AI transcript
0:00:05 But it’s all about leading by example.
0:00:08 But to say it was a party is a complete travesty.
0:00:14 Seeing that photo when one of my friends can go to their grandmother’s funeral is the most enraging thing.
0:00:17 I think all gatherings should have been banned at number 10 because I think…
0:00:18 What do you mean gatherings?
0:00:21 Gatherings with alcohol and music and cake.
0:00:24 You should never have allowed that to happen.
0:00:25 Right. Apologize for that.
0:00:26 Boris Gomsak!
0:00:31 The former prime minister of the UK, whose reign included Brexit, Covid and the Ukraine war.
0:00:34 He’s one of the world’s most famous politicians.
0:00:38 On this point of Brexit, how did David Cameron react when you said you’re going to vote Leave?
0:00:41 He said if you come out and support Leave, I will f*ck you up forever.
0:00:45 Because if you support Remain, you can have a top five job in the cabinet.
0:00:46 But is that all a bit corrupt?
0:00:49 And is that how the jobs are dished out in the government at the moment?
0:00:53 Look, I’m sad to say that this has probably been the way politics has been since the dawn of time.
0:00:58 And then this letter you wrote about the decision to leave will stay within the EU, which was unpublished.
0:00:59 You seemed torn.
0:01:02 So do you regret Brexit?
0:01:05 Well, the next big thing was the pandemic.
0:01:07 There was a lot of stuff we didn’t know.
0:01:10 And I think it almost certainly was a lab accident.
0:01:14 They were looking at engineering viruses and the ways that they could manipulate it.
0:01:16 Sadly, something went wrong.
0:01:18 When you talk about lockdowns, you refer to them as bonkers.
0:01:21 Which is strange hearing it from the guy that put the rules in place.
0:01:28 Well, did the benefits of lockdown outweigh the very, very severe damage done to kids?
0:01:29 What do you think the answer to that question is?
0:01:30 Honestly, I think…
0:01:32 Boris, I just wanted to ask a few more things.
0:01:34 Trump or Kamala, who’s the best for international relations?
0:01:36 How many kids do you have?
0:01:39 Charlotte Owen, you’re not related to her, and then you have quite a distinct persona.
0:01:41 People describe you as being a buffoon.
0:01:44 When I first saw you, I thought you were a parody from Bo Selectum.
0:01:45 Is it calculated?
0:01:48 Well, to get people interested in politics, you’ve got to sugar the pill.
0:01:51 But also, your mother said you had certain mechanisms to cope with pain.
0:01:56 Because your mother is sent to a psychiatric facility when you attend.
0:01:57 I read there was physical violence in the house.
0:02:00 And then 14, your parents get divorced.
0:02:02 Yes, we were in Sunset.
0:02:03 My father told us.
0:02:09 And I was, look, I was cross and said, you know, so why did you have us then?
0:02:11 Yeah.
0:02:12 Um…
0:02:25 [Music]
0:02:27 Boris.
0:02:28 Steve.
0:02:35 What do I need to understand about your earliest years to understand the man that you are today?
0:02:53 I think the key thing is my wonderful, happy, very kind of perigranating childhood in the company of my siblings.
0:03:02 The key fact was that after 18 months of existence, my sister Rachel was born.
0:03:14 And ever after, it was just a constant struggle to keep the pretense of primacy with my siblings.
0:03:31 But I think it is probably true to say that healthy, incessant sibling interaction, competition, whatever you want to call it, rivalry,
0:03:33 definitely played a part in my formation.
0:03:35 And we used to make fun of it too.
0:03:38 We used to think it was rather pathetic.
0:03:42 We all knew that there was a culture of trying to win.
0:03:45 So we used to say, oh, a little baby wants to win.
0:03:54 And so we were kind of, we competed, but we also deprecated the competition.
0:03:59 At that age, say before the age of 10, how does that manifest in terms of a feeling?
0:04:03 Because you can in hindsight say, okay, I was competitive, but how did it feel?
0:04:05 You know, because you felt like fun.
0:04:10 But this idea that Rachel came along and then you were vying for attention and competition with her.
0:04:12 How does that feel when you’re under the age of 10?
0:04:16 Because your father at least was very, very busy as a man.
0:04:20 So I’m presuming he wasn’t necessarily so present.
0:04:25 I was reading you moved house 32 times in 14 years.
0:04:32 Okay, I mean, he was, but really, I think I speak for all of my siblings.
0:04:38 Now, when I say that you really couldn’t have had a more loving, caring, you know, they, they both of them.
0:04:42 I mean, they’re both very busy, both my mother and father.
0:04:44 Mother was painter.
0:04:51 My father, yeah, writer did a huge number of things, but they did invest a lot of time in us.
0:04:53 I mean, really a lot.
0:04:56 It sounded like you had a rough sort of first 10 years of life
0:04:59 because you also had gluia, which is, which made you deaf.
0:05:04 Yes, well, I think we need to look very carefully at the.
0:05:12 I definitely had adenoids and I had tonsillitis and I spent a lot of time in St.
0:05:16 Bart’s and had my adenoids out, my tonsillitis and everything like that.
0:05:22 And I did have gluia, but it, but my, my, my deafness, there’s no trace of it.
0:05:33 Now, particularly, I kind of wonder whether it was in fact a, a, a coming means to avoid my mother’s questions.
0:05:38 And I, I think, look, I mean, I don’t know, it may be that I wasn’t as deaf as, as all that.
0:05:39 You know what I mean?
0:05:42 Would you ever do that if your mother was asking you something you didn’t actually want to engage?
0:05:44 And I don’t think I’m that coming.
0:05:45 Do you know what I mean?
0:05:48 Not at eight years old.
0:05:50 Your mother, Charlotte, she had four children.
0:05:54 You were the oldest of those four.
0:05:56 She seems to be a really important character in your life.
0:06:02 In fact, when I opened up the first couple of pages of the book, you, you dedicate the book in memory of Charlotte, your mother.
0:06:03 I do.
0:06:04 She was an artist.
0:06:07 She had made paintings, paintings of, of her children, but also other things.
0:06:08 I saw some of those paintings.
0:06:11 I did some research on those paintings.
0:06:16 But one of the sort of really pivotal moments in her early upbringing is that she suffered from obsessive compulsive disorder.
0:06:18 She did, yeah.
0:06:29 You’re what, 10 years old when your mother is put as an impatient in a psychiatric hospital and you’re a part for eight months.
0:06:30 Something like that.
0:06:31 Yes.
0:06:40 What, what impact does that have on you in terms of shaping, shaping the Boris that we know today, if any?
0:06:43 I mean, I remember it all very, very well.
0:06:48 And it’s hard to say exactly what impact it, it had on me.
0:07:06 But I think what certainly happened was that all four of us, all four of the children that my mother had, we definitely kind of coagulated as a, as a group, because it was a tough time.
0:07:13 There were aspects that were tough because, you know, she, she wasn’t always there.
0:07:18 And so I think it did breed a certain kind of group solidarity.
0:07:29 And she always kind of blamed herself for not being there for the eight months, whatever period it was.
0:07:38 And I, I remember feeling very strongly that that was unfair and on, and that she actually, you know, did an amazing job.
0:07:42 And, you know, you couldn’t, you couldn’t have asked for more.
0:07:46 Did you notice her anything unusual about her behavior before she was sent?
0:07:48 Yes, so the OCD thing is absolutely right.
0:07:49 She did have that.
0:07:51 And, you know, it was very difficult.
0:07:56 And I’m sure people who are watching this know exactly what it is.
0:07:59 But she had lots of different patterns of behavior.
0:08:02 One of the, one of them was, was about cleanliness.
0:08:13 So, so, so the, so she, she washed her hands and then she, she realized in order to turn the tap off,
0:08:16 she’d have to touch the, the, the faucet, the spigot.
0:08:20 And, and she didn’t want to do that because that would make her hands dirty again.
0:08:24 She thought that, you know, this is a very well known symptom.
0:08:26 And she, and she totally got over it.
0:08:26 She got through it.
0:08:31 Why was she sent to a psychiatric facility?
0:08:42 Um, well, I guess because she’s, I think that’s a jolly good question.
0:08:44 I don’t know really, I don’t know the answer.
0:08:54 I think, I think she probably said that she thought she could benefit from therapy.
0:09:02 And that’s what she and my father decided to was the best way forward.
0:09:04 But I, I honestly don’t know the answer to that.
0:09:10 And who looked after you while she was in that facility at 10 years old?
0:09:18 Well, my father was there and we had a wonderful series of au pair girls and nannies and so on and so forth.
0:09:19 And at 14 years old.
0:09:21 And they were, they were all great too.
0:09:36 But, you know, I don’t, I don’t, you know, I don’t want to give the impression, which would not be fair that my mother kind of was absent for long periods or wasn’t a presence in our lives because she really was.
0:09:37 It was more her words.
0:09:47 I saw her doing an interview where she was talking about her belief that you had certain mechanisms to cope with the pain of her going to the facility for eight months.
0:10:00 But then also the divorce when you were 14, I thought those ages, that sort of puberty age where you’re figuring yourself out to get such a jolt of bad news is, you know,
0:10:04 I think that’s, I mean, classically, yes.
0:10:08 And look, I’m not going to, I think you’re onto it.
0:10:20 You’re, you know, there’s, there’s, there was an element of self-defense that then, you know, many kids in my position, then develop.
0:10:27 But I do insist that they both remained remarkable parents.
0:10:31 We know it wasn’t like we were suddenly cut adrift, but by either of them, on the contrary.
0:10:32 Self-defense.
0:10:37 Well, yeah, I don’t know.
0:10:39 I mean, I’m quoting her on me, by the way.
0:10:41 So I’m quoting, I’m quoting you, quoting her.
0:10:43 You were there.
0:10:44 So you understand.
0:10:47 Yeah, but I mean, it didn’t, it didn’t occur to me at the time.
0:10:49 Yeah, I don’t think it can for a 14 year old.
0:10:53 But in hindsight, as a man, you go, okay, that was creating a pattern.
0:10:54 I don’t know.
0:10:59 But I mean, but maybe I got nothing else to compare it to, right?
0:11:01 You know, you’re growing up anyway.
0:11:03 You’re becoming more self-reliant.
0:11:05 You’re going to do things to yourself.
0:11:11 Um, so I think so you go back to where it was with my, my brothers and sisters.
0:11:17 I think certainly, you know, it was another thing that drove us all together.
0:11:19 Why self-defense?
0:11:22 And how did that self-defense manifest in terms of behavior?
0:11:24 I just, I can’t.
0:11:31 I’d be the worst type of, um, when I mean, think, well, how did I, how did I,
0:11:34 how did my self-defense manifest?
0:11:40 I suppose I became, yes, unquestionably, it was painful.
0:11:43 So how did I protect myself against that?
0:11:47 Well, one obvious thing to do.
0:11:55 Should I suppose we all do, I think I find the best therapy for every type of pain,
0:12:02 emotional pain is to try to lose yourself in your work.
0:12:08 Emotional pain is, is about a lot about, it’s about self-esteem.
0:12:15 So, so like with when, when parents split up, um, you know, the, the shock is,
0:12:19 well, you, you can’t love us that much, but if you’re doing this, right?
0:12:23 That’s the, that’s the, what it’s all about, which is not true, of course,
0:12:24 but that’s what the children, that’s what children feel.
0:12:27 They feel it’s their failure.
0:12:28 There’s something wrong with them.
0:12:32 And that’s not true, but that’s how kids feel.
0:12:40 I suppose to protect myself against that, like I had a natural avenue for,
0:12:49 to build up my self-esteem and that was academic work, um, that kind of thing.
0:12:53 But again, and you know, another, I suppose another type of, of competition.
0:12:57 And it, and it is a good therapy.
0:13:01 Work is a, work is a, is a great reliever.
0:13:02 Or distraction.
0:13:11 Well, depends on your sort of theory of psychology, but, um, I think it both.
0:13:13 Both.
0:13:15 Why did they divorce?
0:13:15 Do you know?
0:13:22 I think formally speaking, what had happened was that, um, you know, my mother
0:13:26 simply decided she wanted to make another life and she, you know, she, she’d found
0:13:29 someone wonderful and, and, and, and all the rest of it.
0:13:44 Um, but I think that my father, um, and, and mother, the weird thing about
0:13:50 their divorce was that they both continued to be very strongly affectionate
0:13:57 towards each other and you know, I’m, I’m again, I’m not trying to minimize
0:14:04 the psychological importance of any of this stuff for us as kids.
0:14:10 But that was immensely fortifying because it was so obvious that it wasn’t like
0:14:11 they were at war.
0:14:18 I mean, you know, they, they had a big bust ups, but it was, we felt that there
0:14:23 was a real residue of, of love and affection between, even if, even if it
0:14:27 was, I mean, I think the way, the way we explained it to ourselves was that
0:14:32 there was still a residue of love and affection, but that it was just practically
0:14:35 impossible for them to, to continue.
0:14:38 And so that was, that was how we rationalized it.
0:14:42 And, um, they both found other people and, and, and we’re very happy.
0:14:47 You say bust ups that from everything that I’ve read, there was physical
0:14:49 violence in the household when you’re younger.
0:14:50 Yeah.
0:14:56 Well, this is, this is something that has been alleged by, sadly, by one of my
0:15:01 biographers, some sort of pompous thing to say, one of my biographers.
0:15:07 Well, some guy wrote a book and put that stuff in, you know, what I can tell
0:15:10 you is I have no direct knowledge of, of what he said.
0:15:16 I don’t want to get into it because I don’t want to be disrespectful to my
0:15:17 mother’s memory.
0:15:23 And I, I suddenly don’t want to say anything that I would cause pain or
0:15:24 embarrassment to my father.
0:15:29 So, but I can, what I can say is I had as a child, no direct knowledge of it myself.
0:15:33 What did their relationship teach you that marriage and love was?
0:15:39 They, they, they, so they met at university.
0:15:42 Um, they clearly loved each other.
0:15:47 I think if you ask my siblings, they’ll, they’ll, they’ll tell you that.
0:15:52 So that, you know, it was upsetting when, when they split up because
0:15:54 Do you remember the day they told you?
0:15:54 Yeah, yeah, I do.
0:15:55 I do, I do.
0:15:56 I do.
0:16:02 It was, it was, uh, we were, we were in, we were in San Jose and my father said
0:16:08 that we all had to go and, and up by the, the gate towards the engine shed.
0:16:12 So you went and stood by the gate towards the engine shed and, and we
0:16:14 told this, you know, sad news.
0:16:15 What did he say?
0:16:17 I don’t remember exactly.
0:16:23 I don’t remember exactly, but I was, look, I was cross and, and, and said,
0:16:25 you know, so what, so why did you have us then?
0:16:29 Because I thought, well, yeah, um,
0:16:48 as, as you know, I think it is upsetting and kids do take, you know, kids
0:16:49 take it upon themselves, right?
0:16:54 And so they do, they do think that there must be some fault or mistake
0:16:55 in that in themselves.
0:16:58 And that isn’t, that isn’t true.
0:17:04 I mean, it’s, you know, you, it’s very important for kids not to play themselves
0:17:05 for these things.
0:17:09 So I think that it’s, you know, back to the point I was making earlier
0:17:10 on with you.
0:17:25 Um, I think, you know, you do need to feed the, the, your self-esteem and
0:17:28 you need to get yourself back up again.
0:17:31 And so work was my, was my way of doing it.
0:17:35 I, I could see the, um, the emotion in your face when you talk
0:17:37 about that moment as if you were teleported back to that moment.
0:17:39 For a second.
0:17:39 Yeah.
0:17:41 Yeah.
0:17:45 Well, I mean, it may be, I mean, the, the, the actual, the truth is I’m,
0:17:48 I’m now told in retrospect that that is what I said.
0:17:49 I don’t personally remember it.
0:17:51 The human part feels.
0:17:52 Yeah.
0:17:53 But look, I mean.
0:17:54 Yes.
0:18:01 But I really wouldn’t want to over egg it because my parents were incredibly
0:18:04 kind to each other after that.
0:18:07 You know, when you do this and you throw the, the coal in the air,
0:18:10 I’m just stoking the furnace of my, of my self-esteem.
0:18:11 Yeah.
0:18:11 Yeah.
0:18:11 Yeah.
0:18:13 You, um, you have quite a distinct persona.
0:18:17 You’re, I mean, much of where you sort of first came to public
0:18:18 knowledge was on the TV show.
0:18:19 Have I got news for you?
0:18:19 Yeah, I know.
0:18:22 I think the BBC are very, they, they, they live in permanent state of
0:18:24 horror about what they did that because, you know, I think that’s
0:18:27 one of the reasons that they, I think they, they have a terrible sense of
0:18:30 corporate guilt that they unleashed this thing.
0:18:36 Is, is there a link between your persona, comedic, kind of, you know,
0:18:38 people often describe you as being a bit of a buffoon?
0:18:41 I actually thought you were a, this is just being honest.
0:18:44 Cause I feel like it’s important to be honest with, to someone,
0:18:46 if you’ve said it behind their back, but I, when I first saw you on
0:18:47 the screen, I was a very young man.
0:18:50 I must have been, I don’t know, 14.
0:18:53 And I thought you were a parody from Beau selector.
0:18:58 Like I thought that I thought you were a parody, but then I came to
0:19:01 learn, you know, when you did the man thing, et cetera, that you were a
0:19:03 politician and who you were and where you’d come from.
0:19:07 But the out the out external persona is very atypical of a politician.
0:19:07 Right.
0:19:11 And your general comedic sense that shows up in the book a lot.
0:19:16 You were very comedic on how I got news, how I, how I got news for you.
0:19:19 Is that at all linked?
0:19:21 When, when did that behavior show up?
0:19:24 Because there was two points of reference that I was mulling.
0:19:28 One is things your sister said about where you sort of learned that
0:19:29 comedy was a useful device.
0:19:32 Um, and the second one is something Jimmy Carr actually said to me.
0:19:36 He said to me that, um, he goes, if you ever meet anyone, comedic or a
0:19:39 comedian, don’t ask them if they’re depressed, ask them, which one of their
0:19:42 parents they were trying to cheer up or win favor from.
0:19:46 I, I wondered if all I think, I don’t know.
0:19:52 I think that, um, one of the things I’ve tried to do in politics is to
0:19:53 get people interested.
0:19:57 And one of the things I’m trying to do unleashed, which is unquestionably
0:20:03 a, a mixture of, there’s a, a lot of serious argument in it, but also I’m
0:20:06 trying to tell the story in as readable a way as possible.
0:20:10 And you have to, you have to use.
0:20:13 You’ve got to sugar the pill.
0:20:16 You’ve got to, it’s like, it’s like, it’s like a, it’s like a packet
0:20:18 of, uh, of, of digestive biscuits.
0:20:23 Um, if you, you’ve got to have, so each of the chapters, uh, has
0:20:28 a, uh, some solid, you know, wheat germ, pabulum, but it’s covered
0:20:30 with some, a little layer of chocolate.
0:20:36 Did you say you can go down, you go down the packet compulsively and each
0:20:40 of those 60 chapters, I think there are 60 chapters in that book is designed
0:20:42 to give you a bit of both.
0:20:45 So you, the pill that was sugared, you should get yourself.
0:20:51 No, I, it’s, well, I’d know that there are, it’s the fact of the great
0:20:52 things that I think that we did.
0:20:54 You know, we took that control of our, of our country.
0:20:59 We, we had a, we, we went for a type of independence that people thought
0:21:00 was impossible.
0:21:08 So complicated arguments about, um, at least about you, you know, as a, as
0:21:14 a, as a guide to the last 15 years in, in politics, I think it’s, it’s pretty
0:21:14 useful.
0:21:17 But I mean, I worked in marketing for about 15 years.
0:21:20 So I find it quite fascinating that right now in the world, it seems that
0:21:23 there’s a certain type of atypical personality that’s breaking through and
0:21:24 being resonant.
0:21:32 Is your persona a carefully constructed marketing strategy?
0:21:36 Or is, because someone, someone that knows you referred to as a bit of a
0:21:38 loner and private and a quiet, quiet person.
0:21:41 Yeah, no, no, I live, I, so I’m very, I have a wonderful life.
0:21:47 Um, I, I spend my time, I, I do a lot of painting.
0:21:51 Um, I, I do a lot of reading, uh, uh, writing.
0:21:54 Um, I muck around, muck around with my kids.
0:21:59 It doesn’t take much to, you know, my cup to run over with, with, with happiness.
0:22:05 But you know, all this stuff like that, I’ve got, I’ve always had a lot of
0:22:10 energy, but, but you understand that that’s part of your persona.
0:22:10 Right.
0:22:13 But I’m trying to understand, is it calculated?
0:22:16 Is it something that you’ve, you’ve thought about and you understand
0:22:20 is effective because they describe you as being one of the best sort of
0:22:24 election winners of our, of our time.
0:22:26 I think what people will, I don’t know.
0:22:32 I mean, what people will also say is that, um, I haven’t really changed.
0:22:36 I mean, you know, going back to your earlier, earlier line of question,
0:22:37 I can see where you’re going with this.
0:22:42 We were, you’re saying as part of the strategy for defense, do we adopt
0:22:45 a comedic persona or, or whatever.
0:22:50 Um, I don’t think that was, I think it was just with my brothers and sisters
0:22:55 in our family, there was a kind of horror of, of, you know, being dull
0:22:56 or not saying anything.
0:22:59 You know, we, we had to, you know, we had to amuse each other.
0:23:00 Why?
0:23:03 I was only, only polite.
0:23:07 You know, because it was more fun.
0:23:10 Your brothers and sisters are less amusing than you are.
0:23:11 I wouldn’t say that.
0:23:14 That’s a very controversial thing to say.
0:23:15 You would say that.
0:23:15 I would know.
0:23:17 I would not say that.
0:23:17 You would say that.
0:23:19 Who I would say that.
0:23:19 Yeah.
0:23:22 You think you’re, you’re, you know, you’ve met my brother Leo.
0:23:23 No, I’ve not met him.
0:23:24 Well, then you’ve got to get Leo on this show.
0:23:25 But your sister.
0:23:26 You’re going to get my brother, Jeff.
0:23:26 Yes.
0:23:28 You, you, you’ve met my brother, Jeff.
0:23:33 Honestly, this is, you know, look, honestly, there’s a serious risk of,
0:23:39 of, uh, we had a wonderful childhood because, and they wouldn’t deny this
0:23:44 because we all, you know, we had a lot of fun trying to
0:23:48 interest and amuse each other and, and, and, and your, to your point,
0:23:50 probably our parents as well.
0:23:51 Cause your sister.
0:23:53 That’s all to say that we were, we were, you know, we didn’t,
0:23:58 we didn’t do kind of charades and, and Christmas masks and, and plays
0:24:01 and, and God knows what Jeremy Corbyn said.
0:24:03 Boris is a calculator intelligent who lives in a persona,
0:24:04 which is the opposite.
0:24:07 Is that true at all?
0:24:11 Um, no.
0:24:16 I mean, I, I think that, I wish you were true in some ways, but I don’t.
0:24:21 I, cause most of your most viewed videos on YouTube, but you’re
0:24:23 tackling a small child while they’re rugby.
0:24:26 And by the way, that, by the way, he might, he, he, I reckon he could
0:24:27 be much older than he looked.
0:24:28 Yeah.
0:24:30 That, that, that, that in Japan.
0:24:31 The kids you tackled.
0:24:32 The kids in Japan.
0:24:34 The one I sent in October in Japan.
0:24:35 They’re all comedy videos.
0:24:35 Yeah.
0:24:36 He, but he can anyway.
0:24:38 Eaton.
0:24:41 It’s pretty crazy to be, so you went to eaton at 13 years old.
0:24:45 It’s the crazy thing for me is that approximately 20 of the 57
0:24:48 individuals who have served as prime minister went to eaton,
0:24:52 which is roughly 35% of the UK prime ministers were educated at
0:24:52 eaton roughly.
0:24:53 Yeah.
0:24:56 This for me, when I read that, I go, something’s broken here.
0:25:00 Because for one school to contribute so many of the most powerful
0:25:04 people in, in the land feels like a little bit of like someone’s
0:25:06 got their hands on the scale or there’s some kind of,
0:25:10 that’s why you need to read the book because the book contains
0:25:13 this is the whole fit theme of the book, right?
0:25:14 Not the whole theme of the book.
0:25:16 It’s one of the major themes of the book.
0:25:16 It’s about levelling up.
0:25:17 Yeah.
0:25:22 And if you remember what I say about, I don’t really, you got
0:25:25 through that bit, but I, so I went there on a scholarship.
0:25:26 It was fantastic.
0:25:27 I was very lucky.
0:25:31 I was, I was paid for by the, by Henry the sixth or the legacy of Henry
0:25:32 the safe.
0:25:43 And I remember feeling this incredible sense of amazement that
0:25:48 there were kids from some of the most famous illustrious families
0:25:57 in, in Britain who plainly didn’t have, you know, much intellectual
0:26:03 interest, academic, you know, spark in them and kids who’d come
0:26:08 from backgrounds all over the country who were incredible.
0:26:11 And I, and I, my, my insight at school, very, very, very young
0:26:15 was there’s, there’s a fundamental problem, which is that
0:26:21 there is ambition and energy and genius and talent, probably
0:26:24 completely evenly distributed throughout the UK population.
0:26:28 And opportunity is not.
0:26:30 Yeah.
0:26:31 And that is the problem.
0:26:34 And that is the basic problem with our country.
0:26:39 And this country has more potential arguably than any other major
0:26:43 European economy, because it’s so imbalanced.
0:26:48 And if you look at the, the, the schools like my province in
0:26:52 London and the Southeast in the UK economy, it’s actually
0:26:55 unlike France, Germany, Italy, Holland.
0:26:57 It’s also totally unlike the United States.
0:27:06 And so I, I decided very early on that the, that there was
0:27:09 massive, massive wasted potential.
0:27:15 And so one of the things, so when I became mayor of London, one
0:27:18 of my biggest projects was really, the biggest thing we did
0:27:23 was really all about trying to lift the, the burrows that people
0:27:27 said were, were locked in a permanent cycle of disadvantage
0:27:31 and, and you know, you know what I mean?
0:27:34 The inner, the inner donut of London had me where, you know,
0:27:38 all that, and it was total rubbish, total rubbish.
0:27:43 And you can, you can change people’s aspirations, but you can
0:27:46 then also change the culture of achievement.
0:27:51 And, and I saw it happen in London and I was only mayor for
0:27:55 eight years, but in that period, you really did see the city
0:27:59 change in, in, you know, quite a significant way.
0:28:06 And I believe very, very strongly that that is fundamentally
0:28:07 what needs to happen in the whole of the UK.
0:28:10 And, and I think that this is the job of policy.
0:28:12 I don’t care whether they’re Labour or Conservative or whoever.
0:28:16 I think that that is, that is what we need to be doing.
0:28:18 And I think there are very simple ingredients.
0:28:22 There’s not, there’s limits to what politicians can do, but
0:28:23 there are some simple things that politicians need to be
0:28:25 doing to, to make that happen.
0:28:28 Has the Conservative government done well enough at levelling
0:28:31 up the, the whole of the UK over the last decade?
0:28:36 Yes, obviously not, because it’s not happening far.
0:28:38 It is happening, I mean, it is happening, levelling up is happening.
0:28:40 But if you look at, but it’s nothing like fast enough.
0:28:41 Yeah.
0:28:46 And, you know, so, you know, I was proud of doing things
0:28:51 like running out a gigabit broadband from, you know,
0:28:56 seven to 70% almost 69, 70% of households in, in three years,
0:28:57 which is not, not bad going out.
0:29:01 It’s proud of all the infrastructure stuff we were, we were doing.
0:29:04 I think it’s a mistake to, to stop that.
0:29:11 Infrastructure is crucial for levelling up.
0:29:15 Transport infrastructure is a great, is a great equalizer of opportunity.
0:29:20 So things like HS2, Northern Powerhouse Rail, we should be going
0:29:22 on with those in, in my view.
0:29:28 And, you know, whatever my, my defects as a politician, I think
0:29:31 one thing I was good at was getting a lot of stuff done fast
0:29:35 and get, and, and driving, and driving project, projects.
0:29:37 But the problem is.
0:29:39 Ethan, Ethan was back to your question.
0:29:48 That youthful experience was, because I was also at primary
0:29:55 school in, in London, and I really, really decided that this
0:29:58 was, because I think our country has this problem.
0:30:02 Worse than most other countries, most comparable countries.
0:30:05 But if you think, if you think of how strong the UK economy already
0:30:11 is, and imagine what we could achieve if we leveled up, right?
0:30:14 Do you know this, this stat around Ethan, that 20 out of the 57
0:30:16 individuals who served as prime minister came from there?
0:30:20 Isn’t that just the clearest example of the fact that?
0:30:21 It is.
0:30:21 Yeah.
0:30:24 The people that are coming into politics, but also generally the
0:30:28 people that are getting to the top in society are starting
0:30:30 with a unfair advantage to some degree.
0:30:37 I’ve, well, I think what it shows is that, I mean, you could
0:30:43 probably point to cultures like France or wherever where, you
0:30:48 know, a lot of the, the country is run by the, the, the people
0:30:50 from the, the, the great schools.
0:30:55 But yeah, I mean, fundamentally, yes.
0:30:59 So I think that the, so the great, the great choice for, for
0:31:03 anybody who’s interested in public policy is, well, okay,
0:31:06 this is a, this is clearly, clearly a problem.
0:31:07 It’s clearly wrong.
0:31:09 It’s clearly imbalanced.
0:31:11 What do you do?
0:31:15 Do you set out to launch a kind of cultural assault?
0:31:21 Paul Potts style on the successful institutions?
0:31:27 Or do you say actually what we’re going to do is try to spread
0:31:27 opportunities?
0:31:29 So it’s more like America.
0:31:35 And, and if you look at America is growth rates are spectacularly
0:31:37 outperformed European growth rates.
0:31:38 There’s a different sense.
0:31:40 People have a different sense of what they can do.
0:31:45 And we need to have a, we need to have a, a culture in the
0:31:50 UK where people don’t feel prisoners of their geography of
0:31:51 their background.
0:31:53 But that certainly is the case, isn’t it?
0:31:53 At the moment in the UK.
0:31:54 Too much the case.
0:31:56 I mean, it’s less than, it’s less than it was.
0:31:59 I went undercover in a, I went undercover in a school in Liverpool.
0:32:03 That’s, uh, was very poorly ranked on the Ofsted rankings.
0:32:06 And I remember being in that school and just thinking how on
0:32:08 earth are these kids going to have a chance?
0:32:10 Well, they’re not going to have a chance if their teachers
0:32:12 tell them that they’re never going to get into a Russell group
0:32:13 university.
0:32:15 And they, and they, well, what I observed when I was there was
0:32:19 I observed one teacher running from one classroom to the next
0:32:20 classroom.
0:32:23 This was under a Tory government trying to teach two classes at
0:32:23 the same time.
0:32:26 And I remember sitting down with her because I, because I got
0:32:27 like that a school, then I was unexpeled from school.
0:32:29 So I had a bit of mind prejudices about school.
0:32:31 I thought teachers were the problem.
0:32:33 And what I came to learn from speaking to the headmaster of
0:32:36 the school was that this is effectively run like a business
0:32:38 and the amount of students that choose that school every year
0:32:41 determines how much money the school is given by the conservative
0:32:45 government and the amount of the parents choose schools based
0:32:47 on the league table and the league table is determined by
0:32:48 grades.
0:32:52 So really, if you think about the, the structure here, um, the
0:32:54 reason why they’re driving kids like me to do subjects,
0:32:57 which I absolutely hated when I was really interested in business
0:33:00 was because if they don’t get me to get, well, they used to
0:33:03 seize or whatever the nonsense is in certain subjects, less.
0:33:05 They, they rank poorly in the league table.
0:33:06 That’s right.
0:33:07 Less parents choose the school.
0:33:09 They get less money from the government and it sits down with
0:33:11 spiral and because the school would say, so people are, people
0:33:14 are naturally skewed to doing subjects that perhaps.
0:33:18 They had me pushing some plastic baby around the school in health
0:33:21 and social care when I was running businesses in the school
0:33:24 and I was, I was spending so much time in my, in exclusion
0:33:26 unit because I was falling asleep in classrooms.
0:33:28 Turns out I had ADHD.
0:33:30 I wasn’t interested in these things, but I was obsessed in
0:33:30 these things.
0:33:34 The system is that is designed to just, to just sort of spread
0:33:36 about you across multiple subjects and you’re a failure.
0:33:38 If you’re not good at that, but going back to the sort of the,
0:33:43 the, the, um, economics of the school, I watched this teacher
0:33:45 run from one classroom to the other teaching two classrooms
0:33:48 at the same time and she told me that because less students
0:33:51 had chosen that school this year, she was having to pay for
0:33:54 the footballs and the, the pencils in her classroom.
0:33:58 This school, I observed the quality of education with all
0:33:58 due respect.
0:34:02 They did the best with, with what they had, but oh my God,
0:34:04 it doesn’t compare, doesn’t compare to a lot of the other
0:34:08 schools that I’ve observed and I thought, God, these children
0:34:11 in this school are starting out life with a significant
0:34:14 disadvantage and much of that is just down to the funding
0:34:15 situation.
0:34:17 They don’t have the teachers.
0:34:19 The teachers are dropping like flies because they’re getting
0:34:23 sick because they’re understaffed and I just thought that’s
0:34:25 such a, if we think about, you know, what’s the furthest
0:34:29 upstream thing we can do to give people a fair shake in life
0:34:32 so that they can become a prime minister or a CEO or whatever
0:34:33 they want to be.
0:34:34 It starts there.
0:34:36 It starts with education and just giving everyone the same
0:34:38 sort of a quality of opportunity, but right now and especially
0:34:42 under the, the sort of last 10, 15 years of government, well,
0:34:47 I think I probably ought to, to, to, um, resist some of that
0:34:50 because, um, yeah, I mean, I think teaching is incredible.
0:34:52 I tried to be a teacher myself.
0:34:55 It’s, it’s, it’s unbelievably difficult and, and demanding
0:34:59 job and I usually admire teachers.
0:35:04 Um, when I came in in 2019, we put a lot of money into, into
0:35:09 the education budgets and, um, major teachers were going to
0:35:13 be paid new, new teachers starting to out of at least 30,000
0:35:18 pounds and, uh, put a lot of money into, into further
0:35:18 education.
0:35:23 Um, and it actually, if you look at that period of the
0:35:27 conservative administration, I think most fair-minded people
0:35:33 will say, look, UK went up the PISA rankings, uh, for literacy
0:35:34 and numeracy.
0:35:37 Most people actually would say that education was one of the
0:35:40 things where things did get better.
0:35:45 And, uh, I think the driving out of the whole Academy program,
0:35:52 I mean, not remotely denying what you say about, um, the
0:35:54 teacher, you, you know, the teacher, you saw being, being
0:35:55 totally run, run ragged.
0:36:02 Um, and you know, they need the maximum possible support,
0:36:09 but if you look at the data, schools did get appreciably
0:36:11 better in this country during that period.
0:36:18 Now, what I wanted to do was really turbo charge that and
0:36:23 give not just school children, but also kids who’d left school
0:36:26 at, uh, at 16, the types of skills that they were going
0:36:33 to need to compete and to make sure that business felt that
0:36:37 they had in the schools, in the FE colleges, in wherever it
0:36:40 was, they had the talent that they needed to invest in that
0:36:42 area, because that’s ultimately what it’s all about.
0:36:50 It’s about having the, um, the confidence that the, the state
0:36:55 is doing enough to deliver private sector investment.
0:37:01 That is, that is ultimately what will transform the, the
0:37:04 neighborhood and, and you get, instead of getting the vicious
0:37:06 circle of decline that you talked about, you’ll get a, you’ll
0:37:08 get a, uh, a positive feedback loop.
0:37:12 And, uh, parents want to move that.
0:37:14 I want to send their kids to the, to the school at school.
0:37:18 We get a good rep, a good reputation and, and so things
0:37:20 will, things will turn around as they did in London.
0:37:22 Look at London schools.
0:37:26 Um, you know, I can’t, I can’t comment on the school you, you
0:37:28 mentioned in Liverpool, but London schools really, really
0:37:29 change a lot.
0:37:31 I think with, even with the leveling up thing, one of the
0:37:34 easiest ways to level up without building the train
0:37:36 line, would just be to improve the quality of education in
0:37:37 these, in these areas.
0:37:40 I think if you look at what conservatives did, they really
0:37:43 focused on that and they focused on the curriculum.
0:37:44 They focused on standards.
0:37:45 They focused on quality.
0:37:49 And I think that was very important because, you know,
0:37:56 I mean, it’s also, it’s very, very important to, to, to fund
0:37:57 schools properly.
0:38:02 Um, but, you know, you, you shouldn’t underestimate what,
0:38:05 what a great teacher can achieve and the difference that
0:38:06 they can make.
0:38:11 And you know, if you, if you emphasize quality and you, you
0:38:15 emphasize attainment and you, and you focus on that.
0:38:18 That’s why I think it’s, I’m slightly worried about what’s
0:38:20 happening now with, with Ofsted.
0:38:23 I mean, I, I, I can understand why people don’t like one word
0:38:29 Ofsted gradings, but parents need to know whether a school
0:38:30 is going to deliver.
0:38:31 You went to Oxford University.
0:38:33 Then you had a jobs and management consultant, which
0:38:34 lasted only a week on here.
0:38:37 Yeah, I wasn’t, I wasn’t really cut out for that, you know,
0:38:38 you then become a journalist.
0:38:39 Yes.
0:38:41 Become a journalist for the next couple of years.
0:38:43 You then appear on Have I Got News For You?
0:38:46 Is it, is it now, is it now faded from the memory?
0:38:47 It’s slightly, it’s slightly faded.
0:38:49 It’s not a great show, but it’s still slightly fading.
0:38:51 Um, you were then editor.
0:38:53 You mustn’t tell what Ian Hizlop is.
0:38:57 And, and, uh, you were an MP at the house of comms.
0:39:00 Um, then eventually you, you run for London mayor.
0:39:03 Were you, did you expect to win the London mayorship?
0:39:07 I, well, you, you see, this is the way you, I hadn’t got the
0:39:07 faintest idea.
0:39:10 I mean, it seemed, the thing was that I’d actually been quite
0:39:12 an admirer of Ken Livingston in the old days.
0:39:17 And I thought that he had some, some bold and original ideas
0:39:18 for London.
0:39:20 I mean, I thought he was good on the environment.
0:39:21 He’s got on air quality.
0:39:22 He was good on, on that.
0:39:24 I thought there was some, there was some, some good things
0:39:25 that he, that he did.
0:39:30 Um, but it was clear that after eight years, you know, you
0:39:31 started to get a bit ragged.
0:39:32 Did you, did you think you would win?
0:39:35 I suppose I must have done.
0:39:36 I suppose I must have thought it was a good chance.
0:39:39 It was, it was, it was a pretty exhausting campaign.
0:39:42 Yeah, but if you asked me if I thought I would win something,
0:39:44 I can tell you in hindsight whether I thought I’d win.
0:39:47 I did soccer last year, this year, and I can tell you if
0:39:47 I thought I was going to win.
0:39:50 Did you think you were going to win when you ran?
0:39:56 I thought there was a good-ish chance, but it wasn’t obvious.
0:40:00 I mean, I think the bookies didn’t really have me as the,
0:40:04 as the favorite, uh, for, for a long time.
0:40:05 I think it then changed.
0:40:11 I can’t remember exactly, but, um, you know, you see, you,
0:40:12 you make your own luck, right?
0:40:15 I mean, I had to, I had to go in there and make the arguments.
0:40:18 I mean, I think that one of the things that Ken didn’t pay
0:40:19 enough attention to was crime.
0:40:26 And I thought there was a real issue that needed to be addressed
0:40:30 and that was the, the numbers of teenage kids being murdered.
0:40:34 And we really, really went at that hard.
0:40:38 And again, it was one of those things where, when I, together
0:40:41 with a lot of other people, Kit Malt, House Deputy Mayor,
0:40:45 and Stephen Greenhouse, uh, Paul Stephenson, the, the commissioner,
0:40:50 Bernard Hogan Howe, uh, who, who followed him, we really, really
0:40:54 tried to fix knife crime and gang crime.
0:40:58 I used to literally lie awake at night worrying about it because
0:41:04 it was so on me, you know, every, every single casualty, having
0:41:07 to talk to the parents, the, the, you know, the misery, the misery
0:41:08 of, of their suffering.
0:41:11 We really felt it.
0:41:13 And we, and it was, it was a good example of democracy
0:41:15 because we’d pledged to fix it.
0:41:20 And if we didn’t, we had nowhere to go.
0:41:23 One of the things I proud of is we, we cut the murder rate in
0:41:25 London during my time by 50%.
0:41:29 In 2016 at 52 years old, you become co-leader alongside Michael
0:41:32 Gove of the campaign to take Britain out of the EU.
0:41:35 When I, when I look at your Premiership is a Prime Minister of
0:41:38 the UK, there’s three really significant moments, isn’t there?
0:41:44 That typically don’t fall all in one person’s role as a Prime
0:41:46 Minister. You had the Brexit issues.
0:41:49 You had Covid and you had the Ukraine war.
0:41:49 Yeah.
0:41:54 Um, before, before I talk about those particular issues in hindsight
0:41:58 now, how do you feel about the fact that you had to contend
0:42:04 with three generational crises and issues, but you know, that’s
0:42:06 the job of being Prime Minister, but most Prime Ministers
0:42:09 don’t get sure, but, but, you know, pandemic, but leaving the
0:42:15 EU, some Prime Ministers have had wars, some Prime Ministers
0:42:19 have had, uh, terrible crises, uh, sterling crises, terrible.
0:42:20 Do you wish you got a different hand?
0:42:23 No, I, I, I, I think actually.
0:42:26 Do you think you’d still be in politics now and as Prime
0:42:27 Minister, if you, if you got a different hand?
0:42:31 No, I think there are, I think honestly, I think there were
0:42:33 other reasons for, for, for that.
0:42:37 I mean, I’m, so I’m, I’m proud of, of the things that we did
0:42:39 with, with the country.
0:42:43 I think that it was very, you know, people now say, um, uh,
0:42:44 Brexit war.
0:42:47 Actually, you know, one of the points I make in, in Unleashed
0:42:51 is that if you look at it, the model of national independence
0:42:53 that we got was crucial.
0:42:56 So full, full freedom to do what we wanted in legislation
0:42:57 and regulation.
0:42:59 That was actually crucial when it came to that pandemic
0:43:03 because we were able to vaccinate faster than any other European
0:43:05 country, a much faster.
0:43:08 I mean, did you think you were going to win the Brexit vote?
0:43:14 Um, I honestly, when I was outside London, yes, when I was
0:43:15 inside London, no.
0:43:18 So whenever I traveled around the country, I thought, my God,
0:43:19 people are going to vote there.
0:43:24 But when I got back into the metropolis, um, it felt very
0:43:24 different.
0:43:27 So if you had to put your house on it, remain or leave in terms
0:43:30 of the probability of the outcome, what you, your predicted
0:43:33 outcome, which one would you have voted on?
0:43:41 Well, I suppose we’re basically more for remain and for leave.
0:43:48 Um, but I sort of thought that our voters were more motivated.
0:43:51 So I hoped that they would come out.
0:43:53 I hoped that they would.
0:43:57 That I was shot.
0:44:00 And it, but it did go on a scale that no one had foreseen.
0:44:02 I mean, because we had 17.4 million people voted leave,
0:44:05 which was the biggest number of voted for any proposition in
0:44:05 history.
0:44:11 And, um, but, you know, there were plenty of times when I,
0:44:17 you know, you could be in a, I was at St Andrews University
0:44:21 in Scotland of my daughter’s graduation day.
0:44:23 And you really wouldn’t have thought that we were going to
0:44:24 leave talking to those people there.
0:44:27 So, you know, it depended.
0:44:29 You know, it’s interesting when I was reading your book,
0:44:32 but also when I was reading some of your previous writings,
0:44:37 you seemed really conflicted on which way to go leave or
0:44:40 remain right up until you wrote your sort of first announcement
0:44:42 piece that you were supporting leave.
0:44:44 You seem to be really, really conflicted.
0:44:52 The reasons for, for, for not leaving where it seemed to me
0:44:58 to be more to do with Britain’s duty to the rest of Europe.
0:45:00 I need to be good partners.
0:45:05 I need not to be negative to be friendly.
0:45:07 I, that was those were things that worried me.
0:45:10 People, the positive reasons for people point at this letter,
0:45:11 which was unpublished.
0:45:14 You know the letter I’m, I’m referring to the unpublished
0:45:16 letter you wrote about the decision to leave or stay
0:45:17 within the EU.
0:45:19 Is this a, no, you mean the article?
0:45:20 The unpublished article.
0:45:20 Yeah.
0:45:21 Yeah, yeah, yeah.
0:45:23 Well, you said, here’s some of the phrases from that piece.
0:45:24 Think of Britain.
0:45:25 Think of the rest of the EU.
0:45:26 Think of the future.
0:45:29 Think of the desire of our children and our grandchildren
0:45:32 to live and work in other European countries, to sell things
0:45:34 there, to make friends, perhaps to find partners there.
0:45:35 I like the sound of freedom.
0:45:38 I like the sound of restoring democracy, but what are the
0:45:38 downsides?
0:45:40 And here we must be honest.
0:45:43 There is the worry about Scotland, about the possibility
0:45:45 that the English only leave vote could lead to the breakup
0:45:46 of the union.
0:45:47 There is the Putin factor.
0:45:49 We don’t want to do anything to encourage more shirtless
0:45:52 wagering from the Russian leader, not the Middle East, not
0:45:52 anywhere.
0:45:55 And then there is the whole geo-strategic anxiety.
0:45:57 Britain is a great nation, a global force for good.
0:46:01 It is surely a boon for the world and for Europe that she
0:46:03 should be intimately engaged in the EU.
0:46:06 Lastly, this is a market on our doorstep, ready for future
0:46:08 exploitation by British firms.
0:46:12 The membership fee seems rather small for all that access.
0:46:14 Why are we so determined to turn our back on it?
0:46:17 Shouldn’t our policy be like our policy on cake, pro-having
0:46:19 it and pro-eating it, pro-Europe and pro-rest of the world?
0:46:24 So when I read that, but then I also, I read the very vivid
0:46:26 description you gave of that night when you’re trying to make
0:46:30 your decision in your book, Unleashed, and you seemed torn.
0:46:34 But the guy that went out and campaigned didn’t seem torn.
0:46:38 There was a real lack of nuance in the campaign, but there’s
0:46:41 such a huge amount of nuance in both the moment you were making
0:46:43 the decision and the articles you wrote about that decision.
0:46:51 There are arguments both ways and I say it in the book and it’s
0:46:56 certainly true that, as I said just now, the case for staying
0:47:02 is, I think, one about not seeming to be hostile, not seeming
0:47:03 to be detached.
0:47:09 But I had to decide because being in the EU isn’t like just
0:47:12 being in a club where the rules don’t change.
0:47:19 It’s a project to create a United States of Europe with a single
0:47:22 currency, with a single parliament, and so on.
0:47:27 And I thought that we weren’t ever going to get the choice
0:47:31 again, a chance again to have national democratic independence.
0:47:35 And as I said, so I wrote, the other article you just quoted
0:47:40 was a sort of pastiche of a counterargument, which I wrote
0:47:44 for myself as an exercise after I’d already written the piece
0:47:52 to come out and I wanted to set them side by side and to think.
0:47:55 That’s nuanced, but the campaign wasn’t nuanced.
0:47:59 But if you read the other article, you’ll see the points
0:48:07 that I came down in favour of and that was about having full
0:48:10 national independence and be able to do things your own way.
0:48:16 And the trouble with staying in the EU was that it meant that
0:48:19 we were going to become less and less democratic.
0:48:24 And in the end, you’ve got to be able to, as a politician,
0:48:29 you’ve got to be able to answer the question.
0:48:34 Who puts you in authority over me?
0:48:37 And how can I remove you from office?
0:48:41 And the problem with the EU is there’s no way they can answer
0:48:44 that question, but they’re not democratically.
0:48:46 Is there not a way you can reform the relationship with the
0:48:47 EU while being in the EU?
0:48:50 You know, it’s interesting because I think I was thinking
0:48:52 of a football analogy as you’re talking there and right now
0:48:54 Manchester United my team are having a bit of struggle, right?
0:48:58 And my friends in the group chat are saying, do you think
0:48:59 that we should get rid of the manager?
0:49:01 And I’m saying, when you think about making a decision
0:49:07 like that, you also have to factor in what you do after
0:49:08 i.e. who replaces the manager.
0:49:11 So many fans will just say, sack the manager, but then
0:49:13 the question becomes, but then what?
0:49:15 And it was quite clear in your book that although you
0:49:21 wanted to leave the EU, you had no idea what the plan would
0:49:22 be thereafter.
0:49:26 And in fact, what we need to do is take back control.
0:49:28 And so that’s like fire the manager.
0:49:29 I’m saying but then it wasn’t.
0:49:34 I was just wanting to win an argument with the public about
0:49:37 their democracy and whether they should control it or not.
0:49:41 And I thought that ultimately we had to do that.
0:49:45 And I think that if you look at so going back to the points
0:49:48 that we were talking about earlier to growth rates in
0:49:51 America and Europe, you couldn’t say that the EU model has
0:49:53 been economically successful.
0:49:55 Not at all.
0:50:02 It’s got chronically bad growth rates very low innovation
0:50:04 by comparison with the United States.
0:50:07 Something is not working.
0:50:10 So whatever that whatever they’re doing in Brussels to
0:50:13 provide this this great body of regulation, it’s not actually
0:50:16 delivering results for the people of Europe.
0:50:19 And if you go back to the other clip when compared to
0:50:25 America, well, so it’s from 2008 on 15, take the 15 years
0:50:30 2008, 2020 to whatever to a 23, 23.
0:50:33 But does that mean that the EU is doing something wrong or
0:50:35 that the Americans are doing something right?
0:50:37 Because when I think of America, I think of insane
0:50:38 innovation.
0:50:39 A bit of both.
0:50:41 A bit of both.
0:50:42 A lot of both.
0:50:48 So the Americans, by the way, would never dream of trading
0:50:50 away national sovereignty ever anything.
0:50:51 They just don’t.
0:50:56 They never they never they never in any way NATO is a
0:50:59 bit of a packed where they’ve Americans have completely
0:51:00 hegemony in NATO.
0:51:02 I mean, you know, that’s the only but they joined forces to
0:51:04 make the some greater than the parts.
0:51:10 Yeah, but you know, there’s no the the EU provides a body of
0:51:15 new and a continuously evolving body of new law, which British
0:51:17 the British Parliament can’t change.
0:51:21 And so to get back to so why I mean, I’m not pretending it
0:51:22 wasn’t an easy it wasn’t a difficult decision.
0:51:25 It was a difficult decision for the you know, for the reasons
0:51:31 that you that we’ve gone into, but I wanted the country our
0:51:36 country to be legislatively free again.
0:51:39 And at the heart of the book, you know, you talk about the
0:51:41 pandemic being the most difficult thing that it was
0:51:42 very, very difficult.
0:51:46 But and it was very difficult to persuade the British public
0:51:49 to have very different ways of stopping the spread of the
0:51:49 disease.
0:51:53 But one thing we did better than any other European country
0:51:55 was vaccinate.
0:51:59 And one reason we were able to vaccinate so fast is because
0:52:05 we had regulatory freedom of exactly the kind I mean, there’s
0:52:09 complete flu, but exactly the kind we’ll talk about that that
0:52:10 I that I had advocated.
0:52:11 We’ll talk about that.
0:52:14 And so and so that for me was absolutely crucial and then
0:52:17 they’re talking about I just want to make sure I’m clear
0:52:19 because if I’m not clear moving forward, then my audience
0:52:20 I’m going to be clear.
0:52:25 Um, this idea of like freedom, if we take the analogy of like
0:52:30 her of a parachute, if I cut the cords, I’m free, but I’m
0:52:33 also in danger unless I have a paraglider waiting to catch me.
0:52:37 And my point here is I understand the head all the like the big
0:52:40 emotional words that freedom and take back control, etc.
0:52:41 It sounds compelling to me.
0:52:44 But as I said with the football analogy, what’s the plan
0:52:45 thereafter?
0:52:47 And I think I actually don’t want it.
0:52:51 So you’re talking about the parachute, right?
0:52:54 And cutting the cords of the of the parachute.
0:52:57 Um, actually it was the other way around.
0:53:01 It was because we’d come out of the EU that we were able to
0:53:04 equip ourselves with a parachute faster than anybody else.
0:53:10 And we were able to to get out of the burning plane faster
0:53:15 and to get to ground safely faster because we’d taken back
0:53:19 control of our of our regulatory freedom.
0:53:24 And that meant that by March, 2021, we vaccinated 45% of
0:53:27 the adult population and of the older people.
0:53:30 I think we done almost 80 over the over 80.
0:53:31 We done almost 100%.
0:53:32 And that was incredible.
0:53:34 If you remember, we had, we had, we’ll talk about the vaccines
0:53:37 in a second early in those early days, but the two things
0:53:38 are connected in those early days.
0:53:42 We had thousands up to a thousand people dying every day.
0:53:47 And so it was incredibly important that we were able to
0:53:51 give elderly and vulnerable people in the UK a protection
0:53:53 from a lethal disease.
0:53:57 On this point of Brexit, though, in your book, you say
0:54:00 you almost sort of disconnect yourself from the fact that
0:54:03 you, there had to be a plan associated with the decision
0:54:06 because you seem almost angry that people would expect you
0:54:08 to have the plan, even though you led the campaign.
0:54:08 Yeah.
0:54:13 So, I mean, I’m trying to make the connection between Brexit
0:54:15 and the real world and why Brexit delivers value.
0:54:17 Was there a plan for leaving?
0:54:21 So, so, but on the, in 2016, and I think what you’re really
0:54:27 saying is, what was our plan for the, the referendum outcome?
0:54:31 So everybody who campaigned to, to leave, were we expecting
0:54:33 to win, were we expecting to form the next government?
0:54:34 Let me quote your book.
0:54:35 This is a different promotion for your book.
0:54:36 So you’re like this.
0:54:40 Never at any point in that campaign did we, Boris and Michael
0:54:43 gave, discuss a future leave-based government because
0:54:46 we did not imagine that there would be, would have, we would
0:54:48 have to be in charge of government.
0:54:51 The government stated policy was to implement the referendum
0:54:52 result.
0:54:53 It was a result.
0:54:55 It was a referendum, not an election.
0:54:58 We had no plans for government, no plans for negotiations
0:55:00 because it was not our job.
0:55:04 And in so far as the next few days were chaotic, which they
0:55:08 were, it is utterly infuriating that we should be blamed.
0:55:10 It was up to the government to announce the plan to withdraw.
0:55:12 It was up to the government to begin negotiations.
0:55:16 So this is, I mean, this is, this is a huge issue because in
0:55:17 the context of business.
0:55:19 Because we’re, because we’re not, because why?
0:55:22 Yeah, because, because I think it’s fundamental misconception.
0:55:24 When you went out, when you, when a government decides to put
0:55:27 something to the people in the referendum, the government is
0:55:32 not saying, oh, you know, if the, if it goes against our,
0:55:36 you know, the, any particular position will, will disappear.
0:55:38 But the government, so they wanted to remain?
0:55:44 In France, for instance, Francois Mitterrand had a referendum
0:55:46 on, I think, I can’t remember which, I think it was the
0:55:51 Maastricht Treaty, or one of the treaties that he, he lost
0:55:54 the vote and he didn’t resign.
0:55:55 He didn’t disappear.
0:56:00 Plenty of European leaders have had referendums on, on, on
0:56:04 the EU and, and they’ve gone against them, but they haven’t
0:56:06 vanished from the scene.
0:56:10 And so, you know, let me put this the other way around.
0:56:15 Imagine, imagine that Gove and I, or the whole of the leave
0:56:20 team had been specifically campaigning to, in the leave vote
0:56:25 to form the next government and to install ourselves as the
0:56:26 rulers of the country.
0:56:32 People would have said, this is not about, this is, you’re
0:56:35 plainly, you’re talking, all your arguments are designed to
0:56:36 advance your political careers.
0:56:39 You’re not, you’re not talking about the issue of leave or
0:56:39 remain.
0:56:41 You’re talking about a plan to take over the government.
0:56:41 I know.
0:56:43 And so we’ve taken, we didn’t take leave?
0:56:44 I’m not a politician.
0:56:45 I’m just, I’m just a member of the public.
0:56:48 So I’m just trying to explain why that, that was not possible.
0:56:49 I get it.
0:56:51 But as a member of the public, I think if you’re leading the
0:56:55 charge for an outcome, you must have looked a couple of steps
0:56:59 further to think about the implications and the reality of
0:57:03 this outcome, like you must have had, okay, we can do it like
0:57:04 this, we can negotiate like this.
0:57:06 I assume that the government would have, would have a white
0:57:10 paper that set, that brought, they, they, they were going to
0:57:12 bring forward the options for the country and the plan to
0:57:17 negotiate and a plan to, and a plan to, to do what they said
0:57:17 they were going to do.
0:57:19 But the government, including your friend, David Cameron,
0:57:21 said this is a really bad idea.
0:57:25 So one would, one would take from that, that the plan is not
0:57:28 a good one, that they’ve looked at all the available options
0:57:31 post-leaving and there’s no good options here.
0:57:34 So if the people in charge were saying, we should not leave,
0:57:37 there is no good plan, shouldn’t we have listened to them?
0:57:40 Well, no, because I think they were wrong.
0:57:43 Well, I said, as a member of public is I see two, like two
0:57:46 people stood at a cliff edge and you got one guy called David,
0:57:49 one guy called Boris and David has said, listen, I’m taking
0:57:51 you to the cliff edge because it’s your right to, to make
0:57:54 this decision, but do not jump.
0:57:56 And this other guy called Boris is going jump.
0:58:00 I would assume that Boris knows something about how we
0:58:01 survive once we start falling.
0:58:04 But to find out that Boris had no plan and thought David was
0:58:08 going to pull out the parachute for me is like, well, David,
0:58:11 David Cameron, the problem, the problem was that I then,
0:58:15 we then had to, we then found ourselves because David,
0:58:18 Prime Minister Cameron, then disappeared from the scene.
0:58:24 Immediately, as I described in the book, we then, we then had
0:58:26 a chaotic period where we had to work out what the hell we
0:58:31 were going to do because it was clear that we were going to
0:58:34 somebody was going to have to take over and, and lead us
0:58:35 through it.
0:58:38 Did David Cameron react badly when you told him, when he
0:58:41 thought that you might be voting to leave?
0:58:43 Because you talk about in the book, he’s, yes, I did.
0:58:48 I used to, but I mean, but I describe it in the, in the book.
0:58:55 He said, he said, he said, he said, I, well, I said, look,
0:58:58 I have, I was really struggling with this because I didn’t
0:59:00 see how I could consistently, because he’d offered me.
0:59:04 He said, if you come out and support remain, you can have
0:59:05 a top five job in the cabinet.
0:59:07 I couldn’t work out what a top five job was.
0:59:12 And then he, and then he said, and I, he, he, I said, well,
0:59:13 look, I was finding it very, because I’ve written lots,
0:59:17 lots of articles pointing out the democratic problems of
0:59:19 the, of the EU.
0:59:22 And, you know, finally, we had a chance to, to resolve this.
0:59:24 And I was thinking of, of coming out for leave.
0:59:26 And I, you know, didn’t know how to put it to him.
0:59:27 That was the, the truth.
0:59:29 And he, he said, this isn’t about articles.
0:59:30 This is about the future of the country.
0:59:32 And I said, well, I agree with the future of the country,
0:59:33 but I was still thinking come out for leave.
0:59:37 And he said, well, if you, if you, if you come out for
0:59:42 leave, he said, I will, and I, you know, I apologize for using
0:59:42 his name.
0:59:44 He said, I will, I will fuck you up forever.
0:59:48 And I thought it was quite a big, big, you know, sort of promise
0:59:48 to make.
0:59:50 He said he was going to fuck you up forever.
0:59:50 Forever.
0:59:55 And so I immediately went back home after, I went back home
1:00:00 after that evening and, and cycled back from my office in,
1:00:04 in, in city hall and talked to my, my family, my kids and one
1:00:08 of my kids said immediately, well, you know, he got no
1:00:09 choice and you’ll have to come out for leave.
1:00:15 So, I mean, I put that in to, to, I put all that in really
1:00:21 to, just to show you that there were very good arguments
1:00:24 for having a quiet life.
1:00:27 Do you know what’s interesting in that is when I read that part
1:00:29 in your book, there was two things that I thought the first
1:00:34 was him offering you a top five job if you followed his opinion.
1:00:36 Is that not bribery?
1:00:39 And is that how the jobs are dished out in the government
1:00:40 at the moment?
1:00:42 If, if you, if you do what I say, I’ll give you a top five.
1:00:45 Like, if you do, I’ll make you health secretary or defense
1:00:49 secretary seems like a, but it seems like from as a, someone
1:00:51 who’s not in government, it seems like a really corrupt
1:00:52 way to dish out jobs.
1:00:55 Like if you, if you go in with, it wasn’t clear.
1:00:55 It wasn’t clear.
1:00:56 You’ve got to be fair to Dave.
1:00:57 It wasn’t clear what jobs he was offering.
1:01:00 But top five is what defense secretary, health secretary.
1:01:03 Well, I mean, I, you know, PMs were top five jobs.
1:01:06 So there’s what before remaining is probably, you thought in
1:01:07 the book, you talk about potentially defense secretary.
1:01:08 I don’t know.
1:01:08 But yes.
1:01:11 But yeah, I mean, look, but is that not a bit corrupt?
1:01:13 Is that not like the definition of corruption?
1:01:18 Cause if I was to my view, I think it’s a, it’s a huge mistake
1:01:23 to do that kind of thing because there are always far more
1:01:28 people that, you know, you end up, you know, thinking that
1:01:30 you should be making a promise to them.
1:01:31 There are jobs you can possibly give.
1:01:33 So you’re the best thing there is to say nothing.
1:01:36 I’ve always wondered this about government and I’ve never
1:01:39 understood it is how does someone become the head of a
1:01:43 department when they have no prior experience in it?
1:01:46 Like you made Matt Hancock health secretary.
1:01:49 How did, how did Margaret Thatcher become prime minister
1:01:52 or secretary of education, which had no previous experience?
1:01:54 You tell me how did Tony Blair become prime minister?
1:01:55 No, the prime minister thing I understand.
1:02:00 But how did Tony Blair become, you know, a shadow minister
1:02:02 when he had no experience.
1:02:04 You tell me, do you think this is a good system?
1:02:09 Well, because this is a really, really important point because
1:02:17 I think that there is a, I don’t know, I do worry that
1:02:22 it’s quite hard to persuade, you know, really good administrative
1:02:25 types to go into politics.
1:02:29 And, you know, you see it the whole time in what is called
1:02:30 diary of a CEO, right?
1:02:33 And you see it the whole time.
1:02:39 You see loads and loads of, I got plenty of examples of top
1:02:42 business people who tried to get it, who tried to become
1:02:45 politicians and it just doesn’t seem to work.
1:02:47 And I don’t know.
1:02:48 I mean, could I, can I have a guess?
1:02:50 Go on.
1:02:54 Well, if I look at the data, I go if 35% of them come from
1:02:57 one school eaten and then there’s jobs being dished out
1:03:00 based on if you take my opinion, I’ll give you a top five job.
1:03:02 I go, I understand why I could never get in.
1:03:04 Even if I was the best candidate because it’s not being done
1:03:07 based on who’s the best candidate, it’s being done
1:03:09 based on like the old boys club.
1:03:10 I’ll do your favor, I’ll if you.
1:03:13 Well, not under the Labour Party, presumably, or you know,
1:03:17 or any other party and not under the, I mean, most conservative
1:03:18 cabinets.
1:03:19 So just under the Tory party?
1:03:25 No, under any party, I think that business people do, for
1:03:29 three reasons I find hard to put my finger on, they don’t
1:03:32 necessarily flourish in that environment.
1:03:34 And who flourishes?
1:03:38 What I, what I worry about is that the only people who are
1:03:41 really going to start doing it are people who are willing to
1:03:47 go through a lot of, you know, public attack.
1:03:47 I think I say.
1:03:48 So should pass.
1:03:51 Well, I mean, well, the fact.
1:03:54 So look, one of the interesting things that’s happened recently
1:03:58 is that social media has become very, very virulent.
1:04:05 And I mean, I don’t read it myself, but I think it becomes
1:04:09 very oppressive for politicians and also for journalists.
1:04:16 And I think journalists, you know, they get a lot of
1:04:20 shellacking and a lot of abuse if they’re not thought to be
1:04:25 taking one line or the other or, you know, going easy on someone.
1:04:28 I mean, there’s somebody who’s going to interview me for this,
1:04:29 this book.
1:04:31 Laura.
1:04:35 Yeah, and you look at, and she’s a very, very good journalist,
1:04:40 but you look at the stuff that she gets online about, you
1:04:44 know, you know, her being an inquisitor of mine or whatever.
1:04:45 It’s appalling.
1:04:47 It’s really appalling.
1:04:51 And I think, so I think that, and I think that it’s also the
1:04:52 same for MPs.
1:04:58 I think that they get very, they think that if it’s a choice
1:05:02 between having a life where I can, you know, avoid this sort
1:05:08 of stuff and, you know, having a wonderful existence, doing
1:05:10 something else or putting myself through this.
1:05:13 On the point that I said, thinking about it’s related to the
1:05:14 fact that people have got their hands on the scales.
1:05:15 They’re pulling their friends up.
1:05:16 It’s a bit of a boys club.
1:05:18 Is there any truth in that?
1:05:21 I think, but I think, look, I’m sad to say, Steve, I think
1:05:24 there is probably been the way politics has been since the
1:05:25 dawn of time.
1:05:29 I think that politicians, I think politics has tended to be
1:05:33 factional since the dawn of time.
1:05:36 I think it’s tended to be just sad, but I think true.
1:05:42 The good thing is that in the end, the people who are really
1:05:48 successful are the people who get things done that the people
1:05:48 want done.
1:05:50 Do you think it’s a magnet?
1:05:59 And so it’s a magnet for very determined characters who are
1:06:02 willing to put themselves through a lot to get things done.
1:06:04 Well, I don’t see you as well.
1:06:07 I mean, have I used those words before?
1:06:09 No, no, but that’s the kind of person.
1:06:09 You’re making me worry.
1:06:10 It sounds like you’re quoting me.
1:06:13 No, no, maybe you are.
1:06:19 But yeah, the kind of person I think would be compelled and
1:06:21 succeed in such an environment.
1:06:25 I think I think you have to have a pretty thick skin.
1:06:26 Okay.
1:06:32 But the but because of the because of the way it works, the
1:06:37 people who actually succeed are the people who really can try
1:06:39 something forward and deliver it.
1:06:43 Closing off on Brexit, 62% of British people view Brexit as
1:06:47 more of a failure, according to YouGov and 9% consider it more
1:06:48 of a success.
1:06:51 According to YouGov as well, 46% of British people say they
1:06:54 should there should be a second EU referendum in 10 years
1:06:57 compared to just 36% that say it shouldn’t be.
1:07:00 According to, okay, let me just finish the stats that you
1:07:01 can’t respond to.
1:07:05 According to the UK’s real gross added value, the GVA, a measure
1:07:06 of the size of the economy.
1:07:11 They say there’s approximately 140 billion less in 2023 in the
1:07:14 UK economy compared to if the UK had stayed in the single EU
1:07:18 market. According to the same thing, they say that 300 billion
1:07:23 has been wiped off the value of the UK’s economy by 2035.
1:07:27 And my last stat here is report from the centre of European
1:07:33 reform in 2020 estimates UK GDP was 5.5% smaller by mid 2023
1:07:36 compared to a scenario where the UK had remained in the EU.
1:07:40 This equates to an economic loss of about 40 billion annually.
1:07:43 And just as a business owner myself, I was looking at some
1:07:46 stats around what business owners think about 33% of small
1:07:48 businesses reported that Brexit has made it harder for them to
1:07:50 trade with the EU due to increased paperwork and things
1:07:53 like this and the London School of Economics said that Brexit
1:07:57 added 6% to food prices between 2020 and 2023.
1:08:01 With all of this in mind, do you regret Brexit?
1:08:02 Not at all.
1:08:03 Not at all.
1:08:04 I mean, honestly.
1:08:12 So we’ve outgrown Germany, France for 2016 onwards.
1:08:16 Sorry, certainly outgrown Italy since 2016 onwards.
1:08:19 Last time I looked Germany and Italy were both members of the
1:08:24 of the EU and the statistics that you give, I mean, they are
1:08:28 dwarfed, for instance, by Covid.
1:08:34 You know, even if you accept that, which I don’t necessarily,
1:08:41 that Brexit has caused problems, it’s also caused massive
1:08:44 opportunities because we because we were able to come out of
1:08:47 the lockdown earlier than any other country.
1:08:55 Remember, we came out of lockdown in July 2021.
1:09:01 We ended we ended all restrictions and that meant that
1:09:06 we had the fastest economic rebound of any G7 country and
1:09:10 that would not have happened in my view without the assistance
1:09:12 of Brexit freedoms.
1:09:14 Do you know the OECD?
1:09:15 Do you know what that body is?
1:09:16 Yes, yes.
1:09:19 They say the UK is the only major rich economy that remains
1:09:23 smaller poorer than prior to the pandemic and Brexit may be a
1:09:25 factor in that and the government’s independent watchdog,
1:09:27 which I know, you know, the office for budget responsibility
1:09:30 thinks the UK will ultimately be 4% worse off than it would
1:09:33 have been had it not voted for Brexit.
1:09:36 When I, you know, in business, everything is a tradeoff.
1:09:37 Everything is a tradeoff.
1:09:42 So you must be able to identify the tradeoff that the UK has
1:09:45 made for all of the upsides that you claim Brexit is delivered.
1:09:50 So I think it’s intellectually honest of anyone to be able to
1:09:51 identify both sides of the argument here.
1:09:52 So what is the tradeoff?
1:09:54 What has Brexit cost us?
1:09:56 I’ll just give, I’ll see what it costs us.
1:09:56 Yeah.
1:10:04 I think that it’s certainly true that the way that some of it
1:10:09 is being managed by some of our, by our European friends is
1:10:10 unnecessary bureaucratic at the moment.
1:10:11 I think that will get better.
1:10:15 I accept that criticism.
1:10:17 I don’t think it’s the end of the, the end of the world.
1:10:22 But I do think ultimately the advantage of being free to do
1:10:27 your own thing, free to run your own country to control.
1:10:27 You didn’t tell me a tradeoff.
1:10:29 No, I have.
1:10:33 I think the impact for us in the UK for me as an average
1:10:35 citizen, what’s the, what’s the, what’s the tradeoff side?
1:10:36 Yeah.
1:10:39 Well, I think, you know, I think it’s certainly true that some,
1:10:43 some businesses are finding it harder to, there, there, there
1:10:45 is paperwork that I don’t think there needs to be.
1:10:47 And we need to fix that.
1:10:51 But I think that we have technological solutions to that.
1:10:55 I don’t think that we need to be part of a European empire of
1:11:00 law could get an ever denser and more detailed empire of law
1:11:03 controlling our freedom and stopping us.
1:11:05 Is there an economic tradeoff?
1:11:09 I don’t think, I think that ultimately we will be richer as
1:11:09 a result.
1:11:11 But in the near term, we’re going to be poorer.
1:11:14 Well, I, you know, again, people were very emotional about
1:11:15 this.
1:11:19 And look, can I just remind you where before the referendum,
1:11:23 people said that and no one ever holds these people to account.
1:11:26 People said that there would be millions more unemployed,
1:11:26 right?
1:11:27 Do you remember that?
1:11:29 People said there would have to be an emergency tax-raising
1:11:32 budget if the people voted to leave the EU.
1:11:37 Actually, when I ceased to be Prime Minister, unemployment
1:11:43 was at a 50-year low and we had 620,000 more people in paid
1:11:45 employment than before the pandemic began.
1:11:47 The economic…
1:11:50 I’m just saying that people, people make all sorts of
1:11:52 prognostications about Brexit.
1:11:55 The stats that I read, you do believe them, that there’s an
1:11:57 economic struggle in the short, in the near term.
1:12:01 People said that we would be, we would have a million people
1:12:02 on the dole queue for the Brexit.
1:12:02 Fine.
1:12:04 But do you believe that there’s a…
1:12:05 In the near term…
1:12:08 But then I was saying, because then I was saying, it’s
1:12:10 confirmation bias, right?
1:12:13 But you said we will be richer eventually.
1:12:13 So I’m saying…
1:12:14 I hope that we will.
1:12:15 If we do the right thing.
1:12:16 Sure.
1:12:18 So in the near term, do you think there’s a little bit of
1:12:21 struggle to get through economically as a result of Brexit?
1:12:24 I think that that’s certainly the case.
1:12:29 If we make the mistake of staying, I mean, which is
1:12:32 what Keir Starman, the Labour Party, you know, wants to do,
1:12:37 is staying in alignment with the EU.
1:12:40 They basically want us to be rules takers.
1:12:40 Okay.
1:12:42 I think that’s a huge, huge mistake.
1:12:43 We should go for freedom.
1:12:46 I don’t know how to say this in a way that you’re going to
1:12:48 understand, but Perfected is banging.
1:12:50 I’m an investor in the company.
1:12:51 I drink it every day.
1:12:53 The whole team drinks Perfected every day.
1:12:54 We have a Perfected fridge in the office.
1:12:55 Here’s why I like Perfected.
1:12:58 Typical energy drinks used to give me these crashes.
1:12:59 And as a podcaster, the last thing you want to do is be
1:13:01 crashing in a conversation.
1:13:03 The founders of Perfected wanted to create an energy drink
1:13:06 that wouldn’t create that horrible crash cycle that many
1:13:07 of us go through.
1:13:10 So they used Matcha as the energy source and somehow they
1:13:11 also made it really, really delicious.
1:13:13 They’ve just come out with this new flavour called
1:13:15 Juicy Peach and it is banging.
1:13:18 If you try Perfected’s Juicy Peach and it’s not banging,
1:13:21 feel free to get in my DMs and cuss me out.
1:13:23 You can pick it up at Tesco’s or Waitrose or you can get it
1:13:26 online and here’s a secret that you’ve got to keep yourself.
1:13:30 I’m going to give you 40% off Perfected just so you can try
1:13:30 Juicy Peach yourself.
1:13:35 Go to perfected.com and at checkout put in the code Diary40.
1:13:37 I’m going to leave that up for some time, not forever.
1:13:40 That’s perfected.com and then use code Diary40 at checkout.
1:13:43 When you try it, make sure you tag me on Instagram and say
1:13:43 Steve, you were right.
1:13:44 It’s banging.
1:13:48 The next big thing was the pandemic.
1:13:51 This was once you become the Prime Minister of the United
1:13:56 Kingdom and you have this pandemic begin to roll in.
1:14:00 I was looking at your, the way you described that situation
1:14:08 in late 2019, early 2020 in your book and it appears that you
1:14:11 had no idea of the severity of this virus that was rolling
1:14:12 into the shorts.
1:14:14 When was the first time you heard that there was a virus
1:14:15 that had come in from China?
1:14:21 Whatever the date was, I think it was either end of 2019 beginning
1:14:22 of 2020.
1:14:27 I can’t remember exactly when, but there’s a day when I’m
1:14:29 walking through the lobby of the House of Commons with the
1:14:32 Health Secretary and he says, you know, I’m worried about this
1:14:35 this Chinese virus.
1:14:37 Was that Hancock the right person to be handling that?
1:14:41 Because that is a generational once-in-a-lifetime health issue.
1:14:44 Look, I think he did a very good job.
1:14:46 Yes, I think he was, he was very energetic.
1:14:48 Was he the best person to be handling it?
1:14:55 I think it’s, I think he did a very good job and I think that
1:14:57 Was he the best person to be handling it?
1:14:59 In hindsight.
1:15:05 Well, I certainly think that he, well, yes, because I think yes,
1:15:12 I think that he had the right mixture of energy and realism.
1:15:19 Don’t forget, we didn’t know about the disease.
1:15:21 We didn’t know how lethal it was.
1:15:23 We didn’t know how contagious it was.
1:15:27 And we didn’t know exactly how it was transmitted.
1:15:29 There was a lot of stuff we didn’t know.
1:15:31 Some quotes from your book here.
1:15:36 You said, the problem wasn’t that I was ignorant to zoonotic diseases.
1:15:38 The problem was that I felt I knew all about them.
1:15:45 After more than 30 years of writing about or dealing with new zoonotic diseases,
1:15:49 I felt I knew my SARS and my Ebola, so to speak.
1:15:50 And I concluded two things.
1:15:54 First, that these novel zoonotic plagues tend to sort themselves out.
1:15:59 And second, that the greater risk of destruction from these, from
1:16:03 attempts to stop them by politicians was their sort of attempts
1:16:07 to contain the diseases that the prevention would probably be worse
1:16:09 than the cause in some respects.
1:16:13 So when that Hancock started talking about a new coronavirus,
1:16:15 possibly from bats and the risk that it would sweep the country,
1:16:18 it was hardly surprising that I felt I’d heard this all before.
1:16:24 Little did we know.
1:16:29 Yes, I mean, so I think that’s, I guess I’m being very honest there about,
1:16:35 about, as I am throughout Unleashed, about the, my state of mind,
1:16:40 because, you know, I’d, I’d covered in great detail the
1:16:48 salmonella and eggs panic when millions of chickens were slaughtered.
1:16:52 Needlessly, I’d covered the, the boba and sponge for men’s apopathy.
1:16:59 Panic, mad car disease when vast proportion of the UK dairy cattle herd
1:17:02 were slaughtered, probably needlessly.
1:17:06 The livelihoods of farmers were destroyed.
1:17:12 I’d been mayor of London when we were threatened with the, with a bird flu.
1:17:14 So you didn’t think it was a big deal.
1:17:20 And we’d laid on stocks of tamiflu, which turned out not to be, to be necessary.
1:17:27 So I’d seen SARS come and go, Ebola and so on.
1:17:32 And so each of these cases, what seemed to have happened was that there’d been
1:17:39 a rational anxiety about the risk of a zoonotic disease,
1:17:44 often from Asia or wherever.
1:17:48 We would get in a real, we’d do our best to get ready.
1:17:54 And then it mysteriously would leave us almost completely unaffected.
1:17:56 I remember the swine flu.
1:17:58 Is that what you thought was going to happen in this case?
1:17:59 And I didn’t know.
1:18:00 Yeah.
1:18:03 I didn’t know, but I was, what I was trying to do was to give you.
1:18:04 Context.
1:18:10 The context and the state of mind that I think a lot of people were in when
1:18:13 they, they heard about, about COVID.
1:18:15 When did you call China?
1:18:17 February, I had it as February 2020.
1:18:19 That was a call you made to the leader of China.
1:18:20 To Xi Jinping.
1:18:21 Yeah.
1:18:22 Yeah.
1:18:23 I mean, I would have called him.
1:18:24 He’ll be, he’ll be in the book.
1:18:25 And you were sending supplies.
1:18:26 Yeah.
1:18:31 At that stage, we were, we were still sending supplies to help them.
1:18:34 We were sending, what did he say about the virus?
1:18:43 Well, I said, I look, I remember the conversation is hazy now.
1:18:45 I think I, you know,
1:18:53 actually what seemed to be his efforts to control the disease, but said I was,
1:18:57 I was anxious about the, what was happening in these wet markets.
1:19:01 Because at that stage we were given to understand that these, the disease
1:19:07 had occurred spontaneously in a, in a market in Wuhan.
1:19:08 What did he say?
1:19:11 And I can’t remember what he said to, to that.
1:19:12 I don’t know.
1:19:16 I said, look, I mean, he’s a, he was a president of China.
1:19:20 I don’t think he wanted to, particularly the implication that China was in any way
1:19:21 at fault.
1:19:24 And I can’t take, understand that.
1:19:27 But I now think that probably wasn’t right.
1:19:33 And I think there were, certainly it was a, a lab accident or it was a result of
1:19:35 something that went wrong in that lab.
1:19:36 Can I ask about this?
1:19:40 Cause this started as a conspiracy theory that is now widely accepted as put the
1:19:42 probable likely outcome.
1:19:45 Why were they messing around with a virus in a lab in Wuhan?
1:19:47 Well, you may well ask.
1:19:49 I mean, I think, I think they were.
1:19:50 Why do you think they were?
1:19:53 Someone that is so far away from why people do these such, such a thing.
1:19:59 I genuinely don’t know, but I think that they were, they were, you know,
1:20:03 science, the point of science is to keep pushing back the frontiers of human
1:20:06 knowledge everywhere and to see what you, see what they could do.
1:20:08 Do you think it was a weapon?
1:20:11 I don’t, I didn’t have any reason to think so.
1:20:12 I don’t have any reason to think so.
1:20:13 I think it was a terrible accident.
1:20:16 I think the thing escaped from the lab.
1:20:22 I think they, you know, they were looking at engineering these viruses,
1:20:27 just looking at function gain of the, of the, of the virus and, and ways that
1:20:29 they could manipulate it.
1:20:33 And sadly, something went wrong.
1:20:35 That’s, that’s my best guess.
1:20:37 And a lot of people not seem to think that.
1:20:39 You called Trump around this time as well to speak to me about it.
1:20:40 I did.
1:20:41 Yes.
1:20:42 What did he think?
1:20:50 Well, I, yeah, I mean, he took the, the firm view that, you know, China had a
1:20:53 case to answer, but it said a lot of people.
1:20:56 And in the book, you talk about the World Health Organization’s response being
1:21:02 seemingly hesitant because they are wanting to keep Beijing in favour.
1:21:03 Yes.
1:21:09 I think a lot of scientists were anxious about cheesing off the Chinese.
1:21:13 And I think a lot of scientists, you know, because China is very heavily
1:21:19 involved in the support and sponsorship for a lot of academic research and so
1:21:20 on.
1:21:22 So there was a sort of hesitant, I felt, I mean, I might have been wrong about
1:21:23 this.
1:21:28 My impression was there was a sort of gingerliness about seeming to finger the
1:21:31 Chinese too much on lockdowns.
1:21:34 It’s interesting that I was reading in your book that around the eighth of
1:21:36 March, you start to see what’s going on in Italy.
1:21:39 And I think we can all vividly remember those scenes from those Italian
1:21:43 hospitals where there was patients in the corridor was being pushed around on
1:21:45 trolleys and there was not enough beds.
1:21:48 And I think for me as well, that was one of the big moments where I realised
1:21:53 watching it actually play out on Twitter, that this was an incredibly serious
1:21:57 situation, something that I’d never seen in my lifetime before.
1:22:01 Was that the penny drop moment for you that this wasn’t just another bird flu
1:22:02 or?
1:22:05 I was very anxious about it because I knew the Italian healthcare system.
1:22:07 I thought it was broadly excellent.
1:22:14 And I remember when one of our kids had fell into a swimming pool in Italy
1:22:15 once.
1:22:19 We know when everybody was having a lie and it’s the most shattering thing that
1:22:21 could ever happen to you.
1:22:26 And the Italian pronto so came and they were unbelievably good.
1:22:27 They were so fast.
1:22:28 They were so…
1:22:32 And I thought, you know, if the Italians are having problems with this thing,
1:22:37 and, you know, frankly, our population is by as elderly as theirs, then this
1:22:39 could be very, very serious.
1:22:42 So I think that did really register with me.
1:22:44 And so if you look at the…
1:22:49 Obviously, I defer completely to the inquiry into all this under Dame Heather
1:22:50 Hallett.
1:22:54 But if you look at what happened from then on in, you see a series through
1:23:00 March up to the 23rd of March, you see a series of intensifying steps to try to
1:23:03 get people to take precautions.
1:23:06 What I observed, I saw that in the book and you kind of have the stages that
1:23:09 you break down that you went through from that moment onwards.
1:23:14 What I observed, though, and I think this is probably a fair estimation or a fair
1:23:19 description of what happened, was there was indecision.
1:23:23 Because it seemed like there was facts coming from one ear, facts coming from
1:23:26 the other ear, and there was almost a bit of paralysis.
1:23:29 And when you look at the rest of the European numbers, which I was looking
1:23:33 through yesterday about when different sort of European markets made that
1:23:38 decision, the UK appears to make the decision to lock down much slower than
1:23:44 all the other European nations, slower to close the schools, that the shops and
1:23:48 events seem to be later than our European counterparts.
1:23:50 And Matt Hancock went on to say that…
1:23:54 They were ahead of us in the epica of any way.
1:23:59 So you mentioned the Italian situation.
1:24:03 And they were already ahead of us.
1:24:08 And we could see that we were going to have to bring in measures.
1:24:14 But again, this would be for the inquiry to comment upon.
1:24:20 But it’s pretty clear to me that we couldn’t reasonably have instituted
1:24:26 these measures in the UK, which would novel and draconian,
1:24:29 in advance of the scientific advice or opinion.
1:24:32 And that’s what it would have been.
1:24:36 Then being ahead of us isn’t relevant, because the chart I have here shows
1:24:41 how many days it took us to take decisive action after the third death.
1:24:43 And it shows that for all of the European nations.
1:24:46 And when I was reading about the information you were getting from
1:24:50 scientists on this end and from other people in politics,
1:24:55 it was so contradictory that I think I was guessing that
1:24:57 that’s what caused the indecision.
1:25:00 And also your own sort of philosophy towards shutting down society.
1:25:03 We had this group called the Scientific Advisory Group on Emergencies, right?
1:25:05 The Sage.
1:25:07 And they were…
1:25:11 So we were going to be led by the science.
1:25:15 And we basically had to…
1:25:19 I decided that we had to follow what Sage advised.
1:25:24 And for a long time, to your point,
1:25:30 they hesitated about schools because of all the disbenefits.
1:25:36 And if you remember, the argument was that if you went too early,
1:25:40 then there was a risk that you’d have to keep doing it.
1:25:46 Because, you know, the public would lose patience with the lockdown.
1:25:51 And there was a second argument, which was there would then be bounce back.
1:25:55 If you went too early and you kept on to…
1:26:00 You’d then take the measures off and the virus would flare up again.
1:26:06 Which indeed did happen throughout the course of the pandemic.
1:26:13 So the scientific advice was…
1:26:17 I mean, it wasn’t… I wouldn’t say it was particularly confused at that stage.
1:26:22 I think there was struggling to assess exactly what to do.
1:26:27 And there were different views within the scientists about certain things like…
1:26:31 Matt Hancock said that we could have saved 30,000 lives.
1:26:33 Masks and so on.
1:26:38 Matt Hancock said, you know, if we’d locked down earlier…
1:26:41 I can’t say that for sure.
1:26:44 I’ve no way of knowing that.
1:26:50 But what I can say is that the…
1:26:58 To have locked down earlier would have been to have gone beyond
1:27:02 to have anticipated scientific advice.
1:27:07 I’m not a epidemiologist. I’m not a scientist.
1:27:10 I was being asked to…
1:27:14 What was on the agenda was imprisoning the whole UK population.
1:27:18 It wasn’t something the scientists were yet recommending.
1:27:22 In the book, you seem to question whether those lockdowns really even worked.
1:27:24 So I’m not saying that. Well, I’m saying…
1:27:26 So it’s been working me by work.
1:27:31 I think that they certainly did…
1:27:38 have a role in stopping the spread of the disease.
1:27:45 And they helped probably to turn down the curve of the disease.
1:27:48 Probably. You know, almost certainly.
1:27:53 What I find very difficult to gauge now, and again, this is for Heather Hallett,
1:27:59 is to what extent was it the lockdowns, what did it?
1:28:03 And to what extent was this going to happen naturally
1:28:06 in result of the natural parabola?
1:28:08 And you suspect it was going to happen anyway.
1:28:12 What I’m saying is that to some extent, or to a large extent,
1:28:16 it was perhaps going to happen anyway. Perhaps.
1:28:20 And given that it was perhaps…
1:28:23 To a large extent, perhaps going to happen anyway.
1:28:28 The question is, did the benefits of lockdown
1:28:34 outweigh the very, very severe damage done to kids?
1:28:36 Life chances at school, which we talked about earlier.
1:28:38 What do you think the answer to that question is?
1:28:40 I think that we did the right thing.
1:28:41 You think we did the right thing?
1:28:42 I think we did the right thing.
1:28:47 But I’m conscious that there are lots of people who disagree.
1:28:51 And what I hope is that the COVID inquiry will say that,
1:28:52 yes, we did do the right thing.
1:28:55 In your book, when you talk about those measures,
1:28:57 you refer to them as bonkers.
1:28:59 The sort of different areas…
1:29:01 Yeah, I think that’s a bit later.
1:29:03 That’s when we got to the tiering system.
1:29:05 The tiering system, you talked to it as bonkers.
1:29:08 And you seem surprised that people would follow this stuff
1:29:12 and that they wanted to follow this stuff,
1:29:15 which is strange hearing it from the guy that put the rules in place.
1:29:17 You think it’s the tiering system was bonkers
1:29:18 and you’re surprised that anyone…
1:29:19 I’m talking about the hindsight, right?
1:29:20 Yeah, yeah, yeah.
1:29:22 So at the time, at the time, it seemed…
1:29:24 So we had a situation.
1:29:31 It was part of the first lockdown.
1:29:34 So in the summer of 2020,
1:29:36 and going into the autumn
1:29:39 and things start to get more difficult again,
1:29:42 we have a situation where in some parts of the country,
1:29:50 in places like Leicester or West Midlands or wherever,
1:29:52 Northwest…
1:29:53 You have the tiers.
1:29:56 You’ve got a problem, which is that some areas
1:29:58 haven’t really seen, you know,
1:30:02 that Covid really go down anything like as much as it went down,
1:30:04 say, West Country, Cornwall.
1:30:06 Was that a bad idea in hindsight?
1:30:09 And so you had people saying,
1:30:12 you know, why the hell should parts be closed in Cornwall
1:30:14 when there’s no Covid?
1:30:19 And just because there’s transmission in Baltimore or wherever.
1:30:21 So was that a bad idea in hindsight?
1:30:25 It was a good idea in principle, because after all,
1:30:28 it was crazy, it seemed.
1:30:31 But the problem was that it was very, very difficult
1:30:33 to draw the boundaries.
1:30:36 And as soon as you said, you know,
1:30:40 well, this bit of Leicester’s in tier, whatever, or…
1:30:42 Yeah, it was possible.
1:30:44 People went crazy.
1:30:46 Because it was very invidious.
1:30:49 On a human level, when you’re leading the country
1:30:52 in a pandemic, and you’re getting these numbers every day
1:30:54 that people are dying and that people are sick,
1:30:56 and then, you know, I know you’ve got sick yourself.
1:31:00 Is there a mental toll on you throughout that period?
1:31:03 Well, I think it was…
1:31:05 So, do you…
1:31:07 Do you discover, you know, unleashed?
1:31:09 I like it when I can go forward
1:31:11 and when I have things that positive projects to do.
1:31:13 So it was very, very difficult
1:31:17 when I was constantly having to shut the country down,
1:31:20 trying to stop the transmission of the disease
1:31:23 by these very, very crude methods.
1:31:29 But once, by the end of 2020,
1:31:32 we had the prospect of vaccination,
1:31:34 then my mood changed.
1:31:37 My question was about you as a human being.
1:31:40 When you’re dealing with tragic news
1:31:44 and this escalating pandemic, what’s the human toll?
1:31:47 If I’d been a fly on the wall in your hardest moments
1:31:49 throughout that pandemic, what would I have seen?
1:31:51 Well, I think it was certainly pretty tough.
1:31:53 I had a bad bout of COVID.
1:31:56 What was the hardest day outside of getting the illness yourself?
1:32:00 What was the hardest day for you throughout that period?
1:32:03 I think that…
1:32:06 Ah, boy, I think it was…
1:32:10 There was a lot of tough times, but I think having to…
1:32:15 I mean, to go back into lockdown in the end of 2020
1:32:17 was pretty awful.
1:32:22 Because we’d really, really hope that the cheering would work.
1:32:26 And some people still think it could have worked,
1:32:31 but I couldn’t take the risk.
1:32:33 The quote from your book that I pulled out, which really shocked me,
1:32:35 was, “The real question, I suppose,
1:32:38 is why are the public so avidly craved these roles
1:32:40 and why they were so willing to have their doings
1:32:44 circumscribed in such a rabbinical detail?”
1:32:46 In their complexity,
1:32:48 they were also like a kind of religion,
1:32:51 detailed rituals you just obey Leviticus-like
1:32:52 in the hope of salvation,
1:32:55 because science was slow to help us.
1:32:58 On the 13th of September 2021,
1:33:01 your mother Charlotte passes away,
1:33:04 while at the same time you’re dealing with all of this,
1:33:07 fall out in the recovery from the pandemic.
1:33:10 That’s a tough moment.
1:33:13 Yeah, but that’s the same for any person
1:33:15 in any walk of life.
1:33:19 That’s always a very tough moment.
1:33:24 I think that…
1:33:29 to your point about why do people obey the rules so much,
1:33:32 and my feelings about that, I think…
1:33:34 No, I’m asking about your mother here.
1:33:37 Your mother passed away in September 2021,
1:33:40 and you don’t touch on it so heavily in the book,
1:33:42 the circumstances of that,
1:33:44 but that must be a particularly tough moment for a person
1:33:47 that’s dealing with all of these other social issues
1:33:49 and political issues at the same time.
1:33:52 Yes, I know, but I suppose the point I would make there
1:33:56 is that is our common human lot, isn’t it?
1:34:02 And yes, it was tough for me and my brothers and sisters,
1:34:07 my family, very tough.
1:34:10 We miss her to this day, all of us,
1:34:15 but a lot of people were suffering a lot
1:34:17 throughout that pandemic,
1:34:20 and a lot of people lost loved ones.
1:34:27 And I had to be very, very mindful of what was happening
1:34:30 every day in households across the country,
1:34:32 and I had to try to…
1:34:34 And I had a desperately difficult…
1:34:36 Because one of the interesting things about being Prime Minister
1:34:42 is the way it works now is how much of it is just funneled upwards.
1:34:46 And, you know, you have to take those decisions.
1:34:48 There’s nobody else who can do it for you.
1:34:50 Do you remember where you were when you found out
1:34:53 that Charlotte had passed away?
1:34:55 Oh, God, I think it was in…
1:34:57 I was driving to London.
1:34:59 I’d been out on a visit.
1:35:02 And was it unexpected?
1:35:06 Well, I mean, you know, she’d had…
1:35:10 She’d been out for a long time with Parkinson’s
1:35:17 and she had various complications associated with Parkinson’s.
1:35:20 And she’d had a bad scare about a year previously.
1:35:26 So, no, I couldn’t say it was, you know, medically…
1:35:29 I could not say it was medically totally unexpected, no.
1:35:33 Did you have a chance to grieve her passing?
1:35:37 I certainly did grieve her passing.
1:35:42 But…
1:35:45 If you mean did I sort of…
1:35:47 Process it, mourn it?
1:35:51 I, you know, to the best of my ability, yes.
1:35:53 Are you a natural, that sort of thing,
1:36:01 that sort of emotional, I guess, connection with yourself?
1:36:04 (SIGHS)
1:36:08 God, I don’t know.
1:36:10 I think you’d probably go back
1:36:12 to some of the earlier things we were saying.
1:36:15 I mean, I did grieve and, you know, I do miss her.
1:36:18 All my brothers and sisters, I do miss her today.
1:36:22 But, you know, I also had a huge amount
1:36:25 to think about and to get done.
1:36:29 And we just had to, you know, we had to do it.
1:36:32 Many members of the UK population
1:36:34 were also mourning and grieving at the same time.
1:36:37 And I think that’s why the party gate scenario,
1:36:39 which you talk about in the book,
1:36:42 was so enraging for many people.
1:36:44 Because as someone who, again,
1:36:46 is not very close to politics like myself,
1:36:49 it’s optics here, you know?
1:36:51 And I think that’s really the issue
1:36:54 with people who are unable to see their loved ones
1:36:57 because of the situation with funerals and the pandemic.
1:37:01 Even the suggestion that there was a rave going on in number 10
1:37:04 is the most enraging thing that I think anyone could say.
1:37:06 But there wasn’t a rave going on.
1:37:08 I mean, you’ll find it all that. You’ll find it all unleashed.
1:37:10 And I feel desperate about it.
1:37:12 I really do. And I understand, you know,
1:37:14 completely why people got so enraged.
1:37:16 I really do understand that.
1:37:19 And I did my best to try and, you know,
1:37:21 I think I mishandled the whole thing.
1:37:25 The revelations, as such as they were.
1:37:27 But also reality.
1:37:29 Because at the end of the book,
1:37:33 you do seem to highlight that you could have done things to…
1:37:36 Well, what I could have done was what I could have done, I think.
1:37:40 So I wonder why commissioned Sue Gray
1:37:43 to conduct an investigation into it.
1:37:47 I mean, I was informed that she was, you know,
1:37:50 politically impartial and a model of sort of, you know,
1:37:52 obsessed with, with probability.
1:37:57 And neither of those things now seemed to me to be true.
1:37:59 I’ve got a picture here.
1:38:02 There was 17 parties that were alleged during the,
1:38:06 the sort of party gate time frame.
1:38:09 And one of the pictures that leaked to the public was this picture
1:38:12 of you enjoying some cheese and some wine, I believe.
1:38:14 At 10 Downing Street.
1:38:16 Now, as again, a member of the public, I look at this,
1:38:18 I look at some of these key dates.
1:38:20 I know you were fined for one particular date, which was your birthday,
1:38:22 I think, where you were raising the glass of wine with some colleagues.
1:38:24 No, I wasn’t.
1:38:28 You see, again, you see, people say this kind of thing.
1:38:31 Was it an AIDS leaving drink that you were fined for?
1:38:33 No, I wasn’t fined for that.
1:38:34 What were you fined for?
1:38:39 I was fined for my, for going into a stand at my desk in the cabinet room,
1:38:41 between meetings.
1:38:42 With the glass of wine?
1:38:44 No, not with the glass of wine.
1:38:49 And several members of staff were also there.
1:38:53 But there were people I saw throughout the working day anyway.
1:38:54 But this picture.
1:38:57 And just, just because people think that I had a cake.
1:38:58 Yeah.
1:39:00 And that we, we didn’t have, I didn’t have a cake.
1:39:02 I didn’t even see a cake.
1:39:09 To say it was a party is a complete travesty.
1:39:14 It was about the most lugubrious event in the,
1:39:18 it was consisted of people who were part of my normal working life.
1:39:23 That, that picture that you’re pointing to there.
1:39:26 Was this the Metropolitan Police did look at that.
1:39:29 They decided there was no offense committed because what you’ve got is people sitting
1:39:34 outside as, as people tried to do during those times,
1:39:38 because there was much less risk of infection.
1:39:39 Let me just read some of this stuff.
1:39:42 So 15th of May, 2020, cheese and wine at Downing Street.
1:39:46 Approximately 349 people had died from COVID that day in the UK.
1:39:48 Mr. Johnson was photographed sitting with his wife,
1:39:52 Carrie and some staff at a table with white and cheese and the number 10 garden.
1:39:55 At this time, COVID restrictions so that people could not be at home.
1:39:56 I’ve just, I’ve just,
1:39:57 reasonable excuse.
1:39:58 Let me just read this and then I’ll.
1:39:59 But we were, I was at that.
1:40:00 That’s my, that is my home.
1:40:01 I know, I know.
1:40:03 That’s the garden I was supposed to be using.
1:40:07 May 20th, there was a bring your own booze party on the same day that
1:40:10 three and eight people died from the, from the pandemic.
1:40:11 And you attended for about 30 minutes.
1:40:13 You say it was 25 minutes.
1:40:16 And then the 19th of June was your, your birthday.
1:40:17 Okay.
1:40:18 Let’s go back over there.
1:40:21 I mean, you know, none of this washes with the public because they all think that
1:40:25 we were, you know, having dancing around and, and getting around.
1:40:29 12th of April, Johnson announces that he’s been fined 50 pounds by the police.
1:40:31 Do you know what it is though?
1:40:36 It like, it’s all about, it’s all, it’s all about leading by example,
1:40:37 isn’t it?
1:40:43 And you know this year, I think my opinion is that whatever’s going on at number
1:40:47 10 needs to be the extreme demonstration of the perfect example,
1:40:51 the extreme demonstration, because you’re, of course, you’re going to be attacked.
1:40:52 You know that.
1:40:53 Yeah.
1:40:54 Of course, if you sneeze, you’ll be attacked.
1:40:55 And I say that.
1:40:56 And I say that.
1:40:57 That’s what I’m saying.
1:40:59 So, so what we should have done.
1:41:04 And I, what I say is we should have, I should have said to everybody, look,
1:41:08 people are going to say in a manner, because it was in fact, as I tried to
1:41:14 explain, impossible to maintain perfect social distancing in the, the office
1:41:16 environment that we were in.
1:41:19 People were working around the clock.
1:41:27 And I think that I should have said something to the staff, like people are
1:41:29 going to be out to get us.
1:41:35 For God’s sake, you know, not only obey the rules, but be seen to obey the
1:41:36 rules.
1:41:41 Now we had, you know, all the signs in the corridors and stuff like that.
1:41:46 I think that there were a lot of people by that stage who were perhaps not all
1:41:50 together friendly to me, who wanted to stitch me up.
1:41:51 That’s, that’s fine.
1:41:54 But honestly, I can’t help but believe, because I try and remain
1:41:55 pre impartial in these things.
1:41:57 So I try to play common sense as like a business person.
1:42:01 But do you really think I was deliberately partying and breaking the rules?
1:42:05 For me, for me, seeing that photo when one of my friends couldn’t go to their
1:42:08 grandmother’s funeral and seeing that there’s people drinking and have,
1:42:11 appearing to have a whale of a time just in this photo, but also the other
1:42:13 photos where you’re chasing with wine.
1:42:17 I go, you should never have allowed that to happen.
1:42:20 Do you know, and I think you agree with me, agree with me because you said at the
1:42:25 end of the book, you said, I should have said to my whole team, don’t even let
1:42:28 them appear to be breaking the rules.
1:42:36 In the course of almost two years of people working around the clock in
1:42:45 number 10, in conditions of great proximity to each other, there were going
1:42:49 to be moments when, of course, when colleagues are saying, are going away,
1:42:52 when you raise a glass to them, unless you’re going to ban that.
1:42:53 I think you should have.
1:42:54 Well, that’s a point of view.
1:42:55 No, because I just think.
1:42:57 You banned alcohol in 1940.
1:43:01 I think prime minister during a panel, I think you just have to be the most
1:43:02 extreme example.
1:43:06 Sorry, but we got a ban on alcohol in this country?
1:43:08 No, I think genuinely.
1:43:13 If we banned alcohol in number 10 in 1940.
1:43:16 I think all gatherings should have been banned at number 10 because I think.
1:43:17 Sorry, but we would gather.
1:43:19 That means banning meetings.
1:43:21 What do you mean gatherings?
1:43:24 Gatherings with alcohol and music and cake.
1:43:26 I think should have been banned.
1:43:29 I’ve tried to explain to you there was no cake or I saw no cake.
1:43:34 I was at no event where there was music or dancing at total nonsense.
1:43:39 Now, maybe those things took place, but they certainly didn’t take place
1:43:40 when I was there.
1:43:45 I think one of the problems, one of the mistakes I made was beginning the
1:43:49 whole thing by issuing this general apology.
1:43:53 And so what happened was so that people think that there was.
1:43:55 Do you still apologize?
1:43:56 There was.
1:43:57 Do you still apologize?
1:44:00 I don’t apologize for allegations of vomiting or fistfights.
1:44:02 Because they turned out not to be true.
1:44:03 What do you apologize for?
1:44:07 And well, I in so far as people broke the rules on my watch and so I was
1:44:08 I’m responsible.
1:44:09 Of course I apologize for that.
1:44:17 But what I was what I’m saying in unleashed is that the problem with
1:44:21 leading with a blanket apology was that it then meant that absolutely
1:44:25 any allegation that was, you know, you’ve said you’ve just made a couple of yourself.
1:44:31 Any allegation that was then made about and in Sue Gray’s initial report
1:44:33 that she had to change it.
1:44:39 She said there were there was a violent altercation and vomiting and
1:44:42 both of those things turned out not to be true.
1:44:44 You said you made the mistake in your book.
1:44:47 You said you made the mistake of issuing pathetic and groveling apologies
1:44:50 over the scandal, which made it look as though we were far more culpable
1:44:52 than we were, which is just the point I’ve just made.
1:44:55 So because I think because because it may it looked as though.
1:45:02 But by issuing a sort of universal apology, it meant that any subsequent
1:45:07 allegation.
1:45:09 People assume, well, that must be what happened.
1:45:11 And you and you to be fair to that.
1:45:13 I kind of get the feeling that’s what you think.
1:45:16 And no, no, no, no.
1:45:21 For me, it’s largely my fault because I seem to be.
1:45:23 It’s not really validating.
1:45:25 The apology is not.
1:45:30 I seem to be validating everything that people said about what was going on.
1:45:34 And what was actually going on was that people were working unbelievably
1:45:38 hard around the clock to get a lot of very difficult things done.
1:45:44 And for me and and actually what the things that they were successful
1:45:46 in are very creditable.
1:45:53 And I and so I feel badly about them on page 705 of your book.
1:45:55 You say in retrospect, I should have done more to protect myself
1:45:57 and the rest of white hole against part of your allegations.
1:46:00 I should have said to the entire staff, perhaps in the letter about the vital
1:46:05 importance of not only obeying the rules, but also to be seen to be obeying
1:46:07 them and reminding.
1:46:10 And I think that that is actually my point, which is apologies.
1:46:11 I think are good things.
1:46:12 I think people should apologize.
1:46:19 But if you apologize in advance, the problem was that a lot of things were
1:46:23 said about staff in the other 10 that weren’t true and weren’t fair to them.
1:46:29 And my blanket apology looked as though I was validating and accepting
1:46:34 all those criticisms, which I think was in retrospect, I think I should have
1:46:42 waited to see exactly what people said and what was established to be true.
1:46:45 And then I should have apologized for what what actually happened.
1:46:46 You see what I’m saying?
1:46:47 I understand.
1:46:51 And also I want to stick up again for those officials who were working
1:46:56 around the clock to sort out the government’s and the country’s
1:46:57 response to COVID.
1:47:01 And when it came to it, did an absolutely outstanding job.
1:47:02 And I don’t know.
1:47:03 I understand.
1:47:06 I know you’ve been very patient with me.
1:47:09 You know, you’ve allowed me to talk for almost two and a half hours.
1:47:12 And what I thought was going to be an hour’s show.
1:47:14 So you’ve been heroic in putting up with.
1:47:15 We’re wrapping up now.
1:47:17 But I just wanted to ask a few more things.
1:47:18 These are personal questions that I have.
1:47:23 So one of the things that no one knows about you is how many kids you have.
1:47:27 Why is this such a widely debated subject?
1:47:30 I’ve never sat with a guest on my show where I don’t know why they were
1:47:31 widely debated.
1:47:32 It’s a matter of matter of part.
1:47:33 I’ve eight children.
1:47:34 You have eight children.
1:47:35 It’s a matter of public record.
1:47:36 Okay.
1:47:37 I don’t know why people.
1:47:38 Why is everyone so obsessed with it with the kids you have?
1:47:39 Search me girl.
1:47:40 Charlotte Owen.
1:47:41 You’re not related to her, are you?
1:47:42 No.
1:47:43 She’s not a former level?
1:47:44 No.
1:47:45 Okay.
1:47:46 I asked my friends some of the things they want to know about you.
1:47:47 No, she said, she said, but it’s in the book.
1:47:48 Sure.
1:47:49 Read a, read a ball about it in the book.
1:47:52 She is a, she is a very capable advisor.
1:47:54 And what happens next for Boris Johnson?
1:47:55 Are you going back into politics?
1:47:57 I live a life of blameless, frosty obscurity.
1:47:59 Do you want to get back into politics?
1:48:04 I think that the chance of the Fritz be decapitated.
1:48:10 You should only do things if you genuinely think you can be useful at the moment.
1:48:12 I think the most, I’m loving, I do a lot of painting.
1:48:18 I have a great time living in, you know, in the countryside.
1:48:20 I got my hands full doing all sorts of things.
1:48:21 Next question.
1:48:22 Big fire.
1:48:23 Yeah.
1:48:26 Trump or Kamala and you can’t sit on the fence.
1:48:31 All British prime ministers, including ex-prime ministers, are constitutionally obliged to
1:48:32 be friendly with whoever.
1:48:35 Who’s the best for international relations?
1:48:39 Whoever the American people decide.
1:48:40 And that is the right thing.
1:48:44 And your dwindling audience would not expect.
1:48:46 Who’s best for stopping the wars?
1:48:48 Who’s better for stopping the wars, Kamala or Trump?
1:48:50 I mean, you know, if you read Unleashed.
1:48:51 I did read it.
1:48:52 Okay.
1:48:55 And I saw your interview on GB News and you seemed to think that Trump would be a better…
1:49:02 What I’m saying is that you should be aware of some of the kind of anti-Trump prejudice
1:49:04 about his handling of foreign policy.
1:49:07 And they’re a very good, you know, they’re very…
1:49:15 When he was president, he took some tough decisions and, you know, projected a sense
1:49:16 of American strength and purpose.
1:49:20 And that’s, you know, but I make no further comment than that.
1:49:22 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for
1:49:24 the next guest, not knowing who they’re going to leave it for.
1:49:25 Oh, right.
1:49:26 Okay.
1:49:31 And the question that’s been left for you is success often comes at a price.
1:49:35 And one of those is the relationships we lose along the way.
1:49:39 Which relationship or person did you lose in the pursuit of your success?
1:49:44 Let me…
1:49:45 You seem to…
1:49:51 Well, the longer you live, the more you rise, you know, you can have what seems to be a
1:50:00 complete, terrible, sundering, and then learn, behold, things cheer up and earn your friends
1:50:01 again.
1:50:07 And so, I mean, look at Michael Gove.
1:50:09 You got to answer the question.
1:50:11 Which relationship or person did you lose?
1:50:17 The answer, Michael, the answer to your question is I don’t regard any of the termination, any
1:50:18 rupture.
1:50:19 I don’t regard any rupture as fine.
1:50:21 No one’s ever swerved this question, so you’re not going to be the first.
1:50:23 I don’t regard any rupture as fine.
1:50:25 Which relationship or person did you lose in the pursuit of your success?
1:50:27 They are not lost.
1:50:30 Give me a person, give me a name.
1:50:31 We’ve never had it.
1:50:32 This is a long-standing tradition.
1:50:34 No one’s ever swerved this question.
1:50:42 Clearly, I had a rupture with Michael Gove, but then, in 2016, but then, with heretic
1:50:48 optimism, I put him back in the cabinet and, you know, there you go.
1:50:49 Boris, thank you.
1:50:50 Thank you for your time.
1:50:51 Thank you.
1:50:56 I’m going to link this book below so anyone that wants to read can get the book.
1:50:58 It will be linked below.
1:51:02 Your writing style is exceptionally engaging.
1:51:07 I think everyone that’s interviewed you from the ITV to GB News has said the same thing.
1:51:08 The book is linked below.
1:51:09 Thank you.
1:51:12 If you’re interested in the subject matters we’ve talked about, but many more, it’s an
1:51:13 exceptionally long book.
1:51:14 Some 700…
1:51:15 I don’t know.
1:51:16 I got it right.
1:51:20 I think it’s over 171 pages, 172 pages.
1:51:23 With the index and the thanks.
1:51:27 An incredibly detailed book into all of the key issues that have happened over the last
1:51:34 five, six, seven years, and some touches of what happened in your life before.
1:51:35 Link down below.
1:51:36 Boris Johnson unleashed.
1:51:37 Thank you so much, Boris.
1:51:38 Thank you very much, Steve.
1:51:39 It’s been an honor.
1:51:40 I think…
1:51:41 Do I get a prize for…
1:51:42 I think that must be…
1:51:43 How long was that interview supposed to be?
1:51:44 I don’t know.
1:51:45 It was two…
1:51:46 Usually they’re four hours.
1:51:47 Sometimes they’re four hours.
1:51:48 Oh, I see.
1:51:49 Yeah.
1:51:53 Isn’t this cool?
1:51:56 Every single conversation I have here on The Diary of a CEO, at the very end of it,
1:52:02 you’ll know I asked the guest to leave a question in The Diary of a CEO.
1:52:06 And what we’ve done is we’ve turned every single question written in The Diary of a
1:52:11 CEO into these conversation cards that you can play at home.
1:52:14 So you’ve got every guest we’ve ever had.
1:52:20 Their question, and on the back of it, if you scan that QR code, you get to watch the
1:52:23 person who answered that question.
1:52:29 We’re finally revealing all of the questions and the people that answered the question.
1:52:37 The brand new version two updated conversation cards are out right now at TheConversationCards.com.
1:52:40 They’ve sold out twice instantaneously, so if you are interested in getting hold of some
1:53:03 limited edition conversation cards, I really, really recommend acting quickly.
1:53:08 Thank you.
Nhưng tất cả đều là về việc dẫn dắt bằng ví dụ.
Nhưng nói rằng đó là một bữa tiệc thì hoàn toàn là một sự xuyên tạc.
Thấy bức ảnh khi một trong những người bạn của tôi có thể đến dự tang lễ của bà mình là điều khiến tôi tức giận nhất.
Tôi nghĩ tất cả các buổi tụ tập nên bị cấm tại số 10 vì tôi nghĩ…
Bạn nói tụ tập là gì?
Tụ tập có rượu, nhạc và bánh.
Bạn không bao giờ nên để điều đó xảy ra.
Đúng vậy. Xin lỗi vì điều đó.
Boris Gomsak!
Cựu thủ tướng Vương quốc Anh, người có nhiệm kỳ bao gồm Brexit, Covid và cuộc chiến Ukraine.
Ông ấy là một trong những chính trị gia nổi tiếng nhất thế giới.
Về vấn đề Brexit này, David Cameron đã phản ứng như thế nào khi bạn nói bạn sẽ bỏ phiếu rời khỏi EU?
Ông ấy nói nếu bạn ra ngoài và ủng hộ việc rời khỏi EU, tôi sẽ làm hỏng bạn mãi mãi.
Bởi vì nếu bạn ủng hộ việc ở lại, bạn có thể có một công việc hàng đầu trong nội các.
Nhưng điều đó có phải là một chút tham nhũng không?
Và đó có phải là cách mà các công việc được phân phát trong chính phủ hiện nay không?
Nhìn này, tôi buồn khi nói rằng có lẽ đây là cách chính trị diễn ra từ thuở ban đầu.
Và rồi bức thư bạn viết về quyết định ở lại EU, mà không được công bố, sẽ vẫn ở trong EU.
Bạn có vẻ bị phân vân.
Vậy bạn có hối tiếc về Brexit không?
Chà, điều lớn tiếp theo là đại dịch.
Có rất nhiều điều chúng tôi không biết.
Và tôi nghĩ nó gần như chắc chắn là một tai nạn trong phòng thí nghiệm.
Họ đã nghiên cứu về việc kỹ thuật các loại virus và cách mà họ có thể thao túng chúng.
Thật không may, có điều gì đó đã sai.
Khi bạn nói về các biện pháp phong tỏa, bạn gọi chúng là điên rồ.
Thật kỳ lạ khi nghe điều đó từ người đã đặt ra các quy tắc.
Vậy, lợi ích của việc phong tỏa có vượt qua thiệt hại rất, rất nghiêm trọng mà trẻ em phải chịu không?
Bạn nghĩ câu trả lời cho câu hỏi đó là gì?
Thật lòng mà nói, tôi nghĩ…
Boris, tôi chỉ muốn hỏi thêm một vài điều nữa.
Trump hay Kamala, ai là người tốt nhất cho quan hệ quốc tế?
Bạn có bao nhiêu đứa trẻ?
Charlotte Owen, bạn không có mối quan hệ gì với cô ấy, và bạn có một cá tính khá đặc biệt.
Mọi người mô tả bạn như một kẻ ngốc.
Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy bạn, tôi nghĩ bạn là một nhân vật hài hước từ Bo Selecta.
Có phải điều đó được tính toán không?
Chà, để thu hút mọi người quan tâm đến chính trị, bạn phải làm cho nó dễ nuốt hơn.
Nhưng cũng có, mẹ bạn nói rằng bạn có những cơ chế nhất định để đối phó với nỗi đau.
Bởi vì mẹ bạn đã được đưa vào một cơ sở tâm thần khi bạn tham gia.
Tôi đọc rằng có bạo lực thể chất trong gia đình.
Và sau đó, khi bạn 14 tuổi, cha mẹ bạn ly hôn.
Vâng, chúng tôi đã ở Sunset.
Cha tôi đã nói với chúng tôi.
Và tôi đã, nhìn này, tôi đã tức giận và nói, vậy tại sao bạn lại có chúng tôi?
Vâng.
Um…
[Nhạc]
Boris.
Steve.
Tôi cần hiểu điều gì về những năm đầu đời của bạn để hiểu người đàn ông mà bạn đang trở thành hôm nay?
Tôi nghĩ điều quan trọng là tuổi thơ tuyệt vời, hạnh phúc, rất nhiều trải nghiệm của tôi bên cạnh các anh chị em.
Sự thật quan trọng là sau 18 tháng tồn tại, em gái tôi, Rachel, ra đời.
Và từ đó trở đi, đó chỉ là một cuộc chiến không ngừng để giữ vững vị trí hàng đầu với các anh chị em của tôi.
Nhưng tôi nghĩ có lẽ đúng khi nói rằng sự tương tác, cạnh tranh giữa các anh chị em lành mạnh và không ngừng, bất kể bạn gọi nó là gì, sự ganh đua,
chắc chắn đã đóng một vai trò trong sự hình thành của tôi.
Và chúng tôi cũng đã từng chế giễu điều đó.
Chúng tôi thường nghĩ rằng điều đó thật đáng thương.
Chúng tôi đều biết rằng có một văn hóa cố gắng để chiến thắng.
Vì vậy, chúng tôi thường nói, ôi, một em bé nhỏ muốn chiến thắng.
Và vì vậy chúng tôi cũng đã cạnh tranh, nhưng chúng tôi cũng đã coi thường sự cạnh tranh đó.
Ở độ tuổi đó, nói trước 10 tuổi, điều đó thể hiện như thế nào về mặt cảm xúc?
Bởi vì bạn có thể nhìn lại và nói, được rồi, tôi đã cạnh tranh, nhưng cảm giác đó như thế nào?
Bạn biết đấy, vì bạn cảm thấy như là niềm vui.
Nhưng ý tưởng rằng Rachel xuất hiện và sau đó bạn phải tranh giành sự chú ý và cạnh tranh với cô ấy.
Cảm giác đó như thế nào khi bạn chưa đến 10 tuổi?
Bởi vì cha bạn ít nhất rất, rất bận rộn như một người đàn ông.
Vì vậy, tôi giả định rằng ông không nhất thiết phải có mặt nhiều.
Tôi đã đọc rằng bạn đã chuyển nhà 32 lần trong 14 năm.
Được rồi, ý tôi là, ông ấy đã làm vậy, nhưng thực sự, tôi nghĩ tôi nói thay cho tất cả các anh chị em của tôi.
Bây giờ, khi tôi nói rằng bạn thực sự không thể có một người cha, người mẹ nào yêu thương và chăm sóc hơn, bạn biết đấy, cả hai người họ.
Ý tôi là, cả hai đều rất bận rộn, cả mẹ và cha tôi.
Mẹ tôi là một họa sĩ.
Cha tôi, vâng, là một nhà văn, đã làm rất nhiều việc, nhưng họ đã đầu tư rất nhiều thời gian cho chúng tôi.
Ý tôi là, thực sự rất nhiều.
Nghe có vẻ như bạn đã có một 10 năm đầu đời khó khăn
bởi vì bạn cũng bị gluia, điều này đã làm bạn bị điếc.
Vâng, tôi nghĩ chúng ta cần nhìn nhận rất cẩn thận về điều đó.
Tôi chắc chắn đã bị viêm amidan và tôi đã bị viêm họng và tôi đã dành rất nhiều thời gian ở St. Bart’s và đã phẫu thuật cắt amidan, cắt viêm họng và mọi thứ như vậy.
Và tôi đã bị gluia, nhưng mà, sự điếc của tôi, không có dấu vết nào của nó.
Bây giờ, đặc biệt, tôi tự hỏi liệu đó có thực sự là một cách để tránh những câu hỏi của mẹ tôi không.
Và tôi, tôi nghĩ, nhìn xem, ý tôi là, tôi không biết, có thể là tôi không điếc như vậy.
Bạn hiểu ý tôi không?
Bạn có bao giờ làm như vậy nếu mẹ bạn hỏi bạn điều gì đó mà bạn thực sự không muốn tham gia không?
Và tôi không nghĩ tôi lại như vậy.
Bạn hiểu ý tôi không?
Không phải khi tôi 8 tuổi.
Mẹ bạn, Charlotte, bà có bốn đứa con.
Bạn là đứa lớn nhất trong số bốn đứa đó.
Bà dường như là một nhân vật rất quan trọng trong cuộc đời bạn.
Thực tế, khi tôi mở vài trang đầu tiên của cuốn sách, bạn đã dành cuốn sách này để tưởng nhớ Charlotte, mẹ bạn.
Tôi có.
Bà là một nghệ sĩ.
Bà đã tạo ra những bức tranh, những bức tranh về con cái của bà, nhưng cũng về những thứ khác.
Tôi đã thấy một số bức tranh đó.
Tôi đã nghiên cứu về những bức tranh đó.
Nhưng một trong những khoảnh khắc thực sự quan trọng trong thời thơ ấu của bà là bà đã mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Bà đã, vâng.
Bạn mấy tuổi, 10 tuổi khi mẹ bạn được đưa vào bệnh viện tâm thần và bạn đã phải xa bà trong suốt tám tháng.
Một điều gì đó như vậy.
Vâng.
Cái gì, cái ảnh hưởng đó có tác động như thế nào đến bạn trong việc hình thành, hình thành nên Boris mà chúng ta biết hôm nay, nếu có?
Ý tôi là, tôi nhớ tất cả rất rõ ràng.
Và thật khó để nói chính xác ảnh hưởng của nó, nó đã tác động đến tôi như thế nào.
Nhưng tôi nghĩ điều chắc chắn đã xảy ra là cả bốn chúng tôi, tất cả bốn đứa trẻ mà mẹ tôi có, chúng tôi chắc chắn đã gắn kết lại với nhau như một nhóm, vì đó là một thời gian khó khăn.
Có những khía cạnh khó khăn vì, bạn biết đấy, bà ấy không phải lúc nào cũng ở đó.
Và vì vậy tôi nghĩ điều đó đã tạo ra một loại đoàn kết nhóm nhất định.
Và bà ấy luôn tự trách mình vì không có mặt trong suốt tám tháng, bất kỳ khoảng thời gian nào.
Và tôi, tôi nhớ rất rõ rằng điều đó là không công bằng và rằng bà ấy thực sự, bạn biết đấy, đã làm một công việc tuyệt vời.
Và, bạn biết đấy, bạn không thể yêu cầu nhiều hơn thế.
Bạn có nhận thấy điều gì bất thường về hành vi của bà ấy trước khi bà ấy bị gửi đi không?
Vâng, vì vậy, vấn đề OCD là hoàn toàn đúng.
Bà ấy đã có điều đó.
Và, bạn biết đấy, điều đó rất khó khăn.
Và tôi chắc chắn rằng những người đang xem điều này biết chính xác đó là gì.
Nhưng bà ấy có rất nhiều kiểu hành vi khác nhau.
Một trong số đó là về sự sạch sẽ.
Vì vậy, bà ấy đã rửa tay và sau đó bà ấy nhận ra rằng để tắt vòi nước, bà ấy sẽ phải chạm vào, cái vòi nước.
Và bà ấy không muốn làm điều đó vì điều đó sẽ làm tay bà ấy bẩn trở lại.
Bà ấy nghĩ rằng, bạn biết đấy, đây là một triệu chứng rất nổi tiếng.
Và bà ấy đã hoàn toàn vượt qua nó.
Bà ấy đã vượt qua nó.
Tại sao bà ấy lại bị gửi đến một cơ sở tâm thần?
Um, tôi đoán vì bà ấy, tôi nghĩ đó là một câu hỏi rất hay.
Tôi không biết thực sự, tôi không biết câu trả lời.
Tôi nghĩ, tôi nghĩ bà ấy có lẽ đã nói rằng bà ấy nghĩ bà ấy có thể được lợi từ liệu pháp.
Và đó là điều mà bà ấy và cha tôi đã quyết định là cách tốt nhất để tiến về phía trước.
Nhưng tôi, tôi thành thật không biết câu trả lời cho điều đó.
Và ai đã chăm sóc bạn khi mẹ bạn ở cơ sở đó khi bạn 10 tuổi?
À, cha tôi đã ở đó và chúng tôi có một loạt các cô gái au pair và bảo mẫu tuyệt vời và nhiều thứ khác nữa.
Và khi bạn 14 tuổi.
Họ đều rất tuyệt vời.
Nhưng, bạn biết đấy, tôi không, tôi không muốn tạo ấn tượng, điều này sẽ không công bằng, rằng mẹ tôi đã vắng mặt trong thời gian dài hoặc không có mặt trong cuộc sống của chúng tôi vì thực sự bà đã có mặt.
Chủ yếu là những gì bà nói.
Tôi đã thấy bà thực hiện một cuộc phỏng vấn nơi bà nói về niềm tin của bà rằng bạn có những cơ chế nhất định để đối phó với nỗi đau khi bà vào cơ sở đó trong tám tháng.
Nhưng rồi cũng có cả việc ly hôn khi bạn 14 tuổi, tôi nghĩ những độ tuổi đó, cái độ tuổi dậy thì mà bạn đang tìm hiểu bản thân để nhận được một cú sốc lớn như vậy thì, bạn biết đấy,
Tôi nghĩ rằng, tôi có nghĩa là, một cách cổ điển, đúng vậy.
Và nhìn xem, tôi sẽ không, tôi nghĩ bạn đã hiểu điều đó.
Bạn biết đấy, có một yếu tố tự vệ mà nhiều đứa trẻ trong hoàn cảnh của tôi sau đó phát triển.
Nhưng tôi khẳng định rằng cả hai vẫn là những bậc phụ huynh tuyệt vời.
Chúng tôi biết rằng không phải là chúng tôi đột nhiên bị bỏ rơi, mà bởi bất kỳ ai trong số họ, ngược lại.
Tự vệ.
À, vâng, tôi không biết.
Ý tôi là, tôi đang trích dẫn bà ấy về tôi, nhân tiện.
Vì vậy, tôi đang trích dẫn, tôi đang trích dẫn bạn, trích dẫn bà ấy.
Bạn đã ở đó.
Vì vậy, bạn hiểu.
Vâng, nhưng ý tôi là, điều đó không xảy ra với tôi vào thời điểm đó.
Vâng, tôi không nghĩ rằng điều đó có thể xảy ra với một đứa trẻ 14 tuổi.
Nhưng nhìn lại, với tư cách là một người đàn ông, bạn sẽ nghĩ, được rồi, điều đó đã tạo ra một mô hình.
Tôi không biết.
Nhưng ý tôi là, có thể tôi không có gì khác để so sánh, đúng không?
Bạn biết đấy, bạn đang trưởng thành.
Bạn đang trở nên tự lập hơn.
Bạn sẽ làm những điều cho bản thân.
Um, vì vậy tôi nghĩ bạn quay trở lại nơi mà tôi, các anh chị em của tôi.
Tôi nghĩ chắc chắn, bạn biết đấy, đó là một điều khác đã gắn kết chúng tôi lại với nhau.
Tại sao lại là tự vệ?
Và cách mà sự tự vệ đó thể hiện qua hành vi là gì?
Tôi chỉ, tôi không thể.
Tôi sẽ là kiểu người tồi tệ nhất, um, khi tôi nghĩ, ồ, tôi đã, tôi đã,
sự tự vệ của tôi đã thể hiện như thế nào?
Tôi đoán tôi đã trở thành, vâng, không thể phủ nhận, điều đó thật đau đớn.
Vậy tôi đã bảo vệ bản thân khỏi điều đó như thế nào?
Chà, một điều hiển nhiên để làm.
Có lẽ chúng ta đều làm như vậy, tôi nghĩ tôi tìm thấy liệu pháp tốt nhất cho mọi loại đau đớn,
đau đớn về cảm xúc là cố gắng để quên mình trong công việc.
Đau đớn về cảm xúc liên quan nhiều đến, nó liên quan đến lòng tự trọng.
Vì vậy, giống như khi, khi cha mẹ ly hôn, um, bạn biết đấy, cú sốc là,
ồ, bạn không thể yêu chúng tôi nhiều như vậy, nhưng nếu bạn làm như vậy, đúng không?
Đó là, đó là, điều mà mọi thứ xoay quanh, điều này không đúng, tất nhiên,
nhưng đó là cảm nhận của trẻ em, đó là cảm nhận của trẻ con.
Chúng cảm thấy đó là thất bại của chúng.
Có điều gì đó sai với chúng.
Và điều đó không đúng, nhưng đó là cách mà trẻ em cảm thấy.
Tôi đoán để bảo vệ bản thân khỏi điều đó, tôi có một con đường tự nhiên để,
xây dựng lòng tự trọng của mình và đó là công việc học tập, um, kiểu như vậy.
Nhưng một lần nữa, và bạn biết đấy, một loại khác, tôi đoán là một loại,
cạnh tranh khác.
Và, và đó là một liệu pháp tốt.
Công việc là, công việc là một, là một phương pháp giảm stress tuyệt vời.
Hoặc phân tâm.
Chà, tùy thuộc vào lý thuyết tâm lý học của bạn, nhưng, um, tôi nghĩ cả hai.
Cả hai.
Tại sao họ ly hôn?
Bạn có biết không?
Tôi nghĩ về mặt chính thức, điều đã xảy ra là, um, bạn biết đấy, mẹ tôi
đơn giản là quyết định rằng bà muốn tạo dựng một cuộc sống khác và bà, bạn biết đấy, bà đã tìm thấy
một người tuyệt vời và, và, và tất cả những điều còn lại.
Um, nhưng tôi nghĩ rằng cha tôi, um, và mẹ tôi, điều kỳ lạ về
cuộc ly hôn của họ là họ vẫn tiếp tục rất yêu thương
lẫn nhau và bạn biết đấy, tôi, tôi lại không cố gắng giảm thiểu
tầm quan trọng tâm lý của bất kỳ điều gì trong số này đối với chúng tôi khi còn nhỏ.
Họ đã chiến tranh với nhau.
Ý tôi là, bạn biết đấy, họ đã có những cuộc cãi vã lớn, nhưng chúng tôi cảm thấy rằng vẫn còn một chút tình yêu và sự quý mến giữa họ, ngay cả khi, ngay cả khi điều đó là, tôi nghĩ cách mà chúng tôi giải thích cho bản thân là vẫn còn một chút tình yêu và sự quý mến, nhưng thực sự là gần như không thể cho họ tiếp tục.
Và đó là cách mà chúng tôi lý giải điều đó.
Và, um, cả hai đều tìm thấy người khác và, và, và rất hạnh phúc.
Bạn nói về những cuộc cãi vã, từ tất cả những gì tôi đã đọc, có bạo lực thể xác trong gia đình khi bạn còn nhỏ.
Đúng vậy.
Chà, đây là điều đã được một trong những nhà tiểu sử của tôi, thật buồn, cáo buộc, một điều gì đó có phần kiêu ngạo khi nói, một trong những nhà tiểu sử của tôi.
Chà, một người nào đó đã viết một cuốn sách và đưa những điều đó vào, bạn biết đấy, điều tôi có thể nói là tôi không có kiến thức trực tiếp về những gì anh ta đã nói.
Tôi không muốn đi sâu vào vấn đề này vì tôi không muốn thiếu tôn trọng với ký ức của mẹ tôi.
Và tôi, tôi đột nhiên không muốn nói bất cứ điều gì có thể gây đau đớn hoặc xấu hổ cho cha tôi.
Vì vậy, nhưng tôi có thể nói rằng tôi, khi còn là một đứa trẻ, không có kiến thức trực tiếp về điều đó.
Mối quan hệ của họ đã dạy bạn điều gì về hôn nhân và tình yêu?
Họ, họ, họ đã gặp nhau ở trường đại học.
Um, họ rõ ràng là yêu nhau.
Tôi nghĩ nếu bạn hỏi các anh chị em của tôi, họ sẽ, họ sẽ nói với bạn điều đó.
Vì vậy, bạn biết đấy, thật buồn khi họ chia tay vì…
Bạn có nhớ ngày họ nói với bạn không?
Có, có, tôi nhớ.
Tôi nhớ, tôi nhớ.
Tôi nhớ.
Đó là, chúng tôi đang ở San Jose và cha tôi nói rằng tất cả chúng tôi phải đi, và lên gần cổng hướng về kho động cơ.
Vì vậy, bạn đã đi và đứng gần cổng hướng về kho động cơ và, và chúng tôi đã nhận được tin buồn này.
Ông ấy đã nói gì?
Tôi không nhớ chính xác.
Tôi không nhớ chính xác, nhưng tôi đã, nhìn này, tôi đã tức giận và, và đã nói, bạn biết đấy, vậy thì tại sao bạn lại có chúng tôi?
Bởi vì tôi nghĩ, ừm, như bạn biết đấy, tôi nghĩ điều này thật khó chịu và trẻ em thường tự trách mình, đúng không? Và họ thực sự nghĩ rằng có lẽ có một lỗi lầm nào đó trong chính bản thân họ. Và điều đó không đúng. Ý tôi là, bạn biết đấy, điều rất quan trọng là trẻ em không nên tự trách mình vì những điều này. Vì vậy, tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, quay lại điểm mà tôi đã đề cập trước đó với bạn. Ừm, tôi nghĩ rằng bạn cần phải nuôi dưỡng lòng tự trọng của mình và bạn cần phải đứng dậy một lần nữa. Và công việc là cách của tôi để làm điều đó. Tôi có thể thấy, ừm, cảm xúc trên khuôn mặt bạn khi bạn nói về khoảnh khắc đó như thể bạn đã được dịch chuyển trở lại khoảnh khắc đó. Trong một giây. Vâng. Vâng. Ý tôi là, có thể, sự thật là tôi, bây giờ được nói lại rằng đó là những gì tôi đã nói. Tôi không nhớ điều đó một cách cá nhân. Phần con người cảm thấy. Vâng. Nhưng nhìn xem, ý tôi là. Vâng. Nhưng tôi thực sự không muốn phóng đại điều đó vì bố mẹ tôi đã rất tử tế với nhau sau đó. Bạn biết đấy, khi bạn làm điều này và bạn ném than lên không trung, tôi chỉ đang thổi bùng lò sưởi của lòng tự trọng của mình. Vâng. Vâng. Vâng. Bạn, ừm, bạn có một nhân cách khá đặc biệt. Bạn, ý tôi là, phần lớn nơi bạn lần đầu tiên được công chúng biết đến là trên chương trình truyền hình. Tôi có tin tức cho bạn? Vâng, tôi biết. Tôi nghĩ BBC rất, họ sống trong trạng thái kinh hoàng vĩnh viễn về những gì họ đã làm, bởi vì, bạn biết đấy, tôi nghĩ đó là một trong những lý do mà họ, tôi nghĩ họ có một cảm giác tội lỗi tập thể khủng khiếp vì đã phát động điều này. Có một mối liên hệ nào giữa nhân cách của bạn, kiểu hài hước, bạn biết đấy, mọi người thường mô tả bạn là một kẻ ngốc nghếch không? Thực sự tôi đã nghĩ bạn là, điều này chỉ là thành thật. Bởi vì tôi cảm thấy điều quan trọng là phải thành thật với ai đó,
Nếu bạn đã nói điều đó sau lưng họ, nhưng tôi, khi lần đầu tiên thấy bạn trên màn hình, tôi là một chàng trai rất trẻ. Tôi phải đã khoảng 14 tuổi. Và tôi nghĩ bạn là một nhân vật hài hước từ Beau Selector. Tôi nghĩ rằng tôi đã nghĩ bạn là một nhân vật hài hước, nhưng sau đó tôi đã hiểu, bạn biết đấy, khi bạn làm những điều đàn ông, v.v., rằng bạn là một chính trị gia và bạn là ai và bạn đến từ đâu. Nhưng hình ảnh bên ngoài của bạn thì rất khác biệt so với một chính trị gia. Đúng không? Và cảm giác hài hước chung của bạn xuất hiện rất nhiều trong cuốn sách. Bạn rất hài hước về cách tôi nhận được tin tức, cách tôi, cách tôi nhận được tin tức cho bạn. Có liên quan gì đến điều đó không? Khi nào thì hành vi đó xuất hiện? Bởi vì có hai điểm tham chiếu mà tôi đang suy nghĩ. Một là những điều mà chị gái bạn đã nói về nơi bạn đã học rằng hài kịch là một công cụ hữu ích. Và thứ hai là điều mà Jimmy Carr thực sự đã nói với tôi. Anh ấy đã nói với tôi rằng, nếu bạn gặp bất kỳ ai, hài hước hoặc một diễn viên hài, đừng hỏi họ có bị trầm cảm không, hãy hỏi họ, cha mẹ nào trong số họ mà họ đang cố gắng làm vui hoặc giành được sự yêu mến. Tôi tự hỏi liệu tất cả những điều đó có liên quan không, tôi không biết. Tôi nghĩ rằng, một trong những điều tôi đã cố gắng làm trong chính trị là khiến mọi người quan tâm. Và một trong những điều tôi đang cố gắng làm trong cuốn sách “Unleashed”, điều này không thể phủ nhận là một sự pha trộn, có rất nhiều lập luận nghiêm túc trong đó, nhưng tôi cũng đang cố gắng kể câu chuyện theo cách dễ đọc nhất có thể. Và bạn phải, bạn phải sử dụng. Bạn phải làm cho nó dễ chịu hơn. Nó giống như, giống như một gói bánh quy tiêu hóa. Nếu bạn, bạn phải có, vì vậy mỗi chương đều có một chút, bạn biết đấy, bột mầm lúa mì, nhưng nó được phủ một lớp chocolate mỏng. Bạn có thể đi xuống gói đó một cách cuồng nhiệt và mỗi chương trong số 60 chương, tôi nghĩ có 60 chương trong cuốn sách đó được thiết kế để mang lại cho bạn một chút cả hai.
Vì vậy, bạn, viên thuốc đã được cho đường, bạn nên tự mình lấy.
Không, tôi, thì, tôi biết rằng có, đó là thực tế của những điều tuyệt vời mà tôi nghĩ rằng chúng tôi đã làm.
Bạn biết đấy, chúng tôi đã kiểm soát đất nước của chúng tôi.
Chúng tôi, chúng tôi đã theo đuổi một loại độc lập mà mọi người nghĩ là không thể.
Vì vậy, những lập luận phức tạp về, ít nhất là về bạn, bạn biết đấy, như một, như một hướng dẫn cho 15 năm qua trong chính trị, tôi nghĩ rằng điều đó khá hữu ích.
Nhưng ý tôi là, tôi đã làm việc trong lĩnh vực tiếp thị khoảng 15 năm.
Vì vậy, tôi thấy điều đó khá thú vị rằng ngay bây giờ trên thế giới, dường như có một loại tính cách không điển hình nào đó đang nổi bật và tạo được tiếng vang.
Nhân cách của bạn có phải là một chiến lược tiếp thị được xây dựng cẩn thận không?
Hay là, vì ai đó, ai đó biết bạn đã gọi bạn là một người hơi cô đơn và kín đáo, một người trầm lặng, trầm lặng.
Vâng, không, không, tôi sống, tôi, tôi rất, tôi có một cuộc sống tuyệt vời.
Tôi, tôi dành thời gian của mình, tôi, tôi vẽ rất nhiều.
Tôi, tôi đọc rất nhiều, viết lách.
Tôi chơi đùa với các con của mình.
Không mất nhiều thời gian để, bạn biết đấy, cốc của tôi tràn đầy hạnh phúc.
Nhưng bạn biết đấy, tất cả những điều như vậy, tôi luôn có nhiều năng lượng, nhưng, nhưng bạn hiểu rằng đó là một phần của nhân cách của bạn.
Đúng không?
Nhưng tôi đang cố gắng hiểu, liệu điều đó có phải là tính toán không?
Liệu đó có phải là điều mà bạn đã suy nghĩ và bạn hiểu là hiệu quả vì họ mô tả bạn là một trong những người chiến thắng bầu cử tốt nhất của thời đại chúng ta.
Tôi nghĩ rằng những gì mọi người sẽ, tôi không biết.
Ý tôi là, những gì mọi người cũng sẽ nói là, um, tôi thực sự không thay đổi.
Ý tôi là, bạn biết đấy, quay lại với câu hỏi trước đó của bạn, tôi có thể thấy bạn đang đi đâu với điều này.
Bạn đang nói như một phần của chiến lược phòng thủ, chúng tôi có nên áp dụng một nhân cách hài hước hay, hay bất cứ điều gì.
Um, tôi không nghĩ đó là, tôi nghĩ đó chỉ là với các anh chị em của tôi.
Trong gia đình chúng tôi, có một nỗi sợ hãi về việc trở nên tẻ nhạt hoặc không nói gì cả. Bạn biết đấy, chúng tôi phải làm cho nhau vui vẻ. Tại sao? Tôi chỉ lịch sự thôi. Bạn biết đấy, vì điều đó thú vị hơn. Các anh chị em của bạn ít thú vị hơn bạn. Tôi không nói vậy. Đó là một điều rất gây tranh cãi để nói. Bạn sẽ nói vậy. Tôi sẽ biết. Tôi sẽ không nói vậy. Bạn sẽ nói vậy. Ai sẽ nói vậy? Ừ. Bạn nghĩ bạn, bạn biết đấy, bạn đã gặp anh trai tôi, Leo. Không, tôi chưa gặp anh ấy. Vậy thì bạn phải mời Leo tham gia chương trình này. Nhưng chị gái của bạn. Bạn sẽ mời anh trai tôi, Jeff. Vâng. Bạn đã gặp anh trai tôi, Jeff. Thành thật mà nói, bạn biết đấy, thật sự có một rủi ro nghiêm trọng về việc, chúng tôi đã có một tuổi thơ tuyệt vời vì, và họ sẽ không phủ nhận điều này vì tất cả chúng tôi, bạn biết đấy, chúng tôi đã có rất nhiều niềm vui khi cố gắng làm cho nhau quan tâm và vui vẻ, và, và, và theo ý bạn, có lẽ cả cha mẹ chúng tôi nữa. Bởi vì chị gái của bạn. Tất cả những điều đó để nói rằng chúng tôi, chúng tôi không, chúng tôi không làm những trò như diễn kịch hay đeo mặt nạ Giáng sinh hay biểu diễn, và Chúa biết Jeremy Corbyn đã nói gì. Boris là một người thông minh như máy tính sống trong một nhân cách, điều này hoàn toàn ngược lại. Điều đó có đúng không? Um, không. Ý tôi là, tôi ước điều đó đúng theo một cách nào đó, nhưng tôi không. Bởi vì hầu hết các video được xem nhiều nhất của bạn trên YouTube là bạn đang vật lộn với một đứa trẻ nhỏ trong khi chúng đang chơi rugby. Và nhân tiện, có thể, có thể là anh ấy có thể lớn hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của anh ấy. Ừ. Điều đó, điều đó, điều đó ở Nhật Bản. Những đứa trẻ bạn đã vật lộn. Những đứa trẻ ở Nhật Bản. Cái mà tôi đã gửi vào tháng 10 ở Nhật Bản. Tất cả đều là video hài. Ừ. Nhưng anh ấy có thể. Dù sao thì. Eaton. Thật điên rồ khi bạn vào Eaton khi 13 tuổi. Điều điên rồ đối với tôi là khoảng 20 trong số 57 cá nhân đã từng làm thủ tướng đã học ở Eaton.
khoảng 35% các thủ tướng Anh đã được giáo dục tại Eton.
Đúng vậy.
Khi tôi đọc điều đó, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây.
Bởi vì một trường học mà đóng góp quá nhiều người quyền lực nhất trong đất nước dường như là một điều gì đó không công bằng, hoặc có điều gì đó không đúng.
Đó là lý do tại sao bạn cần đọc cuốn sách, vì cuốn sách chứa đựng
đây là một trong những chủ đề chính của cuốn sách, đúng không?
Không phải là toàn bộ chủ đề của cuốn sách.
Đó là một trong những chủ đề lớn của cuốn sách.
Nó nói về việc nâng cao cơ hội.
Đúng vậy.
Và nếu bạn nhớ những gì tôi đã nói về, tôi không thực sự, bạn đã
qua được phần đó, nhưng tôi, tôi đã đến đó bằng học bổng.
Thật tuyệt vời.
Tôi rất may mắn.
Tôi đã được tài trợ bởi Henry VI hoặc di sản của Henry VI.
Và tôi nhớ cảm giác kinh ngạc khi thấy có những đứa trẻ đến từ một số gia đình nổi tiếng nhất
ở Anh, rõ ràng là họ không có nhiều
sự quan tâm trí tuệ, học thuật, bạn biết đấy, trong họ, và những đứa trẻ đến từ khắp nơi trên đất nước thì thật tuyệt vời.
Và tôi, và tôi, cái nhìn nhận của tôi ở trường, rất, rất, rất sớm
là có một vấn đề cơ bản, đó là
có tham vọng và năng lượng và thiên tài và tài năng, có lẽ
được phân bổ hoàn toàn đồng đều trong toàn bộ dân số Vương quốc Anh.
Nhưng cơ hội thì không.
Đúng vậy.
Và đó là vấn đề.
Và đó là vấn đề cơ bản với đất nước của chúng ta.
Và đất nước này có tiềm năng nhiều hơn có thể nói hơn bất kỳ nền kinh tế lớn nào khác ở châu Âu, vì nó quá mất cân bằng.
Và nếu bạn nhìn vào, các trường học như tỉnh của tôi ở
London và Đông Nam trong nền kinh tế Vương quốc Anh, thực sự
không giống như Pháp, Đức, Ý, Hà Lan.
Nó cũng hoàn toàn khác với Hoa Kỳ.
Và vì vậy, tôi đã quyết định rất sớm rằng có
tiềm năng bị lãng phí khổng lồ.
Và vì vậy, một trong những điều, khi tôi trở thành thị trưởng London, một…
Một trong những dự án lớn nhất của tôi thực sự, điều lớn nhất mà chúng tôi đã làm là cố gắng nâng cao những khu vực mà mọi người nói rằng đang bị kẹt trong một chu kỳ bất lợi vĩnh viễn, và bạn biết tôi đang nói gì đúng không? Khu vực trung tâm của London đã khiến tôi nhận ra rằng, tất cả những điều đó, và đó hoàn toàn là những điều vô nghĩa, hoàn toàn là vô nghĩa. Bạn có thể thay đổi khát vọng của mọi người, nhưng bạn cũng có thể thay đổi văn hóa thành công. Và tôi đã thấy điều đó xảy ra ở London, và tôi chỉ làm thị trưởng trong tám năm, nhưng trong khoảng thời gian đó, bạn thực sự đã thấy thành phố thay đổi theo một cách khá đáng kể. Và tôi tin tưởng rất mạnh mẽ rằng đó là điều cơ bản cần phải xảy ra trên toàn bộ Vương quốc Anh. Và tôi nghĩ rằng đây là công việc của chính sách. Tôi không quan tâm họ là Đảng Lao động hay Đảng Bảo thủ hay ai khác. Tôi nghĩ rằng đó là điều chúng ta cần phải làm. Và tôi nghĩ có những thành phần rất đơn giản. Có những giới hạn về những gì chính trị gia có thể làm, nhưng có một số điều đơn giản mà chính trị gia cần phải làm để biến điều đó thành hiện thực. Chính phủ Bảo thủ đã làm đủ tốt trong việc nâng cao toàn bộ Vương quốc Anh trong suốt thập kỷ qua chưa? Rõ ràng là không, vì điều đó không diễn ra nhiều. Nó đang diễn ra, ý tôi là, nó đang diễn ra, việc nâng cao đang diễn ra. Nhưng nếu bạn nhìn vào, thì nó không nhanh như mong đợi. Vâng. Và, bạn biết đấy, tôi rất tự hào khi thực hiện những điều như triển khai băng thông rộng gigabit từ, bạn biết đấy, từ 7% đến gần 70% hộ gia đình trong ba năm, điều này không phải là không tốt. Tôi tự hào về tất cả những công trình hạ tầng mà chúng tôi đã thực hiện. Tôi nghĩ rằng thật sai lầm khi dừng lại điều đó. Hạ tầng là rất quan trọng cho việc nâng cao. Hạ tầng giao thông là một yếu tố bình đẳng lớn trong cơ hội. Vì vậy, những điều như HS2, Đường sắt Northern Powerhouse, chúng ta nên tiếp tục thực hiện những điều đó, theo quan điểm của tôi.
Và, bạn biết đấy, bất kể những khuyết điểm của tôi với tư cách là một chính trị gia, tôi nghĩ một điều mà tôi giỏi là hoàn thành nhiều việc nhanh chóng và thúc đẩy các dự án. Nhưng vấn đề là. Ethan, Ethan quay lại câu hỏi của bạn. Kinh nghiệm tuổi trẻ đó, bởi vì tôi cũng đã học tiểu học ở London, và tôi thực sự, thực sự quyết định rằng đây là, bởi vì tôi nghĩ đất nước chúng ta có vấn đề này. Tệ hơn hầu hết các quốc gia khác, hầu hết các quốc gia tương đương. Nhưng nếu bạn nghĩ, nếu bạn nghĩ về sức mạnh của nền kinh tế Vương quốc Anh hiện tại, và tưởng tượng những gì chúng ta có thể đạt được nếu chúng ta nâng cao lên, đúng không? Bạn có biết rằng, thống kê này về Ethan, rằng 20 trong số 57 cá nhân từng làm thủ tướng đến từ đó không? Đó không phải là ví dụ rõ ràng nhất về thực tế đó sao? Nó là. Vâng. Những người tham gia chính trị, nhưng cũng chung chung những người đang vươn tới đỉnh cao trong xã hội đang bắt đầu với một lợi thế không công bằng ở một mức độ nào đó. Tôi, ừm, tôi nghĩ điều đó cho thấy rằng, ý tôi là, bạn có thể chỉ ra các nền văn hóa như Pháp hoặc ở đâu đó mà, bạn biết đấy, nhiều phần của đất nước được điều hành bởi những người từ các trường danh tiếng. Nhưng vâng, ý tôi là, về cơ bản, đúng vậy. Vì vậy, tôi nghĩ rằng, vì vậy, sự lựa chọn tuyệt vời cho bất kỳ ai quan tâm đến chính sách công là, ừm, được rồi, đây rõ ràng là một vấn đề. Nó rõ ràng là sai. Nó rõ ràng là mất cân bằng. Bạn sẽ làm gì? Bạn có bắt đầu một cuộc tấn công văn hóa kiểu Paul Potts vào các tổ chức thành công không? Hay bạn nói thực sự điều chúng ta sẽ làm là cố gắng mở rộng cơ hội? Vì vậy, nó giống như Mỹ hơn. Và, và nếu bạn nhìn vào Mỹ, tỷ lệ tăng trưởng của họ vượt trội hơn nhiều so với tỷ lệ tăng trưởng của châu Âu. Có một cảm giác khác. Mọi người có một cảm giác khác về những gì họ có thể làm. Và chúng ta cần có một, chúng ta cần có một nền văn hóa ở Vương quốc Anh nơi mọi người không cảm thấy là tù nhân của địa lý của họ.
họ có nền tảng như thế nào.
Nhưng chắc chắn đó là trường hợp, phải không?
Hiện tại ở Vương quốc Anh.
Quá nhiều trường hợp như vậy.
Ý tôi là, nó ít hơn, ít hơn so với trước đây.
Tôi đã đi ẩn danh trong một trường học ở Liverpool.
Trường đó, uh, xếp hạng rất thấp trong bảng xếp hạng Ofsted.
Và tôi nhớ khi ở trong trường đó, tôi chỉ nghĩ làm thế nào
những đứa trẻ này có thể có cơ hội?
Chà, chúng sẽ không có cơ hội nếu giáo viên của chúng
nói với chúng rằng chúng sẽ không bao giờ vào được một trường đại học nhóm Russell.
Và tôi, và tôi, điều tôi quan sát khi tôi ở đó là
tôi thấy một giáo viên chạy từ lớp học này sang lớp học khác.
Điều này diễn ra dưới chính phủ Tory đang cố gắng dạy hai lớp cùng một lúc.
Và tôi nhớ đã ngồi xuống với cô ấy vì tôi, vì tôi đã
như vậy ở một trường, sau đó tôi bị đuổi học.
Vì vậy, tôi có một chút định kiến về trường học.
Tôi nghĩ rằng giáo viên là vấn đề.
Và điều tôi học được từ việc nói chuyện với hiệu trưởng của
trường là trường này thực chất được điều hành như một doanh nghiệp
và số lượng học sinh chọn trường đó mỗi năm
quyết định số tiền mà trường nhận được từ chính phủ bảo thủ và số lượng phụ huynh chọn trường dựa trên bảng xếp hạng và bảng xếp hạng được xác định bởi
điểm số.
Vì vậy, thực sự, nếu bạn nghĩ về cấu trúc ở đây, um, lý do tại sao họ thúc ép những đứa trẻ như tôi học các môn,
mà tôi thực sự ghét khi tôi rất quan tâm đến kinh doanh
là vì nếu họ không khiến tôi đạt được, chà, họ đã từng
yêu cầu hoặc bất cứ điều gì vô lý trong một số môn học, ít hơn.
Họ, họ xếp hạng kém trong bảng xếp hạng.
Đúng vậy.
Ít phụ huynh chọn trường.
Họ nhận được ít tiền hơn từ chính phủ và điều đó dẫn đến
một vòng xoáy và vì trường sẽ nói, vì vậy mọi người tự nhiên
bị nghiêng về việc học những môn mà có lẽ.
Họ đã khiến tôi phải đẩy một em bé nhựa quanh trường trong môn sức khỏe.
và chăm sóc xã hội khi tôi điều hành các doanh nghiệp trong trường học và tôi đã, tôi đã dành rất nhiều thời gian trong đơn vị loại trừ của mình vì tôi thường ngủ gật trong các lớp học. Hóa ra tôi bị ADHD. Tôi không quan tâm đến những điều này, nhưng tôi lại bị ám ảnh bởi chúng. Hệ thống được thiết kế để chỉ, chỉ đơn giản là phân tán bạn qua nhiều môn học và bạn trở thành một kẻ thất bại. Nếu bạn không giỏi ở đó, nhưng quay trở lại với, um, kinh tế của trường học, tôi đã thấy giáo viên này chạy từ lớp học này sang lớp học khác, dạy hai lớp học cùng một lúc và cô ấy nói với tôi rằng vì ít học sinh chọn trường này trong năm nay, cô ấy phải tự trả tiền cho bóng đá và bút chì trong lớp học của mình. Trường học này, tôi đã quan sát chất lượng giáo dục với tất cả sự tôn trọng. Họ đã làm tốt nhất với những gì họ có, nhưng ôi trời ơi, điều đó không thể so sánh với nhiều trường khác mà tôi đã quan sát và tôi nghĩ, trời ơi, những đứa trẻ trong trường này đang bắt đầu cuộc sống với một bất lợi đáng kể và phần lớn điều đó chỉ là do tình hình tài trợ. Họ không có đủ giáo viên. Các giáo viên đang bỏ việc như những con ruồi vì họ bị ốm do thiếu nhân lực và tôi chỉ nghĩ rằng đó là một điều rất, nếu chúng ta nghĩ về, bạn biết đấy, điều gì là điều xa nhất mà chúng ta có thể làm để giúp mọi người có một cơ hội công bằng trong cuộc sống để họ có thể trở thành thủ tướng hoặc giám đốc điều hành hoặc bất cứ điều gì họ muốn trở thành. Nó bắt đầu từ đó. Nó bắt đầu với giáo dục và chỉ cần cung cấp cho mọi người cùng một loại cơ hội chất lượng, nhưng ngay bây giờ và đặc biệt là dưới chính phủ trong khoảng 10, 15 năm qua, thì, tôi nghĩ có lẽ tôi nên, um, chống lại một số điều đó vì, um, vâng, tôi có nghĩa là, tôi nghĩ việc dạy học là điều tuyệt vời. Tôi đã cố gắng trở thành một giáo viên. Đó là một công việc vô cùng khó khăn và đòi hỏi, và tôi thường ngưỡng mộ các giáo viên.
Um, khi tôi đến vào năm 2019, chúng tôi đã đầu tư rất nhiều tiền vào ngân sách giáo dục và, um, các giáo viên chính sẽ được trả lương mới, các giáo viên mới bắt đầu với ít nhất 30.000 bảng và, uh, đã đầu tư rất nhiều tiền vào giáo dục tiếp tục.
Um, và thực sự, nếu bạn nhìn vào khoảng thời gian đó của chính quyền bảo thủ, tôi nghĩ hầu hết mọi người công bằng sẽ nói rằng, nhìn xem, Vương quốc Anh đã tăng hạng trong bảng xếp hạng PISA về khả năng đọc viết và toán học. Hầu hết mọi người thực sự sẽ nói rằng giáo dục là một trong những lĩnh vực đã có sự cải thiện.
Và, uh, tôi nghĩ việc thúc đẩy toàn bộ chương trình Học viện, tôi không hề phủ nhận những gì bạn nói về, um, giáo viên, bạn biết đấy, giáo viên mà bạn thấy đang bị làm việc quá sức. Um, và bạn biết đấy, họ cần sự hỗ trợ tối đa có thể, nhưng nếu bạn nhìn vào dữ liệu, các trường học đã cải thiện đáng kể ở đất nước này trong khoảng thời gian đó.
Bây giờ, điều tôi muốn làm là thực sự tăng cường điều đó và cung cấp không chỉ cho học sinh mà còn cho những đứa trẻ đã rời trường ở tuổi 16, những loại kỹ năng mà chúng sẽ cần để cạnh tranh và để đảm bảo rằng doanh nghiệp cảm thấy rằng họ có trong các trường học, trong các trường cao đẳng FE, ở bất cứ đâu, họ có tài năng mà họ cần để đầu tư vào khu vực đó, vì đó cuối cùng là điều mà mọi thứ xoay quanh.
Nó liên quan đến việc có được sự tự tin rằng, nhà nước đang làm đủ để thu hút đầu tư từ khu vực tư nhân. Đó là, cuối cùng, điều sẽ biến đổi khu vực lân cận và, và bạn sẽ không còn gặp phải vòng luẩn quẩn của sự suy giảm mà bạn đã nói đến, bạn sẽ có một, bạn sẽ có một, uh, một vòng phản hồi tích cực.
Và, uh, các bậc phụ huynh muốn chuyển đi. Họ muốn gửi con cái họ đến trường. Chúng tôi có một danh tiếng tốt, một danh tiếng tốt và, và vì vậy mọi thứ sẽ, mọi thứ sẽ thay đổi như đã xảy ra ở London. Nhìn vào các trường học ở London.
Um, bạn biết đấy, tôi không thể, tôi không thể bình luận về trường mà bạn…
được đề cập ở Liverpool, nhưng các trường học ở London thực sự, thực sự thay đổi rất nhiều.
Tôi nghĩ rằng, ngay cả với việc nâng cấp, một trong những cách dễ nhất để nâng cấp mà không cần xây dựng đường sắt, chỉ đơn giản là cải thiện chất lượng giáo dục ở những khu vực này.
Tôi nghĩ nếu bạn nhìn vào những gì các đảng bảo thủ đã làm, họ thực sự tập trung vào điều đó và họ tập trung vào chương trình giảng dạy.
Họ tập trung vào tiêu chuẩn.
Họ tập trung vào chất lượng.
Và tôi nghĩ điều đó rất quan trọng vì, bạn biết đấy, tôi có nghĩa là, cũng rất, rất quan trọng để tài trợ cho các trường học một cách hợp lý.
Um, nhưng, bạn biết đấy, bạn không nên đánh giá thấp những gì mà một giáo viên giỏi có thể đạt được và sự khác biệt mà họ có thể tạo ra.
Và bạn biết đấy, nếu bạn nhấn mạnh vào chất lượng và bạn nhấn mạnh vào thành tích và bạn, và bạn tập trung vào điều đó.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng tôi hơi lo lắng về những gì đang xảy ra bây giờ với Ofsted.
Tôi có nghĩa là, tôi, tôi có thể hiểu tại sao mọi người không thích đánh giá của Ofsted, nhưng phụ huynh cần biết liệu một trường học có thể đáp ứng được hay không.
Bạn đã học tại Đại học Oxford.
Sau đó, bạn có một công việc là tư vấn quản lý, nhưng chỉ kéo dài một tuần ở đây.
Vâng, tôi không thực sự phù hợp với điều đó, bạn biết đấy, sau đó bạn trở thành một nhà báo.
Vâng.
Trở thành một nhà báo trong vài năm tiếp theo.
Sau đó, bạn xuất hiện trên chương trình Have I Got News For You?
Bây giờ, nó đã phai nhạt khỏi trí nhớ chưa?
Nó hơi phai nhạt.
Nó không phải là một chương trình tuyệt vời, nhưng nó vẫn hơi phai nhạt.
Um, bạn sau đó là biên tập viên.
Bạn không nên nói về Ian Hislop.
Và, và, uh, bạn đã là một nghị sĩ tại Hạ viện.
Um, sau đó cuối cùng bạn đã tranh cử chức thị trưởng London.
Bạn có mong đợi sẽ thắng chức thị trưởng London không?
Tôi, ồ, bạn thấy đấy, đây là cách mà tôi, tôi không có ý tưởng mơ hồ nào.
Tôi có nghĩa là, vấn đề là tôi thực sự đã từng là một người ngưỡng mộ Ken Livingston trong những ngày xưa.
Và tôi nghĩ rằng ông ấy có một số ý tưởng táo bạo và độc đáo.
cho London.
Ý tôi là, tôi nghĩ ông ấy tốt về môi trường.
Ông ấy đã chú trọng đến chất lượng không khí.
Ông ấy đã làm tốt về vấn đề đó.
Tôi nghĩ có một số điều tốt mà ông ấy đã làm.
Um, nhưng rõ ràng sau tám năm, bạn biết đấy, ông ấy bắt đầu trở nên hơi mệt mỏi.
Bạn có nghĩ rằng bạn sẽ thắng không?
Tôi nghĩ chắc tôi đã nghĩ như vậy.
Tôi nghĩ tôi đã nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt.
Đó là một chiến dịch khá mệt mỏi.
Vâng, nhưng nếu bạn hỏi tôi có nghĩ rằng tôi sẽ thắng điều gì đó không,
tôi có thể nói với bạn sau khi nhìn lại xem tôi có nghĩ tôi sẽ thắng không.
Tôi đã tham gia bóng đá năm ngoái, năm nay, và tôi có thể nói với bạn nếu
tôi nghĩ tôi sẽ thắng.
Bạn có nghĩ bạn sẽ thắng khi bạn tranh cử không?
Tôi nghĩ có một cơ hội khá tốt, nhưng không rõ ràng.
Ý tôi là, tôi nghĩ các nhà cái không thực sự coi tôi là,
là ứng cử viên hàng đầu, uh, trong một thời gian dài.
Tôi nghĩ sau đó mọi thứ đã thay đổi.
Tôi không nhớ chính xác, nhưng, um, bạn biết đấy, bạn,
bạn tự tạo ra vận may của mình, đúng không?
Ý tôi là, tôi phải vào đó và đưa ra các lập luận.
Tôi nghĩ rằng một trong những điều mà Ken không chú ý đủ là tội phạm.
Và tôi nghĩ đó là một vấn đề thực sự cần được giải quyết
và đó là số lượng trẻ vị thành niên bị giết.
Và chúng tôi thực sự, thực sự đã cố gắng giải quyết vấn đề đó.
Và một lần nữa, đó là một trong những điều mà khi tôi, cùng với nhiều người khác,
Kit Malt, Phó Thị trưởng, và Stephen Greenhouse, uh, Paul Stephenson, ủy viên,
Bernard Hogan Howe, uh, người đã kế nhiệm ông ấy, chúng tôi thực sự, thực sự
cố gắng để giải quyết tội phạm bằng dao và tội phạm băng nhóm.
Tôi đã từng thực sự trằn trọc không ngủ vào ban đêm vì lo lắng về điều đó
bởi vì nó rất quan trọng với tôi, bạn biết đấy, mỗi một trường hợp thương vong,
phải nói chuyện với các bậc phụ huynh, sự khổ sở, sự khổ sở
của nỗi đau của họ.
Chúng tôi thực sự cảm nhận được điều đó.
Và chúng tôi, và đó là một ví dụ tốt về nền dân chủ
bởi vì chúng tôi đã cam kết sẽ giải quyết nó.
Và nếu chúng tôi không làm vậy, chúng tôi sẽ không có nơi nào để đi.
Một trong những điều tôi tự hào là chúng tôi đã giảm tỷ lệ giết người ở London trong thời gian tôi làm việc xuống 50%.
Năm 2016, ở tuổi 52, bạn trở thành đồng lãnh đạo cùng với Michael Gove của chiến dịch đưa Anh ra khỏi EU.
Khi tôi nhìn vào nhiệm kỳ Thủ tướng của bạn, có ba khoảnh khắc thực sự quan trọng, phải không?
Điều đó thường không rơi vào vai trò của một người duy nhất là Thủ tướng. Bạn đã phải đối mặt với các vấn đề Brexit.
Bạn đã phải đối mặt với Covid và bạn đã phải đối mặt với cuộc chiến Ukraine.
Đúng vậy.
Trước khi tôi nói về những vấn đề cụ thể đó, nhìn lại bây giờ, bạn cảm thấy thế nào về việc bạn phải đối phó với ba cuộc khủng hoảng và vấn đề thế hệ, nhưng bạn biết đấy, đó là công việc của một Thủ tướng, nhưng hầu hết các Thủ tướng không gặp phải điều đó, nhưng, nhưng, bạn biết đấy, đại dịch, nhưng rời khỏi EU, một số Thủ tướng đã phải đối mặt với chiến tranh, một số Thủ tướng đã phải đối mặt với những cuộc khủng hoảng khủng khiếp, những cuộc khủng hoảng nghiêm trọng, thật khủng khiếp.
Bạn có ước gì mình nhận được một lá bài khác không?
Không, tôi, tôi, tôi nghĩ thực sự.
Bạn có nghĩ rằng bạn vẫn sẽ ở trong chính trị bây giờ và là Thủ tướng, nếu bạn nhận được một lá bài khác không?
Không, tôi nghĩ có, tôi nghĩ thành thật mà nói, có những lý do khác cho điều đó.
Ý tôi là, tôi tự hào về những điều mà chúng tôi đã làm với đất nước.
Tôi nghĩ rằng điều đó rất, bạn biết đấy, mọi người bây giờ nói, um, cuộc chiến Brexit.
Thực ra, bạn biết đấy, một trong những điểm tôi nêu trong cuốn sách Unleashed là nếu bạn nhìn vào đó, mô hình độc lập quốc gia mà chúng tôi có là rất quan trọng.
Vì vậy, hoàn toàn tự do để làm những gì chúng tôi muốn trong lập pháp và quy định.
Điều đó thực sự rất quan trọng khi nói đến đại dịch đó vì chúng tôi đã có thể tiêm chủng nhanh hơn bất kỳ quốc gia châu Âu nào khác, nhanh hơn rất nhiều.
Ý bạn là bạn có nghĩ rằng bạn sẽ thắng trong cuộc bỏ phiếu Brexit không?
Um, thành thật mà nói, khi tôi ở ngoài London, có, khi tôi ở trong London, không.
Vì vậy, bất cứ khi nào tôi đi du lịch quanh đất nước, tôi nghĩ, Chúa ơi,
Mọi người sẽ đi bỏ phiếu ở đó. Nhưng khi tôi trở lại thành phố lớn, ừm, cảm giác rất khác biệt. Vậy nếu bạn phải đặt cược vào điều đó, ở lại hay rời đi về xác suất của kết quả, bạn sẽ bỏ phiếu cho kết quả nào? Chà, tôi nghĩ chúng tôi chủ yếu ủng hộ việc ở lại và rời đi. Ừm, nhưng tôi nghĩ rằng cử tri của chúng tôi có động lực hơn. Vì vậy, tôi hy vọng họ sẽ tham gia. Tôi hy vọng họ sẽ. Rằng tôi đã bị sốc. Và nó đã diễn ra theo một quy mô mà không ai có thể dự đoán được. Ý tôi là, vì chúng tôi có 17,4 triệu người đã bỏ phiếu rời đi, đó là số lượng lớn nhất từng bỏ phiếu cho bất kỳ đề xuất nào trong lịch sử. Và, ừm, nhưng, bạn biết đấy, có rất nhiều lần khi tôi, bạn biết đấy, tôi đã ở Đại học St Andrews ở Scotland vào ngày tốt nghiệp của con gái tôi. Và bạn thực sự không nghĩ rằng chúng tôi sẽ rời đi khi nói chuyện với những người ở đó. Vì vậy, bạn biết đấy, điều đó phụ thuộc vào. Bạn biết không, thật thú vị khi tôi đọc cuốn sách của bạn, nhưng cũng khi tôi đọc một số bài viết trước đây của bạn, bạn dường như thực sự mâu thuẫn về việc nên đi theo hướng nào, rời đi hay ở lại, cho đến khi bạn viết bài thông báo đầu tiên rằng bạn ủng hộ việc rời đi. Bạn dường như thực sự, thực sự mâu thuẫn. Những lý do không rời đi dường như liên quan nhiều hơn đến nghĩa vụ của Anh đối với phần còn lại của châu Âu. Tôi cần phải là những đối tác tốt. Tôi cần không tiêu cực mà phải thân thiện. Đó là những điều khiến tôi lo lắng. Những lý do tích cực mà mọi người chỉ ra trong bức thư này, mà chưa được công bố. Bạn biết bức thư mà tôi đang đề cập đến, bức thư chưa được công bố mà bạn đã viết về quyết định rời đi hay ở lại trong EU. Đây có phải là, không, bạn có nghĩa là bài viết? Bài viết chưa được công bố. Vâng. Vâng, vâng, vâng. Chà, bạn đã nói, đây là một số cụm từ từ bài viết đó. Nghĩ về Anh. Nghĩ về phần còn lại của EU. Nghĩ về tương lai.
Hãy nghĩ đến mong muốn của con cái và cháu chắt của chúng ta được sống và làm việc ở các quốc gia châu Âu khác, để bán hàng ở đó, để kết bạn, có thể tìm kiếm những người bạn đời ở đó. Tôi thích âm thanh của tự do. Tôi thích âm thanh của việc khôi phục nền dân chủ, nhưng có những bất lợi gì? Và ở đây chúng ta phải thành thật. Có nỗi lo về Scotland, về khả năng rằng việc bỏ phiếu rời khỏi Liên minh của người Anh có thể dẫn đến sự tan rã của liên minh. Có yếu tố Putin. Chúng ta không muốn làm gì để khuyến khích thêm những cuộc cá cược không áo của nhà lãnh đạo Nga, không ở Trung Đông, không ở bất kỳ đâu. Và rồi có cả nỗi lo về địa chính trị. Anh là một quốc gia vĩ đại, một lực lượng toàn cầu vì điều tốt. Chắc chắn rằng việc Anh tham gia sâu sắc vào EU là một điều có lợi cho thế giới và cho châu Âu. Cuối cùng, đây là một thị trường ngay trước cửa nhà chúng ta, sẵn sàng cho việc khai thác trong tương lai bởi các công ty Anh. Phí thành viên có vẻ khá nhỏ so với tất cả những quyền lợi đó. Tại sao chúng ta lại quyết tâm quay lưng lại với nó? Chính sách của chúng ta không nên giống như chính sách của chúng ta về bánh, ủng hộ việc có bánh và ủng hộ việc ăn bánh, ủng hộ châu Âu và ủng hộ phần còn lại của thế giới sao? Vì vậy, khi tôi đọc điều đó, nhưng sau đó tôi cũng đọc mô tả rất sinh động mà bạn đã đưa ra về đêm hôm đó khi bạn đang cố gắng đưa ra quyết định trong cuốn sách của bạn, “Unleashed”, và bạn có vẻ bị giằng xé. Nhưng người đàn ông đã ra ngoài và vận động dường như không bị giằng xé. Có một sự thiếu tinh tế thực sự trong chiến dịch, nhưng có rất nhiều sắc thái trong cả khoảnh khắc bạn đang đưa ra quyết định và các bài viết bạn đã viết về quyết định đó. Có những lập luận theo cả hai hướng và tôi đã nói điều đó trong cuốn sách, và chắc chắn rằng, như tôi đã nói vừa rồi, lý do để ở lại là, tôi nghĩ, một lý do không có vẻ thù địch, không có vẻ tách rời. Nhưng tôi phải quyết định vì việc ở trong EU không giống như chỉ ở trong một câu lạc bộ mà các quy tắc không thay đổi. Đó là một dự án để tạo ra một Liên bang Châu Âu với một đồng tiền chung, với một quốc hội chung, và nhiều thứ khác nữa.
Và tôi đã nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội lựa chọn lại, một cơ hội nữa để có được độc lập dân chủ quốc gia. Và như tôi đã nói, tôi đã viết, bài viết khác mà bạn vừa trích dẫn là một kiểu tổng hợp của một lập luận phản biện, mà tôi đã viết cho bản thân như một bài tập sau khi tôi đã viết xong bài để công bố và tôi muốn đặt chúng cạnh nhau để suy nghĩ. Điều đó có sự tinh tế, nhưng chiến dịch thì không tinh tế. Nhưng nếu bạn đọc bài viết khác, bạn sẽ thấy những điểm mà tôi ủng hộ, đó là về việc có được độc lập quốc gia đầy đủ và có thể làm mọi thứ theo cách của riêng mình. Và vấn đề với việc ở lại EU là điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ trở nên ít dân chủ hơn. Cuối cùng, bạn phải có khả năng, với tư cách là một chính trị gia, bạn phải có khả năng trả lời câu hỏi. Ai đặt bạn vào vị trí quyền lực trên tôi? Và làm thế nào tôi có thể loại bỏ bạn khỏi vị trí đó? Và vấn đề với EU là không có cách nào họ có thể trả lời câu hỏi đó, nhưng họ không phải là một cách dân chủ. Liệu có cách nào bạn có thể cải cách mối quan hệ với EU trong khi vẫn ở trong EU không? Bạn biết đấy, điều đó thật thú vị vì tôi nghĩ tôi đã nghĩ đến một phép ẩn dụ về bóng đá khi bạn đang nói và ngay bây giờ Manchester United, đội của tôi đang gặp một chút khó khăn, đúng không? Và những người bạn trong nhóm chat đang nói, bạn có nghĩ rằng chúng ta nên loại bỏ huấn luyện viên không? Và tôi đang nói, khi bạn nghĩ về việc đưa ra quyết định như vậy, bạn cũng phải tính đến những gì bạn sẽ làm sau đó, tức là ai sẽ thay thế huấn luyện viên. Rất nhiều người hâm mộ chỉ nói, sa thải huấn luyện viên, nhưng sau đó câu hỏi trở thành, nhưng sau đó thì sao? Và điều đó rất rõ ràng trong cuốn sách của bạn rằng mặc dù bạn muốn rời EU, bạn không có ý tưởng gì về kế hoạch sẽ như thế nào sau đó. Và thực tế, những gì chúng ta cần làm là lấy lại quyền kiểm soát. Và vì vậy điều đó giống như sa thải huấn luyện viên. Tôi đang nói nhưng sau đó thì không phải vậy. Tôi chỉ muốn thắng một cuộc tranh luận với công chúng về…
dân chủ của họ và liệu họ có nên kiểm soát nó hay không.
Và tôi nghĩ rằng cuối cùng chúng ta phải làm điều đó.
Và tôi nghĩ rằng nếu bạn nhìn vào những điểm mà chúng ta đã nói trước đó về tỷ lệ tăng trưởng ở
Mỹ và châu Âu, bạn không thể nói rằng mô hình EU đã
thành công về mặt kinh tế.
Chắc chắn là không.
Nó có tỷ lệ tăng trưởng kém mãn tính và đổi mới rất thấp
so với Hoa Kỳ.
Có điều gì đó không hoạt động.
Vì vậy, bất kể họ đang làm gì ở Brussels để
cung cấp một khối lượng quy định lớn này, nó thực sự không
đem lại kết quả cho người dân châu Âu.
Và nếu bạn quay lại đoạn clip khác khi so sánh với
Mỹ, thì từ năm 2008 đến 15, lấy 15 năm
2008, 2020 đến bất kỳ năm nào đến 23, 23.
Nhưng điều đó có nghĩa là EU đang làm điều gì đó sai hay
người Mỹ đang làm điều gì đó đúng?
Bởi vì khi tôi nghĩ về Mỹ, tôi nghĩ đến sự đổi mới điên cuồng.
Một chút của cả hai.
Một chút của cả hai.
Rất nhiều của cả hai.
Vì vậy, người Mỹ, nhân tiện, sẽ không bao giờ mơ tưởng đến việc
trao đổi chủ quyền quốc gia cho bất kỳ điều gì.
Họ chỉ không làm vậy.
Họ không bao giờ, họ không bao giờ theo bất kỳ cách nào, NATO là
một phần nào đó mà người Mỹ hoàn toàn
có quyền lực trong NATO.
Ý tôi là, bạn biết đấy, đó là điều duy nhất nhưng họ đã hợp tác để
làm cho một cái gì đó lớn hơn tổng thể.
Vâng, nhưng bạn biết đấy, không có EU cung cấp một khối lượng
luật mới và một khối lượng luật mới đang phát triển liên tục, mà Quốc hội Anh không thể thay đổi.
Và vì vậy, để quay lại, tôi không giả vờ rằng
đó không phải là một quyết định dễ dàng.
Đó là một quyết định khó khăn vì những lý do mà bạn đã đề cập, nhưng tôi muốn đất nước của chúng ta
được tự do lập pháp một lần nữa.
Và ở trung tâm của cuốn sách, bạn biết đấy, bạn nói về
đại dịch là điều khó khăn nhất mà nó đã
rất, rất khó khăn.
Nhưng và rất khó để thuyết phục công chúng Anh.
để có những cách rất khác nhau trong việc ngăn chặn sự lây lan của bệnh dịch. Nhưng một điều mà chúng tôi làm tốt hơn bất kỳ quốc gia châu Âu nào khác là tiêm chủng. Và một lý do mà chúng tôi có thể tiêm chủng nhanh như vậy là vì chúng tôi có sự tự do quy định đúng loại mà tôi muốn nói đến, có sự tự do hoàn toàn, nhưng chính xác là loại mà chúng tôi sẽ thảo luận, mà tôi đã ủng hộ. Chúng ta sẽ nói về điều đó. Và vì vậy, đối với tôi, điều đó là vô cùng quan trọng và sau đó họ đang nói về việc tôi chỉ muốn chắc chắn rằng tôi rõ ràng vì nếu tôi không rõ ràng trong tương lai, thì khán giả của tôi sẽ không rõ ràng. Ừm, ý tưởng này về tự do, nếu chúng ta lấy phép ẩn dụ về một chiếc dù, nếu tôi cắt dây, tôi tự do, nhưng tôi cũng đang gặp nguy hiểm trừ khi tôi có một chiếc dù lượn chờ để đón tôi. Và điểm của tôi ở đây là tôi hiểu tất cả những từ ngữ lớn mang tính cảm xúc như tự do và lấy lại quyền kiểm soát, v.v. Nghe có vẻ hấp dẫn với tôi. Nhưng như tôi đã nói với phép ẩn dụ bóng đá, kế hoạch sau đó là gì? Và tôi nghĩ thực sự tôi không muốn điều đó. Vậy bạn đang nói về chiếc dù, đúng không? Và cắt dây của chiếc dù. Ừm, thực ra thì ngược lại. Chính vì chúng tôi đã rời khỏi EU mà chúng tôi có thể trang bị cho mình một chiếc dù nhanh hơn bất kỳ ai khác. Và chúng tôi đã có thể thoát khỏi chiếc máy bay đang cháy nhanh hơn và đến mặt đất an toàn hơn vì chúng tôi đã lấy lại quyền kiểm soát sự tự do quy định của mình. Và điều đó có nghĩa là đến tháng 3 năm 2021, chúng tôi đã tiêm chủng cho 45% dân số trưởng thành và đối với người cao tuổi. Tôi nghĩ chúng tôi đã tiêm gần 80% cho những người trên 80 tuổi. Chúng tôi đã tiêm gần 100%. Và điều đó thật tuyệt vời. Nếu bạn nhớ, chúng tôi đã có, chúng tôi đã có, chúng tôi sẽ nói về các loại vắc xin trong một giây, trong những ngày đầu đó, nhưng hai điều này có liên quan đến nhau trong những ngày đầu đó. Chúng tôi đã có hàng nghìn người chết mỗi ngày. Và vì vậy, điều cực kỳ quan trọng là chúng tôi có thể cung cấp sự bảo vệ cho người cao tuổi và những người dễ bị tổn thương ở Vương quốc Anh.
từ một căn bệnh chết người.
Về điểm Brexit này, trong cuốn sách của bạn, bạn nói rằng bạn gần như tách mình ra khỏi thực tế rằng bạn, đã phải có một kế hoạch liên quan đến quyết định đó vì bạn dường như gần như tức giận khi mọi người mong đợi bạn phải có kế hoạch, mặc dù bạn đã dẫn dắt chiến dịch.
Đúng vậy.
Vì vậy, tôi đang cố gắng kết nối giữa Brexit và thế giới thực và lý do tại sao Brexit mang lại giá trị.
Có một kế hoạch nào cho việc rời bỏ không?
Vì vậy, nhưng vào năm 2016, và tôi nghĩ điều bạn thực sự đang nói là, kế hoạch của chúng ta cho kết quả cuộc trưng cầu ý dân là gì?
Vì vậy, tất cả những ai đã vận động để rời bỏ, chúng ta có mong đợi chiến thắng không, chúng ta có mong đợi thành lập chính phủ tiếp theo không?
Hãy để tôi trích dẫn cuốn sách của bạn.
Đây là một sự quảng bá khác cho cuốn sách của bạn.
Vì vậy, bạn như thế này.
Không bao giờ trong suốt chiến dịch đó, chúng tôi, Boris và Michael, đã thảo luận về một chính phủ dựa trên việc rời bỏ trong tương lai vì chúng tôi không tưởng tượng rằng chúng tôi sẽ phải nắm quyền chính phủ.
Chính sách đã được chính phủ tuyên bố là thực hiện kết quả cuộc trưng cầu ý dân.
Đó là một kết quả.
Đó là một cuộc trưng cầu ý dân, không phải một cuộc bầu cử.
Chúng tôi không có kế hoạch cho chính phủ, không có kế hoạch cho các cuộc đàm phán vì đó không phải là công việc của chúng tôi.
Và trong chừng mực những ngày tiếp theo đã hỗn loạn, mà đúng là như vậy, thật sự rất bực bội khi chúng tôi bị đổ lỗi.
Chính phủ phải công bố kế hoạch rút lui.
Chính phủ phải bắt đầu các cuộc đàm phán.
Vì vậy, điều này, ý tôi là, đây là một vấn đề lớn vì trong bối cảnh kinh doanh.
Bởi vì chúng tôi không, bởi vì tại sao?
Vâng, bởi vì tôi nghĩ đó là một sự hiểu lầm cơ bản.
Khi bạn ra ngoài, khi một chính phủ quyết định đưa một vấn đề ra cho người dân trong cuộc trưng cầu ý dân, chính phủ không nói, ôi, bạn biết đấy, nếu nó đi ngược lại với chúng tôi, bạn biết đấy, bất kỳ vị trí nào cụ thể sẽ biến mất.
Nhưng chính phủ, vậy họ muốn ở lại?
Tại Pháp, chẳng hạn, François Mitterrand đã tổ chức một cuộc trưng cầu ý dân về, tôi nghĩ, tôi không nhớ rõ lắm, tôi nghĩ đó là Hiệp ước Maastricht, hoặc một trong những hiệp ước mà ông ấy đã thua trong cuộc bỏ phiếu và ông ấy không từ chức. Ông ấy không biến mất. Rất nhiều nhà lãnh đạo châu Âu đã tổ chức các cuộc trưng cầu ý dân về EU và họ đã đi ngược lại với kết quả, nhưng họ không biến mất khỏi bối cảnh. Và vì vậy, hãy để tôi nói theo cách khác. Hãy tưởng tượng, hãy tưởng tượng rằng Gove và tôi, hoặc toàn bộ đội ngũ ủng hộ rời bỏ đã đặc biệt vận động để, trong cuộc bỏ phiếu rời bỏ, thành lập chính phủ tiếp theo và tự cài đặt mình làm những người cai trị đất nước. Mọi người sẽ nói, điều này không phải về, bạn rõ ràng đang nói, tất cả các lập luận của bạn đều nhằm thúc đẩy sự nghiệp chính trị của bạn. Bạn không đang nói về vấn đề rời bỏ hay ở lại. Bạn đang nói về một kế hoạch để chiếm quyền chính phủ. Tôi biết. Và vì vậy chúng tôi đã không rời bỏ? Tôi không phải là một chính trị gia. Tôi chỉ là một thành viên của công chúng. Vì vậy, tôi chỉ đang cố gắng giải thích tại sao điều đó là không thể. Tôi hiểu. Nhưng với tư cách là một thành viên của công chúng, tôi nghĩ nếu bạn đang dẫn dắt cuộc chiến cho một kết quả, bạn chắc chắn phải nhìn xa hơn một vài bước để suy nghĩ về những hệ quả và thực tế của kết quả này, giống như bạn phải có, được rồi, chúng ta có thể làm như thế này, chúng ta có thể đàm phán như thế này. Tôi giả định rằng chính phủ sẽ có một tài liệu trắng đưa ra, họ sẽ đưa ra các lựa chọn cho đất nước và kế hoạch để đàm phán và một kế hoạch để, và một kế hoạch để làm những gì họ đã nói họ sẽ làm. Nhưng chính phủ, bao gồm cả bạn bè của bạn, David Cameron, đã nói rằng đây là một ý tưởng thật tồi tệ. Vì vậy, một người sẽ rút ra từ đó rằng kế hoạch này không phải là một kế hoạch tốt, rằng họ đã xem xét tất cả các lựa chọn có sẵn sau khi rời bỏ và không có lựa chọn nào tốt ở đây. Vì vậy, nếu những người đang nắm quyền nói rằng, chúng ta không nên rời bỏ,
Không có kế hoạch tốt nào, lẽ ra chúng ta không nên lắng nghe họ sao?
À, không, vì tôi nghĩ họ đã sai.
Tôi đã nói, với tư cách là một thành viên của công chúng, nếu tôi thấy hai người đứng bên bờ vực, một người tên là David, một người tên là Boris, và David đã nói, “Nghe này, tôi đưa bạn đến bờ vực vì đó là quyền của bạn để đưa ra quyết định này, nhưng đừng nhảy.”
Còn người kia tên là Boris thì sẽ nhảy.
Tôi sẽ giả định rằng Boris biết điều gì đó về cách chúng ta sống sót khi bắt đầu rơi.
Nhưng để phát hiện ra rằng Boris không có kế hoạch và nghĩ rằng David sẽ kéo dù cho tôi thì thật là, ồ, David, David Cameron, vấn đề là sau đó, chúng tôi đã phải, chúng tôi đã thấy mình, vì David, Thủ tướng Cameron, đã biến mất khỏi hiện trường.
Ngay lập tức, như tôi đã mô tả trong cuốn sách, chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian hỗn loạn khi chúng tôi phải tìm ra chúng tôi sẽ làm gì vì rõ ràng rằng sẽ có ai đó phải tiếp quản và dẫn dắt chúng tôi vượt qua điều này.
David Cameron có phản ứng xấu khi bạn nói với ông ấy, khi ông ấy nghĩ rằng bạn có thể bỏ phiếu để rời bỏ không?
Bởi vì bạn đã nói về điều đó trong cuốn sách, đúng, tôi đã làm.
Tôi đã từng, nhưng ý tôi là, tôi mô tả điều đó trong cuốn sách.
Ông ấy đã nói, ông ấy đã nói, ông ấy đã nói, tôi, ồ, tôi đã nói, nhìn này, tôi thực sự đang gặp khó khăn với điều này vì tôi không thấy cách nào tôi có thể nhất quán, vì ông ấy đã đề nghị tôi.
Ông ấy đã nói, nếu bạn ra ngoài và ủng hộ việc ở lại, bạn có thể có một công việc hàng đầu trong nội các.
Tôi không thể hiểu công việc hàng đầu là gì.
Và sau đó ông ấy, và sau đó ông ấy đã nói, và tôi, tôi đã nói, ồ, nhìn này, tôi thấy điều này rất khó khăn, vì tôi đã viết rất nhiều bài báo chỉ ra các vấn đề dân chủ của EU.
Và, bạn biết đấy, cuối cùng chúng tôi đã có cơ hội để giải quyết điều này.
Và tôi đã nghĩ đến việc ủng hộ việc rời bỏ.
Và tôi, bạn biết đấy, không biết làm thế nào để nói với ông ấy. Đó là sự thật.
Và anh ấy, anh ấy nói, điều này không phải về các bài viết.
Điều này là về tương lai của đất nước.
Và tôi nói, ừ, tôi đồng ý với tương lai của đất nước,
nhưng tôi vẫn đang nghĩ đến việc xin nghỉ.
Và anh ấy nói, nếu bạn, nếu bạn, nếu bạn xin nghỉ,
anh ấy nói, tôi sẽ, và tôi, bạn biết đấy, tôi xin lỗi vì đã sử dụng
tên của anh ấy.
Anh ấy nói, tôi sẽ, tôi sẽ làm hỏng bạn mãi mãi.
Và tôi nghĩ đó là một lời hứa khá lớn.
Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ làm hỏng bạn mãi mãi.
Mãi mãi.
Và vì vậy tôi ngay lập tức trở về nhà sau đó, tôi đã trở về nhà
sau buổi tối đó và, và đạp xe từ văn phòng của tôi ở, ở,
tòa thị chính và nói chuyện với gia đình tôi, với các con tôi và một
trong số các con tôi ngay lập tức nói, ừ, bạn biết đấy, anh ấy không có
lựa chọn nào khác và bạn sẽ phải xin nghỉ.
Vì vậy, ý tôi là, tôi đưa tất cả những điều đó vào, thực sự
chỉ để cho bạn thấy rằng có rất nhiều lý do tốt
để có một cuộc sống yên tĩnh.
Bạn có biết điều gì thú vị trong đó là khi tôi đọc phần đó
trong cuốn sách của bạn, có hai điều mà tôi nghĩ, điều đầu tiên
là anh ấy đã đề nghị bạn một công việc hàng đầu nếu bạn theo ý kiến của anh ấy.
Điều đó không phải là hối lộ sao?
Và có phải đó là cách mà các công việc được phân phát trong chính phủ
hiện tại không?
Nếu bạn, nếu bạn làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ cho bạn một vị trí hàng đầu.
Như, nếu bạn làm, tôi sẽ làm bạn trở thành bộ trưởng y tế hoặc bộ trưởng quốc phòng có vẻ như là, nhưng có vẻ như từ góc độ của một người
không ở trong chính phủ, có vẻ như là một cách rất tham nhũng
để phân phát công việc.
Như nếu bạn, nếu bạn tham gia với, không rõ ràng.
Không rõ ràng.
Bạn phải công bằng với Dave.
Không rõ ràng công việc nào mà anh ấy đang đề nghị.
Nhưng vị trí hàng đầu là bộ trưởng quốc phòng, bộ trưởng y tế.
Chà, ý tôi là, bạn biết đấy, các vị trí PM là công việc hàng đầu.
Vì vậy, trước khi còn lại có lẽ, bạn đã nghĩ trong
cuốn sách, bạn nói về khả năng bộ trưởng quốc phòng.
Tôi không biết.
Nhưng vâng.
Nhưng vâng, ý tôi là, nhưng điều đó không phải là một chút tham nhũng sao?
Điều đó không phải là định nghĩa của tham nhũng sao?
Bởi vì nếu theo quan điểm của tôi, tôi nghĩ đó là một sai lầm lớn khi làm những điều như vậy, vì luôn có nhiều người hơn mà bạn biết, bạn cuối cùng sẽ nghĩ rằng bạn nên hứa hẹn với họ. Có những công việc mà bạn có thể giao cho họ. Vì vậy, điều tốt nhất là không nói gì cả. Tôi luôn tự hỏi về chính phủ và tôi chưa bao giờ hiểu được rằng làm thế nào ai đó có thể trở thành người đứng đầu một bộ khi họ không có kinh nghiệm trước đó? Như bạn đã bổ nhiệm Matt Hancock làm bộ trưởng y tế. Làm thế nào mà Margaret Thatcher trở thành thủ tướng hoặc bộ trưởng giáo dục mà không có kinh nghiệm trước đó? Bạn cho tôi biết làm thế nào Tony Blair trở thành thủ tướng? Không, tôi hiểu về việc trở thành thủ tướng. Nhưng làm thế nào Tony Blair trở thành, bạn biết đấy, một bộ trưởng đối lập khi ông ấy không có kinh nghiệm? Bạn cho tôi biết, bạn có nghĩ đây là một hệ thống tốt không? Chà, vì đây là một điểm rất, rất quan trọng vì tôi nghĩ rằng có một, tôi không biết, tôi lo lắng rằng rất khó để thuyết phục những người có khả năng quản lý tốt tham gia chính trị. Và, bạn biết đấy, bạn thấy điều đó suốt thời gian trong cái gọi là nhật ký của một CEO, đúng không? Và bạn thấy điều đó suốt thời gian. Bạn thấy rất nhiều, tôi có rất nhiều ví dụ về những người kinh doanh hàng đầu đã cố gắng tham gia, đã cố gắng trở thành chính trị gia và điều đó dường như không hoạt động. Và tôi không biết. Ý tôi là, tôi có thể đoán không? Tiếp đi. Chà, nếu tôi nhìn vào dữ liệu, tôi thấy nếu 35% trong số họ đến từ một trường Eton và sau đó có những công việc được phân phát dựa trên việc nếu bạn lấy ý kiến của tôi, tôi sẽ cho bạn một công việc hàng đầu. Tôi hiểu tại sao tôi không bao giờ có thể tham gia. Ngay cả khi tôi là ứng viên tốt nhất vì điều đó không được thực hiện dựa trên ai là ứng viên tốt nhất, mà được thực hiện dựa trên kiểu câu lạc bộ cũ. Tôi sẽ giúp bạn, nếu bạn. Chà, không phải dưới Đảng Lao động, có lẽ, hoặc bạn biết đấy, hoặc bất kỳ đảng nào khác và không phải dưới, ý tôi là, hầu hết các nội các bảo thủ.
Vậy có phải dưới đảng Bảo thủ không?
Không, dưới bất kỳ đảng nào, tôi nghĩ rằng những người kinh doanh, vì ba lý do mà tôi khó có thể chỉ ra, họ không nhất thiết phát triển trong môi trường đó.
Và ai sẽ phát triển?
Điều tôi lo lắng là những người thực sự bắt đầu làm điều đó chỉ là những người sẵn sàng trải qua nhiều cuộc tấn công công khai.
Tôi nghĩ tôi đã nói.
Vậy thì nên bỏ qua.
Chà, ý tôi là, thực tế.
Vì vậy, hãy nhìn, một trong những điều thú vị đã xảy ra gần đây là mạng xã hội đã trở nên rất, rất độc hại.
Và ý tôi là, tôi không đọc nó, nhưng tôi nghĩ nó trở nên rất áp lực đối với các chính trị gia và cũng đối với các nhà báo.
Và tôi nghĩ rằng các nhà báo, bạn biết đấy, họ nhận rất nhiều chỉ trích và lạm dụng nếu họ không được cho là đứng về một bên nào đó hoặc, bạn biết đấy, dễ dãi với ai đó.
Ý tôi là, có ai đó sẽ phỏng vấn tôi cho cuốn sách này.
Laura.
Vâng, và bạn nhìn vào, và cô ấy là một nhà báo rất, rất giỏi, nhưng bạn nhìn vào những gì cô ấy nhận được trực tuyến về, bạn biết đấy, việc cô ấy là một người thẩm vấn của tôi hay bất cứ điều gì.
Thật kinh khủng.
Thật sự kinh khủng.
Và tôi nghĩ, vì vậy tôi nghĩ rằng, và tôi nghĩ rằng điều đó cũng đúng với các nghị sĩ.
Tôi nghĩ rằng họ rất, họ nghĩ rằng nếu phải lựa chọn giữa việc có một cuộc sống mà tôi có thể, bạn biết đấy, tránh xa những thứ như vậy và, bạn biết đấy, có một cuộc sống tuyệt vời, làm điều gì khác hoặc tự đưa mình vào tình huống này.
Về điểm mà tôi đã nói, suy nghĩ về điều đó liên quan đến thực tế rằng mọi người đã nắm giữ cán cân.
Họ kéo bạn bè của họ lên.
Đó là một kiểu câu lạc bộ của những chàng trai.
Có sự thật nào trong đó không?
Tôi nghĩ, nhưng tôi nghĩ, nhìn, tôi buồn khi phải nói, Steve, tôi nghĩ có lẽ đó là cách mà chính trị đã diễn ra từ thuở ban đầu.
Tôi nghĩ rằng các chính trị gia, tôi nghĩ chính trị có xu hướng phân chia từ thuở ban đầu.
Tôi nghĩ rằng nó có xu hướng chỉ là buồn, nhưng tôi nghĩ là đúng.
Điều tốt là cuối cùng, những người thực sự thành công là những người hoàn thành những việc mà mọi người muốn được thực hiện.
Bạn có nghĩ đây là một nam châm không?
Và vì vậy, đây là một nam châm cho những nhân vật rất quyết tâm, những người sẵn sàng trải qua rất nhiều để hoàn thành công việc.
Chà, tôi không thấy bạn như vậy.
Ý tôi là, tôi đã từng sử dụng những từ đó trước đây chưa?
Không, không, nhưng đó là kiểu người.
Bạn đang khiến tôi lo lắng.
Nghe có vẻ như bạn đang trích dẫn tôi.
Không, không, có thể bạn đang làm vậy.
Nhưng đúng vậy, kiểu người mà tôi nghĩ sẽ bị cuốn hút và thành công trong một môi trường như vậy.
Tôi nghĩ bạn phải có một cái da dày.
Được rồi.
Nhưng vì cách mà nó hoạt động, những người thực sự thành công là những người thực sự có thể tiến hành một cái gì đó và thực hiện nó.
Kết thúc về Brexit, 62% người Anh coi Brexit là một thất bại nhiều hơn, theo YouGov và 9% cho rằng đó là một thành công hơn.
Theo YouGov, 46% người Anh nói rằng nên có một cuộc trưng cầu dân ý EU thứ hai trong 10 năm, so với chỉ 36% nói rằng không nên có.
Theo, được rồi, để tôi hoàn thành các số liệu mà bạn không thể phản hồi.
Theo giá trị gia tăng thực tế của Vương quốc Anh, GVA, một thước đo kích thước nền kinh tế.
Họ nói rằng có khoảng 140 tỷ bảng ít hơn vào năm 2023 trong nền kinh tế Vương quốc Anh so với nếu Vương quốc Anh ở lại trong thị trường EU đơn. Theo cùng một điều đó, họ nói rằng 300 tỷ bảng đã bị xóa khỏi giá trị nền kinh tế Vương quốc Anh vào năm 2035.
Và số liệu cuối cùng của tôi ở đây là báo cáo từ trung tâm cải cách châu Âu vào năm 2020 ước tính GDP của Vương quốc Anh nhỏ hơn 5,5% vào giữa năm 2023 so với kịch bản mà Vương quốc Anh vẫn ở trong EU.
Điều này tương đương với một khoản thiệt hại kinh tế khoảng 40 tỷ bảng hàng năm.
Và chỉ như một chủ doanh nghiệp, tôi đã nhìn vào một số số liệu về những gì các chủ doanh nghiệp nghĩ rằng 33% doanh nghiệp nhỏ báo cáo rằng Brexit đã khiến họ khó khăn hơn để…
thương mại với EU do tăng cường giấy tờ và những vấn đề như vậy, và Trường Kinh tế London đã cho biết rằng Brexit đã làm tăng 6% giá thực phẩm từ năm 2020 đến năm 2023. Với tất cả những điều này trong tâm trí, bạn có hối tiếc về Brexit không? Không hề. Không hề. Ý tôi là, thật lòng mà nói. Chúng ta đã vượt qua Đức, Pháp từ năm 2016 trở đi. Xin lỗi, chắc chắn đã vượt qua Ý từ năm 2016 trở đi. Lần cuối cùng tôi nhìn, Đức và Ý đều là thành viên của EU và các số liệu mà bạn đưa ra, tôi có nghĩa là, chúng bị lu mờ, chẳng hạn, bởi Covid. Bạn biết đấy, ngay cả khi bạn chấp nhận điều đó, mà tôi không nhất thiết phải chấp nhận, rằng Brexit đã gây ra vấn đề, nó cũng đã tạo ra những cơ hội lớn vì chúng ta đã có thể thoát khỏi phong tỏa sớm hơn bất kỳ quốc gia nào khác. Hãy nhớ rằng, chúng ta đã thoát khỏi phong tỏa vào tháng 7 năm 2021. Chúng ta đã kết thúc tất cả các hạn chế và điều đó có nghĩa là chúng ta đã có sự phục hồi kinh tế nhanh nhất trong bất kỳ quốc gia G7 nào và theo quan điểm của tôi, điều đó sẽ không xảy ra nếu không có sự hỗ trợ từ những tự do của Brexit. Bạn có biết OECD không? Bạn có biết tổ chức đó là gì không? Có, có. Họ nói rằng Vương quốc Anh là nền kinh tế giàu có lớn duy nhất vẫn nhỏ hơn và nghèo hơn so với trước đại dịch và Brexit có thể là một yếu tố trong đó và cơ quan giám sát độc lập của chính phủ, mà tôi biết, bạn biết, văn phòng chịu trách nhiệm ngân sách nghĩ rằng Vương quốc Anh cuối cùng sẽ kém hơn 4% so với những gì nó sẽ có nếu không bỏ phiếu cho Brexit. Khi tôi, bạn biết đấy, trong kinh doanh, mọi thứ đều là sự đánh đổi. Mọi thứ đều là sự đánh đổi. Vì vậy, bạn phải có khả năng xác định sự đánh đổi mà Vương quốc Anh đã thực hiện cho tất cả những lợi ích mà bạn tuyên bố Brexit đã mang lại. Vì vậy, tôi nghĩ rằng thật trí thức khi bất kỳ ai có thể xác định cả hai mặt của lập luận ở đây. Vậy sự đánh đổi là gì? Brexit đã khiến chúng ta phải trả giá bao nhiêu? Tôi chỉ muốn xem nó đã khiến chúng ta phải trả giá bao nhiêu. Vâng. Tôi nghĩ rằng điều đó chắc chắn đúng rằng cách mà một số điều đang được quản lý bởi một số bạn bè châu Âu của chúng ta là…
không cần thiết về mặt hành chính vào thời điểm này.
Tôi nghĩ rằng điều đó sẽ tốt hơn.
Tôi chấp nhận lời chỉ trích đó.
Tôi không nghĩ đây là sự kết thúc của thế giới.
Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng cuối cùng lợi thế của việc được tự do làm những gì mình muốn, tự do điều hành đất nước của mình là rất quan trọng.
Bạn không nói với tôi về sự đánh đổi.
Không, tôi đã nói rồi.
Tôi nghĩ rằng tác động đối với chúng tôi ở Vương quốc Anh, đối với tôi như một công dân bình thường, thì sự đánh đổi là gì?
Ừ.
Chà, tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng điều đó chắc chắn đúng là một số doanh nghiệp đang gặp khó khăn hơn, có những giấy tờ mà tôi không nghĩ là cần thiết.
Và chúng ta cần phải khắc phục điều đó.
Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta có những giải pháp công nghệ cho điều đó.
Tôi không nghĩ rằng chúng ta cần phải là một phần của một đế chế pháp lý châu Âu, có thể trở thành một đế chế pháp lý ngày càng dày đặc và chi tiết hơn kiểm soát tự do của chúng ta và ngăn cản chúng ta.
Có sự đánh đổi kinh tế không?
Tôi không nghĩ vậy, tôi nghĩ rằng cuối cùng chúng ta sẽ giàu có hơn nhờ điều đó.
Nhưng trong ngắn hạn, chúng ta sẽ nghèo hơn.
Chà, bạn biết đấy, một lần nữa, mọi người rất cảm xúc về điều này.
Và hãy nhìn, tôi có thể nhắc bạn rằng trước cuộc trưng cầu dân ý, mọi người đã nói như vậy và không ai từng yêu cầu những người đó phải chịu trách nhiệm.
Mọi người đã nói rằng sẽ có hàng triệu người thất nghiệp hơn, đúng không?
Bạn có nhớ điều đó không?
Mọi người đã nói rằng sẽ phải có một ngân sách tăng thuế khẩn cấp nếu người dân bỏ phiếu rời khỏi EU.
Thực tế là, khi tôi ngừng làm Thủ tướng, tỷ lệ thất nghiệp đã ở mức thấp nhất trong 50 năm và chúng tôi có 620.000 người làm việc được trả lương nhiều hơn so với trước khi đại dịch bắt đầu.
Kinh tế…
Tôi chỉ muốn nói rằng mọi người đưa ra đủ loại dự đoán về Brexit.
Các số liệu mà tôi đọc, bạn có tin không, rằng có một cuộc khủng hoảng kinh tế trong ngắn hạn, trong thời gian gần?
Mọi người đã nói rằng chúng ta sẽ có một triệu người trong hàng thất nghiệp vì Brexit.
Tốt thôi.
Nhưng bạn có tin rằng có một…
Trong thời gian gần…
Nhưng sau đó tôi đã nói, vì vậy tôi đã nói, đó là thiên kiến xác nhận, đúng không?
Nhưng bạn đã nói rằng cuối cùng chúng ta sẽ trở nên giàu có hơn.
Vì vậy, tôi đang nói…
Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ.
Nếu chúng ta làm điều đúng đắn.
Chắc chắn rồi.
Vậy trong ngắn hạn, bạn có nghĩ rằng sẽ có một chút khó khăn về kinh tế do Brexit không?
Tôi nghĩ rằng đó chắc chắn là trường hợp.
Nếu chúng ta mắc sai lầm khi ở lại, ý tôi là, điều mà Keir Starmer, Đảng Lao động, bạn biết đấy, muốn làm, là ở lại trong sự liên kết với EU.
Họ cơ bản muốn chúng ta trở thành những người tuân theo quy tắc.
Được rồi.
Tôi nghĩ đó là một sai lầm lớn, rất lớn.
Chúng ta nên hướng tới tự do.
Tôi không biết cách nói điều này sao cho bạn hiểu, nhưng Perfected thật tuyệt vời.
Tôi là một nhà đầu tư trong công ty.
Tôi uống nó mỗi ngày.
Toàn bộ đội ngũ uống Perfected mỗi ngày.
Chúng tôi có một tủ lạnh Perfected trong văn phòng.
Đây là lý do tại sao tôi thích Perfected.
Các loại nước tăng lực thông thường thường khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.
Và với tư cách là một podcaster, điều cuối cùng bạn muốn là cảm thấy mệt mỏi trong một cuộc trò chuyện.
Các nhà sáng lập của Perfected muốn tạo ra một loại nước tăng lực không tạo ra chu kỳ mệt mỏi khủng khiếp mà nhiều người trong chúng ta phải trải qua.
Vì vậy, họ đã sử dụng Matcha làm nguồn năng lượng và bằng cách nào đó họ cũng làm cho nó thật sự, thật sự ngon.
Họ vừa mới ra mắt hương vị mới gọi là Juicy Peach và nó thật tuyệt.
Nếu bạn thử Juicy Peach của Perfected mà không thấy tuyệt, hãy thoải mái nhắn tin cho tôi và chửi tôi.
Bạn có thể mua nó tại Tesco hoặc Waitrose hoặc bạn có thể mua trực tuyến và đây là một bí mật mà bạn phải giữ cho riêng mình.
Tôi sẽ giảm giá 40% cho Perfected chỉ để bạn có thể thử Juicy Peach.
Hãy truy cập perfected.com và khi thanh toán, nhập mã Diary40.
Tôi sẽ để mã này trong một thời gian, không phải mãi mãi.
Đó là perfected.com và sau đó sử dụng mã Diary40 khi thanh toán.
Khi bạn thử nó, hãy chắc chắn đánh dấu tôi trên Instagram và nói rằng Steve, bạn đã đúng.
Nó thật tuyệt.
Điều lớn tiếp theo là đại dịch.
Một lần nữa, khi bạn trở thành Thủ tướng Vương quốc Anh và đại dịch này bắt đầu bùng phát. Tôi đã xem cách bạn mô tả tình huống đó vào cuối năm 2019, đầu năm 2020 trong cuốn sách của bạn và có vẻ như bạn không hề biết về mức độ nghiêm trọng của virus này đang tràn vào. Khi nào là lần đầu tiên bạn nghe nói rằng có một virus đã đến từ Trung Quốc? Dù ngày nào đi chăng nữa, tôi nghĩ đó là vào cuối năm 2019 hoặc đầu năm 2020. Tôi không nhớ chính xác khi nào, nhưng có một ngày tôi đang đi qua sảnh của Hạ viện với Bộ trưởng Y tế và ông ấy nói, bạn biết đấy, tôi lo lắng về virus Trung Quốc này. Liệu Hancock có phải là người phù hợp để xử lý vấn đề đó không? Bởi vì đó là một vấn đề sức khỏe chỉ xảy ra một lần trong đời. Nhìn chung, tôi nghĩ ông ấy đã làm rất tốt. Vâng, tôi nghĩ ông ấy rất năng động. Liệu ông ấy có phải là người tốt nhất để xử lý nó không? Tôi nghĩ, tôi nghĩ ông ấy đã làm rất tốt và tôi nghĩ rằng… Liệu ông ấy có phải là người tốt nhất để xử lý nó không? Nhìn lại. Chà, tôi chắc chắn nghĩ rằng ông ấy, vâng, vì tôi nghĩ rằng ông ấy có sự kết hợp đúng đắn giữa năng lượng và thực tế. Đừng quên, chúng ta không biết về căn bệnh này. Chúng ta không biết nó có mức độ chết chóc như thế nào. Chúng ta không biết nó có khả năng lây lan ra sao. Và chúng ta không biết chính xác nó được truyền nhiễm như thế nào. Có rất nhiều điều chúng ta không biết. Một số trích dẫn từ cuốn sách của bạn ở đây. Bạn đã nói, vấn đề không phải là tôi không biết về các bệnh zoonotic. Vấn đề là tôi cảm thấy tôi biết tất cả về chúng. Sau hơn 30 năm viết về hoặc xử lý các bệnh zoonotic mới, tôi cảm thấy tôi đã biết về SARS và Ebola của mình, có thể nói như vậy. Và tôi đã rút ra hai điều. Thứ nhất, những dịch bệnh zoonotic mới này thường tự sắp xếp. Và thứ hai, rằng nguy cơ lớn hơn từ những nỗ lực ngăn chặn chúng của các chính trị gia là những nỗ lực của họ để kiềm chế các bệnh này có thể sẽ tồi tệ hơn.
Nguyên nhân trong một số khía cạnh.
Vì vậy, khi Hancock bắt đầu nói về một loại coronavirus mới, có thể từ dơi và nguy cơ nó sẽ lan rộng khắp đất nước, thì thật không ngạc nhiên khi tôi cảm thấy như đã nghe điều này trước đây. Chúng tôi không hề biết.
Vâng, ý tôi là, tôi nghĩ rằng tôi đang rất trung thực ở đây về, như tôi đã làm trong toàn bộ cuốn sách Unleashed, về trạng thái tâm lý của tôi, bởi vì, bạn biết đấy, tôi đã đưa tin chi tiết về sự hoảng loạn salmonella và trứng khi hàng triệu con gà bị giết thịt.
Không cần thiết, tôi đã đưa tin về sự hoảng loạn boba và bọt biển cho sự thờ ơ của đàn ông.
Sự hoảng loạn, bệnh bò điên khi một tỷ lệ lớn đàn bò sữa ở Vương quốc Anh bị giết thịt, có lẽ là không cần thiết.
Sinh kế của những người nông dân đã bị tàn phá.
Tôi đã là thị trưởng London khi chúng tôi bị đe dọa bởi cúm gia cầm.
Vì vậy, bạn không nghĩ đó là một vấn đề lớn.
Và chúng tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc tamiflu, mà hóa ra là không cần thiết.
Vì vậy, tôi đã thấy SARS đến rồi đi, Ebola và những thứ tương tự.
Và trong mỗi trường hợp này, điều dường như đã xảy ra là có một sự lo lắng hợp lý về nguy cơ của một bệnh zoonotic, thường từ châu Á hoặc nơi nào đó.
Chúng tôi sẽ thực sự, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chuẩn bị.
Và rồi nó một cách kỳ diệu đã rời bỏ chúng tôi gần như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Tôi nhớ cúm lợn.
Đó có phải là điều bạn nghĩ sẽ xảy ra trong trường hợp này không?
Và tôi không biết.
Vâng.
Tôi không biết, nhưng điều tôi đang cố gắng làm là cung cấp cho bạn.
Bối cảnh.
Bối cảnh và trạng thái tâm lý mà tôi nghĩ nhiều người đã ở trong khi họ nghe về COVID.
Khi nào bạn gọi cho Trung Quốc?
Tháng Hai, tôi nhớ là tháng Hai năm 2020.
Đó là cuộc gọi bạn đã thực hiện cho lãnh đạo Trung Quốc.
Cho Tập Cận Bình.
Vâng.
Vâng.
Ý tôi là, tôi đã gọi cho ông ấy.
Ông ấy sẽ có trong cuốn sách.
Và bạn đã gửi vật tư.
Vâng.
Vào thời điểm đó, chúng tôi vẫn đang gửi vật tư để giúp họ.
Chúng tôi đã gửi, ông ấy đã nói gì về virus?
Chà, tôi đã nói, tôi nhìn, tôi nhớ cuộc trò chuyện giờ đã mờ nhạt.
Tôi nghĩ rằng tôi, bạn biết đấy, thực sự những nỗ lực của ông ấy để kiểm soát căn bệnh, nhưng tôi đã nói rằng tôi lo lắng về những gì đang xảy ra ở các chợ ướt.
Bởi vì vào thời điểm đó, chúng tôi được hiểu rằng căn bệnh này đã xảy ra một cách tự phát ở một chợ ở Vũ Hán.
Ông ấy đã nói gì?
Và tôi không thể nhớ ông ấy đã nói gì về điều đó.
Tôi không biết.
Tôi đã nói, nhìn này, ý tôi là, ông ấy là một vị tổng thống của Trung Quốc.
Tôi không nghĩ ông ấy muốn, đặc biệt là ý nghĩa rằng Trung Quốc có lỗi theo cách nào đó.
Và tôi không thể hiểu điều đó.
Nhưng bây giờ tôi nghĩ rằng có lẽ điều đó không đúng.
Và tôi nghĩ chắc chắn đó là một tai nạn trong phòng thí nghiệm hoặc là kết quả của một điều gì đó đã sai trong phòng thí nghiệm đó.
Tôi có thể hỏi về điều này không?
Bởi vì điều này bắt đầu như một thuyết âm mưu mà bây giờ được chấp nhận rộng rãi là kết quả có khả năng xảy ra.
Tại sao họ lại nghịch ngợm với một loại virus trong một phòng thí nghiệm ở Vũ Hán?
Chà, bạn có thể hỏi điều đó.
Ý tôi là, tôi nghĩ, tôi nghĩ họ đã.
Tại sao bạn nghĩ họ lại làm vậy?
Có ai đó xa cách đến mức tại sao mọi người lại làm những điều như vậy.
Tôi thực sự không biết, nhưng tôi nghĩ rằng họ đã, bạn biết đấy, khoa học, mục đích của khoa học là tiếp tục mở rộng biên giới của kiến thức con người ở khắp mọi nơi và xem họ có thể làm gì.
Bạn có nghĩ đó là một loại vũ khí không?
Tôi không, tôi không có lý do nào để nghĩ như vậy.
Tôi không có lý do nào để nghĩ như vậy.
Tôi nghĩ đó là một tai nạn khủng khiếp.
Tôi nghĩ rằng điều đó đã thoát ra từ phòng thí nghiệm.
Tôi nghĩ họ, bạn biết đấy, họ đang xem xét việc kỹ thuật hóa những loại virus này, chỉ xem xét chức năng gia tăng của virus và những cách mà họ có thể thao túng nó.
Và thật đáng buồn, một điều gì đó đã sai.
Đó là, đó là dự đoán tốt nhất của tôi.
Và nhiều người dường như không nghĩ như vậy.
Bạn đã gọi cho Trump vào khoảng thời gian này để nói chuyện với tôi về điều đó.
Tôi đã làm.
Vâng.
Ông ấy nghĩ gì?
Chà, tôi, vâng, ý tôi là, ông ấy đã có quan điểm rất rõ ràng rằng, bạn biết đấy, Trung Quốc có một trường hợp cần phải giải thích, nhưng điều đó đã nói lên rất nhiều điều cho mọi người. Và trong cuốn sách, bạn nói về phản ứng của Tổ chức Y tế Thế giới dường như do dự vì họ muốn giữ mối quan hệ tốt với Bắc Kinh. Vâng. Tôi nghĩ rằng nhiều nhà khoa học đã lo lắng về việc làm phật lòng Trung Quốc. Và tôi nghĩ rằng nhiều nhà khoa học, bạn biết đấy, vì Trung Quốc rất tích cực trong việc hỗ trợ và tài trợ cho nhiều nghiên cứu học thuật và những thứ tương tự. Vì vậy, có một sự do dự nào đó, tôi cảm thấy, có thể tôi đã sai về điều này. Ấn tượng của tôi là có một sự thận trọng về việc dường như chỉ trích Trung Quốc quá nhiều về các biện pháp phong tỏa. Thật thú vị khi tôi đọc trong cuốn sách của bạn rằng vào khoảng ngày 8 tháng 3, bạn bắt đầu thấy những gì đang diễn ra ở Ý. Và tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều nhớ rõ những cảnh tượng từ các bệnh viện Ý nơi có bệnh nhân nằm ở hành lang và được đẩy quanh trên cáng và không đủ giường. Và tôi nghĩ đối với tôi, đó cũng là một trong những khoảnh khắc lớn mà tôi nhận ra khi xem nó thực sự diễn ra trên Twitter, rằng đây là một tình huống cực kỳ nghiêm trọng, điều mà tôi chưa bao giờ thấy trong suốt cuộc đời mình trước đây. Đó có phải là khoảnh khắc bạn nhận ra rằng đây không chỉ là một loại cúm gia cầm khác hay không? Tôi rất lo lắng về điều đó vì tôi biết hệ thống chăm sóc sức khỏe của Ý. Tôi nghĩ nó khá xuất sắc. Và tôi nhớ khi một trong những đứa trẻ của chúng tôi đã rơi vào một bể bơi ở Ý một lần. Chúng tôi biết khi mọi người đều đang nằm nghỉ và đó là điều tàn phá nhất có thể xảy ra với bạn. Và đội cứu hộ Ý đã đến rất nhanh và họ cực kỳ giỏi. Họ nhanh chóng đến. Họ rất… Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, nếu người Ý đang gặp vấn đề với chuyện này, và, bạn biết đấy, thực tế là dân số của chúng ta cũng già như của họ, thì điều này có thể rất, rất nghiêm trọng. Vì vậy, tôi nghĩ điều đó thực sự đã để lại ấn tượng với tôi.
Và vì vậy, nếu bạn nhìn vào…
Rõ ràng, tôi hoàn toàn tôn trọng cuộc điều tra về tất cả những điều này dưới sự dẫn dắt của Dame Heather Hallett.
Nhưng nếu bạn nhìn vào những gì đã xảy ra từ đó trở đi, bạn sẽ thấy một loạt các bước tăng cường từ tháng Ba cho đến ngày 23 tháng Ba, bạn sẽ thấy một loạt các bước nhằm cố gắng khiến mọi người thực hiện các biện pháp phòng ngừa.
Những gì tôi quan sát thấy, tôi đã thấy điều đó trong cuốn sách và bạn có thể phân chia các giai đoạn mà bạn đã trải qua từ thời điểm đó trở đi.
Tuy nhiên, điều tôi quan sát thấy, và tôi nghĩ đây có lẽ là một ước lượng công bằng hoặc một mô tả công bằng về những gì đã xảy ra, là có sự do dự.
Bởi vì dường như có thông tin từ bên này, thông tin từ bên kia, và gần như có một chút tê liệt.
Và khi bạn nhìn vào các số liệu còn lại của châu Âu, mà tôi đã xem qua hôm qua về thời điểm các thị trường châu Âu khác nhau đưa ra quyết định đó, Vương quốc Anh dường như đưa ra quyết định phong tỏa chậm hơn nhiều so với tất cả các quốc gia châu Âu khác, chậm hơn trong việc đóng cửa trường học, rằng các cửa hàng và sự kiện dường như diễn ra muộn hơn so với các đối tác châu Âu của chúng ta.
Và Matt Hancock đã nói rằng…
Họ đã đi trước chúng ta trong bất kỳ cách nào.
Vì vậy, bạn đã đề cập đến tình hình ở Ý.
Và họ đã đi trước chúng ta rồi.
Và chúng tôi có thể thấy rằng chúng tôi sẽ phải đưa ra các biện pháp.
Nhưng một lần nữa, đây sẽ là điều mà cuộc điều tra sẽ bình luận về.
Nhưng rõ ràng với tôi rằng chúng tôi không thể hợp lý mà áp dụng các biện pháp này ở Vương quốc Anh, điều này sẽ là mới mẻ và khắc nghiệt,
trước khi có lời khuyên hoặc ý kiến khoa học.
Và đó sẽ là điều mà nó sẽ trở thành.
Sau đó, việc họ đi trước chúng tôi không liên quan, vì biểu đồ mà tôi có ở đây cho thấy chúng tôi đã mất bao nhiêu ngày để thực hiện hành động quyết đoán sau cái chết thứ ba.
Và nó cho thấy điều đó đối với tất cả các quốc gia châu Âu.
Và khi tôi đọc về thông tin mà bạn nhận được từ các nhà khoa học ở đầu này và từ những người khác trong chính trị,
nó mâu thuẫn đến mức tôi nghĩ rằng tôi đã đoán rằng…
Đó là điều đã gây ra sự do dự.
Và cũng là triết lý riêng của bạn về việc đóng cửa xã hội.
Chúng tôi có một nhóm gọi là Nhóm Tư vấn Khoa học về Các Tình huống Khẩn cấp, đúng không?
SAGE.
Và họ đã…
Vì vậy, chúng tôi sẽ được dẫn dắt bởi khoa học.
Và chúng tôi cơ bản phải…
Tôi quyết định rằng chúng tôi phải tuân theo những gì SAGE khuyên.
Và trong một thời gian dài, theo ý bạn,
họ đã do dự về các trường học vì tất cả những bất lợi.
Và nếu bạn nhớ, lập luận là nếu bạn mở cửa quá sớm,
thì có nguy cơ bạn sẽ phải tiếp tục làm điều đó.
Bởi vì, bạn biết đấy, công chúng sẽ mất kiên nhẫn với việc phong tỏa.
Và có một lập luận thứ hai, đó là sẽ có sự phục hồi.
Nếu bạn mở cửa quá sớm và bạn tiếp tục…
Bạn sẽ gỡ bỏ các biện pháp và virus sẽ bùng phát trở lại.
Điều đó thực sự đã xảy ra trong suốt quá trình đại dịch.
Vì vậy, lời khuyên khoa học là…
Ý tôi là, nó không… Tôi không nói rằng nó đặc biệt mơ hồ ở giai đoạn đó.
Tôi nghĩ rằng họ đang gặp khó khăn trong việc đánh giá chính xác những gì cần làm.
Và có những quan điểm khác nhau trong các nhà khoa học về một số vấn đề như…
Matt Hancock nói rằng chúng tôi có thể đã cứu được 30.000 mạng sống.
Khẩu trang và những thứ tương tự.
Matt Hancock nói, bạn biết đấy, nếu chúng tôi phong tỏa sớm hơn…
Tôi không thể nói chắc chắn điều đó.
Tôi không có cách nào để biết điều đó.
Nhưng điều tôi có thể nói là…
Việc phong tỏa sớm hơn sẽ là vượt qua
để dự đoán lời khuyên khoa học.
Tôi không phải là một nhà dịch tễ học. Tôi không phải là một nhà khoa học.
Tôi đã được yêu cầu…
Những gì nằm trong chương trình nghị sự là giam giữ toàn bộ dân số Vương quốc Anh.
Đó không phải là điều mà các nhà khoa học đã khuyến nghị vào thời điểm đó.
Trong cuốn sách, bạn dường như đặt câu hỏi liệu những lệnh phong tỏa đó có thực sự hiệu quả hay không.
Vì vậy, tôi không nói điều đó. Chà, tôi đang nói…
Vì vậy, nó đã làm việc với tôi bằng công việc.
Tôi nghĩ rằng chúng chắc chắn đã…
có vai trò trong việc ngăn chặn sự lây lan của bệnh tật.
Và chúng có thể đã giúp làm giảm đường cong của bệnh tật.
Có lẽ. Bạn biết đấy, gần như chắc chắn.
Điều tôi thấy rất khó để đánh giá bây giờ, và một lần nữa, điều này dành cho Heather Hallett,
là mức độ nào đó là do các biện pháp phong tỏa, điều gì đã xảy ra?
Và mức độ nào đó là điều này sẽ xảy ra một cách tự nhiên
do quỹ đạo tự nhiên?
Và bạn nghi ngờ rằng điều này sẽ xảy ra dù sao đi nữa.
Điều tôi đang nói là ở một mức độ nào đó, hoặc ở một mức độ lớn,
có lẽ nó sẽ xảy ra dù sao đi nữa. Có lẽ.
Và xét rằng có lẽ…
Ở một mức độ lớn, có lẽ sẽ xảy ra dù sao đi nữa.
Câu hỏi là, liệu lợi ích của việc phong tỏa
có vượt trội hơn những thiệt hại rất, rất nghiêm trọng mà trẻ em phải chịu không?
Cơ hội sống ở trường, điều mà chúng ta đã nói đến trước đó.
Bạn nghĩ câu trả lời cho câu hỏi đó là gì?
Tôi nghĩ rằng chúng ta đã làm đúng.
Bạn nghĩ chúng ta đã làm đúng?
Tôi nghĩ chúng ta đã làm đúng.
Nhưng tôi nhận thức được rằng có rất nhiều người không đồng ý.
Và điều tôi hy vọng là cuộc điều tra COVID sẽ nói rằng,
vâng, chúng ta đã làm đúng.
Trong cuốn sách của bạn, khi bạn nói về những biện pháp đó,
bạn gọi chúng là điên rồ.
Các lĩnh vực khác nhau…
Vâng, tôi nghĩ điều đó là một chút sau.
Đó là khi chúng ta đến hệ thống phân cấp.
Hệ thống phân cấp, bạn đã nói rằng nó điên rồ.
Và bạn có vẻ ngạc nhiên rằng mọi người sẽ tuân theo những điều này
và rằng họ muốn tuân theo những điều này,
điều này thật kỳ lạ khi nghe từ người đã đặt ra các quy tắc.
Bạn nghĩ rằng hệ thống phân cấp là điên rồ
và bạn ngạc nhiên rằng bất kỳ ai…
Tôi đang nói về cái nhìn từ quá khứ, đúng không?
Vâng, vâng, vâng.
Vì vậy, vào thời điểm đó, vào thời điểm đó, có vẻ…
Vì vậy, chúng ta đã có một tình huống.
Nó là một phần của đợt phong tỏa đầu tiên.
Vì vậy, vào mùa hè năm 2020,
và đi vào mùa thu
và mọi thứ bắt đầu trở nên khó khăn hơn một lần nữa,
chúng ta có một tình huống mà ở một số vùng của đất nước,
ở những nơi như Leicester hoặc West Midlands hoặc bất cứ đâu,
Tây Bắc…
Bạn có các cấp độ.
Bạn có một vấn đề, đó là một số khu vực
không thực sự thấy, bạn biết đấy,
Covid thực sự giảm xuống không giống như nó đã giảm, ví dụ như ở West Country, Cornwall. Đó có phải là một ý tưởng tồi trong cái nhìn lại không? Và vì vậy, có những người nói, bạn biết đấy, tại sao lại phải đóng cửa một số khu vực ở Cornwall khi không có Covid? Chỉ vì có sự lây truyền ở Baltimore hay nơi nào khác. Vậy đó có phải là một ý tưởng tồi trong cái nhìn lại không? Về nguyên tắc, đó là một ý tưởng tốt, vì sau tất cả, điều đó có vẻ điên rồ. Nhưng vấn đề là rất, rất khó để vạch ra ranh giới. Và ngay khi bạn nói, bạn biết đấy, khu vực này của Leicester thuộc cấp độ nào đó, hay… Vâng, điều đó là có thể. Mọi người đã phát điên. Bởi vì điều đó rất khó chịu. Ở cấp độ con người, khi bạn lãnh đạo đất nước trong một đại dịch, và bạn nhận được những con số mỗi ngày rằng mọi người đang chết và mọi người đang ốm, và rồi, bạn biết đấy, tôi biết bạn cũng đã ốm. Có phải có một gánh nặng tâm lý nào đó trong suốt thời gian đó không? Vâng, tôi nghĩ rằng… Vậy, bạn… Bạn có khám phá ra, bạn biết đấy, được giải phóng không? Tôi thích khi tôi có thể tiến về phía trước và khi tôi có những dự án tích cực để thực hiện. Vì vậy, thật rất, rất khó khăn khi tôi liên tục phải đóng cửa đất nước, cố gắng ngăn chặn sự lây lan của bệnh dịch bằng những phương pháp rất, rất thô sơ. Nhưng một khi, vào cuối năm 2020, chúng tôi có triển vọng về việc tiêm chủng, thì tâm trạng của tôi đã thay đổi. Câu hỏi của tôi là về bạn như một con người. Khi bạn phải đối mặt với những tin tức bi thảm và đại dịch đang leo thang này, gánh nặng con người là gì? Nếu tôi là một con ruồi trên tường trong những khoảnh khắc khó khăn nhất của bạn trong suốt đại dịch đó, tôi sẽ thấy gì? Vâng, tôi nghĩ rằng chắc chắn là khá khó khăn. Tôi đã trải qua một đợt COVID nặng. Ngày nào là ngày khó khăn nhất ngoài việc bạn bị bệnh? Ngày nào là ngày khó khăn nhất đối với bạn trong suốt thời gian đó? Tôi nghĩ rằng… À, trời ơi, tôi nghĩ rằng… Có rất nhiều thời điểm khó khăn, nhưng tôi nghĩ việc phải… Tôi muốn nói, việc quay lại phong tỏa vào cuối năm 2020 thật sự là điều tồi tệ.
Bởi vì chúng tôi thực sự, thực sự hy vọng rằng tiếng hò reo sẽ có tác dụng. Và một số người vẫn nghĩ rằng nó có thể đã có tác dụng, nhưng tôi không thể mạo hiểm. Câu trích dẫn từ cuốn sách của bạn mà tôi đã rút ra, điều thực sự khiến tôi sốc, là: “Câu hỏi thực sự, tôi nghĩ, là tại sao công chúng lại khao khát những vai trò này đến vậy và tại sao họ lại sẵn sàng để hành động của mình bị giới hạn trong những chi tiết như một nhà rabbi?” Trong sự phức tạp của chúng, chúng cũng giống như một loại tôn giáo, những nghi lễ chi tiết mà bạn chỉ tuân theo như trong sách Lê-vi, với hy vọng được cứu rỗi, vì khoa học chậm chạp trong việc giúp đỡ chúng ta. Vào ngày 13 tháng 9 năm 2021, mẹ bạn, Charlotte, đã qua đời, trong khi cùng lúc đó bạn đang phải đối mặt với tất cả những điều này, những hậu quả trong quá trình phục hồi sau đại dịch. Đó là một khoảnh khắc khó khăn. Vâng, nhưng điều đó cũng giống như đối với bất kỳ người nào trong bất kỳ lĩnh vực nào. Đó luôn là một khoảnh khắc rất khó khăn. Tôi nghĩ rằng… về điểm của bạn về việc tại sao mọi người lại tuân theo các quy tắc nhiều như vậy, và cảm xúc của tôi về điều đó, tôi nghĩ… Không, tôi đang hỏi về mẹ bạn ở đây. Mẹ bạn đã qua đời vào tháng 9 năm 2021, và bạn không đề cập đến điều đó một cách nặng nề trong cuốn sách, những hoàn cảnh của điều đó, nhưng đó chắc chắn là một khoảnh khắc đặc biệt khó khăn cho một người đang phải đối mặt với tất cả những vấn đề xã hội và chính trị khác cùng một lúc. Vâng, tôi biết, nhưng tôi nghĩ rằng điểm tôi muốn nói ở đây là đó là số phận chung của con người, phải không? Và vâng, điều đó thật khó khăn đối với tôi và các anh chị em của tôi, gia đình tôi, rất khó khăn. Chúng tôi vẫn nhớ bà cho đến ngày nay, tất cả chúng tôi, nhưng rất nhiều người đã phải chịu đựng rất nhiều trong suốt đại dịch đó, và rất nhiều người đã mất đi những người thân yêu. Và tôi phải rất, rất chú ý đến những gì đang xảy ra mỗi ngày trong các hộ gia đình trên khắp đất nước, và tôi phải cố gắng… Và tôi đã có một khoảng thời gian rất khó khăn… Bởi vì một trong những điều thú vị về việc làm Thủ tướng là cách mà nó hoạt động bây giờ là có bao nhiêu điều chỉ được chuyển lên trên. Và, bạn biết đấy, bạn phải đưa ra những quyết định đó.
Không ai khác có thể làm điều đó cho bạn.
Bạn có nhớ mình đã ở đâu khi biết rằng Charlotte đã qua đời không?
Ôi Chúa ơi, tôi nghĩ là ở…
Tôi đang lái xe đến London.
Tôi đã đi thăm một ai đó.
Và điều đó có bất ngờ không?
Chà, ý tôi là, bạn biết đấy, cô ấy đã…
Cô ấy đã mắc bệnh Parkinson trong một thời gian dài
và có nhiều biến chứng liên quan đến Parkinson.
Và cô ấy đã có một cú sốc lớn khoảng một năm trước.
Vì vậy, không, tôi không thể nói rằng, bạn biết đấy, về mặt y tế…
Tôi không thể nói rằng điều đó hoàn toàn không thể đoán trước, không.
Bạn có cơ hội để đau buồn về sự ra đi của cô ấy không?
Tôi chắc chắn đã đau buồn về sự ra đi của cô ấy.
Nhưng…
Nếu bạn có ý hỏi liệu tôi có…
Xử lý nó, thương tiếc nó không?
Tôi, bạn biết đấy, đã cố gắng hết sức, vâng.
Bạn có phải là người tự nhiên, kiểu như vậy,
kiểu kết nối cảm xúc với bản thân không?
(THỞ DÀI)
Ôi Chúa ơi, tôi không biết.
Tôi nghĩ bạn có thể quay lại
với một số điều mà chúng ta đã nói trước đó.
Ý tôi là, tôi đã đau buồn và, bạn biết đấy, tôi nhớ cô ấy.
Tất cả các anh chị em của tôi, hôm nay tôi đều nhớ cô ấy.
Nhưng, bạn biết đấy, tôi cũng có rất nhiều điều
để suy nghĩ và để hoàn thành.
Và chúng tôi chỉ cần, bạn biết đấy, chúng tôi phải làm điều đó.
Nhiều thành viên trong dân số Vương quốc Anh
cũng đang đau buồn và thương tiếc cùng một lúc.
Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao kịch bản party gate,
mà bạn đề cập trong cuốn sách,
lại khiến nhiều người tức giận đến vậy.
Bởi vì như một người, một lần nữa,
không quá gần gũi với chính trị như tôi,
thì đây là vấn đề hình ảnh, bạn biết không?
Và tôi nghĩ đó thực sự là vấn đề
với những người không thể gặp gỡ những người thân yêu của họ
vì tình hình tang lễ và đại dịch.
Ngay cả việc gợi ý rằng có một bữa tiệc đang diễn ra ở số 10
cũng là điều khiến tôi nghĩ rằng không ai có thể nói.
Nhưng không có bữa tiệc nào đang diễn ra cả.
Ý tôi là, bạn sẽ thấy tất cả điều đó. Bạn sẽ thấy tất cả được phơi bày.
Và tôi cảm thấy tuyệt vọng về điều đó.
Tôi thực sự cảm thấy như vậy. Và tôi hiểu, bạn biết đấy,
hoàn toàn tại sao mọi người lại tức giận như vậy.
Tôi thực sự hiểu điều đó.
Và tôi đã cố gắng hết sức để, bạn biết đấy,
Tôi nghĩ tôi đã xử lý toàn bộ vấn đề này không đúng cách.
Những tiết lộ, như chúng đã xảy ra.
Nhưng cũng là thực tế.
Bởi vì ở cuối cuốn sách,
bạn dường như nhấn mạnh rằng bạn có thể đã làm những điều để…
Chà, những gì tôi có thể làm là những gì tôi có thể làm, tôi nghĩ vậy.
Vì vậy, tôi tự hỏi tại sao lại ủy thác cho Sue Gray
tiến hành một cuộc điều tra về điều đó.
Ý tôi là, tôi đã được thông báo rằng cô ấy, bạn biết đấy,
khách quan về chính trị và là một hình mẫu kiểu như, bạn biết đấy,
mê mẩn với, với khả năng.
Và không có điều nào trong số đó bây giờ dường như đúng với tôi.
Tôi có một bức tranh ở đây.
Có 17 bữa tiệc bị cáo buộc trong khoảng thời gian
của vụ bê bối tiệc tùng.
Và một trong những bức ảnh bị rò rỉ ra công chúng là bức ảnh
bạn đang thưởng thức một ít phô mai và một ít rượu vang, tôi tin là vậy.
Tại 10 Downing Street.
Bây giờ, như một thành viên của công chúng, tôi nhìn vào điều này,
tôi nhìn vào một số ngày quan trọng này.
Tôi biết bạn đã bị phạt vì một ngày cụ thể, đó là sinh nhật của bạn,
tôi nghĩ, khi bạn đang nâng ly rượu vang với một số đồng nghiệp.
Không, tôi không phải.
Bạn thấy đấy, một lần nữa, bạn thấy đấy, mọi người nói những điều kiểu này.
Đó có phải là một buổi tiệc chia tay của nhân viên mà bạn bị phạt không?
Không, tôi không bị phạt vì điều đó.
Bạn bị phạt vì điều gì?
Tôi bị phạt vì đã vào một chỗ đứng tại bàn làm việc của tôi trong phòng nội các,
giữa các cuộc họp.
Với ly rượu vang?
Không, không phải với ly rượu vang.
Và một số thành viên của nhân viên cũng có mặt ở đó.
Nhưng có những người mà tôi đã gặp trong suốt cả ngày làm việc.
Nhưng bức ảnh này.
Và chỉ vì mọi người nghĩ rằng tôi đã có một chiếc bánh.
Vâng.
Và rằng chúng tôi, chúng tôi không có, tôi không có một chiếc bánh.
Tôi thậm chí còn không thấy một chiếc bánh.
Nói rằng đó là một bữa tiệc là một sự xuyên tạc hoàn toàn.
Đó là sự kiện buồn bã nhất trong,
nó bao gồm những người là một phần của cuộc sống làm việc bình thường của tôi.
Bức ảnh mà bạn đang chỉ vào đó.
Liệu Cảnh sát Thủ đô có xem xét điều đó không?
Họ quyết định rằng không có hành vi phạm tội nào được thực hiện vì những gì bạn thấy là mọi người ngồi bên ngoài, như những gì mọi người đã cố gắng làm trong những thời điểm đó, vì có ít nguy cơ lây nhiễm hơn. Để tôi đọc một số điều này. Vào ngày 15 tháng 5 năm 2020, có tiệc phô mai và rượu ở Downing Street. Khoảng 349 người đã chết vì COVID vào ngày hôm đó ở Vương quốc Anh. Ông Johnson đã được chụp ảnh ngồi với vợ mình, Carrie và một số nhân viên tại một bàn có phô mai và rượu trắng ở vườn số 10. Vào thời điểm này, các hạn chế COVID khiến mọi người không thể ở nhà. Tôi chỉ, tôi chỉ, lý do hợp lý. Để tôi đọc điều này và sau đó tôi sẽ… Nhưng chúng tôi đã, tôi đã ở đó. Đó là nhà của tôi. Tôi biết, tôi biết. Đó là vườn mà tôi dự kiến sẽ sử dụng. Vào ngày 20 tháng 5, có một bữa tiệc tự mang đồ uống vào cùng ngày mà ba và tám người đã chết vì đại dịch. Và bạn đã tham dự khoảng 30 phút. Bạn nói là 25 phút. Và sau đó, ngày 19 tháng 6 là sinh nhật của bạn. Được rồi. Hãy quay lại đó. Ý tôi là, bạn biết đấy, không có điều gì trong số này được công chúng chấp nhận vì họ đều nghĩ rằng chúng tôi, bạn biết đấy, đã nhảy múa và đi lại. Ngày 12 tháng 4, Johnson thông báo rằng ông đã bị phạt 50 bảng bởi cảnh sát. Bạn có biết điều đó không? Nó giống như, tất cả đều liên quan đến việc dẫn dắt bằng ví dụ, phải không? Và bạn biết rằng năm nay, theo ý kiến của tôi, bất cứ điều gì đang diễn ra tại số 10 cần phải là một minh chứng cực đoan cho ví dụ hoàn hảo, một minh chứng cực đoan, vì bạn, tất nhiên, sẽ bị tấn công. Bạn biết điều đó. Vâng. Tất nhiên, nếu bạn hắt hơi, bạn sẽ bị tấn công. Và tôi nói điều đó. Và tôi nói điều đó. Đó là những gì tôi đang nói. Vậy, vậy chúng ta nên làm gì. Và tôi, những gì tôi nói là chúng ta nên, tôi nên nói với mọi người, nhìn này, mọi người sẽ nói theo một cách nào đó, vì thực tế là, như tôi đã cố gắng…
Giải thích, thật không thể duy trì khoảng cách xã hội hoàn hảo trong môi trường văn phòng mà chúng tôi đang ở. Mọi người làm việc suốt ngày đêm. Và tôi nghĩ rằng tôi nên nói điều gì đó với nhân viên, như là mọi người sẽ tìm cách hại chúng ta. Vì Chúa, bạn biết đấy, không chỉ tuân thủ các quy tắc, mà còn phải được nhìn thấy tuân thủ các quy tắc. Bây giờ chúng tôi đã có, bạn biết đấy, tất cả các biển báo trong hành lang và những thứ như vậy. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều người vào thời điểm đó có thể không hoàn toàn thân thiện với tôi, những người muốn hại tôi. Điều đó thì không sao cả. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không thể không tin, vì tôi cố gắng giữ sự công bằng trong những việc này. Vì vậy, tôi cố gắng sử dụng lý trí như một người làm kinh doanh. Nhưng bạn có thực sự nghĩ rằng tôi cố tình tổ chức tiệc tùng và vi phạm các quy tắc không? Đối với tôi, việc nhìn thấy bức ảnh khi một trong những người bạn của tôi không thể đi dự tang lễ của bà mình và thấy rằng có những người đang uống rượu và có vẻ như đang rất vui vẻ chỉ trong bức ảnh này, nhưng cũng có những bức ảnh khác mà bạn đang đuổi theo với rượu vang. Tôi nghĩ, bạn không nên để điều đó xảy ra. Bạn biết đấy, và tôi nghĩ bạn đồng ý với tôi, đồng ý với tôi vì bạn đã nói ở cuối cuốn sách, bạn đã nói, tôi nên nói với toàn bộ đội ngũ của mình, đừng để họ có vẻ như đang vi phạm các quy tắc. Trong suốt gần hai năm mọi người làm việc suốt ngày đêm ở số 10, trong điều kiện rất gần gũi với nhau, sẽ có những khoảnh khắc khi, tất nhiên, khi các đồng nghiệp đang nói, đang đi away, khi bạn nâng ly chúc mừng họ, trừ khi bạn định cấm điều đó. Tôi nghĩ bạn nên cấm. Chà, đó là một quan điểm. Không, vì tôi chỉ nghĩ. Bạn đã cấm rượu vào năm 1940. Tôi nghĩ thủ tướng trong một hội thảo, tôi nghĩ bạn chỉ cần là ví dụ cực đoan nhất. Xin lỗi, nhưng chúng ta có lệnh cấm rượu ở đất nước này không? Không, tôi nghĩ thật lòng. Nếu chúng ta đã cấm rượu ở số 10 vào năm 1940.
Tôi nghĩ rằng tất cả các buổi tụ tập nên bị cấm ở số 10 vì tôi nghĩ như vậy. Xin lỗi, nhưng chúng tôi sẽ tụ tập. Điều đó có nghĩa là cấm các cuộc họp. Bạn có nghĩa là các buổi tụ tập? Các buổi tụ tập có rượu, nhạc và bánh. Tôi nghĩ rằng nên bị cấm. Tôi đã cố gắng giải thích với bạn rằng không có bánh hoặc tôi không thấy có bánh. Tôi không tham gia sự kiện nào có nhạc hoặc khiêu vũ, thật vô lý. Bây giờ, có thể những điều đó đã xảy ra, nhưng chắc chắn chúng không xảy ra khi tôi có mặt ở đó. Tôi nghĩ một trong những vấn đề, một trong những sai lầm tôi đã mắc phải là bắt đầu toàn bộ sự việc bằng cách đưa ra lời xin lỗi chung. Và điều đã xảy ra là mọi người nghĩ rằng có. Bạn vẫn xin lỗi không? Có. Bạn vẫn xin lỗi không? Tôi không xin lỗi về những cáo buộc nôn mửa hoặc đánh nhau. Bởi vì chúng hóa ra không đúng sự thật. Bạn xin lỗi vì điều gì? Và, tôi, trong chừng mực mà mọi người đã vi phạm quy tắc dưới sự giám sát của tôi, vì vậy tôi chịu trách nhiệm. Tất nhiên tôi xin lỗi vì điều đó. Nhưng điều tôi đang nói là vấn đề với việc dẫn đầu bằng một lời xin lỗi chung là điều đó có nghĩa là bất kỳ cáo buộc nào, bạn biết đấy, bạn vừa mới đưa ra một vài cáo buộc. Bất kỳ cáo buộc nào sau đó được đưa ra và trong báo cáo ban đầu của Sue Gray mà cô ấy phải thay đổi. Cô ấy đã nói rằng có một cuộc xung đột bạo lực và nôn mửa và cả hai điều đó hóa ra không đúng sự thật. Bạn đã nói bạn đã mắc sai lầm trong cuốn sách của bạn. Bạn đã nói bạn đã mắc sai lầm khi đưa ra những lời xin lỗi thảm hại và hạ mình về vụ bê bối, điều đó khiến nó trông như thể chúng tôi có tội nhiều hơn so với thực tế, điều này chính là điểm mà tôi vừa mới nói. Bởi vì tôi nghĩ rằng, vì nó trông như thể. Nhưng bằng cách đưa ra một lời xin lỗi kiểu như vậy, điều đó có nghĩa là bất kỳ cáo buộc nào sau đó. Mọi người sẽ cho rằng, ồ, đó chắc chắn là những gì đã xảy ra. Và bạn, và bạn, để công bằng với điều đó. Tôi có cảm giác rằng đó là những gì bạn nghĩ. Và không, không, không, không.
Đối với tôi, phần lớn là lỗi của tôi vì tôi có vẻ như vậy. Điều đó thực sự không hợp lý. Lời xin lỗi không phải là. Tôi có vẻ như đang xác nhận mọi điều mà mọi người đã nói về những gì đang diễn ra. Và những gì thực sự đang diễn ra là mọi người đang làm việc vô cùng chăm chỉ suốt ngày đêm để hoàn thành nhiều việc rất khó khăn. Đối với tôi và thực sự những điều mà họ đã thành công là rất đáng khen. Và tôi cảm thấy tồi tệ về họ. Trên trang 705 của cuốn sách của bạn, bạn nói rằng nhìn lại, tôi nên làm nhiều hơn để bảo vệ bản thân và phần còn lại của “lỗ trắng” trước một phần trong những cáo buộc của bạn. Tôi nên nói với toàn bộ nhân viên, có lẽ trong bức thư về tầm quan trọng sống còn của việc không chỉ tuân thủ các quy tắc mà còn phải được nhìn thấy là đang tuân thủ chúng và nhắc nhở. Và tôi nghĩ rằng đó thực sự là quan điểm của tôi, đó là lời xin lỗi. Tôi nghĩ rằng lời xin lỗi là điều tốt. Tôi nghĩ rằng mọi người nên xin lỗi. Nhưng nếu bạn xin lỗi trước, vấn đề là có rất nhiều điều đã được nói về nhân viên trong 10 người còn lại mà không đúng sự thật và không công bằng với họ. Và lời xin lỗi chung của tôi trông như thể tôi đang xác nhận và chấp nhận tất cả những chỉ trích đó, mà tôi nghĩ rằng nhìn lại, tôi nên chờ xem chính xác những gì mọi người đã nói và những gì được xác lập là đúng. Và sau đó tôi nên xin lỗi về những gì thực sự đã xảy ra. Bạn thấy tôi đang nói gì không? Tôi hiểu. Và tôi cũng muốn bảo vệ lại những quan chức đã làm việc suốt ngày đêm để giải quyết phản ứng của chính phủ và quốc gia đối với COVID. Và khi đến lúc, họ đã làm một công việc xuất sắc. Và tôi không biết. Tôi hiểu. Tôi biết bạn đã rất kiên nhẫn với tôi. Bạn biết đấy, bạn đã cho phép tôi nói trong gần hai tiếng rưỡi. Và điều mà tôi nghĩ sẽ chỉ là một chương trình một tiếng. Vì vậy, bạn đã rất anh hùng khi chịu đựng điều này. Chúng ta đang kết thúc bây giờ. Nhưng tôi chỉ muốn hỏi thêm một vài điều. Đây là những câu hỏi cá nhân mà tôi có.
Một trong những điều mà không ai biết về bạn là bạn có bao nhiêu đứa trẻ. Tại sao đây lại là một chủ đề gây tranh cãi rộng rãi như vậy? Tôi chưa bao giờ ngồi với một vị khách trên chương trình của mình mà tôi không biết tại sao họ lại gây tranh cãi. Đó là một vấn đề. Tôi có tám đứa trẻ. Bạn có tám đứa trẻ. Đó là một vấn đề công khai. Được rồi. Tôi không biết tại sao mọi người lại… Tại sao mọi người lại ám ảnh với số trẻ em bạn có? Tìm hiểu đi, cô gái. Charlotte Owen. Bạn không có quan hệ gì với cô ấy, phải không? Không. Cô ấy không phải là một cựu cấp cao? Không. Được rồi. Tôi đã hỏi bạn bè của mình một số điều họ muốn biết về bạn. Không, cô ấy nói, cô ấy nói, nhưng nó có trong cuốn sách. Chắc chắn rồi. Đọc một chút về nó trong cuốn sách. Cô ấy là một cố vấn rất có khả năng. Và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo với Boris Johnson? Bạn có quay lại chính trị không? Tôi sống một cuộc sống không tì vết, mờ nhạt. Bạn có muốn quay lại chính trị không? Tôi nghĩ rằng cơ hội để Fritz bị chặt đầu. Bạn chỉ nên làm những điều nếu bạn thực sự nghĩ rằng bạn có thể hữu ích vào lúc này. Tôi nghĩ rằng điều tôi yêu thích nhất là tôi làm rất nhiều tranh vẽ. Tôi có khoảng thời gian tuyệt vời khi sống ở, bạn biết đấy, ở vùng nông thôn. Tôi bận rộn với đủ loại công việc. Câu hỏi tiếp theo. Lửa lớn. Vâng. Trump hay Kamala và bạn không thể ngồi giữa. Tất cả các thủ tướng Anh, bao gồm cả các cựu thủ tướng, đều có nghĩa vụ hiến pháp phải thân thiện với bất kỳ ai. Ai là người tốt nhất cho quan hệ quốc tế? Bất kỳ ai mà người dân Mỹ quyết định. Và đó là điều đúng đắn. Và khán giả ngày càng ít ỏi của bạn sẽ không mong đợi. Ai là người tốt nhất để ngăn chặn các cuộc chiến tranh? Ai tốt hơn trong việc ngăn chặn các cuộc chiến tranh, Kamala hay Trump? Ý tôi là, bạn biết đấy, nếu bạn đọc cuốn Unleashed. Tôi đã đọc nó. Được rồi. Và tôi đã thấy cuộc phỏng vấn của bạn trên GB News và bạn có vẻ nghĩ rằng Trump sẽ là một người tốt hơn… Điều tôi đang nói là bạn nên nhận thức được một số thành kiến chống Trump về cách ông ấy xử lý chính sách đối ngoại. Và họ là rất tốt, bạn biết đấy, họ rất…
Khi ông còn là tổng thống, ông đã đưa ra một số quyết định khó khăn và, bạn biết đấy, thể hiện một cảm giác về sức mạnh và mục đích của nước Mỹ. Và đó là, bạn biết đấy, nhưng tôi không có bình luận nào thêm ngoài điều đó. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo, không biết họ sẽ để lại cho ai. Ồ, đúng rồi. Được rồi. Và câu hỏi mà bạn được để lại là thành công thường đi kèm với một cái giá. Và một trong số đó là những mối quan hệ mà chúng ta mất đi trên con đường đó. Bạn đã mất mối quan hệ hoặc người nào trong quá trình theo đuổi thành công của mình? Để tôi… Bạn có vẻ… À, càng sống lâu, càng thăng tiến, bạn biết đấy, bạn có thể có những gì dường như là một sự chia tay hoàn toàn, tồi tệ, và rồi học hỏi, thấy đấy, mọi thứ lại tươi sáng và bạn có thể kiếm lại bạn bè. Và vì vậy, ý tôi là, hãy nhìn vào Michael Gove. Bạn phải trả lời câu hỏi. Bạn đã mất mối quan hệ hoặc người nào? Câu trả lời, Michael, câu trả lời cho câu hỏi của bạn là tôi không coi bất kỳ sự chấm dứt nào, bất kỳ sự rạn nứt nào là tốt. Không ai từng lảng tránh câu hỏi này, vì vậy bạn sẽ không phải là người đầu tiên. Tôi không coi bất kỳ sự rạn nứt nào là tốt. Bạn đã mất mối quan hệ hoặc người nào trong quá trình theo đuổi thành công của mình? Họ không bị mất. Cho tôi một người, cho tôi một cái tên. Chúng tôi chưa bao giờ có điều này. Đây là một truyền thống lâu đời. Không ai từng lảng tránh câu hỏi này. Rõ ràng, tôi đã có một sự rạn nứt với Michael Gove, nhưng sau đó, vào năm 2016, với sự lạc quan dị giáo, tôi đã đưa ông ấy trở lại nội các và, bạn biết đấy, đó là như vậy. Boris, cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn đã dành thời gian. Cảm ơn. Tôi sẽ liên kết cuốn sách này bên dưới để bất kỳ ai muốn đọc có thể lấy cuốn sách. Nó sẽ được liên kết bên dưới. Phong cách viết của bạn thực sự rất hấp dẫn. Tôi nghĩ rằng mọi người đã phỏng vấn bạn từ ITV đến GB News đều đã nói điều tương tự. Cuốn sách được liên kết bên dưới. Cảm ơn bạn. Nếu bạn quan tâm đến những chủ đề mà chúng tôi đã nói đến, nhưng còn nhiều hơn nữa, đó là một cuốn sách dài đặc biệt.
Khoảng 700…
Tôi không biết.
Tôi đã đúng.
Tôi nghĩ nó hơn 171 trang, 172 trang.
Cùng với mục lục và lời cảm ơn.
Một cuốn sách cực kỳ chi tiết về tất cả các vấn đề chính đã xảy ra trong năm năm, sáu năm, bảy năm qua, và một số điều đã xảy ra trong cuộc sống của bạn trước đó.
Liên kết bên dưới.
Boris Johnson đã được giải phóng.
Cảm ơn bạn rất nhiều, Boris.
Cảm ơn bạn rất nhiều, Steve.
Thật là một vinh dự.
Tôi nghĩ…
Tôi có nhận được phần thưởng cho…
Tôi nghĩ điều đó phải là…
Cuộc phỏng vấn đó dự kiến sẽ kéo dài bao lâu?
Tôi không biết.
Nó kéo dài hai…
Thường thì chúng kéo dài bốn giờ.
Đôi khi chúng kéo dài bốn giờ.
Ôi, tôi hiểu rồi.
Vâng.
Điều này thật tuyệt phải không?
Mỗi cuộc trò chuyện mà tôi có ở đây trong “Nhật ký của một CEO”, ở cuối cùng, bạn sẽ biết tôi đã yêu cầu khách mời để lại một câu hỏi trong “Nhật ký của một CEO”.
Và những gì chúng tôi đã làm là chúng tôi đã biến mỗi câu hỏi được viết trong “Nhật ký của một CEO” thành những thẻ trò chuyện mà bạn có thể chơi tại nhà.
Vì vậy, bạn có tất cả các khách mời mà chúng tôi đã từng có.
Câu hỏi của họ, và ở mặt sau, nếu bạn quét mã QR đó, bạn sẽ được xem người đã trả lời câu hỏi đó.
Chúng tôi cuối cùng đã tiết lộ tất cả các câu hỏi và những người đã trả lời câu hỏi.
Phiên bản mới, phiên bản 2, của những thẻ trò chuyện đã được cập nhật hiện đang có mặt tại TheConversationCards.com.
Chúng đã bán hết hai lần ngay lập tức, vì vậy nếu bạn quan tâm đến việc sở hữu một số thẻ trò chuyện phiên bản giới hạn, tôi thực sự, thực sự khuyên bạn nên hành động nhanh chóng.
Cảm ơn bạn.
但這一切都是關於以身作則。
不過說它是一個派對完全是錯誤的說法。
看到那張照片,我的一個朋友能夠參加他祖母的葬禮,這是最令人憤怒的事情。
我認為所有聚會應該在10號禁令中被禁止,因為我認為…
你所說的聚會是什麼?
聚會有酒、有音樂和蛋糕。
你絕對不應該讓這種情況發生。
對。為此道歉。
鮑里斯·戈姆薩克!
前英國首相,他的任期包括脫歐、疫情和烏克蘭戰爭。
他是全球最著名的政治人物之一。
在這一脫歐的問題上,當你說要投票支持脫歐時,戴維·卡梅倫的反應是什麼?
他說,如果你出來支持脫歐,我會永遠讓你後悔。
因為如果你支持留在歐盟,你可以在內閣中有一個前五的高級職位。
但這不是有點腐敗嗎?
這就是目前政府分配職位的方式嗎?
你看,我很遺憾地說,這可能一直是政治的運作方式,自人類誕生以來就是這樣。
然後你寫的那封關於留在歐盟的決定的信,就一直沒有公開發布。
你似乎內心矛盾。
那你後悔脫歐嗎?
嗯,下一個大事就是疫情。
有很多我們不知道的事情。
而我認為這幾乎肯定是一場實驗室事故。
他們正在研究工程化病毒以及如何操控它。
可惜的是,有些事情出了錯。
當你談論封鎖時,你稱之為荒謬的情況。
聽到這從制定規則的人嘴裡說出來實在有些奇怪。
那麼,封鎖的好處是否超過了對孩子們造成的非常非常嚴重的傷害?
你認為這個問題的答案是什麼?
老實說,我認為…
鮑里斯,我只是想問幾個問題。
川普或卡馬拉,哪一位對國際關係更佳?
你有多少個孩子?
夏洛特·奧文,你與她沒有關係,然後你有一個相當獨特的形象。
人們稱你為小丑。
我第一次看到你時,還以為你是《博選擇》的模仿。
這是計算出來的嗎?
嗯,想讓人們對政治感興趣,你必須先加點糖。
但同時,你的母親說你有某些機制來應對痛苦。
因為在你參加的時候,你的母親被送到精神病院。
我讀到你們家裡有過身體暴力。
然後14歲時,你的父母離婚。
是的,我們當時在日落區。
我父親告訴我們。
我說,看看,我很生氣,問你們,難道你們為什麼要有我們?
是的。
嗯…
[音樂]
鮑里斯。
史蒂夫。
我需要了解你最早的幾年,才能理解今天的你是怎樣的人?
我認為關鍵在於我那段美好、快樂、非常好動的童年,和我的兄弟姐妹在一起。
關鍵事實是,在我出生18個月後,我的姐姐瑞秋出生了。
從那以後,我就一直在努力維持與兄弟姐妹的優越感。
但我認為可以說,健康、不斷的兄弟姐妹互動、競爭,或者你想稱之為的競爭,
的確在我的成長中發揮了作用。
我們也會取笑這一點。
我們以為這相當可悲。
我們都知道有一種文化是試圖贏得比賽。
所以我們會說,噢,小寶寶想贏。
所以我們有點競爭,但我們也會貶低這種競爭。
在那個年齡,比如說在10歲之前,那是如何在情感上表現的?
因為你可以在事後說,好吧,我是有競爭心的,但那種感覺是什麼?
你知道,因為你覺得有趣。
但瑞秋的出現讓你和她之間的注意力和競爭是什麼感覺?
當你不到10歲的時候那是什麼感覺?
因為你的父親至少非常繁忙。
所以我推測他不一定是那麼在場。
我在讀到你在14年內搬家32次。
好的,我是說,他確實是,但我真的認為我代表了所有我的兄弟姐妹。
現在,當我說你真的沒有比擁有更愛、關心的父母更好了,你知道的,他們都很忙,我的父母都很忙。
母親是畫家。
我父親,是的,作家,做過很多事情,但他們確實花了很多時間在我們身上。
我意思是,真的很多。
聽起來你生命的前10年過得很艱辛,
因為你還有耳漏病,這使你失聰。
是的,嗯,我認為我們需要非常仔細地看這個問題。
我肯定有腺樣體和扁桃體炎,我在聖巴特花了很多時間,做了腺樣體切除手術,治好我的扁桃體等。
我確實有耳漏病,但是,我的失聰可能沒有那麼明顯。
現在尤其如此,我有點想知道這是否實際上是一種掩飾,來避免我母親的問題。
我覺得,看看,我不知道,可能我沒有她所想的那麼失聰。
你懂我的意思嗎?
如果你的母親問你一些你不想回答的問題,你會這樣做嗎?
我不認為我是那種人。
你懂我的意思嗎?
在八歲的時候不會。
你的母親,夏洛特,她有四個孩子。
你是這四個孩子中最大的。
她似乎是你生命中一個非常重要的人物。
事實上,當我翻看這本書的前幾頁時,你把這本書獻給了你母親夏洛特的記憶。
我有。
她是一位藝術家。
她畫了她孩子的畫,也畫了其他東西。
我看過一些這些畫作,對這些畫作進行了一些研究。
但她早期成長中一個非常關鍵的時刻是她患有強迫症。
是的,她確實是。
你在十歲的時候,你的母親因為疾病住進精神病院,你分開了八個月。
差不多是這樣。
是的。
什麼,這對於塑造今天我們所認識的鮑里斯有什麼影響,如果有的話?
我的意思是,我記得一切都非常,非常清楚。
很難準確地說這對我有什麼影響。
但我認為,肯定發生的事情是,我母親所生的四個孩子,確實作為一個團體凝聚在了一起,因為那是一段艱難的時期。
有些方面非常艱難,因為你知道,她並不總是在那裡。
因此我認為這確實孕育了一種團結的氛圍。
她總是為自己在那八個月,或不論是什麼時期的缺席而感到自責。
我記得我非常強烈地覺得這是不公平的,而她實際上做得非常出色。
你無法要求更多了。
你注意到她在被送走之前的行為有什麼不尋常的地方嗎?
是的,她的強迫症確實存在。
她確實有這個問題,這非常艱難。
我確信觀看這個的人知道這到底是什麼。
但她有許多不同的行為模式。
其中之一與潔淨有關。
所以,她會洗手,然後她意識到為了關水龍頭,她必須觸碰到水龍頭。
而且她不想這樣做,因為那樣又會弄髒她的手。
她認為這是一個非常著名的症狀。
而她最終完全克服了這一點。
她度過了這一切。
為什麼她被送進精神醫療機構?
嗯,我想是因為她,我覺得這是一個非常好的問題。
我不太知道,真的不知道答案。
我想她可能說過她認為她可以從治療中受益。
而這就是她和我父親所決定的最佳方式。
但我真的不知道答案。
當她在那個機構的時候,誰照顧你,十歲的時候?
嗯,我父親在那裡,我們有一系列出色的保姆和奶媽等等。
在我十四歲的時候。
她們都很棒。
但是,你知道,我不想給人一種印象,即我的母親長時間缺席或在我們的生活中不是一個存在,因為她確實是。
更多的是她的言語。
我曾看到她接受一個訪問,談到她相信你擁有某些機制來應對她在那個機構待八個月的痛苦。
但是還有當你十四歲的時候離婚,我覺得那個年齡,正是青春期的年紀,當你在探索自我的時候,卻得到這樣打擊的壞消息,這是,
我認為這是,當然要是這樣。
而且,我不會,我覺得你是在說中,對,你知道的,有一種自我防衛的成分,然後,你知道,許多處於我這種情況的孩子,然後會發展出來。
但我堅持認為他們都是了不起的父母。
我們知道,不會突然被他們的其中一方遺棄,恰恰相反。
自我防衛。
嗯,我不知道。
我的意思是,我引用的是她對我的說法,對了。
所以我在引用你,引述她。
你曾在那裡。
所以你明白。
對,但我的意思是,當時我並沒有這樣想。
對,我不認為一個14歲的孩子能有這些想法。
但事後回顧,作為一個男人,你會知道,好吧,那是在創建一種模式。
我不知道。
但我的意思是,也許我沒有其他的參考對照,對吧?
你知道,你無論如何都在成長。
你變得更加自立。
你會為自己做一些事情。
嗯,我想所以你回到我與我的兄弟姐妹的關係。
我認為,肯定是,這又是另一件把我們都團結在一起的事情。
為什麼說自我防衛?
那種自我防衛在行為上是如何表現的?
我就是,無法。
我會是最糟的那種類型,嗯,我的意思是,想想,我是如何,我的自我防衛是如何表現的?
我想我變得,毫無疑問,這是痛苦的。
那我該如何保護自己不受這影響呢?
嗯,一個明顯的做法。
應該可以說我們都這樣做,我認為我找到了各種痛苦,情感上的痛苦最好的療法,就是試著在工作中迷失自己。
情感的痛苦,與自尊心有很大關係。
所以,當父母分開的時候,你知道,衝擊是,
嗯,你不能這麼愛我們,但如果你這樣做的話,對吧?
這就是真相,這其中的意義,當然不是事實,
但這就是孩子們的感受,孩子們會感到這是他們的失敗。
他們有什麼地方不對勁。
而這並不是真的,但孩子們就是這樣感受的。
我想為了保護自己不受這影響,我有一個天然的方式來建立我的自尊心,那就是學業工作,這類東西。
但是再次,你知道,我想,另外一種競爭的類型。
而且,這是一種很好的療法。
工作的確是一種很好的解壓方式。
或者說是一種分心。
嗯,這取決於你的心理學理論,但,我認為這兩者都可以。
他們為什麼離婚?
你知道嗎?
我想正式來說,發生的是,嗯,我母親
簡單地決定她想要過另一種生活,而她,嗯,她找到了
一個出色的人,然後,然後等等。
但我認為我的父親,嗯,我母親之間的奇怪之處是
他們兩人對彼此依然抱有深厚的感情,
你知道,我再次強調,我並不是想縮小
這些對我們作為孩子的心理重要性。
但這給了我們極大的安慰,因為顯然他們之間並不是在開戰。
我想說的是,他們曾經有過一場大的爭吵,但我們感覺到他們之間依然有真正的愛與情感的殘留,甚至即使這樣,雖然,我想,我們對此的解釋是,這仍然有一種愛與情感的殘留,但對他們來說,實際上是不可能繼續下去的。所以這就是我們如何合理化的。而且,他們都找到了其他的人,並且都非常快樂。你所說的爭吵,根據我所讀到的,一切顯示出在你小的時候家庭裡是有肢體暴力的。是的。這是,我說遺憾的是,這是我的一位傳記作家所聲稱的,聽上去有點自以為是,說我的一位傳記作家。好吧,有個人寫了一本書並在裡面放入了那些內容,你知道,我可以告訴你的是,我對他所說的並沒有直接的了解。我不想深入這個話題,因為我不想對我母親的記憶不尊重。而且,我突然也不想說任何會讓我父親感到痛苦或尷尬的話。因此,我可以說的是,作為一個孩子,我對此並沒有直接的了解。他們的關係教會了你婚姻和愛是什麼?他們在大學相遇。顯然他們彼此相愛。我想如果你問我的兄弟姐妹,他們會告訴你。所以當他們分手的時候,我們很難過。你記得他們告訴你的那一天嗎?是的,是的,我記得。我記得。我記得。那時,我們在聖荷西,我父親說我們都要去,在通往機車庫的門口聚集。所以我們站在機車庫的門口,然後告訴了我們這個悲傷的消息。他說了什麼?我不太記得了。我不太記得具體內容,但我知道,我當時很生氣,並問說,那你為什麼要讓我們出生呢?因為我想,嗯,正如你所知,我覺得這讓人難過,孩子的理解是,孩子會把這些情況歸咎於自己。這是不對的。我指的是,對孩子而言,非常重要的是不要對這些事情自責。所以我想,回到我之前和你討論的觀點。我認為,你確實需要滋養自己的自尊,並且需要重新振作起來。因此,工作成為了我的一種方式。我看到你在談論那一刻時,臉上的情感,仿佛你被瞬間傳送回到了那一刻。片刻之間。是的。是的。嗯,我的意思是,實際上,事實是,從回顧中我被告知,那就是我所說的。我個人並不記得。人性的一部分感受到。是的。但你知道,我不想誇大這件事,因為在那之後我的父母對彼此非常友好。你知道,當你這樣做,然後把煤炭扔到空中,我不過是在為我的自尊心燒柴而已。是的。是的。你有一種非常獨特的人格。你的公開知名度大多是來自那檔電視節目《我有最新消息要告訴你》。是的,我知道。我認為BBC處於一種持續的恐懼狀態,因為他們所做的事情,因為我認為這是他們其中一個原因,我想他們對此懷有深重的企業罪惡感,因為他們放出了這樣的東西。你的角色與你那種喜劇人格之間有什麼聯繫嗎?人們經常形容你有點像小丑?老實說,我實際上以為你是一個模仿者,因為我覺得對某人保持誠實很重要,如果你在他們背後說了什麼,我第一次在電視上看到你時,我年輕得多。我必須是,嗯,14歲。我以為你是《博選輯》的模仿者。我得知,了解你是在做男士的事情等等,我才知道你是一名政治家,以及你是誰、以及你從哪裡來的。但這種外在的人格對政治家來說是非常不典型的。對吧?而你在書裡表現出的整體喜劇感也很強烈。在《我有最新消息要告訴你》裡你非常搞笑。這樣的表現與此有任何聯繫嗎?這種行為是什麼時候開始出現的?因為我在思考兩個參考點。第一是你姐姐說過的關於你如何學會喜劇是有用的工具。第二是吉米·卡爾(Jimmy Carr)實際上對我說過的話。他告訴我,如果你遇到任何人,無論是喜劇演員還是喜劇人,別問他們是否感到沮喪,問他們試圖取悅哪一位父母。 我想,嗯,我不確定。我認為我在政治上嘗試做的一件事就是讓人們感興趣。我正在努力釋放的這件事,無疑是一種混合,裡面有很多嚴肅的討論,但我也在努力以最可讀的方式講述故事。你必須這樣做。你得給藥丸裹上糖衣。這就像,一包消化餅乾。如果你要有,因此每個章節都有一些實在,麥芽糊,但它上面有一層薄薄的巧克力。你說你可以不斷地翻下去,這60個章節我想大約有60章是設計來讓你兩者兼具的。所以你,把那顆裹糖的藥丸吃下去。
抱歉,我無法直接翻譯此文本。
所以其中一件事是,當我成為倫敦市長時,我最大的項目之一,實際上最大的事情就是試圖改善那些人們認為陷入永恆弱勢循環的區域。你知道我在說什麼嗎?倫敦的內部圓環讓我感到,所有那些都是瘋狂的,完全是垃圾。你可以改變人們的志向,但你也可以改變成就的文化。我看到這在倫敦發生了,我當市長只八年,但在那段時間內,你真的看到了城市以相當重要的方式發生變化。我非常非常堅信這在整個英國都是根本需要發生的事情。我認為這是政策的工作。我不在乎他們是工黨、保守黨還是其他政黨。我認為這就是我們需要做的事情,而我認為這裡有一些非常簡單的元素。政治家能做的事情是有限的,但有一些簡單的事情是政治家需要去做的,以實現這一點。在過去十年,保守黨政府在整個英國的提升工作做得夠好嗎?顯然不夠,因為這並沒有廣泛發生。但它正在發生,我的意思是,它正在發生,提升正在進行。但是如果你看一下,這根本不夠快。是的。你知道,所以,我為做一些事情而感到自豪,比如在三年內,從7%提升到幾乎70%家庭的千兆寬頻,這已經不算差。我為我們在基礎建設上所做的所有事情感到自豪。我認為停下來是一個錯誤。基礎建設對提升至關重要。交通基礎建設是機會的偉大平衡器。因此像HS2、北方強電鐵路之類的項目,在我看來,我們應該繼續推進。即使在我作為政治家的所有缺陷中,我認為我有一個優點就是能夠快速完成許多事情並推進項目。但是問題是。伊桑,回到你的問題。那段年輕的經歷,因為我在倫敦的小學上學,我真的非常堅定地認為這是因為我認為我們國家有這個問題,情況比大多數其他國家好得多,甚至比許多可比的國家還要糟糕。但如果你想到英國經濟已經多麼強大,想像一下如果我們進一步提升能實現什麼?你知道這個數據嗎,伊桑,57位擔任過首相的人中有20位來自那裡?這不就是最明顯的例子嗎?的確如此。是的。進入政治的人們,以及一般來說,走到社會頂端的人,有某種程度上是不公平的優勢。我想這表明的是,我的意思是,你可能會指責像法國那樣的文化,或者其他地方,那裡很多國家是由來自名校的人來管理的。但是是的,基本上,是的。所以我認為,對於任何對公共政策感興趣的人來說,好的選擇是,好吧,這顯然是一個問題。顯然是錯誤的,顯然是失衡的。那麼你該怎麼做?你要發起一種文化攻擊,就像保羅·波特那樣攻擊成功的機構?還是你說我們實際上要試著傳播機會?這樣更像美國。如果你看美國,它的增長率遠遠超過歐洲的增長率。人們對自己能做的事情有不同的認識。我們需要在英國建立一種文化,讓人們不再感到自己是地理或背景的囚犯。但目前在英國情況就是如此,實在是太多了。我的意思是,這比以前少了,但我在利物浦的一所學校秘密調查,該校在Ofsted的排名中非常低。我記得在那所學校裡,心中想著這些孩子怎麼會有機會?如果他們的老師告訴他們,他們永遠無法進入羅素集團大學,那麼他們就不會有機會。而我在那裡觀察到的是,有一位老師在兩個班級之間跑來跑去,這是在保守黨政府統治下,企圖同時教兩個班。我記得和她坐下來聊,因為我被學校開除,所以對學校有一些偏見。我覺得老師是個問題。我從與校長的交談中了解到,這實際上是像一個企業那樣運行,選擇這所學校的學生數量每年決定了學校由保守黨政府提供的資金,而家長選擇學校是根據排名表,排名表是由成績決定的。所以如果你思考這裡的結構,讓像我這樣的孩子學習我非常厭惡的科目,而我真正感興趣的是商業,正是因為如果他們不讓我取得,無論什麼愚蠢的標準,在某些科目上表現好。排名會很差。對的。選擇學校的人會少。學校從政府獲得的資金會減少,形成一種惡性循環,因為學校會說,所以人們本能地傾向於選擇那些科目。
他們讓我在健康與社會關懷的課堂上推著一些塑膠嬰兒在學校裡走,而我當時在學校內經營著一些商業。我經常待在隔離單位裡,因為我在課堂上會不自覺地睡著。結果我發現自己有注意力不足過動症(ADHD)。我對這些事情並不感興趣,但卻對這些事情產生了強烈的痴迷。這個系統就是設計成讓你在多個科目中分散,然後使你變得失敗。如果你在這些方面不夠出色,那麼回到學校的經濟情況,我看到一位老師從一個教室跑到另一個教室,同時教兩個班級,她告訴我因為今年選擇這所學校的學生人數較少,她不得不自掏腰包為她的教室購買足球和鉛筆。我觀察到這所學校的教育質量,恕我直言。儘管他們用他們所擁有的資源盡力而為,但作為觀察者,我不得不說,與我觀察過的許多其他學校相比,這所學校的情況無法相比,這些孩子在這所學校起步的時候面臨著顯著的劣勢,而這種劣勢很大程度上是由於資金狀況造成的。他們沒有足夠的老師。老師們像蒼蠅一樣紛紛離職,因為他們生病,因為師資短缺。我當時想,如果我們考慮一下,能做什麼來讓人們在生活中獲得公平的機會,讓他們能成為總理或首席執行官或他們想成為的任何東西。這一切始於那裡。這些都是從教育開始,讓每個人都能獲得相同的機會品質,但目前特別是在過去十到十五年的政府所裡,我認為我可能應該對某些方面提出抵制,因為,我是說,我認為教學是不可思議的。我曾經嘗試成為一名老師。這是個難度極高、要求極高的工作,我通常很佩服老師。我在2019年進入這個職位時,我們在教育預算上投入了很多資金,並且大多數老師的起薪將至少達到30,000英鎊。我們將大量資金投入到繼續教育中。如果你看看保守黨政府任期內的那段時間,我認為大多數公平的人會說,看看,英國在PISA的識字率和數學成績排名上上升了。大多數人實際上會說,教育是狀況改善的一個方面。我認為整個學院計劃的推動,不否認你所說的那位老師,你知道的,看到那位老師被搞得疲憊不堪,他們需要最大的支持,但如果你看看數據,在那段期間,這個國家的學校確實有顯著的改善。現在,我想要做的是讓這一切更上層樓,不僅讓學校的孩子受益,還讓16歲離校的孩子接受他們在競爭中所需的技能,並確保業界感受到在學校、在FE學院或任何地方他們所需的人才,因為這最終就是問題的核心。這涉及到讓企業有信心,政府正在做足夠的工作來吸引私人部門的投資。這最終將改變社區,而不是像你所提到的惡性循環衰退,而是將形成積極的反饋循環。家長們希望這樣轉變,他們想將孩子送到學校。當我們擁有良好的口碑,所有事情就會回暖,就像倫敦那樣。看看倫敦的學校。我無法評論你在利物浦提到的學校,但倫敦的學校確實發生了很大的變化。我認為,即使在提升教育層次方面,不涉及建造火車路線,提升這些地區的教育質量是最簡單的方式之一。我認為如果你看看保守黨所做的事情,他們確實專注於此,並且專注於課程、標準和質量。我認為這非常重要,因為你知道,妥善資助學校也非常重要。但你知道,你不應該低估一位偉大老師所能達成的成就和他們所能帶來的改變。如果你強調質量,強調成就,並專注於此。我為什麼對目前與辦學檢查(Ofsted)有點擔心,我能明白為什麼人們不喜歡辦學檢查的評分,但家長需要知道一所學校是否能夠提供質量。你去了牛津大學。然後你有一份持續只有一週的管理顧問的工作。對,我根本不適合那個工作,接著你成為了記者。是的,接下來的幾年你成為了一名記者。然後你出現在《我有新聞讓你知道》(Have I Got News For You)上。現在是不是已經有點淡忘了?是的,稍微有一點淡忘。這節目並不是特別精彩,但仍有一點的記憶。然後你成為了編輯。你不必透露伊恩·希斯洛普(Ian Hislop)的情況。然後在下議院你是一名國會議員。最後你參選倫敦市長。你當時預期會贏得倫敦市長嗎?我,其實我對此一點概念都沒有。問題是我以前其實還蠻佩服肯·利文斯頓(Ken Livingstone)的,我認為他對倫敦有一些大膽而原創的想法。
我意思是,我認為他在環境方面做得很好。他對空氣品質的關注也做得不錯。我覺得他做了一些好事。嗯,但很明顯在八年之後,你知道,開始變得有些疲憊。你認為你會贏嗎?我想我一定有。 我想我一定認為有很好的機會。這是一場相當疲憊的競選。是的,但如果你問我是否認為我會贏某件事,我可以告訴你事後我是否認為我會贏。我去年做了足球,今年也做,然後我可以告訴你我是否認為我會贏。當你參選時,你覺得你會贏嗎?我認為有一點機會,但並不明顯。我的意思是,我認為博彩公司很長一段時間沒有把我視為優勢者。我想之後有了變化。我不太記得了,但你知道,你自己讓自己有好運,對吧?我必須進去並提出論據。我的意思是,我認為肯沒有足夠重視犯罪問題。我認為這是一個需要解決的真正問題,那就是青少年被謀殺的數量。我們在這方面真的非常努力。再次強調,這是其中之一,當我與許多其他人一起時,吉特·莫爾特(Kit Malt)、副市長霍斯(House Deputy Mayor)和斯蒂芬·格林豪斯(Stephen Greenhouse)、保羅·斯蒂芬森(Paul Stephenson,專員)、伯納德·霍根·哈瓦(Bernard Hogan Howe),我們真的是努力想要解決刀具犯罪和幫派犯罪。 我曾經真的躺在夜裡擔心這件事,因為這在我心頭上,每一個傷亡事件,都要和家長交談,他們的痛苦、苦難。我們真的感受到這一點。這是一個非常好的民主例子,因為我們承諾去解決它。如果我們不這樣做,那就沒有任何出路。我引以為傲的一件事是,在我任內,我們將倫敦的謀殺率降低了50%。 在2016年,52歲的你與邁克爾·戈夫(Michael Gove)共同領導運動,推動英國脫離歐盟。當我回顧你作為英國首相的任期時,的確有三個非常重要的時刻,對吧?通常這三個時刻不會都在一位首相的任期內發生。你面對了脫歐問題、COVID和烏克蘭戰爭。 是的。在我現在事後看這些特定問題之前,你對於必須面對三個世代的危機和問題感到怎樣?但你知道,這就是首相的工作,大多數首相不一定會這樣,不過,你知道,疫情,離開歐盟,一些首相經歷過戰爭,一些首相則經歷過恐怖的危機,像英鎊危機那樣的可怕危機。你希望自己得到不同的機會嗎?不,我, 我,我其實認為不需要。你認為如果得到不同的機會,你現在仍會是政治人物並且是首相嗎?不,我想誠實地說,還有其他原因。我很自豪於我們為這個國家所做的事情。我認為人們現在說,嗯,脫歐戰爭。 事實上,你知道,我在《未來的路》(Unleashed)中提到的一個觀點是,如果你仔細看,我們所得到的國家獨立模式是至關重要的。因此,我們在立法和規制上有充分的自由去做我們想做的事情。這在疫情期間實際上是非常重要的,因為我們能比其他歐洲國家更快地接種疫苗,速度快得多。 我的意思是,你認為你會贏得脫歐投票嗎?嗯,我誠實地說,當我在倫敦外時,是的,但在倫敦內就不一樣了。所以每當我在全國旅行時,我會想,天啊,那裡的人會投票。然而當我回到大都市時,感覺就很不同。因此如果你必須把房子押在它上面,無論是留還是離,在預測結果的機率上,你更傾向於哪一個? 嗯,我想我們基本上更偏向留和離。嗯,但我覺得我們的選民可能更有動力。所以我希望他們能出來。 我希望他們能出來。那件事讓我有些失望。但結果的規模是沒有人預見到的。我的意思是,因為有1740萬人投票支持脫歐,這是歷史上任何提議中投票的最大數字。並且,嗯,你知道,很多次,當我⋯⋯你知道,我當時在蘇格蘭聖安德魯斯大學,參加我女兒的畢業典禮。而與那裡的人交談時,你真的不會想到我們要離開。因此,你知道,這取決於情況。你知道,當我在閱讀你的書時,人們,以及我在閱讀你的一些早期作品時,你似乎在離開或留在之間感到非常矛盾,直到你寫下支持離開的首篇公告文章。 你似乎真的很矛盾。不離的理由對我而言似乎更多是關於英國對其他歐洲國家的責任。 我需要成為好的夥伴。我需要友好而不是消極。那是我擔心的事情。人們,正面理由指向這封未出版信的原因。你知道我指的是哪封信,對吧?你寫的關於離開或留在歐盟的決定的未出版信件。這是個⋯⋯ 不,你是說那篇文章嗎?未出版的文章。是的。 是的,是的,是的。好吧,你提到了一些引用。考慮英國,考慮歐盟其他國家,考慮未來。
想想我們的孩子和孫輩們渴望生活和工作在其他歐洲國家的心情,在那裡賣東西、交朋友,也許還能找到伴侶。我喜歡自由的聲音。我喜歡恢復民主的聲音,但是有什麼缺點呢?在這裡我們必須誠實。我們擔心蘇格蘭,擔心英國只有離開投票會導致聯盟的分裂。還有普丁因素。我們不想做任何會鼓勵俄羅斯領導人無上衣賭注的事情,無論是在中東,還是在任何地方。然後就是整個地緣戰略的焦慮。英國是一個偉大的國家,是全球的正面力量。她與歐盟密切合作,無疑是世界和歐洲的一大恩惠。最後,這是一個在我們門口的市場,準備被英國企業未來開發。會員費對於這些通行證來說似乎相當微薄。我們為什麼如此堅決地要背離它呢?難道我們的政策不應該像對待蛋糕一樣,既支持擁有也支持消耗,支持歐洲也支持世界的其他地方嗎?
所以當我讀到這些時,我也看到你在《釋放》中對那個晚上試圖做出決定的生動描述,而你看起來內心矛盾。但出去競選的那個人似乎並沒有矛盾。競選缺乏細微之處,而在你做決定的那一瞬間和你寫的有關這一決定的文章中卻充滿了細節。無論如何都是有論據的,我在書中提到,留在那裡的理由,我認為是關於不看起來敵意,不看起來冷漠。但是我必須決定,因為在歐盟內並不意味著只是進入一個規則不變的俱樂部。這是一個創建歐洲聯合國的項目,擁有單一貨幣、單一議會等等。我認為我們不會再有選擇的機會,再一次擁有國家民主獨立的機會。正如我所說,我寫的,就是你剛剛引用的另一篇文章,這是一種反論的混合體,我為了自己寫的練習,在已經寫出來的文章旁邊放在一起,想要思考。這是有層次的,但競選則缺乏這一點。然而如果你閱讀其他文章,你會看到我支持的論點,那就是擁有完全的國家獨立,能夠按自己的方式做事。留在歐盟的問題在於這意味著我們將變得越來越不民主。最終,作為政治家,你必須能夠回答這個問題。誰讓你有權威來管理我?我怎麼樣才能讓你離開公職?而歐盟的問題在於他們無法回答這個問題,因為他們並不民主。難道沒有一種方法可以在留在歐盟的同時改革與歐盟的關係?
你知道的,這很有趣,因為我覺得當你在那裡說話時,我正在想一個足球類比,而現在我的球隊曼徹斯特聯正在經歷一點掙扎。我的朋友在群聊中說,你覺得我們應該換掉經理嗎?我說,當你考慮做出這樣的決定時,你也必須考慮到之後要怎麼做,也就是誰來取代經理。許多球迷只會說,解雇經理,但問題變成了,那之後怎麼辦?在你的書中很明顯,雖然你想離開歐盟,但你對此後的計劃毫無頭緒。實際上,我們需要做的是重新掌控。我說,這就像解雇經理。但那並不是我想要的。我只是想在公眾面前贏得一次關於他們的民主及其是否應該控制的辯論。我認為我們最終必須這樣做。我想如果你回顧我們之前談到的美國和歐洲的增長率,你無法說歐盟的模式在經濟上是成功的。完全不是。與美國相比,增長率持續低迷,創新也極其低下。有些事情運行不正常。無論布魯塞爾那邊在做什麼,以提供這一巨大的規範體系,實際上對歐洲人民並沒有提供成果。如果你再看看與美國的比較,從2008年開始的15年來看,2020到2023年,但是這是否意味著歐盟做錯了什麼,或者美國做對了什麼?因為當我想到美國時,我想到的是瘋狂的創新。一部分都是。一部分都是。很多都是。
順便說一下,美國人從來不會夢想著放棄國家主權。他們就是不會。他們從來都不會在任何方面上,北約在他們眼裡是一種美國完全主導的封閉體系。你知道,這是唯一的,但他們結合起來使一些東西大於部分之和。是的,但你知道,歐盟提供了一個不斷發展的新法律體系,英國國會無法改變。因此回到我為什麼,我不是在假裝這是一個容易的選擇,這對於我們討論過的那些原因來說是個困難的決定,但我希望我們的國家能再一次在立法上自由。在書的核心,你知道你談到疫情是最艱難的事情,真的非常、非常困難。它非常難以說服英國公眾採取截然不同的方式來阻止疾病的蔓延。
但有一件事是我們在任何其他歐洲國家之上做到的,那就是接種疫苗。 我們能夠如此迅速地進行疫苗接種的原因之一是因為我們擁有完全的監管自由,正是我所指的那種類型,完全的流動性,但正是我們將要討論的那一種類型,這是我一直倡導的。我們會談論這一點。對我來說,這是絕對至關重要的,我想確保我表達得很清楚,因為如果我在未來的討論中不清楚,那麼我的觀眾也不會清楚。 嗯,這種自由的概念,如果我們以降落傘作為類比,如果我剪斷了繩索,我就自由了,但我也面臨危險,除非我有一個滑翔傘在等待接住我。 我在這裡的觀點是,我理解所有那種“自由”、“重新掌控”等等的情感用詞。這對我來說聽起來很吸引人。 但就像我用足球的比喻說的,那之後的計劃是什麼? 我其實並不想這樣。所以你說的是降落傘吧?還有剪斷降落傘的繩索。 實際上,情況正好相反。正因為我們已經脫離了歐盟,我們才能比其他任何國家更快地為自己配備降落傘。 我們能夠更快地逃離著火的飛機,並更快安全著陸,因為我們已經重新掌控了我們的監管自由。 這意味著到2021年3月,我們已經為45%的成年人口接種了疫苗,而對於老年人,我們已經接種了近80%,對於80歲以上的人,我們幾乎是100%。 這真是不可思議。如果你還記得,我們當時,每天有多達一千人死亡。 因此,我們能夠為英國的老年人和脆弱人群提供對致命疾病的保護是非常重要的。 不過,在關於脫歐這一點上,你在書中提到你幾乎有些與事實脫節,因為你似乎對人們期望你有計劃感到有些憤怒,儘管你是運動的領導者。 是的。 因此,我想將脫歐與現實世界以及為什麼脫歐能帶來價值聯繫起來。離開之前有計劃嗎? 那麼,2016年,我認為你真正想說的是,我們對公投結果的計劃是什麼? 所以所有參與推動脫離的運動的人,我們是否期望獲勝,期望組建下一個政府? 讓我引用你的書。這是對你書的另一個推廣。 所以你這樣說的。 在那場運動的任何時刻,我們,鮑里斯和邁克爾,都沒有討論過未來的脫離政府,因為我們並不認為自己會需要掌控政府。 政府的既定政策是實施公投結果。這是一個結果。這是一個公投,不是一場選舉。 我們沒有政府計劃,沒有談判計劃,因為這不是我們的職責。 就下一幾天的混亂而言,這實在令人沮喪,為什麼我們會受到指責。 政府應該宣布撤退計劃。 政府應該開始談判。 因此,這是一個巨大議題,因為在商業的語境中。 為什麼呢?是的,因為我覺得這是一個根本性的誤解。 當政府決定將某些事情呈現給人民進行公投時,政府並不是在說,“哦,你知道,如果結果不符合我們的任何特定立場,我們將會消失。” 但政府,他們想留下來嗎? 在法國,例如,法朗索瓦·密特朗舉行了一次公投,我想,我不記得是什麼,我想是馬斯特里赫特條約,或他所信奉的某個條約,他輸了票,但他並沒有辭職。他並沒有消失。 許多歐洲領導人舉行了關於歐盟的公投,並且其結果與他們的立場相左,但他們並沒有從舞台上消失。所以,讓我這麼說。想像一下,想像一下戈夫和我,或整個脫離團隊,特意在推動脫離投票中為組建下一任政府進行競選,並安置我們自己為國家的統治者。 人們會說,這不是關於這回事的,你們顯然是在談論,你們所有的論點只是為了推進你們的政治生涯。 你們不是在談論脫離或留下的問題。 你們是在談論一個接管政府的計劃。 我知道。 所以我們是不是真的沒有脫離? 我不是政治人物。我只是一個公民。 所以我只是想解釋為什麼這是不可能的。 我明白了。但作為一個公眾成員,我認為如果你在推動某個結果,你必須考慮幾步後的影響和現實。你一定有在想,好吧,我們可以這樣做,我們可以這樣談判。 我假設政府應該會有一份白皮書,列出了他們將推出的選項和談判計劃,以及他們所說的計劃。 但包括你的朋友大衛·卡梅倫在內的政府卻表示這是一個非常糟糕的主意。 因此,可以推斷出,計劃不是一個好計劃,他們已經考慮了所有離開後可用的選擇,而沒有好的選擇。 因此,如果負責任的人在說,我們不應該離開,沒有好的計劃,我們不應該聽從他們的意見嗎? 好吧,不,因為我覺得他們是錯的。
好吧,我說,作為公眾的一員,我看到兩個人,就像兩個人站在懸崖邊緣,有一個叫大衛,一個叫波里斯。大衛說,聽著,我帶你去懸崖邊緣,因為這是你的權利,讓你做這個決定,但不要跳下去。而這個叫波里斯的家伙卻要跳下去。我想波里斯知道一點關於一旦我們開始掉落後我們如何生存的事。但發現波里斯沒有計劃,還以為大衛會給我拉出降落傘,這就像,哦,大衛,問題是,我們然後就不得不,因為大衛,卡梅倫首相,然後就從現場消失了。就像我在書中所描述的,我們經歷了一段混亂的時期,我們不得不弄清楚我們到底要怎麼做,因為很明顯,總有人得接管並領導我們度過這一切。
當你告訴他,當他認為你可能會投票離開時,大衛·卡梅倫的反應是否不太好?因為你在書中提到,他,對,我確實有。我曾經很掙扎,因為我不知道我如何能夠始終如一地支持他,因為他曾經給我提供過。他說,如果你出來支持留下來,你可以在內閣擔任前五的職位。我無法搞清楚前五的職位是什麼。然後他說,我,我說,哦,我覺得這很困難,因為我寫了很多文章指出歐盟的民主問題。最後,我們有機會解決這個問題,我在考慮出來支持離開。而且,我不知道怎麼告訴他。這就是事實。他說,這不是關於文章的問題,這是關於國家的未來。我說,我同意國家的未來,但我仍然在考慮支持離開。他說,哦,如果你支持離開,他說,我會,對不起我用他的名字。他說,我會永遠讓你痛苦。我覺得這是一個相當大的承諾。他說他會永遠讓你痛苦。永遠。因此我立刻回到家,從市政廳的辦公室騎車回去,和我的家人,我的孩子之一立刻說,哦,你知道,他沒有選擇,你必須支持離開。因此,我把這一切都放進去,這是為了讓你看到,有非常好的理由去過一個安靜的生活。
你知道有趣的是,當我閱讀到書中的這一部分時,有兩件事情我想說,第一是他在你跟隨他意見的時候,提供給你一個前五的職位。這不是賄賂嗎?這是否就是目前政府發放工作的方式?如果你聽我的話,我就給你一個前五的職位。就像,如果你這樣做,我就讓你擔任衛生大臣或國防大臣,我覺得這似乎,對一個不在政府中的人來說,這似乎是一種非常腐敗的工作分配方式。像如果你進去了,這不辣。這不清楚。
你得公平對待大衛。並不清楚他提供了什麼工作。但前五的職位是什麼?國防大臣、衛生大臣。我是說,你知道,首相就是前五的工作。哦,在支持留下之前,你也許在書中提到過國防大臣。我不知道。但是是的。但這不算有點腐敗嗎?這不是腐敗的定義嗎?因為在我看來,我認為這是個巨大的錯誤,因為總有比你想的要多的人,你最終會認為應該向他們做出承諾。你可以給的工作。因此你最好的做法就是什麼都不說。
我總是對這個政府感到困惑,從來不明白的是,為什麼一個人可以成為一個部門的負責人,當他在這方面沒有任何經驗時?就像你讓馬特·漢考克成為衛生大臣。瑪格麗特·撒切爾如何成為首相或教育部長,這些職位也沒有之前的經驗?你告訴我,托尼·布萊爾如何成為首相?不,首相的事情我理解。但托尼·布萊爾怎樣成為影子部長,而他沒有經驗?你告訴我,你認為這是一個好的系統嗎?
這真的是一個非常非常重要的點,因為我認為,總是有一個,我不知道,我很擔心說,有時很難說服非常優秀的行政人員進入政治。你在所謂的首席執行官日記中看到的整個過程。你看到大量,我有很多頂級商業人士的例子,他們嘗試進入政治,但似乎就是行不通。我不知道,我可以猜測嗎?去吧。
如果我看數據,35%的人來自一所學校,伊頓學校,然後根據如果你聽我的意見,我就給你一個前五的職位,我則理解為什麼我永遠無法進入。即使我是最好的候選人,因為這並不是基於誰是最好的候選人,而是基於老男孩俱樂部。我幫你個忙,我如果你這樣做。哦,不是在工黨下面,或你知道,或其他任何政黨,也不在大多數保守派內閣下面。
所以只是英國保守黨之下嗎?
不,我認為在任何政黨之下,商業人士的發展可能不會順利,因為有三個理由我無法準確說明。
那麼誰會茁壯成長呢?
我擔心的是,真正會開始這樣做的人,是那些願意承受大量公眾攻擊的人。
我想我這麼說。
所以應該要通過。
好吧,我的意思是,這事實上是。
最近發生的一件有趣的事是社交媒體變得非常猛烈。
我意思是,我自己不看,但我認為這對政治家和記者來說變得非常壓迫。
我認為記者,如果被認為是在偏袒某一方或對某人優待,他們會遭受很多抨擊和濫用。
我知道有人會為這本書對我進行採訪。
勞拉。
對,她是一位非常優秀的記者,但你看看她在網上所受到的攻擊,關於你知道,她是我的審問者之類的。
這令人震驚。
這真的令人震驚。
我認為對國會議員來說也是如此。
我認為他們會認為,如果在生活和避免這種事情之間有選擇,或者過著美好的其他生活,或是讓自己經歷這些事情,他們會選擇前者。
我所說的與人們在這裡的參與有關,他們在拉抬自己的朋友。
這有點像是男子俱樂部。
有這樣的事實嗎?
我認為,但我很遺憾地說,史蒂夫,我認為這可能一直是政治的運作方式。
我認為政治從古至今都傾向於派系化。
我認為這從古至今都是如此,雖然很可悲,但我認為這是真的。
好的一點是,最終真的成功的人是那些能夠完成人們希望完成事情的人。
你認為這是一種磁鐵嗎?
所以這對於非常堅定的人物而言是一種磁鐵,他們願意付出很多來完成事情。
好吧,我不這麼看你。
我之前用過這些字嗎?
不,不是,但就是這種人。
你讓我擔心。
聽起來你在引用我。
不,不,也許你是。
但我認為這種人會在這樣的環境中受到驅動並成功。
我認為你必須有足夠的厚臉皮。
好的。
但由於這種運作方式,實際上成功的人是那些能夠推進某種事情並實現它的人。
關於脫歐,根據YouGov的數據,62%的英國人認為脫歐更像是一種失敗,而9%認為它更像是一種成功。
根據YouGov的數據,46%的英國人認為應該在10年內進行第二次歐盟公投,而只有36%認為不應該。
根據,好的,讓我完成你無法回應的統計數據。
根據英國的實際總增加值,即GVA,這是一個經濟規模的指標。
他們說,與英國留在單一歐盟市場相比,2023年英國經濟減少了大約1400億。根據同樣的數據,他們說到2035年英國經濟的價值將削減3000億。
我這裡的最後一個數據是,2020年來自歐洲改革中心的報告估計,到2023年中,英國GDP將比留在歐盟的情況小5.5%。
這對應著每年約400億的經濟損失。
作為一名商業擁有者,我也查看了一些關於商業擁有者的統計數據,33%的中小企業報告說,脫歐使他們更難與歐盟進行貿易,因為手續增加;倫敦政治經濟學院表示,脫歐使2020年至2023年的食品價格增加了6%。
在考慮到這一切的情況下,你後悔脫歐嗎?
絕對不後悔。
絕對不。
我真的。
所以我們自2016年以來已經超越了德國和法國。
抱歉,自2016年以來肯定已經超越了意大利。
我上次查看時,德國和意大利都是歐盟成員,而你所提供的統計數據,舉例來說,它們在新冠疫情面前顯得微不足道。
即使你接受脫歐造成問題這一點(我不一定認同),它同樣帶來了巨大的機會,因為我們能夠比其他任何國家更早地走出封鎖。
記得,我們在2021年7月走出了封鎖。
我們結束了所有限制,這意味著我們擁有G7國家中最快的經濟復甦,而我認為這不會在沒有脫歐所帶來的自由協助下發生。
你知道經濟合作與發展組織(OECD)嗎?
你知道那個機構是什麼嗎?
是的,是的。
他們說英國是唯一一個在疫情後仍然小於疫情前的主要富裕經濟體,脫歐可能是一個因素,而政府的獨立監察機構,我知道你知道的預算責任辦公室認為,英國最終將比如果未投票脫歐要差4%。
在商業中,一切都是折衷。
一切都是折衷。
因此,你必須能夠識別英國為你所主張的脫歐所帶來的所有好處所做的折衷。
我認為能夠識別這裡兩面論點的任何人都是在智力上誠實的。
那麼,什麼是折衷?
脫歐給我們帶來了什麼成本?
我只會看看它給我們帶來了什麼成本。
是的。
我認為,毫無疑問,目前某些部分的管理確實是由一些歐洲朋友們進行的,這是不必要的官僚主義。
我認為這會變得更好。
我接受這些批評。我不認為這是世界的終結。但我確實認為,最终自由地做自己喜歡的事情,能夠自由地管理自己的國家,這是一個優勢。你沒有告訴我有什麼權衡。其實我告訴你過。我認為對我們在英國的影響,對我這樣的普通公民而言,權衡的結果是什麼?是的。我認為,某些企業確實發現更難以運行,的確有一些文書工作,我認為這些是沒有必要的。我們需要解決這個問題。但我相信我們有技術解決方案。 我不認為我們需要成為一個歐洲法律帝國的一部分,這個帝國的法律將會越來越密集和詳細,控制著我們的自由和限制我們。那麼,經濟上有權衡嗎?我不這麼認為,我認為最終我們會因此變得更富有。但在短期內,我們會更窮。 我再說一次,這是個人們非常情緒化的問題。請允許我提醒你,在公投之前,人們曾這樣說,而沒有人對這些人追究責任。人們曾說會有數百萬人失業,對吧?你還記得嗎?人們說如果人們投票離開歐盟,就必須有一份緊急的增稅預算。事實上,當我不再是首相時,失業率是50年來的最低點,而我們的有薪就業人數比疫情之前多了620,000。經濟……我只是想說,人們對脫歐發表各種預測。我讀的數據,你相信它們嗎?在短期內有經濟困難的情況存在。人們說我們會有一百萬人因脫歐而排隊領救濟金。好吧。但你相信在短期內有……不過我當時是在說,因為那是確認性偏見,對吧?但你說我們最終會更富有。所以我想說……我希望我們會如此。如果我們做對了事情。當然。所以在短期內,你認為經濟上會因脫歐而有一些困難?我確實認為這是事實。如果我們犯了留在歐盟的錯誤,我是說,基爾·斯塔默和工黨想做的,正是保持與歐盟的協調。他們基本上是希望我們成為規則的接受者。好吧。我認為這是一個巨大的、巨大的錯誤。我們應該追求自由。我不知道該如何用你能理解的方式說這個,但Perfected真的很棒。我是這家公司的投資者。我每天都喝它。整個團隊每天都喝Perfected。我們辦公室裡有一台Perfected冰箱。這就是我喜歡Perfected的原因。典型的能量飲料會讓我有崩潰感。作為播客主持人,你最不想的事情就是在交談時崩潰。Perfected的創始人想要創造一種不會讓人產生那種可怕崩潰循環的能量飲料,這是我們許多人所經歷的。因此,他們使用抹茶作為能量來源,而且他們還把它做得非常非常美味。他們剛剛推出了一個叫做粉紅桃子的新品味,真的很好喝。如果你試試Perfected的粉紅桃子,覺得不好喝,可以隨時私信我罵我。你可以在Tesco或Waitrose買到它,或者你可以在線上購買,這裡有個秘密要告訴你。我會給你40%的折扣,只為讓你自己試試粉紅桃子。去perfected.com,在結賬時輸入代碼Diary40。我會這樣保持一段時間,並不是永遠。那就是perfected.com,然後在結賬時使用代碼Diary40。當你試過它時,記得在Instagram上標註我,說斯蒂夫,你是對的。真的很好喝。下一個大事件是疫情。這是你成為英國首相後,疫情開始蔓延的時候。我在看你在2019年底和2020年初描述那一情況的書,顯然你對這個逐漸滲入的病毒的嚴重程度完全不知情。你第一次聽到有病毒從中國進來的時候是什麼時候?無論那是什麼日期,我認為是2019年底或2020年初。我記不清具體的時間,但有一天我在與衛生大臣走過下議院大廳的時候,他說,你知道,我擔心這種中國病毒。漢考克是處理這件事的合適人選嗎?因為這是世代中一次難得的健康問題。看,我認為他做得非常好。是的,我認為他非常有幹勁。他是處理這個的最佳人選嗎?我想,從後見之明來看,嗯,我當然認為,他,嗯,是的,因為我認為他擁有正確的能量和現實主義的混合。不要忘了,我們對這種疾病一無所知。我們不知道它有多致命。我們不知道它有多具傳染性。我們也不知道它的傳播途徑。我們有很多東西不知道。這裡有一些你書中的引述。你說,問題不在於我對於動物源性疾病無知,問題在於我覺得我對它們了解一切。在三十多年寫作或處理動物源性疾病後,我覺得我對我的SARS和埃博拉(Ebola)了解很多,這麼說。我得出了兩個結論。首先,這些新型動物源性瘟疫往往會自行解決。其次,試圖阻止這些瘟疫的政治家所帶來的更大風險是,他們限制疾病的嘗試在某些方面可能比疾病本身更糟。
當漢考克開始談論一種新的冠狀病毒,可能是來自蝙蝠,並且有可能會席捲整個國家時,我感覺自己似乎聽過類似的事情,這一點也不驚訝。我們當時對此知之甚少。是的,我的意思是,我想我對此非常坦誠,一直在《解放》中表達我的心態,因為你知道,我曾詳細報導過沙門氏菌和雞蛋的恐慌,當時有數百萬隻雞被屠殺。無需如此,我也報導過對於波霸奶茶及男性無所謂的恐慌,還有瘋狂駕駛疾病,當時英國的大量乳牛也被屠殺,可能是無必要的。農民的生計受到了摧毀。我曾是倫敦市長,當我們面臨禽流感威脅時,因此你並不認為這是什麼大事。我們已經儲備了抗流感藥物Tamiflu,結果顯示這並不必要。因此我目睹了SARS的來去、埃博拉等。因此在每一個案例中,似乎都是針對一種來自亞洲或其他地方的動物傳染病風險有理性的焦慮。我們會努力做好準備,但隨後它神秘地幾乎完全沒有影響到我們。我記得豬流感。你認為在這種情況下會發生的也是如此嗎?我不知道。是的。我不知道,但我所想要做的是給你們一個背景。這些背景以及我認為很多人在聽到COVID的時候的心態。你什麼時候聯繫中國的?我記得是2020年2月。那是你致電中國領導人的電話。習近平。是的。我是說,我會打電話給他。他會在書裡。我們還在發送物資。是的。在那個階段,我們仍在發送物資以幫助他們。我們發送了,他對病毒說了什麼?嗯,我記得當時的對話有點模糊。我認為我提到過,他當時似乎在努力控制這種疾病,但我對於這些生鮮市場發生的事情感到不安。因為在那個階段,我們了解到這種疾病是在武漢的一個市場上自發出現的。他怎麼說?我不記得他對此的回應了。我不知道。我說,看看,我的意思是,他是中國的總統。我不認為他特別想暗示中國在任何意義上有錯誤。這我不能理解。但是,我現在認為這可能是不對的。我確信這確實是實驗室事故,或是由於實驗室裡某些事情出錯所造成的。我可以問這個嗎?因為這開始是一個陰謀理論,現在已經被廣泛接受為可能的結果。為什麼他們會在武漢的實驗室裡勾兌一種病毒?你可能會問。我是說,我想,他們為什麼這樣做?某些事情與為什麼人們會做這種事情相去甚遠。我確實不知道,但我認為他們,知道科學的目的是不斷推進人類知識的邊界,看看他們能做些什麼。你覺得這是一種武器嗎?我不,我沒有理由這麼認為。我沒有理由這麼想。我認為這是一場可怕的事故。我認為這東西是從實驗室裡逃出來的。我認為他們在研究這些病毒的工程,僅僅是研究病毒的功能增強,以及他們可以操控它的方式。遺憾的是,某些方面出了問題。這是我的最佳猜測。但很多人似乎不這麼認為。你在這個時候也打過特朗普的電話,和我談論這個。他是的。是的。他怎麼想?嗯,我是說,他堅定地認為中國有責任,但很多人也這麼認為。在書中,你提到世界衛生組織的反應似乎猶豫不決,因為他們想要維持北京的良好關係。是的。我認為許多科學家對得罪中國感到焦慮。我認為很多科學家,因為中國在支持和贊助許多學術研究上非常重要。因此我感覺有一種猶豫不決,我可能在這方面錯了。我的印象是,在對中國在封鎖上似乎過於明確指責上,有一種小心翼翼的態度。你在書中提到3月8日左右你開始看到意大利的情況。我想我們都清楚記得那些意大利醫院的場景,那裡走廊上擠滿了病人,正在推著病床,床位不足。對我來說,那也是一個大時刻,我意識到在推特上實際上看到了這場極為嚴重的情況,這是我在生活中從未見過的。那是對你來說的關鍵時刻,意識到這不僅僅是另外一種禽流感嗎?我非常擔心這一點,因為我了解意大利的醫療系統。我認為它大致上非常出色。我還記得我們的一個孩子曾經在意大利掉進游泳池。我們知道當每個人都在休息時,那是你遇到的最令人震驚的事情。意大利的急救人員來了,他們的表現無比出色。他們非常迅速。他們非常……我想,假如意大利人都面臨這種問題,而坦白地說,我們的人口與他們一样年長,那麼這可能是非常非常嚴重的。我想這真的觸動了我。因此如果你看看……很明顯,我完全尊重赫瑟·哈萊特勳爵的調查。
但如果你回顧從那時起發生的事情,你會發現到三月23日之間,出現了一系列加強的措施,試圖讓人們採取預防措施。我觀察到這一點,我在書中看到你對那時起所經歷的階段進行了細分。然後,我所觀察到的,並且我認為這對於所發生的事情是一個公平的評估或描述,是存在優柔寡斷。因為似乎從一方面傳來的事實和另一方面傳來的事實產生了幾乎有點癱瘓的狀態。當你查看其他歐洲國家的數據時,我昨天也在查看不同歐洲市場做出決策的時間,英國似乎比其他所有歐洲國家慢得多才做出封鎖的決定,關閉學校的速度也較慢,商店和活動相較於我們的歐洲同行也晚了一些。馬特·漢考克接著說,他們在這方面比我們走得更前。你提到意大利的情況,他們已經比我們提前了。我們可以看到我們將不得不採取措施。但再說一次,這將是調查要評論的內容。對我來說很明顯,我們無法合理地在科學建議或意見之前在英國實施這些新的、苛刻的措施。而這就是它所會帶來的。那麼,走在我們前面並不重要,因為我這裡的圖表顯示了在第三例死亡後,我們採取果斷行動所花的天數。這對所有歐洲國家都是如此。當我在閱讀你從科學家和其他政治人物那裡獲得的信息時,信息是如此矛盾,我相信這就是造成優柔寡斷的原因。此外,你自己對於關閉社會的哲學。我們有一個叫做緊急科學顧問小組的組織,對吧?SAGE。他們是……所以我們將由科學指導。我們基本上必須……我決定必須遵循SAGE的建議。對於你的觀點,他們對學校的決策猶豫了很長時間,因為所有的壞處。如果你還記得,當時的論點是如果你行動得太早,那麼就有可能需要一直這麼做。因為,你知道,公眾會對封鎖失去耐心。還有第二個論點是,如果你行動得太早然後取消措施,病毒會再次爆發。事實上這種情況在整個疫情期間確實發生了。所以科學建議是……我的意思是,我不會說在那個階段是特別混亂。我認為他們在努力確定究竟該怎麼做。科學家們在某些事情上有不同的看法,比如……馬特·漢考克說過我們本可以拯救30000條生命。口罩等等。馬特·漢考克說,如果我們早點封鎖……但我不能確定。我無法得知。我所能說的是,如果早些封鎖就意味著必須超越預期的科學建議。我不是流行病學家。我不是科學家。我被要求……議程上是要將整個英國人口關起來。這不是科學家們當時所建議的事情。在書中,你似乎質疑那些封鎖是否真的有效。所以我不是這麼說的。好吧,我是說……因此這對我來說是有意義的。我認為他們確實在阻止疾病的傳播方面發揮了作用。而且他們可能幫助降低了疫情的曲線。可能。幾乎可以肯定。現在我覺得非常難以衡量的是,再次這是對於海瑟·哈萊特的問題,封鎖在多大程度上影響了這一切?什麼造成了這一切?自然的結果又在多大程度上是自然而然的。而你懷疑這種情況無論如何都會發生。我的意思是在某種程度上,或者說在很大程度上,也許無論如何都會發生。花了不少時間,因為在某種程度上,也許無論如何都會發生。問題是,封鎖的好處是否超過了對兒童造成的非常嚴重的傷害?我們之前提到的學校生活機會。你認為這個問題的答案是什麼?我認為我們做了正確的事。你認為我們做了正確的事?我認為我們做了正確的事。但我意識到有很多人不同意這一點。我希望COVID調查會說,是的,我們確實做了正確的事。在你的書中,當你談到那些措施時,你提到它們是瘋狂的。各個不同的領域……是的,我認為那是稍後的事。那是當我們進入分級系統時。你提到分級系統時認為它是瘋狂的。你似乎很驚訝人們會遵循這些規則,並且希望遵循這些規則,這聽起來很奇怪,來自於制定規則的人。你認為分級系統是瘋狂的,你對任何人……我在說的是回顧過去,對吧?是的,是的,是的。所以當時,看起來……所以我們當時的情況。這是第一次封鎖的一部分。因此在2020年夏天,進入秋季,情況再次變得更加困難,我們在一些地區有這樣的情況,例如萊斯特或西米德蘭等等,西北……你有分級。你有一個問題,就是有些地區沒有真的看到,呃,你知道,COVID的情況沒有下降到與西南地區,例如康沃爾的下降一樣。
這樣的想法事後看來是個壞主意嗎?
於是你就會聽到有人說,
你知道,為什麼在康沃爾沒有新冠的情況下,
某些地方還要關閉呢?
只是因為在巴爾的摩或其他地方有傳播。
那麼事後看來這是個壞主意嗎?
從原則上說這是一個好主意,因為畢竟,
這似乎有些瘋狂。
但問題在於劃定邊界非常非常困難。
一旦你說,嗯,萊斯特的這部分屬於某個等級,或者…
是的,這是可能的。
人們就瘋了。
因為這是非常讓人不快的。
在人性層面上,當你在疫情中領導國家,
每天都收到人們死亡和生病的數字,
然後,你知道,我知道你自己也生病了。
在這段期間,你心理上是否承受了很大的壓力?
嗯,我認為是的…
所以,你…
你發現了嗎,你知道,解放了?
我喜歡當我能向前進,
並且有一些積極的項目可以做的時候。
所以當我不得不不斷地讓國家封鎖,
試圖以這些非常非常粗糙的方法阻止疾病傳播的時候,
真的很難。
但一旦到了2020年底,
我們有了疫苗的前景,
那時我的情緒就變了。
我的問題是關於你作為一個人的經歷。
當你面對悲劇性新聞
和這場不斷升級的疫情時,人性上的代價是什麼?
如果我在你度過疫情最艱難的時刻中,像壁虎一樣靜靜地觀察,
我會看到什麼?
嗯,我覺得那真的是相當艱難。
我得了嚴重的新冠病毒感染。
除了你自己感染的那一天外,
在那段期間,你最艱難的一天是什麼?
我想那…
啊,天啊,我想是…
有很多艱難的時刻,但我認為不得不…
我想,在2020年底返回封鎖實在是太糟糕了。
因為我們真的真的希望這次喜慶會奏效。
一些人仍然認為它會有效,
但我無法冒這個險。
我從你的書中提到的一句話讓我感到震驚,
是:“我想真正的問題是,
為什麼公眾如此渴望這些角色,
為什麼他們如此願意讓自己的行為
被束縛在這樣的嚴格細節中?”
在他們的複雜性中,
它們也像是一種宗教,
詳細的儀式,你只是像《利未記》一樣遵從,
希望獲得救贖,
因為科學幫助我們的速度很慢。
在2021年9月13日,
你母親夏洛特去世,
而同時你還在處理這一切,
從疫情中恢復的後果。
那是一個艱難的時刻。
是的,但對於任何人來說,
任何生活方式的人來說都是如此。
那總是一個非常艱難的時刻。
我想…
回到你提到的為什麼人們如此遵守規則的問題,
我對此的感受,我認為…
不,我在這裡是想問你的母親。
你的母親在2021年9月去世,
而你在書中沒有過多提及其情況,
但對於同時面對這些社會問題
和政治問題的人來說,
那一定是特別艱難的時刻。
是的,我知道,但我想我想說的點是,
這是我們共同的人類命運,不是嗎?
是的,對於我和我的兄弟姐妹,
我的家人來說這都很艱難,非常艱難。
我們至今都想念她,
但很多人在這場疫情中遭受了很大的痛苦,
很多人失去了摯愛。
而我必須非常非常留意
每天在全國各地的家庭中發生的事情,
我必須試著…
我有一段非常艱難的時間…
因為成為首相的一個有趣之處
是現在的運作方式是有多少事情需要向上匯報。
你知道,你必須做出那些決策。
沒有其他人可以代替你。
你還記得在哪裡得知
夏洛特去世的消息嗎?
哦,天啊,我想我在…
我正駕車前往倫敦。
我剛剛外出拜訪過。
那是意外的嗎?
嗯,我是說,你知道,她…
她因帕金森病已經病了很長一段時間,
並且有許多與帕金森病相關的併發症。
她在一年前曾經經歷過一段嚴重的情況。
所以不,從醫學上說,我不能說這是…
我不能說這是完全意料之外的,不。
你有機會哀悼她的去世嗎?
我當然對她的去世感到悲痛。
但是…
如果你是說我是否…
處理過它,哀悼過它?
我盡我所能,是的。
你是那種自然而然的,
那種情感上的,我想說的,與自己聯繫的人嗎?
(嘆氣)
天啊,我不知道。
我想你可能要回到
我們之前所談論的一些早期事物上。
我的意思是,我有悲痛,然後你知道,我非常想念她。
我所有的兄弟姐妹,今天我仍然想念她。
但是,你知道,我也有許多事情需要思考和完成。
我們不得不,知道的,我們必須這麼做。
許多英國民眾
同時也在哀悼和悲傷。
我想這就是為什麼你在書中提到的派對門情況,
對許多人來說如此令人憤怒的原因。
因為對我這樣的人來說,
再靠近政治也不是那麼近,
這裡是關於表象的,你知道?
我認為這實際上是問題所在,
因為有些人因丧礼和疫情的情況無法見到他們的摯愛。
甚至有人暗示10號樓裡有一場派對,
這是我認為任何人都不會說的最令人愤怒的事情。
但並不是有派對在進行。
我的意思是,你會發現所有的事情。你會發現所有釋放出來的事情。
我對此感到絕望。
我真的很理解,而我完全理解人們為什麼會如此憤怒。
我真的理解這一點。
我盡力去試著,知道,我認為我處理不當整件事情。
這些揭露,雖然如我所說。
但這也是現實。
因為在書的結尾,
你似乎确实强调了你可以做些事情来…
好吧,我能做的就是我能做的,我想。
所以我想知道為什麼會委託蘇·格雷
進行調查。
我的意思是,我被告知她是,你知道的,
政治上保持中立,並且某種程度上是一個榜樣。
而這兩點在我看來現在似乎都不真的成立。
我這裡有一張照片。
據說在“派對門”時間範圍內發生了17場聚會。
其中一張泄露給公眾的照片是這張照片,
我相信你在唐寧街10號享受奶酪和紅酒。
現在,作為一名公眾,我看到這張照片,
我查看一些這些關鍵日期。
我知道你因為某一特定的日期被罰款,我想,那就是你的生日,
在那天你和一些同事舉著酒杯。
不,我不是。
你看,又是這樣,人們會這樣說。
是因為你是因為一個同事的告別飲酒而被罰款的嗎?
不,我不是因為那個被罰款的。
那你是因為什麼被罰款的?
我因為在內閣會議房間的桌子旁站著而被罰款,
在兩次會議之間。
帶著一杯酒?
不,不是帶著一杯酒。
還有幾位工作人員當時也在那裡。
但無論如何,這是我在工作日中看到的人。
但這張照片。
而且,僅僅因為人們以為我有一個蛋糕。
是的。
而我們並沒有,我沒有蛋糕。
我甚至沒有看到蛋糕。
說這是一個派對完全是天方夜譚。
這是我正常工作生活中的一個最陰鬱的事件。
而那張照片就是你指著的那張。
這是大都會警察調查過的。
他們認為沒有犯罪行為,因為你看到的是人們坐在
外面,正如人們在那些時候嘗試做的,
因為感染風險小得多。
讓我給你讀一些這些東西。
所以在2020年5月15日,唐寧街的奶酪和紅酒。
那天英國大約有349人死於COVID。
約翰逊先生被拍到和他的妻子
凱莉以及一些工作人員坐在一個桌子旁,桌上有奶酪和白酒,在10號花園裡。
當時有COVID限制,導致人們無法在家。
我剛剛,我剛剛,
合理的藉口。
讓我先讀這個然後我再。
但我們曾在那裡。我在那。
那是我的家。
我知道,我知道。
那是我應該使用的花園。
5月20日,同一天有一個自帶酒水的派對,
那天大約有38人死於這場大流行。
而你參加了大約30分鐘。
你說是25分鐘。
接著6月19日是你的生日。
好吧。
讓我們回到那裡。
我的意思是,你知道,這些都無法贏得公眾的信任,因為他們都認為我們,
你知道,有人在跳舞和聚會。
4月12日,約翰遜宣布他被警察罰款50英鎊。
你知道這是什麼嗎?這一切都是關於,這一切都是關於以身作則,
對吧?
而且我認為,今年無論唐寧街發生什麼事都需要是極端的完美榜樣,
極端的示範,因為你,當然,會受到攻擊。
你知道的。
是的。
當然,如果你打噴嚏,你就會受到攻擊。
我說這個。
我說這個。
這就是我所說的。
所以,我們應該做什麼。
我所說的是,我們應該,我應該告訴所有人,聽著,
人們會以某種方式說這些,因為事實上,正如我試圖
解釋的,在我們所處的辦公環境中,保持完美的社交距離是不可能的。
人們正忙著工作。
我認為我應該對工作人員說一些像是人們會
想要來找我們的話。
為了上帝的名字,你知道,不僅要遵守規則,還要讓別人看到遵守規則。
現在我們有,知道,走廊上所有的標牌和類似的東西。
我認為到了那個時候,有很多人也許和我未必是朋友的,
想要讓我陷入麻煩。
那,沒問題。
但老實說,我覺得我無法不相信,因為我試著在這些事情中保持
公正。
所以我努力像商業人士一樣利用常識。
但你真的認為我故意在派對上違規嗎?
對我來說,當我看到那張照片,當我的一位朋友不能參加她祖母的葬禮,而看到那裡有人喝酒並且在這張照片中似乎玩得很開心,
但也是在其他照片中你手裡拿著酒時。
我心想,你根本不應該讓這種事情發生。
你知道,我認為你同意我,因為你在書的結尾說過,你說,我應該告訴我的整個團隊,連出現違規的樣子都不要讓他們。
在近兩年裡,人們在唐寧街努力工作,彼此之間的距離非常近,
當然會有一些時刻,當然,當同事正在離開時,
當你向他們舉杯,除非你打算禁止這樣的情況發生。
我認為你應該禁令。
那是一種觀點。
不,因為我只覺得。
你在1940年禁酒。
我認為作為首相的你在一個小組中,你必須成為最嚴格的榜樣。
抱歉,但我們在這個國家已經對酒精禁令了嗎?
不,我真心認為。
如果我們在1940年在唐寧街禁酒。
我認為所有的聚會都應該在唐寧街被禁止,因為我認為。
抱歉,但我們會聚會。
這意味著禁止會議。
你所說的聚會是什麼?
聚會是指酒水、音樂和蛋糕的聚會。
我認為應該禁止這些聚會。
我試著向你解釋過,沒有蛋糕,或者我根本沒有看到蛋糕。我並沒有參加任何有音樂或舞蹈的活動,這完全是胡鬧。現在,或許那些事情確實發生過,但它們肯定不是在我在場的時候發生的。我認為其中一個問題,我犯的錯誤,就是一開始就發出了這種普遍的道歉。因此,發生的事情讓人認為那是事實。你現在還會道歉嗎?是的。你現在還會道歉嗎?我不會就嘔吐或打鬥的指控道歉,因為那些事情最終被證明並不真實。你為什麼道歉?好吧,因為在我的監督下,人們違反了規則,所以我負有責任。當然,我為此道歉。但我在《釋放》中所說的是,問題在於以一般道歉開始,這意味著隨後的任何指控,人們都會認為那肯定是真的。而且,公平地說,我有一種感覺,你也這麼想。不,不,不。對我來說,這主要是我的錯,因為我似乎是在驗證別人對發生的事情的看法。而實際上發生的事情是,人們正在全天候拼命工作,以完成許多非常困難的任務。實際上,他們成功完成的事情是非常值得讚揚的。因此,我對他們感到十分內疚。在你書的705頁上,你說,事後來看,我應該做更多的事情來保護自己和白宮的其他成員,免受你的一些指控。我應該對全體員工說,也許在信中提到守則不僅重要,更要表現出遵循這些規則,並不斷提醒大家。我認為這其實是我的觀點,也就是道歉。我認為道歉是好事,我認為人們應該道歉。但如果你提前道歉,問題在於許多關於工作人員的事情都不是事實,也對他們不公平。而我這種普遍的道歉看起來像是在驗證和接受所有這些批評。我認為事後來看,我應該等著看看人們到底說了什麼,以及哪些事情被確認為真實。然後,我應該為實際發生的事情道歉。你明白我在說什麼嗎?我明白。而且我還想再次為那些全天候工作以解決政府和國家對COVID反應的官員辯護。他們在關鍵時刻做得非常出色。我不知道。我明白。我知道你對我很有耐心。你讓我談了將近兩個半小時,原本我以為只需要一個小時的節目。因此,你在忍受這一切上十分英雄。現在我們要結束了。但我只是想再問幾個問題。這些是我個人的問題。那麼,沒有人知道你有多少個孩子。為什麼這成為這麼廣泛辯論的主題?我從來沒有和我節目的嘉賓坐在一起,卻不知道為什麼他們會成為這麼廣泛辯論的話題。這是個公眾記錄的問題。我有八個孩子。你有八個孩子。這是公眾紀錄。好吧。我不知道為什麼人們。為什麼大家對你有多少個孩子這麼著迷?我也搞不懂。Charlotte Owen。你和她沒有關係吧?沒有。她不是以前的成員?不是。好的。我問了我的朋友,看看他們想知道你的一些事情。沒有,她說,但書裡有寫。當然可以,看看書裡有提到的那些內容。她是一位很有能力的顧問。那麼Boris Johnson接下來會怎麼樣?你會回到政治中嗎?我要過一種無過錯的,冷淡的隱秘生活。你想回到政治中嗎?我認為Fritz被斬首的機會不大。你應該只有在真的覺得自己能夠有用的情況下去做事情。我現在最喜歡的事情是畫畫,我在鄉村生活得很好,我事務繁忙,做著各種各樣的事情。下一個問題。大火。是的。特朗普還是卡馬拉,你不能模棱兩可。所有英國首相,包括前首相,都有憲法義務與任何人友好相處。誰對國際關係最有益?由美國人民來決定。這是正確的。而你日漸減少的觀眾不該期望。誰對結束戰爭最好?誰對結束戰爭更好,卡馬拉還是特朗普?我的意思是,如果你讀過《釋放》。我確實讀過。好的。我看了你在GB News的採訪,你似乎認為特朗普會更好……我想說的是,你應該意識到對他在外交政策上處理的某些反特朗普偏見。當他擔任總統時,他做出了一些艱難的決策,表現出美國的力量和目的。這就是我的觀點,但我不會再多說了。
我們在這個播客上有一個結束的傳統,最後一位嘉賓會為下一位嘉賓留下問題,而不知道他們將留下給誰。
哦,對。
好的。
留給你的問題是,成功往往是有代價的,而其中之一就是我們在追求成功的過程中失去的人際關係。
你在追求成功的過程中失去了哪段關係或哪個人?
讓我想想……
你似乎……
嗯,活得越久,攀升得越高,你知道的,可能會經歷一段完全、可怕的撕裂,然後學會,注意,事情會變得好起來,並且重新贏得朋友。
所以,我的意思是,看看邁克爾·戈夫。
你必須回答這個問題。
你在追求成功的過程中失去了哪段關係或哪個人?
答案是,邁克爾,我對任何終止、任何破裂都不認為是好的。
沒有人曾經迴避這個問題,所以你並不是第一個。
我對任何破裂都不認為是好的。
你在追求成功的過程中失去了哪段關係或哪個人?
他們並沒有失去。
給我一個人,給我一個名字。
我們從未有過這樣的回答。
這是一個長期以來的傳統。
沒有人曾經迴避這個問題。
顯然,我和邁克爾·戈夫之間有過破裂,但然後,在2016年,我懷著異教徒的樂觀將他重新放回內閣,而你知道,這就這樣了。
波里斯,謝謝你。
謝謝你的時間。
謝謝。
我會在下面鏈接這本書,讓任何想要閱讀的人都能獲得這本書。
將在下面鏈接。
你的寫作風格極具吸引力。
我想從ITV到GB新聞訪問你的人都說過同樣的話。
這本書在下面鏈接。
謝謝。
如果你對我們談論的主題感興趣,還有很多其他話題,這是一本特別長的書。
大約700……我不確定。
我記得正確。
我想是超過171頁,172頁。
包括索引和致謝。
這是一本對過去五、六、七年發生的所有關鍵問題進行了詳細探討的書,還稍微提及了一些你之前生活中發生的事情。
鏈接在下面。
波里斯·約翰遜的解放。
非常感謝你,波里斯。
非常感謝,史蒂夫。
這是一種榮幸。
我想……我能得到什麼獎品嗎?
我想這得……
這次訪談原本應該多長時間?
我不知道。
是兩……
通常是四個小時。
有時是四個小時。
哦,我明白了。
是的。
這不是很酷嗎?
我在《首席執行官的日記》上的每一次對話,在結束時,你會知道我會請嘉賓在《首席執行官的日記》中留下問題。
我們所做的就是將《首席執行官的日記》中寫的每一個問題轉變為這些你可以在家玩耍的對話卡片。
所以你有我們曾經邀請的每位嘉賓。
他們的問題,然後在背面,如果你掃描那個二維碼,你就能看到回答那個問題的人。
我們終於揭曉了所有的問題和回答問題的人。
全新的第二版更新版對話卡片現在已在TheConversationCards.com上發售。
它們已經瞬間售罄兩次,所以如果你有興趣獲得一些限量版對話卡片,我真的非常建議你趕快行動。
謝謝。
He was the 55th Prime Minister, led through 3 of the biggest crises of the last century, and is one of the most controversial characters in the history of the United Kingdom. Boris Johnson is now ‘unleashed’.
Boris Johnson is the former UK Prime Minister, serving from 2019 to 2022, he has also served as Foreign Secretary and Mayor of London. He is also the author of books such as, ‘The Churchill Factor: How One Man Made History’ and ‘Unleashed’.
In this conversation, Boris and Steven discuss topics such as, his support for the Leave campaign without an exit plan, why he doesn’t apologise for Partygate, his initial under appreciation of Covid’s danger, and his predictions for the upcoming US election.
(00:00) Intro
(02:25) What Do We Need To Understand About Your Early Years
(04:52) Glue Ear Making You Deaf
(05:47) Your Mother Charlotte
(08:27) Why Was Your Mother Sent To A Psychiatric Ward
(11:18) Why Did Your Mother Say You Were “Self Defending”
(13:13) Why Did Your Parents Divorce?
(14:42) Was There Physical Violence In The Household?
(15:29) What Did Your Parents Teach You About Marriage And Love
(18:04) Is Your Public Persona A Marketing Strategy?
(24:36) The Imbalance Of The UK’s Class System
(28:25) Has The Conservative Government Done Enough To Level The UK?
(38:30) Boris’ Career Rundown
(39:00) Did You Expect To Win The London Mayorship?
(41:25) You Had 3 Significant Country Events, Do You Wish It Was Different?
(43:06) Did You Think You Were Going To Win The Brexit Vote?
(45:18) Your Secret Pro-Remain Letter
(49:22) You Had No Plan After Brexit
(59:41) Did David Cameron React Badly When You Said You Were Going To Leave?
(01:01:33) How Does Someone Get A High-Level Job Without Having Done It Before?
(01:03:39) If You’re In Politics, You Need To Be Okay With Public Attacks
(01:05:10) Is Politics All About Bringing Your Friends Up With You?
(01:06:39) Do You Regret Brexit?
(01:09:53) What Have The Downsides Of Brexit Been?
(01:13:45) When Was The First Time You Heard About This Virus?
(01:18:13) When Did You Call China To Address Covid
(01:19:35) The Virus Was Actually Created In A Lab
(01:20:37) Call Trump To Talk About Covid
(01:21:29) Lockdowns
(01:27:18) Were The Lockdowns Even Worth It
(01:28:52) The Tiering System Was Bonkers
(01:30:46) Was There A Mental Toll On You?
(01:32:31) The Impact Of The Death Of Your Mother
(01:36:30) Party Gate
(01:47:13) How Many Children Do You Have?
(01:47:37) Charlotte Owen
(01:47:47) What Happens Next For Boris Johnson
Follow Boris:
Instagram – https://g2ul0.app.link/GZMiyeVzyNb
Twitter – https://g2ul0.app.link/eQ5qEsXzyNb
You can purchase Boris’ book, ‘Unleashed’, here: https://g2ul0.app.link/C9fcSpmAyNb
Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes
My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook
You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
Follow me:
https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
PerfectTed – https://www.perfectted.com with code DIARY40 for 40% off
Colgate – https://www.colgate.com/en-gb/colgate-total
Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices