AI transcript
0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Laurie Gottlieb.
0:00:20 Laurie Gottlieb is a psychotherapist and best-selling author,
0:00:23 and is considered one of the world’s leading experts on relationships.
0:00:27 How to find relationships, how to be in relationships effectively,
0:00:31 how to leave relationships if necessary, how to grieve them after they’re gone,
0:00:36 and how to renew them, all from the perspective of looking inward at ourselves
0:00:39 and the stories about ourselves and others that we tell ourselves
0:00:44 that can lead us to what we want and what’s best for us, or that lead us away from those things.
0:00:48 During today’s episode, we discuss how the feelings we experience when we’re with certain people
0:00:54 are the absolute best guide of how poorly or how well those people are suited for us as partners,
0:00:59 and the ways in which we miss key signals, both good and bad, in relationships by not paying attention
0:01:00 to how we feel.
0:01:06 Laurie explains how to better our communication skills, how to determine if somebody’s critique of us is
0:01:11 valid or not. That certainly is important for everybody. And how texting and technology has
0:01:16 changed relationships, and how to navigate all of that by leaning into our own sense of agency,
0:01:22 the things that we can control. And last but not least, Laurie explains how we can all access more
0:01:26 vitality and enjoyment of life, and how so many people don’t allow themselves to do that,
0:01:32 because the familiarity of their present circumstances overrides their willingness to move forward.
0:01:36 This was a really eye-opening episode, and one that I’m certain will help you better understand
0:01:41 yourself and what your needs really are, and how you can be happier in or out of a relationship.
0:01:46 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching and research
0:01:50 roles at Stanford. It is, however, part of my desire and effort to bring zero-cost-to-consumer
0:01:56 information about science and science-related tools to the general public. In keeping with that theme,
0:02:00 this episode does include sponsors. And now for my discussion with Laurie Gottlieb.
0:02:02 Laurie Gottlieb, welcome.
0:02:04 Thank you. Great to be here.
0:02:10 What’s the first thing you ask a patient when you’re meeting them for the first time?
0:02:16 Usually, it’s something like, tell me what’s going on. Tell me why you’re here. Tell me what made you
0:02:17 decide to come in.
0:02:23 And are you listening both to the content of their words and their tone, their physicality?
0:02:28 Everything. Yeah. Yeah. I think it’s so interesting, because sometimes people will say,
0:02:32 I’m here because of, and they’ll talk about something very difficult, but they’re smiling through it.
0:02:38 You know, I think it’s very nerve-wracking to come in and see a therapist, and you don’t know this
0:02:43 person, and you’re about to share some very personal information that maybe you haven’t told
0:02:50 anyone in this way. And so you want to make somebody comfortable. You want to make sure that,
0:02:57 you know, you feel like they are not being rushed to share something that they’re not ready to share.
0:03:04 So it’s just the process. I think it’s a very human interaction. You know, therapy to me is not like
0:03:10 expert and this other person, and then it feels very asymmetrical. Of course, we’re using our training,
0:03:16 and that’s why they’re coming to us. But I feel like it’s very much a human-to-human interchange.
0:03:23 Do you think, because I’ve heard, but I don’t know if it’s true, do you think that some people
0:03:30 tend to create a lot of internal and perhaps external narrative about what happened, who they are,
0:03:39 how people are in the world, how they’re not in the world, you know, a lot of words to their experience,
0:03:47 either spoken or internally, versus people who maybe experience life a little bit differently.
0:03:54 Once somebody said in a comment on Instagram, and I still think about this, they said,
0:04:00 I don’t think in words, I think in feels. And my first reaction was like, yeah, I’m from Northern
0:04:04 California. People talk that way sometimes. So I thought, that’s interesting. Maybe there are a lot
0:04:11 of people who, for whom language isn’t the primary mode of understanding what’s going on around them.
0:04:18 I think that as humans, we try to make sense of our feelings through stories, that we tell ourself a
0:04:23 story about why we’re feeling a certain way. And sometimes we aren’t that skilled, because nobody
0:04:30 taught us this, to access our feelings. And that happens because kids are often talked out of their
0:04:36 feelings. So when you’re young, for example, and say you say to your parent, I’m really worried about
0:04:41 this. And your parent will say, oh, don’t worry about that. That’s nothing to worry about. Or I’m
0:04:48 really mad about this. You’re so sensitive, right? Or because parents are really uncomfortable when their
0:04:52 kids are feeling sad, because they feel like it’s my responsibility to make sure they’re not sad,
0:04:58 which is not your responsibility as a parent. You’re there to sit with your child and be present for
0:05:03 them. So if your child says, I’m really sad that so-and-so sat with so-and-so at lunch today,
0:05:10 and the parent will say, well, here’s what you can do, or that’s terrible, or, right? Instead of like,
0:05:17 oh, tell me more. And I think that as a parent, or even as a partner, when your partner comes to you,
0:05:21 or your friend comes to you, or a family member comes to you and tells you something, often what we do
0:05:26 is we try to talk them out of the feeling that they’re having, or help them get rid of the feeling,
0:05:31 because we think it’s a negative feeling. When feelings are all positive, because they’re like
0:05:38 a compass, they tell us what direction to go in, if we can access them. So when you say to someone,
0:05:44 tell me more, then the kid might say, well, yeah, it was really hard. And then they’ll talk about maybe
0:05:49 like why the person might have sat at a different table, or what might have happened. And we really do
0:05:54 have a lot of answers inside if we listen to the feelings. But we’re talked out of the feelings,
0:06:01 and then we grow up thinking, if I’m feeling sad, or angry, or anxious, then, you know, I need to get
0:06:07 rid of the feeling, as opposed to I need to use that feeling. And so instead, what we do is we come up
0:06:12 with all these stories, like the problem is out there, as opposed to, oh, I have some really good
0:06:20 information in here. And now ex-girlfriend, we’re still on great terms, who we had an agreement
0:06:28 that served us super well, and that I try and apply going forward, which is nobody tries to shift anyone
0:06:34 else. In my mind, I was the one that came up with that. But I think in reality, she was the one that
0:06:39 came up with it. Because now I’m like, there’s no way I would have come up with that. But I think it came
0:06:44 about through a couple different interactions where I would get off work, and sometimes like the initial
0:06:50 20 minutes of interacting was much more difficult than it needed to be. And then I remember we just
0:06:55 came up with this plan, where we just decide no one’s going to shift the other person unless they’re
0:07:00 like, shift me, please. You know, like, help me relax, or help me get excited about this, which we would
0:07:08 never do, right? So a policy of not trying to shift anybody, or somebody trying to shift our emotions,
0:07:12 I think, felt really liberating. Right. I think what you’re talking about is self-regulation versus
0:07:20 co-regulation. So self-regulation is when you’re having some kind of internal experience, you have
0:07:26 choices. Like, I’m really angry about this. Okay, how do I self-regulate not to ignore the anger,
0:07:32 because the anger is telling me that maybe a boundary was broken, or maybe somebody is treating
0:07:37 me in a way that I don’t want to be treated, or maybe I’m upset with myself for the way that I acted.
0:07:42 So it’s good information. But then what do you do with it? Can you self-regulate? Can you find ways to
0:07:48 look at the anger without screaming, yelling, self-sabotaging, whatever people do that’s not a
0:07:55 productive use of their anger, or your anxiety, or your sadness? Co-regulation is important, though.
0:08:01 And that’s something that you see, again, you can see it with parent-child, where if the parent can
0:08:07 stay calm when the child is not calm, that helps the child to learn to self-regulate. And with a partner,
0:08:12 like, say you had a really hard day at work, and you come home, and you’re just not in a good mood,
0:08:18 it’s not your partner’s responsibility to help you through that. You need to self-regulate.
0:08:23 But it sure helps if your partner is regulated, and they can help co-regulate you just because
0:08:28 they happen to be regulated. You want two adults in the room, or at least one adult in the room.
0:08:35 If you have two children in the room, like grown children, adults, then everybody gets dysregulated.
0:08:39 So it’s really important that at least one person is being the adult in the room,
0:08:42 and one person is regulated. If both people, like you’re in an argument,
0:08:46 both people are dysregulated, nothing good is going to come from that.
0:08:51 In which case is the best option to just pause it until somebody returns to adulthood?
0:08:56 Yes. And that happens so often. It’s such an easy fix for couples because sometimes they think,
0:09:00 we have to deal with this right now. And it feels urgent to deal with it right now because I feel
0:09:06 hurt right now. Or I can’t believe you said that. Or we need to, you know, resolve this right now.
0:09:11 That can be the worst possible thing. So it’s not like, let’s forget about it. It’s,
0:09:15 I’m going to go take a walk, or I’m going to go to the gym, or I’m going to go, you know,
0:09:21 read for a few minutes, or I’m going to go relax, whatever that is. And then let’s talk in an hour
0:09:27 about it. Or let’s talk tonight. Right? And you can stay connected during that time. So what are you
0:09:31 going to do in the intervening time if you’re just making up stories about the other person?
0:09:36 They’re insensitive. They don’t care about me. They don’t prioritize me.
0:09:42 Then that’s not helpful. But in that intervening time, if you can say, if I were telling this story
0:09:49 from the other person’s perspective, what would their version of this story be? And is there a nugget of
0:09:56 overlap? And there, is there a nugget of something that feels really genuine to me that I can understand
0:10:00 and even have compassion for? And that’s going to help you come back when you have the conversation.
0:10:02 But you have to be regulated.
0:10:09 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, Helix Sleep. Helix Sleep makes mattresses
0:10:15 and pillows that are customized to your unique sleep needs. Now, I’ve spoken many times before on this and
0:10:19 other podcasts about the fact that getting a great night’s sleep is the foundation of mental health,
0:10:23 physical health, and performance. Now, the mattress you sleep on makes a huge difference in the quality
0:10:28 of sleep that you get each night. How soft it is or how firm it is, how breathable it is,
0:10:33 all play into your comfort and need to be tailored to your unique sleep needs. If you go to the Helix
0:10:37 website, you can take a brief two-minute quiz, which will ask you questions such as, do you sleep on
0:10:42 your back, your side, or your stomach? Do you tend to run hot or cold during the night? Things of that
0:10:46 sort. Now, maybe you know the answers to those questions. Maybe you don’t. Either way, Helix will
0:10:51 match you to the ideal mattress for you. For me, that turned out to be the dusk mattress. I started sleeping
0:10:56 on the dusk mattress about three and a half years ago, and it’s been far and away the best sleep that I’ve ever
0:11:01 had. So much so that when I travel and I’m not on my dusk mattress, I really miss it. And when I get
0:11:06 home, I just find that I sleep so much better because of that mattress. If you’d like to try
0:11:11 Helix, you can go to helixsleep.com slash Huberman. Take that two-minute sleep quiz, and Helix will match
0:11:16 you to a mattress that’s customized for you. Right now, Helix is giving up to 20% off on all mattress
0:11:23 orders. Again, that’s helixsleep.com slash Huberman to get up to 20% off. Today’s episode is also brought to
0:11:28 us by BetterHelp. BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out
0:11:34 entirely online. Now, I personally have been doing therapy weekly for well over 30 years. Initially,
0:11:38 I didn’t have a choice. It was a condition of being allowed to stay in school, but pretty soon I realized
0:11:43 that therapy is an extremely important component to one’s overall health. There are essentially three
0:11:47 things that great therapy provides. First of all, it provides a good rapport with somebody that you can
0:11:52 trust and talk to about pretty much any issue with. Second of all, it can provide support in
0:11:57 the form of emotional support and directed guidance. And third, expert therapy can provide useful
0:12:02 insights. Insights that allow you to better not just your emotional life and your relationship life,
0:12:07 but of course, also the relationship to yourself and your professional life and to all sorts of goals.
0:12:11 BetterHelp makes it very easy to find an expert therapist with whom you resonate with,
0:12:15 and that can provide you those three benefits that come from effective therapy. Also, because
0:12:20 BetterHelp allows for therapy to be done entirely online, it’s super time efficient and easy to fit
0:12:25 into a busy schedule. If you’d like to try BetterHelp, you can go to betterhelp.com slash Huberman
0:12:31 to get 10% off your first month. Again, that’s betterhelp.com slash Huberman.
0:12:36 One thing that I’ve observed, I don’t have any formal data on this, is that some of the happiest
0:12:44 couples I know are couples where I would refer to one person in the relationship as more emotive and
0:12:51 expressive, and the other person as a little bit on the spectrum. And my observation is that part of
0:12:58 the reason those couples seem so harmonious is that the little things don’t seem to bother the person on
0:13:03 the spectrum because they don’t register them. They don’t get entangled in the other person’s
0:13:12 downs or ups, which I guess could be problematic in theory, but it just seems like they get along
0:13:20 really well because, and I won’t, you know, kind of stereotype the labels, but these couples that I
0:13:27 know, it does happen to be the male who is a little bit on the spectrum and the woman who’s a little
0:13:34 more emotive. And it just seems like there’s so much harmony there. And when I talk to him, I’m
0:13:42 generally closer to the man in the relationship, although not always. They say like, yeah, like,
0:13:46 you know, it doesn’t bother me. There’s, I just like, we’ll listen. Or if there’s something to
0:13:52 a request, I’ll respond to the request. There isn’t this entanglement of she’s upset. So I like have to
0:13:58 respond or this is really painful to listen to. It’s more, um, sort of like, uh, kind of matter of
0:14:05 fact. And, um, I just think it’s an interesting dynamic. It’s obviously not one that people can
0:14:10 pre-program themselves for. Uh, but I do think it’s an interesting dynamic as opposed to what you’re
0:14:16 describing where, um, emotions can kind of ratchet together like gears. And that can be wonderful when
0:14:23 people are in, you know, ecstatic states or happy or that there’s like the banter of certain couples
0:14:28 that are seem pretty emotive is something I’m also familiar with observing. But those couples also seem
0:14:33 like more volatile. Like when, when somebody is upset, the other person gets upset that they’re up and it
0:14:39 just starts to, um, deteriorate pretty quickly. Yeah. You don’t want two highly reactive people to be
0:14:45 together. Um, you also, I think need to think about, there’s a saying, we marry our unfinished
0:14:52 business, right? So let’s say that there’s somebody who had a parent who was very kind of avoidant or
0:15:00 withdrawn. That person, if they haven’t processed that will be drawn to the partner who is more avoidant,
0:15:07 but not because it feels good, but because it’s familiar. And so sometimes in the kind of couple that
0:15:11 you’re describing and I don’t know the experience of your friends, but I’ve seen a lot of couples where
0:15:18 it looks like that would be a good match because one person is, you know, sort of more in the emotional
0:15:26 sphere and one person is less so. Um, but sometimes what that is, is one person gets very lonely because
0:15:32 they’re not really getting that kind of emotional interaction that they want. So it can be a solution for
0:15:37 some people because they don’t know how to be with a different kind of person. But I also feel like
0:15:42 you want to make sure that you have figured out your unfinished business, that you’re not just,
0:15:48 you don’t just have radar for the kind of person who hurt you. So what often happens is people haven’t
0:15:53 processed whatever it was that they wanted more of or less of when they were growing up. And then they go
0:15:59 out into the world and they’re looking for a partner and they literally have radar for a person who is
0:16:05 exactly like the person who hurt them, but doesn’t look like that. So it’s like, I’m going to choose
0:16:12 someone who is the opposite of the parent who hurt me. And then you find this person. And after you get
0:16:17 to know them a little bit, you’re like, wow, that person drinks a lot too. I didn’t realize that. Or that
0:16:23 person is really withholding too. I didn’t see that at first. Or that person yells a lot. I didn’t notice
0:16:30 that at first. And you’re like, how did I get into this exact situation that hurt me as a child? And
0:16:37 that’s because your unconscious is saying, you look familiar, come closer. Because what we’re trying to
0:16:42 do is we’re trying to win. We’re trying to master a situation where we felt helpless as a child. We
0:16:47 couldn’t control the situation with our parents when we were growing up. And now we think, again, this is
0:16:52 completely outside of our awareness. I’m going to win this time. I’m going to master this. I’m going to get
0:16:58 love from that kind of person. And it doesn’t work out. So I think that you really want to make sure
0:17:04 that you are choosing someone for healthy reasons and not because there’s some unfinished business that
0:17:08 you’re trying to work out with this person who is not going to meet your needs. To go a little bit
0:17:16 further into this idea, which, by the way, I fully subscribe to based on your explanation of this
0:17:22 and my belief that our unconscious mind is driving a lot of our choices. My understanding is that what
0:17:33 you just described doesn’t adhere to mom, dad, male, female compartmentalization. And what I mean by that
0:17:41 is that I think a lot of people will hear what you just said and assume, okay, if my dad hurt me in the
0:17:46 following ways, then let’s say it’s a woman and she said, you know, my dad hurt me in the following
0:17:52 ways. I mean, he was a drinker withdrawn or he was violent or whatever. Then that woman will seek out
0:18:02 men that mimic that. Here I’m assuming heterosexual relationship. But if her mother was the one that
0:18:09 was the drinker violent and or withdrawn and she’s heterosexual, my understanding is based on the dynamics
0:18:16 that you describe, if she will find those traits in a man, because she’s heterosexual, she’s seeking men for
0:18:25 romantic partners. And I think that’s very important. I think that sometimes we put the the mom, dad labels on top of
0:18:32 the the attraction to, again, staying in the heterosexual framework here, the opposite sex
0:18:37 framework. And then people say, well, why is it that this woman always seeks out these like what ended up
0:18:41 being really terrible guys? Like she had such a great dad, but she had a dreadful mom.
0:18:46 That is absolutely correct. And I think it’s so interesting because I think that people think that having
0:18:54 one parent that gave you what you needed is protective. And in some ways it is. But the thing that hurts is the
0:19:00 thing that gets the most attention inside of our bodies. So we don’t necessarily think it, but we felt
0:19:07 it. We internalized it. It lives inside of us. And so, yes, having a good parent, one of the two, if you have
0:19:15 two parents, one of the two is important. But it’s interesting that it’s not like we seek out the person
0:19:21 that’s like the good parent always. Sometimes, again, because we’re trying to work something out, we seek out someone
0:19:26 like the parent who really hurt us. So it’s such a flaw in our wiring.
0:19:31 Well, I mean, I think that’s where therapy is really helpful. I think that’s where, you know, people are
0:19:36 like, well, what is therapy really for? And I think it’s really about what are the things that are outside
0:19:41 of your awareness, but that are sort of driving the car. So it’s like we think we’re the driver of our own
0:19:47 car, but often like someone else is driving the car and we don’t realize it. And we think, why does this
0:19:53 keep happening? Or, you know, what is happening in my life that I’m not getting what I want in, you know,
0:19:59 whatever dimension it is, whether it’s professionally or personally. And so often it’s because there’s some
0:20:05 force that you are acting out that you don’t even realize. And I think the role of therapy is to kind of
0:20:10 hold up a mirror to people and help them to see something about themselves that they haven’t been
0:20:11 willing or able to see.
0:20:20 You said that people will pick the person who’s exactly wrong for them, who feels exactly right,
0:20:28 at least at first, that it has this kind of come here, this summoning aspect to it. Like,
0:20:32 we feel drawn to it. It feels drawn to us. I mean, that’s how relationships start after all,
0:20:41 one would hope. But in this case, you said that people come to find that that person is exact,
0:20:46 harbors some of the exact same traits, I’m calling them that, behaviors, traits, you know,
0:20:52 whatever it is that hurt them in the context of their child-parent relationship.
0:20:59 why do you think initially it presents as the opposite?
0:21:07 I think it’s about the familiarity, that there’s something so visceral about this feels like
0:21:14 childhood. And even if childhood was not optimal or even miserable, it still feels familiar. And
0:21:20 humans in general are very afraid of uncertainty. They’re very afraid of the unfamiliar. I remember
0:21:26 when I was in therapy, my therapist said to me, you know, you remind me of this cartoon and it’s of
0:21:31 a prisoner shaking the bars, desperately trying to get out. But on the right and the left, it’s open,
0:21:37 no bars, right? So why do we stay in this prison? Why don’t we walk? Why don’t we even see that it’s
0:21:43 open? And why don’t we walk around the bars? And it’s because with freedom comes responsibility
0:21:51 and uncertainty. We don’t know what it’s like to be in prison. That’s been our experience. So that
0:21:57 feels comfortable, even though we say we desperately want to get out. And then if we choose the uncertain
0:22:02 path, we’re responsible for our lives now. We can’t blame it on mom or dad or this situation or that
0:22:08 situation. I’m not saying those situations weren’t impactful. Of course they were. But we have choices
0:22:13 as an adult. We have freedom as an adult that we didn’t have as a child. And sometimes it’s really
0:22:18 hard for us to say, I’m going to have to be responsible for my life. That’s terrifying because
0:22:23 we feel like we don’t have the tools to do that. We feel like, again, the uncertainty, we’d rather have
0:22:27 the certainty of like, I know what it’s like in prison. At least I’m, I know what that’s like. And I know,
0:22:31 you know, the devil, you know, and that’s not, again, that’s outside of our awareness.
0:22:39 I think what you’re describing is a, is a pervasive feature of being human. If I may,
0:22:46 there’s this kid, he’s now a young adult, but I’ve watched grow up from a very young age who
0:22:52 got into college. He was doing really well. Then he fell in love. He made the decision to leave school.
0:22:57 The relationship ended and I was talking to him recently and he’s kind of in this
0:23:04 kind of dizzying spin of like thinking about how great things were, how he blew it. And he’s young.
0:23:08 I’m like, listen, you’re good. Like he, he didn’t drop out. He just withdrew. He can go back and you
0:23:14 know, he’ll find another relationship. But, um, you know, I, and I empathize with him, but, um, I passed
0:23:19 something along to him that was actually discussed on a, uh, by a former guest on this podcast, Josh
0:23:24 Waitzkin, who was a former child chess prodigy. He’s gone on to do a number of things. And he said exactly
0:23:31 what you’re saying, which is in a different context. He said, um, we get so attached to our
0:23:38 current identity and our past identity and trying to resolve those that we’re more willing to stay in
0:23:46 that state of discomfort than we are to step into a path of potential success. Right. It makes no sense.
0:23:51 Right. I mean, and so I passed this along. We’ll see what he does with it, with it, with that knowledge.
0:23:57 Yes. It’s kind of like the, the misery of uncertainty. The certainty of misery
0:24:05 is sometimes more palatable to people than the misery of uncertainty. So you can be certain that
0:24:12 you’re going to stay miserable if you stay in jail, but the, the misery of uncertainty is worse.
0:24:16 So it’s, it’s really interesting that people will make that trade off. And the other thing about this
0:24:22 attraction question that you’re asking about, it’s like, I had this therapy client and she would pick
0:24:27 people who were exactly like one or both of her parents. And she would be so attracted to those
0:24:32 guys. She would always go for them. And she’s like, men are terrible. Guys are terrible. It’s like, no,
0:24:38 no, no, no. The men you’re choosing are, are terrible to you. But then you go out on dates with
0:24:43 these like great guys. And she’s like, yeah, no chemistry, no chemistry. Yeah. Let’s talk about that.
0:24:48 What, what, what, what is the, the flip side of this, the lack of, of interest in somebody that
0:24:55 doesn’t overtly or covertly harbor the, the, the painful thing that you’re so used to.
0:25:00 Right. So, so that’s the thing. She was working out this, this way of, she hadn’t separated yet
0:25:06 from her childhood. So she was trying to kind of reenact her childhood, reenact her childhood with
0:25:11 these men. And she didn’t realize she was doing that. She’d just be like, oh, I’m so attracted to
0:25:15 this person or things like, you know, I just, I like this guy so much. I don’t know why he doesn’t
0:25:21 call when he says he will. Right. And it’s like, well, who is that? Like, who does that remind you
0:25:27 of? When have you felt that before that? Like, I never know where I stand with this parent, with this
0:25:31 boyfriend. And then the people who are really reliable, who, by the way, it wasn’t about their
0:25:37 physical traits. Like these men were all physically attractive. It was, she felt no sort of, again,
0:25:43 that word chemistry because there’s something very threatening about like, oh, there’s no friction.
0:25:49 It’s a frictionless, you know, thing where he says he’s going to call and he does. He’s reliable. He
0:25:54 does what he says he’s going to do. I don’t know what to do with that. It just, it doesn’t like light
0:26:00 her up in that way because she’s not having that big emotional reaction to it because it doesn’t feel
0:26:06 like the thing that would give her a big emotional reaction. And so once she sort of works that through,
0:26:13 by the end of the therapy, she became very attracted to the kinds of guys who would treat her the way
0:26:18 she wanted to be treated. And she was no longer attracted to the guys that she, so she’d get that
0:26:24 initial kind of like, oh, I feel something when I’m in the presence of a guy like that. But I’m not
0:26:29 really interested in a relationship with that kind of guy. So that’s, I think, what therapy can do for
0:26:38 people? Yeah. One of the things that I’ve noticed in my own life is that as I’ve gotten older, I’ll be
0:26:45 50 later this year. I’ve been looking forward to that. I feel great. But some of the things that I
0:26:53 assumed for so many years, like slow is low. Like when things are really slow, like for many years,
0:27:03 it felt kind of depressive. Now I love slow, mellow, like peace is the thing that I’m just, I savor so
0:27:07 much. But for so many years, I think what you’re describing, that sort of activation state of
0:27:13 excitement, that was a pretty wild youth. And then, you know, I mean, I like adventure and I’d taken on
0:27:20 at times dangerous adventures that I shouldn’t have. Lived, told myself I wouldn’t do them again,
0:27:24 picked a different adventure, but even in like my scientific career or podcasting, I think things
0:27:28 that feel at times like a bit of a tightrope walk, just given the number of variables that I can’t
0:27:34 control just by virtue of what they are. And the challenge of like long cycles of trying to publish
0:27:39 people, like they’re kind of scary at some level. It’s your profession after all. But I did the same
0:27:45 thing in a lot of my relationships. Lovely people in some cases, some cases not, but in most cases,
0:27:51 fortunately for me, um, lovely people, but, but there was this sense that like, um, if something
0:27:57 felt like a little bit of an upstate, kind of like a bit more of autonomic arousal or a lot more
0:28:04 autonomic arousal that it had this, um, kind of magnetic quality to it. Whereas I think, um, and I’m not
0:28:13 joking or lying here. I think owning a bulldog taught me how to really savor relaxing. I’m not saying
0:28:18 this just to highlight Costello again. I mean, I observed his relationship to the world and the
0:28:24 bulldog’s contract with its owner is, is an amazing one that I think I learned a lot from. The contract
0:28:31 is I will die for you. I will literally give up my life to protect you, Andrew. But if that’s not on the
0:28:37 line, I’m not gonna do anything. We’re just going to sit here and enjoy the sunshine. Right. We’re just
0:28:42 gonna breathe and we’re gonna eat food. Right. Friends are coming over and I’ll get excited. And
0:28:47 you know, and, and I’m not, uh, I’m not trying to make too much of this. I, I really noticed, I was
0:28:54 like, wow, he needs so little to be blissful. And yet I know that if like push came to shove, like he’s
0:29:00 on my side, we’ve got each other’s backs. Yeah. As opposed to, let’s talk about a more human contract of
0:29:07 like this picture or story of, of a couple that they have about themselves. Ride or die is something
0:29:11 people say a lot nowadays. It’s beautiful concept, right? Loyalty. Like you’re in it together no matter
0:29:17 what. But there’s a calm version of that, like ride or die. And then there’s like ride or die. Like, like
0:29:23 we’ll take on anything. We’ll, we’ll bring in chaos. We’ll be the chaos. And we just don’t quit. Very
0:29:30 different activation states. Oh, absolutely. And it took me 49 years to learn this. I see it in
0:29:35 professional relationships too. People want the exciting thing, the big build. And then they’re
0:29:39 like, it’s the chaos of like, oh, this founder left and this person. It’s like, well, of course it
0:29:44 started in drama. It’s going to end in drama. Does this, some of this resonate? Yeah, absolutely. I mean,
0:29:50 two things. One is that there’s this concept of chairophobia, which is, um, kind of fear of joy.
0:29:56 And so, so many people, um, because they grew up in a way where whenever, let’s say the parent was
0:30:01 reliable, um, in moments, right? Like at certain times, and then they were unreliable or they were
0:30:05 really calm, but then they would blow up and you never knew what was going to happen. It was like
0:30:10 you were walking on eggshells the whole time. Right? So you’re very afraid of anything that goes well.
0:30:16 You think the other shoe is going to drop like at any moment. So you’re, you’re, you don’t want to
0:30:21 pick something that, and again, again, outside of your awareness, like you don’t pick the calm
0:30:26 partner because it feels too good. Like something’s going to go wrong. So I’ll pick the volatile partner
0:30:33 because I’m, I’m prepared. I’m prepared for that level of volatility. Right? And so people sabotage
0:30:39 all the time, whether it’s about a job or a partner or, you know, whatever they want, they think I am not
0:30:46 going to go there because it’s not safe to feel joy because something will go wrong and I will be
0:30:53 crushed and it will be harder to have the experience of joy and to have it crushed than to never feel
0:31:00 the joy. So there was a woman that I wrote about in my book who she just, she wouldn’t let herself feel
0:31:05 any joy or get excited about a partner or excited about, she wanted to be an artist and doing her art
0:31:11 and things were going really well. And then she, she’d self-sabotage. Right? It’s like, I would,
0:31:17 you can’t fire me. I quit. Right? It’s like, I’m going to create the bad thing to happen to myself
0:31:22 because if it happens from the universe, it’s going to feel even worse. So I think we need to kind of
0:31:27 really be aware. There are lots of people out there who are terrified of good things happening,
0:31:32 even though they say they desperately want good things to happen. And so they make bad things happen
0:31:36 or they make sure good things don’t happen to them because it feels so uncomfortable to sit in
0:31:40 that space of the other shoe is going to drop at any moment. And I can’t deal with that. But the
0:31:45 other thing I want to say about this, this slow burn type of thing is there was a study that was done
0:31:49 that I wrote about in one of my books where they did a longitudinal study and they looked at people
0:31:55 over 20 years and they followed up with them every five years from the first date to where they are
0:32:00 later. And they had them instead of like historically saying, you know, when you ask people in
0:32:04 relationships and you say, what was it like when you first met? And they’ll tell you some story,
0:32:09 but it’s retrospective. It’s not like you weren’t there at the time. You’re sort of telling it through
0:32:14 the lens of where you are now. What was great about this study was people wrote down at the time,
0:32:22 here’s what, here’s how I feel. So people who were, let’s say, got married and were happy would say
0:32:27 almost unilaterally, like there was so much chemistry. We had such a good time on the first date. It was
0:32:33 amazing. Whereas at the time they might’ve said like, yeah, it was okay. Maybe I’ll see this person
0:32:38 again. Fine. Like no butterflies or, you know, whatever. But that’s not the story they’re telling
0:32:45 themselves about it. Now, people who either are unhappily together or no longer together would say,
0:32:49 yeah, there was nothing there. There was no chemistry. I didn’t really like the person. But
0:32:53 at the time they might’ve said like, wow, I’m really interested in this person. It was like,
0:33:00 we had so much chemistry. So we change our stories based on our present experience. And we think we’re
0:33:04 telling an accurate version of what actually happened. And the reason I bring this up is
0:33:10 because since people who are sort of happy couples tell these stories to other people,
0:33:16 we think in our culture that if you go on a first date and you don’t have that immediate spark,
0:33:22 that it’s not worth it. Like don’t go on a second date. And what happens is sometimes a lot of the
0:33:26 time when you have that immediate spark, it doesn’t mean what you think it means. It’s not that a spark
0:33:33 is bad. It means that you really need to see what it means. And it’s not that not having a spark is bad.
0:33:40 If you go on a date and you feel like I, it was like nice conversation. I had a good enough time.
0:33:47 Go spend another hour with this person. Just go on another date with them and see what happens. But we
0:33:51 don’t do that because we have this illusion that you can just go back on an app or there’s so many
0:33:57 people out there. And so we try to optimize as opposed to saying, what would it be like? I had,
0:34:05 I felt good when I was with this person. I didn’t feel that rush, but I felt pretty good. So I think
0:34:11 I’ll go see what that’s like again. And that should be our bar. Not like, do I feel this rush? Do I feel
0:34:17 like this is amazing? But did I have a good enough time? Sure. Let me go see what that’s like.
0:34:25 Yeah. One certainly wouldn’t want to be bored in somebody else’s presence. But calm seems like a good
0:34:34 touch point to look for as opposed to this activation state. Maybe it’s the neurobiologist
0:34:39 in me and I’m guilty of also working on this autonomic arousal thing for so many years. The
0:34:44 seesaw in us of being like upstates that can either be stress or bliss and downstates, which can either
0:34:49 be depression and fatigue or can just be like pleasant relaxation. Like the label becomes critical,
0:34:56 right? Alert and stressed versus alert and elated is very different. Same level of alertness, two very
0:35:03 different things. Same, you know, depressed versus peaceful when relaxed, you know, and looking for
0:35:11 or trying to figure out what sorts of interactions bring about that, that kind of even seesaw might be
0:35:15 best, not one or the other, maybe a little airing even a little bit more towards peace.
0:35:21 Yes. And when I see couples who come in and they’ve been married for a long time now and they say, you
0:35:27 know, well, I’ll say, what is the origin story? How did you meet? What was that like? What were you
0:35:32 attracted to in the other person? And so often I’ll hear words like, it was so exciting. I found this
0:35:40 person so exciting. And it’s like, that’s the very thing that what you thought was excitement was
0:35:49 actually volatility or was actually sort of anxiety as opposed to that sense of you can be calm and feel
0:35:56 excited about the other person. So we’re talking about a neurological state, right? Your nervous system.
0:36:02 And then we’re talking about your interpretation of what that means. So sometimes calmness is exciting.
0:36:10 Sometimes excitement is anxiety provoking. And so you have to be able to tell the difference between the two.
0:36:17 Yeah. I’ll just say yes and yes to both those statements. I think peace is, it’s not everything,
0:36:25 but it’s necessary, but not sufficient as we say. If I may, I’d like to get kind of a little deep and
0:36:37 abstract along this dimension of why people are so much more willing to stay in a state that doesn’t feel
0:36:47 good versus risk the unknown and the opportunity to win in relationship, in, in life, in career,
0:36:53 et cetera. Cause I do, I do believe that. I happen to be reading, it’s a hard book, a genuinely difficult
0:36:59 book, but I’m really enjoying it. I’m reading Ernst Becker’s The Denial of Death. I highly recommend it to
0:37:04 everyone. One a Pulitzer, after all, you don’t need my endorsement. And, you know, I mean, the,
0:37:10 the central thesis of the book, right, is that we’re a weird species because we understand that
0:37:14 we’re going to die at some point. We’re all going to die. And that the, that humans go through these
0:37:21 very complicated gymnastics related to ego and symbols. And we create notions of meaning and story
0:37:26 to try and distract us basically from this really scary reality. It’s terrifying, right? It’s
0:37:33 terrifying. Nobody really understands or knows what happens next. We can’t be sure. And I have this
0:37:39 idea in mind as you’re telling me that indeed people are willing to stay in a set of circumstances that
0:37:44 don’t work for them, even ruminating on the mistakes that got them there for a very long time,
0:37:49 willingly, when all they need to do is make some new choices that they’re fully capable of making.
0:37:57 And I wonder whether or not it’s because they’re alive now. They know they’re quote unquote safe now.
0:38:02 Like they’re not dead. I mean, the number of people I know who stayed in circumstances that didn’t work
0:38:09 for them for so long, professionally, relationally, it’s like, how do they do that? And I understand
0:38:14 sometimes there’s kids, sometimes there’s financial issues, but there’s, it’s always the case that
0:38:20 they’ve eventually gotten out. Thank goodness. And they always say, I wish I had done it so much
0:38:27 earlier. And I wonder whether or not as a biological and psychological being, we do this because we’re
0:38:33 thinking, well, I’m alive now. I’m breathing now. I’m quote unquote safe now, but I don’t know what’s
0:38:37 going to happen if I make this other choice. Like it defies logic, but at the same time, if one just
0:38:45 assumes that our, like our biggest fear deep down in our unconscious is fear of death, we’ll pretty
0:38:50 much stay anywhere where we’re continuing to be alive and not like in the moment of fearing death.
0:38:56 Sorry to get a little philosophical here, but I think this unconscious thing where we make a lot has
0:38:59 been made of it. The word means, okay, well, we don’t, it’s happening, but we don’t know what’s
0:39:03 happening. But like, what are we really afraid of? And I do think ultimately we’re all just really
0:39:07 afraid of death. I don’t think we’re afraid of death. I think we’re afraid of not having lived.
0:39:12 So what I mean by that is I think we deny death. We’re all sort of death deniers. Like
0:39:17 we know it’s out there somewhere, but we don’t know when or how it’s going to happen. And so
0:39:23 we just pretend because there’s no real, no pun intended, but deadline. Right. And so we just
0:39:29 think sort of, we know intellectually we don’t have forever, but we kind of think we do. And
0:39:33 so when you think about sort of this stages of psychosocial development, you know, you start
0:39:38 with, you know, these, these conflicts that you have to work through at every stage of
0:39:43 life. And sort of the one where you’re sort of the last stage is integrity versus despair.
0:39:51 So integrity is if you have lived a life where you don’t have a lot of regret, you feel like you live the
0:39:54 kind of life that you wanted, you accomplish the things that you wanted to accomplish for the most
0:40:01 part, whether that’s relationally, professionally, some combination there. You, you have a sense of
0:40:08 integrity at the end of your life. If you didn’t, you have this sense of despair. People who work through
0:40:15 that and have integrity are not afraid of death. The people who are in despair are very afraid of
0:40:21 death because they have so many regrets and they can’t go back. You don’t get a redo. And so I like
0:40:28 to, in psychotherapy, really remind people that they need to keep death awareness sitting on one shoulder,
0:40:34 not to be morbid, but to actually make you live more fully. If you are aware of death, if you really
0:40:40 look death right in the eye, you have more intentionality when you wake up every day, you
0:40:46 say, I don’t have forever. So it’s not like sometime in the future, I might die. It’s like, you could die
0:40:52 today, tomorrow, you, you know, anything could happen. And, and I think, you know, when I saw I write about
0:40:57 this in my book where I was seeing this woman who was in her early thirties and she was diagnosed with
0:41:03 cancer and everyone thought she was going to be fine. And then there was a sort of rare recurrence.
0:41:09 And, um, and she was newly married and her whole life was like turned upside down. And she really
0:41:16 made me as the therapist look death in the eye in that way. You know how, like, you want to say
0:41:21 something like, you know, she was talking about the things that people would say to her because we all
0:41:26 have this death denial. And they would say, did you get a second opinion? As if, no, she’s not going to
0:41:30 get a second opinion about whether she’s going to die. Right. Um, you know, they’ll say things like,
0:41:34 well, these experimental treatments might work, you know, anything to deny the reality
0:41:43 that she was going to die and very soon. And nobody wanted to sit with her in that. And it was my job
0:41:48 to do that. Even her husband had, had trouble sort of sitting with her in that, in the beginning.
0:41:54 Right. Um, and, and there was this one moment, this beautiful moment between them that she came in and
0:42:00 told me about where he was like, you know, uh, doing something and trying to relax. And, and he was a
0:42:07 great, like incredibly supportive of her. And she came in and said, Hey, there’s this thing. And I read
0:42:13 about this and I want to talk to you about this. And, and he said, like, can’t we just have one night
0:42:20 night off from cancer? And she said, I don’t get any nights off from cancer. There’s no nights off.
0:42:26 Right. And I understand both perspectives on that, but it brought up this beautiful conversation between
0:42:34 them that really helped them to think about how much do we let death in and how much do we let sort of
0:42:41 life or whatever, whatever’s left in and how do we let death inform the aliveness that we still have?
0:42:46 So I think it’s really important that, you know, when, why do people stay in relationships too long?
0:42:51 Why did they stay in jobs too long? Why did they make choices that are not serving them and that they
0:42:59 will later regret? It’s because they are in full blown death denial. And I think when people really
0:43:08 acknowledge their mortality, um, it’s one of the most healthy, invigorating things that they can bring
0:43:12 into their lives. When people say, what is the opposite of depression? It’s not happiness, it’s
0:43:20 vitality. And where do we get vitality from knowing that we have a limited time here and we get to choose
0:43:28 how we spend it. I agree 100%. Um, this is something I think about constantly, although I’ve never looked
0:43:34 at it through the lens that you just presented it. And I, I love, uh, what I just learned from you,
0:43:44 which is, um, that vitality is the, is the state, the state of, of being, uh, vitality is so key.
0:43:51 I, um, I think about death, um, probably more than I should. Um, because for a kid who wasn’t from the
0:43:56 inner city or in the military, I’ve just had a lot of friends die, a lot of suicides, a lot of drug
0:44:02 stuff, unfortunately. And all three of my scientific advisors, suicide, cancer, cancer, I was very close
0:44:07 with all of them. And, uh, only get, I got to say goodbye to the second one. That was a rough
0:44:11 conversation. Anyone that’s ever had a conversation with somebody where it’s a goodbye conversation.
0:44:17 I had to do the, like, this is it, you know, and it was brutal, but I’m, you know, I don’t want to
0:44:22 well up. I’ve, I’ve cried before on this podcast. I don’t feel like doing it today. I don’t have a
0:44:28 problem crying and, uh, from time to time on camera, but I don’t want the, this, the, uh, plot line here
0:44:34 to shift too much. But I started after that conversation to adopt a practice. I do this yoga nidra,
0:44:40 non-sleep deep rest thing every day, uh, for about 10 to 30 minutes. And there’s this moment
0:44:44 right at the beginning, you’re supposed to take a deep breath and then a long exhale to relax your
0:44:51 body. And then you go into listening to the script. And, um, ever since that conversation, I’ve insisted
0:44:59 on, uh, doing that. And as I do it, I remind myself, this is if I’m awake or if it’s not an accident
0:45:04 that happens very fast, this is probably what it’s going to feel like to like die. And so just trying to
0:45:11 like, um, so I, I like this idea of readying myself for death every day, um, as a means to access what
0:45:15 you’re talking about, which is a trying to live better. Right. Again, not to be morbid, just try to
0:45:20 like, yes, I’m like a biological vessel at some point, my body, my brain, or both will just give
0:45:26 out. Or I’ll get bullet buster. Cancer is kind of what I always say. Something will take me out and
0:45:32 there’ll be this final, and that’s it. And the closer that I feel like that we can get to that
0:45:39 understanding and be like, okay, super scary. And I’m not there now. So I’m going to go back into the
0:45:46 world and do the best I can. And it doesn’t have to be scary. It sounds like you’re aiming toward an
0:45:53 acceptance of death, which is, I think, the, the way that we get motivated to live. So it’s not fear
0:45:57 of death. That’s not what I’m suggesting at all. I don’t think we should be afraid of death. I think
0:46:03 we should say, we get this precious time, however long we get, everybody gets their own amount of time
0:46:10 on, you know, in this life. And so it’s an acceptance of that. It’s not a fear of that. And, and I think about
0:46:14 how, when people are afraid of death, they, they do things that are counterproductive. Like a lot of
0:46:22 affairs happen in the wake of a death. So a parent dies and somebody then feels like, oh, I don’t have
0:46:27 a lot of time left. Am I really happy in this relationship? Am I really alive? Am I really
0:46:33 living? And then they go and do something like have an affair because they want that sense of vitality
0:46:40 because they’re doing it out of fear, not out of, oh, I accept that death is a part of our existence.
0:46:46 And if I’m not feeling alive, is it because of my relationship or my marriage? Or is it because
0:46:55 I am not actively doing things in my life to create that sense of vitality? So very often in the wake of
0:47:01 some kind of brush with death, like some kind of closeness, like maybe you had a brush with death or
0:47:08 maybe a parent died or someone close to you died or a friend or a sibling. So often people act out and
0:47:15 they do these things to create the sense of I’m alive. As opposed to saying, wait, what do I need
0:47:21 to look at in my life that will make me feel more alive? That is not self-sabotaging.
0:47:28 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1. AG1 is a vitamin mineral probiotic
0:47:34 drink that also contains adaptogens. I started taking AG1 way back in 2012, long before I even
0:47:39 knew what a podcast was. I started taking it and I still take it every single day because it ensures
0:47:43 that I meet my quota for daily vitamins and minerals. And it helps make sure that I get enough
0:47:49 prebiotics and probiotics to support my gut health. Over the past 10 years, gut health has emerged as
0:47:53 something that we realize is important, not only for the health of our digestion, but also for our
0:47:58 immune system and for the production of neurotransmitters and neuromodulators, things like
0:48:03 dopamine and serotonin. In other words, gut health is critical for proper brain function. Now, of course,
0:48:08 I strive to eat healthy whole foods from unprocessed sources for the majority of my nutritional intake,
0:48:13 but there are a number of things in AG1, including specific micronutrients that are hard or impossible
0:48:18 to get from whole foods. So by taking AG1 daily, I get the vitamins and minerals that I need,
0:48:23 along with the probiotics and prebiotics for gut health and in turn brain and immune system health,
0:48:28 and the adaptogens and critical micronutrients that are essential for all organs and tissues of the body.
0:48:33 So anytime somebody asks me if they were to only take one supplement, what that supplement should be,
0:48:39 I always say AG1 because AG1 supports so many different systems in the brain and body that relate
0:48:43 to our mental health, physical health, and performance. If you’d like to try AG1,
0:48:50 you can go to drinkAG1.com slash Huberman. For this month only, April 2025, AG1 is giving away a free
0:48:56 one-month supply of omega-3 fish oil along with a bottle of vitamin D3 plus K2. As I’ve highlighted
0:49:02 before in this podcast, omega-3 fish oil and vitamin D3 plus K2 have been shown to help with everything
0:49:07 from mood and brain health to heart health and healthy hormone production and much more. Again,
0:49:14 that’s drinkAG1.com slash Huberman to get the free one-month supply of omega-3 fish oil plus a bottle
0:49:19 of vitamin D3 plus K2 with your subscription. Today’s episode is also brought to us by David.
0:49:25 David makes a protein bar unlike any other. It has 28 grams of protein, only 150 calories,
0:49:31 and zero grams of sugar. That’s right, 28 grams of protein and 75% of its calories come from protein.
0:49:37 This is 50% higher than the next closest protein bar. David protein bars also taste amazing. Even
0:49:41 the texture is amazing. My favorite bar is the chocolate chip cookie dough, but then again,
0:49:45 I also like the new chocolate peanut butter flavor and the chocolate brownie flavored. Basically,
0:49:50 I like all the flavors a lot. They’re all incredibly delicious. In fact, the toughest challenge is
0:49:55 knowing which ones to eat on which days and how many times per day. I limit myself to two per day,
0:50:00 but I absolutely love them. With David, I’m able to get 28 grams of protein in the calories of a snack,
0:50:05 which makes it easy to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight per day,
0:50:10 and it allows me to do so without ingesting too many calories. I’ll eat a David protein bar most
0:50:15 afternoons as a snack, and I always keep one with me when I’m out of the house or traveling.
0:50:19 They’re incredibly delicious, and given that they have 28 grams of protein,
0:50:24 they’re really satisfying for having just 150 calories. If you’d like to try David, you can go to
0:50:29 davidprotein.com/huberman. Again, that’s davidprotein.com/huberman.
0:50:38 David Huberman. So much to go into here. This thing about vitality is so key. A friend recently
0:50:42 said to me something. I was talking about how, gosh, there’s like these certain interactions in
0:50:47 life that are like, ugh, I feel like they pull me in, and I don’t like them. And then it just like
0:50:56 really takes away from what I know I should be doing. And he said, “You know, you have to do things
0:51:04 that energize you.” And immediately I thought, yes, and be very careful about the things that activate
0:51:10 us. Like there’s this difference between activation and being activated versus being energized. I mean,
0:51:15 it’s a little bit semantic, right? But I feel like something that energizes me is like, I love cephalopods.
0:51:21 I used to have cuttlefish in my lab. I love octopuses. And by the way, it’s octopuses is the plural,
0:51:29 plural, folks. Not octopi. We’d go into a whole thing here, but I won’t. And looking at one of those
0:51:34 guys or gals solving a puzzle, it just energizes me in a way. I feel it in my body. It’s energy that
0:51:41 I can use for other things. It’s like an inspiration for me. And there are many other things that do that.
0:51:48 And then there are things that activate us, like where it’s like a stress response. It’s arousal,
0:51:52 but it’s negative valence. Right. It’s draining. It’s like pulling and it’s and it’s taking from
0:51:57 these things that energize us. And I feel like it’s it’s being able to notice those subtleties is
0:52:06 hard in real time. And but I feel like vitality is about the things that energize us. Right. And so when
0:52:11 you talk about that draining kind of activation, sometimes what we do when that happens is we go numb.
0:52:16 Right. So we don’t want to feel anything. So, you know, there’s this great expression that the like
0:52:20 scrolling through the Internet when people mindlessly do that. It’s a colleague of mine
0:52:24 said it’s the most effective non-prescription painkiller out there. Can you repeat that?
0:52:29 Because I want people to understand this. So, yes. So it’s the most effective non-prescription
0:52:36 painkiller out there. Right. And so it’s interesting when you think about numbness because people think
0:52:42 that numbness is the absence of feelings. But actually, numbness is the sense of being overwhelmed by too
0:52:48 many feelings. And so you’re shutting down. So when people say, oh, I’m numb, I’m not feeling anything.
0:52:55 Actually, you’re feeling so much and you’re feeling flooded. You’re feeling overwhelmed. And so we need
0:53:03 to figure out what are you feeling. So it’s it’s actually a state of arousal that you you’re you can’t
0:53:08 handle. And so then you’re shutting down. But it’s not that you’re not having feelings. You’re having so many
0:53:14 feelings that you can’t tolerate it. And that is not, you know, that is not the you know, people say,
0:53:19 oh, I’m feeling numb. I’m feeling nothing. No, we need to figure out what is so overwhelming to your
0:53:26 nervous system right now. Gosh, it’s so important. I hope people will listen to that 100 times because,
0:53:32 you know, we’ve heard so much about dopamine hits that I think people have lost sight of the fact that
0:53:38 when you’re online and you’re just awash in all this information and videos, you’re you’re not getting
0:53:43 those hits. You’re in the post dopamine hit trough. And we’ve been there for a long period of time,
0:53:48 unless we, you know, unless we’re judicious about our use of social media an hour or three minutes or
0:53:53 15 minutes, whatever it is. But hours upon hours, there’s there’s no dopamine hit anymore. The peak
0:53:57 is gone. You’re in the trough. And that’s why it feels kind of like, how did all that time go by?
0:54:04 The importance of this really can’t be overstated. I, I think that we hear so much about fight or
0:54:12 flight and the stress response that I think people forget that another component of the stress response
0:54:20 of drama, of, of, you know, being awash in all this information and like movies and, and politics and
0:54:26 violence and sex and all that stuff coming at us at once as we just scroll our thumbs is this thing of
0:54:30 brachycardia. You know, there’s this phenomenon where, when we’re stressed, our heart rate actually
0:54:35 slows down and that’s the kind of, the kind of numbing and you just kind of, you’re just kind of
0:54:42 blanking out. And, um, I think that’s a lot of what people are starting to experience with a lot of high
0:54:49 drama input. Yeah. I see that in couples a lot where they come in and one person is saying, you know,
0:54:55 like, I feel nothing. I don’t know what this other person’s so upset about. Right. And then
0:55:01 when you really get into it, it’s like this person’s feeling all kinds of things. And it’s really
0:55:08 important that we understand, you know, when we are shut down versus when we are calm. Those are two
0:55:12 very different states. Could you, um, go into that a little bit further?
0:55:16 Yeah. Well, here’s an example. So a couple comes in, let’s say it’s a heterosexual couple,
0:55:23 but it could be any couple. Often it is the woman in the couple who will say something to her partner,
0:55:29 like, I just feel like I can’t reach you. I feel like we’re very disconnected. I want you to
0:55:34 tell me how you feel. And because of our cultural stigma around men showing emotion,
0:55:40 he has told himself like, yeah, this bothers me or that bothers me or I’m unhappy in this way,
0:55:46 but I don’t feel anything. I’m fine. Our marriage is good. So he doesn’t even understand why he’s there.
0:55:54 Um, and he thinks he’s there for her because she insisted on it. And so when we finally get to maybe
0:55:59 something that he’s feeling and he finally does open up, it’s so interesting because maybe he’s
0:56:03 sharing something very vulnerable or maybe he tears up a little bit. So there you can tell,
0:56:08 like your body will tell you what you’re feeling, even if you aren’t aware of it, you see, okay,
0:56:12 there’s some moisture there in his eyes, or maybe a tear falls, or maybe he actually starts crying.
0:56:19 And her reaction and her whole reason for bringing him in was, you know, I need you to open up to me.
0:56:23 I want to feel connected to you. I want to understand your inner life more. Well, he does it.
0:56:31 And she then looks at me like a deer in headlights, like, oh, wow, I don’t feel safe when he doesn’t open
0:56:37 up to me. But I also don’t feel safe when he’s being vulnerable in this way. And these are sort of
0:56:44 gender stereotypes that we think we might not fall prey to, but we do. And so it’s so interesting that
0:56:50 often men are the ones who seem sort of numb or calm, right, which are two, again, very different
0:56:57 things in the relationship. But that’s not really the case. It’s that there’s no room for him to
0:57:02 express anything. So he has to kind of push everything down, probably, again, outside of his
0:57:06 awareness. And then the couple feels disconnected, and both of them are unhappy.
0:57:14 This idea that more words means more emotional, I don’t buy it.
0:57:21 Yeah, exactly. You know, it’s interesting, because men will come in, if I’m seeing them alone,
0:57:26 and they’ll often say something like, I’ve never told anyone this before. And they literally mean,
0:57:33 I’ve never told anyone this before. Because when men hang out, they’re not, it’s not the same sort of
0:57:39 level of let’s talk, talk, talk, talk, talk, talk, talk, right? Women will come in and say something
0:57:44 like, I’ve never told anyone this before, except for my mother, my sister, my best friend,
0:57:49 right? So they’ve told maybe one, two or three people, but they feel like they haven’t told anyone,
0:57:53 because for women, that’s kind of not telling anyone.
0:57:56 Well, now you have people concerned. So if somebody, if a woman says to me,
0:58:00 I didn’t tell anyone, that means she only told four people.
0:58:06 I don’t mean secrets. I mean, like something about themselves, where they feel maybe hesitant to
0:58:12 share that, or they feel ashamed about that, or they’re not sure about something. So you can see
0:58:18 that difference. But I also think it happens very early. So I’m the mom of a boy. I mean,
0:58:24 he’s now a teenager. But it’s interesting, because when I didn’t notice this till I was raising a boy,
0:58:31 and I grew up with a brother, but I didn’t notice it, that when he, let’s say he would like fall on
0:58:37 the playground, right? And like at like two or three years old, everybody would say to him or the boys
0:58:42 around him, like, “Oh, it’s fine. Brush it off. You’re good. You’re good.” Right? Even if he was
0:58:47 like in pain. And if a girl falls and she’s in pain at that age, they’re like, “Oh, honey,
0:58:53 come here. How are you? Let’s see. How are you feeling about this? Are you hurt? Are you okay?” So very early on,
0:58:59 mom, they get these messages like, “Girls can talk about it. Boys can’t talk about it.” I remember
0:59:06 when my son was, he was a basketball player and in high school, and he had, or this was in actually
0:59:10 middle school. And in a practice, he got, you know, pushed down and his arm was kind of like,
0:59:16 not right. And, you know, everyone was like, “Get back up. Just get, it’s fine.” Well, his arm is
0:59:22 like hanging off, right? And so, you know, I was like, “No, I think he needs to go to the ER.” And of
0:59:28 course, he was mortified that I said that, but in fact, he had broken his arm. So that’s the
0:59:32 difference. If a girl had fallen down and her arm was like that, people would say like, “Oh,
0:59:37 why don’t you get it checked out?” So what happens when these people get into adult relationships,
0:59:45 and this was what they were told about words and talking about things? You really see those
0:59:51 differences. But the other thing I want to say about words is women are brought up to think that whenever
0:59:57 you have a feeling, you should share it. And my response to that is no. So, and people say,
1:00:02 “What do you mean you’re a therapist? What do you mean don’t share your feelings?” You don’t need to
1:00:08 share every thought or feeling that crosses your mind unfiltered with your partner. That is not healthy
1:00:15 communication. Healthy communication means we have filters, and we get to think about, and we call it
1:00:22 mentalizing, “How will what I’m about to say land on the other person?” It’s not like you’re regurgitating
1:00:26 all of your thoughts onto the other person. They’re just supposed to deal with them. It’s about
1:00:33 relationally thinking, “How will this person respond to that?” Not like you have to take care of their
1:00:41 feelings, but is it kind? Is it true? Is it useful? Does it meet those three criteria? And if it doesn’t,
1:00:45 why am I talking? Why am I sharing this?
1:00:56 You said it, not me. But I’ll wager a theory that I think that some people, when they feel something,
1:01:07 the kind of relief that comes from evacuating that feeling, or trying to evacuate it with words,
1:01:14 feels reflexively better to them than sitting with it internally.
1:01:15 Right.
1:01:19 So I think people, when they feel an emotion, I think sometimes they feel like if they just talk
1:01:25 about it or evacuate it, then it’s like they get rid of it, but they forget that it has an impact.
1:01:31 Yes. Yes. And what you’re talking about is projective identification. So projection,
1:01:38 right, is when you’re feeling angry about something. Say you had like your boss did something to you at
1:01:45 work, and they upset you in some way, or they were unkind, and you’re angry about, or they’re
1:01:50 going to make you work all night, and you’re really pissed about that, right? So you’re angry. So you come
1:01:57 home and you end up, you know, yelling at your partner, right? So you’re projecting, you’re really
1:02:01 mad at your boss, but all of a sudden you’re like yelling at your partner, you’re angry at your partner.
1:02:08 That’s projection. You’re projecting one feeling about someone onto a different person that had nothing
1:02:13 to do with the situation. Projective identification is a psychological process where you actually insert
1:02:19 your feeling into the other person. So you’re angry about something that happened at work. It’s not that
1:02:25 you are now angry at your partner. It’s that you make your partner angry. It’s like a hot potato. Like
1:02:31 you take your feelings and you toss them to someone else because you can’t tolerate the discomfort of
1:02:35 that feeling. So I don’t want to deal with the feeling. So I’m going to say something to you that’s
1:02:42 going to make you angry, right? And now they have to hold all the anger. You feel great. You’re fine because
1:02:46 you’re not holding the anger anymore. And now they’re the ones who can’t sleep. They’re the ones who are upset.
1:02:52 They’re the ones who have to deal with what you couldn’t tolerate. So again, we have to think about, you know,
1:02:58 do we need to, like, why are we saying what we’re saying? Can we be more intentional about how we communicate?
1:03:03 Which doesn’t mean you have to walk through a minefield. It just means that you have to be more
1:03:09 aware of your feeling state and owning your feeling state and making sure that you aren’t using other
1:03:15 people in your environment to release your feeling state to something else. That you need to learn how
1:03:19 you can shift your own feeling state to one that feels better for you.
1:03:29 And I love that. I realized recently that thinking is something that we can practice.
1:03:36 I, for all the tools and protocols that, you know, talked about on this podcast and elsewhere,
1:03:44 you know, like physiological size and morning sunlight and working out and zone two cardio and cold and,
1:03:51 you know, all the things I, I realized, um, recently, like spending five minutes just thinking
1:03:57 about something and really trying to work through it linearly. Um, like a, like a challenge,
1:04:03 like a life challenge is so valuable. Um, and I didn’t come up with this on my own. I now have a
1:04:09 practice of, of like when something feels irritating or activating, I’ll just like stop, put everything
1:04:14 away and I’ll just sit and think like, what’s going on here. And, um, inevitably there’s some,
1:04:20 like some growth in understanding at the end of that, but it’s hard work. Like to think like,
1:04:25 what’s going on here? Am I activated because it’s like true? Am I activated because it’s false?
1:04:29 Am I, you know, like having to sort all that, you might think, well, who has the time for this?
1:04:32 But actually I would argue you don’t have the time to not do it.
1:04:37 I think that’s the difference between reacting and responding. So often what we do is we react to
1:04:42 something and that’s not processed, not thought through. And again, it doesn’t have to take,
1:04:49 like you’re saying, it doesn’t have to take a long time to just even count to five and breathe and see,
1:04:55 you know, cause reacting, reacting means acting again. So you are normally when you’re reacting
1:05:01 and it’s like that zero to 60, you’re acting on something that happened in the past and you’re
1:05:06 layering it on to whatever’s happening in the present. So you’re having a big reaction to something.
1:05:12 We like to say, if it’s historical, it’s, if it’s hysterical, it’s historical. Meaning if
1:05:16 you’re, and by hysterical, I mean, if you’re having a big reaction, there’s probably something
1:05:22 from your past, some reaction that is visceral to you that you’re having. There’s getting layered on
1:05:28 to this current situation, experience, problem, and you don’t realize it. So that’s reacting.
1:05:32 You’re acting again. You’re acting on something that happened in the past. If it’s hysterical,
1:05:39 it’s historical. Responding is I’m going to take a breath. I’m having a big reaction. I’m going to
1:05:44 sit for a minute, again, regulating your nervous system. And now I can kind of think about this
1:05:51 differently. So we need space between, you know, there’s that famous Viktor Frankl quote of, you
1:05:56 know, between stimulus and response, there is a space. And in that space lies our choice and our
1:06:02 freedom. That’s a paraphrase of it, but you need that space between the stimulus, whatever the thing
1:06:08 is that activated you and your response. So that’s the difference between reacting and responding.
1:06:14 I totally agree. And yet life happens in real time. I mean, parents with kids, they got to pick them up
1:06:19 and they’re working and there’s stuff coming through on the phone. My question is, do you think nowadays
1:06:30 there’s too much communication bombardment through text, social media, phone and real life that we
1:06:37 we’ve eliminated all the space? I think what we’ve eliminated is there’s so much more space in a face
1:06:43 to face conversation. So when I have young therapy clients who are, you know, maybe in their early
1:06:51 twenties and I had one client who was telling me the story in therapy a while ago. And now I understand
1:06:55 what this means, but this was several years ago. And she was telling it like this. She had her thumbs
1:07:00 in the air and she said, and then I said, and then he said, and then I said, and I’m thinking, what is she
1:07:06 doing? And then I realized, I said, wait, you had this conversation on text? And she said, yes. And it was
1:07:12 really important conversation. And I said, I was trying to explain to her why they were missing certain
1:07:17 cues. They were missing what it feels like to be in the space together. They were missing the experience
1:07:23 of looking in each other’s eyes, of seeing facial expressions and body language. And she said, oh no,
1:07:31 but we also used emojis. And I had to explain to her why an emoji does not replace face-to-face
1:07:37 interaction. Face-to-face interaction slows you down, right? You can just text anything and you don’t
1:07:43 realize there’s another person at the other side of this on their phone who is reacting to
1:07:48 your reaction. And I think that, you know, this is when we go back to comment sections. We don’t
1:07:54 realize that there’s another person out there. We know that. But when there are so many times that we
1:08:00 would have a very different kind of conversation with our partner, with family members, with friends,
1:08:08 in our workplace, in comment sections, if we could remember that there’s a human there. And the easiest
1:08:15 way to do that is to see someone like this looking across the table at you. We can’t always do that.
1:08:20 But I think when you’re having important conversations that we should remember, wait,
1:08:25 this probably isn’t appropriate to talk about on text, even though people think that, well,
1:08:29 of course, it’s so much more efficient. Actually, it’s not because now you’re going to have conflict.
1:08:32 Now you’re going to have misunderstandings. And now you’re going to spend all this time
1:08:37 trying to repair the rupture that just happened because you had the conversation on text.
1:08:39 I refuse to argue over text.
1:08:39 Yes.
1:08:41 I just won’t have an argument over text.
1:08:46 And I’ll say to people, you know, because like I have a client and he’s always sort of,
1:08:52 he says, well, I just get pulled into it with my girlfriend. And I’m like, really? Does somebody
1:08:58 have a gun to your head? Right? And this is where I think change, you know, we talk about what we want to
1:09:03 accomplish in therapy and it’s change. It’s not just coming in and downloading the problem of the
1:09:07 week and leaving and downloading the problem of the week again and leaving. I like to say the insight
1:09:12 is the booby prize of therapy that you can have all the insight in the world. But if you don’t make
1:09:16 change out in the world, the insight is useless. So someone will say, oh, I got into that argument
1:09:22 with my, you know, whoever, my partner over the weekend. And I’ll say, well, did you do something
1:09:26 different? And they’ll say, well, no, but I understand why. Great. That’s good that you
1:09:31 understand why. But you need to do something different because we’re all doing this dance
1:09:37 with someone else. Right? And if you change your dance steps, so people say, I want the other person
1:09:43 to change. And I say, well, you can’t change the other person, but you can influence the other person
1:09:49 by making changes yourself. So if you change your dance steps, the other person will either have to
1:09:54 change their dance steps too, because you’re not doing that old dance with them anymore or they’ll
1:09:58 leave the dance floor. And people are so afraid the person will leave the dance floor. And it’s like,
1:10:04 well, if they’re not going to dance with you in a way that is the kind of relationship that you want,
1:10:10 it’s okay that they leave the dance floor. Go find someone who will dance with you in the way you want
1:10:19 to dance. When it comes to behavioral change, are you a fan of small one degree turns or
1:10:28 I’ll propose an alternative, not as a counter, but just to explore next. But do you encourage your
1:10:30 clients? Do you call them patients or clients, by the way?
1:10:34 Either. I don’t think either is a good word. I think it’s so interesting because I think that
1:10:39 it’s just, we’re just humans. And I don’t mean to sound all woo-woo about this,
1:10:45 but I really feel like the relationship that you have in that room, it’s so unique. And I have not
1:10:50 figured out a way to describe it. And I don’t think client or patient quite does it, but for simplicity’s
1:10:57 sake, we use either. Okay. Thank you. I’ve always wondered about that. Do you recommend that your
1:11:06 clients make specific subtle changes, behavioral changes when they’re, after they have an insight,
1:11:10 or maybe even before they have an insight? I think the reason that people have so much
1:11:16 trouble changing is because the step that they’ve chosen is too big of a step to take at once. That
1:11:22 you need small, manageable steps. And I think people also forget, this is why New Year’s resolutions tend
1:11:28 not to last very long, because change is a process. And there’s a chapter in my book called How Humans
1:11:33 Change. And I think it’s so important for people to understand that there are stages of change. And it
1:11:38 starts with pre-contemplation, where you don’t even realize that you’re thinking about making
1:11:43 a change. You think like, something’s not right, but I don’t really need to change. Like, something’s
1:11:49 just not right in the world. You know, it’s my partner. It’s my, you know, it’s my child. It’s my
1:11:57 whoever, right? Then there’s contemplation, which is, oh, maybe I could make a change, but I’m not quite
1:12:02 ready to do it. And that’s when people usually, they come to therapy somewhere around pre-contemplation.
1:12:07 It’s kind of between pre-contemplation and contemplation. Like, something’s not right,
1:12:12 they come to therapy, we get them to contemplation, which is like, oh, maybe I’m contemplating making
1:12:18 some changes. And then there’s preparation, which is you’re taking some steps to prepare for the change.
1:12:22 So it’s not like, I’m going to dive into the deep end of the pool. It’s like, oh, maybe I need to take
1:12:26 some swimming lessons, or maybe I need to get a swimsuit, or maybe I need, you know, whatever it is,
1:12:33 like, I need to prepare to make this change. And then there’s action, where you actually make the
1:12:38 change. And people think that’s the last step, that’s action. No. The last stage is maintenance.
1:12:45 And maintenance is, how do you maintain the change? And maintenance does not mean that you are perfectly
1:12:49 maintaining the change. It’s more like chutes and ladders, if you remember that game, where like,
1:12:54 you go up and then you go down. You can make mistakes during this time, because you’re forming
1:12:59 a new habit, you’re forming a new way of being. And until it becomes familiar, going back to our
1:13:03 discussion about how the familiar feels really good to us, and the unfamiliar feels really scary,
1:13:09 the new thing will take a while to feel familiar. So let’s say that you say, like, I’m going to eat
1:13:15 healthy. And that means that I’m not going to, you know, like, eat an entire Haagen-Dazs or something
1:13:19 when I’m sad, that I’m going to do something different. Well, sometimes when you’re sad,
1:13:24 you might do that again. But then you don’t self-flagellate. So it’s not like, oh, it failed,
1:13:29 so forget it. I’m not going to, like, I failed and I’m not able to make this change. No. Or you don’t
1:13:35 say like, oh, I’m so terrible and that was awful and I’m so weak. Self-flagellation is not helpful.
1:13:40 Imagine if your kid came to you and they said, like, I did really poorly on this test. Are you going to
1:13:46 say, you’re so stupid? You know, like, what’s wrong with you? No, you’re going to say, let’s talk about
1:13:53 what happened. And they might say, I needed help and I was embarrassed to ask or I didn’t understand it
1:13:58 and or I didn’t study. I messed up. I should have studied and I didn’t study. Okay, well, what are you
1:14:03 going to do differently next time? Let’s come up with a plan. So you need to have, just like you’d have
1:14:09 some compassion for your child and hold them accountable, both. It’s hard to hold yourself
1:14:13 accountable when you self-flagellate. In the short term, you can, but it doesn’t last because it feels
1:14:19 so unpleasant. You’re just sort of bathing in shame. What you need is self-compassion and actually, if you
1:14:25 have more compassion for yourself, you’re more able to hold yourself accountable. So you can say, oh,
1:14:32 you know what happened? I was feeling really sad. I had this whole pint of Haagen-Dazs, but it’s okay
1:14:37 that I was sad and there’s another way to do this. So next time when I’m sad, I didn’t have enough
1:14:43 support. So I’m going to call a friend next time. Oh, self-compassion with accountability. Or I’m not
1:14:47 going to keep the Haagen-Dazs in the house because I know that when I’m sad, I’m susceptible to that.
1:14:52 Maybe one day I’ll be able to do it, but right now I’m not going to keep that. But there’s something
1:14:57 else I can do, which is I really feel like I want, for me, self-compassion is related to I’m going to
1:15:04 give myself a treat. So maybe my treat is I’m going to, you know, I’m going to have like a healthy snack
1:15:09 that I like. Or maybe my treat is I’m going to go to a movie or, you know, whatever it is. But you have
1:15:14 to figure out what works for you and what works for other people might not work for you. So it takes a
1:15:20 little bit of experimenting. So maintenance is this kind of experimentation, but having self-compassion with
1:15:27 accountability until you find a system that works for you and the new thing becomes a habit, it becomes
1:15:32 familiar. And the thing that you used to do becomes unfamiliar and doesn’t feel good anymore.
1:15:38 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, Element. Element is an electrolyte
1:15:43 drink that has everything you need, but nothing you don’t. That means the electrolytes, sodium,
1:15:48 magnesium, and potassium, all in the correct ratios, but no sugar. Proper hydration is critical for
1:15:53 optimal brain and body function. Even a slight degree of dehydration can diminish cognitive and
1:15:57 physical performance. It’s also important that you get adequate electrolytes. The electrolytes, sodium,
1:16:02 magnesium, and potassium are vital for the functioning of all the cells in your body, especially your
1:16:07 neurons or your nerve cells. Drinking Element dissolved in water makes it extremely easy to ensure that
1:16:12 you’re getting adequate hydration and adequate electrolytes. To make sure that I’m getting proper amounts of
1:16:18 hydration and electrolytes, I dissolve one packet of Element in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the
1:16:22 morning and I drink that basically first thing in the morning. I also drink Element dissolved in water
1:16:27 during any kind of physical exercise that I’m doing, especially on hot days when I’m sweating a lot
1:16:32 and therefore losing a lot of water and electrolytes. They have a bunch of different great tasting flavors
1:16:37 of Element. They have watermelon, citrus, et cetera. Frankly, I love them all. If you’d like to try Element,
1:16:43 you can go to drinkelement.com slash Huberman to claim a free Element sample pack with the purchase of
1:16:49 any Element drink mix. Again, that’s drinkelement.com slash Huberman to claim a free sample pack.
1:16:53 Yeah. For so many years, the field of sight, popular psychology,
1:16:59 um, was obsessed with, you know, how long does it take to make a change? It was like 28 days and it was
1:17:05 like 90. I was like, as somebody who studies neuroplasticity, um, I can tell you that there’s
1:17:10 one trial learning. You’ll never go back. And there’s stuff that takes years. Um, it’s just depends on the
1:17:15 intensity and the consequences, right? And, and even with consequences, I mean, anyone that’s seen
1:17:20 somebody relapse from drugs so many times over, it’s, you know, clearly they’re working with more
1:17:26 complicated dynamics there. I think that, um, this notion of reinforcing change is, is super key.
1:17:33 I’m really glad you raised that. I, I want to ask, um, as a, I don’t know how to phrase this as a
1:17:40 counterpoint or, or as an alternative. There we go. Uh, as an alternative to, uh, one degree shifts
1:17:48 or, or, um, I’m somebody that I’ve always benefited from deadlines. I love deadlines. Like a deadline is
1:17:55 how I get things done. And, and I just, if there’s a grant deadline, a paper deadline, you know, deadlines
1:18:02 work. And even if you don’t meet them, um, it’s great to see how far off you were, you know,
1:18:07 if you did your absolute best and how the mistakes you made to lead to the place where you didn’t
1:18:13 complete things in time. It’s just, I, I love deadlines and I love rules. And so, um, I’ve
1:18:19 become a pretty strict rule enforcer for myself in my life. And I think one of the rules that’s really
1:18:29 helped me in recent times, uh, with, uh, vis-a-vis relationships has been, um, no drama, just none.
1:18:36 Like none. I don’t tolerate any drama, but that’s rigid. I realize, but it’s helpful. Far happier than I’ve
1:18:42 ever been truly, um, in large part because of that, like no drama. But the thing that I had to accept
1:18:49 with a, with a hard rule like that is that I’m going to lose people like that. So earlier you said,
1:18:54 you know, that, that this, uh, patient client, you know, maybe he doesn’t have to put up, maybe there’s
1:18:57 somebody better for him. There’s someone else out there that you don’t, that they don’t have to deal
1:19:04 with. I think that one of the things that I noticed in my own past and, um, with others that I know
1:19:10 struggling with, with a dynamic with people, typically it’s romantic relationships, but it could
1:19:18 be anything is you have to be willing to let go. You can’t like always resolve the conflict. And I find
1:19:23 that a lot of people, maybe it’s this childhood thing. They feel like they have to like remain on
1:19:28 great terms or they have to stay friends or they have to put a bow on it. And I, I so admire the
1:19:38 people in life that are like, yeah, that didn’t work done because I look at the time wasted. Yes.
1:19:46 And I think that in our desire to make everything kind of okay. In the end, we burn valuable life
1:19:52 energy and incredibly valuable time. And so some people might hear like no drama,
1:19:58 and think, well, you’re going to lose a bunch of people. And I will, um, I, I certainly will. Um,
1:20:04 or they’ll rise to the occasion or whatever you want to call it. Um, but I have a full life of many
1:20:10 people with whom I have zero drama and wonderful relationships. So I’m full. My dance card’s full,
1:20:18 right? But I’d rather, I’m, I feel so, so firm about this, um, given the peace that it’s brought me
1:20:24 that I realized like, yeah, like I may never talk to that person again. I might, I might not,
1:20:32 but at the first hint of drama, like I’m done. And, and I think it’s because, um, I forced so much
1:20:36 suffering on myself for so long of trying to resolve these things that clearly wouldn’t work.
1:20:42 And, uh, I don’t know, I feel immense freedom from it, but I think I hear this with other people like,
1:20:48 oh yeah, but you know, they’re going to change or, you know, he’s going to stop drinking or not
1:20:53 referring to me. I’m not a drinker, but there’s a hard, I quit drinking. Um, didn’t have a problem
1:20:59 with it, but I just was like, I’m done with alcohol. Just like that relationship’s over. Um, and they
1:21:06 just cling to this like thing that it’s got to like, they just won’t let go. Yeah. And, and, and I
1:21:10 don’t, what is that about? Why, why do we hold onto the thing that doesn’t work? Even if we know
1:21:17 we’re not going to like stay with it. What is this obsession? It’s interesting. So, um, I’m thinking
1:21:25 about how, when you say no drama, um, you know, what does that actually mean? And it’s really important
1:21:31 because when you look at why people who are most satisfied with their lives, um, you know, what is
1:21:37 it about their lives? They’re surrounded by people that they feel good about. Now, let me be clear about
1:21:42 what that means. So, you know, we talk about this concept of idiot compassion versus wise compassion.
1:21:46 So idiot compassion. I love that. I don’t even know what it means. And I love it already.
1:21:51 So idiot compassion is what, if you surround yourself with people who are only going to validate
1:21:58 your experience, when you say no drama, that’s not necessarily a great thing. So like, for example, um,
1:22:03 you know, let’s say that, um, you know, someone says to her friends, like, I don’t understand why he
1:22:07 broke up with me or I don’t understand, you know, why this keeps happening to me. And your friend’s
1:22:12 like, no, you go girl, he’s wrong. You’re right. You know, whatever. Or, or, you know, my partner’s
1:22:19 doing this. And we, we tend to kind of feel like our job as a friend is to support the position of our
1:22:24 friends. That’s idiot compassion. Wise compassion is what you get in therapy where we say, you know,
1:22:28 like what might be going on here? It’s kind of like if a fight breaks out in every bar you’re going
1:22:35 to, maybe it’s you. We don’t say that to our friends in idiot compassion. Okay. So, so think
1:22:40 about that. So is it that you want no drama, meaning you want your friends to kind of back up everything
1:22:44 you’re saying, you’re not going to grow as a person. You’re not going to hear what you need to hear.
1:22:50 The friends you want to surround yourself with are people who will tell you the truth in a kind,
1:22:56 respectful way, and that you’re willing to hear it. So some people think that it would be drama if
1:23:02 their friends kind of called them on their bullshit, right? That’s not drama. So that’s a
1:23:09 healthy, communicative, open, honest relationship. I agree, by the way. I think that my definition of
1:23:16 drama is when challenging things are presented in a way that’s not in effort to resolve. Right, right.
1:23:22 What I’m talking about is evacuative expression. Like when things, you know, I mean, and I’m sort of
1:23:27 chuckling on the inside too about this thing about friends. I mean, I would say my group of friends
1:23:33 is, they’re amazing. I’m blessed with incredible friends and friendships. I’m so blessed. I only
1:23:39 wish I had more time for all of them. The, um, we’re pretty hard on each other in terms of being very
1:23:47 blunt, very, um, like that was dumb. It was maybe, maybe more male specific kind of language. Like
1:23:53 that was dumb. Like why’d you do that? It was super stupid. Or yeah, don’t be an idiot. Don’t do it
1:24:01 again. Or, um, no, I totally disagree. That’s a lot of the exchange in my friend group. Um, I would say
1:24:06 maybe it’s just the culture I grew up in and academia, very, very little validation. Validation isn’t a big
1:24:13 part of it. Um, but I am also surrounded by people that are very self-critical. So it’s sort of inherent
1:24:17 to the way they work in their work and their relationships and their life and their fitness.
1:24:22 Like pretty much everyone’s pretty get after it. Right. What I’m talking about is when people say no
1:24:28 drama, what they mean is, um, don’t bring anything up, right? Don’t, don’t challenge anything. Don’t
1:24:34 bring anything to my attention that maybe needs to be brought to my attention because I could be better
1:24:38 in this relationship. Um, you know, to me, I think what you’re talking about is volatility,
1:24:47 um, which is drama, right? Like, can you express the thing you want to express in a way that feels,
1:24:54 um, like an invitation or like it comes from a place of curiosity as opposed to blame. So often
1:25:00 people will come at the person and say, you did this as opposed to, I was confused by what happened
1:25:06 back there. What, what happened? Why, you know, why did you make that choice or why, what happened
1:25:11 between us here? Can we talk about that? So you’re being curious about the other person’s experience
1:25:17 as opposed to blaming the other person and assuming their intentions or why they did something or
1:25:24 something about their character. So drama tends to be from all the assumptions. Like I know that my truth
1:25:30 is the right story. That’s how you would come at that. Right. And yours, you were wrong. And I think
1:25:34 it’s so interesting because people come to therapy with these faulty narratives. Um, you know,
1:25:38 we’re all, we’re all storytellers. We all try to make sense of something. And we all believe that
1:25:45 our story is the absolute accurate version of the story. And it’s, it’s actually, it’s so funny when
1:25:50 you see couples and they experienced the same, you know, they were part of the same experience and they
1:25:56 have wildly different versions. And then there’s some part where the Venn diagram overlaps. And then
1:26:02 finally they can see, oh, that person’s not a bad person. They were coming at it because they,
1:26:08 in their story, they believe this. And that’s so important. So drama happens when assumptions are
1:26:13 made. People characterize the other person’s story as inaccurate, their own story as accurate.
1:26:20 And then there’s lots of kind of, there’s no space for curiosity or connection. It’s all rupture,
1:26:21 no repair.
1:26:27 As you’re saying this, I realized what I mean by drama. Cause I’ve read it. It’s a very broad term. Um,
1:26:35 and I, I come from a background where my dad’s from South America, my mom’s from New York. Like, so like emotive
1:26:39 expression is not what I’m referring to, right? Like I’m people being passionate about something or even
1:26:44 angry about something, or even having a problem like, Hey, that didn’t feel good. That’s not what I’m referring to.
1:26:51 I realized as you were saying it, what it is that gets me. It’s when, that I put under the category
1:26:56 of drama, which for which I have zero tolerance for, unless you can convince me otherwise, is when
1:27:02 people dynamite the mind on the way out. It’s, yes, I’m telling you how much this sucks. This is how I
1:27:08 feel, or this is what you did. And then I’m inaccessible. And, um, you know, so they’re not
1:27:13 really interested in it. It’s this evacuative expression or projection, as you said, that’s
1:27:18 what I’m defining as drama. That to me is far and away different than saying, Hey, listen, like this
1:27:26 sucked. Can you think about this? Can we talk about this? Um, Andrew, you screwed up like, okay, great.
1:27:32 Like let’s, let’s figure it out. Um, absolutely. But it’s this, um, I’m rolling a grenade in the door
1:27:38 and I’m out of here. Right. That to me is the one that, um, I’m like, I just, I’m too old for that
1:27:45 shit. The, the silent treatment is actually incredibly aggressive and hostile. People think that, that the
1:27:51 loud one is the problem in the relationship. Sometimes the silent one is the one who’s the problem. You
1:27:56 know, it’s the person who smiles through everything and doesn’t really say anything, but they’re being so
1:28:01 passive aggressive or the person who then, as you said, detonates the bomb and then goes silent and
1:28:06 that’s their punishment. They’re punishing you by not talking to you for a day or two or three.
1:28:13 That’s incredibly hostile. And the other way that people do that is you bring up something in a nice
1:28:19 way to someone and here’s how they, they create drama and, and, but they’re shutting something
1:28:23 down. They’re shutting down any possibility of communication is every time you bring up something
1:28:29 to them, they cry. Now, people don’t like it when I say this, they say as a therapist, they should be
1:28:33 able to feel sad or hurt when someone brings up something and they should be able to cry.
1:28:38 And I’m saying, no, sometimes crying is a manipulation. You can manipulate someone. So I’ll
1:28:45 see a couple and one person will bring up something. Let’s say, you know, like when you do this, you know,
1:28:51 or this hurts me, or I don’t like this, or I need more help with this. And the person cries, like you’re
1:28:57 hurting my feelings. This is, you know, as opposed to saying this person is trying to communicate with
1:29:02 you. You’re going to have feelings about it, but there’s a manipulative way in which people will cry
1:29:12 every time or many times. And it shuts down any possibility of communication. And so we have to say, you
1:29:16 know, what are you doing here? Every time you cry, then the other person feels like, well, I can’t bring
1:29:22 this up because I’m hurting my partner. And now we can never have communication. Because if I bring
1:29:27 something up, I’m in a catch-22. If I don’t bring it up, we have a problem. If I bring it up, you’re
1:29:33 going to say, I’m hurting your feelings. And then I have to stop. So I have to be extra careful. And I
1:29:38 don’t know, there’s no way to move forward here. So what do you do in that instance?
1:29:45 We have to talk about the functionality of the crying. You know, why is it so hard for you to hear
1:29:51 something that your partner is saying? Do you feel blamed? Do you feel shame? Shame is something that
1:29:55 we avoid at all costs, right? No one wants to feel that. Do you feel like this person is making a
1:30:01 global statement when they’re not, that they’re saying you’re a bad person as opposed to what you
1:30:07 did here was bad? So there’s a difference between who you are and what you did. And often we paint with
1:30:12 a big brush when we’re trying to communicate with our partners, you know, like you’re bad as opposed to
1:30:20 that thing that you did, that was not good. That thing you did was bad. But you inherently are not
1:30:25 a bad person. And we tend to tell our partners in all kinds of ways that they’re bad people when they
1:30:32 do something that displeases us. We have to be really careful about separating what they did from who they
1:30:37 are. And we need to do that with ourselves. So often we do something and then we feel so much shame
1:30:41 around what we did and we say, oh, I’m a terrible person. As opposed to, I did something that doesn’t
1:30:48 align with who I want to be. It doesn’t align with actually who I am. And that’s good that you feel
1:30:53 bad about it because if we didn’t have guilt, right? So guilt is a good positive feeling. Shame,
1:31:00 nothing comes from shame. We just tend to sort of like retreat from shame. Guilt is great. Guilt is
1:31:07 saying you’re not a sociopath. Guilt is saying what I did did not align with the person that I am.
1:31:14 So I am a good person. I did something that felt not aligned with that. And so I need to be aware
1:31:19 that it’s good that I feel guilt. If I didn’t feel guilt, that would say something about my character.
1:31:24 But the fact that I do feel guilt means that I’m willing to look at myself and I’m willing to do
1:31:29 something different and I’m willing to make a change. And here I’m making a bunch of assumptions.
1:31:39 I wonder if the crying is pre-programmed in some people because it’s what was able to elicit
1:31:43 sympathy and protect them. Like if they didn’t do it, that they’d get hit. Or if they didn’t do it,
1:31:50 it would, like the bombardment would continue. Yeah, absolutely. Everything we do is for self
1:31:58 preservation. And we’re just not aware of it. Like we want to avoid pain at all costs. And so even
1:32:05 though a lot of what we do to avoid pain creates more pain. But that’s not our intent. So anything
1:32:09 that, you know, when people, there’s somebody that I write about in my book who comes off as
1:32:16 very unlikable at the beginning of the book. And people say, why did you even take him into your
1:32:19 practice? Why did you work with him? Why did you treat him? And when they get to the end of the book,
1:32:25 not to spoil everything, but he’s probably the person they love the best. And it’s because I’m looking at
1:32:32 that person’s actions as they’re coming from a place of he’s protecting himself from pain. So he’s an
1:32:39 asshole to everybody because it doesn’t let anybody in. It doesn’t let him have the possibility of being
1:32:45 hurt again because he was terribly hurt. And so, you know, we say hurt people hurt people. What are they
1:32:51 doing? They’re protecting themselves from more pain because if they let themselves be vulnerable,
1:32:55 they’re exposed to the possibility of pain and they don’t want that.
1:32:58 Are there some people for whom therapy just
1:33:00 ain’t going to help?
1:33:04 Yes. People who are not willing to self-reflect.
1:33:09 And it’s hard, right? I think a lot of people come to therapy and they say, I want something to change.
1:33:12 But what they want to change is something else or someone else.
1:33:17 And you, again, you can influence that. You can’t change another person. Before people come to couples
1:33:25 therapy with me, I ask them to each separately come up with the one thing that they want to work on
1:33:32 about themselves. So it’s not what do you want to change in your partner? It’s if you are going to
1:33:38 be the best possible version of yourself in a relationship, what is the one thing that you
1:33:42 really want to work on in our couples work together? Well, no, I want to work on things,
1:33:47 but I really need the other person. No, wait a minute. I won’t even see them in the room until
1:33:52 they each have a very clear sense of this is the thing that I want to work on. Now that might change
1:33:57 over time depending on what we uncover, but they need to come in with a goal. Like we all know that
1:34:03 there’s something about ourselves that we could do better at in a relationship. And so what is that
1:34:09 thing? What do you want to work on? And if the other person happens to change, great. If they don’t,
1:34:14 that’s good information too. But you’re not coming in because you think the other person’s going to
1:34:19 change. You’re coming in to grow on your own. And you’re growing in the context of this relationship,
1:34:26 but you are doing some personal growth in the couples. I happen to think couples therapy moves us along
1:34:32 faster individually than individual therapy does. Interesting. Because in individual therapy, you’re
1:34:37 telling a story. It’s your perspective. I have to, as a therapist, intuit what else might be going on
1:34:43 out there. In couples therapy, I see how this person reacts with other people. Now I can see that in the
1:34:50 therapeutic relationship individually, like whatever, this is a microcosm of how they interact out there.
1:34:55 But I’m different from the people they interact with out there because of the nature of the
1:35:00 therapeutic relationship. So there will be what we call transference, where they transfer some of
1:35:04 their feelings about other people into the relationship with the therapist. And that gives
1:35:10 me a really good idea of how they interact out there. Could you give me an example of transference,
1:35:17 positive and negative? Yeah. So let’s say that I say something and it turns out that they felt
1:35:24 criticized. Well, it could be that I said something in a critical way, maybe, entirely possible.
1:35:32 It could be that they have kind of transferred feelings about a parent onto me, if I happen to
1:35:37 be the age of their parent, or similar to if there’s enough of an age difference between us.
1:35:45 And they heard something that was meant to be compassionate, but it was also true and something
1:35:49 they need to look at. But they heard it as criticism. Sometimes you transfer, there’s romantic
1:35:55 transference. People get, you know, romantically attached to their therapist. And you have to be
1:35:59 able to talk about that. Obviously, you know, you have very clear boundaries, nothing can ever happen,
1:36:04 all that. But it’s okay to bring that up. People think, I’m not allowed to say that, you know,
1:36:09 I have these feelings. And then we deal with them and we see, you know, how we can talk through that.
1:36:13 And it’s generally not that the person wants to get with you. It’s really more about like,
1:36:22 what it means to feel romantically loved, or what it means to be loved in general, and that they put
1:36:28 like a romantic veneer over that. So, you know, love is so complicated, and it’s so multifaceted.
1:36:35 So there’s that kind of transference that happens. But I think with couples, when I say you need to be
1:36:40 able to work on the, you know, something that would, if you were to be the best possible version of
1:36:45 yourself in this relationship, what would you want to work on? It might be, I need to self-regulate better.
1:36:52 It might be, I need to be less needy. I need to expect, in other words, a lot of people think that
1:36:58 their partner needs to be like everything. You need to telepathically read my mind. And if you don’t,
1:37:03 you don’t care. You need to intuit what I wanted to do for my birthday. And if you didn’t, then you
1:37:09 don’t really know me. And these sound like kind of extreme, almost immature examples. But these are the
1:37:14 kinds of things that people get caught up in, you know, and I’m giving kind of like the highest level of
1:37:21 that, but they can be much more nuanced and, and, and much deeper. And so, you know, I think that
1:37:25 people, you asked who cannot be helped, people who are not willing to self-reflect and look at
1:37:32 themselves. I love that statement you made, which is if people are coming to therapy, they need to
1:37:38 ask about the change they want to make in themselves. Yeah. And, and what their role is in what is not going
1:37:43 the way they want in their lives. And this isn’t about blaming them for the problem at all. It’s about
1:37:48 saying there might be some truly difficult situations out there. You might have a parent
1:37:53 with mental health issues. And, you know, what are you going to do about that? You probably aren’t going
1:37:59 to change the fact that they have mental health issues. But your reaction can change. So you can do
1:38:06 something different. We can talk about what that might look like. You cannot engage in that dance.
1:38:11 You can set boundaries. You can, you know, there are different ways to make choices about that.
1:38:18 There are sort of like societal things that we can’t change. But like, what can you do so that you feel
1:38:24 like you have agency in the world? Because we all have agency to some degree. So where do we find that
1:38:30 agency as opposed to going into this like, helpless, I’m the victim position? And people don’t like to hear
1:38:34 that they say, what are you, what kind of therapist are you calling people victims? I’m not saying people
1:38:39 are victims. I’m saying people have the mindset that they don’t have agency and then they become
1:38:45 victims. But when you realize that you have agency, you realize, well, there are really difficult people,
1:38:50 things, circumstances in the world. But I get to choose how to respond to them.
1:38:56 Going back to this thing about texting, how many of the challenges that people present to you
1:39:05 in your office these days incorporates or starts with, yeah, so I got this text versus, you know,
1:39:12 somebody came to me or called me and we had a hard interaction or we had a conversation or something
1:39:15 happened at work. I mean, how much of it is in the digital world nowadays?
1:39:21 Yeah. So here’s what’s interesting about texting is so many times people will come in and they’ll say,
1:39:29 we had this conversation on text. And I’ll say, can you show me the conversation? Which people think,
1:39:32 why would you do that? Why wouldn’t you want to hear the narrative from that person? Well,
1:39:37 I just heard the narrative, but I want to see what was actually said because they’re like,
1:39:43 oh, I don’t really know. Or let me read you what they said. And so, but I want to see what both
1:39:50 parts of that were. And then the person can see, oh, here’s how I contributed to that. Or here’s a
1:39:56 choice that I made in that moment. Again, I prefer that these conversations that people have are face
1:40:03 to face conversations when they’re kind of about something in the relationship. You know, text is
1:40:07 great for like your dailiness of, hey, look what I had for lunch or how are you doing? Or I love you
1:40:12 or whatever. Right. Or, you know, can you pick up the kid? But when you’re having some kind of,
1:40:19 you know, again, rupture or, or conflict between you, that’s not a text conversation, but many people
1:40:25 will do that on text. And then now we have a record. So it’s not just like what my client is saying to me.
1:40:30 It’s like, this is how the conversation actually went down. We have a transcript of it. And it’s really
1:40:39 helpful for people to be able to look at that transcript. I agree. At the same time, I feel like
1:40:44 breakups are much harder than they used to be because you can block someone on social media,
1:40:54 but then the block itself becomes this symbol. Um, you can mute people, you can put your phone away,
1:41:02 but unless you block their number, they can, you know, send you things. You can, um, go back and read
1:41:10 texts if you’re an obsessive person. Um, you know, there’s just so many venues for, or avenues, excuse me,
1:41:15 for people to access our psyche when we’re trying to move on. And in the old days, kids, you know,
1:41:19 you had a phone with an answering machine, you broke up, it sucked. You looked at the photos,
1:41:26 you put the photos in a box or you burned them and you put the box in a shelf. And then when you got
1:41:35 into a new relationship, you either hid the box or you destroyed the box and you moved on. And, um,
1:41:41 people’s phone numbers changed and, uh, it was so much easier. I noticed that one tended to
1:41:47 just remember more good stuff because there wasn’t other stuff coming in. The bad stuff tended to
1:41:54 dissipate or maybe it didn’t. It was just so much easier. You weren’t being, uh, infiltrated by the
1:42:00 past. And, um, you know, because of the, the nature of electronic stuff, I just feel like it’s like the
1:42:05 past trying to like hold us back. And, and this is on both sides. So, you know, it doesn’t matter
1:42:11 if the breakup was amicable and you long for the person now and again, or the breakup was rough.
1:42:18 And then you like, you relive, you know, there’s so many variants on this that, um, I don’t know.
1:42:22 It just feels like breaking up’s already one of the hardest things people I think don’t acknowledge
1:42:27 just how hard breakups are. Right. They don’t. And I think there’s this hierarchy of pain that
1:42:33 people have about certain things like, well, you only dated for this amount of time. How can it be
1:42:37 that painful this amount of time after the breakup? You know, that like there’s this hierarchy, but if
1:42:44 it was a divorce, then, you know, people understand why a year later you’re still dealing with it. Or,
1:42:49 you know, how, if you were only married for five years versus married for 20 years, like there’s some
1:42:54 hierarchy of pain that we have around things. Like it was a miscarriage, but your child, you know,
1:42:58 your eight year old didn’t die, you know, you know, sorry. I mean, that’s just people say that
1:43:01 kind of thing. No, no, no. They don’t, they don’t say it, but that’s how they treat people. It’s like,
1:43:06 you had a miscarriage. Like that, what they say is like, oh, it’s okay. You’ll get pregnant again.
1:43:11 If your child dies, they’re not like, it’s okay. You’ll have another child. Right. But it feels the
1:43:17 person who had a miscarriage that they lost their child. It’s very, very painful. But listen to how we
1:43:23 talk to people who have these experiences that we tend to think that some experiences are sort of
1:43:30 higher on the hierarchy of pain than others are. And so we think like a breakup is not as bad as
1:43:37 like a breakup in a non-marriage or a short marriage is not as hard as a breakup with, you know, a long
1:43:43 marriage or whatever the hierarchy is. Or even someone who, you know, it’s like, well, and this is the
1:43:48 reason that people don’t actually get help for things because they think, well, you know, it’s
1:43:52 just this. It’s not really that bad. Or I’m feeling kind of sad or I can’t sleep or I’m having trouble
1:43:58 in this relationship. But it’s not that bad because I have a roof over my head and food on the table. So
1:44:05 I don’t need to go get help. But let’s say you fall and you clearly have like, you know, broken your
1:44:09 wrist. You’re not going to sit there and go, I don’t need to do anything about that because they don’t
1:44:14 have stage four cancer. You’re going to be like, I’m going because I need to get my wrist
1:44:21 repaired. So we treat sort of physical health and mental health as two separate entities when of
1:44:26 course the mind and the body are all intertwined. And I think that with breakups, it’s the same thing.
1:44:34 It’s like people think, well, it’s not that big of a deal after the first X amount of time. And
1:44:41 breakups can really mark you depending on how they went down. Like if it was really volatile,
1:44:49 if it was one of these things where you got no sense of if you were cheated on, if you didn’t
1:44:56 understand why the breakup happened, like it was very surprising to you, you know, all those things.
1:45:02 It can really be a different kind of breakup than a breakup where a person, it might be very painful,
1:45:08 but you understand sort of why the breakup is happening. It doesn’t mean you don’t feel the loss,
1:45:13 but there’s something different about the quality of the breakup. And so then people tell stories
1:45:18 about the breakup because they didn’t get the real story. So the story now becomes like you don’t really
1:45:22 understand why the person is breaking up with you because they didn’t communicate during the
1:45:27 relationship that maybe they were unhappy. And now you watch them on social media. So you’re watching
1:45:34 a story and you have this whole story in your mind of look at them. They’re on this vacation or they’re
1:45:38 not even like with another person. They’re just like, look, they look so happy, but it’s social
1:45:44 media. Of course they look happy. People are not posting on social media of I’m so sad about my
1:45:50 breakup. Generally, there’s a whole like sort of subculture of people who do that, but it’s a
1:45:54 different thing. Very generational. Yes. Yes. But I mean, in general, you’re having to, you’re sort of
1:46:01 like, you want to move forward. And by the way about grief, it’s not like moving on because we’re sort
1:46:05 of shaped by every experience that we have, but it’s about moving forward. So people always say about
1:46:12 grief, you need to move on. No, you need to move forward. Let’s just talk about that. So let’s say you
1:46:18 have to move forward. It’s very hard to move forward. When you’re watching the other person’s life,
1:46:22 you’re not moving forward at all. They’re moving forward. Maybe you don’t really know,
1:46:27 but why are you spending so much time watching someone else move forward? Can we focus on
1:46:33 how you might move forward? Whatever that might look like. But it’s really hard when you have this
1:46:38 like split screen of their life is happening and your life is happening. I definitely want to talk
1:46:45 about grief. Before we do that, I’d like to kind of double click into this breakup thing. In my
1:46:52 observation and experience, one of the hardest things about breakups is this idea that we want to
1:47:03 somehow come to a common narrative. And there seems to be a lot of desire to kind of understand where
1:47:11 the other person’s experience of what happened. And a very, I don’t think it’s intentional,
1:47:20 what I think people can be somewhat destructive in a breakup by changing the whole, this notion,
1:47:25 like it was all an illusion or something, or, you know, where, you know, I mean, I guess I’ve had
1:47:30 enough relationships and breakups to realize that, you know, there’s love that continues. There’s
1:47:35 things that you thought were love that weren’t, I mean, there’s, there’s love that doesn’t continue.
1:47:43 And there’s all sorts of shapes and forms of this stuff, but that like good, well-meaning people that
1:47:53 take divergent paths. I’ve learned it doesn’t mean that anything else. Sometimes it literally just means
1:47:59 that there isn’t a need to rewrite the script. Like it wasn’t what I thought it actually was what I
1:48:05 thought. And then it was something different or it just circumstances changed or things changed. I’m not
1:48:11 trying to make light of this. I mean, I would argue I’m probably one of the least skilled people at
1:48:17 breakups, although I’ve gotten quote unquote better at it. It’s always super painful. Like I’ve never had a
1:48:23 breakup that didn’t really hurt. It doesn’t matter if I left or they left that just didn’t really hurt.
1:48:29 And I think it’s this idea of like, and this is why I think it’s an interesting, perhaps segue to grief
1:48:37 is that it’s almost like as something ends, we look back and, and we, we evaluate the story and try and
1:48:43 figure out, was that real? Right. Was it not real? How could that have been real? And then we’re here,
1:48:48 right. There was all this hope and expectation. And I, um, yeah, I think about this a lot.
1:48:55 Yeah. So sometimes what the loss is about, isn’t so much about the other person. It’s about the loss
1:49:01 of what it feels like to be in a primary relationship. So you’re losing the primary relationship and then
1:49:07 happens to be with this specific person. And so there were good qualities about that specific person
1:49:15 and qualities that maybe weren’t right for you, but what you’re losing is the dailiness. So, so much
1:49:20 of what feels good about being in a primary relationship is, you know, you get to tell the
1:49:26 person the minutia of your day, the little things, um, the shared history and the shared experiences that
1:49:32 become the shorthand and the inside jokes and the routine of, you know, you, your flight landed,
1:49:37 who are you going to text? Oh, text your partner. Right. Um, you know, just the built-in infrastructure
1:49:42 of being in a primary relationship and someone who knows like what kind of pizza you like and,
1:49:48 you know, all those little things that come from, you know, going through daily life together. And,
1:49:52 you know, all the things about their families and, you know, all the things about the people in their
1:49:57 lives and the people they’re talking about, like this friend and this boss and whatever,
1:50:04 their coworkers. Um, so it’s this whole world that’s been co-created. And then all of a sudden
1:50:12 when that person isn’t there anymore, that the dailiness of your life changes drastically. Like
1:50:17 you’re not waking up with that person. You’re not eating meals with that person. You’re not talking
1:50:23 about what’s for dinner with that person. You’re not, um, saying you’re wondering how that thing with
1:50:28 their sister worked out, but you don’t know now because right. And you’re losing the side kind of
1:50:32 shared people too. Like you might’ve liked that person’s family a lot. Sometimes you stay in touch
1:50:39 with the family, but sometimes you don’t. Um, so like your world changes so much in the day to day.
1:50:44 You’re not just losing that person. You’re losing an entire world that you were living in. And now your
1:50:51 world looks so different and you have nothing to replace it with yet. So it doesn’t mean you have to
1:50:54 replace it with another partner. You might replace it with things in your own life, but you just,
1:51:01 you know, breakups tend to happen. Um, maybe you saw the breakup coming, but you’re not really
1:51:07 imagining what it will be like after until you’re in it. And you can’t really, really understand what
1:51:11 it’s like until you’re in that breakup phase. So I think that, that makes it so hard because you’re
1:51:19 losing a lifestyle, right? Like the dailiness of your life. And, um, you know, it’s like, it’s like
1:51:22 when you’re in a relationship, you’re in the present, but you’re also in the future.
1:51:28 So you imagined that the present was going to be the future. And now mother of all plot twists,
1:51:34 the future was just taken away along with the present. So it’s not just, you’re losing the day
1:51:38 to day. You’re losing what you imagined next year was going to be like in five years we’re going to be
1:51:45 like. So it’s a huge thing. Um, it’s so interesting because in, in my most recent book,
1:51:50 it starts with my breakup and that’s how I end up in therapy. And my whole thing is like,
1:51:53 you know, the idiot compassion that we were talking about with my friends of he’s a jerk
1:51:57 and he’s terrible and you dodged a bullet. And my therapist, which who I thought was going to
1:52:04 validate this position, um, didn’t for the, for the better. Um, and so by the end of the book,
1:52:07 you know, people even write in now, they’re like, Oh, I can’t believe I call him boyfriend in the book.
1:52:10 I can’t believe he did that. And I’m like, no, no, no, no, no. I was trying to say,
1:52:15 he’s a good guy. Like, you have to understand that I was seeing this through the lens of the
1:52:20 breakup. And then over time, I see that I was responsible for this too. I had a role in this
1:52:27 too. I chose not to see the things that I didn’t want to see because I didn’t want to live in that
1:52:35 world of the breakup. Right. So, um, so I think it’s, it’s, uh, wanting what you were saying earlier
1:52:41 about wanting to have a shared narrative. Like we feel so wounded by the fact that the person,
1:52:47 let’s say that they broke up with us, um, or even if you break up with them, that they don’t see the
1:52:53 relationship the way you saw it. Like they had a different experience of it and you feel like, well,
1:52:57 they’re not seeing it in the right way. No, they’re just seeing it. They are seeing it in
1:53:03 the right way from their perspective. And I think that we have this way of wanting to heal the wound
1:53:09 by their saying, Oh no, no, you were great in this relationship. It was me.
1:53:11 Or we were both great and it just didn’t work out.
1:53:19 Yes. Yes. Right. Right. And we so want that. And, and, and the reality is that, um, your partner’s
1:53:23 going to see things about you that maybe you don’t agree with, or maybe they’re true and that’s why
1:53:27 they hurt. I always find I miss the person’s smell.
1:53:31 Mm. Yes. It’s those little things, those kind of intangibles.
1:53:33 I think that takes the longest.
1:53:33 Yeah.
1:53:39 Uh, I have a really good, uh, audio memory too. I can like close my eyes. I’ve been able
1:53:46 to do this since I was a kid and hear people’s voices and, um, yeah. Um, but like smells,
1:53:52 I think, um, we come to expect them. Yeah. Um, and then we don’t notice they’re there. Yeah.
1:53:58 And then the person’s gone and then like, uh, it smells different here.
1:54:03 So there’s this theory it’s, it’s from the Gottmans who do this research on couples and
1:54:10 they talk about the bank of goodwill that you need five deposits into the bank of goodwill
1:54:16 for everyone withdrawal. And so we tend to, when we’re in a relationship, we don’t like something
1:54:20 about something that’s happening in the relationship. We think about what’s not working. We’re taking
1:54:26 all these withdrawals from the bank of goodwill, but like things like smell, that’s a deposit.
1:54:32 Like you smell so good. I really like your smell. Do we say that enough? Do we focus on the things
1:54:38 like how many deposits are we actually making so that when we do make a withdrawal, it doesn’t
1:54:44 empty the bank account. And it’s usually when a breakup happens that all of a sudden we think
1:54:49 about all those things that we didn’t deposit, but now we miss, right? That we’re sitting in
1:54:53 our bank account and we don’t have access to that account anywhere. The account’s closed.
1:55:01 But when the account was open, we didn’t look at what we had in there. And I think that the people
1:55:06 who are, what I see with couples who are most successful are the people who do notice what’s
1:55:09 in the bank account, even if they have to take a withdrawal every now and again.
1:55:15 I’m always struck by how people talk about their partners when their partners aren’t around.
1:55:16 Very important.
1:55:20 The other day, this kid came up to me in the gym. Kid, he was probably in his thirties,
1:55:26 but there I go again. He was a podcast fan. We were just chatting. I like to ask people like,
1:55:34 what do you do? And he’s in tech or I think, I don’t recall, but, and it’s like, where are you
1:55:37 from? And he’s like, he’s from Brazil. Cool. You know? And then we were talking about something.
1:55:44 He said, you know, my girlfriend. And then we got into some discussion about, about travel in South
1:55:50 America or something. And then at one point he said, oh yeah, she’s like my flower. And the way he said
1:55:56 it, I was like, wow, that’s beautiful. You know, again, I’m half, half Latin. And, but I haven’t heard
1:56:00 that enough. And I was like, wow. And I said, that’s amazing that you just referred to her as a flower.
1:56:06 He goes, yeah, she’s just, she’s like the flower in my life. And I was like, wow. Like you don’t hear
1:56:12 that that often. You know, I also don’t get into conversations like this very often, but somehow
1:56:18 he just shared that spontaneously. And she wasn’t there to hear it. I can’t remember the guy’s name.
1:56:23 Forgive me. Um, she’ll never know that I, that he referred to her that way, but it was really
1:56:29 beautiful. And there’s certain people, um, like I heard Rogan one day talking about his wife on a
1:56:36 podcast and he was like, she’s just so nice. Like he just, the appreciation he has for her in the,
1:56:42 in the, in the small details of how he refers to her. Um, and those are just two examples.
1:56:48 And then I could give a bunch of negative examples about people. Uh, gosh, I don’t want to put it on
1:56:53 one or the other side of the male female dynamic, but like, but when people say like, oh yeah, like
1:56:58 they’re a pain in my ass or like the, um, referring to people as their old lady or their old man, like
1:57:05 that’s, that’s an interesting, but kind of in my mind, not the sweetest, um, maybe it could be,
1:57:10 maybe it depends on the tone. Anyway, I’m, I’m casting a lot of, um, shadows and light where,
1:57:14 where perhaps I shouldn’t, but that interaction was delightful. And I thought awesome for him
1:57:21 and awesome for her. That’s why I often start a couple session with how did you meet? Because
1:57:25 usually when people come to couples therapy, they think the first thing that’s going to happen is
1:57:30 you’re going to say, so what’s going on? What’s not, you know, what’s then they’ll start with the
1:57:36 problem. And then they’re like in that withdrawal from the bank account space. So I like to say, well,
1:57:42 tell me how you met. And immediately, usually there’s like, oh, and they have this great story,
1:57:46 right? And they, they remember what they love about the other person. So we start with that
1:57:52 and you can see them sort of remembering who the person is that they fell in love with. Like,
1:57:58 oh, I thought he was so cute. Or, um, you know, oh, it was just really, we were friends for a year
1:58:03 and I didn’t know if he liked me and then this happened. And then I really admired this about him
1:58:08 or her, right? And so they start in this different space. And I think, I think about it, like,
1:58:13 and this is going to sound like a weird metaphor, but you think about like nonstick pans versus like,
1:58:17 you know, a regular pan that you have to put something in so that the stuff doesn’t stick to
1:58:23 it. When I think about like, there are people for whom the good stuff, they’re like Teflon pans. The
1:58:28 good stuff doesn’t stick, but the bad stuff about the other person sticks like a nonstick,
1:58:34 like a, like a, a pan that sticks, right? So it’s like, you think about like, what is sticking
1:58:38 about your partner? When you, when you think about like what they’re putting in the pan, right?
1:58:44 Like, are you in a Teflon pan for good things or are you in a, you know, a different kind of pan for,
1:58:49 for good things? Because you have to think like, what am I focusing on? Where does my attention go?
1:58:54 And so, you know, why are you focusing on the things that are upsetting you so much?
1:58:58 And, you know, there, there are, there are certain things that you’re never going to change about your
1:59:02 partner. Like your partner, we don’t get to order up our partners a la carte. We don’t get to say like,
1:59:07 I’ll take these qualities of my partner, but I’ll take this thing that I don’t like about them on the
1:59:12 side. You don’t get to do that. People come, there are no substitutions. They come as a whole,
1:59:17 that’s it. That’s what’s offered on the menu. And so people think, well, I can change the thing that
1:59:22 I don’t like and I can like make that person a la carte. You can’t do that. You can’t order them up that
1:59:28 way. So there are always going to be things that irritate you or that are suboptimal in a perfect
1:59:34 world about your partner. Are you going to focus on that? Or are you going to focus on the things that
1:59:40 you really love about your partner? There’s a saying from 12 step, which is identify, don’t compare,
1:59:49 which is like, cause you’ll hear people outside of 12 step talking about, for instance, you know,
1:59:55 like, uh, you know, well, he’s this, this and this and ambitious and this and that, but he’s like kind
2:00:01 of emotionally unavailable, but he’s more available. And, and people will talk about male or female
2:00:06 partners, right. Um, or potential partners as like, or people that they’re dating as if you could kludge
2:00:10 together the best of all people and get this like perfect tapestry of the person that’s got all the
2:00:16 features you want because yeah, some people are a little more, um, easygoing, lighthearted, and
2:00:22 sometimes not always less ambitious. Those things in my experience tend to correlate. Not always.
2:00:28 Some people are super hard driving. They get it done and they have the capacity to be immense providers,
2:00:33 but they have less time. And sometimes they’re not as emotionally available again, stereotyping like
2:00:39 crazy here. Um, but people get this idea that they’re sort of like through the comparison,
2:00:44 they can arrive at the perfect person. When in fact, I think appreciation, not being Teflon about
2:00:50 the positive stuff comes from kind of shutting out the idea that there’s an alternative, but of course,
2:00:56 you don’t want to end up in a situation where the person is, you know, not truly not good for you.
2:01:00 Right. Well, right. That’s not what I’m talking about. Right. And I don’t think you are, but yeah,
2:01:04 with that caveat, I think that, um, accepting that people are complicated and there is no kludging
2:01:11 together of people at some point you make a choice. And this is when people cheat. What often happens is
2:01:17 there’s a, there’s a specific quality about their partner. Maybe sometimes it has nothing to do with
2:01:22 your partner, by the way. And I think this is so important to talk about when we talk about infidelity,
2:01:27 that often it really has nothing to do with the partner that somebody is expecting their partner,
2:01:32 again, going back to vitality and aliveness to provide that for them. And if the partner doesn’t
2:01:36 provide that for them, but your partner shouldn’t be providing that for you, they’re additive. They’re
2:01:43 not providing a lack or a deficit in you. Um, that sometimes that’s why people cheat, but other times
2:01:48 they say like, there’s this quality about my partner that is really, you know, like, I don’t like it.
2:01:55 Um, like let’s take, for example, um, I wish that my partner were more, let’s say ambitious.
2:01:59 So they go and they like cheat with someone who’s more ambitious, but then the person
2:02:05 isn’t loving or isn’t communicative or isn’t, you know, whatever the other good qualities that the
2:02:11 partner they have has. So they think that by replacing this one trait that the other person’s
2:02:16 going to have all the other great traits that the existing partner already has. And generally you’re
2:02:21 trading like one set of problems for another set of problems. So it’s interesting that people think
2:02:27 like, I can fix this problem because this person has that thing that I really want. Now, if your
2:02:33 partner doesn’t have any of that, like it’s a degree, it’s on a spectrum. So is your partner not ambitious
2:02:37 at all? Or is your partner ambitious about different kinds of things? Like they want to be a really good
2:02:43 parent and they’re really, you know, invested in that, or they want to do something like philanthropic
2:02:48 and they’re really invested in that, but it doesn’t pay a lot, you know? So like, what are
2:02:53 they, like, what energizes them? What, where’s their purpose? Where’s their meaning? You know,
2:02:54 there’s different kinds of ambition.
2:03:02 I feel like, um, placing one’s attention on the good things, uh, as much as possible and, and really,
2:03:08 and really letting those fill us up as much as possible is really key. I, I didn’t say this,
2:03:14 I borrowed this, but you know, that, um, two of the most dangerous words in the English language are
2:03:19 if only, you know, this, this idea, like if only this, you know, because for two reasons, one is
2:03:25 it’s very unlikely that if only comes true, but the other one is it, it takes our, our attention away
2:03:30 from seeing what, what’s there. Right. So I like to say it’s the difference between the what if
2:03:37 and the what is, and people who focus too much on the what if, what if this, they lose sight of what
2:03:44 is. And usually there’s so much good that’s, that they really don’t want to give up in the what is.
2:03:49 So if you’re going to keep focusing on the what if you can, you blind yourself to the what is.
2:03:51 And I think the what if is a big trap.
2:03:59 Yeah. I think this, this notion of, of, of attention and appreciation, um, just seems so,
2:03:59 so fundamental.
2:04:05 Well, it’s kind of like, think of it. So I, I am sort of an amateur photographer and I think about
2:04:11 it like you can take a picture of, you can like focus on the same subject. You can focus on one part
2:04:16 of it, or you can just move the camera slightly and then you’re focused on something entirely
2:04:20 different, but it’s the same thing that I’m taking a picture of. Right. So I always say to people,
2:04:26 like, can you, your focus is always on this. Can you like move the camera slightly and focus,
2:04:31 you know, find a different part to focus the camera on. If you’re always focusing on something
2:04:37 that makes you unhappy, you’re going to be unhappy. So why don’t you just move the camera and focus on
2:04:41 the other things you get to choose. People think they have no choice in the matter. Right. Like,
2:04:46 well, my brain just goes there. My mind just goes there. It’s like, no, you get to choose what you
2:04:52 put your attention on. You actually have a choice. What I love about what’s coming through here is
2:04:58 that you emphasize the role of these unconscious processes. We default to people that aren’t
2:05:03 healthy for us sometimes, not always. And yet you also emphasize that we have a lot of agency.
2:05:12 these days, it seems like there’s a default toward looking outward. You know, for all that’s been
2:05:18 said about meditation and reflection and journaling on this podcast and others, like we all know these
2:05:23 tools are available. They basically just take time. I mean, with meditation, you don’t even need a pen and
2:05:33 paper. But we tend to look outward for answers. Do you ever give homework to your patients to
2:05:38 just like think or journal? Or is their work tend to be more behavioral?
2:05:44 You know, it’s kind of like I feel like the work that we do in the room is about understanding
2:05:53 and, you know, and understanding sort of like where the gap is between what we say we want and
2:06:00 what we actually do. So usually there is it’s all about what is in that gap, what is getting in the
2:06:05 way, because we’re very clear, by the way, about what we want usually. And then there’s like some gap
2:06:10 between our behavior that isn’t moving in that direction. In fact, moves us often either keeps us
2:06:16 stuck or moves us in the opposite direction. So it’s kind of out in the world between sessions.
2:06:23 We’re working on the behavior around what is getting in the way in that gap. And then we’re doing kind
2:06:27 of the thinking and the feeling in the session. I don’t mean that people aren’t thinking and feeling
2:06:32 outside of session. It means they’re using their feelings and their thoughts differently. They’re
2:06:37 taking different actions with the feelings and thoughts outside of the session. Do you ever tell people
2:06:41 whatever, whenever you think that just do the opposite?
2:06:47 So it’s really funny because so many people say like, your gut knows, right? Like, listen to your gut.
2:06:54 And for some people, because it’s historical, right? Like what’s in their gut? It’s like, no, no, no,
2:06:57 don’t listen to your gut. And it sounds really strange for a therapist to say to somebody,
2:07:02 no, don’t listen to your gut. But sometimes you literally have to say to people, whatever your first
2:07:07 instinct is there, do the opposite. Do the thing that feels uncomfortable because your gut is what feels
2:07:11 comfortable. And the thing that feels comfortable again is the familiar. And the familiar isn’t
2:07:17 necessarily the thing that is going to lead you to where you want to go. So it’s not like I want people
2:07:22 to second guess themselves or not trust themselves. It’s that sometimes you have to learn how to hear
2:07:28 that very, very quiet voice inside you because your gut is the louder one, right? Your gut is your first
2:07:34 instinct. And it’s the kind of the pre-programmed, the pattern, the automatic response. Like if you think
2:07:38 when we talk about sort of like neurological pathways, there’s this like freeway that’s been
2:07:44 built with this one response, like here’s the input, right? And here’s the map that follows.
2:07:49 Like this person did this and you’re going to like travel down that freeway because that’s been the
2:07:53 well-paved road because you’ve done it a million times. It doesn’t really work out for you. I want
2:07:58 people to create kind of side roads and different roads and let’s take a different path and let’s
2:08:05 kind of dig out a new, like a new road, right? That now, so your first instinct is still going
2:08:10 to be like, let’s get on the freeway. And I’m like, no, let’s take a side road. Let’s do something a
2:08:14 little bit different. Let’s take a different path and let’s, that path will now become the new freeway
2:08:18 because you’re going to keep going down. You know, we’re going to dig out that path. The freeway is
2:08:21 going to not be trafficked on. We’re going to shut down that freeway eventually. And you’re going to have
2:08:26 a new freeway. That’s your automatic path. So right now you’ve got to do the opposite to build
2:08:33 this new freeway. I just mixed 20 metaphors. But the point is that sometimes your gut is just taking
2:08:38 you down a well-trodden path that is not the best path for you. There’s a great line in that movie,
2:08:43 High Fidelity, based on the Nick Hornstein novel, which I also highly recommend where he’s like,
2:08:50 you know, people tell me that we should listen to our gut. Well, after 30 years, I’ve come to the
2:08:56 conclusion that my gut has shit for brains. You know, he’s just realizing that his, his reflex
2:09:04 on what to do with the, you know, his relationship life is completely off. Um, some people will hear
2:09:10 what we’re talking about right now and we’ll say, yeah, but, um, my gut also tells me when I’m in
2:09:15 danger. We’re obviously not talking about when you can sense danger. So here’s the thing. So what feels
2:09:21 dangerous sometimes. So your gut is trying to protect you. So what feels dangerous is going
2:09:27 into this new situation because it’s uncomfortable to do something different. So your gut is saying,
2:09:31 oh, let’s do the comfortable thing that we’ve always done. Even if the comfortable thing makes
2:09:37 you miserable, let’s do the comfortable thing that we’ve always done because it feels very dangerous
2:09:45 dangerous to try this new thing. But sometimes doing the thing that feels dangerous is actually
2:09:51 less dangerous. Oh my. So, so in other words, people say, a lot of times people say, I don’t want to
2:09:58 take a risk. It’s too risky. But sometimes the safest thing you can do is to take a risk. Doing the safe
2:10:06 thing is actually, you know, you say it’s too risky. If the safest thing you can do is to take a risk
2:10:11 because it’s going to lead you closer to what you want to accomplish or the thing that you’re trying
2:10:18 to get toward. I, um, completely agree. Uh, I also, in my, in my life, I’ve had the experience of,
2:10:23 I’ve taken big risks with my career multiple times and it’s always worked out. Thank goodness.
2:10:33 A lot of my teen years and twenties and thirties were, were spent, um, learning to overcome the
2:10:40 adrenaline response. And I learned to take progressively more and more risk and, you know,
2:10:47 ended up having a, a air failure, scuba diving, KJ exit diving with great white sharks. I don’t say
2:10:51 this to sound tough. I say this cause it’s like, what was I thinking? I was, I took it too far,
2:10:57 right. You know, so I think learning to overcome the adrenaline response and be calm and adrenaline,
2:11:02 I think has its value. Um, I also took tremendous risk in my personal life, getting involved with
2:11:06 people I never should have gotten involved with. And I blame myself. I don’t blame them. Right. I mean,
2:11:12 I was in choice. So I can imagine that some people are so averse to, uh, danger that they,
2:11:18 they don’t put themselves into circumstances in which they could really come to thrive. And some people
2:11:26 are just wired to, um, go into the fire to the point where it’s destructive either in, with, with physical
2:11:32 pursuits or in, uh, romantic relationships. You know, I, I, I’ll take, take it outside my own story.
2:11:39 I mean, I have a friend, a dear friend who, um, you know, was in an, like an incredibly physically
2:11:44 abusive relationship number 12. And she eventually came to the conclusion that her threat sensing,
2:11:52 um, threshold was just way too high. Uh, did some really good work to understand why that was and
2:11:59 realized that her fear response didn’t kick in until it was like a nine alarm fire. Right. And so,
2:12:05 you know, she needed, um, to listen to that, as you mentioned that like super quiet whisper early on,
2:12:12 um, because anyone else who didn’t have her history, which is sadly a very, very challenging history
2:12:19 in her family would have, um, immediately been like, yeah, I’m out. But she was like, this is normal.
2:12:24 Yeah. When, um, when I was in medical school, I remember the people who wanted to work in the ER
2:12:32 or like, who were like, I want to do emergency medicine were people often who, um, grew up in
2:12:39 environments where danger was a part of it. Right. So they’re used to that and it doesn’t really
2:12:45 strike them as like their, their sense of danger, their barometer is different from maybe a different
2:12:50 person’s. Um, I think of it as like a thermostat. When you think about like, let’s say you want to set
2:12:57 your thermostat at like 72 degrees, right? Some people, their thermostat is off because in their
2:13:02 house, like they did the slightest thing and their parents treated it like it was a huge, horrible
2:13:08 mistake and they’re bad and it was an emergency. Right. So they don’t know how to calibrate. Like
2:13:14 what does 72 actually feel like or the opposite? Like some big thing happened and their parents
2:13:20 underreacted. And so they don’t really know kind of like, what is, what does 72 feel like?
2:13:27 I don’t really know what that like good temperature is like. So I think that there’s a lot of, um,
2:13:32 people who stay in situations that are like, it’s like other people would say, whoa, it’s like a hundred
2:13:37 degrees in here. Get out. There’s a fire. Right. And this person’s like, no, it’s just, it feels like
2:13:44 72. They don’t know. Um, and so it’s really about recalibrating. And I think when we talk about
2:13:52 risk and danger, you have to learn how to calibrate your own thermostat. And I think that that’s,
2:13:57 that’s really important. We talk about the difference between productive anxiety and
2:14:03 unproductive anxiety. So unproductive anxiety is there’s some kind of danger and I’m going to
2:14:07 ruminate and ruminate and ruminate. And I’m thinking about it all the time. And, and somehow that’s going
2:14:12 to keep me safe because I’m thinking about it. And then there’s productive anxiety, which is,
2:14:18 oh, it’s good that I sense the danger because I’m going to do something about this. Like I have a plan
2:14:25 for how to deal with this. So it might be, I’m in this relationship and it just doesn’t feel right.
2:14:29 But, and this person is, is acting this way toward me and I know I shouldn’t be treated this way,
2:14:34 but I don’t know, maybe it’s okay. And that’s not productive. That’s just anxiety. You’re just
2:14:39 circling, ruminating. Productive anxiety would be like, something’s wrong. Like I shouldn’t be
2:14:43 treated this way. So my plan is I’m going to try to talk to my partner about this, or we’re going to
2:14:48 go to therapy about this and see if it improves. And if it doesn’t, I’m going to leave to find a
2:14:53 different relationship. You’re right. You want to sense danger. But the question is, is it productive
2:14:58 or is it unproductive? What do we do with it? So people, when I say like, trust your gut,
2:15:04 somebody might say, well, my gut is that like, when things are really unpleasant, you stick with
2:15:08 it because my parents stuck with my other parent when things were really unpleasant and that’s what
2:15:15 you do. Right. So that doesn’t make sense. So I think that do the opposite in that case. It’s like,
2:15:19 oh, you think you’re supposed to stay in this case? Cause your parents did like, do the opposite. See
2:15:20 what happens if you do something different.
2:15:28 We hear that, um, there’s value to being able to be on one’s own, right? Like, you know,
2:15:35 some people seem to always need to be in a relationship and, um, some people probably don’t,
2:15:42 but, um, do you think there’s value to people really understanding themselves first? I know some
2:15:49 couples that got together in like their first year of college that are still together. Uh, they have
2:15:54 kids now in college, which is a trip and they seem super happy. They are super happy from what I know.
2:16:01 And I know people that have had many relationships and then find somebody and some people take time on
2:16:07 their own. Some people don’t. How important is this notion about knowing oneself really?
2:16:13 Yeah. So when you look at what are the factors that determine the success of a relationship or a
2:16:20 marriage, um, emotional maturity is number one. Number two, by the way, is flexibility. That being
2:16:23 with someone incredibly rigid is very hard.
2:16:24 Define rigid.
2:16:27 Uh, rigid is things have to be this way.
2:16:30 In the practical space, like toothpaste has to be on the right, not on the left kind of thing.
2:16:35 And emotionally rigid. Like, this is wrong. This is right. This is the way you do it. This is not the
2:16:40 way you do it. Um, you know, you behave this way. You don’t behave this way. As opposed to people have
2:16:45 different personalities, they have different ways of communicating. Um, and yes, the rigidity around
2:16:51 sort of like the household, of course, too, but just a rigid personality, you know, like I can’t
2:16:55 leave it this time. I have to leave it this time. We have to be here now, you know, like whatever we
2:17:00 can’t, there’s no flexibility around anything or even flexibility around plans. Like when you get
2:17:05 married, you don’t know what five years, 10 years down the line is going to be like, are you flexible with
2:17:09 how you’re moving in whatever direction? The other person is moving in whatever direction.
2:17:17 Like if you need things to be static, that’s very rigid. And it’s hard because people are not static.
2:17:23 There are things about their core personality that tend to be static, but people evolve. And so you have
2:17:28 to leave room for the evolution of, of their three entities. There’s you, there’s the other person,
2:17:33 and there’s the relationship. And all three of those entities are going to evolve over time.
2:17:37 And if you don’t have flexibility and you insist that they stay exactly the same,
2:17:42 that’s going to be problematic. Going back to whether somebody needs to spend time alone before
2:17:46 they get into a relationship or how much you need to know yourself before you get into a relationship.
2:17:52 I think people have this misconception that they have to be fully formed and then before they can
2:17:58 get into a relationship. And the thing is that you grow in connection with others. And so people,
2:18:02 you’re saying you’re so surprised that these people met in college and, you know,
2:18:04 they’ve been together all this time. And of course they were so young.
2:18:05 Oh, no, I’m not surprised.
2:18:06 Oh, you’re not surprised? Okay.
2:18:07 No, no, no. I’m, I’m envious.
2:18:08 Okay.
2:18:13 Because they, in a, in a, in a, in a light way, because they got their first jobs in parallel.
2:18:19 They, they, uh, sadly their parents passed away in parallel. They, they went through a number of
2:18:21 life evolutions together.
2:18:21 Yeah.
2:18:24 Their life story is a commingled story.
2:18:30 Yes. You know, it reminds me of, um, I had a therapy client who was divorced and she was
2:18:34 talking about dating again and she met someone great. And she said, I love this person so much.
2:18:40 And this person is actually a much better person for me. But there’s a sadness that she said,
2:18:47 he will never have met my parents cause they had died. Um, he will not know like all these things
2:18:56 about who I was when I was 25 or 35 or, you know, what it was like when I went through this particular
2:19:01 thing in life or, you know, again, like the, you know, wasn’t there with, with the birth of our
2:19:09 children, um, didn’t know our kids at that age. So it’s true that there, there’s something very, um,
2:19:14 important about having a shared history. It’s not end all be all. She’s happier in that second marriage,
2:19:21 but there is something to be said about people think, well, I have to wait until I’m at this point
2:19:25 before I can seriously consider dating someone who might become my life partner.
2:19:32 And I think that you grow in connection with people or people say, you know, like I’m not ready
2:19:36 to be in a relationship because I don’t know enough about myself. You’re going to learn so much more
2:19:41 about yourself when you are with someone because you’re forced to, someone’s holding up a mirror to you.
2:19:46 It’s like how I say that, you know, I was saying earlier that when I see couples, people grow
2:19:52 individually so much faster because they’re in relationship with someone and really having that
2:19:58 mirror held up to them. I mean, you can sit there and think like by yourself till the, you know,
2:20:03 till you turn blue in the face, but the reality is no one’s giving you feedback. You’re not interacting.
2:20:05 You’re not pushing up against anything.
2:20:11 Yeah, I totally agree. I mean, certainly most of my, uh, evolution has been in relation to
2:20:16 other things and not just romantic relationships. I mean, like, like jobs that didn’t feel right,
2:20:21 that I eventually moved on to a different job. Like you just learn so much based also on what that
2:20:27 didn’t work. Yeah. I mean, there’s, there’s real information there. I definitely want to go back to
2:20:34 grief and talk about loss, but I feel like, um, there’s a hatch that we opened earlier that I’d like
2:20:44 to, um, peer into for a bit, which is this, um, male, female distinction dynamic, uh, that nowadays is very
2:20:52 prominent, especially in, um, I would say people like 40 and younger. Um, it’s so different now,
2:20:59 um, in terms of the dynamics of what boys and men hear about boys and men generally, what girls and
2:21:04 women hear about girls generally, and therefore how like we think about ourselves, but, um, you have a
2:21:11 son. What do you think are some of the positive things that have evolved in this kind of landscape?
2:21:16 And then what do you, what do you think are some of the things that are creating problems for, for
2:21:21 sake of romantic relationship, but also just relationship to self? I think romantically, um,
2:21:29 it’s very hard for young people like in their teens and early twenties, because they, they don’t have
2:21:36 kind of a, an infrastructure around romantic relationships. Um, there’s not the typical
2:21:43 kind of courting, um, because it feels kind of old. Guys don’t ask girls out on dates anymore.
2:21:49 They, they, they, they do, but they don’t really know how, or they do it on text, right? Um, as opposed
2:21:56 to just like, there’s something really profound about having to call someone on the phone and ask them out
2:22:02 out on a date. You grow so much as a person by doing that. And it kind of sets the stage for the
2:22:10 relationship as well. Um, or asking someone out in person, it’s hard. You’re really vulnerable. So it’s
2:22:17 easy to kind of avoid vulnerability because you can do so many things on text and, you know, pretend that
2:22:22 it’s not a vulnerable act. Um, and people, you know, don’t necessarily even call it a date. You know,
2:22:28 it’s like, Hey, you want to hang out? Um, you know, which is just, it’s kind of the language
2:22:34 around it. So there’s not sort of like the structure of we’re going on a date. That’s much
2:22:39 less common. Whereas in your era and my era, it was much more like you knew when you were being asked
2:22:45 on a date. It was, it was not so ambiguous. Um, and I think social media makes it really hard
2:22:50 because, you know, any misstep, someone’s going to post about it potentially, or they’ve got you on
2:22:55 video or things that are really embarrassing or scary when you’re first getting into a relationship
2:23:01 with someone, you know, that could become, if you’re with the wrong person who’s emotionally immature
2:23:07 and many young people, you know, they’re, they’re learning and growing. Um, they do all kinds of
2:23:12 things that humiliate the other person, you know, like here’s a list of someone’s red flags
2:23:17 that I’m going to share with everybody. Can you imagine? And it’s on social media.
2:23:20 So teens are doing this. People in their 20s are doing this.
2:23:25 Yes. Yes. Or can you believe someone, you know, like information that should remain private
2:23:30 does not remain private. I’m not talking about things that are bad that someone did that are like
2:23:36 need to be reported. I’m talking about like embarrassing things or someone was, you know,
2:23:42 socially unskilled. Her breath was bad. His, his, his, he stuck, he smelled bad, that kind of thing.
2:23:47 Yeah. Anything like, or, or, you know, this is, this is what, or this is what he did on the date that
2:23:54 was, you know, embarrassing. Um, you know, he did this weird impression or, you know, whatever it is.
2:24:01 Um, but also just like sexual encounters or, you know, like nothing feels totally private. Like
2:24:06 you just, the level of trust that you have to have in your partner now that were just, was just taken
2:24:11 for granted. Like, sure. People might’ve said something to their best friend, but they also
2:24:17 had better boundaries around that. Like you kind of knew in our society what was private and what was
2:24:23 not. And because people grow up on social media, they don’t really have experience with this sort of,
2:24:28 there’s a private sphere and there’s a public sphere. So it’s all kind of blurred and they don’t
2:24:33 really learn like what is private and what is not. And I think it’s really nerve wracking for people.
2:24:38 So people don’t take, we were talking about risk. People don’t take risks in relationships. They don’t,
2:24:44 they aren’t really vulnerable because they’re afraid that, um, you know, they will be humiliated.
2:24:50 So what do you think the need is to, um, to share that with the world? Is it because then they don’t
2:24:57 have to acknowledge that it might’ve been at least in part them? Like, like if you paint red flags on
2:25:01 somebody, then it can’t, then you’re, the person painting is not the one under scrutiny, right?
2:25:07 I think they just feel hurt and they want to feel, and so they feel like a dip in their self-esteem
2:25:13 and they want to feel validated. And of course, if they make this list, their friends are going to say,
2:25:21 yeah, you dodged a bullet. This person wasn’t right for you. You deserve better. Um, and then
2:25:26 they feel better about it, but you don’t grow from that. So the thing is that if you can sit with that
2:25:33 really hurts and this isn’t in like, this person is not the arbiter of my self-worth, whoever broke up
2:25:40 with me and for whatever reason, you know, just because someone doesn’t value you doesn’t mean
2:25:45 you don’t have value. And I think that’s a really important lesson for people to learn. So, you know,
2:25:54 if I took like a, uh, uh, some gold, right? Like a brick of gold and, um, you know, and someone said
2:25:59 like, I don’t like that. I like silver or I like whatever I like, right? Doesn’t mean the gold inherently
2:26:05 lost value. It means that for that person, that block of gold didn’t have value, but the gold has
2:26:12 the same amount of value that it had. And I think that we tend to kind of consider somebody else’s
2:26:18 opinion of us to be the arbiter of our worth. And it’s not like your worth is stable and people,
2:26:24 some people will value it. Some people won’t find the people who value it because those are the people
2:26:29 that you want to be with. But it doesn’t mean that you have less value because somebody doesn’t value
2:26:34 it or you have more value because someone does value it. You have the same amount of value either
2:26:39 way. But I think young people are not, you know, it always hurts. We talked about breakups earlier.
2:26:44 They always hurt. And especially when you’re young and you don’t have experience. But my concern is that
2:26:51 they’re not getting the experience of, um, of kind of sitting with it. And yes, you want, you want to,
2:26:55 you know, have your friends support you and all of that. But I think once you start posting about it,
2:27:00 or once you start kind of vilifying the other person, you’re not learning the lesson. You’re
2:27:03 not learning how to deal with loss.
2:27:12 In your adult clients, um, how much of the struggle that you hear about in terms of romantic relationships
2:27:19 relates to, again, uh, online aspects like, uh, apps and things like that. Do you think they
2:27:24 facilitated things or, or made them, um, relationships more challenging?
2:27:28 Well, I think what the apps do is there’s a phenomenon that Barry Schwartz talks about in
2:27:34 his book, The Paradox of Choice. And it’s the idea that the more choice we have, the less happy we are.
2:27:39 So you need some choice, but it’s kind of like, think of like a fishbowl, an aquarium,
2:27:46 and an ocean. Fishbowl is not enough choice. Just too constrained. Ocean, too much choice. You’re like,
2:27:51 yeah, there’s no direction. Oh my gosh. The aquarium is perfect. It’s a certain amount of choice,
2:27:55 but it’s manageable. You don’t get flooded. You don’t get overwhelmed. So they did these experiments
2:28:04 where, like, you’d be able to test out, like, we have this new jam, and, um, we have, uh, 10 different
2:28:09 flavors, and which one do you like best, and which one are you going to pick? People would get so
2:28:14 overwhelmed. They didn’t even want to try that. They’re like, it’s too much. Or we have two flavors. Which one
2:28:20 do you like better, right? Manageable. Um, so there are people who are what we call satisficers and people
2:28:26 who are maximizers. So satisficers, well, let me tell you about maximizers first. Maximizers are
2:28:31 people, let’s say you want to buy a sweater, okay? You go into the store, you find a sweater that you
2:28:37 like. Um, it’s the right material. It’s the right price. It fits you well. It’s the right color. It’s
2:28:44 good. Great. The maximizer says, but maybe I can find something better. So I’m going to take that
2:28:48 sweater. I’m going to put it on the bottom of the pile so that nobody buys it. I’m going to go to the
2:28:52 store next door and I’m going to see if they have something better. Maybe something’s on sale.
2:28:59 Maybe it’s slightly higher end material, whatever it is, right? Um, but they keep going to stores and
2:29:04 they keep doing this and then they think, oh, well, I found the greatest sweater ever and I’m going to
2:29:12 get that one. Guess what? They are less satisfied with that purchase than the person who, the satisficer
2:29:16 who would have bought that first sweater in that first store and would have been super happy with that
2:29:22 sweater. It’s all opportunity costs. Okay. Because all of the, the, the energy, the emotional
2:29:28 and cognitive energy that went into maximizing something for what kind of benefit, like what
2:29:34 percent benefit, not much compared to the amount of energy that they spent trying to maximize.
2:29:39 They’re never satisfied because even when they get that great product, something better is going to
2:29:43 come out. There’s going to be a new color that comes out like two weeks later that was in none of
2:29:48 the stores. So you’re always kind of looking over, if you’re a maximizer, you’re always kind of looking
2:29:53 over your shoulder for like, what if something better is out there in dating? That’s what the apps are
2:30:00 like. You go out with someone, you have a good time. You think, well, no butterflies, you know,
2:30:06 no sparks, pretty good time, but I don’t know. Um, I can go back on the apps. You go back on the apps,
2:30:12 look at all the people there. Maybe they’re better on this dimension or that dimension. And so what it does
2:30:18 is it turns everyone into maximizers because there’s an illusion of choice. Like not everybody
2:30:21 you see is going to be better. And again, we don’t get the a la carte option with people.
2:30:26 So there’ll be different dimensions in which people are more aligned with what you’re looking for,
2:30:32 but no one’s going to be like perfect. Right? So why are we looking for perfection? Why don’t we look
2:30:37 for, and by the way, the satisficers are not settling. This isn’t about like, eh, I’ll just settle for
2:30:43 something. It’s like that sweater was great. You liked everything about it. You don’t need to look
2:30:48 for anything more. Will there be, if you pick a partner, will there be someone more attractive?
2:30:55 Of course. Will there be someone less attractive? Of course. Right? And by the way, if we treat dating
2:31:01 like shopping, we forget that, um, in shopping, we’re the choosers, but in dating, someone has to
2:31:08 choose us too. And we, by the way, are not perfect. So an exercise that I like to do with clients is
2:31:13 I want you to write down all the reasons that it would be difficult to date you. So instead of making
2:31:17 a list of all the qualities you want in a partner, like the partner has to be this, they have to be
2:31:21 that, they have to, you know, have these interests. They have to have this amount of ambition. They have
2:31:27 to, um, look a certain way. They have to have these interests, whatever it is. Um, I want you to write
2:31:33 down everything that would make it difficult. What a great exercise. To be with you. And some
2:31:37 people, it’s kind of like in a job interview when they say, what are your weaknesses? And we tend to
2:31:42 say things that sound positive, you know, like my weakness is that I work too hard, but I’m too
2:31:48 dedicated that I can’t, you know, let go. It’s a non right. So you have to be scrupulously honest with
2:31:55 yourself. So what makes it hard to be with you? And if you’re really honest with yourself,
2:32:01 suddenly you’re less of a maximizer, right? Because suddenly you’re like, oh, someone
2:32:07 is thinking about the things that, you know, they’re looking at me holistically as well.
2:32:14 And overall, I’m a pretty good package, but there are things that, you know, maybe they could maximize
2:32:18 if they really wanted to, but then they’re going to have to give up some other qualities that I have
2:32:23 that the other person might not have. So I think it’s really important not to think about dating as
2:32:29 shopping. And I think that people who grew up on apps tend to treat dating like shopping and they
2:32:34 don’t sit there and make the list of, oh, I can be this way. And that makes it hard, you know,
2:32:39 for someone to be with me. And you could name a million reasons. Oh, and by the way, I tell them that
2:32:43 for all the traits you’re looking for, however, whatever that number is, because they tend to have
2:32:48 a lot, right? It’s not just like, I need these three things. It’s like, I need these 20 things.
2:32:48 The list.
2:32:55 Right? The list. So I said, for every quality that you’re looking for, whatever number that is,
2:32:59 if it’s 20, you need to name 20 things that make it hard to be with you. So it can’t be like,
2:33:03 there are two things that make it hard to be with you, but you have a list of 20 things that you want.
2:33:10 Do you think that after people make that list that they might take a look at that list and make some
2:33:17 effort to like reduce or eliminate some things from that list? Is that good self-work? Like if
2:33:25 somebody is super rigid about punctuality, anyone that knows me clearly, that’s not me. Like I know
2:33:29 some people that are so rigid about that. Let’s say someone identifies that as one of the things that
2:33:33 can be really difficult. Like they get really upset if somebody is five minutes late. I’ve
2:33:38 interacted with these people. You’re very difficult to be around. As an academic, everything starts 10
2:33:46 minutes late. We end late. That’s how it works. But should they try to resolve that or reduce that
2:33:51 feature? Or should they look at the list and say, you know what? Like, I’m not going to change that.
2:33:55 Or this thing, well, I should probably change that. What else can the list do for people?
2:34:02 Okay. So relationships are like cement. So when you’re first putting down, right, the cement,
2:34:09 it’s wet and it’s malleable. When it dries, it’s very hard to then now you have to like dig it up.
2:34:15 So let’s say that punctuality is really important for someone. And they think, well, I don’t want to
2:34:18 rock the boat. It’s the beginning of the relationship. So yeah, this person comes late all the time,
2:34:22 but I’m going to say nothing about it. And I’m going to be cool with that, even though I’m not.
2:34:27 And I’m sitting there seething every time they come late, right? And it’s kind of like in the
2:34:30 first three months of a relationship, I think it was Chris Rock who said this, in the first three
2:34:35 months of a relationship, you’re not you, you’re the ambassador of you. So sometimes people will,
2:34:40 you know, who really are not punctual will be punctual and then they’ll change. That’s not what
2:34:45 I’m talking about. I’m talking about someone who, you know, someone has, they’re just not a punctual
2:34:50 person like you’re saying you are. So if you’re dating someone and that person is telling
2:34:53 themselves, like, I’m not going to bring it up. I don’t want to rock the boat. It’s early
2:34:58 in the relationship. The cement is wet. This is when you need to bring it up. So because
2:35:02 if you don’t, what happens is it’s like six months down the line, the person is like, I
2:35:06 can’t believe you’re late. What just happened? You know, why are you, you’re always late.
2:35:12 You don’t prioritize me. It’s like the person’s like, I’m, this is the first time hearing about
2:35:18 this. Like the person has had a, no opportunity to change it if they want to, but B, no opportunity
2:35:23 to explain. So it might be that as happened with one of my therapy clients, the person was
2:35:29 always late, but it was because he was trying to please her because she wanted to have dinner.
2:35:35 He knew that she liked to eat on the earlier side. He worked really late. So he was trying
2:35:39 to kind of like get his work done and get there. And he was always late because he was trying
2:35:46 to like be there when she wanted to have dinner. So he said like, I’m late because I do prioritize
2:35:52 you. I’m actually leaving work early to be with you, but I should have just said, I can’t
2:35:57 be here at this time. That’s what I should have said. And I was worried you would get mad because
2:36:01 it would be too late for you. So you see the assumption that she made was you don’t care
2:36:06 about me. I’m not important to you. Your work is more important. And he’s saying, no, I actually
2:36:11 was leaving work to be with you and I still couldn’t get there on time. So we need to figure
2:36:15 out how to work this out. Like, can we have dinner later? Because I’m just going to be
2:36:21 late if we do it earlier. And, you know, what can we work out? So that’s an example of if
2:36:26 you just bring it up early, you don’t build up all these stories about the other person.
2:36:31 This person doesn’t care. They don’t prioritize me. Whatever the story is that you’re making
2:36:37 about that person. And you have a chance to see, is the person willing to do something about
2:36:41 it? Or if they’re not, are you willing to be flexible and say, you know what, this person,
2:36:47 they just run late. And I like so many other things about them. And I’m going to adjust to
2:36:51 the fact that this is one thing that in a perfect world, I would like them to be more punctual.
2:36:55 But there’s so many great things that this is one thing that I’m going to adjust to.
2:37:02 Weaving this with what we were talking about earlier about gut sense and the validity or lack
2:37:08 of validity of gut sense. I certainly have had the experience and I know many other people have that
2:37:14 after a relationship ends or when it’s ending, they think back and they go, you know, there was that
2:37:22 thing at the beginning and I knew it then, but I pushed it aside. Like, is that just a story we tell
2:37:22 ourselves?
2:37:29 I think that the most important question to ask yourself after you go on a first date or a second
2:37:37 date or a third date is how do I feel when I’m with this person? Because all the other stuff is
2:37:45 just kind of like a cognitive exercise, right? Like, so one of my clients, she was said to herself,
2:37:49 like, I don’t want to date any, she was in her early thirties and she said, I don’t, I want to have
2:37:56 kids with a partner. I’m 31 years old. I don’t want to date anyone. I’ll date someone who’s divorced,
2:38:04 but I won’t date someone who has kids. She met someone online. Um, the, it didn’t have the kid
2:38:10 question in that particular app that she was using. Um, she went to meet him on the first date. She’s
2:38:17 having such a good time and it comes up that he has a kid and she was having such a good time that she
2:38:22 really debated, like, should I go out with him again? Should I not go out with him again? This is not what I
2:38:28 want. I don’t want to deal with that. It’s too messy. And it’s not what I imagined. If she had known
2:38:34 on that dating app that he had, you know, it had asked if he had kids and he had put that, she would
2:38:39 never have met him. That is her husband. She is so happy. I mean, they’ve been married now for like 15
2:38:46 years. They have kids together. They have the other kid. She’s so happy. So I think that when we make that
2:38:50 list that you said, like, do you, should you take things off the list? I think that you need to have
2:38:58 flexibility about things that may not matter, but you have to be very inflexible about the things
2:39:07 that do matter. So character qualities, they matter, um, values that align that matters. So those are
2:39:11 things that don’t be flexible on that. So I just want to make sure I understand. So we’re talking about
2:39:16 two different lists here. One is a list about a features about the other person. This is what I
2:39:21 we hear as like the list. Um, the number of times that friends are like, you have to make a list.
2:39:25 I never get around to making a list, but I like this other list that you described, which is all the
2:39:30 things about ourselves that would make us difficult to be with. Which list or both do we need to have
2:39:36 rigidity versus flexibility? I’m saying that when we think of that list, and by the way, a lot of people
2:39:41 don’t sit there and write a list, but they have it in their head. You know, there’s this process of,
2:39:44 I know what I’m looking for or whatever. Some people say like, I know it when I see it, but there’s
2:39:48 really a list in there because you, you know what you’re looking for and it matches this list in your
2:39:55 head. Um, so on that list, I’m saying you need to put more things like character qualities. Are they
2:40:02 honest? Are they reliable? Um, can I trust them? Do we have the same kind of vision of the kind of
2:40:08 life that we want to lead? Um, you know, where are we aligned on those important things? Cause those
2:40:14 things are, those are, those are sort of hard to bridge those gaps. Um, you know, like they’re just
2:40:19 going to keep coming up and, and be very difficult to deal with. Things like, do we have to have all
2:40:25 the same interests? No. Um, you know, do we, um, you know, does the person have kids or not? Well,
2:40:30 you may, that may not be the, the ideal choice, but look what happened to this other person that,
2:40:35 you know, like you don’t know. I think that question that I’m going back to of how does this
2:40:40 person make me feel if the character qualities are there? Cause sometimes people who don’t have the
2:40:45 character qualities that you want are very charming and they can make you feel great. But if they have
2:40:50 the character qualities, do I feel calm around this person? Going back to the, this idea of peace and
2:40:56 calm. Um, I like this idea. Somebody had mentioned that I love this metaphor of, of being able to bring
2:41:01 your rough drafts to the other person, meaning that you don’t have to be on all the time with this
2:41:11 person, that you can bring sort of the rough draft of yourself, of this idea of, um, you know, your,
2:41:20 your kind of imperfect draft and they collaborate with you on that. And I think that’s so beautiful,
2:41:24 right? That like you can be, what it means is you can be yourself and yourself doesn’t mean I can be,
2:41:28 I can act in any way I want. I can have no boundaries. I can be abusive. No, that’s not the
2:41:34 rough draft, but it’s kind of like, I am working this through. I’m trying to understand this. I’m,
2:41:39 I’m not perfect. Sometimes I will make mistakes. And can you be comfortable enough around each other
2:41:48 to hold yourself accountable, but still feel loved by the other person? I love, love, love the, um,
2:41:53 the criteria for lack of a better word of, you know, how do I feel when I’m around this person?
2:42:02 Yeah. Peace being a, uh, an anchor point or a place to look for. Um, and when I say how, I mean,
2:42:13 do you feel calm? Do you feel, um, content? And so calmness is different from sort of the activation,
2:42:20 um, contentment is different from like out of your mind happy. Of course, in the beginning and hopefully
2:42:26 throughout the relationship, there’ll be times when you feel this like incredible energy around happiness
2:42:31 and joy and being around the other person. But most of the time what you’re going to feel around
2:42:38 your partner is a sense of safety, a safe place to land, contentment. Um, I enjoy this person’s sense
2:42:44 of humor. I enjoy sitting with them even through our silences. I enjoy like sitting on the couch and
2:42:50 watching a show with them. Um, I enjoy basically doing anything with them just because I like their
2:42:56 presence. That’s what I mean. Like, how do you feel, does their presence feel additive to you? Does
2:43:03 it feel like you just are happier with their presence than you would be without their presence? And
2:43:07 sometimes people feel like, oh, we have such a strong relationship. We’re so drawn to each other.
2:43:11 But what you’re drawn to is when you’re with each other, the presence is volatile. It’s,
2:43:18 it’s either like the high highs and the low lows. And that’s not, you know, I’m talking about
2:43:23 that sense of contentment, just being in the other person’s presence, the dailiness of it.
2:43:31 There’s, um, so much made of these love languages, like their acts of service. And I like,
2:43:36 you know, gifts, you know, all that kind of stuff. Um, you know, I’ve, I’ve heard it said,
2:43:41 you know, what, what’s, what’s your love language. And someone, you know, I would say all of them,
2:43:46 you know, that person was me, all of them. Who doesn’t like all of those, you know, both,
2:43:52 you know, I like to think I, I offer them to, you know, um, you know, who doesn’t like all of those
2:43:57 things. But I realized that some people place more value on, on certain, um, gestures and
2:44:02 expressions. And then, and I think that’s all fine and good. Uh, what I love about what you’re
2:44:09 saying, however, is that it’s more about like a, now we’re sounding woo, but it’s more of like an
2:44:15 energetic match. This feeling of safety, you know, that the word peace to me just feel like holds so
2:44:20 much value these days. I feel like the two things that I’ve come to really value more and more are
2:44:27 peace and self-respect because it’s hard to have, um, peace without self-respect. Yeah.
2:44:33 Certainly hard to have self-respect without peace. Now, sometimes lack of peace can be from external
2:44:36 things, but then we have to ask ourselves, like, do we have any control over these external things?
2:44:42 Yeah. I’m curious what your reflections are on, on like energy, like an energy match.
2:44:48 So instead of love languages, I look at it as understanding each other’s operating instructions.
2:44:53 We don’t get a manual, like when you get it by a car or a piece of technology, right? It comes with
2:44:59 operating instructions. So you know exactly how it works. Like, don’t push this button, do push this
2:45:06 button. This makes it run more smoothly. This will destroy it. Right. So you understand those things.
2:45:11 So we don’t know that about the other person. Like we make so many assumptions. Um, you know,
2:45:16 if this person is coming to me to talk about this, here’s what I would want in that situation. So we do
2:45:19 that. And the person’s like, no, no, no, no. I came to talk to you about it. I just wanted to vent. I
2:45:25 don’t, I didn’t come for you to fix it. Right. But maybe you like it when people fix it. So you have
2:45:31 to learn the other person’s operating instructions. So we talk about this idea of love languages. People
2:45:36 like all those things. As you said, operating instructions is something so much deeper and
2:45:46 more intimate, which is, I understand that, um, being late means this to you, right? I understand
2:45:55 that it helps you when you’re anxious. If my voice gets quieter instead of, you know, I understand that
2:46:02 you need a hug in this moment. Um, I understand that when we’re going on a trip, you like to pack this way
2:46:07 and I like to pack this way and let’s do it our own ways. Right. But, or, you know, just like,
2:46:12 I understand these things about you and you understand these things about me. And so if we
2:46:17 understand them, we know how the other person operates and we’re going to operate ourselves
2:46:24 with an eye toward that. And there’s something so loving about understanding somebody’s operating
2:46:29 instructions and honoring them. And we don’t try to figure out the other person. We try to think like,
2:46:35 why are they acting that way? We don’t get curious and ask, Hey, why are you acting that way? What’s
2:46:40 going on? And you learn then, Oh, well, this is why. And then now, you know, that in those situations,
2:46:47 here’s how they can go more smoothly. I rarely ask guests on this podcast to editorialize about other
2:46:54 guests, but here it feels appropriate. Um, Bill Eddy was on this podcast. He’s a therapist and lawyer,
2:46:57 and he wrote the book. Uh, I think it was like five types of people that will ruin your life.
2:47:04 And one of the, um, cardinal features of a person that he claimed will ruin your life is somebody,
2:47:10 one of the early warning signs, let’s not say cardinal features, but is, um, somebody who
2:47:18 has a story about their past failures. That’s always about how they were wronged by somebody else.
2:47:24 Yes. Like the victim stance. Like there’s no other word for it. People who are constantly
2:47:28 talking about how they were a victim of somebody else. There is a word for it. It’s called help
2:47:33 rejecting complainers. Help rejecting complainers. So a help rejecting complainer is a person who is
2:47:40 always telling you, you know, this went wrong and it was somebody else’s fault. And they’re seemingly
2:47:48 coming to you for advice or guidance. And no matter what you say, like, how about this? Or have you
2:47:54 tried this? Or have you thought about this? No, that won’t work because no, I’ve tried that. That’s
2:47:59 not going to help. No. Cause people are like this and that won’t help. So they don’t actually want
2:48:08 help. It serves them in some way to be, to complain and be the victim and be wronged. And so it’s almost
2:48:15 like, you know, that’s, that makes them feel better. Um, they don’t want to look at themselves. They don’t
2:48:20 want to look at their role in things. So beware of help rejecting complainers because they’re always
2:48:25 going to come to you and you’re going to at first feel bad for them. You’re going to be like, wow, they’ve
2:48:28 really had a hard time. Wow. You know, I wonder if I could help them this way. And then you start to
2:48:34 realize they don’t want help. They don’t want to be helped. They will reject any help that comes their
2:48:40 way because if they get help, they can’t complain anymore. I’m guessing you see this sometimes in
2:48:47 therapy. And in the world. Yeah. We’ve been making a fair number of assumptions about relationship
2:48:51 structure. There are so many different permutations these days that we don’t have to explore them all.
2:49:00 But, um, do you think that some people are just not well suited for, um, uh, romantic relationships?
2:49:07 Um, I’ve known a few people in my lifetime, a former, uh, advisor who he passed away, as I mentioned
2:49:15 earlier, but who, um, had tried romantic relationships and decided they weren’t for him. Um, most everyone I
2:49:25 know in my life is either partnered or yeah, pretty much. Um, yeah, thank goodness, happily. So, um,
2:49:31 but are there people for whom, like, they just opt out of the game for reasons that are healthy as
2:49:40 as opposed to fear of rejection or, or otherwise? I think that we are wired to want to love and be
2:49:45 loved, whatever that means. It could, there’s all kinds of love. There’s all kinds of ways to love.
2:49:54 Um, I think that people don’t know how to love and be loved if they haven’t seen it. So generally you
2:49:59 learn that because you’ve had it modeled for you, or if you haven’t had it modeled for you, you by trial
2:50:05 and error starts to learn these things, maybe you go to therapy and you learn more about it. Um, but I
2:50:09 think no matter what people come to therapy for, no matter what we call the presenting problem, you
2:50:17 know, they’re coming because whatever they want to say it is deep down, something got kind of ruptured
2:50:25 in the love or being loved area of their life. And really that’s the core of it. And we have to solve
2:50:31 that problem so that the problem they came in for, you know, it’s, it’s kind of like you’re dealing
2:50:35 with content, which is like, here’s the problem and process, which is what’s going on underneath.
2:50:44 And if we can solve the process, then you solve content in multiple areas of your life. It’s not
2:50:49 just this one problem that you came in with, but generally if you learn at the core, what the issue
2:50:55 is that gets in the kind of love or be loved area, you learn how to navigate through the world
2:50:59 differently in your professional life and your romantic life and your platonic friendship life
2:51:05 and your family life. Um, so it’s not just therapy isn’t just about solving like that one discrete
2:51:13 problem. Sometimes it is, but many times it’s about if we can get to the deeper process issue,
2:51:18 then you will solve so many different problems simultaneously. Throughout today’s conversation,
2:51:28 I feel like, um, what seems to be in contrast is kind of our stories about ourselves and other people
2:51:35 and life versus just really being present. Yeah. This image of the Teflon pan is really, um,
2:51:40 kind of looping in my head because this idea that, you know, positive thing happens,
2:51:45 it slips right off negative things sticks. What does that mean? It’s like we create a story about
2:51:50 the negative thing and that the story about the positive thing was a very brief, brief story.
2:51:56 It was like one of those three sentence poems or something, and then it’s gone. Um, versus presence,
2:52:02 like the more, um, presence we can bring to something, the more positive, meaningful experience
2:52:07 we can extract from it. I really believe this. I, I, um, I learned this in science actually,
2:52:12 um, because I had a absolutely spectacular neuroanatomy professor when I was an undergraduate.
2:52:18 And he said, when you look down the microscope, if you’re looking for something, you’ll find it,
2:52:22 but you’re going to miss all this context of like the inputs to that structure. And you, and you,
2:52:26 you lose the pattern recognition that’s going to serve you going forward.
2:52:31 So I learned, I had this, I had so much time back then. I would just sit at night as a graduate
2:52:35 student after I left, you know, my undergrad and went on to a lab and I would just like stare at
2:52:43 brain tissue. And you, you learn that and, and about it in conscious and unconscious ways. And then later
2:52:47 when you’re doing an experiment, you see things like, Oh, you know, there’s a, there’s a deficit here.
2:52:54 There’s a real effect here. And, and you, and you learn that, that, that through presence, you, um,
2:52:59 you’re like experiencing things so much differently than if you go looking for something in science.
2:53:04 If you go looking for something, it’s actually bad science. Right. And I’ve tried to transport that onto
2:53:11 relationship in some ways, like if, like in relation to things and people and dogs and all the things in life,
2:53:17 if you’re really present, like the story’s writing itself, but you’re not scripting it out. I don’t
2:53:21 know. I don’t think I have a language for this. Rick Rubens talked a little bit about this in his book,
2:53:27 the creative act. Like we need to be on the front end of the, of the vehicle experiencing space and time
2:53:31 as it’s happening, as opposed to sitting next to it or in it and kind of creating a narrative about
2:53:37 what’s happening around us. Does that make sense? Right. So most of us, all of us are myself included,
2:53:44 you, all of us were unreliable narrators because we’re only telling the story through our own lens.
2:53:50 And so it’s really important for people to kind of be expansive about what the story might be
2:53:57 about themselves. Like someone might have a story, I’m unlovable or I can’t trust anyone or nothing will
2:54:02 ever work out for me. That’s their story that they’re carrying around from childhood or from, you know,
2:54:07 some experience that they had in life and they don’t realize that they’re carrying that story
2:54:13 around. So everything that they experience is viewed through that lens. And so of course they’re not
2:54:19 finding, you know, they’re not finding people they trust because their whole worldview is I can’t trust
2:54:25 anyone, even though the person might be trustworthy or they feel unlovable. So of course they can’t take
2:54:30 in the love that they’re getting because again, what are they paying attention to? This predominant
2:54:37 storyline. So they need to rewrite the story. I created this workbook that’s like a step-by-step
2:54:42 guide. I’m not sort of doing this to plug the workbook. I’m saying it’s a very methodical process.
2:54:47 You have to break down the story. And my background is that, you know, I come from a writing background.
2:54:54 So I feel like I’m almost like an editor in the therapy room when people come in and they bring
2:55:00 this story. And my job is to help them edit the story so that this faulty narrative that was never
2:55:06 true or someone, you know, whoever told them that story, whether they explicitly said you’re not
2:55:13 lovable or showed them through their actions that they then felt not lovable, that story was told by
2:55:21 another narrator. So that narrator was unreliable, gave you this story that now you take as gospel
2:55:26 and you move through life with that story. So let’s examine that story. And can we look for examples
2:55:32 of counter examples of when that story is not true? Because generally there are stories of you being
2:55:37 lovable. There are stories of people being trustworthy. There are stories of things working out for you.
2:55:44 So we have to really rewrite those narratives and say, you know, what is true and what is an artifact
2:55:50 of somebody else’s story that we’re carrying around? And why, why are we like writing the next chapter
2:55:54 with somebody else’s narrative that we never owned anyway?
2:56:00 Yeah, it seems that like one of the challenges of being human is unless somebody is a narcissist where
2:56:06 they basically dismiss anything that doesn’t make them feel good, in which case they miss out on so much
2:56:15 of life and everyone can’t stand them anyway. If you’re a permeable person, like you’re paying attention
2:56:19 to what people say, you’re trying to integrate that, you’re trying to do better, be better.
2:56:25 The hard part is being semi-permeable. You have to know what to let in, what to reject, what to accept,
2:56:31 what to work on. I mean, it’s a challenging thing, this process of being a person in relation to others, right?
2:56:38 Well, well, right. And again, the story, think about like how much we tell stories about ourselves and
2:56:41 other people. That example I gave you earlier about the person who said, well, he doesn’t
2:56:47 prioritize me because he comes late and work is more important to him. And in fact, he was prioritizing
2:56:54 her. So we tell all kinds of stories and we make meaning of interactions with people. And generally,
2:56:59 we don’t have enough information and we need to say, can we expand this story? What would that story
2:57:06 look like if I got curious and ask more about it? Or even just things that happen in our own lives?
2:57:10 Can I examine that story for myself? Is that the story I want to tell myself about that experience
2:57:16 that didn’t go the way I wanted? Or can I look at it a different way? Like, am I a failure or am I
2:57:21 actually growing? Right? You can look at the same story the same way. I’m a failure. That didn’t work
2:57:26 out. Or, oh, that’s really interesting. I learned something really important. And I’m really a
2:57:32 courageous person for trying that. And now I learned something. Totally different experiences of the same
2:57:39 event. And I think sometimes the way we get to that story in the moment is to look at our senses. So we
2:57:45 have five senses. We don’t tend to pay much attention to them. We just think through everything. So can
2:57:50 you say in a moment, right, like even about your partner, when you’re upset with your partner, can you
2:57:57 say like with each sense, like, here’s one thing I see about my partner that I really like, even though
2:58:01 I’m upset about something they just did, right? Here’s something I hear. I like the tone of their
2:58:10 voice. Or I like the way they laugh. You know, I like the way they smell. You know, whatever it is,
2:58:16 you know, I like the way you can just reach out. By the way, touch is so important. What I have
2:58:22 couples do sometimes when things are getting a little bit escalated in the therapy room is I’ll
2:58:26 say, can you take each other’s hands right now? And it’s the last thing I want to do in that moment.
2:58:32 I’ll say, can you just take each other’s hands? Calmness, right? Their nervous system is calming
2:58:37 down. And all of a sudden they feel, oh yeah, I forgot what that touch feels like. And you feel
2:58:44 connected now. So can we use our other senses sometimes when we get really in our head and use it
2:58:51 to kind of expand the story and connect and whether it’s connecting with yourself. Sometimes, you know,
2:58:57 with anxiety, we do that, you know, something I can see, hear, taste, touch, smell. We can do that
2:59:04 with a partner too. I feel like the whole landscape around relationships has changed so much in the last
2:59:09 20, 30 years. It seems like in some ways for the better, like there’s a lot more discussion about
2:59:16 the sorts of things that you’re explaining and, and better understanding of self, how to show up
2:59:23 better, better choice-making and so on. I was thinking about the, at the same time, this example
2:59:29 you, you mentioned before, like someone in their teens or twenties will, a couple will break up and
2:59:34 then somebody is posting all these things about them that, that kind of quote unquote feedback,
2:59:39 it’s not really feedback. It’s more, um, signaling and posturing about what they aren’t as opposed to
2:59:46 what the other person is, um, as has got to create pretty detrimental stories in the, in the person that
2:59:50 it’s about. Right. Because they either, they have the choice of either believing those things,
3:00:00 um, or disbelieving them. Um, but it’s not really an opportunity for growth in the same way that sitting
3:00:04 down with somebody and saying like, Hey, these were some things that you did well. And here are some
3:00:13 things that didn’t go well. Um, and I guess how much of the story for, um, for men and women, young men and
3:00:22 women nowadays and older, do you think like, uh, is being, uh, written through the, like what we hear
3:00:28 about the, the, the opposite sex, right? Like that, like, um, in the last, I would say 10, 15 years,
3:00:33 there, it hasn’t really been a moment of really trying to prop young boys up and men of it’s like,
3:00:38 like maleness is great. Like that’s not something you hear very often. Yeah. And I certainly understand
3:00:45 why there was a need and an effort to balance, um, opportunities. Right. But, uh, a lot of young
3:00:52 guys grew up hearing that maleness, having a Y chromosome is a bad thing, that testosterone is
3:00:56 bad or something like that. Uh, you know, and I’ve been asked to comment on this more and more recently
3:01:03 in the press and, you know, I only know my experience and what I observe, but, um, I mean, you take any
3:01:09 group and, and tell them that they’re bad and that hasn’t really worked out well for any group and then
3:01:16 it, or for society. When my son was in preschool, um, there was a shirt that girls would wear little,
3:01:23 you know, preschool girls. And it said, boys are stupid. Let’s throw rocks at them. And it was supposed
3:01:30 to be somehow girl power, empowering, but you don’t empower by putting down another group,
3:01:37 right? You lift up, but you don’t bring down. And my son was so confused by that. I remember he was like,
3:01:44 why? What does that mean? And can you imagine if some boy showed up at preschool that said,
3:01:49 girls are stupid. Let’s throw rocks at them. Yeah. He’d be in a different preschool pretty quick.
3:01:57 Right. I mean, you know, it’s, um, so, so I think it’s, it’s interesting to think about,
3:02:07 um, how it became that, um, it’s very hard for young men to navigate what is masculinity in a positive
3:02:15 way look like. And they get all kinds of messages, you know, all men are bad. Um, men should be more
3:02:23 like women, men need to, um, you know, be this way or that way, but no, if they are more communicative,
3:02:28 then they’re weak. But if they aren’t communicate, you know, like there’s, there’s no kind of right way,
3:02:36 uh, to be. And I think that, um, I think it’s very confusing for young men. Like if a, if a young,
3:02:45 like a teenager or someone in college wants to kiss a girl, right, like on a date, um, and they don’t
3:02:50 do it because like, like, they don’t know what to do. Like, do I need to say, can I kiss you?
3:02:58 Right. Which feels a little bit like takes away from the moment, but at the same time, they don’t
3:03:01 want to assume that she wants to be kissed. But like, it seems pretty obvious to him that like,
3:03:06 they’re standing out in front of their cars in front of the restaurant and like, maybe she wants
3:03:13 a good night, you know, it’s just so confusing. Um, and I think that, um, you know, there’s definitely,
3:03:20 I think a positive correction and, you know, what we call toxic masculinity, um, the ways that, that men
3:03:26 didn’t really assume the personhood of women. But I also think that it’s gotten to a place where
3:03:35 it’s so confusing for both young men and young women to understand sort of how do we, how can we
3:03:42 be with each other? How can we relate to each other? Um, where we won’t be criticized, canceled,
3:03:48 uh, you know, we don’t know what’s right. Like, is it, do I, do I put myself out there? Do I not put
3:03:55 myself out there? Um, will I get in trouble? Uh, and so it, you know, obviously it’s a good thing
3:03:59 that, that people are having conversations and there’s more communication around like, what is
3:04:06 okay? What do you want? Is this okay? But at a certain level, it becomes people are afraid to do
3:04:11 anything. Yeah. Talk about lack of presence. It sounds like they have to like write the story all the
3:04:17 way to the 10 different outcomes for a given action, you know, evaluating if then they’re no longer
3:04:21 reading the other person’s signals. I mean, it sounds incredibly complicated.
3:04:25 Right. It is very complicated. I think there’s progress too. I mean, I think it’s much better
3:04:30 than having these situations where men just assumed like it was okay to do certain things, whether,
3:04:37 you know, the woman consented or not. But I also feel like, um, the education that they’re getting
3:04:42 around this, which again is, again, it’s so complicated because it’s positive that they’re
3:04:47 getting this education, but they don’t know what it looks like in practice because the way that,
3:04:51 you know, even when you think of like corporate training and you have to watch those videos,
3:04:56 right? And, and, you know, what is okay and what is not okay. They give the most obvious examples of
3:05:02 what is not okay. But then there’s just sort of like how, like say you’re at work and there’s someone
3:05:07 that you, you’re a woman and you’re at work and there’s a guy that you’re attracted to because a lot
3:05:11 of people meet at work, right? Because it’s hard. And where do you meet people when you’re an adult?
3:05:16 Where do you spend all your time? You spend a lot of your days, five days a week at work. So you might
3:05:20 meet someone through work and then there’s this sort of, and maybe it’s not someone you directly
3:05:25 report to or reports to you. They’re in like a different department. There’s like a cute guy.
3:05:30 What do you do? People don’t know. So women are confused too. What is okay? What is not okay?
3:05:36 in the ways that organically people used to be able to say like, Hey, that guy, you know,
3:05:40 I’m going to go talk to him. Right. But people don’t know what to do.
3:05:46 Wow. Tricky landscape, but you’re offering tools for people at least, not at least, but to communicate
3:05:51 better and certainly to understand themselves better. So they know what they’re bringing to the table.
3:05:57 Well, I think that it’s about understanding that whatever we see in TVs and movies, you know,
3:06:03 it’s, it doesn’t look like that. You know, there’s always like, no, somebody doesn’t know what to do
3:06:08 in a certain moment or something doesn’t go the way that you imagine it will go or sex is, can be
3:06:14 ridiculous at times. And you know, all these like weird things happen. I don’t mean not consent. I’m
3:06:18 talking about like, it’s just, it doesn’t look like it does in the movies all the time.
3:06:23 Well, and sometimes there’s great chemistry and guess what? Sometimes there’s not like this chemistry
3:06:26 thing is a real thing. And sometimes it develops over time and sometimes it doesn’t.
3:06:34 The idea that there wouldn’t be much room for healthy exploration, error and adventure
3:06:40 kind of breaks my heart. I guess that’s what I was referring to about things, you know. But
3:06:48 young people are smart. They can figure it out. And they also like to throw off the kind of like
3:06:54 rules and standards of the adult generation. So I trust they’ll come up with a better alternative
3:07:04 for themselves, right? I want to make sure that I ask you about grief. When a client is grieving a breakup
3:07:12 or a loss of some sort, do you tell them to feel their feelings or do you tell them to compartmentalize
3:07:21 and only feel their feelings certain times a day or do you, you know, ever have to say, hey, listen, you know, it’s time to bury this thing?
3:07:37 I’m laughing because there’s there’s there’s no one way to grieve a loss and even the same loss like, you know, siblings can lose a parent and they’ll have very different ways of grieving the loss of the exact same person.
3:07:58 You know, there’s, you know, there’s just no right way or one way. And I think you really have to honor that person’s process. And what I mean by that is, it doesn’t mean sort of, you know, just spend the rest of your life, like dwelling and not living, right?
3:08:09 But I think people have this misconception about grief that somehow you’re going to get over it. And often we carry those losses with us throughout our lives.
3:08:31 Like you lose someone important to you, you’re going to feel that loss and you might feel it in different ways at different times. If someone was important to you and you lost that person and you hadn’t thought about them in a while and then you’re in an elevator and you hear this music, this song, and all of a sudden it’s like someone just stuck a knife in your heart, even though you were doing fine.
3:08:56 So people, you know, I think that we are the accumulation of all the different people who have been in our lives for better or worse. And everybody makes some kind of impression on us that sticks with us. So I think it’s really important for people to understand what the loss is about because the loss can represent lots of different things.
3:09:07 If you lose a parent, maybe it’s the loss of your youth. You’re like, oh, no, I’m now the older generation. So part of it is the parent. Part of it is this kind of I’m closer to death. And what does that mean?
3:09:19 You know, you lose a marriage and it could mean, oh, look, just like my parents, they got divorced and I failed, even though that’s not necessarily the meaning of it.
3:09:33 So we make meaning of the loss, too. So it’s what does this loss mean to you? How do you make sense of it? How do you sit with the loss? And then how do you, again, not move on, but move forward?
3:09:47 I love that concept. We integrate the things better for better or worse into us. But moving forward is something I think everyone would probably want. One would hope.
3:10:03 I know you’re not here to promote anything, but you caught my attention with this workbook because I think I and a number of people probably want to think about how to put some of this into action.
3:10:11 And you’ve given us a lot of great tools to do that, a lot of different ways to think about things. I certainly am taking notes.
3:10:18 Can you tell me about the notebook and what the notebook is and who can make use of it?
3:10:19 Yeah.
3:10:29 By the way, folks, this wasn’t preceded into the conversation. We’ll talk about the notebook. I just want to know for people who want to understand how to do good work, it sounds like a great tool.
3:10:45 Right. So the workbook came about because I wrote this book called Maybe You Should Talk to Someone, and it’s the stories of – it’s my story going to therapy, and then it’s the story of these four other patients that I had and my working with them.
3:10:59 And people said, wow, there was so much that made me think or feel or resonate with, but I need some structured – like sort of a step-by-step guide to how I can make those kinds of changes too.
3:11:04 And maybe they don’t have access to therapy or they don’t want to go to therapy. They want to work on it in a different way.
3:11:14 And I really wanted – I feel like therapy is this thing where certain people – you know, it’s sort of like one-on-one, or if you have a couple, it’s like three people in the room.
3:11:17 And how do you bring that out so other people can use those tools?
3:11:31 So I created basically a workbook that’s a companion to Maybe You Should Talk to Someone, and it’s – I really focused on stories because I feel like the narratives that we carry around shape so much of how we think, feel, and act every day.
3:11:41 So it’s a guide that really – it’s what I would do with someone in the therapy room if I were helping them to rewrite their story and to look at, is this a faulty narrative?
3:11:42 What does this look like?
3:11:44 What are the true stories?
3:11:46 What resonates with me now at this part of my life?
3:11:47 Where do these stories come from?
3:11:48 Who told me these stories?
3:11:51 Can I try this out in real life?
3:11:53 Here’s an exercise to do this week.
3:11:58 So I think that more of us sometimes need that kind of guidance.
3:12:01 It’s one thing to theoretically think about something.
3:12:04 And as a therapist, I’m just very direct and active anyway.
3:12:08 As I said, you know, the insight is the booby prize of therapy that I want people to have more than insight.
3:12:10 I want them to have a plan with action.
3:12:21 And I want them to have small, manageable steps because I feel like if you get overwhelmed and the step is too big, that’s really the only reason that people don’t succeed at a change they want to make.
3:12:23 It’s that you need the steps to be manageable.
3:12:26 So I really break it down for people.
3:12:28 You know, how can we do this?
3:12:29 It’s kind of like weekly therapy.
3:12:33 It’s like, how can we do this this week and work on that?
3:12:34 And then you can kind of reflect on it.
3:12:39 And there’s all these different exercises that take you at the pace that works for you.
3:12:40 It’s great.
3:12:43 I’m a huge fan of workbooks and online courses.
3:12:47 I’m taking an online course right now just for my own enrichment.
3:12:48 I’m going to get your notebook.
3:12:52 I think it’s a fabulous idea.
3:13:00 I think there’s so many books about the changes we can make and in any domain of health, wellness, psychology, fitness, whatever.
3:13:03 And we read it.
3:13:06 We might incorporate one or two little snippets and then it goes on the shelf.
3:13:10 And then we’re proud to have it on our shelf because it says something about how we view life.
3:13:12 And it’s cool to see those books elsewhere.
3:13:13 And all that’s wonderful.
3:13:17 But I think workbooks are like a real thing.
3:13:20 So we’ll put a link to that.
3:13:25 Again, this came up spontaneously, but I know a number of people will want to know that.
3:13:27 I have one more question.
3:13:29 You write this column.
3:13:30 Is it a weekly column?
3:13:33 Every two weeks I write Ask the Therapist.
3:13:33 Yeah.
3:13:38 Are there things thematically that are coming up more these days?
3:13:44 Like you’re getting a thousand letters about blank and then two about something else?
3:13:47 I mean, where are things batching these days?
3:13:52 And there can be more than one bin, excuse me, bin to how it’s batching.
3:13:53 Yeah.
3:13:56 So I think the same things come up.
3:13:57 I’ve been doing this for so many years.
3:14:01 I wrote it for six years at The Atlantic and I’m writing it at The New York Times.
3:14:07 And it’s interesting because people talk about the same issues differently, but it’s the same issue.
3:14:13 So someone might say, you know, a lot comes up around, should I cut off this person?
3:14:16 Whether that’s a family member or a friend.
3:14:21 You know, should I, you know, this person did this and boundaries are a big thing.
3:14:24 And everyone thinks everyone’s a narcissist, which they’re not.
3:14:28 Everyone thinks everyone is, you know, gaslighting them, which generally they’re not.
3:14:28 It’s all dopamine.
3:14:30 I’m just kidding.
3:14:31 They’re these by the end.
3:14:33 But I mean, like the language is different is what I’m saying.
3:14:39 But I think that what they’re really struggling with and what we all struggle with are, you know, relating.
3:14:40 It’s hard.
3:14:42 Humans are unpredictable.
3:14:45 Humans are, well, in some ways they’re very predictable.
3:14:55 But I think they’re hard for another person to understand in that way, going back to the operating instructions, that sometimes you think this is going to be the expected response and you get something completely different.
3:15:04 They can’t understand why a friend or a family member or a coworker or whatever would do or say or think something.
3:15:11 I think at the end of the day, people really know what the answer to the question is, but they want permission.
3:15:16 So, so many times people say like, you know, what do you think about this?
3:15:20 Or I really want to do this, but the people in my family think this.
3:15:26 And so they’re almost asking for permission that it’s okay to want something.
3:15:27 It’s okay.
3:15:36 We are so cautious about desire in our culture that sometimes we think that if I have a desire, it’s indulgent.
3:15:42 As opposed to you should, you know, you have desires, live a big life.
3:15:46 I always say to people, when you’re making a decision, choose the bigger life.
3:15:48 That’s how you make the decision.
3:15:49 And I heard that somewhere.
3:15:55 It’s not mine originally, but I think it’s so true that, you know, it’s okay to have these desires.
3:16:04 But then we get these messages from our culture or our friend group or our families that, no, no, no, it’s not okay.
3:16:09 And so a lot of people want permission that it’s okay that you don’t want to go to medical school.
3:16:11 You know, like, it’s okay.
3:16:15 You know, it’s okay that you don’t want to have children.
3:16:16 That’s okay.
3:16:25 You know, so I think sometimes people want permission, but I think what they’re really, I think most of the letters are about, I’m having trouble relating.
3:16:29 And I don’t know if I’m crazy, they’re crazy, what’s happening.
3:16:39 And so they need sort of that person who’s going to zoom out and see it from a more objective place and help them to see, again, going back to narrative, both sides of the narrative.
3:16:43 So I’m not just, in my column, I don’t just say, here’s what you should do.
3:16:44 I do do that.
3:16:48 But I first say, I want you to have some context around this.
3:16:51 So here’s how you’re thinking about it, and that’s understandable.
3:16:56 Here’s the other side of the story that you’re not really paying attention to.
3:17:02 Now that you have this wider lens, here’s how I think this might be managed.
3:17:03 Love it.
3:17:08 I love this concept of make the choice that is going to bring the bigger life.
3:17:08 Yeah.
3:17:16 Because as you pointed out, it’s so easy for people to stay stuck in what is unpleasant, but hasn’t killed them yet.
3:17:18 Or they’re waiting for something.
3:17:21 Like, I will buy a house when.
3:17:24 I will look for a partner when.
3:17:33 As if there are these prerequisites that need to happen because that’s the conventional view of the order in which you should live your life.
3:17:38 You know, like, I won’t buy a house until I’m married as opposed to, why?
3:17:42 Why can’t you buy a house that you like if you have the money to do that, right?
3:17:45 You know, why do you have to wait for marriage for that?
3:17:49 Or I won’t look for a partner until I have this kind of job.
3:17:55 You know, that you have to have all these little pieces in this order, and there are so many different ways to live your life.
3:18:01 And sometimes, by the way, you might want to live your life in that conventional order, but it just doesn’t work out that way for you.
3:18:04 So you might have to switch up the order, and that’s okay.
3:18:10 I love a vote in favor of people enjoying their life more and hopefully deriving more self-respect by doing it.
3:18:18 You know, this asceticism of, like, we’re going to deprive ourselves of things in order to respect ourselves.
3:18:26 You know, even though I value discipline and I think learning to enjoy life is also important.
3:18:27 Right.
3:18:30 And I think that, you know, when we talk about, we’re not talking about hedonism.
3:18:43 We’re talking about reflecting on what will make a meaningful, purposeful life for you, and then being very intentional about going after that goal.
3:18:45 So much here.
3:18:54 Lori, thank you so much for the work you do with your patients slash clients slash we don’t have a better word for it.
3:19:02 And also your willingness to get out and teach and literally every two weeks, you know, field questions from the general public.
3:19:05 It’s not easy to do, I imagine.
3:19:10 And clearly, you’re thinking about things past, present, and future.
3:19:13 And, you know, people really need these tools.
3:19:21 And not everyone will make it into your office, unfortunately, and have the experience of working one-on-one with you.
3:19:26 But I think that the workbook, I’m so glad that came up so that people have an opportunity to put these things into action.
3:19:29 And you’ve given us a ton to work with here.
3:19:31 I listed out many things.
3:19:32 I won’t list them out here.
3:19:36 We’ll timestamp this episode in detail so people can go back and find them.
3:19:39 But, yeah, I’ve learned a ton.
3:19:41 I’m going to put this to action.
3:19:47 And hopefully, you’ll come back again and talk with us about what’s new because I know this is an evolving field.
3:19:51 And as the landscape of society changes, we’re going to need new tools.
3:19:54 But it sounds like the fundamentals are really in there.
3:19:55 It involves self-reflection.
3:20:02 I love this thing about a list of the things that make us difficult to be with as opposed to the list of the things we want in other people.
3:20:06 And that Teflon pan is something I’m going to think about a lot.
3:20:07 Yeah.
3:20:08 Well, thanks so much for this conversation.
3:20:13 I love having these longer conversations and really exploring what it means to be human.
3:20:15 Well, thank you.
3:20:17 You’ve certainly enriched my thinking about it.
3:20:19 And I’m sure everyone listening as well.
3:20:20 Thanks so much.
3:20:24 Thank you for joining me for today’s discussion with Lori Gottlieb.
3:20:28 I hope you found it to be as interesting and as actionable as I did.
3:20:34 To learn more about Lori Gottlieb’s work and to find links to her excellent book and other resources, please see the show note captions.
3:20:38 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
3:20:41 That’s a terrific zero-cost way to support us.
3:20:46 In addition, please follow the podcast by clicking the follow button on both Spotify and Apple.
3:20:49 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
3:20:53 And you can now leave us comments at both Spotify and Apple.
3:20:57 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
3:20:59 That’s the best way to support this podcast.
3:21:05 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast,
3:21:08 please put those in the comment section on YouTube.
3:21:09 I do read all the comments.
3:21:12 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
3:21:13 It’s my very first book.
3:21:17 It’s entitled Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
3:21:23 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based on more than 30 years of research and experience.
3:21:31 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control, protocols related to focus and motivation.
3:21:37 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
3:21:40 The book is now available by presale at protocolsbook.com.
3:21:43 There you can find links to various vendors.
3:21:45 You can pick the one that you like best.
3:21:49 Again, the book is called Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
3:21:54 And if you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media platforms.
3:21:58 So that’s Instagram, X, Threads, Facebook, and LinkedIn.
3:22:08 And on all those platforms, I discuss science and science-related tools, some of which overlaps with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the information on the Huberman Lab podcast.
3:22:11 Again, it’s Huberman Lab on all social media platforms.
3:22:28 And if you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, the Neural Network newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries, as well as what we call protocols in the form of one-to-three-page PDFs that cover everything from how to optimize your sleep, how to optimize dopamine, deliberate cold exposure.
3:22:33 We have a foundational fitness protocol that covers cardiovascular training and resistance training.
3:22:35 All of that is available completely zero-cost.
3:22:42 You simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab in the top right corner, scroll down to newsletter, and enter your email.
3:22:45 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
3:22:48 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Lori Gottlieb.
3:22:53 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
Và rồi họ sẽ nói về việc có thể
như tại sao người đó lại ngồi ở một bàn khác, hoặc điều gì có thể đã xảy ra. Và chúng ta thực sự có
rất nhiều câu trả lời bên trong nếu chúng ta lắng nghe cảm xúc. Nhưng chúng ta bị nói ra khỏi cảm xúc,
và sau đó chúng ta lớn lên với suy nghĩ rằng, nếu tôi cảm thấy buồn, hoặc tức giận, hoặc lo âu, thì, bạn biết đấy, tôi cần
phải loại bỏ cảm giác đó, trái ngược với việc tôi cần phải sử dụng cảm giác đó. Và vì vậy, thay vào đó, những gì chúng ta làm là tạo ra
tất cả những câu chuyện này, như vấn đề là ở bên ngoài, thay vì, ôi, tôi có một số thông tin rất tốt ở đây. Và bây giờ là bạn gái cũ, chúng tôi vẫn giữ quan hệ tốt,
người mà chúng tôi đã có một thỏa thuận rất thuận lợi, và tôi cố gắng áp dụng vào tương lai, đó là không ai cố gắng thay đổi người khác.
Trong tâm trí tôi, tôi là người nghĩ ra điều đó. Nhưng tôi nghĩ thật ra, cô ấy là người nghĩ ra điều đó. Bởi vì bây giờ tôi nghĩ
không có cách nào tôi có thể nghĩ ra điều đó. Nhưng tôi nghĩ nó đã đến từ một vài tương tác khác nhau, nơi tôi về nhà sau giờ làm, và đôi khi như 20 phút đầu tiên tương tác rất khó khăn hơn mức cần thiết.
Và rồi tôi nhớ chúng tôi đã cùng nhau lên kế hoạch này, nơi chúng tôi quyết định không ai sẽ cố gắng thay đổi người kia trừ khi họ như, hãy thay đổi tôi, xin hãy. Bạn biết đấy, như, giúp tôi thư giãn, hoặc giúp tôi hứng thú với điều này, mà chúng tôi sẽ không bao giờ làm, đúng không?
Vì vậy, một chính sách không cố gắng thay đổi ai đó, hoặc ai đó cố gắng thay đổi cảm xúc của chúng ta, tôi nghĩ, cảm thấy thực sự tự do.
Đúng. Tôi nghĩ những gì bạn đang nói đến là tự điều chỉnh so với đồng điều chỉnh. Tự điều chỉnh là khi bạn có một trải nghiệm bên trong nào đó, bạn có sự lựa chọn. Như, tôi rất tức giận về điều này. Được rồi, làm thế nào tôi có thể tự điều chỉnh mà không phớt lờ cơn giận, vì cơn giận đang cho tôi biết rằng có thể một ranh giới đã bị vi phạm, hoặc có thể ai đó đang đối xử với tôi theo cách mà tôi không muốn, hoặc có thể tôi đang thất vọng với chính mình về cách tôi đã hành động.
Vì vậy, đó là thông tin tốt. Nhưng sau đó bạn sẽ làm gì với nó? Bạn có thể tự điều chỉnh? Bạn có thể tìm cách nhìn vào cơn giận mà không la hét, gào thét, tự làm hại bản thân, bất cứ điều gì mọi người làm mà không phải là sử dụng hiệu quả cơn giận, hoặc lo âu, hoặc nỗi buồn của bạn?
Đồng điều chỉnh rất quan trọng, tuy nhiên. Và đó là điều bạn thấy, nữa, bạn có thể thấy với cha mẹ và con cái, nơi nếu cha mẹ có thể giữ bình tĩnh khi đứa trẻ không bình tĩnh, điều đó giúp đứa trẻ học cách tự điều chỉnh.
Và với một người bạn đời, như, giả sử bạn có một ngày làm việc rất khó khăn, và bạn đi về nhà, và bạn chỉ không có tâm trạng tốt, không phải trách nhiệm của bạn đời của bạn để giúp bạn vượt qua điều đó. Bạn cần phải tự điều chỉnh.
Nhưng thật sự hữu ích nếu bạn đời của bạn đang điều chỉnh, và họ có thể giúp đồng điều chỉnh bạn chỉ vì họ tình cờ đã điều chỉnh. Bạn muốn có hai người lớn trong phòng, hoặc ít nhất một người lớn trong phòng. Nếu bạn có hai trẻ em trong phòng, như những đứa trẻ lớn, người lớn, thì mọi người sẽ trở nên không điều chỉnh.
Vì vậy, thật sự quan trọng rằng ít nhất một người là người lớn trong phòng,
và một người là người đang điều chỉnh. Nếu cả hai người, như bạn đang cãi nhau,
cả hai người đều không điều chỉnh, thì không có điều gì tốt đẹp sẽ xảy ra từ điều đó.
Trong trường hợp đó, lựa chọn tốt nhất là dừng lại cho đến khi ai đó quay trở lại với việc trưởng thành?
Vâng. Và điều đó xảy ra rất thường xuyên. Đó là một cách khắc phục rất dễ dàng cho các cặp đôi vì đôi khi họ nghĩ,
chúng ta phải giải quyết điều này ngay bây giờ. Và có cảm giác cấp bách để giải quyết ngay bây giờ vì tôi cảm thấy
bị tổn thương ngay bây giờ. Hoặc tôi không thể tin bạn đã nói điều đó. Hoặc chúng ta cần phải, bạn biết đấy,
giải quyết điều này ngay bây giờ.
Điều đó có thể trở thành điều tồi tệ nhất. Vì vậy, không phải là, hãy quên đi điều đó. Thay vào đó, tôi sẽ đi dạo, hoặc tôi sẽ đi đến phòng tập thể dục, hoặc tôi sẽ đi, bạn biết đấy,
đọc vài phút, hoặc tôi sẽ đi thư giãn, bất kể điều đó là gì. Và sau đó hãy nói chuyện lại trong một giờ
về việc đó. Hoặc hãy nói chuyện tối nay. Đúng không? Và bạn vẫn có thể kết nối trong thời gian đó. Vậy bạn sẽ làm gì trong thời gian đó nếu bạn chỉ bịa ra những câu chuyện về người khác?
Họ không nhạy cảm. Họ không quan tâm đến tôi. Họ không ưu tiên tôi.
Vậy thì điều đó không có ích gì. Nhưng trong thời gian đó, nếu bạn có thể nói, nếu tôi đang kể câu chuyện này
từ góc nhìn của người khác, phiên bản của họ về câu chuyện này sẽ là gì? Và có một phần nào đó tương đồng không?
Và liệu có một phần nào đó cảm thấy thực sự chân thật với tôi mà tôi có thể hiểu và thậm chí có lòng thương xót không?
Và điều đó sẽ giúp bạn quay lại khi bạn có cuộc trò chuyện.
Nhưng bạn phải được điều chỉnh.
Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, Helix Sleep. Helix Sleep sản xuất nệm
và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Bây giờ, tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này và
các podcast khác về việc giấc ngủ ngon là nền tảng của sức khỏe tâm thần,
sức khỏe thể chất và hiệu suất. Bây giờ, nệm bạn nằm trên có sự khác biệt lớn trong chất lượng
giấc ngủ mà bạn có mỗi đêm. Nó mềm như thế nào hay cứng như thế nào, nó có độ thấm khí ra sao,
tất cả đều liên quan đến sự thoải mái của bạn và cần được điều chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Nếu bạn vào trang web Helix,
bạn có thể thực hiện một bài kiểm tra ngắn khoảng hai phút, sẽ hỏi bạn những câu hỏi như, bạn ngủ ở tư thế nào?
Bạn ngủ ngửa, nghiêng hay nằm sấp? Bạn có xu hướng cảm thấy nóng hay lạnh vào ban đêm?
Những điều như vậy. Bây giờ, có thể bạn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó. Có thể bạn không biết. Dù thế nào, Helix sẽ
khớp bạn với nệm lý tưởng cho bạn. Đối với tôi, nệm đó hóa ra là nệm Dusk. Tôi đã bắt đầu nằm trên nệm Dusk khoảng ba năm rưỡi trước,
và đó là giấc ngủ tốt nhất mà tôi từng có. Nhiều đến nỗi khi tôi đi du lịch và không nằm trên nệm Dusk của tôi,
tôi thực sự nhớ nó. Và khi tôi về nhà, tôi thấy rằng tôi ngủ ngon hơn rất nhiều vì nệm đó. Nếu bạn muốn thử
Helix, bạn có thể truy cập helixsleep.com slash Huberman.
Thực hiện bài trắc nghiệm giấc ngủ hai phút, và Helix sẽ ghép bạn với một chiếc nệm được tùy chỉnh riêng cho bạn. Hiện tại, Helix đang giảm giá lên đến 20% cho tất cả các đơn hàng nệm. Một lần nữa, đó là helixsleep.com slash Huberman để nhận ưu đãi lên đến 20%. Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi BetterHelp. BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn trực tuyến. Cá nhân tôi đã tham gia liệu pháp hàng tuần được hơn 30 năm. Ban đầu, tôi không có lựa chọn nào khác. Đó là điều kiện để được tiếp tục học tập ở trường, nhưng rất nhanh chóng tôi nhận ra rằng liệu pháp là một thành phần vô cùng quan trọng cho sức khỏe tổng thể của một người. Về cơ bản, có ba điều mà liệu pháp tuyệt vời cung cấp. Đầu tiên, nó tạo ra mối quan hệ tốt với một người mà bạn có thể tin tưởng và nói chuyện về hầu như bất kỳ vấn đề nào. Thứ hai, nó có thể cung cấp sự hỗ trợ dưới hình thức hỗ trợ tình cảm và hướng dẫn có định hướng. Thứ ba, liệu pháp chuyên gia có thể cung cấp những hiểu biết hữu ích. Những hiểu biết này giúp bạn cải thiện không chỉ đời sống tình cảm và đời sống quan hệ của bạn, mà dĩ nhiên, cũng là mối quan hệ với chính bạn, cuộc sống chuyên nghiệp và tất cả các loại mục tiêu. BetterHelp làm cho việc tìm kiếm một nhà trị liệu chuyên gia mà bạn cảm thấy đồng điệu trở nên rất dễ dàng, và có thể cung cấp cho bạn ba lợi ích đến từ liệu pháp hiệu quả. Hơn nữa, vì BetterHelp cho phép liệu pháp được thực hiện hoàn toàn trực tuyến, nên nó rất tiết kiệm thời gian và dễ dàng để phù hợp với một lịch trình bận rộn. Nếu bạn muốn thử BetterHelp, bạn có thể truy cập betterhelp.com slash Huberman để nhận 10% giảm giá cho tháng đầu tiên của bạn. Một lần nữa, đó là betterhelp.com slash Huberman.
Một điều mà tôi đã quan sát, tôi không có dữ liệu chính thức về điều này, là một số cặp đôi hạnh phúc nhất mà tôi biết là những cặp mà tôi sẽ gọi một người trong mối quan hệ là người có nhiều cảm xúc và biểu cảm hơn, và người còn lại thì hơi có vẻ nhạy cảm. Và quan sát của tôi là một phần lý do mà những cặp đôi đó có vẻ hòa hợp đến vậy là vì những điều nhỏ nhặt không có vẻ làm phiền người có tính cách nhạy cảm, vì họ không cảm nhận được chúng. Họ không bị cuốn vào sự buồn hay vui của người kia, điều mà tôi đoán có thể vấn đề lý thuyết, nhưng dường như họ hòa hợp rất tốt vì, và tôi sẽ không, bạn biết đấy, gán nhãn theo cách định kiến, nhưng những cặp mà tôi biết, thì thường là người đàn ông có phần nhạy cảm và người phụ nữ thì có phần cảm xúc hơn. Và có vẻ như có rất nhiều sự hòa hợp ở đó. Và khi tôi nói chuyện với họ, tôi thường gần gũi hơn với người đàn ông trong mối quan hệ, mặc dù không phải lúc nào cũng vậy. Họ nói như: “Vâng, bạn biết đấy, điều đó không làm phiền tôi. Tôi chỉ sẽ lắng nghe. Hoặc nếu có điều gì trong một yêu cầu, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu đó.” Không có sự rối rắm của việc cô ấy buồn, vì vậy tôi phải đáp ứng hay điều này thật đau đớn khi lắng nghe. Nó giống như hơn, ừm, một cách thực tế. Và, ừm, tôi chỉ nghĩ rằng đó là một động lực thú vị. Nó rõ ràng không phải là điều mà mọi người có thể lập trình trước. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng đó là một động lực thú vị, trái ngược với những gì bạn đang mô tả, nơi mà cảm xúc có thể kết nối với nhau như các bánh răng. Và điều đó có thể tuyệt vời khi mọi người ở trong trạng thái hưng phấn hay hạnh phúc hoặc có sự đối đáp của một số cặp dường như rất biểu cảm mà tôi cũng khá quen với việc quan sát. Nhưng những cặp đó dường như cũng có phần dễ bị tổn thương hơn. Khi một người bị buồn, người kia cũng trở nên buồn bã và điều đó chỉ bắt đầu … suy giảm rất nhanh chóng. Vâng, bạn không muốn hai người có tính nhạy cảm cao bên nhau. Bạn cũng, tôi nghĩ cần phải nghĩ về, có một câu nói, chúng ta kết hôn với những công việc chưa hoàn thành của mình, đúng không? Vì vậy, giả sử có ai đó có một phụ huynh rất tránh né hoặc thu mình. Người đó, nếu họ chưa xử lý điều đó sẽ bị thu hút bởi một đối tác có phần tránh né hơn, nhưng không phải vì cảm thấy tốt, mà vì nó quen thuộc. Vì vậy, đôi khi trong kiểu cặp mà bạn đang mô tả và tôi không biết trải nghiệm của bạn bè bạn, nhưng tôi đã thấy rất nhiều cặp đôi mà nhìn có vẻ sẽ phù hợp tốt vì một người, bạn biết đấy, có phần nhiều ở lĩnh vực cảm xúc hơn và một người thì ít hơn. Nhưng đôi khi điều đó là, một người trở nên rất cô đơn vì họ không thực sự nhận được loại tương tác cảm xúc mà họ muốn. Điều đó có thể là một giải pháp cho một số người vì họ không biết cách để ở bên một người khác loại. Nhưng tôi cũng cảm thấy bạn muốn đảm bảo rằng bạn đã tìm ra những công việc chưa hoàn thành của mình, rằng bạn không chỉ, bạn không chỉ có radar cho kiểu người đã làm tổn thương bạn. Vì vậy, điều thường xảy ra là mọi người chưa xử lý những gì họ muốn nhiều hơn hoặc ít hơn khi họ lớn lên. Và sau đó họ ra ngoài thế giới và họ đang tìm kiếm một đối tác và họ thực sự có radar cho một người giống hệt như người đã làm tổn thương họ, nhưng không giống như vậy. Vì vậy, nó giống như, tôi sẽ chọn một ai đó là đối diện với phụ huynh đã làm tổn thương tôi. Và sau đó bạn tìm thấy người này. Và sau khi bạn hiểu biết họ một chút, bạn cảm thấy, wow, người đó cũng uống khá nhiều. Tôi không nhận ra điều đó. Hoặc người đó thực sự cũng khá giữ kẽ. Tôi không thấy điều đó ở đầu. Hoặc người đó la hét nhiều. Tôi không nhận ra điều đó ở đầu. Và bạn tự hỏi, làm thế nào tôi có thể bị rơi vào tình huống chính xác này đã làm tổn thương tôi khi còn nhỏ? Và đó là bởi vì tiềm thức của bạn đang nói, bạn trông quen thuộc, lại gần hơn. Bởi vì những gì chúng tôi đang cố gắng làm là chúng tôi đang cố gắng thắng. Chúng tôi đang cố gắng làm chủ tình huống mà chúng tôi cảm thấy bất lực khi còn nhỏ. Chúng tôi không thể kiểm soát tình huống với cha mẹ khi chúng tôi lớn lên. Và bây giờ chúng tôi nghĩ, một lần nữa, điều này hoàn toàn ngoài nhận thức của chúng tôi. Tôi sẽ thắng lần này. Tôi sẽ làm chủ điều này. Tôi sẽ nhận được tình yêu từ kiểu người đó.
Và điều đó không hiệu quả. Vì vậy, tôi nghĩ rằng bạn thật sự muốn đảm bảo rằng bạn đang lựa chọn ai đó vì những lý do lành mạnh và không phải vì có một số vấn đề chưa được giải quyết mà bạn đang cố gắng giải quyết với người này, người sẽ không đáp ứng nhu cầu của bạn. Đi xa hơn một chút vào ý tưởng này, mà, nhân tiện, tôi hoàn toàn đồng ý dựa trên lời giải thích của bạn về điều này và niềm tin của tôi rằng tiềm thức của chúng ta điều khiển rất nhiều lựa chọn của chúng ta. Hiểu biết của tôi là những gì bạn vừa mô tả không tuân theo cách phân loại mẹ, cha, nam, nữ. Và điều tôi muốn nói ở đây là tôi nghĩ nhiều người sẽ nghe những gì bạn vừa nói và giả định, được rồi, nếu cha tôi tổn thương tôi theo những cách sau đây, thì hãy giả sử đó là một phụ nữ và cô ấy nói, bạn biết đấy, cha tôi đã tổn thương tôi theo những cách sau đây. Ý tôi là, ông ấy là người nghiện rượu, nhút nhát hoặc đã bạo lực hoặc bất cứ điều gì khác. Thì người phụ nữ đó sẽ tìm kiếm những người đàn ông mà ngụ ý điều đó. Ở đây tôi giả định mối quan hệ dị tính. Nhưng nếu mẹ của cô ấy là người nghiện rượu, bạo lực và/hoặc nhút nhát và cô ấy là người dị tính, hiểu biết của tôi dựa trên những động lực mà bạn mô tả, nếu cô ấy tìm thấy những đặc điểm đó ở một người đàn ông, bởi vì cô ấy là người dị tính, cô ấy đang tìm kiếm những người đàn ông để làm bạn tâm giao. Và tôi nghĩ điều đó rất quan trọng. Tôi nghĩ rằng đôi khi chúng ta gán nhãn mẹ, cha lên trên sự hấp dẫn, để lại, một lần nữa, ở trong khung khổ dị tính, sự hấp dẫn giữa hai giới. Sau đó, mọi người hỏi, tại sao người phụ nữ này luôn tìm kiếm những người mà cuối cùng trở thành những gã tồi tệ? Như thể cô ấy có một người cha tuyệt vời, nhưng lại có một người mẹ thật kinh khủng. Điều đó hoàn toàn đúng. Và tôi nghĩ thật thú vị vì tôi nghĩ rằng mọi người nghĩ rằng việc có một phụ huynh đã mang đến cho bạn những gì bạn cần là một sự bảo vệ. Và trong một số cách nó đúng, nhưng điều khiến chúng ta đau khổ lại là điều nhận được nhiều sự chú ý nhất trong cơ thể của chúng ta. Vì vậy, chúng ta không nhất thiết để nghĩ về điều đó, nhưng chúng ta đã cảm nhận nó. Chúng ta đã nội tâm hóa nó. Nó sống bên trong chúng ta. Và vì vậy, đúng là có một người cha tốt, một trong hai người, nếu bạn có hai phụ huynh, một trong hai điều đó là quan trọng. Nhưng thật thú vị khi không phải chúng ta luôn tìm kiếm người giống như người cha tốt. Đôi khi, một lần nữa, vì chúng ta đang cố gắng giải quyết điều gì đó, chúng ta lại tìm kiếm ai đó giống như người mà đã thật sự tổn thương chúng ta. Vì vậy, đó là một thiếu sót trong cấu trúc của chúng ta.
Chà, tôi nghĩ đó là lý do mà liệu pháp tâm lý thật sự hữu ích. Tôi nghĩ đó là lý do mà mọi người muốn biết, liệu pháp thực sự phục vụ cho điều gì? Và tôi nghĩ rằng nó thực sự liên quan đến những điều nằm ngoài sự nhận thức của bạn, nhưng điều đó thì như kiểu đang điều khiển cái xe. Vì vậy, chúng ta nghĩ rằng mình là người lái chiếc xe của chính mình, nhưng thường thì một ai đó khác lại đang lái xe và chúng ta không nhận ra điều đó. Và chúng ta nghĩ, tại sao điều này lại cứ xảy ra? Hoặc là, điều gì đang xảy ra trong cuộc sống của tôi mà tôi không có những gì tôi muốn, trong bất kỳ khía cạnh nào, cho dù là chuyên nghiệp hay cá nhân. Và thường thì đó là bởi vì có một lực lượng nào đó mà bạn đang phản ánh ra mà bạn thậm chí không nhận ra. Và tôi nghĩ rằng vai trò của liệu pháp là giúp soi gương cho mọi người và giúp họ nhìn thấy một điều gì đó về bản thân mà họ chưa sẵn sàng hoặc không thể thấy.
Bạn đã nói rằng mọi người sẽ chọn người hoàn toàn sai lầm cho họ, người mà nghe có vẻ hoàn toàn đúng, ít nhất là lúc đầu, rằng nó có một khía cạnh như kiểu kéo đến đây, như kiểu kêu gọi. Như là, chúng ta cảm thấy bị thu hút bởi điều đó. Nó cảm giác bị thu hút bởi chúng ta. Ý tôi là, đó là cách mà các mối quan hệ bắt đầu sau tất cả, ai cũng hy vọng vậy. Nhưng trong trường hợp này, bạn đã nói rằng mọi người tìm thấy người đó là chính xác, ẩn chứa một số đặc điểm giống y hệt, tôi gọi chúng như vậy, hành vi, đặc điểm, bạn biết đấy, bất kỳ điều gì khiến họ tổn thương trong bối cảnh mối quan hệ cha mẹ – trẻ con của họ. Tại sao bạn nghĩ ban đầu nó lại xuất hiện như là đối lập?
Tôi nghĩ đó là về sự quen thuộc, rằng có điều gì đó thật sự sâu sắc về cảm giác này giống như thời thơ ấu. Và ngay cả khi thời thơ ấu không tối ưu hoặc thậm chí khổ sở, nó vẫn cảm thấy quen thuộc. Và con người nói chung rất sợ sự không chắc chắn. Họ rất sợ cái không quen thuộc. Tôi nhớ khi tôi đang trong liệu pháp, nhà trị liệu của tôi đã nói với tôi, bạn biết đấy, bạn làm tôi nhớ đến một bộ phim hoạt hình về một người tù đang lắc những thanh bars, quyết tâm muốn thoát ra. Nhưng bên phải và bên trái, nó mở ra, không có bars, đúng không? Vậy tại sao chúng ta lại ở lại trong cái tù này? Tại sao chúng ta không bước đi? Tại sao chúng ta thậm chí không thấy rằng nó đang mở? Và lý do là với tự do đi kèm với trách nhiệm và sự không chắc chắn. Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra như thế nào khi ở trong tù. Đó là kinh nghiệm của chúng ta. Vì vậy, điều đó cảm thấy thoải mái, mặc dù chúng ta nói rằng chúng ta rất khao khát muốn thoát ra. Và sau đó, nếu chúng ta chọn con đường không chắc chắn, chúng ta phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình bây giờ. Chúng ta không thể đổ lỗi cho mẹ hoặc cha hay tình huống này hay tình huống kia. Tôi không nói rằng những tình huống đó không có tác động. Tất nhiên rồi, chúng có. Nhưng chúng ta có sự lựa chọn như một người lớn. Chúng ta có tự do là một người lớn mà chúng ta không có khi còn nhỏ. Và đôi khi thật khó để chúng ta nói, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Điều đó thật đáng sợ vì chúng ta cảm thấy rằng mình không có những công cụ để làm điều đó. Chúng ta cảm thấy, một lần nữa, sự không chắc chắn, chúng ta thà có sự chắc chắn rằng, tôi biết điều đó sẽ như thế nào trong tù. Ít nhất, tôi biết điều đó. Và tôi biết, bạn biết đấy, quỷ mà bạn đã biết, và điều đó thì cũng lại ở bên ngoài sự nhận thức của chúng ta.
Tôi nghĩ những gì bạn đang mô tả là một đặc điểm phổ biến của việc con người. Nếu tôi có thể nói, có một đứa trẻ, giờ nó đã là một thanh niên, nhưng tôi đã theo dõi nó lớn lên từ khi còn nhỏ đã vào đại học. Nó đã làm rất tốt. Rồi nó đã yêu. Nó quyết định rời khỏi trường. Mối quan hệ đã kết thúc và gần đây tôi đã nói chuyện với nó và nó đang trong một tình huống chóng mặt, như kiểu suy nghĩ về những điều tuyệt vời ra sao, về việc nó đã làm hỏng mọi thứ. Và nó còn trẻ. Tôi đã nói với nó, bạn ổn thôi. Như là, nó không bỏ học, nó chỉ rút lui.
Ông ấy có thể quay lại và bạn biết không, ông ấy sẽ tìm thấy một mối quan hệ khác. Nhưng, um, bạn biết đấy, tôi đồng cảm với ông ấy, nhưng, um, tôi đã truyền đạt điều gì đó cho ông ấy mà thực sự đã được bàn luận bởi một vị khách trước đó trên podcast này, Josh Waitzkin, người từng là thiên tài cờ vua trẻ. Anh ấy đã làm rất nhiều điều khác nhau. Và anh ấy đã nói đúng điều bạn đang nói, tuy trong một bối cảnh khác. Anh ấy đã nói, um, chúng ta gắn bó quá mức với danh tính hiện tại và danh tính trong quá khứ của mình và cố gắng giải quyết chúng đến mức chúng ta sẵn lòng ở lại trong trạng thái khó chịu hơn là bước vào con đường của tiềm năng thành công. Đúng vậy. Điều đó thật vô lý. Đúng vậy. Ý tôi là, và rồi tôi đã chuyển điều này cho ông ấy. Chúng ta hãy xem ông ấy sẽ làm gì với nó, với kiến thức đó.
Vâng. Nó giống như nỗi khổ của sự không chắc chắn. Sự chắc chắn của nỗi khổ đôi khi dễ chấp nhận hơn với mọi người so với nỗi khổ của sự không chắc chắn. Vì vậy, bạn có thể chắc chắn rằng bạn sẽ vẫn khổ nếu bạn ở trong tù, nhưng nỗi khổ của sự không chắc chắn còn tệ hơn. Vì vậy, thật thú vị khi mọi người sẽ chấp nhận đổi lấy điều đó. Và điều khác về câu hỏi thu hút mà bạn đang hỏi, giống như, tôi có một khách hàng điều trị và cô ấy thường chọn những người đàn ông giống hệt một hoặc cả hai bậc phụ huynh của mình. Và cô ấy sẽ rất thu hút những người đàn ông đó. Cô ấy luôn hướng đến họ. Và cô ấy nói: đàn ông thật tồi tệ. Những người đàn ông thật tồi tệ. Nhưng không, không, không. Những người đàn ông mà bạn chọn thì thật tồi tệ với bạn. Nhưng sau đó bạn lại hẹn hò với những người đàn ông tuyệt vời này. Và cô ấy nói: Vâng, không có hóa học, không có hóa học. Đúng, hãy nói về điều đó. Điều gì, điều gì là mặt trái của sự thiếu hứng thú với ai đó mà không mang lại sự đau khổ mà bạn quen thuộc, cả công khai lẫn ngầm?
Đúng vậy. Vấn đề là vậy. Cô ấy đang làm việc với cách này. Cô ấy chưa tách biệt được khỏi thời thơ ấu của mình. Vì vậy, cô ấy đang cố gắng tái hiện thời thơ ấu của mình với những người đàn ông này. Và cô ấy không nhận ra là mình đang làm điều đó. Cô ấy chỉ như: ôi, tôi thật sự bị thu hút bởi người này hoặc những điều như: bạn biết đấy, tôi thật sự thích người này nhưng không hiểu sao anh ấy không gọi khi hẹn. Đúng không? Và như vậy, ai là người đó? Ai nhắc bạn nhớ đến điều đó? Khi nào bạn cảm thấy điều đó trước đây? Giống như, tôi chưa bao giờ biết mình đứng ở đâu với người phụ huynh này, với bạn trai này. Và sau đó là những người thực sự đáng tin cậy, mà nhân tiện, không phải vì những đặc điểm thể chất của họ. Những người đàn ông này đều hấp dẫn về mặt thể chất. Cô ấy cảm thấy không có một chút nào, lại từ cái từ hóa học, vì có điều gì đó rất đáng sợ về việc như: oh, không có ma sát. Nó là một điều không có ma sát, bạn biết đấy, nơi mà anh ấy nói sẽ gọi và anh ấy làm điều đó. Anh ấy đáng tin cậy. Anh ấy làm những gì anh ấy nói sẽ làm. Tôi không biết phải làm gì với điều đó. Nó không làm cô ấy hứng thú theo cách đó vì cô ấy không có phản ứng tình cảm lớn với nó vì nó không cảm thấy như điều sẽ làm cô ấy có một phản ứng tình cảm lớn. Và vì vậy, khi cô ấy giải quyết điều đó, vào cuối liệu pháp, cô ấy đã trở nên rất thu hút những loại đàn ông sẽ đối xử với cô ấy theo cách mà cô ấy muốn được đối xử. Và cô ấy không còn thu hút những người đàn ông mà cô đã từng, vì vậy cô ấy sẽ có kiểu cảm giác ban đầu như: ôi, tôi cảm thấy điều gì đó khi ở bên người đàn ông đó. Nhưng tôi không thực sự quan tâm đến một mối quan hệ với loại người đó. Vì vậy, đó là điều mà tôi nghĩ liệu pháp có thể làm cho mọi người.
Vâng. Một trong những điều mà tôi nhận thấy trong cuộc sống của mình là khi tôi càng lớn tuổi, tôi sẽ 50 vào cuối năm nay. Tôi rất mong chờ điều đó. Tôi cảm thấy tuyệt. Nhưng một số điều mà tôi đã giả định trong nhiều năm, như chậm thì thấp. Khi mọi thứ thật chậm, trong nhiều năm qua, cảm giác đó thật trầm cảm. Bây giờ tôi yêu thích sự chậm rãi, dịu dàng, như hòa bình là điều mà tôi thật sự thưởng thức rất nhiều. Nhưng trong nhiều năm, tôi nghĩ những gì bạn đang mô tả, trạng thái kích thích kiểu như, đó là một tuổi trẻ khá điên cuồng. Và sau đó, bạn biết đấy, tôi thích phiêu lưu và đôi khi tôi đã tham gia những cuộc phiêu lưu nguy hiểm mà tôi không nên. Tôi đã sống, tự nói với mình rằng tôi sẽ không làm điều đó nữa, đã chọn một cuộc phiêu lưu khác, nhưng ngay cả trong sự nghiệp khoa học của mình hay podcasting, tôi nghĩ những điều đôi khi cảm thấy giống như một cuộc đi dây, chỉ đơn giản là bởi số lượng biến số mà tôi không thể kiểm soát chỉ bởi bản chất của chúng. Và thách thức của các chu kỳ dài trong việc cố gắng xuất bản, chúng là khá đáng sợ ở một số cấp độ. Cuối cùng thì đó cũng là nghề nghiệp của bạn. Nhưng tôi cũng đã làm điều tương tự trong nhiều mối quan hệ của mình. Những người dễ thương trong một số trường hợp, một số trường hợp không, nhưng trong hầu hết các trường hợp, thật may mắn cho tôi, có những người dễ thương, nhưng, nhưng có cảm giác như là, um, nếu điều gì đó cảm thấy như là một trạng thái kích thích nhỏ, kiểu như có nhiều tăng cường tự động hơn hoặc nhiều hơn nữa, thì nó có một chất lượng từ tính nào đó. Trong khi tôi nghĩ, um, và tôi không đùa hay nói dối ở đây, tôi nghĩ việc nuôi một con bulldog đã dạy tôi cách thực sự thưởng thức sự thư giãn. Tôi không nói điều này chỉ để làm nổi bật Costello một lần nữa. Tôi có nghĩa là, tôi đã quan sát mối quan hệ của nó với thế giới và hợp đồng của bulldog với chủ nhân của nó là một điều tuyệt vời mà tôi nghĩ tôi đã học được rất nhiều từ đó. Hợp đồng là tôi sẽ chết vì bạn. Tôi sẽ thực sự hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ bạn, Andrew. Nhưng nếu điều đó không được đặt ra, tôi sẽ không làm gì cả. Chúng ta chỉ sẽ ngồi ở đây và thưởng thức ánh nắng mặt trời. Đúng không? Chúng ta chỉ sẽ thở và ăn thức ăn. Đúng không? Bạn bè sẽ đến và tôi sẽ cảm thấy phấn khích. Và, bạn biết đấy, và, và tôi không, uh, tôi không cố gắng làm quá điều này. Tôi thực sự nhận thấy, tôi đã như: wow, nó cần rất ít để có được cảm giác hạnh phúc. Và vẫn biết rằng nếu như có chuyện gì xảy ra, như là có tình huống khẩn cấp, nó sẽ đứng về phía tôi, chúng tôi sẽ bảo vệ lẫn nhau. Vâng.
Ngược lại, hãy nói về một kiểu hợp đồng nhân văn hơn như bức tranh hoặc câu chuyện của một cặp đôi về bản thân họ. “Ride or die” là điều mà mọi người thường nói rất nhiều ngày nay. Đó là một khái niệm đẹp, đúng không? Sự trung thành. Như bạn ở bên nhau bất chấp mọi thứ. Nhưng có một phiên bản bình tĩnh của điều đó, giống như “ride or die”. Rồi có “ride or die” theo kiểu, như, như là chúng ta sẽ đối mặt với bất cứ điều gì. Chúng ta sẽ mang vào hỗn loạn. Chúng ta sẽ trở thành hỗn loạn. Và chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Rất khác nhau về trạng thái hoạt động. Ồ, chắc chắn rồi. Và tôi đã mất 49 năm để học được điều này. Tôi thấy điều này trong các mối quan hệ nghề nghiệp nữa. Mọi người muốn điều thú vị, xây dựng lớn. Và sau đó họ lại nói: “Đó là sự hỗn loạn như thế này, ồ, người sáng lập này đã rời đi và người kia…” Thì, tất nhiên, nó bắt đầu bằng những bi kịch. Thì sẽ kết thúc bằng bi kịch thôi. Điều này có tiếng vang không? Vâng, chắc chắn rồi. Ý tôi là, có hai điều. Một là có khái niệm về chairophobia, đó là nỗi sợ hãi về niềm vui. Và rất nhiều người, vì lớn lên trong hoàn cảnh mà mỗi khi, giả sử cha mẹ họ đáng tin cậy, thì ở những thời điểm nhất định. Và sau đó họ không còn đáng tin cậy hoặc họ rất bình tĩnh, nhưng rồi họ lại bùng nổ và bạn không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra. Nó giống như việc bạn đang đi trên vỏ trứng suốt thời gian đó. Đúng không? Bạn rất sợ những điều tốt đẹp diễn ra. Bạn nghĩ rằng đôi giày kia sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Vì vậy, bạn không muốn chọn một điều gì đó, và một lần nữa, ngoài nhận thức của bạn, bạn không chọn người bạn đời bình tĩnh vì nó cảm thấy quá tốt. Như thể có điều gì đó sẽ xảy ra sai lầm. Vì vậy, tôi sẽ chọn người bạn đời không ổn định vì tôi đã chuẩn bị. Tôi đã chuẩn bị cho mức độ không ổn định đó. Đúng không? Và vì vậy, mọi người thường tự hủy hoại mình, dù đó là về một công việc, một người bạn đời hay bất cứ điều gì họ muốn. Họ nghĩ rằng tôi sẽ không đi vào đó vì không an toàn để cảm nhận niềm vui, vì có thể có điều gì đó xảy ra sai lầm và tôi sẽ bị tổn thương, và sẽ khó khăn hơn để trải nghiệm niềm vui và để bị tổn thương hơn là không bao giờ cảm nhận được niềm vui. Có một người phụ nữ mà tôi đã viết về trong cuốn sách của mình, người mà cô ấy không cho phép bản thân cảm nhận bất kỳ niềm vui nào hay phấn khích về một người bạn đời, hay phấn khích về việc cô ấy muốn trở thành một nghệ sĩ và làm nghệ thuật của mình, và mọi thứ đang diễn ra rất tốt. Sau đó, cô ấy lại tự hủy hoại mình. Đúng không? Nó giống như, tôi không thể bị sa thải. Tôi xin từ chức. Đúng không? Nó giống như, tôi sẽ tạo ra điều xấu cho chính mình vì nếu điều đó xảy ra từ vũ trụ, nó sẽ cảm thấy tồi tệ hơn rất nhiều. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta cần thực sự nhận thức. Có rất nhiều người ngoài kia mà sợ hãi khi những điều tốt đẹp xảy ra, mặc dù họ nói rằng họ khao khát điều tốt đẹp xảy ra. Và vì vậy họ làm cho những điều xấu xảy ra hoặc họ đảm bảo rằng những điều tốt đẹp không xảy ra với họ vì cảm giác không thoải mái khi ngồi trong cái không gian mà đôi giày kia sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Và tôi không thể đối phó với điều đó. Nhưng điều khác mà tôi muốn nói về loại “nướng chậm” này là có một nghiên cứu đã được thực hiện mà tôi đã viết trong một trong những cuốn sách của mình, nơi họ đã thực hiện một nghiên cứu theo chiều dọc và họ đã theo dõi những người trong suốt 20 năm và họ đã tiếp tục theo dõi họ mỗi năm năm từ buổi hẹn hò đầu tiên đến nơi họ đang ở sau này. Và họ đã có họ, thay vì nói một cách lịch sử, bạn biết đấy, khi bạn hỏi mọi người trong các mối quan hệ và bạn hỏi, “Điều gì đã xảy ra khi bạn gặp nhau lần đầu?” Và họ sẽ kể cho bạn một câu chuyện nào đó, nhưng đó là hồi tưởng. Không phải lúc bạn ở đó vào thời điểm đó. Bạn đang kể lại từ góc nhìn nơi bạn đang ở bây giờ. Điều tuyệt vời về nghiên cứu này là mọi người đã ghi lại vào thời điểm đó, “Đây là cách tôi cảm thấy.” Vì vậy, những người đã, giả sử, kết hôn và hạnh phúc sẽ nói gần như một cách nhất quán rằng có rất nhiều hóa học. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian thật tuyệt vời trong buổi hẹn hò đầu tiên. Thật tuyệt vời. Trong khi đó, vào thời điểm đó, họ có thể đã nói: “Ừm, cũng tạm được. Có thể tôi sẽ gặp lại người này. Cũng ổn thôi.” Không có bướm trong bụng hay gì đó. Nhưng đó không phải là câu chuyện mà họ tự kể cho mình bây giờ. Những người mà không hạnh phúc bên nhau hoặc không ở bên nhau nữa sẽ nói, “Ừ, không có gì cả. Không có hóa học. Tôi thực sự không thích người đó.” Nhưng vào thời điểm đó, họ có thể đã nói: “Wow, tôi thực sự quan tâm đến người này. Giống như, chúng tôi có rất nhiều hóa học.” Vì vậy, chúng ta thay đổi câu chuyện của mình dựa trên trải nghiệm hiện tại. Và chúng ta nghĩ rằng chúng ta đang kể một phiên bản chính xác về những gì thực sự đã xảy ra. Và lý do tôi đề cập đến điều này là vì những người mà có thể là những cặp đôi hạnh phúc sẽ kể những câu chuyện này cho người khác, chúng ta nghĩ rằng trong văn hóa của chúng ta rằng nếu bạn đi trên một buổi hẹn hò đầu tiên và bạn không có ngay lập tức một sự kết nối mạnh mẽ, thì nó không đáng. Như là, đừng đi hẹn hò lần thứ hai. Và điều xảy ra là đôi khi rất nhiều lần khi bạn có ngay lập tức một sự kết nối, điều đó không có nghĩa là điều bạn nghĩ. Nó không phải là sự kết nối xấu. Nó có nghĩa là bạn thực sự cần phải xem điều đó có ý nghĩa gì. Và không có sự kết nối không có nghĩa là điều xấu. Nếu bạn đi trên một buổi hẹn hò và bạn cảm thấy, “Nó như một cuộc trò chuyện khá hay. Tôi đã có một khoảng thời gian đủ tốt.” Hãy dành thêm một giờ nữa với người này. Hãy đi hẹn hò với họ thêm một lần nữa và xem điều gì sẽ xảy ra. Nhưng chúng ta không làm điều đó vì chúng ta có ảo tưởng rằng bạn có thể chỉ cần quay lại trên một ứng dụng hoặc có rất nhiều người ngoài kia. Và vì vậy, chúng ta cố gắng tối ưu hóa thay vì nói, “Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi cảm thấy tốt khi ở bên người này. Tôi không cảm thấy hối hả, nhưng tôi cảm thấy khá tốt. Vì vậy, tôi nghĩ tôi sẽ xem điều đó như thế nào một lần nữa.” Và đó nên là tiêu chuẩn của chúng ta. Không phải như, “Tôi có cảm giác hối hả này không? Tôi có cảm giác như đây là điều tuyệt vời không?” Nhưng là, “Tôi đã có một khoảng thời gian đủ tốt.” Chắc chắn rồi. Một người chắc chắn không muốn cảm thấy buồn chán bên cạnh người khác. Nhưng sự bình tĩnh có vẻ như là một điểm chạm tốt để tìm kiếm thay vì trạng thái kích hoạt này.
Có lẽ đó là do nhà thần kinh sinh học trong tôi và tôi cũng có tội khi đã làm việc với vấn đề kích thích tự động này trong nhiều năm. Có thể coi đây như một cái bập bênh trong chúng ta, ở trạng thái cao có thể là căng thẳng hoặc hạnh phúc, và ở trạng thái thấp, có thể là trầm cảm và kiệt sức hoặc đơn giản chỉ là thư giãn dễ chịu. Như vậy, nhãn dán trở nên rất quan trọng, đúng không? Cảnh giác và căng thẳng so với cảnh giác và hân hoan là hai điều rất khác biệt. Cùng một mức độ cảnh giác, nhưng hai điều hoàn toàn khác nhau. Tương tự, bạn biết đấy, trầm cảm so với bình yên khi thư giãn, và tìm kiếm hoặc cố gắng tìm ra những loại tương tác nào mang lại trạng thái bập bênh đó có thể là tốt nhất, không phải là một cái này hay cái kia, có thể là một chút nghiêng về bình yên hơn.
Vâng. Và khi tôi thấy những cặp đôi đến đây và họ đã kết hôn một thời gian dài, họ nói, bạn biết đấy, tôi sẽ hỏi, câu chuyện bắt đầu từ đâu? Làm thế nào họ gặp nhau? Cảm giác đó như thế nào? Điều gì thu hút bạn ở người kia? Và thường thì tôi nghe thấy những từ như, thật sự thú vị. Tôi thấy người này thật sự thú vị. Và điều đó chính là những gì mà bạn nghĩ là sự thú vị thực ra là sự biến động hoặc thực sự là một dạng lo âu thay vì cảm giác rằng bạn có thể bình tĩnh và cảm thấy phấn khởi về người khác. Vậy chúng ta đang nói về một trạng thái thần kinh, đúng không? Hệ thần kinh của bạn. Và sau đó chúng ta đang nói về cách bạn diễn giải những điều đó có nghĩa gì. Vậy đôi khi sự bình tĩnh là điều thú vị. Đôi khi sự phấn khích lại gây ra lo âu. Và vì vậy bạn phải có khả năng phân biệt giữa hai điều đó.
Vâng. Tôi chỉ muốn nói vâng và vâng với cả hai tuyên bố đó. Tôi nghĩ bình yên thì không phải là tất cả, nhưng nó là cần thiết, nhưng không đủ, như chúng ta thường nói. Nếu tôi được phép, tôi muốn đi sâu và trừu tượng một chút về lý do tại sao mọi người lại sẵn sàng ở lại trong một trạng thái không tốt hơn là mạo hiểm với điều chưa biết và cơ hội để chiến thắng trong mối quan hệ, trong cuộc sống, trong sự nghiệp, v.v. Bởi vì tôi thực sự tin điều đó. Tôi đang đọc một cuốn sách khó, thực sự khó, nhưng tôi rất thích nó. Tôi đang đọc cuốn “Sự phủ nhận cái chết” của Ernst Becker. Tôi khuyên tất cả mọi người nên đọc. Nó đã giành giải Pulitzer, sau tất cả, bạn không cần sự ủng hộ của tôi. Và, bạn biết đấy, luận điểm trung tâm của cuốn sách, đúng không, là chúng ta là một loài kỳ lạ vì chúng ta hiểu rằng chúng ta sẽ chết vào một thời điểm nào đó. Tất cả chúng ta đều sẽ chết. Và rằng con người trải qua những bài thể dục rất phức tạp liên quan đến cái tôi và biểu tượng. Và chúng ta tạo ra những khái niệm về ý nghĩa và câu chuyện để cố gắng làm phân tâm mình khỏi thực tại đáng sợ này. Điều đó thật kinh khủng, đúng không? Nó thật đáng sợ. Không ai thực sự hiểu hay biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chúng ta không thể chắc chắn. Và tôi có ý tưởng này trong đầu khi bạn nói với tôi rằng thực sự mọi người sẵn sàng ở lại trong một tình huống không phù hợp với họ, thậm chí còn nghiền ngẫm về những sai lầm đã đưa họ tới đó trong một thời gian dài, một cách tự nguyện, khi tất cả những gì họ cần làm chỉ là đưa ra một số lựa chọn mới mà họ hoàn toàn có thể thực hiện.
Và tôi tự hỏi liệu có phải vì họ đang sống ở hiện tại. Họ biết rằng hiện tại họ “an toàn”. Họ không chết. Ý tôi là, số lượng người mà tôi biết đã ở trong những tình huống không phù hợp với họ quá lâu, cả về mặt nghề nghiệp lẫn quan hệ, thật sự khiến tôi tự hỏi làm thế nào họ làm được điều đó? Và tôi hiểu đôi khi có trẻ em, đôi khi có vấn đề tài chính, nhưng luôn có khả năng rằng cuối cùng họ cũng ra ngoài. Cảm ơn Chúa. Và họ luôn nói, tôi ước mình đã làm điều đó sớm hơn nhiều. Và tôi tự hỏi liệu có phải là một sinh vật sinh học và tâm lý, chúng ta làm điều này vì chúng ta nghĩ, tôi còn sống bây giờ. Tôi đang hít thở. Tôi “an toàn” bây giờ, nhưng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đưa ra lựa chọn khác. Điều đó đi ngược lại logic, nhưng đồng thời, nếu ai đó chỉ cần giả định rằng nỗi sợ lớn nhất của chúng ta ở sâu thẳm tiềm thức là nỗi sợ cái chết, thì chúng ta sẽ ở lại bất cứ nơi nào mà chúng ta vẫn đang sống và không trong khoảnh khắc sợ hãi cái chết.
Xin lỗi vì đã trở nên một chút triết lý ở đây, nhưng tôi nghĩ rằng điều này tiềm ẩn mà chúng ta tạo ra đã được nhắc đến nhiều. Từ đó có nghĩa, vâng, nó đang diễn ra, nhưng chúng ta không biết điều gì đang xảy ra. Nhưng thực sự, chúng ta sợ điều gì? Và tôi thực sự nghĩ rằng cuối cùng chúng ta chỉ thực sự sợ cái chết. Tôi không nghĩ rằng chúng ta sợ cái chết. Tôi nghĩ rằng chúng ta sợ không sống hết mình.
Vậy điều tôi muốn nói ở đây là tôi nghĩ chúng ta phủ nhận cái chết. Chúng ta đều là những người phủ nhận cái chết một cách nào đó. Chúng ta biết rằng nó ở đâu đó ngoài kia, nhưng chúng ta không biết khi nào hoặc như thế nào nó sẽ xảy ra. Và vì vậy chúng ta chỉ cố gắng giả vờ, bởi vì không có thời hạn thực sự, không có ý định xấu, nhưng không có “thời hạn”. Vậy nên chúng ta nghĩ một cách lý trí rằng chúng ta không có mãi mãi, nhưng một phần nào đó chúng ta nghĩ rằng chúng ta có. Và khi bạn nghĩ về những giai đoạn phát triển tâm lý xã hội này, bạn biết đấy, bạn bắt đầu với những xung đột mà bạn phải vượt qua ở mỗi giai đoạn của cuộc đời. Và một trong những giai đoạn cuối cùng chính là sự toàn vẹn đối diện với sự tuyệt vọng. Nếu bạn đã sống một cuộc sống mà bạn không có quá nhiều tiếc nuối, bạn cảm thấy rằng bạn đã sống một cuộc sống như bạn muốn, bạn đã đạt được những điều bạn muốn, cho đến phần lớn, dù đó là mối quan hệ, nghề nghiệp hay một sự kết hợp nào đó. Bạn có một cảm giác toàn vẹn vào cuối cuộc đời. Nếu không, bạn sẽ có cảm giác tuyệt vọng. Những người vượt qua điều đó và có sự toàn vẹn thì không sợ cái chết. Những người đang trong trạng thái tuyệt vọng thì rất sợ cái chết, vì họ có quá nhiều tiếc nuối và họ không thể quay lại. Bạn không có cơ hội làm lại. Và vì vậy tôi thích trong liệu pháp tâm lý, thực sự nhắc nhở mọi người rằng họ cần giữ nhận thức về cái chết ở bên vai một cách nhẹ nhàng, không phải để trở nên u ám, mà thực sự để khiến bạn sống trọn vẹn hơn.
Nếu bạn nhận thức về cái chết, nếu bạn thực sự nhìn thẳng vào cái chết, bạn sẽ có nhiều mục đích hơn khi thức dậy mỗi ngày, bạn nói, tôi không có mãi mãi. Vì vậy, không phải là một lúc nào đó trong tương lai, tôi có thể chết. Mà là, bạn có thể chết hôm nay, ngày mai, bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, khi tôi thấy tôi viết về điều này trong cuốn sách của mình, nơi tôi đã gặp một người phụ nữ ở độ tuổi ba mươi và cô ấy được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, và mọi người đều nghĩ rằng cô ấy sẽ ổn. Nhưng rồi có một sự tái phát hiếm gặp. Và, ừm, cô ấy vừa mới kết hôn và cả cuộc đời cô ấy như bị đảo lộn. Cô ấy thực sự khiến tôi với tư cách là một nhà trị liệu nhìn thẳng vào cái chết theo cách đó. Bạn biết đấy, như là, bạn muốn nói điều gì đó như, bạn biết đấy, cô ấy đang nói về những điều mà mọi người sẽ nói với cô ấy vì tất cả chúng ta đều có sự từ chối cái chết. Họ sẽ nói, bạn đã có ý kiến thứ hai chưa? Như thể, không, cô ấy sẽ không nhận được ý kiến thứ hai về việc liệu cô ấy có chết hay không. Đúng không? Ừm, bạn biết đấy, họ sẽ nói những điều như, những phương pháp điều trị thử nghiệm này có thể có hiệu quả, bạn biết đấy, bất cứ điều gì để từ chối thực tế rằng cô ấy sẽ chết và rất sớm. Và không ai muốn ngồi với cô ấy trong điều đó. Và đó là công việc của tôi để làm điều đó. Ngay cả chồng cô ấy cũng gặp khó khăn trong việc ngồi với cô ấy trong điều đó lúc ban đầu. Đúng không? Ừm, và có một khoảnh khắc, một khoảnh khắc đẹp giữa họ mà cô ấy đã kể cho tôi, nơi anh ấy, bạn biết đấy, đang làm điều gì đó và cố gắng thư giãn. Và, và anh ấy là một người chồng, rất ủng hộ cô ấy. Và cô ấy đã đến và nói, Này, có một điều này. Và tôi đã đọc về điều này và tôi muốn nói chuyện với bạn về điều này. Và, và anh ấy đã nói, như thể, chúng ta không thể có một đêm nào không nghĩ về bệnh ung thư à? Và cô ấy nói, tôi không có bất kỳ đêm nào không nghĩ về bệnh ung thư. Không có đêm nào không phải nghĩ về nó. Đúng vậy. Và tôi hiểu cả hai quan điểm về điều đó, nhưng nó đã dẫn đến một cuộc trò chuyện đẹp giữa họ mà thực sự giúp họ suy nghĩ về việc chúng ta cho phép cái chết vào bao nhiêu và chúng ta cho phép cuộc sống hoặc bất kỳ điều gì còn lại vào bao nhiêu và làm thế nào chúng ta để cái chết thông báo cho sự sống mà chúng ta vẫn có? Vì vậy, tôi nghĩ rằng điều này thực sự quan trọng, rằng, bạn biết đấy, tại sao mọi người lại ở trong các mối quan hệ quá lâu? Tại sao họ ở trong công việc quá lâu? Tại sao họ lại đưa ra những lựa chọn không phục vụ cho họ và mà sau này họ sẽ hối tiếc? Đó là vì họ đang trong tình trạng từ chối cái chết hoàn toàn. Và tôi nghĩ rằng khi mọi người thực sự thừa nhận cái chết của mình, ừm, đó là một trong những điều khỏe mạnh và hồi sinh nhất mà họ có thể mang vào cuộc sống của mình. Khi mọi người nói, điều gì là đối lập với sự trầm cảm? Không phải hạnh phúc, mà là sự sống. Và chúng ta lấy sự sống từ đâu? Từ việc biết rằng chúng ta có thời gian hạn chế ở đây và chúng ta có quyền chọn cách chúng ta sử dụng nó. Tôi đồng ý 100%. Ừm, đây là điều mà tôi thường nghĩ đến, mặc dù tôi chưa bao giờ nhìn nhận nó qua lăng kính mà bạn vừa trình bày. Và tôi, tôi thích, điều mà tôi vừa học từ bạn, đó là, ừm, rằng sự sống là trạng thái của sự tồn tại, sự sống rất quan trọng. Tôi, tôi thường nghĩ về cái chết, ừm, có lẽ nhiều hơn tôi nên. Ừm, vì đối với một đứa trẻ không đến từ khu nội thành hay quân đội, tôi đã có rất nhiều bạn bè chết, rất nhiều trường hợp tự tử, rất nhiều vấn đề liên quan đến ma túy, thật không may. Và cả ba người cố vấn khoa học của tôi, tự tử, ung thư, ung thư, tôi rất gần gũi với tất cả họ. Và, chỉ có một điều, tôi đã nói lời tạm biệt với người thứ hai. Đó là một cuộc trò chuyện khó khăn. Bất kỳ ai đã từng có một cuộc trò chuyện với ai đó nơi đó là một cuộc trò chuyện tạm biệt, tôi đã phải làm điều như là, đây là lần cuối, bạn biết đấy, và điều này thật tàn nhẫn, nhưng tôi, bạn biết đấy, tôi không muốn khóc. Tôi đã khóc trước đây trên podcast này. Hôm nay tôi không cảm thấy muốn làm điều đó. Tôi không có vấn đề gì với việc khóc và, ừm, thi thoảng trước ống kính, nhưng tôi không muốn chuyển thể loại câu chuyện này quá nhiều. Nhưng tôi đã bắt đầu sau cuộc trò chuyện đó để áp dụng một liệu pháp. Tôi thực hiện yoga nidra, không ngủ sâu, mỗi ngày, ừm, trong khoảng 10 đến 30 phút. Và có một khoảnh khắc ngay ở đầu, bạn nên hít một hơi thật sâu và sau đó thở ra dài để thư giãn cơ thể của bạn. Và sau đó bạn vào lắng nghe kịch bản. Và, ừm, kể từ cuộc trò chuyện đó, tôi đã khăng khăng làm điều đó. Và khi tôi làm điều đó, tôi nhắc nhở bản thân rằng, nếu tôi tỉnh táo hoặc nếu đây không phải là một tai nạn xảy ra rất nhanh, có lẽ đây là cảm giác để chết. Và vì vậy chỉ cố gắng để như, ừm, vì vậy tôi thích ý tưởng chuẩn bị cho mình cho cái chết mỗi ngày, ừm, như một cách tiếp cận để tiếp cận điều mà bạn đang nói tới, đó là cố gắng sống tốt hơn. Đúng vậy, một lần nữa, không phải để bi thảm, chỉ cố gắng như, vâng, tôi giống như một bình chứa sinh học, vào một thời điểm nào đó, cơ thể, tâm trí của tôi hoặc cả hai sẽ ngừng hoạt động. Hoặc tôi sẽ mắc bệnh ung thư, đó là điều mà tôi luôn nói. Điều gì đó sẽ đưa tôi đi và sẽ có sự kết thúc cuối cùng, và vậy là xong. Và càng gần mà tôi cảm thấy rằng chúng ta có thể đến hiểu biết đó và nói, được rồi, điều này siêu đáng sợ. Và bây giờ tôi không ở đó, vì vậy tôi sẽ trở lại thế giới và làm hết sức mình. Và điều đó không nhất thiết phải đáng sợ. Có vẻ như bạn đang hướng đến một sự chấp nhận cái chết, điều mà tôi nghĩ, là cách mà chúng ta có động lực để sống. Vì vậy, không phải là nỗi sợ cái chết. Đó không phải là điều tôi đang gợi ý chút nào. Tôi không nghĩ rằng chúng ta nên sợ cái chết. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên nói, chúng ta có thời gian quý giá này, không biết nó kéo dài bao lâu, mọi người đều có một khoảng thời gian riêng của họ, bạn biết đấy, trong cuộc sống này. Và vì vậy, đó là một sự chấp nhận điều đó. Không phải là sự sợ hãi về điều đó. Và, và tôi nghĩ về việc khi mọi người sợ cái chết, họ làm những điều phản tác dụng. Như một loạt các vụ ngoại tình xảy ra sau một cái chết. Ví dụ cha mẹ chết và ai đó cảm thấy như, ôi, tôi không còn nhiều thời gian nữa.
Tôi có thật sự hạnh phúc trong mối quan hệ này không? Tôi có thật sự sống không? Tôi có thật sự đang sống không? Và rồi họ đi làm một điều gì đó như là ngoại tình vì họ muốn cảm giác sống động đó, bởi vì họ làm điều đó từ nỗi sợ hãi, không phải từ việc, ôi, tôi chấp nhận rằng cái chết là một phần của sự tồn tại của chúng ta. Và nếu tôi không cảm thấy sống động, có phải vì mối quan hệ hoặc cuộc hôn nhân của tôi không? Hay có phải vì tôi không hoạt động tích cực làm những điều trong cuộc sống để tạo ra cảm giác sống động đó? Thường thì sau một vài kinh nghiệm gần gũi với cái chết, như kiểu cũng có thể bạn đã gần chết hoặc có cha mẹ qua đời hoặc ai đó gần gũi với bạn đã chết, hoặc một người bạn hay một người anh em. Thường thì mọi người hành động và họ làm những điều này để cảm thấy rằng họ đang sống. Thay vì nói, đợi đã, tôi cần nhìn vào những điều gì trong cuộc sống của mình để làm cho tôi cảm thấy sống hơn? Điều đó không phải là tự hủy hoại bản thân.
Tôi muốn dừng lại một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin khoáng probiotic cũng chứa các adaptogen. Tôi bắt đầu sử dụng AG1 từ năm 2012, rất lâu trước khi tôi biết podcast là gì. Tôi bắt đầu uống và vẫn dùng mỗi ngày vì nó đảm bảo rằng tôi đạt chỉ tiêu cho các loại vitamin và khoáng chất hàng ngày. Và nó cũng giúp tôi đảm bảo rằng tôi nhận đủ prebiotics và probiotics để hỗ trợ sức khỏe đường ruột. Trong 10 năm qua, sức khỏe đường ruột đã nổi bật như một điều mà chúng tôi nhận ra là quan trọng, không chỉ cho sức khỏe tiêu hóa của chúng ta mà còn cho hệ miễn dịch và sự sản xuất các chất dẫn truyền thần kinh và điều chỉnh thần kinh, những thứ như dopamine và serotonin. Nói cách khác, sức khỏe đường ruột rất quan trọng cho chức năng não bộ đúng cách.
Bây giờ, tất nhiên, tôi nỗ lực ăn các thực phẩm nguyên chất, chưa qua chế biến cho phần lớn khẩu phần dinh dưỡng của mình, nhưng có một số thứ trong AG1, bao gồm các vi chất dinh dưỡng cụ thể mà khó hoặc không thể có được từ thực phẩm nguyên chất. Vì vậy, bằng cách uống AG1 hàng ngày, tôi nhận được các vitamin và khoáng chất mà tôi cần, cùng với các probiotics và prebiotics cho sức khỏe đường ruột, và từ đó là sức khỏe não và hệ miễn dịch, cùng với các adaptogen và vi chất dinh dưỡng cần thiết cho mọi cơ quan và mô của cơ thể.
Vì vậy, mỗi khi ai đó hỏi tôi nếu họ chỉ nên dùng một loại thực phẩm chức năng thì đó nên là loại nào, tôi luôn nói AG1 bởi vì AG1 hỗ trợ rất nhiều hệ thống khác nhau trong não và cơ thể liên quan đến sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất của chúng ta. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể vào drinkAG1.com/slash Huberman. Chỉ trong tháng này, tháng Tư năm 2025, AG1 đang tặng miễn phí một tháng sử dụng omega-3 từ dầu cá cùng với một chai vitamin D3 cộng với K2. Như tôi đã nêu trước đây trong podcast này, omega-3 từ dầu cá và vitamin D3 cộng với K2 đã được chứng minh là giúp cải thiện mọi thứ từ tâm trạng và sức khỏe não bộ đến sức khỏe tim mạch và sản xuất hormone lành mạnh và còn nhiều hơn thế nữa. Một lần nữa, bạn vào drinkAG1.com/slash Huberman để nhận một tháng sử dụng miễn phí omega-3 dầu cá cộng với một chai vitamin D3 cộng với K2 cùng với đăng ký của bạn.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi David. David làm một thanh protein không giống như bất kỳ thanh nào khác. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calorie và 0 gram đường. Đúng vậy, 28 gram protein và 75% calo của nó đến từ protein. Điều này cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất. Các thanh protein của David cũng có vị rất tuyệt vời. Ngay cả kết cấu cũng rất tuyệt vời. Thanh yêu thích của tôi là bánh quy chocolate chip, nhưng tôi cũng thích hương vị chocolate peanut butter mới và hương vị chocolate brownie. Nói chung, tôi rất thích tất cả các hương vị. Chúng đều vô cùng ngon miệng. Thực sự, thử thách lớn nhất là biết nên ăn loại nào vào những ngày nào và bao nhiêu lần trong một ngày. Tôi giới hạn bản thân là hai thanh mỗi ngày, nhưng tôi thực sự yêu thích chúng. Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein trong calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein là một gram protein trên mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày mà không cần tiêu thụ quá nhiều calo. Tôi sẽ ăn một thanh protein David vào hầu hết các buổi chiều như một món ăn nhẹ, và tôi luôn giữ một thanh bên mình khi ra ngoài hoặc khi đi du lịch. Chúng thật sự rất ngon, và với 28 gram protein, chúng thật sự thỏa mãn chỉ với 150 calories. Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể vào davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, đó là davidprotein.com/huberman.
David Huberman. Còn rất nhiều điều để nói ở đây. Vấn đề về sự sống động này rất quan trọng. Một người bạn gần đây đã nói với tôi một điều. Tôi đang nói về việc, trời ạ, có những tương tác nhất định trong cuộc sống mà kiểu như, ugh, tôi cảm thấy chúng kéo tôi vào, và tôi không thích chúng. Và rồi chúng thực sự làm tôi mất đi những gì tôi biết mình nên làm. Và anh ấy đã nói, “Bạn biết đấy, bạn phải làm những điều khiến bạn năng lượng.” Và ngay lập tức tôi nghĩ, vâng, và hãy cẩn thận với những điều kích hoạt chúng ta. Như có sự khác biệt giữa việc kích hoạt và bị kích hoạt so với việc được năng lượng. Ý tôi là, điều đó có hơi ngữ nghĩa một chút, đúng không? Nhưng tôi cảm thấy rằng điều gì đó khiến tôi năng lượng là, tôi yêu động vật chân đầu. Tôi đã từng nuôi cá mực trong phòng thí nghiệm của mình. Tôi yêu bạch tuộc. Và nhân tiện, bạch tuộc là số nhiều, mọi người nhé. Không phải là bạch tuộc. Chúng ta có thể đi vào một vấn đề dài ở đây, nhưng tôi sẽ không. Và nhìn một trong những con đó giải quyết một câu đố, nó thực sự khiến tôi có năng lượng theo một cách nào đó. Tôi cảm nhận điều đó trong cơ thể mình. Đó là năng lượng tôi có thể sử dụng cho những điều khác. Đó như là một nguồn cảm hứng đối với tôi. Và còn rất nhiều điều khác cũng làm được điều đó. Và sau đó có những điều kích hoạt chúng ta, kiểu như đó là phản ứng căng thẳng. Đó là sự kích thích, nhưng có phản ứng tiêu cực. Đúng vậy, nó làm cạn kiệt. Nó như kéo và lấy đi từ những điều làm cho chúng ta có năng lượng. Và tôi cảm thấy rằng việc nhận thức được những sự tinh tế đó là khó khăn trong thời điểm thực tế. Nhưng tôi cảm thấy rằng sự sống động liên quan đến những điều làm cho chúng ta có năng lượng. Đúng không?
Và khi bạn nói về loại kích thích làm cạn kiệt sức lực đó, đôi khi điều chúng ta làm khi điều đó xảy ra là chúng ta trở nên tê liệt. Đúng vậy. Chúng ta không muốn cảm nhận điều gì cả. Có một câu nói hay mà mọi người thường hay dùng khi lướt Internet mà họ làm một cách vô thức. Một đồng nghiệp của tôi đã nói rằng đó là thuốc giảm đau không cần kê đơn hiệu quả nhất ngoài kia. Bạn có thể nhắc lại điều đó không? Bởi vì tôi muốn mọi người hiểu điều này. Vâng. Đó là thuốc giảm đau không cần kê đơn hiệu quả nhất ngoài kia. Đúng. Và thật thú vị khi bạn nghĩ về sự tê liệt bởi vì mọi người nghĩ rằng sự tê liệt là sự thiếu vắng cảm xúc. Nhưng thực ra, sự tê liệt là cảm giác bị choáng ngợp bởi quá nhiều cảm xúc. Và vì vậy, bạn đang ng shut down. Khi mọi người nói: “Ôi, tôi tê liệt, tôi không cảm thấy gì cả.” Thực ra, bạn cảm thấy quá nhiều và bạn cảm thấy ngập tràn. Bạn cảm thấy choáng ngợp. Và vì vậy, chúng ta cần tìm hiểu bạn đang cảm thấy gì. Thực ra, đó là một trạng thái hưng phấn mà bạn không thể xử lý. Và vì vậy, bạn đang ng shut down. Nhưng không phải là bạn không có cảm xúc. Bạn có quá nhiều cảm xúc đến mức bạn không thể chịu đựng được. Và đó không phải là, bạn biết đó, mọi người nói: “Ôi, tôi thấy tê liệt. Tôi không cảm thấy gì cả.” Không, chúng ta cần tìm hiểu điều gì đang làm cho hệ thần kinh của bạn choáng ngợp ngay bây giờ. Trời ơi, điều đó thực sự rất quan trọng. Tôi hy vọng mọi người sẽ nghe điều đó 100 lần, bởi vì, bạn biết đấy, chúng ta đã nghe rất nhiều về những cú sốc dopamine đến nỗi tôi nghĩ mọi người đã mất dấu rằng khi bạn trực tuyến và bạn chỉ chìm đắm trong tất cả thông tin và video này, bạn không nhận được những cú sốc đó. Bạn đang ở trong trạng thái trũng sau cú sốc dopamine. Và chúng ta đã ở trong đó một khoảng thời gian dài, trừ khi chúng ta, bạn biết đấy, trừ khi chúng ta sử dụng mạng xã hội một cách khôn ngoan trong một giờ hoặc ba phút hoặc 15 phút, bất kể thời gian là bao lâu. Nhưng hàng giờ trôi qua, không còn cú sốc dopamine nữa. Đỉnh cao đã biến mất. Bạn đang ở trong vùng trũng. Và đó là lý do tại sao cảm giác đó thì như thế nào, tại sao tất cả thời gian đó trôi đi? Tầm quan trọng của điều này thực sự không thể bị đánh giá thấp. Tôi nghĩ rằng chúng ta nghe rất nhiều về phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy và phản ứng stress đến nỗi tôi nghĩ mọi người quên đi rằng một thành phần khác của phản ứng stress là kịch tính, của việc bị ngập trong tất cả thông tin này, như phim ảnh, chính trị, bạo lực, tình dục và tất cả những thứ đó ập đến cùng một lúc khi chúng ta chỉ cuộn ngón tay là một vấn đề của nhịp tim chậm lại. Bạn biết đấy, có một hiện tượng mà khi chúng ta bị căng thẳng, nhịp tim thực sự chậm lại và đó là kiểu tê liệt và bạn chỉ đang bị trống rỗng. Và tôi nghĩ rằng đó là điều nhiều người đang bắt đầu trải nghiệm với rất nhiều sự kịch tính. Vâng. Tôi thấy điều đó rất nhiều ở các cặp đôi, nơi họ đến và một người nói: “Bạn biết đấy, tôi không cảm thấy gì cả. Tôi không biết tại sao người kia lại buồn như vậy.” Đúng vậy. Và khi bạn thực sự đi vào bên trong, giống như, người này cảm thấy đủ thứ cảm xúc khác nhau. Và thực sự rất quan trọng để chúng ta hiểu, bạn biết đấy, khi nào chúng ta bị đóng lại và khi nào chúng ta bình tĩnh. Đó là hai trạng thái rất khác nhau. Bạn có thể mở rộng điều đó một chút không?
Vâng. Dưới đây là một ví dụ. Giả sử một cặp đôi đến, có thể là một cặp đôi dị tính, nhưng có thể là bất kỳ cặp đôi nào. Thường thì là người phụ nữ trong cặp đôi sẽ nói với bạn đời của cô ấy điều gì đó như: “Tôi cảm thấy như mình không thể chạm đến bạn. Tôi cảm thấy chúng ta rất ngắt kết nối. Tôi muốn bạn nói cho tôi biết bạn cảm thấy thế nào.” Và vì sự kỳ thị văn hóa xung quanh việc đàn ông thể hiện cảm xúc, anh ấy đã tự nhủ với bản thân rằng: “Ừ, điều này làm tôi bận tâm hoặc điều đó làm tôi bận tâm hoặc tôi không hài lòng theo cách này, nhưng tôi không cảm thấy gì cả. Tôi ổn. Cuộc hôn nhân của chúng ta tốt.” Vì vậy, anh ấy thậm chí không hiểu tại sao anh ấy lại ở đó. Và anh ấy nghĩ rằng anh ấy đến vì cô ấy đã bắt buộc. Và vì vậy, khi cuối cùng chúng ta tìm ra những gì anh ấy đang cảm thấy và anh ấy cuối cùng mở lòng, thật thú vị vì có thể anh ấy đang chia sẻ một điều gì đó rất dễ tổn thương hoặc có thể anh ấy lặng lẽ rơi nước mắt một chút. Vì vậy, bạn có thể thấy, cơ thể bạn sẽ cho bạn biết bạn cảm thấy gì, ngay cả khi bạn không nhận thức được điều đó. Bạn thấy đấy, có một chút độ ẩm ở mắt anh ấy, hoặc có thể một giọt nước mắt rơi xuống, hoặc có thể anh ấy thực sự bắt đầu khóc. Và phản ứng của cô ấy và toàn bộ lý do khiến cô ấy đưa anh ấy vào là: “Bạn biết đấy, tôi cần bạn mở lòng với tôi. Tôi muốn cảm thấy kết nối với bạn. Tôi muốn hiểu cuộc sống bên trong của bạn hơn.” Và khi anh ấy làm điều đó, cô ấy nhìn tôi như một con thỏ trong đèn pha, như: “Ôi, chao ơi, tôi không cảm thấy an toàn khi anh ấy không mở lòng với tôi. Nhưng tôi cũng không cảm thấy an toàn khi anh ấy dễ tổn thương theo cách này.” Và đây là những khuôn mẫu giới tính mà chúng ta nghĩ rằng chúng ta có thể không rơi vào, nhưng chúng ta lại rơi vào. Và thật thú vị khi thường thì đàn ông là những người có vẻ tê liệt hoặc bình tĩnh, đúng không, mà lại là hai điều rất khác nhau trong mối quan hệ. Nhưng thực sự không phải như vậy. Vấn đề là không có không gian cho anh ấy để thể hiện bất cứ điều gì. Vì vậy, anh ấy phải đè nén mọi thứ, có lẽ lại nằm ngoài tầm nhận thức của anh ấy. Và rồi cặp đôi cảm thấy ngắt kết nối và cả hai đều không vui. Ý tưởng rằng nhiều từ ngữ có nghĩa là nhiều cảm xúc, tôi không nghĩ vậy.
Vâng, chính xác. Thật thú vị vì đàn ông sẽ đến, nếu tôi gặp họ một mình, và họ thường nói điều gì đó như: “Tôi chưa bao giờ nói điều này với ai trước đây.” Và họ thực sự có ý là họ chưa bao giờ nói điều này với ai trước đây. Bởi vì khi đàn ông tụ tập, họ không nói chuyện bằng mức độ, hãy nói chuyện, nói chuyện, nói chuyện, nói chuyện, đúng không? Phụ nữ sẽ đến và nói điều gì đó như: “Tôi chưa bao giờ nói điều này với ai trước đây, ngoại trừ mẹ tôi, chị tôi, người bạn tốt nhất của tôi.” Đúng vậy. Vì vậy, họ có thể đã nói cho một, hai hoặc ba người, nhưng họ cảm thấy như họ chưa nói với ai cả, vì đối với phụ nữ, điều đó thực sự giống như chưa nói với ai cả.
Chà, giờ thì bạn đã có mọi người quan tâm rồi.
Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt:
Vậy nếu có ai đó, nếu một người phụ nữ nói với tôi, “Tôi không nói với ai cả,” thì có nghĩa là cô ấy chỉ nói với bốn người. Tôi không nói về bí mật. Tôi có nghĩa là về một điều gì đó liên quan đến bản thân họ, nơi mà họ có thể cảm thấy do dự khi chia sẻ điều đó, hoặc họ cảm thấy xấu hổ về điều đó, hoặc họ không chắc chắn về một điều gì đó. Vì vậy, bạn có thể thấy sự khác biệt đó. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng điều này xảy ra rất sớm. Tôi là mẹ của một cậu con trai. Ý tôi là, giờ cậu ấy đã là một thiếu niên. Nhưng điều đó thật thú vị, vì tôi không nhận ra điều này cho đến khi tôi nuôi dạy một cậu bé, và tôi đã lớn lên cùng với một người anh trai, nhưng tôi không nhận ra rằng khi cậu ấy, giả sử như cậu ấy ngã chơi trên sân, và ở khoảng hai hoặc ba tuổi, mọi người sẽ nói với cậu hoặc những cậu bé xung quanh cậu ấy, “Ôi, không sao đâu. Đứng dậy đi. Cậu ổn mà.” ngay cả khi cậu ấy đang cảm thấy đau đớn. Và nếu một cô gái ngã và cô ấy đang cảm thấy đau ở độ tuổi đó, thì mọi người sẽ nói, “Ôi, con ơi, lại đây. Con thấy thế nào? Hãy xem. Con có bị đau không? Con ổn không?” Vì vậy, rất sớm, các bà mẹ đã truyền tải những thông điệp như, “Các cô gái có thể nói về điều đó. Các cậu bé thì không thể.” Tôi nhớ khi con trai tôi, cậu ấy là một cầu thủ bóng rổ và đang học trung học, và đây thực sự là ở trung học cơ sở. Trong một buổi tập, cậu ấy bị đẩy ngã và cánh tay cậu ấy không đúng. Và, bạn biết đấy, mọi người đều nói, “Đứng dậy đi. Chỉ cần lấy lại tinh thần đi. Không sao đâu.” Nhưng cánh tay cậu ấy như bị treo lủng lẳng, đúng không? Và vì vậy, tôi đã nói, “Không, tôi nghĩ cậu ấy cần phải đến phòng cấp cứu.” Và tất nhiên, cậu ấy đã rất xấu hổ vì tôi đã nói vậy, nhưng thực tế là cậu ấy đã bị gãy tay. Đó là sự khác biệt. Nếu một cô gái ngã xuống và cánh tay cô ấy như vậy, người ta sẽ nói, “Ôi, sao bạn không kiểm tra nó đi?” Vậy điều gì xảy ra khi những người này bước vào mối quan hệ trưởng thành, và đây là những điều họ được nghe về ngôn từ và việc nói về các vấn đề? Bạn thực sự thấy những sự khác biệt đó. Nhưng điều khác mà tôi muốn nói về từ ngữ là phụ nữ được dạy rằng bất cứ khi nào bạn có một cảm xúc, bạn nên chia sẻ nó. Và phản ứng của tôi với điều đó là không. Nên, và mọi người nói, “Có ý gì khi bạn là một nhà trị liệu? Có ý gì khi bạn nói đừng chia sẻ cảm xúc của bạn?” Bạn không cần phải chia sẻ mọi suy nghĩ hoặc cảm xúc nào đó mà không qua lọc với bạn đời của bạn. Điều đó không phải là giao tiếp lành mạnh. Giao tiếp lành mạnh có nghĩa là chúng ta có các bộ lọc, và chúng ta được phép suy nghĩ, và chúng ta gọi đó là mentalizing, “Những gì tôi sắp nói sẽ đến với người khác như thế nào?” Không phải như bạn đang mớm tất cả suy nghĩ của bạn cho người khác. Họ chỉ phải giải quyết chúng. Điều đó liên quan đến việc suy nghĩ dựa trên mối quan hệ, “Người này sẽ phản ứng như thế nào với điều đó?” Không phải là bạn phải chăm sóc cảm xúc của họ, nhưng có phải điều đó là tử tế? Có phải điều đó là sự thật? Có phải điều đó có ích? Nó có đáp ứng ba tiêu chí đó không? Và nếu không thì tại sao tôi lại nói? Tại sao tôi lại chia sẻ điều này? Bạn đã nói điều đó, không phải tôi. Nhưng tôi sẽ đặt ra một lý thuyết rằng tôi nghĩ rằng một số người, khi họ cảm thấy điều gì đó, loại sự nhẹ nhõm đến từ việc giải tỏa cảm giác đó, hoặc cố gắng giải tỏa nó bằng từ ngữ, có vẻ dường như tốt hơn cho họ so với việc ngồi lại với nó trong tâm trí.
Đúng vậy.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng một số người, khi họ cảm thấy một cảm xúc, tôi nghĩ đôi khi họ cảm thấy như nếu họ chỉ nói về nó hoặc giải tỏa nó, thì giống như họ đã loại bỏ nó, nhưng họ quên rằng nó có tác động.
Vâng. Vâng. Và điều bạn đang nói đến là sự xác định dự kiến. Vì vậy, sự dự đoán, đúng không, là khi bạn cảm thấy tức giận về một điều gì đó. Giả sử bạn đã gặp phải điều gì đó không hay từ sếp của bạn tại nơi làm việc, và họ làm bạn khó chịu bằng cách nào đó, hoặc họ không tử tế, và bạn tức giận về điều đó, hoặc họ sẽ bắt bạn làm việc cả đêm, và bạn thực sự tức giận về điều đó, đúng không? Vì vậy, bạn đang tức giận. Bạn trở về nhà và bạn lại kết thúc việc la hét vào đối tác của bạn, đúng không? Vì vậy, bạn đang dự đoán, bạn thực sự tức giận với sếp của bạn, nhưng đột nhiên bạn lại la hét vào đối tác của bạn, bạn tức giận với họ. Đó là sự dự đoán. Bạn đang dự đoán một cảm giác của bạn về một người nào đó lên một người khác mà không liên quan gì đến tình huống đó. Sự xác định dự kiến là một quá trình tâm lý mà bạn thực sự chèn cảm giác của bạn vào người khác. Vì vậy, bạn đang tức giận về một điều gì đó đã xảy ra ở nơi làm việc. Không phải là bây giờ bạn đã tức giận với đối tác của bạn. Mà là bạn làm cho đối tác của bạn tức giận. Nó giống như một quả khoai nóng. Bạn lấy cảm xúc của bạn và ném nó cho ai đó khác vì bạn không thể chịu đựng được sự khó chịu của cảm giác đó. Vì vậy, tôi không muốn giải quyết cảm xúc. Vì vậy tôi sẽ nói một điều gì đó với bạn có thể làm cho bạn tức giận, đúng không? Và bây giờ họ phải giữ tất cả sự tức giận đó. Bạn cảm thấy tuyệt vời. Bạn ổn vì bạn không phải giữ sự tức giận nữa. Và bây giờ, họ là những người không thể ngủ. Họ là những người đang khó chịu. Họ là những người phải giải quyết những gì mà bạn không thể chịu đựng. Vì vậy, một lần nữa, chúng ta cần phải nghĩ về, bạn biết đấy, chúng ta có cần phải như vậy không, như là tại sao chúng ta lại nói những gì chúng ta đang nói? Chúng ta có thể có ý thức hơn về cách chúng ta giao tiếp? Điều này không có nghĩa là bạn phải đi qua một mảnh đất nguy hiểm. Nó chỉ có nghĩa là bạn phải nhận thức rõ hơn về trạng thái cảm xúc của mình và sở hữu trạng thái cảm xúc của mình và đảm bảo rằng bạn không sử dụng những người khác trong môi trường của mình để giải tỏa trạng thái cảm xúc của mình sang một thứ khác. Bạn cần phải học cách bạn có thể thay đổi trạng thái cảm xúc của chính mình thành một trạng thái tốt hơn cho bạn.
Và tôi thích điều đó. Tôi nhận ra gần đây rằng việc suy nghĩ là một điều mà chúng ta có thể rèn luyện. Tôi, cho tất cả các công cụ và quy trình mà, bạn biết đấy, đã được thảo luận trên podcast này và những nơi khác, như kích thước sinh lý và ánh sáng buổi sáng và tập thể dục và cardio zone hai và lạnh, và, bạn biết đấy, tất cả những thứ đó, tôi đã nhận ra, gần đây, rằng việc dành năm phút chỉ để suy nghĩ về một điều gì đó và thực sự cố gắng làm việc qua nó một cách tuyến tính. Như một thử thách, như một thử thách trong cuộc sống là rất quý giá. Tôi không tự mình nghĩ ra điều này.
Bây giờ tôi có thói quen là, khi có điều gì đó khiến tôi khó chịu hoặc kích động, tôi sẽ dừng lại, cất mọi thứ đi và ngồi suy nghĩ, xem chuyện gì đang xảy ra ở đây. Và, chắc chắn có một chút, như là một sự phát triển trong hiểu biết sau đó, nhưng đó là một công việc khó khăn. Để suy nghĩ như, chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tôi có bị kích động vì nó đúng không? Hay tôi bị kích động vì nó sai? Tôi phải phân tích mọi thứ như vậy, có thể bạn nghĩ, ai có thời gian cho việc này? Nhưng thực ra tôi sẽ tranh luận rằng bạn không có thời gian để không làm điều đó.
Tôi nghĩ đó là sự khác biệt giữa phản ứng và đáp lại. Thường thì những gì chúng ta làm là phản ứng với điều gì đó và đó không phải là điều đã được xử lý, không được suy nghĩ kỹ lưỡng. Và một lần nữa, nó không cần phải mất quá nhiều thời gian, như bạn đã nói, chỉ cần đếm đến năm và hít thở và xem, bạn biết đấy, vì phản ứng, phản ứng có nghĩa là hành động lại. Vì vậy, bạn thường khi phản ứng thì đó là từ 0 đến 60, bạn đang hành động dựa trên một điều gì đó đã xảy ra trong quá khứ và bạn đang gắn nó lên những gì đang xảy ra trong hiện tại. Bạn đang có một phản ứng lớn đối với một điều gì đó. Chúng tôi thích nói, nếu nó là lịch sử, thì nếu nó hấp dẫn (hysterical), thì nó là lịch sử. Có nghĩa là nếu bạn, và khi tôi nói hấp dẫn (hysterical), tôi có nghĩa là nếu bạn đang có một phản ứng lớn, có lẽ có điều gì đó từ quá khứ của bạn, một phản ứng nào đó rất mãnh liệt đối với bạn mà bạn đang trải qua. Nó đang được phủ lên tình huống, trải nghiệm, vấn đề hiện tại này và bạn không nhận ra điều đó. Vì vậy, đó là phản ứng. Bạn lại đang hành động. Bạn đang hành động dựa trên một điều gì đó đã xảy ra trong quá khứ. Nếu nó hấp dẫn, thì nó là lịch sử. Đáp lại là tôi sẽ hít một hơi. Tôi có một phản ứng lớn. Tôi sẽ ngồi lại một chút, một lần nữa, để điều chỉnh hệ thống thần kinh của mình. Và bây giờ tôi có thể suy nghĩ về điều này một cách khác. Vì vậy, chúng ta cần một khoảng không giữa, bạn biết đấy, có câu nói nổi tiếng của Viktor Frankl rằng, bạn biết đấy, giữa kích thích và phản ứng, có một khoảng không. Và trong khoảng không đó là sự lựa chọn và tự do của chúng ta. Đó là một cách diễn đạt khác, nhưng bạn cần khoảng không đó giữa kích thích, bất kể đó là điều gì đã kích thích bạn và phản ứng của bạn. Vì vậy, đó là sự khác biệt giữa phản ứng và đáp lại.
Tôi hoàn toàn đồng ý. Và trong khi đó, cuộc sống diễn ra theo thời gian thực. Ý tôi là, các bậc cha mẹ có con cái, họ phải đón chúng và họ đang làm việc và có những thứ đến qua điện thoại. Câu hỏi của tôi là, bạn có nghĩ rằng hiện nay có quá nhiều sự giao tiếp qua lại qua tin nhắn, truyền thông xã hội, điện thoại và thực tế khiến chúng ta đã loại bỏ tất cả khoảng không? Tôi nghĩ điều chúng ta đã loại bỏ là có rất nhiều không gian hơn trong một cuộc trò chuyện trực tiếp. Vì vậy, khi tôi có những khách hàng trị liệu trẻ tuổi, có thể họ đang ở đầu tuổi hai mươi và tôi đã có một khách hàng từng kể câu chuyện cho tôi trong cuộc trị liệu cách đây một thời gian. Và bây giờ tôi hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng đó là nhiều năm trước. Cô ấy kể như thế này. Cô ấy đưa hai ngón tay cái lên không trung và cô ấy nói, và sau đó tôi nói, và rồi anh ấy nói, và rồi tôi nói, và tôi suy nghĩ, cô ấy đang làm gì vậy? Và sau đó tôi nhận ra, tôi nói, chờ đã, cô có cuộc trò chuyện này qua tin nhắn à? Và cô ấy nói, đúng vậy. Và đó là một cuộc trò chuyện rất quan trọng. Và tôi nói, tôi đã cố gắng giải thích cho cô ấy tại sao họ đã bỏ lỡ một số tín hiệu. Họ đã bỏ lỡ cảm giác thế nào khi ở bên nhau. Họ đã bỏ lỡ trải nghiệm nhìn vào mắt nhau, nhìn thấy nét mặt và ngôn ngữ cơ thể. Và cô ấy nói, ôi không, nhưng chúng tôi cũng đã sử dụng biểu tượng cảm xúc (emoji). Và tôi đã phải giải thích cho cô ấy tại sao biểu tượng cảm xúc không thể thay thế sự tương tác trực tiếp. Sự tương tác trực tiếp giúp bạn chậm lại, đúng không? Bạn có thể chỉ việc nhắn tin bất kỳ điều gì và không nhận ra rằng có một người khác ở bên kia điện thoại đang phản ứng với phản ứng của bạn. Và tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, khi chúng ta quay lại với phần bình luận. Chúng ta không nhận ra rằng có một người khác ở ngoài kia. Chúng ta biết điều đó. Nhưng có rất nhiều lúc mà chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện hoàn toàn khác với bạn đời của chúng ta, với các thành viên trong gia đình, với bạn bè, trong nơi làm việc, trong các phần bình luận, nếu chúng ta có thể nhớ rằng có một con người ở đó. Và cách dễ nhất để làm điều đó là nhìn một ai đó như thế này, nhìn qua bàn vào bạn. Chúng ta không phải lúc nào cũng có thể làm điều đó. Nhưng tôi nghĩ khi bạn đang có những cuộc trò chuyện quan trọng, chúng ta nên nhớ rằng, đợi đã, có lẽ điều này không phù hợp để nói chuyện qua tin nhắn, mặc dù mọi người nghĩ rằng, ôi, tất nhiên, điều đó hiệu quả hơn nhiều. Thực ra thì không, vì giờ bạn sẽ gặp xung đột. Giờ bạn sẽ có sự hiểu lầm. Và giờ bạn sẽ dành tất cả thời gian này cố gắng khôi phục sự rạn nứt vừa xảy ra chỉ vì bạn đã có cuộc trò chuyện qua tin nhắn.
Tôi từ chối tranh cãi qua tin nhắn.
Có.
Tôi sẽ không tham gia vào một cuộc tranh cãi qua tin nhắn.
Và tôi sẽ nói với mọi người, bạn biết đấy, bởi vì tôi có một khách hàng và anh ấy luôn kiểu như, anh ấy nói, ôi, tôi chỉ bị cuốn vào điều đó với bạn gái của mình. Và tôi nói, thật sao? Có ai đó đang chĩa súng vào đầu bạn à? Đúng không? Và đây là nơi tôi nghĩ sự thay đổi, bạn biết đấy, chúng ta nói về những gì chúng ta muốn đạt được trong trị liệu và đó là sự thay đổi. Không chỉ đơn giản là đến và tải xuống vấn đề của tuần và rời đi và tải xuống vấn đề của tuần một lần nữa và rời đi. Tôi thích nói rằng sự hiểu biết là giải thưởng phụ của trị liệu mà bạn có thể có mọi sự hiểu biết trên thế giới. Nhưng nếu bạn không thay đổi ở bên ngoài thế giới, thì sự hiểu biết đó là vô dụng. Vì vậy, ai đó sẽ nói, ôi, tôi đã xảy ra cuộc tranh cãi đó với, bạn biết đấy, bất kỳ ai, bạn đời của tôi vào cuối tuần. Và tôi sẽ nói, vậy bạn có làm gì đó khác không? Và họ sẽ nói, ôi không, nhưng tôi hiểu tại sao. Tuyệt vời. Điều đó thật tốt khi bạn hiểu tại sao. Nhưng bạn cần phải làm điều gì đó khác vì tất cả chúng ta đều đang khiêu vũ với những người khác. Đúng không? Và nếu bạn thay đổi bước nhảy của mình, thì mọi người sẽ nói, tôi muốn người khác thay đổi.
Và tôi nói, thì bạn không thể thay đổi người khác, nhưng bạn có thể ảnh hưởng đến người khác bằng cách thay đổi chính mình. Vì vậy, nếu bạn thay đổi cách nhảy của mình, người đó sẽ phải thay đổi cách nhảy của họ theo, vì bạn không còn nhảy cùng điệu cũ với họ nữa, hoặc họ sẽ rời khỏi sàn nhảy. Và mọi người rất sợ rằng người kia sẽ rời khỏi sàn nhảy. Và điều đó giống như, thì nếu họ không muốn nhảy với bạn theo cách mà bạn mong muốn trong mối quan hệ, thì cũng không sao nếu họ rời khỏi sàn nhảy. Hãy tìm ai đó sẽ nhảy với bạn theo cách mà bạn muốn nhảy. Khi nói đến việc thay đổi hành vi, bạn có phải là người thích những thay đổi nhỏ từng độ một hay không? Hoặc tôi sẽ đề xuất một lựa chọn khác, không phải như một phản đối, mà chỉ để khám phá sau này. Nhưng bạn có khuyến khích các khách hàng của mình? Bạn có gọi họ là bệnh nhân hay khách hàng, nhân tiện?
Cả hai. Tôi không nghĩ từ nào trong số đó là từ tốt. Tôi thấy thật thú vị vì tôi nghĩ rằng chúng ta chỉ là những con người. Và tôi không có ý để nghe giống như là một người mê tín về điều này, nhưng tôi thực sự cảm thấy rằng mối quan hệ mà bạn có trong phòng đó thật là độc đáo. Và tôi chưa tìm ra cách để mô tả nó. Và tôi không nghĩ từ khách hàng hay bệnh nhân có thể diễn tả đúng, nhưng để đơn giản hóa, chúng ta dùng cả hai. Được rồi. Cảm ơn bạn. Tôi luôn thắc mắc về điều đó. Bạn có khuyến nghị rằng các khách hàng của bạn thực hiện những thay đổi tinh tế cụ thể nào đó, những thay đổi hành vi sau khi họ có nhận thức, hoặc thậm chí trước khi họ có nhận thức không? Tôi nghĩ lý do mà mọi người gặp khó khăn trong việc thay đổi là vì bước họ chọn quá lớn để thực hiện một lần. Bạn cần những bước nhỏ, có thể quản lý được. Và tôi nghĩ mọi người cũng quên rằng, đây là lý do mà các quyết tâm năm mới thường không kéo dài lâu, bởi vì thay đổi là một quá trình. Và có một chương trong cuốn sách của tôi có tên là “Cách mà con người thay đổi”. Và tôi nghĩ điều này rất quan trọng để mọi người hiểu rằng có các giai đoạn của sự thay đổi. Và nó bắt đầu với giai đoạn trước khi suy nghĩ, nơi bạn thậm chí còn không nhận ra rằng bạn đang nghĩ đến việc thay đổi. Bạn nghĩ rằng, có điều gì đó không đúng, nhưng tôi không thực sự cần thay đổi. Như kiểu, có điều gì đó không đúng trong thế giới. Bạn biết đấy, đó là người bạn đời của tôi. Hay là con của tôi, hay là ai đó, đúng không? Sau đó có giai đoạn suy nghĩ, là, ôi, có thể tôi có thể thay đổi, nhưng tôi chưa sẵn sàng để làm điều đó. Và đó là khi mọi người thường đến trị liệu một thời gian gần gũi với giai đoạn trước khi suy nghĩ. Nó nằm giữa giai đoạn trước khi suy nghĩ và giai đoạn suy nghĩ. Như kiểu, có điều gì đó không đúng, họ đến trị liệu, chúng tôi giúp họ đến giai đoạn suy nghĩ, nơi mà họ có thể nghĩ đến việc thực hiện một số thay đổi. Và sau đó có giai đoạn chuẩn bị, nơi bạn thực hiện một số bước để chuẩn bị cho sự thay đổi. Vậy nên không phải là, tôi sẽ nhảy vào đầu nước sâu. Mà là, ôi, có thể tôi cần phải tham gia một số bài học bơi, hoặc có thể tôi cần phải mua một bộ đồ bơi, hoặc có thể tôi cần, bạn biết đấy, bất kỳ điều gì đó, như là tôi cần chuẩn bị để thực hiện sự thay đổi này. Và sau đó là hành động, nơi bạn thực sự thực hiện thay đổi. Và mọi người nghĩ rằng đó là bước cuối cùng, đó là hành động. Không. Giai đoạn cuối cùng là duy trì. Và duy trì là, làm thế nào bạn duy trì sự thay đổi? Và duy trì không có nghĩa là bạn hoàn toàn duy trì được sự thay đổi. Nó giống như trò chơi “chuyển bậc” và “cầu thang”, nếu bạn nhớ trò đó, nơi mà bạn đi lên và sau đó đi xuống. Bạn có thể mắc sai lầm trong thời gian này, bởi vì bạn đang hình thành một thói quen mới, bạn đang hình thành một cách sống mới. Và cho đến khi nó trở nên quen thuộc, quay trở lại thảo luận của chúng ta về cách mà những điều quen thuộc rất dễ chịu với chúng ta, và những điều không quen thuộc thì cảm thấy rất đáng sợ, thì điều mới sẽ mất một thời gian để cảm thấy quen thuộc. Giả sử bạn nói, như là, tôi sẽ ăn uống lành mạnh. Và điều đó có nghĩa là tôi sẽ không, bạn biết đấy, ăn toàn bộ hộp Haagen-Dazs nào đó khi tôi buồn, mà tôi sẽ làm điều gì đó khác đi. Thỉnh thoảng, khi bạn buồn, bạn có thể lại làm điều đó. Nhưng sau đó bạn không tự hành hạ bản thân. Nên không phải là, ôi, tôi đã thất bại, vì vậy quên đi. Tôi sẽ không, như là, tôi đã thất bại và tôi không thể thực hiện sự thay đổi này. Không. Hay là bạn không nói như kiểu, ôi, tôi thật tệ và điều đó thật kinh khủng và tôi thật yếu. Tự hành hạ bản thân không có ích gì. Hãy tưởng tượng nếu con bạn đến nói với bạn rằng, như là, tôi đã làm rất tệ trong bài kiểm tra này. Bạn sẽ nói, bạn thật ngu ngốc? Bạn biết đấy, điều gì sai với bạn? Không, bạn sẽ nói, hãy cùng nói về chuyện gì đã xảy ra. Và có thể họ sẽ nói, tôi cần sự giúp đỡ và tôi cảm thấy xấu hổ khi hỏi, hoặc tôi không hiểu và hoặc tôi không học tập đủ. Tôi đã mắc sai lầm. Tôi đã lẽ ra nên học nhưng tôi đã không học. Được rồi, vậy lần sau bạn sẽ làm gì khác đây? Hãy cùng lên kế hoạch. Vậy bạn cần phải có, giống như bạn sẽ có một chút lòng từ bi cho con bạn và giữ họ có trách nhiệm, cả hai. Thật khó để giữ trách nhiệm với bản thân khi bạn tự hành hạ bản thân. Trong ngắn hạn, bạn có thể làm như vậy, nhưng nó sẽ không kéo dài vì nó cảm thấy quá khó chịu. Bạn chỉ đang tắm trong nỗi xấu hổ. Những gì bạn cần là lòng từ bi đối với bản thân và thực sự, nếu bạn có nhiều sự từ bi cho chính mình hơn, bạn có khả năng giữ trách nhiệm với bản thân nhiều hơn. Bạn có thể nói, ôi, bạn biết điều gì đã xảy ra? Tôi đã cảm thấy rất buồn. Tôi đã ăn một hộp Haagen-Dazs, nhưng không sao khi tôi buồn và có cách khác để làm điều này. Vậy lần sau khi tôi buồn, tôi không có đủ hỗ trợ. Vậy tôi sẽ gọi một người bạn lần sau. Ôi, lòng từ bi đối với bản thân với trách nhiệm. Hoặc tôi sẽ không giữ Haagen-Dazs trong nhà bởi vì tôi biết rằng khi tôi buồn, tôi rất dễ bị cám dỗ bởi điều đó. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ làm được điều đó, nhưng ngay bây giờ tôi sẽ không giữ lại. Nhưng còn một điều khác tôi có thể làm, đó là tôi thực sự cảm thấy tôi muốn, đối với tôi, lòng từ bi với bản thân liên quan đến việc tôi sẽ tự thưởng cho mình. Vậy có thể phần thưởng của tôi là tôi sẽ, bạn biết đấy, tôi sẽ ăn một món ăn nhẹ lành mạnh mà tôi thích. Hoặc có thể phần thưởng của tôi là tôi sẽ đi xem phim hoặc, bạn biết đấy, bất kỳ điều gì khác.
Nhưng bạn cần phải tìm ra điều gì phù hợp với bạn và điều gì phù hợp với người khác có thể không phù hợp với bạn. Vì vậy, nó cần một chút thí nghiệm. Do đó, việc duy trì là một dạng thí nghiệm, nhưng cần có sự tự bi với bản thân kèm theo trách nhiệm cho đến khi bạn tìm ra một hệ thống phù hợp với bạn và điều mới trở thành thói quen, trở nên quen thuộc. Còn điều mà bạn đã từng làm lại trở nên xa lạ và không còn cảm giác dễ chịu nữa.
Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần, nhưng không có gì thừa. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali, tất cả ở tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường. Sự cung cấp nước đúng cách là rất quan trọng cho chức năng não bộ và cơ thể tối ưu. Ngay cả một mức độ khử nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất. Cũng quan trọng là bạn phải đảm bảo đủ điện giải. Các điện giải, natri, magiê và kali là thiết yếu cho sự hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh. Uống Element hòa tan trong nước làm cho việc đảm bảo cung cấp đủ nước và điện giải trở nên cực kỳ dễ dàng. Để đảm bảo rằng tôi nhận đủ lượng nước và điện giải, tôi hòa tan một gói Element vào khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng và tôi uống cái đó ngay từ sáng sớm. Tôi cũng uống Element hòa tan trong nước trong bất kỳ hoạt động thể chất nào tôi đang làm, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi ra nhiều mồ hôi và do đó mất rất nhiều nước và điện giải. Họ có nhiều hương vị tuyệt vời của Element. Họ có hương dưa hấu, chanh, v.v. Thành thật mà nói, tôi thích tất cả. Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement.com slash Huberman để nhận một gói mẫu miễn phí Element khi mua bất kỳ gói pha trộn Element nào. Một lần nữa, đó là drinkelement.com slash Huberman để nhận một gói mẫu miễn phí.
Vâng. Trong nhiều năm, lĩnh vực tâm lý học phổ biến đã bị ám ảnh về việc mất bao lâu để thay đổi. Họ nói là 28 ngày, và sau đó là 90. Tôi, với tư cách là một người nghiên cứu về độ dẻo của não, có thể nói với bạn rằng có một số điều học một lần là bạn sẽ không bao giờ quay lại. Và có những thứ mất nhiều năm. Điều đó phụ thuộc vào cường độ và hậu quả, đúng không? Và ngay cả với hậu quả, tôi nghĩa là bất kỳ ai đã thấy ai đó tái nghiện từ ma túy nhiều lần, rõ ràng là họ đang làm việc với những động lực phức tạp hơn. Tôi nghĩ rằng, khái niệm về việc củng cố sự thay đổi là cực kỳ quan trọng. Tôi rất vui vì bạn đã nhấn mạnh điều đó.
Tôi muốn hỏi, như một cái đối lập hay như một phương án khác. Ở đó. Là một sự thay đổi nhẹ hoặc, hoặc, tôi là một người luôn có lợi từ các hạn chót. Tôi thích hạn chót. Như một hạn chót là cách tôi hoàn thành công việc. Và, nếu có một hạn chót cho quỹ, hạn chót cho một bài báo, bạn biết đấy, các hạn chót hiệu quả. Ngay cả khi bạn không đạt được, thật tuyệt khi thấy mình đã đi xa như thế nào, bạn biết đấy, nếu bạn đã làm hết sức và những sai sót bạn mắc phải dẫn đến việc không hoàn thành công việc đúng hạn. Tôi chỉ đơn giản là yêu những hạn chót và tôi yêu các quy tắc. Vì vậy, tôi đã trở thành một người thực thi quy tắc khá nghiêm ngặt với bản thân trong cuộc sống. Và tôi nghĩ một trong những quy tắc thực sự đã giúp tôi trong thời gian gần đây, với mối quan hệ là, không có drama, chỉ đơn giản là không có. Như không có. Tôi không chịu đựng bất kỳ drama nào, nhưng tôi nhận ra rằng điều đó là cứng nhắc. Nhưng nó hữu ích. Tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết, thực sự, một phần lớn vì điều đó, như không có drama. Nhưng điều mà tôi phải chấp nhận với một quy tắc cứng rắn như vậy là tôi sẽ mất đi một số người. Vì vậy, trước đó bạn đã nói rằng, bệnh nhân đó, bạn biết không, có thể anh ấy không cần phải chịu đựng, có thể có người tốt hơn cho anh ấy. Có ai khác ở ngoài đó mà họ không cần phải xử lý. Tôi nghĩ rằng một trong những điều mà tôi đã nhận thấy trong quá khứ của riêng mình và với những người khác mà tôi biết đang vật lộn với một động lực với người khác, thường là trong các mối quan hệ lãng mạn, nhưng có thể là bất cứ điều gì, là bạn phải sẵn sàng để buông bỏ. Bạn không thể luôn luôn giải quyết xung đột. Và tôi nhận thấy rằng rất nhiều người, có thể là điều này từ thời thơ ấu, họ cảm thấy như họ phải duy trì mối quan hệ tốt hoặc họ phải giữ tình bạn hoặc họ phải khép lại chuyện đó. Và tôi rất ngưỡng mộ những người trong cuộc sống mà lại nói rằng, ừ, điều đó không hiệu quả, xong. Bởi vì tôi nhìn vào thời gian bị lãng phí. Vâng. Tôi nghĩ rằng trong khát khao của chúng ta để làm mọi thứ ổn thỏa, cuối cùng, chúng ta đốt cháy năng lượng sống quý giá và thời gian vô cùng quý giá. Và vì vậy một số người có thể nghe thấy như không có drama và nghĩ rằng, bạn sẽ mất nhiều người đấy. Và tôi sẽ, tôi chắc chắn sẽ. Họ sẽ vươn lên hay gì cũng được gọi là. Nhưng tôi có một cuộc sống đầy đủ với nhiều người mà tôi không có drama và có những mối quan hệ tuyệt vời. Vì vậy, tôi đủ đầy. Danh sách nhảy của tôi đầy, đúng không? Nhưng tôi sẽ thích, tôi cảm thấy thật kiên định về điều này, bởi vì sự bình an mà nó mang lại cho tôi rằng tôi nhận ra rằng, vâng, như tôi có thể không bao giờ nói chuyện với người đó nữa. Tôi có thể, nhưng tôi có thể không, nhưng chỉ cần hứng thú đầu tiên về drama, như tôi đã xong. Và tôi nghĩ điều đó là vì, tôi đã tạo ra rất nhiều đau khổ cho bản thân mình trong một thời gian dài khi cố gắng giải quyết những điều rõ ràng sẽ không hiệu quả. Và, tôi không biết, tôi cảm thấy sự tự do to lớn từ điều đó, nhưng tôi nghĩ tôi nghe thấy điều này từ những người khác như, ôi vâng, nhưng bạn biết đó, họ sẽ thay đổi hay, bạn biết không, anh ấy sẽ ngừng uống rượu, hay không nhắc đến tôi, tôi không phải là người uống rượu, nhưng có một điều khó khăn, tôi đã bỏ rượu. Tôi không có vấn đề gì với nó, nhưng tôi chỉ đơn giản là nói rằng, tôi đã xong với rượu. Cũng giống như mối quan hệ đó đã kết thúc.
Uh, và họ chỉ bám vào cái điều này như thể nó phải như vậy, họ không chịu buông tay. Đúng vậy. Và, và tôi không biết, điều đó có nghĩa gì nhỉ? Tại sao, tại sao chúng ta lại giữ chặt những thứ không hiệu quả? Ngay cả khi chúng ta biết rằng chúng ta sẽ không ở lại với nó. Đó là sự ám ảnh gì vậy? Thật thú vị. Thế nên, um, tôi đang suy nghĩ về việc khi bạn nói không có drama, um, bạn biết đấy, điều đó thực sự có nghĩa là gì? Và điều đó rất quan trọng vì khi bạn nhìn vào lý do tại sao những người cảm thấy hài lòng nhất với cuộc sống của họ, um, bạn biết đấy, cuộc sống của họ có điều gì đặc biệt? Họ được bao quanh bởi những người mà họ cảm thấy tốt về. Bây giờ, hãy để tôi làm rõ điều đó có nghĩa là gì. Vì vậy, bạn biết đấy, chúng ta nói về khái niệm lòng từ bi ngu ngốc so với lòng từ bi khôn ngoan. Vậy lòng từ bi ngu ngốc là gì? Tôi thích điều đó. Tôi thậm chí không biết nó có nghĩa là gì và tôi đã thích nó rồi.
Vì vậy, lòng từ bi ngu ngốc là gì, nếu bạn bao quanh mình bởi những người chỉ nói rằng trải nghiệm của bạn là đúng khi bạn nói không có drama, đó không nhất thiết là một điều gì tốt. Ví dụ, um, bạn biết đấy, giả sử rằng, um, ai đó nói với bạn bè của họ, tôi không hiểu vì sao anh ta lại chia tay với tôi hoặc tôi không hiểu, bạn biết đấy, tại sao điều này cứ xảy ra với tôi. Và những người bạn của bạn sẽ nói: không, bạn tuyệt lắm, anh ta sai, bạn đúng, bạn biết đấy. Hoặc là, hoặc là, bạn biết đấy, đối tác của tôi đang làm điều này. Và chúng ta có xu hướng cảm thấy rằng nhiệm vụ của chúng ta với tư cách là một người bạn là hỗ trợ quan điểm của bạn bè. Đó là lòng từ bi ngu ngốc. Lòng từ bi khôn ngoan là những gì bạn nhận được trong liệu pháp, nơi chúng ta nói, bạn biết đấy, có thể có gì đang diễn ra ở đây? Nó giống như nếu một cuộc cãi vã nổ ra ở mọi quán bar mà bạn đến, có thể là do bạn. Chúng ta không nói điều đó với bạn bè của mình trong lòng từ bi ngu ngốc. Được rồi. Vì vậy, hãy nghĩ về điều đó. Vậy có phải bạn muốn không có drama, tức là bạn muốn bạn bè ủng hộ mọi điều bạn nói, bạn sẽ không phát triển như một người. Bạn sẽ không nghe những gì bạn cần phải nghe. Những người bạn mà bạn muốn bao quanh mình là những người sẽ nói cho bạn sự thật theo cách tốt bụng và tôn trọng, và bạn sẵn lòng nghe điều đó. Một số người nghĩ rằng sẽ có drama nếu bạn bè họ gọi họ ra khỏi những điều ngớ ngẩn của họ, đúng không? Đó không phải là drama. Đó là một mối quan hệ lành mạnh, giao tiếp, cởi mở và trung thực. Tôi đồng ý, bằng cách nào đó. Tôi nghĩ rằng định nghĩa của tôi về drama là khi những điều thách thức được trình bày theo cách không nhằm mục đích giải quyết. Đúng, đúng. Những gì tôi đang nói đến là biểu hiện mang tính giải tỏa. Khi mọi thứ, bạn biết đấy, và tôi cũng hơi cười một chút về điều này đối với bạn bè. Ý tôi là, tôi sẽ nói rằng nhóm bạn của tôi, họ thật tuyệt vời. Tôi rất may mắn khi có những người bạn và tình bạn tuyệt vời. Tôi rất may mắn. Tôi chỉ ước có thêm thời gian cho tất cả họ. Chúng tôi khá nghiêm khắc với nhau trong việc rất thẳng thắn, rất, um, như là điều đó thật ngu ngốc. Có thể là ngôn ngữ này có phần phù hợp với nam giới hơn. Như là, điều đó thật ngu ngốc. Tại sao bạn lại làm như vậy? Nó thật sự rất ngu ngốc. Hoặc là, ừ, đừng có ngớ ngẩn. Đừng làm như vậy một lần nữa. Hoặc là, um, không, tôi hoàn toàn không đồng ý. Đó là rất nhiều những trao đổi trong nhóm bạn của tôi. Um, tôi sẽ nói có thể chỉ là văn hóa mà tôi lớn lên và học thuật, rất, rất ít sự xác nhận. Xác nhận không phải là một phần lớn trong đó. Um, nhưng tôi cũng được bao quanh bởi những người rất tự chỉ trích. Vì vậy, nó gần như vốn có trong cách họ làm việc trong công việc và mối quan hệ của họ và cuộc sống và thể dục của họ. Như hầu như mọi người đều cố gắng nỗ lực. Đúng vậy. Những gì tôi đang nói đến là khi mọi người nói không có drama, điều họ muốn nói là, um, đừng mang bất cứ điều gì lên, đúng không? Đừng, đừng thách thức bất cứ điều gì. Đừng mang bất cứ điều gì đến sự chú ý của tôi mà có thể cần được mang đến sự chú ý của tôi vì tôi có thể tốt hơn trong mối quan hệ này. Um, bạn biết đấy, đối với tôi, tôi nghĩ những gì bạn đang nói đến là sự biến động, um, điều đó là drama, đúng không? Như là, bạn có thể thể hiện điều mà bạn muốn thể hiện theo cách mà cảm thấy, um, như là một lời mời hoặc như là nó xuất phát từ một nơi tò mò thay vì đổ lỗi. Vì vậy, thường thì mọi người sẽ tiếp cận người khác và nói, bạn đã làm điều này, thay vì, tôi cảm thấy bối rối về những gì đã xảy ra ở đó. Điều gì đã xảy ra? Tại sao, bạn biết đấy, tại sao bạn lại đưa ra sự chọn lựa đó hoặc tại sao, điều gì đã xảy ra giữa chúng ta ở đây? Chúng ta có thể nói về điều đó? Vì vậy, bạn đang tò mò về trải nghiệm của người khác thay vì đổ lỗi cho người khác và giả định về ý định của họ hoặc lý do họ làm điều gì đó hoặc điều gì đó về tính cách của họ. Vì vậy, drama thường bắt nguồn từ tất cả những giả định. Như là tôi biết rằng sự thật của tôi là câu chuyện đúng đắn. Đó là cách bạn sẽ tiếp cận điều đó. Đúng không? Còn của bạn, bạn đã sai. Và tôi nghĩ điều đó thật thú vị vì mọi người đến với liệu pháp với những câu chuyện sai lầm. Um, bạn biết đấy, chúng ta đều là những người kể chuyện. Tất cả chúng ta đều cố gắng để làm rõ một điều gì đó. Và chúng ta đều tin rằng câu chuyện của chúng ta là phiên bản chính xác nhất của câu chuyện. Và thật sự, thật buồn cười khi bạn thấy các cặp đôi và họ trải nghiệm cùng một thứ, bạn biết đấy, họ đã tham gia vào cùng một trải nghiệm và họ có những phiên bản khác nhau hoàn toàn. Và rồi có một phần nào đó mà sơ đồ Venn giao nhau. Và rồi cuối cùng họ có thể thấy, ôi, người này không phải là người xấu. Họ đến từ điều đó vì trong câu chuyện của họ, họ tin rằng điều này. Và điều đó thật quan trọng. Vì vậy, drama xảy ra khi có những giả định được đưa ra. Mọi người đặc trưng hóa câu chuyện của người khác là không chính xác, câu chuyện của họ là chính xác. Và rồi có rất nhiều loại không có không gian cho sự tò mò hoặc kết nối. Tất cả đều là đứt đoạn, không có sự sửa chữa.
Khi bạn đang nói điều này, tôi nhận ra điều tôi muốn nói về drama. Vì tôi đã đọc, đó là một thuật ngữ rất rộng. Um, và tôi, tôi đến từ một nền tảng mà bố tôi đến từ Nam Mỹ, còn mẹ tôi thì đến từ New York. Vì vậy, như là biểu hiện cảm xúc không phải là điều tôi đang đề cập đến, đúng không? Như là mọi người đam mê về một điều gì đó hoặc thậm chí tức giận về điều gì đó, hoặc thậm chí có một vấn đề như, này, điều đó không cảm thấy tốt.
Tôi không nói đến điều đó. Tôi nhận ra khi bạn đang nói rằng, điều gì làm tôi khó chịu. Đó là khi, mà tôi xếp vào danh mục kịch tính, mà tôi hoàn toàn không chấp nhận, trừ khi bạn có thể thuyết phục tôi ngược lại, đó là khi con người làm nổ tung tâm trí khi rời đi. Đó là, vâng, tôi đang nói cho bạn biết điều này tồi tệ như thế nào. Đây là cách tôi cảm thấy, hoặc đây là những gì bạn đã làm. Và rồi tôi không thể tiếp cận. Và, um, bạn biết đấy, vậy nên họ thực sự không quan tâm đến nó. Đó là sự bày tỏ hay dự báo thoát chạy, như bạn đã nói, đó là điều tôi xem là kịch tính. Điều đó đối với tôi hoàn toàn khác so với việc nói, “Này, nghe này, như thế này thật tồi tệ. Bạn có thể nghĩ về điều này không? Chúng ta có thể nói về điều này không?” Um, Andrew, bạn đã phạm sai lầm, như vậy thật tuyệt. Như vậy, hãy cùng nhau tìm ra giải pháp. Um, hoàn toàn đồng ý. Nhưng đây là điều mà, um, tôi đang lăn một quả lựu đạn vào cửa và tôi rời đi. Đúng vậy. Đối với tôi, đó là điều mà, um, tôi cảm thấy, tôi đã quá tuổi để chịu đựng điều đó. Cách im lặng thực sự rất hung hăng và thù địch. Mọi người nghĩ rằng, người nói to mới là vấn đề trong mối quan hệ. Đôi khi người im lặng mới là người có vấn đề. Bạn biết đấy, đó là người cười qua mọi thứ mà không thực sự nói gì, nhưng họ rất thụ động hung hăng, hoặc là người mà, như bạn đã nói, kích nổ quả bom và sau đó trở nên im lặng và đó là hình phạt của họ. Họ đang trừng phạt bạn bằng cách không nói chuyện với bạn trong một hoặc hai hoặc ba ngày. Điều đó thực sự rất thù địch. Và cách khác mà mọi người thực hiện điều đó là bạn đưa ra một điều gì đó theo cách dễ chịu với ai đó và đây là cách họ tạo ra kịch tính, nhưng họ đang ngăn chặn một điều gì đó. Họ đang ngăn chặn bất kỳ khả năng nào của việc giao tiếp là mỗi lần bạn đưa ra một điều gì đó với họ, họ khóc. Bây giờ, mọi người không thích khi tôi nói điều này, họ nói, với tư cách là một nhà trị liệu, họ nên có thể cảm thấy buồn hoặc bị tổn thương khi ai đó nêu một điều gì đó và họ nên có thể khóc. Và tôi đang nói, không, đôi khi khóc là một sự thao túng. Bạn có thể thao túng ai đó. Vì vậy, tôi sẽ thấy một cặp đôi và một người sẽ đưa ra một điều gì đó. Giả sử, bạn biết đấy, như khi bạn làm điều này, bạn biết, hoặc điều này làm tôi tổn thương, hoặc tôi không thích điều này, hoặc tôi cần nhiều sự giúp đỡ hơn với điều này. Và người đó khóc, như thể bạn đang làm tổn thương cảm xúc của tôi. Đây là, bạn biết đấy, thay vì nói rằng người này đang cố gắng để giao tiếp với bạn. Bạn sẽ có cảm xúc về nó, nhưng có một cách thao túng mà mọi người sẽ khóc mỗi lần hoặc rất nhiều lần, và điều đó ngăn chặn bất kỳ khả năng nào của việc giao tiếp. Vì vậy, chúng ta phải nói, bạn biết đấy, bạn đang làm gì ở đây? Mỗi lần bạn khóc, thì người khác cảm thấy như, ồ, tôi không thể nói điều này vì tôi đang làm tổn thương đối tác của mình. Và bây giờ chúng ta không bao giờ có thể giao tiếp. Bởi vì nếu tôi đưa ra một điều gì đó, tôi đang ở trong tình huống khó xử. Nếu tôi không đưa ra nó, chúng ta có vấn đề. Nếu tôi đưa ra nó, bạn sẽ nói, tôi đang làm tổn thương cảm xúc của bạn. Và sau đó tôi phải dừng lại. Vì vậy, tôi phải cực kỳ cẩn thận. Và tôi không biết, không có cách nào để tiến lên ở đây. Vậy bạn sẽ làm gì trong trường hợp đó?
Chúng ta phải nói về chức năng của việc khóc. Bạn biết đấy, tại sao lại khó khăn đến vậy cho bạn khi nghe điều gì đó mà bạn đời của bạn đang nói? Bạn có cảm thấy bị đổ lỗi không? Bạn có cảm thấy xấu hổ không? Xấu hổ là điều mà chúng ta tránh bằng mọi giá, đúng không? Không ai muốn cảm thấy điều đó. Bạn có cảm thấy người này đang đưa ra một tuyên bố toàn cầu khi họ không làm vậy, rằng họ đang nói bạn là một người xấu, thay vì điều bạn đã làm ở đây là xấu? Vì vậy, có sự khác biệt giữa ai bạn là và điều bạn đã làm. Và thường thì chúng ta vẽ bằng một chiếc cọ lớn khi chúng ta cố gắng giao tiếp với đối tác của mình, bạn biết đấy, như bạn xấu, thay vì điều đó mà bạn đã làm, điều đó là không tốt. Điều bạn đã làm là xấu. Nhưng bạn một cách tự nhiên không phải là một người xấu. Và chúng ta có xu hướng nói với các đối tác của mình bằng mọi cách rằng họ là những người xấu khi họ làm điều gì đó mà chúng ta không hài lòng. Chúng ta cần phải rất cẩn thận trong việc phân tách điều họ đã làm với ai họ là. Và chúng ta cần phải làm điều đó với chính mình. Thường thì chúng ta làm điều gì đó và sau đó cảm thấy rất nhiều xấu hổ về những gì chúng ta đã làm và chúng ta nói, ôi, tôi là một người tồi tệ. Thay vì, tôi đã làm một điều gì đó không phù hợp với ai tôi muốn trở thành. Nó không phù hợp với thực sự ai tôi là. Và điều đó thật tốt khi bạn cảm thấy xấu hổ về điều đó vì nếu chúng ta không có cảm giác tội lỗi, đúng không? Vì vậy, cảm giác tội lỗi là một cảm xúc tích cực tốt. Xấu hổ thì không mang lại gì. Chúng ta chỉ có xu hướng giống như lẩn tránh xấu hổ. Cảm giác tội lỗi là tuyệt vời. Cảm giác tội lỗi đang nói rằng bạn không phải là một kẻ tâm thần. Cảm giác tội lỗi đang nói rằng điều tôi đã làm không phù hợp với người mà tôi là. Vì vậy, tôi là một người tốt. Tôi đã làm điều gì đó cảm thấy không phù hợp với điều đó. Và vì vậy tôi cần nhận thức rằng thật tốt khi tôi cảm thấy tội lỗi. Nếu tôi không cảm thấy tội lỗi, điều đó sẽ nói lên điều gì đó về tính cách của tôi. Nhưng thực tế là tôi cảm thấy tội lỗi có nghĩa là tôi sẵn sàng nhìn vào bản thân và tôi sẵn sàng làm điều gì đó khác và tôi sẵn sàng thay đổi. Và ở đây tôi đang đưa ra rất nhiều giả định. Tôi tự hỏi liệu việc khóc có được lập trình trước trong một số người vì đó là điều đã giúp họ thu hút được sự đồng cảm và bảo vệ họ. Như thể nếu họ không làm được điều đó, họ sẽ bị đánh. Hoặc nếu họ không làm được điều đó, có thể, như một sự tấn công sẽ tiếp diễn. Vâng, hoàn toàn đúng. Mọi thứ chúng ta làm đều nhằm bảo vệ bản thân. Và chúng ta chỉ không nhận ra điều đó. Như chúng ta muốn tránh đau đớn bằng mọi giá. Và vì vậy, mặc dù nhiều điều chúng ta làm để tránh đau đớn lại tạo ra nhiều đau đớn hơn. Nhưng đó không phải là ý định của chúng ta. Vì vậy, bất cứ điều gì mà, bạn biết đấy, khi mọi người, có một người mà tôi đã viết về trong cuốn sách của mình, người mà thoạt đầu có vẻ vô cùng khó chịu. Và mọi người hỏi, tại sao bạn lại đưa anh ta vào thực hành của bạn? Tại sao bạn lại làm việc với anh ta? Tại sao bạn lại điều trị anh ta? Và khi họ đến cuối cuốn sách, không để làm hỏng mọi thứ, nhưng có lẽ anh ta là người họ thích nhất. Và đó là bởi vì tôi nhìn vào hành động của người đó như một cách để bảo vệ bản thân khỏi những cơn đau.
Vậy là anh ta là một kẻ khó chịu với mọi người vì anh ta không cho phép ai vào đời mình. Anh ta không cho phép mình có khả năng bị tổn thương một lần nữa vì anh ta đã từng bị tổn thương rất nghiêm trọng. Và bạn biết đấy, chúng ta thường nói, người bị tổn thương sẽ tổn thương người khác. Họ đang làm gì? Họ đang bảo vệ bản thân khỏi nỗi đau nhiều hơn vì nếu họ cho phép bản thân trở nên dễ bị tổn thương, họ sẽ phải đối mặt với khả năng bị tổn thương và họ không muốn điều đó.
Có phải có những người mà liệu pháp không thể giúp được?
Có. Những người không sẵn lòng tự phản ánh.
Và điều đó thật khó khăn, đúng không? Tôi nghĩ rằng rất nhiều người đến với liệu pháp và họ nói, tôi muốn điều gì đó thay đổi. Nhưng điều họ muốn thay đổi lại là điều khác hoặc người khác.
Và bạn, một lần nữa, bạn có thể ảnh hưởng đến điều đó. Bạn không thể thay đổi một người khác. Trước khi mọi người đến gặp tôi trong liệu pháp cặp đôi, tôi yêu cầu họ mỗi người hãy tự suy nghĩ về một điều mà họ muốn làm việc trong bản thân mình. Vì vậy, không phải là bạn muốn thay đổi điều gì ở đối tác của bạn. Mà là nếu bạn muốn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình trong một mối quan hệ, thì điều mà bạn thực sự muốn làm việc trong công việc cặp đôi của chúng ta là gì? À, không, tôi muốn làm việc với nhiều điều, nhưng tôi thực sự cần người kia. Không, chờ đã. Tôi thậm chí sẽ không thấy họ trong phòng cho đến khi mỗi người có thể xác định rõ điều mà họ muốn làm việc. Bây giờ, điều đó có thể thay đổi theo thời gian tùy thuộc vào những gì chúng tôi khám phá, nhưng họ cần đến với một mục tiêu. Chúng ta đều biết rằng có điều gì đó về bản thân mà chúng ta có thể làm tốt hơn trong một mối quan hệ. Vậy điều đó là gì? Bạn muốn làm việc về điều gì? Và nếu người kia tình cờ thay đổi, thì tuyệt vời. Nếu không, điều đó cũng là thông tin tốt. Nhưng bạn không đến vì bạn nghĩ rằng người kia sẽ thay đổi. Bạn đến để phát triển bản thân. Và bạn đang phát triển trong bối cảnh của mối quan hệ này, nhưng bạn đang thực hiện một số sự phát triển cá nhân trong các cặp đôi. Tôi tình cờ nghĩ rằng liệu pháp cặp đôi giúp chúng tôi tiến bộ cá nhân nhanh hơn so với liệu pháp cá nhân. Thú vị. Vì trong liệu pháp cá nhân, bạn đang kể một câu chuyện. Đó là góc nhìn của bạn. Tôi, với tư cách là một nhà trị liệu, phải trực giác xem điều gì khác đang diễn ra bên ngoài. Trong trị liệu cặp đôi, tôi thấy cách mà người này tương tác với những người khác. Giờ tôi có thể thấy điều đó trong mối quan hệ trị liệu cá nhân, như là một tiểu vũ trụ về cách họ tương tác bên ngoài. Nhưng tôi thì khác với những người mà họ tương tác bên ngoài vì tính chất của mối quan hệ trị liệu. Vì vậy sẽ có điều mà chúng ta gọi là chuyển giao, nơi họ chuyển một số cảm xúc của họ về người khác vào mối quan hệ với nhà trị liệu. Và điều đó cho tôi một cái nhìn rất rõ ràng về cách họ tương tác bên ngoài. Bạn có thể cho tôi một ví dụ về chuyển giao, tích cực và tiêu cực không? Vâng. Giả sử tôi nói điều gì đó và hóa ra rằng họ cảm thấy bị chỉ trích. Có thể là do tôi đã nói điều gì đó theo cách chỉ trích, có thể, hoàn toàn có thể. Có thể là họ đã chuyển cảm xúc về một bậc phụ huynh lên tôi, nếu tôi tình cờ có độ tuổi giống như bậc phụ huynh của họ, hoặc tương tự nếu có đủ sự chênh lệch tuổi giữa chúng tôi.
Và họ đã nghe một điều mà đáng lẽ ra phải mang tính nhân ái, nhưng cũng đúng và là điều mà họ cần phải xem xét. Nhưng họ đã nghe nó như một sự chỉ trích. Đôi khi bạn chuyển giao, có sự chuyển giao lãng mạn. Người ta cảm thấy, bạn biết đấy, gắn bó tình cảm với nhà trị liệu của họ. Và bạn phải có thể nói về điều đó. Rõ ràng, bạn biết đấy, bạn có ranh giới rất rõ ràng, không có gì có thể xảy ra, tất cả những điều đó. Nhưng thật ổn khi đề cập đến điều đó. Mọi người nghĩ rằng, tôi không được phép nói điều đó, bạn biết đấy, tôi có những cảm xúc này. Và sau đó chúng tôi xử lý chúng và chúng tôi xem, bạn biết đấy, chúng tôi có thể nói chuyện qua điều đó như thế nào. Và điều đó thường không phải là người ta muốn đến với bạn. Thực ra, nó liên quan nhiều hơn đến việc cảm thấy được yêu thương một cách lãng mạn, hoặc ý nghĩa của việc được yêu nói chung, và họ đã phủ một lớp lãng mạn lên điều đó. Vì vậy, bạn biết đấy, tình yêu rất phức tạp, và rất đa diện. Có loại chuyển giao như vậy xảy ra. Nhưng tôi nghĩ rằng với các cặp đôi, khi tôi nói bạn cần phải làm việc về, bạn biết đấy, điều gì đó mà nếu bạn muốn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình trong mối quan hệ này, bạn muốn làm việc về điều gì? Có thể là, tôi cần tự điều chỉnh tốt hơn. Có thể là, tôi cần bớt phụ thuộc hơn. Tôi cần kỳ vọng, bằng lời nói khác, rất nhiều người nghĩ rằng đối tác của họ phải là tất cả mọi thứ. Bạn cần phải đọc tâm trí của tôi bằng telepathy. Và nếu bạn không làm điều đó, thì bạn không quan tâm. Bạn cần phải đoán được điều mà tôi muốn làm cho sinh nhật của mình. Và nếu bạn không làm, thì bạn không thực sự hiểu tôi. Và những điều này nghe có vẻ như là những ví dụ cực đoan, gần như trẻ con. Nhưng đây là những điều mà mọi người bị mắc kẹt vào, bạn biết đấy, và tôi đang đưa ra những điều ở mức cao nhất của nó, nhưng chúng có thể sâu sắc hơn và tinh tế hơn rất nhiều. Và vì vậy, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng người ta, bạn đã hỏi ai không thể được giúp đỡ, thì đó là những người không sẵn lòng tự phản ánh và nhìn nhận bản thân mình. Tôi thích câu nói mà bạn đã nói, đó là nếu mọi người đến với liệu pháp, họ cần phải tự hỏi về sự thay đổi mà họ muốn thực hiện trong bản thân. Vâng. Và, và vai trò của họ trong điều gì đó không diễn ra theo cách mà họ muốn trong cuộc sống của họ. Và điều này không phải là để đổ lỗi cho họ về vấn đề đó. Điều này nhằm nói rằng có thể có một số tình huống thực sự khó khăn bên ngoài. Bạn có thể có một bậc phụ huynh có vấn đề về sức khỏe tâm thần. Và, bạn biết đấy, bạn sẽ làm gì về điều đó? Có thể bạn sẽ không thay đổi được thực tế rằng họ có vấn đề sức khỏe tâm thần. Nhưng phản ứng của bạn có thể thay đổi. Vì vậy, bạn có thể làm điều gì đó khác. Chúng ta có thể nói về hình thức mà điều đó có thể trông như thế nào. Bạn không thể tham gia vào điệu nhảy đó. Bạn có thể thiết lập ranh giới. Bạn có thể, bạn biết đấy, có những cách khác nhau để đưa ra lựa chọn về điều đó. Có những điều thuộc về xã hội mà chúng ta không thể thay đổi.
Nhưng như thế, bạn có thể làm gì để cảm thấy mình có quyền tự quyết trong thế giới này? Bởi vì chúng ta đều có quyền tự quyết ở một mức độ nào đó. Vậy chúng ta tìm thấy quyền tự quyết đó ở đâu thay vì rơi vào trạng thái như, vô vọng, tôi là nạn nhân? Và mọi người không thích nghe điều đó. Họ nói, bạn là loại nhà trị liệu gì mà gọi mọi người là nạn nhân? Tôi không nói rằng mọi người là nạn nhân. Tôi đang nói rằng mọi người có tâm lý là họ không có quyền tự quyết và sau đó họ trở thành nạn nhân. Nhưng khi bạn nhận ra rằng bạn có quyền tự quyết, bạn nhận ra rằng, à, thực sự có những người, những điều, những tình huống khó khăn trong thế giới này. Nhưng tôi có quyền lựa chọn cách phản ứng với chúng.
Quay trở lại với vấn đề nhắn tin, có bao nhiêu thách thức mà những người đến văn phòng của bạn thời điểm này bắt đầu bằng, ừ, tôi nhận được tin nhắn này, so với việc, bạn biết đấy, ai đó đến gặp tôi hoặc gọi tôi và chúng tôi có một sự tương tác khó khăn hoặc chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện hoặc có điều gì đó xảy ra ở nơi làm việc. Có bao nhiêu trong số đó là trong thế giới kỹ thuật số ngày nay?
Vâng. Vậy đây là điều thú vị về nhắn tin: rất nhiều lần người ta sẽ đến và nói, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện này qua tin nhắn. Và tôi sẽ hỏi, liệu bạn có thể cho tôi xem cuộc trò chuyện đó không? Mà mọi người nghĩ, sao bạn lại làm vậy? Tại sao bạn không muốn nghe câu chuyện từ người đó? Ừ, tôi vừa nghe câu chuyện rồi, nhưng tôi muốn xem chính xác những gì đã được nói vì họ thường nói, Ồ, tôi không thực sự biết. Hoặc để tôi đọc cho bạn những gì họ đã nói. Và vì vậy, tôi muốn thấy cả hai phần của cuộc trò chuyện đó. Sau đó, người kia có thể thấy, Ồ, đây là cách tôi đã góp phần vào điều đó. Hoặc đây là một sự lựa chọn mà tôi đã đưa ra vào khoảnh khắc đó. Một lần nữa, tôi thích những cuộc trò chuyện mà mọi người có là cuộc trò chuyện trực tiếp khi chúng đang xoay quanh điều gì đó trong mối quan hệ. Bạn biết đấy, nhắn tin rất tốt cho những điều hàng ngày như, hãy xem tôi đã ăn gì cho bữa trưa hay bạn đang làm gì? Hoặc tôi yêu bạn hay bất cứ điều gì. Đúng không? Hay là, bạn có thể đón đứa trẻ không? Nhưng khi bạn đang có một loại, bạn biết đấy, một cuộc cắt đứt hoặc xung đột nào đó giữa hai người, thì đó không phải là một cuộc trò chuyện qua tin nhắn, nhưng nhiều người sẽ làm điều đó qua tin nhắn. Và giờ chúng ta có một bản ghi. Vì vậy, nó không chỉ là những gì khách hàng của tôi đang nói với tôi. Nó giống như, đây là cách cuộc trò chuyện thực sự diễn ra. Chúng ta có một bản sao của nó và điều này thực sự hữu ích cho mọi người khi có thể xem lại bản sao đó.
Tôi đồng ý. Tuy nhiên, cùng lúc đó, tôi cảm thấy rằng việc chia tay khó khăn hơn rất nhiều so với trước đây vì bạn có thể chặn ai đó trên mạng xã hội, nhưng sau đó chính cái chặn đó trở thành một biểu tượng. Bạn có thể tắt tiếng người khác, bạn có thể để điện thoại sang một bên, nhưng trừ khi bạn chặn số của họ, họ có thể, biết đấy, gửi cho bạn những thứ. Bạn có thể, biết đấy, quay lại và đọc tin nhắn nếu bạn là một người hay mất tập trung. Bạn biết đấy, có rất nhiều kênh khác nhau để mọi người tiếp cận tâm lý của chúng ta khi chúng ta cố gắng tiến lên. Và ngày trước, trẻ em, bạn biết đấy, bạn có một chiếc điện thoại với một máy trả lời, bạn chia tay, điều đó thật tệ. Bạn nhìn vào những bức ảnh, bạn cho những bức ảnh vào một cái hộp hoặc bạn đốt chúng và đặt cái hộp lên kệ. Và sau đó, khi bạn bước vào một mối quan hệ mới, bạn hoặc là giấu cái hộp đi hoặc bạn phá hủy cái hộp đó và bạn tiếp tục. Và, những số điện thoại của mọi người đã thay đổi và, nó dễ dàng hơn nhiều. Tôi nhận thấy rằng người ta thường hay chỉ nhớ những điều tốt đẹp hơn vì không có những thứ khác xuất hiện. Những điều xấu thường có xu hướng biến mất hoặc có thể không. Nó chỉ dễ dàng hơn nhiều. Bạn không bị xâm nhập bởi quá khứ. Và, bạn biết đấy, vì bản chất của những thứ điện tử, tôi cảm thấy như thể quá khứ đang cố gắng kiềm hãm chúng ta lại. Và, và điều này xảy ra ở cả hai phía. Nên, bạn biết đấy, việc chia tay có thể không thành công và bạn vẫn mong muốn người đó ở bên cạnh bây giờ và sau đó, hoặc việc chia tay diễn ra khó khăn, và rồi bạn tái hiện lại, bạn biết đấy, có rất nhiều biến thể trong vấn đề này mà, tôi không biết. Nó chỉ cảm thấy như việc chia tay đã là một trong những điều khó khăn nhất mà mọi người dường như không công nhận mức độ khó khăn của nó. Đúng không? Họ không. Và tôi nghĩ có một hệ thống phân cấp nỗi đau mà mọi người có về một số điều nhất định như, ừ, bạn chỉ hẹn hò trong khoảng thời gian này. Làm thế nào điều đó có thể đau đớn như thế này sau khoảng thời gian này kể từ khi chia tay? Bạn biết đấy, có một hệ thống phân cấp như vậy, nhưng nếu đó là một cuộc ly hôn, thì, bạn biết đấy, mọi người hiểu tại sao một năm sau bạn vẫn đang đối mặt với nó. Hoặc, bạn biết đấy, nếu bạn chỉ kết hôn được năm năm so với kết hôn 20 năm, thì có một số hệ thống phân cấp về nỗi đau mà chúng ta có liên quan đến những thứ. Giống như đó là một sự sảy thai, nhưng đứa trẻ của bạn, bạn biết đấy, đứa trẻ tám tuổi của bạn không chết, bạn biết đấy. Xin lỗi. Ý tôi là, có những người nói kiểu như vậy. Không, không, không. Họ không nói ra, nhưng đó là cách họ đối xử với mọi người. Giống như, bạn đã sảy thai. Họ sẽ nói rằng, ôi, không sao. Bạn sẽ có thai lại. Nếu đứa trẻ của bạn chết, họ không nói, không sao, bạn sẽ có một đứa trẻ khác. Đúng không? Nhưng người mà đã sảy thai cảm thấy rằng họ đã mất đứa trẻ của họ. Điều đó rất, rất đau đớn. Nhưng hãy nghe cách chúng ta nói chuyện với những người có những trải nghiệm này mà chúng ta có xu hướng nghĩ rằng một số trải nghiệm thì dọc hơn trên hệ thống phân cấp nỗi đau hơn những trải nghiệm khác. Và vì vậy chúng ta nghĩ như việc chia tay không tệ bằng như việc chia tay trong một cuộc hôn nhân không lâu dài hoặc cuộc hôn nhân ngắn không khó khăn bằng cuộc chia tay với, bạn biết đấy, một cuộc hôn nhân dài chẳng hạn hoặc bất kỳ hệ thống phân cấp nào đó là. Hoặc ngay cả khi ai đó, bạn biết đấy, giống như, ừ, và đây là lý do mà mọi người không thực sự nhận được sự giúp đỡ cho những điều này vì họ nghĩ, ờ, chỉ là điều này. Nó không thực sự tồi tệ đến vậy. Hoặc tôi cảm thấy hơi buồn hoặc tôi không thể ngủ hoặc tôi gặp rắc rối trong mối quan hệ này. Nhưng nó không tệ đến vậy vì tôi có một mái nhà trên đầu và thực phẩm trên bàn. Vì vậy, tôi không cần phải đi nhận sự giúp đỡ. Nhưng giả sử bạn bị ngã và rõ ràng bạn đã, bạn biết đấy, gãy cổ tay của mình.
Bạn sẽ không ngồi đó rồi nói, “Tôi không cần làm gì về điều đó vì họ không bị ung thư giai đoạn bốn.” Bạn sẽ nghĩ, “Tôi sẽ đi vì tôi cần sửa chữa cổ tay của mình.” Vì vậy, chúng ta xem sức khỏe thể chất và sức khỏe tâm thần như hai thực thể riêng biệt, trong khi rõ ràng là tâm trí và cơ thể đều liên quan chặt chẽ với nhau. Tôi nghĩ rằng trong những cuộc chia tay, điều này cũng giống như vậy. Mọi người nghĩ, “Ồ, nó không có gì lớn lao sau một khoảng thời gian nhất định.” Và những cuộc chia tay thực sự có thể để lại dấu ấn lên bạn, tùy thuộc vào cách chúng diễn ra. Nếu cuộc chia tay rất căng thẳng, nếu đó là một trong những trường hợp mà bạn không biết liệu mình có bị phản bội hay không, nếu bạn không hiểu tại sao cuộc chia tay lại xảy ra, như thể điều đó rất bất ngờ với bạn, toàn bộ những điều đó có thể khiến cuộc chia tay trở nên khác biệt. Nó có thể rất đau đớn, nhưng bạn hiểu lý do tại sao cuộc chia tay xảy ra. Điều đó không có nghĩa là bạn không cảm thấy sự mất mát, nhưng có điều gì đó khác biệt về chất lượng của cuộc chia tay. Và rồi mọi người kể những câu chuyện về cuộc chia tay vì họ không nhận được câu chuyện thật. Vì vậy, câu chuyện bây giờ trở thành như bạn không thực sự hiểu tại sao người đó lại chia tay với bạn vì họ đã không giao tiếp trong suốt mối quan hệ rằng có thể họ đã không hạnh phúc. Và giờ bạn theo dõi họ trên mạng xã hội. Vì vậy, bạn đang xem một câu chuyện và bạn có một câu chuyện trong đầu rằng, “Nhìn họ kìa. Họ đang đi nghỉ hay họ thậm chí không có người khác. Họ chỉ đang xuất hiện rất hạnh phúc, nhưng đó là mạng xã hội. Tất nhiên họ trông hạnh phúc. Những người không đăng lên mạng xã hội rằng, ‘Tôi rất buồn vì cuộc chia tay của tôi.'” Thường thì có một loại văn hóa phụ thuộc vào việc đó, nhưng đó là một điều khác. Rất mang tính chất thế hệ. Đúng vậy. Nhưng tôi có ý nói rằng, nhìn chung, bạn muốn tiến lên. Và nhân tiện nói về nỗi đau, không phải là chuyển tiếp vì chúng ta bị hình thành bởi mọi trải nghiệm mà chúng ta có, mà là tiến về phía trước. Vì vậy, mọi người luôn nói về nỗi đau, bạn cần phải tiếp tục. Không, bạn cần phải tiến lên. Hãy nói về điều đó. Vì vậy, giả sử bạn cần phải tiến lên, việc này rất khó khăn khi bạn đang theo dõi cuộc sống của người khác, bạn hoàn toàn không tiến lên. Họ đang tiến lên. Có thể bạn thực sự không biết, nhưng tại sao bạn lại dành quá nhiều thời gian để theo dõi ai đó tiến lên? Liệu chúng ta có thể tập trung vào việc bạn có thể tiến lên như thế nào không? Dù điều đó có thể trông như thế nào. Nhưng thực sự rất khó khăn khi bạn có cái “màn hình chia đôi” với cuộc sống của họ đang diễn ra và cuộc sống của bạn đang diễn ra. Tôi chắc chắn muốn nói về nỗi đau. Trước khi làm điều đó, tôi muốn nói thêm về vấn đề chia tay này. Trong quan sát và kinh nghiệm của tôi, một trong những điều khó khăn nhất về những cuộc chia tay là ý tưởng rằng chúng ta muốn bằng cách nào đó đạt được một câu chuyện chung. Có vẻ như có rất nhiều mong muốn để hiểu được trải nghiệm của người kia về những gì đã xảy ra. Và một điều mà tôi không nghĩ là cố ý, tôi nghĩ mọi người có thể gây ra sự tàn phá trong một cuộc chia tay bằng cách thay đổi toàn bộ khái niệm này, như thể đó chỉ là một ảo ảnh hay điều gì đó hay, bạn biết đấy, tôi đã có đủ mối quan hệ và những cuộc chia tay để nhận ra rằng, bạn biết đấy, vẫn có tình yêu tồn tại. Có những điều mà bạn nghĩ là tình yêu nhưng thực sự không phải, tôi có nghĩa là, có tình yêu không tiếp tục. Và có đủ loại hình thức và kiểu dáng khác nhau của những thứ này, nhưng những người tốt, có ý tốt mà đi trên những con đường khác nhau. Tôi đã học được rằng điều đó không có nghĩa là bất kỳ điều gì khác. Đôi khi thì đó chỉ đơn giản có nghĩa là không cần phải viết lại kịch bản. Giống như không phải những gì tôi nghĩ mà thực sự là những gì tôi nghĩ, và sau đó lại trở thành điều gì đó khác hoặc chỉ đơn giản là hoàn cảnh đã thay đổi hoặc mọi thứ đã thay đổi. Tôi không cố gắng làm nhẹ đi điều này. Tôi có thể tranh cãi rằng tôi có lẽ là một trong những người kém tài năng nhất trong các cuộc chia tay, mặc dù tôi đã học được cách “tốt hơn” về nó. Nó luôn rất đau đớn. Tôi chưa bao giờ có một cuộc chia tay nào mà không gây đau đớn thực sự, không quan trọng nếu tôi là người rời đi hay họ rời đi, mà không thực sự đau đớn. Và tôi nghĩ rằng đó là ý tưởng mà, và lý do tôi nghĩ đây là một câu chuyện thú vị, có lẽ là một sự chuyển tiếp đến nỗi đau là bởi vì gần như khi một điều gì đó kết thúc, chúng ta nhìn lại và đánh giá câu chuyện và cố gắng tìm hiểu, điều đó có thực không? Đúng không? Nó không thực sự ra sao? Làm thế nào mà điều đó có thể có thật? Và rồi chúng ta ở đây, đúng không? Có rất nhiều hy vọng và mong đợi. Tôi nghĩ về điều này khá nhiều. Đúng vậy. Vì vậy, đôi khi cái mà chúng ta mất đi không hẳn là về người khác. Nó liên quan đến mất mát cảm giác như thế nào khi ở trong một mối quan hệ chính. Bạn đang mất đi mối quan hệ chính và sự việc điều đó diễn ra với người cụ thể này. Và vì vậy có những phẩm chất tốt đẹp ở người cụ thể đó và những phẩm chất có thể không phù hợp với bạn, nhưng điều bạn đang mất đi là sự quen thuộc hàng ngày. Rất nhiều điều làm cho việc ở trong một mối quan hệ chính cảm thấy tốt là bạn biết, bạn có thể kể cho người đó những điều nhỏ nhặt trong ngày của bạn, những điều nhỏ nhặt, lịch sử chung và những trải nghiệm chung mà trở thành câu chuyện tóm tắt và những câu đùa bên trong và thói quen của bạn, bạn biết đấy, chuyến bay của bạn đã hạ cánh, ai là người bạn sẽ nhắn tin? Ôi, nhắn tin cho đối tác của bạn. Đúng không? Chỉ là cơ sở hạ tầng được xây dựng của việc ở trong một mối quan hệ chính và ai đó biết bạn thích loại pizza nào và biết hết những điều nhỏ nhặt đến từ việc, bạn biết đấy, đi qua cuộc sống hàng ngày cùng nhau. Và, bạn biết đấy, tất cả những điều về gia đình của họ và tất cả những điều về những người trong cuộc sống của họ và những người mà họ đang nói đến, như là người bạn và sếp này và bất cứ ai, đồng nghiệp của họ. Vì vậy, đó là một thế giới toàn bộ đã được đồng tạo ra. Và rồi đột nhiên, khi người đó không còn ở đó nữa, hàng ngày trong cuộc sống của bạn thay đổi một cách đáng kể.
Như là bạn không thức dậy cùng với người ấy. Bạn không ăn bữa với người ấy. Bạn không nói về bữa tối với người ấy. Bạn không, um, nói rằng bạn đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với chị gái của họ, nhưng bây giờ bạn không còn biết nữa, đúng không? Và bạn cũng đang mất đi những người bạn đã chia sẻ. Có thể trước đây bạn đã rất thích gia đình của người ấy. Đôi khi, bạn vẫn giữ liên lạc với gia đình, nhưng đôi khi thì không. Um, cuộc sống của bạn thay đổi rất nhiều trong từng ngày. Bạn không chỉ mất người ấy, mà bạn còn mất đi cả một thế giới mà bạn đã sống trong đó. Và bây giờ, thế giới của bạn trông rất khác và bạn chưa có gì để thay thế nó. Điều đó không có nghĩa là bạn phải thay thế nó bằng một người bạn đời khác. Bạn có thể thay thế nó bằng những điều trong cuộc sống của riêng bạn, nhưng bạn biết đấy, chia tay thường xảy ra. Um, có thể bạn đã nhìn ra trước cuộc chia tay, nhưng bạn không thực sự hình dung được nó sẽ như thế nào cho đến khi bạn ở trong đó. Và bạn không thể thực sự hiểu cảm giác đó cho đến khi bạn ở trong giai đoạn chia tay. Vì vậy, tôi nghĩ rằng điều đó khiến cho mọi thứ trở nên rất khó khăn vì bạn đang mất đi một lối sống, đúng không? Giống như sự hàng ngày trong cuộc sống của bạn. Và, um, bạn biết đấy, nó giống như khi bạn đang trong một mối quan hệ, bạn đang ở hiện tại, nhưng cũng đang ở tương lai.
Vì vậy, bạn hình dung rằng hiện tại sẽ trở thành tương lai. Và bây giờ, mẹ ơi, một cú xoay chuyển kịch tính, tương lai đã bị lấy đi cùng với hiện tại. Đó không chỉ là bạn đang mất đi từng ngày. Bạn đang mất đi những gì bạn hình dung rằng năm sau sẽ như thế nào, và năm năm sau sẽ ra sao. Đó là một điều lớn lao. Um, thật thú vị vì trong cuốn sách gần đây nhất của tôi, nó bắt đầu bằng cuộc chia tay của tôi và đó là lý do tôi đến với liệu pháp. Và điều tôi muốn nói là, bạn biết đấy, cái lòng từ bi siêu thực mà chúng tôi đã nói với những người bạn của tôi, rằng anh ấy là một thằng khốn và thật tệ, và bạn đã tránh được một viên đạn. Và nhà trị liệu của tôi, mà tôi nghĩ sẽ xác nhận quan điểm này, thì không làm như vậy, mà lại tốt hơn. Um, và vì vậy, vào cuối cuốn sách, bạn biết đấy, có người thậm chí đã viết thư cho tôi bây giờ, họ nói, ôi, tôi không thể tin là tôi đã gọi anh ấy là bạn trai trong cuốn sách. Tôi không thể tin là anh ấy đã làm điều đó. Và tôi nói, không, không, không, không. Tôi đã cố gắng nói rằng anh ấy là một người tốt. Bạn phải hiểu rằng tôi đã thấy điều này qua ống kính của cuộc chia tay. Và rồi theo thời gian, tôi nhận ra rằng tôi cũng có trách nhiệm trong điều này. Tôi đã có một vai trò trong điều này nữa. Tôi đã chọn không nhìn những điều mà tôi không muốn thấy vì tôi không muốn sống trong thế giới của cuộc chia tay. Đúng không?
Vì vậy, tôi nghĩ rằng điều đó, uh, muốn điều mà bạn đã nói trước đó về việc muốn có một câu chuyện chung. Chúng ta cảm thấy bị tổn thương rất nhiều bởi thực tế rằng người đó, giả sử họ đã chia tay với chúng ta, um, hoặc ngay cả khi bạn chia tay với họ, họ không nhìn thấy mối quan hệ theo cách mà bạn đã thấy. Họ đã có một trải nghiệm khác và bạn cảm thấy rằng, ồ, họ không nhìn nhận nó theo cách đúng đắn. Không, họ đang nhìn thấy nó. Họ đang nhìn thấy nó theo cách đúng đắn từ góc độ của họ. Và tôi nghĩ rằng chúng ta có một cách muốn chữa lành vết thương bằng cách nói, ôi không, bạn đã tuyệt vời trong mối quan hệ này. Chính tôi. Hoặc cả hai chúng tôi đều tuyệt vời nhưng nó đã không diễn ra.
Đúng, đúng. Và chúng ta rất muốn điều đó. Và, và sự thật là, um, người bạn đời của bạn sẽ thấy những điều về bạn mà có thể bạn không đồng ý, hoặc có thể chúng là sự thật và đó là lý do tại sao chúng đau. Tôi luôn cảm thấy mình nhớ mùi hương của người đó.
Mm. Đúng. Đó là những điều nhỏ nhặt, những điều vô hình.
Tôi nghĩ điều đó mất nhiều thời gian nhất.
Vâng.
Uh, tôi có một khả năng ghi âm rất tốt. Tôi có thể nhắm mắt lại. Tôi đã có thể làm điều này từ khi còn nhỏ và nghe tiếng nói của mọi người, và, um, vâng. Nhưng như mùi hương, tôi nghĩ, um, chúng ta đã quen với chúng. Vâng. Và rồi chúng ta không nhận ra chúng đang ở đó. Vâng.
Và rồi người đó đi và sau đó, giống như, uh, ở đây có mùi khác.
Vì vậy, có một lý thuyết, nó đến từ các nhà Gottman, những người làm nghiên cứu về các cặp đôi, và họ nói về ngân hàng thiện chí mà bạn cần năm khoản tiền gửi vào ngân hàng thiện chí cho mỗi giao dịch rút tiền. Và vì vậy, chúng ta thường, khi chúng ta đang trong một mối quan hệ, chúng ta không thích điều gì đó về những gì đang diễn ra trong mối quan hệ. Chúng ta nghĩ về những gì không hoạt động. Chúng ta đang rút tất cả những khoản tiền từ ngân hàng thiện chí, nhưng như những điều như mùi hương, đó là một khoản tiền gửi. Như bạn có một mùi hương rất dễ chịu. Tôi thực sự thích mùi hương của bạn. Chúng ta có nói điều đó đủ không? Chúng ta có tập trung vào những điều như có bao nhiêu khoản tiền gửi thực sự mà chúng ta đang tạo ra để khi chúng ta rút một khoản, nó không làm trống tài khoản ngân hàng không? Và thường thì khi cuộc chia tay xảy ra, đột nhiên chúng ta nghĩ về tất cả những điều mà chúng ta đã không gửi tiền, nhưng bây giờ chúng ta nhớ, đúng không? Chúng ta đang ngồi trong tài khoản ngân hàng của mình và chúng ta không có quyền truy cập vào tài khoản đó nữa. Tài khoản đã đóng. Nhưng khi tài khoản mở, chúng ta đã không nhìn vào những gì chúng ta có ở đó. Và tôi nghĩ rằng những người mà tôi thấy với các cặp đôi thành công nhất là những người nhận ra những gì có trong tài khoản ngân hàng, ngay cả khi họ phải rút mỗi lúc một lần.
Tôi luôn bị ấn tượng bởi cách mà mọi người nói về bạn đời của họ khi họ không có mặt.
Điều đó rất quan trọng.
Hôm nọ, một cậu bé đến nói chuyện với tôi ở phòng gym. Cậu bé, có thể cậu ấy ở độ tuổi ba mươi, nhưng tôi lại nói thế đấy. Cậu ấy là một fan của podcast. Chúng tôi chỉ đang trò chuyện. Tôi thích hỏi mọi người như, bạn làm nghề gì? Và cậu ấy làm trong lĩnh vực công nghệ hay tôi nghĩ, tôi không nhớ. Nhưng, và đâu đó, chúng tôi nói về điều gì đó. Cậu ấy nói, bạn gái của tôi. Và sau đó chúng tôi đã có một cuộc thảo luận nào đó về du lịch ở Nam Mỹ hoặc gì đó. Và rồi một lúc sau, cậu ấy nói, ồ vâng, cô ấy giống như bông hoa của tôi. Và cách mà cậu ấy nói điều đó, tôi đã nghĩ, wow, điều đó thật đẹp. Bạn biết đấy, một lần nữa, tôi có một nửa dòng dõi Latin.
Và, nhưng tôi chưa nghe điều đó đủ. Và tôi đã như, wow. Và tôi nói, thật tuyệt vời khi bạn vừa gọi cô ấy là một bông hoa. Anh ấy nói, vâng, cô ấy thực sự như là bông hoa trong cuộc đời tôi. Và tôi đã như, wow. Bạn biết đấy, bạn không thường nghe thấy điều đó. Bạn biết không, tôi cũng không thường xuyên tham gia vào những cuộc trò chuyện như thế này, nhưng bằng cách nào đó, anh ấy đã chia sẻ điều đó một cách tự nhiên. Và cô ấy không có ở đó để nghe. Tôi không nhớ tên của chàng trai đó. Xin hãy tha thứ cho tôi. Ừm, cô ấy sẽ không bao giờ biết rằng anh ấy đã gọi cô ấy như vậy, nhưng đó thực sự là một điều đẹp đẽ. Và có những người nhất định, ừm, như tôi đã nghe Rogan một ngày nói về vợ của anh ấy trong một podcast và anh ấy đã nói, cô ấy thực sự rất tốt. Anh ấy chỉ thể hiện sự trân trọng mà anh ấy dành cho cô ấy trong, trong những chi tiết nhỏ về cách anh ấy gọi cô ấy. Ừm, và đó chỉ là hai ví dụ.
Và sau đó tôi có thể đưa ra nhiều ví dụ tiêu cực về mọi người. Ối, tôi không muốn để nó trên một hoặc bên kia của động thái nam nữ, nhưng như thế này, nhưng khi mọi người nói như, ôi vâng, họ là một nỗi đau trong cuộc sống tôi hoặc như việc gọi người khác là “gái già” hay “gã già”, thì đó là một điều thú vị, nhưng trong tâm trí tôi, không phải là ngọt ngào nhất, ừm, có thể là như vậy, có thể phụ thuộc vào giọng điệu. Dù sao, tôi đang tạo ra rất nhiều bóng tối và ánh sáng nơi mà có thể tôi không nên làm vậy, nhưng tương tác đó thật tuyệt vời. Và tôi nghĩ tốt cho anh ấy và tốt cho cô ấy. Đó là lý do tại sao tôi thường bắt đầu một buổi trị liệu cặp đôi bằng cách hỏi họ đã gặp nhau như thế nào? Bởi vì thường thì khi mọi người đến trị liệu cặp đôi, họ nghĩ rằng điều đầu tiên sẽ xảy ra là bạn sẽ nói, vậy đang xảy ra chuyện gì? Cái gì không ổn, bạn biết đó, thế là họ bắt đầu với vấn đề. Và lúc đó họ như đang trong trạng thái rút tiền từ tài khoản ngân hàng. Vì vậy, tôi thích nói, ừm, hãy cho tôi biết bạn đã gặp nhau như thế nào. Và ngay lập tức, thường có như, ôi, và họ có câu chuyện tuyệt vời, đúng chứ? Và họ nhớ điều mà họ yêu thích về người kia. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu với điều đó và bạn có thể thấy họ như nhớ lại ai là người mà họ đã yêu. Như, ôi, tôi nghĩ anh ấy thật dễ thương. Hoặc, bạn biết đó, ôi, chúng tôi chỉ là bạn bè trong một năm và tôi không biết liệu anh ấy có thích tôi không và sau đó chuyện này xảy ra. Và sau đó tôi thực sự ngưỡng mộ điều này ở anh ấy hoặc cô ấy, đúng không? Và vì vậy họ bắt đầu ở một không gian khác.
Và tôi nghĩ về điều đó, như, và điều này có thể nghe như một phép ẩn dụ kỳ lạ, nhưng bạn nghĩ về như những cái chảo chống dính so với như, bạn biết đấy, những cái chảo bình thường mà bạn phải cho cái gì đó vào để không cho đồ ăn dính vào nó. Khi tôi nghĩ về như, có những người mà những điều tốt đẹp, họ giống như những cái chảo Teflon. Những điều tốt đẹp không dính, nhưng những điều xấu về người kia lại dính như một cái chảo dính, đúng không? Vì vậy, bạn nghĩ như, điều gì đang dính vào bạn đời của bạn? Khi bạn, khi bạn nghĩ về như những gì họ cho vào chảo, đúng không? Như, bạn có ở trong một cái chảo Teflon cho những điều tốt đẹp hay bạn đang ở trong một, bạn biết đấy, một cái chảo khác cho, cho những điều tốt đẹp? Bởi vì bạn phải nghĩ như, tôi đang tập trung vào điều gì? Sự chú ý của tôi đi đâu? Và vì vậy, bạn biết đấy, tại sao bạn đang tập trung vào những điều đang khiến bạn bực bội đến vậy?
Và, bạn biết đấy, có những điều mà bạn sẽ không bao giờ thay đổi được ở bạn đời của bạn. Như bạn đời của bạn, chúng ta không thể đặt hàng bạn đời của mình theo kiểu à la carte. Chúng ta không thể nói như, tôi sẽ nhận những phẩm chất này từ bạn đời của mình, nhưng tôi sẽ lấy điều này mà tôi không thích về họ ở bên cạnh. Bạn không thể làm điều đó. Người ta đến, không có sự thay thế. Họ đến như một tổng thể, đó là tất cả. Đó là những gì được cung cấp trong thực đơn. Và vì vậy mọi người nghĩ, ừm, tôi có thể thay đổi điều mà tôi không thích và tôi có thể làm cho người đó trở thành một món ăn à la carte. Bạn không thể làm điều đó. Bạn không thể đặt hàng họ theo cách đó. Vì vậy, luôn có những điều sẽ khiến bạn khó chịu hoặc không hoàn hảo trong một thế giới lý tưởng về bạn đời của bạn. Bạn sẽ tập trung vào điều đó? Hay bạn sẽ tập trung vào những điều mà bạn thực sự yêu thích về bạn đời của bạn? Có một câu nói từ phương pháp 12 bước, đó là xác định, đừng so sánh, vì bạn sẽ nghe mọi người bên ngoài phương pháp 12 bước nói về, chẳng hạn, bạn biết đấy, như, ồ, anh ấy là như vậy, như vậy và như vậy, tham vọng và này nọ, nhưng anh ấy lại hơi không có cảm xúc, nhưng anh ấy thì lại ít có thời gian hơn. Và, và mọi người sẽ nói về bạn đời nam hoặc nữ, đúng không. Ơ, hoặc những người mà họ đang hẹn hò như thể bạn có thể ghép lại những điều tốt nhất của tất cả mọi người và có được một bức tranh hoàn hảo của người mà có tất cả những đặc điểm mà bạn muốn. Bởi vì đúng là, một số người thì dễ dàng, nhẹ nhàng hơn, và đôi khi không phải lúc nào cũng ít tham vọng. Những điều đó theo trải nghiệm của tôi thường có tương quan. Không phải lúc nào cũng vậy. Một số người thì rất mạnh mẽ, họ làm được việc và họ có khả năng cung cấp rất lớn, nhưng họ lại có ít thời gian hơn. Và đôi khi họ không có cảm xúc, lại là sự phân loại một cách thái quá ở đây. Nhưng mọi người có quan niệm rằng họ như thể thông qua sự so sánh, họ có thể đến được với người hoàn hảo. Khi mà thực tế, tôi nghĩ rằng sự trân trọng, không phải là Teflon về những điều tích cực xuất phát từ việc tăng cường ý tưởng rằng không có một lựa chọn nào khác, nhưng tất nhiên, bạn không muốn kết thúc trong tình huống mà người đó thực sự không tốt cho bạn. Đúng không? Vâng, đúng vậy. Đó không phải là những gì tôi đang nói tới. Đúng. Và tôi không nghĩ bạn cũng vậy, nhưng vâng, với sự lưu ý đó, tôi nghĩ rằng, chấp nhận rằng mọi người đều phức tạp và không có việc ghép nối mọi người lại với nhau, ở một thời điểm nào đó, bạn đưa ra một sự lựa chọn. Và đây là lúc mọi người ngoại tình. Thường thì có một phẩm chất cụ thể nào đó ở bạn đời của họ. Có lẽ đôi khi không liên quan gì đến bạn đời của bạn, nhắc đến điều đó.
Và tôi nghĩ rằng điều này rất quan trọng để nói đến khi chúng ta bàn về sự thiếu chung thủy, rằng thường thì nó không thực sự liên quan đến đối tác mà ai đó đang mong đợi. Một lần nữa, quay lại với sức sống và sự tràn đầy năng lượng để cung cấp điều đó cho họ. Và nếu người bạn đời không thể cung cấp điều đó cho họ, thì người bạn đời không nên phải cung cấp điều đó cho bạn; họ chỉ là sự bổ sung. Họ không phải là yếu tố thiếu thốn hay thiếu hụt trong bạn. Đôi khi đó là lý do mà mọi người lừa dối, nhưng những lần khác họ cũng nói rằng có một phẩm chất nào đó của bạn đời khiến họ thực sự không thích. Ví dụ như, tôi mong rằng bạn đời của mình có nhiều tham vọng hơn. Vì vậy họ đi và lừa dối với ai đó có nhiều tham vọng hơn, nhưng rồi người đó không yêu thương hoặc không giao tiếp tốt, hoặc không có những phẩm chất tốt khác mà người bạn đời hiện tại của họ sở hữu. Vậy họ nghĩ rằng bằng cách thay thế một phẩm chất này, người kia sẽ có tất cả những phẩm chất tuyệt vời khác mà người bạn đời hiện tại đã có. Và thông thường là bạn đang đổi một bộ vấn đề này lấy một bộ vấn đề khác. Thật thú vị khi mọi người nghĩ rằng họ có thể sửa chữa vấn đề này vì người này có thứ mà họ thực sự muốn. Bây giờ, nếu bạn đời của bạn không có bất kỳ điều đó, thì điều đó nằm trên một độ tương đối, trên một quang phổ. Vậy liệu bạn đời của bạn có hoàn toàn không tham vọng không? Hay là họ có tham vọng về những thứ khác nhau? Họ muốn trở thành một bậc phụ huynh tốt và họ thực sự đầu tư vào điều đó, hoặc họ muốn làm điều gì đó như từ thiện và họ cũng rất quan tâm đến điều đó, nhưng không có nhiều thu nhập, bạn biết đấy? Vậy thì, họ, cái gì khiến họ phấn chấn? Mục đích của họ ở đâu? Ý nghĩa của họ là gì? Bạn biết đấy, có nhiều loại tham vọng khác nhau.
Tôi cảm thấy rằng việc đặt sự chú ý vào những điều tốt đẹp, càng nhiều càng tốt, và thực sự để cho những điều đó lấp đầy chúng ta là rất quan trọng. Tôi không nói điều này, tôi đã mượn nó, nhưng bạn biết rằng hai từ nguy hiểm nhất trong ngôn ngữ tiếng Anh là “giá như”. Bạn biết đấy, ý tưởng này như “giá như điều này”, vì hai lý do, một là điều đó rất khó xảy ra, nhưng lý do khác là nó làm cho sự chú ý của chúng ta quay đi khỏi việc nhìn những gì có sẵn. Đúng không? Vì vậy, tôi thích nói rằng đó là sự khác biệt giữa cái “nếu” và cái “đang có”. Và những người tập trung quá nhiều vào cái “nếu”, cái “nếu điều này” thì mất đi cái nhìn về cái “đang có”. Và thường có rất nhiều điều tốt đẹp mà họ thực sự không muốn cho đi trong cái “đang có”. Vì vậy, nếu bạn cứ tập trung vào cái “nếu”, bạn có thể làm mù quáng bản thân mình khỏi cái “đang có”. Và tôi nghĩ rằng cái “nếu” là một cái bẫy lớn.
Vâng, tôi nghĩ rằng khái niệm này về sự chú ý và sự đánh giá cao thật sự rất cơ bản. Nó giống như, hãy nghĩ về nó. Tôi, tôi là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư và tôi nghĩ về nó như là bạn có thể chụp một bức ảnh, bạn có thể tập trung vào cùng một đối tượng. Bạn có thể tập trung vào một phần của nó, hoặc bạn có thể chỉ cần di chuyển camera một chút, sau đó bạn đang tập trung vào điều hoàn toàn khác, nhưng vẫn là điều mà tôi đang chụp. Đúng không? Vì vậy, tôi luôn nói với mọi người, như, bạn có thể, sự chú ý của bạn luôn ở đây. Bạn có thể di chuyển camera một chút và tập trung, bạn biết đấy, tìm một phần khác để tập trung vào camera. Nếu bạn luôn tập trung vào điều gì đó khiến bạn không hạnh phúc, bạn sẽ không hạnh phúc. Vậy tại sao bạn không di chuyển camera và tập trung vào những điều khác mà bạn có thể lựa chọn? Mọi người nghĩ rằng họ không có lựa chọn trong vấn đề này. Đúng không? Như là, ồ, tâm trí của tôi cứ đi đến đó. Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy. Nó như kiểu, không, bạn có thể chọn điều mà bạn đặt sự chú ý vào. Bạn thực sự có một lựa chọn.
Điều tôi yêu thích ở đây là bạn nhấn mạnh vai trò của những quá trình vô thức này. Chúng ta đôi khi mặc định quay về những người không tốt cho mình, không phải lúc nào cũng vậy. Và bạn cũng nhấn mạnh rằng chúng ta có rất nhiều quyền tự quyết. Ngày nay, có vẻ như có một xu hướng mặc định phải nhìn ra bên ngoài. Bạn biết đấy, với tất cả những gì đã được nói về thiền, sự phản chiếu và ghi chép trên podcast này và các podcast khác, chúng ta đều biết rằng những công cụ này có sẵn. Chúng thực sự cần thời gian. Ý tôi là, với thiền, bạn thậm chí không cần bút và giấy. Nhưng chúng ta có xu hướng nhìn ra bên ngoài để tìm câu trả lời. Bạn có bao giờ giao bài tập về nhà cho các bệnh nhân của bạn chỉ để nghĩ hoặc ghi chép không? Hay công việc của họ thường tập trung vào hành vi hơn?
Bạn biết đấy, nó như thể tôi cảm thấy rằng công việc mà chúng ta làm trong phòng là về việc hiểu và hiểu được khoảng cách giữa những gì chúng ta nói rằng chúng ta muốn và những gì chúng ta thực sự làm. Thường thì có một khoảng cách giữa những gì chúng ta muốn và hành vi của chúng ta không di chuyển theo hướng đó. Thực tế, hành vi của chúng ta thường giữ chúng ta mắc kẹt hoặc thậm chí đưa chúng ta sang hướng ngược lại. Vì vậy, nó giống như ngoài thế giới giữa các phiên trị liệu, chúng ta làm việc về hành vi xung quanh những điều đang cản trở trong khoảng cách đó. Và sau đó chúng ta làm suy nghĩ và cảm xúc trong phiên. Tôi không có ý nói rằng mọi người không suy nghĩ và cảm nhận bên ngoài phiên trị liệu. Nó có nghĩa là họ sử dụng cảm xúc và suy nghĩ của mình khác đi. Họ thực hiện những hành động khác với cảm xúc và suy nghĩ bên ngoài phiên trị liệu. Bạn có bao giờ nói với mọi người, bất cứ khi nào bạn nghĩ vậy, hãy làm điều ngược lại không?
Thật sự buồn cười vì rất nhiều người nói rằng: “ruột gan của bạn biết”, đúng không? Như là, hãy lắng nghe ruột gan của bạn. Và đối với một số người, vì nó có tính lịch sử, đúng không? Như là những gì nằm trong ruột gan của họ? Thì không, không, đừng nghe ruột gan của bạn. Nghe có vẻ thực sự lạ khi một nhà trị liệu nói với ai đó: không, đừng nghe ruột gan của bạn.
Nhưng đôi khi bạn thực sự phải nói với mọi người rằng, bất kể bản năng đầu tiên của bạn là gì, hãy làm điều ngược lại. Làm điều gì đó cảm thấy không thoải mái vì trực giác của bạn thì lại cảm thấy thoải mái. Và điều làm bạn cảm thấy thoải mái một lần nữa là điều quen thuộc. Nhưng điều quen thuộc không nhất thiết là điều sẽ dẫn bạn đến nơi bạn muốn đến. Vì vậy, không phải tôi muốn mọi người nghi ngờ bản thân hay không tin vào bản thân. Đôi khi bạn phải học cách nghe tiếng nói rất rất nhỏ bên trong bạn, bởi vì bụng bạn là tiếng ồn lớn hơn, đúng không? Bụng bạn là bản năng đầu tiên của bạn. Và đó là kiểu phản ứng tự động, đã được lập trình sẵn. Như khi bạn nghĩ về các con đường thần kinh, có một con đường lớn đã được xây dựng với một phản ứng này, như đây là đầu vào, đúng không? Và đây là bản đồ đi theo. Như người này đã làm điều này và bạn sẽ đi xuống con đường lớn đó vì đó là con đường đã được trải nhựa rất tốt vì bạn đã đi qua nó hàng triệu lần. Nó không thực sự mang lại kết quả tốt cho bạn. Tôi muốn mọi người tạo ra những con đường bên cạnh và những con đường khác nhau và hãy đi một con đường khác và hãy cùng khai thác một con đường mới, đúng không? Bây giờ, vì thế, bản năng đầu tiên của bạn vẫn sẽ là, hãy vào con đường lớn. Và tôi nói, không, hãy đi một con đường bên cạnh. Hãy làm điều gì đó khác một chút. Hãy đi một con đường khác và con đường đó bây giờ sẽ trở thành con đường lớn mới bởi vì bạn sẽ tiếp tục đi xuống. Bạn biết đấy, chúng ta sẽ khai thác con đường đó. Con đường lớn sẽ không còn lưu thông. Cuối cùng, chúng ta sẽ đóng cửa con đường lớn đó. Và bạn sẽ có một con đường lớn mới. Đó là con đường tự động của bạn. Vì vậy, ngay bây giờ bạn cần phải làm điều ngược lại để xây dựng con đường mới này. Tôi vừa trộn lẫn 20 phép ẩn dụ. Nhưng điểm mấu chốt là đôi khi bụng bạn chỉ đang dẫn bạn xuống một con đường đã được xây dựng rất nhiều mà không phải là con đường tốt nhất cho bạn. Có một câu rất hay trong bộ phim “High Fidelity”, dựa trên cuốn tiểu thuyết của Nick Hornby, mà tôi cũng rất khuyến nghị, nơi anh ấy nói, bạn biết đấy, mọi người nói với tôi rằng chúng ta nên lắng nghe bụng mình. Vâng, sau 30 năm, tôi đã đi đến kết luận rằng bụng tôi thì chẳng có gì cả. Bạn biết đấy, anh ấy chỉ nhận ra rằng phản xạ của anh ấy về việc xử lý cuộc sống cá nhân của mình hoàn toàn sai lệch. Một số người sẽ nghe những gì chúng ta đang nói ngay bây giờ và sẽ nói, vâng, nhưng, um, bụng tôi cũng nói với tôi khi tôi gặp nguy hiểm. Rõ ràng là chúng ta không đang nói về khi bạn có thể cảm nhận nguy hiểm. Vì vậy, đây là điều. Vậy điều gì cảm thấy nguy hiểm đôi khi? Vì vậy, bụng bạn đang cố bảo vệ bạn. Vậy điều gì cảm thấy nguy hiểm là bước vào tình huống mới này vì nó không thoải mái khi làm điều gì đó khác biệt. Vì vậy, bụng của bạn đang nói, ôi, hãy làm điều thoải mái mà chúng ta luôn làm. Ngay cả khi điều thoải mái làm bạn khổ sở, hãy làm điều thoải mái mà chúng ta luôn làm vì việc thử nghiệm điều mới này làm bạn cảm thấy rất nguy hiểm. Nhưng đôi khi việc làm điều mà cảm thấy nguy hiểm lại thực sự ít nguy hiểm hơn. Ôi trời. Vì vậy, để nói khác đi, nhiều người nói rằng, nhiều lúc người ta nói, tôi không muốn mạo hiểm. Điều đó quá rủi ro. Nhưng đôi khi điều an toàn nhất bạn có thể làm là mạo hiểm. Làm điều an toàn thực ra có nghĩa là, bạn nói rằng nó quá rủi ro. Nếu điều an toàn nhất bạn có thể làm là mạo hiểm vì nó sẽ dẫn bạn đến gần hơn với những gì bạn muốn đạt được hoặc điều mà bạn đang cố gắng hướng tới. Tôi hoàn toàn đồng ý. Trong cuộc sống của mình, tôi cũng đã có kinh nghiệm, tôi đã mạo hiểm lớn với sự nghiệp của mình nhiều lần và luôn thành công. Cảm ơn trời. Nhiều năm tuổi teen cùng với hai mươi và ba mươi của tôi đã dành để học cách vượt qua phản ứng adrenaline. Và tôi đã học cách mạo hiểm ngày càng nhiều hơn và, bạn biết đấy, cuối cùng đã có một sự cố khi bơi lặn với bình khí, nhảy ra khỏi máy bay KJ với cá mập trắng lớn. Tôi không nói điều này để trông có vẻ mạnh mẽ. Tôi nói điều này vì tôi đã nghĩ rằng, tôi đã đi quá xa, đúng không? Bạn biết đó, vì vậy tôi nghĩ rằng việc học cách vượt qua phản ứng adrenaline và giữ bình tĩnh, tôi nghĩ rằng điều đó có giá trị. Tôi cũng đã mạo hiểm rất nhiều trong cuộc sống cá nhân của mình, liên quan đến những người mà tôi không nên liên quan. Và tôi tự trách mình. Tôi không trách họ. Đúng không? Ý tôi là, tôi đã ở trong hoàn cảnh lựa chọn. Vì vậy, tôi có thể tưởng tượng rằng một số người quá ác cảm với nguy hiểm đến nỗi họ không đặt bản thân vào những tình huống mà thực sự có thể phát triển. Và một số người thì lại bị lập trình để bước vào lửa đến mức đó trở nên hủy diệt, cả trong các hoạt động thể chất hoặc trong các mối quan hệ tình cảm. Bạn biết đấy, tôi sẽ lấy ví dụ bên ngoài câu chuyện của riêng tôi. Tôi có một người bạn, một người bạn thân mà, bạn biết đấy, đã ở trong một mối quan hệ abusif thể chất kinh khủng số 12. Và cuối cùng cô ấy đã đi đến kết luận rằng ngưỡng cảm nhận sự đe dọa của cô ấy quá cao. Cô ấy đã làm một số công việc rất tốt để hiểu tại sao như vậy và nhận ra rằng phản ứng sợ hãi của cô ấy chỉ xuất hiện khi như có một vụ cháy 9 báo động. Đúng không? Và, vì vậy, bạn biết đấy, cô ấy cần phải lắng nghe tiếng thì thầm lặng lẽ ấy từ sớm, vì bất kỳ ai khác không có lịch sử của cô ấy, mà thật đáng tiếc là một lịch sử rất, rất khó khăn trong gia đình của cô ấy sẽ ngay lập tức nói, vâng, tôi rời đi. Nhưng cô ấy thì lại thấy, điều này là bình thường. Vâng. Khi tôi còn học ở trường y, tôi nhớ những người muốn làm việc trong phòng cấp cứu hoặc những người nói rằng tôi muốn làm y học cấp cứu thường là những người đã lớn lên trong những môi trường mà nguy hiểm là một phần trong đó. Đúng không? Vì vậy, họ đã quen với điều đó và nó không thực sự làm họ cảm thấy như là sự nguy hiểm, đồng hồ đo của họ khác với có lẽ một người khác. Tôi nghĩ về nó như một chiếc nhiệt kế.
Khi bạn nghĩ về việc, giả sử bạn muốn đặt nhiệt độ điều chỉnh ở mức 72 độ, đúng không? Có người thì nhiệt độ điều chỉnh bị sai vì trong nhà của họ, chỉ cần họ làm điều nhỏ nhặt và cha mẹ họ đã coi đó như một sai lầm lớn, khủng khiếp và họ thì tệ hại và đó là một tình huống khẩn cấp. Đúng không? Vì vậy, họ không biết cách điều chỉnh. 72 độ thực sự cảm giác như thế nào, hoặc ngược lại. Có những điều lớn xảy ra và cha mẹ họ thì phản ứng không đủ. Và vì vậy, họ thực sự không biết, như là 72 độ thì cảm giác như thế nào? Tôi không thực sự biết nhiệt độ tốt là như thế nào. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều người ở lại trong những tình huống mà, như là, sẽ có người khác nói rằng, ôi, trong này như là 100 độ. Ra ngoài đi. Có hoả hoạn. Đúng không? Và người này thì nói, không, chỉ là cảm giác như 72 độ. Họ không biết. Và vì vậy, thực sự là về việc tái điều chỉnh. Tôi nghĩ khi chúng ta nói về rủi ro và nguy hiểm, bạn phải học cách điều chỉnh nhiệt độ của chính mình. Và tôi nghĩ rằng điều đó rất quan trọng. Chúng ta nói về sự khác biệt giữa lo âu có hiệu quả và lo âu không có hiệu quả. Lo âu không có hiệu quả là có một nguy hiểm nào đó và tôi sẽ lặp đi lặp lại và lặp đi lặp lại. Và tôi suy nghĩ về nó suốt thời gian. Và bằng cách nào đó, điều đó sẽ giữ tôi an toàn vì tôi đang suy nghĩ về nó. Còn lo âu có hiệu quả thì là, ô, tốt là tôi cảm nhận được sự nguy hiểm vì tôi sẽ làm điều gì đó về điều này. Như tôi có một kế hoạch để giải quyết vấn đề này. Vì vậy, có thể là tôi đang trong một mối quan hệ và cảm giác như không đúng. Nhưng, và người này đang hành xử như vậy với tôi và tôi biết tôi không nên bị đối xử như vậy, nhưng tôi không biết, có thể cũng không sao. Và điều đó không có hiệu quả. Đó chỉ là lo âu. Bạn chỉ đang vòng vòng, suy nghĩ. Lo âu có hiệu quả sẽ là, như một cái gì đó sai sai. Như tôi không nên bị đối xử như thế này. Vì vậy, kế hoạch của tôi là tôi sẽ cố gắng nói chuyện với bạn đời của tôi về điều này, hoặc chúng tôi sẽ đi trị liệu về điều này và xem liệu có cải thiện hay không. Và nếu không, tôi sẽ rời đi để tìm một mối quan hệ khác. Đúng. Bạn muốn cảm nhận được nguy hiểm. Nhưng câu hỏi là, đó có phải là điều có hiệu quả hay không? Chúng ta sẽ làm gì với nó? Vì vậy, khi tôi nói như, hãy tin tưởng vào bản năng của bạn, ai đó có thể nói, tốt, bản năng của tôi là khi mọi thứ rất khó chịu, bạn nên chịu đựng nó vì cha mẹ tôi đã chịu đựng cha mẹ còn lại của tôi khi mọi thứ rất khó chịu và đó là điều bạn nên làm. Đúng không? Vì vậy, điều đó không hợp lý. Vì vậy, tôi nghĩ rằng hãy làm điều ngược lại trong trường hợp đó. Như là, ô, bạn nghĩ bạn nên ở lại trong trường hợp này? Bởi vì cha mẹ bạn đã làm như vậy, hãy làm điều ngược lại. Xem điều gì sẽ xảy ra nếu bạn làm điều gì đó khác.
Chúng ta nghe rằng, có giá trị trong việc có thể tự lập, đúng không? Như là, bạn biết đấy, có một số người dường như luôn cần phải ở trong một mối quan hệ và, um, có thể một số người thì không, nhưng, um, bạn có nghĩ có giá trị trong việc mọi người thực sự hiểu họ trước tiên không? Tôi biết một số cặp đôi gặp nhau trong năm đầu tiên đại học và vẫn ở bên nhau. Họ hiện đã có con trong đại học, điều này thật kỳ lạ và họ dường như rất hạnh phúc. Họ thực sự hạnh phúc theo những gì tôi biết. Và tôi biết những người đã có nhiều mối quan hệ và sau đó tìm thấy ai đó và một số người cần thời gian cho bản thân. Một số người thì không. Khái niệm về việc hiểu bản thân thực sự quan trọng như thế nào?
Vâng, khi bạn nhìn vào những yếu tố quyết định sự thành công của một mối quan hệ hoặc hôn nhân, trưởng thành về cảm xúc là số một. Thứ hai, cũng vậy, là tính linh hoạt. Việc ở bên một người cực kỳ cứng nhắc rất khó khăn.
Định nghĩa cứng nhắc là gì?
Cứng nhắc là mọi thứ phải diễn ra theo cách này.
Trong không gian thực tế, như là kem đánh răng phải ở bên phải, không phải bên trái kiểu đó. Và cứng nhắc về mặt cảm xúc. Như là, điều này sai. Điều này đúng. Đây là cách bạn làm. Đây không phải là cách bạn làm. Bạn biết đấy, bạn hành xử theo cách này. Bạn không hành xử theo cách này. Ngược lại với việc mọi người có những tính cách khác nhau, họ có những cách giao tiếp khác nhau. Vâng, cũng có sự cứng nhắc liên quan đến việc quản lý hộ gia đình, nhưng chỉ đơn giản là một tính cách cứng nhắc, như là tôi không thể rời đi vào thời điểm này. Tôi phải ra đi vào thời điểm này. Chúng ta phải ở đây ngay bây giờ, bạn biết đấy, kiểu như không thể có sự linh hoạt nào xung quanh bất cứ điều gì hoặc ngay cả sự linh hoạt có liên quan đến kế hoạch. Như khi bạn kết hôn, bạn không biết 5 năm, 10 năm nữa sẽ như thế nào, bạn có linh hoạt với cách bạn di chuyển trong bất kỳ hướng nào không? Người kia cũng di chuyển trong bất kỳ hướng nào. Như là nếu bạn cần mọi thứ phải như vậy, điều đó thật cứng nhắc. Và điều đó rất khó khăn bởi vì con người không phải là bất biến. Có những yếu tố trong tính cách cốt lõi của họ có xu hướng cố định, nhưng con người có thể phát triển. Vì vậy, bạn phải để lại không gian cho sự phát triển của ba thực thể của họ. Có bạn, có người khác và có mối quan hệ. Và cả ba thực thể đó sẽ phát triển theo thời gian. Và nếu bạn không có sự linh hoạt và bạn khăng khăng rằng họ phải giữ nguyên như cũ, điều đó sẽ là vấn đề. Quay trở lại việc một ai đó cần phải dành thời gian một mình trước khi họ vào một mối quan hệ hoặc bạn cần biết bao nhiêu về bản thân trước khi vào một mối quan hệ. Tôi nghĩ rằng mọi người có sự hiểu lầm rằng họ phải hoàn thiện hoàn toàn trước khi họ có thể vào một mối quan hệ. Và điều quan trọng là bạn phát triển khi kết nối với người khác. Và vì vậy, mọi người, bạn đang nói rằng bạn rất ngạc nhiên khi những người này gặp nhau ở đại học và, bạn biết đấy, họ đã ở bên nhau trong suốt thời gian này. Và tất nhiên họ thật sự còn trẻ.
Ôi, không, tôi không ngạc nhiên.
Ôi, bạn không ngạc nhiên? Được rồi.
Không, không, không. Tôi đang ghen tị.
Được rồi.
Bởi vì họ, theo cách nhẹ nhàng, vì họ đã bắt đầu công việc đầu tiên đồng thời. Họ, thật không may, cha mẹ họ đã qua đời đồng thời.
Họ, họ đã trải qua một số bước tiến trong cuộc sống cùng nhau.
Ừ.
Câu chuyện đời của họ là một câu chuyện hòa trộn.
Phải. Bạn biết đấy, nó làm tôi nhớ đến một khách hàng trị liệu mà tôi đã làm việc, cô ấy đã ly hôn và cô ấy đã nói về việc hẹn hò trở lại, và cô ấy đã gặp một người tuyệt vời. Và cô ấy nói, tôi yêu người này rất nhiều. Và người này thực sự là một người tốt hơn nhiều cho tôi. Nhưng có một nỗi buồn mà cô ấy đã nói, rằng anh ấy sẽ không bao giờ được gặp cha mẹ tôi vì họ đã qua đời. Ồ, anh ấy sẽ không biết, như tất cả những điều này về ai tôi đã từng là khi tôi 25 hay 35 tuổi, hoặc bạn biết đấy, cuộc sống của tôi đã như thế nào khi tôi trải qua điều này trong cuộc sống, hoặc bạn biết đấy, anh ấy cũng không có mặt trong sự ra đời của những đứa trẻ của chúng tôi, không biết con cái của chúng tôi ở độ tuổi đó. Vì vậy, đúng là có điều gì đó rất quan trọng về việc có một lịch sử chung. Điều đó không phải là tất cả. Cô ấy hạnh phúc hơn trong cuộc hôn nhân thứ hai, nhưng cũng có điều gì đó để nói rằng mọi người nghĩ, ồ, tôi phải đợi cho đến khi tôi ở điểm này trước khi tôi có thể nghiêm túc xem xét hẹn hò với ai đó có thể trở thành bạn đời của tôi.
Và tôi nghĩ rằng bạn phát triển mối liên kết với mọi người, hoặc mọi người nói, bạn biết đấy, tôi không sẵn sàng để có một mối quan hệ vì tôi không biết đủ về bản thân mình. Bạn sẽ học được rất nhiều điều về bản thân bạn khi bạn ở bên ai đó vì bạn bị buộc phải làm như vậy, ai đó đang cầm chiếc gương soi cho bạn. Nó giống như cách tôi nói rằng, bạn biết đấy, tôi đã nói trước đó rằng khi tôi thấy các cặp đôi, mọi người phát triển cá nhân nhanh hơn rất nhiều vì họ đang trong mối quan hệ với ai đó và thực sự có chiếc gương đó được đưa lên cho họ. Ý tôi là, bạn có thể ngồi đó và suy nghĩ một mình mãi cho đến khi bạn chán, nhưng thực tế là không ai đưa ra phản hồi cho bạn. Bạn không tương tác. Bạn không phải đối mặt với bất cứ điều gì.
Ừ, tôi hoàn toàn đồng ý. Ý tôi là, chắc chắn phần lớn sự phát triển của tôi liên quan đến những điều khác và không chỉ là mối quan hệ tình cảm. Ý tôi là, như những công việc mà không cảm thấy đúng, mà cuối cùng tôi đã chuyển sang một công việc khác. Bạn học được rất nhiều dựa trên những gì không hiệu quả. Ừ. Ý tôi là, có những thông tin thực sự ở đó. Tôi chắc chắn muốn quay lại với nỗi buồn và nói về sự mất mát, nhưng tôi cảm thấy rằng, có một cái lỗ mà chúng tôi đã mở ra trước đó mà tôi muốn, um, quan sát một chút, đó là động lực phân biệt giữa nam và nữ, um, mà ngày nay rất nổi bật, đặc biệt là ở những người khoảng 40 tuổi trở xuống. Um, thật sự khác biệt bây giờ, um, trong các động lực của những gì mà các chàng trai và đàn ông nghe về các chàng trai và đàn ông nói chung, và điều gì mà các cô gái và phụ nữ nghe về các cô gái nói chung, do đó cách mà chúng ta nghĩ về bản thân mình, nhưng, um, bạn có một cậu con trai. Bạn nghĩ rằng một số điều tích cực đã phát triển trong bối cảnh này là gì? Và sau đó bạn nghĩ rằng một số điều đang tạo ra vấn đề cho, cho mối quan hệ tình cảm nhưng cũng chỉ là mối quan hệ với bản thân là gì? Tôi nghĩ về mặt tình cảm, um, thật khó cho những người trẻ tuổi như trong độ tuổi teen và đầu hai mươi, vì họ không có một loại cơ sở hạ tầng nào xung quanh mối quan hệ tình cảm. Um, không có kiểu tán tỉnh thông thường, um, vì nó cảm thấy có phần cũ. Các chàng trai không còn mời các cô gái đi hẹn hò nữa. Họ có thể, nhưng họ không thực sự biết làm như thế nào, hoặc họ làm qua tin nhắn, đúng không? Um, thay vì chỉ như là, có điều gì rất sâu sắc khi phải gọi điện cho ai đó và mời họ đi hẹn hò. Bạn phát triển rất nhiều như một con người bằng cách làm điều đó. Và nó cũng thiết lập nền tảng cho mối quan hệ. Um, hoặc mời ai đó đi hẹn hò trực tiếp, thì khó khăn. Bạn thực sự rất dễ bị tổn thương. Vì vậy, dễ dàng để tránh khỏi sự dễ bị tổn thương vì bạn có thể làm rất nhiều điều qua tin nhắn và, bạn biết đấy, giả vờ rằng đó không phải là một hành động dễ bị tổn thương. Um, và mọi người, bạn biết đấy, không nhất thiết phải gọi đó là một buổi hẹn hò. Bạn biết đấy, giống như, Ê, bạn muốn đi chơi không? Um, bạn biết đấy, chỉ là, đó là cách ngôn ngữ xung quanh nó. Vì vậy, không có kiểu như cấu trúc mà, chúng ta đang đi hẹn hò. Điều đó ít phổ biến hơn rất nhiều. Trong khi trong thời của bạn và tôi, điều này phổ biến hơn nhiều, bạn biết khi nào bạn bị mời đi hẹn hò. Nó không mờ mịt như vậy. Um, và tôi nghĩ rằng mạng xã hội khiến điều đó thật khó khăn vì, bạn biết đấy, bất kỳ sai sót nào, ai đó sẽ có khả năng đăng về nó, hoặc họ đã ghi lại video hoặc những điều thực sự xấu hổ hoặc đáng sợ khi bạn lần đầu tiên bắt đầu một mối quan hệ với ai đó, bạn biết đấy, điều đó có thể trở thành, nếu bạn ở với người sai, người trưởng thành về cảm xúc. Nhiều người trẻ tuổi, bạn biết đấy, họ đang học và phát triển. Um, họ làm tất cả các loại điều mà khiến người khác xấu hổ, bạn biết đấy, giống như đây là danh sách các cờ đỏ của ai đó mà tôi sẽ chia sẻ với mọi người. Bạn có thể tưởng tượng không? Và nó trên mạng xã hội. Vì vậy, thanh thiếu niên đang làm điều này. Những người trong độ tuổi 20 đang làm điều này.
Ừ, ừ. Hoặc bạn có thể tin rằng có ai đó, bạn biết đấy, thông tin mà lẽ ra nên giữ lại riêng tư lại không còn riêng tư. Tôi không nói về những điều xấu mà ai đó đã làm mà cần phải báo cáo. Tôi đang nói về những điều xấu hổ hoặc ai đó không khéo léo xã hội. Hơi thở của cô ấy thì kém. Hơi thở của anh ấy thì có mùi, loại như vậy. Ừ, bất cứ điều gì như thế, hoặc, hoặc bạn biết đấy, này, đây là điều gì, hoặc đây là điều mà anh ấy đã làm trong buổi hẹn hò mà thật xấu hổ. Um, bạn biết đấy, anh ấy đã làm một ấn tượng kỳ quặc lạ thường, hoặc bạn biết đấy, bất cứ điều gì. Um, nhưng cũng chỉ như những cuộc gặp gỡ tình dục hoặc, bạn biết đấy, không có gì cảm thấy hoàn toàn riêng tư. Như bạn chỉ, mức độ tin tưởng mà bạn phải có với bạn đời của mình bây giờ điều đó đã bị coi là điều hiển nhiên. Như kiểu, chắc chắn. Mọi người có thể đã nói điều gì đó với bạn thân nhất của họ, nhưng họ cũng có ranh giới tốt hơn xung quanh điều đó. Như bạn khá biết trong xã hội của chúng ta điều gì là riêng và điều gì thì không.
Và vì mọi người lớn lên trên mạng xã hội, họ không thực sự có kinh nghiệm với loại chuyện này, có một không gian riêng tư và một không gian công cộng. Tất cả đều bị mờ đi và họ không thực sự học được điều gì là riêng tư và điều gì không. Và tôi nghĩ điều đó thực sự gây lo lắng cho mọi người. Vì vậy, mọi người không dám chấp nhận, chúng ta đã nói về rủi ro. Mọi người không dám mạo hiểm trong các mối quan hệ. Họ không, họ không thực sự dễ bị tổn thương vì họ sợ rằng, ừ, bạn biết đấy, họ sẽ bị làm nhục. Vậy bạn nghĩ rằng nhu cầu chia sẻ điều đó với thế giới là như thế nào? Có phải vì họ không phải thừa nhận rằng có thể một phần nào đó là lỗi của họ? Giống như, nếu bạn vẽ cờ đỏ lên ai đó, thì không thể, người đang vẽ không phải là người bị scrutin, đúng không? Tôi nghĩ họ chỉ cảm thấy bị tổn thương và họ muốn cảm thấy, và vì vậy họ cảm thấy như bị sụt giảm lòng tự trọng và họ muốn được xác nhận. Và tất nhiên, nếu họ tạo ra danh sách này, bạn bè của họ sẽ nói, ừ, bạn đã né được viên đạn. Người này không phù hợp với bạn. Bạn xứng đáng với điều tốt hơn. Ừ, và sau đó họ cảm thấy tốt hơn về điều đó, nhưng bạn không phát triển từ điều đó. Vấn đề là nếu bạn có thể ngồi với nỗi đau thực sự và điều này không giống như, người này không phải là thẩm phán giá trị bản thân của tôi, bất kỳ ai đã chia tay với tôi và vì lý do gì, bạn biết đấy, chỉ vì ai đó không đánh giá cao bạn không có nghĩa là bạn không có giá trị. Và tôi nghĩ đó là một bài học rất quan trọng mà mọi người cần học. Vì vậy, bạn biết đấy, nếu tôi lấy một, à, một khối vàng, đúng không? Như một viên gạch vàng và, bạn biết đấy, và ai đó nói như, tôi không thích cái đó. Tôi thích bạc hoặc tôi thích bất cứ điều gì tôi thích, đúng không? Không có nghĩa là vàng đã mất giá trị vốn có. Nó có nghĩa là đối với người đó, khối vàng đó không có giá trị, nhưng vàng vẫn có cùng giá trị như trước đó. Và tôi nghĩ rằng chúng ta có xu hướng coi ý kiến của người khác về chúng ta là thẩm phán giá trị của bản thân. Và không phải như giá trị của bạn là ổn định và một số người sẽ đánh giá nó, một số không sẽ tìm những người đánh giá nó vì đó là những người bạn muốn ở bên. Nhưng không có nghĩa là bạn có giá trị ít hơn chỉ vì ai đó không đánh giá nó hoặc bạn có giá trị hơn vì ai đó đánh giá nó. Bạn có cùng một giá trị dù theo cách nào. Nhưng tôi nghĩ rằng người trẻ không, bạn biết đấy, luôn bị tổn thương. Chúng ta đã nói về các cuộc chia tay trước đây. Chúng luôn đau. Và đặc biệt là khi bạn còn trẻ và không có kinh nghiệm. Nhưng mối quan tâm của tôi là họ không có được kinh nghiệm về, à, việc ngồi với nó. Và vâng, bạn muốn, bạn biết đấy, có sự hỗ trợ từ bạn bè và tất cả những điều đó. Nhưng tôi nghĩ một khi bạn bắt đầu đăng về điều đó, hoặc một khi bạn bắt đầu phỉ báng người khác, bạn không học được bài học. Bạn không học cách xử lý sự mất mát.
Trong số các khách hàng trưởng thành của bạn, có bao nhiêu phần trăm cuộc đấu tranh mà bạn nghe về các mối quan hệ lãng mạn liên quan đến, lại một lần nữa, các khía cạnh trực tuyến như, các ứng dụng và những thứ tương tự. Bạn có nghĩ rằng chúng đã tạo điều kiện cho mọi thứ hoặc khiến các mối quan hệ trở nên khó khăn hơn không?
Chà, tôi nghĩ rằng những gì các ứng dụng làm là có một hiện tượng mà Barry Schwartz nói đến trong cuốn sách của ông, Nghịch lý của sự lựa chọn. Và đó là ý tưởng rằng càng nhiều lựa chọn chúng ta có, chúng ta càng ít hạnh phúc hơn. Vì vậy, bạn cần một số sự lựa chọn, nhưng nó giống như, hãy nghĩ đến như một cái bể cá, một bể nuôi cá và một đại dương. Bể cá không đủ sự lựa chọn. Chỉ bị hạn chế quá nhiều. Đại dương, quá nhiều sự lựa chọn. Bạn như, ừ, không có phương hướng. Ôi trời ơi. Bể nuôi cá thì hoàn hảo. Nó có một lượng lựa chọn nhất định, nhưng có thể quản lý. Bạn không bị tràn ngập. Bạn không bị choáng ngợp. Vì vậy, họ đã thực hiện những thí nghiệm mà, giống như, bạn sẽ có thể thử nghiệm, như, chúng tôi có mứt mới này, và, um, chúng tôi có 10 hương vị khác nhau, và bạn thích hương vị nào nhất, và bạn sẽ chọn hương vị nào? Mọi người sẽ bị choáng ngợp đến mức họ thậm chí không muốn thử. Họ như, quá nhiều. Hoặc chúng tôi có hai hương vị. Bạn thích cái nào hơn, đúng không? Có thể quản lý. Vì vậy, có những người mà chúng tôi gọi là “satisficers” và những người “maximizers”. Vì vậy, satisficers, ừm, để tôi nói về maximizers trước. Maximizers là những người, giả sử bạn muốn mua một cái áo len, được không? Bạn vào cửa hàng, bạn tìm thấy một cái áo len mà bạn thích. Um, nó là chất liệu đúng, giá đúng, vừa vặn với bạn, màu sắc đúng. Tuyệt vời. Maximizer nói, nhưng có thể tôi có thể tìm thấy cái gì đó tốt hơn. Vì vậy, tôi sẽ lấy cái áo len đó. Tôi sẽ để nó dưới đáy chồng để không ai mua nó. Tôi sẽ đi đến cửa hàng bên cạnh và xem xem họ có cái gì tốt hơn không. Có thể có cái nào đó đang giảm giá. Có thể nó là chất liệu hơi cao cấp hơn, bất cứ điều gì, đúng không? Nhưng họ cứ đi đến các cửa hàng và họ cứ làm điều đó và sau đó họ nghĩ, ôi, tôi đã tìm thấy cái áo len tuyệt nhất từ trước đến nay và tôi sẽ mua cái đó. Bạn đoán xem? Họ ít hài lòng với việc mua sắm đó hơn là người satisficer, người đã mua cái áo len đầu tiên ở cửa hàng đầu tiên và sẽ rất hạnh phúc với cái áo len đó. Tất cả là chi phí cơ hội. Được không? Bởi vì tất cả năng lượng, năng lượng cảm xúc và nhận thức mà họ đã đầu tư vào việc tối ưu hóa một điều gì đó để được lợi ích nào, như, mức độ lợi ích nào, không nhiều so với số lượng năng lượng mà họ đã tiêu tốn để cố gắng tối ưu hóa. Họ không bao giờ hài lòng bởi vì ngay cả khi họ có được sản phẩm tuyệt vời đó, một cái gì đó tốt hơn sẽ xuất hiện. Sẽ có một màu mới ra mắt như hai tuần sau mà không có ở bất kỳ cửa hàng nào. Vì vậy, bạn luôn nhìn qua vai của mình nếu bạn là một maximizer, bạn luôn nhìn qua vai của mình để xem, nếu có cái gì đó tốt hơn ở đó trong việc hẹn hò. Đó là điều mà các ứng dụng mang lại. Bạn đi ra ngoài với ai đó, bạn có một khoảng thời gian vui vẻ.
Bạn nghĩ, ồ, không có bướm, không có tia lửa, thời gian khá tốt, nhưng tôi không biết. Um, tôi có thể quay lại các ứng dụng. Bạn quay lại các ứng dụng, nhìn vào tất cả mọi người ở đó. Có thể họ tốt hơn ở khía cạnh này hay khía cạnh kia. Và điều đó làm cho mọi người trở thành những người tối ưu hóa vì có ảo tưởng về sự lựa chọn. Không phải ai mà bạn gặp cũng sẽ tốt hơn. Và một lần nữa, chúng ta không có tùy chọn theo kiểu a la carte với mọi người. Sẽ có những khía cạnh khác nhau mà mọi người phù hợp hơn với những gì bạn đang tìm kiếm, nhưng không ai là hoàn hảo cả. Đúng không? Vậy tại sao chúng ta lại tìm kiếm sự hoàn hảo? Tại sao không tìm kiếm, và nhân tiện, những người chấp nhận không phải là những người thỏa hiệp. Điều này không có nghĩa là, ừ, tôi sẽ chỉ thỏa hiệp với một cái gì đó. Nó giống như chiếc áo len đó rất tuyệt. Bạn thích mọi thứ về nó. Bạn không cần phải tìm kiếm thêm gì nữa. Liệu sẽ có ai đó hấp dẫn hơn nếu bạn chọn một đối tác không? Tất nhiên. Liệu sẽ có ai đó kém hấp dẫn hơn không? Tất nhiên. Đúng không? Và nhân tiện, nếu chúng ta đối xử với hẹn hò như mua sắm, chúng ta quên rằng, um, trong mua sắm, chúng ta là những người chọn lựa, nhưng trong hẹn hò, một người cũng phải chọn chúng ta. Và chúng ta, nhân tiện, không hoàn hảo. Vì vậy, một bài tập mà tôi thích làm với các khách hàng là tôi muốn bạn viết ra tất cả những lý do khiến việc hẹn hò với bạn trở nên khó khăn. Vì vậy, thay vì tạo ra một danh sách tất cả các phẩm chất mà bạn muốn ở một đối tác, như đối tác phải như thế này, họ phải như thế kia, họ phải, bạn biết đấy, có những sở thích này. Họ phải có một mức độ tham vọng nhất định. Họ phải, um, nhìn theo một cách nào đó. Họ phải có những sở thích này, bất kể đó là gì. Um, tôi muốn bạn viết ra tất cả mọi thứ khiến việc đó trở nên khó khăn. Thật là một bài tập tuyệt vời. Để ở bên bạn. Và một số người, điều này giống như trong một cuộc phỏng vấn xin việc khi họ hỏi, điểm yếu của bạn là gì? Và chúng ta thường nói những điều nghe có vẻ tích cực, bạn biết đấy, như điểm yếu của tôi là tôi làm việc quá chăm chỉ, nhưng tôi quá tận tâm đến nỗi tôi không thể, bạn biết đấy, buông bỏ. Nó không đúng. Vì vậy, bạn phải thành thật một cách tỉ mỉ với chính mình. Vậy điều gì làm cho việc ở bên bạn trở nên khó khăn? Và nếu bạn thật sự thành thật với bản thân, bỗng nhiên bạn ít là một người tối ưu hóa hơn, đúng không? Bởi vì bỗng nhiên bạn như, ôi, ai đó đang nghĩ về những điều mà, bạn biết đấy, họ đang nhìn nhận tôi một cách toàn diện nữa. Và tổng thể, tôi là một gói khá tốt, nhưng có những điều mà, bạn biết đấy, có thể họ có thể tối ưu hóa nếu họ thật sự muốn, nhưng sau đó họ sẽ phải từ bỏ một số phẩm chất khác mà tôi có mà người khác có thể không có. Vì vậy, tôi nghĩ rất quan trọng để không nghĩ về hẹn hò như mua sắm. Và tôi nghĩ rằng những người lớn lên với các ứng dụng có xu hướng đối xử với hẹn hò như mua sắm và họ không ngồi đó và làm danh sách rằng, ồ, tôi có thể như thế này. Và điều đó khiến cho việc ai đó ở bên tôi trở nên khó khăn. Và bạn có thể nêu hàng triệu lý do. À, và nhân tiện, tôi nói với họ rằng đối với tất cả các phẩm chất mà bạn đang tìm kiếm, mặc kệ con số đó là gì, vì họ có xu hướng có rất nhiều, đúng không? Nó không chỉ là, tôi cần ba thứ này. Nó giống như, tôi cần 20 thứ này. Danh sách. Đúng không? Danh sách. Vì vậy, tôi đã nói, đối với mỗi phẩm chất mà bạn đang tìm kiếm, bất kể con số đó là gì, nếu nó là 20, bạn cần nêu ra 20 điều làm cho việc ở bên bạn trở nên khó khăn. Vì vậy, nó không thể giống như, có hai điều khiến việc ở bên bạn trở nên khó khăn, nhưng bạn có một danh sách 20 điều mà bạn muốn. Bạn có nghĩ rằng sau khi mọi người làm danh sách đó, họ có thể xem xét danh sách đó và nỗ lực giảm bớt hoặc loại bỏ một số điều trong danh sách đó không? Đó có phải là tự phát triển tốt không? Như nếu ai đó rất cứng nhắc về thời gian, bất cứ ai biết tôi rõ ràng, đó không phải là tôi. Như tôi biết một số người mà rất cứng nhắc về điều đó. Giả sử ai đó xác định điều đó là một trong những điều có thể rất khó khăn. Như họ rất bực bội nếu ai đó đến trễ 5 phút. Tôi đã tương tác với những người này. Bạn rất khó để ở bên. Là một học giả, mọi thứ bắt đầu muộn 10 phút. Chúng tôi kết thúc muộn. Đó là cách nó hoạt động. Nhưng họ có nên cố gắng giải quyết điều đó hoặc giảm bớt đặc điểm đó không? Hay họ nên nhìn vào danh sách và nói, bạn biết gì không? Như, tôi sẽ không thay đổi điều đó. Hoặc điều này, thì tôi có lẽ nên thay đổi điều đó. Danh sách có thể làm gì cho mọi người khác? Được rồi. Vì vậy, mối quan hệ giống như xi măng. Vì vậy, khi bạn mới bắt đầu, đúng, xi măng đó ướt và dễ uốn. Khi nó khô, rất khó để bây giờ bạn phải như đào lên. Vì vậy, giả sử tính đúng giờ thực sự quan trọng đối với ai đó. Và họ nghĩ, ồ, tôi không muốn làm rối lên. Đây là giai đoạn đầu của mối quan hệ. Vì vậy, vâng, người này luôn đến muộn, nhưng tôi sẽ không nói gì về điều đó. Và tôi sẽ bình tĩnh với điều đó, mặc dù tôi không. Và tôi đang ngồi đó tức giận mỗi khi họ đến muộn, đúng không? Và điều này giống như trong ba tháng đầu của một mối quan hệ, tôi nghĩ là Chris Rock đã nói điều này, trong ba tháng đầu của một mối quan hệ, bạn không phải là bạn, bạn là đại sứ của bạn. Vì vậy, đôi khi mọi người, bạn biết đấy, ai thực sự không đúng giờ sẽ đúng giờ và sau đó họ sẽ thay đổi. Đó không phải là điều tôi đang nói đến. Tôi đang nói về một người mà bạn biết đấy, ai đó họ chỉ đơn giản là không phải là một người đúng giờ như bạn đang nói bạn là. Vì vậy, nếu bạn đang hẹn hò với một người, và người đó đang tự nói với mình như, tôi sẽ không đề cập đến điều đó. Tôi không muốn làm rối lên. Đây là giai đoạn đầu của mối quan hệ. Xi măng đang ướt. Đây chính là khi bạn cần phải đề cập đến điều này. Vì vậy, nếu không, điều xảy ra là khoảng sáu tháng sau, người đó nói, tôi không thể tin rằng bạn đến muộn. Điều gì vừa xảy ra? Bạn biết đấy, tại sao bạn lại, bạn luôn đến muộn. Bạn không ưu tiên tôi. Và người đó như, tôi này, đây là lần đầu tiên nghe về điều này. Giống như người đó không có cơ hội thay đổi nếu họ muốn, nhưng B, không có cơ hội để giải thích.
Có thể rằng, như đã xảy ra với một trong những khách hàng trị liệu của tôi, người này luôn đến muộn, nhưng đó là vì anh ta cố gắng làm hài lòng cô ấy vì cô ấy muốn ăn tối. Anh biết rằng cô thích ăn sớm. Anh làm việc rất muộn, vì vậy anh cố gắng hoàn thành công việc của mình và đến đó. Và anh luôn đến muộn vì anh cố gắng có mặt đúng thời điểm khi cô muốn ăn tối. Anh nói rằng: “Tôi đến muộn vì tôi ưu tiên bạn. Thực ra tôi đang rời khỏi công việc sớm để ở bên bạn, nhưng tôi lẽ ra nên nói rằng tôi không thể có mặt vào thời điểm này. Đó là điều tôi nên nói”. Anh lo lắng rằng cô sẽ nổi giận vì nó sẽ quá muộn với cô. Vì vậy, bạn thấy rằng giả định mà cô ấy nghĩ là “Bạn không quan tâm đến tôi. Tôi không quan trọng với bạn. Công việc của bạn quan trọng hơn”. Và anh ta nói, “Không, thực ra tôi đã rời khỏi công việc để ở bên bạn và tôi vẫn không thể đến đúng giờ”. Vì vậy, chúng ta cần tìm cách giải quyết điều này. Liệu chúng ta có thể ăn tối muộn hơn không? Bởi vì nếu chúng ta ăn sớm, tôi sẽ đến muộn. Và bạn biết đấy, chúng ta có thể làm gì? Đây là một ví dụ về việc nếu bạn chỉ đề cập sớm, bạn sẽ không xây dựng tất cả những câu chuyện về người khác. Người này không quan tâm. Họ không ưu tiên tôi. Bất kỳ câu chuyện nào mà bạn đang tạo ra về người đó. Và bạn có cơ hội để xem, liệu người đó có sẵn lòng làm gì đó không? Hay nếu họ không, bạn có sẵn lòng linh hoạt và nói, “Bạn biết đấy, người này, họ chỉ đến muộn”. Và tôi thích rất nhiều điều khác về họ. Tôi sẽ điều chỉnh để chấp nhận rằng đây là một điều mà trong một thế giới hoàn hảo, tôi muốn họ đúng giờ hơn. Nhưng có quá nhiều điều tuyệt vời, nên đây là một điều mà tôi sẽ điều chỉnh.
Kết nối điều này với những gì chúng tôi đã nói trước đó về cảm giác trực giác và tính hợp lệ hay thiếu tính hợp lệ của cảm giác trực giác. Tôi chắc chắn đã có trải nghiệm và tôi biết nhiều người khác cũng vậy, là sau khi một mối quan hệ kết thúc hoặc khi nó đang kết thúc, họ quay lại và nghĩ, “Bạn biết đấy, đã có điều gì đó ngay từ đầu mà tôi đã biết lúc đó, nhưng tôi đã để qua bên”. Điều đó có phải chỉ là một câu chuyện mà chúng ta nói với chính mình không?
Tôi nghĩ rằng câu hỏi quan trọng nhất để tự hỏi bản thân sau khi bạn đi hẹn hò lần đầu tiên, lần thứ hai hay thứ ba là “Tôi cảm thấy thế nào khi bên người này?” Bởi vì tất cả những điều khác chỉ như một bài tập nhận thức, đúng không? Ví dụ, một trong những khách hàng của tôi, cô ấy đã nói với bản thân rằng, “Tôi không muốn hẹn hò với ai cả, cô ấy đang ở độ tuổi đầu ba mươi và cô ấy nói, ‘Tôi muốn có con với một người bạn đời. Tôi 31 tuổi. Tôi không muốn hẹn hò với bất kỳ ai. Tôi sẵn lòng hẹn hò với người đã ly hôn, nhưng tôi sẽ không hẹn hò với người có con’.” Cô ấy đã gặp một người nào đó trực tuyến. Ứng dụng mà cô sử dụng không có câu hỏi về trẻ em. Cô đã gặp anh ấy trong lần hẹn hò đầu tiên, cô thấy rất vui vẻ và bất ngờ phát hiện ra rằng anh có con. Cô ấy vui đến nỗi thực sự suy nghĩ xem có nên hẹn hò với anh ấy lần nữa không, rằng cô không muốn đối mặt với điều đó. Nó quá phức tạp và không phải là điều mà cô đã tưởng tượng. Nếu cô ấy biết trong ứng dụng hẹn hò rằng anh đã có con, cô ấy sẽ không bao giờ gặp anh ấy. Đó chính là chồng cô. Họ hiện rất hạnh phúc. Tôi có nghĩa là, họ đã kết hôn được khoảng 15 năm. Họ có con cùng nhau, họ có đứa trẻ khác. Cô ấy rất hạnh phúc.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng khi chúng ta lập danh sách như bạn đã nói, liệu bạn có nên bỏ bớt những điều trong danh sách không? Tôi nghĩ rằng bạn cần phải linh hoạt về những điều có thể không quan trọng, nhưng bạn phải rất cứng rắn về những điều quan trọng. Những đặc điểm về nhân cách rất quan trọng, những giá trị phù hợp cũng bạn rất quan trọng. Vì vậy, đó là những điều mà đừng linh hoạt.
Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng tôi hiểu đúng. Chúng ta đang nói về hai danh sách khác nhau ở đây. Một danh sách là về những đặc điểm của người kia. Đây là cách mà chúng ta nghe đến như là danh sách. Số lần bạn bè nói rằng bạn phải làm một danh sách. Tôi không bao giờ có thời gian để lập danh sách, nhưng tôi thích danh sách khác mà bạn đã mô tả, đó là tất cả những điều về bản thân chúng ta có thể làm cho việc hẹn hò khó khăn. Chúng ta cần phải có độ cứng nhắc so với độ linh hoạt ở danh sách nào hoặc cả hai? Tôi đang nói rằng khi chúng ta nghĩ đến danh sách đó, và nhân tiện, có nhiều người không ngồi xuống viết danh sách, nhưng họ có nó trong đầu. Bạn biết, có quá trình rằng, “Tôi biết mình đang tìm kiếm điều gì” hoặc bất cứ điều gì. Một số người nói rằng, “Tôi biết điều đó khi tôi thấy nó”, nhưng thực sự có danh sách trong đó vì bạn biết những gì bạn đang tìm kiếm và nó khớp với danh sách trong đầu bạn.
Vì vậy, trong danh sách đó, tôi đang nói rằng bạn cần thêm nhiều điều như đặc điểm nhân cách. Họ có trung thực không? Họ có đáng tin cậy không? Tôi có thể tin tưởng họ không? Chúng ta có cùng loại tầm nhìn về cuộc sống mà chúng ta muốn dẫn dắt không? Bạn biết đấy, chúng ta đồng ý ở những vấn đề quan trọng đó ở đâu? Bởi vì những điều đó rất khó để vượt qua những khoảng cách đó. Bạn biết, chúng sẽ cứ xuất hiện và rất khó để xử lý. Những thứ như, liệu chúng ta có cần phải có tất cả các sở thích giống nhau không? Không. Bạn biết đấy, liệu người ấy có con hay không? Chà, điều đó có thể không phải là lựa chọn lý tưởng, nhưng hãy nhìn xem điều gì đã xảy ra với người này, bạn biết đó. Bạn không biết. Tôi nghĩ rằng câu hỏi mà tôi quay lại là “Người này khiến tôi cảm thấy thế nào” nếu các đặc điểm nhân cách đã có đó. Bởi vì đôi khi những người không có những đặc điểm về nhân cách mà bạn muốn lại rất quyến rũ và họ có thể khiến bạn cảm thấy tuyệt vời. Nhưng nếu họ có những đặc điểm nhân cách, tôi có cảm thấy bình yên bên người này không? Trở lại với ý tưởng này về sự bình yên và yên tĩnh. Tôi thích ý tưởng này.
Một người nào đó đã nhắc rằng tôi yêu thích phép ẩn dụ này, về việc có thể mang những bản nháp thô của bạn đến với người khác, có nghĩa là bạn không cần phải lúc nào cũng phải hoàn hảo với người này, mà bạn có thể mang một phiên bản chưa hoàn thiện của chính mình, của ý tưởng này, và họ sẽ cùng hợp tác với bạn về điều đó. Tôi nghĩ điều đó thật đẹp, đúng không? Có nghĩa là bạn có thể là chính mình và chính mình không có nghĩa là tôi có thể hành động theo bất cứ cách nào tôi muốn. Tôi có thể không có ranh giới. Tôi có thể hành hung. Không, đó không phải là bản nháp thô, mà giống như, tôi đang cố gắng xử lý điều này. Tôi đang cố gắng hiểu điều này. Tôi không hoàn hảo. Đôi khi tôi sẽ mắc sai lầm. Và liệu bạn có thể cảm thấy thoải mái đủ khi ở bên nhau để chịu trách nhiệm về bản thân nhưng vẫn cảm thấy được yêu thương bởi người kia không? Tôi rất thích, rất thích tiêu chí, thiếu từ nào tốt hơn, rằng, bạn biết đấy, tôi cảm thấy thế nào khi ở bên người này? Vâng. Sự bình yên là một điểm neo hoặc một nơi để tìm kiếm. Và khi tôi nói “thế nào”, tôi có nghĩa là, bạn có cảm thấy bình tĩnh không? Bạn có cảm thấy, um, hài lòng không? Và vì vậy, sự bình tĩnh khác với loại kích thích, um, sự hài lòng khác với việc hạnh phúc điên cuồng. Tất nhiên, ở giai đoạn đầu và hy vọng trong suốt mối quan hệ, sẽ có những lúc bạn cảm thấy năng lượng tuyệt vời xung quanh hạnh phúc và niềm vui khi ở bên người khác. Nhưng hầu hết thời gian, cảm giác bạn sẽ có khi ở bên bạn đời là cảm giác an toàn, một nơi an toàn để đỗ, sự hài lòng. Um, tôi thích khi ở bên người này với gu hài hước của họ. Tôi thích ngồi bên họ ngay cả khi chúng tôi im lặng. Tôi thích ngồi trên ghế sofa và xem chương trình cùng họ. Um, tôi thích cơ bản là làm bất cứ điều gì cùng họ chỉ vì tôi thích sự hiện diện của họ. Đó là điều tôi muốn nói. Bạn cảm thấy thế nào, sự hiện diện của họ có thêm phần cho bạn không? Có cảm giác như bạn chỉ hạnh phúc hơn với sự hiện diện của họ so với việc không có họ không? Và đôi khi mọi người cảm thấy như, ôi, chúng tôi có một mối quan hệ mạnh mẽ như vậy. Chúng tôi rất bị thu hút bởi nhau. Nhưng điều bạn bị thu hút là khi bạn ở bên nhau, sự hiện diện rất không ổn định. Nó, nó giống như những đỉnh cao và đáy thấp. Và điều đó không phải, bạn biết đấy, tôi đang nói về cảm giác hài lòng, chỉ cần ở bên người kia, sự hàng ngày của nó. Có rất nhiều điều được nói đến về các ngôn ngữ yêu thương này, như các hành động phục vụ. Và tôi thích, bạn biết đấy, quà, bạn biết đấy, tất cả những thứ đó. Um, bạn biết đấy, tôi đã nghe nói, bạn biết đấy, ngôn ngữ yêu thương của bạn là gì. Và ai đó, bạn biết đấy, tôi sẽ nói tất cả chúng, bạn biết đấy, người ấy là tôi, tất cả chúng. Ai mà không thích tất cả những điều đó, bạn biết đấy, cả hai, bạn biết đấy, tôi thích nghĩ rằng mình cũng mang lại cho họ, bạn biết đấy, ai mà không thích tất cả những điều đó. Nhưng tôi nhận ra rằng một số người đặt giá trị cao hơn vào một số cử chỉ và biểu đạt nhất định. Và tôi nghĩ điều đó thì cũng tốt thôi. Điều tôi yêu thích về những gì bạn đang nói, tuy nhiên, là nó giống như một sự kết nối năng lượng. Cảm giác an toàn này, bạn biết đấy, rằng từ “bình yên” với tôi dường như mang rất nhiều giá trị trong những ngày này. Tôi cảm thấy như hai điều mà tôi thực sự ngày càng trân trọng hơn đó là sự bình yên và lòng tự trọng vì thật khó để có được, um, sự bình yên mà không có lòng tự trọng. Vâng. Chắc chắn là khó để có lòng tự trọng mà không có sự bình yên. Bây giờ, đôi khi sự thiếu hụt bình yên có thể đến từ những điều bên ngoài, nhưng sau đó chúng ta phải tự hỏi bản thân, bạn biết đấy, liệu chúng ta có khả năng kiểm soát những điều bên ngoài đó không? Vâng. Tôi rất tò mò về những suy nghĩ của bạn về, về năng lượng, như một sự kết nối năng lượng. Vì vậy, thay vì các ngôn ngữ yêu thương, tôi nhìn nhận nó như là hiểu các hướng dẫn hoạt động của nhau. Chúng ta không nhận được một cuốn hướng dẫn, giống như khi bạn mua một chiếc xe hoặc một món công nghệ, phải không? Nó đi kèm với các hướng dẫn hoạt động. Vì vậy, bạn biết chính xác cách nó hoạt động. Như, đừng nhấn nút này, hãy nhấn nút này. Điều này làm cho nó hoạt động mượt mà hơn. Điều này sẽ phá hủy nó. Đúng không? Vì vậy, bạn hiểu những điều đó. Vì vậy, chúng ta không biết điều đó về người khác. Chúng ta đưa ra quá nhiều giả định. Um, bạn biết đấy, nếu người này đang đến với tôi để nói về điều này, đây là điều tôi muốn trong tình huống đó. Vì vậy, chúng ta làm điều đó. Và người đó sẽ nói, không, không, không, tôi đã đến để nói chuyện với bạn về điều đó. Tôi chỉ muốn giải tỏa cảm xúc. Tôi không đến để bạn sửa chữa nó. Đúng không? Nhưng có thể bạn thích khi mọi người sửa chữa nó. Vì vậy, bạn phải học các hướng dẫn hoạt động của người khác. Vì vậy, chúng ta nói về ý tưởng các ngôn ngữ yêu thương. Mọi người thích tất cả những thứ đó. Như bạn đã nói, các hướng dẫn hoạt động là điều gì đó sâu sắc và thân mật hơn nhiều, đó là, tôi hiểu rằng, um, đến muộn có nghĩa là điều này đối với bạn, đúng không? Tôi hiểu rằng điều này giúp bạn khi bạn lo lắng. Nếu giọng nói của tôi trở nên nhỏ hơn thay vì bạn biết đấy, tôi hiểu rằng bạn cần một cái ôm vào lúc này. Um, tôi hiểu rằng khi chúng ta đi du lịch, bạn thích đóng gói theo cách này và tôi thích đóng gói theo cách này và hãy làm theo cách của riêng chúng ta. Đúng không? Nhưng, hoặc, bạn biết đấy, chỉ cần, tôi hiểu những điều này về bạn và bạn hiểu những điều này về tôi. Và nếu chúng ta hiểu chúng, chúng ta biết cách người khác hoạt động và chúng ta sẽ hoạt động theo cách của mình với sự nhìn nhận hướng đến điều đó. Và có điều gì đó rất yêu thương về việc hiểu các hướng dẫn hoạt động của ai đó và tự tôn trọng chúng. Và chúng ta không cố gắng để tìm hiểu người khác. Chúng ta cố gắng nghĩ rằng, tại sao họ hành động theo cách đó? Chúng ta không thấy tò mò và hỏi, Ể, tại sao bạn hành động theo cách đó? Chuyện gì đang diễn ra? Và bạn sẽ học được rằng, ôi, đó là lý do. Và bây giờ, bạn biết điều đó trong những tình huống đó, đây là cách chúng có thể trôi chảy hơn. Tôi hiếm khi yêu cầu khách mời trên podcast này bình luận về những khách mời khác, nhưng ở đây có vẻ thích hợp. Um, Bill Eddy đã xuất hiện trên podcast này. Ông ấy là một nhà trị liệu và luật sư, và ông đã viết một cuốn sách.
Uh, tôi nghĩ có khoảng năm loại người có thể hủy hoại cuộc sống của bạn. Một trong những đặc điểm chính của một người mà anh ấy tuyên bố là sẽ hủy hoại cuộc sống của bạn là những người, một trong những dấu hiệu cảnh báo sớm, không nên nói là đặc điểm chính, nhưng là, um, những người có câu chuyện về những thất bại trong quá khứ của họ. đó luôn luôn là về việc họ đã bị ai đó đối xử không công bằng. Vâng. Giống như vị thế của nạn nhân. Không có từ nào khác cho điều đó. Những người luôn nói về việc họ là nạn nhân của ai đó. Có một từ cho điều đó. Đó gọi là những người phàn nàn từ chối sự giúp đỡ. Những người phàn nàn từ chối sự giúp đỡ. Vì vậy, một người phàn nàn từ chối sự giúp đỡ là người luôn nói với bạn, bạn biết đấy, việc này không thành công và đó là lỗi của ai đó. Và họ dường như đến với bạn để xin lời khuyên hoặc hướng dẫn. Và bất kể bạn nói gì, như, “Vậy bạn có nghĩ rằng điều này có thể giúp không?” Hay “Bạn đã thử cái này chưa?” Hay “Bạn đã nghĩ về điều này chưa?” Không, điều đó sẽ không hiệu quả vì không, tôi đã thử rồi. Điều đó sẽ không giúp ích gì cả. Không. Bởi vì mọi người là như vậy và điều đó sẽ không giúp được gì. Vì vậy, họ thực sự không muốn nhận sự giúp đỡ. Việc phàn nàn và trở thành nạn nhân dường như mang lại cho họ một lợi ích nào đó. Họ không muốn nhìn vào bản thân mình. Họ không muốn nhìn vào vai trò của mình trong mọi việc. Vì vậy, hãy cẩn thận với những người phàn nàn từ chối sự giúp đỡ vì họ luôn đến với bạn, và bạn sẽ ban đầu cảm thấy tội nghiệp cho họ. Bạn sẽ nghĩ, “Wow, họ thực sự đã trải qua một thời gian khó khăn.” Wow, bạn biết đấy, tôi tự hỏi liệu tôi có thể giúp họ theo cách này không. Và rồi bạn bắt đầu nhận ra họ không muốn sự giúp đỡ. Họ không muốn được giúp đỡ. Họ sẽ từ chối mọi giúp đỡ mà đến với họ vì nếu họ nhận được giúp đỡ, họ sẽ không thể phàn nàn nữa. Tôi đoán bạn thấy điều này đôi khi trong liệu pháp và trong thế giới. Vâng. Chúng ta đã đưa ra một số giả định về cấu trúc mối quan hệ. Người ta có rất nhiều kiểu quan hệ khác nhau ngày nay đến mức chúng ta không cần phải khám phá hết tất cả. Nhưng, um, bạn có nghĩ rằng một số người đơn giản là không phù hợp với, um, những mối quan hệ lãng mạn không? Um, tôi đã biết một vài người trong cuộc đời mình, một cố vấn trước đây, người đã qua đời, như tôi đã đề cập trước đó, nhưng đã thử mối quan hệ lãng mạn và quyết định rằng chúng không dành cho anh ấy. Um, hầu hết mọi người tôi biết trong cuộc sống của mình đều có cặp đôi hoặc yeah, hầu hết mọi người. Um, cảm ơn Chúa, hạnh phúc. Vì vậy, um, nhưng có những người mà, như, họ chỉ từ bỏ cuộc chơi vì những lý do lành mạnh, thay vì sợ bị từ chối hoặc, hoặc lý do nào khác không? Tôi nghĩ rằng chúng ta được lập trình để muốn yêu thương và được yêu thương, bất kể điều đó có nghĩa là gì. Nó có thể, có nhiều loại yêu thương. Có nhiều cách để yêu thương. Um, tôi nghĩ rằng mọi người không biết cách yêu và được yêu nếu họ chưa từng thấy điều đó. Vì vậy, thông thường bạn học điều đó vì bạn đã được mẫu mực hóa cho bạn, hoặc nếu bạn không có điều này được mẫu mực cho bạn, bạn sẽ bắt đầu học những điều này thông qua thử nghiệm và sai lầm, có thể bạn đến liệu pháp và học thêm về điều này. Um, nhưng tôi nghĩ rằng bất kể mọi người đến liệu pháp vì lý do gì, bất kể chúng ta gọi vấn đề trình bày là gì, bạn biết đấy, họ đến vì bất kể họ muốn nói gì, sâu bên trong, có điều gì đó đã bị rạn nứt trong khu vực yêu thương hoặc được yêu thương trong cuộc sống của họ. Và thực sự đó là cốt lõi của nó. Và chúng ta phải giải quyết vấn đề đó để vấn đề mà họ đến không chỉ là vấn đề đơn lẻ mà bạn đã đến đây, mà thông thường nếu bạn học được ở cốt lõi, vấn đề là gì, cản trở sự yêu thương hoặc được yêu thương, bạn sẽ học cách điều hướng qua thế giới một cách khác trong cuộc sống nghề nghiệp của bạn và cuộc sống lãng mạn của bạn và cuộc sống tình bạn platonic của bạn và cuộc sống gia đình của bạn. Um, vì vậy không chỉ có liệu pháp không chỉ là về việc giải quyết như một vấn đề riêng lẻ. Đôi khi điều đó là như vậy, nhưng nhiều lần nó liên quan đến việc nếu chúng ta có thể đến với vấn đề sâu hơn, thì bạn sẽ giải quyết được nhiều vấn đề khác nhau cùng một lúc. Trong suốt cuộc trò chuyện hôm nay, tôi cảm thấy như, um, điều có vẻ trái ngược là kiểu như câu chuyện của chúng ta về bản thân và người khác và cuộc sống so với việc chỉ thực sự có mặt. Vâng. Hình ảnh của chảo Teflon thực sự, um, cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi vì ý tưởng này rằng, bạn biết đấy, điều tích cực xảy ra, nó trượt thẳng xuống, còn điều tiêu cực thì giữ lại. Điều đó có nghĩa là gì? Giống như chúng ta tạo ra một câu chuyện về điều tiêu cực và câu chuyện về điều tích cực chỉ là một câu chuyện rất ngắn, rất ngắn. Nó giống như một trong những bài thơ ba câu hoặc gì đó, và rồi nó biến mất. Um, so với sự hiện diện, như càng nhiều, um, sự hiện diện mà chúng ta có thể mang lại cho điều gì đó, trải nghiệm tích cực, có ý nghĩa có thể được rút ra từ nó nhiều hơn. Tôi thực sự tin điều này. Tôi, tôi, um, tôi học được điều này trong khoa học thực sự, um, bởi vì tôi đã có một giáo sư giải phẫu thần kinh tuyệt vời khi tôi là sinh viên đại học. Và ông ấy đã nói, khi bạn nhìn vào kính hiển vi, nếu bạn đang tìm kiếm điều gì đó, bạn sẽ tìm thấy nó, nhưng bạn sẽ bỏ lỡ tất cả bối cảnh của các đầu vào cho cấu trúc đó. Và bạn, và bạn, bạn mất đi khả năng nhận diện mẫu mà sẽ phục vụ bạn trong tương lai. Vì vậy, tôi đã học, tôi có rất nhiều thời gian vào thời điểm đó. Tôi đã ngồi vào ban đêm khi là sinh viên cao học sau khi tôi rời khỏi, bạn biết đấy, chương trình đại học của mình và bắt đầu làm việc trong một phòng thí nghiệm và tôi chỉ như ngồi nhìn mô não. Và bạn, bạn học điều đó và, và về điều đó theo cách ý thức và vô thức. Và sau đó, sau này khi bạn thực hiện một thí nghiệm, bạn thấy những điều như, “Ồ, bạn biết đấy, có một khuyết tật ở đây. Có một tác động thực sự ở đây.” Và bạn, và bạn học rằng, thông qua sự hiện diện, bạn, bạn đang trải nghiệm mọi thứ khác biệt rất nhiều so với nếu bạn đi tìm kiếm điều gì đó trong khoa học.
Nếu bạn đi tìm kiếm một điều gì đó, thực sự đó là một khoa học kém. Đúng vậy. Và tôi đã cố gắng chuyển tải điều đó vào các mối quan hệ theo một cách nào đó, như là nếu, như trong mối quan hệ với mọi thứ và mọi người và chó và tất cả những điều trong cuộc sống, nếu bạn thực sự hiện diện, câu chuyện sẽ tự viết ra, nhưng bạn không viết kịch bản cho nó. Tôi không biết. Tôi không nghĩ mình có ngôn ngữ cho điều này. Rick Rubens đã nói một chút về điều này trong cuốn sách của ông, “Hành động sáng tạo”. Như chúng ta cần phải ở phía trước của phương tiện trải nghiệm không gian và thời gian khi nó xảy ra, thay vì ngồi bên cạnh hoặc bên trong và tạo ra một câu chuyện về những gì đang xảy ra xung quanh chúng ta. Có phải điều đó có ý nghĩa không? Đúng vậy. Vì vậy, hầu hết chúng ta, tất cả chúng ta bao gồm cả tôi, bạn, tất cả chúng ta đều là những người kể chuyện không đáng tin cậy vì chúng ta chỉ kể câu chuyện thông qua lăng kính của riêng mình. Và vì vậy, điều quan trọng là mọi người cần phải cởi mở về câu chuyện có thể là về bản thân họ. Như ai đó có thể có câu chuyện, tôi không thể được yêu thương hay tôi không thể tin tưởng bất cứ ai hay không có gì xảy ra tốt đẹp cho tôi. Đó là câu chuyện của họ mà họ mang theo từ thời thơ ấu hoặc từ, bạn biết đấy, một trải nghiệm nào đó mà họ đã có trong cuộc đời và họ không nhận ra rằng họ đang mang câu chuyện đó bên mình. Vì vậy, mọi thứ mà họ trải nghiệm đều được nhìn qua lăng kính đó. Và vì vậy, tất nhiên họ không tìm thấy, bạn biết đấy, họ không tìm thấy những người mà họ tin tưởng vì toàn bộ thế giới quan của họ là tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai, mặc dù người đó có thể đáng tin cậy hoặc họ cảm thấy không thể yêu thương. Vì vậy, tất nhiên, họ không thể tiếp nhận tình yêu mà họ nhận được vì một lần nữa, họ đang chú ý đến điều gì? Câu chuyện chính chi phối đó. Vì vậy, họ cần phải viết lại câu chuyện. Tôi đã tạo ra một cuốn sổ tay mà giống như một hướng dẫn từng bước. Tôi không phải đang làm điều này để quảng bá sổ tay. Tôi đang nói rằng đó là một quy trình rất có hệ thống. Bạn phải phân tích câu chuyện. Và bối cảnh của tôi là, bạn biết đấy, tôi đến từ một nền tảng viết lách. Vì vậy, tôi cảm thấy như mình gần như là một biên tập viên trong phòng trị liệu khi mọi người đến và họ mang theo câu chuyện này. Và công việc của tôi là giúp họ chỉnh sửa câu chuyện để câu chuyện sai lệch này mà không bao giờ đúng hoặc ai đó, bạn biết đấy, người nào đã nói với họ câu chuyện đó, liệu họ có nói rõ ràng rằng bạn không đáng yêu hay thể hiện qua hành động của họ khiến họ cảm thấy không đáng yêu, câu chuyện đó được kể bởi một người kể chuyện khác. Vì vậy, người kể chuyện đó không đáng tin cậy, đã đưa cho bạn câu chuyện này mà giờ bạn coi là chân lý và bạn sống cuộc đời mình với câu chuyện đó. Vì vậy, hãy cùng xem xét câu chuyện đó. Và liệu chúng ta có thể tìm kiếm ví dụ về những trường hợp mà câu chuyện đó không đúng? Bởi vì nói chung có những câu chuyện về bạn là người đáng yêu. Có những câu chuyện về những người đáng tin cậy. Có những câu chuyện về những điều xảy ra tốt đẹp cho bạn. Vì vậy, chúng ta thực sự phải viết lại những câu chuyện đó và nói, bạn biết đấy, điều gì là sự thật và điều gì là một di vật của câu chuyện của người khác mà chúng ta đang mang theo? Và tại sao, tại sao chúng ta lại viết chương tiếp theo với câu chuyện của người khác mà chúng ta chưa bao giờ sở hữu anyway?
Vâng, dường như một trong những thách thức của việc làm người là nếu không ai đó là một kẻ tự mãn nơi mà họ về cơ bản phủ nhận bất cứ điều gì không làm họ cảm thấy tốt, trong trường hợp đó họ bỏ lỡ rất nhiều điều của cuộc sống và mọi người không thể chịu đựng nổi họ anyway. Nếu bạn là một người có thể cảm thụ, như là bạn đang chú ý đến những gì mọi người nói, bạn đang cố gắng tích hợp điều đó, bạn đang cố gắng làm tốt hơn, tốt hơn. Phần khó là ở chỗ bạn phải bán thấm một phần. Bạn phải biết điều gì nên cho vào, điều gì nên từ chối, điều gì nên chấp nhận, điều gì nên làm việc trên. Ý tôi là, đó là một điều thách thức, quá trình trở thành một con người trong mối quan hệ với những người khác, đúng không?
Vâng, vâng, đúng vậy. Và lại nữa, câu chuyện, hãy nghĩ về việc chúng ta kể bao nhiêu câu chuyện về bản thân và những người khác. Cái ví dụ mà tôi đã đưa cho bạn trước đó về người đã nói, ồ, anh ấy không ưu tiên tôi vì anh ấy đến muộn và công việc quan trọng hơn đối với anh ấy. Và thực tế là, anh ấy đang ưu tiên cô ấy. Vì vậy, chúng ta kể đủ loại câu chuyện và chúng ta tạo ra ý nghĩa về các tương tác với mọi người. Và nói chung, chúng ta không có đủ thông tin và chúng ta cần phải nói, liệu chúng ta có thể mở rộng câu chuyện này không? Câu chuyện đó sẽ như thế nào nếu tôi trở nên tò mò và hỏi thêm về nó? Hoặc ngay cả những điều xảy ra trong cuộc sống của chính chúng ta? Tôi có thể xem xét câu chuyện đó cho bản thân không? Đó có phải là câu chuyện tôi muốn kể cho mình về trải nghiệm đó không theo cách tôi mong muốn? Hay tôi có thể nhìn nhận nó theo một cách khác? Như là, tôi có phải là một kẻ thất bại hay thực sự tôi đang trưởng thành? Đúng không? Bạn có thể nhìn vào cùng một câu chuyện theo cùng một cách. Tôi là một kẻ thất bại. Điều đó không thành công. Hoặc, ôi, điều đó thật thú vị. Tôi đã học được điều gì đó rất quan trọng. Và tôi thực sự là một người dũng cảm vì đã thử điều đó. Và bây giờ tôi đã học được điều gì đó. Hoàn toàn là những trải nghiệm khác nhau về cùng một sự kiện. Và tôi nghĩ đôi khi cách chúng ta đến được câu chuyện đó trong khoảnh khắc là nhìn vào các giác quan của chúng ta. Vì vậy, chúng ta có năm giác quan. Chúng ta không có xu hướng chú ý nhiều đến chúng. Chúng ta chỉ nghĩ qua mọi thứ. Vì vậy, bạn có thể nói trong một khoảnh khắc, đúng không, như ngay cả về đối tác của bạn, khi bạn cảm thấy khó chịu với đối tác của bạn, bạn có thể nói như với từng giác quan, như đây là một điều tôi thấy ở đối tác mà tôi thực sự thích, ngay cả khi tôi đang khó chịu về điều gì đó mà họ vừa làm, đúng không? Đây là điều tôi nghe. Tôi thích giọng nói của họ. Hoặc tôi thích cách họ cười. Bạn biết đấy, tôi thích cách mà họ có mùi. Bạn biết đấy, bất cứ điều gì, tôi thích cách bạn chỉ cần với tay. Nhân tiện, sự chạm cảm rất quan trọng. Điều tôi thường làm cho các cặp vợ chồng khi mọi thứ trở nên căng thẳng trong phòng trị liệu là tôi sẽ nói, có thể bạn lấy tay nhau không? Và đó là điều cuối cùng tôi muốn làm trong khoảnh khắc đó. Tôi sẽ nói, bạn có thể chỉ cần nắm tay nhau không? Sự bình tĩnh, đúng không? Hệ thống thần kinh của họ đang bình tĩnh lại. Và đột nhiên họ cảm thấy, ôi đúng rồi, tôi đã quên sự chạm này cảm giác như thế nào. Và bây giờ bạn cảm thấy kết nối.
Vậy có phải chúng ta có thể sử dụng các giác quan khác của mình khi chúng ta bị cuốn vào những suy nghĩ của bản thân và sử dụng chúng để mở rộng câu chuyện và kết nối, dù đó là kết nối với bản thân mình? Đôi khi, bạn biết đấy, khi gặp phải lo âu, chúng ta làm như vậy, có thứ gì đó mà tôi có thể nhìn thấy, nghe thấy, nếm, chạm và ngửi. Chúng ta cũng có thể làm như vậy với một người bạn đồng hành. Tôi cảm thấy rằng toàn bộ bối cảnh xung quanh các mối quan hệ đã thay đổi rất nhiều trong 20, 30 năm qua. Dường như ở một số khía cạnh là tích cực hơn, như có nhiều cuộc thảo luận hơn về những thứ mà bạn đang giải thích, và việc hiểu rõ bản thân hơn, làm thế nào để thể hiện tốt hơn, ra quyết định tốt hơn và những thứ tương tự. Tôi đang nghĩ về ví dụ mà bạn đã nhắc đến trước đó, như một người trong độ tuổi thiếu niên hoặc đôi mươi, một cặp đôi sẽ chia tay và sau đó một người bắt đầu đăng tất cả những điều về họ mà, theo cách nào đó, là phản hồi. Nhưng thực ra thì không phải là phản hồi. Đó là tín hiệu và thái độ về những gì họ không phải là, thay vì về những gì mà người còn lại là. Điều đó chắc chắn tạo ra những câu chuyện rất tiêu cực cho người mà họ đang nói đến. Đúng không? Bởi vì họ có hai lựa chọn, hoặc là tin vào những điều đó, hoặc là không tin vào chúng. Nhưng đó không phải là cơ hội để phát triển theo cách mà ngồi xuống với ai đó và nói rằng, “Này, đây là một số điều mà bạn đã làm tốt. Và đây là một số điều mà không diễn ra như mong muốn.” Và tôi không biết câu chuyện về nam và nữ, những người trẻ tuổi và người lớn hiện nay có bao nhiêu phần được viết thông qua những gì chúng ta nghe về giới tính đối lập. Như trong 10, 15 năm qua, không thực sự có một khoảnh khắc nào mà chúng ta thực sự cố gắng để nâng đỡ những cậu bé trẻ và đàn ông, mà dường như là, nam tính thì tuyệt vời. Đó không phải là điều mà bạn nghe thấy rất thường xuyên. Và tôi chắc chắn hiểu lý do tại sao có một nhu cầu và nỗ lực để cân bằng cơ hội. Nhưng nhiều chàng trai trẻ đã lớn lên với việc nghe rằng nam tính, có nhiễm sắc thể Y là điều xấu, rằng testosterone là xấu hoặc gì đó tương tự. Bạn biết đấy, tôi đã được yêu cầu bình luận về điều này nhiều hơn trong thời gian gần đây trong báo chí và, bạn biết đấy, tôi chỉ biết kinh nghiệm của mình và những gì tôi quan sát được, nhưng, ý tôi là, bạn lấy bất kỳ nhóm nào đó và nói với họ rằng họ xấu, thì điều đó không thực sự hiệu quả với bất kỳ nhóm nào và với xã hội. Khi con trai tôi còn ở trường mẫu giáo, có một chiếc áo mà các cô gái thường mặc, bạn biết đấy, những cô gái mẫu giáo nhỏ, và nó có dòng chữ, “Các bạn trai thì ngu ngốc. Hãy ném đá vào họ.” Và nó được cho là mang tính quyền lực của nữ giới, nhưng bạn không thể trao quyền bằng cách hạ thấp một nhóm khác, đúng không? Bạn phải nâng cao lên, nhưng không hạ thấp xuống. Và con trai tôi đã rất bối rối bởi điều đó. Tôi nhớ là cậu ấy đã nói, “Tại sao? Điều đó có nghĩa là gì?” Và bạn có thể tưởng tượng nếu một cậu bé xuất hiện ở trường mẫu giáo và nói rằng, “Các bạn gái thì ngu ngốc. Hãy ném đá vào họ.” Ừ, cậu bé đó sẽ nhanh chóng chuyển đến một trường mẫu giáo khác. Đúng không? Ý tôi là, bạn biết đấy, thật thú vị để nghĩ về việc, làm thế nào mà điều này trở thành việc rất khó cho những chàng trai trẻ để định hình bản chất nam tính là gì trong một cách tích cực. Họ nhận được đủ mọi thông điệp, bạn biết đấy, tất cả đàn ông đều xấu. Đàn ông nên giống phụ nữ hơn, đàn ông cần phải, bạn biết đấy, phải như thế này hoặc như thế kia, nhưng nếu họ giao tiếp nhiều hơn thì họ yếu đuối. Nhưng nếu họ không giao tiếp, bạn biết đấy, như là không có cách nào đúng để tồn tại. Và tôi nghĩ rằng điều đó thật khó hiểu cho những chàng trai trẻ. Nếu một thiếu niên, hoặc một ai đó trong đại học muốn hôn một cô gái, bạn biết đấy, trong một buổi hẹn, và họ không làm điều đó vì họ không biết phải làm gì. Họ có cần phải nói, “Tôi có thể hôn bạn không?” không? Điều đó cảm giác như thể lấy đi một phần trong khoảnh khắc, nhưng đồng thời, họ không muốn giả định rằng cô gái muốn được hôn. Nhưng với anh ta thì có vẻ rõ ràng là họ đang đứng trước xe của nhau trước nhà hàng và có thể cô ấy muốn nói lời chúc ngủ ngon. Thật sự rất khó hiểu. Và tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, chắc chắn có một điều chỉnh tích cực mà, bạn biết đấy, những gì mà chúng ta gọi là tính nam độc hại, những cách mà đàn ông không thực sự công nhận nhân phẩm của phụ nữ. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng mọi thứ đã đến mức mà, thật khó hiểu cho cả những chàng trai trẻ và những cô gái trẻ về việc làm thế nào để, làm thế nào chúng ta có thể ở bên nhau? Làm thế nào chúng ta có thể liên hệ với nhau? Nơi mà chúng ta không bị chỉ trích, không bị hủy hoại, bạn biết đấy, chúng ta không biết điều gì là đúng. Như là, tôi có nên thể hiện bản thân ra không? Tôi có không nên thể hiện bản thân ra không? Tôi có bị gặp rắc rối không? Và, bạn biết đấy, rõ ràng là một điều tốt khi mà mọi người đang có những cuộc trò chuyện và có nhiều sự giao tiếp hơn về việc: điều gì là ổn? Bạn muốn gì? Điều này có ổn không? Nhưng ở một mức độ nào đó, nó trở thành việc mọi người sợ làm bất cứ điều gì. Vâng. Nói về việc thiếu hiện diện. Dường như họ phải viết câu chuyện tất cả những cách đến 10 kết quả khác nhau cho một hành động nhất định, bạn biết đấy, để đánh giá nếu thì họ không còn đọc được tín hiệu của người khác nữa. Ý tôi là, điều đó nghe có vẻ vô cùng phức tạp. Đúng vậy. Điều đó rất phức tạp. Tôi nghĩ cũng có tiến triển. Ý tôi là, tôi nghĩ rằng tình hình hiện tại tốt hơn nhiều so với việc có những tình huống mà đàn ông chỉ đơn thuần cho rằng họ có quyền làm một số điều nhất định, dù là phụ nữ đã đồng ý hay chưa. Nhưng tôi cũng cảm thấy rằng, giáo dục mà họ nhận được về vấn đề này, một lần nữa, lại rất phức tạp, bởi vì đây cũng là một điều tích cực khi họ nhận được giáo dục này, nhưng họ không biết nó trông như thế nào trong thực tế vì cách mà, bạn biết đấy, ngay cả khi bạn nghĩ về đào tạo trong môi trường doanh nghiệp và bạn phải xem những video đó, đúng không? Và, bạn biết đấy, điều gì là ổn và điều gì không ổn.
Họ đưa ra những ví dụ rõ ràng nhất về những gì không ổn. Nhưng sau đó, có cái gì đó như kiểu, giả sử bạn đang làm việc và có một người đàn ông mà bạn bị thu hút vì nhiều người gặp nhau tại nơi làm việc, đúng không? Bởi vì điều đó thật khó khăn. Và bạn gặp ai khi bạn đã trưởng thành? Bạn dành phần lớn thời gian của mình ở đâu? Bạn dành rất nhiều ngày, năm ngày một tuần, ở nơi làm việc. Vậy nên bạn có thể gặp ai đó qua công việc và rồi có điều này, có thể đó không phải là người mà bạn trực tiếp báo cáo hoặc người báo cáo cho bạn. Họ ở một bộ phận khác. Có một chàng trai dễ thương. Bạn làm gì? Mọi người không biết. Phụ nữ cũng bối rối. Điều gì là chấp nhận được? Điều gì là không chấp nhận được? theo những cách mà một cách tự nhiên, mọi người trước đây có thể nói như, Này, chàng trai đó, bạn biết đấy, tôi sẽ đi nói chuyện với anh ấy. Đúng không? Nhưng mọi người không biết phải làm gì.
Wow, một bối cảnh khó khăn, nhưng bạn đang cung cấp công cụ cho mọi người, ít nhất, không ít nhất, mà để giao tiếp tốt hơn và chắc chắn để hiểu chính mình tốt hơn. Vì vậy, họ biết họ mang đến bàn cái gì. Vâng, tôi nghĩ rằng điều đó là về việc hiểu rằng bất cứ điều gì chúng ta thấy trên tivi và phim ảnh, bạn biết đấy, nó không giống như vậy. Bạn biết đấy, luôn có điều gì đó, như không ai biết phải làm gì trong một khoảnh khắc nhất định hoặc điều gì đó không diễn ra theo cách mà bạn tưởng tượng hoặc tình dục có thể trở nên lố bịch đôi lúc. Và bạn biết đấy, những điều kỳ quặc này đều xảy ra. Tôi không có ý nói đến việc không có sự đồng thuận. Tôi đang nói về việc nó không giống như trong phim mọi lúc.
Và đôi khi có một hóa học tuyệt vời và đoán xem? Đôi khi thì không, như cái điều hóa học này là một điều có thật. Đôi khi nó phát triển theo thời gian và đôi khi thì không.
Ý nghĩ rằng sẽ không có nhiều không gian cho sự khám phá lành mạnh, lỗi lầm và cuộc phiêu lưu như vậy phá vỡ trái tim tôi. Tôi đoán đó là điều tôi đã đề cập đến về mọi thứ, bạn biết đấy. Nhưng thanh niên thì thông minh. Họ có thể tìm ra điều đó. Và họ cũng thích từ bỏ những kiểu như quy tắc và tiêu chuẩn của thế hệ người lớn. Vì vậy, tôi tin rằng họ sẽ tìm ra một lựa chọn tốt hơn cho chính mình, đúng không? Tôi muốn chắc chắn rằng tôi hỏi bạn về nỗi buồn. Khi một khách hàng đang trong quá trình thương tiếc vì chia tay hoặc một mất mát nào đó, bạn có nói với họ hãy cảm nhận cảm xúc của họ hay bạn bảo họ nên phân chia và chỉ cảm nhận cảm xúc của mình vào những thời điểm nhất định trong ngày hay bạn biết đấy, có bao giờ bạn phải nói, Này, hãy lắng nghe, giờ là lúc để gạt bỏ điều này không?
Tôi đang cười vì không có cách nào để thương tiếc một mất mát và ngay cả cùng một mất mát như, bạn biết đấy, anh chị em có thể mất một bậc cha mẹ và họ sẽ có những cách rất khác nhau trong việc thương tiếc cho cùng một người. Bạn biết đấy, không có cách nào đúng hay một cách nào cả. Và tôi nghĩ bạn thực sự phải tôn trọng quá trình của người đó. Và điều tôi muốn nói đến là, điều đó không có nghĩa là, bạn biết đấy, chỉ đơn giản là dành cả phần đời còn lại, như, ngụp lặn và không sống, đúng không? Nhưng tôi nghĩ mọi người có hiểu lầm về nỗi buồn rằng bằng cách nào đó bạn sẽ vượt qua nó. Và thường thì chúng ta mang theo những mất mát đó suốt cuộc đời.
Như bạn mất một người quan trọng với bạn, bạn sẽ cảm thấy sự mất mát đó và bạn có thể cảm thấy theo những cách khác nhau ở những thời điểm khác nhau. Nếu ai đó đã quan trọng với bạn và bạn mất người đó và bạn không nghĩ về họ trong một thời gian và rồi bạn đang ở trong thang máy và bạn nghe thấy một bản nhạc, bài hát đó và đột nhiên cảm giác như có ai đó vừa đâm một con dao vào trái tim bạn, mặc dù bạn đã ổn.
Vì vậy, mọi người, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng chúng ta là sự tích lũy của tất cả những người khác nhau đã ở bên trong cuộc đời chúng ta cho dù tốt hay xấu. Và mọi người đều để lại một dấu ấn nào đó trên chúng ta mà vẫn còn đọng lại. Vì vậy, tôi nghĩ rất quan trọng cho mọi người hiểu rõ điều mà sự mất mát đó đại diện cho vì sự mất mát có thể biểu thị nhiều điều khác nhau.
Nếu bạn mất một bậc cha mẹ, có thể đó là sự mất mát của tuổi trẻ của bạn. Bạn cảm thấy, ôi không, giờ tôi là thế hệ lớn tuổi hơn. Vì vậy, một phần trong đó là bậc cha mẹ. Một phần trong đó là kiểu như, tôi gần cái chết hơn. Và điều đó có nghĩa là gì?
Bạn biết đấy, bạn mất một cuộc hôn nhân và điều đó có thể có nghĩa, ôi, nhìn kìa, giống như cha mẹ tôi, họ đã ly hôn và tôi đã thất bại, mặc dù điều đó không nhất thiết phải là ý nghĩa của nó.
Vì vậy, chúng tôi cũng tạo ra ý nghĩa cho sự mất mát. Vậy nên, điều này có nghĩa gì với bạn? Làm thế nào bạn cảm nhận về nó? Làm thế nào bạn có thể ngồi với sự mất mát đó? Và sau đó, làm thế nào bạn, một lần nữa, không phải là chuyển tiếp, mà là tiến về phía trước?
Tôi thích khái niệm đó. Chúng ta tích hợp những điều tốt hơn cho dù tốt hay xấu vào bản thân. Nhưng tiến về phía trước là điều mà tôi nghĩ mọi người có lẽ đều mong muốn. Ai cũng mong điều đó.
Tôi biết bạn không ở đây để quảng bá điều gì, nhưng bạn đã thu hút sự chú ý của tôi với cuốn sổ bài tập này vì tôi nghĩ tôi và một số người có lẽ muốn nghĩ về cách đưa một số điều này vào hành động.
Và bạn đã cung cấp cho chúng tôi rất nhiều công cụ tuyệt vời để làm điều đó, nhiều cách khác nhau để suy nghĩ về mọi thứ. Tôi chắc chắn đang ghi chú.
Bạn có thể cho tôi biết về cuốn sổ và cuốn sổ đó là gì và ai có thể sử dụng nó không?
Vâng.
Nhân tiện, mọi người ạ, điều này không được đưa vào cuộc trò chuyện trước đó. Chúng ta sẽ nói về cuốn sổ. Tôi chỉ muốn biết đối với những người muốn hiểu cách làm việc tốt, nó có vẻ như là một công cụ tuyệt vời.
Đúng vậy. Cuốn sổ bài tập này ra đời bởi vì tôi đã viết cuốn sách có tên có thể bạn nên nói chuyện với ai đó, và đây là câu chuyện của tôi khi đi trị liệu, và sau đó là câu chuyện của bốn bệnh nhân khác mà tôi đã có và công việc của tôi với họ.
Và mọi người đã nói, wow, có quá nhiều điều khiến tôi phải suy nghĩ hoặc cảm nhận hoặc đồng cảm, nhưng tôi cần một cái gì đó có cấu trúc – như một hướng dẫn từng bước để tôi cũng có thể thực hiện những thay đổi đó.
Và có thể họ không có quyền truy cập vào trị liệu hoặc họ không muốn đi trị liệu. Họ muốn làm việc theo một cách khác.
Và tôi thực sự muốn – tôi cảm thấy rằng liệu pháp là một việc mà một số người – bạn biết đấy, nó giống như một cuộc trò chuyện một-một, hoặc nếu bạn có một cặp đôi, thì có thể có ba người trong phòng. Và làm thế nào để bạn đưa điều đó ra ngoài để người khác cũng có thể sử dụng những công cụ đó?
Vì vậy, tôi đã tạo ra cơ bản một cuốn sổ tay mà là một bạn đồng hành cho cuốn sách “Có thể bạn nên nói chuyện với ai đó”, và tôi thực sự tập trung vào những câu chuyện vì tôi cảm thấy rằng những câu chuyện mà chúng ta mang theo định hình rất nhiều cách mà chúng ta suy nghĩ, cảm thấy và hành động mỗi ngày.
Vì vậy, đây là một hướng dẫn thực sự – đó là những gì tôi sẽ làm với ai đó trong phòng liệu pháp nếu tôi đang giúp họ viết lại câu chuyện của mình và xem, liệu đây có phải là một câu chuyện sai lệch không? Nó trông như thế nào? Những câu chuyện thật sự là gì? Điều gì cộng hưởng với tôi bây giờ tại thời điểm này trong cuộc sống của tôi? Những câu chuyện này đến từ đâu? Ai đã nói với tôi những câu chuyện này? Tôi có thể thử điều này trong cuộc sống thực không? Đây là một bài tập để thực hiện trong tuần này.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng nhiều người trong chúng ta đôi khi cần loại hướng dẫn đó. Nghĩ lý thuyết về một điều gì đó là một chuyện. Và với vai trò là một nhà trị liệu, tôi cũng rất thẳng thắn và chủ động. Như tôi đã nói, bạn biết đấy, sự thấu hiểu là phần thưởng hời của liệu pháp mà tôi muốn mọi người có nhiều hơn sự thấu hiểu. Tôi muốn họ có một kế hoạch đi kèm với hành động. Và tôi muốn họ có những bước nhỏ, dễ quản lý vì tôi cảm thấy rằng nếu bạn bị choáng ngợp và bước đi quá lớn, đó thực sự là lý do duy nhất mà mọi người không thành công trong một sự thay đổi mà họ muốn thực hiện.
Điều đó có nghĩa là bạn cần những bước đi dễ quản lý. Vì vậy, tôi thật sự phân chia nó ra cho mọi người. Bạn biết đấy, chúng ta có thể làm điều này như thế nào? Nó giống như liệu pháp hàng tuần. Nó giống như, chúng ta có thể làm điều này trong tuần này và làm việc với điều đó? Sau đó, bạn có thể phản ánh về nó. Và có rất nhiều bài tập khác nhau cho phép bạn tiến hành theo nhịp độ phù hợp với bạn. Thật tuyệt. Tôi là một fan lớn của các cuốn sổ tay và các khóa học trực tuyến. Hiện tại tôi đang tham gia một khóa học trực tuyến chỉ để nâng cao bản thân. Tôi sẽ lấy cuốn sổ tay của bạn. Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời.
Tôi nghĩ có rất nhiều cuốn sách về những thay đổi mà chúng ta có thể thực hiện trong bất kỳ lĩnh vực nào của sức khỏe, sự tự chăm sóc, tâm lý học, thể hình, bất cứ điều gì. Và chúng ta đọc nó. Chúng ta có thể tích hợp một hoặc hai đoạn nhỏ và rồi nó lại vào kệ sách. Sau đó, chúng ta tự hào khi có nó trên kệ sách của mình vì nó nói lên điều gì đó về cách chúng ta nhìn nhận cuộc sống. Và thật tuyệt khi thấy những cuốn sách đó ở những nơi khác. Và tất cả đều rất tuyệt. Nhưng tôi nghĩ các cuốn sổ tay là một điều thực sự. Vì vậy, chúng ta sẽ đặt một liên kết đến điều đó. Một lần nữa, điều này nảy sinh một cách tự phát, nhưng tôi biết một số người sẽ muốn biết điều ấy.
Tôi còn một câu hỏi nữa. Bạn viết cột này. Có phải là một cột hàng tuần không? Mỗi hai tuần tôi viết “Hỏi Nhà trị liệu”. Ừ. Có những chủ đề nào đang xuất hiện nhiều hơn trong những ngày gần đây không? Như bạn nhận được một nghìn lá thư về cái trống rỗng và sau đó hai lá về việc khác? Ý tôi là, những vấn đề nào đang nhóm lại trong những ngày này? Và có thể nhiều hơn một nhóm, xin lỗi, nhóm về cách mà nó đang nhóm lại.
Ừ. Vì vậy, tôi nghĩ rằng những vấn đề giống nhau đang xuất hiện. Tôi đã làm điều này trong nhiều năm. Tôi đã viết trong sáu năm tại The Atlantic và tôi đang viết tại The New York Times. Thật thú vị vì mọi người nói về những vấn đề giống nhau nhưng theo những cách khác nhau, nhưng đó vẫn là cùng một vấn đề.
Vì vậy, có thể ai đó nói, bạn biết đấy, rất nhiều điều xảy ra xung quanh, tôi có nên cắt đứt mối quan hệ với người này không? Dù đó là một thành viên trong gia đình hay một người bạn. Bạn biết đấy, liệu tôi có nên, bạn biết đấy, người này đã làm điều này và ranh giới là một điều lớn. Và mọi người nghĩ rằng ai cũng là một kẻ tự mãn, điều mà họ không phải. Mọi người nghĩ rằng ai cũng đang đẩy họ, điều mà thường thì không phải. Tất cả đều là dopamine. Tôi chỉ đùa thôi. Nhưng ý tôi là, ngôn ngữ khác nhau là những gì tôi đang nói.
Nhưng tôi nghĩ rằng những gì họ thực sự đang vật lộn với và những gì chúng ta đều gặp khó khăn là, bạn biết đấy, mối quan hệ. Thật khó. Con người là không thể đoán trước. Con người, một số cách nào đó lại rất dễ đoán. Nhưng tôi nghĩ rằng họ thật khó để một người khác hiểu theo cách đó, quay lại với những hướng dẫn hoạt động, rằng đôi khi bạn nghĩ đây sẽ là phản ứng dự kiến và bạn nhận được điều gì đó hoàn toàn khác. Họ không thể hiểu tại sao một người bạn hay một thành viên trong gia đình hay một đồng nghiệp hay bất cứ điều gì sẽ làm hoặc nói hoặc nghĩ điều gì đó.
Tôi nghĩ rằng vào cuối ngày, mọi người thực sự biết câu trả lời cho câu hỏi đó là gì, nhưng họ muốn có sự cho phép. Vì vậy, rất nhiều lần mọi người nói như, bạn biết đấy, bạn nghĩ gì về điều này? Hoặc tôi thực sự muốn làm điều này, nhưng những người trong gia đình tôi nghĩ rằng điều này. Vì vậy, họ gần như đang hỏi đòi phép rằng điều này là điều bình thường khi muốn điều gì đó. Thật bình thường. Chúng ta rất cẩn trọng về khao khát trong nền văn hóa của mình đến nỗi đôi khi chúng ta nghĩ rằng nếu tôi có một khao khát, thì điều đó thật xa xỉ. Thay vì bạn nên, bạn biết đấy, bạn có những khao khát, hãy sống một cuộc đời lớn. Tôi luôn nói với mọi người, khi bạn đang đưa ra quyết định, hãy chọn cuộc sống lớn hơn. Đó là cách bạn đưa ra quyết định.
Và tôi nghe thấy điều đó ở đâu đó. Nó không phải của tôi từ ban đầu, nhưng tôi nghĩ rằng điều đó là đúng, rằng, bạn biết đấy, thật tốt để có những khao khát này. Nhưng sau đó chúng ta nhận được những thông điệp từ nền văn hóa của chúng ta hoặc nhóm bạn bè hoặc gia đình rằng, không, không, không, điều đó không ổn. Và rất nhiều người muốn có sự cho phép rằng điều đó là bình thường khi bạn không muốn vào trường y. Bạn biết đấy, điều đó là bình thường. Bạn biết đấy, điều đó là bình thường nếu bạn không muốn có con. Điều đó là bình thường.
Vì vậy, tôi nghĩ đôi khi mọi người muốn có sự cho phép, nhưng tôi nghĩ rằng những gì họ thực sự, tôi nghĩ rằng phần lớn các lá thư đều về việc, tôi gặp khó khăn trong việc giao tiếp. Và tôi không biết liệu tôi có điên không, họ có điên không, điều gì đang xảy ra. Và vì vậy họ cần một người sẽ thu lại và nhìn nhận nó từ một vị trí khách quan hơn và giúp họ nhìn thấy, một lần nữa, quay lại với câu chuyện, cả hai mặt của câu chuyện. Vì vậy, trong cột của mình, tôi không chỉ nói, đây là những gì bạn nên làm. Tôi có làm điều đó. Nhưng trước tiên, tôi nói, tôi muốn bạn có một số bối cảnh xung quanh điều này. Vì vậy, đây là cách bạn đang nghĩ về nó, và điều đó là hoàn toàn hiểu được.
Dưới đây là phần dịch sang tiếng Việt:
Đây là một khía cạnh khác của câu chuyện mà bạn không thực sự chú ý đến.
Bây giờ khi bạn có cái nhìn rộng hơn, đây là cách tôi nghĩ điều này có thể được quản lý.
Tôi thích điều đó.
Tôi yêu khái niệm này về việc đưa ra lựa chọn sẽ mang lại cuộc sống lớn hơn.
Vâng.
Bởi vì như bạn đã chỉ ra, thật dễ dàng để mọi người mắc kẹt trong những điều không dễ chịu, nhưng chưa giết chết họ.
Hoặc họ đang chờ đợi một điều gì đó.
Chẳng hạn, tôi sẽ mua một ngôi nhà khi…
Tôi sẽ tìm một người bạn đời khi…
Như thể có những điều kiện cần thiết phải xảy ra vì đó là quan điểm thông thường về trật tự mà bạn nên sống cuộc đời của mình.
Bạn biết đấy, như, tôi sẽ không mua một ngôi nhà cho đến khi tôi kết hôn, thay vì, tại sao?
Tại sao bạn không thể mua một ngôi nhà mà bạn thích nếu bạn có đủ tiền để làm điều đó, đúng không?
Bạn biết đấy, tại sao bạn phải chờ đợi hôn nhân để làm điều đó?
Hoặc tôi sẽ không tìm kiếm một người bạn đời cho đến khi tôi có loại công việc này.
Bạn biết đấy, bạn phải có tất cả những phần nhỏ này theo thứ tự này, và có rất nhiều cách khác nhau để sống cuộc sống của bạn.
Và đôi khi, nhân tiện, bạn có thể muốn sống cuộc sống của mình theo thứ tự thông thường đó, nhưng nó không diễn ra theo cách đó cho bạn.
Vì vậy, bạn có thể phải thay đổi thứ tự, và điều đó cũng không sao.
Tôi ủng hộ việc mọi người tận hưởng cuộc sống nhiều hơn và hy vọng nhận được nhiều sự tôn trọng bản thân hơn khi làm điều đó.
Bạn biết đấy, cái chủ nghĩa khổ hạnh như là, chúng ta sẽ tự tước bỏ những thứ để tôn trọng bản thân.
Bạn biết đấy, mặc dù tôi coi trọng kỷ luật và tôi nghĩ rằng việc học cách tận hưởng cuộc sống cũng quan trọng.
Đúng vậy.
Và tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, khi chúng ta nói về, chúng ta không nói về chủ nghĩa hưởng thụ.
Chúng ta đang nói về việc suy ngẫm về điều gì sẽ tạo ra một cuộc sống có ý nghĩa, có mục đích cho bạn, và sau đó rất cụ thể trong việc theo đuổi mục tiêu đó.
Có rất nhiều điều ở đây.
Lori, cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc bạn làm với các bệnh nhân / khách hàng của bạn / chúng tôi không có từ nào tốt hơn cho điều đó.
Và cũng nhờ sự sẵn lòng của bạn trong việc ra ngoài và dạy học và thực tế mỗi hai tuần, bạn biết đấy, tiếng nói từ công chúng.
Tôi tưởng tượng rằng điều đó không phải dễ dàng để thực hiện.
Và rõ ràng, bạn đang suy nghĩ về những điều trong quá khứ, hiện tại và tương lai.
Và, bạn biết đấy, mọi người thực sự cần những công cụ này.
Và không phải ai cũng sẽ đến được văn phòng của bạn, thật không may, và có được trải nghiệm làm việc một_kèm_ một với bạn.
Nhưng tôi nghĩ rằng cuốn sách hướng dẫn mà tôi rất vui được đề cập, để mọi người có cơ hội thực hiện những điều này.
Và bạn đã cho chúng tôi rất nhiều điều để làm việc với ở đây.
Tôi đã liệt kê ra nhiều điều.
Tôi sẽ không liệt kê chúng ở đây.
Chúng tôi sẽ ghi dấu thời gian cho tập này chi tiết để mọi người có thể quay lại và tìm chúng.
Nhưng, vâng, tôi đã học được rất nhiều điều.
Tôi sẽ biến điều này thành hành động.
Và hy vọng, bạn sẽ quay lại lần nữa và nói chuyện với chúng tôi về những điều mới vì tôi biết đây là một lĩnh vực đang tiến triển.
Và khi cảnh quan xã hội thay đổi, chúng ta sẽ cần những công cụ mới.
Nhưng có vẻ như những điều cơ bản thực sự đã ở đó.
Nó liên quan đến sự tự phản ánh.
Tôi thích điều này về danh sách những điều khiến chúng ta khó gần gũi so với danh sách những điều chúng ta muốn ở người khác.
Và cái chảo Teflon đó là điều mà tôi sẽ nghĩ rất nhiều.
Vâng.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì cuộc trò chuyện này.
Tôi thích có những cuộc trò chuyện dài hơn và thực sự khám phá ý nghĩa của việc làm người.
Cảm ơn bạn.
Bạn chắc chắn đã làm phong phú thêm suy nghĩ của tôi về điều đó.
Và tôi chắc rằng mọi người đang nghe cũng vậy.
Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn bạn đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Lori Gottlieb.
Tôi hy vọng bạn thấy nó thú vị và có thể hành động như tôi đã thấy.
Để tìm hiểu thêm về công việc của Lori Gottlieb và tìm liên kết đến cuốn sách xuất sắc của cô ấy và các tài nguyên khác, vui lòng xem phần chú thích của chương trình.
Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thưởng thức podcast này, vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
Đó là một cách tuyệt vời miễn phí để hỗ trợ chúng tôi.
Ngoài ra, vui lòng theo dõi podcast bằng cách nhấp vào nút theo dõi trên cả Spotify và Apple.
Và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
Và giờ đây, bạn có thể để lại cho chúng tôi những bình luận trên cả Spotify và Apple.
Vui lòng cũng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở phần đầu và trong suốt tập hôm nay.
Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này.
Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc bình luận về podcast hoặc khách mời hoặc chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, vui lòng đưa chúng vào phần bình luận trên YouTube.
Tôi thực sự đọc tất cả các bình luận.
Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt.
Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
Nó có tựa đề “Protocols, an Operating Manual for the Human Body”.
Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm.
Và nó bao gồm các quy trình cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến kiểm soát căng thẳng, các quy trình liên quan đến sự tập trung và động lực.
Và tất nhiên, tôi cung cấp chứng minh khoa học cho các quy trình được bao gồm.
Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt hàng trước tại protocolsbook.com.
Tại đó, bạn có thể tìm thấy liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau.
Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất.
Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols, an Operating Manual for the Human Body”.
Và nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả nền tảng mạng xã hội.
Đó là Instagram, X, Threads, Facebook và LinkedIn.
Và trên tất cả những nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số cái chồng chéo với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng phần lớn thì khác biệt với thông tin từ podcast Huberman Lab.
Một lần nữa, là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Và nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network là một bản tin hàng tháng không tốn phí, bao gồm tóm tắt podcast, cũng như những gì chúng tôi gọi là quy trình dưới dạng PDF từ một đến ba trang bao gồm mọi thứ từ cách tối ưu hóa giấc ngủ của bạn, cách tối ưu hóa dopamine, đến việc tiếp xúc với lạnh có chủ đích.
Chúng tôi có một giao thức tập luyện nền tảng bao gồm tập luyện tim mạch và tập luyện kháng lực. Tất cả những điều đó hoàn toàn miễn phí. Bạn chỉ cần truy cập vào HubermanLab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống mục bản tin và nhập địa chỉ email của bạn. Tôi muốn nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ địa chỉ email của bạn với bất kỳ ai. Cảm ơn một lần nữa vì đã tham gia buổi thảo luận hôm nay với Lori Gottlieb. Cuối cùng, nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn vì sự quan tâm đến khoa học.
我是Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。
今天的嘉賓是Laurie Gottlieb。
Laurie Gottlieb是一位心理治療師和暢銷作家,
被認為是世界上關於人際關係的頂尖專家之一。
如何找到關係,如何有效地經營關係,
如何在必要時離開關係,如何在關係結束後進行悲傷調適,
以及如何重新建立關係,所有這些都是從內省的角度出發,
探討我們自己以及我們告訴自己的關於自己和他人的故事,
這些故事會引導我們走向所想要的事物和最適合我們的選擇,或帶領我們遠離。
在今天的節目中,我們討論了在與某些人相處時所經歷的感受,
是指引我們了解那些人作為伴侶的適合程度的最佳依據,
以及在關係中我們如何因為不注意自己的感受而錯失了關鍵的信號,無論是正面還是負面。
Laurie解釋了如何改善我們的溝通技巧,如何判斷別人對我們的批評是否有效。這對每個人來說都非常重要。還有,短信和科技如何改變了人際關係,以及如何通過依賴我們自己的主觀能動性來應對這些變化,即我們可以控制的事物。最後但同樣重要的是,Laurie解釋了我們如何能夠獲得更多的活力和生活樂趣,以及為什麼這麼多人不允許自己這樣做,因為當前情況的熟悉感壓倒了他們向前邁進的意願。
這是一集讓人豁然開朗的節目,我相信它將幫助你更好地了解自己和自己的真正需求,以及如何在關係中或單獨生活得更快樂。
在我們開始之前,我想強調,這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,它是我希望向公眾提供零成本的科學和相關工具信息的一部分。按照這一主題,本集確實包含了贊助商。接下來是我與Laurie Gottlieb的討論。
Laurie Gottlieb,歡迎您。
謝謝!很高興能夠來到這裡。
當你第一次見到病人時,你會問他們什麼問題?
通常是類似“告訴我發生了什麼”或者“告訴我你為什麼來這裡”、“告訴我是什麼讓你決定來的”之類的話。
你也會聆聽他們話語的內容、語氣和身體語言嗎?
一切都是的。是的。我覺得這非常有趣,因為有時候人們會說:
“我來是因為……”然後他們會談論一些非常困難的事情,但他們卻面帶微笑。
我認為,來見治療師是非常緊張的,你對這個人並不熟悉,並且你即將分享一些非常私人的信息,可能是你從未以這種方式告訴過任何人。
所以你希望讓人感到舒適,你會確保他們不會感到被催促去分享他們還未準備好的事情。
這是一個過程。我認為這是一種非常人性化的互動。對我來說,治療並不是專家與另一個人之間的關係,而是感覺非常不對稱的關係。當然,我們在運用自己的專業訓練,這也是他們來找我們的原因。但我覺得這很大程度上是人與人之間的互動。
你覺得,因為我聽說過這樣的說法,但我不知道這是否是真的,你覺得有些人傾向於創造大量內部和可能外部的敘事,關於發生了什麼、他們是誰、他們在這個世界中的位置等,對於他們的經歷使用大量的語言,無論是口頭上還是內心中的,與那些可能以不同方式經歷生活的人相比嗎?
曾經有人在Instagram上說過,並且我仍然思考這一點,他們說:“我不以文字思考,我以感覺思考。”我第一反應是,對,我來自北加州,人們有時候會這樣說。所以我想,這很有趣,也許有很多人對於他們周圍發生的事情,語言不是主要的理解方式。
我認為作為人類,我們努力通過故事來理解自己的感受,即我們告訴自己某種感覺的故事。有時候我們並不擅長這樣做,因為沒有人教過我們如何進入自己的感受。這是因為孩子們經常被告訴要放棄他們的感受。例如,當你年輕時,假設你告訴你的父母:“我真的很擔心這個。”而你的父母會說:“哦,別擔心,這沒什麼好擔心的。”或者“我真的很生氣這件事。”你父母卻會說:“你真敏感。”因為當孩子感到悲傷的時候,父母通常會感到不安,他們覺得自己有責任確保孩子不感到悲傷,但這並不是作為父母的你應該承擔的責任。你應該坐在孩子身邊,陪伴他們。因此,如果你的孩子說:“我真的很難過,因為某某某今天午餐和某某某坐在一起。”而父母則說:“好吧,你可以這樣做”或“那可真糟糕。”而不是:“哦,告訴我更多。”我認為,作為父母或夥伴,當你的伴侶、朋友或家庭成員來告訴你某些事情時,我們經常會試圖讓他們放下他們的感受,或者幫助他們消除這種感受,因為我們認為這是一種負面的感受。當感受都是正面的,因為它們像指南針一樣,告訴我們應該朝哪個方向前進,如果我們能夠感受到它們的話。所以當你說:“告訴我更多”時,那孩子就可能會說:“嗯,是的,這真的很困難。”
然後他們可能會討論為什麼那個人會坐在不同的桌子上,或者可能發生了什麼事。我們確實有很多內心的答案,只要我們傾聽那些感受。但我們被告知不應該有那些感受,於是長大後我們認為,如果我感到悲傷、憤怒或焦慮,那麼我就需要消除這些感受,而不是應該利用這些感受。因此,我們做的事情是編造各種故事,將問題歸咎於外部,而忽略了自己內心的真實信息。至於前女友,我們之間依然關係良好,我們有個對雙方都非常有益的協議,我努力將其應用到未來,那就是沒有人試圖改變任何人。我在心裡以為是我想出的,但我覺得實際上是她想出的。因為現在我意識到,我根本不會想到這一點。但我想這是通過幾次不同的互動發生的,有時我下班後最初的二十分鐘互動比需要的困難得多。然後我記得我們提出了這個計劃,決定除非對方主動要求改變,否則不會改變任何人,像是「請幫我放鬆一下」或「幫我對這件事感到興奮」,我們絕對不會這樣做。於是成立了一項不試圖改變任何人的政策,或是有人試圖改變我們的情緒,我認為這感覺非常解放。對,我認為你在談論的是自我調節和共同調節。自我調節是你在內心經歷某種事時,你有選擇的機會。比如,我對這件事真的很生氣。好的,那我怎樣自我調節,以免忽略這份憤怒,因為這份憤怒告訴我,可能某個界限被打破了,或者可能有人以我不想被對待的方式對待我,或者我可能對自己的行為感到失望。所以這是重要的信息。但那你要怎麼處理呢?你能自我調節嗎?你能找到看待憤怒的方法,而不要尖叫、吼叫、或自我破壞,無論人們做什麼都不是有效利用他們的憤怒、焦慮或悲傷?然而,共同調節也是很重要的。這種情況又往往在父母和孩子之間發生,如果父母能在孩子不冷靜的時候保持冷靜,這會幫助孩子學會自我調節。與伴侶的情況也是,比如你在工作中度過了一個艱難的日子,回到家時心情不好,那並不是伴侶的責任來幫你度過這一切。你需要自我調節。但如果你的伴侶情緒是正常的,他們可以因為保持冷靜而幫助你共同調節。房間裡最好有兩個成年人,或者至少有一個成年人。如果房間裡有兩個孩子,那麼大家都會變得失調。因此,至少要有一個人負責作為房間裡的成年人,並且保持調節。如果雙方,比如在爭吵中,雙方都失調,將不會有任何好的結果。在這種情況下,最好的選擇是暫停,直到有人恢復到成年狀態?是的,這真的很常見。這對情侶來說是一個非常簡單的解決方案,因為有時他們會認為我們必須馬上解決這個問題。當下感覺立即需要解決,因為我現在感到受傷,或者我無法相信你會說那樣的話,或者我們需要現在解決這件事。這可能是最糟糕的事情。因此,並不是說讓我們不再提起它,而是我會出去散步,或者去健身房,或者去讀幾分鐘的書,或者去放鬆一下,不管那是什麼。然後我們在一小時後再談,或晚上再談,對嗎?而且在那段時間內你可以保持聯繫。所以如果你只是在編造關於對方的故事,你會怎麼辦?他們很冷漠,不關心我,沒有優先考慮我。那樣並沒有幫助。但在那段時間內,如果你能說,如果我從對方的角度講這個故事,這個故事的版本會是什麼?是否有某種重疊的真實感?並且有沒有某個真實的部分讓我能夠理解,甚至轉而感到同情?而這將有助於你在進行對話時重回理智。你必須保持平靜。我想簡短休息一下,並感謝我們的贊助商,Helix Sleep。Helix Sleep製造適合你獨特睡眠需求的床墊和枕頭。我曾經在這個和其他播客上多次提到過,得到良好的睡眠是心理健康、身體健康和表現的基礎。你所睡的床墊對你每晚的睡眠質量有著決定性影響。它的柔軟度或堅硬度、透氣性等等都影響你的舒適度,並且需要根據你的獨特睡眠需求量身定製。如果你訪問Helix網站,你可以參加一個簡短的兩分鐘測驗,會問你一些問題,比如:你是仰睡、側睡還是趴睡?你在晚上通常會感到熱還是冷?之類的問題。也許你知道這些問題的答案,也許你不知道。不管怎樣,Helix會為你匹配理想的床墊。對我來說,最佳選擇是Dusk床墊。我大約三年半前開始使用Dusk床墊,這是我有過的最好的睡眠。到了我旅行時,如果沒有用到Dusk床墊,我會非常想念它。而當我回到家時,我發現我睡得好多了,完全是因為那個床墊。如果你想試試Helix,可以訪問helixsleep.com/Huberman。
參加這個兩分鐘的睡眠測驗,Helix 將為您匹配一款量身定制的床墊。現在,Helix 正在提供所有床墊訂單最高 20% 的折扣。再次強調,請訪問 helixsleep.com/huberman 以獲取最高 20% 的折扣。今天的節目還由 BetterHelp 贊助。BetterHelp 提供由持牌治療師在線進行的專業治療。我個人已經進行了超過 30 年的每週治療。最初,我沒有選擇,這是被允許留在學校的條件,但不久我意識到,治療是整體健康極為重要的組成部分。優秀的治療提供的基本上有三個要素。首先,它提供與可以信任並且可以談論幾乎任何問題的人的良好關係。其次,它可以提供情感支持和針對性的指導。第三,專業的治療可以提供有用的見解。這些見解不僅能夠改善您的情感生活和人際關係生活,當然也包括您跟自己的關係、職業生活和各種目標的關係。BetterHelp 使您容易找到與您有共鳴的專家治療師,並提供來自有效治療的三種好處。而且,由於 BetterHelp 允許完全在線進行治療,這使得治療非常高效且容易融入忙碌的日程。如果您想嘗試 BetterHelp,您可以訪問 betterhelp.com/huberman 獲得您的首月 10% 的折扣。再次強調,請訪問 betterhelp.com/huberman。
我觀察到的一件事,雖然我沒有任何正式數據,就是我所知道的某些最幸福的夫妻,通常是一方在關係中表現得比較情緒化和表達,另一方則稍微在光譜的另一端。我的觀察是,這些夫妻之所以看起來如此和諧,部分原因在於對方的細小情緒波動並不會打擾到在光譜的一端的人,因為他們不會註意到這些情緒。他們不會陷入對方的低潮或高峰之中,這在理論上可能會造成問題,但看起來他們相處得非常好。我不想對這些標籤進行刻板印象,但是我認識的這些夫妻中,通常是男性偏光譜一點,女性則情感更為豐富。看起來他們之間的和諧真是太多了。當我與他交談時,我一般是較接近關係中的男性,雖然不總是如此。他們會說,沒事啊,我只是會聆聽。或者只要有請求,我會回應。並不存在「她不高興,我必須回應」或「這聽起來真的很痛苦」的纏結,更像是一種事實上的態度。我只是覺得這種動態很有趣,顯然這不是人們可以預先編程的,但我確實認為這是一種有趣的動態,與您所描述的情感可能會像齒輪一樣相互影響相比。當人們處於興奮狀態、快樂狀態或像某些看起來情感非常豐富的夫妻在一起的玩笑時,我也是很熟悉的觀察。但是那些夫妻也似乎更易波動。當一個人不高興時,另一個人也會受到影響,這種情感反應會使情況迅速惡化。您不希望兩個反應過度的人在一起。我還認為需要考慮一個說法,我們會嫁給未完成的業務。因此,假設有一個人的父母非常逃避或內向。如果那個人沒有處理過這段經歷,他們就會被吸引到更逃避的伴侶身邊,但這並不是因為感覺良好,而是因為熟悉。因此,在您所描述的那種夫妻中,我不清楚您朋友的經歷,但我見到過許多夫妻看起來會是一個好的搭配,因為一方更情感,一方則相對較少。但有時候,這會導致一方因為沒有那種他們所渴望的情感互動而感到非常孤獨。因此這對某些人來說可能是一種解決方案,因為他們不知道如何與不同類型的人相處。但我也覺得您需要確保自己已經處理過未完成的業務,而不只是對那種傷害過您的人有著良好的「雷達」。因此,事情經常發生的情況是,人們沒有處理他們在成長過程中想要的更少或更多的東西,然後他們走入世界尋找伴侶,並且他們的「雷達」正在尋找那些與傷害過他們的人一模一樣的人,但卻看起來不一樣。因此,這就像是我要選擇與傷害我父母的對象的完全相反的人。然後您找到了這個人,當您認識他們一段時間後,您會發現,哇,這個人也喝很多酒,我以前沒有意識到。或者這個人也很克制,我一開始沒有看到。或者這個人大聲吼叫,我一開始沒注意到。然後您會想,為什麼我會捲入這樣的情況,這完全是我童年時期的傷害?這是因為您無意識在說,你看起來很熟悉,快靠近。因為我們試圖贏,我們試圖掌控一個在童年時期感到無助的情況。當我們成長過程中無法控制與父母的關係時,如今又會覺得,這完全是在我們的無意識之外,我這次要贏。我會徹底掌控這一切。我會從這類人身上獲取愛。
這樣不行。所以我認為你真的要確保你是因為健康的理由選擇某個人,而不是因為你想要解決與這個人之間的某些未完成的事務,而這個人並不會滿足你的需求。進一步探討這個想法,順便說一句,根據你對這個問題的解釋,我完全同意這一點,我相信我們的潛意識在很大程度上驅動著我們的選擇。我明白的是,你剛才描述的與媽媽、爸爸、男性、女性的劃分並不一致。我的意思是,我認為很多人會聽到你剛才所說的,然後假設,好的,如果我的爸爸以以下方式傷害了我,那麼假設是一個女人,她說,你知道,我爸爸以以下方式傷害了我。我是說,他是一個酗酒者,內向,或者他是暴力的,或者其他什麼。然後那個女人會尋找模仿那種行為的男性。在這裡,我假設的是異性戀關係。但如果她的母親是那個酗酒、暴力或內向的人,而她是異性戀的,我的理解是,根據你所描述的動態,她會在一個男性身上發現那些特徵,因為她是異性戀,她在尋找男性作為浪漫伴侶。我認為這非常重要。我認為,有時我們將媽媽、爸爸的標籤加在對異性吸引力之上,再次強調是異性戀的框架。然後人們就會說,為什麼這個女人總是尋找這些最終成為糟糕的男人?她有一個如此優秀的爸爸,但她卻有一個可怕的媽媽。這是完全正確的。我認為這非常有趣,因為我認為人們認為擁有一個滿足你需求的父母是有保護作用的。而在某種程度上,這確實是如此。但受到傷害的事情是我們身體內部最受關注的事情。所以我們並不一定會這麼想,但我們感受到了。它在我們內心深處扎根。因此,是的,擁有一個好的父母,如果你有兩個父母,兩者當中其中一個是重要的。但有趣的是,我們並不是總是尋找像好父母那樣的人。有時,因為我們想要解決某些問題,我們會尋找像真正傷害過我們的父母那樣的人。所以這在我們的內在結構中存在一個缺陷。
我認為,這正是治療的幫助所在。我認為人們在想,治療到底是用於什麼的,而我認為它真正是關於那些超出你意識範疇的事情,但它在某種程度上驅動著你的生活。所以我們可能認為自己是自己生活的駕駛者,但很多時候,實際上是別人在駕駛,我們並沒有意識到。然後我們就會想,為什麼這種情況不斷發生?或者,你知道,我的生活中發生了什麼,我為什麼無法在任何層面上獲得我想要的,不論是專業上還是個人上。這樣情況往往是因為有某種力量在影響著你,而你甚至沒有意識到。我認為治療的角色在於照亮人們,并幫助他們看到一些他們不願意或無法看見的事情。
你說過,人們會選擇對他們來說完全錯誤的那個人,然而感覺上卻恰到好處,至少在一開始是這樣,這具有一種召喚的特質。我們感覺被吸引,似乎它也被吸引到我們身邊。我是說,畢竟,這正是關係的起始,我們希望如此。但是在這種情況下,你提到人們發現那個人實際上隱藏著和他們在父母關係中所受到的傷害相同的特徵、行為等。你認為為什麼一開始會展現出相反的情形呢?
我認為這與熟悉感有關,有一種強烈的直覺告訴我們這感覺像是童年。即使童年並不理想甚至痛苦,它依然感覺熟悉。而人類通常對不確定性非常害怕,對陌生事物也非常恐懼。我記得我在治療時,我的治療師對我說,你知道,你讓我想起一個卡通片,裡面有一個囚犯在搖晃著鐵欄杆,拼命想要逃脫。然而右側和左側都是開放的,沒有鐵欄杆。那麼為什麼我們會留在這個監獄裡?為什麼我們不走出去?為什麼我們甚至看不到它是開放的?為什麼我們不繞過那些鐵欄杆?這是因為自由伴隨著責任和不確定性。我們不知道在自由下的情況是什麼樣子的,這是我們的經歷。因此,即使我們說我們迫切想要逃脫,但那種感覺是舒服的。然後如果我們選擇了不確定的路徑,我們現在就要對自己的生活負責。我們不能再把責任推給媽媽、爸爸或這種或那種的情況。我不是說那些情況並沒有影響,當然有。但是作為成年人,我們有選擇的自由。作為成年人,我們有著小時候所沒有的自由。有時候,我們真的很難說,我需要對我的生活負責。這是可怕的,因為我們覺得自己沒有工具來做到這一點。我們覺得,再次地,不確定性讓我們更想要那種確定性,比如,我知道在監獄裡的感覺。至少我知道這是什麼樣子。我知道,對自己所熟悉的東西的依賴,這也是超出我們認知範疇的。
我認為你所描述的是一種普遍的人性特徵。如果我可以的話,讓我分享一個故事:有一個孩子,他現在是一個年輕成年人,但我從很小的時候就看著他長大,他進了大學。起初,他表現得也很好。然後他坠入愛河,決定退學。這段關係結束後,我最近和他談了談,他處於一種恍惚之中,不斷回想以前的美好時光,以及他自己如何毀了一切。他還年輕。我想說,你還好啊!其實,他並沒有退學,只是暫時退出了。
他可以回去,你知道,他會找到另一段關係。但是,嗯,我理解他的感受,但,嗯,我傳達給他的有一些東西,實際上是這個播客的一位前嘉賓,喬希·維茨金(Josh Waitzkin)所談到的,他是一位前童棋才子。他後來做了很多事情。他說的正是你所說的,雖然在不同的上下文中。他說,嗯,我們對於當前的身份和過去的身份有太深的依戀,試圖解決這些問題,以至於我們更願意停留在不舒服的狀態中,而不是去踏上潛在成功的道路。對吧?這沒有道理。對我來說,我把這些話傳達給他。我們將看看他會用這些知識做什麼。是的。這有點像,確定的痛苦有時比不確定的痛苦對人來說更能接受。所以你可以確定,如果你待在監獄裡,你會一直痛苦,但不確定的痛苦則要更糟。所以,人們會願意這樣權衡真的很有趣。另外,關於你提到的吸引力問題,我有一位療癒客戶,她總是選擇和她的父母其中一位或兩位完全一樣的人。她總是被那些男生吸引。她總是會選擇他們,然後她會說,男人都是很糟糕的。男人真的很糟糕。但其實,不,不,不。你所選擇的男人對你來說是糟糕的。但接下來你會和那些很好的男人約會,她卻說,對,沒有化學反應,沒有化學反應。對,那我們來談談這個。沒有對某個人感興趣的反面是什麼,當這個人不明顯或隱晦地懷有你已經習慣的那些痛苦?對。所以,這就是問題所在。她在解決這種困境,她還未完全脫離童年。因此,她試圖以這些男性重現她的童年。她並沒有意識到自己在做這個。她會說,哦,我對這個人很有吸引力,或者像是,你知道,我就是那麼喜歡這個男孩。我不知道為什麼他在說會打電話的時候卻沒有打。我說,那,這讓你想起誰?這讓你想到了什麼?在什麼時候你曾經有過這種感覺?就像,我從來不知道這位父母或男朋友的立場。而那些真正可靠的人,順便說一下,這並不是關於他們的外貌特徵;這些男人都是身材吸引人的。她卻沒有感受到那種,再次提到的化學反應,因為沒有摩擦的部分會讓她感到非常威脅。哦,這是光滑的,沒有摩擦的關係。他承諾會打電話,然後就真的打了。他是可靠的,他會做到他所說的。我不知道該怎麼辦。這對她來說並沒有激發感情,因為她沒有對那種感覺有強烈的情感反應。因此,當她在療程的最後解決了這些問題後,她開始對那些會以她希望的方式對待她的男人產生了強烈的吸引力。她不再被那些她所吸引的男人吸引。她會對那些讓她感到有些像,哦,我在這個男生身邊有點感覺,但我對與這類型男人發展關係並不是很感興趣。所以,我想這就是療程能為人們做的事情之一。是的。在我自己的生活中,我注意到的一件事是,隨著我年齡的增長,今年我50歲,我期盼著那一天。我感覺很好。但是,有些我假設了很多年的事情,比如「慢就是低」。當事情真的很慢的時候,很多年來,我感覺那有點抑鬱。但現在我非常喜歡慢,喜悅,像平靜是我非常珍惜的東西。但很多年來,我想你描述的那種激活狀態的興奮,曾經有過相當狂野的青春。我喜歡冒險,有時候參加一些我不應該做的危險冒險。我告訴自己不會再這樣了,選擇了另一種冒險,但即使在我的科學事業或播客中,有時候那些感覺像是在索攀緊繩,因為有太多我無法控制的變量,從根本上說是因為它們的存在。出版的長周期挑戰讓我某種程度上覺得害怕。畢竟這是你的職業。但是,我在很多人際關係中做了同樣的事情。在某些情況下是可愛的人,在某些情況下不是,但在大多數情況下,對我來說,碰到可愛的人。但是,有一種感覺是,如果事情給我的感覺是一些像是自律的激活或更強烈的自律,那會有這種吸引力。而我認為,這不是開玩笑或撒謊。擁有一隻鬥牛犬教會我如何真正享受放鬆。我不是只是想再次突出科斯泰洛(Costello)。我注意到他和世界的關係非常獨特,鬥牛犬與它的主人的契約是,我會為你而死。我會為了保護你,安德魯,真實地放棄我的生命。但如果不是這種情況,我不會做任何事情。我們只會坐在這裡,享受陽光。對吧?我們只會呼吸,吃東西。對吧?朋友們來了,我會興奮一下。而且,我不想過度強調這一點。我真的注意到,我想,哇,他所需要的很少就能感到幸福。然而,我知道如果情況不妙,他會站在我這邊,我們會互相支持。是的。
相較之下,我們來談談更有人性的一種契約,就像這幅圖片或故事中的一對情侶。他們之間常常提到“共生共死”。這是一個美麗的概念,對吧?忠誠。無論遇到什麼,你們都共同面對。然而,這個概念也有平靜的版本,像是“共生共死”,然後也有那種“共生共死”,就是我們將面對一切,我們將帶來混亂,我們將成為混亂,我們從不放棄。這實在是截然不同的狀態,哦,絕對如此。我花了49年才學到這點。我在專業關係中也看到了這一點。人們想要那種刺激,想要一個大進展。然後他們會說,“這位創始人離開了,這個人又走了。”那麼,當然,這一切都是從戲劇開始的,自然會以戲劇結束。這些聽起來有共鳴嗎?是的,絕對如此。我的意思是,有兩件事。第一,有一個概念叫做“快樂恐懼症”,這是一種對快樂的恐懼。因此,許多人因為在成長過程中經歷了這樣的情況:當父母在某些時刻能依賴時,他們可能在其他時候不可靠,或者他們非常冷靜,但又會突然爆炸,你永遠不知道會發生什麼事情。整個過程就像是在雞蛋殼上行走,對吧?因此,你對任何事情的順利進展都非常害怕。你認為另一隻鞋子會隨時掉下來。因此,你不想選擇某個東西,然後,再次,即使是在你的意識之外,你不會選擇那個平靜的伴侶,因為那感覺太好了,覺得一定會出問題。所以,我會選擇那個不穩定的伴侶,因為我已準備好面對這種程度的波動。因此,人們經常自我破壞,無論是關於工作、伴侶或他們想要的東西。他們想,“我不會去那裡,因為感受快樂是不安全的,因為一定會出問題,我會被摧毀,感受快樂的經歷比從未感受快樂更困難。”因此,我在書中寫過一位女性,她不讓自己感受到任何快樂,對伴侶或她想成為藝術家並做藝術感到興奮。事情進展得非常好,但她卻自我破壞。就像是,“你不能解僱我,我主動辭職。”她會創造壞事來發生在自己身上,因為如果是宇宙讓這些事情發生,那感覺會更糟。因此,我認為我們需要真正意識到,外面有許多人對好事發生感到恐懼,儘管他們說自己迫切想要好事發生。因此,他們讓壞事發生,或確保好事不會發生,因為呆在另一隻鞋子隨時會掉下來的狀態讓他們感到如此不安,而他們無法應對這種情況。但我想說的另一件事是,關於這種“慢燒”的情況,我在我一本書中寫過一項研究,他們做了一項長期研究,跟蹤了人們20年,並每五年跟進一次,從首次約會到他們後來的情況。他們讓人們在當下寫下自己的感受,而不是像之前那樣歷史回顧地問,即你會問一對情侶,在你們第一次見面時感覺如何,他們會告訴你某個故事,但那是回顧性質的,你並不在當時,你是從現在的視角來講述的。這項研究之所以出色,是因為人們在當時就記錄下了自己的感受。因此,譬如說,那些結婚並且幸福的人幾乎一律表示,“有很多化學反應,我們在第一次約會時過得非常愉快,太驚人了。”然而,當時他們可能會說,“嗯,還可以,也許我還會再見到這個人。”只是平淡如水,沒有羈絆或其他。而現在,他們對此的說法卻變得截然不同了。而那些不幸福在一起或已經分開的人則會說,“對我來說,什麼也沒有,沒有化學反應,我不真的喜歡這個人。”但當時他們可能會說,“哇,我對這個人真的很感興趣,我們有很多化學反應。”所以,我們基於自己當下的經歷來改變我們的故事,而我們認為自己在講述一個真實的事件。我要提到這一點的原因是,因為那些算作幸福伴侶的人向別人講述這些故事時,我們在文化上認為,如果你在第一次約會時沒有立即的火花,那就不值得再去約會了。像是別去第二次約會。而有時,很多時候,當你有那種立即的火花時,這並不意味著你想的那樣。火花並不壞,而是意味著你真的需要看看這意味著什麼。沒有火花也並不壞。如果你去約會,覺得“還不錯的對話,我過得還不錯。”那麼花多一小時和這個人相處一下,跟他們再約會看看會發生什麼。但我們不這樣做,因為我們有這種錯覺,認為可以輕鬆回到應用程式上,還有這麼多人在那裡。因此,我們試圖優化,而不是問自己,“和這個人在一起感覺怎麼樣?我雖然沒有感到強烈的悸動,但感覺還不錯。”所以我想再看看,那應該是我們的標準,而不是我們是否感到這種衝擊,我是否覺得這太驚人了,而是“我是否過得還不錯?” 好吧,我想當然不會想要在別人面前感到無聊,但平靜似乎成為一個不錯的衡量標準,而不是這種激活狀態。
也許是我內心的神經生物學家在作祟,我也承認自己這麼多年來一直在研究這種自律神經興奮的現象。我們內心的跷跷板,既有可能是壓力或幸福的上升狀態,也有沮喪和疲憊或只是愉快放鬆的下降狀態。標籤就成了關鍵,對吧?警覺且壓力大與警覺且欣喜是非常不同的。同樣的警覺性,卻有兩種截然不同的感受。同樣地,沮喪與放鬆時的平靜感,與尋找或試圖理解什麼樣的互動能引發那樣的跷跷板效應,可能是最好的,並不是一種或另一種,也許更多地朝向和平的方向發展。
是的,當我看到一對夫妻來尋求幫助,他們已經結婚很長時間,他們說,你知道,我會問,起源故事是什麼?你們是怎麼認識的?那時是什麼樣的感受?你們在對方身上吸引的是什麼?我經常聽到他們說『那太令人興奮了,我覺得這個人非常令人興奮。』而這正是你們所認為的興奮,其實是波動性或某種焦慮,而不是能夠平靜地對另一個人感到興奮的感覺。所以我們在談論的是一種神經學的狀態,對吧?你的神經系統。然後我們在討論你對這意味著什麼的解釋。所以,有時候,平靜是令人興奮的;有時候,興奮會引發焦慮。因此,你必須能夠分辨這兩者之間的區別。
是的,我會說,對於這兩個聲明,我都贊同。我認為和平並不是一切,但它是必要的,雖然不足夠,正如我們所說。如果可以的話,我想在這方面稍微深入和抽象一些,探討為什麼人們這麼願意留在一種不舒服的狀態,而不是冒險面對未知和獲得機會,無論是在關係中、生活中還是職業生涯中等。因為我確實相信這一點。我現在正在讀一本書,這本書很難,的確是一本非常難的書,但我非常享受。我正在閱讀恩斯特·貝克的《死亡的否認》。我強烈推薦給大家,畢竟這是一部普利策獎作品,你不需要我的背書。這本書的中心論點是,我們是一個奇怪的物種,因為我們理解我們會在某個時候死去,我們都會死去。人類經歷著與自我和象徵相關的非常複雜的體操。我們創造意義和故事的概念,以試圖從這種真正可怕的現實中分心。這真是令人恐懼,對吧?恐懼。沒有人真正理解或知道接下來會發生什麼。我們無法確定。而且在你告訴我的時候,我心中有一個想法:確實,人們願意留在一種不適合自己的情境中,甚至長時間沉溺於導致他們陷入這種情況的錯誤的反思中,當他們所需要做的只是做一些他們完全能夠做出的新選擇。我想知道,是否因為他們現在活著,他們知道自己現在是「安全的」。就像他們沒有死一樣。我認識的許多人在不適合自己的情境中待了這麼久,無論是職業上還是關係上,這是怎麼做到的?我知道有時有孩子,有時有財務問題,但總是有這樣的情況,他們最終都會走出來,謝天謝地。他們總是說,我希望我能早點這麼做。我想知道,作為生物和心理的存在,我們這樣做是否因為我們在想,『我現在活著,我現在在呼吸,我現在是『安全的』,但是如果我做出這個選擇,我不知道會發生什麼。』這在邏輯上似乎不合常理,但同時,如果人們假設我們潛意識中最大的恐懼是對死亡的恐懼,那麼我們幾乎會留在任何能讓我們繼續生存的地方,並且不會面對死亡的恐懼。
抱歉讓這裡有點哲學化,但我認為這種我們無法掌控的無意識已經被提及很多。這個詞的意思是,好吧,我們不知道,不過它正在發生,但我們不知道具體是什麼。然而,我們到底在害怕什麼呢?我確實認為,我們都只是非常害怕死亡。我不認為我們害怕死亡,我認為我們害怕沒有好好生活。
我所說的意思是,我認為我們否認死亡。我們都算是死亡的否認者:我們知道死亡總會到來,但我們不知道何時或如何發生。因此,我們只是裝作不知道,因為沒有真正的,開玩笑的說,最後期限。而我們就這樣認為,雖然我們理智上知道我們不會永遠存在,但我們心裡覺得自己仍然有時間。
當你思考這種心理社會發展的階段時,你知道,你開始時會經歷每個人生階段都必須面對的衝突。而這些衝突中的最後一個階段是完整性對絕望。完整性意味著,如果你過了一個大部分沒有太多遺憾的生活,你就覺得自己生活的就是自己想要的生活,實現了自己大部分想要成就的事情,不論是在人際關係上、職業上或兩者的組合。你在生命的最後會感到完整。如果你沒有,那麼你就會感到絕望。那些能夠走過這一切並獲得完整性的人,是不怕死亡的。那些感到絕望的人則相當害怕死亡,因為他們懷有太多的遺憾,而他們無法回頭。你無法重新來過。所以我喜歡在心理治療中,真正提醒人們需要在一肩上保持對死亡的意識,並不是要讓人感到悲觀,而是為了讓你活得更充實。
如果你意識到死亡,如果你真的直面死亡,你每天起床時會更有意圖,你會說,我沒有永遠的時間。因此,這不是未來某個時刻我可能會死,而是你可能今天、明天就會死,任何事情都可能發生。我認為,當我在書中提到這一點時,我看到一位三十出頭的女士,她被診斷出癌症,大家都認為她會沒事,但然後卻有了一次罕見的復發。而且,她新婚不久,她整個生活被顛覆了。作為治療師的我,也讓我以這樣的方式直面死亡。你知道,她在談論人們對她說的話,因為我們所有人都有死亡否認的心態。他們會問,妳是否有第二次意見?彷彿她在死與否的問題上,不會去考慮第二意見似的。對吧?他們會說,這些實驗性療法可能有效,任何能否認她即將死去的現實的話都被說出來,並且很快就要死去。沒有人想要陪伴她度過這段時間。而我的工作就是做這件事。甚至她的丈夫在一開始也難以與她共同面對這種情況。對吧?有一個美好的時刻,她告訴我,他正在做某些事情,試圖放鬆,而他是非常支持她的。我記得她進來告訴我:“嘿,有一件事情,我閱讀了這個,我想和你談談。”而他則說:“我們不可以有一個晚上的時間不談癌症嗎?”而她說:“我沒有任何不談癌症的晚餐,沒有晚上的休息。”對吧?我理解這兩種觀點,但這引發了他們之間的一個美好的對話,讓他們去思考我們有多少開放心扉去接受死亡,又有多少讓生活或不管其餘的東西進來,以及我們如何讓死亡影響我們仍然擁有的活力?所以,我認為這是非常重要的。人們為什麼在關係中待太久?為什麼在工作上待太久?為什麼做出對自己不利的選擇,卻在以後後悔?那是因為他們處於完全的死亡否認狀態。我認為當人們真正承認自己的死亡時,這是他們能帶入生活中最健康、最振奮的事情之一。當人們問,抑鬱的對立面是什麼時,它不是快樂,而是活力。那麼,我們的活力來自於知道我們在這裡的時間是有限的,我們可以選擇如何度過它。我完全同意。這是我時常思考的事情,儘管我從未通過你提出的視角來看待它,而我喜歡我從你這裡學到的,這就是活力是存在的狀態,活力是關鍵。我想的可能比我應該思考的更多,因為對於一個不是來自城市內部或軍隊的孩子來說,我有很多朋友去世,很多自殺,許多與毒品有關的事情,不幸的是。我所有三位科學顧問都是自殺、癌症、癌症,我跟他們都非常親近,而我唯一能說再見的是第二位,那是一次艱難的對話。任何有過告別對話的人都知道,那是多麼殘酷,我不得不做到:“這就是結局。”而這非常痛苦,但我不想哭。我之前在這個播客上哭過,但我今天不想這樣。我不介意偶爾在攝像頭前哭,但我不希望這個情節轉變得太多。但在那次對話之後,我開始採取一個練習。我每天進行這個瑜伽睡眠深度休息的練習,大約10到30分鐘。在一開始的時候,有一個時刻,你應該深呼吸,然後長時間吐氣來放鬆身體,然後進入聆聽劇本的過程。而自那次對話以來,我堅持做到這一點。在這過程中,我時常提醒自己,如果我還活著,或者如果沒有意外發生,那這大概就是我即將死去的感覺。所以我嘗試著讓自己為死亡做好準備,每天,作為一種方式來接touching你所說的,旨在讓生活變得更好。對吧?再說一次,這不是要悲觀,只是嘗試讓自己意識到,我在某個時候,就像一個生物的容器,我的身體、我的大腦,或者兩者都會最終衰竭。或者我會被什麼打擊而死,癌症就是我經常說的,某種事情會使我離開,然後就來到終點,結束。而當我覺得我們越接近這種理解,然後意識到,好的,真可怕,但我現在不在那裡,所以我會回到這個世界上,盡力而為,而這不必是可怕的。聽起來你是希望朝著接受死亡的方向前進,而我認為這是使我們更有動力去生活的方式。因此,這並不是對死亡的恐懼,這不是我想表達的。我不認為我們應該害怕死亡。我認為我們應該珍惜這段寶貴的時光,無論多長,每個人都在這一生中獲得自己的時間。所以這是對此的接受,而不是對此的恐懼。我想到的是,當人們害怕死亡時,他們會做出反作用的事情。很多事情的發生都會伴隨著死亡。一個父母去世後,有人感到:“哦,我剩下的時間不多了。”
我在這段關係中真的快樂嗎?我真的活著嗎?我真的在生活嗎?然後他們去做一些事情,例如出軌,因為他們想要那種活力的感覺,因為他們是出於恐懼,而不是說,哦,我接受死亡是我們存在的一部分。如果我感覺不到活力,是因為我的關係或婚姻嗎?還是因為我沒有積極地做一些事情來創造那種活力的感覺?經常在某種與死亡的接觸之後,例如某種親密的經歷,像是你也許經歷過一次與死亡的接觸,或者父母去世,或者你親近的人去世,或者朋友或兄弟姐妹去世。人們常常會表現出來,做這些事情來創造我還活著的感覺。與其說,等等,我需要看看我的生活中什麼會讓我感覺到更有活力,這並不是自我破壞。
我想先稍作休息,感謝我們的贊助商 AG1。AG1 是一種維他命礦物質益生菌飲品,還含有適應源。我早在 2012 年就開始喝 AG1,早於我對播客的認識。我開始喝它,並且每天都在喝,因為它確保我達到每日維他命和礦物質的需求。它還幫助確保我獲得足夠的益生元和益生菌,以支持我的腸道健康。在過去 10 年中,腸道健康已被證實對於消化系統的健康非常重要,不僅如此,還影響到我們的免疫系統和神經傳導物質及神經調節劑的生成,例如多巴胺和血清素。換句話說,腸道健康對於良好的腦功能至關重要。當然,我努力從未加工的食物中攝取健康的全食,但 AG1 中有一些成分,包括特定的微量營養素,這些是從全食中獲得很難或不可能的。因此,每天攝取 AG1,我獲得了所需的維他命和礦物質,還有腸道健康所需的益生菌和益生元,從而促進了大腦和免疫系統的健康,還有對身體所有器官和組織至關重要的適應源和微量營養素。
所以每當有人問我如果只要攝取一種補充劑,應該是什麼時候,我總是說 AG1,因為 AG1 支持與我們的心理健康、身體健康和表現相關的許多不同系統。如果你想嘗試 AG1,你可以訪問 drinkAG1.com/huberman。在本月,2025 年 4 月,AG1 還將免費贈送一個月的 omega-3 魚油,並附贈一瓶維他命 D3 加 K2。正如我之前在這個播客中強調的,omega-3 魚油和維他命 D3 加 K2 已被證實能幫助從情緒和腦健康到心臟健康以及健康的荷爾蒙生成,等等。再次強調,請前往 drinkAG1.com/huberman 獲取免費的一個月供應的 omega-3 魚油及一瓶維他命 D3 加 K2,與你的訂閱一起。
今天的集數同樣由 David 贊助。David 製作的蛋白質棒與其他任何產品都不相同。它有 28 克蛋白質,只有 150 卡路里,且零克糖。沒錯,28 克蛋白質,其卡路里的 75% 來自蛋白質。這比下一款最接近的蛋白質棒高出 50%。David 蛋白質棒的味道也很棒。即便是質地也很美妙。我最喜歡的口味是巧克力餅乾麵團,但我也很喜歡新的巧克力花生醬口味和巧克力布朗尼口味。基本上,我都很喜歡這些口味。它們都非常美味。事實上,最困難的挑戰是知道在什麼日子吃哪一款,以及一天要吃幾次。我每天限制自己吃兩根,但我真的非常喜愛它們。和 David 在一起,我能在小吃的卡路里中攝取 28 克蛋白質,這使我能輕鬆達到每天每磅體重 1 克蛋白質的目標,而不會攝入過多的卡路里。每天下午,我都會吃一根 David 蛋白質棒當作健康的小吃,我總是會在出門或旅行時隨身攜帶一根。它們非常美味,並且考慮到它們有 28 克蛋白質,僅 150 卡路里讓我感到非常滿足。如果你想試試 David,可以去 davidprotein.com/huberman。再次提示,請訪問 davidprotein.com/huberman。
David Huberman。這裡有很多可以探討的話題。關於活力這件事非常關鍵。最近一位朋友對我說了一句話。我在談論生活中有些互動讓我感到非常不舒服,並且不喜歡它們。然後它確實分散了我應該做的事情。他說:“你知道,你必須做一些能讓你充滿活力的事情。”我立刻想,對,並且要非常小心那些讓我們覺醒的事情。就像這種覺醒和被激活之間的區別。這有點語意上的差異,但我覺得讓我充滿活力的東西就像,我喜歡頭足類動物。我曾經在實驗室裡養過墨魚。我喜歡章魚。順便說一下,章魚的複數是 octopuses,不是 octopi。我們可以在這裡展開一整個話題,但我就不多說了。看著那些動物解謎時,它在某種方式上讓我充滿活力。我在體內感受到這股能量,它是我可以用於其他事情的。這是我的靈感來源。還有很多其他的事情也能做到這一點。然後還有一些事情會使我們感到緊張,比如壓力反應。這是激發,但卻是負面的情緒,對吧?它是耗費精力,對我們勢必有消耗,並取走那些能讓我們充滿活力的東西。我覺得能夠注意到這些微妙之處,在當下是很困難的。但我覺得活力就是與那些能讓我們充滿活力的事物有關。
當你談到那種令人筋疲力盡的激活時,我們有時所做的就是變得麻木。對吧?所以我們不想感受任何東西。有一個很好的說法,就是網上滑動時人們無意識地這樣做。一位我的同事說,這是目前最有效的非處方止痛劑。你能再說一次嗎?因為我希望人們能理解這一點。所以,對的,這是目前最有效的非處方止痛劑。對吧?當你思考麻木時,這是很有趣的,因為人們認為麻木是沒有感覺。但實際上,麻木是被過多情感所淹沒的感覺。所以你在關閉自己。當人們說,“哦,我感到麻木,我什麼都沒有感覺。”事實上,你感受了很多,而且是感到淹沒、感到不堪重負。因此,我們需要弄清楚你在感受什麼。實際上這是一種你無法承受的興奮狀態。所以你會關閉自己。但這並不是說你沒有感覺。你有太多的感覺以至於無法容忍。這不是,人們會說,“哦,我感到麻木,我什麼都沒有感覺。”不,我們需要弄清楚現在對你的神經系統來說,什麼是如此讓人感到不堪重負。天啊,這是如此重要。我希望人們能聽到這段話一百次,因為,你知道,我們聽過很多關於多巴胺衝擊的東西,我認為人們已經忽略了一個事實,那就是當你在線上,淹沒在所有這些信息和視頻中時,你並沒有獲得那些衝擊。你處於多巴胺衝擊後的低谷。我們已經在那裡待了很長一段時間,除非我們對社交媒體的使用合理,比如一小時、三分鐘或十五分鐘,無論如何。但長時間的消耗中,根本就沒有更多的多巴胺衝擊了。巔峰已經過去,你在低谷中。這就是為什麼會感覺移動時間的原因。這一點的重視程度真的不能被過高估計。我認為我們聽到很多關於戰鬥或逃避的壓力反應,但我認為人們容易忘記壓力反應的另一個組成部分,就是在所有這些信息、電影、政治、暴力、性等的淹沒中,伴隨著我們用手指滑動的情況,就是心動過緩。你知道,有一種現象,就是在我們壓力大的時候,我們的心率實際上會減慢,這就是一種麻木感,你會有種恍惚的感覺。我認為這是很多人開始感受到高戲劇性輸入的原因之一。對,我在許多夫妻中看到這一點,他們走進來,其中一個人說:“你知道,我什麼都感覺不到。我不知道對方為什麼這麼沮喪。”然後當你真正深入探討時,發現這個人感受到各種情感。理解我們何時關閉自己與何時平靜下來是非常重要的,這是兩種非常不同的狀態。你能再深入談談這個嗎?
好的,這裡有一個例子。假設一對情侶來了,假如是一對異性戀情侶,但可以是任何情侶。通常是伴侶中的女性會對她的伴侶說一些話,比如:“我感覺我們之間很難觸及,我覺得我們疏遠了。我希望你告訴我你的感受。”由於我們文化中對男性顯示情感的污名,他心裡告訴自己,“是的,這對我有影響,或者那件事情讓我不快,或者以這種方式讓我不幸福,但我什麼都不感覺,我很好,我們的婚姻很好。”所以他甚至不知道自己為什麼在這裡。他認為自己是因為她堅持要求而來的。當我們終於也許聊到他正在感受的某些東西,而他終於開口時,這是非常有趣的,因為也許他分享了一些非常脆弱的事情,或者也許他淚水微微泛起。你會知道,即使他意識不到,你的身體會告訴你你在感受什麼。你可以看到他眼中有些濕潤,或者也許一滴眼淚流下,或者也許他真的開始哭泣。而她的反應,和她把他帶進來的理由是,你知道,我需要你對我敞開心扉。我想和你建立聯繫。我希望更多地了解你內心的生活。當他這麼做時,她然後看著我,像是驚愕的鹿,心想,“噢,哇,當他不對我敞開心扉時我不感到安全,但當他以這種方式變得脆弱時我也不感到安全。”這些都是性別刻板印象,我們以為自己不會落入,但卻是事實。因此,這兩種情緒通常是男性似乎麻木或冷靜的樣子,對吧?這是關係中又兩種非常不同的狀態。但事實並非如此,因為他沒有空間去表達任何東西,所以他必須把一切都推下去,也許是在他的意識之外。然後這對情侶感到疏遠,而他們兩個都不快樂。這種“話越多就情感越多”的想法,我不太相信。
對,正是如此。有趣的是,因為當男性獨自來時,他們會常常說一些像是,“我從來沒告訴過任何人這個。”他們字面上的意思是,我從來沒有告訴過任何人這個。因為當男性在一起時,他們並不會保持那種“聊、聊、聊、聊”的狀態。女性則會進來說,“我從來沒告訴過任何人這個,除了我的母親、姐姐或好朋友。”因此,她們可能告訴了一、兩或三個人,但她們覺得自己沒有告訴過任何人,因為對於女性來說,這並不算告訴任何人。
好吧,現在你讓人擔心了。
所以,如果有人,假設一位女性告訴我,「我沒有告訴任何人」,那意味著她只告訴了四個人。我不是指秘密,我是指關於她們自己的事情,可能她們對分享這些感到猶豫,或者感到羞愧,或者對某些事情不太確定。所以你可以看出這種差異。但我也認為這種情況在很早就出現了。我是一個男孩的媽媽。我是說,他現在已經是青少年了。但這很有趣,因為當我抚養一個男孩時,我才意識到這一點。我是和一個兄弟一起長大的,但我沒有注意到,當他,比如說在遊樂場摔倒時,對吧?大約在兩到三歲的時候,周圍的所有人,或者那些男孩,會跟他說:「哦,沒事,拍拍身上的灰塵,你很好,你很好。」對吧?即使他真的很痛苦。如果是一個女孩摔倒了,在那個年齡她們感到疼痛,則會說:「哦,親愛的,來這裡。你怎麼樣?讓我看看。你有受傷嗎?你還好嗎?」所以很早,他們就收到這樣的訊息:「女孩可以談論這些事情,而男孩不能談論。」我記得我兒子曾經是一名籃球運動員,還在高中,實際上那是在初中的時候。在一次練習中,他被推倒了,手臂看起來有點不對勁。大家都在說:「起來,沒事的,沒事的。」然而他的手臂感覺就像是懸著一樣,對吧?所以我說:「不,我覺得他需要去急診。」他當然對我這樣說感到非常困擾,但實際上他骨折了。所以這就是不同之處。如果是一個女孩摔倒了,手臂也是那樣,大家會說:「哦,為什麼不檢查一下呢?」那麼當這些人進入成年關係時,他們在關於言語和談論事情上所受到的教育是什麼呢?你真的會看到這些差異。但我還想說的是,關於言語,女性被教導應該在感受任何情緒時都分享出來。對此我的回答是否定的。所以,人們會說:「你是治療師,你的意思是不要分享情感?」你不需要與伴侶分享每一個未經過濾的想法或感受。這不是健康的溝通。健康的溝通意味著我們有過濾器,我們會思考,我們稱之為心理化,「我即將說的話將會如何影響對方?」這不是說你要將所有的想法都反覆講給對方聽,而對方只是要面對這些想法。這是關於關係性的思考,「這個人會怎樣回應?」而不是說你要照顧他們的感受,但這有沒有善意?這是真的嗎?這有用嗎?是不是符合這三個標準?如果不符合,那我為什麼要講?為什麼要分享這個?
你說的,我沒有說。但是我有一個理論,我認為有些人,當他們感受到情緒時,削弱該情感的本能反應,或者試圖用言語排解那種情緒的解脫,感覺比靜靜地面對它要舒服得多。
對。
所以我認為人們在感受到情緒時,有時他們會覺得只要談論它或宣洩出來,就像是擺脫了它,但他們忘記了它有影響。
是的,是的。你所談論的是投射識別。所以投射,對吧,就是你對某件事情感到憤怒。假設你的老板在工作中做了什麼事讓你不快,或者他們不友善,讓你生氣,或者他們要讓你整晚工作,這讓你真的很火大,對吧?所以你感到憤怒。然後你回到家,結果大吼一聲對你的伴侶大喊,大吼對吧?所以你在投射,你真的對你的老板很生氣,但忽然之間你卻對你的伴侶大吼,你對伴侶生氣。這就是投射。你將對某個人的一種感受投射到與那種情況沒有任何關係的另一個人身上。投射識別是一個心理過程,你實際上將你的感受放入另一個人之中。所以你對在工作中發生的事情感到憤怒,這不是說你現在對伴侶生氣,而是你讓你的伴侶生氣。這就像接力賽。你把你的感受拋給別的人,因為你無法忍受那種感覺帶來的不適。因此,我不想處理這種情感。所以我會對你說一些讓你生氣的話,對吧?而現在他們不得不承受所有的憤怒。你感覺很好。你很好,因為你不再承受憤怒了。而現在他們是那些無法入睡的人。他們是那些感到不安的人。他們是那些不得不處理你無法忍受的事情的人。所以再次,我們必須去思考,我們的說話目的為何?我們可以在溝通上更加有意識嗎?這並不意味著你必須像走過地雷區那樣艱難行進。這只是意味著你需要更加意識到自己的感受狀態並承擔自己的感受狀態,並確保自己不會利用周圍的人來發布你的感受狀態。你需要學習如何將自己的感受轉變為更好的一種狀態。
我很喜歡這一點。我最近意識到思考是一種我們可以練習的技能。對於所有在這個播客及其他地方討論的工具和協議,比如生理規模、早晨陽光、運動、區域二有氧運動、冷水浴等,我最近意識到,花五分鐘單純地思考某些事物,並真正嘗試線性地解決它,像面對生活中的挑戰,這是非常有價值的。這不是我自己想出來的。
我目前有一種做法,就是當我感到煩躁或受到激勵時,我會停下來,把所有事情收起來,靜坐思考,這究竟是怎麼回事。不可避免地,經過一段時間總會在理解上有些增長,但這是艱難的工作。像是思考「這裡發生了什麼?我是因為這是真的而受到刺激嗎?還是因為這是假的?我需要整理所有這些想法,你可能會想,誰有時間來做這個?但其實我想爭辯的是,你沒有時間不去做這件事。
我認為反應和回應之間的區別就在於此。我們經常做的是對某件事情做出反應,而這種反應沒有經過處理或思考。再者,這並不需要很長時間。正如你所說,即使只是數到五,深呼吸,看看,因為反應意味著再次行動。當你反應時,通常是從零到六十,你是在對過去發生的事情做出反應並將其疊加到當前正在發生的事情上,所以你對某件事有了強烈反應。我們喜歡說,如果它是歷史的,那麼如果它是歇斯底里的,它就是歷史性的。這意味著如果你有強烈的反應,可能是你過去某些真實的反應正疊加在當前的情況、經驗或問題上,你並沒有意識到這一點。所以這就是反應。你再次行動,對過去發生的事情做出行動。如果它是歇斯底里的,那麼它就是歷史性的。回應是,我會深呼吸。我有強烈的反應。我會靜坐一會,再次調節你的神經系統。現在我可以以不同的方式來思考這個問題。我們需要在兩者之間有空間。正如那句著名的維克多·法蘭克爾的名言,「在刺激和回應之間,有一個空間。而在那個空間中,存在著我們的選擇和自由。」這是對他話的改述,但你需要在刺激(不論是激勵你的一切)和你的回應之間有這個空間。所以這就是反應和回應之間的區別。
我完全同意。然而生活是在實時中進行的。意思是,父母有孩子,得接送他們,且他們工作,手機上也有訊息進來。我的問題是,您認為現在的通訊(如文字、社交媒體、電話和現實生活中的交流)是否已經過於轟炸,以至於我們消除了所有的空間?我認為我們消除的是面對面交談中的更多空間。所以當我有年輕的療法客戶,可能才二十出頭時,我有一個客戶在幾年前告訴我她的故事。當時我還不理解這意味著什麼。她是這樣講的:她的拇指在空中比劃著,說道,「然後我說,然後他說,然後我說。」我在想,她在幹什麼?然後我意識到,我說,等一下,你是通過文字進行這段對話的?她說,是的,這是一個非常重要的對話。我試圖向她解釋為什麼他們錯過了某些暗示。他們錯過了彼此在一起時的感覺,錯過了對視的經驗,錯過了面部表情和肢體語言的交流。她說,哦不,我們還用表情符號。我不得不向她解釋為什麼表情符號並不能替代面對面的互動。面對面的互動能讓你放慢速度,對吧?你可以隨便發文字,但你沒有意識到另一個人正在他們的手機上對你的反應作出反應。我認為,當我們回到評論區時,我們沒有意識到那裡還有另一個人。我們知道這一點,但有很多次如果我們能記住那裡是個人,我們將會和合作夥伴、家人、朋友,在工作場所,以及在評論區進行非常不同的對話。最簡單的辦法就是直接看到對方坐在桌子對面。我們並不總是能做到這一點。但我認為在進行重要對話時,我們應該記住,等一下,這個話題可能不適合通過文字來討論,儘管人們認為這樣更有效。但事實上,這並不是因為現在你將會產生衝突。現在你會有誤解。現在你會花時間修復因為以文字進行的對話而產生的裂痕。
我拒絕在文字上爭論。
是的。
我就是不會在文字上爭論。我會告訴人們,因為我有一位客戶,他總是說,他在和女友的對話中被拖進去。我會說,真的嗎?有人用槍指著你的頭嗎?這就是真正的變化所在。你知道,我們談論在治療中想要達成的目標,就是變化。這不僅僅是進來講述一週的問題然後離開,再進來講述下一週的問題然後再離開。我有時會說,洞察力是療法的安慰獎,你可以擁有全世界的洞察力,但如果你不在現實中做出改變,這些洞察力就是沒有用的。所以有人會說,哦,我在週末和我的……無論是伴侶還是誰發生了爭執。我會問,那你有做些不一樣的事情嗎?他們會說,哦,沒有,但我理解為什麼。很好,你理解為什麼這是好事。但你需要做些不同的事情,因為我們都是在和別人共舞。如果你改變你的舞步,有人就會說,我想讓對方改變。
我會說,你無法改變別人,但你可以通過自己改變來影響對方。因此,如果你改變了跳舞的步伐,對方就必須改變他們的舞步,因為你不再和他們一起跳那支舊舞,或者他們會離開舞池。人們非常害怕對方會離開舞池。可是我覺得,假如他們不會以你想要的方式和你跳舞,那麼他們離開舞池是可以的。去尋找能夠以你想要的方式和你跳舞的人。當談到行為改變時,你是傾向於小幅度的一度轉變,還是我提出一個替代方案,不是作為反駁,而是為了進一步探索?但是你會鼓勵你的客戶嗎?順便問一下,你稱他們為病人還是客戶?
都可以。我認為這兩個詞都不太好。我覺得這很有趣,因為我們只是人類。我並不是想聽起來很神秘,但我真的覺得你在那間房間裡建立的關係是如此獨特。我還沒有找到合適的方式來描述它。我不認為“客戶”或“病人”能正確表達,但為了簡便起見,我們使用任何一個。好的,謝謝你。我一直對此感到好奇。你會建議你的客戶在獲得洞見後,或者甚至在他們獲得洞見之前,做出具體細微的行為改變嗎?
我認為人們在改變上遇到這麼多困難的原因是因為他們選擇的步驟太大,一次無法完成。因此,你需要小而可管理的步驟。我覺得人們會忘記,這就是為什麼新年決心往往不會持久,因為改變是一個過程。我的書裡有一章叫做《人類如何改變》。我認為對人們來說,理解改變的階段是非常重要的。它從前思考階段開始,在這個階段你甚至沒有意識到自己在考慮做出改變。你會覺得“有些事情不對勁,但我實際上不需要改變”。就像“世界上有些事情不對勁,是我的伴侶,是我的孩子,是我的任何人”。然後是考慮階段,這時,你可能會想“哦,也許我可以做出改變,但我還沒有準備好”。這通常是人們在前思考和考慮之間來到療程的時候。比方說,“有些事情不對勁,他們來到療程,我們讓他們進入考慮階段,這就像,哦,也許我正在考慮做一些改變”。
接下來是準備階段,你開始採取一些步驟來為改變做好準備。這就不像是“我要跳進游泳池的深水區”。而是“哦,也許我需要上幾堂游泳課,或者我需要買一件泳衣,或者我需要……無論是什麼,我需要為這個改變做好準備”。然後是行動階段,你實際上做出了改變。人們會認為這就是最後一步,這是行動。不,最後一個階段是維持。維持是,你如何保持這個改變。維持並不意味著你完美地保持這個改變。更像是“滑梯與梯子”這個遊戲,你會上去,然後下來。在這段時間內你可以犯錯,因為你正在形成一個新的習慣,一種新的生活方式。在它變得熟悉之前,回到我們討論過的那種熟悉感對我們來說感覺很好,而不熟悉的事情則讓我們感到害怕,新的事物會花一段時間才能讓你感到熟悉。所以假設你說,“我要吃得健康”。這意味著我不會在難過時整個吃掉一個哈根達斯,我會做些不一樣的事。當你悲傷的時候,有時你可能會再次這樣做。但然後你不會自責。所以不是說“哦,失敗了,那就算了。我沒辦法改變這個。”不,或者你也不會說“哦,我太糟糕了,那太可怕了,我太弱了。”自我責罵是沒有幫助的。想像一下,如果你的孩子來找你,說:“我這次考試考得很差。”你會說:“你真笨嗎?你怎麼了?”不,你會說:“我們來談談發生了什麼。”他們可能會說:“我需要幫助,我很尷尬不敢問,或者我不明白,或者我沒有學習。我搞砸了,我應該學習卻沒有學習。”好吧,那麼,下次你會怎麼做得不同?我們來制定一個計畫。
所以你需要像對待你的孩子一樣同時對自己有一些同情與責任感。當你自我責罵時,責任感是很難維持的。短期內你可以,但這是持續不了的,因為那種感覺太不愉快。你就像是在羞愧中沐浴。你所需要的是自我同情,而如果你對自己有更多的同情心,你會更能夠對自己負責。因此,你可以說:“哦,你知道發生了什麼?我感到非常悲傷,我吃掉了一整罐哈根達斯,但我知道我很悲傷,而還有其他的辦法可以做到這一點。”所以下次當我感到悲傷時,我沒有足夠的支持。所以下次我會打電話給朋友。哦,自我同情與責任感。或者我不會把哈根達斯放在家裡,因為我知道當我悲傷時,我會很容易受到誘惑。也許有一天我能做到,但現在我不打算保留那個。可是還有別的事情我可以做,對我來說,自我同情跟對自己獎勵是有關的。所以也許我給自己的獎勵是我要吃些健康的零食。或者也許我的獎勵是我要去看一場電影,或者無論是什麼。
但是你必須找出對你有用的東西,而對其他人有效的東西可能對你沒有任何作用。因此,這需要一些實驗。維持的過程就是這種實驗,但在此過程中對自己要有慈悲,並承擔責任,直到你找到一個對你有效的系統,而這個新事物變成習慣,變得熟悉。而你以前所做的事情卻變得不熟悉,再也不會感覺良好。
我想花點時間來感謝我們的一個贊助商,Element。Element是一種電解質飲品,擁有你所需的一切,但沒有多餘的成分。這意味著電解質、鈉、鎂和鉀都在正確的比率中,但沒有糖。適當的水合作用對於最佳的腦部和身體功能至關重要。即使是輕微的脫水也會降低認知和身體表現。獲取足夠的電解質也很重要。電解質、鈉、鎂和鉀對於你身體所有細胞的運作至關重要,尤其是你的神經元或神經細胞。喝將Element溶解在水中使你的水分和電解質攝取變得極其簡單。為了確保我獲取適當的水分和電解質,我在早上醒來時將一包Element溶解在約16到32盎司的水中,基本上是早上的第一件事。我還在做任何體育鍛煉時,尤其是在炎熱的日子裡大量出汗並因此流失大量水分和電解質時,喝溶解在水中的Element。他們有各種各樣美味的Element口味,包括西瓜、柑橘等。說實話,我全都喜歡。如果你想嘗試Element,可以訪問drinkelement.com/Huberman,以購買任何Element飲品混合包獲得一個免費的Element樣品包。再次重申,網址是drinkelement.com/Huberman,請索取免費樣品包。
多年的時間,視覺學、流行心理學一直迷戀於改變需要多長時間的問題,曾經有一個說法是28天,還有90天。作為一名研究神經可塑性的人,我可以告訴你,學習的試驗將永遠不會回到過去。還有一些東西需要數年時間,這取決於強度和後果,對吧?即使有後果,我的意思是,任何見過吸毒者多次復吸的人都會明白,顯然他們面臨著更複雜的動態。我認為,加強改變的觀念是非常關鍵的。我很高興你提到了這一點。我想問的是,作為一種……我不知道該怎麼措辭,作為一種反對意見,或作為一種替代方案。作為對一次性微小變化的一種替代方案,我一直受益於截止日期。我喜歡截止日期,截止日期是我完成工作的方式。如果有資助申請的截止日期、論文的截止日期,截止日期確實有效。即使你沒有如期完成,有時也能看到自己距離目標的實際差距,看到你的最佳努力和那些導致你未能按時完成的錯誤之處。我真的很喜歡截止日期,我也喜歡規則,因此,我在生活中對自己變得相當嚴格。我認為最近幫助我的一條規則是“沒有戲劇,絕對沒有”。我不容忍任何戲劇,但我意識到這種設定有點僵化。然而,這是有幫助的。因為這樣我比以往更加快樂,這在很大程度上是因為這一點,沒有戲劇。但我必須接受的事實是,這種嚴格的規則意味著我會失去一些人。你之前提到的這位病人客戶,或許他不必忍受,也許會有更適合他的人。在外面有別的人,他們無需與之共處。
我認為我在自己過去的經歷中,以及認識的那些人身上注意到的一件事是,與人相處時(通常是浪漫關係),你必須願意放手。你無法總是解決衝突。我發現很多人可能是因為童年的影響,覺得必須維持良好的關係,或成為朋友,或非得圓滿結束。我非常羨慕那些能夠說“那不行,結束了”的人,因為我看著浪費的時間,是的。我認為在我們渴望讓一切都變好的過程中,最終會消耗寶貴的生命能量和極其珍貴的時間。因此,有些人可能會聽到“沒有戲劇”,並認為你會失去很多人。是的,我確實會。我肯定會,或者他們會迎合這種情況,或你想稱之為什麼。然而,我的生活中有很多人在我的關係中沒有戲劇,且關係美好。所以我覺得我很滿足,我的舞伴名單上已經滿了對吧?但我寧願這樣,這樣做的堅定讓我感到安心,因為它帶給我的平靜,我意識到:是的,我可能再也不與那個人交談了。也許會,再也不會,但一旦有戲劇的跡象,我就會結束。我想這是因為我在長時間內一直強迫自己忍受那些顯然無法解決的事情。然後,我感到自己擺脫了這些束縛,但我也聽到許多人對此的看法是:“哦,沒關係,他們會改變的,或者他會停止喝酒,”但並不是在指我。我並不是一個喝酒的人,我是說我已經戒酒了。我對酒沒有問題,但我只是說,我厭倦了酒精,就像那段關係結束了一樣。
嗯,他們就是緊緊抓住這種東西,似乎必須要這樣,他們就是不會放手。對呀,我不明白這是怎麼回事?為什麼我們會堅持那些不管用的東西?即使我們知道不會一直待下去。這種執著是什麼?這很有趣。所以,我在想,當你說「無戲劇性」時,這實際上意味著什麼?這非常重要,因為當你看那些對生活最滿意的人時,他們的生活是怎麼樣的?他們身邊通常圍繞著讓他們感覺良好的人。讓我釐清這意味著什麼。我們談到愚蠢的同情心與智慧的同情心這個概念。愚蠢的同情心,我喜歡這個名詞,我甚至不知道它的意思,但我已經愛上它了。
愚蠢的同情心是什麼呢?也就是如果你只與那些將會驗證你經歷的人在一起時,當你說「無戲劇性」,這不一定是一件好事。例如,假設某人對她的朋友說,我不明白他為什麼和我分手,或者我不明白為什麼這事一直發生在我身上。然後你的朋友就說,不,你是對的,他錯了,等等。或者,你的伴侶在這樣做。我們往往會覺得作為朋友的工作是支持朋友的立場。這就叫做愚蠢的同情心。智慧的同情心則是你在治療中會得到的,我們會說,這裡可能發生了什麼?就好像如果每個酒吧你去都會發生打鬥,那麼也許問題出在你身上。對於愚蠢的同情心,我們不會這樣對朋友說。
所以,想一想。你想要的無戲劇性是指你想讓朋友支持你所說的一切,你不會作為一個人得到成長。你不會聽到你需要聽的東西。你想圍繞的朋友是那些會以友善和尊重的方式告訴你真相的人,而你也願意去聆聽。有些人認為如果朋友挑戰他們的弱點,那就是戲劇,對吧?但這不叫戲劇。所以這是一段健康的、溝通良好的、開放和誠實的關係。對了,我同意,對我來說,戲劇的定義是當挑戰性的事物以不解決問題的方式呈現時。我所說的就是一種撤消的表達。當事情發生時,我的內心其實也在對這些朋友的事情暗自發笑。我會說我的朋友團體非常了不起,我非常幸運擁有如此傑出的朋友和友誼。真是太幸運了!我只希望能有更多時間陪伴他們。我們對彼此非常直言不諱,非常…就像說,這太愚蠢了。這可能是更男性化的語言。說「這太愚蠢了,為什麼你要這樣做,這真的超級愚蠢。」或者,對,不要當白痴,別再這樣做了。或者,我完全不同意。這是我朋友團體中的交流模式。我會說,這也許是我成長的文化,學術界幾乎很少有驗證。驗證不是大部分的內容。
但我周圍也有許多人非常自我批評。所以這在他們的工作、關係、生活和健康中都是固有的。幾乎每個人都在努力奮鬥。我所說的是,當人們說無戲劇性時,他們的意思是,不要提任何事情,對吧?不要挑戰任何事情,不要讓我注意到任何需要引起我注意的事情,因為我在這段關係中可能會更好。在我看來,我認為你所談論的是不穩定性,這就是戲劇,對吧?你能否以一種感覺像是邀請的方式表達你想表達的事情,或者來自於好奇心的地方,而不是責備。因此,人們經常會對某個人說,「你這樣做了」,而不是說,「我對那裡發生的事情感到困惑,發生了什麼?你為什麼做出那個選擇?或者我們之間發生了什麼事?我們能聊聊嗎?」因此,你對另一個人的經歷充滿好奇,而不是責備對方或假設他們的意圖或為什麼他們這樣做或他們性格中的某些東西。戲劇往往產生於所有的假設。人們將另一個人的故事視為不準確,而自己的故事視為準確,然後沒有空間讓好奇心或聯繫存在。全是斷裂,沒有修復。
當你這樣說時,我意識到我所指的戲劇。因為這是一個非常廣泛的術語。我來自一個背景,父親來自南美,母親來自紐約。所以情感的表達不是我所指的,對吧?像是人們對某些事物充滿熱情,或者甚至對某些事情感到憤怒,或者甚至有問題,像是,「嘿,那感覺不好。」
這不是我所指的。我在你說的時候意識到,讓我在意的是什麼。當我把它歸類為戲劇時,我對此完全沒有容忍度,除非你能說服我,否則我無法忍受的是,人們在失去理智的時候。就是,對,我告訴你這有多糟糕。這是我的感受,或是你做了什麼。然後我變得不可接觸。嗯,你知道,他們其實對此不感興趣。這是一種撤退式的表達或投射,正如你所說的,這就是我所定義的戲劇。對我來說,這跟說,「嘿,聽著,這真糟糕。你能考慮一下嗎?我們可以談談這個嗎?」大相徑庭。嗯,安德魯,你搞砸了,好的,很棒。我們來弄清楚這件事。但是這是,嗯,我在門口放一顆手榴彈然後就離開,對我來說,這是我覺得「我已經太老了,受不了這種事」。沉默對待其實是非常具有攻擊性和敵意的。人們認為,聲音大的人是關係中的問題,然而有時候沉默的人才是問題。你知道,就是那個對所有事情都面帶微笑卻不真正說話的人,但他們實際上是非常被動攻擊,或者你所說的那個人,然後引爆了炸彈然後就沉默,那就是他們的懲罰。他們通過不和你說話一兩天或三天來懲罰你。這是非常敵對的。而人們還有另一種做法,就是你以友好的方式向某人提起某事,而這是他們創造戲劇的方式,但同時又在關閉任何溝通的可能性。每次你跟他們提起某事,他們就會哭泣。現在,人們不喜歡我這樣說,他們說作為治療師,他們應該能在有人提起某件事時感到悲傷或受傷,並應該能夠哭泣。而我說,不,有時哭泣是一種操控。你可以操控某人。因此我會見到一對情侶,一方提起某事。比如說,你知道,當你這樣做的時候,這讓我感到傷害,或是我不喜歡這樣,或者我需要更多的幫助。那個人就哭了,說你在傷害我的感情。這是,你知道,與其說這個人想和你溝通,還不如說這個人會對此產生情感,但人們還是會以一種操控的方式每次或多次哭泣。這會關閉溝通的任何可能性。因此我們必須說,你知道,你這是在做什麼?每次你哭,另一方就會覺得,我不能提起這個,因為我在傷害我的伴侶。現在我們永遠無法有溝通。因為如果我提起某事,我就進入一個困境。如果我不提起它,我們有問題。如果我提起它,你會說我在傷害你的感情。然後我就得停止。所以我必須特別小心。然後我不知道,這裡根本無法前進。所以在那種情況下你該怎麼辦?
我們必須談論哭泣的功能。你知道,為什麼你這麼難以接受你伴侶的某些話?你感到受指責嗎?你感到羞愧嗎?羞愧是我們不惜一切代價要避免的東西,對吧?沒有人想要感受那種。你是否覺得這個人在做一個全局性的陳述,而並不是說你這裡的行為是錯誤的?所以你是誰和你做了什麼之間是有區別的。通常我們在試圖與伴侶溝通時會廣泛地畫一筆,就像你很糟糕,而不是說你這件事情做得不好。你做的事情不好,但你本質上不是一個壞人。我們往往用各種方式告訴伴侶,他們是壞人,當他們做了一些讓我們不悅的事情時。我們必須非常小心地將他們的行為從他們的本性中分開。這一點我們也需要對自己這樣做。我們經常做一些事情,然後對自己所做的感到非常羞愧,並且我們會說,哦,我是個可怕的人。與其說我做了不符合我想要的那個人的事情,不如說我做了不符合我實際身份的事情。而且這是好的,因為如果我們沒有內疚,對吧?所以內疚是一種積極的感受。羞愧則無法帶來任何東西。我們傾向於從羞愧中退縮。內疚是偉大的。內疚是在說,你不是反社會者。內疚是在說,我所做的沒有和我所是一致。所以我是一個好人。我做了一些不符合這一點的事情。因此我需要意識到我感到內疚是件好事。如果我不感到內疚,這會對我的性格說明一個問題。但是我感到內疚意味著我願意檢視自己,我願意做一些改變。我在這裡做了一些假設。我想知道哭泣是否是在某些人身上經過編程的,因為這能引發同情並保護他們。比如如果他們不這樣做,就會被打。如果他們不這樣做,轟炸就會繼續。是的,絕對地。無論我們做什麼都是為了自我保護。而我們只是不知道這一點。我們想要不惜一切代價避免痛苦。因此,即使我們為了避免痛苦而做的許多事情產生了更多的痛苦,但這並不是我們的意圖。所以當人們,書中有一個我寫的人,一開始看起來非常不討喜。人們會問,你為什麼要把他帶入你的治療中?為什麼要和他合作?為什麼要治療他?但是當他們看到書的結尾時,不要劇透,但他可能是他們最喜歡的人。因為我看到那個人的行為是從他保護自己免受痛苦的地方出發的。
所以他對每個人都很糟糕,因為他不讓任何人靠近。他不讓自己有再次受傷的可能性,因為他曾經受到過可怕的傷害。因此,我們常說,受傷的人會傷害他人。他們在做什麼?他們是在保護自己免受更多的痛苦,因為如果他們讓自己變得脆弱,他們就會暴露在痛苦的可能性中,而他們不想這樣。
有些人是無法通過治療獲得幫助的嗎?
是的。不願意自我反思的人。
這很難,對吧?我認為很多人來到治療時,他們會說,我想要改變一些事情。但他們真正想改變的是別的東西或其他人。
你再次,你可以影響這一點。你無法改變另一個人。在人們來到我這裡的伴侶治療之前,我會讓他們各自想出他們想要專注於自己身上的一件事。因此,不是你想在伴侶身上改變什麼,而是如果你想在一段關係中成為自己最好的版本,你真正想要在我們的伴侶工作中專注於的是哪一件事?好吧,不,我想要工作很多事情,但我真的需要另一個人。不,等一下。在他們每個人都有非常清楚的想法,這是我想要專注的事情之前,我甚至不會見到他們。現在這可能隨著時間而改變,具體取決於我們揭露的內容,但他們需要帶著一個目標進來。我們都知道在關係中有關於自己的一些東西是我們可以做得更好的。所以那件事是什麼?你想要專注於什麼?如果另一個人恰好改變,那很好。如果他們沒有,那也是個好信息。但是你不是因為認為另一個人會改變而來的。你是來為了自己的成長。你在這段關係的背景下成長,但你也在伴侶關係中進行個人成長。我認為伴侶治療能比個人治療讓我們更快地進步。
有趣的是。在個人治療中,你是在講述一個故事。這是你的觀點。作為一名治療師,我必須直覺地了解其他人可能正在經歷什麼。在伴侶治療中,我可以看到這個人跟其他人的互動。現在我可以在個人療程中的治療關係中看到這一點,就像,不管怎樣,這是一個他們在外部如何互動的縮影。但因為治療關係的性質,我與他們在外面互動的人是不同的。因此,會出現我們所說的轉移,他們把一些對其他人的感受轉移到與治療師的關係中。這讓我對他們在外面如何互動有了很好的了解。你能給我舉一個轉移的例子嗎?不論正面或負面?
好吧。假設我說了什麼,他們感到被批評。那可能是我以批評的方式說了什麼,這是完全可能的。也有可能他們把對父母的一些感受轉移到了我身上,如果我恰好是他們父母的年齡,或者我們之間的年齡差異足夠大。他們聽到的本是出於善意的東西,但也是事實,他們需要面對的東西。但他們卻把它聽作批評。有時候你會轉移,有時候會有浪漫轉移。人們會對他們的治療師產生浪漫依戀。你必須能夠談論這件事。顯然,你知道,你有非常明確的界限,任何事情都不會發生,這一切。但提出這一點是可以的。人們會想,我不被允許這樣說,我有這些感受。然後我們處理這些感受,看看我們能如何處理這個問題。一般來說,這個人並不是想和你在一起。這實際上是關於感受浪漫愛的意義,或是被愛的意義,他們給這種感受加上了浪漫的外衣。因此,愛是如此複雜,層面如此多樣。所以會發生這種轉移。但我認為在伴侶治療中,當我說你需要能夠專注於,如果你想在這段關係中成為最好的自己,你想要專注於什麼?可能是,我需要更好地自我調節。可能是,我需要少一點依賴。也就是說,很多人認為他們的伴侶需要成為所有的一切。你需要能夠用心讀懂我的想法。如果你沒做到,那你就不關心我。你需要直覺地知道我想在生日的時候做什麼。如果你不知道,那你根本不認識我。這些聽起來像是極端的,幾乎不成熟的例子。但這些都是人們會困擾的事情,你知道的,而我舉的例子是那些最高級別的,但它們可以更細膩,更深入。所以,你知道,我認為人們,當你問誰無法得到幫助時,不願意自我反思和看待自己的那部分人。
我喜歡你提到的那句話,即當人們來到治療時,他們需要問自己想要改變什麼。
對,也要問他們在生活中,哪些沒有按照他們的方式進行時,他們的角色是什麼。這並不是在指責他們造成問題,而是說那可能存在著一些真正困難的情況。你可能有一個心理健康有問題的父母。那麼,你該怎麼辦?你可能無法改變他們有心理健康問題的事實。但是你的反應是可以改變的。因此,你可以做些不同的事情。我們可以談論那可能看起來是什麼。你無法參與那種舞蹈。你可以設置界限。你可以,有不同的選擇方式。這裡有一些社會性的事情是我們無法改變的。
但是,你可以做些什麼來使自己感覺到你在這個世界上擁有主導權呢?因為我們每個人都有一定程度的主導權。那麼,我們該如何找到這種主導權,而不是陷入那種無助、我是一個受害者的境地呢?人們不喜歡聽到這種話,他們會說,你是什麼樣的治療師,居然叫別人受害者?我不是在說人們是受害者。我是說人們有一種心態,認為自己沒有主導權,然後他們就變成了受害者。但是當你意識到你擁有主導權時,你會發現,世界上確實有一些非常困難的人、事、環境。但我能選擇如何回應它們。
回到這個有關發簡訊的問題,現在人們在你辦公室中提出的挑戰中,有多少是以「嗯,我收到了這個簡訊」作為開端的,而不是「有人來找我或打電話給我,我們有一個艱難的互動或我們有過一場對話,或者在工作上發生了某件事情」呢?也就是說,現在有多少人是在數位世界中進行溝通的?
是的,有趣的是,許多人進來時會說,我們在簡訊中進行了這個對話。我會問,他們能否讓我看看這段對話。很多人會想,為什麼你會這樣做?你為什麼不想聽聽那個人的敘述?好吧,我剛聽到了敘述,但我希望看到實際上說了什麼,因為他們會說,「哦,我不太清楚。讓我念給你聽。」所以,我希望看到雙方的內容。然後那個人就能看到,哦,我在這其中貢獻了些什麼,或者我在那一刻做出了怎樣的選擇。同樣,我更希望人們進行的這些對話是面對面的,當這些對話關乎某段關係的問題時。你知道,簡訊非常適合日常交流,比如「嘿,你看我午餐吃了什麼」或「你好嗎?」或者「我愛你」等等。對吧?或者,「你能去接孩子嗎?」但當你們之間有某種衝突或裂痕時,這就不是一個適合簡訊的對話,然而許多人卻會這樣做,現在我們還有記錄了。所以,不僅僅是我的客戶對我說的內容,它實際上是這段對話的真實過程。我們有一份記錄,這對於人們來說特別有幫助,能夠去查看這段記錄。
我同意。同時,我覺得分手比以前困難得多,因為你可以在社交媒體上屏蔽某人,但這樣的屏蔽本身就成了一種象徵。你可以靜音某些人,可以把手機放到一邊,但除非你屏蔽他們的號碼,否則他們還是可以給你發信息。你可以,如果你是一個容易過度思考的人,回去查看舊簡訊。你知道,有很多途徑,或者說是渠道,讓人們在試著繼續前行時進入我們的心靈。在以前,孩子們,你知道,你有一部帶錄音機的電話,分手了,雖然很糟糕,但你會看一看照片,然後把照片放進一個盒子裡,或者把它們燒掉,然後把盒子放在架子上。然後當你開始新關係時,你要麼把盒子藏起來,要麼摧毀這個盒子,然後就可以繼續生活。而且,人們的電話號碼會改變,這一切都變得容易得多。我注意到,人們往往會記得更多的美好事物,因為沒有其他信息進入。壞事往往會淡化,或者也許並非如此,只是如此容易。你並不會受到過去的侵擾。
另外,由於電子事物的特性,我覺得就像是過去想要牽制住我們。而且這是雙方的影響。所以,無論是分手是友好的,偶爾你對對方心有所念,還是分手過程很痛苦,你會重溫,這種情況變化多端。我不知道,分手本來就是人們認為最難的事情之一,但人們卻不承認分手有多困難。對吧?他們並不這麼想。我覺得有一種痛苦的等級制度,人們會對某些事情這麼想:你們只是交往了這段時間,為什麼在分手那麼久之後,還會如此痛苦呢?就好像有這種等級制度,但如果是離婚,那麼人們就會明白,為什麼一年後你還在處理這個問題。又或者,如果你們只結婚五年,與結婚二十年相比,又會有什麼不同的痛楚等級。就像流產,但你的孩子,你知道,你八歲的孩子沒有死,你知道的,抱歉。這是人們會說的那種話。不是的,他們並不會說出來,但這是他們對待人們的方式。就好像你流產了,像他們會說的是,哦,沒事的,你會再懷孕的。如果你的孩子去世了,他們不會說,哦,沒事的,你可以再生一個孩。對吧?但是,對於那個流產的人來說,他們失去了自己的孩子,這非常非常痛苦。但是,我們聽人們如何談論這些經歷時,我們的確傾向於認為某些經歷在痛苦的等級上比其他經歷更高。因此,我們認為分手不如非婚分手那麼糟糕,或者短婚分手不如長期婚姻分手那麼艱難,或者無論這個等級制度是什麼。甚至有人會說,這是為什麼人們不會為某些事情尋求幫助,因為他們認為,嗯,這不過如此,並沒有那麼糟糕。或者我覺得有點難過,或者我無法入睡,或者我在這段關係中有困難。但這不算太糟,因為我有屋子住,有飯吃,所以我不需要去尋求幫助。可是,假如你摔倒了,很明顯地,你的手腕摔斷了……
你不會坐在那裡想,我不需要對此做任何動作,因為他們沒有第四期癌症。你會想,我需要去那裡修理我的手腕。因此,我們將身心健康視為兩個不同的實體,而事實上,心靈與身體是緊密相連的。我認為在分手這個問題上,也是同樣的情況。人們會想,嗯,在經過最初的那段時間後,這並不算什麼。而分手的經歷真的有可能會對你造成傷害,這取決於分手的過程。如果過程非常動盪,或者你完全不確定自己是否被背叛,對於分手的原因感到困惑,甚至感到非常驚訝,那這經歷就與一種你能理解原因的分手截然不同。雖然後者可能會很痛苦,但你至少知道為什麼會分手。這並不意味著你不會感受到失落,而是這種分手的質量有所不同。因此,人們會在分手後講述故事,因為他們沒有得到真實的故事。現在這個故事就變成了,你並不真正理解對方為什麼要和你分手,因為他們在關係中沒有溝通他們的不滿。而現在你在社交媒體上看到他們,觀看著他們的生活,心裡卻有一整個故事,想著他們在度假,或者即使他們和別人不在一起,依然看上去那麼快樂,但這都是社交媒體上的表象。當然他們看起來很快樂。一般來說,人們不會在社交媒體上發佈「我因為分手而感到很傷心」。雖然有一個小群體的人會這樣做,但那是一個不同的事情,屬於某種世代的特徵。是的,是的。但總的來說,你想要向前走。而關於悲傷,這並不是「向前移動」,因為我們是由每一個經歷塑造的,而是「向前發展」。所以人們總是對悲傷說,你需要向前走。不,你需要向前發展。讓我們就這方面談談。如果你要向前發展,當你在盯著對方的生活時,這真的很難,因為你根本沒有向前移動。他們在向前走。也許你並不明白,但為什麼你要花這麼多時間去看別人如何前進呢?我們能夠專注在你如何向前走嗎?無論那看起來是什麼樣子。但當你有這種分屏的生活,對方的生活在發生,而你的生活也在發生時,這真的很難。我非常想談談悲傷。在這之前,我想更深入地談談分手這件事。根據我的觀察和經驗,分手最難的事情之一就是我們希望能夠達成一個共同的敘事。似乎有很強烈的願望去理解對方的經歷。這是一個非常,我不認為這是故意的行為,我認為在分手中,人們可能會在某種程度上造成破壞,因為他們改變了整體的認知,像是這完全是一場幻覺一樣。我想我有足夠的關係與分手的經歷來意識到,有些愛是持續存在的,而有些看起來像愛的東西並不是;我不是說愛的存在絕對,而是有很多形狀和形式的愛,所謂的好意,心地善良的人會選擇不同的道路。我明白這不意味著其他事情。有時候,這真的僅僅意味著不需要重寫劇本。就像實際上是一開始我所想的,然後它發生了變化,或只是環境改變了,事情改變了。我不是想讓這變得輕描淡寫。我可能會說我在分手方面是技術最差的人之一,儘管我在這方面變得「好」了,但這總是特別痛苦。每一次分手我都會感到非常痛苦。無論是我離開還是他們離開,總是會讓我感到痛苦。我認為這一觀念是,這就是為什麼我認為轉向悲傷是一個有趣的、或許有意義的切入點,因為當某些事情結束時,我們回頭看,評估故事,試圖弄清楚,那個是現實還是幻想?對吧?那怎麼可能是真的?然後我們在這裡,對,所有的希望和期望。我,嗯,我經常思考這個問題。
所以,有時候失去的不是那個人,而是失去的感覺到了主要關係裡的感覺。因此,你失去了主要的關係,而這段關係剛好是與這個特定的人在一起。所以,這個特定的人有他值得欣賞的優點,也有可能不適合你的優點,但你失去的是真實生活的日常。因此,成為一段主要關係帶來的美好感受中很大一部分就是,你得與這個人分享你日常生活中的細微琐事,這些小事情,以及成為你們之間的內部笑話與例行公事。假設你的航班降落了,你會發簡訊給誰呢?哦,發簡訊給你的伴侶。對吧?另外,成為主要關係中的人,會知道你喜歡什麼樣的披薩,以及從日常生活中得來的所有那些小事情,還有他們家庭的所有事情,以及他們生活中所有人的事情,像是這位朋友、這位上司和各種同事。這整個世界是共同創造的。然後突然之間,當那個人不再在了,生活中的日常感變得徹底改變。
像是你不再和那個人一起醒來。你不再和那個人一起吃飯。你不再和那個人討論晚餐吃什麼。你不再,嗯,說你在想她姐姐那件事怎麼樣了,但你現在不知道了,對吧。而且你也失去了那些共同的朋友。你可能非常喜歡那個人的家庭。有時候你保持聯繫,但有時候你卻不這麼做。嗯,所以在日常生活中,你的世界變化如此之大。你不只是失去了那個人,你還失去了整個你曾經生活的世界。現在你的世界看起來如此不同,而你卻還沒有東西可以替代它。所以這並不意味著你必須用另一個伴侶來替代它。你可能會用自己生活中的某些事情來替代它,但你知道,分手往往會發生。嗯,也許你看到分手的到來,但在實際經歷之前,你並沒有真正想像過那之後會是什麼樣子。而且你也無法真正理解分手的感覺,直到你進入那個分手的階段。所以我覺得,這讓一切變得如此困難,因為你失去了一種生活方式,對吧?就像你日常生活的日常性。嗯,你知道,就像當你處於一段關係中時,你不僅身處當下,還同時展望未來。
你想像著當下會成為未來,而現在所有情節的轉折,未來像當下那樣被奪走。因此,你失去的並不僅僅是日常生活。你失去了你想像的明年會是什麼樣子,五年後會是怎樣的。因此這是一個巨大的事情。嗯,非常有趣的是,在我最近的一本書中,它以我的分手開始,這也是我如何開始進入治療的。在我整本書中,我的論點是:你知道,我們在和朋友討論時所提到的傻瓜般的同情心,像是他是個混蛋,他太糟糕了,你已經躲過了子彈。我的治療師,我以為他會支持這一觀點,結果卻沒有,這反而更好。因此在書的結尾,有些人甚至現在寫信來就說,哦,我不敢相信我在書中稱他為男朋友。我不敢相信他做了那樣的事。而我則說,不不不不不,我是想說,他是一個好人。你必須明白我是通過分手的視角來看待這一切的。隨著時間的推移,我開始意識到我也為此負有責任。我在這件事上也有角色。我選擇不去看我不想看到的事情,因為我不想生活在分手的世界中,對吧?因此,我認為這,就是你之前所說的想要有一個共同敘述的願望。我們對於那個人,假設是他和我們分手,或者即使是你和他分手,卻不以你所看到的方式看待這段關係。就像他們有不同的經歷,而你會覺得,他們沒有正確地理解它。不,他們只是從他們的角度看到它。我認為我們總是想要以他們來修補傷口,說:哦不不不,你在這段關係中很好,是我不對。或者我們都是好的,只是它沒有成功。
是的,是的,對的,對的。我們真想這樣。而現實是,你的伴侶會看到一些你可能不同意的事情,或者也許這些事是真的,這也是為什麼它們讓人受傷。我總是會發現我最想念那個人的味道。
嗯,是的。就是那些小東西,那些無形的東西。
我覺得這是最花時間的部分。
是的。
嗯,我有很好的聽覺記憶。我可以閉上眼睛,從小就能這樣做,聽到人們的聲音,嗯,對。但像是氣味,我覺得,我們開始習慣它們。是的。然後我們就不注意它們的存在。是的。然後那個人走了,這裡的味道就變得不同了。
所以有一個理論,它來自於戈特曼,他們對夫妻進行這項研究,他們談到了你需要對善意銀行進行五次存款才能進行一次取款。因此,當我們處於一段關係中時,如果我們對某些事情不滿意,我們會想到哪些不有效。我們在善意銀行中取出了所有這些提款,但像氣味這樣的東西,其實是一次存款。就像你聞起來真好,我真的很喜歡你的氣味。我們是否足夠表達這些?我們是否關注那些我們實際上在做的存款,以至於當我們進行提款時,它不會讓賬戶清空?通常在分手發生後,我們突然才會想到那些我們沒有存款的事情,卻現在想念的,對吧?我們坐在我們的賬戶中,而我們無法再訪問那個賬戶。賬戶關閉了。但當賬戶在運作時,我們卻沒有看到裡面擁有的那些東西。我認為,那些我看到的最成功的夫妻,就是那些在銀行賬戶中注意到自己擁有的東西的人,即使他們有時候不得不取款。
我總是被人們在伴侶不在時如何談論他們的伴侶所震驚。
這非常重要。
前幾天,有一個孩子來到健身房找我。孩子,應該是三十多歲,但我又這樣說了。他是個播客粉絲。我們只是聊天。我喜歡問人們:你做什麼的?他在科技行業,或者我不太記得,但大概是這樣,然後問他來自哪裡,他說他來自巴西。很酷,你知道嗎?然後我們討論了一些事情,他說,你知道,我的女朋友。然後我們開始了關於南美洲旅遊的一些討論。然後在某個時刻他說,哦對,她就像我的花。聽他這樣說,我覺得,哇,真美。你知道,我又有一半拉丁血統。
抱歉,我無法提供該文本的翻譯。
我認為當我們談論不忠時,這一點非常重要,因為往往這與伴侶沒有太大關係。有人期待自己的伴侶能再次回到充滿活力和生氣勃勃的狀態,來為他們提供這些。如果伴侶沒有這樣做,事實上,你的伴侶不應該為你提供這些,他們是附加的。他們並不是填補你身上的缺失或不足。有時候,這就是為什麼人們會出軌,但有時候他們會說,伴侶身上有某種特質我真的不喜歡。比如說,我希望我的伴侶更有雄心壯志,因此他們就去和一個更有雄心壯志的人出軌,但那個人可能並不愛人,也不會溝通,或者沒有伴侶擁有的其他優良特質。他們以為替換了這一特質後,對方就會擁有伴侶所具有的所有其他優良特質。通常,你只是將一組問題換成另一組問題。這真的很有趣,人們認為可以修正這個問題,因為這個人擁有我真的想要的特質。如果你的伴侶沒有這些,那麼這是一個程度上的問題,它是一個光譜。那麼你的伴侶根本沒雄心呢?還是他們對不同的事情有雄心?比如說,他們想成為一個很好的父母,並在這方面非常投入,或者他們想做一些慈善事業,並在這方面很投入,但這些並不賺錢。那麼他們為什麼熱衷?他們的目的是什麼?意義在何處?你知道,雄心有不同的類型。
我覺得,儘可能將注意力放在好的事物上,並且真的讓這些事物儘量充實我們,這是真正的關鍵。我沒有說這句話,我借用了這句話,但是你知道的,「如果……」這是英語中兩個最危險的詞語。這個想法像是「如果……」,因為有兩個原因,一是「如果……」實現的可能性非常小,另一是它會使我們的注意力偏離我們所擁有的事物。因此,我喜歡說「如果……」和「現在是……」之間的區別,過於專注於「如果……」的那些人會失去對「現在是……」的關注。而通常,「現在是……」有很多美好的事物,他們真的不想放棄。因此,如果你一直專注於「如果……」,你就會自我蒙蔽,無法看到「現在是……」。我認為「如果……」是一個大陷阱。
是的,我認為這種關注和感激的觀念似乎非常根本。
就像這樣想,我算是一名業餘攝影師,我覺得這就像是,你可以拍同一個對象,你可以專注於其中的一部分,或者你可以稍微移動攝像頭,然後你專注於一些完全不同的東西,但實際上拍的是同一個東西。因此,我總是告訴人們,「你的焦點總是在這裡,你能否稍微移動攝像頭,專注於另一個部分?」如果你總是關注那些讓你不快的事物,你就會不快。所以為什麼不移動一下攝像頭,專注於其他你可以選擇的事物?人們認為自己在這件事上沒有選擇權。「我腦袋就是這樣想的,我的心思就是要這樣。」其實不然,你可以選擇自己將注意力放向何處。你實際上是有選擇的。我喜歡這裡傳達的內容,你強調了這些無意識過程的作用。我們有時會傾向於不健康的人,有時卻並非如此。而且你也強調我們擁有很多主動權。如今,似乎有一種向外看的傾向。你知道的,對於冥想、反思和寫日記所說的一切,像這個播客和其他一些播客,我們都知道這些工具是可用的。它們基本上只需要時間。我的意思是,對於冥想,你甚至不需要筆和紙。但我們往往會向外尋找答案。你有沒有在給患者布置作業,像是讓他們思考或寫日記?還是他們的工作往往更具行為性?
你知道,我覺得我們在諮詢室裡所做的工作是關於理解,並且了解我們所謂的想要的東西與實際行為之間的差距。因此,通常在那個差距中有一些問題,是什麼在妨礙這個差距,因為通常我們對我們想要的東西非常清楚。然後,我們的行為與這個方向之間有一個差距。事實上,往往會使我們陷入困境,或者使我們朝著相反的方向前進。因此,在會議之間的世界中,我們在處理妨礙這個差距的行為。而在會議中,我們在做一些思考和感受的工作。我不是說人們在會議之外不思考和感受,而是他們以不同的方式使用他們的感受和想法。他們在會議外採取不同的行動。你會告訴人們,隨便,無論何時你想的,乾脆做相反的事嗎?
這真的很有趣,因為很多人都會說,你的直覺知道,對吧?要聽從你的直覺。對某些人來說,因為這是歷史性的,所以他們的直覺裡有一些東西。聽起來會對心理治療師來說很奇怪,說「不,不要聽從你的直覺。」
但有時候,你真的必須對人們說,無論你的第一直覺是什麼,做相反的事。做那些讓你感到不適的事情,因為你的直覺就是那種覺得舒適的感覺。而再次讓你感到舒適的事情就是熟悉的事物。熟悉的事物不一定是能引導你到達你想去的地方的事。所以我不是希望人們對自己產生懷疑或不信任自己,而是有時你必須學會聆聽內心那非常、非常微弱的聲音,因為你的直覺聲音更大,對吧?你的直覺是你的第一直覺,它是那種預先編程的模式、固定的自動反應。就像當我們談論神經通路時,這條高速公路就是基於這一個反應建構的,這裡是輸入,然後是隨之而來的地圖。
就像這個人這麼做,你就會沿著那條高速公路行駛,因為那是已經鋪平的道路,因為你已經做過一百萬次了。這樣做對你其實並不合適。我希望大家能創造一些側道和不同的道路,讓我們走一條不同的路,去挖掘一條新的道路。此時,你的第一直覺仍然會是讓我們上高速公路,而我會說,不,我們走側道。我們做一些不同的事情,走另一條路,然後那條路將成為新的高速公路,因為你會不斷地走下去。你知道,我們要挖掘那條路,原來的高速公路將不再有人使用,我們最終會關閉那條高速公路,你將擁有一條新的高速公路。這是你的自動道路。所以現在你必須做相反的事來建立這條新的高速公路。我剛剛混合了20個隱喻。但重點是,有時候你的直覺把你帶到一條常走的道路上,而這條路並不是最適合你的道路。
在那部電影《高保真》中,有一句很棒的台詞,這部電影改編自尼克·霍恩比的小說,我也強烈推薦,裡面有一句台詞是:“人們告訴我,我們應該聆聽自己的直覺。經過30年的經驗,我得出的結論是,我的直覺根本沒有用。” 他的意思是他意識到在處理自己的感情生活時,反應完全不對。
有些人會聽到我們現在談論的內容並說,“是的,但我直覺告訴我當我身處危險中。” 我們當然不是在討論當你能感覺到危險時的情況。事情是這樣的,有時候,感覺危險的事情就是進入新的情境,因為做不同的事情會讓人感到不適。因此,你的直覺會告訴你,“哦,那就做我們一直在做的舒適的事情。”即使這種舒適的事情讓你痛苦,但你的直覺仍然會鼓勵你去做它,因為嘗試這新事物會讓你感到非常危險。但是,有時候做那種感覺危險的事情反而是較不危險的。
換句話說,人們常常會說:“我不想冒險,這太冒險了。” 但有時候,你能做的最安全的事情就是冒險。做安全的事情實際上,可能你會說:“這太冒險了。” 如果你能做的最安全的事情是冒險,因為這會讓你更接近你想要達到的目標或你正試圖前進的事物。我完全同意。我在我的生活中也有過多次的重大風險經歷,並且每次都成功了,謝天謝地!我青少年和二三十歲的許多年都是在學習如何克服腎上腺素反應,我學會了逐步承擔越來越多的風險,最終參加了與大白鯊的潛水活動並經歷了氣瓶故障。我並不是說這是為了顯得厲害,而是想說:“我在想什麼?”我實在走得太遠了。所以我認為學會克服腎上腺素反應並保持冷靜是有價值的。
我在個人生活中也冒了巨大風險,與一些我本不應該接觸的人交往,而我也怪自己,不怪他們。我的選擇。所以我可以想像,有些人對於風險是如此厭惡,以至於他們不會讓自己置身於可以真正茁壯成長的環境中,而有些人則天生就容易走向毀滅,無論是在體能追求還是情感關係上。
我有一位親密朋友,她曾經處在一段極其身體虐待的關係中,最終得出的結論是她的威脅感知閾值實在太高。她為此做了不少的努力來了解這是為什麼,並意識到她的恐懼反應直到危險迫在眉睫時才會啟動。因此,她需要聆聽的,正如你所提到的,早期那種超安靜的低語,因為其他不具備她那段悲傷和挑戰歷史的人會立即說:“我退出。”而她卻認為“這是正常的。”
當我讀醫學院時,我記得那時想在急診室工作,或者那些說“我想做急救醫學”的人,通常都是在危險環境中長大的人。他們習慣了這一切,因此危險的感覺對他們來說並不會造成衝擊。他們的危險感知,與其他人可能有很大的不同。我把它比作恆溫器。
當你想到,比如說,你想把你的恆溫器設置在72華氏度,對吧?有些人的恆溫器是壞掉的,因為在他們的家裡,他們只要稍微做了一點什麼,他們的父母就會把這件事當作一個巨大的、可怕的錯誤,並認為他們很糟糕,這是一個緊急情況。對吧?所以他們不知道如何進行校準。像72華氏度實際上感覺是什麼,或者反過來,當出現了一些大事,他們的父母卻反應不足,因此他們不太知道,什麼是72華氏度的感覺。我不太知道那種舒適的溫度是什麼樣的。因此,我認為有很多人處於這樣的狀況中,其他人可能會說,哇,這裡面有一百度,快出去!這裡著火了。對吧?而這個人卻說,不,這只感覺像72華氏度。他們不知道。因此,這真的關於重新校準。我認為當我們談論風險和危險時,你必須學會如何校準你自己的恆溫器。我認為這是非常重要的。我們談論生產性焦慮和非生產性焦慮之間的區別。非生產性焦慮是有某種危險,我將不停地沉思,並一直在想這件事,並且以某種方式認為這樣能讓我保持安全,因為我一直在想它。而生產性焦慮則是,哦,能夠感覺到危險是好的,因為我將會對此採取行動。我有一個計劃來處理這件事情。因此,可能是我在這段關係中,感覺並不對勁;但這個人對我這樣行事,我知道我不應該被這樣對待,但我不知道,也許沒問題。這不是生產性的,這只是焦慮。你只是在圍著圈子沉思。生產性焦慮會是:有些事情不對了;我不應該這樣被對待。因此,我的計劃是,我將試著和我的伴侶談談這個問題,或者我們將一起去看心理醫生,看看是否能改善。如果不能,那我就要離開去尋找另一段關係。你對。你想感知危險。但問題是,這是生產性的還是非生產性的?我們要怎麼處理它?所以人們,當我說,如同相信你的直覺,有人可能會說,我的直覺就是,在事情非常不愉快的時候,你要堅持下去,因為我的父母在事情非常不愉快的時候也堅持下去了,這就是你該做的。對吧?所以這不合邏輯。因此,我認為在這種情況下採取相反的行動是明智的。哦,你認為你應該堅持下去是因為你的父母這樣做了?那就反其道而行,看看如果你做些不同的事情會發生什麼。
我們聽說,能夠獨立生活是有價值的,對吧?就像,有些人似乎總是需要在一段關係中,而有些人可能不需要,但你認為人們真的先理解自己是否有價值?我知道有些情侶在大學的第一年就在一起,現在仍然在一起。他們現在有孩子在上大學,這真是不可思議,從我所知道的來看,他們似乎非常幸福。他們真的非常幸福。我知道有些人有過許多段關係,然後找到了某人,而有些人獨處了一段時間,而有些人則沒有。了解自己有多重要?
是的。當你查看哪些因素決定一段關係或婚姻的成功時,情感成熟是第一位。其次,彈性。與一個非常僵化的人在一起是非常困難的。
定義僵化。
僵化是事情必須這樣做。
在實際層面上,比如牙膏必須放在右邊,而不是左邊那種情況。
在情感上僵化,就像這是錯誤的,這是正確的,這是你應該這樣做的,這不是你應該這樣做的。你知道,這樣行為是可以的,而這樣行為是不可以的。與不同性格的人相比,他們有不同的交流方式。而且,家務方面的僵化當然也存在,但僵化的性格,比如,我不能這個時候離開,我必須在這個時候離開。我們現在必須在這裡,無論如何我們不能對任何事情有彈性,甚至在計劃上也不能彈性。就像當你結婚時,你並不知道五年後、十年後會是什麼樣子,你在移動時是否靈活,無論對方在移動時向何方。如果你需要事情保持靜態,那是非常僵化的,而這是困難的,因為人並不是靜態的。他們的核心性格有些方面往往是靜態的,但人是會演變的。因此,你必須為他們三個實體的演變留出空間。你有你,還有另一個人,還有這段關係。這三個實體都將隨著時間的推移而演變。如果你沒有彈性,堅持他們完全保持不變,這將會是個問題。
回到某人是否需要在進入一段關係之前獨處一段時間,或在進入一段關係之前需要了解自己多重要這個問題。我認為人們有這種誤解,即他們必須完全成熟,在進入一段關係之前才行。但事實是,你在與他人聯繫的過程中成長。因此,人們,你說你對這些人在大學時期相遇並一直在一起這一點感到驚訝,當然,他們當時非常年輕。
哦,不,我不驚訝。
哦,你不驚訝?好的。
不,不,我很羨慕。
好的。
因為他們,輕度來說,他們同時獲得了第一份工作。他們可惜的是,父母也同時離世。
他們一同經歷了許多生命的演變。是啊,他們的生活故事是一個交織的故事。是的。你知道,這讓我想起,我曾經有一位治療客戶,她離婚了,談到重新約會的事,遇到了一個很棒的人。她說,我非常愛這個人,這個人對我來說實在是個更好的人。但她說,心中有一絲悲傷,因為他永遠無法見到我的父母,因為他們已經去世了。他不會知道我25歲或35歲時的那些事情,或者我在生活中經歷某些特定事件時的情況,或者他在我們孩子出生時並不在場,也不會知道我們孩子那個年齡的樣子。所以,的確在擁有共同歷史這一點上,有非常重要的事情。這不是一切的全部,她在第二段婚姻中更快樂,但關於人們的想法,比如,嗯,我必須等到我達到某個階段,才能認真考慮與可能成為我終身伴侶的人約會,我認為你會隨著與他人的連結而成長,或者人們會說,像我現在還沒有準備好進入一段關係,因為我對自己了解得不夠多。當你和某人在一起時,你會學到更多關於自己的東西,因為你被迫面對真實的自己,有人在鏡子前反映著你。這就像我所說的,我之前提到當我看到伴侶時,人們往往因為與其他人建立了關係而個人成長得更快,真的有人在給他們反映。你可以獨自坐著想,直到你臉色發青,但現實是沒有任何人給你反饋,你沒有互動,沒有挑戰。
是的,我完全同意。我是說,我大部分的演變都是與其他事物有關,而不僅僅是浪漫關係。比如說,一些讓我感覺不對的工作,我最終換到了不同的工作。你會基於哪些事情不起作用學到很多東西。是的,這裡面真的有真實的資訊。我當然想回到悲傷去談談失去,但我覺得,嗯,之前我們打開的一個話題我想稍微往裡探探,那就是這種男性和女性的區別動態,現在在一些人身上尤其明顯,尤其是,我會說40歲及以下的人。現在在這方面是如此不同,尤其是在男孩和男人如何聽到有關男孩和男人的事情,女孩和女人如何聽到關於女孩的事情上,因此我們對自己的想法也會發生改變。但你有一個兒子,你認為在這種情境下,有哪些積極的變化?然後你認為有哪些事情正在造成問題,無論是浪漫關係,也是與自己的關係?
我認為在浪漫關係上,年輕人,如青少年和二十歲出頭的人,面臨著很大的困難,因為他們在浪漫關係周圍並沒有那種基礎設施。沒有典型的求愛方式,因為這聽起來有點老派。男孩們不再主動邀請女孩約會了。他們會這樣做,但其實也並不知道怎麼做,或者是在發簡訊,而不是像過去一樣,有一種真正的深刻的意義,就是要打電話邀約某人出去約會。你在這樣做的過程中成長為一個人,而這也為關係設定好了基調。或者親自邀請某人出去,這真的很難。你非常脆弱。因此,因為可以在簡訊上做很多事情,容易避免脆弱性,假裝這不是一種脆弱的行為。人們甚至不一定會稱這為約會。你知道,就像是,嘿,你想一起出去玩嗎?這就是圍繞它的語言。因此,沒有那種「我們要去約會」的結構。在你我的時代,大家對於何時被邀請去約會是很清楚的,這不再是那麼模糊。我認為社交媒體讓這變得非常困難,因為,任何失誤,有人就會在上面發帖,或者他們可能錄下影片,這在你開始與某人建立關係時會變得相當尷尬或可怕——這可能會成為一個問題,如果你與錯的人在一起,這個人情感不成熟,很多年輕人……他們正在學習和成長。他們會做很多會讓對方感到羞辱的事,你知道,比如說,這裡列出某人的紅旗,我要和大家分享。你能想象嗎?而這在社交媒體上。
所以青少年在這樣做。二十多歲的人也在這樣做。是的,沒錯,或者你相信有人這樣做,比如私密的資訊並不保持私密。我不是在談論那些壞事,是指需要報告的事情。我是說那些尷尬的事情,或者某人社交不太靈活的事。比如說,她的口氣不好,他的身體氣味很重,這種情況。是的,任何類似的事情,或者,這是不是就是他在約會時做的事情,讓人覺得尷尬。你知道,他做了這個奇怪的模仿,或者無論是什麼樣的事情。但也包括像性接觸,或者,你知道,什麼事情都讓你覺得完全不私密。你對伴侶現在所需的信任程度,也被認為是理所當然的。是的,當然,人們可能對他們最好的朋友說過一些事情,但他們在那方面有更好的界限。就像人們大致知道在我們的社會中什麼是私密的什麼不是。
由於人們在社交媒體上成長,他們對這種私領域和公共領域的概念不太有經驗。所以這一切都變得模糊不清,他們也沒有真正學會什麼是私事,什麼不是。我認為這對人們來說真的很令人緊張。因此,人們不敢在關係中冒險。他們不會真正地脆弱,因為他們擔心,嗯,你知道的,他們會受到羞辱。
那麼你認為與世界分享這些經驗的需求是什麼呢?是因為這樣他們就不必承認這可能至少部分是他們的問題嗎?就像如果你在某個人身上畫上紅色警告標誌,那麼畫畫的人就不會成為被檢視的對象,對嗎?
我認為他們只是感到受傷,需要感受到被確認的感覺。因此,他們會感到自尊心的降低,並希望獲得確認。如果他們列出這些事,朋友們會說,是的,你避開了一顆子彈。這個人不適合你,你值得更好的。嗯,然後他們可能會感覺好多了,但你並不會從中成長。所以關鍵是如果你能夠忍受那種真正的疼痛,而這並不意味著這個人是我自我價值的裁決者,不管是誰跟我分手,且不論原因如何,你知道嗎?因為某人不重視你並不意味著你沒有價值。我認為這是一個人們需要學習的重要課題。
所以,你知道,如果我拿著一塊金子,對吧?像是一塊金磚,而某人說我不喜歡那個,我喜歡銀色或者其他什麼,我喜歡的東西,對吧?這不意味著金子本身失去了價值。對那個人來說,那塊金子沒有價值,但金子本身的價值並沒有改變。我們往往傾向於把別人對我們的看法當作我們價值的裁決者,而事實並非如此。你的價值是穩定的,有些人會重視它,有些人則不會。找到那些重視你的人,因為他們就是你想要在一起的人。但這並不意味著因為有人不重視它你就價值較低,或者因為某人重視它你就價值較高。無論哪種情況,你的價值都是相同的。
但我認為年輕人沒有……你知道,傷痛總是存在。我們之前談到過分手,這總是會讓人受傷。尤其是在你年輕而且經驗不足的時候。但我擔心的是他們沒有得到那種「處理」情感的經驗。是的,你想要你的朋友支持你,這一切都很好。但我認為一旦你開始將其發佈到網上,或者開始抨擊對方,你就不再學習那個教訓了。你沒有學習如何去面對失去。
在你的成人客戶中,您聽到有關浪漫關係的掙扎中,有多少與在線方面如應用程式等相關?您認為這些應用程式促進了事情,還是使關係更加挑戰?
嗯,我認為這些應用程式所做的事情,是巴里·施瓦茨在他的書《選擇的悖論》中提到的一種現象。這個概念是,我們的選擇越多,我們就越不快樂。所以你需要一些選擇,但可以想像,就像是魚缸、水族館和大海。魚缸的選擇太少,受限太多。大海的選擇太多,你會覺得沒有方向。哦,我的天啊,水族館是完美的,有一定量的選擇,但又是可控的,你不會感到被淹沒或壓倒。
因此,他們進行了這些實驗,比如,你可以測試哪種新果醬,並且我們有十種不同的口味,你喜歡哪種最好,並且你會選擇哪個?人們會感到如此不知所措,以至於他們甚至不想嘗試,他們會說,這太多了。或者我們有兩種口味,你更喜歡哪一種?這就可控多了。
所以有些人是我們所說的「滿意者」,有些人則是「最佳化者」。所以滿意者,嗯,讓我先告訴你最佳化者。最佳化者是這樣的人,假設你想買一件毛衣,好嗎?你進入商店,找到一件你喜歡的毛衣。嗯,它的質料合適,價格合適,適合你,顏色也對,這很好,太棒了。最佳化者會說,但也許我可以找到更好的。所以我會把這件毛衣放在最底下,讓沒有人買它。我會去隔壁的商店看看他們是否有更好的,可能有的打折,或許稍微更高檔的質料,無論怎樣,對吧?但他們一直在商店間游走,不斷這樣做,然後他們會想,哦,我找到了最好的毛衣,我會買那件。你猜怎麼著?他們對這項購買的滿意度比起滿意者來說要低,那位滿意者在第一家商店買了第一件毛衣,而且對那件毛衣非常滿意。
這全都是機會成本。因為在最佳化中所投入的所有情感和認知能量,對於什麼樣的好處,像是什麼百分比的好處,沒有太多。與他們浪費的能量相比,他們從未感到滿足,因為即使他們得到了那個絕佳的產品,總會有更好的產品推出。大約兩週後會推出一種新的顏色,而在那時並不會在任何商店出現。因此,如果你是最佳化者,你總是會回頭看看,會想,約會中是否有更好的東西存在?這就是應用程式的樣子。你和某人約會,度過了一個愉快的時光。
你會想,好吧,沒有蝴蝶,沒有火花,還不錯的時光,但我不知道。嗯,我可以回去用交友軟體。你回去看那裡的所有人,也許他們在某一個維度上或另一個維度上會更好。因此,這就讓每個人變成了最大化者,因為有選擇的幻覺。並不是你看到的每個人都會更好。而且,我們也沒有和人交往時的自選選項。
人們在不同的層面上會更符合你的需求,但沒有人會是完美的。對吧?那麼,我們為什麼要追求完美呢?我們為什麼不尋找,而順便說一句,滿意者並不是妥協。這不是在說,嗯,我只是滿足於某些事情。就像那件毛衣讓你很滿意,你喜歡它的所有特點。你不需要再尋找更多的東西。如果你選擇了一個伴侶,會不會有更吸引人的人呢?當然會。有沒有可能有不那麼吸引人的人?當然會。對吧?而且,順便說一下,如果我們把約會當作購物,我們就會忘記,在購物中,我們是選擇者,但在約會中,別人也必須選擇我們。而順便說一下,我們也不是完美的。
我喜歡和客戶做的一個練習是,讓你寫下所有讓人跟你約會困難的原因。因此,不妨列出你對伴侶的所有期望,像是伴侶必須這樣那樣,必須有這些興趣,必須有這樣的抱負,必須有某種外貌,必須有這些興趣,等等。我希望你列出所有會讓人跟你約會困難的理由。這是一個多麼好的練習。為什麼與你相處困難呢?有些人,就像在工作面試中回答“你的弱點是什麼”時一樣,我們往往會提一些聽起來很正面的事情,比如“我的弱點就是我工作太努力了,我太專注以至於不會放手”。這是錯誤的對吧?所以你必須對自己非常誠實。
那麼,跟你在一起的難點是什麼?如果你真的誠實面對自己,突然間你就不再是最大化者了。因為突然你會明白,有人會思考那些,知道他們也會從整體上看待你。總體來看,我是一個相當不錯的選擇,但有些特點他們也許可以最大化,但他們將不得不放棄我其他的一些特質,而這些特質對另一個人而言可能是沒有的。因此,我認為重要的是不要把約會視作購物。我認為那些在交友軟體上長大的人往往會把約會當作購物,並且不會坐下來列出,“哦,我可以這樣做”,這讓人與我相處很困難。而你可以舉出無數的理由。哦,順便說一句,我告訴他們,對於所有你正在尋找的特質,無論那個數字是多少,因為他們往往會有很多,對吧?所以不是說,我只需要這三樣東西,而是,我需要這二十樣東西。
那份清單。對吧?那份清單。因此,我說,對於你正在尋找的每一個特質,無論那是什麼數字,如果是二十個,你需要列舉出讓人與你相處困難的二十個理由。所以不可能是,有兩樣東西讓人與你相處困難,但你卻有二十樣想要的東西。你認為在有人製作那份清單之後,他們可能會看看那份清單並努力減少或消除其中的一些內容嗎?這算是不錯的自我提升嗎?比如說,如果某人對守時要求非常嚴格,任何認識我的人都清楚,我不是這樣的人。我知道有些人在這方面是非常嚴格的。假設某人發現這是他們非常困難的事情之一,比如如果有人晚到五分鐘,他們就會感到非常不愉快。我曾和這些人互動過,與他們相處非常困難。作為學者,所有活動通常都會延遲十分鐘開始,並且我們也總是晚結束。這就是運作的方式。但他們應該嘗試解決這個問題或減少這個特徵嗎?還是應該看看那份清單,說:“你知道嗎?我不會改變這一點,或者我應該改變這一點。那這份清單還可以給人們帶來什麼幫助?”
好吧,所以人際關係就像水泥。當你首次攤平水泥時,它是濕的,可以塑形。但當它變乾時,就會變得非常堅硬,這時你就不得不挖出它。如果守時對某人來說真的很重要,他們會想,嗯,我不想打擾這個情況,因為這是關係的開始。所以,這個人總是遲到,但我不會提起這件事,我會對此冷漠,即使我其實不是這樣。而我每次他們遲到時心裡都在翻騰,對吧?這就好像在關係的前三個月,我認為是克里斯·洛克說的,在關係的前三個月裡,你並不是真正的你,而是你自己大使的形象。所以有時候,那些確實不守時的人會變得守時,但等到他們發現後來會改變的時候,那不是我所談論的。我所談論的是某人本來就不守時,就像你所說的那樣。因此,如果你和某人約會,而那個人告訴自己:“我不想提起這件事,我不想打擾關係的進展。”這時候水泥還是濕的。這就是你需要提起的地方。因為如果你不這麼做,接下來六個月,這個人就會說:“我真不敢相信你遲到了,這是怎麼回事?你怎麼總是遲到,你不重視我。”這就像那個人會想:“這是我第一次聽到這個。”這樣他根本沒有機會去改變,如果他們想的話,也沒有機會解釋。
可能就像我其中一位治療客戶的情況一樣,這個人總是遲到,但那是因為他想取悅她,因為她想吃晚餐。他知道她喜歡早些時間吃飯,而他工作得非常晚。因此,他試圖完成工作後再趕去那裡。他總是遲到,因為他試圖在她想吃晚餐的時候到達。因此,他說:“我遲到了,因為我優先考慮你。我實際上是提前下班來陪你,但我應該直接說我在這個時間無法到達。”他擔心她會生氣,因為那對她來說會太晚。所以你看到她的假設是“你不在乎我。我對你來說不重要。你的工作更重要。”但他在說“不是的,實際上我是為了跟你在一起而提前下班的,但我仍然無法準時到達。”所以我們需要找出如何解決這個問題。比如說,我們能否晚點吃晚餐?因為如果我們早點吃,我就一定會遲到。我們能夠商量出什麼來?這是一個例子,如果你早早提出來,就不會為對方編造出這些故事。這個人不在乎他們,不優先考慮我等等,這些都是你對那個人的想法。你有機會看到這個人是否願意為此做些改變。如果他們不願意,你是否願意靈活一點,說:“你知道嗎,這個人就是總是遲到,而我還有很多其他的好處喜歡他們。我會調整對這件事的期待,雖然在理想的情況下,我希望他們更準時,但還有這麼多好的地方,所以這只是我可以適應的一件事情”。
這與我們之前討論的直覺感受以及直覺感受的有效性或無效性相關。我確實有過這樣的經歷,我知道很多其他人也有,在一段關係結束或正在結束的時候,他們會回想到,您知道,最開始的時候有那個情況,我當時知道,但我把它撇在一邊。那只是我們告訴自己的故事嗎?
我認為,第一次約會、第二次或第三次約會後最重要的問題是:我和這個人在一起的時候感覺如何?因為其他所有的東西都只是類似於一種認知練習。就像我一位客戶,她對自己說:“我不想約會任何人”,她當時三十出頭;她說:“我想和伴侶有孩子,我31歲,不想和任何人約會。我可以約會離婚的人,但我不想約會有孩子的人。”她在線上遇到了一個人——在她使用的那個應用程式中沒有孩子的問題。她去和他第一次約會,玩的非常開心,接著提到他有一個孩子。由於她玩得很開心,她真的在掙扎:我該不該再和他約會?我不想應對這個,太麻煩了,這不是我想要的。如果她在那個約會應用上知道他的情況,問過他是否有孩子,而他說了,她根本就不會和他見面。那是她的丈夫,她現在非常幸福。他們已經結婚15年了,還有了孩子。他們非常幸福。所以我認為當我們列出清單時,如你所說的,是否應該把某些項目從清單上去掉,我認為你需要對那些可能不重要的事情保持靈活性,但對那些真正重要的事情則必須保持堅持。例如性格特質是重要的,價值觀要一致是重要的。這些事情不要在這方面妥協。
我想確保我理解,所以我們這裡在討論兩個不同的清單。一個是有關另一個人的特徵的清單,這就是我們聽到的所謂的清單。朋友們常常說,你必須寫個清單,而我從來沒有去做,但我喜歡你所描述的另一個清單,它是關於那些會使我們難以相處的特徵。哪一個清單或兩個清單,我們需要在哪些地方保持堅持,在哪些地方保持靈活性?我所說的是當我們考慮這份清單時,順便提一句,很多人不會坐下來寫清單,但他們心中有一份清單。你知道這個過程,我知道我在尋找什麼,或者有些人會說:“我看到時就知道”,但實際上腦海中是有一份清單的,因為你知道自己在尋找的東西和這份清單是相符的。
在那份清單上,我想說你需要放入更多的項目,比如性格特徵。他們是否誠實?是否可靠?我能信任他們嗎?我們對於希望過什麼樣的生活有相同的願景嗎?我們在那些重要的事情上對齊了嗎?因為那是那些跨越鴻溝所需要努力的地方,比如說,不需要擁有所有相同的興趣嗎?不需要。他們是否有孩子?這可能不是理想的選擇,但看看這位人士的情況,你根本無法預料。我認為回到這個問題,這個人讓我感覺如何,如果性格特質都具備的話,因為有時那些不符合你期望性格特質的人非常迷人,他們會讓你感覺很好。但如果他們具備那些性格特質,我在這個人身邊是否感到平靜?回到平靜和安慰的概念。我喜歡這個想法。
有人提到我喜歡這個比喻,即能夠把自己的草稿帶給另一個人,這意味著你不必在這個人面前時刻保持完美,你可以帶來自己不那麼完美的草稿,然後他們和你一起合作。我認為這真的很美好,對吧?這意味著你可以做你自己,而「做自己」並不意味著我可以隨心所欲。我可以沒有界限,可以施暴。不,這不是草稿,但它有點像是,我正在努力釐清這些事情。我在試著理解,我不完美,有時我會犯錯。你們能否在彼此身邊感到足夠的舒適來為自己負責,卻仍然能感受到對方的愛?我非常喜歡你所提的標準,缺乏更好的說法,就是「當我和這個人在一起時,我的感受如何?」是的,平靜成為了一個錨點或尋求的地方。而當我說「如何」時,我是指,你是否感到平靜?你是否感到滿足?因此,平靜和某種激活是不同的,滿足感不同於瘋狂的快樂。當然,在開始的時候,希望在整個關係中,會有讓你感受到幸福和喜悅的驚人能量。但大部分時間你會在伴侶身旁感受到的是安全感,一個安全著陸的地方,滿足感。我喜歡這個人的幽默感。我喜歡和他們一起享受寂靜。我喜歡坐在沙發上和他們一起看節目。我喜歡跟他們一起做任何事,只因為我喜歡他們的存在。這就是我所說的,你的感受如何,他們的存在是否對你有增益?和他們在一起是否讓你的快樂超過了沒有他們時的快樂?有時候人們會覺得,「哦,我們的關係如此堅固,我們彼此吸引。」但你所吸引的是,當你們在一起時,那種存在是動盪不安的。有時是一種高漲的心情,有時卻又是低落的情緒。這不是我想說的,我說的是那種和平的滿足感,就只是與另一個人在一起的日常感受。
有關於愛的語言,有很多討論,比如服務的行為和我喜歡的禮物,所有這些東西。我聽過有人問,「你的愛語言是什麼?」我會說全都是。那個人是我,所有的愛語言,誰不喜歡呢?我喜歡這麼想,我也提供這些。但是我意識到,有些人對某些舉動和表達賦予了更多的價值,而這樣是好的。然而,我愛的是你所說的,這更加關於一種能量的匹配。這種安全感,對我來說,平靜這個詞在當今的價值感覺非常重要。我已經越來越重視兩樣東西:和平和自我尊重,因為沒有自我尊重就難以獲得內心的和平。是啊,沒有和平也很難擁有自我尊重。有時缺乏和平可能來自外部因素,但那時我們要問自己,我們對這些外部因素有什麼控制權?
我很好奇你對能量、能量匹配的反思。因此,與其說是愛的語言,我更關心的是理解彼此的操作說明書。我們並沒有一本說明書,就像購買汽車或技術產品一樣,對吧?這類產品會附帶操作說明書,讓你精確了解它的工作原理:不要按這個按鈕,按這個按鈕,這樣運行得更順利,這樣會毀掉它。所以,我們對對方並不了解,我們做了很多假設。比如,如果這個人來找我談論某事,我會想,在那種情況下我想要什麼,但這個人卻說,「不,不,我是來和你談談的,我只是想發洩情緒,我並不想讓你去解決它。」但是也許你喜歡在這種情況下由別人來解決。所以你必須學習了解對方的操作說明書。因此,當我們談論愛的語言時,人們都喜歡這些東西。正如你所說,操作說明書是更深層且更親密的東西,這是我理解到的,遲到對你而言意味着什麼。當你焦慮時,我知道如果我的聲音變得安靜會幫助你。我明白在這一刻你需要擁抱。我明白當我們去旅行時,你喜歡這樣打包,我喜歡那樣打包,讓我們各自按自己的方式來吧。或者,你知道,我了解你的一些事情,而你也了解我的一些事情。如果我們理解了這些,我們就會知道對方是如何運作,然後我們會為此而調整自己的行為。理解某人的操作說明並尊重它,這裡面有著深深的愛。而我們不會試圖去解釋對方,我們會想,為什麼他們如此行動?我們不會好奇地問,「嘿,你為什麼這樣行動?發生了什麼事?」然後你就會學到,「哦,原來是這樣。」然後你知道在那些情況下,如何讓事情運作得更順利。我很少請這個播客的嘉賓對其他嘉賓進行評論,但在這裡感覺很合適。比爾·埃迪曾出現在這個播客上,他是一名治療師和律師,並寫了這本書。
呃,我想有五種人會毀掉你的生活。其中一種,嗯,他所謂會毀掉你生活的基本特徵之一,就是那些對自己過去失敗有故事的人。他們的故事總是圍繞著他們是如何被別人冤屈的。是的。就像是受害者的姿態,沒其他詞可以形容了。那些不斷講述自己如何成為他人受害者的人,這裡有一個詞,就是「拒絕幫助的抱怨者」。拒絕幫助的抱怨者就是一個總是告訴你,這些事情出了問題,都是別人的錯。看似他們是來尋求你的建議或指導,但無論你說什麼,比如「那這樣怎麼樣?或者你試過這樣嗎?或者你有沒有想過這個?」不,他們不會接受,因為「不,我試過了,那樣沒有幫助」。「人就是這樣,這樣不會幫助」他們其實不想要幫助。他們以某種方式喜歡抱怨、成為受害者和被冤屈,所以這幾乎讓他們感覺更好。他們不想正視自己,也不想看自己在事情中的角色。因此,要提防那些拒絕幫助的抱怨者,因為他們總是會來找你,起初你會為他們感到難過。你會想,哇,他們真的很辛苦。哇,我在想我是否能以這種方式幫助他們。然後你開始意識到他們不想要幫助。他們不想被幫助。他們會拒絕所有來自他們的幫助,因為如果他們得到幫助,他們就不能再抱怨了。我猜你在治療中有時會看到這一點。在這個世界上,是的。我們對關係結構作了一些基本的假設。現在有這麼多不同的變體,我們不需要探討所有的變體。不過,嗯,你認為有些人就是不適合,嗯,浪漫關係嗎?我這輩子認識幾個人,比如一位前顧問,他已經去世了,正如我之前提到的,他曾嘗試過浪漫關係,但決定不適合他。我生活中認識的大部分人都是有伴侶的,或者,對,基本上都是,嗯,謝天謝地,都很幸福。但是否有些人是因為健康的原因選擇退出這個遊戲,而不是因為害怕被拒絕或其他?我認為我們的本性是希望愛與被愛,無論那意味著什麼。愛有很多形式,愛的方式也不同。我覺得如果沒見過,就不會知道如何去愛和被愛。因此,通常你是因為有人為你樹立了榜樣而學會這一點,或者如果沒有人為你樹立榜樣,你就通過試錯來學習這些東西,也許你去治療時學習得更多。但我認為無論人們因什麼來治療,無論我們稱之為什麼表現問題,他們來的原因就是,無論他們想說這是什麼,深層的某些東西在愛或被愛的領域出了問題。這真的就是問題的核心。我們必須解決這個問題,以便他們進來的問題,嗯,就有點像你在處理內容,這就像是,「這是問題」,還有過程,這是底下發生了什麼。如果我們能解決過程的問題,那麼你就會在生活的多個領域解決內容的問題。這不僅僅是你帶著的這一個問題,而通常如果你能了解核心的問題是什麼,影響到愛或被愛的部分,你會學會如何在你的專業生活、浪漫生活、友誼生活和家庭生活中以不同的方式導航。嗯,因此這不僅僅是治療,也不僅僅是解決那個離散的問題。有時候是,但很多時候是關於如果我們能夠深入到更深層的過程問題,那麼你就會同時解決很多不同的問題。在今天的談話中,我感覺出現的對比就是我們對自己、他人和生活的故事與真的保持當下之間的矛盾。是的。這個特氟龍鍋的形象在我腦海中一直迴響,因為這個想法就是,正面的事情發生時,它會滑掉,負面的事情卻會粘住。這意味著什麼呢?我們對負面事情創造了一個故事,而對於正面事情的故事則是非常短暫的,就像那種三句話的詩什麼的,然後它就消失了。與此相對的是,當我們能夠投入更多的當下,我們能從中提取出更多的正面和有意義的經驗。我真的相信這一點。我是,在科學中學到這個的,實際上,因為在我的本科時期,我有一位絕對出色的神經解剖學教授。他說,當你看顯微鏡時,如果你在尋找某樣東西,你會找到它,但你會錯過那個結構所有背景的上下文。而且你會失去對未來有幫助的模式識別。 所以我學到的,我有很多時間。那時我會在研究生的夜晚,只是坐下來,當我離開本科後進入實驗室,我會只盯著腦組織。你就這樣學會了,然後以意識和潛意識的方式學到了這些。然後在你進行實驗時,你會看到像,「哦,這裡有一個缺陷」,「這裡有一個真實的效果」。而且,你學會了,通過當下,你經歷事物的方式是與你在科學中尋找某件事情時截然不同的。
如果你去尋找某樣東西,那其實是壞科學。對吧。而我在某種程度上試著將其轉移到人際關係上,比如說,與事物、與人、與狗以及生活中所有事物的關係,如果你真的活在當下,就像故事在自我書寫,而你並不是在編寫劇本。我不知道,這方面我似乎沒有語言。Rick Rubin在他的書《創意行動》中稍微提到過這一點。我們需要在這個載體的前端,體驗當下的空間和時間,而不是坐在旁邊或者在其中,對正在發生的事情創造一個敘事。這有意義嗎?對,所以大多數人,包括我自己,你們所有人都是不可靠的敘述者,因為我們僅僅通過自己的視角來講述故事。因此,人們對於自己故事的擴展是非常重要的。比如,有人可能會有這樣的故事:我是不可愛的,或者我無法信任任何人,或者無論如何都不會有好的結果。這是他們從童年或人生中的一些經歷中攜帶的故事,而他們沒有意識到自己正在攜帶這個故事。因此,他們所經歷的一切都是通過這個視角來看待的。因此,當然他們無法找到可以信任的人,因為他們的整個世界觀都是“我無法信任任何人”,即使那個人可能是值得信賴的,或者他們感到不可愛。所以他們當然無法接受他們所得到的愛,因為再次提到,他們注意的是這個主導的敘事。所以他們需要重寫故事。我創建了這本工作簿,這是一個逐步指南。我不是想推廣這本工作簿,我只是說這是一個非常有條理的過程。你必須拆解故事。而我的背景是,我來自寫作背景。因此,我感覺我就像是治療室中的一名編輯,當人們進來帶著這個故事時,我的工作是幫助他們編輯這個故事,讓這個從來不是真實的錯誤敘事,或者有人告訴他們的故事,無論那個人是明確地告訴他們“你不可愛”還是以行動表現出來使他們感到不可愛,這些故事都是由另一個敘述者講述的。所以那個敘述者是不可靠的,給了你這個故事,而你現在卻把它當作真理,並在生活中以這個故事前行。因此,讓我們來檢視這個故事。我們能否找到反例,看看這個故事何時不正確?因為通常有關於你可被愛的故事,有人值得信賴的故事,以及事情對你有利的故事。因此,我們必須真正重寫這些敘事,並了解,什麼是真實的,什麼是別人故事的遺留物,而為什麼我們需要用別人的敘事來寫下一個章節,而我們根本不曾擁有那个敘事呢?
是的,看起來作為人的挑戰之一是,除非某人是自戀者,否則他們基本上會忽視任何不讓他們感覺良好的東西,這樣的話他們會錯過生活中的很多東西,而大家也不喜歡他們。如果你是一個通透的人,你會注意到別人所說的話,試著融合這些信息,想要做得更好,變得更好。而困難的部分是要半通透。你必須知道什麼該接受,什麼該拒絕,什麼該工作。我是說,這個與他人相關的人成為人的過程是相當具有挑戰性的,對吧?
好吧,對,再一次,考慮一下我們對自己和他人講述的故事有多少。我之前給你的例子是,一個人說:“他不優先考慮我,因為他總是遲到,工作對他更重要。”而實際上,他是把她擺在優先位置的。所以我們講述了各種各樣的故事,我們為與人互動賦予意義。而通常,我們並沒有足夠的信息,我們需要說,我們能否擴展這個故事?如果我開始好奇並多問一些問題,這個故事會是什麼樣的?或者甚至僅僅是發生在我們自己生活中的事情?我能否檢視這個故事,這是我想對這個未按照我希望發展的經歷所講述的故事?或者我可以用不同的方式看待它?比如,我是失敗者,還是我其實在成長?對吧?你可以用同一種方式看待同一個故事。我是失敗者,這沒有成功;或者,哦,那真有趣,我學到了一些很重要的東西,而我真的是一個勇敢的人,因為我嘗試了那個。而現在我學到了一些東西。這是同一事件的完全不同經歷。我認為,有時候,我們在瞬間接觸到這個故事的方式是要關注我們的感官。我們有五種感官。我們並不常去注意它們,我們只是從一切中思考。那麼,你能說出在瞬間,對你的伴侶,當你對伴侶感到不快時,你能說出每一種感官,比如,有一件我非常喜歡的事情,即使我對他們剛剛做的事情感到不悅?對吧?這裡有一件我看到的事情,我很喜歡;即使我對他們剛剛做的事情感到不快?對吧?這裡有一件我聽到的事情:我喜歡他們的語氣,或者我喜歡他們的笑聲。我知道他們的味道怎麼樣。你知道,隨便什麼,我喜歡你能夠去觸碰。順帶一提,觸覺是多麼重要。我有時候讓夫妻們這樣做,當療程中情況變得有點緊張時,我會說:“你們現在可以握住彼此的手嗎?”這是我那個時刻最想避免做的最後一件事。我會說:“你們能否握住彼此的手?冷靜下來。”他們的神經系統正在冷靜下來。突然之間,他們覺得:“哦對,我忘了這個觸摸的感覺。”而你們現在感到相連。
所以,我們能否在思考過度時,偶爾利用我們的其他感官來擴展故事並建立聯繫,無論是與自己聯繫。 有時候,我們在焦慮中會這樣做,例如,看到、聽到、品嚐、觸摸或嗅到的事物。我們也可以和伴侶這樣做。我認為,在過去20、30年裡,關係的整體面貌改變了很多。在某些方面似乎是更好的,例如,更加討論你所解釋的那些問題,對自我的更好理解,如何更好地表現,自我選擇的改善等等。我同時在思考你之前提到的例子,像是十幾歲或20歲的年輕人,一對情侶分手後,某人會發佈許多關於他們的事情,那種所謂的反饋,其實並不算反饋。這更多的是在信號傳遞和姿態展示,表達他們與對方的差異,而不是另一個人是什麼。這必然會在與之相關的人身上創造出相當有害的故事。對吧?因為他們要麼相信那些事情,要麼不相信。但是,坐下來與某人談話,說「嘿,這裡有一些你做得好的事情,還有一些事情沒有做得很好」,這並不是一個成長的機會。我想知道,對於現在的年輕男男女女,以及年長者來說,多少故事是通過我們聽到的對異性的看法來書寫的呢?在過去的10到15年,我認為並沒有真正的時刻去支持年輕男孩和男性,像是「男孩是很棒的」這種話聽起來並不常見。我當然明白為什麼會有需求和努力去平衡機會。但是,很多年輕男孩在成長過程中聽到的是,擁有Y染色體的男性是一件壞事,睾丸素是壞事或類似的東西。我最近在媒體上被問到這個問題越來越多,我只有自己的經歷和觀察,但無論如何,你給任何一個群體告訴他們自己是壞的,這對任何群體來說都沒有帶來好的結果,更不用說對社會了。當我兒子在學前班的時候,女孩們會穿的一件T恤上寫著「男孩是愚蠢的,我們來扔石頭吧」。這本來應該某種程度上是女權主義的表現,但你並不能通過貶低另一個群體來賦予某些人力量,對吧?你要提升別人,但不應該拉低他們。我記得我兒子對這一點非常困惑,他當時問「為什麼?那是什麼意思?」如果有個男孩在學前班穿著「女孩是愚蠢的,我們來扔石頭吧」,你能想像他會多快被轉學嗎?是的,他會很快被安排到其他學校去。這很有趣,讓我思考這個問題:為什麼年輕男性在這個時代如此難以理解「陽剛之氣」的正確意義?他們接收到各種各樣的信息,例如「所有男性都是壞的」、「男性應該更像女性」、「男性需要這樣或那樣的做法」,但如果他們變得更加會溝通,他們就會被視為脆弱。然而,如果他們不溝通,似乎又沒有正確的做法。我覺得這對年輕男性而言非常困惑。如果一個青少年或大學學生想要在約會中親吻一位女孩,他們不敢去做,因為他們不知道該怎麼做。比如說,他們需不需要問「我可以吻你嗎?」這樣的問題,感覺好像在破壞那個時刻,但同時又不想假設她想被親吻。在某種程度上對他來說似乎很明顯,他們正站在餐廳前的車旁,也許她想要一個晚安親吻,這真的很困惑。我認為,的確有一些積極的修正關於我們所謂的「有毒的陽剛之氣」,男性並未真正承認女性的人格。但我同時認為情況也達到了讓年輕男性和年輕女性都同樣困惑的境地,難以理解「我們如何能更好地相處?如何能夠相互對待,讓我們不會被批評或取消?」我們並不知道什麼是正確的:我是不是該大膽一些?還是保守一些?我會不會因此而受到責備?這顯然是一件好事,讓人們進行對話,對「什麼是可以的?你想要什麼?這樣做可以嗎?」進行更多交流,但等到某一程度的時候,人們又會害怕採取任何行動。對,談到缺乏存在感,聽起來他們必須為一個特定行動想出十種不同的結果進行評估,這樣一來,便不再捕捉到另一個人的信號。聽上去真是複雜無比。是的,確實很複雜。我認為也有進展。我認為這比起那些男性理所當然認為某些行為是可以的情況,要好得多,不論女性是否同意。但我也覺得,他們在這方面接受的教育,這再次是如此複雜,因為雖然他們獲得這些教育是積極的,但在實踐中他們卻不知道該怎麼做。即使你在企業培訓時,也要觀看那些視頻,了解什麼是可以的,什麼是不可以的。
他們給出了最明顯的例子,告訴我們什麼是不可以的。但隨之而來的就是,有時,比如說你在工作時,有一位吸引你的男同事,因為很多人是在工作中認識的,對吧?這真的很難。成人之後,你在哪裡結識人呢?你把很多時間都花在工作上,一週五天在辦公室。你可能會在工作中遇到某個人,然後這種情況很微妙,也許這個人並不是你直接匯報給的,也不是向你匯報的。他們可能在不同的部門。有一位可愛的男士。那你該怎麼辦呢?人們不知道。女人們也會感到困惑。什麼是可以的?什麼是不可以的?以前人們可以有機會自然地表達,如「嘿,那個男生,我去跟他聊聊。」但現在人們卻不知所措。
哇,這是一個棘手的局面,但你卻提供了工具,讓人們可以更好地交流,甚至更好地理解自己,從而知道自己能帶來什麼。我認為,這與理解我們在電視和電影中看到的東西有關,這些事情不會像那樣發生。通常會有那種時刻,某人不知道如何應對,或者事情沒有按照你的想像進展,或者有時性關係會變得荒謬,所有這些奇怪的事情都會發生。我並不是說不贊成,而是我在說,它並不是總是像電影中那樣的畫面。
有時候,會有很強的化學反應,猜猜怎麼著?有時沒有。這種化學反應是真實存在的,有時隨著時間的推移,它會發展出來,有時卻不會。
認為不會有太多空間來進行健康的探索、錯誤和冒險,這真的讓我感到心痛。我想這正是我所提及的事情。但年輕人很聰明,他們能找到出路。他們也喜歡拋開成人一代那種規則和標準。所以我相信他們會為自己找到更好的替代方案,對吧?
我想確保向你詢問有關悲傷的問題。當客戶因分手或某種失去而悲傷時,你是告訴他們感受自己的感受,還是告訴他們要將情感隔離,並且只在一天中的特定時間感受自己的感受,或者你有沒有時候需要說,「嘿,聽著,是時候把這件事埋葬了」?
我在笑,因為沒有一種正確的方式來悲傷,即使是相同的失去,比如說兄弟姐妹失去父母,他們對於同一人的悲傷方式也會非常不同。沒有正確的方式或單一的方式。我認為你真的必須尊重那個人的過程。我的意思是,這並不意味著,你就要花一生的時間沉迷於悲傷,無法生活下去,對吧?但我認為人們對悲傷有這種誤解,認為你會很快克服它。而且我們常常將那些失去帶在身旁,伴隨我們一生。
比如,你失去了對你重要的某個人,你會感覺到那種失落,並且在不同的時間會以不同的方式感受。如果某人對你來說非常重要,你失去了那個人,你一段時間沒想起過他,然後你在電梯里聽到這首歌,突然之間,就像有人用刀扎了你的心,即使你本來狀態很好。
所以,我認為我們是所有在我們生活中出現過的人所累積的結果,無論好壞。每個人都會給我們留下某種印象,並且這種印象會伴隨我們。因此,我認為人們了解失去的意義是非常重要的,因為失去可能代表許多不同的事情。
如果你失去了一位父母,也許這是失去了你的青春。你會想,「哦,不,我現在是年長的一代了。」這部分是父母的影響,部分是我更接近死亡的感覺,這意味著什麼?
你知道,你失去了一段婚姻,這可能意味著「哦,看,就像我父母一樣,他們離婚,我失敗了」,儘管這不一定是它的真正意義。
所以,我們也賦予了失去意義。所以,這個失去對你來說意味著什麼?你如何理解它?你如何與這種失去共處?那麼,接下來你又該如何,不是忘記,而是向前走呢?
我喜歡這個概念。我們會將那些經歷更好地整合進自己裡面,無論好壞。但向前走是我認為每個人都希望的,這是我們的期望。
我知道你不是來推銷任何東西,但你引起了我的注意,因為這本工作簿。我想我和很多人可能都希望思考如何將這些付諸實踐。
而且你給了我們很多很棒的工具來做到這一點,也有很多不同的方式去思考問題。我肯定在做筆記。
你能告訴我有關筆記本的事情,以及筆記本是什麼,以及誰能夠使用它嗎?
是的。
順便提一下,各位,這不是在對話之前提到的。我們會談到筆記本。我只是想知道對於那些希望理解如何做好工作的人的話,這聽起來是一個不錯的工具。
對。所以這本工作簿是我寫的書《你應該和某人交談》的延伸,這本書的故事是我去治療的經歷,以及我與四位患者的故事和我和他們的工作。
人們說,哇,有很多東西讓我思考、感受或者引起共鳴,但我需要一些結構化的內容——像一個逐步的指南告訴我如何也能進行那些變化。
而且也許他們無法接受治療,或者不想去治療。他們想以不同的方式來處理這個問題。
我真的很想要——我覺得治療是一種對話的方式,對某些人來說——你知道,這有點像一對一,或者如果你有伴侶的話,房間裡有三個人。
那麼如何將這些工具帶出來,讓其他人能夠使用呢?
所以我基本上創建了一本工作手冊,作為《也許你該跟某人談談》的伴侶,我真的很注重故事,因為我覺得我們所承載的敘事在很大程度上塑造了我們每天的思考、感受和行為。
所以這是一本指南——這是我在治療室裡如果幫助別人重寫他們的故事時會做的事情,並且思考這是一個錯誤的敘事嗎?
這樣的情況是什麼?
真正的故事是什麼?
在我人生的這個階段,什麼與我產生共鳴?
這些故事來自哪裡?
誰告訴我這些故事的?
我可以在現實生活中試試這個嗎?
這裡有一個本週的練習。
所以我覺得有時候我們更多的人需要這樣的指導。
理論上思考一件事情是一回事。
作為一名治療師,我總是非常直接和積極。
如我所說,洞察力是我想要人們擁有的,不僅僅是洞察力。
我希望他們能有一個行動計劃。
我希望他們能有小而可管理的步驟,因為我覺得如果你感到不知所措,而且步驟太大,這確實是人們未能成功改變的唯一原因。
那就是你需要的步驟必須是可管理的。
所以我真的為人們分解這個問題。
你知道,我們如何能做到這一點?
這有點像每週的治療。
就像,我們這週可以如何做到這一點,並著手解決這個問題?
然後你可以反思一下。
有許多不同的練習,讓你以適合自己的步伐進行。
這太棒了。
我非常喜歡工作手冊和在線課程。
我現在正在參加一個在線課程,以便自我充實。
我會去拿你的手冊。
我覺得這是一個很棒的主意。
我認為有這麼多關於我們可以做出改變的書籍,在任何健康、福利、心理學、健身等領域。
我們閱讀它。
我們可能會納入一兩個小片段,然後就放到架子上。
然後我們驕傲地將它放在架子上,因為它傳達了我們如何看待生活的某種信念。
看到那些書出現在其他地方真的不錯。
這一切都很美好。
但我覺得工作手冊才是真正的東西。
所以我們會放一個鏈接。
再次強調,這是自發提出的,但我知道很多人會想知道。
我還有一個問題。
你寫這個專欄。
這是一個每週的專欄嗎?
每兩週我寫一次《向治療師提問》。
是的。
最近有什麼主題性的東西更頻繁出現嗎?
比如說,你收到了一千封圍繞某件事的信,而關於其他事情卻只有兩封?
我想知道現在的情況是怎樣的?
而且可以有不止一個話題,抱歉,話題打包的情況。
是的。
所以我覺得相同的問題會出現。
我已經做這個很多年了。
我在《大西洋》上寫了六年,現在在《紐約時報》上寫。
有趣的是,人們以不同的方式談論相同的問題,但本質是一樣的。
比如說,有人可能會說,有很多人提到我應該斷絕某個人,無論是家庭成員還是朋友。
你知道,這個人這樣做了,設定邊界是一個重要的問題。
每個人都認為別人是自戀者,其實並不是。
每個人都認為別人是在給他們燒腦,通常也不是。
這一切都是多巴胺。
我只是開玩笑。
但我的意思是,語言不同。
但我認為他們真正掙扎的,與我們所有人掙扎的,是人際關係。
這很難。
人類是不可預測的。
人類在某些方面又是非常可預測的。
但我覺得他們難以被他人理解。
回到操作說明,有時你會認為這會是預期的反應,但卻得到了完全不同的回應。
他們很難理解為什麼朋友、家庭成員或同事會做出、說出或思考某件事情。
我認為到了最後,人們其實非常清楚問題的答案,但他們想要得到允許。
所以很多時候,人們會說,像你覺得這件事怎麼樣?
或者我真的想這樣做,但我家裡的人這麼想。
所以他們幾乎是在尋求允許,讓他們知道想要某樣東西是可以的。
這是可以的。
在我們的文化中,我們對渴望非常謹慎,有時我們會認為如果我有某種渴望,那就是放縱。
而不是說,你可以擁有渴望,過上豐盛的生活。
我一直告訴人們,當你做出決定時,選擇更豐富的生活。
這樣會幫助你做出決定。
我在某處聽到過,這不是我原創的,但我覺得這非常正確,你知道,擁有這些渴望是可以的。
但我們接著會從文化、朋友群或家庭那裡得到這種訊息,說不不不,這是不可以的。
所以很多人想要得到這種允許,即不想去醫學院是可以的。
你知道,這是可以的。
你知道,你不想要孩子也是可以的,這也沒問題。
所以我認為有時候人們想要得到允許,但我認為他們真正的,很多信件都是關於我在與人建立關係時遇到了困難。
我不知道我是瘋了還是他們瘋了,發生了什麼。
所以他們需要一個能夠退後一步,從更客觀的角度看待這一切的人,幫助他們看清楚,再次回到敘事的部分。
所以在我的專欄中,我不僅僅說,這是你該怎麼做。
我確實這樣做,但首先我會說,我希望你對這件事情有一些背景。
所以這是你這樣思考的原因,這是可以理解的。
這裡是你可能沒有真正注意到的故事的另一面。
現在你有了更廣泛的視野,我認為這樣可以更好地管理這些事情。
我喜歡這個概念:做出可以帶來更豐盛生活的選擇。
是的。
正如你所指出的,對於人們來說,留在那些不愉快但尚未致命的處境中是多麼容易。
或者他們在等待某些東西。
比如,我會在……時購買房子。
我會在……時尋找伴侶。
就好像有一些前提條件需要發生,因為那是傳統上應該生活的順序。
你知道的,就像,我不會在結婚之前購買房子,為什麼呢?
為什麼如果你有能力,卻不能購買一個你喜歡的房子呢,對吧?
你知道的,為什麼你要等到結婚後才能這樣做?
或者我不會在有這種工作的時候尋找伴侶。
你知道的,這樣要按著某種順序擁有所有這些小東西,而生活的方式有太多不同的選擇。
順便說一下,有時候你可能真的想以這種傳統的順序生活,但這對你來說並不會如願以償。
所以你可能需要調整這個順序,而這沒關係。
我支持人們更享受生活,希望這樣能帶來更多的自我尊重。
你知道的,這種苦行僧的心態,好像我們要剝奪自己的一些東西才能尊重自己。
雖然我很重視紀律,我也認為學會享受生活同樣重要。
對。
而且我認為,當我們談論這點時,我們並不是在談論享樂主義。我們是在思考什麼對你來說會讓生活有意義和目的,然後非常有意圖地去追求這個目標。
這裡有很多內容。
謝謝你,Lori,感謝你為你的病人/客戶所做的工作,雖然我們對這個詞沒有更好的替代詞。
還有你願意出來教學,每兩週就從公眾那裡回答問題。
我想,這並不容易做。
而且顯然,你在思考過去、現在和未來的事情。
人們確實需要這些工具。
不幸的是,並不是每個人都有機會進入你的辦公室,並體驗與你一對一的工作。
但我覺得工作手冊的出現真是太好了,這樣人們就有機會實踐這些內容。
你給了我們很多可以運用的東西。
我列出了許多內容。
我不會在這裡一一列舉。我們會在這一集用詳細的時間戳記,方便人們回去查找。
但,是的,我學到了很多。我會付諸行動。
希望你能再次回來,與我們談談新的進展,因為我知道這是一個不斷發展的領域。
隨著社會環境的變化,我們會需要新的工具。
但聽起來基礎還是相當穩固的。
它涉及自我反思。
我喜歡那個清單,列出讓我們和他人在一起感到困難的事情,與我們想要在其他人身上看到的事情形成對比。
而那個不沾鍋的比喻,我會思考很多。
對。
非常感謝這次對話。我喜歡這樣長時間的對話,深入探索何為人類。
謝謝你。
你絕對讓我對這一切有了更深的思考。
我敢肯定,所有收聽的人也是如此。
非常感謝。
感謝你今天加入我與Lori Gottlieb的討論。
我希望你覺得這個對話同樣有趣和可行,就像我一樣。
要了解更多關於Lori Gottlieb的工作,以及她的優秀書籍和其他資源的鏈接,請查看本集的註解。
如果你在從這個播客中學習或享受這個播客,請訂閱我們的YouTube頻道。
這是一種絕佳的零成本支持我們的方法。
此外,請在Spotify和Apple上點擊關注按鈕,來關注這個播客。
在Spotify和Apple上,你還可以給我們留下最多五顆星的評價。
現在你也可以在Spotify和Apple上留下評論。
請查看今天節目開始和全篇提到的贊助商們。
這是支持這個播客的最佳方式。
如果你對我有問題或想對播客或嘉賓或主題發表評論,或者有想讓我考慮的話題,請在YouTube的評論區留言。
我會閱讀所有的評論。
對於沒有聽說的人,我有一本新書即將出版。
這是我第一本書,名為《Protocols, an Operating Manual for the Human Body》(《協議: 人體操作手冊》)。
這是一本我花了超過五年時間撰寫的書,基於超過三十年的研究和經驗。
它涵蓋了從睡眠、運動到壓力控制的協議,還有關於專注和動機的協議。
當然,我也提供了這些協議的科學依據。
這本書目前可以在protocolsbook.com上預訂。
你可以在那裡找到不同供應商的鏈接,選擇你最喜歡的。
再次重申,這本書叫做《Protocols, an Operating Manual for the Human Body》(《協議: 人體操作手冊》)。
如果你還沒有在社交媒體上關注我,我的社交媒體名稱是Huberman Lab,涵蓋所有社交平台。
包括Instagram、X、Threads、Facebook和LinkedIn。
在所有這些平台上,我討論科學和與科學相關的工具,有些與Huberman Lab播客的內容重疊,但許多內容與Huberman Lab播客的信息是不同的。
再次重申,在所有社交媒體平台上都可以找到Huberman Lab。
如果你還沒有訂閱我們的Neural Network電子報,Neural Network電子報是一個零成本的每月電子報,其中包括播客摘要,以及我們所謂的協議,這些協議以一到三頁的PDF形式涵蓋從如何優化你的睡眠、如何優化多巴胺、精心的冷暴露等各個方面。
我們有一個基礎健身計劃,涵蓋心血管訓練和阻力訓練。這一切都是完全免費的。您只需前往 HubermanLab.com,點擊右上角的菜單標籤,向下滾動至新聞訂閱,並輸入您的電子郵件。我必須強調,我們不會與任何人分享您的電子郵件。再次感謝您參加今天與洛莉·戈特利布的討論。最後,但同樣重要的是,感謝您對科學的關注。
My guest is Lori Gottlieb, MFT, a psychotherapist and bestselling author who specializes in helping people build strong relationships by first understanding themselves and the stories they’ve internalized about themselves and others. We explore how our parents, wounds and unique strengths—both consciously and unconsciously—influence our partner choices and how we show up in relationships, as well as how to avoid and break free from destructive patterns. We also discuss the impact of texting, social media and dating apps on partnership. Lori shares which signals to follow to become the best romantic partner possible and how to make choices that lead to greater vitality, happiness and fulfillment in all areas of life.
Read the episode show notes at hubermanlab.com.
Thank you to our sponsors
AG1: https://drinkag1.com/huberman
Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman
BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman
David Protein: https://davidprotein.com/huberman
LMNT: https://drinklmnt.com/huberman
Timestamps
00:00:00 Dr. Lori Gottlieb
00:02:01 Patient & First Question; Talked Out of Feelings
00:06:15 Self-Regulation vs Co-Regulation, Tool: Pause & Perspective
00:10:04 Sponsors: Helix Sleep & BetterHelp
00:12:36 Relationships, Childhood & Unfinished Business
00:17:13 Unconscious Mind, Hurtful Parent & Familiarity, Role of Therapy
00:26:35 Excitement & Chaos, Cherophobia; Storytelling, First Date & Sparks?
00:36:27 Tool: Awareness of Death & Living Fully; Vitality; Fear vs Acceptance
00:47:27 Sponsors: AG1 & David Protein
00:50:35 Activate vs Energize; Tool: Technology, Numbness & Overwhelm
00:54:50 Numb or Calm?, Gender Stereotypes, Tool: Mentalizing
01:00:51 Feelings, Projective Identification, Tool: Owning Your Feelings
01:03:25 React vs Respond; Space, Tool: Face-to-Face Conversation vs Text
01:10:16 Behavioral Change, 5 Steps of Change, Tool: Self-Compassion & Accountability
01:15:38 Sponsor: LMNT
01:16:54 Deadlines & Rules; Idiot vs Wise Compassion, No Drama & Assumptions
01:26:27 Silent Treatment, Crying & Manipulation, Shame vs Guilt, Self-Preservation
01:33:01 Self-Reflection, Individual & Couples Therapy, Transference; Agency
01:38:56 Texting, Conflicts, Breakups, Pain Hierarchy, Tool: Move Forward
01:46:42 Relationship Breakups, Daily World & Loss
01:53:30 Bank of Goodwill; Talking About Partner, Focus, Comparison
02:01:13 Infidelity, What If vs What Is, Attention & Appreciation
02:04:56 Gut Instinct, Change Behavior, Danger, Productive vs Unproductive Anxiety
02:15:27 Knowing Oneself, Relationships, Flexibility, Shared History
02:20:30 Romantic Relationships & Teens, Social Media, Privacy
02:27:09 Online Apps & Choices, Maximizers vs Satisficers, Tool: Identify Your Weakness
02:33:09 Fixing Issues Early, Tool: Self vs Partner Lists & Character Qualities
02:41:51 Feeling Toward Partner, Calm, Content; Tool: Operating Instructions
02:46:48 Help-Rejecting Complainers; Relationships, Love & Core Wounds
02:51:22 Stories & Unreliable Narrators, Editing, Tool: 5 Senses
02:59:04 Young Men, Masculinity, Confusion
03:07:03 Grief, Making Sense of Loss
03:09:54 Maybe You Should Talk to Someone Workbook; Ask The Therapist, Choosing a Bigger Life
03:20:26 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter