How Your Thoughts Are Built & How You Can Shape Them | Dr. Jennifer Groh

0
0
中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:04 What goes on in our brains when we think might be that we’re running simulations
0:00:10 related to the thought using that sensory motor infrastructure of the brain.
0:00:11 Could you elaborate?
0:00:15 So the theory is that like maybe when you think about a cat, for example,
0:00:20 or you think the concept of a cat, that the mental instantiation of that
0:00:24 or the brain mechanism instantiation of having that thought
0:00:27 is to run a little simulation in visual cortex
0:00:30 that kind of includes what a cat looks like,
0:00:34 a simulation in auditory cortex that what does a cat sound like.
0:00:38 And as I’m telling you this, I’m, you know, I’ve used the word cat.
0:00:41 What color cat are you thinking?
0:00:44 I’m thinking of a gray cat, but I keep smelling kitty litter.
0:00:46 Because my sister had cats and it drove me,
0:00:49 the smell of kitty litter is just so aversive to me.
0:00:49 Right.
0:00:53 And so you had no hesitation in telling me the color
0:00:56 and adding an additional sensory quality.
0:01:00 It provides an explanation for why you might, you know,
0:01:04 be driving on the freeway and having to merge into difficult traffic
0:01:08 and telling your passenger, okay, be quiet.
0:01:10 I’ve got to pay attention now.
0:01:15 Like why would speech impair you from visual motor
0:01:21 if it wasn’t all part of a kind of cognitive system that’s in operation?
0:01:26 And maybe you need to shift some resources away from processing the conversation
0:01:32 and towards some, you know, actually dealing with the here and now sensory motor task.
0:01:38 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools for everyday life.
0:01:47 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford School of Medicine.
0:01:49 My guest today is Dr. Jennifer Groh.
0:01:54 Dr. Jennifer Groh is a professor of psychology and neuroscience at Duke University.
0:01:58 Her laboratory studies how our brain represents the world around us.
0:02:03 In particular, how our different senses are merged in the brain so that we can focus and learn more effectively,
0:02:08 including how our eye movements fundamentally shape not just what we pay attention to,
0:02:11 but how they dynamically control what our brain is capable of.
0:02:14 What she shares is fundamental to understanding how your brain works
0:02:18 and also how best to focus on and learn different types of information,
0:02:22 not just information that you might read on a page, although including that,
0:02:28 but also what you hear, what you remember, and the very thoughts you have about your life experiences.
0:02:30 We also discuss thinking itself.
0:02:32 In fact, we discuss what thoughts really are.
0:02:38 And there, Dr. Groh shares with us what is perhaps the clearest and most useful definition of what thoughts are
0:02:40 and how you can control them.
0:02:43 As someone who has been in the field of neuroscience for nearly three decades,
0:02:45 I must say that her explanation of what thinking is,
0:02:49 at the neural level, at the psychological level, and at the experiential level,
0:02:52 is the most compelling and useful one I’ve ever come across.
0:02:57 Today, Dr. Groh explains how to use your experiences, the information you encounter,
0:03:02 and knowledge of how thoughts are built up in the brain to become a better thinker and indeed smarter.
0:03:06 I’m certain that the information you’ll learn from Dr. Groh today is not like any other discussion
0:03:08 you’ve heard about the brain or psychology.
0:03:13 I’m also certain that it will be extremely useful for anyone wishing to better understand how the brain works,
0:03:17 how their thoughts and emotions arise, and anyone who wants to get better at learning,
0:03:21 thinking more deeply, or simply experiencing life with more richness.
0:03:26 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching and research roles at Stanford.
0:03:31 It is, however, part of my desire and effort to bring zero-cost-to-consumer information about science
0:03:34 and science-related tools to the general public.
0:03:37 In keeping with that theme, today’s episode does include sponsors.
0:03:40 And now for my discussion with Dr. Jennifer Groh.
0:03:42 Dr. Jennifer Groh, welcome.
0:03:44 Thank you. It’s great to be here.
0:03:50 We’ve never had a proper conversation on this podcast about sensory integration.
0:03:57 We’ve talked about vision, talked a little bit about hearing, a little bit about touch, smell, taste,
0:04:03 but we’ve never talked about how the senses come together, and that’s critical to everyday life, critical to perception.
0:04:04 Absolutely.
0:04:12 I know you focused perhaps mainly on the auditory system, but you really are an auditory-visual integration person.
0:04:15 I know this because I’ve followed your work for a number of years.
0:04:24 So where in the brain do our eyes and our ears first come together to impact our perception of life?
0:04:30 Like we, you know, the tea kettle is whistling or, you know, we hear a knock on the door.
0:04:31 We know where the door is.
0:04:33 We know where the tea kettle ought to be.
0:04:35 But where do these things first collide?
0:04:44 The story that is triggered by that question is a little bit long, so maybe I can start at the beginning of when I first got interested in this question.
0:04:46 And so I was a college student.
0:04:51 I was interested in neuroscience, but we didn’t have a neuroscience major.
0:05:03 So a couple of us talked a professor into offering a seminar in neuroethology and kind of like what he thought were sort of the coolest findings in neuroscience.
0:05:31 And in that class, I learned about a study showing that, and I’m going to begin with the neuroscience nerdy lingo and then we’ll unpack it, that there is a brain structure called the superior colliculus that’s responsive to both visual and auditory stimuli, and that the responses to auditory stimuli depended on where the eyes were looking.
0:05:40 If you move the eyes, the neurons’ receptive field, the region in space where they were responsive to, would shift as the eyes moved.
0:05:43 And that blew my mind.
0:05:44 I could not get that out of my head.
0:05:50 And it kind of set me on the track that I’ve been on ever since then.
0:06:02 One of the things that was really interesting to me about it is that figuring out where a sound is with respect to where the eyes are looking is something that would be easy for us to do with a pencil and paper.
0:06:04 You know, it’s very simple math.
0:06:20 If you know that the sound is located, say, you know, 10 degrees to the right and your eyes are looking 10 degrees to the left and that tells you that the sound is 20 degrees to the right of where your eyes are, really not that hard to do.
0:06:35 But from what I knew at that point about how the brain represents this kind of spatial information, it seemed a big puzzle for how the brain might actually create these kind of moving representations of where the sound is located.
0:06:39 Yeah, because what you’re talking about are dynamic maps.
0:06:45 I think most people probably appreciate that we have a map of our body’s surface, the so-called homunculus.
0:06:46 Yep.
0:06:55 And so if one were to stimulate in a given region of the brain, you’d have the illusion of being touched at that location on the body.
0:07:05 People perhaps have seen the more sensitive an area of the body, like the fingertips or lips or face or feet, the larger the representation in the brain.
0:07:10 But what you’re talking about is shifting maps depending on where the eyes move.
0:07:12 And the eyes move quite a lot.
0:07:13 They move quite a lot.
0:07:13 Exactly.
0:07:17 And mostly we’re not aware of this, right?
0:07:24 But if you think about it, every time your eyes move, the visual scene is shifting massively on the retina.
0:07:26 But we don’t even notice this.
0:07:34 And this is an indication that the brain is doing a ton of computation under the hood to give us that perceptual experience.
0:07:41 Because if we were just representing reality, the reality would be these massively shifting, smeared visual scenes.
0:07:51 One thing that’s so intriguing to me about the auditory system and the visual system is the extent to which they can contract and dilate so fast.
0:08:03 So, for instance, if I’m walking to get on public transportation of some sort, like a light rail or a subway, I’m walking – you know, there’s sound going by me.
0:08:05 It may or may or may not be relevant.
0:08:08 But at some point I sit down.
0:08:12 Chances are I open up a book or a computer or these days people go into their phone.
0:08:16 And we say into the phone because there’s a lot of sensory information there.
0:08:24 But our visual world and our auditory world just goes into, you know, a small box.
0:08:32 And we expect whatever we’re looking at to relate to the sounds that we’re hearing in that small box.
0:08:32 Right.
0:08:35 But if somebody says, excuse me, do you have a ticket?
0:08:37 You know to look up.
0:08:37 Right.
0:08:39 We take this for granted.
0:08:41 Like most people might think, of course you look up.
0:08:43 Like the sound is coming from over there.
0:08:43 It’s now a person.
0:08:51 But we – all of a sudden we can remap our visual auditory world and all the context in like milliseconds.
0:08:51 Right.
0:08:53 So is that all happening?
0:09:03 We’ve been talking about superior colliculus in this structure, the superior colliculus below our neocortex, meaning is it below our kind of conscious awareness?
0:09:08 You know, gosh, I wish we knew where conscious awareness was.
0:09:10 I think that’s an open question.
0:09:16 And, you know, the superior colliculus is important in this story because that’s where the research began.
0:09:26 It’s not that that’s where the binding of visual and auditory space, you know, is necessarily fully contained there and only there.
0:09:28 I think it’s a much bigger problem.
0:09:46 And I think what you’re describing is kind of, you know, another version of this kind of capturing of or integrating or connecting the information from one sensory system to another.
0:09:54 That kind of shifting your resources around is something that happens in a few different contexts like what you’re describing.
0:10:05 And I think one of the things that’s really interesting about the phone or really any screen where you’re watching a video is that the sound was never coming directly from the screen where you’re looking at the visual image.
0:10:07 You know, it’s coming from somewhere else.
0:10:10 Maybe you’ve got earbuds in and it’s coming from the earbuds.
0:10:18 Maybe the earbud signal is simulating what the location should be if it was really coming from the screen.
0:10:19 But it’s a simulation.
0:10:22 It’s not actually reality.
0:10:23 That’s so interesting.
0:10:25 So, yeah, let’s unpack this a bit.
0:10:32 So, we merge what we see with what we hear if it makes sense to merge them.
0:10:33 Like lips are moving.
0:10:34 Lips are moving.
0:10:37 And that’s in our hand about a foot in front of us.
0:10:40 But the sounds are coming in elsewhere.
0:10:40 Right.
0:10:53 This is very different than, say, like if somebody’s mouth were moving and the sounds coming out of it were offset by even the tiniest bit of time, it looks weird.
0:10:54 It looks totally weird.
0:10:55 It looks totally weird.
0:10:55 Yeah.
0:10:57 Like this video.
0:10:57 It’s uncomfortable.
0:11:03 Somebody grabbed this, like ripped this video from the internet and there’s a time delay.
0:11:03 Right.
0:11:07 But we easily merge what we see with sounds.
0:11:08 That’s right.
0:11:12 Maybe talk about this because now I’m realizing like if I sit and watch a movie.
0:11:12 Yeah.
0:11:16 Or movie theater or on a big screen or my computer.
0:11:17 Right.
0:11:18 The sound is not coming from the screen.
0:11:21 It’s coming from a speaker which is like projecting vertically.
0:11:22 Yes.
0:11:23 How does that work?
0:11:32 Well, not only that, but like the sound is jumping around in your perception as different people on the screen from different locations on the screen are speaking.
0:11:33 Right.
0:11:36 And they’re both coming in through your ears or through the speaker.
0:11:37 Well, through the speaker.
0:11:43 Whatever means the sound is being delivered to you is not changing as the different people are speaking.
0:11:43 Right.
0:11:48 So let’s say a dialogue on a screen between two characters and then maybe there’s an explosion in the background.
0:11:48 Right.
0:11:59 Or another character walks in the room that the source of the sound for us, whether it’s computers, speakers in the room, or movie theater, or earbuds, is always constant.
0:12:07 But we can quickly move the sound with our eyes or our eyes moving the sound with our ears.
0:12:14 Let me amend a little bit here because, you know, it depends a lot on like how the sound is mixed.
0:12:20 They can put in some spatial cues, but if they haven’t done that, then what we just said applies.
0:12:29 And I think one of some of my favorite videos for, you know, for really appreciating this is our videos of actual ventriloquists working with their puppets.
0:12:36 Because there they are, you know, the puppeteer is speaking and they’re making it seem like the puppet is speaking.
0:12:48 And they’re making our perceptions switch back and forth from their own face to the puppet face, back and forth, depending on what they’re actually saying.
0:12:51 So this is a ventriloquist that says like, hey, Cornelius, how are you?
0:12:56 And then Cornelius says, but the same person says, I’m doing great.
0:12:56 Yeah.
0:13:00 And they probably move their lips a little less when they do that?
0:13:00 Yeah.
0:13:04 They try to speak like this without moving their lips too much.
0:13:12 And they sometimes will do a trick of like there are certain sounds that you just cannot make without closing your lips in front.
0:13:15 And that’s really hard to fool people about.
0:13:33 So, for example, if it’s a word that begins with a B or has a B in it, they might subtly just cover their mouth a little bit while they’re making that B sound so that it’s a kind of misdirection like a magician would do to sort of keep you from attending too much to the ventriloquist and throw your attention over to the puppet.
0:13:45 So our perception can switch back and forth between where our brains are telling us this is the most likely candidate for the source of this sound.
0:13:51 So I’m going to override what my ears are telling me to perceive the sound is coming from here versus here.
0:13:55 Is this something we learn during development?
0:14:00 Like do kids come into the world understanding how to merge sight and sound or is that a learned phenomenon?
0:14:07 It has to be learned and it has to be continuously updated during the course of development until you reach your adult body size.
0:14:19 So let me back up a little bit and talk about how do we localize sound, especially when we’re not talking about, you know, screens and video and movies and whatnot, but just like out there in the real world.
0:14:31 The way we tell where a sound is coming from is by the physics of the world causing differential delays for the sound to arrive at one ear versus the other.
0:14:41 So sound takes a certain amount of time, you know, a sound coming from over here will get to this ear before it gets to this ear and it’ll be slightly louder in this ear than in this one.
0:14:43 Because it’s just closer to that ear.
0:14:47 It’s closer, but also there’s a kind of acoustic shadow cast by the head.
0:14:58 So the sound wave has to kind of come and then go around and there’s a little, you know, there’s a little sort of dip in the sound intensity cast by the shadow of the head.
0:15:02 I like to think about the timing cues because they’re really easy to calculate.
0:15:13 So if you know how far apart your ears are and you know what the speed of sound is, then you can figure out what’s the delay for the sound, for a sound to get to reach this ear after this ear.
0:15:19 I often take off my glasses to measure the distance between my two ears that way.
0:15:25 And it’s something like about a half a millisecond is the largest delay you can experience.
0:15:26 Half a millisecond.
0:15:27 Half a millisecond.
0:15:34 So this is tiny, and that is for the difference between a sound here versus a sound here.
0:15:37 So something from your right versus from your left.
0:15:37 Exactly.
0:15:44 We can obviously detect much smaller sound separations than just totally left versus totally right.
0:15:51 So there’s, you know, it’s an incredible feat of computational power by the brain.
0:16:04 I think maybe we should tell the audience why, you know, your brow is furrowed and I’m excited about this because half a millisecond is less than the duration of a single action potential.
0:16:05 Right.
0:16:10 And we should just remind people action potentials are the electrical signals that neurons use to communicate with one another.
0:16:17 These are the fundamental way in which our brain works.
0:16:18 Without these, we’re dead.
0:16:23 It’s the fundamental medium of communication in the nervous system, as you say.
0:16:34 So it would seem totally weird for us to be able to process sensory information that is faster than the duration of that minimum increment of firing.
0:16:51 You know, there’s some research about how exactly this can be done, and it involves things like lots of neurons firing together and really precise synapses that cause minimal delay and very high temporal precision as the signals are going from one neuron to the next.
0:16:59 Glucose is a key player in how our body functions, not just in the long term, but in every moment of our lives.
0:17:03 That’s because it is the major fuel for our cells, especially our brain cells.
0:17:10 Glucose directly impacts our brain function, mood, and energy levels, and it may even affect our levels of tenacity and willpower.
0:17:13 This is why I use the Continuous Glucose Monitor from Lingo.
0:17:17 I absolutely love it, and I’m thrilled to have them as a sponsor of the podcast.
0:17:23 Lingo helps me track my glucose in real time to see how the foods I eat and the actions I take impact my glucose.
0:17:28 When glucose in your body spikes or crashes, your cognitive and physical performance do too.
0:17:33 In fact, large glucose peaks and valleys lead to brain fog, fatigue, irritability, and hunger.
0:17:36 What you eat, of course, plays a major role in your glucose.
0:17:40 Some foods cause sharp spikes and big crashes, and others do not.
0:17:43 But not everyone is the same in terms of how they respond to particular foods.
0:17:51 Seeing your glucose in real time helps you build eating and other habits that support metabolic health, mental clarity, and sustained energy.
0:17:59 Lingo has helped me to better understand what foods to eat, when to eat, and how things like a brief walk after a meal can help keep my glucose stable and much more.
0:18:06 If you’d like to try Lingo, Lingo is offering Huberman podcast listeners in the U.S. 10% off a four-week Lingo plan.
0:18:07 Terms and conditions apply.
0:18:11 Visit hellolingo.com slash Huberman for more information.
0:18:14 Today’s episode is also brought to us by Wealthfront.
0:18:21 In today’s financial landscape of constant market shifts and chaotic news, it’s easy to feel uncertain about where to keep your money.
0:18:24 However, saving and investing does not have to be complicated.
0:18:30 There’s a solution that can help you take control of your finances while still managing risk, and that’s Wealthfront.
0:18:33 I’ve trusted Wealthfront with my finances for nearly a decade.
0:18:44 With the Wealthfront cash account, I can earn 3.5% annual percentage yield, or APY, on my cash from program banks, and I know my money is growing until I’m ready to spend it or invest it.
0:18:51 One of the features I love about Wealthfront is that I have access to instant no-fee withdrawals to eligible accounts 24-7.
0:19:02 That means I can move my money where I need it without waiting, and when I’m ready to transition from saving to investing, Wealthfront lets me seamlessly transfer my funds into one of their expert-built portfolios.
0:19:15 For a limited time, Wealthfront is offering new clients an additional 0.65% boost over the base rate for three months, meaning you can get up to 4.15% variable APY on up to $150,000 in deposits.
0:19:21 More than 1 million people already trust Wealthfront to save more, earn more, and build long-term wealth with confidence.
0:19:32 If you’d like to try Wealthfront, go to wealthfront.com slash huberman to receive the boosted APY offer and start earning 4.15% variable APY today.
0:19:35 That’s wealthfront.com slash huberman to get started.
0:19:37 This is a paid testimonial of Wealthfront.
0:19:39 Client experiences will vary.
0:19:42 Wealthfront brokerage is not a bank.
0:19:47 The base APY is as of November 7th, 2025, and is subject to change.
0:19:49 For more information, please see the episode description.
0:20:00 So, you know, if my finger snaps up with my right hand, which is what I just did, you know, intuitively I know that it’s my right hand because I did it.
0:20:05 But my brain expects that sound to arrive more quickly to my right ear than my left ear.
0:20:05 Right.
0:20:18 And yet for things directly in front of me, right at my nose, the idea that it’s right in front of me, let’s say with my eyes closed, I know to look in front of me.
0:20:21 I know to expect it in front of me once I open my eyes.
0:20:21 Right.
0:20:29 Are there conditions where we think we hear something from one location, but it’s actually arising from another location that’s outside an experimental context?
0:20:29 Absolutely.
0:20:36 So if you have hearing loss in one ear and one ear only, then it’s very difficult to localize sound.
0:20:39 It’s not completely impossible.
0:20:49 You would imagine that it would be completely impossible if the hearing loss was complete and if this timing difference and level difference were the only cues that we use.
0:20:57 But actually, the ear has these little folds in them, and the folds filter the sound as it comes in.
0:21:01 And in particular, it alters the frequency content of the sound.
0:21:02 Really?
0:21:05 So these little dimples inside my ears are useful for something?
0:21:07 They’re useful, and your ears are different than my ears.
0:21:18 And so you are going to be expecting a slightly different kind of fingerprint of what the sound sounds like as a function of location than I would be.
0:21:22 Do people with damage to their ears have issues hearing?
0:21:23 Have issues with that?
0:21:32 I mean, it sounds like sort of a they must, but like the people I know that roll jujitsu, the wrestlers, their ears are always beat up.
0:21:33 Oh, they’re meshed.
0:21:33 Okay.
0:21:35 They basically don’t have these folds.
0:21:36 It’s just kind of flattened.
0:21:37 Yeah.
0:21:37 Interesting.
0:21:55 I don’t know of any studies, but I think we can predict from first principles that they would have an initial deficit and that very likely they would learn to adapt and they would kind of learn their new set of ears and what particular frequency pattern to expect from that.
0:22:07 If the auditory system is so sensitive, why is it that I don’t really hear my own voice or if I talk out one side of my mouth, I sort of know what I’m doing, but it doesn’t throw me off.
0:22:08 It doesn’t sound quite right.
0:22:09 It doesn’t throw me off.
0:22:17 And yet most people have the experience of watching themselves or hearing themselves speak, and it feels awkward.
0:22:18 Yeah.
0:22:23 We don’t really like – I suppose there are some people on the planet that like to hear themselves speak, but most people don’t.
0:22:23 Yeah.
0:22:28 Most people are not – it’s sound – say we cancel ourselves out while we speak.
0:22:28 Yeah.
0:22:32 But then when it’s coming at us from the front, it’s like –
0:22:32 It’s weird.
0:22:33 It’s odd.
0:22:35 Do you like listening to this podcast or do you –
0:22:39 Well, I listen to all the podcasts to see ways that I can improve.
0:22:39 Yeah.
0:22:44 And I like the content that my guests bring on and I like the topics.
0:22:45 But it’s an awkward feeling, isn’t it?
0:22:46 Oh, it’s always awkward.
0:22:47 To listen to yourself is very awkward.
0:22:47 Yeah.
0:22:48 It’s uncomfortable.
0:22:49 Yeah, yeah.
0:22:50 It’s uncomfortable.
0:22:55 Before I answer that question, which is a really interesting question, I want to loop back to the – do we have to learn this?
0:23:08 The other thing to say about learning, learning how to interpret these – the timing difference cues and the level difference cues is that a baby’s head is about half the width of an adult’s head.
0:23:17 So that means that that half millisecond for me is a quarter of a millisecond for a baby and it’s going to change as they grow.
0:23:19 So that’s why you have to do all this learning.
0:23:31 With respect to the question you just asked about like why our voices sound weird, I can say more about why they sound weird and less about why we experience it as kind of unpleasant.
0:23:45 Maybe that the weird and unpleasant connection is because we’re just so used to the way it actually – the way we experience it that to hear it recorded is going to be unfamiliar and strange.
0:23:48 I think there’s going to be three things.
0:23:54 Number one, the recording is not going to capture the full spectrum of frequency content of your voice.
0:24:04 Number two, your brain has an active mechanism for manipulating the transduction of sound in your ears.
0:24:10 That is to say the conversion of sound into a neural signal that’s going to go into the brain.
0:24:22 So your brain actually controls that process and there’s some thinking that it’s, you know, turning down the volume just before you speak so that you don’t get blasted by the sound of your own voice.
0:24:35 If you think about it, like if I were speaking at this volume with my mouth this far away from my ear, like if I was speaking at this volume from here or somebody else was speaking at this volume from here, it would be too loud.
0:24:57 So for those just listening, so Jenny’s referring to – so the distance between your mouth and your ear is a very short one and if someone were to speak into your ear at that distance, I suppose unless they were telling you something you really wanted to hear, you’d probably feel like, hey, get out of my personal space.
0:24:59 You’d want somebody to speak a little more softly.
0:25:01 Yeah, and yet we’re doing it all the time.
0:25:02 All the time.
0:25:03 It’s just that we’re projecting it outward.
0:25:10 Well, we’re projecting it outward and our brain is turning down the volume in anticipation of what we’re saying.
0:25:11 Got it.
0:25:20 So it’s a very, you know, potentially it could be a very precisely timed volume knob that is going with each little word that I say.
0:25:27 So when the psychologists say that we can’t speak and hear at the same time, they’re 100% accurate.
0:25:27 Probably.
0:25:29 We can’t speak and hear correctly.
0:25:30 We cannot.
0:25:39 And then the third thing is that – this maybe goes back to the first point about the recording doesn’t capture all of it – is that some of what we are picking up is actually through bone conduction.
0:25:43 You may have bone conduction headphones.
0:25:44 I certainly do.
0:25:48 These are headphones that – they don’t go over the ears.
0:25:49 They don’t go in the ears.
0:25:57 They’re usually positioned right in front of the ears, delivering the vibration signals to the bone right in front of your ear.
0:26:01 And that can get transmitted into your ears as well.
0:26:02 You have these headphones?
0:26:03 I have these –
0:26:04 I have these –
0:26:06 Why do you use these instead of in-ear?
0:26:06 In-ear?
0:26:07 Yeah.
0:26:09 Because it leaves my ears open so I can hear something else.
0:26:14 So it’s safer if you’re out exercising somewhere where there might be traffic or something like that.
0:26:18 I get a lot of questions about headphones and safety.
0:26:28 And one thing that we resolved recently on the podcast, we had a guest on who’s our chair of auto-linguology at Stanford.
0:26:41 And she said that if your headphones are loud enough that somebody besides you can hear that there is a sound, not even the specific sounds, you are inflicting hearing damage.
0:26:41 Right.
0:26:44 Probably permanent hearing loss at some level.
0:26:45 Yeah.
0:26:48 She sets a pretty low threshold for kind of like be careful.
0:26:54 But it seems important given that we now know hearing loss is correlated with dementia.
0:26:55 Right.
0:26:56 It makes sense.
0:27:02 Less sensory information comes in, the brain probably says, oh, well, there’s less stuff coming in and starts turning off circuits.
0:27:05 And then memory goes and attention goes.
0:27:08 And there are other things obviously that can impact dementia.
0:27:10 But – so it’s interesting.
0:27:17 The other question I get a lot is about the Bluetooth earphones.
0:27:17 People want to know.
0:27:18 Are they safe?
0:27:22 Is it safe to have this like Bluetooth arc, you know, in your ears?
0:27:23 In your ear.
0:27:28 And we had a guest on here, Matt McDougal, who’s the neurosurgeon at Neuralink.
0:27:31 They’re big on Bluetooth, Neuralink.
0:27:41 But he said that the amount of radiation coming from those Bluetooth headphones is considerably lower than the sort of radiation that you’re exposed to all day, every day.
0:27:42 So he wasn’t concerned.
0:27:45 Are you aware of any impact of heat?
0:27:49 I’m not looking to go after EMF here if there isn’t anything there.
0:27:58 But of heat or of just having EMF around your ears, given the sensitivity of the bone.
0:28:01 I mean, I’m just amazed that you can pick up sound from the bone vibrations.
0:28:06 I mean, this is a very sensitive neural sensory space is what I’m realizing.
0:28:06 Right.
0:28:14 I do think that there’s concerns about just how much sound exposure people are accumulating.
0:28:20 If we live long enough, 80% of us will get hearing loss at some point in our lives.
0:28:21 Bummer.
0:28:23 So it’s a big problem.
0:28:36 There’s certainly concerns that young people are farther along on that trajectory to hearing loss than people from older generations were at a comparable age.
0:28:46 Just because there’s, you know, the earbuds are in from morning to night and volume turned up loud enough to block out surrounding sound.
0:28:56 You know, if you’re in a loud environment, I would encourage people to give some consideration to noise canceling headphones and to not having the volume be turned up too loud.
0:29:04 I’d like to talk about the experience of listening to something, music, let’s say, through headphones versus in the room.
0:29:09 We don’t think about it too often, but it’s a totally different experience.
0:29:11 In one case, you’re hearing the sound in your head.
0:29:12 Yeah, right.
0:29:18 Or even, you know, like your phone on speaker versus wearing your earphones.
0:29:18 Right.
0:29:22 The person’s voice or the music is in your head.
0:29:22 Right.
0:29:23 As opposed to in the room.
0:29:24 Right.
0:29:28 And once you think about this difference, I simply can’t go back.
0:29:29 It’s like a…
0:29:31 You like the full actual speakers?
0:29:34 Well, now I try to listen to music in the room.
0:29:35 Yeah.
0:29:38 I find that to be a better experience for me.
0:29:46 But when I hear things with headphones, I now feel like, oh, like the sound is coming from inside my head.
0:29:48 And it’s a little weird.
0:29:49 I don’t like it so much.
0:29:49 Yeah, right.
0:29:55 It is possible to make sound that is coming from headphones sound like it is coming from outside.
0:29:59 But to do that, you have to use all three of these sound localization cues.
0:30:07 Things have to be, you know, to have an appropriate timing difference, an appropriate level difference across the two ears.
0:30:12 And to use the frequency filtering properties of the ear.
0:30:17 And since everybody’s ears are a little bit different, that last step is really hard.
0:30:20 There is 3D sound, right?
0:30:20 Yeah.
0:30:25 Like we think about, like three-dimensional vision is simple for people to think about.
0:30:33 As long as they’re sighted, you understand that, you know, you expect things that are closer to you to be larger than if they were far away.
0:30:35 We learn this without thinking about it.
0:30:38 You’ve got so many wonderful cues to distance in vision, right?
0:30:42 Yeah, things in the distance are harder to resolve as opposed to things up close, which you can see all the detail.
0:30:45 And there are all these cues, right, that we could talk about.
0:30:59 But since we’re talking about hearing, the sounds that we hear at a given level, we know are close, are coming from objects that are actually close or far away, usually based on what we see.
0:31:00 Yeah.
0:31:00 Right?
0:31:02 So what is 3D sound?
0:31:08 How do I know the difference between a sound that’s right in front of my face versus far away with my eyes closed?
0:31:08 How do I know?
0:31:12 This is a computational process in the brain that we don’t fully understand.
0:31:17 And it’s worth thinking about what are the available pieces of information that you can use.
0:31:21 Sound is much more bendy than light is.
0:31:22 Bendy.
0:31:22 Bendy.
0:31:23 Like it bends, right?
0:31:24 Goes around things.
0:31:25 Goes around things.
0:31:28 Whereas light is just kind of like a straight shot, you know.
0:31:34 You don’t have the opportunity to use the same kind of information for sound depth that you do for vision.
0:31:43 Even though you have two ears, you can’t form an image and check to see whether or not the images line up, which is what stereo vision is.
0:31:45 You don’t have occlusion cues.
0:31:51 That is to say one thing being in front of the other blocks your ability to see the thing that’s behind.
0:31:54 So, you know, the sound can go around objects.
0:31:58 So there’s a few different cues that we can use.
0:32:01 One is simply how loud is the sound.
0:32:05 Things that are farther away are going to sound quieter.
0:32:16 But you have to know what the sound volume was out there in the world in order to interpret whether or not that is quiet or loud.
0:32:22 Let’s use thunder as an example because thunder sounding very loud predicts lightning that might hit you.
0:32:31 Thunder that sounds way off in the distance, if you have an understanding of thunder and lightning, predicts a lower probability of you getting hit by lightning.
0:32:31 Right.
0:32:33 I had this experience recently.
0:32:40 I got caught in a sudden lightning storm, thunder lightning storm in Austin, Texas, and it was coming down in sheets.
0:32:48 And then, you know, the thunder gets louder and louder, and you’re like, wow, and then the lightning gets brighter and brighter, and you think, I could get electrocuted.
0:32:52 And it seems like a low probability event.
0:32:52 Right.
0:33:02 Depending on where you grew up, you might have learned as a child, like, some basics of how to tell, like, when it’s a good idea to, you know, get to shelter.
0:33:07 So, you know, for example, I was taught growing up, you know, you count 1,000, 2,000, whatever.
0:33:16 As long as you can count to, like, five seconds, you’re probably okay, but once you’re getting to that level, you should, you know, maybe go inside.
0:33:17 There.
0:33:20 Take that one in, folks, from somebody who grew up with them.
0:33:21 You see the flash of lightning.
0:33:26 1,000, 2,000, 3,000, 4,000, 5,000, 1,000.
0:33:30 And if it takes longer than that before you hear the thunder, you’re okay.
0:33:32 But at that point, I would go inside.
0:33:34 You may have saved some lives.
0:33:34 Yeah.
0:33:37 Growing up in California, we didn’t learn anything about it.
0:33:38 You didn’t get that.
0:33:41 And people who grew up in cities wouldn’t have gotten this.
0:33:46 I think in cities, it’s actually very hard to see the connection between the light, lightning and the thunder.
0:33:51 But I grew up in rural Vermont, and it was, like, very obvious.
0:33:55 I grew up in the San Francisco Bay Area, and I’ve been through so many earthquakes.
0:34:04 And one of the things that people don’t realize if they’ve never been in a major earthquake is that it’s extremely loud.
0:34:07 It starts with sound, not shaking.
0:34:08 You don’t—
0:34:08 Sure.
0:34:17 So this is people always saying, California earthquakes, and, you know, with the 89 quake, and the freeway pancaked, and the Bay Bridge, actually, a segment fell out.
0:34:17 Yeah.
0:34:18 People forget this.
0:34:19 During the World Series.
0:34:21 That happened now, there would be so many casualties.
0:34:24 But it was a lot less busy in the Bay Area back then.
0:34:24 Yeah.
0:34:31 The first thing that happens in an earthquake is it sounds like a train is about to come through the room.
0:34:31 Yeah, sure.
0:34:35 And then the shaking starts shortly thereafter.
0:34:36 Uh-huh.
0:34:38 But the sound always comes first.
0:34:38 Huh.
0:34:40 I always tell people this when they’re afraid of earthquakes.
0:34:41 Yeah.
0:34:42 Like, you’ll hear it before you’ll feel it.
0:34:43 Before you see it.
0:34:43 Feel it, yeah.
0:34:49 So if it sounds like a train is going to come through the room, you’re probably about to have an earthquake.
0:34:50 Right.
0:34:56 I think elephants use sound to communicate over long distances.
0:34:58 That’s cool.
0:34:58 They stomp?
0:34:59 Yeah.
0:35:00 I think so.
0:35:02 Or they can hear, yeah, they can hear things.
0:35:07 I think they have sensors in their feet that can pick up these vibrations that we might call sound.
0:35:08 Oh, that’s cool.
0:35:08 Yeah.
0:35:11 That’s like that scene in Stand By Me.
0:35:11 Yeah.
0:35:13 Where they’re crossing the train tracks on a bridge.
0:35:14 Yeah.
0:35:17 And all the kids are just kind of moving along.
0:35:25 And then Gordy, who’s arguably one of the smarter in the bunch, he’s like, he’s reaching down and holding the tracks.
0:35:31 And he feels the track shakes before he hears the horn.
0:35:34 And then, of course, the smoke rounds the corner, train rounds the corner.
0:35:34 Interesting.
0:35:35 Interesting.
0:35:36 Yeah.
0:35:37 And with the elephants, I’m not sure.
0:35:42 I think maybe it’s not sensors in the feet, but bone conduction from the feet to the ear.
0:35:45 And that’s where it’s being picked up.
0:35:47 So, okay.
0:35:49 So your question was, if I can go back to your question.
0:35:52 It was about distance and how do we know how far away a sound is coming from.
0:36:03 So the loudness cue requires you to know something about how loud the original stimulus at the source is.
0:36:07 And so thunder is a wonderful example of this because we do have quite a bit of experience with thunder.
0:36:11 So we can kind of use how loud it is as a good cue.
0:36:16 And it also works great because we’re talking about really long distances, right?
0:36:21 There’s another pretty cool cue that you and I are probably using right now.
0:36:27 And that is that the sound in this room is bouncing off of all the different surfaces.
0:36:32 So the shortest path copy of the sound is coming straight from your mouth to my ears.
0:36:36 But in addition, there’s a copy that’s bouncing off of the table that’s between us.
0:36:40 That has a longer path length, so it’ll be slightly delayed.
0:36:45 There’ll be another copy that’s, you know, hitting the ceiling and coming down to my ears.
0:36:46 Oh, this is weird.
0:36:49 And that is going to have an even longer delay.
0:36:55 I’m completely unaware of this, but my brain is probably using the slight differences and
0:37:02 the kind of pattern of slight differences to figure out, you know, that you’re about seven
0:37:03 feet away from me.
0:37:10 If we were closer to each other, the difference between that straight path copy and the copy bouncing
0:37:15 off of the table would be greater than it is right now because at this angle with this,
0:37:19 you know, geometry, there’s really not that much difference.
0:37:23 So the bounced off copy and the straight path copy are pretty similar.
0:37:24 I never thought about this.
0:37:26 It’s incredible, right?
0:37:28 This is a way that vision is so different.
0:37:28 Yeah.
0:37:31 I came up through vision science mostly.
0:37:31 Yeah.
0:37:31 Yeah.
0:37:32 So did I.
0:37:33 And, right.
0:37:37 I mean, there are certain wavelengths of light that can pass through our body, like long wavelength
0:37:37 light.
0:37:39 That’s relatively new findings.
0:37:41 I think it’s really interesting and it’s very healthy for us, it turns out.
0:37:42 Yeah.
0:37:43 You know, mitochondrial health, et cetera.
0:37:49 But, like, in general, we’re not used to thinking about light and wavelengths of light going through
0:37:53 things unless they’re translucent or transparent, like a window.
0:37:57 Sound is constantly bouncing off everything.
0:38:00 We’re in a hall of mirrors for sound all the time.
0:38:06 But you experience me and I experience you during this conversation as one coherent sound.
0:38:13 Even though we are biologically poised to detect half a millisecond differences in the arrival
0:38:18 time of the two ears, there are much greater differences in the arrival time of my voice
0:38:21 bouncing off the table versus the walls versus the ceiling versus direct path.
0:38:23 But you integrate them.
0:38:28 And I don’t hear you as saying the same thing, you know, five different times, right?
0:38:30 You know, it’s one integrated whole.
0:38:32 And closing one’s eyes doesn’t change that.
0:38:36 If I close my eyes and you speak, I can register to the direct path.
0:38:39 I infer that you’re right in front of me.
0:38:41 Of course, I know that because my eyes were open a second ago.
0:38:47 But all the versions of your voice arriving, bouncing off the different surfaces are arriving
0:38:50 at my ears and I don’t, it doesn’t, it’s not confusing and it’s not jarring.
0:38:51 Right.
0:38:56 Like if somebody came over and touched my arm and I felt it on my arm, but also a little
0:38:59 bit on the back of my neck and a little bit on my knee, that would be weird.
0:39:02 That would, that would be odd, you know?
0:39:03 And we can get these sensations.
0:39:08 There are certain places on the back, for instance, that you can feel a subtle kind of phantom touch
0:39:10 in your foot because of the way the neural circuits are organized.
0:39:15 And with pain, we talk about this as like referenced pain, you know, for internal organs, there’s,
0:39:22 there are branches of nerves such that, you know, and this shows up in, you know, Eastern
0:39:26 medicine, but also Western medicine, like someone with a, with like liver pain will register that
0:39:28 in their shoulder, you know?
0:39:28 Yeah.
0:39:29 And we think, oh, this is crazy.
0:39:30 No, it’s not crazy.
0:39:34 There’s actually branches that, that support that referenced pain.
0:39:37 But we don’t do this with hearing.
0:39:37 Yeah.
0:39:43 We shut it all down and we just collect the, the, we make, we draw a conclusion.
0:39:44 Right.
0:39:46 Wild.
0:39:47 It’s wild, isn’t it?
0:39:48 It’s totally wild.
0:39:53 Are you about to tell me that our voices are also causing vibrations in the objects around
0:39:54 us and that we just can’t detect them?
0:39:56 Why are we not like the elephants?
0:39:57 How come we-
0:39:59 Maybe we are like the elephants.
0:39:59 I don’t know.
0:40:08 Is it the case that low frequency sounds can travel further with respect to our ability
0:40:09 to detect them?
0:40:15 So I, you know, I don’t want to get into a conversation about frequency of sound and intensity and high
0:40:19 versus low frequency, because that’s, that’s really about the physics of sound.
0:40:19 Right, right.
0:40:24 But ultimately we filter the physics of sound through our nervous system.
0:40:34 So if I want to signal to somebody far away, I would probably want like a big bass drum or
0:40:34 a gong.
0:40:38 I would not try to whistle to them far away.
0:40:47 Or if I could pick a horn that was a, a deep like, versus like, I’d want bass.
0:40:49 So there’s a few things wrapped up here.
0:40:56 One is that the lower frequencies bend more, bend more easily, so they, they can go around
0:40:57 these objects better.
0:41:02 So if you’re talking really long distances, you know, the odds that there’s something in
0:41:07 the path that you want to, the sound to go around or, or, or go up.
0:41:14 Another thing that’s wrapped up here is that we tend to lose high frequency hearing before
0:41:16 we lose low frequency hearing.
0:41:23 And so the lower frequencies are audible to more people and, and are louder to people
0:41:24 than the higher frequencies.
0:41:28 So you’re saying it’s because it can bend around objects.
0:41:33 Well, I don’t really know what the choices that are being made are by the people whose job it
0:41:35 is to figure these kinds of things out.
0:41:41 But I’m sure that there’s some thought being given to the receiver, you know, the, the people
0:41:43 and what they can, what they can perceive.
0:41:49 So let’s take a couple other examples of warning systems that, that humans use.
0:41:54 The gas in a gas stove doesn’t have an intrinsic odor to it.
0:41:57 There’s an odorant that’s been added.
0:41:59 That rotten egg sulfur smell.
0:42:00 That rotten egg, yeah, exactly.
0:42:05 And so, you know, that was chosen a long time ago to be added.
0:42:09 And, you know, it turns out to be a good thing because it doesn’t, doesn’t really smell like
0:42:10 anything else.
0:42:13 It’s not pleasant, but everybody can detect it.
0:42:17 I don’t know of any cases of people that can’t smell that unless they have a generalized
0:42:20 anosmia where they can’t smell anything.
0:42:27 Traffic lights are maybe a little bit of a less of a win because you’ve got red versus green.
0:42:35 And 6% of the population is red, green, colorblind, which operationally means not that you can’t
0:42:40 see a red stimulus or a green stimulus, but that you can’t tell the difference, you know,
0:42:42 whether or not something is red or green.
0:42:48 Yeah, I should just say that most red, green, colorblind people tend to be males just because
0:42:52 of where the gene mutation is in the genome.
0:42:57 And they don’t see, people always want to know what does red look like to them.
0:43:03 Red and green look kind of more orangish, burnt brown, orange color.
0:43:06 And dogs see the world that way all the time.
0:43:06 Right.
0:43:10 So if you do a color matching experiment, my understanding is something along the lines of
0:43:17 people with red, green colorblindness will map both red and green onto yellow and not be able
0:43:18 to tell the difference.
0:43:23 It’s not the kind of cartoon view of like it looks black and white.
0:43:26 There are people who are completely monochromatic, but it’s very rare.
0:43:27 Very rare.
0:43:28 Very, very rare.
0:43:31 And there are other forms of colorblindness that are more subtle and colorblindness.
0:43:35 People should, we’ll put a link to this, Jane Maureen Knights up at the University of Washington
0:43:39 have a terrific, they run a color vision lab.
0:43:40 She’s a molecular biologist.
0:43:41 He’s more of a psychophysicist.
0:43:45 And they have some really great color vision tests there that people can take.
0:43:49 And many people find that they have subtle color vision deficits.
0:43:51 Yeah, yeah, exactly.
0:43:53 But they don’t consider themselves fully colorblind.
0:43:59 But every once in a while, monochromats usually know that they’re seeing the world of black
0:43:59 and white.
0:44:05 And a lot of what, you know, is under this heading is really more an anomaly than a complete absence
0:44:07 of an ability to distinguish red from green.
0:44:08 But back to our traffic lights.
0:44:12 So you got your red versus green signaling something very different.
0:44:22 And most places have those lights oriented vertically, which gives you a second cue to what needs
0:44:23 to be conveyed here.
0:44:24 Not the same light switching.
0:44:25 Right.
0:44:26 It’s not the same light switching.
0:44:29 And one is on top and the other is on the bottom.
0:44:35 It’s more of a problem when in some intersections, the set of three lights is oriented horizontally.
0:44:39 We’ve known for a long time that there are things that we can do to improve our sleep.
0:44:41 And that includes things that we can take.
0:44:46 Things like magnesium threonate, theanine, chamomile extract, and glycine.
0:44:49 Along with lesser known things like saffron and valerian root.
0:44:54 These are all clinically supported ingredients that can help you fall asleep, stay asleep, and
0:44:55 wake up feeling more refreshed.
0:45:01 I’m excited to share that our longtime sponsor, AG1, just created a new product called AGZ.
0:45:05 A nightly drink designed to help you get better sleep and have you wake up feeling super refreshed.
0:45:10 Over the past few years, I’ve worked with the team at AG1 to help create this new AGZ formula.
0:45:15 It has the best sleep supporting compounds in exactly the right ratios in one easy to drink
0:45:15 mix.
0:45:19 AGZ is, to my knowledge, the most comprehensive sleep supplement on the market.
0:45:22 I take it 30 to 60 minutes before sleep.
0:45:23 It’s delicious, by the way.
0:45:27 And it dramatically increases both the quality and the depth of my sleep.
0:45:31 I know that both from my subjective experience of my sleep and because I track my sleep.
0:45:36 I’m excited for everyone to try this new AGZ formulation and to enjoy the benefits of better
0:45:36 sleep.
0:45:41 If you’d like to try AGZ, go to drinkAGZ.com/Huberman to get a special offer.
0:45:46 Again, that’s drinkagz.com/Huberman.
0:45:47 We’ll see you next time.
0:45:47 Thank you.
0:45:48 Thank you.
0:45:49 Thank you.
0:45:50 Thank you.
0:45:50 Thank you.
0:45:51 Thank you.
0:45:52 Thank you.
0:45:52 Thank you.
0:45:53 Thank you.
0:45:54 Thank you.
0:45:54 Thank you.
0:45:55 Thank you.
0:45:55 Thank you.
0:45:56 Thank you.
0:45:57 Thank you.
0:46:02 found in 80% of nonstick pans, as well as utensils, appliances, and countless other
0:46:07 kitchen products. As I’ve discussed before on this podcast, these PFASs, or forever chemicals
0:46:12 like Teflon, have been linked to major health issues such as hormone disruption, gut microbiome
0:46:17 disruption, fertility issues, and many other health problems. So it’s very important to
0:46:21 avoid them. This is why I’m a huge fan of Our Place. Our Place products are made with
0:46:26 the highest quality materials and are all PFAS and toxin-free. I particularly love their
0:46:32 Titanium Always Pan Pro. It’s the first nonstick pan made with zero chemicals and zero coating.
0:46:38 Instead, it uses pure titanium. This means it has no harmful forever chemicals and does not
0:46:43 degrade or lose its nonstick effect over time. It’s also beautiful to look at. I cook eggs
0:46:48 in my Titanium Always Pan Pro almost every morning. The design allows for the eggs to cook perfectly
0:46:52 without sticking to the pan. I also cook burgers and steaks in it, and it always puts a really
0:46:56 nice sear on the meat. But again, nothing sticks to it, so it’s really easy to clean,
0:47:02 and it’s even dishwasher safe. I love it, and I use it constantly. Our Place now has a full line of
0:47:07 Titanium Pro Cookware that uses the first-of-its-kind titanium nonstick technology. So if you’re looking for
0:47:14 non-toxic, long-lasting pots and pans, go to fromourplace.com slash Huberman and use the code
0:47:19 Huberman. Right now, Our Place is having their biggest sale of the year. You can get up to 35% off
0:47:26 all products now through January 12, 2026. With a 100-day risk-free trial, free shipping and free
0:47:31 returns, you can try Our Place with zero risk, and you can see why more than 1 million people have
0:47:37 made the switch to Our Place Kitchenware. Again, that’s fromourplace.com slash Huberman to get up
0:47:44 to 35% off. So really what we’re talking about that I’d like to drill into even deeper across
0:47:51 senses, but primarily with sound, is, you know, how space, how the physical environment shapes our
0:47:54 perception of things. Yeah, yeah.
0:48:01 And I’m also very interested in the relationship between vibration and sound, given that our ears
0:48:09 contain the apparatus to detect sound frequency, but also have to do with, you know, balance and
0:48:15 vibration. Most of us have had the experience of someone pulling up next to us in a car, blasting
0:48:20 bass really loud, and our windows start shaking and their windows start shaking. Can we talk just
0:48:25 about how objects have a resonant frequency? Right. I think this is pretty interesting, and then people
0:48:30 will inevitably want to know about how humans have a resonant frequency, and we do. I believe that
0:48:35 certain frequencies of sound can shape our emotional state. Oh, sure. I mean, that’s music, right?
0:48:42 For example. For example. It just, for some reason, when we break it down to one frequency, and it’s not
0:48:49 packaged in music, people somehow think it’s like woo or mysticism, and it’s not. I mean,
0:48:55 the, I’m fascinated by this, like the gongs as an ancient tool for trying to orient people’s emotional
0:49:05 state or signal. Like if we hear gong, gong, gong, it sounds ominous, right? If we hear chirping of
0:49:10 birds, we know they’re birds, but if we hear light, you know, in the Disney movies that, you know, it’s
0:49:17 been a long time since I’ve seen a Disney movie, but the kind of the stuff of fluttering is high
0:49:24 frequency. High frequency movement tends to be high frequency sound. So how do you think about the
0:49:29 relationship between frequency and emotion and resonant frequency? I mean, it’s a vast landscape,
0:49:34 but I’d love your thoughts on this. Yeah. So can we, can we go into the music realm to talk about this?
0:49:39 Please. I think that’s intuitive for many people. Okay. Okay. Good. So one of the things that I think
0:49:48 is fascinating about music is that it’s universal and nobody really knows what it’s for. Like it’s
0:49:57 pretty clear that language is useful to us, right? It, you know, helps us exchange information. So pretty
0:50:04 obvious that language is a benefit, a survival benefit for individuals and for the species as a whole.
0:50:05 Mm-hmm.
0:50:16 We don’t really have as clear a view of why music, you know, what role did music play in our success
0:50:26 in evolution, natural selection. You know, music is, it really is universal. Every human culture has it.
0:50:34 There is some variation as to whether or not a culture embraces melody, embraces harmony, but every
0:50:39 culture has rhythm. You can’t have melody or harmony without rhythm. It doesn’t make any sense,
0:50:46 right? Like imagine, imagine a familiar tune like happy birthday, but the duration of the notes was
0:50:52 completely arbitrary. You know, it would sound crazy. It would not be recognizable to us as happy
0:50:59 birthday, but you can, um, you can play it fast. You can play it slow. You can play it, you know,
0:51:05 pitch shifted up or pitch shifted down musical terms in a different key. And we would recognize that as like
0:51:14 a particular, you know, song. Um, so that’s what I mean about rhythm being, uh, really critical. Um,
0:51:23 and the criticality of rhythm offers up the following kind of wild, uh, theory. This is not my theory. Um,
0:51:30 I wish I could quote whose ever theory it is, but it is that perhaps what rhythm, what music and rhythm is
0:51:40 for is to help us act in concert with one another and be louder than any of us could be by ourselves,
0:51:51 um, and to scare off predators and competitors. So for example, imagine a pack of hyenas are surrounding
0:51:59 a kill from, you know, a lion. The lion is long since sated and has gone away, but now a bunch of scrawny
0:52:07 humans want to scare off, uh, the hyenas. If they go after the hyenas, all stomping their feet together
0:52:14 and shouting together, it’s going to be a lot louder than any one person could do by themselves.
0:52:18 Well, I like this theory. It’s kind of nice, right? I’ll tell you why in a moment, but please continue.
0:52:24 And then that kind of concerted working together as a group. And you could sort of see that like,
0:52:31 once you had the basics of like, and here I’m talking when I say, once you have, I’m really
0:52:38 imagining on an evolutionary scale that any, for anything to come about and endure requires that
0:52:47 it increase our fitness at every stage of the way. So initially you might get that rhythm thing going on.
0:52:54 Um, but then that would be satisfying to people. Like if you had a mutation that made acting together
0:53:02 feel good for some reason, and then it would come along with this benefit of, of competing with the
0:53:10 hyenas for the lion kill. And then it would kind of potentially feed on itself of like, well, even more
0:53:20 cooperative action, feeling good together allows us to then do other things together that we can’t do
0:53:30 individually. Have you ever seen the, uh, it’s a song and a, um, I don’t exactly know what to call
0:53:37 it. Uh, the chanting and the song of, of Maori in New Zealand. Yeah. They’ll do this before rugby games.
0:53:42 Oh, right. Because the all blacks are one of the best rugby teams in the world. There’s an incredible
0:53:48 video, um, that a friend of mine, she always sends this to me when, um, uh, when I’ll say something like,
0:53:53 you know, what do you think of something that was on the news or something? And she’ll, and she’ll send,
0:53:59 there’s an incredible case of in the government in New Zealand. I think it’s a, I don’t know if they use
0:54:05 parliament or what, or what there’s an example of, um, okay, I’ll just say how it is there. Some white
0:54:11 politician reads out some, you know, proclamation and maybe like that’s up for a vote. And then all
0:54:19 of a sudden it will start in one corner of this, uh, very majestic government building. Um, looks sort
0:54:24 of like our Congress, but it’s different. Uh, and she’ll start chanting and then, and it’s like wide
0:54:28 eyes. There’s no blinking. It’s very interesting. And they’re stomping and there’s clapping. And then
0:54:33 all of a sudden it starts, other people start joining in with her. Right. And it gets really loud
0:54:38 when they’re together. A, you know, you know, a number of things immediately. A, they’re pissed.
0:54:45 Two, they’re not going to stand for this. Three, there are a lot of them. And four, like they’re not
0:54:49 to be messed with. They’re united. They’re united. Yeah. Admittedly, I had to have someone look this up.
0:54:56 It’s called Haka. Uh, and it’s incredible because you immediately understand how these people feel
0:55:01 and it’s a, no, we’re not going to take that kind of stance, at least in the context of this government
0:55:12 example. Right. In terms of pre-rugby match, it’s really a display of vigor. Uh, and we are primates
0:55:18 after all. Right. Right. All, we are old world primates. Yep. Um, and vigor displays run through
0:55:24 all the old world primate species. Yeah. Including us. Yeah. Um, and we can- I think it’s definitely a
0:55:29 vigor display. Like stomping, making one’s body big. Right. And the lack of blinking is something that,
0:55:33 you know, as a vision scientist, I caught on to early. Like no one’s doing this and blinking a lot.
0:55:40 They’re, they’re showing that they will not break their attention until this is complete. And somebody
0:55:46 not blinking while staring directly at you is a command for your attention as well. And it’s even
0:55:51 in our language, isn’t it? So-and-so didn’t blink. That’s right. They don’t blink. They’re not afraid.
0:55:59 They’re, you know, these days because of the craziness of the political socio landscape
0:56:05 assassinations and very strong personalities and government and online. And because I’m,
0:56:10 you know, I have media now to at least some extent, different form of media, not politics. But,
0:56:17 you know, I’m so, um, intrigued by the idea that some people are capturing people’s attention and
0:56:24 loyalty, not just by virtue of what they say, but the certainty with which they say it. Now,
0:56:31 that’s not a new theme, but also the timbre of their voice, the refusal to entertain dissenting
0:56:40 voices, but also how a lot of voices are just not the right timbre and frequency and delivered in the
0:56:45 way that these people have obviously mastered their ability to command other people’s attention. Like
0:56:51 it’s a, because this stuff hits at a primitive level, right? People aren’t necessarily just
0:56:57 voting on issues. They’re voting on feeling. We’ve known this. So in any case, the haka is a beautiful
0:57:05 example of what you’re describing. Well, and the other thing is that music plays a role in, um,
0:57:11 in say the military and in war. I read somewhere that the military is the largest employer of musicians
0:57:17 in this country. Interesting. Yeah. Makes sense. Well, you know, I thought I was a surprise to me
0:57:21 when I first, yeah, first heard it. Yeah. It’s surprising to me, but it makes, I mean, somebody’s
0:57:26 got to play taps. Usually that’s one, that’s one horn. Right. So, and I think the other, you know,
0:57:32 possible angle for all of this is, you know, there are things in many species that are not
0:57:38 obviously beneficial. Take the peacock, for example, that, that, that enormous investment
0:57:46 in plumage and very colorful tail feathers is not something that is directly adding to the survival
0:57:53 skills of the male peacock, but rather it’s something the female peacocks like. Um, and so that tends to
0:58:01 feed on itself too. So that’s another way that music could get into our, you know, panoply of human
0:58:07 characteristics without necessarily directly leading to something like being able to get more food. Like
0:58:12 the rhythm thing gives us more food. People who are good at music might end up, um, with more offspring
0:58:20 than people who, um, weren’t good at music. That would be, that would be the sort of, uh, general idea
0:58:29 behind that, that part of the theory. In many now older movies, um, typically it was a man singing to
0:58:39 a woman or in the movie, say anything. John Cusack simply used a boom box, right? Um, uh, or, um, poetry,
0:58:49 creative works, but expressed out loud were the way that, um, courtship took place. Um,
0:58:55 Eric Jarvis was on this podcast. I don’t know if you know Eric at the Rockefeller and he’s a very,
0:58:59 um, accomplished dancer. I don’t know if you know this, but he was supposed to be in the Alvin
0:59:03 Ailey dance company. He decided to become a neuroscientist instead, but as I understand,
0:59:08 he’s still a good dancer. Um, and he was saying that he thought that perhaps primitive vocalizations
0:59:16 evolved first. So vocalizations of disgust or pleasure or fear or excitement. Then he thought
0:59:23 perhaps came song and dance. So song and body movement to signal what one was feeling, what
0:59:30 their intention was. And then perhaps spoken language came after that. Makes sense. I just
0:59:31 think we don’t know.
0:59:36 Yeah, we don’t know. And I think it’s kind of interesting. There’s, there are maybe sort of
0:59:45 two, um, like I think with the songbird, they are signaling things like vigor and fitness and
0:59:52 territoriality, um, and things like that. They’re not conveying something symbolic. Whereas the,
0:59:58 you know, vocalizations in the primate tend to mean something specific. You know, sometimes I wish I,
1:00:05 you know, could have a time machine and I could go back and, you know, look at what happened in
1:00:11 earlier stages of evolution and just kind of see, well, what is the lineage that, what is the sequence
1:00:16 of events that led us to, to have language that led us to have music? Did it come from the same
1:00:23 process as birds, you know, songbirds, or did it come from a completely parallel process? I mean,
1:00:33 I think we do see that evolution can arrive at similar characteristics through different means
1:00:38 in different places, in different times. So, you know, it could be, you know, kind of convergent
1:00:44 parallel process, or it could be something different. I feel like music, um, conveys intention.
1:00:53 Music can tell a story and music because of the way that it organizes language, provided there’s
1:01:03 lyrics, um, into like riffs and motifs and melodies and choruses that it makes it very easy to remember
1:01:07 things. I’d like to talk a little bit about the possible neural underpinnings of this. Uh, two things
1:01:15 come to mind. First of all, you mentioned, uh, the ABCs, you know, ABC, almost everybody knows that,
1:01:21 um, that melody. And it’s probably easier to remember all those letters
1:01:31 in that form, as opposed to ABCDEFGHI, you know, because you break it up. And I, I’m almost certain
1:01:35 this is true because I have a good friend and he’s a very accomplished musician and he’s an incredible
1:01:41 songwriter and lyricist. He’s written lyrics for a number of other artists, not just himself. And he has
1:01:46 like several bands. He writes a song a day. It’s crazy. He writes a song a day during the pandemic.
1:01:52 And occasionally, because I’m such a fan of his music, I’ll say, there’s that one song, like,
1:01:59 what’s that, what’s the lyric, you know? And, and he’ll say, oh yeah, no, I don’t remember. And then
1:02:07 he’ll start and then he’ll remember it. And he’s got thousands of songs in his, in his library of songs
1:02:11 he’s written and sings. I said, so when you’re on stage, how’s it work? He said, as long as I can
1:02:16 remember the first two words or three words. Yeah. Uh, of a verse, the rest just kind of spills out
1:02:23 of me. Yes. I think that’s how song organizes language. Uh, because it’s very hard to memorize
1:02:29 like a speech, but you can memorize a song, no problem. Yeah. And that’s my experience too,
1:02:35 that if I know the first couple of words of a verse, I’ve got the rest of the verse.
1:02:42 Mm-hmm. Yeah. It, it’s so interesting. I, so in the brain, uh, we haven’t talked too much about
1:02:47 brain structures yet, but maybe we do that. Yeah. Um, and not to fill people’s minds with names of
1:02:51 things. Cause I always say like, it doesn’t matter if it’s called the superior colliculus or the
1:02:56 superior schminiculus. It doesn’t matter. It doesn’t matter. But what’s interesting are the
1:03:01 properties of these different brain structures. So, um, I think about the ears as, you know, separating
1:03:04 different frequencies of sound. And then there’s a bunch of other important stuff,
1:03:08 no disrespect to the auditory neuroscientists, but, but the, as you said that in the superior
1:03:14 colliculus is where hearing and vision and the other senses come together, they’re mapped onto one
1:03:19 another. It turns out that the story is more complicated and more interesting than that.
1:03:26 I got hooked on that particular study that I mentioned at the beginning. So this was auditory
1:03:32 signals in the superior colliculus being affected by the position of the eyes at the time the sound was
1:03:38 presented. And now our audience knows about how sound is localized. We haven’t talked that much
1:03:44 about how visual information is localized. I think because mostly that’s fairly obvious that your,
1:03:51 your eye is kind of a little camera and light hits a particular location on the retina. And that retinal
1:03:56 location tells us what the location of the visual stimulus is, but it tells us the location of the
1:04:02 visual stimulus with respect to the direction the eyes are pointing. But our sound localization cues
1:04:10 are with respect to where’s the sound with respect to the head. So this finding that neurons were
1:04:16 responsive to sound, but cared very much about the position of the eyes was really, you know, a startling
1:04:22 finding when it first came about. When I set up my own lab, I basically set out to find out, well,
1:04:29 where’s, where does this computation happen? Where is the brain incorporating information about eye
1:04:36 movements into the processing of, of sound? You know, we, we knew from the literature was, okay,
1:04:40 the superior colliculus is one of the places, but you know, does it, does it happen in the superior
1:04:47 colliculus or does it happen in a different brain area? And so we kind of marched along the auditory
1:04:53 pathway in brain areas that I call them part of the auditory pathway because they’re much more closely
1:04:58 connected to the ear than to anything else. And because at the time, nobody thought they were
1:05:04 visual signals in these areas. We thought it was just auditory. That too turned out not to be true,
1:05:09 but they’re definitely much more auditory than visual. And what we found was that in each of these areas,
1:05:16 eye movements affect the auditory signals there too, even though they weren’t in this convergent
1:05:25 structure, uh, the superior colliculus. So we, we decided that it would take a long time to march
1:05:32 through every brain area and that it might be worth sort of jumping over a few brain areas and looking
1:05:38 in the ear itself. So I need to give the audience a little bit more information about what, you know,
1:05:44 what is possible in the ear and why that seemed like a reasonable thing to do. It has some little
1:05:50 muscles in it. There are two muscles that control the bones of the middle ear. Uh, and then inside the
1:05:56 cochlea, there are, uh, cells called outer hair cells that can actually expand and contract just
1:06:01 the way a little muscle could. We should explain that cochlea is a snail shaped structure that has
1:06:07 the, essentially the, we call them neurons, but these sensory cells that, that vibrate according to the
1:06:12 frequency, the sound. And this is critical for our perception of sound. Exactly. And you have one on
1:06:18 each side. You have one on each side. It’s snail shaped and it’s connected, uh, the vestibular, um,
1:06:23 your balance structures are also connected to this as well. And to just describe the flow of information
1:06:29 you have, you’ve got your outer ear, you’ve got your ear canal, you have your eardrum, you’ve got these
1:06:35 little bones that connect the eardrum to the cochlea. And so there’s muscles that, um, that
1:06:40 affect the motion of those little bones. And then there’s cells inside the cochlea that can also act
1:06:47 like muscles. These structures, um, get input from the brain. So we thought, well, if they’re getting
1:06:53 top-down input from the brain, are they getting a top-down input from the brain that carries
1:07:01 information about, about the position of the eyes, you know, that it seemed like, it seemed kind of like
1:07:07 a wild possibility, but not completely out of left field. Like there was a possible mechanism here that
1:07:15 we could imagine. And the neat thing about this is that, um, we didn’t have to do something like
1:07:21 stick an electrode into these muscles because they’re attached to the bones and attached to
1:07:28 the eardrum. And so if they were being manipulated by a top-down signal from the brain, they would tug
1:07:36 these bones and that would tug the eardrum. And when the eardrum moves, normally it moves in response to
1:07:42 sound, but if it moves in the absence of sound, it’s going to make a sound. So you could put a microphone
1:07:48 in the ear canal to see whether or not anything was happening in connection with eye movements.
1:07:54 And this too, wasn’t out in left field to do this because, um, there’s already kind of known signals
1:08:01 generated by these kinds of structures that are measured by clinicians, by audiologists and, and
1:08:06 otolaryngologists. Um, you can put a microphone in the ear and you can measure things called otoacoustic
1:08:07 emissions.
1:08:10 Basically, your ears are making sounds, folks.
1:08:11 Your ears are making sounds, folks.
1:08:12 I know, I know.
1:08:12 It’s weird.
1:08:13 It’s kind of wild.
1:08:15 Some people make more of them than others.
1:08:19 Some people make more of them than others. Exactly. So we wanted to know if any of these
1:08:22 little sounds were being generated with eye movements. And I wouldn’t be here telling you
1:08:28 this story if it didn’t turn out that, yes, they do. So we were able to measure that the eardrum is,
1:08:34 is basically moving in connection with, with every eye movement, every saccadic eye movement.
1:08:39 These are the fast jerky eye movements. There’s other kinds of eye movements and we haven’t yet
1:08:44 tested them. The signal is very precisely time locked to the onset of the eye movement.
1:08:53 And the effect, um, is different in the two ears so that if your eyes are moving to the left,
1:08:59 the eardrum on the right is going to kind of, uh, bulge inward, then outward, then inward.
1:09:04 I might have this backwards. Um, but whatever the right ear is doing, the left ear is doing the
1:09:10 opposite so that the eardrums are going to be moving in the same direction. One is going to be
1:09:14 inward when the other is going outward. Like a wave. Like a wave. Exactly. Like a wave,
1:09:21 not like a, uh, not like flapping, not like flapping. Exactly. You know, we’re still actually
1:09:27 at pretty early days and understanding this process and, and, um, what it’s for, but it’s very precise
1:09:33 signal. It turns out to carry information, uh, about how far the eyes are moving to the left or to the
1:09:38 right, as well as a, uh, a bit less, but some information about vertical movements as well.
1:09:46 And we think that this may be kind of the first step in that integration of visual and
1:09:53 auditory information. Which would be the critical first step if the major goal of this integration
1:09:58 of visual and auditory is for localization of sounds. Right. Because the, you know, in, um,
1:10:06 as a neuroscientist, you know, there’s so many different areas of neuroscience. Like I used to
1:10:10 marvel at you and you go to a meeting, you’ve got people saying consciousness and working on
1:10:14 consciousness. You have people trying to figure out how a single photoreceptor works or a single
1:10:20 hair cell works. And so when I think about a sensory system, I think about layers of sophistication and
1:10:26 how they likely evolved. Like very briefly, I mean, the visual system first evolved to detect
1:10:32 light and, uh, on the order of 24 hours. So, you know, the difference between nighttime and daytime,
1:10:42 which means even with the total inability to see objects, you are safer if you know when to stay in
1:10:48 and when to go out. And then at some point we evolved the ability to, um, probably motion detection came
1:10:54 before the ability to send, to see detail. Cause it’s way more important to know if something’s
1:11:00 big and coming at you, big and moving away. Right. Or help you stay oriented, like with respect to,
1:11:05 like knowing what’s up and what’s down and staying upright. That’s right. Yeah. And just like, uh,
1:11:10 the falling, uh, reflex is probably the most important reflex in the vestibular system to brace yourself.
1:11:16 So you don’t, you have a lesser chance of dying if you fall. Right. Everyone, you know, uh, if their visual
1:11:21 world suddenly goes up very quick, you know, you’re falling. Right. And then comes, you know,
1:11:26 additional layers of sophistication, like, like fine detail, color vision, color vision, probably evolved
1:11:33 last trichromatic color vision. But, and then, so when the auditory system, I think like the same thing,
1:11:39 you need to be able to know probably, um, which direction a sound is coming from.
1:11:46 Is it low or high frequency? Um, and then, and on and on. Right. You know? And so I think about that,
1:11:52 like in the motor system that the oldest, we know the, the evolutionary history of the genes that,
1:11:58 that are expressed in like the motor neurons that move the trunk are the same ones that undulating,
1:12:04 uh, fish, fish use. And, uh, actually this will get us back to sound, I promise. And then there’s
1:12:08 these additional layers of motor neurons that have been added through evolution, the ones that flap the
1:12:14 fins. And then the final addition are the motor neurons that control fine movement of the fingers.
1:12:24 So I have this kind of obsession with this because if you look at music, that’s very, um, primitive,
1:12:30 right? Like you just look historically speaking, I’m not casting judgment on music, just historically.
1:12:39 Um, it’s rich in bass tones relative to high frequency tones and dance that we assign as
1:12:44 primitive tends to involve a lot of movement of the, of the trunk. You’re not, people aren’t just
1:12:50 like flapping their fingers and toes out there. Right. Now, so as you go from low to high frequency,
1:12:56 there’s a body map of low to high frequency. And actually if, when people are making a very detailed
1:13:00 point, they’ll often like, like point with their fingers, they’ll move their fingers. But when we
1:13:06 want to emphasize a big point, we use our whole body, we put our whole body into it. So I actually
1:13:10 believe that all the sensory systems are mapped to one another in a way that goes from low frequency
1:13:16 to high frequency. Yeah. Intensity is important. Right. And direction is important. Right. Me pointing
1:13:20 at you, which I even feels funny to do because we’re on good terms as far as I, as far as I’m concerned,
1:13:27 we’re on good terms, you know, um, is very different than, than, uh, me standing back. And if I come at
1:13:32 you with my whole body, it’s very different than if I point a finger for instance. Right. So I feel like
1:13:39 these things probably evolved from this in parallel. And, and as you pointed out before, they serve an
1:13:46 adaptive role. Right. So the fact that position of the eyes can change the way I hear seems wild. And
1:13:54 that’s a wild thing. Um, is the inverse also true is, is where I listen affecting, um, how my eye,
1:14:00 yeah, where I hear something typically directs my head movement and my eye movement. So this is just
1:14:07 the same thing in reverse. I think it’s all part of an integrated system. Um, you know, we talked about
1:14:13 the top down control over the ear, but there’s a lot of top down control over vision too. And some of it
1:14:18 is a little easier to understand than what I just described because blinking is top down control
1:14:26 over vision. Uh, eye movements, top down control over vision, focusing the lens of your eye, right?
1:14:32 That’s also top down control. Um, there are descending connections from the brain to the retina itself
1:14:37 that nobody understands. Apologies to the people working on this. I really want you to keep working
1:14:44 on this, but I feel like there isn’t a clear theory yet about what exactly these descending connections
1:14:50 might be doing. From what I know about it, they are, uh, you know, pretty diffuse connections,
1:14:56 pretty broad branching of, of neurons, uh, throughout the retina or not throughout the whole retina, but,
1:15:04 but probably not well suited to manipulating fine spatial detail, but could very well be suited to
1:15:11 incorporating some kind of circadian influence to the retina itself or something else that,
1:15:15 that you want the same signal to be broadly available throughout the retina.
1:15:22 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor Helix sleep. Helix sleep makes mattresses
1:15:27 and pillows that are customized to your unique sleep needs. Now I’ve spoken many times before on this
1:15:32 podcast about the fact that getting a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical
1:15:38 health, and performance. When we aren’t doing that on a consistent basis, everything suffers. And when we
1:15:42 are sleeping well and enough, our mental health, our physical health, and our performance in all
1:15:47 endeavors improves markedly. Now the mattress you sleep on makes a huge difference in terms of the quality of
1:15:53 sleep that you get each night, how soft that mattress is, how firm it is, how breathable it is, all play into how
1:15:58 well you’ll sleep, how much deep sleep you get, how much rapid eye movement sleep, and it needs to be tailored to
1:16:04 your unique sleep needs. So if you go to the Helix website, you can take a brief two minute quiz and it will ask you
1:16:08 questions such as, do you sleep on your back, your side, or your stomach? Do you tend to run hot or cold
1:16:12 during the night? Things of that sort. Maybe you know the answers to those questions, maybe you don’t.
1:16:17 Either way, Helix will match you to the ideal mattress for you. For me, that turned out to be the Dusk
1:16:23 mattress, D-U-S-K. I started sleeping on a Dusk mattress about three and a half years ago, and it’s been far and
1:16:28 away the best sleep that I’ve ever had. So if you’d like to try Helix, you can go to helixsleep.com
1:16:33 slash Huberman. Take that two minute sleep quiz, and Helix will match you to a mattress that is
1:16:37 customized for your unique sleep needs. Right now, Helix is giving a special offer to Huberman
1:16:44 podcast listeners of up to 27% off site-wide. Again, that’s helixsleep.com slash Huberman.
1:16:52 I want to talk a little bit about physical spaces. Yeah. Recently, I was in New York and someone took me
1:17:01 to Grand Central where there are these incredible arches in one of the hallways there. People should
1:17:05 check this out. It’s really, really cool. It is beautiful. It’s beautiful. I mean, you have this
1:17:16 high ceiling main kind of chamber room of Grand Central, and there’s also a hallway off to one side
1:17:24 where you can go into a corner. Do you know about this? And you can face into the corner like you were
1:17:31 going to, you know, like you’re facing the corner in shame, but you’re not. And whoever you’re with can
1:17:37 go to the opposite diagonal corner. Oh, yeah, yeah. The ceiling is shaped like a somewhat of a dome.
1:17:46 It’s contoured, but it’s more or less a small dome. But you are easily 25 feet away from
1:17:58 this person that you’re there with. Again, diagonal corner. And if you speak at a very, very low volume,
1:18:06 they can hear you on the opposite side. Yeah. And if they speak, you can hear them. And what’s wild is
1:18:11 there’s a lot of noise in the environment. This is Grand Central Station. Yeah, yeah. And we played
1:18:15 with this a little bit, like if high frequency sounds do seem to travel a little bit, a little
1:18:19 bit better. Okay. In this environment. In that particular setting, yeah. Because if one person
1:18:26 laughs, you can hear it very clearly. Uh-huh. But you can whisper and they’ll hear you. And they’re 25
1:18:32 feet away in a major city with a ton of city noise. Right. And so obviously the sound waves are
1:18:39 traveling along the ceiling. On that parabola. Yeah. And it’s just, it’s a, it’s a, yeah, no pun
1:18:45 intended. It’s a mind bend to experience sound. Yeah. Coming from some, from a distance far away,
1:18:55 not through a device that is clearly being spoken at a low level, like a whisper, but you can hear it
1:19:02 in the same way that it always weirds me out when I’m in San Diego in the winter and the days are
1:19:08 short, but it’s like 80 degrees. Like when days are short, it’s supposed to be colder. Yes.
1:19:13 Love San Diego. Yes. Great tacos, great people. But, um, they’re always talking about tacos down there,
1:19:21 but, um, it’s so strange to be in a short day where it’s hot. Yes. Because even if I go visit
1:19:29 my relatives in Argentina who experienced Christmas in the summer, the days are long and it’s hot and
1:19:33 it’s Christmas and Santa Claus is supposed to be in a sleigh in the snow, but that’s a whole different
1:19:37 thing. Okay. Yeah. But there’s something about the way our nervous system is mapped where we expect
1:19:44 soft sounds to not travel very far. Sure. Sure. The opposite would be like shouting and your voice
1:19:49 just disappears even though the person’s right in front of you. It is so weird. And I feel like people
1:19:55 should experience this natural, naturally occurring experiment because it, it, you walk away from that
1:20:01 understanding sound intensity and frequency and localization completely differently. It changed the
1:20:05 way I think about this and it has nothing to do with being a neuroscientist. Like that’s crazy.
1:20:11 I can hear a whisper from 25 feet away. And I wondered, is this what it’s like to be a wolf?
1:20:16 That would be really cool. It would also be really irritating because you don’t want to hear all the
1:20:20 things that people are saying. Right. Right. I mean, this is one of the problems with hearing aids.
1:20:25 They amplify everything. It’s not replacing what your brain does. It’s not replacing what your ear
1:20:33 normally does. Yeah. It’s such a mind bend. Um, and it’s so cool. And it, if you provide you’re in
1:20:36 New York, it costs nothing to do it. It’s just that you just have to wait your turn. People are
1:20:40 catching on to this or it’s been known for a while. I’d like to get your thoughts on the opposite
1:20:49 example where if you go into a, like a high ceiling cathedral church, um, what do high ceilings do
1:20:53 for our perception of sound, given that there’s a lot of space for the sound to travel?
1:20:58 I’m not sure that I can add something that’s really specific to that particular circumstance,
1:21:04 but to say more generally that, you know, the sounds that we experience in a particular setting
1:21:12 are really the combination of all of the reflective surfaces that are in that setting. And so like,
1:21:18 if you have a carpeted room, that’s going to absorb sound from the, on the floor. And so you’re going to,
1:21:24 it’s going to take out one part of what, um, what you would be hearing in a room that is not
1:21:30 carpeted. Um, and the high ceilings, I would imagine that would kind of depends on what the surfaces
1:21:36 are on the ceiling. Um, one thing that’ll happen in that kind of setting is that
1:21:43 the sounds that go up that way, if it’s a hard surface, they’ll probably bounce off and come back
1:21:51 down, but with a long delay. And once the delays get pretty long, then you do start to hear it as a
1:21:56 whole separate sound. Almost like an echo. Not even almost like an echo, but actually an echo.
1:22:00 Do you think this is used to amplify aspects of the music?
1:22:04 Yeah, maybe that’s why some of the
1:22:11 older genres of music can be a little slower.
1:22:13 Like Gregorian chants.
1:22:18 Yeah. Longer sustained notes because you don’t want to have too many transitions from one note to the
1:22:25 next. Gregorian chant is a wonderful example of really kind of long, slow, sustained, um, many
1:22:32 different voices blending together versus a much faster, like Mozart, um, minuet or something like
1:22:36 that. Like those notes would just jumble together with the kind of delay that we’re talking about.
1:22:43 Yeah. It’s, I mean, I think that, um, the ability to, to, um, localize sound we talked about,
1:22:49 we talked about quality of sound based on high and low frequency. And I, I confess I’m, I’m a little
1:22:58 fixated, um, on this idea that when people join together in sound, that you’re communicating something
1:23:05 very important that, that that’s the most effective way to communicate a feeling. And people will say,
1:23:10 well, of course you go to a concert and you feel something, but in the concert, right, you have the
1:23:12 performers, but the audience is often singing with them.
1:23:15 Right. I know, which is one of the most wonderful things.
1:23:20 I recently wondered if, uh, I was trying to think back to like the nineties and what, what created
1:23:27 effective movements. Um, and I thought maybe what we need in America right now is we need, um,
1:23:33 like music that actually brings people together. It sounds really corny, but I really believe this.
1:23:35 No, I do think that would be helpful.
1:23:37 Maybe there’s just too many different musical tastes now.
1:23:41 So we should start by telling people you can’t have that taste.
1:23:43 Well, or there should be a new one, right?
1:23:43 Yeah.
1:23:48 And maybe it should be very, very, uh, very primitive. I mean, the, the haka thing that we talked about
1:23:53 earlier is, is a kind of, it’s an angry intention, right? But, um, and this is, I guess,
1:23:57 where people will think like, like my East coast relatives would be like, oh, so you want us all
1:24:01 the kumbaya? I have relatives from Jersey. So they’re like, we’re, I know out there in California,
1:24:08 you’re all kumbaya, but I think that they, we’re sort of half joking here. So given the links between
1:24:15 the emotion system and sound and joining in, in, in sound, I mean, maybe this isn’t too crazy an idea.
1:24:17 Maybe it’s crazy, but who cares?
1:24:26 We have some advantages in science that we have a comfort with, have, with argumentation,
1:24:31 you know, with disagreeing about things, but agreeing fundamentally that, that we’re going to
1:24:36 go where the facts lead us. Do you know what I mean? So the disagreement is about what the facts are,
1:24:41 but we agree that if we can come to agreement about facts, then we can proceed from there. But
1:24:50 there’s a feeling that I have come to appreciate maybe isn’t present in other domains, other kind
1:24:58 of, you know, academic domains or areas of the occupations that people have that, you know,
1:25:04 may be a little different from what, um, what we have in science, you know, and I don’t want to
1:25:11 make science seem all perfect in all regards. But I think there’s a, there’s a sense of like,
1:25:18 well, you may not want to hear that. I think you’re wrong, but we know that, you know, those kinds of
1:25:25 things have to be said that, that you’re going to have to defend your work in a peer review. When you try
1:25:29 to get your, your work published, you’re going to have to deal with, you know, peer review comments
1:25:35 that you may not, you know, I certainly have had my moments where I’ve been like,
1:25:39 I cannot believe somebody thought that when I wrote this, you know what I mean? You know,
1:25:45 but you go through that emotional period of time and you’re like, oh, well, actually it’s kind of,
1:25:50 I can see how it’s actually my fault for how I wrote it. You know, that it didn’t actually say
1:25:55 what I wanted, or it didn’t say, didn’t set up the reader to understand the point I was making.
1:26:02 So I need to fix this. And yes, you’re right that there is a hole in the, in the data here that it
1:26:10 doesn’t fully support the hypothesis the way I thought it did. And it’s, and that’s okay. Like,
1:26:16 it’s okay not to have the story complete. It’s okay not to have every detail of it right. Just
1:26:22 acknowledge that you don’t, you know, acknowledge what you think the weaknesses are. And I, I kind of
1:26:29 don’t see people acknowledging weakness in, let’s say the political domain right now,
1:26:35 like to acknowledge, well, you know, I’d like, I’d like such and such a thing, but I can see that
1:26:41 there’s, that there’s a counterargument to that. How can I address that? Or should I change my mind?
1:26:46 Yeah. I think in science, we have agreements on how to evaluate strength of evidence.
1:26:54 And like, we can’t just have one data point and draw a conclusion from that. We won’t convince
1:27:01 anyone, even if we’re convinced. And if we are, we should check ourselves. I do have a question about
1:27:09 the auditory system. Yes. Again, which is a number of people, including myself, are obsessed with trying
1:27:16 to find what is the optimal thing to listen to? Perhaps it’s nothing in order to be able to focus.
1:27:24 And the data as I see them are basically pointing to silence is best. And so I have a question about
1:27:31 silence and the voice in our head. I have a question about that. But also it’s very clear based on what
1:27:37 we’ve discussed up until now that certain frequencies of sound actually play a role in our emotion and
1:27:42 cognition. I will sometimes listen to white noise. There are a number of companies now that put out
1:27:49 free content of, it’s not necessarily binaural beats, but different frequencies that oscillate
1:27:55 could be totally placebo. But I don’t think so because they reference a number of studies. It looks like
1:28:00 you can get some cognitive enhancement or focus enhancement. And I use these. There’s some great,
1:28:05 you know, study with me channels online where you sit there and you work while they work.
1:28:10 What are your thoughts on how, on the use of sound as a way to change brain state?
1:28:15 Okay. So I want to back up on this question because I think you’re asking a pretty deep question.
1:28:20 One might wonder why would that matter? Like what is our, what, what is actually going on in our brain
1:28:26 that that kind of pairing would have an effect regardless of what might turn out to be sort of
1:28:34 the best option? And so one theory that I like to think about a lot, it’s a theory of thought and what
1:28:41 is actually going on in our brains when we think. And this theory is that what goes on in our brains when
1:28:48 we think might be that we’re running simulations related to the thought using that sensory, sensory
1:28:51 motor infrastructure of the brain. Could you elaborate?
1:28:56 So the theory is that like maybe when you think about a cat, for example, or you think the concept
1:29:04 of a cat, that the mental instantiation of that, or the brain mechanism instantiation of having that
1:29:10 thought is to run a little simulation in visual cortex that kind of includes what a cat looks like,
1:29:16 a simulation in auditory cortex that what does the cat sound like? And as I’m telling you this,
1:29:21 I’m, you know, I’ve used the word cat. What color cat are you thinking?
1:29:26 I think of a gray cat, but I keep smelling kitty litter because my sister had cats and it drove me,
1:29:29 the smell of kitty litter is just so aversive to me.
1:29:35 Right. And so you had no hesitation in telling me the color and adding an additional sensory quality.
1:29:42 So that’s a, you know, it’s a bit of a just so story, but I think that it’s a plausible possibility
1:29:48 that that’s in fact, what’s happening when we think. And, you know, some of what kind of
1:29:56 tangentially supports this is that we have many more sensory, sensory areas of the brain than,
1:30:06 than monkeys do than, you know, more distant mammalian relatives do as if what might’ve happened to allow us to
1:30:12 become so smart is to, you know, make extra copies of some of these sensory areas of the brain.
1:30:17 And then when you have an extra copy, you’re no longer so constrained, right? We don’t really
1:30:23 see or hear any better than monkeys do. So what’s this extra tissue doing for us?
1:30:28 Possibility is that, that we’re using it to, to generate these simulations and that,
1:30:31 that running these simulations is kind of what thought is.
1:30:36 Interesting. Is it, um, helpful? Is it adaptive?
1:30:42 Well, it might just be the only game in town. It provides an explanation for why you might,
1:30:49 you know, be driving on the freeway and having to merge into difficult traffic and telling your,
1:30:54 your passenger, okay, be quiet. I’ve got to, I got to pay attention now. Like,
1:31:03 why would speech impair you from visual motor if it wasn’t all part of a kind of cognitive system
1:31:08 that’s, that’s in operation? And maybe you need to shift some resources away from processing
1:31:15 the conversation and towards some, you know, actually dealing with the here and now sensory motor task.
1:31:19 I like this a lot and I want to continue down this thread because we’ve never talked about
1:31:26 what thought is on this podcast. And I’ve wondered like, why is it that so many of our thoughts are
1:31:34 incomplete sentences? They’re so fractured. And if you really just track your thoughts for a moment,
1:31:41 you realize they jump around, even if they’re around some coherent framework or subject.
1:31:47 it’s predictable. Like you can see the train of thought sometimes. Like they rarely jump completely
1:31:52 in some totally new. Sorry, I’m laughing. For some people, they really do. Do they really?
1:31:58 They do. They do sort of like the liminal state between awake and sleep. I like to lie there right
1:32:05 as I’m waking up and try and stay on a thought thread. And then I’ll just chuckle to myself like 30
1:32:08 seconds later. It’s someplace completely. Gone somewhere. Because in that liminal state,
1:32:14 you’re still in a pseudo dream state. One time in my class, one of my undergraduate
1:32:21 classes, I asked people to try to, without thinking too much, come up with a word that was
1:32:28 totally and completely unrelated to anything that we had just been talking about. I’m going to give
1:32:34 you a moment, but not too long. Okay.
1:32:39 It’s really tough. Isn’t it hard? The first word that leapt to mind was cacophony. And it’s like,
1:32:44 no, that’s directly in the framework of what we’re talking about. I’m like, damn it. And I looked at
1:32:49 the paneling on the wall and I thought maybe it’s something about, and like now I could do it. Like
1:32:52 I’d say like lacquer or something like that. But again, it’s going to be related.
1:32:54 Yeah. It’s really, really tough.
1:33:01 And, you know, these are kids that probably have a 30,000 word vocabulary, right? That’s a typical
1:33:06 side vocabulary. And young brains. Young brains. And I had like 15 students in the class.
1:33:07 Interesting.
1:33:13 I think two of them came up with the word elephant. And three of them came up with the word banana.
1:33:17 You know, like they were clearly not random words.
1:33:22 So I think we’re talking about something extremely important now that I’d like your
1:33:26 thoughts on because this is really about how the brain works, right? And I love the auditory system
1:33:32 and we’ll get back to it, but it’s part of this larger question of how our brains work. I’m asking
1:33:38 about binaural beats or white noise or pink noise or brown noise in order to enhance focus. There’s a
1:33:45 lot of interest in that. But what we’re really talking about is how, what our thoughts, how we think,
1:33:52 and how to anchor our thinking and align it with action. And so I’m obsessed with this notion of
1:33:57 attractor states. And the way I think about this, tell me, tell me if I have this wrong, is I think
1:34:03 about brain states as very context dependent, especially nowadays with the amount of information
1:34:09 we’re being bombarded with through our phones. And because a walk to the, from the car to your desk or
1:34:13 a walk from the car to your first meeting is a very different experience with a phone than it was
1:34:20 like 20 years ago. Oh, totally. And people who are younger than me won’t know what we’re talking
1:34:23 about. They’re like, what are you talking about? You were always in community. No, that’s not how it
1:34:31 was. Right. But the way I think about the brain is that my thinking is more or less like a ball
1:34:37 bearing on a flat surface. And the more fatigued I am and the more unbalanced that surface is. But
1:34:41 assuming I’m assuming I’ve slept well and I’m hydrating, caffeinated and satisfied, I don’t have
1:34:47 some like basic need, like having to go to the bathroom or gnawing hunger or need for a coffee.
1:34:53 I’m like a ball bearing on a flat surface. Right. And that flat surface is relatively stable. Now, as I move
1:35:03 into something like a discussion of this podcast or I’m reading something, the dimples start to form on that
1:35:07 surface. And so that ball bearing can rest, but you can still nudge it out pretty easily.
1:35:13 But that as I go further and further into an activity, it becomes a trench and that ball bearing
1:35:18 sinks to the bottom of that trench. And Christophe Koch, who was here recently, said, you know,
1:35:24 the flow state that we all want so badly is where we actually forget about ourselves because we’re so
1:35:29 deeply in that state of doing. I think he’s right. And I think that many people think that they have ADHD.
1:35:36 Many people think that they can’t concentrate. I actually believe there are some people with
1:35:44 clinically diagnosable ADHD, but that most people are just not allowing themselves a narrow enough set
1:35:51 of sensory inputs and context to drop into that trench. And yet it’s the thing that feels so good
1:35:57 when we’re in it. And when we emerge from it, we’re like, oh, like that’s what we’re supposed to do.
1:36:01 And so what you described in the classroom where your students can’t even come up with a word
1:36:05 unrelated to the conversation is one of these attractor states.
1:36:07 Is that, I mean, where does that sit with you?
1:36:13 Yeah, I think that sounds good to me. And I think I too share an interest in like how to get myself
1:36:22 into that flow state and what to do when I have sort of bottomed out in like one particular,
1:36:28 like I get, I might be in flow and making good progress on something and then I get stuck and I stop.
1:36:35 And I find that changing my immediate environment is a good way to get out of that little rut.
1:36:41 So for example, if I’m working on a difficult piece of writing,
1:36:46 I might get to the end of what I can achieve in one particular cafe.
1:36:51 But if I go to another cafe, you know?
1:36:56 This is a very smart strategy. Actually, a neuroscientist whose work I really admire and
1:37:02 I also really enjoy as a person is Marla Feller at UC Berkeley. And I think she was the one that
1:37:06 told me that at scientific conferences, which can go on for two or three days,
1:37:10 and sometimes the sessions are very long. You have morning, afternoon, evening sessions. It’s like,
1:37:10 it’s a lot.
1:37:11 It’s a lot.
1:37:19 Lots to pay attention to, a lot of sitting. She would move seats around the auditorium because she
1:37:25 swore that it, I think it was Marla. Marla, if it wasn’t you, forgive me. But I think it was Marla.
1:37:31 She would move seats so that she could always anchor her attention for each talk or set of talks,
1:37:37 not necessarily, you know, moving every moment, but every hour or so. I think this is absolutely
1:37:41 right. And so I wonder whether or not some of these effects of binaural beats or other frequencies,
1:37:48 improving focus, has to do with just needing to fill the auditory sensory space.
1:37:48 That could be.
1:37:53 Like if I go, I have this, I work in my basement now. I’ve set up my basement as like the ideal
1:38:00 work environment. No phones, no internet. Don’t allow it. When I go down there, it’s just me and
1:38:05 my thoughts. I do allow some music. But when I get down there, the first 10, 15 minutes are
1:38:13 excruciating. Like you can hear every distracting thought. I can think of a million things that I
1:38:21 would just pop to mind. But after about 10, 15 minutes, that all fades away. And I can work down
1:38:27 there for hours. Like no one can find me down there. I love it. I’ve had to create this physical
1:38:32 space because nowadays there’s just so much infiltration through devices. So I wonder,
1:38:38 you know, for some people, they think they can’t focus, but that there’s a sensory space that needs
1:38:38 filling.
1:38:44 Yeah. They haven’t, maybe haven’t figured out how they need to hack themselves. Like I, and I think
1:38:48 that the one reason why I haven’t specifically answered your question yet is because I think the
1:38:57 answer may be specific to the individual. So for me, for music, I like to listen to music while I work,
1:39:03 but I, I do it sometimes, but not other times. But as a musician myself, the music can’t be too
1:39:11 interesting to me. Like it has to be either stuff I know really well already so that it’s not like
1:39:17 grabbing my attention to actually listen to the song or it should be classical music or something
1:39:24 that doesn’t have lyrics. So I don’t have that language intrusion to my thoughts. Sometimes I find
1:39:30 it useful to make a playlist for a particular project so that those songs start to become a cue
1:39:37 for working on that project. So I don’t think there’s going to be one answer that fits all
1:39:43 circumstances, but to maybe have an understanding of what works for the particular person, the
1:39:44 particular project.
1:39:49 There’s some very interesting data coming out of Mark Desposito’s lab. We’ve had him on the podcast
1:39:57 before about, about dementia and ways to improve working memory, which seems to be more of a dopamine
1:40:05 thing. Um, but if you can augment acetylcholine, you can improve attention. It’s just, it’s just so
1:40:11 clear, like that these four brain structures like nucleus basalis that are releasing acetylcholine,
1:40:18 they’re necessary, but not sufficient to, to establish an attentional spotlight. Um, uh, the reason I was
1:40:24 going to, you know, mention this context is, you know, that the cortex is, you know, rich with the,
1:40:29 the nerve endings of these acetylcholine releasing neurons, the colliculus has acetylcholine input.
1:40:35 And it seems like any sensory, multi-sensory area of the brain where you need to integrate vision
1:40:41 and sound and context and thinking and all this stuff and intention and action, you have norepinephrine
1:40:47 to raise overall alertness in the brain and body. That seems to be its general function. Dopamine does
1:40:51 many different things in different areas, as you know, but it seems like acetylcholine is the thing
1:40:57 that really creates this, this ability for attentional spotlighting, that being able to
1:41:03 anchor one’s thoughts and actions towards a specific set of sensory combinations. And so when we talk
1:41:09 about listening to music or not listening to music or, um, one particular space or another space that one
1:41:15 works in, I think, um, so much of it is trying to, uh, you know, we’re trying to create these,
1:41:22 these spheres of attention that are very compact. Um, and I don’t think that people really appreciate
1:41:29 just how hard that problem becomes when you take a device, I’m not anti phones and, and you’re, you’re
1:41:36 bringing in another sphere of what? 25,000 different spheres of attention that you can scroll through.
1:41:42 It makes perfect sense why we wouldn’t be able to focus because acetylcholine is like a resource that
1:41:47 we spend out and it can be replenished in sleep. You said you’ll hit a flow state or a focus state and
1:41:54 then it’s a switch or you hit a wall and it’s, it, I feel like it’s a currency. It’s not something that
1:42:03 we should be able to just use, you know, infinitum. So I think a theme of some of your podcast episodes
1:42:09 involves, you know, um, physical exercise and workouts and, you know, what’s the best routine
1:42:15 for this, that, or the other aspect of, of the workout. Um, and generally interval training, I think
1:42:22 comes up as a pretty effective strategy. I sometimes think about that in the context of, of more mental
1:42:32 work because I have not had good luck screening out all the distractions to get going on deep
1:42:41 writing. For me, it’s more like I can push out a sentence and that’s so effortful that then I need
1:42:48 to take a break. Oh, well, I feel much better now because, um, well, I think this is where you’re going.
1:42:55 You may find comfort in the fact that we’ve had some just phenomenal, uh, physical coaches on here.
1:43:02 I mean, people are degreed in, um, physiology and, and teach super high level athletes. And more than
1:43:11 one of them has said that the attention span of the athlete in terms of ability to focus on cognitive
1:43:19 information, tutorial and learning, even conversation directly maps onto the duration of their event.
1:43:25 Like the sprinters can pay attention for about the duration. About 10 seconds. Okay. Well, for the
1:43:31 hundred meter, right? You know, um, but they can repeat that because the sprinter will sprint and
1:43:37 then repeat. Exactly. So it’s like, I’ll write a sentence, then I’ll check one new site, then I’ll
1:43:41 write another sentence and I’ll check another new site. And if I try to just write one sentence and
1:43:47 then another sentence and then another sentence, I get frustrated with myself. It seems like it’s,
1:43:54 I don’t know. I can’t, I can’t necessarily do it. Sometimes I can, but I’ve let go of working
1:43:59 efficiently as a goal in and of itself. Was it always the case or do you think the advent of,
1:44:04 of, uh, phones has made it such that you have this, this sort of, um, step function?
1:44:11 I’ve always had a problem with the internet. The phone is just the way in, but, um, uh, the phone
1:44:20 actually can be helpful to me because I can, I can close all the tabs on my laptop and just have my
1:44:28 phone be the way that I access the internet, for example. And that allows for like a kind of a mental
1:44:33 and physical separation where I can kind of be like, okay, now I’m doing this. Okay. Now I’m doing
1:44:38 that, um, and keep them, keep them kind of separated. I’d like to take a quick break and
1:44:44 acknowledge one of our sponsors, Element. Element is an electrolyte drink that has everything you need
1:44:49 and nothing you don’t. That means the electrolytes, sodium, magnesium, and potassium all in the correct
1:44:55 ratios, but no sugar. Proper hydration is critical for brain and body function. Even a slight degree of
1:45:00 dehydration can diminish your cognitive and physical performance. It’s also important that you get
1:45:06 adequate electrolytes. The electrolytes, sodium, magnesium, and potassium are vital for the functioning of all
1:45:11 cells in your body, especially your neurons or your nerve cells. Drinking Element makes it very easy to
1:45:17 ensure that you’re getting adequate hydration and adequate electrolytes. My days tend to start really
1:45:22 fast, meaning I have to jump right into work or right into exercise. So to make sure that I’m hydrated and I have
1:45:28 sufficient electrolytes, when I first wake up in the morning, I drink 16 to 32 ounces of water with an
1:45:32 Element packet dissolved in it. I also drink Element dissolved in water during any kind of physical
1:45:37 exercise that I’m doing, especially on hot days when I’m sweating a lot and losing water and
1:45:42 electrolytes. Element has a bunch of great tasting flavors. In fact, I love them all. I love the watermelon,
1:45:46 the raspberry, the citrus, and I really love the lemonade flavor. So if you’d like to try Element,
1:45:52 you can go to drinkelement.com slash Huberman to claim a free Element sample pack with any purchase.
1:45:57 Again, that’s drinkelement.com slash Huberman to claim a free sample pack.
1:46:03 I love that you’re sharing this. Many people will find comfort in hearing that. You know,
1:46:09 my podcast producer, Rob Moore, he’s done multiple triathlons and he’s an endurance guy.
1:46:15 At one point in his past, he was like really, he had carried a lot more muscle. He’s still very like
1:46:21 fit and strong, but he shifted over to endurance events. And this guy can work like nobody’s business.
1:46:26 He can work for hours and hours and hours and hours. And I feel like that’s how I was in graduate school
1:46:32 and as a postdoc. And I suppose I’m more of an endurance athlete with my mental work. I think maybe
1:46:38 we should start thinking about cognition in these terms. Because after all, we’re not just two people
1:46:43 talking about work habits. You’re a neuroscientist and you study sensory integration and brain states.
1:46:47 And I still consider myself a neuroscientist, even though I haven’t gotten my hands dirty in the lab
1:46:57 in a while. I think this is very important because I think people flagellate themselves over the fact that
1:47:05 they couldn’t pay attention to write one paragraph. And they think that therefore that means they shouldn’t
1:47:10 write or that they can’t write more than one paragraph, but they may need to, sounds like they need to create
1:47:10 a system.
1:47:15 I come out of the little, the little mini internet break knowing what the next sentence needs to say.
1:47:21 Interesting. So you’re really an, like an interval athlete when it comes to mental work.
1:47:26 With the hard stuff, with the easy stuff, I can just, you know, do it. Right.
1:47:35 But it’s the, it’s the sense of effortful cognition that, that takes its own time and it just takes its
1:47:44 time. And I don’t control that. I do try to set myself up to allow the mental work to happen when
1:47:50 I’m in the shower or in the car or whatever. So for example, if I’m going to work on a grant application
1:47:56 with somebody and we’re sharing, you know, the writing and I know I can’t start until I’ve had
1:48:00 a conversation with the collaborator about who’s doing what and what we think this grant is going
1:48:07 to be about, you know, I might let that, you know, set up that meeting when there’s going to be
1:48:14 downtime afterwards. I did this just yesterday. I had a meeting yesterday morning knowing that then
1:48:20 I was going to be on an airplane for quite a while, knowing that without my having to do anything
1:48:26 about it, the ideas are going to marinate. They’re going to, stuff is going to be happening that I’m not
1:48:31 aware of. And that when I come out of that, I’ll probably know what I want, at least the first couple
1:48:32 of sentences to say.
1:48:41 You trust the, uh, the sort of, um, the process of a brain state shifting back and forth. You don’t, you don’t
1:48:46 fight it. You trust it. Yeah, I have to. I mean, I don’t see any other way to be, to do it, but I
1:48:52 think it’s a little like, you know, you need rest and recovery for physical exercise. And honestly,
1:48:57 it’s not like the brain and the, and muscles are all that different from each other. Right?
1:49:04 Well, I always think of all nerve action as motor. And, uh, we could talk about that. I mean,
1:49:07 Sherrington said, right, the final common path, the Nobel Prize winner, Sherrington, the final
1:49:10 common path is movement. I mean, that’s what we have all to do first. And,
1:49:17 and thinking is a form of movement. It is hard for people to grasp sometimes, but, um, and people
1:49:22 perhaps can grasp it more easily in the context of songs. Certain songs sound like they’re moving
1:49:26 forward. Like it feels like a physical progression. They make you want to move, right? They actually
1:49:32 inspire movement. Um, actually there are very few sounds that inspire stillness there. They tend to be
1:49:38 the, you know, slow oscillatory sounds, ocean waves, things that don’t have a structure. Right.
1:49:42 They’re very fractal. And then, but like to the point where you don’t see that fractal structure
1:49:46 and it just kind of breaks up and then your mind just goes into drift. That the only other person
1:49:52 I’ve ever met who, um, has described embracing their mental process the same way that you have
1:49:56 is, uh, my good friend and the, you know, he’s this like world renowned producer, Rick Rubin,
1:50:02 who, um, he just trusts that there are certain times of day when things are going to come to him,
1:50:07 that certain things aren’t ready and they just need to marinate in sleep or in dreams. And he doesn’t
1:50:12 even really try and assign it to sleep in dreams. He just understands the, the process that eventually
1:50:18 is going to emerge. He’s not like, why can’t I get this thing out? And so he’s very, very much in flow
1:50:24 with his own, you know, peaks and valleys and attention. Being blocked can mean you don’t know
1:50:30 yet what needs to come next. Yeah. So important for people to hear because I think most everyone
1:50:36 is trying to drop into that deep trench attractor state as quickly as possible. Right. And yet there
1:50:43 are ways that we can do that. And maybe we talk about that for a few moments. I, um, I’d be remiss
1:50:49 if I didn’t, um, ask about your experience as a musician. What instrument do you play? Well, I started
1:50:55 off with flutes, um, you know, starting at fifth grade. Uh, now I play the banjo and I sing. Nice. When
1:50:59 you’re doing that, do you find that you can, your attention is anchored for the duration of the
1:51:06 performance or practice? Yes. Especially when performing, there’s a certain, um, like, I feel
1:51:11 that the singing in particular can come out better in performance than it does in practice. Not
1:51:16 always, unfortunately. The more technically challenging, you know, playing of the banjo is
1:51:22 a little hard, you know, that the, the adrenaline helps with the singing and hurts with the banjo.
1:51:28 Let’s put it that way. Interesting. Yeah. Because adrenaline, it was what this like inverted U
1:51:33 shape thing, like at very low levels, we can’t focus at higher levels. We can focus and it gets too
1:51:37 high or discombobulated. Right, right, right, right. Yeah. Right. I mean, it’s just the shaking of the
1:51:42 fingers that can be problematic. But the other problem is, uh, you know, from an attention music
1:51:49 performance standpoint, I would much prefer to sing a given song only once in a rehearsal than to go
1:51:55 over it more than once because I can’t remember the words the second time through. Interesting.
1:52:00 And I think it’s this mental checklist of, I already, did I already sing that? I remember
1:52:05 saying, I remember singing that, but no, wait a sec, but now I have to sing it again, you know,
1:52:11 and just kind of keeping track of where I’m at, um, gets harder the second time through.
1:52:18 Pressure is an interesting, um, thing to explore in this context of brain states because, uh, it sounds
1:52:24 like you’ve embraced this kind of oscillatory flow of your attention. Like in one context,
1:52:28 it works this way and you’re not pressuring yourself to do something. There was a really
1:52:34 interesting paper recently about the neural basis of, of choking and not, uh, not physically choking,
1:52:40 but when, um, something really critical is on the line, what happens? Did you see that paper?
1:52:45 I have not, but like, yeah, it’s, it’s really cool. They, they record from motor cortex and,
1:52:52 and a bunch of other areas. But the basic finding is that, um, if there’s the potential for a low
1:52:56 payoff, if you get something right, let’s just say it’s like throwing darts, which is the analogous
1:52:59 experiment would be like throwing darts. You say, well, let’s say if you get on the dart board,
1:53:04 you get a dollar. Um, if you get close within a certain distance of the bullseye,
1:53:11 you get, I don’t know, a thousand dollars, pretty good. Um, if you bullseye, you get
1:53:17 10 million dollars. What ends up happening is that the performance on the high stakes
1:53:23 condition is always worse, but just in terms of just even the basic mechanics.
1:53:24 Yeah.
1:53:29 And so choking turns out to be a recruitment of too many motor units. You, you basically,
1:53:34 you overinvest motor effort as opposed to staying chill and staying in the zone.
1:53:38 Where you still might not bullseye. This wasn’t the exact experiment, but again,
1:53:44 it’s analogous to what, what they really did. It, but you stand a much greater chance if you stay
1:53:50 within the, your ability, you already know how to do this thing. Um, and subjects choke when the
1:53:54 stakes go way up because they just overinvest too much motor activity.
1:53:59 Perfectionism, it’s a trap. You have to almost mentally convince yourself that the stakes are
1:54:05 lower, but you can’t really lie to yourself. Anyway, it’s pretty interesting. It’s pretty
1:54:11 interesting. I, I, I love that we’re talking about brain states and sensory inputs. In this case,
1:54:16 it’s knowledge about outcomes, uh, potential outcomes. I want to talk about chickens.
1:54:17 Yes.
1:54:19 You have chickens.
1:54:19 I do.
1:54:25 And so first I’ll ask you about chickens and what you find so interesting about them. And then I, I want
1:54:33 your thoughts about a really wild, wild finding about chickens and vision and attention. Okay.
1:54:40 That anyone who’s ever raised chickens on a farm probably knows, but only a couple of
1:54:44 neuroscientists know. You’ll probably know it. But anyway, what kind of chickens do you have?
1:54:50 I have bantam meal fleurs. So bantam is little guys? They’re little guys. Yeah. Meal fleurs. Meal fleur.
1:54:57 How big are the eggs? Uh, they’re half the size of a standard grade, a large egg from the supermarket.
1:55:02 Are they tasty? Very tasty. Okay. How many does it take to make a decent size? Um,
1:55:07 well, double the number that you would normally put in. Okay. So for me, it’d be like eight. Yeah.
1:55:12 Okay. Yeah. So when did you start raising chickens? So I had, I had bantams when I was a kid. I live
1:55:24 in Chapel Hill and around 2012 or so, maybe 2011, the town changed its zoning laws to allow, uh,
1:55:28 chickens in the kind of neighborhood that I live in. So I’m like, okay, this is, this is what we’re
1:55:34 going to do. My husband’s allergic to, um, dogs and cats and anything with fur. So, you know,
1:55:37 chickens were kind of the option. I suppose we could have gotten rabbits and kept them outside.
1:55:39 Or a hairless cat.
1:55:42 You know, I won’t say that we didn’t have that discussion, but it didn’t go anywhere.
1:55:47 I got a friend. They’re sweet. They’re like little monkeys. They’re always crawling up
1:55:52 people. Well, they really, I do know, have met a hairless cat. And I do think that they have
1:55:57 lovely personalities, you know, extrapolating from this end of one, um, you know, cause they don’t
1:56:02 look so great. So they can’t get by on their looks. Oh my goodness. This is funny.
1:56:06 Oh dear. No, no, no. It’s I, I totally, I buy it.
1:56:11 Yeah. Yeah. So they’re very, you know, very pleasant personality, I think. Um, and the warmth
1:56:15 of them, cause you can, you really feel the warmth of their skin. But anyway, so chickens,
1:56:22 it, chickens, chickens, it was, um, and is, and, um, I like the bantams because they really have a lot
1:56:27 of personality. You know, they haven’t been bred to be egg layers. They’ve been bred to be pets,
1:56:35 pets, um, and say they have a certain, you know, pleasing, uh, personality and interest in interacting
1:56:41 with people that I think might be different from a standard kind of farm chickens. Well,
1:56:46 I have a, uh, non-invasive experiment for you to try. Okay. Some years ago, I got very interested
1:56:51 in the relationship between vision and brain states. And there’s some interesting literature
1:57:01 about the fact that when we view horizons, especially from a vista, um, that it relaxes
1:57:05 our autonomic nervous system. We go into a more parasympathetic mode. Okay. Mm-hmm.
1:57:11 And it turns out when we view horizons, our eyes naturally go into panoramic vision. We’re not
1:57:16 foveating to one that’s nerd speak, by the way, neuroscience nerd speak to, we’re not focusing on one
1:57:21 particular point. Right. If you track one particular point, you obviously do a smooth pursuit of that
1:57:27 point with your eyes, but, um, that you just go to a vista, you look at a, uh, horizon, you just,
1:57:33 your eyes naturally just dilate, um, as we say, right. But it’s panoramic vision. Whereas when we,
1:57:37 um, do a vergence eye movement, bring our eyes together at a particular point, there’s this
1:57:42 really interesting increase in the output of areas like locus coeruleus that are involved in attention
1:57:47 or epinephrine. I thought this is really wild. And, you know, I was interested in respiration and brain
1:57:51 states and like, Oh, cool. Like maybe we’re just staring into little boxes too much. And that’s why
1:57:58 we feel like so attentionally, um, exhausted, depleted. Makes sense. Attention’s a resource.
1:58:02 Okay. I think there’s some evidence now to support every one of those statements. Although we need more
1:58:07 brain recordings from humans to really get to the nitty gritty. But then
1:58:16 my graduate advisor who unfortunately is passed away, um, had told me some time ago, she said,
1:58:23 you know, you can hypnotize chickens. And I said, um, really? Cause that’s a lyric in an Iggy Pop song,
1:58:30 uh, hypnotizing chickens. And I thought, wait, what? And she said, yeah, you can hypnotize chickens,
1:58:35 but they’re not really hypnotized. They’re just hyper-focused. And I was like, isn’t that what
1:58:39 hypnosis is? And she’s like, yeah, I guess I thought we always thought hypnosis was like a
1:58:44 dream. Hypnosis is a state of hyper-focus. I have a colleague who does clinical hypnosis,
1:58:50 David Spiegel. It’s approved by the American Psychiatric Association. Hyper-focus. Here’s what
1:58:54 you do. And you can find this. People who grew up on farms do this. And there are videos of this on
1:59:00 YouTube. They take a chicken and they’ll hold the chicken and they’ll draw a line in the dirt and
1:59:05 they’ll place the chicken’s beak on the line and the chicken will just stay there
1:59:13 for many, many, many minutes. You actually have to pick them up and kind of get them to
1:59:18 orient to the rest of their visual field. It turns out that any birds that eat off the ground have a
1:59:25 very complex, like sensory motor challenge that my colleague, he died of old age. So, uh, Harvey
1:59:31 Carton told me about, which is, you know, they got this tiny beak and the seed is small and they,
1:59:35 you know, you and I could pick up things off a table and, and, and pretty quickly, but they’re
1:59:40 doing this with this tiny beak, but their eyes are on the side of their head. So in order to do that,
1:59:45 as their head descends really fast, in order to not smash their beak into the surface and make an
1:59:52 accurate, uh, pickup of the seed or whatever it is, they, or bug, their eyes undergo a virgin’s eye
1:59:57 movement. They shift their eyes inward and they get a little cone of attention. So when you draw a
2:00:02 line and you focus them down, they’re literally, they’re stuck in that cone of attention. And then
2:00:08 I started looking at the literature on behavioral treatments for ADHD and, or just for attention and
2:00:15 not in this country, but in China, many schoolroom classrooms begin before the lesson with the kids
2:00:23 literally focusing on a single spot, which seems a little bit like kind of a military. Um, but they
2:00:30 have embraced this relationship between visual attention and overall kind of ability to cognitively
2:00:37 focus and chickens do it. Kids in China are doing it. And it actually has been shown to work pretty
2:00:43 well for improving attention in, you know, the, the subsequent, you know, 40 minutes to an hour.
2:00:47 That’s really interesting. So the, so our attention tends to follow our vision,
2:00:53 not necessarily the other way around. So I’ve seen some of these chicken YouTube videos,
2:01:00 um, but I haven’t, I haven’t dug into it yet to, um, try it with my own chickens, but now you’re
2:01:05 motivating me to, to try it. Yeah. Let me know what you find. As far as you know, is the drawing of the
2:01:10 line an important part of this? Yeah, it is. You can’t just put a line down and then bring the chicken
2:01:14 over. Yeah. So I have to look at these videos again. It’s been a little while, but what they do is they,
2:01:21 they place the chicken, the kind of beak facing down, but they’re not like pushing the bird down.
2:01:24 And then they, they, they draw the line. Starting from the beak?
2:01:31 Is it starting? No, starting. I can’t remember if it’s starting from the beak outward or outward
2:01:35 toward the beak. Okay. But what it does is it, Harvey was the one. Okay. By the Harvey, the,
2:01:39 the late great Harvey Carden, I should just mention, he’s, uh, I’ll put a link to an obit.
2:01:45 He was great. He was one of the history and histories and the world’s most incredible
2:01:51 comparative neuroscientists. He also was a fire hose of information. He used to walk into my lab
2:01:56 and just start talking about diving birds and talk. Yeah. He was one of those, but, uh,
2:02:04 he made me seem quiet. And he explained that they, when the birds, which have eyes on the side of their
2:02:10 head, do this virgins eye movement, they get locked there. So maybe it has to be
2:02:16 away from the beak towards the beak. Probably. Yeah. Um, and it’s funny because I mentioned this a few
2:02:21 times, um, places before I had a podcast and people who grew up on farms were like, oh yeah,
2:02:25 we would do that. You can actually, you can actually then take the bird and flip it over.
2:02:32 Yeah. Aggressive roosters become very calm or you can work with them manageable. And so the,
2:02:36 the vision drives our brain states. Yeah. And I think about this a lot in the context of the phone
2:02:43 where our vision is brought into this little box, but the number of different contexts within that
2:02:51 box is infinite. I mean, do you find, I mean, diving into the phone thing, um, definitely going to try
2:02:56 the chicken thing. Um, yeah, let me know. Yeah. Maybe I’ll make a video. I mean, blinders,
2:03:03 like they put on horses. Yeah. Yeah. Or they put on focused. Yeah. I mean, our own falconers use these,
2:03:08 right? The idea is you, you’re trying to literally. To physically make you focus on one thing. That’s
2:03:13 right. Yeah. And there’s some funny pictures, um, that you can find on X every once in a while of
2:03:19 focusing tools from the 1930s where they would literally put kids in these helmets with just two
2:03:23 little eye portals. And it was supposed to keep the kids that couldn’t pay attention focused on their
2:03:27 work. So they wouldn’t see any other kids. We think about it. So it seems so silly and so barbaric.
2:03:35 Well, I think too, it could be helpful to ponder why one’s attention is being drawn to other things.
2:03:46 Because I think that, um, like the most relaxed I can get these days is if I know someone else is
2:03:50 monitoring the state of the world and will let me know if there’s some major disaster.
2:03:55 I’ve had to do some of that outsourcing too. Right. But having that outsourced is super helpful
2:04:03 because it satisfies the need to have a warning system going on at all times. And it allows me to
2:04:08 kind of, you know, then focus in on, you know, what’s in front of me right at the, at the moment.
2:04:13 I’ll give you an example that’s not really about attention, but it’s about like, what’s the best way
2:04:19 for me to achieve a state of relaxation? So I went on a lovely rafting trip in Idaho this past
2:04:26 summer. I have a Zolio satellite communicator. This is basically a thing that interacts with your phone
2:04:32 and interacts with a satellite. Um, you can, you can’t make phone calls, but you can send and receive
2:04:39 text messages. And I brought that along because I felt that I would probably be more relaxed knowing
2:04:45 that if something really bad happened, people could reach me than being completely out of touch.
2:04:54 So for me, that sort of middle, middle space of like some contact, otherwise I’m going to be,
2:05:02 you know, a heightened state of arousal when I come back out from the, you know, from the remote
2:05:07 wilderness. You know, I think about people like my niece’s generation, she’s, you know, late teens,
2:05:14 about to hit her twenties and to completely remove oneself from, uh, smartphone technology in that age
2:05:24 bracket, um, sets up a, a kind of a return to, uh, return to communication with others that probably
2:05:28 involves a lot of stress. Yeah. Like, what are you going to get? It’s like opening your email after a
2:05:33 two month vacation. Exactly. You just can’t do that when you’re running a lab. And then the, the re-entry
2:05:42 is so painful of that sort of onslaught of, of things and, um, you know, even emotional messages
2:05:47 from people that if you read them in order, you know, and it’s five or six days ago and you’re
2:05:53 like, ah, then you see follow-up messages and things got resolved without you. Usually, fingers
2:06:00 crossed, usually that’s what happens. It’s so rapidly wipes out that state of calm that you can get from
2:06:05 being out in the wilderness. Yeah. I, I will, um, periodically go into the wilderness. I did this
2:06:12 recently and I, I didn’t notify enough people, but I notified the critical ones and people don’t like
2:06:19 it. No. Well, I wish we could set up an auto reply for text messaging. That would make me feel more calm.
2:06:25 What I’m hearing from you is that you embrace the natural, you know, peaks and valleys in your
2:06:30 attention. You figured out what works for you in different contexts. It’s not like it’s always one
2:06:35 sentence, a break one sentence. It really depends. And I think, you know, we, we hear a lot about how
2:06:40 phones are the problem. We had Jonathan hate on this podcast. He’s the most vocal out there and I really
2:06:46 support his message. Um, so I want to be clear about that, but for many people, it’s just not feasible.
2:06:53 People with kids, people with, with jobs, people, you know, um, you know, outside the elementary and high
2:07:00 school classroom, people need to be accessible if something critical comes through. And I think
2:07:05 that’s really the thing is it’s, it’s just very unfiltered and, and that’s what is leading to so
2:07:09 many challenges with getting real work done. Yeah. I think the movement to get them out of schools is
2:07:16 good. Um, you know, we, I felt like we, as parents, we had no choice that the, that our children were
2:07:22 being, it was required part of, of what they had to do in the classroom was to have access to the
2:07:27 internet on something, you know, at least recognizing that problem and being a little more thoughtful
2:07:34 about it. And, you know, the cases where schools have decided to keep the phones all the way out of
2:07:40 the classroom, I think are, um, certainly that’s worth trying and let’s see how it goes. So I try to be
2:07:45 aware of what am I getting from the phone at any particular moment in time or for any particular
2:07:53 purpose. So I feel pretty good about texting with my friends and family. I feel great about using it
2:08:01 to, um, have access to public transit in a city that I’m not familiar with. Love that. Love it as a travel
2:08:08 tool. Love it for, you know, booking plane flights and things like that. So convenient that I can do that.
2:08:13 It frees up time that I would otherwise be at my computer doing some deeper work. You know,
2:08:17 okay, now I can do that on my phone somewhere when I just have a free moment. So I love that.
2:08:24 I think it’s useful for me to try to be aware of what do I want to get out of my phone right now?
2:08:32 And am I just bored? You know, if I’m using it because I’m just bored, that’s the thing that,
2:08:38 okay, let me see if I can swap it out for something that might be a little healthier,
2:08:44 like listening to a podcast or listening to an audio book or reading a book on my phone or reading
2:08:53 a book, actually a book. Um, that can be good. I’ve tried to set myself up with some exit paths from
2:08:57 being on my phone. Like, okay, yes, I will admit it’s one of the first things I do in the morning.
2:09:02 I know I should go outside and touch grass and get some sunlight. I know, I know.
2:09:03 Set that circadian rhythm.
2:09:09 Well, I often wake up before it’s light out. So I have to wait for that anyway. So for example,
2:09:17 I’ll do my one or two hits on Duolingo and one or two other language apps. I’ll do a couple of my
2:09:23 favorite games on the New York times games site. Um, but those are usually things that like,
2:09:30 there’s a sense of satiety. There’s a sense of being finished. Like it’s not an endless scroll.
2:09:39 I have completed one lesson. So there’s a moment to get off the phone. I’d love to have an app that
2:09:47 limited the endless scroll on social media, like an interface to social media that, that sort of served
2:09:54 me, um, maybe some designated number of posts. And then I would have to take some explicit action to
2:10:01 get more and that might help me get off. Yeah. Based on the, the, uh, dopamine literature and,
2:10:10 everything I know about the brain, I decided that, um, any activity that
2:10:15 has a seamless on-ramp to full attention
2:10:23 and that has no end point. You mentioned end point is the thing to be really careful of.
2:10:28 Yeah. Yeah. So the seamless on-ramp to grabbing it full attention, it’s like from flats or it’s
2:10:33 like ball bearing from flat service into the trench. There’s no work involved. Right. And then you’re
2:10:37 there and you can stay there as long as you want. Yeah. Doesn’t kick you out. You have to kick yourself
2:10:42 out or life kicks you out because you didn’t go do something or something happens. Right.
2:10:48 So that’s key. Um, so that’s the slot, the slot machine analogy. It’s very easy to play a slot
2:10:53 machine and it’s very easy to spend out all your money on a slot machine. And so they created this
2:10:56 thing like where you can go get more money out of a machine, right? So you can continue playing on the
2:11:01 other machine. And that’s the same thing, but it’s, it’s how seamless it is. Like you don’t even need
2:11:05 to learn the card game to gamble. You just have to know how to pull a lever, press a button.
2:11:09 Social media is a bit the same. My solution to the social media thing is I took an old phone,
2:11:15 I put X and Instagram on that phone. Those are the only two social media platforms I use.
2:11:19 And it’s, somebody sends me something on my phone, like it’s social media. I don’t,
2:11:24 I can’t go to it. So my, I, I have to segregate social media. I have a social media phone
2:11:30 and I only get a certain amount of time with it. You can’t get into your social media from a browser?
2:11:35 Uh, no. Okay. No, I, I, so like if someone sends me an Instagram post, I click on, I can’t see it.
2:11:40 I get that error signal sign in and I, I’m not signed in. It’s like, I don’t even know my password.
2:11:40 Okay.
2:11:41 It’s written someplace.
2:11:42 Yeah.
2:11:45 But I have a password generator updates all the time anyway.
2:11:45 Yeah. Yeah. Yeah.
2:11:51 Yeah. So, so the solution was to create a log out and then have a phone that just had those.
2:11:55 I don’t even have the apps on my, that phone. I would have to install the apps. I’d have to sign
2:11:59 in. I’d have to, I’d have to find my password, which my team knows I’m never going to happen.
2:12:00 Right.
2:12:03 I’d have to log in. So I just don’t.
2:12:04 Too many keystrokes.
2:12:06 I just don’t have access to it. Yeah.
2:12:08 Unless I’m on that phone. So.
2:12:09 That’s great. I think that’s perfect.
2:12:10 That, I mean, it works for me.
2:12:11 It works for you. Yeah.
2:12:15 It works for me. But I think having systems like this is like going to be required for most
2:12:20 people because I, I don’t, I don’t think anyone’s going to create the app that you’re looking for.
2:12:20 No.
2:12:22 I hope they do, but I don’t think they’re going to.
2:12:22 Right.
2:12:23 Yeah.
2:12:27 So your lab is still super productive. So when you’re in the lab, presumably,
2:12:32 and interacting with students and writing grants and stuff, all this stuff falls away.
2:12:36 Right. It’s because inside the lab context, it’s like your workshop. I’m guessing that makes
2:12:37 it much easier.
2:12:38 That’s true. That’s true. Yeah.
2:12:43 When I’m interacting with people at work or I’m in the actual lab, it does, it all falls away.
2:12:48 Yeah. Yeah. The, the, the cues to stay focused are very strong.
2:12:52 I knew we were going to talk about the auditory system and we did. I knew we were going to talk
2:12:56 about the visual system and we did. And I knew we were going to talk about their integration.
2:13:00 What I did not expect, but I’m so delighted to happen is that you brought us into the realm of,
2:13:06 of true multisensory integration and the extent to which our physical environment shapes the way that
2:13:13 our brain works. And our brain is also creating its own internal environment. And that we have a lot
2:13:20 more control over that than perhaps we think, unless we just leave it to circumstances, which is really
2:13:25 the takeaway that I, I, at least I pulled from this last portion of our conversation.
2:13:30 So thank you so much for coming here and explaining this. We’ve not talked about multisensory integration
2:13:35 before. I started off by saying that, and now we have, and I’m so glad that you were the one to introduce
2:13:41 it to us because it’s a fascinating aspect of how we work. And it’s really like the core mechanics of how
2:13:46 we work. When we talk about thinking or, you know, or working or focus, we’re not just talking about
2:13:49 vision or hearing, we’re talking about their merge. So.
2:13:50 Exactly. Thank you.
2:13:53 That’s really wonderful. And let me know how the experiment with the chickens go.
2:13:55 Thank you so much. This has been great.
2:13:57 Oh, I really enjoyed it. Thank you.
2:13:57 Thank you.
2:14:02 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Jennifer Groh. To learn more about her
2:14:08 laboratory’s work and to find a link to her excellent book entitled Making Space: How the Brain Knows Where
2:14:12 Things Are, please see the show note captions. If you’re learning from and or enjoying this podcast,
2:14:17 please subscribe to our YouTube channel. That’s a terrific zero cost way to support us. In addition,
2:14:22 please follow the podcast by clicking the follow button on both Spotify and Apple. And on both
2:14:27 Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review and you can now leave us comments at both
2:14:32 Spotify and Apple. Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s
2:14:37 episode. That’s the best way to support this podcast. If you have questions for me or comments
2:14:41 about the podcast or guests or topics that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast,
2:14:46 please put those in the comments section on YouTube. I do read all the comments. For those of you that
2:14:51 haven’t heard, I have a new book coming out. It’s my very first book. It’s entitled Protocols:
2:14:55 An Operating Manual for the Human Body. This is a book that I’ve been working on for more than five
2:15:00 years and that’s based on more than 30 years of research and experience. And it covers protocols
2:15:07 for everything from sleep, to exercise, to stress control, protocols related to focus and motivation.
2:15:13 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included. The book is now
2:15:19 available by presale at protocolsbook.com. There you can find links to various vendors. You can pick the
2:15:25 one that you like best. Again, the book is called Protocols: An Operating Manual for the Human Body.
2:15:30 And if you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media platforms.
2:15:38 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps with
2:15:43 the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the information on the Huberman
2:15:48 Lab podcast. Again, it’s Huberman Lab on all social media platforms. And if you haven’t already subscribed
2:15:54 to our Neural Network newsletter, the Neural Network newsletter is a zero cost monthly newsletter that includes
2:15:59 podcast summaries, as well as what we call protocols in the form of one to three page PDFs that cover
2:16:04 everything from how to optimize your sleep, how to optimize dopamine, deliberate cold exposure.
2:16:09 We have a foundational fitness protocol that covers cardiovascular training and resistance training.
2:16:14 All of that is available completely zero cost. You simply go to Hubermanlab.com, go to the menu tab
2:16:19 in the top right corner, scroll down to newsletter and enter your email. And I should emphasize that we
2:16:23 do not share your email with anybody. Thank you once again for joining me for today’s discussion
2:16:33 with Dr. Jennifer Groh. And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
Những gì xảy ra trong não chúng ta khi chúng ta suy nghĩ có thể là chúng ta đang chạy các mô phỏng liên quan đến ý nghĩ đó bằng cách sử dụng cơ sở hạ tầng cảm giác–vận động của não. Bạn có thể giải thích thêm không?
Lý thuyết là như thế này: có thể khi bạn nghĩ về một con mèo, ví dụ, hoặc bạn nghĩ về khái niệm “một con mèo”, thì việc hiện thực hóa tinh thần đó — hay nói chính xác hơn là việc hiện thực hóa cơ chế não khi có suy nghĩ đó — là chạy một mô phỏng nhỏ trong vỏ thị giác, mô phỏng phần nào con mèo trông như thế nào, và một mô phỏng trong vỏ thính giác về con mèo nghe như thế nào. Và khi tôi đang kể cho bạn chuyện này, tôi, bạn biết đấy, đã dùng từ “mèo”. Bạn đang hình dung con mèo màu gì? Tôi đang nghĩ đến một con mèo xám, nhưng tôi cứ ngửi thấy mùi cát vệ sinh mèo. Vì chị tôi nuôi mèo và mùi cát vệ sinh khiến tôi rất khó chịu.
Đúng vậy. Và bạn không ngần ngại nói với tôi về màu sắc và thêm một phẩm chất cảm giác khác. Điều đó giải thích vì sao bạn có thể, bạn biết đấy, đang lái xe trên xa lộ và phải hợp dòng vào nơi giao thông khó khăn rồi bảo hành khách im đi: được rồi, tôi phải chú ý bây giờ. Tại sao việc nói chuyện lại làm suy giảm chức năng thị giác–vận động nếu không phải tất cả đều là một phần của một hệ thống nhận thức đang hoạt động? Có thể bạn cần chuyển một số tài nguyên ra khỏi việc xử lý cuộc hội thoại và sang việc thực sự xử lý nhiệm vụ cảm giác–vận động ở hiện tại.
Chào mừng đến với Huberman Lab Podcast, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hằng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư ngành thần kinh học và nhãn khoa tại Trường Y Đại học Stanford.
Khách mời hôm nay là tiến sĩ Jennifer Groh. Tiến sĩ Jennifer Groh là giáo sư tâm lý học và khoa học thần kinh tại Đại học Duke. Phòng thí nghiệm của bà nghiên cứu cách não chúng ta biểu diễn thế giới xung quanh. Cụ thể, cách các giác quan khác nhau được hòa trộn trong não để chúng ta có thể tập trung và học hỏi hiệu quả hơn, bao gồm cách các chuyển động mắt của chúng ta định hình căn bản không chỉ điều chúng ta chú ý tới, mà còn cách chúng kiểm soát động học những gì não chúng ta có khả năng làm.
Những điều bà chia sẻ là nền tảng để hiểu cách não bạn hoạt động và cả cách tốt nhất để tập trung và học các loại thông tin khác nhau, không chỉ thông tin bạn có thể đọc trên một trang giấy — mặc dù bao gồm cả điều đó — mà còn là những gì bạn nghe thấy, những gì bạn ghi nhớ, và chính những suy nghĩ bạn có về trải nghiệm cuộc đời mình. Chúng tôi cũng thảo luận về chính suy nghĩ. Thật vậy, chúng tôi bàn về suy nghĩ thực sự là gì. Ở đó, tiến sĩ Groh chia sẻ với chúng ta định nghĩa có lẽ rõ ràng và hữu ích nhất về suy nghĩ là gì và cách bạn có thể kiểm soát chúng.
Là một người đã trong lĩnh vực khoa học thần kinh gần ba thập kỷ, tôi phải nói rằng lời giải thích của bà về việc suy nghĩ là gì — ở cấp độ tế bào thần kinh, ở cấp độ tâm lý và ở cấp độ trải nghiệm — là thuyết phục và hữu ích nhất mà tôi từng gặp. Hôm nay, tiến sĩ Groh giải thích cách sử dụng trải nghiệm của bạn, thông tin bạn gặp phải, và kiến thức về cách suy nghĩ được xây dựng trong não để trở thành một người suy nghĩ tốt hơn và thực sự thông minh hơn.
Tôi chắc chắn rằng thông tin bạn sẽ học được từ tiến sĩ Groh hôm nay không giống bất kỳ cuộc thảo luận nào khác bạn từng nghe về não hay tâm lý học. Tôi cũng chắc chắn rằng nó sẽ vô cùng hữu ích cho bất kỳ ai muốn hiểu rõ hơn cách não hoạt động, cách suy nghĩ và cảm xúc của họ xuất hiện, và cho bất kỳ ai muốn cải thiện khả năng học, suy nghĩ sâu hơn, hoặc đơn giản là trải nghiệm cuộc sống phong phú hơn.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi nhằm mang thông tin khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học miễn phí tới công chúng. Phù hợp với chủ đề đó, tập hôm nay có sự tham gia của nhà tài trợ. Và bây giờ là phần trò chuyện của tôi với tiến sĩ Jennifer Groh.
Tiến sĩ Jennifer Groh, xin chào mừng. Cảm ơn. Rất vui được có mặt ở đây.
Chúng ta chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện đúng nghĩa trên podcast này về tích hợp giác quan. Chúng ta đã nói về thị giác, nói một chút về thính giác, một chút về xúc giác, khứu giác, vị giác, nhưng chưa từng nói về cách các giác quan hợp lại với nhau, mà điều đó lại rất quan trọng cho cuộc sống hằng ngày, quan trọng cho nhận thức.
Chính xác. Tôi biết bạn tập trung có thể chủ yếu vào hệ thính giác, nhưng thực sự bạn là người nghiên cứu tích hợp thính giác–thị giác. Tôi biết điều đó vì tôi đã theo dõi công trình của bạn nhiều năm.
Vậy mắt và tai của chúng ta gặp nhau ở đâu trong não để tác động đến nhận thức của chúng ta về cuộc sống? Ví dụ, chúng ta nghe ấm nước sôi rít hoặc nghe tiếng gõ cửa; chúng ta biết cửa ở đâu; chúng ta biết ấm nước nên ở chỗ nào. Nhưng những thứ đó va chạm với nhau lần đầu ở đâu?
Câu chuyện được gợi lên bởi câu hỏi đó hơi dài, nên có lẽ tôi có thể bắt đầu từ lúc đầu khi tôi lần đầu quan tâm đến câu hỏi này. Khi đó tôi còn là sinh viên đại học. Tôi thích thần kinh học, nhưng trường không có chuyên ngành thần kinh. Vậy là một vài người trong chúng tôi đã thuyết phục một giáo sư mở một seminar về neuroethology — kiểu những phát hiện thú vị nhất trong thần kinh học theo quan điểm hành vi tự nhiên. Trong lớp đó, tôi được biết về một nghiên cứu cho thấy, và tôi sẽ bắt đầu với thuật ngữ chuyên môn về thần kinh học rồi sau đó chúng ta sẽ giải thích rõ hơn, có một cấu trúc não gọi là superior colliculus phản ứng với cả kích thích thị giác và thính giác, và rằng phản ứng với kích thích thính giác phụ thuộc vào nơi mắt đang nhìn. Nếu bạn di chuyển mắt, trường tiếp nhận của các nơ-ron — vùng trong không gian mà chúng phản ứng — sẽ dịch chuyển theo khi mắt di chuyển. Điều đó làm tôi sửng sốt. Tôi không thể gạt nó ra khỏi đầu, và nó đã đặt tôi lên con đường mà tôi đã theo đuổi kể từ đó.
Một điều thực sự thú vị đối với tôi về cái này là việc xác định vị trí một âm thanh so với vị trí mà mắt đang nhìn là thứ mà chúng ta dễ dàng làm được chỉ với bút và giấy.
Bạn biết đấy, đó là toán học rất đơn giản.
Nếu bạn biết âm thanh nằm, giả sử, cách 10 độ về phía bên phải và mắt bạn nhìn 10 độ về phía bên trái thì điều đó cho bạn biết âm thanh ở cách mắt bạn 20 độ về phía bên phải, thực sự không khó lắm để tính.
Nhưng theo những gì tôi biết vào thời điểm đó về cách não biểu diễn loại thông tin không gian này, thì dường như đó là một câu đố lớn về cách não có thể thực sự tạo ra những biểu diễn dịch chuyển như vậy về nơi âm thanh đang ở.
Ừ, bởi vì những gì bạn đang nói đến là các bản đồ động.
Tôi nghĩ hầu hết mọi người có lẽ đều nhận ra rằng chúng ta có một bản đồ bề mặt cơ thể mình, cái gọi là homunculus.
Đúng.
Và nếu người ta kích thích một vùng nhất định trong não, bạn sẽ có ảo giác bị chạm ở vị trí tương ứng trên cơ thể.
Có lẽ mọi người đã thấy là những vùng nhạy cảm hơn trên cơ thể, như đầu ngón tay hoặc môi hay mặt hay bàn chân, thì phần biểu diễn của chúng trong não lớn hơn.
Nhưng điều bạn đang nói tới là các bản đồ dịch chuyển tùy theo nơi mắt di chuyển.
Và mắt di chuyển khá nhiều.
Chúng di chuyển rất nhiều.
Chính xác.
Và phần lớn chúng ta không nhận ra điều này, đúng không?
Nhưng nếu bạn nghĩ về nó, mỗi khi mắt bạn chuyển động, cảnh thị giác dịch chuyển rất nhiều trên võng mạc.
Nhưng chúng ta thậm chí không để ý điều đó.
Và đây là dấu hiệu cho thấy não đang thực hiện rất nhiều phép toán ở hậu trường để cho chúng ta trải nghiệm nhận thức đó.
Bởi vì nếu chúng ta chỉ đơn giản là biểu diễn thực tại, thì thực tại sẽ là những cảnh thị giác bị dịch chuyển mạnh, bị nhoè.
Một điều làm tôi thấy hấp dẫn về hệ thính giác và hệ thị giác là mức độ chúng có thể co lại và giãn ra nhanh đến thế.
Ví dụ, nếu tôi đang đi bộ để lên phương tiện công cộng nào đó, như tàu nhẹ hay tàu điện ngầm, tôi đi bộ — bạn biết đấy, có tiếng ồn đi qua tôi.
Nó có thể liên quan hoặc cũng có thể không.
Nhưng tại một điểm nào đó tôi ngồi xuống.
Khả năng cao là tôi mở một cuốn sách hoặc một máy tính hoặc ngày nay mọi người thì chìm vào điện thoại.
Và ta nói “vào điện thoại” vì có rất nhiều thông tin cảm giác ở đó.
Nhưng thế giới thị giác và thế giới thính giác của chúng ta đột ngột thu vào, bạn biết đấy, một cái hộp nhỏ.
Và chúng ta mong rằng bất cứ thứ gì ta đang nhìn sẽ liên quan đến những âm thanh ta nghe trong cái hộp nhỏ đó.
Đúng vậy.
Nhưng nếu ai đó nói, “xin lỗi, anh/chị có vé không?”
Bạn biết là sẽ ngẩng lên.
Đúng.
Chúng ta coi điều này là hiển nhiên.
Như hầu hết mọi người có thể nghĩ, dĩ nhiên là nhìn lên.
Như thể âm thanh phát ra từ chỗ đó.
Bây giờ là một người.
Nhưng chúng ta — đột nhiên chúng ta có thể tái ánh xạ thế giới thị giác — thính giác và toàn bộ ngữ cảnh chỉ trong tích tắc.
Vậy tất cả điều đó có đang xảy ra không?
Chúng ta đã nói về superior colliculus, cấu trúc này, superior colliculus nằm dưới tân vỏ não của chúng ta, nghĩa là nó nằm dưới loại nhận thức có ý thức của chúng ta phải không?
Chà, ước gì chúng ta biết nhận thức có ý thức nằm ở đâu.
Tôi nghĩ đó là một câu hỏi mở.
Và, bạn biết đấy, superior colliculus quan trọng trong câu chuyện này vì đó là nơi nghiên cứu bắt đầu.
Không phải là sự liên kết không gian thị giác và thính giác nhất thiết phải hoàn toàn nằm ở đó và chỉ ở đó.
Tôi nghĩ đó là một vấn đề lớn hơn nhiều.
Và tôi nghĩ những gì bạn đang mô tả là một phiên bản khác của việc thu nhận, tích hợp hoặc nối kết thông tin từ một hệ cảm giác này sang hệ cảm giác kia.
Việc dịch chuyển lại nguồn lực của bạn theo kiểu đó xảy ra trong vài ngữ cảnh khác nhau như những gì bạn đang mô tả.
Và tôi nghĩ một trong những điều thực sự thú vị về điện thoại hoặc thực ra là bất kỳ màn hình nào nơi bạn đang xem video là âm thanh không bao giờ thực sự phát trực tiếp từ màn hình nơi bạn đang nhìn hình ảnh.
Bạn biết đấy, nó phát ra từ chỗ khác.
Có thể bạn đeo tai nghe nhét tai và âm thanh phát ra từ tai nghe.
Có thể tín hiệu tai nghe đang mô phỏng vị trí mà âm thanh nên có nếu nó thực sự phát ra từ màn hình.
Nhưng đó chỉ là mô phỏng.
Nó không phải là thực tại.
Thật thú vị quá.
Vậy, vâng, hãy bóc tách chuyện này một chút.
Chúng ta hợp nhất những gì ta thấy với những gì ta nghe nếu việc hợp nhất đó có ý nghĩa.
Ví dụ như môi đang chuyển động.
Môi đang chuyển động.
Và nó ở trong tay chúng ta khoảng một foot (khoảng 30 cm) trước mặt.
Nhưng âm thanh lại đến từ chỗ khác.
Đúng.
Điều này rất khác so với, nói, nếu miệng ai đó chuyển động mà âm thanh phát ra từ miệng đó bị lệch ngay cả một chút về thời gian, trông thật kỳ lạ.
Trông hoàn toàn kỳ lạ.
Trông hoàn toàn kỳ lạ.
Ừ.
Như cái video này.
Nó khiến khó chịu.
Ai đó đã lấy cái này, như kéo video này từ Internet và có độ trễ thời gian.
Đúng.
Nhưng ta dễ dàng hợp nhất những gì ta thấy với âm thanh.
Đúng vậy.
Có lẽ hãy nói về chuyện này vì bây giờ tôi nhận ra nếu tôi ngồi xem một bộ phim.
Ừ.
Hoặc rạp chiếu phim hoặc trên màn hình lớn hay máy tính của tôi.
Đúng.
Âm thanh không phát ra từ màn hình.
Nó phát ra từ một loa đang chiếu âm thanh theo phương thẳng đứng.
Vậy chuyện đó hoạt động như thế nào?
Chà, không chỉ vậy, mà âm thanh còn “nhảy” trong nhận thức của bạn khi những người khác nhau trên màn hình, từ những vị trí khác nhau trên màn hình, đang nói.
Và chúng đều đi vào tai bạn qua cùng một nguồn hoặc qua loa.
Ừ.
Dù bằng cách nào âm thanh được đưa tới bạn thì nguồn đó không thay đổi khi những người khác nhau đang nói.
Đúng.
Vì vậy hãy nói một cuộc đối thoại trên màn hình giữa hai nhân vật và rồi có thể có một vụ nổ ở nền.
Hoặc một nhân vật khác bước vào căn phòng — nguồn âm thanh đối với chúng ta, dù là máy tính, loa trong phòng, rạp chiếu hay tai nghe, luôn là một thứ cố định.
Nhưng chúng ta có thể nhanh chóng di chuyển cảm nhận về vị trí âm thanh theo chuyển động mắt, hoặc nói cách khác mắt của chúng ta làm dịch chuyển vị trí mà ta cảm nhận âm thanh bằng tai.
Để tôi sửa lại một chút ở đây, vì, bạn biết đấy, điều đó phụ thuộc rất nhiều vào cách âm thanh được phối. Họ có thể thêm một vài tín hiệu không gian, nhưng nếu họ không làm vậy, thì những gì chúng ta vừa nói vẫn đúng. Và tôi nghĩ một trong những video tôi thích nhất để thực sự cảm nhận điều này là các video về những nghệ sĩ nói giọng nửa người thật làm việc với con rối của họ. Bởi vì ở đó, bạn thấy nghệ sĩ rối nói và họ làm cho có vẻ như con rối đang nói. Họ khiến nhận thức của chúng ta chuyển qua lại giữa khuôn mặt của họ và khuôn mặt con rối, tùy theo những gì họ đang thực sự nói. Vì vậy đây là một nghệ sĩ nói giọng nửa người nói kiểu, “này, Cornelius, bạn khỏe không?” Rồi Cornelius đáp, nhưng cùng một người nói, “tôi đang rất tốt.” Ừ. Và có lẽ họ ít chuyển môi hơn một chút khi họ làm vậy? Ừ. Họ cố nói như thế này mà không di chuyển môi quá nhiều. Và đôi khi họ sẽ làm một mánh là có những âm nhất định bạn thật sự không thể phát được nếu không khép môi phía trước. Điều đó rất khó để lừa người nghe. Ví dụ, nếu đó là một từ bắt đầu bằng âm B hoặc có âm B trong đó, họ có thể khéo léo che miệng một chút khi phát âm B để tạo ra một sự đánh lạc hướng giống như ảo thuật gia, nhằm khiến bạn không chú ý quá nhiều đến nghệ sĩ rối và chuyển sự chú ý sang con rối. Vì vậy nhận thức của chúng ta có thể chuyển qua lại giữa nơi mà bộ não bảo với chúng ta đây là ứng viên có khả năng nhất cho nguồn của âm thanh này. Nghĩa là tôi sẽ ghi đè lên những gì tai tôi đang bảo để nhận thấy âm thanh đến từ đây hay ở kia.
Đây có phải điều chúng ta học trong quá trình phát triển không? Trẻ con có sinh ra đã hiểu cách kết hợp thị giác và thính giác hay đó là một hiện tượng học được? Nó phải được học và nó phải liên tục được cập nhật trong quá trình phát triển cho đến khi bạn đạt kích thước cơ thể của người lớn. Vậy để tôi lùi lại một chút và nói về cách chúng ta xác định hướng âm thanh, đặc biệt khi chúng ta không nói về màn hình, video hay phim ảnh, mà là ngoài thế giới thực. Cách chúng ta biết âm thanh đến từ đâu là do vật lý của thế giới gây ra độ trễ khác nhau để âm thanh tới tai này so với tai kia. Âm thanh cần một khoảng thời gian nhất định, bạn biết đấy, một âm thanh phát từ chỗ này sẽ tới tai này trước khi tới tai kia và nó sẽ hơi to hơn ở tai gần hơn. Bởi vì nó gần tai đó hơn. Nó gần hơn, nhưng cũng có một dạng bóng âm do đầu tạo ra. Vì vậy sóng âm phải đi vòng và có một chút sụt giảm cường độ âm được tạo ra bởi bóng của đầu. Tôi thích nghĩ đến các tín hiệu về thời gian vì chúng thật dễ tính toán. Nếu bạn biết khoảng cách giữa hai tai và biết tốc độ của âm thanh là bao nhiêu, thì bạn có thể tính được độ trễ để một âm thanh tới tai này sau tai kia là bao nhiêu. Tôi thường tháo kính để đo khoảng cách giữa hai tai theo cách đó. Và độ trễ lớn nhất bạn có thể trải nghiệm là khoảng nửa mili giây. Nửa mili giây. Nửa mili giây. Nên rất nhỏ, và đó là cho sự khác biệt giữa một âm từ bên này so với bên kia. Nghĩa là từ bên phải so với bên trái. Chính xác. Rõ ràng chúng ta có thể phát hiện những sự phân tách vị trí âm nhỏ hơn nhiều chứ không chỉ hoàn toàn bên trái hay hoàn toàn bên phải. Vậy đó là một thành tựu tính toán đáng kinh ngạc của bộ não. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên nói với khán giả tại sao, bạn biết đấy, bạn nhíu mày và tôi háo hức về điều này: vì nửa mili giây còn ngắn hơn thời lượng của một xung động thần kinh đơn lẻ. Đúng vậy. Và chúng ta nên nhắc mọi người xung động thần kinh là các tín hiệu điện mà nơ-ron dùng để giao tiếp với nhau. Đó là cách cơ bản mà bộ não của chúng ta hoạt động. Nếu không có chúng, chúng ta chết. Đó là phương tiện cơ bản của sự liên lạc trong hệ thần kinh, như bạn nói. Vậy sẽ có vẻ rất lạ nếu chúng ta có thể xử lý thông tin cảm giác nhanh hơn thời lượng của đơn vị tối thiểu đó trong việc phát xung. Có một số nghiên cứu về làm thế nào điều này có thể xảy ra, và nó liên quan đến việc nhiều nơ-ron bắn cùng nhau và các khớp thần kinh cực kỳ chính xác gây trì hoãn tối thiểu và độ chính xác thời gian rất cao khi tín hiệu truyền từ nơ-ron này sang nơ-ron kia.
Glucose là một nhân tố chủ chốt trong cách cơ thể chúng ta hoạt động, không chỉ về lâu dài mà trong từng khoảnh khắc của cuộc sống. Bởi vì nó là nhiên liệu chính cho các tế bào của chúng ta, đặc biệt là tế bào não. Glucose ảnh hưởng trực tiếp đến chức năng não, tâm trạng và mức năng lượng của chúng ta, và nó thậm chí có thể tác động đến mức độ bền bỉ và ý chí. Đó là lý do tôi dùng Máy đo đường huyết liên tục của Lingo. Tôi cực kỳ thích nó và rất vui khi họ là nhà tài trợ của podcast. Lingo giúp tôi theo dõi đường huyết theo thời gian thực để thấy thực phẩm tôi ăn và những hành động tôi làm ảnh hưởng đến glucose như thế nào. Khi glucose trong cơ thể bạn tăng vọt hoặc tụt mạnh, hiệu suất nhận thức và thể chất của bạn cũng vậy. Trên thực tế, những đỉnh và thung lũng lớn về glucose dẫn đến mơ hồ tinh thần, mệt mỏi, cáu gắt và đói. Những gì bạn ăn, dĩ nhiên, đóng vai trò lớn trong glucose của bạn. Một số thực phẩm gây tăng vọt và tụt mạnh, còn số khác thì không. Nhưng không phải ai cũng giống nhau trong cách họ phản ứng với các loại thực phẩm cụ thể. Việc thấy glucose của bạn theo thời gian thực giúp bạn xây dựng thói quen ăn uống và các thói quen khác hỗ trợ sức khỏe chuyển hóa, sự minh mẫn tinh thần và năng lượng bền vững. Lingo đã giúp tôi hiểu rõ hơn nên ăn gì, khi nào nên ăn và những thứ như đi bộ ngắn sau bữa ăn có thể giúp giữ glucose ổn định như thế nào và còn nhiều điều khác nữa. Nếu bạn muốn thử Lingo, Lingo đang cung cấp cho người nghe podcast Huberman ở Hoa Kỳ giảm 10% cho gói Lingo bốn tuần.
Các điều khoản áp dụng.
Truy cập hellolingo.com/huberman để biết thêm thông tin.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Wealthfront.
Trong bối cảnh tài chính hiện nay với những biến động thị trường liên tục và tin tức hỗn loạn, rất dễ cảm thấy băn khoăn không biết nên để tiền ở đâu.
Tuy nhiên, việc tiết kiệm và đầu tư không nhất thiết phải phức tạp.
Có một giải pháp có thể giúp bạn kiểm soát tài chính trong khi vẫn quản lý rủi ro, đó là Wealthfront.
Tôi đã tin tưởng Wealthfront với tài chính của mình gần một thập kỷ.
Với tài khoản tiền mặt của Wealthfront, tôi có thể kiếm được lợi suất phần trăm hàng năm 3.5%, hay APY, trên tiền mặt từ các ngân hàng tham gia chương trình, và tôi biết tiền mình đang tăng lên cho đến khi tôi sẵn sàng chi tiêu hoặc đầu tư.
Một trong những tính năng tôi thích ở Wealthfront là tôi có thể rút tiền tức thì không phí vào các tài khoản đủ điều kiện 24/7.
Điều đó có nghĩa là tôi có thể chuyển tiền đến nơi cần ngay lập tức mà không phải chờ, và khi tôi sẵn sàng chuyển từ tiết kiệm sang đầu tư, Wealthfront cho phép tôi chuyển quỹ một cách liền mạch vào một trong những danh mục đầu tư do chuyên gia của họ xây dựng.
Trong một thời gian có hạn, Wealthfront đang cung cấp cho khách hàng mới thêm 0.65% so với lãi cơ bản trong ba tháng, có nghĩa là bạn có thể nhận tới 4.15% APY biến động trên tối đa 150.000 USD tiền gửi.
Hơn 1 triệu người đã tin tưởng Wealthfront để tiết kiệm nhiều hơn, kiếm được nhiều hơn và xây dựng của cải dài hạn một cách tự tin.
Nếu bạn muốn thử Wealthfront, hãy truy cập wealthfront.com/huberman để nhận ưu đãi APY tăng thêm và bắt đầu kiếm 4.15% APY biến động ngay hôm nay.
Đó là wealthfront.com/huberman để bắt đầu.
Đây là lời chứng thực có trả phí cho Wealthfront.
Kết quả trải nghiệm của khách hàng có thể khác nhau.
Dịch vụ môi giới của Wealthfront không phải là ngân hàng.
Mức APY cơ bản tính đến ngày 7 tháng 11 năm 2025 và có thể thay đổi.
Để biết thêm thông tin, vui lòng xem phần mô tả tập.
Vậy, bạn biết đấy, nếu tôi búng ngón tay bằng tay phải, như tôi vừa làm, trực giác tôi biết đó là tay phải vì chính tôi đã làm.
Nhưng bộ não tôi kỳ vọng âm thanh đó sẽ đến tai phải nhanh hơn tai trái.
Đúng.
Và dù thế, với những vật nằm ngay phía trước tôi, ngay ở mũi tôi, ý tưởng rằng nó ở ngay trước mặt tôi—ví dụ khi nhắm mắt, tôi biết sẽ nhìn về phía trước.
Tôi biết sẽ mong đợi nó ở phía trước khi mở mắt.
Đúng.
Có những trường hợp mà chúng ta nghĩ mình nghe âm thanh từ một vị trí này, nhưng thực ra âm thanh đó phát ra từ vị trí khác ngoài bối cảnh thí nghiệm không?
Hoàn toàn có.
Nếu bạn bị mất thính lực ở một tai và chỉ một tai thôi, thì rất khó để định vị âm thanh.
Không phải hoàn toàn là không thể.
Bạn có thể tưởng tượng sẽ hoàn toàn không thể nếu mất thính lực là hoàn toàn và nếu sự khác biệt về thời gian và mức độ là những manh mối duy nhất chúng ta dùng.
Nhưng thực ra, tai có những nếp gấp nhỏ, và những nếp gấp đó lọc âm thanh khi nó đi vào.
Đặc biệt, chúng thay đổi thành phần tần số của âm thanh.
Thật vậy?
Vậy mấy cái hõm nhỏ trong tai tôi có tác dụng à?
Chúng có tác dụng, và tai bạn khác tai tôi.
Vì vậy bạn sẽ mong đợi một “dấu vân” âm thanh hơi khác—cách âm thanh nghe ở mỗi vị trí—so với tôi.
Những người có tổn thương ở tai họ có vấn đề về thính giác không?
Có vấn đề với chuyện đó không?
Ý tôi là, nghe có vẻ là họ phải gặp vấn đề, nhưng những người tôi biết hay tập jujitsu, mấy vận động viên đấu vật, tai họ luôn bị dập nát.
Ồ, tai họ bị nén dẹp.
Đúng vậy.
Về cơ bản họ không còn những nếp gấp đó nữa, tai chỉ bị làm dẹt.
Thú vị.
Tôi không biết nghiên cứu cụ thể nào, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể dự đoán từ nguyên lý cơ bản rằng họ sẽ gặp thâm hụt ban đầu và rất có khả năng họ sẽ học cách thích nghi và quen với “cặp tai” mới, biết mẫu tần số cụ thể mà mình nên mong đợi từ đó.
Nếu hệ thống thính giác nhạy như vậy, tại sao tôi không thực sự nghe rõ giọng mình, hoặc nếu tôi nói nghiêng miệng về một bên, tôi biết mình đang làm gì nhưng nó không làm tôi bối rối.
Nó nghe không đúng lắm.
Nó không làm tôi bối rối.
Và yet hầu hết mọi người đều có trải nghiệm xem lại chính mình hoặc nghe mình nói, và cảm thấy ngượng.
Ừ.
Chúng ta thực ra không thích—tôi cho là trên đời có vài người thích nghe chính mình nói, nhưng hầu hết thì không.
Đúng vậy.
Hầu hết mọi người không—khi chúng ta nói, có vẻ như chúng ta tự triệt tiêu chính mình.
Nhưng khi âm thanh đến từ phía trước, thì—lạ.
Lạ lùng.
Bạn có thích nghe podcast này không hay bạn—
Ồ, tôi nghe tất cả các podcast để xem cách mình có thể cải thiện.
Ừ.
Và tôi thích nội dung mà khách mời mang đến và thích các chủ đề.
Nhưng cảm giác ngượng khi nghe mình là đúng chứ?
Ồ, luôn ngượng.
Nghe mình thật sự rất ngại.
Ừ.
Không thoải mái.
Ừ, rất không thoải mái.
Trước khi tôi trả lời câu hỏi đó, một câu hỏi rất thú vị, tôi muốn quay lại—chúng ta có phải học điều này không?
Điều khác cần nói về việc học là học cách giải thích các manh mối—các khác biệt về thời gian và mức độ—là đầu em bé chỉ khoảng một nửa bề rộng đầu người lớn.
Vì vậy điều đó có nghĩa là nửa mili giây đối với tôi là một phần tư mili giây đối với một em bé và con số này sẽ thay đổi khi chúng lớn.
Vì vậy bạn phải làm tất cả việc học này.
Về câu bạn vừa hỏi vì sao giọng của chúng ta nghe kỳ lạ, tôi có thể nói nhiều hơn về lý do tại sao nó nghe kỳ lạ và ít hơn về lý do tại sao chúng ta cảm thấy điều đó khó chịu.
Có thể sự kết nối giữa kỳ lạ và khó chịu là vì chúng ta quá quen với cách mình thực sự trải nghiệm giọng nói, nên khi nghe bản ghi sẽ thấy lạ và khác thường.
Tôi nghĩ sẽ có ba lý do.
Thứ nhất, bản ghi sẽ không bắt được đầy đủ phổ tần số của giọng bạn.
Điểm thứ hai, não của bạn có một cơ chế chủ động để điều chỉnh quá trình chuyển đổi âm thanh trong tai bạn. Tức là quá trình biến âm thanh thành tín hiệu thần kinh sẽ đi vào não. Vậy nên não thực sự kiểm soát quá trình đó và có một giả thuyết cho rằng nó, bạn biết đấy, giảm âm lượng ngay trước khi bạn nói để bạn không bị choáng bởi tiếng nói của chính mình. Nếu bạn nghĩ về nó, ví dụ nếu tôi đang nói với âm lượng này mà miệng tôi ở xa tai thế này—nếu tôi nói với âm lượng này từ đây hoặc có người khác nói với âm lượng này từ đây—thì sẽ quá ồn. Cho những người đang nghe, Jenny đang nhắc đến — khoảng cách giữa miệng và tai của bạn rất ngắn và nếu ai đó nói vào tai bạn ở khoảng cách đó, tôi đoán trừ khi họ đang nói điều gì bạn rất muốn nghe, bạn có lẽ sẽ cảm thấy, này, đừng xâm phạm không gian riêng của tôi. Bạn sẽ muốn người ta nói nhỏ lại một chút. Ừ, và chúng ta vẫn làm điều đó suốt. Luôn luôn. Chỉ là chúng ta phát âm ra ngoài. Ừ, chúng ta phát âm ra ngoài và não của chúng ta giảm âm lượng để dự đoán những gì chúng ta sẽ nói. Hiểu rồi. Vậy đó có thể là một núm âm lượng điều chỉnh rất chính xác, kịp thời với từng từ nhỏ mà tôi nói. Vậy khi các nhà tâm lý nói rằng chúng ta không thể vừa nói vừa nghe cùng một lúc, họ đúng 100%. Có lẽ là vậy. Chúng ta không thể vừa nói vừa nghe đúng cách. Chúng ta không thể. Và rồi điều thứ ba là — có lẽ quay trở lại điểm đầu tiên về việc bản ghi âm không nắm hết mọi thứ — là một phần những gì chúng ta tiếp nhận thật ra là qua dẫn truyền xương. Bạn có thể có tai nghe dẫn xương. Tôi chắc chắn có. Đó là tai nghe — không đặt lên tai, không nhét vào tai. Thông thường chúng được đặt ngay trước tai, truyền các rung động vào xương ngay trước tai bạn. Và điều đó cũng có thể được truyền vào tai bạn. Bạn có những tai nghe này à? Tôi có những cái này — Tôi có những cái này — Tại sao bạn dùng loại này thay vì tai nghe nhét tai? Nhét tai? Ừ. Bởi vì kiểu này để hở tai tôi nên tôi có thể nghe được thứ khác. Vậy nên an toàn hơn nếu bạn đang tập thể dục ngoài đường nơi có giao thông hoặc cái gì đó tương tự. Tôi nhận được nhiều câu hỏi về tai nghe và an toàn. Và một điều chúng tôi đã kết luận gần đây trên podcast, chúng tôi có một vị khách là người đứng đầu bộ môn auto-linguology ở Stanford. Và bà ấy nói rằng nếu tai nghe của bạn đủ to đến mức người khác ngoài bạn cũng có thể nghe thấy có âm thanh (chưa cần nghe rõ là âm gì), thì bạn đang gây tổn hại thính lực. Đúng. Có khả năng mất thính lực vĩnh viễn ở mức độ nào đó. Ừ. Bà ấy đặt ngưỡng khá thấp để kiểu như: hãy cẩn thận. Nhưng điều đó có vẻ quan trọng khi chúng ta biết mất thính lực có liên quan đến sa sút trí tuệ. Đúng. Hợp lý mà. Ít thông tin cảm giác đi vào hơn, não có lẽ sẽ nghĩ, à, ít thứ hơn đang vào rồi và bắt đầu tắt các mạch. Rồi trí nhớ giảm và sự chú ý giảm. Và tất nhiên còn có những yếu tố khác có thể ảnh hưởng đến sa sút trí tuệ. Nhưng — thú vị là vậy. Câu hỏi khác tôi hay nhận được là về tai nghe Bluetooth. Mọi người muốn biết. Chúng có an toàn không? Có an toàn khi có cái “vòng cung” Bluetooth ấy trong tai không? Chúng tôi có một vị khách, Matt McDougal, là bác sĩ phẫu thuật thần kinh tại Neuralink. Họ rất ưa Bluetooth, Neuralink. Nhưng ông ấy nói rằng lượng bức xạ phát ra từ tai nghe Bluetooth thấp hơn đáng kể so với loại bức xạ mà bạn tiếp xúc hàng ngày, cả ngày. Vì vậy ông ấy không lo lắng. Bạn có biết ảnh hưởng của nhiệt không? Tôi không có ý muốn nhắm đến vấn đề trường điện từ nếu không có gì cả. Nhưng về nhiệt hay chỉ là có EMF quanh tai bạn, xét đến độ nhạy của xương. Ý tôi là, tôi chỉ thấy kinh ngạc là bạn có thể thu được âm thanh từ rung động xương. Ý tôi là, đây là một không gian cảm giác thần kinh rất nhạy, đó là điều tôi nhận ra. Đúng. Tôi nghĩ có những lo ngại về tổng lượng phơi nhiễm âm thanh mà mọi người đang tích lũy. Nếu chúng ta sống đủ lâu, 80% chúng ta sẽ bị mất thính lực ở một thời điểm nào đó trong đời. Thật chán. Vậy nên đó là một vấn đề lớn. Chắc chắn có mối lo rằng người trẻ hiện nay tiến xa hơn trên quỹ đạo dẫn tới mất thính lực so với những thế hệ trước ở cùng độ tuổi. Chỉ vì, bạn biết đấy, tai nghe nhét tai được đeo từ sáng tới tối và âm lượng bật đủ lớn để chặn âm xung quanh. Nếu bạn ở trong môi trường ồn, tôi khuyến khích mọi người cân nhắc tai nghe chống ồn và đừng để âm lượng quá to. Tôi muốn nói về trải nghiệm nghe cái gì đó, ví dụ nhạc, qua tai nghe so với trong phòng. Chúng ta không thường nghĩ về điều đó, nhưng đó là trải nghiệm hoàn toàn khác. Trong một trường hợp, bạn nghe âm thanh trong đầu mình. Ừ, đúng. Hoặc thậm chí, bạn biết đấy, như điện thoại mở loa so với đeo tai nghe. Tiếng nói của người nói hoặc âm nhạc ở trong đầu bạn. Đúng. Trái lại là ở trong phòng. Đúng. Và một khi bạn nghĩ về sự khác biệt này, tôi đơn giản là không thể quay lại. Giống như… Bạn thích loa thực tế hơn? Ừ, bây giờ tôi cố gắng nghe nhạc trong phòng. Ừ. Tôi thấy đó là trải nghiệm tốt hơn cho tôi. Nhưng khi tôi nghe bằng tai nghe, giờ tôi cảm thấy, ôi, như thể âm thanh đến từ trong đầu mình. Và hơi khó chịu. Tôi không thích lắm. Ừ, đúng. Có thể làm cho âm thanh từ tai nghe nghe như thể nó phát ra từ bên ngoài. Nhưng để làm được điều đó, bạn phải sử dụng cả ba loại tín hiệu định vị âm thanh này. Các yếu tố phải có khác biệt thời gian thích hợp, khác biệt mức âm thanh giữa hai tai thích hợp, và sử dụng tính chất lọc theo tần số của tai.
Và vì đôi tai mỗi người hơi khác nhau một chút, bước cuối cùng đó thực sự khó.
Có âm thanh 3D, đúng không?
Ừ.
Giống như chúng ta nghĩ về thị giác ba chiều thì đơn giản để mọi người hình dung.
Miễn là họ thấy được, họ hiểu rằng, bạn biết đấy, bạn mong đợi những vật ở gần mình sẽ lớn hơn so với khi chúng ở xa.
Chúng ta học điều này mà không cần suy nghĩ.
Bạn có rất nhiều manh mối tuyệt vời về khoảng cách trong thị giác, đúng không?
Ừ, những thứ ở xa khó phân giải hơn so với những thứ gần, mà khi ở gần thì bạn có thể nhìn thấy mọi chi tiết.
Và có rất nhiều tín hiệu như thế mà chúng ta có thể nói đến.
Nhưng vì ta đang nói về nghe, những âm thanh mà ta nghe ở một mức độ nhất định — ta biết là gần — thực ra đến từ các vật ở gần hay xa, thường dựa vào những gì ta thấy.
Ừ.
Đúng không?
Vậy âm thanh 3D là gì?
Làm sao tôi biết sự khác biệt giữa âm thanh ngay trước mặt mình và âm thanh ở xa khi nhắm mắt lại?
Làm sao tôi biết?
Đó là một quá trình tính toán trong não mà chúng ta chưa hiểu hết.
Và đáng để nghĩ xem những mảnh thông tin nào có sẵn mà bạn có thể dùng.
Âm thanh dễ “bẻ cong” hơn ánh sáng nhiều.
Dễ bẻ cong.
Dễ bẻ cong.
Nó uốn, đúng, đi vòng quanh đồ vật.
Đi vòng quanh đồ vật.
Trong khi ánh sáng thì cứ như đường thẳng.
Bạn không có cơ hội dùng cùng kiểu thông tin cho độ sâu âm thanh như bạn có cho thị giác.
Dù bạn có hai tai, bạn không thể tạo ra một hình ảnh và kiểm tra xem các hình ảnh có khớp hay không, cái mà thị giác lập thể làm được.
Bạn cũng không có các tín hiệu che khuất — tức là một vật ở trước vật khác che mất khả năng bạn nhìn thấy vật phía sau.
Âm thanh thì có thể đi vòng quanh vật thể.
Vì vậy có một vài tín hiệu khác nhau mà ta có thể dùng.
Một là đơn giản là âm thanh to cỡ nào.
Những thứ ở xa sẽ nghe nhỏ hơn.
Nhưng bạn phải biết xem âm lượng thực tế của âm thanh đó ở nguồn là bao nhiêu để diễn giải xem nó đang nhỏ hay to.
Hãy lấy sấm làm ví dụ vì sấm nghe rất to thì dự báo tia sét có thể đánh trúng bạn.
Sấm nghe như ở rất xa, nếu bạn hiểu về sấm và chớp, thì dự báo xác suất bạn bị sét đánh sẽ thấp hơn.
Đúng.
Gần đây tôi có trải nghiệm này.
Tôi bị mắc mưa giông có sấm chớp bất chợt ở Austin, Texas, mưa như trút.
Rồi, bạn biết đấy, tiếng sấm to dần lên, và bạn nghĩ, wow, rồi tia chớp sáng hơn và bạn nghĩ, mình có thể bị điện giật.
Và có vẻ như một sự kiện có xác suất thấp.
Đúng.
Tùy bạn lớn lên ở đâu, bạn có thể đã học khi còn nhỏ mấy điều cơ bản về cách biết khi nào nên đi trú.
Ví dụ, tôi được dạy khi lớn lên là bạn đếm “một, hai, ba…” — miễn là bạn có thể đếm được khoảng năm giây thì có lẽ an toàn, nhưng một khi thời gian kéo dài tới mức đó thì nên vào trong nhà.
Ghi nhớ điều đó nhé mọi người, từ một người đã lớn lên với kinh nghiệm đó.
Bạn thấy tia chớp lóe.
Một, hai, ba, bốn, năm — và nếu phải lâu hơn trước khi bạn nghe thấy tiếng sấm thì bạn ổn.
Nhưng đến mức đó thì tôi sẽ vào trong.
Bạn có thể đã cứu được vài mạng.
Ừ.
Lớn lên ở California, chúng tôi không học gì về chuyện đó.
Bạn không có cái đó.
Và những người lớn lên ở thành phố thì cũng không có.
Tôi nghĩ ở thành phố thực sự rất khó thấy mối liên hệ giữa tia chớp và tiếng sấm.
Nhưng tôi lớn lên ở vùng nông thôn Vermont, và điều đó rất rõ ràng.
Tôi lớn lên ở vùng Vịnh San Francisco, và tôi đã trải qua rất nhiều trận động đất.
Và một trong những điều mà người ta không nhận ra nếu chưa từng ở trong một trận động đất lớn là nó cực kỳ ầm ĩ.
Nó bắt đầu bằng âm thanh, không phải rung chuyển.
Bạn không—
Chắc chắn.
Mọi người luôn nói về động đất ở California, và, bạn biết đấy, trận động đất năm 89, và xa lộ bị sập, và cầu Bay Bridge, thực ra một đoạn đã rơi xuống.
Ừ.
Mọi người quên mất điều này.
Trong thời điểm World Series.
Nếu điều đó xảy ra bây giờ, sẽ có rất nhiều thương vong.
Nhưng lúc đó vùng Vịnh ít đông đúc hơn.
Ừ.
Điều đầu tiên xảy ra trong một trận động đất là nghe như một đoàn tàu sắp lao qua căn phòng.
Ừ, đúng.
Và rồi rung lắc bắt đầu ngay sau đó.
Ừ.
Nhưng âm thanh luôn đến trước.
Ồ.
Tôi luôn nói điều này với mọi người khi họ sợ động đất.
Ừ.
Bạn sẽ nghe thấy trước khi bạn cảm thấy.
Trước khi bạn nhìn thấy.
Cảm nhận nó, đúng.
Vì vậy nếu nghe như một đoàn tàu sắp lao qua phòng, có lẽ bạn sắp trải qua một trận động đất.
Đúng.
Tôi nghĩ voi dùng âm thanh để giao tiếp ở khoảng cách xa.
Hay đấy.
Chúng dậm chân à?
Ừ.
Tôi nghĩ vậy.
Hoặc chúng có thể nghe, ừ, chúng có thể nghe được những thứ.
Tôi nghĩ chúng có các cảm biến ở chân có thể bắt được những rung động mà ta có thể gọi là âm thanh.
Ồ, hay quá.
Ừ.
Như cảnh trong Stand By Me.
Ừ.
Nơi họ băng qua đường ray trên một cây cầu.
Ừ.
Và tất cả bọn trẻ đều đang đi qua.
Rồi Gordy, người có lẽ là một trong số những đứa thông minh hơn, anh ấy cúi xuống nắm lấy đường ray.
Và anh cảm thấy đường ray rung trước khi anh nghe thấy còi tàu.
Rồi tất nhiên, đoàn tàu vòng góc.
Thú vị.
Thú vị.
Ừ.
Còn với voi thì tôi không chắc.
Tôi nghĩ có thể không phải là cảm biến ở chân, mà là dẫn truyền qua xương từ chân lên tai.
Và đó là nơi nó được bắt.
Vậy, câu hỏi của bạn là, nếu tôi quay lại câu hỏi của bạn.
Nó về khoảng cách và làm sao ta biết âm thanh đến từ xa bao nhiêu.
Vậy tín hiệu về độ lớn yêu cầu bạn phải biết điều gì đó về mức độ to ban đầu của nguồn âm.
Và vì vậy tiếng sấm là một ví dụ tuyệt vời cho điều này vì chúng ta có khá nhiều kinh nghiệm với tiếng sấm. Nên chúng ta có thể dùng độ lớn của nó như một manh mối tốt. Và nó cũng rất hữu dụng vì ta đang nói về những khoảng cách thực sự dài, đúng không?
Còn có một manh mối khá thú vị nữa mà bạn và tôi có lẽ đang dùng ngay bây giờ. Đó là âm thanh trong căn phòng này đang phản xạ khỏi tất cả các bề mặt khác nhau. Vậy nên bản sao âm thanh đi theo đường ngắn nhất là đi thẳng từ miệng bạn đến tai tôi. Nhưng ngoài ra còn có một bản sao phản xạ từ chiếc bàn giữa chúng ta. Bản đó có đường đi dài hơn, nên sẽ bị trễ một chút. Sẽ còn một bản nữa, bạn biết đấy, đập vào trần rồi rơi xuống tai tôi. Ôi, kỳ lạ nhỉ. Và bản đó sẽ trễ hơn nữa. Tôi hoàn toàn không nhận thức được điều này, nhưng não của tôi có lẽ đang dùng những khác biệt nhỏ và kiểu mẫu của các khác biệt nhỏ đó để suy ra rằng, bạn biết đấy, bạn đang ở cách tôi khoảng bảy foot (khoảng hơn hai mét).
Nếu chúng ta ở gần nhau hơn, sự khác biệt giữa bản âm đi thẳng và bản phản xạ từ bàn sẽ lớn hơn so với bây giờ vì ở góc này với hình học như thế, thực ra không có nhiều khác biệt lắm. Nên bản phản xạ và bản đi thẳng khá giống nhau. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Thật đáng kinh ngạc, phải không?
Đây là một cách mà thị giác khác hoàn toàn. Ừ. Tôi học chủ yếu về khoa học thị giác. Ừ. Tôi cũng vậy. Và đúng là có những bước sóng ánh sáng có thể đi qua cơ thể chúng ta, như ánh sáng có bước sóng dài. Đó là những phát hiện khá mới. Tôi nghĩ điều đó rất thú vị và hóa ra rất có lợi cho sức khỏe chúng ta. Ừ. Bạn biết đấy, sức khỏe ty thể, v.v. Nhưng nói chung, chúng ta không quen nghĩ về ánh sáng và các bước sóng ánh sáng đi xuyên qua vật thể trừ phi chúng trong suốt hoặc bán trong suốt, như một cửa sổ. Âm thanh thì luôn phản xạ khỏi mọi thứ. Chúng ta luôn sống trong một “căn phòng đầy gương” đối với âm thanh.
Nhưng bạn trải nghiệm tôi và tôi trải nghiệm bạn trong cuộc trò chuyện này như một âm thanh liền mạch. Dù chúng ta về mặt sinh học có khả năng phát hiện những khác biệt nửa mili giây trong thời gian đến của hai tai, nhưng có những khác biệt lớn hơn nhiều trong thời gian đến của giọng tôi phản xạ từ bàn so với tường so với trần so với đường truyền trực tiếp. Nhưng bạn tổng hợp chúng lại. Và tôi không nghe bạn nói cùng một điều năm lần khác nhau, đúng không? Bạn biết đấy, đó là một tổng thể tích hợp. Và việc nhắm mắt không làm thay đổi điều đó. Nếu tôi nhắm mắt và bạn nói, tôi có thể xác định được đường truyền trực tiếp. Tôi suy đoán bạn đang ngay trước mặt tôi. Tất nhiên tôi biết điều đó vì mắt tôi vừa mở lúc nãy. Nhưng tất cả các phiên bản giọng nói của bạn đến, phản xạ từ các bề mặt khác nhau đều đến tai tôi và tôi không thấy bối rối hay bị sốc.
Giống như nếu ai đó đến chạm vào cánh tay tôi và tôi cảm thấy trên cánh tay mình, nhưng cũng hơi cảm thấy ở sau cổ và một chút ở đầu gối, điều đó sẽ kỳ lạ. Sẽ thật lạ, bạn biết không? Và chúng ta có thể nhận được những cảm giác như vậy. Có những vị trí nhất định ở lưng, chẳng hạn, bạn có thể cảm thấy một kiểu chạm giả ở bàn chân vì cách các mạch thần kinh được sắp xếp. Và với đau, chúng ta nói về điều này như đau quy chiếu, ví dụ với các cơ quan nội tạng, có những nhánh thần kinh sao cho, bạn biết đấy — điều này xuất hiện trong y học phương Đông, nhưng cũng trong y học phương Tây — như người bị đau gan có thể cảm thấy đau ở vai. Ừ. Và chúng ta nghĩ, ôi, điều này thật điên rồ. Không, không điên rồ. Thực ra có những nhánh thần kinh giải thích cho đau quy chiếu đó.
Nhưng chúng ta không làm vậy với thính giác. Chúng ta tắt hết mọi thứ và chỉ thu thập, chúng ta đưa ra một kết luận. Thật hoang dã. Thật là điên rồ, phải không?
Bạn sắp bảo tôi rằng tiếng nói của chúng ta cũng làm các vật xung quanh rung động và chúng ta chỉ không thể phát hiện à? Tại sao chúng ta không giống như voi? Tại sao chúng ta—
Có phải âm tần số thấp truyền đi xa hơn xét về khả năng chúng ta phát hiện chúng không? Tôi không muốn đi sâu vào cuộc trò chuyện về tần số âm thanh và cường độ, tần số cao so với thấp, vì đó chủ yếu là vật lý của âm thanh. Nhưng cuối cùng chúng ta lọc các hiện tượng vật lý của âm thanh qua hệ thần kinh. Nên nếu tôi muốn báo hiệu cho ai đó ở xa, tôi có lẽ sẽ muốn một cái trống bass lớn hoặc một cái cồng. Tôi sẽ không cố huýt sáo để họ nghe ở khoảng cách xa. Hoặc nếu tôi có thể chọn một cái kèn, tôi sẽ chọn cái có âm trầm. Có vài điều liên quan ở đây. Một là tần số thấp “uốn” quanh vật thể dễ hơn, nên chúng có thể đi quanh các vật cản tốt hơn. Nên nếu bạn đang nói ở khoảng cách rất xa, khả năng có thứ gì đó chắn đường mà âm thanh phải đi vòng quanh là lớn hơn.
Một điều khác là chúng ta có xu hướng mất nghe tần số cao trước khi mất nghe tần số thấp. Và nên tần số thấp nghe được với nhiều người hơn và nghe to hơn so với tần số cao. Vậy bạn đang nói là vì nó có thể uốn quanh vật thể. Tôi thực sự không biết những lựa chọn mà những người có nhiệm vụ nghiên cứu mấy thứ này đưa ra là gì. Nhưng tôi chắc chắn là họ cũng cân nhắc đến người nhận, tức là con người và những gì họ có thể cảm nhận.
Vậy hãy lấy một vài ví dụ khác về hệ thống cảnh báo mà con người dùng. Khí trong bếp gas không có mùi riêng. Người ta thêm một chất tạo mùi. Mùi lưu huỳnh như trứng thối. Ừ, đúng, chính mùi trứng thối đó.
Và vì vậy, bạn biết đấy, cái đó đã được chọn từ lâu để thêm vào.
Và, bạn biết đấy, hóa ra đó là điều tốt vì nó không, không thực sự có mùi giống thứ gì khác.
Nó không dễ chịu, nhưng mọi người đều có thể phát hiện ra nó.
Tôi không biết trường hợp nào mà người ta không ngửi thấy thứ đó trừ khi họ bị mất khứu giác hoàn toàn, tức là không ngửi thấy gì cả.
Đèn giao thông thì có lẽ kém thuận lợi hơn một chút vì bạn phải phân biệt đỏ và xanh.
Và khoảng 6% dân số bị mù màu đỏ-xanh, điều đó về mặt thực tế không có nghĩa là bạn không nhìn thấy vật đỏ hay vật xanh, mà là bạn không thể phân biệt được cái nào là đỏ hay xanh.
Ừ, tôi nên nói thêm rằng hầu hết những người mù màu đỏ-xanh thường là nam, chỉ vì vị trí đột biến gen trong bộ gen.
Mọi người luôn muốn biết màu đỏ trông như thế nào đối với họ.
Đỏ và xanh đối với họ trông thiên về màu cam hơn, giống nâu cháy hoặc màu cam sẫm.
Và chó nhìn thế giới theo cách đó suốt.
Đúng vậy.
Vì vậy, nếu bạn làm một thí nghiệm so khớp màu, theo hiểu biết của tôi thì những người mù màu đỏ-xanh sẽ gán cả đỏ lẫn xanh vào màu vàng và không thể phân biệt được.
Không phải kiểu trong phim hoạt hình là họ chỉ nhìn thấy đen trắng.
Có những người hoàn toàn chỉ nhìn một màu (monochromats), nhưng rất hiếm.
Rất hiếm.
Rất, rất hiếm.
Và có những dạng mù màu khác tinh tế hơn.
Mọi người nên — chúng tôi sẽ đưa liên kết về chuyện này — Jane Maureen Knights ở Đại học Washington có một phòng thí nghiệm thị giác màu rất tốt.
Cô ấy là nhà sinh học phân tử. Ông ấy thì thiên về tâm lý vật lý học.
Họ có một số bài kiểm tra thị giác màu thực sự hay mà mọi người có thể làm.
Và nhiều người phát hiện ra rằng họ có những khiếm khuyết nhỏ về thị giác màu.
Ừ, đúng vậy.
Nhưng họ không coi mình là mù màu hoàn toàn.
Nhưng thỉnh thoảng, những người đơn sắc (monochromats) thường biết rằng họ đang nhìn thế giới bằng đen trắng.
Và nhiều cái nằm dưới cái nhãn này thực ra là dị thường hơn là sự mất hoàn toàn khả năng phân biệt đỏ và xanh.
Quay lại đèn giao thông.
Bạn có tín hiệu đỏ và xanh biểu thị những điều rất khác nhau.
Và hầu hết nơi đều để các đèn đó theo chiều dọc, điều này cho bạn gợi ý thứ hai về điều cần truyền đạt ở đây.
Không phải là cùng một đèn chuyển đổi.
Đúng vậy. Không phải là cùng một đèn chuyển đổi.
Một đèn nằm trên và cái kia nằm dưới.
Vấn đề lớn hơn là khi ở một số ngã tư, bộ ba đèn được đặt theo chiều ngang.
Chúng ta đã biết từ lâu rằng có những việc chúng ta có thể làm để cải thiện giấc ngủ.
Và điều đó bao gồm những chất mà chúng ta có thể sử dụng.
Những thứ như magiê threonate, theanine, chiết xuất hoa cúc (chamomile), và glycine.
Cùng với những thứ ít được biết đến hơn như nhụy nghệ tây (saffron) và rễ cây nữ lang (valerian).
Tất cả đều là những thành phần được chứng minh lâm sàng có thể giúp bạn dễ ngủ hơn, ngủ được lâu hơn và tỉnh dậy cảm thấy sảng khoái hơn.
Tôi rất vui được chia sẻ rằng nhà tài trợ lâu năm của chúng tôi, AG1, vừa tạo ra một sản phẩm mới gọi là AGZ.
Một thức uống buổi tối được thiết kế để giúp bạn ngủ tốt hơn và tỉnh dậy cảm thấy rất sảng khoái.
Trong vài năm qua, tôi đã làm việc với nhóm tại AG1 để giúp tạo công thức AGZ mới này.
Nó có những hợp chất hỗ trợ giấc ngủ tốt nhất ở tỷ lệ chính xác trong một hỗn hợp dễ pha uống.
Theo hiểu biết của tôi, AGZ là thực phẩm bổ sung giấc ngủ toàn diện nhất trên thị trường.
Tôi uống nó 30–60 phút trước khi ngủ.
Nhân tiện là nó rất ngon.
Và nó tăng đáng kể cả chất lượng lẫn độ sâu giấc ngủ của tôi.
Tôi biết điều đó cả từ trải nghiệm chủ quan về giấc ngủ và bởi vì tôi theo dõi giấc ngủ của mình.
Tôi rất mong mọi người thử công thức AGZ mới này và tận hưởng lợi ích của giấc ngủ tốt hơn.
Nếu bạn muốn thử AGZ, hãy vào drinkAGZ.com/Huberman để nhận ưu đãi đặc biệt.
Một lần nữa, đó là drinkagz.com/Huberman.
Hẹn gặp lại lần tới.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
(…và) được tìm thấy trong 80% chảo chống dính, cũng như dụng cụ, thiết bị và vô số sản phẩm nhà bếp khác. Như tôi đã đề cập trước đây trên podcast này, những PFAS này, hay còn gọi là các “hóa chất mãi mãi” như Teflon, đã được liên kết với các vấn đề sức khỏe lớn như rối loạn nội tiết, rối loạn hệ vi sinh đường ruột, vấn đề sinh sản và nhiều vấn đề sức khỏe khác. Vì vậy rất quan trọng để tránh chúng. Đây là lý do tôi rất ưa thích Our Place. Sản phẩm của Our Place được làm từ vật liệu chất lượng cao nhất và đều không chứa PFAS và các độc tố. Tôi đặc biệt thích Titanium Always Pan Pro của họ. Đó là chảo chống dính đầu tiên được làm mà không dùng bất kỳ hóa chất hay lớp phủ nào. Thay vào đó, nó sử dụng titan nguyên chất. Điều này có nghĩa là nó không chứa các “hóa chất mãi mãi” có hại và không bị suy giảm hay mất hiệu quả chống dính theo thời gian. Nó cũng rất đẹp. Tôi chiên trứng trong Titanium Always Pan Pro gần như mỗi sáng. Thiết kế cho phép trứng chín hoàn hảo mà không dính vào chảo. Tôi cũng nấu bánh mì kẹp và bít-tết trong đó, và nó luôn cho lớp cháy xém rất đẹp trên thịt. Nhưng một lần nữa, không có gì bị dính, nên rất dễ làm sạch, thậm chí có thể cho vào máy rửa chén. Tôi rất thích nó và dùng thường xuyên. Our Place giờ đã có dòng đồ dùng nấu Titanium Pro đầy đủ sử dụng công nghệ chống dính bằng titan tiên phong. Vì vậy nếu bạn đang tìm nồi chảo không độc, bền lâu, hãy vào fromourplace.com/Huberman và dùng mã Huberman. Hiện Our Place đang có đợt giảm giá lớn nhất trong năm. Bạn có thể được giảm tới 35% tất cả sản phẩm từ giờ đến ngày 12 tháng 1 năm 2026. Với thử nghiệm 100 ngày không rủi ro, miễn phí vận chuyển và miễn phí trả hàng, bạn có thể thử Our Place mà không rủi ro, và bạn sẽ thấy vì sao hơn 1 triệu người đã chuyển sang dùng đồ dùng bếp của Our Place. Một lần nữa, đó là fromourplace.com/Huberman để được giảm tới 35%.
Vậy thật sự điều tôi muốn đào sâu hơn — trên nhiều giác quan, nhưng chủ yếu là về âm thanh — là, bạn biết đấy, không gian, môi trường vật lý định hình nhận thức của chúng ta về mọi thứ như thế nào. Ừ, ừ.
Và tôi cũng rất quan tâm tới mối quan hệ giữa rung động và âm thanh, vì tai chúng ta vừa chứa bộ máy để phát hiện tần số âm thanh, vừa liên quan tới cân bằng và cảm nhận rung động. Hầu hết chúng ta đều từng trải nghiệm có người dừng xe cạnh mình, mở bass to, khiến cửa kính rung lắc — cả cửa kính của họ lẫn của mình. Ta có thể nói về việc các vật thể có tần số cộng hưởng chứ? Đúng. Tôi nghĩ điều này khá thú vị, và mọi người chắc chắn sẽ muốn biết con người có tần số cộng hưởng không — và chúng ta có. Tôi tin rằng một số tần số âm nhất định có thể định hình trạng thái cảm xúc của chúng ta. Ồ, tất nhiên. Ý tôi là, đó chính là âm nhạc, đúng không? Ví dụ vậy.
Chỉ là, vì lý do nào đó, khi ta tách ra một tần số đơn lẻ và không đóng gói nó trong âm nhạc, người ta lại cho rằng đó là mấy chuyện mê tín huyền bí, trong khi không phải vậy. Tôi bị mê hoặc bởi điều này, như việc cồng chiêng là công cụ cổ xưa để cố gắng điều chỉnh trạng thái cảm xúc của mọi người hoặc làm tín hiệu. Nếu ta nghe cồng, cồng, cồng, nghe có vẻ điềm gở, đúng không? Nếu nghe tiếng chim hót, ta biết đó là chim; nhưng nếu ta “nghe ánh sáng”, ví dụ như trong mấy phim Disney — đã lâu rồi tôi không xem Disney — thì những hiệu ứng rung rinh, lả lướt thường là tần số cao. Chuyển động tần số cao thường đi kèm với âm thanh tần số cao. Vậy bạn nghĩ thế nào về mối quan hệ giữa tần số và cảm xúc, và tần số cộng hưởng? Đó là một lĩnh vực rộng lớn, nhưng tôi rất muốn nghe ý kiến của bạn.
Vậy chúng ta có thể đi vào lĩnh vực âm nhạc để nói về chuyện này chứ? Xin mời. Tôi nghĩ điều đó trực quan với nhiều người. Được rồi. Một trong những điều tôi thấy thú vị về âm nhạc là nó mang tính phổ quát và chẳng ai thực sự biết nó để làm gì. Rõ ràng ngôn ngữ có ích cho chúng ta, đúng chứ? Nó giúp trao đổi thông tin. Rõ ràng ngôn ngữ mang lại lợi ích sinh tồn cho cá nhân và loài người.
Chúng ta không có cái nhìn rõ ràng như vậy về vai trò của âm nhạc — âm nhạc đóng góp gì cho thành công tiến hóa của chúng ta. Âm nhạc thật sự là phổ quát. Mọi nền văn hóa con người đều có âm nhạc. Có sự khác biệt về mức độ một nền văn hóa ưa chuộng giai điệu hay hòa âm, nhưng mọi nền văn hóa đều có nhịp điệu. Không thể có giai điệu hay hòa âm nếu thiếu nhịp điệu; điều đó không có ý nghĩa. Hãy tưởng tượng một giai điệu quen thuộc như bài Chúc mừng sinh nhật, nhưng độ dài các nốt hoàn toàn tùy ý — nó sẽ nghe kỳ cục, sẽ không nhận ra là Chúc mừng sinh nhật. Nhưng bạn có thể chơi nó nhanh, chơi chậm, nâng tông hay hạ tông, chuyển sang âm giai khác — ta vẫn sẽ nhận ra đó là một bài hát cụ thể. Đó là ý tôi khi nói nhịp điệu thực sự then chốt.
Và tầm quan trọng của nhịp điệu dẫn tới một giả thuyết khá táo bạo. Đây không phải lý thuyết của tôi; tôi ước biết trích dẫn của ai, nhưng giả thuyết là có thể nhịp điệu, âm nhạc dùng để giúp chúng ta hành động đồng bộ với nhau và trở nên ầm ĩ hơn bất kỳ cá nhân nào có thể làm một mình, và để đuổi kẻ săn mồi hay đối thủ. Ví dụ, tưởng tượng một bầy linh cẩu vây quanh mồi của một con sư tử. Con sư tử đã ăn no từ lâu và đi khỏi, nhưng một nhóm người gầy gò muốn xua đuổi linh cẩu. Nếu họ cùng dậm chân, cùng la hét, tiếng sẽ to hơn rất nhiều so với một người đơn lẻ.
Tôi thích giả thuyết này. Nó khá hay, đúng không? Tôi sẽ nói cho bạn biết vì sao chút nữa, nhưng cứ tiếp tục đi.
Và kiểu hợp tác đồng bộ như vậy khi là một nhóm — bạn có thể thấy rằng, một khi bạn có những yếu tố cơ bản đó — và khi tôi nói “một khi bạn có”, tôi thực sự hình dung trên thang tiến hóa rằng bất kỳ đặc tính nào xuất hiện rồi tồn tại đều phải làm tăng khả năng sống sót của chúng ta ở từng giai đoạn. Ban đầu bạn có thể có chuyện nhịp điệu kia. Nhưng rồi điều đó sẽ đem lại sự hài lòng cho con người: nếu có một đột biến khiến việc hành động cùng nhau đem lại cảm giác tốt, thì nó sẽ mang theo lợi ích là cạnh tranh với linh cẩu để giành mồi. Rồi điều đó có thể tự khuếch đại — hành động hợp tác hơn nữa, cảm thấy vui khi làm cùng nhau cho phép chúng ta làm những việc khác cùng nhau mà không thể làm được một mình.
Bạn đã bao giờ thấy — à, đó là một bài hát và, ừ, tôi không biết gọi là gì — tiếng tụng và bài hát của người Maori ở New Zealand chưa? Họ làm điều đó trước các trận bóng bầu dục. Ồ đúng. Vì đội All Blacks là một trong những đội bóng bầu dục giỏi nhất thế giới. Có một video tuyệt vời mà một người bạn tôi luôn gửi cho tôi khi tôi hỏi ý kiến về một chuyện trên tin tức. Cô ấy gửi một trường hợp ở chính phủ New Zealand — tôi không rõ họ gọi đó là quốc hội hay gì — nhưng có một ví dụ thế này: một chính trị gia da trắng đọc một tuyên bố nào đó, có thể là để bỏ phiếu. Rồi bất chợt, từ một góc của toà nhà chính phủ rất uy nghi ấy — trông hơi giống Quốc hội của chúng ta nhưng khác — họ bắt đầu tụng và hát, và mọi người mở to mắt, không chớp mắt. Rất thú vị. Họ dậm chân và vỗ tay nữa.
Rồi đột nhiên nó bắt đầu, những người khác bắt đầu tham gia cùng cô ấy. Đúng. Và khi họ ở cùng nhau thì âm thanh thật lớn. A, bạn biết đấy, có một số điều rõ ràng ngay lập tức. Một là, họ đang giận. Hai là, họ sẽ không chấp nhận chuyện này. Ba là, có rất nhiều người. Và bốn là, họ không phải dạng có thể bị xem thường. Họ đoàn kết. Họ đoàn kết. Ừm, thừa nhận là tôi phải nhờ người tra giúp. Nó gọi là haka. Ừ, và thật tuyệt vì bạn ngay lập tức hiểu được cảm giác của những người này và đó là một kiểu “không, chúng tôi sẽ không chấp nhận kiểu đối xử đó”, ít nhất là trong bối cảnh ví dụ về chính phủ này. Trong bối cảnh trước trận rugby thì đó thực sự là một màn trình diễn sức mạnh. Và rốt cuộc chúng ta là động vật linh trưởng mà. Đúng. Tất cả, chúng ta là linh trưởng Cựu Thế Giới. Ừ. Và các màn phô diễn sức sống xuất hiện ở tất cả các loài linh trưởng Cựu Thế Giới. Ừ, kể cả chúng ta. Ừm, và tôi nghĩ chắc chắn đó là một dạng phô diễn sức sống. Như giậm chân, làm cho cơ thể to ra. Và việc không chớp mắt là điều mà, bạn biết đấy, với tư cách là một nhà khoa học về thị giác, tôi nhận ra sớm. Không ai làm như vậy mà chớp mắt nhiều. Họ đang cho thấy họ sẽ không rời mắt cho tới khi việc này hoàn tất. Và có người không chớp mắt mà nhìn thẳng vào bạn cũng là một lệnh đòi hỏi sự chú ý của bạn. Và điều đó còn có trong ngôn ngữ của chúng ta nữa, phải không? “Người kia không chớp mắt.” Đúng vậy. Họ không chớp mắt. Họ không sợ. Họ, bạn biết đấy, những ngày này vì sự điên rồ của bối cảnh chính trị — xã hội, ám sát và những tính cách rất mạnh ở trong chính quyền và trên mạng. Và vì tôi, bạn biết đấy, giờ có truyền thông ở mức độ nào đó, dạng truyền thông khác, không phải chính trị. Nhưng, bạn biết đấy, tôi thật sự bị thu hút bởi ý tưởng rằng một số người đang thu hút sự chú ý và lòng trung thành của người khác, không chỉ bằng những gì họ nói, mà bằng sự chắc chắn mà họ nói. Đây không phải chủ đề mới, nhưng còn là âm sắc của giọng nói họ, sự từ chối lắng nghe tiếng nói bất đồng, và cũng là nhiều giọng nói khác không có âm sắc và tần số phù hợp và không được thể hiện theo cách mà những người này — rõ ràng họ đã thành thạo khả năng thu hút sự chú ý của người khác. Bởi vì những thứ này đánh vào một mức độ nguyên thủy, đúng không? Mọi người không nhất thiết chỉ bầu chọn vì vấn đề. Họ bầu chọn vì cảm giác. Chúng ta đã biết điều này. Dù sao thì haka là một ví dụ đẹp về những gì bạn đang mô tả.
À, điều khác nữa là âm nhạc đóng vai trò trong, ví dụ, quân đội và chiến tranh. Tôi đọc ở đâu đó rằng quân đội là nơi thuê mướn nhạc công lớn nhất trong nước này. Thú vị đấy. Ừ. Hợp lý. À, bạn biết đấy, tôi đã hơi ngạc nhiên khi lần đầu nghe thấy điều đó. Ừ. Thật gây ngạc nhiên với tôi, nhưng mà có lý — ai đó phải thổi bản “Taps”. Thường thì đó là một kèn thôi. Vậy nên, và tôi nghĩ một góc nhìn khác cho tất cả những chuyện này là, có những thứ ở nhiều loài không rõ ràng là có lợi. Lấy con công làm ví dụ, cái khoản đầu tư khổng lồ vào bộ lông và chiếc đuôi màu sắc rực rỡ kia không phải điều trực tiếp giúp con công đực sống sót hơn, mà là thứ con công cái thích. Và vì thế điều đó có xu hướng tự củng cố. Vậy đó là một cách khác mà âm nhạc có thể xuất hiện trong kho tàng đặc điểm của con người mà không nhất thiết trực tiếp dẫn tới chuyện như kiếm được nhiều thức ăn hơn. Kiểu như yếu tố nhịp điệu giúp ta có nhiều thức ăn hơn. Những người giỏi âm nhạc có thể cuối cùng có nhiều con hơn so với những người không giỏi âm nhạc. Đó sẽ là loại ý tưởng chung đằng sau phần đó của lý thuyết. Trong nhiều bộ phim cũ, thường thì là một người đàn ông hát cho một người phụ nữ nghe hoặc trong phim, như Say Anything, John Cusack đơn giản đặt một chiếc loa băng và bật lên. Hoặc, thơ ca, các tác phẩm sáng tạo được thốt ra thành lời là cách mà tán tỉnh diễn ra. Eric Jarvis từng lên podcast này. Tôi không biết bạn có biết Eric ở Rockefeller không và anh ấy là một vũ công rất tài năng. Tôi không biết bạn có biết điều này không, nhưng anh ấy vốn dự định gia nhập đoàn múa Alvin Ailey. Anh ấy quyết định trở thành nhà khoa học thần kinh thay vào đó, nhưng theo tôi hiểu thì anh ấy vẫn là một vũ công giỏi. Và anh ấy nói rằng anh nghĩ có thể những phát âm nguyên thủy phát triển trước. Những tiếng bộc lộ ghê tởm hay khoái cảm hay sợ hãi hay hào hứng. Rồi anh ấy nghĩ có thể sau đó mới đến hát và nhảy. Vậy là hát và chuyển động cơ thể nhằm báo hiệu cảm xúc, ý định của người đó. Và rồi có thể ngôn ngữ nói xuất hiện sau đó. Hợp lý. Tôi chỉ nghĩ chúng ta không biết.
Ừ, chúng ta không biết. Và tôi nghĩ cũng khá thú vị. Có thể có hai, ừm, kiểu — tôi nghĩ với chim hót, chúng báo hiệu những thứ như sức sống, sức khỏe và tính lãnh thổ, và những thứ tương tự. Chúng không truyền đạt cái gì mang tính tượng trưng. Trong khi đó, các tiếng kêu ở linh trưởng có xu hướng mang ý nghĩa cụ thể. Đôi khi tôi ước có một cỗ máy thời gian để quay lại và xem chuyện gì đã xảy ra trong các giai đoạn tiến hóa trước đó và chỉ xem, ừm, dòng dõi là gì, trình tự các sự kiện nào đã dẫn chúng ta đến việc có ngôn ngữ, đã dẫn chúng ta đến việc có âm nhạc? Liệu nó đến từ cùng một tiến trình như ở chim hót, hay đến từ một tiến trình hoàn toàn song song? Ý tôi là, tôi nghĩ ta thấy tiến hóa có thể đi tới những đặc điểm tương tự qua các con đường khác nhau ở những nơi và thời điểm khác nhau. Vậy nên nó có thể là tiến hóa hội tụ/tiến hóa song song, hoặc có thể là điều khác. Tôi cảm thấy âm nhạc truyền đạt ý định. Âm nhạc có thể kể một câu chuyện, và âm nhạc vì cách nó tổ chức ngôn ngữ — nếu có lời — thành những đoạn nhạc lặp, mô típ, giai điệu và điệp khúc khiến mọi thứ rất dễ nhớ.
Tôi muốn nói một chút về những nền tảng thần kinh có thể của chuyện này. Ừm, hai điều hiện lên trong đầu tôi. Trước hết, bạn đã nhắc đến ABC, bạn biết đấy, bài ABC mà hầu như ai cũng biết, ừm, giai điệu đó. Và có lẽ dễ nhớ những chữ cái ấy dưới dạng đó hơn, so với ABCDEFGHI, bạn biết không, bởi vì mình chia nó ra. Và tôi gần như chắc chắn điều này là đúng vì tôi có một người bạn rất thân, anh ấy là một nhạc sĩ tài năng và là một người viết nhạc, viết lời tuyệt vời. Anh ấy đã viết lời cho một số nghệ sĩ khác chứ không chỉ cho chính mình. Và anh ấy có vài ban nhạc. Anh ấy viết một bài hát mỗi ngày. Thật điên rồ. Anh ấy viết một bài hát mỗi ngày trong thời gian đại dịch. Và thỉnh thoảng, vì tôi rất hâm mộ âm nhạc của anh ấy, tôi sẽ hỏi: có bài hát kia, ấy, lời là gì nhỉ? Và anh ấy sẽ nói: ồ vâng, tôi không nhớ. Rồi anh ấy bắt đầu và sau đó nhớ lại. Và anh ấy có hàng ngàn bài trong thư viện những ca khúc anh ấy đã viết và hát. Tôi hỏi: vậy khi lên sân khấu, chuyện đó hoạt động thế nào? Anh ấy nói: miễn là tôi nhớ được hai từ đầu hoặc ba từ đầu, ừ, của một khổ nhạc, phần còn lại cứ thế tuôn ra. Vâng. Tôi nghĩ đó là cách ca khúc tổ chức ngôn ngữ. Ừ, vì rất khó để ghi nhớ một bài diễn thuyết, nhưng bạn có thể ghi nhớ một bài hát, không vấn đề. Vâng. Và đó cũng là kinh nghiệm của tôi: nếu tôi biết vài từ đầu của một khổ, thì tôi đã có phần còn lại của khổ đó.
Mm-hmm. Thật thú vị. Ừm, trong não, chúng ta chưa nói nhiều về cấu trúc não, nhưng có lẽ ta nên nói về chuyện đó. Ừm, và không phải để nhồi tên các thứ vào đầu mọi người đâu. Bởi vì tôi luôn nói là chẳng quan trọng nếu nó được gọi là superior colliculus hay superior schminiculus. Không quan trọng. Nhưng điều thú vị là các tính chất của những cấu trúc não khác nhau này. Vì vậy, tôi nghĩ về tai như là, bạn biết đấy, tách các tần số âm khác nhau ra. Rồi còn có một đống chuyện quan trọng khác, không phải thiếu tôn trọng các nhà thần kinh học thính giác, nhưng như bạn đã nói, ở superior colliculus (thể chồi trên) là nơi thính giác, thị giác và các giác quan khác hội tụ, chúng được ánh xạ lên nhau. Hóa ra câu chuyện phức tạp và thú vị hơn thế.
Tôi bị cuốn hút vào nghiên cứu cụ thể mà tôi đã nhắc lúc đầu. Đó là các tín hiệu âm thanh trong superior colliculus bị ảnh hưởng bởi vị trí của mắt vào thời điểm âm thanh được trình bày. Và giờ khán giả của chúng ta đã biết về cách định vị âm thanh. Chúng ta chưa nói nhiều về cách thông tin thị giác được định vị. Tôi nghĩ chủ yếu vì điều đó khá rõ ràng: mắt của bạn giống như một cái máy ảnh nhỏ và ánh sáng chiếu lên một vị trí cụ thể trên võng mạc. Vị trí trên võng mạc đó cho chúng ta biết vị trí của kích thích thị giác, nhưng nó cho chúng ta biết vị trí đó liên quan tới hướng mắt đang nhìn. Còn những chỉ dấu để định vị âm thanh thì là nhằm xác định âm thanh ở đâu liên quan tới đầu. Vì vậy phát hiện rằng các nơ-ron phản ứng với âm thanh nhưng lại rất quan tâm đến vị trí của mắt là một phát hiện gây sửng sốt khi nó mới được công bố.
Khi tôi thành lập phòng thí nghiệm của mình, tôi về cơ bản quyết tâm tìm xem tính toán này diễn ra ở đâu? Bộ não đang kết hợp thông tin về chuyển động mắt vào xử lý âm thanh ở vị trí nào? Chúng ta biết từ tài liệu là, được rồi, superior colliculus là một trong những nơi, nhưng liệu nó xảy ra ở superior colliculus hay ở vùng não khác? Vì vậy chúng tôi đã lần theo con đường thính giác, vào các vùng não mà tôi gọi là một phần của đường dẫn thính giác bởi vì chúng liên kết chặt hơn với tai hơn là với bất cứ thứ gì khác. Và bởi vì vào thời điểm đó, không ai nghĩ rằng có tín hiệu thị giác ở những vùng này. Chúng tôi nghĩ chỉ có thính giác thôi. Điều đó cũng hóa ra không đúng hoàn toàn, nhưng chắc chắn chúng thính giác hơn là thị giác. Và những gì chúng tôi tìm thấy là ở mỗi vùng đó, chuyển động mắt cũng ảnh hưởng đến tín hiệu âm thanh ở đó, dù chúng không nằm trong cấu trúc hội tụ là superior colliculus.
Vì vậy chúng tôi quyết định sẽ mất rất nhiều thời gian nếu đi tuần tự qua mọi vùng não và có lẽ đáng để nhảy qua vài vùng và xem ngay ở chính tai. Vậy nên tôi cần giải thích cho khán giả một chút về những gì có thể xảy ra ở tai và tại sao điều đó có vẻ là hợp lý để làm. Tai có một vài cơ nhỏ bên trong. Có hai cơ điều khiển những xương nhỏ của tai giữa. Rồi bên trong ốc tai có những tế bào gọi là tế bào lông ngoài (outer hair cells) có thể thực sự giãn ra và co lại y hệt như một cơ nhỏ. Chúng ta nên giải thích ốc tai là cấu trúc hình ốc sên có những, về cơ bản là những tế bào cảm giác mà chúng ta gọi là nơ-ron, nhưng chúng là tế bào cảm thụ rung theo tần số của âm thanh. Điều này rất quan trọng cho nhận thức âm thanh của chúng ta. Đúng vậy. Và bạn có một cái ở mỗi bên. Bạn có một cái ở mỗi bên. Nó hình ốc sên và nó được nối, ừm, các cấu trúc tiền đình, tức hệ cân bằng của bạn, cũng được nối với nó. Và để mô tả luồng thông tin: bạn có vành tai ngoài, ống tai, màng nhĩ, rồi có những xương nhỏ nối màng nhĩ với ốc tai. Và có các cơ ảnh hưởng tới chuyển động của những xương nhỏ đó. Rồi có các tế bào bên trong ốc tai cũng có thể hoạt động giống như cơ. Những cấu trúc này, ừm, nhận tín hiệu đầu vào từ não.
Vậy chúng tôi nghĩ, à, nếu chúng đang nhận tín hiệu từ trên xuống từ não, liệu tín hiệu đó có mang thông tin về vị trí của mắt không, bạn biết đấy — nghe có vẻ hơi hoang đường nhưng không hoàn toàn vô lý. Có thể có một cơ chế như vậy mà chúng ta có thể tưởng tượng. Điều hay là chúng tôi không cần làm thứ gì như cắm điện cực vào những cơ này vì chúng gắn vào xương và gắn vào màng nhĩ. Nếu chúng bị điều khiển bởi một tín hiệu từ não, chúng sẽ kéo các xương này và điều đó sẽ kéo màng nhĩ. Khi màng nhĩ chuyển động, bình thường nó chuyển động để đáp ứng âm thanh, nhưng nếu nó chuyển động khi không có âm thanh, nó sẽ tạo ra âm thanh. Vì vậy bạn có thể đặt một chiếc micro trong ống tai để xem có chuyện gì xảy ra liên quan đến chuyển động mắt hay không.
Việc này cũng không phải ý tưởng quá lạ lùng, vì đã có những tín hiệu sinh ra bởi các cấu trúc kiểu này được các bác sĩ lâm sàng, chuyên gia thính học và bác sĩ chuyên khoa tai-mũi-họng đo được. Bạn có thể đặt micro trong tai và đo các thứ gọi là phát xạ âm nội tai (otoacoustic emissions).
Về cơ bản, tai của bạn đang phát ra âm thanh, mọi người à.
Tai của bạn đang phát ra âm thanh, mọi người à.
Tôi biết, tôi biết.
Kỳ lạ thật.
Khá hoang đường.
Có người tạo nhiều hơn người khác.
Có người tạo nhiều hơn người khác. Chính xác. Vì vậy chúng tôi muốn biết liệu những âm nhỏ này có được tạo ra khi có chuyển động mắt hay không. Và tôi đã không đứng đây kể chuyện này nếu kết quả không phải là, vâng, có. Chúng tôi đo được là màng nhĩ về cơ bản chuyển động liên quan đến từng chuyển động mắt, từng chuyển động mắt saccade — những chuyển động mắt nhanh, giật. Còn có những loại chuyển động mắt khác mà chúng tôi chưa thử. Tín hiệu này đồng bộ rất chính xác với lúc bắt đầu chuyển động mắt.
Hiệu ứng khác nhau ở hai tai: nếu mắt bạn đang chuyển sang trái, màng nhĩ bên phải sẽ kiểu như thụt vào, rồi nhô ra, rồi lại thụt vào. Có thể tôi nói ngược lại, nhưng dù tai phải làm gì thì tai trái làm ngược lại, nên các màng nhĩ sẽ chuyển động theo cùng một chiều: một cái thụt vào khi cái kia nhô ra. Giống như một con sóng. Giống như một con sóng. Chính xác. Không phải như vỗ cánh, không phải như vỗ cánh. Chính xác. Thực ra chúng tôi vẫn còn ở giai đoạn khá sớm trong việc hiểu quá trình này và nó để làm gì, nhưng đó là một tín hiệu rất chính xác. Hóa ra nó mang thông tin về mắt di chuyển bao xa sang trái hay sang phải, và một chút — ít hơn nhưng vẫn có — thông tin về chuyển động theo phương dọc nữa.
Và chúng tôi nghĩ rằng đây có thể là bước đầu tiên trong sự tích hợp thông tin thị giác và thính giác. Đó sẽ là bước rất quan trọng nếu mục tiêu chính của sự tích hợp thị giác-thính giác là để định vị âm thanh. Đúng không? Vì, bạn biết đấy, với tư cách là nhà thần kinh học, có rất nhiều lĩnh vực khác nhau trong thần kinh học. Tôi từng rất ngạc nhiên khi đi tới một hội nghị, có người nói về ý thức, người khác làm việc về ý thức. Có người cố gắng tìm hiểu cách một thụ thể ánh sáng đơn lẻ hoạt động hoặc một tế bào lông đơn lẻ hoạt động. Nên khi tôi nghĩ về một hệ cảm giác, tôi nghĩ về các lớp tinh vi và cách chúng có lẽ tiến hóa.
Nói ngắn gọn, hệ thị giác đầu tiên tiến hóa để phát hiện ánh sáng theo chu kỳ khoảng 24 giờ — tức phân biệt được ngày và đêm — điều đó có nghĩa là ngay cả khi hoàn toàn không nhìn thấy được vật thể, bạn an toàn hơn nếu biết khi nào nên ở trong nhà và khi nào nên ra ngoài. Rồi ở một thời điểm nào đó chúng ta tiến hóa khả năng phát hiện chuyển động trước khi có khả năng nhìn thấy chi tiết; vì biết có vật lớn đang đến hay đi quan trọng hơn nhiều. Hoặc giúp bạn giữ phương hướng, biết đâu là trên đâu là dưới và giữ thăng bằng. Đúng vậy. Và giống như phản xạ chống rơi có lẽ là phản xạ quan trọng nhất của hệ tiền đình để bạn chống đỡ, giảm nguy cơ chết khi ngã. Ai mà chả biết, nếu thế giới thị giác của bạn đột nhiên dịch chuyển lên rất nhanh, thì bạn đang rơi.
Rồi đến những lớp tinh vi hơn nữa, như chi tiết mịn, thị giác màu — thị giác ba sắc có lẽ là tiến hóa sau cùng. Và với hệ thính giác tôi nghĩ cũng tương tự: bạn cần biết âm thanh tới từ phương nào, là tần số thấp hay cao, rồi nhiều lớp khác nữa. Bạn hiểu chứ? Và tôi nghĩ về hệ vận động: gene có lịch sử tiến hóa mà chúng ta biết — những gene được biểu hiện ở các tế bào vận động điều khiển thân mình giống với những gene mà cá lượn sử dụng. Rồi qua tiến hoá có thêm các lớp tế bào vận động khác, những cái điều khiển vẫy vây, và cuối cùng là những tế bào vận động điều khiển các chuyển động tinh vi của ngón tay.
Tôi có một chút ám ảnh về chuyện này vì nếu nhìn vào âm nhạc, xét về mặt lịch sử (tôi không phán xét âm nhạc), âm nhạc cổ xưa có xu hướng giàu âm trầm so với âm cao, và những điệu múa mà ta gán là nguyên thủy thường liên quan nhiều đến chuyển động thân mình. Người ta không chỉ vẫy ngón tay và ngón chân thôi.
Bây giờ, khi bạn đi từ tần số thấp lên tần số cao, có một “bản đồ” trên cơ thể phản ánh tần số thấp đến cao. Thực ra khi người ta muốn nhấn mạnh một chi tiết rất nhỏ, họ thường chỉ bằng ngón tay, họ sẽ di chuyển ngón tay. Nhưng khi chúng ta muốn nhấn mạnh một điểm lớn, chúng ta dùng cả cơ thể, dồn cả thân mình vào đó. Vì vậy tôi thực sự tin rằng tất cả các hệ cảm giác được ánh xạ tương ứng với nhau theo một cách đi từ tần số thấp tới tần số cao. Độ mạnh là quan trọng. Và phương hướng cũng quan trọng. Tôi chỉ vào bạn — điều này thậm chí còn thấy hơi kỳ vì chúng ta đang ở quan hệ tốt với nhau, theo tôi thì chúng ta ở quan hệ tốt — nên hành động này rất khác với việc tôi đứng lùi lại. Và nếu tôi tiến lại gần bạn bằng cả cơ thể thì rất khác so với chỉ giơ một ngón tay. Tôi cảm thấy những thứ này có lẽ tiến hoá song song từ điều đó. Và, như bạn đã chỉ ra trước, chúng có vai trò thích nghi. Thật kỳ lạ khi vị trí của mắt có thể thay đổi cách tôi nghe. Đó là điều rất bất ngờ. Liệu ngược lại có đúng không — tức là nơi tôi nghe có ảnh hưởng đến mắt tôi? Vâng, nơi tôi nghe thường quyết định chuyển động đầu và mắt của tôi. Vì vậy đây chỉ là cùng một thứ theo chiều ngược lại. Tôi nghĩ tất cả đều là một phần của một hệ thống tích hợp.
Chúng ta đã nói về kiểm soát từ trên xuống đối với tai, nhưng cũng có rất nhiều kiểm soát từ trên xuống đối với thị giác. Một số điều dễ hiểu hơn so với những gì tôi vừa mô tả vì chớp mắt là kiểm soát từ trên xuống đối với thị giác. Chuyển động mắt là kiểm soát từ trên xuống đối với thị giác. Điều chỉnh tiêu cự của thủy tinh thể trong mắt — đúng, đó cũng là kiểm soát từ trên xuống. Có những kết nối đi xuống từ não tới chính võng mạc mà hầu như chưa ai hiểu rõ. Xin lỗi những người đang làm việc về lĩnh vực này — tôi thực sự muốn các bạn tiếp tục nghiên cứu — nhưng tôi cảm thấy chưa có một lý thuyết rõ ràng nào về chính xác những kết nối đi xuống này đang làm gì. Theo những gì tôi biết, chúng là những kết nối khá phân tán, các nhánh tế bào thần kinh lan rộng khắp võng mạc — không phải khắp toàn bộ võng mạc, nhưng có lẽ không thích hợp cho việc thao tác các chi tiết không gian tinh vi — nhưng rất có thể phù hợp để đưa vào một dạng ảnh hưởng theo nhịp sinh học (circadian) lên chính võng mạc, hoặc một thứ gì đó mà bạn muốn cùng một tín hiệu có mặt rộng rãi trên toàn võng mạc.
Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, Helix Sleep. Helix Sleep làm nệm và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ riêng của bạn. Tôi đã nói nhiều lần trên podcast này rằng có một giấc ngủ ngon là nền tảng của sức khỏe tinh thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Khi chúng ta không ngủ tốt một cách nhất quán, mọi thứ đều bị ảnh hưởng. Và khi chúng ta ngủ đủ và tốt, sức khỏe tinh thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất trong mọi lĩnh vực đều cải thiện rõ rệt. Chiếc nệm bạn ngủ lên có ảnh hưởng lớn tới chất lượng giấc ngủ mỗi đêm — nệm mềm hay cứng, khả năng thoáng khí — tất cả ảnh hưởng đến bạn ngủ tốt ra sao, bao nhiêu giấc ngủ sâu, bao nhiêu giấc REM, và nó cần được điều chỉnh cho phù hợp với nhu cầu ngủ riêng của bạn. Nếu bạn vào trang web của Helix, bạn có thể làm một bài khảo sát ngắn khoảng hai phút và nó sẽ hỏi bạn những câu như: bạn ngủ nằm ngửa, nghiêng hay nằm sấp? Bạn có thường nóng hay lạnh khi ngủ? Những câu như vậy. Có thể bạn biết câu trả lời, có thể không. Dù sao thì Helix sẽ ghép bạn với chiếc nệm lý tưởng. Với tôi, đó là nệm Dusk — D-U-S-K. Tôi bắt đầu ngủ trên nệm Dusk khoảng ba năm rưỡi trước, và đó là giấc ngủ tốt nhất mà tôi từng có. Nếu bạn muốn thử Helix, hãy vào helixsleep.com/Huberman và làm bài khảo sát ngủ hai phút đó, Helix sẽ ghép bạn với chiếc nệm được tùy chỉnh cho nhu cầu ngủ riêng của bạn. Hiện tại Helix đang có ưu đãi đặc biệt cho người nghe podcast Huberman lên đến 27% giảm trên toàn trang. Một lần nữa, helixsleep.com/Huberman.
Tôi muốn nói một chút về không gian vật lý. Gần đây tôi ở New York và có người đưa tôi đến Grand Central, nơi có những vòm tuyệt đẹp trong một hành lang. Mọi người nên thử xem — rất rất ấn tượng. Thật đẹp. Bạn có căn phòng chính với trần cao trong Grand Central, và cũng có một hành lang bên cạnh nơi bạn có thể đi vào một góc. Bạn biết chỗ này chứ? Bạn có thể đối mặt vào góc như thể bạn đang quay vào góc tường vì xấu hổ, nhưng bạn không phải vậy. Người đi cùng bạn có thể đứng ở góc chéo đối diện. Trần ở đó có hình dạng giống một mái vòm nhỏ, có các đường cong, nhưng về cơ bản là một mái vòm nhỏ. Nhưng bạn cách người kia đến tận khoảng 25 feet (khoảng 7,6 m). Và nếu bạn nói rất nhỏ, họ vẫn nghe bạn ở góc đối diện. Và nếu họ nói, bạn nghe rõ họ. Điều lạ là có rất nhiều tiếng ồn xung quanh — đây là Ga Grand Central. Chúng tôi thử nghịch một chút, dường như âm thanh tần số cao truyền tốt hơn một chút trong môi trường đó, trong cài đặt cụ thể đó. Bởi vì nếu một người cười, bạn nghe rất rõ. Nhưng bạn có thể thì thầm và họ vẫn nghe được. Họ cách bạn 25 feet ở giữa một thành phố lớn với rất nhiều tiếng ồn đô thị. Rõ ràng là sóng âm đang truyền dọc theo trần nhà, theo dạng parabol. Và thật ra, không phải là chơi chữ, đó là một trải nghiệm thật sự khiến bạn phải kinh ngạc khi cảm nhận âm thanh.
Tiếng đó phát ra từ đâu đó, từ một khoảng cách khá xa, không phải qua một thiết bị mà rõ ràng đang phát âm rất nhỏ như thì thầm, nhưng bạn vẫn nghe thấy được — giống như điều làm tôi thấy kỳ quặc mỗi khi ở San Diego vào mùa đông mà ngày ngắn, nhưng trời lại khoảng 80 độ. Khi ngày ngắn thì phải lạnh hơn chứ. Ừ. Yêu San Diego. Ừ. Tacos ngon, người ta cũng tốt. Nhưng, ừm, họ lúc nào cũng nói về tacos ở đó, mà ừm, thật lạ khi ở một ngày ngắn mà trời nóng. Ừ. Bởi vì kể cả khi tôi đi thăm họ hàng ở Argentina, họ trải nghiệm Giáng Sinh vào mùa hè, ngày dài và nóng mà lại là Giáng Sinh — ông già Noel phải cưỡi xe trượt tuyết trong tuyết mới đúng, nhưng đó là chuyện khác. Ừ. Nhưng có điều về cách hệ thần kinh của chúng ta được “bản đồ hóa” khiến ta kỳ vọng rằng những âm thanh nhỏ sẽ không truyền đi xa. Chắc rồi. Ngược lại thì như la hét, giọng bạn cứ như biến mất mặc dù người đó đang đứng ngay trước mặt bạn. Thật kỳ lạ. Và tôi nghĩ mọi người nên trải nghiệm thí nghiệm tự nhiên này vì nó khiến bạn hiểu về cường độ, tần số và định vị âm thanh theo cách hoàn toàn khác. Nó thay đổi cách tôi nghĩ về chuyện này và chẳng liên quan gì đến việc mình là nhà nghiên cứu thần kinh cả. Thật điên rồ. Tôi có thể nghe thấy một tiếng thì thầm từ khoảng 25 feet (khoảng 7,6 m) — và tôi tự hỏi, không biết cảm giác làm một con sói là như thế này không? Thật thú vị. Nhưng cũng thật phiền vì bạn không muốn nghe mọi thứ người ta nói. Đúng. Ý tôi là, đây là một trong những vấn đề của máy trợ thính. Chúng khuếch đại mọi thứ. Chúng không thay thế những gì bộ não bạn làm. Chúng không thay thế những gì tai bạn vốn làm được. Thật là một cú ngoặt tư duy. Ừm, và thật tuyệt. Và nếu bạn ở New York thì việc này không tốn gì — chỉ là bạn phải chờ tới lượt thôi. Mọi người đang chú ý tới chuyện này, hoặc thực ra chuyện này đã được biết đến một thời gian rồi.
Tôi muốn biết ý bạn về ví dụ ngược lại: nếu bạn bước vào một nhà thờ/nhà thờ lớn trần cao, thì trần cao ảnh hưởng thế nào tới nhận thức về âm thanh của chúng ta, khi có nhiều không gian để âm thanh lan truyền? Tôi không chắc mình có thể nói gì quá cụ thể cho hoàn cảnh đó, nhưng nói chung thì những âm thanh ta nghe trong một không gian cụ thể thực ra là tổng hợp của tất cả các bề mặt phản xạ trong không gian đó. Ví dụ, nếu bạn có một căn phòng trải thảm, thảm sẽ hấp thụ âm thanh từ sàn, nên bạn sẽ mất đi một phần những gì lẽ ra nghe được trong một căn phòng không trải thảm. Còn trần cao, tôi đoán là còn tuỳ vào bề mặt trên trần làm bằng gì. Một điều xảy ra trong kiểu không gian đó là những âm thanh bay lên phía trần, nếu đó là bề mặt cứng thì chúng sẽ bật lại và rơi xuống, nhưng với một độ trễ dài. Và khi độ trễ đủ dài, bạn bắt đầu nghe như một âm thanh hoàn toàn tách biệt. Gần như là một tiếng vọng. Thậm chí không phải gần như mà thực sự là một tiếng vọng.
Bạn có nghĩ người ta dùng điều đó để khuếch đại khía cạnh nào đó của âm nhạc không? Ừ, có lẽ đó là lý do một số thể loại âm nhạc cũ chậm hơn một chút. Như các bản thánh ca Gregorian. Những nốt kéo dài hơn vì bạn không muốn quá nhiều chuyển tiếp từ nốt này sang nốt khác. Thánh ca Gregorian là ví dụ tuyệt vời của những nốt dài, chậm, kéo dài, nhiều giọng hoà quyện lại với nhau, trái ngược với cái nhanh hơn nhiều như một bản minuet của Mozart chẳng hạn — những nốt đó sẽ chỉ lẫn lộn với nhau nếu có kiểu độ trễ mà chúng ta đang nói đến.
Khả năng định vị âm thanh chúng ta đã nói rồi, rồi chất lượng âm thanh dựa trên tần số cao thấp. Và tôi thừa nhận là tôi hơi ám ảnh ý tưởng rằng khi người ta cùng cất tiếng, bạn đang truyền đạt điều gì đó rất quan trọng — rằng đó là cách hiệu quả nhất để truyền cảm xúc. Mọi người sẽ nói, dĩ nhiên đi xem hòa nhạc thì bạn cảm thấy gì đó, nhưng trong buổi hòa nhạc, đúng là có những nghệ sĩ biểu diễn, nhưng khán giả thường hát cùng họ. Đúng, tôi biết — đó là một trong những điều tuyệt vời nhất.
Gần đây tôi tự hỏi, à, tôi cố nghĩ lại thập niên chín mươi và điều gì đã tạo ra những phong trào hiệu quả. Và tôi nghĩ có lẽ những gì Mỹ cần bây giờ là một thứ âm nhạc thực sự đưa người ta lại gần nhau. Nghe có vẻ sến, nhưng tôi thật sự tin điều đó. Có thể bây giờ có quá nhiều gu âm nhạc khác nhau. Vậy ta nên bắt đầu bằng cách nói với mọi người là họ không được có gu đó sao? Hoặc là nên có một gu mới, phải không? Ừ. Và có lẽ nó nên rất, rất nguyên thủy. Ý tôi là, cái vụ haka mà chúng ta đã nói tới trước đó là một thứ có ý định hung hăng, đúng không? Nhưng, ừm, và tôi đoán đây là lúc người ta sẽ nghĩ như kiểu họ hàng miền Đông tôi sẽ bảo: “ồ, vậy là muốn tụi mình cùng hát kumbaya à?” Tôi có họ hàng ở Jersey, nên họ kiểu: chúng tôi biết chứ, ở California các bạn toàn kumbaya, nhưng tôi nghĩ chúng tôi cũng chỉ đang nửa đùa nửa thật thôi. Vậy dựa trên liên hệ giữa hệ cảm xúc và âm thanh, và việc cùng cất tiếng, có lẽ ý tưởng này không quá điên rồ. Có thể điên rồ, nhưng kệ thôi.
Chúng ta có một vài lợi thế trong khoa học: chúng ta thoải mái với tranh luận, với việc bất đồng về một số chuyện, nhưng đồng ý cơ bản là chúng ta sẽ đi theo những gì dữ liệu chỉ dẫn. Bạn hiểu ý tôi chứ? Vậy sự bất đồng là về những gì là sự thật, nhưng chúng ta đồng ý rằng nếu có thể đạt được đồng thuận về các sự thật, thì từ đó ta có thể tiến lên.
Nhưng có một cảm giác mà tôi đã bắt đầu trân trọng và có lẽ không tồn tại ở những lĩnh vực khác, những loại, bạn biết đấy, các lĩnh vực học thuật khác hoặc các ngành nghề mà người ta làm, có thể hơi khác so với những gì, ừm, chúng ta có trong khoa học, bạn biết không, và tôi không muốn làm cho khoa học có vẻ hoàn hảo trong mọi khía cạnh. Nhưng tôi nghĩ có một cảm giác kiểu như, à, có thể bạn không muốn nghe điều đó — tôi nghĩ bạn sai — nhưng chúng ta biết những điều kiểu vậy phải được nói: bạn sẽ phải bảo vệ công trình của mình trong quá trình phản biện đồng nghiệp. Khi cố gắng đưa công trình đi xuất bản, bạn sẽ phải đối mặt với các bình luận phản biện mà bạn có thể không… Tôi chắc chắn cũng từng có lúc kiểu như, tôi không thể tin được ai đó lại nghĩ như vậy khi tôi viết cái này, bạn hiểu ý tôi chứ? Nhưng bạn trải qua giai đoạn cảm xúc đó rồi bạn sẽ thấy, ồ, thực ra có phần là lỗi của mình vì cách viết; nó không thực sự nói đúng điều tôi muốn, hoặc nó không đặt người đọc vào vị trí để hiểu được điểm mà tôi đang cố gắng nêu. Vậy nên tôi cần sửa lại. Và vâng, bạn nói đúng là có một lỗ hổng trong dữ liệu ở đây — nó không hoàn toàn ủng hộ giả thuyết như tôi nghĩ. Và điều đó ổn thôi. Không sao nếu câu chuyện chưa hoàn chỉnh. Không nhất thiết phải đúng mọi chi tiết. Chỉ cần thừa nhận rằng bạn không… thừa nhận những gì bạn nghĩ là điểm yếu. Tôi khá hiếm thấy người ta thừa nhận điểm yếu trong, giả sử, lĩnh vực chính trị hiện nay, kiểu như thừa nhận: này, tôi muốn thế này thế kia, nhưng tôi thấy có luận điểm phản biện cho điều đó, tôi có thể giải quyết thế nào? Hay tôi nên thay đổi quan điểm không? Ừ. Tôi nghĩ trong khoa học, chúng ta có thỏa thuận về cách đánh giá độ mạnh của bằng chứng. Và chúng ta không thể chỉ có một điểm dữ liệu rồi vội kết luận từ đó. Chúng ta sẽ chẳng thuyết phục được ai, ngay cả khi chính chúng ta đã bị thuyết phục. Và nếu vậy, chúng ta nên tự kiểm tra lại.
Tôi có một câu hỏi về hệ thính giác. Vâng. Một lần nữa, có khá nhiều người, kể cả tôi, ám ảnh việc cố tìm thứ âm thanh tối ưu để nghe? Có lẽ là không nghe gì mới giúp tập trung. Và theo dữ liệu tôi thấy thì cơ bản là im lặng là tốt nhất. Vậy tôi có câu hỏi về sự im lặng và tiếng nói trong đầu chúng ta. Tôi có câu hỏi về điều đó. Nhưng cũng rất rõ ràng dựa trên những gì chúng ta đã thảo luận đến giờ rằng một số tần số âm thanh thực sự đóng vai trò trong cảm xúc và nhận thức của chúng ta. Thỉnh thoảng tôi nghe tiếng ồn trắng. Hiện có một số công ty đưa ra nội dung miễn phí — không nhất thiết là binaural beats, mà là các tần số dao động khác nhau — có thể hoàn toàn chỉ là hiệu ứng giả dược. Nhưng tôi không nghĩ vậy vì họ tham chiếu một số nghiên cứu. Có vẻ như bạn có thể đạt được một vài cải thiện về nhận thức hoặc khả năng tập trung. Tôi có dùng chúng. Có những kênh “study with me” rất hay trên mạng, bạn ngồi đó làm việc trong khi họ cũng làm việc. Bạn nghĩ thế nào về việc sử dụng âm thanh như một cách để thay đổi trạng thái não?
Được rồi. Tôi muốn lùi lại một chút với câu hỏi này vì tôi nghĩ bạn đang hỏi một câu hỏi khá sâu. Người ta có thể tự hỏi tại sao điều đó lại quan trọng? Điều gì thực sự đang diễn ra trong não chúng ta để kiểu ghép nối đó có thể có ảnh hưởng, bất kể điều gì cuối cùng có thể là lựa chọn tối ưu? Và có một lý thuyết mà tôi hay nghĩ tới — đó là một lý thuyết về tư duy và những gì thực sự diễn ra trong não khi chúng ta suy nghĩ. Lý thuyết này cho rằng khi chúng ta nghĩ, não có thể đang chạy các mô phỏng liên quan tới suy nghĩ đó, sử dụng cơ sở hạ tầng cảm giác-vận động của não. Bạn có thể giải thích rõ hơn không?
Lý thuyết là như thế này: có thể khi bạn nghĩ về một con mèo, ví dụ, sự hiện diện tinh thần đó — hay cơ chế não tạo ra ý nghĩ đó — là chạy một mô phỏng nhỏ ở vỏ thị giác, mô phỏng hình dáng con mèo; một mô phỏng ở vỏ thính giác về tiếng kêu con mèo; và khi tôi đang nói điều này với bạn, tôi đã dùng từ “mèo”. Bạn đang nghĩ con mèo màu gì? Tôi nghĩ tới con mèo màu xám, nhưng tôi cứ ngửi thấy mùi cát vệ sinh vì chị gái tôi nuôi mèo và mùi đó khiến tôi rất khó chịu. Đúng vậy. Vậy bạn không ngần ngại nói màu và còn thêm một cảm quan khác nữa. Đó kiểu là một câu chuyện hơi lý thuyết, nhưng tôi nghĩ đó là một khả năng hợp lý rằng đó thực sự là điều đang xảy ra khi chúng ta suy nghĩ. Và một số bằng chứng gián tiếp ủng hộ điều này là chúng ta có nhiều vùng cảm giác trong não hơn so với khỉ hay các họ hàng động vật có vú khác — như thể điều đã xảy ra để cho phép chúng ta trở nên thông minh hơn có thể là tạo thêm bản sao của một vài vùng cảm giác đó. Khi bạn có bản sao thêm, bạn không còn bị giới hạn nữa, đúng không? Chúng ta không nhìn hay nghe tốt hơn khỉ. Vậy phần mô thừa đó đang làm gì cho chúng ta? Một khả năng là chúng ta dùng nó để tạo ra những mô phỏng này, và việc chạy các mô phỏng ấy chính là dạng thức của tư duy.
Thú vị. Nó có hữu ích không? Có thích nghi không? Có thể đó đơn giản là cách duy nhất. Nó giải thích tại sao có lúc bạn đang lái xe trên xa lộ, phải nhập làn giữa chỗ giao thông khó khăn và bạn bảo hành khách: “Này, im chút. Tôi phải chú ý ngay bây giờ.”
Như là,
tại sao lời nói lại làm suy giảm khả năng thị giác–vận động nếu nó không phải là một phần của một thứ gì đó giống như một hệ thống nhận thức đang hoạt động? Và có lẽ bạn cần dịch bớt vài nguồn lực khỏi việc xử lý cuộc hội thoại sang — bạn biết đấy — thực sự đối phó với nhiệm vụ cảm giác–vận động ngay tại đây và bây giờ. Tôi rất thích ý này và muốn đào sâu hơn vì chúng ta chưa bao giờ nói về suy nghĩ là gì trên podcast này. Tôi tự hỏi tại sao nhiều suy nghĩ của chúng ta lại là những câu chưa hoàn chỉnh? Chúng rời rạc đến vậy. Nếu bạn thực sự theo dõi suy nghĩ của mình một lúc, bạn sẽ nhận ra chúng nhảy lung tung, ngay cả khi xoay quanh một khuôn khổ hoặc chủ đề tương đối mạch lạc. Nó có thể đoán trước được. Bạn đôi khi có thể thấy được mạch suy nghĩ. Chúng hiếm khi nhảy sang một thứ hoàn toàn mới. Xin lỗi, tôi cười rồi. Với một số người thì thực sự có. Thật sao? Thật đấy. Họ kiểu như ở trạng thái ngưỡng giữa tỉnh và ngủ. Tôi thích nằm đó ngay khi vừa tỉnh dậy và cố bám vào một chuỗi suy nghĩ. Rồi khoảng 30 giây sau tôi tự cười vì suy nghĩ đã đi đâu đó hoàn toàn khác. Bởi vì trong trạng thái ngưỡng đó bạn vẫn ở trong một trạng thái bán mơ.
Có một lần trong lớp đại học, tôi yêu cầu mọi người cố gắng, không suy nghĩ quá nhiều, nảy ra một từ hoàn toàn không liên quan đến bất cứ điều gì chúng tôi vừa nói. Tôi sẽ cho các bạn một chút thời gian, nhưng không quá lâu. Thật khó, phải không? Từ đầu tiên nhảy vào đầu tôi là “cacophony”. Và tôi nghĩ, không, từ đó liên quan trực tiếp đến khuôn khổ chúng ta đang nói. Tôi tự nhủ, chết thật. Tôi nhìn vào các tấm ốp trên tường và nghĩ có lẽ là thứ gì đó liên quan đến đó, và bây giờ tôi có thể làm được. Tôi sẽ nói là “lacquer” hay gì đó. Nhưng một lần nữa, nó vẫn sẽ có liên hệ. Đúng là rất, rất khó.
Những đứa trẻ này có lẽ có vốn từ khoảng 30.000 từ, đúng không? Đó là kích thước vốn từ điển điển hình. Và đầu óc trẻ. Đầu óc trẻ. Lúc đó tôi có khoảng 15 sinh viên trong lớp. Thú vị. Tôi nghĩ có hai người nảy ra từ “elephant”. Và ba người nảy ra từ “banana”. Bạn biết đấy, rõ ràng đó không phải là những từ ngẫu nhiên.
Vì vậy tôi nghĩ chúng ta đang nói về một thứ cực kỳ quan trọng mà tôi muốn nghe ý kiến của bạn, bởi vì đây thực sự là về cách não hoạt động, đúng không? Tôi rất thích hệ thính giác và sẽ quay lại chuyện đó, nhưng nó là một phần của câu hỏi lớn hơn về cách bộ não của chúng ta vận hành. Tôi hỏi về nhịp binaural hay tiếng ồn trắng, tiếng ồn hồng, tiếng ồn nâu để tăng khả năng tập trung. Có nhiều người quan tâm đến điều đó. Nhưng điều chúng ta thực sự đang nói là cách suy nghĩ của chúng ta vận hành, cách chúng ta suy nghĩ và cách neo giữ suy nghĩ rồi căn chỉnh nó với hành động. Vì vậy tôi ám ảnh với khái niệm các “trạng thái thu hút” (attractor states). Cách tôi nghĩ về điều này — nói cho tôi biết nếu tôi sai — là tôi xem các trạng thái não rất phụ thuộc vào ngữ cảnh, đặc biệt bây giờ với lượng thông tin chúng ta bị tấn công qua điện thoại. Và vì một đoạn đi bộ từ xe đến bàn làm việc hay từ xe đến buổi họp đầu tiên là một trải nghiệm rất khác khi có điện thoại so với 20 năm trước. Ồ, hoàn toàn khác. Và những người trẻ hơn tôi sẽ không biết chúng ta đang nói gì. Họ sẽ nghĩ, mày đang nói gì? Lúc nào chẳng ở trong kết nối cộng đồng. Không, không phải như vậy. Nhưng cách tôi nghĩ về não là suy nghĩ của tôi giống như một viên bi trên một mặt phẳng. Và càng mệt mỏi thì bề mặt càng mất cân bằng. Nhưng giả sử tôi đã ngủ ngon, uống đủ nước, có caffeine và không thiếu nhu cầu cơ bản — không cần đi vệ sinh ngay, không đói cồn cào hay cần cà phê — thì tôi như một viên bi trên mặt phẳng đó. Và mặt phẳng đó tương đối ổn định. Bây giờ, khi tôi chuyển sang việc như thảo luận cho podcast này hoặc đọc gì đó, thì trên bề mặt bắt đầu xuất hiện những chấm lõm. Viên bi có thể nghỉ ở đó, nhưng bạn vẫn có thể dễ dàng gõ nó ra. Nhưng khi tôi càng đi sâu vào một hoạt động, những chấm lõm ấy trở thành một rãnh và viên bi lún xuống đáy rãnh đó. Christophe Koch, người vừa đến đây gần đây, nói rằng trạng thái flow mà tất cả chúng ta khao khát chính là nơi chúng ta thực sự quên mình vì ta quá chìm đắm trong việc làm. Tôi nghĩ ông ấy đúng. Và tôi nghĩ nhiều người nghĩ rằng họ bị ADHD, rằng họ không thể tập trung. Tôi tin rằng có một số người thật sự bị ADHD có thể chẩn đoán lâm sàng, nhưng phần lớn mọi người chỉ là không cho phép bản thân có một tập hợp các đầu vào cảm giác và ngữ cảnh đủ hẹp để rơi vào cái rãnh đó. Vậy mà đó lại là thứ khiến ta cảm thấy tuyệt vời khi ở trong đó. Và khi ta trồi lên khỏi nó, ta lại kiểu ôi, đó chính là điều ta nên làm. Và vì vậy những gì bạn mô tả trong lớp, nơi sinh viên của bạn thậm chí không thể nghĩ ra một từ không liên quan đến cuộc trò chuyện, chính là một trong những trạng thái thu hút đó. Bạn thấy sao? Điều đó nằm ở đâu trong suy nghĩ của bạn?
Ừ, tôi nghĩ nghe ổn với tôi. Tôi cũng quan tâm đến việc làm thế nào để đưa bản thân vào trạng thái flow và phải làm gì khi mình bị kẹt ở đáy một chuỗi nào đó — như khi tôi đang trong flow và tiến bộ tốt với một việc rồi đột nhiên bị mắc kẹt và dừng lại. Tôi thấy thay đổi môi trường xung quanh ngay lập tức là một cách tốt để thoát khỏi cái vết rut nhỏ đó. Ví dụ, nếu tôi đang viết một đoạn khó, tôi có thể làm hết điều mình có thể ở một quán cà phê nhất định. Nhưng nếu tôi sang quán cà phê khác thì, bạn biết đấy? Đây là một chiến lược rất thông minh. Thực ra, một nhà thần kinh học mà tôi rất ngưỡng mộ cả về công việc lẫn con người là Marla Feller ở UC Berkeley.
Và tôi nghĩ chính cô ấy đã nói với tôi rằng ở các hội nghị khoa học, có thể kéo dài hai đến ba ngày, và đôi khi các phiên họp rất dài. Buổi sáng, buổi chiều, buổi tối đều có phiên. Thật nhiều. Nhiều lắm. Cần chú ý nhiều thứ, ngồi nhiều nữa. Cô ấy sẽ đổi chỗ ngồi quanh khán phòng vì cô ấy khăng khăng rằng, tôi nghĩ là Marla. Marla, nếu không phải là bạn thì tha lỗi cho tôi. Nhưng tôi nghĩ là Marla. Cô ấy sẽ đổi chỗ để luôn có thể neo giữ sự chú ý cho từng bài nói hoặc một loạt bài nói, không nhất thiết là di chuyển từng lúc một, nhưng khoảng mỗi giờ một lần. Tôi nghĩ điều này hoàn toàn đúng. Và nên tự hỏi liệu một số tác dụng của binaural beats hay các tần số khác cải thiện khả năng tập trung có liên quan tới việc đơn giản là cần lấp đầy không gian cảm giác thính giác hay không.
Có thể là như vậy. Ví dụ tôi bây giờ làm việc ở tầng hầm. Tôi đã sắp xếp tầng hầm như môi trường làm việc lý tưởng. Không điện thoại, không internet. Không cho phép chúng. Khi tôi xuống đó, chỉ có tôi và suy nghĩ của tôi. Tôi cho phép có chút nhạc. Nhưng khi vừa xuống, 10–15 phút đầu thật khủng khiếp. Bạn có thể nghe thấy mọi suy nghĩ gây phân tâm. Tôi có thể nghĩ tới hàng triệu thứ chợt bật lên trong đầu. Nhưng sau khoảng 10–15 phút, tất cả lắng đi. Và tôi có thể làm việc ở đó hàng giờ. Không ai tìm thấy tôi ở đó. Tôi thích nơi đó. Tôi phải tạo không gian vật lý này vì ngày nay có quá nhiều sự xâm nhập qua các thiết bị. Vậy nên tôi tự hỏi, với một số người, họ nghĩ họ không thể tập trung, nhưng thực ra có một không gian cảm giác cần được lấp đầy.
Họ có thể chưa tìm ra cách “hack” bản thân mình. Và tôi nghĩ một lý do khiến tôi chưa trả lời thẳng câu hỏi của bạn là vì câu trả lời có thể mang tính cá nhân. Với tôi, về nhạc, tôi thích nghe nhạc khi làm việc, nhưng đôi khi thì có, đôi khi thì không. Là một nhạc công, nhạc không thể quá thú vị đối với tôi. Nó phải là thứ tôi đã biết rất rõ để không thu hút tôi vào việc nghe bài hát, hoặc nên là nhạc cổ điển hoặc thứ không có lời. Như vậy ngôn ngữ sẽ không xâm nhập vào suy nghĩ của tôi. Đôi khi tôi thấy có ích khi tạo một danh sách phát cho một dự án cụ thể để những bài đó trở thành tín hiệu cho việc làm dự án đó. Tôi không nghĩ sẽ có một câu trả lời chung cho mọi hoàn cảnh, mà cần hiểu cái gì hiệu quả cho từng người, từng dự án cụ thể.
Có vài dữ liệu rất thú vị xuất phát từ phòng thí nghiệm của Mark Desposito. Chúng tôi đã mời ông ấy lên podcast trước về chứng sa sút trí tuệ và các cách cải thiện trí nhớ làm việc, dường như liên quan nhiều tới dopamine. Nhưng nếu bạn có thể tăng acetylcholin, bạn có thể cải thiện sự chú ý. Rõ ràng là bốn cấu trúc não như nhân nền (nucleus basalis) giải phóng acetylcholin là cần thiết, nhưng chưa đủ để thiết lập một “vùng sáng chú ý” (attentional spotlight). Lý do tôi muốn đưa bối cảnh này ra là vì vỏ não rất giàu đầu tận cùng của các neuron giải phóng acetylcholin, thể gò (colliculus) cũng có đầu vào acetylcholin. Và dường như bất cứ vùng đa cảm giác nào của não nơi bạn cần tích hợp thị giác, thính giác, ngữ cảnh, tư duy, ý định và hành động, thì bạn có norepinephrine để nâng mức tỉnh táo tổng thể trong não và cơ thể — đó có vẻ là chức năng chung của nó. Dopamine làm nhiều việc khác nhau ở các vùng khác nhau, như bạn biết, nhưng acetylcholin dường như là thứ thực sự tạo ra khả năng chiếu “điểm chú ý”, tức là khả năng neo định suy nghĩ và hành động hướng tới một tập hợp các kích thích giác quan cụ thể.
Vậy khi nói về việc nghe nhạc hay không, hoặc không gian làm việc này hay khác, tôi nghĩ rất nhiều phụ thuộc vào việc chúng ta cố gắng tạo ra những vùng chú ý rất cô đọng. Và tôi không nghĩ mọi người thực sự đánh giá được vấn đề khó khăn tới mức nào khi bạn mang theo một thiết bị — tôi không chống điện thoại — nhưng bạn mang vào thêm khoảng, ồ chừng 25.000 vùng chú ý khác nhau mà bạn có thể lướt qua. Hoàn toàn dễ hiểu tại sao chúng ta không thể tập trung, vì acetylcholin giống như một nguồn tài nguyên mà ta tiêu đi và có thể được bổ sung khi ngủ. Bạn nói là bạn sẽ đạt trạng thái flow hoặc trạng thái tập trung rồi đó như một công tắc, hoặc bạn vấp phải một bức tường; tôi cảm thấy nó như một loại tiền tệ. Không phải thứ mà chúng ta có thể dùng vô hạn.
Một chủ đề trong vài tập podcast của bạn liên quan đến tập thể dục và các bài tập, là nên tập cái gì, thói quen nào tốt cho khía cạnh này, kia. Và thường thì tập luyện ngắt quãng (interval training) được xem là chiến lược khá hiệu quả. Thỉnh thoảng tôi nghĩ về điều đó trong bối cảnh làm việc trí óc hơn, bởi vì tôi không mấy may trong việc loại hết mọi phiền nhiễu để bắt đầu viết sâu. Với tôi, thường là tôi gõ được một câu và điều đó tốn quá nhiều sức đến mức tôi phải nghỉ. Ồ, giờ tôi thấy đỡ hơn vì, ừm, tôi nghĩ đây là hướng bạn đang đi. Bạn có thể thấy an ủi bởi thực tế là chúng tôi đã mời vài huấn luyện viên thể chất thực sự xuất sắc lên đây. Ý tôi là những người có bằng cấp về sinh lý học và huấn luyện các vận động viên đẳng cấp rất cao. Hơn một người trong số họ đã nói rằng khoảng chú ý của vận động viên trong khả năng tập trung vào thông tin nhận thức, hướng dẫn và học hỏi, thậm chí trong giao tiếp, tương ứng trực tiếp với thời lượng sự kiện của họ. Ví dụ, các vận động viên chạy nước rút có thể tập trung khoảng đúng thời lượng cuộc thi của họ — khoảng 10 giây.
Ồ, cho cự ly một trăm mét ấy đúng không? Bạn biết đấy, ừm, nhưng họ có thể lặp lại điều đó vì vận động viên nước rút sẽ chạy một đoạn rồi lại chạy lại. Chính xác. Nên kiểu như, tôi sẽ viết một câu, rồi kiểm tra một trang web mới, rồi viết câu khác và lại kiểm tra một trang khác. Nếu tôi cố chỉ viết câu này rồi câu kia rồi lại câu kia liên tục, tôi sẽ bực bản thân. Có vẻ như, tôi không biết, tôi không thể, không nhất thiết làm được. Thỉnh thoảng thì được, nhưng tôi đã buông bỏ ý tưởng làm việc hiệu quả như một mục tiêu tự thân. Trước đây có phải luôn như vậy không hay bạn nghĩ sự xuất hiện của điện thoại đã làm cho bạn có kiểu, ừm, chức năng dạng bậc thang này?
Tôi luôn có vấn đề với internet. Điện thoại chỉ là con đường vào thôi, nhưng, ừm, điện thoại thực sự có thể hữu ích với tôi vì tôi có thể đóng hết các tab trên laptop và chỉ dùng điện thoại để truy cập internet, ví dụ vậy. Và điều đó tạo ra một sự tách biệt về mặt tinh thần và vật lý, khiến tôi kiểu như, được rồi, bây giờ tôi làm việc này. Được rồi, bây giờ tôi làm việc kia, và giữ cho chúng tách biệt nhau.
Tôi muốn dành một chút thời gian để cảm ơn một nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một loại đồ uống chứa điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có những gì bạn không cần. Điều đó có nghĩa là các chất điện giải — natri, magiê và kali — ở tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường. Cung cấp đủ nước rất quan trọng cho chức năng não và cơ thể. Ngay cả mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất của bạn. Cũng quan trọng là bạn phải có đủ chất điện giải. Natri, magiê và kali rất quan trọng cho hoạt động của tất cả tế bào trong cơ thể, đặc biệt là các neuron hay tế bào thần kinh. Uống Element giúp rất dễ đảm bảo rằng bạn được cung cấp đủ nước và đủ chất điện giải. Ngày của tôi thường bắt đầu rất nhanh, tức là tôi phải lao ngay vào làm việc hoặc tập thể dục. Vì vậy để chắc rằng mình đủ nước và có đủ chất điện giải, khi mới thức dậy buổi sáng, tôi uống 16 đến 32 ounce nước với một gói Element hòa vào. Tôi cũng uống Element hòa trong nước trong khi tập luyện thể chất, đặc biệt vào những ngày nóng khi tôi ra nhiều mồ hôi và mất cả nước lẫn chất điện giải. Element có nhiều hương vị ngon. Thực ra tôi thích tất cả. Tôi thích dưa hấu, mâm xôi, vị cam chanh, và tôi rất thích vị chanh dây (lemonade). Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể vào drinkelement.com/Huberman để nhận một gói mẫu Element miễn phí khi mua hàng. Một lần nữa, đó là drinkelement.com/Huberman để nhận gói mẫu miễn phí.
Tôi rất thích bạn chia sẻ điều này. Nhiều người sẽ thấy được an ủi khi nghe vậy. Bạn biết không, nhà sản xuất podcast của tôi, Rob Moore, anh ấy đã tham gia nhiều cuộc thi ba môn phối hợp và là người theo thể thao sức bền. Có một thời điểm trong quá khứ anh ấy từng có nhiều cơ bắp hơn. Anh ấy vẫn rất khỏe và rắn, nhưng sau đó chuyển sang các sự kiện sức bền. Và anh này có thể làm việc như không ai khác. Anh ấy có thể làm việc hàng giờ hàng giờ. Và tôi cảm thấy đó cũng là cách tôi đã làm khi học cao học và thời làm postdoc. Tôi cho rằng tôi thiên về kiểu vận động viên sức bền trong công việc tinh thần. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên bắt đầu nghĩ về nhận thức theo những khái niệm này. Rốt cuộc, chúng ta không chỉ là hai người nói về thói quen làm việc. Bạn là một nhà thần kinh học và bạn nghiên cứu tích hợp cảm giác và các trạng thái não. Và tôi vẫn coi mình là một nhà thần kinh học, dù lâu rồi tôi không trực tiếp làm thí nghiệm trong phòng lab. Tôi nghĩ điều này rất quan trọng vì mọi người thường tự trách mình vì không thể tập trung để viết một đoạn văn. Họ nghĩ vì vậy là họ không nên viết hoặc họ không thể viết nhiều hơn một đoạn, nhưng có lẽ họ cần, nghe có vẻ họ cần tạo ra một hệ thống.
Tôi bước ra sau khoảng nghỉ nhỏ trên internet và biết câu tiếp theo cần nói gì.
Thú vị. Vậy là bạn thật sự giống như một vận động viên chạy ngắt quãng khi nói đến công việc tinh thần.
Với những việc dễ, tôi có thể làm được ngay thôi. Nhưng chính cảm giác suy nghĩ cần nỗ lực đó mới đòi hỏi thời gian của nó và nó cứ tự lấy thời gian. Tôi chẳng kiểm soát được điều đó. Tôi cố sắp xếp để cho công việc tinh thần xảy ra khi tôi đang tắm hoặc trên xe hơi hay bất cứ đâu. Ví dụ, nếu tôi sẽ làm đơn xin tài trợ với ai đó và chúng tôi cùng chia sẻ phần viết, và tôi biết mình không thể bắt đầu cho đến khi đã nói chuyện với cộng tác viên về ai làm gì và chúng tôi nghĩ đề tài của quỹ này sẽ là gì, thì tôi có thể để cuộc họp đó vào lúc sau sẽ có thời gian rảnh. Tôi vừa làm vậy hôm qua. Sáng hôm qua tôi có một cuộc họp biết trước rằng sau đó tôi sẽ ngồi trên máy bay khá lâu, và biết rằng mà không phải làm gì thêm, các ý tưởng sẽ tự “ủ”. Sẽ có những thứ diễn ra mà tôi không nhận biết. Và khi tôi bước ra khỏi đó, có lẽ tôi sẽ biết mình muốn gì, ít nhất là vài câu đầu để viết.
Bạn tin vào kiểu quy trình chuyển đổi trạng thái não lên xuống đó. Bạn không chống lại nó. Bạn tin tưởng nó. Ừ, tôi phải như vậy. Ý tôi là, tôi không thấy cách nào khác để làm việc, nhưng tôi nghĩ nó hơi giống như bạn cần nghỉ ngơi và phục hồi cho tập thể dục. Thành thật mà nói, não và cơ bắp cũng không khác nhau nhiều lắm.
Ừm, tôi luôn nghĩ mọi hoạt động thần kinh đều có tính vận động. Và, ừm, chúng ta có thể nói về điều đó. Ý tôi là, Sherrington đã nói, đúng rồi, con đường chung cuối cùng — người đoạt giải Nobel Sherrington — con đường chung cuối cùng là chuyển động. Ý tôi là, đó là thứ chúng ta phải làm trước tiên. Và suy nghĩ cũng là một dạng chuyển động.
Đôi khi người ta khó nắm bắt được điều này, ừm, và có lẽ người ta dễ hiểu hơn khi đặt nó vào bối cảnh các bài hát. Một vài bài hát nghe như đang tiến về phía trước. Cảm giác như một sự tiến triển vật lý. Chúng khiến bạn muốn chuyển động, đúng không? Chúng thực sự truyền cảm hứng để di chuyển. Ừm, thực ra rất ít âm thanh truyền cảm hứng cho sự tĩnh lặng. Chúng thường là những âm thanh dao động chậm, sóng biển, những thứ không có cấu trúc rõ ràng. Chúng rất mang tính fractal. Và rồi, đến mức bạn không còn thấy cấu trúc fractal đó nữa và nó cứ tan vỡ ra rồi tâm trí bạn trôi đi. Người duy nhất khác mà tôi từng gặp, ừm, người mô tả việc ôm ấp quy trình tinh thần của họ giống như cách bạn làm, đó là, ờ, người bạn tốt của tôi và, bạn biết đấy, anh ấy là một nhà sản xuất nổi tiếng thế giới, Rick Rubin, người, ừm, anh ấy chỉ tin rằng có những thời điểm trong ngày mà mọi thứ sẽ đến với anh ấy, rằng có những điều chưa sẵn sàng và chúng chỉ cần được ướp trong giấc ngủ hay trong những giấc mơ. Và anh ấy thậm chí không thực sự cố gắng gán nó cho giấc ngủ hay mơ. Anh ấy chỉ hiểu được quá trình mà cuối cùng sẽ xuất hiện. Anh ấy không kiểu như, tại sao tôi không thể lấy được thứ này ra? Nên anh ấy rất, rất chảy theo nhịp thăng trầm và sự chú ý của chính mình. Bị bế tắc có thể có nghĩa là bạn chưa biết cần gì sẽ đến tiếp theo. Vâng. Rất quan trọng để mọi người nghe vì tôi nghĩ hầu như ai cũng cố gắng rơi vào cái trạng thái attractor rãnh sâu đó càng nhanh càng tốt. Đúng. Và vẫn có những cách để chúng ta làm được điều đó. Và có lẽ chúng ta sẽ nói về điều đó một vài phút. Tôi, ừm, sẽ thiếu sót nếu tôi không, ừm, hỏi về kinh nghiệm của bạn với tư cách là một nhạc sĩ. Bạn chơi nhạc cụ gì? Ồ, tôi bắt đầu với sáo, ừm, bạn biết đấy, bắt đầu từ lớp năm. Ờ, bây giờ tôi chơi banjo và tôi hát. Hay đấy. Khi bạn làm thế, bạn có thấy rằng sự chú ý của mình được neo giữ suốt buổi biểu diễn hay luyện tập không? Có. Đặc biệt khi biểu diễn, có một cái gì đó, ừm, kiểu như, tôi cảm thấy rằng phần hát đặc biệt có thể hay hơn khi biểu diễn so với khi luyện tập. Không phải lúc nào cũng vậy, tiếc là. Phần chơi banjo vốn đòi hỏi kỹ thuật hơn thì hơi khó, bạn biết đấy, adrenaline giúp cho phần hát mà lại ảnh hưởng xấu đến phần chơi banjo. Nói thế cho dễ hiểu. Thú vị đấy. Ừ. Bởi vì adrenaline, đó là cái kiểu đường cong hình chữ U ngược kia, như ở mức rất thấp chúng ta không thể tập trung, ở mức cao hơn chúng ta có thể tập trung và khi nó quá cao thì rối loạn. Đúng, đúng, đúng. Ừ. Ý tôi là, chỉ cần tay run lên thôi cũng có thể gây vấn đề. Nhưng vấn đề khác là, bạn biết đấy, từ góc nhìn chú ý trong trình diễn âm nhạc, tôi thích hát một bài hát trong buổi tập chỉ một lần hơn là lặp lại nó nhiều lần vì tôi không thể nhớ lời khi hát lần thứ hai. Thú vị. Và tôi nghĩ đó là cái danh sách kiểm tra tinh thần kiểu, tôi đã hát cái đó rồi à? Tôi nhớ là đã hát cái đó, nhưng không, đợi một chút, giờ tôi phải hát lại, và chỉ việc theo dõi xem mình đang ở đâu, ừm, càng trở nên khó hơn khi hát lần thứ hai. Áp lực là một thứ thú vị để khám phá trong bối cảnh các trạng thái não vì, ờ, nghe có vẻ như bạn đã chấp nhận kiểu dòng chảy dao động của sự chú ý. Như trong một bối cảnh thì nó vận hành theo cách này và bạn không tự gây áp lực phải làm gì đó. Gần đây có một bài báo rất thú vị về cơ sở thần kinh của việc “choking” — không phải nghẹn thực sự, mà là khi một việc cực kỳ quan trọng đang ở trên đường, thì chuyện gì xảy ra? Bạn có thấy bài đó không? Tôi chưa, nhưng vâng, nó rất hay. Họ ghi nhận hoạt động từ vỏ não vận động và một đống vùng khác. Nhưng phát hiện cơ bản là, ờ, nếu có khả năng phần thưởng thấp, nếu bạn làm đúng thì được cái gì đó, giả sử như ném phi tiêu, thí nghiệm tương tự sẽ là ném phi tiêu. Bạn nói, giả sử nếu bạn trúng bảng phi tiêu bạn được một đô la. Ờ, nếu bạn trúng gần trong một khoảng cách nhất định so với tâm, bạn được, tôi không biết, một nghìn đô la, khá ổn. Ờ, nếu bạn trúng hồng tâm, bạn được 10 triệu đô la. Điều xảy ra là hiệu suất trong điều kiện đặt cược cao luôn tệ hơn, nhưng chỉ xét về mặt cơ bản của cơ chế thôi. Ừ. Và vậy thì việc “choking” hóa ra là việc huy động quá nhiều đơn vị vận động. Về cơ bản bạn đầu tư quá mức nỗ lực vận động thay vì giữ bình tĩnh và ở trong vùng. Ở đó bạn vẫn có thể chưa trúng hồng tâm. Thí nghiệm này không hoàn toàn y hệt, nhưng tương tự những gì họ thực sự làm. Nhưng bạn có cơ hội cao hơn nhiều nếu bạn giữ trong phạm vi khả năng của mình, bạn đã biết cách làm việc này rồi. Và đối tượng bị choke khi mức cược tăng vọt vì họ chỉ đơn giản là đầu tư quá mức hoạt động vận động. Chủ nghĩa hoàn hảo là một cái bẫy. Bạn phải gần như thuyết phục tinh thần mình rằng mức cược thấp hơn, nhưng thật khó mà tự lừa bản thân. Dù sao thì cũng khá thú vị. Mình rất thích chúng ta đang nói về các trạng thái não và đầu vào giác quan. Trong trường hợp này, đó là kiến thức về kết quả, những kết quả có thể xảy ra. Tôi muốn nói về gà. Vâng. Bạn nuôi gà. Tôi có. Và trước tiên tôi sẽ hỏi bạn về gà và điều gì ở chúng khiến bạn thấy thú vị. Rồi sau đó tôi muốn nghe suy nghĩ của bạn về một phát hiện rất hoang dã liên quan đến thị giác và sự chú ý ở gà. Ồ, điều mà bất kỳ ai từng nuôi gà ở nông trại có lẽ biết, nhưng chỉ có vài nhà thần kinh học biết. Có lẽ bạn sẽ biết. Dù sao, bạn nuôi loại gà nào? Tôi có gà bantam meal fleurs. Vậy bantam là loại nhỏ à? Chúng là những con nhỏ. Ừ. Meal fleurs. Meal fleur. Trứng to cỡ nào? Ờ, trứng của chúng bằng nửa kích cỡ một quả trứng loại lớn tiêu chuẩn ở siêu thị. Ngon không? Rất ngon.
Cần bao nhiêu con thì mới gọi là số lượng khá ổn? Ừm… gấp đôi số mà bạn thường nuôi. Ồ. Vậy với tôi thì khoảng tám con. Ừ. Ồ. Vậy bạn bắt đầu nuôi gà từ khi nào? Tôi có nuôi gà lùn (bantam) khi còn nhỏ. Tôi sống ở Chapel Hill và khoảng năm 2012, có thể là 2011, thị trấn thay đổi quy hoạch cho phép nuôi gà trong khu dân cư kiểu nơi tôi sống. Thế là tôi nghĩ, được rồi, đó là việc sẽ làm. Chồng tôi bị dị ứng với chó, mèo và mọi thứ có lông. Nên, bạn biết đấy, gà là một lựa chọn. Tôi đoán chúng tôi có thể nuôi thỏ và để chúng ở ngoài. Hoặc nuôi mèo không lông. Thực ra tôi không phủ nhận là chúng tôi đã có bàn luận về chuyện đó, nhưng nó không đi tới đâu.
Tôi có một người bạn, họ rất ngọt ngào. Giống như mấy con khỉ nhỏ, lúc nào cũng leo lên người người ta. À, thật ra tôi đã gặp một con mèo không lông rồi. Và tôi nghĩ chúng có tính cách rất dễ thương, tôi rút ra từ con tôi từng gặp, vì trông chúng không được đẹp lắm nên chúng không thể chỉ dựa vào ngoại hình được. Trời ơi. Thật buồn cười. Ôi trời. Không, không, không. Tôi hoàn toàn tin điều đó. Ừ. Tôi nghĩ chúng có tính cách rất dễ mến. Và cái ấm áp của chúng, vì bạn thực sự cảm nhận được hơi ấm của da chúng. Dù sao thì, gà — gà là như vậy, là và vẫn vậy — tôi thích gà lùn vì chúng có rất nhiều cá tính. Chúng không được chọn giống để cho trứng, mà được chọn giống làm thú cưng, và có một kiểu tính cách dễ chịu, thích tương tác với người mà tôi nghĩ có thể khác với gà nuôi trên trang trại thông thường.
Tôi có một thí nghiệm không xâm lấn muốn bạn thử. Vài năm trước, tôi rất quan tâm đến mối quan hệ giữa thị giác và trạng thái não. Có vài tài liệu thú vị nói rằng khi ta nhìn chân trời, đặc biệt từ một điểm quan sát rộng, điều đó làm thư giãn hệ thần kinh tự chủ — ta chuyển về trạng thái phó giao cảm hơn. Và hóa ra khi nhìn chân trời, mắt ta tự nhiên chuyển sang tầm nhìn toàn cảnh. Chúng ta không “foveate” vào một điểm — đó là thuật ngữ chuyên môn của thần kinh học — nghĩa là không tập trung sắc nét vào một điểm duy nhất. Nếu bạn theo dõi một điểm cụ thể, tất nhiên mắt sẽ thực hiện theo dõi mượt mà điểm đó, nhưng khi bạn đứng trước một cảnh rộng, nhìn chân trời, mắt bạn tự nhiên mở rộng, theo cách chúng ta nói, theo kiểu toàn cảnh. Trong khi nếu ta thực hiện động tác điều hợp mắt (vergence), đưa hai mắt hướng vào một điểm cụ thể, thì có một sự tăng thật sự đáng chú ý trong đầu ra của các vùng như locus coeruleus, những vùng liên quan đến chú ý và tới việc tiết epinephrine (adrenaline). Tôi thấy điều này thật lạ kỳ. Tôi cũng quan tâm tới hô hấp và trạng thái não và nghĩ: Ồ, có thể chúng ta đang nhìn chằm chằm vào những ô nhỏ quá nhiều, và đó là lý do ta cảm thấy mệt mỏi về mặt chú ý, cạn kiệt. Hợp lý thôi — chú ý là một nguồn lực. Hiện có một số bằng chứng ủng hộ những phát biểu này, mặc dù chúng ta cần thêm các ghi chép não từ người để đi sâu vào chi tiết.
Cố vấn học sau đại học của tôi, rất tiếc đã mất, từng nói với tôi rằng bạn có thể thôi miên gà. Tôi bảo: thật à? Vì đó còn là một câu trong bài hát của Iggy Pop — “hypnotizing chickens”. Tôi ngạc nhiên hỏi: gì cơ? Bà ấy nói: đúng, bạn có thể thôi miên gà, nhưng thực ra chúng không bị thôi miên mà là tập trung cao độ. Tôi bảo: chẳng phải đó chính là thôi miên sao? Bà ấy bảo: ừ, chắc thế — chúng tôi từng nghĩ thôi miên là như một giấc mơ, nhưng thôi miên là trạng thái tập trung cao độ. Tôi có một đồng nghiệp làm thôi miên lâm sàng, David Spiegel — phương pháp này được Hiệp hội Tâm thần Hoa Kỳ công nhận. Tập trung cao độ. Cách làm thì bạn có thể tìm được: những người lớn lên ở nông trại làm việc này, trên YouTube có nhiều video. Họ bắt một con gà, giữ nó và vạch một đường trên đất rồi đặt mỏ gà lên đường; con gà sẽ đứng yên như thế trong rất nhiều, rất nhiều phút. Bạn thực sự phải bồng nó lên và khiến nó định hướng lại phần còn lại của trường thị giác để nó đứng dậy.
Hóa ra bất kỳ loài chim nào ăn trên mặt đất đều đối mặt với một thách thức cảm giác-vận động rất phức tạp — đồng nghiệp của tôi, ông đã mất vì tuổi cao, Harvey Carton, từng kể cho tôi điều này — họ có mỏ rất nhỏ và hạt thì nhỏ, bạn và tôi có thể nhặt đồ trên bàn khá nhanh, nhưng chim làm điều đó với cái mỏ bé xíu trong khi mắt lại nằm bên cạnh đầu. Vì vậy khi đầu chúng cúi xuống rất nhanh, để không làm mỏ đập vào bề mặt và để nhặt chính xác cái hạt hay con côn trùng, mắt chúng phải thực hiện một chuyển động điều hợp, dịch hai mắt vào trong và tạo ra một “nón” chú ý. Khi bạn vạch một đường và khiến chúng tập trung xuống, chúng thực sự bị “kẹp” trong nón chú ý đó.
Rồi tôi bắt đầu xem tài liệu về các điều trị hành vi cho ADHD (rối loạn tăng động giảm chú ý) hoặc chỉ để cải thiện chú ý nói chung, và không phải ở nước này mà ở Trung Quốc, nhiều lớp học bắt đầu buổi học bằng việc cho học sinh tập trung vào một điểm duy nhất, nghe hơi mang tính quân sự, nhưng họ đã chấp nhận mối liên hệ giữa chú ý thị giác và khả năng tập trung nhận thức. Gà làm được điều đó. Trẻ em ở Trung Quốc cũng làm. Và thực tế đã được chứng minh là khá hiệu quả trong việc cải thiện sự chú ý trong khoảng 40 phút đến một giờ tiếp theo. Thật thú vị. Vậy là chú ý của chúng ta có khuynh hướng theo sau tầm nhìn, không nhất thiết là ngược lại.
Vậy là tôi đã xem vài video về gà trên YouTube rồi, ừm, nhưng tôi chưa thật sự tìm hiểu kỹ để thử với gà nhà mình, nhưng giờ bạn làm tôi có động lực để thử. Ừ. Cho tôi biết bạn tìm ra điều gì nhé. Theo bạn thì việc vẽ một đường có phải phần quan trọng của chuyện này không? Có, đúng vậy. Không phải chỉ vẽ một đường rồi đem gà tới là xong. Vậy tôi phải xem lại mấy cái video đó. Cũng lâu rồi. Họ đặt con gà, mỏ hướng xuống, nhưng không phải là họ ấn con gà xuống. Rồi họ vẽ đường. Bắt đầu từ mỏ à? Không nhớ rõ là bắt đầu từ mỏ vẽ ra ngoài hay từ ngoài vẽ vào mỏ. Nhưng cái hiệu ứng là — Harvey là người đã làm thế. À, Harvey, cố giáo sư Harvey Carden, tôi nên nói thêm, tôi sẽ để một đường link tới bài cáo phó. Ông ấy tuyệt lắm. Ông ấy là một trong những nhà thần kinh học so sánh lịch sử và xuất sắc nhất thế giới. Ông ấy cũng là một “vòi phun” thông tin — thường bước vào phòng thí nghiệm của tôi và bắt đầu nói về những loài chim lặn và nói mãi. Ông ấy làm tôi có vẻ trầm lặng. Và ông giải thích rằng khi những con chim có mắt ở hai bên đầu thực hiện chuyển động hội tụ của mắt, mắt chúng bị khóa ở đó. Nên có lẽ phải vẽ đường từ xa lại về phía mỏ chăng. Có thể là vậy. Ha. Và buồn cười là tôi đã nhắc chuyện này vài lần trước đây, khi còn có podcast, mấy người lớn lên trên trang trại lại nói “ồ vâng, chúng tôi từng làm thế.” Thực ra bạn có thể lật ngược con chim đó lại. Gà trống hung dữ trở nên rất điềm tĩnh hoặc ít nhất là dễ xử lý hơn. Thị giác điều khiển trạng thái não bộ. Tôi hay nghĩ về chuyện này nhiều trong bối cảnh điện thoại, nơi tầm nhìn của chúng ta bị gom vào một cái hộp nhỏ, nhưng số bối cảnh khác nhau trong cái hộp đó thì vô hạn. Ý bạn là sao? À, đào sâu về chuyện điện thoại — chắc chắn sẽ thử vụ gà. Ừ, cho tôi biết nhé. Có khi tôi sẽ làm một video. Mấy cái “blinders” họ hay bịt mắt cho ngựa đó. Ừ. Hoặc là cái để tập trung. Mấy người huấn luyện chim ưng của chúng ta cũng dùng mấy cái đó, đúng không? Ý là họ cố gắng làm cho bạn thực sự chỉ tập trung vào một thứ. Đúng thế. Có vài bức ảnh buồn cười mà thỉnh thoảng bạn có thể tìm thấy trên X, là mấy dụng cụ tập trung từ những năm 1930, họ thực sự cho trẻ con đội mũ với chỉ hai lỗ nhỏ cho mắt. Mục đích là giữ mấy đứa trẻ không chịu chú ý tập trung vào công việc, để chúng không nhìn thấy đứa khác. Nhìn lại thấy thật ngớ ngẩn và tàn bạo.
Tôi nghĩ cũng có ích khi tự hỏi vì sao sự chú ý của mình bị kéo đi chỗ khác. Vì tôi thấy, kiểu thư giãn nhất tôi có thể đạt được bây giờ là khi biết có người khác đang giám sát tình hình chung và sẽ báo cho tôi nếu có thảm họa lớn xảy ra. Tôi cũng phải thuê ngoài việc đó đôi khi. Nhưng có người đảm nhiệm giúp ích rất nhiều vì nó thỏa mãn nhu cầu luôn có một hệ thống cảnh báo hoạt động, và cho phép tôi tập trung vào việc ngay trước mắt mình vào lúc đó. Tôi đưa ví dụ không hẵn về chú ý mà về cách tốt nhất để tôi đạt trạng thái thư giãn: mùa hè vừa rồi tôi đi chơi chèo thuyền vượt ghềnh ở Idaho. Tôi mang theo một thiết bị liên lạc vệ tinh Zolio. Nói nôm là cái này tương tác với điện thoại của bạn và với vệ tinh. Bạn không thể gọi điện, nhưng có thể gửi và nhận tin nhắn văn bản. Tôi mang theo vì cảm thấy mình sẽ thư thái hơn nếu biết rằng nếu có chuyện rất tệ xảy ra thì người ta vẫn liên lạc được với mình, hơn là hoàn toàn mất liên lạc. Nên với tôi, cái khoảng giữa đó — có chút liên lạc — nếu không tôi sẽ ở trong trạng thái tăng cảnh giác khi quay ra khỏi hoang dã. Tôi nghĩ về mấy người cùng thế hệ với cháu gái tôi — cháu đang cuối tuổi teen, sắp bước sang tuổi 20 — mà hoàn toàn tách khỏi công nghệ smartphone ở độ tuổi đó thì khi quay lại giao tiếp với người khác sẽ gây rất nhiều stress. Giống như mở email sau kỳ nghỉ hai tháng. Chính xác. Bạn không thể làm thế khi đang điều hành một phòng thí nghiệm. Việc tái nhập vào thế giới với sự ập tới của hàng loạt thứ, kể cả tin nhắn cảm xúc từ người khác — nếu bạn đọc theo thứ tự mà họ gửi cách đây vài ngày, rồi thấy tin nhắn tiếp theo, thì mọi chuyện có thể đã được giải quyết mà không có bạn. Thường thì, hy vọng vậy, chính xác là vậy. Nó nhanh chóng xóa sạch trạng thái bình yên mà bạn có được khi ở ngoài hoang dã. Tôi thi thoảng vẫn vào hoang dã. Gần đây tôi làm vậy và không báo cho đủ người, nhưng đã báo cho những người quan trọng — và người ta không thích điều đó. Tôi ước gì có thể cài trả lời tự động cho tin nhắn văn bản. Chắc tôi sẽ yên tâm hơn.
Nghe bạn nói thì bạn chấp nhận những đỉnh và đáy tự nhiên của sự chú ý. Bạn hiểu ra điều gì hiệu quả với mình trong từng bối cảnh khác nhau. Không phải lúc nào cũng theo một công thức cố định — làm chút rồi nghỉ chút — mà tùy hoàn cảnh. Và tôi nghĩ chúng ta nghe nhiều về điện thoại là vấn đề. Chúng tôi có Jonathan phê phán chuyện này trên podcast — anh ấy là người lên tiếng mạnh mẽ nhất và tôi thực sự ủng hộ thông điệp của anh ấy. Nhưng với nhiều người thì việc hoàn toàn từ bỏ là không khả thi.
Người có con cái, người có, có công việc, người, bạn biết đấy, ừ, ý tôi là, ở ngoài lớp tiểu học và trung học, người ta cần phải có thể liên lạc được nếu có chuyện quan trọng xảy ra. Và tôi nghĩ điều thực sự là nó quá ít được kiểm duyệt và, và chính điều đó đang dẫn tới quá nhiều khó khăn trong việc hoàn thành công việc thực sự. Ừ. Tôi nghĩ phong trào tách điện thoại ra khỏi trường học là tốt. Ờ, bạn biết đấy, tôi cảm thấy là chúng tôi, với tư cách phụ huynh, không có lựa chọn vì việc con cái chúng tôi được yêu cầu — một phần trong những gì các em phải làm ở lớp là phải truy cập internet bằng cái gì đó, bạn biết đấy, ít nhất là nhận ra vấn đề đó và suy nghĩ thận trọng hơn về nó. Và, bạn biết đấy, những trường hợp mà các trường quyết định để điện thoại hoàn toàn ngoài lớp học, tôi nghĩ là, ừ, chắc chắn đáng thử và hãy xem sao.
Vì vậy tôi cố gắng nhận thức mình đang lấy gì từ điện thoại vào bất kỳ thời điểm nào hay cho mục đích cụ thể nào. Nên tôi thấy khá ổn khi nhắn tin với bạn bè và gia đình. Tôi rất thích dùng nó để, ừ, tra được phương tiện công cộng ở một thành phố mà tôi không rành. Thích lắm. Thích như công cụ du lịch. Thích để đặt vé máy bay và mấy thứ như vậy. Thật tiện khi tôi có thể làm những việc đó. Nó giải phóng thời gian mà lẽ ra tôi phải ngồi trước máy tính để làm việc sâu hơn. Bạn biết đấy, ừ, bây giờ tôi có thể làm việc đó trên điện thoại ở đâu đó khi tôi chỉ có một lúc rảnh. Nên tôi thích điều đó.
Tôi nghĩ có ích khi cố gắng nhận thức mình muốn lấy gì từ điện thoại ngay lúc này? Và liệu tôi chỉ đang buồn chán không? Bạn biết đấy, nếu tôi dùng điện thoại chỉ vì buồn chán, đó là thứ mà, ừ, được rồi, để tôi xem liệu có đổi sang thứ gì đó lành mạnh hơn không, như nghe podcast hoặc nghe sách nói hoặc đọc sách trên điện thoại hoặc đọc một cuốn sách thật sự. Ờ, điều đó có thể tốt. Tôi đã cố thiết lập cho mình vài đường thoát khỏi việc dán mắt vào điện thoại. Ví dụ, ừ, vâng, tôi sẽ thừa nhận đó là một trong những thứ đầu tiên tôi làm vào buổi sáng. Tôi biết mình nên ra ngoài chạm cỏ và hứng ánh nắng. Tôi biết, tôi biết. Thiết lập nhịp sinh học.
À, tôi thường tỉnh dậy trước khi trời sáng nên tôi phải chờ thôi. Ví dụ, tôi sẽ làm một hai bài trên Duolingo và một hai app ngôn ngữ khác. Tôi sẽ chơi vài trò chơi yêu thích trên trang trò chơi của The New York Times. Ờ, nhưng mấy thứ đó thường là những thứ mà bạn có cảm giác đã no, có cảm giác đã hoàn thành. Nó không phải là cuộn bất tận. Tôi hoàn thành xong một bài học. Nên có khoảnh khắc để rời khỏi điện thoại. Tôi rất muốn có một ứng dụng giới hạn việc cuộn bất tận trên mạng xã hội, như một giao diện mạng xã hội phục vụ tôi, ừ, có thể hiển thị một số bài đăng nhất định. Rồi tôi phải thực hiện một hành động rõ ràng để xem thêm và điều đó có thể giúp tôi rời đi.
Dựa trên các tài liệu về dopamine và mọi thứ tôi biết về não bộ, tôi nhận ra rằng bất kỳ hoạt động nào có lối vào liền mạch dẫn đến sự chú ý hoàn toàn và không có điểm kết thúc — bạn nhắc tới điểm kết thúc là điều cần phải cực kỳ cẩn trọng. Ừ. Lối vào liền mạch khiến bạn chú ý hoàn toàn, giống như một viên bi lăn từ mặt phẳng xuống rãnh. Không có công sức gì phải bỏ ra. Rồi bạn ở đó và có thể dừng bao lâu tùy thích. Ừ. Nó không đẩy bạn ra. Bạn phải tự đá mình ra hoặc cuộc sống sẽ đá bạn ra vì bạn không đi làm gì đó hoặc có chuyện xảy ra. Đúng.
Vậy đó là then chốt. Ờ, phép ẩn dụ máy đánh bạc. Chơi máy đánh bạc rất dễ và rất dễ tiêu hết tiền ở máy đó. Nên họ tạo ra cách để bạn rút thêm tiền từ cái máy, đúng không? Để bạn có thể tiếp tục chơi ở máy khác. Và nó cũng tương tự ở đây, nhưng cái quan trọng là nó liền mạch tới mức bạn thậm chí không cần học trò chơi bài để đánh bạc; bạn chỉ cần biết cách kéo cần gạt, bấm nút. Mạng xã hội cũng tương tự.
Giải pháp của tôi với mạng xã hội là tôi lấy một cái điện thoại cũ, tôi cài X và Instagram lên cái điện thoại đó. Đó là hai nền tảng mạng xã hội duy nhất tôi dùng. Và nếu ai đó gửi tôi cái gì đó trên điện thoại chính, như là mạng xã hội, tôi không thể vào được. Nên tôi phải tách biệt mạng xã hội. Tôi có một cái điện thoại chỉ để mạng xã hội và tôi chỉ được dùng nó trong một khoảng thời gian nhất định.
Bạn không thể truy cập mạng xã hội từ trình duyệt à? Ồ, không. Ờ, không, như nếu ai đó gửi tôi một bài Instagram, tôi bấm vào thì không thấy. Tôi nhận được thông báo lỗi yêu cầu đăng nhập và tôi không đăng nhập. Kiểu như, tôi thậm chí không biết mật khẩu của mình. Ồ. Nó được viết ở đâu đó. Ừ. Nhưng tôi có một trình tạo mật khẩu cập nhật liên tục. Ừ. Ừ.
Vậy nên giải pháp là đăng xuất rồi để một cái điện thoại chỉ có mấy thứ đó. Tôi thậm chí không để app trên cái điện thoại chính. Tôi sẽ phải cài lại app trên cái điện thoại kia. Tôi sẽ phải đăng nhập. Tôi sẽ phải tìm mật khẩu, điều mà nhóm của tôi biết là tôi chẳng bao giờ làm. Đúng. Tôi sẽ phải đăng nhập. Nên tôi đơn giản là không làm. Quá nhiều thao tác. Tôi đơn giản là không có quyền truy cập. Ừ. Trừ khi tôi đang cầm cái điện thoại đó. Vậy thôi.
Tốt lắm. Tôi nghĩ thế là hoàn hảo. Ý tôi là, nó hợp với tôi. Hợp với bạn. Ừ. Hợp với tôi. Nhưng tôi nghĩ việc thiết lập những hệ thống như vậy sẽ cần thiết đối với hầu hết mọi người vì tôi, tôi không nghĩ sẽ có ai tạo ra đúng cái app mà bạn đang mong muốn đâu. Không. Tôi hy vọng họ sẽ làm, nhưng tôi không nghĩ họ sẽ. Đúng.
Thí nghiệm của anh vẫn siêu hiệu quả. Vậy khi anh ở trong phòng thí nghiệm, có lẽ, và tương tác với sinh viên và viết các đề tài xin tài trợ, thì tất cả mấy thứ này biến mất đúng không? Vì trong bối cảnh phòng thí nghiệm, giống như xưởng làm việc của anh. Tôi đoán điều đó làm mọi thứ dễ dàng hơn nhiều. Đúng vậy. Đúng vậy.
Khi tôi tương tác với mọi người ở chỗ làm hoặc khi tôi ở trong phòng thí nghiệm thực tế, mọi thứ đó — tất cả đều biến mất.
Ừ. Ừ. Những dấu hiệu để giữ tập trung rất rõ ràng.
Tôi biết chúng ta sẽ nói về hệ thính giác và chúng ta đã nói. Tôi biết chúng ta sẽ nói về hệ thị giác và chúng ta đã nói. Và tôi biết chúng ta sẽ nói về sự tích hợp của chúng. Những gì tôi không ngờ tới, nhưng tôi rất vui khi chuyện đó xảy ra, là bạn đã dẫn chúng ta vào lĩnh vực của sự tích hợp đa giác quan thực sự và mức độ mà môi trường vật lý xung quanh định hình cách bộ não chúng ta hoạt động. Và bộ não chúng ta cũng đang tạo ra môi trường nội tại của chính nó. Và chúng ta có nhiều quyền kiểm soát hơn đối với điều đó so với những gì có lẽ chúng ta nghĩ, trừ khi chúng ta cứ để mặc cho hoàn cảnh — đó thực sự là điều tôi, ít nhất là tôi rút ra được từ phần cuối cùng của cuộc trò chuyện này.
Vậy nên cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đến đây và giải thích điều này. Trước giờ chúng ta chưa từng nói về tích hợp đa giác quan. Tôi đã bắt đầu bằng cách nói vậy, và giờ thì chúng ta đã nói, và tôi rất mừng là bạn là người giới thiệu chủ đề đó cho chúng ta vì đó là một khía cạnh hấp dẫn về cách chúng ta hoạt động. Và thực sự nó giống như cơ chế lõi của cách chúng ta hoạt động. Khi chúng ta nói về việc suy nghĩ hay, bạn biết đấy, làm việc hay tập trung, chúng ta không chỉ nói về thị giác hay thính giác, chúng ta đang nói về sự hòa trộn của chúng.
Chính xác. Cảm ơn bạn.
Thật tuyệt vời. Và cho tôi biết kết quả thí nghiệm với mấy con gà nhé.
Cảm ơn bạn rất nhiều. Buổi này thật tuyệt.
Ồ, tôi thực sự rất thích. Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn bạn đã tham gia buổi thảo luận hôm nay cùng Tiến sĩ Jennifer Groh. Để tìm hiểu thêm về công việc của phòng thí nghiệm của bà và để tìm liên kết đến cuốn sách xuất sắc của bà có tựa đề Making Space: How the Brain Knows Where Things Are, xin vui lòng xem phần ghi chú chương trình. Nếu bạn đang học hỏi và/hoặc thích podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách ủng hộ tuyệt vời mà không tốn phí. Ngoài ra, hãy theo dõi podcast bằng cách nhấn nút theo dõi trên cả Spotify và Apple. Trên cả Spotify và Apple, bạn có thể cho chúng tôi đánh giá tới năm sao và bây giờ bạn cũng có thể để lại bình luận trên cả Spotify và Apple. Xin cũng hãy xem các nhà tài trợ được nhắc đến ở phần đầu và xuyên suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc bình luận về podcast, khách mời hoặc chủ đề mà bạn muốn tôi cân nhắc cho podcast Huberman Lab, xin hãy để ở phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả bình luận.
Nếu bạn chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp xuất bản. Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi, có tựa Protocols: An Operating Manual for the Human Body. Đây là cuốn sách tôi đã làm việc hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm. Cuốn sách bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ, đến tập thể dục, đến kiểm soát căng thẳng, các giao thức liên quan đến tập trung và động lực. Và dĩ nhiên, tôi cung cấp căn cứ khoa học cho các giao thức được nêu trong sách. Sách hiện đang được đặt trước tại protocolsbook.com. Tại đó bạn có thể tìm các liên kết tới nhiều nhà bán khác nhau. Bạn có thể chọn nhà bán mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên Protocols: An Operating Manual for the Human Body.
Và nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Trên tất cả những nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số nội dung trùng với nội dung trên podcast Huberman Lab, nhưng phần lớn là khác biệt so với thông tin trên podcast. Một lần nữa, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Và nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network, bản tin Neural Network là một bản tin hàng tháng miễn phí bao gồm tóm tắt podcast, cũng như những gì chúng tôi gọi là các giao thức dưới dạng các file PDF 1–3 trang bao phủ mọi thứ từ cách tối ưu hóa giấc ngủ, cách tối ưu hóa dopamine, phơi nhiễm lạnh có chủ đích. Chúng tôi có một giao thức thể dục nền tảng bao gồm tập tim mạch và tập kháng lực. Tất cả những thứ đó hoàn toàn miễn phí. Bạn chỉ cần vào Hubermanlab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải, kéo xuống mục Newsletter và nhập email của bạn. Và tôi xin nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Một lần nữa cảm ơn bạn đã tham gia buổi thảo luận hôm nay cùng Tiến sĩ Jennifer Groh. Và cuối cùng, nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
當我們思考時,大腦裡發生的事情可能是:我們正在利用大腦的感覺—運動基礎架構,針對那個念頭運行一個相關的模擬。你可以多說明一點嗎?
所以這個理論是說,譬如當你想到一隻貓,或者你想到「貓」這個概念時,那個念頭在心理上的具現,或者說在大腦機制上的具現,可能就是在視覺皮層裡運行一個小模擬,模擬貓的外觀;在聽覺皮層裡運行一個模擬,模擬貓的聲音。當我跟你說這些時,我剛剛用了「貓」這個字。你現在在想什麼顏色的貓?
我在想一隻灰色的貓,但我一直聞到貓砂的味道。因為我姊姊養過貓,貓砂的味道讓我受不了,非常讓人反感。
對。
所以你毫不猶豫地告訴我顏色,還額外加上了一個感官上的品質。這也能解釋為什麼你可能在高速公路上開車,正要併入一段困難的車流,會對乘客說:「好,安靜一下,我現在要專心了。」如果說話本身會妨礙你的視覺—動作表現,為何會如此?除非這些都屬於正在運作的某種認知系統的一部分,否則很難解釋。也許你需要把一些資源從處理對話轉移出來,投入到真正處理當下的感覺—動作任務上。
歡迎收聽 Huberman Lab Podcast(赫伯曼實驗室播客),我們在這裡討論科學以及以科學為基礎、可應用於日常生活的工具。我是 Andrew Huberman,是斯坦福醫學院神經生物學與眼科的教授。今天的來賓是 Jennifer Groh 博士。Jennifer Groh 博士是杜克大學心理與神經科學的教授。她的實驗室研究大腦如何表徵我們周遭的世界,特別是我們不同感官如何在大腦中融合,讓我們能更有效地專注與學習,包括眼球運動如何根本性地影響我們不僅注意什麼,還有以動態方式控制大腦能做什麼。她所分享的內容對理解大腦運作非常基礎,也對如何最好地專注與學習不同類型資訊很有幫助——不僅是你在頁面上讀到的內容(當然也包含那部分),還有你所聽到的、你所記得的,以及你對人生經驗所產生的那些念頭。
我們也討論「思考」本身。事實上,我們討論念頭究竟是什麼。在這方面,Groh 博士和我們分享了或許是對「念頭是什麼」最清晰且最有用的定義,以及你如何控制它們。作為在神經科學領域近三十年的從業者,我得說她對「思考」在神經層面、心理層面和經驗層面的解釋,是我所遇過最具說服力且最實用的一套。今天,Groh 博士說明如何運用你的經驗、你所接觸的資訊,以及對念頭在大腦中如何被構築的認識,來成為更好的思考者,甚至更聰明的人。我確信你從 Groh 博士今天的談話中學到的內容,和你聽過的任何關於大腦或心理學的討論都不同;我也確信,這對任何想更了解大腦如何運作、自己的念頭與情緒如何產生、或想在學習、深度思考、或更豐富地體驗生活方面有所進步的人,都會非常有幫助。開始之前,我想強調本播客與我在斯坦福的教學與研究職務是分開的。但本播客是我希望把免費的科學與科學相關工具資訊帶給大眾的一部分。呼應這個主旨,今天的節目包含贊助廠商。現在開始我和 Jennifer Groh 博士的對談。
Jennifer Groh 博士,歡迎你。
謝謝,很高興來到這裡。
我們在這個播客上從來沒有好好談過感官整合。曾經談過視覺、稍微談過聽覺、觸覺、嗅覺、味覺,但從未談過感官如何融合,而這對日常生活、對感知而言是很關鍵的。
完全同意。
我知道你可能主要研究聽覺系統,但你其實是個視聽整合的研究者。我知道這點,因為我追蹤你的研究好幾年。那麼,我們的眼睛和耳朵在大腦哪裡首次匯集,開始影響我們對現實的感知?像是電水壺在吹口哨、有人敲門的時候,我們知道門在哪裡、知道電水壺應該在什麼位置。但這些資訊到底在哪裡首次相互碰撞?
被這個問題觸發的故事有點長,所以我也許可以從我最初對這個問題產生興趣的那段開始說起。那時我還是大學生,對神經科學很有興趣,但我們學校沒有神經科學主修。於是幾個人說服一位教授開設一門關於神經生態學(neuroethology)的研討課,講他認為神經科學中比較酷的發現。在那堂課上,我了解到一項研究(我會先用一些神經科學的行話,之後再解釋):有一個叫做上丘(superior colliculus)的腦結構,對視覺與聽覺刺激都有反應,而對聽覺刺激的反應會依賴眼睛在看哪裡。如果你移動眼睛,神經元的感受野——也就是它們對刺激有反應的空間區域——會隨著眼睛移動而位移。這讓我大開眼界,我無法把它從腦海中拋開,從那時起也為我指引了之後的研究方向。
對我來說其中一個很有趣的地方是:要判斷一個聲音相對於眼睛注視方向的位置,其實用鉛筆和紙很容易算出來。你知道,這是很簡單的數學。如果你知道聲音位於比方說右邊 10 度,而你的眼睛在往左看 10 度,那就告訴你聲音相對於眼睛的位置是右邊 20 度,真的不難。但以我那時候對大腦如何表示這種類型的空間資訊的了解來看,要說清楚大腦如何實際建立這種會移動的聲音位置表徵,似乎是一個很大的謎題。
是的,因為你說的是動態地圖。我想大多數人可能都能接受我們有一張身體表面的圖,也就是所謂的「體感小人圖(homunculus)」。沒錯。如果你刺激大腦某個區域,你會產生在身體上那個位置被觸碰到的錯覺。大家可能也知道,身體越敏感的區域,例如指尖、嘴唇、臉或腳,對應在大腦的表徵就越大。但你現在說的是隨著眼睛移動而改變的地圖。而眼睛移動得相當頻繁。它們移動得非常多。沒錯。而且大多時候我們並沒有察覺到這一點,對吧?但如果你仔細想,每次眼睛移動,視網膜上的視覺場景在大幅位移。但我們甚至不會注意到這個。這就顯示大腦在背後做了大量運算,才給我們那種感知經驗。因為如果我們只是如實地呈現現實,現實會是那些大幅移動、在視網膜上變得模糊拖曳的視覺場景。
對我來說視覺系統和聽覺系統一個很吸引人的地方是它們能以驚人的速度收縮與擴張。舉例來說,如果我走去搭大眾運輸,像是輕軌或地鐵,我一邊走──你知道,旁邊有聲音經過。那些聲音可能有關係,也可能無關。但到了某個時候我坐下來。很有可能我會打開一本書或一台電腦,現在的人是拿出手機。我們說拿手機是因為那裡有很多感官資訊。但我們的視覺世界和聽覺世界就縮進一個小盒子裡。然後我們期待我們看到的東西要跟那個小盒子裡聽到的聲音有關。對。但如果有人說:「不好意思,你有票嗎?」你就會抬頭看。對。我們把這當作理所當然。大多數人可能會想,當然會抬頭啊,聲音是從那邊傳來。現在那裡有個人。但我們──突然之間我們可以在幾毫秒內重新映射我們視覺與聽覺的世界以及所有情境。對。那一切都在發生嗎?
我們一直在談到上丘(superior colliculus)這個結構,位於新皮層下面,意思是它是否處在我們某種有意識覺知之下?天啊,我真希望我們知道有意識覺知到底在哪裡。我想那是個未解之問。而上丘在這個故事裡很重要,因為研究是從那裡開始的。但並不是說視覺和聽覺空間的結合一定完全侷限在那裡或只在那裡。我認為這是個更大的問題。我也認為你描述的,某種把一個感覺系統的資訊捕捉、整合或連結到另一個系統的方式,就是另一個版本。把你的資源這樣重新調配會在幾個不同的情境下發生,就像你剛才說的那樣。
我覺得關於手機或任何一塊你在看影片的螢幕很有趣的一點是:聲音其實從來不是直接從你看的螢幕發出。它是從別處來的。也許你戴著入耳式耳機,聲音從耳機來。也許耳機訊號是模擬如果聲音真的是從螢幕來,聲源應該在什麼位置。但那只是一個模擬,不是真正的現實。那真是太有趣了。
好,來把這件事拆開說明。我們會把看到的和聽到的合在一起,前提是把它們合在一起看起來合理。例如嘴唇在動。嘴唇在動。那個東西在我們手中,大約一英尺(約 30 公分)在我們前方。但聲音是從別處來。對。這跟比方說某個人的嘴在動,但聲音若只差一點時間的延遲,看起來就怪怪的。看起來非常奇怪。真的很奇怪。像這種影片,就會讓人不舒服。有人從網路上抓下來這段影片,時間有延遲。對。但我們很容易把看到的和聲音合在一起。沒錯。
也許談談這個吧,因為我現在意識到如果我坐下來看電影──在電影院或在大螢幕上,或在我的電腦上──聲音並不是從螢幕發出。它是從一個放在那裡的喇叭發出,聲音投射有垂直方向。那是怎麼運作的呢?不只如此,當不同畫面上的人從螢幕不同位置說話時,你感知中的聲音好像在跳來跳去。對。而它們都是透過你的耳朵或透過喇叭傳來。喇叭或電腦、電影院或耳機──無論聲音是怎麼傳到你那裡,當不同的人在說話時,聲音輸入的方式並沒有改變。好比說螢幕上兩個角色對話,然後背景有爆炸聲,或另一個角色進來,那個聲源對我們來說,不論是電腦、房間喇叭或電影院喇叭,或耳機,都是固定的。但我們可以很快地用眼睛把聲音移動,或者說眼睛的移動會帶動我們對聲音的定位。
我得稍微更正一下,因為你知道,這很大程度上取決於聲音是怎麼混音的。他們可以加入一些空間提示,但如果沒這麼做,那我們剛才說的就適用了。我覺得能真正體會這點的影片之一,是我們拍的那些真正的腹語師與他們木偶合作的影片。因為在那些影片裡,腹語師在說話,看起來像是木偶在說話,他們會讓我們的感知在他們自己的臉和木偶的臉之間來回切換,取決於他們實際在說什麼。
比如有一位腹語師會說:「嘿,Cornelius,你好嗎?」接著 Cornelius(木偶)會說,而其實是同一個人在說:「我很好。」對。他們在做那個的時候大概會比較少動嘴唇。是的,他們會試著不太動嘴唇這樣講話。有時候他們會耍個小把戲:有些音如果不把嘴唇閉起來就做不出來,這一點很難騙過人。例如,如果一個字以 B 開頭或裡面有 B,他們可能會在發那個 B 音時微微用手遮住嘴,當作一種轉移注意力的手法,就像魔術師會做的,讓你不要太注意腹語師,而把注意力丟到木偶身上。
所以我們的感知會在大腦認為哪裡最可能是聲音來源的候選點之間來回切換。換句話說,我會覆寫我耳朵告訴我的訊息,去感知聲音是從這裡來還是從那裡來。
這是發育過程中學到的東西嗎?小孩一出生就懂得如何把視覺和聽覺合併,還是這是後天習得的現象?這必須靠學習,而且在發育過程中必須持續更新,直到你長到成人體型為止。
我先退一步講講我們如何定位聲音來源,特別是當我們不是在看螢幕、影片或電影,而是只在真實世界裡。判斷聲音來自哪裡的方法,是因為世界的物理特性會造成聲音到達左右耳的時間差。聲音需要一定時間,例如從這邊傳來的聲音會先到達這隻耳朵,再到另一隻耳朵,而且在靠近的一側耳朵會稍微大聲一點。因為那邊離那隻耳朵比較近;此外,頭部還會投下一個聲學陰影,聲波要繞過頭部,所以在陰影區音強會有一點下降。
我喜歡從時間線索來思考,因為它們很容易計算。如果你知道兩耳之間相隔多遠,又知道聲音的速度,就可以算出聲音從這耳到另一耳的延遲。我常常脫下眼鏡來量兩耳之間的距離。大約最大的延遲是半毫秒。半毫秒。半毫秒。這極其短暫,而且那是用來區分這個位置和那個位置之間的差別,也就是右邊和左邊的差別。當然我們能偵測到比完全左邊與完全右邊還細微得多的角度差異,這是大腦令人難以置信的計算能力。
我想我們應該跟觀眾說說你為什麼會皺眉,我對這點很興奮,因為半毫秒甚至比單一動作電位(action potential)的持續時間還要短。沒錯。我們也應該提醒大家,動作電位是神經元用來相互通訊的電訊號,這是大腦運作的基本方式,沒有它們,我們就會死。正如你所說,這是神經系統中最基本的通訊媒介。所以如果我們能處理比神經放電的最小時間單位還要快的感覺資訊,這看起來會非常奇怪。
關於這件事其實有一些研究在探討具體如何做到,涉及的機制像是大量神經元同步放電,以及非常精確的突觸,這些突觸在訊號從一個神經元傳到下一個神經元時造成極小的延遲與非常高的時間精準度。
葡萄糖在我們身體功能中扮演關鍵角色,不只是長期而言,而是我們生命中的每一刻。這是因為葡萄糖是細胞,特別是腦細胞的主要燃料。葡萄糖會直接影響我們的大腦功能、情緒和能量水準,甚至可能影響我們的韌性與意志力。這就是為什麼我使用 Lingo 的連續血糖監測器(Continuous Glucose Monitor)。我非常喜歡它,也很高興他們成為這個播客的贊助商。Lingo 幫我即時追蹤血糖,看看我吃的食物和我採取的行為如何影響我的血糖。
當你體內的血糖飆高或暴跌時,你的認知與體能表現也會跟著波動。事實上,大幅的血糖高峰和低谷會導致腦霧、疲勞、易怒和飢餓。當然,你吃什麼對血糖影響很大,有些食物會造成劇烈的飆升與劇烈的跌落,而有些則不會;而且每個人對特定食物的反應也不一樣。即時看到你的血糖有助於你建立有助於代謝健康、精神清晰和持久能量的飲食與其他習慣。Lingo 幫助我更了解該吃什麼、何時吃,以及像餐後短暫散步等行為如何幫助血糖穩定,還有更多其他收穫。
如果你想試試 Lingo,Lingo 為美國的 Huberman 播客聽眾提供 Lingo 四週方案 10% 的折扣。
條款與細則適用。
請造訪 hellolingo.com/huberman 以取得更多資訊。
今天的節目也由 Wealthfront 贊助。
在當今這個市場不斷波動、新聞紛亂的理財環境中,很容易會對資金放在哪裡感到不確定。
不過,儲蓄與投資並不一定要很複雜。
有一個能幫助你掌控財務同時管理風險的解決方案,那就是 Wealthfront。
我信任 Wealthfront 管理我的財務已近十年。
透過 Wealthfront 的現金帳戶,我可以從其合作計劃銀行獲得 3.5% 的年化收益率(APY),我也知道我的資金會持續成長,直到我準備好花掉或投資它為止。
我喜歡 Wealthfront 的其中一個功能是,我可以 24/7 即時、免手續費提領到符合資格的帳戶。
這表示我可以隨時把錢移到需要的地方而不必等待,當我準備好從儲蓄轉為投資時,Wealthfront 讓我可以無縫地把資金轉入他們專家打造的投資組合之一。
在有限期間內,Wealthfront 正提供新客戶在基準利率上額外 0.65% 的三個月加碼,這代表你可在最高 150,000 美元的存款上獲得高達 4.15% 的變動年化收益率(APY)。
已經有超過百萬人信任 Wealthfront,透過它更會儲蓄、賺取更多並有信心地累積長期財富。
如果你想試用 Wealthfront,請前往 wealthfront.com/huberman 以取得提高後的 APY 優惠,並開始賺取 4.15% 的變動年化收益率。
要開始請至 wealthfront.com/huberman。
這是對 Wealthfront 的付費推薦。
客戶體驗因人而異。
Wealthfront 的經紀業務並非銀行。
基礎年化收益率資料截至 2025 年 11 月 7 日,並可能變動。
欲知更多資訊,請見節目說明。
所以,你知道,如果我用右手打了一個響指——就像我剛剛做的那樣——我直覺上知道那是我的右手,因為是我做的。
但我的大腦預期這個聲音會比傳到左耳更快到達右耳。
沒錯。
然而對於正前方、就在我鼻子前方的東西,譬如閉著眼睛時我知道要往前看,我也知道一旦睜開眼睛就會預期它會在前面。
有沒有情況會讓我們以為聲音來自某地,但實際上是從另一處發出,而不是在實驗情境下?當然有。
所以如果只有一側耳朵有聽力損失,那麼要定位聲音就會非常困難。
並非完全不可能。
如果聽力喪失是完全的,且時間差與強度差是我們唯一使用的線索,你會以為定位聲音會完全不可能。
但實際上,耳朵有這些小摺皺,摺皺會在聲音進入時做過濾,特別是改變聲音的頻率成分。
真的嗎?
所以我耳朵裡這些小凹凸真的有用處?
有用,而且你的耳朵跟我的耳朵不一樣。
因此你會期待一種略有不同的「指紋」——也就是聲音隨位置變化所呈現的頻率特徵——而這跟我期待的會不同。
耳朵受損的人在聽東西會有問題嗎?
會有問題嗎?
我的意思是,聽起來好像一定會,但我認識那些練柔術的人,他們的耳朵總是被打得很慘。
哦,他們的耳朵被壓扁了。
好,他們基本上沒有那些摺皺,變得扁平。
有趣。
我不知道有沒有研究,但我認為從基本原理可以預測,他們一開始會在定位上有缺損,而很可能他們會學著去適應,慢慢習慣他們那副「新耳朵」以及會從中期待到的特定頻率模式。
如果聽覺系統如此敏感,為什麼我不太會聽到自己的聲音?或者如果我只用嘴巴的一邊說話,我大概知道自己在做什麼,但這並不會讓我感到混亂。聲音聽起來有點不對勁,但並不會讓我陷入困擾。然而大多數人都有看自己或聽自己說話的經驗,會覺得尷尬。
是啊,我們其實不太喜歡——我想世界上有些人喜歡聽自己說話,但大多數人不喜歡。
是啊,大多數人都不是——說到底我們在說話時會把自己的聲音某種程度抵消掉。
但當錄音從前方傳回來時,就會覺得——
很奇怪,很不習慣。
你喜歡聽這個 podcast 嗎,還是——
嗯,我會聽所有的 podcast,看看有什麼可以改進的地方。
我喜歡來賓帶來的內容與主題,但聽自己真的很尷尬,不是嗎?
喔,總是很尷尬。
聽自己真的很不自在。
是的,很不舒服。
在回答那個非常有趣的問題之前,我想先回到剛剛提到的——我們是不是得學會這件事?關於學習的另一點是,學會如何解讀這些時間差與強度差的線索,嬰兒的頭大約只有成人頭寬的一半。
所以對我來說的那半毫秒,對嬰兒來說就是四分之一毫秒,並且會隨著他們長大而改變。
這就是為什麼必須做這些學習。
關於你剛剛問的為什麼我們的聲音聽起來怪怪的這個問題,我可以多談為什麼它聽起來怪,而較少談為什麼我們會覺得不悅。
也許「怪」和「不悅」之間的連結,是因為我們已經非常習慣平常自己實際經驗到的那種聲音,因而聽到錄製的聲音會顯得陌生且奇怪。
我想會有三個原因。
第一,錄音無法完整捕捉你聲音的全頻譜。
第二點,你的大腦有一個主動的機制去操控耳朵對聲音的轉導。也就是把聲音轉換成要送進大腦的神經訊號的那個過程。換句話說,大腦實際上控制那個過程,有些研究者認為它會在你說話之前把音量調低,這樣你就不會被自己聲音的音量震到。如果你想一想,比如我現在這個音量、嘴離耳朵這麼遠地說話,如果我在這個距離、以這個音量對你說話,或是別人在這個距離以這個音量對你說話,那會太吵了。
所以給剛剛在聽的人說明一下,珍妮指的是──口和耳朵之間的距離非常短,如果有人在那麼近的距離對著你的耳朵說話,除非他說的是你很想聽的話,否則你大概會覺得「嘿,別侵犯我的私人空間」,你會希望對方說得輕一點。可是我們一直都在這麼做。一直都是。只是我們把聲音向外投射,而我們的大腦會預先把音量調低,以配合我們要說的內容。懂了。所以這可能是一個非常精準計時的音量旋鈕,隨著我每一句話微調。
所以當心理學家說我們不能同時說話和聽到(自己的聲音)時,他們是百分之百正確的。大概吧。我們無法同時正確地說話與聽到。真的不行。
第三點──這可能回到第一點關於錄音無法完全捕捉的問題──我們實際上聽到的部分聲音是透過骨傳導傳來的。你可能有骨傳導耳機。我自己就有。這些耳機不罩住耳朵,也不塞進耳道,通常放在耳朵前方,將振動訊號傳到耳朵前方的骨頭,然後再傳入耳朵裡。
你有這種耳機?我有這種──我有這種──為什麼你用這種而不用入耳式的?入耳式?是因為它讓我的耳朵保持開放,可以聽到其他聲音。所以如果你在外面運動、附近可能有車之類的,會比較安全。我經常被問到關於耳機和安全的問題。最近在我們的節目上我們就解決了一個問題,我們請到一位客座,是史丹佛的「自動語言學(auto-linguology)」系主任。她說如果你的耳機音量大到除了你之外別人也能聽到有聲音(不需要是具體的內容),那你就是在造成聽力損傷。很可能會造成某種程度的永久性聽力喪失。她對「要小心」設了一個相當低的門檻。但鑑於我們現在知道聽力喪失和失智症有相關性,這好像很重要。也說得通——感官資訊變少了,大腦可能會想「喔,輸入變少了」,就開始關閉一些迴路,接著記憶力和注意力就會下降。當然還有其他會影響失智症的因素,但這點很有趣。
另一個我常被問到的是藍牙耳機。人們想知道:藍牙耳機安全嗎?在耳邊有這種藍牙發射會有問題嗎?我們節目請過一位來賓,Matt McDougal,他是Neuralink的神經外科醫生。Neuralink很推藍牙。他說藍牙耳機釋放出的輻射遠低於你每天整天接觸到的那種輻射,所以他並不擔心。你知道熱量會不會有影響嗎?我不是想在沒有根據的情況下大做電磁波(EMF)的文章。但就熱量或是在耳朵周圍有電磁場而言,考量到骨頭的敏感性——我真覺得你可以從骨頭振動接收聲音,這讓我很驚訝,這是一塊非常敏感的神經感覺區域,這是我現在的體認。
我確實覺得人們累積的聲音暴露量是令人擔心的。如果活得夠久,我們當中有80%的人在某個時候會出現聽力衰退。真掃興。所以這是一個大問題。顯然有跡象顯示年輕人在聽力衰退的軌跡上,比同年齡時的老一輩更往前走。只是因為耳塞從早到晚都戴著,音量又開得夠大到把周遭聲音蓋住。如果你處在吵雜環境,我會建議大家考慮降噪耳機,並且不要把音量調得太大。
我想談談用耳機聽東西(比如音樂)跟在房間裡聽的體驗差別。我們不常去想,但那是完全不同的體驗。在一種情況下,你是在頭腦裡聽到聲音。對,或像手機開喇叭跟戴耳機的差別。聲音或音樂是在你腦袋裡,而不是在房間裡。一旦你想到這個差別,我就是回不去了。你喜歡完整的實體喇叭嗎?嗯,現在我盡量在房間裡聽音樂,我覺得那樣比較好。但當我戴耳機聽東西時,我現在會覺得「啊,聲音是從我腦袋裡出來的」,有點怪,我不太喜歡。
理論上可以讓耳機發出的聲音聽起來像是來自外面,但要做到這點,你必須同時使用三種聲音定位的線索。聲音必須有適當的時間差、兩耳之間適當的音量差,以及利用耳朵的頻率過濾特性。
而且因為每個人的耳朵都有點不一樣,最後那一步其實很難做到。
有 3D 音效,對吧?
對。
就像我們把三維視覺當成很容易理解一樣。只要有視力,你就懂得,靠近你的東西會看起來比遠處的東西大。我們不假思索就學會了這一點。視覺裡有非常多判斷距離的線索,對吧?
對,遠處的東西比較難看清細節,近處的東西則可以看到很多細節。還有很多這類線索可以討論。但既然我們在談聽覺,當我們在某個音量下聽到聲音時,我們會知道聲音來自近處或遠處,通常是基於我們所見到的東西來判斷。
對吧?
那麼什麼是 3D 聲音?當我閉上眼睛,怎麼知道一個聲音是在我面前還是很遠?我怎麼知道?這在大腦裡是個計算過程,我們還不完全理解。值得想想看有哪些可用的資訊可以用來判斷。聲音比光更會「彎」。彎。彎。會繞過物體。會繞過物體。而光基本上是直線射來的,你沒有辦法像用視覺判斷深度那樣,用相同的資訊去判斷聲音的距離。即便你有兩隻耳朵,你也無法形成圖像然後檢查圖像是否對齊——那是立體視覺能做的事。你也沒有遮蔽的線索:即一個物體擋在另一個物體前面會遮住後面的東西。聲音可以繞過物體。
所以我們可以用幾種不同的線索。其中一個就是聲音的大小。越遠的東西聽起來會越小聲。但你必須知道原本在世界上這個聲源有多大聲,才能判斷現在聽到的是小聲還是大聲。拿打雷來說吧,因為打雷很大聲通常預示著可能會有打到你的閃電。聲音聽起來很遠的雷,如果你懂雷電,就表示被閃到的機率較低。
我最近就有這個經驗。我在美國德州奧斯汀遇到一場突然的雷電暴風雨,雨下得很大。然後雷聲越來越大,你會想,哇,然後閃電越來越亮,你會覺得我可能會被電到。看起來像是低機率事件。視你在哪裡長大的不同,你小時候可能學會了怎麼判斷什麼時候該找遮蔽處。舉例來說,我小時候被教過,你看到閃電後心裡數一下,像是數到五秒左右應該差不多沒事,但一旦到那個程度,你可能就該進屋了。各位記住,這是從一個在那種環境長大的人說的。你看到閃光,數一、二、三、四、五;如果在那之前就聽到雷,那你就要注意;如果比這個時間還要久才聽到雷,通常還好。但我在那個時候會選擇進屋。你可能救了幾條命。
我在加州長大,沒學過這些。你不會知道。住在城市的人更不會懂。我覺得在城市裡,其實很難看到閃電和雷聲之間的連結。但我在佛蒙特州的鄉下長大,這一點很明顯。我在舊金山灣區長大,經歷過很多地震。如果一個人從來沒遇過大地震,他們不會意識到的是,地震非常大聲。它是從聲音開始的,不是從晃動開始。你不——
當然。人們常說加州地震,你知道的,像 89 年那次地震,高速公路壓扁了,海灣大橋也有一段掉了下來。人們會忘記這些。當時是在世界大賽期間。如果現在發生,會有很多傷亡。但當時灣區人流少很多。
地震發生的第一件事就是聽起來像有火車要衝進房間來。然後不久就開始晃動。但聲音總是先出現。
喔。我每次跟怕地震的人說這件事,都是這樣講。你會先聽到,然後才會感覺到它。你會先聽到,再去感覺它。所以如果聽起來像火車要穿過房間,你很可能要遇到地震了。
我想大象用聲音來進行長距離溝通。很酷吧。他們會跺腳?
我想是吧。或者他們可以聽到,我想他們腳底有感應器可以偵測到這種我們可能稱為聲音的震動。
喔,那很酷。就像電影《伴我同行》那段。他們走過鐵軌的橋,所有小孩都在走,然後葛迪(或譯高蒂)是那群中算聰明的,他伸手摸著軌道,他感覺到軌道在震動,甚至在聽到號角之前。然後火車拐過彎來了。
有趣。有趣。至於大象,我不確定,可能不是腳底的感應器,而是從腳到耳朵的骨傳導,聲音經由骨頭傳到耳朵被偵測到。
好,那我回到你剛才的問題。你的問題是關於距離:我們如何知道聲音來自多遠。聲音大小這個線索需要你對聲源當時原本的聲量有一定認知。
雷聲就是個很棒的例子,因為我們對雷聲有不少經驗。
所以我們可以用它有多大聲作為一個很好的線索。
而且這也很有用,因為我們在談的是非常長的距離,對吧?
還有另一個很酷的線索,你我現在大概也在用。那就是這個房間裡的聲音會不斷從各種表面反射回來。
聲音的最短路徑版本是直接從你口中傳到我耳朵的那一份。除此之外,還有一份是從我們之間的桌子反射回來的。那一份路徑比較長,所以會稍微延遲。又會有一份可能先打到天花板再落到我耳朵——喔,這真奇怪——那會有更長的延遲。
我完全沒有刻意注意到這些,但我的大腦大概會利用這些微小時間差異以及差異的模式來推斷,你大約七英尺遠離我。
如果我們靠得比較近,直達路徑和從桌子反射回來的那一份之間的差距會比現在大,因為在這個角度、這個幾何關係下,兩者其實差異不大。所以從桌子反射回來的那一份和直達的那一份相當相似。
我從沒想過這件事,真不可思議,對吧?這也是視覺跟聽覺差異很大的地方。
我主要是從視覺科學這個領域起家的。
我也是。對。
其實有些波長的光可以穿過我們身體,比如長波長的光,這是比較新的發現。我覺得這很有趣,對我們也很健康——像線粒體健康之類的。但一般來說,除非是半透明或透明的東西(像窗戶),我們不會想到光和不同波長的光會穿過物體。
聲音則是不斷在萬物間反射。我們一直都處在一個聲音的鏡廳裡。但在這段對話裡,你對我的聲音、我對你的聲音,聽起來都是一個連貫的聲音。即便我們的生物系統能偵測兩耳到達時間在半毫秒等級的差異,從我的聲音經桌子、牆壁、天花板或直達路徑到你耳朵的到達時間,其實有更大的差別。但你會把它們整合起來。我並不會聽到你說同一件事五次,它是一個整合成的整體。閉上眼睛也不會改變這一點。
如果我閉上眼睛你講話,我還是能登記到直達路徑,推斷你就在我面前。當然,我也知道因為剛剛眼睛是開著的。但你聲音的那些經不同表面反射回來的各個版本都到達我的耳朵,這既不會讓我困惑也不會突兀。
如果有人過來摸我的手臂,而我除了在手臂上有觸覺以外還在後頸和膝蓋上也有一點感覺,那會很奇怪。會很怪吧?我們也能產生那種感覺。比如背部某些位置,由於神經迴路的排列方式,你可能會在腳上感覺到微妙的幻覺觸感。談到疼痛,我們稱之為牽涉痛(referred pain)。內臟的疼痛會透過神經分支表現出來,這在東方醫學和西方醫學都有記載——例如肝臟痛常會在肩膀上被感覺到。這不是很神奇,事實上有神經分支支持這種牽涉痛的現象。
但我們不會這樣處理聽覺。是的,我們把那些(反射、延遲等)全部「關掉」,只蒐集資訊、得出一個結論。對。真瘋狂。真的很瘋狂。
你是不是要跟我說,我們的聲音也會讓周遭物體產生振動,但我們只是感覺不到?為什麼我們不像大象?怎麼會——
也許我們其實跟大象一樣。我也不知道。
就人類能否偵測而言,低頻聲音是否能傳得比較遠?
我不想深談聲音頻率、強度以及高頻與低頻的比較,因為那其實是聲學(物理)的範疇。但最終我們是透過神經系統去過濾聲的物理現象。
如果我要向遠方的人發出訊號,我大概會想用大鼓或銅鑼,而不會試著吹口哨傳遠方訊號。如果可以選號角,我也會選那種低沉的號角,也就是偏低頻的聲音。
這裡牽扯到幾件事。其一,低頻比較容易繞射、比較容易繞過物體,所以它們能更好地傳到障礙物後面或繞過路徑中的阻擋,甚至向上或向其他方向擴散。另一個相關的事實是,我們通常會先喪失高頻聽力,較晚才喪失低頻聽力,因此低頻對更多人來說是可聽的,對人聽起來也比較「大聲」。
所以你是說是因為它能繞過物體?
坦白說,我不太清楚那些負責研究這類事情的人在設計或評估時做了哪些選擇。但我確信,他們會考慮接收者——也就是人的感知能力。
舉幾個人類用的警示系統的例子。瓦斯爐裡的天然氣本身是沒有氣味的,所以會加入一種臭味劑。就是那種像臭雞蛋的硫磺味。對,就是那個。
所以,你知道,那個很久以前就被選定要加入。
而且,你知道,結果證明這是件好事,因為它並不像其他任何東西那樣有氣味。
它聞起來不討喜,但每個人都能聞到它。
我不知道有誰聞不到那個味道,除非他們有廣泛性的嗅覺喪失,什麼都聞不到。
紅綠燈可能就沒有那麼明顯的好處,因為你面對的是紅色對綠色。
有 6% 的人口是紅綠色盲,這在操作上不是指你看不到紅色刺激或綠色刺激,而是你分不清楚某樣東西是紅色還是綠色。
是的,我應該說大多數紅綠色盲者傾向是男性,只是因為基因突變在基因組上的位置。
人們總想知道紅色對他們來說看起來像什麼。
紅色和綠色看起來更像偏橘色、類似燒焦的棕橘色。
而狗看世界的方式一直就是這樣。
對。如果你做色彩匹配實驗,我的理解是,大致上紅綠色盲者會把紅色和綠色都對應到黃色,而無法分辨差異。
這並不是那種卡通式的看法,像是他們看到的是黑白。
確實有些人完全是單色視覺,但那非常罕見。
非常罕見。非常、非常罕見。
也有其他比較微妙的型態的色覺異常。
我們會把連結放上去,華盛頓大學的 Jane Maureen Knights 有一個很棒的色覺實驗室。她是分子生物學家。他比較偏心理物理學。他們那裡有一些很棒的色覺測試可以讓人做做看。許多人發現自己有些微的色覺缺陷。
是的,沒錯。但他們不會認為自己是完全色盲的。
但偶爾會有,單色視者通常知道自己看到的是黑白世界。
而在這個標題下所談的很多情況,實際上比較像是一種異常現象,而不是完全喪失辨別紅與綠的能力。
但回到我們的紅綠燈。你有紅色對綠色在傳達非常不同的訊息。大多數地方的紅綠燈是垂直排列的,這會給你第二個提示來辨別應該要傳達的訊息。
並不是同一盞燈在切換。
對。並不是同一盞燈在切換。只是一個在上面,另一個在下面。當在某些路口時,三盞燈是水平排列的,問題就會比較大。
我們早就知道可以做一些事情來改善睡眠。而這包括一些可以服用的東西。像是 magnesium threonate、茶氨酸、洋甘菊萃取物和甘氨酸。還有一些較少為人所知的東西像藏紅花和纈草根。這些都是有臨床支持的成分,可以幫助你入睡、維持睡眠,並讓你醒來時感覺更有精神。
我很高興分享,我們的長期贊助商 AG1 剛推出一款名為 AGZ 的新產品。這是一款夜間飲品,設計來幫助你睡得更好,並讓你醒來時感覺非常精神。
過去幾年,我與 AG1 團隊一起協助創造這個新的 AGZ 配方。它將最有助於睡眠的成分以精確的比例配合在一個方便飲用的混合物中。據我所知,AGZ 是市面上最完整的睡眠補充品。我在睡前 30 到 60 分鐘服用。順帶一提,它很好喝。而且它大幅提升了我睡眠的品質與深度。這一點我從主觀睡眠體驗以及我對睡眠的追蹤記錄都能看出來。
我很期待大家嘗試這個新的 AGZ 配方,享受更好睡眠的好處。若想試用 AGZ,請到 drinkAGZ.com/Huberman 取得專屬優惠。再說一次,網址是 drinkagz.com/Huberman。
下次見。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
謝謝你。
(以下段落接續)存在於 80% 的不沾鍋,以及餐具、家電和無數其他廚房用品中。正如我在這個播客中之前所討論的,這些 PFAS,或稱為像特氟龍這類「永久性化學物質(forever chemicals)」,已被連結到重大健康問題,例如荷爾蒙干擾、腸道菌群失衡、生育問題,以及許多其他健康問題。因此避免接觸它們非常重要。這也是為什麼我非常喜歡 Our Place。Our Place 的產品採用最高品質的材質,而且全部不含 PFAS 與其他毒物。我特別喜歡他們的 Titanium Always Pan Pro。它是第一款不使用任何化學物質或塗層的不沾鍋,而是使用純鈦製作。這表示它不含有害的永久性化學物質,且不會隨時間退化或失去不沾效果。它看起來也很美觀。我幾乎每天早上都用 Titanium Always Pan Pro 煎蛋。它的設計讓蛋可以完美煮熟且不沾鍋。我也用它煎漢堡和牛排,總是能煎出漂亮的焦痕。而且東西完全不會黏鍋,清理很容易,甚至可以放洗碗機清洗。我很喜歡它,且常常使用。Our Place 現在有完整的 Titanium Pro 廚具系列,採用首創的鈦材不沾技術。因此,如果你在找無毒、耐用的鍋具,請到 fromourplace.com/Huberman 並使用折扣碼 Huberman。現在 Our Place 正在進行年度最大檔的促銷,從即日起到 2026 年 1 月 12 日,全商品最高可享 35% 折扣。搭配 100 天無風險試用、免運與免費退貨,你可以零風險嘗試 Our Place,看看為什麼超過一百萬人已經轉換使用 Our Place 的廚具。再說一次,請到 fromourplace.com/Huberman 以獲得最高 35% 的折扣。
其實我想更深入探討的,橫跨各種感官,但主要是聲音,是空間、物理環境如何形塑我們對事物的感知。對,對。
我也很有興趣研究振動和聲音之間的關係,畢竟我們的耳朵不只是用來偵測聲音頻率,還和平衡、振動有關。大多數人應該都有這樣的經驗:有人開車靠過來,把重低音放到超大聲,然後我們的車窗開始震動,他們的車窗也在震。可以談談物體有共振頻率這件事嗎?我覺得這很有趣。然後人們不可避免會想知道人類有沒有共振頻率——我們有。我相信某些聲音頻率可以塑造我們的情緒狀態。噢,當然,這不就是音樂嗎?比方說。比方說,為什麼當我們把它簡化到單一頻率,而且不是包裝成音樂時,人們 somehow 就會覺得那是靈異或神秘學,其實並不是。我對這個很著迷,比如鑼作為一種古老的工具,用來調整人們的情緒狀態或當作訊號。如果我們聽到鑼、鑼、鑼,聽起來就很不祥;如果我們聽到鳥鳴,我們知道那是鳥。但在迪士尼電影裡,那種撲動的畫面通常會配高頻音效——高頻的動作往往伴隨高頻的聲音。所以你怎麼看頻率、情緒與共振頻率之間的關係?這是個很廣大的領域,但我很想聽你的看法。好,那我們可以從音樂領域談起嗎?拜託。我想這對很多人來說比較直觀。好,好。
我覺得有一件關於音樂非常有趣的事是:音樂是普遍存在的,但沒有人真正清楚它的用途。語言很明顯對我們有用──它幫助我們交換資訊,對個體和整個物種的生存都有益處。相對地,我們對音樂為什麼存在、在演化和自然選擇中扮演什麼角色,就沒那麼清楚。音樂確實是普遍的:每一個人類文化都有音樂。各文化在是否重視旋律或和聲上有差異,但每個文化都有節奏。沒有節奏就談不成旋律或和聲,這是說不通的。想像一首熟悉的曲子,比如「生日快樂」,如果音符的時值完全任意,它會聽起來很怪,無法被我們辨認為「生日快樂」。但你可以把它拉快、拉慢、升Key或降Key,我們仍然會認出那是一首特定的歌。這就是我說節奏非常關鍵的意思。
節奏的重要性引出一個有點大膽的理論(這不是我的理論,我真希望能引用到原作者),大致是說:也許音樂與節奏的功能是幫助我們協同行動,讓整體比任何個體單獨更響亮,從而嚇跑掠食者和競爭者。比方說,想像一群鬣狗包圍了一塊獵物,可能是獅子留下的屍體。獅子早已吃飽離開,但一群瘦弱的人類想要把鬣狗嚇走。若大家一起跺腳、一起吶喊,那聲勢會比任何一個人單獨發出的聲音響亮得多。我挺喜歡這個理論的,等一下我會說為什麼,不過請你繼續。
然後那種群體協作的行為,你可以想像在演化尺度上,任何要出現並持續下來的東西,都必須在每個階段提高我們的適應度。最初可能只是產生節奏行為,但如果有一個突變讓人一起行動時會感到愉悅,那這種感覺就會和嚇跑鬣狗、爭奪食物的好處綁在一起。這樣一來就可能自我強化:越多合作行為、一起感到愉快,會讓我們能做更多個體無法獨自完成的事。
你看過毛利人在紐西蘭的那種歌舞與吟唱嗎?他們在橄欖球比賽前會做這個。全黑隊(All Blacks)是世界上最強的橄欖球隊之一。有一段很驚人的影片──我朋友常在我提到新聞某事時傳給我看──是在紐西蘭的政府場合,我不確定那裡是不是稱為「國會」,或怎麼叫,但有一個例子:某位白人政治人物宣讀某項公告,可能要投票,然後突然在這座非常莊嚴的政府大樓的一角開始有人吟唱。看起來有點像我們的國會,但又不同。她開始吟唱,大家目光炯炯、一眨不眨,真的很有趣。他們跺腳、拍手。
然後
突然間開始了,其他人也開始跟著她加入。對吧。當他們在一起的時候聲音真的很大。A,你知道,有幾件事立刻就能看出來。A,他們生氣了。二,他們不會接受這樣的事。三,他們人很多。四,他們不是好惹的。他們團結。他們團結。是的。老實說,我還得請人幫我查這個名字。它叫哈卡(Haka)。而且非常震撼,因為你立刻就能理解這些人的感受,意思就是「不,我們不會接受那種立場」,至少就這個政府的例子而言是這樣。至於在橄欖球賽前,這其實是一種活力的展示。畢竟我們是靈長類。對,對。我們是舊世界靈長類。嗯,活力展示存在於所有舊世界靈長類物種之中。是的,包括我們。嗯,我認為這絕對是一種活力展示:像是跺腳、把身體做得很大。對。而且不眨眼這件事,作為一個視覺科學家,我早就留意到了。沒有人會一邊這樣盯著、一邊頻繁地眨眼。他們是在表明他們不會在這件事上移開注意力。有人在盯著你不眨眼時,那也是一種命令,要求你把注意力給他。這甚至反映在我們的語言裡,不是嗎?「某某人連眨都不眨。」沒錯。他們不眨眼。他們不害怕。
現在因為政治社會景觀的瘋狂、刺殺事件、以及政府和網路上出現的強勢個人,加上我現在在某種程度上有媒體(是一種不同形式的媒體,不是政治),我對於有些人能捕捉他人注意力與忠誠這件事非常著迷──不只是因為他們說了什麼,而是因為他們說話的那份確定感。這不是一個新主題,但還有他們聲音的音色、拒絕接受異議聲音的態度,以及很多人的聲音在音色和頻率上就是「不對」,也不是以這些人已經熟練掌握的方式來表達——這些人顯然已經練就能掌控他人注意力的能力。因為這些東西觸及的是原始層面,對吧?人們投票不見得只是投議題,他們是在投一種感覺。我們早就知道這一點。無論如何,哈卡就是你所描述情形的一個美麗範例。
還有一點是,音樂在軍隊和戰爭中也扮演角色。我在哪裡看到有說軍隊是這個國家雇用音樂家最多的單位。很有意思。是的,說得通。我記得當我第一次聽到這個時候也有點驚訝。嗯,令人驚訝,但也合理——總得有人來吹那支「Taps」吧。通常那是由一隻號角吹的。對。而且我認為,另一個角度是:在許多物種中,有些特徵並不是直接有利的。拿孔雀來說吧,那巨大的羽毛投資、那些鮮豔的尾羽,並不直接提升雄孔雀的生存技能,而是雌孔雀喜歡的東西。而這種偏好也會自我強化。所以這也是音樂可能進入我們人類特質光譜的一種方式,而不見得是直接導致像是更容易取得食物之類的直接生存優勢。像是節奏能力會讓我們更能獲得食物、擅長音樂的人可能會比不擅長音樂的人有更多後代——這大概就是那部分理論的基本想法。
在許多較老的電影中,通常是男人對女人唱歌,或像電影 Say Anything 裡約翰·庫薩克只是拿了一台大喇叭放音機(boom box)來表達。或者是詩歌、創作作品以大聲念出的方式表達,這就是追求儀式的一種方式。Eric Jarvis 曾上過這個播客,不知道你是否認識他,他在洛克斐勒(Rockefeller)那邊,是個非常出色的舞者。我不知道你知不知道,他原本應該會進入艾文·艾利舞團(Alvin Ailey),但他決定改當神經科學家。不過據我所知,他仍然舞藝高強。他說他認為或許原始的發聲行為先演化出來——像是厭惡、愉悅、恐懼或興奮的叫聲。接著他認為可能出現了歌與舞,也就是用歌聲與身體動作來表達當時的感受或意圖。之後或許才是有系統的口語語言。聽來合理。我只是覺得我們不知道。
是啊,我們不知道。我覺得這很有趣,可能有兩種情況:像是鳴禽那樣,它們在發聲時是在傳達活力、健康狀態和領域性那些訊號,並不是在傳達抽象的符號化內容;而靈長類的發聲往往有更具體的意義。有時我真希望有台時光機可以回去看看演化早期發生了什麼,看看導致我們擁有語言和音樂的那條演化路徑是怎麼走的:是像鳥類那樣走相似的路徑,還是完全平行而不同的過程?我想我們確實看到演化可以透過不同方式在不同地點或時期出現類似特徵——可能是趨同、平行的過程,或是其他不同方式。我覺得音樂能傳達意圖。音樂可以說故事,因為它把語言(如果有歌詞的話)以段落、動機、旋律和副歌等方式組織起來,讓人很容易記住東西。
我想稍微談一談這可能的神經學基礎。呃,有兩件事會浮現在我腦海。首先,你提到那個 ABC,大家幾乎都知道那段旋律。把那些字母用那個形式記,比起像 ABCDEFGHI 那樣連在一起更容易記,因為你把它分段了。我幾乎可以肯定這是真的,因為我有一個好朋友,他是個很有成就的音樂家,也是個很棒的作曲家和填詞人。他替好幾個其他藝人寫過歌詞,不只為自己寫。他有好幾個樂團,疫情期間他甚至天天寫一首歌,瘋狂到不行。偶爾,因為我是他音樂的超級粉絲,我會說,那首歌,歌詞是怎麼唱的?然後他會說,喔,嗯,我忘了。接著他一開口就記起來了。他的歌庫裡有成千上萬首他寫的歌並親自演唱。我就問他,當你在台上表演時是怎麼回事?他說,只要我記得一節歌詞的前兩個或三個字,剩下的就會從我腦中流出來。我想這就是歌曲如何組織語言的方式,因為背一段演說很難,但可以毫不費力地記住一首歌。這也是我的經驗,如果我知道一節歌詞的前幾個字,剩下的我就會記得。嗯,真是很有趣。
在大腦方面,我們還沒談很多腦結構,或許這會談到那裡。嗯,不過我不想用一堆名稱把大家搞迷糊,因為我常說叫它「上丘」還是叫它「superior schminiculus」其實不重要,名字不是重點。重要的是這些不同腦結構的性質。我會把耳朵想成把不同頻率的聲音分開,然後還有很多其他重要的東西——不是要不尊重聽覺神經科學家,但正如你所說,上丘是聽覺和視覺以及其他感覺彙集、彼此對映的地方。事實上,故事比那更複雜也更有趣。
我就是被我一開始提到的那項研究吸引住。那是指上丘中的聽覺訊號會受到聲音呈現時眼睛位置的影響。現在我們的聽眾也知道聲音是如何被定位的。我們還沒怎麼談視覺資訊如何被定位,我想主要是因為那比較明顯:你的眼睛有點像小相機,光線落在視網膜的某個位置上,那個視網膜位置告訴我們視覺刺激的位置,但那是相對於眼睛指向的方向而言的。可是我們的聲音定位線索是相對於聲音相對於頭部的位置。所以當時第一次發現有些神經元對聲音有反應,但非常在意眼睛的位置時,真是個令人震驚的發現。
當我成立自己的實驗室時,我基本上想弄清楚,這項運算到底在哪裡發生?大腦在哪個部位把眼球運動的資訊納入聲音處理中?我們從文獻知道,上丘是其中一個地方,但這個整合是在上丘發生,還是發生在其他腦區?於是我們沿著我所稱的聽覺通路往前走,去看那些與耳朵連結比與其他東西更密切的腦區。當時沒有人認為那些區域有視覺訊號,我們以為那只是純粹的聽覺區域。後來那也被發現不是完全正確,但它們確實比視覺更偏向聽覺。我們發現,在這些每一個區域中,眼動也會影響那裡的聽覺訊號,即使它們不是在那個感覺匯流的構造──上丘。
我們覺得逐一檢查每個腦區會花很長時間,所以決定不妨跳過幾個腦區,直接去看看耳朵本身。所以我需要再多給大家一點關於耳朵內可能發生什麼,以及為什麼這樣做看起來合理的資訊。耳朵裡面有一些小肌肉。中耳有兩條肌肉控制中耳的小骨,然後在耳蝸裡有叫做外毛細胞的細胞,它們實際上可以像小肌肉一樣收縮和伸展。我們應該解釋一下,耳蝸是一個蝸牛狀的結構,裡面有——基本上我們稱那些為神經元,但它們實際上是感覺細胞——會依照聲音的頻率震動。這對我們感知聲音至關重要。每一側各有一個。它是蝸牛狀的,並且與前庭,也就是負責平衡的結構相連。要描述訊息的流向,你有外耳、耳道、鼓膜,鼓膜透過一些小骨連接到耳蝸。所以有肌肉會影響那些小骨的運動,然後耳蝸內也有可以像肌肉般作用的細胞。這些結構會接受來自大腦的輸入。
我們想,既然它們會接收到來自大腦的自上而下輸入,那麼會不會是帶有眼睛位置資訊的自上而下訊號?你知道,這看起來有點瘋狂,但也不是完全憑空想像。可以想得到一個可能的機制。而有趣的是,我們不需要像把電極插進那些肌肉一樣做劇烈的操作,因為那些肌肉連接在骨頭上,又連到鼓膜上。如果它們真的被大腦的自上而下訊號調控,就會牽動這些骨頭,進而牽動鼓膜。鼓膜移動時,通常是對聲音的反應,但如果在沒有聲音的情況下鼓膜移動,它也會產生聲音。所以你可以在耳道放一個麥克風,看看是否在眼球運動時有任何變化。
而且做這件事也不是非常離譜,因為臨床上耳朵相關結構已知會產生可以被測到的信號,聽力學家和耳鼻喉科醫師都在量測這些東西。把麥克風放進耳朵裡可以量到所謂的「耳聲發射」(otoacoustic emissions)。
基本上,你們的耳朵會自己發出聲音,大家的耳朵會自己發出聲音。我知道,我知道,這很奇怪,也有點瘋狂。有些人發得多一點,有些人發得少一點。正是如此。所以我們想知道,這些小聲音中是否有任何是隨著眼球運動而產生的。如果沒有這發現,我就不會站在這裡講這個故事了——結果是,有的。於是我們測到鼓膜基本上會隨著每一次眼球掃視(saccadic eye movement)而移動。這些是快速、跳動式的眼球運動。還有其他種類的眼球運動,我們還沒全部測過。這個訊號與眼球運動的起始時間非常精確地鎖定在一起。
而且這個效果在兩隻耳朵是不同的:當你的眼睛往左移時,右耳的鼓膜會先向內鼓起、再向外、再向內(我也可能說反了),不管右耳做的是什麼,左耳則會做相反的動作,結果就是兩側的耳膜會呈現相對的移動:一側往內時,另一側往外。就像波浪一樣——像波浪,不是像拍動、不是拍翅膀那種。對,我們現在其實還在相當早期的階段,要去理解這個過程以及它的作用,但這是一個非常精確的訊號。事實證明它攜帶了有關眼球向左或向右移動距離的資訊,並且對垂直移動也有一點點資訊,雖然少一些。
我們認為這可能是視覺與聽覺整合的第一步。若視覺與聽覺整合的主要目標是為了聲音定位,那麼這一步會是非常關鍵的起點。作為一個神經科學家,你會發現神經科學領域很廣。我常常驚訝:你去開會,會有人在研究意識,也有人在研究一個光感受器或一個毛細胞怎麼運作。所以當我去思考一個感覺系統時,我會想到它的一層層複雜度以及它們可能如何演化。
很簡短地說,視覺系統最先進化出來的是偵測光線和大約24小時的節律,也就是分辨晝夜。即使完全看不清物體,你如果知道何時該待在家裡、何時該出去,你也更安全。接著某個時刻我們進化出偵測運動的能力,這很可能先於看清細節的能力,因為知道某樣東西是大顆且朝你過來,或者是遠離你而去,比看清細節更重要。還有,這可以幫你保持方向感,知道上和下,保持直立。沒錯。像前庭系統中最重要的反射之一,可能就是在掉落時的那個摔倒反射,讓你本能地挺身或保護自己,這樣摔倒時降低致死的機會。每個人如果視覺世界突然快速往上移,你就會知道你在往下掉。
然後會有更多層次的精細化演化,例如解析細節、顏色視覺。顏色視覺中的三色視覺(trichromatic color vision)可能是比較晚出現的。聽覺系統也是如此:你需要能知道聲音大致來自哪個方向,是低頻還是高頻,然後逐步增加更多能力。
我也會把這種想法套到運動系統:我們知道那些控制軀幹運動的基因,在演化史上和用來擺動的魚類是相同的。實際上,等一下這會把話題帶回到聲音。後來演化出控制拍動鰭的那一群運動神經元,再後來才增加出控制手指精細動作的那些運動神經元。
我對這個有一種執著,因為如果你看音樂,從歷史角度(不是對音樂做價值判斷),它在某些方面很原始:相較於高頻,低頻成分豐富。而被認為比較「原始」的舞蹈,通常牽涉很多軀幹動作——人們並不只是站在那裡揮手指或動動腳趾。
現在,當你從低頻到高頻移動時,身體上有一個從低頻到高頻的對應圖。其實當人們在做非常細微的動作時,他們常常會用手指指點,會動手指。但當我們要強調一個重點時,我們會用整個身體,會把整個身體投入其中。所以我其實相信所有的感覺系統彼此之間是有對應映射的,這種映射是從低頻到高頻的。是啊。強度很重要,對。方向也很重要,對。像我指著你——我甚至覺得這樣做有點怪,因為就我而言,我們關係不錯——這和我站在遠處很不一樣。如果我用整個身體朝你過來,和我只是指一根手指又完全不同。所以我覺得這些東西很可能是平行演化出來的。正如你之前所指出的,它們有適應性的作用。眼睛的位置可以改變我聽到的方式,這看起來非常奇妙。那麼反過來呢?我聽的位置會影響我的眼睛嗎?通常我聽到某處的聲音會引導我的頭部和眼球的移動,這只是反過來的一樣。我認為這都是一個整合系統的一部分。
我們談過自上而下對耳朵的控制,但對視覺也有很多自上而下的控制。有些比較容易理解,比如眨眼就是對視覺的自上而下控制,眼球運動、調節眼睛晶狀體的對焦也是自上而下的控制。從大腦到視網膜本身有下行連接,但沒有人真正了解這些連接在做什麼。向致力於這方面研究的人致歉——我真的希望你們繼續努力,但我覺得目前還沒有一個清楚的理論來說明這些下行連接究竟在做什麼。就我所知,這些連接相當分散,神經在視網膜中廣泛分支(或許不是遍及整個視網膜),但可能不太適合操控精細的空間細節;不過很有可能適合把某種晝夜節律的影響整合到視網膜自身,或其他你希望某個相同訊號能在整個視網膜廣泛可用的功能。
我想稍作休息,感謝我們的贊助商 Helix Sleep。Helix Sleep 製作量身訂做的床墊和枕頭,針對你的獨特睡眠需求。這個 Podcast 我以前也多次提到——獲得良好的睡眠是心理健康、身體健康和表現的基礎。如果我們無法持續得到良好睡眠,一切都會受到影響;而當我們睡得好、睡得夠時,心理健康、身體健康和在各項事務的表現都會顯著改善。你睡的床墊會大大影響你每晚的睡眠品質:床墊的軟硬度、透氣性等都會影響你睡得好不好、深睡眠和快速動眼睡眠的時間,而床墊需要依你獨特的睡眠需求來量身調整。你可以到 Helix 的網站做一個簡短的兩分鐘問卷,它會問你像是:你是仰睡、側睡還是趴睡?你晚上容易覺得熱還是冷?之類的問題。也許你知道這些答案,也許不知道。無論如何,Helix 會把你配對到最適合你的床墊。對我而言,他們為我配的是 Dusk 床墊(拼寫為 D-U-S-K)。我大約三年半前開始睡 Dusk 床墊,這是我睡過最好的床。若你想試試 Helix,可以到 helixsleep.com/Huberman 做那個兩分鐘睡眠問卷,Helix 會為你配對一張量身訂做的床墊。現在,Helix 對 Huberman Podcast 的聽眾提供全站最高 27% 的特別折扣。網址同樣是 helixsleep.com/Huberman。
我想談一談實體空間。最近我在紐約,有人帶我去中央車站(Grand Central),那裡某個走廊有令人驚嘆的拱形結構。大家應該去看看,真的是很酷、很漂亮。中央車站有一個高高的主廳,那邊也有一個側邊走廊,你可以走到一個角落,你知道那個地方嗎?你可以面朝那個角落,就好像你要面對角落一樣(像是因為羞愧而面向牆角),但你並不是。和你在一起的那個人可以走到對角的另一個角落。天花板有點像一個圓頂,輪廓有起伏,但大致上像個小圓頂。你和對方大約相隔 25 英尺(約 7.5 公尺),在對角的角落。若你用非常非常小的音量說話,他們在對面也能聽到;若他們說話,你也能聽到。更奇妙的是環境裡有很多雜音——這是中央車站。我們稍微玩了這個現象,像是高頻聲音似乎在那個環境裡傳得稍好一點。因為如果一個人笑了,你會聽得很清楚,但即使低聲耳語,他們也會聽見,而對方距離你約 25 英尺,周圍還有大量城市噪音。所以顯然聲波是在沿著天花板傳播,沿著那個拋物線。這真的是一種、嗯——不帶雙關的說法——體驗聲音的心靈扭曲,令人驚奇。
從有人那裡傳來,從很遠的地方傳來,
不是透過那種明顯在低聲說話、像耳語的裝置,但你還是能聽到,
就像每次我冬天在聖地牙哥,白天很短,但卻有八十度那種天氣時,我總覺得很怪一樣。天短了,本該比較冷。是啊。
我愛聖地牙哥。是的。很好吃的墨西哥捲餅,好人們。但,嗯,那邊人總是談論墨西哥捲餅,
但,嗯,在白天很短的時候卻很熱,真的很奇怪。是啊。因為就算我去拜訪在阿根廷的親戚,他們在夏天過聖誕,
白天很長,很熱,卻是聖誕,聖誕老人理應坐雪橇在雪中,但那又是另一回事。好啦。是的。但我們的神經系統被映射的方式中有一點,
我們期望柔和的聲音不會傳很遠。當然。相反的情形會是你大喊,而聲音就消失了,即便人就在你面前。真奇怪。我覺得人們應該去體驗這種自然發生的實驗,
因為你會從那個理解聲音強度、頻率和定位的方式完全不同地走出來。它改變了我對這件事的看法,這跟是不是神經科學家毫無關係。太瘋狂了。
我可以從25英尺外聽到耳語。我在想,這會不會就是當狼的感覺?
那會很酷。但也會很煩,因為你不想聽到所有人說的話。對。對。我是說,這也是助聽器的問題之一。
它們放大一切。它並沒有取代你的大腦在做的事,也沒有取代你耳朵原本在做的事。是啊。真是令人難以置信的反轉思維。嗯,而且很酷。如果你人在紐約,
這樣做幾乎不花錢。只是你得等輪到你。人們開始注意到這點了,或者其實早就有這現象。我想問你相反的例子:如果你進入像有高天花板的教堂或大教堂,
高天花板會對我們的聲音知覺產生什麼影響,因為聲音有較多空間可以傳播?
我不確定我是否能針對那個特定情況說些非常具體的東西,但更一般地說,我們在特定環境中所經驗到的聲音,
其實是該環境中所有反射面共同作用的結果。所以譬如說,如果房間鋪了地毯,那麼地面會吸收聲音,
你就會少聽到在沒鋪地毯的房間裡會聽到的一部分聲音。至於高天花板,我想那要看天花板表面是什麼材質。
在那種情況下一件會發生的事是,往上傳的聲音,如果是硬的表面,可能會彈回來並再度向下,但會有很長的延遲。
一旦延遲變得很長,你就會開始把它當作一個完全分離的聲音來聽。幾乎像回音。不,甚至不是幾乎像回音,而是實實在在的回音。
你認為這樣被用來放大音樂的某些面向嗎?
是啊,也許這就是為什麼某些較古老的音樂風格會比較慢。
像格里高利聖歌。
是的。延長的持音,因為你不希望從一個音到下一個音有太多轉換。格里高利聖歌就是一個很好的例子,很多不同聲部長且緩慢地持續融合在一起,
相比較快的,例如莫札特的小步舞曲之類的,那種音符在我們談論的那種延遲下會被弄成一團。是啊。我是說,我認為,
我們剛才談到的定位聲音的能力、基於高低頻的音質。我得承認我有點執著於這個想法:當人們在聲音中聚合時,你在傳達某種非常重要的東西,
那是傳達情感最有效的方式。人們會說,當然,你去看演唱會會有感覺,但在演唱會裡,你有表演者,但觀眾也常常會跟著一起唱。
對,我知道,那是最美妙的事情之一。
我最近在想,我在回想九○年代,什麼造成了有效的運動。我在想或許現在美國需要的是像能真正把人們聚在一起的音樂。聽起來很老套,但我真的相信這點。
不,我確實覺得那會有幫助。
也許現在的音樂口味太多樣了。
所以我們應該先告訴大家不能有那種口味。
好吧,或者該有一種新的,對吧?
是啊。
也許它應該非常非常原始。我是說,我們先前談到的哈卡(haka)是一種帶有怒意的表現,但,嗯,我想這也是人們會想說的東西,
像我在美國東岸的親戚會說,噢,所以你是想讓我們都唱Kumbaya嗎?我有新澤西的親戚,他們會覺得,好吧,我知道你們在加州那邊都是Kumbaya,但我想我們半開玩笑地在說這些。
因此鑑於情緒系統和聲音以及一起發聲之間的連結,我是說,也許這個想法並不太瘋狂。也許很瘋狂,但誰在乎呢?
在科學上我們有一個優勢,那就是我們習慣用論證來討論,有和不同意見的舒適度,但基本上同意要走向事實所在。你懂我的意思嗎?分歧在於什麼是事實,
但我們同意如果能就事實達成共識,就可以從那裡繼續前進。
但是我有一種感覺,開始越來越欣賞,或許在其他領域、其他那種你知道的學術領域或職業範疇裡並不存在。我不是要把科學描繪得面面俱到、毫無缺失。但我覺得有一種感覺,就是你可能不想聽到有人說「我覺得你錯了」,但我們都知道這些話必須說出來——你的工作得在同儕審查中捍衛。當你嘗試發表你的研究時,你得面對審稿意見,那些意見你可能會覺得,哇,我真不敢相信有人會那樣解讀我寫的東西,你懂我的意思吧?不過你會經歷那段情緒期,然後會想,喔,其實我可以理解了,這可能是我寫得不夠好,沒有把我想表達的東西說清楚,或沒有把讀者引導好讓他們理解我要表達的重點。那我就得修正它。然後你也會承認,對,你說得沒錯,這裡資料有個漏洞,並沒有完全像我原本以為的那樣支持假說。沒關係,故事不必完整到無懈可擊;細節不必全部正確也沒關係。只要承認你不知道的、承認你認為的弱點。我現在倒不太看到人會在,比如說政治領域,承認弱點,像是承認「嗯,我想要某某政策,但我也看得到反對論點,那我要如何回應?還是我該改變主意?」之類的。在科學界,我們對於如何評估證據強度有共識。我們不能只憑一個資料點就下結論,即便我們自己信服,也不會說服別人;如果我們被說服了,也應該自我檢驗。
我有個關於聽覺系統的問題。對,這也是很多人(包括我自己)很著迷的問題──想找出最適合聽什麼,或為了能專心也許最好的就是什麼都不聽。依我所見的資料,基本上都指向「安靜最好」。所以我對「沉默」以及「我們腦中那個聲音(內在聲音)」有疑問。但另一方面,很明顯的是,某些頻率的聲音確實在我們的情緒與認知中扮演角色。我有時候會聽白噪音。現在有好幾家公司提供免費內容,不一定是雙耳節拍,而是不同頻率的振盪,可能完全只是安慰劑效應,但我不這麼認為,因為他們會引用一些研究,似乎能帶來一些認知或專注力上的提升。我也會用這些。有些很好的「陪我讀書/study with me」頻道,大家一邊工作他們也一邊工作。你怎麼看用聲音來改變大腦狀態這件事?
好,我想先把問題後退一下,因為我覺得你問的是一個相當深的問題。有人可能會想:那又怎樣?我們腦中到底發生了什麼,讓那種配對(聲音與其他刺激)會有影響,不管最後哪種選擇是最好的?所以有一個我常思考的理論——一個關於思考的理論:當我們在思考時,腦中實際在做的事情,可能是利用大腦的感覺/感覺—運動基礎結構去運行與那個想法相關的模擬。你可以多說一點嗎?
這個理論是,舉例來說,當你想到一隻貓,或者你想到「貓」這個概念,這個想法在腦中的具體化或機制化,可能就是在視覺皮質裡運行一個小模擬,模擬那隻貓長什麼樣子;在聽覺皮質裡運行一個模擬,模擬貓會發出什麼聲音。當我這麼說「貓」的時候,你在想什麼顏色的貓?
我想到一隻灰色的貓,但我一直聞到貓砂的味道,因為我姊姊養過貓,貓砂的味道讓我覺得很反感。
對,所以你毫不猶豫就告訴我顏色,還加上了一個額外的感官經驗。這有點像一個「剛剛好就是這樣」(just‑so story),但我認為這是一個合理的可能性:事實上這可能就是我們在思考時正在發生的事。間接支持這個想法的一點證據是,我們的大腦在感覺相關區域的數量,比猴子或其他較遠親緣的哺乳類要多很多。好像讓我們變得如此聰明的方式之一,就是在某些感覺區多做了幾個複本。當你有了額外的複本,你就不再那麼受限了。畢竟我們的視覺或聽覺並沒有比猴子更好,那這些額外的腦組織在做什麼?一種可能性是,我們用它們來產生這些模擬,而運行這些模擬,某種程度上就是所謂的「思考」。
有趣。那這有沒有用?有沒有適應上的好處?嗯,這可能就是唯一的遊戲規則。它可以解釋為什麼有時你可能在高速公路上開車,要併入複雜車流時會跟坐在附近的乘客說:「好,安靜一下,我得專心。」
像是,為什麼說話會妨礙你的視覺動作表現,如果那些不是某種認知系統的一部分在運作呢?也許你必須把一些資源從處理對話上抽離,轉而投入到處理當下的感覺運動任務上。我很喜歡這個想法,想沿著這條線繼續往下聊,因為我們在這個節目上從來沒談過「思考是什麼」。我一直在想,為什麼我們很多念頭都是不完整的句子?它們支離破碎。如果你真的稍微追蹤一下自己的念頭,你會發現它們跳來跳去,即便是在某個連貫的框架或主題周圍,也會這樣。這很可預測。你有時候可以看到思緒的脈絡,它們很少會完全跳到一個全新、完全無關的地方。抱歉,我笑了。對某些人來說,他們真的會這樣。真的是這樣嗎?真的。他們有點像處在清醒與睡眠之間那種邊緣狀態。我喜歡在剛醒來的時候躺在那裡,試著維持在一條思路上,然後大概三十秒後自己就會偷笑——因為思路已經跑到別的地方去了。因為在那個邊緣狀態,你還處在一種偽夢境狀態。
有一次在我的一門大學課上,我請學生們在不多想的情況下,想一個完全、完全跟我們剛剛討論的任何東西都沒有關係的單字。我會給你一點時間,但不要太久,好嗎?真的很難,不是嗎?最先跳出腦海的字是 cacophony(刺耳的雜音),我心想:不,這明明就跟我們在談的主題有直接關聯。我就覺得該死。我看著牆上的飾板,想說或許跟那有關,然後現在我就能做到了,我會說像 lacquer(漆)之類的東西。但再說一次,還是會有關聯。真的,真的很難。而且你知道,這些學生大概有三萬字的詞彙量,對吧?那是典型的詞彙量。年輕的大腦,年輕的大腦。我班上大概有十五個學生。有趣的是,我想大概只有兩個人想出「大象」,三個人想出「香蕉」。你看,那些顯然不是完全隨機的字。
所以我認為我們現在在談一個非常重要的事情,我想聽聽你的看法,因為這其實是在談大腦如何運作。我很喜歡聽覺系統,我們之後會再回到那個話題,但這也是一個更大的問題:我們如何思考、如何將思維錨定並與行動對齊。我對「吸引子狀態」(attractor states)這個概念很著迷。我這樣去想,如果我有錯你告訴我:我把腦中的狀態看作是非常依賴情境的,尤其是現今我們被手機轟炸資訊的情況下。從車到辦公桌的那段路,或從車到第一個會議室的那段路,和二十年前完全不同。噢,完全不同。比我年輕的人可能不知道我們在說什麼,他們會說:「你在說什麼?你不是一直都在社交嗎?」不,那不是當時的情況。
但我對大腦的比喻是:我的思考比較像平面上的一顆鋼珠。當我越疲勞,那個平面就越不平。但假設──我假設我睡得好、有補充水分、喝了咖啡、身體需求都被滿足──我沒有一些基本需求,比方說想上廁所、煎熬的飢餓感或需要咖啡,我就像是在平面上的一顆鋼珠。那個平面相對穩定。當我開始進入像是討論這個播客或在看某些東西的時候,表面開始出現凹陷,那顆鋼珠可以停在那裡,但你還是可以很容易把它推開。但當我更深入投入一項活動時,那凹陷會變成一條溝槽,鋼珠會沉到溝槽底部。最近來過的 Christophe Koch 說過,你知道的,我們都很想要的心流狀態(flow state)就是我們因為如此深度地投入於做事而忘記了自己。我覺得他說得對。我也覺得很多人認為自己有注意力不足過動症(ADHD),很多人覺得自己沒辦法專心。我其實相信確實有些人有臨床上可以診斷的 ADHD,但大多數人只是沒有給自己足夠狹窄的感覺輸入與情境,讓自己能夠掉進那條溝槽。卻又是當我們處在裡面時感覺非常好,當我們從裡面出來時會覺得:「喔,原來這就是我們應該做的事。」所以你在課堂上描述的情況——你學生甚至想不出一個和談話無關的字——就是這類吸引子狀態的一種。這個觀點你覺得怎麼樣?
嗯,我覺得這聽起來不錯。我也對如何讓自己進入那種心流狀態很有興趣,以及當我在某件事上似乎到底了、停住了該怎麼辦。我發現改變眼前的環境是擺脫那種小困境的好方法。舉例來說,如果我在寫一篇難度很高的文章,我可能會在某家咖啡館把我能做到的程度做到盡頭,但如果我換到另一家咖啡館,情況就不一樣了。這其實是個很聰明的策略。其實我很欣賞的一位神經科學家、我也很喜歡她這個人,是加州大學柏克萊分校的 Marla Feller。
我記得是她告訴我的,在科學研討會上,會開兩三天,有時候場次很長,早上、下午、晚上都有場次。就是,很多。真的很多。要注意的東西很多,要坐很久。她會在會場裡換座位,因為她發誓……我想是 Marla。Marla,如果不是你,請原諒我。但我想是她。她會換座位,這樣每場演講或一組演講時都能把自己的注意力固定住,不見得每一刻都在動,但大概每小時換一次。我覺得這做法完全正確。所以我在想,雙耳節拍或其他頻率提升專注力的效應,是否有部分是因為需要填滿聽覺感官空間。也有可能。
像我現在在地下室工作,我把地下室布置成理想的工作環境。沒有手機、沒有網路。不允許帶進來。下去之後,只有我和我的思緒。我會放一些音樂。但是剛下去的前十到十五分鐘是難熬的,你會聽到每一個讓你分心的想法。我能想到一百萬件會突然冒出來的事。但大概十到十五分鐘後,一切都會淡去,我就能在那裡工作好幾個小時,沒人可以找到我,我很喜歡。我得創造這個實體空間,因為現在裝置帶來的滲透太多了。所以我在想,對某些人來說,他們覺得自己無法專注,但其實是有一個感官空間需要被填滿。
也許他們還沒弄清楚要怎麼駭入(hack)自己。我想之所以我還沒直接回答你的問題,是因為答案可能因人而異。就我而言,我喜歡工作時聽音樂,但有時聽、有時不聽。身為音樂人,音樂不能太吸引我,音樂要麼是我已經非常熟悉的,這樣它不會搶走我要去聽曲子的注意力;要麼就是古典音樂或沒有歌詞的東西,這樣語言層面的干擾不會進到我的思緒。有時我覺得為特定專案做一個播放清單很有用,這些歌曲會變成一種工作該做某件事的提示。所以我不認為會有一個放諸四海皆準的答案,更可能是要了解某個人、某個專案什麼方法有效。
Mark Desposito 實驗室有一些非常有趣的資料。我們之前在播客請過他,談到失智症和改善工作記憶的方法,那似乎比較跟多巴胺有關。不過如果能增強乙醯膽鹼,就能改善注意力。很明顯,像釋放乙醯膽鹼的那四個腦結構——例如基底核(nucleus basalis)——是必要的,但單靠它們還不足以建立注意力的聚光燈。我提到這些背景的原因是,大腦皮質佈滿了這些釋放乙醯膽鹼神經元的神經末梢,丘腦蓋(colliculus)也有乙醯膽鹼的輸入。似乎任何需要整合視覺、聽覺、情境、思考、意圖與行動的多感官腦區,都會有去甲腎上腺素(norepinephrine)來提升整體的警覺性,這看起來是它的一般功能。多巴胺在不同區域做很多不同的事,但乙醯膽鹼似乎真正創造了注意力聚光的能力——能把人的思考與行為錨定到特定的感官組合上。
所以當我們討論是否要聽音樂、要在哪個空間工作時,我覺得很多都是在嘗試建立一個非常緊湊的注意力領域。而人們可能沒意識到,當你帶進一個裝置時,這個問題會變得多麼困難。我並不是反對手機,但你一旦帶進去,就會引入大概兩萬五千個不同的注意力領域讓你滑動瀏覽。這就完全解釋了為什麼我們無法專注,因為乙醯膽鹼像是一種會被花費掉的資源,可以在睡眠中補充。你會進入一種心流或專注狀態,然後像一個開關一樣切換,或者會撞牆,我覺得它像一種貨幣,不是可以無限使用的東西。
我想你播客的某些主題也談到體能運動、鍛鍊,哪種訓練對哪個面向最好。一般來說,高強度間歇訓練常被提出作為相當有效的策略。我有時會把這套想法用在心理工作上,因為我沒什麼好方法能把所有干擾篩掉、進入深度寫作。對我來說,寫一句話就很費力,然後我需要休息。嗯,我覺得你可能會從我們請過的一些非常傑出的體能教練那裡得到安慰——他們有生理學的學位,訓練頂級運動員——不只一位教練說過,運動員在認知資訊、學習、甚至對話的專注力持續時間,會直接對應到他們比賽項目的持續時間。像短跑選手的注意力大約能維持比賽的長度,大約十秒。
嗯,是百公尺,對吧?你知道的,嗯,但他們可以重複那個動作,因為短跑選手會衝刺然後再重複。沒錯。所以就像,我會寫一句話,然後去看一個新網站,再寫另一句話,再去看另一個新網站。如果我試著只是接二連三地寫一句又一句,我會對自己感到挫折。感覺就是,我不知道,我不一定能做到。有時候可以,但我已經放棄把高效率當作唯一的目標了。這一直都是這樣嗎,還是你覺得手機的出現讓事情變成一種階梯式的變化?
我一直跟網路有問題。手機只是進入的方式,不過手機其實有時對我有幫助,因為我可以把筆電的所有分頁都關掉,只用手機上網。那能讓心理和實際上有一種分離感,讓我可以像是,好,現在我在做這件事,現在我在做那件事,保持它們各自分開。我想先稍微休息一下,並感謝我們的贊助商 Element。Element 是一款電解質飲料,含有你需要的一切,沒有你不需要的東西。也就是說,電解質——鈉、鎂、鉀——都以正確的比例存在,但沒有糖。適當的水分補給對大腦和身體功能至關重要。即使是輕微的脫水也會降低你的認知與體能表現。獲得足夠的電解質也很重要。鈉、鎂、鉀這些電解質對於你身體所有細胞的運作都很重要,尤其是你的神經元或神經細胞。喝 Element 可以很容易確保你攝取足夠的水分與電解質。我的一天通常一開始就非常緊湊,意思是我必須立刻投入工作或運動。為了確保我有足夠的水分和電解質,起床時我會喝 16 到 32 盎司的水,裡面溶一包 Element。我在做任何體能運動時,特別是在炎熱、流很多汗、失去大量水分和電解質的日子,也會喝溶了 Element 的水。Element 有很多好喝的口味,事實上我每個都喜歡:西瓜、覆盆子、柑橘,我尤其喜歡檸檬水口味。如果你想試試 Element,可以到 drinkelement.com/Huberman,購買即可索取免費的 Element 試用包。再說一次,是 drinkelement.com/Huberman,可領取免費試用包。
我很高興你願意分享這些,很多人聽了會感到寬慰。你知道,我的節目製作人 Rob Moore,他參加過好幾場鐵人三項,是個耐力型選手。他過去某個時期曾經肌肉更多,現在仍然很健壯、很有體能,但他轉去做耐力賽了。這個人能工作好幾個小時、連續不斷地工作。我覺得我在念研究所和做博士後時也是那樣。我想我的腦力工作比較像耐力型運動員。我們或許應該開始用這種方式來思考認知。畢竟我們不只是兩個人在談工作習慣。你是神經科學家,研究感覺整合與腦態。我還是把自己當作神經科學家,儘管我有一陣子沒在實驗室親自操刀。我覺得這很重要,因為很多人會因為無法專注寫一段而自責,他們因此認為自己不該寫,或寫不了超過一段,但他們可能需要——聽起來像是需要建立一套系統。
我從那個小小、短暫的上網休息回來,就知道下一句話該寫什麼。有趣的是,你在腦力工作上其實像個間歇型運動員。對簡單的事,我可以直接做,沒問題。但那些需要費力的認知工作,有它自己的時間,會花它的時間,而我無法控制。我會試著安排讓腦力工作在我洗澡、坐車或其他時候發生。例如,如果我要和別人合作寫補助計畫書,而我們要共同分擔寫作,我知道在和合作者談清楚誰做什麼、我們覺得這個補助要做什麼之前,我是無法開始寫的。我可能會把那樣的會議安排在之後會有空檔的時段。我昨天就這麼做了。我昨天早上有個會議,因為我知道接著我要坐很久的飛機,知道在我不必特別去做什麼的情況下,想法會自然在腦中醞釀、發生一些我自己沒有察覺的變化,當我從那個狀態走出來時,我大概就會知道我想要什麼,至少知道前幾句話該怎麼說。
你信任那種大腦狀態來回轉換的過程,不去抗拒它,而是信任它。是的,我必須這樣做。我沒看到別的辦法。這有點像,知道身體運動需要休息和恢復。老實說,大腦和肌肉其實也沒那麼不同。嗯,我一直把所有神經活動都看成是運動。我們可以談這個,Sherrington——沒錯,那位諾貝爾獎得主 Sherrington 說過,最終共同通路是運動。我是說,那是我們首先都有的要做的事,而思考也是一種運動。
這件事有時候很難讓人掌握,嗯,人們或許比較容易在歌曲的語境中理解。某些歌曲聽起來像是在向前推進,感覺像是有一種物理上的進展。它們會讓你想要動,對吧?它們實際上會激發行動。
嗯,實際上很少有聲音會激發靜止。它們往往是那種,嗯,你知道的,緩慢振盪的聲音,像海浪、沒有明確結構的東西。對。它們非常分形。然後,就是到你看不出那個分形結構、它就分解開來、你腦子就進入飄散狀態的那種程度。
我所遇過的唯一另一個以你那種方式擁抱自己心智流程的人,是,呃,我的好朋友,你知道的,他是那種世界知名的製作人 Rick Rubin。嗯,他只是相信每天有某些時段東西會來到他那裡,有些東西還沒準備好,只需要在睡眠或夢裡醞釀。他甚至不會特意把它歸因於睡眠或夢境;他只是理解那個最後會浮現出來的過程。他不會想:「為什麼我不能把這東西弄出來?」所以他非常、非常順應自己注意力的高峰和低谷。
被卡住可能意味著你還不知道接下來需要的是什麼。是啊。這對人們來說很重要,因為我覺得大多數人都試圖盡快進入那種深溝吸引子狀態。對吧。然而有些方法可以做到這一點,也許我們可以談一會兒這個。
嗯,如果我不問你作為音樂人的經歷,我會覺得失職。你會彈什麼樂器?嗯,我從長笛開始,知道的,從五年級開始。呃,現在我彈班卓琴還有唱歌。很好。
當你在做這些時,你會發現自己的注意力在整個表演或練習期間都能被固定住嗎?會。尤其是表演時,有一種,嗯,我覺得唱歌特別是在表演時比練習時更能發揮出來。不過不總是如此,可惜。比較技術性、你知道的,班卓琴的演奏就比較難,腎上腺素會幫助唱歌,卻會妨礙彈班卓琴。可以這麼說。很有趣。
是啊。因為腎上腺素,那就是所謂的倒U形關係:在很低的水平我們無法集中,較高的水平我們可以集中,但如果太高就會紊亂或失調。對,對,對。我的意思是,手指顫抖可能會成問題。但另一個問題是,呃,從注意力與音樂表演的角度,我更寧願在排練時某首歌只唱一次,不想重複好幾次,因為第二次通常會記不起歌詞。很有意思。
我想是那種心智上的清單:我已經——我唱過了嗎?我記得有唱過,我記得唱過那句,但等等,現在又得再唱一次,然後得去記著自己到哪裡了,嗯,第二次就變得更難了。
壓力在腦狀態的語境下是一個有趣、嗯、值得探索的事,因為,呃,聽起來你已經接受了這種振盪式的注意力流動。像在某個情況下,它就是這樣運作,你不逼自己一定要做什麼。
最近有篇很有趣的論文在探討所謂「緊張導致失常」的神經基礎——不是指身體上嗆到,而是當某件非常關鍵的事情攸關重大時,會發生什麼事?你有看到那篇論文嗎?我沒有,但,嗯,聽起來真的很酷。他們從運動皮層和其他幾個腦區做了記錄。基本發現是,如果回報有高有低,舉個比方就像投鏢那樣作為類比實驗。比方說,命中靶板得一美元;如果在靶心一定距離內得一千美元,還不錯;如果命中靶心就得一千萬元。結果就是,在高賭注的情況下,表現總是比較差,甚至連基本的機械動作都會退步。
結果發現緊張失常是因為動員了太多的運動單元。你基本上是過度投入運動努力,而不是保持放鬆、保持在狀態。即使那樣你也仍然可能沒能命中靶心。這雖然不是完全相同的實驗,但相當類比實際的研究。但如果你維持在自己能力範圍內——你本來就知道怎麼做——你成功的機會會大很多。當賭注飆高時,受試者會緊張失常,因為他們過度投入太多運動活動。
完美主義是一個陷阱。你幾乎得在心裡說服自己賭注比較低,但你真的騙不了自己。不管怎樣,這真的很有趣。我很喜歡我們在談論腦狀態和感官輸入。在這個例子裡,是對結果、潛在結果的資訊。我想談談雞。
是的。你有養雞。是的。我先問你關於雞的事——你覺得牠們有什麼有趣之處。然後我想問你對一個非常瘋狂的發現的看法,關於雞的視覺與注意力。好嗎?那個發現任何在農場養過雞的人大概都知道,但只有少數神經科學家知道。你可能知道。但無論如何,你養的是什麼品種的雞?
我有 bantam meal fleurs。bantam 是指小型的嗎?牠們是小型的。對。meal fleurs。meal fleur。蛋有多大?呃,大約是超市常見的大顆雞蛋的一半大小。好吃嗎?非常好吃。
要多少才能算是適當的數量?嗯,
好吧,基本上就是把你平常會放的數量加倍。好。對我來說,大概就是八隻。嗯。
好,嗯。那你是什麼時候開始養雞的?我小時候有養矮種雞(bantams)。我住在 Chapel Hill,大概在 2012 年左右,也可能是 2011 年,鎮上改了分區法規,允許像我住的那種社區養雞。所以我就想,好吧,我們就來養雞。我先生對狗、貓和任何有毛的動物都會過敏。所以,嗯,雞就成了選項。我想我們也可以養兔子,然後把牠們放在外面。或者養一隻無毛貓。
你知道,我不會說我們沒討論過這個,但最後也沒下文。
我養了一些朋友。牠們很可愛,就像小猴子一樣,總喜歡爬到人身上。嗯,其實我真的見過無毛貓,我覺得牠們個性很可愛,你知道,從這端推斷,嗯,因為牠們長得不是那麼好看,所以牠們不能只靠外表過活。天啊,這太好笑了。
哎呀,不不不,我完全接受這說法。
是啊,我覺得牠們個性很討人喜歡。嗯,而且牠們身體有溫度,你真的能感覺到牠們皮膚的溫暖。總之,雞,雞,雞,就是這樣,曾經是、現在也是,嗯。我喜歡矮種雞,因為牠們真的很有個性。牠們不是被育種成下蛋機器,而是被當作寵物培育,嗯,所以牠們有一種令人愉悅、願意與人互動的個性,我想這可能和一般農場的雞不太一樣。好,我有個不具侵入性的實驗給你試試看。好。
幾年前我對視覺和腦態之間的關係很感興趣。有些有趣的文獻指出,當我們看向地平線,尤其是從高處的遠眺時,會放鬆我們的自主神經系統。我們會進入比較偏向副交感的模式。好,嗯。
研究發現當我們看向地平線時,我們的眼睛自然會進入全景視野。我們不會去「對焦(foveating)」在一個點上——順便說一下,這是神經科學的行話——如果你追蹤某一個特定點,你當然會用眼睛做平滑追蹤(smooth pursuit),但是你只要走到一個遠景、看向地平線,你的眼睛自然就會擴展,我們常說的是全景視覺。相反地,當我們做輻輳眼動(vergence eye movement),把雙眼聚焦到某一個點時,像藍斑(locus coeruleus)這類和注意力或腎上腺素輸出有關的腦區會有非常有趣的增加。我覺得這很奇妙。而且,你知道,我對呼吸和腦態也很有興趣,心想:喔,酷,或許我們只是盯著小方框看太久了,這就是為什麼我們覺得在注意力上那麼疲憊、耗盡。有道理,注意力是一種資源。
好,我想現在有些證據支持上述每一項說法,雖然我們還需要更多人類的大腦記錄來深入探究。但後來我的研究指導教授(不幸已過世)曾經跟我說過,她說,你可以催眠雞。我當時說,嗯,真的嗎?因為那是 Iggy Pop 歌詞裡有句「hypnotizing chickens(催眠雞)」。我心想,等等,什麼?她說,對,你可以催眠雞,但牠們其實不是真的被催眠,而是處於高度專注的狀態。我想,這不正是催眠嗎?她說,對,我想我們一直以為催眠像是一種夢境,但催眠其實是一種高度專注的狀態。我有一位做臨床催眠的同事,David Spiegel。美國精神醫學學會也承認(催眠為臨床方法)。高度專注。做法如下。你可以在 YouTube 上找到這些,長大在農場的人會這麼做。他們會抓一隻雞,在泥地上畫一條線,然後把雞的喙放在那條線上,雞就會一直呆在那裡好幾、好幾、好幾分鐘。你其實得把牠抱起來,讓牠去重新面向其他視野部分才能把牠喚回來。
原來任何在地上啄食的鳥類都面臨一個非常複雜的感覺—動作挑戰,我的同事——他是因為年紀大去世的,嗯,哈維·卡頓(Harvey Carton)告訴我這點——牠們有很小的喙,種子很小,你我可以很快地用手從桌上撿東西,但牠們要用這麼小的喙做這件事,而牠們的眼睛又長在頭的兩側。所以為了不在頭快速下壓時把喙撞到地面,並且能精確地撿到種子或昆蟲,牠們的眼睛會做輻輳眼動(vergence)。牠們會把眼睛往內移,形成一個小小的注意力錐。當你在地上畫一條線並把牠的視線往下引導時,牠們實際上就被困在那個注意力錐裡。
然後我開始查看針對 ADHD 或一般注意力的行為治療文獻。不是在這個國家,而是在中國,許多教室在上課前會讓孩子們字面上專注在一個單一的點上,看起來有點像軍事化的做法,但他們接受視覺注意力與整體認知專注能力之間的這種關係。孩子們在中國就是這麼做的,研究顯示這實際上相當有效,能改善接下來大約 40 分鐘到一小時內的注意力表現。
這真的很有趣。所以,我們的注意力往往會跟著我們的視線走,不一定是相反的。
我看過一些這種關於雞的 YouTube 影片,嗯,但我還沒——還沒真正深挖過,也還沒拿自己的雞去試過,不過現在你倒是激勵我想試一試。對,告訴我你發現了什麼。就畫那條線這點重要嗎?是的,很重要。你不能只是畫一條線然後把雞抱過去。對,所以我得再看那些影片,已經有一陣子沒看了。他們會把雞放好,喙朝下,但並不是把鳥按扁,然後他們畫那條線。是從喙開始畫嗎?是從哪開始?我記不清是從喙往外畫,還是從外面往喙畫。可是重點是,哈維是那個人。欸,說到哈維,我得提一下已故的偉大哈維·卡登——我會放一個訃聞的連結。他很棒,是史上最令人驚嘆的比較神經科學家之一,也總是滔滔不絕地提供資訊。他會走進我的實驗室然後開始講潛水鳥,講個不停。他就是那種人,把我襯得像個安靜的人。他解釋說,那些眼睛長在頭側的鳥做一種凝視的眼動時會被鎖住。所以也許畫線的方向要從遠離喙的方向往喙畫。大概就是這樣。嗯。
有趣的是,我以前在一些地方提過這件事,像我做 podcast 的時候,有在農場長大的人會說:「喔對,我們會這樣做。」你其實可以把鳥翻過來,攻擊性的公雞會變得很平靜,或者比較好處理。視覺會驅動我們的大腦狀態。我常在想手機的情況:我們的視覺被帶進這個小盒子,但那個盒子裡可能的情境是無限的。你覺得怎麼樣?我要去深入探手機的部分,嗯,也肯定會試雞那招。告訴我結果,或許我會拍個影片。像給馬戴的那種眼罩、讓視線集中起來的東西——我們的獵鷹師也會用這些。其概念就是實際上把視線限制在一件事上,讓你去專注。
你有時會在 X 上看到一些有趣的老照片,像上世紀三十年代那些所謂的「專注工具」,他們會把小孩塞進只留兩個小眼孔的頭盔,目的是讓那些注意力不集中的孩子把注意力放在工作上,這樣就看不到其他孩子了。現在想起來覺得既可笑又野蠻。
我也覺得,反思為什麼注意力會被拉到別處是有幫助的。因為我覺得如今能讓我最放鬆的情況,是知道有人在監控世界狀態,若有重大災難會通知我。我也不得不把部分這種監控外包出去。把它外包非常有幫助,因為它滿足了那種需要一個隨時運作的警報系統的需求,讓我能集中注意力在眼前的事情上。
舉個例子,這個夏天我在愛達荷去漂流,玩得很愉快。我帶了一個 Zolio 衛星通訊器。基本上那玩意會跟手機和衛星互動,你不能打電話,但可以發送與接收簡訊。我帶著它是因為覺得,如果真的發生什麼嚴重狀況,還有人能聯絡到我,這會讓我比較放鬆。對我來說,這種「有點聯繫」的中間狀態很重要,否則我從偏遠荒野回來會處於高度緊繃的狀態。
我會想像像我侄女那一代,她現在十幾歲快二十,完全在那個年紀把自己從智慧型手機技術中切斷,對她來說會造成一種回到與他人溝通的狀態,這很可能伴隨大量壓力。你會收到什麼?就像兩個月假期回來打開電子郵件一樣,完全不能辦到,尤其是你還要經營實驗室。重新進入現實時那種突如其來的訊息攻勢會很痛苦,甚至包括一些情感性訊息,按時間順序看,可能是五、六天前的,你一看就覺得「啊——」,又看到後續訊息,有些事在你不在的時候已經解決了,通常(希望如此)就是這樣。這種情況會很快抹去你在荒野中得到的平靜感。
我會不時去荒野,最近也去過一次,通知的人不夠多,但我有通知關鍵的人,有些人還是不喜歡這樣。唉,我真希望簡訊也能設定自動回覆,那會讓我更安心。從你說的,我聽到的是你接受自己注意力的自然高峰與低谷,你在不同情境下找出適合自己的方式。注意力不是永遠只是一句話然後休息一句話,這其實很依情境而定。我們也常聽到手機是問題的說法。我們請過 Jonathan 在這個 podcast 上抨擊手機,他是最有聲音的一位,我也很支持他的觀點。我想把這說清楚,但對很多人來說,完全脫離手機並不可行。
有小孩的人、有工作的人、你知道的,嗯,除了小學和高中的教室之外的人,如果有什麼緊急的事發生,他們需要能夠被聯絡到。我覺得重點是,這東西非常不受過濾,然後這正導致完成真正工作的時候出現很多問題。對,我覺得把手機從學校裡移出去的運動是好的。嗯,你知道,我覺得我們作為父母,其實沒有選擇——孩子在課堂上被要求要用到網路,這是他們必須做的一部分,至少要意識到這個問題,並且更用心去處理。然後,有些學校決定把手機完全禁止進教室,我覺得這樣做是值得一試,看看效果如何。
所以我會盡量覺察在任何特定時刻或為了某個特定目的,我從手機上得到的是什麼。像是,我覺得用手機傳訊息給朋友和家人很不錯;在陌生的城市查公共交通很方便,我超喜歡,把它當作旅行工具也很棒,比如訂機票之類的,真是方便,省下很多我原本得坐在電腦前做較深度工作的時間。好,現在我可以在有空的時候用手機處理那些事,所以我很喜歡這點。
我覺得有用的是去覺察我現在想從手機得到什麼?我是不是只是無聊而在用它?如果我只是因為無聊而在用,那就要想辦法換成可能健康一點的事,比如聽Podcast、聽有聲書、在手機上閱讀一本書,或者真的拿起一本紙本書。這些都可以。我也試著為自己設計一些能讓我脫離手機的出口。像是,好吧,我承認手機是我早上做的第一件事之一,但我知道自己應該出去踏踏草、曬曬太陽,我知道、我知道,這可以幫助調整生理時鐘。
不過我常常會在天還沒亮就醒,所以反正得等天亮。舉例來說,我會在Duolingo上做一兩次練習,或在其他語言學習App上做一兩次。我也會玩幾個我喜歡的紐約時報遊戲網站上的遊戲。但那些通常會有一種飽足感、有完成感,不像無限滑動——我完成了一堂課,於是有個可以離開手機的時刻。我很希望有個能限制社群媒體無限滑動的App,像是一個社群媒體介面,先給我指定數量的文章,然後我要做某種明確的操作才能看到更多,這可能會幫我離開。
根據多巴胺的研究以及我對大腦的認識,我判斷任何能夠無縫把你帶進全神貫注,且沒有終點的活動,都要特別小心。你剛提到「有沒有終點」是要注意的重點。對,能夠無縫把注意力抓走的那個入口,很像滾珠從平面滾進溝槽一樣,過程不需要任何努力,然後你就待在那裡,而且可以待多久都行。它不會把你踢出去,你得自己把自己從那裡拉出來,或者等生活把你踢出去,因為你沒去做該做的事或發生了什麼事。這一點很關鍵。
這就是拉霸機的類比:玩拉霸機很容易,也很容易把所有錢都花光。他們設計了那種可以讓你繼續拿更多錢出來、繼續玩的機制。而社群媒體也是類似,關鍵在於它的無縫性——你甚至不需要學會那個牌戲的規則去賭博,你只要會拉桿、按按鈕就行了。
我對付社群媒體的辦法是:我拿了一支舊手機,把X(Twitter)和Instagram放在那支手機上。那是我唯一使用的兩個社群平台。如果有人在別的地方把東西發給我、像是傳到我的手機上,我卻無法那麼輕易看到。也就是說,我必須把社群媒體隔離:我有一支專門的社群媒體手機,而且我只給自己限定的使用時間。你不能用瀏覽器登入你的社群媒體嗎?不行。像是有人傳Instagram的貼文給我,我按進去看不到——會跳出錯誤訊號要登入,而我沒登入,我甚至不記得我的密碼。好吧,那密碼寫在某個地方啦,但我有個密碼產生器在一直更新密碼。
所以解法是先登出,然後把那兩個App只放在那支手機上。我甚至沒把那些App放在我常用手機上──如果要用,我得先安裝App、得登入、得找到我的密碼,而我的團隊知道那事絕不會發生。按鍵太多了,所以我根本沒辦法使用,除非我在那支手機上。
我覺得這做法挺好的,對我有效。像這種系統恐怕大多數人都需要,因為我不覺得會有人去做你想要的那種App。希望有人會做,但我不認為會發生。
你的實驗室依然非常具生產力。所以當你在實驗室,和學生互動、寫經費申請那些時候,這些事情(手機相關的干擾)應該就都消失了吧?對,因為在實驗室裡的情境就像你的工作坊,我猜那會讓一切容易很多。對,確實是這樣。
當我在工作上與人互動,或是在真正的實驗室裡時,所有那些(干擾)就會消失。對,沒錯。那些維持專注的提示非常強烈。
我知道我們會談到聽覺系統,果然談了。我知道我們會談到視覺系統,也談了。我也知道我們會談到兩者的整合。我沒預期到、但非常高興的是,你把我們帶進了真正多感官整合的領域,並讓我們看到物理環境在多大程度上塑造大腦的運作。而我們的大腦也在創造自己的內在環境。比起我們想像的,或許我們對那個內在環境有更多的控制權,除非我們任由情況擺佈——這大概是我從我們談話最後這一部分所得到的重點。
非常感謝你來到這裡並解釋這些。我們之前沒有談過多感官整合——我一開始就說了,現在我們談了,我很高興是你把它介紹給我們,因為這是我們如何運作的一個迷人面向。這真的是我們運作的核心機制。當我們談論思考、工作或專注時,我們不只是談視覺或聽覺,而是在談它們的融合。完全正是如此,謝謝你。這真是太棒了。也請讓我知道那個和雞有關的實驗進展如何。
非常感謝。這次訪談我非常享受,謝謝。
謝謝你參加我今天與 Jennifer Groh 博士的討論。想了解她實驗室的工作,或取得她那本精彩著作《Making Space:How the Brain Knows Where Things Are》(中文可譯為《創造空間:大腦如何知道事物在哪裡》)的連結,請參閱節目說明。若你從這個播客中學到東西或喜歡它,請訂閱我們的 YouTube 頻道——這是支持我們的絕佳且完全免費的方式。此外,請在 Spotify 與 Apple(Apple Podcasts)上點選「追蹤」按鈕關注本播客。在 Spotify 與 Apple 上,你也可以給我們最多五顆星的評分,並且現在可以在這兩個平台上留言。也請查看本集開頭與節目中提到的贊助商,那是支持本播客的最好方式。
如果你有給我的問題或對播客、來賓或希望我在 Huberman Lab 播客中探討的主題的意見,請把它們放在 YouTube 的留言區。我會閱讀所有留言。
有些人可能還不知道,我有一本新書即將出版,這是我的第一本書,書名為《Protocols:An Operating Manual for the Human Body》(中文可譯為《操作守則:人體的操作手冊》)。這是一本我耗時超過五年撰寫的書,基於超過三十年的研究與經驗。內容涵蓋從睡眠、運動、壓力管理,到與專注與動機相關的各種操作守則,並且我為書中所列的各項守則提供科學依據。該書目前可在 protocolsbook.com 預購,那裡有通往各家販售商的連結,你可以選擇最喜歡的販售平台。再次提醒,書名為《Protocols:An Operating Manual for the Human Body》。
如果你還沒在社群媒體追蹤我,我在所有社群平台上的帳號都是 Huberman Lab。在那些平台上,我討論科學與科學相關工具,部分內容與 Huberman Lab 播客有重疊,但也有很多內容是播客所沒有的。再說一次,我在所有社群平台的名稱都是 Huberman Lab。
如果你還沒訂閱我們的 Neural Network 電子報,這是一份完全免費的月刊電子報,內含播客摘要,以及我們所稱的「操作守則」,以一到三頁的 PDF 形式呈現,涵蓋如何優化睡眠、如何優化多巴胺、刻意冷暴露(冷療)等主題。我們也有一套基礎健身守則,涵蓋心血管訓練與阻力訓練。所有這些內容都完全免費。只要前往 Hubermanlab.com,在右上角的選單標籤中向下捲動到「newsletter」並輸入你的電子郵件。我必須強調,我們不會把你的電子郵件分享給任何人。
再次感謝你參與我今天與 Jennifer Groh 博士的討論。最後,當然也非常感謝你對科學的興趣。

My guest is Dr. Jennifer Groh, PhD, professor of psychology and neuroscience at Duke University. She explains how our brain encodes sights and sounds and integrates them so we can navigate and understand the world around us. She explains what thoughts really are and how what you focus on determines your thoughts, not just in that moment but your future thoughts too. We discuss this in the context of how to improve your level of focus and happiness and how to complete tasks and task-switch more effectively. We also discuss how you can rewire the neural circuits that underlie your default patterns of thinking and attention.

Sponsors

AGZ by AG1: https://drinkagz.com/huberman

Lingo: https://hellolingo.com/huberman

Wealthfront*: https://wealthfront.com/huberman

Our Place: https://fromourplace.com/huberman

Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman

LMNT: https://drinklmnt.com/huberman

Timestamps

0:00 Jennifer Groh

3:41 Sounds & Vision, Sensory Integration; Dynamic Maps

7:42 Context & Mapping; Screens, Projection & Perception, Ventriloquists

13:52 Sound Localization

16:53 Sponsors: Lingo & Wealthfront

19:50 Hearing Loss & Sound Localization, Ear Folds

21:56 Unfamiliarity of Hearing Your Own Voice; Tool: Bone Conduction Headphones

26:16 Tool: Headphone Volume & Protecting Hearing

28:57 3D Sound, Sound Distance, Thunder, Earthquakes

37:24 Sound Integration; Sound Frequency & Distance, Warning Signals

44:36 Sponsors: AGZ by AG1 & Our Place

47:39 Music, Rhythm, Community & Emotion

57:00 Music, Military; Courtship; Evolution of Music & Language

1:02:37 Ears, Visual & Auditory Integration, Sound Localization

1:09:48 Evolution of Visual & Auditory Systems, Music; Brain Controlling Vision

1:15:17 Sponsor: Helix Sleep

1:16:45 Physical Space & Sounds; Cathedrals, Sound Delay

1:22:37 Music, Emotion & Community; Science & Admitting Weakness

1:27:01 Thinking & Sensory Simulations; Forming Thoughts

1:33:18 Attention, Attractor States, Flow States, Tool: Changing Environment

1:37:38 Sounds & Environment for Focus, Attention, Tool: Mental Interval Training

1:44:37 Sponsor: LMNT

1:45:58 Endurance & Interval Mental Work; Mental Rest, Music

1:50:37 Musician, Rehearsal & Performance; Pressure

1:54:16 Chickens; Hypnotizing Chickens, Visual Attention & Focus

2:03:47 Relaxation, Phones & Schools, Boredom, Social Media

2:12:48 Acknowledgements

2:13:58 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow, Reviews & Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

*This experience may not be representative of other Wealthfront clients, and there is no guarantee of future performance or success. Experiences will vary. The Cash Account, which is not a deposit account, is offered by Wealthfront Brokerage LLC, member FINRA/SIPC.  Wealthfront Brokerage is not a bank. The base APY is 3.50% on cash deposits as of November 07, 2025, is representative, subject to change, and requires no minimum. If eligible for the overall boosted rate of 4.15% offered in connection with this promo, your boosted rate is also subject to change if the base rate decreases during the 3 month promo period. Funds in the Cash Account are swept to program banks, where it earns the variable APY. New Cash Account deposits are subject to a 2-4 day holding period before becoming available for transfer. Investment advisory services are provided by Wealthfront Advisers LLC, an SEC-registered investment adviser. Securities investments: not bank deposits, bank-guaranteed or FDIC-insured, and may lose value.

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Leave a Reply

Huberman LabHuberman Lab
Let's Evolve Together
Logo