How to Set & Achieve Massive Goals | Alex Honnold

Leave a Reply

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:05 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools for everyday life.
0:00:15 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford School of Medicine.
0:00:19 My guest today is Alex Honnold. Alex Honnold is a professional rock climber.
0:00:25 He’s best known for successfully free soloing, meaning climbing with no ropes or latching on of any kind,
0:00:30 El Capitan, also called El Cap, which is a nearly 3,000-foot climb in Yosemite National Park.
0:00:37 It was also, of course, the topic and focus of the incredible movie Free Solo, which if you haven’t seen, you absolutely should watch.
0:00:43 I’ve wanted to talk to Alex for a long time now. I’m not a rock climber. I’ve tried it a few times.
0:00:49 But I’ve been extremely curious to understand Alex’s mental frame around learning and training and his broader philosophy on life.
0:00:57 My interest stems from the fact that Alex’s Free Solo of El Cap and his other climbs make him one of the most accomplished and innovative athletes in all of history.
0:01:01 And of course, the Free Solo of El Cap is extremely high risk and high consequence.
0:01:12 Today, we discuss how to envision and make progress towards your goals and how to merge the demands of daily work and family life with incremental training for spectacularly big or long challenges of any kind.
0:01:22 Alex makes clear that it’s essential and possible to build your capacity to exert effort and how to do that in a regimented way so as to bring seemingly impossible goals within your reach.
0:01:35 We also discuss how coming to terms with one’s own mortality is actually one of the best motivators for building a great life and why most people hide from that reality and as a result, end up living much smaller lives than they otherwise would.
0:01:42 We also discuss training, literally what to do to build strength and endurance, not just for sake of rock climbing, but just generally.
0:01:48 And that takes us into discussions about weight training, body weight training, running, hiking, and a bunch of other things that you can apply.
0:01:57 Even if you have zero interest in rock climbing, today’s conversation with Alex Honnold will definitely change the way that you think about your life, what you can make of it, and how to go about that.
0:02:03 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching and research roles at Stanford.
0:02:10 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information about science and science-related tools to the general public.
0:02:13 In keeping with that theme, today’s episode does include sponsors.
0:02:16 And now for my discussion with Alex Honnold.
0:02:18 Alex Honnold, welcome.
0:02:19 Thanks for having me.
0:02:31 I think Free Solo is remarkable for a ton of reasons, but as a good friend of mine, who I think you know, Michael Muller, photographer, he said before I’d seen the film, he said,
0:02:43 it’s wild because you’re terrified as an observer the entire time, but you also know that Alex survives from the very beginning, which is a very unusual…
0:02:45 I think some people don’t know that.
0:02:45 Oh, really?
0:02:50 Some people watch the movie and they literally have no idea what it’s about or what’s going on, and they spend the whole movie like, oh, my God, what’s going to happen?
0:02:52 Okay, so I just spoiled it.
0:02:52 Oh, yeah.
0:02:55 Well, at this point, I’m like, nobody cares.
0:02:56 It’s old news.
0:03:04 Well, it’s a spectacular feat, and we can go into that feat, but I’d actually like to drill in a little bit to just your process in general.
0:03:15 I’m sure that’s changed over time, and feel free to talk about that, but, you know, I’m very curious about notions of intrinsic versus extrinsic motivation, right?
0:03:19 And I think free solo is also remarkable because you had cameras on you.
0:03:24 It was obviously to be recorded, and you knew you had cameras on you.
0:03:33 And yet, I always thought of climbing as kind of a solitary sport or things that people do in small groups, kind of off the grid.
0:03:39 Things have changed now with social media, the way everything can be posted very quickly or even run live.
0:03:49 But when you think about sort of the work that you’re doing in terms of progressing and goals and, you know, kind of milestones for yourself, how do you envision that?
0:03:51 Is this in like a – do you have a diary?
0:03:56 Do you have a process where you sit back and you think, you know, what would be awesome for me to experience?
0:03:57 Would people like to see it?
0:04:01 What’s the sort of balance between intrinsic and extrinsic motivation for you?
0:04:04 So basically, I think climbing is always intrinsically motivated.
0:04:07 I mean, since I started climbing when I was a child, I’ve always loved climbing.
0:04:08 I love the movement of climbing.
0:04:09 I love the feeling of it.
0:04:12 I love the whole experience, you know, just everything about it is great.
0:04:18 But then, you know, now as a professional climber, obviously, there is that extrinsic motivation as well where you’re like, oh, that’s how I make a living.
0:04:27 And so I think with the film, Free Solo, you know, is a really interesting balance of the two where it’s like this is something that I’d love to do for myself and even if no one else in the world existed, I’d want to do this thing.
0:04:36 But then you also know that if the film turns out well, which it did, you know, it’s going to be great for your career, it’s going to be great for whatever.
0:04:39 And so, like, there is that extrinsic motivation as well.
0:04:50 And so then you’re always trying to parse out, like, which part is which and, you know, because you don’t want to – particularly with Free Solo, you don’t want to be too extrinsically motivated because you don’t want to get pushed into something that you’re not prepared for that you shouldn’t be doing.
0:04:56 Of course, you know, even being extrinsically motivated, you can do something you shouldn’t.
0:04:57 You know, I don’t know.
0:04:59 I mean, but you’re just constantly thinking about those things as a climber.
0:05:13 In order to Free Solo, El Cap, did you memorize sequences or is it more sort of like motifs where you kind of know that you’re going to do any number of different things in a given pitch?
0:05:14 It depends.
0:05:18 So for the hardest parts, I memorized, like, for sure, memorized every aspect of it.
0:05:20 But that’s only the hardest part.
0:05:21 So it’s maybe like a third of the root.
0:05:25 And then for the easiest third – and some of it is actually quite easy.
0:05:28 Some of it’s like even a non-climber could climb small sections of the wall.
0:05:31 Like there are parts that are quite easy here and there.
0:05:34 You know, it’s like not the bulk.
0:05:37 But so for the easy parts, you just know that you can do it and you don’t have to stress it.
0:05:45 And then the medium parts kind of like the remaining third of the wall, you sort of remember kind of like you said motifs.
0:05:50 Like you might know the hardest part and you just kind of know that it’s going to be fine, but you don’t have to memorize it per se.
0:05:53 But certainly I knew the root very, very well.
0:05:57 You know, you just know all the things that you have to know.
0:06:01 You recognize not just holds, but like visceral sensations.
0:06:03 Like this feels different.
0:06:06 Because I imagine conditions change, right?
0:06:09 I mean weather conditions, heat on the rock, shadows on the rock.
0:06:12 Yeah, but not as much as you might think because like I was only climbing it in shade.
0:06:20 Like in the springtime, that whole west side of the wall stays in the shade until 11 or noonish in the morning.
0:06:23 So you go at 4 in the morning and then you have sort of 8 hours of solid shade.
0:06:28 So normally the temperature and the conditions feel relatively stable.
0:06:30 And you spend the whole season working on it.
0:06:33 So you kind of know that tomorrow is going to feel the same as it did today roughly.
0:06:39 You know, and so it’s all within a relatively narrow band, particularly in the spring, which is why I did it in the springtime.
0:06:43 In the fall and the autumn, it’s a little bit different because the sun is lower in the sky.
0:06:46 So it gets sun much earlier and it actually is way hotter, counterintuitively.
0:06:48 It’s like colder when it’s in the shade and then hotter when it’s in the sun.
0:06:51 And anyway, that makes it harder for climbing, obviously.
0:06:55 But when I freestyle at El Cap, I was spending three or four months a year in Yosemite every year.
0:06:58 Like, you know, a month or two every spring and every autumn.
0:07:00 And so you’re spending four months a year in a place.
0:07:02 You just know how it feels, you know.
0:07:03 It’s like you’re used to getting up that early.
0:07:04 You’re used to climbing on the wall.
0:07:07 And you’re just kind of like, oh, it’s going to be another beautiful day on the rock.
0:07:14 And actually the day that I did the free solo at El Cap, it was actually a little more humid and a little warmer than I may be, than would have been optimal.
0:07:16 You know, like it’s not what I would have chosen.
0:07:18 But that’s just the way it was that day.
0:07:20 And I was kind of like, well, this is my day.
0:07:22 You know, you kind of just have to do the thing.
0:07:24 But it had been like overcast that night.
0:07:26 And you know when it’s cloudy at night, the lows don’t drop as low.
0:07:29 And so I woke up and it was like kind of muggy-ish feeling.
0:07:31 I was like, it’s not great for being four in the morning.
0:07:32 It was like, it feels kind of gross.
0:07:33 But I was like, this is my day.
0:07:34 And it was fun.
0:07:37 So you form a relationship with the rock.
0:07:40 You kind of like learn to recognize its different states.
0:07:46 When you did it and completed it, because I know you set out one day and then you called it off.
0:07:47 Yeah, that was in the autumn.
0:07:48 That was the season before.
0:07:50 And basically the season was ending.
0:07:52 Like storms are coming in the next week type deal.
0:07:54 And it was like the season is winding down.
0:07:56 It was kind of like, well, I should at least take a shot.
0:07:57 A lot of prep.
0:07:59 And I felt mostly ready.
0:08:01 And it turns out I just wasn’t ready ready.
0:08:02 And so I wound up bailing.
0:08:05 But that was kind of my end of the season.
0:08:07 Like I think I can squeak this in.
0:08:10 Knowing that if I couldn’t squeak it in then, then I’d have to wait six more months.
0:08:15 And with the pressure of the film crew and all that stuff, knowing that there are all these people like working and waiting for you.
0:08:17 You’re kind of like, well, I’d at least try to get this done.
0:08:19 It’s like all these people are waiting on me.
0:08:22 But as it turns out, I just didn’t quite have it yet.
0:08:26 And then when I ultimately did do it in the spring, I was much better prepared, felt way better.
0:08:27 The whole experience worked out better.
0:08:31 So now in retrospect, I’m like, oh, I’m glad that it played out that way.
0:08:33 Because, you know, it was better.
0:08:36 But at the time, I was like, oh, God, I failed on this thing.
0:08:37 And all these people are watching.
0:08:38 It’s embarrassing.
0:08:41 It was all very stressful at the time.
0:08:46 Yeah, the external pressures have to be pretty mighty, especially when they’re your friends.
0:08:51 I guess one could imagine that when it’s just business, you can just be like, well, it’s just business.
0:08:53 But yeah, you had a lot of friends up there with you.
0:08:58 For me, the thing is that if I’m going to go climb the wall, you know, I start climbing at 4.30 in the morning or 5 or something.
0:09:04 So that means some of my friends, to get in position at the top of the wall, are getting up at, like, 1 in the morning and then hiking to the top of a mountain with a heavy backpack.
0:09:10 And if you’re asking a bunch of your buddies to go hiking at 1 in the morning, like, you better live up to your end of the thing, you know.
0:09:16 Like, if you say you’re going to do something, you better actually do the thing because your friends – obviously, no one’s complaining.
0:09:17 No one is pressuring me.
0:09:20 No one’s – but at the same time, you don’t want to bail.
0:09:20 Sure.
0:09:24 Like, it’s pretty embarrassing if you tell someone you’re going to do something and then you just can’t do it.
0:09:27 Well, they certainly wanted the outcome to be only one way.
0:09:32 Yeah, and they were all super positive and supportive and it’s all great, but you still can’t help but feel that pressure.
0:09:34 Well, it certainly worked out.
0:09:49 I’m curious, on a scale of 1 to 10, 10 being total certainty, along that trajectory when you completed it, were there any phases where you felt you had to improvise against the original plan?
0:09:50 You mean on the day of the actual –
0:09:53 On the day of the actual completion of the free solo.
0:09:55 No, on the day, I was 100%.
0:09:55 Everything was perfect.
0:09:56 I knew exactly what to do.
0:09:57 It was all amazing.
0:10:00 But it took a really long time to get there.
0:10:06 You know, it’s like literally years of building up to it and then months of preparation and everything.
0:10:08 But no, on the day, it was perfect.
0:10:12 I’d like to take a quick break and thank our sponsor, Juve.
0:10:16 Juve makes medical-grade red light therapy devices.
0:10:23 Now, if there’s one thing that I have consistently emphasized on this podcast, it is the incredible impact that light can have on our biology.
0:10:41 Now, in addition to sunlight, red light and near-infrared light sources have been shown to have positive effects on improving numerous aspects of cellular and organ health, including faster muscle recovery, improved skin health and wound healing, improvements in acne, reduced pain and inflammation, even mitochondrial function, and improving vision itself.
0:10:54 What sets Juve lights apart and why they’re my preferred red light therapy device is that they use clinically proven wavelengths, meaning specific wavelengths of red light and near-infrared light in combination to trigger the optimal cellar adaptations.
0:11:02 Personally, I use the Juve whole body panel about three to four times a week, and I use the Juve handheld light both at home and when I travel.
0:11:08 If you’d like to try Juve, you can go to Juve, spelled J-O-O-V-V.com slash Huberman.
0:11:14 Juve is offering an exclusive discount to all Huberman Lab listeners with up to $400 off Juve products.
0:11:21 Again, that’s Juve, spelled J-O-O-V-V.com slash Huberman to get up to $400 off.
0:11:24 Today’s episode is also brought to us by BetterHelp.
0:11:29 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely online.
0:11:32 I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
0:11:33 Initially, I didn’t have a choice.
0:11:36 It was a condition of being allowed to stay in school.
0:11:41 But pretty soon I realized that therapy is an extremely important component to overall health.
0:11:43 There are essentially three things that make up great therapy.
0:11:51 First of all, it provides the opportunity to have a really good rapport with somebody that you can really trust and talk to about essentially any issue that you want.
0:11:57 Second of all, it can provide support in the form of emotional support or directed guidance, or of course, both.
0:12:00 And third, expert therapy should provide you useful insights.
0:12:05 Insights that can help you improve in your work life, your relationships, and in your relationship with yourself.
0:12:12 With BetterHelp, they make it very easy for you to find an expert therapist who you resonate with and that can provide those three benefits that come from expert therapy.
0:12:18 Also, because BetterHelp therapy is done entirely online, it’s very time efficient and easy to fit into a busy schedule.
0:12:23 There’s no commuting to a therapist’s office or sitting in a waiting room looking for parking, any of that.
0:12:25 You just hop online and you do your session.
0:12:31 If you’d like to try BetterHelp, you can go to betterhelp.com slash Huberman to get 10% off your first month.
0:12:34 Again, that’s betterhelp.com slash Huberman.
0:12:39 When you climb, I’m curious where your mental horizon is.
0:12:48 I can make up a story as a non-climber that your mental horizon is always on just the next maneuver, just getting further up and further over.
0:12:50 Sometimes, of course, you have to go down and up.
0:12:57 But that your sort of time binning and your space binning is very, very close.
0:13:01 But do you ever go into states where you’re sort of in automaticity?
0:13:10 I mean, we hear about flow, right, but where you find yourself kind of maneuvering as opposed to being hyper strategic about what’s happening in the next five seconds, 10 seconds?
0:13:14 Well, I think the aspiration is to be in that flow state, whatever you want to call it.
0:13:22 But actually, I think even in the film, there’s some quotes from me saying autopilot and things like I’m aspiring to be on autopilot.
0:13:24 So I’m aspiring to not be thinking too much about it.
0:13:37 And that’s, for me at least, why it required so much practice was to be able to just do something almost by rote, you know, through repetition, just to do the thing that you’ve practiced without having to think about it.
0:13:46 Because I think once you start thinking about it too much, you’re just more prone to not just make errors, but just, like, get caught up in your own mind.
0:14:00 And I don’t know, I mean, the aspiration was just to do the thing, like, no thinking about it, no hesitation, you know, no emotional, you know, affect around it, to just do it.
0:14:04 Is the kinesthetic aspect of it big?
0:14:09 In other words, are you feeling your way through it as well as using vision?
0:14:12 I mean, I imagine that these things start to blend.
0:14:14 Yeah, I’ve actually never been asked something quite like that.
0:14:19 In some ways, I mean, the kinesthetic aspect is maybe the whole thing.
0:14:23 Like, I mean, it is kind of like dancing or something, where you are just flowing over stone.
0:14:27 I mean, obviously, you’re looking around, and you’re looking at your footholds, and you’re sort of placing your feet correctly that way.
0:14:32 But really, you’re just doing sequences, you’re just flowing, like your body is moving.
0:14:43 I mean, I think when you climb well, and particularly when you’ve rehearsed something, and you know the climb really well, it feels like jogging or swimming or sort of other elemental movement patterns, where it’s just like your body doing what it’s meant to do.
0:14:45 And it feels great.
0:14:46 You know, it’s like, it’s really nice.
0:14:48 Do you ever surprise yourself still?
0:14:53 Like, in training things, you know, I’m surprised that worked out.
0:14:53 Yeah.
0:14:56 And then stick with that kinesthetic sense.
0:14:59 I’ve been listening to an amazing book by Twyla Tharp.
0:15:01 She’s a choreographer.
0:15:02 She was a ballerina.
0:15:03 She’s a choreographer.
0:15:12 And she said that what distinguishes, you know, sort of virtuosity from mastery is that when you start to surprise yourself, I think you’re certainly in that category of virtuoso.
0:15:15 So how often does surprise come about?
0:15:19 For me personally, that’s maybe my favorite moment in climbing is when you surprise yourself.
0:15:24 And this isn’t so much with free soling, because with free soling, you don’t want to be surprised.
0:15:32 But with a rope on, you know, you have moments all the time where you’re sure you’re about to fall because you’re, you know, up against your physical limits or whatever.
0:15:35 And then you stick a move that you were sure you weren’t going to.
0:15:38 And, you know, it doesn’t happen that often.
0:15:41 But when it does, you’re like, oh, I exceeded my own expectations.
0:15:43 It’s like the best feeling, you know.
0:15:45 It happens from time to time.
0:15:54 In some ways, actually, I was telling my friends, I think that that might be one of the ways in which I see aging, you know, like as I’m getting older as a climber, I think I surprise myself less often.
0:15:56 You know, I think it’s like a 24-year-old.
0:15:58 You just don’t know your own limitations that much.
0:16:01 And you frequently surprise yourself where I’m like, wow, I really outdid myself.
0:16:04 I really did something that I was sure I couldn’t do, but I managed to do it.
0:16:11 And now, as a recent 40-year-old, you know, like that happens from time to time for sure, but not all the time, you know.
0:16:15 It’s like – and now occasionally I have things where I was like, oh, I was sure I could do that.
0:16:17 And then I failed, you know.
0:16:18 And you’re kind of like, oh, you can blame conditions.
0:16:19 You can blame whatever.
0:16:21 But you’re kind of like, oh, I really thought I would do that.
0:16:22 And I fell off anyway.
0:16:23 And you’re like, damn it.
0:16:27 What is the role of aging and climbing traditionally and how you’re experiencing it?
0:16:34 Like there are fields of science like mathematics where the stereotype is, you know, it’s a young person’s game.
0:16:39 And then there are fields like biology, which is a bit more incremental and people can have fantastic discoveries and long careers.
0:16:43 Those are academic cerebral endeavors.
0:16:46 But, you know, we have our understanding of this for every sport.
0:16:51 For climbing, what’s the lore for climbing and for free soloists in particular?
0:16:53 That it’s an old man’s game, it’s a young man’s game?
0:16:55 Woman’s game, excuse me.
0:16:58 I don’t think anybody calls free soloing an old man’s game.
0:17:01 But, no, it could be.
0:17:07 But, no, I think in general climbing has more longevity than most sports just because it’s relatively low impact on your body.
0:17:10 It’s very technique and, like, movement focused.
0:17:12 And so it’s not just pure physical strength.
0:17:14 That said, I mean, climbing is in the Olympics now.
0:17:20 And the people winning the Olympics are all sort of 18 to 23-ish, you know, sort of same as gymnastics type of range.
0:17:25 So I think at the most elite levels of climbing performance, it’s kind of similar to gymnastics probably.
0:17:32 But then to do interesting new things on real rock outdoors, I think there’s a much wider latitude.
0:17:45 You know, it’s like – and then even into your 50s and 60s, there are plenty of climbers who are leading expeditions to new places, developing new climbs, you know, doing things that are noteworthy and sort of meaningful for the climbing community even though they’re not necessarily cutting edge physically.
0:17:49 So I think there’s a lot of opportunity for climbing, more than most sports.
0:18:02 And I think actually the other big thing with climbing is that in so many other sports, like I think ball sports, you know, NBA, NFL, baseball, whatever, it’s kind of like if you don’t make the team, then you’re done playing forever.
0:18:05 Like you’ll literally never play football again if you’re not a professional football player.
0:18:12 Whereas with climbing, even if you’re not playing at the highest level, you can still go climb all the time and you can still do cool climbs.
0:18:13 You can still do things that matter.
0:18:14 You can help teach.
0:18:14 You can do whatever.
0:18:17 And so you can kind of like stay in the game much, much longer.
0:18:20 You mentioned that climbing is in the Olympics now.
0:18:23 We see a lot of sports like skateboarding, climbing now in the Olympics.
0:18:29 And these were sports that traditionally were done, you know, people just go to where these things were done.
0:18:32 And it wasn’t always recorded because there wasn’t social media back then.
0:18:39 Well, more that there weren’t smartphones, there weren’t cameras that, you know, it’s like, it’s not even about the social, it’s about the whether or not you can record it easily.
0:18:45 So I’m guessing there’s a big influx of young kids getting into this now.
0:18:47 Do you see the sport progressing faster?
0:18:55 And I’m also curious about the culture, whether or not, you know, like anytime a sport is in the Olympics, the thing is like, oh, it’s kind of quote unquote sold out.
0:18:56 Now it’s going to change.
0:18:57 It’s going to become more commercial.
0:19:01 So what’s the culture within climbing about this big expansion?
0:19:02 What are your thoughts?
0:19:04 I mean, personally, I’m way into it.
0:19:09 I mean, I was a kid that got into climbing, into climbing gym and it’s changed my life for the better.
0:19:10 You know, like I love climbing.
0:19:10 I think it’s great.
0:19:18 You know, I can certainly see the sort of commercial influx from the Olympics or sort of like more mainstream adoption of climbing.
0:19:24 But that’s kind of great because, I mean, most of my friends are sort of climbing industry adjacent professionals in some ways.
0:19:27 You know, like they make, they’re like coaches or dietitians or setters.
0:19:29 Like they make the climbs that people climb on.
0:19:40 And so basically the bigger the industry gets, the more people like that can make a living doing the thing that they love to do, even if they’re not necessarily sponsored professionals at the highest level.
0:19:44 So I’m kind of like, you know, a broadening industry is kind of good for everybody.
0:19:46 And mostly, I mean, climbing is awesome.
0:19:49 Like if people enjoy, you know, it’s like, why not get into climbing?
0:19:53 It’s like certainly, I mean, I think it’s better than most other fitness modalities.
0:19:55 You know, it’s like, oh, why do CrossFit when you go rock climbing?
0:19:56 It’s way cooler.
0:19:58 I mean, it certainly seems to-
0:19:59 Way more fun, that’s for sure.
0:20:00 And you can do indoors or outdoors.
0:20:04 There are probably certain aspects you wouldn’t want to do alone for safety reasons.
0:20:05 But-
0:20:10 I think when people ask like, what do you worry about with climbing culture and all that kind of stuff, like with the Olympics and the mainstream appeal?
0:20:18 Kind of like, you know, if somebody wants to be a climber and only go to the climbing gym in a major city for their entire life, like that’s great.
0:20:23 Like if they just want to climb plastic the rest of their life, that’s still better than going to CrossFit or doing whatever else.
0:20:23 I’m like, that’s cool.
0:20:26 Like you don’t have to go climb El Cap to be a climber.
0:20:28 I’m kind of like people can do whatever they want.
0:20:30 And I think that’s great for the sport.
0:20:35 And you are seeing standards rise very quickly right now sort of as a result.
0:20:38 Just like better access to gyms, more kids getting into it.
0:20:40 You just see talent rise faster.
0:20:49 And I come across social media accounts of parkour kids every once in a while doing absolutely insane stuff in urban terrains usually.
0:20:53 What’s the crossover, if any, between parkour and climbing of the sort that you do?
0:20:55 There’s a little bit, not that much.
0:21:06 But climbers often, like competition climbing, like bouldering, which is in the Olympics, has definitely taken a slight turn towards parkour-ish sorts of moves, like big running jumps and like crazy swings and things like that.
0:21:13 And so some old school climbers complain that it’s gotten a little too jumpy, that type of bouldering.
0:21:15 But I’m kind of into it.
0:21:18 I mean, it’s, I don’t know, this is all very like inside baseball.
0:21:22 Like how do you separate, like basically at the highest level competitors are all very, very strong.
0:21:27 So then how do you separate these different competitors who are all climbing at an elite level?
0:21:31 And one of the ways is complicated movement like that, like running jumps and coordination and things like that.
0:21:33 So I don’t know.
0:21:33 I mean, I think it’s cool.
0:21:39 I’ve actually met like a couple of professional parkour athletes who also climb.
0:21:43 And they are really good at very particular sorts of things.
0:21:44 I mean, it’s amazing to see.
0:21:45 Yeah.
0:21:48 I mean, I find a lot of what they do terrifying but also awesome.
0:21:50 I can’t help myself but watch.
0:22:00 And just the motivation to work it out too, like, you know, because some of these are truly make or break or make or die, at least in the form they put to social media.
0:22:02 So I’m always curious, like, what goes into that.
0:22:07 And, you know, having grown up skateboarding, I mean, you go around a city and you see stuff, you know, like, oh, that would be awesome.
0:22:15 And so, I mean, just looking at a landscape, natural or urban landscape, in a completely different way, I see a lot of parallels with climbing and parkour.
0:22:23 And also, you know, I think of you, you know, certainly at the level and kind of parallel with a guy like Tony Hawk, who’s been in the sport of skateboarding for a very long time.
0:22:28 He’s an amazing ambassador for the sport as it’s gone through its various, like, you know, peaks and valleys now in the Olympics.
0:22:32 So I think climbing and sports like skateboarding and surfing have a lot in common in this way.
0:22:34 Subculture, but then also gets popular.
0:22:37 Yeah, where they’re kind of niche and then they become kind of mainstream.
0:22:40 But then even once they’re mainstream, they’re still kind of cool, you know, like skateboarding.
0:22:45 It’s like definitely not like full punk rock anymore, but you’re like, it’s pretty cool, you know, like skateboarding still.
0:22:50 And it’s not that common still, you know, and that’s the thing with climbing is I’m kind of like, yeah, climbing is growing.
0:22:51 It’s becoming more mainstream.
0:22:54 It’s just never going to be soccer or something.
0:22:55 You know what I mean?
0:23:01 Like it’s always going to be slightly niche, slightly countercultural because it’s just, you know, it’s just a smaller thing.
0:23:03 Like it’s just not playing basketball or something.
0:23:07 Yeah, I’m intrigued by the training aspects and some of the fitness aspects.
0:23:11 I agree that it, having only done it a little bit, I mean, I’ve been to a climbing gym once or twice.
0:23:12 Yeah, I was going to ask you.
0:23:14 So you’ve gone up and down the wall a few times.
0:23:14 Yeah, cool.
0:23:19 I’ve been belayed for people a few times, but I am by no means, you know, skilled at it.
0:23:23 It’d be fun to get into because I, happy birthday, by the way, just turned 40.
0:23:25 I’m turning 50 soon.
0:23:30 And I think more about, I’m happy with my strength and endurance, but I think more about mobility now.
0:23:32 Climbing is great for that.
0:23:33 Climbing is great for that.
0:23:42 And there’s a lot of interesting literature on brain longevity and just maintaining your cognition and the strength of your distal body.
0:23:44 So toes and fingers, believe it or not.
0:23:45 It’s a correlate.
0:23:48 Yeah, isn’t that, I’ve always thought that’s just a correlation thing.
0:23:48 It’s just a correlation.
0:23:54 Because, yeah, like because grip string is just a proxy for all, like it means that you use your body a lot.
0:24:00 And so, therefore, you’re probably, you know, like when I read those things about like, if you have strong grip, it means this and this and this.
0:24:02 I’m like, no, if you have a strong grip, it means that you do stuff all the time.
0:24:08 And so, as a result of doing stuff all the time, you’re probably sharper than somebody who doesn’t do stuff all the time.
0:24:08 That’s right.
0:24:09 So, it’s a correlate.
0:24:17 At the same time, the motor neurons that control like trunk movements and contraction of the trunk muscles, like as you go out from the midline,
0:24:19 they’re in layers in the spinal cord.
0:24:23 So, they’re literally like the motor neurons that control like the core.
0:24:25 Like sitting up straight or like which ones?
0:24:27 Sit closer to in the spinal cord to the midline.
0:24:34 And then, you know, across evolution, like, you know, we evolved from animals with fins and wings and some of the same genes are used.
0:24:37 And eventually, you get motor neurons that control like fine motor movements like this.
0:24:44 And it is true that for some reason, the motor neurons that control the distal body, so toes and fingers, calves and forearms,
0:24:49 are more vulnerable to age-related degeneration than the ones for the core.
0:24:55 So, it is possible, we don’t know yet, that by maintaining strength of the distal body,
0:25:00 that you can actually preserve motor neuron and cognitive function.
0:25:01 It’s an African, I’m psyched.
0:25:02 And you’re sad.
0:25:03 Yeah, I’m doing it.
0:25:06 And that’s why I was curious how climbers, provided they don’t fall and kill themselves, how they age.
0:25:11 And there’s other things here, too, because like in some sports, like football and rugby,
0:25:12 people are getting their head hit a lot.
0:25:14 So, they don’t tend to age well.
0:25:18 But I always thought of climbers, you know, in my time up in Yosemite, I’d see young guys like you,
0:25:21 and then I’d see these old climbers.
0:25:23 And I was like, man, these guys are in incredible shape.
0:25:27 They’re lean, they’re live, they seem cognitively fresh.
0:25:30 So, it seems like it’s a sport where people hold on to their faculties pretty well.
0:25:31 Yeah, I think so.
0:25:36 I mean, I think, you know, it’s hard to say because there just aren’t that many super old climbers.
0:25:40 And then a lot of the ones that come to mind, like sort of famous old climbers, you know,
0:25:44 I mean, they die the same ways that everybody dies, you know, like cancer or heart disease or whatever,
0:25:46 but like in their late 80s or whatever.
0:25:50 No, I mean, I think climbing is a great way to age.
0:25:54 I mean, I have a bunch of friends who are sort of 50s and 60s who are very fit.
0:26:00 Like, actually, I mean, it comes to mind, there’s this friend of mine who’s a philosophy professor at UNLV at the university,
0:26:04 but he’s incredibly jacked and I think he’s 64 now.
0:26:09 I think he just became the oldest person to climb a certain grade, like 514, which is like kind of an elite rock climbing grade.
0:26:11 But I think he’s maybe the oldest person to have done that now.
0:26:17 But he once told me in San Diego that he was at some hotel pool, like in middle America, like some conference or something.
0:26:21 And some kid asked if he could touch his abs because he’d never seen, he was like, are they real?
0:26:22 You know, like real.
0:26:27 Because he’s like, yeah, he’s like a 48-year-old professor who’s like shredded.
0:26:29 And some kid in the pool is like, can I touch those?
0:26:30 Is that real?
0:26:32 You know, like I’ve never seen a thing like that.
0:26:35 It says a lot about him and about the state of our country.
0:26:35 Yeah, exactly.
0:26:39 We are in this crisis of obesity that’s very serious.
0:26:40 It goes beyond aesthetics.
0:26:43 Yeah, I’ve thought about getting into climbing.
0:26:48 I mean, it’s – the problem I had is I tried to just raw strength it.
0:26:49 I just tried to pull up my way.
0:26:50 A lot of people do that.
0:26:53 Obviously, that’s foolish, and you gas out really fast.
0:26:55 Yeah, that’s a very common thing for adults.
0:26:58 I mean, especially men, especially somebody like you who’s already fit.
0:27:04 And so you try to bring the tool you already have to it, and you’re like, no, you’ve got to drive with your legs, go technique, mobility.
0:27:17 I like to say that anybody that tries climbing should think of it as climbing a really, really steep staircase where it’s like you’re still walking up the stairs and you’re using the handrail for balance, but you’re not pulling yourself up the handrail.
0:27:22 And most of climbing is basically a steep staircase, you know, I mean, especially outdoors.
0:27:24 And in climbing gyms, it’s a little bit different because the wall is actually vertical.
0:27:27 But outdoors, the wall is almost always a little bit less than vertical.
0:27:34 So it’s like basically you’re on a very, very steep and technical staircase, and then you’re using the handrail, like the handholds, to keep you balanced on the wall.
0:27:35 But your legs should always be driving you.
0:27:37 I still haven’t done Half Dome.
0:27:38 Never?
0:27:39 You’ve done Clouds Rest a bunch of times?
0:27:40 No, I’ve done Clouds Rest a bunch of times.
0:27:45 Run Clouds Rest, Ruck Clouds Rest, but Half Dome has those cables.
0:27:49 Yeah, yeah, I never was organized enough to do the sign-up early enough in the season.
0:27:51 No, but just do it after the permits.
0:27:54 You know the cables stay up all year.
0:28:00 So when it’s out of season, they take the uprights down, but the cables just sit there, and you can do it any time.
0:28:06 It’s actually way better to do it post, like after the season, because there’s no permitting, there are no people, and it’s like super chill.
0:28:07 Okay, I definitely want to do it.
0:28:08 Yeah, just do it off-season.
0:28:09 It’s way better.
0:28:13 My biggest concern is not that I’m going to fall, it’s that someone above me is going to fall.
0:28:17 Well, you’re strong enough to just glance them off, you know, just like shrug them aside.
0:28:18 Possibly.
0:28:18 I did hear about it.
0:28:19 Or ideally stop them.
0:28:21 Yeah, ideally stop them.
0:28:22 Yeah, I’d love to do that.
0:28:24 I’ve been going to Yosemite since I was in my teens.
0:28:25 I love it up there.
0:28:29 I wouldn’t say it’s my second home, but it’s heaven, I mean, as you know.
0:28:40 And actually one of the reasons I’m excited to talk to you, among others, is that I would like more people to get into the national parks and really enjoy them, because we have so many gems.
0:28:44 And Yosemite, the high country in Tuolumne Meadows, to me, is like heaven on earth.
0:28:46 Yeah, Yosemite, I mean, is a crown jewel.
0:28:50 I mean, I think it’s the best national park in the country.
0:28:53 Yeah, people forget it’s only about a four-hour drive from the Bay Area or from Los Angeles.
0:28:54 It’s pretty quick.
0:28:56 You go through a bunch of different landscapes, and then boom, suddenly you’re there.
0:28:58 Yeah, and it’s like paradise.
0:28:59 It’s incredible.
0:29:08 I’m curious about things in free soloing that, as an uninformed spectator, we think, you know, that’s the hardest part.
0:29:10 That’s the most difficult thing.
0:29:19 But I imagine inside of the sport, like any, that there are things that are very difficult and maybe even perilous that we’re not aware of.
0:29:23 Like, what’s some of the non-obvious aspects of free soloing, if they exist?
0:29:31 Because I always think, okay, you know, if I can imagine, oh, that’s super tough, but that might be the easier or less tough.
0:29:36 Usually there are these kind of hidden, I don’t want to call them hidden dangers, but hidden dangers in a sport.
0:29:39 What are some things that the observer wouldn’t be aware of?
0:29:40 Yeah, I’m not sure.
0:29:42 I’m not sure what the hidden dangers are.
0:29:52 I would say, though, that the obvious visual dangers, like for a non-climber just watching free soloing, I think they generally misperceive all the dangers and risks involved.
0:29:57 You know, they just see it and they’re like, that’s crazy, that’s whatever, you know, and like whatever they’re bringing to it is probably not the actual case.
0:30:03 Just because it’s hard to visually tell what’s challenging in climbing.
0:30:04 You know, you’re like, that’s a vertical wall.
0:30:08 But if it’s like a nice crack going up a vertical wall, that’s actually quite easy and secure climbing.
0:30:13 But then some of the other stuff, you know, if they’re really small holes, you’re trusting your feet, I don’t know.
0:30:15 I mean, it’s just really hard to judge that stuff visually.
0:30:17 Like, you have to do it to experience it.
0:30:25 But I think that, honestly, the whole perception of risk around free soloing is maybe slightly misperceived by people.
0:30:33 So with climbing in general, like if you go climbing with a rope, like if you’re traditional climbing, like you’re climbing with a rope and gear and you’re going to climb half dome, let’s say.
0:30:38 When you start climbing from the ground, you go some distance before you put your first piece of gear in because that’s just kind of the nature of climbing.
0:30:41 You go for a ways and you put in some gear, you clip your rope into it and then you’re protected.
0:30:46 And then for whatever distance you’re going, you’re essentially free soloing to that point.
0:30:57 You know, like there’s always risk involved in climbing because even if you have a rope on, depending how far you’re going above your last piece of gear and, you know, what the terrain is like and whether or not the rock is good and all these other factors, you know, you’re more or less safe.
0:31:01 And so I think people look at free soloing as like this binary, like if you don’t have a rope, that’s dangerous.
0:31:06 And you’re kind of like, well, anytime you’re climbing, there are dangers or there could be.
0:31:09 And you’re constantly evaluating those and trying to mitigate them.
0:31:20 So I think that’s the big misperception because easy free soloing is probably like if I’m somebody, you know, who’s like an expert rock climber or whatever, I’ve been climbing 30 years.
0:31:28 If I’m on an easy free solo, that’s almost certainly safer than a very hard, certain types of hard climbing with a rope on, you know.
0:31:37 And most of my scariest experiences as a climber actually have been with a rope on because with a rope, you’re much more willing to push yourself into unknown terrain because you’re kind of like, surely there’ll be something good just around the corner.
0:31:43 And so you keep going around the corner and you keep not getting good gear and you’re like, holy shit, it’s getting scarier and scarier.
0:31:43 Are we allowed to curse?
0:31:44 Sure.
0:31:44 Yeah.
0:31:44 Yeah.
0:31:53 So, you know, like even at each other, if you want to curse, but so a lot of my scariest experience has been with a rope on because you’re kind of like, I’m sure it’ll get better.
0:31:54 I’m sure it’ll get better.
0:31:55 And it keeps getting worse and worse.
0:32:05 And then pretty soon you’re in some position where you’re definitely going to die if you fall, but you never would have climbed into that position if you didn’t have a rope on because you’re just so much more conservative when you’re ropeless.
0:32:11 And when you’re ropeless, you’re kind of like, if something seems wrong, you just go down, you know, because you’re just not going to push that far.
0:32:13 I saw the movie Maru.
0:32:14 I thought that was pretty intense.
0:32:22 I mean, that’s an example of pushing really freaking far with a rope on, you know, it’s like, because you have a rope, you’re willing to just keep pushing into the unknown, pushing into the unknown.
0:32:25 But then you wind up in a position where you’re like, this is pretty freaking extreme.
0:32:26 You know, it’s like, I mean, you saw the film.
0:32:28 It’s all totally insane.
0:32:29 Yeah, it is insane.
0:32:32 And I feel like ice and snow bring a whole other dimension.
0:32:43 Yeah, I think that in your sport and free soloing, like the idea from the spectator side is, you know, like these guys, like one fall and they’re dead, right?
0:32:46 I’ve heard you say before, that’s actually not true.
0:32:48 I mean, yeah, it’s kind of true.
0:32:48 You don’t want to fall, but.
0:32:52 Yeah, like, yeah, it’s true that in most places, if you fall off, you’re going to die.
0:33:02 But like when I started free soloing as a kid, not that I like started and then only did that, but on my first free solos when I was young, in the back of my mind, it would always be like, if you slip, you’ll die.
0:33:07 You know, and the reality is that there are tons of places where your foot can slip and nothing else moves.
0:33:12 You know, like your hands are locked on, you’re holding on tight and your foot slipped and you’re just kind of like, oh, my foot slipped and you keep climbing and it’s no big deal.
0:33:16 I mean, there are also some places where if your foot slips, you’re going to die for sure.
0:33:19 And the key is differentiating between those.
0:33:22 But I think when I started, you know, it was like, if anything happens, you’ll die.
0:33:27 And as you do it more, you’re actually like, no, I mean, a lot of things can happen and it’ll be fine.
0:33:30 You just have to make sure that the wrong thing doesn’t happen at the wrong time.
0:33:38 I was surprised to hear you say that, yes, free soloists die, but oftentimes they die not free soloing.
0:33:39 They die doing other things.
0:33:43 I’m fascinated by this, not through a morbid fascination, but for a number of reasons.
0:33:46 So maybe you could elaborate on that a little bit.
0:33:55 Yeah, there’s a quote in the film Free Solo where a friend of mine, Tommy Caldo, who’s a very well-known climber, says something like, all the people who are big free soloists are dead now.
0:33:59 And it kind of implies like, you know, free soloing is dangerous and they all died soloing.
0:34:01 But the reality is that basically none of them died soloing.
0:34:03 Like one or two soloists have died soloing.
0:34:07 Though my preferred statistic is that no one has ever died doing something cutting edge.
0:34:12 So like no one has ever died pushing the envelope, like doing something extreme.
0:34:20 There have been a couple of free soloists who have died free soloing easy terrain, like just out doing something casual and maybe a hold breaks or maybe something happens.
0:34:22 Like it’s impossible to know what because they die.
0:34:33 But then the bulk of other people who are sort of known for free soloing have died either in parachuting accidents like wingsuiting or base jumping or one got swept out to sea by a rogue wave.
0:34:34 It’s kind of a freak thing.
0:34:36 One died in a car accident.
0:34:38 You know, just like things like, you know, it’s basically just ways that people die.
0:34:44 So all that I say is not clear that free soloing is the most dangerous.
0:34:53 We have a friend who unfortunately is dead now, Ken Block, who is a famous rally car driver and did with our photographer here at the podcast.
0:34:55 Mike Blayback and film crews with DC did.
0:35:02 He developed, he was one of the founders of DC, like DC shoes, DC skateboarding, et cetera, rally car.
0:35:04 Unfortunately, he died in a snowmobiling accident.
0:35:08 So something very like kind of conventional for his daily life.
0:35:12 He lived out in Utah and, you know, obviously a huge tragedy.
0:35:18 And then you go look at kind of people who do, quote unquote, extreme sports, for lack of a better term.
0:35:29 And you find that it’s fairly common for people who are at the peak of their, of a field, of a sport, to die doing something else that they really enjoy.
0:35:34 And you kind of wonder, like, are they pushing themselves or is it that they’re just a little too relaxed?
0:35:40 Because as you said, rarely do free soloists die, like, in the most difficult aspects of the climb.
0:35:42 So maybe it’s that letting go of the mental engagement.
0:35:44 Like, there’s a change in the threshold of what they consider dangerous.
0:35:48 So unless they need to be locked in, there’s just some lack of attention to detail.
0:35:50 This is my way of trying to save your life, basically.
0:35:51 Yeah, no, I appreciate that.
0:35:53 Anything you’re doing besides free soloing, be very, very careful.
0:35:54 Reign it in.
0:35:55 Yeah, we need you.
0:36:02 I mean, I also would suspect that all of the people that we’re talking about are all just a little – they’re just bigger risk takers in general.
0:36:06 They’re just more willing to do things like drive quickly and, you know, do whatever.
0:36:09 Just more willing to take risk in their life.
0:36:13 And I suppose sooner or later those things catch up with you or they can.
0:36:14 Yeah.
0:36:23 Though that said, with free soloing, two of the world’s best free soloists from the previous generations are still alive, you know, older men just living their best lives, doing their thing.
0:36:24 Still free soloing?
0:36:27 Yeah, maybe not at, like, a super high level.
0:36:30 Maybe not pushing themselves hard, but, yeah, like, certainly could.
0:36:34 So a man named Peter Croft, he’s a Canadian but has lived in the U.S. forever.
0:36:37 He was, like, my childhood hero growing up, and he’s this incredible solo.
0:36:40 Actually, there’s a film with him or a scene with him in the film free solo.
0:36:43 He’s kind of like a – they kind of frame him as, like, a mentor figure.
0:36:47 Though, honestly, he wasn’t a mentor because I was too afraid to ever even talk to him because he was, like, such a personal hero.
0:36:50 But, I mean, he’s such a – he’s incredible, but he’s a super nice guy.
0:36:53 And so I’m – we’re both sponsored by the North Face now.
0:36:54 So we’re friends.
0:36:55 We’re on the same team.
0:36:57 And so I’ve, like, hung out with him at events and things.
0:36:59 And I was having dinner with him once.
0:37:02 I was kind of like, oh, at what point did you kind of end the cutting edge free soloing?
0:37:07 And he was like, oh, actually, I did a couple of my hardest solos, like, in terms of grades.
0:37:11 Like, not necessarily the most cutting edge, but kind of the hardest grades within the last several years.
0:37:12 And I was like, really?
0:37:17 And he’s still, you know, he’s still just, like, kind of doing stuff and fit and he’s psyched.
0:37:21 And he’s got to be – I don’t know.
0:37:22 I don’t want to offend him.
0:37:24 But he’s got to be, like, mid-50s or, like, maybe 60.
0:37:25 Like, you know, he’s –
0:37:25 He’s awesome.
0:37:26 Yeah.
0:37:27 And he’s just still incredible.
0:37:28 He’s still climbing all the time.
0:37:34 And even on his rest days, he goes down into the same climbing areas to hang out with his friends and chit-chat and, like, take his dog to the cliff and stuff.
0:37:44 So, you know, I look at somebody like him who’s basically made an entire life of free soloing, and I’m kind of like, you know, if you do it carefully, you know, make good decisions, I don’t think it has to be sketchy.
0:37:49 How awesome is it that you’re friends and coworkers with one of your childhood heroes?
0:37:49 Oh, that’s the best.
0:37:57 That’s actually, I think, one of the best things about being a professional climber is so many of the people that I was – that I looked up to as a kid, you know, and now we’re friends and peers and things.
0:37:58 And you’re like, oh, it’s so great.
0:37:59 It’s wild.
0:37:59 Yeah.
0:37:59 Yeah.
0:38:00 You get to, like, hang out with your heroes.
0:38:01 And you’re like, oh, it turns out.
0:38:02 Yeah.
0:38:03 No, it’s amazing.
0:38:08 There’s some young kid out there now thinking the same.
0:38:10 He’s like, I’m too afraid to go up to Alex and say hello.
0:38:13 They should just say hello.
0:38:14 I don’t know.
0:38:15 In the same way that –
0:38:16 They’re working together, right?
0:38:17 Yeah, totally.
0:38:23 I mean, in the same way that I was, like, so afraid to ever talk to Peter when I was young, and then ultimately now he’s just another nice guy and we’re friends.
0:38:23 We climb together.
0:38:24 It’s great.
0:38:27 Sort of like, yeah, anybody should just say hi.
0:38:30 You know, it’s like if we’re at the cliff, like, come chat.
0:38:32 It’s like we’re all doing the same thing.
0:38:36 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
0:38:42 AG1 is a vitamin-mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
0:38:46 As many of you know, I’ve been taking AG1 for more than 13 years now.
0:38:52 I discovered it way back in 2012, long before I ever had a podcast, and I’ve been drinking it every day since.
0:38:55 For the past 13 years, AG1 has been the same original flavor.
0:38:59 They’ve updated the formulation, but the flavor has always remained the same.
0:39:04 And now, for the first time, AG1 is available in three new flavors – berry, citrus, and tropical.
0:39:14 All the flavors include the highest quality ingredients in exactly the right doses to together provide support for your gut microbiome, support for your immune health, and support for better energy and more.
0:39:17 So now, you can find the flavor of AG1 that you like the most.
0:39:28 While I’ve always loved the AG1 original flavor, especially when I mix it with water and a little bit of lemon or lime juice – that’s how I’ve been doing it for basically 13 years – now I really enjoy the new berry flavor in particular.
0:39:31 It tastes great, and I don’t have to add any lemon or lime juice.
0:39:32 I just mix it up with water.
0:39:39 If you’d like to try AG1 and these new flavors, you can go to drinkag1.com slash Huberman to claim a special offer.
0:39:46 Right now, AG1 is giving away an AG1 welcome kit that includes five free travel packs and a free bottle of vitamin D3K2.
0:39:54 Again, go to drinkag1.com slash Huberman to claim the special welcome kit of five free travel packs and a free bottle of vitamin D3K2.
0:39:58 Today’s episode is also brought to us by Maui Nui Venison.
0:40:02 Maui Nui Venison is the most nutrient-dense and delicious red meat available.
0:40:04 It’s also ethically sourced.
0:40:08 Maui Nui hunts and harvest wild access deer on the island of Maui.
0:40:14 This solves the problem of managing an invasive species while also creating an extraordinary source of protein.
0:40:21 As I’ve discussed on this podcast before, most people should aim for getting one gram of quality protein per pound of body weight each day.
0:40:28 This allows for optimal muscle protein synthesis while also helping to reduce appetite and support proper metabolic health.
0:40:35 Given Maui Nui’s exceptional protein-to-calorie ratio, this protein target is achievable without having to eat too many calories.
0:40:46 Their venison delivers 21 grams of protein with only 107 grams per serving, which is an ideal ratio for those of us concerned with maintaining or increasing muscle mass while supporting metabolic health.
0:40:50 They have venison steaks, ground venison, and venison bone broth.
0:40:51 I personally love all of them.
0:40:55 In fact, I probably eat a Maui Nui venison burger pretty much every day.
0:40:57 And if I don’t do that, I eat one of their steaks.
0:40:59 And sometimes I also consume their bone broth.
0:41:06 And if you’re on the go, they have Maui Nui venison sticks, which have 10 grams of protein per stick with just 55 calories.
0:41:09 I eat at least one of those a day to meet my protein requirements.
0:41:14 Right now, Maui Nui is offering Huberman podcast listeners a limited collection of my favorite cuts and products.
0:41:19 It’s perfect for anyone looking to improve their diet with delicious, high-quality protein.
0:41:25 Supplies are limited, so go to MauiNuiVenison.com slash Huberman to get access to this high-quality meat today.
0:41:29 Again, that’s MauiNuiVenison.com slash Huberman.
0:41:39 Do most climbers, as they’re coming up, if they have aspirations to be, you know, grape-free soloists or other types of climbers, do they tend to work and do other things?
0:41:41 Or is this like all in?
0:41:42 It’s lifestyle.
0:41:43 You live in a van.
0:41:48 I mean, you can do that also after achieving some degree of financial success.
0:41:48 We know you’ve done that.
0:41:49 We can talk about that.
0:41:55 But is it the kind of thing where you have to give up other aspects of life in order to get really, really good at it?
0:41:56 That’s an interesting question.
0:42:02 I’m not totally sure because in some ways, though, it depends what you mean by achieving success as a climber.
0:42:13 Because if you’re trying to climb the hardest grades or go to the Olympics or things like that, in some ways, you’re almost better off being a university student or something, like having a structured schedule that in some ways limits the amount that you can climb.
0:42:19 Because, you know, I don’t know enough about other sports, but I suspect this is akin to, like, powerlifting or something.
0:42:25 Whereas, like, if you’re trying to be really, really strong, you kind of only need to do a little bit every couple days and then recover.
0:42:32 And so for a sort of elite physical training for climbing, you really only need, you know, say, three or four-hour sessions four or five days a week.
0:42:34 And then it’s like, what do you do with the rest of your time?
0:42:36 And so, like, you may as well have a job.
0:42:45 And so a lot of my friends who, like, write code for a living or, you know, do things like that are very, very strong climbers because of the schedule that it allows, the structure.
0:42:54 That said, I think if you want to be a great free soloist or, like, a big adventure climber, you’re probably better off living in a van and just doing the thing nonstop.
0:43:00 Because for that, you’re not trying to have that peak muscular performance.
0:43:03 You’re trying to just learn a skill and do something all the time.
0:43:07 And so then, like, hours of practice, I think, matter more in a way.
0:43:12 Maybe we can talk a little bit about recovery as long as we’re talking about, you know, number of hours that one puts in.
0:43:15 I’m sure your recovery looks different than it used to.
0:43:20 But what do you do to recover between sessions?
0:43:22 Are you a big believer in sauna, cold?
0:43:24 Is it just basically sleep?
0:43:29 No, I, like, push my three-year-old on the swings, you know, like, that’s how I recover is I, like, play with the kids on the swings.
0:43:33 And I try to – I mean, you know, I try to eat relatively well.
0:43:34 I try to sleep enough.
0:43:36 Like, I do all the basics for recovery.
0:43:39 But, no, I mean, I basically just survive in between.
0:43:48 I was actually just joking with somebody that I think, you know, as a 24-year-old living by myself in a van, I would have crazy days of climbing.
0:43:54 And then on a rest day, I would, like, binge watch an entire season of some show while eating an entire flat of Oreos, just, like, never even leave the bed of my van.
0:43:59 And then the next day go out and, like, do a speed record on something and just be like, oh, I’m so psyched, you know.
0:44:07 And now I’m, like, I’m definitely not doing that now, or at least, no, I haven’t done that in forever because I just don’t have the time and don’t have –
0:44:12 Yeah, so I think now it takes a little more effort to recover, and it’s just a little slower probably.
0:44:18 But it’s hard to say, though, because a lot of that’s just having kids and just having different demands of time and life.
0:44:25 But it sounds like climbers are pretty grassroots in their training and techniques, like, you know, in a lot of other areas.
0:44:26 Yeah, I mean, I was living in a van.
0:44:31 I was basically, like, you know, super low overhead, no team, no support.
0:44:35 I’m just living in a car doing the thing nonstop for, you know, a decade.
0:44:38 And so that’s a pretty scrappy approach.
0:44:46 And I think that in the years since then, climbing has professionalized a little bit, and there’s a little more money, there’s a little more support, and there’s just a higher level of competition.
0:44:51 I think it’d be harder to achieve things doing just that now.
0:44:53 I think you’d have to have a little more of a plan.
0:45:00 Yeah, I can’t help but sense that hyperbaric chambers and red light and massage guns and all that are going to be making their way into the climate culture.
0:45:01 Well, massage guns for sure are there.
0:45:03 Yeah, massage guns are there.
0:45:03 Yeah.
0:45:05 I try to, like, roll out every once in a while.
0:45:10 Even when I was living in my van, I would stretch and roll out and do those types of things because you just kind of have to stay supple.
0:45:11 Yeah, how do you feel?
0:45:11 How does your body feel?
0:45:14 Well, I mean, right now, I think pretty good.
0:45:14 I don’t know.
0:45:17 Yeah, when I’m – I live in Las Vegas.
0:45:21 When I’m at home, I try to see this body worker in town once a week, Pat, sweet Pat.
0:45:21 He’s the man.
0:45:29 And so, you know, I think of that as kind of like a basic just taking care of, you know, making – it’s like an oil change.
0:45:30 It’s like making sure the engine runs smoothly.
0:45:37 And I think as a result of body work like that, I haven’t had any major, like, overuse injuries in years.
0:45:39 So, like, that’s pretty good for me.
0:45:40 Awesome.
0:45:50 Yeah, maybe it’s just because it’s – historically, it was what I knew, but I’m seeing so many parallels with skateboarding where, like, there was this time when no skateboarders lifted weights or did any kind of fitness.
0:45:50 Yeah, totally.
0:45:52 And then that started to happen.
0:46:00 Actually, Danny Wei, who jumped the Great Wall of China, he was kind of the first person in skateboarding to, like – he would do, like, neck training because he had broken his neck surfing in Newport.
0:46:05 And he was doing, like, these – you know, like, where you, like, swing the ball above your head.
0:46:06 He was doing core work.
0:46:09 And I remember back then thinking – I sort of left skateboarding at that point.
0:46:10 Yeah, it was all fringe.
0:46:15 And I was thinking, like, skateboarders are going to just, like, really have a problem with this because it wasn’t consistent with the culture.
0:46:19 Now there are a lot of guys who work out and take care of their bodies.
0:46:23 But there are still a lot of guys who absolutely kill it.
0:46:24 They’re incredible.
0:46:26 And their energy drink is, like, a beer.
0:46:30 And their, quote, unquote, nootropic is cigarettes.
0:46:31 And they murder it.
0:46:32 They’re super good.
0:46:40 And so I like these sports where it’s, like, you can’t get around just investing a massive number of hours doing it.
0:46:46 And then you can either take the kind of rock and roll track into it or you can take the kind of self-care track.
0:46:47 And sometimes people cross over.
0:46:49 But, you know, it works either way.
0:46:50 It really does.
0:46:53 Climbing still has that exact same thing going on where you can kind of go either way.
0:46:57 I do think, though, that the self-care track will obviously win out long term.
0:47:00 I mean, that’s the thing with climbing being in the Olympics and just the professionalism and all that.
0:47:03 I mean, obviously, self-care is better for you long term.
0:47:05 Like, you know, everybody knows that.
0:47:12 That said, you still see a lot of very proficient climbers who, yeah, exactly, just kind of party, go hard.
0:47:16 I mean, because so much of climbing just comes down to effort when you’re doing the thing.
0:47:20 Like, if you go climbing several days a week and you try your absolute hardest every time you’re climbing,
0:47:26 you’re going to get pretty freaking good, you know, whether you do red light therapy or, like, any of the weird other stuff or not.
0:47:29 So it’s like, I mean, it really just comes down to your effort doing the thing.
0:47:30 And so, yeah, I mean, you could live.
0:47:37 I mean, a lot of climbers, especially in the past, lived on a diet of, you know, cigarettes and coffee and freaking beer.
0:47:40 And, you know, you can get by that way.
0:47:42 Yeah, the 1970s, 80s approach.
0:47:43 It’s not ideal.
0:47:44 It’s not ideal.
0:47:48 A friend of mine, Tom Bilyeu, he is very successful in business.
0:47:49 He also has a podcast.
0:47:53 He was saying to me the other day, he goes, yeah, basically, when young people ask him, you know,
0:47:59 how to get good at whatever business or anything, he just tells them, work as if smartphones didn’t exist.
0:48:01 Meaning when you’re bored, go work on the thing.
0:48:06 When you don’t have anything, like, if you get rid, I’m not encouraging people to get rid of their smartphone,
0:48:12 but I’m curious about your relationship to technology because I think nowadays, even though there are people training for the Olympics and whatnot,
0:48:20 that it is very hard to disengage from pressures of sponsors, pressures of just sheer communications, right?
0:48:24 And if you’re coming up, this idea that you always have to be in contact with people,
0:48:28 it limits the total number of reps that you get physically, but also mentally.
0:48:31 Because I imagine there was a lot of times sitting back in bed and thinking about climbing.
0:48:35 Just like I used to sit back in bed and think about experiments.
0:48:40 And, you know, when I was in graduate school, now I’d probably, if the phones didn’t exist, I’d probably be on my phone.
0:48:43 And I used to think about experiments and figures and what would this work and that work.
0:48:49 So what are your thoughts on kind of a mental engagement separate from climbing?
0:48:51 No, I think that’s definitely a big thing.
0:48:57 I mean, I think, I’ve thought in the past that in some ways I feel kind of lucky that I came up when I did in climbing,
0:49:03 where it’s like sort of pre-smartphone, pre-social, pre, you know, you just live in your car and you do the thing and that’s it.
0:49:04 And that’s your whole lifestyle.
0:49:12 I mean, currently, you know, I have all the social media accounts and things, but I don’t have any of the apps on my phone.
0:49:13 I have a friend that manages it for me.
0:49:16 I like send all the content to her, but she posts stuff.
0:49:20 And so it’s a nice way to sort of disconnect myself from scrolling aimlessly.
0:49:23 I don’t really have the time anymore.
0:49:30 Anyway, you know, it’s like I’d rather play with my kids than for sure scroll, you know, it’s like, but no, I mean, that’s, that’s tough.
0:49:36 I mean, I think it’d be hard to be a kid now growing up, like thinking that that’s the norm that you like have to be connected,
0:49:41 that you have to be capturing everything, you know, documenting and then sharing it and posting and just all this stuff.
0:49:46 I’ve always felt like the thing about being a professional climber is that you just have to be a good climber.
0:49:49 Like first and foremost, the key to being a professional climber is being able to climb really well.
0:49:52 And like the most important thing is doing the thing.
0:50:01 And I just think when you get caught up in all the posting, sharing, streaming, all the whatever, that’s not doing the thing, you know, but, but it’s easy to conflate them.
0:50:02 And it’s, I don’t know.
0:50:05 Yeah, no, I think it’d be really hard.
0:50:06 Yeah, I agree completely.
0:50:13 And the hidden secret is that if you want something interesting to show on social media, the key is to not be on social media so that you have something to bring to it.
0:50:16 It’s just so hard to actually be good at something.
0:50:20 And it’s, and this is, goes back to what we were just talking about with free soiling and perceived risk and all that kind of stuff.
0:50:25 Is it, it’s really easy to make something look rad soiling wise.
0:50:28 Like, you know, I could climb, I could climb the outside of this building and it would like look insane.
0:50:29 It would get tons of likes.
0:50:30 People think it’s cool, but it’s not cutting the edge.
0:50:31 It’s not cool.
0:50:31 It’s not even hard.
0:50:33 Like it’s not, it’s,
0:50:35 it’s whatever.
0:50:41 But to actually do something that’s cutting edge or newsworthy in climbing, it’s pretty freaking hard, you know?
0:50:52 And the challenge with, with social and with public, all that kind of stuff is that it’s just so easy to, I don’t want to say to fake it because it’s not like people are out there like trying to be duplicitous or like to, to trick you.
0:50:59 But it’s just, you can get the same splash with none of the effort, you know, through, through social stuff, I think.
0:51:02 You’re like, oh, I just did something easy and people thought it was amazing.
0:51:03 Let’s call that good.
0:51:05 And you’re like, well, that’s just not good because it’s easy.
0:51:07 It’s freaking, you know, like it’s not cutting edge.
0:51:07 It’s not rad.
0:51:11 I mean, you clearly go after big, big goals.
0:51:13 I mean, it’s, it’s, it’s a, it’s a giant goal.
0:51:14 I think it really stands.
0:51:15 And I know you’ve been told this many times before.
0:51:19 So if it embarrasses you in a positive way, then great.
0:51:32 I mean, it, it stands as perhaps at least one of the, the most impressive physical feats in history because the risk consequence scenario there was you fall, you can potentially die.
0:51:34 There may have been moments along the, along the climb where.
0:51:35 A few brief moments.
0:51:35 Yeah, brief moments.
0:51:36 Where you’re right above a ledge.
0:51:37 You’re like, oh, wow.
0:51:37 Yeah.
0:51:38 So, okay.
0:51:42 So, and it’s, and it’s so like you to, to point out those moments as opposed to all the other moments.
0:51:44 It really speaks to your mindset.
0:51:53 But I think that going after big things, I mean, you know, you know, building rockets to go to the moon.
0:51:57 I remember when I was a kid, Danny Wade decided to jump the Great Wall of China to do it live.
0:51:59 So when it died, trying it on a mountain bike.
0:52:13 I remember thinking, I watched it on a little screen this big and it was like, I’ve known that guy since we’re out of touch now, but for the most part, but since it was like 13 and he was always going after big things, jumping out of helicopters, you know, jumping the Great Wall of China.
0:52:16 And then there were people who just pushed themselves.
0:52:23 And so what I wonder is on a daily basis, when you climb, do you ever just climb for fun?
0:52:27 When you climb, are you always working on something?
0:52:43 And there’s this famous scene in Free Solo, like more or less immediately after you got down from the climb, you’re fingerboarding again and like you’re training and you’re enjoying your routine, which by the way is consistent with keeping the dopamine flowing for process as opposed to like the postpartum.
0:52:47 depression that many people experience after a big feed is completed, selling a big company, et cetera.
0:52:49 You avoid all that by doing exactly what you’re doing.
0:52:53 But then how quickly did your mind pivot to like, okay, what’s next?
0:52:58 In the domain of climbing, because I realize you’ve had two children, you’ve got other aspects of your life.
0:53:03 But like, where’s your mind in terms of where you want to take your life and your climbing?
0:53:06 Yeah, on the one hand, I set big goals, I guess, you know, something like Y’all Cap.
0:53:11 But the thing is, I would actually say that’s more the outgrowth of setting consistent little goals, like all the time.
0:53:15 Like I basically always have a running to-do list of like, what am I doing tomorrow?
0:53:15 What am I doing today?
0:53:16 What am I trying to do this week?
0:53:21 And that extends to climbing as well with like, what are all the little things I can be doing?
0:53:23 Like, what are the little things I can tick this week?
0:53:27 You know, I have my climbing journal goes back to 2005 or 2006 or something.
0:53:31 So basically everything I’ve ever climbed is logged with, you know, difficulty and times and whatever.
0:53:37 And so I’m constantly trying to tick things as a climber, you know, just like to do new climbs that I haven’t done before.
0:53:42 And so, I mean, I think like actually my day of climbing yesterday could be a good example of this.
0:53:48 So yesterday, my wife and I dropped off our older daughter at school, went to the cliff, did a day of sport climbing,
0:53:50 and then picked up our daughter on the way home.
0:53:53 It’s like a perfect day like that where you can kind of like make it all work.
0:54:00 And I’m not going to be able to go to that cliff very often this season just because of travel and work and life, basically.
0:54:05 So I don’t want to have any big project there because I just won’t have time to do it.
0:54:08 You know, I’m trying to set my goals appropriately where I’m like, oh, there’s no point in trying to do something
0:54:12 that would take me a month or two to achieve if I only have three days.
0:54:18 And so I had a goal for that day of trying to do this very particular little combination of routes that I hadn’t done before.
0:54:19 It’s just something new, something interesting.
0:54:20 It’s not that hard.
0:54:23 But then we got there and it was like the worst condition.
0:54:25 It was like 86 degrees when you parked the car.
0:54:29 And so, you know, it’s like you’re trying to work out and like horrendously hot.
0:54:31 And it was also kind of monsoony, so it was very humid.
0:54:33 So we got to the wall and it’s like disgusting.
0:54:36 And I was kind of like, well, you know, it’s a training day, like whatever.
0:54:38 And so I tried to do this new combination of routes.
0:54:39 Ultimately, I failed on it.
0:54:40 I fell at the very freaking top of the wall.
0:54:43 I was like so maxed and didn’t do it.
0:54:46 I’ll probably get a chance to go back on Monday and I’ll for sure do it then.
0:54:49 But, you know, it’s like a very small goal.
0:54:51 Like this isn’t cutting edge, like big.
0:54:53 This isn’t even cool at all.
0:54:54 Like my friends won’t even care.
0:54:55 Like they’ll think it’s stupid.
0:55:01 But it’s nice for me to have a reason for me to try my hardest for that particular day of climbing.
0:55:05 And I think that the big goals come as a result of all those little things.
0:55:12 You know, like if day by day you’re constantly doing something that’s a little bit new, a little bit different, a little bit harder, you know, whatever seems like the appropriate challenge for that day.
0:55:20 I think that looking back at 20 years of climbing outside nonstop, that the big things have just come as a natural outgrowth of all those little things.
0:55:24 You do like enough little things all the time and then every once in a while something big happens.
0:55:27 And so I don’t know.
0:55:31 That’s, you know, but I have to do lists going back like years of like goals and all these aspirations.
0:55:33 And, you know, some years I only do half of them.
0:55:34 Some years I do a third of them.
0:55:41 And then, you know, something like free selling all cap sat on a list like that literally for years and it kept floating to the next year to the next year.
0:55:46 Because you get into Yosemite, you look at the wall and you’re like, nah, that’s, you know, you’re like totally out of the question.
0:55:48 And so you just like punt to the next year.
0:55:51 And so, yeah, I mean, sometimes the goals don’t happen.
0:55:52 Sometimes they do.
0:55:54 But you kind of just have to let it play out.
0:55:56 You know, it’s more like the day-to-day little challenges.
0:55:58 I love how matter-of-fact you are about it.
0:55:59 You are wired different.
0:56:00 You think, I mean.
0:56:01 Well, maybe not.
0:56:09 I mean, because like, and this is a vastly less high-risk, high-consequence endeavor.
0:56:17 But like public speaking doesn’t make me, it doesn’t raise my level of cortisol or autonomic arousal at all because I’ve done so much of it.
0:56:18 Yeah, because you’re super well-practiced.
0:56:19 Yeah.
0:56:19 I just, yeah.
0:56:24 So sometimes I’ll, you know, I’ll think like, oh, I’m like a little more keyed up than I want to be.
0:56:25 And I know how to calm myself down.
0:56:27 Well, I’m actually, I feel the same way with public speaking now.
0:56:28 But that’s after years of practice.
0:56:31 It used to be, it used to be so stressful for me.
0:56:33 Like, so, yeah, no, I was so shy.
0:56:35 Proof that your amygdala does work like everybody else’s.
0:56:35 Yeah.
0:56:36 No, I mean, exactly.
0:56:37 That’s why I hate all this stuff.
0:56:38 It’s like, oh, you’re just wired differently.
0:56:43 Because I’m like, no, I know that, you know, like, yeah, public, like speaking in front of a class in school was like mortifying.
0:56:48 But now after years of doing keynote speeches to like giant groups, I’m sort of like, no, no, it’s super chill.
0:56:50 But, you know, that’s all learned.
0:56:51 Yeah.
0:56:52 Forgive me for saying you’re wired different.
0:56:59 I think that, you know, when you did Free Solo, there were a number of news programs that like took advantage of the fact they put you in a brain scanner.
0:57:01 You know, this is my field of neuroscience.
0:57:03 You know, as amygdala might not be activated the same way as other people’s.
0:57:08 But I would have thought, and I think it’s the case now you confirmed, that it’s really domain specific.
0:57:12 Like you’ve done so much climbing, you have so many reps there that you’re familiar with the contingencies.
0:57:14 And so it’s not that you can’t experience fear.
0:57:18 It’s that you’re not placing yourself in a truly fearful circumstances climbing.
0:57:24 But the fact that public speaking was an issue means that your threat sensors and the amygdala and related circuits were perfectly fine.
0:57:28 With that particular like scanning in the fMRI, you know, they show you a bunch of black and white pictures.
0:57:30 And it’s like whether or not that triggers the fear response.
0:57:33 And I was like, well, obviously looking at pictures isn’t going to trigger my fear response.
0:57:36 But I’m like, had they thrown a snake into the fMRI with me, like that would have triggered my fear response.
0:57:40 You know, if there were like giant spiders like crawling over me, like that probably would too.
0:57:42 And so I was like, no, obviously I feel fear.
0:57:44 I just, I’m just not afraid of black and white photos.
0:57:45 You know, I was like.
0:57:46 That’s what they used?
0:57:47 Yeah.
0:57:49 Like angry faces and that kind of the faces.
0:57:50 It wasn’t even faces.
0:57:51 It was like random stuff.
0:57:54 Like, I don’t know, like a gun and then like a light socket.
0:57:55 You know, some things that are like neutral.
0:57:56 Some things that are whatever.
0:57:57 I should have designed the experiment.
0:57:58 My lab used to work on fear.
0:58:00 I think it was a standardized thing, I think.
0:58:01 I think it was some battery event.
0:58:02 Yeah, I’m not trying to be disparaging of the research.
0:58:03 My lab used to work on fear.
0:58:04 We used VR.
0:58:07 That’s how I met Michael Muller, our friend in common.
0:58:08 He took me down to Guadalupe.
0:58:10 We did two times.
0:58:15 So we went down there 2016 and 2017 doing cage exit diving with Great Whites, filming to get the VR.
0:58:18 And I’ll tell you, in real life, it’s a hell of a lot scarier than it is.
0:58:19 Yeah, totally, than in VR.
0:58:28 But along the lines of, you know, dying when you’re doing the other thing, not the main thing, the cage exit part ended up being a lot safer.
0:58:30 I had an air failure while in the cage.
0:58:31 I was on that hookah line.
0:58:33 And I was alone in the cage when it happened.
0:58:36 And I’ll tell you, that was a lot more terrifying than being out of the cage with the sharks.
0:58:38 Because when you’re out of the cage, you’re on scuba.
0:58:41 You have some degree of control over, you know, you can shoot for the surface.
0:58:47 When you’re in the cage and you run out of air and you’re alone, you’re just terrified and you’re hosed.
0:58:48 No pun intended.
0:58:49 You’re not hosed enough.
0:58:49 Yeah, yeah.
0:59:01 So, you know, it speaks to this thing that, like, when there’s this big, scary thing and you’re really locked in, you often miss the more trivial, seeming, but real danger that’s close up.
0:59:09 Well, this is, I think, one of the real values of climbing is I think that as a climber, you spend all your time thinking about risk and managing risk and mitigating risk and all those kinds of things.
0:59:16 And so I think that, I don’t want to, like, toot my own horn too much, but I do feel good at evaluating risks like that.
0:59:18 You know, like, what is the actual dangerous thing?
0:59:20 Like, what’s sketchy about the situation?
0:59:24 And it just often isn’t the thing that people are looking at, you know?
0:59:28 And that’s what I was talking about earlier with, like, people watching video of free-souling or whatever else.
0:59:29 They’re like, that’s sketchy.
0:59:33 And I’m like, well, you know, might be in some ways, but probably not for all the reasons that you’re thinking.
0:59:34 You know what I mean?
0:59:39 Like, the obvious visual thing is probably not the big challenge.
0:59:43 And it sounds a little cliche, but you’re doing what you love.
0:59:44 You know, it’s interesting.
0:59:56 I think one of the biggest risks that I think about now, as I get older, is the non-daily lethal risk of, you know, grinding it out in a job you don’t like.
1:00:01 And then, you know, one day you wake up and you’re like, wow, there’s no time machine.
1:00:03 Like, I can’t go back and get that vitality and that time.
1:00:04 What should I have been doing?
1:00:04 Yeah.
1:00:08 And that’s where I think this idea of, you know, doing what you love really counts.
1:00:11 Whether or not you have to live in a van and do nothing else or whether or not you can also go to school.
1:00:14 You know, but doing something that you love very, very much.
1:00:15 Yeah, because either way you’re going to die.
1:00:16 Either way you’re going to die.
1:00:22 And you may as well die having done a lot of things you’re really excited about than die regretting all the things you didn’t do.
1:00:22 Totally.
1:00:28 I mean, I think that actually that exact mindset really helped inform my whole climbing journey in a way.
1:00:35 Like, my father died when I was 19, and he died of a heart attack unexpectedly, just a freak thing, running through an airport at age 55.
1:00:43 And, you know, and I think for a young, for a teenager, that makes an impression where you’re sort of like, oh, like, this could end at any moment.
1:00:47 And actually, in both my grandfathers had just died, like, at roughly the same time.
1:00:52 So, I think for an impressionable, you know, teen, you’re sort of like, oh, everybody dies.
1:00:55 Like, do you get to do all the things that you want to do before you go?
1:01:00 And I think my father, my father was a community college professor who taught language.
1:01:05 And, you know, he ostensibly lived a risk-free life, you know, like, relatively sedentary.
1:01:07 I mean, he traveled widely.
1:01:08 Like, he was great.
1:01:12 But by any risk perception thing, you’d be like, oh, he’s a professor.
1:01:13 Like, he’s fine.
1:01:19 And yet, he still died young and probably would have preferred to do a lot of other things before he went.
1:01:22 I’m sort of like, you know, it’s just a reminder that you got to do all those things.
1:01:23 Yeah.
1:01:28 I want to talk to you about your philosophy on death and time and kind of life arc.
1:01:29 And you’ve already started.
1:01:32 So, thank you for that.
1:01:42 Because I would say most of my friends who started families young are people who, these are male friends whose dads died young.
1:01:47 And so, they had this very keen sense of the finite duration of life.
1:01:49 And, you know, Steve Jobs talked about this.
1:01:50 So, like, you know, very – and he died young.
1:01:55 He seemed to have some sense of how long he was going to live and really wanted to pack things in.
1:01:56 And I don’t know why that was.
1:01:57 He was adopted.
1:01:59 So, I don’t know if he even knew how long his parents lived, et cetera.
1:02:04 But barring accident or injury, you know, we don’t really know when we’re going to die.
1:02:07 But sometimes I think we get the sense based on relatives.
1:02:12 And, you know, I can remember a time in my life when I – of course, I knew I was going to die.
1:02:17 But I lived in a way that I just – I felt like I had all the time in the world despite pursuing things.
1:02:20 And I think with each passing year, I’m like, oh, wow, like the wall is coming.
1:02:21 You’re like, it’s winding down.
1:02:22 Yeah, like we’ve got to get the show on the road.
1:02:24 And I’ve done things I wanted to do.
1:02:35 But it’s interesting that, you know, it does seem that like having a parent die has a profound impact on where you set that horizon.
1:02:38 You realize like today is part of an arc that has an end point.
1:02:42 And we know that, but we often don’t live into that realization.
1:02:43 Yeah.
1:02:44 No, I totally agree with that.
1:02:48 I mean, and you say we know that, but I actually think that we don’t talk about that enough.
1:02:49 You know what I mean?
1:02:53 I think most people live with a little too much opening because nobody wants to talk about death.
1:02:58 Nobody wants to talk about, you know, like the consequences of like – because people think it’s morbid or it’s just not.
1:02:59 The thing is like we’re all going to frigging die.
1:03:03 You know, it’s like are we going to be proud of what we did before we died?
1:03:04 Like I don’t know.
1:03:07 I mean, yeah, we’ll see.
1:03:12 It’s like kind of cliche to be like, oh, better to die young and, you know, burn brightly and all that kind of stuff.
1:03:19 But, you know, to some extent I think that’s – I think there’s a middle ground where you’re like it’s better to try hard and do things that you’re proud of.
1:03:22 And, you know, either way you’re going to die.
1:03:23 I agree.
1:03:26 I mean, I think there is something interesting to this 27 effect.
1:03:29 You know, so many like rock and roll musicians die at 27.
1:03:30 It’s their quarter-life crisis.
1:03:32 Yeah, quarter-life crisis.
1:03:33 I haven’t heard of the quarter-life crisis.
1:03:36 You’ve never heard of quarter-life – like all my friends have gone through a quarter-life crisis.
1:03:36 Oh, really?
1:03:37 Yeah.
1:03:38 And when does that happen?
1:03:40 Well, like 25, you know, 27, whatever.
1:03:40 Interesting.
1:03:44 No, I was just so focused on becoming a neuroscientist.
1:03:47 I didn’t know what else I would do besides that at 25.
1:03:48 I think I was just so locked in.
1:03:50 But I’ve always been a little bit obsessive.
1:03:52 Have you always been a little bit like whatever you’re into, you’re into?
1:03:53 I guess it’s been climbing.
1:03:54 Yeah, yeah.
1:03:54 Yeah.
1:03:56 Yeah, I was just lucky to get into climbing when I was 10.
1:03:58 So this is something that I’ve just been into forever.
1:04:00 So did you play Legos as a kid or do you –
1:04:02 Yeah, and I was psycho about my Legos.
1:04:03 You were psycho about Legos.
1:04:04 Yeah, yeah, psycho.
1:04:08 Like I didn’t have a bed in my room because I had Legos covered across the whole floor.
1:04:10 Basically, I slept in a corner and I just had Legos all over.
1:04:11 Awesome.
1:04:11 It was kind of psycho.
1:04:13 Do you see some of this in your kids?
1:04:17 Not quite that yet, but they’re pretty young, so it’s hard to tell.
1:04:20 But yeah, we’ll see.
1:04:20 We’ll see.
1:04:24 I kind of think, you know, it’s all about having personality.
1:04:25 Like do a thing.
1:04:26 Do it well.
1:04:27 Like get excited about things.
1:04:31 I mean there’s just so many people on earth and they all do different things.
1:04:36 Like you may as well be the person to do that one particular thing and just like really do it.
1:04:38 No, I agree.
1:04:38 That’s the juice.
1:04:46 I mean I think for some of us, like I just know from my own life experience, like I thought I was certainly going to just get into skateboarding.
1:04:49 Many of my friends became professional skateboarders, got really good at or worked in the industry.
1:04:52 And early on I was getting hurt and I realized I’m not very good at this.
1:04:56 And then when I finally plugged into academics and learning, I was like this is the thing.
1:04:57 And I loved it.
1:04:59 And then eventually I pivoted to this thing, which I didn’t anticipate.
1:05:09 But I do think that going all in on something is a – it provides a really wonderful feedback loop that one can – like you feel – it makes you feel alive.
1:05:10 Yeah, you’re like doing a thing.
1:05:11 Especially when it’s hard.
1:05:12 Yeah.
1:05:13 Especially when it’s hard.
1:05:19 I’ve literally spent my whole life basically like all in on climbing and I’m still – I just love going rock climbing.
1:05:28 You know, it’s like – I mean I think that’s really the goal of parenting is to help your kid find something that they’re that psyched about, like something that they can commit to and something that will drive them, something they’re passionate about.
1:05:38 And so, you know, I mean we’ll see with our kids, but it’s like the idea is just to let them experience enough things that they can find whatever they – whatever gets them out of bed every day.
1:05:42 They certainly are in the right environment to flourish with it.
1:05:44 You mentioned that climbing is in the Olympics.
1:05:50 I could see – and I’ve observed in other sports where the parents are kind of more obsessive than the kid and then the kid burns out on it.
1:05:56 I read Andre Agassi’s book Open, which is basically a story of his dad pushing him to play a game he did not want to play.
1:05:58 Yeah, that’s maybe the best sports memoir ever.
1:06:00 That’s like – that’s a great book.
1:06:01 Yeah, great book.
1:06:04 Yeah, his dad was like a boxer and basically trained him in tennis like a boxer.
1:06:05 Yeah.
1:06:09 Yeah, so it’s sort of like the light-handed approach of like – I think kids know.
1:06:11 I think – I mean you kind of let them forage, right?
1:06:13 No, we’re taking the light-handed approach for sure.
1:06:17 I mean our kids will obviously know how to climb because that’s what we do all the time.
1:06:20 But so far we just go hiking.
1:06:21 Like we haven’t forced them to climb.
1:06:25 We have a little bit of a home gym at home, like a little climbing garage.
1:06:30 And so the girls can play on the wall whenever they want to, but there’s certainly never any pressure to do anything.
1:06:39 I read – and please correct me if this is inaccurate, but that it was during college that you had some family members pass away and when you really leaned into just climbing more.
1:06:50 I think it’s somewhere on the internet that you were climbing on Indian rock, which is interesting to me because I went to graduate school in Berkeley and lived in Berkeley for a long time.
1:06:50 You went to Cal?
1:06:52 I went to Cal for my master’s.
1:06:52 Oh, yeah, okay.
1:06:54 And I lived in Berkeley even when I was a postdoc at Stanford.
1:06:55 I loved Berkeley.
1:06:56 I was like, you went from Cal to Stanford.
1:06:58 Yeah, right, yeah, the enemy, the enemy.
1:06:59 Yeah, I was like, did they take –
1:07:02 Born at Stanford, trained at Stanford, and still spent a lot of time at Berkeley.
1:07:06 I liked the culture in Berkeley then, and I liked the food.
1:07:09 So I used to take pizzas from the cheese board up to Indian rock.
1:07:13 And so while you were climbing Indian rock, I was eating and picnicking on Indian rock.
1:07:15 It’s amazing.
1:07:17 So would you just pull a little solo journeys out there?
1:07:21 This is, by the way, folks, a big steep rock, but on one face it’s gradual.
1:07:25 So it literally has, like, rock couches where couples go on dates, and you eat some pizza
1:07:27 and hang out and get an amazing view.
1:07:27 And people do you overlooking the city.
1:07:30 Yeah, so you were climbing up the back of it, which is anything but –
1:07:32 Well, actually, I was mostly traversing the bottom of it.
1:07:36 There’s tons of – like, basically, you can contour the whole base of the rock,
1:07:39 and so you can climb for, you know, a couple hundred feet, basically, without touching the ground.
1:07:41 So you just go back and forth doing laps.
1:07:42 Yeah.
1:07:42 Very cool.
1:07:46 I mean, from where I was living at Berkeley, there was only, I don’t know, like a 30-minute walk
1:07:47 to Indian rock or something.
1:07:48 So I basically wasn’t going to class.
1:07:50 I was just strolling to Indian rock and traversing the wall back and forth.
1:07:54 And then that’s why I dropped out after one year at Berkeley.
1:07:58 So it’s kind of like, I don’t know why I’m at university if I’m not actually –
1:08:02 Actually, it’s more complicated than that, because that year I got into the youth worlds,
1:08:04 like, international thing.
1:08:07 And so I was going to take the semester off to go to worlds and travel and climb a little bit.
1:08:12 And so now I’ve just taken, you know, whatever, like, 35 semesters off or something.
1:08:13 You’re on leaving lapses.
1:08:14 Yeah, exactly.
1:08:16 No, I think after some point they were like, you’re done.
1:08:17 They closed the hatch.
1:08:18 Yeah, I think they closed the hatch.
1:08:19 It worked out.
1:08:20 It certainly worked out.
1:08:26 Yeah, the thing that we find ourselves doing when we should be doing something else in the
1:08:31 positive sense of it, like, I mean, that often is the thing, like, that you’re obsessed over.
1:08:32 Yeah.
1:08:35 I mean, it’s just hard to know with that stuff, though, because obviously for most people
1:08:38 they probably should get an education and get a job of some kind.
1:08:41 Like, even if you’re a really passionate climber, I mean, most people probably aren’t going to
1:08:44 make a living as a professional climber because it’s just too small in industry and, you know,
1:08:47 depends on your level and everything.
1:08:49 I mean, I think I got kind of lucky.
1:08:50 I mean, in a lot of ways I got lucky.
1:08:55 Also just because I like soloing and it’s, like, such a niche and not that many people do it
1:08:57 and the level just wasn’t that high.
1:09:01 And so, you know, I sometimes joke it’s easy to be the best if you’re the only one doing it.
1:09:04 You know, it’s like it’s easy to compete as the only person in a field and you’re kind
1:09:05 of like, well, it makes it chill.
1:09:09 And so, you know, I think I got lucky in a lot of ways like that.
1:09:13 And so, yeah, most people probably should finish university and climb as they can.
1:09:19 That said, I mean, if you love doing a thing, it makes sense to maybe build your life around
1:09:22 how you can do that thing as much as possible just because it keeps you energized and fired
1:09:24 up and, you know, makes the rest of your life better.
1:09:28 I think it was Ryan Holiday that said that if you don’t know what to do with your life and
1:09:31 you’re still trying to figure it out, definitely stay in college.
1:09:35 Because, you know, there are all these tales of like Mark Zuckerberg leaving Harvard and
1:09:40 Steve Jobs dropping out of Reed College and Alex Honnold leaving Berkeley and eventually
1:09:42 becoming the person that you are now.
1:09:44 But you had a direction.
1:09:45 There was another thing to lean into.
1:09:47 It wasn’t just, oh, I don’t like this.
1:09:47 I don’t want to be here.
1:09:47 Yeah.
1:09:51 I mean, if you have nothing, then you drop out and you just go play video games in your
1:09:52 basement or something like that.
1:09:54 That’s obviously not that’s not better than going to school.
1:09:57 Like you’re better off going to school and broadening your horizons and doing whatever.
1:10:01 But yeah, I mean, I thought I was just taking some time off and I thought that eventually
1:10:05 I’d become a mountain guide or something or like teach at summer camps or I don’t know,
1:10:08 you know, because especially at the time the climbing industry was so much smaller, there
1:10:08 wasn’t any money.
1:10:11 Like I didn’t think you could make it a living as a professional climber.
1:10:15 And so I thought it was just kind of a fun thing I was doing in the van for a while before
1:10:17 I’d like find some kind of job or something.
1:10:24 And then thankfully, the climbing industry is kind of scaled at the same rate that I did
1:10:24 as a climber.
1:10:26 And so it all worked out.
1:10:33 Is it the case that you didn’t have any monetary aspirations when you were doing it?
1:10:35 Like it sounds like you didn’t.
1:10:38 But did you ever have the conversation with your mom?
1:10:40 Like, you know, how are you going to make a living or?
1:10:42 No, well, so I mean, I mentioned that my dad died.
1:10:44 So my parents had just gotten divorced.
1:10:47 And so my dad had left enough for my sister and me to finish college.
1:10:51 And so I took that money and put it in bonds, which like, I don’t know what that is.
1:10:53 But, you know, so I was making like a couple hundred bucks a month in bonds.
1:10:57 And then I stole the family minivan.
1:11:00 Like I said, my grandparent and my two grandfathers had died before.
1:11:04 So like basically, my mom had inherited this little car that she was driving my grandpa’s
1:11:04 car.
1:11:05 I took the family minivan.
1:11:07 I was making a couple hundred bucks in bonds.
1:11:10 And basically, that just kind of covered any of the pressure, like the financial pressure.
1:11:14 Whereas like that gave me enough of a buffer that I was like, well, for several years,
1:11:18 at least I can just kind of like live in this minivan and see what happens.
1:11:21 And then after a couple of years, I was sponsored.
1:11:22 I was getting free product.
1:11:25 I was getting it like a very, very small amount of money, but some amount of money, which is
1:11:27 enough to sort of justify the whole thing.
1:11:30 We’re like, oh, companies are paying me to do this thing.
1:11:31 I should see how well I can do it.
1:11:33 And then and then it all kind of took off from there.
1:11:38 But yeah, I mean, I mean, that’s one of the ways in which I was very lucky as a climber.
1:11:42 You know, there was like just enough financial cushion that I could try to do the thing as
1:11:44 much as I wanted for a couple of years and see how it played out.
1:11:45 And it just happened to work out well.
1:11:50 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, Function.
1:11:54 Last year, I became a Function member after searching for the most comprehensive approach
1:11:55 to lab testing.
1:12:01 Function provides over 100 advanced lab tests that give you a key snapshot of your entire
1:12:02 bodily health.
1:12:06 This snapshot offers you with insights on your heart health, hormone health, immune functioning,
1:12:08 nutrient levels, and much more.
1:12:14 They’ve also recently added tests for toxins such as BPA exposure from harmful plastics and
1:12:16 tests for PFASs or forever chemicals.
1:12:20 Function not only provides testing of over 100 biomarkers key to your physical and mental
1:12:25 health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors who are
1:12:27 expert in the relevant areas.
1:12:31 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had elevated levels
1:12:33 of mercury in my blood.
1:12:37 Function not only helped me detect that, but offered insights into how best to reduce my
1:12:40 mercury levels, which included limiting my tuna consumption.
1:12:45 I’d been eating a lot of tuna while also making an effort to eat more leafy greens and supplementing
1:12:49 with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production and detoxification.
1:12:53 And I should say, by taking a second Function test, that approach worked.
1:12:56 Comprehensive blood testing is vitally important.
1:13:00 There’s so many things related to your mental and physical health that can only be detected in
1:13:01 a blood test.
1:13:05 The problem is blood testing has always been very expensive and complicated.
1:13:10 In contrast, I’ve been super impressed by Function’s simplicity and at the level of cost.
1:13:11 It is very affordable.
1:13:15 As a consequence, I decided to join their scientific advisory board, and I’m thrilled that they’re
1:13:16 sponsoring the podcast.
1:13:21 If you’d like to try Function, you can go to functionhealth.com slash Huberman.
1:13:27 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early access to
1:13:28 Huberman podcast listeners.
1:13:33 Again, that’s functionhealth.com slash Huberman to get early access to Function.
1:13:36 It’s going to sound like an odd question, but I’m very curious about this.
1:13:41 You’ve been in beautiful places, like just, and you get a very different view of those places
1:13:41 than most people.
1:13:49 There’s a really great YouTube shorts of you hanging by one arm during a climb, which itself
1:13:53 is impressive to the observer, but then you take some moments and you like look around and
1:13:54 you’re just like checking out the scene.
1:13:58 You’re clearly not looking at the rock that I know, even as a non-expert.
1:14:06 And so I’m wondering this, I have reasons to ask, do you ever snap photos with your mind,
1:14:06 your mind’s eye?
1:14:10 Like, do you have like clear recollection of like, oh, I’m going to snap a shot of this,
1:14:11 like keep this one in the memory bank?
1:14:12 No, I can’t remember.
1:14:12 No?
1:14:14 I mean, to me, it’s more the living there day in and day out.
1:14:19 Like, you know, with freestyling El Cap, let’s say, I mean, I spent months on the wall
1:14:23 and it’s like just every day, you know, you’re growing up before sunrise a lot of the
1:14:23 time.
1:14:26 So you’re watching the sunrise over Half Dome and it’s like super beautiful.
1:14:30 And then you’re going down at sunset and you’re watching the moon and it’s just, I mean, it’s
1:14:31 just day in and day out.
1:14:35 It’s the most beautiful place on earth and all these amazing conditions.
1:14:37 You know, sometimes it starts snowing, sometimes it’s raining.
1:14:40 It’s like there are clouds swirling and mist or whatever.
1:14:41 And you’re just like, oh, it’s amazing.
1:14:45 But I don’t really remember any specific, you know, like a snapshot of that.
1:14:48 It’s more just the overall, you’re like, oh, it’s just this amazing place.
1:14:50 It’s pretty, pretty awesome.
1:14:50 Yeah.
1:14:52 Like the freaking, um, what is it with Yosemite Falls?
1:14:56 The, uh, the, have you ever seen the, the moon rainbow thing?
1:14:57 Like a firelight thing?
1:14:58 No, the firefalls is a different thing.
1:15:03 That’s like with the moon and that’s a different time of year in, uh, like May or June.
1:15:07 If you get a full moon, uh, oh, the moon bow, that’s what it is.
1:15:10 It’s like when Yosemite falls, we’ll cast a moon bow.
1:15:14 Like you’ll be able to see a rainbow from the moonlight in the waterfall when it’s at peak
1:15:14 water.
1:15:15 It’s totally insane.
1:15:20 My, my wife and I went for a romantic walk to go look at the moon bow one season because
1:15:21 you’re just there and you’re like, that’s pretty cool.
1:15:22 You know, it’s like, it’s a rainbow at night.
1:15:23 Amazing.
1:15:24 It’s really cool.
1:15:28 We’re going to send a lot of people to Yosemite by virtue of clouds rest and, uh, for, for
1:15:29 the non, uh, climbers.
1:15:32 I still think it’s crazy that you’ve climbed clouds rest more than once and never climbed
1:15:35 half dome because I’ve run clouds rest, rucked it.
1:15:36 I’ve done it.
1:15:38 I’ve probably done clouds rest at least a dozen times.
1:15:39 That is crazy.
1:15:40 And I love that.
1:15:43 You have to go past half dome and half dome is the much more famous cousin that’s closer
1:15:45 and easier and kind of more spectacular.
1:15:46 Well, you have to drive past it.
1:15:48 So to be clear, I’m, I’m starting from sunrise.
1:15:50 Oh, you’re going from Tuolumne.
1:15:50 I’m going from Tuolumne.
1:15:52 Oh, I’m way less impressed.
1:15:52 Oh, okay.
1:15:53 Oh, I thought you were going from the valley floor.
1:15:57 Because I was thinking to myself, like, I was like, you know, clouds rest is like 15 miles
1:15:57 up and back.
1:15:58 It’s like, it’s, it’s not gnarly.
1:16:00 Going from the valley floor is really hard.
1:16:01 Going from the valley floor is hard.
1:16:01 Yeah, okay.
1:16:04 I actually don’t know many people who come up from the valley floor anymore.
1:16:05 I’ve only done it from the valley floor.
1:16:09 People tend to start at sunrise and then go down clouds rest, kind of go down the spine
1:16:10 of it toward half dome.
1:16:12 And then I know this because then recently.
1:16:14 Yeah, there are trails between them and it’s all easy.
1:16:14 Yeah, yeah, yeah.
1:16:17 That’s so funny because you were talking about rucking a heavy bag up there and I was like,
1:16:19 man, that is a hard walk from the valley floor.
1:16:22 But because I’m thinking everything from the valley floor because I spent so much time in Yosemite.
1:16:26 I’m starting at about 8,000 feet, finishing at about 10,000 feet.
1:16:27 Yeah, okay, I’m so much less impressed.
1:16:29 Yeah, your daughters do this.
1:16:30 Well, not quite yet.
1:16:31 Your three and a half year old daughter.
1:16:31 That’s what I was saying.
1:16:32 Like, it’s like, wow, he’s right.
1:16:33 Okay.
1:16:34 I mean, it’s tough.
1:16:34 I mean, 2000.
1:16:35 Yeah, no, no, it’s still tough.
1:16:37 I mean, it’s like a workout.
1:16:38 But going from the valley floor is really tough.
1:16:39 Yeah, that’s brutal.
1:16:42 Because I had one season in Yosemite where for whatever reason I wasn’t really motivated
1:16:43 for climbing goals.
1:16:44 And I called it.
1:16:47 I said that I retired and I was on a trail running season.
1:16:51 Though it’s funny because I actually, I supported a bunch of my friends on things and I was
1:16:52 bouldering with all my friends.
1:16:56 And so, you know, I said that I have a climbing journal and so by the end of the season, if
1:16:59 you look through the journal, it would look like a normal season where like almost every
1:17:01 day I was climbing with somebody, I was doing something.
1:17:03 And then by the end of the season, I actually did a couple of things that I was kind of proud
1:17:03 of.
1:17:06 But the mindset going into it was like, I don’t care.
1:17:07 I’m just here having fun.
1:17:09 I’m trail running and I’m supporting my friends on things and that’s it.
1:17:13 And one of my big things that season was that I ran clouds rest from the valley floor.
1:17:17 But to me, that was like a triumph of trail running, you know, because that’s like a
1:17:19 pretty big, I don’t know.
1:17:21 It’s like 5,000 feet or 6,000.
1:17:22 I don’t know.
1:17:22 It’s like so far.
1:17:23 Yeah.
1:17:24 Let’s see.
1:17:25 Cause it was like the hardest thing I’d ever run.
1:17:25 Yeah.
1:17:31 You’re probably going at least three to 4,000 feet from the valley floor up to the meadows
1:17:33 and then another 2,000 up to clouds rest.
1:17:35 Well, no, the valley floor is 4 and the top of clouds rest is 10 something.
1:17:36 So you’re doing 6.
1:17:37 Yeah.
1:17:37 Yeah.
1:17:40 So it’s like, for me, I was like, oh, that’s a lot.
1:17:41 That’s a trail runner.
1:17:41 Yeah.
1:17:43 And you bring it and you’re carrying water.
1:17:43 You get round water.
1:17:43 Yeah.
1:17:46 I just had like a little bottle and I don’t know, fill in the river or something.
1:17:46 Yeah.
1:17:51 I mean, I don’t consider myself a serious trail runner or mountaineer certainly, but ever
1:17:53 since I got my driver’s license, it was like Yosemite.
1:17:54 Yeah.
1:17:54 It’s the best.
1:17:56 And Glacier is amazing.
1:18:02 You know, I swear I’m not sent here by the National Park Service, but I think Glacier’s got
1:18:04 some incredible scenery that everyone should make it to.
1:18:06 Have you done a lot of climbing in Glacier?
1:18:10 Actually, I don’t think there is that much climbing in Glacier National Park, but I’ve
1:18:15 actually biked past on the way to Alaska for this like random journey I did.
1:18:15 Yeah.
1:18:18 But no, I haven’t done much in there.
1:18:24 What are the, if any, cultural differences of climbing in the United States versus in Europe?
1:18:29 It seems like, you know, like get guys in the, train in the Alps.
1:18:33 I keep saying guys, but I want to be fair, not for politically people.
1:18:36 I’m not saying this for politically correct reasons, but there’s a movie out very soon,
1:18:37 actually, an IMAX movie.
1:18:39 I saw the trailer too.
1:18:41 It was a friend of yours, a woman who’s, what’s she climbing?
1:18:42 She’s climbing the El Cap.
1:18:42 Yeah.
1:18:45 She’s climbing the El Cap in a day, like free in a day of this route called Golden Gate.
1:18:46 Yeah.
1:18:49 Actually, surprisingly, I’m in that film much more than I thought because I supported her
1:18:50 on each of her attempts.
1:18:55 We’re talking about Emily Harrington, who’s also a professional climber, who freed this route
1:18:56 called Golden Gate in a day.
1:18:58 And the film’s called Girl Climber.
1:18:59 And I think it comes out-
1:19:00 24th.
1:19:00 Yeah.
1:19:01 Isn’t that like-
1:19:01 Soon.
1:19:02 Soon, yeah.
1:19:04 It’s one day in an IMAX, but then presumably it’ll be released.
1:19:07 And then some kind of theatrical release, but I think it’ll be a relatively small theatrical
1:19:09 release and then eventually stream and whatever.
1:19:11 But anyway, this film, Girl Climber.
1:19:11 Yeah.
1:19:15 It’s funny because she worked on this goal for a long time and I’d kind of forgotten
1:19:17 that I basically supported her on each of her attempts.
1:19:21 Because when you support somebody, I mean, this is kind of like crewing somebody’s race
1:19:22 or something.
1:19:24 You know, when you support somebody, it’s basically a rest day for you.
1:19:25 You’re like having a nice day.
1:19:26 You’re supporting a friend.
1:19:27 It’s like no pressure.
1:19:28 It’s all really chill.
1:19:32 And so the days that I supported her were all like, you know, I mean, I remember them,
1:19:35 but there was one day throughout a big season where I’d be working on other climbing
1:19:36 goals, like all the things that I’m working on.
1:19:38 And it’s just like a fun day supporting a friend.
1:19:41 But then I went and watched the movie and it’s like, oh, every time she drives the wall,
1:19:42 I’m like, they’re supporting her.
1:19:45 And I was like, oh God, I kind of forgot about all these things like a couple of years ago.
1:19:45 And I don’t know.
1:19:46 That’s awesome.
1:19:47 Yeah.
1:19:47 It’s funny seeing the film.
1:19:49 It’s really, it’s really inspiring.
1:19:53 Is the route that she took particularly difficult?
1:19:56 What’s the milestone that she achieves there?
1:19:59 She was the first woman to do that route in a day, free in a day.
1:20:04 That route’s like a harder version of the free rider, the thing that I free solid in the
1:20:04 film, free solid.
1:20:10 But yeah, I mean, honestly, I think the film does a good job of not trying to portray it
1:20:12 as anything more than it is.
1:20:17 I mean, it’s a very difficult climbing achievement, but it’s not like, it doesn’t need, it’s not
1:20:18 the hardest thing ever done.
1:20:23 It’s not the first time that, you know, but it’s very hard.
1:20:27 And if you watch the film, you see what makes it meaningful is the level of effort that she
1:20:28 puts into it.
1:20:29 It’s like, it’s hard for her.
1:20:33 She’s a great climber and she puts a lot into it, a lot of herself into it.
1:20:37 And eventually, I don’t know, you know, spoiler, but eventually overcomes and like managed to
1:20:38 do this thing that’s really hard for her.
1:20:42 And I think that’s, which in a lot of ways is, I mean, that’s climbing in a nutshell.
1:20:44 It’s like, none of it really matters.
1:20:47 Cause like even free solid on cap, I mean, you can walk around the back, like, you know,
1:20:49 it’s like, why put the years of effort into climbing the face when you can walk around
1:20:50 the back?
1:20:52 Like all of climbing is relatively meaningless.
1:20:57 And so ultimately it’s the effort that we put into it that, that, that has value.
1:21:01 And so I think that’s, that’s what the film girl climber does a really good job of is that
1:21:02 you’re sort of like, Oh wow.
1:21:05 Like she puts a lot into it and therefore gets a lot out of it for herself.
1:21:06 Awesome.
1:21:11 And I haven’t seen it yet, but clearly for the observer too, I mean, I find it amazing that
1:21:14 humans love to see other humans accomplish great feats.
1:21:16 You know, I think they love to see the effort.
1:21:20 I mean the accomplishment of course, but it’s like, but you love seeing somebody work really
1:21:24 hard at something, try really hard, like face their fears, overcome, and then, you know,
1:21:25 ideally achieve something.
1:21:27 But I think it’s the effort that’s so inspiring.
1:21:32 Like, I mean, at least personally, I love to see other people try that hard because it’s
1:21:33 a reminder that I can try that hard if I want to.
1:21:35 Yeah, no, I completely agree.
1:21:40 I, I had made this little list before we, uh, started and, um, uh, trying to just let my
1:21:43 unconscious mind guide it more than I’m really scripting out carefully.
1:21:46 And it says, uh, um, uh, evil Knievel.
1:21:49 Cause when I was growing up, like everything was evil Knievel turned out there were many of
1:21:50 them, it’s all family.
1:21:51 Oh yeah.
1:21:51 Yeah.
1:21:52 Yeah.
1:21:53 A bunch of evil Knievels.
1:21:54 The Knievels.
1:21:54 The Knievels.
1:21:54 Yeah.
1:22:00 Um, and, uh, you know, jumping, you know, whatever, you know, 50, uh, maybe not 50, uh, length
1:22:02 to length, but, um, semi trucks.
1:22:06 And, um, and I think, you know, there’s the element of danger.
1:22:07 It’s super impressive.
1:22:10 Um, Danny way growing up.
1:22:14 Cause I knew that kid, um, who’s now a full grown man, um, doing all sorts of crazy stuff
1:22:19 to the point where he was starting to go after things that for skateboarders has felt
1:22:23 a little bit, um, kind of outside the box, like land speed records and things like that,
1:22:26 you know, but jumping out of helicopters and certainly grump, jumping the great wall of
1:22:28 China, just engineering it from scratch.
1:22:35 Um, and then I’ve got you here and then, um, uh, Hunter Thompson, you know, like the guy
1:22:39 just was all about like how many, uh, drug experiences he could have.
1:22:42 And then his funeral was actually, um, he loved the town of Aspen.
1:22:46 Uh, he had his ashes exploded over the town of Aspen in a, in a firework show.
1:22:51 So that’s, that’s like going out the way, the way you lived, you know, that is fitting.
1:22:51 Right.
1:22:54 Um, so I think you’re, I think you’re absolutely right.
1:22:58 However, that we love to touch into the amount of effort and training that’s required and
1:22:59 that’s the Rocky movies.
1:23:01 That’s, um, pretty much everything.
1:23:05 And that’s really where the, the work is like, that’s the, that should be the inspiring part,
1:23:06 right?
1:23:07 Cause that’s the part that one can adopt.
1:23:08 The Rocky training montage.
1:23:09 That’s the best part of the movie.
1:23:12 I mean, a lot of those films, the best part is the training montage where it’s like cuts
1:23:16 to the person working really, really hard for a long time and like getting swole.
1:23:20 And then, then you get to the actual, them doing the thing and them doing the thing is,
1:23:24 is cool, but it’s like them getting ready to do the thing is often the part that you’re
1:23:25 like, that’s so awesome.
1:23:26 I’m all fired up.
1:23:26 Totally.
1:23:29 It’s like chasing chickens and all the weird stuff.
1:23:33 Speaking of which, um, for the non climber, what would be the strangest, um, aspect to your
1:23:34 training?
1:23:35 Do you train your feet?
1:23:39 Do you train your hands and no, but it’s probably the dangling from your fingertips that
1:23:43 I think a non climber would, I mean, also, I mean, I think that’s the type of thing that
1:23:45 a non climber just can’t even interface with.
1:23:49 Like, they just can’t hang from an edge, you know, it’s like from a small, it’s like the
1:23:50 training your fingertip type stuff.
1:23:55 Um, yeah, I mean, I think the, though, I mean, now there’ve been so many mainstream
1:23:58 climbing things that I think people have a sense that that’s, that’s what it is.
1:24:01 You like dangle on tiny edges and do pull-ups and all that kind of stuff.
1:24:03 Well, I think, uh, I follow an Instagram account.
1:24:04 That’s actually informative.
1:24:11 Um, it’s a former army guy who’s a, uh, he’s a rock climber and so it’s mainly focused on
1:24:12 pull-ups and things like that.
1:24:16 And, and touching into like how you, if you change the, the speed of the initial one arm
1:24:20 pull-up, like, like learning to blast through the bar, like through and above the bar and
1:24:24 let go and then catch it again, generates a completely different sort of motor neuron adapt,
1:24:29 adaptation response than like just doing a bunch of pull-ups or, or like slow one arm
1:24:33 pull-ups, like the ability to be ballistic, but, and then also like the eccentric, like
1:24:34 catch yourself and lower.
1:24:37 Um, and it seems to have a lot of parallels with climbing.
1:24:39 Maybe I should just go on a wall and climb.
1:24:43 It sounds like, uh, do you, so I imagine that if you’re bouldering, you, you end up doing all
1:24:45 this stuff in the process of bouldering.
1:24:48 Yeah, actually I was immediately like, so should I be going faster when I do pull-ups?
1:24:51 Cause I’ve been like doing one arms at the end of a session, but like my one arms are pretty
1:24:51 slow.
1:24:54 So, you know, you just grab the bar and you just like struggle until you do a, I mean,
1:24:59 he talks about, you know, um, a lot of people can do a lot of pull-ups in full range, slow
1:25:04 concentric and eccentric, but that, um, they rarely ever get to like muscle ups or to one
1:25:07 arm pull-ups at the kind of level that he’s pulling a ton of weight.
1:25:11 Um, because they, there are a number of things that he suggests we can link to this account.
1:25:15 Um, a lot of, there’s some training of, uh, forearms and brachialis and hands that’s
1:25:18 required, but he said, you know, that not being able to generate enough force at the
1:25:23 beginning is a reason a lot of people don’t get to the muscle up because, uh, with the
1:25:27 muscle up, you actually, there’s a little bit of a kip involved, at least when one’s first
1:25:27 learning it.
1:25:31 And so people are used to kind of dragging themselves in low gear out of the bottom.
1:25:34 You, it’s going to be a long while before they have the strength to do a muscle up.
1:25:37 Whereas if you can blast yourself out of the bum, you sort of end up almost above the
1:25:38 bar at some point.
1:25:38 Yeah.
1:25:42 I actually just started doing muscle ups again, like a couple months ago in my little home
1:25:42 gym.
1:25:45 And I was like, I haven’t done a muscle up since I was a teenager.
1:25:48 You know, I was like, is it kind of a gym feat when you’re a kid just to see if you
1:25:48 can.
1:25:50 And as an adult, it’s just also living in a van.
1:25:52 Obviously you can’t do muscle ups because there’s nothing to muscle.
1:25:55 You’re like hanging from a little bar inside the van.
1:25:57 But, um, but yeah, I started doing it again.
1:25:59 I was like, Oh wow, it’s so explosive.
1:26:01 I was, I was kind of like, wow, what a dude.
1:26:01 I was so psyched.
1:26:02 I could still do him.
1:26:03 Well, yeah.
1:26:06 Then you don’t need his help, but I’ll, I’ll send you to the discount so you can take a
1:26:07 look.
1:26:07 He’s got some interesting.
1:26:11 I did want to, I mean, I was like, Oh, I’m going to chat with Hoopman.
1:26:13 I was like, so what am I supposed to be doing?
1:26:14 Oh, we can talk about that.
1:26:17 That’s the thing is like, well, cause I’ve just been doing all the same training stuff
1:26:18 for 30 years.
1:26:21 I mean, and obviously I, I read all the books and you know, all my friends are professional
1:26:21 climbers.
1:26:24 So we talk about this kind of stuff all the time, but there are a lot of things where you’re
1:26:28 always kind of as like a self-trained, self-coached athlete to some extent.
1:26:30 And you’re kind of like, should I be doing this more?
1:26:31 Should I be doing this less?
1:26:35 Like, and it, I was like training a bunch this summer and it was really motivated.
1:26:39 And then I’ve kind of just, the pendulum has kind of just swung back to being like, do I
1:26:40 need to do trainee stuff?
1:26:44 Like the calisthenics, the extra workout stuff, or should I just go pure climbing?
1:26:48 Because to some extent climbing, like if you want to be a climber, you just climb.
1:26:52 Like if you have energy left over, you should just climb harder or climb more.
1:26:56 You don’t necessarily need to save it for workout stuff and training stuff.
1:26:59 So I don’t know, but yeah.
1:27:00 What do you think?
1:27:00 Okay.
1:27:03 Well, I’m not going to tell Alex Arnold how to change his training, especially before you
1:27:06 take on a big, a big milestone.
1:27:11 I mean, all I can say is what, um, and I don’t have a degree in exercise physiology.
1:27:15 What I do have a degree in is 35 years of trying to get stronger.
1:27:18 I’m naturally pretty, pretty, um, I would say like medium joints.
1:27:22 I’m not like real thick joints, like my bulldog, you know, like some of those guys that
1:27:26 just have like naturally the joints, um, but I managed to keep in some endurance and
1:27:31 some degree of, um, of, of, uh, explosivity, but mostly strength and endurance have been
1:27:32 the two main things.
1:27:37 To me, the thing that has just been the most beneficial is what Pavel Satsulin taught me
1:27:43 when he came here, which is, um, take a, a weight that you can maybe do six or seven, maybe
1:27:50 eight reps with and do three repetitions, sit down and just do many more sets and rest a
1:27:55 long period of time if you have time to do that, that really like that really work those
1:27:57 fast twitch motor units.
1:27:59 You mean do the reps faster?
1:28:00 Well, no, not necessarily.
1:28:04 So if you take a weight that you could do, um, maximum eight, like you’d fail somewhere
1:28:08 between seven and eight repetitions, you take the, the weight, maybe even add a little bit
1:28:09 and you just do three repetitions.
1:28:12 You don’t go to failure, but you do many more sets.
1:28:16 So you might do, let’s say some sort of push pull, um, so like a shoulder press of some
1:28:22 sort or, um, and then if you could get eight, you do three or four, but then you go do your
1:28:22 pull-ups.
1:28:25 You might do your, you know, sort of ballistic pull-ups that we were talking about before.
1:28:27 I’m actually getting a lot of, um, progress from those.
1:28:30 So it’s like trying to blast through and pass the bar and kind of catch it below me.
1:28:31 I’m almost there.
1:28:34 I’m kipping too much when I do it.
1:28:36 So I’m doing it, but I’m kind of like throwing myself up there.
1:28:39 I’m not doing like a, like a super controlled muscle up yet soon.
1:28:40 That’s the goal.
1:28:45 Um, but not training to failure seems to be really beneficial.
1:28:48 If you don’t want to eat into your recovery too much, there’s something about hitting
1:28:49 muscular failure.
1:28:54 That’s great for generating hypertrophy, but it really, according to Pavel, and I’m finding
1:28:57 this too, it sort of teaches your nervous system to reach that static point where you can’t
1:28:58 move any longer.
1:29:00 And it really eats into your recovery ability.
1:29:04 So I’m able to now train muscle groups that I used to only be able to recover.
1:29:08 If I train them once or twice a week, I can train them like three or four days a week and
1:29:13 I’m making much more progress overall, but there’s no single set where I’m like grinding out that
1:29:13 last final rep.
1:29:14 That’s interesting.
1:29:19 So if, so, uh, like, so bench pressing, for example, like that’s actually the only weight
1:29:23 that I move around is I, I, I bench like when I’m at home and have like my own little
1:29:26 home gym, I, uh, bench press like twice a week, let’s say.
1:29:30 And, uh, I feel like it’s like good for shoulder stability, health.
1:29:31 I know it’s like nice to balance.
1:29:32 Cause as a climber, you’re always pulling.
1:29:34 So it’s like, I do, that’s my only pushing basically.
1:29:39 And so, um, so I can do like, I normally do three sets of five or six.
1:29:42 It’s just kind of like a basic something.
1:29:47 So you’re saying I should do like six sets or like eight, eight sets of three or something.
1:29:51 Maybe even maybe eight sets of, of three to four with slightly more weight, but don’t go
1:29:53 to failure and obviously have a spotter.
1:29:56 There are these horrible instances where people are benching at home and they don’t know.
1:29:57 Well, I only have a dumbbells anyway.
1:30:02 So that’s, that’s the best way to, um, it seems like that’s the type of thing too.
1:30:05 Also, I kind of like the dumbbells cause it seems more like so much of what I care about
1:30:06 is shoulder stability and whatever.
1:30:09 And I’m kind of like, oh, it seems like dumbbells are good for that barbell bench.
1:30:12 I’m going to catch a lot of shit for this, but barbell bench press, there’s a lot of ego
1:30:13 involved.
1:30:13 Yeah.
1:30:13 It’s too showy.
1:30:14 I’m like, I don’t need that shit.
1:30:20 I I’ve never actually done a single rep max for a barbell bench press.
1:30:21 Never been curious enough.
1:30:23 Cause you don’t have enough friends to help spot that weight.
1:30:23 Don’t have enough friends.
1:30:23 Exactly.
1:30:25 You need like six guys to run a bar.
1:30:27 I’m studying and I’m, I’m bench pressing alone in my basement.
1:30:32 Um, another reason to use dumbbells, but yet taking a weight that, um, you could do seven
1:30:36 or eight repetitions and doing three or four or maybe five and then just setting
1:30:40 it down and going, doing something else, maybe for an opposing muscle group and then coming
1:30:42 back to it so that your total rest is somewhere.
1:30:46 I might try that particularly for the benching because I do actually get kind of sore from
1:30:47 like, you know, it’s just, it’s kind of hard.
1:30:50 And you get really strong.
1:30:54 I never would have thought this cause I, I came up in the, the, the lineage of, I learned
1:30:58 from Mike Menser, who was like a, he was an ex bodybuilder, but then he trained Dorian
1:30:59 Yates, won the Olympia many times.
1:31:05 And that whole philosophy was around doing one or two sets to, to absolute failure with four
1:31:09 straps and drop sets and all the, all the stuff that builds a lot of muscle, but makes
1:31:10 you very sore.
1:31:15 And so Pavel sat right where you’re sitting and he was just like, try this, a fine movements
1:31:21 you can do safely, load up the bar and do far fewer reps, many more sets, and perhaps even
1:31:25 divide those sets across two days during the week as you’re already doing, as opposed to
1:31:27 just training a muscle group once per week.
1:31:28 Do people do that?
1:31:29 Doing seven months a week?
1:31:33 I only train my legs once a week and I’m getting stronger most every workout, but I sprint on
1:31:34 a separate day.
1:31:35 So that’s kind of a leg workout.
1:31:36 Yeah.
1:31:36 That seems like a leg workout.
1:31:38 I don’t have great recovery ability, never have.
1:31:41 So it’s, um, and you know, pushing 50, what’s that?
1:31:46 And I’m pushing 50 and I didn’t run from the valley floor, you know, exactly.
1:31:52 I definitely have found that if I avoid going to muscular momentary muscular failure, as it’s
1:31:58 called far less soreness, far better recovery, and you get really strong, which is crazy.
1:31:59 You would think the opposite.
1:31:59 Yeah.
1:32:05 Do you think once a week is enough stimulus basically to like build if you do enough sets,
1:32:09 but probably twice, you know, the, the data seem to show that the muscle protein synthesis
1:32:11 is initiated after those workouts.
1:32:16 And then it takes anywhere from 48 to 72 hours before it, you know, it subsides.
1:32:20 I just personally find if I train my legs once a week, but then I sprint four or five days
1:32:22 later, that’s sort of two leg workouts.
1:32:23 Yeah.
1:32:25 You know, so it’s really twice a week.
1:32:29 And then I do a push pull day and then I do a separate day for my, my arms and extremities
1:32:34 and, and, and that ends up training, you know, chest and shoulders and back again.
1:32:35 So it’s really twice per week.
1:32:35 Yeah.
1:32:37 So you’re doing all your stuff basically twice a week.
1:32:41 But everything heavy, like really heavy, never going, I don’t think I’ve done above eight
1:32:42 reps this year.
1:32:43 I’m stronger than ever.
1:32:48 And I can run really far, which is, so the two things I always thought those were a long
1:32:48 run during the week or something.
1:32:52 I do one for me, very long run, which means an hour to an hour and a half of just running
1:32:53 with a 10 pound weight vest.
1:32:54 Oh, why?
1:32:57 Just to make sure that the small stabilizing muscles are strong.
1:33:03 And also because, um, I want to be able to just show up to clouds rest and just do it.
1:33:05 I don’t want to have to train for things in life.
1:33:06 Yeah.
1:33:07 And I love, also, I love running.
1:33:11 I mean, just that low, that slow pace at first, just, it sucks.
1:33:14 And then after about 20 minutes, you just like, I could go all day.
1:33:15 This is awesome.
1:33:19 Uh, I don’t know that that’s been my regimen now for almost 35 years to train each muscle
1:33:22 group once a week directly, indirectly a long run.
1:33:26 And I try and do one sprint run, but, but again, I’m not going to tell Alex Honnold
1:33:32 how to, how to train, but, but you might find, if you don’t like getting sore and you want
1:33:36 to get stronger, you’re hearing it from me, but it’s really Pavel Satsulin that deserves
1:33:37 the credit for this.
1:33:39 Yeah, no, I’ll try that for sure.
1:33:42 Because particularly with something like benching, where it’s like, I don’t really care about
1:33:47 pushing muscles, but when you’re, when your pec or whatever, whatever this muscle is, like
1:33:50 the, you know, connecting your shoulder, it’s like, yeah, it’s like so sore.
1:33:52 And then that kind of affects all your pulling as well.
1:33:55 And so you’re kind of like, oh, you just don’t need to get that sore doing something.
1:33:57 That’s like a side activity anyway.
1:33:57 Yeah.
1:33:58 Yeah.
1:34:03 They, and I’m guessing you’re already getting it from your climbing, but I found that, um,
1:34:09 anytime I’m doing pushing, which is, you know, basically all the time, um, making sure that
1:34:13 I train like some rear, rear deltoid type thing where you’re pulling, getting that smaller
1:34:16 muscle on the back of the shoulders, because a lot of people, you don’t have this problem,
1:34:19 but if you look at a lot of people who lift weights, they just stand passively, their thumbs
1:34:21 kind of point towards their groin.
1:34:23 Like they’re kind of internally rotated.
1:34:23 They’re going in.
1:34:24 Yeah.
1:34:28 Whereas if you look at people who kind of do like the, the Fonzie thing, like you want
1:34:29 your shoulder, you want your thumbs.
1:34:33 Like if you were just stand or sit naturally, your thumbs pointing straight forward.
1:34:36 So you’re thinking like, like I’ve met Mike Tyson and like, he’s like this, but like
1:34:38 he spent his whole life in that peekaboo stance.
1:34:39 Right.
1:34:44 Then you meet people like you or people who practice yoga regularly or the really like
1:34:47 most impressive postures and physiques are the dancers.
1:34:48 Right.
1:34:49 Like Eric Jarvis was on this podcast.
1:34:54 He’s a neuroscientist, but he used to, um, he was accepted into the Allen, uh, uh, is it
1:34:55 Allen Dance Company?
1:34:59 It was like, you know, elite dance company, or you see like a Twyla Tharp who’s in her eighties
1:35:03 and like, she doesn’t look like she’s rigidly upright.
1:35:04 She’s just upright.
1:35:07 And that’s how I want to be when I’m in my eighties.
1:35:07 That’s so hard.
1:35:11 Well, it’s just, she spends two hours a day in the gym, seven days a week.
1:35:12 Wow.
1:35:13 5am to 7am.
1:35:15 And she’s in her eighties.
1:35:18 And then three hard boiled eggs.
1:35:19 And then she gets to work.
1:35:23 Like, yeah, she’s, I’m like, that’s a healthy lifestyle.
1:35:26 She’s, and cognitively, she’s just so strong.
1:35:27 Yeah.
1:35:31 Yeah, no climbers definitely have issues with posture like that, because if you spend your
1:35:35 whole life just pulling, like, you know, climbing, if you just climb, you’re just doing pulling
1:35:35 things.
1:35:38 And so you wind up kind of like, well, actually you kind of wind up hunch.
1:35:41 I think it’s because like, you still use some of these muscles for, for pulling.
1:35:43 And so you just wind up kind of tight in different ways.
1:35:43 Yeah.
1:35:45 But yeah, it’s like the hunchback.
1:35:49 So things like that put you in a bridge pose and like in, in like spinal extension, um, those
1:35:51 seem to be, uh, very useful.
1:35:51 Yeah.
1:35:57 As I, again, I’m not an elite athlete or even a competitive athlete, but I find that doing things
1:36:02 to just like a long, slow run, a sprint day, um, training heavy with weights, but being
1:36:04 able to, you know, run for 30 minutes.
1:36:08 I mean, it’s just, I don’t think I need a degree in exercise physiology to just, it didn’t make
1:36:08 sense.
1:36:15 You’re just, I’m trying to be upper end of average, um, at everything, but that’s very
1:36:16 different than what you’re trying to do.
1:36:17 Obviously you’re an elite athlete.
1:36:17 Yeah.
1:36:22 But some of the stuff like running, like, uh, like I went for a one hour run yesterday.
1:36:25 I’ve been trying to run one day a week, just like for an hour once a week.
1:36:29 And, and then I try to do one kind of cardio adventure once a week, which is like climb a
1:36:32 mountain or do something, you know, anywhere from like two to four hours, let’s say, but
1:36:36 hopefully with like 3000 plus feet of bird or something, just like go up a thing to kind
1:36:36 of trot down.
1:36:40 And that’s kind of enough to maintain cardio.
1:36:41 I mean, this is kind of like family lifestyle.
1:36:45 Cause the thing is like when I was living in a van by myself, you’re just doing that stuff
1:36:46 on rest days all the time.
1:36:48 Cause you’re kind of like, Oh, I’m going to sum up this new peak or like check out this
1:36:49 hike or do whatever.
1:36:52 But now that I’m living in a place and, you know, taking kids to school and all that, it’s
1:36:55 like, I kind of have to be a little more structured with, with just like, I’m going to go.
1:37:00 And, but so yeah, now I’m definitely thinking about all this a little more.
1:37:01 It’s like, is this enough cardio?
1:37:02 Is this, you know, is this work?
1:37:06 But I think that that lays a good foundation to be able to do things like I’m going to be in Yosemite
1:37:10 this season and, uh, you know, I’m aspiring to climb stuff on all cap, not free soling
1:37:15 necessarily or not free soling at all, but maybe some like rip soling, maybe some speed
1:37:15 stuff, maybe whatever.
1:37:20 But either way, I just want to be able to climb 3000 feet relatively quickly without being
1:37:20 that tired.
1:37:24 And so it seems like for running or for mountain climbing, it’s like, Oh, you just have to be
1:37:27 able to do that kind of vertical without getting too fatigued.
1:37:27 Yeah.
1:37:33 I think the one day a week long run one day, uh, one day a week, like 30 minute run at a
1:37:33 faster clip.
1:37:35 And then one day a week sprint training.
1:37:38 Um, I mean, you’re covering all bases there.
1:37:40 Um, that’s three days a week of running though.
1:37:41 And I’m like, I don’t love running.
1:37:41 Yeah.
1:37:43 But one of them is like 12 minutes long.
1:37:44 You warm up for three minutes.
1:37:45 It’s sprint training 12 minutes.
1:37:45 Yeah.
1:37:49 Cause you’re, you know, you, you warm up and then you run a 400, you know, and then you,
1:37:54 you walk a lap, you do a 200, you walk a lap, you do a a hundred and like you’re going
1:37:59 not all out, all out, all out, but yeah, you can hurt yourself sprinting all out, all out.
1:38:04 We, um, uh, had Stu McMillan, who’s an elite sprint coach, trained a lot of Olympians and
1:38:04 gold medalists.
1:38:08 And, um, yeah, running full speed is like how you hurt yourself.
1:38:10 You take, you pop a hand string or something.
1:38:12 Like you, but are you at a track?
1:38:13 I prefer doing a track.
1:38:15 Sometimes I’ll do it in the soft sand.
1:38:19 And when I use a vest, I should say, and I have no, I have no sponsorship relationship
1:38:19 to them.
1:38:23 A more foe makes these vests that are like, like it looks, it’s kind of funny to call it
1:38:27 this, but it looks more like a kind of vest that, you know, you, you know, like a dress
1:38:29 vest and it’s got little ball bearings in it.
1:38:32 So it’s not like, like one of those like, uh, police type vests.
1:38:33 Yeah.
1:38:38 And so that eight or 10 pounds that they make up to 12 pounds, I think it’s just enough to
1:38:40 give you some extra work on that long run.
1:38:45 And then on the day when you sprint, you feel like you have, you know, uh, jet propulsion,
1:38:48 you know, you’ve, I feel like that.
1:38:50 I realize I don’t, but yeah, I don’t.
1:38:55 And then all the little stabilizer things like you don’t have any, like, like aching, like
1:38:58 you’re not, you seem like a very balanced in terms of your overall structure.
1:39:00 That’s one thing that I’ve really noticed about climbers.
1:39:02 Like you see guys that are in the gym.
1:39:05 I’ve spent a fair amount of time in gyms and there’s this phenotype where they’ve got
1:39:08 these big wide shoulders, wide back and the whole thing.
1:39:12 And then they got like this little head and a little neck and you go with their upper
1:39:14 spot and they’re not training their neck and it looks crazy.
1:39:17 I mean, I don’t know if anyone has told them this, but they’re like, you know, I walk by
1:39:22 and I’m like, don’t skip neck day, you know, but, um, but you know, when a body is out of
1:39:25 balance like that, like if you saw a giant dog with a tiny head and neck, you’d be like,
1:39:26 that dog is crazy looking.
1:39:27 That’s it.
1:39:29 There are a lot of dog breeds like that where you’re like that dog, you’re like hard to
1:39:30 believe it came from a wolf.
1:39:31 Exactly.
1:39:32 You’re so inbred.
1:39:33 So right.
1:39:36 The, the healthiest version of something that can move best is always fairly balanced.
1:39:38 It seems like climbers are very balanced.
1:39:42 I think, I think climbing is, is one of the healthiest sports and like lifestyles and, and
1:39:44 also just, it’s so fun.
1:39:45 Like going to a gym, you hang out with your friends.
1:39:47 It’s like, it’s mostly really chill.
1:39:48 You mostly hang out and chit chat.
1:39:51 And like, if you do a gym session, you feel like you just went and hung out with your
1:39:55 friends the whole time, but then you also wind up fit and mobile and, you know, pretty
1:39:57 strong and, and so much of climbing is strength to weight.
1:40:03 And so you just wind up kind of like lean and not like a big gym, gym bro kind of thing.
1:40:05 Which I think is healthier as one ages too.
1:40:09 Like you, you want to maintain muscle and hold on to muscle, but there’s all sorts of things
1:40:13 associated with being heavily muscled where people end up with some kind of sleep apnea
1:40:14 or pseudo sleep apnea.
1:40:16 Cause the neck is thick and that blocks the airwaves.
1:40:19 And, you know, sleep apnea is one of the biggest health risks.
1:40:23 It, you know, people, not just heart attacks during sleep, but I mean, you’re basically
1:40:27 clogging all the, the blood flow and cleaning out of your brain that happens during sleep.
1:40:32 It’s very, very common in bigger people, either because they’re fat or heavily muscled, but
1:40:33 it’s one of the reasons a lot of bodybuilders.
1:40:35 Thank goodness I’ve never put on that much muscle.
1:40:38 Well, well, you can clearly generate a lot of force doing what you’re doing.
1:40:41 I’m curious how you deal with cramps when you’re, when you’re on the rock.
1:40:44 Like, no, you don’t, you just don’t, you just don’t really cramp.
1:40:44 You don’t cramp.
1:40:46 Yeah, no, really.
1:40:50 I’ve never, I mean, sometimes, you know, if you’re trying to climb El Cap in a day, like
1:40:55 a, like an 18 hour ascent or something, uh, like climbing with a rope, uh, but free ascents,
1:40:58 like basically if you’re doing a really long climbs, some of my friends sometimes will cramp
1:41:03 because you’re like late into, you know, post 12 hours into a, an athletic activity or just
1:41:07 a little more likely, but I never, I never have pretty much in general, all my athletic
1:41:10 performance is always a steady decline where I start and I’m doing great.
1:41:16 And then over the next, you know, 10 to 48 hours, I just slowly get worse at a relatively
1:41:22 linear rate, except that normally before sunrise of the next day, it starts to drop quite a bit
1:41:22 more.
1:41:25 You know, like as you start getting close to 24 hours, you’re like, I’m pretty fucking
1:41:25 tired.
1:41:26 Yeah.
1:41:30 It’s like, but then when the sun comes up, you’ve really jolt, like boost back up again.
1:41:31 And so then you’re pretty good again.
1:41:32 You just keep on the linear decline.
1:41:34 So these are all night climbs.
1:41:34 Yeah.
1:41:38 I mean, I’ve done a lot, I’ve done quite a number of things now that are like more than
1:41:43 24 hour outings, you know, I mean, that’s typically like climbing or mountain, so you’re
1:41:46 like hiking and climbing and then hiking some more and climbing some more, doing whatever.
1:41:52 But yeah, generally, you know, by 24 to 36 hours, you’re just, you’re just a worse version
1:41:53 of what you used to be.
1:41:53 Right.
1:41:55 You’re just, you’re just tired.
1:41:57 And risk goes up when you’re sleep deprived.
1:41:58 I mean, that’s a.
1:42:02 Well, like where yet judgment gets worse, uh, uh, reflexes get worse.
1:42:07 It’s like everything is worse sleep is, is key, but yeah, that circadian clock phenomenon
1:42:09 where like you’ve been up all night, but then you start waking up again.
1:42:11 It’s, uh, yeah, it’s pretty incredible.
1:42:16 I mean, also some of it with outdoor stuff is that, uh, just when you can see again, you
1:42:18 know, it’s like, you’ve been going by headlamp for so long.
1:42:21 And typically by that point, your headlamp is kind of dying and you just don’t see that
1:42:22 well.
1:42:23 And then the sun comes up and you’re like, thank God.
1:42:25 And it’s not cold anymore.
1:42:26 You’re just like this sun.
1:42:29 So you get this like breath of fresh air and then you just keep grinding.
1:42:37 Have you, um, ever had, or do you have any kind of like leaning towards this, like mystical
1:42:38 experiences?
1:42:40 Like, do you, do you believe in any of that?
1:42:43 No, I’ve, I’ve always been a fierce atheist.
1:42:45 Uh, technically I was raised Catholic.
1:42:47 So like, uh, I know religion a bit.
1:42:51 Um, and I’ve just never, I’ve always been like, you know, it just doesn’t make any sense
1:42:51 to me.
1:42:54 I’m like, yeah, I’m strongly unreligious though.
1:42:59 I mean, I’ve been in so many beautiful places on earth and had so many, you know, what some
1:43:02 would characterize as spiritual experiences, like feeling a oneness with nature, like a
1:43:04 connection, you know, or just awe-inspiring beauty.
1:43:07 You know, when you’re somewhere and you look out and you’re like, oh, the universe is so
1:43:07 incredible.
1:43:10 This is like, the world is a magical place.
1:43:17 So, you know, I’m certainly open to general spiritualism, I suppose, or, you know, but no,
1:43:20 I’m, I’m very opposed to organized religion.
1:43:22 Biology is awe-inspiring.
1:43:23 Yeah.
1:43:26 That’s the thing is I’m like, I think there’s enough wonder in the world and in the universe
1:43:28 without adding all the layers of dogma, basically.
1:43:31 Like all the weird things that you don’t really need to believe.
1:43:37 I can’t help but tell you this cause I, uh, I find it fascinating and I think you might find
1:43:38 it interesting.
1:43:41 If, if not, uh, uh, then forgive me.
1:43:45 Um, speaking of Berkeley, there was a laboratory at Berkeley that wanted to understand how geckos
1:43:49 could walk up walls and, uh, for a long time, it was thought that it was like suction of
1:43:53 some sort, but then, um, uh, it turns out, uh, they could do it in a vacuum.
1:43:55 So it means that it can’t be suction.
1:43:58 It turns out they have these little pedals on their, on their fingertips.
1:44:02 Um, and they can push those pedals.
1:44:05 They’re fed, they’re like feather, uh, organized like sort of like feathers.
1:44:10 They can push them so close to the surface that they’re climbing that they use what are
1:44:15 called van der Waal forces, which is the exchange of molecules between the surface and
1:44:15 those pedals.
1:44:19 And they’re making and breaking those van der Waal forces as they climb.
1:44:19 Really?
1:44:20 It’s like Spider-Man.
1:44:21 It’s like magical.
1:44:26 So as they climb, they’re exchanging molecules with the surface they’re climbing, which I
1:44:27 find absolutely amazing.
1:44:28 I realize that’s not how you’re climbing.
1:44:30 Well, I’m sweating all over the wall.
1:44:31 So it’s kind of the same idea.
1:44:31 Right, right.
1:44:32 Cause I got, um, yeah.
1:44:33 And I’m leaving skin behind.
1:44:35 You’re like, Oh, my tips, it hurts.
1:44:39 Well, uh, you may not feel a kinship to them, but I have a feeling they feel a kinship to
1:44:41 you because they’re, they are, uh, world-class climbers.
1:44:46 Um, I just find it amazing that they’ve evolved some way to literally exchange molecules.
1:44:48 So, I mean, you spent a lot of time on the rock.
1:44:51 I’m sure that you’re carrying some, some granite in you by now.
1:44:52 Yeah, yeah, for sure.
1:44:53 For sure.
1:44:54 No, that’s cool.
1:44:56 I mean, you see a lot of creatures on, on walls like that.
1:44:58 You know, you see like little frogs wandering up and down.
1:45:01 I mean, even something like El Cap that looks like a 3000 foot solid cliff.
1:45:04 I mean, they’re, they’re rodents running up and down the cracks.
1:45:05 They’re, they’re frogs in there.
1:45:05 They’re all kinds of birds.
1:45:06 They’re bats.
1:45:08 So you see all these creatures roaming around.
1:45:09 You’re just kind of like, Oh, they’re just living.
1:45:11 They’re just up here doing their thing.
1:45:14 And, you know, I mean, climbing is so relatively hard for humans.
1:45:17 And then, yeah, and then you’re up there and like, it’s just, it’s just all part of the
1:45:19 natural environment for all the other creatures.
1:45:21 I didn’t realize there are frogs up there.
1:45:22 I didn’t, I’ve seen birds go by.
1:45:25 I think there are a couple of clips in free solo of birds go by.
1:45:26 They live in all the cracks.
1:45:28 So often when you put your hands in, birds will like run down your arm and fly out of the
1:45:29 track and things like that.
1:45:31 And you’re like, Whoa, it’s startling.
1:45:31 Yeah.
1:45:31 It’s startling.
1:45:32 Yeah.
1:45:37 Well, I mean, it’s, or it’s very startling the first time and then, you know, less startling
1:45:40 the subsequent times, but you’re always kind of like, Oh wow, a swift just ran down my arm.
1:45:40 That’s wild.
1:45:41 It’s cool.
1:45:47 Well, Alex, you’ve inspired and continue to inspire so many people.
1:45:50 And I think you hit the nail on the head when you said it’s the effort involved.
1:45:55 You know, I think that many people, um, might think it’s the summiting and like standing
1:45:59 on top of the rock and that those are moments that thanks to you, we’ve been fortunate enough
1:46:05 to, to share and experience, you know, uh, uh, indirectly, but, uh, clearly it’s the effort
1:46:05 involved.
1:46:09 And I actually think that’s, uh, why people are so intrigued by what you do.
1:46:14 Um, in addition to the fact that it’s in beautiful places and incredibly high risk, high consequence,
1:46:19 it’s like you, it’s so clear that you’re regimented and you’re in, and that you love what you do
1:46:21 and that you put a ton of effort into it.
1:46:26 And the way you describe climbing with your friends, I think is the best hook, a sales pitch
1:46:31 for climbing ever, like hanging out with your friends, talking and getting better and physically
1:46:31 healthier.
1:46:36 And it, um, puts you in a place to go have bigger adventures and experience life more richly.
1:46:40 Let’s also get you back some time, uh, after this next big feat.
1:46:41 We can’t talk too much about it.
1:46:42 I’m sure it’ll be amazing.
1:46:43 Awesome.
1:46:43 All right.
1:46:45 Well, we’ll see you after that climb.
1:46:45 Cool.
1:46:45 Thank you.
1:46:49 Thank you for joining me for today’s discussion with Alex Honnold.
1:46:53 If you’re learning from and, or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
1:46:55 That’s a terrific zero cost way to support us.
1:47:01 In addition, please follow the podcast by clicking the follow button on both Spotify and Apple and
1:47:05 on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review and you can now leave
1:47:07 us comments at both Spotify and Apple.
1:47:11 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
1:47:13 That’s the best way to support this podcast.
1:47:18 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d
1:47:22 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comment section on YouTube.
1:47:24 I do read all the comments.
1:47:27 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
1:47:28 It’s my very first book.
1:47:32 It’s entitled Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
1:47:34 This is a book that I’ve been working on for more than five years.
1:47:38 And that’s based on more than 30 years of research and experience.
1:47:44 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control, protocols
1:47:46 related to focus and motivation.
1:47:51 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
1:47:55 The book is now available by presale at protocolsbook.com.
1:47:57 There you can find links to various vendors.
1:47:59 You can pick the one that you like best.
1:48:03 Again, the book is called Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
1:48:08 And if you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social
1:48:09 media platforms.
1:48:12 So that’s Instagram, X, Threads, Facebook, and LinkedIn.
1:48:17 And on all those platforms, I discuss science and science-related tools, some of which overlaps
1:48:21 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the information
1:48:22 on the Huberman Lab podcast.
1:48:26 Again, it’s Huberman Lab on all social media platforms.
1:48:30 And if you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, the Neural Network
1:48:34 newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries, as well as
1:48:39 what we call protocols in the form of one to three-page PDFs that cover everything from
1:48:42 how to optimize your sleep, how to optimize dopamine, deliberate cold exposure.
1:48:47 We have a foundational fitness protocol that covers cardiovascular training and resistance
1:48:47 training.
1:48:50 All of that is available completely zero cost.
1:48:54 You simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab in the top right corner, scroll down
1:48:56 to newsletter, and enter your email.
1:48:59 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
1:49:03 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Alex Honnold.
1:49:07 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
Chào mừng đến với Huberman Lab Podcast, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học để áp dụng vào đời sống hàng ngày.
Tôi là Andrew Huberman, giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y Stanford.
Khách mời của tôi hôm nay là Alex Honnold. Alex Honnold là một vận động viên leo núi chuyên nghiệp.
Anh ấy được biết đến nhiều nhất vì đã thực hiện leo “free solo” thành công, tức là leo không dùng dây hay bất kỳ móc cố định nào,
El Capitan, còn gọi là El Cap, là một đoạn leo cao gần 3.000 foot (khoảng 914 m) trong Vườn quốc gia Yosemite.
Đó cũng, tất nhiên, là chủ đề và trọng tâm của bộ phim tuyệt vời Free Solo, mà nếu bạn chưa xem thì nhất định nên xem.
Tôi đã muốn nói chuyện với Alex từ lâu. Tôi không phải là người leo núi. Tôi đã thử vài lần.
Nhưng tôi cực kỳ tò mò muốn hiểu cách tư duy của Alex về việc học và luyện tập cũng như triết lý sống rộng hơn của anh ấy.
Sự quan tâm của tôi xuất phát từ thực tế rằng việc Alex leo Free Solo El Cap và các lần leo khác đã khiến anh trở thành một trong những vận động viên xuất sắc và đổi mới nhất trong lịch sử.
Và tất nhiên, việc leo Free Solo El Cap mang rủi ro rất cao và hậu quả rất lớn.
Hôm nay, chúng ta thảo luận về cách hình dung và tiến tới mục tiêu của bạn và cách kết hợp yêu cầu của công việc hàng ngày và cuộc sống gia đình với việc luyện tập từng bước cho những thử thách rất lớn hoặc dài bất kỳ loại nào.
Alex làm rõ rằng điều quan trọng và có thể là xây dựng năng lực để dùng sức và cách làm điều đó một cách có quy trình để đưa những mục tiêu tưởng chừng bất khả đến gần khả năng của bạn.
Chúng tôi cũng bàn về việc chấp nhận cái chết của chính mình thực ra là một trong những động lực tốt nhất để xây dựng một cuộc đời tuyệt vời và tại sao hầu hết mọi người né tránh thực tế đó và kết quả là sống cuộc đời nhỏ bé hơn rất nhiều so với họ có thể sống.
Chúng tôi cũng nói về luyện tập, cụ thể là phải làm gì để tăng sức mạnh và sức bền, không chỉ vì leo núi mà nói chung.
Và điều đó dẫn chúng ta tới cuộc trò chuyện về tập tạ, tập với trọng lượng cơ thể, chạy bộ, đi bộ đường dài, và một loạt những thứ khác mà bạn có thể áp dụng.
Ngay cả khi bạn chẳng hề quan tâm đến leo núi, cuộc trò chuyện hôm nay với Alex Honnold chắc chắn sẽ thay đổi cách bạn suy nghĩ về cuộc đời mình, về những gì bạn có thể tạo ra từ nó, và cách để đi tới điều đó.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford.
Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi nhằm đem thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học đến công chúng mà không tốn chi phí.
Phù hợp với chủ đề đó, tập hôm nay có nhà tài trợ.
Và bây giờ là phần trao đổi của tôi với Alex Honnold.
Alex Honnold, chào mừng anh.
Cảm ơn đã mời tôi.
Tôi nghĩ Free Solo đáng chú ý vì rất nhiều lý do, nhưng như một người bạn tốt của tôi, mà tôi nghĩ anh biết, Michael Muller, nhiếp ảnh gia, đã nói trước khi tôi xem phim, anh ấy nói,
thật điên rồ vì người xem lúc nào cũng sợ hãi suốt thời gian, nhưng đồng thời họ cũng biết Alex sống sót ngay từ đầu, điều đó rất bất thường…
Tôi nghĩ có người không biết điều đó.
Ồ, thật sao?
Một số người xem phim mà họ thực sự chẳng hiểu phim nói về cái gì hay chuyện gì đang xảy ra, và họ xem cả phim cứ như, ôi Chúa ơi, chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Được rồi, tôi vừa làm lộ chuyện rồi.
Ồ, vâng.
À, giờ thì như, chẳng ai quan tâm đâu.
Nó là chuyện cũ rồi.
Nó là một kỳ tích ngoạn mục, và chúng ta có thể đi sâu vào kỳ tích đó, nhưng thực ra tôi muốn khoan sâu hơn vào chính quy trình của anh nói chung.
Tôi chắc điều đó đã thay đổi theo thời gian, và anh cứ thoải mái nói về điều đó, nhưng tôi rất tò mò về những khái niệm động lực nội tại so với động lực bên ngoài, đúng không?
Và tôi nghĩ Free Solo cũng đặc biệt vì anh có máy quay theo sát.
Rõ ràng là để quay lại, và anh biết là có máy quay trên mình.
Và dù vậy, tôi luôn nghĩ leo núi là một môn thể thao mang tính cô lập, hoặc là những thứ người ta làm trong nhóm nhỏ, kiểu tách rời khỏi mạng lưới.
Mọi thứ giờ đã thay đổi với mạng xã hội, cách mọi thứ có thể được đăng rất nhanh hoặc thậm chí phát trực tiếp.
Nhưng khi anh nghĩ về công việc anh đang làm về tiến bộ và mục tiêu và, anh biết đấy, các cột mốc cho bản thân, anh hình dung điều đó thế nào?
Có phải theo kiểu — anh có nhật ký không?
Anh có một quy trình ngồi lại và nghĩ, biết đâu điều này sẽ tuyệt vời cho tôi để trải nghiệm?
Mọi người có muốn xem không?
Cân bằng giữa động lực nội tại và động lực bên ngoài đối với anh là như thế nào?
Về cơ bản, tôi nghĩ leo núi luôn có động lực nội tại.
Ý tôi là, từ khi tôi bắt đầu leo núi lúc còn nhỏ, tôi luôn yêu thích leo núi.
Tôi yêu cách vận động khi leo.
Tôi thích cảm giác đó.
Tôi thích toàn bộ trải nghiệm, bạn biết đấy, mọi thứ về nó thật tuyệt.
Nhưng rồi, giờ với tư cách là một vận động viên chuyên nghiệp, rõ ràng cũng có động lực bên ngoài, kiểu như, ồ, đó là cách tôi kiếm sống.
Và vì vậy tôi nghĩ với bộ phim Free Solo, đó là một sự cân bằng thú vị giữa hai thứ, nơi mà đây là điều tôi muốn làm cho chính mình và ngay cả khi chẳng có ai khác trên đời này, tôi vẫn muốn làm điều đó.
Nhưng rồi bạn cũng biết nếu phim diễn ra tốt, như nó đã diễn ra, thì điều đó sẽ tốt cho sự nghiệp của bạn, sẽ tốt cho nhiều thứ khác.
Vì vậy, có động lực bên ngoài nữa.
Và bạn luôn cố phân biệt xem phần nào là phần nào, bởi vì bạn không muốn — đặc biệt với Free Solo — bạn không muốn bị thúc đẩy quá nhiều bởi động lực bên ngoài vì bạn không muốn bị ép vào điều mà mình chưa chuẩn bị và không nên làm.
Tất nhiên, ngay cả khi bị động lực bên ngoài thúc đẩy, bạn vẫn có thể làm điều mà mình không nên.
Tôi không biết nữa. Ý tôi là, bạn cứ liên tục suy nghĩ về những điều đó với tư cách một người leo núi.
Để free solo El Cap, anh có ghi nhớ từng chuỗi động tác hay nó giống kiểu mô-típ, kiểu biết là sẽ làm một số cách khác nhau trong mỗi đoạn pitch không?
Tùy thôi.
Với những chỗ khó nhất, tôi ghi nhớ chắc chắn, kiểu ghi nhớ từng khía cạnh của nó.
Nhưng đó chỉ là những phần khó nhất.
Nên có lẽ chỉ khoảng một phần ba của tuyến leo.
Còn phần dễ nhất — và một số phần thật sự khá dễ — thì một người không phải leo núi cũng có thể leo được vài đoạn nhỏ trên vách.
Có những phần khá dễ rải rác.
Không phải phần lớn.
Với những đoạn dễ, bạn chỉ biết là mình có thể làm được và không phải lo lắng nhiều.
Còn những đoạn trung bình, kiểu phần còn lại khoảng một phần ba của vách, thì bạn nhớ theo kiểu như anh nói, những mô-típ.
Bạn có thể biết phần khó nhất và chỉ biết rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, chứ không phải ghi nhớ từng chi tiết một cách khô cứng.
Nhưng chắc chắn tôi biết tuyến leo rất, rất rõ.
Bạn biết đấy, bạn biết tất cả những thứ cần biết.
Bạn nhận ra không chỉ các chỗ bám, mà còn cả những cảm giác thực tế trong người.
Ví dụ cảm giác này khác hẳn.
Bởi vì tôi nghĩ điều kiện thay đổi, đúng không?
Ý tôi là điều kiện thời tiết, độ nóng trên đá, bóng nắng trên đá.
Ừ, nhưng không nhiều như bạn nghĩ vì tôi chỉ leo khi vách ở trong bóng râm.
Vào mùa xuân, toàn bộ phía tây của vách vẫn trong bóng râm cho đến tầm 11 giờ hay gần trưa.
Nên bạn leo lúc 4 giờ sáng và có khoảng 8 tiếng bóng râm liên tiếp.
Vì vậy nhiệt độ và điều kiện thường khá ổn định.
Và bạn dành cả mùa để làm việc trên nó.
Nên bạn biết đại khái ngày mai sẽ cảm giác giống hôm nay.
Tất cả nằm trong một khoảng tương đối hẹp, đặc biệt là vào mùa xuân, đó là lý do tôi làm vào mùa xuân.
Vào mùa thu thì khác một chút vì mặt trời thấp hơn trên bầu trời.
Nó có nắng sớm hơn và thực ra nóng hơn, hơi trái với trực giác.
Nó lạnh hơn khi ở trong bóng và sau đó nóng hơn khi có nắng.
Và dù sao thì điều đó làm cho việc leo khó hơn, rõ ràng.
Nhưng khi tôi leo ở El Cap, tôi dành ba hoặc bốn tháng mỗi năm ở Yosemite hằng năm.
Kiểu, một đến hai tháng mỗi mùa xuân và mỗi mùa thu.
Vậy nên bạn dành bốn tháng một năm ở một nơi.
Bạn chỉ đơn giản là biết cảm giác nó như thế nào.
Bạn đã quen dậy sớm như vậy.
Bạn đã quen leo trên vách.
Và bạn nghĩ đại loại như, ôi, sẽ lại là một ngày đẹp trên đá.
Thật ra ngày tôi free solo ở El Cap, hơi ẩm cao hơn và ấm hơn so với mức tối ưu mà tôi mong muốn.
Không phải cái tôi sẽ chọn lý tưởng nhất.
Nhưng đó là chuyện của ngày hôm đó.
Và tôi cứ nghĩ, này, hôm nay là ngày của mình.
Bạn kiểu phải làm thôi.
Đêm trước có mây.
Và khi trời có mây vào ban đêm, nhiệt thấp không giảm quá nhiều.
Nên tôi thức dậy và thấy hơi ẩm, kiểu hơi ngột ngạt.
Tôi nghĩ, không tốt lắm khi dậy lúc 4 giờ sáng.
Cảm giác hơi khó chịu.
Nhưng tôi nghĩ, hôm nay là ngày của mình.
Và rồi mọi thứ rất vui.
Vậy nên bạn hình thành một mối quan hệ với tảng đá.
Bạn học cách nhận ra các trạng thái khác nhau của nó.
Khi anh làm được và hoàn thành, vì tôi biết anh đã từng chọn một ngày rồi hủy giữa chừng.
Ừ, đó là vào mùa thu.
Mùa trước đó.
Và cơ bản là mùa đang kết thúc.
Kiểu bão sắp tới trong tuần tới.
Mùa đang dần khép lại.
Tôi nghĩ, ít nhất tôi nên thử một lần.
Chuẩn bị nhiều.
Và tôi cảm thấy hầu như sẵn sàng.
Nhưng hóa ra tôi chưa sẵn sàng thực sự.
Nên tôi đành rút lui.
Nhưng đó là kiểu kết thúc mùa của tôi.
Tôi nghĩ mình có thể chen vào được.
Biết rằng nếu không chen vào được thì phải đợi thêm sáu tháng nữa.
Và với áp lực từ đoàn làm phim và mấy thứ đó, biết có nhiều người đang làm việc và chờ đợi bạn.
Bạn kiểu nghĩ, ít ra mình nên cố gắng hoàn thành.
Nhiều người đang chờ mình.
Nhưng hóa ra tôi vẫn chưa đạt.
Rồi khi tôi cuối cùng làm được vào mùa xuân, tôi đã chuẩn bị tốt hơn nhiều, cảm thấy tốt hơn hẳn.
Toàn bộ trải nghiệm suôn sẻ hơn.
Bây giờ nhìn lại, tôi mừng vì mọi thứ diễn ra như vậy.
Bởi vì, bạn biết đấy, mọi thứ tốt hơn.
Nhưng lúc đó tôi nghĩ, ôi Chúa ơi, tôi đã thất bại việc này.
Mà lại có biết bao người đang xem.
Thật xấu hổ.
Lúc đó rất căng thẳng.
Ừ, áp lực bên ngoài chắc phải rất lớn, nhất là khi họ là bạn bè của bạn.
Tôi đoán nếu chỉ là công việc thì bạn có thể nghĩ đơn giản: đó chỉ là công việc.
Nhưng vâng, bạn có nhiều bạn ở đó với bạn.
Với tôi chuyện là nếu tôi định leo lên vách, tôi bắt đầu leo lúc 4:30 sáng hoặc 5 giờ gì đó.
Điều đó có nghĩa là một số bạn của tôi để vào vị trí trên đỉnh vách phải dậy lúc tầm 1 giờ sáng rồi leo lên đỉnh núi với chiếc ba-lô nặng.
Và nếu bạn yêu cầu cả đám bạn leo lúc 1 giờ sáng, thì bạn nên giữ lời phần mình.
Nếu bạn nói sẽ làm gì đó thì bạn tốt nhất nên làm thật, vì bạn bè bạn — rõ ràng không ai than phiền, không ai gây áp lực cho tôi — nhưng cùng lúc, bạn không muốn huỷ.
Chắc chắn rất xấu hổ nếu bạn nói với ai đó bạn sẽ làm gì đó rồi cuối cùng không thể làm.
Họ chắc chắn chỉ muốn một kết quả duy nhất.
Và họ đều rất tích cực, ủng hộ, mọi thứ đều tuyệt vời, nhưng bạn vẫn không thể tránh cảm thấy áp lực.
Chà, chắc chắn mọi chuyện đã thành công.
Tôi tò mò, trên thang điểm từ 1 đến 10, 10 là hoàn toàn chắc chắn, theo quãng đường đó khi bạn hoàn thành nó, có giai đoạn nào bạn cảm thấy phải ứng biến so với kế hoạch ban đầu không?
Ý bạn là vào ngày thực sự —
Vào ngày hoàn thành pha leo free solo.
Không, vào ngày đó tôi chắc chắn 100%.
Mọi thứ hoàn hảo.
Tôi biết chính xác phải làm gì.
Mọi thứ đều tuyệt vời.
Nhưng để đến được đó thì mất rất nhiều thời gian.
Bạn biết đấy, thật sự là nhiều năm để xây dựng nền tảng, rồi hàng tháng chuẩn bị và mọi thứ.
Nhưng không, vào ngày đó, mọi thứ hoàn hảo.
Tôi muốn nghỉ nhanh để cảm ơn nhà tài trợ của chúng ta, Juve.
Juve sản xuất các thiết bị trị liệu ánh sáng đỏ đạt chuẩn y tế.
Một điều mà tôi luôn nhấn mạnh trên podcast này là tác động tuyệt vời mà ánh sáng có thể có đối với sinh học của chúng ta.
Bên cạnh ánh sáng mặt trời, các nguồn ánh sáng đỏ và gần hồng ngoại đã được chứng minh có tác dụng tích cực lên nhiều khía cạnh sức khỏe tế bào và cơ quan, bao gồm phục hồi cơ nhanh hơn, cải thiện sức khỏe da và lành vết thương, cải thiện mụn, giảm đau và viêm, thậm chí cải thiện chức năng ty thể và cả thị lực.
Điều khiến đèn Juve khác biệt và là lý do tôi ưa dùng thiết bị trị liệu ánh sáng đỏ của họ là họ sử dụng các bước sóng đã được chứng minh lâm sàng, tức là các bước sóng cụ thể của ánh sáng đỏ và gần hồng ngoại kết hợp để kích hoạt các thích nghi tế bào tối ưu.
Cá nhân tôi dùng tấm toàn thân Juve khoảng ba đến bốn lần mỗi tuần, và tôi dùng đèn cầm tay Juve cả ở nhà lẫn khi đi công tác.
Nếu bạn muốn thử Juve, bạn có thể vào Juve, viết là J-O-O-V-V.com/Huberman.
Juve đang có ưu đãi độc quyền cho tất cả người nghe Huberman Lab với mức giảm tới 400 USD cho sản phẩm Juve.
Một lần nữa, đó là J-O-O-V-V.com/Huberman để được giảm tới 400 USD.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi BetterHelp.
BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với các nhà trị liệu được cấp phép, thực hiện hoàn toàn trực tuyến.
Tôi đã làm trị liệu hàng tuần hơn 30 năm.
Ban đầu, tôi không có lựa chọn. Đó là một điều kiện để được phép tiếp tục ở lại trường.
Nhưng chẳng bao lâu tôi nhận ra trị liệu là một thành phần cực kỳ quan trọng của sức khỏe tổng thể.
Về cơ bản có ba điều tạo nên một liệu pháp tuyệt vời.
Thứ nhất, nó tạo cơ hội để có mối quan hệ tốt với ai đó mà bạn tin tưởng và có thể nói chuyện về hầu như bất kỳ vấn đề nào bạn muốn.
Thứ hai, nó có thể cung cấp hỗ trợ ở dạng hỗ trợ cảm xúc hoặc hướng dẫn có định hướng, hoặc tất nhiên cả hai.
Và thứ ba, liệu pháp chuyên môn nên mang lại cho bạn những hiểu biết hữu ích.
Những hiểu biết đó có thể giúp bạn cải thiện trong công việc, các mối quan hệ và trong mối quan hệ với chính bản thân.
Với BetterHelp, họ làm cho việc tìm một nhà trị liệu chuyên môn mà bạn đồng cảm trở nên rất dễ dàng và người đó có thể cung cấp ba lợi ích trên.
Ngoài ra, vì liệu pháp BetterHelp được thực hiện hoàn toàn trực tuyến, nó rất tiết kiệm thời gian và dễ dàng lồng vào lịch trình bận rộn.
Không phải đi lại tới văn phòng nhà trị liệu hay ngồi chờ ở phòng chờ tìm chỗ đỗ xe, bất cứ điều gì như thế.
Bạn chỉ cần vào mạng và làm buổi trị liệu.
Nếu bạn muốn thử BetterHelp, bạn có thể vào betterhelp.com/Huberman để được giảm 10% cho tháng đầu tiên.
Một lần nữa, đó là betterhelp.com/Huberman.
Khi bạn leo, tôi tò mò tầm nhìn tinh thần của bạn ở đâu.
Là một người không leo, tôi có thể tưởng tượng rằng tầm nhìn tinh thần của bạn luôn hướng tới động tác tiếp theo, tiến lên cao hơn và qua bên kia.
Đương nhiên đôi khi bạn phải xuống rồi lại lên.
Nhưng là thấy rằng kiểu phân chia khoảng thời gian và không gian mà bạn để ý rất, rất gần.
Nhưng bạn có bao giờ rơi vào những trạng thái mà bạn hoạt động tự động không?
Ý tôi là, chúng ta nghe về trạng thái flow, đúng, nhưng bạn có thấy mình thao tác theo bản năng thay vì siêu chiến lược về những gì sẽ xảy ra trong năm giây, mười giây tới không?
Tôi nghĩ khát vọng là đạt được trạng thái flow, gọi thế nào cũng được.
Nhưng thực ra, tôi nghĩ ngay cả trong phim cũng có vài câu trích dẫn của tôi nói về chế độ autopilot và những thứ tương tự — tôi khao khát được ở chế độ autopilot.
Nên tôi khao khát không phải suy nghĩ quá nhiều về nó.
Với tôi ít nhất, đó là lý do cần rất nhiều luyện tập: để có thể làm một việc gần như theo phản xạ, bạn biết đấy, qua việc lặp lại, chỉ làm điều mà bạn đã luyện tập mà không phải suy nghĩ về nó.
Bởi vì tôi nghĩ một khi bạn bắt đầu suy nghĩ quá nhiều, bạn không chỉ dễ mắc lỗi hơn, mà còn dễ bị cuốn vào đầu mình.
Và tôi không biết, ý muốn là chỉ làm thôi, không nghĩ về nó, không do dự, không có bất kỳ ảnh hưởng cảm xúc nào xung quanh nó, chỉ làm thôi.
Khía cạnh cảm giác vận động của nó có quan trọng không?
Nói cách khác, bạn vừa cảm nhận bằng cơ thể vừa dùng thị giác?
Tôi tưởng tượng những thứ này bắt đầu hòa trộn với nhau.
Ừ, thực ra tôi chưa bao giờ được hỏi chuyện đó theo cách này.
Ở một khía cạnh nào đó, khía cạnh cảm giác vận động có thể là toàn bộ chuyện.
Nó giống như khi bạn nhảy múa, nơi bạn chỉ trôi trên mặt đá.
Rõ ràng là bạn nhìn xung quanh, bạn nhìn các điểm đặt chân, và bạn đặt chân đúng cách theo cách đó.
Nhưng thực sự, bạn chỉ làm theo các chuỗi động tác, bạn chỉ trôi, cơ thể bạn chuyển động.
Tôi nghĩ khi bạn leo tốt, và đặc biệt khi bạn đã diễn tập một cái gì đó và biết rõ đường leo, nó cảm giác giống như chạy bộ hay bơi lội hay những kiểu vận động cơ bản khác, nơi cơ thể bạn chỉ làm điều nó được tạo để làm.
Và nó cảm thấy thật tuyệt.
Bạn biết đấy, nó rất đã.
Bạn có còn bất ngờ với chính mình không?
Như trong lúc tập, bạn biết đấy, tôi ngạc nhiên chuyện đó lại ổn.
Ừ.
Và rồi bám lấy cái cảm giác vận động đó.
Tôi đang nghe một cuốn sách tuyệt vời của Twyla Tharp.
Cô ấy là một biên đạo múa.
Trước đây cô ấy là một vũ công ba-lê.
Cô ấy là một biên đạo múa.
Và cô ấy nói rằng điều phân biệt, bạn biết đấy, kiểu như sự điêu luyện (virtuosity) với sự tinh thông (mastery) là khi bạn bắt đầu làm mình bất ngờ — tôi nghĩ khi đó chắc chắn bạn thuộc hạng những người xuất sắc.
Vậy sự bất ngờ đó xảy ra thường xuyên thế nào? Cá nhân tôi, khoảnh khắc yêu thích nhất khi leo núi có lẽ là lúc bạn làm chính mình bất ngờ.
Và điều này không xảy ra nhiều với việc leo không dây (free solo), bởi khi leo không dây bạn không muốn bị bất ngờ. Nhưng khi có dây bảo hộ, bạn có những khoảnh khắc thường xuyên mà bạn chắc chắn mình sắp ngã vì đang chạm tới giới hạn thể chất của mình hay gì đó tương tự. Rồi bạn thực hiện được một động tác mà bạn chắc chắn mình không làm được. Và điều đó không xảy ra thường xuyên. Nhưng khi nó xảy ra, bạn sẽ nghĩ: ôi, mình đã vượt qua kỳ vọng của chính mình. Đó là cảm giác tuyệt nhất. Nó xảy ra thỉnh thoảng.
Thực ra, tôi còn nói với bạn bè rằng đó có lẽ là một trong những cách tôi nhìn nhận việc già đi: khi tôi già hơn với tư cách là một người leo núi, tôi nghĩ mình ít làm bản thân bất ngờ hơn. Khi 24 tuổi, bạn không hiểu rõ giới hạn của mình đến mức đó và thường xuyên làm mình bất ngờ — bạn kiểu như: wow, mình thực sự vượt qua bản thân, mình đã làm được một việc mà trước đó chắc chắn mình không thể, nhưng rồi mình lại làm được. Còn bây giờ, khi tôi vừa bước vào tuổi 40, thì những chuyện đó vẫn xảy ra thỉnh thoảng, nhưng không phải lúc nào. Thỉnh thoảng tôi cũng có những lần nghĩ: ồ, mình chắc mình làm được chuyện đó — rồi lại thất bại. Bạn có thể đổ lỗi cho điều kiện, đổ lỗi cho cái này cái kia. Nhưng bạn vẫn kiểu: ồ, mình thật sự nghĩ mình sẽ làm được, vậy mà mình vẫn rơi/tuột xuống. Và bạn sẽ tự nhủ: chết tiệt.
Tuổi tác truyền thống đóng vai trò thế nào trong leo núi và bạn đang trải nghiệm ra sao? Có những lĩnh vực khoa học như toán học mà người ta nghĩ là dành cho người trẻ. Còn có những lĩnh vực như sinh học thì tiến triển dần dần hơn và người ta có thể có những khám phá lớn và sự nghiệp kéo dài. Đó là những công việc học thuật mang tính trí tuệ. Nhưng với mọi môn thể thao đều có cách hiểu riêng. Với leo núi, truyền thuyết ra sao, và đặc biệt là với những người leo free solo? Là trò của người già hay trò của người trẻ? (Ý tôi là — xin lỗi — trò của phụ nữ?) Tôi không nghĩ ai gọi free solo là trò của người già. Nhưng, có thể là như vậy.
Nhìn chung, tôi nghĩ leo núi có tuổi nghề dài hơn hầu hết các môn thể thao vì nó ít tác động lên cơ thể hơn. Nó rất chú trọng kỹ thuật và cách di chuyển, nên không chỉ là sức mạnh thuần túy. Tuy vậy, leo đã vào Olympic rồi, và những người chiến thắng ở Olympic thường ở độ tuổi khoảng 18–23, giống như thể dục dụng cụ. Vì vậy ở mức độ trình độ cao nhất, hiệu suất leo có lẽ tương tự như thể dục dụng cụ. Nhưng để làm những điều mới mẻ trên đá thật ngoài trời thì có không gian rộng hơn nhiều. Thậm chí ở tuổi 50, 60 vẫn có nhiều người leo dẫn các chuyến thám hiểm đến nơi mới, mở đường leo mới, làm những việc đáng chú ý và có ý nghĩa với cộng đồng leo núi, dù họ không nhất thiết phải là những người trẻ về mặt thể lực. Vậy nên tôi nghĩ leo núi có nhiều cơ hội hơn hầu hết các môn thể thao.
Một điều nữa là ở nhiều môn khác — các môn bóng như NBA, NFL, bóng chày — nếu bạn không vào được đội chuyên nghiệp thì coi như xong, bạn sẽ gần như không chơi nữa. Còn với leo núi, ngay cả khi bạn không ở đẳng cấp cao nhất, bạn vẫn có thể leo thường xuyên và làm những đường leo hay. Bạn vẫn có thể làm những việc có ý nghĩa: dạy người khác, tham gia các hoạt động… nên bạn có thể ở lại với môn này lâu hơn rất nhiều.
Bạn nhắc đến việc leo đã vào Olympic. Chúng ta thấy nhiều môn như trượt ván, leo núi giờ có mặt ở Olympic. Những môn này trước đây thường được chơi ở những nơi chuyên biệt và không phải lúc nào cũng được ghi lại vì trước đây không có smartphone, không có camera để dễ dàng quay lại. Nó không chỉ là vấn đề mạng xã hội, mà là vấn đề liệu bạn có thể ghi lại dễ dàng hay không. Tôi đoán hiện nay có một làn sóng lớn các bạn trẻ tham gia. Bạn có thấy môn thể thao này đang phát triển nhanh hơn không?
Tôi thì cá nhân rất ủng hộ. Tôi là đứa trẻ bắt đầu leo ở phòng tập và nó đã thay đổi cuộc đời tôi theo hướng tốt. Tôi yêu leo núi. Tôi thấy rõ sẽ có luồng thương mại từ Olympic hoặc việc leo được công chúng biết đến nhiều hơn. Nhưng điều đó tốt, vì hầu hết bạn bè tôi làm việc liên quan đến ngành leo núi — họ là huấn luyện viên, chuyên gia dinh dưỡng, hoặc người dựng đường; họ tạo ra các đường leo để người khác leo. Vậy nên ngành này càng lớn thì càng có nhiều người như họ có thể kiếm sống bằng điều mình yêu thích, dù họ không phải là vận động viên được tài trợ ở đẳng cấp cao nhất. Vì thế tôi thấy một ngành nghề đang mở rộng thì có lợi cho mọi người.
Và chủ yếu là, ý mình là, leo núi thật sự tuyệt vời.
Như là nếu mọi người thích, bạn biết đấy, tại sao không thử leo?
Chắc chắn, ý mình là, mình nghĩ nó còn thú vị hơn hầu hết các hình thức tập thể dục khác.
Bạn biết đấy, giống như, tại sao lại đi tập CrossFit khi bạn có thể đi leo đá?
Ngầu hơn nhiều.
Ý mình là, có vẻ như—
Vui hơn nhiều, chắc chắn rồi.
Và bạn có thể leo trong nhà hoặc ngoài trời.
Có lẽ có vài khía cạnh bạn không nên làm một mình vì lý do an toàn.
Nhưng—
Mình nghĩ khi người ta hỏi như, bạn lo lắng gì về văn hóa leo núi và tất cả mấy thứ đó, như với Thế vận hội và sức hút đại chúng?
Kiểu như, nếu ai đó muốn trở thành một người leo và chỉ đến phòng leo ở một thành phố lớn suốt đời họ, thì tuyệt.
Nếu họ chỉ muốn leo trên những tấm nhựa cả đời, điều đó vẫn tốt hơn là đi CrossFit hay làm gì khác.
Mình nói là, điều đó ổn.
Bạn không nhất thiết phải leo El Cap mới gọi là người leo núi.
Mình kiểu rằng mọi người có thể làm những gì họ muốn.
Và mình nghĩ điều đó tốt cho môn thể thao này.
Và bạn đang thấy tiêu chuẩn tăng rất nhanh vào lúc này phần nào vì kết quả của việc đó.
Cũng giống như việc tiếp cận phòng tập tốt hơn, nhiều trẻ em tham gia hơn.
Bạn thấy tài năng xuất hiện nhanh hơn.
Và thỉnh thoảng mình thấy mấy tài khoản mạng xã hội của mấy đứa trẻ parkour làm mấy thứ điên rồ trên địa hình đô thị.
Có mối giao thoa nào giữa parkour và kiểu leo bạn làm không?
Có một chút, không nhiều lắm.
Nhưng các vận động viên leo, đặc biệt là leo thi đấu, như leo boulder (bouldering), môn có ở Olympic, chắc chắn có xu hướng chuyển một chút sang những động tác kiểu parkour, như nhảy chạy lớn và những đu văng điên rồ.
Vì vậy vài tay leo cũ phàn nàn là kiểu bouldering đó trở nên hơi nhảy nhót quá.
Nhưng mình khá thích.
Ý mình là, mình không biết, tất cả chuyện này hơi như chuyện trong giới thôi.
Làm sao phân biệt được, cơ bản ở đẳng cấp cao nhất thì các vận động viên đều rất, rất khỏe.
Vậy làm sao tách bạch được mấy vận động viên khác nhau khi họ đều leo ở mức ưu tú?
Và một cách là những chuyển động phức tạp như vậy, như nhảy chạy và phối hợp.
Nên mình không biết.
Mình nghĩ nó thú vị.
Mình thực sự đã gặp vài vận động viên parkour chuyên nghiệp cũng biết leo.
Và họ rất giỏi ở những thứ rất đặc thù.
Thật kinh ngạc khi thấy.
Ừ.
Mình thấy nhiều thứ họ làm vừa khiến mình sợ vừa thật tuyệt.
Mình không thể không xem.
Và động lực để tập luyện những thứ đó nữa, bạn biết đấy, vì có những pha thực sự là “thành hay bại”, hoặc ít nhất là theo cách họ đăng lên mạng xã hội thì là “chết hay sống”.
Nên mình luôn tò mò, như có những yếu tố gì trong đó.
Và, bạn biết đấy, vì lớn lên với việc trượt ván, bạn đi quanh thành phố và nhìn thấy những thứ, kiểu như, ôi, cái đó sẽ tuyệt quá.
Nên, mình muốn nói, nhìn một cảnh quan, cảnh quan thiên nhiên hay đô thị, theo một cách hoàn toàn khác, mình thấy nhiều điểm tương đồng với leo núi và parkour.
Và nữa, mình nghĩ về bạn, chắc chắn ở mức độ đó tương tự như một người như Tony Hawk, người đã ở trong môn trượt ván rất lâu.
Anh ấy là một đại sứ tuyệt vời cho môn thể thao khi nó trải qua các giai đoạn thăng trầm và bây giờ là ở Olympic.
Nên mình nghĩ leo núi và mấy môn như trượt ván, lướt sóng có nhiều điểm chung theo cách này.
Văn hóa phụ, rồi sau đó trở nên phổ biến.
Ừ, nơi chúng hơi là ngách rồi sau đó trở nên đại chúng.
Nhưng ngay cả khi đại chúng, chúng vẫn ngầu, bạn biết đấy, như trượt ván.
Nó chắc chắn không còn hoàn toàn punk rock nữa, nhưng vẫn khá ngầu, bạn biết không, trượt ván vẫn thế.
Và nó vẫn không quá phổ biến, và đó là điều với leo núi, mình kiểu rằng, vâng, leo đang phát triển.
Nó đang trở nên phổ biến hơn.
Chỉ là nó sẽ không bao giờ trở thành như bóng đá hay gì đó.
Bạn biết ý mình chứ?
Nó sẽ luôn hơi ngách, hơi phản văn hóa vì nó đơn giản là, bạn biết đấy, nó là một thứ nhỏ hơn.
Nó không phải như đang chơi bóng rổ hay gì.
Ừ, mình bị thu hút bởi khía cạnh luyện tập và một số khía cạnh thể lực.
Mình đồng ý, vì chỉ mới thử vài lần, ý mình là, mình đã đến phòng leo một hai lần.
Ừ, mình định hỏi bạn.
Vậy là bạn đã lên xuống tường vài lần rồi.
Ừ, hay đấy.
Mình từng giữ dây (belay) cho vài người, nhưng mình không có kỹ năng gì cả.
Sẽ vui nếu tham gia sâu hơn vì, nhân tiện, chúc mừng sinh nhật nhé, vừa tròn 40.
Mình sắp 50 rồi.
Và mình suy nghĩ nhiều hơn về, mình hài lòng với sức mạnh và sức bền, nhưng giờ mình nghĩ nhiều hơn về độ linh hoạt.
Leo rất tốt cho việc đó.
Leo rất tốt cho việc đó.
Và có nhiều tài liệu thú vị về sự bền vững của não bộ và duy trì nhận thức cùng với sức mạnh của phần chi xa của cơ thể.
Nghĩa là ngón chân và ngón tay, tin hay không thì tùy.
Nó là một mối tương quan.
Ừ, phải không, mình luôn nghĩ đó chỉ là tương quan thôi.
Chỉ là mối tương quan.
Bởi vì, vâng, như vì lực nắm chỉ là một đại lượng thay thế cho mọi thứ, nghĩa là bạn sử dụng cơ thể nhiều.
Và vì vậy, bạn có lẽ, khi mình đọc mấy thứ đó nói rằng, nếu bạn có lực nắm mạnh thì có nghĩa này nghĩa kia, mình kiểu, không, nếu bạn có lực nắm mạnh, có nghĩa là bạn làm nhiều thứ suốt.
Và vì làm nhiều thứ suốt, có lẽ bạn minh mẫn hơn so với người không làm nhiều thứ suốt.
Đúng vậy.
Nên đó chỉ là mối tương quan.
Cùng lúc đó, các neuron vận động kiểm soát các chuyển động thân mình và sự co bóp của cơ thân, khi bạn ra khỏi đường giữa cơ thể,
chúng xếp theo lớp trong tủy sống.
Vậy nên, về cơ bản là các neuron vận động kiểm soát phần lõi cơ thể.
Như ngồi thẳng lưng hay những kiểu gì khác?
Ngồi gần hơn về phía đường giữa của tủy sống.
Rồi, bạn biết đó, qua tiến hóa, ta tiến hóa từ những con vật có vây và cánh và một số gen giống nhau được sử dụng.
Và cuối cùng, bạn có những neuron vận động điều khiển các chuyển động tinh tế như thế này.
Và thật vậy có lý do nào đó khiến các neuron vận động điều khiển phần xa của cơ thể — tức là ngón chân và ngón tay, bắp chân và cẳng tay —
dễ bị thoái hóa do tuổi tác hơn so với những neuron cho phần lõi cơ thể.
Vì vậy, có thể, chúng ta chưa biết chắc, rằng bằng cách duy trì sức mạnh phần xa của cơ thể,
bạn thực sự có thể bảo tồn chức năng neuron vận động và chức năng nhận thức.
Là một người châu Phi, tôi phấn khích.
Còn anh thì buồn.
Ừ, tôi đang làm thế.
Và đó là lý do tôi tò mò những người leo núi, nếu họ không té và giết mình, họ già đi như thế nào.
Và còn những thứ khác nữa, vì trong một vài môn thể thao như bóng bầu dục hay rugby,
mọi người bị va đập đầu rất nhiều.
Nên họ thường già đi không tốt.
Nhưng tôi luôn nghĩ về những người leo núi, lúc tôi ở Yosemite, tôi thấy những người trẻ như anh,
rồi tôi thấy những người leo núi già.
Tôi thấy họ ở trong thể trạng tuyệt vời.
Họ gọn gàng, sống động, dường như đầu óc vẫn minh mẫn.
Vì vậy, có vẻ như đó là một môn thể thao mà người ta giữ được khả năng của mình khá tốt.
Ừ, tôi nghĩ vậy.
Ý tôi là, khó nói lắm vì không có nhiều người leo núi rất già.
Và nhiều người nổi tiếng là những tay leo núi già, họ chết theo những cách mà mọi người chết — ung thư hoặc bệnh tim hay gì đó,
nhưng là ở cuối tuổi 80 hay gì đó.
Không, tôi nghĩ leo núi là một cách tuyệt vời để già đi.
Tôi có nhiều bạn bè tầm 50, 60 tuổi rất khỏe.
Thực ra, tôi nhớ có một người bạn là giáo sư triết ở UNLV,
nhưng ông ấy khoẻ đến mức tôi nghĩ ông ấy 64 tuổi rồi.
Tôi nghĩ ông ấy vừa trở thành người lớn tuổi nhất leo được một mức độ nào đó, như 5.14, vốn là một cấp độ leo núi khá thượng thừa.
Nhưng tôi nghĩ giờ có thể ông ấy là người lớn tuổi nhất đã làm được điều đó.
Nhưng ông ấy kể với tôi ở San Diego rằng ông ở một hồ bơi khách sạn, ở trung tâm nước Mỹ, tại một hội nghị hay gì đó.
Có đứa trẻ hỏi có thể sờ bụng ông không vì nó chưa từng thấy, nó hỏi “thật à?”
Ý nó là “thật ư?”
Bởi vì ông là một giáo sư 48 tuổi mà cơ bụng cứ như xé ra.
Và đứa trẻ ở hồ bơi hỏi, “tôi có thể sờ không? Có thật không?”
Bạn biết đấy, chưa bao giờ thấy thứ như vậy.
Nó nói lên nhiều điều về ông ấy và về tình trạng đất nước chúng ta.
Đúng vậy.
Chúng ta đang trong một cuộc khủng hoảng béo phì rất nghiêm trọng.
Nó vượt xa vấn đề thẩm mỹ.
Tôi đã suy nghĩ đến việc đi leo núi.
Vấn đề của tôi là tôi cố gắng chỉ dùng sức thô.
Tôi cứ kéo bằng tay thôi.
Nhiều người làm vậy.
Rõ ràng là ngu dại, và bạn kiệt sức rất nhanh.
Đó là chuyện rất phổ biến với người lớn.
Nhất là đàn ông, nhất là người đã có thể lực.
Vì vậy bạn cố mang công cụ bạn có sẵn vào, và rồi bạn bị thôi — không, bạn phải đẩy bằng chân, tập kỹ thuật, tăng độ linh hoạt.
Tôi thích nói rằng bất kỳ ai thử leo núi nên nghĩ đó như là leo một cầu thang rất, rất dốc: bạn vẫn đi bộ lên cầu thang và dùng tay vịn để giữ thăng bằng, nhưng bạn không kéo mình lên bằng tay vịn.
Và hầu hết việc leo núi về cơ bản là một cầu thang rất dốc, nhất là ở ngoài trời.
Còn trong phòng tập leo, khác một chút vì bức tường thực sự thẳng đứng.
Nhưng ở ngoài trời, tường thường luôn hơi nghiêng so với thẳng đứng.
Vì vậy về cơ bản bạn đang ở trên một cầu thang rất, rất dốc và kỹ thuật, rồi bạn dùng tay vịn, tức các chỗ nắm tay, để giữ thăng bằng trên tường.
Nhưng chân luôn phải là thứ đẩy bạn.
Tôi vẫn chưa leo Half Dome.
Chưa bao giờ?
Anh đã leo Clouds Rest nhiều lần chứ?
Không, tôi đã leo Clouds Rest nhiều lần.
Chạy Clouds Rest, mang ba lô Clouds Rest, nhưng Half Dome có những cáp đó.
Ừ, ừ, tôi chưa sắp xếp kịp để đăng ký sớm trong mùa.
Không, nhưng làm vào mùa thấp điểm thôi.
Cáp vẫn còn quanh năm mà.
Khi hết mùa, họ tháo các trụ đỡ xuống, nhưng các cáp vẫn nằm đó, và bạn có thể leo bất cứ lúc nào.
Thực ra làm sau mùa còn tốt hơn nhiều vì không cần giấy phép, không có người, và yên tĩnh lắm.
Được, tôi chắc chắn muốn làm cái đó.
Ừ, làm vào mùa thấp điểm đi.
Tốt hơn nhiều.
Mối quan tâm lớn nhất của tôi không phải là tôi sẽ té, mà là có người phía trên tôi té.
Chà, anh đủ khỏe để chỉ huơ tay hất họ ra ngoài, kiểu như lắc vai đẩy họ sang một bên.
Có thể đấy.
Tôi có nghe về chuyện đó.
Hoặc lý tưởng là giữ họ lại.
Ừ, lý tưởng là giữ họ lại.
Tôi rất muốn làm điều đó.
Tôi đã đến Yosemite từ khi còn thiếu niên.
Tôi rất thích chỗ đó.
Tôi không nói là đó là nhà thứ hai, nhưng đó là thiên đường, như anh biết.
Và thực ra một trong những lý do tôi háo hức nói chuyện với anh, ngoài những lý do khác, là tôi muốn nhiều người hơn bước vào các công viên quốc gia và thật sự thưởng thức chúng, vì chúng ta có rất nhiều viên ngọc.
Với tôi, Yosemite, vùng cao ở Tuolumne Meadows, giống như thiên đường trần gian.
Ừ, Yosemite là một viên ngọc quý.
Tôi nghĩ đó là công viên quốc gia đẹp nhất trong nước.
Mọi người quên rằng nó chỉ khoảng bốn tiếng lái xe từ Vùng Vịnh hoặc từ Los Angeles.
Tương đối nhanh.
Bạn đi qua nhiều kiểu địa hình khác nhau, rồi bùm, đột nhiên bạn đến nơi.
Ừ, và nó như thiên đường.
Tuyệt vời.
Tôi tò mò về những điều trong free soloing mà, là một khán giả không có hiểu biết, chúng tôi nghĩ là, bạn biết đấy, đó là phần khó nhất, là điều khó nhằn nhất.
Nhưng tôi tưởng tượng rằng, bên trong môn thể thao này, giống như bất kỳ môn nào khác, có những thứ rất khó khăn và có thể nguy hiểm mà chúng ta không biết đến. Ví dụ, có khía cạnh nào của việc leo không dây (free solo) mà không dễ nhận ra không, nếu có? Bởi vì tôi luôn nghĩ, được rồi, nếu tôi có thể tưởng tượng được “ồ, cái đó khó kinh khủng”, thì có thể đó lại là phần dễ hơn hoặc ít khó hơn. Thường thì có những thứ kiểu ẩn giấu này — tôi không muốn gọi hẳn là “nguy hiểm ẩn” nhưng thực ra là những mối nguy tiềm ẩn trong một môn thể thao. Những điều nào mà người quan sát sẽ không biết?
Ừ, tôi không chắc. Tôi không rõ những mối nguy ẩn cụ thể là gì. Nhưng tôi sẽ nói rằng những nguy cơ hiển nhiên nhìn thấy được — kiểu đối với người không leo núi chỉ ngồi xem free solo — tôi nghĩ họ thường đánh giá sai tất cả những nguy hiểm và rủi ro liên quan. Họ chỉ nhìn và nghĩ “thật điên rồ”, “không thể tin được”, và những điều họ nghĩ về nó có lẽ không phản ánh thực tế. Chỉ vì khó mà nhìn bằng mắt để biết chỗ nào khó trong leo núi. Bạn nhìn thấy một bức tường thẳng đứng, nhưng nếu đó là một đường nứt tốt chạy lên trên bức tường, thì thực ra đó là chỗ leo khá dễ và an toàn. Nhưng có những thứ khác — ví dụ các lỗ rất nhỏ, bạn phải đặt niềm tin vào chân mình — thật sự rất khó để đánh giá bằng mắt. Bạn phải làm mới biết được.
Nhưng tôi nghĩ thật lòng là, nhận thức của mọi người về rủi ro liên quan đến free solo có lẽ hơi bị hiểu sai. Với leo núi nói chung, nếu bạn leo có dây, ví dụ leo truyền thống, bạn leo có dây và trang bị, định leo Half Dome chẳng hạn. Khi bạn bắt đầu leo từ mặt đất, bạn đi một đoạn trước khi đặt mẩu bảo hộ đầu tiên vì đó là bản chất của việc leo. Bạn đi một đoạn rồi đặt đồ bảo hộ, kẹp dây vào và lúc đó bạn được bảo vệ. Trong quãng đường trước đó, về cơ bản bạn đã leo mà không có bảo hộ cho tới chỗ đặt mẩu bảo hộ đầu tiên.
Luôn có rủi ro trong leo núi bởi vì ngay cả khi bạn có dây, tùy bạn đang cao bao xa so với mẩu bảo hộ cuối cùng, địa hình ra sao, đá có chắc không và các yếu tố khác, bạn sẽ an toàn hơn hay kém hơn. Nên tôi nghĩ người ta nhìn free solo như một thứ nhị phân: nếu không có dây thì nguy hiểm. Trong khi thực ra bất cứ lúc nào leo cũng có nguy hiểm hoặc có thể có, và bạn luôn đánh giá chúng và tìm cách giảm thiểu.
Vì vậy tôi nghĩ đó là nhận thức sai lớn: free solo dễ có thể an toàn hơn trong một số trường hợp. Nếu tôi là một người leo núi chuyên nghiệp, leo đã 30 năm, thì nếu tôi đang leo không dây ở một đoạn dễ, đó gần như chắc chắn an toàn hơn so với một đoạn leo rất khó — một số loại leo khó — ngay cả khi có dây. Hầu hết trải nghiệm kinh hoàng nhất của tôi khi leo thực ra là khi có dây, bởi vì khi có dây bạn sẵn sàng đẩy mình vào địa hình chưa biết hơn vì bạn nghĩ “chắc sẽ có chỗ tốt ngay quanh góc”. Rồi bạn cứ tiếp tục đi quanh góc mà không đặt được đồ bảo hộ tốt và bạn nghĩ “chết tiệt, càng lúc càng đáng sợ.”
Chúng ta có được chửi không? Được chứ. Ừ. Thậm chí với nhau nếu muốn chửi cũng được. Nhiều trải nghiệm khiến tôi sợ nhất là khi có dây, bởi vì bạn nghĩ “chắc nó sẽ khá hơn”, “chắc sẽ khá hơn”, nhưng nó cứ tệ dần. Rồi sớm thôi bạn sẽ ở một vị trí mà nếu ngã sẽ chắc chắn chết, nhưng bạn sẽ chẳng bao giờ leo vào vị trí đó nếu không có dây vì khi không có dây bạn thận trọng hơn nhiều. Khi không có dây, nếu cảm thấy có gì đó không ổn thì bạn rút lui ngay, vì bạn sẽ không ép mình đến mức đó.
Tôi đã xem phim Maru. Tôi thấy nó khá dữ dội. Đó là ví dụ về việc ép mình đến mức cực hạn khi có dây — bởi vì có dây nên bạn sẵn sàng tiếp tục tiến vào những điều chưa biết. Nhưng rồi bạn lại rơi vào vị trí mà nghĩ “cái này thực sự quá khủng khiếp.” Bạn xem phim là biết, tất cả đều điên rồ. Ừ, đúng là điên rồ. Và tôi thấy băng và tuyết mang một chiều kích hoàn toàn khác.
Tôi nghĩ từ phía khán giả, ý nghĩ về free solo là “mấy người này, chỉ cần ngã một cái là chết,” đúng không? Tôi nghe bạn nói trước đây, thực tế không hoàn toàn như vậy. Ý tôi là, vâng, phần nào đúng — bạn không muốn ngã — nhưng khi tôi bắt đầu leo không dây lúc còn nhỏ (không phải là tôi chỉ làm thế thôi), trong những lần free solo đầu tiên khi còn trẻ, trong đầu tôi luôn nghĩ “nếu trượt chân là chết.” Thực tế là có rất nhiều chỗ mà chân bạn có thể trượt mà các thứ khác vẫn giữ nguyên: tay bạn vẫn bám chắc, bạn giữ chặt, chân trượt và bạn chỉ kiểu “ôi, chân trượt” rồi tiếp tục leo, chẳng sao cả. Dĩ nhiên cũng có những chỗ mà nếu chân trượt thì chắc chắn chết. Điều then chốt là phân biệt được hai loại đó. Khi mới bắt đầu bạn nghĩ “chỉ cần có chuyện gì là chết,” nhưng khi làm nhiều hơn bạn sẽ thấy “không, nhiều chuyện có thể xảy ra mà vẫn ổn.” Chỉ cần đảm bảo điều tồi tệ không xảy ra vào đúng thời điểm.
Tôi ngạc nhiên khi nghe bạn nói rằng, vâng, có những free soloist chết, nhưng thường họ chết khi không đang free solo. Họ chết vì làm những việc khác.
Tôi bị cuốn hút bởi chuyện này, không phải theo kiểu tò mò bệnh hoạn, mà vì một vài lý do.
Vậy bạn có thể nói rõ hơn một chút về điều đó được không.
Ừ, có một câu trích trong phim Free Solo mà một người bạn của tôi, Tommy Caldo, một vận động viên leo núi rất nổi tiếng, nói đại khái rằng: tất cả những người từng là big free soloists giờ đều đã chết.
Và câu đó ngụ ý là, bạn biết đấy, free solo nguy hiểm và họ đều chết khi leo một mình.
Nhưng thực tế là hầu như không ai trong số họ chết khi đang free solo.
Chỉ có một hai người solo chết khi đang solo.
Mà thống kê tôi thích hơn là chưa ai từng chết vì làm điều gì đó đột phá. Nghĩa là chưa ai chết khi cố gắng vượt giới hạn, làm điều cực đoan.
Có vài free soloists chết khi solo trên địa hình dễ, kiểu chỉ đi chơi bình thường và có thể một chỗ bám gãy hoặc điều gì đó xảy ra. Không thể biết chính xác vì họ đã chết.
Nhưng phần lớn những người được biết đến vì free solo lại chết do tai nạn nhảy dù, như wingsuit hay nhảy BASE, hoặc có người bị cuốn ra biển bởi một cơn sóng dị thường. Kiểu chuyện quái lạ.
Có người chết vì tai nạn ôtô.
Bạn biết đấy, chỉ là những cách mà người ta thường chết thôi.
Vì vậy tất cả những điều đó cho thấy không rõ ràng là free solo là nguy hiểm nhất.
Chúng tôi có một người bạn tiếc là đã mất, Ken Block, một tay đua rally nổi tiếng, người từng làm việc với nhiếp ảnh gia của chúng tôi ở podcast này, Mike Blayback, và đoàn làm phim của DC. Ông là một trong những người sáng lập DC — DC Shoes, DC Skateboarding, v.v., rồi sau này đua rally. Đáng tiếc là ông chết trong một tai nạn mô-tô trượt tuyết. Thật ra là một chuyện rất đời thường cho sinh hoạt hằng ngày của ông.
Ông sống ở Utah và, bạn biết đấy, rõ ràng đó là một thảm kịch lớn.
Rồi khi nhìn vào những người làm, gọi là, thể thao “cực” (extreme sports) — nếu không có thuật ngữ hay hơn — thì thấy khá phổ biến là những người đang ở đỉnh cao của một lĩnh vực, một môn thể thao, lại chết khi làm một thứ khác mà họ rất thích.
Và bạn tự hỏi, họ có phải đang ép bản thân quá không, hay chỉ là họ hơi quá buông lỏng? Bởi như bạn nói, hiếm khi các free soloists chết ở phần khó nhất của cuộc leo.
Vậy có thể là lúc buông lỏng mất sự tập trung tinh thần. Ngưỡng cảm thấy nguy hiểm của họ thay đổi. Nên khi không cần phải “khóa” tinh thần lại, họ có phần thiếu chú ý đến tiểu tiết.
Đây là cách tôi cố gắng cứu bạn khỏi nguy hiểm, cơ bản là vậy.
Ừ, cảm ơn, tôi trân trọng điều đó.
Bất cứ việc gì bạn làm ngoài free solo, hãy rất cẩn thận. Hãm lại thôi.
Vâng, chúng tôi cần bạn.
Tôi cũng nghĩ rằng tất cả những người chúng ta đang nói tới đều có xu hướng thích mạo hiểm hơn nói chung. Họ sẵn sàng làm những thứ như lái xe nhanh, làm gì đó tùy ý… đơn giản là chấp nhận rủi ro trong đời hơn. Và tôi nghĩ sớm muộn thì những thứ đó sẽ bắt kịp họ, hoặc có thể xảy ra.
Dù vậy, với free solo thì hai trong số những free soloists giỏi nhất thế giới của thế hệ trước vẫn còn sống, là những người già hơn, sống cuộc đời tốt, làm những gì họ thích.
Vẫn còn free solo không?
Ừ, có thể không ở mức quá cao nữa. Có thể họ không còn đẩy bản thân mạnh như trước, nhưng chắc chắn vẫn có thể.
Có một người tên Peter Croft, anh ấy là người Canada nhưng sống ở Mỹ từ lâu. Anh ấy là anh hùng thời thơ ấu của tôi khi lớn lên, và anh là một solo tuyệt vời. Thực ra có một phân cảnh về anh ấy trong phim Free Solo. Họ khắc họa anh như một hình tượng người cố vấn.
Thật lòng thì anh không phải là người cố vấn vì tôi quá sợ để nói chuyện với anh khi đó — anh là một hình tượng cá nhân. Nhưng anh ấy thực sự tuyệt vời và rất tốt bụng.
Bây giờ chúng tôi đều được The North Face tài trợ. Vậy nên chúng tôi là bạn bè, cùng đội. Tôi đã đi chơi với anh ở vài sự kiện.
Có lần tôi ăn tối với anh và hỏi đại ý: lúc nào thì anh ngừng làm những lần free solo tiên phong? Anh bảo: à thực ra tôi vẫn làm vài lần solo khó nhất của mình trong những năm gần đây — không nhất thiết là tiên phong nhất, nhưng là những độ khó cao. Tôi ngạc nhiên hỏi: thật sao?
Anh ấy vẫn vậy, vẫn làm việc, vẫn khỏe và rất hứng thú. Tôi đoán anh phải ngoài 50, có thể gần 60.
Anh ấy tuyệt lắm. Và anh vẫn thật sự phi thường. Anh vẫn leo suốt. Ngay cả ngày nghỉ, anh vẫn xuống các khu leo để tụ tập bạn bè, tán gẫu, thậm chí dẫn chó ra vách đá chơi.
Vì vậy khi nhìn ai đó như anh — dành cả cuộc đời cho free solo — tôi nghĩ rằng nếu bạn làm điều đó cẩn thận, đưa ra quyết định tốt, thì không nhất thiết phải rủi ro.
Tuyệt làm sao khi bạn vừa là bạn vừa là đồng nghiệp với một trong những anh hùng thời thơ ấu của mình?
Ôi, điều đó tuyệt nhất. Đó thực sự là một trong những điều hay nhất khi làm vận động viên leo chuyên nghiệp: nhiều người tôi ngưỡng mộ khi còn nhỏ giờ đã là bạn bè và đồng nghiệp. Thật tuyệt vời, thật điên rồ.
Ừ, bạn được tụ tập với các anh hùng của mình, và rồi bạn thấy — ồ — họ cũng chỉ là người tốt.
Bây giờ có lẽ có đứa trẻ nào đó ngoài kia cũng nghĩ giống tôi hồi đó: sợ không dám tới chào Alex. Họ nên cứ ra chào thôi.
Giống như cách tôi đã sợ không dám nói chuyện với Peter khi còn trẻ, giờ thì cuối cùng anh ấy cũng chỉ là một người tốt khác và chúng tôi là bạn.
Chúng ta cùng leo lên.
Tuyệt vời.
Kiểu như, vâng, ai cũng nên chào hỏi.
Bạn biết đấy, nếu chúng ta ở trên vách đá, thì cứ đến nói chuyện.
Giống như chúng ta đều đang làm cùng một việc.
Mình muốn nghỉ một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chương trình, AG1.
AG1 là một loại nước uống bổ sung vitamin-khoáng chất và probiotic, đồng thời cũng bao gồm prebiotic và adaptogen.
Như nhiều bạn biết, mình đã dùng AG1 hơn 13 năm nay.
Mình phát hiện ra nó từ năm 2012, rất lâu trước khi mình có podcast, và mình đã uống nó mỗi ngày kể từ đó.
Trong 13 năm qua, AG1 vẫn giữ hương vị gốc ban đầu.
Họ đã cập nhật công thức, nhưng hương vị luôn giữ nguyên.
Và bây giờ, lần đầu tiên, AG1 có ba hương mới — berry, citrus và tropical.
Tất cả các hương đều chứa những thành phần chất lượng cao nhất với liều lượng chính xác để cùng nhau hỗ trợ hệ vi sinh đường ruột, hỗ trợ sức khỏe miễn dịch, và hỗ trợ năng lượng tốt hơn cùng nhiều lợi ích khác.
Vậy giờ bạn có thể tìm hương AG1 mà bạn thích nhất.
Mặc dù mình luôn thích hương gốc AG1, đặc biệt khi mình pha với nước và một ít nước cốt chanh hoặc nước cốt chanh xanh — đó là cách mình uống gần như suốt 13 năm — nhưng giờ mình thực sự thích hương berry mới hơn cả.
Nó rất ngon, và mình không cần thêm nước cốt chanh hay chanh xanh.
Mình chỉ pha với nước.
Nếu bạn muốn thử AG1 và các hương mới này, bạn có thể vào drinkag1.com/Huberman để nhận ưu đãi đặc biệt.
Hiện tại AG1 đang tặng một bộ chào mừng AG1 bao gồm năm gói du lịch miễn phí và một chai vitamin D3K2 miễn phí.
Một lần nữa, vào drinkag1.com/Huberman để nhận bộ chào mừng gồm năm gói du lịch miễn phí và một chai vitamin D3K2 miễn phí.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Maui Nui Venison.
Maui Nui Venison là loại thịt đỏ bổ dưỡng nhất và ngon nhất hiện có.
Nó cũng được khai thác một cách có đạo đức.
Maui Nui săn và thu hoạch hươu hoang dã có nguồn gốc tự nhiên trên đảo Maui.
Điều này giải quyết vấn đề quản lý một loài xâm lấn trong khi đồng thời tạo ra một nguồn protein tuyệt vời.
Như mình đã nói trên podcast trước đây, hầu hết mọi người nên đặt mục tiêu lấy khoảng một gam protein chất lượng cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày.
Điều này cho phép tổng hợp protein cơ tối ưu đồng thời giúp giảm cảm giác thèm ăn và hỗ trợ sức khỏe chuyển hóa hợp lý.
Do tỷ lệ protein trên calo xuất sắc của Maui Nui, mục tiêu protein này có thể đạt được mà không phải ăn quá nhiều calo.
Thịt hươu của họ cung cấp 21 gram protein chỉ với 107 calo mỗi khẩu phần, đó là tỷ lệ lý tưởng cho những người quan tâm đến duy trì hoặc tăng khối lượng cơ đồng thời hỗ trợ sức khỏe chuyển hóa.
Họ có bít tết thịt hươu, thịt hươu xay, và nước hầm xương thịt hươu.
Mình thì cá nhân rất thích tất cả.
Thực tế là mình có thể ăn một bánh burger thịt hươu Maui Nui gần như mỗi ngày.
Và nếu không ăn burger thì mình ăn một trong những miếng bít tết của họ.
Đôi khi mình cũng dùng nước hầm xương của họ.
Và nếu bạn đang di chuyển, họ có những que thịt hươu Maui Nui, mỗi que có 10 gram protein chỉ với 55 calo.
Mình ăn ít nhất một que mỗi ngày để đạt yêu cầu protein.
Hiện tại, Maui Nui đang cung cấp cho người nghe podcast Huberman một bộ sưu tập giới hạn gồm những miếng và sản phẩm yêu thích của mình.
Nó hoàn hảo cho bất kỳ ai muốn cải thiện chế độ ăn với protein ngon và chất lượng cao.
Số lượng có hạn, vậy hãy vào MauiNuiVenison.com/Huberman để đặt mua loại thịt chất lượng cao này ngay hôm nay.
Một lần nữa, đó là MauiNuiVenison.com/Huberman.
Hầu hết các tay leo mới, khi họ đang tiến lên, nếu họ có khát vọng trở thành, bạn biết đấy, những tay leo free solo xuất sắc hay các loại leo núi khác, liệu họ có xu hướng vẫn làm việc và làm những việc khác?
Hay đây là chuyện toàn tâm toàn ý?
Đó là một lối sống.
Bạn sống trong xe van.
Ý mình là, bạn vẫn có thể làm thế sau khi đạt được một mức độ thành công về tài chính.
Chúng tôi biết bạn đã làm điều đó.
Chúng ta có thể nói về chuyện đó.
Nhưng có phải kiểu mà bạn phải hy sinh những khía cạnh khác của cuộc sống để trở nên thực sự, thực sự giỏi không?
Đó là một câu hỏi thú vị.
Mình không hoàn toàn chắc vì theo một số cách, nó phụ thuộc bạn định nghĩa thế nào là đạt được thành công như một tay leo.
Bởi vì nếu bạn cố gắng leo những độ khó nhất hoặc đi đến Olympic hay những thứ tương tự, theo một số cách, bạn gần như nên là sinh viên đại học hoặc tương tự, tức là có một lịch trình có cấu trúc mà theo một số cách giới hạn thời gian bạn có thể leo.
Bởi vì, bạn biết đấy, mình không biết nhiều về các môn thể thao khác, nhưng mình nghi ngờ điều này giống như cử tạ sức mạnh hay gì đó.
Trong khi đó, nếu bạn cố gắng trở nên thật sự rất mạnh, bạn kiểu như chỉ cần tập một chút mỗi vài ngày rồi nghỉ ngơi.
Và vì vậy đối với một quá trình huấn luyện thể chất đỉnh cao cho leo núi, bạn thực sự chỉ cần, ví dụ, các buổi 3-4 giờ bốn hoặc năm ngày một tuần.
Và rồi phần còn lại của thời gian bạn làm gì?
Vậy thì bạn có thể làm một công việc.
Nhiều bạn bè mình, những người viết mã máy tính để kiếm sống hoặc làm những việc tương tự, lại là những tay leo rất rất khỏe nhờ lịch trình có cấu trúc đó.
Tuy nhiên, mình nghĩ nếu bạn muốn trở thành một free soloist tuyệt vời hoặc một tay leo phiêu lưu lớn, bạn có lẽ nên sống trong van và cứ làm việc đó không ngừng.
Bởi vì cho những mục tiêu đó, bạn không cố gắng có hiệu suất cơ bắp đỉnh cao.
Bạn cố gắng chỉ học một kỹ năng và làm điều đó mọi lúc.
Vì vậy, số giờ luyện tập, theo mình, quan trọng hơn theo một cách.
Có lẽ chúng ta có thể nói một chút về hồi phục miễn là đang nói về số giờ người ta bỏ ra.
Mình chắc hồi phục của bạn trông khác trước nhiều.
Nhưng bạn làm gì để hồi phục giữa các buổi tập?
Bạn có tin nhiều vào xông hơi, lạnh?
Hay cơ bản là ngủ?
Không, mình kiểu đưa con ba tuổi của mình đi đẩy trên xích đu, bạn biết đấy, đó là cách mình hồi phục — mình chơi với bọn trẻ trên xích đu.
Và tôi cố — ý tôi là, bạn biết đấy, tôi cố ăn uống tương đối lành mạnh. Tôi cố ngủ đủ giấc. Tôi làm tất cả những thứ cơ bản để phục hồi. Nhưng không, ý tôi là, về cơ bản tôi chỉ sống sót trong những khoảng thời gian xen giữa.
Thực ra tôi vừa đùa với một người rằng hồi 24 tuổi, sống một mình trong một chiếc xe van, tôi có những ngày leo núi điên cuồng. Rồi đến ngày nghỉ, tôi sẽ bấm xem cả mùa một chương trình nào đó trong khi ăn cả một hộp lớn bánh Oreo, kiểu như chẳng thèm rời khỏi giường trong xe. Ngày hôm sau lại ra ngoài, lập kỷ lục tốc độ trên một đoạn nào đó rồi cứ phê pha như điên. Giờ thì chắc chắn tôi không làm vậy nữa, ít nhất là đã lâu rồi không làm, vì tôi không có thời gian và cũng không có —
Vì vậy tôi nghĩ bây giờ cần tốn nhiều công sức hơn để phục hồi, và có lẽ cũng chậm hơn một chút. Nhưng khó mà nói chính xác, vì phần lớn là do có con cái và những yêu cầu khác về thời gian và cuộc sống.
Nhưng có vẻ như dân leo núi khá tự phát trong cách huấn luyện và kỹ thuật, giống như nhiều lĩnh vực khác. Ừ, hồi đó tôi sống trong van. Về cơ bản tôi gần như không có chi phí, không có đội, không có hỗ trợ. Tôi chỉ sống trong xe làm việc liên tục suốt cả thập kỷ. Đó là cách tiếp cận khá liều lĩnh, tự bơi. Và tôi nghĩ trong những năm qua, leo núi đã chuyên nghiệp hóa hơn một chút, có nhiều tiền hơn, nhiều hỗ trợ hơn, và mức độ cạnh tranh cao hơn. Tôi nghĩ giờ sẽ khó đạt được thành tựu chỉ bằng cách đó. Phải có một kế hoạch hơn một chút.
Tôi không thể không cảm giác là các buồng tăng áp, liệu pháp ánh sáng đỏ và súng mát-xa rồi sẽ len lỏi vào văn hoá leo núi. Ừ, súng mát-xa thì chắc chắn đã có rồi. Tôi thỉnh thoảng cũng cố lăn cơ. Ngay cả khi còn sống trong van, tôi vẫn giãn cơ, lăn cơ và làm mấy thứ như vậy vì bạn phải giữ cơ thể dẻo dai.
Bạn cảm thấy thế nào? Cơ thể bạn cảm thấy ra sao? Hiện giờ thì tôi thấy khá ổn. Ở nhà (tôi sống ở Las Vegas), tôi cố gặp một người trị liệu cơ thể trong thị trấn mỗi tuần, Pat — Pat dễ mến. Anh ấy là người giỏi. Tôi coi đó như là việc chăm sóc cơ bản, kiểu như thay dầu, đảm bảo động cơ chạy mượt. Nhờ loại trị liệu cơ thể đó, tôi đã không bị chấn thương do lạm dụng nghiêm trọng trong nhiều năm. Với tôi như vậy là rất tốt.
Có lẽ vì lịch sử mà tôi biết vậy, nhưng tôi thấy nhiều điểm tương đồng với trượt ván, khi trước đây chẳng có mấy tay trượt ván tập tạ hay làm công tác thể lực. Rồi chuyện đó bắt đầu xuất hiện. Thực ra Danny Wei, người nhảy qua Vạn Lý Trường Thành, là một trong những người đầu tiên trong làng trượt ván làm mấy bài tập cho cổ vì anh ấy từng gãy cổ khi lướt sóng ở Newport. Anh ấy làm mấy bài, kiểu vung bóng trên đầu, tập cơ lõi. Tôi nhớ lúc đó tôi rời khỏi làng trượt ván một thời gian. Mọi thứ còn khá ngoại vi. Tôi nghĩ là dân trượt ván sẽ gặp vấn đề vì điều đó không hợp với văn hoá. Giờ thì có nhiều người đi tập và chăm sóc cơ thể. Nhưng vẫn còn nhiều người xuất sắc mà lối sống của họ là… uống bia làm đồ tăng lực, thuốc lá như “nootropic”, và họ vẫn thành công. Họ thật sự giỏi.
Tôi thích mấy môn thể thao mà bạn không thể né được việc đầu tư hàng giờ vào nó. Rồi bạn có thể chọn theo lối sống rock-and-roll hoặc theo con đường chăm sóc bản thân. Đôi khi thì giao thoa. Dù sao thì cả hai cách đều có thể hiệu quả. Leo núi vẫn y như vậy — bạn có thể đi theo hướng nào cũng được. Nhưng tôi nghĩ con đường chăm sóc bản thân rõ ràng sẽ thắng về lâu dài. Leo núi đã vào Olympic, tính chuyên nghiệp tăng lên, nên rõ ràng chăm sóc bản thân tốt cho bạn hơn về lâu dài — ai cũng biết điều đó.
Dù vậy, bạn vẫn thấy nhiều tay leo rất trình nhưng vẫn tiệc tùng, chơi hết mình. Nhiều thứ trong leo núi phụ thuộc vào nỗ lực khi bạn thực sự làm việc. Nếu bạn leo vài ngày mỗi tuần và cố gắng hết sức mỗi lần, bạn sẽ giỏi đáng kể, cho dù có làm liệu pháp ánh sáng đỏ hay những thứ lạ lùng khác hay không. Nói chung là mọi thứ phụ thuộc vào nỗ lực của bạn khi làm việc đó.
Và vâng, nhiều người từng sống bằng thuốc lá, cà phê và bia, kiểu cách của thập niên 70–80. Bạn có thể sống kiểu đó, nhưng không lý tưởng. Không lý tưởng chút nào.
Một người bạn tôi, Tom Bilyeu, rất thành công trong kinh doanh và cũng có podcast. Hôm nọ anh nói với tôi rằng khi người trẻ hỏi anh làm sao để giỏi trong một lĩnh vực nào đó, anh chỉ bảo: hãy làm việc như thể điện thoại thông minh không tồn tại. Ý là khi bạn buồn chán, hãy đi làm việc cho dự án của mình.
Khi bạn không có gì cả, kiểu như, nếu bạn vứt bỏ, tôi không khuyến khích mọi người vứt bỏ điện thoại thông minh của họ,
nhưng tôi tò mò về mối quan hệ của bạn với công nghệ bởi vì tôi nghĩ ngày nay, dù có những người tập luyện cho Olympic này nọ,
rất khó để thoát khỏi áp lực từ các nhà tài trợ, áp lực từ việc phải giao tiếp liên tục, đúng không?
Và nếu bạn đang lớn lên với ý tưởng rằng bạn luôn phải giữ liên lạc với mọi người,
thì điều đó giới hạn tổng số lần lặp lại mà bạn có được về mặt thể chất, nhưng cũng về mặt tinh thần.
Bởi vì tôi hình dung có rất nhiều lần bạn ngồi lưng dựa gối suy nghĩ về việc leo núi.
Cũng giống như hồi xưa tôi hay ngồi nằm suy nghĩ về các thí nghiệm.
Và, bạn biết đấy, khi tôi còn học cao học, bây giờ có lẽ, nếu điện thoại không tồn tại, có lẽ tôi sẽ dùng điện thoại.
Và tôi đã từng suy nghĩ về các thí nghiệm và các biểu đồ, cái này có hiệu quả không, cái kia có hiệu quả không.
Vậy bạn nghĩ sao về kiểu gắn bó về mặt tinh thần tách biệt khỏi việc leo núi?
Không, tôi nghĩ đó chắc chắn là một vấn đề lớn.
Ý tôi là, tôi nghĩ, trước đây tôi cảm thấy hơi may mắn vì tôi đến với leo núi vào thời điểm mà nó kiểu,
gần như trước thời smartphone, trước thời mạng xã hội, trước cái mà, bạn biết đấy, bạn chỉ sống trong xe của mình và làm việc đó và thế là đủ.
Và đó là cả phong cách sống của bạn.
Ý tôi là, hiện tại, bạn biết đấy, tôi có tất cả các tài khoản mạng xã hội và những thứ đó, nhưng tôi không có bất kỳ ứng dụng nào trên điện thoại của mình.
Tôi có một người bạn quản lý giúp tôi.
Tôi gửi toàn bộ nội dung cho cô ấy, nhưng cô ấy là người đăng.
Vì vậy đó là một cách hay để tách mình ra khỏi việc lướt mạng một cách vô định.
Tôi thực sự không còn thời gian nữa.
Dù sao, bạn biết đấy, tôi thà chơi với bọn trẻ của mình hơn là chắc chắn ngồi lướt, bạn biết không, kiểu vậy, nhưng không, ý tôi là, điều đó khó khăn.
Tôi nghĩ thật khó cho một đứa trẻ bây giờ lớn lên, nghĩ rằng đó là điều bình thường — bạn phải kết nối,
bạn phải ghi lại mọi thứ, bạn biết đấy, ghi chép rồi chia sẻ và đăng tải và đủ thứ.
Tôi luôn cảm thấy điều quan trọng khi là một vận động viên leo núi chuyên nghiệp là bạn phải là một vận động viên leo núi giỏi.
Trước hết, chìa khóa để trở thành một leo núi chuyên nghiệp là có khả năng leo rất tốt.
Và điều quan trọng nhất là làm thật — làm cái việc đó.
Và tôi chỉ nghĩ khi bạn bị cuốn vào việc đăng bài, chia sẻ, phát trực tiếp, tất cả những thứ đó, thì bạn không đang làm cái việc thực sự, bạn biết đấy, nhưng mà dễ nhầm lẫn hai thứ với nhau lắm.
Tôi không biết.
Ừ, không, tôi nghĩ sẽ rất khó.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Và bí mật nằm ẩn là nếu bạn muốn có thứ gì đó thú vị để khoe trên mạng xã hội, chìa khóa là không ở trên mạng xã hội để bạn có thứ gì đó mang đến.
Thật khó để thực sự giỏi một thứ gì đó.
Và điều này quay lại những gì chúng ta vừa nói về leo không dây và rủi ro cảm nhận và tất cả mấy thứ đó.
Rất dễ để làm cho một cái gì đó trông “ngầu” kiểu leo không dây.
Bạn biết đấy, tôi có thể leo ngoài mặt tường của toà nhà này và trông sẽ điên rồ.
Nó sẽ được rất nhiều lượt thích.
Người ta nghĩ là “ngầu”, nhưng thực ra nó không phải là cắt nét giới hạn.
Nó không “ngầu”.
Nó thậm chí không khó.
Nó chẳng là gì cả.
Nhưng để thực sự làm điều gì đó đột phá hoặc đáng chú ý trong leo núi, thì khá là khó, bạn biết không?
Và thách thức với mạng xã hội và với công chúng, tất cả mấy thứ đó, là quá dễ để — tôi không muốn nói là giả tạo vì không phải ai cũng cố tình lừa dối hay đánh lừa,
nhưng bạn có thể tạo được cùng một cú “ầm ĩ” mà không tốn công sức, qua mạng xã hội tôi nghĩ.
Bạn kiểu như, “ồ, tôi vừa làm một việc dễ dàng và mọi người nghĩ nó tuyệt vời. Thế là được rồi.”
Và bạn sẽ nghĩ, ừ, điều đó không tốt vì nó dễ. Nó không đột phá. Nó không “ngầu”.
Ý tôi là, bạn rõ ràng theo đuổi những mục tiêu lớn.
Nó là một mục tiêu to lớn.
Tôi nghĩ nó thực sự nổi bật.
Và tôi biết bạn đã nghe điều này nhiều lần rồi.
Nên nếu việc đó khiến bạn xấu hổ theo một cách tích cực thì tốt.
Nó đứng như có lẽ ít nhất là một trong những kỳ công thể chất ấn tượng nhất trong lịch sử bởi vì kịch bản hậu quả rủi ro ở đó là nếu bạn ngã, bạn có thể chết.
Có thể đã có những khoảnh khắc dọc theo con đường leo…
Một vài khoảnh khắc ngắn.
Ừ, khoảnh khắc ngắn.
Bạn đang ngay phía trên một mỏm đá.
Bạn kiểu như, “ồ, wow.”
Vậy nên, và thật là giống bạn khi chỉ ra những khoảnh khắc đó thay vì tất cả những khoảnh khắc khác.
Nó thực sự nói lên tư duy của bạn.
Nhưng tôi nghĩ việc theo đuổi những điều lớn lao, ý tôi là, bạn biết đấy, chế tạo tên lửa để lên mặt trăng.
Tôi nhớ hồi nhỏ, Danny Wade quyết định nhảy qua Vạn Lý Trường Thành và phát trực tiếp.
Sau đó anh ấy đã chết khi cố gắng làm điều đó bằng xe đạp địa hình.
Tôi nhớ đã xem trên một màn hình nhỏ như thế này và tôi nghĩ, tôi biết anh ta từ hồi còn nhỏ nhưng giờ thì cũng mất liên lạc phần lớn, nhưng kể từ khi mới 13 tuổi anh ấy luôn theo đuổi những thứ lớn lao, nhảy khỏi trực thăng, nhảy qua Vạn Lý Trường Thành.
Rồi có những người chỉ liên tục thử thách chính mình.
Vậy nên tôi tự hỏi hàng ngày, khi bạn leo, bạn có bao giờ chỉ leo cho vui không?
Khi bạn leo, bạn có luôn làm việc về một cái gì đó không?
Và có một cảnh nổi tiếng trong Free Solo, gần như ngay sau khi bạn xuống từ đường leo, bạn lại tập fingerboard và như bạn đang luyện tập và bạn tận hưởng thói quen của mình, mà nhân tiện điều đó phù hợp với việc giữ dòng dopamine cho quá trình chứ không phải kiểu trầm cảm sau khi hoàn thành mà nhiều người gặp phải sau một thành tựu lớn, bán một công ty lớn, v.v.
Bạn tránh tất cả điều đó bằng cách làm chính xác những gì bạn đang làm.
Nhưng rồi nhanh thế nào mà đầu óc anh chuyển sang kiểu, ổn rồi, tiếp theo là gì?
Trong lĩnh vực leo núi, vì tôi biết anh đã có hai con, anh còn nhiều mặt khác của cuộc sống.
Nhưng ý anh đang nghĩ như thế nào về nơi anh muốn đưa cuộc sống và việc leo núi của mình?
Ừ, một mặt thì tôi đặt những mục tiêu lớn, tôi nghĩ vậy, giống như cái El Cap.
Nhưng điều là, tôi thực sự nghĩ đó là kết quả của việc đặt ra những mục tiêu nhỏ, liên tục, suốt thời gian.
Tôi về cơ bản lúc nào cũng có một danh sách việc cần làm chạy trong đầu kiểu như, ngày mai tôi làm gì?
Hôm nay tôi làm gì?
Tuần này tôi cố gắng làm gì?
Và điều đó cũng mở rộng sang leo núi, kiểu như, tất cả những điều nhỏ tôi có thể làm là gì?
Những thứ nhỏ tôi có thể đánh dấu hoàn thành trong tuần này là gì?
Tôi có cuốn nhật ký leo núi ghi lại từ năm 2005 hoặc 2006 gì đó.
Vì vậy về cơ bản mọi thứ tôi từng leo đều được ghi lại với độ khó, số lần, và mọi thứ.
Và tôi liên tục cố gắng đánh dấu những thứ đó như một người leo núi, kiểu chỉ đơn giản là làm những đường mới mà tôi chưa từng làm.
Và ý tôi là, tôi nghĩ ngày leo núi của tôi ngày hôm qua có thể là một ví dụ tốt về điều này.
Hôm qua, vợ tôi và tôi đưa con gái lớn tới trường, rồi đi đến vách đá, leo thể thao cả ngày,
rồi đón con gái trên đường về.
Đó là một ngày hoàn hảo kiểu có thể sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Và mùa này tôi sẽ không thể đến vách đá đó thường xuyên vì phải đi công tác, công việc và cuộc sống.
Nên tôi không muốn có dự án lớn ở đó vì tôi đơn giản là không có thời gian để làm.
Tôi cố đặt mục tiêu cho phù hợp, kiểu như, thôi chẳng có lý do gì để cố làm cái gì đó
mất một tháng hay hai tháng để hoàn thành nếu tôi chỉ có ba ngày.
Và nên tôi có mục tiêu cho ngày đó là cố gắng làm một tổ hợp rất cụ thể của các đường mà tôi chưa từng làm trước đó.
Chỉ là cái gì đó mới, cái gì đó thú vị.
Nó không quá khó.
Nhưng khi tới đó thì điều kiện tồi tệ nhất.
Khi gửi xe thì đã 86 độ (F) — nóng kinh khủng.
Nên kiểu như cố gắng vận động giữa cái nóng khủng khiếp.
Và cũng kiểu mùa mưa, nên rất ẩm.
Chúng tôi tới vách và thấy ghê tởm.
Tôi kiểu nghĩ, thôi xem như là một ngày tập, kệ đi.
Và tôi cố gắng làm cái tổ hợp đường mới đó.
Cuối cùng thì tôi thất bại.
Tôi ngã ngay trên đỉnh bức tường.
Tôi đã đẩy tới giới hạn mà không thành.
Có lẽ tôi sẽ có cơ hội quay lại vào thứ Hai và chắc chắn sẽ làm được lúc đó.
Nhưng, bạn biết đấy, đó là một mục tiêu rất nhỏ.
Không phải mấy chuyện hàng đầu, không oách gì cả.
Bạn bè tôi thậm chí còn chẳng quan tâm.
Họ sẽ nghĩ nó ngu ngốc.
Nhưng tốt cho tôi khi có một lý do để cố gắng hết sức trong ngày leo hôm đó.
Và tôi nghĩ những mục tiêu lớn đến như kết quả của tất cả những điều nhỏ đó.
Nếu ngày này qua ngày khác bạn liên tục làm điều gì đó mới một chút, khác một chút, khó hơn một chút, kiểu gì đó là thử thách phù hợp cho ngày đó,
nhìn lại 20 năm leo ngoài trời liên tục, những điều lớn lao chỉ đến như một hệ quả tự nhiên của tất cả những điều nhỏ đó.
Bạn làm đủ những điều nhỏ suốt thời gian rồi thỉnh thoảng một chuyện lớn xảy ra.
Vậy nên tôi không biết.
Nhưng tôi có danh sách việc cần làm quay về mấy năm về trước, những mục tiêu và khát vọng đó.
Và có năm tôi chỉ hoàn thành một nửa.
Có năm chỉ một phần ba.
Rồi có chuyện như việc free solo El Cap nằm trong danh sách như vậy suốt nhiều năm và cứ bị đẩy sang năm sau rồi năm sau nữa.
Vì bạn lên Yosemite, nhìn vào vách và nghĩ, thôi, điều đó hoàn toàn không khả thi.
Vậy là bạn hoãn sang năm sau.
Vậy nên, có khi mục tiêu không xảy ra.
Có khi xảy ra.
Nhưng bạn phải để mọi thứ diễn ra.
Nó giống như những thử thách nhỏ hàng ngày hơn.
Tôi thích cách anh nói chuyện thẳng thắn về chuyện này.
Anh có phần khác người thật.
Ý tôi là…
Ừ, có thể không.
Ý tôi là, vì đây là việc ít rủi ro, ít hệ quả nặng nề hơn nhiều.
Nhưng mà diễn thuyết trước công chúng chẳng làm tôi, chẳng làm tăng mức cortisol hay kích hoạt hệ thần kinh tự chủ của tôi chút nào vì tôi đã làm quá nhiều.
Ừ, vì anh thực sự đã luyện tập rất nhiều.
Ừ.
Thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ, ồ, mình hơi căng hơn mức muốn.
Và tôi biết cách làm dịu bản thân.
Thực ra tôi cũng cảm thấy như vậy với diễn thuyết công cộng bây giờ.
Nhưng đó là sau nhiều năm luyện tập.
Trước đây nó căng thẳng kinh khủng với tôi.
Mình đã rất nhút nhát.
Chứng tỏ hạch hạnh nhân của anh cũng hoạt động như của mọi người.
Ừ, đúng vậy.
Đó là lý do tôi ghét mấy cái kiểu nói anh “wired different” (khác cấu trúc).
Bởi vì tôi biết, hồi đi học đứng nói trước lớp từng làm mình xấu hổ ê chề.
Nhưng giờ sau nhiều năm làm bài diễn thuyết chính trước đám đông lớn, tôi thấy rất thư thái.
Nhưng đó đều là thứ học được.
Xin lỗi vì nói anh khác cấu trúc.
Tôi nghĩ là, khi anh làm Free Solo, đã có vài chương trình tin tức tận dụng việc đặt anh vào máy quét não.
Đây là lĩnh vực của tôi — khoa học thần kinh.
Hạch hạnh nhân có thể không được kích hoạt giống như của người khác.
Nhưng tôi đã nghĩ, và giờ anh cũng xác nhận, rằng điều đó thực sự mang tính chuyên môn theo lĩnh vực.
Anh đã leo nhiều đến mức có rất nhiều lượt lặp, anh quen với các tình huống có thể xảy ra.
Và nên không phải là anh không thể trải nghiệm nỗi sợ.
Chuyện là bạn không đặt mình vào hoàn cảnh thực sự đáng sợ khi leo núi. Nhưng việc nói trước đám đông là một vấn đề nghĩa là các cảm biến đe doạ của bạn — hạch hạnh nhân và các mạch liên quan — hoàn toàn bình thường. Với kiểu quét fMRI đó, họ cho bạn xem một loạt ảnh đen trắng, rồi xem có gây phản ứng sợ hãi hay không. Tôi nghĩ ngay: rõ ràng nhìn ảnh sẽ không kích hoạt phản ứng sợ hãi của tôi. Nhưng tôi nghĩ, nếu họ ném một con rắn vào fMRI với tôi thì chắc sẽ kích hoạt; nếu có những con nhện khổng lồ bò lên người tôi thì có lẽ cũng vậy. Nên tôi nói: không, rõ ràng tôi có cảm thấy sợ. Tôi chỉ không sợ mấy tấm ảnh đen trắng thôi.
Họ dùng cái đó à?
Ừ, kiểu những khuôn mặt giận dữ và mấy khuôn mặt khác. Thậm chí không phải toàn khuôn mặt, mà là mấy thứ ngẫu nhiên — như một khẩu súng rồi một ổ cắm điện. Có những thứ trung tính, có thứ thì tùy. Lẽ ra tôi nên thiết kế thí nghiệm đó. Phòng thí nghiệm cũ của tôi từng làm về sợ hãi. Tôi nghĩ đó là một bộ bài kiểm tra chuẩn hoá. Ừ, tôi không có ý chê nghiên cứu đâu — phòng thí nghiệm của tôi từng làm về sợ hãi. Chúng tôi dùng VR. Đó là cách tôi gặp Michael Muller, bạn chung của chúng tôi. Anh ấy đưa tôi xuống Guadalupe. Chúng tôi đi hai lần, năm 2016 và 2017, thoát khỏi lồng để lặn cùng cá mập trắng, quay phim lấy tư liệu VR. Và tôi nói thật, trong đời thực đáng sợ hơn VR nhiều.
Nhưng liên quan tới chuyện chết khi bạn đang làm phần phụ, không phải phần chính — phần thoát khỏi lồng đó hoá ra an toàn hơn nhiều. Tôi bị trục trặc khí khi đang ở trong lồng. Tôi đang trên cái dây khí hookah và khi chuyện xảy ra thì tôi ở một mình trong lồng. Tôi nói thật, điều đó đáng sợ hơn nhiều so với lúc ở ngoài lồng với cá mập. Bởi khi bạn ở ngoài lồng, bạn đi scuba — bạn có phần nào kiểm soát, bạn có thể bơi lên mặt nước. Khi bạn ở trong lồng, hết khí mà lại một mình, bạn chỉ còn hoảng loạn và coi như xong đời. Không phải chơi chữ đâu. Bạn thực sự gặp rắc rối lớn.
Vấn đề này cho thấy khi có cái gì đó to lớn và đáng sợ khiến bạn dồn hết chú ý, bạn thường bỏ qua những nguy hiểm có vẻ nhỏ hơn nhưng thực tế gần kề và nguy hiểm hơn. Tôi nghĩ đó là một giá trị thật sự của leo núi: làm leo núi, bạn dành thời gian suy nghĩ về rủi ro, quản lý rủi ro và giảm thiểu rủi ro. Nên tôi nghĩ — không muốn tự tâng bốc quá — nhưng tôi khá giỏi trong việc đánh giá rủi ro như vậy. Ví dụ, cái gì là mối nguy thực sự? Cái gì là điều đáng ngờ trong tình huống? Và thường nó không phải là thứ người ta đang nhìn vào. Đó là những gì tôi nói lúc nãy về mấy người xem video free-soloing hay gì đó. Họ nghĩ: “Cái đó nguy” — và tôi thì nghĩ: có thể có chỗ nguy, nhưng có lẽ không phải vì tất cả những lý do mà họ tưởng. Ý tôi là, cái thứ trực quan nhất có lẽ không phải thử thách lớn nhất.
Nghe hơi sáo, nhưng khi bạn làm điều mình yêu thích thì có ý nghĩa thật sự. Tôi nghĩ một trong những rủi ro lớn mà tôi nghĩ tới bây giờ khi già hơn là rủi ro không gây chết ngay nhưng lâu dài: mài mòn cuộc đời trong một công việc bạn không thích. Rồi một ngày bạn tỉnh dậy và nhận ra không có cỗ máy thời gian — bạn không thể lấy lại sức sống và thời gian đã mất. Mình đáng lẽ nên làm gì khác? Đó là lúc ý tưởng “làm điều mình yêu” thực sự có giá trị — dù bạn phải sống trong xe tải và không làm gì khác, hay bạn vừa làm việc vừa đi học, thì làm một điều bạn rất, rất yêu thích vẫn quan trọng. Vì dù sao rồi bạn cũng sẽ chết. Thà chết sau khi đã làm nhiều điều khiến mình phấn khích hơn là chết với đầy tiếc nuối vì không làm những điều đó.
Hoàn toàn đúng. Tôi nghĩ chính tư duy đó đã định hướng cả hành trình leo núi của tôi. Cha tôi mất khi tôi 19 tuổi vì đau tim bất ngờ — một chuyện kỳ quặc, chạy qua sân bay ở tuổi 55. Và đó là ấn tượng mạnh với một thanh niên: bạn kiểu như, à, cuộc đời có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Thực ra cả hai ông nội tôi cũng vừa mới mất vào khoảng cùng thời điểm. Nên với một thiếu niên dễ bị ảnh hưởng, bạn sẽ có suy nghĩ: mọi người đều chết, vậy mình có làm được hết những thứ mình muốn trước khi đi không? Cha tôi là giảng viên cao đẳng cộng đồng dạy ngôn ngữ — trên lý thuyết sống một cuộc đời ít rủi ro, tương đối ít vận động. Ông ấy đi nhiều nơi, ông ấy tuyệt vời. Nhưng theo cách nhìn thông thường thì người ta sẽ nghĩ “ấy, ông ấy là giáo sư, ổn cả.” Thế mà ông vẫn chết trẻ và có lẽ cũng muốn làm nhiều điều khác trước khi đi. Đó là lời nhắc rằng bạn phải làm hết những điều đó.
Tôi muốn nói với bạn về triết lý của bạn về cái chết, về thời gian và mạch sống. Bạn đã bắt đầu rồi, cảm ơn vì điều đó. Tôi có thể nói rằng phần lớn bạn bè tôi lập gia đình sớm là những người có cha mất trẻ — đó là bạn bè nam — nên họ có cảm nhận rất sắc bén về thời hạn hữu hạn của cuộc đời. Steve Jobs cũng từng nói về chuyện này. Ông ấy dường như có nhận thức về thời gian sống của mình và muốn nhồi nhét thật nhiều thứ. Tôi không rõ vì sao như vậy. Ông ấy là con nuôi.
Vậy nên, tôi không biết liệu anh ấy có biết cha mẹ mình sống được bao lâu, vân vân.
Nhưng trừ khi bị tai nạn hay thương tật, chúng ta thực sự không biết khi nào sẽ chết.
Nhưng đôi khi tôi nghĩ ta có cảm nhận dựa trên người thân.
Và, tôi nhớ có thời điểm trong đời — dĩ nhiên tôi biết mình sẽ chết — nhưng tôi sống theo cách mà tôi cứ cảm thấy như còn cả đống thời gian trên đời dù vẫn theo đuổi thứ này thứ kia.
Và tôi nghĩ mỗi năm trôi qua, tôi kiểu như, ôi trời, bức tường đang đến gần.
Bạn thấy là nó đang dần kết thúc.
Ừ, kiểu như phải bắt đầu hành động thôi.
Tôi đã làm những điều mình muốn làm.
Nhưng thú vị là khi một phụ huynh qua đời dường như có tác động sâu sắc đến nơi bạn đặt giới hạn ấy.
Bạn nhận ra hôm nay là một phần của một vòng có điểm kết thúc.
Chúng ta biết điều đó, nhưng thường không sống theo nhận thức đó.
Ừ.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Ý tôi là, bạn nói là chúng ta biết điều đó, nhưng tôi thực sự nghĩ chúng ta chưa nói về chuyện đó đủ nhiều.
Bạn hiểu ý tôi chứ?
Tôi nghĩ hầu hết mọi người sống với quá nhiều khoảng mở vì chẳng ai muốn nói về cái chết.
Chẳng ai muốn nói về hậu quả, vì người ta nghĩ nó u ám hoặc không phù hợp.
Thực ra là chúng ta rồi cũng chết mà.
Liệu chúng ta có tự hào về những gì đã làm trước khi chết không?
Tôi không biết.
Ừ, để xem thôi.
Nói nghe có vẻ sáo rỗng khi bảo “thà chết trẻ và cháy sáng”, nhưng ở mức độ nào đó tôi nghĩ có một khoảng giữa — tốt hơn là cố gắng hết sức và làm những điều khiến mình tự hào.
Dù thế nào thì bạn cũng sẽ chết.
Tôi đồng ý.
Tôi nghĩ có điều thú vị ở cái hiệu ứng 27 tuổi kia.
Quá nhiều nhạc sĩ rock chết ở tuổi 27.
Đó là khủng hoảng “quarter-life” của họ.
Khủng hoảng “quarter-life”?
Bạn chưa nghe về khủng hoảng tuổi 25 à — tất cả bạn bè tôi đều trải qua khủng hoảng tuổi hai mươi mấy.
Ồ thật á?
Ừ.
Thường xảy ra khoảng 25, 27, kiểu đó.
Thú vị.
Lúc 25 tôi chỉ tập trung vào trở thành nhà thần kinh học.
Tôi không biết mình sẽ làm gì ngoài chuyện đó.
Lúc đó tôi quá cắm cúi.
Nhưng tôi vốn hơi ám ảnh một chút.
Bạn luôn như vậy — thích gì là rất say mê đến mức ăn sâu?
Có lẽ vậy, với tôi là leo núi.
Ừ.
Mình may mắn được tiếp xúc với leo núi từ lúc 10 tuổi.
Nên đây là thứ mình đã mê suốt.
Bạn có chơi Lego hồi nhỏ không?
Ừ, tôi mê Lego đến phát điên.
Bạn mê Lego đến phát điên à.
Ừ, mê điên.
Lúc đó phòng tôi không có giường vì Lego phủ kín sàn.
Cơ bản tôi ngủ ở một góc và Lego trải khắp nơi.
Ngầu nhỉ.
Có hơi điên thật.
Bạn có thấy phần nào điều này ở bọn trẻ nhà bạn không?
Chưa tới mức đó, tụi nó còn nhỏ nên khó nói.
Nhưng phải xem thôi.
Mình nghĩ quan trọng là có cá tính.
Chọn một việc.
Làm cho tốt.
Phấn khích với những điều mình làm.
Trên đời có quá nhiều người làm đủ thứ, bạn nên là người làm đúng đúng thứ đó và làm thật tốt.
Tôi đồng ý.
Đó mới là tinh túy.
Với một số người, từ trải nghiệm bản thân, tôi biết mình tưởng chừng chỉ theo đuổi trượt ván.
Nhiều bạn tôi trở thành vận động viên trượt ván chuyên nghiệp, trở nên giỏi hoặc làm trong ngành.
Nhưng ban đầu tôi hay bị thương và nhận ra mình không giỏi lắm.
Rồi khi tôi bắt đầu dành tâm huyết cho học thuật và học hành, tôi biết đó là thứ của mình.
Tôi yêu nó.
Rồi cuối cùng tôi chuyển hướng sang chuyện này, điều mà tôi không ngờ trước.
Nhưng tôi nghĩ dấn thân hết mình vào một việc gì đó tạo ra vòng phản hồi tuyệt vời — bạn có cảm giác — nó làm bạn thấy mình còn sống.
Ừ, bạn như đang làm một điều gì đó.
Đặc biệt là khi nó khó.
Ừ, nhất là khi nó khó.
Thú thật tôi dành cả đời gần như dồn hết cho leo núi và tôi vẫn — tôi chỉ thích leo đá.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ mục tiêu của việc làm cha mẹ là giúp con tìm được thứ khiến chúng phấn khích thật sự, thứ mà chúng có thể cam kết và điều đó thúc đẩy chúng, thứ chúng đam mê.
Cứ chờ xem con chúng tôi thế nào, nhưng ý tưởng là để chúng trải nghiệm đủ thứ để tìm ra thứ khiến chúng muốn ra khỏi giường mỗi ngày.
Chúng chắc chắn ở môi trường thích hợp để phát triển với điều đó.
Bạn nhắc tới leo núi đã vào Olympic.
Tôi thấy — và tôi đã quan sát ở vài môn thể thao khác, khi phụ huynh ám ảnh hơn cả đứa trẻ thì đứa trẻ dễ bị cháy out.
Tôi đọc hồi ký Open của Andre Agassi, kể chuyện bố ông ép ông chơi môn mà ông không muốn chơi.
Ừ, có lẽ đó là cuốn hồi ký thể thao hay nhất.
Quá hay.
Bố ông từng là võ sĩ quyền Anh và huấn luyện ông đánh tennis theo kiểu quyền Anh.
Ừ.
Nên cách tiếp cận nhẹ nhàng kiểu “để chúng tự khám phá” — tôi nghĩ trẻ con biết mà.
Ý tôi là mình để chúng tự mò mẫm, đúng không?
Không, chúng tôi chắc chắn theo cách nhẹ nhàng.
Con chúng tôi tất nhiên biết leo vì đó là việc chúng tôi làm thường xuyên.
Nhưng cho tới giờ chúng tôi chỉ đi bộ đường dài thôi.
Chưa ép tụi nó leo.
Chúng tôi có một góc tập nhỏ ở nhà, như một gara leo nhỏ.
Mấy cô bé có thể chơi trên tường bất cứ khi nào, nhưng tuyệt đối không bao giờ có áp lực phải làm gì.
Tôi đọc được — và xin sửa nếu tôi nhầm — rằng hồi còn ở đại học bạn có vài thành viên trong gia đình mất đi và đó là lúc bạn thật sự dồn hết vào việc leo núi nhiều hơn.
Tôi nghĩ trên mạng có nói bạn đã leo ở Indian Rock, điều đó làm tôi thấy thú vị vì tôi học cao học ở Berkeley và sống ở Berkeley một thời gian dài.
Bạn học ở Cal à?
Mình học ở Cal cho bằng thạc sĩ.
Ồ, vâng, được rồi.
Mình còn sống ở Berkeley ngay cả khi làm postdoc ở Stanford.
Mình rất thích Berkeley.
Mình cứ nghĩ, bạn từ Cal sang Stanford.
Ừ, đúng vậy, kẻ thù, kẻ thù.
Ừ, mình kiểu, họ có nhận —
Sinh ra ở Stanford, được đào tạo ở Stanford, mà vẫn dành nhiều thời gian ở Berkeley.
Mình thích văn hóa ở Berkeley hồi đó, và mình thích đồ ăn.
Nên mình thường mang pizza từ Cheese Board lên Indian Rock.
Vậy khi bạn leo ở Indian Rock, mình thì ăn uống, picnic trên Indian Rock.
Thật tuyệt.
Vậy bạn thường đi những chuyến solo nhỏ ở đó à?
Nhân tiện, các bạn, đây là một khối đá dốc lớn, nhưng một mặt thì thoai thoải.
Nó thực sự có những chỗ đá giống như ghế bành nơi các cặp đôi hẹn hò, bạn ăn pizza, ngồi chơi và có tầm nhìn tuyệt vời.
Mọi người ngồi nhìn xuống thành phố.
Ừ, vậy là bạn leo lên phía sau nó, chỗ đó thì không hề —
Thật ra mình chủ yếu qua ngang ở phần dưới của nó.
Có rất nhiều chỗ — về cơ bản bạn có thể đi vòng quanh chân đá,
và bạn có thể leo được, bạn biết đấy, vài trăm feet mà không chạm đất.
Nên bạn chỉ đi qua đi lại làm mấy vòng.
Ừ.
Rất ngầu.
Ý mình là, từ chỗ mình sống ở Berkeley, chỉ mất, mình cũng không biết, cỡ 30 phút đi bộ
ra Indian Rock hay gì đó.
Nên mình về cơ bản không đi học.
Mình chỉ dạo tới Indian Rock và đi ngang qua bức tường qua lại.
Và đó là lý do mình bỏ học sau một năm ở Berkeley.
Kiểu như, mình không hiểu tại sao mình còn ở trường đại học nếu mình thực sự không —
Thực ra chuyện phức tạp hơn, bởi vì năm đó mình đã được vào đội trẻ thế giới,
mình định nghỉ một học kỳ để đi dự giải thế giới, đi du lịch và leo núi một chút.
Và giờ thì mình đã nghỉ, à, tùy, khoảng 35 học kỳ hay gì đó.
Bạn đang nghỉ dài hạn.
Đúng vậy.
Không, mình nghĩ tới một lúc họ bảo, thôi xong rồi.
Họ đóng cánh cửa.
Ừ, mình nghĩ họ đóng cánh cửa.
Mọi chuyện rồi ổn.
Chắc chắn là ổn.
Ừ, điều chúng ta thấy bản thân làm khi lẽ ra nên làm việc gì đó theo nghĩa tích cực của nó, ý mình là, thường đó là thứ bạn ám ảnh.
Ừ.
Ý mình là, với mấy chuyện đó thật khó biết, vì rõ ràng với hầu hết mọi người
họ có lẽ nên học xong và kiếm một công việc nào đó.
Ngay cả nếu bạn là một người leo núi đam mê, hầu hết người ta có lẽ không thể kiếm sống bằng việc làm vận động viên leo núi chuyên nghiệp vì ngành này quá nhỏ, và còn phụ thuộc vào trình độ của bạn nữa.
Mình nghĩ mình cũng hơi may.
Mình, theo nhiều cách, đã may mắn.
Cũng vì mình thích leo một mình và đó là một lĩnh vực rất hẹp, không nhiều người làm
và trình độ hồi đó cũng chưa cao lắm.
Nên, bạn biết đấy, mình đôi khi đùa là dễ trở thành người giỏi nhất nếu bạn là người duy nhất làm việc đó.
Kiểu như dễ để cạnh tranh khi bạn là người duy nhất trong một lĩnh vực và thế là bạn thấy thư thái.
Vì vậy, mình nghĩ mình may mắn theo nhiều khía cạnh như vậy.
Và vâng, hầu hết mọi người có lẽ nên học xong đại học và leo khi có thể.
Nhưng, nếu bạn yêu thích một điều gì đó, có lý khi xây dựng cuộc sống quanh cách để làm điều đó càng nhiều càng tốt bởi vì nó giữ cho bạn tràn đầy năng lượng và hứng khởi và làm phần còn lại của cuộc sống tốt hơn.
Mình nghĩ Ryan Holiday đã nói rằng nếu bạn không biết làm gì với cuộc đời mình và vẫn đang tìm kiếm, thì chắc chắn nên ở lại trường.
Bởi vì có rất nhiều câu chuyện như Mark Zuckerberg bỏ Harvard hay Steve Jobs bỏ học ở Reed College và Alex Honnold bỏ Berkeley rồi cuối cùng trở thành người như bạn thấy bây giờ.
Nhưng bạn có một định hướng.
Có thứ khác để mà dồn sức vào.
Không chỉ là, ồ, tôi không thích cái này, tôi không muốn ở đây.
Ừ.
Ý mình là, nếu bạn không có gì cả, thì bạn bỏ học và chỉ lên chơi game trong tầng hầm hay gì đó.
Điều đó rõ ràng không tốt hơn việc đi học.
Bạn nên đi học để mở rộng tầm nhìn và làm đủ thứ.
Nhưng vâng, mình nghĩ lúc đó mình chỉ định nghỉ một thời gian và nghĩ rồi mình sẽ trở thành hướng dẫn viên leo núi hay dạy ở trại hè mùa hè hoặc gì đó,
bởi lúc đó ngành leo núi còn nhỏ, không có tiền.
Mình không nghĩ bạn có thể sống được bằng nghề leo núi chuyên nghiệp.
Nên mình nghĩ đó chỉ là một thứ vui vẻ mình làm trong xe van một thời gian trước khi tìm được công việc gì đó.
Và rồi may mắn là ngành leo núi phát triển cùng lúc với mình khi mình tiến lên nghề nghiệp.
Nên mọi chuyện ổn cả.
Có phải là bạn không có tham vọng về tiền bạc khi làm việc đó không?
Nghe có vẻ là không.
Nhưng bạn có bao giờ nói chuyện với mẹ bạn kiểu, bạn sẽ kiếm sống thế nào không?
Không, ừm, như mình có nói bố mình mất.
Nên bố mẹ mình đã ly hôn.
Và bố mình để lại đủ tiền cho mình và em gái để hoàn thành đại học.
Mình lấy số tiền đó bỏ vào trái phiếu, mà mình cũng không rõ đó là gì lắm.
Nhưng, bạn biết đấy, mình kiếm được vài trăm đô mỗi tháng từ tiền trái phiếu.
Rồi mình lấy trộm chiếc xe van gia đình.
Như tôi đã nói, ông bà và hai người ông của tôi đã mất từ trước. Vậy nên cơ bản là mẹ tôi thừa hưởng chiếc xe nhỏ mà bà lái — xe của ông tôi. Tôi thì lấy chiếc minivan của gia đình. Tôi kiếm được vài trăm đô từ trái phiếu. Về cơ bản, điều đó phần nào làm giảm bớt áp lực, kiểu như áp lực về tài chính. Nó cho tôi đủ một khoản đệm để tôi nghĩ rằng, ít nhất trong vài năm, tôi có thể sống tạm trong chiếc minivan này và xem mọi chuyện diễn ra ra sao. Rồi sau vài năm, tôi được tài trợ. Tôi được nhận sản phẩm miễn phí. Tôi nhận được một khoản tiền rất, rất nhỏ, nhưng là một khoản tiền, đủ để phần nào biện minh cho toàn bộ việc này. Chúng tôi kiểu nghĩ: ôi, các công ty đang trả tiền cho tôi để làm việc này. Mình nên xem mình có thể làm tốt đến đâu. Rồi mọi thứ dần phát triển từ đó. Nhưng đúng vậy, đó là một trong những cách mà tôi thực sự may mắn khi làm leo núi. Có một đệm tài chính vừa đủ để tôi có thể thử làm việc mình muốn trong vài năm và xem kết quả ra sao. Và tình cờ mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.
Tôi muốn dành một chút thời gian để cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Năm ngoái, tôi trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm một phương pháp toàn diện nhất cho xét nghiệm phòng thí nghiệm. Function cung cấp hơn 100 xét nghiệm nâng cao, giúp bạn có một bức tranh tổng thể về sức khỏe toàn thân. Bức tranh này cho bạn những hiểu biết về sức khỏe tim mạch, hệ nội tiết, chức năng miễn dịch, mức dinh dưỡng và nhiều thứ khác. Gần đây họ cũng thêm các xét nghiệm cho độc tố như mức phơi nhiễm BPA từ nhựa độc hại và xét nghiệm PFAS hay những “hóa chất vĩnh cửu”. Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn 100 chỉ số sinh học quan trọng đối với sức khỏe thể chất và tinh thần, mà họ còn phân tích kết quả và đưa ra nhận định từ các bác sĩ hàng đầu có chuyên môn về những lĩnh vực liên quan.
Ví dụ, trong một trong những lần xét nghiệm đầu tiên với Function, tôi phát hiện mức thủy ngân trong máu của mình tăng cao. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều đó mà còn đưa ra hướng dẫn về cách giảm mức thủy ngân, bao gồm việc hạn chế ăn cá ngừ. Tôi đã ăn khá nhiều cá ngừ trong khi cũng cố gắng ăn thêm nhiều rau lá xanh và bổ sung NAC (N-acetylcysteine) cũng như acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và quá trình giải độc. Và tôi nên nói rằng, khi làm xét nghiệm Function lần hai, cách tiếp cận đó đã hiệu quả.
Xét nghiệm máu toàn diện là cực kỳ quan trọng. Có rất nhiều điều liên quan đến sức khỏe tinh thần và thể chất mà chỉ có thể phát hiện qua xét nghiệm máu. Vấn đề là xét nghiệm máu luôn rất tốn kém và phức tạp. Ngược lại, tôi rất ấn tượng với sự đơn giản và mức chi phí của Function. Nó rất phải chăng. Do đó, tôi quyết định tham gia ban cố vấn khoa học của họ, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast này. Nếu bạn muốn thử Function, bạn có thể vào functionhealth.com/Huberman. Hiện Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe podcast Huberman. Một lần nữa, truy cập functionhealth.com/Huberman để nhận quyền truy cập sớm vào Function.
Nghe có vẻ là một câu hỏi lạ, nhưng tôi rất tò mò về điều này. Bạn đã ở những nơi rất đẹp, và bạn có một góc nhìn rất khác về những nơi đó so với phần lớn mọi người. Có một đoạn YouTube Shorts rất hay quay cảnh bạn treo mình bằng một tay khi leo, điều đó đã khiến người xem ấn tượng, nhưng rồi bạn dành vài khoảnh khắc nhìn quanh và như đang thưởng thức khung cảnh. Rõ ràng bạn không chỉ nhìn vào tảng đá như cách tôi nhìn, ngay cả khi tôi không phải chuyên gia. Tôi muốn hỏi là, bạn có bao giờ “chụp ảnh” bằng trí nhớ, bằng “mắt tâm trí” không? Bạn có lưu lại trong đầu một cách rõ ràng kiểu “ôi, mình sẽ chụp tấm này, giữ lại ở bộ nhớ” không?
Không, tôi không thể nhớ. Không à? Ý tôi là, đối với tôi, nó giống như sống ở đó từng ngày. Với việc leo tự do El Cap, giả sử vậy, tôi đã ở trên vách đá hàng tháng trời và mỗi ngày đều giống nhau: bạn hay thức dậy trước bình minh. Nhiều khi bạn ngắm mặt trời mọc phía trên Half Dome và thật đẹp. Rồi lúc hoàng hôn bạn xuống và ngắm trăng — thực sự, đó là chuyện ngày này sang ngày khác. Đó là nơi đẹp nhất trên trái đất với mọi điều kiện tuyệt vời. Có lúc trời bắt đầu có tuyết, có lúc mưa. Có đám mây xoáy, sương mù hay đủ thứ. Bạn chỉ nghĩ: ôi tuyệt vời. Nhưng tôi không thực sự nhớ bất kỳ khoảnh khắc cụ thể nào như một tấm ảnh. Chủ yếu là ấn tượng tổng thể: ôi nơi này thật tuyệt. Thật sự rất tuyệt vời.
Ừ. Như cái, ờ, chuyện với Yosemite Falls ấy — bạn từng thấy cái hiện tượng cầu vồng mặt trăng không? Kiểu như ánh trăng tạo cầu vồng? Không, “firefalls” là chuyện khác. Firefalls là khác, đó là với ánh mặt trời và vào thời điểm khác trong năm, kiểu tháng Năm hoặc tháng Sáu. Nếu bạn gặp trăng tròn — ôi, chính là “moonbow” — khi Yosemite Falls ở đỉnh lưu lượng nước, thác sẽ tạo ra một cầu vồng từ ánh trăng. Bạn có thể thấy cầu vồng vào ban đêm do ánh trăng phản chiếu xuống thác lúc đạt đỉnh nước. Thật sự điên rồ. Vợ tôi và tôi đã từng đi dạo lãng mạn để đi xem moonbow một mùa vì bạn ở đó và nghĩ: thật ngầu. Nó giống như cầu vồng vào ban đêm. Tuyệt vời. Thật sự rất ấn tượng.
Chúng ta sẽ đưa rất nhiều người đến Yosemite nhờ Clouds Rest, dành cho những người không leo núi. Tôi vẫn thấy thật điên rồ khi bạn đã leo Clouds Rest hơn một lần mà chưa bao giờ leo Half Dome, vì tôi đã chạy, đi bộ mang ba lô qua Clouds Rest. Tôi đã làm nó, có lẽ ít nhất một chục lần. Thật là điên. Và tôi thích điều đó.
Bạn phải đi qua Half Dome và Half Dome là người họ hàng nổi tiếng hơn, ở gần hơn và dễ tiếp cận hơn và cũng phần nào ngoạn mục hơn.
Ừ, bạn phải lái xe vượt qua nó.
Để rõ ràng, tôi, tôi bắt đầu từ Sunrise.
Ồ, bạn đi từ Tuolumne.
Tôi đi từ Tuolumne.
Ồ, tôi bớt ấn tượng hẳn.
Ồ, được rồi.
Tôi tưởng bạn đi từ đáy thung lũng.
Bởi vì tôi cứ nghĩ thầm, kiểu như Clouds Rest là khoảng 15 dặm đi về rồi quay lại.
Nó không quá khủng khiếp.
Đi từ đáy thung lũng thì thật sự khó.
Đi từ đáy thung lũng thật khó.
Ừ, được rồi.
Thật ra tôi không biết nhiều người còn lên từ đáy thung lũng nữa.
Tôi chỉ từng làm nó từ đáy thung lũng thôi.
Mọi người có xu hướng bắt đầu ở Sunrise rồi đi lên Clouds Rest, kiểu đi dọc sống lưng của nó hướng về Half Dome.
Và tôi biết điều này vì gần đây thì…
Ừ, có những con đường mòn nối giữa chúng và toàn bộ đều dễ.
Ừ, ừ, ừ.
Thật buồn cười vì bạn nói về việc mang một cái ba lô nặng lên đó và tôi nghĩ, ôi trời, đó là một quãng đi khó từ đáy thung lũng.
Nhưng vì tôi nghĩ mọi thứ đều từ đáy thung lũng vì tôi đã dành quá nhiều thời gian ở Yosemite.
Tôi bắt đầu ở khoảng 8.000 feet, kết thúc khoảng 10.000 feet.
Ừ, được rồi, tôi ít ấn tượng hơn nhiều.
Ừ, con gái bạn làm được chuyện này à.
Chưa hẳn.
Con gái bạn ba tuổi rưỡi.
Đó chính là điều tôi đang nói.
Kiểu như, wow, anh đúng.
Được rồi.
Ý tôi là, nó khó đấy.
Tức là 2.000.
Ừ, không, không, vẫn khó.
Ý tôi là, đó là một buổi tập luyện.
Nhưng đi từ đáy thung lũng thì thật sự vất vả.
Ừ, thật là tàn khốc.
Bởi vì tôi có một mùa ở Yosemite mà vì lý do nào đó tôi không thực sự có động lực với những mục tiêu leo núi.
Và tôi gọi nó là nghỉ hưu và tôi chuyển sang mùa chạy trail.
Mà buồn cười là thực ra tôi vẫn hỗ trợ rất nhiều bạn bè của mình trong những việc và tôi leo bouldering với tất cả bạn bè.
Và nên biết là, tôi nói là tôi có một cuốn nhật ký leo núi nên đến cuối mùa, nếu bạn lướt qua nhật ký, nó sẽ trông như một mùa bình thường, kiểu hầu như mọi ngày tôi đều leo với ai đó, tôi đều làm gì đó.
Và rồi cuối mùa, thực ra tôi đã làm vài việc mà tôi hơi tự hào.
Nhưng tâm lý lúc bắt đầu là kiểu, tôi không quan tâm. Tôi chỉ ở đây để vui.
Tôi chạy trail và hỗ trợ bạn bè mình và chỉ vậy thôi.
Và một trong những điều lớn của tôi mùa đó là tôi chạy Clouds Rest từ đáy thung lũng.
Nhưng với tôi, đó như một chiến thắng của việc chạy trail, bạn biết đấy, vì đó là một quãng khá lớn, tôi không biết.
Nó khoảng 5.000 feet hay 6.000.
Tôi không biết.
Nó dài lắm.
Ừ.
Thử nghĩ xem.
Bởi vì đó là điều khó nhất tôi từng chạy.
Ừ.
Bạn chắc đi ít nhất 3 đến 4.000 feet từ đáy thung lũng lên tới các đồng cỏ rồi thêm khoảng 2.000 lên Clouds Rest.
À không, đáy thung lũng là 4 và đỉnh Clouds Rest là trên 10 nên bạn làm 6.
Ừ.
Với tôi thì kiểu, ôi, nhiều thật. Là người chạy trail đấy.
Và bạn phải mang theo và bạn mang nước.
Bạn có thể lấy nước dọc đường.
Ừ.
Tôi chỉ đem một chai nhỏ và, không biết, lấy thêm ở con suối hay gì đó.
Ừ.
Ý tôi là, tôi không coi mình là một người chạy trail chuyên nghiệp hay leo núi nghiêm túc, nhưng kể từ khi tôi có bằng lái xe thì là Yosemite.
Ừ.
Nó là tuyệt nhất.
Và Glacier thì tuyệt vời.
Tôi thề tôi không được Cục Công viên Quốc gia gửi tới đây, nhưng tôi nghĩ Glacier có một số cảnh quan tuyệt đẹp mà ai cũng nên đến.
Bạn đã leo nhiều ở Glacier chưa?
Thật ra tôi không nghĩ có nhiều leo núi ở Glacier National Park, nhưng tôi đã đạp xe ngang qua đó trên đường đi Alaska cho một chuyến đi ngẫu hứng tôi làm.
Ừ.
Nhưng không, tôi chưa làm nhiều ở đó.
Vậy có khác biệt văn hoá nào giữa leo núi ở Hoa Kỳ và ở châu Âu không?
Có vẻ như, bạn biết đấy, mấy anh ở dãy Alps…
Tôi cứ nói mấy anh, nhưng tôi muốn công bằng, không có ý gì chính trị.
Tôi không nói vì lý do chính trị đúng đắn, nhưng có một bộ phim sắp ra, thực ra là một phim IMAX.
Tôi cũng đã xem trailer.
Đó là một người bạn của bạn, một phụ nữ, cô ấy đang leo cái gì ấy?
Cô ấy leo El Cap.
Ừ.
Cô ấy leo El Cap trong một ngày, leo tự do trong một ngày tuyến đường gọi là Golden Gate.
Ừ.
Thật bất ngờ, tôi xuất hiện trong phim đó nhiều hơn tôi nghĩ vì tôi đã hỗ trợ cô ấy trong mỗi lần cố gắng.
Chúng ta đang nói về Emily Harrington, cũng là một vận động viên leo núi chuyên nghiệp, người đã leo tự do tuyến Golden Gate trong một ngày.
Và phim tên là Girl Climber.
Và tôi nghĩ phim sẽ ra —
ngày 24.
Ừ.
Chẳng phải là…
Sắp thôi.
Ừ, sắp rồi.
Nó là một ngày quay bằng IMAX, nhưng sau đó có lẽ sẽ được phát hành.
Rồi một dạng công chiếu rạp nào đó, nhưng tôi nghĩ sẽ là công chiếu rạp nhỏ rồi sau đó lên stream hay gì đó.
Dù sao, phim này, Girl Climber.
Ừ.
Buồn cười là cô ấy đã theo đuổi mục tiêu này lâu rồi và tôi cứ quên là tôi đã hỗ trợ cô ấy trong mỗi lần cố gắng.
Bởi vì khi bạn hỗ trợ ai đó, ý tôi là, kiểu như làm đội hậu cần cho một cuộc đua.
Khi bạn hỗ trợ ai đó, đó về cơ bản là một ngày nghỉ cho bạn.
Bạn có một ngày thoải mái.
Bạn hỗ trợ một người bạn.
Không có áp lực.
Mọi thứ thật thư giãn.
Và những ngày tôi hỗ trợ cô ấy đều như vậy, tôi nhớ chúng, nhưng có một ngày trong suốt một mùa dài mà tôi đang làm việc cho các mục tiêu leo khác, tất cả những thứ tôi đang làm.
Và đó chỉ là một ngày vui hỗ trợ bạn bè.
Nhưng rồi tôi đi xem phim và kiểu, ôi, mỗi lần cô ấy lên vách, tôi kiểu, họ đang hỗ trợ cô ấy.
Và tôi kiểu, ôi trời, tôi gần như quên hết mấy chuyện này từ vài năm trước.
Và tôi không biết.
Thật tuyệt.
Ừ.
Xem phim thật buồn cười.
Nó thực sự, thật sự truyền cảm hứng.
Tuyến đường cô ấy đi có khó đặc biệt không?
Cột mốc cô ấy đạt được ở đó là gì?
Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên làm được tuyến đó trong một ngày, leo không dây hoàn toàn trong một ngày.
Tuyến đường đó giống như phiên bản khó hơn của Free Solo, cái mà tôi đã leo trong phim, Free Solo.
Nhưng mà, thật lòng, tôi nghĩ phim làm rất tốt trong việc không cố phóng đại nó hơn thực tế.
Ý tôi là, đó là một thành tựu leo núi rất khó, nhưng không phải là, nó không cần phải là, không phải điều khó nhất từng được làm.
Không phải lần đầu tiên có chuyện như vậy, bạn biết đấy, nhưng nó rất khó.
Và nếu bạn xem phim, bạn thấy điều làm cho nó có ý nghĩa là mức độ nỗ lực mà cô ấy bỏ ra.
Nó như là, nó khó đối với cô ấy.
Cô ấy là một người leo giỏi và cô ấy dồn nhiều thứ vào đó, rất nhiều bản thân mình vào đó.
Và cuối cùng, tôi không biết, biết rồi thì có spoil, nhưng cuối cùng cô ấy vượt qua và quản lý làm được cái điều mà thực sự khó đối với cô ấy.
Và tôi nghĩ đó, theo nhiều cách, là, ý tôi là, đó chính là leo núi trong một câu ngắn gọn.
Nó như là, chẳng cái nào thực sự quan trọng.
Bởi vì ngay cả Free Solo trên El Capitan, ý tôi là, bạn có thể đi vòng ra phía sau, kiểu, bạn biết đấy,
như là, tại sao phải bỏ bao năm nỗ lực để leo mặt trước khi bạn có thể đi vòng ra phía sau?
Tất cả leo núi tương đối vô nghĩa.
Vì vậy cuối cùng điều có giá trị là nỗ lực mà chúng ta bỏ ra.
Và tôi nghĩ đó là điều mà bộ phim Girl Climber làm rất tốt, là bạn kiểu như, “Ồ wow.”
Cô ấy bỏ nhiều công sức vào và vì thế cô ấy thu được nhiều thứ cho chính mình.
Tuyệt vời.
Và tôi chưa xem phim, nhưng rõ ràng đối với người quan sát cũng vậy, ý tôi là, tôi thấy thật kinh ngạc rằng con người thích nhìn người khác hoàn thành những kỳ tích lớn.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ họ thích thấy nỗ lực.
Dĩ nhiên là thích thành tựu, nhưng bạn thích thấy ai đó làm việc cực kỳ chăm chỉ vào một việc, cố gắng rất nhiều, đối mặt với nỗi sợ, vượt qua, và rồi, lý tưởng là, đạt được điều gì đó.
Nhưng tôi nghĩ chính nỗ lực mới là thứ truyền cảm hứng.
Ít nhất là đối với cá nhân tôi, tôi thích thấy người khác cố gắng đến thế bởi vì nó nhắc tôi rằng tôi cũng có thể cố gắng như vậy nếu muốn.
Ừ, không, tôi hoàn toàn đồng ý.
Tôi, tôi đã làm một danh sách nhỏ trước khi chúng ta bắt đầu và, ừm, cố để nhiều hơn cho vô thức của mình hướng dẫn hơn là tôi gõ kịch bản cẩn thận.
Và nó viết, ừm, Evel Knievel.
Bởi vì khi tôi lớn lên, như mọi thứ là Evel Knievel — hóa ra có nhiều người giống vậy, tất cả là gia đình.
Ồ vâng.
Ừ.
Rất nhiều Evel Knievel.
Những nhà Knievel.
Ừ.
Và, bạn biết đấy, nhảy, kiểu, bao nhiêu mét, có thể không đến 50, khoảng cách này nọ, nhưng, bán tải.
Và, và tôi nghĩ, bạn biết đấy, có yếu tố nguy hiểm.
Thật sự ấn tượng.
Danny Way khi lớn lên.
Bởi vì tôi biết đứa trẻ đó, ừm, giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, làm đủ thứ điên rồ đến mức cậu ấy bắt đầu theo đuổi những việc mà đối với skateboarder thì có vẻ hơi ngoài lề, như kỷ lục tốc độ mặt đất và những thứ tương tự, bạn biết đấy, nhưng nhảy ra khỏi trực thăng và chắc chắn là, à, nhảy Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc, chỉ là thiết kế nó từ đầu.
Và rồi tôi có bạn ở đây và rồi, ừm, Hunter Thompson, bạn biết đấy, như kiểu anh chàng chỉ quan tâm xem anh có thể có bao nhiêu trải nghiệm với chất kích thích.
Và tang lễ của anh ấy thực ra, ừm, anh ấy rất yêu thị trấn Aspen.
Anh ấy để tro cốt mình phát nổ trên thị trấn Aspen trong một màn pháo hoa.
Vậy đó, ra đi theo cách đã sống, bạn biết đấy, điều đó thật hợp lý.
Ừm, nên tôi nghĩ bạn nói hoàn toàn đúng.
Tuy nhiên, chúng ta thích chạm tới lượng nỗ lực và luyện tập cần thiết và đó là phim Rocky.
Đó hầu như là mọi thứ.
Và đó thực sự là nơi công việc nằm — đó nên là phần truyền cảm hứng, đúng không?
Bởi vì đó là phần mà người ta có thể áp dụng.
Đoạn montage tập luyện trong Rocky.
Đó là phần hay nhất của phim.
Ý tôi là, nhiều phim như vậy, phần hay nhất là đoạn montage tập luyện, nơi cắt sang người đó làm việc cực kỳ chăm chỉ trong một thời gian dài và kiểu như cơ bắp lên.
Rồi sau đó đến phần họ làm cái việc đó và phần họ làm cái việc đó thì hay, nhưng phần họ chuẩn bị để làm cái việc đó thường là phần khiến bạn kiểu, “Tuyệt vời quá. Tôi phấn khích rồi.”
Hoàn toàn.
Như đuổi gà và tất cả thứ lạ lùng.
Nói về điều đó, đối với người không leo núi, khía cạnh kỳ lạ nhất trong việc luyện tập của bạn sẽ là gì?
Bạn có luyện bàn chân không? Bạn luyện tay à? Không, nhưng có lẽ là việc treo mình chỉ bằng đầu ngón tay mà tôi nghĩ một người không leo núi không thể hình dung nổi.
Ý tôi là, tôi nghĩ đó là thứ mà người không leo núi không thể tiếp cận được.
Họ đơn giản là không thể treo mình trên một mép nhỏ, bạn biết đấy, kiểu luyện đầu ngón tay.
Ừ, ý tôi là, tôi nghĩ, dù sao thì bây giờ có quá nhiều hoạt động leo núi đại chúng nên người ta phần nào đã hình dung ra đó là gì.
Bạn treo trên những mép nhỏ rồi làm động tác kéo xà này nọ.
Ừm, tôi theo dõi một tài khoản Instagram khá hữu ích.
Là một người từng ở quân đội, ừm, anh ta là người leo núi và chủ yếu tập trung vào các động tác kéo xà và những thứ tương tự.
Và, nói về chuyện nếu bạn thay đổi tốc độ của lần kéo một tay ban đầu — kiểu học cách bật qua thanh, qua lên phía trên thanh rồi buông ra rồi bắt lại — thì nó tạo ra một phản ứng thích nghi của tế bào vận động hoàn toàn khác so với việc chỉ làm nhiều lần kéo xà bình thường hoặc kéo một tay chậm, tức là khả năng phóng động (ballistic), và còn phần hạ (eccentric) — bắt mình rồi hạ xuống.
À, và có vẻ điều đó khá tương đồng với leo núi.
Có lẽ tôi nên leo trên một bức tường chút đi.
Nghe có vẻ… ý là, tôi tưởng tượng nếu bạn leo boulder thì trong quá trình leo bạn sẽ làm hết mấy thứ này.
Ừ, thực ra lúc đó tôi liền nghĩ là mình có nên kéo nhanh hơn khi tập xà không? Vì tôi hay tập kéo một tay vào cuối buổi, nhưng mấy lần kéo một tay của tôi khá chậm.
Bạn biết đấy, bạn cứ nắm xà và vật lộn tới khi làm được — ý tôi là anh ta nói rằng nhiều người có thể làm nhiều lần kéo xà với biên độ đầy đủ, cả co (concentric) và hạ (eccentric) chậm, nhưng họ hiếm khi đạt tới động tác muscle up hoặc kéo một tay ở mức mà anh ấy có thể kéo rất nhiều trọng lượng.
Bởi vì có một số yếu tố mà anh ấy gợi ý có thể liên quan tới vấn đề này.
Cần phải có luyện tập nhiều cho cổ tay, cơ cẳng tay (brachialis) và bàn tay, nhưng anh ấy nói rằng không thể tạo đủ lực ban đầu là lý do khiến nhiều người không làm được muscle up, vì khi làm muscle up có một chút kip (đòn đẩy bằng thân) liên quan, ít nhất là lúc mới học. Nên người ta quen kiểu kéo thân lên chậm ở phần đáy. Sẽ mất một thời gian dài trước khi họ có sức mạnh để làm được muscle up. Trong khi nếu bạn có thể bật mạnh ra khỏi đáy, bạn sẽ gần như ở trên thanh ở một thời điểm nào đó.
Ừ. Thực ra tôi vừa mới bắt đầu tập muscle up lại, khoảng vài tháng trước ở phòng gym nhỏ ở nhà. Tôi nghĩ là mình chưa làm muscle up từ khi còn thiếu niên. Khi còn nhỏ đó như một trò thách thức trong phòng tập xem bạn có thể làm không. Lúc trưởng thành thì sống trong xe van nữa — rõ ràng không thể làm muscle up vì chẳng có gì để “muscle”, bạn chỉ treo trên một cái xà nhỏ trong van. Nhưng mà tôi bắt đầu tập lại. Tôi đã kiểu “ồ wow, thật bùng nổ”. Tôi hơi bất ngờ, kiểu “quá đã, mình vẫn làm được”. Tôi phấn khởi lắm.
Ừ, vậy thì bạn chẳng cần tới sự giúp đỡ của anh ta, nhưng tôi sẽ gửi cho bạn mã giảm giá để bạn xem qua. Anh ta có vài điều thú vị.
Tôi thực sự muốn — ý tôi là tôi nói “Ồ, mình sẽ nói chuyện với Hoopman.” Tôi hỏi “vậy tôi nên làm gì?” “Ồ, chúng ta có thể nói về điều đó.”
Vấn đề là, tôi đã tập cùng mấy bài tập giống nhau suốt 30 năm. Tôi đọc hết sách vở và bạn bè tôi đều là những vận động viên leo núi chuyên nghiệp. Chúng tôi luôn nói về mấy thứ này, nhưng có nhiều điều mà bạn luôn ở trạng thái tự tập, tự huấn luyện phần nào. Và bạn tự hỏi “mình có nên làm cái này nhiều hơn? ít hơn?” Mùa hè vừa rồi tôi tập khá nhiều và rất có động lực. Rồi dường như cái con lắc lại quay về kiểu “mình có cần mấy bài tập hỗ trợ không? mấy bài calisthenics, các bài tập phụ, hay nên chỉ tập thuần leo núi?” Vì ở mức độ nào đó, nếu bạn muốn trở thành một tay leo, bạn chỉ cần leo. Nếu còn dư năng lượng thì leo nặng hơn hoặc leo nhiều hơn. Không nhất thiết phải dành nó cho mấy bài tập thể lực và huấn luyện. Tôi không biết nữa. Bạn nghĩ sao?
Được. Tôi sẽ không bảo Alex Arnold phải thay đổi chương trình tập thế nào, đặc biệt trước khi anh ấy đối mặt với một cột mốc lớn. Ý tôi là, tất cả những gì tôi có thể nói là… à, tôi không có bằng chuyên ngành sinh lý học thể dục. Những gì tôi có là 35 năm cố gắng trở nên mạnh hơn. Tôi bẩm sinh có khớp xương ở mức vừa phải, không phải khớp dày như mấy người “bulldog”, nhưng tôi vẫn giữ được một phần sức bền và một mức độ bùng nổ nhất định; chủ yếu thì sức mạnh và sức bền là hai thứ chính.
Với tôi, điều hữu ích nhất là những gì Pavel Satsulin dạy tôi khi anh ấy đến đây: chọn một trọng lượng mà bạn có thể làm khoảng 6–7, có khi 8 lần, nhưng chỉ làm 3 lần mỗi hiệp, nghỉ rồi làm nhiều hiệp hơn, nghỉ lâu giữa các hiệp nếu bạn có thời gian — cách này thực sự kích hoạt các sợi cơ co nhanh.
Ý anh là thực hiện các lần lặp nhanh hơn à?
Không, không nhất thiết. Nếu bạn lấy một trọng lượng mà tối đa bạn có thể làm khoảng 8 lần — tức là bạn sẽ thất bại ở đâu đó giữa lần thứ 7 và 8 — thậm chí có thể thêm chút trọng lượng, và bạn chỉ làm 3 lần mỗi hiệp. Bạn không tập tới thất bại nhưng làm nhiều hiệp hơn. Ví dụ bạn làm một bài đẩy/kéo như đẩy vai (shoulder press) nào đó, nếu bạn làm được 8 lần thì làm 3 hoặc 4 lần, sau đó bạn đi tập kéo xà.
Bạn có thể làm mấy lần kéo kiểu ballistic mà ta đã nói trước đó. Tôi thực sự tiến bộ nhiều từ mấy bài đó. Kiểu cố bật qua thanh và bắt nó phía dưới mình. Tôi gần tới rồi. Tôi đang kip quá nhiều khi làm — tức là tôi đang “ném” mình lên. Tôi chưa làm được một muscle up kiểm soát thật sự; đó là mục tiêu.
Nhưng không tập tới thất bại có vẻ rất có lợi.
Nếu bạn không muốn làm giảm quá nhiều khả năng phục hồi, thì có chuyện liên quan đến việc tập đến thất bại cơ bắp.
Điều đó rất tốt để tạo phì đại cơ, nhưng thật ra, theo Pavel — và tôi cũng thấy vậy — nó kiểu dạy hệ thần kinh của bạn đạt tới điểm tĩnh mà bạn không thể thực hiện thêm được nữa.
Và nó thực sự “ăn” vào khả năng phục hồi của bạn.
Nên giờ tôi có thể tập những nhóm cơ mà trước đây tôi chỉ có thể phục hồi được nếu tập mỗi tuần một lần. Nếu trước đây tôi tập chúng một hoặc hai lần một tuần, giờ tôi có thể tập chúng ba hoặc bốn ngày một tuần và tiến bộ tổng thể nhiều hơn, nhưng không có hiệp nào mà tôi phải vắt kiệt tới rep cuối cùng.
Thú vị đấy.
Ví dụ như đẩy ngực — thực ra đó là động tác tạ nặng duy nhất tôi hay làm ở nhà với phòng gym nhỏ, tôi đẩy ngực khoảng hai lần một tuần, giả sử vậy.
Và tôi cảm thấy nó tốt cho sự ổn định và sức khỏe vai. Nó cũng giúp cân bằng, vì với tư cách một người leo núi bạn lúc nào cũng kéo, nên đó là động tác đẩy duy nhất tôi làm cơ bản.
Thường tôi làm ba hiệp, mỗi hiệp 5–6 rep, kiểu cơ bản thôi.
Bạn đang nói là tôi nên làm khoảng sáu hiệp hay tám hiệp ba rep gì đó?
Có thể là khoảng tám hiệp, mỗi hiệp 3–4 rep với tạ nặng hơn một chút, nhưng đừng tới thất bại cơ bắp và dĩ nhiên nên có người hỗ trợ (spotter).
Có mấy trường hợp khủng khiếp khi người ta đẩy tạ ở nhà mà không biết… À, tôi thì chỉ có tạ tay thôi, nên dùng tạ tay có vẻ là cách tốt nhất. Tôi cũng thích tạ tay vì rõ ràng nhiều thứ tôi quan tâm là sự ổn định vai, và tạ tay có vẻ tốt cho điều đó hơn.
Còn về đẩy bằng đòn, tôi sẽ bị nhiều người ném đá vì nói thế này, nhưng đẩy ngực bằng đòn tạ thường chứa nhiều cái tôi. Quá phô trương. Tôi chả cần mấy thứ đó. Thực ra tôi chưa bao giờ thử tối đa 1 rep cho đẩy đòn — chưa tò mò tới mức đó — vì không có đủ bạn bè để hỗ trợ giữ tạ. Cần như mấy người để “chạy đòn”. Tôi đang tập và đẩy ngực một mình trong tầng hầm, nên đó lại là một lý do nữa để dùng tạ tay.
Cách làm nữa là lấy mức tạ mà bạn có thể làm được 7–8 rep, nhưng chỉ thực hiện 3–4 hay 5 rep rồi đặt xuống, làm việc gì đó khác (có thể cho nhóm cơ đối diện) rồi quay lại tiếp để tổng thời gian nghỉ xen kẽ hợp lý. Tôi có thể thử cách đó cho đẩy ngực, vì thật ra tôi thường bị đau cơ; khá là khó khăn. Nhưng bạn sẽ trở nên rất mạnh.
Tôi không nghĩ đến chuyện này hồi trước, vì tôi xuất thân từ dòng huấn luyện của Mike Menser — ông ấy từng là vận động viên thể hình, sau đó huấn luyện Dorian Yates — triết lý lúc đó là làm một hoặc hai hiệp tới thất bại tuyệt đối, dùng dây quấn hỗ trợ, drop set và tất cả những thứ khiến cơ bồi rất nhiều nhưng cũng khiến bạn rất đau cơ. Pavel cũng từng ở vị trí như bạn và ông nói: “Thử cái này đi — chọn các động tác an toàn, xếp tạ lên đòn hoặc mức tạ phù hợp, làm ít rep hơn nhưng nhiều hiệp hơn, thậm chí chia các hiệp đó ra hai ngày trong tuần như bạn đang làm, thay vì chỉ tập một nhóm cơ một lần một tuần.”
Mọi người có làm vậy không? Làm như vậy cả tuần ấy à?
Tôi chỉ tập chân một lần một tuần mà gần như mỗi buổi tập đều thấy mình mạnh lên, nhưng tôi chạy nước rút vào một ngày riêng, nên đó cũng là một dạng buổi tập chân.
Tôi chưa bao giờ có khả năng phục hồi tốt, chưa từng có. Với tuổi gần 50 thì càng vậy — tôi cũng không còn trẻ nữa.
Tôi chắc chắn nhận thấy nếu tránh đến cái gọi là “thất bại cơ tạm thời” thì đỡ đau cơ hơn, phục hồi tốt hơn và bạn lại trở nên rất mạnh — điều đó thật ngược đời vì người ta thường nghĩ ngược lại.
Bạn có nghĩ một lần một tuần đủ kích thích để phát triển nếu làm đủ hiệp không? Có lẽ hai lần thì tốt hơn. Dữ liệu có vẻ cho thấy tổng hợp protein cơ được kích hoạt sau buổi tập và kéo dài khoảng 48–72 giờ trước khi giảm dần.
Cá nhân tôi thấy nếu tôi tập chân một lần/tuần rồi chạy nước rút 4–5 ngày sau đó, thì đó như hai buổi tập chân — tức là thực ra hai lần/tuần. Rồi tôi có một ngày push-pull và một ngày riêng cho tay và các chi, thế là ngực, vai và lưng lại được kích hoạt nữa. Vậy là thực tế hai lần mỗi tuần.
Vậy là bạn gần như làm mọi thứ hai lần một tuần. Nhưng mọi thứ nặng thật sự — tôi nghĩ năm nay tôi chưa làm hơn 8 rep lần nào.
Tôi mạnh hơn bao giờ hết, và tôi có thể chạy rất xa — trước kia tôi nghĩ hai điều đó khó kết hợp. Tôi có một buổi chạy rất dài mỗi tuần, khoảng 1–1,5 tiếng, chạy với áo có trọng lượng 10 pound (~4,5 kg).
Tại sao? Để đảm bảo các cơ ổn định nhỏ khỏe. Và nữa, tôi muốn có thể xuất hiện ở một chỗ leo núi (ví dụ Clouds Rest) và chỉ việc làm thôi — tôi không muốn phải tập chuyên biệt cho từng việc trong đời.
Tôi cũng thích chạy; lúc đầu chạy chậm thì rất khó chịu, nhưng sau khoảng 20 phút thì bạn sẽ thấy “mình có thể chạy cả ngày” — thật tuyệt.
Đó là lịch trình của tôi suốt gần 35 năm: tập mỗi nhóm cơ trực tiếp một lần một tuần, và gián tiếp qua một buổi chạy dài.
Và tôi thử chạy một lần theo kiểu chạy nước rút, nhưng mà, nhưng mà tôi không định dạy Alex Honnold
phải tập thế nào, nhưng mà, bạn có thể thấy, nếu bạn không thích bị đau mỏi cơ và bạn muốn
mạnh hơn, bạn đang nghe tôi nói đấy, nhưng thực ra người đáng được ghi nhận là Pavel Satsulin.
Ừ, không, tôi sẽ thử cái đó chắc chắn.
Bởi vì đặc biệt với mấy thứ như đẩy ngực, kiểu như, tôi không thực sự quan tâm đến việc ép cơ,
nhưng khi bạn, khi cơ ngực hay cái gì đó, cái cơ nối với vai, kiểu
ấy, bạn biết đấy, nó đau lắm.
Và rồi điều đó ảnh hưởng đến toàn bộ động tác kéo của bạn nữa.
Thế nên bạn kiểu như, ồ, bạn không cần phải bị đau mỏi như thế khi làm cái gì đó.
Đó chỉ là hoạt động phụ thôi mà.
Ừ.
Họ, và tôi đoán bạn đã phần nào có được điều đó từ việc leo núi, nhưng tôi thấy rằng,
ừm, bất cứ khi nào tôi làm động tác đẩy, mà, bạn biết đấy, về cơ bản là luôn luôn,
thì tôi đảm bảo là tôi tập cả mấy cái phần vai sau, kiểu như cơ delta sau, nơi bạn kéo,
làm cho cái cơ nhỏ hơn ở phía sau vai hoạt động, bởi vì nhiều người, bạn có thể không gặp
vấn đề này, nhưng nếu nhìn nhiều người tập tạ, họ cứ đứng thụ động, ngón tay cái
họ hơi chĩa vào hướng háng.
Như kiểu họ xoay trong.
Ừ.
Trong khi nếu bạn nhìn mấy người kiểu làm dáng kiểu Fonzie, bạn muốn vai, bạn muốn ngón
tay cái… nếu bạn đứng hoặc ngồi tự nhiên, ngón tay cái hướng thẳng về phía trước.
Vì vậy bạn nghĩ như, ừm, tôi đã gặp Mike Tyson và anh ấy kiểu thế này, nhưng anh ta dành
cả đời trong tư thế peekaboo đó.
Đúng.
Rồi bạn gặp mấy người như bạn hoặc những người thường xuyên tập yoga hoặc những người có
tư thế và vóc dáng ấn tượng nhất là vũ công.
Đúng.
Eric Jarvis đã từng lên podcast này.
Anh ấy là một nhà thần kinh học, nhưng trước đây anh đã được nhận vào đoàn múa Allen,
đoàn múa đẳng cấp, hoặc bạn thấy Twyla Tharp ở tuổi tám mươi mấy
và cô ấy không trông cứng nhắc như kiểu thẳng đơ.
Cô ấy chỉ thẳng tự nhiên.
Và đó là cách tôi muốn lúc tôi tám mươi.
Khó lắm.
Chà, cô ấy dành hai tiếng mỗi ngày ở phòng tập, bảy ngày một tuần.
Wow.
5 giờ sáng đến 7 giờ sáng.
Và cô ấy đã ở tuổi tám mươi rồi.
Rồi ba quả trứng luộc cứng.
Rồi cô ấy bắt đầu làm việc.
Ừ, cô ấy, tôi kiểu như, đó là một lối sống lành mạnh.
Cô ấy về mặt nhận thức cũng mạnh lắm.
Ừ.
Không, các leo núi chắc chắn có vấn đề về tư thế như vậy, vì nếu bạn dành cả đời chỉ kéo,
như bạn biết đấy, leo núi, nếu bạn chỉ leo, bạn chỉ làm những động tác kéo.
Và thế là cuối cùng bạn kiểu như, thực ra bạn sẽ hơi khom lưng.
Tôi nghĩ là bởi vì bạn vẫn dùng một số cơ này để kéo.
Và thế là bạn kết thúc bằng việc bị chặt chẽ ở những chỗ khác nhau.
Ừ.
Nhưng mà, đúng là kiểu lưng khòm.
Nên mấy thứ như đặt bạn vào tư thế cây cầu và kiểu duỗi cột sống dường như
rất hữu ích.
Ừ.
Như tôi đã nói, tôi không phải là vận động viên đẳng cấp hay thậm chí là vận động viên thi đấu,
nhưng tôi thấy làm những thứ như chạy dài, một ngày chạy nước rút, tập tạ nặng,
nhưng vẫn có thể chạy khoảng 30 phút.
Ý tôi là, tôi không nghĩ tôi cần bằng về sinh lý học thể dục để hiểu điều đó.
Bạn biết đấy, tôi chỉ cố để ở mức trên của mức trung bình ở mọi thứ, nhưng đó rất khác
với những gì bạn cố gắng làm.
Rõ ràng bạn là vận động viên đẳng cấp.
Ừ.
Nhưng một vài thứ như chạy, ví dụ, ừm, tôi chạy một giờ hôm qua.
Tôi cố chạy một ngày mỗi tuần, chỉ một giờ một lần một tuần.
Rồi tôi cố làm một kiểu cuộc phiêu lưu cardio một lần một tuần, kiểu leo núi hoặc làm
gì đó, bạn biết đấy, tầm hai đến bốn giờ, nhưng hy vọng có khoảng hơn 3000 feet cao
(≈900 m) leo, kiểu đi lên một cái để rồi chạy xuống.
Và thế là đủ để duy trì thể lực tim mạch.
Ý tôi là, đây kiểu như lối sống gia đình.
Vì điều là khi tôi sống một mình trong xe van, bạn luôn làm mấy thứ đó vào ngày nghỉ.
Bởi vì bạn kiểu như, Ồ, tôi sẽ chinh phục đỉnh mới này hoặc đi khám phá cái đường mòn này hay làm gì đó.
Nhưng giờ tôi sống ở một chỗ và, bạn biết đấy, đưa con đi học này kia, thì tôi phải
có phần bài bản hơn với chuyện, tôi sẽ đi khi nào.
Nhưng mà vâng, giờ tôi chắc chắn suy nghĩ nhiều hơn về tất cả mấy chuyện này.
Kiểu như, liệu đây có đủ cardio không?
Liệu điều này có hiệu quả không?
Nhưng tôi nghĩ điều đó tạo nền tảng tốt để có thể làm mấy thứ như mùa này tôi sẽ ở Yosemite
và, bạn biết đấy, tôi hy vọng leo mấy đường trên El Cap, không nhất thiết là free solo
(leo không dây) hoàn toàn, nhưng có thể một vài leo một mình có dây (rope-soloing),
có thể một vài đường tốc độ, hay gì đó.
Dù sao thì, tôi chỉ muốn có thể leo 3000 feet tương đối nhanh mà không quá mệt.
Và có vẻ như với chạy hay leo núi, bạn chỉ cần có khả năng leo theo phương thẳng đứng đó
mà không quá kiệt sức.
Ừ.
Tôi nghĩ một ngày một tuần chạy dài, một ngày một tuần chạy 30 phút với tốc độ nhanh hơn,
và một ngày một tuần tập chạy nước rút.
Ý tôi là, bạn phủ được hết các mặt rồi.
Nhưng đó là ba ngày một tuần chạy.
Và tôi thì không thích chạy lắm.
Ừ.
Nhưng một trong số đó chỉ dài 12 phút.
Bạn khởi động ba phút.
Là tập chạy nước rút 12 phút.
Vì bạn, bạn khởi động rồi chạy 400m, rồi đi bộ một vòng, chạy 200m, đi bộ một vòng, chạy 100m,
kiểu bạn không phải chạy hết sức, hết sức, hết sức, nhưng mà vâng, bạn có thể tự làm mình bị thương
nếu chạy nước rút hết công, hết công.
Chúng tôi, à, đã mời Stu McMillan, người là huấn luyện viên chạy nước rút đẳng cấp, đã huấn luyện nhiều VĐV Olympic và những người giành huy chương vàng. Và, à, đúng là chạy hết tốc lực là cách dễ bị thương. Bạn có thể rách cơ gân kheo hay gì đó. Như là, nhưng anh chạy ở sân chạy điền kinh à?
Tôi thích chạy trên sân chạy. Thỉnh thoảng tôi chạy trên cát mềm. Và khi tôi dùng áo gi-lê thì tôi nên nói là tôi không có quan hệ tài trợ với họ. Có một hãng làm những áo gi-lê này trông hơi buồn cười khi gọi thế, nhưng nó trông giống kiểu áo gilê mặc vest, và có những viên bi nhỏ bên trong. Nên nó không giống mấy loại áo giáp kiểu cảnh sát. Và cái 8 hay 10 pound đó — họ làm tới 12 pound — tôi nghĩ vừa đủ để tăng thêm độ nặng khi chạy dài. Rồi vào ngày bạn bứt tốc, bạn cảm thấy như có động cơ phản lực, bạn biết không, mình cảm thấy thế. Tôi nhận ra mình không đâu, nhưng vâng, tôi không cảm thấy thế. Rồi tất cả những cái cơ ổn định nhỏ kia, bạn không thấy đau nhức gì, bạn trông rất cân bằng về tổng thể cấu trúc cơ thể. Đó là điều tôi thực sự nhận thấy ở những người leo núi.
Bạn thấy mấy gã ở phòng gym — tôi đã dành khá nhiều thời gian ở phòng gym — có một kiểu hình: họ có vai rộng, lưng to, đầy đặn, rồi đầu nhỏ và cổ nhỏ, và họ bỏ quên luyện cổ nên trông thật kỳ cục. Tôi không biết có ai nói với họ chưa, nhưng khi tôi đi ngang tôi hay nghĩ: đừng bỏ ngày tập cổ, nha. Nhưng bạn biết đấy, khi một cơ thể mất cân bằng như vậy, nếu bạn thấy một con chó khổng lồ mà đầu và cổ nhỏ, bạn sẽ nghĩ con chó đó trông thật lạ. Có nhiều giống chó như vậy mà bạn nghĩ chẳng thể nào xuất phát từ sói được. Quá gần giống nhau trong nòi giống. Đúng vậy. Phiên bản khỏe mạnh nhất của một thứ gì đó có thể di chuyển tốt thường luôn khá cân bằng. Có vẻ như người leo núi rất cân bằng.
Tôi nghĩ leo núi là một trong những môn thể thao và lối sống lành mạnh nhất, và cũng rất vui. Đi đến phòng tập, bạn tụ tập với bạn bè, hầu hết rất thoải mái. Bạn chủ yếu là tám chuyện. Nếu bạn làm buổi tập ở phòng gym, bạn cảm giác như mình chỉ đi chơi với bạn bè cả buổi, nhưng cuối cùng bạn cũng trở nên khỏe và linh hoạt, khá mạnh mẽ, và rất nhiều trong leo núi là tỉ lệ sức mạnh trên cân nặng. Nên bạn thường trở nên thon gọn chứ không như mấy gã tập gym to xác. Theo tôi điều đó cũng khỏe mạnh hơn khi lớn tuổi. Bạn muốn giữ và duy trì cơ bắp, nhưng có nhiều thứ liên quan đến việc có cơ bắp quá lớn khiến người ta bị chứng ngưng thở khi ngủ hay giống như ngưng thở khi ngủ, vì cổ dày làm tắc đường thở. Ngưng thở khi ngủ là một trong những rủi ro sức khỏe lớn nhất — không chỉ là nhồi máu cơ tim lúc ngủ — mà bạn cơ bản đang làm tắc nghẽn việc lưu thông máu và việc “dọn dẹp” não xảy ra khi ngủ. Nó rất phổ biến ở người to béo, dù do mỡ hay do cơ quá nhiều, và đó là một trong những lý do nhiều vận động viên thể hình gặp vấn đề. May mắn là tôi chưa bao giờ tăng cơ đến mức đó.
À, à, anh rõ ràng tạo ra nhiều lực trong những gì anh làm. Tôi tò mò anh xử lý chuột rút khi đang trên vách đá thế nào? Không, anh không — anh chẳng bị chuột rút lắm à? Thật sự là không. Tôi thì hầu như không — đôi khi, nếu bạn cố leo El Cap trong một ngày, như một cuộc leo 18 tiếng hay gì đó, leo có dây, nhưng trong những lần leo tự do dài, một số bạn tôi thỉnh thoảng bị chuột rút vì bạn đã quá muộn, tức là sau hơn 12 tiếng tham gia hoạt động thể thao, xác suất cao hơn một chút. Nhưng tôi hầu như không bao giờ bị. Nói chung phong độ thể thao của tôi luôn giảm dần ổn định: bắt đầu thì rất tốt, rồi trong 10 đến 48 giờ tiếp theo tôi chậm dần với tốc độ tương đối đều, ngoại trừ thường trước lúc mặt trời mọc ngày hôm sau thì nó giảm mạnh hơn. Khi bạn gần tới 24 giờ, bạn kiểu như, tôi mệt muốn chết rồi. Nhưng khi mặt trời lên, bạn bỗng tỉnh lại, tăng mạnh trở lại. Rồi bạn tiếp tục giảm dần đều.
Vậy là toàn mấy cuộc leo đêm à? Ừ. Tôi đã làm khá nhiều, khá nhiều lần hơn 24 giờ — đó thường là leo núi hay leo vách, tức là bạn vừa đi bộ vừa leo, rồi lại đi bộ và leo tiếp. Nhưng nói chung, sau 24 đến 36 giờ, bạn chỉ là phiên bản tệ hơn của chính mình trước đó. Bạn chỉ mệt. Và rủi ro tăng lên khi bạn thiếu ngủ. Ý là phán đoán kém đi, phản xạ kém đi, mọi thứ đều tệ hơn. Giấc ngủ là then chốt, nhưng hiện tượng đồng hồ sinh học khi bạn thức suốt đêm rồi lại bắt đầu tỉnh dậy cũng thật đáng kinh ngạc.
Cũng có điều với hoạt động ngoài trời là khi bạn có thể nhìn thấy lại — bạn đã chạy bằng đèn đội đầu quá lâu và lúc đó đèn cũng gần hết pin nên bạn không nhìn rõ — rồi mặt trời lên và bạn thầm cảm ơn thượng đế. Và trời cũng không còn lạnh nữa. Bạn chỉ muốn cái ánh mặt trời đó.
Vậy là bạn nhận được một làn gió mới rồi lại tiếp tục mài giũa thôi.
Bạn đã bao giờ, ừm, có hoặc có thiên hướng gì về kiểu trải nghiệm huyền bí ấy chưa?
Bạn có tin vào mấy thứ đó không?
Không, tôi, tôi luôn là một người vô thần rất quyết liệt.
Về mặt kỹ thuật tôi được nuôi dạy theo Công giáo, nên tôi biết chút về tôn giáo.
Nhưng tôi chưa bao giờ — tôi luôn cảm thấy, bạn biết đấy, nó đơn giản là không hợp lý với tôi.
Tôi có thể nói là tôi rất chống lại tôn giáo tổ chức.
Ý tôi là, tôi đã ở rất nhiều nơi đẹp trên trái đất và có rất nhiều, bạn biết đấy, những gì người ta gọi là trải nghiệm mang tính tâm linh, như cảm giác hòa làm một với thiên nhiên, một kết nối, hoặc trước vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc.
Khi bạn ở một nơi nào đó và nhìn ra ngoài và bạn nghĩ, ôi, vũ trụ thật tuyệt vời. Thế giới này như là một nơi kỳ diệu.
Vì vậy, tôi chắc chắn cởi mở với chủ nghĩa tâm linh nói chung, hay đại loại vậy, nhưng không, tôi rất phản đối tôn giáo có tổ chức.
Sinh học thật đáng kinh ngạc.
Đấy là điều — tôi nghĩ đã có đủ điều kỳ diệu trong thế giới và vũ trụ này mà không cần thêm tất cả những lớp giáo điều, cơ bản là những điều kỳ quặc mà bạn thực ra không cần phải tin.
Tôi không thể không kể cho bạn chuyện này vì tôi, ừ, thấy nó thật hấp dẫn và nghĩ bạn có thể thấy thú vị. Nếu không thì, ừ, ừ, xin thứ lỗi cho tôi.
Nói về Berkeley, có một phòng thí nghiệm ở Berkeley muốn hiểu làm sao tắc kè có thể leo lên tường, và trong thời gian dài người ta nghĩ đó là do hút chân không gì đó, nhưng sau đó hóa ra chúng có thể làm điều đó trong môi trường chân không.
Vậy nghĩa là không phải do hút.
Hóa ra chúng có những miếng đệm nhỏ ở đầu ngón chân.
Và chúng có thể đưa những miếng đệm đó sát đến bề mặt mà chúng leo — chúng có cấu tạo như những sợi nhỏ giống lông vũ.
Chúng có thể đặt chúng sát đến bề mặt đến mức sử dụng cái gọi là lực van der Waals, tức là tương tác giữa các phân tử của bề mặt và những miếng đệm đó.
Và chúng tạo ra rồi phá vỡ các lực van der Waals đó khi leo.
Thật sao?
Giống như Người Nhện ấy. Giống như phép thuật.
Khi chúng leo, chúng trao đổi phân tử với bề mặt mà chúng đang leo — điều đó thật tuyệt vời.
Tôi hiểu là bạn không leo kiểu đó.
À, tôi thì đổ mồ hôi ướt cả tường.
Nên cũng tương tự thôi.
Đúng, đúng.
Vì tôi, ừ, vâng. Và tôi để lại da (tróc) trên đó.
Bạn có thể không thấy mối liên hệ với chúng, nhưng tôi cảm giác là chúng có thể cảm thấy thân thuộc với bạn vì chúng là những tay leo đẳng cấp thế giới.
Tôi chỉ thấy thật kinh ngạc khi chúng tiến hóa ra cách thực sự trao đổi phân tử như vậy.
Ý tôi là, bạn dành nhiều thời gian trên đá. Tôi chắc giờ bạn cũng mang trong người ít nhiều đá granite rồi.
Ừ, ừ, chắc chắn rồi.
Không, hay đấy.
Ý tôi là, bạn thấy nhiều sinh vật sống trên tường như vậy.
Bạn thấy những con ếch nhỏ bò lên bò xuống.
Ngay cả cái El Cap trông như vách đá nguyên khối cao khoảng 3.000 foot, bạn vẫn có những loài gặm nhấm chạy lên chạy xuống các khe nứt.
Có ếch ở trong đó, có đủ thứ chim, có dơi.
Vậy nên bạn thấy tất cả những sinh vật này lang thang, bạn chỉ kiểu như, ồ, chúng sống ở đây, chúng đang làm việc của mình.
Và leo núi đối với con người tương đối khó.
Rồi bạn lên đó và với những loài khác thì đó là một phần môi trường tự nhiên.
Tôi không nhận ra là có ếch ở trên đó.
Tôi thì có thấy chim bay ngang.
Tôi nghĩ có một vài cảnh trong Free Solo có cảnh chim bay qua.
Chúng sống trong mọi khe nứt.
Thường khi bạn đặt tay vào, chim sẽ chạy dọc xuống cánh tay bạn và bay ra khỏi khe, và bạn kiểu, ôi, giật mình.
Ừ.
Lần đầu thì rất giật, những lần sau thì bớt giật hơn, nhưng bạn luôn kiểu, ôi wow, một con chim vừa chạy dọc tay tôi.
Thật tuyệt.
Alex, bạn đã truyền cảm hứng và tiếp tục truyền cảm hứng cho rất nhiều người.
Và tôi nghĩ bạn nói chính xác khi bạn nói là điều quan trọng là nỗ lực bạn đặt vào.
Nhiều người có thể nghĩ là quan trọng là leo lên đỉnh và đứng trên đỉnh tảng đá — những khoảnh khắc mà nhờ bạn, chúng tôi may mắn được chứng kiến và trải nghiệm một cách gián tiếp — nhưng rõ ràng chính là nỗ lực bạn bỏ ra.
Và thực ra tôi nghĩ đó là lý do người ta tò mò về những gì bạn làm.
Ngoài việc ở những nơi tuyệt đẹp và rủi ro cao, thì rất rõ ràng bạn có kỷ luật, bạn tập trung, bạn yêu những gì mình làm và bạn bỏ rất nhiều công sức vào đó.
Cách bạn mô tả việc leo với bạn bè của mình, tôi nghĩ đó là lời chào mời, là bài quảng cáo tuyệt vời nhất cho môn leo: tụ tập với bạn bè, trò chuyện, cải thiện và khỏe mạnh hơn về thể chất.
Và nó đưa bạn đến chỗ để có những cuộc phiêu lưu lớn hơn và trải nghiệm cuộc sống phong phú hơn.
Và hãy dành cho bạn một ít thời gian sau thành tích lớn tiếp theo này.
Chúng ta không thể nói quá nhiều về nó. Tôi chắc nó sẽ tuyệt vời.
Tuyệt.
Được rồi.
Hẹn gặp bạn sau lần leo đó.
Ngon.
Cảm ơn.
Cảm ơn bạn đã tham gia buổi trò chuyện hôm nay với Alex Honnold.
Nếu bạn đang học hỏi từ hoặc thưởng thức podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi — đó là một cách tuyệt vời và hoàn toàn miễn phí để ủng hộ chúng tôi.
Ngoài ra, hãy theo dõi podcast bằng cách nhấn nút Follow trên cả Spotify và Apple; trên cả hai nền tảng bạn có thể cho chúng tôi đánh giá đến 5 sao và bây giờ cũng có thể để lại bình luận trên Spotify và Apple.
Xin hãy xem thêm các nhà tài trợ được nhắc tới ở phần đầu và xuyên suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này.
Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc nhận xét về podcast, khách mời hoặc chủ đề mà bạn muốn tôi cân nhắc cho Huberman Lab podcast, vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận.
Nếu các bạn chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp phát hành. Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi, có tựa đề Protocols, an Operating Manual for the Human Body (tạm dịch: Phác đồ — Một sổ tay vận hành cho cơ thể con người). Đây là cuốn sách tôi đã làm việc hơn năm năm, dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm. Nó bao gồm các phác đồ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến kiểm soát căng thẳng, các phác đồ liên quan đến tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi đưa ra những bằng chứng khoa học làm cơ sở cho các phác đồ được trình bày.
Cuốn sách hiện đang được đặt trước tại protocolsbook.com. Ở đó bạn có thể tìm liên kết tới các nhà bán lẻ khác nhau và chọn nơi bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
Và nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội — Instagram, X, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan tới khoa học, một phần trùng lặp với nội dung của Huberman Lab podcast, nhưng nhiều nội dung khác thì khác biệt so với podcast. Một lần nữa, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Và nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network là bản tin hàng tháng miễn phí bao gồm tóm tắt podcast, cũng như những gì chúng tôi gọi là các phác đồ dưới dạng các file PDF dài một đến ba trang, bao phủ mọi thứ từ cách tối ưu hóa giấc ngủ, tối ưu hóa dopamine, tiếp xúc lạnh có chủ ý. Chúng tôi có một phác đồ thể lực nền tảng bao gồm huấn luyện tim mạch và tập kháng lực. Tất cả những điều đó đều hoàn toàn miễn phí. Bạn chỉ cần vào HubermanLab.com, mở menu ở góc trên bên phải, kéo xuống mục newsletter và nhập email của bạn. Tôi nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Một lần nữa cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc trao đổi hôm nay với Alex Honnold. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm tới khoa học.
歡迎收聽 Huberman Lab Podcast,我們在這裡討論科學及可應用於日常生活的科學工具。
我是 Andrew Huberman,是史丹佛醫學院的神經生物學與眼科教授。
我今天的來賓是 Alex Honnold。Alex Honnold 是一位職業攀岩者。
他最為人知的是成功進行無繩獨攀(free soloing),也就是完全不使用繩索或任何固定裝置,攀登酋長岩(El Capitan,俗稱 El Cap)——這是在優勝美地國家公園近 3,000 英尺的攀登。
這當然也是驚人電影《Free Solo》的主題與焦點,如果你還沒看過,你絕對應該去看。
我很久就想和 Alex 談談。我不是攀岩者,只試過幾次。
但我非常好奇想了解 Alex 在學習與訓練上的心態,以及他更為廣泛的人生哲學。
我的興趣來自這樣一個事實:Alex 在酋長岩的無繩獨攀以及其他攀登,使他成為史上最有成就且最具創新性的運動員之一。
當然,酋長岩的無繩獨攀風險極高、後果也非常嚴重。
今天我們討論如何構想並朝目標前進,以及如何把日常工作與家庭生活的需求,與為任何驚人、龐大或長期挑戰所做的漸進式訓練結合起來。
Alex 明確指出,建立付出努力的能力既重要又可行,並說明如何以有系統的方式去做,從而讓看似不可能的目標變得可及。
我們也討論到,面對自身的死亡其實是建立美好人生的最佳動機之一,以及為何大多數人會逃避這個現實,結果活得比原本可能的小得多。
我們還會談到訓練,真正要做什麼來建立力量與耐力,不只為了攀岩,也適用於一般情況。
這引出關於舉重訓練、體重訓練、跑步、健行等一大堆可以套用的項目。
即使你對攀岩完全沒有興趣,今天與 Alex Honnold 的對話也肯定會改變你對自己人生、你能成就什麼以及如何去做的想法。
在開始之前,我想強調這個播客與我在史丹佛的教學與研究職務是分開的。
不過,它是我希望並努力向大眾免費提供有關科學與科學相關工具資訊的一部分。
符合這一宗旨,今天這一集也有贊助商。
現在開始我與 Alex Honnold 的對談。
Alex Honnold,歡迎。
謝謝邀請我。
我覺得《Free Solo》在很多方面都很了不起,但我有個朋友(我想你認識他),攝影師 Michael Muller,他在我看電影之前就說過:
「這很瘋狂,作為旁觀者你整段時間都會感到害怕,但你又從一開始就知道 Alex 會活下來,這很不尋常……」
我想有些人不知道這件事。
真的嗎?
有些人看完電影之後根本完全不知道講的是什麼或發生了什麼,他們整部片都在想,天啊,接下來會發生什麼?
好吧,我剛剛劇透了。
喔,對。
現在嘛,我覺得沒人在意了,已經是舊聞了。
這確實是一項壯舉,我們可以深入討論那項壯舉,但我其實想更深入探討你整體的過程。
我相信這些過程隨時間有所改變,歡迎你談談這點,但我非常好奇內在動機與外在動機的觀念,對吧?
我也覺得無繩獨攀特別的一點是你身上有攝影機,顯然會被拍攝,你自己也知道會被拍。
然而,我一直把攀岩視為一種比較孤立的運動,或是小團體在偏離主流的狀態下進行的活動。
現在社群媒體改變了情況,一切可以非常快速地被張貼,甚至直播。
當你思考你所做的進步、目標和某些里程碑時,你怎麼去構想?你會寫日記嗎?你有沒有一套會坐下來思考「對我來說什麼經驗會很棒」的流程?會考慮到觀眾是否想看嗎?對你來說,內在與外在動機之間的平衡是什麼?
基本上,我認為攀岩一直是內在驅動的。從小開始攀岩以來,我一直愛攀岩。
我愛攀爬的動作,愛那種感覺,愛整個體驗,所有關於它的一切都很棒。
但現在作為職業攀岩者,顯然也會有外在動機,因為你會想,喔,這是我的生計來源。
所以我覺得關於電影《Free Solo》,兩者之間有個很有趣的平衡:這件事是我自己也很想為自己做的,即便世界上沒有其他人存在,我也會想做這件事。
但你也知道如果電影拍得好——而事實上它拍得很好——這對你的職業生涯會很有幫助,對其他事情也會有好處。
因此,的確存在外在的動機。
所以你總是在試著分辨哪一部分是什麼,因為你不想——尤其在無繩獨攀這種情況下——過度被外在動機推動,導致你被推去做你還沒準備好、不應該去做的事。
當然,即使是外在動機,也可能讓你去做不該做的事。我也說不上。但作為攀岩者,你會不斷思考這些事情。
為了在 El Cap 進行 Free Solo,你是把每一段路序背下來,還是比較像抓些手法模式,知道在某一段你可能會做出幾種不同的動作?
那要看情況。
所以最難的那幾段,我肯定是背過的,每個細節都記住了。
但那只佔最難的部分而已。
大概只佔整條路的三分之一。
至於最容易的那三分之一——有些地方其實相當容易,有些段落甚至是非攀岩者也能夠攀上一小段牆面。那不是主要部分。
所以對於容易的段落,你只要知道自己能做得到,不用去緊張記住每一步。
而中等難度的那些,大概就是剩下的那一個三分之一,像你說的比較像是手法模式。你可能知道最難的地方,然後只是知道剩下的會沒問題,但不必逐字逐句地背下來。
但我當然把整條路線非常非常熟悉。你知道,有些你必須知道的事物,你會認出來,不只是一個個握點,還有那種很直覺的感受——這感覺不一樣。
因為我想像過條件會變,對吧?像天候、岩壁受熱、岩壁的陰影之類的。
有,但沒你想的那麼大,因為我只在陰影中爬。像春天,整個岩壁的西側會一直陰到上午十一點或中午左右。所以你凌晨四點出發,就有大約八個小時完全在陰影下。通常溫度和狀況會相對穩定。而且你會整個季節都在那裡練習,所以你大概知道明天的感覺會和今天差不多。全部都落在一個相對狹窄的範圍內,特別是在春天,這也是我選擇在春季去做的原因。
秋天情況就有點不同,因為太陽位置比較低,會比較早照到牆面,而且反直覺地會更熱。陰影時比較冷、日照時又更熱,這顯然會讓攀登更困難。
但當我在 El Cap 自由練習時,我每年會在優勝美地待三到四個月。像每年春天和秋天各待一兩個月。你在那裏待了四個月,就會知道那裡的感覺;你習慣那麼早起,習慣在那面牆上攀爬,然後心裡會想,喔,今天又會是岩壁上的美好一天。
其實我那次在 El Cap 做 Free Solo 的那天,比起最理想的狀況來說,當天有點潮濕也稍微溫暖了一些,不是我會選的最佳天氣,但當天就是那樣,我心想,這就是屬於我的日子,你就得去做。前一晚還有點陰天,天氣若夜裡多雲,最低溫就不會降太低,所以我醒來時感覺有點悶熱、有點潮濕,心裡想這在凌晨四點不是很棒的感覺,但我還是想,這就是我的日子。最後那天很有意思。
所以你會和岩石建立一種關係,學會去辨識它的不同狀態。
你前一次出發後又收手,那次是怎麼回事?
那是在秋天,是前一個季節。基本上季節快結束,接下來一週就會有風暴來臨,季節在收尾。我當時想,嗯,我至少得試一次。做了很多準備,我覺得大致上準備好了,但結果發現我還不夠準備好,所以最後撤退了。那也算是我那個季節的結尾,我心想或許可以趕上,知道如果這次搶不進去,就得再等六個月。
再加上攝製組那些壓力,知道有一堆人在為你工作、等著你,你會想好吧,我至少得試一試,畢竟這麼多人在等我。但結果我當時就是還沒準備好。後來我在春天真正完成時,準備得更充分,感覺也好很多,整個經驗也順利得多。現在回想起來,我很高興事情是這樣發展的,因為更好。但當時我覺得,天啊,我在這件事上失敗了,這麼多人在看,真丟臉,當下壓力很大。
外在的壓力一定很強,尤其那群人還是你的朋友。我想如果只是生意場合,你可以說沒關係,只是工作。但你那時身邊有很多朋友陪著你。
對我來說,如果我要去爬那面牆,我通常是凌晨四點半或五點開始爬。那意味著我一些朋友為了在牆頂就位,要在凌晨一點起床,背著重背包去爬山頂。如果你叫一群兄弟半夜一點去爬山,你得對得起他們的付出。如果你說你要做某件事,就真的得把它做完,因為你的朋友們——當然沒人會抱怨、沒有人在逼你,但你也不想撤退。對,跟人說會做卻做不到真的很丟臉。
他們當然只希望結果只有一種可能。他們都非常正面、支持,一切都很好,但你還是會感受到那股壓力。
嗯,結果確實很順利。
我很好奇,在1到10的刻度上,10代表完全確定,沿著那個過程,當你完成時,有沒有任何階段讓你覺得不得不臨時偏離原本計畫?
你是指在實際的那一天——
在真正完成無繩獨攀的那一天。
不,那天我是百分之百。
一切都很完美。
我完全知道該怎麼做。
一切都很美好。
但要達到那個狀態真的花了很長時間。
你知道的,字面上是多年累積,然後又有好幾個月的準備和各種事。
但不,那天一切都很完美。
我想稍微休息一下,感謝我們的贊助商 Juve。
Juve 製造醫療級的紅光治療設備。
如果有一件事是我在這個播客中一再強調的,那就是光對我們生理的影響有多麼驚人。
除了日光之外,紅光與近紅外光源已被證明能對細胞與器官健康的多個面向產生正面效果,包括更快的肌肉恢復、改善皮膚健康與傷口癒合、改善痤瘡、減輕疼痛與發炎、甚至提升線粒體功能與改善視力本身。
Juve 燈具的特色以及為何是我偏好的紅光治療設備,在於它們使用臨床證實的波長,也就是特定波長的紅光與近紅外光結合使用,以觸發最佳的細胞適應反應。
我個人每週大約使用 Juve 全身面板三到四次,並且在家與旅行時都會使用 Juve 手持燈。
如果你想試用 Juve,可以上 Juve(網址拼成 J-O-O-V-V.com/Huberman)。Juve 為所有 Huberman Lab 聽眾提供專屬折扣,最高可折抵 400 美元。
再說一次,Juve 網址是 J-O-O-V-V.com/Huberman,可享最高 400 美元折扣。
今天的節目也由 BetterHelp 贊助。
BetterHelp 提供由持照治療師進行、完全線上的專業心理諮商。
我做每週心理治療已超過三十年。起初我沒有選擇,這是我能留在學校的條件。
但很快我就發現,治療是整體健康中一個非常重要的部分。
優秀的治療本質上由三件事構成:
首先,它提供與你能真正信任、可以談論任何議題的人建立良好關係的機會。
其次,它能以情感支持或定向指導的形式提供支援,當然也可能同時兼具兩者。
第三,專業的治療應該能給你有用的洞見,這些洞見可以幫助你在工作、你的人際關係,以及你與自己的關係上有所提升。
在 BetterHelp 上,他們讓你很容易找到與你能產生共鳴、並能提供上述三項好處的專業治療師。
此外,由於 BetterHelp 的治療完全在線上進行,非常節省時間,也容易納入忙碌的行程中。不需要通勤到治療師的辦公室、也不需要在候診室等停車位這類事情。你只要上線,就能進行諮商。
如果你想試試 BetterHelp,可以到 betterhelp.com/Huberman 申請,首月可享 10% 折扣。
再說一次,網址是 betterhelp.com/Huberman。
當你在攀爬時,我很好奇你的心理視野(mental horizon)是在什麼地方。我做為非攀岩者,可以想像你的心理視野總是放在下一個招式上,就是往上和往外再往前一點。当然,有時你也得先往下再往上。但你的時間分段和空間分段似乎都非常非常近。你會不會進入某種自動化的狀態?我是說,我們會聽到「心流」,對吧,但會不會是你發現自己更多是在操作/應變,而不是過度策略性地思考接下來五秒或十秒內會發生什麼?
嗯,我想理想狀態當然是進入那種心流,不管你怎麼稱呼它。但實際上,我想在紀錄片裡也有一些我說過的話,像是自動駕駛之類的,我希望能處於自動模式。
所以我渴望不要想太多。
對我而言,這也是為什麼需要那麼多練習,目的是能夠把某件事幾乎機械式地做出來,透過反覆練習,去執行你練熟的動作,而不需要去思考它。
因為我覺得一旦你開始想太多,你不只比較容易犯錯,還會被自己的思緒困住。
我不知道,總之我的志向就是去做那件事:不去想、不猶豫、沒有情緒上的干擾,就直接去做。
它的動覺(kinesthetic)面向重要嗎?換句話說,你是不是一邊靠感覺去走一邊用視覺?我想這些感覺會開始融合。
是的,實際上我以前沒有人這樣問過我。在某種程度上,動覺面向或許就是整件事的全部。就像跳舞一樣,你在石頭上流暢地移動。
當然你會環顧四周、看你的腳點、把腳放對位置,但真正的情況是你在做一連串動作,你在流動,你的身體在動。
我覺得當你攀得好,尤其是你事先排練過、非常熟悉那條路線時,感覺就像慢跑或游泳,或其他基本的動作模式,你的身體就在做它該做的事,感覺很棒,真的很愉快。
你還會不時讓自己感到驚訝嗎?像是在訓練時會想,哇,我沒想到那樣可以成行。
會的。
然後要延續那種動覺感。
我最近在聽一本很棒的書,作者是 Twyla Tharp。她是位編舞家。她以前是芭蕾舞者。她是編舞家。她說,區分那種——你知道——有點花式的精湛技巧(virtuosity)和真正的純熟(mastery)的地方,在於當你開始讓自己感到驚訝的時候,我想那一類的人可以算是炫技型的高手。
那種被自己驚到的情況多久會發生一次呢?對我個人來說,這可能是我最喜歡的攀岩瞬間,就是當你讓自己吃驚的時候。這不太會發生在無繩獨攀(free solo)上,因為無繩獨攀你並不想被驚到。但有繩子的時候,你常常會有那種覺得自己快要掉下來的瞬間,因為你已經碰到生理極限或其他原因。然後你居然完成了一個原本確定做不到的動作。這種事不常發生,但一旦發生,你會覺得「喔,我超出自己的預期了」,那真的是最棒的感覺之一。這種事偶爾會發生。
其實在某種程度上,我跟朋友說過,我覺得這可能是我看待變老的一種方式。隨著我年紀增長,作為一個攀岩者,我覺得我讓自己驚訝的頻率變少了。比如說你 24 歲的時候,你不太知道自己的極限,經常會讓自己驚訝,會想「哇,我真的超越了自己,我確實做到了我以為做不到的事」。而現在我剛滿四十,這種情況當然還會發生,但就沒那麼頻繁。有時候現在還會出現我本來以為能做的動作卻失敗的情況,你會想「唉,你可以怪天氣、怪條件、怪其他什麼」,但心裡還是會想「我真的以為我可以做到」,最後還是摔下來,然後你就會很懊惱。
傳統上年齡在攀岩中扮演什麼角色,你自己又是怎麼體會的?像某些科學領域——數學的刻板印象就是年輕人的遊戲;而像生物學這類則更偏向累積性,能有長期且傑出的發現、長壽的職業生涯。那些都是學術上偏腦力的事。但對於每一項運動,人們都有不同的看法。對攀岩,尤其是對無繩獨攀者的傳說是什麼?是老年人的遊戲?還是年輕人的?——哦,我想你是說「女性的遊戲」,抱歉我剛剛口誤。
我不覺得有人會說無繩獨攀是老年人的專利,但從一般情況來看,攀岩比多數運動的持久度高,因為它對身體的衝擊相對較小,而且很注重技巧與身體的動作,不只是純粹的體力。話雖如此,攀岩現在也進了奧運,而在奧運中奪牌的人多半年齡在18到23歲左右,跟體操的年齡層差不多。所以如果論最頂尖的攀岩競技表現,可能和體操相近。但若是在真正的戶外岩壁上做一些有趣的新嘗試,空間就寬廣得多。甚至到了五、六十歲,還有很多攀岩者帶領外派、開發新路線,做出對攀岩界有意義的事,雖然他們未必在體能上是最尖端的那群人。因此我覺得攀岩的機會比大多數運動要多得多。
另外一個攀岩很棒的地方是,在許多其他運動,比如球類運動、NBA、NFL、棒球之類,如果你沒辦法進入職業隊,那基本上等於永遠不會以那種方式再打比賽了;你可能真的再也不會打職業美式足球了。但攀岩不一樣,即使你不在最高等級,你仍然可以一直去爬、一樣可以做很酷的路線、做有意義的事,你還可以去教課、參與其他事務。所以你可以在這一領域待得久很多。
你提到攀岩已經進入奧運。我們看到像滑板、攀岩這類傳統上是在現場、大家親自去做的運動現在都進了奧運。以前這些事情不一定被記錄下來,因為當時沒有社群媒體。更準確地說,是因為沒有智慧型手機、沒有那種容易記錄的攝影機——重點其實不是社群,而是是否能輕易把它記錄下來。所以我猜現在會有大量年輕人湧入這個圈子。你覺得這項運動會因此進步得更快嗎?我也好奇文化面會不會改變——任何運動一進奧運就會被說「被賣掉了/變商業化了」,會不會因此改變。你對攀岩在這次大擴張下的文化有什麼看法?
我個人很支持這件事。我小時候就開始去攀岩館,攀岩改變了我的人生,讓我的人生更好。我可以看到奧運或更主流化後帶來的商業投入,但這其實很好,因為我大多數朋友在某種程度上都跟攀岩產業有關——他們可能是教練、營養師、設路者(route setters),就是那些做出人們要爬的路線的人。產業越大,就越多人能靠自己喜歡做的事維生,即便他們不是獲贊助的頂尖職業選手。因此產業擴大對大家多半是件好事。
而且說實在的,攀岩超棒的。
像,如果有人喜歡,為什麼不去爬呢?
我的意思是,肯定比大多數其他健身方式還好。
你知道,為什麼要做 CrossFit,當你可以去攀岩?
那酷多了。
我的意思是,感覺確實是——
好玩多了,這倒是肯定的。
而且可以室內也可以室外。
有些動作出於安全考量你可能不想一個人做。
但——
我覺得當人們問說,對攀岩文化你擔心什麼,像奧運化和被主流接受之類的問題時,
有點像,如果有人想當個攀岩者,一輩子只去大城市的攀岩館,那也很好。
他們如果只想一輩子爬塑膠(室內人工岩壁),那也比去做 CrossFit 或其他東西要好。
我覺得那很棒。
你不必去爬酋長峰(El Capitan)才算是攀岩者。
我大概是那種覺得人可以做他們想做的事的人。
我覺得這對這項運動很棒。
你也會看到標準現在正在很快提高,某種程度上是因為這個結果。
就是更多更好的攀岩館、更多少年兒童開始接觸。
你會看到天賦成長得更快。
我偶爾會看到一些跑酷(parkour)孩子的社群媒體帳號,他們在都市地形玩出絕對瘋狂的東西,通常都是在城市裡。
跑酷和你做的那種攀岩之間有交叉嗎?
有一點點,但不是很多。
不過攀岩者,特別是競賽攀岩,像抱石(在奧運項目裡),確實有朝向有點像跑酷的動作走—像大型的跑跳、瘋狂的擺盪之類的。
所以有些老派攀岩者抱怨那種抱石變得太跳躍化了。
但我挺喜歡的。
我是說,我不知道,這些其實都是非常內行人才懂的東西。
怎麼分開——基本上在最高層級,選手都非常非常強壯,
那要怎麼區分這些都在菁英水準攀爬的選手呢?
其中一個方式就是像那樣複雜的動作,像跑跳、協調性之類的東西。
所以我不知道,我覺得很酷。
其實我也遇過幾個職業跑酷選手,他們也會爬岩。
他們在某些特定類型的動作上真的非常厲害。
看起來很驚人。
是啊,我覺得他們做的很多東西既令人畏懼又超酷。
我忍不住要看。
而且也會激發人去練習,因為有些動作真的是成敗關鍵,至少在他們放到社群媒體上的那種形式裡,甚至可能關乎生死。
所以我總是很好奇,那些動作背後是怎麼辦到的。
你知道,我從小玩滑板長大,走在城市裡看到東西會想,喔,那個會超棒。
所以單看一個景觀,不論是自然還是都市景觀,都會用完全不同的角度看,我覺得攀岩和跑酷有很多相似處。
而且我也會把你想像成像 Tony Hawk 那樣的人,在那個運動待很久,他是滑板的超級推廣者,見證這項運動經歷過各種高峰和低谷,現在還入了奧運。
所以我認為攀岩和像滑板、衝浪這類運動在這方面很相似。
都是次文化,但後來也變流行了。
是那種先小眾,後來變得有點主流。
但即使變成主流了,仍然有一種酷感,像滑板一樣。
它不再完全朋克,但仍然很酷,滑板仍然很酷。
而且還是不那麼普遍,攀岩也是這樣,我有點認為,對,攀岩在成長、變得更主流,
只是永遠不會像足球那樣普及,你懂我的意思嗎?
它總會有點小眾、有點反主流,因為它本來就是比較小的事。
就不是像打籃球那樣普及。
我對訓練面和某些體能面很有興趣。
我同意,我只玩過一點點,我去過攀岩館一兩次。
對,我正想問你,你上上下下牆幾次?
是啊,還不錯。
我幾次當過別人的保護者,但絕對算不上熟練。
要開始嘗試會很有趣,順便說一句,生日快樂,你剛滿四十。我很快就要五十了。
我現在比較在意的是靈活度,雖然我對自己的力量和耐力還算滿意。
攀岩對那點很好。
攀岩對那點非常有幫助。
而且有很多關於大腦長壽、維持認知以及維持肢端(像腳趾和手指)力量的有趣研究,相信不相信,腳趾和手指也有關聯。
是的,那我一直覺得那只是相關性問題。
就是相關性而已。
因為像握力只是所有事的一個代理指標,代表你很常使用你的身體。
所以因此,你可能比那些不常動的人要更敏銳。
沒錯,所以那只是一個相關指標。
同時,控制軀幹動作和軀幹肌肉收縮的運動神經元,從身體中線往外延伸,在脊髓中是分層排列的。
所以,它們字面上就是那些控制核心(軀幹)運動的運動神經元。
像是坐直還是像哪些姿勢?
坐得靠近脊髓的中線一點。
然後,你知道,隨著演化,我們是從有鰭和翅膀的動物演化來的,有些相同的基因會被重複使用。
最後,你會有控制精細動作的運動神經元,比如像這樣的動作。
而且確實,不知為何,控制遠端肢體的運動神經元──像是腳趾和手指、小腿和前臂──比起控制軀幹的那些,更容易受到與年齡相關的退化影響。
所以,有可能,雖然我們還不知道,透過維持遠端肢體的力量,你其實能保護運動神經元和認知功能。
那是一個非洲,我超興奮。
而你很難過。
是啊,我在做這件事。
這也是我好奇攀岩者──只要他們不摔下去喪命──他們老化的狀況如何。
這裡還有其他情況,因為像某些運動,像美式足球和英式橄欖球,
頭部會被撞很多次,
所以他們往往不太能健康老化。
但我一直把攀岩者放在心裡,我在優勝美地的時候會看到年輕人像你這樣,
然後也會看到那些年紀大的攀岩者,
我心想,天哪,這些人狀況好得不可思議。
他們很瘦、有活力、看起來認知也很清明。
所以這似乎是一種人們能夠保有功能的運動。
我也是這麼覺得。
我是說,很難說,因為真沒有那麼多超高齡的攀岩者。
然後想到的那些比較有名的老攀岩者,他們也跟大家一樣死於同樣的原因,像是癌症或心臟病之類的,
但通常是到八十多歲之後才去世。
不,我是說,我覺得攀岩是很棒的老化方式。
我有一群五、六十歲的朋友都非常健康。
實際上我想到一個朋友,他是內華達大學拉斯維加斯分校(UNLV)的哲學教授,
但他練得超壯,我想他現在已經64歲了。
我想他剛成為最年長攀登某一級數(像是5.14)的人,那算是一個相當頂尖的攀岩等級。
我想他現在可能是做過那項成就中年紀最大的。
但他曾經在聖地牙哥告訴我,他在美國中西部某個飯店的游泳池,像是參加會議什麼的時候,
有個小孩問能不能摸他的腹肌,因為從沒看過,他問:「那是真的嗎?」
你知道的,就像真的嗎?
因為他是一位48歲的教授,但腹肌分明。
游泳池裡有個小孩問:「我可以摸嗎?那是真的嗎?我從沒看過這種東西。」
這件事很多面向都說明了他,也說明了我們國家的現狀。
沒錯。
我們正面臨非常嚴重的肥胖危機。
這不只關乎外觀。
我有想過要開始玩攀岩。
我的問題是我曾經只靠蠻力去嘗試。
我就想靠拉的方式上去。
很多人會這樣做。
很明顯這很愚蠢,你會很快耗盡體力。
對成人來說這很常見。
尤其是男性,尤其像你這種已經很有體能的人。
所以你會想把你已有的工具用在上面,但你會發現不行,你得用腿發力,要講技巧、要有靈活性。
我喜歡把攀岩比作爬一段非常非常陡的樓梯,你還是在走樓梯,用扶手保持平衡,但不是靠拉扶手把自己拉上去。
大部分的攀岩基本上就是一段很陡的樓梯,尤其是戶外的攀岩。
在室內攀岩館情況有點不同,因為牆面實際上是垂直的。
但在戶外,岩面幾乎總是比垂直稍微傾斜一點。
所以基本上你是在一段非常非常陡且需要技巧的樓梯上,然後你用手把來保持在岩面上的平衡,
但你的腿應該一直在發力。
我還沒爬過半圓頂(Half Dome)。
完全沒?
你爬過雲端休息(Clouds Rest)很多次?
沒有,我爬過雲端休息很多次。
有跑步去雲端休息、也背著行軍包去過雲端休息,但半圓頂有那些鋼纜。
對,我從來沒那麼早在旺季時就把申請搞定。
不用,等過了需要許可的季節再去就好。
你知道鋼纜全年都在的。所以淡季時,他們把支撐桿拆掉,但鋼纜還在,你任何時候都能去。
其實在旺季過後去比較好,因為不需要許可、也沒什麼人,非常悠閒。
好,我一定要去。
就淡季去,會好很多。
我最大擔心的不是我會摔下去,而是上面的人會摔下來。
嗯,你夠強,能把他們稍微讓開、擦過你,像是把他們撇開一樣。
也有可能吧。我有聽過那種事。
理想情況是能把他們攔住。
最好是能攔住他們。
是啊,我也很想那樣做。
我從十幾歲起就去優勝美地(Yosemite)。
我很愛那地方。
不能說是我的第二個家,但那真像天堂,如你所知。
其實我很高興能跟你談這些,部分原因是我希望更多人能走進國家公園,好好享受它們,因為我們有很多寶地。
對我來說,優勝美地高地的圖奧勒米草甸(Tuolumne Meadows)就是人間天堂。
優勝美地真的是一顆明珠。
我覺得它是全國最棒的國家公園。
大家忘了它其實離灣區或洛杉磯只大約四小時車程。
相當快。
你會穿過很多不同的景觀,然後砰—突然就到了。
然後就像天堂一樣,真是不可思議。
我很好奇無繩獨攀(free solo)的一些事,作為一個外行觀眾,我們會覺得,那是最難的部分吧?那是最困難的事嗎?
但我想,任何一項運動內部,像其他運動一樣,肯定有一些非常困難、甚至可能危險、而我們外面的人不知道的事情。像說,無繩獨攀有哪些不那麼明顯的面向──如果真有的話?因為我總是覺得,我可以想像「喔,那看起來超難」,但那可能反而是比較容易或不那麼困難的部分。通常運動裡會有那些我不想直接稱為「隱藏危險」但確實是隱藏的危險。觀察者不會注意到的是哪些事?
嗯,我也不太確定。我不確定那些隱藏的危險是什麼。不過我會說,明顯的視覺危險,像是一個沒有攀岩經驗的人只看無繩獨攀,他們通常會誤判所有的危險和風險。他們只是看一眼,覺得「那瘋了、那怎麼可能」,他們帶入的東西大概並不是實際情況。只是因為很難從視覺上判斷攀登中什麼是有挑戰性的。你會想說,那不就是一面垂直的牆嗎。但如果那面垂直牆上有一條漂亮的裂縫,那其實是相當容易且穩固的攀爬。但有些其他情況,如果是很小的洞,你得仰賴你的腳之類的,我也不確定。總之從外表很難判斷這些東西,你必須親自去做才會體會。但我覺得,人們對無繩獨攀的風險整體感知,其實可能有點被誤解了。
所以談到攀岩整體,如果你用繩子去攀登,像是傳統攀登,帶著繩和裝備去爬 Half Dome(半圓頂)之類。從地面開始攀爬時,你會在放第一個保護點前先爬一段距離,因為那就是攀登的本性:先爬一段再放一個東西,把繩子扣上去,然後才有保護。然後在那之後你要到的某段距離,事實上在那段之前你基本上是在無繩獨攀。你知道嗎?攀登裡面總是有風險,因為即便你有繩子在身上,取決於你離上一次保護點有多高、地形如何、岩石是否穩固、還有其他因素,你或多或少還是有風險。所以我覺得人們看無繩獨攀好像是二元化的想法:沒繩子就是危險。但其實任何時候你在攀登,都可能有危險,你會不斷評估這些風險並試著去減輕它們。
所以我認為那是大誤解,因為容易的無繩獨攀,假如我是某個比如說有三十年經驗的資深攀岩者,如果我在做一段容易的無繩獨攀,幾乎可以肯定比在帶繩的情況下做某些非常困難的攀爬還安全。事實上我做過最嚇人的經驗,大多是帶著繩子的時候。因為有繩子時,你會更願意把自己推進未知的地形,心裡會想「肯定前面一轉角就會有好地形」。然後你就不停地往前轉角,總是沒找到好保護點,你會想「靠,情況越來越可怕」。我們可以罵髒話嗎?可以啊。嗯,對。所以,比方說你們彼此之間要罵也行。很多讓我最害怕的經驗是帶繩的,因為你會一直想「肯定會變好,肯定會變好」,結果卻越來越糟。很快你就處於那種如果你摔下去肯定會死的情況,但如果你當時沒綁繩,你根本不會爬到那個位置,因為你在無繩時會保守得多。無繩的時候,如果覺得哪裡有問題,你就會下來,因為你不會推得那麼遠。
我看過電影《Maru》,我覺得那部片相當緊張刺激。那是一個帶繩卻把自己逼得非常靠近極限的例子,因為你有繩子,你就願意一直推進未知。但最後你會發現自己處在「這真他媽的極端」的狀態。你看過那片,完全瘋了。是的,很瘋狂。我覺得冰和雪又帶來另一個維度。
我想對於旁觀者來說,無繩獨攀的印象是這些人一跌下去就死了,對吧?我聽你以前說過,其實不是那樣。嗯,某種程度上是對的,你不想摔,但……是的,在大多數地方,如果你掉下去你會死。但我年輕開始做無繩獨攀時,並不是說我只做那個,但在我第一次做那些無繩路線的時候,腦子裡總會有個聲音說「如果你滑了,你會死」。但實際上有很多地方,你的腳滑了但其他東西沒動。你的手還抓著,你抓得很緊,腳就滑了一下,你只是想「喔,我的腳滑了」,然後繼續爬,沒什麼大不了。當然也有些地方腳一滑你就肯定會死,關鍵是要分辨哪些是哪些。但我覺得剛開始的時候你會認為「只要出事就會死」,但你做得越多,就會知道「不,不,很多事情發生都還會沒事」,你只是必須確保在錯誤的時間別發生錯誤的事。
我很意外你說,沒錯,無繩獨攀者會死,但很多時候他們死的時候並不是在無繩獨攀,而是在做其他事情。
我對這件事很著迷,但不是出於病態的好奇,而是有好幾個原因。
所以也許你可以多說一點。
對,電影《Free Solo》裡有一句話,我的一個朋友 Tommy Caldo(他是個很知名的攀岩者)說類似這樣的話,所有那些很有名的自由獨攀者現在都死了之類的。
那句話暗示自由獨攀很危險,他們都是在獨攀時喪生。
但實際情況是,基本上他們大多不是在獨攀時死的。
大概只有一兩位獨攀者確實是在獨攀時喪生。
不過我偏好的統計說法是,從來沒有人因為做前衛的事而喪命。換句話說,沒有人是因為不斷突破極限、做極端動作才死的。
確實有幾位自由獨攀者是在獨攀相對簡單的路線時死亡,像只是隨便出去做些輕鬆的攀爬,可能某個手點斷了,或發生了什麼事。
因為人都死了,所以很難確定到底發生了什麼。
但其他那些以自由獨攀聞名的人,大多是死於降落傘意外,比如翼裝或 BASE 跳,或有人被突如其來的巨浪沖到海裡——那種很詭異的意外。有一個死於車禍。
你知道,就是各種人會死的方式。
所以我想說的是,並不能明確地說自由獨攀是最危險的。
我們有個朋友很不幸已經過世了,肯·布洛克(Ken Block),他是個著名的拉力賽車手,曾和我們這裡的攝影師 Mike Blayback 以及 DC 的攝影團隊一起合作。他也是 DC(像 DC 鞋、DC 滑板之類)創辦人之一,做過拉力賽車。很不幸,他是在一次雪地摩托事故中喪生。
他住在猶他州,這當然是一場巨大的悲劇。
然後你去看那些所謂的「極限運動」人士,你會發現,處於某個領域或運動巔峰的人,常常在做一些他們也很享受的別的活動時喪生。
你會想,他們是在不斷挑戰自己,還是只是有點太放鬆了?
就像你說的,很少見到自由獨攀者是在攀登中最困難的那段被殺死的。
所以可能是因為他們放鬆了心神投入,對什麼叫危險的標準改變了。除非他們需要完全鎖定注意力,否則在細節上的注意會有所欠缺。
這基本上是我在嘗試救你一命的方式。
是的,不,我很感激。你做任何除了自由獨攀以外的事,都要非常非常小心。收斂一點。
是啊,我們需要你。我也猜那些我們在談的人,本來就更願意冒險,他們平常會開快車、做各種事,生活裡更願意承擔風險。我想遲早那些事會找上門,或者說有可能會發生。
話雖如此,上一代世界上最頂尖的兩位自由獨攀者還活著,都是年紀大的男士,過著自己想要的生活,繼續做他們的事。
還在獨攀嗎?嗯,也許不是在超高的水準上,也許不再那麼逼自己,但肯定還能做。
有個叫彼得·克羅夫特(Peter Croft)的人,他是加拿大人,但在美國生活很久了。他是我小時候的英雄,是個令人難以置信的獨攀者。事實上電影《Free Solo》裡有他的一段畫面,他被塑造成一個導師型的人物。
說實話,他並不是我的導師,因為我當時太怕去跟他說話——他是那種個人偶像。但他人非常好,很了不起。
現在我們兩個都受 The North Face 贊助,所以算是朋友,同隊的。我有在活動上跟他混過,也跟他一起吃過晚餐。我曾問他,大概什麼時候你停止做那種前衛的自由獨攀?他說,實際上在這幾年內,他做過幾次他最難的獨攀,按等級來說算是難的,不見得是最前衛的,但在等級上是很難的。
我當時很驚訝。他現在仍然會做一些事,身材也很好,很有幹勁。我不想冒犯他,但他大概五十多歲,也可能接近六十吧。
他超棒的。真的,他仍然很了不起,還是常常去攀登。即使休息日,他也會去同樣的攀岩區跟朋友閒聊,帶他的狗去懸崖那邊溜達之類的。
所以我看像他這樣把自由獨攀當成一生事業的人,我會想,如果你做得很謹慎,做出好的決定,我覺得未必一定會很危險。
你能和童年偶像成為朋友、成為同事,這有多酷啊?
那是最棒的。其實我覺得作為職業攀岩者最棒的部分之一,就是小時候我仰慕的很多人,現在都成了我的朋友和同儕。你會覺得,哇,太棒了,真是瘋狂。
現在外面還有年輕孩子可能也在想同樣的事:我太怕走上前跟 Alex 打聲招呼了。他們應該就去打個招呼。我不知道。
你們是一起工作的,對吧?
對,完全一樣。就像我年輕時很怕去跟彼得說話一樣,最後發現他其實就是個很好的普通人,現在我們是朋友。
我們一起攀登。真棒。有點像,嗯,大家都應該打個招呼。你知道,有時候我們在懸崖邊,來聊聊吧。就像我們都在做同一件事。
我想稍微休息一下,感謝本集贊助商 AG1。AG1 是一款含有維生素、礦物質與益生菌的飲品,同時也包含益生元與適應原。很多人都知道,我已經喝 AG1 超過 13 年了。我在 2012 年就發現它,那時還沒開始做播客,自那以後我幾乎每天都在喝。這 13 年來,AG1 的原味一直沒變。儘管配方有更新,但口味始終如一。現在,AG1 首度推出三種新口味——莓果、柑橘與熱帶水果。所有口味都採用最高品質的成分,並以精準劑量搭配,能一起提供對腸道菌群的支持、免疫健康的支持,以及更好的能量等多方面幫助。現在你可以找到最合你口味的 AG1。雖然我一直很喜歡 AG1 的原味,特別是我習慣用水加一點檸檬或青檸汁混著喝——這基本上是我 13 年來的做法——但現在我特別喜歡新的莓果口味,味道很好,我不需要再加檸檬或青檸汁,只用水沖一沖就行了。
如果你想試試 AG1 與這些新口味,可以到 drinkag1.com/Huberman 領取專屬優惠。現在 AG1 正在贈送一套 AG1 歡迎組,內含五包免費旅行包與一瓶免費的維生素 D3K2。再提醒一次,到 drinkag1.com/Huberman 領取這組包含五包免費旅行包與一瓶免費維生素 D3K2 的歡迎組。
本集也由 Maui Nui Venison 贊助。Maui Nui 的鹿肉是市面上最富營養且美味的紅肉之一,同時來源合乎道德。Maui Nui 在茂宜島獵捕並收成野生斑鹿(axis deer)。這既解決了管理入侵物種的問題,也創造出卓越的蛋白質來源。如我在播客中曾提過,大多數人每天應該以每磅體重攝取約一克的優質蛋白質為目標。這有助於達到最佳的肌肉蛋白合成,同時減少食慾並支持正常的代謝健康。鑒於 Maui Nui 鹿肉極佳的蛋白質與熱量比,這個蛋白質目標可以在不攝入過多熱量的情況下達成。他們的鹿肉每份提供 21 克蛋白質,且每份僅約 107 卡路里,對於想維持或增加肌肉量並支持代謝健康的人來說,是理想的比例。他們有鹿排、絞鹿肉與鹿骨高湯。我個人都很喜歡,事實上我幾乎每天都吃 Maui Nui 的鹿肉漢堡;若沒吃漢堡,我就吃他們的牛排,有時也會喝他們的骨湯。如果你在外奔波,他們也有鹿肉條,每根含 10 克蛋白質,僅 55 卡路里。我每天至少會吃一根來滿足我的蛋白質需求。現在,Maui Nui 正為 Huberman 播客聽眾提供我最愛的幾款有限集合,對想用美味高品質蛋白改善飲食的人來說很合適。數量有限,請至 MauiNuiVenison.com/Huberman 取得這些高品質肉品。再提醒一次,網址是 MauiNuiVenison.com/Huberman。
大多數攀岩者,當他們正在成長、如果他們有成為無繩獨攀者或其他類型攀岩者的抱負,他們通常會一邊工作一邊做其他事嗎?還是說這完全投入、就是一種生活方式——住在廂型車裡?我的意思是,這種生活方式即便在某種程度上達到財務自由後也可以繼續,我們知道你也這麼做過,我們可以談談。但要變得非常非常厲害,是不是得放棄生活中的其他面向?
這是個有趣的問題。我不完全確定,因為在某些方面,這取決於你所謂的「作為攀岩者達到成功」是什麼意思。若你的目標是攀爬最難的等級或想進奧運等,在某種程度上,你反而可能更適合當個大學生或類似有規律作息的人,因為這種結構反而在某些方面限制了你攀爬的時間。說實話,我不太了解其他運動,但我懷疑這有點像力量舉重。如果你想變得非常非常強壯,你其實每隔幾天做一點訓練然後休息就夠了。因此,對於攀岩的精英體能訓練來說,你可能真的只需要每週四到五天、每次三到四小時的訓練。那剩下的時間該做什麼?所以,你倒不如找份工作。因此我很多寫程式為生或做類似工作的朋友,因為他們的時間表與結構,成為了非常強的攀岩者。
話雖如此,如果你想成為一位出色的無繩獨攀者或做大型冒險的攀岩者,你可能比較適合住在廂型車裡、把這件事當作生活不斷地做。因為那類型不是在追求巔峰的肌肉表現,而是在學習一門技能並一直去做它。因此,練習時數在那情況下反而更重要。
既然在談投入的時數,也許我們可以聊聊恢復。我相信你的恢復方式跟以前不同。你在兩次訓練之間怎麼恢復?你很相信桑拿、冷療嗎?還是基本上就是睡眠?
不,我是推著我三歲的小孩盪鞦韆,你知道的,我就是這樣恢復的,我會跟小孩在鞦韆上玩。
我會的──我是說,你知道的,我盡量吃得還算健康,也盡量睡飽。像,我做了所有恢復的基本功。但說實在的,我基本上就是在那些之間撐著過日子。
其實我剛剛還跟一個人開玩笑說,我覺得當年24歲、自己一個人住在廂型車裡的時候,我會有超瘋狂的攀爬日。然後休息日的時候,我會把某部劇整季狂看完、把一整盒奧利奧吃光,就躺在車床上連床都不想離開。然後隔天又出去刷某條路線的速度紀錄,然後就超興奮。現在我明顯不會這樣了,至少很久沒這樣,因為根本沒時間,也沒有那種條件──
是啊,所以我覺得現在恢復需要多花點工夫,可能也慢一些。但很難說,因為很多差別就是有了孩子、生活跟時間上的不同需求。不過聽起來攀岩者在訓練和技巧上還是很草根化,像很多其他領域一樣。
是啊,我那時候住在廂型車,基本上就是超低成本,沒有團隊、沒有後援,就活在車裡、不停地做這件事,持續了十年左右。那真的是很拼的做法。我覺得這些年來攀岩變得有點專業化了,資金比較多、支持也多了、競爭水準也提高。我想現在單靠那種方式要達成一些成就是比較困難的,可能得有更周全的計畫。
對,我忍不住覺得高壓氧艙、紅光療法、按摩槍之類的東西會慢慢進入攀岩文化。按摩槍肯定已經進來了。是的,按摩槍已經到了。我會偶爾用滾筒放鬆一下。就算當年我住在廂型車裡,我也會拉筋、用滾筒做那些事,因為你要保持身體柔軟。
你覺得身體如何?感覺怎麼樣?嗯,目前來說我覺得還不錯。我不知道。對,我現在住在拉斯維加斯,回家時我盡量一週找城裡的一位身體治療師Pat做一次,親切的Pat,他是行家。所以我把那當作基本保養,就像換機油一樣,確保引擎順暢。也正因為有那種身體施作,我好幾年來沒出現什麼重大過度使用傷害,對我來說這已經很不錯了。
太棒了。或許只是因為那過去就是我所熟悉的,但我看到很多和滑板類似的平行現象:以前滑板圈沒有人舉重或做任何健身,然後慢慢開始有人這樣做。其實那個跳過長城的丹尼·魏(Danny Wei)算是滑板圈裡比較早開始這類訓練的人,他以前在紐波特衝浪時摔斷過脖子,所以會做頸部訓練,會做那種把球在頭上甩動的動作,也會做核心訓練。我記得那時我差不多就離開滑板圈了,那時候這些做法還很邊緣,我當時想滑板圈的人會很抗拒,因為這不合他們的文化。現在很多滑板手會健身、會照顧自己的身體,但還是有很多人表現超強。他們的能量飲料可能就是啤酒,他們所謂的「增能劑」就是香菸,但他們照樣把事情做得很猛、非常厲害。
我喜歡這種運動,因為你無法逃避必須投入大量時間的事實。然後你可以選擇走那種搖滾派的路線,或是走注重自我保養的路線,有時候兩者也會互相交叉,但不管哪種方式,都能有成就。攀岩完全也是這樣,你可以兩邊走。但我確實認為長期來看,注重自我保養的路線會勝出──攀岩入了奧運、越來越專業化,顯然長期來說自我保養對你比較好,大家都知道這點。
話雖如此,你還是會看到很多非常厲害的攀岩者,就是那種玩很瘋、拼命玩的人。因為攀岩很多時候就看你在場上付出多少努力。如果你一週去爬幾天,每次上場都盡全力,你會變得非常厲害,不管你做不做紅光療法或其他那些奇怪的東西。重點其實就是你在做那件事時付出的努力。
所以你可以那樣過生活,很多攀岩者特別是過去,生活就是靠香菸、咖啡和啤酒過日子。那是70、80年代式的作風,並不是理想的做法。我的一個朋友湯姆·比柳(Tom Bilyeu),他在商業上很成功,也有一個播客,他前幾天跟我說,當年年輕人問他怎麼在任何事業上變強,他都只跟他們說:把自己當成沒有智慧型手機存在一樣去工作。意思就是,無聊的時候就去做那件事。
當你什麼都沒有的時候,比如說,如果你把它弄掉——我並不是鼓勵大家把智慧型手機丟掉——但我很好奇你跟科技的關係,因為我覺得現今即便有人在訓練參加奧運之類的,要脫離贊助商的壓力、單純來自溝通的壓力,其實很難。尤其如果你是在成長階段,那種「你一定要跟人保持聯繫」的觀念,會限制你實際上的練習次數,也會限制你的心理空間。
我想像過很多次自己躺在床上想攀岩。就像我以前躺在床上想實驗一樣。你知道,我念研究所的時候,我會想實驗、想圖表、想這個能不能行、那個能不能行。現在如果有手機,我大概會把時間放在手機上。不過當時是我在想那些實驗和圖表。
所以你對於那種跟攀岩分開的心理投入有什麼看法?不,我認為那絕對是一件大事。我的意思是,我過去常想,我有點幸運是在那個時代出來從事攀岩——差不多是智慧型手機、社群媒體還沒那麼普及的時候,那時你就是住在車上、做你該做的事,那就是你的整個生活方式。現在我當然有各個社群帳號,但我手機裡沒有那些應用程式。我有個朋友幫我管理,我把所有內容傳給她,她負責發文。這樣對我來說是一個不會無目的滑手機的好方法。我現在也沒有那個時間了,說真的,我寧可跟小孩玩,也不想去滑手機。那真的很難。我覺得現在的小孩如果從小就把保持連線、需要捕捉並分享一切當成常態,會很辛苦。
我一直覺得成為職業攀岩者的事情就是你必須先是個很會攀岩的人——首要條件是能夠很好地攀爬。最重要的是「去做那件事」。當你陷在發文、分享、直播之類的事上時,那不是在做那件事,但人很容易把兩者混為一談。我不知道,真的很難分開。
我完全同意。隱藏的訣竅是:如果你想在社群媒體上有有趣的內容可秀,關鍵是你不要一直泡在社群媒體上,這樣你才會有事情帶到上面來。要真的把一件事做到很厲害其實很困難。這又回到我們剛才談到的裸攀(free soloing)和感知風險之類的議題:在裸攀那一塊,要讓某件事看起來很酷其實很容易。像我可以從這棟建築外牆爬上去,看起來會瘋狂、會有大量按讚,大家覺得很酷,但那並沒有突破,也不難,根本不是真正尖端的事。要做出在攀岩界真正有突破性、值得新聞報導的事,其實非常非常難。而社群媒體和公眾平台的挑戰在於,你很容易用極少的努力得到同樣的轟動效果——我不想說是在騙人,並不是每個人都想要欺騙,但你確實可以用一個很簡單的動作就造成很大的迴響,然後你就會想「好吧,那就算了」,但那其實並不算好,因為那很簡單,根本不尖端、不酷。
你顯然是在追求巨大的目標。那真的是一個龐大的目標。我想這個目標確實成立,而且我知道很多人以前也跟你說過這些話,所以如果這會讓你以一種正面的方式感到害羞,那就太好了。我是說,這件事或許至少可以說是歷史上最令人印象深刻的體能壯舉之一,因為風險與後果的情境就是:你一掉下去,可能會喪命。攀登過程中某些時刻可能會有這樣的瞬間——幾個短暫的時刻——你就在一個岩 ledge 上方,會有那種「喔,哇」的感覺。
你還會特別指出那些瞬間,而不是其他所有的平常時刻,這真的反映了你的心態。我覺得去追求大事——不管是造火箭上月球還是其它目標——我記得小時候丹尼·韋德決定要當場直播跳過萬里長城,他騎山地車嘗試時喪命。我記得看著那小小的螢幕,當時大概十三歲;我認識那傢伙,雖然後來比較少聯絡,但他總是在挑戰大事:從直升機跳下、嘗試跳過長城之類的。也有人一直在推自己,所以我在想的是:在日常攀爬裡,你會單純為了好玩而爬嗎?還是每次都在為某個目標努力?
在《Free Solo》裡有個著名鏡頭:你差不多剛從那次攀登下來,馬上又在做指力板訓練,你在訓練,且看得出你很享受你的例行公事。順帶一提,這也符合一種藉由專注於過程持續讓多巴胺流動的方式,和很多人在完成一次重大壯舉(例如完成某個壯舉、賣掉一間大公司等)之後出現的「事後憂鬱」是不同的。你正是透過持續做你正在做的事,來避免那種低落。
但你多快就把腦袋一轉,想說好吧,下一步要做什麼?
在攀岩這個領域,我知道你已經有兩個小孩,生活上還有其他面向。那麼你現在的想法是什麼,你想把人生和攀岩帶到哪裡去?
是啊,一方面我會設定很大的目標,我想像那種像 El Capitan 那樣的目標。但事實上,我會說那些大目標更多是源自於一直設定許多小目標、持續累積。基本上我總是有一個在跑的待辦清單,像明天要做什麼?今天要做什麼?這週要做什麼?這也延伸到攀岩上,像我可以做的那些小事有哪些?這週我能把哪些小項目打勾?
我的攀岩日誌可以追溯到 2005 或 2006 年左右。基本上我攀過的每一條路線都有記錄——難度、次數之類的。所以我一直想當一個會去「打勾」的攀岩者,就是去做以前沒做過的新路線。所以其實昨天我的攀岩日可以算是一個很好的例子。昨天我和老婆把大女兒送到學校,然後去了一個岩壁,做了一天的運動攀登,回程順道接女兒。那種日子很完美,感覺一切都可以兼顧。
這季我不會太常去那個岩壁,因為要出差、工作、生活上的種種。所以我不想在那裡投入任何大計畫,因為我根本沒時間去做。我要把目標設得合適:如果我只有三天,就沒意義去做需要一兩個月才能完成的東西。於是我那天的目標是嘗試一個很特定、我以前沒做過的小組合路線。只是新的、有趣的;不會太難。但我們到那裡時狀況超差。停車時溫度竟然有 86°F(約 30°C),所以你在那種超級熱的環境下面還想練習,而且當天又像季風天,濕度很高。到牆邊那種感覺就是噁心。我心想,嗯,反正是訓練日,隨便吧。於是我嘗試那個新的路線組合,最後沒成功。我在牆頂那兒摔下來,整個累到極限但沒做成。我大概週一還有機會回去,到時候肯定會做到。但你知道,那真的是一個很小的目標。這不算前衛、也不算厲害,甚至一點也不酷。我的朋友們可能根本不在意,會覺得很蠢。但對我來說,能有個理由在那一天拼盡全力,對我來說就是好事。我認為那些大目標就是從所有這些小事自然長出的結果。你每天不斷做一些稍微新的、稍微不同的、稍微更難的事情——做當天對你來說合適的挑戰——回頭看我這二十年持續在戶外攀岩,很多大事就是這樣自然發生的。你長期做夠多的小事,偶爾就會出現一些大事。
所以我不知道,就是這樣。我有好多年的待辦清單,寫著目標和各種憧憬。有些年我只做了一半,有些年只做了三分之一。像自由獨攀 El Capitan 這事,字面上在那份清單上放了好幾年,然後一直被推到下一年。你到了優勝美地,看著那面牆心裡就會想,算了,那完全不可能,就先推到明年。所以有時目標會實現,有時不會,但你只好讓事情慢慢發展。其實重點是日常的小挑戰。
我喜歡你說得那麼平淡。你真的是「天生不一樣」。你是這麼想的嗎?
嗯,也許不是吧。因為——這是風險和後果遠低很多的活動——像是公開演講並不會讓我皮質醇飆升或引起自主神經的喚起,因為我做過太多次了。
是啊,因為你練得超熟。
對,我就是這樣。有時我會想,喔,我比想像中還緊張一點,但我知道怎麼讓自己冷靜下來。其實我現在對公開演講也是同感,但那是多年練習的結果。以前對我來說,公開演講超級有壓力,我當年超害羞。這證明你的杏仁核確實和別人一樣會起作用。
沒錯,正是如此。這就是為什麼我討厭大家一說「你天生就不一樣」這種說法。因為我知道,像在學校在班上發表那種事當年真的讓人很難堪,但多年來做大型主題演講給成千上萬人聽後,我現在反而覺得超 chill。但那都是後天學會的。
對不起,剛剛說你天生不一樣。當你做《Free Solo》的時候,有好幾個新聞節目因為把你放到腦部掃描器裡面做報導而利用了這點。這是我的神經科學領域。我們會想像杏仁核在你身上的啟動可能和其他人不同。但我原本也以為——現在你也證實了——這其實是領域專一的。你在攀岩上做過太多次練習,對那些情境已經很熟悉,所以並不是說你無法體會恐懼……
重點是,你在攀登時並沒有把自己置於那種會真正引起恐懼的情境裡。但公開演講會成為問題這點,代表你的威脅感知系統、扁桃體和相關迴路其實運作正常。
在那種 fMRI 掃描裡,他們會給你看一堆黑白圖片,觀察這些是否會觸發恐懼反應。我心想,顯然看照片不會引發我的恐懼反應。但我在想,如果他們把一條蛇丟進跟我一起的場景,那肯定會觸發。又或者如果有巨大的蜘蛛在我身上爬,那大概也會。所以我就想,沒錯,我是會感到害怕的——只是我不害怕黑白照片罷了。
他們真的就用那個嗎?對啊。像憤怒的臉孔之類的。但其實不只有臉孔,還有些完全隨機的東西,比如槍、燈座之類的。有些東西很中性,有些就無所謂。我本該設計那個實驗——我以前的實驗室是做恐懼研究的。我想那應該是標準化的一套測試流程吧。我不是要貶低那些研究,我以前的實驗室確實是研究恐懼,我們也用 VR。也就是那樣我才認識我們共同的朋友 Michael Muller。
他帶我去瓜達盧佩。我們去了兩次,2016 和 2017 年,去做跟大白鯊的離籠潛水(cage exit diving),拍攝素材做成 VR。我跟你說,現實中恐怖多了,肯定比 VR 可怕得多。但說到那種你在做某件事時不是在做主要的那件事卻死掉的情況,籠外的部分反而安全得多。反而是在籠子裡發生的事比較危險。當時我在籠子裡,接著水面供氣的管線,結果氣源失效,而且當時我人在籠子裡是獨自一人。那個情況,比起從籠子裡出去跟鯊魚在外面共游恐怖多了。因為當你在外面,你是用 scuba,有一定的控制權,可以朝水面衝去;但當你在籠子裡、用完氣又獨自一人時,你會非常害怕,然後就完蛋了(這裡有「hose/管線」的雙關,並非刻意)。
這也說明了一點:當有一件很大、很可怕的事情讓你全神貫注時,你常常會忽視那些看起來瑣碎、但其實就在附近、真實存在的危險。
我認為攀岩的一個真實價值就在這裡:作為一個攀岩者,你花很多時間在思考風險、管理風險、降低風險之類的事。所以我覺得——我不想太自我吹噓——但我確實在評估這類風險上比較有一套。像,什麼才是真正危險的東西?這個情況到底哪裡看起來不穩?而那通常不是人們直覺盯著看的那個地方。這也是我之前說的,像有人看無繩攀登(free-soloing)的影片,他們會覺得「那很危險」,我會說,嗯,有些方面可能是,但大概不是你想的那些原因。你知道我的意思吧?那個明顯的視覺刺激,可能並不是最大的挑戰。
聽起來有點老生常談,但你在做自己熱愛的事。說來有趣,現在年紀越大,我越會想的一個最大風險,是那種非立即致命但長期致命的風險:在一份你不喜歡的工作裡日復一日地消磨生命。然後有一天你醒來會想,天啊,沒有時光機,我回不去拿回那些生氣和時間。我當初應該做什麼呢?所以我覺得這種「做你愛的事」的想法非常重要。無論你是否得住在廂型車中、別無其他,或是你還能去上學,重點是去做一件你非常非常熱愛的事。反正大家終究都會死,不如在做許多讓你興奮的事中離世,比起帶著所有沒做到的事離開要好。
完全同意。其實這種心態在某種程度上塑造了我的整個攀登歷程。像我父親在我 19 歲那年去世,他在 55 歲時在機場奔跑時突然心臟衰竭去世,完全出乎意料。對一個年輕人、青少年來說,這種事會留下深刻印象,讓你覺得,喔,生命隨時可能終結。實際上,那時我的兩位祖父也差不多在同一時間過世。對一個容易受影響的青少年来說,你會想,喔,人人都會死,那我在離開前有沒有把想做的事都做完?
我父親是社區大學的語言老師,表面上過著相對沒有風險的生活,算是比較安穩。他也常到處旅行,人很棒;但按一般的風險認知來看,你會覺得「喔,他是個教授,應該沒事的」。然而他還是早逝了,或許在走之前他也寧可做更多其他的事。這件事提醒我,你得把那些想做的事都做了。
我本來還想跟你聊你對死亡、時間以及人生軌跡的哲學,你已經開始談了,所以先謝謝你。因為我會說,我那些年輕成家的朋友裡,大多是那些父親早逝的男性朋友,他們對生命的有限有非常敏銳的感覺。史蒂夫·喬布斯也談過這個,他也早逝了。他似乎對自己能活多久有某種感覺,因此想把事情都塞滿。我不知道那是為什麼——他是被領養的。
所以,我也不知道他是否甚至知道他父母活了多久,等等。
除非發生意外或受傷,否則我們其實不知道會在何時死亡。
但有時我覺得我們會根據親戚的情況有種預感。
你知道嗎,我記得我人生中有段時間——當然,我知道自己終有一死——
但我活得好像有用不完的時間,儘管也在追求一些事。
我想隨著每年過去,我會想,哇,感覺那堵牆要來了。
你會覺得,時間在走向尾聲。
對啊,得開始行動了。
我也做了想做的事。
但有趣的是,父母的離世似乎會深刻影響你把那條時間地平線放在哪裡。
你會意識到今天是有終點的生命弧線的一部分。
我們知道這點,但我們經常沒把這種覺悟放進生活裡。
是啊,我完全同意。
我的意思是,你說我們知道那點,但我其實覺得我們沒談夠這個話題。
你懂我的意思嗎?
我覺得大多數人生活得太過開放,因為沒有人想談死亡。
沒人想談那些後果,因為人們覺得那樣太沉重或病態。
但事實是,我們遲早都會死。
問題是,我們在死之前會為自己做過的事感到驕傲嗎?
我不知道,嗯,走著瞧吧。
說「寧願英年早逝、燦爛燃燒」聽起來有點老生常談,但在某種程度上我覺得有個中間點,你會想盡力去做讓自己自豪的事。
無論如何,你終究會死。
我同意。
我覺得關於那個27歲效應挺有意思的。
很多搖滾樂手在27歲就去世。
那是他們的「人生四分之一危機」。
「人生四分之一危機」?
你沒聽過「人生四分之一危機」?我所有朋友都經歷過。
哦,真的?
是啊。
那大概發生在什麼時候?
像25歲、27歲之類的。
有趣。
我當時只專注於要成為神經科學家。
25歲時我不知道除了那之外還能做什麼。
我想我當時就是太埋頭了。
但我一直有點強迫性、執著。
你是不是一向對你喜歡的事都很執著?
我想一直都是攀岩。
對,對,對。
我只是很幸運十歲就開始接觸攀岩,這是我從小就喜歡的事。
那你小時候有玩樂高嗎,還是——
有啊,我對我的樂高近乎發瘋。
你對樂高瘋狂?
對,對,瘋狂。
我房間裡甚至沒有床,因為地板被樂高堆滿了。
基本上我睡在一角,整個房間都是樂高。
太誇張了。
你在你的小孩身上看到類似的情況嗎?
還沒到那種程度,他們還很小,很難說。
但我們拭目以待。
我覺得一切都是關於有個性——做一件事,把它做好,對事物充滿熱情。
地球上的人那麼多,每個人做不同的事,你不如成為那個專門做某件特定事的人,然後把它做好。
我同意,這就是重點。
我想對我們中的某些人來說,我從自己的經驗知道,我原本以為自己會走進滑板界。
很多朋友成了職業滑板手,技術很好或在這個產業工作。
但早期我常常受傷,就發現自己這方面不太行。
當我真正投入學術與學習時,我發現「這就是我」,我很喜歡。
後來我轉到現在做的這件事,當時沒預料到。
但我確實覺得,全心投入某件事會提供一個很棒的回饋循環——會讓你覺得活著。
是啊,你真的在做一件事,特別是當這件事很難時。
尤其是在困難的時候。
我幾乎把一生都投入在攀岩上,現在仍然很愛去攀岩。
我覺得當爸媽的目標之一,就是幫孩子找到讓他們熱血沸騰的事,一件他們能投入、能被驅動、充滿熱情的事。
我們會看看孩子們怎麼樣,但想法就是讓他們有機會去體驗足夠多的事,好讓他們找到每天讓自己起床的那個動力。
他們肯定處在一個能讓這些興趣茁壯的環境裡。
你提到攀岩已經是奧運項目了。
我看到過其他運動,父母比孩子更執著,結果孩子就對那項運動厭倦了。
我讀過安德烈·阿加西的《Open》,基本上就是他爸爸逼他去做他不想做的事的故事。
那也許是最棒的運動類回憶錄之一。
好書。
他爸像個拳擊手,訓練他的方式也像拳擊手在訓練拳擊手那樣訓練網球選手。
所以比較輕放手的做法——我覺得孩子其實心裡有數。
我的意思是,你會讓他們自行摸索,對吧?
不,我們肯定採取較放手的方式。
我們的孩子當然會知道怎麼爬,因為那是我們一直在做的事。
但到目前為止我們只是帶他們去健行,還沒強迫他們去攀爬。
家裡有一個小小的家庭健身房,算是一個小型的攀岩車庫。
女兒們想玩牆面就可以玩,但絕對從來不會有任何壓力逼她們做什麼。
我有讀過──如果我記錯請糾正──好像是在大學時期你有幾位家人過世,然後你就更專注於攀岩了。
我記得網路上某處說你曾在 Indian Rock 攀岩,這對我來說很有趣,因為我在柏克萊念研究所,在那裡住了很久。
你上過 Cal(柏克萊)?
我碩士是在 Cal 念的。
喔,對,好的。
即使我在史丹佛做博士後時,我還是住在柏克萊。
我很喜歡柏克萊。
我心想,你是從 Cal 到史丹佛啊。
對吧,對啊,敵對學校,敵對學校。
我還在想,他們有沒有接受你——
在史丹佛出生,在史丹佛受訓,卻還是常待在柏克萊。
我那時喜歡柏克萊的文化,也喜歡那裡的食物。
所以我常把 Cheese Board 的披薩拿到 Indian Rock 去。
所以你在 Indian Rock 攀岩的時候,我在那裡野餐吃披薩。
太妙了。
你會就那樣自己獨自去一趟嗎?
順帶一提,大家,這是一塊又大又陡的岩石,但有一面坡度比較緩。
上面真的像有岩石沙發,情侶會去約會,吃披薩、待著,看風景超棒的。
人們會坐在上面俯瞰整個城市。
所以你是從它背面爬上去,那邊一點也不──
其實我大多是在它底部橫移。
那邊其實有很多路線——基本上你可以沿著岩石底部繞一圈,
所以可以連續攀爬幾百英尺,基本上不用碰到地面。
你就來回做幾圈。
是啊。
很酷。
我當時住在柏克萊,走到 Indian Rock 大概只要三十分鐘吧。
所以我基本上都沒上課。
我只是散步去 Indian Rock,沿著岩壁來回橫越。
所以我在柏克萊念了一年就輟學了。
有點像,我如果不真的在學校做事,那我幹嘛待在大學?
其實事情沒有那麼簡單,因為那年我進入了青年世錦賽,參加國際賽事。
所以我本來打算休一個學期去比世錦、旅行、再多爬一點。
結果我就一直休學,反正就休了大概三五十個學期之類的。
你一直在停學循環。
對,沒錯。
不過我想過了某個點,他們就跟我說,你完了,學校把門關起來了。
對,他們關了那道門。
結果一切還挺順利的。
是啊,從正面來看,當你本該做別的事卻在做某件事時,往往表示那就是你執著、著迷的東西。
是啊。
不過這種事真的很難說,因為對大多數人來說,
他們可能真的該接受教育、找份工作。
就算你是個非常熱衷的攀岩者,多數人也不會靠當職業攀岩者養活自己,
因為這個行業太小,還要看你的程度等等。
我想我有點幸運。
在很多方面我是幸運的。
也因為我喜歡獨攀,這又是個很小眾的領域,做的人不多,而且那時水準也不是很高。
有時我會開玩笑說,如果你是唯一在做的人,成為最好的人其實很容易。
你懂的,當你是這個領域裡唯一的參賽者,競爭自然少,反而比較輕鬆。
所以在很多方面我覺得我很幸運。
所以,大多數人大概應該完成大學,然後儘量去攀岩。
不過如果你熱愛某件事,把生活圍繞著盡可能多做那件事其實也很合理,
因為那會讓你充滿能量、熱情,也會讓生活其他部分變得更好。
我記得是 Ryan Holiday 說過,如果你還不知道人生要做什麼、還在摸索,絕對要待在大學裡。
因為你知道,像馬克·祖克伯格從哈佛退學、史蒂夫·喬布斯從里德學院退學、亞歷克斯·霍諾德離開柏克萊然後最終成為現在的你這類故事很多。
但你是有方向的,有另一件事可以投入。
不是單純「我不喜歡這裡,我不想待」那樣。
如果你一無所有就輟學、然後只想躲在地下室打電動,那顯然不如念書。
你還是去念書、拓展你的視野、做些事會比較好。
但我當時以為只是暫時休息,我以為之後會去當登山嚮導或在夏令營教課之類的,
因為特別在那時,攀岩產業還很小,沒有什麼錢可賺。
我本來不認為可以當職業攀岩者謀生。
所以我以為那只是在廂型車裡玩一陣子的有趣事,之後會去找份工作。
幸好攀岩產業剛好在我這段期間也慢慢擴大了,
所以最後一切都成了。
你當時做這件事有沒有什麼賺錢的打算?聽起來你沒有。
你有沒有跟你媽媽討論過,例如「你要怎麼謀生?」之類的?
沒有。嗯,我有提過我爸過世了這件事,所以我父母剛離婚。
我爸留下了足夠的錢,讓我和我妹妹能念完大學。
我把那筆錢拿去買了債券(我也不知道那是什麼),
然後我靠債券每個月賺個幾百塊。
然後我把家裡的廂型車偷去用了。
就像我說的,我的祖父母──包括兩位祖父──之前就都去世了。
所以基本上,我媽媽繼承了一輛小車,她在開我爺爺的車。
我則拿了家裡的廂型家庭車。
我靠一些債券收益賺了幾百塊錢。
基本上,那多少緩解了經濟上的壓力,給了我一點緩衝,讓我想:好吧,至少有好幾年,我可以住在這台廂型車裡,看看會發生什麼事。
幾年後,我開始有贊助,拿到免費的產品,也拿到一點點錢,雖然很少,但總有收入,足以讓整件事說得通。
我就想,喔,公司會付錢讓我做這件事,那我應該試試看自己能做到多好。
然後事情就從那裡開始起飛了。
所以是的,作為攀岩者,我算是很幸運——剛好有一點財務緩衝,讓我可以在幾年內盡情去做想做的事,看它會怎麼發展,而結果剛好很順利。
我想稍作停頓,感謝我們的贊助商之一:Function。
去年我成為了Function的會員,因為我在尋找最全面的實驗室檢測方式。Function提供超過100項進階實驗室檢測,能為你整體健康提供關鍵的快照。
這些檢測會讓你了解心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫功能、營養素水平等等。
他們最近也新增了檢測毒素的項目,例如來自有害塑膠的雙酚A(BPA)暴露,還有PFAS(全氟及多氟烷基物質,俗稱「永遠的化學物質」)的檢測。
Function不僅檢測超過100個與身心健康相關的重要生物標記,還會分析這些結果,並由相關領域的頂尖醫師提供見解。
例如,在我跟Function做的第一次檢測中,我發現血液中的汞濃度偏高。Function不僅幫我偵測出來,還提供了如何降低汞含量的建議,其中包括限制吞拿魚(鮪魚)的攝取。
那段期間我吃了很多吞拿魚,也努力多吃綠葉蔬菜,並補充NAC(N-乙醯半胱氨酸),這類補充品有助於促進穀胱甘肽的生成與解毒。我後來又做了第二次Function檢測,證實這種做法是有效的。
全面性的血液檢測非常重要,很多與心理與生理健康相關的問題只有透過血液檢測才能發現。過去血檢常常又貴又複雜,但我對Function的簡便性和價格印象非常好——它相當親民。
因此我決定加入他們的科學顧問委員會,也很高興他們贊助這個播客。
如果你想試試Function,可以前往 functionhealth.com/Huberman。Function目前有超過25萬人的等候名單,不過他們對Huberman播客的聽眾提供提前使用的機會。再次提醒,是 functionhealth.com/Huberman,可以取得Function的早鳥使用權。
這個問題聽起來會有點奇怪,但我很想問:你到過很多美麗的地方,從攀登的視角,你看到的景象跟一般人很不一樣。有一段很棒的YouTube短片,是你在攀岩時單手懸掛,那本身就很讓人佩服,但你還會花幾秒鐘環顧四周,像是在欣賞風景。顯然你看的不是我這種外行人會注意的岩面。所以我想問——我有理由問這個——你會不會用心去在腦海中「按快門」?會不會有那種很清晰的念頭:喔,我要把這一幕存進記憶庫?
不,我記不住。
真的嗎?
對我來說,更像是日復一日地生活在那裡。舉例來說,自由式El Cap(Freestyle El Cap),我在那面岩壁上待了好幾個月,每天都是如此,很多時候都是日出前起床。所以你會看著晨曦映在半圓頂(Half Dome)上,那景色非常美;日落時你又會下來,抬頭看月亮。就是日復一日,最美的地方,各種天候條件都會出現:有時開始下雪、有時下雨,雲霧盤旋……你就會想,哇,真是太棒了。但我不會記得任何特定的一個「快照」,更多的是一種整體的感受,覺得「這地方真是太驚人了」,非常棒。
像Yosemite Falls那個……你看過月虹嗎?不是那個火瀑(Firefall),那是另一回事。那種是在不同季節,大概五月或六月如果遇到滿月,Yosemite Falls會出現所謂的月虹(moonbow)。當瀑布水量達到高峰時,月光照在瀑布上會形成像彩虹一樣的弧光,超級不可思議。
我和我妻子有一季特地去散步看那個月虹,因為你就在那裡,會覺得:「哇,這也太酷了,夜裡的彩虹。」真的很棒。
我們可能會因為Clouds Rest這個點讓很多人去優勝美地,對非攀岩者也是如此。
我還是覺得很瘋狂的是,你居然爬過Clouds Rest不只一次,卻從來沒爬過Half Dome。我跑過Clouds Rest、也背著裝備走過,大概至少去過十幾次。那真的很誇張,但我很喜歡這點。
你得繞過半圓頂(Half Dome),而半圓頂是那個比較有名的親戚,離得比較近、比較容易,也比較壯觀。
嗯,你得開車經過它。
所以說清楚一點,我我是從 Sunrise 那邊出發的。
喔,你是從 Tuolumne 出發。
我也是從 Tuolumne 出發。
喔,那我就沒那麼驚訝了。
喔,原來。
我以為你是從谷底出發。
因為我在想,像我心裡算一算,Clouds Rest 來回大概 15 英里,
不是很驚險。
從谷底出發才真的很難。
從谷底出發很硬。
是啊,好吧。
其實我現在認識的不太多有人會再從谷底往上爬。
我只從谷底爬過一次。
人們比較常從 Sunrise(太陽升起的那一頭)開始,然後到 Clouds Rest,再沿著山脊往半圓頂那邊走。
我知道這個是因為我最近才知道。
對,兩個山之間有步道,路都還算好走。
對對對。
好好笑,因為你剛剛說要揹著重包上去,我心想,哇,從谷底那段真的是一段很硬的路。
但因為我都是以谷底為起點在想,因為我待在優勝美地太久了。
我大概是從八千英尺起頭,終點大約在一萬英尺。
好喔,那我就沒那麼驚訝了。
是啊,你女兒也做這種事?
還、還沒到那個程度啦。
你那個三歲半的小女兒?
我就是想說,哇,對啊,他說得沒錯。
我意思是,這還是很累人的,爬兩千英尺。
是啊,沒錯,還是挺累的,是種訓練。
不過從谷底爬上去真的很難。
是殘酷的那種。
我在優勝美地有一季,某種原因就是對爬山目標沒什麼動力,
我就跟自己說退休了,進入跑步的季節。
但有趣的是我其實那季有幫很多朋友後勤,也和朋友去抱石(bouldering)。
所以,我有一本攀登日誌,到季末如果你翻翻那本日誌,看起來會像是平常的季節——幾乎每天都有和人一起爬、做事情。
季末時我還是完成了幾件我覺得值得驕傲的事。
但當時的心態是:我不在乎,我就來玩玩,去越野跑,幫朋友們當後勤,就這樣。
那季我其中一件大事就是我從谷底跑到 Clouds Rest。
對我來說,那算是越野跑的勝利,因為那是一條蠻長的路程,我也不知道該怎麼說,
大概是五千或六千英尺吧,距離很遠。
對,算算看。
因為從谷底到高地牧場大概爬三到四千英尺,再從那邊再上去 Clouds Rest 又兩千英尺。
不,谷底是四千多英尺,Clouds Rest 頂大概是一萬多,
所以你大概爬了六千英尺。
是啊,所以對我來說,我當時心想,哇,那真不少。
那就是跑者的事了。
而且你還要帶水,得帶水上去。
我那時只帶一小瓶,可能就去河邊補水之類的。
我不覺得自己是個認真的越野跑者或登山家,但從拿到駕照起,我就一直在優勝美地。
那裡真的很棒。
冰川國家公園(Glacier National Park)也很驚人。
我發誓我不是國家公園局派來的代言人,但我覺得冰川有一些人人都應該去看看、很不可思議的風景。
你在冰川有很多攀岩經驗嗎?
其實我看起來冰川國家公園不是那種攀岩很密集的地方,但我曾經騎腳踏車路過那裡,當時是在去阿拉斯加的一次亂七八糟的旅程中。
所以沒有,我在那邊沒做太多。
在美國和歐洲攀岩文化上,有什麼(如果有的話)差別嗎?
似乎在阿爾卑斯那邊有一種訓練…我一直說「guys」,但我要盡量公平,不是政治正確的問題,
但最近有一部電影很快就上映,是部 IMAX 電影。我也看過預告片。
那部片的主角是一位你朋友,是位女性,她在做什麼來著?她在攻攀 El Cap。
對,她在一天內自由攀登 El Capitan,攻一條叫 Golden Gate 的路線,在一天之內自由完成。
其實出乎我意料的是,我在那部片裡的出鏡比我想像的多,因為我每次她嘗試時都有去支援她。
我們在說的是艾蜜莉·哈靈頓(Emily Harrington),也是職業攀岩者,她在一天內自由攀登了這條叫 Golden Gate 的路線。
片名叫 Girl Climber(女攀登者)。
我記得上映日期—
24 號。
對。
不是就快上映了嗎?
是啊,很快。片子是在 IMAX 上映一天,之後應該會有更廣的上映,然後再上串流平台之類的。
總之這片叫 Girl Climber。
有趣的是她為這個目標努力很久,我竟然差點忘了我基本上每次她試的時候都有去支援她。
支援別人的時候,其實有點像幫別人當比賽的後勤。
當你去支援別人時,其實對你自己來說就是休息日,
你去享受一個輕鬆的日子,幫朋友打氣,不會有壓力,很 chill。
那些我去支援她的日子,我都記得,但在一個大季中,有天我還在忙別的攀登目標,然後會有這麼一天去支援朋友,很好玩。
後來我去看電影,每次她沿著岩壁前進,我都想,欸,那是在支援她啊。
我才想到,天啊,我竟然把幾年前做過的這些事情給忘了。
我也不知道。
那太棒了。
對啊。
看那部片子很有趣。
真的、非常鼓舞人心。
她爬的那條路線特別難嗎?
她在那裡達成了什麼里程碑?
她是第一個在一天內完成那條路線、一天之內免繩攀登(free solo)的女人。
那條路線有點像 Free Rider 的難化版本,就是我在片中所做的免繩攀登,free solo。
但說實話,我覺得電影做得很好,不會試圖把它渲染得超出本身。
我是說,這確實是一個非常困難的攀登成就,但也不是說它是有史以來最難的事,或是第一次有人做到那種程度,但它非常難。
如果你看了電影,你會看到讓它有意義的,是她為此付出的努力程度。
對她來說這很難。她是個很棒的攀岩者,但她為此付出了很多,把很多自己投入進去。
最後,我不想劇透,但她最終克服了,設法完成了對她非常困難的那件事。
我覺得那在很多方面就是攀岩的縮影。
其實都沒什麼意義,因為就算是 El Cap 的免繩攀登,你也可以從背面繞過去,就像,為什麼要花好幾年努力去攀那面岩壁,當你可以從背後繞過去?
整個攀岩相對而言是沒有太大意義的。
所以最終是我們投入的努力本身有價值。
我想這正是電影 Girl Climber(或片名)做得很好的地方:你會覺得,哇,她投入了很多,因此她從中獲得了很多對她自己而言的回報。
太棒了。
我還沒看過,不過明顯地,對於旁觀者來說也是如此,我覺得人類喜歡看其他人完成偉大的壯舉,這點真令人驚訝。
我想人們喜歡看的是那份努力,當然也包括成就,但你喜歡看到有人為某件事拼盡全力、非常努力、面對自己的恐懼、克服它,然後理想狀況下達成某事。
但我認為最鼓舞人心的是那份努力。
至少就我個人而言,我喜歡看到別人這麼拼,因為那提醒我如果我願意也能夠這麼拼。
是啊,我完全同意。
我之前在開始前列了一個小清單,想盡量讓我的潛意識來引導,而不是我仔細去寫稿。
上面寫的是 Evel Knievel(註:特技表演者)。
因為我成長時,所有的事情都是 Evel Knievel 出馬,結果發現其實有很多人,都是家族成員。
噢,對。
一群 Evel Knievel。
Knievel 家族。
然後……跳那些東西,不管是 50……也許不是 50 的長度,但像對著半掛卡車跳躍之類的。
我想那裡面有一個危險的元素,很令人印象深刻。
還有 Danny Way,他成長過程中就是那個小孩,現在已經是個成年人,做各種瘋狂的事,到了那種程度,他開始追求對滑板界來說有點跳脫常規的事,例如速度紀錄之類的,還有從直升機上跳下來,當然也有人試圖跳過長城,從零開始設計工程。
然後我把你列在這裡,還有 Hunter Thompson,那個人就是一直在看他能有多少藥物體驗。
他的葬禮其實挺特別的,他很愛 Aspen 這個鎮,他的骨灰在一場煙火表演中炸灑在 Aspen 上空。
那就是以你活著的方式離開,真的很合適。
所以我覺得你說得完全對,我們喜歡觸及那種需要大量努力與訓練的過程,那就是搖滾電影(Rocky)——基本上就是一切。
那才是工作的重點,才是應該激勵人的部分,因為那是可以被人模仿的。
Rocky 的訓練剪輯,那才是電影最好看的部分。
很多那類電影最好看的就是訓練段落,剪接到一個人長時間非常努力地工作,變得更強壯,然後才到真正去做那件事。
做那件事很酷,但他們準備的過程常常是讓人覺得「太棒了,我熱血沸騰」。
完全同意。像追雞和所有那些奇怪的東西。
說到這個,對非攀岩者來說,你訓練中最奇怪的部分會是什麼?
你會訓練你的腳嗎?訓練你的手?不,但是可能是只用指尖掛著那種我想非攀岩者完全無法理解的東西。
他們根本無法想像從一條小邊緣懸掛,只用指尖支撐那種訓練。
是的,我覺得雖然現在攀岩變得很主流,人們對它也有一個概念,大致上就是你會掛在很小的邊緣上、做引體向上之類的訓練。
我追蹤一個蠻有資訊性的 Instagram 帳號,是個前軍人,他是個攀岩者,主要會分享關於引體向上那種訓練的內容。
嗯,然後說到像你如果改變那個最開始的一臂引體向上的速度,像是學會用爆發力衝過桿子,衝過去然後放手再接回來,會產生一種完全不同的運動神經元適應反應,跟只是做一堆引體向上或是慢速一臂引體向上的效果不一樣。就是能不能做出爆發式的動作,然後還有離心部分,像是用手接住自己再慢慢放下。
嗯,這跟攀岩好像有很多相似之處。也許我乾脆去牆上爬爬看。聽起來——你是說,如果你在抱石的話,過程中應該會做這些東西吧?
對啊,其實我馬上就想說,那我做引體向上的時候應該要更快嗎?因為我都是把一臂當作訓練結束時做,但我的一臂其實滿慢的。就是抓住桿子然後掙扎著做到……他的意思是很多人能做很多完整幅度、收縮和伸長都慢慢做的引體向上,但很少有人能做到像他那種等級的 muscle up 或一臂引體向上,能拉動那麼多重量。
因為有很多東西可以跟這個情況連結。需要訓練前臂、肱肌與手部,但他說很多人做不到一開始就產生足夠的力,這是為什麼很多人練不到 muscle up。因為做 muscle up 時,至少在剛學的時候,會有一點點的擺動(kip)。人們習慣在底下用低檔慢慢把自己拉起來,得花很久才會有力量做出 muscle up;但如果你能把自己從底部一衝把自己彈到幾乎高過桿子的那種感覺,你就幾乎會到桿子上方了。
我其實幾個月前在我小小的家用健身房又開始練 muscle up。我想我從十幾歲就沒做過 muscle up 了。小時候好像是種在健身房逞能的把戲,看看能不能做;長大後又住在廂型車裡,當然沒辦法做 muscle up,因為車內沒地方可以用力,你只是在車裡掛在小桿子上。但我又開始練了,哇,真的很有爆發力。我當時有點驚訝,覺得自己還做得出來,超嗨的。好吧,那你就不用他幫你了,但我會把折扣傳給你讓你看看,他有些有趣的東西。
我本來是想說我要去跟 Hoopman 聊聊,就問他我應該做什麼。他說我們可以聊這個。問題就是,我這三十年來一直在做同樣的訓練東西。顯然我也讀過很多書,我的朋友多半是職業攀岩者,所以我們一直在聊這類的事,但很多時候你作為一個自我訓練、自我教練的運動員,會一直在想我是不是應該做更多這個?是不是應該少做那個?今年夏天我訓練很多,也很有動力,但現在好像又擺回來在想我到底需不需要那些鍛鍊,像是健身體操、額外的訓練;還是我應該純粹只爬攀岩?因為在某種程度上,如果你想成為一個攀岩者,你就去爬。要是你還有剩的精力,就應該爬更難或爬更多。你不一定要把精力留給那些額外的健身訓練。總之我也不確定,你覺得呢?
好吧,我不會在你要挑戰一個大里程碑前告訴 Alex Arnold 該怎麼改他的訓練。我只能說的是——我沒有運動生理學的學位,我有的學位是三十五年來努力變強的經驗。我的關節天生算中等粗,沒那種天生關節很粗的人,但我設法保有一些耐力和一定程度的爆發力,但主要是力量和耐力這兩樣對我來說最重要。
對我最有幫助的東西是 Pavel Satsulin 來這裡教我的:拿一個你大概能做六、七、甚至八下的重量,但只做三下,然後坐下休息,做很多組,如果有時間的話就休很久。那樣真的能訓練到那些快縮型的動員單位(fast-twitch motor units)。你是說要把每一下做得快嗎?不,不一定是那樣。意思是如果你挑一個你最多能做八下的重量,讓你在七到八下之間就會力竭,你把重量取下來,甚至加一點點,然後每組只做三下,不做到力竭,但做很多組。比方說你可能做某種推拉組合,像是某種肩推,然後如果你本來能做到八下,你就做三或四下,接著去做引體向上。你可能會做那種我們之前講的爆發式引體向上——試著衝過桿子然後在下面接住。我其實從那種練法進展很多。我快到了──我現在做的時候擺動有點太多,就是靠擺把自己甩上去,我還沒做到一個超控制的 muscle up,但那是目標。總之不把訓練做到底力竭似乎真的很有幫助。
如果你不想讓恢復力被消耗太多,達到肌肉力竭這件事要注意。那對產生肌肉肥大很有效,但根據 Pavel 的說法,我自己也發現,它有點會把你的神經系統訓練到一個靜止點——你再也動不了為止。而那真的會大幅侵蝕你的恢復能力。
所以我現在能訓練那些以前只能每週訓一、兩次、靠恢復撐著的肌群。如果以前每週只能訓練一兩次,現在我可以把它們一星期訓三到四天,整體進步更多,但沒有任何一組是那種我硬擠出最後一個最後一個動作的狀態。
很有意思。
譬如臥推,舉例來說,實際上我在家裡、自己小型家庭健身房裡能移動的重量只有臥推而已。我在家大概一週臥推兩次左右。我覺得這對肩關節穩定、健康很有幫助。對我這種攀岩者來說,你平常都是在拉,所以臥推基本上是我唯一的推動動作。通常我會做三組五或六下,算是基本動作而已。
你是說我應該做六組或八組,每組三下之類的嗎?
也許可以做八組,每組三到四下,重量稍重一點,但不要做到力竭,當然要有人在旁邊幫你護槓(spotter)。也有些可怕的案例是有人在家臥推卻沒有人幫忙……
我自己只有啞鈴,所以啞鈴反而是最好的方式。感覺上這種做法也比較合適。另外我也比較喜歡啞鈴,因為我在意的是肩膀的穩定性之類的,啞鈴對這點好像更有幫助。至於槓鈴臥推……我要為這句話挨罵了,但槓鈴臥推裡常常摻雜太多自我(ego)。太炫耀了,我覺得不需要那種東西。我其實從沒做過槓鈴臥推的單次最大重量(one-rep max),從來沒那麼好奇過——也可能是因為沒那麼多朋友幫你當護槓。沒那麼多朋友,沒錯。你好像需要六個人才能把桿子跑起來。我在地下室自己做臥推,這也是另一個用啞鈴的理由。
把可以做七、八下的重量,拿來做三、四或五下,做完就放下去去做別的動作(可能是拮抗肌群),然後再回來,讓總休息時間分散開。我可能會特別在臥推上試試看,因為我確實會有點痠痛,這真的挺難的。但你會變得很強。我以前不會想到這點,因為我的訓練傳承是跟 Mike Menser(他是前健美選手,後來也訓練過多里安·耶茨,屢次贏得奧林匹亞)的那一派。他們的哲學是做一到兩組直到絕對力竭,加上護帶、降組等所有那些能大量建肌卻會讓你非常酸痛的方式。
Pavel 坐在你現在坐的位置,他就說:「試試看這個,做一些你可以安全做的動作,槓上較重的重量,但次數少很多,組數多很多,甚至把這些組分散在一週裡的兩天,而不是每週只訓一個肌群一次。」你知道有人這樣做嗎?一週做七天嗎?
我自己只有每週練一次腿,但幾乎每次訓練我都在變強;我在另一個日子會衝刺,算是一種腿部訓練。是啊,那算一個腿部訓練。我本來恢復能力就不是很好,從來都不是。再加上快五十歲了,你知道的。我確實發現如果我避免去做所謂的「瞬間肌力衰竭」,酸痛少得多,恢復好得多,而且你會變得非常強,這很瘋狂,你會以為應該相反才對。
你覺得每週一次的刺激,只要做夠組數,能不能建起來?可能兩次會更好。研究數據顯示肌肉蛋白合成在那些訓練後會被啟動,然後大約需要 48 到 72 小時才會消退。我個人發現,如果我一週練一次腿,但四到五天後去衝刺,那其實算是兩次腿部訓練。所以實際上是一週兩次。然後我會有推拉日,還有一個單獨的手臂與肢體日,這樣胸、肩、背又會被再訓練一次,所以實際是一週兩次。
是的,所以你基本上把所有東西都做兩次一週。但所有重訓,真的重的那種,我今年應該沒做過超過八下。我比以往都還要強,而且我可以跑很遠,這兩件事我以前總以為是互相衝突的。至於我平常的一次很長的跑步,對我來說就是戴著十磅(約 4.5 公斤)負重背心,跑一到一個半小時。為什麼?只是為了確保那些小的穩定肌群夠強。也因為我想能夠直接到 Clouds Rest 就去跑,我不想為了生活中的某些事還去額外特別訓練。對,我也很愛跑步。剛開始那慢速節奏很痛苦,但大概 20 分鐘後,你會覺得「我可以一直跑下去,這太棒了」。
說實話,這幾乎就是我近 35 年的訓練法:每個肌群直接或間接每週訓練一次(直接訓練再加上像長跑這類的間接訓練)。
我會試著做一次短跑訓練,但……當然我才不會去教 Alex Honnold 怎麼訓練。不過,如果你不喜歡肌肉痠痛又想變強,你可以聽我說,但真正該被歸功的是 Pavel Satsulin。
對,沒錯,我肯定會試試看的。
特別是像臥推這種動作,我其實不太在意推的肌肉,但當你的胸肌,或那塊連接肩膀的肌肉——你懂的——變得超級痠痛時,那也會影響你所有的拉的動作。所以你會想,喔,其實做一些副項活動時不需要把自己弄得那麼痠。
對,對。他們……我猜你從攀岩中已經有得到(這種平衡),但我發現每當我在做推的動作——基本上幾乎一直都在做——重要的是要訓練一些像後側三角肌那樣的拉動作,就是肩膀後面那塊小肌肉。很多人會有這個問題(你倒是沒有),但如果你看很多舉重的人,他們站得很被動,拇指會朝向腹股溝,手臂有點內旋,就是往裡轉。
相反地,如果你看那些像 Fonzie 那種的人,你希望你的肩膀、拇指在自然站或坐時是朝前的。你可以想像,我見過 Mike Tyson,他就是那樣,因為他一輩子都處在那種 peekaboo 的站姿。
然後你會遇到像你這樣的人,或是經常練瑜伽的人,還有體態最令人驚豔的通常是舞者。像 Eric Jarvis 在某個播客上說過——他是神經科學家,但年輕時被錄取進那個叫 Allen(?)的舞團,那種頂尖舞團;或者你看看 Twyla Tharp,她已經八十多歲了,但看起來並不僵硬地直挺,而是自然地挺得很好。我也想在八十歲時能那樣。
那真不容易。其實她每天在健身房待兩個小時,一週七天。哇,早上5點到7點,而且她都已經八十多歲了。然後再吃三顆水煮蛋,接著開始工作。對,我就覺得,那是一種健康的生活方式。而且她的認知也非常強健。
攀岩者確實會有那種姿勢問題,因為你如果一輩子都在做拉的動作——像一直在攀岩——你就只是在做拉的動作,所以最後會有點駝背。我想是因為你會持續使用某些拉的肌群,所以身體就會在不同地方變得緊繃。
對,就是那種駝背。所以像能把你放到橋式或做脊椎伸展的動作,似乎非常有用。
我再說一次,我不是精英或競技運動員,但我發現做一些像長慢跑、安排短跑日、重訓,同時能跑個三十分鐘,其實很有幫助。我的意思是,我不覺得我需要運動生理學學位才能理解這些。
你知道的,我只是想在各方面都達到平均偏上的水準,但那跟你想做的完全不同。你顯然是位精英運動員。
不過有些事像跑步這類的,例如我昨天跑了一小時。我一直在試著每週跑一天,大概一小時。然後我也盡量每週做一次有氧探險,比方說爬山或做個兩到四小時的活動,希望能有大概三千英尺以上的爬升,爬上去再小跑下來。這其實足以維持心肺。
說真的,這有點像家庭式的生活方式。以前我一個人住在廂型車裡時,休息日常常都做這些事,因為你會想,喔,我要去征服那個新峰或去看看這條步道。但現在有了住處、要送小孩上學之類的,就得把要出去的時間安排得更有結構。所以現在我確實比較會想這些問題:這樣的有氧是不是夠?這樣做有效嗎?
不過我覺得這能打好基礎,讓我能做像這季我要去 Yosemite,那樣的事——我希望能在 El Cap 上爬一些路線,不一定是完全的 free soloing(自由獨攀),也不見得完全不做,但也許會有些 rip soling、速攀之類的。不管怎樣,我只想能在不太累的情況下,相對迅速地爬升大約三千英尺。所以看起來對於跑步或登山,就是要能做那種垂直爬升而不會太疲勞。
我覺得一週一次長跑、一週一次像三十分鐘的較快配速跑、再加上一週一次短跑訓練,基本上涵蓋了各方面。不過那樣每週要跑三次,而我其實不太喜歡跑步。對。但其中一個訓練只有12分鐘。你熱身三分鐘,短跑訓練總共12分鐘。因為你會先熱身,然後跑一個400公尺,走一圈;再跑200公尺,走一圈;再跑100公尺——不是全力衝到底,但全力衝的話確實很容易受傷。
我們啊,嗯,呃,找過 Stu McMillan,他是個頂尖的短跑教練,訓練過很多奧運選手和金牌得主。然後,嗯,全速跑其實就是容易讓你受傷的方式。你會拉到腿後肌或什麼的。像你,是在操場上嗎?我比較喜歡在跑道上做。有時我也會在軟沙上做。還有我有一件背心要說明,我跟那家公司沒有任何贊助關係。
有一家叫 A More Foe 的公司做那種背心,說起來有點好笑,但它看起來比較像那種禮服背心,裡面裝有小滾珠。不是那種警察用的那種防彈背心。它做成八到十磅,最多到十二磅,我覺得剛好多給你一點在長跑上的負荷。然後在你衝刺的那天,你會覺得好像有噴射推進一樣,你會覺得自己像是被推動。我覺得是那樣,雖然我也意識到我並沒有,但就是那種感覺。
還有那些小的穩定肌群,你幾乎不會有那種酸痛——整體結構看起來很平衡。這是我對攀岩者特別注意到的一點。你去健身房會看到一種體型,有很寬的肩膀、寬背然後整個上半身很大,然後頭很小、脖子很細,你會看到他們的上半身很壯但卻沒在練脖子,看起來很奇怪。我不是說有人沒提醒過他們,但我走過時會想:別忘了練脖子啊。當身體失衡的時候,如果你看到一隻巨大但頭很小、脖子很細的狗,你會覺得那狗看起來很怪。其實有很多犬種就是那樣,看起來都很難相信牠們是從狼演變來的,感覺很近親繁殖。
所以,能跑得最好、最健康的身體版本通常是相當均衡的。看起來攀岩者很均衡。我覺得攀岩是最健康的運動和生活方式之一,而且也很好玩。去健身房可以和朋友一起閒聊,大多時候就是很輕鬆,你感覺像是去跟朋友們混在一起,但同時你也變得有體能、有活動力,也相當強壯。攀岩很講求力量對體重比,所以你通常會變得偏瘦,而不是那種大塊頭的健身猛男。我認為隨著年紀增長,那樣反而比較健康。你會想要維持肌肉,但大量肌肉也會帶來各種問題,人會因此出現某種睡眠呼吸中止的症狀,因為脖子變厚會阻塞氣道。睡眠呼吸中止是最大的健康風險之一,不只是睡眠中會心臟驟停,還有你在睡眠時對大腦清理與血流的作用會被阻塞。這在體型較大的人身上非常常見,不論是因為肥胖或是肌肉過於發達,這也是很多健美選手會遇到的問題。謝天謝地我從來沒長成那種巨量肌肉的樣子。
嗯,你做現在這樣的動作顯然能產生很多力。我很好奇你在岩壁上抽筋怎麼處理。你說你幾乎不抽筋?你真的很少抽筋嗎?是的,真的。我幾乎沒有。當然有時候,如果你嘗試在一天內攀完 El Capitan,像那種十八小時左右的行程——用繩子攀登,但如果是自由攀登,做非常長的攀登時,我的一些朋友有時會抽筋,因為你已經做了超過十二小時的劇烈活動,抽筋的機率會多一點,但我幾乎從來沒有。
基本上我的所有體能表現都是穩定下降的:一開始你狀況很好,然後在接下來大約十到四十八小時內,你會以相對線性的速率慢慢變差。只是通常在第二天日出前那段時間,會掉得更多。你會開始接近 24 小時時覺得:「我他媽的好累。」但當太陽出來時,你會突然又被提振、恢復一些狀態,然後又繼續線性下滑。這些基本上都是通宵的攀登。我做過很多、很多超過 24 小時的行程,通常是那種登山式的——你走走、爬爬、再走再爬、做各種事。但總的來說,24 到 36 小時後,你就只是一個比以前更差的版本,基本上就是累而已。
當你睡眠剝奪時風險會上升——判斷力變差、反應變慢,幾乎一切都變差。睡眠很關鍵。那種晝夜節律的現象很奇妙:你可能熬了一整夜,但接近天亮時又會開始清醒。對於戶外活動來說,還有一點是當你又能看見時會覺得不可思議——你可能已經用頭燈走了很久,而頭燈又快沒電,視線很糟,然後太陽一出來你會想:謝天謝地,天也不冷了。你就會覺得整個人被太陽喚醒。
所以你會有那種一股清新的氣息然後就繼續埋頭苦幹。
你有過,呃,或者你現在有沒有那種偏向於神祕經驗的傾向?
像是,你相信那種東西嗎?
不,我,我一直是個堅定的無神論者。
嚴格說起來我是天主教徒長大的。
所以我對宗教有點了解。
嗯,我就是從來沒有——我總是覺得,嗯,對我來說就是說不通。
我是那種非常不信宗教的人。
我的意思是,我去過地球上很多很美的地方,經歷過很多——你可以說是精神層面的體驗——像是感覺與自然合一,有種連結,或者只是令人讚嘆的美。
你知道,當你在某個地方向外望去,你會想,喔,宇宙真是太不可思議了,這個世界好像充滿魔力。
所以,我想我對一般的靈性觀是開放的,不過,嗯,我非常反對有組織的宗教。
生物學本身就令人敬畏。
是啊,重點就是我覺得這個世界和宇宙本身已經夠讓人驚奇了,沒必要再加上一堆教條,基本上那些奇怪又不必要的信條。
我忍不住想跟你說這個,因為我覺得很有趣,也覺得你可能會覺得有趣。
如果不感興趣,呃,呃,那就原諒我。
說到柏克萊,那裡有個實驗室想要了解壁虎怎麼能夠在牆上行走,長期以來大家以為是某種吸盤作用,但後來發現牠們可以在真空中做到,所以就表示不可能是吸力。
結果發現牠們在指尖上有這些小趾墊。
牠們可以推動那些趾墊,趾墊像羽毛般有結構化的排列,牠們可以把趾墊推得離被攀爬表面非常近,利用所謂的範德瓦爾力(van der Waals 力),就是表面與那些趾墊之間分子間的作用力。
牠們在攀爬時不斷地形成和斷裂那些範德瓦爾力。
真的嗎?
就像蜘蛛人一樣,簡直神奇。
所以當牠們攀爬時,牠們在跟所攀爬的表面交換分子,我覺得這絕對很驚人。
我知道那不是你爬牆的方式。
嗯,我是在牆上滿身大汗。
所以某種程度上也差不多,對吧,對吧。
因為我會,呃,是啊,我會留下皮膚痕跡。
你可能不會覺得跟牠們有親近感,但我有預感牠們會對你有某種親近感,因為牠們是世界級的攀爬者。
我只是覺得很不可思議,牠們竟然演化出某種可以字面上交換分子的方式。
你在岩場上花很多時間,我確定你身上現在應該也帶了一些花崗岩。
是啊,肯定的,肯定的。
那很酷,我是說你會在牆上看到很多這樣的生物。
你會看到小青蛙上下爬來爬去。
甚至像酋長岩(El Capitan)那種看起來三千英尺高的實心懸崖,你會看到囓齒類在裂縫間跑來跑去,裡面有青蛙,各式各樣的鳥,還有蝙蝠。
所以你會看到所有這些生物在那裡活動,你就會想,哦,牠們只是活著,就在這上頭做著牠們的事。
你知道,對人類來說攀岩相對困難很多,可是對其他生物來說,那只不過是自然環境的一部分。
我以前不知道上面會有青蛙。
我有看到鳥飛過,我記得《Free Solo》裡有幾個鏡頭是鳥飛過。
牠們住在那些裂縫裡。
所以當你把手伸進去時,鳥有時會從你手臂上跑下然後飛出裂縫,你會覺得,哇,嚇一跳。
是啊,第一回合會嚇到,之後就不那麼嚇人了,但你總是會想,哇,一隻蒼燕就在我手臂上跑下來,真瘋狂。
很酷。
亞歷克斯,你已經並且會繼續激勵很多人。
我覺得你說到重點了,你說的是那份投入的努力。
我覺得很多人可能會以為是到達頂峰、站在岩頂那些時刻才重要,這些畫面也因為你我們才能間接分享和體驗,但很明顯真正重要的是投入的過程。
我其實認為這就是為什麼人們對你所做的事這麼感興趣。
除了場景漂亮、風險極高、後果嚴重之外,很明顯你有紀律、有投入、熱愛你所做的事,並且為此付出大量努力。
你描述跟朋友一起攀岩的方式,我覺得是有史以來最棒的攀岩推銷詞:跟朋友一起閒聊、互相進步、身體更健康。
這會讓你有能力去做更大的冒險,更豐富地體驗人生。
我們也要讓你在下一個重大壯舉之後有點空檔可以恢復。
我們現在不能多談,我相信那會很不可思議。
太棒了。
好吧,下次那次攀登後見。
好。
謝謝你。
謝謝你今天來參加我和亞歷克斯·霍諾德的對談。
如果你正在從這個Podcast學習或享受它,請訂閱我們的 YouTube 頻道,那是個很棒的零成本支持方式。
此外,請在 Spotify 與 Apple 上按下追蹤來關注這個Podcast,在 Spotify 和 Apple 上你都可以給我們最多的五星評價,現在你也可以在 Spotify 與 Apple 上留下評論。
請也留意本集開頭及節目中提到的贊助商。那是支持本播客的最佳方式。
如果你有想問我的問題,或對播客、來賓或主題有任何想讓我在 Huberman Lab 播客中考慮的意見,請在 YouTube 的留言區留言。我會閱讀所有留言。
如果你還沒聽說,我有一本新書即將出版。這是我的第一本書,書名為《Protocols:人體操作手冊》(Protocols, an Operating Manual for the Human Body)。這本書我花了五年多時間撰寫,並以超過三十年的研究與經驗為基礎。內容涵蓋從睡眠到運動、壓力控制,以及與專注和動機相關的各種操作方案(protocols)。當然,我也為書中所收錄的各項方案提供科學依據。這本書現在已可在 protocolsbook.com 預購。在那裡你可以找到各家販售平台的連結,選擇你偏好的販售商。再次提醒,書名為《Protocols:人體操作手冊》。
如果你還沒在社群媒體追蹤我,我在所有社群平台的帳號都是 Huberman Lab,包括 Instagram、X、Threads、Facebook 和 LinkedIn。在這些平台上,我會分享科學以及與科學相關的工具,其中有些內容會與 Huberman Lab 播客重疊,但很多內容與播客的資訊是不同的。再次說明,我在所有社群平台上的帳號都是 Huberman Lab。
如果你還沒訂閱我們的 Neural Network 電子報,這份「Neural Network」電子報是完全免費的每月刊,內容包含播客摘要,以及我們所稱的 protocols(以 1 到 3 頁的 PDF 形式呈現)的操作方案,涵蓋從如何優化睡眠、如何優化多巴胺、刻意冷暴露(deliberate cold exposure)等。我們也有一套基礎體能方案,涵蓋有氧訓練與阻力訓練。所有這些資料都完全免費。你只要前往 HubermanLab.com,點選右上角的選單標籤,向下捲到「newsletter」,並輸入你的電子郵件。我必須強調,我們不會將你的電子郵件分享給任何人。
再次感謝你收聽今天我與亞歷克斯·霍諾德的對談。最後(但同樣重要),感謝你對科學的關注。

My guest is Alex Honnold, a professional rock climber considered by many to be one of the greatest athletes of all time for his historic free solo (no ropes or man-made holds) ascent of El Capitan in Yosemite. We discuss how to envision massive goals in any part of life and the process of breaking down those goals into actionable daily steps. Alex shares how embracing your uniqueness and mortality is the most powerful way to envision and live a fuller, more intentional life. We also discuss strength and endurance training, assessing risk and how Alex prepares mentally and physically for extreme challenges. We also discuss how to balance goal-seeking with family and work. Regardless of your goals, profession or age, this conversation will very likely reshape how you think about and approach your life, goals and potential.

Read the episode show notes at hubermanlab.com.

Thank you to our sponsors

AG1: https://drinkag1.com/huberman

Joovv: https://joovv.com/huberman

BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman

Maui Nui: https://mauinuivenison.com/huberman

Function: https://functionhealth.com/huberman

Timestamps

(00:00) Alex Honnold

(02:17) Intrinsic & Extrinsic Motivation, Setting Big Goals

(05:00) Preparing for Free Solo of El Capitan, Route Memorization & Conditions

(10:09) Sponsors: Joovv & BetterHelp

(12:35) Overthinking, Kinesthetic Flow; Climbing & Surprise

(16:24) Aging & Climbing; Olympics & Broadening Climbing Culture; Parkour

(23:04) Grip Strength, Aging, Climbing Technique, Yosemite National Park, Half Dome

(29:00) Free Soloing & Rope Climbing, Safety & Risk; Aging & Death; Mentors

(38:32) Sponsors: AG1 & Maui Nui

(41:29) Climbing Lifestyle, Training, Career; Recovery

(47:44) Technology, Smartphones & Distraction from Goals, Focus

(51:09) Pursuing Ambitious Goals, Tool: Small Daily Challenges

(55:56) Fear, Brain Scan & Public Speaking; Evaluating Risk

(59:40) Doing What You Love, Life Crisis, Tool: Contemplating Death

(1:03:49) Childhood, Passion & Choosing Career Path; University

(1:11:46) Sponsor: Function

(1:13:34) Outdoor Exploration, Yosemite, National Parks, Rucking, Trail Running

(1:18:18) Girl Climber Film, Effort & Dedication

(1:23:29) Strength Training, Pull-Ups, Muscle-Ups, Tool: Increase Sets & Reduce Soreness

(1:31:59) Endurance & Strength Training Schedule; Posture; Running

(1:38:52) Body Balance, Leanness; Muscle Cramps; Multi-Day Climbs

(1:42:31) Awe in Nature, Spiritual Experiences; How Geckos Climb; Cliff-Dwelling Wildlife

(1:46:46) Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

Disclaimer & Disclosures

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Huberman LabHuberman Lab
0
Let's Evolve Together
Logo