Extended Moment: Guy Raz: Why 99% of Businesses Fail & This Secret Made Apple, Pixar, & Elon Musk Billions!

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:02 (upbeat music)
0:00:07 Guy, how many people have you interviewed in your life?
0:00:12 – I would say over 20,000.
0:00:14 – And you started a smash hit iconic show
0:00:16 called How I Built This.
0:00:18 Why?
0:00:21 What’s the mission behind that show?
0:00:25 – I wanted to give people access
0:00:30 to the greatest entrepreneurs I could find
0:00:33 in ways that they might not have access to them.
0:00:37 And I wanted that wisdom and those stories
0:00:42 to be available to anyone at any time for free, forever.
0:00:47 – Give me an idea of the kinds and caliber of people
0:00:50 that you’ve interviewed over those 20,000 interviews.
0:00:53 – Everything, everybody from, you know,
0:00:57 rural sheepers in Afghanistan
0:01:00 to soccer players in Europe,
0:01:03 to celebrities in the United States,
0:01:08 world leaders, entrepreneurs and founders, businesses,
0:01:13 to ordinary man-on-the-street conversations.
0:01:14 – I’m really curious.
0:01:15 You know, when we talk about building something,
0:01:17 the seemingly impossible,
0:01:19 most difficult part of building anything
0:01:22 seems to be going from zero to one.
0:01:24 And you’ve sat with people who have gone from
0:01:27 having an idea to putting that idea in motion.
0:01:29 And it’s not a huge journey to travel,
0:01:32 but it seems like the hardest journey to travel
0:01:35 because it requires so much of a shift in mindset.
0:01:37 It requires the confrontation of fear
0:01:41 and apparent danger.
0:01:43 And there’s something about these people
0:01:47 that makes them decide that it’s better than not starting.
0:01:50 Taking the action is better than not taking the action.
0:01:53 Have you been able to figure out what that is in people
0:01:55 and how we can cultivate it?
0:01:58 – There’s several sort of the Venn diagram of founders
0:02:01 coalesces around a few common traits that,
0:02:03 by the way, many of us have,
0:02:06 intuitively, naturally, or can develop, right?
0:02:09 So curiosity is an obvious one.
0:02:12 Just this desire to grow and to learn
0:02:14 and to look around you
0:02:18 and to try and absorb the lessons around you.
0:02:21 But the other ones are a little bit more hard-edged,
0:02:25 like a fear of regret, of not trying something.
0:02:27 So many years ago, I interviewed a guy named Jim Cook.
0:02:30 I’ve actually interviewed him recently again.
0:02:32 He really kind of revolutionized
0:02:34 the beer industry in the United States.
0:02:38 Like, the reason why Europeans drink American beer today
0:02:39 is because of Jim Cook.
0:02:41 Like, in the ’80s, it was a joke, right?
0:02:44 There’s actually a famous Monty Python sketch
0:02:47 where it’s something about, you know,
0:02:49 rather drink piss than American beer, something like that.
0:02:53 Well, in the ’80s, he kind of revived the beer industry
0:02:55 in the U.S. with a beer named Samuel Adams.
0:02:57 And he really kind of supercharged
0:03:01 what became this, you know, craft brewing industry in the U.S.
0:03:04 IPAs and all these really interesting beers
0:03:05 that to this day are, you know,
0:03:06 some of the greatest in the world.
0:03:10 He started his business, Sam Adams, in his 30s.
0:03:15 He was a consultant for a Boston Consultant Group.
0:03:17 He was making a good salary.
0:03:18 He had a family.
0:03:23 But there was something about his life that felt unfulfilled.
0:03:26 And part of that was he wanted to build something on his own.
0:03:28 He wanted it to be his.
0:03:31 He didn’t want to work for somebody else.
0:03:34 And he felt that if he didn’t try,
0:03:37 if he just continued on at BCS, he would make a lot of money.
0:03:39 He would make millions of dollars
0:03:42 and he could have a very stable, good life.
0:03:44 But he felt like he would be unfulfilled
0:03:48 if it wasn’t his own thing that he had to try.
0:03:50 So he took a risk. He left.
0:03:54 But he felt that if he didn’t take the risk,
0:03:56 it would be dangerous.
0:04:00 And he actually uses this paradigm, dangerous versus scary.
0:04:04 It was really scary to leave his job at BCS.
0:04:06 But it would be dangerous if he stayed
0:04:10 because the danger would be that one day he’d get out of bed
0:04:14 and he’d be 60 and he would regret not having tried.
0:04:17 And I think that’s a big factor for a lot of founders,
0:04:23 this idea that they don’t want to feel intense regret.
0:04:25 And so they’re willing to take the risk,
0:04:28 even though it might be catastrophic.
0:04:32 The idea of building something, of owning something,
0:04:37 of creating something yourself, that is yours,
0:04:41 is a hugely powerful pull.
0:04:48 And it’s like, you know, that’s that magnetic field
0:04:50 that they’re all attracted to.
0:04:52 They’re all kind of moving in that direction.
0:04:55 I think many of us who are entrepreneurs
0:04:59 or aspire to be entrepreneurs feel that magnetic pull.
0:05:01 What role does self-belief play and what is that?
0:05:04 Because in your book, you talk about how it’s not always
0:05:08 the case that they have huge amount of confidence and knowledge.
0:05:11 Is self-belief essential to get going?
0:05:12 And from all the people you’ve interviewed
0:05:15 that are widely successful, did they have that self-belief
0:05:17 or did they have something else that got them
0:05:19 over that first hurdle?
0:05:20 You know, it’s interesting.
0:05:26 Sometimes there are people who are born sort of–
0:05:29 they have this kind of–
0:05:31 this natural confidence.
0:05:32 And you know people like that.
0:05:34 You’ve met them, right?
0:05:40 People that just seem to exude confidence and self-assurance.
0:05:43 And I think those people are rare in general.
0:05:47 Most healthy entrepreneurs experience self-doubt.
0:05:53 It is a really natural and I think important and necessary
0:05:59 trait to be able to sort of, in your mind, say,
0:06:00 am I doing the right thing?
0:06:01 Is this the right thing?
0:06:04 Am I making a mistake?
0:06:07 The difference is that while it’s
0:06:10 healthy to ask yourself those questions
0:06:12 and to interrogate your decisions–
0:06:16 because it’s going to inevitably lead to better decisions–
0:06:20 and force you to justify things to yourself,
0:06:24 you have to have a willingness to power through.
0:06:27 That I think some people have instinctively.
0:06:29 But there are other entrepreneurs
0:06:32 who develop that skill over time.
0:06:33 I’ll give you an example.
0:06:37 One of my favorite stories that I’ve told on the show,
0:06:41 it just happens to be the case that out of the 500 interviews
0:06:45 or so, I don’t know how many, but we’ve had quite a few founders
0:06:49 who are members of the Church of Jesus Christ of Latter-day
0:06:52 Saints, better known as the Mormon Church.
0:06:53 It’s not a term used anymore.
0:06:57 The Church prefers to use the previous term I used.
0:07:02 And there is a very strong tradition of entrepreneurship
0:07:03 in that community.
0:07:06 We just interviewed Jason Worslund, the founder of Therabody.
0:07:11 You know, the Theragun, he’s also grew up in the Church.
0:07:16 And I always wondered, what is it about these members
0:07:18 of the Church and the connection to entrepreneurship?
0:07:23 Well, virtually every young Mormon member of the Church
0:07:25 at 18 goes on a mission.
0:07:29 There’s sent some around the world with books of Mormon,
0:07:32 with a suit, bicycles, and they go door to door to door
0:07:35 to door in every country around the world preaching
0:07:36 the Book of Mormon.
0:07:42 Now, 99 out of 100 houses that you knock your door on,
0:07:45 you knock on their door, slam in your face.
0:07:47 But one door will open.
0:07:51 And after two years of having 99% of the door
0:07:54 slammed in your face, you understand
0:07:55 that it doesn’t matter.
0:07:58 You’re just going for that one door.
0:08:00 And they come back to the United States
0:08:03 and they’ve developed this incredibly thick skin.
0:08:09 They have withstood all of these “no’s” for two years.
0:08:11 And so when they go to start a business,
0:08:15 whether it’s Cotopaxi, Davis Smith, or Jet Blue, David
0:08:22 Neelamon, or Joel Clark, Kodiak Cakes, or Jason Worslund,
0:08:26 Therabody, Theragun, they’ve heard “no” for so long
0:08:30 on these missions that starting a business
0:08:31 seems like a piece of cake.
0:08:35 Because now they know that all they need to do
0:08:37 is withstand those “no’s.”
0:08:43 And “no” happens to be the most important word
0:08:46 that an entrepreneur will ever hear.
0:08:49 And I guess they also know how “yes” happens.
0:08:50 Yeah.
0:08:52 And I think that’s like, as you were saying,
0:08:55 I was thinking about a lot of young people will say to me,
0:08:57 Steve, I’ve tried to get the job.
0:08:58 I’ve tried to start the business.
0:09:00 I sent 10 emails.
0:09:02 And they think they assumed that the 10 emails or the five
0:09:05 emails to the job they wanted would be enough to get it.
0:09:09 But in that case, with the members of the Church
0:09:12 of Latter-day Saints, they know that “no” comes anywhere
0:09:14 between one and 100.
0:09:15 No is the default.
0:09:15 Yeah.
0:09:16 You expect “no.”
0:09:18 So they know that “yes” comes anywhere
0:09:19 between one and 100.
0:09:21 Yes, exactly.
0:09:27 There’s a great story that I came across recently.
0:09:31 It was an interview I did with a guy named Isaac Larryon.
0:09:35 Isaac is the owner of the largest privately owned toy
0:09:38 company in North America called MGA.
0:09:41 In the year 2000, he launched a doll called the Bratz doll,
0:09:43 BRATZZ.
0:09:47 And that doll was the first doll to challenge Barbie.
0:09:50 Barbie had like 90% market share in 2000.
0:09:52 And within three years, Barbie’s market share
0:09:54 went down like 30%.
0:09:58 BRATZZ became a $3 billion a year brand.
0:09:59 It’s an amazing story.
0:10:02 Now, Rewind, back to the early ’70s,
0:10:04 he comes to the United States from Iran,
0:10:08 penniless, $200, $300 in his pocket, no English, to Los
0:10:08 Angeles.
0:10:11 He came here to Los Angeles, where we’re talking.
0:10:14 And he worked as a waiter.
0:10:18 Eventually, he started to import cheap consumer electronics
0:10:21 from Japan in the early ’80s and sell them
0:10:23 to independent electronics stores.
0:10:26 So what he would do is he’d go to Japan with a suitcase.
0:10:30 He’d buy Sony Walkman, stuff his suitcase with Sony Walkman,
0:10:32 come back to LA, and sell them for a 40% markup
0:10:34 to consumer electronics stores.
0:10:35 Eventually, he got successful enough
0:10:38 that he could bring in shipping containers full
0:10:39 of these Walkman, right?
0:10:44 By 1985, ’86, he was doing $4 or $5 million a year in revenue.
0:10:48 So he had a significant business importing Japanese consumer
0:10:52 electronics and selling them locally in the US.
0:10:55 He’s on a trip to Japan in 1986.
0:10:58 And he sees children playing these things called game and watch.
0:11:03 It was a rectangular game with an LED screen and two buttons,
0:11:05 and it was a craze all over Japan.
0:11:09 And he said to himself, I got to sell these in the US.
0:11:10 So he gets on train to Kyoto.
0:11:11 He takes a bullet train to Kyoto,
0:11:14 which is where Nintendo’s headquarters are.
0:11:16 He goes to Nintendo headquarters,
0:11:20 and he asks the receptionist to meet with the head of export.
0:11:23 And she looks at him and she says, I’m sorry.
0:11:24 I think his name is Mr. Kobayashi.
0:11:27 I don’t remember the exact name, but she said, he’s not available.
0:11:30 You have to book an appointment with him three, four months
0:11:31 in advance.
0:11:34 Isaac says, look, I’m here in Kyoto just for the day.
0:11:36 Can I just five minutes, have five minutes with him?
0:11:38 She said, impossible.
0:11:41 So he says, now remember, he’s got a successful business,
0:11:43 $5, $6 million business.
0:11:46 He says, I will wait here in the reception.
0:11:48 When he comes out for lunch, can you point him out?
0:11:49 She says, I’m sorry, I can’t do that.
0:11:54 He sits down in the reception, and he waits,
0:11:57 and he waits, and he waits.
0:12:02 And at 5 PM, a man walks out of the elevator.
0:12:04 He whispers something to the receptionist.
0:12:07 He’s been there for six hours, Isaac.
0:12:10 The man walks up to Isaac and says, may I help you, sir?
0:12:13 He says, my name is Isaac Larion.
0:12:15 I understand you’re in charge of export.
0:12:16 He says, I am.
0:12:18 He said, I would like to get the license
0:12:19 to export the Game and Watch.
0:12:20 He says, impossible.
0:12:21 We’re not interested.
0:12:23 And who are you?
0:12:27 And you need to make an appointment months in advance.
0:12:29 He said, well, can we just have a quick chat?
0:12:30 And he said, no.
0:12:33 He said, can I get your business card, at least?
0:12:34 He hands him his business card.
0:12:35 Isaac goes back to the United States
0:12:37 with this guy’s business card.
0:12:40 He goes to his bank, and he asks for a million dollar line
0:12:42 of credit in the name of this guy.
0:12:45 We’ll call him Kobayashi.
0:12:49 Sends him a telex, because there’s no email back then,
0:12:50 with a million dollar line of credit.
0:12:53 And he calls him up as his business card.
0:12:55 He says, did you receive my line of credit letter?
0:12:57 And the man says, yes, I told you, Mr. Larion,
0:13:00 we’re not interested in working with you.
0:13:03 We’re not interested in exporting these toys.
0:13:05 Not interested.
0:13:06 He said, what if I pay all cash?
0:13:09 He said, we’re not interested.
0:13:11 He calls him again a few days later.
0:13:14 He says, I want to order a million dollars worth of these.
0:13:16 He said, we’re not interested.
0:13:20 He said, please, the guy in Japan says,
0:13:24 we’re not going to change these into English for you.
0:13:24 He says, don’t worry.
0:13:26 Send them to me in Japanese with the instructions.
0:13:28 I’ll repackage them.
0:13:32 Exhausted, the guy finally says, fine, one off.
0:13:34 In year one, they sell $25 million
0:13:36 worth of these game watches in the US.
0:13:40 Year 250 million, year 375 million dollars.
0:13:46 I said to Isaac Larion, you walked into Nintendo.
0:13:48 You sat there.
0:13:50 Your dignity was challenged.
0:13:54 Your self-worth was challenged.
0:13:56 Your ego was challenged.
0:13:57 They said, no, do you repeatedly?
0:14:02 And he said, ego, dignity, self-worth, all that stuff
0:14:04 is nonsense, pride.
0:14:08 If that’s what you care about, you will never succeed.
0:14:11 The minute somebody says no to you
0:14:14 is the minute the negotiation begins.
0:14:15 And that’s how I run my business,
0:14:18 and that’s how I have become the entrepreneur I’ve become.
0:14:21 He’s a multi-billionaire today.
0:14:27 And an amazing example of why that word no is so powerful.
0:14:30 Some people naturally can withstand it.
0:14:33 Some people have to develop the skill
0:14:35 that it takes, like those Mormon missionaries,
0:14:38 to hear no hundreds, thousands of times
0:14:42 before they have that thick skin and they can break through.
0:14:43 So interesting, so powerful.
0:14:44 And a wonderful reframing of what
0:14:47 that moment of rejection means that everyone will go through.
0:14:49 And when I think about these other entrepreneurs
0:14:52 I’ve sat and spoken to who end up getting to where he got to,
0:14:55 some of them have to take what I call no man’s land,
0:14:57 where they start something.
0:14:59 It appears that no one cares.
0:15:02 They do that thing for five years, sometimes 10 years.
0:15:04 It doesn’t appear that anybody cares.
0:15:06 And then, I don’t know, the world conspires,
0:15:10 or luck shows up, or timing happens,
0:15:13 and that person has lift off.
0:15:15 That’s also a sort of similar path.
0:15:16 Have you seen that in any of the people
0:15:18 you’ve interviewed in the stories you’ve seen?
0:15:21 And what is the driving force that pushes someone
0:15:23 through no man’s land for a couple of years,
0:15:26 three, four, five, six, seven years, when it’s not working,
0:15:30 but they have the something to persist regardless?
0:15:32 It’s amazing because it does happen.
0:15:37 I mean, again, going back to this example of Theragun,
0:15:40 this guy, Jason Worceland, came to Los Angeles
0:15:41 to become a chiropractor.
0:15:43 And it was a difficult time in his life.
0:15:45 He had his marriage broken up.
0:15:46 He had two small children.
0:15:50 It was very painful for him to leave Salt Lake City, Utah
0:15:54 to come to Los Angeles to study, to become a chiropractor.
0:15:57 Eventually, he got in a very, very bad motorcycle accident
0:16:00 and was badly injured.
0:16:01 And he was a chiropractor.
0:16:06 So he knew and understood what was going on inside his body.
0:16:09 And one night, the pain was so severe
0:16:11 that he decided to take a jigsaw.
0:16:15 It’s a saw that you use to carve wood.
0:16:18 He took the blade, and he bent it,
0:16:21 and he taped it up with duct tape.
0:16:23 And he thought, what if I just try this on my muscles?
0:16:25 And he put it on his muscle.
0:16:28 And he started to pulse on his muscle.
0:16:30 And it actually felt pretty good.
0:16:36 Actually, that percussive feeling started to give him relief.
0:16:38 And over the next several months,
0:16:43 he started to experiment with this on his patients
0:16:45 until it got to a point where people said, hey,
0:16:47 you’re onto something here.
0:16:49 It would be another seven and a half years
0:16:53 before Theragun was actually marketed as a product.
0:16:56 And during that entire time, he worked.
0:16:58 He talked to everybody he could about it.
0:17:01 But all they saw was a jigsaw with duct tape on it.
0:17:06 They saw this weird product that just didn’t seem
0:17:08 like it was anything useful.
0:17:11 But people were feeling real benefits from it.
0:17:14 So he had, on the one hand, he had people saying to him,
0:17:18 this is weird, and I don’t see a home for it.
0:17:20 On the other hand, he had patients, people
0:17:24 he was working on, who were feeling real benefits from it,
0:17:24 real relief.
0:17:26 And that was driving him.
0:17:29 He knew that if he could figure out
0:17:31 how to find a partner, how to get the money,
0:17:33 he needed the money to launch this thing.
0:17:36 Today, it’s a multi-billion dollar business.
0:17:37 But it took seven years.
0:17:40 And during that seven-year period at any given time,
0:17:44 because he was broke, he could have just walked away
0:17:46 and given up.
0:17:49 But he had this feeling and he had this feedback.
0:17:53 But convinced him, there was something there.
0:17:56 One thing you were known for is asking people about luck.
0:17:59 And the role that luck has played in their lives.
0:18:03 Do you think these successful people believe in luck?
0:18:05 What role do you think luck has played
0:18:07 in making them who they are?
0:18:08 And what sort of trend have you seen?
0:18:11 Because I believe you ask pretty much all of your guests
0:18:13 this question about luck at the very end of the interview.
0:18:15 Yep.
0:18:19 So you must have a big data set to think about.
0:18:21 Luck plays a really important role.
0:18:24 Luck is a weird word, because it’s an intangible.
0:18:26 And it’s like a superstitious word.
0:18:30 It’s like, you know, fate, right?
0:18:32 It’s one of those words that I think
0:18:34 in our modern age of science, a lot of people
0:18:36 are resistant to that word.
0:18:41 Because we believe that we can engineer outcomes.
0:18:44 That humans through the sheer force of will
0:18:46 can engineer an outcome.
0:18:49 And that might be true in some cases.
0:18:56 But you can’t discount this notion of chance, or fortune,
0:18:57 or luck.
0:19:01 You know, you like Canada, the US or Canada, the UK
0:19:03 when you were two or three years old, single mom,
0:19:07 built a business, what are the chances of that happening?
0:19:09 What are the chances of that happening?
0:19:13 The chances of you being in a different circumstance
0:19:19 are greater simply because of the statistical realities
0:19:21 of that circumstance.
0:19:26 But through sheer force of will and some luck, here you are.
0:19:28 You can’t discount it.
0:19:29 So how do you think about luck?
0:19:30 Because I’ve often pondered this.
0:19:34 I thought, the luck in my life, where should I–
0:19:36 where do I find it?
0:19:39 Is it in me meeting my girlfriend
0:19:41 through some sort of chance encounter?
0:19:44 Or is luck much more of a fundamental thing
0:19:46 in the case that you’ve described with me coming to the UK?
0:19:48 Because it’s true, if I hadn’t come to the UK
0:19:50 when I was two years old, then–
0:19:53 and I was still in Botswana, everything’s different.
0:19:54 My education’s different.
0:19:55 It might be very successful there too,
0:19:56 but you just don’t know.
0:20:01 It’s probable that I wouldn’t have had the freedoms in my life
0:20:03 and the opportunities I’ve had if I was still in Ramoswa,
0:20:05 in Botswana.
0:20:08 So as something that I didn’t have any control over,
0:20:10 because I was two, I look at that and go,
0:20:12 that’s really fundamental luck.
0:20:14 That I had parents that loved me.
0:20:16 They moved me to this country where you have health care
0:20:18 and all these amazing things.
0:20:20 That is lucky.
0:20:23 Like, that is just huge fortune that I had no involvement in.
0:20:27 Another kid could be moved to the UK at two years old
0:20:29 and they might be in prison now.
0:20:30 And I’m trying to understand, you know,
0:20:33 because it’s funny, because when I think really deeply about it,
0:20:36 I go, maybe I’m responsible for nothing in my life,
0:20:38 because it’s all nature and nurture.
0:20:40 It’s my DNA and it’s the circumstances
0:20:41 that that DNA would put in.
0:20:43 It’s the environment that DNA was put in.
0:20:44 So if you really think about it,
0:20:46 maybe I’m responsible for nothing.
0:20:48 You’re responsible for a lot
0:20:51 and then you’re not responsible for some as well.
0:20:52 And here’s the thing.
0:20:57 You didn’t go to Oxford or Cambridge,
0:21:00 but you know a lot of kids who did go to Oxford or Cambridge
0:21:04 and they won’t be a fraction as financially successful
0:21:07 as you might be or me or anyone else that they know.
0:21:10 And that’s not because you’re better than them
0:21:13 or they’re worse than you, it’s not that at all.
0:21:18 There are factors that we all, there are traits,
0:21:23 there are circumstances that give everybody different powers.
0:21:30 And having the right kind of personality is also luck.
0:21:33 I mean, you might be the smartest,
0:21:36 most educated person on the planet,
0:21:40 but if you cannot withstand hearing no again and again
0:21:41 and you’re trying to run a business,
0:21:43 you’re not gonna make it.
0:21:47 If your ego is so enormous that it gets in the way,
0:21:52 if your sense of dignity and pride is so important to you
0:21:56 that it’s an immovable object and you can’t see past it,
0:22:01 then it doesn’t matter how intelligent you are.
0:22:06 You can be a horrible student, a failing student,
0:22:09 but have those traits, a personality
0:22:14 that enables you to talk to anybody, open mind, kindness,
0:22:19 friendliness, and you will be 100 times more successful
0:22:24 because the role of the dice handed you those traits.
0:22:25 You might not be book smart,
0:22:27 but you got those other things.
0:22:32 So there are all these factors that are intangible
0:22:36 and we all have bits and pieces of these things.
0:22:38 It’s just a matter of how we use them.
0:22:40 – You’ve interviewed Richard Branson, right?
0:22:41 – So have I.
0:22:44 And one of the big things I took away from Richard
0:22:47 was this sounds like a crazy thing to say,
0:22:50 but he admitted how many things he’s really not good at
0:22:52 and he admitted that he’s only really good at
0:22:54 a couple of things.
0:22:55 And this kind of bucks the trend
0:22:57 of what you think when you think of successful people
0:23:00 ’cause you assume that especially CEOs and entrepreneurs
0:23:03 are these sort of Swiss, amazing Swiss army knives
0:23:04 that are just good at everything.
0:23:06 Everything they touch turns to gold.
0:23:08 Richard taught me that you don’t actually have to be good
0:23:11 at that many things to be wildly successful.
0:23:14 You just need to be good at a very narrow thing
0:23:18 and then mitigate your downsides through delegation.
0:23:20 – But that’s what he’s good at.
0:23:22 That’s his talent.
0:23:26 Richard Branson’s talent is in spotting talent in others
0:23:31 and empowering them to go out and build and trusting them.
0:23:35 I did a show for many years called wisdom from the top.
0:23:35 You can still hear it.
0:23:40 It’s available on podcasts and that show was a CEO show.
0:23:45 I interviewed CEOs and one of the CEOs I interviewed
0:23:50 was a guy named Mark King who for years ran
0:23:54 Adidas is North American operations.
0:23:57 He ran TaylorMade, which is a golf brand
0:24:01 and then Taco Bell, he was the CEO of Taco Bell.
0:24:03 And Mark King made this exact point.
0:24:07 He said, you know, I’m not the smartest guy in the room.
0:24:10 I’m not the most intellectual.
0:24:13 I’m not, you know, the most capable and competent
0:24:16 when it comes to, you know,
0:24:20 but I’m really good at finding the people with the answers.
0:24:23 I don’t have the answers most of the time,
0:24:25 but I’m really good at finding the people
0:24:26 who can get the answers.
0:24:30 And that’s, that is what a great leader can do.
0:24:32 CEO or founder or entrepreneur.
0:24:36 It’s figuring out who can find the answers
0:24:39 and inspiring them together around you.
0:24:40 – This is one of the things I’ve learned really late
0:24:41 in my business career.
0:24:45 I say really late, but I mean, I learned it probably at 28.
0:24:48 And then for the last three years,
0:24:50 it’s been front of mind is that the game I’m playing
0:24:54 as a founder and entrepreneur isn’t how smart am I
0:24:55 and how hard do I work?
0:24:58 It’s about realizing that I’m a recruitment company.
0:25:01 Every business I start is a recruitment company.
0:25:03 And I have this like really crazy analogy
0:25:05 I sometimes use where I say to people,
0:25:08 if you had hired Elon Musk and got the best out of him,
0:25:11 right, so hired him and got the best out of him,
0:25:15 you would be worth trillions.
0:25:16 Theoretically, you would be.
0:25:20 If you’d hired Steve Jobs and got the best out of him,
0:25:22 you would have created an Apple
0:25:24 or something else or a Pixar.
0:25:25 And if you think through that,
0:25:28 though it’s an extreme largely impossible lens
0:25:30 to think through, it illuminates the fact
0:25:32 that much of the job of a founder
0:25:34 is to find these exceptional people
0:25:35 and get the best out of them.
0:25:37 That is like the easiest path to value creation
0:25:40 versus hoping that you can become the best at design
0:25:43 and computer programming and all of these kinds of things.
0:25:44 And honestly, in my life,
0:25:47 it’s been like this really big fundamental reframe
0:25:50 which has caused me to reallocate my time
0:25:54 where now I’d say I spend 20 hours a week on recruitment.
0:25:57 Whereas before I might have spent half an hour.
0:26:00 – And this is why I asked you earlier
0:26:02 about like people talent and how important that is
0:26:04 to the game of building a company,
0:26:06 which by definition is a group of people.
0:26:10 And what you’ve seen in great founders there.
0:26:12 Have you ever spoken to Walter Isaacson?
0:26:14 – No.
0:26:15 – The guy that used to follow Steve Jobs.
0:26:16 – Yes, of course I know.
0:26:17 I know he’s a brilliant writer.
0:26:18 Yeah, I haven’t.
0:26:20 – Yeah, he talks a lot
0:26:22 about how Steve Jobs was exceptional at that.
0:26:25 And I remember him saying that before Steve Jobs died,
0:26:26 he asked him in his backyard,
0:26:28 what is the thing in your life that you’ve built?
0:26:30 What is the product that you’re most proud of
0:26:32 and Walter responded to team?
0:26:33 – Yeah.
0:26:35 – And I see that now in great entrepreneurs.
0:26:38 I see how obsessed they are with culture and people.
0:26:40 – Yes.
0:26:41 I mean, as Peter Lynch says,
0:26:46 culture beats strategy for breakfast, right?
0:26:49 – What is culture in your view?
0:26:53 – I think culture is, it’s many things.
0:26:57 It’s a common mission.
0:27:02 It’s a belief in a way of doing things,
0:27:08 not in the way that there’s only one way,
0:27:13 but a way, which could mean innovation, risk taking,
0:27:18 but a shared belief in a common mission, right?
0:27:20 And now a lot of people will say,
0:27:23 well, all right, well, you know, what about Coca-Cola?
0:27:25 What’s the common mission there?
0:27:27 You know, making a sugary soft drink,
0:27:28 you know, a sugary beverage?
0:27:31 And I would venture to say that if you talk to somebody
0:27:34 who worked for a company like Coca-Cola,
0:27:39 they would have probably a generally a common vision
0:27:43 or a common view of why they do what they do.
0:27:46 And it’s not about a sugary soft drink or blah, blah, blah.
0:27:51 It’s about being part of something bigger that has impact.
0:27:58 Strong cultures are places where people feel
0:28:02 like they’re working towards a common goal.
0:28:04 – We talked earlier on about failure
0:28:06 and people’s relationship with failure.
0:28:09 What about quitting?
0:28:12 So failure is kind of like involuntary quitting.
0:28:14 But quitting is like when you make the decision
0:28:17 at some point in the journey that you need to pivot,
0:28:18 this is not working.
0:28:21 And it seems to me like in all the stories of the people
0:28:23 that I’ve interviewed that have become successful,
0:28:25 there has been several moments
0:28:27 where they’ve made a decision to quit something
0:28:32 which was either objectively not smart or terrifying.
0:28:36 But I’ve almost come to learn
0:28:38 that I think quitting is actually a skill
0:28:42 that winners have managed to really sharpen.
0:28:44 And obviously there’s that phrase,
0:28:46 isn’t there, like quitting is for losers.
0:28:47 But the more people I’ve interviewed,
0:28:48 the more I’ve come to learn
0:28:51 that quitting is a bit of a skill.
0:28:54 And I think recognizing when to quit as well.
0:28:57 In my 20s, there were periods of time
0:29:00 where I was a reporter at NPR at the time
0:29:01 and there were periods of time
0:29:03 where I was frustrated and I want to quit.
0:29:07 But I didn’t, but really got close at times
0:29:11 because I was covering the Iraq war in Afghanistan.
0:29:12 I was in and out of war zones.
0:29:13 I was scared.
0:29:16 And had I quit at that time,
0:29:19 my life and career would have been totally different.
0:29:21 I don’t think it would have been as interesting.
0:29:23 I think it’s important that I waited
0:29:26 to the right moment when I did quit
0:29:30 and stopped working for a big organization
0:29:32 and started my own business.
0:29:35 I needed to have that experience in my back pocket.
0:29:37 I needed to feel like I was ready.
0:29:39 Was it scary when I did it,
0:29:43 when I left the safety of a big organization
0:29:46 with insurance and a retirement plan
0:29:47 and a guaranteed income?
0:29:50 It was really scary, I had two kids.
0:29:52 My wife had a small salary.
0:29:56 But I felt like I could take that risk
0:29:58 because it was the right moment.
0:30:01 There was something that told me it was the right moment.
0:30:06 So I think it has to be a thought through process.
0:30:09 And a lot of times people say to me,
0:30:10 should I quit and start my own business?
0:30:15 And I almost always say no, start your business slowly.
0:30:18 So 99% with your job, 1% are business.
0:30:21 Then 5% are business, 95% are job.
0:30:23 Then 10% are business and 90% are job
0:30:28 until you get to a point where maybe your entire evening
0:30:32 and weekend is spent on your side project.
0:30:34 And then it’s time.
0:30:37 Yeah, I followed a similar path in my life
0:30:42 and I’ve been quite an aggressive prolific quitter
0:30:44 at the same time at like really key moments
0:30:48 and I don’t think I’ve ever really thought it through
0:30:51 to a fault sometimes.
0:30:54 But sometimes it’s just been a, it’s like a feeling you have.
0:30:55 When you feel like you’ve reached the end
0:30:57 of a flow chart of options.
0:31:00 And for me, it’s like when I can’t change it
0:31:02 and it sucks, I have to quit.
0:31:04 Or when the effort it would take to change it
0:31:07 isn’t worth the reward on offer, so I have to quit.
0:31:09 So it’s like this flow chart I have in my head.
0:31:12 And it’s funny ’cause throughout your story,
0:31:14 you’ve, throughout this conversation,
0:31:17 you’ve cited these moments where someone was unfulfilled.
0:31:20 You said that three or four times like they were unfulfilled.
0:31:21 They knew they could do something.
0:31:22 They knew to change.
0:31:25 I’ve wondered what the role is in reaching rock bottom
0:31:27 in your life as a catalyst for change.
0:31:29 And I’ve actually asked a few people
0:31:34 whether sometimes we just need a bit more pain.
0:31:35 Yeah.
0:31:38 And it doesn’t sound like a nice thing, but.
0:31:42 I think that rock bottom or version of that
0:31:45 is often a catalyst for change, right?
0:31:46 It goes back to this idea of framing.
0:31:47 It’s very hard.
0:31:52 Failure or setbacks that are intense and severe
0:31:54 are really hard, you know, but.
0:32:00 But they are often necessary to trigger
0:32:02 the change that needs to happen.
0:32:06 I mean, I can tell you, I’ll never forget the day.
0:32:11 It was 2011 when I found I was still working
0:32:15 as an employee at National Public Radio.
0:32:19 And I was told that I would not become
0:32:21 the weekday host of all things considered.
0:32:22 That was my dream.
0:32:26 I’d started there as a 22 year old kid,
0:32:29 hoping that one day I’d be the main anchor.
0:32:32 It’s like the Today program on BBC, except in the evening.
0:32:34 And that’s all I want.
0:32:36 I was a foreign correspondent and I covered 50 countries.
0:32:38 I ticked all the boxes.
0:32:40 I covered the Pentagon.
0:32:42 I was the weekend anchor of the show.
0:32:45 I did everything right by the book,
0:32:48 everything I thought I had to do.
0:32:52 But when it came down to making a decision,
0:32:55 I was not the person that they wanted.
0:32:58 And that was a low point.
0:33:01 I really believed my career was over.
0:33:07 And during that time, while I was looking and searching
0:33:11 for a way to leave the news world
0:33:13 because I was convinced I was finished,
0:33:17 I had heard of an opportunity to create a show
0:33:19 with the people who do TED Talks.
0:33:23 And I jumped at that opportunity
0:33:26 and that changed everything.
0:33:28 That prompted me eventually to leave,
0:33:31 to start my own business, to start creating podcasts.
0:33:34 I would never have been in the podcast world
0:33:36 had I done that.
0:33:40 I would have been on the radio doing news today.
0:33:42 And without that low point,
0:33:46 I wouldn’t have had the trigger to force me
0:33:49 to find the next thing, to find something different and new.
0:33:53 And that failure changed my life.
0:33:57 – Partners, co-founders, people, talent.
0:33:59 What have you come to learn about the importance
0:34:01 of finding a co-founder,
0:34:03 finding people to go into business with
0:34:06 as it relates to where you’ll end up?
0:34:10 – A lot of, I’ll be 50 this year.
0:34:13 And a lot of young people ask me, younger people ask me,
0:34:17 what’s the best piece of advice you can give me in life?
0:34:22 And my advice is always the same.
0:34:23 Find a partner in life.
0:34:25 Now, different from a business partner,
0:34:26 which I’ll get to in a moment,
0:34:28 but I want to talk about a life partner.
0:34:32 I believe that there is a partner for everybody,
0:34:36 whether it’s through Tinder or Hinge or Bumble
0:34:40 or at a church or at a bar or wherever.
0:34:42 I believe there’s a partner for everybody.
0:34:44 And I believe that you are much more likely,
0:34:48 not just that I believe, but statistically it’s true,
0:34:51 you’re much more likely to be successful
0:34:55 if you have a partner to share and build a life with.
0:34:59 That is the single most important thing you can do
0:35:01 as you build a life.
0:35:05 Now, in a business, I give the same advice.
0:35:07 You can build a business as a solo entrepreneur
0:35:10 and it’s happened and we have had many solo entrepreneurs
0:35:13 on the show who’ve built businesses by themselves.
0:35:15 Well, with others helping of course,
0:35:18 but as the only founder.
0:35:24 It’s harder, not because it’s technically harder,
0:35:26 it’s emotionally harder.
0:35:29 Because there’s always gonna be a point along the journey
0:35:32 and you’ve experienced it and I’ve experienced it
0:35:36 where you say to yourself, I suck, I’m a fucking failure.
0:35:40 And there’s no one else to say to you,
0:35:43 you’re just feeling that today,
0:35:45 you’re just feeling that now,
0:35:48 but tomorrow you’re not gonna feel that.
0:35:50 And I as your co-founder might feel that
0:35:52 and you’re gonna need to tell me that I don’t suck.
0:35:56 That’s the beauty and importance of having a co-founder
0:35:58 because they are there on the journey with you.
0:36:01 You are going to go into a crucible of fire
0:36:02 when you start a business.
0:36:06 You are gonna hit moments of incredible stress,
0:36:10 near failure and you’re gonna need somebody
0:36:12 to be there in the trenches with you.
0:36:13 Now, can you do it alone?
0:36:14 Yes, you can.
0:36:18 It’s just harder and the success rates
0:36:21 of co-founder businesses tends to be higher.
0:36:24 It’s why, and I mentioned this in my book,
0:36:25 they came out a few years ago,
0:36:27 the legendary investor, Paul Graham,
0:36:30 one of his criteria for investing in companies
0:36:32 is co-founders.
0:36:34 You have to have a co-founder
0:36:39 because that is a stronger guarantor of success
0:36:43 than a solo entrepreneur.
0:36:45 – What do you think people should be looking for
0:36:47 when they’re seeking a co-founder?
0:36:49 You know, is it a personality thing?
0:36:51 Is it a skill crossover?
0:36:54 Are they looking for someone similar than themselves?
0:36:56 And where do these co-founders come about?
0:36:57 Where do they, where do you find them?
0:36:58 So the question I always get,
0:36:59 where do I find a co-founder?
0:37:01 – Yeah, I mean, I think it’s like dating, you know,
0:37:03 and oftentimes co-founders fight each other.
0:37:05 Sometimes they know each other in college
0:37:09 or university or at school or they meet at a company.
0:37:12 Sometimes they are looking for a co-founder.
0:37:14 Sometimes they are looking for somebody
0:37:15 to start a business with.
0:37:22 And there’s no sort of formula
0:37:24 that you can just kind of take every box.
0:37:26 I think a lot of it is instinct.
0:37:27 A lot of it is luck.
0:37:30 You know, you might have two people
0:37:33 with totally disparate skills.
0:37:35 A technical co-founder and a marketing
0:37:37 or operational co-founder, you know,
0:37:40 or a fundraiser co-founder visionary
0:37:44 and then, you know, sort of the operational side.
0:37:46 And that might be perfect,
0:37:49 but they might have a personality conflict.
0:37:50 There might be some, there might be a point
0:37:54 where they have very diverging views.
0:37:59 And so so much of it is about compatible personalities.
0:38:01 It’s like a marriage, by the way.
0:38:03 You can marry somebody, you can love somebody,
0:38:06 fall in love with somebody and decide to marry somebody
0:38:09 who is gonna be more of a nurturer
0:38:11 and you’re maybe even more of a disciplinarian
0:38:14 when it comes to building a family or vice versa.
0:38:19 Really compatible sort of family building skills.
0:38:21 But if your personalities aren’t compatible,
0:38:24 over time, that marriage won’t last
0:38:26 if you can’t grow together.
0:38:30 Oftentimes, co-founders, when they start a business,
0:38:33 the most successful co-founders grow together too.
0:38:36 You know, they start a business
0:38:39 and then they grow it together
0:38:40 and it becomes stronger over time
0:38:42 because they also grow together.
0:38:45 They also learn mistakes together
0:38:49 and figure out how to recover from those mistakes together.
0:38:51 And in some cases, had a failed business before,
0:38:54 we just had an episode of our show
0:38:58 with the founders of a breakfast cereal called Magic Spoon.
0:39:03 These guys met at university, Greg and Gabby,
0:39:07 and they decided to start a company together,
0:39:11 a protein bar company.
0:39:13 Protein bars made out of crickets.
0:39:16 It’s called XO bars, EXO.
0:39:18 And it was an amazing idea
0:39:21 because crickets are very nutritionally dense,
0:39:23 high protein, really good for the environment
0:39:25 don’t require a lot of water,
0:39:27 you can turn them into a tasteless powder.
0:39:29 And they really pursued this business
0:39:31 for seven, eight years together.
0:39:34 And the business failed for obvious reasons,
0:39:38 which is in our society in the United States, in the West,
0:39:42 we’re not yet ready to consume insects.
0:39:44 There’s a psychological barrier.
0:39:49 So that could have been the end of their partnership.
0:39:53 But they decided that they wanted to continue
0:39:54 building something together
0:39:57 because they believed in each other.
0:40:00 And they moved on to a completely different product,
0:40:04 also high in protein, but breakfast cereal,
0:40:08 high protein, no sugar, low in carbohydrates.
0:40:11 So a keto kind of brand of breakfast cereal,
0:40:15 which is now in 20,000 grocery stores in the United States
0:40:17 and may even be in the UK.
0:40:21 But that’s an example of this partnership
0:40:22 where they failed together,
0:40:25 but which allowed them to then build something
0:40:28 that saw success.
0:40:30 – One of the other sort of central questions I get
0:40:32 as it relates to that starting phase
0:40:36 is people are currently working in a full-time job.
0:40:38 They have an idea,
0:40:40 but they’re not sure how to pivot
0:40:42 from the full-time job to the idea.
0:40:44 Do they quit their job and then pursue the idea?
0:40:47 Do they stay in their job and do it part?
0:40:51 That sort of conundrum of how I go from idea to execution
0:40:54 while I’m in a full-time job that I need
0:40:55 to keep the lights on.
0:40:57 You talk a little bit about this in your book as well,
0:41:00 this idea of how you leave your comfort zone safely.
0:41:02 – Yeah, I mean, of course it depends on the company.
0:41:04 If you’re coming up with a technology
0:41:06 and you’re working at Google,
0:41:08 it’s probably a better idea to quit first
0:41:10 because otherwise Google is gonna claim ownership
0:41:12 over that idea.
0:41:14 And many companies operate that way,
0:41:16 where they’ll argue that,
0:41:20 “Well, if you work for the company and you have an idea,
0:41:20 “we own it.”
0:41:24 So there are examples where you wanna leave the company,
0:41:28 but we have had so many examples on how I built this
0:41:31 of founders who have kept their day job
0:41:34 while pursuing this other idea.
0:41:37 Because they had to pay their bills,
0:41:39 they had to feed their families.
0:41:40 We did a story a couple years ago.
0:41:43 This is actually a UK-based company.
0:41:44 And it’s an amazing story.
0:41:49 It’s a story of a guy named Christian Tapaniinaho,
0:41:50 who is from Finland,
0:41:53 and his wife Darina, who’s Scottish.
0:41:58 And they were both sort of educational consultants in the UK.
0:42:02 They met at college and they had an educational consultancy
0:42:04 and they had various jobs.
0:42:07 But Christian was a tinkerer
0:42:11 and he dreamed of building something.
0:42:13 He wasn’t sure what it was.
0:42:17 It happens that he was a home cook
0:42:18 and he had a problem.
0:42:20 ‘Cause this is where all great businesses start.
0:42:24 I have a problem and maybe other people have that problem.
0:42:25 And if lots of people have that problem,
0:42:26 maybe I can solve it.
0:42:30 Well, his problem was he couldn’t cook a pizza at home.
0:42:32 Why couldn’t you cook a pizza at home?
0:42:33 It has to be really hot.
0:42:35 That’s how you get those beautiful,
0:42:38 crusty Neapolitan pizzas with the blackened crust
0:42:41 because they cook for a minute at very high heat.
0:42:42 Home ovens don’t go that hot.
0:42:43 What did he do?
0:42:45 He started to pound some metal together
0:42:50 and he built his own pizza oven that was wood-fired.
0:42:53 Well, today that pizza oven is uni pizza ovens.
0:42:56 One of the best-selling pizza ovens,
0:42:57 home pizza ovens in the world.
0:43:00 They’re five, between three and 500 bucks.
0:43:02 You know, they’re pretty affordable.
0:43:04 You can, they’ve got wood versions.
0:43:05 They’ve got gas, propane gas.
0:43:07 They’ve got an electric version.
0:43:09 These guys kept their day jobs
0:43:12 years into building this company
0:43:15 because they didn’t know if it was gonna work or not.
0:43:17 That’s a billion dollar company.
0:43:21 An example of somebody who really didn’t,
0:43:23 you know, had one foot in one place
0:43:24 and one foot in the other place.
0:43:27 And once this other thing was real,
0:43:29 they felt that they could take the leap and go for it.
0:43:30 So here’s the thing.
0:43:36 A lot of people assume that entrepreneurs
0:43:37 are these kamikazes.
0:43:41 You know, YOLO, I’m gonna jump out of an airplane,
0:43:44 no parachute and go for it.
0:43:45 And that’s a myth, actually.
0:43:48 There are some who are like that, you know.
0:43:53 But in general, most entrepreneurs calculate the risk.
0:43:57 So they do take risks, but we all take risks every day.
0:44:02 It’s that they mitigate those risks by, in different ways.
0:44:05 So in the case of uni, yes, I’m gonna keep my day job
0:44:07 for a little while and build this thing.
0:44:11 And then it is a risk to jump out of my day job
0:44:12 and to pursue this full time.
0:44:16 But it seems now I can see where this is heading.
0:44:20 And that’s the moment where you can take that leap.
0:44:21 – It’s interesting as well,
0:44:25 because that story doesn’t fit the mold
0:44:27 because there was a lot of patience.
0:44:29 And the patience seemed to come from someone
0:44:32 that was really focused on actually solving a problem
0:44:34 versus getting rich.
0:44:36 And someone that’s focused on getting rich
0:44:38 would have taken a much more kamikazi approach, I think,
0:44:41 than someone who was really just focused on a problem
0:44:42 they genuinely wanted to solve.
0:44:47 And you said, oh, it ended up being the best pizza oven.
0:44:50 And it’s probably because he was so focused on,
0:44:52 as I said, that he was so focused on solving the problem
0:44:55 that he spent, I know, five, six, seven years
0:44:57 making the best pizza oven and worried later
0:44:59 about whether people would want it
0:45:01 or whether they would make him rich from creating it.
0:45:03 But typically it’s the other way around.
0:45:04 With entrepreneurs that come up to me
0:45:06 when I’m in the gym or in the street,
0:45:10 the focus and the priority is clearly, how do I get rich?
0:45:11 I’m thinking of selling this
0:45:13 or I’m thinking of selling this.
0:45:14 And I guess this brings up the question like,
0:45:18 the role of passion and genuine curiosity
0:45:21 in creating truly valuable things
0:45:24 that the world then makes you rich or remunerates you for.
0:45:28 – So there’s nothing wrong with wanting to be rich.
0:45:32 There’s nothing wrong with wanting to make lots of money.
0:45:34 This is, it’s an engine that powers innovation, right?
0:45:38 I mean, incentives breed innovation.
0:45:40 And so there’s a reason why, you know,
0:45:44 the United States, for example, is one of the most,
0:45:48 if not the most entrepreneurial society in modern history
0:45:51 because there are incentives to grow your business.
0:45:57 That being said, I would say about 95% of the people
0:46:00 that I’ve interviewed, founders of businesses,
0:46:01 in virtually every case,
0:46:03 are not primarily motivated by money.
0:46:04 Of course money is important.
0:46:07 We all wanna have financial security.
0:46:10 But what they’re motivated by
0:46:12 is solving a problem they have
0:46:14 or looking for an opportunity in the marketplace
0:46:17 to solve a problem that lots of other people have.
0:46:20 In virtually every case,
0:46:22 ’cause what I do on how I built this
0:46:25 is I mainly interview founders of consumer products,
0:46:29 products that are either American sort of cultural icons
0:46:30 or global brands.
0:46:35 And in virtually every case,
0:46:37 it is somebody who’s trying to solve their own problem.
0:46:39 We did a, I did a story last year,
0:46:43 a bad and amazing entrepreneur named Monique Rodriguez.
0:46:46 Her mom worked as an administrator at a hospital
0:46:47 in the South Side of Chicago.
0:46:50 She grew up, single mom, her dad was, you know,
0:46:53 in and out of jail on drugs.
0:46:57 And she managed to go to nursing school.
0:47:00 So Monique became a nurse, which was a huge achievement,
0:47:01 you know, raised by a single mom
0:47:04 in a tough neighborhood in the South Side of Chicago,
0:47:05 becomes a nurse.
0:47:09 And, you know, within a couple of years of doing that job
0:47:11 was feeling unfulfilled,
0:47:14 but she was always dreaming of something.
0:47:17 And Monique had a problem,
0:47:21 which was she could not find hair care products for her hair.
0:47:23 She was a black woman.
0:47:24 She didn’t, she wasn’t able to find
0:47:27 really good consumer products on the shelves.
0:47:31 So she started to experiment with essential oils.
0:47:34 And eventually she started to mix essential oils
0:47:37 and play around with her hair, avocado, and, you know,
0:47:38 Jojo butt, all of these different things
0:47:41 were ho ho, I can’t remember, no, no, that’s pronounced.
0:47:43 And she started to make Instagram videos.
0:47:46 You know, this is like early Instagram.
0:47:47 And she had it, you know, at the beginning,
0:47:49 10 followers and then 20 followers.
0:47:52 And she would show people what she was doing with the oils
0:47:54 and use it on her hair
0:47:57 and show how it was improving her hair
0:47:59 over time, people were writing in the comments,
0:48:01 hey, where can I buy this stuff?
0:48:06 Well, after a couple of years of people saying that to her,
0:48:08 she still was a nurse.
0:48:09 She asked herself the same question,
0:48:11 well, how can I, how can I do this?
0:48:14 So with almost no money,
0:48:16 she launched a brand called Myel Organics,
0:48:19 which was hair care products for women with textured hair.
0:48:23 Fast forward to 2023,
0:48:27 she sold that business to Proctor and Gamble
0:48:29 for reportedly for half a billion dollars.
0:48:34 This is a woman who started a hair care products company
0:48:37 in her apartment in Indiana,
0:48:39 she was living in Indiana at the time,
0:48:42 with no experience in the industry,
0:48:43 with no connections,
0:48:47 but just a passion to solve a problem she had.
0:48:50 And that was the beginning of an empire.
0:48:53 And that’s a story that I see again and again.
0:48:56 You can never, ever substitute passion
0:48:58 with a desire for money.
0:49:01 Passion is always gonna trump a desire for money.
0:49:04 It eats desire from money to paraphrase Peter Lynch,
0:49:08 passion eats desire for money for lunch or breakfast.
0:49:12 – What is passion doing that just a desire for money
0:49:14 wouldn’t do for, along that journey?
0:49:16 So if we think about her in that apartment,
0:49:19 if we take her and we drive her with passion,
0:49:21 and we see where she ends up, $500 million,
0:49:22 and then we take her and we drive her
0:49:25 with a desire for money, and we see where she ends up.
0:49:27 Why would she end up in different places?
0:49:28 What are the steps?
0:49:31 – Yeah, I’m not sure she would end up in different places.
0:49:33 There’s no question that money can be an engine
0:49:38 and a motivator, but with passion and a belief
0:49:43 in the thing that you’re building,
0:49:45 having the ability to solve the problem
0:49:47 for many, many people,
0:49:49 if you’re building something that just solves your problem,
0:49:52 it’s not enough, that’s not a business, that’s a hobby.
0:49:54 But if you build a product that solves a problem
0:49:56 for millions of people,
0:49:59 or could potentially solve a problem for millions of people,
0:50:00 and you have a passion to build it
0:50:02 because it’s solving your problem,
0:50:06 that is going to drive you,
0:50:09 that’s gonna motivate you to keep moving forward.
0:50:12 Whereas if it’s simply a profit motive
0:50:14 and it doesn’t land quickly,
0:50:16 you’re unlikely to keep with it.
0:50:18 You’re unlikely to have the patience.
0:50:19 You’re gonna move on and try something else,
0:50:21 which is fine too, which is fine too.
0:50:22 But there’s something in there
0:50:23 and also the case of the pizza guy
0:50:24 who made the pizza ovens,
0:50:27 where because they’re so passionate about it,
0:50:30 they understand the problem so deeply
0:50:33 that they’re able to truly innovate.
0:50:36 Whereas if I was trying to start a pizza oven business now,
0:50:38 frankly, I’ve never experienced pizza ovens before,
0:50:40 never used one, never failed at using one,
0:50:41 never succeeded at using one.
0:50:44 So my information would have to come from Google.
0:50:47 It’s one of the things that I see a lot in entrepreneurs
0:50:50 is how they manage to think for themselves,
0:50:52 the force that makes them think for themselves
0:50:55 and not just accept the conventional way of doing things.
0:50:57 Like someone like Elon Musk is a prime example
0:50:59 of a real first principle,
0:51:03 start from zero, sort of a blank sheet of paper.
0:51:04 Very hard to do,
0:51:07 ’cause conventions like filling all of our brains,
0:51:10 so very, very difficult to do.
0:51:12 I wish there was some way of teaching that.
0:51:15 – Yeah, I mean, it is hard to do.
0:51:20 But I also think that part of the process
0:51:26 and part of building something is a willingness,
0:51:33 not a desire, not a hope, not the enjoyment of,
0:51:38 but a willingness to experience failure.
0:51:40 That’s really hard.
0:51:42 Elon Musk has experienced a lot of failure.
0:51:46 I mean, put aside his quirks
0:51:51 and his, I think, challenging parts to him,
0:51:56 there’s no single person on the planet
0:51:59 who I believe who’s had a bigger impact
0:52:01 on reducing climate emissions.
0:52:03 I mean, say what you want to about him,
0:52:08 but between solar power and cars that are emissions free,
0:52:12 he has had a bigger impact on global climate emissions
0:52:15 than virtually any other individual on Earth,
0:52:18 which is quite a remarkable thing if you think about it.
0:52:20 ‘Cause a lot of people really hate him,
0:52:22 but at the same time,
0:52:24 he’s had a huge impact on the climate.
0:52:27 He’s also had a lot of failure.
0:52:30 We did the story of PayPal on the show many years ago
0:52:33 and told it in great detail.
0:52:36 Max Levchin really was the creator of PayPal.
0:52:37 He’s now the founder of a firm.
0:52:41 And Max Levchin and Peter Thiel started PayPal,
0:52:42 Elon Musk at x.com.
0:52:44 They merged into PayPal
0:52:47 and they actually kicked Elon Musk out of the company.
0:52:51 And Max Levchin tells the story
0:52:52 about the day the board kicked him out
0:52:56 as the head of the company and Elon was crushed, you know?
0:53:01 Tesla, for the first, what, 16 years of its life
0:53:03 was a money-losing business.
0:53:05 Nobody believed in it.
0:53:08 And I think part of his, you know,
0:53:10 part of his bravado and part of his, I think,
0:53:15 maybe part of who he is today
0:53:20 comes from those scars of people not believing in him.
0:53:26 I think that he, but he also was
0:53:29 and still is prepared for failure.
0:53:33 I mean, when a rocket launches and fails,
0:53:36 he doesn’t like it, but he moves on and he, you know,
0:53:37 he goes, he continues.
0:53:42 I did an interview not that long ago with Hillary Swank.
0:53:45 She was 17 or 16 when she came to Los Angeles
0:53:48 with her mother from Washington state to become an actor.
0:53:51 Penny, I mean, literally penniless.
0:53:54 They literally slept in her mom’s car for weeks at a time
0:53:58 while she went to high school and then auditions.
0:54:00 I mean, they were, they had no money.
0:54:02 She went to audition after audition
0:54:04 and would get bit parts here and there.
0:54:07 Only at the age of 25 did she get a breakthrough role
0:54:09 on Barely Hills 90210.
0:54:10 It was in the 90s.
0:54:12 It was the height of that show’s popularity
0:54:15 and she finally gets a recurring role on a television show.
0:54:17 It’s a massive breakthrough.
0:54:18 What happens?
0:54:22 16 episodes in, they kill her character.
0:54:25 Her contract is done.
0:54:27 She’s out of work.
0:54:30 Her entire career blows up and she’s finished.
0:54:32 And she was devastated at the time.
0:54:34 She thought her career was over
0:54:38 because that was the ticket to cruising altitude in Hollywood.
0:54:41 A couple weeks later, her agent calls her and says,
0:54:44 “Hey, there’s an indie film.
0:54:45 “They’re doing an open audition.
0:54:47 “It’s not a lot of money, but it’s something.
0:54:51 “You know, why don’t you go do it for an audition?”
0:54:52 So it’s a small indie crew.
0:54:56 She auditions for the role and she gets it.
0:54:59 She gets offered the role and it’s gonna pay her nothing.
0:55:02 She’s gonna make like three to five grand on this film.
0:55:05 But she has no other options.
0:55:06 And she had the time
0:55:08 because she wasn’t doing nine or two or no anymore.
0:55:11 So she could actually do this role.
0:55:12 Well, the role was as Brandon Tina.
0:55:14 The film was Boys Don’t Cry.
0:55:16 She was nominated for the Academy Award.
0:55:18 Became one of the youngest nominees
0:55:22 and then winners of the Academy Award that year
0:55:25 and was catapulted into global stardom.
0:55:26 And then a few years later,
0:55:29 when her second Academy Award is batched to actress,
0:55:31 you know, in the company of Meryl Streep
0:55:33 and Sally Field and a few others.
0:55:35 I mean, an amazing story.
0:55:40 Had she not had that failure on nine or two or no,
0:55:43 or what felt like a failure at a time, at the time,
0:55:44 she would never have had the opportunity
0:55:46 to audition for this film.
0:55:50 What can we learn from these stories and these people?
0:55:54 We can learn that failure is a, can be a blessing
0:55:57 and it’s all about how we frame it.
0:55:59 Now, I’m not saying I am perfect at this.
0:56:01 I hate failing.
0:56:03 When I fail, it’s painful.
0:56:06 When I have failed in my life and career,
0:56:08 it’s been really hard.
0:56:13 The hardest part about it is reframing it.
0:56:17 And that’s what takes all of my strength, energy,
0:56:19 I think for anybody, to reframe it
0:56:21 and to try and convince yourself
0:56:23 that there’s a reason, there’s a plan.
0:56:28 Whether it’s God or a force or karma or something,
0:56:32 there’s a reason why it’s happening.
0:56:37 And in my life, in every case of failure, every case,
0:56:42 it’s happened for the right reasons.
0:56:44 That an opportunity came about
0:56:48 because that failure moved an obstacle aside.
0:56:50 – Because of how you framed the failure,
0:56:52 because of what you did after the failure,
0:56:55 because it’s conceivable that if you take any of one,
0:56:57 one of your big failures in your life
0:56:59 and you had down tools,
0:57:01 you’d let the failure get the best of you,
0:57:02 then it wouldn’t have turned.
0:57:03 And this is kind of what I was thinking
0:57:06 as you were saying about the force or the God or whatever,
0:57:10 it’s maybe we are the force and we are the God.
0:57:12 I don’t know.
0:57:14 I’m not meant to sound like narcissistic or anything,
0:57:16 but it’s just thinking there’s probably a couple of stories
0:57:19 of people that had their character killed in a movie
0:57:22 that decided, “Forget this.”
0:57:23 And we don’t tell those stories now
0:57:24 because they said, “Forget this.”
0:57:26 So they didn’t get the Academy Awards.
0:57:30 But in that story, she sounds like she was her own force.
0:57:31 She made the decision that,
0:57:32 and it’s interesting because in that moment
0:57:34 when you find out your character’s killed
0:57:35 and you come home and tell your friends
0:57:37 your character’s killed and you feel the shame,
0:57:40 there’s no apparent light at the end of the tunnel.
0:57:41 So it can’t be that.
0:57:42 It can’t be that that drives you on.
0:57:44 It’s got to be something else.
0:57:45 – It’s got to be something else.
0:57:47 And it is, but it is a force.
0:57:52 I mean, this is not a show about faith or religion,
0:57:54 so it depends on what anyone believes in.
0:57:58 But I, I’m a believer in faith.
0:57:59 I believe in it.
0:58:01 I don’t think that it happens
0:58:04 without intervention on our behalf.
0:58:09 Like on our, you know, that we put effort into it.
0:58:11 But, you know, whether you believe or not,
0:58:13 whether you believe in a higher power or not,
0:58:18 I believe in a force.
0:58:20 And it doesn’t happen automatically.
0:58:23 We also have to engineer it.
0:58:28 But I believe that there is some kind of guiding force.
0:58:33 One interview I did about a year and a half ago
0:58:34 is with Tom Hanks.
0:58:38 And Tom Hanks is probably the greatest living actor,
0:58:40 maybe in the English language.
0:58:43 He is the Spencer Tracy of his generation.
0:58:45 He’s been in so many films.
0:58:46 He’s won so many Academy Awards.
0:58:50 When he was ready to start his career, his acting career,
0:58:53 he desperately wanted to be in a very prestigious
0:58:56 Shakespeare Festival in Sacramento, California.
0:58:58 And that was gonna launch his career.
0:59:00 And he didn’t get any roles.
0:59:02 He didn’t get a single part.
0:59:06 And so he had to find other acting roles.
0:59:08 One day, he finds out about an open audition
0:59:13 for a new sitcom that ABC was gonna possibly produce.
0:59:16 A pilot show based on two guys
0:59:18 living in an apartment together in New York.
0:59:20 This show is called “Buzzing Buddies.”
0:59:22 He auditions for the part.
0:59:23 Hundreds of people are auditioning.
0:59:24 Tom Hanks is a nobody.
0:59:27 He gets the part.
0:59:31 But now they’re just gonna make a pilot.
0:59:32 They make the pilot.
0:59:35 And the show actually gets launched.
0:59:39 But even then, there was no guarantee
0:59:43 that after that show ended, his career would continue.
0:59:45 His co-star, Peter Scolari,
0:59:49 didn’t not have as successful a career as Tom Hanks did.
0:59:52 Tom Hanks was on that show, “Buzzing Buddies,”
0:59:52 for a few years.
0:59:55 It was moderately successful.
0:59:57 But he became the superstar.
1:00:01 And his career began as a series of failures.
1:00:05 And so part of it is his own will,
1:00:10 is the sheer will of just keeping on, keeping on.
1:00:11 Part of it is fate.
1:00:12 Part of it is luck.
1:00:15 Part of it is God or whatever you wanna call it.
1:00:20 There’s something there that said to him,
1:00:22 these failures are gonna be important for you.
1:00:26 You’re gonna need them in order to get to the next place.
1:00:28 – What are you thinking about
1:00:30 the subject of work-life balance?
1:00:32 You’ve interviewed a lot of very successful people,
1:00:35 billionaires, they apparently have it all
1:00:38 as it relates to sort of material success.
1:00:40 But it must have sort of illuminated the sacrifices
1:00:42 they’ve made in other areas of their life.
1:00:45 What have you come to learn is most important
1:00:49 and what is the warning that you might pass down
1:00:51 the ladder to other people that are looking up
1:00:53 and thinking, I wanna be a billionaire
1:00:55 like Richard Branson or someone else
1:00:56 that’s wildly successful?
1:01:00 – I mean, there’s always the perception
1:01:03 that we have or outsiders have of the founder
1:01:08 and the internal perception that within the family, right?
1:01:11 And so we saw Steve Jobs differently
1:01:13 than Steve Jobs’ family saw him.
1:01:16 I think he was loving father and partner
1:01:19 and was seen not as Steve Jobs’ founder
1:01:20 but Steve Jobs’ dad.
1:01:25 There’s no question that in many examples
1:01:27 and many interviews I’ve done,
1:01:29 the sacrifices that the founders have made
1:01:32 to build their businesses have meant
1:01:35 that their personal lives have been challenging.
1:01:37 Their marriages have collapsed,
1:01:39 they’ve had difficult relationships with their children.
1:01:41 It’s happened for sure.
1:01:42 – Is this a big regret you see
1:01:44 in the people that you’ve spoken to?
1:01:48 – Sometimes, I think sometimes there are some cases
1:01:52 where there’s a bit of regret around that,
1:01:56 around missing big chunks of their kids’ lives.
1:02:01 Isaac Larian, who’s a wonderful man
1:02:02 and very close to his kids,
1:02:07 he, because of the success of the Bratz dolls
1:02:10 and the threat that it posed to Mattel,
1:02:13 he became the subject of endless lawsuits
1:02:15 and then counter lawsuits with Mattel.
1:02:18 So he was wrapped up and tied up in court cases
1:02:21 with Mattel, the maker of Barbie,
1:02:22 for virtually a decade.
1:02:28 When he finally won on appeal, the last judgment,
1:02:32 he won about $300 million in judgment against Mattel,
1:02:36 his son was asked by a reporter,
1:02:39 “Aren’t you so happy that your dad won?”
1:02:42 And he said, “I’m sad because I didn’t have my dad around
1:02:45 “for 10 years ’cause he was wrapped up in this trial.”
1:02:49 And of course, Isaac was there for his family,
1:02:54 but the point is that there are massive sacrifices.
1:02:59 And in my case, in a much smaller version
1:03:03 of a business I run, I have always wanted to be,
1:03:05 and I’ve always tried to be there for every sports game,
1:03:09 for every school event, for every parent-teacher conference.
1:03:14 We as a family have dinner together every night.
1:03:18 We run a family meeting every Sunday night.
1:03:23 My kids don’t love it, but we sit down
1:03:26 and we talk about the week ahead.
1:03:30 We talk about our goals for the week.
1:03:32 We go over, it’s just gonna sound a little earnest,
1:03:37 but we have a codified list of family,
1:03:39 our family values that we wrote down.
1:03:41 We all, four of us wrote them down
1:03:45 and decided what our family is.
1:03:47 What kind of things were on that?
1:03:51 Gratitude, generosity, forgiveness.
1:03:54 So if, which just happened the other day with my son,
1:03:56 he got really mad at me ’cause I yelled at him
1:03:57 and I apologized.
1:04:00 And I said, “I’m sorry, I had a stressful day.”
1:04:01 And he was still mad.
1:04:04 And I said, “Hey, honor family values is forgiveness.”
1:04:06 Remember, it says forgiveness,
1:04:08 accept an apology and move on.
1:04:14 Curiosity, respect, taking responsibility.
1:04:20 There’s value in reminding yourself
1:04:23 about the things that you aspire to be.
1:04:27 And I think in the case of a family,
1:04:31 it’s to build a strong family,
1:04:38 it takes work and commitment and time.
1:04:40 And that means that you’re gonna sacrifice
1:04:43 other things in order to achieve that.
1:04:46 Why are you still doing what you’re doing?
1:04:50 ‘Cause you’re 15, almost 15 years in, right?
1:04:52 Into how I built this were eight.
1:04:56 Been podcasting, yeah, yeah, 2012 started, yeah.
1:05:01 Yeah, I mean, I am really privileged
1:05:05 because I get to learn every day, you know?
1:05:11 I get to learn from people that I talk to
1:05:14 and exchange ideas with people.
1:05:19 And I’m essentially have created a life for myself
1:05:25 where I earn a living from,
1:05:28 I earn a living from learning,
1:05:32 which is an amazing place to be.
1:05:35 Every day is different.
1:05:40 And what motivates what I do is,
1:05:42 going back to the beginning of our conversation,
1:05:47 is knowing that I can create something
1:05:50 of value for people, for free.
1:05:54 You know, when I, the impetus for how I built this
1:05:59 came from an experience I had now 15 years ago
1:06:04 when I was on, I had a sabbatical year.
1:06:06 And I took a business school class
1:06:11 and on the first day, they handed us a case study part A
1:06:14 and it was about Starbucks and Howard Schultz.
1:06:17 And I devoured it, it was fascinating.
1:06:21 And then the story ended, but you had to wait four days
1:06:23 for the class to come back to get part B.
1:06:24 And it was fascinating.
1:06:26 I didn’t know about the case study method.
1:06:28 I didn’t know that’s how they taught business school.
1:06:32 What I realized soon after was two problems.
1:06:36 The first is the case studies were thin.
1:06:38 They weren’t comprehensive.
1:06:41 And the second problem is they were only accessible
1:06:42 to students at Harvard Business School
1:06:44 or to other business schools
1:06:46 who were paying $120,000 a year.
1:06:49 And I knew then at that moment
1:06:53 that I could do the same thing as a storyteller
1:06:57 for free, make these case studies even better
1:07:00 and make them available for free.
1:07:03 And that was the genesis of how I built this.
1:07:07 It was never a show for entrepreneurs
1:07:08 or budding entrepreneurs.
1:07:10 It was always a show for people
1:07:12 who were interested in building a creative life.
1:07:13 It’s always what it’s been about.
1:07:17 And that’s what motivated me then
1:07:18 and that’s what motivates me now.
1:07:20 When I hear from somebody who says,
1:07:22 and I hear this all the time,
1:07:24 I started a business.
1:07:28 We started to hit a really rocky patch.
1:07:31 We didn’t think we would make it.
1:07:35 And that week I listened to Tom Rinks of Sunbomb
1:07:38 or I listened to Ariel Kay of Parachute.
1:07:40 I listened to whatever episode I listened to
1:07:42 and I listened to it
1:07:45 and I felt exactly what she felt at that moment
1:07:48 when her business was collapsing, was crumbling.
1:07:51 And I thought, okay, we can keep going.
1:07:53 And I hear that all the time.
1:07:57 Because the show is not about heroes.
1:07:59 It’s not about superheroes.
1:08:02 It’s about ordinary people
1:08:07 who built incredible brands and how they did it.
1:08:09 And they didn’t do it ’cause they’re superheroes.
1:08:11 They did it ’cause they’re human.
1:08:14 And I want everybody who listens to the show
1:08:16 to be able to relate to anybody on the show,
1:08:18 whether it’s Richard Branson or Howard Schultz
1:08:21 or Sarah Blake, whoever we have on the show.
1:08:26 They’re humans that are just like the people listening.
1:08:28 – Who’s been your…
1:08:30 And I get asked this all the time
1:08:31 and it’s a bloody awful question,
1:08:33 but I’m gonna ask you because I get it so often.
1:08:36 What has been the interview
1:08:39 that has stayed with you in the most profound way?
1:08:42 Or the first interview that stayed with you
1:08:43 in a profound way?
1:08:45 – I have to qualify the answer
1:08:49 because there are elements of every interview I do
1:08:52 that stick with me, that are powerful.
1:08:54 The story told you about Isaac Larry and in the know
1:08:57 or his childhood in Iran or whatever it might be.
1:09:02 Elements of Gary Erickson’s story,
1:09:03 the founder of Cliff Bar,
1:09:05 I mean, Howard Schultz’s story,
1:09:09 growing up in a housing project in Brooklyn.
1:09:12 So it’s impossible to tell you
1:09:14 what’s the one interview at a 500
1:09:16 that stuck with me the most.
1:09:17 ‘Cause there are elements,
1:09:19 there are things that I remember
1:09:22 and connect with about,
1:09:24 connect to with every interview.
1:09:25 And I keep in touch with many of the founders
1:09:26 who have been on the show.
1:09:32 But I think recently,
1:09:36 one of the most powerful interviews we’ve done
1:09:40 in terms of the scope and the creativity
1:09:42 has been the story of Sunbomb,
1:09:43 which is a suntan lotion.
1:09:46 It was started by a guy named Tom Rinks.
1:09:50 And Tom wanted to create a suntan lotion brand
1:09:53 that could be disruptive in the marketplace.
1:09:58 And he drew elements from all of these disparate influences,
1:10:04 Japanese street wear and surfboard culture.
1:10:07 And even though he was in Holland, Michigan,
1:10:10 he got a mailbox in Cocoa Beach, Florida
1:10:13 because he wanted to put Cocoa Beach, Florida
1:10:15 as the address in the back of the bottle.
1:10:18 He was influenced by all these different things
1:10:20 and put them all together to build
1:10:24 a brand that eventually sold to Essie Johnson
1:10:26 for hundreds of millions of dollars, you know.
1:10:28 It’s stories like that.
1:10:29 And there’s so much more to his story,
1:10:31 but there’s stories like that
1:10:34 where you begin to understand
1:10:38 how people took all of their life experiences
1:10:40 and put them together,
1:10:43 start to put the puzzle pieces together
1:10:45 to build something enduring.
1:10:46 How many kids have you got?
1:10:47 Two.
1:10:48 How old are they?
1:10:49 12 and 14.
1:10:52 From all the interviews you’ve done with hundreds of people,
1:10:55 you know, 500 extremely successful people,
1:10:56 tens of thousands of others,
1:11:00 if there was just one message that you think
1:11:03 would be most useful for those two young kids
1:11:05 as they go off into their lives,
1:11:07 if they are to listen to this in 10 years time,
1:11:09 20 years time, what would that message be?
1:11:14 Find a partner to build your life with.
1:11:17 It doesn’t have to be a romantic partner or a lover
1:11:21 or it can be a sibling or a close friend,
1:11:26 but if you can find a partner to build a life with,
1:11:29 somebody you can support and who can support you,
1:11:36 you are infinitely more likely to build a happy life.
1:11:39 – Guy, thank you.
1:11:40 Thank you so much for so many things.
1:11:41 Thank you so much for the inspiration.
1:11:43 You’ve been a huge inspiration to our show
1:11:44 since the very, very beginning.
1:11:47 In fact, my producer and the co-founder of this show,
1:11:49 Jack, who I started this with,
1:11:52 he from day one has been talking about your show,
1:11:55 not just in a sense of learning from a great podcaster
1:12:00 who makes content in a really value-loaded way,
1:12:02 but from the stories you’ve told,
1:12:04 because the stories you’ve told on your show as well
1:12:08 have been, I mean, Jack and myself have continually cited
1:12:12 as, have left breadcrumbs for people like us
1:12:14 that are building things, kind of like what you said.
1:12:17 They’ve given us key insights and nuggets at certain moments
1:12:20 when we face certain challenges on how to navigate
1:12:23 and you’ll never get to see the value
1:12:24 that that’s given to so many people,
1:12:26 but I just want you to know that I’m one of them,
1:12:27 that Jack is one of them,
1:12:28 and that we’re very appreciative for that
1:12:29 and also for your time today.
1:12:30 So thank you so much, Guy.
1:12:31 – Thank you.
1:12:34 (upbeat music)
1:12:37 (upbeat music)
1:12:47 [BLANK_AUDIO]
(music vui tươi)
– Này, bạn đã phỏng vấn bao nhiêu người trong đời?
– Tôi sẽ nói là hơn 20.000 người.
– Và bạn đã bắt đầu một chương trình nổi tiếng mang tính biểu tượng
có tên là “Cách Tôi Xây Dựng Điều Này”.
Tại sao?
Sứ mệnh đằng sau chương trình đó là gì?
– Tôi muốn mang đến cho mọi người cơ hội tiếp cận
với những doanh nhân vĩ đại mà tôi có thể tìm thấy
theo những cách mà họ có thể không có cơ hội tiếp cận.
Và tôi muốn rằng sự khôn ngoan và những câu chuyện đó
có thể được mọi người tiếp cận bất cứ lúc nào, miễn phí, mãi mãi.
– Hãy cho tôi biết về những loại người
mà bạn đã phỏng vấn trong hơn 20.000 cuộc phỏng vấn đó.
– Mọi thứ, mọi người từ, bạn biết đấy,
những người chăn cừu ở Afghanistan
đến các cầu thủ bóng đá ở châu Âu,
đến những người nổi tiếng ở Hoa Kỳ,
các nhà lãnh đạo thế giới, doanh nhân và người sáng lập, doanh nghiệp,
đến những cuộc trò chuyện bình thường trên phố.
– Tôi thực sự tò mò.
Bạn biết đấy, khi chúng ta nói về việc xây dựng một cái gì đó,
điều dường như không thể,
phần khó khăn nhất của việc xây dựng bất cứ điều gì
dường như là việc chuyển từ không đến có.
Và bạn đã ngồi với những người đã đi từ
có một ý tưởng đến việc thực hiện ý tưởng đó.
Và đó không phải là một hành trình lớn để đi,
nhưng dường như đó là hành trình khó khăn nhất để thực hiện
vì nó đòi hỏi rất nhiều sự thay đổi trong tư duy.
Nó đòi hỏi phải đối mặt với nỗi sợ hãi
và những nguy hiểm rõ ràng.
Và có điều gì đó ở những người này
khiến họ quyết định rằng bắt đầu vẫn tốt hơn là không bắt đầu.
Hành động thì tốt hơn là không hành động.
Bạn có thể tìm ra điều đó ở mọi người
và cách chúng ta có thể nuôi dưỡng nó không?
– Có một số loại biểu đồ Venn của những người sáng lập
tập trung quanh một vài đặc điểm chung mà,
nhân tiện, nhiều người trong chúng ta có,
một cách trực giác, tự nhiên, hoặc có thể phát triển, đúng không?
Vì vậy, sự tò mò là một điều hiển nhiên.
Chỉ là mong muốn phát triển và học hỏi
và nhìn xung quanh bạn
và cố gắng hấp thụ những bài học xung quanh bạn.
Nhưng những điều khác thì có phần cứng rắn hơn,
như nỗi sợ hãi về sự hối tiếc, về việc không thử một cái gì đó.
Nhiều năm trước, tôi đã phỏng vấn một người tên là Jim Cook.
Tôi thực sự đã phỏng vấn anh ấy một lần nữa gần đây. Anh ấy thực sự đã cách mạng hóa ngành công nghiệp bia ở Hoa Kỳ. Lý do mà người châu Âu uống bia Mỹ ngày nay là vì Jim Cook. Vào những năm 80, điều đó thật sự là một trò đùa, đúng không? Thực ra có một đoạn hài nổi tiếng của Monty Python nói về việc, bạn biết đấy, thà uống nước tiểu còn hơn uống bia Mỹ, đại loại như vậy. Vào những năm 80, anh ấy đã hồi sinh ngành công nghiệp bia ở Mỹ với một loại bia mang tên Samuel Adams. Và anh ấy thực sự đã tăng cường sức mạnh cho những gì trở thành ngành sản xuất bia thủ công ở Mỹ. Những loại bia IPA và tất cả những loại bia thú vị mà đến ngày nay vẫn được coi là một trong những loại bia tuyệt vời nhất thế giới. Anh ấy bắt đầu kinh doanh Sam Adams khi còn ở độ tuổi 30. Anh ấy là một cố vấn cho một nhóm tư vấn ở Boston. Anh ấy kiếm được một mức lương tốt. Anh ấy có một gia đình. Nhưng có điều gì đó trong cuộc sống của anh ấy khiến anh cảm thấy chưa thỏa mãn. Một phần trong đó là anh muốn xây dựng điều gì đó cho riêng mình. Anh muốn nó thuộc về anh. Anh không muốn làm việc cho người khác. Và anh cảm thấy rằng nếu không thử, nếu cứ tiếp tục ở BCS, anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Anh sẽ kiếm được hàng triệu đô la và có một cuộc sống ổn định, tốt đẹp. Nhưng anh cảm thấy rằng mình sẽ không thỏa mãn nếu đó không phải là điều mà anh phải thử. Vì vậy, anh đã chấp nhận rủi ro. Anh đã rời bỏ công việc. Nhưng anh cảm thấy rằng nếu không chấp nhận rủi ro, điều đó sẽ rất nguy hiểm. Và thực sự, anh ấy sử dụng khái niệm này, nguy hiểm so với đáng sợ. Thật sự rất đáng sợ khi rời bỏ công việc ở BCS. Nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu anh ở lại, vì nguy hiểm sẽ là một ngày nào đó anh thức dậy và đã 60 tuổi và sẽ hối tiếc vì không thử. Và tôi nghĩ đó là một yếu tố lớn đối với nhiều người sáng lập, ý tưởng rằng họ không muốn cảm thấy hối tiếc mãnh liệt. Vì vậy, họ sẵn sàng chấp nhận rủi ro, mặc dù có thể đó sẽ là một thảm họa. Ý tưởng xây dựng điều gì đó, sở hữu điều gì đó, tạo ra điều gì đó cho chính mình, đó là của bạn,
là một sức hút vô cùng mạnh mẽ.
Và nó giống như, bạn biết đấy, đó là trường điện từ mà tất cả họ đều bị thu hút.
Họ đều đang di chuyển theo hướng đó.
Tôi nghĩ nhiều người trong chúng ta, những người là doanh nhân hoặc khao khát trở thành doanh nhân, cảm nhận được sức hút từ trường đó.
Niềm tin vào bản thân đóng vai trò gì và đó là gì?
Bởi vì trong cuốn sách của bạn, bạn nói rằng không phải lúc nào họ cũng có một lượng lớn sự tự tin và kiến thức.
Liệu niềm tin vào bản thân có cần thiết để bắt đầu không?
Và từ tất cả những người bạn đã phỏng vấn, những người thành công rộng rãi, họ có niềm tin vào bản thân đó không hay họ có điều gì khác giúp họ vượt qua rào cản đầu tiên?
Bạn biết đấy, điều thú vị là.
Đôi khi có những người sinh ra đã có một loại– họ có sự tự tin tự nhiên này.
Và bạn biết những người như vậy.
Bạn đã gặp họ, đúng không?
Những người dường như tỏa ra sự tự tin và sự tự tin vào bản thân.
Và tôi nghĩ những người đó là hiếm.
Hầu hết các doanh nhân khỏe mạnh đều trải qua sự nghi ngờ về bản thân.
Đó là một đặc điểm rất tự nhiên và tôi nghĩ quan trọng và cần thiết để có thể, trong tâm trí của bạn, tự hỏi,
tôi có đang làm điều đúng không?
Điều này có đúng không?
Tôi có đang mắc sai lầm không?
Sự khác biệt là trong khi việc tự hỏi những câu hỏi đó và thẩm vấn quyết định của bạn là điều lành mạnh–
bởi vì điều đó sẽ dẫn đến những quyết định tốt hơn–
và buộc bạn phải biện minh cho mọi thứ với chính mình,
bạn phải có sự sẵn sàng để vượt qua.
Tôi nghĩ một số người có điều đó một cách bản năng.
Nhưng có những doanh nhân khác phát triển kỹ năng đó theo thời gian.
Tôi sẽ cho bạn một ví dụ.
Một trong những câu chuyện yêu thích của tôi mà tôi đã kể trên chương trình,
thực sự là trong số khoảng 500 cuộc phỏng vấn,
tôi không biết có bao nhiêu, nhưng chúng tôi đã có khá nhiều người sáng lập
là thành viên của Giáo hội của Chúa Giê-su Ki-tô của các Thánh hữu Ngày sau,
được biết đến nhiều hơn với tên gọi Giáo hội Mormon.
Đó không phải là thuật ngữ được sử dụng nữa.
Giáo hội thích sử dụng thuật ngữ trước đó mà tôi đã dùng.
Và có một truyền thống khởi nghiệp rất mạnh mẽ trong cộng đồng đó. Chúng tôi vừa phỏng vấn Jason Worslund, người sáng lập Therabody. Bạn biết đấy, Theragun, anh ấy cũng lớn lên trong Giáo hội. Và tôi luôn tự hỏi, điều gì ở những thành viên này của Giáo hội lại liên quan đến khởi nghiệp? Thực ra, hầu hết mọi thành viên trẻ tuổi của Giáo hội Mormon khi 18 tuổi đều đi truyền giáo. Họ được gửi đi khắp nơi trên thế giới với sách Mặc Môn, trong bộ vest, đi xe đạp, và họ gõ cửa từng nhà ở mọi quốc gia trên thế giới để giảng dạy về Sách Mặc Môn. Bây giờ, 99 trên 100 ngôi nhà mà bạn gõ cửa, bạn gõ cửa họ, đều bị đóng sầm vào mặt bạn. Nhưng một cánh cửa sẽ mở ra. Và sau hai năm bị 99% cánh cửa đóng sầm vào mặt, bạn hiểu rằng điều đó không quan trọng. Bạn chỉ cần tìm cánh cửa đó. Và họ trở về Hoa Kỳ và đã phát triển một lớp da dày vô cùng. Họ đã chịu đựng tất cả những “không” này trong suốt hai năm. Và vì vậy khi họ bắt đầu một doanh nghiệp, dù là Cotopaxi, Davis Smith, hay Jet Blue, David Neelamon, hay Joel Clark, Kodiak Cakes, hay Jason Worslund, Therabody, Theragun, họ đã nghe “không” quá lâu trong những chuyến truyền giáo này đến nỗi việc bắt đầu một doanh nghiệp dường như rất dễ dàng. Bởi vì bây giờ họ biết rằng tất cả những gì họ cần làm là chịu đựng những “không”. Và “không” chính là từ quan trọng nhất mà một doanh nhân sẽ nghe thấy. Và tôi đoán họ cũng biết cách mà “có” xảy ra. Vâng. Và tôi nghĩ rằng, như bạn đã nói, tôi đang nghĩ về việc rất nhiều người trẻ sẽ nói với tôi, Steve, tôi đã cố gắng để có được công việc. Tôi đã cố gắng để bắt đầu doanh nghiệp. Tôi đã gửi 10 email. Và họ nghĩ rằng 10 email hoặc năm email gửi đến công việc mà họ muốn sẽ đủ để có được nó. Nhưng trong trường hợp này, với các thành viên của Giáo hội Các Thánh Hữu Ngày Sau, họ biết rằng “không” có thể đến từ bất kỳ đâu giữa 1 và 100. Không là mặc định. Vâng. Bạn mong đợi “không”.
Vậy họ biết rằng “có” nằm ở đâu đó giữa 1 và 100.
Đúng vậy, chính xác.
Có một câu chuyện tuyệt vời mà tôi đã tình cờ biết đến gần đây.
Đó là một cuộc phỏng vấn tôi đã thực hiện với một người tên là Isaac Larryon.
Isaac là chủ sở hữu của công ty đồ chơi tư nhân lớn nhất Bắc Mỹ có tên là MGA.
Vào năm 2000, ông đã ra mắt một con búp bê gọi là búp bê Bratz, BRATZZ.
Và con búp bê đó là con búp bê đầu tiên thách thức Barbie.
Barbie có khoảng 90% thị phần vào năm 2000.
Và chỉ trong ba năm, thị phần của Barbie đã giảm xuống khoảng 30%.
BRATZZ đã trở thành một thương hiệu trị giá 3 tỷ đô la mỗi năm.
Đó là một câu chuyện tuyệt vời.
Bây giờ, quay ngược lại những năm đầu thập niên 70,
ông đến Hoa Kỳ từ Iran,
không có tiền, chỉ có 200, 300 đô la trong túi, không biết tiếng Anh, đến Los Angeles.
Ông đến Los Angeles, nơi chúng ta đang nói chuyện.
Và ông làm việc như một người phục vụ.
Cuối cùng, ông bắt đầu nhập khẩu đồ điện tử tiêu dùng giá rẻ từ Nhật Bản vào đầu những năm 80 và bán chúng cho các cửa hàng điện tử độc lập.
Vậy ông đã làm gì? Ông sẽ đến Nhật Bản với một chiếc vali.
Ông mua Sony Walkman, nhét vali của mình đầy Sony Walkman,
trở về LA và bán chúng với mức giá cao hơn 40% cho các cửa hàng điện tử tiêu dùng.
Cuối cùng, ông đã thành công đủ để có thể mang vào những container vận chuyển đầy những chiếc Walkman này, đúng không?
Đến năm 1985, 1986, ông đã đạt doanh thu 4 hoặc 5 triệu đô la mỗi năm.
Vì vậy, ông đã có một doanh nghiệp đáng kể trong việc nhập khẩu đồ điện tử tiêu dùng Nhật Bản và bán chúng tại địa phương ở Hoa Kỳ.
Ông đang trong một chuyến đi đến Nhật Bản vào năm 1986.
Và ông thấy trẻ em chơi những thứ gọi là game and watch.
Đó là một trò chơi hình chữ nhật với màn hình LED và hai nút bấm, và nó đã trở thành một cơn sốt trên toàn Nhật Bản.
Và ông tự nhủ, tôi phải bán những thứ này ở Hoa Kỳ.
Vì vậy, ông lên tàu đến Kyoto.
Ông đi tàu cao tốc đến Kyoto,
nơi có trụ sở của Nintendo.
Ông đến trụ sở Nintendo,
và ông hỏi lễ tân để gặp giám đốc xuất khẩu.
Và cô ấy nhìn ông và nói, xin lỗi.
Tôi nghĩ tên ông ấy là ông Kobayashi.
Tôi không nhớ tên chính xác, nhưng cô ấy nói, anh ấy không có sẵn. Bạn phải đặt lịch hẹn với anh ấy trước ba, bốn tháng. Isaac nói, nhìn này, tôi chỉ ở Kyoto một ngày. Tôi có thể chỉ cần gặp anh ấy năm phút được không? Cô ấy nói, không thể. Vì vậy, anh ấy nói, hãy nhớ rằng, anh ấy có một doanh nghiệp thành công, doanh thu từ 5 đến 6 triệu đô la. Anh ấy nói, tôi sẽ chờ ở đây trong phòng tiếp tân. Khi anh ấy ra ngoài ăn trưa, bạn có thể chỉ cho tôi biết không? Cô ấy nói, xin lỗi, tôi không thể làm điều đó. Anh ấy ngồi xuống trong phòng tiếp tân, và anh ấy chờ, và chờ, và chờ. Và vào lúc 5 giờ chiều, một người đàn ông bước ra từ thang máy. Anh ấy thì thầm điều gì đó với nhân viên tiếp tân. Anh ấy đã ở đó sáu giờ, Isaac. Người đàn ông đi đến chỗ Isaac và nói, tôi có thể giúp gì cho ngài? Anh ấy nói, tên tôi là Isaac Larion. Tôi hiểu rằng bạn phụ trách xuất khẩu. Anh ấy nói, đúng vậy. Anh ấy nói, tôi muốn có giấy phép xuất khẩu Game and Watch. Anh ấy nói, không thể. Chúng tôi không quan tâm. Và bạn là ai? Bạn cần phải đặt lịch hẹn trước nhiều tháng. Anh ấy nói, vậy chúng ta có thể chỉ nói chuyện nhanh được không? Anh ấy nói, không. Anh ấy nói, tôi có thể lấy danh thiếp của bạn, ít nhất là vậy không? Anh ấy đưa cho anh ấy danh thiếp của mình. Isaac trở về Hoa Kỳ với danh thiếp của người này. Anh ấy đến ngân hàng của mình và yêu cầu một hạn mức tín dụng một triệu đô la dưới tên của người này. Chúng ta sẽ gọi anh ấy là Kobayashi. Gửi cho anh ấy một bức telex, vì hồi đó không có email, với hạn mức tín dụng một triệu đô la. Và anh ấy gọi cho anh ấy theo danh thiếp của mình. Anh ấy nói, bạn đã nhận được thư hạn mức tín dụng của tôi chưa? Và người đàn ông nói, vâng, tôi đã nói với bạn, ông Larion, chúng tôi không quan tâm đến việc làm việc với bạn. Chúng tôi không quan tâm đến việc xuất khẩu những món đồ chơi này. Không quan tâm. Anh ấy nói, nếu tôi trả bằng tiền mặt thì sao? Anh ấy nói, chúng tôi không quan tâm. Anh ấy gọi lại cho anh ấy vài ngày sau. Anh ấy nói, tôi muốn đặt hàng một triệu đô la giá trị những món này. Anh ấy nói, chúng tôi không quan tâm. Anh ấy nói, làm ơn, người đàn ông ở Nhật Bản nói,
Chúng tôi sẽ không chuyển những điều này sang tiếng Anh cho bạn.
Ông ấy nói, đừng lo lắng.
Gửi cho tôi bằng tiếng Nhật cùng với hướng dẫn.
Tôi sẽ đóng gói lại chúng.
Mệt mỏi, người đàn ông cuối cùng nói, được rồi, một lần thôi.
Trong năm đầu tiên, họ bán được 25 triệu đô la
giá trị của những chiếc đồng hồ chơi game này ở Mỹ.
Năm thứ 250 triệu, năm thứ 375 triệu đô la.
Tôi đã nói với Isaac Larion, bạn đã bước vào Nintendo.
Bạn đã ngồi đó.
Sự tự trọng của bạn đã bị thách thức.
Giá trị bản thân của bạn đã bị thách thức.
Ego của bạn đã bị thách thức.
Họ đã nói, không, bạn có lặp đi lặp lại không?
Và ông ấy đã nói, ego, sự tự trọng, giá trị bản thân, tất cả những thứ đó
là vô nghĩa, kiêu hãnh.
Nếu đó là điều bạn quan tâm, bạn sẽ không bao giờ thành công.
Phút mà ai đó nói không với bạn
là phút mà cuộc đàm phán bắt đầu.
Và đó là cách tôi điều hành doanh nghiệp của mình,
và đó là cách tôi đã trở thành doanh nhân mà tôi đã trở thành.
Ông ấy là một tỷ phú đa tỷ ngày nay.
Và là một ví dụ tuyệt vời về lý do tại sao từ “không” lại mạnh mẽ đến vậy.
Một số người tự nhiên có thể chịu đựng điều đó.
Một số người phải phát triển kỹ năng
mà nó đòi hỏi, giống như những người truyền giáo Mormon,
để nghe không hàng trăm, hàng nghìn lần
trước khi họ có được làn da dày và có thể vượt qua.
Thật thú vị, thật mạnh mẽ.
Và một cách nhìn mới tuyệt vời về điều gì
mà khoảnh khắc bị từ chối có nghĩa mà mọi người sẽ trải qua.
Và khi tôi nghĩ về những doanh nhân khác
mà tôi đã ngồi và nói chuyện, những người cuối cùng đã đến được nơi ông ấy đã đến,
một số trong số họ phải trải qua cái mà tôi gọi là vùng đất không người,
nơi họ bắt đầu một cái gì đó.
Có vẻ như không ai quan tâm.
Họ làm điều đó trong năm năm, đôi khi là 10 năm.
Có vẻ như không ai quan tâm.
Và sau đó, tôi không biết, thế giới đã hợp tác,
hoặc may mắn xuất hiện, hoặc thời điểm xảy ra,
và người đó đã cất cánh.
Đó cũng là một con đường tương tự.
Bạn đã thấy điều đó ở bất kỳ người nào
mà bạn đã phỏng vấn trong những câu chuyện mà bạn đã thấy chưa?
Và động lực nào đã thúc đẩy ai đó
vượt qua vùng đất không người trong một vài năm,
ba, bốn, năm, sáu, bảy năm, khi mọi thứ không hoạt động,
Nhưng họ có điều gì đó để kiên trì bất chấp mọi thứ?
Thật tuyệt vời vì điều đó thực sự xảy ra.
Ý tôi là, một lần nữa, quay lại ví dụ về Theragun,
người đàn ông này, Jason Worceland, đã đến Los Angeles
để trở thành một bác sĩ chỉnh hình.
Và đó là một thời điểm khó khăn trong cuộc đời anh.
Hôn nhân của anh đã tan vỡ.
Anh có hai đứa trẻ nhỏ.
Thật đau đớn cho anh khi rời Salt Lake City, Utah
để đến Los Angeles học tập, để trở thành một bác sĩ chỉnh hình.
Cuối cùng, anh gặp một tai nạn xe máy rất nghiêm trọng
và bị thương nặng.
Và anh là một bác sĩ chỉnh hình.
Vì vậy, anh biết và hiểu những gì đang diễn ra bên trong cơ thể mình.
Và một đêm, cơn đau quá dữ dội
đến nỗi anh quyết định sử dụng một chiếc cưa lọng.
Đó là một loại cưa mà bạn dùng để khắc gỗ.
Anh đã lấy lưỡi cưa, uốn cong nó,
và dán nó lại bằng băng keo.
Và anh nghĩ, tại sao tôi không thử cái này lên cơ bắp của mình?
Và anh đã đặt nó lên cơ bắp của mình.
Và anh bắt đầu tạo ra những xung động lên cơ bắp.
Và thực sự cảm giác đó khá dễ chịu.
Thực tế, cảm giác đập nhịp đó bắt đầu mang lại cho anh sự giảm đau.
Và trong vài tháng tiếp theo,
anh bắt đầu thử nghiệm cái này trên bệnh nhân của mình
cho đến khi đạt đến một điểm mà mọi người nói, này,
bạn đang có điều gì đó ở đây.
Sẽ mất thêm bảy năm rưỡi nữa
trước khi Theragun thực sự được tiếp thị như một sản phẩm.
Và trong suốt thời gian đó, anh đã làm việc.
Anh đã nói chuyện với tất cả mọi người mà anh có thể về nó.
Nhưng tất cả những gì họ thấy chỉ là một chiếc cưa lọng với băng keo.
Họ thấy sản phẩm kỳ quặc này dường như không có gì hữu ích.
Nhưng mọi người đã cảm nhận được những lợi ích thực sự từ nó.
Vì vậy, một mặt, anh có những người nói với anh,
điều này thật kỳ lạ, và tôi không thấy chỗ cho nó.
Mặt khác, anh có những bệnh nhân, những người
mà anh đang làm việc, cảm nhận được những lợi ích thực sự từ nó,
sự giảm đau thực sự.
Và điều đó đã thúc đẩy anh.
Anh biết rằng nếu anh có thể tìm ra
cách tìm một đối tác, cách để có tiền,
anh cần tiền để ra mắt sản phẩm này.
Ngày nay, đó là một doanh nghiệp trị giá hàng tỷ đô la.
Nhưng nó đã mất bảy năm.
Và trong khoảng thời gian bảy năm đó, vào bất kỳ thời điểm nào,
vì anh ấy đã phá sản, anh ấy có thể đã bỏ đi
và từ bỏ.
Nhưng anh ấy có cảm giác này và có phản hồi này.
Nhưng điều đó đã thuyết phục anh ấy rằng có điều gì đó ở đó.
Một điều mà bạn được biết đến là hỏi mọi người về vận may.
Và vai trò mà vận may đã đóng trong cuộc sống của họ.
Bạn có nghĩ rằng những người thành công này tin vào vận may không?
Bạn nghĩ vận may đã đóng vai trò gì
trong việc làm cho họ trở thành những người như họ hiện tại?
Và bạn đã thấy xu hướng gì?
Bởi vì tôi tin rằng bạn đã hỏi hầu hết tất cả các khách mời của mình
câu hỏi này về vận may vào cuối cuộc phỏng vấn.
Đúng vậy.
Vì vậy, bạn chắc chắn có một tập dữ liệu lớn để suy nghĩ về điều đó.
Vận may đóng vai trò rất quan trọng.
Vận may là một từ kỳ lạ, vì nó là một điều vô hình.
Và nó giống như một từ mê tín.
Nó giống như, bạn biết đấy, số phận, đúng không?
Đó là một trong những từ mà tôi nghĩ
trong thời đại khoa học hiện đại của chúng ta, nhiều người
kháng cự lại từ đó.
Bởi vì chúng ta tin rằng chúng ta có thể tạo ra kết quả.
Rằng con người thông qua sức mạnh ý chí thuần túy
có thể tạo ra một kết quả.
Và điều đó có thể đúng trong một số trường hợp.
Nhưng bạn không thể bỏ qua khái niệm về ngẫu nhiên, hay vận may,
hay vận mệnh.
Bạn biết đấy, bạn thích Canada, Mỹ hay Canada, Vương quốc Anh
khi bạn hai hoặc ba tuổi, mẹ đơn thân,
xây dựng một doanh nghiệp, khả năng điều đó xảy ra là bao nhiêu?
Khả năng điều đó xảy ra là bao nhiêu?
Khả năng bạn ở trong một hoàn cảnh khác
lớn hơn chỉ đơn giản vì những thực tế thống kê
của hoàn cảnh đó.
Nhưng thông qua sức mạnh ý chí thuần túy và một chút vận may, đây bạn đang ở đây.
Bạn không thể bỏ qua điều đó.
Vậy bạn nghĩ về vận may như thế nào?
Bởi vì tôi thường suy nghĩ về điều này.
Tôi đã nghĩ, vận may trong cuộc sống của tôi, tôi nên–
tôi tìm thấy nó ở đâu?
Nó có phải là việc tôi gặp bạn gái của mình
thông qua một cuộc gặp gỡ tình cờ nào đó không?
Hay vận may là một điều cơ bản hơn nhiều
trong trường hợp mà bạn đã mô tả với tôi khi tôi đến Vương quốc Anh?
Bởi vì đúng là, nếu tôi không đến Vương quốc Anh…
Khi tôi hai tuổi, thì —
và tôi vẫn ở Botswana, mọi thứ thật khác biệt.
Giáo dục của tôi khác biệt.
Có thể ở đó cũng rất thành công,
nhưng bạn không thể biết trước.
Có khả năng là tôi sẽ không có những tự do trong cuộc sống
và những cơ hội mà tôi đã có nếu tôi vẫn ở Ramoswa,
ở Botswana.
Vì vậy, như một điều mà tôi không có quyền kiểm soát,
bởi vì tôi chỉ mới hai tuổi, tôi nhìn nhận điều đó và nghĩ,
đó thực sự là may mắn cơ bản.
Rằng tôi có những bậc phụ huynh yêu thương tôi.
Họ đã đưa tôi đến đất nước này nơi có dịch vụ y tế
và tất cả những điều tuyệt vời này.
Đó là điều may mắn.
Như vậy, đó thực sự là một vận may lớn mà tôi không có sự tham gia nào.
Một đứa trẻ khác có thể được đưa đến Vương quốc Anh khi hai tuổi
và giờ đây chúng có thể đang ở trong tù.
Và tôi đang cố gắng hiểu, bạn biết đấy,
bởi vì thật buồn cười, khi tôi suy nghĩ thật sâu về điều đó,
tôi nghĩ, có thể tôi không chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình,
bởi vì tất cả đều là bản năng và môi trường.
Đó là DNA của tôi và là những hoàn cảnh
mà DNA đó sẽ tạo ra.
Đó là môi trường mà DNA đó được đặt vào.
Vì vậy, nếu bạn thực sự suy nghĩ về điều đó,
có thể tôi không chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì.
Bạn chịu trách nhiệm về rất nhiều điều
và rồi bạn cũng không chịu trách nhiệm về một số điều khác.
Và đây là điều này.
Bạn không học ở Oxford hay Cambridge,
nhưng bạn biết rất nhiều đứa trẻ đã học ở Oxford hay Cambridge
và chúng sẽ không thành công về tài chính bằng bạn
hoặc tôi hoặc bất kỳ ai khác mà chúng biết.
Và điều đó không phải vì bạn giỏi hơn chúng
hay chúng tệ hơn bạn, không phải như vậy.
Có những yếu tố mà tất cả chúng ta đều có, có những đặc điểm,
có những hoàn cảnh mà mang lại cho mọi người những sức mạnh khác nhau.
Và có được loại tính cách đúng đắn cũng là một sự may mắn.
Ý tôi là, bạn có thể là người thông minh nhất,
người có học vấn cao nhất trên hành tinh,
nhưng nếu bạn không thể chịu đựng việc nghe từ chối hết lần này đến lần khác
và bạn đang cố gắng điều hành một doanh nghiệp,
bạn sẽ không thành công.
Nếu cái tôi của bạn lớn đến mức cản trở,
Nếu lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của bạn quan trọng đến mức nó trở thành một vật cản không thể di chuyển, và bạn không thể nhìn thấy điều gì khác ngoài nó, thì không quan trọng bạn thông minh đến đâu. Bạn có thể là một sinh viên kém, một sinh viên thất bại, nhưng nếu bạn có những phẩm chất đó, một tính cách cho phép bạn nói chuyện với bất kỳ ai, có tâm hồn rộng mở, lòng tốt, sự thân thiện, thì bạn sẽ thành công gấp 100 lần, vì số phận đã trao cho bạn những phẩm chất đó. Bạn có thể không thông minh trong sách vở, nhưng bạn có những điều khác. Có rất nhiều yếu tố vô hình và tất cả chúng ta đều có những phần khác nhau của những điều này. Vấn đề chỉ là cách chúng ta sử dụng chúng.
– Bạn đã phỏng vấn Richard Branson, đúng không?
– Tôi cũng vậy.
Và một trong những điều lớn mà tôi rút ra từ Richard là điều này nghe có vẻ điên rồ, nhưng ông ấy đã thừa nhận có rất nhiều thứ mà ông ấy thực sự không giỏi, và ông ấy thừa nhận rằng ông chỉ thực sự giỏi ở một vài điều. Điều này đi ngược lại với xu hướng mà bạn nghĩ khi nghĩ về những người thành công, vì bạn giả định rằng đặc biệt là các CEO và doanh nhân là những “dao đa năng Thụy Sĩ” tuyệt vời, giỏi mọi thứ. Mọi thứ họ chạm vào đều trở thành vàng. Richard đã dạy tôi rằng bạn không thực sự cần phải giỏi ở nhiều thứ để thành công rực rỡ. Bạn chỉ cần giỏi ở một lĩnh vực rất hẹp và sau đó giảm thiểu những điểm yếu của mình thông qua việc ủy quyền.
– Nhưng đó là điều mà ông ấy giỏi. Đó là tài năng của ông ấy.
Tài năng của Richard Branson là phát hiện tài năng ở người khác và trao quyền cho họ để ra ngoài xây dựng và tin tưởng họ. Tôi đã thực hiện một chương trình trong nhiều năm có tên là “Sự khôn ngoan từ đỉnh cao”. Bạn vẫn có thể nghe nó. Nó có sẵn trên podcast và chương trình đó là một chương trình dành cho CEO. Tôi đã phỏng vấn các CEO và một trong những CEO mà tôi đã phỏng vấn là một người tên là Mark King, người đã điều hành hoạt động Bắc Mỹ của Adidas trong nhiều năm. Ông ấy đã điều hành TaylorMade, một thương hiệu golf và sau đó là Taco Bell, ông ấy là CEO của Taco Bell. Và Mark King đã đưa ra chính xác quan điểm này.
Ông ấy nói, bạn biết đấy, tôi không phải là người thông minh nhất trong phòng.
Tôi không phải là người trí thức nhất.
Tôi không phải là người có khả năng và năng lực nhất
khi nói đến, bạn biết đấy,
nhưng tôi rất giỏi trong việc tìm kiếm những người có câu trả lời.
Hầu hết thời gian, tôi không có câu trả lời,
nhưng tôi rất giỏi trong việc tìm kiếm những người
có thể đưa ra câu trả lời.
Và đó, đó là điều mà một nhà lãnh đạo vĩ đại có thể làm.
Giám đốc điều hành hoặc người sáng lập hoặc doanh nhân.
Đó là việc tìm ra ai có thể tìm ra câu trả lời
và truyền cảm hứng cho họ cùng nhau quanh bạn.
– Đây là một trong những điều tôi đã học được rất muộn
trong sự nghiệp kinh doanh của mình.
Tôi nói rất muộn, nhưng ý tôi là, tôi đã học được điều này có lẽ khi tôi 28 tuổi.
Và trong ba năm qua,
điều này luôn hiện hữu trong tâm trí tôi rằng trò chơi mà tôi đang chơi
như một người sáng lập và doanh nhân không phải là tôi thông minh đến mức nào
và tôi làm việc chăm chỉ đến đâu?
Mà là nhận ra rằng tôi là một công ty tuyển dụng.
Mỗi doanh nghiệp tôi bắt đầu đều là một công ty tuyển dụng.
Và tôi có một phép ẩn dụ khá điên rồ mà tôi đôi khi sử dụng,
nơi tôi nói với mọi người,
nếu bạn đã thuê Elon Musk và khai thác được những điều tốt nhất từ anh ấy,
thì bạn sẽ có giá trị hàng nghìn tỷ.
Về lý thuyết, bạn sẽ như vậy.
Nếu bạn đã thuê Steve Jobs và khai thác được những điều tốt nhất từ anh ấy,
bạn sẽ đã tạo ra một Apple
hoặc một thứ gì đó khác hoặc một Pixar.
Và nếu bạn suy nghĩ về điều đó,
mặc dù đó là một cách nhìn cực đoan và phần lớn là không thể,
nó làm sáng tỏ thực tế rằng
nhiều công việc của một người sáng lập
là tìm kiếm những người xuất sắc này
và khai thác được những điều tốt nhất từ họ.
Đó là con đường dễ nhất để tạo ra giá trị
so với việc hy vọng rằng bạn có thể trở thành người giỏi nhất về thiết kế
và lập trình máy tính và tất cả những thứ như vậy.
Và thật lòng mà nói, trong cuộc sống của tôi,
đó là một sự thay đổi cơ bản rất lớn
đã khiến tôi phải phân bổ lại thời gian của mình
nơi mà bây giờ tôi sẽ nói tôi dành 20 giờ mỗi tuần cho việc tuyển dụng.
Trong khi trước đây tôi có thể chỉ dành nửa giờ.
– Và đó là lý do tại sao tôi đã hỏi bạn trước đó.
Về tài năng con người và tầm quan trọng của nó trong việc xây dựng một công ty, mà theo định nghĩa là một nhóm người. Và những gì bạn đã thấy ở những người sáng lập vĩ đại. Bạn đã bao giờ nói chuyện với Walter Isaacson chưa?
– Chưa.
– Người đã từng theo dõi Steve Jobs.
– Vâng, tất nhiên tôi biết. Tôi biết ông ấy là một nhà văn xuất sắc.
– Vâng, tôi chưa nói chuyện.
– Vâng, ông ấy nói rất nhiều về việc Steve Jobs xuất sắc trong lĩnh vực đó. Và tôi nhớ ông ấy đã nói rằng trước khi Steve Jobs qua đời, ông đã hỏi ông ấy ở sân sau, điều gì trong cuộc đời bạn mà bạn đã xây dựng? Sản phẩm nào mà bạn tự hào nhất và Walter đã trả lời là đội ngũ?
– Vâng.
– Và tôi thấy điều đó bây giờ ở những doanh nhân vĩ đại. Tôi thấy họ say mê với văn hóa và con người như thế nào.
– Vâng. Ý tôi là, như Peter Lynch nói, văn hóa đánh bại chiến lược vào bữa sáng, đúng không?
– Theo bạn, văn hóa là gì?
– Tôi nghĩ văn hóa là nhiều điều. Đó là một sứ mệnh chung. Đó là niềm tin vào một cách làm việc, không phải theo cách chỉ có một cách duy nhất, mà là một cách, có thể có nghĩa là đổi mới, chấp nhận rủi ro, nhưng là một niềm tin chung vào một sứ mệnh chung, đúng không? Và bây giờ nhiều người sẽ nói, ồ, được rồi, bạn biết đấy, Coca-Cola thì sao? Sứ mệnh chung ở đó là gì? Bạn biết đấy, làm một loại nước ngọt có đường, bạn biết đấy, một loại đồ uống có đường? Và tôi dám nói rằng nếu bạn nói chuyện với ai đó đã làm việc cho một công ty như Coca-Cola, họ sẽ có một tầm nhìn chung hoặc một quan điểm chung về lý do tại sao họ làm những gì họ làm. Và điều đó không phải là về một loại nước ngọt có đường hay bla bla bla. Nó là về việc trở thành một phần của điều gì đó lớn hơn có ảnh hưởng. Những văn hóa mạnh mẽ là nơi mà mọi người cảm thấy như họ đang làm việc hướng tới một mục tiêu chung.
– Chúng ta đã nói trước đó về thất bại và mối quan hệ của mọi người với thất bại. Còn việc bỏ cuộc thì sao? Thất bại giống như việc bỏ cuộc không tự nguyện. Nhưng bỏ cuộc là khi bạn đưa ra quyết định vào một thời điểm nào đó trong hành trình rằng bạn cần phải chuyển hướng, điều này không hiệu quả.
Và dường như trong tất cả những câu chuyện của những người mà tôi đã phỏng vấn và đã trở nên thành công, có nhiều khoảnh khắc mà họ đã đưa ra quyết định từ bỏ một điều gì đó, điều đó có thể là không thông minh hoặc đáng sợ. Nhưng tôi gần như đã học được rằng việc từ bỏ thực sự là một kỹ năng mà những người thắng cuộc đã biết cách mài giũa. Và rõ ràng có câu nói, không phải sao, rằng từ bỏ là dành cho kẻ thua cuộc. Nhưng càng phỏng vấn nhiều người, tôi càng nhận ra rằng việc từ bỏ thực sự là một kỹ năng. Và tôi nghĩ rằng việc nhận ra khi nào nên từ bỏ cũng quan trọng. Trong những năm 20 tuổi của tôi, có những khoảng thời gian tôi là phóng viên tại NPR và có những khoảng thời gian tôi cảm thấy thất vọng và muốn từ bỏ. Nhưng tôi đã không làm vậy, mặc dù đã rất gần với quyết định đó vì tôi đang đưa tin về cuộc chiến Iraq ở Afghanistan. Tôi đã vào ra khỏi các vùng chiến sự. Tôi cảm thấy sợ hãi. Và nếu tôi đã từ bỏ vào thời điểm đó, cuộc sống và sự nghiệp của tôi sẽ hoàn toàn khác. Tôi không nghĩ rằng nó sẽ thú vị như bây giờ. Tôi nghĩ rằng điều quan trọng là tôi đã chờ đến đúng thời điểm khi tôi quyết định từ bỏ và ngừng làm việc cho một tổ chức lớn để bắt đầu kinh doanh riêng. Tôi cần có trải nghiệm đó trong tay. Tôi cần cảm thấy mình đã sẵn sàng. Liệu có đáng sợ khi tôi làm điều đó, khi tôi rời khỏi sự an toàn của một tổ chức lớn với bảo hiểm, kế hoạch hưu trí và thu nhập đảm bảo? Thực sự rất đáng sợ, tôi có hai đứa con. Vợ tôi có một mức lương nhỏ. Nhưng tôi cảm thấy mình có thể chấp nhận rủi ro đó vì đó là thời điểm đúng. Có điều gì đó đã nói với tôi rằng đó là thời điểm đúng. Vì vậy, tôi nghĩ rằng đó phải là một quá trình được suy nghĩ kỹ lưỡng. Và nhiều lần, mọi người hỏi tôi, liệu tôi có nên từ bỏ và bắt đầu kinh doanh riêng không? Và tôi gần như luôn nói không, hãy bắt đầu kinh doanh của bạn từ từ. Vì vậy, 99% với công việc của bạn, 1% là kinh doanh. Sau đó, 5% là kinh doanh, 95% là công việc. Rồi 10% là kinh doanh và 90% là công việc cho đến khi bạn đạt đến một điểm mà có thể toàn bộ buổi tối của bạn…
Cuối tuần được dành cho dự án bên lề của bạn.
Và rồi đến lúc.
Vâng, tôi đã đi theo một con đường tương tự trong cuộc sống của mình
và tôi đã khá quyết đoán trong việc từ bỏ
vào những thời điểm thực sự quan trọng
và tôi không nghĩ rằng mình đã thực sự suy nghĩ kỹ về điều đó
đến mức đôi khi là một khuyết điểm.
Nhưng đôi khi đó chỉ là một cảm giác mà bạn có.
Khi bạn cảm thấy mình đã đến cuối
của một biểu đồ dòng chảy các lựa chọn.
Đối với tôi, đó là khi tôi không thể thay đổi nó
và điều đó thật tệ, tôi phải từ bỏ.
Hoặc khi nỗ lực cần thiết để thay đổi nó
không xứng đáng với phần thưởng đang có, vì vậy tôi phải từ bỏ.
Vì vậy, đó giống như một biểu đồ dòng chảy mà tôi có trong đầu.
Và thật buồn cười vì trong suốt câu chuyện của bạn,
trong suốt cuộc trò chuyện này,
bạn đã đề cập đến những khoảnh khắc mà ai đó cảm thấy không thỏa mãn.
Bạn đã nói điều đó ba hoặc bốn lần như thể họ không thỏa mãn.
Họ biết họ có thể làm điều gì đó.
Họ biết cần phải thay đổi.
Tôi đã tự hỏi vai trò của việc chạm đáy
trong cuộc sống của bạn như một chất xúc tác cho sự thay đổi là gì.
Và tôi thực sự đã hỏi một vài người
liệu đôi khi chúng ta chỉ cần một chút đau đớn hơn.
Vâng.
Và điều đó không nghe có vẻ dễ chịu, nhưng.
Tôi nghĩ rằng chạm đáy hoặc phiên bản của điều đó
thường là một chất xúc tác cho sự thay đổi, đúng không?
Nó quay trở lại với ý tưởng về việc định hình.
Rất khó.
Thất bại hoặc những trở ngại nghiêm trọng và dữ dội
thực sự rất khó khăn, bạn biết đấy, nhưng.
Nhưng chúng thường cần thiết để kích hoạt
sự thay đổi cần xảy ra.
Tôi có thể nói với bạn, tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó.
Đó là năm 2011 khi tôi phát hiện ra mình vẫn đang làm việc
như một nhân viên tại Đài Phát thanh Quốc gia.
Và tôi được thông báo rằng tôi sẽ không trở thành
người dẫn chương trình vào các ngày trong tuần của chương trình “All Things Considered”.
Đó là ước mơ của tôi.
Tôi đã bắt đầu ở đó khi mới 22 tuổi,
hy vọng rằng một ngày nào đó tôi sẽ là người dẫn chính.
Nó giống như chương trình “Today” trên BBC, nhưng vào buổi tối.
Và đó là tất cả những gì tôi muốn.
Tôi là một phóng viên nước ngoài và tôi đã đưa tin về 50 quốc gia.
Tôi đã hoàn thành tất cả các tiêu chí.
Tôi đã đưa tin về Lầu Năm Góc.
Tôi là người dẫn chương trình vào cuối tuần của show.
Tôi đã làm mọi thứ đúng theo sách vở,
mọi thứ mà tôi nghĩ tôi phải làm.
Nhưng khi đến lúc đưa ra quyết định,
tôi không phải là người mà họ muốn.
Và đó là một thời điểm thấp nhất.
Tôi thực sự tin rằng sự nghiệp của mình đã kết thúc.
Và trong thời gian đó, khi tôi đang tìm kiếm
một cách để rời khỏi thế giới tin tức
bởi vì tôi đã tin rằng mình đã xong,
tôi đã nghe về một cơ hội để tạo ra một chương trình
với những người làm TED Talks.
Và tôi đã nắm bắt cơ hội đó
và điều đó đã thay đổi mọi thứ.
Điều đó đã thúc đẩy tôi cuối cùng rời đi,
bắt đầu kinh doanh riêng, bắt đầu tạo ra podcast.
Tôi sẽ không bao giờ bước vào thế giới podcast
nếu tôi không làm điều đó.
Hôm nay tôi sẽ ở trên đài phát thanh làm tin tức.
Và nếu không có thời điểm thấp đó,
tôi sẽ không có động lực để buộc mình
tìm kiếm điều tiếp theo, tìm kiếm điều gì đó khác biệt và mới mẻ.
Và thất bại đó đã thay đổi cuộc đời tôi.
– Đối tác, đồng sáng lập, con người, tài năng.
Bạn đã học được gì về tầm quan trọng
của việc tìm kiếm một đồng sáng lập,
tìm kiếm những người để cùng kinh doanh
liên quan đến nơi bạn sẽ kết thúc?
– Nhiều điều, tôi sẽ 50 tuổi năm nay.
Và nhiều người trẻ hỏi tôi, những người trẻ hơn hỏi tôi,
mảnh lời khuyên tốt nhất mà bạn có thể cho tôi trong cuộc sống là gì?
Và lời khuyên của tôi luôn giống nhau.
Tìm một người bạn đời trong cuộc sống.
Bây giờ, khác với một đối tác kinh doanh,
mà tôi sẽ đề cập đến ngay bây giờ,
nhưng tôi muốn nói về một người bạn đời.
Tôi tin rằng có một người bạn đời cho mọi người,
dù là qua Tinder, Hinge, Bumble
hay ở một nhà thờ, một quán bar hoặc bất cứ đâu.
Tôi tin rằng có một người bạn đời cho mọi người.
Và tôi tin rằng bạn có khả năng cao hơn nhiều,
không chỉ là tôi tin, mà theo thống kê thì đúng,
bạn có khả năng thành công cao hơn nhiều
nếu bạn có một người bạn để chia sẻ và xây dựng cuộc sống cùng.
Đó là điều quan trọng nhất mà bạn có thể làm
khi bạn xây dựng cuộc sống.
Bây giờ, trong một doanh nghiệp, tôi đưa ra cùng một lời khuyên.
Bạn có thể xây dựng một doanh nghiệp như một doanh nhân độc lập.
Và điều đó đã xảy ra, và chúng tôi đã có nhiều doanh nhân độc lập trên chương trình, những người đã xây dựng doanh nghiệp một mình. Tất nhiên, có người khác giúp đỡ, nhưng họ là người sáng lập duy nhất. Điều này khó hơn, không phải vì về mặt kỹ thuật khó hơn, mà vì về mặt cảm xúc khó hơn. Bởi vì sẽ luôn có một thời điểm trong hành trình mà bạn tự nói với bản thân, “Tôi thật tệ, tôi là một kẻ thất bại.” Và không có ai khác để nói với bạn rằng, “Hôm nay bạn chỉ cảm thấy như vậy, bây giờ bạn chỉ cảm thấy như vậy, nhưng ngày mai bạn sẽ không cảm thấy như vậy.” Và tôi, với tư cách là đồng sáng lập của bạn, có thể cũng cảm thấy như vậy và bạn sẽ cần phải nói với tôi rằng tôi không tệ. Đó là vẻ đẹp và tầm quan trọng của việc có một đồng sáng lập, vì họ sẽ ở bên bạn trong hành trình. Bạn sẽ phải trải qua một lò luyện lửa khi bắt đầu một doanh nghiệp. Bạn sẽ gặp những khoảnh khắc căng thẳng tột độ, gần như thất bại và bạn sẽ cần ai đó ở bên cạnh trong những lúc khó khăn. Bây giờ, bạn có thể làm điều đó một mình không? Có, bạn có thể. Chỉ là khó hơn và tỷ lệ thành công của các doanh nghiệp có đồng sáng lập thường cao hơn. Đó là lý do, và tôi đã đề cập đến điều này trong cuốn sách của tôi, mà nó đã ra mắt vài năm trước, nhà đầu tư huyền thoại Paul Graham, một trong những tiêu chí của ông khi đầu tư vào các công ty là có đồng sáng lập. Bạn phải có một đồng sáng lập vì đó là một bảo đảm mạnh mẽ hơn cho sự thành công so với một doanh nhân độc lập.
– Bạn nghĩ mọi người nên tìm kiếm điều gì khi họ đang tìm kiếm một đồng sáng lập? Bạn biết đấy, đó có phải là vấn đề tính cách không? Có phải là sự giao thoa kỹ năng không? Họ có đang tìm kiếm một người tương tự như chính họ không? Và những đồng sáng lập này đến từ đâu? Bạn tìm thấy họ ở đâu? Vậy câu hỏi tôi luôn nhận được là, tôi tìm đâu ra một đồng sáng lập?
– Vâng, tôi nghĩ nó giống như hẹn hò, bạn biết đấy, và thường thì các đồng sáng lập tranh cãi với nhau. Đôi khi họ biết nhau từ thời đại học hoặc trường học hoặc họ gặp nhau tại một công ty. Đôi khi họ đang tìm kiếm một đồng sáng lập.
Đôi khi họ đang tìm kiếm ai đó để bắt đầu một doanh nghiệp cùng nhau. Và không có công thức nào mà bạn có thể chỉ cần đánh dấu vào từng ô. Tôi nghĩ rằng nhiều điều trong số đó là bản năng. Nhiều điều là may mắn. Bạn biết đấy, có thể có hai người với những kỹ năng hoàn toàn khác nhau. Một người đồng sáng lập kỹ thuật và một người đồng sáng lập về marketing hoặc vận hành, bạn biết đấy, hoặc một người đồng sáng lập có tầm nhìn về gây quỹ và sau đó là một người phụ trách về mặt vận hành. Và điều đó có thể hoàn hảo, nhưng họ có thể có xung đột về tính cách. Có thể có một thời điểm mà họ có những quan điểm rất khác nhau. Vì vậy, rất nhiều điều trong số đó liên quan đến tính cách tương thích. Nó giống như một cuộc hôn nhân, nhân tiện. Bạn có thể kết hôn với ai đó, bạn có thể yêu ai đó, phải lòng ai đó và quyết định kết hôn với ai đó, người sẽ là người nuôi dưỡng nhiều hơn, trong khi bạn có thể là người kỷ luật hơn khi xây dựng một gia đình hoặc ngược lại. Kỹ năng xây dựng gia đình thực sự tương thích. Nhưng nếu tính cách của bạn không tương thích, theo thời gian, cuộc hôn nhân đó sẽ không kéo dài nếu bạn không thể phát triển cùng nhau. Thường thì, các đồng sáng lập, khi họ bắt đầu một doanh nghiệp, những đồng sáng lập thành công nhất cũng phát triển cùng nhau. Bạn biết đấy, họ bắt đầu một doanh nghiệp và sau đó họ phát triển nó cùng nhau và nó trở nên mạnh mẽ hơn theo thời gian vì họ cũng phát triển cùng nhau. Họ cũng học từ những sai lầm cùng nhau và tìm ra cách phục hồi từ những sai lầm đó cùng nhau. Và trong một số trường hợp, đã từng có một doanh nghiệp thất bại trước đó, chúng tôi vừa có một tập của chương trình với các nhà sáng lập của một loại ngũ cốc ăn sáng gọi là Magic Spoon. Những người này gặp nhau ở trường đại học, Greg và Gabby, và họ quyết định bắt đầu một công ty cùng nhau, một công ty sản xuất thanh protein. Các thanh protein được làm từ châu chấu. Nó được gọi là XO bars, EXO. Và đó là một ý tưởng tuyệt vời vì châu chấu rất giàu dinh dưỡng, nhiều protein, thực sự tốt cho môi trường, không cần nhiều nước, bạn có thể biến chúng thành bột không có vị. Và họ thực sự theo đuổi doanh nghiệp này.
Trong bảy, tám năm cùng nhau. Và doanh nghiệp đã thất bại vì những lý do rõ ràng, đó là trong xã hội của chúng ta ở Hoa Kỳ, ở phương Tây, chúng ta vẫn chưa sẵn sàng để tiêu thụ côn trùng. Có một rào cản tâm lý. Vì vậy, điều đó có thể đã là kết thúc cho sự hợp tác của họ. Nhưng họ đã quyết định rằng họ muốn tiếp tục xây dựng một cái gì đó cùng nhau vì họ tin tưởng vào nhau. Và họ đã chuyển sang một sản phẩm hoàn toàn khác, cũng giàu protein, nhưng là ngũ cốc ăn sáng, giàu protein, không đường, ít carbohydrate. Một loại ngũ cốc ăn sáng kiểu keto, hiện đang có mặt tại 20.000 cửa hàng tạp hóa ở Hoa Kỳ và có thể cũng có ở Vương quốc Anh. Nhưng đó là một ví dụ về sự hợp tác này, nơi họ đã thất bại cùng nhau, nhưng điều đó đã cho phép họ xây dựng một cái gì đó thành công.
– Một trong những câu hỏi trung tâm khác mà tôi thường nhận được liên quan đến giai đoạn khởi đầu là mọi người hiện đang làm việc trong một công việc toàn thời gian. Họ có một ý tưởng, nhưng họ không chắc chắn làm thế nào để chuyển từ công việc toàn thời gian sang ý tưởng. Họ có nên nghỉ việc và theo đuổi ý tưởng không? Hay họ nên ở lại công việc và làm một phần? Đó là một tình huống khó khăn về cách tôi chuyển từ ý tưởng sang thực hiện trong khi tôi đang có một công việc toàn thời gian mà tôi cần để duy trì cuộc sống. Bạn cũng đã nói một chút về điều này trong cuốn sách của mình, về ý tưởng làm thế nào để rời khỏi vùng an toàn một cách an toàn.
– Vâng, tất nhiên điều đó phụ thuộc vào công ty. Nếu bạn đang phát triển một công nghệ và bạn làm việc tại Google, có lẽ tốt hơn là bạn nên nghỉ việc trước, vì nếu không Google sẽ tuyên bố quyền sở hữu ý tưởng đó. Và nhiều công ty hoạt động theo cách đó, nơi họ sẽ lập luận rằng, “Nếu bạn làm việc cho công ty và bạn có một ý tưởng, chúng tôi sở hữu nó.” Vì vậy, có những ví dụ mà bạn muốn rời khỏi công ty, nhưng chúng tôi đã có rất nhiều ví dụ trong chương trình “Cách tôi xây dựng điều này” về những người sáng lập đã giữ công việc ban ngày của họ trong khi theo đuổi ý tưởng khác. Bởi vì họ phải trả hóa đơn, họ phải nuôi sống gia đình.
Chúng tôi đã thực hiện một câu chuyện cách đây vài năm. Đây thực sự là một công ty có trụ sở tại Vương quốc Anh. Và đó là một câu chuyện tuyệt vời. Đó là câu chuyện về một chàng trai tên là Christian Tapaniinaho, người đến từ Phần Lan, và vợ anh, Darina, người Scotland. Cả hai đều là những tư vấn viên giáo dục ở Vương quốc Anh. Họ gặp nhau ở trường đại học và đã có một công ty tư vấn giáo dục cùng với nhiều công việc khác nhau. Nhưng Christian là một người thích mày mò và anh mơ ước xây dựng một cái gì đó. Anh không chắc đó là cái gì. Thực tế là anh là một đầu bếp tại gia và anh gặp phải một vấn đề. Bởi vì đây là nơi mà tất cả các doanh nghiệp vĩ đại bắt đầu. Tôi có một vấn đề và có thể những người khác cũng có vấn đề đó. Và nếu nhiều người có vấn đề đó, có thể tôi có thể giải quyết nó. Vấn đề của anh là anh không thể nướng pizza ở nhà. Tại sao bạn không thể nướng pizza ở nhà? Nó phải thật sự nóng. Đó là cách bạn có được những chiếc pizza Neapolitan đẹp mắt, với lớp vỏ cháy xém vì chúng được nướng trong một phút ở nhiệt độ rất cao. Lò nướng ở nhà không thể nóng như vậy. Anh đã làm gì? Anh bắt đầu đập một số kim loại lại với nhau và anh đã xây dựng lò nướng pizza của riêng mình, được đốt bằng gỗ. Hôm nay, lò nướng pizza đó là Uni Pizza Ovens. Một trong những lò nướng pizza bán chạy nhất, lò nướng pizza cho gia đình trên thế giới. Chúng có giá từ 300 đến 500 đô la. Bạn biết đấy, chúng khá phải chăng. Bạn có thể, chúng có phiên bản dùng gỗ. Chúng có phiên bản gas, gas propane. Chúng có một phiên bản điện. Những người này đã giữ công việc chính của họ trong nhiều năm khi xây dựng công ty này vì họ không biết liệu nó có hoạt động hay không. Đó là một công ty trị giá hàng tỷ đô la. Một ví dụ về một người thực sự không, bạn biết đấy, có một chân ở một nơi và một chân ở nơi khác. Và khi điều khác này trở nên thực tế, họ cảm thấy rằng họ có thể nhảy vào và theo đuổi nó. Vậy đây là điều. Nhiều người cho rằng các doanh nhân là những kẻ liều lĩnh. Bạn biết đấy, YOLO, tôi sẽ nhảy ra khỏi máy bay, không có dù và theo đuổi nó. Và đó thực sự là một huyền thoại.
Có một số người như vậy, bạn biết đấy.
Nhưng nhìn chung, hầu hết các doanh nhân đều tính toán rủi ro.
Vì vậy, họ có chấp nhận rủi ro, nhưng tất cả chúng ta đều chấp nhận rủi ro mỗi ngày.
Điều quan trọng là họ giảm thiểu những rủi ro đó bằng nhiều cách khác nhau.
Vì vậy, trong trường hợp của tôi, đúng, tôi sẽ giữ công việc chính của mình
một thời gian nữa và xây dựng điều này.
Và sau đó, việc nhảy ra khỏi công việc chính của tôi
để theo đuổi điều này toàn thời gian là một rủi ro.
Nhưng bây giờ có vẻ như tôi có thể thấy điều này đang đi về đâu.
Và đó là khoảnh khắc mà bạn có thể thực hiện bước nhảy vọt đó.
– Điều này cũng thú vị,
bởi vì câu chuyện đó không phù hợp với khuôn mẫu
bởi vì có rất nhiều kiên nhẫn.
Và sự kiên nhẫn dường như đến từ một người
thực sự tập trung vào việc giải quyết một vấn đề
hơn là trở nên giàu có.
Và một người tập trung vào việc trở nên giàu có
sẽ có cách tiếp cận mạo hiểm hơn, tôi nghĩ,
so với một người thực sự chỉ tập trung vào một vấn đề
mà họ thực sự muốn giải quyết.
Và bạn đã nói, ôi, cuối cùng nó đã trở thành lò nướng pizza tốt nhất.
Và có lẽ vì anh ấy đã quá tập trung vào, như tôi đã nói,
rằng anh ấy đã quá tập trung vào việc giải quyết vấn đề
đến mức anh ấy đã dành, tôi biết, năm, sáu, bảy năm
để làm ra lò nướng pizza tốt nhất và sau đó mới lo lắng
xem liệu mọi người có muốn nó hay không
hay liệu nó có làm cho anh ấy trở nên giàu có từ việc tạo ra nó hay không.
Nhưng thường thì ngược lại.
Với những doanh nhân đến gặp tôi
khi tôi ở trong phòng tập thể dục hoặc trên đường phố,
sự tập trung và ưu tiên rõ ràng là, làm thế nào để tôi trở nên giàu có?
Tôi đang nghĩ đến việc bán cái này
hoặc tôi đang nghĩ đến việc bán cái kia.
Và tôi đoán điều này đặt ra câu hỏi như,
vai trò của đam mê và sự tò mò chân thành
trong việc tạo ra những thứ thực sự có giá trị
mà thế giới sau đó sẽ làm cho bạn trở nên giàu có hoặc trả công cho bạn.
– Vì vậy, không có gì sai khi muốn trở nên giàu có.
Không có gì sai khi muốn kiếm được nhiều tiền.
Điều này là, nó là một động cơ thúc đẩy đổi mới, đúng không?
Ý tôi là, các động lực tạo ra sự đổi mới.
Và vì vậy có lý do tại sao, bạn biết đấy,
Hoa Kỳ, chẳng hạn, là một trong những nơi,
nếu không phải là xã hội khởi nghiệp nhất trong lịch sử hiện đại
bởi vì có những động lực để phát triển doanh nghiệp của bạn.
Nói như vậy, tôi sẽ nói rằng khoảng 95% những người
mà tôi đã phỏng vấn, những người sáng lập doanh nghiệp,
trong hầu hết mọi trường hợp,
không chủ yếu được thúc đẩy bởi tiền bạc.
Tất nhiên, tiền bạc là quan trọng.
Chúng ta đều muốn có sự an toàn tài chính.
Nhưng điều mà họ được thúc đẩy
là giải quyết một vấn đề mà họ gặp phải
hoặc tìm kiếm một cơ hội trên thị trường
để giải quyết một vấn đề mà nhiều người khác cũng gặp phải.
Trong hầu hết mọi trường hợp,
bởi vì những gì tôi làm trong chương trình “Cách tôi xây dựng điều này”
là tôi chủ yếu phỏng vấn những người sáng lập sản phẩm tiêu dùng,
các sản phẩm mà hoặc là biểu tượng văn hóa Mỹ
hoặc là thương hiệu toàn cầu.
Và trong hầu hết mọi trường hợp,
đó là những người đang cố gắng giải quyết vấn đề của chính họ.
Chúng tôi đã thực hiện một câu chuyện năm ngoái,
về một doanh nhân tuyệt vời tên là Monique Rodriguez.
Mẹ cô làm việc như một quản trị viên tại một bệnh viện
ở phía Nam Chicago.
Cô lớn lên với mẹ đơn thân, cha cô thì, bạn biết đấy,
thường xuyên vào ra tù vì ma túy.
Và cô đã cố gắng để vào trường điều dưỡng.
Vì vậy, Monique trở thành một y tá, đó là một thành tựu lớn,
bạn biết đấy, được nuôi dưỡng bởi một người mẹ đơn thân
trong một khu phố khó khăn ở phía Nam Chicago,
trở thành một y tá.
Và, bạn biết đấy, chỉ trong vài năm làm công việc đó
cô cảm thấy không thỏa mãn,
nhưng cô luôn mơ về một điều gì đó.
Và Monique đã gặp phải một vấn đề,
đó là cô không thể tìm thấy sản phẩm chăm sóc tóc cho tóc của mình.
Cô là một người phụ nữ da đen.
Cô không thể tìm thấy
những sản phẩm tiêu dùng thực sự tốt trên kệ hàng.
Vì vậy, cô bắt đầu thử nghiệm với tinh dầu.
Và cuối cùng cô bắt đầu trộn tinh dầu
và chơi đùa với tóc của mình, bơ, và, bạn biết đấy,
Jojo butt, tất cả những thứ khác nhau
đã ho ho, tôi không thể nhớ, không, không, đó là cách phát âm.
Và cô bắt đầu làm video trên Instagram.
Bạn biết đấy, đây là thời kỳ đầu của Instagram.
Và cô đã có nó, bạn biết đấy, ở giai đoạn đầu,
10 người theo dõi và sau đó là 20 người theo dõi.
Cô ấy đã cho mọi người thấy những gì cô ấy đang làm với các loại dầu
và sử dụng chúng trên tóc của mình
và cho thấy cách mà tóc của cô ấy cải thiện theo thời gian.
Mọi người đã viết trong phần bình luận,
“Ê, tôi có thể mua những thứ này ở đâu?”
Sau vài năm mọi người nói điều đó với cô ấy,
cô ấy vẫn là một y tá.
Cô ấy tự hỏi chính mình câu hỏi tương tự,
“Vậy làm thế nào tôi có thể, làm thế nào tôi có thể làm điều này?”
Với gần như không có tiền,
cô ấy đã ra mắt một thương hiệu có tên Myel Organics,
chuyên sản phẩm chăm sóc tóc cho phụ nữ có tóc kết cấu.
Tiến nhanh đến năm 2023,
cô ấy đã bán doanh nghiệp đó cho Proctor and Gamble
với giá được cho là nửa tỷ đô la.
Đây là một người phụ nữ đã bắt đầu một công ty sản phẩm chăm sóc tóc
trong căn hộ của mình ở Indiana,
cô ấy đang sống ở Indiana vào thời điểm đó,
với không có kinh nghiệm trong ngành,
không có mối quan hệ,
nhưng chỉ với một niềm đam mê để giải quyết một vấn đề mà cô ấy gặp phải.
Và đó là khởi đầu của một đế chế.
Và đó là một câu chuyện mà tôi thấy lặp đi lặp lại.
Bạn không bao giờ có thể thay thế đam mê
bằng một mong muốn kiếm tiền.
Đam mê luôn luôn vượt trội hơn mong muốn kiếm tiền.
Nó ăn mòn mong muốn kiếm tiền, để nói theo cách của Peter Lynch,
đam mê ăn mòn mong muốn kiếm tiền cho bữa trưa hoặc bữa sáng.
– Đam mê đang làm gì mà chỉ một mong muốn kiếm tiền
không thể làm được, trong suốt hành trình đó?
Vì vậy, nếu chúng ta nghĩ về cô ấy trong căn hộ đó,
nếu chúng ta đưa cô ấy và thúc đẩy cô ấy bằng đam mê,
và chúng ta thấy cô ấy kết thúc ở đâu, 500 triệu đô la,
và sau đó chúng ta đưa cô ấy và thúc đẩy cô ấy
bằng một mong muốn kiếm tiền, và chúng ta thấy cô ấy kết thúc ở đâu.
Tại sao cô ấy lại kết thúc ở những nơi khác nhau?
Những bước nào?
– Vâng, tôi không chắc cô ấy sẽ kết thúc ở những nơi khác nhau.
Không có nghi ngờ gì rằng tiền có thể là một động cơ
và một động lực, nhưng với đam mê và niềm tin
vào điều mà bạn đang xây dựng,
có khả năng giải quyết vấn đề
cho nhiều, nhiều người,
nếu bạn đang xây dựng một cái gì đó chỉ giải quyết vấn đề của riêng bạn,
đó không đủ, đó không phải là một doanh nghiệp, đó là một sở thích.
Nhưng nếu bạn xây dựng một sản phẩm giải quyết vấn đề cho hàng triệu người, hoặc có thể giải quyết vấn đề cho hàng triệu người, và bạn có đam mê để xây dựng nó vì nó đang giải quyết vấn đề của bạn, điều đó sẽ thúc đẩy bạn, sẽ khiến bạn có động lực để tiếp tục tiến về phía trước. Trong khi nếu chỉ đơn thuần là động cơ kiếm lợi và nó không thành công nhanh chóng, bạn khó có thể kiên trì với nó. Bạn sẽ khó có thể có sự kiên nhẫn. Bạn sẽ chuyển sang và thử cái gì đó khác, điều đó cũng không sao cả. Nhưng có điều gì đó trong đó và cũng như trường hợp của người làm pizza đã chế tạo lò nướng pizza, vì họ đam mê nó đến mức họ hiểu vấn đề một cách sâu sắc đến nỗi họ có thể thực sự đổi mới. Trong khi nếu tôi cố gắng bắt đầu một doanh nghiệp lò nướng pizza bây giờ, thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ trải nghiệm lò nướng pizza trước đây, chưa bao giờ sử dụng một cái, chưa bao giờ thất bại khi sử dụng một cái, chưa bao giờ thành công khi sử dụng một cái. Vì vậy, thông tin của tôi sẽ phải đến từ Google. Đây là một trong những điều mà tôi thấy rất nhiều ở các doanh nhân là cách họ quản lý để suy nghĩ cho chính mình, lực lượng khiến họ suy nghĩ cho chính mình và không chỉ chấp nhận cách làm thông thường. Như một người như Elon Musk là một ví dụ điển hình của một nguyên tắc đầu tiên, bắt đầu từ con số không, kiểu như một tờ giấy trắng. Rất khó để làm, vì các quy ước như lấp đầy tất cả các bộ não của chúng ta, nên rất, rất khó để làm. Tôi ước có một cách nào đó để dạy điều đó. – Vâng, ý tôi là, thật khó để làm. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng một phần của quá trình và một phần của việc xây dựng điều gì đó là sự sẵn sàng, không phải là mong muốn, không phải là hy vọng, không phải là sự thích thú, mà là sự sẵn sàng để trải nghiệm thất bại. Điều đó thực sự khó. Elon Musk đã trải qua rất nhiều thất bại. Ý tôi là, bỏ qua những điều kỳ quặc của anh ấy và những phần mà tôi nghĩ là thách thức ở anh ấy, không có ai trên hành tinh này mà tôi tin rằng có ảnh hưởng lớn hơn đến việc giảm khí thải carbon. Ý tôi là, hãy nói những gì bạn muốn về anh ấy,
Nhưng giữa năng lượng mặt trời và những chiếc xe không phát thải,
ông ấy đã có tác động lớn hơn đến lượng khí thải toàn cầu
so với hầu hết bất kỳ cá nhân nào khác trên Trái Đất,
điều này thật sự đáng chú ý nếu bạn nghĩ về nó.
Bởi vì rất nhiều người thực sự ghét ông ấy,
nhưng đồng thời,
ông ấy đã có một tác động lớn đến khí hậu.
Ông ấy cũng đã trải qua nhiều thất bại.
Chúng tôi đã kể câu chuyện về PayPal trong chương trình nhiều năm trước
và đã kể rất chi tiết.
Max Levchin thực sự là người sáng lập PayPal.
Ông ấy hiện là người sáng lập một công ty.
Max Levchin và Peter Thiel đã bắt đầu PayPal,
Elon Musk tại x.com.
Họ đã hợp nhất thành PayPal
và thực sự đã đuổi Elon Musk ra khỏi công ty.
Và Max Levchin kể câu chuyện
về ngày hội đồng quản trị đã đuổi ông ấy ra
khỏi vị trí lãnh đạo công ty và Elon đã bị tổn thương, bạn biết không?
Tesla, trong 16 năm đầu tiên của nó,
là một doanh nghiệp thua lỗ.
Không ai tin vào nó.
Và tôi nghĩ một phần trong sự tự tin của ông ấy,
và có thể một phần trong con người ông ấy ngày nay
xuất phát từ những vết sẹo của việc mọi người không tin vào ông ấy.
Tôi nghĩ rằng ông ấy, nhưng ông ấy cũng đã
và vẫn đang chuẩn bị cho thất bại.
Ý tôi là, khi một tên lửa được phóng lên và thất bại,
ông ấy không thích điều đó, nhưng ông ấy tiếp tục và, bạn biết đấy,
ông ấy tiếp tục.
Tôi đã có một cuộc phỏng vấn không lâu trước đây với Hillary Swank.
Cô ấy 17 hoặc 16 tuổi khi cô đến Los Angeles
cùng mẹ từ bang Washington để trở thành một diễn viên.
Họ thực sự không có tiền.
Họ đã ngủ trong xe của mẹ cô ấy trong nhiều tuần
trong khi cô ấy đi học trung học và sau đó là các buổi thử vai.
Ý tôi là, họ không có tiền.
Cô ấy đã đi thử vai này đến thử vai khác
và chỉ nhận được những vai nhỏ ở đây và đó.
Chỉ đến khi 25 tuổi, cô ấy mới có một vai diễn đột phá
trong Barely Hills 90210.
Đó là vào những năm 90.
Đó là thời kỳ đỉnh cao của sự nổi tiếng của chương trình đó
và cuối cùng cô ấy cũng có một vai diễn định kỳ trong một chương trình truyền hình.
Đó là một bước đột phá lớn.
Điều gì xảy ra?
Sau 16 tập, họ đã giết nhân vật của cô ấy.
Hợp đồng của cô ấy đã kết thúc.
Cô ấy thất nghiệp.
Toàn bộ sự nghiệp của cô ấy sụp đổ và cô ấy đã kết thúc.
Và cô ấy đã rất đau khổ vào thời điểm đó.
Cô ấy nghĩ rằng sự nghiệp của mình đã chấm dứt
bởi vì đó là tấm vé để đạt được độ cao trong Hollywood.
Vài tuần sau, đại diện của cô ấy gọi và nói,
“Chào, có một bộ phim độc lập.
“Họ đang tổ chức thử vai mở.
“Không có nhiều tiền, nhưng cũng là một cái gì đó.
“Bạn biết đấy, tại sao bạn không thử tham gia thử vai?”
Vì vậy, đó là một nhóm làm phim độc lập nhỏ.
Cô ấy thử vai cho nhân vật và cô ấy đã được nhận.
Cô ấy được mời vào vai và sẽ không được trả tiền.
Cô ấy sẽ kiếm được khoảng ba đến năm nghìn đô la cho bộ phim này.
Nhưng cô ấy không có lựa chọn nào khác.
Và cô ấy có thời gian
bởi vì cô ấy không còn làm “Chín hay Hai hay Không” nữa.
Vì vậy, cô ấy thực sự có thể đảm nhận vai này.
Vâng, vai diễn là Brandon Tina.
Bộ phim là “Boys Don’t Cry”.
Cô ấy đã được đề cử cho Giải Oscar.
Trở thành một trong những người trẻ nhất được đề cử
và sau đó là người chiến thắng Giải Oscar năm đó
và đã được đưa vào danh tiếng toàn cầu.
Và sau vài năm,
khi Giải Oscar thứ hai của cô ấy được trao cho nữ diễn viên,
bạn biết đấy, bên cạnh Meryl Streep
và Sally Field và một vài người khác.
Đó là một câu chuyện tuyệt vời.
Nếu cô ấy không gặp thất bại trong “Chín hay Hai hay Không”,
hoặc cái mà cảm giác như một thất bại vào thời điểm đó,
cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội
thử vai cho bộ phim này.
Chúng ta có thể học được gì từ những câu chuyện và những người này?
Chúng ta có thể học rằng thất bại có thể là một điều may mắn
và tất cả đều phụ thuộc vào cách chúng ta nhìn nhận nó.
Bây giờ, tôi không nói rằng tôi hoàn hảo trong việc này.
Tôi ghét thất bại.
Khi tôi thất bại, đó là nỗi đau.
Khi tôi đã thất bại trong cuộc sống và sự nghiệp của mình,
đó thực sự là rất khó khăn.
Phần khó nhất là cách nhìn nhận lại nó.
Và đó là điều tiêu tốn tất cả sức mạnh, năng lượng của tôi,
tôi nghĩ đối với bất kỳ ai, để nhìn nhận lại nó
và cố gắng thuyết phục bản thân
rằng có một lý do, có một kế hoạch.
Dù đó là Chúa hay một lực lượng hay nghiệp chướng hay điều gì đó,
có một lý do tại sao điều này xảy ra.
Và trong cuộc đời tôi, trong mọi trường hợp thất bại, mọi trường hợp, điều đó đã xảy ra vì những lý do đúng đắn. Một cơ hội đã xuất hiện vì thất bại đó đã dọn dẹp một trở ngại. – Bởi vì cách bạn nhìn nhận thất bại, bởi vì những gì bạn đã làm sau thất bại, bởi vì có thể tưởng tượng rằng nếu bạn bỏ cuộc, bạn sẽ để thất bại đánh bại mình, thì mọi chuyện đã không thay đổi. Và đây là điều tôi đang nghĩ đến khi bạn nói về sức mạnh hay Chúa hay bất cứ điều gì, có thể chúng ta chính là sức mạnh và chúng ta chính là Chúa. Tôi không biết. Tôi không có ý định nghe có vẻ tự mãn hay gì cả, nhưng chỉ là nghĩ rằng có lẽ có một vài câu chuyện về những người đã có nhân vật của họ bị giết trong một bộ phim và quyết định, “Quên đi.” Và chúng ta không kể những câu chuyện đó bây giờ vì họ đã nói, “Quên đi.” Vì vậy, họ đã không nhận được giải Oscar. Nhưng trong câu chuyện đó, cô ấy có vẻ như là sức mạnh của chính mình. Cô ấy đã đưa ra quyết định đó, và điều thú vị là trong khoảnh khắc đó khi bạn phát hiện ra nhân vật của mình đã bị giết và bạn trở về nhà và nói với bạn bè rằng nhân vật của bạn đã bị giết và bạn cảm thấy xấu hổ, không có ánh sáng rõ ràng ở cuối đường hầm. Vì vậy, không thể là điều đó. Không thể là điều đó thúc đẩy bạn. Phải có điều gì khác. – Phải có điều gì khác. Và đúng là như vậy, nhưng đó là một sức mạnh. Ý tôi là, đây không phải là một chương trình về đức tin hay tôn giáo, vì vậy nó phụ thuộc vào những gì bất kỳ ai tin tưởng. Nhưng tôi, tôi tin vào đức tin. Tôi tin vào nó. Tôi không nghĩ rằng điều đó xảy ra mà không có sự can thiệp từ phía chúng ta. Giống như chúng ta, bạn biết đấy, rằng chúng ta đã nỗ lực vào đó. Nhưng, bạn biết đấy, dù bạn có tin hay không, dù bạn có tin vào một sức mạnh cao hơn hay không, tôi tin vào một sức mạnh. Và điều đó không xảy ra một cách tự động. Chúng ta cũng phải tạo ra nó. Nhưng tôi tin rằng có một loại sức mạnh dẫn dắt. Một cuộc phỏng vấn mà tôi đã thực hiện khoảng một năm rưỡi trước là với Tom Hanks.
Và Tom Hanks có lẽ là diễn viên vĩ đại nhất còn sống, có thể là trong ngôn ngữ tiếng Anh. Ông là Spencer Tracy của thế hệ mình. Ông đã tham gia rất nhiều bộ phim. Ông đã giành được rất nhiều giải Oscar. Khi ông sẵn sàng bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, ông rất khao khát được tham gia một Liên hoan Shakespeare rất danh giá ở Sacramento, California. Và đó sẽ là bước khởi đầu cho sự nghiệp của ông. Nhưng ông không nhận được vai diễn nào. Ông không có một vai nào cả. Vì vậy, ông phải tìm kiếm những vai diễn khác. Một ngày nọ, ông phát hiện ra có một buổi thử vai mở cho một sitcom mới mà ABC có thể sản xuất. Một chương trình thử nghiệm dựa trên hai chàng trai sống chung trong một căn hộ ở New York. Chương trình này có tên là “Buzzing Buddies.” Ông tham gia thử vai cho vai diễn. Hàng trăm người đang thử vai. Tom Hanks là một người vô danh. Ông đã nhận được vai diễn. Nhưng bây giờ họ chỉ định làm một chương trình thử nghiệm. Họ thực hiện chương trình thử nghiệm. Và chương trình thực sự được phát sóng. Nhưng ngay cả lúc đó, không có gì đảm bảo rằng sau khi chương trình đó kết thúc, sự nghiệp của ông sẽ tiếp tục. Bạn diễn của ông, Peter Scolari, không có sự nghiệp thành công như Tom Hanks. Tom Hanks đã tham gia chương trình “Buzzing Buddies” trong vài năm. Nó khá thành công. Nhưng ông đã trở thành siêu sao. Và sự nghiệp của ông bắt đầu với một loạt thất bại. Vì vậy, một phần là do ý chí của chính ông, là ý chí kiên cường để tiếp tục. Một phần là số phận. Một phần là may mắn. Một phần là Chúa hoặc bất cứ điều gì bạn muốn gọi. Có điều gì đó đã nói với ông, những thất bại này sẽ quan trọng đối với bạn. Bạn sẽ cần chúng để tiến đến nơi tiếp theo. – Bạn nghĩ gì về vấn đề cân bằng giữa công việc và cuộc sống? Bạn đã phỏng vấn rất nhiều người thành công, tỷ phú, họ dường như có tất cả những gì liên quan đến thành công vật chất. Nhưng chắc chắn điều đó đã làm sáng tỏ những hy sinh mà họ đã thực hiện trong các lĩnh vực khác của cuộc sống. Bạn đã học được điều gì là quan trọng nhất?
và điều gì là lời cảnh báo mà bạn có thể truyền lại cho những người khác đang nhìn lên và nghĩ rằng, “Tôi muốn trở thành một tỷ phú như Richard Branson hoặc ai đó khác thành công vượt bậc?” – Ý tôi là, luôn có sự nhận thức mà chúng ta có hoặc những người bên ngoài có về người sáng lập và sự nhận thức bên trong trong gia đình, đúng không? Và chúng ta đã thấy Steve Jobs khác với cách mà gia đình Steve Jobs nhìn nhận ông. Tôi nghĩ ông là một người cha và người bạn đời yêu thương và được nhìn nhận không phải là người sáng lập Steve Jobs mà là cha của Steve Jobs. Không có gì phải bàn cãi rằng trong nhiều ví dụ và nhiều cuộc phỏng vấn mà tôi đã thực hiện, những hy sinh mà các nhà sáng lập đã thực hiện để xây dựng doanh nghiệp của họ đã có nghĩa là cuộc sống cá nhân của họ gặp nhiều thách thức. Hôn nhân của họ đã sụp đổ, họ đã có những mối quan hệ khó khăn với con cái của mình. Điều đó chắc chắn đã xảy ra. – Đây có phải là một sự hối tiếc lớn mà bạn thấy ở những người mà bạn đã nói chuyện không? – Đôi khi, tôi nghĩ đôi khi có một số trường hợp mà có một chút hối tiếc về điều đó, về việc bỏ lỡ những khoảng thời gian lớn trong cuộc sống của con cái họ. Isaac Larian, một người đàn ông tuyệt vời và rất gần gũi với các con của ông, vì sự thành công của búp bê Bratz và mối đe dọa mà nó gây ra cho Mattel, ông đã trở thành đối tượng của những vụ kiện vô tận và sau đó là những vụ kiện phản đối với Mattel. Vì vậy, ông đã bị cuốn vào và ràng buộc trong các vụ kiện với Mattel, nhà sản xuất búp bê Barbie, gần như suốt một thập kỷ. Khi ông cuối cùng thắng trong phiên phúc thẩm, bản án cuối cùng, ông đã thắng khoảng 300 triệu đô la trong phán quyết chống lại Mattel, con trai ông đã được một phóng viên hỏi, “Con có vui không khi bố con thắng?” Và cậu ấy đã nói, “Con buồn vì con không có bố bên cạnh trong 10 năm vì ông ấy đã bị cuốn vào vụ kiện này.” Và tất nhiên, Isaac đã có mặt cho gia đình mình, nhưng điều quan trọng là có những hy sinh to lớn. Và trong trường hợp của tôi, trong một phiên bản nhỏ hơn nhiều của một doanh nghiệp mà tôi điều hành, tôi luôn muốn và luôn cố gắng có mặt cho mỗi trận thể thao,
Cho mỗi sự kiện ở trường, cho mỗi cuộc họp phụ huynh – giáo viên. Chúng tôi, với tư cách là một gia đình, ăn tối cùng nhau mỗi tối. Chúng tôi tổ chức một cuộc họp gia đình vào mỗi tối Chủ nhật. Con cái tôi không thích điều đó, nhưng chúng tôi ngồi lại và nói về tuần tới. Chúng tôi nói về những mục tiêu của chúng tôi cho tuần này. Chúng tôi xem xét, nghe có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng chúng tôi có một danh sách quy định về các giá trị gia đình mà chúng tôi đã viết ra. Tất cả bốn chúng tôi đã viết chúng ra và quyết định gia đình chúng tôi là gì. Những điều gì nằm trong đó? Lòng biết ơn, sự hào phóng, sự tha thứ. Vì vậy, nếu, điều này vừa xảy ra với con trai tôi, nó đã rất tức giận với tôi vì tôi đã la mắng nó và tôi đã xin lỗi. Tôi nói, “Xin lỗi, tôi đã có một ngày căng thẳng.” Và nó vẫn còn tức giận. Tôi nói, “Này, giá trị gia đình là sự tha thứ.” Nhớ rằng, nó nói tha thứ, chấp nhận lời xin lỗi và tiếp tục. Sự tò mò, sự tôn trọng, việc nhận trách nhiệm. Có giá trị trong việc nhắc nhở bản thân về những điều mà bạn khao khát trở thành. Và tôi nghĩ trong trường hợp của một gia đình, để xây dựng một gia đình mạnh mẽ, cần có công sức, cam kết và thời gian. Điều đó có nghĩa là bạn sẽ phải hy sinh những điều khác để đạt được điều đó. Tại sao bạn vẫn làm những gì bạn đang làm? Bởi vì bạn đã gần 15 năm, đúng không? Về cách tôi xây dựng điều này đã được tám năm. Tôi đã bắt đầu làm podcast từ năm 2012, đúng vậy. Vâng, tôi thực sự may mắn vì tôi có thể học hỏi mỗi ngày, bạn biết không? Tôi có thể học hỏi từ những người mà tôi trò chuyện và trao đổi ý tưởng. Và tôi thực sự đã tạo ra một cuộc sống cho bản thân nơi tôi kiếm sống từ việc học, điều này thật tuyệt vời. Mỗi ngày đều khác nhau. Và điều thúc đẩy những gì tôi làm là, quay lại với phần đầu của cuộc trò chuyện của chúng ta, là biết rằng tôi có thể tạo ra một cái gì đó có giá trị cho mọi người, miễn phí. Bạn biết không, động lực cho cách tôi xây dựng điều này đến từ một trải nghiệm mà tôi đã có cách đây 15 năm khi tôi có một năm nghỉ phép.
Và tôi đã tham gia một lớp học kinh doanh, và vào ngày đầu tiên, họ đã đưa cho chúng tôi một nghiên cứu trường hợp phần A, và nó nói về Starbucks và Howard Schultz. Tôi đã nghiền ngẫm nó, thật thú vị. Và rồi câu chuyện kết thúc, nhưng bạn phải chờ bốn ngày để lớp học quay lại và nhận phần B. Và nó thật sự thú vị. Tôi không biết về phương pháp nghiên cứu trường hợp. Tôi không biết rằng đó là cách họ dạy ở trường kinh doanh. Điều tôi nhận ra ngay sau đó là có hai vấn đề. Vấn đề đầu tiên là các nghiên cứu trường hợp rất mỏng. Chúng không toàn diện. Và vấn đề thứ hai là chúng chỉ có sẵn cho sinh viên tại Trường Kinh doanh Harvard hoặc cho các trường kinh doanh khác đang trả 120.000 đô la mỗi năm. Và tôi đã biết ngay lúc đó rằng tôi có thể làm điều tương tự như một người kể chuyện miễn phí, làm cho những nghiên cứu trường hợp này thậm chí còn tốt hơn và làm cho chúng có sẵn miễn phí. Và đó là nguồn gốc của cách tôi xây dựng điều này. Nó không bao giờ là một chương trình dành cho các doanh nhân hoặc những người đang khởi nghiệp. Nó luôn là một chương trình dành cho những người quan tâm đến việc xây dựng một cuộc sống sáng tạo. Đó luôn là điều mà nó hướng tới. Và đó là điều đã thúc đẩy tôi lúc đó và cũng là điều thúc đẩy tôi bây giờ. Khi tôi nghe từ ai đó nói, và tôi nghe điều này mọi lúc, tôi đã bắt đầu một doanh nghiệp. Chúng tôi đã bắt đầu gặp khó khăn. Chúng tôi không nghĩ rằng mình sẽ vượt qua được. Và tuần đó, tôi đã nghe Tom Rinks của Sunbomb hoặc tôi đã nghe Ariel Kay của Parachute. Tôi đã nghe bất kỳ tập nào mà tôi đã nghe và tôi đã lắng nghe nó và tôi cảm thấy chính xác những gì cô ấy cảm thấy vào thời điểm đó khi doanh nghiệp của cô ấy đang sụp đổ, đang tan vỡ. Và tôi nghĩ, được rồi, chúng ta có thể tiếp tục. Và tôi nghe điều đó mọi lúc. Bởi vì chương trình không phải về những người hùng. Nó không phải về siêu anh hùng. Nó về những người bình thường đã xây dựng những thương hiệu tuyệt vời và cách họ đã làm điều đó. Và họ không làm điều đó vì họ là siêu anh hùng. Họ làm điều đó vì họ là con người. Và tôi muốn mọi người nghe chương trình có thể liên hệ với bất kỳ ai trong chương trình,
dù là Richard Branson hay Howard Schultz
hay Sarah Blake, bất kỳ ai chúng tôi có trong chương trình.
Họ là những con người giống như những người đang lắng nghe.
– Ai là người đã…
Và tôi thường xuyên được hỏi câu này
và đó là một câu hỏi thật tệ,
nhưng tôi sẽ hỏi bạn vì tôi thường xuyên nhận được.
Cuộc phỏng vấn nào đã ở lại với bạn
theo cách sâu sắc nhất?
Hoặc cuộc phỏng vấn đầu tiên đã ở lại với bạn
theo cách sâu sắc?
– Tôi phải làm rõ câu trả lời
bởi vì có những yếu tố trong mỗi cuộc phỏng vấn mà tôi thực hiện
đã gắn bó với tôi, rất mạnh mẽ.
Câu chuyện tôi kể về Isaac Larry và những điều biết đến
hay thời thơ ấu của anh ấy ở Iran hoặc bất cứ điều gì khác.
Những yếu tố trong câu chuyện của Gary Erickson,
người sáng lập Cliff Bar,
ý tôi là câu chuyện của Howard Schultz,
lớn lên trong một dự án nhà ở ở Brooklyn.
Vì vậy, thật không thể nói cho bạn biết
cuộc phỏng vấn nào trong số 500 cuộc phỏng vấn
đã ở lại với tôi nhiều nhất.
Bởi vì có những yếu tố,
có những điều mà tôi nhớ
và kết nối với,
kết nối với mỗi cuộc phỏng vấn.
Và tôi giữ liên lạc với nhiều người sáng lập
đã tham gia chương trình.
Nhưng tôi nghĩ gần đây,
một trong những cuộc phỏng vấn mạnh mẽ nhất mà chúng tôi đã thực hiện
về quy mô và sự sáng tạo
là câu chuyện của Sunbomb,
một loại kem chống nắng.
Nó được bắt đầu bởi một người tên là Tom Rinks.
Và Tom muốn tạo ra một thương hiệu kem chống nắng
có thể phá vỡ thị trường.
Và anh ấy đã rút ra các yếu tố từ tất cả những ảnh hưởng khác nhau này,
thời trang đường phố Nhật Bản và văn hóa lướt sóng.
Và ngay cả khi anh ấy ở Holland, Michigan,
anh ấy đã có một hộp thư ở Cocoa Beach, Florida
bởi vì anh ấy muốn ghi Cocoa Beach, Florida
là địa chỉ ở mặt sau của chai.
Anh ấy bị ảnh hưởng bởi tất cả những điều khác nhau này
và đã kết hợp chúng lại để xây dựng
một thương hiệu cuối cùng đã được bán cho Essie Johnson
với hàng trăm triệu đô la, bạn biết đấy.
Đó là những câu chuyện như vậy.
Và còn rất nhiều điều khác trong câu chuyện của anh ấy,
nhưng có những câu chuyện như vậy.
Nơi bạn bắt đầu hiểu
cách mà mọi người đã lấy tất cả những trải nghiệm trong cuộc sống của họ
và ghép chúng lại với nhau,
bắt đầu ghép các mảnh ghép lại
để xây dựng một điều gì đó bền vững.
Bạn có bao nhiêu đứa trẻ?
Hai.
Chúng bao nhiêu tuổi?
12 và 14.
Từ tất cả các cuộc phỏng vấn mà bạn đã thực hiện với hàng trăm người,
bạn biết đấy, 500 người cực kỳ thành công,
và hàng chục nghìn người khác,
nếu chỉ có một thông điệp mà bạn nghĩ
sẽ hữu ích nhất cho hai đứa trẻ trẻ này
khi chúng bước vào cuộc sống,
nếu chúng nghe điều này sau 10 năm,
20 năm nữa, thông điệp đó sẽ là gì?
Hãy tìm một người bạn đồng hành để xây dựng cuộc sống của bạn.
Người đó không nhất thiết phải là một người yêu hay một người tình,
mà có thể là một người anh chị em hoặc một người bạn thân,
nhưng nếu bạn có thể tìm được một người bạn đồng hành để xây dựng cuộc sống,
một người mà bạn có thể hỗ trợ và người đó có thể hỗ trợ bạn,
bạn sẽ có khả năng vô hạn hơn để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc.
– Cảm ơn bạn, Guy.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì rất nhiều điều.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì nguồn cảm hứng.
Bạn đã là một nguồn cảm hứng lớn cho chương trình của chúng tôi
kể từ những ngày đầu tiên.
Thực tế, nhà sản xuất của tôi và đồng sáng lập chương trình này,
Jack, người mà tôi đã bắt đầu cùng,
từ ngày đầu tiên đã nói về chương trình của bạn,
không chỉ với tư cách là học hỏi từ một podcaster tuyệt vời
người tạo ra nội dung theo cách rất có giá trị,
mà còn từ những câu chuyện bạn đã kể,
bởi vì những câu chuyện bạn đã kể trên chương trình của bạn cũng
đã, ý tôi là, Jack và tôi đã liên tục trích dẫn
như là, đã để lại những dấu chân cho những người như chúng tôi
đang xây dựng những điều, giống như những gì bạn đã nói.
Chúng đã cung cấp cho chúng tôi những hiểu biết quan trọng và những viên ngọc ở những thời điểm nhất định
khi chúng tôi đối mặt với những thách thức nhất định về cách điều hướng
và bạn sẽ không bao giờ thấy được giá trị
mà điều đó đã mang lại cho rất nhiều người,
nhưng tôi chỉ muốn bạn biết rằng tôi là một trong số họ,
rằng Jack là một trong số họ,
và chúng tôi rất trân trọng điều đó
và cũng vì thời gian của bạn hôm nay.
Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều, Guy.
– Cảm ơn bạn.
(music bắt đầu)
(music tiếp tục)
[ÂM THANH TRỐNG]
(充滿朝氣的音樂)
夥伴,你一生中訪問過多少人?
– 我會說超過20,000人。
– 你創辦了一檔風靡一時的標誌性節目,叫做《我是如何創建的》。為什麼?這個節目的使命是什麼?
– 我想讓人們有機會接觸到我所能找到的最偉大的企業家,讓他們以可能無法接觸到的方式來了解這些人。我希望那份智慧和故事能永遠免費地讓任何人隨時都能取得。
– 能給我一個概念,關於在那20,000次訪談中,你所訪問的人的種類和素質嗎?
– 各式各樣的人,從阿富汗的農村牧羊人到歐洲的足球運動員,再到美國的名人、世界領袖、企業家和創始人,以及普通的街頭對話。
– 我非常好奇。你知道,當我們談論建立某個東西時,那看似不可能的事情,建設任何事物最困難的部分似乎是從零到一。你與那些從一個想法走到將那個想法付諸實踐的人交談過。這不算是一段漫長的旅程,但似乎卻是最困難的旅程,因為它需要心態的巨大轉變。它需要面對恐懼和顯而易見的危險。而這些人有某種特質使得他們決定開始還不如不開始。付諸行動總比不付諸行動要好。你能否找出這些人的特質,以及我們如何可以培養它?
– 創始人的Venn圖有幾個共同特徵,順帶一提,很多我們都有這些特徵,不論是直覺的、自然的,還是可以發展出來的,所以好奇心顯然是一個。就是渴望成長、學習,環顧四周,並試著吸收周圍的教訓。但其他的特徵則稍微更為強硬,比如對後悔和不嘗試某件事的恐懼。幾年前,我訪問過一位名叫吉姆·庫克(Jim Cook)的人。其實我最近也再次訪問了他。他真的在美國的啤酒行業中引發了革命。如今歐洲人喝美國啤酒的原因就是吉姆·庫克。在80年代,這是一個笑話,對吧?實際上有一段著名的《蒙提·派森的飛行馬戲團》的小品,裡面有提到,寧願喝尿也不喝美國啤酒,之類的。好吧,在80年代,他通過一款名為塞繆爾·亞當斯(Samuel Adams)的啤酒重新振興了美國的啤酒業。他真的推動了美國工藝啤酒產業的興起,像是IPA和所有這些非常有趣的啤酒,至今被認為是世界上最棒的啤酒之一。他在30多歲時創立了他的業務,塞繆爾·亞當斯。當時他是波士頓顧問集團的顧問,薪水不錯,家庭也很好。但他生活中有某種感覺不滿足。部分原因是他想要建立屬於自己的東西。他希望那是屬於他的。他不想為別人工作。他感到如果不去嘗試,若只是在BCS繼續工作,他會賺很多錢,數百萬美元,並且可以過上非常穩定、美好的生活。但如果這不是他自己的事,而他卻不去嘗試,他感到會不滿足。所以他冒了風險,離開了。但他覺得如果不冒險,那會是危險的。他其實用這種範疇來看,危險和恐懼。離開BCS的工作真的很可怕。但如果他留下來,危險在於有一天他會起床,還是60歲,會後悔沒有嘗試過。我想這對很多創始人來說是一個重大的因素,這種他們不想感到強烈後悔的想法。所以他們願意承擔風險,即使這可能會災難性的結果。建立某個東西、擁有某個東西、自己創造某個東西,讓這一切都屬於自己,這是一種強大的吸引力。就像是一種磁場,所有人都朝著那個方向前進。我想我們中許多創業者或渴望成為創業者的人都能感受到那種磁力。自信心扮演了怎樣的角色,這又是什麼?因為在你的書中,你提到並不總是擁有大量的自信和知識。自信心是開始的必要條件嗎?在你訪問過的所有廣受成功的人中,他們有那種自信心,還是有其他什麼讓他們越過第一個障礙?你知道,這很有趣。有時,有些人天生就擁有這種——他們有一種自然的自信。你知道這樣的人。你見過他們,對吧?那些似乎散發出自信和自我肯定的人。我認為這種人一般是稀有的。大多數健康的企業家會經歷自我懷疑。這實際上是一個非常自然的,並且我認為是重要和必要的特質,能夠在心中說,我在做正確的事情嗎?這是對的嗎?我在犯錯嗎?不同的是,雖然自問這些問題並質疑自己的決定是健康的——因為這必然會導致更好的決策——並迫使你為自己的決定正名,但你必須有願意克服障礙的毅力。我認為有些人天生就具備這種能力,但還有其他企業家則是隨著時間發展這種技能。我舉個例子。我最喜歡的故事之一是我在節目中講過的,正巧在大約500次訪談中,不知道確切數字,但我們有不少創始人是耶穌基督後期聖徒教會的成員,更廣為人知的是摩門教。這已經不是一個被使用的名稱。教會更喜歡使用我之前提到的那個名稱。
在那個社群中,創業精神有著非常強烈的傳統。我們剛剛訪問了Therabody的創始人Jason Worslund。你知道的,Theragun,他也是在教堂長大的。我總是很好奇,這些教會成員和創業之間的連結是什麼。幾乎每位18歲的摩門年輕成員都會前往傳教。他們帶著《摩門經》、西裝和自行車,到世界各地挨家挨戶地宣揚《摩門經》。現在,你在一百個敲的門中,99個都是關上門,撞在你臉上。但有一扇門會打開。在兩年內,99%的門被關上之後,你會明白這一點並不重要。你只是為了那一扇門而去。他們回到美國,這樣的經歷讓他們養成了非常厚的皮膚。他們在兩年的時間裡經受了所有的“拒絕”。所以當他們開始創業時,不論是Cotopaxi、Davis Smith、Jet Blue、David Neelamon、Joel Clark、Kodiak Cakes,還是Jason Worslund的Therabody(Theragun),他們在傳教中聽到的“拒絕”已經夠久,於是創業對他們來說就變得輕而易舉。因為現在他們知道他們需要做的就是忍受那些“拒絕”。而“拒絕”是每個創業者會聽到的最重要的詞。我想他們也知道“肯定”是怎麼出現的。
我想,就像你所說的,我想到很多年輕人會對我說,Steve,我試過想要一份工作。我試著創業。我發了10封電子郵件。他們認為這10封電子郵件或是五封電子郵件就足以獲得他們想要的工作。但在這種情況下,耶穌基督後期聖徒教會的成員們知道“拒絕”發生在1和100之間。“拒絕”是默認的。他們預期會得到“拒絕”。所以他們知道“肯定”也會發生在1和100之間。
我最近遇到了一個很好的故事。這是一個我與一位名叫Isaac Larryon的人進行的訪談。Isaac是北美最大的私人擁有玩具公司MGA的擁有者。在2000年,他推出了一款名為Bratz的洋娃娃,這是第一款對抗Barbie的洋娃娃。在2000年,Barbie的市場佔有率高達90%。而在三年內,Barbie的市場佔有率下降了大約30%。Bratz成為了一個每年3億美元的品牌。這真是一個驚人的故事。
現在往回推到70年代初,他從伊朗來到美國,身無分文,口袋裡只有200到300美元,且不會說英語,來到了洛杉磯。他在洛杉磯的時候,做了一名服務生。最終,他在80年代初開始從日本進口便宜的消費電子產品,並賣給獨立的電子商店。他的做法是,帶著一個行李箱去日本,購買Sony Walkman,然後把行李箱塞滿Sony Walkman,回到洛杉磯,以40%的加價賣給消費電子商店。最終,他的生意成功到可以引進滿載Walkman的貨櫃。到了1985年或1986年,他的年收入達到400或500萬美元左右。他在日本進口消費電子產品並在美國本地販售的業務相當可觀。
他在1986年去日本旅行。看到孩子們玩一種叫做Game and Watch的遊戲。這是一種矩形的遊戲,有LED螢幕和兩個按鈕,在日本非常流行。他對自己說,我得在美國販賣這個。所以他搭乘了前往京都的火車,搭乘子彈頭列車前往京都,這裡是任天堂的總部。他來到任天堂總部,向接待員請求與出口部的負責人會面。接待員看著他說,抱歉,我想他的名字是小林先生。我不記得確切的名字,但她說,他不在。你必須提前三四個月預約才能見到他。Isaac說,不,請記住,他已經擁有了一個成功的業務,年收入達到500至600萬。他說,我會在接待區等著,當他出來吃午餐時,可以指給我看嗎?接待員說,抱歉,我無法這樣做。
他就在接待區坐下來等著,等著,等著。在下午5點,一名男子從電梯走出來。他低聲對接待員說了什麼,Isaac已經等了六個小時。那名男子走到Isaac面前,說:請問我能幫助你嗎?他說,我叫Isaac Larion。我知道你負責出口事務。他說,我是的。我想要獲得Game and Watch的出口許可。他說,不可能。我們不感興趣。你是誰?而且你需要提前數月預約。他說,那我們可以快速聊聊嗎?他說,不行。他說,至少可以給我你的名片嗎?他把名片遞給他。
Isaac帶著這名男子的名片回到美國,去銀行要求以這名男子的名義獲得100萬美元的信用額度。我們稱他為小林。因為當時沒有電子郵件,他給小林發了一封電傳,內容是獲得的100萬美元信用額度。然後他用這名男子的名片打電話給他。他說,你收到我的信用額度信嗎?那名男子說,是的,我告訴你,Larion先生,我們對與你合作不感興趣。我們不圖出口這些玩具。不感興趣。他說,如果我全額現金支付呢?他說,我們不感興趣。他幾天後再次打電話給他。他說,我想訂購價值100萬美元的這些玩具。他說,我們不感興趣。請,那名在日本的家伙說,我們不會把這些轉換成英文給你。
他說,別擔心。
把它們用日文發給我,並附上說明。
我會重新包裝它們。
這個人筋疲力盡,最終說,好的,就一次。
第一年,他們在美國賣出了價值2500萬美元的遊戲手錶。
第250年,3.75億美元。
我跟艾薩克·拉里昂說,你走進了任天堂。
你坐在那裡。
你的尊嚴受到了挑戰。
你的自我價值受到挑戰。
你的自我意識受到挑戰。
他們重複說,不,我們不行?
他說,自我意識、尊嚴、自我價值,這些東西都是無稽之談,自尊心。
如果你在乎這些,你就永遠不會成功。
有人對你說不的瞬間,
就是談判開始的時刻。
這就是我經營我的生意的方式,
這也是我成為如今的企業家的原因。
他今天是一位多億萬富翁。
這也是為什麼那個“否”這個詞如此強大的驚人例子。
有些人天生可以承受這個拒絕。
有些人則需要像那些摩爾門教傳教士一樣,
發展出這種技能,
要聽到幾百次、幾千次的拒絕,
才能擁有那種厚皮膚,並突破困境。
真有趣,真強大。
這是對每個人都會經歷的拒絕瞬間的美好重塑。
當我想到還有其他企業家時,
我曾面對面交談過,他們最終獲得了成功,
有些人不得不進入我所謂的“無人區”,
他們開始了一些事情。
看似沒有人在乎。
他們會堅持做到五年,有時十年。
看起來似乎沒有任何人關心。
然後,我不知道,世界合力,
或者運氣出現,或是時機來臨,
那個人就開始起飛。
這也是一條類似的道路。
你在你所訪問的任何人物故事中看到過這種情況嗎?
是什麼推動著一個人在幾年的無人區中堅持,
無論是三、四、五、六、七年,當一切都不奏效時,
卻有驅動力使他們堅持下去?
這令人難以置信,因為這真的發生過。
重新提及Theragun的例子,
這位名為傑森·沃爾斯蘭的人來到洛杉磯
要成為一名脊醫。
那是一段他人生中艱難的時期。
他的婚姻破裂了。
他有兩個年幼的孩子。
他離開猶他州鹽湖城,來到洛杉磯學習成為脊醫,是多麼痛苦的過程。
最終,他發生了一場非常嚴重的摩托車事故,
身受重傷。
他是一名脊醫。
所以他知道且理解他自己身體裡的情況。
有一個夜晚,疼痛極其嚴重,
以至於他決定用一把鋸子。
那是用來雕刻木頭的鋸子。
他拿起鋸片,將其彎曲,
然後用膠帶纏好。
他想,假如我試試在我的肌肉上用這個呢?
於是他就把它放在他的肌肉上。
他開始在肌肉上沖擊。
居然覺得挺好。
其實,這種震動感開始給他帶來緩解。
接下來的幾個月裡,
他開始在病人身上做這個實驗,
直到有一天,人們說,嘿,
你這是有點門道啊。
再過七年半,Theragun才正式作為產品上市。
而在整個過程中,他一直在工作。
他對他能接觸到的每一個人都提起這件事。
但是他們看到的只是包著膠帶的鋸子。
他們看到這種奇怪的產品,似乎沒有任何實際用途。
但人們卻從中感受到了真實的好處。
所以一方面,他聽到人們告訴他這是奇怪的,並且看不到它的出路。
另一方面,他有病人、他操作的人,卻感受到真正的好處,
真正的舒緩。
這驅動著他。
他知道,如果他能找出
怎麼找到合作夥伴,怎麼尋找資金,
他需要資金來推廣這個東西。
今天,這已經成為一家多億美元的企業。
但是這花了七年。
在這七年期間的任何時刻,
因為他破產了,他本可以選擇放棄。
但他有這種感覺,也有這樣的反饋。
這些讓他確信,這裡面是有東西的。
你以詢問人們運氣聞名。
以及運氣在他們生活中發揮的作用。
你認為這些成功人士相信運氣嗎?
運氣在他們成為現在的自己中起了什麼作用?
你觀察到什麼趨勢?
因為我相信你幾乎在每次訪談結束時都會問你的所有嘉賓這個問題。
對的。
所以你必須有一個大數據集來思考。
運氣在其中扮演著非常重要的角色。
運氣是一個奇怪的詞,因為它是無形的。
它就像一個迷信的詞。
就像,你知道,命運一樣,對吧?
這是我認為在我們現代科學時代中,很多人對這個詞感到抵觸的原因。
因為我們相信我們能夠掌控結果。
人類可以通過意志的力量
來主導結果。
某些情況下這可能是正確的。
但是你不能忽略這種機遇、運氣的概念。
你知道,你在加拿大、美国或加拿大、英国的機會
當你兩三歲,單親媽媽,建立業務的機會有多大?
你在不同環境中的機會
僅僅因為那種情況的統計現實而更大。
但憑藉意志力和一些運氣,你就這樣誕生了。
你不能忽略這一點。
所以你怎麼看待運氣?
因為我經常在思考這一點。
我想,運氣在我的生活中,那是……
我在哪裡找到它?
是我通過某種偶然的邂逅遇到我的女友?
還是運氣在你出國到英國的情況下更為根本?
因為確實,如果我在兩歲時沒有來到英國,
而我還在博茨瓦納,那一切都會不同。
我的教育背景很不同。
在那裡我也可能會非常成功,
但你就是不知道。
如果我仍然在博茨瓦納的拉莫斯瓦,
很可能我生活中的自由和機會都不會有。
所以作為我無法控制的事情,
因為當時我只有兩歲,我看到這一點,
這真的是基本的運氣。
我有愛我的父母。
他們把我帶到這個有醫療保健和所有這些驚人事物的國家。
這是幸運的。
就像,這真的是一個我沒有參與的巨大的運氣。
另一個孩子可能在兩歲時被移到英國,
而他們現在可能在監獄裡。
我試圖理解,因為有趣的是,當我深思熟慮時,
我發現,也許我對我生活中的事情都沒有責任,
因為這一切都是天性和環境的結果。
是我的DNA,以及那DNA所處的環境。
所以如果你真的深思這些,
也許我根本不負責。
你負擔很多責任,
同時也有一些東西並不在你的責任範圍內。
而事情是這樣的。
你沒有去牛津或劍橋,
但你認識很多曾經去過牛津或劍橋的孩子,
而他們的財務成功可能遠不及你或我或他們認識的其他人。
這不是因為你比他們優秀,
也不是因為他們比你差,根本不是那樣。
每個人都有不同的能力,也有一些因素,
有些特質和環境使每個人都擁有不同的力量。
擁有正確類型的個性也是運氣。
我的意思是,你可能是這個星球上最聰明、最受教育的人,
但如果你無法忍受一再聽到「不」的情況,
而你試圖創辦一家公司,
你是無法成功的。
如果你的自我膨脹到妨礙你的程度,
如果你的尊嚴和自豪感對你而言如此重要,
以至於成為一個不可移動的障礙,讓你無法超越它,
那麼無論你多麼聰明都沒用。
你可能是一個糟糕的學生、一個失敗的學生,
但如果擁有那些特質,一個能與任何人交談的個性,
開放心態、友善,
你會成功一百倍,
因為擲骰子讓你擁有了那些特質。
你可能不是學霸,
但你擁有其他的東西。
所以有許多無形的因素,
而我們每個人都有這些東西的一部分。
這完全取決於我們怎麼使用它們。
– 你訪問過理查德·布蘭森,對吧?
– 我也訪問過。
我從理查德那裡學到的一個重要觀點是,
聽起來可能很瘋狂,但他承認他有很多事情真的不善於,
並且他承認自己只擅長幾樣東西。
這頗有違我們對成功人士的看法,
因為我們假設特別是CEO和企業家
都是這種萬能的瑞士軍刀,
無所不能,所有觸碰之處皆化為金。
理查德告訴我,其實你不必擅長那麼多事情
才能獲得巨大的成功。
你只需要在某一個狹隘的領域表現出色,
然後透過 delegation 來減輕你的劣勢。
– 但那就是他的優勢。
那是他的才能。
理查德·布蘭森的才能在於發現他人的才能
並給予他們去建立事物的能力,信任他們。
我曾經做了一檔節目,名為《來自高層的智慧》。
你仍然可以聽到。
在播客上可以找到,這是一檔CEO的節目。
我訪問了多位CEO,我訪問過的一位CEO叫馬克·金,
他多年來負責阿迪達斯在北美的運營。
他曾經管理泰勒梅德,一個高爾夫品牌,
然後還有塔可鐘,他是塔可鐘的CEO。
馬克·金正好提出了這個觀點。
他說,你知道,我不是房間裡最聰明的人。
我不是最具智力的人。
我不是,當涉及到某些事情時,
我並不是最有能力和勝任的人,
但我很擅長找到那些有答案的人。
大多數時候,我沒有答案,
但我很會找到那些能提供答案的人。
這就是偉大的領導者所能做的。
CEO、創始人或企業家。
就是找出誰能找到答案,
然後激勵他們團結在你身邊。
– 這是我在商業生涯中很晚才學到的事情之一。
我說很晚,但我的意思是,我大約在28歲時學到了。
然後在過去的三年裡,
這一直是我思考的重點,作為創始人和企業家我所玩的遊戲
不在於我有多聰明,或者我努力工作多少?
而是意識到我是一家招聘公司。
我創立的每一個公司都是一家招聘公司。
我有一個有點瘋狂的比喻
有時會與人分享,我告訴大家,
如果你雇用了伊隆·馬斯克,並讓他發揮最佳表現,
對吧,所以你雇了他並讓他發揮最佳潛能,
那你將身價萬億。
理論上,你會是如此。
如果你雇用了史蒂夫·喬布斯,並讓他發揮最佳潛能,
那你將創造出蘋果公司、
或其他公司,或者皮克斯。
如果你保持這種思考方式,
儘管它是一種極端且幾乎不可能的視角,
但它照亮了一個事實:
作為創始人的大部分工作
就是找到這些卓越的人,
並讓他們發揮最佳潛能。
這是創造價值的最簡單途徑,
而不是希望自己能成為設計、計算機編程或所有這些事情中最優秀的。
老實說,在我的生活中,
這是一個非常大的根本性重塑,
使我重新分配了我的時間,
現在我會說我每週花20小時在招聘上。
而在之前,我可能只花了半小時。
– 這就是為什麼我早些時候詢問你
有關人才的重要性以及它在創建一家公司這個遊戲中的重要性,
而公司根本就是一群人。
而你所見到的那些偉大創始人的情況。
你曾經跟華特·艾薇森(Walter Isaacson)講過話嗎?
– 沒有。
– 他是那個曾經跟隨史蒂夫·喬布斯的人。
– 是的,我當然知道。
我知道他是一位出色的作家。
是的,我沒有。
– 是的,他常常談到史蒂夫·喬布斯在這方面是多麼卓越。
我記得他說過,在史蒂夫·喬布斯去世之前,
他在他的後院問過他,
你人生中建立的東西是什麼?
你最感到自豪的產品是什麼?
而華特回答是團隊。
– 是的。
– 我現在在偉大的企業家中看到了這一點。
我看到他們對文化和人有多麼著迷。
– 是的。
我的意思是,正如彼得·林奇所說,
文化在早餐上擊敗策略,對吧?
– 你認為文化是什麼?
– 我認為文化有很多東西。
它是一個共同的使命。
它對某種做事方式的信念,
不是只有一種方式,
而是一種方式,這可能意味著創新、冒險,
但對於共同使命的共享信念,對吧?
現在很多人會說,
好吧,你知道,可口可樂呢?
那裡的共同使命是什麼?
你知道,製造一種含糖的軟飲,
你知道,一種含糖的飲料?
我敢打賭,若你跟一位曾在像可口可樂這樣的公司工作的人交談,
他們可能會對他們為何這麼做有一種共同的願景
或共同的看法。
而且這不只是關於一種含糖的軟飲或其他那些東西。
它關於成為某個更大,有影響力的事物的一部分。
強大的文化是讓人們感到
他們朝著共同目標努力的地方。
– 我們之前談到失敗
和人們對失敗的看法。
那麼放棄呢?
失敗有點像是非自願的放棄。
但放棄是指在旅程中的某個時刻你做出的決定,
你需要轉變,這行不通。
在我訪問的所有成功者的故事中,
都有幾個時刻,
他們決定放棄某件事情,
這要麼客觀上是不明智的,要麼令人恐懼。
但我幾乎開始了解到,
放棄其實是一種獲勝者能夠真正磨練的技能。
而且當然有那句話,
不是有說放棄是為失敗者的嗎?
但我訪問的人越多,
我越來越明白放棄有點像是一種技能。
我認為識別何時放棄也很重要。
在我二十多歲的時候,
曾經有一段時間
我是國家公共廣播電台的記者,
那段時間我感到沮喪,想要放棄。
但我沒有,雖然真的有時候差點就放棄了,
因為我在報導伊拉克戰爭和阿富汗的時候。
我進出戰區,
我很害怕。
如果我在那個時候放棄,
我的生活和職業會完全不同。
我不認為那會有那麼有趣。
我認為我等到放棄的正確時刻來停止為一家大組織工作,
開始自己的生意是很重要的。
我需要有那段經驗在心中。
我需要感覺到我已經準備好了。
當我離開一家有保險、退休計劃和保證收入的大組織的安全時,
那會很可怕嗎?
確實很可怕,我有兩個孩子。
我妻子的工資不高。
但我覺得我能夠承擔這個風險,
因為那是正確的時刻。
有什麼告訴我那是正確的時刻。
所以我認為這必須是一個深思熟慮的過程。
很多時候,人們問我,
我應該放棄並開始自己的生意嗎?
我幾乎總是說不,慢慢開始你的生意。
所以99%用你的工作,1%是業務。
然後5%是業務,95%是工作。
然後10%是業務,90%是工作,
直到你達到一個點,可能你整個晚上的時間
和週末都花在你的副業上。
然後這就是時候了。
嗯,我在生活中也走過類似的路徑,
我在一些關鍵時刻變得相當積極地放棄
,但我有時候並沒有好好思考這件事。
不過,有時這就是一種感覺。
當你覺得已經達到了選項流程圖的盡頭。
對我來說,就像當我無法改變它
而且讓人覺得很糟,我就不得不放棄。
或者當為了改變它所需的努力
不值得所獲得的獎勵時,我就不得不放棄。
所以這就像我腦海中的這個流程圖。
有趣的是,因為在你的故事中,
在這次對話中,
你提到了這些時刻,當某人感到不滿足。
你說過三四次他們不滿足。
他們知道自己能做些什麼。
他們知道要改變。
我在想到底在你生命中觸底的角色
和改變的催化劑到底是什麼。
實際上,我也問過一些人
是否有時我們需要更多的痛苦。
是的。
這聽起來並不是一件好事,但。
我認為那種觸底或那種版本
經常是改變的催化劑,對吧?
這回到了這個框架的概念。
這是非常艱難的。
嚴重的失敗或挫折
是非常艱難的,你知道,但。
但它們通常是觸發
需要發生改變的必要條件。
我的意思是,我可以告訴你,我永遠不會忘記那一天。
那是2011年,我發現我仍然在國家公共廣播電台工作
作為一名員工。
而我被告知我將不會成為
《各類事物的每週主持人》。
那是我的夢想。
我22歲開始在那裡工作,
希望有一天能成為主播。
就像BBC的《今日節目》,不過是在晚上。
這就是我想要的。
我是一名外國記者,報導過50個國家。
我完成了所有要求。
我報導了五角大廈。
我是節目的週末主播。
我按照規範做了一切,
一切我認為我必須做的事情。
但在做出決定時,
我並不是他們想要的人。
那是低谷。
我真的相信我的職業生涯已經結束了。在那段時間裡,我一直在尋找離開新聞界的方式,因為我深信自己已經完蛋了。我聽說了一個機會,可以和做TED演講的人一起創建一個節目。我抓住了這個機會,這改變了一切。這最終促使我離開,開始自己的事業,開始創建播客。如果我沒有那樣的經歷,我絕對不會進入播客的世界。今天我可能還是在電台報導新聞。如果沒有那個低谷,我就不會有動力去尋找下一個可能性,去發現不同且新穎的事物。而那次失敗改變了我的生活。
– 夥伴、共同創始人、人員、才華。你對於尋找共同創始人的重要性,或與商業合作夥伴建立關係,得到了什麼樣的體會,這些與你最終會在哪裡有關嗎?
– 我今年將滿50歲。許多年輕人會問我,年輕人常常問我,你能給我什麼人生建議?我的建議總是相同的:找到生活中的伴侶。不同於商業夥伴,這部分我稍後會談到,但我想先談談生活伴侶。我相信每個人都有適合自己的伴侶,無論是在Tinder、Hinge、Bumble,還是在教堂、酒吧或其他地方。我相信每個人都有夥伴。我也相信,如果能有一個伴侶來分享和建立生活,你將更有可能成功。不僅僅是我這麼認為,統計數據也證明這是真的。這是你在建立生活時可以做的最重要的事情。
在商業方面,我也給出相同的建議。你可以作為獨立的企業家來建立商業,這種情況確實存在,我們也曾在節目中邀請過許多獨立企業家,他們是自己創建公司。當然,還有其他人在幫助,但他們是唯一的創始人。這是更困難的,不是因為技術上更難,而是情感上更難。因為在旅程中總會有這樣的時刻,你會對自己說,我太糟糕了,我是個失敗者。而沒有其他人來告訴你,你只是今天有這樣的感受,你現在只是在感受,但明天你不會這樣感覺。我作為你的共同創始人可能會有那種感覺,而你需要告訴我我並不糟糕。這就是擁有共同創始人的美妙之處和重要性,因為他們會在旅程中與你同行。當你創業時,你將進入一個熔爐般的考驗。你將會面臨難以想像的壓力和接近失敗的時刻,你需要有一個能夠和你並肩作戰的人。
現在,你能獨自完成嗎?可以,你可以。但這只是更困難,而共同創始人的成功率往往更高。這就是為什麼,我在幾年前的書中提到過,傳奇投資者保羅·格雷厄姆,他對投資公司的標準之一就是尋找共同創始人。你必須擁有一位共同創始人,因為這比獨立企業家更能保證成功。
– 那麼你認為人們在尋找共同創始人時應該尋找什麼?這是一種性格上的匹配嗎?還是技能的重疊?他們是在尋找與自己相似的人嗎?這些共同創始人通常來自哪裡?你通常在哪裡找到他們?所以我經常面臨的問題就是,我該去哪裡找共同創始人?
– 是的,我的意思是,我覺得這就像約會,通常共同創始人之間會有摩擦。有時他們是在大學或學校相識,或者在一家公司認識。有時他們正在尋找共同創始人,有時則是尋找搭檔一起創業。沒有什麼公式可以讓你勾選每一項。我認為這在很大程度上是本能,也在於機會。你知道,你可能有兩個擁有完全不同技能的人。一位技術方面的共同創始人和一位市場營銷或運營方面的共同創始人,或者是一位籌款的共同創始人和一位負責運營的人。這可能是完美的結合,但他們之間可能存在性格衝突。在某些時候,他們的觀點可能會完全不同。因此,這一切都非常依賴於個性是否契合。這就像婚姻一樣。你可以嫁給某人,愛上某人,決定和一個可能更關心養家的人結婚,而你自己也許是更具紀律性的人,建立家庭的方式可能正好相反,但如果你們的性格不合,那麼隨著時間的推移,如果你們無法一起成長,那段婚姻就無法持久。通常,共同創始人在創業時,最成功的共同創始人也會一起成長。他們創立了一家公司,然後一起發展,隨著時間的推移變得更強大,因為他們也在一起成長。他們一起學習從錯誤中吸取教訓,並找出如何共同克服那些錯誤。在某些情況下,他們曾經有過一個失敗的商業,我們的節目最近就有一集是關於一個名為Magic Spoon的早餐穀物的創始人。這兩位在大學時期認識,格雷格和加比,決定一起創辦一家公司,一家蛋白棒公司。這些蛋白棒是由蟋蟀製成的,叫做XO bars(EXO)。這是一個令人驚嘆的主意,因為蟋蟀的營養密度很高、蛋白質豐富、對環境非常友好,不需要大量水,你可以把它們轉化為無味的粉末。這對於他們來說,這個商業追求了七到八年的時間。這項業務由於明顯的原因而失敗,在我們的西方社會中,我們尚未準備好消費昆蟲,這是一種心理障礙。
這可能本來是他們夥伴關係的結束。然而,他們決定繼續一起打造一些東西,因為他們相信彼此。他們轉向了一款完全不同的產品,同樣高蛋白,但卻是早餐穀物,富含蛋白質,無糖並且低碳水化合物。因此,這是一款生酮風格的早餐穀物,現在在美國有2萬家雜貨店販售,甚至可能在英國也有銷售。這就是他們夥伴關係的一個例子,雖然他們一起失敗,但卻讓他們能夠建立起一個成功的事業。
– 另一個我在開始階段經常遇到的核心問題是,人們目前正在全職工作。他們有個想法,但不確定如何從全職工作轉向這個想法。他們是辭去工作然後追求這個想法呢?還是留在他們的工作中部分時間去做這個?這種如何在全職工作中,把想法轉化為執行的困境,我必須維持生計,你在你的書中也稍微提到過這一點,這個關於如何安全離開舒適區的想法。
– 是的,當然這取決於公司。如果你正在開發一項技術,並且在谷歌工作,那麼首先辭職可能是一個更好的主意,因為否則谷歌可能會聲稱對那個想法擁有所有權。而許多公司都是這樣運作的,會說:“如果你在公司工作並且有一個想法,那麼我們擁有它。”所以有一些例子顯示你想要離開公司,但我們在《我如何建立這個》裡有很多創始人的例子,他們在追求其他想法的同時保留了自己的日常工作。因為他們必須支付帳單,必須養活家庭。我們幾年前講了一個故事。這實際上是一家位於英國的公司,這是一個驚人的故事。這是一位名叫Christian Tapaniinaho的芬蘭人和他的妻子Darina的故事,她是蘇格蘭人。他們當時都是英國的教育顧問。他們在大學認識,並成立了一家教育諮詢公司,並擔任各種工作。但Christian是一位喜歡修補的創客,他夢想著能夠建立某些東西,他不確定它是什麼。剛好他是一位家庭廚師,並且遇到了一個問題。因為這就是所有偉大企業的開始。我有一個問題,或許其他人也有這個問題。如果很多人都有這個問題,那麼我或許可以解決它。他的問題是他無法在家裡烤比薩餅。為什麼你無法在家裡烤比薩餅?因為必須非常熱。這樣才能烤出那種的美味、酥脆的拿坡里比薩,那是因為它們在非常高的溫度下烤了一分鐘。家庭烤箱無法達到那麼高的溫度。他怎麼做的?他開始敲打金屬,打造了自己的木柴爐比薩烤箱。如今,這種比薩烤箱就是uni比薩烤箱。它是世界上最暢銷的家庭比薩烤箱之一,價格在三百到五百美元之間,你知道,它們相當實惠。他們有木柴版本、液化石油氣、還有電動的版本。這些人多年來保留了日常工作,在建立這家公司時,因為他們不確定這是否會成功。這是一家價值十億美元的公司。這是一個例子,顯示出這位創始人確實一腳踏在一個地方,另一腳踏在另一個地方。當這個其他的事物變得真實時,他們感到可以大膽一跳,去追逐它。
– 所以,事情是這樣的。許多人認為企業家是這些自殺式的飛行員。你知道,YOLO,我要跳出飛機,沒有降落傘,去追求它。事實上這是一個神話,有些人確實是這樣,但一般而言,大多數企業家會計算風險。他們確實冒險,但我們每天都在冒險,只是他們以不同的方式降低這些風險。因此在uni的案例中,是的,我要在一段時間內保持我的日常工作,建立這個東西。然後從我的日常工作中跳出來,全力追求這件事情,這是有風險的。但是現在,看起來我可以預見到這個的方向。那是你可以勇敢一跳的時刻。
– 有趣的是,因為這個故事不符合常規,因為有很多耐心。而耐心似乎來自於一個真正專注於解決問題的人,而不是想要致富的人。我認為,專注於致富的人會采取一種更自殺式的方式,而不是專注於他們真正想要解決的問題的人。你說,它最終成為了最佳的比薩烤箱。這可能是因為他非常專注於,正如我所說,他非常專注於解決問題,以至於花了五、六、七年的時間製作出最好的比薩烤箱,然後才擔心人們是否會需要它,或者它是否會讓他通過創造它而變得富有。但通常情況下是相反的。我在健身房或街上遇到的企業家,關注和優先考慮的明顯是,我該如何致富?我在考慮賣這個,或考慮賣那個。我想這引出了這樣一個問題:對於創造真正有價值的事物,激情和真正的好奇心的角色,是如何讓世界使你致富或報酬你的。
– 所以,渴望變得富有並沒有錯。想要賺很多錢也沒錯。這是一個推動創新的引擎,對吧?我的意思是,激勵促進創新。因此,這就是為什麼,例如,美國是現代歷史上最具創業精神的社會之一,甚至可能是最具創業精神的社會,因為有激勵措施來促使你發展業務。
這麼說來,我可以說,大約95%的我所訪問的人——創業者——在幾乎每一種情況下,他們的動機並不是主要來自金錢。當然,金錢是重要的。我們都希望能有財務安全。但他們的動機是解決他們所面臨的問題,或者在市場中尋找能解決許多人所面臨的問題的機會。幾乎每一個案例都是如此,因為我所做的「我怎麼建立這個」就是主要訪問消費品的創始人,這些產品要麼是美國的文化象徵,要麼是全球品牌。而且在幾乎每一種情況下,都是某人在試圖解決他們自己的問題。
去年我做了一個報導,講述了一位既糟糕又了不起的企業家,名叫莫妮克·羅德里格斯。她的母親曾是芝加哥南區一所醫院的管理人員。她在單親媽媽的環境中長大,父親因吸毒而進出監獄。她努力上了護理學校,最終成為了一名護士,這是一項了不起的成就——一位在芝加哥南區艱苦社區中成長的單親媽媽的孩子,竟然成為了一名護士。但在幾年後,她感到不滿足,儘管她總是夢想著其他事情。
莫妮克面臨的問題是,她找不到適合自己頭髮的護髮產品。她是一位黑人女性,卻無法在貨架上找到真正好的消費產品。因此,她開始實驗精油,最終開始混合精油,並嘗試用於她的頭髮,包括鱷梨、荷荷巴等各種成分。她開始製作Instagram視頻,這時候還是Instagram的早期。起初,她只有十個追隨者,然後變成二十個。她展示她是如何使用這些精油並改善她的頭髮,隨著時間推移,人們在評論中留言,“嘿,我可以在哪裡買到這些東西?”經過幾年後,當人們不斷問她這些問題時,她仍然是一名護士。她開始問自己同樣的問題:“好吧,我該如何做呢?”於是,她幾乎沒有資金,推出了一個名為Myel Organics的品牌,專門為有質感頭髮的女性提供護髮產品。
快轉到2023年,她把這個企業以據報價五億美元的價格賣給了寶潔公司。這位女性在印第安納州的公寓裡創立了一家護髮產品公司,當時她住在印第安納州,毫無行業經驗,也沒有任何人脈,只有一顆想要解決自身問題的熱情。這就是一個帝國的開始。我看到的故事就是如此屢見不鮮。你永遠不能用對金錢的渴望來取代熱情。熱情總是會超越對金錢的渴望。換句話說,以彼得·林奇的話來說,熱情會把對金錢的渴望吃掉,就像早餐或午餐一樣。
– 熱情所做的事情,是單純的金錢需求所無法帶來的,這在過程中體現得淋漓盡致嗎?比如我們想像一下她在那個公寓裡,如果我們用熱情去推動她,然後看到她最終的成就——五億美元;如果我們用對金錢的渴望來推動她,又會看到她的結果。為什麼她會有不同的結局?具體是什麼步驟?
– 是的,我不確定她是否會有不同的結局。毫無疑問,金錢可以是一個引擎和動力,但如果你對自己所建設的事物充滿熱情並相信它,並且有能力為許多人解決問題,那麼如果你所建立的東西僅僅是為了解決自己的問題,那是不夠的,這不是一門生意,這只是愛好。但如果你創造了一個可以為數百萬人解決問題的產品,或者可能為數百萬人解決問題的產品,並因為它解決了你的問題而有熱情去創造它,那將會驅動你,激勵你不斷向前。而如果只是為了利潤的動機,而它沒有立即成功,那麼你不太可能堅持下去。你可能缺乏耐心。你會轉而嘗試其他的事情,這也是可以的,這也是可以的。但裡面有某種東西,也有比薩餅店的例子,那些因為對其充滿熱情而深入理解問題的人,他們能夠真正創新。而如果我現在想開始做比薩餅烤箱的生意,坦白說,我從未接觸過比薩餅烤箱,未曾使用過,也從未成功或失敗過使用。因此我的資訊只能來自於Google。在企業家中,我經常看到的就是他們如何自我思考,推動他們獨立思考,而不是單純接受傳統的做事情方式。像伊隆·馬斯克這樣的人就是一個典型的例子,他是一個真正的第一性原則,從零開始,彷彿一張白紙,這是非常困難的,因為慣性充斥著我們的大腦,這是非常、非常難的。我希望有某種方式可以教會這種思考方式。
– 是的,我認為這是很難做到的。但我也認為,這一過程和創造某樣東西的一部分是願意面對失敗的,不是渴望,也不是希望,也不是享受,而是願意去經歷失敗。這真的很難。伊隆·馬斯克經歷了很多失敗。放下他的怪癖和挑戰性特質,這個星球上沒有一個人比他對減少氣候排放的影響更大。
我說的意思是,對於他可以說任何話,但在太陽能和無排放的汽車之間,他對全球氣候排放的影響比地球上幾乎任何其他個體都要大,這如果好好想想,真是一件相當了不起的事情。許多人非常厭惡他,但同時,他對氣候也產生了巨大的影響。他也經歷了許多失敗。我們在多年前的節目中講述了PayPal的故事,並詳細介紹了這個故事。Max Levchin確實是PayPal的創始人,他現在是一家公司的創辦人。Max Levchin和Peter Thiel一起創立了PayPal,而Elon Musk則在x.com。他們合併成為PayPal,並實際上把Elon Musk趕出了公司。Max Levchin講述了當董事會把他趕出公司負責人的那一天,Elon是多麼沮喪。你知道嗎?特斯拉在它的前16年裡一直是一個虧損的企業,沒有人相信它。我認為,這部分是他的自負,部分是我認為,也許是今天的他的一部分,來自於那些人不相信他的傷痕。我相信他,但他也一直準備迎接失敗。我的意思是,當火箭發射失敗時,他不喜歡這個結果,但他會繼續前進,繼續努力。我不久前與Hilary Swank進行了一次採訪。她17歲或16歲時,與母親從華盛頓州來到洛杉磯,想成為演員。她的經濟狀況非常窘迫,字面上說就是身無分文。她們真的在她母親的車裡住了幾個星期,當時她正在上高中,然後參加試鏡。我是說,她們根本沒有錢。她去參加了一次又一次的試鏡,只能獲得一些小角色。直到25歲時,她才迎來了突破性的角色《鮮血無罪》。那是在90年代,正是那個節目最受歡迎的時候,她終於在一部電視劇中獲得了常駐角色,這是一個巨大的突破。結果發生了什麼?在16集後,他們殺掉了她的角色,她的合約也解約了,她失業了。她的整個事業瞬間崩潰,她感到非常絕望。她以為她的事業到此結束,因為那是她在好萊塢起飛的機會。幾周後,她的經紀人打電話告訴她:“嘿,有部獨立電影。他們正在進行開放的試鏡。薪水不多,但也算是什麼。你知道,為什麼不去試試呢?”所以這是一個小型獨立製作團隊。她試鏡並順利獲得了這個角色。他們給她的角色報酬幾乎為零。她只會在這部電影中賺到大約三到五千美元,但她沒有其他選擇。而且她那時有時間,因為她不再參加《九點二分之一》。於是她可以真正參加這個角色。這個角色是Brandon Tina。這部電影是《男孩不哭》。她獲得了奧斯卡提名,成為那一年最年輕的提名者之一,也成為奧斯卡獲獎者。幾年後,她的第二個奧斯卡提名再次給到了她,並與梅麗爾·斯特里普、莎莉·菲爾德等人同台競技。這是一個了不起的故事。如果她在《九點二分之一》中沒有經歷那次失敗,或者當時覺得是一種失敗,她就不會有機會試鏡這部電影。我們能從這些故事和這些人中學到什麼?我們可以學到,失敗是一種祝福,關鍵在於我們如何為之框架。現在,我不是說我在這方面是完美的。我討厭失敗,當我失敗時,真的是非常痛苦。在我的生活和職業中,失敗非常棘手。最困難的部分是重新框架,這需要我所有的力量和精力,我認為對於任何人來說都是如此,重新框架並試圖說服自己,這背後有原因,有計劃。無論是上帝、力量、業力還是其他,事情發生都有其原因。而在我生活中的每一次失敗,每一個案例,都是出於正確的原因而發生。一個機會之所以出現,是因為那次失敗為我移除了障礙。因為你如何框架失敗,因為你在失敗之後所做的事情,因為可以想像,如果你對生命中的任何一個重大失敗放棄了,你就會讓失敗佔據你的心靈,那麼事情就不會有所改變。這正是我在你提到力量、上帝或其他的時候所想到的,也許我們就是力量和上帝。我不知道。我不是想聽起來自戀或什麼,但我只是認為,可能有幾個故事講述那些角色在電影中被殺掉後,決定“不再這樣”。而我們現在不再講這些故事,因為他們說“算了”。所以他們沒有得到奧斯卡獎。但在那個故事中,她聽起來是她自己的力量。她做出了這個決定,這很有趣,因為在你發現角色被殺掉的那一刻,回家告訴朋友你的角色被殺掉並感受到羞愧時,隧道的另一端沒有任何明顯的曙光。所以不可能是這樣。推動你向前的不能是這個,必定還有其他東西。是的,必定還有其他東西。實際上這是一種力量。我是說,這不是一個關於信仰或宗教的節目,所以這取決於每個人相信什麼。但我是一個信仰者,我相信這一點。我不認為這會在沒有我們的介入下發生。就像在我們的努力之下。但無論你是否相信,無論你是否相信更高的力量,我相信有某種力量在指引著它。大約一年半前我進行了一次採訪,就是和湯姆·漢克斯的。
湯姆·漢克斯可能是當今最偉大的演員,也許在英語語言中是最卓越的。他是他那一代的斯賓塞·特雷西。他參演了非常多的電影,獲得了許多奧斯卡獎。當他準備開始他的演藝事業時,他迫切想加入加州薩克拉門托的一個非常有名的莎士比亞藝術節,這將為他的事業開啟新篇章,但他沒有獲得任何角色,沒有得到哪怕一個角色。因此,他不得不尋找其他的演出機會。一天,他得知ABC將可能製作一部新的情景喜劇的公開選角,該劇集的試播碼必是根據兩個人在紐約一起生活的故事。這部劇名叫《嗡嗡好朋友》。他參加了這部劇的選角,成百上千的人也在試鏡,湯姆·漢克斯當時幾乎無人知曉,但他獲得了這個角色。然而,他們只會制作一部試播碼,試播碼製作完成後,這部劇實際上獲得了推出。但即便如此,這並不保證這部劇結束後他的演藝事業會持續。與他搭檔的彼得·斯科拉里並不像湯姆·漢克斯那樣擁有成功的職業生涯。湯姆·漢克斯在《嗡嗡好朋友》中演出數年,這部劇表現中等,但最終他成為了超級明星,他的職業生涯起初充滿了失敗。因此,部分原因歸結於他自己的意志,純粹的堅持不懈,另一部分來自於命運,還有幸運,以及上天或其他你想稱呼的事物。某種力量告訴他,這些失敗對你來說將是重要的,你需要它們才能到達下一個地方。
– 你對工作與生活平衡的看法是什麼?你曾經訪問過許多非常成功的人,億萬富翁,他們似乎在物質成功上擁有了一切。但這必定會顯示出他們在生活的其他方面所做出的犧牲。你學到了什麼是最重要的?你會給那些向上仰望、思考像理查德·布蘭森或者其他那些極其成功的人一樣想成為億萬富翁的人的警示是什麼?
– 我是說,外界對創始人的看法和家庭內部的看法總是存在著某種認知差異。我們對史蒂夫·喬布斯的看法與他的家人看待他的方式不一樣。我認為他是一位慈愛的父親和伴侶,他被視為不是創始人史蒂夫·喬布斯,而是史蒂夫·喬布斯的爸爸。毫無疑問,在我做的許多訪談中,創始人們為了建立自己的企業所作出的犧牲,意味著他們的私人生活變得充滿挑戰。許多婚姻破裂,他們與子女的關係也十分困難,這一切的發生都是實實在在存在的。
– 這是你在與受訪者交談後看到的重大遺憾之一嗎?
– 有時,我認為在某些案例中,他們確實對錯過孩子生活中的重要時刻感到遺憾。艾薩克·拉里安是一位很棒的人,與他的孩子們非常親近。他因為布拉茲洋娃娃的成功以及對美泰的威脅,成為了無盡訴訟和隨之而來的反訴訟的主角。因此,他在與美泰(巴比的製造商)纏鬥的法庭案件中被困了將近十年。當他最終在上訴中勝訴,獲得了約三億美元的判決時,他的兒子被一位記者問到:「你不是很開心你爸爸贏了嗎?」他卻說:「我很難過,因為我已經有十年沒有我爸爸在身邊了,他一直在這場訴訟中。」當然,艾薩克在家庭中是支持的,但重點在於他們付出了巨大的犧牲。在我經營的規模小得多的事業中,我一直想要在每一場體育賽和每一次學校活動、每一次家長會議中都能到場。作為一家人,我們每晚一起共進晚餐,我們每週日晚上舉行家庭會議。我的孩子們不喜歡,但我們會坐下來討論未來的一週,講述我們的目標。我們也有一個稍顯認真的家庭價值觀清單,我們四個人都寫下來,並決定我們是什麼樣的家庭。那上面包括什麼?感恩、慷慨、寬恕。因此,最近我的兒子因為我對他大喊而非常生氣,我向他道歉。我說:「抱歉,我今天很緊張。」他依然生氣。我接著說:「嘿,家庭價值觀中的一項是寬恕。」記住,它會寫著寬恕,接受道歉並向前走。好奇心、尊重、肩負責任。提醒自己你所渴望成為的事物是如此重要。我認為對於一個家庭來說,建立一個堅固的家庭需要投入精力和承諾,這需要時間,這意味著你必須犧牲其他事情才能實現。你為什麼還在做你正在做的事?因為你已經快15年了,是吧? 我構建這個的過程有八年了。Podcast 頻道,是,對,從2012年開始到現在。是的,我真的很幸運,因為我每天都可以學習。你知道嗎?我可以向我訪談的人學習,與人交流想法。我本質上創造了一個,讓我能夠賺取收入的生活,我的收入來自學習,這是一個美好的地方。每一天都是不同的。而我所做的動機是,回到我們談話的開始,知道我可以為人們創造有價值的東西,而且是免費的。你知道,在我構建這個過程中,有一部分靈感來自於我15年前的一個經歷,那時我正在休假一年。
我上一門商學院的課,第一天他們給我們發了一個個案研究的第一部分,講的是星巴克和霍華德·舒爾茨。我非常投入,這個故事吸引人。然後故事結束了,但你要等四天,才能在課堂上拿到第二部分。這個故事依然引人入勝。我那時候不知道個案研究的方法,也不知道這是商學院的教學方式。很快我意識到有兩個問題。第一,這些個案研究內容膚淺,並不全面;第二,這些研究僅對哈佛商學院的學生或其他每年花費12萬美元的商學院學生可用。我當時就知道,作為一名講故事的人,我可以免費做同樣的事情,讓這些個案研究變得更好,並免費提供給大家。這就是我如何創建這個節目的起源。這不僅僅是給創業者或有志於創業的人的節目,而是給那些對建立創意生活感興趣的人。這一直是節目的宗旨。這也是當時激勵我的原因,現在同樣激勵著我。每當我聽到有人說,「我開始了一個生意,我們遇到了一個非常艱難的時期,我們以為我們撐不下去了。」然後那週我聽到了Tom Rinks的Sunbomb或Ariel Kay的Parachute,我聽到任何一集,我都聽進去了,並感受到她在公司崩潰的時刻所感受到的精確情感。我心想,好吧,我們可以繼續下去。而我時常聽到這樣的話。因為這個節目不是關於英雄,也不是關於超級英雄,而是普通人如何建立了驚人的品牌,他們是怎麼做到的。他們不是因為是超級英雄才成功的,而是因為他們是人。我希望每一位聽眾都能與節目中的任何人產生共鳴,無論是理查德·布蘭森還是霍華德·舒爾茨,或者是Sarah Blake,無論我們邀請了誰。他們都是與聽眾一樣的普通人。
– 誰是你…
我經常被問到這個問題,這是一個讓人糟心的問題,但我還是要問你,因為我聽得太多了。哪一次的訪談在你心中留下了最深的印象?或者是第一個令你深受感動的訪談?
– 我需要先澄清一下這個問題,因為我每一次的訪談都有一些元素讓我印象深刻,這些元素很有力量。你提到的艾薇·拉里(Isaac Larry)和他的成長故事,或是他在伊朗的童年等等。還有加里·埃里克森(Gary Erickson)創立Cliff Bar的故事,還有霍華德·舒爾茨在布魯克林一個住房項目長大的經歷。因此告訴你在500個訪談中哪一個最令我印象深刻是件不可能的事。因為每個訪談都有我記憶深刻的地方,我能與之產生共鳴的部分,而我還與許多曾上過節目的創始人保持聯繫。但我認為最近我們做過的、在範疇和創造力方面最有力量的訪談是關於Sunbomb的故事,那是一個防曬乳品牌。這是由一位名叫Tom Rinks的人創辦的。Tom想創建一個可以在市場上具備顛覆性的防曬乳品牌。他從各種不同的影響中汲取靈感,包括日本街頭時裝和衝浪文化。儘管他在密歇根的荷蘭市,但他在佛羅里達的蜥蜴海灘(Cocoa Beach)設置了一個郵箱,因為他想把蜥蜴海灘作為瓶子背面的地址。他受到這些不同因素的影響,把它們結合在一起,建立了一個最終以數億美元賣給Essie Johnson的品牌。這就是這樣的故事。他的故事還有很多,但類似的故事,讓你開始理解人們如何將他們所有的生活經歷融合在一起,開始拼湊出一個持久的作品。
你有幾個孩子?
兩個。
他們多大了?
12歲和14歲。
在你訪問過的幾百人中,對於這500位極為成功的人,還有成千上萬的其他人,如果有一個信息最有益於你這兩個孩子走進他們的生活,若他們在10年後,20年後聽到這句話,那會是什麼呢?
找到一個伴侶共築人生。那不一定是浪漫伴侶或情人,也可以是兄弟姐妹或摯友,但如果你能找到一個伴侶共建生活,有一個可以支持你、而你也能支持的人,你將極有可能建立幸福的生活。
– Guy,謝謝你。
非常感謝你做的所有事情,謝謝你的啟發。自從一開始,你就對我們的節目成為了巨大啟發。事實上,我的製作人兼節目的共同創辦人Jack,自第一天與我一起開始這個節目以來,就一直在談論你的節目,不僅僅是在學習一位優秀播客制作者,誰以非常有價值的方式創造內容,而是針對你所講述的故事,因為你在節目中講述的故事,Jack和我一直認為這些故事為像我們這樣正在創造事物的人留下了重要的線索。它們在我們面對某些挑戰時提供了關鍵的見解和建議,而你永遠無法看到這對許多人帶來的價值,但我只是想讓你知道我是其中之一,Jack也是,我們非常感謝這一點,以及你今天的付出。謝謝你,Guy。
– 謝謝你。
(背景音樂)
(背景音樂)
[靜音]

In this moment, the host of ‘How I Built This’, discusses the lessons he has learned from interviewing over 20,000 people, ranging from global CEO’s, superstars to rural shepherds in Afghanistan. 

 Guy has built his career on the idea that every business is a story, and this business must tell this story to itself and others. He believes that all successful founders share common traits and outlooks, such as: fearing the regret of not trying more than the fear of failure. Believing in their product so much that they have almost superhuman endurance, and continue despite multiple failures. Guy also says that the most successful founders often don’t do it alone and have a co-founder to help them withstand the highs and lows of entrepreneurship.

You can learn more about Guy’s podcast How I Built This, here: https://g2ul0.app.link/oj8DA9i7kNb 

You can learn more about the new kids toy line by Guy’s family podcast Wow in the World, here: https://g2ul0.app.link/vvcHFH16kNb 

Leave a Comment