những thực hành lòng biết ơn ngắn.
Và thật thú vị khi tôi nhận ra rằng không chỉ các thực hành lòng biết ơn hiệu quả bao gồm việc nghĩ về những gì một người có, mà còn trong việc quan sát người khác thể hiện lòng biết ơn của họ, dù là đối với chúng ta hay đối với người khác.
Vì vậy, bạn biết đấy, có một điều gì đó về bộ não con người thực sự phát triển nhờ lòng biết ơn.
Và điều khác mà tôi nghĩ đáng đề cập, bạn đã nói rằng những sinh viên này có thể thông qua một thực hành lòng biết ơn nhận ra cơ hội mà họ có.
Tôi nghĩ nhiều người mặc định cho rằng một thực hành lòng biết ơn sẽ khiến họ tự mãn và ngừng tìm kiếm để đạt được mục tiêu của mình.
Nhưng thực tế thì ngược lại.
Có một nghiên cứu nhỏ hơn, theo như tôi hiểu, có thể đã mở rộng trong những năm gần đây, rằng nếu mọi người thực hiện một thực hành lòng biết ơn thường xuyên, thậm chí chỉ năm phút mỗi ngày, thành tích của họ thực sự cũng tăng lên.
Vì vậy, lòng biết ơn và sự tự mãn không nằm trong cùng một nhóm.
Vâng, chính xác.
Tất cả đây đều là những chiến lược dựa trên bằng chứng để giúp chúng ta có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Vì vậy, rõ ràng bạn đang trên một sứ mệnh và đó là một sứ mệnh tuyệt vời, thực sự đáng ngưỡng mộ để mang lại nhiều nhận thức về cảm xúc cho trẻ em và người lớn nhằm cải thiện thế giới.
Tôi không nghĩ rằng tôi đang vượt quá giới hạn ở đây, tôi nghĩ đó là mục tiêu.
Tôi muốn quay lại câu chuyện nguồn gốc của bạn một chút để hiểu rõ hơn về động lực đứng sau mục tiêu đó.
Bạn đã viết về điều này trong cuốn sách của mình và hôm nay bạn cũng đã nói một chút về việc bạn đã bị bắt nạt một cách rất tàn nhẫn.
Và cũng đã là mục tiêu của sự lạm dụng.
Khi nghĩ về bắt nạt, đặc biệt là, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều hy vọng sẽ tự nhiên nghĩ đến việc làm thế nào để ngăn chặn những kẻ bắt nạt?
Nhưng tôi đoán đây là một vấn đề hai mặt và tôi không cố gắng tạo ra sự đồng cảm cho những kẻ bắt nạt ở đây.
Nhưng tôi đoán rằng để thực sự giải quyết vấn đề bắt nạt xuống mức không, điều đó sẽ là mục tiêu tối thượng.
Điều đó thật tuyệt vời với tôi.
Chúng ta cần phải hiểu được tâm trí của cả những người bị bắt nạt và những kẻ bắt nạt.
Và dù điều đó có thể không thoải mái, có thể đây là một cơ hội để chấp nhận một số thực hành mà bạn đã nói đến.
Vậy nếu bạn có thể, bạn có thể cho chúng tôi biết một chút về cách mà khi còn là một đứa trẻ, bạn đã nhận thức về những kẻ bắt nạt của mình?
Tôi rất tò mò về điều đó.
Tôi có thể nói rằng tôi chưa bao giờ bị bắt nạt, nhưng tôi cũng không phải là một kẻ bắt nạt.
Tôi có thể dễ dàng nói rằng, tôi đã nghĩ về điều này trong khoảng thời gian nghỉ ngắn của chúng ta, tôi ghét những kẻ bắt nạt.
Tôi thực sự ghét chúng.
Tôi cảm thấy như mình đang ở trong trạng thái tức giận, không có sự dễ chịu nào, như ở góc trên cùng, nó kích thích tôi về mặt thể chất, khiến tôi tức giận, khiến tôi muốn làm điều gì đó về nó.
Nhưng với tư cách là một người đã bị bắt nạt, bạn đã nhận thức về những kẻ bắt nạt của mình như thế nào?
Bạn có nghĩ rằng họ là đúng hay có quyền lực?
Và bạn đã chấp nhận bất kỳ sự hiểu biết nào đó và biến đổi nó theo thời gian để có thể suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề bắt nạt, cả từ góc độ của người bị bắt nạt và kẻ bắt nạt?
Vâng, điều đó sẽ cần một vài ngày để cùng nhau thảo luận về điều này.
Tôi nghĩ khi tôi nghĩ về bản thân mình lúc tám tuổi, mười tuổi, mười một tuổi bị bắt nạt.
Hãy nhớ rằng bắt nạt liên quan đến sự mất cân bằng quyền lực.
Đó là một trong những yếu tố cốt lõi của vấn đề này. Nó liên quan đến ý định gây hại, không phải là xung đột, không phải là sự ganh đua giữa anh chị em, mà là ý định gây hại khi có sự mất cân bằng quyền lực và thời gian cũng như sự lặp lại của nó. Đó là ba yếu tố chính trong bắt nạt. Nó được lặp lại, có ý định gây hại, và có sự mất cân bằng quyền lực. Và điều đó khiến bạn rơi vào một vị trí rất bất lực khi bạn suy nghĩ về nó. Khi bạn không có ai hỗ trợ, không có ai đứng lên bênh vực, không có ai khác xung quanh bạn để giúp bạn thoát khỏi tình huống đó, điều xảy ra là bạn cảm thấy sợ hãi. Và điều tôi cảm thấy, và đó là cảm xúc mà tôi đã phải vật lộn suốt cuộc đời mình, là sự xấu hổ. Bởi vì điều xảy ra khi bạn bị bắt nạt thường là bạn bị khiến cho cảm thấy mình không xứng đáng. Nó làm giảm giá trị bản thân vì tôi có quyền lực hơn bạn, tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn với bạn. Tôi sẽ nói bất cứ điều gì tôi muốn nói, tôi sẽ nhổ vào bạn, tôi sẽ ném bạn vào tủ đồ, tôi sẽ làm những điều điên rồ, đó là những gì đã xảy ra với tôi. Và đoán xem? Không có gì bạn có thể làm về điều đó. Và khi bạn ở trong một môi trường mà không ai làm gì về điều đó, nó tạo ra sự tuyệt vọng. Vì vậy, bạn có thể thấy có rất nhiều cảm xúc ở đó. Và tôi sẽ nói với bạn ngay bây giờ, một trong những kỷ niệm khó khăn nhất của tôi khi còn là học sinh khi tôi khoảng 10 tuổi là tôi nhớ mình đã ở trong một lớp học toán. Và tôi đã mặc một chiếc áo gile như một cách bảo vệ. Đó là thứ mà tôi bám víu vào, như chiếc áo gile nhỏ của tôi sẽ bảo vệ tôi. Vấn đề duy nhất là tôi có hai kẻ bắt nạt ngồi hai bên cạnh tôi. Và những gì họ đã làm trong suốt cả lớp học là họ dùng bút và viết những điều về tôi lên áo khoác của tôi. Và tôi vẫn nhớ, như bạn đang ngồi đối diện với tôi, bạn là giáo viên của tôi. Và tôi vẫn nhớ ánh mắt của tôi khóa chặt vào giáo viên và ông ấy chỉ nhìn đi chỗ khác. Và cảm giác mà bạn có là sự tuyệt vọng hoàn toàn, như thể làm sao mà tôi không được bảo vệ.
Được bảo vệ bởi người lớn này trong cộng đồng của tôi?
Và đó là vấn đề mà chúng tôi đang cố gắng giải quyết.
Bây giờ tôi có thể đưa ra đủ loại lý do về giáo viên, có thể, có thể ông ấy không thực sự nhận ra.
Tôi không tin điều đó vì nó đã xảy ra nhiều lần và diễn ra rất nhiều.
Tôi cũng có thể nói rằng, bạn biết đấy, có thể ông ấy đã hiểu sai biểu cảm trên khuôn mặt của tôi.
Tôi cũng không tin điều đó.
Tôi nghĩ rằng hoặc là ông ấy có một tư duy rằng, bạn biết đấy, đây là một nghi thức trưởng thành, bạn phải cứng rắn lên, nếu không bạn sẽ không sống sót ở trường Trung học Clifton.
Hoặc một điểm khác là ông ấy chỉ đơn giản là không biết phải làm gì về điều đó.
Và tôi sẽ để nó trôi qua.
Không có lựa chọn nào cho tôi nữa.
Điều này là không thể chấp nhận được.
Và vì vậy chúng ta cần dạy mọi người những kỹ năng.
Mọi người cần phải nhạy cảm về cảm xúc, như cảm xúc là những tín hiệu.
Ý tôi là, đó là một điểm quan trọng trong cuộc trò chuyện này.
Biểu cảm trên khuôn mặt của tôi, có thể là một sự trầm cảm, sợ hãi và xấu hổ, chứ không phải là một nụ cười lớn, rõ ràng là có sự biến đổi, nhưng điểm chính là khá rõ ràng khi bạn mặc áo khoác và ngồi như thế này trong lớp học với áo hoodie, bạn biết đấy, làm việc của mình và mọi người đang viết lên bạn, bạn không ở trong một trạng thái tốt.
Bây giờ, nhận thức về trải nghiệm của tôi, cảm xúc của tôi không phải là một tín hiệu để làm điều gì đó khiến tôi không thể tin được.
Nó khiến tôi không thể tin được.
Tôi chỉ nói, tôi không thể tưởng tượng một người lớn ở trong tình huống với một đứa trẻ đang bị đối xử như vậy mà không nghĩ đến hành động.
Nhưng chúng ta vẫn thấy điều đó mọi lúc, mọi lúc chúng ta thấy điều đó.
Ngay cả bây giờ.
Mọi lúc.
Nhân tiện, nghiên cứu cho thấy rằng bắt nạt thực sự không giảm trong 30, 40 năm qua.
Thật sao?
Không.
Nó không.
Khoảng một phần ba học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông bị bắt nạt mỗi ngày ở trường.
Và vì vậy đây là điểm của công việc của tôi, đó là nhiều chương trình ở đó như, hãy tạo ra các quy tắc trường học.
Được rồi.
Ai sẽ tuân theo những quy tắc này?
Như thế nào mà quy tắc lại dạy cho mọi người những kỹ năng?
Nó không hiệu quả.
Toàn bộ suy nghĩ của tôi về điều này là chúng ta cần dạy những điều mà chúng ta đã nói đến, như sự đồng cảm, khả năng nhìn nhận từ góc độ khác, bạn biết đấy, thực hiện các vai diễn, giúp mọi người hiểu cảm giác như thế nào khi ở trong tình huống đó.
Như bạn đã nói, bạn chưa bao giờ bị bắt nạt, đúng không?
Và bạn cũng chưa bao giờ bắt nạt ai, điều đó thật tuyệt vời cho bạn, có nghĩa là có thể bạn sẽ khó hiểu hơn về điều đó vì sự đồng cảm đối với bạn có thể hơi khó khăn.
Đúng vậy.
Đó là một phần lý do tôi đã đặt câu hỏi.
Ý tôi là, tôi đã tự tranh luận với bản thân xem có nên hỏi theo cách đó hay không vì tôi không muốn bị coi là vô cảm.
Không.
Nhưng chính vì tôi không ngồi ở cả hai bên của phương trình bắt nạt nên điều đó đối với tôi là một điều gì đó khá xa lạ.
Nó cũng khiến tôi nhận ra, đặc biệt là bây giờ sau những gì bạn vừa nói, rằng trong thời gian tôi học trung học, tôi đoán là có rất nhiều vụ bắt nạt xảy ra.
Tôi chắc bạn có thể đã chứng kiến điều đó.
Và tôi, tôi đã bỏ lỡ nó.
Đúng vậy.
Bạn biết đấy, tôi có một số bạn bè mà chắc chắn có thể được phân loại là những kẻ lập dị.
Và tôi nghĩ khi nhìn lại, họ đã kết bạn với nhóm bạn của tôi vì chúng tôi chắc chắn khác biệt.
Chúng tôi thích những điều khác nhau.
Chúng tôi không, chúng tôi, bạn biết đấy, tôi có nghĩa là những người đồng trang lứa của tôi lớn lên trong thời kỳ phim của John Hughes, nơi mà bạn có những vận động viên thể thao so với những người hippie so với những người trượt ván so với những người bỏ bê.
Đúng vậy, chính xác.
Và, bạn biết đấy, tôi có đám bạn của mình và, và kết bạn với một số người bên ngoài đám bạn đó.
Nhưng có những đứa trẻ này thường hay quanh quẩn bên chúng tôi mà không thích những điều giống như chúng tôi.
Và tôi nhìn lại và nhận ra bây giờ rằng họ làm như vậy vì họ chắc chắn cảm thấy an toàn với chúng tôi.
Đúng vậy.
Và, ừ, đó là số vui của bạn.
Nó có thể hơi đáng sợ nếu chúng tôi muốn như vậy, nhưng chúng tôi không phải là kiểu người ra ngoài và gây sợ hãi.
Vì vậy, tôi nghĩ họ phải đã cảm nhận được sự an toàn khi ở bên chúng tôi.
Và thực sự, tôi có những kỷ niệm rất đẹp về những đứa trẻ đó và vẫn biết một số trong số chúng bây giờ.
Vì vậy, tôi đã hỏi như vậy một phần vì tôi nhận ra rằng tôi đã bỏ lỡ rất nhiều.
Chúa biết tôi đã bỏ lỡ rất nhiều điều đang diễn ra ở trường trung học vì những lý do khác,
nhưng tôi thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều điều này.
Và tôi nghĩ rằng, ngay cả trong văn hóa học thuật khi trưởng thành, tôi, không phải bây giờ, nhưng tôi chắc chắn đã chứng kiến
sự bắt nạt trong các cuộc họp nhiều hơn, điều đó thể hiện rõ hơn khi mọi người chế nhạo người khác
một cách tổng quát mà tôi cảm thấy đã kìm hãm khả năng mà mọi người sẽ đặt câu hỏi,
đó là một hình thức khác của việc thể hiện và bắt nạt, đúng không?
Một trăm phần trăm.
Họ làm cho sinh viên sợ hãi khi giơ tay và đặt câu hỏi trong các cuộc họp, chẳng hạn.
Đó là sự đe dọa.
Đúng vậy.
Sự đe dọa.
Và tôi cũng đã trải qua điều đó.
Tôi nhớ khi tôi còn trẻ trong sự nghiệp của mình, tôi đã phát biểu và mọi người đã nói, “Ôi, anh ấy làm nghiên cứu thực địa,
bạn biết đấy, như ở trường, đó là khoa học mềm.”
Và tôi rất, rất may mắn và tôi đã bị tổn thương bởi điều đó vì thực sự,
làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm với các sinh viên năm hai ở trường đại học dễ hơn nhiều
so với việc cố gắng ngẫu nhiên hóa 60 trường học ở Brooklyn và Queens, New York và cố gắng tìm ra tác động
của chương trình của bạn.
Đó là nghiên cứu khó, thực sự khó.
Ngay cả việc làm việc với con người cũng khó đối với những người trong chúng tôi đã làm việc với cả mô hình động vật,
mà tôi không còn làm nữa.
Và con người, mà tôi đã làm và vẫn đang làm, làm việc với con người khó hơn rất nhiều vì nhiều lý do.
Vâng.
Chúng không có cùng một nền tảng di truyền.
Chính xác.
Bạn không thể chỉ cho chúng vào chuồng, lấy chúng ra.
Cũng như các chu kỳ tối khác nhau.
Một số ngủ ngon.
Một số không ngủ ngon.
Ý tôi là, cũng có những vấn đề với công việc động vật.
Nhưng vâng, chỉ cần chấp nhận nghiên cứu con người cũng là một thách thức to lớn.
Vì vậy, ý tưởng rằng nó sẽ được coi là mềm là, tôi có nghĩa là, điều đó thật nực cười đối với tôi.
Chính xác.
Nhưng tôi rất may mắn vì có một giáo sư, một giáo sư rất cao cấp. Tên ông ấy là Ed Ziegler. Ông là một trong những người đồng sáng lập chương trình Head Start. Và ông đã trở thành chú của tôi. Khi tôi đang phát biểu, tất cả những người của ông ấy đều cố gắng phá hủy bài thuyết trình và nghiên cứu của tôi. Ông ấy được kính trọng vì là một nhà tâm lý học phát triển nổi tiếng và ông ấy đã đứng dậy, đập bàn và nói: “Tôi thích nghiên cứu này và tôi yêu bạn.” Bởi vì tôi cần ông ấy đứng lên bảo vệ tôi, vì tôi chỉ là một nghiên cứu sinh trẻ ở đây, đúng không? Tôi cần sự hỗ trợ. Và vì vậy, lập luận của tôi là quyền được bảo vệ là một quyền con người, đúng không? Bây giờ tôi có thể tự bảo vệ mình, đúng không? Tất nhiên là tôi có thể, nhưng tôi sẽ đưa cho bạn một ví dụ khác về điều này. Chao ôi, đây là một điều thực sự khó khăn đối với tôi. Tôi sẽ nói rằng cách đây khoảng tám năm, tôi đã phát biểu tại trường đại học của chúng tôi trước một nhóm nhà tài trợ và có tôi và một giáo sư khác mà tôi sẽ không nêu tên, người lớn hơn tôi và có tính cách nổi bật hơn tôi và có một chút tiếng xấu về việc là một kẻ bắt nạt. Tôi đã lên trước. Giờ thì, tôi là một người thuyết trình khá tốt và ông ấy sẽ lên sau và tôi chỉ cảm ơn. Tôi đã đứng sang một bên. Ông ấy lên sân khấu. Thực ra, tôi đã có một bài thuyết trình về việc bắt nạt vì đó là điều tôi đang nghĩ đến. Được rồi, tôi rời khỏi sân khấu, ngồi ở đó, bạn biết đấy, cùng với mọi người khác. Ông ấy lên sân khấu và thay đổi bài thuyết trình của mình, cho một video về một đứa trẻ bị bắt nạt một cách khủng khiếp, điều này không liên quan gì đến nghiên cứu của ông ấy và tôi đang nghĩ, chuyện quái gì đang xảy ra ở đây? Và ông ấy phát video. Ông ấy vừa cười một mình vừa nói: “Bạn biết đấy, tôi chỉ muốn cho mọi người biết đó là Mark trước khi cậu ấy có đai đen” và tôi nghĩ, thật là một kẻ đáng ghét. Đúng vậy, điều đó thật không hay. Và tôi cảm thấy rằng, trước tiên, điều thực sự thú vị đối với tôi với tư cách là một nhà tâm lý học là…
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã trở lại tuổi 10. Tất cả những ký ức, cảm xúc và phản ứng cơ thể đều ùa về. Tôi cảm thấy như, bùng nổ. Và rồi, bạn biết đấy, may mắn thay, tôi có đai đen 53, và tôi cũng có bằng tiến sĩ về tâm lý học. May mắn hơn nữa, tôi đã có những người hướng dẫn về trị liệu và tôi đã dạy trí tuệ cảm xúc suốt 25 năm qua. Tôi tự nhủ, Mark, bạn đã 50 tuổi, bạn có đai đen. Nó đã mất rất nhiều thời gian để tôi hồi phục và tôi phải đưa ra một sự lựa chọn vì tôi vẫn cảm thấy bị đe dọa bởi điều đó. Và điều đó khiến tôi buồn khi phải thừa nhận điều này vì tôi không thích việc mình đang ở giai đoạn này trong cuộc đời mà vẫn có thể bị những kẻ bắt nạt làm cho sợ hãi, nhưng đó là cảm giác của tôi. Và tôi phải chấp nhận điều đó. Tuy nhiên, tôi đã quyết định trong buổi thuyết trình đó rằng, Mark, bạn phải nói điều gì đó. Bạn sẽ chứng minh cho chính mình rằng bạn có thể làm được. Và sau khi buổi thuyết trình kết thúc, tôi đã chờ một chút và tiến đến bên anh ta và nói, bạn biết đấy, tôi không biết điều gì đã khiến bạn chiếu video đó. Nhưng thứ nhất, đó không phải là điều hay. Và thứ hai, điều đó không bao giờ được phép xảy ra nữa, không bao giờ. Tôi có thể khóc bây giờ khi nghĩ về điều đó vì nó rất khó khăn đối với tôi ngay cả khi đã trưởng thành. Và tất nhiên, tôi đã chạy trốn, không phải là tôi đã chạy trốn, nhưng tôi đã hít thở sâu. Tôi cảm thấy tự hào vì tôi đã có thể kiểm soát bản thân, điều này có thể nghe có vẻ lạ đối với một số người, bạn biết đấy, là một người lớn đã là nhà tâm lý học, người có bằng cấp cao, nhưng tôi phải củng cố điều đó bây giờ để cảm thấy mạnh mẽ. Nhưng đó là một khoảnh khắc mạnh mẽ, một khoảnh khắc tuyệt vời đối với tôi, một trong những khoảnh khắc có được sự can đảm để đối mặt với kẻ bắt nạt. Và thú vị thay, người đó chưa bao giờ, anh ta đã, anh ta đối xử với tôi như thể tôi là tổng thống của trường đại học sau đó. Và điểm tôi muốn nói trong câu chuyện này là tôi đã 50 tuổi, điều đó thật sự là lớn để chỉ phát triển những kỹ năng mà tôi cần để có thể đối phó với tình huống rất khó khăn đó.
Và giấc mơ của tôi là, bạn biết đấy, tôi luôn nói, tôi nói với mọi người, tôi rất ghen tị với những đứa trẻ mẫu giáo vì tôi đã may mắn được phát triển chương trình giảng dạy, nhưng tôi không trải nghiệm nó. Và vì vậy, khi nói về khoa học thần kinh, tôi không được lập trình giống như đứa trẻ năm tuổi sẽ được lập trình, vì chúng đang lớn lên trong một môi trường mà mỗi ngày chúng đều kiểm tra cảm xúc của mình.
Nó làm tôi nhớ đến một câu chuyện khác. Tôi đã ở một trường học ở Brooklyn và trường này đã sử dụng chương trình của chúng tôi trong suốt một thập kỷ. Các em học sinh muốn gặp tôi và hiệu trưởng của trường, người là học sinh cũ của tôi, đã nói rằng, các em có thể hỏi Mark bất cứ điều gì. Và kiểu như, tại sao bạn làm điều này và điều gì thúc đẩy bạn? Tôi đã kể cho các em học sinh câu chuyện về thời thơ ấu của tôi.
Có một cô gái, có lẽ cô ấy học lớp sáu, cô ấy nói, tôi rất khó để hiểu trải nghiệm của bạn. Tôi hỏi, tại sao? Cô ấy nói, tôi đã học ở trường này từ khi tôi còn mẫu giáo và tôi không thể nghĩ ra một ngày nào mà không có ai hỏi tôi cảm thấy thế nào. Thật mạnh mẽ. Bạn biết đấy, khi bạn nghĩ về sự phát triển thần kinh của cô ấy, đúng không, tất cả các con đường đang được xây dựng cho người này hoặc những đứa trẻ này và hàng ngàn trường học đang học cách cảm nhận cảm xúc của mình, hiểu lý do tại sao chúng cảm thấy như vậy để tương tác với những đứa trẻ khác và xem chúng cảm thấy thế nào và cách chúng thể hiện cảm xúc của mình và cách chúng đối phó với cảm xúc của mình và học các chiến lược cùng nhau trong một môi trường hợp tác để phát triển và cách mà điều đó trở nên phức tạp hơn theo sự phát triển, đúng không? Bởi vì trong mẫu giáo, bạn đang học về nỗi buồn và sự thất vọng, nhưng sau đó bạn đang học về sự tuyệt vọng và sự xa lánh và sự loại trừ. Và đó là điều làm cho công việc này trở nên thú vị, là những khái niệm này phát triển suốt cuộc đời chúng ta, đúng không? Hãy nghĩ về điều đó.
Ý tôi là, sự tức giận có ý nghĩa gì với tôi khi tôi năm tuổi không giống như khi tôi mười, mười lăm, hai mươi lăm hay bây giờ là năm mươi lăm.
Mô tả của bạn về việc đối mặt với kẻ bắt nạt này, tôi thậm chí không muốn gọi họ là đồng nghiệp của bạn vì không có gì là đồng nghiệp trong đó cả.
Tôi đồng ý.
Tôi nghĩ đó là một sự xấu hổ cho trường đại học.
Nhưng quan trọng hơn, thực tế là bạn đã có thể đối mặt với họ là, đối với tôi và tôi nghĩ với bất kỳ ai nghe câu chuyện đó, định nghĩa của lòng dũng cảm, bạn biết đấy, bởi vì trong những khoảnh khắc mà chúng ta cảm thấy nhỏ bé như vậy và chúng ta tự thu mình lại và không biết tài nguyên ở đâu và không có ai ngồi đó như đang giữ vai chúng ta nói, “Nghe này, tôi sẽ đi nói chuyện với họ hoặc chúng ta hãy đi nói chuyện với họ,” thì bạn đã làm điều đó cho chính mình.
Bạn đã nội tâm hóa những bài học mà bạn đã học được từ chú của mình và mang nó đi xa hơn.
Tôi nghĩ bất kỳ ai nghe câu chuyện đó, rõ ràng với họ rằng đó là một hành động dũng cảm lớn lao.
Đó cũng là một nguồn cảm hứng và là một lời nhắc nhở rằng đối với những người bị bắt nạt khi trưởng thành cũng vậy, điều quan trọng là phải bình tĩnh nhưng trực tiếp và kiên quyết thể hiện như bạn đã cơ bản nói với họ một cái không, như một cái không thật sự mạnh mẽ, như bạn đã đến gần một chú chó con đang tự đặt mình vào nguy hiểm hay điều gì đó, ngoại trừ trong trường hợp này, đó là một sinh vật khổng lồ có quyền tự quyết và vì vậy anh ta cần một hình phạt nhẹ nhàng.
Đúng vậy.
Anh ta cần được giáo dục về ranh giới và về cách mà trò chơi đồng nghiệp này được chơi.
Chắc chắn là không được thưởng.
Bạn đúng.
Hình phạt không phải là từ đúng.
Anh ta chắc chắn bất kỳ cú sốc dopamine nào mà anh ta nhận được từ món đồ cổ đó chỉ cần phải bị rút lại.
Nhu cầu đó cần phải bị lấy đi khỏi anh ta.
Đúng vậy.
Và tôi nghĩ rằng chúng ta nên dành một chút thời gian cho hình phạt vì nó không bao giờ hiệu quả trừ khi nó nhất quán, khắc nghiệt, và không ai muốn bị phạt vì nó không cảm thấy tốt và không dạy cho mọi người điều gì cả.
Đúng không?
Đi về phòng của bạn.
Điều đó dạy tôi điều gì?
Nó dạy tôi phải về phòng và suy nghĩ và trở nên tức giận hơn.
Tôi đã từng học ở những trường không sử dụng mô hình của chúng tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này khi tôi ở văn phòng hiệu trưởng, một đứa trẻ đã giơ ngón tay giữa với giáo viên và bị đưa vào văn phòng, và đó là một ngày thứ Ba.
Và đó là ngày thứ Ba trước khi tuần sau sẽ có kỳ nghỉ lễ.
Và đó là một án treo hai ngày vì đã giơ ngón tay giữa với giáo viên, nhưng sẽ kéo dài đến thứ Năm.
Và sau đó vào thứ Sáu, sau đó, sẽ có một tuần nghỉ và tôi thực sự nghe thấy hiệu trưởng nói, “Hãy để nó thành ba ngày, tôi sẽ không phải thấy đứa trẻ này trong 10 ngày.”
Và tôi đang nghĩ, người này đang học được gì về sự đồng cảm, về tự điều chỉnh, về nhận thức cảm xúc?
Chúng không học được gì cả.
Chúng sẽ bị đuổi ra ngoài mà không có kỹ năng trong một môi trường có lẽ không hỗ trợ.
Vì vậy, tôi chỉ nghĩ rằng điều này phải thay đổi và nó vẫn xảy ra, không thường xuyên như trước, cảm ơn Chúa.
Tôi là một nhà khoa học phòng ngừa, vì vậy tôi không muốn chờ đến khi mọi người đều mắc rối loạn lo âu và mọi người đều bị bắt nạt.
Tôi muốn xây dựng một xã hội nơi mọi người có những kỹ năng cần thiết để điều hướng cảm xúc của họ và biết cách xây dựng các mối quan hệ lành mạnh, đưa ra quyết định đúng đắn và có sức khỏe tâm thần tốt và đạt được ước mơ của họ.
Và tôi vừa nhận ra rằng bạn đang thực hiện những gì mà chú bạn đã làm cho bạn, cho hàng triệu hàng triệu người.
Bạn biết đấy, Chúa phù hộ cho chú Marvin.
Tôi có, bạn biết đấy, như bạn đã biết bây giờ, người kể chuyện.
Nhưng một trong những khoảnh khắc sâu sắc nhất trong sự nghiệp của tôi là ngay sau khi tôi viết xong cuốn sách của mình và tôi đang trong chuyến lưu diễn sách, tôi ở Westchester, New York, và tôi đang phát biểu.
Và tôi chưa bao giờ nói về chú của mình với mức độ chi tiết như vậy, cũng như về sự lạm dụng của tôi, nhân tiện.
Tôi đang nói về lòng dũng cảm.
Đến năm ’48 viết cuốn sách này, tôi mới quyết định, như, mọi người hỏi tôi, “Tại sao bạn lại đam mê như vậy?”
Và tôi sẽ nói rằng tôi ghét trường học, tôi bị bắt nạt, nhưng tôi tin rằng tôi đã bị cướp đi cuộc sống cảm xúc của mình khi còn nhỏ vì sự lạm dụng và, bạn biết đấy, hoàn cảnh của tôi. Và tôi cảm thấy mình cần phải chia sẻ điều đó một chút. Không phải là trọng tâm, nhưng tôi cần phải thật lòng.
Vì vậy, tôi đang chia sẻ về chú Marvin, giáo viên lớp sáu từ Monticello, bang New York. Và người này có một khoảnh khắc giác ngộ, giống như người phụ nữ trong khán phòng, anh ấy nói, “Bạn đang nói về Marvin Moore, giáo viên môn xã hội lớp sáu từ Monticello, New York phải không?” Tôi nói, “Đúng vậy.” Anh ấy nói, “Mark, bạn sẽ không tin điều này đâu, nhưng chú của bạn chính là chú Marvin của tôi.” Tôi nói, “Bạn đang đùa tôi à?” Anh ấy nói, “Chú của bạn là giáo viên lớp sáu của tôi 45 năm trước, và ông ấy là lý do tại sao tôi trở thành giáo viên.” Tôi thật sự bất ngờ. Tôi cảm thấy hồi hộp đến nỗi tôi chưa bao giờ gặp một trong những học sinh thực sự của chú tôi, vì bạn biết đấy, chúng tôi đã làm việc khi tôi lớn hơn, ông ấy cũng lớn hơn.
Và vì vậy tôi đã gửi lại, “Tôi phải hoàn thành bài phát biểu của mình, nhưng tôi có thể phỏng vấn bạn sau không?” Anh ấy nói, “Có.” Vì vậy, tôi phỏng vấn người này, tôi đã ghi âm lại, 45 phút. Những gì anh ấy nhớ về lớp học xã hội lớp sáu. Ý tôi là, tôi không có kỷ niệm nào về lớp học xã hội của mình. Người này nhớ chi tiết về biểu cảm khuôn mặt của chú tôi, ngôn ngữ cơ thể, cách ông ấy dạy cảm xúc, cách ông ấy dạy lịch sử, cứ tiếp tục mãi.
Nhưng đây là điều thú vị. Khi chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện này, anh ấy nhìn tôi và nói, “Bạn biết không, Mark, rõ ràng là chú của bạn đã có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời bạn.” Và vì vậy tôi chỉ có một câu hỏi cho bạn. Bạn là chú Marvin của ai? Và nó giống như, “Tôi là giáo sư ở đây, tôi là người dạy học, đúng không? Tôi làm nghiên cứu. Bạn không hỏi tôi những câu hỏi như vậy.” Và điều đó thật sự mở mang tầm mắt cho tôi về cuộc sống của tôi, về cách tôi dành thời gian với gia đình của mình, và liệu tôi có đang mang lại sự không phán xét đó không?
Tôi có đang thể hiện hành động lắng nghe đó không?
Tôi có đang thể hiện sự đồng cảm và lòng từ bi của mình không?
Tôi cảm thấy như, “Tôi là một người nghiện công việc, bạn biết đấy, tôi viết các bài báo, tôi không sống với nó.”
Và điều đó thực sự đã tạo ra một sự khác biệt sâu sắc cho tôi.
Bạn biết đấy, tôi thực sự cố gắng rất nhiều để trở thành một chú Marvin.
Và điều đó thật khó khăn vì thời gian, đúng không?
Tất cả những yếu tố mà chúng ta đã nói trước đó.
Nhưng ôi, bạn biết đấy, nếu chúng ta chỉ có nhiều điều đó hơn trong thế giới của chúng ta.
Chà, tôi hoàn toàn rõ ràng rằng bạn rất đam mê sứ mệnh này,
dạy mọi người về cảm xúc là gì và cách làm việc với chúng, cung cấp cho họ những hệ thống rất rõ ràng để làm điều đó, những công cụ mà họ có thể sử dụng, và tôi nghĩ rằng thật công bằng khi nói rằng bạn
đã tự trả lời câu hỏi của chính mình theo ý kiến của tôi, nếu tôi có thể, rằng bạn, thông qua chú Marvin của bạn
đến với bạn và thông qua công việc mà bạn làm và thông qua nỗ lực giáo dục công cộng của bạn, bao gồm cả sự hào phóng của bạn khi đến đây và chia sẻ với chúng tôi những gì bạn biết, những gì bạn
tin rằng mọi người có thể hưởng lợi từ, và tôi, tôi hoàn toàn rõ ràng rằng mọi người có thể hưởng lợi rất nhiều từ những công cụ này.
Và những gì bạn đưa vào cuốn sách của bạn, mà thực sự bao gồm một số điều rất cá nhân mà tôi phải nói là hoàn toàn hướng tới việc người đọc hiểu và học cách họ có thể làm cho
bản thân và những người khác trong thế giới này trở thành một nơi tốt đẹp hơn.
Thật sự là phi thường.
Tôi đánh giá cao điều đó.
Hiệu ứng lan tỏa không phải là một cách đủ để mô tả điều này.
Thực sự là một sự khuếch đại khổng lồ của những nỗ lực khó khăn mà bạn đã thực hiện.
Và tôi thực sự, thực sự ngưỡng mộ thực tế rằng bạn đã biến những trải nghiệm khó khăn thành rất nhiều điều tốt đẹp.
Và vì vậy, thay mặt cho bản thân tôi và tất cả mọi người đang lắng nghe và theo dõi, tôi chỉ muốn gửi đến bạn một lòng biết ơn to lớn.
Đây thực sự là một công việc quan trọng và tôi không nói điều đó một cách nhẹ nhàng.
Tôi thực sự đánh giá cao điều đó.
Cảm ơn bạn.
Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Mark Brackett.
Để tìm hiểu thêm về công việc của ông và để tìm các liên kết đến cuốn sách của ông, “Permission to Feel”, mà bởi…
Theo cách đó, tôi rất khuyến khích, cũng như các liên kết khác đến phòng thí nghiệm của ông ấy và các tài nguyên khác, xin vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú chương trình. Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời không tốn chi phí để hỗ trợ chúng tôi. Một cách tuyệt vời không tốn chi phí khác để hỗ trợ chúng tôi là theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple. Trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao. Xin vui lòng cũng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast hoặc các chủ đề hoặc khách mời mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Các giao thức và hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người”. Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm, và nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp các bằng chứng khoa học cho các giao thức được bao gồm. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocolsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến các nhà cung cấp khác nhau, bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Các giao thức và hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người”. Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các kênh mạng xã hội. Đó là Instagram, X trước đây được gọi là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung khác thì khác biệt với nội dung của podcast Huberman Lab.
Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Và nếu bạn chưa đăng ký nhận bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast, cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang, các giao thức đề cập đến những điều như học tập và tính dẻo của não, cách tối ưu hóa và điều chỉnh dopamine của bạn, cách cải thiện giấc ngủ của bạn.
Một lần nữa, tất cả đều có sẵn, hoàn toàn miễn phí.
Bạn chỉ cần truy cập vào HubermanLab.com, vào tab menu, cuộn xuống bản tin và cung cấp email của bạn.
Và tôi nên chỉ ra rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay về cảm xúc với Tiến sĩ Mark Brackett.
Và cuối cùng, nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
(music vui tươi)
(music vui tươi)
歡迎收聽Huberman Lab Podcast,這裡我們討論科學以及基於科學的日常生活工具。我是Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學與眼科教授。今天的嘉賓是馬克·布拉凱特博士。馬克·布拉凱特博士是耶魯大學的心理學教授,也是耶魯情感智力中心的主任。他是世界上最頂尖的情感專家之一,深入探討情感的含義,以及它們如何調節我們對自己和他人的關係。
今天的討論重點將深入我們應該如何思考自己的情感和他人的情感表達,以及我們應該在什麼時候、以何種方式調節這些情感。這是我們生活中非常重要的一個方面,因為,正如我們所知,情感從我們出生的那一刻起,直到我們去世的那一刻,都與我們同行。因此,就像擁有一個身體一樣,我們需要學會如何與情感相處,以獲得最佳的生活品質。
我們都知道應該注意自己的情感,但同時,我們經常被告知不應該過於認真對待所有情感,也不應該用行為來反應所有情感。這確實是對的。然而,缺少的是,馬克·布拉凱特博士最終給我們帶來的,是一個以非常結構化的方式思考我們情感的路線圖,因此可以與情感互動,有時轉變情感,並顯然理解他人的情感表達,以最佳方式促進我們的生活品質。
所以今天的討論將非常重視在現實世界中可以應用的科學數據。我們將討論衝突解決,我們將討論如何思考和處理情感。我們會談到霸凌問題,無論是兒童還是成人,並如何有效地處理這類情況。我們還將探討情感智力,這在任何生命階段都可以提高。
因此,在今天討論結束時,您將掌握大量新知識和許多新工具、許多新協議,您可以立即應用到生活中,以改善與自己和他人的關係。在開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,這是我將零成本的科學和與科學相關工具的信息帶給大眾的願望和努力的一部分。
基於這一主題,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一個贊助商是BetterHelp。BetterHelp提供與持牌治療師的專業治療,全部在網上進行。我已經做了超過30年的每週治療。我認為定期進行治療與定期鍛煉同樣重要。實際上,良好的治療提供了三個基本組成部分。首先,它提供一位您可以信任和傾訴您最關心的問題的良好陪伴。其次,它可以提供情感支持或指導。第三,專業治療應當提供有益的見解。這些見解不僅能幫助您在情感生活和關係生活中感覺更好,還能讓您在自我關係、職業生活以及與他人的交往中變得更好,當然還包括您的職業目標。
使用BetterHelp,您可以非常輕鬆地找到一位專家治療師,與之擁有這些治療的關鍵組成要素。此外,因為BetterHelp只需在線進行治療,因此非常高效,易於融入您的繁忙日程,不用通勤到治療師的辦公室,也不用找停車位或在候診室等候。如果您想嘗試BetterHelp,請訪問betterhelp.com/huberman,獲得首月10%的優惠。再次重申,網址是betterhelp.com/huberman。
今天的節目還是由Eight Sleep贊助的。Eight Sleep製造智能床墊罩,具備降溫、加熱及睡眠追蹤功能。我在這個播客中多次提到,我們每晚需要獲得足夠的高品質睡眠。確保良好睡眠的最佳方法之一是控制睡眠環境的溫度。因為為了入睡並保持深度睡眠,您的體溫需要下降大約一到三度。而為了醒來感覺神清氣爽和充滿活力,您的體溫需要上升大約一到三度。Eight Sleep讓您極其容易控制睡眠環境的溫度,通過允許您在晚上開始、中途和結束時設置床墊罩的溫度。我已經在Eight Sleep的床墊罩上睡了超過三年,這完全改變了我的睡眠質量。
最近,Eight Sleep推出了他們最新一代的床墊罩Pod4 Ultra。Pod4 Ultra的降溫和加熱能力得到了改善,更高保真度的睡眠追蹤技術,還具有打鼾檢測,令人驚訝的是,它會自動抬起您的頭部幾度以改善氣流並停止打鼾。如果您想嘗試Eight Sleep的床墊罩,可以前往atesleep.com/huberman,節省350美元,購買Pod4 Ultra。Eight Sleep目前向美國、加拿大、英國、部分歐盟國家和澳大利亞發送貨物。再次重申,網址是atesleep.com/huberman。
我很高興地分享,我將在2024年11月1日至3日,在佛羅里達州西棕櫚灘舉行的健康峰會UDEMONIA上演講。UDEMONIA是一個現場活動,提供基於科學的工具、現場健身課程和一系列治療和協議,以優化您的身心健康。
我將在星期六與加布里埃爾·萊昂博士進行主題演講。正如你們中的一些人可能知道的,她曾經是《胡伯曼實驗室》播客的嘉賓,並且她自己也有一個很棒的播客。這將於11月2日舉行,我們將討論所有與神經科學和神經可塑性相關的話題。我們會談到一些與認知和情緒相關的益處和方案等更多內容。還有其他優秀的科學家和臨床醫生在UDEMONIA上演講,他們也曾出現在《胡伯曼實驗室》播客上,包括莎拉·戈特弗裡德博士、扎克瑞·奈特博士和羅賓·卡特哈特-哈里斯博士,以及近70位其他專家。要查看完整的演講者和主題名單並進行註冊,請訪問udemonia.net,拼寫為 E-U-D-E-M-O-N-I-A dot net。這必定會是一個精彩的聚會,希望能在那裡見到你們。現在讓我們進入與馬克·布拉克特博士的討論。馬克·布拉克特博士,歡迎你。謝謝你。很高興在這裡。我很高興今天能和你談論許多與情感相關的內容。我們聽到「情感」這個詞,對它們會有各種各樣的想法,有些是正確的,有些則不然。我們最近也經常聽到情緒智力這個詞,我有種感覺,它的討論方式往往與實際情況不符。因此,首先能否請你為我、為大家說明一下,什麼是情緒智力?它涉及什麼?然後也許我們可以將這作為深入探討情感的更深層問題的方式。
當然。我認為在最簡單的層面上,它是我們如何對待和理解我們的情感和感受。這是簡單的定義。我談論它的方式是一組技能。我們用首字母縮略詞RULER來描述這些技能。第一個是識別情感。所以我現在正在試著讀懂你的面部表情。你是感興趣還是已經感到無聊?我試著理解情感。它們從哪裡來?為什麼我會這樣感覺?這種感覺的後果是什麼?第三個是標記情感。所以要精確使用我們用來描述感受的詞語。第四個是表達情感,知道如何以及何時與不同的人在不同的情境和文化中表達情感。然後大的一個是最後的R,即調節情感。我們使用什麼策略來幫助我們應對日常情感?如果我進行一次情緒智力量表的測試,那會要我看面部表情的圖片嗎?那會要我閱讀有關情感交流的段落並進行評估嗎?誰感受到了什麼,為什麼以及如何?那類東西?如果你去做個20年前的測試,那是會的。我們現在在測量這些技能的時候試著更加創新。例如,我剛剛和一群同事完成了一項情感感知測試的出版,但這不是靜態圖像,而是大約三到四秒鐘的視頻片段,展示微妙的情感。這與聲音語調有關,也與肢體語言有關,我們試圖讓人們準確地標記這些在身體和聲音中的情感。
當我想到情緒智力這個詞的多數用法時,它似乎再一次以非常非科學的方式與人們容忍他人情感和理解他人情感的能力相關聯。例如,我曾經聽到有人說,不是關於我,而是某某人有高情緒智力,因為在他們的孩子或其他孩子以某種方式反應的情況下,他們能夠看到「啊,他們只是一臉茫然」,因此他們在尖叫,而不是默認為他們觀察到的東西的廣泛分類,並說「哦,我的天,這個孩子真是個惡棍」。你將情緒智力描述為一種自我感知。因此,我們的任務是否可以被類比為在我的小故事中,以這個其他人所做的,相當於能夠以足夠精細的方式區分自己的情感,以理解經歷,以某種第三者的方式調節自己行為、言語和行動。對於情緒智力來說,認識他人情感和理解他人的情感與自己情感的識別和理解這兩者的關係有多大?整套技能都是自我內部和人際之間的關係。這一點非常重要。它始終涉及自我和他人。例如,現在,我們正在共同調節彼此的情感,對吧?我們的面部表情、聲音語調,影響著我們的感受。當你想到識別的部分時,我們就從這裡開始。對,存在自我意識,像馬克,你現在感覺如何?我有混合的情感,對吧?這是一個很棒的播客,我希望能夠表達得很好,我感到興奮,但我有點不知所措,因為我有太多想分享的東西,但我不知道想分享多少。因此,我對自己的情感有所有的認識。有時我對此有語言,有時沒有,像我們中的任何人一樣。所以這就是為什麼它開始時是普通的意識,例如我是否愉快?我是否不愉快?我有很多精力還是感到筋疲力盡?我們稱之為核心情感。然後我可以開始問自己問題,例如,馬克,你現在在做什麼?好吧,我正在對著安德魯接受訪談。哦,好的。那這對你來說有什麼反應呢?然後我試著標記那種感覺。所以這就是情緒智力在自我方面的R、U和L。而且我對你也在做同樣的事情。我在看你的面部表情、你的身體語言,我在聽你。我試圖理解,如果我說什麼,你是否會改變?我試圖為此賦予語言,所以這是自我和他者。因此,鑒於我們都是對情感感興趣的科學家,你是專家,而我今天只是學生。
我認為有必要向人們指出,在大腦中並不存在一個單一的位置來主導你剛才描述的這個複雜過程。這是一個整個神經網絡的現象。但你提到了身體。你提到的感受,包括人們如何在大腦和身體中感受到自身,這是什麼意思?具備高情緒智慧的人在身體意識或身體感知方面是否會比「沉浸於思想」的人有更多或更少的覺察?換句話說,一個非常沈浸在自己思想中的人,如果他對身體的意識很差,也能擁有高情緒智慧嗎?
我認為情緒智慧的另一個重要方面是,我們習慣把它視為一個構念。我不認為這是最佳的看法。我覺得更有趣的方式是將其視為一組離散的技能,這些技能是相互結合的。它們的相關性並不高。因此,我真的喜歡將它們視為情緒技能。在我所描述的 R、U、L、E 和 R 中,它們都是子技能。所以,你談到的部分就是身體意識。有些人更具認知性,通常與語言有關;而一些人,像許多治療師一樣,則在談論身體感知的事情,這一切都很好。然而,最終,我們需要知道的是,我們必須了解我們的感受。我們必須知道如何處理這些感受,也必須了解我們所愛和共事的人以及他們如何感受。所以,最終我們需要語言。
幾年前,我參加了一門課程,可以廣泛地描述為個人發展。它很有趣,基於科學和心理學,每一天的開始都會圍成一個圈,像這樣的活動通常會這麼進行,然後你要說出你的感受。但你不能使用評價,你不能說「好」、「壞」或「一般」。我覺得這非常困難,有幾個原因。首先,我認為我從來沒有被訓練過使用具體的語言來表達我的感受。事實上,我認為我從未被訓練過理解什麼是感受。實際上,我知道神經科學家和心理學家仍在試圖弄清楚感受和情緒究竟是什麼。
所以,我有幾個問題。當談到使用語言來描述我們的情緒時,你覺得擁有一個廣泛的選擇平台有多重要?我之前在這個播客中邀請的嘉賓麗莎·費爾德曼·巴雷特提到,在某些文化中,對於特定情感有非常具體的語言。事實上,還有一個詞專門用來形容某個文化中因為髮型糟糕而產生的悲傷感,這是一個很令人驚訝的點,當我們想起來的時候。大家都知道那是什麼感覺,對吧?我們知道那是什麼感覺,對吧?但據我所知,對於這種情感,我們在英語中並沒有一個詞。我的意思是,肯定有對應那感覺的罵人話,但不一定是針對那特定的感覺。
那麼,語言標籤與情感之間的關係是什麼?我這樣問是想引入刻度(ruler)的方法,因為正如你所指出的,人們理解標籤是重要的,而模板本身在刻度方法中是核心的。確實如此。好的,我在情感概念或類別方面與麗莎非常相似。以憤怒這個類別為例。如果你對憤怒只有一個詞,那意味著你只知道一種憤怒的形式。但如果你開始教人們,還有其他的詞,例如「生氣」、「愤怒」、「惱火」、「激怒」、「狂怒」,然後你就可以與孩子和教師進行豐富的對話。當你感到惱火時,有什麼事情讓你感到惱火跟讓你感到激怒的事情有什麼不同?當你這樣感覺時,你身體裡的感覺是什麼樣的?雖然每個人對身體的感覺都有所不同,但這並不重要。重要的是我們必須有一種共同的語言和對這些情感的共同理解,否則我們無法溝通。我真的覺得,擁有一種共同語言在社區中可以討論情感是一件大事,因為就目前而言,我們正處於焦慮危機中。我並不百分之百相信這一點,我認為人們錯誤地使用了焦慮這個詞。若要定義焦慮,它是對未來不確定性的感受,而不同於壓力。正如你所知,壓力有不同的形式。但困擾,通常是當你面臨過多的需求而資源又不足時,它與感到被壓倒是不同的。這是我今年的情感,而這也是我根本無法理清狀況的感覺,這也不同於恐懼,這就是我們所謂的情感區分,或稱之為細緻度。它們之間略有不同。區分主要是針對情感的,而細緻度則可能是在情感之間的隱微差異。
不過,根據我的工作,讓我再講一會兒。我的最佳例子是我做了很多企業培訓。在一個充滿律師或高層管理者的房間裡,我會問他們感覺如何。沒有人真的知道自己感覺怎麼樣,就像你所說的那樣。然後,我會和他們做這些小測驗。告訴我這些詞的區別。我想我大約有三分鐘的時間來定義焦慮、壓力、恐懼和被壓倒。然後他們回來後,第一個回答是:這些感受都是一樣的。我就會說,真的嗎?再花幾分鐘的時間,試著去定義一下它們。
他們甚至無法定義它們。
他們會說一些像是,一個是內在的,一個是外在的,一個是,你知道的,一個是高能量,另一個是低能量。
我想,我明白了,但這些概念對你來說意味著什麼?
它們對你來說意味著什麼?
無論如何,嗯,最後我們終於進入定義,我然後說,你知道,誰在乎?
為什麼我要求你理解這些差異,回到你們的團隊中討論這些事?
然後,經過大約45分鐘的討論,我原以為這將是一個兩分鐘的活動。
結果變成了一個45分鐘到一小時的練習,因為他們終於意識到,哦,對。
如果我因為擔心未來而感到焦慮,你知道的,也許呼吸練習不會那麼有幫助,因為也許我需要一個認知策略來告訴我,喔,馬克,別擔心股市了,馬克,別擔心因為疫情而關閉的大學,你對大學的決定沒有控制權。
所以,幫助人們在感受與感受的原因之間建立聯繫,從我的角度來看,這對他們學會如何調節情緒非常有幫助。
因此,將感受與感受的原因聯繫起來,而不僅僅是標籤感受。
是的,你需要知道為什麼,這個為什麼你真的需要處理。
那麼,從你所說的一切來看,對於表情符號,你有什麼感覺?
在我看來,它們似乎不僅僅是無害的。
是的,我也是這樣想。
我的意思是,我可以想像文化的表情符號化(我這樣稱呼它),我不認為那是一個真正的詞。
沒關係。
現在是了。
我明天要設立一個維基百科頁面。
表情符號化是一個嚴重的問題,因為這在科學上被稱為過度的總括。
確實如此。
總括者和細分者。
是的。
它們都可以有美好的職業生涯,但如果你過度總括或過度細分,會創造更多的混淆,並且經常產生問題。
而我只是看到,表情符號使我們所謂的情緒這組不可思議的不同連續體簡化成一個小圖標。
我可以想像這將導致各種問題,不僅僅是在溝通上,還在理解我們自己的情緒上。
但更進一步的說,你認為表情符號的使用降低了我們的情緒智力和處理能力嗎?
我的意思是,我還沒有進行研究,但在我看來,這並沒有幫助,因為目標是變得更細緻。
想想兩者之間的區別,我現在不會考你,但憤怒和失望。
你知道,95%我要求定義這兩件事情的人都做不到嗎?
是的。
我的意思是,在沒有準備的情況下,我會說,我對這兩種感受都熟悉。
我知道它們是不同的,因為它們不同,但失望的部分可以是外向的或內向的。
我必須系統地推理,直到我找到其中一個或另一個的違規行為。
所以我們是應用在一個例子上,而不是另一個,這會花我比我希望這個觀眾等的幾分鐘還要久。
看看,所以我得了個F。
但你有成長心態,所以你還好。
好吧。
所以失望,我是在於期望。
一切都是合情合理的。
只是沒有成功。
憤怒則是感知到的不公,這是一個非常重要的區分,因為如果你是父母,或者在工作中,有人正在大喊大叫,首先,我們在根據行為標籤情緒方面犯了非常大的錯誤。
我們必須將這一點拋開。
事實上,行為和情緒之間並沒有真正的相關性。
我作為一個男孩,可以因為感到悲傷而跺腳,只因為在文化上對我來說,跺腳比哭泣更加可接受。
那麼,你為什麼這麼生氣?
也許我感到羞愧,那是我的經歷。
我小時候大喊大叫,因為我被霸凌得很厲害。
然後我母親會說,你以為你是誰這樣跟我說話?
然後我父親會說,去你的房間。
我會想,難道沒有人正確地解讀我的情緒或問我感受如何嗎?
因為你會知道我是在因為恐懼和羞愧而發作。
從來沒有這種情況發生,因為各種原因激發了我的父母,而他們的情緒智力並不高。
他們愛我,只是情緒智力不高。
所以回到憤怒與失望的話題上,未滿足的期望與感知的不公。
因此,當你從策略的角度思考時,比如說,我的另一個職業,我曾見過自己是一名武術教師。
所以我有一段在韓國武術「合氣道」中的五段黑帶。
所以如果這個播客進展得不太好,無論如何,我曾是一個尷尬的孩子,擁有非常低的自尊心。
我進入了武術。
我想,我會拿到我的黃色腰帶,然後感到堅強和自豪,結果卻在黃色腰帶的考試中失敗了。
在13歲的時候,你無法想像,對於一個感到羞愧和被霸凌的13歲孩子來說,失敗於黃色腰帶的考試是多麼糟糕。
那我該怎麼做?
我回家,說我討厭空手道。
我再也不會回去了。
每個人都在一陣騷動中,我被罵。
“我在為你的空手道付費,你要回去,知道了嗎?”
然而事實是,讓我們想一想那一刻。
所以我去參加考試,我必須做我的防禦和踢擊,我知道有五個踢擊,五個拳擊。
假設我能做到最好,但師父只說,你知道,馬克,還不夠好。
你還沒準備好。
那是合理的失望。
我期望能通過,但我沒有通過。
我感到失望。
所以對這種失望的策略是什麼?例如,尋求輔導,給我展示我需要改進的地方。
另一方面,假設,我的中學時期有一些欺負我的孩子也參加了空手道,想像一下他們在看我考試,並給我一些惡劣的眼神,因為他們會威脅我,這確實發生過,你知道,過去更衣的時候,他們會說,等著看你明天會怎樣,這樣上學的路上我該怎麼感受才好?會覺得恐懼、害怕?因此,我的考試成績也因為這而受到影響。所以你可以看到,我可能會以特定的行為出現。人們會對我歸因情感,他們在為我標籤我的情緒,因為他們缺乏作為父母、教師或夥伴的能力去參與其中,幫我理解我的經歷,然後標籤我的經驗,了解它的來源,再進行相應的策略規劃。
我想暫時休息一下,感謝我們的贊助商AG1。AG1是一種包含維生素、礦物質和益生菌的飲品,還包括前生物質和適應原。AG1旨在滿足你所有的基本營養需求,味道也很好。我從2012年開始飲用AG1,那時我的補充品預算非常有限。事實上,那時我只夠錢購買一種補充品,我很高興我選擇了AG1。原因是,儘管我努力從全食和未經加工的食物中獲得大部分營養,但光靠食物我很難攝取足夠的水果、蔬菜、維生素和礦物質,以及微量元素和適應原。而我需要這些以確保我整天都有足夠的能量。我晚上睡得很好,並保持我的免疫系統強壯。但每天喝AG1後,我發現我的健康各方面都有改善,包括我的身體健康、心理健康,以及我的認知和身體表現。我知道這一點,因為我曾有過不喝AG1的情況,並且我確實感受到區別。我還注意到,這對於腸道微生物群和大腦之間的關係來說是很有意義的,當我定期飲用AG1時(對我來說,是早上或上午中期飲用一次,下午或晚上再飲用一次),我有了更多的心理清晰度和精力。如果你想試試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman,索取特別優惠。目前,他們正提供五包免費的旅行包和一年的維他命D3K2供應。再次重申,請前往drinkag1.com/huberman以索取該特別優惠。
你提到失望是在一切基本上都做對了的情況下,意即付出了最大的努力等等,但卻沒有成功,而憤怒是感知到的不公正。那麼,對於沒有獲得黃色腰帶,你的反應,因為作為一位五段黑帶,顯然最終你獲得了這個黃色腰帶,我想了解這部分的故事,你當時的情感是不是憤怒。在這種情況下,我們可以稱之為不恰當的憤怒嗎?因為你真正需要理解的是失望的概念,但沒有人教過你。我想你想表達的,似乎是這種不知道自己感受的狀態,因為我從未學到過語言,而有一種經歷,可以同時滿足多種情感,可能是失望、憤怒或尷尬,但你必須分析這個情況。到底發生了什麼真實事件?那一刻究竟發生了什麼?
如果這是正當的考驗,我只是,嗯,擋住了這一拳,但我就是沒有力量去擋住,真的站不住I就是失望,這就像是突如其來地,你想,嗯,你的擋拳很強,但不幸的是,你需要一些努力,而我們要一起在放學後每天練習這些擋拳,這樣你就可以通過黃色腰帶考試,沒有其他理由。如果這是因為那些欺負我的孩子在盯著我,而我無法應對那些刺眼的目光,我感到非常焦慮和不知所措,所以我無法擋住,因為我感到驚慌,那麼這就是完全另一個故事。你看父母或教師如何必須真正區分他們的支持,但你真的要深入經歷,也就是說,我們必須與所有人建立信任、關愛的關係,因為否則我們無法建立那樣的聯繫來真正理解人們的感受,我們只是去看他們的行為,然後想,為什麼你要這樣行為,你知道,去你房間或只是練習。不是的,我在學校受到欺負,而現在欺負我的人正在威脅我。這是需要處理的嚴重問題。
你知道,網上表情符號,向下的拇指與向上的拇指這種事情,還有噁心的表情符號等,我開始意識到這些可能比我們意識到的造成更多的傷害。是的,我覺得這是有趣的。如果你只是想用它來娛樂,沒有問題。如果我們真的要用它來溝通,那就不太好。我想起了一些情況,人們只是用這些表情符號來表達他們對某些事物的不喜歡,但接收方卻會因此而經歷很多自我批評,大多是孩子,但成年人也是。我知道一些成年人真的無法忍受有人在他們的Instagram帖子上評論,例如「大失敗」或「不」這樣的話。
這段文字非常有趣,因為我在學術界,尤其是在Twitter(現稱X)上也看到了這一點。雖然人們會拒絕彼此的論文、批評彼此的論文,但他們進行這些批評時卻帶有某種程度的智慧細膩,這傳達出一種關心的感覺,對吧?
如果科學家真的關心,那麼他們會很仔細地進行評審,儘管我們都希望能聽到「這是一篇完美的論文,沒什麼好說的。」確實如此。當我們對某件事情進行批評時,只要是公平的,並且有注重細節,我們就會感到被關心。
完全正確。他們關心這項工作,我們也關心這項工作,因此即使是匿名評審,這之間仍然存在著一種關係。但我很驚訝,看到我認識了數十年的科學同事們在網上的行為,他們會咒罵,並且在表達時不會使用標點符號。似乎都表現得非常激動。在這方面,當然不是所有人都如此,但這種現象非常有趣。
我腦海中浮現的詞是,在網上,尤其是在社交媒體上,孩子們像成年人,而成年人卻像孩子。似乎存在著一種倒退,我稱之為表情符號化或使用粗糙工具進行高強度表達的現象。我不知道這是什麼,因為我認識這些人。順便提一下,我之所以用學術界作為例子,是因為這些人中有些人因此失去了工作,有的是系主任,但幸運的是,並不是在史丹佛或耶魯。不過,當我們移除了面對面的聯繫時,人們會以那種方式行為的情況讓我感到驚訝。我舉匿名評審作為平行的例子,因為那裡是匿名的。理論上講,他們可以隨心所欲地表現,但還是有禮儀。因此,線上禮儀似乎缺乏了許多您在這裡開始為我們列舉的重要特徵。匿名性造成了挑戰。
有趣的是,我在五年前曾在Twitter(現在稱為X)上發表過一次演講,分析了大量數據。那年正好是瑪利亞·凱莉(Mariah Carey)演唱的那年,結果捲入了一場混亂。那是我一月份要去的前一周,正值除夕夜,因為那實在一團糟,我很好奇人們會如何反應。而當時的反應是99.99%的人們把這位驚人的歌后罵得體無完膚。
我對這個事件沒有記憶。當然,她非常有才華,但她犯了錯誤。麥克風出問題了。老天保佑,她犯了一個錯。是麥克風出了問題,或者是其他什麼人。哦,我的天哪。實際上,麥克風並沒有按照她想要的方式運作。她說:「我不想唱了,我要走。」你應該看到人們的反應,成千上萬的評論,而我不會重複人們所說的那些話,因為真的很噁心。我感到好奇,為什麼沒有人這樣說,「哇,你贏了15個格萊美獎,這真的對你來說很痛苦。」可能只有一條這樣的帖子。
所以,這讓人想知道,A,對於那些樂於評論的人,我們可能存在某些偏見。我確實認為我們在這方面有偏見。那些被某種東西所保護的人。如果是一個在政治上更有名的人,顯然人們對他們的感受非常明確。政治人物某種程度上是自己開放給別人評價的。
是的,他們確實這樣做。一般來說,面對公眾的人,我聽說過,也會把自己暴露在這種評價之中。但政治人物尤其如此,我認為,我們似乎給了普通公眾一個保證,讓他們幾乎可以對他們說任何事情,但這並不好。這不好,從情感智力的角度來看,回到這個概念,對不對?就像,「你在這裡的目的到底是什麼?」我總是問人們這個問題,「你要表現得這麼惡劣,究竟是想達到什麼?」我感知到這是一次撤退。我看到這些反應,就在想,「哇,他們內心裡一定有什麼感受,才能說出那樣的話,肯定不好。」但也許這對他們來說感覺很好。我不知道。
我不認為我曾經發過負面評論。如果我有的話,請別人指出來。希望那是對朋友的諷刺,而他們也能接受,或是對此感到高興。不過,我不知道要進入一種心智狀態或情感狀態,才能在網上對某人說出殘酷的話。
在我之前對Facebook的研究中,我們分析了數以百萬的帖子。人們可以故意地惡意傷害他人。人們渴望抨擊他人,並想要植入恐懼。說實話,這很難解開。我們在研究中發現,我可以這麼說,如果安德魯穿了一件黑色的襯衫,你會注意到。我可能會說好看的襯衫,這可能是恭維,也可能是在取笑你的襯衫。這就是社交媒體在帖子方面所面臨的問題。我們並不真正知道,因為接收信息的人有自己的故事。我們在處理帖子的刪除時發現的一個挑戰是,很難有客觀標準來判斷對某人的痛苦,這就是為什麼我們試著幫助那些接收內容的人以某種方式與發布內容的人進行交流,讓他們解決問題,將其刪除。
我們發現其實這方法非常有效。如果你教一位青少年,例如,「嘿,安德魯,你的那個評論真的讓人受傷。你能把它刪除嗎?」我們更有可能促使對方刪除評論。我們在實驗研究中發現,如果我們只是讓人們隨心所欲行動,通常會更具報復性,比如說:「你到底是誰?你想跟我反擊嗎?」這並沒有激勵他們去刪除。甚至以同情心來對待令人不適的行為也可能是有幫助的。
我們能否就積極情感面上「憤怒」與「失望」提供一個反例?
人們常常混淆哪些積極的感受呢?
像是快樂與滿足感。
是啊,這個問題很棘手。
我四處失敗。
幸好我成為了一名生物學家。
靜態與興奮。
對。
好吧。
是的。
這就是我從事這份工作的原因。
是啊。
我擅長這個。
是的,你確實如此。
當你想到快樂時,通常是關於你在實現某個東西。
「我將會因為這件事而快樂。」
滿足感則是相反的。
滿足感就是一切都很好,就這樣。
我感到完整。我擁有足夠的東西。
我在反對幸福研究的論點之一是,我們並沒有花足夠的時間來幫助人們追求滿足感,卻推動人們去追求快樂,而研究顯示這會適得其反。
如果你每天醒來都在問:「我該怎麼做才能快樂?我該怎麼做才能快樂?」
那麼很可能這樣不會有太多成效,反而會創造更多的絕望。
抱歉打斷你,當你這樣描述滿足感時,謝謝你將這兩者區分開來,對我來說非常有用,當你這樣形容滿足感時,我想像的情景是醒來後,不是思考要做什麼和我想要達成的事情——這些都是我想要的,它們也給我帶來快樂——而是再丟進第三個詞來讓自己迷惑。
你所描述的那種滿足感的概念,讓我看到它可能引發我注意到能夠得到一些睡眠有多麼舒適,我每晚大多數時候睡得很好,但那是多麼一種特權,並可能在闖入追逐快樂的日子之前,感受到被褥和床墊的舒適。
正是如此。
我覺得我們必須一直快樂這個觀念也相當荒唐。
我的意思是,我是一位神經質的教授,我從來不快樂。
這很艱難。
還有,我不知道你怎麼想,但考慮到我性格特質的情感,是處於低能量的狀態,有一點焦慮,當我身邊的人總是充滿活力並且愉快時,我會感到困難。
因為你會感覺自己似乎沒有達到某種標準。
不,我只是感到不知所措,還有一點窒息。
就像是,別一直這麼快樂。
在這裡我適合開個玩笑,因為在我們開始之前,我們談論了東海岸的學校和西海岸的學校。
也許你到西海岸會有所改變,或者也許你就適合在那座同樣卓越的耶魯大學,但無論如何,這些都是內部消息。
東海岸的大學很棒,中西部的大學也很棒,西海岸的大學同樣出色。
不同的氣質和風格。
就連走路的速度也有所不同,例如,不僅是天氣,但你提出了一個非常重要的觀點。
我是一個播客團隊的成員,他總是情緒高漲,對我來說,這是一個提醒我要保持更好情緒的提醒。
並不是說我容易變臉,我不會快速改變情緒,但我不會說我的性格像小豬一樣,隨時都很快樂,但他周圍的活力不會讓我感到疲憊,而是讓我希望自己能夠像他那樣。
這沒關係。這就是你。
我的意思是,與同事、伴侶和孩子等人之間的情感智力的一部分,就是注意到這點。
現在我知道了你的這一點,讓我從不同的角度思考你需要什麼。
這就是情感智力。
對我來說,我每天早晨都在經歷生存危機,我想:我在做什麼?
我今天為了什麼而做這些事情,然後我得發表這篇論文,我得完成我的書,還有我得管理我的團隊,然後我想要做的事情,我正在這樣做,而在執行一件事的時候,我又想著我應該在做另一件事。
這就是我的性格。
我已經嘗試了所有的方法,這就是我的操作系統。
當我在寫另一本書的時候,我對此更加了解,並且在寫作時,我進入了一章,我喜歡把它視為下一章,然後我開始告訴自己,馬克,給自己一個許可,專注於這一章就好了。
這沒關係的。就像,你可以專注於一件事情而不必擔心未來。
我真的不得不這樣告訴自己。
這就是我的方式,你知道嗎?
所以了解我自己這一點是有用的,因為它幫助我找到適合我的策略。
回到快樂的問題上,因為我也是內向的。
所以當我經常在外向的人身邊時,我會感到精疲力竭。
你知道,我在這樣的情境後,這是一場激烈的對話,我不會去運動酒吧喝酒,看看比賽。
反正我本來就不會這樣做,但不是我的風格。
你知道,這會讓我感到,我的腦袋會被燒壞。
我的夢想是離開這裡,去上熱瑜伽課,然後散步,喝杯酒,或許是自己一個人或和朋友在一起,然後結束一天。
這些事情在這裡不到一英里的範圍內都能輕鬆做到。
我們可以為你指引正確的方向。
聽起來太好了。
內向與外向的部分會吸引人們的注意。
絕對吸引了我的注意。
我喜歡獨處的時間。我也喜歡在許多人身邊獨處。
事實上,我總是能在自然環境中或在曼哈頓,與周圍人共處時做出最好的工作,但我卻完全孤立。
我也喜歡這一點。
那麼我們應該如何看待內向與外向?
這些概念在流行文化中如此被反復提及。
是否有一些堅實的科學研究支持內向可以被定義為xxx,外向則可以定義為xxx?
我猜這是一個範圍,要在一個連續體上。
這不能簡單地分成兩種類型。我是說,對於某些人來說,他們的性格非常明顯,你知道,他們是典型的內向者。而對於另一些人來說,無論他們醒來是多麼渴望和人相處,他們始終是無止境的外向者。到了一天結束,他們更想和人一起出去。因此,研究表明,像創意人士這樣的人往往是兩者兼具的。他們通常是高內向性和高外向性,這很有趣,對吧?他們在創作藝術時是內向者,而在推銷他們的藝術時又是外向者,這對某些藝術家來說是很困難的,對吧?因為很多藝術家都有內省的一面,他們是創意型的人,但在走出去展示自己的作品時卻真的很掙扎。因此,如果你能在兩方面都很擅長,那你就是個幸運的藝術家。我想,最簡單的理解就是這樣,這是一種傾向,對吧?這是你希望如何使用你的精力的傾向。而內向者更像是一個容器,你知道,他們希望控制自己的精力。他們想要在小團體中待著,想要較少喧囂的環境,而外向者則傾向於尋求更多的感官刺激,更大的社交圈。再一次這是一種偏好。我總是說我是一個有相當好社交技巧的內向者。像,我可以看起來外向。大多數人認為我很外向,但我總是告訴人們,我其實不是很喜歡人。你看起來非常外向。是的,但實際上我不是。這不符合我的本性。就像如果我在派對上,我會苦惱於想著:我在這裡要做什麼?當你說你不一定那麼喜歡人際交往時,我知道你在開玩笑。但是我只是想確定地問一下,因為我不能假定,這並不意味著你不喜歡人。只是說你在很多人面前並不會感到渴望接近或了解這些人,僅僅因為他們在那裡。而外向者似乎真的喜歡建立和參與新的人際關係,舊的關係,各種關係,互相交流。正是如此。如果你正在競選你的鎮的市長,例如,你會想要聘請一個外向的公關人員,對吧?一個外向的人來做市場推廣,因為他們會出面積極接觸。與人交談並不是特別舒適,對吧?內向者更擅長做會計,進行規劃。事實上,我們已經進行了這樣的研究,甚至還和我的學生們一起進行了一些有趣的活動。我會讓他們測量他們的內向性和外向性,並將他們分成群體,像是非常外向的群體和非常內向的群體。然後我會讓他們計劃一個派對,讓他們去計劃一個派對。外向者的派對有篝火,有啤酒,海灘上有響亮的音樂,而內向者則會說,我們得確保有好的餐巾紙。我們想要四個人。音樂要安靜。這就是我們的特點。很有趣。當我想到辦一個精彩的派對時,我舉辦過幾個我認為是精彩的派對,涉及到邀請很多人過來,然後能夠從中抽身,不必參與每一個環節。我只是喜歡看到彼此不認識的朋友開始互動。這很酷,這對我來說很有趣。如果我在派對上必須和太多的人直接溝通,我一定會感到疲憊。我是個眾所周知的喜歡退回房間小憩或消失的人。是的。所以也許你更傾向於內向。是的,我想是這樣。Rick Rubin,因其創意見解和創造力而聞名於世。因為Rick,我想他曾在某個播客中說過,或者可能是對我說過,Tom Petty就是那種基本上除了寫音樂、讀書,和他親近小圈子中的人互動外什麼都不做的人。對他來說,出門的想法是完全壓倒性的。當然,人們經常接近他,但他卻是一個非常極端的內向者。而Rick描述的,我在這裡不會提名字,其他著名的人物,音樂家或其他人,卻常常是專門想要獲取名聲的外向者。如果他們得不到,他們就會感到完全孤立。這是有道理的。即使他們有私生活中的人,但這也變成了一種外向的需求。我想,在長期來看,外向者的生活會艱難得多,因為那裡有很多東西需要在場。研究顯示,外向者往往更成功,因為他們更願意主動要東西。他們獲得提升的速度更快。明白了。在我在學校的工作中,我總是要求老師留意學生的個性,因為內向者有很多好主意。他們只是沒有特別渴望舉手獲取注意。因此,別只叫舉手的孩子,因為你會錯過一些好的信息。在這種情況下,你會隨機點名嗎?每當我教課時,我會有些不情願隨機點名,因為我記得這可能是令人生畏的,當你突然坐在那裡做筆記,試圖圍繞材料組織你的思路,然後整個房間突然都在看著你。我對此設置了期望,因為我對這一點非常講究,因為當健談的外向者總是得到他們想說的東西時,這會讓我抓狂。我認為有很多良好的教學實踐能夠幫助到這一點。不過,我在想的是個性和情商的交集。
你剛才提到的這個問題,很多人會感到混淆。舉個例子,我在年輕時也曾對此感到困惑,因為我的神經質也很高,這意味著我在擔心事情的時候情緒波動較大,如果我擔心某些事情而現在還好,但過一會兒又會再次擔心。這就是我。 我一直假設一個神經質高的人,或者如我所說,情緒上較為不穩定,這一定代表著他們的情緒智力很低。因為如果你情緒不穩定,那怎麼可能有情緒智力呢?然後我做了很多研究,發現性格特徵和情緒智力幾乎沒有關聯。那為什麼會這樣呢?想想看。如果你是一個情緒穩定的人,也許你甚至都沒有很多機會去調節自己的情緒,對嗎?但如果你被觸發了,你就沒有經驗,所以其實對你來說更難。一像我這樣的人,我一直在練習這件事,對吧?我總是像,今天心情不好,我要開會,我很易怒,我要做演示。所以我不斷地在 figuring out 如何處理自己的情緒。這就是為什麼它們是兩個獨立的概念。除此之外,了解自己的性格特徵對於選擇最佳的情緒調節策略是極其有幫助的。為什麼會這樣呢?我最近在澳大利亞旅行,給一群人做了演講。負責這場演講的人,是在墨爾本外面大約一小時的地方。我坐火車去的,因為我更喜歡待在城市裡。坐火車時,我已經買好了回程票。會議召集人說,”你知道,馬克,我真的很希望和你在一起,我可以開車送你回酒店嗎?”我心裡想,這是你能問的最糟糕的問題。因為結束的時候是在錯誤的路邊。是的。而且我有我的火車票,真的,那天有一整天的演講和事情。我真的想自己待著好好放鬆一下,但我覺得不好,所以我說好,這家伙整整和我談了一小時,簡直不停地跟我講話。我回到酒店時,覺得自己快要崩潰了。我需要再多一天來恢復,因為我對自己沒有實踐我教的這些感到惱火,這就是馬克,了解自己,你已經疲憊,請禮貌地說。我當時只是心裡不安,就說,”我真的很感謝你想開車送我回去,但你知道的,我明天有很多事情要做。我需要休息我的聲音,還有一些準備要做。”我就坐在那裡,顫抖著,感覺自己快瘋了。你明白我的意思了嗎?真正地了解自己,明白什麼驅動著你,了解你的性格特徵,像內向、外向以及它們是如何與你選擇的策略有關,這是非常重要的。非常重要。順便說一句,我關於在錯誤的一側開車的笑話,我確實意識到對於澳大利亞人和英國人來說,我們是開在錯的那一側的路上。所以,我為你致敬。我想暫停一下,感謝我們的贊助商之一,Element。Element是一款電解質飲料,包含你所需的一切,沒有多餘的成分。這意味著電解質,包括鈉、鎂和鉀,以正確的比例存在,並且沒有糖。現在,我和其他播客的參與者都談到了充分補充水分對於大腦和身體功能的重要性。研究表明,即使是輕微的脫水也能顯著降低認知和身體表現。同樣地,獲得足夠的電解質對於你的身體和大腦發揮最佳功能也是重要的。電解質,鈉、鎂和鉀對你身體內所有細胞的運作都是至關重要的,尤其是神經元或神經細胞。為了確保我獲得足夠的水分和電解質,我早上起床時會將一包Element溶解在大約16到32盎司的水中。我基本上在早上第一件事就是喝它。在我做任何類型的體育鍛煉時,我也會喝溶解在水中的Element,尤其是在炎熱的日子裡,如果我流了很多汗,失去了水分和電解質。如果你想嘗試Element,你可以去drinkelement.com/huberman,這是綴寫為drinklmnt.com/huberman,來索取任何Element飲料混合粉購買後的免費Element樣品包。再說一遍,那是drinkelement.com/huberman來索取免費樣品包。短信是一個有趣的溝通示例,如今,根據有多少人能夠獲取你的電話號碼,可能會感覺像是在通勤和行走的時候在火車上填補空白的精彩來源,或許希望不是在開車的時候,儘管人們似乎會這樣做。然而,對於內向的人來說,我可以想象這會讓人感到疲憊。這可能會讓人感到有些壓倒。你對短信的感覺如何?因為這只是另一種溝通形式。我問這個問題是有特定原因的。我可以想象外向的人喜歡發短信。他們喜歡發送和接收短信,對於在登機前無法忍受片刻的空白非常興奮。他們對於在全天候都有著另一種溝通形式感到興奮,而內向的人則對發短信的熱情可能較低。我之所以也提出這個問題,是因為我想保護我在生活中試圖實踐的變數回覆延遲,但這似乎並不奏效。
我認為大多數人會假設,如果我走到你面前跟你打招呼,而你等了十分鐘才回我,我首先會覺得你有點不禮貌,然後覺得你有點奇怪。即使我只是發簡訊跟你打招呼,而我沒有立即收到回覆,我可能會認為你很忙。這裡有一些解釋的彈性,但我認為我真正想說的是,我們是否傾向於將對文字的延遲期待投射到我們自己所接受的情況上?這似乎是潛在的誤解和溝通不良的重要來源,也許更糟。是的。你也可以想像內向的人可能會更喜歡發簡訊,因為這樣的刺激較少,因此我認為這可以雙向運作。我認為簡訊的問題在於它降低了情感智力,因為你真的不能透過簡訊以相同的方式進行溝通。謝謝你。你能再重複這兩件事嗎?是的。我很高興能說一百次。不,我覺得這是一種釋放的感覺,而我現在正在尋找適當的詞,因為我正在和你談話,因此我覺得我必須使用完全適合的詞彙。我感到被解放,因為我也覺得隨著簡訊變得更為日常,並且在正式性和非正式性的界限上越過了許多不同的界線,與家庭成員、同事以及我們認識和不認識的人,甚至是剛認識的人以及認識很久的人,我們與一組人使用的術語與另一組人使用的術語是不同的,但我覺得一般來說簡訊真的降低了我們在口頭和其他地方的書面溝通能力。現在有很好的研究顯示,甚至青少年更喜歡發簡訊而不是面對面交流,這對建立良好的人際關係沒有幫助。我也要打斷你。我對2024年作為青少年的感受毫無概念,所以我已經注意到這一點。我不該說奇怪,因為我在青少年時期也做過一些事情,我相信成年人會認為「這很奇怪」。當然。因此我收回這句話。但是如果你想一想,當今的人們感到多麼脫節、疏離和孤獨,這不一定會幫助改善情況。我有一個例子,當我父親在幾年前去世時,我收到了很多簡訊,「我對你的損失感到非常抱歉。我對你的損失感到非常抱歉。我很抱歉。」來自我認為是非常好的朋友的人,像是二三十年的朋友,我心想,「你不會打電話聽我的聲音,問我現在需要什麼支持嗎?」這真的是很奇怪,實際上我其中一個最親密的朋友甚至沒有發簡訊給我。她發簡訊給我的助理,說,「請進入馬克的辦公室,告訴他我愛他。」我心想,「這真的很奇怪。我打了電話,心想,『現在發生了什麼?』人們有先入之見。也許她認為我感到淹沒和崩潰,需要一些空間。但是同時,至少可以打電話,給我留個語音訊息,給我一些選擇。我有一位朋友。她說,「馬克,我知道你現在正在經歷很多。我只是想讓你知道,如果你想談話,任何時候都可以給我打電話。如果你想發簡訊,就發簡訊。如果你希望我過來陪你幾天,我可以來。」這是一個很好的朋友。是的。那正是我需要聽到的。 我希望有人能提供、給予選擇,或只是主動行動。但我們這些天真的是非常猶豫。這讓我感到有些恐懼,並讓我擔心我們未來人際關係的狀況。是的。我認為這是一個非常重要的話題。我認為,由於簡訊如此普遍,並被用來傳達人類情感的多種形式,因此我們真的可以在簡訊中放入多少東西?我有些朋友和同事會發送 …… 語音簡訊。你可以語音發簡訊。這就變成了 …… 對。對。這樣的話會很長,有時……好吧,這也有其問題。相比於簡訊,語音簡訊是更豐富的,除非簡訊是仔細撰寫並標點清晰的。我們可以看到人們對某些簡訊或電子郵件的關注程度,而大多數人,包括我自己,都不會這麼做。簡訊是一種短格式的溝通。語音留言、語音備忘錄看起來像是一個進步。我認為這可能已經使電話通話或手寫卡片或信件成為了表達關懷的巔峰。完全正確。順便說,簡訊沒問題。我很快就回家了,請你幫我拿這個?隨便。很好。簡訊沒有什麼不對,但是當它取代了親密感,當它取代了建立牢固的聯繫時,這就是我看到的最大問題。是的。我並沒有在我的人際關係中明確設立這個規則,但我會說在我的同事、家人和其他類型的關係中,有一條規則,就是我們不在簡訊中爭論。是的,這樣不酷。但人們經常這樣做。這樣比較簡單,因為你不必面對那些情感。就是這樣。你可以在心理上與那個人保持距離,說出我想說的話,而如果我面對面說的話,我得面對一個回應,而那個回應可能對我來說非常不舒服,而且我可能沒有應對的策略,因為我從未學會過。你我都知道,有神經空間專門用於處理面孔,特別是處理人類面孔,以及特別是處理人類面部表情所承載的情感。這是我們物種的一個硬件特徵。
隨著情況的惡化,有一項針對孩子們在營地中的研究顯示,他們被隨機分配使用手機或不使用手機後,經過幾周的營隊活動,那些使用手機的孩子在情感感知能力上有所下降。這是很有意義的。我們需要給孩子和成年人更多面對面的交流時間。
我們能否談談能量和愉悅性坐標軸,並為人們創建一幅心理圖像?我發現這對我非常有用。如果聽眾或觀眾手邊有筆和紙,您可以把它畫出來,但在頭腦中想象也很簡單。也許您可以告訴我們縱向軸上有什麼。我們將橫向軸稱為愉悅性,這與我們之前談到過的內容有關。它被稱為愉悅性,而不是好或壞。在此刻,我是感覺非常愉快,還是感覺不愉快?我是否覺得想要迎接我的一天?我的同事?我是否想要避免接觸我的同事?我是否覺得安全和舒適?我是否感到不舒服?這是X軸,我喜歡這樣思考:從我們早上醒來的那一刻起到晚上上床睡覺為止,這個軸都是被激活的。早上醒來時,你可能突然有這樣的想法:“是的,我想下床。 不,我想把被子拉過來蓋住我。”
在Y軸上是能量或激活程度。縱向軸是能量。技術術語是喚醒或激活,但我認為用“能量”這個詞更好。你要麼感覺充滿能量,要麼能量低下或處於不活躍狀態。因為心理能量就是身體能量,這有點像你的燃料有多少。然後,我們將這兩個坐標軸交叉,創造出我們在工作中稱之為的情緒計量器。這裡有四個象限。第一個是高愉悅性、高能量的黃區,想想那裡的情緒,快樂、興奮、欣喜、狂喜、樂觀。第二個是綠區,這是低能量但仍然愉快的區域,平靜、滿足、安詳、和平、放鬆。然後我們有不愉快的區域,我再次強調,這不是壞情緒或消極情緒。我們將其稱為不愉快,因為悲傷、沮喪、失望、絕望的感覺一般來說並不愉快,這是藍色區域,即低能量的不愉快。然後,我們在情緒計量器上有紅色區域,這是高能量且非常不愉快的情緒,包括憤怒和焦慮。這對人們幫助很大,因為,就像你自己所說的一樣,你並不確定自己感覺如何。我們知道我們的內心生活是複雜的。能夠擁有一個有四個象限的工具,讓你覺得:“我不知道,我的情緒是愉快的。我有點愉快,但我的能量很低。好吧。我在綠區。那麼,我的選擇是什麼?”另外,你也許會覺得:“不,我感覺非常充滿能量和愉快。我在那裡的選擇是什麼?”等等。我們發現這對於學前兒童和CEO來說都是非常有幫助的,極其有用。
再回到RULER的概念,我們可以把這個象限作為自我意識的R,認識到自己在情感空間中的位置。然後你可能會問自己,那麼,發生了什麼?我為什麼會覺得自己在黃區、紅區、藍區或綠區?剛才發生了什麼?可能發生了什麼?哦,我即將參加播客。我即將考試。我即將和同事進入一個困難的會議。我快要回家了,我的伴侶會生氣。好吧,現在我了解我為什麼會有這樣的感受。我給它打了一個詞。我更精確了。我並不是憤怒,而是煩躁。我並不是快樂,只是感到滿足。我並不是沮喪,只是感到有些低落。我並不是感到壓力山大,而只是感到有點不安。這是有幫助的,因為這能幫助你進入RULER中的E和R。是的,這是一種我需要表達的情緒嗎?還是我應該把它留給自己?這種情緒需要幫助嗎?我現在需要支持嗎?還是我對自己感受到的情緒感到覺得好?我其實有一個很棒的故事。 我們生來就是修復者,我認為,特別是在我作為教師的角色中,或者如果你是父母,還是教師或伴侶。因此我去拜訪一所學校,那裡有我的計劃,稱為RULER。現在在美國大約有5000所學校。我在幼兒園拜訪這所學校。我進行了一個檢查,這個小男孩說他在藍區,這意味著不愉快和低能量。當然,我的小五歲的孩子,他在藍區,我感到很糟糕。然後我的修復者本能驅使我想要幫助這個孩子。我不想讓這個孩子待在藍區。因此我知道我不能這樣做,因為這是RULER的規則之一。你不修復別人的感受。你不修復別人的感受。所以我只是對男孩說:“我只是好奇,你知道,你需要一個策略。”他回答:“不。”我問:“不?”我說:“我只是好奇,為什麼你不需要一個策略?”他說:“因為我知道這是暫時的。”哇。也許即將來到的新一代比我們更具情感智力。如果他們接受直接的指導,那是我對這個世界的願景:每個人都能獲得情緒教育。這個男孩說:“不,你知道,我知道它會過去的。我很好。” 我說:“好吧,我對這個孩子感到無能為力。你是我的老師。” 你知道,這真是太棒了。而想到這個五歲的小孩有這樣的洞察力,他有一種不愉快的感覺,卻不需要被修復,這是可以的,他知道自己有點不如意,但他已經體驗到情緒是瞬息萬變的,你知道,他可以放下這些感情,他之後會回到綠區,或變成紅區,或者有其他情緒。這真是令人震驚。
我本來想問的是,我們該如何解決「感受我們的感受」與「僅僅認識這些感受在我們內心流動」之間的矛盾,因為這個五歲的小孩似乎無法做到這一點?因為我覺得這涉及到我們在心理學和健康領域聽到的許多重要觀點,也就是說,感受只是感受。它們是短暫的。它們代表著各種各樣的東西,我們可以深入探討生物學基礎或童年創傷的根源,甚至是基因。我們應該感受自己的感受,以便更好地認識它們嗎?我想答案是肯定的。壓抑我們的感受是否有任何價值,還是那樣只會使感受變得更強烈?從研究文獻中我們知道什麼?因為你可以看到對此有許多不同的意見,但我想知道是否有任何實驗讓人們處於消極或積極的情緒中,並有意圖地試圖壓抑它?有沒有進行過腦部成像?是的,有。在反射皮膚電反應方面有沒有任何觀察?情緒是增強了還是減少了?它往往會增強。坦白來說,存在文化差異。但在西方文化中,壓抑通常不會產生良好的結果。尋找重新評價的方式往往更有幫助。不過,這對我來說真的涉及到我的工作核心,因為在我生命的20年裡,我經營著一個情緒智能和教學技能的中心,我會到處去,看到大量的抵抗,無論是對對沖基金經理、學校主管還是家長。我有過父親跟我說過類似的話,比如「馬克,你真脆弱,你分享了自己被欺凌的整個故事,我在夢中也不會向我的兒子分享我小時候被欺負的事。」我當然會想要知道更多,畢竟,我是一名心理學家。最終,這位父親害怕他的兒子會認為他弱小。所以我們對感受有一種思維模式需要討論。人們對自己的感受有感受。有時我們稱這些為元情感或元感受。有時候,簡單地來說就是快樂是好的,憤怒是壞的。這很簡單。我最近的整個研究都集中在我所謂的「感受的許可」上。你知道我自己的一點故事。我有一個相當艱辛的童年,遭遇過虐待和霸凌。我有兩位愛我的父母,但,我的母親是一位非常焦慮的女性,從未掌握任何應對策略。她經常說「我快要崩潰了」,然後把自己鎖在房間裡幾個小時都不出來。我的父親,如今我們可能稱之為硬漢,但他有些毒性男子氣概。有一次他對我說,他現在已經不在了,我們的關係很好,但我永遠也不會忘記,他說,「兒子,我以前也會揍一些像你這樣的小孩。」他確實這麼說過,他認為這是我需要聽到的話,讓我變得堅強。對吧?那是他出於愛的方式。這並不是情感智力高的養育方式,但那是他的想法。你知道,他確實愛我,但他不知道如何以那種方式做父親。想想看,那些被欺凌、羞愧、恐懼和虐待的感受,以及我母親的焦慮崩潰和父親的「堅強起來」。會發生什麼?你壓抑、否認、忽視、進食,做各種奇怪的行為,因為你不知道該怎麼處理自己的感受。我擔心現在有太多的人感受到這種情況。而我有好的研究證明這一點。你知道,你已經讀過我的書,你知道我有一個馬文叔叔。他是一名中學教師,有一次神奇的巧合,他在我12歲的時候跟我家一起度過了一個夏天。他注意到了我面部表情和身體語言中的某些情況,他知道我有些異樣。他是第一位坐下來跟我說「嘿,馬克,你感覺怎麼樣?」的成年人。我不知道是他的面部表情、身體語言還是聲音的語調,但那是我打開心扉的契機。我並不好,我並不太喜歡生活,我很害怕。他並沒有說「我會崩潰了」或「堅強起來」。他說「我們會度過這一切的。我支持你,我和你在一起。」這對我來說真的很有意思,因為我覺得我們非常專注於技能的培養,這很重要。但我想退一步,問問自己,我們是否在給自己?我們是否在給同事、夥伴和孩子們感受的許可?我覺得很多人並沒有那樣的許可。現在,我的研究顯示,在不同文化中,只有大約三分之一的成年人認為他們在年輕時有某人創造的條件,使他們獲得感受的許可。換句話說,現在在我們的公司、學校和家庭中,有70%的人走來走去,他們的感覺是,30%的人認為自己有過那樣的經驗。然後你會想,這些人具備什麼特徵?像馬文叔叔、瑪麗亞阿姨,或者工作中的同事,順便說一下,這在成年工作場所中也是適用的。你可以在工作中有一位情感導師或感受教練。這裡有三個特徵。你想猜猜嗎?我猜是情感上的共鳴。所有這些對於那些知道的人來說,情感共鳴包含許多子類別,所以我想承認這一點。情感上有共鳴,我猜他們自己也有較高的情感智力。
第三點是,我的希望是能夠有高度的情境意識。因為你的叔叔需要在你的面部表情中看出一些微妙的東西,或者也許不是那麼微妙,但其他人卻都沒有注意到。但能夠察覺到有些事情確實需要幫助,這就像是一種無聲的求救。你真的很有細微之處,這也是為什麼你成為科學家。三個廣泛的特徵,第一個在跨文化中顯現的特徵是非評判性。當我們想到那些允許我們感受的人時,他們根本沒有評判。他們讓我成為我可以成為的樣子,或者是我自己。第二個是同理心,這與慈悲相結合,這是一種不同形式的同理心。第三個,主要是積極傾聽。人們希望圍繞在不評判他們的人周圍,這些人積極傾聽並表現出他們在意。就這麼簡單。我告訴你,這真的让我很有趣,因為我經常公開演講,而我的新策略是做調查,活動中我要演講的地點,這樣我可以向觀眾展示他們自己的數據。因此我在一群成年的父母,高中父母面前演講,我展示了他們的數據。他們填寫了調查表,非評判性、積極傾聽、同理心、慈悲。就像我的全國研究一樣,三分之一的人說是,三分之二的人說不是。所以有位媽媽,真的是衝動地從座位上跳起來。她說:“我領悟到了。”我說:“好。”她說:“我知道,我確定我的女兒有一位叔叔馬文。我就是知道。而我也很確定我的兒子沒有。”你知道嗎,馬克?今天我參加你的演講後,我要去找我的兒子——他的叔叔馬文。我心想:“女士,這可能是你。”但那就像——對。這有點有趣。她就是在不知不覺中錯過了。這就像是外包一樣。對。所以這就是你的情感導師。而且這對我來說很有趣,我現在在我的研究中強調這一點。什麼是抗拒?人們到底在害怕什麼?我的意思是,他們對自己的情感以及孩子的情感或伴侶的情感感到非常害怕。因此我問,我會堅持這一點,對我來說非常有趣和悲傷的是,現在的成年人,兩個障礙——我現在又要逼迫你一次。你認為阻止人們給予他人感受許可的兩個因素是什麼?這其實正是我下一個問題的去向,所以我會以一種回答的形式提出問題。好吧。這有點像《危險邊緣》嗎?我想這就是你所做的。不,是《危險邊緣》的反向操作。抱歉。你可以看到我看了多少集《危險邊緣》。如果人們沒有足夠的情感界限,他們可能過於同理心地關注某個他們關心的人正在經歷的憤怒、悲傷或挫折,可能甚至是和他們一起經歷的情感,那麼這將會轉變自己的情感,無法在你之前列出的三個特質中,尤其是非評判性上,保持可用性。因為現在是個人問題,所以這會破壞這一過程。你說得對。不過第一點,卻是個非常有趣的問題,那就是時間。我沒有時間。你沒有時間去非評判性。你能和我談談這一點嗎?事實上,我們沒有時間去評判。這樣做的代價太高昂了。是的,我同意。第二點真正回到技能。我曾聽到父母說類似的話:“我不敢問我的孩子他們的感受,因為我無法處理。”想一想這一點。我無法處理,所以你寧願讓你的兒子或女兒壓抑他們的恐懼或他們感受到的任何東西,因為你沒有發展出幫助他們共同調節和支持所需的技能。這再次回到了我的使命和願景,我們需要一個每個人都得到情感教育的世界,從幼兒園到高中。這必須在大學中繼續,並且必須在職場中繼續,隨著我們年齡增長也必須持續進行。因為作為一個54歲的成年人,我現在領導著一大群人,COVID來臨時,我完全崩潰了。我不知道在COVID期間如何領導。我試著搞清楚,進行Zoom會議和一些瘋狂的事情,然後我的岳母和我住在一起,這對於建立關係來說真是一個真正的警鐘。對我來說實在是非常艱難。她是為了一場婚禮而來的。我其中一位同事在2020年3月3日結婚。而我的岳母來自巴拿馬,所以你知道,所有飛往巴拿馬的航班在3月13日全都取消,直到9月才重新開放。因此我們有一位81歲的可愛女士,但讓你的岳母和你一起住八個月是相當多的。這裡有一個小小的旁白,我認為這是相關的。當時情況變得非常,你知道,我在家工作。我的岳母在那裡。她希望我每天早上為她做卡布奇諾,這我在第一周內很喜歡,但到了第四個月,我就想,你應該學會使用那台機器,我不想自己做。我對那台機器感到害怕。我說:“不,抱歉。我不是故意大笑出來的。”沒關係。是的,那些卡布奇諾機器可能讓人害怕。是的,它們可能會,但就像增長心態一樣,對吧?看著我。我會幫助你做。哦,我不知道。我想讓你自己做咖啡。我對你說過,我早上不喜歡有人在身邊。你必須自己做咖啡。無論如何,我們有一天晚上在吃晚餐,她看著我,她會說西班牙語。我會說西班牙語。
她說,你知道的,西班牙語中,您真的在情感智慧中心擔任主任嗎?
我看著他,就像在說,「今晚不行。今晚不行。」就像,我們將要失控了,這一切都亂成一團。
哦,我很抱歉。我不是故意要笑的。我在你說這一切都亂成一團之前就笑了。我只是,你對那個問題的印象,可能與我的一些人生經歷有關。
是的。我的日常工作是運營一個情感智慧中心,但我也是一個有著強烈情感的人,我並沒有相應的應對策略。我需要培養一套全新的調節策略,以應對生活中新出現的方面。
在思考那些可以通過問我們正確問題來真正幫助我們的人,或者在思考我們如何問別人正確問題以真正幫助他們和我們自己理解他們所經歷的事情時,我回想起我生活中的無數次情況,似乎需要一個借口,就像活動的借口一樣。比如我現在與我父親的關係很好,但我記得有一段時間,我們必須談論科學或手錶作為任何對話的切入點,更不用說情感了,對吧?他做了很多努力,我也做了很多努力,我希望我們的關係已經進步了許多。我們的親密關係部分是這種工作的結果。
但我想你所描述的真讓我意識到,不論任何人是誰,或者他們的年齡或背景,作為人類,我們不僅需要得到許可,更要考慮到彼此之間要有一種關於他人感受的對話。
100%。而不是把一項活動當作這種對話的前提。而當我說這些的時候,我意識到有些人可能在想,哦天,我們就坐在一起談論我們的感受。但我對這一點的簡短回應是,是的,因為當你不這樣做的時候,我可以根據經驗告訴你,過了一段時間你就不會再參加和那個人的活動,可能也不會和其他任何人一起參加。我不是說人們變得對自己和他人都如此不愉快,以至於他們沒有朋友。我的意思是,好吧,那是一個極端情況。然而,我聽到你所說的一切的背景是,這不僅僅是關於教育,這實際上是關於給自己和他人許可的一種練習,簡單地進行一個有關所感受到的事物的對話,作為兩人能夠以正確的方式探索的練習。
而且有一種正確的方式。你所描述的規範方法是一種正確的方式。
是的。它們是策略。正確性是一個棘手的術語。這是一場遊戲。無論如何,它都將是一場遊戲,因為你無法預測人們會如何反應。但我完全同意你的看法。我再給你一個例子。我的父親,就像你一樣,我們最終建立了很好的關係。我的母親在我年輕時去世了,他再婚了,搬到紐約州北部,他有一位可愛的妻子,她在他們結婚約兩年後打電話給我,她說,「馬克,我無法再忍受了。你的父親把我逼瘋了。」我說,「你是什麼意思?」他一直很生氣,真的讓我很痛苦。她說,「我想,我可能要離開他了。」我心想,「哦,我的天啊,你知道,他年紀大了,如果她離開他,他會想搬進來和我住。」所以,這是一場公路旅行。於是,我進行了一次公路旅行,帶我的父親去當地的咖啡店。我們坐下來了。
「我再也忍受不住了。」這是他告訴我的。
「我再也忍受不住了。」我說,「爸爸,告訴我更多。我再也忍受不住了。」我說,「爸爸,這不夠資訊,你到底受不了什麼?」最後,我了解到我父親有三個兒子,我們都擁有博士學位。我們都是獨立的,是成功的。而她的孩子們卻在經歷困難,她需要照顧她的孫子。我的父親不喜歡這樣。我所有的兒子都能自己照顧自己。你知道,我想,他並沒有意識到這一點,但他所說的是,「我不喜歡你花了那麼多時間在這些孫兒身上,因為我想要你的注意。」那為什麼我告訴你這個?因為在我和父親談了大約半小時後,我說,「爸爸,聽起來你很嫉妒。」他說,「你是什麼意思,我嫉妒?」我說,「嗯,你對珍,你的妻子,想花更多時間和孫子在一起感到不滿,而那段時間不在你身邊。」在我的情感詞彙中,我並沒有用那個術語,你知道的,那是嫉妒。我無法相信你跟我說我嫉妒。我說,「我不是在告訴你你嫉妒。你是在告訴我你嫉妒。我只是在給你這個概念。」他開始哭,癡癇般地哭,因為他第一次意識到了他的情感經歷。他如此缺乏情感識字,甚至不知道自己在感受什麼,只是在發洩。一旦他坐下來並理解了該經歷的情況,例如「妻子想和孩子一起,因為他們需要支持,我不喜歡這樣,因為當她和孫子在一起的時候,我不知道該怎麼辦。」這就是嫉妒。突然,我們找到了幫助他調整情感的途徑。
而我將以這個故事結尾,約兩個月後,珍給我打電話,她說,「馬克,我不知道你在那家咖啡廳做了什麼,但你父親變成了一個改變了的人。」我不會全盤承擔所有的榮譽,會承擔一些,但這只是顯示了情感自我意識的力量。一旦你真正知道自己的感受,這可以是解放性的,然後你就可以弄清楚該如何處理這些情感。
我讓這些話真正深入思考,因為我認為這些日子,我們聽到了很多有關治療的資訊,這在我看來是件好事。我會粗略地給出一些數據,雖然不會非常準確,但方向和幅度無疑是正確的。我相信在斯坦福進行過一項調查,詢問學生如果他們正面對情緒上的困難,他們有多願意尋求治療。這是發生在我想的90年代初和中期,回傳的數字非常低,大概只有十幾%或20%的受訪學生表示願意,而如今這個比例已超過80%甚至90%。這個數字是非常高的。
是的。
我認為這代表了很多-
其實我可以給你另一個例子嗎?
請說。
所以,我在耶魯大學當教授,教授情緒智商的課程。現在,我應該告訴你,通常會有抵抗情緒智商的學習,我的學生們總體來說很棒,但對於學習情緒智商卻有抵抗。他們普遍想要的是在我的課程中拿到A,而不是去記住像「哦,這個理論是由梅耶和薩洛韋在1990年寫的」。這是一門預醫課程。
不。
好吧。
這是一般的-
我非常喜歡預醫的學生,但他們非常、自我意識很強。
我也有相關的故事,但我會說,「不,這是關於你發展技能。」這會讓你們非常批判性思考,而你們將要寫的部分論文是關於如何建構自己的情緒智商行動計劃。我不想這樣做。我想要的是考試,拿到A。過了一個月,我讓他們接受這個觀點。有趣的是,因為我把我的課程變成了研究,並要求他們在每課後填寫調查,描述他們的感受。
第一位的情緒是:壓力。
大家都很有壓力。
我心想,「壓力,像是,你們的生活其實不錯。」但儘管如此,壓力還是存在的,我必須要有同理心,我了解。但我決定,事實上,我對壓力的定義是需求太多而資源不足。我不覺得這是他們實際的感受。現在,我是誰來評判?
但讓我的學生進行寫日記是提高情緒智商的一種方法。當你感到壓力時,寫下來。你在想什麼?你有什麼想法?
猜猜我們對壓力進行質性分析後的第一情緒是什麼?
是寫日記關於壓力嗎?
對。
他們真正感受到的是什麼?
恐懼。
好吧。
N-V。 哦,有趣。 N-V。 N-V。 你的爸爸比我的爸爸有錢。 你的媽媽比我的媽媽更有關聯。 你的臀部更好,你的嘴唇更好。 這是無盡的社會比較,對吧? 所以N-V就是想要別人擁有的東西。焦慮是關於不確定性,而壓力是關於需求太多而資源不足。
所以我在這裡,有對他們所感受到的潛在情緒或感受的更深了解,那就是N-V,而不是壓力。所以我與輔導部門進行了交流,開了一個玩笑,我想知道我們大學的N-V減少計劃是什麼?你知道,這並不是一個很受歡迎的對話。而我只覺得,能夠幫助人們學習如何處理情緒是非常有趣的。
你知道,現在大家都在流行正念。每個人都在練習正念,我也做正念,也欣賞正念。但是讓我告訴你,當你感受到慢性的N-V時,做呼吸練習是不會減少N-V的。你將需要在心中重新建立與他人的關係。
所以我強烈感覺,我們幫助人們稍作停頓,稍作反思,思考他們的感受,作為通往幸福的一條途徑。你關於N-V減少的笑話我非常認真對待。我們曾經與保羅·孔提醫生進行了一個四集系列,他是一位世界專家,精神科醫生,是全球享譽盛名的精神科醫生之一。他在那個系列中討論了,也在其他的播客中提到過,比如我朋友Lex Friedman的播客,N-V實際上是許多世上邪惡的根源,無論是在小範圍內的邪惡還是大型的邪惡,以及人們感受到的許多絕望。我認為這是一個不夠討論的詞,因為它的聽起來有點噁心,N-V,N-V,沒有人想與它聯繫上。
但幸運的是,孔提醫生描述了它在某些情況下作為一種自然的人類情感,但我並不知道,也不知道他是否知道,但也許他透過他的臨床工作知道,但我一定會將你剛才所說的傳遞給他,許多我們必須設想的好人,而這些學生畢竟,我想說他們不是邪惡的,不是性格上的邪惡,我們希望如此,都在經歷著N-V,即希望擁有他人擁有的更多東西,可能是一些具體的事物,這當然回到了人們感到自己不夠的更常見語句,這又回到了滿足感。
對,我實際上,哦,我沒有畫箭頭,現在我想我畫了滿足感與N-V之間的箭頭。對,所以如果一個人想要對抗N-V,可以想像對抗N-V的計劃,如果沒有人理解,則可能會被視為要求人們對較少的事物感到滿足,而這不是我們想要的。對吧?我的意思是,我們想要的是有抱負的人,我們想要的是有追求的人,我們想要人們擁有成長心態,但我們也不想讓人們感到壓力,或無法擺脱內心的N-V感覺。
那麼,你會如何著手解決N-V?
我認為,像所有情緒一樣,N-V並不是一種壞情緒。
我對情緒的看法是,當我們需要幫助來處理情緒的時候,就是在一種不愉快的情緒出現時,它往往是強烈且持久的,是的,瞬間的N-V(情緒觸發)。我時常會感受到N-V,我會觀看TED演講,然後想,「哇,那個時機真好」,接著我會想,「我也要試試看那個。」因此,我會利用他人的N-V技巧來成長。
這樣和從敬佩或啟發中回顧自己的工作有什麼不同呢?就像,「哇,他們,您知道的,就像……」是的,我正是這個意思。所以這就是敬佩的N-V和您所提到的會導致怨恨的N-V之間的區別,對吧?如果我因為你擁有我想要的東西而恨你,那麼我們可能就在談論病態的N-V。因此,自我意識是關鍵。這是對情緒進行真正區分和深入理解的部分。
因為再說一次,憤怒就像是一種情緒,並不算壞情緒。憤怒是可以的。這個世界上有值得憤怒的理由。當我們受到不公平對待時,我們應該感到憤怒。這並不意味著我們必須失去自我調節,是的。我們會有一種假設,當經歷到不愉快的強烈情緒,如焦慮或憤怒時,您知道的,我們就會失去自我調節。我和我的焦慮有著全新的關係,這是一種非常不同的關係。我可能花了幾年來處理它。我會注意到它,然後說,「哈囉,焦慮,今天你好嗎?」然後它就變得可以接受,即使我在和你們在一起,或是在演講或教學時,讓那種焦慮進來,並不讓它掌控我。因為我能觀察到它,我能夠歡迎它。然後如果它在阻礙我,我可以說,「嗨,焦慮,你等一下要回到那裡去。你要回去嗎?」
我的意思是,有時候,您知道的,當我演講時,就算是同一場演講,對吧?你會覺得是重複的。而且這樣,我無法相信我必須再次談論這個。然後我會看著觀眾,這可能是他們第一次聽到。您知道,突然之間,我的絕望變成了樂觀和希望。這就是自我調節。
衝突解決是我在任何討論情緒的情況下都會思考的事情。它讓我想起您之前提到的那個情況,當時有位女士說她要找人幫助她的孩子,讓他介入。您當時在想,「那為什麼不呢?」他的情緒意味著她要去「購買」他的情緒導師。對。正是如此。
現在整個情緒導師的領域正在興起,其實這也不會是壞事。嘿,這也是我的一個目標。這並不是壞事。大聲說出來。我喜歡這個目標。當我們談到這些時候,有一件事浮現出來,就是有些人對他人的情緒有天然的同理心感知,特別是當他們感受到負面情緒時,與我們或他們有關。作為結果,您知道,我們無法像您幫助您父親那樣真實地存在來幫助這個人。就像他對他的妻子感到沮喪。
是的。如果他對你感到沮喪,可能會稍微有些挑戰去說,「嘿,爸爸,也許你對我感到的沮喪其實是空白的。」是的,確實如此。因為你現在和他們綁在一起。
那麼,情感的同理心在多大程度上是一種正面特質?是否有人比其他人更擅長關閉它或以恰當的方式引導它?在我最近的一個播客中,有人坐在那個椅子上告訴我,我相信他們,我是共依賴的。這是第一個任何人叫我這個詞,共依賴。她對此進行了定義,明確指出並簡潔地解釋了一大堆我所經歷的挑戰,甚至讓我對共依賴有了更多了解。
好吧。不容易對我來說。我們都是相互依賴的。是的,與他人相互依賴是重要的,但某些模式充分符合共依賴的範疇。因此,我當時覺得還算可以,即便現在談論這個我仍感到不太自在,這也是我試圖讓自己逐漸不敏感於這個詞的原因之一。
不僅僅是針對這個過程。因此,重點是,如果我們的情緒與他人緊緊相連,我們看待這一切就會視為同理心。我們通常把這標籤為正面,然而如果他們的情緒是負面的而且與我們有關時,這實際上會減少我們為他人提供支持的能力。
我不同意。好的。太好了。因為這是沒有情緒智力的同理心。因此,我和很多醫生合作。我在耶魯的癌症醫院做了不少工作,叫做Smylo。醫生們從一開始就學到,要把他們的同理心留在門外。我對此提出挑戰。當你是一位癌症患者,知道自己可能會逝世時,你最不想要的就是一位無情的醫生。你想要能夠與你進行治療的人建立關係。而假設是,當你在同理心中迷失了自己。人們對此已經寫過,而這是真的。過度熱情的同理心是存在的。你可能會有同情疲勞。但再說一次,這是在缺乏情緒智力的情況下。
我的意思是什麼呢?情緒智力的一部分就是自我調節。因此,如果我把自己作為一名癌症醫生的工作看作是幫助人們度過他們生命中最佳的幾個月,那麼這是一種非常有趣的思考方式。因此,當我和我的病人建立關係時,我的心態是,我已經明白我的工作是,您知道,人會離開。但是我可以陷入絕望的無底洞,因為每個人都可能會離開。或者我可以把它看作是我在給某人一份禮物。我在給他們一份我的存在的禮物。
我在給他們一份禮物,就是讓他們感受到被擁抱和關心。因此對我來說,這一切都與同理心的框架有關。是的,當然,如果你只是單純地站在別人的角度思考,你可能會迷失自己。但那並不是情緒智慧。情緒智慧是說,你知道嗎,我注意到自己,我在你的感受中迷失了自己。我需要稍微拉回來一點。我們知道同理心位於大腦的哪個部分嗎?我們聽到很多有關鏡神經元的消息,但我想對於我們這些在神經科學和心理學領域待得夠久的人來說,我們承認,是的,確實有一些適當的對話提到鏡神經元這一詞,但在同理心方面,它們的意義被誇大了。它們已經成為所有形式的同理心和理解的默認描述,而不僅僅是這樣。那么,關於同理心的腦科學,我們知道什麼呢?老實說,我對此了解不多。我更了解的是同理心的心理體驗,並且它有多種形式。例如,有認知同理心,我雖然未曾有過你的經歷,但在智力上我明白你受過傷,或我理解你的經歷。還有情感同理心,這是指當我碰到其他經歷過虐待的倖存者時,他們感到羞恥,我能理解這意味著什麼,因為我也曾經生活在那種情況下。而我們的經歷並不完全相同,但我們的感受是一樣的。我們擁有共同的情感體驗。此外,我認為我們在社會中更需要的是那種富有同情心的同理心。這不僅僅是認知上理解某人的處境或與他們的經歷產生共鳴,而是出於一種被迫與那個人建立關係並支持他們的感覺。我正想到你之前提到的另一件事情,就是這種想法,那就是將我的工作和其他人的工作誤解為整天談論感受。其實我最不想做的就是整天談論感受。這其實並沒有幫助。我在生活中有過一些經歷,坦白說,有些事情就是發生了,我會打電話給我認識的所有人,比如我的好朋友,我的家人,你能相信這發生了嗎?我是說,我再也受不了了。然後我就接電話。他們也說著同樣的話,然後他們都在聽我說,每次我都重複同樣的事情,談論我的感受。我感覺更糟,因為我已經重複了15次。這不是情緒智慧。對。我們情緒智慧的時候,我們認識到,僅僅談論這些實際上並不有幫助。我們需要一個積極聆聽者,他們不帶評價,表現出同情心,但是當你表現出同情心時,你其實是把自己帶回到那個人身上,然後問,你知道,這對你現在來說是正確的事嗎?還是你可能可以考慮其他事情?我知道,當我經歷非常艱難的時候,有人會問,我要不要試著跳上熱氣球,看看自己的生活?並且問,除了這件讓你感覺像是你整個生命中最糟糕的事情之外,還有其他的事情做得好嗎?我是說,是的,我的伴侶愛我,我的狗無條件地愛我,我有很好的朋友。哦,突然間,那件激勵你的事情就不再那麼重要了。這就是情緒智慧,對嗎?不在同理心中迷失,而不是無止境地談論感受,以至於沒有任何策略。我認為這非常有趣,因為它回到了某些重要的事情,比如感受的許可,非評價性、積極聆聽和同理心、同情心。我在講,我有幾萬個人這樣做。有人說過修理者、問題解決者嗎?我甚至沒有得到智慧或聰明的評價。當我們想到創造條件,讓我們做回真實自我的人時,我們並不認為是最聰明、最富智慧的修理問題解決者。我們想的是那個不帶評價的聆聽者,他們表現出同情心。我認為這一點必須強調,因為我們心中有些恐懼是擔心自己會被這些感受淹沒,但沒有人要求你迷失在他們的感受中。他們所要求的是支持。他們只是希望你聽,或許還能問我幾個問題,幫助我理清我的經歷,然後幫助我找到更好的感覺的道路。我不斷聽到,正確的方法是提出問題,而不是告訴別人該做什麼。你的朋友或者這個人在那一刻是有效的支持來源時,說了”你能跳進熱氣球,俯瞰一下你的生活嗎?”我注意到他們沒有說,”跳進熱氣球,然後做這個。”。就像我以前的一位伴侶所說的,我們現在的關係還很好,“沒有人喜歡被改變。”是的,沒有人想被告訴該怎麼做。對,沒有人想被改變。無論他們的狀態是高還是低,沒有人想要別人來改變他們。或者只是告訴他們:”去散步。” 好吧,那我為什麼要做這個?或者冥想。是的,這可能是一件很好的事,但也許有另一種方式是用問題的形式提出,這會更有效。我認為熱氣球的例子也引出了其他問題。我會試著儘量簡明扼要,為了你和聽眾的利益。
但我在我的實驗室中稍微研究過壓力並且體驗過大量的壓力,就像大多數人在一生中所經歷的那樣,很明顯的是,當我們心理上的視野或視覺範圍、聽覺範圍受到壓力時,一切都會縮小。它會收縮。我們知道獲得不同的空間視角會給我們帶來不同的時間視角。我們可以開始思考我們的生活是由更大塊的拼圖組成,並獲得那些在生活中運行良好的事物的視角。有一種冥想,我想這算是一種冥想,我不知道該怎麼稱呼它,但我記得幾年前作為一名助理教授時,我開始實踐它,因為生活的壓力太大以至於我對終身教職感到焦慮,卻不知道這種壓力只會持續下去,但從事這項工作卻讓我感到愉快,基本上是做一種標準的冥想,每次閉上眼睛,專注於我的身體和內心感受,然後睜開眼睛,專注於一些外在的事物,比如我的手或房間。然後將目光轉向藍色星球,這是一種非常廣泛的視野,實際上就像熱氣球向下俯瞰。這使得我們保持距離。保持距離。而是一個每晨開始新一天的練習,提醒我們的腦袋,我們的認知和情感會經歷巨大的狀態區分,就像這些完全不同的人一樣,在這些不同的時空參考下。當我們處於壓力中時,我們傾向於被固定在某一個時空參考中。我並不想要這種宇宙感,但壓力的本質是讓我們依附於壓力源,並建立心理防線來逃脫,並創造物理上的障礙。這聽起來似乎是很棒的支持者,如果我們願意,我們可以透過讓自己擁有這種不同的視角,利用空間工具,熱氣球,藍色星球,幫助自己渡過情感列表中不愉快的部分。問問自己。像是,”馬克,我旅行很多,之前剛去過華盛頓州做一些報告。航班延誤,我的航班被取消,我錯過了一頓晚餐,我曾經會對這些事情非常激動。而我會找個座位坐下,深吸一口氣。我告訴自己,馬克,這真的會成為你下週困擾的事情嗎?我正在寫一本書。我心想,”我還可以在酒店待一晚來寫作。”我實際上將這重新框架為一個機會,讓我有一些空間來寫作。因此,你可以經常使用這些技巧,回想起我的父親。隨著父親年紀的增長,他的憤怒再次出現。我記得有一次我們在家族聚餐上,那時候我已經在我的職位上待了一段時間。與我父親之間有一點怨恨,因為他是藍領工人,非常有才華的空調修理工,過著不錯的生涯。但突然之間,他進了研究生院,獲得了博士學位,這對我父親來說在某些時候是有些困難的。因此,當我獲得耶魯的工作時,他有些情緒。我記得那次晚餐,他說了一些話,我不想重複,因為非常粗俗,但他說了像”馬克,你以為你的話再也不難聞了”的話。我當時心想,”哎。”然後他就一直這樣說下去。我不得不做一個選擇。像是,我要在這頓晚餐中哭泣,因為我覺得自己被父親侵犯了嗎?或者我該告訴他去他的,然後離開這個房間?我決定使用一種保持距離的技巧。我決定把他變成一部電影。我決定他現在成為一個電視節目。這個節目是我觀察的事物,而不是我感受的事物。這證明對我來說是一個最快的策略之一,因為與一個有很多負能量的人相處時,身為一個曾經受到欺凌的孩子,我受到這些事情的影響比較深。我通過將那幅畫框架放上去,創造了心理距離,然後觀察它。我會問自己關於這些的問題。我會想,”哇。”或者我會說,”你知道,哇,這真的很有趣。”我會對此產生好奇心,像是,我想知道這是從哪裡來的。你知道,他的童年會是怎樣,為什麼會如此憤怒?這確實是有幫助的。所以這些都是非常有效的技巧。可以實時使用,正如你剛才所描述的。非常實時。我一直在使用它們。你知道,在雜貨店,你知道,我不想涉及我的問題,但你知道,我,在我成長的過程中,我會說屬於中下階層。我們很窮,所有東西都是在預算內。而你知道,我很幸運現在處於不同的境況,但我仍然很節儉。因此,我和我的伴侶之間,我就會說,我不明白,像,我們不買那個。這真是荒謬。我們不會花7美元買一瓶有機杏仁奶。你看,我不會這麼做,我們不會這麼做。然後我不得不離開那個過道,走開一會兒。我心想,馬克,這真的對你的關係有價值嗎?那瓶杏仁奶?真的?這就是你要做的事情嗎?所以我不知道,也許只有我需要每天調節300次。但我發現,在不同的策略中,比如畫框,在我生氣或某人對我生氣時能起到作用。我的焦慮,我進入熱氣球並向下看,當我對某人感到惱怒時,我會走開。我問自己,這真的那麼重要嗎?而這就是我希望人們學會的,外面有這麼多驚人的策略,我們可以根據不同的情緒和不同的情境靈活運用。
雖然許多 stereotypes 可以追溯到,嗯,讓我們就說從 1930 年代一直到 1970 年代末,似乎使人們表現得更為堅忍,情感表達較少,尤其是在公共場合或與不太親近的人互動時,但在那個時代的電影中,至少人們表達熱情的情感會受到獎勵,這也顯示出一種趨勢。可以說這是光譜的兩端,對吧?我們總是想到那種真正的堅忍的形象,不論男女型,只要你看看三、四十年代的電影,你會看到這一點,但同時你也會看到強烈的表達和熱情的表現。現在我想我們處於一個新的境地,我認為這是一次邀請,我希望這是一個邀請,讓更多樣的情感表達和類型出現,畢竟讓我們稱呼它為我的生物學家,這也是個安全的詞彙,我想你可以使用「類型」這個詞。 「刻板印象」這個詞就有點負擔,甚至是相當大的負擔。但情感性和過度情感的觀念不幸地擁有一些負面的色彩,而熱情的表達聽起來則像是一件相當好的事情。情感這個詞歷史上來講就像是你很歇斯底里,意味著你無法控制自己的情感。我不喜歡使用這個詞,我覺得這是一個沒用的術語。因為這樣一來,當人們想到情感時,他們就會想到情緒化的人,而我對於這個詞的定義甚至不知道該怎麼解釋,它有從過去帶來的負面聯想,我不認為這是有幫助的。也許這就是為何我的研究生導師說,與其告訴你小心,不如告訴你要用心,因為不用心的反面就是隨意。那麼你會記住。對,正是如此,你也會聽到人們說,為什麼你這麼情緒化?而這又是一種判斷。他們的意思是,你正在經歷一種強烈的情感,讓我感到不舒服。我不知道該如何處理那種感覺。所以我通過標籤你為情緒化來使你感到孤立。那會導致什麼呢?不良的溝通,對吧?不健康的人際關係。儘管如此,我們仍然獎勵熱情的人。即使它夾雜了一些憤怒,比如如果某人對某個事業非常熱情,我們不一定會說他們在情感化,而是說他們對這件事情非常熱情。對。似乎這裡有一個微妙的區別,也許它根源於實現特定結果的某種軌跡,而單純的憤怒或悲傷則似乎只是不斷從我們內心噴發出來,它並不是朝著某個終點的,對吧?情感是評論,對吧?當我說,嗯,安德魯,你真情緒化時,這某種程度上也是一種 gaslighting,對吧?這意味著我想讓你相信某些東西,而我希望你相信的,其實可能根本不是現實,這在我們社會中往往是個問題。我認為我們大多數的低自尊源於童年時期的心理操控,人們互相進行心理操控。對。我認為這就是欺凌的開始,如同標籤你的身材太瘦、你的體重超標、你的鼻子太大、你的鼻子太小、你的性別特徵太女性化、你的性別特徵太男性化。然後突然之間,就沒有感情的導師,也沒有教育。我開始不斷地相信這些。然後這就成為了我的現實。這就像一個自我實現的預言,非常可怕。我是說,你經常可以看到這些。我们不是以自我批評者的身份出生的。我們出生就是依賴經驗的,對吧?我們依賴人際關係。如果那些人際關係是刻薄的,而人們又是心理操控者,好吧,猜猜會怎麼樣?這將成為我們如何看待自己的方式。在你的書中,你引用了許多真正精彩的話語,但其中一句我很快就記住了。所有的學習都有情感基礎。而這句話出自於柏拉圖。情感與學習和決策之間的關係是什麼?讓我們想想我們現在的互動,例如作為一個教師。我是說,你們有多少人,無論是你們的聽眾還是你,曾經在教室裡遇到過這種情況,像是「好吧,大家,讓我們翻到第 357 頁。好吧,馬克,你來讀第一段,安德魯,你來讀第二段」,然後你的大腦立刻就不在狀態了。情感驅動我們的注意力,這是十分明顯的,對吧?如果我們沒有感到參與或好奇,我們就會感到無聊。而再次強調,無聊並不是壞情感。這只是意味著,呈現給我們的東西及其呈現方式不符合我的需求,並未吸引到我。因此,我的大腦需要做一些事情。我將隨意塗鴉。我會去推旁邊的小孩。我會拿起我的手機。這正是我們想要的,我們的大腦想要做一些事情。當我們處在好奇心強烈、高度投入的環境中時,注意力會更好。因此,這是最簡單的一件事可以考慮。在我的工作中,你知道,我整個職業生涯就是為了建立課程幫助教育工作者將情感融入他們的日常課堂。Part of what we help them understand, going back to that mood meter, think about that for a minute. 【這句話的後半部分是未完的,請告訴我是否需要繼續翻譯。】
但我的意思是,如果你總是處在那個綠色區域,對我來說,即使我經常待在那裡,也會覺得需要一些能量,拜託。然後,我有一個朋友是舊金山一所中學的校長,她曾經是田徑教練,每天都會走進學校的團隊裡,熱情地說「加油、加油、加油」。她就像是「希瑟,拜託,你知道的,這讓我感到不知所措」。再來,一些人可能處於那種藍色區域,你知道,像是,我們過去做過一些教育工作的時候,就要現實一點,究竟有多少教育改革真的有意義呢?你知道,馬克,你做了這麼多研究,但誰在看它?真的有人在看嗎? 真是讓人失望。對吧?又或者那個總是在紅色區域的人,那感覺是被激活的,像是腐蝕性很強的。我的意思是,我們在很多方面會默認待在這些區域中,可能是整天,也可能是一天中的某個部分。作為一位領導者,因為我認為領導就是教學,無論是作為團隊的管理者、教室裡的老師,還是作為家長、伴侶等,我必須意識到自己情感上的居住狀態,也要知道不是每個人都想和我待在一個地方。我的工作是為人們創造情感的過山車之旅,帶領人們進行情感的旅程,因為這樣才能保持他們的興趣。信不信由你,根據我們的研究及其他人的研究,我們知道某些情感對於某些事情是更好的。例如,如果我想讓我的高中生們進行真正的頭腦風暴,我不會放格里高利音樂,而是會播雷迪·嘉嘉的音樂,像是「我在榮耀的邊緣」,讓大家興奮起來,像是「大家拿出便條紙來。」每個人都很興奮,只是一通頭腦風暴。但接著,項目會是什麼呢?你不能一直都這麼興奮,因為這樣你的思維就不會處於一種建立共識的狀態。當我們降低能量水平時,就像「哦,讓我思考一下。」這時候更具思考性,也更小心,似乎會更猶豫。而人們會問,為什麼藍色情緒,或是低能量的情緒會有所幫助?其實的確,當我們處於那種低能量且令人不快的狀態時,往往會更注重細節。就比如寫作,我做很多撰寫補助的工作,對吧?我覺得這很好。這可不是個好主意。馬克,就放上古典音樂,把大家驅逐在外吧,進入那個你會尋找每一個點、每一個逗號應該是分號、每一個破折號應該是什麼,段落匹配的狀態中。當你真的超級興奮時,你無法做到這一點,因為你的大腦不會以這種方式運作。然後人們會說,紅色的情緒為什麼會好?對此我最好的故事是,我跟雷迪·嘉嘉和她的基金會「這樣出生的基金會」合作過很多年前,我們對全美的數千名高中生進行了一項研究。我們調查了,他們在學校時的感受。我們發現77%的感受,我重申一次,77%的情緒在學校是令人不快的,疲倦的、無聊的和壓力大的,而這三者是當時的前三大情緒。所以我們做了這項研究,並將此作為一個大項目,名為「情感革命」,最終我們去白宮展示我們的研究結果。我必須做一個決定,當時教育部長就在我面前。我正在介紹這項有關青少年情感生活的重要研究。我是否想這樣進去,「你知道,我有一項驚人的研究要和你分享。」我心想,這太酷了。還是我想這樣進去,「部長,讓我們做個深呼吸和慢慢呼氣。」這樣是不會得到好效果的。我是否想帶著藍色情緒進去,「你們知道,外面如同災難一般。」不。 我決定紅色是我的區域。我希望教育部的人受到這項研究的啟發。我希望他們能感受到我所擁有的熱情和我對孩子們在我們國家的學校中有如此感受的憤怒,這是非常不公正的。我們需要找出該怎麼做以創造更有趣的學習環境。所以我決定以這種方式真實地呈現。我並沒有以展示數據的方式來介紹結果。我希望你們真的看一下這些數據。拜託。77%的,我的意思是,我說77%的情緒,疲倦、無聊和壓力大。這如何導致一個充滿創新和創造力並在世界上有所作為的國家呢?想一想。我們知道情感驅動了我們的行為。如果你一整天都疲倦、無聊和壓力大,那結果會是什麼?所以我以這種方式來展示,我也已經盡力了。我認為這就是了解情感的魔力。這是否引起共鳴呢?我們將有意識地去關注自己所感受到的情感,以及我們在環境中創造出來的情感,無論是在家裡、學校還是在工作場所,因為某些情感對於某些事情更有效。是的,你的例子讓我想起你之前提到的那個聰明的五歲小孩,他意識到自己當前的情感狀態就像天氣一樣,會改變。為了有這樣的視角,我猜他必須在某個時候已經從藍色區域,這種低能量、低愉快感走到了綠色區域,高愉快性、低能量,然後可能還轉到黃色區域,也許這不是一個固定的順序。
是的,我使用這個來提醒人們關於象限的概念:能量高、愉悅感高,然後是紅色,高能量、低愉悅感。是的。因為他每天都會進行檢查。對。對。所以在這所學校,我們稱之為「規範學校」,他們就是這樣做的。他們在早上和一天中的其他時間進行檢查,開始認識到我在一天的某個時段可以有這種感覺,而在另一天的另一個時段也可以有這種感覺。如果我在這種感覺中,並且我正要做一些讓我感覺不好的事情,我可以轉變這種感覺,或者我可以仍然感受到這種感覺,並且仍然成為一個好的學習者。對我來說,我们能做到這一點真是不可思議。我在成千上萬的學校看到了這一點,效果非常好。你們開發了一個免費的應用程式,讓人們實際上可以點擊螢幕,對嗎?並且在整個白天和晚上的許多時候標示他們在這個能量與愉悅感的尺度上的位置,如果他們選擇的話,我們會在節目備註中提供這個應用程式的鏈接。它叫做「我們的感受」。是的。我以前用過它,之前的版本需要更新,我會去更新。我發現它對於開始考慮情緒沿著這個能量與愉悅感的軸線真的非常有用。在做這件事情幾天或幾周之後,也許每天檢查並觸摸這個應用程式幾次,或許在晚上醒來時再做一次,那麼人們能獲得什麼類型的數據或資訊,這可以幫助他們成為一個更健康、更快樂的人?對不起,更健康的人。更滿足的人。更滿足的人。這個應用程式真正酷的地方在於,技術在這種情況下可以超級有助於建立自我意識。所以如果我設置提醒,你可以在應用程式上做到這一點,早上檢查,也許在午餐後或在回家之前,你可以根據自己的需要選擇,或者隨機進行,然後你將你的數據隨著時間進行匯總,現在你有情緒在時間上的實例,但它更酷的地方在於你可以按誰和你在一起的地方或你在做什麼來重新組合數據,然後你可以分析,這樣你就會獲得不同顏色的小情緒計,因為,哇,我原以為我在工作時更多的是黃色,但實際上我在工作時更多的是藍色,或者我以為與這個人一起的時候我會感到平靜。實際上,當我查看我的數據時,與那個人在一起我總是感到焦慮。因此,它進行了反向關聯。是的。太棒了。然後你可以查看你的報告,然後它會問你問題以獲取更多的見解。同時,重要的是,我們嵌入了許多我一直在談論的策略。所以像這些距離策略或呼吸練習或正念練習或感恩練習,順便提一句,當我們在談論NV減少計劃時,我認為最重要的就是感恩。但是,如果我們的大腦不斷尋找比我擁有的更好的東西,那麼我們就不會體驗到對我們所擁有的感恩。所以我花了很多時間幫助人們真正理解,像是看看,你現在作為一個學生在哪裡。想想你有機會學到的東西。想想你在生活中擁有的機會。突然之間,哦,是的,我的生活挺好的,而不是所有其他人的生活都比我的好。因此,對我來說,感恩有時候感覺老套,你知道,你已經聽過太多了。我無法強調足夠關於這個練習和支持它的科學。是的。為此讚美。幾年前我做了一集關於感恩的節目,看到數據時我感到非常震驚。感恩練習的數據在神經傳遞物質表達或在快樂評分範圍上都是如此驚人。學習能力這麼多事情都因為即使是短暫的感恩練習而改善。令我感到有趣的是,不僅有效的感恩練習包括思考你擁有的東西,還包括觀察他人表達對我們或他人的感恩。因此,你知道,人類大腦在感恩方面特別茁壯成長。還有一件我認為值得提及的事情,你提到這些學生可以通過感恩練習意識到他們擁有的機會。我認為很多人默認認為感恩練習會使他們自滿,並停止追求他們的目標。但實際上,事實恰恰相反。我所知道的,還有一小部分研究,也許近年來有所擴展,如果人們每天進行定期的感恩練習,即使只有五分鐘,他們的成就也實際上會增加。因此,感恩和自滿並不是在同一個範疇裡。是的,確切如此。這些都是基於證據的策略,幫助我們過上更好的生活。因此,很明顯你有一個使命,這是一個美好的,實際上非常令人欽佩的使命,讓孩子和成人更有情感意識,讓世界變得更美好。我不認為我過於擴展,我認為這就是目標。我想回到你的起源故事,了解更多你這個目標背後的動機。你在書中寫過,你今天也提到過你受到過非常嚴厲的欺凌。而且也曾是虐待的對象。當想到欺凌時,我們希望自然會默認「好吧,我們該如何制止欺凌者?」但我猜這是一個雙面議題,我不是想為欺凌者創造同情心。
但我猜為了真正將霸凌問題降至零,這將是我們的終極目標。這對我來說很棒。 我們需要深入了解受害者和施暴者的心態。即使這可能會讓人感到不舒服,也許這是擁抱您一直在談論的一些實踐的機會。所以,如果可以的話,您能告訴我們一下您小時候是如何看待施暴者的嗎?我對此非常好奇。我可以說我從來沒有被霸凌過,但我也不是施暴者。我可以輕易地說,在我們短暫的休息期間我想到這一點,我討厭施暴者。我真的很討厭他們。我的情感強烈到極點,完全沒有愉快的情感,像是在極端的紅色區域,這讓我在身體上感受到激活,讓我生氣,想要去做些什麼。但是作為一個曾被霸凌的人,您是如何看待施暴者的?您認為他們是對的或具有權威性嗎?而您又是如何擁抱那種理解並隨著時間的推移改變它,以便能夠思考如何從受害者和施暴者的角度解決霸凌問題呢?嗯,這需要幾天的時間來討論。我在想到我八歲、十歲、十一歲時被霸凌的時候,記住霸凌是權力不平衡的一種表現,這是其核心要素之一。這是故意造成傷害的意圖,這並不是衝突,也不是像兄弟姐妹之間的競爭,這是造成傷害的意圖,並且有權力的不平衡及其持續性。這三個因素是霸凌的關鍵要素。它是重複的,是故意造成傷害的,並且存在權力不平衡。因此,當您考慮這一點時,這讓您處於一種極其無力的境地。當您身邊沒有任何人支持您,沒有旁觀者,沒有其他人幫助您擺脫這一困境時,您會感到恐懼。而我所感受到的情緒,也一直是我一生中掙扎的情感,一種羞恥感。因為當您被霸凌時,通常會被讓您感到自己不配。自我價值降低,因為我對您有權力,我會隨心所欲地對待您。我會說任何我想說的話,我會朝您吐口水,我會把您扔進儲物櫃,我會做瘋狂的事情,這就是我所經歷的。然後呢?您對此根本無能為力。當您身處的環境中沒有人採取行動時,它會造成絕望。因此,您可以看到這裡面有很多情感。我現在就告訴您,作為十歲左右學生時候的一些最艱難的回憶,就是我記得自己在數學課上。那時我穿著一件羽絨背心作為保護。對我來說,那是我所依賴的東西,我的小背心就像是對我的保護。唯一的問題是我兩旁坐著兩個霸凌者。在整堂課中,他們的行為是拿著筆在我的外套上寫字。我還記得,您坐在我對面,您是我的老師。我還記得與我的老師對視,而他只是把目光移開。那種完全絕望的感覺,像是為什麼社區裡這位成人不保護我?所以這就是我們試圖解決的問題。現在我可以找出各種旁枝末節來為老師辯解,也許,他真的沒有注意到。我不相信,因為這是持續發生的,而且經常發生。我也可以說,也許他誤解了我的面部表情。我對此也不信。我要麼認為他的心態是,這是一種成長的儀式,孩子你得堅強,要不然你將在克利夫頓高中活不下去;要不然,他就是不知道該怎麼處理這種情況,然後就放任不管。對我來說,這些都不是選擇。這是不可接受的。因此,我們需要教導人們技能。人們需要具備情感的感知能力,因為情感是信號。這是我們談話中的一個重要點。我的面部表情,可能是沮喪、恐懼和羞愧的表情,這顯然不是一個大笑容,當然有變化,但重點是,當您穿著外套,坐在課堂上,帶著連帽外套,默默地進行作業,而別人卻在您身上寫字時,您顯然不是處於良好狀態。現在,我的經歷和情感的感知並不是一個去採取行動的信號,這真讓我震驚。這真的讓我震驚。我只是說,我無法想像一位成人在面對一位被如此對待的孩子時不會想到要採取行動。但我們卻時常看到這種情況,經常,我們當前也還是這樣。研究顯示在過去的三四十年裡,霸凌問題並沒有顯著減少。真的嗎?沒有。事實上,基本上有三分之一的中學生和高中生每天在學校受霸凌。因此,這就是我工作的重點,許多外面的計劃,例如,讓我們制定學校規則,好的,誰會遵守這些規則?這些規則怎麼能教會人們技能?這是無效的。我整個思維方式是,我們需要教導我們一直在談論的東西,像是同理心、視角的轉換,還有角色扮演,讓人們理解身處那種情況是什麼感受。就像您說的,您從來沒有被霸凌過,對吧?也從未霸凌過別人,這對您來說很好,這意味著您可能更難理解,因為您對他人的同理心可能會稍微困難一些。是的,這正是我提問的原因之一。
我想,我在心中一直在爭論,是否以那樣的方式提出這個問題,因為我不想顯得不敏感。
不。
但正因為我在欺凌這個議題的兩邊都沒有經歷過,所以這對我來說有點陌生。
這也讓我意識到,尤其在你剛才所說的背景下,當我在高中時,我可以推測當時有很多欺凌的行為。
我相信你可能也目睹過這些情況。
而我,我卻錯過了。
是啊。
你知道,我有一些朋友確實可以被歸類為不合群的人。
回想起來,他們之所以和我的朋友群在一起,是因為我們確實與眾不同。
我們的興趣不同。
我們不像是,我指的是我的同齡人,他們是在約翰·休斯電影的時代長大的,那時候會有運動員、嬉皮士、滑板手與吸毒者的對立。
正是如此。
我有我的朋友圈,並且也與許多不在那個圈子裡的人是朋友。
但有一些孩子會在我們身邊,卻對我們的興趣不感興趣。
而現在回想起來,我意識到他們這樣做,是因為在我們這裡他們絕對感到安全。
是啊。
而且,嗯,這就是你所說的趣味號碼。
如果我們想的話,可能會有點可怕,但我們並不是那種會故意要嚇人類型的。
所以,我覺得他們也許感受到了和我們在一起的安全感。
我其實對那些孩子有很美好的回憶,而且現在還認識其中一些人。
所以是的,我是這樣問的,部分原因是我意識到我錯過了很多。
天知道我因為其他原因錯過了很多高中的事情,但我就是錯過了很多這部分。
我認為,即使在成年後的學術文化中,我也是這樣,雖然現在沒有,但在會議上我確實目睹過欺凌,那是更明顯的,當人們會以一種我覺得抑制人們提問的方式來取笑別人,這也算是一種不同形式的擺姿態和欺凌,對吧?
完全正確。
例如,他們會讓學生害怕舉手在會議上提問。
這是恐嚇。
對。
恐嚇。
我也經歷過這個。
我記得當我在職業生涯初期時,我在給演講,結果有人說:「哦,他做的田野研究,這在學校是軟科學。」
我當時真的很幸運,這樣的說法讓我感到受傷,因為順便說一下,像在實驗室裡與你的大學二年級生做實驗,這比在布魯克林和皇后區隨機抽取60所學校來找出你的方案效果要容易得多。
這是困難的研究,真的很困難。
即使只是處理人類,也是對我們這些曾經做過動物模型的人來說的挑戰,我現在不再做動物工作,而是做人的工作,這對我們來說難度大很多,因為有各種各樣的原因。
是啊。
他們不是在同樣的基因背景下。
正是如此。
你不能只是把他們放進籠子裡,然後拿出來。
有些人有不同的光暗周期。有些人睡得好,有些人則睡不好。
我指的是動物研究也有問題。
但是,甚至擁抱人類研究本身就是一個巨大的挑戰。
因此,將其視為軟的概念,對我來說,這簡直讓我忍俊不禁。
正是如此。
但我很幸運有一位教授,一位非常資深的教授。
他的名字叫艾德·齊格勒。他是《起步計畫》的共同創始人之一。
他成了我成年後的叔叔馬文。
我在演講時,他的那些人都試圖真的像要徹底摧毀我的演示和研究。
而他因為是這位著名的發展心理學家受到崇敬,他忽然站起來,重重拍打桌子說,「我喜歡這個研究,我也愛你。」
因為我需要他為我站出來,因為我就像這裡的小博士後一樣,我需要支持。
所以,你知道,我的論點就是保護是一種人權,對吧?
現在我可以自我保護,對吧?
當然可以,但我會給你另一個例子。
天啊,這對我來說真的是一個艱難的例子。
我會說,八年前,我在我們大學對一群資助者演講,和我一起的是另一位教授,我不會提名,他比我更高、更有個性,並且有一種霸凌的粗暴名聲。
我先上台。
現在,儘管如此,我是一位相當好的演講者,而他在我之後上台,我只是感謝你。
我走到一旁。他上台。
實際上,我做了一個有關欺凌的演示,因為我正思考這個問題。
好吧,我下台後,坐在人群中,他上台後卻改變了演講,放了一段關於一個孩子被可怕欺凌的視頻,這和他的研究毫無關係,我心想,這到底發生了什麼事?
然後他播放視頻的同時,自己在那裡笑著,說:「你們知道嗎,我只是想讓大家知道那是還沒有取得黑帶的馬克。」我心想,「真是個混蛋。」
對,這可不酷。
我覺得,首先,這對我來說作為一名心理學家是非常有趣的,在那一刻,我的心理年齡回到了10歲。所有記憶、感受和身體反應瞬間湧回。
然後,你知道,幸運的是,我確實有一個53歲的黑帶,幸運的是我有心理學的博士學位,幸運的是我有接受過治療訓練,也已經教了25年的情緒智力。
我告訴自己,「馬克,你已經50歲,你有黑帶。」
我花了很多時間才恢復過來,我不得不作出選擇,因為我仍然感到緊張。
這讓我感到悲傷,即使承認這一點也很讓我心痛,因為我不喜歡自己到了這樣一個人生地步,依然會受到惡霸的威脅,但這就是我的感受。我只能接受這一點。不過,在那次報告中,我決定,馬克,你必須說些什麼。你要證明自己可以做到。報告結束後,我等了一會兒,就走上前去跟他說,你知道,我不知道是什麼激勵你播放那個影片,但第一,那樣的做法真是不酷;第二,這樣的事情絕對不能再發生了,絕對不可以。我一想到這件事現在都想哭,因為即使作為成年人,這對我來說也是非常艱難的。當然,我是跑了,但我沒有真正跑掉,而是深呼吸了一下。我感到驕傲,你知道,我能控制好自己的情緒,這對於一些人來說可能聽起來很奇怪,畢竟我是一位心理學家,擁有碩士學位,但我現在不得不強化自己,讓自己感覺堅強。但這對我來說是一個非常強大的時刻,這是一個面對惡霸勇氣的瞬間。有趣的是,之後那個男生卻把我當成了像大學校長那樣的人來對待。因此,我跟這個故事的重點是,我到了五十歲,這對我來說已經算是年長者了,卻還在培養自己所需的技能,以應對這樣一個非常困難的情況。我的夢想是,我經常跟人們說,我非常羨慕那個上幼兒園的小孩,因為我幸運地成為課程的開發者,但我並沒有親身經歷過。談到神經科學,我的神經系統並不像那個五歲小孩那樣適應環境,因為他們在一個每天都會檢查自己情感的環境中成長。這讓我想起另一個故事。我在布魯克林的一所學校裡,這所學校已經使用我們的課程十年了,孩子們想見我,而學校的校長,我的前學生,說,你可以問馬克任何問題。於是孩子們就問,為什麼你要這麼做,什麼激勵你。我向這些孩子講述了我的童年故事。其中一個女孩,可能是在六年級,她說,我真的很難理解你的經歷。我問,為什麼?她說,我從幼兒園起就在這所學校上學,我想不出有哪一天沒有會有人問我感覺如何。這是非常強大的。你知道,當你想到她的神經發展時,對於這個人或這些孩子來說,所有的神經路徑都是在為他們建立,而成千上萬的學校讓他們學會自己的感受,理解自己為何會有這樣的感覺,與其他小孩互動,看他們的感受,如何表達他們的情感,如何處理自己的情感,並在合作的環境中一起學習策略來培養情感,隨著發展的變化變得越來越複雜。因為在幼兒園時,你學習的是悲傷和失望,但之後你學習的卻是絕望、疏離和被排斥的感受。這使得這份工作變得如此有趣,因為這些概念在我們的生命中不斷發展。想想看,我五歲時對怒氣的理解,與十歲、十五歲、二十五歲或現在五十五歲時對怒氣的理解是完全不同的。你對抗這個惡霸的描述,我甚至不想稱呼他為同事,因為這根本沒有一點同事的樣子。我同意,這對大學是一種羞恥。但更重要的是,你能夠面對他,對我來說,對任何聽到這個故事的人來說,這是勇氣的定義,因為在那些我們感到渺小、蜷縮起自己、不知道資源何在的時刻,我們沒有坐在那裡的人說:“聽著,我要去跟他們談談,或者讓我們一起去談談,”而你卻是為自己做到這一點。你內化了最初從你舅舅那裡學到的課程,並將其帶入現實。我認為任何聽到這個故事的人,都會明白這是一個偉大的勇氣行為。這也是一個鼓舞人心的故事,提醒那些身為成人還在受到霸凌的人,重要的是要冷靜但直接而堅定地表達出來;就像你所做的那樣,給了他們一個非常強烈的“No”,就像你對一隻自尋死路的小狗所做的那樣,不過在這個情況下,這是一個有意識的大個體,因此他需要受到一定的懲戒。是的,他需要了解界限,以及作為同事這場遊戲是如何進行的。當然,不應該受到獎勵。你說得對,用“懲罰”這個詞並不合適。他從那次行為中得到的多巴胺快感應該被撤回。這種需求應該被剝奪。是的,我想我們應該花點時間談談懲罰,因為懲罰從來無效,除非它是一致的、嚴厲的,並且沒有人會想受到懲罰,因為這感覺不好,也不能教會人們任何東西。對吧?去你房間裡,那教會了我什麼?那教會了我坐在房間裡思考,然後變得更生氣。我去過一些沒有用我們模型的學校。我永遠不會忘記那一次,我在一位校長的辦公室裡,一個孩子對老師做了個手勢,他被送到了辦公室,那天是星期二。那是星期二,而下週就要放假了。他因為對老師做了個手勢而被懲罰了兩天,直到星期四才能回來。
然後,星期五過後會有一個星期的假期,我實際上聽到校長說:「就讓它只有三天吧,這樣我就不用見到這個孩子十天。」我心想,這個人學到了什麼同理心、自我調節和情緒覺察呢? 他們什麼都沒學到。 他們在一個可能不支持的環境中被拋棄,卻一無所長。 所以,我覺得這必須改變,而這種情況仍然發生,雖然不那麼頻繁,謝天謝地。 我是一名預防科學家,所以我不想等到每個人都患上焦慮症,或每個人都受到欺凌。 我希望能培養一個讓人們擁有足夠技能來駕馭情緒、建立健康關係、做出明智決策、擁有良好的心理健康和實現夢想的社會。 剛剛我想到的是,你實際上正在做的事情,正是你叔叔當年為你所做的,那對數以百萬計的人都是如此。 你知道的,願上帝保佑馬文叔叔。 我是,那麼,正如你現在所知道的,講故事的人。 但我職業生涯中最深刻的時刻之一是,在我寫完我的書後,正在進行書籍巡迴推廣時,我在紐約州的韋斯特徹斯特發表演說。 我從來沒有在這麼詳盡的層面上談論我的叔叔,也沒有談論過我的虐待,順便提一下。 我在講談勇氣。 直到48歲寫這本書時,我才決定,就像人們問我:「你為什麼如此熱情?」 我會說我討厭學校,我曾被欺凌,但我相信我因為虐待和我的情況而被剝奪了童年時期的情感生活。 我覺得我需要稍微分享一下這些。 不是重點,但我需要真實。 所以我在分享馬文叔叔,他是來自紐約州蒙蒂塞洛的六年級老師。 而那個人就像觀眾中的那位女士,他有了頓悟,他說:「你在說的是蒙蒂塞洛的馬文·摩爾六年級社會研究老師嗎?」 我回答說:「是的。」 他說:「馬克,你不會相信的,但你的馬文叔叔是我的馬文叔叔。」 我簡直不敢相信。 他說:「你的叔叔是我45年前的六年級老師,他是我教書的原因。」 我當時感到驚訝。 我真的很激動,因為我從未見過我叔叔的真正學生,因為,當時我們長大後才能一起工作。 所以我再次說:「我得完成我的演講,但我可以在之後採訪你嗎?」 他說:「可以。」 所以我採訪了這個人,錄下來了,快45分鐘。 他記得的都是關於六年級社會研究課的事情。 我是說,我對我的社會研究課完全沒有任何記憶。 這個人卻記得我叔叔面部表情、肢體語言、教導情感的方式、教導歷史的方式,這些一而再再而三。 但這裡有個重點。 我們聊完這個話題,他看著我說:「你知道,馬克,你叔叔在你人生中有著深刻的影響。」 所以我只是有一個問題想問你。 你是為誰做馬文叔叔的? 它就像是,「我是這裡的教授,我是那個負責教導的人,對吧? 我做研究。 你不該問我這樣的問題。」 這對我來說啟發良多,讓我思考我的生活,考慮我如何花時間與自己的家人相處,並且我是否在給予他們非評價性的關懷? 我是否在提供傾聽的行動? 我是否展現了我的同理心和同情心? 我想:「我是個工作狂,你知道,我寫論文,我並沒有真正去生活。」 這確實讓我深受啟發。 你知道,我真的很努力地想成為馬文叔叔。 這很困難,因為時間,對吧? 我們之前提到的所有因素。 但天啊,如果我們的世界裡有更多這樣的人的話。 那麼,對我來說,毫無疑問,你對這個使命充滿極大的熱情,即教導人們情感是什麼以及如何與之相處,給他們清晰的系統來做到這一點,提供他們可以使用的工具,我認為可以說,根據我的看法,你已經回答了你自己的問題,若可以這麼說,你通過你的馬文叔叔對你所做的工作,以及你所做的公共教育工作,這包括你來這裡和我們分享你所知道的內容、你相信人們可以從中受益的那些東西,我完全清楚人們可以從這些工具中獲益良多。 而你所寫的書中,確實包括一些非常個人的內容,我必須說,這些內容完全是為了讓讀者理解並學會如何讓自己和他們身邊的人過得更好。 這真的很非凡。 我對此深表感謝。 擴散效應不足以形容,這真的代表著你所做的辛勤工作的巨大擴張。 我對於你將艱難的經歷轉化為如此多的美好感到非常敬佩。因此,我想代表我自己以及所有收聽和觀看的人,對你表達衷心的感激。 這真的是重要的工作,我並不是輕易說的。 我真的非常感謝你。 謝謝。 感謝你參與我與馬克·布拉基特博士的今天的討論。 想了解更多有關他工作的內容,並找到他的書《感受的許可》的鏈接,順便說一句,我強烈推薦這本書,還有他實驗室和其他資源的鏈接,請查看說明中的鏈接。 如果你從這個播客中學到了東西並且享受它,請訂閱我們的YouTube頻道。 這是一種支持我們的免費方式。 另一種免費支持我們的方式是同時在Spotify和Apple上關注播客。 在Spotify和Apple上,你可以給我們留下最高五顆星的評價。
請您也查看今天節目開始時提到的贊助商,以及節目中間的贊助商。這是支持這個播客的最佳方式。如果您對我有任何問題或對播客、主題或嘉賓的評論,想要我考慮在 Huberman Lab 播客中討論,請在 YouTube 的評論區中告訴我。我會閱讀所有的評論。對於那些尚未聽說的人,我有一本新書即將推出。這是我的第一本書,題為《人體的協議與操作手冊》。這是一本我花了五年多時間撰寫的書,基於超過 30 年的研究和經驗,內容涵蓋了從睡眠、運動到壓力控制、專注和動機的協議。我當然也提供了所含協議的科學依據。這本書目前在 protocolsbook.com 上可進行預購,您可以找到各個供應商的鏈接,選擇您最喜歡的那一個。再次重申,這本書的名稱是《人體的協議與操作手冊》。如果您還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是 Huberman Lab,包括 Instagram、X(前身為 Twitter)、Threads、Facebook 和 LinkedIn。在這些平台上,我討論科學以及與科學相關的工具,其中一些與 Huberman Lab 播客的內容重疊,但有很多則與 Huberman Lab 播客的內容有所區別。再次重申,在所有社交媒體平臺上都是 Huberman Lab。如果您還沒有訂閱我們的神經網絡通訊,神經網絡通訊是一個零成本的每月通訊,包括播客摘要,以及以簡短的 1 到 3 頁 PDF 格式提供的協議,這些協議涵蓋學習和神經可塑性、如何優化和調節多巴胺、以及如何改善睡眠等內容。所有內容均可完全免費。您只需訪問 HubermanLab.com,進入菜單標籤,向下滾動到通訊並提供您的電子郵件。我想指出的是,我們不會與任何人分享您的電子郵件。再次感謝您參加今天與 Dr. Mark Brackett 有關情感的討論。最後但同樣重要的是,感謝您對科學的興趣。
(輕音樂)
(輕音樂)

In this episode, my guest is Dr. Marc Brackett, Ph.D., a professor in the Child Study Center at Yale University, director of the Yale Center for Emotional Intelligence, and a world expert on what emotions are, how to interpret them, and how to work with emotions to yield a more impactful, meaningful and healthier life. We explore differences between introverts and extroverts, in-person and text-based emotional communication, and how emotional suppression impacts us.

We discuss emotional intelligence and describe tools to improve emotional regulation and communication in personal and professional relationships. We also explore the role of emotions in learning, resolving conflicts, and decision-making. We also discuss bullying in kids and adults, both in person and online. This episode provides a clear and novel framework for thinking about emotions and data-supported tools to improve emotion regulation, self-awareness, and empathic attunement.

Access the full show notes, including referenced articles, books, people mentioned, and additional resources at hubermanlab.com.

Pre-Order Andrew’s New Book

Protocols: An Operating Manual for the Human Body: https://protocolsbook.com

Thank you to our sponsors

AG1: https://drinkag1.com/huberman 

BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman

Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman

Eudēmonia: https://eudemonia.net

LMNT: https://drinklmnt.com/huberman

Timestamps

00:00:00 Dr. Marc Brackett

00:02:02 Sponsors: BetterHelp, Eight Sleep & Eudēmonia

00:06:03 What is Emotional Intelligence?; Self & Others

00:11:18 Language & Emotion

00:18:52 Emojis; Anger vs. Disappointment; Behavior & Emotion

00:24:35 Sponsor: AG1

00:26:05 Parent/Teacher Support; Online Etiquette

00:31:24 Anonymity, Online Comments

00:35:46 Happiness vs. Contentment; Knowing Oneself

00:41:33 Introversion & Extroversion; Personality & Emotional Intelligence

00:51:28 Sponsor: LMNT

00:52:40 Texting & Relationships

01:00:37 Tool: Mood Meter, Energy & Pleasantness Scale

01:06:28 Emotion Suppression; Permission to Feel, Emotions Mentor

01:19:42 Discussing Feelings; Emotional Self-Awareness

01:25:00 Understanding Cause of Emotions, Stress, Envy

01:33:40 Framing Empathy, Compassionate Empathy

01:42:28 Asking Question; Tools: Reframing, Hot Air Balloon; Distancing

01:49:44 Stereotypes, “Emotional”

01:53:49 Emotions, Learning & Decision Making; Intention

02:02:43 Emotion App & Self-Awareness; Gratitude Practice

02:07:13 Bullying

02:18:06 Courage & Bullying; Emotion Education

02:25:33 Punishment; Uncle Marvin

02:31:59 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

Disclaimer & Disclosures

Leave a Comment