AI transcript
0:00:08 There are things you can do to change your life for the better.
0:00:11 And so let me give you the secret.
0:00:15 Mel Robbins, one of the most trusted experts on confidence and motivation
0:00:18 for a unique brand of raw and relatable advice
0:00:21 has made her one of the most sought after speakers in the world.
0:00:23 Don’t rely on motivation.
0:00:26 Motivation’s garbage because it’s not there when you need it.
0:00:28 And the fact is, if it were easy to develop great habits
0:00:31 or change your mindset, everybody would have their dreams come true.
0:00:36 It is very difficult to change because we are hardwired
0:00:39 to spot patterns that seem similar and to repeat them.
0:00:43 There’s also this snare voice that is talking to you all the time.
0:00:45 “Boy, you really suck and you blew that.
0:00:47 And my God, you’re never going to amount to anything.”
0:00:49 Constantly telling it what you think about yourself
0:00:51 and of course what you think about yourself
0:00:53 then drives the things that you do.
0:00:55 But luckily there’s two ways around it.
0:00:59 One is to, that absolutely works.
0:01:01 Let them.
0:01:03 Let them. Let them. Let them.
0:01:06 The let them theory is based on a simple truth.
0:01:09 The fastest way to take control of your life
0:01:11 is to stop controlling everyone around you.
0:01:14 That opinion is usually driven by your insecurity,
0:01:16 controlling nature, your anxiety,
0:01:18 and it is ruining your relationships.
0:01:21 But when you say let them, something really interesting happens.
0:01:27 You will notice that it’s absolutely life-changing.
0:01:34 At this time of year, everybody is thinking about changes
0:01:36 that they want to make in their life.
0:01:39 But it’s incredibly hard to become a new person
0:01:42 when your circumstances stay the same.
0:01:47 In this episode, me and Mel go on a journey to figure out
0:01:51 how you, listening to this at home, can change your life.
0:01:54 We go through the science, we go through the proven strategies,
0:01:57 and we go through some of the mindset alterations
0:02:00 we all need to make going into next year
0:02:03 if we want to stand the chance of closing the gap on our potential.
0:02:06 And when I say potential, I’m not talking about success alone.
0:02:10 I’m talking about happiness and I’m talking about health.
0:02:13 Things that I think everybody that listens to this podcast
0:02:15 cares so deeply about.
0:02:20 And there’s one thing that Mel says, this idea of the let them theory,
0:02:25 which sounds so simple, but I honestly think it can change your life.
0:02:29 Whether it’s in your relationships at work, with your partner,
0:02:33 or when someone cuts you off in traffic, this let them theory.
0:02:39 For me, since Mel told me about it, has significantly improved my life.
0:02:41 I can’t wait for you to listen to this episode.
0:02:43 Mel is just the best.
0:02:46 Before this episode starts, I want to make a deal with you.
0:02:52 I promise you that we’ll keep making this show better in every single way.
0:02:57 And we have huge plans to turn this into more of a documentary style conversation
0:03:01 where we work incredibly hard to bring in footage of the things we’re talking about
0:03:04 to give you greater context and greater meaning.
0:03:06 I hope you choose to come along on this journey.
0:03:07 Enjoy this episode.
0:03:14 [Music]
0:03:19 Mel, I’m thinking about the 45-year-old taxi driver that’s her dad.
0:03:24 I’m thinking about Judith, who has an idea for a handbag business she wants to start,
0:03:30 but she’s 56 years old and maybe society has convinced her that she can’t change now.
0:03:32 She can’t pivot away from where she is.
0:03:37 I’m also thinking about the 27-year-old medical graduate who became a dentist
0:03:42 because their immigrant mother told them that was success and happiness
0:03:45 and they never listened to the voice inside of them.
0:03:51 Those people that are in those situations where they feel like they’ve gone so far down a path,
0:03:55 how does one turn back, move forward?
0:03:56 I mean, I don’t even know what direction.
0:03:57 You don’t turn back.
0:03:58 Okay.
0:03:59 Well, because here’s the thing.
0:04:09 First of all, I’m 55 and I did not even get started in the podcast business until I was 54 years old.
0:04:17 I personally feel that my life and the business that I’ve built and the example that I set every single day
0:04:25 is evidence that you can decide at any age that you are going to pivot and turn in a new direction.
0:04:34 And one metaphor that has helped me, Steven, a lot in my life is I think about life as one long road trip.
0:04:38 And that I know it sounds super cheesy, but just bear with me for a minute.
0:04:46 If you think about every single year of your life as a mile marker and the fact that we all start at zero,
0:04:49 we all end at some point.
0:04:53 When you think about your life as a road trip and you’re the driver,
0:04:56 that means it’s about navigating where you go next.
0:05:02 And at any single moment, you can pull over, stop the damn car.
0:05:07 Like if you feel lost, if you feel turned around, if you have hit a dead end,
0:05:10 do not find your way by continuing to drive in circles.
0:05:19 Stop for a second, assess where you are, tune back into the navigation system that is inside you,
0:05:22 and you can turn your life in a new direction.
0:05:26 You do it over and over and over again in business.
0:05:29 You have this natural curiosity, this natural drive.
0:05:33 If your instincts tell you to go, you point towards it.
0:05:41 I have that, but for everybody that’s listening or watching us,
0:05:51 who feels like you don’t ever have that moment where your intuition tells you, it’s that way.
0:05:56 Let me give you the secret to how to make your next big move.
0:06:03 And the secret is this, pay attention to what sucks in your life,
0:06:08 because there are positive navigational signals and there are negative ones.
0:06:14 And when it comes to my life, Stephen, you seem to have been able to tap into the positive.
0:06:27 I have a much greater, I don’t know, I’m more deeply connected to the negative shit, the jealousy, frustration, feeling anger.
0:06:35 Anytime those emotions come up in my body, it’s just a directional signal from deep inside of you,
0:06:37 telling you you’re supposed to pivot.
0:06:42 Do not head in the same direction, do not keep going the same speed, make a change.
0:06:47 So I hear you say that we can pull over on the side of the road at any moment in our life,
0:06:51 but I guess some people who are listening to that will think, well, I can’t stop because I’ve got mortgage to pay,
0:06:56 I’ve got bills to pay, I’ve got responsibilities, I have no time to even think about that.
0:07:04 And also there’s this other group of people who maybe feel the frustration and the jealousy and the rage that kind of drives you and me to some degree.
0:07:10 But for some reason, even though they know, every fiber in their body knows that this is not the situation for them.
0:07:14 This is the wrong relationship, wrong job, wrong city, wrong friendship group.
0:07:19 They still, for some reason, just can’t take that step into uncertainty.
0:07:22 Which is I think most people probably.
0:07:23 Yes.
0:07:28 I almost believe that people don’t have a signal problem.
0:07:33 We all feel the same signal, but they have a problem with acting on the signal.
0:07:34 Correct.
0:07:42 So I personally believe that we are all born the second you come out and into this world.
0:07:48 You are hardwired with this natural intelligence that is your own personal inner compass.
0:07:52 And that it is tuned into what is unique to you.
0:07:56 It is constantly programmed by the experiences of your life.
0:08:02 But it is always signaling toward what is uniquely aligned for you.
0:08:09 If you just accept the premise that we are energetic human beings, that we give off energy,
0:08:15 we receive energy, we’ve all had the experience where you walk into like a retail store,
0:08:18 and all of a sudden something feels off.
0:08:24 That is the compass I’m talking about signaling to you based on your experience, based on your DNA,
0:08:29 based on the generational wisdom that is passed down through your ancestors,
0:08:32 that there is something there for you to pay attention to.
0:08:37 The problem is not what your inner compass is telling you.
0:08:43 And the problem is that you won’t listen to it.
0:08:48 And I can prove it because if you have somebody that comes up to you and says,
0:08:51 “Oh man, I’ve been in this relationship and that relationship and the other thing,
0:08:56 and I’m just unlucky in love and I can’t trust myself and I da da da da da da da da da.”
0:08:59 I always say to somebody, “Stop.”
0:09:06 It’s not that you can’t trust yourself because your instincts have always been right.
0:09:11 I want you to go back through the five or six horrible relationships that you just had.
0:09:17 And I want you to look backwards, and the fastest way to do this is look back through your photos,
0:09:20 and that’ll take you back on the timeline, and that’ll remind you of all this stuff.
0:09:24 And I want you to look at your face, and I want you to just be honest with yourself.
0:09:27 When did you know this wasn’t working?
0:09:32 And you will always have somebody you admit that they knew seven years before the divorce.
0:09:34 They knew a year before the breakup.
0:09:37 They knew before they even hooked up with the person the first time
0:09:40 that this was probably not the right thing because it felt a little off,
0:09:44 but it was confusing because you’ve got all the rush of the adrenaline
0:09:46 and the attraction and all the hormones and all that stuff.
0:09:48 But deep down inside, if you got really quiet,
0:09:53 you knew that this was not the right decision for you.
0:09:57 And so the issue isn’t the accuracy of your inner wisdom.
0:10:01 The issue is your courage in following it
0:10:06 because following your inner wisdom and making decisions
0:10:10 that are aligned with what you are meant to do in your life,
0:10:12 the kind of people you’re supposed to be with right now,
0:10:16 the kind of support that you need, the things that are interesting to you,
0:10:21 it always requires you to do something different than what you’re doing now.
0:10:26 The problem is if it requires you to do something new,
0:10:30 what’s also going to happen is you’re going to have a fear response
0:10:34 and we mistake those moments of change
0:10:37 or those moments where you’re going to try something new,
0:10:41 the moments of vulnerability, the moments where you’re going to risk a little,
0:10:43 the moments that require courage.
0:10:46 We mistake the very natural response to change,
0:10:52 which is a little moment of feeling alarmed with your intuition being wrong.
0:10:58 And so one way that you can tell the difference is the feeling of the decision.
0:11:02 If the decision is the right decision in terms of a decision
0:11:07 that is aligned with who you are and your soul and your DNA
0:11:10 and just this deep wisdom inside you,
0:11:15 even if it’s scary, you will feel a sense of expansion.
0:11:20 You will feel like something is growing, that there is possibility,
0:11:26 even though you’re nervous about it, even though you’re not quite sure where you’re going to go.
0:11:30 If the decision is wrong,
0:11:35 when you get quiet and you drop in, you will feel a sense of shrinking.
0:11:38 You’ll feel constrained.
0:11:41 You’ll feel a little depleted in your energy.
0:11:46 And we often mistake that kind of nervousness that you feel
0:11:50 before you make a decision to quit your job or a decision.
0:11:52 You know what? I’m going to get serious about my finances.
0:11:55 I’m going to stop going out to the bar on the weekends
0:12:00 and I’m going to commit to listening to this podcast two hours every weekend
0:12:02 to start learning and start mastering skills
0:12:05 and to literally put these things that I want first.
0:12:07 Now, on Friday night, when your buddy’s calling,
0:12:11 like, “Hey, we’re going down to the pub. You want to come?”
0:12:14 When you are about to say no,
0:12:18 you’re going to feel that rise up because you’ve never done this before.
0:12:20 You always go and you know you’re going to get blowback.
0:12:24 But if you get really quiet and you drop in and you ask yourself,
0:12:31 “Okay, if I were to go to the bar tonight, does that feel like something expansive
0:12:36 or does that feel like something that’s shrinking me a little bit?”
0:12:38 And you’ll know the right answer for you.
0:12:44 And that’s a tool that I have used over and over and over again in my life
0:12:47 to know what to do.
0:12:52 It doesn’t answer how. It doesn’t answer when.
0:12:55 It answers what.
0:12:58 There’s a quote I heard many years ago, I think almost a decade ago,
0:13:01 which stayed with me because I tried to understand
0:13:05 why sometimes it seems like people need a little bit more pain
0:13:06 before they make a change.
0:13:09 And the quote is, “Change happens when the pain of staying the same
0:13:12 becomes greater than the pain of making a change.”
0:13:14 And this sounds like a crazy thing to say,
0:13:16 but I sometimes see people in certain situations,
0:13:19 whether debating making a change or getting that gym membership
0:13:23 or breaking out of a cycle that they’ve has kept them trapped in a situation
0:13:25 which has made them unhappy.
0:13:28 And it appears that they just need a little bit more pain.
0:13:32 What you’re talking about is a fundamental fact.
0:13:37 And that is, you cannot change another person.
0:13:40 People only change when they’re ready to change.
0:13:45 And if what it requires is more pain or hitting a rock bottom
0:13:53 or the stakes becoming so high that somebody sees the cost of continuing
0:13:59 to self-sabotage or to go on the path that they’re going down,
0:14:03 that, for some people, is the only moment in time
0:14:10 where they see that they want things to be different.
0:14:16 And you can’t want somebody’s sobriety or their healing
0:14:20 or their financial freedom more than they do.
0:14:22 Because at the very bottom, I guess we learned two things.
0:14:24 As you said there, the cost of continuing,
0:14:27 but also the reward of change is never greater.
0:14:29 When you’re at the very bottom of the mountain,
0:14:31 it’s like the cost of continuing down here
0:14:35 plus also the reward of me climbing that mountain are at maximum.
0:14:39 Yeah, and look, we’re having an intellectual conversation
0:14:41 and the fact is it’s really hard to change.
0:14:42 Yeah.
0:14:46 If it were easy to develop great habits or change your mindset
0:14:49 and it could happen like that, everybody would have six-pack abs.
0:14:51 Everybody would have four companies like you do.
0:14:54 Everybody would have a hit podcast.
0:14:56 Everybody would have their dreams come true.
0:14:59 And it is very difficult to change
0:15:04 because we are hardwired to spot patterns that seem similar
0:15:05 and to repeat them.
0:15:10 And so I do think it’s important to say that if you’re struggling,
0:15:12 if you’re frustrated with yourself,
0:15:17 if you’re at that point where you’re so sick of yourself
0:15:21 and your excuses, “I’ve been there, Stephen’s been there,”
0:15:25 this is a normal part of the human experience.
0:15:30 And at some point, either the pain is going to get big enough
0:15:36 or you’re going to bump into somebody’s story somewhere on this planet
0:15:39 who has been in the position that you’re in right now,
0:15:42 facing the stuff that you’re facing right now,
0:15:46 and there is something about their story at this exact moment in time
0:15:49 that will ignite something in you that is missing
0:15:52 and what is missing in you right now is hope.
0:15:56 Because when you’re stuck and when you are on a downward spiral,
0:15:58 whether it’s just in your own head
0:16:00 or it’s in self-destructive behavior,
0:16:03 the thing that’s missing in your life is hope.
0:16:07 You don’t believe right now that anything is going to make a difference.
0:16:10 And so until you get to the point where you just
0:16:13 hate what you’re doing so much that it’s worth trying,
0:16:18 or you have somebody crack open a door
0:16:20 and just a little light comes in
0:16:24 and you have this moment where you go, well, what if?
0:16:28 What if this is the time, sobriety sticks?
0:16:35 What if I go to therapy and I actually do change the way that I think?
0:16:39 What if I could recover from this narcissistic abuse
0:16:45 that I’ve been kind of struggling with after that relationship or that marriage?
0:16:47 What if I could get out of debt?
0:16:51 If that person did it, maybe I could do it.
0:16:57 And without either hope or that kind of rock bottom moment,
0:16:59 I don’t think you’re going to change.
0:17:02 Can you tell the difference between someone who is likely to change
0:17:03 and someone who isn’t?
0:17:05 Because there must be so many people that message you
0:17:08 and they present a facade as if they have had that realization
0:17:09 and they’re about to change.
0:17:11 Mel, I’m about to start that business.
0:17:12 Thank you so much for everything you’ve done.
0:17:14 And you look in their eyes and you go,
0:17:17 I don’t believe a word you’re saying.
0:17:20 I’ll tell you, that’s an energy thing.
0:17:22 I mean, you’re somebody who invests in a lot of people
0:17:25 and I would imagine that in addition to looking at the business model,
0:17:28 you’re actually looking at the person.
0:17:32 And talk is cheap.
0:17:35 Like the kind of people that are actually going to change,
0:17:40 well, thank you for the hope and thank you for a specific piece of advice.
0:17:43 And then they are moving so fast out that door
0:17:48 because they realize that change doesn’t happen overnight.
0:17:50 It doesn’t happen with one insight.
0:17:52 It is tedious.
0:17:53 It is painful.
0:18:00 It is lonely because it is a game of just moving the ball down the field
0:18:03 inch by inch by inch.
0:18:05 It’s not glamorous.
0:18:08 It’s lonely as you start changing.
0:18:10 Everything around you starts changing.
0:18:16 People around you, it’s not even fun in the beginning.
0:18:19 And so you’d either have to have an incredible amount of hope
0:18:23 or a ridiculous amount of inspiration and delusion.
0:18:26 Or you have to be in so much pain
0:18:30 that the alternative to continuing this pain that you’re in
0:18:32 is to try something different
0:18:36 because it’s the only thing that might be slightly less painful than what you’re doing.
0:18:39 You get to that point where I call it the fuck it.
0:18:43 “This is bad, so fuck it. Let’s try something else.”
0:18:48 And so I really believe that.
0:18:54 And I think people, you can’t tell who’s going to change because it’s a long game.
0:18:57 Is there anything that breaks your heart about what you do?
0:18:59 For all the upsides of it?
0:19:01 Oh my God, yes.
0:19:03 Yeah.
0:19:06 What really breaks my heart is how stuck people are.
0:19:14 And that there are things you can do to change your life for the better.
0:19:18 And if you don’t have hope
0:19:23 and you don’t have this breakthrough
0:19:27 where you have for just a millisecond this insight where you go,
0:19:30 “Well, what if things did work out?”
0:19:33 If you don’t have that moment,
0:19:38 then most people stay so stuck in resignation.
0:19:43 And actually, that’s one of the things that really I’m so curious about with you
0:19:47 because I like you, talk to so many people
0:19:49 and have so many people writing in
0:19:53 and the number of people
0:19:58 that are living their life at 40 or 50 or 60
0:20:02 and they are defined by the trauma that happened in their childhood.
0:20:05 And that’s not to say that the trauma wasn’t profound
0:20:10 or wasn’t impactful and having experienced childhood trauma of my own
0:20:13 that I didn’t discover until later in life.
0:20:17 I find it so sad
0:20:21 that so many people just don’t know
0:20:25 that they’re stuck in patterns of abuse
0:20:29 or patterns of thinking that they can change.
0:20:32 And if you’re not aware that you’re stuck in something,
0:20:34 there’s no way you can change it.
0:20:37 And so it makes me extremely sad
0:20:42 that there are so many people that are not aware
0:20:45 of how much better and how much more present
0:20:48 and how much more joy they could experience in their life.
0:20:52 It’s much of that identity, like the identity,
0:20:55 the stories we tell ourselves about ourselves
0:20:58 circulates around us, it becomes this instruction manual
0:21:00 for everything we do believe and think of ourselves.
0:21:02 And that is ultimately like the story of Stephen Bartlett
0:21:05 that I have authored based on everything I interpreted
0:21:06 that happened in my life.
0:21:09 Things happen, I write a new line into my self story
0:21:10 about who Steve Bartlett is because of that.
0:21:12 And then I use that as my instruction manual
0:21:14 for forward sort of facing behavior.
0:21:16 I think one of the most interesting experts
0:21:18 to talk to about that topic is,
0:21:21 I think his first name is Dr. Paul Conti from Stanford.
0:21:24 I know his last name is Dr. Conti.
0:21:27 But I just interviewed him for our podcast
0:21:32 and his work is all on the inner voice and the subconscious.
0:21:37 And that there is this narrative that you have
0:21:43 that you may not even be aware is talking to you all the time.
0:21:48 And when you start to turn toward what that self critic is saying,
0:21:51 you know, you’re never good enough, why do you screw that up?
0:21:55 And you start to examine what it’s telling you.
0:21:59 It would be as if I was walking behind you, Stephen,
0:22:02 all day long going, boy, you really suck and you blew that.
0:22:04 And my God, you’re never going to amount to anything
0:22:06 and you’re going to be alone and you’re going to do this.
0:22:09 And we do it to ourselves.
0:22:12 And so, yes, your self talk,
0:22:14 which is probably buried somewhere very deep.
0:22:17 This is not my area of expertise in terms of psychiatry
0:22:20 or neuroscience, but we just interviewed him.
0:22:25 And it was fascinating is informing what you think about yourself.
0:22:27 And of course, what you think about yourself
0:22:29 then drives the things that you do.
0:22:31 Is it thought driven or behavior driven?
0:22:33 Is it nervous system driven first?
0:22:35 Is it subconscious driven first?
0:22:37 Here’s what I know.
0:22:41 I know that until you make a decision
0:22:44 that you no longer want to feel how you feel
0:22:47 or you no longer want to think the way that you think
0:22:50 or you no longer want to have the kind of results
0:22:52 or no results that you have
0:22:55 until you make that decision that, you know what?
0:22:57 I know I don’t feel great.
0:22:58 I know I doubt myself.
0:23:00 I know I’ve had a lot of bad things happen.
0:23:02 I know there’s a lot that I regret, but damn it.
0:23:06 With the time that I have left in my life,
0:23:09 I really want to start to enjoy myself.
0:23:12 I want to take better care of myself.
0:23:14 I want to feel happy.
0:23:16 You don’t even have to believe you deserve it yet.
0:23:18 You can just want it.
0:23:20 You’ve got to start there.
0:23:24 You’ve got to start with wanting something better for yourself.
0:23:28 And then I personally think the most important thing
0:23:32 is to start acting like the person
0:23:35 who has the things that you want right now,
0:23:37 even though you don’t feel like it.
0:23:40 And the reason why I personally prefer
0:23:44 to hack this change of going,
0:23:47 okay, I want to,
0:23:50 like here’s something that I am working on right now.
0:23:52 So I’m 55 years old.
0:23:53 I’m in the middle of menopause.
0:23:55 It’s a complete nightmare.
0:23:59 And I feel as out of control with my body as I did
0:24:02 when I was pregnant with one of our three kids,
0:24:03 like everything’s changing.
0:24:06 It’s really confusing to figure out what’s going on.
0:24:10 I can go on and on and on about this.
0:24:13 As somebody who’s in the middle of it trying to figure out
0:24:16 what to do around my changing hormones
0:24:20 and how to get better control of my health.
0:24:21 And so what do I do?
0:24:23 I feel a little discouraged right now.
0:24:25 I don’t really know what to do.
0:24:27 I just know I don’t like how my body is feeling
0:24:29 and how it’s changing.
0:24:32 And so I make a decision and a commitment to myself
0:24:33 that I want to feel better.
0:24:35 I want to understand this.
0:24:37 And so that decision is super important
0:24:39 because without deciding that I want to do something,
0:24:41 I’m not doing anything.
0:24:45 And then I start to study all of the experts
0:24:48 and what people have to say about this topic
0:24:51 of hormone balance and gut health and women’s health
0:24:56 and how to regulate your hormones naturally
0:24:57 and what to do.
0:24:59 Like there’s just so much information out there.
0:25:00 And then I make a decision.
0:25:02 Okay, well, what are the two or three things
0:25:03 that I’m going to do?
0:25:05 And then I start doing it.
0:25:08 And I wake up every day and I do those things
0:25:09 even if I don’t feel like it.
0:25:12 Even if my self-talk is pretty poor.
0:25:15 And here’s what happens over time for me personally
0:25:18 is if I see myself taking actions
0:25:20 consistent with somebody who exercises
0:25:23 or somebody who is taking care of her hormone health
0:25:26 or somebody who is not drinking
0:25:27 or somebody who is writing a book.
0:25:30 If I see myself taking those actions,
0:25:33 it changes the way that I look at myself.
0:25:38 The action first approach is what I personally believe in
0:25:40 because I think it works faster.
0:25:42 Everybody that hears you saying that
0:25:45 and everybody who sees people be disciplined in that way,
0:25:48 the illusion is that they’re just profoundly motivated.
0:25:50 Oh my God, no.
0:25:53 No, I think motivation is garbage.
0:25:56 I mean, I always thought that was funny
0:26:01 given that I was a motivational speaker for a long time.
0:26:02 And here I think it’s garbage.
0:26:04 And the reason why I think motivation is garbage
0:26:07 is because it’s not there when you need it.
0:26:13 And I don’t rely on motivation.
0:26:15 I do not expect to feel motivated.
0:26:18 I do not expect to feel like doing things.
0:26:21 And I make myself do them.
0:26:25 That does not mean, by the way, that I have great willpower.
0:26:29 That does not mean that I consider myself to be a disciplined person.
0:26:34 That means that I understand the biology
0:26:38 of how most human beings work.
0:26:42 And the biology of how most human beings work
0:26:45 is that you feel a sensation in your body.
0:26:48 So let’s just take an example like getting out of bed.
0:26:50 You set the alarm the night before.
0:26:51 I know you don’t.
0:26:55 But most normal human beings set the alarm the night before.
0:26:58 And when the alarm goes off,
0:27:00 you’re going to get out of bed, right?
0:27:02 I mean, that’s how it’s supposed to work
0:27:04 when you set the alarm the night before,
0:27:07 you’re setting it for a time where you’re basically supposed to get up.
0:27:11 So you are making a promise to your future self in the morning
0:27:13 that you’re going to get out of bed.
0:27:14 Well, what happens?
0:27:16 All kinds of things happen.
0:27:18 You go to bed, the alarm rings,
0:27:20 and the first thing that you feel is a sensation.
0:27:24 And for me, the sensation that I always feel in my body
0:27:26 is something that I would call, “Ugh.”
0:27:28 I don’t know if it’s the cortisol.
0:27:30 I don’t know if it’s partying.
0:27:31 I don’t know if it’s menopause.
0:27:34 I don’t know if it’s the fact that I have a fabulous bed
0:27:37 and my husband’s next to me and I don’t want to get out of it.
0:27:40 I don’t know if it’s the fact that I live in southern Vermont
0:27:41 and it’s freezing.
0:27:42 Like, I don’t know.
0:27:45 But the first sensation is, “Ugh.”
0:27:46 Then perception.
0:27:51 So sensation, perception, then feeling, then thought, then action.
0:27:57 That is the biological chain of events that happens in a nanosecond.
0:28:00 And I know that this is what’s happening.
0:28:02 So I have the feeling.
0:28:07 I then have the perception happen, which is I look around.
0:28:08 It’s dark.
0:28:09 Chris is next to me.
0:28:13 I then have an emotion about it, overwhelm, frustration,
0:28:16 like, you know, usually something negative.
0:28:20 Then I have a thought, which is, “I don’t want to get out of bed.”
0:28:24 And that, for years, would trigger the action I would take.
0:28:26 And what most of us, I certainly didn’t understand
0:28:31 that sensation, perception, feeling or emotion, thinking,
0:28:35 and then action is the chain of events.
0:28:37 That is how you’re hardwired.
0:28:39 This is how it works.
0:28:42 Body keep, like, this is how it works.
0:28:46 It wasn’t until I understood that, “Holy cow,
0:28:52 if I don’t reverse the chain, my sensation, my perception,
0:28:56 my emotions about things and my thinking, all four or five of those things
0:28:59 actually precede what action I take.
0:29:01 And I’m not in control of what I’m doing.
0:29:07 My emotions and my sensations and my trauma and, like, all of the stuff
0:29:11 that has been running on, like, autopilot forever,
0:29:13 that is controlling who Mel Robbins is.
0:29:17 And at some point, if that’s working for you, fantastic.
0:29:20 If there’s an area of your life that you’re not happy in,
0:29:23 then you got to reverse the order.
0:29:27 Or, I guess, or and, you can go to therapy for months and months
0:29:31 and months and do the work and slowly but surely you will change
0:29:34 the way that you think, which also helps.
0:29:38 But I find that understanding that that is the chain of events.
0:29:42 And for those of us that have any kind of childhood trauma,
0:29:46 where sensation is the first thing that you feel that then triggers
0:29:50 that whole pathway, or you have any kind of anxiety,
0:29:53 again, sensation of the alarm,
0:29:56 that then triggers a whole pathway of action and reaction,
0:30:00 this is one of the reasons why you feel out of control.
0:30:04 It’s because the sensation and the wiring in your body
0:30:06 is actually triggering this chain reaction,
0:30:08 and you don’t even realize it.
0:30:11 It’s why avoiding things or freezing has become
0:30:13 your default response to everything.
0:30:16 Because every sensation triggers the exact same thing,
0:30:18 which leads to an action of avoidance.
0:30:21 And the way around that is to flip that and start with making,
0:30:22 taking better actions, regardless of how you feel.
0:30:24 There’s two ways around it.
0:30:28 One is to work with a licensed therapist
0:30:35 who can help you do the deeper work of understanding yourself
0:30:39 and understanding your default thinking patterns
0:30:42 and doing the work to challenge those assumptions
0:30:45 and change the way that you think.
0:30:51 That absolutely works if you will commit to the process of doing it.
0:30:54 The second way, and you can do these together,
0:30:58 certainly how I did it, is to look at your behaviors
0:31:01 and understand that there is this chain of —
0:31:04 there is this order that happens in your body.
0:31:08 And reverse it, take a behavior-first approach.
0:31:12 If you want to get in better shape, what does somebody do
0:31:15 who is in the kind of shape that you want to be in?
0:31:18 Ask yourself what the behavior is, because I’ll tell you,
0:31:21 the reason why you’re not taking those behaviors
0:31:24 is because this chain of events in your body
0:31:28 from sensation to perception to feeling and emotion to thinking
0:31:31 is constantly telling you, “I don’t feel like it.
0:31:33 I don’t want to. It’s not going to work anyway.”
0:31:34 I’m going to eat that thing.
0:31:37 Yeah, I’m going to eat that thing. I’ll do it tomorrow.
0:31:39 And you can reverse it.
0:31:42 It’s funny, because everyone knows how —
0:31:46 well, I believe 99% of people know how they should behave
0:31:48 to become the person they want to become.
0:31:50 They know they probably shouldn’t have that —
0:31:53 I don’t know — bowl of ice cream at 2 a.m. in the morning.
0:31:55 They know that they probably should get up in the morning
0:31:56 and run for five kilometers.
0:31:58 They know they probably should check in with their friends
0:32:01 and family. They probably — et cetera, et cetera, et cetera.
0:32:03 But here’s the thing.
0:32:06 You’re not making your behavior decisions with your brain.
0:32:09 You’re making them with the sensation in your body.
0:32:11 If you don’t feel like doing it, you don’t do it.
0:32:14 See, before it even gets up here, you feel it in here.
0:32:17 And this was the thing that was revelatory for me.
0:32:19 It’s like, “Oh, my God.
0:32:21 Like, my emotions drive my entire life.
0:32:23 And that’s why I feel out of control.
0:32:25 And that’s why I’m frustrated with myself.
0:32:27 And that’s why I can talk till I’m blue in the face
0:32:29 about what I need to do and what I should do
0:32:30 and what this and what that.
0:32:33 But when push comes to shove, if I don’t feel like doing it,
0:32:36 or I’m scared, or I’m this, or I’m that, I don’t do it,
0:32:40 that means my emotions and the sensations in my body
0:32:43 and the patterns that have been hardwired for a long time
0:32:47 and the coping mechanisms that just run on autopilot,
0:32:49 that’s what’s driving you.
0:32:51 It’s not up here.
0:32:53 So we’ve broken our cycle.
0:32:55 Oh, yes. Well, I don’t know.
0:32:59 Dude, I wake up every — I still — I know all this.
0:33:02 And this is the other, like, I think is a really important thing
0:33:04 for you to hear, not you, Stephen,
0:33:06 but everybody watching and listening to us.
0:33:11 And that is that I personally feel like it’s important to understand
0:33:14 that you may never like the things you need to do
0:33:17 and you can still do them.
0:33:22 Like, I will never like getting out of bed.
0:33:25 And I still get out of bed when the alarm rings.
0:33:28 I don’t like emptying the dishwasher and I still do it.
0:33:31 I don’t like exercising. I still do it.
0:33:33 I don’t like eating healthy a lot of the times.
0:33:34 I still do it.
0:33:41 I don’t like taking a breath and centering myself.
0:33:48 When I really want to just scream at my husband and I still do it
0:33:55 because I let my emotions and my anxiety and my trauma responses
0:33:59 and my fears run my life for far too long.
0:34:04 And I would rather be in the daily —
0:34:07 I don’t know if you call it a battle or you just call it —
0:34:10 I’m just in a daily dance with myself
0:34:16 to constantly come back to alignment and peace
0:34:20 and showing up as the kind of person that I want to be
0:34:25 rather than how I may feel in the moment.
0:34:27 One of the things I did want to speak to you about
0:34:31 how we know what we want and how we set goals.
0:34:34 Again, we’re in that part of the year now where everybody’s thinking,
0:34:37 we’ve talked a little bit about how one changes themselves,
0:34:39 but then even knowing what direction to aim at
0:34:41 is a whole new challenge in and of itself.
0:34:44 How does one know at 30 years old in my life
0:34:48 what real goals I should be aiming at?
0:34:53 Part of the concern I’ve had is I wonder if I’m driven or being dragged.
0:34:54 What do you think?
0:34:56 Dunno. I don’t really know the difference.
0:34:57 I don’t know.
0:34:58 No, I don’t.
0:35:01 You are the most driven person I know.
0:35:02 Why?
0:35:04 I don’t know. I’m going to ask you.
0:35:07 Just give me this part for my interview.
0:35:09 Well, this is something —
0:35:11 Why are you the most driven person I know?
0:35:12 Why are you?
0:35:13 Me?
0:35:14 Yeah.
0:35:17 I think I was out running something for a very long time.
0:35:18 Sounds like being dragged.
0:35:19 Is it?
0:35:22 I genuinely have sat here with hundreds of people
0:35:24 and every single time they explain their motivation to me,
0:35:26 sounds like you’re being dragged by shame,
0:35:30 your father’s opinion of you, insecurity, whatever.
0:35:32 That’s a negative way to say it.
0:35:34 I mean, I feel like —
0:35:35 That’s why people don’t like it.
0:35:37 Because they sound powerless.
0:35:39 They sound like they’re attached to the back of the lorry
0:35:41 and it’s flying down the motorway.
0:35:44 Well, if you recognize that’s what it is,
0:35:45 you suddenly become powerful.
0:35:46 Yeah, and you can drive.
0:35:47 Yes.
0:35:48 Yeah.
0:35:52 So for me, if I put it through the lens
0:35:54 of like the bad things that happened,
0:35:59 it would probably be just like out running.
0:36:01 Like a psychiatrist once said to me,
0:36:05 it’s very interesting to me that when this, you know,
0:36:07 incident happened in the fourth grade
0:36:09 and this kid climbed on top of you while you were sleeping,
0:36:13 you are in a state when you’re sleeping,
0:36:17 where you are completely, supposedly safe.
0:36:19 And so I’m not sure, Mel,
0:36:23 your nervous system ever reset back to a place of feeling safe.
0:36:26 And then the hypervigilance of having, you know,
0:36:30 a caregiver who was always kind of very erratic
0:36:34 with their personality also made me feel
0:36:36 always on the move, always on the move, always on the move.
0:36:39 You know, if you’re on the move, nobody can catch you.
0:36:42 And so slowing down, if you put it in that context,
0:36:45 becomes unsafe, right?
0:36:50 However, if you look at a lot of our experiences growing up,
0:36:53 most of us get a lot of positive attention when we achieve.
0:36:57 And so we become, whether you want to say driven or dragged,
0:37:01 it’s probably just a matter of whether or not you’re in control of it.
0:37:06 A lot of us are driven by the desire to want to feel seen,
0:37:11 the desire to feel loved, the desire to get the accolades,
0:37:16 which is why so many of us feel driven to achieve
0:37:19 because it’s tied into a sense of self-worth.
0:37:24 It’s tied into a sense of being loved, being seen.
0:37:29 For me, I think I was probably, to use your words,
0:37:33 dragged since I wasn’t in control of it.
0:37:37 But more and more, I feel profoundly driven.
0:37:40 I often think people need to be dragged to a place
0:37:43 where they realize that something has failed them
0:37:45 for them to then take stock and decide
0:37:47 to become a little bit more intentional
0:37:49 and to take hold of the steering wheel.
0:37:51 Because in my situation, I was 100% dragged
0:37:53 to thinking that I needed a million pounds of six pack
0:37:55 of girlfriend and a ranger of a sport.
0:37:56 And then upon getting those things,
0:37:58 it was like almost a bit of an existential crisis.
0:37:59 Like, what the fuck am I doing here?
0:38:01 What failed me and why did I come to this part?
0:38:03 And then in that moment, I could really take stock
0:38:06 of what my own intrinsic drivers were
0:38:08 and then do things a little bit more intentionally
0:38:12 and aligned with disassociated from the thought
0:38:14 that any of these things would validate me
0:38:15 at some deeper level.
0:38:19 I think a lot of this that we’re talking about
0:38:23 isn’t conscious decisions that anybody’s making.
0:38:27 That there is so much conditioning
0:38:30 and programming that happens that we are unaware of
0:38:33 as we’re growing up and as we’re moving through
0:38:36 young adulthood that you don’t even realize
0:38:39 how much you avoid stuff or how much you’re coping
0:38:42 by being busy or you’re coping by drinking too much
0:38:45 or you’re chasing stuff because you feel
0:38:47 a deep sense of self-loathing.
0:38:50 And that most of the decisions,
0:38:53 at least this is for me, were all reactions.
0:38:57 Just again, like just trying to do the best that I can
0:38:59 but not really in control of anything.
0:39:03 And until, I really believe this,
0:39:06 until you can drop into your body
0:39:11 and just calm down your nervous system
0:39:15 and not be revving that internal engine so much.
0:39:19 But to be able to just, this is not a technical term,
0:39:23 I feel like I’ve smoothed out my nervous system
0:39:26 by doing traditional talk therapy,
0:39:30 guided MDMA therapy with my husband,
0:39:36 EMDR, all of the behavioral activation therapy
0:39:40 which is kind of leading with a behavior first approach
0:39:43 and start acting like the person you want to be.
0:39:44 Let them.
0:39:46 Let them, okay.
0:39:49 Well, I was so fascinated by this theory,
0:39:52 this let them theory which is kind of a behavioral technique,
0:39:53 I guess.
0:39:55 Would you describe it as a behavioral technique?
0:39:56 No, I wouldn’t.
0:39:57 What is it?
0:40:04 So the let them theory is based on a simple truth.
0:40:10 The fastest way to take control of your life
0:40:16 is to stop controlling everyone around you.
0:40:21 You have no idea how much time and energy and attention
0:40:26 you are wasting trying to control other people.
0:40:31 You have no idea how much energy you are burning through,
0:40:34 thinking about, worrying about, obsessing about
0:40:38 what other people are doing, what they’re not doing,
0:40:41 what they’re feeling,
0:40:45 all of which you have zero control over.
0:40:49 And so the let them theory is this simple theory
0:40:53 that I credit my daughter with teaching me
0:40:59 that has created so much peace in my life
0:41:02 because like every other human being on the planet,
0:41:07 I had no idea how many opinions,
0:41:11 how much frustration and expectations I had
0:41:13 about what other people were doing
0:41:15 or what they should be doing.
0:41:20 It’s just unreal how obsessed we all are with everybody else
0:41:23 and what they should be doing and what they’re not doing.
0:41:27 And when you start to use the let them theory,
0:41:33 you will notice it’s just unbelievable
0:41:35 how much you need to use it.
0:41:36 There are exceptions.
0:41:39 I mean, I can explain a lot about this.
0:41:41 I’ll give you the quick story about how I learned it
0:41:42 because I think it’s very helpful.
0:41:45 So it was our son’s junior prom.
0:41:48 So he’s a 11th grader in the States.
0:41:52 And like most moms, you know,
0:41:54 completely obsessed about everything.
0:41:57 It’s also my son and this is his first prom
0:41:58 and I had had daughters.
0:42:02 So it was a totally different circus with our daughters.
0:42:05 And I thought that his would be drama free
0:42:06 because he’s a guy,
0:42:07 but it actually became more dramatic
0:42:09 because he doesn’t say anything.
0:42:12 And so everything Steven was a last minute scramble, right?
0:42:14 Like from getting the tux to he needed
0:42:16 to have these certain Stan Smith Adidas sneakers.
0:42:19 And we had to overnight those to the fact
0:42:20 that he was just going to go with his friends
0:42:22 and then all of a sudden he has to date.
0:42:23 And then she wants a boutonniere.
0:42:24 She doesn’t want a boutonniere.
0:42:28 And then we’re going into the pre and every step of the way,
0:42:33 I had internal appeal.
0:42:36 So we get to the pre prom photo party.
0:42:37 That’s a lot of peace.
0:42:41 And our daughter happened to be home from college
0:42:44 and so she was there for the weekend.
0:42:49 And all of a sudden it starts to rain out of nowhere.
0:42:51 And by rain, I mean a hail storm.
0:42:53 It is raining sideways.
0:42:56 And I realized none of these kids have umbrellas.
0:42:58 None of these kids are prepared for this.
0:43:00 And so I turned to our son and I’m like,
0:43:02 oh, where are you guys going for dinner?
0:43:04 And he’s like, well, I don’t know.
0:43:05 And I turned towards my husband.
0:43:07 I’m like, they don’t have plans for dinner.
0:43:09 What do you mean they didn’t make a reservation for the prom?
0:43:12 And so I start to get all worked up.
0:43:14 And now all the other parents are like, wait, you didn’t make,
0:43:15 do you want me to call the end?
0:43:17 Do you guys want us to order pizzas?
0:43:19 And the ramp up is happening.
0:43:24 And I start to jump in and my daughter grabs my arm.
0:43:26 And she says, let them.
0:43:28 Just let them do what they want.
0:43:30 And Oak yells over and says, hey, mom,
0:43:33 I think we’re going to go to this taco thing.
0:43:36 Now the taco place that they were going to, Stephen,
0:43:38 is like the size of this table.
0:43:40 There are 20 kids.
0:43:42 It is hailing outside.
0:43:44 They are dressed to the nines.
0:43:48 And I could feel that volcano of control coming up like,
0:43:49 you can’t go to the taco place.
0:43:51 You’re in a tux and you got the new sneakers.
0:43:52 And her dress is going to get ruined.
0:43:53 And you don’t even have an umbrella.
0:43:54 What are you thinking?
0:43:56 And Kendall has my arm.
0:43:57 She’s like, let them.
0:44:00 If they want to go to a taco stand in the pouring rain
0:44:03 and ruin their dress, let them.
0:44:06 It’s their prom, not yours.
0:44:08 And as she said it,
0:44:10 I started just repeating those words, Stephen.
0:44:11 Let them.
0:44:13 Let the taco stand.
0:44:15 Let them ruin his shoes.
0:44:16 Who cares?
0:44:18 Let them do what he wants to do.
0:44:20 Why am I worried about what he’s doing?
0:44:23 Why am I not worried about where I’m going to have dinner?
0:44:26 And so it was just this moment.
0:44:29 And it immediately kind of unhooked me.
0:44:32 And then from that point forward,
0:44:36 I just noticed a million situations sitting at the restaurant that night
0:44:38 and the waiter is busy with other stuff
0:44:39 and they’re not coming to the table.
0:44:42 How does everybody feel when that happens?
0:44:43 Let them.
0:44:45 Let them be busy.
0:44:48 Let them take care of the other table.
0:44:50 Standing in line and people,
0:44:52 I don’t know what it is about the world today,
0:44:54 but people cannot stand in lines.
0:44:56 Fidgeting and this and that and the other thing
0:44:58 and the person is letting in people from that line
0:45:00 and they’re not letting in people from this line.
0:45:01 Let them.
0:45:03 Let them.
0:45:08 And some of the like really important topics too.
0:45:12 Like if your kid wants to drop out of school,
0:45:14 you can say what you need to say.
0:45:16 Ultimately, it’s their life.
0:45:17 Let them.
0:45:19 What’s going on there at the heart of that?
0:45:21 Is that just a lowering of one’s expectations?
0:45:24 So that going back to the point we said about expectations and happiness,
0:45:28 we alleviate the chance of disappointment
0:45:32 and because we’re just saying that fine, let it go.
0:45:35 Like what is that the very crux of that on a psychological level
0:45:39 that’s allowing us to feel liberated from that stress and need for control?
0:45:42 What do you think it is?
0:45:48 I think when we take on other people’s problems,
0:45:53 we create expectation for them.
0:45:55 Like in the case of your son,
0:45:57 you had an expectation of what his night would look like
0:46:00 and where his trainers and tucks were going to go.
0:46:04 And that unmet expectation is causing you unnecessary suffering,
0:46:08 control, stress, angst, vigilance.
0:46:09 And just by saying, “Do you know what?
0:46:10 Like I wish him well.”
0:46:15 You’re just cutting the cord of a whole another stream of expectation
0:46:17 that you absolutely do not need.
0:46:20 You didn’t need to volunteer to make yours.
0:46:22 And look how much stress it created.
0:46:23 Yeah.
0:46:24 And look how much agitate it created.
0:46:25 Yeah.
0:46:27 So there’s so many things going on, Steven.
0:46:30 And first of all, I should also say there are exceptions.
0:46:32 First of all, you’re not just going to let your kids
0:46:34 do whatever they’re going to do if you’re a parent
0:46:39 because you’re supposed to put the guardrails up, right?
0:46:45 But there is so much controlling that we do in our lives of other people
0:46:47 and it is ruining your relationships.
0:46:49 And a great example of a way to use this is,
0:46:52 let’s say that you see that your friends are going out for brunch this weekend.
0:46:53 They didn’t invite you.
0:46:54 Happens all the time with my team.
0:46:55 Let them.
0:46:56 Yeah.
0:46:57 Let them.
0:46:59 Because here’s the thing that’s really important
0:47:01 is it’s really not about other people.
0:47:04 See, energetically, you’re hooking yourself into other people
0:47:07 because you have an opinion about what they should or shouldn’t be doing.
0:47:10 And that opinion is usually driven by your insecurity
0:47:12 or it’s driven by your controlling nature
0:47:14 or it’s driven by your anxiety
0:47:17 or it’s driven by whatever it is that you may have.
0:47:20 But once you get your energetic hook into somebody else,
0:47:22 you have now just lost control
0:47:26 because you are now trying to gain control of anything in your life,
0:47:28 what your friends are doing for brunch this weekend,
0:47:30 by focusing on them.
0:47:33 When you say let them, this is what’s very interesting.
0:47:35 It’s very different than saying,
0:47:37 I’m just going to let go, I don’t give a hoot, I don’t care.
0:47:38 I’m baloney.
0:47:43 If you’re feeling a wave of energy about it or emotion about it, you do care
0:47:47 because the emotion is evidence that it is impacting you.
0:47:50 And so most people understand that you should just let it go
0:47:52 or you shouldn’t care, but they don’t know how.
0:47:55 When you say let them, a couple really interesting things happen.
0:47:58 Number one, you acknowledge what’s happening,
0:48:01 which both acknowledges that your friends are out to lunch without you
0:48:04 and it also acknowledges that it bothers you.
0:48:08 And when you say let them, you’re acknowledging the situation
0:48:13 and you’re almost saying, I’m above it and I’m permitting this
0:48:15 because I see it happening.
0:48:18 And then something really interesting happens
0:48:22 because you’re no longer all worked up about what they’re doing.
0:48:25 You are forced to look back at yourself.
0:48:28 Let them, if my friends are going out to brunch
0:48:32 and they didn’t invite me and it bothers me that much
0:48:35 and I’m just going to let them do it
0:48:38 instead of sitting here stewing about it.
0:48:41 What do I need to take responsibility for?
0:48:42 You’re toxic.
0:48:44 Yes, probably.
0:48:47 Or I don’t ever invite anybody out.
0:48:50 Or if I want more experiences with my friends
0:48:53 I should be the one organizing everybody to go out to brunch.
0:48:58 Or maybe my friends can just go out
0:49:00 and I don’t have to always be included
0:49:02 and it doesn’t have to mean anything
0:49:04 and maybe I’ve got work to do with therapy.
0:49:08 And so what happens is as you start to use let them
0:49:13 to lower your expectations to stop focusing on other people
0:49:15 and what they’re doing.
0:49:17 It forces you to take responsibility
0:49:19 for what you want in your life.
0:49:21 Link to that was this thing that I found
0:49:24 which people just loved when you said it
0:49:27 which was you should stay in your peace and stay in your power.
0:49:28 Yes.
0:49:30 And it sounds somewhat correlated to that.
0:49:31 Very much so.
0:49:34 So when you start using it
0:49:38 you will notice how often you get agitated
0:49:43 or frustrated by what other people are doing.
0:49:46 And it’s strangers in a coffee shop.
0:49:49 It’s your relatives.
0:49:51 It’s like we were just in a situation
0:49:54 here in the States for Thanksgiving
0:49:56 where we were down visiting my parents
0:49:58 and they’re in a place that’s small
0:50:00 so we had a place that we had to rent
0:50:02 so that we could all kind of be together
0:50:03 but it wasn’t that close.
0:50:06 And every time it was a moment
0:50:08 where it was are we going to theirs?
0:50:09 We’re going to our husband.
0:50:15 And somebody had an expectation about where we should be.
0:50:19 Normally the old male would get hooked right into that person.
0:50:22 I just be like let him.
0:50:24 The people in your life are allowed
0:50:26 to have their emotional reactions
0:50:28 and it’s not your responsibility
0:50:30 to manage their emotional reactions.
0:50:33 Part of the reason why we get hooked into these toxic dynamics
0:50:35 with people is because you’re part of the dynamic.
0:50:38 Somebody does something that triggers you.
0:50:40 You start to change how you show up.
0:50:41 You start to compensate.
0:50:42 You start to people please.
0:50:44 Or you get all mad and angry.
0:50:45 And next thing you know it erupts
0:50:48 and it’s the same thing over and over and over again.
0:50:50 And you wonder why it never changes.
0:50:51 Well, part of the reason why is
0:50:53 that person’s never going to change.
0:50:55 You cannot control that.
0:50:57 But you can change the energy
0:50:59 you’re putting into the dynamic.
0:51:01 When you were asked what was the worst advice you were ever given,
0:51:03 do you remember what you said?
0:51:05 I do not. What is it?
0:51:07 So the worst advice I’ve ever received
0:51:09 is that someone else can make you happy.
0:51:11 Oh, it’s so true.
0:51:12 It’s so true.
0:51:14 Money can’t make you happy.
0:51:16 Someone else can’t make you happy.
0:51:17 And…
0:51:19 It’s correlated to what you were just saying there in a way.
0:51:20 It’s very correlated
0:51:23 because a lot of us
0:51:25 are putting our energy
0:51:28 into trying to push other people
0:51:30 to show up a certain way
0:51:34 when if you were to pull all that energy back
0:51:37 and conserve it for yourself,
0:51:40 you suddenly start taking responsibility
0:51:42 and you have more energy to take the steps
0:51:44 and to change the way that you think
0:51:46 so that you can have what you want in your life.
0:51:47 And there are exceptions.
0:51:49 Look, you’re not just going to let somebody
0:51:51 get behind the wheel of a car
0:51:52 if they’ve been drinking.
0:51:54 So if it’s dangerous,
0:51:55 if it’s self-destructive,
0:51:57 if it’s discriminatory,
0:51:59 you have to step in, in my opinion,
0:52:00 and do something.
0:52:02 But here’s the rub.
0:52:05 Hold the intervention with your friend
0:52:06 who is an addict.
0:52:09 Offer to pay for the treatment center
0:52:11 if you can afford to do so.
0:52:13 But then you have to let them
0:52:15 do what they’re going to do.
0:52:17 It makes the responsibility
0:52:20 of how you show up entirely on you,
0:52:22 which means you are now operating
0:52:24 based on your values
0:52:26 and based on what you want in your life
0:52:29 and based on the kind of person that you want to be,
0:52:32 not because you’re doing it out of obligation
0:52:34 or manipulation
0:52:36 or that sort of transactional nature
0:52:38 that we get into with people.
0:52:41 It seems to be both selfish and selfless
0:52:42 at the same time in a way.
0:52:43 I don’t think it’s selfish at all.
0:52:44 Really?
0:52:46 I actually think it’s one of the most
0:52:49 generous things you could do.
0:52:52 How is not controlling other people
0:52:54 a selfish thing to do?
0:52:56 I’m not saying I don’t care.
0:52:59 I’m saying I’m aware that you are
0:53:01 an independent human being
0:53:03 with his own feelings
0:53:05 and his own life path
0:53:08 and his own values and expectations.
0:53:11 And when I step in and try to fix everything for you
0:53:13 or change how you feel,
0:53:15 I actually rob you
0:53:17 of both the breakdowns that you need.
0:53:20 I rob you of the responsibility that you need to take.
0:53:24 And I don’t own the part of the equation
0:53:26 in every relationship.
0:53:28 Every relationship has an energetic exchange.
0:53:30 I do something.
0:53:33 And now you are going to react.
0:53:35 And are you going to react based on
0:53:36 what’s aligned for you?
0:53:39 Are you going to react as a way to try to
0:53:41 change how I am?
0:53:42 Taking that hook out, though,
0:53:44 feels like it serves you
0:53:45 in a profound way as well,
0:53:47 which is the selfish part of the equation.
0:53:49 It doesn’t feel selfish,
0:53:51 but over the long term, it’s going to serve you.
0:53:53 So it is an active self-preservation
0:53:55 or taking care of oneself.
0:53:56 Yeah, and I also feel like
0:53:58 there’s a healthy dose of curiosity in this
0:54:00 because it’s going to reveal all the things
0:54:02 in your life that really bother you.
0:54:05 Because right now, you’re distracting yourself
0:54:07 by being upset about other people.
0:54:11 Instead of pulling that energy back in
0:54:13 and going, “Oh, well, if it really bothers me
0:54:16 that my sister-in-law never comes to visit me,
0:54:19 then I clearly care about this relationship.”
0:54:24 And so do I care about me being right
0:54:26 and them always coming to me?
0:54:28 Do I care about tit for tat,
0:54:30 or do I actually just care about
0:54:33 building a good relationship with somebody?
0:54:35 This is also extraordinarily effective
0:54:36 if you’re dealing with somebody
0:54:38 that has any toxic tendencies,
0:54:40 any narcissistic traits.
0:54:42 When you look at the research around,
0:54:44 especially narcissism and the fact
0:54:46 that people are not born that way,
0:54:47 they’re made that way,
0:54:49 they’re highly unlikely that they’re changing
0:54:53 based on the supply that they constantly need.
0:54:55 When you go let them,
0:54:57 I’m going to see what’s coming.
0:55:00 I’m going to anticipate what’s coming.
0:55:03 I’m going to let them have their tantrum,
0:55:05 which is what typically happens.
0:55:09 And I’m going to go into this wide open.
0:55:13 I’m not going to allow myself to get triggered by it
0:55:16 because I am saying I know who this person is.
0:55:17 I know what’s going to happen.
0:55:19 I’ve been in this dynamic for years,
0:55:22 and I’m going to let them do what they do.
0:55:23 And when that happens,
0:55:29 it’s almost like an emotional force field that goes up.
0:55:30 Does this apply to Chris too?
0:55:31 Oh, hell yes.
0:55:34 I mean, I’m trying to think of…
0:55:35 How is Chris?
0:55:37 We talked about him a bit last time.
0:55:38 Chris is fantastic.
0:55:42 He’s getting a master’s in transpersonal psychology.
0:55:43 Oh, wow.
0:55:45 And he…
0:55:48 I’m really, really, really proud of him.
0:55:49 He has started…
0:55:53 He’s been doing men’s retreats for six years.
0:55:54 And…
0:55:55 Why?
0:55:56 Why?
0:55:57 Was there a catalyst?
0:55:58 Yes.
0:56:02 He came out of his restaurant business,
0:56:05 a broken human,
0:56:09 because the venture did not succeed.
0:56:12 And he felt like an abject failure.
0:56:16 And based on, you know, all the messaging
0:56:19 that men in particular get about providing,
0:56:22 he felt like he had completely failed
0:56:24 his wife and his three children
0:56:27 and all the friends and families that had invested.
0:56:32 And as I scrambled and did whatever I could
0:56:35 to start trying to keep us afloat,
0:56:37 when things started to take off for me,
0:56:41 the shadow that I cast just made him feel even worse.
0:56:44 And so he was looking for something
0:56:49 that would allow him to really reconnect with himself,
0:56:51 to connect with other men.
0:56:53 And so he created something called Soul Degree.
0:56:57 And it’s been a real passion project of his.
0:56:59 He just does two or three retreats a year.
0:57:02 He just opened up next year’s registration
0:57:04 and sold it out in 24 hours,
0:57:08 which tells you a little bit about the demand
0:57:13 and the desire for people to have deeper experiences
0:57:15 and deeper connection.
0:57:17 And, you know, to kind of circle back
0:57:21 on that topic about goals, if you want to go there.
0:57:26 I think it’s very important, you know,
0:57:31 this time of year, when January 1st rolls around,
0:57:35 January 1st is what’s called a temporal landmark.
0:57:38 I’m not going to get the definition right,
0:57:41 but it is this term used for moments of significance.
0:57:44 Moments that create a before and an after.
0:57:47 And we’ve all had experiences on birthdays.
0:57:49 Telling 30 was one of them.
0:57:52 Yes, of course, right? A before and an after.
0:57:55 The reason why there are more people that go to a gym
0:57:57 on the first of a month is not only because
0:58:00 of the incentive with pricing,
0:58:02 but it’s because it’s a temporal landmark.
0:58:05 Quarters in a business, temporal landmark.
0:58:09 But January 1 is a really huge temporal landmark.
0:58:15 I think it’s very important to do an assessment
0:58:19 or an audit of where you are before you jump into what’s next.
0:58:22 And I think this is the piece that everybody misses
0:58:27 when they sit down and they write out a list of goals.
0:58:31 The most important part of setting goals for yourself,
0:58:35 I believe, is first understanding where you are.
0:58:38 And there’s a simple exercise that you can do.
0:58:42 It’s sort of like if you think about directions,
0:58:45 it’s mathematically impossible to give somebody a set of directions
0:58:48 unless we know your starting point and where you want to go.
0:58:50 And most people pick their head up and go,
0:58:53 “I want to go there without going where am I right now?”
0:58:57 And so just take out a blank piece of paper
0:59:00 and write out all the categories of your life.
0:59:02 There’s no formula for this, literally.
0:59:05 You could do 10 different categories.
0:59:06 You could do five.
0:59:10 You could do relationships, money, my health, my happiness.
0:59:12 And just rank them.
0:59:13 Where are you?
0:59:16 One to ten, one to five, whatever you want.
0:59:19 And explain why.
0:59:24 And I think a really good goal is to simply say to yourself,
0:59:28 “How do I make this number two or three points higher?”
0:59:32 That right there changes your direction.
0:59:34 You know where you’re starting from,
0:59:36 and you ask yourself,
0:59:39 “Well, if my health is at two, what would a five look like?
0:59:41 And can I work towards that?”
0:59:44 And to me, that’s what goals are.
0:59:49 Goals are that sort of point on a map
0:59:51 that are your next couple of steps.
0:59:54 Dreams are something else, and dreams are just as important,
1:00:00 because dreams are that moment where you pick your head up
1:00:03 and you get really quiet,
1:00:10 and you tune in to what your mind, body, and spirit is telling you.
1:00:16 You kind of aim that inner compass out into the distance,
1:00:20 and you ask yourself, “Where do I want to go?”
1:00:23 Like, if you think about five or ten years from now,
1:00:28 and the easiest way for me to figure out that is,
1:00:30 “Who am I jealous of?”
1:00:33 That usually shows up a lot faster than who am I inspired by,
1:00:37 because jealousy is just blocked desire.
1:00:40 You can’t feel jealous of somebody
1:00:46 unless you authentically want something for real
1:00:49 that you think that they have.
1:00:55 And the jealousy happens because you have somewhere in your psyche
1:00:58 told yourself you can’t have it,
1:01:00 and that’s why it comes up as negative.
1:01:04 But I want you to consider, if you were to allow yourself
1:01:08 at this time of year or right now after this podcast,
1:01:14 to just span the world and ask yourself,
1:01:18 “Who am I either inspired by or who am I jealous of?”
1:01:21 Give yourself permission to do that.
1:01:24 And then get curious, well, what is it exactly?
1:01:29 Because it might not be the fancy cars or the things that you see.
1:01:31 It might be a sense of peace.
1:01:37 It might be that they seem to have a great family life.
1:01:42 It might be that they have a very vibrant energy to them,
1:01:45 that there’s something behind the stuff on the surface
1:01:50 that really is aligned with what is hardwired in you.
1:01:52 And pay attention to that
1:01:55 because those dreams are there for a reason.
1:01:58 See, I think that they are the beacons out in the future
1:02:02 that are directional signals.
1:02:06 Just because you have this dream doesn’t mean you’re going to get it.
1:02:11 The dream’s purpose in your life is to get your head out of the sand
1:02:18 and to look out ahead and to point you in a different direction.
1:02:22 Dreams, dreams and goals.
1:02:24 It’s funny because once you were saying that,
1:02:26 I was wondering what your dreams and goals must be,
1:02:31 and it made me think of this comment that I saw on our last conversation,
1:02:33 last time you came on the podcast.
1:02:37 It said, “DML, you’ve touched me.
1:02:40 I’ve had a similar molesting experience.
1:02:48 I came out after the experience and I told my parents about it.
1:02:53 But I didn’t tell them for many, many, many years
1:02:56 because I thought I would be blamed for it
1:03:00 because that is how my mother always treated me.
1:03:03 I can finally totally relate to somebody in you.
1:03:09 I’ve been living in fear all of my 71 years of life.
1:03:14 Fear, capital words, controls me to this day.
1:03:17 Now, thanks to you, I have the answers.
1:03:20 I can now live the rest of my days better.
1:03:23 I’ve spent my life trying to fix me.
1:03:26 With you, I have directions to follow now.
1:03:29 So thank you, Mel.
1:03:33 Thank you for sharing that.
1:03:39 One of the things that is profound about the let them theory
1:03:45 is that if you’re in a situation where you’re terrified of somebody’s reaction,
1:03:48 just tell yourself, “Let them.
1:03:52 Let them have the reaction that they’re going to have.”
1:03:59 Because if you allow the space for your parents in that situation
1:04:02 to have a really horrible reaction,
1:04:07 you’ve anticipated that it’s coming and you’ve also allowed them to be human.
1:04:16 And you empower yourself to then do what you need to do for yourself,
1:04:24 which is to say it out loud and to tell the truth about what happened to you.
1:04:28 Because it’s not about your parents’ reaction.
1:04:33 It’s about you finding the courage and making the decision and taking the action
1:04:36 to say this happened.
1:04:43 And that’s the beginning of your life moving in a completely different direction.
1:04:50 Because, you know, fear is something that runs people’s lives.
1:04:53 It makes you avoid. It makes you shrink.
1:04:57 It makes you live in silence. It makes you deny what you’re feeling.
1:05:04 And too often, the fear that we feel the most is we’re afraid of what other people are going to say.
1:05:07 We’re afraid of other people’s reactions. Let them have it.
1:05:10 Let them be human. Let them do…
1:05:15 And I’m not saying let people treat you poorly.
1:05:22 What I’m here to tell you is that when you take responsibility for your truth
1:05:29 and you take responsibility for expressing it and then you take responsibility for your boundaries
1:05:33 and you take responsibility for your healing,
1:05:44 you do have the possibility of living the rest of your life in a completely different way.
1:05:47 When did you receive your diagnosis of ADHD?
1:05:50 I was, I think, like 47?
1:05:53 How did it change things?
1:06:00 Well, it was amazing. Absolutely amazing. You were recently diagnosed, right?
1:06:15 So, it changed everything because I finally had an explanation for something about the way that my mind worked
1:06:22 and the way that I felt that made me for 47 years
1:06:27 feel like there was something defective about me.
1:06:31 And I couldn’t figure out what it was.
1:06:36 And I was diagnosed the way that most women that are adults are diagnosed.
1:06:39 And it goes a little something like this.
1:06:45 You have a kid, so my husband and I have three children, and our youngest, Oakley,
1:06:50 was this just amazing kind of casserole of things.
1:06:56 And one of the things that he was is that he had a lot of trouble in school.
1:06:59 He just, we didn’t even know that he couldn’t read.
1:07:03 I mean, talk about being a parent that asleep at the wheel.
1:07:07 We didn’t find out that he couldn’t read, Stephen, until he was in the fourth grade.
1:07:11 And the reason why we didn’t know, and the school didn’t know,
1:07:17 is because he had so overcompensated in the classroom by being so verbal.
1:07:21 First kid with the hand up, blah, blah, blah, blah, blah, like talking, talking, talking,
1:07:26 that nobody knew that he was having trouble.
1:07:31 And all of a sudden, the math problems get harder because they become word problems.
1:07:34 All of a sudden, reading comprehension and, you know,
1:07:37 not to mention the fact that he also had dysgraphia,
1:07:40 which basically means that it looked like he was writing with his feet.
1:07:42 I mean, his handwriting was so bad.
1:07:48 And I was befuddled by this because he could literally sit in front of the TV
1:07:53 and play video games for hours and have hyper-focus and all this dexterity.
1:07:56 And so I just thought, oh, he’s acting out, he can’t stand school.
1:08:00 So we have this great teacher in the public school system who says,
1:08:04 you really need to get him tested, and I wouldn’t test him in the school.
1:08:08 And luckily, we were at a point where we could afford to go get,
1:08:12 I think it’s called a psychographic, something, something.
1:08:14 It’s like a long word.
1:08:16 And sure enough, the testing comes back.
1:08:22 And the PhD neuropsych guy is like, yeah, well, he has profound dyslexia.
1:08:24 He has profound dysgraphia.
1:08:26 He has executive functioning issues,
1:08:30 which is basically the conductor or the secretary in the brain
1:08:33 sort of helping you stay organized in a couple of steps ahead.
1:08:35 He has ADHD.
1:08:40 And as I’m reading through this report, I’m sitting in the pediatrician’s office, Stephen.
1:08:43 And I’m looking at this report and I’m reading it.
1:08:47 And I look up at his pediatrician who I had become good friends with
1:08:50 because we had three kids in the practice at this point.
1:08:55 And I’m like, Mark, do you think?
1:08:59 Maybe if I have ADHD?
1:09:04 And he puts his paper down, Stephen, and he goes, do I think you have ADHD?
1:09:06 Of course you have ADHD.
1:09:11 You are the most ADHD person, parent in my entire practice.
1:09:12 I’m like, what do you mean?
1:09:14 He’s like, Mel, you’re brilliant.
1:09:17 And yet you never do what you say you’re going to do.
1:09:19 You will leave here and tell me you’re going to call.
1:09:20 You never call back.
1:09:24 Your kids go years without coming in because you miss all their wellness appointments.
1:09:29 You scramble every single year for the physicals that your kids need.
1:09:31 And you beg us to — it is clockwork.
1:09:32 Of course you have ADHD.
1:09:35 And I look at him, Stephen, and I’m like, why didn’t you tell me?
1:09:37 He said, because I’m not your doctor.
1:09:40 And so I went and I got the testing, Stephen.
1:09:46 And turns out, yes, ADHD, dyslexia, same profile as my son.
1:09:55 And what was interesting about getting the diagnosis, because I didn’t understand what ADHD was.
1:09:59 I always thought that ADHD is that you can’t pay attention.
1:10:00 Same.
1:10:02 That’s not what it is at all.
1:10:11 And so learning about what it is and learning that boys and girls present completely differently.
1:10:18 So there’s an entire generation of women, I don’t know if you know this, but there’s an entire generation of women called the lost generation.
1:10:26 And what happened is when they were studying ADHD, I guess in the late 60s and early 70s, they only looked at boys.
1:10:33 And so boys tend to show the symptoms of ADHD around the age of seven.
1:10:44 And it typically is around the hyperactivity or the inability to kind of like focus and control their body movements.
1:10:49 Girls, on the other hand, don’t start displaying symptoms until about the age of 12.
1:10:51 And the symptoms are very different.
1:10:57 Girls become inattentive, but in a kind of daydreaming fashion.
1:11:04 They become a little bit more disorganized and they aim all of this back at themselves.
1:11:13 And so as you become kind of more inward and you are inattentive and you’re disorganized and you start to wonder what’s wrong with you.
1:11:17 And now plus the average age of girls for puberty is right around then too.
1:11:20 So all this other stuff is starting to happen and hormones are starting to change.
1:11:30 If you don’t get properly diagnosed and treated, and by treated, I mean the whole array of things that you can do,
1:11:37 whether you’re talking about medication or just the different habits that you can have or systems that you can develop to support yourself.
1:11:46 If you don’t get properly tested and you don’t address it, do you know what the number one thing that happens?
1:11:48 You develop anxiety.
1:11:49 Oh, really?
1:11:54 Well, of course, because you’re sitting in a classroom and you can’t get yourself to focus.
1:12:03 And you’re disorganized and you start to feel the sense of alarm that you’re going to walk into a test and you’re not going to be able to do it.
1:12:08 That you’re going to yet again open your locker and the stuff’s going to fly everywhere.
1:12:13 That yet again, you’re going to forget your friend’s birthday or you’re going to forget to do this thing.
1:12:17 So all of this anxiety rises to the surface.
1:12:18 So get this.
1:12:26 So they call us the lost generation of women because what do you suppose if we were not diagnosed?
1:12:27 So I’m 55.
1:12:34 If I’m in elementary school in the late 70s and they’ve only studied boys.
1:12:38 And so none of this is on anybody’s radar screen.
1:12:45 We all have a generation of women who are developing anxiety at big levels in high school and college.
1:12:46 I was textbook.
1:12:58 And so we get treated for the anxiety and medicated for it without addressing the underlying issue all along, which was undiagnosed ADHD.
1:13:10 For me, it was absolutely life changing and it was life changing to understand that ADHD is not about your inability to focus.
1:13:15 It is about the fact and I’m sure you probably have dug into this and you know this.
1:13:23 But for anybody, anytime I talk about this, the number of women that are going to write in the number of dads that will write in about their daughters.
1:13:31 The number of people that say, oh my God, I had anxiety in high school too and now I’ve been diagnosed with ADHD and it was because of my kid going through this.
1:13:33 And this is exactly my story.
1:13:36 It is happening over and over and over again.
1:13:41 And so here’s what really also helped me, Stephen, and it’s this.
1:13:55 Understanding that focus and the ability to focus in appropriate ways requires two different neural networks in your brain.
1:13:57 And you can think about it this way.
1:14:06 If you think about, you know, the prefrontal cortex, this kind of part of your brain really has the job of almost being like a conductor of an orchestra.
1:14:13 This is the best example that I’ve heard in terms of what’s happening if you have ADHD.
1:14:20 And what’s happening is if you think about an orchestra and the orchestra is warming up, right?
1:14:22 And it’s like…
1:14:25 And the drums are…
1:14:27 And people are shuffling in their seats.
1:14:29 We know that sound, right?
1:14:34 All of a sudden, the conductor’s like…
1:14:37 And everybody’s silent, right?
1:14:41 In order to conduct an orchestra, you’ve got to be able to do two things at once.
1:14:45 You’ve got to be able to…
1:14:49 Lower the volume on the strings over here.
1:14:52 And then you’ve got to be able to…
1:14:57 Amplify the focus on the percussion over here.
1:15:06 And what happens when this part of your brain is not switching properly is you are like Mel Robbins in college.
1:15:09 And I would be with my books.
1:15:14 And I would be in the stacks at Baker Library at Dartmouth College.
1:15:17 And I’d be there because I’m going to study, right?
1:15:23 And my orchestra conductor cannot shush anything.
1:15:27 So the second I sit down, if I’m going to study, I have to do two things.
1:15:30 I have to be able to quiet all the ambient noise.
1:15:34 I have to be able to quiet all the signaling in my body.
1:15:35 So that what?
1:15:40 I can amplify my attention on what I’m reading.
1:15:46 When this part of your brain doesn’t work, what ends up happening, or at least this is the way that it’s been explained to me,
1:15:53 is that I can’t focus on my books because I’m paying attention to the fact that my stomach is grumbling
1:15:56 and I hear people walking and then I’m looking around.
1:15:58 And then I’m paying attention to the fact that I have to go to the bathroom.
1:16:01 So then I’m up, then I’m walking around.
1:16:05 And that is how I lived for a very, very long time.
1:16:07 Do you think that’s a survival response?
1:16:08 What do you mean?
1:16:12 Becoming very aware of your surroundings.
1:16:14 You know what I mean?
1:16:18 Has anyone ever researched whether or not there’s a link between trauma and ADHD?
1:16:19 Yes.
1:16:28 Gabel Maté, I believe, is the one that’s made a pretty compelling case to me that ADHD appears to be linked to childhood trauma,
1:16:33 which is, I’m going to butcher this, so please forgive me, everybody.
1:16:39 The case he made to me was that when you have a chaotic or traumatic or stressful childhood,
1:16:43 as a survival mechanism, you learn to tune out.
1:16:45 And that’s protective.
1:16:48 So if your parents are always screaming in the house, for example,
1:16:51 it makes a lot of sense for you to learn to tune out in that moment,
1:16:54 but also to know when to tune in obsessively.
1:16:55 And maybe that’s the hyper focus bit.
1:16:59 The bit that he really stressed to me was that kids that go through
1:17:03 some kind of interpretation of a stressful environment at a young age or a traumatic environment,
1:17:09 are more likely to have ADHD because they’ve learned to tune out in order to sort of conserve and survive.
1:17:11 It’s like my rough understanding of it.
1:17:13 Well, it makes a lot of sense, right?
1:17:21 Because if you also have a really chaotic environment, it might not be safe for you to tune out.
1:17:27 And so you’ve got to stay in that hypervigilant mode, which I think would fry the conductor in your brain.
1:17:34 Because you’re both paying attention to the survival signals in your body at the same time as the chaos in your house.
1:17:37 And even if you’re tuning out the parents who are screaming at each other,
1:17:42 you are still tuned into it because heaven forbid it escalates, you got to know.
1:17:45 And so I think it makes perfect sense, honestly.
1:17:48 But it was just a game changer.
1:17:55 And it was a game changer to know kind of the distinction between boys and girls and the link with anxiety
1:18:02 in terms of it developing in a pronounced way for those of us that have had this experience
1:18:07 of having this as a diagnosis, learning it late in life,
1:18:12 and then tracing it back and going, oh, my God, I’ve been treated for anxiety for all these years
1:18:16 when the real issue was this attention issue.
1:18:21 And if you take Gabriel Maté’s theory, which I think is probably accurate,
1:18:28 dial it back even further and it’s probably some form of childhood trauma that put a kink in the wires.
1:18:30 Menopause, you talked about menopause earlier.
1:18:33 Yes, do we have to? I mean, Jesus, okay.
1:18:34 Why?
1:18:36 What do you want to know?
1:18:38 Why did you respond like that?
1:18:44 You know, because it’s really confounding.
1:18:50 And it’s confounding because there’s, I don’t even know if that’s the right word, it’s overwhelming.
1:18:58 Everybody in my age is talking about it because what happens is you start to lose control of your body.
1:19:07 And you’re going through all of these changes that you feel like you are not in control of.
1:19:11 And so, you know, I realize I look like a very lean person.
1:19:15 And so the truth is that I am a very lean person.
1:19:18 I have not changed my habits in, I don’t know, eight years.
1:19:24 I have very, very healthy habits because I force myself to do things I don’t feel like doing.
1:19:29 And yet they’re not working.
1:19:35 And my body is expanding and brain fog is increasing.
1:19:40 And I am like a furnace to sleep next to at night.
1:19:50 And all of which is a function of the changing levels of estrogen in my body.
1:19:57 And what’s very challenging about dealing with kind of hormone changes
1:20:00 is that there’s so much conflicting advice out there.
1:20:05 And to truly know what’s going on in your body, you have to be drawing blood.
1:20:09 You have to be looking at what’s going on in the inside.
1:20:12 That is extremely expensive for most people.
1:20:14 It also is a big maintenance issue.
1:20:22 It’s a gigantic pain in the ass and it doesn’t feel like anybody really has a good handle on this.
1:20:30 And I think as a woman, it’s very frustrating to know that women were not even involved in medical research until the late 80s.
1:20:35 And it’s even more frustrating to know, and look, I could be wrong on this,
1:20:39 but we had an expert on our show explain that they only use post-menopausal women
1:20:46 because they don’t want women’s hormones to throw off the results of the testing
1:20:48 that they’re going through with medication.
1:20:53 And so it just feels like a massive gray area for more than half the population.
1:20:59 Our entire network from the brain through the entire body is running on estrogen.
1:21:09 There’s new research around just stopping menopause altogether because women’s health, women’s…
1:21:15 I’m not a medical expert, so I’m trying to learn all this stuff to educate myself.
1:21:18 Do I take a pill? Do I put a cream on? Do I have this little patch?
1:21:24 Do I sleep on a pad that makes me cold so my husband won’t complain that I’m sweating through the sheets?
1:21:29 Do I do on bamboo shit like it is so overwhelming?
1:21:32 And then, you know, and I even feel my cheeks getting hot.
1:21:35 So it could be a hot flash coming on. I don’t know.
1:21:40 All I know is I’m drinking my water and I’m taking my progesterone and I’m doing my estrogen patch.
1:21:43 And now I’ve tried the blood draws and everybody has a different opinion.
1:21:46 Is it your gut health? Is it your estrogen health?
1:21:48 I don’t know. I just know my body is changing.
1:21:55 And some days I feel like a mare that’s being put out to pasture.
1:21:59 And part of the issue is the lifespan.
1:22:10 We have, if you think about it, like our life expectancy has way eclipsed the fertility cycle of women.
1:22:19 And so we now, for most of us, will have another 30 or 40 years if we take care of ourselves.
1:22:27 And that’s a long time to live a very vibrant and amazing life, which I believe that we can.
1:22:37 And to have a body where your entire system needs estrogen and yet your body is starting to lose it.
1:22:42 And so that’s part of the reason why there’s so much interesting research going on
1:22:48 around whether or not the answer is to just keep us menstruating
1:22:52 so that we’re naturally producing this in our bodies.
1:22:57 So interesting. It’s funny because I’m not going to go through menopause myself.
1:22:59 Well, that would be interesting.
1:23:04 You’ll do menopause though because you’ll probably have a drop in testosterone.
1:23:09 But on the subject of menopause, I’m going to be surrounded by women that are going to go through it.
1:23:12 Oh my God, bitchy and bloated and all the bees.
1:23:13 So get ready.
1:23:15 And I want to make sure I understand.
1:23:16 That’s why I’m so curious about it.
1:23:20 But it’s crazy thing is I only learned about it like a year ago on this podcast.
1:23:22 Wait, you didn’t know about menopause?
1:23:23 No.
1:23:24 Well, that’s true.
1:23:27 You’re a 30 year old man or 31.
1:23:28 Why would you know about menopause?
1:23:30 I learned from interviewing people on this podcast.
1:23:34 And I became so fascinated by it because people aren’t talking about it enough.
1:23:36 Or at least they haven’t historically.
1:23:44 The conversation is, in my view, has risen in cultural popularity over the last couple of years.
1:23:46 Well, here’s my take on it, Stephen.
1:23:47 Thank God it has.
1:23:48 Yeah.
1:23:55 Because if you look at the fact that women were not included in the medical research until the late 80s,
1:24:01 and you realize that more than half the population are women,
1:24:13 and that menopause and women’s hormone health was a chapter in the OB-GYN schooling.
1:24:20 And it is an enormous part of how a woman’s body functioned.
1:24:26 Like if we pull away all the skin, and what you see is all the wiring,
1:24:33 the fuel that is really circulating through a woman’s body is estrogen and other hormones.
1:24:36 This is, again, I am not a medical expert.
1:24:45 I am just a woman who is trying desperately to figure out how to make sense of an extraordinarily important topic
1:24:53 that until recent years has not been looked at with the scientific rigor that it deserves and demands,
1:24:56 and that women around the planet need.
1:25:01 And it has just been kind of like an afterthought that, oh, okay, you’re going to take some hormones,
1:25:03 and then that’ll be that, and you’ll be through it.
1:25:08 I mean, most of the advice that I got when I started to get the thickening and the hot flashes started to come,
1:25:14 and it’s too much information for me to talk about all the other symptoms that you may feel
1:25:18 when you go through menopause, is basically like, well, you know,
1:25:21 it’ll take about 10 years, and then you’ll bounce back.
1:25:33 That is not acceptable when it comes to how we can care for and empower more than half of the people on this planet.
1:25:40 And it is exciting, though, because I do believe that somebody will figure this out soon,
1:25:42 that there will be more research.
1:25:48 There already are companies popping up all over the place that are doing really exciting stuff.
1:25:54 It’s just kind of one of these issues that’s really confusing because if you Google it
1:26:01 or you listen to an expert on the topic, it really does depend on your personal history.
1:26:07 Because if you’ve had any form of breast cancer or history of that in your family,
1:26:10 it can be very dangerous or life-threatening for you to take hormones.
1:26:15 And so, again, I have a lot to say about this because I’m in the middle of it,
1:26:19 but I don’t know a lot, and I think that’s the thing that’s scary.
1:26:21 My last question before I go to the book.
1:26:25 The hardest question that people ask me, and I’ve struggled with it for a couple of years,
1:26:28 and I still struggle with it now to be honest, is they ask me what’s driving me,
1:26:33 and I always pause because I don’t want to give a bullshit answer.
1:26:35 Like, do I really know at the core of me what’s driving me?
1:26:38 You talked about a lot of it being subconscious. I don’t really know.
1:26:41 And the other thing that people ask me is what’s your goal?
1:26:48 And because I think I’ve got this sort of predisposition now or this perspective that…
1:26:50 I don’t know. I don’t know if there is a goal.
1:26:54 I know that, you know, there’s this state of being that I want to arrive in every day,
1:26:56 this feeling I want, but is there a goal?
1:27:00 Because I’ve completed loads of my goals, and it wasn’t that.
1:27:03 So I’m cautious about setting any goals.
1:27:04 So I’m going to throw the question at you. What is your…
1:27:05 Oh, thanks a lot.
1:27:11 What is your goal? Is there a goal? Is that a shit question?
1:27:14 Because I’ve read that quote to you.
1:27:18 That’s, I mean, someone can’t have more profound impact on another person’s life than that.
1:27:23 So I’m like, you know, you did it. You have the gazillion followers.
1:27:27 You’ve climbed the mountain. You’ve got the car, the money, savings.
1:27:31 The kids are good. Relationships in a great place.
1:27:37 My goal is to enjoy it as much as I can.
1:27:39 You could go.
1:27:52 Another goal is to have a great relationship with my kids and my husband.
1:28:07 I think having… It’s very fulfilling to have our adult kids be such good friends.
1:28:10 I really love that.
1:28:13 Why does that make you emotional?
1:28:16 Because they’re cool. I mean, I just…
1:28:24 What makes me emotional is because I know they’re choosing to spend time with us.
1:28:30 And I saw this thing on… It’s floating around.
1:28:36 I’m sure you saw it too about how the amount of time you spend with your parents just declines over time.
1:28:38 It literally goes off a cliff.
1:28:45 So I just love the time that I have with them because I think they’re all really interesting and unique.
1:28:52 And I love that they choose to spend a lot of time with us.
1:28:57 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest, not knowing who they’re going to leave it for.
1:28:59 Is it about menopause?
1:29:03 Can you imagine? Well, it might be, if I’m going to answer.
1:29:07 The question left for you. I love how these are always the most difficult questions. My questions are all walking the park.
1:29:13 What is the most difficult challenge that you have overcome?
1:29:19 I’d say there’s some… I have a bazillion answers to this.
1:29:24 Like, I wanted to say getting out of bed every morning when I don’t feel like it.
1:29:40 Because that ability to feel resistance in your body and get out of bed and face the day is the skill that you need for any change.
1:29:56 And I face it every day in every way. I think the most difficult, if you were to measure it in time, challenge would be rewiring my nervous system, if that’s even possible.
1:30:06 Technically, that’s probably not a thing that you do, but to deprogram all of the crap that was there.
1:30:22 And you can’t get rid of it entirely, but to make the pathways in my body that used to be driven by either trauma or fear or anxiety that were so hardwired to make those not be the default.
1:30:31 And to gain a level of self-awareness and have the tools to be able to catch myself.
1:30:35 And to be like, “Oh, not going to be the grizzly bear right now.”
1:30:37 And focusing on being action-orientated, as you said.
1:30:42 Yeah, and just prioritizing peace.
1:30:48 Thank you. Thank you so much for your brilliance.
1:30:56 I could talk about some of the specific things that I think are so exceptional about you, but that would probably be here for another two hours or so.
1:31:15 Thank you so much, because you have a wonderfully unique talent, wisdom, ability to dissect, understand, reflect, express, be authentic, vulnerable in a way that the world so desperately needs.
1:31:22 It needs someone with that talent for understanding introspection, processing, communication.
1:31:27 And that’s what you have. And I don’t… It’s hard to think of many examples where I’ve seen that.
1:31:32 Like, you are very much one of a kind. And it’s a responsibility, unfortunately.
1:31:34 It’s a great responsibility to have.
1:31:37 I don’t feel that way. I feel like it’s so much easier than faking it, dude.
1:31:40 I look at you and I go, “You’ve got so much talent that it’s a responsibility.”
1:31:47 Because you can impact 71-year-old lady here to pivot her life. I give that a responsibility.
1:31:51 And do you know what I think is a great thing in life? Meaningful responsibilities.
1:31:55 I think we’re all trying to find it. And I think that’s what you have the gift of.
1:31:59 So, you know, I’m always going to be your number one fan.
1:32:02 And gosh, I actually just think you’re at the beginning of your journey.
1:32:05 So I’m excited to see all of it play out. Thank you, Mom.
1:32:08 Thank you. Can I say one more thing?
1:32:11 No, of course you can.
1:32:14 That comment by… What was her name?
1:32:16 I don’t think she left her name.
1:32:24 Okay, so that comment makes me…
1:32:45 One of the reasons why I think I’m so driven is because I know how many people go through life day-to-day feeling invisible and stuck and not seen.
1:33:00 And so if I can share any small thing that I’ve done that has made a difference or any detail about a challenge that I’m facing,
1:33:07 even if it’s complaining about menopause and hot flashes and bloating.
1:33:18 If that means one human being out there somewhere across the world goes, “I’m not the only one.”
1:33:20 That’s why I do what I do.
1:33:28 Because I lived inside a body and a brain for too many decades going,
1:33:33 “I think I’m the only one who feels this way. I think there’s something wrong with me.
1:33:38 I don’t think I’m ever going to be able to fix this and it’s simply not true.
1:33:44 You’re not the only one. There’s somebody on this planet going through it and has changed your life the better.
1:33:48 And if they’ve done it, so can you.”
1:33:49 Thank you.
1:33:50 You’re welcome.
1:33:54 Do you need a podcast to listen to next?
1:34:01 We’ve discovered that people who liked this episode also tend to absolutely love another recent episode we’ve done.
1:34:04 So I’ve linked that episode in the description below.
1:34:05 I know you’ll enjoy it.
1:34:14 [Music]
1:34:16 [Music]
1:34:19 [Music]
1:34:22 [Music]
1:34:25 [Music]
1:34:28 [Music]
1:34:38 [BLANK_AUDIO]
Đừng dựa dẫm vào động lực. Động lực chẳng có giá trị gì vì nó không có ở đây khi bạn cần. Và thực tế là, nếu việc phát triển những thói quen tốt hay thay đổi tư duy là dễ dàng, thì mọi người đều đã biến ước mơ của họ thành hiện thực. Thay đổi thực sự rất khó khăn vì chúng ta đã được lập trình sẵn để nhận diện những mẫu hình có vẻ tương tự và lặp lại chúng. Còn có một giọng nói quấy rối thường xuyên nói với bạn. “Này, bạn thật tệ và bạn đã làm hỏng điều đó. Trời ơi, bạn sẽ chẳng bao giờ thành công.” Nó liên tục khiến bạn nghĩ về bản thân mình, và đương nhiên, những gì bạn nghĩ về bản thân sẽ ảnh hưởng đến những việc bạn làm.
Nhưng may mắn thay, có hai cách để vượt qua điều này. Một trong số đó là cái mà chắc chắn sẽ hiệu quả. Hãy để họ. Hãy để họ. Hãy để họ. Hãy để họ. Lý thuyết “hãy để họ” dựa trên một sự thật đơn giản. Cách nhanh nhất để giành lại quyền kiểm soát cuộc sống của bạn là ngừng kiểm soát mọi người xung quanh. Ý kiến đó thường được điều khiển bởi sự thiếu tự tin, tính cách thích kiểm soát và lo âu của bạn, và điều đó đang phá hủy các mối quan hệ của bạn.
Nhưng khi bạn nói “hãy để họ”, một điều thú vị thực sự xảy ra. Bạn sẽ nhận ra rằng đó thực sự là một thay đổi lớn trong cuộc sống. Vào thời điểm này trong năm, ai cũng đang suy nghĩ về những thay đổi mà họ muốn thực hiện trong cuộc sống của mình. Nhưng thật khó khăn để trở thành một con người mới khi hoàn cảnh của bạn không thay đổi. Trong tập này, tôi và Mel sẽ cùng khám phá cách mà bạn, đang nghe điều này ở nhà, có thể thay đổi cuộc sống của mình. Chúng tôi sẽ đi qua khoa học, những chiến lược đã được chứng minh và một số thay đổi tư duy mà tất cả chúng ta cần thực hiện khi bước sang năm tới nếu chúng ta muốn thu hẹp khoảng cách với tiềm năng của mình.
Và khi tôi nói đến tiềm năng, tôi không chỉ nói đến thành công. Tôi đang nói đến sự hạnh phúc và sức khỏe. Những điều mà tôi nghĩ bất kỳ ai lắng nghe podcast này đều rất quan tâm. Và có một điều mà Mel nói, ý tưởng về lý thuyết “hãy để họ”, nghe có vẻ đơn giản, nhưng tôi thành thật nghĩ rằng nó có thể thay đổi cuộc sống của bạn. Dù là trong các mối quan hệ ở nơi làm việc, với người bạn đời, hay khi có ai đó cắt ngang bạn trên đường, lý thuyết “hãy để họ” này. Đối với tôi, kể từ khi Mel nói với tôi về nó, cuộc sống của tôi đã được cải thiện đáng kể. Tôi không thể chờ để bạn lắng nghe tập này. Mel thật sự là tuyệt vời.
Trước khi tập này bắt đầu, tôi muốn đưa ra một thỏa thuận với bạn. Tôi hứa rằng chúng tôi sẽ tiếp tục cải thiện chương trình này theo mọi cách. Và chúng tôi có những kế hoạch lớn để biến điều này thành một cuộc trò chuyện theo phong cách tài liệu hơn, nơi chúng tôi làm việc rất chăm chỉ để đưa vào hình ảnh về những điều mà chúng tôi đang nói đến, để mang lại cho bạn bối cảnh và ý nghĩa sâu sắc hơn. Tôi hy vọng bạn sẽ chọn tham gia vào hành trình này. Hãy thưởng thức tập này.
[Nhạc nền]
Mel, tôi đang nghĩ về người tài xế taxi 45 tuổi đó là bố cô. Tôi đang nghĩ về Judith, người có một ý tưởng cho việc kinh doanh túi xách mà cô ấy muốn bắt đầu, nhưng cô ấy 56 tuổi và có thể xã hội đã thuyết phục cô rằng cô không thể thay đổi bây giờ. Cô ấy không thể chuyển hướng khỏi nơi cô ấy đang đứng.
Tôi cũng đang nghĩ về một cử nhân y khoa 27 tuổi đã trở thành nha sĩ vì mẹ họ là người nhập cư đã nói với họ rằng đó là thành công và hạnh phúc, và họ không bao giờ lắng nghe tiếng nói bên trong. Những người đang ở trong những tình huống mà họ cảm thấy đã đi quá xa trên con đường, làm thế nào để một người có thể quay lại, tiến về phía trước? Ý tôi là, tôi thậm chí không biết phải đi theo hướng nào. Bạn không quay lại.
Vậy đây là vấn đề. Trước hết, tôi 55 tuổi và tôi thậm chí không bắt đầu làm podcast cho đến khi tôi 54 tuổi. Cá nhân tôi cảm thấy rằng cuộc sống và công việc mà tôi đã xây dựng và tấm gương mà tôi tặng mỗi ngày là bằng chứng rằng bạn có thể quyết định ở bất kỳ độ tuổi nào rằng bạn sẽ quay sang hướng mới. Một phép ẩn dụ đã giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống là tôi nghĩ về cuộc sống như một chuyến đi dài.
Tôi biết điều đó nghe có vẻ thật ngớ ngẩn, nhưng hãy kiên nhẫn với tôi một chút. Nếu bạn coi mỗi năm trong cuộc đời của bạn như một cột mốc và thực tế là chúng ta đều bắt đầu từ số không, chúng ta đều kết thúc ở một thời điểm nào đó. Khi bạn nghĩ về cuộc sống của mình như một chuyến đi và bạn là người lái xe, điều đó có nghĩa là bạn đang điều hướng nơi bạn sẽ đi tiếp theo. Và vào bất kỳ thời điểm nào, bạn có thể dừng lại, dừng chiếc xe lại. Nếu bạn cảm thấy lạc lối, nếu bạn cảm thấy bị đảo lộn, nếu bạn đã gặp ngã rẽ, đừng cố tìm đường bằng cách tiếp tục lái xe vòng quanh. Hãy dừng lại trong một giây, đánh giá xem bạn đang ở đâu, tune lại vào hệ thống định hướng bên trong bạn, và bạn có thể chuyển cuộc sống của mình theo một hướng mới.
Bạn làm điều đó lặp đi lặp lại trong kinh doanh. Bạn có sự tò mò tự nhiên, động lực tự nhiên. Nếu trực giác của bạn bảo bạn đi, hãy chỉ về phía đó. Tôi có điều đó, nhưng đối với tất cả mọi người đang lắng nghe hoặc xem chúng tôi, những người cảm thấy bạn không bao giờ có khoảnh khắc mà trực giác cho bạn biết, “chính hướng đó.” Hãy để tôi đưa cho bạn bí quyết để thực hiện bước đi lớn tiếp theo của bạn. Và bí quyết là, hãy chú ý đến những gì tồi tệ trong cuộc sống của bạn, vì có những tín hiệu định hướng tích cực và cả những tín hiệu tiêu cực.
Và khi nói đến cuộc sống của tôi, Stephen, có vẻ như bạn đã có thể kết nối với điều tích cực. Tôi có một kết nối rất sâu sắc hơn với những điều tiêu cực, sự ghen tỵ, sự thất vọng, cảm giác tức giận. Mỗi khi những cảm xúc đó xuất hiện trong cơ thể tôi, đó là một tín hiệu định hướng từ sâu bên trong bạn, cho bạn biết rằng bạn cần phải chuyển hướng. Đừng tiến theo cùng một hướng, đừng giữ tốc độ như vậy, hãy thay đổi.
Vì vậy, tôi nghe bạn nói rằng chúng ta có thể dừng lại bên lề đường vào bất cứ lúc nào trong cuộc sống của mình, nhưng tôi đoán có một số người đang nghe điều đó sẽ nghĩ rằng, ồ, tôi không thể dừng lại vì tôi có khoản thế chấp phải trả, tôi có hóa đơn phải thanh toán, tôi có trách nhiệm, tôi không có thời gian để thậm chí nghĩ về điều đó. Và cũng có nhóm người khác có thể cảm thấy sự thất vọng, ghen tị và cơn giận dữ mà điều đó thúc đẩy bạn và tôi ở một mức độ nào đó. Nhưng vì một lý do nào đó, mặc dù họ biết, từng sợi dây trong cơ thể họ biết rằng đây không phải là tình huống cho họ. Đây là mối quan hệ sai, công việc sai, thành phố sai, nhóm bạn sai. Họ vẫn, vì một lý do nào đó, không thể bước vào sự không chắc chắn đó. Điều này tôi nghĩ có lẽ là hầu hết mọi người. Đúng vậy. Tôi gần như tin rằng mọi người không có vấn đề với tín hiệu. Chúng ta đều cảm nhận cùng một tín hiệu, nhưng họ có vấn đề trong việc hành động theo tín hiệu. Chính xác. Vì vậy, tôi cá nhân tin rằng tất cả chúng ta đều được sinh ra ngay khi bạn ra khỏi cơ thể và vào thế giới này. Bạn đã được lập trình sẵn với trí thông minh tự nhiên này, đó là la bàn bên trong cá nhân của bạn. Và nó được điều chỉnh theo những gì là duy nhất đối với bạn. Nó liên tục được lập trình bởi những trải nghiệm trong cuộc sống của bạn. Nhưng nó luôn luôn báo hiệu hướng tới những gì phù hợp một cách độc đáo với bạn. Nếu bạn chỉ chấp nhận giả thuyết rằng chúng ta là những sinh vật năng lượng, rằng chúng ta phát ra năng lượng, chúng ta tiếp nhận năng lượng, tất cả chúng ta đã có trải nghiệm khi bạn bước vào một cửa hàng bán lẻ, và đột nhiên có điều gì đó cảm thấy không ổn. Đó chính là la bàn mà tôi đang nói đến, đang báo hiệu cho bạn dựa trên trải nghiệm của bạn, dựa trên DNA của bạn, dựa trên những hiểu biết của thế hệ đã được truyền lại từ tổ tiên của bạn, rằng có điều gì đó mà bạn cần chú ý đến. Vấn đề không phải là những gì la bàn bên trong của bạn đang nói với bạn. Và vấn đề là bạn không nghe nó. Và tôi có thể chứng minh điều đó vì nếu bạn có ai đó đến nói với bạn, “Ôi trời, tôi đã ở trong mối quan hệ này và mối quan hệ khác, và tôi thật sự không may mắn trong tình yêu và tôi không thể tin tưởng chính mình và tôi bla bla bla bla bla bla.” Tôi luôn nói với ai đó, “Dừng lại.” Không phải là bạn không thể tin tưởng chính mình vì trực giác của bạn luôn đúng. Tôi muốn bạn quay lại qua năm hoặc sáu mối quan hệ khủng khiếp mà bạn vừa có. Và tôi muốn bạn nhìn lại, và cách nhanh nhất để làm điều này là xem lại những bức ảnh của bạn, và điều đó sẽ đưa bạn trở lại theo dòng thời gian, và sẽ nhắc nhở bạn về tất cả những điều đó. Và tôi muốn bạn nhìn vào khuôn mặt của bạn, và tôi muốn bạn thành thật với chính mình. Khi nào bạn biết rằng điều này không hoạt động? Và bạn luôn có ai đó thừa nhận rằng họ biết bảy năm trước khi ly hôn. Họ biết một năm trước khi chia tay. Họ biết trước khi họ thậm chí kết nối với người đó lần đầu tiên rằng đây có lẽ không phải là điều đúng đắn bởi vì cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nó gây nhầm lẫn vì bạn có tất cả sự hưng phấn từ adrenaline và sự thu hút và tất cả hormone và tất cả những thứ đó. Nhưng sâu bên trong, nếu bạn thực sự im lặng, bạn biết rằng đây không phải là quyết định đúng đắn cho bạn. Vì vậy, vấn đề không phải là độ chính xác của sự thông thái bên trong của bạn. Vấn đề là lòng dũng cảm của bạn trong việc theo đuổi nó vì việc theo đuổi sự thông thái bên trong của bạn và đưa ra quyết định phù hợp với những gì bạn được định sẵn làm trong cuộc sống của bạn, những người mà bạn nên ở bên ngay bây giờ, loại hỗ trợ mà bạn cần, những điều thú vị với bạn, luôn yêu cầu bạn phải làm điều gì đó khác với những gì bạn đang làm bây giờ. Vấn đề là nếu nó yêu cầu bạn phải làm điều gì đó mới, thì điều cũng sẽ xảy ra là bạn sẽ có phản ứng sợ hãi, và chúng ta nhầm lẫn những khoảnh khắc thay đổi đó hoặc những khoảnh khắc mà bạn sẽ thử điều gì đó mới, những khoảnh khắc dễ bị tổn thương, những khoảnh khắc mà bạn sẽ mạo hiểm một chút, những khoảnh khắc mà cần lòng dũng cảm. Chúng ta nhầm lẫn phản ứng rất tự nhiên với sự thay đổi, đó là một khoảnh khắc cảm thấy lo lắng với trực giác của bạn bị sai. Và vì vậy, một cách bạn có thể phân biệt sự khác biệt là cảm giác của quyết định. Nếu quyết định là quyết định đúng đắn về mặt một quyết định phù hợp với ai bạn là và linh hồn của bạn và DNA của bạn và chỉ đơn giản là sự thông thái sâu sắc bên trong bạn, ngay cả khi nó đáng sợ, bạn sẽ cảm thấy một cảm giác mở rộng. Bạn sẽ cảm thấy như có điều gì đó đang phát triển, rằng có khả năng, ngay cả khi bạn lo lắng về điều đó, ngay cả khi bạn không hoàn toàn chắc chắn về nơi bạn sẽ đi. Nếu quyết định là sai, khi bạn im lặng và lắng nghe, bạn sẽ cảm thấy một cảm giác co lại. Bạn sẽ cảm thấy bị hạn chế. Bạn sẽ cảm thấy hơi kiệt quệ về năng lượng của mình. Và chúng ta thường nhầm lẫn loại lo lắng mà bạn cảm thấy trước khi bạn đưa ra quyết định từ bỏ công việc của mình hoặc một quyết định nào đó. Bạn biết đấy, tôi sẽ nghiêm túc về tài chính của mình. Tôi sẽ ngừng đi ra ngoài quán bar vào cuối tuần và tôi sẽ cam kết nghe podcast này hai giờ mỗi cuối tuần để bắt đầu học hỏi và bắt đầu làm chủ kỹ năng và thực sự đặt những điều mà tôi muốn lên hàng đầu. Bây giờ, vào tối thứ Sáu, khi bạn bè gọi, “Này, chúng ta đang đi đến quán rượu. Bạn muốn đi không?” Khi bạn sắp nói không, bạn sẽ cảm thấy điều đó trỗi dậy vì bạn chưa bao giờ làm điều này trước đây. Bạn luôn đi và bạn biết rằng bạn sẽ nhận lại phản ứng tiêu cực. Nhưng nếu bạn thật sự im lặng và lắng nghe và tự hỏi, “Được rồi, nếu tôi đi đến quán bar tối nay, liệu đó có phải là điều mở rộng hay đó có phải là điều đang làm cho tôi co lại một chút?” Và bạn sẽ biết câu trả lời đúng cho bạn. Và đó là công cụ mà tôi đã sử dụng đi sử dụng lại trong cuộc sống của mình để biết điều gì cần làm. Nó không trả lời cho câu hỏi làm thế nào. Nó không trả lời khi nào. Nó trả lời câu hỏi gì.
Có một câu quote mà tôi nghe được cách đây rất nhiều năm, tôi nghĩ gần một thập kỷ, đã ở lại trong tâm trí tôi vì tôi cố gắng hiểu tại sao đôi khi dường như mọi người cần thêm một chút đau đớn trước khi họ thay đổi. Và câu nói đó là: “Sự thay đổi xảy ra khi nỗi đau của việc giữ nguyên không đổi trở nên lớn hơn nỗi đau của việc thay đổi.” Nghe có vẻ như một điều điên rồ để nói, nhưng đôi khi tôi thấy mọi người trong một số tình huống, có thể là đang tranh luận về việc thay đổi, hoặc đăng ký một hội viên phòng gym, hoặc thoát khỏi một vòng lặp đã giữ họ mắc kẹt trong một tình huống khiến họ không hài lòng. Và có vẻ như họ chỉ cần thêm một chút đau đớn nữa.
Những gì bạn đang nói đến là một sự thật căn bản. Đó là, bạn không thể thay đổi một người khác. Mọi người chỉ thay đổi khi họ sẵn sàng thay đổi. Và nếu điều cần thiết là thêm đau đớn, hoặc chạm đáy, hoặc mức độ trở nên cao đến mức ai đó nhận thấy cái giá của việc tiếp tục tự sabotaging hay tiếp tục trên con đường mà họ đang đi, thì đối với một số người, đó là khoảnh khắc duy nhất trong thời gian mà họ thấy họ muốn mọi thứ khác đi. Và bạn không thể muốn sự tỉnh táo hay sự chữa lành của ai đó, hay sự tự do tài chính của họ hơn chính họ.
Bởi vì ở tận cùng, tôi nghĩ chúng ta học được hai điều. Như bạn đã nói ở đó, chi phí của việc tiếp tục, nhưng cũng là phần thưởng của sự thay đổi không bao giờ lớn hơn. Khi bạn ở tận cùng của ngọn núi, nó giống như chi phí của việc tiếp tục ở đây cộng với phần thưởng của việc tôi leo lên ngọn núi đó ở mức tối đa. Vâng, và nhìn xem, chúng ta đang có một cuộc trò chuyện trí thức và thực tế là rất khó để thay đổi. Vâng. Nếu việc phát triển thói quen tốt hoặc thay đổi tư duy là dễ dàng và có thể xảy ra tức thì, thì mọi người sẽ đều có cơ bụng sáu múi. Mọi người sẽ có bốn công ty như bạn. Mọi người sẽ có một podcast thành công. Mọi người sẽ có những giấc mơ của họ trở thành hiện thực.
Và rất khó để thay đổi vì chúng ta đã lập trình để nhận diện những mẫu giống nhau và lặp lại chúng. Vì vậy, tôi nghĩ điều quan trọng là nói rằng nếu bạn đang vật lộn, nếu bạn thất vọng với bản thân, nếu bạn đang ở điểm mà bạn quá chán ghét chính mình và những cái cớ của mình, “Tôi đã từng ở đó, Stephen cũng đã từng ở đó,” đây là một phần bình thường của trải nghiệm con người. Và vào một thời điểm nào đó, hoặc là nỗi đau sẽ đủ lớn hoặc bạn sẽ va vào câu chuyện của ai đó ở đâu đó trên hành tinh này đã ở trong vị trí mà bạn đang ở ngay bây giờ, đối mặt với những thứ mà bạn đang đối mặt ngay bây giờ, và có điều gì đó về câu chuyện của họ vào đúng thời điểm này sẽ kích thích điều gì đó trong bạn mà bạn đang thiếu, và điều bạn thiếu ngay bây giờ là hy vọng.
Bởi vì khi bạn mắc kẹt và khi bạn đang ở trong một vòng xoáy đi xuống, có thể chỉ trong đầu của bạn hoặc trong hành vi tự hủy hoại, điều thiếu thốn trong cuộc sống của bạn là hy vọng. Bạn không tin rằng bất cứ điều gì sẽ tạo ra sự khác biệt. Và cho đến khi bạn đạt đến điểm mà bạn chỉ đơn giản là ghét những gì bạn đang làm đến mức nó đáng để cố gắng, hoặc bạn có ai đó mở một cánh cửa và chỉ một chút ánh sáng chiếu vào và bạn có khoảnh khắc này khi bạn nói, “Thế nếu như?” Thế nếu như đây là thời điểm mà sự tỉnh táo bám rễ? Thế nếu như tôi đi trị liệu và thực sự thay đổi cách tôi nghĩ? Thế nếu như tôi có thể phục hồi khỏi sự lạm dụng tính dục mà tôi đã vật lộn sau mối quan hệ đó hoặc cuộc hôn nhân đó? Thế nếu như tôi có thể thoát khỏi nợ nần? Nếu người đó đã làm được, có thể tôi cũng có thể.
Và mà không có hy vọng hay khoảnh khắc chạm đáy đó, tôi không nghĩ bạn sẽ thay đổi. Bạn có thể phân biệt giữa người có khả năng thay đổi và người không có không? Bởi vì chắc hẳn có rất nhiều người gửi tin nhắn cho bạn và họ thể hiện một cái vỏ như thể họ đã có nhận thức đó và họ sắp thay đổi. Mel, tôi sắp bắt đầu kinh doanh đó. Cảm ơn bạn rất nhiều về mọi thứ bạn đã làm. Và bạn nhìn vào mắt họ và bạn nghĩ, tôi không tin một lời nào bạn nói. Tôi sẽ nói với bạn, đó là một vấn đề năng lượng. Ý tôi là, bạn là người đầu tư vào rất nhiều người và tôi tưởng tượng rằng ngoài việc xem xét mô hình kinh doanh, bạn thực sự đang nhìn vào con người. Lời nói thì rẻ mạt. Như loại người thực sự sẽ thay đổi, cảm ơn bạn vì hy vọng và cảm ơn bạn vì một lời khuyên cụ thể. Và sau đó họ đang chạy vụt ra khỏi cánh cửa đó vì họ nhận ra rằng sự thay đổi không xảy ra trong một đêm. Nó không xảy ra với một nhận thức duy nhất. Nó là mệt mỏi. Nó là đau đớn. Nó cô đơn vì đó là một trò chơi chỉ là di chuyển bóng xuống sân inch từng inch một. Nó không lộng lẫy. Nó cô đơn khi bạn bắt đầu thay đổi. Mọi thứ xung quanh bạn bắt đầu thay đổi. Những người xung quanh bạn, thậm chí nó còn không thú vị ở những ngày đầu. Vì vậy, bạn phải có một lượng hy vọng khủng khiếp hoặc một lượng cảm hứng và ảo tưởng ridiculious. Hoặc bạn phải đang ở trong quá nhiều nỗi đau đến mức sự thay đổi này thay cho việc tiếp tục trong nỗi đau mà bạn đang chịu đựng là một thứ gì đó khác biệt vì đó là điều duy nhất có thể ít đau đớn hơn những gì bạn đang làm. Bạn đến điểm mà tôi gọi là “cút đi”. “Đây thật tệ, thôi thì cút đi. Hãy thử một cái gì đó khác đi.” Và vì vậy tôi thực sự tin điều đó. Tôi nghĩ rằng mọi người, bạn không thể biết ai sẽ thay đổi vì đây là một trò chơi dài.
Có điều gì đó làm bạn đau lòng về những gì bạn đang làm không? Bất chấp tất cả những điều tốt đẹp của nó? Ôi trời, có chứ. Vâng. Điều thực sự làm tôi đau lòng là họ đang mắc kẹt đến mức nào. Và rằng có những điều bạn có thể làm để thay đổi cuộc sống của bạn tốt đẹp hơn. Và nếu bạn không có hy vọng và bạn không có sự đột phá này, nơi bạn có một giây lát nhận thức mà bạn nói, “Vậy nếu như mọi thứ thực sự hoạt động?” Nếu bạn không có khoảnh khắc đó, thì hầu hết mọi người sẽ ở lại trong tình trạng từ bỏ.
Và thực ra, đó là một trong những điều mà tôi thực sự rất tò mò về bạn, bởi vì tôi thích bạn, bạn nói chuyện với rất nhiều người và có rất nhiều người viết thư về, và số lượng người đang sống cuộc sống của họ ở tuổi 40, 50 hoặc 60 và họ được định nghĩa bởi những chấn thương xảy ra trong thời thơ ấu của họ. Và không phải để nói rằng những chấn thương đó không sâu sắc hay không có tác động và tôi đã trải qua những chấn thương thời thơ ấu của chính mình mà tôi không phát hiện ra cho đến sau này trong cuộc đời. Tôi thấy thật buồn khi nhiều người chỉ không biết rằng họ đang bị mắc kẹt trong những mẫu hình lạm dụng hoặc những mẫu hình suy nghĩ mà họ có thể thay đổi. Và nếu bạn không nhận thức rằng bạn đang bị mắc kẹt trong một điều gì đó, thì không có cách nào bạn có thể thay đổi nó. Và vì vậy, điều đó làm tôi vô cùng buồn khi có rất nhiều người không nhận thức được rằng họ có thể cảm thấy tốt hơn, hiện diện hơn và có nhiều niềm vui hơn trong cuộc sống của mình. Nhiều phần của danh tính đó, như danh tính, những câu chuyện mà chúng ta nói với chính mình về bản thân mình xoay quanh chúng ta, nó trở thành cuốn hướng dẫn cho mọi thứ chúng ta tin tưởng và nghĩ về bản thân mình. Và cuối cùng, nó giống như câu chuyện của Stephen Bartlett mà tôi đã viết dựa trên tất cả những gì tôi diễn giải từ những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình. Những điều xảy ra, tôi viết một dòng mới vào câu chuyện bản thân của mình về việc ai là Steve Bartlett vì điều đó. Và sau đó, tôi sử dụng điều đó như cuốn hướng dẫn cho hành vi đối diện về phía trước. Tôi nghĩ một trong những chuyên gia thú vị nhất để nói chuyện về chủ đề đó là, tôi nghĩ tên đầu tiên của ông là Dr. Paul Conti từ Stanford. Tôi biết họ của ông là Dr. Conti. Nhưng tôi vừa phỏng vấn ông ấy cho podcast của chúng tôi và công việc của ông hoàn toàn về tiếng nói bên trong và tiềm thức. Và có một câu chuyện mà bạn có thể không nhận ra đang nói với bạn mọi lúc. Và khi bạn bắt đầu quay về phía những gì mà tiếng tự phê bình đang nói, bạn biết đấy, bạn không bao giờ đủ tốt, tại sao bạn lại làm hỏng điều đó? Và bạn bắt đầu xem xét những gì nó đang nói với bạn. Nó sẽ giống như việc tôi đang đi bộ phía sau bạn, Stephen, cả ngày dài và nói, ồ, bạn thực sự tồi tệ và bạn đã làm hỏng điều đó. Và Chúa ơi, bạn sẽ không bao giờ trở thành điều gì cả và bạn sẽ cô đơn và bạn sẽ làm điều này. Và chúng ta tự làm điều đó với chính mình. Và vì vậy, đúng vậy, lời nói tự thân của bạn, là thứ có thể bị chôn vùi ở đâu đó rất sâu. Đây không phải là lĩnh vực chuyên môn của tôi về tâm thần học hoặc khoa học thần kinh, nhưng chúng tôi vừa phỏng vấn ông ấy. Và thật thú vị là điều đó hình thành những gì bạn nghĩ về bản thân mình. Và tất nhiên, những gì bạn nghĩ về bản thân mình sau đó điều khiển những gì bạn làm. Có phải được thúc đẩy bởi suy nghĩ hay hành vi? Có phải được điều khiển bởi hệ thần kinh trước tiên không? Có phải được điều khiển bởi tiềm thức trước tiên không? Đây là điều tôi biết. Tôi biết rằng cho đến khi bạn đưa ra quyết định rằng bạn không muốn cảm thấy như cách bạn cảm thấy hoặc bạn không muốn suy nghĩ như cách bạn đang nghĩ hoặc bạn không muốn đạt được những kết quả mà bạn có, đến khi bạn ra quyết định rằng, bạn biết không? Tôi biết tôi không cảm thấy tuyệt. Tôi biết tôi nghi ngờ bản thân. Tôi biết tôi đã trải qua nhiều điều xấu. Tôi biết có rất nhiều điều mà tôi hối tiếc, nhưng trời ơi. Với thời gian còn lại trong cuộc đời tôi, tôi thực sự muốn bắt đầu tận hưởng bản thân. Tôi muốn chăm sóc bản thân tốt hơn. Tôi muốn cảm thấy hạnh phúc. Bạn thậm chí không cần phải tin rằng bạn xứng đáng với điều đó ngay bây giờ. Bạn chỉ cần muốn nó. Bạn phải bắt đầu từ đó. Bạn phải bắt đầu bằng việc muốn điều gì đó tốt hơn cho bản thân. Và sau đó, cá nhân tôi nghĩ rằng điều quan trọng nhất là bắt đầu hành động như người có những điều mà bạn muốn ngay bây giờ, ngay cả khi bạn không cảm thấy như vậy. Và lý do mà cá nhân tôi thích hack sự thay đổi này là, được rồi, tôi muốn, như đây là một điều mà tôi đang làm việc ngay bây giờ. Tôi 55 tuổi. Tôi đang ở giữa thời kỳ mãn kinh. Đó là một cơn ác mộng hoàn toàn. Và tôi cảm thấy mất kiểm soát với cơ thể của mình như tôi đã từng khi tôi mang bầu với một trong ba đứa con của chúng tôi, như mọi thứ đều thay đổi. Thật khó hiểu để tìm ra điều gì đang diễn ra. Tôi có thể nói mãi về điều này. Là một người đang ở giữa việc cố gắng tìm hiểu xem mình nên làm gì về hormone đang thay đổi và làm thế nào để kiểm soát sức khỏe của mình tốt hơn. Và vì vậy tôi làm gì? Tôi cảm thấy hơi chán nản ngay bây giờ. Tôi không thực sự biết phải làm gì. Tôi chỉ biết rằng tôi không thích cách mà cơ thể mình cảm thấy và cách nó đang thay đổi. Và vì vậy, tôi đưa ra một quyết định và một cam kết với chính mình rằng tôi muốn cảm thấy tốt hơn. Tôi muốn hiểu điều này. Và vì vậy, quyết định đó là siêu quan trọng vì nếu không quyết định rằng tôi muốn làm một điều gì đó, tôi không làm gì cả. Và sau đó tôi bắt đầu nghiên cứu tất cả các chuyên gia và những gì mọi người nói về chủ đề này về sự cân bằng hormone và sức khỏe đường ruột và sức khỏe phụ nữ và làm thế nào để điều chỉnh hormone một cách tự nhiên và nên làm gì. Giống như có quá nhiều thông tin ở đó. Và sau đó tôi đưa ra một quyết định. Được rồi, vậy hai hoặc ba điều mà tôi sẽ làm là gì? Và sau đó tôi bắt đầu làm điều đó. Tôi thức dậy mỗi ngày và tôi làm những điều đó ngay cả khi tôi không cảm thấy như vậy. Ngay cả khi tiếng nói tự thân của tôi khá tồi tệ. Và đây là điều xảy ra theo thời gian với tôi cá nhân là nếu tôi thấy bản thân mình thực hiện những hành động nhất quán với một người tập thể dục hoặc một người đang chăm sóc sức khỏe hormone của cô ấy hoặc một người không uống bia hoặc một người đang viết sách. Nếu tôi thấy bản thân mình thực hiện những hành động đó, điều đó thay đổi cách mà tôi nhìn nhận bản thân. Phương pháp hành động trước tiên là điều mà tôi cá nhân tin tưởng vì tôi nghĩ nó hoạt động nhanh hơn. Tất cả mọi người khi nghe bạn nói điều đó và tất cả mọi người khi thấy mọi người kỷ luật theo cách đó, ảo tưởng là họ chỉ đơn giản là có động lực vô cùng. Ôi Chúa ơi, không phải vậy. Không, tôi nghĩ động lực là rác rưởi. Tôi có ý là, tôi luôn nghĩ rằng điều đó thật thú vị vì tôi đã là một diễn giả truyền cảm hứng trong một thời gian dài. Và ở đây tôi nghĩ đó là rác rưởi. Và lý do tại sao tôi nghĩ động lực là rác rưởi là vì nó không có ở đó khi bạn cần đến.
Và tôi không dựa vào động lực.
Tôi không mong rằng mình sẽ có cảm giác được thúc đẩy.
Tôi không mong rằng mình sẽ có ham muốn làm những việc đó.
Và tôi ép buộc bản thân phải làm chúng.
Điều đó không có nghĩa là, xin lỗi, rằng tôi có sức mạnh ý chí mạnh mẽ.
Điều đó không có nghĩa là tôi coi mình là một người kỷ luật.
Điều đó có nghĩa là tôi hiểu sinh học
của cách mà hầu hết con người hoạt động.
Và sinh học của cách mà hầu hết con người hoạt động
là bạn cảm thấy một cảm giác trong cơ thể của bạn.
Vậy hãy lấy một ví dụ như là ra khỏi giường.
Bạn đặt đồng hồ báo thức vào tối hôm trước.
Tôi biết bạn không làm vậy.
Nhưng hầu hết những người bình thường đều đặt đồng hồ báo thức vào tối hôm trước.
Và khi chuông báo thức reo,
bạn sẽ phải ra khỏi giường, đúng không?
Ý tôi là, đó là cách nó supposed to work
khi bạn đã đặt đồng hồ báo thức vào tối hôm trước,
bạn đã đặt nó cho một thời gian mà bạn cơ bản nên dậy.
Vậy bạn đang hứa với bản thân trong tương lai vào buổi sáng
rằng bạn sẽ ra khỏi giường.
Và rồi điều gì xảy ra?
Rất nhiều thứ xảy ra.
Bạn đi ngủ, chuông báo thức reo,
và điều đầu tiên mà bạn cảm thấy là một cảm giác.
Và với tôi, cảm giác mà tôi luôn cảm nhận trong cơ thể
là điều mà tôi sẽ gọi là “Ugh.”
Tôi không biết đó có phải là cortisol không.
Tôi không biết có phải là do tiệc tùng không.
Tôi không biết đó có phải là do mãn kinh không.
Tôi không biết đó có phải là vì tôi có một chiếc giường tuyệt vời
và chồng tôi bên cạnh và tôi không muốn ra khỏi đó.
Tôi không biết có phải là vì tôi sống ở miền nam Vermont
và trời lạnh cóng.
Kiểu như, tôi không biết.
Nhưng cảm giác đầu tiên là, “Ugh.”
Sau đó là nhận thức.
Nên cảm giác, nhận thức, rồi cảm xúc, rồi suy nghĩ, rồi hành động.
Đó là chuỗi sự kiện sinh học xảy ra trong một phần nhỏ của giây.
Và tôi biết đây là những gì đang xảy ra.
Vì vậy, tôi có cảm giác.
Sau đó tôi có nhận thức, tức là tôi nhìn quanh.
Nó tối mò.
Chris ở bên cạnh tôi.
Tôi rồi có một cảm xúc về điều đó, cảm thấy choáng ngợp, thất vọng,
kiểu như, bạn biết đấy, thường là điều gì đó tiêu cực.
Sau đó tôi có một suy nghĩ, rằng, “Tôi không muốn ra khỏi giường.”
Và điều đó đã kích hoạt hành động mà tôi sẽ thực hiện trong nhiều năm.
Và điều mà hầu hết chúng ta, tôi chắc chắn không hiểu,
là cảm giác, nhận thức, cảm xúc hoặc tâm trạng, suy nghĩ,
sau đó là hành động là chuỗi sự kiện.
Đó là cách mà bạn được lập trình sẵn.
Đây là cách nó hoạt động.
Cơ thể giữ, giống như, đây là cách nó hoạt động.
Chỉ đến khi tôi hiểu rằng, “Trời ơi,
nếu tôi không đảo ngược chuỗi này, cảm giác của tôi, nhận thức của tôi,
cảm xúc của tôi về mọi thứ và suy nghĩ của tôi, tất cả bốn hoặc năm điều đó
thực sự xảy ra trước hành động mà tôi thực hiện.
Và tôi không kiểm soát những gì tôi đang làm.
Cảm xúc và cảm giác và chấn thương của tôi và, như, tất cả những thứ
đã chạy trên chế độ tự động mãi mãi,
điều đó đang kiểm soát ai là Mel Robbins.
Và vào một thời điểm nào đó, nếu điều đó hoạt động cho bạn, thật tuyệt.
Nếu có một lĩnh vực nào đó trong cuộc sống mà bạn không hài lòng,
thì bạn phải đảo ngược thứ tự đó.
Hoặc, tôi đoán, hoặc và, bạn có thể đi trị liệu trong nhiều tháng trời
và làm việc để từ từ nhưng chắc chắn bạn sẽ thay đổi
cách suy nghĩ của mình, điều này cũng giúp.
Nhưng tôi thấy rằng hiểu rằng đó là chuỗi sự kiện.
Và với những ai trong chúng ta đã trải qua bất kỳ chấn thương nào từ thời thơ ấu,
nơi mà cảm giác là điều đầu tiên bạn cảm thấy rồi kích hoạt
toàn bộ con đường đó, hoặc bạn có bất kỳ loại lo âu nào,
một lần nữa, cảm giác của chuông báo thức,
điều đó lại kích hoạt toàn bộ con đường hành động và phản ứng,
đây là một trong những lý do tại sao bạn cảm thấy ngoài tầm kiểm soát.
Đó là vì cảm giác và sự kết nối trong cơ thể bạn
thực sự đang kích hoạt chuỗi phản ứng này,
và bạn thậm chí không nhận ra điều đó.
Đó là lý do tại sao việc tránh né mọi thứ hoặc đóng băng đã trở thành
phản ứng mặc định của bạn đối với mọi thứ.
Bởi vì mỗi cảm giác kích hoạt chính xác điều tương tự,
điều này dẫn đến một hành động tránh né.
Và cách để vượt qua điều đó là đảo ngược nó và bắt đầu bằng cách hành động,
làm những hành động tốt hơn, bất kể cảm giác của bạn là gì.
Có hai cách để vượt qua điều này.
Một là làm việc với một nhà trị liệu có giấy phép
người có thể giúp bạn thực hiện công việc sâu sắc hơn để hiểu chính mình
và hiểu các mẫu suy nghĩ mặc định của bạn
và làm việc để thách thức những giả định đó
và thay đổi cách suy nghĩ của bạn.
Điều đó hoàn toàn hiệu quả nếu bạn cam kết với quá trình thực hiện nó.
Cách thứ hai, và bạn có thể làm những điều này cùng nhau,
chắc chắn là cách mà tôi đã làm, là nhìn vào hành vi của bạn
và hiểu rằng có một chuỗi —
có một thứ tự xảy ra trong cơ thể bạn.
Và đảo ngược nó, tiếp cận theo cách hành vi trước.
Nếu bạn muốn có hình dáng tốt hơn, thì người mà bạn muốn giống như vậy sẽ làm gì?
Hãy hỏi bản thân hành vi đó là gì, bởi vì tôi sẽ nói với bạn,
lý do mà bạn không thực hiện những hành vi đó
là vì chuỗi sự kiện trong cơ thể bạn
từ cảm giác đến nhận thức đến cảm xúc và suy nghĩ
luôn nói với bạn, “Tôi không muốn làm điều đó.
Tôi không muốn. Nó sẽ không hiệu quả đâu.”
Tôi sẽ ăn cái đó.
Đúng vậy, tôi sẽ ăn cái đó. Tôi sẽ làm điều đó vào ngày mai.
Và bạn có thể đảo ngược nó.
Thật buồn cười, vì mọi người đều biết làm thế nào —
chà, tôi tin rằng 99% mọi người biết họ nên hành xử như thế nào
để trở thành người mà họ muốn trở thành.
Họ biết họ có thể không nên ăn cái đó —
tôi không biết — bát kem vào lúc 2 giờ sáng.
Họ biết họ có thể nên dậy vào buổi sáng
và chạy 5 km.
Họ biết họ có thể nên liên lạc với bạn bè
và gia đình của mình. Họ có thể — vân vân và vân vân.
Nhưng đây là vấn đề.
Bạn không đưa ra quyết định hành vi của mình bằng bộ não.
Bạn đưa ra chúng bằng cảm giác trong cơ thể bạn.
Nếu bạn không cảm thấy muốn làm điều đó, bạn sẽ không làm.
Thấy không, trước khi nó thậm chí đến được đây, bạn cảm nhận nó ở đây.
Và đây là điều đã tiết lộ với tôi.
Giống như, “Ôi, Chúa ơi.
Cảm xúc của tôi điều khiển toàn bộ cuộc sống của tôi.
Và đó là lý do tại sao tôi cảm thấy ngoài tầm kiểm soát.
Và đó là lý do tại sao tôi thất vọng với chính mình.
Và đó là lý do tại sao tôi có thể nói mãi mà không biết chán về những gì tôi cần làm và những gì tôi nên làm và điều này và điều kia. Nhưng khi đến lúc thực sự phải làm, nếu tôi không cảm thấy muốn làm, hoặc tôi sợ hãi, hoặc tôi như thế này, hoặc như thế kia, tôi sẽ không làm, điều đó có nghĩa là cảm xúc của tôi và các cảm giác trong cơ thể tôi và các khuôn mẫu đã được gắn chặt từ rất lâu rồi và các cơ chế đối phó tự động hoạt động, đó chính là điều điều khiển bạn. Không phải ở đây.
Vì vậy chúng tôi đã phá vỡ chu kỳ của mình. Ừ, đúng vậy. Chà, tôi không biết. Này, tôi thức dậy mỗi ngày – tôi vẫn – tôi biết tất cả những điều này. Và đây là điều khác mà tôi nghĩ là rất quan trọng cho bạn nghe, không phải bạn, Stephen, mà là tất cả mọi người đang xem và lắng nghe chúng tôi. Và đó là tôi cá nhân cảm thấy rằng điều quan trọng là hiểu rằng bạn có thể sẽ không bao giờ thích những việc bạn cần phải làm và bạn vẫn có thể làm chúng. Ví dụ, tôi sẽ không bao giờ thích việc ra khỏi giường. Và tôi vẫn ra khỏi giường khi chuông đồng hồ kêu. Tôi không thích dọn bát đĩa và tôi vẫn làm. Tôi không thích tập thể dục. Tôi vẫn làm. Tôi không thích ăn uống lành mạnh vào nhiều thời điểm. Tôi vẫn làm. Tôi không thích hít thở và tập trung vào bản thân. Khi tôi thực sự muốn hét lên với chồng mình và tôi vẫn làm vì tôi đã để cảm xúc và nỗi lo âu của mình và các phản ứng chấn thương và nỗi sợ hãi của tôi chạy đời sống của tôi quá lâu. Và tôi thà ở trong cái sự hàng ngày – tôi không biết bạn gọi nó là một cuộc chiến hay bạn chỉ gọi nó là – tôi chỉ đang trong một điệu nhảy hàng ngày với chính mình để liên tục trở lại với sự hòa hợp và bình yên và xuất hiện như loại người mà tôi muốn trở thành hơn là cảm giác của tôi có thể thế nào trong khoảnh khắc.
Một trong những điều tôi muốn nói với bạn là làm thế nào chúng ta biết điều mình muốn và làm thế nào chúng ta thiết lập mục tiêu. Lại nữa, chúng ta đang ở phần của năm mà mọi người đều đang suy nghĩ, chúng ta đã nói một chút về cách một người thay đổi bản thân, nhưng sau đó, việc biết hướng mình cần nhắm tới là một thách thức hoàn toàn mới. Làm thế nào để một người biết ở tuổi 30 trong cuộc đời tôi những mục tiêu thực sự mà tôi nên nhắm tới? Một phần lo lắng mà tôi có là tôi tự hỏi liệu tôi có đang bị thúc đẩy hay bị kéo lê. Bạn nghĩ sao? Không biết. Tôi không thực sự biết sự khác biệt. Tôi không biết. Không, tôi không. Bạn là người có động lực nhất mà tôi biết. Tại sao? Tôi không biết. Tôi sẽ hỏi bạn. Chỉ cho tôi phần này cho cuộc phỏng vấn của tôi. Thì, đây là một điều – Tại sao bạn là người có động lực nhất mà tôi biết? Tại sao bạn? Tôi? Ừ. Tôi nghĩ tôi đã chạy trốn khỏi một cái gì đó rất lâu. Nghe có vẻ như đang bị kéo lê. Có phải vậy không? Tôi thực sự đã ngồi đây với hàng trăm người và mỗi lần họ giải thích về động lực của mình cho tôi, nghe có vẻ như bạn đang bị kéo lê bởi sự xấu hổ, ý kiến của cha bạn về bạn, sự không tự tin, hoặc bất cứ điều gì. Đó là một cách tiêu cực để nói về điều đó. Ý tôi là, tôi cảm thấy như – Đó là lý do tại sao mọi người không thích điều đó. Bởi vì họ nghe có vẻ bất lực. Họ nghe như thể họ đang gắn vào phía sau một chiếc xe tải và nó đang chạy nhanh trên đường cao tốc. Chà, nếu bạn nhận ra rằng đó là điều nó là, bạn bỗng trở nên mạnh mẽ. Ừ, và bạn có thể lái. Vâng. Ừ.
Vì vậy, đối với tôi, nếu tôi nhìn từ góc độ những điều xấu đã xảy ra, có lẽ chỉ như việc chạy trốn. Như một bác sĩ tâm lý từng nói với tôi, thật thú vị với tôi rằng khi sự việc ấy xảy ra khi tôi học lớp bốn và đứa trẻ ấy trèo lên người bạn khi bạn đang ngủ, bạn ở trong một trạng thái khi bạn đang ngủ, nơi bạn hoàn toàn, theo giả thuyết là an toàn. Và vì vậy tôi không chắc, Mel, hệ thần kinh của bạn có bao giờ quay trở lại trạng thái cảm thấy an toàn. Và sau đó, sự cảnh giác quá mức với việc bạn có một người chăm sóc luôn có tính cách rất thất thường cũng khiến tôi cảm thấy luôn phải di chuyển. Bạn biết đấy, nếu bạn đang di chuyển, không ai có thể bắt được bạn. Và vì vậy, chậm lại, nếu bạn đặt nó trong bối cảnh đó, sẽ trở thành không an toàn, phải không? Tuy nhiên, nếu bạn nhìn vào rất nhiều trải nghiệm của chúng ta khi lớn lên, hầu hết chúng ta đều nhận được rất nhiều sự chú ý tích cực khi chúng ta đạt được. Và vì vậy chúng ta trở thành, dù bạn muốn nói là bị thúc đẩy hay bị kéo lê, có lẽ chỉ là vấn đề liệu bạn có đang kiểm soát nó hay không. Nhiều người trong chúng ta bị thúc đẩy bởi ước muốn cảm thấy được nhìn thấy, ước muốn cảm thấy được yêu thương, ước muốn nhận lấy những lời khen ngợi, đó là lý do mà rất nhiều người trong chúng ta cảm thấy bị thúc đẩy để đạt được vì nó gắn liền với cảm giác tự giá trị. Nó gắn liền với cảm giác được yêu thương, được nhìn thấy. Đối với tôi, tôi nghĩ rằng có lẽ, theo như bạn nói, tôi đã bị kéo lê kể từ khi tôi không kiểm soát được nó. Nhưng ngày càng nhiều, tôi cảm thấy sâu sắc bị thúc đẩy. Tôi thường nghĩ rằng mọi người cần bị kéo đến một nơi mà họ nhận ra rằng điều gì đó đã thất bại với họ để họ có thể xem xét lại và quyết định trở nên có chủ ý hơn và nắm lấy volant. Bởi vì trong trường hợp của tôi, tôi đã bị kéo 100% đến việc nghĩ rằng tôi cần một triệu bảng, một bụng sáu múi, bạn gái và một tay lái khung thể thao. Và sau khi có được những thứ đó, thì gần như một cuộc khủng hoảng tồn tại. Như kiểu, “Mình đang làm gì ở đây?” Điều gì đã thất bại với tôi và tại sao tôi lại đến đây? Và sau đó, vào khoảnh khắc đó, tôi thực sự có thể đánh giá lại các yếu tố thúc đẩy nội tại của chính mình và làm mọi thứ một cách có chủ ý hơn và phù hợp với việc tách rời khỏi suy nghĩ rằng bất kỳ điều nào trong số này sẽ xác nhận tôi ở một mức độ sâu hơn. Tôi nghĩ rằng rất nhiều điều mà chúng ta đang nói về không phải là những quyết định có ý thức mà ai đó đang thực hiện. Rằng có quá nhiều sự điều kiện hóa và lập trình xảy ra mà chúng ta không nhận thức được trong khi chúng ta lớn lên và trong khi chúng ta trải qua tuổi trẻ rằng bạn thậm chí không nhận ra bạn tránh né điều gì hoặc bạn đang đối phó như thế nào bằng cách bận rộn hoặc bạn đang đối phó bằng cách uống quá nhiều hoặc bạn đang theo đuổi điều gì đó vì bạn cảm thấy một cảm giác sâu sắc về sự tự ghét bỏ. Và rằng hầu hết các quyết định, ít nhất là trong trường hợp của tôi, đều là những phản ứng.
Chỉ cần một lần nữa, giống như tôi đang cố gắng làm tốt nhất có thể nhưng không thực sự kiểm soát được bất cứ thứ gì. Và cho đến khi, tôi thực sự tin điều này, cho đến khi bạn có thể trở về cơ thể của mình và chỉ đơn giản là làm dịu hệ thần kinh của mình và không làm cho động cơ nội tâm đó hoạt động quá mức. Nhưng để có thể chỉ, đây không phải là một thuật ngữ kỹ thuật, tôi cảm thấy như tôi đã làm dịu hệ thần kinh của mình bằng cách thực hiện liệu pháp tâm lý truyền thống, liệu pháp MDMA có hướng dẫn với chồng tôi, EMDR, tất cả các liệu pháp kích hoạt hành vi mà dẫn đầu bằng cách tiếp cận hành vi trước và bắt đầu hành động như con người bạn muốn trở thành. Hãy để họ. Hãy để họ, được không. Ồ, tôi đã rất bị cuốn hút bởi lý thuyết này, lý thuyết “hãy để họ” mà theo tôi là một kỹ thuật hành vi, tôi nghĩ vậy. Bạn có mô tả nó như một kỹ thuật hành vi không? Không, tôi không nghĩ vậy. Thì nó là gì? Vậy lý thuyết “hãy để họ” dựa trên một sự thật đơn giản. Cách nhanh nhất để kiểm soát cuộc sống của bạn là ngừng kiểm soát mọi người xung quanh bạn. Bạn không có ý tưởng về việc bạn đang lãng phí bao nhiêu thời gian, năng lượng và sự chú ý khi cố gắng kiểm soát người khác. Bạn không có ý tưởng về việc bạn đang tiêu tốn bao nhiêu năng lượng chỉ để nghĩ về, lo lắng về, ám ảnh về những gì người khác đang làm, những gì họ không làm, những gì họ cảm thấy, mà tất cả những điều đó bạn đều không có quyền kiểm soát. Và vì vậy, lý thuyết “hãy để họ” là lý thuyết đơn giản mà tôi ghi công cho con gái tôi đã dạy tôi, điều này đã tạo ra rất nhiều sự bình yên trong cuộc sống của tôi vì giống như mọi con người khác trên hành tinh này, tôi không có ý tưởng về số lượng ý kiến, sự thất vọng và kỳ vọng mà tôi có về những gì người khác đang làm hay những gì họ nên làm. Thật không thể tin nổi chúng ta đều bị ám ảnh về mọi người khác và những gì họ nên làm và những gì họ không làm. Và khi bạn bắt đầu áp dụng lý thuyết “hãy để họ”, bạn sẽ nhận thấy điều đó thật khó tin biết bao nhiêu bạn cần sử dụng nó. Có những trường hợp ngoại lệ. Nghĩa là, tôi có thể giải thích rất nhiều điều về điều này. Tôi sẽ kể cho bạn câu chuyện nhanh chóng về cách mà tôi đã học được điều này vì tôi nghĩ nó rất hữu ích. Vậy là, đó là buổi tiệc prom của con trai chúng tôi. Cậu bé đang học lớp 11 ở Mỹ. Và như hầu hết các bà mẹ, bạn biết đấy, tôi hoàn toàn ám ảnh về mọi thứ. Đây cũng là con trai tôi và đây là buổi prom đầu tiên của cậu ấy và tôi đã có con gái. Vì vậy, đó là một rạp xiếc hoàn toàn khác với các con gái của chúng tôi. Và tôi nghĩ rằng buổi tiệc của cậu ấy sẽ không có kịch tính vì cậu ấy là con trai, nhưng thực tế nó lại trở nên kịch tính hơn vì cậu ấy không nói gì. Và mọi thứ Steven đều là một cú vội vàng vào phút cuối, đúng không? Từ việc lấy bộ tuxedo cho đến việc cậu ấy cần một đôi giày thể thao Adidas Stan Smith nhất định. Và chúng tôi đã phải gửi gấp những thứ đó, đến mức cậu ấy chỉ định đi với bạn bè và rồi đột nhiên cậu ấy có hẹn hò. Rồi thì cô ấy muốn có một bông hoa cài áo. Cô ấy không muốn có bông hoa cài áo. Và rồi chúng tôi đang đi vào buổi tiệc chụp ảnh trước prom, lúc đó thật nhiều sự bình yên. Và con gái chúng tôi tình cờ ở nhà từ đại học và cô ấy đã ở đó trong suốt cuối tuần. Và đột nhiên trời bắt đầu mưa từ hư không. Và khi tôi nói mưa, tôi ý nói là có bão đá. Trời mưa xối xả. Và tôi nhận ra rằng không đứa trẻ nào trong số này có ô. Không đứa trẻ nào trong số này chuẩn bị cho điều này. Và vì vậy tôi quay sang con trai mình và hỏi, “Ôi, các con định đi ăn tối ở đâu?” Và nó nói, “Chà, con không biết.” Tôi quay sang chồng mình. Tôi nói, “Bọn trẻ không có kế hoạch cho bữa tối. Ý bạn là bọn chúng không đặt chỗ cho buổi prom sao?” Và vì vậy tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Bây giờ tất cả các bậc phụ huynh khác đều như, “Chờ đã, bạn không đặt… bạn có muốn tôi gọi điện không? Các bạn có muốn chúng tôi gọi pizza không?” Và sự căng thẳng đang tăng lên. Và tôi bắt đầu tham gia và con gái tôi nắm lấy cánh tay tôi. Cô ấy nói, “Hãy để họ. Chỉ cần để họ làm những gì họ muốn.” Và Oak kêu lên và nói, “Ê, mẹ, mình nghĩ mình sẽ đi đến chỗ taco.” Bây giờ chỗ taco mà chúng muốn đến, Steven, nó nhỏ như cái bàn này. Có 20 đứa trẻ. Trời mưa đá bên ngoài. Chúng đang ăn mặc đẹp đẽ. Và tôi có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ kiểm soát đang trỗi dậy như, “Bạn không thể đi đến chỗ taco. Bạn đang mặc tuxedo và được đôi giày mới. Đầm của cô ấy sẽ bị hỏng. Và bạn thậm chí không có ô. Bạn đang nghĩ gì vậy?” Và Kendall thì đang giữ tay tôi. Cô ấy nói, “Hãy để họ. Nếu họ muốn đi đến quán taco trong cơn mưa như trút và làm hỏng chiếc váy, hãy để họ. Đó là buổi prom của họ, không phải của bạn.” Và khi cô ấy nói vậy, tôi bắt đầu lặp đi lặp lại những từ đó, Steven. “Hãy để họ. Hãy để quán taco. Hãy để họ làm hỏng đôi giày của hắn. Ai quan tâm? Hãy để họ làm những gì họ muốn làm. Tại sao tôi lại lo lắng về những gì hắn đang làm? Tại sao tôi không lo lắng về việc tôi sẽ ăn tối ở đâu?” Và vì vậy đó là một khoảnh khắc. Và nó ngay lập tức khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Và từ thời điểm đó trở đi, tôi chỉ đơn giản nhận thấy hàng triệu tình huống khi ngồi ở nhà hàng tối đó và người phục vụ đang bận rộn với những thứ khác và họ không đến bàn. Tất cả mọi người cảm thấy như thế nào khi điều đó xảy ra? Hãy để họ. Hãy để họ bận rộn. Hãy để họ chăm sóc bàn khác. Đứng xếp hàng và mọi người, tôi không biết có điều gì đó về thế giới hôm nay, nhưng mọi người không thể đứng xếp hàng. Họ cứ đứng không yên và này nọ và người đó cho phép người ở hàng đó vào và họ không cho phép người từ hàng này vào. Hãy để họ. Hãy để họ. Và một số chủ đề thực sự quan trọng nữa. Như nếu con bạn muốn bỏ học, bạn có thể nói những gì bạn cần nói. Cuối cùng, đó là cuộc sống của chúng. Hãy để họ. Điều gì đang diễn ra ở tâm điểm đó? Có phải chỉ là việc giảm bớt kỳ vọng của một người? Vì vậy, quay lại điểm mà chúng ta đã nói về kỳ vọng và hạnh phúc, chúng ta giảm bớt khả năng thất vọng và vì chúng ta chỉ nói rằng, được rồi, để nó trôi đi.
Như vậy, điều cốt lõi trên khía cạnh tâm lý ở đây là gì
giúp chúng ta cảm thấy giải phóng khỏi căng thẳng và nhu cầu kiểm soát?
Bạn nghĩ đó là gì?
Tôi nghĩ rằng khi chúng ta ôm đồm vấn đề của người khác,
chúng ta tạo ra kỳ vọng cho họ.
Chẳng hạn như trong trường hợp của con trai bạn,
bạn đã có một kỳ vọng về đêm của cậu bé sẽ diễn ra như thế nào
và giày tập cùng các đồ dùng của cậu sẽ đi đâu.
Và kỳ vọng không được đáp ứng đó đang gây cho bạn những nỗi đau không cần thiết,
kiểm soát, căng thẳng, lo âu, cảnh giác.
Và chỉ bằng cách nói, “Bạn biết không?
Tôi chỉ mong điều tốt đẹp cho cậu ấy.”
Bạn đang cắt đứt dây kết nối với một loạt kỳ vọng khác
mà bạn hoàn toàn không cần.
Bạn không cần phải tự nguyện tạo ra nó.
Và hãy nhìn xem nó đã tạo ra bao nhiêu căng thẳng.
Đúng vậy.
Và hãy nhìn xem nó đã làm bạn khó chịu đến mức nào.
Đúng vậy.
Có rất nhiều điều đang diễn ra, Steven.
Đầu tiên, tôi cũng nên nói rằng có những ngoại lệ.
Trước hết, bạn không thể chỉ để cho con cái của mình
làm bất cứ điều gì chúng muốn nếu bạn là một bậc phụ huynh
bởi vì bạn phải đặt ra các rào chắn, đúng không?
Nhưng có rất nhiều sự kiểm soát mà chúng ta thực hiện trong cuộc sống của người khác
và điều đó đang phá hủy các mối quan hệ của bạn.
Một ví dụ tuyệt vời để sử dụng điều này là,
giả sử rằng bạn thấy bạn bè mình đi ăn brunch vào cuối tuần này.
Họ không mời bạn.
Điều này xảy ra thường xuyên với nhóm của tôi.
Hãy để họ đi.
Đúng vậy.
Hãy để họ đi.
Bởi vì điều thực sự quan trọng ở đây là nó thực sự không phải về người khác.
Hãy thấy rằng, một cách năng lượng, bạn đang mắc kẹt vào người khác
bởi vì bạn có một ý kiến về việc họ nên hoặc không nên làm gì.
Và ý kiến đó thường được thúc đẩy bởi sự không an toàn của bạn
hoặc thường được thúc đẩy bởi bản chất kiểm soát của bạn
hoặc bởi nỗi lo âu của bạn
hay bất cứ điều gì mà bạn có thể gặp phải.
Nhưng khi bạn để cho năng lượng của mình móc vào người khác,
bạn đã mất kiểm soát
bởi vì bây giờ bạn đang cố gắng lấy lại quyền kiểm soát
trong bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình,
như những gì bạn bè bạn đang làm cho buổi brunch cuối tuần này,
bằng cách tập trung vào họ.
Khi bạn nói để họ đi, điều thú vị là,
nó hoàn toàn khác biệt so với việc nói,
tôi sẽ chỉ buông xuôi, tôi không quan tâm, tôi không bận tâm.
Tôi là điều không hay.
Nếu bạn cảm thấy một làn sóng năng lượng hay cảm xúc nào đó về nó, bạn thực sự quan tâm
bởi vì cảm xúc là bằng chứng rằng điều đó đang ảnh hưởng đến bạn.
Vì vậy, hầu hết mọi người hiểu rằng bạn nên chỉ buông bỏ
hoặc bạn không nên quan tâm, nhưng họ không biết làm thế nào.
Khi bạn nói để họ đi, có một số điều thú vị xảy ra.
Thứ nhất, bạn thừa nhận những gì đang xảy ra,
điều này vừa thừa nhận rằng bạn bè của bạn đang đi ăn trưa mà không có bạn
và cũng thừa nhận rằng điều đó làm bạn khó chịu.
Và khi bạn nói để họ đi, bạn đang thừa nhận tình huống
và bạn gần như đang nói, tôi đứng trên nó và tôi cho phép điều này
bởi vì tôi thấy điều đó đang xảy ra.
Và sau đó, điều thú vị là điều đó xảy ra
bởi vì bạn không còn bị căng thẳng về những gì họ đang làm.
Bạn buộc phải nhìn lại bản thân.
Để họ đi, nếu bạn bè tôi đi ăn brunch
và họ không mời tôi và điều đó làm tôi khó chịu đến mức này
và tôi chỉ muốn để họ làm điều đó
thay vì ngồi đây mà suy nghĩ về nó.
Tôi cần phải chịu trách nhiệm về điều gì?
Bạn đang độc hại.
Vâng, có thể.
Hoặc tôi không bao giờ mời ai đó ra ngoài.
Hoặc nếu tôi muốn có nhiều trải nghiệm hơn với bạn bè của mình
tôi nên là người tổ chức mọi người cùng đi ăn brunch.
Hoặc có thể bạn bè của tôi chỉ có thể đi ra ngoài
và tôi không cần phải luôn được bao gồm
và điều đó không cần có ý nghĩa gì cả
và có thể tôi cần phải làm việc với liệu pháp.
Và điều xảy ra là khi bạn bắt đầu sử dụng cách nói để họ đi
để hạ thấp kỳ vọng của bạn và ngừng tập trung vào người khác
và những gì họ đang làm.
Nó buộc bạn phải chịu trách nhiệm
cho những gì bạn muốn trong cuộc sống của mình.
Liên kết với điều đó là điều mà tôi đã tìm thấy
mà mọi người thật sự thích khi bạn nói ra
đó là bạn nên giữ sự bình yên của mình và giữ quyền lực của mình.
Vâng.
Và nó có vẻ liên quan đến điều đó.
Rất đúng như vậy.
Vì vậy, khi bạn bắt đầu sử dụng điều đó,
bạn sẽ nhận thấy bạn thường xuyên bị khó chịu
hoặc thất vọng bởi những gì người khác đang làm.
Và đó là những người lạ trong một quán cà phê.
Đó là họ hàng của bạn.
Giống như chúng tôi vừa gặp một tình huống
ở đây ở Mỹ vào dịp Lễ Tạ Ơn
khi chúng tôi ghé thăm cha mẹ tôi
và họ sống trong một nơi nhỏ
nên chúng tôi có một chỗ mà chúng tôi phải thuê
để tất cả có thể ở bên nhau
nhưng nó không quá gần.
Và mỗi khi có một khoảnh khắc
nơi chúng tôi liệu có đi đến nhà họ không?
Chúng tôi sẽ đến nhà chồng của chúng tôi.
Và có ai đó có một kỳ vọng về việc chúng tôi nên ở đâu.
Thường thì người đàn ông cũ sẽ mắc kẹt ngay vào người đó.
Tôi chỉ có thể nói để cho anh ta đi.
Những người trong cuộc sống của bạn có quyền
có những phản ứng cảm xúc của họ
và điều đó không phải là trách nhiệm của bạn
để quản lý những phản ứng cảm xúc của họ.
Một phần lý do tại sao chúng ta mắc kẹt vào những tâm lý độc hại này
với mọi người là vì bạn là một phần của động thái đó.
Có người làm điều gì đó kích thích bạn.
Bạn bắt đầu thay đổi cách bạn xuất hiện.
Bạn bắt đầu bù đắp.
Bạn bắt đầu làm hài lòng người khác.
Hoặc bạn trở nên tức giận và giận dữ.
Và ngay lập tức bạn biết điều đó bùng nổ
và nó trở thành điều giống nhau lặp đi lặp lại.
Và bạn tự hỏi tại sao nó không bao giờ thay đổi.
Chà, một phần lý do đó là
người đó sẽ không bao giờ thay đổi.
Bạn không thể kiểm soát điều đó.
Nhưng bạn có thể thay đổi năng lượng
mà bạn đang đặt vào động thái đó.
Khi bạn được hỏi lời khuyên tồi tệ nhất mà bạn từng nhận được là gì,
bạn có nhớ mình đã nói gì không?
Tôi không nhớ. Điều đó là gì?
Vì vậy, lời khuyên tồi tệ nhất mà tôi từng nhận được
là rằng người khác có thể làm bạn hạnh phúc.
Ồ, điều đó thật sự đúng.
Thật sự đúng.
Tiền không thể làm bạn hạnh phúc.
Người khác không thể làm bạn hạnh phúc.
Và…
Nó có liên quan đến những điều bạn vừa nói ở đâu đó.
Nó có mối liên hệ rất chặt chẽ vì nhiều người trong chúng ta đang sử dụng năng lượng của mình để cố gắng khiến người khác thể hiện theo một cách nhất định. Khi nếu bạn thu hồi toàn bộ năng lượng đó và bảo toàn nó cho bản thân, bạn bỗng nhiên bắt đầu nhận trách nhiệm và bạn có nhiều năng lượng hơn để thực hiện các bước và thay đổi cách suy nghĩ của mình để có được những gì bạn muốn trong cuộc sống. Và cũng có những trường hợp ngoại lệ. Nhìn xem, bạn sẽ không chỉ để ai đó cầm lái ô tô nếu họ đã uống rượu. Vì vậy nếu điều đó nguy hiểm, nếu gây tự hủy hoại, nếu phân biệt, tôi nghĩ bạn cần phải can thiệp và làm điều gì đó. Nhưng đây là điều rắc rối. Hãy can thiệp với người bạn của bạn là một người nghiện. Hãy đề nghị trả tiền cho trung tâm điều trị nếu bạn có thể đủ khả năng làm như vậy. Nhưng sau đó bạn phải để họ làm những gì họ sẽ làm. Nó khiến trách nhiệm về cách bạn xuất hiện hoàn toàn thuộc về bạn, có nghĩa là bây giờ bạn đang hoạt động dựa trên các giá trị của bạn và những gì bạn muốn trong cuộc sống của mình và dựa trên kiểu người mà bạn muốn trở thành, không phải vì bạn làm điều đó vì nghĩa vụ hoặc thao túng hay kiểu giao dịch mà chúng ta thường có với mọi người. Nó có vẻ vừa ích kỷ vừa vị tha cùng một lúc theo cách nào đó. Tôi không nghĩ nó ích kỷ chút nào. Thật sao? Tôi thực sự nghĩ rằng đó là một trong những điều hào phóng nhất mà bạn có thể làm. Việc không kiểm soát người khác thì sao lại là một điều ích kỷ? Tôi không nói rằng tôi không quan tâm. Tôi đang nói rằng tôi nhận thức rằng bạn là một con người độc lập có cảm xúc riêng và con đường riêng trong cuộc sống và các giá trị và kỳ vọng riêng của bạn. Và khi tôi can thiệp và cố gắng sửa mọi thứ cho bạn hoặc thay đổi cảm xúc của bạn, thực sự tôi đang cướp đi cả những sự sụp đổ mà bạn cần. Tôi cướp đi trách nhiệm mà bạn cần phải chịu. Và tôi không sở hữu phần của phương trình trong mọi mối quan hệ. Mỗi mối quan hệ đều có sự trao đổi năng lượng. Tôi làm một điều gì đó. Và bây giờ bạn sẽ phản ứng. Và bạn sẽ phản ứng dựa trên những gì phù hợp với bạn chứ? Bạn sẽ phản ứng như một cách để cố gắng thay đổi tôi chứ? Tuy nhiên, việc gỡ bỏ cái móc đó lại cảm thấy như nó phục vụ bạn theo một cách sâu sắc, đó là phần ích kỷ của phương trình. Nó không cảm thấy ích kỷ, nhưng về lâu dài, nó sẽ phục vụ bạn. Vì vậy, đó là một hành động bảo vệ bản thân hay chăm sóc bản thân. Vâng, và tôi cũng cảm thấy rằng có một liều lượng tò mò lành mạnh trong điều này vì nó sẽ tiết lộ tất cả những điều trong cuộc sống của bạn mà thực sự làm phiền bạn. Bởi vì ngay bây giờ, bạn đang phân tâm bằng cách khó chịu về người khác. Thay vì rút toàn bộ năng lượng đó lại và nói, “Ồ, nếu điều đó thực sự làm phiền tôi rằng chị dâu tôi không bao giờ tới thăm tôi, thì tôi rõ ràng quan tâm đến mối quan hệ này.” Vậy tôi có quan tâm đến việc tôi đúng và họ luôn đến với tôi không? Tôi có quan tâm đến việc trả đũa hay tôi thực sự chỉ quan tâm đến việc xây dựng một mối quan hệ tốt với ai đó? Điều này cũng cực kỳ hiệu quả nếu bạn đang đối phó với ai đó có bất kỳ xu hướng độc hại nào, bất kỳ đặc điểm tự mãn nào. Khi bạn nhìn vào nghiên cứu xung quanh, đặc biệt là chủ nghĩa tự mãn và thực tế rằng con người không sinh ra đã như vậy, mà được tạo ra như vậy, họ rất khó thay đổi dựa trên nguồn cung mà họ liên tục cần. Khi bạn cho phép họ, tôi sẽ thấy điều gì đang đến. Tôi sẽ dự đoán điều gì đang đến. Tôi sẽ để họ có cơn giận dỗi, điều mà thường xảy ra. Và tôi sẽ vào trong điều này một cách rộng mở. Tôi sẽ không cho phép bản thân bị kích thích bởi nó vì tôi đang nói tôi biết người này là ai. Tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi đã ở trong động thái này nhiều năm, và tôi sẽ để họ làm những gì họ làm. Và khi điều đó xảy ra, nó gần giống như một trường lực cảm xúc xuất hiện. Điều này có áp dụng cho Chris không? Ồ, chắc chắn rồi. Ý tôi là, tôi đang cố gắng nghĩ về … Chris như thế nào? Chúng ta đã nói về anh ấy một chút lần trước. Chris thật tuyệt vời. Anh ấy đang học thạc sĩ về tâm lý học siêu cá nhân. Ồ, wow. Và anh ấy… Tôi thực sự, thực sự tự hào về anh ấy. Anh ấy đã bắt đầu… Anh ấy đã tổ chức các buổi retreat cho nam giới trong sáu năm. Và… Tại sao? Tại sao? Có phải có một chất xúc tác không? Có. Anh ấy đã rời bỏ việc kinh doanh nhà hàng, một con người tan nát, vì doanh nghiệp đã không thành công. Và anh ấy cảm thấy như một kẻ thất bại hoàn toàn. Dựa trên, bạn biết đấy, tất cả những thông điệp mà nam giới đặc biệt nhận được về việc cung cấp, anh ấy cảm thấy mình đã hoàn toàn thất bại trong việc hỗ trợ vợ và ba đứa con cùng với tất cả bạn bè và gia đình đã đầu tư. Và khi tôi bối rối và làm tất cả những gì tôi có thể để cố gắng giữ cho chúng tôi trụ vững, khi mọi thứ bắt đầu khởi sắc với tôi, bóng ma mà tôi tạo ra chỉ khiến anh ấy cảm thấy tồi tệ hơn. Và vì vậy anh ấy đang tìm kiếm một cái gì đó để thực sự kết nối lại với chính mình, để kết nối với những người đàn ông khác. Và vì vậy anh ấy đã tạo ra một thứ gọi là Soul Degree. Và đó thực sự là một dự án đam mê của anh ấy. Anh ấy chỉ tổ chức hai hoặc ba buổi retreat mỗi năm. Anh ấy vừa mở đăng ký cho năm tới và đã bán hết trong 24 giờ, điều đó cho thấy một chút về nhu cầu và mong muốn của mọi người có được những trải nghiệm sâu sắc hơn và kết nối sâu hơn. Và, bạn biết đấy, để quay lại chủ đề về mục tiêu, nếu bạn muốn đề cập đến điều đó. Tôi nghĩ rất quan trọng, bạn biết đấy, thời điểm này trong năm, khi ngày 1 tháng 1 đến, ngày 1 tháng 1 được gọi là một cột mốc tạm thời. Tôi không nhớ định nghĩa chính xác, nhưng đó là thuật ngữ được sử dụng cho những khoảnh khắc quan trọng – những khoảnh khắc tạo ra một trước và một sau. Và tất cả chúng ta đã có những trải nghiệm trong các ngày sinh nhật. Mốc 30 tuổi là một trong số đó. Vâng, tất nhiên rồi, đúng không? Một trước và một sau. Lý do tại sao có nhiều người đến phòng tập gym vào đầu tháng không chỉ vì động lực về giá cả, mà còn vì đó là một cột mốc tạm thời. Các quý trong doanh nghiệp, cột mốc tạm thời. Nhưng ngày 1 tháng 1 thực sự là một cột mốc tạm thời lớn.
Tôi nghĩ rằng việc đánh giá hoặc kiểm toán vị trí hiện tại của bạn trước khi bước vào những điều tiếp theo là rất quan trọng. Và tôi nghĩ đây là điều mà mọi người thường bỏ qua khi họ ngồi lại và ghi ra danh sách mục tiêu. Phần quan trọng nhất trong việc thiết lập mục tiêu cho bản thân, tôi tin là đầu tiên bạn phải hiểu vị trí hiện tại của mình. Có một bài tập đơn giản mà bạn có thể thực hiện. Nó giống như khi bạn nghĩ về các chỉ dẫn, thật không thể thực hiện việc chỉ dẫn cho ai đó nếu không biết điểm bắt đầu của bạn và nơi bạn muốn đến. Hầu hết mọi người chỉ đơn giản là ngẩng đầu lên và nói, “Tôi muốn đến đó” mà không hỏi “Tôi đang ở đâu ngay bây giờ?” Vì vậy, hãy lấy một tờ giấy trắng và viết ra tất cả các lĩnh vực trong cuộc sống của bạn. Không có công thức cho việc này, thật sự là như vậy. Bạn có thể làm 10 lĩnh vực khác nhau. Bạn có thể làm năm. Bạn có thể chọn các lĩnh vực như mối quan hệ, tiền bạc, sức khỏe, hạnh phúc của tôi. Và chỉ cần xếp hạng chúng. Bạn đang ở đâu? Một đến mười, một đến năm, bất cứ điều gì bạn muốn. Và giải thích lý do tại sao. Tôi nghĩ một mục tiêu rất tốt là đơn giản nói với bản thân, “Làm thế nào tôi có thể nâng số này lên hai hoặc ba điểm?” Điều đó ngay lập tức thay đổi hướng đi của bạn. Bạn biết rõ bạn bắt đầu từ đâu, và bạn tự hỏi, “Nếu sức khỏe của tôi ở mức hai, thì mức năm sẽ như thế nào? Và tôi có thể hướng tới điều đó không?” Đối với tôi, đó chính là mục tiêu. Mục tiêu giống như một điểm trên bản đồ mà là những bước tiếp theo của bạn. Giấc mơ là điều khác, và giấc mơ cũng quan trọng không kém, vì đó là khoảnh khắc bạn ngẩng đầu lên và trở nên thật yên lặng, và bạn lắng nghe những gì tâm trí, cơ thể và linh hồn của bạn đang nói với bạn. Bạn hướng la bàn bên trong của mình ra xa, và bạn tự hỏi, “Tôi muốn đi đâu?” Chẳng hạn, nếu bạn nghĩ về năm hoặc mười năm tới, cách dễ nhất để tôi xác định điều đó là, “Tôi đang ghen tỵ với ai?” Điều đó thường xuất hiện nhanh hơn so với những người tôi cảm thấy được truyền cảm hứng, vì sự ghen tỵ chỉ đơn giản là mong muốn bị chặn lại. Bạn không thể cảm thấy ghen tỵ với ai đó trừ khi bạn thực sự muốn một cái gì đó mà bạn nghĩ họ đang có. Và sự ghen tỵ xảy ra vì bạn đã nói với chính mình đâu đó trong tâm trí rằng bạn không thể có được nó, và đó là lý do tại sao nó xuất hiện như một cảm xúc tiêu cực. Nhưng tôi muốn bạn cân nhắc, nếu bạn cho phép bản thân ở thời điểm này trong năm hoặc ngay bây giờ sau khi nghe podcast này, hãy nhìn ra thế giới và tự hỏi, “Tôi đang được truyền cảm hứng bởi ai hoặc tôi đang ghen tỵ với ai?” Hãy cho phép bản thân làm điều đó. Và sau đó hãy tò mò, vậy điều đó là gì thực sự? Bởi vì có thể đó không phải là những chiếc xe sang trọng hay những thứ bạn thấy. Có thể đó là một cảm giác bình yên. Có thể đó là vì họ dường như có một cuộc sống gia đình tuyệt vời. Có thể đó là vì họ có một năng lượng rất sống động, rằng có điều gì đó phía sau bề mặt mà thực sự đồng bộ với những gì đã được lập trình trong bạn. Và hãy chú ý đến điều đó vì những giấc mơ đó tồn tại vì một lý do. Bạn thấy đấy, tôi nghĩ rằng chúng là những ánh đèn chỉ đường trong tương lai. Chỉ vì bạn có giấc mơ không có nghĩa là bạn sẽ đạt được nó. Mục đích của giấc mơ trong cuộc sống của bạn là để bạn vọng ngoại và chỉ hướng đi của bạn theo một hướng khác. Giấc mơ, giấc mơ và mục tiêu. Thật buồn cười vì khi bạn nói điều đó, tôi đã tự hỏi giấc mơ và mục tiêu của bạn là gì, và nó làm tôi nghĩ đến một bình luận mà tôi thấy trong cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta, lần gần đây nhất bạn tham gia podcast. Nó nói, “DML, bạn đã chạm vào tôi. Tôi đã có một trải nghiệm bị quấy rối tương tự. Tôi đã công khai sau trải nghiệm và nói với bố mẹ về điều đó. Nhưng tôi không nói cho họ biết trong nhiều, nhiều năm bởi vì tôi nghĩ tôi sẽ bị đổ lỗi cho điều đó, bởi vì đó là cách mà mẹ tôi luôn đối xử với tôi. Cuối cùng tôi có thể hoàn toàn đồng cảm với ai đó trong bạn. Suốt 71 năm qua, tôi đã sống trong sợ hãi. Nỗi sợ hãi, những từ viết hoa, vẫn kiểm soát tôi cho đến tận hôm nay. Giờ đây, nhờ bạn, tôi có câu trả lời. Bây giờ, tôi có thể sống những ngày còn lại của mình tốt hơn. Tôi đã dành cả cuộc đời mình để cố gắng sửa chữa bản thân. Với bạn, tôi có chỉ dẫn để đi theo bây giờ. Vậy nên cảm ơn bạn, Mel. Cảm ơn bạn vì đã chia sẻ điều đó. Một trong những điều sâu sắc về lý thuyết “hãy để họ” là nếu bạn đang trong một tình huống mà bạn sợ hãi phản ứng của ai đó, chỉ cần tự nói với mình, “Hãy để họ. Hãy để họ có phản ứng mà họ sẽ có.” Bởi vì nếu bạn cho phép không gian cho bố mẹ của bạn trong tình huống đó có phản ứng thật kinh khủng, bạn đã dự đoán rằng điều đó sẽ đến và bạn cũng đã cho phép họ được là con người. Và bạn tự trao quyền cho mình để làm những gì bạn cần làm cho bản thân, đó là nói ra công khai và nói sự thật về những gì đã xảy ra với bạn. Bởi vì nó không phải là phản ứng của bố mẹ bạn. Nó liên quan đến việc bạn tìm thấy lòng dũng cảm và đưa ra quyết định và hành động để nói rằng điều này đã xảy ra. Và đó là khởi đầu cho cuộc sống của bạn chuyển hướng hoàn toàn khác. Bởi vì, bạn thấy đấy, nỗi sợ là điều chạy theo cuộc sống của mọi người. Nó khiến bạn tránh né. Nó khiến bạn co lại. Nó khiến bạn sống trong im lặng. Nó khiến bạn chối bỏ những gì bạn đang cảm thấy. Và quá thường xuyên, nỗi sợ mà chúng ta cảm thấy nhiều nhất là nỗi sợ về những gì người khác sẽ nói. Chúng ta sợ phản ứng của người khác. Hãy để họ có nó. Hãy để họ là con người. Hãy để họ làm… Và tôi không nói hãy để mọi người đối xử tệ với bạn. Điều tôi muốn nói với bạn là khi bạn chịu trách nhiệm cho sự thật của mình và bạn chịu trách nhiệm cho việc diễn đạt nó và sau đó bạn chịu trách nhiệm cho ranh giới của mình và bạn chịu trách nhiệm cho sự chữa lành của mình, bạn có khả năng sống phần còn lại của cuộc đời mình theo một cách hoàn toàn khác. Khi nào bạn nhận được chẩn đoán ADHD của mình? Tôi nghĩ là khoảng 47 tuổi? Nó đã thay đổi mọi thứ như thế nào? Chà, thật tuyệt vời. Hoàn toàn tuyệt vời.
Bạn mới được chẩn đoán gần đây, đúng không?
Vậy thì mọi thứ đã thay đổi vì cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được điều gì đó về cách mà tâm trí tôi hoạt động
và cách mà tôi cảm thấy, khiến tôi suốt 47 năm
cảm thấy như thể có điều gì đó sai với mình.
Và tôi không thể tìm ra đó là cái gì.
Tôi được chẩn đoán giống như hầu hết phụ nữ lớn tuổi khác.
Và nó diễn ra như thế này.
Bạn có một đứa trẻ, nên chồng tôi và tôi có ba đứa trẻ, và đứa nhỏ nhất của chúng tôi, Oakley,
là một mớ hỗn độn tuyệt vời của nhiều thứ.
Một trong những điều mà cháu gặp phải là cháu gặp rất nhiều khó khăn ở trường.
Chúng tôi thậm chí không biết rằng cháu không thể đọc.
Có thể nói là tôi đã là một người mẹ đang ngủ gật ở vô lăng.
Chúng tôi không phát hiện ra rằng cháu không biết đọc đến khi cháu vào lớp bốn.
Và lý do chúng tôi không biết, và trường cũng không biết,
là vì cháu đã bù đắp quá mức trong lớp học bằng cách nói rất nhiều.
Là đứa trẻ đầu tiên dơ tay lên, blah, blah, blah, blah, blah, cứ như nói, nói, nói,
nên không ai biết rằng cháu đang gặp rắc rối.
Và đột nhiên, các bài toán trở nên khó hơn vì chúng trở thành các bài toán từ.
Đột nhiên, việc hiểu bài đọc và, bạn biết đấy,
không thể không nhắc đến việc cháu cũng bị chứng khó viết,
có nghĩa là chữ viết của cháu trông như thể cháu đang viết bằng chân.
Chữ viết của cháu thật tệ.
Và tôi đã rất bối rối về điều này vì cháu có thể ngồi trước TV
và chơi video game hàng giờ đồng hồ và có sự tập trung cao độ cùng với tất cả sự khéo léo đó.
Và tôi chỉ nghĩ, ôi, cháu đang phản ứng, cháu không thể chịu nổi trường học.
Vì vậy, chúng tôi có một giáo viên tuyệt vời trong hệ thống trường công,
người đã nói, bạn thực sự cần cho cháu đi kiểm tra, và tôi không muốn kiểm tra cháu trong trường.
Ôi, may mắn thay, chúng tôi đã đến một điểm mà chúng tôi có thể đủ khả năng để đi kiểm tra,
tôi nghĩ đó gọi là một bài kiểm tra tâm lý, cái gì đó, cái gì đó.
Nó là một từ dài.
Và đúng như dự đoán, kết quả kiểm tra trở về.
Người bác sĩ tâm thần học PhD nói, vâng, cháu có chứng khó đọc nặng.
Cháu có chứng khó viết nặng.
Cháu gặp vấn đề với chức năng điều hành,
có nghĩa là người điều phối hay thư ký trong não
giúp bạn tổ chức theo một vài bước phía trước.
Cháu có ADHD.
Và khi tôi đọc báo cáo này, tôi đang ngồi trong phòng khám nhi khoa,
Và tôi nhìn vào báo cáo này và đang đọc.
Tôi ngước nhìn bác sĩ nhi khoa mà tôi đã trở nên thân thiết
vì chúng tôi đã có ba đứa trẻ trong phòng khám này.
Và tôi nói, Mark, bạn nghĩ sao?
Có thể tôi có ADHD không?
Và anh ấy để báo cáo xuống, Stephen, và nói, bạn có nghĩ bạn có ADHD không?
Tất nhiên là bạn có ADHD.
Bạn là người mẹ có ADHD nhất trong toàn bộ phòng khám của tôi.
Tôi hỏi, bạn có ý gì?
Anh ấy nói, Mel, bạn rất thông minh.
Và yet bạn không bao giờ làm những gì bạn nói bạn sẽ làm.
Bạn sẽ rời khỏi đây và bảo tôi bạn sẽ gọi.
Bạn không bao giờ gọi lại.
Trẻ của bạn có thể hàng năm trời không đến khám vì bạn bỏ lỡ tất cả các cuộc hẹn kiểm tra sức khỏe của chúng.
Bạn phải vật lộn mỗi năm để tìm các cuộc kiểm tra sức khỏe cho trẻ.
Và bạn van xin chúng tôi — điều đó như là đồng hồ.
Tất nhiên là bạn có ADHD.
Và tôi nhìn anh ấy, Stephen, và hỏi, tại sao bạn không nói với tôi?
Anh ấy nói, vì tôi không phải là bác sĩ của bạn.
Và vì vậy tôi đã đi và làm kiểm tra, Stephen.
Và hóa ra, vâng, ADHD, chứng khó đọc, cùng một hồ sơ như con trai tôi.
Và điều thú vị khi có được chẩn đoán là tôi không hiểu ADHD là gì.
Tôi luôn nghĩ rằng ADHD là bạn không thể chú ý.
Giống nhau.
Đó không phải là tất cả những gì nó là.
Và vì vậy tôi đã học về nó và học rằng bé trai và bé gái biểu hiện hoàn toàn khác nhau.
Có một thế hệ phụ nữ mà tôi không biết bạn có biết điều này không, nhưng có một thế hệ phụ nữ được gọi là thế hệ bị lãng quên.
Và điều gì đã xảy ra là khi họ nghiên cứu ADHD, tôi đoán vào cuối những năm 60 và đầu những năm 70, họ chỉ nhìn vào bé trai.
Bé trai có xu hướng thể hiện triệu chứng của ADHD xung quanh độ tuổi bảy.
Và thường thì liên quan đến sự hiếu động hoặc khả năng không thể tập trung và kiểm soát các chuyển động của cơ thể mình.
Bé gái, ngược lại, không bắt đầu biểu hiện triệu chứng cho đến khoảng độ tuổi 12.
Và các triệu chứng thì rất khác nhau.
Bé gái trở nên vô chú, nhưng theo kiểu mơ màng.
Chúng trở nên hơi mất trật tự và hướng tất cả những điều này trở lại với chính mình.
Và vì vậy khi bạn trở nên hướng nội hơn và bạn vô chú và bạn rối loạn và bạn bắt đầu tự hỏi điều gì sai với mình.
Và bây giờ cộng thêm vào đó độ tuổi trung bình của bé gái để dậy thì cũng rơi vào khoảng đó.
Vì vậy, tất cả những thứ khác bắt đầu xuất hiện và hormone bắt đầu thay đổi.
Nếu bạn không được chẩn đoán và điều trị đúng cách, và tôi nói điều trị có nghĩa là tất cả các cách mà bạn có thể làm,
dù là nói về thuốc uống hoặc chỉ là những thói quen khác nhau mà bạn có thể có hoặc các hệ thống bạn có thể phát triển để hỗ trợ bản thân.
Nếu bạn không được kiểm tra đúng cách và bạn không giải quyết nó, bạn có biết điều gì xảy ra không?
Bạn phát triển lo âu.
À, thật ư?
Đúng rồi, bởi vì bạn đang ngồi trong lớp học và bạn không thể tập trung.
Và bạn mất trật tự và bạn bắt đầu cảm thấy một cảm giác lo lắng rằng bạn sẽ bước vào bài kiểm tra và bạn sẽ không thể làm được.
Rằng bạn sẽ lại mở ngăn tủ và mọi thứ sẽ bay ra khắp nơi.
Rằng bạn sẽ lại quên sinh nhật của bạn bè hoặc bạn sẽ quên làm việc này.
Vì vậy, tất cả sự lo âu này nổi lên bề mặt.
Vậy thì điều này.
Họ gọi chúng ta là thế hệ phụ nữ bị lãng quên vì bạn nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta chưa được chẩn đoán?
Tôi 55 tuổi.
Nếu tôi học tiểu học vào cuối những năm 70 và họ chỉ nghiên cứu bé trai.
Và vì vậy không ai biết đến điều này.
Chúng ta đều có một thế hệ phụ nữ đang phát triển lo âu ở mức cao trong trường trung học và đại học.
Tôi như trong sách giáo khoa.
Và vì vậy, chúng tôi được điều trị cho chứng lo âu và dùng thuốc để điều trị mà không giải quyết vấn đề cơ bản ngay từ đầu, đó là ADHD chưa được chẩn đoán. Đối với tôi, điều đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi và việc hiểu rằng ADHD không phải là sự không khả năng tập trung của bạn. Nó liên quan đến thực tế và tôi chắc rằng bạn có thể đã khám phá và biết điều này. Nhưng đối với bất kỳ ai, mỗi khi tôi nói về điều này, số lượng phụ nữ sẽ viết thư và số lượng cha sẽ viết thư về con gái của họ. Số lượng người nói, ôi Chúa ơi, tôi cũng đã trải qua chứng lo âu ở trường trung học và bây giờ tôi đã được chẩn đoán mắc ADHD, và điều đó là vì đứa con của tôi đang trải qua điều này. Và đây chính xác là câu chuyện của tôi. Điều này đang diễn ra một cách lặp đi lặp lại.
Và đây là điều đã thực sự giúp tôi, Stephen, và đó là điều này. Hiểu rằng việc tập trung và khả năng tập trung theo những cách thích hợp cần hai mạng lưới thần kinh khác nhau trong não của bạn. Bạn có thể nghĩ về nó theo cách này. Nếu bạn nghĩ về vỏ não trước trán, phần não này thực sự có nhiệm vụ giống như một nhạc trưởng của một dàn nhạc. Đây là ví dụ tốt nhất mà tôi đã nghe về những gì đang diễn ra nếu bạn có ADHD. Và điều đang xảy ra là nếu bạn nghĩ về một dàn nhạc và dàn nhạc đang khởi động, đúng không? Và nó giống như… Và tiếng trống đang… Và mọi người đang xê dịch trong chỗ ngồi của họ. Chúng ta đều biết tiếng đó, phải không? Đột nhiên, nhạc trưởng như là… Và mọi người đều im lặng, đúng không? Để điều khiển một dàn nhạc, bạn phải có khả năng làm hai việc cùng một lúc. Bạn phải có khả năng… Giảm âm lượng của các nhạc cụ dây ở đây. Và sau đó bạn phải có khả năng… Khuếch đại sự chú ý vào các nhạc cụ gõ ở đây. Và điều gì xảy ra khi phần não này của bạn không chuyển đổi đúng cách là bạn giống như Mel Robbins ở đại học. Và tôi sẽ có sách của tôi. Và tôi sẽ ở trong các kệ sách tại Thư viện Baker ở Dartmouth College. Và tôi sẽ ở đó vì tôi sẽ học, đúng không? Và nhạc trưởng của tôi không thể làm im lặng mọi thứ. Vì vậy, ngay khi tôi ngồi xuống, nếu tôi sẽ học, tôi phải làm hai điều. Tôi phải có khả năng làm im lặng tất cả tiếng ồn xung quanh. Tôi phải có khả năng làm im lặng tất cả tín hiệu trong cơ thể tôi. Để làm gì? Tôi có thể khuếch đại sự chú ý của tôi vào những gì tôi đang đọc. Khi phần não này của bạn không hoạt động, điều kết thúc xảy ra, hoặc ít nhất đây là cách mà nó đã được giải thích cho tôi, là tôi không thể tập trung vào sách của tôi vì tôi đang chú ý đến việc dạ dày của mình đang réo. Tôi nghe thấy mọi người đi lại và sau đó tôi nhìn xung quanh. Sau đó tôi chú ý đến việc tôi phải đi vệ sinh. Vì vậy, tôi đứng dậy, rồi tôi đi đi lại lại. Và đó là cách tôi sống một thời gian rất rất dài. Bạn có nghĩ đó là một phản ứng sinh tồn không? Bạn có ý gì? Trở nên rất nhận thức về môi trường xung quanh của bạn. Bạn biết tôi đang nói gì không? Có ai đã từng nghiên cứu xem liệu có mối liên hệ giữa chấn thương và ADHD không? Có. Gabel Maté, tôi tin là người đã đưa ra một lý luận khá thuyết phục cho tôi rằng ADHD dường như liên quan đến chấn thương thời thơ ấu, điều này, tôi sẽ nói không chính xác, vì vậy xin hãy tha thứ cho tôi, mọi người. Lập luận mà ông ấy đưa ra cho tôi là khi bạn có một tuổi thơ hỗn loạn hoặc chấn thương hoặc căng thẳng, như một cơ chế sinh tồn, bạn học cách tách ra. Và điều đó bảo vệ. Vì vậy, nếu cha mẹ bạn luôn la hét trong nhà, ví dụ, thì thật hợp lý khi bạn học cách tách ra ở thời điểm đó, nhưng cũng biết khi nào cần tập trung một cách ám ảnh. Và có thể điều đó là phần tập trung quá mức. Điều mà ông ấy thực sự nhấn mạnh với tôi là trẻ em trải qua một số dạng hiểu biết về môi trường căng thẳng ở tuổi nhỏ hoặc môi trường chấn thương, có khả năng cao hơn bị ADHD vì chúng đã học cách tách ra để tiết kiệm và sinh tồn. Đó là cách hiểu thô sơ của tôi về điều đó. Chà, điều đó thật hợp lý, phải không? Bởi vì nếu bạn cũng có một môi trường hỗn loạn thực sự, có thể không an toàn cho bạn để tách ra. Và vì vậy bạn phải ở trong chế độ cảnh giác cao độ đó, mà tôi nghĩ sẽ làm mệt mỏi nhạc trưởng trong não của bạn. Bởi vì bạn đang chú ý đến các tín hiệu sinh tồn trong cơ thể mình cùng lúc với sự hỗn loạn trong ngôi nhà của bạn. Và ngay cả khi bạn đang tách ra khỏi những người cha mẹ đang la hét với nhau, bạn vẫn đang chú ý đến điều đó vì tránh cho nó không leo thang, bạn phải biết. Và vì vậy tôi nghĩ nó hoàn toàn hợp lý, thật lòng mà nói. Nhưng đó chỉ là một bước ngoặt quan trọng. Và đó là một bước ngoặt khi biết sự khác biệt giữa con trai và con gái và mối liên hệ với chứng lo âu theo cách phát triển nổi bật cho những người trong chúng tôi đã trải qua kinh nghiệm này của việc có chẩn đoán này, học nó muộn trong cuộc đời, và sau đó truy tìm lại và nói, ôi Chúa ơi, tôi đã được điều trị cho chứng lo âu trong suốt những năm qua khi vấn đề thực sự là vấn đề chú ý này. Và nếu bạn lấy lý thuyết của Gabriel Maté, mà tôi nghĩ có thể chính xác, hãy quay ngược lại còn sâu hơn nữa và có thể đó là một dạng chấn thương thời thơ ấu đã làm rối loạn các dây dẫn. Thời kỳ mãn kinh, bạn đã nói về thời kỳ mãn kinh trước đó. Vâng, chúng ta có phải bàn về điều đó không? Ý tôi là, Chúa ơi, được rồi. Tại sao? Bạn muốn biết gì? Tại sao bạn lại phản ứng như vậy? Bạn biết đấy, vì nó thật khó hiểu. Và nó khó hiểu vì có, tôi không biết liệu đó có phải là từ đúng hay không, nó áp đảo. Mọi người trong độ tuổi của tôi đều nói về điều đó vì điều xảy ra là bạn bắt đầu mất kiểm soát cơ thể của mình. Và bạn đang trải qua tất cả những thay đổi mà bạn cảm thấy như mình không thể kiểm soát. Và vì vậy, bạn biết, tôi nhận ra tôi trông giống như một người rất gầy. Và sự thật là tôi là một người rất gầy. Tôi không thay đổi thói quen của mình trong, tôi không biết, tám năm qua. Tôi có thói quen rất, rất lành mạnh vì tôi tự ép mình làm những điều tôi không muốn làm. Và dù vậy chúng không hoạt động. Và cơ thể tôi đang phình ra và sương mù não đang gia tăng. Và tôi như một cái lò sưởi để ngủ bên cạnh vào ban đêm.
Và tất cả những điều này là do sự thay đổi mức độ estrogen trong cơ thể tôi. Và điều rất thách thức khi phải đối phó với loại thay đổi nội tiết tố này là có quá nhiều lời khuyên mâu thuẫn tồn tại. Để thực sự biết điều gì đang xảy ra trong cơ thể của bạn, bạn phải xét nghiệm máu. Bạn phải xem xét những gì đang diễn ra bên trong. Điều đó thực sự rất tốn kém đối với hầu hết mọi người. Nó cũng là một vấn đề bảo trì lớn. Nó cực kỳ phiền toái và không cảm thấy như có ai thực sự có kiến thức rõ ràng về điều này. Và tôi nghĩ rằng, với tư cách là một người phụ nữ, thật là bực bội khi biết rằng phụ nữ thậm chí chưa từng được tham gia vào nghiên cứu y học cho đến cuối những năm 80. Và thậm chí còn bực bội hơn khi biết, và nhìn, tôi có thể sai về điều này, nhưng chúng tôi đã có một chuyên gia trên chương trình của chúng tôi giải thích rằng họ chỉ sử dụng phụ nữ sau mãn kinh vì họ không muốn hormone của phụ nữ làm sai lệch kết quả của các xét nghiệm mà họ đang tiến hành với thuốc. Vì vậy, thật sự có cảm giác rằng đây là một khu vực xám lớn cho hơn một nửa dân số. Toàn bộ mạng lưới của chúng ta từ não tới toàn bộ cơ thể đều chạy trên estrogen. Có nghiên cứu mới về việc hoàn toàn ngăn chặn mãn kinh vì sức khỏe của phụ nữ, phụ nữ… Tôi không phải là chuyên gia y tế, vì vậy tôi đang cố gắng tìm hiểu tất cả những điều này để tự giáo dục mình. Tôi có nên uống thuốc? Tôi có nên thoa kem? Tôi có cái miếng dán nhỏ này không? Tôi có nên ngủ trên một miếng đệm lạnh để chồng tôi không phàn nàn rằng tôi đổ mồ hôi ướt đẫm chăn hay không? Tôi có nên làm những thứ như trên bambo? Thật quá tải. Và rồi, bạn biết đấy, tôi thậm chí còn cảm thấy má tôi nóng lên. Có thể tôi đang có cơn bốc hỏa. Tôi không biết. Tất cả những gì tôi biết là tôi đang uống nước, tôi đang dùng progesterone và đang sử dụng miếng dán estrogen. Và bây giờ tôi đã thử xét nghiệm máu và mỗi người có một ý kiến khác nhau. Có phải do sức khỏe ruột của bạn? Hay sức khỏe estrogen của bạn? Tôi không biết. Tôi chỉ biết cơ thể tôi đang thay đổi. Và có những ngày tôi cảm thấy như một con ngựa cái được thả ra đồng cỏ. Và một phần của vấn đề là tuổi thọ. Nếu bạn nghĩ rằng, tuổi thọ của chúng ta đã vượt quá chu kỳ sinh sản của phụ nữ nhiều. Và vì vậy, giờ đây, đối với hầu hết chúng ta, sẽ còn thêm 30 hoặc 40 năm nếu chúng ta chăm sóc bản thân. Và đó là một khoảng thời gian dài để sống một cuộc sống đầy sức sống và tuyệt vời, mà tôi tin rằng chúng ta có thể làm được. Và để có một cơ thể mà toàn bộ hệ thống của bạn cần estrogen nhưng cơ thể bạn lại bắt đầu mất nó. Và đó là một phần lý do tại sao có rất nhiều nghiên cứu thú vị đang diễn ra xung quanh việc liệu câu trả lời có phải chỉ đơn giản là giữ cho chúng ta có chu kỳ kinh nguyệt hay không để chúng ta tự nhiên sản xuất điều này trong cơ thể. Thật thú vị. Thú vị một điều là tôi sẽ không trải qua thời kỳ mãn kinh. Ồ, điều đó sẽ thú vị. Bạn sẽ phải trải qua thời kỳ mãn kinh vì bạn có thể sẽ có sự giảm testosterone. Nhưng về chủ đề mãn kinh, tôi sẽ bị bao quanh bởi những người phụ nữ đang trải qua điều đó. Ôi trời tôi, bực bội và sưng phù và đủ mọi thứ. Vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. Và tôi muốn đảm bảo rằng tôi hiểu. Đó là lý do tại sao tôi rất tò mò về điều này. Nhưng điều điên rồ là tôi chỉ mới tìm hiểu về nó khoảng một năm trước trên podcast này. Chờ đã, bạn không biết về mãn kinh? Không. Vâng, điều đó đúng. Bạn là một người đàn ông 30 tuổi hoặc 31. Tại sao bạn lại biết về mãn kinh? Tôi đã học được từ việc phỏng vấn mọi người trên podcast này. Và tôi đã rất bị cuốn hút bởi điều đó vì mọi người không nói đủ về nó. Hoặc ít nhất họ chưa từng nói nhiều trong lịch sử. Cuộc trò chuyện, theo quan điểm của tôi, đã tăng lên về độ phổ biến văn hóa trong vài năm qua. Vậy, đây là cách nhìn của tôi về nó, Stephen. Cảm ơn Chúa là điều đó đã xảy ra. Vâng. Bởi vì nếu bạn nhìn vào thực tế rằng phụ nữ không được đưa vào nghiên cứu y tế cho đến cuối những năm 80, và bạn nhận ra rằng hơn một nửa dân số là phụ nữ, và rằng mãn kinh và sức khỏe hormone của phụ nữ là một phần trong chương trình học của các bác sĩ sản khoa. Và điều đó là một phần khổng lồ trong cách mà cơ thể phụ nữ hoạt động. Nếu chúng ta kéo hết lớp da ra, những gì bạn thấy là tất cả các dây thần kinh, và nguồn năng lượng mà thực sự đang lưu thông trong cơ thể phụ nữ là estrogen và các hormone khác. Đây, một lần nữa, tôi không phải là chuyên gia y tế. Tôi chỉ là một người phụ nữ đang cố gắng tuyệt vọng để tìm hiểu cách hiểu một chủ đề cực kỳ quan trọng mà cho đến những năm gần đây chưa được nhìn nhận với sự khắt khe về mặt khoa học mà nó xứng đáng và đòi hỏi, và mà phụ nữ trên toàn hành tinh cần. Và nó chỉ như một ý nghĩ thứ yếu rằng, ôi, được rồi, bạn sẽ sử dụng một số hormone, và rồi sẽ xong, và bạn sẽ vượt qua nó. Ý tôi là, hầu hết những lời khuyên mà tôi nhận được khi bắt đầu thấy sự dày lên và những cơn bốc hỏa bắt đầu xuất hiện, và có quá nhiều thông tin để tôi có thể nói về tất cả các triệu chứng khác mà bạn có thể cảm thấy khi bạn trải qua mãn kinh, thì cơ bản chỉ là, ồ, bạn biết đấy, nó sẽ mất khoảng 10 năm và rồi bạn sẽ hồi phục. Điều đó không thể chấp nhận được khi nói đến cách chúng ta có thể chăm sóc và trao quyền cho hơn một nửa số người trên hành tinh này. Và mặc dù vậy, điều thú vị là tôi tin rằng sẽ có ai đó sớm tìm ra điều này, rằng sẽ có thêm nhiều nghiên cứu. Đã có những công ty xuất hiện khắp nơi đang làm những điều thực sự thú vị. Nó chỉ đơn giản là một trong những vấn đề thực sự khó hiểu, bởi vì nếu bạn tìm kiếm trên Google hoặc nghe một chuyên gia về chủ đề này, sự thật là nó phụ thuộc vào lịch sử cá nhân của bạn. Bởi vì nếu bạn đã từng có bất kỳ hình thức nào của bệnh ung thư vú hoặc có lịch sử về điều đó trong gia đình bạn, nó có thể rất nguy hiểm hoặc đe dọa đến tính mạng của bạn khi dùng hormone. Vì vậy, một lần nữa, tôi có rất nhiều điều muốn nói về điều này vì tôi đang ở giữa nó, nhưng tôi không biết nhiều, và tôi nghĩ đó là điều đáng sợ. Câu hỏi cuối cùng của tôi trước khi tôi chuyển sang cuốn sách. Câu hỏi khó khăn nhất mà mọi người hỏi tôi, và tôi đã đấu tranh với nó trong vài năm, và tôi vẫn đang gặp khó khăn với nó bây giờ, thật lòng mà nói, là họ hỏi tôi điều gì thúc đẩy tôi, và tôi luôn do dự vì tôi không muốn đưa ra một câu trả lời nhảm nhí.
Tôi có thật sự biết điều gì đang thúc đẩy mình ở đâu đó bên trong không? Bạn đã nói nhiều về việc đó là tiềm thức. Tôi không thật sự biết. Câu hỏi khác mà mọi người thường hỏi tôi là mục tiêu của bạn là gì? Bởi vì tôi nghĩ mình đã có một kiểu thiên hướng hoặc cách nhìn nhận rằng… Tôi không biết. Tôi không biết liệu có một mục tiêu hay không. Tôi biết rằng, bạn biết đấy, có một trạng thái tồn tại mà tôi muốn đạt được mỗi ngày, cảm giác mà tôi muốn, nhưng có phải đó là một mục tiêu không? Bởi vì tôi đã hoàn thành rất nhiều mục tiêu của mình, và đó không phải là điều khiến tôi cảm thấy thoải mái. Vậy nên tôi khá cẩn thận khi đặt ra bất kỳ mục tiêu nào. Vậy nên tôi sẽ đặt câu hỏi cho bạn. Mục tiêu của bạn là gì…? Oh, cảm ơn rất nhiều. Mục tiêu của bạn là gì? Có một mục tiêu nào không? Có phải đó là một câu hỏi vô nghĩa không? Bởi vì tôi đã đọc câu đó cho bạn. Điều đó, ý tôi là, không ai có thể có tác động sâu sắc hơn đến cuộc sống của một người khác như vậy. Nên tôi kiểu như, bạn đã làm được điều đó. Bạn có hàng triệu người theo dõi. Bạn đã chinh phục ngọn núi. Bạn có xe, tiền, tiết kiệm. Con cái thì ổn. Các mối quan hệ đang ở vị trí tuyệt vời. Mục tiêu của tôi là tận hưởng mọi thứ nhiều nhất có thể. Bạn có thể tiếp tục. Một mục tiêu khác là có mối quan hệ tuyệt vời với các con và chồng của mình. Tôi nghĩ việc có… Thật sự rất thỏa mãn khi có những đứa trẻ trưởng thành trở thành những người bạn thân thiết. Tôi thực sự yêu điều đó. Tại sao điều đó làm bạn cảm động? Bởi vì chúng thật tuyệt. Ý tôi là, điều làm tôi cảm động là vì tôi biết chúng chọn dành thời gian bên chúng tôi. Và tôi đã thấy điều này trên… Nó đang lan truyền. Tôi chắc chắn bạn cũng thấy về việc thời gian bạn dành cho cha mẹ giảm dần theo thời gian. Nó thực sự bị tụt dốc. Nên tôi rất trân quý thời gian tôi có với chúng vì tôi nghĩ tất cả chúng đều rất thú vị và độc đáo. Và tôi yêu điều đó vì chúng chọn dành nhiều thời gian bên chúng tôi. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng đặt câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ sẽ đặt câu hỏi cho ai. Liệu có phải về thời kỳ mãn kinh không? Bạn có thể tưởng tượng không? Chà, có thể, nếu tôi sẽ trả lời. Câu hỏi dành cho bạn. Tôi yêu cách mà những câu hỏi này luôn là những câu hỏi khó nhất. Các câu hỏi của tôi thì đều dễ như ăn kẹo. Thách thức khó khăn nhất mà bạn đã vượt qua là gì? Tôi nghĩ có rất nhiều… Tôi có một triệu câu trả lời cho điều này. Giống như, tôi muốn nói việc ra khỏi giường mỗi sáng khi tôi không muốn. Bởi vì khả năng cảm nhận sự kháng cự trong cơ thể và ra khỏi giường để đối mặt với ngày mới là kỹ năng bạn cần cho bất kỳ sự thay đổi nào. Và tôi gặp phải điều đó mỗi ngày theo nhiều cách. Tôi nghĩ thách thức khó khăn nhất, nếu bạn đo lường bằng thời gian, có lẽ là việc cải tổ hệ thần kinh của tôi, nếu điều đó thậm chí là khả thi. Về mặt kỹ thuật, có lẽ đó không phải là điều mà bạn làm, nhưng là để loại bỏ tất cả những điều rối rắm mà đã tồn tại. Và bạn không thể hoàn toàn loại bỏ nó, nhưng để tạo ra những con đường trong cơ thể tôi mà trước đây bị chi phối bởi chấn thương, nỗi sợ hãi hoặc lo âu mà đã được cắm rễ, không để chúng trở thành mặc định. Và để có được một mức độ tự nhận thức và có những công cụ để có thể nhận ra bản thân. Và để nói rằng, “Ôi, không thể trở thành con gấu xám lúc này được.” Và tập trung vào việc hành động, như bạn đã nói. Đúng vậy, và chỉ đơn giản là ưu tiên cho sự bình yên. Cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự xuất sắc của bạn. Tôi có thể nói về một số điều cụ thể mà tôi nghĩ là thật sự xuất sắc về bạn, nhưng có lẽ tôi sẽ ở đây thêm hai giờ nữa. Cảm ơn bạn rất nhiều, bởi vì bạn có một tài năng, trí tuệ, khả năng phân tích, hiểu biết, phản ánh, thể hiện, và thật lòng, dễ bị tổn thương theo cách mà thế giới đang rất cần. Nó cần ai đó có tài năng đó để hiểu, tự suy ngẫm, xử lý và giao tiếp. Và đó là những gì bạn có. Và tôi không… Thật khó để nghĩ ra nhiều ví dụ mà tôi đã thấy điều đó. Giống như, bạn là một trong những người độc nhất. Và tiếc thay, đó là một trách nhiệm. Đó là một trách nhiệm lớn lao. Tôi không cảm thấy như vậy. Tôi cảm thấy điều đó dễ hơn nhiều so với việc giả vờ, người bạn. Tôi nhìn bạn và nghĩ, “Bạn có quá nhiều tài năng đến mức đó là một trách nhiệm.” Bởi vì bạn có thể tác động đến bà lão 71 tuổi này để thay đổi cuộc đời mình. Tôi thấy đó là một trách nhiệm. Và bạn biết điều gì tôi nghĩ là điều tuyệt vời trong cuộc sống? Những trách nhiệm ý nghĩa. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đang cố gắng tìm kiếm điều đó. Và tôi nghĩ đó là món quà mà bạn đang có. Vậy nên, bạn biết đấy, tôi sẽ luôn là người hâm mộ số một của bạn. Và bây giờ, thực sự tôi nghĩ bạn chỉ mới bắt đầu hành trình của mình. Nên tôi rất hào hứng để xem tất cả điều đó diễn ra. Cảm ơn bạn, mẹ. Cảm ơn. Tôi có thể nói thêm một điều nữa không? Không, tất nhiên bạn có thể. Bình luận đó của… Tên cô ấy là gì? Tôi không nghĩ cô ấy để lại tên. Được rồi, vậy bình luận đó làm tôi… Một trong những lý do khiến tôi nghĩ mình được thúc đẩy là vì tôi biết có bao nhiêu người trải qua cuộc sống hàng ngày mà cảm thấy vô hình và bị mắc kẹt, không được nhìn thấy. Và vì vậy, nếu tôi có thể chia sẻ bất kỳ điều nhỏ nhặt nào mà tôi đã làm có sự khác biệt hoặc bất kỳ chi tiết nào về một thách thức mà tôi đang đối mặt, thậm chí nếu đó là phàn nàn về thời kỳ mãn kinh hay cơn bốc hỏa hay đầy hơi. Nếu điều đó có nghĩa là một con người nào đó ở đâu đó trên thế giới nói, “Mình không phải là người duy nhất.” Đó là lý do tôi làm những gì tôi làm. Bởi vì tôi đã sống trong một thân thể và bộ não trong quá nhiều thập kỷ với suy nghĩ, “Tôi nghĩ mình là người duy nhất cảm thấy như thế này. Tôi nghĩ có điều gì đó sai với mình. Tôi không nghĩ mình sẽ bao giờ có thể sửa chữa điều này và điều đó đơn giản là không đúng. Bạn không phải là người duy nhất. Có ai đó trên hành tinh này cũng đang trải qua điều đó và đã thay đổi cuộc sống của bạn tốt hơn. Và nếu họ đã làm được điều đó, thì bạn cũng có thể.” Cảm ơn bạn. Không có gì. Bạn có cần một podcast để nghe tiếp theo không? Chúng tôi đã phát hiện ra rằng những người thích tập này cũng thường rất thích một tập gần đây khác mà chúng tôi đã thực hiện. Vì vậy, tôi đã liên kết tập đó trong phần mô tả bên dưới. Tôi biết bạn sẽ thích nó. [Âm nhạc] [Âm nhạc] [Âm nhạc] [Âm nhạc] [Âm nhạc] [Âm nhạc] [ÂM THANH TRỐNG]
生活中有些事情可以讓你變得更好。
那麼,讓我告訴你這個秘密。
梅爾·羅賓斯(Mel Robbins),是一位受人信任的信心與動機專家,
以獨特而真實的建議聞名,
使她成為全球最受歡迎的演講者之一。
不要依賴動機。
動機毫無意義,因為在你需要它的時候它不在。
事實是,如果發展出良好的習慣或改變思維方式是件容易的事,
那麼每個人都會實現自己的夢想。
改變是非常困難的,因為我們天生就有
發現看似相似的模式並重複它們的傾向。
還有一個會不斷對你說話的內心聲音。
「你真糟糕,這次搞砸了。
我的天,你永遠都不會有成就。」
不斷地告訴自己你的想法,
而你對自己的看法則驅動著你所做的事。
但幸運的是,有兩種方法可以解決這個問題。
一種是,這確實有效。
讓他們去吧。
讓他們去吧。讓他們去吧。讓他們去吧。
「讓他們」理論基於一個簡單的真理。
掌控自己生活的最快方法
是停止控制周圍的每一個人。
這種看法通常源於你的不安全感、
控制欲、焦慮,
它正在毀壞你的人際關係。
但當你說「讓他們」的時候,會發生一些非常有趣的事情。
你會發現這真是改變人生的時刻。
在這個時候,每個人都在思考
他們想要在生活中做出哪些改變。
但當你的環境保持不變時,變成新的人是非常困難的。
在這一集節目中,我和梅爾展開了一段旅程,
找出你在家中收聽這一切的橋接方式,如何改變你的生活。
我們分析了科學,研究了經過驗證的策略,
還討論了我們都需要在進入新的一年時進行的心態轉變,
如果我們想要有機會縮短與潛力之間的差距。
當我提到潛力時,我不是僅僅談論成功。
我談論的是幸福,我談論的是健康。
我認為每個收聽這個播客的人
都非常關注這些問題。
梅爾有一句話,關於「讓他們」理論的想法,
聽起來如此簡單,但我真心相信它可以改變你的生活。
無論是在你的工作人際關係中,與伴侶之間,
或是當某人在交通中插隊,這「讓他們」理論。
對我來說,自從梅爾告訴我這個後,它大大改善了我的生活。
我迫不及待想要讓你聽這一集。
梅爾真的太棒了。
在節目開始之前,我想和你達成一個協議。
我向你保證,我們會在每一個方面讓這個節目變得更好。
我們有宏大的計劃,將這個節目轉變為更多類似紀錄片的對話,
我們辛勤工作,帶入我們正在談論的事物的片段,
以給你更大的背景和更深的意義。
我希望你選擇和我們一起踏上這段旅程。
享受這一集。
[音樂]
梅爾,我在想那位45歲的計程車司機,就是她的爸爸。
我在想朱迪思,她想創辦一個手提包業務的想法,
但她已經56歲,也許社會已經讓她相信她現在不能改變。
她不能從現在的情況中轉變。
我還在想那位27歲的醫學畢業生,因為移民母親告訴他們這是成功和幸福,
所以成為了一名牙醫,而他們從未聽從內心的聲音。
那些感到已經走入死胡同,而且再也無法回頭的人,
怎麼轉回來,向前邁進呢?
我的意思是,我甚至不知道該朝哪個方向前進。
你不必回頭。
好吧。
因為事實是這樣的。
首先,我55歲,直到54歲的時候,我才開始進入播客領域。
我個人認為,我的生活和我所建立的事業,以及我每天樹立的榜樣,
都證明了,你可以在任何年齡做出轉變,朝著新的方向前進。
在我的人生中,有一個隱喻幫助了我,史蒂文,那就是我把生活視為長途自駕旅行。
我知道這聽起來非常俗氣,但請耐心聽我一分鐘。
如果你把你生命中的每一年都當作里程碑,而事實是我們都從零開始,
最終都會在某個地方結束。
當你把生活當作自駕旅行,而你是駕駛者,
那就意味著你需要決定接下來去哪裡。
在任何時候,你都可以停下來,停下該死的車。
如果你感到迷茫,或者迷失方向,或者走到了絕路,
不要在原地打轉。
先停下來,評估你現在的位置,重新調整回內心的導航系統,
你可以把生活朝新的方向轉變。
在商業中你會一遍遍地這樣做。
你有這種自然的好奇心,這種內在的推動力。
如果你的直覺告訴你向前,那就指向它。
我有這個,但對所有收聽或觀看我們的人來說,
如果你感覺上似乎從來沒有那種直覺告訴你應該往哪走,那麼讓我告訴你如何做出下一個重大決定的秘密。
這個秘密就是,注意你生活中哪些事情讓你感到不快,
因為生活中有正面的導航信號,也有負面的信號。
在我的生活中,史蒂文,你似乎能夠觸及那些正面的東西。
而我則更深刻地與那些負面的情緒——嫉妒、挫折、憤怒相連結。
每當這些情緒在我身體中出現,這就是一個內心深處的方向信號,
告訴你該是轉變的時候了。
不要朝著同一個方向前進,不要保持同樣的速度,要改變。
我聽到你說我們可以在生活中的任何時刻攔下來,但我想,聽到這些話的人中會有一些人會想,嗯,我不能停下來,因為我有房貸要付,有帳單要繳,有責任,我甚至沒有時間去思考這些。而且還有這樣一群人,他們也許感受到沮喪、嫉妒和憤怒,這些情緒在某種程度上推動著你和我。但不知為何,即使他們知道,身體的每個纖維都知道這不是他們的情況。他們知道這是錯誤的關係、錯誤的工作、錯誤的城市、錯誤的友誼群體。他們仍然,不知為何,無法邁出進入不確定性的一步。我認為,這樣的人可能是大多數人。
是的。我幾乎相信人們並沒有信號的問題。我們都感受到相同的信號,但他們在行動上卻有問題,這是正確的。因此,我個人相信,我們一出生就來到了這個世界。你與生俱來就擁有一種自然智慧,那是你自己內心的羅盤。這種智慧是因你獨特的經歷而調整的。它持續地受到你生活中經歷的程式化影響,但它始終在向你發出與你獨特的生活契合的信號。
如果你接受我們是有能量的人這個前提,我們發出能量,吸收能量,我們都有這樣的經歷:當你走進零售店,突然感覺到某種不對勁。這就是我所說的羅盤,根據你的經歷、你的DNA、代代相傳的智慧信號告訴你,有些東西需要你去注意。問題不在於你內心的羅盤告訴你什麼,問題在於你不願意聆聽它。
我可以證明這一點,因為如果有某人走到你面前說:“哦,伙計,我在這段關係、那段關係和其他事情上都很不幸,我無法信任自己,等等。”我總是對某人說:“停下。”並不是你無法信任自己,因為你的直覺一直是正確的。我希望你回想五六段可怕的關係。我希望你向後看,最快的方式就是看看你的照片,這會讓你回到時間線上,提醒你所有的事情。我希望你看看自己的臉,並誠實對待自己。你什麼時候知道這不奏效?你總能找到某人承認他們在離婚前七年就知道。他們在分手前一年就知道。他們在第一次和那個人交往之前就知道,這可能不是正確的選擇,因為這感覺有點不對,但這是令人困惑的,因為你有腎上腺素的沖動和吸引力,還有所有的荷爾蒙等等。但在內心深處,如果你靜下心來,你知道這不是正確的決定。因此,問題不在於你內心智慧的準確性。問題在於你跟隨它的勇氣,因為跟隨你的內心智慧並做出與你在人生中應做的事情、一與你應該在一起的人、你需要的支持、你感興趣的事情相符的決定,總是需要你做一些與現在不同的事情。
問題是,如果這需要你做一些新的事情,也就是說,你會有一種恐懼反應,我們錯誤地將那些變化的時刻或那些你要嘗試新事物的時刻,脆弱的時刻,冒險的時刻,所需要的勇氣的時刻,誤認為是內心直覺錯了的自然反應。因此,你可以通過決策的感覺來區分兩者。如果這個決定是正確的決定,即與你的靈魂、DNA和內心深處的智慧一致,哪怕它讓你感到害怕,你也會感覺到一種擴展的感覺。你會覺得某種事物在成長,存在可能性,即使你對未來的方向感到緊張,不確定。如果這個決定是錯的,當你靜下心來,深入思考時,你會感覺到一種縮小的感覺。你會感到緊約。你會感覺到你的能量有些耗盡。我們通常錯誤地將在做出辭職決定或某個決定之前感到的那種緊張,視為理所當然的反應。你知道的,某些決定,比如說:“好吧,我要認真對待我的財務。我將不再在周末出去喝酒,我將承諾每週末聆聽這個播客兩個小時,開始學習和掌握技能,並把我想要的東西放在第一位。”
現在,在星期五晚上,當你的朋友打電話過來:“嘿,我們要去酒吧,你想來嗎?”當你要拒絕的時候,你會感受到那種情緒上升,因為你從來沒有這樣做過。你總是會去,你知道你會受到反彈。但如果你能靜下心來,深入思考,問自己:“好吧,如果我今晚去酒吧,那感覺是讓我擴展,還是讓我有些縮小?”你就會知道自己的正確答案。這是我在生活中不斷使用的一種工具,以知道該怎麼做。它不告訴你如何,也不告訴你何時。它告訴你的是“什麼”。
有一句話我在很多年前聽到,差不多快十年了,這句話一直留在我心中,因為我試圖理解為什麼有時候人們似乎需要多一點痛苦才會做出改變。這句話是:「變化發生在堅持不變的痛苦大於改變的痛苦時。」這聽起來像是瘋言,而我有時候在某些情況下看到人們,無論是考慮做出改變、會員健身房,還是擺脫困住他們的循環,這些情況讓他們感到不快樂。似乎他們只需要再多一點痛苦。
你所說的這是一個根本的事實,那就是你無法改變其他人。人們只有在準備好改變的時候才會改變。如果所需要的是更多的痛苦、跌入谷底,或者風險變得如此之高,以至於某人看到持續自我破壞的代價,或者繼續在他們正在走的道路上,對某些人來說,這是他們唯一看到想要改變的時刻。
而且你不能比他們更想要某人的清醒、治癒或財務自由。因為在最底層,我想我們學到了兩件事。如你所說,持續下去的代價,但改變的回報從來都不會更大。當你在山的最低點時,持續走下去的成本,加上我攀登那座山的回報都是最大值。是的,看看,我們正在進行一場智力上的對話,事實是改變真的很難。
是的。如果發展出良好習慣或改變心態很容易,並且能像那樣發生,大家都有六塊腹肌。每個人都會像你一樣擁有四家公司。每個人都會有一個熱門播客。每個人都會夢想成真。改變非常困難,因為我們的本能是識別看似相似的模式並重複它們。因此,我認為重要的是要說,如果你正在掙扎,如果你對自己感到沮喪,如果你到了厭倦自己的地步,“我也經歷過,史蒂芬也經歷過”,這是人類經驗中的一部分。在某一時刻,或者痛苦會變得足夠大,或者你會在這個星球上的某個地方碰到某人的故事,他們曾處於你現在的境地,面臨著你現在所面對的問題,而他們的故事在這個確切的時刻會點燃你內心中缺失的某種東西,而你現在缺失的就是希望。
因為當你陷入困境,當你在一個向下的螺旋中,不論是僅僅在自己的腦海中還是在自我破壞的行為中,你生活中缺失的正是希望。你現在不相信任何東西會有所改變。因此,直到你到達那個地步,你真的討厭自己正在做的事情到達值得嘗試的程度,或者你讓某人打開了一扇門,僅僅是那麼一點光進來,你擁有那一刻,你會開始思考,“如果呢?如果這次是時候,清醒堅持下去?如果我去做心理治療,實際上改變了我的思維方式?如果我可以從我在那段關係或婚姻之後一直在掙扎的自戀虐待中康復?如果我能擺脫債務?如果那個人做到了,也許我也能做到。”而沒有希望或者那種深谷的瞬間,我不認為你會改變。
你能分辨出哪些人更可能改變,哪些人不會嗎?因為一定有很多人會聯繫你,並表現出一種假象,彷彿他們已經有了那種領悟,並即將改變。梅爾,我快要開始那個生意了。非常感謝你所做的一切。然後你看著他們的眼睛,內心想,“我不相信你所說的任何話。”我告訴你,那是一種能量的問題。我的意思是,你是個對很多人有投資的人,我想除了考慮商業模式之外,你其實也在觀察這個人。口才便宜。那些真正在改變的人,好吧,謝謝你提供的希望,謝謝你給的具體建議。然後他們就迅速地走出那扇門,因為他們意識到改變不是一蹴而就的。它不會在一次領悟中發生。這是繁瑣的。這是痛苦的。這是孤獨的,因為它是一場把球往前推移一寸又一寸的比賽。這並不是光鮮的。在你開始改變的時候,一切都開始改變。你周圍的人,開始的時候甚至不是很有趣。因此,你要麼必須擁有不可思議的希望,要麼是荒謬的靈感和妄想。或者你必須處於如此深重的痛苦中,以至於繼續這種痛苦的替代方案是嘗試一些不同的東西,因為這是唯一可能比你正在做的事情稍微不那麼痛苦的選擇。
你到了這個點,我稱之為「算了吧」,「這樣太糟糕了,那就算了吧。我們試試別的。」所以我真的相信這一點。而且我認為人們,你無法告訴誰會改變,因為這是一場長期的賽局。對於你所做的事情,是否有什麼讓你心碎的?儘管它有許多好的一面?哦,我的天,是的。真的讓我心碎的是人們有多麼的困住。而且其實有事情可以讓你生活變得更好。如果你沒有希望,如果你沒有這種突破,甚至只是那一瞬間的領悟,讓你想,「那麼,事情會不會有好的結果?」如果你沒有那一刻,那麼大多數人會停留在放棄的困境中。
實際上,這就是我對你非常好奇的事情之一,因為我喜歡你,跟許多人交談,並且有很多人寫信進來,而有這麼多人在四十、五十或六十歲的時候,依然被他們兒童時期的創傷所定義。這並不是說這些創傷不是深遠的影響,或者不是影響深刻的,我自己也經歷過兒童創傷,而這些創傷我直到後來才發現。我覺得這非常悲傷,因為這麼多人並不了解他們被虐待的模式或思維模式所困住,這些模式是可以改變的。如果你不意識到你被困在某種狀態中,那麼就沒有辦法去改變它。因此,這讓我感到非常難過的是,有這麼多人並不知道他們的生活可以過得更好,更有當下感,並且能夠體驗到更多的快樂。這大部分與身份有關,就像我們對自己的身份,對我們自己所講的故事,圍繞著我們,在我們的內心變成了一本使用手冊,指導著我們所有的信念和對自己所想的。這最終就像是我根據我生活中所有的解讀所創作的斯蒂芬·巴特萊特的故事。事情發生,我在我的自我故事中寫下了關於斯蒂芬·巴特萊特是誰的新一行。然後,我將它作為我的行為指南,朝前走去。我認為在這個主題上與之交談的最有趣的專家之一是來自史丹福的保羅·孔提博士。我知道他的姓是孔提博士。但我剛剛為我們的播客採訪了他,他的工作集中在內心的聲音和潛意識上。這裡有一種敘述,你甚至可能沒有意識到它一直在跟你說話。當你開始關注那個自我批評者所說的話時,比如,你永遠不夠好,為什麼你搞砸了?你開始仔細檢視它在告訴你什麼。就好像我整天在你身後,斯蒂芬,說,哎呀,你真糟糕,你搞砸了,天哪,你永遠不會有出息,你會孤獨,你會這樣那樣。我們自己對自己這麼做。因此,是的,你的自我對話,大概是埋藏在某個很深的地方。這不是我在精神病學或神經科學方面的專業,但我們剛剛採訪了他。這非常引人入勝,因為它會影響你對自己的看法。當然,你對自己的看法進而驅動了你所做的事情。是思想驅動還是行為驅動?是神經系統先行嗎?是潛意識先行嗎?我知道的是,直到你做出決定,不再想要感受目前的感覺,或不再想以目前的方式思考,或不再想擁有你現在所擁有的結果,或沒有結果;直到你做出那個決定,你知道嗎?我知道我現在感覺不好,我知道我對自己有懷疑,我知道我有很多不好的事情發生,我知道我有很多後悔,但該死,隨著我生命中剩下的時間,我真的想要開始享受自己。我想好好照顧自己。我想感到快樂。你甚至不必相信你值得擁有這一切。你只需要想要它。你必須從那裡開始。你必須以想要一些更好的東西作為開端。然後,我個人認為最重要的事情是開始像一個擁有你想要的東西的人去行動,即使你並不感覺如此。之所以我個人更喜歡這種變革的方式,是因為這樣更有效率。每個聽到你這麼說的人以及每個看到人們如此自律的人,錯誤的認為他們是出於深切的動力。喔,我的天,沒有。 我認為動機是垃圾。我一直覺得這很有趣,因為我曾經是一位動機演說者很長時間,而現在我卻認為這是垃圾。我認為動機是垃圾的原因是因為在你需要它時它並不在那裡。
我並不依賴動機。
我不指望會有動力。
我也不指望會想做事情。
而我讓自己去做那些事情。
順便說一句,這並不意味著我有強大的意志力。
這並不意味著我認為自己是一個有紀律的人。
這意味著我理解大多數人類的生物學運作方式。
大多數人類的生物學運作方式是,你在身體裡會感受到一種感覺。
所以就以起床為例。
你在前一天晚上設置了鬧鐘。
我知道你沒有這樣做。
但大多數正常人類會在前一天晚上設置鬧鐘。
而當鬧鐘響起時,
你必須起床,對吧?
我的意思是,這是設置鬧鐘的原本意圖,讓你基本上應該起床的時間。
所以,你是在對未來的自己許下承諾,早上會起床。
那麼,會發生什麼?
會發生各種事情。
你上了床,鬧鐘響了,
你第一時間感受到的是一種感覺。
對我來說,我身體裡總是會感受到一種我稱之為「呃」的感覺。
我不知道是不是皮質醇。
我不知道是不是派對的後遺症。
我不知道是不是更年期的影響。
我不知道是不是因為我有一張美妙的床
而丈夫就在我旁邊,我不想離開那裡。
我不知道是不是因為我住在佛蒙特州南部
而且外面非常冷。
就這樣,我不知道。
但第一個感覺是,「呃」。
然後是知覺。
因此,感覺、知覺、然後是情感、然後是思維、然後是行動。
這是一種在一瞬間發生的生物鏈條。
我知道這就是正在發生的事情。
所以我有了這種感覺。
然後我有了知覺,就是我四處看看。
天黑黑的。
克里斯在我旁邊。
接著我對此有了一種情緒,可能是壓倒感、挫敗感,
通常是一些負面的情緒。
然後我有了一個想法,就是「我不想起床」。
而這多年的時間都會觸發我會採取的行動。
而我們大多數人,尤其是我,並不理解
感覺、知覺、情感或情緒、思考,
然後是行動,這是一連串的事件。
這就是你與生俱來的反應方式。
這就是它的運作方式。
身體保持,這就是它的運作方式。
直到我明白,「哇,
如果我不逆轉這個鏈條,我的感覺、我的知覺、
我對事物的情感和我的思考,這四個或五個方面
實際上是預示著我所採取的行動。
而我無法控制我所做的事情。
我的情感和我的感覺、我的創傷,以及所有的東西
像是長期以來一直在自動駕駛的東西,
這在控制著梅爾·羅賓斯的身份。
而在某些時刻,如果這樣對你有幫助,那就太好了。
如果你的生活中有某個領域讓你不愉快,
那麼你就必須逆轉這個順序。
或者,我想,或者說,你可以去接受幾個月、幾個月、幾個月的治療
並進行深入的工作,慢慢但肯定地,你將會改變
你的思考方式,這也會有幫助。
但我發現,理解這是事件鏈條的運作方式。
對於那些有任何童年創傷的人,
在感覺是你首先感受到的東西,然後觸發
整個途徑,或者你有任何形式的焦慮,
再次,鬧鐘的感覺,
然後觸發整個行動和反應的途徑,
這就是為什麼你會感到失控的原因之一。
這是因為你身體裡的感覺和 wiring
實際上在觸發這個連鎖反應,
而你甚至沒有意識到。
這就是為什麼回避事情或凝固已經成為
你對一切的默認反應。
因為每種感覺都觸發同樣的東西,
這導致了一種回避的行動。
而擺脫這種情況的方法就是反轉,開始採取
更好的行動,無論你感覺如何。
有兩種方法可以解決。
一種是與有執照的治療師合作,
他可以幫助你進行更深入的了解自己
和理解你的默認思考模式,
並進行挑戰這些假設的工作
並改變你的思考方式。
如果你願意承諾這個過程,那絕對是有效的。
第二種方法,你可以將這兩者結合起來,
我當然也這麼做,就是審視你的行為
並理解在你身體裡有這個鏈條 —
這個順序在發生。
並逆轉它,採取行為優先的方法。
如果你想變得更健康,想要的體型的人會怎麼做?
問問自己那個行為是什麼,因為我告訴你,
你不採取那些行為的原因
是因為你身體裡的這個事件鏈條
從感覺到知覺到情感和思考
不斷告訴你,「我不想這樣做。
我不想。無論如何也不會成功。」
我會吃那件事。
是的,我會吃那件事。我要明天再做。
而你可以逆轉這個。
這很有趣,因為每個人都知道 —
好吧,我相信99%的人知道他們應該怎麼做
才能成為他們想成為的人。
他們知道他們可能不應該在凌晨2點吃
我不知道的那碗冰淇淋。
他們知道他們可能應該早上起床
然後跑五公里。
他們知道他們可能應該和朋友
和家人保持聯繫。他們可能 –等等等等。
但這就是問題所在。
你不是在用大腦做行為決策。
你是在用身體裡的感覺在做決策。
如果你不想這樣做,你就不會去做。
見,在它甚至進入這個領域之前,你就已經在這裡感受到它。
這對我來說是一種啟示。
就像,「哦,我的天。
我的情感驅動著我的整個生活。
這就是我為什麼感到失控的原因。
這就是為什麼我對自己感到挫敗。」
這就是為什麼我可以說上天昏地暗,談論我需要做什麼、我應該做什麼,以及這個那個。但當推進到關鍵時刻,如果我不想做,或者我害怕,或者我有這種感覺,或那種感覺,我就不去做。這意味著我的情緒、身體中的感覺,以及那些長期以來已經硬連結的模式和自動化運行的應對機制,這些在驅動著我。這並不在我的思維中。
所以我們已經打破了這個循環。哦,是的,嗯,我不知道。老兄,我每一天醒來——我仍然——我知道這一切。這是我認為你要聽到的另一個非常重要的事情,不僅是針對你,史蒂芬,而是所有觀察和聆聽我們的人。那就是我個人感覺理解很重要的一點是,你可能永遠不會喜歡你需要做的事情,但你仍然能做到。比如,我永遠不會喜歡起床。但是當鬧鐘響的時候,我仍然會起床。我不喜歡清空洗碗機,但我仍然會去做。我不喜歡運動,但我仍然會去做。我很多時候不喜歡健康飲食,但我仍然會去做。我不喜歡深呼吸讓自己平靜下來,當我真的想對我的丈夫大喊大叫時,我仍然會這樣做,因為我讓我的情緒、焦慮、創傷反應和恐懼控制了我的生活太久太久。我更願意每天都——我不知道你該稱之為戰鬥還是——我只是在和自己跳著日常的舞,持續回到對齊和平靜中,展現出我想成為的那種人,而不是我當下的感覺。
我想和你談談我們如何知道自己想要什麼以及如何設定目標。再次,我們現在正處在這一年中的那個時期,每個人都在思考,我們稍微談到了一些關於如何改變自己,但即便是知道應該朝著什麼方向努力,這本身就是一個全新的挑戰。我在30歲這個人生階段中,怎麼知道我應該瞄準哪些真正的目標呢?我曾經擔心的一部分是我在懷疑自己到底是被驅動還是被拖延。你怎麼看?
不知道。我不太知道區別。我不知道。不,我不知道。你是我認識的最有驅動力的人。為什麼?我不知道。我會問你。就給我這部分作為我的訪談。好吧,這是一個——為什麼你是我認識的最有驅動力的人?為什麼你是?我?是的。我想我一直在逃避一些事情,持續了很長時間。聽起來就像是被拖著走。是嗎?我確實坐在這裡與幾百個人交談,每次他們向我解釋他們的動機時,聽起來就像是被羞愧、父親對你的看法、不安等等拖著走。這是一種消極的表達方式。我是說,我感覺——這就是人們不喜歡它的原因。因為他們聽起來無能為力。他們聽起來像是被拖車後面掛著,正沿著高速公路飛奔。不過,如果你意識到這正是它的真實情況,那你就會突然變得有力量。是的,你可以駕馭。是的。
所以對我來說,如果我從發生的壞事的角度來看,這可能就像在逃避。就像一位精神科醫生曾經對我說過的,我覺得挺有趣的是,當這件事發生在四年級的時候,當那個孩子在你睡覺的時候爬到你身上,你當時正處於一種睡眠狀態,據說是完全安全的。因此,我不確定,梅爾,你的神經系統是否曾經重置回到感覺安全的地方。而且有一位照顧者,他的個性一直很不穩定,也讓我覺得總是要保持移動,總是要保持移動,總是要保持移動。你知道,如果你一直在移動,沒有人能抓住你。因此,從那種語境來看,減速就變得不安全了,對吧?然而,如果你查看我們成長過程中許多經歷,很多時候我們在取得成就時會獲得很多正面的關注。因此,我們變得,無論你願意稱之為驅動還是被拖,都很可能只是取決於你是否控制著它。我們很多人都是被想要被看見的渴望驅動,被渴望得到愛的驅動,被渴望獲得讚譽的驅動,這就是為什麼我們這麼多人感到有驅動力去追求成就,因為這與自我價值感有關,與被愛和被看見有關。對我來說,我想我也是,你用的字眼,非常被拖著走,因為我對此沒有控制權。但是隨著時間的推移,我感到越來越強烈的驅動力。我經常認為人們需要被拖到一個地方去意識到某些事情失敗了,讓他們才會檢討自己,決定更有意識地行動,掌握方向盤。因為在我的情況下,我完全是被拖著,讓我認為我需要一百萬槍的六塊肌肉和一位運動型女友。一旦我得到了那些東西,感覺幾乎像是一次存在危機。像是,天哪,我在這裡做什麼?什麼讓我失敗了,為什麼我會來到這個部分?然後在那一刻,我真的可以檢視自己內在的驅動力是什麼,然後更有意識地做一些事情,與那種念頭脫離,認為這些事情會在某種程度上驗證我。
我想很多我們正在討論的事情並不是任何人所做出的意識選擇。因為在我們成長過程中,有太多的條件作用和編程發生,而我們對此並不知情,當我們走過年輕的成年期時,你甚至沒意識到自己有多少東西在避免,或者你有多少是在忙碌中應對,或你過度飲酒來應對,或者你因為感到深深的自我厭惡而在追求東西。而且大多數的決定,至少對我來說,都是反應。
再說一次,就只是試著做到我能做到的最好,但真的對任何事情都沒有控制權。直到我真的相信這一點,直到你能夠進入自己的身體,讓自己的神經系統冷靜下來,而不是那麼局促地運轉內心的引擎。但是能夠這樣,這不是一個技術術語,我覺得我通過進行傳統的談話療法,和我丈夫進行的引導MDMA療法,EMDR,以及所有的行為激活療法,這些都是一種從行為出發的方法,開始像你想成為的人一樣行動,來使我的神經系統變得平穩。讓他們。讓他們,好吧。我對這個理論感到非常著迷,這個讓他們的理論有點類似於行為技巧,我想。你會把它描述為行為技巧嗎?不,我不會。那是什麼?所以,讓他們的理論基於一個簡單的真理。控制自己生活的最快方法,就是停止控制你周圍的每一個人。你完全不知道自己花了多少時間、精力和注意力在嘗試控制其他人上。你根本不知道自己有多少能量在燒掉,思考、擔心、執著於其他人正在做什麼、他們沒在做什麼、他們的感受,這一切你都沒有控制權。因此,讓他們的理論就是這個簡單的理論,我要感謝我的女兒教會了我這一點,因為這為我的生活創造了如此多的平靜,因為和地球上其他每一個人一樣,我根本不知道自己有多少意見、有多少挫折感和期望,關於其他人在做什麼或應該做什麼。真的是無法想像我們都有多麼執著於其他人以及他們應該做什麼和不該做什麼。而當你開始使用讓他們的理論時,你會注意到你需要用它的頻率是多麼不可思議。有例外。我是說,我可以詳細解釋很多關於這個的事情。我會告訴你我如何學到這個的簡短故事,因為我覺得它非常有幫助。所以那是我們兒子的高中舞會。他是美國的11年級學生。和大多數媽媽一樣,你知道的,完全沉迷於一切。這也是我的兒子,這是他的第一次舞會,而我有女兒。所以,和女兒們的情況完全不同。我以為他的舞會會毫無戲劇性,因為他是男孩,但實際上變得更加戲劇化,因為他什麼都不說。所以,所有的事情都是臨時抱佛腳,對吧?像是從租賃西裝到他需要這雙特定的Stan Smith Adidas運動鞋。我們還要讓這些鞋快遞過來,因為他決定只是和朋友一起去,然後突然間又有了約會。然後她想要一朵胸花。她又不想要胸花。在每一個步驟中,我都有內心的呼喚。所以我們到了舞會前的照片派對,這裡很平靜,而我們的女兒正好從大學回家,所以她在那個週末也在場。然後突然之間,毫無預警地開始下雨。我所說的下雨,是指冰雹暴風雨。雨水橫著下。我意識到這些孩子沒有帶傘。這些孩子根本沒準備好。於是我轉向我們的兒子,我說,哦,你們準備去哪裡吃晚餐?他說,我不知道。我轉向我丈夫,說,他們沒有晚餐計劃。你是說他們沒為舞會預訂座位?於是我開始變得焦急,而其他父母也開始說,等等,你們沒有預訂,你們要我打電話去訂嗎?你們想讓我們點披薩嗎?氣氛變得越來越緊張。我開始插手進去,我的女兒抓住我的手臂。她說,讓他們。就讓他們做自己想做的事。然後Oak大聲說,嘿,媽媽,我們打算去吃那個墨西哥餅。現在他們要去的墨西哥餅店,Stephen,就像這張桌子的大小。有20個孩子。外面正在下冰雹。他們都穿得光鮮亮麗。而我能感覺到控制欲在內心翻騰,像是,你們不能去墨西哥餅店。你們穿著西裝,還有那雙新運動鞋。她的裙子會被弄壞,而你們甚至連傘都沒有。你們在想什麼?而Kendall握著我的手臂,她說,讓他們。如果他們想在傾盆大雨中去墨西哥餅攤,弄壞他們的裙子,那就讓他們。這是他們的舞會,不是你的。就在她說這句話的時候,我開始不斷重複那些話,Stephen。讓他們。讓墨西哥餅攤。讓他們弄壞他的鞋子。誰在乎呢?讓他們做他們想做的事。我為什麼要擔心他在做什麼?我為什麼不擔心我去吃晚餐的地方?於是,那只是一個瞬間。它立即將我解脫了出來。從那一點開始,我注意到了無數情境,那天晚上坐在餐廳裡,服務生忙於其他事情,沒有來到我們這桌。當發生這種情況時,大家感覺如何?讓他們。讓他們忙。讓他們去照顧其他的桌子。站在排隊的人群中,我不知道今天的世界怎麼了,但人們無法在隊伍中排隊。焦躁不安之類的,而那個人在從那條隊伍中讓人進入,而他們卻沒有從這條隊伍中讓人進入。讓他們。讓他們。還有一些像是非常重要的話題。如果你的孩子想退學,你可以說你需要說的話。但最終,這是他們的生活。讓他們。那裡的核心是什麼呢?這只是降低一個人的期望嗎?所以回到我們之前提到的期望和幸福的觀點,我們減少了失望的機會,因為我們只是在說,好的,就放手吧。
就心理層面而言,究竟是什麼讓我們能夠從那種壓力和控制的需求中感到解放?你覺得那是什麼?我認為當我們承擔別人的問題時,我們會對他們產生期望。就你的兒子而言,你對他的夜晚有某種期望,以及他的運動鞋和小吃會有什麼去處。而這種未滿足的期望卻在造成你不必要的痛苦、控制、壓力、焦慮和警惕。僅僅通過說「你知道嗎?我祝福他一切順利。」你就在斷絕另一種完全不需要的期望的鏈條。你根本不需要自願去滿足自己的期望。看看這樣多少壓力造成的,對吧?對,看看這樣造成多少煩躁。對。所以斯蒂芬,發生了很多事情。首先,我必須說是有例外的。首先,作為父母,你不會讓孩子隨心所欲地做任何事,因為你應該設立護欄,對吧?但我們在生活中對其他人所做的控制實在是太多了,這正在毀壞你的關係。一個很好的例子是,如果你看到你的朋友這個週末要去吃早午餐,而他們沒有邀請你,這種情況在我的團隊中經常發生。讓他們去吧。對,讓他們去。因為這裡有一個非常重要的事情,那就是這根本不是關於別人的。看,從能量上來說,你把自己勾連到了其他人身上,因為你對他們應該或不應該做什麼有一種看法。而這種看法通常是由你的不安全感、控制的性格、焦慮或你可能擁有的任何東西所驅動的。但一旦你把你的能量勾連到別人身上,你就失去了控制,因為你現在試圖通過關注他們,來獲取你生活中的任何控制權,無論是你朋友這個週末做的事情。當你說“讓他們去”的時候,這是非常有趣的。這與說“我只是讓它去,不在乎,我不在意”是非常不同的。這是屁話。如果你對此感到一波能量或情緒,你確實在乎,因為情緒是證據,顯示這件事對你有影響。因此,大多數人明白你應該讓它去或者不應該在乎,但他們不知道如何做到。當你說“讓他們去”的時候,會發生幾件非常有趣的事情。首先,你承認了正在發生的事情,這不僅承認你的朋友沒有邀請你而外出吃飯,也承認這讓你感到困擾。當你說“讓他們去”的時候,你在承認這個情況,幾乎是在說,我高於此,我允許這一切,因為我看到了它的發生。然後就會發生一些非常有趣的事情,因為你不再對他們的行為感到心煩。你被迫回過頭來看自己。讓他們去,如果我的朋友去吃早午餐而沒有邀請我,這讓我這麼困擾,而我只想讓他們去做,而不是坐在這裡憤怒。那麼我需要為什麼負責呢?你有毒。是的,可能是。或者我從不邀請其他人出去。或者如果我想和朋友有更多的經歷,我應該是組織大家去加午餐的人。或者也許我的朋友們可以出去,而我不必總是被包括,不必意味著什麼,也許我還有工作要在治療中做。因此,當你開始使用“讓他們去”來降低你的期望,停止關注其他人及他們正在做的事情時,這迫使你對自己想要的東西負責。相關的連結是我發現的一件事情,當你說它時,人們非常喜愛,那就是你應該保持自己的平靜和力量。是的,這與這個有某種相關性。非常相關。所以當你開始使用它時,你會注意到自己因為別人在做的事情而感到多麼不安或沮喪。那是不認識的陌生人在咖啡館,是你的親戚。就像我們剛剛在這裡的感恩節情況一樣,我們去看望我的父母,他們住的地方很小,所以我們必須租一個地點,以便我們全部能聚在一起,但這個距離並不會太近。每次有個時刻,我們是要去他們那裡,還是去我們丈夫那裡,而有人有對我們應該在哪裡的期望。通常,老公會直接被勾住。我會說讓他去。你生活中的人被允許有他們的情緒反應,而管理他們的情緒反應並不是你的責任。我們之所以會被捲入這些有毒的動態中,部分原因是因為你也是這個動態的一部分。有人做了什麼讓你受到觸動。你開始改變自己的表現,開始補償,開始讓人迎合。或者你會非常生氣。然後下一秒,事情就爆發了,情況一再重演。你會想知道為什麼事情從未改變。好吧,部分原因是那個人永遠不會改變。你不能控制這一點。但你可以改變你在這個動態中投入的能量。當你被問到你收到的最糟的建議時,你還記得你說過什麼嗎?我不記得了。那是什麼?我收到的最糟的建議是,別人可以讓你快樂。哦,這太真實了。完全正確。金錢不會讓你快樂。別人無法讓你快樂。這與你剛才所說的某種程度上是相關的。
這是非常相關的,因為我們很多人都把精力放在試圖推動其他人以某種方式出現,然而如果你能把所有這些精力收回,並為自己保存下來,你突然會開始負責任,並且擁有更多的能量來採取行動,改變你的思維方式,讓你可以在生活中獲得你想要的東西。當然有例外。看,你不會讓某人喝醉酒後去開車。如果這是危險的、自我毀滅的或歧視性的,我認為你必須介入並做些什麼。但是問題在於。對於你那位上癮的朋友進行干預。如果你能負擔得起的話,提供支付治療中心的費用。但接下來你必須讓他們去做他們要做的事。這讓你出現的責任完全在於你自己,這意味著你現在是依據自己的價值觀、生活中的需求以及你想成為的那種人來運作,而不是出於義務、操縱或那種與人交往中的交易性質。這似乎在某種程度上同時是自私和無私的。我根本不認為這是自私的。真的嗎?我真的認為這是你可以做的最慷慨的事情之一。不控制別人怎麼會是一件自私的事情呢?我不是說我不關心。我是說我意識到你是一個獨立的個體,有自己的感受、生活道路、價值觀和期望。當我介入並試圖為你修復一切或改變你的感受時,我實際上剝奪了你需要經歷的崩潰。我剝奪了你需要承擔的責任。而且在每一段關係中,我不擁有方程式中的那一部分。每一段關係都有能量的交換。我做了某件事,現在你將會作出反應。你會根據對你來說的對象作出反應嗎?還是你會以改變我為目的而反應?不過,把這個鉤子拔出來,會讓你在深層次上受益,這也是方程式中自私的部分。這看起來並不自私,但從長遠來看,它會對你好處。所以這是一種主動的自我保護或照顧自己。是的,我還覺得這裡面還有一種健康的好奇心,因為這會揭示你生活中讓你真的困擾的所有事物。因為現在,你正透過對其他人的不滿來分散自己的注意力。與其把那股能量收回來,倒不如說:“哦,如果我真的覺得我姐姐從未來看我真的讓我感到困擾,那麼我顯然關心這段關係。”那麼我是真的在乎我是否正確,以及他們是否總是來找我?我是在乎互惠互利,還是我真的只是想和某人建立一段良好的關係?如果你面對某些有毒傾向或自戀特徵的人,這種方式特別有效。當你查看相關的研究,特別是自戀,以及人不是天生這樣的事實,而是後天形成的,他們極不可能因為他們不斷需要的供應而改變。當你讓他們這樣做時,我會看看接下來會發生什麼。我會預測即將發生的事情。我會讓他們發脾氣,這通常會發生。我會全心全意地面對這一切。我不會讓自己對此感到被激怒,因為我說我知道這個人是誰。我知道會發生什麼。我在這種動態中已經待了好幾年,我會讓他們做他們的事。當這發生時,幾乎就像一個情感防護罩形成了一樣。這對克里斯也適用嗎?哦,當然適用。我是說,我在想……克里斯怎麼樣?我們上次談了一點他的情況。克里斯非常棒。他正在學習跨個體心理學的碩士學位。哦,哇。他……我真的非常非常驕傲於他。他已經開始做男性靜修六年了。然後……為什麼?有什麼催化劑嗎?是的。他是從餐廳業退下來的,當時他是一個心灰意冷的人,因為那個事業沒有成功。他感覺自己是一個徹底的失敗者。根據你知道的,男性特別獲得的關於提供的所有信息,他感覺自己完全失敗了,對不起妻子、對三個孩子,還有所有投資的朋友和家人。當我竭盡所能去努力讓我們保持生計時,當事情開始對我有利時,我所投下的陰影讓他感到更糟。因此,他在尋找某種東西,讓他真的能重新與自己建立聯繫,與其他男性聯繫。因此,他創造了一個叫做靈魂學位的項目,這成為了他的真正熱情項目。他每年舉辦兩到三次靜修。他剛剛開放了明年的註冊,並在24小時內賣完,這告訴你對於人們渴望更深入的體驗和連結的需求有多大。而且,你知道,回到那個關於目標的話題,如果你想要談這個。我認為這非常重要,知道在一年中的這個時期,即當1月1日到來時,1月1日被稱為時間標誌。我不會準確定義它,但這是用來描述具有重要意義的時刻的術語。創造“之前”和“之後”的時刻。我們所有人都在生日那天有過這樣的經歷。“30歲”就是其中之一。是的,沒錯,對吧?一個之前和之後。為什麼每個月的第一天去健身房的人會更多,不僅僅是因為價格的誘因,還因為這是一個時間標誌。企業的季度,也是一個時間標誌。但1月1日是一個非常重要的時間標誌。
我認為在你進入下一步之前,進行一個評估或審核你的現狀是非常重要的。我覺得這是每個人在坐下來寫下目標清單時都會忽略的一部分。為自己設定目標中最重要的部分,我相信,首先是了解你身在何處。而你可以做一個簡單的練習。這就像如果你想要找出方向,在數學上不可能給出一組方向,除非我們知道你的起點和你想要去的地方。大多數人只會抬起頭來說:“我想去那裡”,卻不去想“我現在在哪裡?”所以,找一張空白的紙,寫下你生活中的所有類別。這沒有什麼公式,真的。你可以設置10個不同的類別。你可以做五個。你可以包括人際關係、金錢、我的健康、我的幸福。然後為它們排序。你的位置在哪裡?一到十,一到五,隨你喜好。並解釋一下原因。我認為一個很好的目標是簡單地告訴自己:“我該如何使這個數字提高兩到三點?”這將改變你的方向。你知道自己的起點,然後你問自己:“如果我的健康是二,那麼五是什麼樣子?我能朝那個方向努力嗎?”對我來說,這就是目標。目標就像地圖上的一個標記,指引你下一步的幾個路徑。夢想是另一回事,夢想也同樣重要,因為夢想是你抬起頭來,靜下心來,傾聽你的心靈、身體和精神告訴你的那一刻。你把內心的羅盤瞄準遠方,問自己:“我想去哪裡?”想像一下五年或十年後的自己,對我來說,最簡單的方式是:“我嫉妒誰?”這通常比我受到誰啟發的問題來得明顯得多,因為嫉妒只是被阻礙的渴望。你不能真正感到嫉妒某個人,除非你真心渴望他們擁有的東西。而嫉妒的產生是因為你在潛意識中告訴自己你不能擁有它,這就是它產生負面情緒的原因。但我希望你考慮一下,如果你能允許自己在這個時候,或者現在聽完這集播客後,去探索這個世界,問自己:“我受到誰的啟發,或我嫉妒誰?”給自己這樣的許可。然後開始好奇,究竟是什麼?因為這可能不是那種華麗的車或者你看到的物品。也許是一種平靜感。也許是他們似乎擁有美好的家庭生活。也許他們有著非常充沛的精力,或者在表面之下,還有更與你內心深處所固有的東西相契合的東西。請注意這些,因為那些夢想是有原因的。你看,我認為它們是未來的燈塔,指引方向的信號。僅僅因為你有這個夢想並不意味著你會實現它。夢想在你生活中的目的是將你從沙土中抽出來,向前看,指引你走向不同的方向。夢想,夢想和目標。很有趣的是,當你這麼說的時候,我在想你的夢想和目標是什麼,這讓我想到了在我們上次對話中看到的那條評論,上次你來我們的播客時。評論說:“DML,你感動了我。我也經歷過類似的侵犯經歷。經歷之後,我告訴了我的父母。但我很多年都沒有告訴他們,因為我以為我會受到責怪,因為這就是我母親對待我的方式。我終於可以完全與你產生共鳴。我在我71年的生命中一直生活在恐懼中。恐懼,這個大寫字母的詞,至今依然控制著我。現在,多虧了你,我找到了答案。我可以更好地度過餘生。我一直在努力修復自己。和你在一起,我現在有了行動的方向。謝謝你,Mel。謝謝你分享這些。” 關於“讓他們”理論,其中一個深刻的地方是,如果你身處一種害怕某人的反應的情況下,就告訴自己:“讓他們吧。讓他們擁有他們即將有的反應。”因為如果你給予父母在這種情況下擁有非常糟糕反應的空間,你就已經預見到這會發生,並且讓他們做一個人。你能讓自己有力量去做你需要為自己做的事,這就是勇敢地說出來,告訴你所遭遇的真相。因為這不是關於你父母的反應,而是關於你找到勇氣,做出決定,並採取行動,說出“這發生過”。而這正是你的生活向一個完全不同的方向轉變的開始。因為,你知道,恐懼是驅動許多人生活的力量。它使你回避,使你縮小,讓你活在沉默中,讓你否認自己的感受。而且過於頻繁地,我們感受到的恐懼往往是對別人會說什麼的恐懼。我們害怕別人的反應。讓他們去吧。讓他們做一個人,不要…我不是在說讓人們對你不好。我想告訴你的是,當你對自己的真相負起責任,並對表達它負起責任,然後對自己的界限負起責任,並對自己的療癒負起責任時,你確實有可能以完全不同的方式過你下半輩子的生活。你什麼時候被診斷出注意力缺陷過動症(ADHD)的?我想應該是在47歲的時候?這改變了什麼?哇,這真的令人驚奇。真的很驚人。
你最近被診斷出來,對嗎?
所以這改變了一切,因為我終於有了對我的思維方式和感受方式的解釋,這讓我在47年中感到自己有某種缺陷。
而我無法弄清楚這是什麼。
而我的診斷方式和大多數成年女性的方式是一樣的。
大致是這樣的情況。
你有小孩,所以我和我的丈夫有三個孩子,我們的最小的孩子,奧克利,真的是一個令人驚豔的綜合體。
他其中一個特徵就是在學校遇到很多麻煩。
他就是,我們甚至不知道他不能讀書。
我是說,談到作為父母就像是睡著在方向盤上。我們直到他上四年級才發現他不能讀書。
我們之所以不知道,學校也不知道,是因為他在課堂上過度補償,變得非常口頭表達。
他是第一個舉手回答問題的孩子,等等等等,總是說話,說話,說話,沒有人知道他在掙扎。
突然間,數學問題變得更難因為它們變成了文字問題。
突然間,閱讀理解的能力,以及,還有一點,要提的是他也有書寫障礙,這基本上意味著他的字跡看起來像是用腳寫的。
我的天,他的字跡真是太差了。
而我對此感到困惑,因為他真的可以坐在電視前,玩幾個小時的電子遊戲,並且非常專注,還有所有的靈巧度。
所以我只是認為,哦,他只是表現得不成熟,他無法忍受學校。
所以我們的公共學校系統裡有位很棒的老師,她說,你真的需要讓他接受測試,而我不會在學校測試他。
幸運的是,我們剛好能夠負擔得起去做,我想那叫心理測評,反正就是一個長詞。
結果測試出來了。
那位擁有博士學位的神經心理學家說,嗯,他有重度讀寫障礙。
他有重度書寫障礙。
他有執行功能的問題,這基本上是大腦裡的指揮者或者秘書,幫助你保持組織和前瞻性思考。
他有注意力不足過動症(ADHD)。
而當我在閱讀這份報告時,我坐在兒科醫生的辦公室裡,史蒂芬。
我在看這份報告,然後我抬起頭來看了看我的兒科醫生,因為那時我們有三個孩子在診所,所以我們已經成為了好朋友。
我問他,馬克,你覺得呢?
也許我也有ADHD?
然後他放下手中的文件,史蒂芬,他說,你覺得我認為你有ADHD嗎?當然,你有ADHD。
你是我整個診所裡最有ADHD特徵的父母。
我說,你是什麼意思?
他說,梅爾,你很聰明。
但你從不做你說過要做的事情。
你會在這裡告訴我你會打電話,結果你從來不回電。
你的孩子有好幾年都沒來看診,因為你錯過了他們所有的健康檢查。
每年你都拼命地為你的孩子們安排體檢。
你們的情況真的是非常有規律。
當然你有ADHD。
我看著他,史蒂芬,我說,為什麼你不告訴我?
他說,因為我不是你的醫生。
所以我去做了測試,史蒂芬。
結果顯示,對的,ADHD、讀寫障礙,和我兒子是同樣的情況。
而有趣的是在得知診斷的過程中,因為我不明白ADHD是什麼。
我一直以為ADHD就是無法集中注意力。
其實不是這樣的。
所以了解它的本質,並了解到男孩和女孩的表現方式完全不同。
有整整一代女性,我不知道你是否知道,但有一整代被稱為失落一代的女性。
而發生的事情是,當她們在研究ADHD時,我想是在六十年代末到七十年代初,她們只研究男孩。
而男孩通常在七歲左右會顯示ADHD的症狀。
通常與過動性或無法集中注意力、控制自己身體的動作有關。
而女孩則不會在大約12歲之前顯示症狀。
而她們的症狀又截然不同。
女孩會變得不專心,但表現為一種白日夢的方式。
她們會變得有些無條理,而把所有這些都內化為對自己的責難。
所以當你變得更加內向且不專心而且無條理時,你開始懷疑自己怎麼了。
而且隨著女孩進入青春期的平均年齡正好在那時候。
所以所有這些其他因素開始發生,荷爾蒙開始變化。
如果你得不到適當的診斷和治療,而這裡的治療是指你可以做的所有選擇,無論是談論藥物還是你可以養成的不同習慣或系統來支持自己。
如果你沒有得到適當的測試,也不去解決這個問題,你知道會發生什麼嗎?
你會產生焦慮。
哦,真的嗎?
當然,因為你坐在教室裡,無法讓自己集中注意力。
你很無序,開始感到警覺,你會走進考試時無法應對。
你又要打開你的儲物櫃,裡面的東西四處飛散。
你又會忘記你朋友的生日,或者忘記做這件事情。
所有這些焦慮全都浮出水面。
所以,這樣吧。
她們稱我們為失落一代的女性,因為如果我們沒有被診斷,你猜會怎樣呢?
我55歲。
如果我在70年代末的時候上小學,而她們只研究男孩。
所以這一切都不在任何人的雷達上。
我們都擁有一代女性,在高中和大學中以高比例發展焦慮。
我幾乎就是個教材。
因此,我們得到了焦慮的治療和藥物治療,而始終沒有解決根本問題,就是未診斷的 ADHD。對我來說,這絕對是改變人生的經歷,因為了解到 ADHD 並不是關於無法集中注意力,而是真相——我相信你可能已經深入探討過這個問題,你知道這一點。但每當我談論這個話題時,總會有許多女性會來信,還有許多父親來信談論他們的女兒。很多人說,哦,我在高中時也有焦慮,現在我被診斷為 ADHD,這都是因為我的孩子正在經歷這一切。這正是我的故事。這一切重複地發生著。
而我得到的真正幫助,史蒂芬,就是這一點。理解注意力和能夠以適當方式集中注意力需要你大腦中的兩個不同神經網絡。你可以這樣想:如果你想到前額葉皮質,這部分大腦幾乎就像是一個管弦樂團的指揮。這是我聽過的有關 ADHD 的最佳例子。如果你想像一下,當管弦樂團正在熱身時,對吧?就像……鼓聲在那裡……人們在椅子上移動。我們都知道那聲音,對吧?突然,指揮說……大家都安靜下來,對吧?要指揮管弦樂團,你必須能同時做兩件事。你必須能夠……降低這邊弦樂的音量。但是你也必須能夠……增強這邊打擊樂的專注。
當大腦這部分無法正常切換時,你就像梅爾·羅賓斯在大學時那樣。我會和我的書在一起。我會在達特茅斯學院的貝克圖書館中堆疊書籍。我去那裡是因為我要學習,對吧?我的音樂指揮無法讓任何東西安靜下來。所以當我坐下來,準備學習的時候,我必須做兩件事。我必須能夠安靜所有的周圍噪音。我必須能夠安靜我身體中的所有信號。這樣我才能增強我對正在閱讀的內容的注意力。
當你大腦這部分無法正常工作時,發生的是,或者至少這是我被解釋的方式,我無法專注於我的書,因為我注意到我的肚子在咕嚕作響,我聽見人們走動,然後我四處看。接著我又注意到我必須去洗手間。所以我會站起來,然後到處走。這就是我生活了很長一段時間的方式。你認為這是一種生存反應嗎?你是說什麼?變得非常注意周圍環境。你明白我的意思嗎?有人研究過創傷和 ADHD 之間是否存在聯繫嗎?有。加百利·馬泰,我相信是他給我提出了一個相當有說服力的論點,認為 ADHD 似乎與童年創傷有關,而我可能會把他所說的弄得不太正確,請大家原諒我。他對我提出的論點是:當你有一個混亂、創傷或壓力重重的童年時,作為一種生存機制,你學會了關注外界的事物。這樣是具有保護性的。因此,如果你的父母在家裡總是尖叫,這樣學會在當下關注周圍的事物是非常有道理的,但同時也要知道什麼時候要過度注意,也許這就是所謂的過度專注。他特別強調的是,經歷過某種壓力環境或創傷環境的孩子更有可能患有 ADHD,因為他們學會了為了保護自己而關閉外部刺激。因此,我對這一點有粗略的理解。
嗯,這確實很有道理,對吧?因為如果你有一個非常混亂的環境,可能對你來說關注外部刺激並不安全。因此,你必須保持在過度警覺的狀態,我認為這會使你大腦中的指揮器受到損傷。因為你同時注意著身體中的生存信號以及家中的混亂。即使你對著大喊大叫的父母正在關注,你仍然在關注著這一切,因為如果局勢惡化,你必須知道。因此,我真的覺得這完全是有道理的。但這確實是個巨變。而且這改變了對於男孩和女孩之間的區別以及焦慮的聯繫,對於那些有著這種診斷經歷的人來說,這一切都是發展得非常明顯,我們在生活中晚些時候學到這一點,然後追溯過去,哇,我這些年來一直在治療焦慮,而真正的問題是這個注意力問題。而如果按照加百利·馬泰的理論,我認為這或許是正確的,甚至追溯到更早,可能是真正的某種童年創傷,使得所有的繞線都受到了影響。
更年期,你早些時候談到了更年期。是的,我們必須這樣嗎?我的天,好吧。為什麼?你想知道什麼?為什麼會這樣反應?你知道,因為這個確實很困惑。而且很困惑的原因是我甚至不知道這是不是正確的詞,這是令人震驚的。我的年齡層的每個人都在談論這個問題,因為發生的事情是你開始失去對身體的控制,而你正在經歷所有這些變化,你感覺自己無法掌控一切。因此,你知道,我意識到我看起來是一個非常苗條的人,實際上,我確實是非常苗條的人。我已經有差不多八年沒有改變過我的習慣。我有著非常健康的習慣,因為我逼自己去做一些我不想做的事情。然而,這些習慣似乎並沒有帶來效果。我的身體在變大,而大腦霧霾卻加劇了。我晚上睡覺就像一個熔爐。
以下是文本的繁體中文翻譯:
這一切皆與我體內雌激素水平的變化有關。而面對這種荷爾蒙變化非常具挑戰性的一點是,外面有太多矛盾的建議。要真正了解自己身體發生了什麼,你需要抽血檢查。你必須觀察內部的情況。這對大多數人來說非常昂貴,且維護起來也很麻煩。這簡直是個巨大的麻煩,而且似乎沒有人真正掌握這一切。我覺得作為女性,知道女性直到八十年代末才參與醫學研究,這十分令人沮喪。更令人沮喪的是——我也許是錯的——但我們曾在節目中邀請了一位專家解釋,為何他們只選擇更年期後的女性參與研究,是因為他們不希望女性的荷爾蒙影響他們在用藥過程中的實驗結果。所以,這對超過一半的人口來說,感覺就像是一個巨大的灰色地帶。我們整個神經系統和整個身體都是依賴雌激素運作的。最近有新的研究提出完全阻止停經的想法,因為女性的健康,女性的……我不是醫學專家,所以我正在努力學習這些知識來教育自己。我該服藥嗎?我該塗抹乳霜嗎?我該貼上小貼片嗎?我該睡在一個讓我感到寒冷的墊子上,這樣我的丈夫就不會抱怨我讓床單濕透了?我該用竹子製的產品嗎?這一切都讓人感到不知所措。而且,我甚至感覺到我的臉頰變熱。所以可能是一陣潮熱來臨。我不知道。我只知道我在喝水,服用黃體激素,並使用我的雌激素貼片。現在我已經嘗試過抽血檢查,每個人都有不同的意見。是腸道健康嗎?還是雌激素健康?我不知道。我只知道我的身體在變化。有些日子我感覺就像一匹被放牧的母馬。部分問題在於壽命。如果你想想,我們的平均壽命早已超過女性的生育周期。所以,對於我們大多數人來說,只要照顧好自己,還有30或40年的時間可活。這是一段相當長的時間,可以過上充滿活力和美好的生活,我相信我們能做到。而且你的整個系統都需要雌激素,但你的身體卻開始失去它。所以這就是為什麼有這麼多有趣的研究在進行,探討是否答案是讓我們保持月經,以便我們自然地在體內產生這些激素。這是如此有趣。有趣的是我不會經歷停經。這將會很有趣。你會經歷停經,因為你的睾酮可能會下降。但說到停經,我將身邊圍繞著許多將要經歷這一過程的女性。哦,我的天,惱人的腹脹和各種負面情緒。所以做好準備。我想確保我了解到這一點。這就是我如此好奇它的原因。但是瘋狂的是,我大約一年前在這個播客上才了解到它。等等,你不知道停經嗎?不。這是事實。你是一個30歲或31歲的男性,你為什麼會知道停經?我從這個播客的訪談中學到這些。我對此感到非常著迷,因為人們對此的討論不夠多。至少在歷史上是這樣。依我看,過去幾年這一話題在文化上的受歡迎程度上升了。那麼,這就是我的看法,史蒂芬。感謝上天,它上升了。是的。因為如果你考慮到女性直到八十年代末才被納入醫學研究,你會發現超過一半的群體都是女性,而停經和女性激素健康在婦產科的學校教育中都是一個章節,這對於女性的身體功能來說是極其重要的。就像如果我們撥開所有的皮膚,你所看到的都是神經結構,實際上在女性身體中傳遞的能源是雌激素和其他荷爾蒙。再次強調,我不是醫學專家。我只是一位努力弄清楚這一極其重要主題的女性,直到近年來這個主題才受到應有的科學重視和關注,並且全世界的女性都需要這樣的研究。這一直被視作次要事項,哦,好的,你要服用一些荷爾蒙,然后就結束了,你就能度過這一階段。當我開始感到厚實和潮熱來臨時,我所得到的大多數建議都是,基本上就說,好吧,你知道,這大約需要十年,然後你就會恢復。這在我們如何照顧和賦權超過一半的地球人來說是不可接受的。然而,這是令人興奮的,因為我相信會有人很快找到解決方案,會有更多的研究。現在已經有許多公司在各地冒出來,正在做非常令人興奮的工作。這確實是一個令人困惑的問題,因為如果你在網上搜尋它,或者聽取一位專家對該主題的看法,實際上這真的取決於你的個人病史。因為如果你有任何乳腺癌或家族相關病史,服用荷爾蒙可能對你來說是非常危險或危及生命的。因此,我對這一點有很多要說的,因為我正身處其中,但我知道的並不多,我認為這正是令人感到可怕的問題。在我去看書之前,我的最後一個問題。人們詢問我最困難的問題,我為此掙扎了幾年,老實說現在仍然在掙扎的問題是:他們問我驅動我的因素是什麼,而我總是停頓,因為我不想給一個毫無意義的回答。
像,我真的知道我內心深處驅動我的東西是什麼嗎?
你提到很多都是潛意識的。我不太確定。
還有其他人經常問我的是,你的目標是什麼?
因為我覺得我現在有這種傾向或這種視角……
我不知道。我不知道是不是有個目標。
我知道你知道,我每天都想要達到一種存在的狀態,
想要的那種感覺,但真的有目標嗎?
因為我完成了很多達成的目標,而那並不是目標。
所以我對設定任何目標都很謹慎。
所以我想把這個問題拋給你。你的……
哦,謝謝你。
你的目標是什麼?有目標嗎?這是一個糟糕的問題嗎?
因為我已經給你讀過那句話了。
那是,嗯,沒有任何人能給另一個人生活帶來比這更深遠的影響。
所以我就想,你知道,你做到了。你有著數以億計的追隨者。
你已經爬上了那座山。你有車、有錢、有儲蓄。
孩子們很好。人際關係也處於良好狀態。
我的目標是儘可能多地享受這一切。
你可以走了。
另一個目標是與我的孩子和丈夫建立良好的關係。
我覺得讓我們的成年孩子成為如此好的朋友是非常令人滿足的。
我真的很喜歡這一點。
為什麼這讓你感情激動?
因為他們很酷。我的意思是,我只是……
讓我感情激動的是,因為我知道他們選擇與我們共度時間。
我看到了這個東西,它正在傳播。
我相信你也看到了,說的是你花在父母身上的時間隨著時間的推移而減少。
它真的就像從懸崖上掉下來一樣。
所以我非常珍惜與他們共度的時間,因為我覺得他們都非常有趣和獨特。
我喜歡他們選擇花很多時間和我們在一起。
我們這個播客有一個結尾傳統,最後一位嘉賓會給下一位嘉賓留一個問題,而不知道他們會留給誰。
那是關於更年期的問題嗎?
你能想像嗎?好吧,這可能是,如果我要回答的話。
留給你的問題。我喜歡這些總是最難的問題。我的問題都是小菜一碟。
你克服的最艱難的挑戰是什麼?
我會說……我對這個有一千個答案。
就像,我想說的是,每天早上想要起床時不想起床。
因為感覺到身體的抵抗並能起床面對新的一天,這是你進行任何改變所需的技能。
我每天都在以各種方式面對它。如果要用時間來衡量,最困難的挑戰可能是重塑我的神經系統,如果這甚至是可能的話。
技術上來說,這可能不是你會做的事情,但要解除所有曾經存在的問題。
你不能完全擺脫它,但要讓我身體中的那些曾經被創傷、恐懼或焦慮驅動的通路不再是預設。
並且獲得一種自我覺察的級別,有能力讓自己意識到。
並說:“哦,我現在不想成為那隻熊。”
並專注於行動導向,正如你所說的。
是的,並且始終優先考慮和平。
謝謝你。非常感謝你的智慧。
我本可以談論一些我認為你非常獨特的具體事物,但那可能會再聊兩個小時。
非常感謝你,因為你擁有一種獨特的才華、智慧、分解、理解、反思、表達的能力,以及以一種世界迫切需要的真實和脆弱的方式。
這個世界需要這種理解內省、處理和溝通的才華。
而這就是你擁有的。我覺得……很難想到很多我見過的例子。
就像,你真的非常獨具一格。不幸的是,這是一項責任。
這是一個偉大的責任。
我並不這麼覺得。我覺得這比假裝簡單多了,老兄。
我看著你,說:“你有如此多的才華,這是一種責任。”
因為你可以影響到這位71歲的女士轉變她的生活。我認為那是一種責任。
而我覺得生活中有什麼是了不起的呢?意義重大的責任。
我認為我們都在努力尋找它。而我認為這正是你所擁有的天賦。
所以,你知道,我將永遠是你最忠實的粉絲。
哦,我真的覺得你才剛剛開始你的旅程。
所以我很期待看到這一切如何展開。謝謝你,媽媽。
謝謝。我可以再說一件事嗎?
不,當然可以。
那段評論是……她叫什麼名字?
我不覺得她留了名字。
好吧,那句評論讓我……
我認為我如此有動力的原因之一是因為我知道有許多人在日常生活中感到無形、被困和不被看見。
所以如果我可以分享我所做的任何小事情,它帶來了改變,或者分享我所面臨挑戰的任何細節,
即使是抱怨更年期、潮熱和脹氣。
如果這意味著在這個世界某個地方的某個人會說:“我不是唯一的一個。”
那就是我為什麼做我所做的事情。
因為我在一具身體和大腦裡生活了太多年,總是在想,
“我想我自己是唯一有這種感覺的人。我覺得我有問題。
我覺得我永遠無法解決這個,也根本不是真的。
你不是唯一的一個。這個星球上有其他人正在經歷這些,並且讓你的人生變得更好。
如果他們能做到,那麼你也可以。”
謝謝。
不客氣。
你需要聽什麼播客嗎?
我們發現喜歡這集節目的人也往往會非常喜歡我們最近播出的一集。
所以我在下面的描述中鏈接了那一集。
我知道你會喜歡它。
[音樂]
[音樂]
[音樂]
[音樂]
[音樂]
[音樂]
[空白音頻]
If you enjoyed this video, I recommend you check out my first conversation with Mel, which you can find here: https://www.youtube.com/watch?v=0kOtvoX88J0
From changing your life in 5 seconds, improving your relationships, and silencing your inner critic, Mel Robbins has all the tricks you need to change your life for the better.
Mel Robbins is an American podcast host, author, motivational speaker, and former lawyer. She is the New York Times Bestselling author of books such as, ‘The 5 Second Rule’, and ‘The High 5 Habit’, and the host of the Webby award winning ‘The Mel Robbins Podcast’.
In this conversation Mel and Steven discuss topics, such as:
- How to develop your own personal inner compass
- The importance of energy in decision making
- How to listen to your inner wisdom, gut feeling
- Why scary decisions are the right decision
- How to make a decision
- Why you fundamentally cannot change another human being
- Why it is so hard to change, and why change is hard
- How people are defined by their trauma
- Why you can’t rely on motivation
- The biological events behind decision making
- How to start taking action
- The behaviour first approach
- How her ADHD diagnosis changed her
- The difference in ADHD between girls and boys
- No.1 consequence of undiagnosed ADHD
- The link between ADHD and trauma
- The effect of menopause on her
- Why people aren’t happy
- The principles of happiness
- Why certain amounts of money can buy happiness
- The need to take the purusit of happiness seriously
- The addiction to being busy
- When she realised she needed to slow down
- How to know what your goals should be
- How she learnt the ‘let them’ theory
- Why we need to feel in control
- Why we get hooked into toxic dynamics
- Why we people please
- Why jealousy is more important than inspiration
- What the purpose of dreams are
Follow Mel:
Instagram: https://bit.ly/47WT0ub
Twitter: https://bit.ly/482JWUO
YouTube: https://bit.ly/4a784XW
Follow me: