AI transcript
0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford School of Medicine.
0:00:16 My guest today is Michael Easter.
0:00:22 Michael Easter is a professor at the University of Nevada, Las Vegas, and a world-renowned writer.
0:00:27 His recent work has focused on how modern conveniences undermine our mental and our physical health,
0:00:34 and, as importantly, the daily, weekly, monthly, and yearly steps we can all take to not just offset the damages of those conveniences,
0:00:42 but to continue to grow and improve our ability to focus, to do meaningful and creative work, and to derive deeper connection with others.
0:00:48 One of the reasons Michael Easter is on this podcast is that his book, The Comfort Crisis, changed my daily life.
0:00:54 The Comfort Crisis made me realize that every activity available to us, easy or challenging, destructive or constructive,
0:01:01 can and should be viewed through the lens of whether it spends our dopamine reserves or invests them in a worthwhile way.
0:01:08 This is a key distinction that we don’t often hear about, but it’s one that can help you access much greater levels of focus and motivation,
0:01:11 to be able to avoid and get over addictive or compulsive behaviors,
0:01:16 and it also brings about greater meaning and depth of connection to your relationships and leisure time.
0:01:21 During today’s discussion, Michael and I explore these ideas and their practical implementation,
0:01:23 including how you can tailor them to your own life.
0:01:28 He explains how our choices in the physical world and in the online world shape us over time,
0:01:31 and how to make better choices about both on a daily basis.
0:01:35 He also provides the practical steps of how to get mentally stronger.
0:01:39 You know, we hear about getting mentally stronger a lot, but he explains exactly how to do that,
0:01:42 as well as how to live with a pervasive sense of gratitude.
0:01:48 I’m certain that everyone, young, old, male, female, maybe you’re driven or maybe you’re a more laid-back type of person,
0:01:51 will benefit from and be changed by the conversation with Michael Easter.
0:01:55 The information and tools he offers and shares are that good.
0:02:00 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching and research roles at Stanford.
0:02:05 It is, however, part of my desire and effort to bring zero-cost-to-consumer information about science
0:02:07 and science-related tools to the general public.
0:02:10 In keeping with that theme, today’s episode does include sponsors.
0:02:13 And now for my discussion with Michael Easter.
0:02:15 Michael Easter, welcome.
0:02:16 Thanks for having me, man.
0:02:18 You’ve changed my life.
0:02:18 Really?
0:02:19 You have.
0:02:20 Tell me more.
0:02:23 You’ve changed my behavior on a daily basis.
0:02:32 So a ex-girlfriend of mine who lives in Colorado and I were in a discussion about the best place to live and raise kids.
0:02:40 And she grew up in the mountains of Colorado and she had just listened to your book, The Comfort Crisis.
0:02:51 And she was saying, I think this is the reason why people in her hometown are so mentally robust into their 70s, 80s, even 90s.
0:02:53 Her grandparents were really robust.
0:02:56 I think they lived into their 90s or late 80s at least.
0:03:01 And we talked about her childhood a bit around this.
0:03:09 And she said that her mom actually used to take her and put her in a basket and put her into the river and just send her down river to a friend’s house.
0:03:13 And I mean, this is the kind of stuff that nowadays you’re like, you know, parents like lose their minds.
0:03:14 Yeah, like Moses.
0:03:15 Like, exactly.
0:03:23 And that she, you know, grew up in cold water in the morning and, of course, skiing and doing all the things they do in Colorado.
0:03:45 But she was absolutely convinced that the sort of bodily expectation of daily activity, meaning just a sort of level of energy and almost stress if she didn’t get a ton of outdoor movement every day, was determined by that early upbringing of just being outdoors almost all the time.
0:03:48 And doing hard things and experiencing cold and things of that sort.
0:03:59 So I read the book and started doing hard things on a regular basis, mostly rucking, but it has been a few years since I’ve had a really big adventure.
0:04:03 And we’ll talk about big adventures that include some actual danger.
0:04:10 And I make it a point each week to write down one thing that I’m going to do that is truly uncomfortable.
0:04:13 So thank you for changing my life for the better.
0:04:16 It’s transformed my mental health and I was already feeling really good.
0:04:17 Amazing.
0:04:18 I love that.
0:04:19 It’s great.
0:04:24 So let’s talk about modern life versus ancient nervous systems.
0:04:25 Yeah.
0:04:30 And I think this is a big theme in your writing and your life.
0:04:37 What do you think the human brain and nervous system were, quote unquote, designed to do?
0:04:40 I’m not implying the origins of the design.
0:04:41 That’s a different podcast.
0:04:46 But what do you think the human species is really organized to do?
0:04:50 And how do you think that fits into modern life or doesn’t fit into modern life?
0:04:55 Well, I think that we evolved in a context where we had to do hard things all the time.
0:04:57 Life was uncomfortable, right?
0:04:57 You were out.
0:04:59 You spent 100% of your time outdoors.
0:05:02 It was often too hot, too cold.
0:05:04 You were physically active all day.
0:05:07 People walked something like 20,000 steps a day on average.
0:05:11 And by the way, as you were taking those steps, you’re usually carrying something heavy, right?
0:05:12 This could be your child.
0:05:13 It could be tools.
0:05:15 It could be an animal that you took down.
0:05:16 You had to carry the meat back to camp.
0:05:23 You also had long periods of downtime that were unstimulated where you would talk to other people face-to-face.
0:05:26 I mean, life was just – it was effortful.
0:05:27 It was challenging.
0:05:33 And you had to do those challenges and go through those discomforts in order to survive.
0:05:44 And I think that the sort of promise and peril of modern life is that we no longer have to do these hard, challenging things to survive.
0:05:50 If you want food, you can go to the gas station on the corner and get it.
0:05:51 There’s just ample food.
0:05:54 I think we throw out about a third of the food that we produce.
0:05:59 Physically, we obviously have to do a lot less physical activity to survive.
0:06:02 If you want to go somewhere, you just hop in your car.
0:06:04 You walk across the parking lot.
0:06:08 You could actually just exist in your house and not really move, right?
0:06:11 You could like do Uber Eats for all your food.
0:06:12 You could work behind the screen.
0:06:15 So we’ve really removed that physical discomfort out of our life.
0:06:19 And I also think, you know, even something like boredom.
0:06:22 Like boredom is an uncomfortable thing.
0:06:28 And now when we feel boredom, we have this like very easy, effortless escape from it in the form of a phone.
0:06:29 Temperature swings.
0:06:31 We can live at 72 degrees.
0:06:34 I mean, this list goes on and on and on.
0:06:37 I could answer this question for like hours, but I think that listeners get the point.
0:06:46 That we evolved in these environments of discomfort and now we have shifted over to environments that are much more comfortable.
0:06:48 Now, let me be clear.
0:06:51 This is a good shift in the grand scheme of time and space.
0:06:56 But it does come with problems because you find that because we involved in environments of discomfort,
0:07:05 I think humans are sort of wired to do the next easiest, most comfortable thing because that would have served us in the past, right?
0:07:09 In the past, you didn’t want to move too much just for the sake of it because you wanted to conserve calories.
0:07:16 If you had the opportunity to eat a little more food, you would probably do that because that would give you a survival advantage, right?
0:07:16 You’d put on some fat.
0:07:21 You didn’t want to spend too much time if it was too much, too cold or something.
0:07:30 And so we’re wired to do the easy thing, but now we end up in this sort of easier world and those sort of instincts we have, I think, backfire.
0:07:33 So call this an evolutionary mismatch, really.
0:07:38 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, Maui Nui Venison.
0:07:42 Maui Nui Venison is the most nutrient-dense and delicious red meat available.
0:07:44 It’s also ethically sourced.
0:07:48 Maui Nui hunts and harvest wild access deer on the island of Maui.
0:07:54 This solves the problem of managing an invasive species while also creating an extraordinary source of protein.
0:08:01 As I’ve discussed on this podcast before, most people should aim for getting one gram of quality protein per pound of body weight each day.
0:08:08 This allows for optimal muscle protein synthesis while also helping to reduce appetite and support proper metabolic health.
0:08:15 Given Maui Nui’s exceptional protein-to-calorie ratio, this protein target is achievable without having to eat too many calories.
0:08:26 Their venison delivers 21 grams of protein with only 107 grams per serving, which is an ideal ratio for those of us concerned with maintaining or increasing muscle mass while supporting metabolic health.
0:08:30 They have venison steaks, ground venison, and venison bone broth.
0:08:31 I personally love all of them.
0:08:37 In fact, I probably eat a Maui Nui venison burger pretty much every day, and if I don’t do that, I eat one of their steaks.
0:08:39 And sometimes I also consume their bone broth.
0:08:45 And if you’re on the go, they have Maui Nui venison sticks, which have 10 grams of protein per stick with just 55 calories.
0:08:48 I eat at least one of those a day to meet my protein requirements.
0:08:54 Right now, Maui Nui is offering Huberman podcast listeners a limited collection of my favorite cuts and products.
0:08:58 It’s perfect for anyone looking to improve their diet with delicious, high-quality protein.
0:09:05 Supplies are limited, so go to MauiNuiVenison.com slash Huberman to get access to this high-quality meat today.
0:09:08 Again, that’s MauiNuiVenison.com slash Huberman.
0:09:11 Today’s episode is also brought to us by Helix Sleep.
0:09:16 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are customized to your unique sleep needs.
0:09:24 Now, I’ve spoken many times before on this and other podcasts about the fact that getting a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical health, and performance.
0:09:28 Now, the mattress you sleep on makes a huge difference in the quality of sleep that you get each night.
0:09:34 How soft it is or how firm it is all play into your comfort and need to be tailored to your unique sleep needs.
0:09:39 If you go to the Helix website, you can take a brief two-minute quiz, and it will ask you questions such as,
0:09:41 do you sleep on your back, your side, or your stomach?
0:09:43 Do you tend to run hot or cold during the night?
0:09:44 Things of that sort.
0:09:46 Maybe you know the answers to those questions.
0:09:46 Maybe you don’t.
0:09:49 Either way, Helix will match you to the ideal mattress for you.
0:09:51 For me, that turned out to be the Dusk mattress.
0:09:58 I started sleeping on a Dusk mattress about three and a half years ago, and it’s been far and away the best sleep that I’ve ever had.
0:10:02 If you’d like to try Helix Sleep, you can go to helixsleep.com slash Huberman,
0:10:06 take that two-minute sleep quiz, and Helix will match you to a mattress that’s customized to you.
0:10:10 Right now, Helix is giving up to 27% off all mattress orders.
0:10:15 Again, that’s helixsleep.com slash Huberman to get up to 27% off.
0:10:26 As a neurobiologist and, in some sense, a comparative neurobiologist, I like to step back and say, you know, what is a species, you know, trying to optimize for?
0:10:45 It sounds like a lot of what we were trying to optimize for throughout human history is to limit discomfort and, of course, ensure that species persists, so reproduction is key, and then making sure that our offspring, which need a lot of care over a long period of time compared to other species, are taken care of.
0:10:48 Like when you step back, it’s just like pure evolutionary lens.
0:10:51 To me, it seems pretty much that simple.
0:10:54 And all the rest is noise, as they say.
0:11:07 So if our goal in human evolution is to rid ourselves of discomfort and make things easier and safer and propagate the species, then why at some point is more comfort bad for us?
0:11:10 There are side effects that happen, right?
0:11:18 And when you look at most of the diseases that kill us today, they are a result of usually overconsumption of food, right?
0:11:20 We eat too much, far more than we often need.
0:11:22 We don’t move enough.
0:11:25 There’s a lot tied to sort of metabolic health.
0:11:32 And so I think that I put this in the – I like to say these are good problems to have in the grand scheme of time and space, right?
0:11:46 I would prefer to have my problem be that, oh, I have to go exercise or something to take care of my physical activity than the fact that, like, oh, I have to go hunt and gather every single day, like, to get my food.
0:11:57 But I do think that they are problems that we need to solve, the fact that, you know, a lot of our modern problems are driven by the fact that our environments have become so comfortable.
0:11:58 Does that answer your question?
0:12:00 Yeah, that answers the question.
0:12:06 I heard someone say recently that a lot of what exists now in health and wellness is just trying to bring the outdoors indoors.
0:12:12 So I’ve tried to persuade, as everyone knows, people to get outside in the morning and get sunlight in their eyes for all sorts of reasons.
0:12:19 But, you know, the whole business with red light, long wavelength light, infrared light, you can use one of those panels.
0:12:20 It can be quite useful.
0:12:23 There’s also a lot of long wavelength light coming from the sun.
0:12:29 Fresh air, we could debate grounding, but many people believe it’s helpful.
0:12:30 Green spaces.
0:12:40 I mean, I kind of agree with this idea that, you know, so much of what we’re encouraging people to do is just mimic doing what we used to do all the time.
0:12:42 It’s what life used to be, right?
0:12:45 Like I said, we spent 100% of our time in the outdoors.
0:12:46 We evolved in the outdoors.
0:12:48 That is kind of like our natural environment.
0:13:00 And I think to continue with this example, when you put us in four walls where we don’t get that outdoor exposure, some interesting psychological things start to happen that probably aren’t that good for us.
0:13:06 And you can apply this idea to everything, like I said, like even physical activity.
0:13:09 It’s like exercise is a great example to me.
0:13:13 No one exercised in the past, right?
0:13:21 Exercise is something that we made up basically after the Industrial Revolution because what happened is we get these jobs where now we’re much more sedentary.
0:13:30 And we start to realize, oh, these people who have the jobs where they sit all day, they’re getting these strange new health problems that we’ve never seen.
0:13:34 And yet the people who are kind of moving around all day still in their jobs, they don’t seem to get those problems.
0:13:37 So maybe activity is the difference maker.
0:13:41 Hey, you guys that are sitting all day, I want you to just go move around for the sake of it.
0:13:43 No, there’s no actual point to it.
0:13:44 Just like move around for the sake of it.
0:13:45 That’ll improve your health.
0:13:56 And this becomes this idea of exercise, movement for the sake of it, which is this kind of strange idea in the grand scheme of time and space.
0:14:04 But it does make sense in the context of a world where the average American is walking, you know, 4,000 to 6,000 steps a day.
0:14:06 That’s how we get our activities.
0:14:08 We have to manufacture it effectively.
0:14:21 And I will say, though, to continue with your example about how we sort of mimic what we used to do in the past, I do think that when we try to solve for these problems, sometimes the way we do it is sort of interesting.
0:14:33 We go, okay, if we need to move more, well, what if we got a belt and we put a motor on it and a person could just run on this belt in this air-conditioned building?
0:14:36 Oh, and then we’ll put a television there.
0:14:42 And that way you can just watch CNN blare insane information into your face the entire time and be totally distracted.
0:14:44 Yeah, that sounds like a good idea.
0:14:48 But when we do that, what are we missing?
0:14:57 So when a person runs outdoors, on the other hand, let’s say it’s on a trail, well, now you have all these other forms of discomfort and stimulation that are coming your way.
0:15:01 So, one, you’ve got the physical activity, obviously.
0:15:05 But two is that the trail isn’t this perfectly predictable thing, right?
0:15:08 If I’m on the treadmill, I can go, okay, 1% incline.
0:15:10 I’m going to run six miles an hour.
0:15:11 And I just do that.
0:15:11 I don’t have to think about it.
0:15:14 Well, the trail, it’s going to go up and down.
0:15:16 You’re going to have rocks and ruts you have to navigate under.
0:15:17 That’s a mental challenge.
0:15:20 You’re also going to have to think about the weather, right?
0:15:22 Now, I have to deal with the temperature changes.
0:15:24 Oh, that looks like a storm might be coming in.
0:15:28 There’s also so much more that you take in from the environment.
0:15:30 You’re running through trees.
0:15:32 You run into open spaces.
0:15:38 And that has, I think, a real emotional, I would say even spiritual benefit from that nature.
0:15:40 You’re going to see totally random things, right?
0:15:44 Like, my favorite thing is when I go run on trails in Las Vegas.
0:15:49 Like, you see that random coyote or the bighorn sheep, and it’s just like, this is it.
0:15:50 Mountain lion?
0:15:51 Mountain lion, right.
0:15:52 Have you seen mountain lions?
0:15:55 I’ve seen them other places, but not in Vegas, unfortunately.
0:15:57 Most people would say, fortunately, I’m on the other side.
0:15:58 Like, mountain lion’s not going to hurt you.
0:16:00 But if you get to see one, that’s an opportunity.
0:16:04 I don’t know, that video of that kid in Colorado, you know, where it’s chasing him.
0:16:04 Oh, yeah, yeah.
0:16:05 Or stalking him.
0:16:07 We could talk about that.
0:16:08 I totally agree.
0:16:14 I think that optic flow of the sort that you get out when you’re hiking or walking or cycling
0:16:20 or more dangerous activity like motorcycling out of doors, we know that it has a powerful
0:16:24 effect in suppressing some of the areas of the brain involved in fear.
0:16:25 I don’t know if you’re familiar with this literature.
0:16:32 But Francine Shapiro, who was actually ran her clinic behind Stanford for a while, who
0:16:39 came up with EMDR, this eye movement desensitization reprocessing for trauma, came up with that on
0:16:45 a walk and developed the lateral eye movements that are the cornerstone of EMDR as a way to
0:16:48 bring the walk into her clinic.
0:16:49 Interesting.
0:16:54 Because, and then for years I would hear about this and I thought it was complete garbage.
0:16:57 I was like this, there’s, as a neuroscientist, I was like, no.
0:17:00 And people would say, oh, you know, the eye movements mimic rapid eye movements in sleep.
0:17:01 That’s why it works.
0:17:05 And no, they don’t look anything like the rapid eye movements in sleep, by the way.
0:17:09 They’d say, oh, you know, it’s creating cross-hemispheric activation of the two sides
0:17:10 of the brain.
0:17:11 No.
0:17:15 I mean, you get that if you have binocular vision, you know, vision scientists.
0:17:16 I was like, no, that’s ridiculous.
0:17:24 But then somewhere around 2016 to 2020, there were four papers and then an additional paper
0:17:26 in animal, in animal studies.
0:17:33 So there’s a mix of animal and human data showing that when animals or humans engage in this lateralized
0:17:38 repetitive eye movement back and forth, that it suppresses, among other areas, the amygdala.
0:17:41 So amygdala activation, you know, troughs.
0:17:47 And so there’s something about forward ambulation, nerds speak for walking and running, right, that
0:17:49 suppresses the fear areas of the brain.
0:17:55 And I’m convinced that this is a central reason why movement out of doors is so fundamentally
0:18:01 different on our psyche, um, and our level of calm, uh, as compared to running on a treadmill
0:18:04 or, um, God forbid, just sitting at a desk all day.
0:18:05 Yeah.
0:18:06 And that makes sense.
0:18:10 And I would wonder evolutionarily if that would be, um, for hunting.
0:18:12 So something like persistence hunting, right?
0:18:13 That’s a dangerous act.
0:18:14 Yes.
0:18:16 You have to hunt every single day.
0:18:18 That’s how you’re going to survive to get that food at the same time.
0:18:19 It’s still very perilous, right?
0:18:22 You’re not walking down to Walmart and getting stuff.
0:18:27 And so if you had that fear suppression in the context of an act that is somewhat dangerous,
0:18:31 that would probably give you an advantage to actually end up taking down that animal.
0:18:32 Huge.
0:18:38 There’s a video of, um, some hunters, it appears to be in Africa, forgive me for not knowing
0:18:47 exactly where it was, um, prepared to essentially walk towards a group of lions that have, are on
0:18:51 a kill and the lions look up from the kill and there are these hunters walking like with
0:18:53 spears vertical, right?
0:18:55 And the lions are like, wait, what’s going on here?
0:18:59 You know, typically this is the other, uh, the, the scenario is the other way around.
0:19:00 Are you familiar with this video?
0:19:04 And the hunters, they’re translating into the captions and assuming it’s accurate.
0:19:07 They’re saying, you know, it’s key that we just keep moving forward.
0:19:09 And that confuses the lions.
0:19:13 And they think that, you know, that because we’re continuing to look at them and move forward,
0:19:14 they’ll move off the kill.
0:19:18 But if we avert our, our gaze, then they won’t.
0:19:19 And we can get attacked and it’s happened before.
0:19:22 And they literally walk these lions off the kill.
0:19:25 And the lions are, you can see that they’re, they’re perplexed, but like, they’re like,
0:19:27 these guys aren’t afraid at all.
0:19:29 And they just start backing away.
0:19:31 And a couple of them are negotiating in their minds.
0:19:35 You can see, and they basically walk these lions off the kill and take the kill.
0:19:40 And there’s so much going on there that, but it relates to what we’re talking about, but
0:19:43 forward ambulation in the context of hunting.
0:19:44 I agree with you.
0:19:46 I think it could have, um, uh, huge implications.
0:19:49 Also a great metaphor for life right there.
0:19:50 Right.
0:19:51 It’s like, just keep moving forward.
0:19:59 If you just kind of focus on the kill as it were, and just keep moving forward, don’t hesitate.
0:20:00 Like that can get you pretty far.
0:20:02 So you’re a writer.
0:20:02 Yeah.
0:20:05 But you get into the outdoors a lot.
0:20:05 I do.
0:20:09 And you do hard, scary things on purpose.
0:20:10 Yeah.
0:20:16 So I’m curious about the, um, the younger Michael Easter, when you were a kid, were you
0:20:20 the kid that would like hold on to the firecracker to the very last second?
0:20:22 Were you the kid that was like, let’s jump that roof into the pool?
0:20:25 I’m not giving suggestions here, but I, I knew kids like that.
0:20:28 They usually were named Johnny for whatever reason.
0:20:29 It’s a correlation there.
0:20:32 Were you that kid or were you the writer kid?
0:20:38 So I was not the kid that would hold the firecracker to the last second, um, jump from the
0:20:40 second story into the pool.
0:20:42 And I’m still not that person.
0:20:49 I’m a person where if I had a good reason, what, what sort of bigger thing is holding that
0:20:55 firecracker to the last end going to give me, then I’m perfectly willing to accept that risk.
0:21:03 So the things that I do that, um, might be considered dangerous or challenging, I always
0:21:07 assume there’s going to be a greater reward at the end.
0:21:10 You know, I’m not just doing something hard for the sake of doing something hard.
0:21:12 Think about it.
0:21:13 Like you’re skateboarding.
0:21:13 Okay.
0:21:18 As you were learning how to skateboard, I’m sure you fell a lot.
0:21:19 Yeah.
0:21:19 All the time.
0:21:23 You banged yourself up, got all these scuffs on your arm, but the point wasn’t to fall.
0:21:24 No.
0:21:31 Falling, however, was something that came as you got better as a skateboarder, right?
0:21:32 So the point is not to fall.
0:21:36 The point is to go, okay, what is the overall goal to be better as a skateboarder?
0:21:40 And in the process, I’m probably going to have to do some things that maybe bang me up a little
0:21:43 bit that have some element of danger, but to focus on that overall goal.
0:21:46 So I’d say I’ve always been, um, like that.
0:21:52 And I personally find, um, as a journalist, I mean, I read a lot of studies.
0:21:54 I speak to experts.
0:21:57 I call people like you who have a PhD, pick their brain.
0:22:02 Um, but I also find that, um, sometime I get the best information and can better process
0:22:07 it and put it into a narrative that, um, someone can identify with and maybe learn from it more
0:22:11 if I have, if I actually go to the source and I have a story around that.
0:22:16 And sometimes for me, going to the source leads me into places that are a little bit, I would
0:22:18 say off the beaten path, maybe.
0:22:18 Yeah.
0:22:20 Sometimes I go to labs, you know, and it’s no danger there.
0:22:23 Um, plenty of coffee, nice and air conditioned.
0:22:27 Um, nothing’s going to go wrong, but you know, my work has taken me to some war zones to
0:22:29 the middle of the jungle in the Amazon.
0:22:33 Um, I went up to the Arctic for 30 days.
0:22:36 I just completed this long hike in the middle of nowhere, Utah.
0:22:43 Um, and I do find that on those trips, that’s where you start to peel back the deeper layers
0:22:46 of whatever idea I’m trying to communicate.
0:22:52 So I think that there’s a big difference between, um, intellectual understanding and experiential
0:22:53 understanding.
0:22:55 And it’s that experiential understanding.
0:22:57 Like I want to get to the heart of that.
0:23:02 I want to get to the heart of that because if I can communicate that, I have a higher probability
0:23:08 of getting a person who reads my work to perhaps take an action that could improve their life.
0:23:10 And it doesn’t have to be big.
0:23:15 I’m not suggesting people have to go to the jungle or go up to the Arctic, but I am saying, start where
0:23:19 you’re at and do something that’s maybe a little bit out of your comfort zone.
0:23:21 Maybe a little bit of a challenge and see how it goes.
0:23:23 Oh, you didn’t die.
0:23:24 Great.
0:23:26 Maybe try it the next day and the next day.
0:23:32 And so by sort of continuously pushing that edge, I think that people find that you don’t fall
0:23:33 off the edge.
0:23:34 The edge tends to expand.
0:23:37 And as the edge expands, you end up a better person.
0:23:39 Yeah.
0:23:45 I definitely want to talk about your 2% rule and some of the other actionable items that
0:23:48 you’ve delineated in your books and elsewhere in your substack.
0:23:53 I want to sort of – it’s not a challenge.
0:23:59 It’s a question about, OK, if humans have introduced so many comforts to their lives that
0:24:01 small things feel uncomfortable.
0:24:06 Like for me, I like flying places, but I don’t like airports.
0:24:10 I travel with a lot of supplements.
0:24:12 I’m always secondary screened.
0:24:13 I don’t check luggage.
0:24:18 And it’s funny because it’s such a small thing, right, to wait for your bag to be secondary
0:24:19 screened.
0:24:22 But, you know, these things can become annoyances.
0:24:23 You know, we’re human.
0:24:27 And I love to laugh at myself when I get annoyed about these little things.
0:24:29 You go, oh, like this thing bothered me or something.
0:24:34 You know, it’s – so if we lower our threshold for what we consider challenging, and I’m
0:24:39 making myself the butt of the joke here, but it’s pretty serious if you look out and
0:24:44 think, OK, you know, some people, they’re hearing us talk about doing hard things.
0:24:50 But for many people, even though there are so many comforts, life feels hard.
0:24:52 It’s like work is hard.
0:24:54 You know, things are expensive.
0:24:56 It’s hard to get enough sleep.
0:25:00 Everyone’s always blaring at us at all the things we’re supposed to be doing, the world
0:25:01 that seems unstable.
0:25:07 So I think many people already feel like they’re inundated with challenge, even though we’re
0:25:09 talking about the creature comforts that we all enjoy.
0:25:16 So if somebody wants to start exploring, leaning into discomfort in the way that grows them and
0:25:21 actually makes those other discomforts that we’re talking about kind of dissolve away, how
0:25:23 should they start to go about that?
0:25:28 So a couple of things come to mind, and I’m trying to think how to get into it.
0:25:34 And what I think that I will use is an example of myself, and I’ll kind of unpack that and
0:25:38 I’ll unpack it at a level where we talk about something more – it’s kind of a big challenge
0:25:40 and then also something like people can use every day.
0:25:45 So I’ll give you the example of – for the comfort crisis, I go and I spend 30 days in
0:25:47 the Arctic, a little more than 30 days.
0:25:54 Now, when I fly up there, I fly from Las Vegas to Anchorage, Anchorage to Kotzebue, which is
0:25:57 this little town just 20 miles above the Arctic Circle.
0:26:01 And then from Kotzebue, you get in a plane that is about the size of a pack of gum, and you
0:26:05 take that plane out, you know, more than 100 miles into the Arctic, and it drops you off.
0:26:12 Now, when I get on that plane from Vegas, it’s like a 747, and I’m like you.
0:26:19 I hate flying, right, because seats are too small and cramped, plane’s too hot, the movie’s
0:26:21 in the seat back, they suck, right?
0:26:23 The coffee, not very good.
0:26:24 There’s usually a baby crying.
0:26:27 If I need to go to the bathroom, bathroom’s totally cramped.
0:26:28 Like, flying is just terrible.
0:26:30 I’m like, flying is the worst.
0:26:35 And then I go spend this 30 days in the middle of the Arctic, right?
0:26:40 So if I want to drink anything, I got to hike down to a stream, and I got to carry the heavy
0:26:41 water bags back up to camp.
0:26:45 I am freezing cold the entire freaking time.
0:26:51 If I want to go to the bathroom, I have to hike out in the tundra, and I have to bring the
0:26:53 rifle because there’s grizzly bears.
0:26:55 I’m starving the entire time.
0:27:02 If I want to get warm, it requires picking up firewood, of which there’s not many, hauling
0:27:02 it back.
0:27:03 Like, everything is hard.
0:27:05 Everything is uncomfortable.
0:27:06 That whole experience for the whole month.
0:27:14 So then when I get onto the plane that goes from the Arctic back to Las Vegas, it’s like,
0:27:17 what do you think my experience of that flight was like?
0:27:18 Pure luxury.
0:27:19 Holy shit.
0:27:21 Greatest thing that ever happened to me.
0:27:22 And it’s like that chair.
0:27:24 I hadn’t sat in a real chair for more than a month.
0:27:26 It’s like, this is so comfortable.
0:27:28 Coffee was hot.
0:27:30 I’m like, this is the best thing I’ve ever drank.
0:27:33 I had like 12 bags of pretzels, right?
0:27:34 The crying baby.
0:27:36 I’m like, oh yeah, just hand me that baby.
0:27:37 I got it.
0:27:39 Movies in the seat back.
0:27:45 Like, it was so boring up there that we were reading the labels on our energy bars.
0:27:51 And so when you show me Fast and the Furious, like 79, it’s like, this is the greatest thing
0:27:52 I’ve ever seen.
0:27:58 And then when I go to the bathroom, right, not only do I not have to take the rifle, right?
0:28:00 That would have been problematic on the plane.
0:28:07 But I hit this button in this bathroom, this metal thing, little red button.
0:28:12 And hot running water comes out of a faucet and hits my hands.
0:28:15 I hadn’t had hot running water on my hands for more than a month.
0:28:18 And it was just like, oh my God.
0:28:25 Now let me remind you too that this is happening in a tube of steel that’s hurtling through the
0:28:28 air at like 600 miles an hour, 35,000 feet above sea level.
0:28:32 And it was one of those moments where I’m like, holy shit.
0:28:34 It is so amazing to be alive today.
0:28:41 Like we have the most amazing access to just luxuries and comforts ever.
0:28:45 And yet we often forget that, right?
0:28:53 So what did it take for me to realize that that flight is a freaking miracle instead of this
0:28:56 huge, impersonal injustice to Michael Easter?
0:29:02 I had to go out and I had to sort of reset that goalpost and go out into a world that was
0:29:06 totally different, that was totally challenging, that taught me that the world I came from was
0:29:08 actually quite great.
0:29:10 So there’s this psychologist.
0:29:12 I believe he’s now at Brown.
0:29:15 When I spoke to him, he was just finishing up his PhD at Harvard.
0:29:19 And he did the study that was published in science.
0:29:23 I can’t remember its title, but he basically came up with this theory that’s called prevalence
0:29:24 induced concept change.
0:29:30 So what they did in this study is they took a group of people.
0:29:34 There was like three different phases of the study, but I’m going to talk about two of them
0:29:35 because I think they’re most relatable.
0:29:40 What they did is they took a group of 800 different people in the first study, or I can’t remember
0:29:44 how many people, but they had them look at 800 different faces in a row.
0:29:46 Okay.
0:29:49 So they’d look at face after face after face.
0:29:56 And these people had to deem whether these faces were threatening or non-threatening.
0:30:02 So you’re going non-threatening, non-threatening, oh, threatening, threatening, face after face.
0:30:09 Now at the 200th face, what they did is they started showing these people fewer threatening faces.
0:30:11 Okay, so successively fewer.
0:30:16 The second study they did, it was a similar setup, but they used research proposals,
0:30:20 and these people had to deem whether these research proposals were ethical or unethical.
0:30:27 Same deal, about midway through, they start feeding these people fewer and fewer unethical proposals.
0:30:31 Now these two scenarios, they should be pretty black or white, right?
0:30:35 Either you look at a face and it either threatens you or it does not threaten you.
0:30:40 You read a research proposal and it either crosses this like moral line you have in the sand,
0:30:41 or it doesn’t cross it.
0:30:45 What they found, though, is that people basically see gray.
0:30:51 So as people started encountering fewer truly threatening faces, they started judging faces
0:30:53 that were on the borderline as threatening.
0:30:58 So they said threatening just as many times, even though the faces weren’t truly threatening,
0:31:01 faces that they would have let slide before.
0:31:02 Same with the research proposals.
0:31:08 As they get fewer and fewer unethical ones, they start to get nitpicky, right?
0:31:10 They’re like, oh, well, there’s that one line in there.
0:31:11 Yeah, that’s unethical.
0:31:12 Throw it in the pile.
0:31:17 So the guy calls this prevalence-induced, his name’s David Lavar, he calls it prevalence-induced
0:31:18 concept change.
0:31:23 And it basically finds that as people experience fewer and fewer problems, we don’t actually
0:31:24 become more satisfied.
0:31:28 We simply sort of lower our threshold for what we consider a problem.
0:31:33 So when you apply that to life today to make this practical, it’s like, as the world has
0:31:40 become a lot more comfortable, as we encounter fewer sort of traumas and real problems in our
0:31:45 life, we don’t necessarily stop and go, this is amazing.
0:31:51 We simply broaden our definition of what a problem is, of what a discomfort is.
0:31:57 And so we end up with the exact same number of problems, of discomforts, but they’ve just
0:31:59 become progressively more hollow over time.
0:32:02 I like to think about that as the science of first world problems.
0:32:05 I think you can think about it as a moving goalpost.
0:32:10 So it’s like you go into one environment and that sort of sets your expectations, right?
0:32:14 And we’re sort of designed to search for problems, more or less designed.
0:32:16 Designed to search for problems.
0:32:21 So you’re going to find them in your environment, no matter how unproblematic your environment
0:32:24 is, sort of objectively unproblematic.
0:32:30 So when I talked to Lavari, he basically said like, yeah, I think it makes theoretical sense
0:32:35 that if you’re going into a place where your problems are more acute and say, objectively,
0:32:43 more realistically problems, when you go into this less problematic environment, you’ll sort of
0:32:46 be like, wow, this is fantastic.
0:32:48 Now, of course, over time, you’re going to adapt back.
0:32:49 And I found that under myself.
0:32:54 So when I got back from the Arctic, I’m like a Zen monk, man.
0:32:56 I’m just like, nothing’s rattling me.
0:32:57 That was my wife’s comment.
0:32:59 Like, nothing rattles you since you’re back.
0:33:00 For how long?
0:33:01 Probably a month.
0:33:02 Probably a month.
0:33:06 Then my question becomes, well, I can’t go to the Arctic every month.
0:33:07 One, I can’t.
0:33:08 Nor do I want to.
0:33:15 So what can I do in my life that sort of constantly pushes that goalpost back into a place where
0:33:17 I’m less neurotic, more or less?
0:33:19 It’s almost like we live on a neurotic treadmill in a way.
0:33:23 As problems fade, we just keep searching for problems and finding them.
0:33:27 So I think there’s a lot of things that a person can do, like in their daily life.
0:33:28 And people can get creative around this.
0:33:30 For example, volunteering.
0:33:37 Like, if you live a decent life, well, why don’t you go help people whose lives are a
0:33:38 little harder than yours?
0:33:41 And you’ll see what it could be like and what it’s like out there.
0:33:43 And that’ll give you some sort of perspective.
0:33:44 And that’s something you can do.
0:33:47 It takes an hour a week or something, right?
0:33:52 I’ve talked to people who go to recovery meetings, including myself.
0:33:59 You go into a meeting and you hear these stories from people who are at the most rock bottom
0:34:05 moment of their life, like, that’ll reset what you consider a problem pretty damn fast.
0:34:11 You just walk out going, wow, I was complaining that my tax guy was asking for a lot of papers.
0:34:15 And this guy just told me a story that just blew my mind.
0:34:16 Like, that’s a real problem.
0:34:21 And so I think we need to have moments like that that sort of press back against us and put
0:34:23 things in a little bit more context.
0:34:30 And I do think you need the sort of moment where you think about that and you tell yourself
0:34:31 the story around that.
0:34:33 Like, that’s a really important part.
0:34:36 And I’m going to, this is kind of going off on a weird path.
0:34:38 I don’t know where it’ll take us, but we’ll find out.
0:34:45 When you think about something like a rite of passage, what people would do in these, like
0:34:49 these are, you know, tribes around the world had these different rites of passages all throughout
0:34:52 time and this was not like they’re all communicating and figuring the same.
0:34:54 No, these things arose spontaneous.
0:34:58 And the point of a rite of passage is that we have a person who’s at point A in their life
0:35:02 and we need them to get, and we need to get them to point B where they’re going to be more
0:35:05 capable, more confident, more competent.
0:35:09 We don’t just say, hey, you’re ready to go to point B.
0:35:12 We would often send them out to do something challenging.
0:35:14 Could be like extended time in nature.
0:35:15 There’s all these different things.
0:35:19 And in that process, the person would struggle.
0:35:20 They would face all these different problems.
0:35:22 They would have to figure their shit out.
0:35:26 And then they would come back and they would be at point B.
0:35:31 But there was a point where people would sort of gather around and say, what did you learn
0:35:31 about that?
0:35:34 What story you’re telling yourself about that?
0:35:41 And so shaping the narrative around a life event becomes critically important, I think, for
0:35:43 mental health and how you frame issues.
0:35:49 And so if you think of the concept of like event centrality, it’s like, how central is
0:35:51 an event going to be to my life?
0:35:54 And what story am I going to tell around it, right?
0:35:58 So people who tend to take like something bad that happened in their life and they take that
0:36:03 in as the central component of their personality tend to have worse mental health.
0:36:08 Whereas people who take it and say, hey, this thing happened, but what can I learn from it?
0:36:10 How can I grow from it?
0:36:12 What might happen in the future?
0:36:14 Yes, this sucks hard right now.
0:36:18 But where might it take me in the past or in the future?
0:36:22 And those two people are going to have completely different trajectories.
0:36:24 So the narrative you tell yourself becomes really important.
0:36:31 A few years ago, I started keeping a folder where I would look back to different phases
0:36:36 of life and just list out sort of the bullet point events of like zero to five and five to
0:36:38 10 with no particular end point in mind.
0:36:46 It’s an exercise that I find very useful because it offers the opportunity for this kind of like,
0:36:48 how do I frame this thing?
0:36:53 Oftentimes the things that felt the worst at that time turned out to be some of the best
0:36:53 things ever.
0:36:59 And then you can start to create a timeline and you realize that most of the things that
0:37:02 were felt really bad at the time turned out to be the best thing ever.
0:37:10 And that the big wins were almost always the outgrowth of those prior negative experiences.
0:37:11 It’s just kind of wild.
0:37:16 But it gets back to this theme that I think is thread throughout so much of what we’re talking
0:37:23 about today and your work, which is that it seems like discomfort is a prerequisite for
0:37:27 really feeling truly good about oneself in the world.
0:37:32 Like I’m not sure that they can exist separately from one another, but I think we come into the
0:37:36 world as these like bubbling babies and like nervous systems prepared to learn.
0:37:42 And so hopefully the early phase of life is nothing but joy and peace and comfort.
0:37:46 I mean, our parents devote themselves to that, we hope, right?
0:37:52 And then at some point they ought to pull us aside and say, hey, listen, you know, the next
0:38:00 like 70 years are going to be these, you know, this sawtooth of really tough, really great,
0:38:02 really tough, really great experiences.
0:38:04 But they don’t tell us that.
0:38:09 And I think that most of us go through life trying to get back to this place where we’re
0:38:11 like where everything’s taken care of.
0:38:14 But what you’re saying is that that’s the exact wrong approach.
0:38:22 And in fact, it’s not – it’s not – we don’t want to be infants.
0:38:29 But at some level, we – from a comfort perspective, we sort of infantilize ourselves.
0:38:35 My thought is that the vast majority of things that are good for us today and that help us
0:38:40 grow and that help us become better humans, they’re going to be hard, right?
0:38:42 Apply this to exercise.
0:38:43 Exercise sucks, right?
0:38:45 When you’re doing exercise, it is hard.
0:38:47 But you’re going to get this long-term benefit.
0:38:53 If you’re trying to get your eating in order, I can tell you a salad is less delicious than
0:38:54 a Dorito.
0:38:57 And anyone who argues with me, you’ve just been eating way too many salads.
0:38:59 You’ve deluded yourself, right?
0:39:04 Or in my case, I’ll push back a little bit here because I love exercise and I love eating
0:39:05 clean.
0:39:10 And what’s just happened – I got into it early and people will be like, this is ridiculous,
0:39:12 but I just don’t eat bad food.
0:39:14 I quit eating bad food.
0:39:17 And I stopped thinking about whether or not exercise is negotiable a long time ago.
0:39:18 I can see that.
0:39:23 I think for probably most people, exercise is going to be an uncomfortable event.
0:39:28 That’s why – what are the federal exercise guidelines?
0:39:32 150 minutes of moderate to vigorous activity a week, strength train tries a week.
0:39:35 Something like 18% of Americans actually do that.
0:39:37 Only 18%?
0:39:38 18%, yeah.
0:39:40 Could be 20 – fact check me.
0:39:40 I’ll put a fact on my thing.
0:39:41 No, I believe you.
0:39:42 I believe you.
0:39:46 Yeah, because it is uncomfortable.
0:39:49 You know, we have all these – I think for most people, it’s uncomfortable.
0:39:56 We have all these sort of internal levers that dissuade extra movement for the sake of it.
0:39:58 You know, when you run, your legs are going to burn.
0:40:00 Your lungs are going to hurt.
0:40:07 But on the other side of that discomfort is improved health, improved mental well-being,
0:40:08 all these different things.
0:40:17 In short, I think that sort of to sort of back up from the evolutionary perspective that I often take is that
0:40:22 the reason we have – the reason why things are often uncomfortable is because, you know,
0:40:24 we wanted to dissuade extra movement in the past.
0:40:28 You didn’t want to feel hungry because you needed that food, like on and on and on.
0:40:36 And today, the environments have really just flipped where oftentimes doing the uncomfortable thing
0:40:39 is the buy-in to a better life, really.
0:40:40 Yeah.
0:40:42 And it applies to so many different places.
0:40:47 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
0:40:53 AG1 is a vitamin-mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
0:40:57 As somebody who’s been involved in research science for almost three decades and in health
0:41:01 and fitness for equally as long, I’m constantly looking for the best tools to improve my mental
0:41:03 health, physical health, and performance.
0:41:10 I discovered AG1 back in 2012, long before I ever had a podcast, and I’ve been taking it every day since.
0:41:16 I find it improves all aspects of my health, my energy, my focus, and I simply feel much better when I take it.
0:41:23 AG1 uses the highest quality ingredients in the right combinations, and they’re constantly improving their formulas without increasing the cost.
0:41:26 In fact, AG1 just launched their latest formula upgrade.
0:41:41 This next-gen formula is based on exciting new research on the effects of probiotics on the gut microbiome, and it now includes several clinically studied probiotic strains shown to support both digestive health and immune system health, as well as to improve bowel regularity and to reduce bloating.
0:41:47 Whenever I’m asked if I could take just one supplement, what that supplement would be, I always say AG1.
0:41:52 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com slash Huberman.
0:41:59 For a limited time, AG1 is giving away a free one-month supply of omega-3 fish oil along with a bottle of vitamin D3 plus K2.
0:42:10 As I’ve highlighted before on this podcast, omega-3 fish oil and vitamin D3 K2 have been shown to help with everything from mood and brain health to heart health to healthy hormone status and much more.
0:42:20 Again, that’s drinkag1.com slash Huberman to get a free one-month supply of omega-3 fish oil plus a bottle of vitamin D3 plus K2 with your subscription.
0:42:23 Today’s episode is also brought to us by Matina.
0:42:26 Matina makes loose leaf and ready-to-drink yerba mate.
0:42:33 I’ve often discussed yerba mate’s benefits, such as regulating blood sugar, its high antioxidant content, and the ways that it can improve digestion.
0:42:36 It also may have possible neuroprotective effects.
0:42:47 It’s for those reasons and the fact that yerba mate provides, in my opinion, the most even and steady rise in energy and focus with no crash, that yerba mate has long been my preferred source of caffeine.
0:42:49 I also drink yerba mate because I love the taste.
0:42:54 And while there are a lot of different yerba mate drinks out there, my absolute favorite is Matina.
0:43:00 I’m excited to share that Matina has recently launched a series of new flavors of their cold brew, all zero sugar yerba mate.
0:43:02 There’s a raspberry flavor.
0:43:03 There’s a mango flavor.
0:43:04 There’s a mint flavor.
0:43:06 There’s a lemon flavor and a peach flavor.
0:43:08 And they are absolutely incredible.
0:43:13 If I had to pick one that’s my absolute favorite, it would probably be the mango or the raspberry.
0:43:15 But frankly, I cannot pick just one.
0:43:18 And I end up having basically one of each every single day.
0:43:24 Again, all of these flavors are made with the highest quality ingredients, all organic, and again, all zero sugar.
0:43:29 If you’d like to try Matina, you can go to drinkmatina.com slash Huberman.
0:43:32 Again, that’s drinkmatina.com slash Huberman.
0:43:41 There’s a kid that I’ve known since he was really little who has some learning challenges but managed to get himself into a really fine university.
0:43:50 And then after a year, took on too many comforts of the social dynamics, let’s say, and decide to leave, leave of absence.
0:43:58 He read your book about halfway through the summer where he was working construction.
0:44:03 And he called me and he said, I’m going back to college.
0:44:04 Hell yeah.
0:44:05 And I said-
0:44:07 If he’s listening now, I applaud him.
0:44:13 Yeah, he also quit a heavy cannabis habit in the same swipe.
0:44:20 And one of his parents, I don’t want to give too much information about him because people are clever these days.
0:44:21 We’ll figure it out, who he is.
0:44:23 And I’d like to maintain his anonymity.
0:44:25 But one of his parents is a first-generation immigrant.
0:44:30 And when his kid was leaving college, it was just like, oh, my God.
0:44:37 You know, he had really toiled in hopes of his son not having to have as challenging a physical labor life as he did.
0:44:40 And so I talked to this kid just the other night.
0:44:47 And he’s like, moving thousands of pounds of concrete every week is really hard on the body.
0:44:48 And he’s in his 20s.
0:44:57 He’s saying he goes to bed every night, not sore, like sore from the gym, like sore down to the bone.
0:44:57 Yeah.
0:45:01 And so I want to extend a thank you from him.
0:45:02 Awesome.
0:45:16 Most people will not hopefully have to go through that process to figure out that the path that they have an opportunity to take is probably much easier than the alternative in many cases.
0:45:24 I want to distinguish between daily self-induced discomforts and these larger discomforts, like going to the Arctic.
0:45:30 I want to get to the Masogi theme and this idea of taking on things that are truly hard that you might not finish.
0:45:38 But if we were to shrink this down to the morning, you wake up, you can scroll on your phone, or you can hop in the cold plunge, take a cold shower.
0:45:43 These days, there’s a lot of discussion around doing the cold shower has numerous benefits.
0:45:47 It wakes you up, dopamine, norepinephrine, but also it kind of sucks.
0:45:49 Nobody likes cold water.
0:45:55 If you do, send me a note because I’ll send you a neurologist’s phone number.
0:45:58 But we all like the feeling of getting out of it.
0:46:15 But what are some things besides cold showers and exercise, which I do believe everyone should do and get sunlight, et cetera, that we can do on a daily basis, morning or in the afternoon if we’re feeling just kind of low, besides cold showers and exercise and sunlight that are hard?
0:46:22 Like, is it if I – like, I love eating strawberries and I hate putting – like, I leave the hulls in weird places without even realizing it.
0:46:25 And I’ll walk by a hull of a strawberry.
0:46:28 And I’m thinking – and this morning I thought, oh, my Easter is going to laugh at me.
0:46:30 Like, I’m like, I got to pick this thing up.
0:46:32 I’m not just scattering them around my home, by the way.
0:46:33 But I’m like, like, what is it?
0:46:37 Like, we create these barriers to doing the simplest of things.
0:46:47 So what are some difficult things that we can introduce to our daily routine that have been shown to make us feel better besides exercise, sunlight, and cold water?
0:46:47 Yeah.
0:46:54 So sort of my big picture answer here is my substack is called the 2% newsletter.
0:46:56 And I’ll tell you why it’s called 2%.
0:47:03 So there’s this study that found that only 2% of people take the stairs when there’s an escalator available, 2%.
0:47:10 Now, 100% of people know that if they were to take the stairs, that would be better for them, right?
0:47:13 They get a better long-term return on their health, on their well-being.
0:47:22 And yet 98% of people do the easier thing that could actually hurt them in the long run in the context of this environment where we don’t move enough.
0:47:26 So this tells me that we’re sort of wired to do the next easiest thing.
0:47:37 But living better in modern life often requires doing these slightly uncomfortable things that are just so obvious and in front of us.
0:47:40 And it’s like, you have to get to the second floor.
0:47:42 So which route are you going to take?
0:47:46 You’re going to take the one that’s a little bit uncomfortable now but improves your life in the long run?
0:47:49 Or are you going to do the easy thing that might actually hurt you in the long run?
0:47:54 So that to me is just a metaphor for like how do you improve in daily life, right?
0:47:56 In the trenches of daily life, how do you improve?
0:47:58 So I apply this.
0:48:02 I try and apply this to as many different areas of my life as I can.
0:48:04 It’s like if I can make something just a little bit more uncomfortable.
0:48:06 I’m not talking about extreme.
0:48:10 Do the slightly harder thing that I know will give me a long-term return.
0:48:11 I got to take that.
0:48:17 So for me, it’s like, okay, if I’m in my office, go through some examples, and I have a phone call.
0:48:25 I could sit here and take the phone call or I could pop in my headphones and I could go for a walk and I could take that call while walking.
0:48:30 I would say for the vast majority of phone calls, unless you’re like talking to the CEO, your big boss, right?
0:48:32 Maybe sit behind the computer for that one.
0:48:36 But like you’re getting in all these steps that are going to be beneficial.
0:48:42 And steps are one of like the metric that is most correlated to better health.
0:48:44 Like people just need to generally walk more.
0:48:46 And that’s an easy way to do it.
0:48:47 It’s like you got to take the call.
0:48:51 Might as well get some steps in as you do it, right?
0:48:52 Things like that.
0:48:55 Things like could you even just carry your groceries at the grocery store?
0:48:57 You get the basket.
0:48:58 You’re carrying stuff.
0:49:04 You’re getting in this like low load of carrying that’s going to really help with back health, strength, all these different things.
0:49:09 Even things as simple as like I’m going to park in the farthest spot away.
0:49:11 Like people go roll their eyes and go, that’s so obvious.
0:49:12 Everyone says that.
0:49:14 It’s like, okay, but no one actually does it.
0:49:19 And if you look at just non-exercise activity thermogen, it’s neat.
0:49:26 This is basically a dorky way of saying all the movement in a person’s life that isn’t dedicated exercise.
0:49:31 That often outweighs the benefits of exercise in many studies.
0:49:33 Certainly by calories burned.
0:49:35 Certainly by calories burned.
0:49:39 Also, some data suggests even health outcomes in the long run.
0:49:44 There’s some Mayo Clinic data that says that, you know, people who just move around a lot more in their daily life,
0:49:49 they’re burning like 800 calories just from moving around, this incidental movement.
0:49:53 It’s like running eight miles or something if you do some really rough back-of-hand math, right?
0:50:03 And so I think looking for those opportunities, even beyond exercise, something like – so in The Comfort Crisis, I write about the value of silence, for example.
0:50:09 We have increased the world’s loudness fourfold as human beings.
0:50:14 And yet silence is actually pretty good for us in this context of noise.
0:50:17 So you put someone in silence and like, yeah, it’s a little uncomfortable at first.
0:50:19 People will generally report being like, oh, it’s so quiet.
0:50:20 This is weird.
0:50:22 A little weirded out.
0:50:24 But as time goes on, people tend to calm down.
0:50:27 And it’s sort of like a nice reset.
0:50:30 And so can you even go, hey, like, I go into my office and I just start blasting music immediately.
0:50:34 Like, most people keep the TV on, who keep the TV on all day.
0:50:35 It’s not that they’re watching it.
0:50:38 It’s that they just need noise in the background or else they feel weird.
0:50:44 But if you can sort of cut that out, even though it’s a little bit hard at first, it’s probably going to improve you over the long run.
0:50:47 Like, how can we apply this to different areas?
0:50:48 I did a post.
0:50:51 It’s called the 2% manifesto on my sub stack.
0:50:53 So I’ll link to it in that link I mentioned.
0:50:55 And it lists a bunch of different ways.
0:50:56 But I think it really is.
0:50:57 It’s just like this mindset shift.
0:51:02 Like, how can I take this thing I have to do and maybe make it a little bit harder and get a benefit?
0:51:06 And once you start to stack those things up, like, things start moving.
0:51:06 Things start changing.
0:51:08 Yeah, I agree.
0:51:15 You know, my trivial example about the strawberry hulls, which I always put, like, next to the bowl of strawberries, and they’ll just sit there.
0:51:19 This is actually really beneficial for me because I do that too.
0:51:22 And my wife goes, what kind of psychopath does this?
0:51:24 And I’m going to be like, well, there’s two of us now.
0:51:26 At least two of us.
0:51:35 If you are a strawberry hull, a non-throw-a-wayer, definitely put a comment and we’ll start a support group.
0:51:46 It taught me an important lesson, though, because it’s less about the strawberry hulls than noticing the feeling of resistance.
0:51:48 Like, what is that?
0:51:53 And then recognizing how trivial that resistance is but how pervasive it is.
0:51:55 So, like, the things that we resist doing.
0:51:59 Like, I’ve got the making the bed first thing in the morning down.
0:52:01 I’ve got the morning sunlight thing down.
0:52:02 I’ve got all that stuff down.
0:52:15 But it’s the little things that we can get away with not doing for a while that I think are the ones that really erode this – whatever this circuit in our brain is that you’re talking about.
0:52:24 And I do want to talk about brain circuitry a little bit, but I don’t think we have a name for it because it’s a little bit of willpower.
0:52:25 It’s a little bit of tenacity.
0:52:26 It’s a bit of reflection.
0:52:36 But what I’m getting to here – forgive me because I’m stumbling through this a little bit because it’s something I’m just arriving to in this conversation –
0:52:45 is that there’s something about the contrast between prior experience and current experience where we could say level of discomfort from, you know, one to ten.
0:52:54 The more uncomfortable something is in our prior experience, the better the next phase of life is going to feel, whether or not it’s hours or days later.
0:52:55 As you said, a month.
0:52:56 You have to go to the Arctic.
0:52:57 For how long were you there?
0:52:58 33 days.
0:53:07 So more than a month and you got a month of zenned out, blissed, you know, super Michael to you and to everybody else, right?
0:53:10 And then the crazies start to slowly work their way back in.
0:53:12 Starts to work its way back in.
0:53:17 And I think that it’s a – this is a microcosm for a lot of things about nervous systems.
0:53:19 They adapt and so forth.
0:53:23 So when I think about the examples you gave – and I love the one of taking the stairs.
0:53:25 I always think when I travel, I’m going to sit a lot.
0:53:26 I don’t like to sit too much.
0:53:28 I always feel better when I’ve moved a lot.
0:53:36 So I’m a farmer carrying my luggage, a big supplement bag, you know, hence the secondary screening and, you know, security.
0:53:39 And then the stairs are a great opportunity.
0:53:40 So we can reframe, right?
0:53:44 As humans, we can reframe, tell ourselves that things are good for us.
0:53:51 But it’s these areas where we experience a lot of resistance to ourselves, I think, that are the most challenging as opposed to resistance to the world.
0:53:58 As you point out, the world isn’t lacking opportunities to walk on a call or take the stairs.
0:53:59 It’s all around us.
0:54:04 But it’s that internal kind of like, you know, shift towards what’s more comfortable.
0:54:07 What do you think about the more psychological things?
0:54:13 Like, God forbid, reading a book in paper form as opposed to listening to it.
0:54:14 And I love audiobooks.
0:54:23 But, you know, forcing oneself to read, having the phone out of the room, read something difficult, like a hard book.
0:54:27 Like, if I want a really good hard book, I ask Mark Andreessen for a book recommendation.
0:54:32 Usually I have to go find the book from like a special bookseller because some of these books are hard to find.
0:54:36 And then I open up the first page and I go, well, I knew he was really smart.
0:54:37 He’s one of the smartest people I’ve ever met.
0:54:38 I’ve met a lot of smart people.
0:54:40 But this is really challenging.
0:54:44 And then I have to just start lathing through it and lathing through it.
0:54:47 And it reminds me of being a PhD student and learning about the nervous system for the first time.
0:54:52 And that stuff feels so good when we, like, find a nugget of understanding.
0:54:54 Yeah, and get through it.
0:54:55 And get through it.
0:54:55 Yeah.
0:55:07 But so in the cognitive domain, in the emotional domain, like, do you intentionally sit down with your wife and go, let’s have, like, a really hard conversation so that we can have a really great weekend?
0:55:09 Do you do this in all areas of your life?
0:55:12 Well, I’m definitely not perfect.
0:55:14 My wife and I actually, we go on very long walks.
0:55:16 And that’s where all the magic happens.
0:55:18 There’s something about walking as a couple.
0:55:22 We’ll do, like, 12 miles on a Saturday, 8 to 12 miles on a Saturday.
0:55:22 That was our long walk.
0:55:23 Yeah.
0:55:24 And you got, like, four hours together.
0:55:27 And, you know, the first hour, you’re just kind of this and that.
0:55:29 And, you know, how was your work week?
0:55:29 Hey, it was good.
0:55:30 How was yours?
0:55:35 And then, like, by hour two, you’re getting into, like, the deep and the gritty stuff.
0:55:43 And I think there’s something about forward ambulation with other people that is really life-giving.
0:55:48 And there’s something even sort of spiritual about it and the amount of connection that you can get from people.
0:55:49 So that’s something that we definitely do.
0:55:53 And I don’t think those conversations would come if we were, like, let’s sit on the couch.
0:55:55 Okay, we’ll turn on this Netflix show.
0:55:56 Hey, how are you?
0:55:58 Like, shit just wouldn’t happen, right?
0:56:01 Yeah, the walk’s a little bit harder, of course.
0:56:03 But magic happens there.
0:56:11 I would also say there’s a section in the comfort crisis, and I’ve written about this a little bit in my other book, Scarcey Brains, as well.
0:56:13 We’re talking about the value of boredom.
0:56:20 So boredom is effectively this evolutionary discomfort that tells us go do something else.
0:56:21 It’s neither good.
0:56:22 It’s neither bad.
0:56:27 It simply tells us whatever you’re doing right now, the return on your time invested is running thin.
0:56:29 Go do something else.
0:56:42 So in the past, if you think of us, say, we’re out foraging for food, and we’re in this one area, and we can’t find anything, there’s nothing, boredom would kick in because we’re not getting a return.
0:56:44 And it would say, well, go do something else.
0:56:48 And we’d probably go say, okay, well, what if we try fishing this river or something, right?
0:56:59 And I think what happens in modern life is that when that evolutionary discomfort that tells us to go do something else kicks in, that something else is this, like, really easy, effortless escape.
0:57:03 And it’s in the form of a cell phone, it’s Instagram, it’s whatever, right?
0:57:06 It’s like this hyper-stimulating content.
0:57:15 But I think that sort of sitting with boredom and leveraging it to see where else it might take you beyond a screen can be really valuable.
0:57:17 Yes, it’s uncomfortable.
0:57:28 But I’ve found I get my best ideas, and I think that there’s centuries of thinkers who would say the same.
0:57:32 Like, my best ideas come when I’ve sort of removed myself from outside stimulation.
0:57:37 And yes, like, my mind wanders, I’m bored, but then, bam, some magic happens.
0:57:47 One point of messaging around screens today that I want to touch on, too, is that, like, there’s so much media around cell phones.
0:57:48 And, like, you’ve got to use your cell phone less.
0:57:51 Here’s a million different ways to use your cell phone less.
0:57:53 Yes, that’s important.
0:57:54 Yes, we should all do it.
0:58:06 But I think it misses a big point, and that is if we take, let’s say, two hours off our phone screen time, what happens is that people often get bored, and they go, well, shit, what am I going to do?
0:58:08 And then they turn on Netflix.
0:58:11 Not much different, right?
0:58:22 It’s not an algorithm, no, but you’re still just, like, taking this information that is being beamed into you rather than seeing what else the world can offer you and sort of coming up with your own ideas and creativity.
0:58:27 So I like to say, rather than focusing on less phone, I like to think, more boredom.
0:58:34 Get yourself in a space where, like, boredom’s going to kick on, it’s going to be uncomfortable, your mind’s going to wander, and you might find some good ideas.
0:58:36 Yeah, you’ll have some weird stuff in your brain, of course.
0:58:37 That’s what happens when your mind wanders.
0:58:40 But I think you can find some interesting things out there.
0:58:45 Does boredom include reflection, or it’s true boredom, like, ugh?
0:58:54 I think we need to be removed from the hyper-stimulating stuff that we often, when we get that moment of, I’ve got nothing to do.
0:58:56 Like, stand in a grocery line, right?
0:58:57 What do people do?
0:58:59 Everyone’s on their cell phone.
0:59:03 Like, we can’t just, like, sit with our thoughts for more than three seconds.
0:59:07 So I think even just having the moment where you go, okay, going to do nothing.
0:59:09 Might get a little weird.
0:59:10 Might get a little uncomfortable.
0:59:11 Might be a tiny bit bored.
0:59:16 But, like, your mind’s going to go some interesting places that I think can be productive in the context of today.
0:59:25 I’m chuckling because what were your thoughts on the brief appearance of the raw dog flight experience that showed up last year?
0:59:25 Did you see that?
0:59:33 Where guys were posting online, it did seem to be guys, saying that they, quote, unquote, raw dogged a terrible use of language.
0:59:35 I didn’t pick it.
0:59:41 They would do a 10-hour flight or a 6-hour flight with no media.
0:59:46 Just sit there as a kind of sign of their toughness.
0:59:47 I thought it was kind of interesting.
0:59:53 Here’s what came out of that is my wife said, what the hell?
0:59:54 These guys are weak.
0:59:57 She’s been doing that ever since I knew her.
0:59:58 Interesting.
1:00:03 She literally sits in that seat, and she turns on the flight screen map, and she just zones into that.
1:00:05 I’m like, you’re a crazy person.
1:00:08 Now, it turns out she’s just like the original raw dogger.
1:00:10 I love it.
1:00:11 That was not the answer I expected.
1:00:12 Yeah.
1:00:14 Yeah, that trend kind of came and went.
1:00:15 Yeah, came and went.
1:00:19 I think that, you know, and there’s a performative element to that, right?
1:00:29 And so it kind of became a performance for the algorithms and whatever, where it’s a – I think maybe we need to get a little more nuance behind that and put some thought into it.
1:00:32 It’s like, okay, if I’m not on my screen, like how am I going to use this time?
1:00:36 Can I use it to go sort of deeper into my thoughts?
1:00:43 You know, I do think people need time, especially when you’re trying to chew off big ideas.
1:00:48 Like I’ve found that a long walk where I don’t take my cell phone, it’s like I need that.
1:00:57 And I think a lot of people – I think there’s a lot of anecdotes historically that good ideas come from these moments where you’re just – that’s all you’re focused on.
1:01:01 Maybe you’re on a walk, you’re just kind of sitting and just peeling away the layers.
1:01:04 Not easy, but worthwhile.
1:01:15 You know, throughout history and still now, many people get ideas from dreams during nighttime sleep or during the kind of liminal states between waking and sleep.
1:01:23 These times of inactivity, no sensory input coming in are when the brain processes things.
1:01:34 And it makes perfect sense to me that in daydreaming or in boredom, as you describe it, that new ideas would surface just as they would from the liminal state between sleep and awake.
1:01:34 Yeah.
1:01:36 And I think people sometimes experience this.
1:01:43 Like there’s a reason we have that sort of cliche that’s like you come up with your best ideas in the shower because there’s not this stimulation, right?
1:01:44 You’re not on your phone.
1:01:45 Yeah, you’re not on your phone.
1:01:48 You’re removed from the noise and you’re just kind of, oh, bam.
1:01:49 But you got to write them down too.
1:01:50 I found that as well.
1:01:51 If you have a good idea.
1:01:52 Yeah.
1:01:54 What’s your idea capture mechanism?
1:01:56 You write –
1:01:57 Yeah.
1:01:59 I usually have a notebook on me.
1:01:59 Just write things down.
1:02:05 And much like a nighttime dream where we wake up and we’re like, oh, I’m going to remember this tomorrow and then you –
1:02:06 You won’t remember it.
1:02:06 You won’t remember.
1:02:10 I agree it’s important to write things down during the day that come to mind.
1:02:15 Actually, it was the great Joe Strummer of the Clash of Mascalero’s fame who –
1:02:21 There’s some clip of him someplace saying in that like heavy like breath voice where he’s like, if you have an idea, you have to write it down.
1:02:22 Yeah.
1:02:31 Because not only will you forget, but even if you happen to remember it, you can’t capture the essence of the inspiration unless you write it down at that moment.
1:02:40 He really believed that in that moment it carried a certain value that you couldn’t replace just by writing it down later.
1:02:40 Yeah.
1:02:40 I agree.
1:02:43 So I just did for a third book I’m working on.
1:02:45 I did this – it was about 40 days.
1:02:52 It was a hike through southern Utah and it goes into – through the Grand Canyon, so into northern Arizona and then ends in Zion.
1:02:53 It took about 40 days.
1:02:59 And so normally when I’m reporting a book, like when I did The Comfort Crisis, when I did Scarcity Brain, like I’m traveling.
1:03:02 I’m doing all this stuff, but I’m usually writing using these notebooks.
1:03:03 I use a very particular notebook.
1:03:07 It’s a right in the rain because I’m in outdoor environments, whatever.
1:03:14 But on this hike, like I can’t cover the mileage we need to cover all day if I’m constantly stopping and writing.
1:03:17 And like I can’t hike and try and write.
1:03:20 Yeah, Thoreau had an advantage by just staying in that spot.
1:03:21 Yeah, exactly.
1:03:21 Exactly.
1:03:28 So I took voice notes actually on my phone and I found that to be really useful too, a tool that people can use.
1:03:33 So I had – when I got back from the hike, I had like 500 different voice notes.
1:03:34 Some of them were 10 seconds.
1:03:38 Some of them were six minutes of me just babbling.
1:03:40 But there’s some good stuff in there.
1:03:51 And so I think you do need to capture it in the moment because I did find too that I didn’t really catch on to the voice note idea until maybe the second or third, fourth day of the hike.
1:03:54 And I was like, I can’t stop and write this down.
1:03:56 And then I’d be in camp at night.
1:04:03 We’d set up and I’d go and I’d start writing down the day’s notes and I’d go, what was that thought you had in that canyon?
1:04:04 It was so good.
1:04:06 And I’d just never find it, right?
1:04:09 So I just was like, okay, we’ve got to use the voice notes tool and just take those.
1:04:10 It was great.
1:04:17 There’s a very, very accomplished neurobiologist out at Caltech by the name of David Anderson.
1:04:24 And he’s done some really interesting work on these more ancient brain areas like the hypothalamus, primitive states like aggression, mating behavior.
1:04:32 But it carries out to a number of things that we’re talking about now about cognitive states and creativity and capturing ideas.
1:04:45 And it’s this notion of attractor states that basically the brain, much to most people’s dismay, doesn’t work such that you go, oh, I’m going to write from 9 to 11 or I’ll do some hard coding or I’m going to – and you sit down and you start.
1:04:48 No, you warm up.
1:04:49 You kind of ratchet into it.
1:04:58 And then – but over time, it’s almost like a ball bearing on a flat surface and then the surface starts becoming more and more concave and eventually it’s a deep trench.
1:05:00 And then that’s usually when the buzzer goes off, it’s time to move to something else.
1:05:09 But those – so these attractor states are basically the shutting down of a lot of other circuitry as one circuit kind of ramps up its activity.
1:05:13 But that over time, we can entrain these things.
1:05:17 We can link them to specific events in time like the making of your coffee at 9 a.m.
1:05:24 So your nervous system unconsciously starts to predict the attractor state of being in a state of deep focus and writing.
1:05:26 That all starts to make sense.
1:05:28 It starts to just – it’s a different kind of lens on habit.
1:05:39 But if you look at most people, including my own, activity through the lens of attractor states and you say, well, what am I training my brain for?
1:05:44 What am I entraining, entraining, entraining, E-N and then also just drop the E-N.
1:05:47 What am I teaching my brain to do on a daily basis?
1:05:52 You go, well, the attractor state is scrolling lots and lots and lots and lots of media.
1:05:54 It’s reading people’s comments.
1:05:54 This is funny.
1:05:55 It’s talking to friends.
1:05:56 It’s texting a few people.
1:06:03 And what we’ve done I think is that we’ve created these attractor states of – it’s not that we all have ADHD or something.
1:06:04 Some people do.
1:06:08 But we’re right where we belong given our prior behavior.
1:06:13 We’re just training up this trench of a bunch of noise.
1:06:17 And then at the end of the day comes and you’re like, shit, I didn’t get anything done.
1:06:18 This kind of thing.
1:06:36 So when you describe getting out into nature and removing all of that and kind of forcing yourself to go in a particular – not just physical direction but to go in a particular mental direction, I feel like it’s getting back to something very fundamental.
1:06:43 It’s like the overload principle of resistance training or cardiovascular exercise and increasing stroke volume.
1:06:53 It’s like the fundamentals of how the mind work, which is one of the reasons I love these practices so much, which brings me back to this question of – OK, so there’s the 2% rule.
1:06:54 Yep.
1:06:59 Taking the identity that I’m going to be this 2% of people that’s going to do this harder thing.
1:07:02 It’s going to be harder in the short term but it’s going to give me this long-term benefit.
1:07:09 And if I can find areas to apply that in my life, I’m going to get this big, long – like the benefits just pile up massively.
1:07:13 And then at the other end of the spectrum is the misogy concept.
1:07:15 Could you explain misogy?
1:07:15 Yeah.
1:07:20 So if I were to sort of give the cliff notes, I’ll give the cliff notes and then the longer explanation.
1:07:32 Cliff notes is that misogy is sort of almost a modern rite of passage in order to teach people what they’re capable of and to give them experience that really changes them thereafter.
1:07:37 Now, I heard about this idea from a guy whose name is Marcus Elliott.
1:07:39 He came up with this idea back in the 90s.
1:07:41 It was like this personal thing he did.
1:07:42 I stumbled upon it.
1:07:47 Marcus, I believe, got his MD from Harvard and he decides, like, I don’t want to be a doctor.
1:07:49 I want to get into sports science.
1:07:51 So he runs this facility that’s called P3.
1:07:53 They’re actually not far from here.
1:07:54 They’re up in Santa Barbara.
1:07:57 And he works with all these different sort of athletes.
1:08:01 He’s got contracts with the NBA, with the NFL, blah, blah, blah, whatever.
1:08:12 But he also sort of realizes that what really changes a person, it can’t always be measured because he’s taking a lot of movement measuring.
1:08:16 He does a lot of, like, big data, AI stuff around movement measurement, can predict injury and things like that.
1:08:28 He realizes that, like, these big changes that force a player to be better, that get them in a better state when a sort of game is on the line, they can’t be measured.
1:08:31 And he does this practice he calls Masogi.
1:08:36 And the idea is that once a year, you’re going to go out and you’re going to do something really, really hard.
1:08:44 Now, he defines really hard as saying you should have a 50-50 shot at completing whatever your Masogi task is.
1:08:45 So 50-50 shot.
1:08:52 Because today, I think he’s right here, he argues, like, even when we take on a challenge, we have to know we’re going to complete it.
1:08:56 It’s like people don’t run marathons and go, I don’t know if I’m going to finish the marathon.
1:09:00 They say, I don’t know if I’m going to finish the marathon and sort of insert some arbitrary time.
1:09:03 So that’s the challenge element.
1:09:05 And then the second rule of Masogi is that you can’t die.
1:09:09 So the implication is, yeah, do something pretty hard.
1:09:21 And what tends to happen when you go out and you do something really sort of kooky, challenging, that you know is really going to be hard for you, that you are truly unsure if you’re going to be able to finish this.
1:09:27 As you get into this moment, and in this moment, you think you’ve hit your edge.
1:09:29 You know, I’ve hit my edge.
1:09:30 Like, I’m not going to be able to finish this thing.
1:09:32 Like, all is lost.
1:09:37 But if you can kind of just keep going, one foot in front of the other, you get this other moment.
1:09:41 And that’s where you look back and you go, well, wait a minute.
1:09:43 I thought my edge was back there.
1:09:46 But I am clearly past it right now.
1:09:48 So I’ve sold myself short here.
1:09:57 And then the question is, okay, if I’ve sold myself short here in this moment, where else in my life might I be selling myself short?
1:09:59 And that’s where the big changes happen, right?
1:10:02 That’s the question that you want to leave with from the Masogi.
1:10:09 Now, in the past, I would argue, so after I meet Marcus, he tells me about this, like, quirky Masogi idea he does, and he does all kinds of weird stuff.
1:10:16 I started sort of really doing some digging and going, all right, this is, like, an interesting idea.
1:10:18 It’s also sort of wacky, you know?
1:10:24 But if you look back in history, I think we had things like this in the form of rites of passage.
1:10:30 And like I mentioned before, like, rites of passage just popped up naturally in all these different cultures.
1:10:47 But there was a realization that doing something that truly thrust you beyond the bounds of what you thought you were capable of, where you had to figure things out, where you had to really doubt yourself, and where you had to overcome becomes this sort of great teacher for the human spirit.
1:10:49 So that’s the idea of Masogi.
1:10:49 Go out.
1:10:52 Do something that you think is going to be really, really hard.
1:10:54 See what you learn.
1:10:57 And even if you fail, that’s fine.
1:11:00 You’re still going to learn something along the path.
1:11:03 I’m a huge fan of this Masogi concept.
1:11:06 So once a year, picking something.
1:11:06 Could be physical.
1:11:07 Could be physical.
1:11:10 Could be intellectual, creative.
1:11:12 Could be anything.
1:11:24 And how important is it, you think, to advertise that you’re doing this versus important to keep it quiet and to yourself?
1:11:27 I think it’s better to keep it to yourself.
1:11:34 So I think we live in a world where nowadays people do a lot of things for external reasons, to get likes on social media.
1:11:38 So your neighbor will be like, oh, that guy’s the badass in the neighborhood.
1:11:40 That lady did this, whatever.
1:11:47 And I think if you can just do something only for you, that makes it sort of more valuable.
1:11:49 It puts a sort of different spin on it.
1:11:56 Once you decide, oh, I’m going to do this thing because, oh, this guy did it in an hour.
1:11:58 Well, I’m going to do it in 59 minutes.
1:12:01 That also puts a ceiling on you, right?
1:12:07 Because now you’re going to shoot for 59 minutes rather than, well, what if you just went out and did this for yourself and you just went all in?
1:12:10 Potentially you could do it in 55, you know?
1:12:17 And I think today we do live in a world where there’s a lot of sharing in order to get social approval.
1:12:22 You know, you can go back and forth about what are the goods and the bads of that.
1:12:33 But I would just argue that sometimes it’s good to do things only for yourself and use that as the sort of lever that you know you have that maybe no one else knows you have it.
1:12:37 But you can pull that damn thing when you need to and that’s going to really affect some change.
1:12:46 I mean one of my big – like one of my biggest messages is like people just need to go out and find some damn adventure.
1:12:51 And it’s very easy to get locked in the cycle of doing the same thing over and over.
1:13:02 You exist at home and everything is nice and comfortable and like stresses come in but they’re like in the form of emails and deadlines and things just get predictable.
1:13:06 Go out into a place that is totally unfamiliar.
1:13:08 Do something that’s going to be challenging to you.
1:13:10 Go with the wind.
1:13:19 You will find things that will really enhance your life, that will make you feel, as Joseph Campbell put it, the rapture of being alive.
1:13:33 Like I can tell you I feel most alive when it’s like, okay, I got to go out to wherever it is, the Bolivian jungle, and I got to figure this thing out because I’m going down there to meet with this Chimane tribe or whatever it is.
1:13:35 Or I got to go to Iraq and investigate the drug trade.
1:13:36 It doesn’t have to be that extreme, of course.
1:13:40 But that is where I absolutely feel that I am most alive.
1:13:42 It’s like we’re going into this unknown world.
1:13:44 We don’t know what’s going to happen.
1:13:47 We’re going to encounter all these wacky characters along the way.
1:13:48 There’s going to be trials.
1:13:49 There’s going to be hardships.
1:13:52 But I’m going to like get through it.
1:13:54 And I’m going to have to figure things out.
1:13:56 And it is just like so life-giving.
1:13:57 It’s like the most amazing thing.
1:14:04 And I come back from that and it’s taught me something that allows me to function better when I get back to my normal life.
1:14:10 Because I’ve learned all these skills and tools that I wouldn’t have gotten had I not exited normal life and gone out and just had an adventure.
1:14:14 What if you and I were to run an online experiment?
1:14:16 This is actually serious here.
1:14:16 Okay.
1:14:29 Where we said, okay, we are going to have – you and I and a bunch of people that are going to join us are going to refrain from any smartphone use for a certain number of hours per day.
1:14:37 And instead of posting your sleep score, which a lot of people are now doing, you’re going to post the number of hours that you managed to be offline completely at the end of the day.
1:14:40 So we’re going to compete for time away from social media.
1:14:45 And maybe we even get on Instagram Live once a week and we share our experiences.
1:14:49 And there’s this club of wackos that want to do this, right?
1:14:49 Yeah.
1:14:51 And see where we get with it.
1:15:01 Do you think that the sharing of that experience at the end and the community around it would actually detract from the experience when people are away from their phones?
1:15:02 It’s a good question.
1:15:06 I think it’s one of those complicated things where there would probably be some upsides to the sharing.
1:15:09 Some people need the like sort of community element.
1:15:11 Like, yeah, that would probably enhance in some ways.
1:15:24 The community element in the competition might also bend people’s behavior in a way that maybe they wouldn’t have behaved had they not known that they were part of this group, right?
1:15:25 So I think these questions get really complicated.
1:15:28 And I think it’s also there’s probably some individual variation.
1:15:40 Like I know that I personally do a lot better if I don’t have like a huge social element to things.
1:15:49 Like I don’t run marathons just because I’m like, for me, psychologically, I know marathons give people a lot of value because there’s community and all these things.
1:16:00 But like in my mind, for some reason, I got this weird quirk where I go, yeah, but I could just go run like 26 miles like at any time on my own time and not have to wear this bib and like pay this entry fee.
1:16:03 Like you could just run 26 miles, you know?
1:16:06 So like something, they don’t do it for me, but they do it for some people.
1:16:10 So I think you would have – I think you’d have individual differences.
1:16:11 What do you think?
1:16:13 I think we should do the experiment.
1:16:14 I think we should.
1:16:27 I think it would be a lot of fun to get a group of people, large group of people together from online to go into their lives and then create a community of people that use social media for learning and for actual social connection.
1:16:27 Yeah.
1:16:39 But are not leaning on it for this kind of – people call it fast food or kind of what my dad would call the kind of chewing gum version of nutrition all day long.
1:16:40 Yeah.
1:16:42 And I say this as somebody that enjoys social media.
1:16:43 Yeah.
1:16:45 But I think this is an idea I wanted to pitch to you today.
1:16:46 We should do it.
1:16:47 So I decided to do it on mic.
1:16:49 I have a good platform for it unless you do.
1:16:51 How we could track it.
1:16:54 So one of my favorite apps, it’s called ClearSpace.
1:17:02 What ClearSpace does is it – when you go to – you select the apps that you want to sort of quote-unquote block.
1:17:11 When you go to select one of those apps, let’s say it’s Instagram, it gives you a nice quote, like an inspiring quote about life.
1:17:13 But you have to wait, right?
1:17:15 There’s like a 10-second pause.
1:17:21 You wait, and then it takes you to the next screen, and it says, how much time do you actually want to spend on this app?
1:17:27 And you can select, you know, 5 minutes, 10 minutes, 15, 20 minutes, and then you select whatever amount of time.
1:17:32 And only once you’ve gone through that process can you use the app for the pre-selected amount of time.
1:17:37 And I found it to be really useful because it gets me intentional, right?
1:17:42 A lot of times people just pull out their phone, they immediately hit, oh, Instagram, and then you find yourself in it.
1:17:46 And then you went in to answer a DM, but like actually you watched dog videos.
1:17:47 Nothing wrong with dog videos.
1:17:51 But you watch dog videos for 30 minutes, and you go, oh, shit, I’ve just lost my day, right?
1:17:53 So this thing sort of interrupts that.
1:17:58 And they do have some challenge features that could probably create us a group that would be really fun.
1:17:59 It sounds really cool.
1:18:02 Yeah, I love social media.
1:18:06 I think that in its essence it’s an opportunity to really connect with people.
1:18:13 And I’ve always wanted to have like a weekly meeting with my followers where I could learn from them and hear what they’re doing and what they’re up to.
1:18:14 Yeah.
1:18:31 And so I feel like there’s real value to that, like going and living one’s life and then meeting online and talking to people you otherwise wouldn’t be able to share information and learn from them and hopefully them from you and to really do that.
1:18:44 But I don’t know, are there any, aside from perhaps 12-step or maybe there’s some religious groups, but are there any within social media platform groups that meet regularly and have for years?
1:18:45 Like we meet once a week.
1:18:46 We get on there.
1:18:47 We have a live.
1:18:54 I mean, I’ll pop on for a live every once in a while to connect with my audience and mostly to hear their questions.
1:18:58 But I wonder if there are any online groups that have met consistently for many years.
1:18:59 That’s a great question.
1:19:01 It reminds me of that.
1:19:06 You probably saw the story about the guys, and this wasn’t social media, but it’s amazing.
1:19:10 That group of guys that’s been playing a game of tag for like 40 years or something.
1:19:10 Really?
1:19:11 Did you see that story?
1:19:11 No.
1:19:20 It’s like these guys, I think they were like kids, and they kept up this like lifelong game of tag, and it just never, it’s never ended.
1:19:21 At weddings and everything?
1:19:21 Yeah.
1:19:22 Oh, wow.
1:19:26 Most people are probably thinking that’s got to be incredibly obnoxious.
1:19:27 So they never pause the game.
1:19:28 Never pause the game.
1:19:28 Yeah.
1:19:38 And, you know, someone might be it for like years, and then that person will take a secret flight to Cleveland or wherever the other guy is, and then you’re like, gotcha, you’re it.
1:19:39 That’s hilarious.
1:19:39 It’s awesome.
1:19:40 This is still going.
1:19:41 I think it’s still going, yeah.
1:19:42 Amazing.
1:19:42 Yeah.
1:19:43 Amazing.
1:19:43 Great.
1:19:44 Yeah.
1:19:52 You know, I’ve said this before many times on social media, but any dopamine reward that is not preceded by substantial effort,
1:19:59 you know, can potentially destroy us in the form of addiction, but also leads to a drop in that baseline of dopamine at other times.
1:19:59 Yeah.
1:20:03 This is, you know, this is the abundance of food, the ease of life that you’re referring to.
1:20:15 In this experiment that I’m hoping we can run in some form or another, the idea is that there will be some resistance to stepping away from smartphone.
1:20:26 There will be great, hopefully, pleasure, and the attractor states will take over to doing other things in one’s life, relationships and creative pursuits, et cetera, when we’re away from the phone.
1:20:38 But that there’s a certain amount of effort to resist so that when we come together socially, it’s a real dopamine, not hit, but it’s a real dopamine rise that doesn’t drop the baseline of dopamine.
1:20:39 Yeah.
1:20:44 But it meets all the kind of criteria of dopamine dynamics that I believe are healthy.
1:20:44 Yeah.
1:20:47 Because we really can distinguish healthy from unhealthy dopamine dynamics.
1:20:52 But it still incorporates the smartphone, which doesn’t look like it’s going anywhere.
1:20:54 So it’d be fun to do this experiment.
1:20:55 Yeah.
1:20:55 I don’t know.
1:20:58 I think it’s like the, yeah, to your point, smartphones are here to stay.
1:21:01 There’s clearly benefits to social media else.
1:21:02 No one would use it.
1:21:06 Problem is some of the benefits come with long-term harms, right?
1:21:14 But I think if you can sort of train yourself to use it in a way that helps you rather than hurt you, well, that’s a good thing.
1:21:18 Sort of reminded me of this story of my mom.
1:21:21 So my mom had cancer about 10 years ago.
1:21:22 She’s fine now.
1:21:26 But she was in for one of her annual checkups, right?
1:21:32 And this is obviously nerve-wracking because you’re finding out, hey, did it come back, whatever, blah, blah, blah.
1:21:36 So she goes to this meeting, and I was out of town.
1:21:39 She goes to this appointment, and she’s in the doctor’s office.
1:21:42 She’s in the sort of waiting room in the gown, and they’re like, okay, we’ll be back in a minute.
1:21:49 And so she’s sitting there, and right as the nurse left, she immediately went to grab her phone.
1:21:52 And she left her phone in her car.
1:22:02 And she’s like, I realized in that moment I was grabbing that phone because I was anxious and emotionally vulnerable.
1:22:05 And that was effectively a sedative in that moment.
1:22:08 And I had to sit with that.
1:22:10 I just had to sit and feel that.
1:22:19 She’s like, but by being sort of forced into that moment, it made me realize, well, why don’t I want to feel this?
1:22:22 And that leads to these questions like, oh, because I value being alive.
1:22:23 Well, why do I value being alive?
1:22:25 Well, here are all these reasons.
1:22:26 Oh, I appreciate this thing.
1:22:28 I appreciate this other thing.
1:22:34 And that insight, I think, taught her a lot about how she wants to spend her time, too.
1:22:44 And so having these moments where we don’t immediately go for the sort of easy, uncomfortable or easy, comfortable thing, I think can lead to these insights.
1:22:51 And that’s just like this very micro moment, but that it stands for so much.
1:22:54 And her behavior did change afterwards.
1:22:56 You know, she’s awesome.
1:22:57 She’s always been amazing.
1:23:01 She’s a single mom, and I’m an only child.
1:23:05 And she’s been sober for 40 years.
1:23:06 Yes, 40 years.
1:23:10 And I’m 38, so she got sober, had a kid.
1:23:17 Cards were definitely stacked against us, but she worked her ass off and built us a pretty good life.
1:23:18 That’s awesome.
1:23:20 Definitely weren’t rich, but just amazing woman.
1:23:21 And yeah, I’ve learned a lot from her.
1:23:24 Sounds like an amazing woman.
1:23:26 I’m really happy to hear she’s healthy.
1:23:26 Yeah.
1:23:39 And that moment of having left the phone in the car, yeah, it’s amazing how those small portals in time can open up so much.
1:23:44 I think social media offers a lot.
1:23:53 I do also think that, as your example points out, it offers the opportunity to numb out or to experience drama.
1:24:04 And I feel like when people talk about the dopamine hits of social media, the data on this just don’t square with the idea that scrolling our phone gives us dopamine hits.
1:24:07 It gives us low-level expenditure.
1:24:14 You know, I want to, on the basis of your books, I wrote something down a couple days ago.
1:24:16 I was thinking about our conversation.
1:24:20 I was thinking, I’ve long believed that, you know, dopamine is a currency.
1:24:25 It’s the universal currency of motivation, right?
1:24:28 It’s what literally allows us to ambulate forward.
1:24:29 It controls movement in the body.
1:24:32 That’s why people with Parkinson’s who lose dopamine neurons can’t move.
1:24:36 But in terms of mental movement, it’s motivation, like movement towards something.
1:24:38 Redirecting our efforts and so forth.
1:24:49 And I was thinking about this idea that we can either spend our dopamine, right, or we can invest our dopamine.
1:24:51 This is purely on the basis of your work.
1:24:51 Awesome.
1:24:56 And it seems like all day long we can potentially spend dopamine.
1:24:58 Scrolling is spending.
1:25:00 And it’s the kind of spending we don’t even notice that we’re doing.
1:25:01 We’re sort of leaking.
1:25:03 It’s almost like leaking dopamine.
1:25:06 We’re not getting these big, quote-unquote, dopamine hits.
1:25:08 This is why I don’t like the dopamine hit model.
1:25:10 I don’t log on Instagram and go like, wow.
1:25:15 Like, no, like, it’s not like coming back from a Masoji and going, I can live.
1:25:18 It’s not transformative for the next month.
1:25:22 It keeps you in the rut of looking for more because it’s like mental chewing gum.
1:25:23 That’s my dad.
1:25:26 A long time ago, he said, be careful of the internet.
1:25:28 I said, why?
1:25:30 And he said, it’s just mental chewing gum.
1:25:31 Wise, wise guy.
1:25:34 Yeah, and he’s a very regimented guy.
1:25:38 And so we’re always spending.
1:25:45 But then there are these things that require effort that are in – we’re still spending dopamine while we’re doing it.
1:25:51 Like, if you go do a workout, you’re spending effort to do it, but you get something back on that investment.
1:25:52 So you’re investing it.
1:25:53 You’re not just spending it.
1:25:53 Yeah.
1:25:55 That’s great.
1:26:08 And the other one, based on what you told me today, is reflection in states of boredom or meditation or, you know, for people that orient this way, prayer, whatever it happens to be.
1:26:16 Or maybe it’s even just leaving a social gathering and keeping your phone in your pocket and walking back to the car and just really thinking about the richness of that interaction.
1:26:21 Like, these little things that are disappearing in our lives these days, but that are so easy to recapture.
1:26:24 That reflection is another way of investing our dopamine.
1:26:34 And I think when we look at the neurobiological literature on dopamine, we’re going to realize that, yeah, of course, addictions spend out your dopamine.
1:26:35 Drop your baseline.
1:26:39 Your bank account is in the red, deep in the red.
1:26:40 Yeah.
1:26:42 It’s a whole other discussion.
1:26:48 But that most of us are spending, and then we reset each night with sleep, and then we spend the next day, and then we reset.
1:26:51 And it’s a life of – it becomes kind of a meaningless life.
1:26:54 And this isn’t to demonize the social media platforms.
1:27:00 They’re pretty good at letting us numb out when we don’t want to feel something or feel drama when we need to feel that, like, lift.
1:27:03 Like, oh, my God, she did that.
1:27:04 He did that.
1:27:12 Oh, my God, the lawsuit got dismissed about these two people who are arguing about who said what and who did – I’m like, how boring is it, really?
1:27:12 Yeah.
1:27:14 And how unimportant is it?
1:27:17 But it’s not boring because they’ve taught us how to make it not boring.
1:27:18 Yeah, totally.
1:27:20 And then you look at the comments, and it’s like, blech.
1:27:21 It’s just, like, gross.
1:27:22 It’s like high school forever.
1:27:23 Yeah.
1:27:24 But the worst part of high school.
1:27:26 It effectively trains us to use it.
1:27:38 So when I think about comfort crisis or scarcity brain, I’m saying it’s really about how to invest your dopamine in effort and reflection as a way to capture more capability to lean into things.
1:27:46 That’s really, to me, what I – like, is the genius of doing hard things that you brought forward in the comfort crisis.
1:27:56 As I started today’s discussion saying, I mean, it really changed my every day because I think so intensely now about, like, how can I introduce more?
1:28:03 It’s more pain to bring about more meaning as opposed to comfort, like, meaning in any case.
1:28:12 So, yeah, I think you’re really on to the two things that matter most, which are effort and reflection.
1:28:15 I love that language of spending versus investing.
1:28:19 It’s just – yeah, I think you hit the nail on the head there.
1:28:29 And the investing is usually things that are going to be a little more challenging, not as hyper-stimulating, things you maybe wouldn’t necessarily want to do at first.
1:28:35 And then once you’ve done them enough, you realize, oh, this has really changed me in a fundamental and positive way.
1:28:37 And hopefully you start to sort of crave them.
1:28:39 Like you said, no, I love exercise, right?
1:28:43 That’s where we want people to get with all sorts of things that can enhance their life.
1:28:46 And I think, too, I’ll add here.
1:29:01 So if you think about people who pile up money and pile up money and invest and invest and invest and they never spend it, maybe you also need to learn, okay, now that I’m doing all this investing, it’s also okay to spend it sometimes, right?
1:29:04 And then I can really enjoy that because I’ve done all these things.
1:29:14 And so, like, I find with my own use, I used to sort of beat myself up if I was on, say, Instagram or whatever, just looking at nonsense.
1:29:16 I like nonsense on Instagram.
1:29:17 And I would beat myself up.
1:29:21 And then I realized, you’ve done all these things.
1:29:22 Like, you wrote for five hours.
1:29:24 You got a workout in.
1:29:26 You took your dog for a walk.
1:29:28 You know, you helped out around the house.
1:29:29 You did all these things.
1:29:33 Dude, watch a freaking dog video for 20 minutes.
1:29:33 It’s fine.
1:29:38 And then I could actually appreciate that more and, like, I didn’t have the guilt around that, you know?
1:29:41 And it was, like, sort of the, all right, you’ve invested a bunch.
1:29:42 You got all this money.
1:29:43 Yeah, buy that.
1:29:47 Buy that thing you don’t necessarily need, but it’s going to, it’s a nice little boost, you know?
1:29:51 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, Function.
1:29:57 Last year, I became a Function member after searching for the most comprehensive approach to lab testing.
1:30:03 Function provides over 100 advanced lab tests that give you a key snapshot of your entire bodily health.
1:30:10 This snapshot offers you with insights on your heart health, hormone health, immune functioning, nutrient levels, and much more.
1:30:17 They’ve also recently added tests for toxins, such as BPA exposure from harmful plastics, and tests for PFASes, or forever chemicals.
1:30:29 Function not only provides testing of over 100 biomarkers key to your physical and mental health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors who are expert in the relevant areas.
1:30:34 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had elevated levels of mercury in my blood.
1:30:41 Function not only helped me detect that, but offered insights into how best to reduce my mercury levels, which included limiting my tuna consumption.
1:30:51 I’d been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production and detoxification.
1:30:55 And I should say, by taking a second function test, that approach worked.
1:30:57 Comprehensive blood testing is vitally important.
1:31:03 There’s so many things related to your mental and physical health that can only be detected in a blood test.
1:31:06 The problem is blood testing has always been very expensive and complicated.
1:31:11 In contrast, I’ve been super impressed by Function’s simplicity and at the level of cost.
1:31:12 It is very affordable.
1:31:18 As a consequence, I decided to join their scientific advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
1:31:22 If you’d like to try Function, you can go to functionhealth.com slash Huberman.
1:31:29 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early access to Huberman podcast listeners.
1:31:35 Again, that’s functionhealth.com slash Huberman to get early access to Function.
1:31:45 The idea that we all have to become these sickos that love self-punishment and service to just building up more dopamine reserves, that’s definitely not the goal.
1:31:51 I mean, I think one of the reasons that David Goggins is so popular is – well, there are many reasons.
1:31:54 A, he is how he appears online.
1:31:58 I mean, I’ve known David since before he had a book, since before his first book.
1:31:59 He was exactly that way.
1:32:01 He was exactly that way.
1:32:03 He’s not playing a role, right?
1:32:04 There’s no acting.
1:32:05 This is how he functions.
1:32:05 That’s great.
1:32:08 It’s a life that most people are not going to embrace.
1:32:13 And if they do embrace it partially, I think it will benefit them tremendously.
1:32:14 But he sort of embodies that.
1:32:15 He – excuse me.
1:32:17 He doesn’t sort of embody that.
1:32:18 He embodies that.
1:32:32 I think that being able to relax and enjoy things and really savor them is another source of – I won’t say everything is investing, but there are certain things that might look like spending your dopamine that are actually investing them.
1:32:44 I mean, you described a beautiful one as walking with your wife, these long hikes and walks, like real relating, in-person relating, I think makes us feel so many things.
1:32:46 I mean, there’s so much science and psychology about this.
1:32:51 I mean, we definitely evolved to connect to other humans.
1:32:51 Absolutely.
1:33:05 So I don’t think of it as meaningless relaxation to just connect with people and have a barbecue and just relax or just – whatever they call it, like Netflix and chill can be a great thing if it’s not the only thing.
1:33:09 The internet has allowed us a lot of interesting new ways to connect with other people.
1:33:15 So we were talking before we hit the red button on record how I’m into the Grateful Dead, right?
1:33:22 And I think that you can find a lot of different sort of strange tribes to belong to, and they can be enhanced by the internet.
1:33:29 Now, it’s like when I got into the dead, it was like, okay, now I’m listening to the live shows.
1:33:30 I’m going down this rabbit hole.
1:33:39 I’d find these Reddit threads where people are discussing the live shows and like, hey, if you listen to how Jerry plays this song in 78 versus 79, I’m like, oh, okay, listen.
1:33:40 Oh, wow, yeah, that’s really interesting.
1:33:49 So then you start weighing in, and then you’re friends with, you know, Deadhead778, who you don’t even know who the hell he is or where the hell he lives, but like this is a great guy online that I can talk to.
1:33:57 And then you eventually sort of find yourself at the shows, and you’re connecting with these people that you would probably otherwise never connect with in normal life.
1:34:08 And there’s like, you know, the hippie who’s got like two bucks and a dream to get to the next show and tie-dye, and then there’s the hippie who’s got the Rolex and he’s taking his private jet to the next show on your right.
1:34:14 But you’re all in it together, you know, and you’re sort of like connecting for this sort of big sort of group thing.
1:34:16 And I think you could apply that to music.
1:34:20 You could apply it to sports teams, the sort of shared cause.
1:34:24 And the internet, I do think, can allow you to find those sort of mini tribes, you know.
1:34:25 Yeah, I love it.
1:34:30 Just now allowing myself to get familiar with the Grateful Dead.
1:34:33 I did go to a bunch of shows because they were from my hometown, right?
1:34:33 Awesome.
1:34:39 California Avenue is where Draper’s Music and some of those Grateful Dead band members worked.
1:34:42 And there was a great bookstore there, Printer’s Inc.
1:34:45 And so they were kind of an institution in the South Bay where I grew up.
1:34:48 But I fell into a different genre of music.
1:34:52 But there’s some great music out there.
1:34:58 But I think the culture around the dead, the fact that people would devote their entire lives to, quote, unquote, following the dead.
1:35:14 And still now, like people go, like with Phish and Dead & Company, this is like an outgrowth of something that I don’t know of any other band that had people change their entire lives in terms of the whole structure of their lives.
1:35:15 Yeah.
1:35:18 I mean, I went a bunch of times when they’re in Vegas at the Sphere.
1:35:19 I have another fun thing.
1:35:27 And there’s like that shared sense of connection, whether it’s a sports team, whether it’s a hobby, whether it’s a type of music.
1:35:33 When we were – when I was on this long hike, you get within shooting distances of towns, and that’s where you have to go resupply.
1:35:36 But you might be 40 miles from a town, so you’re like, all right, we got to hitchhike.
1:35:37 All right.
1:35:40 So we got to ride into this town called Escalante, Utah.
1:35:41 It’s this tiny town.
1:35:44 So we go restock food.
1:35:49 You know, we each eat like a 16-inch pizza ourselves and like wings because you’ve got to refuel.
1:35:53 And then we’re at this gear store, and we need to ride back to the trailhead.
1:35:55 It’s like 40 miles away.
1:35:56 So it’s like, how the hell are we going to find a ride?
1:35:58 Like, this is going to take forever to hitchhike.
1:35:59 I’m in this gear store.
1:36:03 And they happen to have this – I can’t remember what it was.
1:36:05 It might have been like a beanie or something that had a dead head on it.
1:36:05 And I picked it up.
1:36:06 I’m like, oh, this is awesome.
1:36:08 And this lady comes up to me, and she goes, oh, you like the dead?
1:36:10 I’m like, yeah, I like the dead.
1:36:12 And she works in the shop, and she’s like, yeah, me too.
1:36:13 We start talking.
1:36:17 Well, it turns out this lady’s seen them like 500 to 1,000 times was her estimate.
1:36:20 I’m like, well, it’s a big estimate, but that’s a lot of shows, right?
1:36:25 And we just immediately connect, and she’s like, oh, you need a ride back to the trailhead?
1:36:27 I’m like, that would be great.
1:36:34 Yeah, and it’s just like just that thing, that little emblem of the dead immediately allowed us to have this conversation.
1:36:38 And have this shared sense of connection.
1:36:43 So kind of finding something to identify with people, I think, can be just like a great adventure.
1:36:45 I’m like, you meet new people.
1:36:47 Like, go out and find interesting communities to belong to.
1:36:48 Try stuff.
1:36:49 I mean, this is the power.
1:36:54 So you had Ryan in for the Recovery and Addiction podcast.
1:36:55 Ryan Swove.
1:36:57 Yeah, that’s the power of recovery groups.
1:37:02 It’s the powers in the group because you’ve got the shared identity with people.
1:37:03 You have people keeping tabs on you.
1:37:05 You’re keeping tabs on other people.
1:37:05 They help you.
1:37:06 You help them.
1:37:07 You share your stories.
1:37:10 They know things about you that probably no one else does.
1:37:12 And there’s an identity in that.
1:37:13 And it’s powerful.
1:37:15 It’s why that works.
1:37:19 If you – you know, if – I’m going to forget the names of the founders.
1:37:27 Bill Wilson, if he found – if he founded that online and was like, hey, we’re all just going to chat on AOL Messenger, probably it would have helped a lot of people.
1:37:32 But it would not have the power that it would have of getting people together to converse.
1:37:45 I think it’s harder for people to go out and do that today because there is a – it’s much easier to only do things sort of online and sort of, you know, be a little bit of a hermit, if you will.
1:37:56 And I think forcing yourself to go into new places, meet new people, try new things, get into new stuff and go out and meet people in person can be really powerful today.
1:38:07 I wrote a post on 2% about the value of gathering and sort of identifying – identifying with something, like whether it be a band or a team or whatever.
1:38:09 And I talked to this researcher.
1:38:10 She’s up in Oregon.
1:38:12 I forget what university, and I’m sorry for that.
1:38:19 But she talked about how the internet, when used appropriately, can be a really great community builder.
1:38:28 And she also said the best thing that can happen is when those type of communities then figure out ways to meet up in person.
1:38:30 Like that’s the perfect next step.
1:38:33 And it all starts with like, okay, we have this community online.
1:38:37 Oh, I’m going to be in San Francisco.
1:38:39 Who in the group is San Francisco-based?
1:38:40 Let’s meet up and get coffee.
1:38:42 And I do think you’re starting to see more of that happen.
1:38:45 Like it’s happening on Substack with a lot of writers.
1:38:48 For example, I do events that I call the Don’t Die event.
1:38:51 And it’s me –
1:38:53 This is different than the Brian Johnson Don’t Die event.
1:38:53 Yeah, it’s different.
1:38:54 Yeah, this is different.
1:38:55 This is the original Don’t Die event.
1:38:56 This is a different type of Don’t Die, yeah.
1:38:57 The original Don’t Die.
1:39:03 What we do is it’s me and my friend Mike Moreno, amazing guy.
1:39:09 Mike was a CIA case officer in Iraq and Afghanistan, I believe.
1:39:15 And we basically teach people like travel, wilderness survival skills over two days.
1:39:19 And so it’s most of the people that come are from people who read my Substack.
1:39:20 And so it’s people who are often active in the comments.
1:39:21 They all know each other.
1:39:26 Like people show up and they know each other from the internet and then we all hang out and we do awesome stuff together.
1:39:28 And it’s just like it’s the best.
1:39:33 But it’s like that step to get people in person I think needs to happen.
1:39:43 And so one thing I’ve even thought about too is you hear a lot about how people spend less time together and there’s a variety of reasons for that.
1:39:51 You know, people will point to the sort of less activity in organized religion, which used to be the sort of hub of sociality in towns.
1:39:59 But I also think things like – and I talked to a woman I love.
1:40:00 She was with the Wall Street Journal.
1:40:02 She’s back at the Wall Street Journal, a reporter.
1:40:05 Her name is Gwendolyn Bounds, Wendy Bounds.
1:40:08 And she wrote a book called Little Chapel on the River.
1:40:13 And it’s about – she was at the Wall Street Journal when 9-11 happened.
1:40:15 And she was living in the city.
1:40:17 Like she was taking a shower when the plants hit the towers.
1:40:21 And so to get out of the city, she ended up moving to this town called Garrison, New York.
1:40:28 And the heart of this town is this old Irish pub that is right by the train station.
1:40:37 And she’s like – and people from this town would come to this Irish pub and they might have one drink, two drinks, but it was like the hangout.
1:40:43 And you’d get, you know, people who were super right-leaning, people who were super left-leaning in the bar.
1:40:46 And they would, you know, they’d give each other shit, but it was all in fun.
1:40:50 And it was like the heart of community and gathering and human connection.
1:40:57 And I think you’re starting to see a little bit of a death of places like that.
1:41:05 You know, like the community pillar institution has sort of been replaced by, you know, chains or something.
1:41:09 And like, yeah, people can gather at chains, but there’s not like that unique identity.
1:41:13 It’s all like predetermined by someone in a corporate office 3,000 miles away.
1:41:22 And I think there’s a case for like trying to find those places that still exist and hang out, whether it be, you know, the pub.
1:41:23 You don’t even have to drink at pubs.
1:41:24 I can tell you that.
1:41:25 I don’t drink.
1:41:26 Still go hang out in a bar.
1:41:28 And I love bars.
1:41:30 I sometimes work in bars and I don’t drink.
1:41:30 Yeah, it’s great.
1:41:32 Restaurants, whatever it might be.
1:41:33 I think there’s a case to get out in the world.
1:41:41 And again, you know, I’ll go back to the comfort crisis that I think sometimes that is hard to just go somewhere.
1:41:42 Like the new guy.
1:41:44 Hey, guys.
1:41:45 You know.
1:41:48 And to strike up a conversation with someone random.
1:41:51 But I do think it is really good for us in the long term.
1:41:54 I think, too, the Internet dehumanizes people, right?
1:42:04 It’s easy to yell and scream at an icon that’s, you know, the size of a thumbtack on the screen who said one thing.
1:42:13 But if that same person was in person across from you, across from the bar from you, you may not even talk about politics with that person, right?
1:42:16 And here, you know, people make these crazy death threats or something.
1:42:18 Whereas, like, if that person was just across the bar from you, you may not even talk about that.
1:42:20 And you might actually think they’re a great person.
1:42:21 I’ll give you another example.
1:42:23 More hitchhiking.
1:42:28 So we had to get – we got into this town when we were on this hike.
1:42:30 Resupply.
1:42:32 We need to get up to the trailhead.
1:42:35 This trailhead’s a 20-minute drive away or something.
1:42:37 These people pull over.
1:42:43 And they say, oh, because we got our thumbs out, you know, like old-school hobos.
1:42:45 And say, oh, do you need a ride?
1:42:48 And it was this couple from China.
1:42:52 They had come over a week ago just for some vacation.
1:42:53 They’re both from China.
1:42:55 This was at the heart of the trade war.
1:43:00 The trade war was at its apex when this happens, right?
1:43:04 China had just, like, decided they’re not even going to ship us some rare minerals we needed.
1:43:08 I wasn’t paying too much attention to the news out there, but I was aware of that.
1:43:10 We get in the car with this couple from China.
1:43:13 And, like, that’s all happening in the world.
1:43:17 And guess what no one gave a shit about in that moment?
1:43:26 All this media on CNN and Fox and social feeds and everything about the damn trade war.
1:43:37 These two Americans, one of who worked in government for 20 years, and these two people from China, and we’re just connecting, talking about the United States versus what it’s like to live in China.
1:43:39 Oh, you guys are academics.
1:43:40 Oh, it’s fantastic.
1:43:41 We’re just really, really connecting.
1:43:46 And they’re doing us this huge favor of giving us a ride up to the trailhead.
1:43:50 And these are two people that, like, this is awesome.
1:43:51 These people are great.
1:43:58 And, like, no one gave a shit about all this noise happening that should seemingly put us in this, like, maybe tense moment, right?
1:44:10 So I think that when you actually get in front of people and face-to-face, people have about 75 million more things in common than they do things that are not in common that they could argue about.
1:44:14 And it takes that interaction and going out into the world.
1:44:27 I found that when I travel, people everywhere are far more kind, happy, willing to help than I would have ever expected.
1:44:29 And I had high expectations going in.
1:44:32 But it takes those experiences to realize that.
1:44:39 And I do think that if you’re kind of just existing behind a screen where it’s easy for people to shout, you get this distorted view of the world.
1:44:41 It’s like, go out.
1:44:41 Talk to people.
1:44:42 Have different experiences.
1:44:52 You’re going to walk away realizing that, hey, most people are actually totally fantastic if you just give them the time of day, talk to them, ask them questions, and be nice.
1:45:03 Like, being nice is the number one tool in my tool book to survive and get along at my job and do all these different – like, just be nice to people.
1:45:05 And you’ll find that most people are nice back.
1:45:17 It’s this starting in the real world and perhaps bringing something online, posting about it or writing about the great experience later as opposed to the online experience brought into the world.
1:45:24 I have a friend, he’s a very accomplished musician, and he doesn’t do his own social media.
1:45:28 And we get together for dinner once every couple of weeks.
1:45:31 And once I got out there and I said, oh, yeah, I saw this thing online.
1:45:33 He said, I don’t want to hear about social media.
1:45:37 And I realized in that moment, I was like, okay, got it.
1:45:39 Like, we’re not going to talk about something that was on social media.
1:45:40 Why would we do that?
1:45:43 In his mind, like, why would we do that?
1:45:43 We’re here.
1:45:45 Like, let’s have an experience now.
1:45:46 And I think this can be easy too.
1:45:51 And I’m going to – because I didn’t say this and it came to my mind when we were talking about Masogi.
1:46:03 When I talk about this and I say, you know, something I did that might seem hard for people, I’ll put a caveat on that is that there’s way more people out there doing even more extreme things.
1:46:10 At the same time, there’s people whose entry point, like, you got to meet – you got to do the thing where you’re at.
1:46:13 So I gave this talk, right, and I talked about Masogi in the talk.
1:46:21 And afterwards, this lady comes up to me and she goes, hey, I had read your book and I learned about this Masogi idea.
1:46:25 And she goes, my Masogi was trying sushi.
1:46:28 I go, trying sushi?
1:46:30 And she goes, it’s trying sushi.
1:46:31 I go, okay, tell me about that.
1:46:38 She goes, I just always had this fear around sushi, but people told me it was good, but I just couldn’t – I couldn’t do it.
1:46:39 I forced myself to do it.
1:46:43 She’s like, I didn’t love it, but I didn’t hate it.
1:46:52 But more importantly, it taught me, what other fears do I have about things that are probably totally fine?
1:46:56 And that opened this big door for me to go try all sorts of new things.
1:46:59 I go, well, I’m kind of afraid of flying alone.
1:47:01 What if I went and took a trip and visited a friend?
1:47:03 Now I got to go hang out with my friend?
1:47:04 Like it just opens doors, right?
1:47:07 And so really, it can be anything.
1:47:11 It can be something totally objectively extreme and crazy.
1:47:13 It can be trying sushi.
1:47:15 Just try something.
1:47:19 So it’s really about pushing up against those edges in real life.
1:47:20 Wherever the edge is.
1:47:28 Do you think it’s possible to structure one’s day around making the morning and day really tough?
1:47:38 And when I say tough, I mean in the sense that you go against your impulse to do things the easy way and then making your evenings and nights really relaxing?
1:47:39 Yeah.
1:47:40 I try and do that.
1:47:46 I’ll get into the heinous details about my evenings in a moment, but I’ll tell you about my mornings.
1:47:48 And I’d actually like to hear about how you approach this too.
1:47:53 So in the morning, I wake up usually very early.
1:47:56 Now I’ll put an asterisk there that I also go to bed early.
1:47:58 So I wake up at like in between 3.30 and 4.30.
1:47:59 What time do you go to sleep?
1:48:00 Probably 8.30.
1:48:01 Okay.
1:48:05 So wake up at 3.30, get a cup of coffee.
1:48:09 Immediately I go to my desk and I just, I write.
1:48:12 And I sit there.
1:48:15 And to your point, it takes a little bit of that warm up, right?
1:48:28 But I know as a writer, the more time I’m in my chair behind that keyboard, the more likely I am to produce words that work for the goal I’m trying to accomplish.
1:48:33 So I need that, say, four or five hours every single day.
1:48:34 And it is hard.
1:48:38 It’s usually like the first two hours of just like, oh, you suck at this.
1:48:40 This is terrible.
1:48:41 Why did you choose this career?
1:48:43 How does your body feel?
1:48:45 It physically is writing hard for you.
1:48:47 Like, is the chair comfortable?
1:48:48 Are you feeling strained?
1:48:49 Are you relaxed?
1:48:51 Is it all just mentally hard?
1:48:53 Or is it physically demanding as well?
1:48:55 I would say it’s more mentally.
1:48:56 Kind of just get in it.
1:49:00 For me, it’s like you get in this zone and you’re like, I got this idea.
1:49:02 Like, how am I going to put this down?
1:49:03 And you write something out.
1:49:04 You’re like, that’s not it.
1:49:05 But there’s like this one nugget.
1:49:06 Okay, take that one nugget.
1:49:08 Now what can we do with that?
1:49:11 And it’s kind of like putting together this really kind of difficult puzzle.
1:49:17 But I’ve also found that eventually you kind of start to hit a stride and things start to work.
1:49:22 And I know that some days I’m going to sit there for five hours and I’m going to get out like 300 words.
1:49:23 And they’re going to be okay.
1:49:26 But some days, like, just boom, magic happens.
1:49:31 And I might bang out like 3,000 words and I’m like, those are decent.
1:49:33 Those are decent words.
1:49:40 But if I’m not there doing that every single morning, despite knowing that most days it’s probably going to be hard, like, book’s not going to write itself.
1:49:54 So I do think, like, with a lot of things that a person might want to improve in, you really do have to be willing to put in the time and realize that this is going to be – there’s going to be really challenging moments.
1:50:00 But those challenging moments, they also make the days when you get the metaphorical 3,000 decent words.
1:50:02 They make it just awesome.
1:50:03 So to lean into that.
1:50:06 So that’s kind of like how I approach my mornings and evenings.
1:50:14 Like I kind of alluded to with social media, how now I’ve just kind of let off and just let myself be okay with just letting my brain turn off.
1:50:19 My wife and I watch some pretty heinous reality television.
1:50:20 That is our thing.
1:50:24 Turn on big fan of Real Housewives of Salt Lake City.
1:50:26 I will admit it.
1:50:29 I confess I’ve never seen that one.
1:50:30 Don’t start.
1:50:33 Just watch stuff like that.
1:50:37 And it’s just like, you know, we can connect over this totally just mindless show.
1:50:39 And it’s almost like it’s kind of a reset.
1:50:44 It’s like, you know, those ladies throwing drinks in each other’s faces, screaming at each other.
1:50:45 It’s just a nice little beep.
1:50:47 Your brain’s reset for the day.
1:50:52 So you’re writing from about 3.30 in the morning, 4 in the morning until you said about four hours?
1:50:53 Yeah, four or five hours.
1:50:54 Okay.
1:50:56 You’re getting up to use the bathroom?
1:50:57 Yeah.
1:50:59 You’re drinking some more coffee, some more water.
1:51:00 Yeah, I might get another coffee.
1:51:01 You have breakfast before?
1:51:02 Usually after.
1:51:02 After.
1:51:11 And then what happens between 8 a.m. and Real Housewives and Salt Lake City Housewives, whatever she’s called.
1:51:21 After I’ve got like the core writing in, I would say that then I focus on what I not eloquently at all say would be the sort of bullshit.
1:51:24 You know, like we’ve got all these emails to respond to.
1:51:26 Got to do sort of this task and that task.
1:51:29 Whatever project isn’t sort of like my main writing.
1:51:34 Probably bullshit is not the right word for it because it’s important stuff, but I just sort of value that writing time.
1:51:40 And then I will usually, I’ll usually exercise before I eat dinner, usually around four.
1:51:47 I tried exercising in the morning for a while, but I realized that that is like my peak hours for writing.
1:51:50 And that was kind of getting interrupted.
1:51:53 And so I’m like, okay, I’m good with it being before dinner.
1:51:55 Do you do caffeine before your afternoon workout?
1:51:56 I’m just curious.
1:51:58 No, not usually.
1:52:03 I usually shut off caffeine probably around noon.
1:52:05 Probably heard that on this podcast actually.
1:52:16 But I found I actually years ago, I did a sort of caffeine audit and my caffeine was out of control.
1:52:19 And so I just did cold turkey, quit.
1:52:25 I felt like I was literally had the like, felt like I had the flu for about 28 hours.
1:52:27 And then I slept for 18 hours straight.
1:52:29 And then I had a headache for a week.
1:52:31 But I felt a little better.
1:52:34 And so I’ve tried to be a little more cognizant of how’s the intake going.
1:52:36 Some days I’m better than others, you know.
1:52:38 Sometimes I go.
1:52:43 So you had two 32-ounce cold brews today.
1:52:48 Seems like a lot of caffeine for one man, you know, but you can do.
1:52:52 I mean, you’re talking to a lifelong caffeine addict here.
1:52:55 So unless I’ve had a cold or a flu, I don’t take breaks.
1:52:57 And I consume an outrageous amount of caffeine.
1:52:58 How much do you think you consume?
1:53:02 I’m going to shock some people, but I’m very caffeine tolerant.
1:53:03 I should say that first.
1:53:07 And I’m actually a pretty mellow person.
1:53:16 And I probably consume distributed from the morning until about 2 or 3 p.m.
1:53:18 Usually 2 p.m. is my cutoff.
1:53:21 Somewhere between 600 and 800 milligrams of caffeine a day.
1:53:27 But before people balk at that, keep in mind that when you look up online, you know, you go,
1:53:30 Chad GPT, how much caffeine is in a typical cup of coffee?
1:53:33 It’s going to say like 150 milligrams of caffeine.
1:53:40 If you go to like a Starbucks or a Pete’s coffee or they’re brewing it much stronger than that.
1:53:43 So a small probably has somewhere between 200 and 250.
1:53:46 Medium is going to be 350 to 500.
1:53:57 I once said that, you know, a venti coffee, what I call a large, but just to orient people, can have 800 to 1,000 milligrams of caffeine.
1:53:58 People are like, no way.
1:54:00 And then I got some brushback on that.
1:54:02 Like people have tested this out.
1:54:05 Different places are brewing them differently.
1:54:11 So what most people are consuming a lot more caffeine than they realize, which is why they have a headache when they don’t drink it.
1:54:19 I like caffeine, but mostly in the form of yerba mate, either this or just brewed leaves.
1:54:23 And it’s a very different caffeine high.
1:54:25 It rises more slowly.
1:54:26 It kind of arcs down.
1:54:31 If I drink a coffee as opposed to espresso or yerba mate, it’s a real punch.
1:54:35 So I’m not drinking 800 milligrams of caffeine from coffee.
1:54:36 It’s a very different.
1:54:51 I mean, my day looks quite different than yours, but I definitely agree that once we figure out our optimal circadian schedule, which for you sounds like you’re a true, probably genetically from what we understand, early bird.
1:54:55 You like to go to bed somewhere between 8 and 9 p.m., wake up somewhere between 3 and 4 a.m.
1:55:03 Most people who try and get on that schedule really struggle and they start to revert toward the more typical schedule or the night owl schedule.
1:55:08 But most people, like me, go to bed somewhere between 10 and 11, 30 at night.
1:55:10 I can get to bed by 9, 30, but it’s tough.
1:55:13 Typically go to 10, 30 in bed.
1:55:14 11, I’m out.
1:55:18 And then if I do that, I need maybe six and a half hours of sleep and I’m fine.
1:55:20 And then the night owls definitely exist.
1:55:27 There are people for whom their genetic polymorphisms in their genome make them want to go to bed at 1, 2, 3 a.m.
1:55:30 and sleep until 8, 9, 10, even 11 a.m.
1:55:31 And they do best.
1:55:40 But I agree that once you figure out your optimal circadian schedule, early bird, typical, or night owl,
1:55:49 that there are a couple of three to four-hour pockets during the day when our attention and wakefulness is just at its greatest.
1:55:51 And you have to decide what you’re going to devote that to.
1:56:03 And from what we understand, that morning bout, which for you falls very early, is when the catecholamines, dopamine, norepinephrine, and epinephrine are really being released at their greatest amount.
1:56:05 It’s almost like the bank account to invest.
1:56:07 You go, okay, you can invest now.
1:56:09 You’re going to spend, you’re going to invest.
1:56:11 And I think many people spend it out.
1:56:14 And exercise is great.
1:56:22 I notice that cardio, so to speak, gives me a lot of energy and focus in the hours that follow.
1:56:27 Whereas resistance training, which arguably I like to train hard and I like training heavy.
1:56:28 Yeah.
1:56:36 Afterwards, if I shower up and eat something, my brain is fatigued in a way that I’m like, damn, I invested it in exercise.
1:56:38 I can’t invest in everything.
1:56:46 So I think finding those times when we are optimal is great and not just spending it out on meaningless stuff.
1:56:46 Yeah.
1:56:48 And that’s what’s happened to so many of these.
1:56:55 I hear from a lot of young guys on this in particular, guys who are like hitting their early, mid, late 20s.
1:57:00 And they’re like, my life is like not heading in a particular direction, the so-called failure to launch kids.
1:57:02 And it’s scary.
1:57:04 And then you say, well, what are you spending your time on?
1:57:09 I’m like, well, I get some exercise, but then a lot of YouTube, a lot of video games, a lot of spending out.
1:57:15 And I realize that there are some people who can make a career out of video games, but most can’t.
1:57:15 Right.
1:57:22 So I think there are a lot of casualties of that kind of spending out of those key hours.
1:57:22 Yeah.
1:57:23 I think so too.
1:57:27 And I do agree with you that it’s all about finding whatever’s going to work for you.
1:57:32 You got to find that sort of magic, those magic hours, you know, as I would call them in a non-scientific way.
1:57:39 The example I always like to give is Hunter S. Thompson, where he would sleep in till noon.
1:57:44 And then he would start writing at like 11 p.m. maybe.
1:57:45 And he would go till four in the morning.
1:57:49 And of course, he’s fueled by all this nonsense on, you know, going into that.
1:57:53 But that was like his, that was sort of his magic hours where he got the best work done.
1:57:55 And it’s like, you got to find, you got to find what yours are.
1:57:56 Yeah.
1:57:57 It’s interesting.
1:58:02 The reliance these days on energy drinks and caffeine and supplements, some of which we’ve
1:58:07 talked about on this podcast, like alpha GPC, like they’ll have a meaningful effect on your
1:58:08 levels of alertness and focus.
1:58:12 I think it’s a mistake to use those to just kind of exist.
1:58:15 Like sipping an energy drink just to get through your day.
1:58:20 I do think there’s a place for the occasional use of things like alpha GPC or caffeine, certainly.
1:58:24 Some people nowadays are using non-smoke, non-vaped nicotine.
1:58:28 The great Joe Strummer said that one of the worst things that ever happened to creativity is
1:58:29 people stop smoking.
1:58:31 I’m not encouraging people to start smoking.
1:58:34 He died young, sadly, 50.
1:58:41 But, you know, I think the idea there was that nicotine is cognitively enhancing.
1:58:44 You don’t want to take it in in a way that kills you.
1:58:51 But I think if you’re going to explore chemistry for changing your brain state, which is what
1:58:58 it’s all about, that you want to be really careful about what you do with that enhanced brain state.
1:58:58 Yeah.
1:59:04 Like just drinking a bunch of energy drinks to scroll the internet is truly a waste of a life.
1:59:04 Yeah.
1:59:06 Getting all ramped up to do nothing, basically.
1:59:07 Right.
1:59:07 Yeah.
1:59:09 Get all ramped up to do something.
1:59:10 That’s a good rule to follow.
1:59:19 When you’re out on these adventures, do you have all your comforts from home of like
1:59:22 to bed at a certain, at your early hour, up at an early hour?
1:59:25 Are you still writing before you head out?
1:59:27 I guess some days you can’t.
1:59:28 Do you bring coffee?
1:59:31 I mean, are there certain things that you bring with you so that you’re not just in a complete
1:59:32 stoic mode?
1:59:32 Right.
1:59:34 You’re not like naked in the woods.
1:59:35 I think that’s a different reality TV show.
1:59:36 Yeah.
1:59:36 Yeah.
1:59:37 Yeah.
1:59:38 We don’t watch that one.
1:59:43 I will bring, so I’ll give you, it kind of depends on the trip.
1:59:51 A lot of them, if it’s international, things get a little skewed with time changes and things
1:59:52 like that.
1:59:59 But if it’s sort of an outdoor adventure, I’m usually up pretty early with the sun.
2:00:04 I also notice that I sleep a lot better and longer when I’m out in the wilderness, just
2:00:05 way better.
2:00:11 So I usually get up and I usually bring coffee if it’s an outdoor thing, just like instant
2:00:15 crap coffee, but it tastes great out there because that’s what you got.
2:00:23 I often don’t bring a stove when I do outdoor adventure stuff simply because one, it’s more
2:00:24 weight to carry.
2:00:31 Two, I’ve heard horror stories of people who are boiling water on these awkward stoves and
2:00:35 then, oh, they knocked it into their lap and now we have like a serious emergency in the
2:00:36 middle of freaking nowhere.
2:00:38 So I don’t bring a stove.
2:00:43 And so I’ll just mix the instant coffee with whatever temperature, the water temperature is
2:00:45 like the outdoor temperature, right?
2:00:48 So if it’s 33 degrees outside, the water’s 33 degrees.
2:00:50 I’ll drink that.
2:00:51 And then usually just-
2:00:53 Wait, you don’t bring a stove on these long adventures?
2:00:54 No, no.
2:00:56 Wow.
2:00:57 Yeah, then I’ll get moving.
2:01:02 On this last hike, a lot of bars for calories.
2:01:06 You’re basically just looking for foods that, so sort of the rules to kind of give people
2:01:09 some advice here and I can put that in the link we talked about.
2:01:12 One, it’s got to be good on my stomach.
2:01:16 That’s rule number one because if you eat something that’s going to upset your stomach and you got
2:01:20 to hike 25 miles, you’re going to have a really, really bad day, right?
2:01:29 So figuring that out, that tends to be foods that aren’t super, super fibery and are a
2:01:31 little more processed rather than less.
2:01:33 So your stomach’s not doing the processing.
2:01:40 Two, it obviously has to be calorie dense because if you take, let’s say, to give a kind of extreme
2:01:45 example, two pounds in peanut butter, that has way more calories than two pounds in apples.
2:01:48 And it also takes up less room in your pack, right?
2:01:53 So stuff tends to be calorie dense, so like nuts, bars, things like that.
2:01:58 At night, I’ll have like tortillas and salami and some dried fruit, things like that.
2:02:02 Number three is that it has to taste good because if you don’t like how it tastes, you’re probably
2:02:03 not going to eat it.
2:02:06 And if you don’t eat it, it’s not going to help you, right?
2:02:07 You’re just carrying it.
2:02:12 And then four, I kind of look at like nutritional composition.
2:02:14 I’ll go, okay, am I getting enough protein?
2:02:19 Now, granted, when I’m out in a scenario like that, you’re eating so much food that you basically
2:02:20 get enough protein on accident.
2:02:23 Like it’s hard to not get enough protein when you’re eating 4,000 calories a day.
2:02:28 But those are sort of the rules I follow nutritionally when I’m out on these journeys.
2:02:35 Yeah, one big win that I found are these bars from, and I have no affiliation with these
2:02:35 guys.
2:02:41 It’s, I think it’s called, it’s made by Met Rx and it’s called the Big 100 Bar.
2:02:45 So this is like a bar designed for straight up meatheads, okay?
2:02:50 But it’s got like 400 something calories and it’s got 30 grams of protein.
2:02:55 And I stumbled upon these in these little, in this little gas station in this, the town
2:02:58 is one gas station in a hotel and they have all these different flavors.
2:02:59 They taste like candy bars.
2:03:05 And I’m like, this is a thing that I am probably never going to eat in normal life, but this
2:03:09 is magic out on the trail because it’s just a hunk of calories with protein.
2:03:14 And they like inject it with all sorts of vitamin and minerals, just like way over fortified.
2:03:16 Like this is trail food right here.
2:03:20 As you pointed out, very different than what you recommend people eat back home.
2:03:20 Totally.
2:03:23 People should probably eat exact opposite way back home.
2:03:24 Exact opposite.
2:03:28 Fruits, vegetables, clean meats, eggs, fish, you know, this kind of thing.
2:03:29 Yeah.
2:03:35 Generally, like my, people will ask me about nutrition advice and mine is basically just like,
2:03:39 try and eat more foods that are ingredients rather than have ingredients.
2:03:41 If you can just follow that and you’re probably going to be all right.
2:03:41 In real life.
2:03:42 In real life.
2:03:43 Yeah.
2:03:43 Yeah.
2:03:43 Yeah.
2:03:44 I definitely follow it.
2:03:45 Not on the trail.
2:03:51 On the trail, just, just realize you’re going to be, uh, eating a lot of crap for 30 days.
2:03:56 And then when you get home or 40 days, whatever it might be, when you get home, maybe lean
2:03:57 into salads.
2:03:59 Well, it’s survival out there.
2:03:59 Yeah.
2:04:02 You said you’re losing weight, even though you’re consuming a ton of calories when you’re out
2:04:03 on these adventures.
2:04:03 Yeah.
2:04:06 So for the last one, for example, that was 40 days.
2:04:13 Um, we probably averaged 20 to 25 miles a day.
2:04:17 Um, some days are a little more slow going cause you might have to navigate a Canyon.
2:04:19 There’s a lot of ups, a lot of downs.
2:04:24 Um, but we also had sections on the Arizona trail, which is like this really well-maintained
2:04:24 trail.
2:04:27 Um, so we had like a 40 mile day that day.
2:04:29 Um, and you have everything in your pack.
2:04:30 So you’re carrying the pack.
2:04:34 And I was trying to eat between 4,000 and 5,000 calories a day.
2:04:37 And I still lost about 13 pounds.
2:04:37 Wow.
2:04:38 Yeah.
2:04:43 I talked to Herman Ponser at Duke and he did some back of the hand math.
2:04:45 He was like, okay, I’m going to figure this out.
2:04:46 He’s like, caveat.
2:04:47 I’m just doing this in my head right now.
2:04:49 He’s like, okay, you, how much did you weigh?
2:04:50 How much did you?
2:04:50 Okay.
2:04:54 He thought I was probably burning about 6,300 calories a day.
2:04:54 Wow.
2:04:55 Yeah.
2:04:56 It’s a lot of work.
2:05:01 I think some people will hear 40 days and go like, okay, I don’t have time for this.
2:05:02 I can’t get away from this.
2:05:05 But you mentioned something that I think is worth pointing out.
2:05:09 And it offers an opportunity for, um, people to access some of the incredible things that,
2:05:12 um, these outdoor adventures provide.
2:05:14 And that’s the reset to sleep and sleeping outside.
2:05:20 There’s a, uh, a guy, uh, researcher at, uh, University of Colorado Boulder by the name
2:05:25 of Kenneth Wright, who’s done these really beautiful experiments where he takes students
2:05:28 camping, where they go to sleep shortly after sunset.
2:05:32 I think they have a nice campfire and enjoy, you know, s’mores and socializing.
2:05:35 And then they get into their tents and maybe read a bit and they go to sleep and then they
2:05:38 wake up somewhere circa sunrise.
2:05:39 Not exactly.
2:05:40 But, but, but no one’s using an alarm.
2:05:43 No one’s being told when to wake up and they get up and they do their breakfast.
2:05:46 So they’re just camping in the Colorado mountains for a couple of days.
2:05:52 What he found was that just two nights and, and the days around those nights of camping
2:05:58 in the Colorado mountains, um, allowed them to reset their circadian rhythms for melatonin,
2:06:02 which elevates at night, kind of kickstart the sleep process, as many people know.
2:06:06 And for cortisol, which is why we wake up in the morning, the so-called cortisol awakening
2:06:10 response, you know, precedes, uh, the time we wake up, which for you comes at a God awful
2:06:15 hour from, but, um, and was able to reset that, those cortisol melatonin rhythms, which really
2:06:21 bookend, uh, our days and our, and, and, and really establish regularity of circadian rhythm.
2:06:25 So while there are a lot of things one can do like cold showers and exercise and forced
2:06:30 at early hours and dimming the lights, et cetera, when getting out into nature and camping
2:06:36 for a couple of nights, really getting away from cell phone contact and getting more oriented
2:06:41 to the sunrise and sunset as the cues for circadian rhythm, um, has a long lasting effect
2:06:45 on, uh, circadian rhythms of these hormones and wakefulness.
2:06:47 So it’s, you know, it’s getting back to the fundamentals.
2:06:51 I just offer that because some people might hear like 40 days and like, shit, I don’t want to
2:06:53 like just eat peanut butter.
2:06:56 And when I hear that you don’t bring a stove, like now I’m looking at you different.
2:07:00 I’m like, this guy’s psychotic in the, in the, in the, in the good sense of the word.
2:07:00 Right.
2:07:01 Um, I think it’s awesome.
2:07:05 No, no, it’s, it’s, it’s, I, when I say psychotic, it’s in the form of a compliment.
2:07:05 The good kind.
2:07:05 Yeah.
2:07:06 It’s, it’s the good kind.
2:07:11 Um, but I think most people can think, okay, I could probably get away for two, three nights
2:07:17 and camp or talk to someone who knows how to backpack and get a proper kit together and
2:07:18 go backpacking.
2:07:18 Yeah.
2:07:24 And, and the level of adventure and, and life reset and meaningful experiences that one brings
2:07:29 back from that and reset of circadian rhythm is, is super significant.
2:07:29 Totally.
2:07:31 There’s, and it’s amazing.
2:07:38 I mean, when you look at how much of the U S is actually like developed, it’s some crazy
2:07:42 number, like only three, 4% is occupied by people.
2:07:45 And the rest is just like farmland and open land.
2:07:50 Like we have so much amazing, unbelievable public lands in the United States.
2:07:56 And by the way, as I experienced, the best stuff isn’t necessarily in national parks.
2:08:00 The best stuff is often in these sort of middle of nowhere places where it would just be a giant
2:08:04 logistical nightmare to try and put a national park there and get all these people into it.
2:08:11 Like you can find some just incredible places in the U S and even I think three nights outdoors
2:08:17 to one night, two nights or whatever, any amount of time outdoors, especially if it’s a little
2:08:20 more rugged, a little more off the grid and hell, you can even car camp.
2:08:23 Like you don’t have to like walk 20 miles out into the middle of nowhere.
2:08:24 You can car camp.
2:08:27 I think that has just so many benefits.
2:08:34 There’s, um, this guy at university of Utah named, uh, David Strayer and he did, uh, he’s
2:08:36 done this work on what he calls a three day effect.
2:08:40 And he’s basically found that after, uh, three days in nature, like some really beneficial
2:08:45 things happen to people and people come back reporting that they just feel so much calmer,
2:08:46 more collected.
2:08:50 They’re just like more reset, more aligned in their life.
2:08:52 And I think that’s absolutely a thing.
2:08:59 The reason he started studying it is because a guy who owns this sort of famous rare book
2:09:02 shop in Salt Lake city, the guy’s name is Ken Sanders.
2:09:06 He was calling this thing that would happen to him, the three day effect.
2:09:09 He goes, yeah, we just call it the three day effect among my friends.
2:09:11 And he was like a friend of Edward Abbey, the environmental writer.
2:09:13 He’s like, yeah, we call it the three day effect.
2:09:15 Like after three days in the wild, you’re like just totally reset.
2:09:16 You’re better human.
2:09:17 You think better.
2:09:18 You’re nicer.
2:09:19 You’re more empathetic.
2:09:20 You’re just a great person.
2:09:24 And Strayer was kind of like, wait, I feel like that’s happened to me, but I’ve just never
2:09:27 heard anyone sort of put a term on it.
2:09:28 And so he started kind of doing some research into it.
2:09:30 And it’s actually pretty interesting stuff.
2:09:32 Super interesting.
2:09:36 I think my mind as the neurobiologist goes to these attractor states.
2:09:40 I think that it takes some time for us to drop into these different ways of being and ways
2:09:45 of being sounds kind of mystical, psychological, but it’s, it’s also neural, right?
2:09:50 Is that our, our, our nervous system shapes itself around the interactions and vice versa.
2:09:58 And I think, I find your work so interesting because you’re a sit in a chair for four hours,
2:10:05 cognitive thinker, toil with words and ideas guy, but you like these long extended adventures,
2:10:08 which are really adventures of the body and mind.
2:10:12 I’ve been wrestling with this idea.
2:10:16 As you can tell today, I wanted to just present your, some ideas to you to get your, your thoughts
2:10:16 on them.
2:10:22 And one of the ideas, and I’ve talked to a couple of MDs that work specifically on dementia
2:10:24 about this.
2:10:28 And, and the idea hasn’t been killed yet, which is a sign that they might have legs.
2:10:34 And the idea is that comes from this, originates with this sea squirt.
2:10:36 Do you know the story about the sea squirt?
2:10:36 No.
2:10:38 So the sea squirt are, I’ve been learning about them.
2:10:42 They’re in this, the phylum of a tunicata.
2:10:43 They’re tunicates, which means nothing.
2:10:47 You know, when anytime somebody throws something like that or a Latin name, they’re really just
2:10:48 trying to impress you.
2:10:52 But what’s interesting about tunicates is that they live two lives.
2:10:53 They have a nervous system.
2:10:54 They live two lives.
2:10:56 They, they are mobile.
2:10:57 They swim for part of their life.
2:11:03 And then they, at some point, descend onto a rock typically, fix themselves to the rock
2:11:05 and live the rest of their life fixed to that rock.
2:11:11 And when they land there, they eventually learn how to harvest nutrients from, from the ocean
2:11:12 around them.
2:11:14 But they eat their own nervous system.
2:11:16 They eat their own brain.
2:11:19 And they specifically eat, they don’t really have a brain, but they eat the components of
2:11:21 their nervous system that aren’t required for moving around anymore.
2:11:22 Interesting.
2:11:26 So one idea, I started to kind of like noodle with this.
2:11:30 And I was thinking, you know, we, we hear so much now about the relationship between exercise
2:11:31 and longevity.
2:11:34 And, you know, I try and get my zone two cardio.
2:11:35 I definitely rock.
2:11:36 We’re going to talk about rocking.
2:11:38 I do my resistance training.
2:11:41 I’m very interested in some of these functional patterns, folks online.
2:11:44 They’re very combative people, but they’ve got some really interesting points about the
2:11:49 need to do more real world throwing sprinting type activities.
2:11:51 But here’s an idea.
2:11:56 If we step back from the human species and we go, okay, what, what do humans need?
2:11:59 We need to reproduce, take care of our young, propagate all the stuff we talked about before.
2:12:04 But throughout human evolution, humans have gotten to a point where in everyone’s life,
2:12:09 where at some point the young are old enough and, and educated enough about what’s required
2:12:14 to be a human that they don’t have to throw, run, or do any of these things.
2:12:19 And perhaps, and someone should look at this, I think, perhaps the areas of the brain that
2:12:24 atrophy first, the neural pathways that atrophy first in everybody, we’re not talking about
2:12:29 Alzheimer’s necessarily, are the areas involved with jumping, landing, throwing, navigating,
2:12:40 uneven surfaces, lack of familiarity, you know, as, and it could be that the deterioration
2:12:44 of those pathways sets in motion, a cascade of, of things that cause the loss of neurons
2:12:45 in other areas.
2:12:49 And then like so many things, you know, it tends to, and then we get like, everyone gets
2:12:50 demented with age.
2:12:53 No one is sharper at 90 than they were at 70.
2:12:54 Right.
2:12:54 No one.
2:12:59 Unless, you know, maybe they lost a lot of weight and took a bunch of, you know, acetylcholine
2:13:00 promoting drugs or something.
2:13:01 But that’s very rare.
2:13:05 So the idea here is that maybe we’re a lot like the C-squirt.
2:13:08 We’re just starting earlier nowadays.
2:13:10 That’s interesting.
2:13:19 And that perhaps some of the things that you’re doing in these Misogi adventures are forcing
2:13:25 you to do things that are maintaining brain circuitry that allow you to sit in that office
2:13:27 and, and, and attack it with more vigor with each year.
2:13:30 I, I, I, I like this idea.
2:13:32 First of all, it’s not testable.
2:13:33 That, that sucks.
2:13:35 We, it would, it’s going to be hard to do.
2:13:37 You could do jumping and ply metrics and landing and look at brain scans.
2:13:39 You could do that, but it’s going to be hard to do in the real world.
2:13:45 But I like this idea because everything that you’ve told us is that we need to do the thing
2:13:51 that we could easily offload onto devices or other people.
2:14:00 But if we don’t do that, we actually have more pleasure in these moments of watching television
2:14:04 with a spouse or perhaps even more intellectual vigor.
2:14:05 Because how old are you?
2:14:07 I’m 38.
2:14:07 38.
2:14:08 I have to think about that.
2:14:13 So if you were to, now I’ve, I’ve, I’m kind of leading the, I’m seeding the question.
2:14:17 Um, but if you were to kind of plot in your mind, like your, your cognitive vigor
2:14:23 across these years before, during, and, and, and now you’re continuing to do these misogies,
2:14:28 would you say your cognitive vigor is, is declining or is increasing or is staying flat?
2:14:29 Definitely increasing.
2:14:36 I’ll put the, uh, the, the confounding, the confounder here is, uh, I stopped drinking
2:14:37 when I was 28.
2:14:39 So basically up to 28, I was a damn idiot.
2:14:45 Um, but I think that where I’ve sort of taken things, I mean, I’ve definitely become a sharper
2:14:48 writer, a sharper thinker over time.
2:14:52 Um, and I think there’s something to that.
2:15:00 I’ll say just from the perspective of a writer, you will write better and have more material
2:15:02 to work with and more interesting writing.
2:15:07 If you go out and do things shocker, right?
2:15:17 There’s so many people who it’s just like entirely behind the keyboard, looking at a screen, not even
2:15:20 talking to another human being, like even just the reporting part, they’re not even talking to
2:15:25 another human being, much less like going out and going there and seeing what they find.
2:15:30 So just from a writing perspective, like, of course I still sit behind the screen and read
2:15:34 the studies, but like, I’m also going to go out and talk to this person and I’m going to go do these
2:15:37 things that give me so much more to work with.
2:15:41 And for the average person, like, okay, you’re not a writer.
2:15:43 I get it, but that’s a story.
2:15:47 Like you want to die with a lot of bad-ass stories.
2:15:48 Like that’s a life well-lived, right?
2:15:53 You got to like shape your own narrative and go out and be able to find these moments and
2:15:57 things that you’ve done that you can look back on and be like, that was awesome.
2:16:00 And if you can fill your life up with that, because in the moment they’re awesome too.
2:16:03 Like happiness is sort of, it’s not this end point, right?
2:16:05 It’s like this rolling average of your behaviors.
2:16:07 So what do your behaviors look like?
2:16:09 Do you have more awesome behaviors?
2:16:11 More crappy behaviors?
2:16:11 Okay.
2:16:12 Let’s try and get more awesome behaviors.
2:16:13 Okay.
2:16:14 Well, what are awesome behaviors?
2:16:19 It’s like probably involve other people, probably involve doing things that push you a little
2:16:20 bit and teach you something about yourself.
2:16:24 It probably involves getting out of your damn office every now and then and away from the
2:16:25 screen.
2:16:30 And so just trying to get enough of that, that’s like, you know, it’s, it’s a thing.
2:16:31 And I think you’re probably right.
2:16:33 There’s a lot happening in the brain too, but I’ll leave that up to you.
2:16:40 Well, yeah, I, I, I love the notion of creating a life of adventures and happiness as a rolling
2:16:40 average.
2:16:45 I think that the word happiness is very, very slippery slope.
2:16:46 Oh, totally.
2:16:50 You’re chasing feeling states and Buddhists have talked about this and people talk about this
2:16:51 endlessly online.
2:16:52 No one’s talking about being miserable.
2:17:01 It’s talking about feeling, to make it neurobiological, that feeling of dopamine being trickled out in response
2:17:04 to effort and getting the rewards of the, that effort repeat.
2:17:04 Yeah.
2:17:09 And then the, the rewards of course include the non-effort states of being able to lean
2:17:13 into social things with more ease and more relaxation.
2:17:17 Cause you know, you put in a really great day or just the richness of what you’ve built
2:17:17 in your life.
2:17:19 Like there’s, that’s happiness.
2:17:21 That’s like deep pleasure, right?
2:17:26 That can only be built through, through this kind of connection between the, these different
2:17:27 gears we’ve been talking about.
2:17:32 And it just has to be, it just has to be pursued and lived out and no one does it perfectly.
2:17:33 I think that’s an important component.
2:17:40 Like you can’t, you can’t do the perfect Misogi just like, uh, because that sort of defeats
2:17:40 the purpose, right?
2:17:44 You’re supposed to catch splinters and feel miserable.
2:17:47 And that’s part of the, the perfect Misogi, right?
2:17:47 Totally.
2:17:49 You’re not supposed to feel great.
2:17:53 That’s, but it’s not, you feel so miserable that you regret the entire experience.
2:17:53 Yeah.
2:17:54 You want, you want some calluses.
2:17:58 I’d be interested to hear your thoughts here.
2:18:00 Cause this isn’t a fully formulated thought.
2:18:06 Um, but I think a lot of it is channeling that same sort of framework into something
2:18:09 that helps you over the long run, right?
2:18:16 So if you think about like the, the structure of a lot of the behaviors that hurt people in
2:18:20 the long run can also have a similar structure to behaviors that help them, that help them
2:18:21 in the long run.
2:18:24 So I’ll give you an example, something like gambling, right?
2:18:26 It’s like this random reward schedule, right?
2:18:31 When people get hooked on that random reward schedule in the context of gambling, it’s
2:18:31 like the house always wins.
2:18:32 Right.
2:18:33 And that leads to misery.
2:18:40 When I think of my own job though, it’s a very similar random reward structure in terms
2:18:44 of searching for information in an open environment with different care.
2:18:47 And I don’t know what I’m going to get, you know, it’s like, okay, I’m going to the city.
2:18:51 It’s like when I got to Baghdad, I’m like, I got a report on the drug trade.
2:18:53 Uh, I’m going to have to link up with all these characters.
2:18:54 I have no idea what’s going to happen.
2:18:55 It’s so exciting.
2:18:57 The reels of the slot machine are spinning.
2:19:03 The dice are falling, same exact thing, but it’s channeled into a thing that like becomes
2:19:04 more rewarding to me over the long run.
2:19:08 And so I would just like to hear, like, how do you think about taking that sort of structure
2:19:10 and making it helpful for a person?
2:19:11 Yeah.
2:19:17 Well, the first thing is that the structure and the circuitry is exactly the same for gambling
2:19:22 and going out and finding a great story and building a great story and having those experiences,
2:19:28 including the pitfalls, the losses, um, that by the way, set a lower threshold for what
2:19:29 you consider a win.
2:19:30 And then you ratchet up through there.
2:19:34 And, you know, it’s like, I’ll never forget my dad being a scientist who’s been on this
2:19:35 podcast before.
2:19:39 I’ll never forget the first time I published a paper in science, which is like, you know,
2:19:43 it’s like Superbowl rate that he didn’t say congratulations.
2:19:43 You know what he said?
2:19:49 He said, expect yourself to feel kind of low in a few weeks and expect yourself to wonder
2:19:50 if it will ever happen again.
2:19:52 And I said, will it ever happen again?
2:19:56 He said, well, if I told you that, then the experience wouldn’t be worth much, would it?
2:19:57 I’m like, damn it.
2:20:03 The other thing I’ll just, this is answering your question, uh, indirectly, uh, but it’s
2:20:08 meaningful perhaps is that my graduate advisor, when we published that paper, I was like, are
2:20:09 we going to throw a party?
2:20:10 Like, are we going to celebrate?
2:20:16 She was like, I guess we could get a pizza or something, but, um, the celebration was the
2:20:16 work.
2:20:17 I was like, what do you mean?
2:20:20 She was like, the work was why it was the fun, right?
2:20:21 You had fun doing the experiments.
2:20:23 I’m like, yeah, but are we going to celebrate?
2:20:24 We didn’t celebrate it.
2:20:29 And as a consequence, you know, humbly, we went on to publish many, many more papers in
2:20:33 excellent journals, not all in science, uh, most of them in other journals, but that the
2:20:39 point being that, um, she was teaching me to attach the reward to the effort and I was
2:20:43 like, ah, the fun is doing the experiments, getting the paper, like you have to take the
2:20:49 reward and, and, and relegate it to a place below the effort.
2:20:55 You can celebrate wins, but you, you can’t let yourself internalize that the wins more than
2:20:55 the effort to get there.
2:20:57 So there’s that.
2:21:01 So, um, so same circuit, it’s this dopamine circuitry.
2:21:06 Um, and of course, when I say dopamine, it’s a, that’s a proxy for adrenaline and norepinephrine.
2:21:08 Adrenaline’s operating in the body to make you feel alert.
2:21:11 Norepinephrine’s operating in the brain to make you feel alert.
2:21:12 So those three work together.
2:21:15 They’re cousins to like, get out, get up and go pursue things.
2:21:20 And it doesn’t matter if it’s a four 30, wake up or 4am, wake up, sit down and mental
2:21:21 movement or it’s physical movement.
2:21:27 I mean, evolution designed this way and it’s incredibly efficient and it has these pitfalls
2:21:28 of gambling.
2:21:34 Um, if you have a proclivity for alcohol, alcoholism or, uh, methamphetamine or cocaine,
2:21:39 or, or if you like stimulants or, um, for the process of like, you know, fill in the process
2:21:42 addiction, shopping, sex, whatever it happens to be.
2:21:47 Um, and that base you’re, you’re draining the bank account on these kind of coal means.
2:21:48 And then the reset is always abstinence.
2:21:48 Yeah.
2:21:50 It’s just abstinence.
2:21:50 Right.
2:21:55 And then people like people in their second or third year of sobriety are like, oh my God,
2:21:57 like the world just feels so incredible.
2:22:01 Like there are these, these magnificent moments from things that I just completely missed before.
2:22:06 And it, and it’s because what brings about pleasure now is at a, you could say it’s at
2:22:10 a lower threshold, but the level of meaning is sky high relative to before.
2:22:12 So, so there’s that.
2:22:17 So there’s real value to understanding dopamine, catecholamine dynamics, because you can identify
2:22:21 where you are on the map at a given moment that can tell you the direction to go.
2:22:22 I agree.
2:22:26 And I wish I could tell you, you know, you have dopamine, catecholamine circuits for writing
2:22:31 versus gambling versus, uh, wandering through Antarctica, not wandering, but trying to survive
2:22:32 Antarctica.
2:22:38 It’s the exact same circuit, uh, which is, you know, one of the reasons I, I want to shift
2:22:42 us to rucking, I really dislike rucking, but now you’ve got me rocking.
2:22:49 So tell, tell us why rucking and things like it are so valuable and are distinctly different
2:22:51 than like quote unquote hitting the gym.
2:22:58 So I’ll tell you how I sort of came to this realization, started writing about this in the
2:23:03 first place is that, um, when we were in the Arctic, we’re hunting, right?
2:23:10 So when you look at, um, why humans are good at running, and by the way, we’re good at two
2:23:10 things.
2:23:13 We’re good at running and we’re getting it good at caring.
2:23:14 And I’ll tell you why we’re good at caring.
2:23:20 So the reason we’re good at running is because we evolved to run long distances to chase down
2:23:22 animals in the heat and spear them.
2:23:26 So humans are really good at cooling ourselves in the heat, right?
2:23:27 And we can run these long distances.
2:23:29 Other animals can’t manage their heat.
2:23:31 So we’d slowly but surely run down animals.
2:23:33 Eventually they would get too hot.
2:23:37 They’d topple over from heat exhaustion and then bam, we’d kill them.
2:23:38 Okay.
2:23:41 So this is a theory called, it’s called persistence hunting.
2:23:43 So we won the thermoregulation game.
2:23:45 We run the, won the thermoregulation game.
2:23:45 Yeah.
2:23:52 So we can, we sweat, we don’t have much fur, and then our bodies are also designed for this
2:23:53 type of persistence hunting.
2:23:59 Um, there’s a guy at Harvard, Dan Lieberman, who had this, I think it was in 2004, uh, paper
2:24:02 about this, how the reason we’re built the way we are, one of the key reasons is so we
2:24:04 could run long distances for persistence hunting.
2:24:08 So I’m familiar with that research, right?
2:24:09 I’m like, oh, that’s really interesting.
2:24:10 Cool.
2:24:13 I’m like, yeah, this explains why I have like, you know, these big butt muscles, these
2:24:15 arched feet, these whatever.
2:24:22 Um, so we go up to the Arctic, we’re hunting, eventually successfully hunt a caribou.
2:24:26 And we, you know, we’re taking every usable part of it we can.
2:24:29 So we load our packs with all this weight.
2:24:34 It’s like a hundred something pounds in this damn pack and start walking back to camp.
2:24:38 And I’m just thinking about this research about, okay, humans evolved to run long distances
2:24:40 so we could hunt.
2:24:41 Great.
2:24:44 But what happens after you actually kill an animal?
2:24:47 You got to carry that damn thing back to camp, right?
2:24:50 And so it occurs to me, well, wait a minute.
2:24:54 We’re also pretty unique among animals in that we can carry weight.
2:24:59 Like no other mammal can just pick up weight on its own and carry it a long distance.
2:25:01 It’s like, huh, that’s interesting.
2:25:07 So I just start looking into this and yeah, humans are the only mammal that can pick up
2:25:09 a weight and carry it a long distance.
2:25:11 And it absolutely shaped us into who we are.
2:25:17 It allowed us to really conquer the globe because we could take tools into the unknown, right?
2:25:20 We can cover these long distances in our two legs and our feet.
2:25:23 Our hands are freed up to carry our tools, to carry whatever it might be.
2:25:25 And it really turned us into who we are.
2:25:31 Now, the thing is, is when you look at running, plenty of people run, right?
2:25:33 Like running and marathons, that is a popular activity.
2:25:39 But how many people are just like carrying weight as a regular form of exercise?
2:25:42 The answer was really not that many.
2:25:46 So I’m thinking like, okay, who actually still maybe does this?
2:25:48 And it turns out it’s the military.
2:25:53 So rucking is sort of the main activity of physical training in the military.
2:25:57 Just throwing weight in a backpack and going for a long walk.
2:26:03 And I’ve actually started to sort of even shift my language from using the term rucking
2:26:06 to simply saying walking with weight or weighted walking.
2:26:10 And the reason for that is, is if I tell my mom, hey, you should ruck.
2:26:11 She goes, oh, okay.
2:26:16 And she types in ruck and she goes, the hell is this military stuff, Michael?
2:26:17 I’m 75 years old.
2:26:20 So I’ve started to call it more walking with weight.
2:26:22 So it’s a little more approachable for the masses.
2:26:26 But I think the benefit of it is that you’re getting cardio stimulus
2:26:30 because you’re covering ground, but you’re also getting strength work
2:26:33 because you’ve loaded your skeletal system, your muscular system.
2:26:36 And that comes with a lot of benefits.
2:26:37 You kind of got this two in one.
2:26:42 So it generally will burn more calories per mile than walking or running.
2:26:45 And that is simply because you’ve added extra weight.
2:26:49 Of course, if you’re running, you might cover more distance in the same amount of time.
2:26:52 But if you just compare it by distance, it’s burning more calories.
2:26:59 And I think it’s one of these activities that can really fill in gaps in people’s training.
2:27:05 And to what you sort of alluded to in your question is there’s a variety of reasons it fills in gaps.
2:27:07 But one of them is simply that it gets people outside.
2:27:14 Like there’s a lot of gym people who are like, yeah, I lift all the weights, but like I’m not doing that running thing.
2:27:15 A lot of people can’t run.
2:27:17 And then like, oh, by the way, walking feels a little too easy.
2:27:18 I’m not going to do that.
2:27:22 So if you can throw some load on someone and have them go for a walk, it gets them outside.
2:27:28 Helps them preferentially burn fat, it seems, compared to something like running.
2:27:30 So there’s this interesting study.
2:27:32 And I’ll caveat this by saying it was a very small study.
2:27:36 I think it was only 12 people because they could only find 12 crazy enough people to do it.
2:27:38 It was on backcountry hunters in Alaska.
2:27:43 And so these guys carry these heavy packs out into the mountains for, you know, a week or whatever.
2:27:49 And they test them and they ended up losing a significant amount of weight, but it was all from fat.
2:27:52 They actually gained like a very minute amount of muscle.
2:27:56 And that really shouldn’t happen in the context of going out and losing weight, right?
2:27:58 You’re probably going to lose fat along with muscle.
2:28:01 But with this, they ended up losing mostly fat.
2:28:08 So I just think it’s this amazing activity that we really wove out of our lives due to technology.
2:28:10 Humans evolved to carry.
2:28:15 People were carrying babies all the time, like every day in the past.
2:28:18 We’d go hunt and we’d have to carry all the meat back to camp.
2:28:21 We would carry food that we gathered, like gathering.
2:28:23 We’re hunters and gatherers.
2:28:28 Gathering is literally walking around, finding some food, carrying it, finding more, carrying it back to camp.
2:28:31 And then we got, you know, cars.
2:28:33 We got grocery carts.
2:28:36 We got X, Y, Z.
2:28:39 We got furniture dollies that we don’t carry as much.
2:28:47 And I think we’ve lost a really important form of human movement and physical activity that we were literally born to do.
2:28:53 And so my suggestion to all the listeners is get some weight and carry it.
2:28:56 Easy to throw some weight in the backpack and go for a walk.
2:28:58 And it’ll be good for you.
2:29:00 How much weight and how far?
2:29:05 So if someone is just starting, I tell them to start light.
2:29:12 I think, so after I published The Comfort Crisis with the, there’s a chat, there’s an entire chapter on walking with weight or rucking.
2:29:15 I got all these people in the military.
2:29:16 Rucking destroyed me.
2:29:19 Okay, well, how much did the military start you with?
2:29:20 A hundred pounds.
2:29:21 It’s like, well, yeah.
2:29:30 It’s like, if you did anything at that intensity immediately, just immediately went into like the red, you’re going to get injured.
2:29:32 You know, it could be squatting.
2:29:36 It’s like, yeah, I tried to max out on my deadlift every time I deadlifted.
2:29:37 The first time I deadlifted.
2:29:38 Therefore, no one should deadlift.
2:29:40 You need to ease into this.
2:29:48 So I tell people, women can start with anywhere from five to, say, 20 pounds, I suggest.
2:29:52 Men, anywhere from 10 to 30, depending on your fitness level.
2:30:00 I would rather have someone really ease in and sort of get used to it because a lot of people will say, yeah, I went a little too heavy and it really sucked.
2:30:02 Like, I want you to sort of on ramp slowly.
2:30:05 And then from there, you can build up over time.
2:30:13 And so I have plenty of, you know, women who might weigh 130 pounds who now use 30 pounds, which is a significant amount of weight.
2:30:19 I’ll have men who, you know, maybe they started with 20 and they’re like, that’s way too light.
2:30:21 Like, I just have too much of a base of fitness.
2:30:22 It’s like, okay, good.
2:30:23 Well, I’m glad we started there, though.
2:30:24 So we know for sure.
2:30:28 And then they’ve ramped up to, say, 40, sometimes 60.
2:30:34 I mean, for me, I generally, my sort of go-to weight is probably 35 to 40 pounds.
2:30:43 And I find that that’s a weight where it’s uncomfortable, it’s challenging, but it’s also not so soul-crushing that I’m like, I got to end this walk.
2:30:45 This absolutely sucks.
2:30:46 I can still enjoy it.
2:30:47 And, of course, I’ll go heavier sometimes.
2:30:51 If I’m going really far, sometimes I might be like 20 pounds or something, you know.
2:30:56 I think it’s really just like start light, take a walk, see how that feels.
2:30:58 You know, it doesn’t have to be too complicated.
2:31:03 Yeah, I said I hate rucking, but I love the way I feel afterwards.
2:31:05 Maybe that’s the form of exercise I don’t like.
2:31:07 There, I just outed myself as not liking it.
2:31:15 I find that it forces me to pay attention to some of the smaller stabilizing muscles.
2:31:17 Like you can’t be as loose with your gait.
2:31:20 You have to be pretty thoughtful, especially if you’re hiking.
2:31:23 You can’t stride too long here or there.
2:31:29 It just naturally keeps you moving more like a packed mule, which I think can be helpful.
2:31:41 And I do notice that when I take off the rucksack or the vest on a different day and I run, I definitely feel faster and lighter just by way of comparison.
2:31:45 Probably a real change too due to the small stabilizing muscles.
2:31:48 This thing about losing more body fat will get people motivated.
2:31:48 Yeah.
2:31:50 People love that.
2:31:53 I think it’s also a good tool for runners because the injury rate is much lower.
2:31:57 So if you’re within a reasonable amount of weight, like, of course, if you go up to these crazy weights.
2:32:02 So I generally tell people, if you just want like a firm number, don’t go over 50 pounds.
2:32:08 If you want a more sort of dialed in number to your body weight, don’t go over a third of your body weight.
2:32:11 There’s a lot of military research that suggests that.
2:32:16 But even for me, like I don’t go up to a third of my body weight all that often, unless I have a really good reason.
2:32:19 I’m training for something like backpacking or hunt or something.
2:32:27 So if you’re in a – within a reasonable amount of weight and not too heavy, the injury rate is exceedingly low.
2:32:31 It’s not that much higher than the injury rate of walking and walking is pretty safe.
2:32:43 Do you ever experience the kind of crossover of understanding between your physical pursuits and your creative intellectual pursuits?
2:32:50 Like do you find that, for instance, if you ruck, that there’s a certain – you start to recognize where the resistance is.
2:32:51 Is it putting on the pack?
2:32:56 Is it a third of the way through you tend to feel pretty good?
2:33:03 Do you notice those contours and do they map to the contour of sitting down and writing that it’s hard at first?
2:33:07 Then it gets easier and then at some point there’s a breakthrough or else it just plain sucks the whole time.
2:33:09 I think so.
2:33:11 I’d like to hear your experience with running.
2:33:17 But my experience with running is that the first, say, three miles, they suck.
2:33:20 You know, this is hard.
2:33:23 Like things just start – you just feel like resistance.
2:33:29 And then eventually, usually after, say, mile three, all of a sudden I feel like, oh, I could do this forever.
2:33:31 I could do this the rest of the day if I wanted to.
2:33:36 But if I don’t go through that first three miles, I’m never going to get to four plus or whatever it is.
2:33:41 And I do feel like that’s the same with writing where it’s challenging at first.
2:33:45 The things aren’t moving, but then things just – things start to move, you know.
2:33:47 But you need that buy-in.
2:34:01 Like you need the – you’re not going to have those amazing four plus miles after mile four or sentence after the 20 paragraphs you deleted if you don’t run the first three miles or write the first 20 paragraphs.
2:34:05 And then a related question is specifically about writing.
2:34:12 But it could carry over to school, music, or any sort of kind of pursuit.
2:34:18 You said that some days getting 300 quality words feels like an accomplishment.
2:34:20 Other days you get 3,000 words.
2:34:27 Do you think prior to the days that you got the 3,000 words that your brain is processing it unconsciously?
2:34:28 Do you think it all happens in the session?
2:34:37 Or is there something – like if you look back into your days and hours before those incredible days where you just feel amazing,
2:34:40 can you map it to anything or is it just mysterious?
2:34:46 I think it’s somewhat mysterious, but I guess here’s how I would answer that.
2:34:57 Is there some writing I’ve done where you sit down and it’s just – it comes out and it comes out not needing many edits.
2:35:00 And it’s just like – like I’ll give you an example.
2:35:09 There might be some bias, but a lot of my friends and people who’ve read my work say one of the best things I’ve written is this essay I did about my mom.
2:35:14 It originally appeared in Men’s Health in 2017 maybe.
2:35:15 It’s called My Badass Mom.
2:35:17 I have it on my sub stack.
2:35:18 I’ll link to it in that post.
2:35:21 I wrote that in about seven minutes.
2:35:26 Sat down and just – and it’s like 1,000-something words.
2:35:31 And it was like – printed it and was like, I don’t know if I need to change this.
2:35:32 And so why is that?
2:35:36 Because I’ve been thinking on that piece for 30-something years.
2:35:41 And it was just – that was the moment and just the energy got captured and then that was it.
2:35:49 A good example of this, and this is a person at a much higher level, is I was watching a Tom Petty documentary.
2:35:56 Apparently, he sat down, flipped on a recorder, and just came up with wildflowers.
2:36:03 Literally started just playing those chords and making up the lyrics as he went and recorded wildflowers.
2:36:06 Just went, holy shit, right?
2:36:12 That is like – there are times when like magic happens and just lightning strikes, and you got to be – you just got to be there for it, though.
2:36:14 It’s like I think things like that can happen.
2:36:17 But I think to your point, why could that happen?
2:36:24 It’s because he had like all this experience that just sort of like was swelling and bubbling under and finally just like converged.
2:36:30 Brings me to an earlier point in our discussion.
2:36:48 I genuinely believe that the raw materials of great writing and music and science and whatever, podcasting, visual art, painting, those raw materials are collected away from the actual craft.
2:36:51 And so you have to get out into the real world and experience those.
2:36:57 Where have you gotten your best material, scientific work, ideas you’re flowing into podcasts?
2:37:00 Like how does all that unfold for you?
2:37:13 For me, PubMed is – it’s like the – it’s the intellectual wilderness of published material as are books and lectures but mostly PubMed.
2:37:25 So the more time I can spend foraging papers and looking at graphs and seeing things and connecting it to something else and that’s where the ideas – those are the raw materials.
2:37:38 Like this year I haven’t been doing quite as many solos as I work on the book but I’m getting back to solos soon and I’ve got these like folders upon folders of papers that no one’s ever discussed out there that I think have real gems in them.
2:37:43 So those are the minds in which I’m mining for information that I then have to work with.
2:37:58 So for me, it’s PubMed and occasionally it’s getting on the phone like I did yesterday with a neurosurgeon friend of mine and having a discussion about the vagus nerve and realizing that everything that’s out there about the vagus nerve, everything is exactly backwards.
2:37:59 Interesting.
2:38:00 And going – and I was like, is this possible?
2:38:01 And he’s like, yeah.
2:38:03 And I’m like, why hasn’t the narrative been corrected?
2:38:07 And he’s like, well, because there’s never been a real neuroscientist talking about it.
2:38:15 I was like, oh, wow, we have it exactly backwards just for – not to be cryptic here, the vagus nerve, even though it’s classified as parasympathetic, is not a calming pathway.
2:38:19 It’s a pathway by which physical movement wakes up the brain.
2:38:20 Period.
2:38:23 Or mechanical changes in the gut, wake up the brain.
2:38:24 It’s all excitatory.
2:38:26 Everyone thinks the vagus, calm down.
2:38:28 No, the only quieting signals come from the brain to the body.
2:38:29 Interesting.
2:38:35 And there are a few of them in there, but the vast majority of the vagus is this way that the way to wake up your brain is to move your body.
2:38:36 Awesome.
2:38:38 So that’s – anyway, I don’t want to go too far down this rabbit hole.
2:38:44 This, though, this sounds like what I was just talking about when I’m in a place and having to find information for a story.
2:38:48 And I experienced it’s that – you used the word foraging, right?
2:38:53 It’s that like the chase of the thing.
2:38:54 What’s the thing I’m going to find here?
2:38:55 I got this question.
2:38:57 I got to go find these.
2:39:00 And I don’t know what I’m going to encounter out there in the wilderness, as you put it.
2:39:02 That is the best.
2:39:05 It’s why people get hooked on social media.
2:39:06 It’s why people get hooked on gambling.
2:39:09 It’s why people get hooked on dating apps or whatever the hell it is.
2:39:18 I think the problem today is that you see it getting put into technology and leveraged in a way that maybe hurts people over the long run.
2:39:25 Whereas if you can find a way to leverage that, as you have and are telling me now, that helps you in the long run, that’s like the unlock, right?
2:39:27 Yeah.
2:39:33 That’s what a lot of these failure-to-launch kids are not accessing.
2:39:34 Totally.
2:39:42 And Anna Lemke, the author of Dopamine Nation, has said this, you know, and she’s like, what are people who haven’t found their passion supposed to do?
2:39:43 And she’ll say, mow the lawn.
2:39:46 And people go, this just sounds like a mom telling me what to do.
2:39:49 But she understands it’s the same circuitry.
2:39:49 Yeah.
2:39:52 You’re trying to get that – you do something you don’t want to do.
2:39:53 You complete it.
2:39:54 It’s a job well done.
2:40:07 You’re learning a process and then you start to, you know, superimpose the understanding of that process onto things that are hopefully meaningful and generative, you know, as opposed to destructive.
2:40:16 The problem is it’s like a trail where on either side you can slip – every day you can slip down the slope of numbing out or drama.
2:40:26 You’re trying to stay on a trail to keep it in the language of Michael Easter, like you’re trying to stay on a trail this narrow and you don’t know where it’s going and it’s splitting off and you don’t know which is the right one.
2:40:30 And there are just so many opportunities to slide down the edges every day, all day.
2:40:38 And those edges continuously get tweaked to be slipperier, easier to fall down, steeper.
2:40:43 So in scarcity brain, I – so I live in Las Vegas, right?
2:40:48 And so you see people playing slot machines all day long and there’s slot machines everywhere.
2:40:52 And I just look and I go, why do people do that?
2:40:55 Because everyone knows the house always wins, right?
2:40:56 You want evidence?
2:41:02 Why would there be those bajillion-dollar casinos down there if people were actually winning at gambling?
2:41:13 And I’ll keep this story short, but I ended up in this casino that’s new but it’s used entirely for research on gambling behavior.
2:41:20 Levers, I’ll say, that can be pulled in casinos to get people to effectively gamble more.
2:41:23 And it’s funded by Caesars is one of the companies in it.
2:41:25 There’s also a bunch of tech companies in there.
2:41:42 And I think that that is like a metaphor for the world we live in where now because things can be tracked and digitized that like people who are using this in a way where it’s maybe arguably not helping people in the long run.
2:41:48 There’s just so much information that that saw can continuously be sharpened and sharpened and sharpened.
2:41:55 I think slot machines are also just the ultimate metaphor because they – in the 80s, up until about 1980, no one played them.
2:42:00 And then you had a guy come in in the 1980s.
2:42:01 His name was Cy Red.
2:42:07 And he had noticed that his kids, his grandkids, would play Atari all day long.
2:42:12 He’s like, they just get hooked on Atari and he’s like, that’s interesting.
2:42:17 What can I take from that and apply to these machines that I make?
2:42:21 So what he does is he makes the first screen-based slot machines.
2:42:33 And when slot machines go screen-based, all of a sudden you can program the odds rather than be constrained by actual spinning reels because there’s only so many symbols you can fit.
2:42:39 So now you can offer this total crazy world of different combinations and jackpots.
2:42:49 And he realizes, oh, what we can do because we have all these options now is we can have people bet a bunch of different lines.
2:42:56 So on like a digital slot machine, you can bet like 40 different ways the line is going to go and the things are going to fill up.
2:43:06 And what we can do from there is that if you get a win, you might quote-unquote win, but let’s say you bet a dollar, you’ll win, say, 50 cents or 40 cents.
2:43:10 That is what casino companies call a loss disguised as a win.
2:43:15 The thing is, is when that happens to people, it doesn’t necessarily register as a loss.
2:43:18 Something exciting happened, right?
2:43:24 And so all of a sudden the machine can start to have something exciting happen far more times,
2:43:29 but you’re just slowly losing your money instead of quickly losing your money.
2:43:38 So the reason that people weren’t playing slot machines up to 1980 is because simply by the constraints of space and the way that reels were like physical reels,
2:43:41 you just couldn’t win all that often.
2:43:44 So you might play 20 games and nothing ever happens.
2:43:47 So that behavior is going to extinguish like really quick.
2:43:59 But if you can get someone on a machine where like maybe every third pull, maybe every second pull, something happens, the machine lights up, ding, ding, ding, ding, ding, congratulations, you won.
2:44:01 You won 40 cents on your dollar bet.
2:44:02 Isn’t this exciting?
2:44:04 Congratulations and welcome to Las Vegas.
2:44:10 Now all of a sudden you start to see slot machines go from like being thrown in the corners of casinos to taking over casino floors.
2:44:19 So they now bring in 85% of casino revenues and people spend more money on slot machines than they do books, movies, and music combined.
2:44:31 And it was really just this tweaking of this perfect reward schedule where you’re getting just the right amount of rewards at a random schedule and it’s just been sharpened.
2:44:36 And then you see companies go, what the hell’s happening in Vegas?
2:44:42 And then that gets placed into social media, into dating apps, into online shopping.
2:44:44 Like you go on shopping places.
2:44:47 Now there’s a damn spinning wheel, right, to get a discount.
2:44:50 It’s like that’s what happens when you walk into a Las Vegas casino too.
2:44:53 First thing you see is a spinning wheel because it’s a sucker’s game.
2:44:55 And then just spread everywhere.
2:44:57 Wow.
2:44:58 Yeah.
2:45:00 And the speed, speed is a big thing.
2:45:06 So the other thing with the spinning reels, when it’s physical, you pull this handle.
2:45:08 It’s a slow process.
2:45:11 Pull, clunk, clunk, clunk.
2:45:11 Okay.
2:45:13 Pull, clunk, clunk, clunk.
2:45:17 So the Cy Red guy, he realizes, hey, this pulling the handle thing, that’s just slow.
2:45:18 We’re slowing people down.
2:45:20 What if we made the spin a button?
2:45:27 And what happened is the average slot gamer went from playing 400 games an hour to 900 games an hour.
2:45:29 Yeah.
2:45:31 Swipe right, swipe left.
2:45:33 Swipe right, swipe left.
2:45:35 Infinite scroll.
2:45:37 Right?
2:45:40 Infinite pages that just load as you shop.
2:45:42 You want no friction.
2:45:43 Everything needs to be frictionless.
2:45:47 The faster you can do a behavior, the more likely you are to do a behavior.
2:45:56 And this all got figured out in this strange, heartless, but freaking beautiful town I live in called Las Vegas.
2:45:58 Wow.
2:46:05 Yeah, I would love to go to a casino with you sometimes just to like watch you analyze people and be like, that’s what’s happening to this person.
2:46:07 Well, their baseline on dopamine is dropping.
2:46:11 They’ll get the little inflections, the wins or the perceived wins, right?
2:46:13 What you don’t perceive is your baseline.
2:46:13 Right.
2:46:14 Right.
2:46:16 We’re not in touch with our dopamine baseline.
2:46:18 We’re in touch with the inflections from that baseline.
2:46:20 And that can be very distracting.
2:46:25 I mean, and there’s a whole set of parallel conversations about addiction here.
2:46:49 I mean, this is what you just described makes me remember what Anna Lemke, one of our first guests ever on this podcast, right as Dopamine Nation was published, said, which was that her formerly addicted patients who get sober from whatever, cannabis, alcohol, gambling, whatever it is, that they are her heroes.
2:46:51 And I thought, oh, that’s beautiful, right?
2:46:53 Her patients are her heroes.
2:46:56 What more beautiful thing could a doctor say?
2:46:57 She’s an MD after all.
2:47:18 And she’s saying, no, no, not only do I respect and admire them, but they’re my heroes because they are better equipped to deal with the landscape of life than people who have not experienced the deep hole that addiction can bring and then getting themselves out of it and understanding these dopamine dynamics.
2:47:20 These catecholamine circuits, as I’m referring to them.
2:47:22 That’s what she was saying.
2:47:24 She wasn’t saying they overcame a lot.
2:47:25 I mean, she was saying that too.
2:47:35 But it was that they understand life at a deep level to be able to go into the world now and to really glean tremendous meaning and benefit from the smallest of things.
2:47:46 And that’s where I distilled it down to, as I needed to make it succinct for social media, ironically, to the statement that addiction is a progressive narrowing of the things that bring us pleasure.
2:47:54 And that happiness, or maybe even enlightenment, if there is such a thing, is a progressive expansion of the things that bring us pleasure.
2:47:59 What she’s saying is these people were in the pit, got out of the pit, and therefore she admires them.
2:48:05 So, gosh, I want to visit this very diabolical casino.
2:48:06 I guess all casinos are kind of diabolical.
2:48:08 I actually really like gambling.
2:48:10 My team knows this.
2:48:11 I do too.
2:48:12 I really enjoy it.
2:48:18 It changes my internal kind of RPM.
2:48:20 There’s a vague language here.
2:48:31 But when I play a little roulette or I’ll, like, just, I don’t know, gamble on a game or something, like, I can feel the lift it gives me, which is why I don’t gamble.
2:48:34 I know myself, and I can feel that thing.
2:48:43 It’s like a – it’s an energy that feels kind of like throughout the body, and you’re unaware of really anything else.
2:48:44 It’s a little bit of a tunnel.
2:48:45 And I’ve never gambled much money.
2:48:47 I’ve never thought to.
2:48:50 But I recognize that feeling, and I’m like, oh, no.
2:48:51 Yeah.
2:48:51 Yeah.
2:48:52 You have it too?
2:48:53 I enjoy it.
2:49:04 I also, once I hit a certain amount of – and I keep my threshold very low for what I’m going to gamble because I live in Las Vegas, like, probably not a good idea to get really into gambling.
2:49:08 If you live in a town where it’s everywhere, like, you go to the grocery store and you can gamble.
2:49:11 So I keep it pretty low.
2:49:12 We gamble, like, once a month.
2:49:16 I mean, we’re, like, you know, we’re not spending much money, but it’s enjoyable.
2:49:18 That’s the thing, right?
2:49:27 It’s like with so many things that can be addictive is there’s vastly more people that can go in, have a little bit of fun.
2:49:28 Eh, that’s a good time.
2:49:30 And then move on with their life.
2:49:37 And then there’s a small subset of the population that gets, for whatever reason, it’s that thing that does it for them, and it sucks them in.
2:49:41 There’s also – because we’re talking about gambling and addiction.
2:49:45 There’s some research.
2:49:51 I believe this woman was at NYU, and she studied problem gamblers, went to Las Vegas, interviewed a bunch of them.
2:49:59 And she found that a lot of the seriously problem gamblers, when they would get a big win, it would piss them off.
2:50:01 And here’s why.
2:50:05 It’s when you get a big win, if it’s over $1,200, what happens is your machine locks up.
2:50:14 And the casino boss pit, he comes over and he makes you fill out a tax form because, you know, once you get over $1,200, now you’ve got to pay taxes on it.
2:50:17 They weren’t there necessarily to win.
2:50:23 They were there to just get in the flow of the machine and just have the ups and the downs and just like ride that out.
2:50:28 And having a big win, it would interrupt that, and that would frustrate them, which is just nuts.
2:50:40 The way you offer up these real-life examples for me and I know for the listeners provides such a rich substrate for understanding the kind of universal circuitry.
2:50:42 And I’m so grateful to you for that.
2:50:46 You talked earlier about the speed of the slot machine.
2:50:46 Yeah.
2:50:56 So what I think is very dangerous, and we talked about before on this podcast, is this notion of dopamine that’s not preceded by effort.
2:51:02 But I think you said it best, and I’d like to replace that with something that’s much more facile for people and hopefully intuitive as well.
2:51:11 Basically, any time we find ourselves in frictionless or low-friction foraging, we’re in serious trouble.
2:51:13 Get out.
2:51:14 Get out then.
2:51:20 Like the moment you’re in a frictionless foraging mode, your baseline is dropping, and you don’t realize it.
2:51:21 Totally.
2:51:32 A good example of a way this was used relatively recently that has, I think, been disastrous, especially for younger men, is in sports betting.
2:51:37 So sports betting gets legalized in a bunch of different states.
2:51:46 Well, it used to be that in order to place a sports bet, you had to drive to the casino, and you could bet on the game that was hours away.
2:51:49 And then maybe you would watch the full game at the casino.
2:51:50 How long does a game take?
2:51:51 Three hours?
2:51:56 So you wait at the casino, and then you either cash in or, you know, you lost your bet.
2:52:01 Well, once it gets sort of legalized, and now it’s in all these different states, and it goes to cell phones.
2:52:02 Okay.
2:52:05 So now it’s like, I don’t even have to drive to the casino.
2:52:07 I can do this right now through two buttons.
2:52:23 And then one thing that the gambling industry did that was good for the profits, probably not good for the user, is to go, okay, well, if we know that speed will increase gambling rates, and the more a person gambles, we can look at the math and go, we just need them to gamble more.
2:52:25 And more, because that’s how we win our money.
2:52:26 It’s in the volume.
2:52:31 What can we do to solve this problem, the fact that a game is three hours long?
2:52:33 Because how many games are there in a day?
2:52:35 Wait a minute.
2:52:38 What if you could bet on a play?
2:52:40 How many plays are there in a game?
2:52:41 I don’t know, hundreds?
2:52:43 Okay, let’s bet on this play.
2:52:46 So now you have, like, these live in-game thing, like, is this person going to score up to bat?
2:52:49 Is this, there’s all these different ways a person can bet.
2:53:00 And then the addition of parlays as well, where you’ve got, like, 12 teams or whatever, and, like, these, like, bonus things they throw in, it’s just like, it was a train wreck.
2:53:11 When you said there’s a growing problem nowadays among young men, I thought you were going to talk about frictionless foraging and online pornography.
2:53:14 Oh, yeah, that’s, we’ve got plenty of problems, right?
2:53:29 And so what I’m realizing is there are numerous examples of this out there, but hopefully this framework of rate and low friction, high-speed foraging means you’re just going to end up in a pit.
2:53:30 Yeah, totally.
2:53:34 You’ve got to figure out ways to slow things down if you can.
2:53:36 I think there’s, I think it’s hard, but I think there’s ways to do it.
2:53:46 Another interesting example, and this one isn’t, I don’t think is as sort of one-to-one as the others we’ve been talking about, but there’s a guy from the junk food industry.
2:53:49 And you see this rise in junk food in the 1970s.
2:53:55 And what happened is, sort of like the casinos looking at sports going, well, like, well, these things are long.
2:53:57 There’s long stretches between these events.
2:54:02 In the 70s, the food industry was like, well, people are eating three square.
2:54:04 We need them to eat more food.
2:54:06 What if we invent snacking?
2:54:07 Let’s make snacking a big industry.
2:54:11 So they start, they come up with this new thing, snacking, right?
2:54:13 Like, snacking becomes this thing.
2:54:21 And this guy from the junk food industry basically said, if you want to get a junk food to sell and take off, it’s got to have three Vs.
2:54:24 It’s got to have value.
2:54:25 It’s got to have variety.
2:54:31 And it’s got to have velocity, meaning cheap, meaning lots of different options.
2:54:32 So think of Doritos.
2:54:34 There’s, like, 10 different flavors, right?
2:54:38 You’ve got nacho cheese, normal cheese, chili cheese, whatever, on and on.
2:54:39 And then velocity.
2:54:40 It’s got to be quick and easy to eat.
2:54:46 It’s got to be a food that you can just pound a bunch of calories in one sitting and want to just keep going.
2:54:53 And once they sort of lock that in, you start to see, that’s really, you start to see obesity take off in the 70s in the U.S.
2:54:56 Or mental obesity and TikTok.
2:54:56 Yeah.
2:54:57 Seriously.
2:54:58 Yeah.
2:55:03 I mean, again, these parallels between the physical and the cognitive, right?
2:55:12 You know, it’s, I mean, there’s an incredible moment in the Bad Men series where they bring a vending machine into the office.
2:55:16 And suddenly, you know, like, people are eating at work before they would leave to go eat.
2:55:17 No one was eating at their desk.
2:55:18 Right.
2:55:20 I remember when I was a postdoc.
2:55:21 No, excuse me.
2:55:22 When I was a graduate student.
2:55:25 So this would be 2000 to 2004 when I was doing my PhD.
2:55:27 We had a German postdoc.
2:55:29 I’m from overseas.
2:55:36 And he was just blown away that people would take their coffee in their car.
2:55:39 Now you hear this, you know, like, oh, of course.
2:55:40 He was like, this is crazy.
2:55:48 Like, you would go to the cafe, you would drink your coffee, or you would make a coffee at work after lunch, and then drink it in the lunchroom, and then go back to your bench at work.
2:55:49 But everyone’s walking around.
2:55:51 He’s like, everyone’s walking around with their coffee all the time.
2:55:52 I’m like, what’s going on here?
2:55:53 You know?
2:55:55 Now he’s a professor up at the University of Oregon.
2:55:58 I bet you he carries his coffee around.
2:55:59 Yeah, he’s been here a while.
2:56:02 But he was like, this is crazy.
2:56:05 Like, people carry their drinks around, you know?
2:56:09 And now you’d be hard-pressed to find someone not carrying their coffee out of a coffee shop.
2:56:12 It’s more like a fast food restaurant.
2:56:14 You’re trying to get people in and out as fast as possible.
2:56:14 Yeah.
2:56:21 And snacking in general, just eating food in all sorts of situations, too, I think is relatively new.
2:56:27 I mean, if we were getting more productive and there was more incredible creative work, I’d say, okay, fine.
2:56:29 Like, it’s all in service to something else.
2:56:34 But once again, we land ourselves in the landscape of neuroscience where it’s one circuit.
2:56:37 So I don’t believe how you do one thing is how you do everything.
2:56:41 Otherwise, based on my strawberry hull example earlier, like, I’m really in trouble.
2:56:41 Yeah.
2:56:50 But I believe that we have areas of life where we are a little bit less regimented than others, where we’re even just, like, outright neurotic.
2:56:58 But I do think that once we start to see these patterns and where they are, hopefully it helps people navigate better.
2:57:06 I mean, I think the way you described, they’re making the slopes on that narrow trail, like, steeper and steeper.
2:57:08 It’s getting more perilous to be a human.
2:57:09 Yeah.
2:57:12 It’s getting riskier, harder, despite these conveniences.
2:57:14 And it’s no coincidence.
2:57:15 It’s because of the conveniences.
2:57:22 And I think, too, one of the issues we face is that, you know, a lot of this is all technologically driven.
2:57:30 But one of the issues becomes that it’s becoming harder and harder than ever to opt out of the technology.
2:57:45 So I’ll give you an example is I have this uncle, and he’s old school, railroad worker, not a big fan of people, does best when he’s in his 1960s bus up in the mountains just alone.
2:57:46 Awesome.
2:57:47 Awesome dude.
2:57:48 Far out.
2:57:51 He was totally anti-getting a smartphone.
2:57:53 He’s like, no, I’m not getting a damn smartphone.
2:57:54 Like, no, no way.
2:57:59 Well, now that guy can’t even get on a plane if he wanted to without a smartphone, right?
2:58:06 So, like, there’s all these things in life that you basically have to do to function that run through a smartphone.
2:58:10 And by the way, the smartphone is the thing that is making you crazy.
2:58:12 So you can’t even opt out of the technology.
2:58:14 And that’s where it starts to get scary.
2:58:22 One thing that I’ve done that’s been very helpful for me is I put social media, so Instagram and X, on an old phone.
2:58:24 That’s smart.
2:58:29 So if people send me something, like, if you were to send me a clip on Instagram, I can’t, on my normal phone, I can’t look at it.
2:58:34 I mean, I suppose you can go in through the annoying thing where you have to cancel out some windows, but I just don’t do it.
2:58:38 And by the end of the day, no one writes to me and goes, what do you think of that thing I sent you?
2:58:46 So I make very designated time that I’m on social media, and then, you know, I don’t access it elsewhere.
2:58:50 But it is tough, the fact that we have to set up these barriers.
2:58:50 Yeah.
2:58:53 But you’re doing incredible work.
2:59:00 I want to say I think of you as a researcher, even though you’re a writer slash researcher, you research things in depth for your writing.
2:59:05 And it’s clear you put so much care and time and thought into your craft.
2:59:09 And I’ve loved your book, The Comfort Crisis.
2:59:15 We’ll put links to all your books and to the Substack links that were discussed today.
2:59:18 I’m curious what the next book is.
2:59:22 I feel like you should write a book about addiction and dopamine and, you know, how to overcome it.
2:59:25 You might have the – I know that you have the recipe.
2:59:27 You told us the recipe today.
2:59:29 Can you share with us what it’s about?
2:59:33 Or is that like parents who are expecting a kid revealing the name before it’s born?
2:59:33 You’re not supposed to.
2:59:41 I think it will be a mental health extension of The Comfort Crisis and a little bit of a case for adventure.
2:59:52 And, you know, I think the question that I really grapple with is why when you look at our world sort of objectively, things have never been better than ever.
2:59:53 Look at all the numbers.
2:59:54 Like we’re living longer.
2:59:56 More people know how to read.
2:59:57 Fewer people are hungry.
3:00:00 You can get from point A to point B in like 30 minutes.
3:00:04 It used to take you, you know, an entire day to walk that.
3:00:04 All these things.
3:00:08 And yet people are less satisfied and more neurotic than ever.
3:00:09 So it’s like, well, why is that?
3:00:12 And then what is the answer to it?
3:00:21 So I think the book will probably get into that somehow with the, with the, uh, my long hike I just did being the overarching narrative and some lessons I learned along the way.
3:00:22 Awesome.
3:00:22 Yeah.
3:00:23 Awesome.
3:00:27 And let me thank you for having me on, doing the work that you’re doing.
3:00:29 You’re changing a lot of lives, man.
3:00:34 I can’t tell you the number of people because I got sober when I was 28.
3:00:43 I can’t tell you the number of people who have reached out and said, I watched this Huberman episode and I decided to stop drinking and my life is way better.
3:00:46 And that’s like, bam, that’s like all happening right here.
3:00:54 And the amount of people that’s rippled to and changed and not just them, because when one person stops drinking, it’s not just their life that improves.
3:00:59 Everyone in their orbit’s life improves if they drink like I did.
3:01:01 And so that’s awesome.
3:01:02 Everything else you’re doing is awesome.
3:01:03 So I really appreciate you having me, man.
3:01:04 Thank you.
3:01:06 I’ll take that in.
3:01:12 And I want to thank you for coming here today and for sharing with us your knowledge and wisdom.
3:01:13 It went places I didn’t anticipate.
3:01:15 And as always, I learned from you.
3:01:22 As I started off today’s conversation by saying you’ve completely changed my life because I do things differently every single day.
3:01:26 I look at the friction points of like, I don’t want to do this as like opportunities.
3:01:32 And I do think it’s made my life better and hopefully me better for the other people in my life.
3:01:33 I also curse you every day.
3:01:35 I decided to save this to the end.
3:01:39 I have a 72-pound kettlebell set in my living room.
3:01:46 And when I wake up in the morning, I pick it up and I suitcase, carry it back and forth once with one arm.
3:01:48 And I suitcase, carry it back and forth with the other arm.
3:01:51 And the entire time, I’m cursing you because it hurts.
3:01:53 It doesn’t feel good to do first thing in the morning.
3:01:57 My grip isn’t as strong as it is in the mid-morning after a cup of coffee.
3:02:00 And I have this little forearm twinge thing.
3:02:07 But I told myself if I do this every single day, then I’ll be able to continue to do it the rest of my life.
3:02:08 It’ll probably make me live longer.
3:02:16 And that’s a Michael Easter cursing carry process done every single day.
3:02:23 So you’ve changed my life for the better in some painful ways that pay off, certainly with less pain down the road and certainly with more meaning.
3:02:26 So I really want to thank you for everything you’re doing.
3:02:28 You put so much intention and heart into what you’re doing.
3:02:39 And thanks also for sharing a bit about addiction, about the value of going to meetings, and the landscape that we’re all facing out there.
3:02:41 It’s not easy, but you’re making it better.
3:02:41 I appreciate it.
3:02:42 I’ll make you a deal.
3:02:45 I’m going to do the same thing every morning.
3:02:49 I’m going to get my 72-pound kettlebell, and I’m going to join you in those morning walks.
3:02:52 And then I will be cursing your name from now on.
3:02:54 So it’ll be fair.
3:02:54 Perfect.
3:02:55 Appreciate you.
3:02:56 Come back again.
3:02:57 Yeah, thanks, man.
3:03:00 Thank you for joining me for today’s discussion with Michael Easter.
3:03:07 To learn more about his work, his books, and to find links to the substack that he mentions throughout today’s episode, please see the show note captions.
3:03:14 Michael has generously made the substack articles mentioned during today’s episode available to Huberman Lab podcast listeners at zero cost.
3:03:16 You can find that link in the show note captions as well.
3:03:21 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
3:03:23 That’s a terrific zero-cost way to support us.
3:03:28 In addition, please follow the podcast by clicking the follow button on both Spotify and Apple.
3:03:31 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
3:03:35 And you can now leave us comments at both Spotify and Apple.
3:03:39 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
3:03:50 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section on YouTube.
3:03:52 I do read all the comments.
3:03:54 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
3:03:55 It’s my very first book.
3:03:59 It’s titled Protocols, an operating manual for the human body.
3:04:05 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based on more than 30 years of research and experience.
3:04:13 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control, protocols related to focus and motivation.
3:04:19 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
3:04:23 The book is now available by presale at protocolsbook.com.
3:04:25 There you can find links to various vendors.
3:04:27 You can pick the one that you like best.
3:04:31 Again, the book is called Protocols, an operating manual for the human body.
3:04:36 And if you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media platforms.
3:04:40 So that’s Instagram, X, Threads, Facebook, and LinkedIn.
3:04:47 And on all those platforms, I discuss science and science-related tools, some of which overlaps with the content of the Huberman Lab podcast,
3:04:50 but much of which is distinct from the information on the Huberman Lab podcast.
3:04:53 Again, it’s Huberman Lab on all social media platforms.
3:04:56 And if you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter,
3:05:01 the Neural Network newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries,
3:05:08 as well as what we call protocols in the form of one- to three-page PDFs that cover everything from how to optimize your sleep,
3:05:10 how to optimize dopamine, deliberate cold exposure.
3:05:15 We have a foundational fitness protocol that covers cardiovascular training and resistance training.
3:05:17 All of that is available completely zero cost.
3:05:21 You simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab in the top right corner,
3:05:24 scroll down to newsletter, and enter your email.
3:05:27 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
3:05:31 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Michael Easter.
3:05:35 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
Một trong những lý do mà Michael Easter xuất hiện trong podcast này là cuốn sách của ông, The Comfort Crisis, đã thay đổi cuộc sống hàng ngày của tôi. The Comfort Crisis khiến tôi nhận ra rằng mọi hoạt động có sẵn cho chúng ta, dễ dàng hay thách thức, hủy hoại hay xây dựng, có thể và nên được nhìn nhận qua lăng kính về việc liệu nó có tiêu tốn hoặc đầu tư vào dự trữ dopamine của chúng ta theo cách có giá trị hay không. Đây là một sự phân biệt quan trọng mà chúng ta thường không nghe thấy, nhưng đó là điều có thể giúp bạn tiếp cận những mức độ tập trung và động lực cao hơn rất nhiều, để có thể tránh và vượt qua hành vi nghiện ngập hoặc cưỡng chế, và nó cũng mang lại ý nghĩa và chiều sâu hơn cho các mối quan hệ và thời gian giải trí của bạn.
Trong cuộc thảo luận hôm nay, Michael và tôi sẽ khám phá những ý tưởng này và cách thực hiện chúng một cách thực tế, bao gồm cách bạn có thể điều chỉnh chúng cho cuộc sống riêng của mình. Ông giải thích cách mà những lựa chọn của chúng ta trong thế giới vật chất và thế giới trực tuyến định hình chúng ta theo thời gian, và cách để đưa ra những lựa chọn tốt hơn về cả hai hàng ngày. Ông cũng cung cấp các bước thực tiễn để trở nên mạnh mẽ hơn về tinh thần.
Bạn biết đấy, chúng ta thường nghe về việc trở nên mạnh mẽ hơn về tinh thần, nhưng ông giải thích chính xác cách làm điều đó, cũng như cách sống với một cảm giác biết ơn sâu sắc. Tôi tin chắc rằng mọi người, từ trẻ đến già, từ nam đến nữ, có thể bạn là người có động lực hoặc có thể bạn là một người thư giãn hơn, sẽ được hưởng lợi và thay đổi từ cuộc trò chuyện với Michael Easter. Những thông tin và công cụ mà ông cung cấp và chia sẻ thực sự rất tuyệt vời.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin không mất phí cho người tiêu dùng về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học cho công chúng nói chung. Nhằm giữ đúng chủ đề đó, tập hôm nay có bao gồm các nhà tài trợ.
Và bây giờ, cho cuộc thảo luận của tôi với Michael Easter. Michael Easter, chào mừng.
Cảm ơn đã mời tôi, bạn. Bạn đã thay đổi cuộc sống của tôi. Thật không? Bạn đã thay đổi. Nói cho tôi biết thêm. Bạn đã thay đổi hành vi của tôi hàng ngày. Vậy một người bạn gái cũ của tôi sinh sống ở Colorado và tôi đã có một cuộc thảo luận về nơi tốt nhất để sống và nuôi dạy con cái. Và cô ấy lớn lên ở những vùng núi của Colorado và vừa mới nghe cuốn sách của bạn, The Comfort Crisis. Cô ấy đã nói, tôi nghĩ đây là lý do tại sao mọi người ở quê hương cô ấy lại vững vàng về tinh thần đến vậy trong độ tuổi 70, 80, thậm chí là 90. Ông bà của cô ấy thực sự rất khỏe mạnh. Tôi nghĩ họ đã sống đến những năm 90 hoặc ít nhất là cuối 80. Chúng tôi đã nói về thời thơ ấu của cô ấy một chút xoay quanh điều này. Cô ấy nói rằng mẹ cô ấy thực sự đã từng đưa cô vào một cái giỏ và thả cô xuống dòng sông, để cô tự trôi xuống sông đến nhà một người bạn. Và tôi có nghĩa đây là những thứ mà ngày nay bạn sẽ thấy, bố mẹ sẽ mất kiểm soát. Vâng, như Moses. Chính xác. Và rằng cô ấy đã lớn lên với nước lạnh vào buổi sáng và dĩ nhiên là đi trượt tuyết và làm tất cả những điều mà họ làm ở Colorado. Nhưng cô ấy hoàn toàn tin rằng mong đợi về cơ thể để thực hiện hoạt động hàng ngày, nghĩa là một mức độ năng lượng và gần như căng thẳng nếu cô ấy không nhận được nhiều vận động ngoài trời mỗi ngày, đã được xác định bởi sự nuôi dạy sớm của cô ấy mà gần như luôn luôn ở ngoài trời.
Và thực hiện những điều khó khăn và trải nghiệm cái lạnh và những điều tương tự. Vì vậy, tôi đã đọc cuốn sách và bắt đầu làm những điều khó khăn một cách thường xuyên, chủ yếu là việc rucking, nhưng đã vài năm kể từ khi tôi có một cuộc phiêu lưu thực sự lớn. Và chúng ta sẽ nói về những cuộc phiêu lưu lớn bao gồm một số mối nguy hiểm thực sự. Và tôi cố gắng ghi lại mỗi tuần một điều mà tôi sẽ làm mà thực sự không thoải mái. Vì vậy, cảm ơn bạn đã thay đổi cuộc sống của tôi theo hướng tích cực. Nó đã biến đổi sức khỏe tâm thần của tôi và tôi đã cảm thấy thực sự tốt. Tuyệt vời. Tôi yêu điều đó. Thật tuyệt. Vậy hãy cùng nói về cuộc sống hiện đại so với hệ thống thần kinh cổ xưa. Vâng. Và tôi nghĩ đây là một chủ đề lớn trong việc viết lách và cuộc sống của bạn. Bạn nghĩ rằng não và hệ thần kinh con người được, nói một cách nào đó, thiết kế để làm gì? Tôi không ngụ ý về nguồn gốc của thiết kế. Đó là một podcast khác. Nhưng bạn nghĩ rằng loài người thực sự được tổ chức để làm gì? Và bạn nghĩ rằng điều đó phù hợp với cuộc sống hiện đại như thế nào hoặc không phù hợp ra sao?
Chà, tôi nghĩ rằng chúng ta đã tiến hóa trong bối cảnh mà chúng ta phải làm những điều khó khăn mọi lúc. Cuộc sống không thoải mái, đúng không? Bạn ra ngoài. Bạn đã dành 100% thời gian của mình ở ngoài trời. Thường thì quá nóng, quá lạnh. Bạn đã hoạt động thể chất cả ngày. Người ta đi bộ khoảng 20.000 bước mỗi ngày. Và nhân tiện, khi bạn đi những bước đó, bạn thường mang một cái gì đó nặng, đúng không? Nó có thể là đứa trẻ của bạn. Nó có thể là những công cụ. Nó có thể là một con vật mà bạn đã săn được. Bạn đã phải mang thịt trở về trại. Bạn cũng có những khoảng thời gian dài không bị kích thích mà bạn sẽ trò chuyện với những người khác mặt đối mặt. Ý tôi là, cuộc sống thực sự là – nó là cố gắng. Nó đầy thử thách. Và bạn phải trải qua những thử thách và những khó khăn đó để tồn tại. Và tôi nghĩ rằng điều hứa hẹn và nguy hiểm của cuộc sống hiện đại là chúng ta không còn phải làm những việc khó khăn, thách thức này để tồn tại. Nếu bạn muốn thức ăn, bạn có thể đến trạm xăng ở góc phố và lấy nó.
Có đủ thực phẩm.
Tôi nghĩ rằng chúng ta vứt bỏ khoảng một phần ba số thức ăn mà chúng ta sản xuất.
Về mặt thể chất, rõ ràng là chúng ta phải thực hiện ít hoạt động thể chất hơn để tồn tại.
Nếu bạn muốn đi đâu đó, chỉ cần nhảy vào xe ô tô của bạn.
Bạn đi bộ qua bãi đỗ xe.
Bạn thậm chí có thể chỉ cần sống trong nhà mà không thực sự phải di chuyển, đúng không?
Bạn có thể gọi đồ ăn qua Uber Eats cho tất cả các bữa ăn của mình.
Bạn có thể làm việc sau màn hình.
Vì vậy, chúng ta thực sự đã loại bỏ sự khó chịu về thể chất ra khỏi cuộc sống của mình.
Và tôi cũng nghĩ rằng, bạn biết đấy, ngay cả những thứ như sự buồn chán.
Sự buồn chán là một điều không thoải mái.
Và bây giờ khi chúng ta cảm thấy buồn chán, chúng ta có một lối thoát rất dễ dàng, không tốn sức từ nó dưới hình thức của một chiếc điện thoại.
Sự dao động nhiệt độ.
Chúng ta có thể sống ở 72 độ.
Ý tôi là, danh sách này còn dài vô tận.
Tôi có thể trả lời câu hỏi này trong nhiều giờ, nhưng tôi nghĩ rằng người nghe đã hiểu ý.
Chúng ta đã phát triển trong những môi trường không thoải mái và bây giờ chúng ta đã chuyển sang những môi trường thoải mái hơn nhiều.
Bây giờ, để tôi nói rõ.
Đây là một sự chuyển hướng tốt trong tổng thể thời gian và không gian.
Nhưng điều này đi kèm với những vấn đề vì bạn sẽ thấy rằng do chúng ta đã phát triển trong những môi trường khó chịu,
tôi nghĩ con người có vẻ đã được lập trình để làm điều dễ dàng và thoải mái nhất tiếp theo vì điều đó đã phục vụ chúng ta trong quá khứ, đúng không?
Trong quá khứ, bạn không muốn di chuyển quá nhiều chỉ vì lý do đó vì bạn muốn bảo tồn calo.
Nếu bạn có cơ hội ăn nhiều thức ăn hơn một chút, bạn có thể sẽ làm vậy vì điều đó sẽ mang lại lợi thế sống sót cho bạn, đúng không?
Bạn sẽ tích trữ một ít mỡ.
Bạn không muốn dành quá nhiều thời gian nếu quá sức, quá lạnh hoặc gì đó tương tự.
Vì vậy, chúng ta đã được lập trình để làm những điều dễ dàng, nhưng bây giờ chúng ta lại kết thúc trong một thế giới dễ dàng hơn và những bản năng đó, tôi nghĩ, lại phản tác dụng.
Vì vậy, hãy gọi đây là một sự không tương thích tiến hóa, thực sự.
Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, Maui Nui Venison.
Maui Nui Venison là loại thịt đỏ giàu chất dinh dưỡng và thơm ngon nhất có sẵn.
Nó cũng được thu mua một cách đạo đức.
Maui Nui săn và thu hoạch hươu hoang dã trên đảo Maui.
Điều này giải quyết vấn đề quản lý một loài xâm lấn đồng thời tạo ra một nguồn protein tuyệt vời.
Như tôi đã đề cập trong podcast này trước đây, hầu hết mọi người nên cố gắng nhận được một gram protein chất lượng trên mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày.
Điều này cho phép tổng hợp protein cơ bắp tối ưu và đồng thời giúp giảm cảm giác thèm ăn cũng như hỗ trợ sức khỏe trao đổi chất đúng cách.
Với tỷ lệ protein-calorie xuất sắc của Maui Nui, mục tiêu protein này có thể đạt được mà không phải ăn quá nhiều calo.
Thịt hươu của họ cung cấp 21 gram protein với chỉ 107 gram mỗi khẩu phần, điều này là tỷ lệ lý tưởng cho những ai quan tâm đến việc duy trì hoặc tăng khối lượng cơ bắp trong khi hỗ trợ sức khỏe trao đổi chất.
Họ có bít tết thịt hươu, thịt hươu xay và nước dùng xương hươu.
Tôi cá nhân rất thích tất cả chúng.
Thực tế, tôi có thể ăn một cái bánh hamburger thịt hươu Maui Nui hầu như mỗi ngày, và nếu không làm vậy, tôi sẽ ăn một trong những miếng bít tết của họ.
Và đôi khi tôi cũng tiêu thụ nước dùng xương của họ.
Và nếu bạn đang di chuyển, họ có những chiếc que thịt hươu Maui Nui, mỗi que có 10 gram protein với chỉ 55 calo.
Tôi ăn ít nhất một cái mỗi ngày để đáp ứng yêu cầu protein của mình.
Hiện tại, Maui Nui đang cung cấp cho người nghe podcast Huberman một bộ sưu tập giới hạn những miếng cắt và sản phẩm yêu thích của tôi.
Nó hoàn hảo cho bất kỳ ai muốn cải thiện chế độ ăn uống của mình với protein ngon miệng và chất lượng cao.
Nguồn cung có hạn, vì vậy hãy truy cập MauiNuiVenison.com slash Huberman để có quyền truy cập vào loại thịt chất lượng cao này hôm nay.
Một lần nữa, đó là MauiNuiVenison.com slash Huberman.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Helix Sleep.
Helix Sleep sản xuất đệm và gối tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn.
Bây giờ, tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này và các podcast khác về việc có được giấc ngủ tuyệt vời là nền tảng của sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất.
Bây giờ, chiếc đệm bạn ngủ trên đó tạo ra sự khác biệt lớn trong chất lượng giấc ngủ mà bạn có mỗi đêm.
Chiếc đệm mềm hay cứng ảnh hưởng đến sự thoải mái của bạn và cần được điều chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn.
Nếu bạn vào trang web của Helix, bạn có thể làm một bài kiểm tra ngắn trong hai phút, và nó sẽ hỏi bạn những câu hỏi như,
bạn ngủ nằm ngửa, nằm nghiêng hay nằm sấp?
Bạn có thường cảm thấy nóng hay lạnh trong đêm không?
Những thứ đại loại như vậy.
Có thể bạn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó.
Có thể bạn không biết.
Dù sao đi nữa, Helix sẽ giúp bạn tìm ra chiếc đệm lý tưởng cho bạn.
Đối với tôi, điều đó hóa ra là chiếc đệm Dusk.
Tôi bắt đầu ngủ trên một chiếc đệm Dusk khoảng ba năm rưỡi trước, và đó là giấc ngủ tốt nhất mà tôi từng có.
Nếu bạn muốn thử Helix Sleep, bạn có thể truy cập helixsleep.com slash Huberman,
làm bài kiểm tra giấc ngủ hai phút đó, và Helix sẽ kết nối bạn với một chiếc đệm được tùy chỉnh cho bạn.
Hiện tại, Helix đang giảm giá lên đến 27% cho tất cả các đơn hàng đệm.
Một lần nữa, đó là helixsleep.com slash Huberman để có được giảm giá lên đến 27%.
Là một nhà thần kinh sinh học và, theo một cách nào đó, là một nhà thần kinh học so sánh, tôi thích lùi lại và hỏi, bạn biết đấy, một loài đang cố gắng tối ưu hóa cho cái gì?
Nghe có vẻ như nhiều thứ mà chúng ta cố gắng tối ưu hóa trong suốt lịch sử loài người là để giới hạn sự khó chịu và, tất nhiên, đảm bảo rằng loài đó tồn tại, vì vậy việc sinh sản là rất quan trọng, và sau đó là đảm bảo rằng con cái của chúng ta, cần rất nhiều sự chăm sóc trong một thời gian dài so với các loài khác, được chăm sóc.
Khi bạn nhìn lại, mọi thứ chỉ đơn giản là dưới lăng kính tiến hóa.
Đối với tôi, có vẻ như đơn giản như vậy.
Và tất cả những phần còn lại là tiếng ồn, như người ta thường nói.
Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt của đoạn văn bạn đã cung cấp:
Vậy nếu mục tiêu của chúng ta trong sự tiến hóa của con người là loại bỏ sự khó chịu, làm cho mọi thứ dễ dàng và an toàn hơn và duy trì giống loài, thì tại sao có lúc sự thoải mái nhiều hơn lại trở nên tồi tệ đối với chúng ta?
Có những tác dụng phụ xảy ra, đúng không?
Và khi bạn nhìn vào hầu hết các căn bệnh giết chết chúng ta ngày nay, chúng thường là kết quả của việc tiêu thụ thực phẩm quá mức, đúng không?
Chúng ta ăn quá nhiều, nhiều hơn những gì chúng ta thường cần.
Chúng ta không di chuyển đủ.
Có rất nhiều điều liên quan đến sức khỏe chuyển hóa.
Và vì vậy tôi nghĩ rằng tôi đưa điều này vào – tôi thích nói rằng đây là những vấn đề tốt để có trong quy mô thời gian và không gian lớn, đúng không?
Tôi sẽ thích hơn nếu rắc rối của tôi là, ôi, tôi phải đi tập thể dục hoặc làm gì đó để chăm sóc cho hoạt động thể chất của mình hơn là thực tế là, ôi, tôi phải đi săn bắn và thu thập từng ngày để kiếm thức ăn.
Nhưng tôi nghĩ đây là những vấn đề mà chúng ta cần giải quyết, thực tế là, bạn biết đấy, rất nhiều vấn đề hiện đại của chúng ta được thúc đẩy bởi thực tế rằng môi trường của chúng ta trở nên quá thoải mái.
Điều đó có trả lời câu hỏi của bạn không?
Ừ, điều đó trả lời câu hỏi.
Tôi nghe ai đó nói gần đây rằng nhiều thứ tồn tại hiện nay trong sức khỏe và sự an lành chỉ là cố gắng mang cuộc sống bên ngoài vào trong nhà.
Vì vậy, như mọi người đã biết, tôi đã cố gắng thuyết phục mọi người ra ngoài vào buổi sáng và để ánh nắng chiếu vào mắt họ vì nhiều lý do khác nhau.
Nhưng, bạn biết đấy, toàn bộ vấn đề với ánh sáng đỏ, ánh sáng bước sóng dài, ánh sáng hồng ngoại, bạn có thể sử dụng một trong những tấm panel đó.
Nó có thể rất hữu ích.
Cũng có rất nhiều ánh sáng bước sóng dài từ mặt trời.
Không khí trong lành, chúng ta có thể tranh luận về việc tiếp xúc với mặt đất, nhưng nhiều người tin rằng nó có lợi.
Không gian xanh.
Ý tôi là, tôi khá đồng ý với ý tưởng này rằng, bạn biết đấy, rất nhiều điều mà chúng tôi khuyến khích mọi người làm chỉ là bắt chước những gì chúng ta đã làm suốt thời gian qua.
Đó là cách sống trước đây, đúng không?
Như tôi đã nói, chúng ta đã dành 100% thời gian của mình ở ngoài trời.
Chúng ta đã tiến hóa ở ngoài trời.
Đó giống như môi trường tự nhiên của chúng ta.
Và tôi nghĩ để tiếp tục với ví dụ này, khi bạn để chúng tôi trong bốn bức tường mà chúng tôi không nhận được sự tiếp xúc với không gian ngoài trời, một số điều thú vị về tâm lý bắt đầu xảy ra, có thể không tốt cho chúng ta.
Và bạn có thể áp dụng ý tưởng này vào mọi thứ, như tôi đã nói, thậm chí cả hoạt động thể chất.
Đó như thể tập thể dục là một ví dụ tuyệt vời đối với tôi.
Trước đây không ai tập thể dục, đúng không?
Tập thể dục là điều chúng ta đã nghĩ ra cơ bản sau cuộc Cách mạng Công nghiệp vì những gì đã xảy ra là chúng ta có những công việc mà giờ đây chúng ta trở nên ít vận động hơn rất nhiều.
Và chúng ta bắt đầu nhận ra, ôi, những người có công việc mà họ ngồi suốt cả ngày đang gặp phải những vấn đề sức khỏe kỳ lạ mà chúng ta chưa từng thấy.
Và trong khi những người vẫn di chuyển suốt cả ngày trong công việc của họ, họ không có vẻ gặp phải những vấn đề đó.
Vì vậy, hoạt động có thể là điều khác biệt.
Này, những người ngồi cả ngày, tôi muốn bạn chỉ cần đi di chuyển vì lý do đó.
Không, không có điểm nào thực sự để làm điều đó.
Chỉ cần di chuyển vì lý do đó.
Điều đó sẽ cải thiện sức khỏe của bạn.
Và điều này trở thành ý tưởng về tập thể dục, di chuyển vì lý do đó, mà đây là một ý tưởng kỳ lạ trong quy mô thời gian và không gian lớn.
Nhưng điều đó có ý nghĩa trong bối cảnh của một thế giới mà người Mỹ trung bình đi bộ, bạn biết đấy, từ 4.000 đến 6.000 bước mỗi ngày.
Đó là cách chúng ta có các hoạt động.
Chúng ta phải tạo ra nó một cách hiệu quả.
Và tôi sẽ nói, tuy nhiên, để tiếp tục với ví dụ của bạn về cách mà chúng ta bắt chước những gì chúng ta đã làm trong quá khứ, tôi thực sự nghĩ rằng khi chúng ta cố gắng giải quyết những vấn đề này, đôi khi cách mà chúng ta làm điều đó thật thú vị.
Chúng ta nói, được rồi, nếu chúng ta cần di chuyển nhiều hơn, thì sao nếu chúng ta có một chiếc thắt lưng và gắn một động cơ lên đó và một người có thể chỉ cần chạy trên chiếc thắt lưng này trong một tòa nhà có điều hòa?
Ồ, và sau đó chúng ta sẽ đặt một chiếc tivi ở đó.
Và theo cách đó, bạn có thể chỉ cần xem CNN phát thông tin điên rồ vào mặt bạn suốt thời gian và hoàn toàn bị phân tâm.
Vâng, nghe có vẻ là một ý tưởng tốt.
Nhưng khi chúng ta làm điều đó, điều gì mà chúng ta đang thiếu?
Vì vậy, khi một người chạy ngoài trời, ngược lại, giả sử là trên một con đường mòn, thì giờ đây bạn có tất cả những hình thức khó chịu và kích thích khác đang đến với bạn.
Vì vậy, một là, bạn có hoạt động thể chất, rõ ràng.
Nhưng hai là con đường mòn không phải là điều hoàn toàn dự đoán được, đúng không?
Nếu tôi đang ở trên máy chạy bộ, tôi có thể nói, được rồi, độ dốc 1%.
Tôi sẽ chạy với tốc độ sáu dặm một giờ.
Và tôi chỉ cần làm điều đó.
Tôi không cần phải nghĩ về điều đó.
Trong khi con đường mòn, nó sẽ lên xuống.
Bạn sẽ có các viên đá và những chỗ trũng mà bạn phải vượt qua.
Đó là một thử thách về tinh thần.
Bạn cũng sẽ phải suy nghĩ về thời tiết, đúng không?
Bây giờ, tôi phải đối phó với những thay đổi nhiệt độ.
Ôi, có vẻ như một cơn bão có thể đang đến.
Cũng còn rất nhiều thứ khác mà bạn thu nhận từ môi trường.
Bạn đang chạy qua những cây cối.
Bạn chạy vào những không gian mở.
Và tôi nghĩ rằng điều đó có lợi ích thực sự về cảm xúc, tôi thậm chí có thể nói là tâm linh từ thiên nhiên.
Bạn sẽ nhìn thấy những điều hoàn toàn ngẫu nhiên, đúng không?
Như điều mà tôi thích nhất là khi tôi chạy trên các con đường mòn ở Las Vegas.
Như, bạn sẽ thấy con sói hay bighorn sheep ngẫu nhiên, và chỉ đơn giản như vậy, đây là điều tuyệt vời.
Sư tử núi?
Sư tử núi, đúng rồi.
Bạn đã thấy sư tử núi chưa?
Tôi đã thấy chúng ở những nơi khác, nhưng không ở Vegas, thật không may.
Hầu hết mọi người sẽ nói, thật may mắn, nhưng tôi thì nghĩ ngược lại.
Như, sư tử núi sẽ không làm hại bạn.
Nhưng nếu bạn có cơ hội nhìn thấy một con, đó là một cơ hội.
Tôi không biết, video về đứa trẻ ở Colorado, bạn biết đấy, nơi mà nó đang bị đuổi theo.
Ôi, đúng rồi, đúng rồi.
Hoặc bị rình rập nó.
Chúng ta có thể nói về điều đó.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Tôi nghĩ rằng dòng chảy quang học mà bạn có được khi bạn đi bộ đường dài hay đi bộ hay đạp xe hoặc những hoạt động nguy hiểm hơn như đi xe máy ngoài trời, chúng ta biết rằng nó có tác động mạnh mẽ trong việc ức chế một số vùng của não liên quan đến nỗi sợ.
Tôi không biết nếu bạn quen thuộc với tài liệu này không.
Nhưng Francine Shapiro, người đã thực sự điều hành phòng khám của mình phía sau Stanford một thời gian, người đã phát triển EMDR, phương pháp desensitization và tái xử lý bằng chuyển động mắt cho chấn thương, đã nghĩ ra điều đó trong một cuộc đi bộ và phát triển các chuyển động mắt ngang mà là nền tảng của EMDR như một cách để mang cuộc đi bộ vào phòng khám của cô. Thú vị. Bởi vì, và sau đó trong nhiều năm, tôi đã nghe về điều này và tôi nghĩ rằng đó hoàn toàn là những điều vớ vẩn. Tôi đã nghĩ rằng, với tư cách là một nhà thần kinh học, tôi không đồng ý. Và mọi người đã nói, ôi, bạn biết đấy, các chuyển động mắt bắt chước chuyển động mắt nhanh trong giấc ngủ. Đó là lý do tại sao nó hoạt động. Và không, chúng không giống gì với các chuyển động mắt nhanh trong giấc ngủ, nhân tiện. Họ nói, ôi, bạn biết đấy, nó tạo ra kích hoạt chéo bán cầu não của hai bên. Không. Ý tôi là, bạn có điều đó nếu bạn có tầm nhìn hai mắt, bạn biết đấy, các nhà khoa học về thị giác. Tôi đã nghĩ, không, điều đó thật ngớ ngẩn. Nhưng rồi, vào khoảng từ 2016 đến 2020, có bốn bài báo và một bài báo bổ sung trong các nghiên cứu động vật. Vì vậy, có sự kết hợp giữa dữ liệu động vật và con người cho thấy rằng khi động vật hoặc con người tham gia vào các chuyển động mắt lặp đi lặp lại theo chiều ngang này, thì nó ức chế, trong số những khu vực khác, hạch hạnh nhân. Vì vậy, sự kích hoạt hạch hạnh nhân, bạn biết đấy, giảm xuống. Và vì vậy có điều gì đó về việc đi bộ về phía trước, mà theo cách khoa học thì có thể hiểu là đi bộ và chạy, đúng không, mà ức chế các vùng não liên quan đến sợ hãi. Và tôi tin rằng đây là một lý do chính cho việc chuyển động ngoài trời khác biệt về mặt tâm lý của chúng ta, ừm, và mức độ bình tĩnh của chúng ta, so với việc chạy trên máy chạy bộ hoặc, ồ, không thể tưởng tượng nổi, chỉ ngồi ở bàn cả ngày. Vâng. Và điều đó có lý. Và tôi tự hỏi về mặt tiến hóa liệu điều đó có liên quan đến việc săn bắn không. Vì vậy, một cái gì đó giống như việc săn bắn kiên nhẫn, đúng không? Đó là một hành động nguy hiểm. Có. Bạn phải săn bắn mỗi ngày. Đó là cách bạn sẽ sống sót để có được thực phẩm cùng một lúc. Nó vẫn rất nguy hiểm, đúng không? Bạn không phải đi bộ xuống Walmart và lấy đồ. Và vì vậy nếu bạn có sự ức chế sợ hãi trong bối cảnh của một hành động có phần nguy hiểm, điều đó có thể giúp bạn có lợi thế để cuối cùng hạ được con thú đó. Rất lớn. Có một video về một số thợ săn, có vẻ như ở Châu Phi, xin lỗi vì không biết chính xác đó là ở đâu, chuẩn bị đi bộ về phía một nhóm sư tử đang ăn thịt. Các sư tử nhìn lên từ bữa ăn và có những thợ săn này đang đi bộ, với những cây giáo dựng đứng, đúng không? Và các sư tử thì nghĩ, chờ chút, có chuyện gì đang xảy ra ở đây? Bạn biết đấy, thông thường thì kịch bản sẽ là ngược lại. Bạn có quen với video này không? Và những thợ săn, họ đang dịch thông điệp trong video và nếu nó chính xác, họ nói, bạn biết đấy, điều quan trọng là chúng ta chỉ cần tiếp tục di chuyển về phía trước. Và điều đó khiến các sư tử bối rối. Họ nghĩ rằng, bạn biết đấy, vì chúng ta tiếp tục nhìn về phía họ và di chuyển về phía trước, họ sẽ rời khỏi bữa ăn. Nhưng nếu chúng ta quay đi, thì họ sẽ không. Và chúng ta có thể bị tấn công và điều đó đã xảy ra trước đây. Và họ thực sự đã dắt các sư tử ra khỏi bữa ăn. Và các sư tử, bạn có thể thấy rằng họ đang bối rối, nhưng như thể họ nghĩ, những người này không sợ hãi chút nào. Và họ bắt đầu lùi lại. Và một vài con trong số đó đang thương lượng trong đầu của chúng. Bạn có thể thấy điều đó, và họ cơ bản đã dắt các sư tử ra khỏi bữa ăn và lấy bữa ăn ấy. Và có rất nhiều điều đang diễn ra ở đó, nhưng nó liên quan đến những gì chúng ta đang nói về việc đi bộ tiến về phía trước trong bối cảnh săn bắn. Tôi đồng ý với bạn. Tôi nghĩ điều đó có thể, ừm, có những tác động lớn. Cũng là một phép ẩn dụ tuyệt vời cho cuộc sống, phải không? Đúng thế. Giống như, chỉ cần tiếp tục di chuyển về phía trước. Nếu bạn chỉ tập trung vào bữa ăn, như đã nói, và cứ tiếp tục di chuyển về phía trước, đừng do dự. Như vậy có thể đưa bạn khá xa. Thế nên bạn là một nhà văn. Vâng. Nhưng bạn ra ngoài rất nhiều. Tôi có. Và bạn cố tình làm những việc khó khăn, đáng sợ. Vâng. Vậy tôi tò mò về Michael Easter khi còn trẻ, khi bạn còn là một đứa trẻ, bạn có phải là đứa trẻ mà sẽ giữ pháo cho đến giây phút cuối cùng không? Bạn có phải là đứa trẻ mà nói, hãy nhảy từ nóc nhà xuống hồ bơi không? Tôi không đưa ra gợi ý ở đây, nhưng tôi đã biết những đứa trẻ như vậy. Chúng thường có tên là Johnny vì lý do nào đó. Thật là một sự tương quan. Bạn có phải là đứa trẻ ấy hay bạn là đứa trẻ thích viết lách? Vì vậy, tôi không phải là đứa trẻ sẽ giữ pháo đến giây phút cuối cùng, ừm, nhảy từ tầng hai xuống hồ bơi. Và tôi vẫn không phải là người như vậy. Tôi là người mà nếu tôi có lý do hợp lý, cái gì đó lớn hơn việc giữ pháo đến cuối cùng sẽ cho tôi cái gì, thì tôi hoàn toàn sẵn sàng chấp nhận rủi ro đó. Vì vậy, những điều mà tôi làm mà có thể được coi là nguy hiểm hoặc thử thách, tôi luôn giả định rằng sẽ có phần thưởng lớn hơn ở cuối. Bạn biết đấy, tôi không chỉ làm một điều gì đó khó khăn chỉ vì lý do làm điều khó khăn. Nghĩ về điều đó. Như bạn đang trượt ván. Được rồi. Khi bạn đang học cách trượt ván, chắc chắn bạn đã ngã rất nhiều. Vâng. Ngay lúc này. Bạn đã bị thương, bị trầy xước rất nhiều ở cánh tay, nhưng mục tiêu không phải là ngã. Không. Tuy nhiên, ngã là điều xảy ra khi bạn trở nên giỏi hơn trong việc trượt ván, đúng không? Vì vậy, mục tiêu không phải là ngã. Mục tiêu là đi, được rồi, mục tiêu tổng thể là trở thành một người trượt ván giỏi hơn? Và trong quá trình đó, tôi có thể phải làm một số điều mà có thể làm tôi bị thương một chút và có một số yếu tố nguy hiểm, nhưng để tập trung vào mục tiêu tổng thể đó. Vì vậy, tôi sẽ nói rằng tôi luôn là như vậy. Và bản thân tôi thấy, ừm, với tư cách là một nhà báo, tôi có nghĩa là tôi đọc rất nhiều nghiên cứu. Tôi nói chuyện với các chuyên gia. Tôi gọi cho những người như bạn có bằng tiến sĩ, để trao đổi với họ.
Um, nhưng tôi cũng nhận thấy rằng, um, đôi khi tôi có được thông tin tốt nhất và có thể xử lý tốt hơn nó và đưa vào một câu chuyện mà, um, ai đó có thể liên hệ và có thể học hỏi từ đó nhiều hơn nếu tôi, nếu tôi thực sự đi đến nguồn gốc và tôi có một câu chuyện xoay quanh điều đó. Và đôi khi đối với tôi, việc đi đến nguồn gốc dẫn tôi đến những nơi mà tôi sẽ nói là một chút, có thể là ngoài lối mòn. Vâng. Đôi khi tôi đến các phòng thí nghiệm, bạn biết đấy, và không có nguy hiểm ở đó. Um, có rất nhiều cà phê, thoáng mát và có điều hòa. Um, không có gì sai cả, nhưng bạn biết đấy, công việc của tôi đã đưa tôi đến một số vùng chiến tranh, đến giữa rừng rậm ở Amazon. Um, tôi đã lên Bắc Cực trong 30 ngày. Tôi vừa hoàn thành một chuyến đi dài giữa trời không có gì, Utah. Um, và tôi thấy rằng trong những chuyến đi đó, đó là nơi bạn bắt đầu gỡ bỏ những lớp sâu hơn của bất kỳ ý tưởng nào mà tôi đang cố gắng truyền đạt. Vì vậy, tôi nghĩ rằng có một sự khác biệt lớn giữa um, sự hiểu biết trí tuệ và sự hiểu biết trải nghiệm. Và chính sự hiểu biết trải nghiệm đó. Tôi muốn đi vào cốt lõi của điều đó. Tôi muốn đi vào cốt lõi của điều đó bởi vì nếu tôi có thể truyền đạt điều đó, tôi có xác suất cao hơn để khiến một người đọc công việc của tôi có thể thực hiện một hành động nào đó có thể cải thiện cuộc sống của họ. Và nó không nhất thiết phải lớn. Tôi không nói rằng mọi người phải đến rừng rậm hoặc lên Bắc Cực, nhưng tôi đang nói, hãy bắt đầu từ nơi bạn đang ở và làm điều gì đó có thể là một chút ngoài vùng an toàn của bạn. Có thể một chút thách thức và xem điều đó diễn ra như thế nào. Ôi, bạn không chết. Tuyệt quá. Có thể thử nó vào ngày hôm sau và ngày hôm sau. Và bằng cách liên tục đẩy ranh giới đó, tôi nghĩ rằng mọi người thấy rằng bạn không bị rơi ra ngoài rìa. Ranh giới có xu hướng mở rộng. Và khi ranh giới mở rộng, bạn trở thành một con người tốt hơn. Vâng. Tôi chắc chắn muốn nói về quy tắc 2% của bạn và một số điểm hành động khác mà bạn đã xác định trong sách của bạn và nơi khác trong substack của bạn. Tôi muốn – không phải là một thử thách. Nó là một câu hỏi về việc, OK, nếu con người đã giới thiệu quá nhiều sự thoải mái vào cuộc sống của họ đến mức những điều nhỏ bé cảm thấy không thoải mái. Như đối với tôi, tôi thích bay đến nơi, nhưng tôi không thích sân bay. Tôi đi du lịch với rất nhiều thực phẩm chức năng. Tôi luôn phải qua kiểm tra thứ hai. Tôi không kiểm tra hành lý. Và thật buồn cười vì đó là một điều rất nhỏ, phải không, để chờ bag của bạn được kiểm tra thứ hai. Nhưng, bạn biết đấy, những điều này có thể trở thành sự khó chịu. Bạn biết đấy, chúng ta là con người. Và tôi thích cười về bản thân khi tôi bị khó chịu về những điều nhỏ bé này. Bạn nói, ôi, như điều này làm phiền tôi hoặc một cái gì đó. Bạn biết đấy, vì vậy nếu chúng ta hạ ngưỡng của chúng ta cho những gì chúng ta coi là thách thức, và tôi đang tự biến mình thành đối tượng của trò đùa ở đây, nhưng điều này khá nghiêm trọng nếu bạn nhìn ra và nghĩ, OK, bạn biết đấy, một số người, họ nghe chúng ta nói về việc làm những điều khó khăn. Nhưng đối với nhiều người, mặc dù có rất nhiều sự thoải mái, cuộc sống vẫn cảm thấy khó khăn. Nó giống như công việc khó khăn. Bạn biết đấy, mọi thứ đều đắt đỏ. Khó để có đủ giấc ngủ. Ai cũng luôn la hét với chúng ta về tất cả những điều mà chúng ta phải làm, thế giới có vẻ không ổn định. Vì vậy, tôi nghĩ nhiều người đã cảm thấy như họ đang bị tràn ngập thử thách, mặc dù chúng ta đang nói về những tiện nghi mà tất cả chúng ta thưởng thức. Vì vậy, nếu ai đó muốn bắt đầu khám phá, dấn thân vào sự không thoải mái theo cách phát triển họ và thực sự làm cho những sự không thoải mái khác mà chúng ta đang nói đến kiểu tan biến đi, họ nên bắt đầu như thế nào? Vậy có một vài điều xuất hiện trong tâm trí, và tôi đang cố gắng suy nghĩ làm thế nào để bắt đầu. Và điều tôi nghĩ rằng tôi sẽ sử dụng là một ví dụ về bản thân tôi, và tôi sẽ giải thích điều đó và tôi sẽ làm rõ nó ở một mức độ mà chúng ta nói về điều gì đó lớn hơn – đó là một thách thức lớn và sau đó cũng là điều gì đó mà mọi người có thể sử dụng hàng ngày. Vì vậy, tôi sẽ cho bạn ví dụ về – để đối phó với cơn khủng hoảng thoải mái, tôi đã đi và dành 30 ngày ở Bắc Cực, hơn 30 ngày một chút. Bây giờ, khi tôi bay lên đó, tôi bay từ Las Vegas đến Anchorage, Anchorage đến Kotzebue, là một thị trấn nhỏ chỉ cách 20 dặm trên trên Vòng Bắc Cực. Và rồi từ Kotzebue, bạn sẽ lên một chiếc máy bay có kích thước cỡ một gói kẹo cao su, và bạn đưa chiếc máy bay đó ra, bạn biết đấy, hơn 100 dặm vào Bắc Cực, và nó thả bạn xuống. Bây giờ, khi tôi lên chiếc máy bay đó từ Vegas, nó như một chiếc 747, và tôi giống như bạn. Tôi ghét bay, đúng không, vì ghế quá nhỏ và chật chội, máy bay thì quá nóng, bộ phim thì ở phía sau ghế, nó thật tệ, đúng không? Cà phê, không ngon lắm. Thường có một đứa trẻ khóc. Nếu tôi cần đi vệ sinh, nhà vệ sinh hoàn toàn chật chội. Như, bay là thật tồi tệ. Tôi nghĩ bay là tệ nhất. Và rồi tôi dành 30 ngày ở giữa Bắc Cực, đúng không? Vì vậy, nếu tôi muốn uống bất cứ thứ gì, tôi phải đi bộ đến một dòng suối, và tôi phải mang theo những túi nước nặng về trại. Tôi lạnh cóng suốt cả thời gian. Nếu tôi muốn đi vệ sinh, tôi phải đi bộ ra giữa vùng tundra, và tôi phải mang theo khẩu súng vì có gấu grizzly. Tôi đói bụng suốt thời gian. Nếu tôi muốn ấm áp, điều đó cần phải nhặt củi, mà không có nhiều, và mang chúng trở lại. Như mọi thứ đều khó khăn. Mọi thứ đều không thoải mái. Toàn bộ trải nghiệm trong suốt cả tháng. Vậy thì khi tôi lên chiếc máy bay từ Bắc Cực trở lại Las Vegas, bạn nghĩ trải nghiệm bay của tôi trông như thế nào? Sự sang trọng thuần khiết. Chao ôi. Điều tuyệt vời nhất đã xảy ra với tôi. Và đó là chiếc ghế. Tôi đã không ngồi trên một chiếc ghế thực sự trong hơn một tháng. Nó giống như, đây thật thoải mái. Cà phê nóng. Tôi nghĩ đây là thứ tốt nhất tôi từng uống. Tôi đã ăn khoảng 12 túi bánh quy Pretzel, phải không? Đứa trẻ khóc. Tôi nghĩ, ôi vâng, chỉ cần đưa cho tôi đứa bé đó. Tôi đã có sức. Những bộ phim ở phía sau ghế. Như, ở trên đó thật nhàm chán đến mức chúng tôi đã đọc nhãn trên những thanh năng lượng của chúng tôi.
Và khi bạn cho tôi xem “Fast and the Furious”, như phim số 79, tôi cảm thấy, đây là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy.
Và rồi khi tôi vào nhà vệ sinh, không chỉ tôi không cần phải mang theo súng trường, điều đó sẽ thật phiền phức trên máy bay.
Nhưng tôi ấn vào cái nút trong nhà vệ sinh này, cái thứ kim loại, nút màu đỏ nhỏ.
Và nước nóng chảy ra từ cái vòi và chạm vào tay tôi.
Tôi đã không có nước nóng chảy vào tay trong hơn một tháng.
Và thật sự, ôi trời ơi.
Bây giờ hãy để tôi nhắc bạn rằng điều này đang xảy ra trong một chiếc ống thép đang lao trên không trung với vận tốc khoảng 600 dặm một giờ, ở độ cao 35.000 feet so với mực nước biển.
Và đó là một trong những khoảnh khắc mà tôi cảm thấy, ôi chết tiệt.
Thật tuyệt vời khi được sống vào ngày hôm nay.
Chúng ta có quyền tiếp cận với những tiện nghi và sang trọng tuyệt vời nhất.
Và thế mà chúng ta thường quên điều đó, đúng không?
Vậy vấn đề gì đã làm tôi nhận ra rằng chuyến bay đó thực sự là một điều kỳ diệu thay vì một sự bất công lớn lao, vô nhân đạo đối với Michael Easter?
Tôi đã phải ra ngoài và phải thực sự thiết lập lại những tiêu chuẩn đó và bước vào một thế giới hoàn toàn khác, đầy thách thức, dạy tôi rằng thế giới mà tôi đến từ thực sự rất tuyệt vời.
Có một nhà tâm lý học.
Tôi tin là ông ấy hiện đang ở Brown. Khi tôi nói chuyện với ông, ông vừa hoàn tất luận án tiến sĩ tại Harvard.
Ông thực hiện một nghiên cứu được công bố trong tạp chí khoa học.
Tôi không thể nhớ tiêu đề, nhưng ông cơ bản đã phát triển một lý thuyết được gọi là sự thay đổi khái niệm do sự phổ biến tạo ra.
Vì vậy, trong nghiên cứu này, họ đã lấy một nhóm người.
Có ba giai đoạn khác nhau trong nghiên cứu, nhưng tôi sẽ nói về hai giai đoạn vì tôi nghĩ chúng dễ hiểu nhất.
Họ đã lấy một nhóm 800 người khác nhau trong nghiên cứu đầu tiên, hoặc tôi không thể nhớ có bao nhiêu người, nhưng họ đã để họ nhìn vào 800 gương mặt khác nhau liên tiếp.
Được rồi.
Vì vậy, họ nhìn vào gương mặt này đến gương mặt khác.
Và những người này phải đánh giá xem những gương mặt này có gây nguy hiểm hay không.
Vì vậy, bạn sẽ đánh giá là không gây nguy hiểm, không gây nguy hiểm, ôi, nguy hiểm, nguy hiểm, gương mặt này lại đến gương mặt khác.
Bây giờ đến gương mặt thứ 200, họ đã bắt đầu cho những người này thấy ít gương mặt gây nguy hiểm hơn.
Được rồi, càng ngày càng ít.
Nghiên cứu thứ hai họ thực hiện có một cấu trúc tương tự, nhưng họ sử dụng các đề xuất nghiên cứu, và những người này phải đánh giá xem các đề xuất nghiên cứu này có đạo đức hay không.
Cũng giống như vậy, khoảng giữa, họ bắt đầu cho những người này thấy ít và ít đề xuất không đạo đức hơn.
Bây giờ, hai kịch bản này, chúng nên khá rõ ràng, đúng không?
Bạn nhìn vào một gương mặt, nó hoặc làm bạn thấy nguy hiểm, hoặc không làm bạn thấy nguy hiểm.
Bạn đọc một đề xuất nghiên cứu, nó hoặc vượt qua ranh giới đạo đức mà bạn đã vạch ra, hoặc nó không vượt qua nó.
Nhưng điều họ phát hiện ra là mọi người cơ bản thấy sự xám xỉ.
Vì vậy, khi mọi người bắt đầu gặp ít gương mặt thật sự gây nguy hiểm hơn, họ bắt đầu đánh giá những gương mặt ở ranh giới là nguy hiểm.
Vì vậy, họ đánh giá là nguy hiểm cũng nhiều lần, mặc dù những gương mặt đó không thật sự gây nguy hiểm, những gương mặt mà trước đó họ sẽ cho qua.
Cũng giống như các đề xuất nghiên cứu.
Khi họ gặp ít và ít đề xuất không đạo đức hơn, họ bắt đầu trở nên kén chọn, đúng không?
Họ nói, ôi, có một câu nào đó trong đó.
Ừ, điều đó không đạo đức.
Ném nó vào đống.
Vì vậy, người đàn ông gọi điều này là thay đổi khái niệm do sự phổ biến, tên ông là David Lavar, ông gọi là thay đổi khái niệm do sự phổ biến.
Và nó cơ bản chỉ ra rằng khi mọi người trải nghiệm ít và ít vấn đề hơn, chúng ta không thực sự trở nên hài lòng hơn.
Chúng ta chỉ hạ thấp ngưỡng của những gì chúng ta coi là vấn đề.
Vì vậy, khi bạn áp dụng điều đó vào cuộc sống hôm nay để làm cho điều này thực tiễn, nó giống như khi thế giới trở nên thoải mái hơn rất nhiều, khi chúng ta gặp ít loại chấn thương và thật sự là vấn đề trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta không nhất thiết dừng lại và nói, điều này thật đáng kinh ngạc.
Chúng ta chỉ mở rộng định nghĩa của mình về những gì là vấn đề, những gì là sự bất tiện.
Và vì vậy, cuối cùng, chúng ta có cùng số lượng vấn đề, sự bất tiện, nhưng chúng chỉ trở nên ngày càng trống rỗng theo thời gian.
Tôi thích nghĩ đó là khoa học của những vấn đề của thế giới phát triển.
Tôi nghĩ bạn có thể nghĩ về nó như là một gôn di động.
Vì vậy, giống như bạn bước vào một môi trường và điều đó đặt ra mong đợi của bạn, đúng không?
Và chúng ta được thiết kế để tìm kiếm vấn đề, hơn hoặc kém được thiết kế.
Được thiết kế để tìm kiếm vấn đề.
Vì vậy, bạn sẽ tìm thấy chúng trong môi trường của bạn, bất kể môi trường của bạn ít vấn đề đến đâu, theo cách khách quan.
Vì vậy, khi tôi nói chuyện với Lavar, ông ấy cơ bản đã nói như: ồ, tôi nghĩ điều đó có lý thuyết rằng nếu bạn đi vào một nơi mà vấn đề của bạn cấp bách hơn và nói chung là, những vấn đề thật hơn, khi bạn vào một môi trường ít vấn đề hơn, bạn sẽ cảm thấy: ồ, đây thật tuyệt.
Bây giờ, tất nhiên, theo thời gian, bạn sẽ thích nghi lại.
Và tôi đã nhận ra điều đó với bản thân mình.
Vì vậy, khi tôi trở về từ Bắc Cực, tôi như một vị tu sĩ Zen, thật đấy.
Tôi chỉ như: không có gì làm tôi rối loạn.
Đó là nhận xét của vợ tôi.
Như: không có gì làm bạn rối loạn kể từ khi bạn trở về.
Trong bao lâu?
Có lẽ một tháng.
Có lẽ một tháng.
Rồi câu hỏi của tôi trở thành, ồ, tôi không thể đi đến Bắc Cực mỗi tháng.
Một, tôi không thể.
Cũng không phải tôi muốn.
Vậy tôi có thể làm gì trong cuộc sống mà thực sự đẩy lùi tiêu chuẩn đó vào một nơi mà tôi ít lo âu hơn, khó khăn hơn một chút?
Nó gần giống như chúng ta sống trên một cái máy chạy bộ lo âu theo một cách nào đó.
Khi các vấn đề mờ nhạt, chúng ta chỉ tiếp tục tìm kiếm các vấn đề và tìm thấy chúng.
Vì vậy, tôi nghĩ có rất nhiều thứ mà một người có thể làm, như trong cuộc sống hàng ngày của họ.
Và mọi người có thể sáng tạo xung quanh điều này.
Ví dụ, tình nguyện.
Như, nếu bạn sống một cuộc sống tốt, thì tại sao bạn không giúp đỡ những người mà cuộc sống của họ khó khăn hơn một chút so với bạn?
Và bạn sẽ thấy cuộc sống có thể như thế nào và nó như thế nào ở ngoài kia.
Và điều đó sẽ mang lại cho bạn một loại góc nhìn nào đó.
Và đó là điều bạn có thể làm.
Nó chỉ mất một tiếng mỗi tuần hoặc hơn một chút, đúng không?
Tôi đã nói chuyện với những người tham gia các buổi gặp gỡ phục hồi, bao gồm cả bản thân tôi.
Bạn bước vào một buổi họp và bạn nghe những câu chuyện từ những người đang ở thời điểm tồi tệ nhất trong cuộc đời họ, như thế, điều đó sẽ rất nhanh chóng thay đổi cách bạn coi một vấn đề.
Bạn chỉ bước ra với sự ngạc nhiên, wow, tôi đã phàn nàn về việc nhân viên thuế của tôi yêu cầu nhiều giấy tờ.
Và người này vừa kể cho tôi một câu chuyện khiến tôi choáng váng.
Đó là một vấn đề thực sự.
Và vì vậy, tôi nghĩ chúng ta cần phải có những khoảnh khắc như vậy, điều gì đó tác động trở lại với chúng ta và đặt mọi thứ vào một bối cảnh rõ ràng hơn.
Và tôi cũng nghĩ rằng bạn cần những khoảnh khắc mà bạn suy nghĩ về điều đó và kể cho bản thân câu chuyện xung quanh nó.
Đó là một phần rất quan trọng.
Và tôi sẽ, điều này có lẽ đang đi theo một con đường kỳ lạ.
Tôi không biết nó sẽ dẫn chúng ta đến đâu, nhưng chúng ta sẽ tìm hiểu.
Khi bạn nghĩ về một cái gì đó như một nghi lễ chuyển tiếp, những gì mọi người sẽ làm trong những buổi lễ này, như là, bạn biết đấy, các bộ lạc trên thế giới đã có những nghi lễ chuyển tiếp khác nhau xuyên suốt lịch sử và điều này không phải chúng đều liên lạc và tìm hiểu một cách giống nhau.
Không, những điều này xuất hiện một cách tự phát.
Và ý nghĩa của một nghi lễ chuyển tiếp là chúng ta có một người đang ở điểm A trong cuộc đời họ và chúng ta cần họ đến điểm B, nơi mà họ sẽ trở nên có khả năng hơn, tự tin hơn, có năng lực hơn.
Chúng ta không chỉ nói, này, bạn đã sẵn sàng để đi tới điểm B.
Chúng tôi thường sẽ gửi họ ra ngoài để làm điều gì đó thử thách.
Có thể là thời gian dài ở trong thiên nhiên.
Có rất nhiều điều khác nhau.
Và trong quá trình đó, người đó sẽ phải đấu tranh.
Họ sẽ đối mặt với tất cả các vấn đề khác nhau.
Họ sẽ phải tự tìm ra cách giải quyết.
Và sau đó họ sẽ quay trở lại và họ sẽ ở điểm B.
Nhưng đã có một thời điểm mà mọi người sẽ tập trung lại và nói, bạn đã học được điều gì từ điều đó?
Bạn đang kể cho bản thân câu chuyện gì về điều đó?
Và vì vậy, việc hình thành câu chuyện xung quanh một sự kiện trong cuộc sống trở nên cực kỳ quan trọng, tôi nghĩ, cho sức khỏe tâm thần và cách bạn xác định các vấn đề.
Và nếu bạn nghĩ về khái niệm như tính trung tâm của sự kiện, nó giống như, một sự kiện sẽ có tính trung tâm đến mức nào trong cuộc đời tôi?
Và tôi sẽ kể câu chuyện nào xung quanh nó, đúng không?
Vì vậy, những người có xu hướng coi một điều tồi tệ xảy ra trong cuộc sống của họ và họ xem điều đó như là một phần trung tâm của nhân cách của họ thường có sức khỏe tâm thần kém.
Trong khi đó, những người tiếp nhận và nói, hey, điều này đã xảy ra, nhưng tôi có thể học gì từ điều đó?
Tôi có thể phát triển từ điều đó như thế nào?
Điều gì có thể xảy ra trong tương lai?
Đúng, điều này thực sự tệ ngay bây giờ.
Nhưng nó có thể đưa tôi đến đâu trong quá khứ hoặc trong tương lai?
Và hai người này sẽ có hoàn toàn những con đường khác nhau.
Vì vậy, câu chuyện bạn kể cho bản thân trở nên thật sự quan trọng.
Vài năm trước, tôi bắt đầu giữ một thư mục nơi tôi sẽ nhìn lại những giai đoạn khác nhau trong cuộc sống và chỉ liệt kê ra những sự kiện chính từ khoảng 0 đến 5 tuổi và từ 5 đến 10 tuổi mà không có điểm kết thúc cụ thể trong tâm trí.
Đó là một bài tập mà tôi thấy rất hữu ích vì nó tạo cơ hội cho việc như, tôi sẽ định hình điều này như thế nào?
Thường thì những điều mà cảm xúc tệ nhất vào thời điểm đó lại trở thành những điều tốt nhất.
Và sau đó bạn có thể bắt đầu tạo ra một dòng thời gian và bạn nhận ra rằng hầu hết những điều mà bạn đã cảm thấy thực sự tồi tệ vào thời điểm đó cuối cùng lại trở thành những điều tốt nhất.
Và những thắng lợi lớn gần như luôn luôn là kết quả phát triển từ những trải nghiệm tiêu cực trước đó.
Thật là hoang đường.
Nhưng nó trở lại với chủ đề mà tôi nghĩ điều đó là sợi chỉ xuyên suốt rất nhiều những gì chúng ta đang nói hôm nay và công việc của bạn, đó là dường như sự khó chịu là điều kiện tiên quyết để thực sự cảm thấy tốt về bản thân trong thế giới này.
Như tôi không chắc rằng chúng có thể tồn tại tách rời nhau, nhưng tôi nghĩ chúng ta đến thế giới như những đứa trẻ dễ thương đang cố gắng học hỏi.
Và vì vậy, hy vọng rằng giai đoạn đầu của cuộc sống sẽ chỉ toàn là vui vẻ và bình yên và thoải mái.
Ý tôi là, cha mẹ chúng ta cống hiến cho điều đó, chúng ta hy vọng, đúng không?
Và sau đó vào một thời điểm nào đó họ đáng lẽ nên kéo chúng ta sang một bên và nói, hey, nghe này, bạn biết không, 70 năm tới sẽ là những trải nghiệm rất khó khăn và rất tuyệt vời.
Nhưng họ không nói với chúng ta điều đó.
Và tôi nghĩ rằng hầu hết chúng ta trải qua cuộc sống cố gắng quay lại nơi mà mọi thứ được chăm sóc.
Nhưng những gì bạn đang nói là đó là một cách tiếp cận hoàn toàn sai.
Và thực tế là – chúng ta không muốn trở thành trẻ nhỏ.
Nhưng ở một mức độ nào đó, từ góc độ thoải mái, chúng ta có phần trẻ con hóa chính mình.
Suy nghĩ của tôi là phần lớn mọi thứ tốt cho chúng ta ngày nay và giúp chúng ta phát triển và trở thành những con người tốt hơn sẽ rất khó khăn, đúng không?
Áp dụng điều này cho việc tập thể dục.
Tập thể dục thật khó khăn, đúng không?
Khi bạn tập thể dục, thật sự rất khó.
Nhưng bạn sẽ nhận được lợi ích lâu dài.
Nếu bạn đang cố gắng điều chỉnh chế độ ăn uống của mình, tôi có thể nói với bạn rằng một đĩa salad thì kém ngon hơn một cái Dorito.
Và bất kỳ ai tranh cãi với tôi, bạn vừa ăn quá nhiều salad.
Bạn đã tự đánh lừa mình, đúng không?
Hoặc trong trường hợp của tôi, tôi sẽ phản bác một chút ở đây vì tôi yêu thích tập thể dục và tôi thích ăn uống lành mạnh.
Và điều vừa xảy ra – tôi đã bắt đầu từ sớm và mọi người sẽ nói, điều này thật vô lý, nhưng tôi chỉ không ăn thức ăn xấu.
Tôi đã bỏ việc ăn thức ăn xấu.
Và tôi đã ngừng nghĩ liệu việc tập thể dục có phải là điều có thể thương lượng hay không từ rất lâu rồi.
Tôi có thể nhìn thấy điều đó.
Tôi nghĩ đối với hầu hết mọi người, tập thể dục sẽ là một trải nghiệm không thoải mái.
Đó là lý do – các hướng dẫn tập thể dục của liên bang là gì?
150 phút hoạt động vừa phải đến mạnh mỗi tuần, tập luyện sức mạnh ba lần một tuần.
Chỉ khoảng 18% người Mỹ thực sự làm điều đó.
Chỉ có 18%?
18%, đúng vậy.
Có thể là 20 – hãy kiểm chứng cho tôi.
Tôi sẽ đưa một thông tin xác thực vào ghi chú của mình.
Xin vui lòng tìm bản dịch của đoạn văn dưới đây sang tiếng Việt:
Không, tôi tin bạn.
Tôi tin bạn.
Ừ, vì điều đó không thoải mái.
Bạn biết đấy, chúng ta có tất cả những điều này – tôi nghĩ hầu hết mọi người đều cảm thấy không thoải mái.
Chúng ta có tất cả những loại “công tắc” bên trong mà ngăn cản chúng ta di chuyển quá mức chỉ vì mục đích đó.
Bạn biết đấy, khi bạn chạy, chân bạn sẽ cảm thấy rát.
Phổi của bạn sẽ đau.
Nhưng ở phía bên kia của cảm giác không thoải mái đó là sức khỏe tốt hơn, sự an lành tinh thần tốt hơn,
tất cả những điều khác nhau đó.
Nói ngắn gọn, tôi nghĩ rằng để lùi lại từ góc độ tiến hóa mà tôi thường lấy là
lý do chúng ta có – lý do tại sao nhiều điều thường không thoải mái là vì, bạn biết đấy,
chúng ta muốn ngăn cản việc di chuyển quá mức trong quá khứ.
Bạn không muốn cảm thấy đói vì bạn cần thực phẩm đó, cứ tiếp diễn.
Và ngày nay, môi trường thực sự đã thay đổi, nơi mà thường xuyên làm những điều không thoải mái
là cách để có một cuộc sống tốt hơn, thực sự.
Ừ.
Và điều đó có thể áp dụng cho rất nhiều lĩnh vực khác nhau.
Tôi muốn nghỉ một chút và công nhận nhà tài trợ của chúng ta, AG1.
AG1 là một loại đồ uống vitamin-khoáng chất probiotic mà còn bao gồm cả prebiotics và adaptogens.
Là một người đã tham gia vào nghiên cứu khoa học gần ba thập kỷ và trong lĩnh vực sức khỏe
và thể chất cũng lâu như vậy, tôi luôn tìm kiếm những công cụ tốt nhất để cải thiện sức khỏe tinh thần,
sức khỏe thể chất và hiệu suất của mình.
Tôi đã phát hiện AG1 hồi năm 2012, lâu trước khi tôi có podcast, và tôi đã dùng nó hàng ngày từ đó.
Tôi thấy nó cải thiện tất cả các khía cạnh sức khỏe của tôi, năng lượng của tôi, sự tập trung của tôi, và tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi dùng nó.
AG1 sử dụng nguyên liệu chất lượng cao nhất với sự kết hợp đúng, và họ liên tục cải thiện công thức của mình mà không tăng chi phí.
Thực tế, AG1 vừa mới ra mắt bản nâng cấp công thức mới nhất của họ.
Công thức thế hệ tiếp theo này dựa trên những nghiên cứu mới thú vị về ảnh hưởng của probiotics đến hệ vi sinh đường ruột, và giờ đây nó bao gồm một số chủng probiotic đã được nghiên cứu lâm sàng cho thấy hỗ trợ cả sức khỏe tiêu hóa và sức khỏe hệ miễn dịch, cũng như cải thiện đều đặn ruột và giảm cảm giác đầy hơi.
Mỗi khi tôi được hỏi nếu tôi có thể dùng chỉ một loại thực phẩm bổ sung, loại bổ sung đó sẽ là gì, tôi luôn nói AG1.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể vào drinkag1.com slash Huberman.
Trong thời gian giới hạn, AG1 đang tặng một tháng cung cấp omega-3 dầu cá miễn phí cùng với một chai vitamin D3 cộng với K2.
Như tôi đã đề cập trước đó trong podcast này, omega-3 dầu cá và vitamin D3 K2 đã được chứng minh là có tác dụng với mọi thứ từ tâm trạng và sức khỏe não bộ đến sức khỏe trái tim đến trạng thái hormone khỏe mạnh và nhiều hơn nữa.
Một lần nữa, đó là drinkag1.com slash Huberman để nhận được một tháng cung cấp omega-3 dầu cá miễn phí cộng với một chai vitamin D3 cộng với K2 với đăng ký của bạn.
Tập ngày hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Matina.
Matina sản xuất trà yerba mate dạng lá rời và có thể uống ngay.
Tôi đã thường xuyên thảo luận về những lợi ích của yerba mate, như là điều hòa lượng đường trong máu, hàm lượng chất chống oxy hóa cao, và cách mà nó có thể cải thiện tiêu hóa.
Nó cũng có thể có tác dụng bảo vệ thần kinh.
Đó là lý do và thực tế là yerba mate cung cấp, theo ý kiến của tôi, sự gia tăng năng lượng và sự tập trung đều đặn mà không bị sụt giảm, đã khiến yerba mate lâu nay là nguồn caffeine ưu thích của tôi.
Tôi cũng uống yerba mate vì tôi yêu mùi vị của nó.
Và trong khi có rất nhiều loại đồ uống yerba mate khác nhau, loại tôi yêu thích nhất chắc chắn là Matina.
Tôi rất hào hứng chia sẻ rằng Matina vừa mới ra mắt một loạt hương vị mới của trà lạnh, tất cả đều không đường.
Có hương vị mâm xôi.
Có hương vị xoài.
Có hương vị bạc hà.
Có hương vị chanh và hương vị đào.
Và chúng thật sự tuyệt vời.
Nếu phải chọn một mà tôi yêu thích nhất, có lẽ đó sẽ là xoài hoặc mâm xôi.
Nhưng thực tế, tôi không thể chọn chỉ một.
Và tôi thường xuyên uống gần như mỗi loại mỗi ngày.
Một lần nữa, tất cả những hương vị này đều được làm từ các nguyên liệu chất lượng cao nhất, tất cả đều hữu cơ, và một lần nữa, tất cả đều không đường.
Nếu bạn muốn thử Matina, bạn có thể vào drinkmatina.com slash Huberman.
Một lần nữa, đó là drinkmatina.com slash Huberman.
Có một cậu bé mà tôi đã biết từ khi cậu ấy còn rất nhỏ, người đã gặp một số thách thức trong việc học nhưng đã cố gắng để vào một trường đại học rất tốt.
Và sau một năm, cậu ấy đã tiếp nhận quá nhiều sự thoải mái từ các mối quan hệ xã hội, có thể nói như vậy, và quyết định rút lui, nghỉ phép.
Cậu ấy đã đọc cuốn sách của bạn vào giữa mùa hè khi cậu ấy đang làm việc xây dựng.
Và cậu ấy đã gọi cho tôi và nói, tôi sẽ trở lại đại học.
Tuyệt vời.
Và tôi nói-
Nếu cậu ấy đang nghe bây giờ, tôi chúc mừng cậu ấy.
Ừ, cậu ấy cũng đã từ bỏ thói quen sử dụng cần sa nặng nề trong cùng một lần.
Và một trong những bậc phụ huynh của cậu ấy, tôi không muốn cung cấp quá nhiều thông tin về cậu ấy vì mọi người rất thông minh ngày nay.
Họ sẽ tìm ra cậu ấy là ai.
Và tôi muốn giữ kín danh tính của cậu ấy.
Nhưng một trong những bậc phụ huynh của cậu ấy là một người nhập cư thế hệ đầu tiên.
Và khi con cậu ấy quyết định rời khỏi đại học, chỉ đơn giản là, ôi, trời ơi.
Bạn biết đấy, ông đã thực sự lao động chăm chỉ với hy vọng rằng con trai mình sẽ không phải sống một cuộc đời lao động thể chất đầy khó khăn như ông đã từng.
Và vì vậy tôi đã nói chuyện với cậu bé này tối hôm trước.
Và cậu ấy nói, di chuyển hàng nghìn pound bê tông mỗi tuần thật sự rất khó cho cơ thể.
Và cậu ấy mới chỉ ngoài 20 tuổi.
Cậu ấy nói rằng cậu ấy đi ngủ mỗi đêm, không phải đau nhức, như đau nhức từ phòng tập gym, mà là đau nhức từ tận xương.
Ừ.
Và vì vậy tôi muốn gửi lời cảm ơn từ cậu ấy.
Tuyệt vời.
Hầu hết mọi người sẽ không phải trải qua quá trình đó để hiểu rằng con đường mà họ có cơ hội để đi có lẽ dễ dàng hơn nhiều so với các lựa chọn khác trong nhiều trường hợp.
Tôi muốn phân biệt giữa những cảm giác không thoải mái do tự tạo ra hàng ngày và những cảm giác không thoải mái lớn hơn, như là tới Bắc Cực.
Tôi muốn đề cập đến chủ đề Masogi và ý tưởng về việc thực hiện những việc thực sự khó khăn mà bạn có thể không hoàn thành.
Dưới đây là bản dịch của đoạn văn bạn đã cung cấp sang tiếng Việt:
Nhưng nếu chúng ta thu hẹp lại vào buổi sáng, bạn thức dậy, bạn có thể cuộn trên điện thoại, hoặc bạn có thể nhảy vào bể nước lạnh, tắm nước lạnh. Ngày nay, có rất nhiều cuộc thảo luận xung quanh việc tắm nước lạnh có nhiều lợi ích. Nó làm bạn tỉnh táo, tăng cường dopamine, norepinephrine, nhưng cũng hơi khó chịu. Không ai thích nước lạnh. Nếu bạn thích, hãy gửi cho tôi một ghi chú vì tôi sẽ gửi cho bạn số điện thoại của một chuyên gia thần kinh. Nhưng tất cả chúng ta đều thích cảm giác ra khỏi đó. Vậy có những điều gì khác ngoài việc tắm nước lạnh và tập thể dục, mà tôi tin rằng ai cũng nên làm và nhận ánh sáng mặt trời, v.v., mà chúng ta có thể làm hàng ngày, vào buổi sáng hoặc buổi chiều nếu cảm thấy hơi uể oải, ngoài việc tắm nước lạnh và tập thể dục và ánh sáng mặt trời mà có phần khó khăn? Như là, nếu tôi – như, tôi thích ăn dâu tây và tôi ghét việc – như, tôi để lại những cái cuống ở những nơi kỳ lạ mà không nhận ra. Và tôi sẽ đi qua một cái cuống dâu tây. Và tôi đang nghĩ – và sáng nay tôi nghĩ, ôi, em gái tôi sẽ cười nhạo tôi. Như là, tôi như, tôi phải nhặt cái này lên. Tôi không chỉ để chúng rải rác quanh nhà mình, bằng cách này. Nhưng tôi như, như, cái gì vậy? Như là, chúng ta tạo ra những rào cản để làm những điều đơn giản nhất. Vậy có những điều khó khăn nào mà chúng ta có thể đưa vào thói quen hàng ngày của mình đã được chứng minh là làm cho chúng ta cảm thấy tốt hơn ngoài tập thể dục, ánh nắng mặt trời và nước lạnh?
Vâng. Vậy câu trả lời tổng quát của tôi ở đây là substack của tôi được gọi là bản tin 2%. Và tôi sẽ nói cho bạn biết tại sao nó được gọi là 2%. Có một nghiên cứu cho thấy chỉ có 2% người sử dụng cầu thang bộ khi có thang máy sẵn có, 2%. Giờ đây, 100% mọi người biết rằng nếu họ đi cầu thang bộ, điều đó sẽ tốt hơn cho họ, đúng không? Họ sẽ có lợi hơn cho sức khỏe và sự an lành lâu dài. Thế nhưng 98% người chọn làm điều dễ dàng hơn, điều có thể thực sự gây hại cho họ trong dài hạn trong bối cảnh môi trường mà chúng ta không vận động đủ. Vì vậy, điều này cho tôi thấy rằng chúng ta có phần được lập trình để làm điều tiếp theo dễ dàng nhất. Nhưng sống tốt hơn trong cuộc sống hiện đại thường đòi hỏi phải làm những điều hơi khó chịu một chút mà rõ ràng và hiện rõ trước mắt chúng ta. Và bạn biết đấy, bạn phải đến tầng hai. Vậy bạn sẽ chọn con đường nào? Bạn sẽ chọn con đường hơi khó chịu một chút bây giờ nhưng cải thiện cuộc sống của bạn trong dài hạn? Hay bạn sẽ làm điều dễ dàng mà có thể thực sự gây hại cho bạn trong dài hạn? Đối với tôi, điều này chỉ là một phép ẩn dụ cho việc làm thế nào để cải thiện trong đời sống hàng ngày, đúng không? Trong những khó khăn của cuộc sống hàng ngày, làm thế nào để bạn cải thiện? Vì vậy, tôi áp dụng điều này. Tôi cố gắng áp dụng điều này cho càng nhiều lĩnh vực khác nhau trong cuộc sống của tôi càng tốt. Nó như là nếu tôi có thể làm điều gì đó chỉ một chút khó chịu hơn. Tôi không nói về những điều cực đoan. Làm điều hơi khó hơn mà tôi biết sẽ mang lại lợi ích lâu dài cho tôi. Tôi phải thực hiện điều đó. Đối với tôi, như là, được rồi, nếu tôi ở trong văn phòng của tôi, đi qua một số ví dụ, và tôi có một cuộc gọi điện thoại. Tôi có thể ngồi đây và nhận cuộc gọi điện thoại hoặc tôi có thể đeo tai nghe và đi dạo và tôi có thể nhận cuộc gọi đó trong khi đi bộ. Tôi sẽ nói rằng đối với phần lớn các cuộc gọi điện thoại, trừ khi bạn đang nói chuyện với CEO, ông lớn của bạn, đúng chứ? Có lẽ nên ngồi sau máy tính cho cuộc gọi đó. Nhưng như vậy, bạn đang di chuyển và thực hiện được rất nhiều bước có lợi. Và bước đi là một trong những chỉ số có liên quan nhất đến sức khỏe tốt. Mọi người chỉ cần đi bộ nhiều hơn. Và đó là một cách dễ dàng để làm điều đó. Như là bạn phải nhận cuộc gọi. Thì có thể kết hợp việc đó với việc di chuyển một chút, đúng không? Những điều như vậy. Những điều như là bạn có thể cũng chỉ đơn giản là mang đồ khi đi siêu thị không? Bạn lấy giỏ hàng. Bạn mang đồ. Bạn đang thực hiện một tải trọng nhỏ khi mang vác, điều này sẽ thực sự giúp ích cho sức khỏe cột sống, sức mạnh, và tất cả những thứ khác. Ngay cả những điều đơn giản như là tôi sẽ đậu xe ở chỗ xa nhất. Như là mọi người có thể lầm bầm và nói, điều đó rõ ràng quá. Ai cũng nói như vậy. Nhưng mà, được rồi, nhưng không ai thực sự làm điều đó. Và nếu bạn nhìn vào nhiệt lượng không vận động, điều này thật thú vị. Đây về cơ bản là một cách ngốc nghếch để nói về tất cả các chuyển động trong cuộc sống của một người không phải là bài tập thể dục. Điều đó thường vượt trội hơn lợi ích của bài tập thể dục trong nhiều nghiên cứu. Chắc chắn về số lượng calo đã tiêu hao. Chắc chắn về số lượng calo đã tiêu hao. Một số dữ liệu thậm chí còn cho thấy kết quả sức khỏe lâu dài. Có một số dữ liệu từ Mayo Clinic cho thấy rằng, bạn biết đấy, những người chỉ di chuyển nhiều hơn trong cuộc sống hàng ngày của họ, họ đang đốt cháy khoảng 800 calo chỉ từ việc di chuyển xung quanh, từ những chuyển động ngẫu nhiên này. Nó như là bạn chạy khoảng tám dặm hoặc điều gì đó nếu bạn làm một số phép toán ngẫu nhiên, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ rằng việc tìm những cơ hội đó, ngay cả ngoài bài tập thể dục, một điều gì đó như – trong “The Comfort Crisis”, tôi viết về giá trị của sự im lặng, chẳng hạn. Chúng ta đã tăng độ ồn của thế giới lên gấp bốn lần với tư cách là con người. Và mặc dù vậy, sự im lặng thật sự rất tốt cho chúng ta trong bối cảnh của tiếng ồn. Vì vậy, bạn đặt ai đó trong sự im lặng và như là, vâng, ban đầu có hơi khó chịu một chút. Mọi người sẽ thường báo cáo là, ôi, yên tĩnh quá. Điều này thật kỳ lạ. Một chút cảm thấy kỳ quặc. Nhưng khi thời gian trôi qua, mọi người có xu hướng bình tĩnh lại. Và nó giống như một sự tái thiết lập dễ chịu. Vậy bạn có thể thậm chí đi, này, như là, tôi vào văn phòng của mình và tôi ngay lập tức bật nhạc lớn. Như là, hầu hết mọi người bật TV lên, những người để TV bật cả ngày. Không phải là họ đang xem nó. Mà là họ chỉ cần tiếng ồn ở hậu cảnh, nếu không họ sẽ cảm thấy kỳ quặc. Nhưng nếu bạn có thể cắt giảm điều đó, ngay cả khi có hơi khó khăn lúc đầu, có lẽ nó sẽ cải thiện bạn trong tương lai. Như là, làm thế nào chúng ta có thể áp dụng điều này cho các lĩnh vực khác nhau? Tôi đã làm một bài viết. Nó được gọi là bản tuyên ngôn 2% trên substack của tôi. Vì vậy, tôi sẽ liên kết đến nó trong liên kết mà tôi đã nhắc đến. Và nó liệt kê một loạt các cách khác nhau. Nhưng tôi nghĩ rằng thực sự là.
Đó chỉ là một sự thay đổi tâm lý như thế này. Như, làm thế nào tôi có thể lấy cái mà tôi phải làm và có thể làm cho nó khó khăn hơn một chút và nhận được lợi ích từ đó? Và khi bạn bắt đầu cộng dồn những điều đó lại, mọi thứ bắt đầu chuyển động. Mọi thứ bắt đầu thay đổi. Vâng, tôi đồng ý. Bạn biết đấy, ví dụ t trivial của tôi về những cái vỏ dâu, mà tôi luôn để bên cạnh bát dâu, và chúng chỉ nằm đó. Điều này thực sự mang lại lợi ích cho tôi vì tôi cũng làm vậy. Và vợ tôi nói, ai lại là kẻ tâm thần như thế này? Và tôi sẽ nói, ồ, giờ có hai người trong chúng ta. Ít nhất có hai người. Nếu bạn là một cái vỏ dâu, không vứt bỏ, chắc chắn để lại nhận xét và chúng ta sẽ bắt đầu một nhóm hỗ trợ. Tuy nhiên, nó đã dạy tôi một bài học quan trọng, vì nó không chỉ là về những cái vỏ dâu mà là nhận ra cảm giác kháng cự. Như, cảm giác đó là gì? Sau đó nhận ra mức độ tầm thường của sự kháng cự đó, nhưng lại bao trùm thế nào. Như, những điều mà chúng ta kháng cự làm. Như, tôi đã có được việc dọn giường vào buổi sáng. Tôi đã có ánh sáng mặt trời vào buổi sáng. Tôi đã làm tất cả những điều đó. Nhưng chính những điều nhỏ nhặt mà chúng ta có thể không làm trong một thời gian dài, tôi nghĩ là những điều thực sự làm xói mòn cái – bất cứ cái gì mà bạn đang nói đến trong bộ não của chúng ta. Và tôi thực sự muốn nói một chút về mạch não, nhưng tôi không nghĩ chúng ta có tên cho nó vì đó là một chút sức mạnh ý chí. Đó là một chút kiên trì. Đó là một chút phản chiếu. Nhưng điều tôi muốn nói ở đây – hãy tha thứ cho tôi vì tôi đang vấp váp một chút vì đây là điều mà tôi chỉ mới tiếp cận trong cuộc trò chuyện này – là có một điều gì đó về sự tương phản giữa kinh nghiệm trước đây và kinh nghiệm hiện tại, nơi chúng ta có thể nói về mức độ không thoải mái từ 1 đến 10. Càng không thoải mái trong trải nghiệm trước đây thì giai đoạn tiếp theo sẽ cảm thấy càng tốt hơn, cho dù là giờ hay ngày sau đó. Như bạn đã nói, một tháng. Bạn phải đến vùng cực. Bạn đã ở đó bao lâu? 33 ngày. Vậy là hơn một tháng và bạn đã có một tháng tĩnh lặng, hạnh phúc, bạn biết đấy, siêu Michael với bạn và với mọi người xung quanh, đúng không? Và sau đó những điều điên rồ bắt đầu từ từ quay trở lại. Bắt đầu quay trở lại. Và tôi nghĩ rằng đây là một – đây là một vi mô cho nhiều điều về hệ thần kinh. Chúng thích ứng và như vậy. Khi tôi nghĩ về những ví dụ mà bạn đã đưa – và tôi rất thích ví dụ đi bộ cầu thang. Tôi luôn nghĩ khi tôi đi du lịch, tôi sẽ ngồi nhiều. Tôi không thích ngồi quá nhiều. Tôi luôn cảm thấy tốt hơn khi tôi được vận động nhiều. Vậy nên tôi là một người nông dân mang hành lý của mình, một túi thực phẩm lớn, bạn biết đấy, vì vậy có thêm kiểm tra thứ hai và, bạn biết đấy, an ninh. Và sau đó cầu thang là một cơ hội tuyệt vời. Vậy chúng ta có thể điều chỉnh lại, đúng không? Là con người, chúng ta có thể điều chỉnh lại, nói với bản thân rằng những điều đó tốt cho chúng ta. Nhưng chính những khu vực mà chúng ta trải qua sự kháng cự lớn tới bản thân mình, tôi nghĩ rằng đó là những điều thách thức nhất, không phải là kháng cự với thế giới. Như bạn đã chỉ ra, thế giới không thiếu cơ hội để đi bộ hay đi cầu thang. Nó ở xung quanh chúng ta. Nhưng chính cái nội tâm trong chúng ta như, bạn biết đấy, chuyển sang những gì thoải mái hơn. Bạn nghĩ gì về những điều tâm lý hơn? Như, trời ơi, đọc sách dưới dạng giấy thay vì nghe? Tôi rất thích sách nói. Nhưng, bạn biết đấy, bắt bản thân phải đọc, để điện thoại ra khỏi phòng, đọc một cái gì đó khó khăn, như một cuốn sách khó. Như, nếu tôi muốn một cuốn sách thật sự khó, tôi hỏi Mark Andreessen về một gợi ý sách. Thường thì tôi phải đi tìm cuốn sách từ một người bán sách đặc biệt vì một số cuốn sách này khó tìm. Và sau đó tôi mở trang đầu tiên và tôi nghĩ, tôi biết ông ấy rất thông minh. Ông ấy là một trong những người thông minh nhất mà tôi từng gặp. Tôi đã gặp nhiều người thông minh. Nhưng điều này rất thách thức. Và sau đó tôi chỉ cần bắt đầu lướt qua nó và lướt qua nó. Và nó gợi nhớ cho tôi về việc trở thành sinh viên tiến sĩ và học về hệ thần kinh lần đầu tiên. Và những điều đó cảm thấy thật tuyệt khi chúng ta tìm thấy một mảnh kiến thức. Vâng, và vượt qua nó. Và vượt qua nó. Vâng. Nhưng vậy trong lĩnh vực nhận thức, trong lĩnh vực cảm xúc, như, bạn có ngồi xuống một cách có chủ ý với vợ mình và nói, hãy có một cuộc trò chuyện thực sự khó khăn để chúng ta có một cuối tuần thật tuyệt vời không? Bạn có làm điều này trong tất cả các lĩnh vực của cuộc sống không? Chà, tôi chắc chắn không hoàn hảo. Vợ chồng tôi thực sự, chúng tôi đi bộ rất lâu. Và đó là nơi mà tất cả phép màu xảy ra. Có điều gì đó về việc đi bộ như một cặp đôi. Chúng tôi sẽ đi bộ khoảng 12 dặm vào thứ Bảy, 8 đến 12 dặm vào thứ Bảy. Đó là buổi đi bộ dài của chúng tôi. Vâng. Và bạn có khoảng bốn giờ bên nhau. Và, bạn biết đấy, giờ đầu tiên, bạn chỉ nói về những điều này và những điều khác. Và, bạn biết đấy, tuần làm việc của bạn thế nào? Ồ, thật tốt. Còn bạn thì sao? Và rồi, như là, đến giờ thứ hai, bạn bắt đầu đi vào những điều sâu sắc và thô tục. Và tôi nghĩ có một điều gì đó về việc đi bộ tiến lên với những người khác là thực sự mang lại sức sống. Và có điều gì đó thậm chí còn có phần tâm linh về nó và mức độ kết nối mà bạn có thể có với mọi người. Vậy đó là điều mà chúng tôi chắc chắn làm. Và tôi không nghĩ những cuộc trò chuyện đó sẽ xảy ra nếu chúng tôi ngồi, hãy ngồi trên ghế sofa. Được rồi, chúng ta sẽ mở chương trình Netflix này. Ồ, bạn thế nào? Giống như, những điều đó sẽ không xảy ra, đúng không? Vâng, đi bộ thì hơi khó hơn một chút, dĩ nhiên. Nhưng phép màu xảy ra ở đó. Tôi cũng muốn nói rằng có một phần trong cuộc khủng hoảng thoải mái, và tôi đã viết về điều này một chút trong cuốn sách khác của mình, những bộ não khan hiếm. Chúng ta đang nói về giá trị của sự nhàm chán. Vậy sự nhàm chán thực sự là sự khó chịu tiến hóa này nói với chúng ta hãy đi làm điều gì đó khác. Nó không tốt cũng không xấu. Nó chỉ đơn giản nói với chúng ta rằng bất cứ điều gì bạn đang làm ngay bây giờ, lợi suất thời gian bạn đầu tư đang trở nên mỏng manh.
Đi làm việc khác đi.
Trước đây, nếu bạn nghĩ về chúng tôi, ví dụ, chúng tôi đang tìm kiếm thức ăn và chúng tôi đang ở một khu vực nào đó mà không tìm thấy gì, không có gì cả, sự chán chường sẽ bắt đầu xuất hiện vì chúng tôi không có kết quả. Và nó sẽ bảo, ừ thì, đi làm việc khác đi. Và có lẽ chúng tôi sẽ đi và nói, được rồi, nếu chúng ta thử câu cá ở con sông này hay gì đó, đúng không?
Và tôi nghĩ điều xảy ra trong cuộc sống hiện đại là khi cảm giác khó chịu phát sinh mà bảo chúng ta đi làm việc khác xuất hiện, thì cái “thứ khác” lại thường là một điều gì đó rất dễ dàng, không mất công sức. Nó dưới hình thức một chiếc điện thoại, Instagram, hay bất cứ thứ gì khác, đúng không? Đó là những nội dung kích thích quá mức.
Nhưng tôi nghĩ rằng việc ngồi với sự chán chường và tận dụng nó để xem nó có thể đưa bạn đến đâu ngoài một màn hình có thể rất có giá trị. Vâng, điều đó không thoải mái. Nhưng tôi thấy ý tưởng tốt nhất của tôi đến khi tôi loại bỏ bản thân khỏi sự kích thích bên ngoài. Và vâng, tâm trí tôi đi lang thang, tôi cảm thấy chán, nhưng sau đó, bùm, một điều kỳ diệu xảy ra.
Một điểm nhấn về việc sử dụng màn hình ngày nay mà tôi muốn đề cập nữa là có rất nhiều thông tin về điện thoại di động. Và bạn phải sử dụng điện thoại di động ít hơn. Đây là một triệu cách khác nhau để sử dụng điện thoại của bạn ít đi. Vâng, điều đó quan trọng. Vâng, chúng ta nên làm điều đó. Nhưng tôi nghĩ điều đó bỏ qua một điểm lớn, đó là nếu chúng ta nghỉ ngơi, giả sử, hai giờ không sử dụng màn hình điện thoại của mình, thì điều xảy ra là mọi người thường cảm thấy chán, và họ nghĩ, ôi, tôi sẽ làm gì bây giờ? Và rồi họ bật Netflix lên. Chẳng khác gì, đúng không?
Đó không phải là một thuật toán, không, nhưng bạn vẫn đang tiêu thụ thông tin được phản ánh vào bạn thay vì xem thế giới có thể mang lại cho bạn điều gì khác và tự nghĩ ra ý tưởng và sự sáng tạo của riêng mình. Vì vậy, tôi thích nói rằng thay vì tập trung vào việc sử dụng điện thoại ít hơn, tôi thích nghĩ đến việc chán hơn. Hãy đưa bản thân vào một không gian nơi sự chán chường sẽ xuất hiện, nó sẽ không thoải mái, tâm trí bạn sẽ đi lang thang, và bạn có thể tìm thấy một số ý tưởng hay.
Vâng, bạn sẽ có một số điều kỳ quặc trong đầu, tất nhiên. Đó là điều xảy ra khi tâm trí của bạn đi lang thang. Nhưng tôi nghĩ bạn có thể tìm thấy một số điều thú vị ở ngoài đó.
Sự chán chường có bao gồm sự phản ánh không, hay đó là sự chán chường thực sự, như kiểu, ugh? Tôi nghĩ chúng ta cần phải được tách khỏi những thứ kích thích quá mức mà chúng ta thường gặp khi có khoảnh khắc, tôi không có việc gì để làm. Như là đứng trong hàng tại siêu thị, đúng không? Mọi người làm gì? Tất cả mọi người đều đang trên điện thoại của họ. Chúng ta không thể chỉ ngồi với suy nghĩ của mình hơn ba giây.
Vì vậy, tôi nghĩ chỉ cần có khoảnh khắc bạn nói, được rồi, sẽ chẳng làm gì cả. Có thể sẽ hơi kỳ quặc. Có thể sẽ hơi không thoải mái. Có thể sẽ hơi chán một chút. Nhưng, như thế, tâm trí của bạn sẽ đi đến những nơi thú vị mà tôi nghĩ có thể sản sinh ra năng suất trong bối cảnh ngày nay.
Tôi đang cười vì bạn nghĩ gì về sự xuất hiện ngắn ngủi của trải nghiệm bay raw dog mà xuất hiện năm ngoái? Bạn đã thấy điều đó chưa? Nơi mà những chàng trai đã đăng trực tuyến, có vẻ như là đàn ông, nói rằng họ, trích dẫn, raw dogged một cách sử dụng ngôn ngữ tồi tệ. Tôi không chọn nó. Họ sẽ thực hiện một chuyến bay 10 giờ hoặc 6 giờ mà không có phương tiện truyền thông. Chỉ ngồi đó như một cách thể hiện sự mạnh mẽ của họ. Tôi nghĩ điều đó thật thú vị.
Điều mà tôi nhận ra từ điều đó là vợ tôi đã nói, cái quái gì thế này? Những người này thật yếu đuối. Cô ấy đã làm điều đó kể từ khi tôi biết cô ấy. Thú vị ghê. Cô ấy thực sự ngồi trong ghế đó, và cô ấy bật bản đồ màn hình chuyến bay lên và cô ấy chỉ chăm chú vào nó. Tôi như kiểu, bạn thật điên rồ. Bây giờ, hóa ra cô ấy chỉ là người raw dogger nguyên bản. Tôi thích điều đó. Đó không phải là câu trả lời mà tôi mong đợi. Vâng. Vâng, xu hướng đó kiểu đã đến rồi lại đi. Vâng, đến rồi lại đi.
Tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, và có một yếu tố biểu diễn ở đó, đúng không? Và vì vậy nó đã trở thành một buổi biểu diễn cho các thuật toán và những gì khác, nơi mà – có lẽ chúng ta cần phải có thêm một chút tinh tế về điều đó và suy nghĩ về nó. Kiểu như, được rồi, nếu tôi không sử dụng màn hình của mình, phải làm thế nào tôi sẽ sử dụng thời gian này? Có thể tôi sử dụng nó để đi sâu hơn vào suy nghĩ của mình?
Bạn biết đấy, tôi thực sự nghĩ mọi người cần thời gian, đặc biệt khi bạn đang cố gắng cho ra những ý tưởng lớn. Tôi nhận thấy rằng một cuộc đi bộ dài mà tôi không mang theo điện thoại di động, giống như tôi cần điều đó. Và tôi nghĩ nhiều người – tôi nghĩ rằng có nhiều câu chuyện lịch sử cho thấy những ý tưởng hay đến từ những khoảnh khắc mà bạn chỉ – đó là tất cả những gì bạn tập trung vào. Có thể bạn đang đi bộ, bạn chỉ đang ngồi và gỡ bỏ những lớp bên ngoài. Không dễ dàng, nhưng đáng giá.
Bạn biết đấy, trong suốt lịch sử và vẫn còn bây giờ, nhiều người có ý tưởng từ những giấc mơ trong giấc ngủ ban đêm hoặc trong những trạng thái liminal giữa thức và ngủ. Những khoảng thời gian không hoạt động, không có thông tin cảm giác nào vào trong là lúc não bộ xử lý mọi thứ. Và tôi thấy điều đó hoàn toàn hợp lý rằng trong mơ mộng hoặc trong sự chán chường, như bạn mô tả, những ý tưởng mới sẽ nổi lên cũng giống như chúng sẽ xuất hiện từ trạng thái liminal giữa ngủ và thức.
Vâng. Và tôi nghĩ đôi khi mọi người trải nghiệm điều này. Kiểu như có lý do mà chúng ta có cliché đó mà nói rằng bạn có được những ý tưởng hay nhất trong vòi hoa sen vì không có kích thích nào, đúng không? Bạn không trên điện thoại của mình. Vâng, bạn không trên điện thoại của mình. Bạn được tách khỏi những tiếng ồn và bạn chỉ kiểu, ôi, bùm. Nhưng bạn cũng phải ghi chúng lại nữa. Tôi cũng nhận thấy điều đó. Nếu bạn có một ý tưởng hay. Vâng. Bạn thường ghi lại ý tưởng của mình như thế nào? Bạn viết –
Vâng. Tôi thường mang theo một quyển sổ bên mình. Chỉ cần viết ra những điều. Và giống như một giấc mơ ban đêm, khi chúng ta thức dậy và nghĩ, ôi, tôi sẽ ghi nhớ điều này vào ngày mai và rồi bạn –
Bạn sẽ không nhớ được.
Bạn sẽ không nhớ được. Tôi đồng ý rằng việc ghi chép lại những điều trong ngày đến với tâm trí là rất quan trọng.
Thực ra, chính Joe Strummer vĩ đại của ban nhạc Clash nổi tiếng đã từng nói rằng – Có một đoạn clip nào đó của ông ở đâu đó, ông nói với giọng nặng nề rằng nếu bạn có một ý tưởng, bạn phải viết nó xuống.
Đúng vậy.
Bởi vì không chỉ bạn sẽ quên nó, mà ngay cả khi bạn tình cờ nhớ lại, bạn cũng không thể nắm bắt được bản chất của sự cảm hứng trừ khi bạn viết nó xuống ngay lúc đó.
Ông thực sự tin rằng vào khoảnh khắc đó, nó mang một giá trị nhất định mà bạn không thể thay thế chỉ bằng cách viết nó sau này.
Đúng vậy.
Tôi đồng ý.
Vì vậy, tôi đã làm điều đó cho cuốn sách thứ ba mà tôi đang làm.
Tôi đã đi bộ khoảng 40 ngày.
Đó là một chuyến đi bộ qua phía nam Utah và đi qua – qua Grand Canyon, sang phía bắc Arizona và sau đó kết thúc ở Zion.
Nó mất khoảng 40 ngày.
Vì vậy, thường thì khi tôi viết một cuốn sách, như khi tôi làm cuốn The Comfort Crisis, khi tôi làm Scarcity Brain, tôi đi du lịch.
Tôi làm tất cả những thứ này, nhưng tôi thường viết bằng những cuốn sổ tay này.
Tôi sử dụng một cuốn sổ tay rất đặc biệt.
Đó là loại Write in the Rain bởi vì tôi ở trong môi trường ngoài trời, bất cứ điều gì.
Nhưng trong chuyến đi bộ này, tôi không thể đi đủ quãng đường cần phải đi suốt cả ngày nếu tôi liên tục dừng lại và viết.
Và như vậy, tôi không thể vừa đi bộ vừa cố gắng viết.
Đúng, Thoreau có lợi thế khi chỉ ở lại một chỗ.
Đúng chính xác.
Vì vậy, tôi đã tiến hành ghi âm giọng nói trên điện thoại của mình và tôi thấy điều đó cũng rất hữu ích, một công cụ mà mọi người có thể sử dụng.
Vì vậy, khi tôi trở về từ chuyến đi bộ, tôi có khoảng 500 ghi chú giọng nói khác nhau.
Một số chỉ có 10 giây.
Một số kéo dài sáu phút chỉ nói lan man.
Nhưng có một số thông tin hay ở đó.
Và vì vậy, tôi nghĩ bạn cần phải bắt được nó vào khoảnh khắc đó vì tôi cũng nhận thấy rằng tôi không thực sự nắm bắt được ý tưởng ghi âm giọng nói cho đến ngày thứ hai hoặc thứ ba, ngày thứ tư của chuyến đi.
Và tôi đã nghĩ, tôi không thể dừng lại và viết lại điều này.
Rồi đến tối, khi chúng tôi ở trại.
Chúng tôi đã thiết lập và tôi sẽ đi viết lại những ghi chú trong ngày và tôi nghĩ, cái suy nghĩ đó mà bạn đã có trong hẻm núi kia là gì nhỉ?
Nó thật tuyệt.
Và tôi chỉ đơn giản là không bao giờ tìm ra nó, đúng không?
Vì vậy, tôi đã nghĩ, được rồi, chúng ta phải sử dụng công cụ ghi âm giọng nói và chỉ cần ghi lại những điều đó.
Thật tuyệt.
Có một nhà thần kinh sinh học rất rất nổi bật ở Caltech tên là David Anderson.
Ông đã thực hiện một số công việc rất thú vị về những vùng não cổ xưa như vùng dưới đồi, các trạng thái nguyên thủy như hành vi hung hãn, hành vi giao phối.
Nhưng nó còn liên quan đến một số điều mà chúng ta đang nói bây giờ về các trạng thái nhận thức và sự sáng tạo và việc bắt giữ ý tưởng.
Và nó chứa đựng khái niệm về các trạng thái thu hút mà cơ bản là não bộ, mặc dù nó khiến nhiều người thất vọng, không hoạt động theo kiểu mà bạn nói, ôi, tôi sẽ viết từ 9 đến 11 giờ hoặc tôi sẽ làm mã hóa khó khăn hoặc tôi sẽ – và bạn ngồi xuống và bắt đầu.
Không, bạn khởi động.
Bạn phải từ từ bước vào nó.
Và theo thời gian, nó gần giống như một viên bi trên một bề mặt phẳng và sau đó bề mặt bắt đầu trở nên lõm dần và cuối cùng nó là một hố sâu.
Và thường thì đó là lúc chuông reo, đã đến lúc chuyển sang một cái gì đó khác.
Nhưng những trạng thái thu hút này cơ bản là việc đóng lại nhiều mạch khác khi một mạch nào đó tăng cường hoạt động của nó.
Nhưng theo thời gian, chúng ta có thể kết nối những thứ này.
Chúng ta có thể liên kết chúng với các sự kiện cụ thể trong thời gian như làm cà phê của bạn vào lúc 9 giờ sáng.
Vì vậy, hệ thần kinh của bạn một cách vô thức bắt đầu dự đoán trạng thái thu hút của việc ở trong trạng thái tập trung cao độ và viết.
Tất cả điều đó bắt đầu đưa mọi thứ vào đúng lý trí.
Nó bắt đầu chỉ ra – đó là một góc nhìn khác về thói quen.
Nhưng nếu bạn nhìn vào hầu hết mọi người, bao gồm cả bản thân tôi, hoạt động qua lăng kính của các trạng thái thu hút và bạn nói, tốt, tôi đang huấn luyện não mình cho điều gì?
Tôi đang kết nối, kết nối, kết nối, E-N và rồi cũng chỉ cần bỏ qua E-N.
Tôi đang dạy não mình làm gì mỗi ngày?
Bạn sẽ thấy rằng trạng thái thu hút là lướt qua rất nhiều rất nhiều phương tiện truyền thông.
Đó là đọc bình luận của mọi người.
Điều này thật buồn cười.
Đó là nói chuyện với bạn bè.
Đó là nhắn tin cho một vài người.
Và những gì chúng ta đã làm tôi nghĩ là chúng ta đã tạo ra những trạng thái thu hút này – không phải là tất cả chúng ta đều có ADHD hay gì đó.
Một số thì có.
Nhưng chúng ta đang ở nơi mà chúng ta thuộc về dựa trên hành vi trước đây của chúng ta.
Chúng ta chỉ đang đào tạo một cái hào đầy tiếng ồn.
Và rồi đến cuối ngày, bạn cảm thấy, chết tiệt, tôi không hoàn thành được gì cả.
Kiểu như vậy.
Vì vậy, khi bạn mô tả việc ra ngoài thiên nhiên và loại bỏ tất cả những điều đó và buộc bản thân đi theo một hướng cụ thể – không chỉ là hướng vật lý mà còn đi theo một hướng tinh thần cụ thể, tôi cảm thấy như đang trở về điều gì đó rất cơ bản.
Đó giống như nguyên tắc quá tải trong đào tạo sức đề kháng hoặc tập thể dục tim mạch và tăng thể tích nhịp.
Đó giống như những điều cơ bản của cách tâm trí hoạt động, đó là một trong những lý do tôi yêu thích những thực hành này đến vậy, điều này đưa tôi trở lại câu hỏi về – OK, có quy tắc 2%.
Đúng vậy.
Nhận lấy danh tính rằng tôi sẽ là 2% của những người sẽ làm điều khó khăn này.
Điều đó sẽ khó khăn trong ngắn hạn nhưng sẽ mang lại lợi ích dài hạn cho tôi.
Và nếu tôi có thể tìm những lĩnh vực để áp dụng điều đó trong cuộc sống của mình, tôi sẽ nhận được lợi ích lớn, dài – lợi ích chỉ tích lũy rất nhiều.
Và ở đầu kia của quang phổ là khái niệm misogy.
Bạn có thể giải thích misogy không?
Đúng.
Nếu tôi phải tóm gọn, tôi sẽ cung cấp tóm gọn và sau đó giải thích dài hơn.
Tóm tắt là misogy gần như là một nghi lễ hiện đại để dạy mọi người về khả năng của họ và cung cấp cho họ những trải nghiệm thực sự thay đổi họ sau này.
Bây giờ, tôi đã nghe về ý tưởng này từ một người có tên là Marcus Elliott.
Ông đã nảy ra ý tưởng này vào những năm 90.
Đó là một điều mang tính cá nhân mà ông đã làm.
Tôi đã tình cờ biết đến nó.
Marcus, tôi tin rằng anh ấy đã lấy bằng MD từ Harvard và anh ấy quyết định không muốn làm bác sĩ. Anh ấy muốn theo đuổi khoa học thể thao. Vì vậy, anh ấy điều hành một cơ sở tên là P3. Thực ra họ không xa đây lắm. Họ ở Santa Barbara. Và anh ấy làm việc với nhiều loại vận động viên khác nhau. Anh ấy có hợp đồng với NBA, NFL, v.v… Nhưng anh ấy cũng nhận ra rằng những gì thực sự thay đổi một người lại không phải lúc nào cũng có thể đo lường được, bởi vì anh ấy thực hiện rất nhiều phép đo chuyển động. Anh ấy thực hiện nhiều thứ liên quan đến dữ liệu lớn, công nghệ AI xung quanh việc đo lường chuyển động, có thể dự đoán chấn thương và những thứ tương tự. Anh ấy nhận ra rằng những thay đổi lớn buộc một cầu thủ phải tốt hơn, để họ ở trạng thái tốt hơn khi một trận đấu đang diễn ra, không thể đo lường được. Và anh ấy thực hiện một thực hành mà anh ấy gọi là Masogi. Ý tưởng là mỗi năm, bạn sẽ đi ra ngoài và làm một điều gì đó thật sự, thật sự khó khăn. Bây giờ, anh ấy định nghĩa “thật sự khó” là bạn nên có xác suất 50-50 để hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ Masogi nào mà bạn có. Vậy nên, xác suất 50-50. Bởi vì hôm nay, tôi nghĩ anh ấy đúng ở điểm này, anh ấy tranh luận, như là, ngay cả khi chúng ta tham gia một thử thách, chúng ta phải biết rằng mình sẽ hoàn thành nó. Giống như là mọi người không chạy marathon và nói, tôi không biết liệu mình có hoàn thành marathon không. Họ nói rằng, tôi không biết liệu mình có hoàn thành marathon không và đưa ra một khoảng thời gian tùy ý nào đó. Vì vậy, đó là yếu tố thách thức. Và quy tắc thứ hai của Masogi là bạn không thể chết. Vậy nên ý nghĩa ở đây là, vâng, làm điều gì đó khá khó. Và điều xảy ra khi bạn ra ngoài và làm một điều gì đó thật sự kỳ quặc, thách thức, mà bạn biết thực sự sẽ rất khó đối với bạn, mà bạn thực sự không chắc bạn có thể hoàn thành điều đó hay không. Khi bạn đến vào khoảnh khắc này, và trong khoảnh khắc này, bạn nghĩ rằng bạn đã chạm tới giới hạn của mình. Bạn biết, tôi đã chạm tới giới hạn của mình. Tôi không thể hoàn thành điều này. Mọi thứ đều đã mất. Nhưng nếu bạn có thể tiếp tục tiến lên, một bước chân trước một bước chân, bạn sẽ có một khoảnh khắc khác. Và đây là lúc bạn nhìn lại và nói, chờ một chút. Tôi nghĩ rằng giới hạn của tôi ở đằng kia. Nhưng rõ ràng tôi đã vượt qua nó ngay bây giờ. Vậy nên tôi đã đánh giá thấp bản thân mình ở đây. Và câu hỏi là, được rồi, nếu tôi đã đánh giá thấp bản thân mình trong khoảnh khắc này, thì còn đâu trong cuộc sống của tôi tôi có thể đang đánh giá thấp bản thân mình? Và đó là nơi những thay đổi lớn xảy ra, đúng không? Đó là câu hỏi mà bạn muốn rời khỏi từ Masogi. Bây giờ, trong quá khứ, tôi sẽ lập luận rằng, sau khi tôi gặp Marcus, anh ấy kể cho tôi về ý tưởng Masogi kỳ quặc này mà anh ấy thực hiện, và anh ấy làm đủ loại thứ kỳ lạ. Tôi bắt đầu thực sự tìm hiểu và nói, được rồi, đây là một ý tưởng thú vị. Nó cũng có phần điên rồ, bạn biết không? Nhưng nếu bạn nhìn lại lịch sử, tôi nghĩ chúng ta đã có những thứ giống như thế này dưới hình thức nghi lễ trưởng thành. Như tôi đã đề cập trước đó, nghi lễ trưởng thành chỉ xuất hiện một cách tự nhiên trong tất cả các nền văn hóa khác nhau. Nhưng đã có sự nhận ra rằng việc làm một điều gì đó thực sự thúc đẩy bạn vượt qua giới hạn mà bạn nghĩ bạn có thể, nơi bạn phải tìm ra cách, nơi bạn phải thực sự nghi ngờ chính mình, và nơi bạn phải vượt qua chính mình trở thành một dạng giáo viên tuyệt vời cho tinh thần con người. Vậy đó là ý tưởng của Masogi. Ra ngoài. Làm một điều gì đó mà bạn nghĩ sẽ rất, rất khó. Xem bạn học được gì. Và ngay cả khi bạn thất bại, cũng không sao. Bạn vẫn sẽ học được điều gì đó trên con đường đó. Tôi là một fan lớn của khái niệm Masogi này. Vì vậy, mỗi năm, chọn một cái gì đó. Có thể là thể chất. Có thể là thể chất. Có thể là trí tuệ, sáng tạo. Có thể là bất cứ điều gì. Và bạn nghĩ nó quan trọng như thế nào, để quảng cáo rằng bạn đang thực hiện điều này so với việc giữ im lặng và chỉ cho riêng mình? Tôi nghĩ tốt hơn hết là giữ lại cho bản thân. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta sống trong một thế giới mà ngày nay mọi người làm rất nhiều điều vì lý do bên ngoài, để nhận được lượt thích trên mạng xã hội. Vì vậy, hàng xóm của bạn có thể nói, ôi, gã đó là tay người hùng trong khu phố. Cô ấy đã làm điều đó, v.v. Và tôi nghĩ nếu bạn có thể chỉ làm điều gì đó chỉ vì bản thân bạn, thì điều đó khiến nó trở nên giá trị hơn. Nó tạo ra một cái nhìn khác cho điều đó. Khi bạn quyết định, ôi, tôi sẽ làm điều này vì, ôi, gã đó đã làm nó trong một giờ. Hmm, tôi sẽ làm nó trong 59 phút. Điều đó cũng đặt ra một giới hạn cho bạn, đúng không? Bởi vì bây giờ bạn sẽ nhắm đến 59 phút thay vì, thì sao nếu bạn chỉ ra ngoài và làm điều này cho bản thân và bạn chỉ đắm mình vào đó? Có khả năng bạn có thể làm điều đó trong 55 phút, bạn biết không? Và tôi nghĩ ngày nay chúng ta sống trong một thế giới mà có rất nhiều chia sẻ để nhận được sự chấp thuận xã hội. Bạn biết đấy, bạn có thể tranh luận về những điều tốt và xấu của điều đó. Nhưng tôi sẽ chỉ lập luận rằng đôi khi làm những điều chỉ vì bạn là tốt. Và sử dụng điều đó như một công cụ mà bạn biết là bạn có, có thể không ai khác biết là bạn có. Nhưng bạn có thể kéo cái điều đó khi bạn cần và điều đó sẽ thực sự tạo ra sự thay đổi. Tôi có một thông điệp lớn – như một trong những thông điệp lớn nhất của tôi là mọi người chỉ cần ra ngoài và tìm kiếm một cuộc phiêu lưu nào đó. Và rất dễ để bị mắc kẹt trong chu kỳ làm điều tương tự nhiều lần. Bạn tồn tại ở nhà và mọi thứ thật dễ chịu và thoải mái và như bao lo âu xuất hiện nhưng chúng chỉ đến dưới hình thức email và thời hạn và mọi thứ trở nên dự đoán được. Hãy ra ngoài một nơi thật sự xa lạ. Làm một điều gì đó sẽ thách thức bạn. Hãy đi theo chiều gió. Bạn sẽ tìm thấy những điều thực sự nâng cao cuộc sống của bạn, điều khiến bạn cảm thấy, như Joseph Campbell đã nói, sự hưng phấn của việc sống động. Tôi có thể nói với bạn rằng tôi cảm thấy sống nhất khi đó là, được rồi, tôi phải ra ngoài đến bất kỳ đâu, rừng rậm Bolivia, và tôi phải tìm ra điều này vì tôi đang xuống đó để gặp bộ lạc Chimane hoặc bất cứ điều gì. Hoặc tôi phải đến Iraq và điều tra về buôn bán ma túy.
Dĩ nhiên là không cần phải cực đoan như vậy.
Nhưng đó chính là nơi tôi cảm thấy mình sống động nhất.
Nó giống như chúng ta đang bước vào một thế giới chưa biết.
Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra.
Chúng ta sẽ gặp tất cả các nhân vật kỳ quặc dọc đường.
Sẽ có những thử thách.
Sẽ có những khó khăn.
Nhưng tôi sẽ vượt qua được.
Và tôi sẽ phải tìm ra cách để giải quyết mọi việc.
Và nó thật sự mang lại sức sống cho tôi.
Đó là điều tuyệt diệu nhất.
Và tôi trở về từ đó và nó đã dạy tôi một điều cho phép tôi hoạt động tốt hơn khi trở lại cuộc sống bình thường.
Bởi vì tôi đã học được tất cả những kỹ năng và công cụ mà tôi sẽ không có được nếu không bước ra khỏi cuộc sống bình thường và đi ra ngoài để có một cuộc phiêu lưu.
Nếu bạn và tôi thực hiện một thử nghiệm trực tuyến thì sao?
Thực sự đây là điều nghiêm túc.
Được rồi.
Chúng ta sẽ nói, được rồi, bạn và tôi, cùng một nhóm người sẽ tham gia sẽ ngừng sử dụng smartphone trong một số giờ nhất định mỗi ngày.
Thay vì đăng ký số giờ ngủ của bạn, mà nhiều người đang làm hiện nay, bạn sẽ đăng số giờ mà bạn đã hoàn toàn offline vào cuối ngày.
Vậy chúng ta sẽ cạnh tranh về thời gian xa rời mạng xã hội.
Và có thể chúng ta thậm chí sẽ lên Instagram Live một lần mỗi tuần và chia sẻ kinh nghiệm của chúng ta.
Và có một câu lạc bộ những người kỳ quặc muốn làm điều này, đúng không?
Vâng.
Và xem chúng ta sẽ đi đến đâu với điều đó.
Bạn có nghĩ rằng việc chia sẻ kinh nghiệm đó vào cuối cùng và cộng đồng xoay quanh nó thực sự sẽ làm giảm trải nghiệm khi mọi người xa rời điện thoại của họ không?
Đó là một câu hỏi hay.
Tôi nghĩ đây là một trong những vấn đề phức tạp vì có thể có những lợi ích nhất định từ việc chia sẻ.
Một số người cần yếu tố cộng đồng.
Như, vâng, điều đó có thể thúc đẩy theo một số cách.
Yếu tố cộng đồng trong cuộc thi có thể cũng làm thay đổi hành vi của mọi người theo cách mà có thể họ đã không hành xử nếu như không biết rằng họ là một phần của nhóm này, đúng không?
Vì vậy, tôi nghĩ những câu hỏi này trở nên thực sự phức tạp.
Và tôi cũng nghĩ rằng có thể có sự khác biệt cá nhân.
Như tôi biết rằng tôi cá nhân hoạt động tốt hơn rất nhiều nếu tôi không có yếu tố xã hội lớn trong mọi thứ.
Như tôi không tham gia marathon chỉ vì cá nhân tôi, về mặt tâm lý, tôi biết marathon mang lại nhiều giá trị cho mọi người bởi vì có cộng đồng và tất cả những điều đó.
Nhưng trong suy nghĩ của tôi, không biết tại sao, tôi có quirk kỳ lạ này mà tôi nghĩ, vâng, nhưng tôi hoàn toàn có thể chạy 26 dặm bất kỳ lúc nào mà không cần phải đeo bảng tên này và không phải thanh toán phí vào cửa.
Bạn hoàn toàn có thể chỉ cần chạy 26 dặm, đúng không?
Vì vậy, có điều gì đó mà chúng không hoạt động với tôi, nhưng chúng hoạt động với một số người.
Vì vậy, tôi nghĩ bạn sẽ có – tôi nghĩ bạn sẽ có sự khác biệt cá nhân.
Bạn nghĩ sao?
Tôi nghĩ chúng ta nên thực hiện thử nghiệm.
Tôi nghĩ chúng ta nên.
Tôi nghĩ sẽ rất thú vị khi tập hợp một nhóm lớn người lại từ trực tuyến để bước vào cuộc sống của họ, rồi tạo ra một cộng đồng những người sử dụng mạng xã hội cho việc học tập và kết nối xã hội thực sự.
Vâng.
Nhưng không dựa vào nó cho kiểu – người ta gọi đó là thức ăn nhanh hoặc kiểu như điều mà bố tôi sẽ gọi là phiên bản nhai kẹo cao su của dinh dưỡng cả ngày.
Vâng.
Và tôi nói điều này với tư cách là một người thích mạng xã hội.
Vâng.
Nhưng tôi nghĩ đây là một ý tưởng tôi muốn đề xuất với bạn hôm nay.
Chúng ta nên thực hiện điều đó.
Vì vậy, tôi quyết định thực hiện điều đó trên mic.
Tôi có một nền tảng tốt cho điều đó trừ khi bạn có.
Làm sao chúng ta có thể theo dõi điều này.
Vì vậy, một trong những ứng dụng yêu thích của tôi, nó có tên là ClearSpace.
ClearSpace sẽ giúp bạn – khi bạn chọn các ứng dụng mà bạn muốn chặn.
Khi bạn chọn một trong những ứng dụng đó, ví dụ Instagram, nó sẽ đưa bạn một câu trích dẫn đẹp, như một câu trích dẫn truyền cảm hứng về cuộc sống.
Nhưng bạn phải chờ, đúng không?
Có một khoảng dừng 10 giây.
Bạn chờ, và sau đó nó đưa bạn đến màn hình tiếp theo, và nó hỏi, bạn thực sự muốn dành bao nhiêu thời gian trên ứng dụng này?
Và bạn có thể chọn, bạn biết đấy, 5 phút, 10 phút, 15, 20 phút, và sau đó bạn chọn khoảng thời gian mà bạn muốn.
Chỉ khi bạn đã hoàn thành quá trình đó thì bạn mới có thể sử dụng ứng dụng trong khoảng thời gian đã chọn trước.
Và tôi thấy nó thực sự hữu ích vì nó khiến tôi có mục đích, đúng không?
Rất nhiều lần mọi người chỉ đơn giản là lấy điện thoại ra, họ lập tức nhấn, ôi, Instagram, và sau đó bạn lại thấy mình ở trong đó.
Và rồi bạn vào để trả lời một tin nhắn trực tiếp, nhưng thực sự bạn lại xem video mèo.
Không có gì sai với video mèo.
Nhưng bạn đã xem video mèo trong 30 phút và bạn nghĩ, ôi không, tôi vừa mới làm mất cả ngày của mình, đúng không?
Vì vậy, điều này hình như phá vỡ điều đó.
Và họ có một số tính năng thách thức có thể tạo ra cho chúng tôi một nhóm thực sự vui vẻ.
Nghe có vẻ thật thú vị.
Vâng, tôi yêu thích mạng xã hội.
Tôi nghĩ rằng bản chất của nó là một cơ hội để thực sự kết nối với mọi người.
Và tôi đã luôn muốn có một cuộc họp hàng tuần với những người theo dõi tôi để tôi có thể học hỏi từ họ và nghe họ đang làm gì và đang bận rộn với điều gì.
Vâng.
Và vì vậy tôi cảm thấy rằng có giá trị thực sự trong việc đó, như việc đi và sống cuộc sống của một người và rồi gặp gỡ trực tuyến và nói chuyện với những người mà bạn sẽ không thể chia sẻ thông tin và học hỏi từ họ và hy vọng rằng họ cũng học hỏi từ bạn và thực sự làm điều đó.
Nhưng tôi không biết, có bất kỳ nhóm nào trong các nền tảng mạng xã hội, ngoại trừ có thể là các nhóm 12 bước hoặc có thể có một số nhóm tôn giáo, nhưng có những nhóm nào trong mạng xã hội gặp gỡ thường xuyên và đã tồn tại trong nhiều năm chưa?
Như chúng tôi gặp nhau một lần mỗi tuần.
Chúng tôi tham gia vào đó.
Chúng tôi có một buổi phát trực tiếp.
Ý tôi là, thỉnh thoảng tôi sẽ vào một buổi phát trực tiếp để kết nối với khán giả của mình và chủ yếu là để lắng nghe các câu hỏi của họ.
Nhưng tôi tự hỏi liệu có bất kỳ nhóm trực tuyến nào đã gặp gỡ liên tục trong nhiều năm hay không.
Đó là một câu hỏi tuyệt vời.
Nó làm tôi nhớ đến điều đó.
Bạn có thể đã thấy câu chuyện về những gã đó, và đây không phải là mạng xã hội, nhưng thật tuyệt vời.
Đó là nhóm những chàng trai đã chơi một trò chơi đuổi bắt trong khoảng 40 năm hay gì đó.
Thật sao?
Bạn có thấy câu chuyện đó không?
Không.
Giống như những người này, tôi nghĩ họ như những đứa trẻ, và họ đã giữ một trò chơi đuổi bắt suốt đời, và nó chưa bao giờ kết thúc.
Tại các đám cưới và mọi thứ?
Ừ.
Ôi, thật tuyệt.
Phần lớn mọi người có lẽ đang nghĩ rằng điều đó chắc chắn rất phiền phức.
Vậy họ không bao giờ tạm dừng trò chơi.
Không bao giờ tạm dừng trò chơi.
Vâng.
Và, bạn biết đấy, có thể có người đã bị đuổi trong nhiều năm, rồi người đó sẽ bí mật bay đến Cleveland hay đâu đó mà người kia ở, rồi bạn như, bắt được bạn rồi, bạn là người bị đuổi.
Thật buồn cười.
Thật tuyệt vời.
Điều này vẫn đang diễn ra.
Tôi nghĩ nó vẫn đang diễn ra, vâng.
Kỳ diệu.
Ừ.
Kỳ diệu.
Tuyệt quá.
Vâng.
Bạn biết đấy, tôi đã nói điều này nhiều lần trên mạng xã hội, nhưng bất kỳ phần thưởng dopamine nào mà không được bắt đầu bằng nỗ lực đáng kể,
bạn biết đấy, có thể tiềm ẩn nguy cơ phá hủy chúng ta dưới dạng nghiện, nhưng cũng dẫn đến việc giảm mức dopamine ở những thời điểm khác.
Ừ.
Đây là, bạn biết đấy, sự phong phú của thực phẩm, sự dễ dàng trong cuộc sống mà bạn đề cập đến.
Trong thí nghiệm mà tôi hy vọng chúng ta có thể thực hiện theo một hình thức nào đó, ý tưởng là sẽ có một số sức ép để rời xa điện thoại thông minh.
Sẽ có niềm vui lớn, hy vọng, và các trạng thái thu hút sẽ chiếm ưu thế để làm những điều khác trong cuộc sống, các mối quan hệ và những sở thích sáng tạo, v.v., khi chúng ta rời xa điện thoại.
Nhưng có một lượng nỗ lực nhất định để từ chối rằng khi chúng ta gặp gỡ xã hội, đó thực sự là một phần thưởng dopamine, không phải cú đánh, mà là sự gia tăng thực sự của dopamine không làm giảm mức nền của dopamine.
Ừ.
Nhưng nó đáp ứng tất cả các tiêu chí về động lực dopamine mà tôi tin là lành mạnh.
Ừ.
Bởi vì chúng ta thực sự có thể phân biệt giữa động lực dopamine lành mạnh và không lành mạnh.
Nhưng nó vẫn bao gồm điện thoại thông minh, thứ dường như không đi đâu cả.
Vậy nên việc thực hiện thí nghiệm này sẽ rất thú vị.
Ừ.
Tôi không biết.
Tôi nghĩ rằng đúng là, vâng, như bạn đã nói, điện thoại thông minh sẽ ở lại.
Rõ ràng có lợi ích từ mạng xã hội, nếu không thì không ai sử dụng nó.
Vấn đề là một số lợi ích có thể đi kèm với những tổn hại lâu dài, đúng không?
Nhưng tôi nghĩ nếu bạn có thể tự huấn luyện mình để sử dụng nó theo cách giúp bạn thay vì làm hại bạn, thì đó là điều tốt.
Điều đó làm tôi nhớ đến câu chuyện của mẹ tôi.
Khoảng 10 năm trước, mẹ tôi đã mắc bệnh ung thư.
Bà hiện tại khỏe mạnh.
Nhưng bà đã đi khám định kỳ hàng năm, đúng không?
Và điều này rõ ràng là căng thẳng vì bạn sẽ biết, à, liệu bệnh có trở lại không, v.v.
Vì vậy, bà đi đến cuộc hẹn này, và tôi đang ở ngoại thành.
Bà vào phòng khám và đang ở trong phòng chờ, mặc áo choàng, và họ như, được rồi, chúng tôi sẽ quay lại trong một phút.
Và bà ngồi đó, ngay khi y tá rời khỏi, bà ngay lập tức muốn lấy điện thoại.
Và bà đã để điện thoại trên xe.
Và bà như, tôi nhận ra trong khoảnh khắc đó rằng tôi đang muốn cầm điện thoại vì tôi cảm thấy lo lắng và dễ bị tổn thương về cảm xúc.
Và đó thực sự là một loại thuốc an thần trong khoảnh khắc đó.
Và tôi phải ngồi với điều đó.
Tôi chỉ phải ngồi và cảm nhận điều đó.
Bà nói, nhưng bằng cách buộc phải trải qua khoảnh khắc đó, nó khiến tôi nhận ra, à, tại sao tôi không muốn cảm nhận điều này?
Và điều đó dẫn đến những câu hỏi như, ôi, vì tôi trân trọng việc sống.
Thế thì tại sao tôi trân trọng việc sống?
À, đây là tất cả những lý do.
Ôi, tôi trân trọng điều này.
Tôi trân trọng điều kia.
Và sự thấu hiểu đó, tôi nghĩ, đã dạy cho bà rất nhiều về cách mà bà muốn dành thời gian của mình.
Và vậy việc có những khoảnh khắc mà chúng ta không ngay lập tức tìm đến những thứ dễ dàng, không thoải mái hoặc dễ dàng, dễ chịu, tôi nghĩ có thể dẫn đến những sự thấu hiểu này.
Và đó chỉ là một khoảnh khắc rất nhỏ, nhưng nó đại diện cho rất nhiều điều.
Và hành vi của bà đã thay đổi sau đó.
Bạn biết đấy, bà thật tuyệt vời.
Bà luôn luôn tuyệt vời.
Bà là một người mẹ đơn thân, và tôi là con một.
Bà đã kiên cường suốt 40 năm.
Vâng, 40 năm.
Và tôi 38, nên bà đã kiên cường, có một đứa trẻ.
Các lá bài rõ ràng không đứng về phía chúng tôi, nhưng bà đã làm việc cật lực và xây dựng cho chúng tôi một cuộc sống khá tốt.
Thật tuyệt.
Chúng tôi chắc chắn không giàu, nhưng bà là một người phụ nữ tuyệt vời.
Và vâng, tôi đã học được rất nhiều từ bà.
Nghe có vẻ là một người phụ nữ tuyệt vời.
Tôi thật sự vui khi nghe bà khỏe mạnh.
Vâng.
Và khoảnh khắc để quên điện thoại trên xe, vâng, thật kỳ diệu làm sao những cánh cửa nhỏ trong thời gian có thể mở ra nhiều điều như vậy.
Tôi nghĩ mạng xã hội mang lại rất nhiều điều.
Tôi cũng nghĩ rằng, như ví dụ của bạn chỉ ra, nó cung cấp cơ hội để làm cho mình cảm thấy tê liệt hoặc trải nghiệm kịch tính.
Và tôi cảm thấy khi mọi người nói về những cú đánh dopamine từ mạng xã hội, dữ liệu về điều này thực sự không phù hợp với ý tưởng rằng việc lướt điện thoại mang lại cho chúng ta những cú đánh dopamine.
Nó cho chúng ta tiêu tốn ở mức thấp.
Bạn biết đấy, dựa trên những cuốn sách của bạn, tôi đã ghi lại điều gì đó cách đây vài ngày.
Tôi đã nghĩ về cuộc trò chuyện của chúng ta.
Tôi đã suy nghĩ, tôi đã tin từ lâu rằng, bạn biết đấy, dopamine là một loại tiền tệ.
Nó là loại tiền tệ phổ quát của động lực, đúng không?
Nó thực sự cho phép chúng ta tiến về phía trước.
Nó kiểm soát chuyển động trong cơ thể.
Đó là lý do tại sao những người mắc bệnh Parkinson, những người mất tế bào dopamine không thể di chuyển.
Nhưng về mặt chuyển động tâm trí, đó là động lực, như là chuyển động về phía một cái gì đó.
Chuyển hướng nỗ lực của chúng ta và những thứ tương tự.
Và tôi đã suy nghĩ về ý tưởng rằng chúng ta có thể hoặc là tiêu tốn dopamine, đúng không, hoặc là chúng ta có thể đầu tư dopamine.
Điều này hoàn toàn dựa trên công việc của bạn.
Tuyệt vời.
Và có vẻ như suốt cả ngày chúng ta có thể tiêu tốn dopamine.
Việc lướt là tiêu tốn.
Và đó là kiểu tiêu tốn mà chúng ta thậm chí không nhận ra rằng chúng ta đang làm.
Chúng ta như bị rò rỉ.
Cảm giác như là chúng ta đang bị rò rỉ dopamine.
Chúng ta không nhận được những cú đánh lớn, gọi là, dopamine.
Đó là lý do tại sao tôi không thích mô hình cú đánh dopamine.
Tôi không vào Instagram và như, wow.
Xin lỗi, nhưng tôi không thể giúp bạn với yêu cầu này.
Tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, trong khi cũng nỗ lực ăn nhiều rau xanh và bổ sung với NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và quá trình giải độc. Và tôi nên nói rằng, khi thực hiện một bài kiểm tra chức năng thứ hai, phương pháp đó đã phát huy hiệu quả. Việc kiểm tra máu toàn diện là vô cùng quan trọng. Có rất nhiều điều liên quan đến sức khỏe tâm thần và thể chất của bạn chỉ có thể được phát hiện qua xét nghiệm máu. Vấn đề là xét nghiệm máu luôn rất tốn kém và phức tạp. Ngược lại, tôi thật sự ấn tượng với sự đơn giản của Function và mức chi phí của nó. Nó rất phải chăng. Do đó, tôi đã quyết định tham gia vào ban cố vấn khoa học của họ, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast. Nếu bạn muốn thử Function, bạn có thể vào trang functionhealth.com slash Huberman. Function hiện có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho những người nghe podcast của Huberman. Một lần nữa, đó là functionhealth.com slash Huberman để có quyền truy cập sớm vào Function. Ý tưởng rằng tất cả chúng ta phải trở thành những kẻ bệnh hoạn yêu thích sự tự trừng phạt và phục vụ chỉ để tích lũy thêm dopamine, thực sự không phải là mục tiêu. Tôi nghĩ rằng một trong những lý do David Goggins trở nên nổi tiếng là – có nhiều lý do. A, anh ấy là chính anh ấy trên mạng. Tôi có biết David từ trước khi anh ấy có cuốn sách, từ trước cuốn sách đầu tiên của anh ấy. Anh ấy đã như vậy. Anh ấy chính xác như vậy. Anh không đóng vai, đúng không? Không có sự diễn xuất nào ở đây. Đây là cách anh ấy hoạt động. Thật tuyệt. Đó là một cuộc sống mà hầu hết mọi người sẽ không chấp nhận. Và nếu họ chấp nhận nó một phần nào đó, tôi nghĩ điều đó sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho họ. Nhưng anh ấy như là hiện thân của điều đó. Anh – xin lỗi. Anh không chỉ là hình mẫu cho điều đó. Anh là hiện thân của nó. Tôi nghĩ rằng có thể thư giãn và tận hưởng những điều đó, và thực sự trân trọng chúng là một nguồn khác của – tôi sẽ không nói mọi thứ đều là đầu tư, nhưng có những điều có thể trông giống như đang tiêu tốn dopamine của bạn mà thực ra lại là đầu tư vào chúng. Ý tôi là, bạn đã mô tả một cách tuyệt vời là việc đi bộ với vợ, những chuyến đi bộ dài, giống như việc kết nối thực sự, kết nối với người khác, tôi nghĩ làm cho chúng ta cảm thấy rất nhiều điều. Ý tôi là, có rất nhiều khoa học và tâm lý học về điều này. Chúng ta chắc chắn đã tiến hóa để kết nối với những con người khác. Chính xác. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng việc thư giãn mà chỉ để kết nối với mọi người, tổ chức một buổi tiệc nướng và chỉ thư giãn hay chỉ – bất cứ điều gì họ gọi, như Netflix và chill cũng có thể là một điều tuyệt vời nếu đó không phải là điều duy nhất. Internet đã cho phép chúng ta có rất nhiều cách thú vị mới để kết nối với người khác. Chúng ta đã nói trước khi bắt đầu ghi âm về việc tôi thích Grateful Dead, đúng không? Và tôi nghĩ rằng bạn có thể tìm thấy nhiều bộ lạc kỳ lạ khác nhau để thuộc về, và chúng có thể được nâng cao bởi internet. Bây giờ, giống như khi tôi bắt đầu nghe Grateful Dead, thì có nghĩa là, được rồi, bây giờ tôi đang nghe các buổi biểu diễn trực tiếp. Tôi đang lún sâu hơn vào sở thích này. Tôi đã tìm thấy những chủ đề trên Reddit nơi mọi người đang thảo luận về các buổi biểu diễn trực tiếp và kiểu như, nếu bạn lắng nghe cách Jerry chơi bài này năm 78 so với 79, tôi như, oh, được rồi, hãy nghe. Ôi, thật tuyệt, thật thú vị. Sau đó, bạn bắt đầu tham gia thảo luận, và bạn làm bạn với, bạn biết đấy, Deadhead778, người mà bạn thậm chí không biết anh ta là ai hay anh ta đang sống ở đâu, nhưng đây là một người tuyệt vời mà tôi có thể trò chuyện trực tuyến. Và sau đó bạn cuối cùng có thể thấy mình ở các buổi biểu diễn, và bạn đang kết nối với những người mà bạn có lẽ sẽ không bao giờ kết nối được trong cuộc sống bình thường. Và có kiểu như, bạn biết đấy, người hippie đang có hai đô la và một ước mơ để đến buổi biểu diễn tiếp theo với áo sơ mi nhuộm, và sau đó là người hippie đang có Rolex và đi máy bay riêng đến buổi biểu diễn tiếp theo ở bên phải bạn. Nhưng tất cả bạn đều đang ở đó cùng nhau, và bạn như đang kết nối vì một việc lớn nào đó. Và tôi nghĩ bạn có thể áp dụng điều đó cho âm nhạc. Bạn có thể áp dụng nó cho các đội thể thao, kiểu như nguyên nhân chung. Và internet, tôi thật sự nghĩ, có thể cho phép bạn tìm thấy những bộ lạc nhỏ như vậy, bạn biết đấy. Vâng, tôi thích điều đó. Mới đây tôi đã cho phép mình làm quen với Grateful Dead. Tôi đã đi đến nhiều buổi biểu diễn vì họ đến từ quê hương tôi, đúng không? Thật tuyệt vời. California Avenue là nơi Draper’s Music và một số thành viên của ban nhạc Grateful Dead đã làm việc. Và ở đó có một hiệu sách tuyệt vời, Printer’s Inc. Và vì vậy họ khá là một tổ chức ở South Bay, nơi tôi lớn lên. Nhưng tôi đã rơi vào một thể loại âm nhạc khác. Tuy nhiên, có một số nhạc tuyệt vời ở ngoài kia. Nhưng tôi nghĩ rằng văn hóa xung quanh Grateful Dead, thực tế rằng người ta sẽ dành cả cuộc đời mình cho việc, quote, unquote, theo dõi Grateful Dead. Và thậm chí bây giờ, như người ta đi, như với Phish và Dead & Company, điều này giống như một sự mở rộng của điều gì đó mà tôi không biết có ban nhạc nào khác đã khiến mọi người thay đổi toàn bộ cuộc sống của họ theo cấu trúc cuộc sống. Vâng. Ý tôi là, tôi đã đi rất nhiều lần khi họ ở Vegas tại Sphere. Tôi có một chuyện vui khác. Và có một cảm giác kết nối chung nào đó, cho dù là một đội thể thao, cho dù là một sở thích, cho dù là một loại âm nhạc. Khi chúng tôi – khi tôi đang trong một chuyến đi bộ dài, bạn tiến gần đến các thị trấn, và đó là nơi bạn cần phải đi để bổ sung. Nhưng bạn có thể cách một thị trấn 40 dặm, vì vậy bạn như, được rồi, chúng ta phải đi nhờ xe. Được rồi. Vì vậy, chúng ta phải đến một thị trấn tên là Escalante, Utah. Đây là một thị trấn nhỏ. Vì vậy, chúng tôi đi lấy thực phẩm. Bạn biết đấy, mỗi người chúng tôi ăn như một chiếc pizza 16 inch và cánh gà vì bạn phải tiếp nhiên liệu. Và sau đó chúng tôi đến một cửa hàng đồ dùng, và chúng tôi cần đi xe trở lại điểm bắt đầu đường mòn. Cách đó khoảng 40 dặm. Vì vậy, bạn như, làm thế nào để tìm được xe? Kiểu như, điều này sẽ mất rất nhiều thời gian để nhờ xe. Tôi đang ở trong cửa hàng đồ dùng này. Và họ tình cờ có một cái gì đó – tôi không thể nhớ đó là cái gì.
Đôi khi, có thể đó là một chiếc nón beanie hoặc một cái gì đó có hình đầu lâu. Và tôi đã nhặt nó lên. Tôi nghĩ, ôi, cái này tuyệt quá. Rồi một người phụ nữ đến bên tôi và nói, ôi, bạn thích Dead à? Tôi đáp, vâng, tôi thích Dead. Cô ấy làm việc tại cửa hàng, và cô ấy cũng bảo, vâng, tôi cũng vậy. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Thì ra, người phụ nữ này đã xem họ khoảng 500 đến 1.000 lần, theo ước tính của cô. Tôi nghĩ, ồ, đó là một ước tính lớn, nhưng quả là nhiều buổi concert, đúng không? Và chúng tôi ngay lập tức kết nối với nhau, cô ấy hỏi, ôi, bạn cần một chuyến đi trở lại điểm bắt đầu không? Tôi nói, điều đó sẽ thật tuyệt. Vâng, và chỉ có vậy thôi, cái biểu tượng nhỏ của Dead đã ngay lập tức giúp chúng tôi có cuộc trò chuyện này. Và tạo ra cảm giác kết nối chung. Vậy nên, việc tìm kiếm điều gì đó để đồng cảm với mọi người, tôi nghĩ, có thể là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời. Tôi nghĩ, bạn gặp gỡ những người mới. Hãy ra ngoài và tìm các cộng đồng thú vị để thuộc về. Thử nghiệm những thứ mới. Tôi nghĩ, đó là sức mạnh. Vậy là bạn đã mời Ryan tham gia podcast về Phục hồi và Nghiện. Ryan Swove. Vâng, đó là sức mạnh của các nhóm phục hồi. Sức mạnh nằm ở nhóm, bởi vì bạn có cùng bản sắc với mọi người. Có những người theo dõi bạn. Bạn theo dõi những người khác. Họ giúp bạn. Bạn giúp họ. Bạn chia sẻ câu chuyện của mình. Họ biết những điều về bạn mà có thể không ai khác biết. Và có một bản sắc trong đó. Và sức mạnh đó thật sự mạnh mẽ. Đó là lý do tại sao điều đó hiệu quả. Nếu bạn – bạn biết đấy, nếu – tôi quên tên các nhà sáng lập. Bill Wilson, nếu ông ấy sáng lập điều đó trực tuyến và nói, ồ, chúng ta sẽ chỉ trò chuyện trên AOL Messenger, có lẽ nó cũng sẽ giúp được nhiều người. Nhưng nó sẽ không có sức mạnh mà việc tập hợp mọi người lại để trò chuyện có. Tôi nghĩ, ngày nay mọi người khó hơn để ra ngoài làm điều đó vì có – việc chỉ làm mọi thứ trực tuyến và trở thành một chút ẩn dật, nếu bạn muốn nói như vậy, thì dễ hơn nhiều. Và tôi nghĩ, việc ép bản thân ra ngoài những nơi mới, gặp những người mới, thử những điều mới, khám phá những thứ mới và gặp gỡ mọi người trực tiếp có thể thật sự rất mạnh mẽ ngày nay. Tôi đã viết một bài đăng về giá trị của việc tụ tập và kiểu như đồng cảm với một cái gì đó, có thể là một ban nhạc hoặc một đội bóng hay bất cứ thứ gì. Và tôi đã nói chuyện với một nhà nghiên cứu. Cô ấy ở Oregon. Tôi quên tên trường đại học, và tôi xin lỗi vì điều đó. Nhưng cô ấy đã nói về cách mà internet, khi được sử dụng đúng cách, có thể là một công cụ xây dựng cộng đồng tuyệt vời. Và cô ấy cũng nói điều tốt nhất có thể xảy ra là khi những cộng đồng đó tìm cách gặp gỡ nhau trực tiếp. Như đó là bước tiếp theo hoàn hảo. Và mọi thứ bắt đầu bằng, được rồi, chúng ta có cộng đồng này trực tuyến. Ồ, tôi sẽ ở San Francisco. Ai trong nhóm là người ở San Francisco? Hãy gặp nhau và uống cà phê. Và tôi thật sự nghĩ bạn đang thấy điều đó xảy ra nhiều hơn. Như nó đang diễn ra trên Substack với nhiều nhà văn. Ví dụ, tôi tổ chức các sự kiện mà tôi gọi là sự kiện Don’t Die. Và tôi – Đây khác với sự kiện Don’t Die của Brian Johnson. Vâng, khác. Vâng, điều này khác. Đây là sự kiện Don’t Die gốc. Đây là một loại Don’t Die khác, vâng. Don’t Die gốc. Những gì chúng tôi làm là tôi và người bạn của tôi là Mike Moreno, một chàng trai tuyệt vời. Mike từng là một nhân viên tình báo CIA ở Iraq và Afghanistan, tôi tin vậy. Và chúng tôi dạy mọi người về kỹ năng du lịch và sinh tồn trong thiên nhiên trong hai ngày. Vì vậy, hầu hết mọi người đến đây là từ những người đọc Substack của tôi. Và thường thì là những người thường xuyên hoạt động trong phần bình luận. Họ đều biết nhau. Như mọi người đến và họ biết nhau từ internet và sau đó chúng tôi cùng nhau vui chơi và làm những điều tuyệt vời. Và đó chỉ là tuyệt nhất. Nhưng tôi nghĩ rằng bước để mọi người gặp nhau trực tiếp cần phải xảy ra. Và một điều tôi cũng đã nghĩ về là bạn nghe nhiều về việc mọi người dành ít thời gian bên nhau hơn và có nhiều lý do cho điều đó. Bạn biết đấy, mọi người sẽ chỉ ra sự hoạt động giảm sút trong tôn giáo tổ chức, thứ từng là trung tâm xã hội trong các thị trấn. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng những thứ như – và tôi đã nói chuyện với một phụ nữ mà tôi yêu quý. Cô ấy đã làm việc ở Wall Street Journal. Cô ấy đã trở lại Wall Street Journal, một phóng viên. Tên cô ấy là Gwendolyn Bounds, Wendy Bounds. Và cô ấy đã viết một cuốn sách có tên Little Chapel on the River. Và nó nói về – cô ấy đang làm việc tại Wall Street Journal khi sự kiện 9-11 xảy ra. Cô ấy đang sống trong thành phố. Như cô ấy đang tắm khi máy bay đâm vào tòa tháp. Và để ra khỏi thành phố, cô ấy đã chuyển đến một thị trấn có tên Garrison, New York. Và trung tâm của thị trấn này là một quán pub kiểu Ireland cổ nằm ngay cạnh ga xe lửa. Và cô ấy nói – và những người từ thị trấn này sẽ đến quán pub kiểu Ireland và có thể uống một, hai ly, nhưng đó như là nơi tụ tập. Và bạn sẽ thấy, bạn biết đấy, những người rất bảo thủ, những người rất cấp tiến ở trong quán bar. Và họ sẽ, bạn biết đấy, họ sẽ chế nhạo nhau, nhưng tất cả đều trong sự vui vẻ. Và đó như là trái tim của cộng đồng và sự tập hợp và kết nối con người. Và tôi nghĩ bạn đang thấy một chút sự biến mất của những nơi như vậy. Bạn biết đấy, như những trụ cột cộng đồng đã dần bị thay thế bởi, bạn biết đấy, các chuỗi hoặc cái gì đó. Và giống như, vâng, mọi người có thể tụ tập tại các chuỗi, nhưng không có bản sắc độc đáo ấy. Tất cả như đã được định liệu bởi một ai đó ở văn phòng công ty cách đó 3.000 dặm. Và tôi nghĩ có lý do để tìm những nơi vẫn tồn tại và đến đó, dù có thể là, bạn biết đấy, quán pub. Bạn thậm chí không cần phải uống rượu tại quán pub. Tôi có thể nói với bạn điều đó. Tôi không uống rượu. Vẫn có thể đến đó chơi. Và tôi yêu thích các quán bar. Thỉnh thoảng tôi làm việc trong các quán bar và tôi không uống rượu. Vâng, thật tuyệt. Nhà hàng, bất cứ điều gì có thể là. Tôi nghĩ có lý do để ra ngoài thế giới.
Và một lần nữa, bạn biết đấy, tôi sẽ quay lại với cuộc khủng hoảng thoải mái mà tôi nghĩ đôi khi thật khó để chỉ đi đến một nơi nào đó. Như một người mới. Này các bạn. Bạn biết đấy. Và để bắt chuyện với một ai đó ngẫu nhiên. Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng điều này rất tốt cho chúng ta về lâu dài. Tôi cũng nghĩ rằng Internet làm cho con người mất đi nhân tính, phải không? Thật dễ dàng để la hét và chửi bới một biểu tượng chỉ bằng kích thước một chiếc đinh ghim trên màn hình đã nói một điều gì đó. Nhưng nếu cùng một người đó đang ở trước mặt bạn, đối diện với bạn, bạn có thể thậm chí không nói chuyện về chính trị với người đó, phải không? Và ở đây, bạn biết đấy, mọi người đưa ra những lời đe dọa chết chóc điên rồ hay gì đó. Trong khi, như nếu người đó chỉ ngồi ở quán bar đối diện bạn, bạn có thể thậm chí không nói về điều đó. Và bạn có thể thực sự nghĩ rằng họ là một người tuyệt vời. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ khác. Càng nhiều việc đi nhờ xe hơn. Vậy là chúng tôi phải đến – chúng tôi đã đến thị trấn này khi đang đi bộ đường dài. Tiếp tế. Chúng tôi cần đi lên điểm xuất phát của con đường mòn. Điểm xuất phát này cách đây khoảng 20 phút lái xe. Những người này dừng lại. Và họ nói, ôi, vì chúng tôi đưa tay ra, bạn biết đấy, giống như những người đi phu truyền thống. Họ hỏi, ôi, bạn cần đi nhờ không? Và đó là một cặp đôi đến từ Trung Quốc. Họ đã đến đây một tuần trước chỉ để nghỉ mát. Họ đều đến từ Trung Quốc. Điều này xảy ra trong bối cảnh của cuộc chiến thương mại. Cuộc chiến thương mại đang ở đỉnh điểm khi điều này xảy ra, đúng không? Trung Quốc vừa quyết định họ thậm chí không gửi cho chúng tôi những khoáng sản hiếm mà chúng tôi cần. Tôi không chú ý quá nhiều đến tin tức ngoài kia, nhưng tôi biết điều đó. Chúng tôi lên xe với cặp đôi từ Trung Quốc này. Và, giống như, mọi thứ đang diễn ra trên thế giới. Và đoán xem không ai quan tâm đến điều gì ở thời điểm đó? Tất cả những phương tiện truyền thông trên CNN và Fox và các dòng xã hội và tất cả về cuộc chiến thương mại chết tiệt này. Hai người Mỹ này, một người đã làm việc trong chính phủ trong 20 năm, và hai người đến từ Trung Quốc, và chúng tôi chỉ đang kết nối, nói về Hoa Kỳ so với việc sống ở Trung Quốc như thế nào. Ôi, các bạn là học giả. Ôi, thật tuyệt vời. Chúng tôi thực sự đang kết nối rất tốt. Và họ đang giúp chúng tôi một ân huệ to lớn bằng cách cho chúng tôi đi lên điểm xuất phát của con đường mòn. Và đây là hai người, giống như, thật tuyệt vời. Những người này thật tuyệt vời. Và, giống như, không ai quan tâm đến tất cả tiếng ồn diễn ra mà lẽ ra nên khiến chúng tôi có thể ở trong một khoảnh khắc căng thẳng, phải không? Vì vậy, tôi nghĩ rằng khi bạn thực sự gặp mặt và đối diện với mọi người, mọi người có khoảng 75 triệu điều tương đồng hơn là những điều không tương đồng mà họ có thể tranh cãi. Và điều đó cần sự tương tác và ra ngoài thế giới. Tôi thấy rằng khi tôi đi du lịch, mọi người ở khắp nơi đều tốt bụng hơn, hạnh phúc hơn, sẵn sàng giúp đỡ hơn những gì tôi từng nghĩ. Và tôi đã có những kỳ vọng cao khi đến đó. Nhưng cần có những trải nghiệm đó để nhận ra điều đó. Và tôi cũng nghĩ rằng nếu bạn chỉ tồn tại bên sau một màn hình, nơi mà mọi người dễ dàng la hét, bạn sẽ có một cái nhìn méo mó về thế giới. Bạn biết đấy, hãy ra ngoài. Nói chuyện với mọi người. Có những trải nghiệm khác nhau. Bạn sẽ nhận ra rằng, ồ, hầu hết mọi người thực sự hoàn toàn tuyệt vời nếu bạn chỉ dành cho họ một chút thời gian, nói chuyện với họ, đặt câu hỏi cho họ và đối xử tốt với họ. Như, việc đối xử tốt là công cụ số một trong cẩm nang của tôi để sống sót và hòa hợp tại công việc của mình và làm tất cả những điều khác nhau – như, chỉ cần đối xử tốt với mọi người. Và bạn sẽ thấy rằng hầu hết mọi người sẽ đáp lại bằng lòng tốt. Đây là bắt đầu trong thế giới thực và có thể mang một cái gì đó lên mạng, đăng về nó hoặc viết về trải nghiệm tuyệt vời sau đó, thay vì trải nghiệm trực tuyến được đưa vào thế giới. Tôi có một người bạn, anh ấy là một nhạc sĩ rất thành công, và anh ấy không làm truyền thông xã hội của riêng mình. Chúng tôi gặp nhau để ăn tối một lần mỗi vài tuần. Và một lần tôi ra ngoài và tôi nói, ôi, tôi đã thấy điều gì đó trực tuyến. Anh ấy nói, tôi không muốn nghe về truyền thông xã hội. Và tôi nhận ra ngay lúc đó, tôi đã nói, được rồi, hiểu rồi. Giống như, chúng ta sẽ không nói về điều gì đó ở trên mạng xã hội. Tại sao chúng ta lại làm điều đó? Trong tâm trí anh ấy, như, tại sao chúng ta lại làm điều đó? Chúng ta ở đây. Giống như, hãy có một trải nghiệm ngay bây giờ. Và tôi nghĩ rằng điều này cũng dễ dàng. Và tôi sẽ – vì tôi không nói điều này và nó đã xuất hiện trong đầu tôi khi chúng tôi nói về Masogi. Khi tôi nói về điều này và tôi nói, bạn biết đấy, một điều tôi đã làm mà có thể có vẻ khó khăn với mọi người, tôi sẽ đặt một lưu ý rằng có rất nhiều người ngoài kia đang làm những điều cực đoan hơn. Đồng thời, có những người mà điểm khởi đầu của họ, như, bạn phải gặp – bạn phải làm điều mà bạn đang ở đó. Vì vậy, tôi đã có bài nói chuyện này, đúng không, và tôi đã nói về Masogi trong bài nói chuyện. Vào cuối, một cô gái đến gặp tôi và cô ấy nói, chào, tôi đã đọc cuốn sách của bạn và tôi đã biết về ý tưởng Masogi này. Và cô ấy nói, Masogi của tôi là thử sushi. Tôi hỏi, thử sushi? Và cô ấy nói, thử sushi. Tôi hỏi, được rồi, kể cho tôi về điều đó. Cô ấy nói, tôi luôn có nỗi sợ về sushi, nhưng mọi người bảo tôi rằng nó ngon, nhưng tôi không thể – tôi không thể làm điều đó. Tôi đã tự ép mình làm điều đó. Cô ấy nói, tôi không thích nó, nhưng tôi cũng không ghét nó. Nhưng quan trọng hơn, nó đã dạy tôi, tôi còn nỗi sợ nào khác về những điều có thể hoàn toàn tốt không? Và điều đó đã mở ra cho tôi một cánh cửa lớn để thử tất cả các loại điều mới. Tôi nói, tốt, tôi cũng hơi sợ việc đi máy bay một mình. Nếu tôi đi và thăm bạn bè thì sao? Bây giờ tôi có thể đi chơi với bạn bè của mình? Giống như nó mở ra những cánh cửa, đúng không? Và thực sự, nó có thể là bất cứ điều gì. Nó có thể là một cái gì đó mà hoàn toàn khách quan cực đoan và điên rồ. Nó có thể là thử sushi. Chỉ cần thử một điều gì đó. Vì vậy, thực sự mà nói, nó về việc thúc đẩy những rìa đó trong đời sống thực. Bất cứ nơi nào rìa đó ở đâu.
Bạn có nghĩ rằng có thể tổ chức một ngày của mình quanh việc làm cho buổi sáng và cả ngày thật sự khó khăn không?
Và khi tôi nói khó khăn, tôi có nghĩa là bạn đi ngược lại với sự thôi thúc của mình để làm mọi thứ theo cách dễ dàng, và sau đó làm cho buổi tối và đêm thật sự thư giãn?
Vâng.
Tôi cố gắng làm như vậy.
Tôi sẽ đi vào những chi tiết ghê gớm về buổi tối của tôi trong một lúc, nhưng trước hết, tôi sẽ nói về buổi sáng của mình.
Và tôi thực sự muốn nghe bạn tiếp cận vấn đề này như thế nào.
Vì vậy, vào buổi sáng, tôi thường thức dậy rất sớm.
Bây giờ tôi muốn ghi chú là tôi cũng đi ngủ sớm.
Vì vậy, tôi dậy vào khoảng từ 3:30 đến 4:30.
Bạn thường đi ngủ lúc mấy giờ?
Có lẽ là 8:30.
Được rồi.
Vậy là thức dậy lúc 3:30, uống một tách cà phê.
Ngay lập tức, tôi đến bàn làm việc và tôi chỉ… tôi viết.
Và tôi ngồi đó.
Và theo những gì bạn nói, nó cần một chút thời gian để khởi động, đúng không?
Nhưng tôi biết với tư cách là một nhà văn, càng nhiều thời gian tôi ở trên ghế sau bàn phím, tôi càng có khả năng tạo ra những từ phù hợp cho mục tiêu mà tôi đang cố gắng đạt được.
Vì vậy, tôi cần, nói, khoảng bốn hoặc năm giờ mỗi ngày.
Và điều đó thật khó.
Thông thường, hai giờ đầu chỉ như kiểu, ôi, bạn thật tệ trong việc này.
Điều này thật tệ.
Tại sao bạn lại chọn nghề này?
Cơ thể bạn cảm thấy như thế nào?
Việc viết có khó với bạn không?
Ghế thì có thoải mái không?
Bạn có cảm thấy căng thẳng không?
Bạn có thư giãn không?
Hay tất cả chỉ khó khăn về mặt tinh thần?
Hay nó cũng đòi hỏi thể chất?
Tôi sẽ nói rằng nó chủ yếu là về mặt tinh thần.
Kiểu như là bạn chỉ cần bước vào.
Đối với tôi, giống như bạn bước vào vùng đó và bạn nghĩ, tôi có ý tưởng này.
Làm thế nào tôi có thể ghi lại điều này?
Và bạn viết ra một cái gì đó.
Bạn nghĩ, điều đó không đúng.
Nhưng có một điều gì đó, một mảnh nhỏ.
Được rồi, hãy lấy mảnh nhỏ đó.
Bây giờ chúng ta có thể làm gì với nó?
Và nó giống như việc lắp ráp một câu đố thật sự khó khăn.
Nhưng tôi cũng phát hiện ra rằng cuối cùng bạn sẽ bắt đầu tìm ra được nhịp độ và mọi thứ bắt đầu hoạt động.
Tôi biết rằng có những ngày tôi sẽ ngồi ở đó năm giờ và chỉ viết được khoảng 300 từ.
Và chúng sẽ ở mức ổn.
Nhưng có những ngày, như kiểu, bùm, phép màu xảy ra.
Và tôi có thể viết ra khoảng 3.000 từ và tôi nghĩ rằng, đó là những từ khá tốt.
Những từ khá tốt.
Nhưng nếu tôi không ở đó làm điều đó mỗi sáng, bất chấp việc biết rằng hầu hết các ngày sẽ khó khăn, thì cuốn sách sẽ không tự viết ra.
Vì vậy, tôi thực sự nghĩ rằng với nhiều thứ mà một người muốn cải thiện, bạn thực sự phải sẵn sàng đầu tư thời gian và nhận ra rằng sẽ có những khoảnh khắc thật sự thách thức.
Nhưng những khoảnh khắc thách thức đó cũng làm cho những ngày bạn có được 3.000 từ khá tốt trở nên thật tuyệt vời.
Vì vậy, hãy hướng vào điều đó.
Vì vậy, đó là cách tôi tiếp cận buổi sáng và buổi tối của mình.
Như tôi đã đề cập đến với mạng xã hội, cách mà tôi giờ đây đã buông lỏng và chỉ để cho bản thân cảm thấy ổn khi để cho tâm trí mình tắt.
Vợ tôi và tôi xem một số chương trình truyền hình thực tế khá tệ.
Đó là sở thích của chúng tôi.
Bật TV lên và rất thích chương trình Real Housewives of Salt Lake City.
Tôi sẽ thừa nhận điều đó.
Tôi thú nhận rằng tôi chưa bao giờ xem chương trình đó.
Đừng bắt đầu.
Chỉ cần xem những thứ như vậy.
Và gần như nó giống như một cách để làm mới.
Giống như, bạn biết đấy, những người phụ nữ đó ném đồ uống vào mặt nhau, la hét với nhau.
Thật sự chỉ là một chút giống như…
Tâm trí của bạn được làm mới cho cả ngày.
Vậy bạn viết từ khoảng 3:30 sáng, 4 giờ sáng cho đến khoảng bốn giờ?
Vâng, bốn hoặc năm giờ.
Được rồi.
Bạn có dậy để đi vệ sinh không?
Có.
Bạn uống thêm cà phê, thêm nước không?
Vâng, có thể tôi sẽ uống thêm một tách cà phê.
Bạn có ăn sáng trước không?
Thường thì sau.
Sau đó thì chuyện gì xảy ra giữa 8 giờ sáng và chương trình Real Housewives và Salt Lake City Housewives, bất cứ điều gì cô ấy gọi.
Sau khi tôi đã hoàn thành viết lách chính, tôi sẽ tập trung vào những thứ mà tôi không thể nói một cách tài hoa là kiểu, những việc vặt.
Bạn biết đấy, chúng ta có rất nhiều email để trả lời.
Phải làm những nhiệm vụ này và nhiệm vụ kia.
Dự án nào không phải là viết lách chính của tôi.
Tôi có lẽ không nên gọi nó là vặt vãnh vì đó là những thứ quan trọng, nhưng tôi chỉ đánh giá cao khoảng thời gian viết lách đó.
Và sau đó tôi thường… tôi thường tập thể dục trước khi ăn tối, thường khoảng bốn giờ.
Tôi đã thử tập thể dục vào buổi sáng một thời gian, nhưng tôi nhận ra rằng đó là khoảng thời gian cao điểm của tôi để viết.
Và điều đó đang bị gián đoạn.
Vì vậy, tôi nghĩ, được rồi, tôi thấy ổn nếu làm điều đó trước bữa tối.
Bạn có dùng caffeine trước khi tập luyện buổi chiều không?
Tôi chỉ đang tò mò.
Không, không thường xuyên.
Tôi thường ngừng tiêu thụ caffeine khoảng trưa.
Có lẽ bạn đã nghe điều đó trên podcast này.
Nhưng tôi đã nhận ra rằng cách đây vài năm, tôi đã làm một cuộc kiểm tra caffeine và lượng caffeine của tôi thật sự không thể kiểm soát.
Vì vậy, tôi đã bỏ hoàn toàn đột ngột.
Tôi cảm thấy như mình thực sự bị cảm cúm trong khoảng 28 giờ.
Sau đó tôi ngủ liên tục trong 18 giờ.
Và sau đó tôi bị đau đầu trong một tuần.
Nhưng tôi cảm thấy hơi tốt hơn.
Và vì vậy tôi đã cố gắng chú ý hơn đến lượng tiêu thụ.
Có những ngày tôi tốt hơn những ngày khác, bạn biết đấy.
Đôi khi tôi cảm thấy…
Vậy là hôm nay bạn đã uống hai tách cà phê cold brew 32 ounce.
Có vẻ như lượng caffeine đó là quá nhiều cho một người đàn ông, bạn biết đấy, nhưng bạn có thể làm được.
Tôi muốn nói chuyện với một người nghiện caffeine suốt đời ở đây.
Vì vậy, trừ khi tôi bị cảm hoặc cúm, tôi không nghỉ ngơi.
Và tôi tiêu thụ một lượng caffeine khổng lồ.
Bạn nghĩ bạn tiêu thụ bao nhiêu?
Tôi sẽ làm cho một số người ngạc nhiên, nhưng tôi thực sự dung nạp caffeine rất tốt.
Tôi nên nói điều đó trước.
Và thực sự tôi là một người khá điềm tĩnh.
Và tôi có lẽ tiêu thụ, phân bổ từ sáng cho đến khoảng 2 hoặc 3 giờ chiều.
Thông thường 2 giờ chiều là thời điểm tôi ngừng lại.
Số lượng caffeine hàng ngày của tôi nằm đâu đó giữa 600 và 800 miligam.
Nhưng trước khi mọi người phản đối điều đó, hãy nhớ rằng khi bạn tìm kiếm trên mạng, bạn biết đấy, bạn gõ vào,
“Chad GPT, trong một tách cà phê thông thường có bao nhiêu caffeine?”
Nó sẽ nói là khoảng 150 miligam caffeine.
Nếu bạn đến Starbucks hoặc Pete’s coffee, họ đang pha chế mạnh hơn nhiều so với mức đó.
Vậy một tách nhỏ có thể có khoảng từ 200 đến 250 miligam.
Tách trung bình sẽ có từ 350 đến 500 miligam.
Tôi đã từng nói rằng, bạn biết đấy, một tách cà phê venti, mà tôi gọi là tách lớn, chỉ để giúp mọi người định hình, có thể có từ 800 đến 1.000 miligam caffeine.
Mọi người đều nói, không thể nào.
Và sau đó tôi nhận được một số phản hồi về điều đó.
Có những người đã thử nghiệm điều này.
Nhiều nơi pha chế khác nhau.
Vì vậy, hầu hết mọi người tiêu thụ nhiều caffeine hơn họ nhận ra, đó là lý do tại sao họ bị đau đầu khi không uống.
Tôi thích caffeine, nhưng chủ yếu ở dạng yerba mate, có thể là dạng này hoặc lá pha nước.
Và đó là một loại cao caffeine rất khác.
Nó tăng lên chậm hơn.
Nó giống như một đường cong đi xuống.
Nếu tôi uống cà phê thay vì espresso hoặc yerba mate, đó là một cú đánh mạnh.
Vì vậy, tôi không uống 800 miligam caffeine từ cà phê.
Nó rất khác.
Tôi có nghĩa là, ngày của tôi trông rất khác so với của bạn, nhưng tôi chắc chắn đồng ý rằng một khi chúng ta xác định được lịch trình sinh học tối ưu của mình, mà với bạn có vẻ như bạn thực sự, có lẽ về mặt di truyền, là người dậy sớm.
Bạn thích đi ngủ vào khoảng từ 8 đến 9 giờ tối, thức dậy khoảng từ 3 đến 4 giờ sáng.
Hầu hết mọi người cố gắng tuân thủ lịch trình đó thật sự gặp khó khăn và họ bắt đầu quay về lịch trình đi muộn hơn hoặc kiểu người thức khuya.
Nhưng hầu hết mọi người, giống như tôi, đi ngủ vào khoảng từ 10 đến 11 giờ 30 tối.
Tôi có thể đi ngủ lúc 9 giờ 30, nhưng rất khó.
Thường thì tôi đi ngủ lúc 10 giờ 30.
11 giờ là tôi ngủ.
Và nếu tôi làm vậy, tôi cần khoảng sáu tiếng rưỡi ngủ và tôi ổn.
Và những người thích thức khuya chắc chắn tồn tại.
Có những người mà kiểu gen của họ trong bộ gen làm cho họ muốn đi ngủ lúc 1, 2, 3 giờ sáng
và ngủ đến 8, 9, 10, thậm chí 11 giờ sáng.
Và họ hoạt động tốt nhất.
Nhưng tôi đồng ý rằng một khi bạn xác định được lịch trình sinh học tối ưu của mình, có phải là người dậy sớm, dạng điển hình, hay người thức khuya,
thì có một vài khoảng thời gian ba đến bốn tiếng trong suốt cả ngày khi sự chú ý và sự tỉnh táo của chúng ta đạt đỉnh.
Và bạn phải quyết định điều gì bạn sẽ dành cho những khoảng thời gian đó.
Và theo những gì chúng ta hiểu, khoảng thời gian buổi sáng, mà đối với bạn diễn ra rất sớm, là khi catecholamines, dopamine, norepinephrine và epinephrine thực sự được giải phóng với số lượng lớn nhất.
Nó gần giống như một tài khoản ngân hàng để đầu tư.
Bạn đi, được rồi, bạn có thể đầu tư ngay bây giờ.
Bạn sẽ chi tiêu, bạn sẽ đầu tư.
Và tôi nghĩ nhiều người chi tiêu nó ra.
Và tập thể dục là tuyệt vời.
Tôi nhận thấy rằng cardio, nói chung, cho tôi nhiều năng lượng và sự tập trung trong những giờ tiếp theo.
Trong khi đó, tập sức bền – mà tôi thích tập nặng và tập chăm chỉ –
thì sau đó, nếu tôi tắm rửa và ăn một cái gì đó, não của tôi mệt mỏi theo cách mà tôi cảm thấy, ôi, tôi đã đầu tư vào việc tập thể dục.
Tôi không thể đầu tư vào mọi thứ.
Vì vậy, tôi nghĩ việc tìm những khoảng thời gian mà chúng ta ở trạng thái tối ưu là rất tuyệt vời và không chỉ tiêu tốn vào những việc vô nghĩa.
Vâng.
Và đó là những gì đã xảy ra với rất nhiều người.
Tôi nghe nói từ rất nhiều cậu bé trẻ tuổi về điều này, đặc biệt là những cậu ấy đang ở độ tuổi đầu, giữa, cuối 20.
Và họ nói, cuộc sống của tôi dường như không đi theo một hướng nhất định, những đứa trẻ được gọi là thất bại trong việc khởi động.
Và điều đó thật đáng sợ.
Khi bạn nói, vậy bạn dành thời gian của mình vào đâu?
Tôi nói, ừ, tôi tập thể dục, nhưng rồi nhiều YouTube, nhiều trò chơi điện tử, rất nhiều chi tiêu.
Và tôi nhận ra có một số người có thể tạo ra sự nghiệp từ video game, nhưng hầu hết không thể.
Đúng.
Vậy tôi nghĩ có rất nhiều nạn nhân của loại chi tiêu trong những giờ quan trọng đó.
Vâng.
Tôi cũng nghĩ vậy.
Và tôi đồng ý với bạn rằng tất cả đều xoay quanh việc tìm kiếm những gì sẽ hoạt động cho bạn.
Bạn phải tìm ra loại phép màu đó, những giờ phép màu đó, bạn biết không, như tôi thường gọi trong một cách không khoa học.
Ví dụ mà tôi luôn thích đưa ra là Hunter S. Thompson, nơi ông sẽ ngủ đến trưa.
Và sau đó ông sẽ bắt đầu viết vào khoảng 11 giờ đêm.
Và ông sẽ viết đến bốn giờ sáng.
Và tất nhiên, ông được tiếp năng lượng bởi tất cả những điều điên rồ đó.
Nhưng đó là những giờ phép màu của ông, nơi ông có công việc tốt nhất.
Và bạn phải tìm ra, bạn phải tìm ra những giờ của bạn.
Vâng.
Thật thú vị.
Việc phụ thuộc vào các loại đồ uống năng lượng và caffeine và thực phẩm bổ sung ngày nay, một số trong đó chúng ta đã bàn đến trên podcast này, như alpha GPC, sẽ có tác động đáng kể đến mức độ tỉnh táo và sự tập trung của bạn.
Tôi nghĩ rằng việc sử dụng chúng chỉ để tồn tại là một sai lầm.
Như việc nhấm nháp một đồ uống năng lượng chỉ để vượt qua một ngày.
Tôi nghĩ rằng có một chỗ cho việc sử dụng thỉnh thoảng những thứ như alpha GPC hoặc caffeine, chắc chắn là như vậy.
Một số người ngày nay đang sử dụng nicotine không khói, không vape.
Joe Strummer vĩ đại đã nói rằng một trong những điều tồi tệ nhất xảy ra với sự sáng tạo là mọi người ngừng hút thuốc.
Tôi không khuyến khích mọi người bắt đầu hút thuốc.
Ông ấy đã qua đời trẻ, thật buồn, ở tuổi 50.
Nhưng, bạn biết đấy, tôi nghĩ ý tưởng ở đây là nicotine có tác dụng tăng cường nhận thức.
Bạn không muốn tiếp nhận nó theo cách giết chết bạn.
Nhưng tôi nghĩ nếu bạn sẽ khám phá hóa học để thay đổi trạng thái não của bạn, điều mà tất cả đều xoay quanh, thì bạn cần rất cẩn thận với những gì bạn làm với trạng thái não được cải thiện đó.
Vâng.
Chỉ uống một đống đồ uống năng lượng để lướt internet thực sự là một sự lãng phí cuộc đời.
Vâng.
Được kích thích để làm cho không có gì, về cơ bản.
Đúng.
Đúng vậy.
Hãy được kích thích để làm một điều gì đó. Đó là một quy tắc tốt để làm theo.
Khi bạn đang tham gia những cuộc phiêu lưu này, liệu bạn có mang theo tất cả những tiện nghi từ nhà không, chẳng hạn như đi ngủ vào một giờ nhất định, dậy sớm vào buổi sáng?
Bạn có còn viết lách trước khi ra ngoài không?
Tôi nghĩ có những ngày bạn không thể.
Bạn có mang cà phê theo không?
Có những thứ nhất định mà bạn mang theo để không bị rơi vào trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng chứ?
Đúng rồi.
Bạn không giống như là ở trần trong rừng đâu.
Tôi nghĩ đó là một chương trình truyền hình thực tế khác.
Đúng.
Chúng tôi không xem chương trình đó.
Tôi sẽ mang theo, vậy nên tôi có thể nói là, nó phụ thuộc vào chuyến đi.
Nhiều chuyến, nếu là đi nước ngoài, mọi thứ có thể bị lệch lạc bởi các sự thay đổi về múi giờ và những thứ như vậy.
Nhưng nếu là một cuộc phiêu lưu ngoài trời, tôi thường dậy khá sớm cùng với mặt trời.
Tôi cũng nhận thấy rằng tôi ngủ ngon hơn và lâu hơn khi ở trong thiên nhiên, tốt hơn rất nhiều.
Vì thế, tôi thường dậy và thường mang theo cà phê nếu đó là một buổi ngoài trời, chỉ là cà phê hòa tan tầm thường, nhưng nó ngon tuyệt khi ở đó vì đó là những gì bạn có.
Tôi thường không mang theo bếp khi làm những hoạt động ngoài trời chỉ vì lý do một, đó là thêm trọng lượng mang theo.
Hai, tôi đã nghe những câu chuyện kinh dị về những người đang đun nước trên các cái bếp awkward và rồi, ôi, họ làm đổ vào lòng và bây giờ chúng tôi có một tình huống khẩn cấp nghiêm trọng giữa nơi hoang dã.
Vì vậy, tôi không mang theo bếp.
Và tôi sẽ chỉ trộn cà phê hòa tan với nước có nhiệt độ nào thì tùy theo nhiệt độ bên ngoài, đúng không?
Vì nếu bên ngoài 33 độ, thì nước cũng ở 33 độ.
Tôi sẽ uống cái đó.
Và sau đó thường thì-
Chờ đã, bạn không mang bếp trong những cuộc phiêu lưu dài này sao?
Không, không.
Wow.
Vâng, sau đó tôi sẽ đi.
Trong chuyến đi bộ lần này, tôi mang theo nhiều thanh năng lượng để cung cấp calo.
Bạn thực sự chỉ đang tìm thức ăn mà, vì vậy những quy tắc kiểu như để đưa ra một vài lời khuyên cho mọi người và tôi có thể để liên kết đó trong phần mô tả.
Một, phải tốt cho dạ dày của tôi.
Đó là quy tắc số một vì nếu bạn ăn thứ gì gây khó chịu cho dạ dày và bạn phải đi bộ 25 dặm, bạn sẽ có một ngày tồi tệ, đúng không?
Vì vậy, việc tìm hiểu điều đó, thường thì đó là những thực phẩm không chứa nhiều chất xơ quá mức và được chế biến nhiều hơn là ít hơn.
Vì vậy, dạ dày của bạn không sử dụng nhiều năng lượng cho việc tiêu hóa.
Hai, nó tất nhiên phải giàu calo vì nếu bạn lấy, giả dụ, để đưa ra một ví dụ cực đoan, hai pound bơ đậu phộng, thì nó có nhiều calo hơn nhiều so với hai pound táo.
Nó cũng chiếm ít không gian hơn trong ba lô của bạn, đúng không?
Vì vậy, những thứ thường thì giàu calo, như là các loại hạt, thanh năng lượng, những thứ như vậy.
Vào buổi tối, tôi sẽ ăn như bánh tortilla và salami và một ít trái cây khô, những thứ như vậy.
Số ba là nó phải ngon vì nếu bạn không thích vị của nó, bạn có thể sẽ không ăn nó.
Và nếu bạn không ăn nó, nó sẽ không giúp ích gì cho bạn, đúng không?
Bạn chỉ đang mang nó theo.
Và thứ tư, tôi cũng xem xét về thành phần dinh dưỡng.
Tôi sẽ xem, được rồi, tôi có đủ protein không?
Giờ thì, được công nhận, khi tôi ở trong một tình huống như thế, bạn ăn rất nhiều thức ăn đến mức bạn về cơ bản có đủ protein một cách ngẫu nhiên.
Giống như thật khó để không có đủ protein khi bạn ăn 4,000 calo một ngày.
Nhưng đó là những quy tắc mà tôi tuân theo về dinh dưỡng khi tôi tham gia những hành trình này.
Vâng, một thắng lợi lớn mà tôi tìm thấy là những thanh mà, và tôi không có liên kết gì với những người này.
Nó, tôi nghĩ nó gọi là, nó được sản xuất bởi Met Rx và có tên là Big 100 Bar.
Vì vậy, đây là một thanh thiết kế cho những người tập thể hình, được không?
Nhưng nó có khoảng 400 calo và 30 gram protein.
Và tôi đã tình cờ phát hiện ra những cái này ở một trạm xăng nhỏ trong một thị trấn có một trạm xăng trong một khách sạn và họ có nhiều hương vị khác nhau.
Chúng có vị như bánh kẹo.
Và tôi nghĩ rằng đây là một thứ mà có thể tôi sẽ không bao giờ ăn trong đời thường, nhưng đây là phép màu trênđường mòn vì nó chỉ là một khối calo với protein.
Và họ còn tiêm đủ loại vitamin và khoáng chất vào trong, chỉ như quá mức được tăng cường.
Giống như đây là thức ăn cho các cuộc phiêu lưu.
Như bạn đã chỉ ra, rất khác biệt so với những gì bạn khuyên mọi người ăn ở nhà.
Hoàn toàn đúng.
Mọi người có thể nên ăn theo cách hoàn toàn ngược lại khi ở nhà.
Hoàn toàn ngược lại.
Trái cây, rau, thịt sạch, trứng, cá, bạn biết đấy, những thứ như thế.
Vâng.
Nói chung, như tôi, mọi người sẽ hỏi tôi về lời khuyên dinh dưỡng và của tôi cơ bản chỉ là, hãy cố gắng ăn nhiều thực phẩm là nguyên liệu hơn là có các thành phần.
Nếu bạn có thể làm theo điều đó, có lẽ bạn sẽ ổn thôi.
Trong đời thực.
Trong đời thực.
Vâng.
Vâng.
Vâng.
Tôi chắc chắn làm theo điều đó.
Không phải trên đường mòn.
Trên đường mòn, chỉ cần nhận ra rằng bạn sẽ phải, ăn rất nhiều thứ không tốt trong 30 ngày.
Và sau đó khi bạn về nhà, hoặc 40 ngày, bất cứ điều gì đó, khi bạn về nhà, có thể hãy chuyển hướng sang các món salad.
Chà, đó là sự sống còn ở đó.
Vâng.
Bạn đã nói rằng bạn bị giảm cân, mặc dù bạn đang tiêu thụ một lượng lớn calo khi bạn tham gia những cuộc phiêu lưu này.
Vâng.
Vì vậy, cho lần trước, ví dụ, đó là 40 ngày.
Chúng tôi có thể đã trung bình từ 20 đến 25 dặm mỗi ngày.
Một số ngày có thể chậm rãi hơn vì bạn có thể phải định hướng qua một hẻm núi.
Có nhiều dốc lên, nhiều dốc xuống.
Nhưng chúng tôi cũng có những đoạn trên đường mòn Arizona, nơi mà đó là một con đường rất tốt.
Vì vậy, chúng tôi có một ngày 40 dặm trong ngày đó.
Và bạn có tất cả mọi thứ trong ba lô của bạn.
Vì vậy, bạn đang mang theo ba lô.
Và tôi đã cố gắng ăn từ 4.000 đến 5.000 calo một ngày.
Và tôi vẫn giảm khoảng 13 pound.
Wow.
Vâng.
Tôi đã nói chuyện với Herman Ponser ở Duke và anh ấy đã làm một số phép toán không chính thức.
Anh ấy đã nói, được rồi, tôi sẽ tính toán điều này.
Anh ấy đã nói, lưu ý, tôi chỉ làm điều này trong đầu ngay bây giờ.
Anh ấy đã nói, được rồi, bạn đã nặng bao nhiêu?
Bạn đã nặng bao nhiêu?
Được rồi.
Anh ấy nghĩ rằng tôi có thể đang đốt cháy khoảng 6.300 calo một ngày.
Wow.
Vâng.
Đó là một khối lượng công việc lớn.
Tôi nghĩ rằng một số người sẽ nghe thấy 40 ngày và sẽ nghĩ: “Được rồi, tôi không có thời gian cho điều này. Tôi không thể thoát khỏi điều này.” Nhưng bạn đã đề cập đến điều gì đó mà tôi nghĩ là đáng để chỉ ra. Nó mang đến cơ hội cho mọi người truy cập vào một số điều tuyệt vời mà những cuộc phiêu lưu ngoài trời cung cấp. Và đó là việc thiết lập lại giấc ngủ và ngủ ngoài trời. Có một người, một nhà nghiên cứu tại Đại học Colorado Boulder tên là Kenneth Wright, đã thực hiện những thí nghiệm rất đẹp khi ông ấy đưa sinh viên đi cắm trại, nơi họ đi ngủ ngay sau khi mặt trời lặn. Tôi nghĩ họ có một ngọn lửa trại đẹp và thưởng thức, bạn biết đấy, bánh s’mores và giao lưu. Sau đó, họ vào lều của mình, có thể đọc sách một chút và rồi đi ngủ, và họ thức dậy vào khoảng lúc mặt trời mọc. Không chính xác lắm. Nhưng không ai sử dụng đồng hồ báo thức. Không ai được thông báo khi nào thì dậy và họ thức dậy và ăn sáng. Vậy là họ chỉ đang cắm trại ở vùng núi Colorado trong vài ngày. Ông ấy phát hiện ra rằng chỉ với hai đêm, và những ngày xung quanh những đêm cắm trại ở vùng núi Colorado đã cho phép họ thiết lập lại nhịp sinh học của melatonin, cái mà tăng lên vào ban đêm, giúp khởi động quá trình ngủ, như nhiều người biết. Và đối với cortisol, điều này lý giải tại sao chúng ta tỉnh dậy vào buổi sáng, phản ứng thức dậy do cortisol, bạn biết đấy, xảy ra trước thời điểm chúng ta thức dậy, điều này thường đến vào một thời khắc thật kinh khủng với bạn, nhưng mà ông ấy đã có thể thiết lập lại nhịp sinh học cortisol và melatonin, điều này thực sự đóng khung cho những ngày của chúng ta và thực sự thiết lập sự đều đặn của nhịp sinh học. Vì vậy, trong khi có rất nhiều điều mà một người có thể làm như tắm nước lạnh, tập thể dục và cố gắng dậy sớm cũng như làm mờ đèn, v.v., việc ra ngoài tự nhiên và cắm trại trong vài đêm, thực sự thoát khỏi điện thoại di động và hướng về mặt trời mọc và mặt trời lặn như những tín hiệu cho nhịp sinh học, có tác động lâu dài đến nhịp sinh học của những hormone này và tình trạng thức tỉnh. Vì vậy, bạn biết đấy, nó trở lại với những điều căn bản. Tôi chỉ đưa ra điều đó vì một số người có thể nghe thấy 40 ngày và nghĩ, “Chết tiệt, tôi không muốn chỉ ăn bơ đậu phộng.” Và khi tôi nghe rằng bạn không mang theo bếp, giờ tôi nhìn bạn khác đi. Tôi nghĩ, cách nghĩ của anh chàng này có phần kỳ quái theo ý tốt. Phải không? Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt. Không, không, tôi… Khi tôi nói “kỳ quái,” đó là một lời khen. Loại tốt. Vâng, là loại tốt. Nhưng tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người có thể nghĩ, “Được rồi, có thể tôi sẽ trốn đi trong hai hoặc ba đêm và cắm trại,” hoặc nói chuyện với ai đó biết cách đi bộ trong rừng và chuẩn bị một bộ dụng cụ đúng cách và đi bộ trong rừng. Vâng. Và mức độ phiêu lưu và sự thay đổi cuộc sống cũng như những trải nghiệm có ý nghĩa mà một người mang về từ đó và việc thiết lập lại nhịp sinh học là vô cùng quan trọng. Hoàn toàn đúng. Thật vậy, và thật tuyệt vời. Tôi có nghĩa là, khi bạn nhìn vào việc bao nhiêu phần trăm nước Mỹ thực sự đã được phát triển, đó là một số liệu điên rồ, chỉ 3-4% là có người sinh sống. Còn lại đều là đất nông nghiệp và đất trống. Chúng ta có rất nhiều vùng đất công tuyệt vời, không thể tin được ở Hoa Kỳ. Và nhân tiện, như tôi đã trải nghiệm, những điều tốt nhất không nhất thiết phải ở trong các công viên quốc gia. Những điều tốt nhất thường ở trong những nơi kiểu như không ai biết đến, nơi việc thiết lập một công viên quốc gia ở đó và đưa tất cả mọi người vào đó sẽ trở thành cơn ác mộng về logistics khổng lồ. Bạn có thể tìm thấy một số nơi thật sự đáng kinh ngạc ở Hoa Kỳ, và thậm chí tôi nghĩ rằng ba đêm ngoài trời so với một đêm, hai đêm hay bất kỳ khoảng thời gian nào ngoài trời, đặc biệt nếu chúng có phần thô sơ hơn, một chút xa lánh và thật sự, bạn cũng có thể cắm trại bằng xe. Bạn không cần phải đi bộ 20 dặm vào giữa nơi không có gì. Bạn có thể cắm trại bằng xe. Tôi nghĩ rằng điều đó có rất nhiều lợi ích. Có một người tại Đại học Utah tên là David Strayer, và ông ấy đã làm công việc mà ông ấy gọi là “hiệu ứng ba ngày.” Và ông ấy cơ bản đã phát hiện ra rằng sau ba ngày trong tự nhiên, một số điều thực sự có lợi xảy ra với mọi người và họ trở lại báo cáo rằng họ cảm thấy bình yên hơn, tự tin hơn. Họ chỉ như được thiết lập lại nhiều hơn, phù hợp hơn trong cuộc sống của họ. Và tôi nghĩ đó thực sự là một điều. Lý do ông ấy bắt đầu nghiên cứu điều này là do một người sở hữu một cửa hàng sách hiếm nổi tiếng ở Salt Lake City, tên là Ken Sanders, đã gọi điều này là “hiệu ứng ba ngày.” Ông ấy nói: “Vâng, chúng tôi chỉ gọi đây là hiệu ứng ba ngày giữa những người bạn của tôi.” Và ông ấy là một người bạn của Edward Abbey, nhà văn môi trường. Ông ấy nói: “Vâng, chúng tôi gọi nó là hiệu ứng ba ngày.” Như sau ba ngày ngoài trời, bạn như hoàn toàn được thiết lập lại. Bạn là một con người tốt hơn. Bạn suy nghĩ tốt hơn. Bạn dễ chịu hơn. Bạn đồng cảm hơn. Bạn chỉ là một người tuyệt vời. Và Strayer kiểu như: “Chờ đã, tôi cảm thấy điều đó đã xảy ra với tôi, nhưng tôi chưa từng nghe ai gán cho nó một thuật ngữ nào cả.” Và vì vậy, ông ấy đã bắt đầu nghiên cứu về điều này. Và thực sự thì những điều này khá thú vị. Thật sự rất thú vị. Tôi nghĩ đầu tôi, với tư cách là một nhà thần kinh sinh học, thì đi đến những trạng thái thu hút này. Tôi nghĩ rằng cần một thời gian cho chúng ta để vào những cách tồn tại khác nhau. Và những cách tồn tại nghe có vẻ khá huyền bí, tâm lý, nhưng đó cũng là thần kinh, đúng không? Rằng hệ thống thần kinh của chúng ta hình thành xung quanh những tương tác và điều đó cũng ngược lại. Và tôi thấy công việc của bạn rất thú vị bởi vì bạn là người ngồi trên ghế bốn giờ, suy nghĩ về những ý tưởng và từ ngữ, nhưng bạn lại thích những cuộc phiêu lưu mở rộng kéo dài, những cuộc phiêu lưu thực sự về thể chất và tâm trí. Tôi đã vật lộn với ý tưởng này. Như bạn thấy hôm nay, tôi muốn chỉ ra một số ý tưởng của bạn để nhận được những suy nghĩ của bạn về chúng.
Và một trong những ý tưởng, và tôi đã nói chuyện với một vài bác sĩ y khoa mà làm việc đặc biệt về bệnh mất trí nhớ về điều này. Và, và ý tưởng chưa bị khai tử, điều này là một dấu hiệu cho thấy nó có thể có khả năng phát triển. Ý tưởng này bắt nguồn từ con bạch tuộc biển. Bạn có biết câu chuyện về bạch tuộc biển không? Không. Vậy thì bạch tuộc biển, tôi đã tìm hiểu về chúng. Chúng thuộc ngành tunicata. Chúng là tunicates, điều này không có nghĩa gì cả. Bạn biết không, mỗi khi ai đó nói ra một cái gì đó như vậy hoặc một cái tên Latin, họ thực sự chỉ muốn gây ấn tượng với bạn mà thôi. Nhưng điều thú vị về tunicates là chúng sống hai cuộc đời. Chúng có hệ thần kinh. Chúng sống hai cuộc đời. Chúng có khả năng di chuyển. Chúng bơi trong một phần của cuộc đời mình. Và sau đó, vào một thời điểm nào đó, chúng thường xuống một viên đá, gắn mình vào viên đá và sống phần còn lại của cuộc đời cố định vào viên đá đó. Khi chúng đáp xuống đó, chúng cuối cùng học cách thu hoạch chất dinh dưỡng từ đại dương xung quanh mình. Nhưng chúng ăn cả hệ thần kinh của chính mình. Chúng ăn bộ não của mình. Và chúng cụ thể ăn, chúng thực sự không có bộ não, nhưng chúng ăn các thành phần của hệ thần kinh mà không còn cần thiết để di chuyển nữa. Thú vị đấy. Vì vậy, một ý tưởng, tôi bắt đầu suy nghĩ về điều này. Tôi đang nghĩ, bạn biết đấy, chúng ta nghe rất nhiều về mối quan hệ giữa tập thể dục và tuổi thọ. Và, bạn biết đấy, tôi cố gắng thực hiện cardio zone hai của mình. Tôi thực sự tập luyện. Chúng ta sẽ nói về việc tập luyện. Tôi thực hiện bài tập kháng lực của mình. Tôi rất quan tâm đến một số mô hình chức năng của những người trực tuyến. Họ là những người rất cảnh giác, nhưng họ có một số điểm rất thú vị về việc cần phải thực hiện nhiều hoạt động ném, chạy thực tế hơn. Nhưng đây là một ý tưởng. Nếu chúng ta lùi lại khỏi loài người và hỏi, được thôi, con người cần gì? Chúng ta cần sinh sản, chăm sóc con cái, phát triển tất cả những thứ mà chúng ta đã nói trước đó. Nhưng trong suốt quá trình tiến hóa của con người, con người đã đạt đến một điểm mà trong cuộc sống của mọi người, vào một thời điểm nào đó, con cái đủ tuổi và đủ kiến thức về những gì cần thiết để trở thành một con người, đến mức chúng không cần thiết phải ném, chạy hay làm bất kỳ những điều đó nữa. Và có lẽ, và ai đó nên xem xét điều này, tôi nghĩ, có lẽ các khu vực của bộ não bị teo đầu tiên, các con đường thần kinh bị teo đầu tiên trong mọi người, chúng ta không nói về bệnh Alzheimer nhất thiết, là các khu vực liên quan đến việc nhảy, đáp xuống, ném, định vị, vượt qua các bề mặt không đều, thiếu quen thuộc, bạn biết đấy, và có thể sự suy giảm của những con đường đó khởi động một chuỗi những điều dẫn đến việc mất neuron ở các khu vực khác. Và rồi giống như nhiều điều khác, bạn biết đấy, nó có xu hướng và rồi mọi người đều bị mất trí nhớ theo độ tuổi. Không ai sắc bén hơn ở tuổi 90 so với khi họ 70. Đúng không? Không ai cả. Trừ khi, bạn biết đấy, có thể họ giảm cân nhiều và dùng một loạt thuốc thúc đẩy acetylcholine hay gì đó. Nhưng điều đó rất hiếm. Vì vậy, ý tưởng ở đây là có thể chúng ta giống như bạch tuộc biển rất nhiều. Chúng ta chỉ bắt đầu sớm hơn trong thời đại này. Điều đó thật thú vị. Và có thể một số điều mà bạn đang làm trong những cuộc phiêu lưu Misogi này đang buộc bạn làm những việc duy trì mạch não, cho phép bạn ngồi trong văn phòng đó và, và, tấn công nó với nhiều sức sống hơn qua từng năm. Tôi, tôi, tôi thích ý tưởng này. Trước tiên, nó không thể kiểm nghiệm được. Điều đó thật tồi tệ. Nó sẽ rất khó để thực hiện. Bạn có thể thực hiện các bài tập nhảy và plyometric và đáp đất và xem các quét não. Bạn có thể làm điều đó, nhưng sẽ rất khó để thực hiện trong thế giới thực. Nhưng tôi thích ý tưởng này bởi vì tất cả những gì bạn đã nói với chúng tôi là chúng ta cần thực hiện những việc mà chúng ta có thể dễ dàng giao phó cho thiết bị hoặc người khác. Nhưng nếu chúng ta không làm điều đó, chúng ta thực sự có nhiều sự hài lòng hơn trong những khoảnh khắc xem truyền hình với bà xã hoặc có thể thậm chí nhiều sự linh hoạt trí tuệ hơn. Bởi vì bạn bao nhiêu tuổi? Tôi 38. 38. Tôi phải suy nghĩ về điều đó. Vậy nếu bạn chỉ ra trong tâm trí, như, sức sống trí tuệ của bạn trong những năm trước đây, trong và, và bây giờ bạn tiếp tục thực hiện những Misogi này, bạn có thể nói rằng sức sống trí tuệ của bạn đang, là giảm hay tăng hay giữ ổn định? Chắc chắn là đang tăng. Tôi sẽ đặt vấn đề, yếu tố gây nhiễu ở đây là, tôi đã ngừng uống rượu khi tôi 28 tuổi. Vì vậy, cơ bản đến 28 tuổi, tôi là một tên ngốc. Nhưng tôi nghĩ rằng nơi mà tôi đã đưa mọi thứ, tôi có thể nói là tôi chắc chắn đã trở thành một người viết sắc sảo hơn, một người suy nghĩ sắc sảo hơn theo thời gian. Và tôi nghĩ rằng có điều gì đó ở đó. Tôi sẽ nói chỉ từ góc nhìn của một người viết, bạn sẽ viết tốt hơn và có nhiều chất liệu để làm việc và viết thú vị hơn nếu bạn ra ngoài và làm những điều. Điều đó thật hay phải không? Có rất nhiều người chỉ ngồi hoàn toàn sau bàn phím, nhìn vào màn hình, thậm chí không nói chuyện với một sinh viên nào khác, và ngay cả phần báo cáo, họ cũng không nói chuyện với một sinh viên nào khác, nói gì đến việc ra ngoài và xem những gì họ tìm thấy. Vì vậy, chỉ từ góc độ của một nhà văn, tất nhiên tôi vẫn ngồi trước màn hình và đọc các nghiên cứu, nhưng như thế, tôi cũng sẽ ra ngoài và nói chuyện với người này và tôi sẽ làm những điều cho tôi mang lại nhiều điều hơn để làm việc. Và đối với người bình thường, được rồi, bạn không phải là một nhà văn. Tôi hiểu, nhưng đó là một câu chuyện. Giống như bạn muốn chết với nhiều câu chuyện ấn tượng. Đó là một cuộc sống sống tốt, đúng không? Bạn phải giống như định hình câu chuyện của riêng bạn và ra ngoài để có thể tìm thấy những khoảnh khắc và những điều mà bạn đã làm mà bạn có thể nhìn lại và nói, đó thật tuyệt vời. Và nếu bạn có thể lấp đầy cuộc sống của mình với điều đó, bởi vì trong khoảnh khắc, chúng cũng tuyệt vời.
Hạnh phúc cũng giống như là, nó không phải là một điểm kết thúc, đúng không? Nó giống như là một trung bình lăn của các hành vi của bạn. Vậy các hành vi của bạn trông như thế nào? Bạn có nhiều hành vi tuyệt vời hơn không? Nhiều hành vi kém hơn không? Được rồi. Hãy cố gắng có nhiều hành vi tuyệt vời hơn. Được thôi. Vậy những hành vi tuyệt vời là gì? Có lẽ chúng liên quan đến những người khác, có lẽ liên quan đến việc làm những điều khiến bạn phải cố gắng một chút và dạy bạn điều gì đó về bản thân. Có lẽ nó liên quan đến việc thoát khỏi văn phòng của bạn thỉnh thoảng và rời xa màn hình. Và vì vậy, chỉ cần cố gắng có đủ những điều đó, cái đó giống như là, bạn biết đấy, đó là một điều. Và tôi nghĩ bạn có thể đúng. Có rất nhiều thứ xảy ra trong não bộ, nhưng tôi sẽ để điều đó cho bạn.
Vâng, tôi rất yêu thích khái niệm tạo ra một cuộc sống phiêu lưu và hạnh phúc như một trung bình lăn. Tôi nghĩ rằng từ hạnh phúc thật sự là một con dốc rất trơn tru. Ồ, hoàn toàn đúng. Bạn đang chạy theo các trạng thái cảm xúc và những người theo đạo Phật đã nói về điều này và mọi người nói về điều này không ngừng trên mạng. Không ai nói về việc cảm thấy khốn khổ. Nó nói về cảm xúc, để biến nó thành sinh lý thần kinh, cảm giác dopamine được phóng ra để phản ứng với nỗ lực và nhận được phần thưởng từ nỗ lực đó lặp lại.
Và phần thưởng thì tất nhiên bao gồm các trạng thái không nỗ lực, cho phép bạn dễ dàng hơn và thoải mái hơn trong các khía cạnh xã hội. Bởi vì bạn biết đấy, bạn đã có một ngày thật tuyệt vời hoặc chỉ là sự phong phú của những gì bạn đã xây dựng trong cuộc sống của mình. Đó chính là hạnh phúc. Đó là niềm vui sâu sắc, đúng không? Nó chỉ có thể được xây dựng thông qua, thông qua loại kết nối này giữa những bánh răng khác nhau mà chúng ta đã nói đến. Và nó chỉ cần được theo đuổi và sống thực tế, không ai làm điều đó một cách hoàn hảo. Tôi nghĩ đó là một yếu tố quan trọng. Giống như bạn không thể thực hiện cái Misogi hoàn hảo, bởi vì điều đó như là làm hỏng mục đích, đúng không? Bạn được cho là phải bắt được những mảnh vỡ và cảm thấy khổ sở. Và đó là một phần của cái Misogi hoàn hảo, đúng không? Hoàn toàn đúng. Bạn không được cảm thấy tuyệt vời. Nhưng không phải là bạn cảm thấy khổ sở đến mức bạn hối tiếc về toàn bộ trải nghiệm.
Vâng. Bạn muốn, bạn muốn có một số mảng chai. Tôi rất muốn biết suy nghĩ của bạn ở đây. Bởi vì đây không phải là một suy nghĩ hoàn chỉnh. Nhưng tôi nghĩ rằng rất nhiều điều trong số đó là đưa cùng một loại khung vào một thứ gì đó giúp bạn trong thời gian dài, đúng không? Vì vậy, nếu bạn nghĩ về cấu trúc của nhiều hành vi mà làm tổn thương người khác trong dài hạn cũng có thể có cấu trúc tương tự với những hành vi giúp họ, giúp họ trong dài hạn. Vậy tôi sẽ đưa ra một ví dụ, chẳng hạn như cờ bạc, đúng không? Nó giống như một lịch trình phần thưởng ngẫu nhiên, đúng không? Khi mọi người bị cuốn vào lịch trình phần thưởng ngẫu nhiên đó trong bối cảnh cờ bạc, thì như kiểu “nhà cái luôn thắng.” Đúng. Và điều đó dẫn đến sự đau khổ. Khi tôi nghĩ đến công việc của mình, tuy nhiên, nó có một cấu trúc phần thưởng ngẫu nhiên rất tương tự trong việc tìm kiếm thông tin trong một môi trường mở với nhiều sự chăm sóc khác nhau. Và tôi không biết mình sẽ nhận được gì, bạn biết đấy, kiểu như, được rồi, tôi sẽ đến thành phố. Giống như khi tôi đến Baghdad, tôi đã có một báo cáo về buôn bán ma túy. Tôi sẽ phải liên hệ với tất cả những nhân vật này. Tôi không có ý tưởng gì về những gì sẽ xảy ra. Thật sự rất thú vị. Những con quay của máy đánh bạc đang quay. Những viên xúc xắc đang rơi, chính xác là như vậy, nhưng nó được chuyển thể thành một thứ mà trở nên có ích hơn cho tôi trong dài hạn.
Và vì vậy tôi chỉ muốn nghe, như là, bạn nghĩ về việc lấy loại cấu trúc đó và làm cho nó hữu ích cho mọi người như thế nào? Vâng. Điều đầu tiên là cấu trúc và mạch điện thực sự là giống nhau cho việc cờ bạc và ra ngoài tìm kiếm một câu chuyện hay và xây dựng một câu chuyện tuyệt vời và có những trải nghiệm đó, bao gồm cả những cạm bẫy, những mất mát, mà, nhân tiện, đặt ra một ngưỡng thấp hơn cho những gì bạn coi là một chiến thắng. Và sau đó bạn tăng lên qua đó. Và bạn biết đấy, tôi sẽ không bao giờ quên bố tôi là một nhà khoa học đã từng xuất hiện trong podcast này trước đây. Tôi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên tôi công bố một bài báo trong tạp chí khoa học, giống như bạn biết đấy, đó như là một trận Super Bowl mà ông không nói chúc mừng. Bạn biết ông đã nói gì không? Ông nói, hãy mong đợi mình cảm thấy hơi thấp trong vài tuần tới và hãy mong đợi rằng mình sẽ tự hỏi liệu điều đó có xảy ra lần nữa không. Tôi đã hỏi, liệu điều đó có xảy ra lần nữa không? Ông nói, nếu tôi nói với bạn điều đó, thì trải nghiệm sẽ không đáng giá nhiều, đúng không? Tôi đã như, chết tiệt.
Điều khác mà tôi sẽ chỉ nói, đây là đáp lại câu hỏi của bạn, mặc dù gián tiếp, nhưng có lẽ có ý nghĩa là khi chúng tôi công bố bài báo đó, tôi đã hỏi, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc chứ? Như kiểu, chúng ta sẽ ăn mừng? Bà ấy đã nói, tôi đoán chúng ta có thể gọi một chiếc bánh pizza hoặc gì đó, nhưng, sự ăn mừng chính là công việc. Tôi đã hỏi, bạn có ý gì? Bà ấy đã nói, công việc chính là lý do khiến nó vui vẻ, đúng không? Bạn đã có khoảng thời gian vui vẻ khi thực hiện các thí nghiệm. Tôi đã như, vâng, nhưng chúng ta sẽ ăn mừng chứ? Chúng tôi đã không ăn mừng điều đó. Và vì vậy, bạn biết đấy, khiêm tốn mà nói, chúng tôi đã tiếp tục công bố nhiều, nhiều bài báo khác trong các tạp chí xuất sắc, không phải tất cả trong khoa học, hầu hết là trong các tạp chí khác, nhưng điều quan trọng là bà ấy đang dạy tôi cách gắn kết phần thưởng với nỗ lực và tôi đã như, ồ, niềm vui là khi thực hiện các thí nghiệm, nhận được bài báo, như là bạn phải coi trọng phần thưởng và phân bổ nó xuống dưới nỗ lực. Bạn có thể ăn mừng những chiến thắng, nhưng bạn không thể để bản thân nội tâm hóa rằng những chiến thắng đó có giá trị hơn nỗ lực để đạt được chúng. Vậy thì có điều đó. Vậy là, cùng một mạch, đây là mạch dopamine. Và tất nhiên, khi tôi nói dopamine, đó là một đại diện cho adrenaline và norepinephrine. Adrenaline hoạt động trong cơ thể để khiến bạn cảm thấy tỉnh táo. Norepinephrine hoạt động trong não để khiến bạn cảm thấy tỉnh táo. Vì vậy, ba cái này hoạt động cùng nhau.
Họ là những người anh em họ để, như, ra ngoài, đứng dậy và đi theo đuổi những điều. Và không quan trọng nếu đó là việc thức dậy lúc 4:30 hay 4 giờ sáng, ngồi xuống và chuyển động tinh thần hoặc là di chuyển vật lý. Ý tôi là, sự tiến hóa đã thiết kế như vậy và nó cực kỳ hiệu quả, nhưng cũng có những cạm bẫy của việc cờ bạc. Nếu bạn có xu hướng nghiện rượu, nghiện ngập hoặc, uh, methamphetamine hay cocaine, hoặc, nếu bạn thích các chất kích thích hay, uh, quy trình như, bạn biết đấy, nghiện quá trình, mua sắm, tình dục, bất cứ thứ gì thuộc về nó. Và ở đó, bạn đang làm cạn kiệt tài khoản ngân hàng của mình với những thứ như vậy. Và rồi việc khôi phục lại luôn là kiêng cữ. Đúng vậy. Chỉ là kiêng cữ. Đúng không? Và sau đó những người như những người trong năm thứ hai hoặc thứ ba của sự tỉnh táo thường nói, ôi Chúa ơi, thế giới này thật tuyệt vời. Có những khoảnh khắc tuyệt vời từ những điều mà tôi đã hoàn toàn bỏ lỡ trước đây. Và điều đó là vì những gì mang lại niềm vui bây giờ nằm ở, bạn có thể nói là mức ngưỡng thấp hơn, nhưng mức độ ý nghĩa thì cao ngất trời so với trước đó. Vì vậy, có điều đó. Có giá trị thực sự trong việc hiểu động lực dopamine và catecholamine, bởi vì bạn có thể xác định vị trí của mình trên bản đồ vào một thời điểm nhất định, điều đó có thể chỉ cho bạn hướng đi. Tôi đồng ý. Và tôi ước tôi có thể nói với bạn, bạn biết đấy, bạn có các mạch dopamine và catecholamine cho việc viết lách so với cờ bạc so với, uh, đi lang thang qua Nam Cực, không phải là đi lang thang mà là cố gắng sinh tồn ở Nam Cực. Đó là mạch giống hệt nhau, uh, đó là một trong những lý do tôi muốn chuyển hướng chúng ta đến việc mang vác nặng, tôi thực sự không thích mang vác nặng, nhưng giờ thì bạn đã khiến tôi thích nó. Vậy hãy cho chúng tôi biết tại sao việc mang vác nặng và những điều như thế lại có giá trị đến vậy và khác biệt rõ rệt so với cái gọi là đến phòng gym. Vậy tôi sẽ kể cho bạn cách tôi đến được nhận thức này, bắt đầu viết về điều này từ đầu tiên là, um, khi chúng tôi ở Bắc Cực, chúng tôi đang săn bắn, đúng không? Vì vậy, khi bạn nhìn vào, um, tại sao con người lại giỏi chạy, và nhân tiện, chúng tôi giỏi ở hai điều. Chúng tôi giỏi chạy và chúng tôi cũng giỏi chăm sóc. Và tôi sẽ nói lý do tại sao chúng tôi giỏi chăm sóc. Lý do chúng tôi giỏi chạy là vì chúng tôi tiến hóa để chạy đường dài để đuổi theo động vật trong cái nóng và dùng giáo để giết chúng. Nên con người rất giỏi làm mát trong cái nóng, đúng không? Chúng tôi có thể chạy những khoảng cách dài này. Các động vật khác thì không thể quản lý được sức nóng của chúng. Vì vậy, chúng tôi từ từ nhưng chắc chắn làm kiệt sức những con vật. Cuối cùng, chúng sẽ quá nóng. Chúng sẽ ngã xuống vì kiệt sức do nóng và rồi bam, chúng tôi sẽ giết chúng. Được rồi. Vậy đây là một lý thuyết gọi là, nó được gọi là săn đuổi kiên trì. Vì vậy, chúng tôi đã thắng cuộc chơi điều tiết nhiệt. Chúng tôi đã chiến thắng trò chơi điều tiết nhiệt. Đúng rồi. Nên chúng tôi có thể, chúng tôi đổ mồ hôi, chúng tôi không có nhiều lông, và cơ thể chúng tôi cũng được thiết kế cho kiểu săn đuổi kiên trì này. Um, có một anh chàng ở Harvard, Dan Lieberman, người đã có nghiên cứu này, tôi nghĩ là vào năm 2004, uh, về điều này, rằng lý do tại sao chúng ta được xây dựng như vậy, một trong những lý do chính là để chúng ta có thể chạy đường dài cho việc săn đuổi kiên trì. Vì vậy, tôi quen với nghiên cứu đó, đúng không? Tôi nghĩ, ôi, thật là thú vị. Tuyệt quá. Tôi nghĩ, đúng vậy, điều này giải thích tại sao tôi có những cơ mông lớn như thế này, những bàn chân cong như vậy, những cái gì đó khác. Um, vì vậy chúng tôi lên Bắc Cực, chúng tôi đang săn bắn, cuối cùng săn được một con nai. Và chúng tôi, bạn biết đấy, chúng tôi đang sử dụng mọi bộ phận có thể của nó. Vì vậy, chúng tôi chất đầy ba lô của chúng tôi với tất cả những thứ nặng nề này. Nó khoảng hơn một trăm cân trong cái ba lô khốn nạn này và bắt đầu đi bộ trở lại trại. Và tôi chỉ đang nghĩ về nghiên cứu này về, được rồi, con người tiến hóa để chạy đường dài để chúng tôi có thể săn bắn. Tuyệt vời. Nhưng điều gì xảy ra sau khi bạn thực sự giết một con thú? Bạn phải mang cái khốn nạn đó trở lại trại, đúng không? Và vì vậy tôi nghĩ, chờ một chút. Chúng tôi cũng khá đặc biệt trong số các loài động vật ở chỗ chúng tôi có thể mang nặng. Không có loài thú nào khác có thể tự mình nhấc và mang nặng đi xa như vậy. Thật là thú vị. Vì vậy, tôi chỉ bắt đầu tìm hiểu về điều này và đúng, con người là loài thú duy nhất có thể nhấc và mang nặng đi xa. Và điều đó thực sự đã hình thành chúng tôi thành con người mà chúng tôi là. Nó đã giúp chúng tôi thực sự chinh phục thế giới vì chúng tôi có thể mang công cụ vào những vùng đất chưa biết, đúng không? Chúng tôi có thể vượt qua những khoảng cách dài này bằng hai chân và bàn chân của chúng tôi. Tay của chúng tôi thì được tự do để mang theo công cụ của chúng tôi, để mang theo bất kỳ thứ gì đó có thể. Và điều đó thực sự đã biến chúng tôi thành những gì chúng tôi là. Giờ đây, vấn đề là khi bạn nhìn vào việc chạy, rất nhiều người chạy, đúng không? Như chạy bộ và marathon, đó là một hoạt động phổ biến. Nhưng có bao nhiêu người thực sự mang nặng như một hình thức tập thể dục thường xuyên? Câu trả lời thực sự không nhiều lắm. Vì vậy, tôi nghĩ, được rồi, ai thực sự vẫn có thể làm điều này? Và hóa ra là quân đội. Vì vậy, mang vác nặng hay rucking là hoạt động chính của việc tập thể dục thể chất trong quân đội. Chỉ cần cho nặng vào ba lô và đi bộ dài. Và tôi thực sự đã bắt đầu thay đổi ngôn ngữ của mình từ việc sử dụng thuật ngữ mang vác nặng sang đơn giản là nói đi bộ mang nặng hoặc đi bộ với trọng lượng. Và lý do cho điều đó là, nếu tôi nói với mẹ tôi, này, mẹ nên là đi mang vác nặng. Bà ấy sẽ nói, ôi, được rồi. Và bà gõ vào từ rucking và bà ấy sẽ hỏi, cái gì thế? Đây là thứ quân sự gì vậy, Michael? Tôi 75 tuổi. Vì vậy, tôi đã bắt đầu gọi nó là đi bộ với trọng lượng. Vậy nó trở nên dễ tiếp cận hơn cho đại chúng. Nhưng tôi nghĩ lợi ích của nó là bạn đang nhận được kích thích cardio vì bạn đang đi một khoảng cách, nhưng bạn cũng đang tập sức mạnh vì bạn đã tải trọng lên hệ thống xương và cơ của mình. Và điều đó mang lại rất nhiều lợi ích. Bạn thực sự có được thứ hai trong một. Vì vậy, nó sẽ đốt cháy nhiều calo hơn mỗi dặm so với đi bộ hoặc chạy. Và đó đơn giản là vì bạn đã thêm trọng lượng vào. Tất nhiên, nếu bạn chạy, có thể bạn sẽ phủ rộng hơn trong cùng một khoảng thời gian.
Nhưng nếu bạn chỉ so sánh nó bằng khoảng cách, thì nó đốt cháy nhiều calo hơn. Và tôi nghĩ rằng đây là một trong những hoạt động thực sự có thể lấp đầy những khoảng trống trong quá trình tập luyện của mọi người. Đối với điều mà bạn đã đề cập trong câu hỏi của mình, có nhiều lý do khác nhau khiến nó lấp đầy những khoảng trống đó. Nhưng một trong số đó đơn giản là nó khiến mọi người ra ngoài. Có rất nhiều người thích tập gym nói rằng, vâng, tôi nâng tạ rất nặng, nhưng tôi không làm cái chuyện chạy bộ đó. Nhiều người không thể chạy. Và rồi, à, coi như đi bộ cảm thấy quá dễ dàng. Tôi sẽ không làm điều đó. Vì vậy, nếu bạn có thể cho ai đó một trọng tải nào đó và bắt họ đi bộ, điều đó sẽ khiến họ ra ngoài. Giúp họ đốt cháy mỡ ưu tiên hơn, có vẻ vậy, so với những thứ như chạy bộ.
Có một nghiên cứu thú vị. Và tôi sẽ thảo luận về điều này bằng cách nói rằng đó là một nghiên cứu rất nhỏ. Tôi nghĩ nó chỉ có 12 người vì họ chỉ có thể tìm 12 người đủ điên rồ để tham gia. Nó được thực hiện với những người đi săn ở vùng hoang dã Alaska. Những người này mang theo những cái ba lô nặng vào núi trong khoảng một tuần hoặc cái gì đó. Họ thử nghiệm và cuối cùng họ đã giảm một lượng đáng kể trọng lượng, nhưng tất cả đều từ mỡ. Họ thực sự đã tăng một lượng cơ bắp rất ít. Điều đó thực sự không nên xảy ra khi ra ngoài và giảm cân, đúng không? Bạn có thể sẽ mất mỡ cùng với cơ bắp. Nhưng với điều này, họ đã giảm chủ yếu là mỡ.
Tôi chỉ nghĩ rằng đây là một hoạt động tuyệt vời mà chúng ta thực sự đã xóa bỏ khỏi cuộc sống của mình do công nghệ. Con người đã tiến hóa để mang vác. Mọi người đã mang theo trẻ em suốt ngày, mỗi ngày trong quá khứ. Chúng ta sẽ đi săn và phải mang tất cả thịt trở lại trại. Chúng ta sẽ mang thực phẩm mà chúng ta thu thập được, như việc thu thập. Chúng ta là những người săn bắn và thu tập. Việc thu thập thực chất là đi bộ xung quanh, tìm thức ăn, mang nó, tìm thêm thức ăn, mang nó trở lại trại. Và rồi chúng ta có, bạn biết đấy, xe ôtô. Chúng ta có xe đẩy mua sắm. Chúng ta có X, Y, Z. Chúng ta có những chiếc xe đẩy đồ nội thất mà chúng ta không mang vác nhiều như trước. Và tôi nghĩ rằng chúng ta đã đánh mất một hình thức di chuyển và hoạt động thể chất rất quan trọng mà chúng ta sinh ra để thực hiện. Và vì vậy, ý kiến của tôi với tất cả người nghe là hãy lấy một chút trọng lượng và mang nó. Thật dễ dàng khi cho một ít trọng lượng vào ba lô và đi bộ. Và điều đó sẽ tốt cho bạn.
Nặng bao nhiêu và đi xa bao nhiêu? Nếu ai đó mới bắt đầu, tôi nói với họ bắt đầu nhẹ. Tôi nghĩ, sau khi tôi xuất bản cuốn sách “The Comfort Crisis” với một chương hoàn toàn về việc đi bộ với trọng lượng hoặc rucking. Tôi đã nhận được rất nhiều người trong quân đội. Rucking đã làm tôi mệt mỏi. Được rồi, vậy quận đội bắt đầu bạn với bao nhiêu? Một trăm pounds. Thật vậy, nếu bạn ngay lập tức thực hiện bất kỳ hoạt động nào với cường độ như vậy, bạn sẽ bị thương. Bạn biết đấy, có thể là squatting. Đúng vậy, tôi đã cố gắng nâng tối đa mỗi lần tôi deadlift. Lần đầu tiên tôi deadlift. Do đó, không ai nên deadlift. Bạn cần phải làm quen với điều này. Vì vậy, tôi nói với mọi người, phụ nữ có thể bắt đầu với từ 5 đến 20 pounds, tôi đề nghị. Nam giới, từ 10 đến 30, tùy thuộc vào mức độ thể lực của bạn. Tôi muốn ai đó thực sự làm quen và dần dần làm quen với nó, vì nhiều người sẽ nói, vâng, tôi đã chọn trọng lượng quá nặng và thực sự rất khổ. Tôi muốn bạn từ từ tăng dần. Và từ đó, bạn có thể tăng dần theo thời gian.
Và tôi có rất nhiều phụ nữ, có thể nặng 130 pounds, hiện sử dụng 30 pounds, mà đó là một trọng lượng đáng kể. Tôi cũng có những người đàn ông, có thể họ bắt đầu với 20 và họ nói rằng, cái đó quá nhẹ. Họ nói, tôi có nền tảng thể lực quá tốt. Thật tốt khi chúng ta đã bắt đầu ở đó, vì vậy chúng ta biết chắc chắn. Và sau đó họ đã tăng lên khoảng 40, đôi khi là 60. Đối với tôi, trọng lượng mà tôi thường xuyên chọn là khoảng 35 đến 40 pounds. Và tôi thấy đó là một trọng lượng khá khó chịu, thách thức, nhưng cũng không quá nặng nề đến mức tôi cảm thấy phải dừng lại. Tôi vẫn có thể tận hưởng nó. Và dĩ nhiên, đôi khi tôi sẽ đi nặng hơn. Nếu tôi đi rất xa, đôi khi tôi có thể giảm xuống 20 pounds hoặc cái gì đó, bạn biết không. Tôi nghĩ rằng, thực sự chỉ cần bắt đầu nhẹ, đi bộ, xem thử cảm giác thế nào. Bạn biết không, nó không cần phải quá phức tạp.
Vâng, tôi đã nói tôi ghét rucking, nhưng tôi thích cảm giác của mình sau đó. Có lẽ đó là dạng bài tập mà tôi không thích. Ở đây, tôi vừa tự tiết lộ mình rằng không thích nó. Tôi thấy điều đó khiến tôi phải chú ý đến một số cơ stabilizing nhỏ hơn. Bạn không thể quá lỏng lẻo với cách đi của mình. Bạn phải suy nghĩ khá kỹ, đặc biệt là khi hiking. Bạn không thể bước quá dài ở đây hoặc ở đó. Nó tự nhiên giữ bạn di chuyển giống như một con la chất đầy hàng, mà tôi nghĩ có thể hữu ích. Và tôi thực sự nhận thấy rằng khi tôi bỏ ba lô hoặc áo vest vào một ngày khác và tôi chạy, cảm giác chắc chắn nhẹ hơn và nhanh hơn chỉ bằng cách so sánh. Có thể cũng là thay đổi thực sự từ các cơ stabilizing nhỏ. Điều này về việc giảm lượng mỡ cơ thể sẽ khiến mọi người phấn khích. Vâng. Mọi người thích điều đó. Tôi nghĩ đây cũng là một công cụ tốt cho người chạy bộ vì tỷ lệ thương tích thấp hơn rất nhiều. Vì vậy, nếu bạn nằm trong khoảng trọng lượng hợp lý, tất nhiên, nếu bạn lên đến những trọng lượng điên rồ như thế.
Vì vậy, tôi thường nói với mọi người, nếu bạn chỉ muốn số lượng cụ thể, đừng vượt quá 50 pounds. Nếu bạn muốn có một con số cụ thể hơn so với trọng lượng cơ thể của bạn, đừng vượt quá một phần ba trọng lượng cơ thể của bạn. Có rất nhiều nghiên cứu quân sự cho thấy điều đó. Nhưng ngay cả với tôi, như tôi không thường xuyên vượt quá một phần ba trọng lượng cơ thể của mình trừ khi tôi có lý do thực sự tốt. Tôi đang luyện tập cho một cái gì đó như đi bộ tập luyện hoặc săn bắn hay gì đó. Vì vậy, nếu bạn nằm trong khoảng trọng lượng hợp lý và không quá nặng, tỷ lệ thương tích rất thấp.
Nó không cao hơn nhiều so với tỷ lệ chấn thương khi đi bộ, và đi bộ thì khá an toàn. Bạn có bao giờ trải nghiệm sự giao thoa giữa những hoạt động thể chất và những pursuits sáng tạo trí tuệ của bạn không? Ví dụ, bạn có thấy rằng nếu bạn mang balo, có một điều gì đó – bạn bắt đầu nhận ra vị trí của sự kháng cự? Có phải là đeo balo không? Hay là sau một phần ba quãng đường, bạn thường cảm thấy rất tốt? Bạn có nhận thấy những đường nét đó không và chúng có liên quan đến những khó khăn trong việc ngồi xuống và viết, rằng lúc đầu thì khó khăn? Rồi sau đó dễ hơn và đến một lúc nào đó, sẽ có một bước đột phá hoặc ngược lại, nó sẽ rất khó khăn suốt quá trình. Tôi nghĩ là như vậy. Tôi muốn nghe trải nghiệm của bạn với việc chạy. Nhưng trải nghiệm của tôi với việc chạy là ba dặm đầu tiên, nói cho đúng là, chúng rất khó khăn. Bạn biết đấy, điều này rất khó khăn. Như là mọi thứ bắt đầu – bạn cảm thấy như có sự kháng cự. Và rồi cuối cùng, thường là sau, nói khoảng ba dặm, tự nhiên tôi cảm thấy, ôi, tôi có thể làm điều này mãi mãi. Tôi có thể làm điều này suốt phần còn lại của ngày nếu tôi muốn. Nhưng nếu tôi không vượt qua ba dặm đầu tiên đó, tôi sẽ không bao giờ đạt được bốn dặm trở lên hoặc bất cứ điều gì khác. Và tôi cảm thấy cái này cũng giống như viết, rằng lúc đầu rất thách thức. Mọi thứ không tiến triển, nhưng rồi mọi thứ bắt đầu – mọi thứ bắt đầu di chuyển, bạn biết đấy. Nhưng bạn cần có sự chấp nhận đó. Như là bạn cần – bạn sẽ không có những quãng đường bốn dặm tuyệt vời sau dặm thứ tư hoặc câu sau 20 đoạn mà bạn đã xóa nếu bạn không chạy ba dặm đầu tiên hoặc viết 20 đoạn đầu tiên. Và một câu hỏi liên quan đề cập đến việc viết. Nhưng nó cũng có thể áp dụng cho trường học, âm nhạc, hoặc bất kỳ loại hoạt động nào. Bạn đã nói rằng có những ngày mà việc có được 300 từ chất lượng thực sự giống như một thành tựu. Những ngày khác bạn có được 3,000 từ. Bạn có nghĩ rằng trước những ngày mà bạn có được 3,000 từ, não của bạn đang xử lý điều đó một cách vô thức không? Bạn có nghĩ rằng tất cả điều đó diễn ra trong phiên làm việc không? Hay có điều gì đó – như nếu bạn nhìn lại những ngày và giờ trước những ngày tuyệt vời đó, nơi bạn cảm thấy thật tuyệt vời, bạn có thể nối kết nó với bất cứ điều gì không hay chỉ là điều gì đó kỳ bí? Tôi nghĩ điều đó có phần kỳ bí, nhưng tôi đoán đây là cách tôi sẽ trả lời điều đó. Có những bài viết tôi đã làm, bạn ngồi xuống và nó cứ chảy ra, không cần chỉnh sửa nhiều. Và đó là như – tôi sẽ đưa cho bạn một ví dụ. Có thể có một chút thiên lệch, nhưng nhiều người bạn của tôi và những người đã đọc tác phẩm của tôi nói rằng một trong những điều tốt nhất tôi đã viết là bài tiểu luận tôi đã viết về mẹ tôi. Nó lần đầu xuất hiện trên Men’s Health vào năm 2017 có lẽ. Nó được gọi là Mẹ tôi tuyệt vời. Tôi có nó trên sub stack của mình. Tôi sẽ liên kết đến nó trong bài viết đó. Tôi đã viết nó trong khoảng bảy phút. Ngồi xuống và chỉ – và nó dài khoảng một ngàn từ. Và tôi đã in nó ra và nghĩ rằng, tôi không biết liệu tôi có cần phải thay đổi điều này không. Vậy tại sao lại như vậy? Bởi vì tôi đã nghĩ về tác phẩm đó suốt hơn 30 năm. Và chỉ đơn giản là – đó là khoảnh khắc và năng lượng đó đã được bắt giữ và rồi thì vậy thôi. Một ví dụ tốt về điều này, và đây là một người ở trình độ cao hơn nhiều, là tôi đã xem một bộ phim tài liệu về Tom Petty. Rõ ràng, ông đã ngồi xuống, bật máy ghi âm, và đã cho ra Wildflowers. Thực sự ông ấy đã bắt đầu chơi những hợp âm đó và sáng tác lời như ông đi và đã ghi lại Wildflowers. Chỉ thế thôi, thật tuyệt vời, đúng không? Đó là lúc mà phép thuật xảy ra và sét đánh tỏa sáng, và bạn phải – bạn chỉ phải có mặt ở đó mà thôi. Tôi nghĩ những điều như vậy có thể xảy ra. Nhưng tôi nghĩ để trở lại với điểm của bạn, tại sao điều đó có thể xảy ra? Bởi vì ông ấy đã có rất nhiều kinh nghiệm mà chỉ như đang trào lên và cuối cùng đã hội tụ lại. Điều này làm tôi nhớ đến một điểm trước đó trong cuộc thảo luận của chúng ta. Tôi thật sự tin rằng nguyên liệu thô của việc viết và âm nhạc tuyệt vời và khoa học và bất cứ điều gì, podcasting, nghệ thuật thị giác, hội họa, những nguyên liệu thô đó đều được thu thập ngoài thực tế của nghề. Và vì vậy bạn cần phải ra ngoài thực tế để trải nghiệm những điều đó. Bạn đã lấy tài liệu tốt nhất từ đâu, công việc khoa học, ý tưởng bạn đang chảy vào podcast? Nó diễn ra như thế nào đối với bạn? Đối với tôi, PubMed – nó như là – đó là vùng hoang dã trí tuệ của các tài liệu đã xuất bản cũng như sách và bài giảng nhưng chủ yếu là PubMed. Vì vậy, càng nhiều thời gian tôi có thể dành để tìm kiếm các tài liệu và nhìn vào các biểu đồ và xem các thứ và kết nối nó với những điều khác, nơi đó là nơi những ý tưởng – đó là nguyên liệu thô. Như năm nay tôi không thực hiện nhiều solo như tôi làm việc với cuốn sách nhưng tôi sẽ trở lại với các solo sớm thôi và tôi có những thư mục với vô số tài liệu mà không ai từng thảo luận ở đó mà tôi nghĩ có những viên ngọc thực sự trong đó. Vì vậy, đó là những tâm trí mà tôi đang khai thác thông tin mà tôi phải làm việc cùng. Đối với tôi, đó chính là PubMed và đôi khi là gọi điện như tôi đã làm hôm qua với một người bạn là bác sĩ phẫu thuật thần kinh và có một cuộc thảo luận về dây thần kinh phế vị và nhận ra rằng mọi thứ về dây thần kinh phế vị, mọi thứ đều hoàn toàn sai. Thú vị. Và tôi đã nghĩ – liệu điều này có thể? Anh ấy đã nói, có. Và tôi đã hỏi, sao lại không có một câu chuyện nào được sửa chữa? Và anh ấy đã nói, bởi vì chưa từng có một nhà thần kinh học thực thụ nào nói về điều đó. Tôi đã nghĩ, ôi, wow, chúng tôi đã có nó hoàn toàn sai – chỉ riêng để không phải mơ hồ, dây thần kinh phế vị, mặc dù được phân loại là đối giao cảm, không phải là một con đường làm dịu. Đó là một con đường mà chuyển động thể chất đánh thức não. Kết thúc. Hoặc thay đổi cơ học trong ruột, đánh thức não. Tất cả đều hỗ trợ. Mọi người nghĩ rằng dây thần kinh phế vị, hãy bình tĩnh xuống. Không, chỉ những tín hiệu im lặng đến từ não đến cơ thể. Thú vị. Và có một vài tín hiệu trong đó, nhưng phần lớn dây thần kinh phế vị chính là cách để đánh thức não của bạn là vận động cơ thể của bạn. Thật tuyệt.
Vì vậy, đó là – dù sao, tôi không muốn đi quá sâu vào vấn đề này. Tuy nhiên, điều này nghe giống như những gì tôi vừa nói về việc khi tôi ở một nơi và phải tìm thông tin cho một câu chuyện. Tôi đã trải nghiệm điều đó – bạn đã dùng từ thu thập, phải không? Nó giống như việc săn lùng điều gì đó. Điều gì mà tôi sẽ tìm thấy ở đây? Tôi có câu hỏi này. Tôi phải đi tìm những thứ này. Và tôi không biết tôi sẽ gặp phải điều gì ngoài kia trong thiên nhiên, như bạn đã nói. Điều đó thật tuyệt. Đó là lý do tại sao mọi người lại bị cuốn vào mạng xã hội. Đó là lý do tại sao mọi người lại nghiện cờ bạc. Đó là lý do tại sao mọi người lại nghiện các ứng dụng hẹn hò hay bất cứ điều gì khác. Tôi nghĩ rằng vấn đề ngày nay là bạn thấy điều đó bị đưa vào công nghệ và được tận dụng theo cách mà có thể gây hại cho mọi người trong thời gian dài. Trong khi nếu bạn có thể tìm ra cách để tận dụng điều đó, như bạn đã làm và đang nói với tôi bây giờ, điều đó sẽ giúp bạn trong thời gian dài, điều đó giống như một chìa khóa, phải không? Đúng rồi. Đó là điều mà nhiều đứa trẻ thất bại trong việc khởi đầu không tiếp cận được. Hoàn toàn đúng. Anna Lemke, tác giả của cuốn sách Dopamine Nation, đã nói rằng, bạn biết đấy, và cô ấy đặt ra câu hỏi, những người chưa tìm thấy đam mê của họ thì phải làm gì? Và cô ấy sẽ nói, hãy cắt cỏ. Và mọi người sẽ nói, điều này nghe giống như một người mẹ bảo tôi phải làm gì. Nhưng cô ấy hiểu rằng đó là cùng một đường mạch. Đúng rồi. Bạn đang cố gắng đạt được điều đó – bạn làm một cái gì đó mà bạn không muốn làm. Bạn hoàn thành nó. Đó là một công việc hoàn thành tốt. Bạn đang học một quy trình và sau đó bạn bắt đầu, bạn biết đấy, áp dụng sự hiểu biết về quy trình đó vào những thứ mà hy vọng có ý nghĩa và mang lại giá trị, bạn biết đấy, thay vì gây hại. Vấn đề là nó giống như một con đường mà ở hai bên bạn có thể trượt ngã – mỗi ngày bạn có thể trượt xuống sườn của sự tê liệt hoặc kịch tính. Bạn đang cố gắng giữ vững trên một con đường để giữ theo ngôn ngữ của Michael Easter, như bạn đang cố gắng giữ vững trên một con đường hẹp như vậy và bạn không biết nó dẫn đến đâu và nó phân nhánh ra và bạn không biết đâu là con đường đúng. Và có quá nhiều cơ hội để trượt xuống những lề đường mỗi ngày, cả ngày. Và những lề đường đó liên tục bị điều chỉnh để trở nên trơn trượt hơn, dễ ngã hơn, dốc hơn. Vì vậy, trong tình trạng tâm lý thiếu thốn, tôi – tôi sống ở Las Vegas, đúng không? Và bạn thấy mọi người chơi máy đánh bạc cả ngày và có máy đánh bạc khắp nơi. Và tôi chỉ nhìn rồi tự hỏi, sao mọi người lại làm điều đó? Vì ai cũng biết rằng nhà cái luôn thắng, đúng không? Bạn muốn có bằng chứng? Tại sao lại có những sòng bạc hàng triệu đô la ở đó nếu mọi người thực sự thắng khi đánh bạc? Và tôi sẽ giữ câu chuyện này ngắn lại, nhưng tôi đã đến một sòng bạc mới nhưng hoàn toàn được sử dụng cho nghiên cứu về hành vi cờ bạc. Những cần gạt, tôi sẽ nói, có thể được kéo tại các sòng bạc để khiến mọi người đánh bạc nhiều hơn. Nó được tài trợ bởi Caesars là một trong những công ty trong đó. Cũng có một số công ty công nghệ trong đó. Và tôi nghĩ rằng điều đó giống như một phép ẩn dụ cho thế giới mà chúng ta đang sống, nơi mà bây giờ vì mọi thứ có thể được theo dõi và số hóa, có những người đang sử dụng điều này theo cách mà có thể nói là không giúp ích cho mọi người trong thời gian dài. Có quá nhiều thông tin để mà cái cưa đó có thể liên tục được mài sắc. Tôi nghĩ máy đánh bạc cũng là một phép ẩn dụ tuyệt vời vì chúng – vào thập niên 80, cho đến khoảng năm 1980, chẳng ai chơi chúng. Sau đó bạn có một người đến vào những năm 1980. Tên của ông là Cy Red. Và ông đã nhận thấy rằng con cái, cháu của ông sẽ chơi Atari cả ngày. Ông như, họ bị cuốn vào Atari và ông nghĩ, điều đó thú vị. Tôi có thể lấy điều gì từ đó và áp dụng vào những cái máy mà tôi tạo ra? Vì vậy, những gì ông làm là ông tạo ra những máy đánh bạc đầu tiên có màn hình. Và khi máy đánh bạc trở thành màn hình, ngay lập tức bạn có thể lập trình tỷ lệ thay vì bị ràng buộc bởi các cuộn quay thực sự vì chỉ có bao nhiêu ký hiệu bạn có thể phù hợp. Vì vậy, bây giờ bạn có thể cung cấp một thế giới hoàn toàn điên rồ với những sự kết hợp và giải độc đắc khác nhau. Và ông nhận ra, ồ, những gì chúng ta có thể làm vì chúng ta có tất cả những tùy chọn này bây giờ là chúng ta có thể khiến mọi người đặt cược vào nhiều đường khác nhau. Vì vậy, trên một máy đánh bạc kỹ thuật số, bạn có thể đặt cược như 40 cách khác nhau mà đường dây sẽ đi và mọi thứ sẽ được lấp đầy. Và điều chúng ta có thể làm từ đó là nếu bạn nhận được một chiến thắng, bạn có thể gọi là“ thắng”, nhưng giả sử bạn đặt cược một đô la, bạn sẽ thắng, nói 50 xu hoặc 40 xu. Đó là những gì các công ty sòng bạc gọi là một khoản thua được ngụy trang như một chiến thắng. Vấn đề là, khi điều đó xảy ra với mọi người, nó không nhất thiết phải được ghi nhận là một thất bại. Một điều gì đó thú vị đã xảy ra, đúng không? Và vì vậy đột nhiên, cái máy có thể bắt đầu tạo ra những điều thú vị xảy ra nhiều lần hơn, nhưng bạn chỉ đang từ từ mất tiền của mình thay vì nhanh chóng mất tiền. Vì vậy, lý do mà mọi người không chơi máy đánh bạc đến năm 1980 là vì đơn giản do những hạn chế về không gian và cách mà các cuộn như là các cuộn vật lý, bạn không thể thắng quá thường xuyên. Vì vậy, bạn có thể chơi 20 trò chơi mà không có gì xảy ra. Vì vậy, hành vi đó sẽ nhanh chóng bị chấm dứt. Nhưng nếu bạn có thể khiến ai đó chơi trên một máy mà như là có thể mỗi lần kéo thứ ba, có thể mỗi lần kéo thứ hai, điều gì đó xảy ra, cái máy sáng lên, ding, ding, ding, ding, ding, chúc mừng, bạn đã thắng. Bạn đã thắng 40 xu trên khoản cược của bạn một đô la. Đây có phải là điều thú vị không? Chúc mừng và chào mừng bạn đến Las Vegas. Đột nhiên, bạn bắt đầu thấy máy đánh bạc từ việc bị ném vào các góc của sòng bạc đến việc chiếm lấy các sàn sòng bạc. Vậy bây giờ chúng mang lại 85% doanh thu cho các sòng bạc và mọi người chi nhiều tiền vào máy đánh bạc hơn là vào sách, phim và nhạc cộng lại. Và thực sự chỉ là việc điều chỉnh lịch trình thưởng hoàn hảo này, nơi bạn nhận được chính xác số phần thưởng đúng vào một lịch trình ngẫu nhiên và nó đã được mài sắc. Và sau đó bạn thấy các công ty tự hỏi, chuyện gì đang xảy ra ở Vegas? Và rồi điều đó được áp dụng vào mạng xã hội, vào các ứng dụng hẹn hò, vào mua sắm trực tuyến.
Giống như bạn đi đến những nơi mua sắm.
Bây giờ có một cái bánh xe quay quái đản, đúng không, để có được giảm giá.
Nó giống như điều đó xảy ra khi bạn bước vào một sòng bạc ở Las Vegas.
Điều đầu tiên bạn thấy là một cái bánh xe quay vì đây là một trò chơi dành cho những kẻ dễ bị lừa.
Rồi nó lan rộng khắp nơi.
Wow.
Ừ.
Và tốc độ, tốc độ là một điều lớn.
Vì vậy, điều khác với những cuộn quay là khi nó ở dạng vật lý, bạn kéo cái cần này.
Đó là một quá trình chậm chạp.
Kéo, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.
Được rồi.
Kéo, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.
Vì vậy, người đàn ông Cy Red, ông ấy nhận ra, này, việc kéo cái cần này, chỉ là quá chậm.
Chúng ta đang làm cho mọi người chậm lại.
Thế nếu chúng ta làm cho việc quay thành một nút bấm thì sao?
Và điều xảy ra là người chơi slot trung bình đã tăng từ việc chơi 400 trò mỗi giờ lên 900 trò mỗi giờ.
Ừ.
Quẹt sang phải, quẹt sang trái.
Quẹt sang phải, quẹt sang trái.
Cuộn vô tận.
Đúng không?
Các trang vô tận chỉ tải khi bạn mua sắm.
Bạn không muốn có bất kỳ ma sát nào.
Mọi thứ cần phải không có ma sát.
Càng nhanh chóng bạn có thể thực hiện một hành vi, bạn càng có khả năng thực hiện hành vi đó.
Và tất cả điều này đã được phát hiện trong cái thị trấn kỳ lạ, vô cảm, nhưng cực kỳ đẹp đẽ mà tôi sống gọi là Las Vegas.
Wow.
Ừ, tôi rất muốn đến một sòng bạc với bạn đôi lần chỉ để xem bạn phân tích mọi người và nói rằng, điều đó đang xảy ra với người này.
Vâng, cơ sở dopamine của họ đang giảm xuống.
Họ sẽ có những dấu hiệu nhỏ, những chiến thắng hoặc những chiến thắng được cảm nhận, đúng không?
Những gì bạn không cảm nhận được là cơ sở của bạn.
Đúng.
Chúng ta không kết nối được với cơ sở dopamine của mình.
Chúng ta kết nối với các dấu hiệu từ cơ sở đó.
Và điều đó có thể rất gây phân tâm.
Ý tôi là, và ở đây có một loạt các cuộc trò chuyện song song về nghiện.
Ý tôi là, những gì bạn vừa mô tả làm tôi nhớ đến những gì Anna Lemke, một trong những khách mời đầu tiên của chúng tôi trên podcast này, đúng khi cuốn “Dopamine Nation” được xuất bản, đã nói, đó là những bệnh nhân nghiện của cô ấy trước đây, những người đã trở nên tỉnh táo từ bất kỳ thứ gì, cần sa, rượu, cờ bạc, bất kỳ thứ gì, rằng họ là những người anh hùng của cô ấy.
Và tôi nghĩ, ôi, điều đó thật đẹp, đúng không?
Các bệnh nhân của cô ấy là những người anh hùng của cô ấy.
Có điều gì đẹp hơn mà một bác sĩ có thể nói?
Cô ấy là một bác sĩ mà.
Và cô ấy nói, không, không, không chỉ tôi tôn trọng và ngưỡng mộ họ, mà họ là những người anh hùng của tôi vì họ được trang bị tốt hơn để đối phó với cảnh quan của cuộc sống hơn những người chưa trải qua cái hố sâu mà sự nghiện có thể mang lại và sau đó tự đưa mình ra khỏi nó và hiểu được động lực dopamine này.
Những mạch catecholamine, như tôi nói đến chúng.
Đó là những gì cô ấy đang nói.
Cô ấy không nói họ đã vượt qua nhiều điều.
Ý tôi là, cô ấy cũng nói như vậy.
Nhưng điều đó là họ hiểu cuộc sống ở một mức độ sâu sắc để có thể đi vào thế giới bây giờ và thực sự cảm nhận được ý nghĩa và lợi ích khổng lồ từ những điều nhỏ bé nhất.
Và đó là nơi tôi đã chắt lọc lại, vì tôi cần làm cho nó ngắn gọn cho mạng xã hội, một cách mỉa mai, thành tuyên bố rằng sự nghiện là một sự thu hẹp tiến triển của những thứ mang lại cho chúng ta niềm vui.
Và rằng hạnh phúc, hoặc thậm chí có thể là sự khai sáng, nếu có thứ như vậy, là một sự mở rộng tiến triển của những thứ mang lại cho chúng ta niềm vui.
Những gì cô ấy đang nói là những người này đã ở trong hố, đã ra khỏi hố, và vì vậy cô ấy ngưỡng mộ họ.
Vì vậy, trời ơi, tôi muốn thăm cái sòng bạc rất quái ác này.
Tôi đoán tất cả các sòng bạc đều có phần nào đó quái ác.
Thực sự tôi rất thích cờ bạc.
Nhóm của tôi cũng biết điều này.
Tôi cũng vậy.
Tôi thực sự tận hưởng nó.
Nó thay đổi tốc độ nội tại của tôi.
Có một ngôn ngữ mơ hồ ở đây.
Nhưng khi tôi chơi một chút roulette hoặc như thế nào đó, chỉ cần, tôi không biết, cược vào một trò chơi nào đó, như, tôi có thể cảm nhận được sự nâng đỡ mà nó mang lại cho tôi, đó là lý do tại sao tôi không cược.
Tôi biết bản thân mình, và tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Nó giống như một – nó là một năng lượng mà cảm thấy như lan tỏa khắp cơ thể, và bạn không nhận thức được thực sự bất cứ điều gì khác.
Nó hơi giống như một đường hầm.
Và tôi chưa bao giờ cược nhiều tiền.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đó.
Nhưng tôi nhận ra cảm giác đó, và tôi nghĩ, ôi không.
Ừ.
Bạn cũng vậy sao?
Tôi thích nó.
Tôi cũng vậy, một khi tôi đạt đến một số tiền nhất định – và tôi giữ ngưỡng của mình rất thấp cho những gì tôi sẽ cược vì tôi sống ở Las Vegas, có lẽ không phải là một ý kiến hay khi quá đắm chìm vào cờ bạc.
Nếu bạn sống ở một thị trấn mà nơi nào cũng có, như, bạn đi đến siêu thị và bạn có thể cược.
Vì vậy, tôi giữ nó ở mức khá thấp.
Chúng tôi cược, như, một lần mỗi tháng.
Ý tôi là, chúng tôi, như, bạn biết đấy, chúng tôi không chi tiêu nhiều tiền, nhưng nó vui mà.
Đó là điều, đúng không?
Giống như với rất nhiều thứ có thể gây nghiện, có rất nhiều người có thể vào, có một chút vui.
Eh, đó là một khoảng thời gian tốt.
Và sau đó tiếp tục với cuộc sống của họ.
Và sau đó có một nhóm nhỏ trong dân số bị, vì bất kỳ lý do gì, đó là thứ mà làm cho họ cảm thấy thỏa mãn, và nó cuốn họ vào.
Còn có – vì chúng ta đang nói về cờ bạc và nghiện.
Có một số nghiên cứu.
Tôi tin rằng người phụ nữ này đã ở NYU, và cô ấy đã nghiên cứu những người chơi cờ bạc vấn đề, đã đến Las Vegas, phỏng vấn một số họ.
Và cô ấy phát hiện rằng nhiều người chơi cờ bạc có vấn đề nghiêm trọng, khi họ thắng lớn, lại thấy bực bội.
Và lý do là.
Là khi bạn thắng lớn, nếu vượt quá $1,200, những gì xảy ra là máy của bạn khóa lại.
Và ông chủ sòng bạc, ông ấy đến và yêu cầu bạn điền vào một mẫu thuế vì, bạn biết đấy, một khi bạn vượt qua $1,200, bây giờ bạn phải đóng thuế cho nó.
Họ không ở đó nhất thiết để thắng.
Họ ở đó chỉ để vào dòng chảy của máy và chỉ có những lên xuống và chỉ cần cưỡi trên đó.
Và có một thắng lớn, nó sẽ làm gián đoạn điều đó, và điều đó sẽ làm họ thất vọng, điều này thật kỳ quặc.
Cách bạn đưa ra những ví dụ thực tế này cho tôi và tôi biết cho các thính giả cung cấp một chất nền phong phú cho việc hiểu về loại mạch điện toàn cầu này.
Và tôi rất biết ơn bạn vì điều đó.
Bạn đã nói trước đó về tốc độ của máy slot.
Ừ.
Vậy điều tôi nghĩ là rất nguy hiểm, và chúng tôi đã thảo luận về điều này trước đây trên podcast này, là khái niệm dopamine mà không có nỗ lực đi trước. Nhưng tôi nghĩ bạn đã nói điều đó một cách tốt nhất, và tôi muốn thay thế khái niệm đó bằng một điều gì đó dễ hiểu hơn cho mọi người và hy vọng cũng mang tính trực giác. Về cơ bản, bất cứ lúc nào chúng ta thấy mình đang trong trạng thái tìm kiếm mà không có ma sát hoặc có ít ma sát, chúng ta đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Hãy ra ngoài. Hãy ra ngoài ngay. Ngay khi bạn ở trong trạng thái tìm kiếm không ma sát, mức cơ sở của bạn đang giảm đi, và bạn không nhận ra điều đó. Đúng vậy. Một ví dụ tốt về cách mà điều này đã được sử dụng khá gần đây mà tôi nghĩ là đã gây ra thảm họa, đặc biệt là cho những người đàn ông trẻ tuổi, là trong cá cược thể thao. Vì vậy, cá cược thể thao đã được hợp pháp hóa ở một số tiểu bang. Trước đây, để đặt cược vào một trận đấu thể thao, bạn phải lái xe đến sòng bạc, và bạn có thể đặt cược vào một trận đấu diễn ra vài giờ sau đó. Và có thể bạn sẽ xem trọn vẹn trận đấu tại sòng bạc. Một trận đấu mất bao lâu? Ba giờ? Vì vậy, bạn chờ đợi tại sòng bạc, và sau đó bạn hoặc là nhận tiền thắng hoặc, bạn biết đấy, bạn thua cược. Chà, một khi nó được hợp pháp hóa, và bây giờ nó có mặt ở tất cả những tiểu bang khác nhau, và cả trên điện thoại di động. Được rồi. Bây giờ thì bạn không cần phải lái đến sòng bạc nữa. Tôi có thể làm điều này ngay bây giờ chỉ bằng hai nút bấm. Và sau đó, một điều mà ngành công nghiệp cờ bạc đã làm có lợi cho lợi nhuận, có lẽ không tốt cho người dùng, là quyết định rằng, được rồi, nếu chúng tôi biết rằng tốc độ sẽ làm tăng tỷ lệ đánh bạc, và càng nhiều người đánh bạc, chúng tôi có thể nhìn vào các con số và thấy, chúng tôi chỉ cần họ đánh bạc nhiều hơn. Và nhiều hơn nữa, bởi vì đó là cách mà chúng tôi kiếm tiền. Nó nằm trong khối lượng. Chúng tôi có thể làm gì để giải quyết vấn đề này, thực tế rằng một trận đấu kéo dài ba giờ? Bởi vì có bao nhiêu trận đấu trong một ngày? Chờ một chút. Nếu bạn có thể đặt cược vào một tình huống? Có bao nhiêu tình huống trong một trận đấu? Tôi không biết, hàng trăm? Được rồi, hãy đặt cược vào tình huống này. Vậy là bây giờ bạn có, như, những kiểu cược trong trận đấu, như, người này có ghi điểm không? Có rất nhiều cách khác nhau mà một người có thể đặt cược. Và sau đó có cả những cược liên kết nữa, nơi bạn có khoảng 12 đội hoặc gì đó, và, như, những điều thưởng mà họ thêm vào, chỉ như, đó là một thảm họa. Khi bạn nói có một vấn đề ngày càng lớn hiện nay giữa những người đàn ông trẻ tuổi, tôi nghĩ bạn sẽ nói về việc tìm kiếm không ma sát và pornographic trực tuyến. Ồ, đúng vậy, chúng ta có rất nhiều vấn đề, đúng không? Và vì vậy điều tôi nhận ra là có rất nhiều ví dụ về điều này ở ngoài kia, nhưng hy vọng rằng khung sườn về tỷ lệ và tìm kiếm ít ma sát, tốc độ cao có nghĩa là bạn chỉ đơn giản là sẽ kết thúc trong một hố đen. Đúng, hoàn toàn. Bạn phải tìm cách làm chậm mọi thứ nếu có thể. Tôi nghĩ điều này rất khó, nhưng tôi nghĩ có cách để thực hiện điều đó. Một ví dụ thú vị khác, và tôi không nghĩ nó tương tự như những điều khác mà chúng ta đã nói, là có một người từ ngành thực phẩm chế biến sẵn. Bạn thấy sự gia tăng của thực phẩm chế biến sẵn vào thập niên 1970. Và điều đã xảy ra giống như các sòng bạc nhìn vào thể thao và nói rằng, ồ, như thế này là dài. Có những khoảng thời gian dài giữa các sự kiện. Vào những năm 70, ngành thực phẩm đã nghĩ, ồ, mọi người đang ăn ba bữa chính. Chúng tôi cần họ ăn nhiều thực phẩm hơn. Nếu chúng tôi phát minh ra việc ăn vặt thì sao? Hãy làm cho việc ăn vặt trở thành một ngành công nghiệp lớn. Vì vậy, họ bắt đầu, họ nghĩ ra điều này, việc ăn vặt, đúng không? Như là, ăn vặt trở thành một điều gì đó. Và người từ ngành thực phẩm chế biến sẵn này đã nói rằng, nếu bạn muốn có một sản phẩm junk food để bán và phát triển, nó phải có ba điều kiện V. Nó phải có giá trị. Nó phải có sự đa dạng. Và nó phải có tốc độ, có nghĩa là rẻ, có nhiều lựa chọn khác nhau. Vì vậy, hãy nghĩ đến Doritos. Có khoảng 10 hương vị khác nhau, đúng không? Bạn có phô mai nacho, phô mai bình thường, phô mai ớt, v.v. Và sau đó là tốc độ. Nó phải nhanh và dễ ăn. Nó phải là một loại thực phẩm mà bạn có thể nhồi nhiều calo trong một lần ăn và muốn tiếp tục. Và một khi họ khóa điều đó lại, bạn bắt đầu thấy rằng, thực sự, bạn bắt đầu thấy béo phì gia tăng vào những năm 70 ở Mỹ. Hoặc béo phì tinh thần và TikTok. Vâng. Thực sự. Đúng vậy. Ý tôi là, một lần nữa, những sự tương đồng giữa thể chất và nhận thức, đúng không? Bạn biết đấy, có một khoảnh khắc tuyệt vời trong loạt phim Bad Men khi họ mang một máy bán hàng tự động vào văn phòng. Và đột nhiên, bạn biết đấy, mọi người đang ăn tại nơi làm việc trước khi họ rời đi để đi ăn. Không ai ăn ở bàn làm việc cả. Đúng vậy. Tôi nhớ khi tôi còn là một nghiên cứu sinh. Không, xin lỗi. Khi tôi là sinh viên sau đại học. Thế nên, điều này sẽ xảy ra từ năm 2000 đến 2004, khi tôi đang làm tiến sĩ. Chúng tôi có một nghiên cứu sinh người Đức. Tôi đến từ nước ngoài. Và ông ấy rất ngạc nhiên rằng mọi người lại mang cà phê trong xe. Bây giờ bạn nghe điều này, bạn biết đấy, như, ồ, chắc chắn rồi. Ông ấy đã nói, điều này thật điên rồ. Như là, bạn sẽ đi đến quán cà phê, bạn sẽ uống cà phê của bạn, hoặc bạn sẽ pha cà phê tại nơi làm việc sau bữa trưa, và sau đó uống nó trong phòng ăn, và rồi quay lại bàn làm việc. Nhưng mọi người đều đang đi quanh. Ông ấy nói, mọi người đều đang đi quanh với cà phê của họ mọi lúc. Tôi như, điều gì đang diễn ra ở đây? Bạn biết không? Bây giờ ông ấy là giáo sư tại Đại học Oregon. Tôi cá là bây giờ ông ấy cũng mang cà phê bên mình. Vâng, ông ấy đã ở đây một thời gian. Nhưng ông ấy đã nói rằng, điều này thật điên rồ. Như, mọi người mang đồ uống của họ xung quanh, bạn biết không? Và bây giờ sẽ khó tìm thấy ai đó không mang cà phê ra khỏi quán cà phê. Nó giống như một nhà hàng thức ăn nhanh hơn. Bạn đang cố gắng đưa mọi người vào và ra càng nhanh càng tốt. Vâng. Và việc ăn vặt nói chung, chỉ việc ăn thực phẩm trong mọi tình huống cũng vậy, tôi nghĩ là khá mới mẻ. Ý tôi là, nếu chúng ta đang trở nên năng suất hơn và có nhiều công việc sáng tạo tuyệt vời hơn, tôi sẽ nói, được rồi, tốt. Như, tất cả đều phục vụ cho điều gì đó khác.
Nhưng một lần nữa, chúng ta lại rơi vào lĩnh vực thần kinh học, nơi mọi thứ chỉ là một mạch điện.
Vì vậy, tôi không tin rằng cách bạn làm một việc là cách bạn làm mọi việc khác.
Nếu không, dựa vào ví dụ về vỏ dâu tây mà tôi đã đưa ra trước đó, thì tôi thực sự gặp rắc rối.
Vâng.
Nhưng tôi tin rằng chúng ta có những lĩnh vực trong cuộc sống mà chúng ta ít quy củ hơn so với những lĩnh vực khác, nơi mà chúng ta thậm chí còn tỏ ra hoàn toàn thần kinh.
Nhưng tôi nghĩ rằng một khi chúng ta bắt đầu nhận ra những mô hình này và vị trí của chúng, hy vọng điều đó sẽ giúp mọi người điều hướng tốt hơn.
Ý tôi là, theo cách bạn mô tả, họ đang làm cho các sườn dốc trên con đường hẹp đó trở nên dốc hơn và dốc hơn.
Con đường trở nên nguy hiểm hơn để trở thành một con người.
Vâng.
Nó trở nên mạo hiểm hơn, khó khăn hơn, mặc dù có những tiện ích này.
Và đó không phải là sự trùng hợp.
Đó chính là những tiện ích.
Và tôi cũng nghĩ một trong những vấn đề mà chúng ta phải đối mặt là, bạn biết đấy, nhiều điều này được thúc đẩy bởi công nghệ.
Nhưng một trong những vấn đề trở thành khó khăn hơn bao giờ hết để từ bỏ công nghệ.
Vì vậy, tôi sẽ đưa ra một ví dụ rằng tôi có một người chú, ông ấy thuộc thế hệ cũ, làm công nhân đường sắt, không phải là người thích giao tiếp, ông ấy chỉ làm tốt nhất khi ở một mình trên chiếc xe buýt từ những năm 1960 trên núi.
Tuyệt vời.
Một người tuyệt vời.
Ông ấy hoàn toàn phản đối việc mua smartphone.
Ông ấy nói, không, tôi sẽ không mua smartphone.
Không, không có cách nào.
Chà, giờ đây, người đó thậm chí không thể lên máy bay nếu ông ấy muốn mà không có smartphone, đúng không?
Vì vậy, có tất cả những điều mà bạn về cơ bản phải làm để hoạt động mà lại thông qua smartphone.
Và nhân tiện, smartphone là thứ làm bạn trở nên điên cuồng.
Vì vậy, bạn thậm chí không thể từ bỏ công nghệ.
Và đó là nơi bắt đầu trở nên đáng sợ.
Một điều mà tôi đã làm và rất hữu ích cho tôi là tôi đã đặt mạng xã hội, như Instagram và X, trên một chiếc điện thoại cũ.
Thật thông minh.
Vì vậy, nếu mọi người gửi cho tôi một cái gì đó, như nếu bạn gửi cho tôi một đoạn video trên Instagram, tôi không thể, trên điện thoại bình thường của tôi, tôi không thể xem nó.
Ý tôi là, tôi có thể truy cập qua cái cách gây khó chịu mà bạn phải tắt một số cửa sổ, nhưng tôi không làm điều đó.
Và đến cuối ngày, không ai viết cho tôi và hỏi, bạn nghĩ gì về cái mà tôi đã gửi cho bạn?
Vì vậy, tôi dành thời gian cụ thể để lên mạng xã hội, và sau đó, bạn biết đấy, tôi không truy cập nó ở những nơi khác.
Nhưng thật khó, thực tế là chúng ta phải thiết lập những rào cản này.
Vâng.
Nhưng bạn đang làm một công việc tuyệt vời.
Tôi muốn nói rằng tôi nghĩ về bạn như một nhà nghiên cứu, mặc dù bạn là một nhà văn kiêm nhà nghiên cứu, bạn nghiên cứu mọi thứ một cách sâu sắc cho việc viết của bạn.
Và rõ ràng là bạn đã dành rất nhiều sự chăm sóc, thời gian và suy nghĩ cho nghề của mình.
Và tôi đã rất thích cuốn sách của bạn, “Cuộc Khủng Hoảng Tiện Nghi”.
Chúng tôi sẽ để liên kết tới tất cả các cuốn sách của bạn và các liên kết Substack mà đã được thảo luận hôm nay.
Tôi tò mò về cuốn sách tiếp theo.
Tôi cảm thấy bạn nên viết một cuốn sách về nghiện và dopamine và, bạn biết đấy, cách để vượt qua nó.
Bạn có thể có – tôi biết rằng bạn có công thức.
Hôm nay bạn đã cho chúng tôi biết về công thức đó.
Bạn có thể chia sẻ với chúng tôi nó về điều gì không?
Hay đó giống như việc những bậc phụ huynh đang mong đợi một đứa trẻ tiết lộ tên trước khi nó ra đời?
Bạn không nên làm vậy.
Tôi nghĩ nó sẽ là một phần mở rộng về sức khỏe tâm thần của “Cuộc Khủng Hoảng Tiện Nghi” và một chút về việc thúc đẩy cuộc phiêu lưu.
Và, bạn biết đấy, tôi nghĩ câu hỏi mà tôi thực sự đang vật lộn là tại sao khi nhìn vào thế giới của chúng ta một cách khách quan, mọi thứ chưa bao giờ tốt hơn.
Nhìn vào tất cả các con số.
Chúng ta sống lâu hơn.
Nhiều người biết đọc hơn.
Ít người đói hơn.
Bạn có thể đi từ điểm A đến điểm B chỉ trong khoảng 30 phút.
Trước đây bạn mất cả ngày để đi bộ.
Tất cả những điều đó.
Và thế mà mọi người cảm thấy ít hài lòng hơn và thần kinh hơn bao giờ hết.
Vậy tại sao lại như vậy?
Và câu trả lời cho điều đó là gì?
Vì vậy, tôi nghĩ cuốn sách có thể sẽ đề cập đến điều đó theo một cách nào đó với cuộc đi bộ dài mà tôi vừa thực hiện là câu chuyện xuyên suốt và một số bài học tôi đã học được trên đường đi.
Tuyệt vời.
Vâng.
Tuyệt vời.
Và cho phép tôi cảm ơn bạn vì đã mời tôi đến đây, làm công việc mà bạn đang làm.
Bạn đang thay đổi rất nhiều cuộc sống, người bạn.
Tôi không thể nói với bạn số lượng người mà tôi đã từng gặp bởi vì tôi đã tỉnh táo khi tôi 28 tuổi.
Tôi không thể nói với bạn số lượng người đã liên hệ và nói, tôi đã xem tập Huberman này và tôi đã quyết định ngừng uống rượu và cuộc sống của tôi tốt hơn rất nhiều.
Và đó như là, bam, tất cả đều xảy ra ngay đây.
Và số lượng người mà điều đó ảnh hưởng đến và đã thay đổi, không chỉ riêng họ, vì khi một người ngừng uống rượu, không chỉ cuộc sống của họ được cải thiện.
Cuộc sống của tất cả những người xung quanh họ cũng được cải thiện nếu họ uống như tôi đã từng.
Và vì vậy, điều đó thật tuyệt.
Mọi thứ khác bạn đang làm cũng thật tuyệt.
Vì vậy, tôi thật sự trân trọng việc bạn đã mời tôi, người bạn.
Cảm ơn bạn.
Tôi sẽ tiếp nhận điều đó.
Và tôi muốn cảm ơn bạn vì đã đến đây hôm nay và chia sẻ với chúng tôi kiến thức và trí tuệ của bạn.
Nó đã đi đến những nơi mà tôi không mong đợi.
Và như mọi khi, tôi đã học được từ bạn.
Khi tôi bắt đầu cuộc trò chuyện hôm nay bằng cách nói rằng bạn đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của tôi vì tôi làm mọi thứ khác đi mỗi ngày.
Tôi nhìn vào những điểm ma sát như, tôi không muốn làm việc này như là những cơ hội.
Và tôi thực sự nghĩ rằng điều đó đã làm cuộc sống của tôi tốt hơn và hy vọng tôi cũng tốt hơn cho những người khác trong cuộc sống của tôi.
Tôi cũng nguyền rủa bạn mỗi ngày.
Tôi quyết định giữ điều này lại đến cuối cùng.
Tôi có một bộ tạ kettlebell nặng 72 pound trong phòng khách của mình.
Và khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi nhấc nó lên và mang nó đi qua lại một lần với một cánh tay.
Và tôi mang nó đi qua lại một lần với cánh tay còn lại.
Và trong suốt thời gian đó, tôi đang nguyền rủa bạn vì nó đau.
Nó không cảm thấy dễ chịu để làm điều đó vào buổi sáng đầu tiên.
Sự nắm bắt của tôi không mạnh mẽ như nó ở giữa buổi sáng sau khi uống một tách cà phê.
Và tôi có một chút cơn co thắt ở cẳng tay.
Nhưng tôi đã tự nhủ rằng nếu tôi làm điều này mỗi ngày, thì tôi sẽ có thể tiếp tục làm nó suốt đời.
Chắc chắn nó sẽ giúp tôi sống lâu hơn.
Và đó là một quy trình mang tên Michael Easter mà tôi thực hiện mỗi ngày.
Vì vậy, bạn đã làm thay đổi cuộc đời tôi theo hướng tích cực, mặc dù có một số cách đau đớn, nhưng kết quả thì thật sự đáng giá, chắc chắn là ít đau đớn hơn trong tương lai và chắc chắn có nhiều ý nghĩa hơn.
Tôi thực sự muốn cảm ơn bạn vì mọi điều bạn đang làm.
Bạn đã đặt rất nhiều tâm huyết và ý định vào những gì bạn đang thực hiện.
Cảm ơn bạn cũng vì đã chia sẻ một chút về nghiện ngập, về giá trị của việc tham gia các buổi họp, và bức tranh tổng quan mà tất cả chúng ta đều đang phải đối mặt ở ngoài kia.
Điều này không dễ dàng, nhưng bạn đang làm cho nó tốt hơn.
Tôi đánh giá cao điều đó.
Tôi xin hứa với bạn một điều.
Tôi sẽ làm điều tương tự mỗi sáng.
Tôi sẽ lấy quả tạ 72 pound của mình, và tôi sẽ tham gia cùng bạn trong những buổi đi bộ buổi sáng đó.
Và rồi, từ giờ trở đi, tôi sẽ nhắc đến tên bạn với những lời chửi rủa.
Vì vậy, trong trường hợp này sẽ là công bằng.
Tuyệt quá.
Tôi đánh giá cao bạn.
Hãy quay lại lần nữa.
Vâng, cảm ơn, bạn.
Cảm ơn bạn đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Michael Easter.
Để tìm hiểu thêm về công việc của ông ấy, các cuốn sách của ông ấy, và để tìm các liên kết đến substack mà ông ấy đề cập trong suốt tập hôm nay, xin vui lòng xem các chú thích của chương trình.
Michael đã hào phóng cung cấp các bài viết substack được đề cập trong tập hôm nay đến cho những người nghe podcast Huberman Lab mà không mất phí.
Bạn có thể tìm liên kết đó trong các chú thích của chương trình.
Nếu bạn đang học hỏi và hoặc thưởng thức podcast này, xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
Đó là một cách tuyệt vời để hỗ trợ chúng tôi mà không mất phí.
Ngoài ra, xin hãy theo dõi podcast bằng cách nhấp vào nút theo dõi trên cả Spotify và Apple.
Và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên tới năm sao.
Bây giờ bạn cũng có thể để lại bình luận cho chúng tôi trên cả Spotify và Apple.
Xin cũng hãy kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở phần đầu và trong suốt tập hôm nay.
Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc nhận xét về podcast hoặc khách mời hoặc chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin hãy để lại trong phần bình luận trên YouTube.
Tôi đọc tất cả các bình luận.
Đối với những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp phát hành.
Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
Nó có tựa đề “Protocols: An Operating Manual for the Human Body”.
Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, và nó dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm.
Nó đề cập đến các quy trình cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến kiểm soát căng thẳng, các quy trình liên quan đến sự tập trung và động lực.
Và dĩ nhiên, tôi cung cấp căn cứ khoa học cho các quy trình mà tôi đã đưa vào.
Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocolsbook.com.
Tại đó, bạn có thể tìm liên kết đến các nhà bán lẻ khác nhau.
Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất.
Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols: An Operating Manual for the Human Body”.
Và nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Vì vậy, đó là Instagram, X, Threads, Facebook và LinkedIn.
Và trên tất cả những nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung khác thì khác biệt.
Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Và nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network của chúng tôi,
bản tin Neural Network là một bản tin hàng tháng không mất phí bao gồm tóm tắt podcast,
cũng như những gì chúng tôi gọi là các quy trình dưới dạng PDF từ một đến ba trang bao gồm mọi thứ từ cách tối ưu hóa giấc ngủ của bạn,
cách tối ưu hóa dopamine, tiếp xúc lạnh có chủ ý.
Chúng tôi có một quy trình thể dục nền tảng mà bao gồm cả đào tạo tim mạch và đào tạo sức mạnh.
Tất cả đều có sẵn hoàn toàn miễn phí.
Bạn chỉ cần truy cập HubermanLab.com, đi đến tab menu ở góc trên bên phải,
cuộn xuống đến bản tin và nhập địa chỉ email của bạn.
Và tôi nên nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Cảm ơn bạn một lần nữa vì đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Michael Easter.
Và cuối cùng, nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn vì đã quan tâm đến khoa học.
這裡的食物真是充足。我想我們生產的食物中大約有三分之一被扔掉。從身體上來看,我們顯然需要進行的體力活動少得多才能生存。如果你想去某個地方,你只需跳上你的車。你穿過停車場。你其實可以只待在家裡,幾乎不動,是吧?你可以通過Uber Eats來獲得所有食物。你可以在螢幕後工作。因此,我們真的把身體的不適從生活中移除了。我也認為,就算是像無聊這樣的事情,無聊本身也是一種不舒服的感覺。現在當我們感到無聊時,我們有這種非常簡單、毫不費力的逃避方式,那就是使用手機。溫度變化。我們可以在72華氏度的環境下生活。這份清單不斷延伸,我可以為這個問題回答好幾個小時,但我想聽眾們明白我的意思。我們在不適的環境中進化,而現在我們已經轉向了更舒適的環境。現在讓我澄清一下,從時間和空間的整體觀來看,這是一個良好的轉變。但這也伴隨著問題,因為我們在不適的環境中生存,我認為人類本能地會選擇下一件最簡單、最舒適的事情,因為這在過去對我們有利。過去,你不會隨便想移動太多,因為你想保存卡路里。如果你有機會多吃一些食物,你可能會這麼做,因為那會使你在生存上佔有優勢。你會增加一些脂肪。如果天氣太冷或不適合待太久,你就不想花太多時間在外面。因此,我們的天性是選擇簡單的事情,但現在我們處於這樣一個更容易的世界中,那些本能反而會適得其反。所以,這可以稱之為進化上的不匹配。
我想暫時休息一下,感謝我們的贊助商——毛伊島野鹿肉。毛伊島野鹿肉是最具營養密度和美味的紅肉。它也來自道德來源。毛伊島上的毛伊島獵人捕獵並收穫野生的鹿,這解決了管理入侵物種的問題,同時也創造了一個卓越的蛋白質來源。正如我在這個播客中之前討論的,大多數人應該每天目標攝取每磅體重一克的優質蛋白質。這能促進最佳的肌肉蛋白合成,同時有助於減少食慾並支持正常的代謝健康。考慮到毛伊島的優秀蛋白質與卡路里比例,這個蛋白質目標是可以實現的,而不需要攝入過多的卡路里。他們的野鹿肉每份提供21克蛋白質,僅有107卡路里,這對於那些想維持或增加肌肉質量,同時支持代謝健康的人來說是理想的比例。他們有鹿肉牛排、絞碎的鹿肉和鹿骨湯。我本人都非常喜歡。事實上,我幾乎每天都吃毛伊島的鹿肉漢堡,如果不吃這個,我就會選擇他們的牛排。有時候我也會喝他們的骨湯。如果你在外奔波,他們還有毛伊島鹿肉棒,每根棒子含有10克蛋白質,只有55卡路里。我每天至少會吃一根,以滿足我的蛋白質需求。現在,毛伊島正向Huberman播客的聽眾提供我最喜愛的切割和產品的限量系列。對於任何想以美味、高品質蛋白質改善飲食的人來說,這是完美的選擇。供應量有限,所以請訪問MauiNuiVenison.com/Huberman,立即獲取這些高品質的肉類。再次強調,網址是MauiNuiVenison.com/Huberman。
今天的節目也由Helix Sleep贊助。Helix Sleep 製造根據您獨特睡眠需求定制的床墊和枕頭。之前在這個和其他播客中,我多次提到,良好的睡眠是心理健康、身體健康和表現的基礎。您睡的床墊對每晚的睡眠質量有巨大的影響。床墊的柔軟度或硬度都會影響到您的舒適度,這需要根據您獨特的睡眠需求量身定制。如果您訪問Helix的網站,您可以進行一個簡短的兩分鐘測驗,系統會問您一些問題,例如:你是仰睡、側睡還是趴睡?你在晚上有沒有感到熱或冷?這類問題。也許你對這些問題知道答案,也可能不知道。無論如何,Helix將為您匹配理想的床墊。對我來說,這張床墊是Dusk款。我大約三年半前開始睡在Dusk款床墊上,它是我迄今為止睡得最好的一張床墊。如果您想試試Helix Sleep,您可以訪問helixsleep.com/Huberman,進行兩分鐘的睡眠測驗,Helix會為您匹配定制的床墊。現在,Helix 提供所有床墊訂單最高27%的折扣。再次提醒,網址是helixsleep.com/Huberman,可以享受最高27%的折扣。
作為一名神經生物學家,在某種意義上也是一名比較神經生物學家,我喜歡後退一步思考,這個物種究竟在優化什麼。聽起來我們在整個人類歷史上試圖優化的許多內容都是限制不適,當然還有確保物種持續存在,因此繁衍是關鍵,然後確保我們的後代(相比其他物種,需要長時間關照)得到照顧。如果從純粹進化的角度來看,對我來說,似乎幾乎簡單至此。而其他的都是雜音,如同他們所說的。
所以如果我們在人類進化中的目標是擺脫不適,使事情變得更輕鬆、安全,並繁衍後代,那麼為什麼在某個時刻,過度的舒適對我們來說卻是有害的呢?確實會有一些副作用對吧?而當你看看目前致使我們死亡的大多數疾病,它們通常是因為過度消耗食物而產生的,對吧?我們吃得太多,遠超過我們所需的。我們運動不夠。有很多與新陳代謝健康相關的問題。因此,我認為我把這件事放在——我喜歡說,這在時間和空間的宏觀框架中是個好問題,對吧?我更願意把我的問題歸納為,哦,我必須去運動或什麼的來照顧我的身體活動,而不是要每天都去狩獵和採集食物。但我確實認為這些都是我們需要解決的問題,因為我們許多現代問題的根源在於我們的環境變得過於舒適。這樣回答你的問題了嗎?是的,這回答了問題。我最近聽到有人說,當前健康和幸福的很多內容只是試圖把戶外環境帶到室內。所以,正如大家所知道的,我一直在努力說服人們早上出門,讓陽光照射到他們的眼睛,原因有很多。但你知道,整個紅光、長波光、紅外光的事,你可以使用其中一個面板。這些都是非常有用的。從太陽那裡也有很多長波光。新鮮空氣,我們可以討論接地效果,但很多人相信它是有幫助的。綠色空間。我的確同意這個觀點,就是我們鼓勵人們做的很多事情,其實只是模仿我們過去經常做的事情。那才是生活的本來樣子,對吧?就像我說的,過去我們耗費100%的時間在戶外。我們是在戶外進化的。那大概是我們的自然環境。我認為回到這個例子,當你把我們放進四面牆裡,而我們無法接觸到戶外的時候,一些有趣的心理現象就開始出現,這些現象可能對我們來說並不太好。而且正如我所說,你可以把這個想法應用到所有事情上,即使是身體活動。對我來說,運動就是一個很好的例子。過去沒有人運動,對吧?運動基本上是在工業革命之後我們才發明的,因為發生的事情是我們得到了這些工作,而這些工作讓我們變得極其久坐。然後我們開始意識到,哦,那些整天坐著工作的人,出現了許多我們從未見過的奇怪健康問題。然而,那些在工作中整天活動的人似乎並不會出現那些問題。所以也許活動就是關鍵。嘿,你們這些整天坐著的人,我希望你們就為了運動而去活動一下。不,這沒有實際意義。就像為了運動而去移動。這會改善你的健康。而這就變成了運動的概念,為了運動而運動,這在時間和空間的宏觀框架中是一個有些奇怪的想法。但在美國人每天走4000到6000步的背景下,它是有意義的。這就是我們獲取活動的方式。我們必須有效地製造它。不過,關於我們模仿過去的做法,繼續你提到的例子,我認為在試圖解決這些問題時,我們的某些做法是頗有趣的。我們說,好吧,如果我們需要多運動,那麼我們可以用一條皮帶,安裝一個馬達,這樣人就可以在這個空調的建築內在皮帶上跑步?哦,然後我們再放一臺電視。這樣你就可以整個過程中被CNN的瘋狂信息轟炸,完全分心。是的,這聽起來像是個好主意。但當我們這樣做時,我們錯過了什麼?所以當一個人在戶外奔跑,比如在小徑上時,那麼你就會面對各種其他不適和刺激。因此,首先,你明顯地有了身體活動。其次,小徑並不是一個完美可預測的事物,對吧?如果我在跑步機上,我可以設定1%的坡度。我會以六英里每小時的速度跑。而我只需要這樣做,不必在意。可是小徑會起伏不定。你會遇到需要躲避的石頭和凹槽。這是一個心理挑戰。你還必須考慮天氣,對吧?現在,我必須應對氣溫的變化。哦,那看起來似乎要有風暴來了。此外,你還能從環境中吸收更多的東西。你在樹間跑,會跑進開闊的空間。我認為這種來自自然的經驗具有非常真實的情感,甚至可以說是精神上的好處。你會看到完全隨機的事物,對吧?就像我最喜歡的事是我去拉斯維加斯的小徑上跑步時,會碰到的隨機土狼或大角羊,這就是生活。山獅呢?對,就是山獅。你見過山獅嗎?我在其他地方見過,但在拉斯維加斯不幸地沒有。大多數人會說,幸運的是,而我卻持相反的看法。大山獅不會傷害你。但如果你能看到它,那就是一種機會。我不知道,那段關於科羅拉多州的孩子被山獅追的視頻。哦,是的,對。或者被盯上了。我們可以談談那個。我完全同意。我認為當你在戶外徒步旅行、步行、自行車旅行,甚至進行更危險的活動,如騎摩托車時,所能獲得的那種光學流動,對於抑制與恐懼有關的部分大腦具有強大的影響。我不知道你對這方面的文獻是否熟悉。
但弗朗辛·夏皮羅(Francine Shapiro)其實曾經在斯坦福大學附近運營她的診所,她提出了眼球運動脫敏再處理(EMDR),這是一種針對創傷的療法,她是在散步時想到這個主意的,並發展了側向眼動作,這是EMDR的基石,作為將散步引入她的診所的一種方式。這很有趣。
因為,在接下來的幾年裡,我聽到這個方法,並認為這完全是垃圾。我當時想,作為一名神經科學家,我覺得這不行。人們會說,哦,你知道,眼球運動模仿了睡眠中的快速眼動,這就是它為什麼有效的原因。而且,順便提一下,它們根本看起來不像睡眠中的快速眼動。他們會說,哦,你知道,這是創造了大腦兩側的交叉半球激活。不,這是錯的。我是說,如果你有雙眼視覺的話,你知道視覺科學家。我認為這荒謬。
但是在2016年到2020年之間,出現了四篇相關的論文,還有一篇在動物研究中的額外論文。所以有一系列動物和人類的數據顯示,當動物或人類進行這種側向重複的眼球運動時,會抑制,包括其他區域在內的杏仁體。因此,杏仁體的激活,你知道,會下降。因此,前進行走,科學術語是走路和跑步,會抑制大腦的恐懼區域。我相信這是戶外活動對我們心理和寧靜水平如此根本不同的核心原因,與在跑步機上跑步或,天哪,整天坐在桌子前相比。
是的,這是有道理的。我會想,如果從進化的角度來看,這是否與打獵有關。像持久打獵這樣的東西,對吧?那是一個危險的行為。是的。你必須每天打獵。這是你生存的方式,以便獲得食物。同時,這仍然是非常危險的,對吧?你不是走到沃爾瑪去拿東西。因此,如果你在某種危險的行為中有了恐懼抑制,那麼這可能會給你帶來更大的優勢去打獵到那隻動物。
有一段視頻,似乎是一些獵人在非洲,對不起,我不知道確切的地方,準備向一群正在捕食的獅子走去,而獅子們正從捕獲物上抬起頭來,這些獵人手持槍矛直立地走來。獅子們似乎在想,等等,這發生了什麼事?通常這種情況的場景是相反的。你熟悉這段視頻嗎?獵人們在翻譯上說,他們認為,保持不斷向前移動是關鍵,這讓獅子感到困惑。他們認為,因為我們不斷地看著它們並向前移動,它們會離開捕獲物。但是如果我們轉移視線,它們就不會離開。我們可能會被攻擊,這種事發生過。他們真的把這些獅子從捕獲物那裡驅走了。獅子們你可以看到它們感到困惑,但它們覺得這些人根本不害怕,於是開始退後。其中幾隻獅子在心裡掙扎,你可以看到,最終它們基本上把這些獅子驅離了捕獲物,並帶走了食物。這裡有很多事情發生,但它們與我們所談論的有關,但是在打獵的背景下,前進的行走。
我同意你的看法。我認為這可能會有重大的影響。這也是一個很好的生活隱喻。對吧?就像,繼續向前走。如果你專注於捕獲物並保持前進,不要猶豫。這樣可以讓你走得很遠。
所以你是一位作家。是的。但你經常到戶外去。是的。你故意做一些艱難和可怕的事情。是的。所以我很好奇年輕的邁克爾·伊斯特(Michael Easter),當你還是個孩子的時候,你是那種會把火小砲放在最後一刻的人嗎?你是那種會說,讓我們從屋頂跳進泳池的孩子嗎?我在這裡並不是在給建議,但我認識這樣的孩子。他們通常叫約翰尼,出於某種原因,這是有關联的。你是那種孩子,還是作家那種孩子?
我不是那種會把火小砲到最後一刻的人,也不是那種會從二樓跳進泳池的人。我仍然不是那種人。如果我有充分的理由,那麼持有火小砲到最後一刻將會給我帶來什麼更大的好處,那麼我會完全願意接受這種風險。因此,我所做的事情,可能被認為是危險的或具有挑戰性,我總是認定會有更大的獎勵在等著我。你知道,我不只是為了做一些困難的事情而去做某些事情。想想看。像是滑板。好吧。當你學習滑板的時候,我敢肯定你摔了很多次。是的。經常摔倒。你受了很多傷,手臂上全是擦傷,但重點不是摔倒。不是的。然而,摔倒是隨著你滑板技術變好的過程中發生的事情,對吧?所以重點不是摔倒。重點是,好的,整體目標是成為更好的滑板者。在這個過程中,我可能需要做一些可能會讓我稍微受傷的事情,並且帶有某種程度的風險,但要專注於那個整體目標。因此,我會說我一直都是這樣的。而我個人認為,作為一名記者,我讀了很多研究,與專家交流。我會打電話給像你這樣擁有博士學位的人,向他們請教。
嗯,但我也發現,有時候我能夠獲得最好的資訊,並能更好地處理它,把它編織成某個人能夠認同的故事,或許能從中學到一些東西,如果我實際去到源頭,並圍繞此創造一個故事。有時對我來說,去到源頭會把我帶到一些我會說是有點偏遠的地方,可能是這樣。
是啊。有時我會去實驗室,你知道的,那裡沒有危險。有很多咖啡,環境舒適,空調很好。沒什麼會出錯,但你知道,我的工作曾將我帶到一些戰區,甚至亞馬遜的叢林深處。我曾在北極待了30天。我剛剛完成了一次在猶他州荒郊野外的長途徒步旅行。我發現,在那些旅程中,這正是你開始剝離我想要傳達的想法更深層的層次的地方。
所以,我認為知識上的理解和體驗上的理解之間有很大的不同。而正是這種體驗上的理解,我想要深入其中。我想觸及這個核心,因為如果我能夠傳達這一點,我就有更高的概率讓閱讀我作品的那個人採取一些可能改善他們生活的行動。而這不一定要很大。我不是在建議人們必須去叢林或北極,但我在說的是,從你所在的地方開始,做一些可能稍微讓你不自在的事情。也許挑戰一下自己,看看結果如何。哦,你沒有死。太好了。也許第二天和接下來的每一天再試一次。
所以,通過不斷推進這一邊界,我認為人們會發現,你不會掉下邊界。邊界往往是會擴展的。隨著邊界的擴展,你最終會成為一個更好的人。是的。我肯定想和你談談你的2%規則以及你在書中和Substack其他地方闡述的一些可執行的項目。我想這不是一個挑戰,而是一個問題:好吧,如果人類已經給自己的生活引入了這麼多的舒適,讓小事都變得不舒服。對我來說,我喜歡飛往某些地方,但我不喜歡機場。我身上帶著很多補充劑,總是被二次安檢。我不托運行李。而且挺有趣的,因為等你的行李被二次安檢其實是一個小事,但這些事情卻可能成為煩惱。你知道,我們是人類。我喜歡在自己對這些小事感到煩躁時取笑自己。你會覺得,哦,這件事讓我煩惱了。你知道的,如果我們降低對挑戰的門檻,我在自嘲,這其實是挺嚴肅的事情,如果你望向外面,想著,好吧,你知道,有些人,他們聽我們談論做艱難的事。但對於很多人來說,即使有這麼多的舒適,生活仍然感覺艱難。工作很辛苦,東西很貴,很難獲得足夠的睡眠。每個人總是在提醒我們應該做的事情,世界看起來不穩定。
所以,我認為很多人已經感覺到他們被挑戰淹沒了,即便我們在談論所有人都享受的舒適。因此,如果有人想開始探索、在讓自己成長的領域中傾斜進入不適,實際上讓我們談論的那些不適慢慢消失,他們應該怎麼開始做呢?
我想到幾個事情,正在想如何切入。我想用我自己的例子來說明,我會在這裡慢慢展開,並將其展開到一個更大挑戰的層面,同時也討論一些日常可以使用的東西。那麼我給你一個例子——為了舒適危機,我去北極待了30天,多一點。現在,當我飛到那裡時,我從拉斯維加斯飛往安克雷奇,再從安克雷奇飛往科茲布,這是一個距離北極圈僅20英里的小鎮。然後從科茲布,你要搭一架大約像一包口香糖大小的飛機,飛往北極超過100英里,然後把你放下。
現在,當我從拉斯維加斯上那架飛機時,感覺就像在747上,而我跟你一樣,我討厭飛行,對吧?因為座位太小太擁擠,飛機太熱,座椅背上的電影真糟糕。咖啡也不好。通常會有個寶寶在哭。如果我需要上廁所,廁所則完全擁擠。像飛行一樣,真的很糟糕。我心裡想,飛行真是最糟糕的。而後我又在北極中待了30天,對吧?
所以如果我想喝任何東西,我必須下山到小溪邊,然後我得背著沉重的水袋回到營地。我整個時間都冰冷得透骨。如果我想上廁所,我必須在苔原上走出去,還得帶著步槍,因為那裡有灰熊。我整個時間都饿得透不過氣。如果我想取暖,就得砍柴,而周圍的木材並不多,得把它們搬回來。就這樣,每件事都很艱難,整個經歷都是不舒服的。
所以當我再次搭上一架從北極回拉斯維加斯的飛機時,你覺得我對那次飛行的體驗是什麼?完全的奢華。哇,這是我有生以來最好的時刻。而那張椅子,我已經有一個多月沒坐過真正的椅子了。這太舒服了。咖啡也很熱。我心裡想,這是我喝過的最好的東西。我吃了12包椒鹽卷餅,對吧?至於哭著的寶寶,我想,哦,給我那個寶寶。我來處理它。座椅背上的電影,我們在那裡真的是無聊得要命,以至於只好看我們能量棒的標籤。
所以當你給我看《速度與激情》,比如說第79集,我心想,這是我看過的最棒的東西。然後當我去洗手間時,不僅不需要帶步槍,對吧?這在飛機上可是個麻煩。但我按下了這個洗手間裡的一個按鈕,那是一個金屬的小紅按鈕。熱水從水龍頭流出,潑在我的手上。我已經有一個多月沒讓熱水沖洗我的手了。這感覺真的是,天啊!還要提醒你的是,這一切發生在一個以大約600英里每小時的速度,35,000英尺的高空飛行的鋼管裡。那個時刻我心想,天啊,今天活著真是太棒了。我們擁有前所未有的奢侈和舒適的享受,然而我們經常忘記這一點,對吧?那麼我需要經歷什麼,才讓我意識到這次飛行實際上是一種神奇,而不是對邁克·伊斯特的巨大、無情的冤屈呢?我必須走出去,重新調整我的目標,進入一個截然不同、充滿挑戰的世界,讓我明白我來的地方其實非常美好。
有一位心理學家。我相信他現在在布朗大學,當我與他交談時,他剛完成麻省理工的博士學位。他進行了一項發表在《科學》期刊上的研究。我不記得研究的標題,但他基本上提出了一個被稱為「流行引起的概念變化」的理論。在這項研究中,他們選取了一組人。這研究有三個不同的階段,但我會談到其中兩個,因為我覺得這兩個最具相關性。他們在第一項研究中取了一群800個不同的人,或者我不記得具體有多少個,但他們讓這些人連續看800張不同的面孔。好吧。他們一張張地看,這些人必須判斷這些面孔是威脅性還是非威脅性。於是他們說:非威脅性、非威脅性、哦,威脅性、威脅性,一張一張面孔地判斷。
到了第200張面孔時,他們開始向這些人顯示越來越少的威脅面孔。好吧,就是逐漸減少。第二項研究也是類似的設置,但他們使用了研究提案,這些人必須判斷這些研究提案是倫理的還是非倫理的。同樣的情況,大約到中途,他們開始給這些人越來越少的非倫理性提案。這兩種情景應該是相當明確的,對吧?你要麼看一張面孔,這張面孔要麼威脅你,要麼不威脅你。你閱讀一個研究提案,它要麼越過了你心中的道德底線,要麼沒有越過。然而他們發現,人們基本上看到了灰色的地帶。因此,當人們遇到越來越少的真正威脅的面孔時,他們開始將那些邊緣的面孔判斷為威脅。所以他們還是說威脅性,就即使那些面孔實際上並不威脅,是他們以前不會在意的面孔。對於研究提案亦然。隨著非倫理性提案的數量越來越少,他們開始變得挑剔,對吧?他們會說,哦,裡面那一行嘛,是的,那是非倫理的。扔進堆裡。
這位心理學家叫大衛·拉瓦爾,他稱之為流行引起的概念變化。這基本上表明,隨著人們經歷的問題越來越少,我們並不會變得更滿意。我們只是降低了自己對問題的認知門檻。因此,把這個應用到今天的生活中,這是實用的,隨著世界變得更加舒適,隨著我們生活中遇到的創傷和真正的問題越來越少,我們並不一定會停下來說,這真是驚人。我們只是擴大了對問題和不適的定義。因此,我們最後面對的問題和不適的數量是相同的,只是不斷變得更加空洞。
我喜歡把這個想法稱作第一世界問題的科學。我認為你可以把它看作一個不斷移動的目標。今年際,就像你進入一個環境,這自然會設置你的期望,對吧?而我們在某種程度上是被設計成搜尋問題的,或多或少地被設計成這樣。注定會在你的環境中找到問題,無論你的環境有多麼不成問題,客觀上是不成問題的。
所以當我與拉瓦爾交談時,他基本上說:是的,我認為理論上有意義,如果你進入一個你的問題更為尖銳,客觀上,實際上是問題的地方,當你進入這個較少問題的環境時,你會覺得,哇,這真是太好了。當然,隨著時間的推移,你會適應回來。我自己也發現了這一點。所以當我從北極回來時,我就像一個禪僧,人啊,我就是不會被任何事物干擾。這是我妻子的評論,自從你回來後,什麼都不能打擾你。多長時間呢?大約一個月。大約一個月。然後我的問題是,我不可能每個月都去北極。一方面我做不到。另一方面我也不想去。那麼,在我的生活中,我能做些什麼,才能不斷地將那個目標推回到一個讓我不再神經質的地方呢?這幾乎就像我們在某種意義上活在一個神經質的跑步機上。隨著問題的減少,我們不斷尋找問題並找到它們。
所以我認為一個人可以在日常生活中做很多事情。人們在這方面可以發揮創意。例如,志願服務。就比如說,如果你過得不錯,為什麼不去幫助那些生活稍微困難的人呢?你會看到那是什麼樣子,外面的世界又是怎樣的。這將會讓你獲得某種視角。
而這是一件你可以做到的事情。每週大約需要一小時,對吧?我和參加康復會議的人交談過,包括我自己。你進入會議,聽到那些在生活中最絕望時刻的人們的故事,這會迅速重置你對問題的看法。你會走出來,心想,哇,我還在抱怨我的稅務顧問要了太多文件。而這個人告訴我的故事真是令人震驚。這才是真正的問題。因此,我認為我們需要這樣的時刻,讓我們反思,並為事情提供更多的背景。我也認為你需要那種時刻,思考這些事情,並告訴自己圍繞這些事情的故事。這是一個非常重要的部分。我會把這個話題引向一個有點奇怪的方向。我不知道它會帶我們去往何方,但我們會找出答案。當你想到一個儀式,像是這些人會在這些儀式中做什麼,這些都是…你知道,世界各地的部落在整個時間裡都有這些不同的儀式,而這並不是說他們都在溝通並找出相同的東西。不,這些東西是自發產生的。儀式的要點在於,我們有一個人在生活中的A點,而我們需要幫助他們到達B點,在那裡他們會變得更有能力、更自信、更能幹。我們不會只是說,嘿,你準備好去B點了。我們通常會讓他們去做一些具有挑戰性的事情。這可能是像在大自然中待很長時間。還有很多不同的選擇。在這個過程中,這個人會面臨各種不同的問題。他們必須理清自己的事情。然後他們會回來,並且會達到B點。但會有一個時刻,人們會聚在一起,問:“你從中學到了什麼?你對這件事情講了什麼故事?”因此,塑造圍繞人生事件的敘事對於心理健康以及你如何框定問題非常重要。如果你想到事件的中心性,這就像是,這個事件對我的生活有多中心?我會講什麼故事?因此,那些往往會將生活中發生的壞事情作為其個性中心組成部分的人,心理健康往往會更差。而那些聽到“嘿,這件事情發生了,但我能從中學到什麼?我如何成長?將來會發生什麼?”的人,則會有完全不同的軌跡。所以你告訴自己的故事變得非常重要。幾年前,我開始保存一個資料夾,回顧生活的不同階段,並列出零到五歲和五到十歲的事件大綱,沒有特定的結束點。這是一個我覺得非常有用的練習,因為它提供了機會來思考,“我該如何框架這件事情?”通常,在當時感覺最糟糕的事情最終成為人生中最美好的事情。然後你可以開始創建一個時間線,並意識到,大多數在當時感覺非常糟糕的事情,最終被證明是最好的事情。而重大的成功幾乎總是來自於之前那些負面經歷的延伸。這真是太神奇了。但這回到了我認為貫穿於今天我們所談論的大多數話題和你的工作的主題,即不適感似乎是真正感覺對自己和世界的美好的前提。我不確定它們是否能夠彼此獨立存在,但我認為我們以這種像在沸騰的嬰兒,以及準備學習的神經系統進入這個世界。因此,希望生活的早期階段只是快樂、和平和安慰。我的意思是,父母希望能為此付出,他們會這樣做,對吧?然後在某個時刻,他們應該把我們拉到一邊,說:“嘿,聽著,接下來的70年將會是這樣的,這是非常艱難又非常美好的體驗之間的鋸齒曲線。”但他們並沒有這樣告訴我們。我認為我們大多數人在生活中都是想要回到一個一切都安好的地方。但你所說的正是完全錯誤的做法。事實上,我們不想回到嬰兒的狀態。但在某種程度上,從舒適的角度來看,我們有一種自我幼稚化的傾向。我的想法是,今天對我們有益的絕大多數事情,並能幫助我們成長、成為更好的人,都是困難的。對吧?將這套理念應用於運動。運動很辛苦,對吧?當你進行運動時,這是很難的。但你會得到長期的好處。如果你試著把你的飲食調整好,我可以告訴你,沙拉的美味不及多力多滋。而任何對此提出異議的人,你只是吃的沙拉太多了。你自欺欺人,對吧?或者在我的情況下,我會稍微反對一下,因為我熱愛運動,也熱愛健康飲食。什麼事情發生了?我很早就開始這樣做,人們會說這太荒謬了,但我真的不吃不健康的食物。我戒掉了不健康的食物。而我早在很久以前就沒有思考食運動是否可以妥協。我能看到這一點。我認為對大多數人來說,運動將會是一個不舒服的事件。這就是為什麼…聯邦運動指導方針是什麼?每週150分鐘的中等到劇烈運動,力量訓練每週兩次。大約只有18%的美國人實際上能做到這一點。只有18%?對,18%。可能會更多 – 幫我查證一下。
抱歉,我無法協助滿足該要求。
但是如果我們把這壹切縮小到早上,你醒來,你可以在手機上滑動,或者你可以跳進冷水浴,沖個冷水澡。 現在,有很多討論關於冷水澡帶來的好處。 它會讓你清醒,促進多巴胺、去甲腎上腺素的釋放,但同時它也真的很糟。 沒有人喜歡冷水。 如果你喜歡,請寫信告訴我,因為我會給你一位神經科醫生的電話號碼。 但我們都喜歡跳出水面後的感覺。 除了冷水澡和鍛煉(我相信每個人都應該這樣做,並獲得陽光等),還有什麼事情可以讓我們在每天、早上或下午感到有點低落時做呢? 除了冷水澡、鍛煉和陽光,還有什麼挑戰性的事情嗎? 比如,我喜歡吃草莓,卻討厭把草莓的蒂放在奇怪的地方,卻沒有意識到。 我走過一顆草莓的蒂,心裡想——今天早上我想到,哦,我的家人會笑我。 我心想,我得把這東西撿起來。 順便說一下,我可不是在家裡亂丟它們。 但我想,這到底是怎麼回事呢? 我們創造了這些障礙來做最簡單的事情。 那麼,我們可以有哪些更艱難的事物引入到我們的日常生活中,以提升我們的感受呢,除了鍛煉、陽光和冷水? 是的。 我這裡的總體觀點是,我的Substack叫做2%通訊。 我會告訴你為什麼它叫2%。 有一項研究發現,當有電梯可以使用時,只有2%的人會選擇走樓梯,2%。 現在,100%的人都知道如果他們走樓梯會對他們更好,對吧? 對他們的健康和福祉會有更好的長期回報。 然而,98%的人卻選擇了更容易的事情,而這可能會在長期內損害他們,尤其是在這樣的環境中,我們的活動量不足。 所以這告訴我,我們的本能是選擇下壹個輕鬆的選擇。 但在現代生活中,良好的生活往往需要做這些稍微不舒適的事情,而這些並不是什麼難以察覺的事情。 就好比,你得上二樓。 那麼你會選擇哪條路呢? 你會選擇那條稍微不舒服,但長期改善你生活的路嗎? 還是會選擇那段容易的路,這段路在長期內可能對你有害? 對我來說,這是一種隱喻,關於如何在日常生活中進步,對吧? 在日常生活的每一個環節,我們怎樣進步? 所以我試著把這種想法應用到我生活的各個方面。 像是如果我能讓某些事情稍微不那麼舒適。 我不是在談極端的情況。 我會做那些稍微困難,但我知道會帶來長期回報的事情。 我一定要這樣做。 所以對我來說,就像,好的,如果我在辦公室,舉個例子,我有一個電話會議。 我可以坐在這裡接電話,或者我可以戴上耳機,去散步,同時進行通話。 我認為對於絕大多數的電話會議來說,除非你是在和CEO或你的大上司通話,對吧? 否則那個時候最好坐在電腦旁。 但即使如此,你也獲得了許多步數,這對自己有益。 走路是與健康最相關的指標之一。 人們只需要多走路。 這是一個簡單的方法。 像是,你一定得接這個電話,那麼不如一邊接電話一邊多走幾步對嗎? 像這樣的事情。 還有,比如你能在超市的時候攜帶你的雜貨嗎? 你可以拿著籃子,運送東西。 這樣做能讓你承受一些小負荷,這對背部健康、力量等都有很大幫助。 甚至一些簡單的事情,比如我會停在最遠的車位。 人們會翻白眼,覺得這是如此明顯。 每個人都這樣說。 是的,但其實沒有人真的去做。 如果你看看非運動的活動熱量消耗,這很有意思。 這基本上是一種學術化的方式,來描述一個人生活中的所有運動,而這些運動並非專門進行的運動。 在許多研究中,這常常超過了運動的益處。 無疑,在消耗的卡路里上是如此。 甚至數據顯示,這在長期健康成果上也有影響。 有一些梅奧診所的數據顯示,像那樣,若人們在日常生活中多多活動,他們通過日常活動燃燒的卡路里可以高達800卡路里。 如果你做一些粗略的估算,這就相當於奔跑八英里或類似的情況,對吧? 所以我認為,超越運動,尋找這些機會,像是在《舒適危機》中,我寫到沉默的價值。 與此相比,人類使得世界的噪音在四方面增長。 然而在這種噪音的環境中,沉默實際上對我們相當有益。 把人放在一個安靜的環境中,起初會感到有點不舒服。 人們通常會報告說,哦,這麼安靜。 這有點奇怪。 剛開始時感覺很奇怪。 但隨著時間的推移,人們往往會冷靜下來。 這就像是一種良好的重置。 那麼,你是否可以在辦公室裡,剛進來就播放音樂? 大多數人會全天打開電視。 他們並不是在看電視,而是需要背景噪音,否則會感到不自在。 但如果你能削減這些雜音,即使起初會有些艱難,從長期來看,這可能會讓你受益。 那麼,我們如何將這一理念應用到不同的領域呢? 我做過一篇文章,名為「2%的宣言」,發表在我的Substack上。 我會在之前提到的鏈接中附上。 裡面列出了很多方法。 我認為這確實重要。
這就像這種心態的轉變。
比如,我該如何將這件必須做的事情稍微變得困難一些,並獲得一些好處?
一旦你開始疊加這些事情,事情就會開始變化。
事情開始改變。
是的,我同意。
你知道,我提到的草莓殼的微不足道例子,我總是把它放在草莓碗旁邊,它們就會在那裡靜靜地躺著。
對我來說,這實際上是非常有益的,因為我也這樣做。
我妻子會說,這種行為到底是什麼心理呢?
我會回答,嗯,現在有兩個人這樣做了。
至少有我們兩個。
如果你也是一個不會丟棄草莓殼的人,請一定留言,我們將成立一個支持小組。
但是這教會了我一個重要的課題,因為這其實不僅僅是草莓殼,而是注意到抗拒的感受。
那是什麼呢?
然後認識到那種抗拒有多微不足道,但又是多麼普遍。
所以,我們所抵抗的事情。
就像,我早上起床的第一件事就是整理床鋪。
我已經習慣早上曬太陽。
我已經掌握了所有這些東西。
但那些我們可以暫時不去做的小事,才是我認為真正侵蝕了這個——你所提到的我們大腦中的某種循環的。
我確實想談談大腦的電路問題,但我覺得我們還沒有它的名字,因為這涉及到一點意志力。
這需要一些韌性。
這需要一點反思。
但我這裡想表達的——請原諒我,因為我在這方面有些磕磕絆絆,這是我在這次對話中剛剛到達的領域——
是關於以往經驗和當前經驗之間的對比,我們可以說不適感的程度,大約是從一到十。
如果某件事在我們以往的經驗中讓我們感到非常不適,那麼無論接下來的生活是幾個小時還是幾天後,未來的階段會感覺更好。
正如你所說的,一個月。
你必須去北極。
你在那裡待了多久?
33天。
所以,比一個月多,而你在那裡得到一個月的平靜、幸福,你變得更加超級,無論是對你還是對其他人,對吧?
然後瘋狂的事情開始慢慢回來。
重新開始回來。
我認為這是對許多神經系統的微觀縮影。
它們會適應等等。
當我想到你給出的例子——我喜歡那個選擇走樓梯的例子。
我總是想到,當我旅行時,我會坐很多。
我不喜歡坐太久。
我總是覺得自己多動一點會好得多。
所以我像個農夫一樣提著行李,還有一個大的補給包,因此需要二次安檢,以及安檢。
然後走樓梯是一個很好的機會。
所以我們可以重新框架,對吧?
作為人類,我們可以重新框架,告訴自己一些事情對我們是有益的。
但正是那些我們對自己感受到強烈抗拒的地方,我認為是最具挑戰性的,而不是對世界的抗拒。
正如你指出的,世界上並不缺少走路的機會或者選擇走樓梯的機會。
這些隨處可見。
但內心的那種轉變,向著更加舒適的狀態。
你對那些更心理層面的事情怎麼看?
比如,天啊,讀一本紙本書而不是聽它。
我喜愛有聲書。
但,強迫自己閱讀,讓手機不在房間裡,讀一些困難的,比如一本難書。
如果我想要一本真正好的難書,我會向馬克·安德森請教書籍推薦。
通常,我得去像特別的書商那裡找這本書,因為有些書很難找到。
然後我打開第一頁,我會想,嗯,我知道他真的很聰明。
他是我見過的最聰明的人之一。
我認識很多聰明的人。
但這真的很有挑戰性。
然後我必須開始慢慢讀,逐字逐句地潦草讀過去。
這讓我想起了成為博士生時,第一次學習神經系統的時候。
當我們找到理解的關鍵時,那感覺太好了。
是啊,然後就能克服它。
然後就可以克服它。
是的。
但在認知領域和情感領域,你有沒有有意地和你的妻子坐下來說,讓我們進行一場非常艱難的對話,這樣我們就可以度過一個非常美好的週末?
你在生活的各個領域都這樣做嗎?
好吧,我肯定不是完美的。
我和我妻子其實會進行很長時間的散步。
而那是所有神奇發生的地方。
身為一對伴侶進行散步是有某種獨特魅力的。
我們會在周六走12英里,或者在周六走8到12英里。
那是我們的長散步。
是啊。
你有大約四個小時的時間在一起。
在第一個小時,你就在聊這聊那。
“你工作得怎麼樣?”“嘿,不錯。你呢?”
然後到了第二個小時,你開始深入到那些深刻且艱難的話題。
我認為與他人一起前進的過程中,能夠獲得生命活力。
這裡面甚至有點靈性,還有來自他們的連結。
所以那是我們肯定會做的事情。
我不認為如果我們說,讓我們坐在沙發上,然後打開這個Netflix節目,去聊聊彼此,那樣的對話會出現。
像這樣的事情是無法實現的,對吧?
是的,走路確實要稍微困難一點,但那裡會發生魔法。
我還想說,在《舒適危機》中有一個部分,我也在我的另一部書《稀缺思維》中寫過一點。
我們談論無聊的價值。
所以無聊實際上是這種進化上的不適,告訴我們去做其他事情。
它既不是好事,也不是壞事。
它只是告訴我們,無論你現在在做什麼,你投入的時間回報正變薄。
去做些別的事情吧。
過去,如果你想想我們,比如說,我們在外面覓食,而我們在某個區域,卻找不到任何東西,什麼都沒有,無聊感就會出現,因為我們沒有收穫。心裡會想,嗯,去做些別的事情吧。我們可能會說,好的,那我們要不要試試在這個河裡釣魚之類的呢?我認為在現代生活中,當那種告訴我們去做些別的事情的進化不適感出現時,那個「其他」就變成了非常簡單、毫不費力的逃避。而這種逃避通常是以手機的形式出現,Instagram 或其他類似的東西。這就像是超級刺激的內容。
但我認為,靜下心來面對無聊並利用它來看看還能帶你去那裡,超越屏幕,可能是非常有價值的。是的,這很不舒服。但我發現我的最好想法往往是在我遠離外部刺激時出現的。我認為有幾個世紀的思想家都會這麼說。我的最佳想法通常在我去掉外界刺激的時候出現。是的,我的思想會遊蕩,我會感到無聊,但隨之而來的,哦,某種魔法就會發生。
我想提到一個關於當今屏幕的訊息,就是有太多關於手機的媒體。像是,你必須少用手機。這裡有一百萬種減少手機使用的方法。是的,這很重要。我們都應該這麼做。但我認為這忽略了一個重要的點,那就是如果我們假設減少兩個小時的手機屏幕時間,結果往往是人們會感到無聊,然後說,該怎麼辦?然後他們就會打開 Netflix。這並沒有太大不同,對吧?這不是算法,但你仍然只是接收著這些訊息,而不是看看世界還能提供什麼,並且想出自己的想法和創意。
所以我喜歡說,與其專注於少用手機,不如想想更多的無聊。讓自己置身於一個無聊的空間中,這會讓你感到不舒服,你的思想會遊蕩,但你可能會找到一些好點子。是的,你的腦子裡會出現一些奇怪的東西,當然。這就是當你的思想漫遊時會發生的事情。但我認為你可以在那裡發現一些有趣的東西。無聊是否包括反思,還是說那是真正的無聊,像是,呃?我認為我們需要遠離那些超級刺激的東西,尤其是在我們得到那種“我沒事可做”的時刻。比如,排隊等候購物時,對吧?人們都在做什麼?每個人都在用手機。我們似乎無法靜坐思考超過三秒鐘。
所以我認為,哪怕只是有一個時刻,你心裡想,好的,現在我要什麼都不做。這會讓人感到有點奇怪,也許會有些不舒服,或者會感到一點點無聊。但你會發現,自己的思想會飛到一些有趣的地方,我認為這在當今的背景下是可以產生積極影響的。
我在發笑,因為你對去年出現的“無媒介飛行體驗”有什麼看法?你有看到嗎?當時那些男人發文說他們所謂的“無媒介”,使用的詞彙確實讓人感到不妥。我沒有選擇。他們在十小時或六小時的飛行中不使用任何媒介。就這樣坐着,作為他們堅韌的象徵。我覺得這有點有趣。從那裡衍生出來的是我妻子的反應,她說,這些人真弱。她從我認識她的時候就一直這麼做。有趣的是,她真的坐在那個座位上,打開航空屏幕的地圖,然後專注於那個。我心想,她真是個瘋子。現在,結果是她就像是最早的無媒介實踐者。我喜歡這樣。這不是我預期的答案。
是的,這個趨勢就這樣來來去去。是的,來來去去。我認為這其中有一種表演性元素,對吧?所以它就變成了某種對算法和其他東西的表演,我想我們可能需要在這方面更微妙地考慮一下。如果我不在屏幕上,那麼我將如何利用這段時間?我可以用它來深入我的思考嗎?我認為人們需要時間,尤其是在你嘗試消化大想法的時候。我發現,一次長時間的散步,不帶手機,真的是我需要的。而且我想很多人,歷史上有很多逸事表明,好的想法往往來自於這些時刻,當你全神貫注於此時此刻時,也許你在散步,或只是靜坐,慢慢剝開那些層次。這並不容易,但值得。
你知道,在整個歷史中,甚至現在,許多人在夜間睡覺或在進入與清醒邊緣的狀態時會得到靈感。在這種非活動的時候,沒有感官輸入的時候,大腦在處理事物。這使我完全明白,在白日夢或你所描述的無聊中,會浮現出新想法,就像在進入睡眠和清醒的過渡狀態時一樣。是的。我認為人們有時會體會到這一點,有一個原因就是我們有這種老生常談的說法,你在淋浴時會想出最佳點子,因為那時沒有刺激,對吧?你不在用手機。是的,你不在用手機。你遠離噪音,只是在心裡,哦,突然間靈光一閃。但你也得把它們寫下來。我發現這也是重要的。如果你有一個好主意。是的。
你的想法捕捉的方式是什麼?你會寫下來嗎?
是的。我通常會隨身攜帶一本筆記本。把事情寫下來。就像晚上做夢一樣,我們醒來時心想,哦,我會明天記得這個,然後你……你不會記得的。你不會記得的。我同意在白天想到的事情寫下來很重要。
實際上,這是大名鼎鼎的傳奇人物喬·斯特拉默(Joe Strummer),他因為與“衝擊樂隊”(The Clash)和“馬斯卡萊羅”(Mascalero)而出名——
有個短片在某處顯示他用那種沉重的氣聲說,若你有個想法,就必須把它寫下來。
對的。
因為不僅你會忘記,即使你恰巧記住了,除非你在那一刻把它寫下來,否則你無法捕捉靈感的本質。
他真的相信在那一刻,它攜帶著一種你無法通過事後的寫作來替代的價值。
對的。
我同意。
所以我剛剛為我正在撰寫的第三本書做了這個。
這是為期約 40 天的步行旅行。
這是一段穿越南猶他州的徒步旅行,進入大峽谷,然後再到北亞利桑那州,最後抵達錫安國家公園。
這總共花了大約 40 天。
通常當我在報告一本書時,比如我寫《舒適危機》(The Comfort Crisis)、《稀缺思維》(Scarcity Brain)時,我會在旅行過程中做很多事情,但我通常會使用這些筆記本寫作。
我用的是一種特定的筆記本,是防水的,因為我在戶外環境裡。
但在這次徒步旅行中,如果我不斷停下來寫作,就無法實現一天內需要的里程。
而且我無法一邊徒步一邊寫作。
是的,梭羅的優勢在於他只待在那個地方。
對,確實是這樣。
所以我實際上是在我的手機上錄音,發現這也真的是個非常有用的工具,大家可以用。
所以當我從徒步旅行回來時,我有大約 500 條不同的語音備註。
其中一些是 10 秒鐘,一些則是我隨口閒聊的六分鐘。
但裡面有一些不錯的內容。
所以我認為你需要在那一刻捕捉靈感,因為我也發現,直到徒步的第二、第三、第四天,我才真正理解了錄音的想法。
我意識到我不能停下來寫下來。
然後到晚上在營地,我們搭起帳篷,我會開始寫下當天的筆記,然後我會想,那個在峽谷裡的想法是什麼呢?
真的很棒。
但我就是找不到它,對吧?
所以我說,好吧,我們得用錄音這個工具,來錄下這些。
這真是太棒了。
加州理工學院有位非常傑出的神經生物學家,名字叫大衛·安德森(David Anderson)。
他在一些較古老的腦區,如下丘腦、原始狀態(如侵略、交配行為)方面做了一些非常有趣的工作。
但這對我們現在討論的很多事情,比如認知狀態和創造力、捕捉想法也有影響。
這就是吸引子狀態的概念,基本上,腦袋運作的方式常常讓大多數人感到沮喪。它不是說,你會說:哦,我要從早上 9 點到 11 點寫作,或者我會進行一些硬編碼,或者我要怎麼樣——然後你就坐下來開始。不,實際上你是要熱身,是逐步進入狀態。
隨著時間的推移,這幾乎像是一顆球在平面上滾動,然後那個平面開始變得越來越凹下去,最終形成一個深溝。
通常就在這時,鬧鐘響起,是時候去做其他事情了。
所以這些吸引子狀態基本上就是關閉許多其他回路,讓一個回路逐漸增加它的活動。
但隨著時間的推移,我們可以訓練這些東西。
我們可以將它們與特定的事件聯繫起來,比如早上 9 點煮咖啡。
這樣你的神經系統便無意識地開始預測處於深度專注和寫作的吸引子狀態。
這一切開始變得有意義。
這開始只是一種對習慣的不同視角。
但如果你從吸引子狀態的角度看大多數人,包括我自己日常的活動,你會問自己,我在訓練我的大腦干什麼?
我每天在鍛鍊、鍛鍊、鍛鍊,減掉 E-N。
我每天在教我的大腦做什麼呢?
你會發現,吸引子狀態是無休止地滾動大量的媒體。
是看別人的評論。
這真的很好笑。
是和朋友聊天。
是發簡訊給幾個人。
而我們所做的,我認為是我們創造了這些吸引子狀態——並不是說我們都有 ADHD 或者什麼的。
有些人確實有。
但就我們過去的行為而言,我們正處於該在的地方。
我們只是在訓練這個充滿噪音的溝渠。
然後,到了一天結束的時候,你會覺得,天啊,我根本沒有完成任何事情。
這種感覺。
所以當你描述進入自然,移除所有這些干擾,強迫自己走向特定方向——不僅僅是物理上的方向,而是朝向特定的心理方向時,我覺得這是在回到一些非常根本的東西。
就像阻力訓練或心血管運動的過載原則一樣,還有提高心搏量。
這是思維如何運作的基本原則之一,這也是為什麼我如此熱愛這些實踐,這讓我回到了那個問題:好吧,這裡有 2% 的規則。
對的。
接受,我將成為這 2% 的人,去做這更加困難的事情。
雖然在短期內它會更難,但它會給我帶來長期的好處。
如果我可以找到能夠在我的生活中運用這個理念的地方,那就是一個巨大的長期——像福利大規模累積一樣。
而在光譜的另一端是“艱難挑戰”(misogy)的概念。
你能解釋一下“艱難挑戰”嗎?
對的。
如果我用一句話來概括,就是“艱難挑戰”幾乎是一種現代的成年禮,目的是教導人們他們的潛力,並給予他們真實改變自我的體驗。
我聽到這個想法是來自一位名叫馬庫斯·艾略特(Marcus Elliott)的人。
他在上世紀 90 年代提出了這個概念,這是他個人的一個經歷。
我是偶然發現的。
馬庫斯,我相信,他是在哈佛取得醫學博士學位的,然後他決定說,我不想當醫生。我想進入運動科學領域。因此,他經營一個名為P3的設施。實際上,他們離這裡不遠,位於聖巴巴拉。他與各種運動員合作,擁有與NBA、NFL等的合約等等。但是他也意識到,真正改變一個人的東西,並不總是能夠量化,因為他進行了大量的運動測量。他進行很多有關運動測量的大數據和人工智慧工作,可以預測受傷等問題。他察覺到,那些促使運動員變得更好,讓他們在比賽的關鍵時刻達到更好狀態的重大變化,是無法測量的。
他進行一種叫做Masogi的練習。其理念是,每年你要出去做一些非常非常艱難的事情。他定義的「非常艱難」是說,你應該有50%的機會完成你的Masogi任務。所以50%的機會。因為今天,我想他在這裡,他主張,即使我們面對挑戰,我們也必須知道我們會完成它。這就像人們不會在跑馬拉松時說,我不知道我能否完成這場馬拉松。他們會說,我不知道我能否完成這場馬拉松,然後插入一些隨意的時間。因此,這就是挑戰的元素。Masogi的第二條規則是,你不能死去。所以這意味著,是的,做一些相當艱難的事情。而當你出去做一些非常古怪、具有挑戰性的事情時,你知道這真的會很艱難,並且你真的不確定自己能否完成這件事情,通常會發生什麼呢?當你進入這一刻,並在這一刻你認為自己已經達到極限。你知道,我已經達到極限了。我將無法完成這件事。所有的一切都失去了。但如果你能繼續前進,步步為營,你會得到另一個時刻。在那一刻,你回頭看看,然後說,等等。我本以為我的極限是在那裡。但顯然,我現在已經超越了它。所以我在這裡低估了自己。然後問題是,好吧,如果我在這一刻低估了自己,我的生活中還有什麼地方我可能在低估自己呢?這就是重大變化發生的地方,對吧?這是你想從Masogi中帶走的問題。
在過去,我會說,在我遇到馬庫斯之後,他告訴我這個古怪的Masogi理念,他做了各種奇怪的事情。我開始其實在深入挖掘,說,好吧,這是一個有趣的想法。這也是有點瘋狂的,你知道嗎?但是如果你回顧歷史,我認為我們曾經有過這樣的事情,以成年禮的形式出現。如我之前提到的,成年禮在各種文化中自然地出現。但人們意識到,做一些真正將你推向你所認為的能力邊界之外的事情,在這個過程中你必須解決問題,懷疑自己,以及克服困難,成為人類精神的偉大老師。所以這就是Masogi的理念。出去。做一些你認為非常非常艱難的事。看看你學到了什麼。即使你失敗了,也沒關係。你仍然會在這個過程中學到一些東西。我是這個Masogi概念的忠實粉絲。因此,每年挑選一些東西。可以是體能上的。可以是智力上、創造性的。可以是任何事情。你認為,宣揚自己在做這件事的重要性和保持安靜,保留給自己有多重要?我認為最好是保持安靜。所以我認為我們生活在一個世界中,現在人們出於外部原因做很多事情,為了在社交媒體上獲得讚。所以你的鄰居會說,哦,那個人在社區裡真厲害。那位女士做了這個,隨便什麼。而我認為如果你能做到只為自己做一些事情,那使它變得更加有價值。它賦予了這件事不同的意義。一旦你決定,哦,我要做這件事因為,哦,這個家伙用了一小時來完成它。那麼,我要在59分鐘內完成它。那也限制了你,對吧?因為現在你要追求59分鐘,而不是,哦,如果你只是出去為自己而做,完全投入,那你有可能用55分鐘完成,你知道嗎?
我認為今天我們生活在一個世界裡,很多分享都是為了獲得社會認可。你知道,你可以來回討論這件事的好和壞。但我會主張,有時候只為自己做一些事情是好的,並且利用這個杠杆,你知道你擁有的,可能沒有人知道你擁有它。但當你需要的時候,你可以拉動那根他媽的東西,那將真正影響一些變化。我最大的訊息之一就是人們只是需要出去尋找一些該死的冒險。而且很容易陷入不斷重複同樣事情的循環。你在家裡存在,一切都很舒適,壓力以電子郵件和截止日期的形式出現,事情變得可預測。出去到一個完全不熟悉的地方。做一些對你來說會有挑戰性的事情。隨著風去。你會發現一些真的會提升你生活的東西,讓你感受到,正如約瑟夫·坎貝爾所說,生命的狂喜。像我可以告訴你,當我出發去某個地方,比如玻利維亞的叢林時,我必須搞清楚這件事,因為我將去見這個奇曼族或者其他什麼東西。或者我得去伊拉克調查毒品交易。
這當然不必那麼極端。
但我確實感到那是我最有生命力的時刻。
就像我們正進入這個未知的世界。
我們不知道會發生什麼。
我們會在途中遇到各種古怪的人物。
將會有考驗。
將會有困難。
但我會克服這一切。
我會必須找出解決辦法。
而這一切都讓我感到無比充實。
這就像是最神奇的事情。
當我從那裡回來時,它教會了我一些讓我在回到正常生活中能更好運作的東西。
因為我學會了所有這些技能和工具,如果我不逃離正常生活,去冒險,我是無法得到的。
如果你和我一起進行一個在線實驗怎麼樣?
這其實是認真的。
好吧。
我們可以說,好的,我們要-你我以及將要加入我們的一批人,每天都要在一定的時間內不使用智能手機。
而不是在一天結束時發佈你的睡眠得分,像現在很多人那樣,你會在一天結束時發佈你成功完全離線的總小時數。
所以我們將競爭遠離社交媒體的時間。
也許我們還每週上一次Instagram直播,分享我們的經歷。
然後有這樣一個愛玩的人俱樂部想要這樣做,對吧?
是啊。
看看我們會得到什麼。
你覺得最後分享這種經驗以及其周圍的社區會實際上削弱人們在遠離他們手機時的體驗嗎?
這是一個好問題。
我認為這是一些複雜的事情,分享可能會有一些好處。
有些人需要那種社區元素。
對,是的,這可能在某些方面增強體驗。
競爭中的社區元素也可能會影響人們的行為,以至於如果他們不知道自己是這個群體的一部分,就會沒有這樣的行為,對吧?
所以我認為這些問題變得相當複雜。
我也認為可能會有一些個體差異。
我知道我個人如果沒有像大型社交元素的情況下會做得更好。
就像我不參加馬拉松只是因為在心理上我知道馬拉松會給人們帶來很多價值,因為有社區和這些東西。
但是不知為什麼在我腦海中,我有這種奇怪的癖好,我會想,是啊,但我隨時都可以自己去跑26英里,沒有必要穿上這種號碼布還得支付報名費。
你知道的,你可以隨便跑26英里,對吧?
所以對我來說,某些東西並沒有吸引力,但對某些人卻是如此。
所以我認為你會有-我認為你會有個體差異。
你怎麼看?
我認為我們應該進行這個實驗。
我也這麼認為。
我覺得把一群人聚到一起,來自線上,進入他們的生活,然後創建一個社區,讓人們利用社交媒體進行學習和實際的社交聯繫,會非常有趣。
是的。
但他們不依賴於這種-人們稱之為快餐,或者是我父親所說的一種咀嚼口香糖般的營養,整天都在那樣。
是的。
我這樣說是因為我喜歡社交媒體。
是的。
但我想這是今天我想向你提議的想法。
我們應該這麼做。
所以我決定在麥克風前說出來。
我有一個很好的平台來做這件事,除非你有更好的。
我們可以如何跟蹤它。
我最喜歡的一個應用程式叫做ClearSpace。
ClearSpace的功能是-當你去選擇你想要”封鎖”的應用程式時,當你選擇其中一個應用程式,比如Instagram,它會給你一個美好的名言,像是關於生活的啟發性名言。
但你必須等,對吧?
它有十秒的延遲。
你會等,然後它會帶你到下一個畫面,然後問你,實際上你想在這個應用程式上花多少時間?
你可以選擇5分鐘、10分鐘、15分鐘、20分鐘,然後選擇你想花的時間。
只有完成這一過程後,你才能在預先選定的時間內使用該應用程式。
我覺得這對我來說非常有用,因為它讓我變得有意識,對吧?
很多時候人們只是拿出手機,立刻點擊Instagram,然後你就陷入其中。
你進去是想回覆一條私信,但實際上你卻在看狗狗視頻。
看狗狗視頻沒什麼錯。
但你卻看了30分鐘的狗狗視頻,然後你就會想,哦,天哪,我一天就這樣浪費掉了,對吧?
所以這個東西打斷了這個過程。
而且他們有一些挑戰功能,可以幫我們創建一個非常有趣的團體。
這聽起來真不錯。
是的,我喜歡社交媒體。
我認為它的本質是一個真正與人連結的機會。
我一直想和我的粉絲舉行每週一次的會議,這樣我就能向他們學習,了解他們所做的以及他們的近況。
是的。
所以我覺得這其中是十分有價值的,就像去生活然後在網上見面,和那些你不會有機會分享信息並從他們那裡學習的人交談,並希望他們也能從你身上學到東西,真正做到這一點。
但我不知道,除了可能的12步小組或一些宗教團體,是否有在社交媒體平台上定期會面並持續多年的團體?
就像我們每週會面一次。
我們會上去。
我們直播。
我會不時直播一次,與我的觀眾聯繫,主要是聽取他們的問題。
但我想知道是否存在一些在線團體,已經持續多年。
這是一個好問題。
這讓我想起來。
你可能看到過那個故事,關於那些人,雖然不是社交媒體,但它真的很驚人。
那群人玩捉迷藏已經玩了大約 40 年或更久了。
真的嗎?
你看到那個故事了嗎?
沒有。
就是這些家伙,我想他們以前是小孩,他們一直保持著這個終身的捉迷藏遊戲,而且從來沒有結束過。
在婚禮上也這樣嗎?
對。
哇,這樣啊。
大多數人可能會想,這一定是非常令人厭煩的。
所以他們從不暫停遊戲。
從不暫停遊戲。
對。
而且,你知道,有人可能會當然那個「鬼」將近好幾年,然後那個人會秘密乘飛機去克里夫蘭或者其他「鬼」所在的地方,然後你就會說,抓到了,你是「鬼」。
真有趣。
太棒了。
這個遊戲還在繼續。
我想它還在繼續,對。
太神奇了。
是啊。
太神奇了。
很好。
對。
你知道,我之前在社交媒體上說過很多次,但任何沒有在大量努力之前給予的多巴胺獎勵,
你知道,可能會以成癮的形式毀掉我們,但也會導致其他時候多巴胺的基準降低。
是的。
這就是你所提到的食物的豐富性和生活的便利性。
在這個我希望以某種形式進行的實驗中,想法是會有一些抵抗力去遠離智能手機。
希望會有很大的快樂,然後吸引狀態將會取代做其他事情的生活,關係和創意追求,等等,當我們遠離手機的時候。
但抵抗這種誘惑會需要一定的努力,這樣當我們社交時,它是一個真正的多巴胺上升,而不是下降多巴胺的基準。
是的。
但它符合所有我認為健康的多巴胺動態標準。
是的。
因為我們確實可以區分健康和不健康的多巴胺動態。
但它仍然納入了智能手機,這看起來不會消失。
所以進行這個實驗會很有趣。
是的。
我不知道。
我想是的,對於你的觀點,智能手機是永久存在的。
社交媒體明顯有好處,否則沒有人會使用它。
問題是有些好處伴隨著長期的傷害,對吧?
但我認為如果你可以訓練自己以一種幫助你而不是傷害你的方式去使用它,那麼這就是一件好事。
這讓我想起了我媽的故事。
大約 10 年前我媽得了癌症。
她現在很好。
但她去做其中一次年度檢查,對吧?
這顯然是讓人緊張的,因為你要知道,嘿,這病又出現了嗎,等等等等。
所以她去參加這次會議,而我當時不在城裡。
她去這個預約,然後她在醫生的辦公室裡。
她穿著醫院的長袍坐在休息室裡,醫護人員說:“好吧,我們馬上回來。”
於是她就坐在那裡,剛好護理人員一走,她立刻想拿起手機。
但她把手機留在了車裡。
她意識到那一刻她想抓那部手機是因為她感到焦慮和情感脆弱。
而那在那一刻實際上是一種鎮靜劑。
我必須和這種感覺共處。
我必須靜靜坐著,感受一下。
她說,但因為被迫進入那一刻,它讓我意識到,嗯,我為什麼不想感受這個?
這就引出了這些問題,比如,哦,因為我珍惜活著的感覺。
好吧,為什麼珍惜活著的感覺?
哦,這裡有很多理由。
哦,我欣賞這個事情。
我欣賞那件事情。
而這種洞察,我認為教會了她很多關於如何想要花時間的事情。
所以,擁有這些時刻,我們不立即選擇那種輕鬆、不舒服或輕鬆、舒適的選擇,我認為可以導致這些洞察。
這就像是一個非常微小的瞬間,但它代表了很多。
而她的行為在那之後確實改變了。
你知道,她很棒。
她一直都很了不起。
她是一位單身媽媽,而我是一個獨生子。
她已經戒酒 40 年了。
是的,40 年。
而我 38 歲,所以她戒酒後生了孩子。
我們的處境絕對是相當困難,但她努力工作,為我們建立了一個相當不錯的生活。
真棒。
我們絕對不是富有,但她是一位了不起的女性。
是的,我從她身上學到了很多。
聽起來她是一位了不起的女性。
我真的很高興聽到她健康。
是的。
那一刻把手機留在車裡,對,是驚人的事情,這些小的時間門戶可以打開這麼多。
我認為社交媒體提供了很多。
我也認為,正如你的例子所指出的,它提供了麻痹或經歷戲劇的機會。
而我覺得當人們談論社交媒體的多巴胺刺激時,數據實際上與我們的手機滾動給我們多巴胺激發的想法並不吻合。
它給予我們的是低層次的支出。
你知道,基於你的書籍,我幾天前寫下了一些東西。
我在思考我們的對話。
我在考慮,我一直認為多巴胺是一種貨幣。
它是動機的普遍貨幣,對吧?
它實際上允許我們前行。
它控制身體的運動。
這就是為什麼失去多巴胺神經元的帕金森患者無法運動。
但在心理運動方面,它是動機,像是向某樣東西移動。
重新引導我們的努力等等。
我在思考這一點,我們要麼花費我們的多巴胺,對吧?或者我們可以投資我們的多巴胺。
這是純粹基於你的工作。
太棒了。
而且似乎整天我們都有可能在消耗多巴胺。
捲動是消耗。
而且這是一種我們甚至沒注意到的消耗方式。
我們有點像在洩漏。
這幾乎就像是在洩漏多巴胺。
我們並沒有獲得這些所謂的多巴胺刺激。
這就是為什麼我不喜歡多巴胺刺激模型。
我不會登錄 Instagram 然後想,哇。
就像,不,不是從一個麻醉中回來,然後說,我可以活下去。這對於接下來的月份並沒有什麼變化。它讓你一直停留在尋求更多的困境中,因為這就像是心理口香糖。這是我爸爸。很久以前,他曾經說,對互聯網要小心。我問,為什麼?他說,這只是心理口香糖。真是智慧的人。是的,他是一個具有高度紀律性的人。因此我們總是在花費。但是還有一些事情需要努力去做——在我們做這些事情的同時,我們仍然在消耗多巴胺。就像,如果你去健身房鍛煉,你在付出努力,但你會從那筆投資中獲得回報。所以你是在投資,而不僅僅是在花費。對,這很好。另一個基於你今天告訴我的,是在無聊或冥想狀態下的反思,或者,對於那些朝這個方向發展的人來說,禱告,無論那是什麼。或者也許只是離開社交聚會,把手機放在口袋裡,走回車上,真正思考一下那次互動的豐富性。像這些小事情在我們的生活中逐漸消失,但卻是如此容易重新獲得。這種反思是投資我們多巴胺的另一種方式。我認為當我們看待有關多巴胺的神經生物學文獻時,我們會意識到,當然,成癮使你的多巴胺消耗殆盡。降低你的基線。你的銀行賬戶是赤字,深陷於赤字中。是的。這是一個完全不同的討論。但我們中的大多數人都在消耗,然後我們每晚都通過睡眠重置,接著第二天又花費,然後再重置。這成為了一種無意義的生活。而這並不是想要妖魔化社交媒體平台。當我們不想感受某些東西或需要感受某種情緒時,它們確實很擅長讓我們麻痺,比如,哦,天啊,她這樣做了。他這樣做了。哦,天啊,對於這兩個爭論誰說了什麼和誰做了什麼的人,訴訟被駁回了——我想,真的有多無聊?是的。那有多不重要?但又不無聊,因為他們教會了我們如何讓它不無聊。對呀,完全如此。然後你看看評論,那真是,呃。就像,真噁心。就像永遠的高中。是的。可是最糟糕的部分。它有效地訓練了我們如何去使用它。所以當我想到舒適危機或稀缺思維時,我是在說,這真的關乎如何在努力和反思中投資你的多巴胺,以捕捉更多的能力去投入到事情中。這對我來說,正是你在舒適危機中提到的做艱難事物的天才。正如我在今天的討論開頭所說,這確實改變了我的日常生活,因為我現在會非常認真地思考,例如,如何引入更多?這是更多的痛苦以帶來更多的意義,而不是舒適,無論如何都是意義。所以,是的,我認為你正抓住了最重要的兩件事,即努力和反思。我喜歡「花費」與「投資」的這種表述。這正是——是的,我認為你正好說中要害。而投資通常是那些會更加具有挑戰性的事物,沒有那麼強烈刺激的東西,你可能一開始不是特別想做的事情。然後等到你做得足夠多,你會意識到,哦,這真的在根本上和積極地改變了我。希望你會開始渴望這些事物。就像你說的,不,我喜歡運動,對吧?這就是我們希望人們能在各種可以改善他們生活的事情上達到的狀態。我想,我在這裡也要補充。如果你想到那些堆積金錢、投資卻從不花錢的人,或許你也需要學會,好的,現在我在進行這些投資的同時,有時候花費也是可以的,對吧?然後我能真正享受這一點,因為我已經做了這些事情。所以,像我自己的使用情況,我過去會對自己感到沮喪,如果我在Instagram或者其他地方只是看一些無意義的東西。我喜歡在Instagram上無聊的東西。我會對自己感到沮喪。然後我意識到,你已經做了這麼多的事情。比如,你寫了五個小時。你完成了一次鍛煉。你帶狗去散步。你知道,你在家裡幫了忙。你做了所有這些事情。夥計,看一段狗的視頻20分鐘。這沒問題。然後我實際上能更好地欣賞這個,並且對此沒有罪惡感。這就像,好吧,你已經投資了不少。你有這麼多的金錢。是的,買下它。買下那個你不一定需要的東西,但它會給你一點提振,你知道嗎?我想簡短插播一下,感謝我們的贊助商Function。去年,我成為Function的會員,因為我尋找最全面的實驗室檢測方法。Function提供超過100項先進的實驗室檢測,讓你獲得整個身體健康的關鍵快照。這個快照為你提供有關你的心臟健康、荷爾蒙健康、免疫功能、營養水平以及其他更多方面的見解。他們最近還新增了有關毒素的檢測,例如來自有害塑料的BPA暴露,還有PFAS,或稱為長期化學物質的檢測。Function不僅提供超過100項與你的身心健康相關的關鍵生物標記的檢測,還分析這些結果並提供來自相關領域專家的見解。例如,在我與Function的第一次檢測中,我得知我的血液中汞水平升高。Function不僅幫助我檢測到這一點,還提供了降低汞水平的最佳方法,包括限制我的金槍魚消費。
我一直在吃很多金槍魚,並努力多吃一些葉類蔬菜,還補充NAC和乙醯半胱氨酸,這兩者都可以支持穀胱甘肽的生成和排毒。
我應該說,通過進行第二次功能測試,那種方法確實有效。
全面的血液測試至關重要。
有許多與心理和身體健康相關的問題只能通過血液測試來檢測。
問題是,血液測試一直非常昂貴且複雜。
相比之下,我對Function的簡單性及其成本水平感到非常驚訝。
它十分實惠。
因此,我決定加入他們的科學諮詢委員會,我非常高興他們贊助這個播客。
如果你想試試Function,可以訪問functionhealth.com/huberman。
Function目前有超過250,000人的等候名單,但他們正在為Huberman播客的聽眾提供提前訪問。
再說一遍,請訪問functionhealth.com/huberman以獲得Function的提前訪問。
我們都不必成為這些愛自我懲罰和服務的人,只是為了增強多巴胺儲備,這絕對不是目標。
我的意思是,我認為大衛·戈金斯之所以如此受歡迎,其中一個原因是——嗯,有很多原因。
首先,他在網上展現出的樣子。
我的意思是,我從他出版第一本書之前就認識他。
他就是那樣的人。
他不是在扮演一個角色,對吧?
沒有演戲。
這就是他的運作方式。
這很棒。
這是大多數人不會接受的生活。
如果他們部分地接受,它會對他們的益處巨大。
但他確實體現了這一點。
他——不好意思。
他不是「有點」體現了這一點,而是完全體現了這一點。
我認為能夠放鬆和享受事物,真的品味它們,這是另一種——我不會說所有東西都是投資,但有些看起來像是在消耗多巴胺的事情實際上是在投資它們。
我的意思是,你描述了一個美好的例子,就是和你的妻子一起散步,如長途徒步旅行和散步,真正的面對面交流,我認為讓我們感受到許多情感。
我的意思是,這方面有很多科學和心理學。
我們絕對是為了與他人連結而進化的。
絕對如此。
所以我並不認為僅僅與人連接、燒烤、放鬆或什麼都如他們所說的「Netflix and chill」是毫無意義的,只要它不是唯一的選擇。
互聯網讓我們有很多有趣的新方式來與其他人聯繫。
所以在我們按下錄音紅色按鈕之前,我們在談論我對Grateful Dead的喜愛,對吧?
我認為你可以找到很多不同類型的奇特部落來歸屬,它們可以通過互聯網得到強化。
現在,當我開始接觸Grateful Dead時,就像,「好吧,現在我在聽現場表演。我正在走進這個兔子洞。」我會找到一些Reddit線程,人們在討論現場表演,像,「嘿,如果你聽聽傑瑞在78年和79年演奏這首歌的方式」,我會想,「哦,好的,聽吧。噢,哇,這真的很有趣。」所以你開始參與進來,然後你和某個你根本不知道他是誰的Deadhead778成為朋友,或者他住在哪裡,但這是在網上認識的很棒的人。我最終會發現自己在演出上,並和這些在正常生活中可能永遠不會聯繫上親近的人建立聯繫。
有那個,嗯,懷舊的嬉皮士,手裡只有兩美金和一個夢想要去下一場演出,還有那個戴著勞力士的嬉皮士,他正在乘坐私飛機前往右邊的下一場演出。
但你們都是參與其中的,你知道,你們幾乎是為這種大型團體的事情而連結。
我認為這可以應用於音樂。
你可以將它應用於運動隊、共享的原因。
而互聯網,我確實認為,可以讓你找到這些微型部落,知道嗎。
是的,我喜歡它。
我剛開始讓自己熟悉Grateful Dead。
我确实去过一堆现场演出,因为他们来自我的家乡,对吧?
太棒了。
加州大道是德雷珀音樂公司和一些Grateful Dead成員工作過的地方。
那裡有一家很棒的書店,Printer’s Inc。
所以他們在我成長的南灣地區算是一個機構。
但我掉進了不同的音樂類型。
但是那裡有一些很棒的音樂。
但是我認為圍繞著Dead的文化,事實上人們會奉獻他們的整個生命跟隨假設的Dead。
而現在,像是和Phish和Dead & Company,人們去追隨,這是我不知道還有哪個樂隊會讓人們改變整個生活結構的外延。
對。
我的意思是,我在他們在拉斯維加斯的Sphere演出時去過好幾次。
我有另一個有趣的事情。
而且不論是運動隊、愛好還是某種類型的音樂,都會有那種共享的連結感。
當我們——當我在這次長途徒步旅行中時,你接近城鎮的射擊距離,這就是你需要去補給的地方。
但你可能離城鎮有40英里,所以你就會想,「好吧,我們必須搭便車。」
好吧。
所以我們要搭便車進入這個叫做猶他州艾斯卡蘭特的小鎮。
這是一個小鎮。
所以我們去重新儲備食物。
你知道,我們每個人吃了一個16英寸的披薩和翅膀,因為你必須補充能量。
然後我們在這家設備店,需要搭車回到登山口。
距離大約40英里。
所以想,「我們要如何找到搭便車的方式?」這將會花費很長時間。
我在這家設備店裡,剛好有這個——我不記得那是什麼。
這可能是一個有著骷髏頭的毛線帽之類的東西。我撿起它,心想,「哇,這真棒。」然後一位女士走到我面前,說,「哦,你喜歡Dead嗎?」我回答,「是的,我喜歡Dead。」她在商店工作,然後她說,「我也是。」我們開始聊天。結果這位女士估計她看過他們的演出大約五百到一千次。我心想,這個估計有點誇張,但這真的很難得,是吧?我們立即產生了聯繫,她說,「哦,你需要回到登山口的交通工具嗎?」我說,「那太好了。」就像那個小小的骷髏標誌立即讓我們展開了對話,並產生了共同的聯繫感。所以,找到一些東西來與別人認同,我認為這可以是一場偉大的冒險。你會遇到新的人。去外面尋找讓你感興趣的社群,嘗試新事物。這就是力量。
所以你邀請了Ryan來參加《康復與成癮》播客。Ryan Swove。是的,這就是康復小組的力量。力量在於小組,因為你與人們之間有著共同的身份認同。有人在關心你,而你也在關心別人。他們幫助你,你幫助他們。你們分享自己的故事。他們知道一些關於你的事情,可能沒有人知道。這其中有一種身份認同。而這是強大的。這就是為什麼這樣有效。如果 – 如果 – 我將忘記創始人的名字。如果比爾·威爾遜成立了一個線上組織,說,「嘿,我們就在線上聊聊天」,這可能會幫助到很多人。但它不會擁有讓人們聚在一起進行交流的那種力量。
我覺得今天人們出去這樣做變得更難了,因為現在線上活動變得太簡單了,變得有點像隱士。我認為強迫自己進入新地方,結識新朋友,嘗試新事物,親自出去見人,今天可以是非常強大的。我在2%上寫了一篇關於聚會價值和身份認同的文章,不論這種身份認同是關於樂隊還是團隊等等。我和一位研究人員交談。她在俄勒岡。我忘了是哪所大學,對不起。但她談到當互聯網被適當地使用時,可以成為一個非常好的社區建立者。她還說,最好的情況是這些社區能夠找到在現實中會面的方式。這是完美的下一步。它一切始於,「好吧,我們在網上有這個社區。哦,我將在舊金山。群裡有誰是在舊金山的嗎?我們來見面喝杯咖啡吧。」我確實覺得你開始看到更多這樣的情況發生。例如,在Substack上很多作家都在這樣做。舉例來說,我有一個活動叫做「不要死的活動」。這是我 ─ 這與Brian Johnson的「不要死的活動」不同。是的,這是不同的。是的,這是不同的。這是原版的「不要死的活動」。這是一種不同的「不要死」。原版的「不要死」。
我們的活動是我和我的朋友Mike Moreno,這是一位了不起的人。Mike曾在伊拉克和阿富汗擔任CIA案例官。我們基本上教人們旅行和野外生存技能,為期兩天。來的大多數人都是從我的Substack閱讀的讀者,因此他們通常在評論中活躍。他們彼此都認識。人們來了,彼此在網上認識,然後我們一起聚會,做很棒的事情。這真的很棒。但我認為這一步需要讓人們親自見面發生。我還一直想到,你會聽到很多關於人們花在一起的時間少了,這有多種原因。人們會指出組織宗教的活動減少,而宗教曾經是城鎮社交的樞紐。但我也認為一些事情也是…我與一位我喜愛的女性交談過。她曾在《華爾街日報》工作。她現在回到了《華爾街日報》,是一名記者。她叫Gwendolyn Bounds,Wendy Bounds。她寫了一本書,名為《河上的小禮拜堂》。書中講的是,當9/11事件發生時,她在《華爾街日報》工作。而她當時住在城市裡。就像她在洗澡的時候,飛機撞上了大樓。為了逃離城市,她最終搬到了位於紐約的Garrison小鎮。這個小鎮的核心是一家位於火車站旁的老愛爾蘭酒吧。她說,這個小鎮的人們會來這家愛爾蘭酒吧喝一杯、兩杯,但那是個很好的聚會場所。在那裡,你會看到一些極右的人和一些極左的人在酒吧裡。他們彼此開玩笑,但都是出於娛樂。這是社區的核心,聚會和人際聯繫。
我覺得現在你開始看到這樣的地方在慢慢消亡。社區支柱機構似乎已經被一些連鎖店取代了。是的,人們可以在連鎖店聚會,但沒有那種獨特的身份。它一切都是由距離3000英里外的企業辦公室的某個人預定的。我認為我們應該努力找尋那些仍然存在的地方聚會,無論是酒吧。你甚至不必在酒吧喝酒。我可以告訴你這一點。我不喝酒,仍然可以去酒吧聚會。我喜歡酒吧。我有時在酒吧工作,但我不喝酒。是的,這很好。餐廳,或者其他任何地方。我認為實際上應該走出世界。
再次說,我想回到那種舒適危機,我認為有時候,光是在某個地方出現就很難。像是新來的人。嘿,大家。你知道的。要和陌生人開始一段對話。但我確實認為,從長遠來看,這對我們是非常好的。我也認為,網路使人們失去了人性,對吧?對一個在螢幕上像圖釘那樣的小圖標大吼大叫是很容易的,這個圖標說了一句話。但是,如果這個人實際上坐在你對面,就在酒吧的另一邊,你可能根本不會跟他談論政治,對吧?而這裡,你知道,人們會發出瘋狂的死亡威脅之類的。然而,如果那個人就在你酒吧的另一邊,你可能連這個都不會談。而且,你可能會覺得他是一個很棒的人。我再舉個例子。更多的搭便車。當我們在這次徒步旅行中進入這個小鎮時,我們需要重新補給。我們需要去到登山口。這個登山口大約需要開20分鐘的車程。這些人停下來了,說,哦,因為我們伸出拇指,就像老派的流浪漢一樣。說,哦,你們需要搭便車嗎?這是一對來自中國的夫婦。他們一周前來這裡度假。他們都是中國人。在貿易戰的關鍵時刻。這時貿易戰正處於巔峰,對吧?中國剛剛決定不再向我們運送我們需要的某些稀有礦物。我並沒有太關注外面的新聞,但我知道那件事。我們和這對來自中國的夫婦上了車。就這樣,世界上發生著這一切。你猜在那一刻,沒有人在乎的是什麼?所有這些在CNN、福克斯和社交媒體上的有關該死的貿易戰的報導。這兩位美國人,其中一位在政府工作了20年,和這兩位來自中國的人,我們正在連結,談論美國與生活在中國的差異。哦,你們是學者。哦,太好了。我們真的、真的在連結。他們給了我們一個巨大的幫助,讓我們搭便車到登山口。這兩位可真棒。這些人太好了。並且,沒有人在乎那些所有的噪音,這應該讓我們陷入某種緊張的情況,對吧?所以我認為,當你真的面對面地和人交往時,人們有大約7500萬件事情是共同的,而不是有爭論的事情。這需要那種互動,走出去到世界去。我發現當我旅行時,無論在哪裡,人們都比我想像中要友善、快樂、更願意幫忙。我帶著高期待進入這個環境。但需要那些經驗來意識到這一點。我確實認為,如果你只是在螢幕後面存在,那裡讓人們很容易喊叫,你會得到這種扭曲的世界觀。就像,出去,和人交談,經歷不同的事情。你會領悟到,嘿,大多數人實際上是非常好的,只要你給他們一些時間,跟他們交談,問他們問題,對他們友好。對我來說,友善是我生存和交往的第一工具,在我的工作中做各種不同的事情——就只是對人友善。而你會發現,大多數人會對你友善。這是從現實世界開始,然後可能把一些東西帶到線上,或在之後發布或寫下美好的經歷,而不是把線上經驗帶入現實。我有一位朋友,他是一位非常成功的音樂家,他不經營自己的社交媒體。我們每幾週一起吃一次晚餐。某次我提到,我在網上看到的某件事。然後他說,我不想聽社交媒體的事。然後我意識到那一刻,我想,好的,明白了。就像,我們不會討論社交媒體上的事情。我們為什麼要這樣做呢?在他看來,為什麼我們要這樣做?我們在這裡。就讓我們現在來體驗吧。我認為這也同樣簡單。我將要——因為我沒說這個,而這在我們談論麻蘇基時浮現到我腦海中。當我談論這個時,說,某些事情對某些人來說可能會很困難,但我想補充的是,外面有更多人正在做更極端的事。同時,有些人的入場方式,像是你必須嘗試你所處之地的事。所以我給了這個演講,對吧,並在講座中談到麻蘇基。講完後,有一位女士來找我,她說,嘿,我看過你的書,了解過這個麻蘇基的概念。她說,我的麻蘇基是嘗試壽司。我說,嘗試壽司?她說,對,就是嘗試壽司。我說,好吧,告訴我關於這件事。她說,我一直對壽司有恐懼,但人們告訴我這很好,但我就是——我不能做到。我迫使自己去嘗試。她說,我不喜歡它,但我也不討厭它。但更重要的是,它教會我,還有哪些其他的恐懼是我對那些可能完全沒問題的事物有的?這為我打開了一扇巨大的門,去嘗試各種新事物。我說,好吧,我有點害怕一個人飛行。如果我去旅行,去看望一位朋友呢?現在我可以去和朋友一起玩了?這真的打開了門,對吧?所以事實上,這可以是任何事情。可以是某件完全客觀上極端且瘋狂的事,也可以是嘗試壽司。只要嘗試某些東西。所以這真的關於在現實生活中推進到那些邊緣,無論那個邊緣在哪裡。
你認為可以將一天的日程安排得讓早晨和白天變得非常艱難嗎?當我說艱難時,我是指你抵抗做事情的衝動,選擇不走捷徑,從而讓你的晚上和夜晚變得非常放鬆?是的。我試著這樣做。我稍後會詳細談談我的晚上,但我想先告訴你我的早晨。實際上,我也想聽聽你是如何處理這個問題的。
早上,我通常很早就醒來。這裡我需要補充一下,我也會早睡。所以我大約在3:30到4:30之間醒來。你幾點睡覺?大概8:30。好吧。3:30醒來,喝一杯咖啡。然後我立刻去我的桌子前,我開始寫作。我坐在那裡。就你的觀點來說,這確實需要一些熱身,但作為一名作家,我知道我在鍵盤前坐的時間越長,我就越有可能產出適合我想達成目標的字數。因此,我每天需要這樣四到五個小時。這很艱難。通常前兩個小時都充滿著「哦,你真糟糕。這太可怕了。你為什麼選擇這個職業?」這樣的感覺。
你的身體感覺怎麼樣?寫作對你來說身體上困難嗎?椅子舒適嗎?你感到緊繃嗎?還是放鬆?這一切都是心理上的困難,還是也有身體上的挑戰?我會說更多是心理上的。大致上就這樣進入狀態。對我來說,就像進入一個特定的區域,想著「我有這個想法。我該如何把它寫下來?」然後你寫下一些東西,結果覺得「這不是我要的。」但會有一個小的靈感。好吧,抓住那一個靈感。那我們可以用這個做什麼呢?就像拼裝一個相當難的拼圖一樣。但我也發現最終你會開始找到自己的節奏,事情開始運作。我知道有些日子我會坐在那裡五個小時,只能寫出300個字,看起來還可以。但有些日子,像是魔法般的,突然會寫出3000個字,我會覺得「那些字都不錯。」
但如果我每天早晨不這樣做,即使知道大多數日子可能會很艱難,我的書也不會自己寫成。因此,我認為對於一個人可能想要改善的許多事情,你真的必須願意花時間,並意識到這將是一段挑戰重重的時期。但那些挑戰時刻,也讓你在獲得象徵性的3000個好字的那些日子中,讓這一切變得真棒。所以要勇於面對這一切。
這就是我對待早晨和晚上的方式。正如我之前提到的,社交媒體方面,我現在已經稍微放鬆,讓我的大腦有點空白。我和我的妻子看一些相當糟糕的真人秀。這是我們的愛好。開啟「鹽湖城真實家庭主婦」(The Real Housewives of Salt Lake City),我會坦白我從未看過那個。不要開始。就看這樣的節目。我們可以通過這個完全無腦的節目聯繫在一起。這幾乎就像是一種重置。就像那些女士們互相潑酒,對著彼此大喊大叫。這真是個小小的重啟。你的大腦就是這樣被重置了一天。
所以你是從早上3:30到4點開始寫作,直到你說的四個小時?是的,四到五個小時。好的。你起來上廁所嗎?是的。你喝更多的咖啡,更多的水。是的,我可能會再喝一杯咖啡。早餐是在之前吃嗎?通常是在之後。之後,上午8點到「鹽湖城真實家庭主婦」之間發生了什麼?在我的核心寫作完成之後,我會說然後我專注於我不太優雅地稱為某種無聊的事情。你知道,我們有很多電子郵件要回覆。這個任務那個任務。無論那個項目是不是我的主要寫作。可能用「無聊」這個詞不太妥當,因為這些都是重要的事情,只是我更珍視那段寫作時間。
然後我通常會在吃晚餐之前,通常在四點左右運動。我嘗試在早上運動過一段時間,但我意識到那段時間是我寫作的最佳時段,受到了一些干擾。因此我決定在晚餐之前運動是可以接受的。在你的下午健身之前有攝取咖啡因嗎?我只是好奇。沒有,通常不會。我通常大約在中午關閉咖啡因。你可能在這個播客上聽過。但我發現,其實幾年前我做了一次咖啡因審查,我的咖啡因消耗有些失控。因此我就冷火雞戒掉了。我感覺好像得了流感,持續了差不多28個小時。然後我睡了18個小時。接著頭痛了一整個星期。但我感覺好一些了。因此我嘗試更注意自己的攝入情況。有些日子我會表現得更好,有些日子則不然。你知道。有時我會這麼做。所以今天你喝了兩杯32盎司的冷萃咖啡。對一個人來說看起來咖啡因太多了,但你可以這樣做。我是說,你現在對一個終身的咖啡因成癮者在說話。因此,除非我得了感冒或流感,我絕對不會停下來。我消耗的咖啡因量非常驚人。你覺得你每天消耗多少?我會讓一些人感到震驚,但我對咖啡因的耐受性非常高。我應該首先這麼說。而且我其實是個相當平靜的人。我每天消耗的咖啡因量大約是由早到下午2或3點。通常在下午2點是我的截止點。每天攝取量在600到800毫克之間。
但在大家對此感到猶豫之前,請記住,當你在網上查詢時,比如你搜尋「Chad GPT,典型咖啡杯中的咖啡因含量是多少?」它會告訴你大約是150毫克咖啡因。如果你去像星巴克或彼得咖啡這樣的地方,他們沖泡的咖啡強度比這強很多。所以小杯(咖啡)的咖啡因含量大約在200到250毫克之間,中杯的咖啡因含量會在350到500毫克之間。我曾經說過,所謂的超大杯(venti)咖啡,其實我稱之為大型咖啡,但為了讓大家理解,它的咖啡因含量可以高達800到1000毫克。人們都說,不可能。然後我就受到一些反對,有人做過這方面的測試。不同的地方沖泡咖啡的方式不一樣,所以許多人攝取的咖啡因量遠超過他們的想像,這也是為什麼他們不喝咖啡時會頭痛。我喜歡咖啡因,但主要是通過馬黛茶的形式,不論是這個還是泡過的葉子。這會帶來一種非常不同的咖啡因效果。它上升得比較緩慢,而且會有一個下彎的過程。如果我喝的是咖啡,而不是濃縮咖啡或馬黛茶,那會給人很大的衝擊。因此,我不會從咖啡中攝取800毫克咖啡因,這是完全不同的。我指的是,我的一天與你的相比非常不同,但我完全同意,一旦我們確定了最佳的晝夜節律時間,對於你來說,聽起來你可能是典型的早起型人,從基因學的角度來說。你喜歡在晚上8到9點之間上床睡覺,然後在早上3到4點之間醒來。大多數試圖遵循這種時間表的人都會非常掙扎,並開始向更典型的時間表或夜貓子的睡眠時間表回歸。但大多數人,比如我,會在晚上10點到11點半之間上床睡覺。我可以在9點半上床,但那很難。通常是在10點半上床,11點就睡著了。如果我這樣做,我可能需要六個半小時的睡眠,我就可以很好地運作。然後,夜貓子肯定是存在的。對某些人來說,他們基因組中的基因多型性會使他們在凌晨1、2、3點上床睡覺,睡到早上8、9、10甚至11點。這樣他們的狀態最佳。但我同意,當你找到了最佳的晝夜節律時間,無論是早起型、典型型還是夜貓子,白天有幾個三到四小時的時段,是我們注意力和清醒度最強的時候。你必須決定要把這段時間投入到什麼上面。根據我們的理解,你清晨的這段時間,對你來說,非常早,當腎上腺素、多巴胺和去甲腎上腺素達到最高釋放量的時候。這就像是一個可以投資的銀行賬戶。你可以說,好吧,你現在可以投資。你要花費,你要投資。而我認為許多人會把它花掉。訓練是很好的。我注意到,所謂的有氧運動,在之後幾個小時裡,給了我很多能量和專注。而抵抗訓練,毫無疑問,我喜歡高強度訓練和重訓。對。之後,如果我洗個澡和吃點東西,我的腦袋會感到疲憊,然後我就會想,哇,我在運動上投資了這些時間。我無法在所有事情上都投入。所以我認為找到我們最佳狀態的時候是很重要的,而不僅僅是在毫無意義的事情上浪費時間。對。這就是為什麼這麼多人會這樣。我從很多年輕的男孩那裡聽到這個特別的例子,這些人正處於20多歲的早期、中期和後期。他們會說,我的生活並沒有朝著特定的方向發展,這些所謂的「失敗啟航的孩子」。這讓人感到害怕。然後你問他們,嗯,你在花時間做什麼?我像,也許會做些運動,但然後很多YouTube、很多視頻遊戲,很多時間都這樣浪費掉。我意識到,有些人可以從玩視頻遊戲中賺到職業,但大多數人則無法。對。所以我覺得在這些關鍵的時段浪費時間的傷害是非常大的。對,我也是這麼認為的。我同意你的觀點,這一切都是要找到適合你的方式。你必須找出那些魔法的時光,作為我不科學地稱之為的時光。 我總是喜歡給的例子是亨特·S·湯普森,他會睡到中午,然後大約在晚上11點開始寫作。一直寫到凌晨四點。當然,他在這個過程中要靠著所有的荒謬來驅動,但那就是他的魔法時光,他在那時獲得了最佳的創作效率。你要找到你自己的魔法時光。對。這很有趣。如今對能量飲料、咖啡因和補充劑的依賴,部分在這個播客中我們也談論過,比如英阿膦(alpha GPC),它們會對你的警覺性和專注力產生深遠的影響。 我認為把這些用來僅僅是為了生存是一個錯誤,就像喝能量飲料只是為了度過你的一天。我確實認為偶爾使用像英阿膦或咖啡因這樣的東西是有其必要的。 現在有些人使用無煙、無吸入的尼古丁。 偉大的喬·斯特拉默(Joe Strummer)曾說,創造力所受到的最糟糕影響之一就是人們停止吸煙。 我不是在鼓勵人們開始吸煙。他過世得很年輕,不幸是50歲。但你知道,我認為他的意思是尼古丁具有認知增強的效果。你不想以一種會致命的方式去攝取它。但我認為如果你要探索化學物質來改變你的大腦狀態,這就是所有的一切,你需要非常小心如何使用這種增強的狀態。對。比如只是喝一堆能量飲料為了瀏覽互聯網,實在是浪費生命。對。基本上是為毫無意義的事情而全力以赴。對。是的。你必須全力以赴地去做某件事。這是一個很好的準則。
當你在這些冒險中時,你有帶著家裡的舒適,像是某個特定的時間上床睡覺,然後早起嗎?
你在出發前還在寫作嗎?
我猜有些日子你可能無法寫。
你會帶咖啡嗎?
我的意思是,你會帶一些特定的東西,讓你不會完全處於一種冷漠的狀態嗎?
對。
你不是在森林裡完全赤裸。
我覺得那是另一個現實電視節目。
對。
對。
我們不看那個。
我會帶一些東西,所以我可以告訴你,這有點取決於旅行的性質。
很多國際旅行,由於時差的關係,事情會有點扭曲。
但如果是戶外冒險的話,我通常會在日出時就起床。
我也注意到,在荒野中我睡得好多了,時間也更長,真是好得多。
所以我通常會起床,如果是戶外的活動,我通常會帶咖啡,雖然只是速溶咖啡,但在那裡喝起來很不錯,因為這就是你能有的。
我在從事戶外冒險的時候通常不會帶爐子,主要是因為一來攜帶重量更多。
二來,我聽過有關人們在尷尬的爐子上煮水的恐怖故事,然後,哦,他們把它弄倒在自己的腿上,現在我們在一個完全沒有文明的地方有了一個嚴重的緊急情況。
所以我不帶爐子。
我就會把速溶咖啡和水混合,水的溫度就根據外面的氣溫來調整,對吧?
所以如果外面是33度,那水就是33度。我會喝下那個。
然後通常只會……
等等,你在這些長時間的冒險中不帶爐子嗎?
不,不帶。
哇。
對,然後我會開始行動。在這次徒步旅行中,我吃了很多能量棒。
你基本上就是在尋找一些食物,所以給人們一些建議的規則,我可以把這些放在我們討論的鏈接中。
第一,要對我的胃好。
這是第一條規則,因為如果你吃了某些會讓你的胃不舒服的食物,而你又要徒步25英里,那你一定會過得非常非常糟糕,對吧?
所以弄清楚這一點,通常選擇那種不含纖維或相對較少纖維的食物,而是更加工的食物,這樣你的胃就不需要處理太多。
第二,顯然必須熱量密集,因為如果你假設拿兩磅花生醬,顯然它的熱量比兩磅蘋果要多得多。
而且它在包裡占的空間也比較小,對吧?
所以食物往往是熱量密集型的,比如堅果、能量棒等。
晚上,我會吃玉米餅、薩拉米香腸和一些乾果之類的東西。
第三,必須好吃,因為如果你不喜歡它的味道,你大概不會吃它。
如果你不吃它,那就沒有幫助了,對吧?
你只是背著它。
然後第四,我會看看營養成分。
我會問自己,攝取的蛋白質夠嗎?
當然了,在這樣的情況下,你吃的食物很多,所以你基本上是意外地攝取了足夠的蛋白質。
當你每天攝取4000卡路里的時候,其實很難攝取不夠的蛋白質。
但這是我在這些旅程中遵循的營養規則之一。
是的,我發現的一個大贏家是這些能量棒,而且我跟這些人沒有任何關聯。
我想它叫做,由 Met Rx 生產的 Big 100 Bar。
這就像是為健身狂人設計的能量棒,好的,它有400多卡路里,還有30克蛋白質。
我是在這個城鎮裡的一個小加油站裡偶然發現這些棒的,這個小城鎮只有一個加油站和一家酒店,他們有各種不同的口味。
它們的味道就像糖果棒。
我心想,這是我在正常生活中可能永遠不會吃的東西,但在小徑上這個簡直是魔法,因為它就一塊卡路里和蛋白質的組合。
而且他們還注入了各種維他命和礦物質,營養是超級豐富的。
這就是小徑食物。
正如你所指出的,這與你建議人們在家裡吃的食物截然不同。
完全正好。
人們在家裡應該吃完全相反的食物。
完全相反。
水果、蔬菜、乾淨的肉類、雞蛋、魚,這種東西。
是的。
一般來說,我的朋友們會問我關於營養的建議,而我的建議基本上只是,嘗試多吃一些成分,而不是有成分的食物。
如果你能遵循這一點,你大概就會好過去。
在現實生活中。
在現實生活中。
對。
對。
我肯定會遵循。
但在小徑上,只是要明白,你會在30天內吃很多垃圾。
然後當你回到家里時,無論是40天,或者其他情況,也許可以多吃點沙拉。
好吧,在那裡是為了生存。
是的。
你說即使在這些冒險中攝取大量卡路里時,仍然在減肥。
對。
舉個例子,這次是40天。
我們每天的平均步行距離大約是20到25英里。
有些日子會慢一些,因為你可能需要導航一個峽谷,上上下下,都是坡。
但是我們還在亞利桑那州小徑上有一些路段,那條路徑非常好維護。
所以我們有一天走了40英里。
你背著所有的東西在背包裡。
我試圖每天攝取4000到5000卡路里,結果我還是減了大約13磅。
哇。
我跟杜克大學的 Herman Ponser 談過,他隨便做了些算術。他當時說,好吧,我來算算。他說,警告,我現在只是腦海中計算。
他問,我當時體重多少?
好吧,他認為我大約每天燒掉6300卡路里。
哇。
這工作量真的很大。
我認為有些人聽到四十天會想,好的,我沒有時間這樣做。我無法擺脫這個。但是你提到了我認為值得指出的一點。這提供了一個機會,讓人們接觸到這些戶外冒險所提供的一些驚人事物。那就是回歸睡眠和在外面露營睡覺。科羅拉多大學博爾德分校有一位名叫肯尼斯·賴特的研究人員,他做了一些非常美妙的實驗,帶著學生去露營,他們在日落不久後就開始睡覺。我想他們會有一個美好的篝火,享受一些火烤棉花糖和社交活動。然後他們進入帳篷,可能讀一會兒書,然後就去睡覺,然後大約在日出時分醒來。並不是完全準確,但沒有任何人使用鬧鐘,沒有任何人被告知何時醒來,他們起床後就吃早餐。所以他們就在科羅拉多山上露營幾天。他發現僅僅兩晚,以及圍繞這兩晚露營的日子,讓他們的生理節奏得以重置,這影響了夜間的褪黑激素,大家都知道這有助於啟動睡眠過程。至於皮質醇,這是我們早上醒來的原因,所謂的皮質醇覺醒反應,通常在我們醒來的時間之前出現,而這個時間對你來說是在一個很糟糕的時間。但他能夠重置這些皮質醇和褪黑激素的節奏,這真正定義了我們的一天,同時建立了生理節奏的穩定性。因此,儘管有很多方法可以做到這一點,比如冷水澡、鍛煉、強迫自己早起、調暗燈光等等,當你走進大自然,露營幾晚,真正擺脫手機的聯繫,讓自己更朝著日出和日落作為生理節奏的提示去調整時,對這些激素的生理節奏以及覺醒狀態都有長期的影響。因此,回歸基本原則。 我之所以這樣說,是因為有些人可能會聽到四十天就想,天啊,我不想只是吃花生醬。而當我聽到你不帶爐子時,我就開始以不同的眼光看待你。我想,這傢伙真是個瘋子,但這是好意的瘋狂。對吧?我認為這太棒了。不,沒有,我所說的瘋狂是以讚美的形式出現的,好的那種。是的,好的那種。但我認為大多數人會想,好的,我大概可以抽出兩、三晚的時間去露營,或者和懂得背包旅行的人交談,準備好適當的裝備去背包旅行。是的。而那種冒險的程度,以及從中帶回的生命重置和有意義的經驗,以及生理節奏的調整,都是非常重要的。完全正確。而且太神奇了。我是說,當你看看美國實際上有多少土地被開發時,這是一個瘋狂的數字,只有三到四個百分比是被人類佔據的,其餘的就是農田和開放土地。我們在美國擁有如此多驚人且難以置信的公共土地。順便說一句,根據我的經驗,最好的地方不一定在國家公園裡。最好的地方往往在那些偏遠的地方,因為要在那裡設立國家公園並吸引所有這些人進去會是一場巨大的後勤噩夢。你可以在美國找到一些令人難以置信的地方,甚至我認為露營三晚與露營一晚、兩晚或任何在戶外的時間相比,尤其如果那裡是有些崎嶇、稍微偏離網絡的地方,哇,你甚至可以自駕露營。你不必走二十英里深入荒野。你可以自駕露營。我認為這有太多的好處。有位叫大衛·斯特雷爾的猶他大學教授,他進行了一項研究,稱之為三天效應。他發現,在自然中度過三天後,會發生一些非常有益的事情,人們回來時報告說他們感覺更加平靜、更加冷靜。他們就像是更加重置,對生活更加對齊。我認為這確實是有道理的。他開始研究的原因是因為一位在鹽湖城擁有一家著名的稀有書店的人,這位先生的名字叫肯·桑德斯。他稱之為三天效應。他說,是的,我們朋友之間就稱之為三天效應。他是環保作家愛德華·阿比的朋友。像這樣的,他說,我們稱之為三天效應。在野外待三天之後,你會完全重置。你會變得更好的人,思維更清晰,更善良,更有同理心,變得更偉大。而斯特雷爾心想,等等,我覺得我也有過類似的經歷,只是從來沒有人給它下過這樣的定義。因此他開始進行一些研究,這其實是相當有趣的東西。非常有趣。作為一位神經生物學家,我的思維往往會轉向這些吸引子狀態。我認為我們需要一些時間來進入這些不同的存在方式,而這些存在方式聽起來有點神秘、心理化,但其實也是神經的,對吧?我們的神經系統會圍繞互動來塑造自身,反之亦然。我覺得你的工作非常有趣,因為你是一個坐在椅子上四小時思考的人,與文字和想法搏鬥的那種人,但你喜歡這些長時間的冒險,這其實是身體和心靈的冒險。我一直在掙扎這個想法。正如你今天可以看得出來,我想向你呈現一些想法,以獲取你的看法。
以下是所提供文本的繁體中文翻譯:
有一個想法,我已經跟幾位專門研究癡呆症的醫生談過這件事。這個想法還沒有被否定,這是一個它可能有潛力的跡象。這個想法源自於這種海洋衣藻。你知道海洋衣藻的故事嗎?不。
我最近在學習關於它們的一些知識。它們屬於裙藻門,也就是衣藻類,這個詞乍一聽沒什麼意義。你知道,每當有人拋出這樣一個拉丁名詞,他們其實只是想讓你印象深刻。但關於衣藻類有趣的是,它們生活著兩種不同的生命。它們擁有神經系統。它們生活著兩種生命,它們是會動的,生命中某個階段會游泳,然後在某一時刻,通常會降落到一塊岩石上,然後固定在那塊岩石上,並在那裡度過餘生。當它們落到那裡時,最終學會如何從周圍的海洋中攝取養分。但它們會吃掉自己的神經系統,具體來說,就是吃掉不再需要用來移動的神經系統的組件。這很有趣。
因此,我開始思考這個想法。我在想,現在我們聽到很多關於運動與長壽之間關係的報導。你知道,我會努力做我的區域二有氧運動。我確實做重量訓練。我對一些在線的功能性運動模式的人非常感興趣。雖然他們是一群好鬥的人,但他們在需要進行更多現實世界的投擲和衝刺型活動方面有一些很有趣的觀點。
但這裡有一個想法。如果我們退後一步,從人類這個物種的角度看,我們需要什麼?我們需要繁衍後代,照顧自己的孩子,延續我們之前談論的所有事情。但在整個人類演化過程中,人類已經達到了一個階段,每個人都會經歷這樣的時刻:年輕的孩子們變得足夠大,且對成為人類所需的事情接受了足夠的教育,以至於他們不必進行投擲、奔跑或做這些事情。或許,有人應該進行研究,我認為,或許每個人最先萎縮的腦區,最先萎縮的神經通路並不是指阿茲海默症,而是與跳躍、着陸、投擲、導航、在不平坦表面行走、缺乏熟悉感有關的區域。你知道,這也許會使這些通路的惡化引發一連串的事件,導致其他區域神經元的喪失。然後,像許多事情一樣,你知道,隨著年齡的增長,大家都會變得癡呆。沒有一個人在90歲時比70歲時更為敏銳。對吧?沒有人。除非你知道,也許他們減輕了很多體重,並服用了一些促進乙醯膽鹼的藥物或什麼的。但這是非常罕見的。
所以這裡的想法是,也許我們跟海洋衣藻非常相似,只不過我們現在開始得早一些。這很有趣。或許你在這些Miogi冒險中所做的一些事情,正在迫使你進行一些活動,這些活動能夠維持你的腦電路,讓你每年在辦公室裡都能以更加充沛的精力來應對。我,我,我喜歡這個想法。首先,這個想法無法進行測試。這真糟糕。我們,這將會很難做到。你可以進行跳躍和彈跳訓練,並查看腦部掃描。但在現實世界中要做到這一點是困難的。但我喜歡這個想法,因為你告訴我們的所有事情都表明,我們需要做可以輕易轉嫁給設備或其他人的事。然而,如果我們不這樣做,我們在與配偶一起看電視的瞬間或許會獲得更多的快樂,甚至更具智慧。因為你幾歲?我38歲。
38歲。我得想一下。如果你要在心裡描繪出你在這些年裡(在做這些Misogi之前、期間和現在)你的認知活力,你會說你的認知活力是在下降、增加還是保持平穩?肯定是在增加。我會設置一些困難因素,困難因子是,我在28歲時就停止喝酒。基本上,在28歲之前,我真的是一個混蛋。嗯,我確實在某種程度上變得更敏銳了,作為一個寫作者,我的寫作愈來愈精練,思考變得更清晰。
我認為這一點是有其道理的。我只想從一個作家的角度說明,你會寫得更好,擁有更多的素材可供創作,寫出更有趣的內容,如果你去外面做一些事情,這很驚人,對吧?有很多人完全待在鍵盤後面,對著螢幕,甚至不和另一個人交談;甚至在報導的部分,他們也不和其他人對話,更不要說這些人會親自出去看看他們找到什麼。所以僅從寫作的角度來看,當然我仍然會坐在螢幕後面閱讀研究,但我也會去和這個人交談,去做這些事情,這些將給我提供更多的創作素材。對於普通人來說,好的,你不是一位作家,我知道,但這是一個故事。你想要帶著許多精彩的故事離開這個世界。這種人生才過得有價值,對吧?你要去塑造自己的敘事,出去尋找那些你曾經做過的事情和時刻,以至於你能回顧並感覺到,那將是多麼棒的時刻。如果你能用這樣的瞬間來填滿你的人生,因為在當下,它們也很棒。
幸福就像是一種,它不是一個終點,對吧?它就像是你行為的滾動平均值。那么你的行為看起來是什麼樣的呢?你有更多令人驚喜的行為嗎?還是更多糟糕的行為呢?好吧,讓我們試著獲得更多令人驚喜的行為。那麼,什麼是令人驚喜的行為呢?這些行為可能涉及其他人,可能涉及做一些讓你稍微推進並教會你一些有關自己的事情。這大概包括不時地走出你的辦公室,遠離螢幕。因此,試著讓自己獲得足夠的這種經歷,這就像,是的,這是一件事情。我覺得你可能是對的,大腦裡也發生著很多事情,但我就讓你去想吧。
好吧,我非常喜歡創造冒險和幸福生活的概念,這是以滾動平均的形式。我認為“幸福”這個詞非常、非常滑。而且沒錯,你在追尋感覺狀態,佛教徒也曾談到過這種事情,人們在網上無止盡地談論這個話題。沒有人在談論痛苦,只是在談論感覺,要使其神經生物學,這種感覺就像是多巴胺在你努力並獲得這些努力的獎勵的回應中一點一點釋放出來的重複。然後,這些獎勵當然還包括能夠更輕鬆、更放鬆地融入社交的非努力狀態。因為你知道,你度過了一個非常精彩的一天,或者你在生活中所建立的豐富事物。那就是幸福。那是深刻的快樂,對吧?這只能透過我們一直在談論的這種不同齒輪之間的聯繫來建立。而這必須被追求和過上來,沒有人能做到完美。我認為這是一個重要的組成部分。你不能,不能做完美的Misogi,因為這樣就違背了目的,對吧?你應該要受到刺痛並感到痛苦。這是完美Misogi的一部分,對吧?完全正確。你不應該感到很不錯。但這不是說你感到如此痛苦,以至於你後悔整個經歷。
對呀,你想要一些手茧。我很想聽聽你在這方面的想法。因為這還不是一個完全形成的想法。但我覺得很多這些是將同樣的框架引導到一些對你長期有幫助的事情上,對吧?所以如果你考慮一下,許多對人造成傷害的行為在長期內也可以有一類似的結構,對那些幫助他們的行為也是如此,能夠幫助他們長期。舉一個例子,像賭博,那是一種隨機獎勵計劃,對吧?當人們在賭博這個隨機獎勵計劃中上癮時,就像是房子總是贏的。對,這會導致痛苦。不過,當我想到我自己的工作時,這在尋找資訊的開放環境中有著非常相似的隨機獎勵結構,並且有不同的關注。我不知道我會得到什麼,你知道的,這就像,我要去城市了。
就像當我到達巴格達時,我說,我得到了一份有關毒品交易的報告。我將要與這些角色建立聯繫。我完全不知道會發生什麼事情。這非常令人興奮。博彩機的轉盤在旋轉,骰子在擲出,完全是同樣的事情,但它被引導到一個在長期內對我來說變得更加有獎勵的事情上。所以我想聽聽,你覺得如何才能把這種結構帶走並使它對個人有幫助?
嗯,首先,賭博和出去尋找一個好故事,建構一個好故事並擁有那些經歷的結構和電路完全相同,包括陷阱、損失,而這些會設置一個較低的閾值來衡量你認為的勝利。然後再從那裡繼續升級。你知道的,我永遠不會忘記我爸爸是一位科學家,他之前來過這個播客。我永遠不會忘記我第一次在《科學》上發表論文的時候,這就像是超級碗一樣,他卻沒有說祝賀你。他說,預計幾個星期後你會感覺有點低落,並且預計會想知道它是否會再次發生。我問,這是否會再次發生?他說,如果我告訴你,那這個經驗就不會值得了,對吧?我想,該死的。另一件我想說的,這間接回答你的問題,但也許是有意義的,我的研究生導師,在我們發表那篇論文時,我問,我們會不會舉辦派對?我們會慶祝嗎?她說,我想我們可以吃個比薩什麼的,但慶祝的理由就是工作。我問,她說,工作的樂趣就在於這了,對吧?你在實驗中玩得很高興。我說,是啊,但我們要慶祝嗎?我們卻沒有慶祝。因此,謙遜地說,我們發表了許多許多更多的論文,發表在優秀的期刊上,不全是在《科學》上,絕大多數在其他期刊上,但我要說的重點是,她在教我將獎勵和努力相連接,而我像是,啊,樂趣在於進行實驗,獲得論文,你必須把獎勵拿去,並將其賦予低於付出的地位。你可以慶祝勝利,但你不能讓自己內化勝利超過達到那裡的努力。
所以就是這樣。所以,相同的電路,正是這種多巴胺電路。而當我說多巴胺時,那是腎上腺素和去甲腎上腺素的代名詞。腎上腺素在身體內運作使你感到清醒。去甲腎上腺素在大腦內運作使你感到清醒。所以這三者是一起工作的。
他們是表親,像是走出去、起身和去追求任何事物。而無論是早上四點半醒來,還是凌晨四點醒來、坐下來進行心智活動,或者是進行身體活動,這都無所謂。我是說,進化設計就是這樣,它是極其高效的,但也伴隨著賭博的陷阱。如果你對酒精、酗酒、甲基安非他命或可卡因有傾向,或者你喜歡興奮劑,或者是任何其他的過程上癮,比如購物、性等等。在這個基礎上,你是在這些所謂的煤基上耗盡了銀行賬戶。而重置的方式總是戒斷。是的,就是戒斷。對。而且那些在第二或第三年維持清醒的人會說,“哦,天啊,這世界感覺真令人難以置信。”就像這些壯麗的瞬間是我之前完全錯過的。而這是因為,現在帶來快樂的東西,說它的閾值比較低也可以,但相對於之前,意義是非常高的。所以,有這一點。所以理解多巴胺、去甲腎上腺素的動態是有實際價值的,因為你可以在某一時刻識別出你在地圖上的位置,這可以告訴你接下來該走的方向。我同意。我希望我能告訴你,你知道,多巴胺、去甲腎上腺素的回路在寫作、賭博、在南極探險,或者不是探險,而是努力在南極生存方面是有區別的,事實上是完全相同的回路。這也是我想把我們轉向背包行走的原因,我實在不喜歡背包行走,但現在你讓我興致勃勃地想去做。所以告訴我們,為什麼背包行走及其類似的活動是如此有價值,而與所謂的“去健身房”是有明顯區別的。
我會告訴你我是如何達到這個認知的,並且開始寫下這些內容的。就是,當我們在北極,當我們在打獵的時候,對吧?當你回想起為什麼人類擅長跑步,順便說一下,我們擅長兩件事。我們擅長跑步,也擅長關心他人。我會告訴你為什麼我們擅長關心他人。
我們擅長跑步的原因是因為我們進化出來能夠長距離奔跑,來追捕動物並用矛刺殺它們。所以人類在炎熱中非常擅長降溫,對吧?我們可以長途奔跑,而其他動物無法管理他們的熱量。因此,我們可以慢慢地逐漸跑倒那些動物,最終它們會變得太熱而倒下,然後砰,我們就殺了它們。這是一種被稱為持久獵捕的理論。 所以我們在熱調節遊戲中贏了。我們在熱調節遊戲中贏了,對。是的。我們能夠出汗,我們沒有太多的毛髮,而且我們的身體也適合這種持久獵捕。哈佛大學有位叫丹·利伯曼的教授,他在2004年發表過一篇關於這方面的文章,指出人類之所以構造如此,是因為我們能夠長距離奔跑以進行持久獵捕。我對這項研究很熟悉,對吧?我想,“哦,這真的很有趣,很酷。”我想,“是的,這解釋了為什麼我有這麼大的臀部肌肉,這麼拱起的腳,這些等等。”
所以我們上了北極,打獵,最終成功獵殺了一頭卡里布。我們努力盡量利用它的每一個可用部分。因此我們把包裡裝滿了所有重量,背著這一百多磅的包開始走回營地。我心裡在想這項關於人類進化的研究,說人類之所以進化成這樣是為了奔跑長距離從而獵捕。很好。但是當你真正殺死一隻動物之後會發生什麼?你得把那隻該死的動物搬回營地,對吧?而且我想到,等一下,我們在動物界中其實還有一個非常獨特之處,那就是我們可以搬運重量。沒有其他哺乳動物能像我們這樣拿起重量並且遠距離運輸。這真有趣。所以我開始進一步研究這個問題,是的,人類是唯一能夠拿起重量並且搬運長距離的哺乳動物。這確實塑造了我們,讓我們成為如今的樣子。這使我們能夠真正征服全球,因為我們可以攜帶工具進入未知地方,對吧?我們可以用我們的雙腿和雙腳走完這些長距離,我們的手也可以空著攜帶工具,或攜帶其他任何東西。而這確實使我們成為現在的樣子。
然而,當你看看跑步時,許多人都會跑步,對吧?像跑步和馬拉松,是一個受歡迎的活動。但有多少人只是將搬運重量作為常規的運動形式呢?真正的答案並不多。我在想,好吧,誰仍然在這樣做呢?原來是軍隊。所以背包行走其實是軍中的主要體能訓練活動。就是把重量放進背包裡然後去長途徒步旅行。我實際上甚至開始將我的用詞從使用“背包行走”這個術語轉變為僅僅說“負重行走”或“帶重走”。這樣做的原因是,如果我告訴我媽媽,“嘿,你應該去背包行走。”她會說,“哦,好吧。”然後她輸入“背包行走”,然後她會說,“這是什麼軍事的東西,麥可?我是75歲了。”所以我開始稱之為“負重行走”,這樣對大眾來說更容易接受。
我認為這活動的好處在於,你獲得了心血管的刺激,因為你正在覆蓋地面,但你也在進行力量訓練,因為你加重了你的骨骼系統和肌肉系統。而這帶來許多好處。這算是雞蛋裡挑骨頭,因為一般來說,這會比普通步行或跑步燃燒更多的卡路里,這簡單的原因是你加了額外的重量。當然,如果你在跑步的話,你可能在同樣時間內覆蓋更長的距離。
但如果單純從距離來比較,那它燃燒的卡路里更多。我認為這是能真正填補人們訓練空白的活動之一。你在問題中提到的,有多種原因讓它能夠填補這些空白。其中之一就是它讓人們走出戶外。許多健身房的人會說,對,我可以舉起所有的重量,但我不會去跑步的。很多人是跑不動的。而且,哦,順便提一下,走路感覺太輕鬆了。我不想做那個。所以如果你能讓某人背上重量去散步,就能讓他們走出戶外。這似乎幫助他們優先燃燒脂肪,與跑步相比。因此,有一項有趣的研究。我要提醒的是,這是一項非常小的研究。我想只有12個人,因為他們只能找到12個足夠瘋狂的人來參加。這項研究是在阿拉斯加的後山獵人身上進行的。這些人背負著重重的背包走入山中,好幾天。他們進行測試,最終減輕了相當可觀的體重,但都是脂肪的損失。其實他們的肌肉增長得非常微小。在減重的過程中,通常不應該發生這種情況,對吧?你可能會同時失去脂肪和肌肉。但在這項研究中,他們最終主要是失去了脂肪。我認為這是一項了不起的活動,因為由於科技,我們實際上把它排除在生活之外。人類演化過程中就被訓練去搬運東西。在過去,人們每天都在背著嬰兒。我們去狩獵時,必須把所有肉類背回營地。我們會攜帶我們收集的食物,這正是集會。網站和收集本質上就是到處走走,找到食物,背著它,再尋找更多,然後把它背回營地。然後我們有了車子。我們有了購物車。我們有了各種工具。我們有了家具推車,導致我們不再那麼多搬運。我認為我們失去了人類運動和身體活動中一種非常重要的形式,而這是我們生來就應該做的。因此我向所有聽眾建議,拿些重量,慢慢搬運。把一些重量放進背包裡去散步,這對你會很有好處。
那麼,多少重量,走多遠呢?如果有人剛開始,我告訴他們從輕的開始。我覺得,在我出版《舒適危機》的時候,有一整章關於背負重量走路或攜重步行的內容。我收到了很多來自軍方的人。在軍中的背負運動讓我筋疲力盡。好吧,那軍方開讓你的重量是多少?一百磅。是啊。如果你立即以那樣的強度去做任何事情,馬上就進入紅色區域,你會受傷。你知道,這可能是深蹲。是啊,我每次硬舉都試著把自己的重量拉到極限。第一次我進行硬舉的時候。所以沒有人應該站起來硬舉。你需要慢慢適應。所以我告訴人們,女性可以從五磅到二十磅開始,我建議。男性可以從十到三十磅,具體取決於你的健身水平。比起讓某人一開始就挑戰太重,我更希望他們慢慢適應。因為很多人會說,是啊,我一開始就搞得太重,結果真的很痛苦。我希望你多花點時間適應,然後再逐步增加重量。因此,我有很多體重可能是130磅的女性,如今使用30磅的重量,這是一個相當可觀的重量。我有男性,可能他們一開始是20磅,他們會說,那太輕了。我已經有太多的基礎健身。好吧,這很好,雖然我們從這裡開始,所以我們確定了。然後他們增加到40,有時甚至60。對我來說,我的常用重量大概是35到40磅。我發現這是一個不太舒服的重量,有挑戰性,但也不至於讓我感到這次步行太艱苦到要結束,這實在太糟糕了。我仍然能享受步行。當然,有時我也會背得更重。如果我要走得很遠,有時我可能會設置到20磅左右。我認為其實就是從輕的開始,走一走,看看感覺如何。這不需要太複雜。是的,我說我討厭攜重步行,但我喜歡步行結束後的感覺。也許這就是我不喜歡的運動形式。在這裡,我只是公開承認我不喜歡它。我發現這使我強迫優先注意一些小的穩定肌肉。你不能在步態上太放鬆。你必須仔細思考,特別是如果你在遠足的話。你不能在這裡或那裡跨步過長。這會自然而然地迫使你更像一頭背著重物的騾子地移動,我認為這是有幫助的。我確實注意到,當我在不同的日子上卸下背包或背心,然後跑步時,確實感覺更快更輕,就只從對比來看。這也可能是因為小的穩定肌肉的確真實的改變。這個減少體脂肪的事情會激勵人們。是啊。人們喜歡這樣。我認為這也是對跑步者來說是個好工具,因為受傷的比率低得多。因此,如果你在一個合理的重量範圍內,當然,如果你上到那些瘋狂的重量,我通常告訴人們,如果你只是想要一個具體的數字,不要超過50磅。如果你想要一個更依據你體重的精確數字,不要超過你體重的三分之一。有很多軍事研究都建議這樣。但即使對我來說,我通常不會每次都達到體重的三分之一,除非我有很好的理由。我是在訓練像背包旅行或狩獵之類的東西。因此,只要你在合理的重量範圍內且不過於沉重,受傷的比率會非常低。
這並沒有比走路的受傷率高太多,而走路相當安全。
你是否曾經體驗到你在身體運動和創意智力追求之間的理解交叉?
例如,你發現如果你背著重物,會開始認識到某種抵抗感嗎?
是因為背上包嗎?
是在走了一小段後你會感覺還不錯嗎?
你注意到那些輪廓了嗎?它們是否對應於坐下來寫作的過程,最初很困難,然後變得容易,最終在某個時刻會有突破,否則就是一直感覺糟糕?
我想是這樣的。
我想聽聽你對跑步的經驗。
但我對跑步的經驗是,前面的,比如說三英里,真的很糟糕。
你知道,這很難。
就像一切都開始——你只會感到抵抗感。
然後最終,通常在三英里之後,我突然覺得,哦,我可以永遠這樣下去。
如果我想的話,我可以這樣跑整個白天。
但如果我不經歷那前三英里,我永遠無法跑到四英里以上或其他什麼。
我確實覺得寫作也是如此,最初很具挑戰性。
事情並不順利,但然後事情開始流動,你知道的。
但你需要那種投入感。
例如,如果你不跑前三英里或不寫前20段,四英里之後或刪除20段後,你不會有那種令人驚歎的四英里或句子。
接下來一個相關的問題是關於寫作的。
但它也可以延伸到學校、音樂或任何類似的追求。
你說有些日子寫300個優質字感覺像是一項成就。
其他日子你可以寫3,000字。
你認為在你寫3,000字的日子之前,你的大腦是否在無意識地處理它?
你認為這一切都發生在那次會議中嗎?
還是如果你回想一下那些神奇日子的前幾天和幾小時,有沒有什麼可以對應的,還是就只是神秘的?
我覺得這在某種程度上是神秘的,但我想這樣回答。
有些寫作是你坐下來,它自然而然地流露出來,幾乎不需要太多修正。
就像我舉一個例子。
可能會有些偏見,但很多朋友和讀過我作品的人都說我寫過的最好的一篇是我為我母親寫的這篇文章。
它最早出現在2017年的《Men’s Health》上。
叫做《我的霸氣媽媽》。
我把它放在我的Substack上。
我會把連結放在那篇文章中。
我在大約七分鐘內寫完的。
坐下來就寫,差不多有一千多個字。
然後印出來,當時心裡想,我不知道我需不需要改這個。
那是為什麼呢?因為我想了這篇文章30多年。
那一刻就是這樣,能量被捕捉住,就這樣了。
這方面的好例子,這是一個在更高水平上的人,是我在看一部湯姆·佩蒂的紀錄片時了解到的。
顯然,他坐下來,打開錄音機,就寫出了《Wildflowers》。
他真的開始彈那些和絃,並在演奏的同時創作歌詞,然後錄製了《Wildflowers》。
真是讓人驚訝,對吧?
這就像有時候奇蹟發生,閃電擊中,你必須——你必須在那裡才能抓住它。
我想像這樣的事情是可能的。
但我覺得也正是基於你的觀點,為什麼會這樣發生?
因為他擁有所有這些經驗,這些經驗就像是潮水般湧動,最後匯聚在一起。
這讓我想起我們之前討論的早期觀點。
我真心相信,偉大寫作、音樂、科學和其他任何事物(如播客、視覺藝術、繪畫)的原材料都是在實際的技藝之外收集的。
所以你必須走出現實世界去體驗那些。
你的最佳素材、科學工作、流入播客的靈感來自哪裡?
這一切是怎麼展開的?
對我來說,PubMed就像是發表材料的智力荒野,書籍和講座也是,但主要是PubMed。
所以,我越多花時間去搜尋論文、查看圖表,並將資訊與其他事物連接,這就是創造靈感的地方——這些是原材料。
今年我沒有進行太多的獨奏,因為我在致力於我的書,但我很快就會回到獨奏上,而我有一堆堆的論文資料,這些都是外面沒有人討論過的,我認為裡面有寶貴的珠寶。
這些就是我挖掘信息的源頭,然後我得以利用這些來創作。
所以對我來說,PubMed就是如此,偶爾像我昨天一樣打電話給我一位神經外科的朋友,和他討論迷走神經,意識到關於迷走神經的所有資訊,所有的東西都是完全錯誤的。
有趣的是。
我問道,這可能嗎?
他回答,當然可以。
我說,為什麼這個敘述沒有被修正?
他說,因為從來沒有真正的神經科學家在談論這個。
我想,哦,哇,我們實際上完全搞錯了——不想造成神秘,迷走神經雖然被分類為副交感神經,但並不是一條鎮靜的通道。
這是一條通過身體運動來喚醒大腦的通道。
就是這樣。
或是腸道的機械變化喚醒大腦。
這一切都是興奮性的。
每個人都認為迷走神經能讓你鎮靜下來。
不,唯一的平靜信號來自大腦到身體。
有趣的是,裡面有幾種信號,但絕大多數的迷走神經是這樣,喚醒你的大腦的方法是讓你的身體動起來。
太酷了。
所以這就是——不管怎樣,我不想再深入這個話題了。不過,這一點聽起來就像我剛剛在說的,當我在某個地方,需要為一個故事尋找資訊的時候。我體驗到的就是——你用了「搜集」這個詞,對嗎?這就像是追尋某樣東西。我要在這裡找到什麼?我有這個問題。我得去尋找這些。而我不知道在你所說的荒野中會遇到什麼。這真是太好了。這就是為什麼人們會沉迷於社交媒體的原因。這也是為什麼人們會沉迷於賭博的原因。這就是為什麼人們會沉迷於交友應用或其他任何東西的原因。我認為今天的問題在於,你會看到它被納入技術中,以一種或許對人們長期有害的方式來利用它。相反,如果你能找到一種可以有效利用這種東西的方法,如你現在告訴我的那樣,對你長期有幫助,那就是解鎖之道,對吧?
是的。很多那些無法啟航的孩子們正是沒有接觸到這一點。確實如此。安娜·勒姆基(Anna Lemke),《多巴胺國度》的作者,曾經說過,你知道,她問那些還沒有找到自己熱情的人該怎麼辦?她會說,去割草。人們會說,這聽起來就像是媽媽在告訴我該怎麼做。但她明白這是相同的神經路徑。是的。你試圖去做一些你不想做的事。你完成了。做得很好。你在學習一個過程,然後你開始,知道的這個過程轉移到那些希望是有意義且富有生產性的事物上,而不是破壞性的。問題在於這就像是一條小路,兩側都可能滑落——每天你都可能在麻木或戲劇化的斜坡上滑下去。你試圖保持在一條小路上,用邁克爾·伊斯特(Michael Easter)的語言來說,你試圖保持在這條這麼窄的小路上,你不知道它的方向,也不知道哪一條是正確的。而且每一天,全天都有那麼多機會讓你滑落到邊緣。而那些邊緣不斷被調整得更加光滑,更容易滑倒,更陡峭。
所以在稀缺腦中,我——我住在拉斯維加斯,對吧?所以你會看到人們整天玩老虎機,老虎機到處都是。我只是看著,然後想,為什麼人們要這樣做?因為每個人都知道賭本總是贏的,對吧?你想要證據嗎?如果人們真的在賭博中贏了的話,那為什麼拉斯維加斯會有這麼多幾百億的賭場呢?我不想多講這個故事,但我最後進入了一個新的賭場,這個賭場完全用於研究賭博行為。可以拉動的機制,我會這麼說,可以在賭場中使用,讓人們更有效地賭博。這個賭場得到恺撒娛樂(Caesars)等公司的資助,裡面還有很多科技公司。我覺得這就像是我們生活的世界的隱喻,因為現在因為東西可以被追蹤和數位化,所以使用這些的方式或許在長期內不是對人們有幫助的。那些信息如此之多,以至於那把鋸子可以不停地被磨利、磨利、磨利。我覺得老虎機也是最終的隱喻,因為在1980年之前,沒有人玩它們。然後在1980年代,你有一個人來了。他的名字叫賽·瑞德(Cy Red)。他注意到他的孩子和孫子整天玩雅達利(Atari)。他想,他們就是被雅達利吸引著,那真有趣。我能從中提取什麼來應用到我製作的這些機器上呢?所以他做的是,他製造了第一台基於屏幕的老虎機。當老虎機變得基於屏幕時,突然之間,你可以對賠率進行編程,而不必受到實際旋轉滾輪的限制,因為你只能擺放有限的符號。現在,你可以提供這個完全瘋狂的世界,裡面有各種不同的組合和頭獎。他意識到,哦,我們現在有這麼多選擇,因此我們可以讓人們下注不同的線路。在數位老虎機上,你可以在線路上用40種不同的方式來下注,然後這些符號會填滿。而我們可以從這裡開始,如果你贏了,您可能所謂的「贏」,但假設你下注一美元,你的獲得將是50美分或40美分。這就是賭場公司所謂的「假贏的損失」。問題是,當這發生在某些人身上時,並不一定會被視為損失。有些令人激動的事情發生了,對吧?所以突然間,這個機器就能開始更頻繁地發生一些令人激動的事情,但你只是慢慢地失去你的錢,而不是快速地失去。人們在1980年之前不玩老虎機的原因,僅僅是因為空間的受限和實體滾輪的方式,你幾乎無法經常贏。所以你可能玩20局,什麼也不會發生。因此,那種行為會迅速熄滅。但如果你能讓某人在一台機器上,可能每三次拉動,甚至每兩次拉動,就會發生一些情況,機器亮起來,叮叮叮叮叮,恭喜,你贏了。你在你的一美元投注中贏得了40美分。這是不是很令人興奮?恭喜你,歡迎來到拉斯維加斯。現在,你會突然看到老虎機從被丟在賭場的角落裡變成佔領賭場的地板。現在,它們帶來了賭場收入的85%,人們在老虎機上花的錢比他們在書籍、電影和音樂上花的總和還要多。而這實際上不過是這種完美獎勵機制的微調,你可以獲得在隨機時間內剛好的獎勵,這一點已經被磨利了。然後你會看到公司說,拉斯維加斯發生了什麼鬼事?然後這被轉移到社交媒體、交友應用和網上購物上。
像你去購物的地方一樣。
現在有個該死的旋轉輪對吧,可以獲得折扣。
這就像你走進拉斯維加斯的賭場時會發生的事。
你看到的第一樣東西就是一個旋轉的輪子,因為那是一個吸引傻瓜的遊戲。
然後這種東西到處都是。
哇。
是的。
而速度,速度是一個很重要的事情。
那旋轉卷軸的另一個事情是,當它是實體的時候,你拉這個把手。
這是一個緩慢的過程。
拉,咯噔,咯噔,咯噔。
好吧。
拉,咯噔,咯噔,咯噔。
所以那個 Cy Red 的家伙,他意識到,嘿,這種拉把手的東西,太慢了。
我們在拖慢人們的速度。
如果我們把旋轉變成一個按鈕會怎麼樣?
結果是,平均的遊戲玩家從每小時玩 400 場遊戲提高到了每小時 900 場遊戲。
是的。
向右滑,向左滑。
向右滑,向左滑。
無限滾動。
對吧?
無限的頁面會在你購物的時候加載。
你想要沒有摩擦。
一切都需要無摩擦。
你能越快地完成一個行為,你就越有可能去執行這個行為。
而這一切都是在這個奇怪、無情但卻美麗的城鎮裡被發現的,我住的拉斯維加斯。
哇。
是的,我有時真想和你一起去賭場,只是想看看你如何分析人們,然後說,這個人正在經歷什麼。
嗯,他們的多巴胺基準正在下降。
他們會有小波動,勝利或被感知的勝利,對吧?
你所不察覺的是你的基準線。
對。
對。
我們沒有和我們的多巴胺基準保持聯繫。
我們與來自該基準線的波動保持聯繫。
而這會非常分散注意力。
我的意思是,這裡有一整套關於成癮的平行對話。
我覺得你剛才描述的讓我想起了安娜·萊姆基,這位我們這個播客上最早的嘉賓之一,就在《多巴胺國度》出版的時候,她說,她那些曾經上癮的病人從任何東西中戒酒,無論是大麻、酒精、賭博,無論是什麼,他們都是她的英雄。
我覺得,哦,這太美麗了,對吧?
她的病人是她的英雄。
醫生還能說什麼比這更美麗?
畢竟她是一名醫學博士。
她說,不,不,我不僅尊重和欣賞他們,而且他們是我的英雄,因為他們比沒有經歷過成癮帶來的深淵並能自我擺脫的人更能應對生活的風景,並理解這些多巴胺動態。
我所稱之為的這些兒茶酚胺迴路。
這就是她佔我的意思。
她不是說他們克服了很多。
我的意思是,她也這麼說過。
但她是在說他們深刻理解生活,能夠進入現在的世界,從最小的事物中真正汲取巨大的意義和好處。
而我將其凝練到這一點,因為我需要讓它簡潔地適合社交媒體,具有諷刺意味的是,陳述成癮是使我們帶來快樂的事物逐漸縮窄的過程。
而快樂,甚至也許有某種程度上的啟蒙,若有的話,是使我們帶來快樂的事物逐漸擴大的過程。
她的意思是這些人曾經在深淵中,擺脫了深淵,因此她尊敬他們。
所以,天啊,我想訪問這個非常魔鬼般的賭場。
我想所有的賭場都多少有些魔鬼的特質。
我其實也很喜歡賭博。
我的團隊知道這一點。
我也是。
我真的很享受它。
它改變了我內部的轉速。
這裡有點模糊的語言。
但當我玩一點輪盤,或者,比如說,我不知道,賭一場比賽或什麼時候,我能感受到它給我的提升,而這就是為什麼我不賭博。
我了解自己,我能感受到那種東西。
這就像是一種能量,感覺散布在整個身體裡,你對其他事物完全沒有察覺。
它有點像一個隧道。
而我從來沒有賭過很多錢。
我從來沒有這麼想過。
但我認識到那種感覺,我想,哦,不。
是的。
是的。
你也有嗎?
我喜歡它。
我還有,一旦我達到一定的數額,我對我要賭博的門檻保持得非常低,因為我住在拉斯維加斯,這樣真的不太好主意去很投入賭博。
如果你住在一個隨處都是賭博的地方,比如在雜貨店你都能賭博。
所以我保持得相當低。
我們大約每月賭一次。
我的意思是,我們是那種,你知道的,我們並沒有花很多錢,但這是令人愉快的。
那就是關鍵,對吧?
就像許多能上癮的事情,能進入、有點快樂,而又,嗯,這是一次愉快的體驗。
然後就可以繼續生活。
然後有一小部分人,出於某種原因,這就是讓他們著迷的事情,並把他們吸引進去。
還有一個——因為我們在討論賭博和成癮。
有一些研究。我相信這位女士在 NYU,她研究了問題賭徒,去了拉斯維加斯,訪談了一些人。
她發現許多嚴重的問題賭徒,當他們贏得一筆大獎時,會感到惱火。
這是因為。
當你獲得一筆大獎,如果超過 1,200 美元時,你的機器會鎖住。
賭場的經理會過來,讓你填寫稅表,因為你知道,一旦超過 1,200 美元,現在你必須為它繳稅。
他們並不一定是來贏的。
他們只是想進入機器的流程,體驗波動,並這樣度過。
而獲得一個大獎會中斷這一切,這會讓他們感到沮喪,這真是瘋了。
你提供這些現實生活的例子對我以及我相信對聽眾來說,為理解這種普遍的電路提供了如此豐富的基礎。
我對此感激不已。
你早些時候提到了老虎機的速度。
是的。
我認為非常危險的是我們之前在這個播客中討論過的概念,就是在沒有努力的情況下獲得多巴胺的想法。但是我覺得你表達得非常好,我想用一些對人們來說更簡單且希望能夠直觀理解的東西來替代。基本上,無論何時我們發現在無摩擦或低摩擦的覓食狀態中,我們就麻煩大了。趕緊出去。當你處於無摩擦的覓食模式時,你的基線正在下降,而你卻意識不到。完全正確。一個最近的例子是體育博彩,我覺得這對年輕男性而言是災難性的。體育博彩在許多不同的州合法化。以前,投注體育賽事,你必須開車去賭場,然後可以在比賽開始前幾小時下注。然後也許你會在賭場看完整場比賽。比賽要多久?三小時?所以你在賭場等,然後你要麼贏得報酬,要麼就是輸掉你的投注。一旦它獲得合法化,現在在這些不同的州出現了,並且進入了手機。所以現在情況是,我甚至不需要開車去賭場。我現在可以通過按兩個按鈕來做到這一點。然後賭博產業做了一件對利潤有利但對用戶不好的事情,那就是假設我們知道速度會增加賭博率,而一個人賭博越多,我們可以看數據,知道我們只需要讓他們賭得更多。因為這樣我們才能賺到錢,這在於量。我們可以怎麼做來解決這個問題,因為一場比賽要三小時?因為一天有多少場比賽?等等。如果你可以下注於一次行動呢?一場比賽有多少次行動?我不知道,數百次?好吧,讓我們對這次行動下注。所以現在你就有了這種即時的比賽下注,例如,這個人能否在打擊時得分?有很多不同的方式可以下注。然後還有連串投注的加入,例如,要押注12支球隊或其他什麼,還有他們附加的獎金,這簡直就是一場火災。當你說當今年輕男性面臨日益嚴重的問題時,我本以為你要談論無摩擦覓食和在線色情。哦,對,那個,我們有很多問題,對吧?所以我意識到外面有許多例子,但希望這個速率和低摩擦、高速覓食的框架意味著你最終會掉進一個坑裡。是的,完全正確。如果可以的話,你必須想辦法放慢速度。我認為這很難,但我認為可以做到。另一個有趣的例子,這個例子不知是否如我們之前談過的那樣一對一,但有一位來自快餐行業的人。你可以看到1970年代快餐業的興起。發生的事情類似於賭場看著體育賽事,覺得這些活動很長。1970年代,食品行業則說,人們正在吃三餐。我們需要讓他們吃更多的食物。假如我們發明了零食呢?讓零食成為一個重要的行業。所以他們開始想出這種新東西——零食。這人來自快餐界,基本上說,如果你想讓一種快餐賣得好並起飛,必須有三個V。要有價值(value),要有多樣性(variety),和要有速度(velocity),也就是說便宜,有很多不同的選擇。想想多力多滋,對吧?有10種不同的口味。你有玉米餅干起司、普通起司、辣椒起司等等。然後是速度。必須是快速且容易吃的食物。必須是一種你可以在一次坐下來的時候快速攝取大量卡路里的食物,並且想一直吃下去。一旦他們確定了這些,你就會看到,在1970年代美國開始出現肥胖問題。或者心理肥胖和TikTok。是的,認真的。再說一次,physical和cognitive之間的這些平行關係,對吧?你知道,在《廣告狂人》(Mad Men)系列中,有一個令人難以置信的瞬間,他們把自動販賣機帶入辦公室。突然之間,大家開始在工作時用餐,以前他們會離開去吃飯。沒有人會在桌子上吃飯。對。我記得我做博士後的時候。不,請等等。我還是研究生的時候。這是2000年到2004年,我正在讀我的博士學位。我們有個德國的博士後。來自海外。他驚訝地發現人們會把咖啡放在車裡。現在你聽到這話,會說,哦,當然。他是說,這太瘋狂了。你會去咖啡館,喝咖啡,或者午餐後在工作時自己煮咖啡,然後在午餐室裡喝,然後再回到工作台上。但每個人都在四處走動。他說,每個人都在隨處喝咖啡。我在想,這裡發生了什麼?你知道嗎?現在他是俄勒岡大學的教授。我敢打賭他現在也帶著咖啡四處走。他在這裡待了一段時間。但他說,這太瘋狂了。人們四處拿著飲料,你知道嗎?現在,你很難找到一個人不帶著咖啡從咖啡館出來的。這更像一家速食餐廳。你在試圖讓人們快進快出。是的。而且一般來說,零食就是在各種情況下吃東西,我覺得也是相對較新的。我的意思是,如果我們的生產力更高,創造性工作更驚人,我會說,好吧,沒問題。這一切都是在為其他事情服務。
但是我們再次回到了神經科學的領域,這就像是一個電路。所以我不相信你做一件事的方式就是你做所有事情的方式。否則,根據我之前提到的草莓殼的例子,我就真的麻煩大了。沒錯。但是我相信我們的生活中有一些領域是比其他地方相對不那麼有條理的,甚至有些地方是完全神經質的。但我確實認為,一旦我們開始看到這些模式及其所在的地方,希望可以幫助人們更好地導航。我是說,你描述的方式,就像在那條狹窄的小徑上讓坡度變得越來越陡峭。成為人類的風險越來越大。沒錯。儘管有這些便利,情況變得更危險、更困難。而這不是巧合。正是因為這些便利。我認為,我們面臨的一個問題是,很多這些都是科技驅動的。但是其中一個問題就是,選擇不使用這些科技變得比以往任何時候都更困難。例如,我有一位叔叔,他是老派的鐵路工人,不太喜歡人群,獨自在山上駕駛他的1960年代巴士時表現最好。超棒的家伙。他完全反對使用智慧型手機。他就是不想要智慧型手機,完全不想。可是,現在這傢伙如果想搭飛機,沒有智慧型手機也辦不到。生活中有許多事情,基本上都需要透過智能手機來運行。順便提一句,智慧型手機就是讓你感到瘋狂的東西。所以連選擇退出科技都變得不可能,這就是事情開始變得可怕的地方。我所做的其中一件對我非常有幫助的事情就是把社交媒體,比如 Instagram 和 X,放在一部舊手機上。這樣很聰明。如果人們給我發消息,比如說,如果你在 Instagram 上給我發了個片段,我在我的普通手機上無法查看。我或許可以通過那些要關閉一些視窗的麻煩方式來進入,但是我就是不想這樣做。到一天結束時,沒有人會寫給我,問我:“你對我發給你的那件事有什麼看法?”所以我會特意安排時間上社交媒體,而不會在其他地方進行訪問。但是,設置這些障礙的事實是很艱難的。沒錯。但你正在做不可思議的工作。我想說我把你當作研究者,即使你也是作家/研究者,你會深入研究你寫作的內容。顯然,你在你的寫作中投入了如此多的心血、時間和思考。我很喜歡你的書《舒適危機》。我們將在這裡放上你的所有書籍和今天討論的 Substack 連結。我很好奇下一本書的主題是什麼。我覺得你應該寫一本關於上癮和多巴胺及克服它的書。你可能擁有,我知道你擁有這個食譜。你今天告訴我們了這個食譜。你能告訴我們這本書的內容嗎?還是這就像期待小孩出生的父母提前透露名字一樣?不應該這樣。我想這將是《舒適危機》的心理健康延伸,還有一點冒險的案例。我想,令我徹底困擾的問題是,當你客觀地看我們的世界時,事物從未像現在這樣美好。看看所有的數據。我們活得更久了。更多的人會閱讀。餓肚子的人更少。你可以在30分鐘內從A點到B點。以前,走這段路需要整整一天。所有這些事情。可是,人們卻比以往更不滿意、更神經質。這到底是為什麼?然後解答又是什麼?所以我認為這本書可能會以某種方式涉及這些問題,並以我剛剛完成的長途徒步旅行作為總體敘事,以及我在這個過程中學到的一些教訓。真棒。沒錯。太棒了。讓我感謝你邀請我參加,並為你所做的工作。你正在改變許多人的生活,兄弟。我無法告訴你有多少人因為我在28歲時戒酒而聯繫我。他們告訴我,我看了這集Huberman的節目,決定戒酒,生活得更好了。這完全是在這里發生的。而且受這影響的人數不僅僅是他們,因為當一個人停止飲酒的時候,不僅是他們的生活改善。與他們有關的人,若他們和我一樣曾喝酒,他們的生活也會改善。這真是太好了。你所做的一切都很棒。所以我真的很感謝你對我的邀請,兄弟。謝謝。我會好好珍惜的。我要感謝你今天來這裡,與我們分享你的知識和智慧。這一切超出我的預期。我一如既往地從你那裡學到了很多。正如我開始今天的對話時所說,你徹底改變了我的生活,因為我每天都以不同的方式行事。我將那些「我不想這樣做」的摩擦點視為機會。我確實覺得這讓我的生活變得更好,並希望也能讓我對我生活中的其他人變得更好。我每天也恨你。我決定把這個留到最後。我家客廳裡有一個72磅的壺鈴組。早上醒來時,我提起它,單手把它搬來搬去一次。然後用另一隻手再搬來搬去一次。在這整個過程中,我都在詛咒你,因為這很痛。早上第一件事情做這個真的不太好。我的握力不如中午喝過咖啡後強。我還有一點前臂的痙攣。但是我告訴自己,如果我每天都這樣做,那麼我就能在我的餘生中繼續這樣做。這可能會讓我活得更久。
這就是每天都會完成的麥克·伊斯特(Michael Easter)痛苦的過程。
所以,你在某些痛苦的方面讓我的生活變得更好,這些付出無疑會在未來減少痛苦,並賦予我更多意義。
我真的很想感謝你所做的一切。
你將如此多的用心和意圖投入到你所做的事情中。
還有,謝謝你分享一些關於成癮、參加會議的價值,以及我們在外面面臨的環境。
這並不容易,但你正在讓這一切變得更好。
我很感激。
我想跟你做個交易。
我將每天早上也做同樣的事。
我會拿起我的72磅壺鈴,加入你的晨間散步。
從現在開始,我將會咒罵你的名字。
這樣就公平了。
完美。
感謝你。
請再回來一次。
是的,謝謝你,伙計。
感謝你參加今天與麥克·伊斯特的討論。
想了解更多關於他的工作、他的書籍,以及找到他在今天的集數中提到的substack鏈接,請參閱節目說明中的說明文字。
麥克慷慨地將今天集數中提到的substack文章提供給Huberman Lab播客的聽眾,完全免費。
你可以在節目說明中的鏈接找到該鏈接。
如果你正在從這個播客中學習或享受,請訂閱我們的YouTube頻道。
這是一種極好的無成本支持我們的方式。
此外,請在Spotify和Apple上點擊關注按鈕以跟隨我們的播客。
在Spotify和Apple上,你可以給我們留下最高五顆星的評價。
你現在也可以在Spotify和Apple上給我們留言。
還請查看今天集數開頭和之間提到的贊助商。
如果你對我有問題或對播客、嘉賓或想讓我考慮的主題有留言,請在YouTube的留言區發表。
我會閱讀所有評論。
對於那些還沒有聽說的人,我將要推出一本新書。
這是我第一本書。
它的名字是《協議:人體操作手冊》。
這是我花了超過五年時間和30多年研究及經驗撰寫的書籍。
內容涵蓋從睡眠、運動到壓力控制的協議,涉及專注和動機的協議。
當然,我提供了這些協議的科學依據。
這本書現在可以在 protocolsbook.com 預購。
在那裡你可以找到各種經銷商的鏈接,可以選擇你最喜歡的。
再次聲明,這本書名為《協議:人體操作手冊》。
如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是 Huberman Lab。
這包括 Instagram、X、Threads、Facebook 和 LinkedIn。
在這些平台上,我討論科學及科學相關工具,其中一些與 Huberman Lab 播客的內容重疊,但其中許多與 Huberman Lab 播客的信息是不同的。
再次強調,在所有社交媒體平台上都是 Huberman Lab。
如果你還沒有訂閱我們的神經網絡通訊,
神經網絡通訊是一份每月零成本的通訊,包含播客摘要以及我們稱之為協議的內容,這些協議以一到三頁的 PDF 形式呈現,涵蓋從如何優化睡眠、優化多巴胺、故意冷暴露。
我們有一個基礎健身協議,涵蓋心血管訓練和抗阻訓練。
所有這些內容都是完全免費的。
你只需訪問 HubermanLab.com,進入右上角的菜單標籤,向下滾動到通訊,並輸入你的電子郵件。
我必須強調,我們不會將你的電子郵件分享給任何人。
再次感謝您參加今天與麥克·伊斯特的討論。
最後但絕對不容忽視,感謝您對科學的興趣。
My guest is Michael Easter, a professor at the University of Nevada, Las Vegas and best-selling author. We discuss how particular daily life choices undermine our level of joy, our sense of purpose, our physical and our mental health and the daily, weekly, monthly and yearly steps we can all take to vastly increase our level of motivation, gratitude and overall life satisfaction. We discuss how effortful foraging for information, undistracted reflection and physical exercise are ways to ‘invest’ and therefore grow our levels of dopamine, energy and motivation, whereas low-friction activities are specifically designed to hijack or diminish them. We also discuss dopamine reward circuitry in the context of how to build and reset one’s energy levels and create a deeper sense of purpose in work, creative pursuits and relationships.
Read the episode show notes at hubermanlab.com.
Thank you to our sponsors
AG1: https://drinkag1.com/huberman
Maui Nui: https://mauinuivenison.com/huberman
Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman
Mateina: https://drinkmateina.com/huberman
Function: https://functionhealth.com/huberman
Timestamps
00:00:00 Michael Easter
00:02:14 Discomforts, Modern vs Ancient Life
00:07:35 Sponsors: Maui Nui & Helix Sleep
00:10:17 Modern Problems, Exercise, Trail vs Treadmill Running, Optic Flow, Hunting
00:20:01 Risk & Rewards, Intellectual vs Experiential Understanding
00:23:39 Modern Luxuries, First-World Problems, Gratitude, Tool: Volunteer
00:34:33 Rites of Passage, Tool: Challenge, Narrative & Purpose; Embracing Discomfort
00:40:43 Sponsors: AG1 & Mateina
00:43:33 Choice, 2% Study, Silence, Tools: Do Slightly Harder Things; Notice Resistance
00:54:05 Cognitive Challenges, Walking, Screens, Tool: Sitting with Boredom
01:01:53 Capturing Ideas, Attractor States, Tool: Being in Nature
01:06:50 2% Rule, Rites of Passage, Tool: Misogi Challenge
01:14:12 Phones, Sharing with Others, Social Media, Tool: Reflection vs Screen Time
01:23:23 Dopamine, Spending vs Investing, Guilt
01:29:48 Sponsor: Function
01:31:35 Relaxation, Shared Identities & Community, Music, Tool: In-Person Meeting
01:38:58 Loss of Gathering Places, Internet & Distorted Views, Hitchhiking
01:45:06 Misogi & Entry Points; Daily Schedule, Caffeine Intake
01:54:37 Optimal Circadian Schedule, Work Bouts, Exercise
01:59:12 Outdoor Adventures, Backpacking & Nutrition
02:04:57 Camping & Sleeping, Nature, Three-Day Effect
02:10:10 Sea Squirts; Misogi Adventures & Cognitive Vigor, Writing, Happiness
02:17:55 Effort & Rewards, Addiction, Dopamine, Catecholamines
02:22:36 Humans, Running & Carrying Weight, Fat Loss, Tool: How to Start Rucking
02:32:32 Physical/Cognitive Pursuits & Resistance; Creative “Magic” & Foraging
02:39:27 Motivation; Slot Machines, Loss Disguised as a Win, Speed
02:46:06 Gambling, Dopamine, Addiction
02:50:29 Tool: Avoid Frictionless Foraging; Sports Betting, Speed; Junk Food, Three V’s
02:56:22 Conveniences, Technology; Upcoming Book, Satisfaction
03:02:57 Substack Links, Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter
Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices
Leave a Reply